"
Điều Bình Dị Thông Thái - First News full mobi pdf epub azw3 [Sống Đẹp]
🔙 Quay lại trang tải sách pdf ebook Điều Bình Dị Thông Thái - First News full mobi pdf epub azw3 [Sống Đẹp]
Ebooks
Nhóm Zalo
MỤC LỤC
Lời giới thiệu
NHỮNG BÀI HỌC BÌNH DỊ
Câu chuyện quét lá
Hy vọng
Chỉ là một suy nghĩ
Những vết bẩn
Cá lớn và cá bé
Cuộc đời không hối hận
Cái chết của người thợ săn
Cưỡi ngựa
Chọn bạn mà chơi
Buổi diễn thuyết ngắn gọn nhất
Nhịp cầu tình yêu
Chiếc xe hơi chạy bằng sức ngựa
Đội mũ cao
Người họa sĩ thông minh
Chim ưng trong chuồng gà
Thắp một ngọn đèn dầu
Di chúc
Bởi vì đó là con tôi
Để con thành tài
Một mình đi trong sa mạc
Quy tắc thành công
Ăn như thế nào
Qua sông
Nghệ thuật sinh tồn thông minh
Lý luận và thực tiễn
Con trai bác tiều phu
Gã ngốc
Thủy thủ
Sự tái sinh của loài diều hâu Nắm bắt thời cơ
Người hạnh phúc
Kinh nghiệm huấn luyện ngựa Lạc đường
Câu chuyện chiếc bè tre Gánh nước và đào giếng Nữ thư ký của tổng thống Lô-gic
Thiên đàng và địa ngục
Đáp án
Chiếc giày bị đánh rơi
Bức tượng vàng thứ ba
Răng mất lưỡi còn
Giá trị của sự sẻ chia
Chiếc hộp đựng giày
Thời cơ
Lanh trí
Chiếc lá hoàn mỹ nhất
SẮC MÀU THẦN TIÊN Chỉ học được một nửa
Người muốn thay đổi vận mệnh Địa ngục
Lời nhắc nhở của Thượng đế Thu phục
Ý nghĩa của thành công Túi tiền
Lấy nước
Bí quyết hạnh phúc
Cuộc hẹn với tử thần
CÂU CHUYỆN NGỤ NGÔN Con sông nhỏ và sa mạc Chim mỏ vàng
Khác với mọi người
Rùa và thỏ cùng thi trở lại Sư tử và linh dương
Chuyện đơn giản
Cỏ trên lối đi cũ
Chiếc chìa khóa
Cao quý
Con giun học đòi
Hai con chồn
Cái bóng của sơn dương Rùa và sói
Lừa và chủ nhân
Cái bụng trống rỗng
Ba lời khuyên chân thành Cây sồi và đám lau sậy
Hậu quả của sự tham ăn Gió và mặt trời
Con rắn hiếu chiến
Sự hối hận của ếch
Bình sắt và bình gốm
Con hươu ngu xuẩn
Thi ân và báo đáp Gà và viên trân châu Áp lực và tiềm lực Đôi cánh của gà Châu chấu và cú mèo Cáo và sơn dương Sói và dê
Công lao
Bánh xe và bông vụ Tranh luận
Ba cành cây
Mãng xà và báo
Sĩ diện của con quạ
Lời giới thiệu
uộc sống luôn chứa đựng nhiều bài học lớn, đồng thời mang đến cho con
C
người nhiều trải nghiệm sâu sắc. Và con người thì luôn khát khao khám phá và chinh phục thế giới xung quanh. Nhưng cuộc đời mỗi chúng ta vốn không đủ dài để nếm trải hết mọi thử thách. Chính vì thế, việc học hỏi kinh nghiệm của người đi trước là điều vô cùng cần thiết.
Tập hợp những câu chuyện ngắn gọn nhưng thông thái của người xưa, quyển sách nhỏ này sẽ giúp ta hiểu hơn về những góc cạnh của cuộc sống, để chọn cho mình một tâm thế vững vàng và thanh thản đối diện với mọi diễn tiến của cuộc đời. Tập truyện được chia thành 3 phần:
Phần 1: Những bài học bình dị: Nhẹ nhàng nhưng sâu sắc, đơn giản mà tinh tế, những câu chuyện nhỏ trong phần này sẽ mang đến những hiểu biết thú vị về cuộc sống thường nhật cũng như về niềm vui – nỗi buồn, hạnh phúc – khổ đau, thành công – thất bại… trong đời mỗi người.
Phần 2: Sắc màu thần tiên: Cuộc sống có những điều kỳ diệu mà có thể vô tình ta không nhận ra hoặc chỉ biết đến nó khi phải trải qua một nghịch cảnh nào đó. Những câu chuyện trong phần này giúp ta hiểu được rằng chỉ cần để tâm quan sát hoặc nỗ lực hết mình thì phép màu sẽ hiển hiện ngay bên cạnh mình.
Phần 3: Câu chuyện ngụ ngôn: Xưa nay, thể loại ngụ ngôn luôn mang đến cho ta nhiều bài học thú vị. Và trong phần này, ta sẽ cùng khám phá những thông điệp sâu sắc thông qua câu chuyện về các đồ vật – loài vật ngộ nghĩnh quanh mình.
Học hỏi, trải nghiệm và chiêm nghiệm cuộc sống sẽ giúp ta có được sự thông thái để thấu hiểu mọi lẽ ở đời.
Trân trọng giới thiệu cùng độc giả!
- First News
NHỮNG BÀI HỌC BÌNH DỊ
Câu chuyện quét lá
rong một ngôi chùa nọ có một tiểu hòa thượng. Công việc của cậu là quét
T
sạch lá rụng trong sân chùa vào mỗi buổi sáng. Chỉ mỗi việc đó nhưng cũng mất rất nhiều thời gian, đặc biệt là vào mùa thu và mùa đông. Chính vì thế, cậu luôn tìm cách để công việc của mình bớt vất vả. Thậm chí cậu còn tìm đến các huynh đệ trong chùa để xin lời khuyên.
Biết được việc này, sư trụ trì liền gọi tiểu hòa thượng đến nói chuyện. Sau khi nghe tiểu hòa thượng trình bày, sư trụ trì mới lên tiếng:
- Ngày mai, trước khi quét sân, con hãy rung cây thật mạnh để toàn bộ lá trên cây rụng xuống. Và ngày hôm sau, con không cần phải quét lá rụng nữa.
Tiểu hòa thượng vừa nghe xong, liền nghĩ thầm trong bụng: “Đúng là
thầy thông minh hơn người. Mình đến đây đã lâu, cũng nghĩ ra rất nhiều cách, vậy mà vẫn không bằng một câu nói của thầy”.
Thế là hôm sau, cậu dậy thật sớm, chạy một mạch ra sân và dùng hết sức để rung cây. Sau đó, cậu quét sạch lá rụng trong sân. Sau khi mọi ngóc ngách đều đã sạch sẽ thì cậu mới yên tâm quay về ăn cơm. Suốt cả ngày hôm đó, tiểu hòa thượng vô cùng vui vẻ.
Sáng ngày hôm sau, tiểu hòa thượng dậy sớm chạy ra sân xem thử. Cậu không khỏi ngạc nhiên khi mà mọi công sức của cậu ngày hôm qua đều đã trở nên vô ích bởi sân chùa vẫn ngập lá như mọi hôm.
Lúc đó, sư trụ trì mới bước đến nói với tiểu hòa thượng:
- Con có biết tại sao ta đưa ra ý kiến đó không? Đó là vì ta muốn để con hiểu rằng: bất kể hôm nay con cố gắng như thế nào thì ngày mai lá vẫn cứ rụng xuống.
Tiểu hòa thượng chợt hiểu ra rằng có rất nhiều việc không thể nào làm trước mà chỉ có thể học cách đón nhận nó với thái độ tích cực nhất mà thôi.
Hy vọng
ó một người bị nước cuốn và trôi đi như một cọng cỏ giữa dòng sông chảy
C
xiết. Anh cố tìm một vật gì đó để bám vào nhưng bốn bề đều là nước nên chẳng biết bám vào đâu. Lúc ấy, anh thầm nghĩ: “Phen này thì mình chết chắc rồi”. Từ khi ý nghĩ đó xuất hiện, cơ thể anh chẳng còn chút sức lực nào để vùng vẫy nữa và bắt đầu chìm dần.
Nhưng ngay sau đó, anh sực nhớ vào mùa hè vừa rồi, khi đến dòng sông này dạo chơi, anh nhìn thấy một cái cây mọc nghiêng ra mé sông và trong đó có một nhánh nằm sát mặt nước… Nghĩ đến đó, một tia hy vọng lóe lên trong anh và anh không còn hoảng hốt nữa. Cơ thể như được tiếp thêm sức lực, anh cố gắng vùng vẫy bơi về phía trước và cuối cùng đã đến được chỗ cái cây ấy.
Khi anh vươn tay nắm lấy nhánh cây thì bất ngờ nó gãy ngang. Nhưng cũng đúng lúc ấy có một người đi ngang qua, nhìn thấy anh đang vật lộn giữa dòng nước dữ nên đã kịp thời cứu giúp. Khi đã an toàn trên bờ, anh thở phào nhẹ nhõm và nói:
- Nếu sớm biết nhánh cây đó đã khô, có thể tôi đã không đủ sức bơi đến đó rồi.
Chỉ là một suy nghĩ
gày nọ, hai chàng trai cùng đến viếng thầy trong tâm trạng bất mãn. Họ
N
cùng hỏi thầy:
- Thưa thầy! Công việc của chúng con vất vả quá. Mỗi ngày đến công ty, chúng con đều phải chịu nhiều ức hiếp. Xin thầy hãy chỉ bảo cho chúng con biết mình nên làm gì. Chúng con có nên từ bỏ công việc này hay không?
Người thầy nhắm mắt một hồi lâu rồi chỉ nói năm chữ:
- Chẳng qua là bát cơm.
Sau đó, ông xua tay tỏ ý muốn cho hai người học trò lui ra.
Trở về công ty, một người lập tức xin thôi việc và trở về quê nhà làm ruộng. Còn người kia thì không động tĩnh gì.
Trở về quê, người thứ nhất áp dụng các phương thức canh tác hiện đại cộng thêm với việc sử dụng các giống cây trồng mới nên đã trở thành một phú nông. Trong khi đó, người ở lại công ty cũng đạt được thành tích không kém. Nhờ vào sự chịu thương chịu khó của mình cộng với nỗ lực học tập không ngừng nên anh đã được trọng dụng và vươn đến chức quản lý. Sau mười năm, hai người tình cờ gặp lại nhau.
Anh phú nông hỏi người kia:
- Thật kỳ lạ! Thầy đã cho chúng ta một câu nói năm chữ như nhau: “Chẳng qua là bát cơm”, tôi vừa nghe thì hiểu ngay ý thầy bảo rằng chẳng qua cũng chỉ vì bát cơm để sống thôi mà, cớ sao phải cố dựa vào công ty chứ. Thế nên tôi đã xin nghỉ việc. Còn lúc đó, tại sao anh lại không nghe lời của thầy vậy?
Người quản lý đáp:
- Tôi cũng có nghe chứ. Thầy nói chẳng qua là bát cơm, là phần vật chất mà chúng ta cần để duy trì cuộc sống, nên phải nhẫn nhục chịu đựng mà không làm cho tâm tính mình bị ảnh hưởng. Thế là tôi cố gắng vượt qua chuyện này, không để bụng cũng không so đo tính toán thiệt hơn. Và sau đó thì mọi việc đã tiến triển rất tốt. Chẳng phải ý của thầy là thế sao?
Hai người bèn đến viếng thăm thầy. Lúc này, người thầy đã già lắm rồi. Ông vẫn nhắm nghiền mắt một hồi rồi đáp bằng một câu năm chữ:
- Chỉ là một suy nghĩ.
Sau đó ông xua tay…
Những vết bẩn
uốt nhiều năm, người phụ nữ nọ không ngừng chỉ trích hàng xóm của mình
S
lười biếng: “Sao bà ta lại giặt quần áo cẩu thả như vậy nhỉ? Nhìn kìa, quần áo của bà ta phơi trong sân luôn đầy những chấm bẩn. Mình thật không sao hiểu được, làm sao lại giặt quần áo như thế chứ”.
Thế rồi ngày nọ, có một người đến chơi nhà người phụ nữ này và nghe được lời chỉ trích trên. Người bạn đó ra sân đi dạo và phát hiện ra sự thật hoàn toàn không phải như thế. Cô trở vào nhà, lấy một tấm vải và cẩn thận lau chùi cửa sổ nhà người bạn của mình. Cô nói:
- Xem này, giờ thì mọi thứ đã sạch sẽ hơn rồi đấy.
Lúc ấy, người phụ nữ kia mới giật mình:
- À, thì ra là cửa sổ nhà mình bị bẩn.
Cá lớn và cá bé
ào một buổi sáng đẹp trời, có một nhóm người rủ nhau đi câu. Họ buông
V
cần và ngồi chuyện trò trên một bờ hồ xinh đẹp, bên cạnh có mấy du khách đang ngắm cảnh. Bỗng cần câu của một người rung lên rồi nhịp xuống. Anh vung câu lên thì được một con cá to dài gần nửa mét. Con cá vẫn giẫy mạnh khi được kéo lên bờ. Điều đáng ngạc nhiên sau khi gỡ cá ra, người đàn ông liền thả nó xuống lại hồ nước. Tất cả mọi người đều ngạc nhiên khi thấy con cá to như thế mà vẫn chưa khiến anh ta hài lòng.
Trong lúc mọi người đang chờ đợi thì cần câu của người này lại tiếp tục rung lên. Lần này, anh kéo lên một con cá dài độ ba tấc. Trước ánh mắt hiếu kỳ của mọi người, anh cũng thả con cá xuống hồ.
Chẳng bao lâu sau, cần câu của người này lại rung lên lần thứ ba. Khi thấy con cá chưa dài chừng hai tấc, ai cũng nghĩ thể nào nó cũng được thả lại hồ. Nhưng thật bất ngờ là người câu cá tháo lưỡi câu ra, cẩn thận bỏ cá vào trong cái rọ của mình. Tất cả mọi người đều thắc mắc tại sao người này lại bỏ cá lớn mà lấy cá bé như vậy. Và câu trả lời của người câu cá khiến tất cả đều nhớ mãi:
- Tôi chỉ sống một mình và cái đĩa to nhất của nhà tôi cũng chỉ dài hai tấc. Nếu có mang con cá to về thì tôi cũng chẳng ăn hết, mà lại không thể đặt con cá vào vừa cái đĩa của mình.
Cuộc đời không hối hận
Henry là cha xứ của vùng Manhattan, New York.
Một hôm, có một bệnh nhân nằm trong một bệnh viện thuộc giáo phận của ông sắp qua đời. Ông được mời tới làm lễ phép xức dầu cho người bệnh trước khi lâm chung. Và khi đến bệnh viện, ông nghe được những lời sau đây:
- Kính thưa cha nhân từ! Con rất thích ca hát, âm nhạc chính là cuộc sống của con. Nguyện vọng của con là được đi hát khắp nước Mỹ. Con đã thực hiện được ước nguyện này nên con không có gì để hối tiếc cả. Bây giờ, con chỉ muốn nói lời cảm ơn Chúa vì Người đã ban cho con một cuộc đời thật vui vẻ và cũng đã cho con dùng tiếng hát để nuôi sáu đứa con của con. Bây giờ mạng sống của con đã đến hồi kết thúc. Kính thưa cha nhân từ! Bây giờ con chỉ muốn nhờ cha chuyển lời của con đến các con của con, rằng hãy làm những việc mà chúng thích. Bố của chúng sẽ rất tự hào về chúng.
Cha Henry hết sức sửng sốt khi nghe những lời nói trước lúc lâm chung của người ca sĩ hát rong trên. Tất cả gia sản của người ca sĩ da đen này chỉ là một cây đàn ghi-ta. Hằng ngày, công việc của ông là tìm đến một nơi nào đó, đặt chiếc mũ xuống đất và bắt đầu hát. Suốt bốn mươi năm qua, ông say sưa ca hát, dùng những khúc nhạc của mình để phục vụ thính giả và nhận về thù lao xứng đáng.
Những lời nói của người ca sĩ hát rong này đã khiến cha Henry nhớ lại một chuyện xảy ra năm năm trước. Cha cũng đã làm phép xức dầu cho một triệu phú bị bệnh rất nặng, khó qua khỏi. Hôm đó, người đàn ông triệu phú ấy cũng nói lên những lời cuối tương tự như người ca sĩ hát rong này:
- Con rất thích xe cộ. Từ nhỏ con đã nghiên cứu về chúng, tìm cách lắp ghép và lớn lên thì con kinh doanh chúng. Cả đời con chẳng bao giờ rời xa xe cộ. Con hết sức mãn nguyện về cuộc sống mà con đã chọn. Nó là sự kết hợp giữa đam mê và nghề nghiệp, đồng thời con đã làm giàu từ đó. Đến bây giờ, con không có điều gì phải hối tiếc cả.
Tối hôm đó, cha Henry đã viết cho tờ báo địa phương một bức thư tổng kết những điều mình đã được chứng kiến. Bức thư có đoạn: “Mỗi người nên tìm cách sống một cuộc đời không hối tiếc. Nhưng tôi nghĩ, có lẽ chúng ta chỉ cần làm được hai điều là đủ: Một là làm những việc mình thích; và hai là nghĩ cách kiếm tiền từ việc đó”.
Thông điệp của cha Henry đã được rất nhiều người Mỹ học theo. Và quả thật, cuộc sống như thế thì chẳng có điều gì phải hối tiếc nữa cả.
Cái chết của người thợ săn
gày xưa, có một người thợ săn có tài săn bắn như thần, thế nhưng anh ta có
N
một thói quen không tốt, đó là tính hay thề thốt.
Một hôm, trước khi đi săn, anh thề rằng: “Hôm nay mình chỉ bắn gà rừng mà thôi”. Thế nhưng cả ngày hôm đó, anh ta chỉ toàn gặp thỏ. nên đã trở về tay không. Buổi tối, anh ta đi ngủ với cái bụng rỗng và cảm thấy vô cùng hối hận. Anh ta thề rằng ngày mai nhất định chỉ săn thỏ mà thôi.
Ngày hôm sau, anh ta đi săn theo lời thề của mình. Nhưng ngày hôm ấy, anh chỉ toàn gặp chồn và cũng đành trở về tay không. Buổi tối, nằm trên giường ôm bụng vì đói meo, anh ta lại cảm thấy hối hận về lời thề của mình. Thế là anh ta thay đổi nó bằng cách thề ngày mai chỉ săn chồn thôi.
Và sang ngày thứ ba, anh ta vào rừng thì chỉ gặp toàn là heo rừng. Kết quả là cuối ngày hôm đó, anh ta cũng trở về tay không.
Cuối cùng thì người thợ săn đã chết đói bởi chính lời thề của mình.
Cưỡi ngựa
nh chàng nọ hết sức ngưỡng mộ những người biết cưỡi ngựa. Anh ta mong
A
mình cũng có một con ngựa như thế bởi anh ta cảm thấy đi bộ thật phiền phức và vô vị.
Biết được mong ước của anh ta, một vị thần hiện ra và bảo với anh ta rằng nếu muốn có ngựa, anh ta cần phải đổi bằng chính đôi chân của mình. Không chút do dự, anh chàng thực hiện ngay yêu cầu đó và đã có được con ngựa như ý.
Anh ta cưỡi ngựa và cảm thấy vô cùng vui sướng, tựa như mình đang bay trong mơ.
Nhưng sau đó, anh ta cảm thấy mình không thể cứ cưỡi mãi trên lưng ngựa được. Và khi xuống ngựa, anh ta nhận ra cuộc sống của mình từ nay về sau sẽ vô cùng gian nan.
Chọn bạn mà chơi
ó người nông dân nọ kết bạn với một con rắn. Sau một thời gian, cả hai thân
C
thiết với nhau như hai anh em. Hầu như lúc nào người nông dân cũng ở bên cạnh con rắn, chăm sóc và chuyện trò cùng nó.
Nhưng sau đó, tất cả bạn bè và người thân của người nông dân đều không đến nhà anh nữa. Anh ta hết sức băn khoăn về điều này bèn hỏi:
- Tại sao lại như vậy? Mọi người hãy nói cho tôi biết vì sao không một ai đến thăm tôi vậy? Có phải vì vợ chồng tôi đối đãi với mọi người không đúng lễ không?
Bạn bè của anh ta đều đáp:
- Không, không phải như vậy! Chúng tôi rất muốn trò chuyện cùng anh. Hai vợ chồng anh không làm điều gì khiến chúng tôi không vui cả. Chúng tôi không có điều gì phiền lòng về anh chị hết! Nhưng nếu tới nhà anh chơi, chúng tôi luôn phải cảnh giác để “bạn của anh” không bò đến cắn mình. Mà như vậy thì còn gì thú vị nữa chứ.
Buổi diễn thuyết ngắn gọn nhất nh em nhà Wright - những người đã phát minh ra máy bay - rất giỏi trong
A
việc tìm tòi, nghiên cứu nhưng lại kém cỏi trong giao tiếp. Điều họ ghét nhất chính là phát biểu.
Tại một buổi tiệc thịnh soạn nọ, người chủ tiệc mời người anh lên phát biểu.
Người anh khó xử nói:
- Chắc chắn là có sự nhầm lẫn gì ở đây rồi. Phát biểu là công việc do em tôi phụ trách mà.
Người chủ buổi tiệc quay sang người em. Người em bèn đứng dậy nói: - Xin cảm ơn tất cả quý vị, vừa rồi anh tôi đã phát biểu xong rồi đấy.
Và cứ thế, hai anh em liên tục đùn đẩy cho nhau, còn mọi người thì nhất định không chịu buông tha cho hai ông. Cuối cùng, người em bèn nói:
- Theo tôi được biết thì trong loài chim chỉ có loài két biết nói. Mà két thì không thể bay cao được.
Và tất cả mọi người có mặt tại bữa tiệc đã nhiệt liệt vỗ tay khen ngợi bài phát biểu ngắn gọn trên.
Nhịp cầu tình yêu
Có một chàng trai trồng mấy chậu hoa ở ban công khu chung cư. Sau một thời gian, những chậu hoa dần buông nhành xuống lầu bên dưới. Lúc đầu, chàng trai định kéo chúng lên và buột chặt lại. Nhưng sau đó, anh cảm thấy làm như thế quá ích kỷ nên thôi. Thế là chậu hoa của anh nhanh chóng tạo thành một chiếc rèm treo xuống lầu dưới trông rất đẹp mắt. Thời gian trôi qua và rồi mùa xuân đến, chàng trai hết sức ngạc nhiên phát hiện có một cây nho bò lên ban công nhà mình. Anh nhoài người nhìn xuống thì thấy một cô gái xinh đẹp đang ngẩng lên mỉm cười với mình. Thì ra cô gái lầu dưới cảm kích món quà của anh nên đã trồng một cây nho và cho nó vươn lên trên như một sự đền đáp. Thế rồi họ làm quen với nhau. Khi giàn nho cho mùa trái ngọt thứ hai thì cũng là lúc chàng trai và cô gái đón nhận tình yêu ngọt ngào của mình.
Chiếc xe hơi chạy bằng sức ngựa Một người da đỏ giàu sụ quyết định mua một chiếc xe hơi sang trọng.
Mỗi ngày, ông đều lái xe đến khu thị trấn nhỏ gần đó. Ông hy vọng mọi người sẽ nhìn thấy ông và chiếc xe bóng lộn của mình. Ông cho xe rẽ phải rồi rẽ trái, xuyên qua thị trấn nhỏ. Suốt hành trình, gặp bất kỳ ai, ông đều dừng lại trò chuyện với họ.
Thế nhưng, khác với trước đây, ông cảm thấy mọi người cư xử với ông thiếu hẳn sự nể phục; thay vào đó là nhiều nụ cười hàm ý chế giễu. Thì ra nguyên nhân rất đơn giản: chiếc xe hơi sang trọng của ông chạy được là nhờ hai con ngựa kéo đi.
Thực ra, động cơ xe hoàn toàn không bị trục trặc mà chỉ là do người da đỏ đó không biết cắm chìa khóa để khởi động xe mà thôi.
Đội mũ cao
ó một vị quan ở kinh thành sắp đi nhậm chức ở một vùng xa. Trước khi lên
C
đường, ông đến chào người thầy của mình.
Người thầy nói:
- Làm quan ở địa phương khác không hề dễ dàng. Con phải hết sức cẩn thận mới được.
Vị quan bèn nói:
- Xin thầy cứ yên tâm! Con đã chuẩn bị một trăm chiếc mũ cao và sẽ tặng nó cho những người con gặp. Làm như thế, chắc cũng không đến nỗi đâu ạ.
Người thầy nghe xong thì vô cùng giận dữ. Ông tức tối quát lên:
- Cả đời ta chưa từng làm bất kỳ chuyện gì không phải phép. Làm sao ta lại có người học trò như ngươi được chứ?
Vị quan kia liền nói:
- Những điều thầy nói rất đúng, nhưng hiện nay có còn mấy người không thích đội mũ cao như thầy đâu.
Người thầy nghe xong thì chuyển từ giận dữ sang vui vẻ. Ông gật đầu nói: - Câu nói này của con cũng rất đúng!
Sau khi từ biệt thầy, vị quan nọ cười lớn và nói:
- Một trăm chiếc mũ cao của ta bây giờ chỉ còn chín mươi chín chiếc mà thôi!
Người họa sĩ thông minh
huyện kể rằng ngày xưa có một vị vua dung mạo rất xấu xí. Ông vừa bị chột
C
vừa bị què. Ngày nọ, ông triệu tập tất cả các họa sĩ tài ba trong vương quốc vẽ chân dung cho ông. Ông tuyên bố:
- Ta sẽ trọng thưởng cho người nào vẽ được bức họa khiến ta hài lòng. Ngược lại, ta sẽ chém đầu bất cứ ai vẽ không hợp ý ta.
Nghe thấy vậy, một người họa sĩ nghĩ rằng: “Ai dám mạo phạm đến sự oai nghiêm của quốc vương kia chứ! Dù ngoại hình của quốc vương rất xấu xí nhưng ta sẽ cứ vẽ ông thật đẹp vậy!”. Nghĩ vậy nên ông vẽ bức chân dung mà trong đó, vị quốc vương trông vô cùng oai nghiêm, không bị mù và không què. Nào ngờ, khi ông dâng bức chân dung ấy lên thì quốc vương đùng đùng nổi giận:
- Những kẻ chỉ biết lừa dối, thêu dệt và xu nịnh người khác nhất định là kẻ tiểu nhân. Giữ lại mạng sống của hắn ta cũng vô ích. Mau lôi hắn ra chém đầu cho ta!
Và người họa sĩ đó bị giết.
Thấy vậy, người họa sĩ thứ hai thầm nghĩ: “Bức tranh thêu dệt kia đã khiến quốc vương phẫn nộ, vậy mình sẽ vẽ một bức chân dung như thật”. Người họa sĩ thứ hai trình bức tranh của mình lên cho quốc vương xem. Trong tranh là hình ảnh quốc vương bị chột một mắt, què một chân, vừa già vừa xấu. Quốc vương vừa xem tranh đã lập tức nổi giận. Ông quát to:
- Ngươi dám làm xấu mặt quốc vương, mạo phạm đến sự oai nghiêm của ta. Thật là một kẻ ngông cuồng. Để cho ngươi sống cũng vô ích. Mau chém đầu hắn cho ta!
Vậy là người họa sĩ thứ hai cũng bị chém.
Những họa sĩ còn lại hết sức khiếp sợ trước tình hình trên, chẳng ai còn dám mạo hiểm vẽ chân dung cho quốc vương nữa. Nhưng nếu không vẽ thì họ cũng sẽ bị chém đầu. Trong lúc các họa sĩ khác còn đang lo sợ thì có một người bước ra, dâng lên quốc vương bức tranh của mình.
Vừa nhìn thấy bức tranh, vị quốc vương không ngớt lời ca ngợi. Sau đó, ông trao bức tranh cho các quần thần cùng ngắm nghía.
Bức tranh vẽ cảnh quốc vương đang đi săn, một chân đứng trên đất, chân còn lại gác trên một gốc cây. Ông đang giương cung và nhắm một mắt để ngắm con mồi. Tất cả mọi người có mặt tại cung điện đều không ngớt lời
khen ngợi bức tranh. Và giữ đúng lời hứa, vị quốc vương đã ban thưởng cho người họa sĩ đó một ngàn lượng vàng.
Chim ưng trong chuồng gà
ó người bắt được chim ưng non trong một cái tổ trên đỉnh núi cao. Ông
C
mang chú chim ưng về nhà và nuôi chung trong chuồng gà. Mỗi ngày, chú chim ưng non cùng đàn gà con theo mẹ dạo chơi và tìm thức ăn.
Khi chim ưng mọc đầy đủ lông cánh, người chủ có ý muốn huấn luyện nó thành một con vật đi săn. Thế nhưng, cả đời chỉ quanh quẩn cùng đàn gà nên nó hoàn toàn không biết bay, nói chi là chuyện săn mồi.
Người chủ tìm mọi cách để tập luyện cho nó nhưng chẳng có hiệu quả. Cuối cùng, ông mang nó đến một ngọn núi và thình lình vứt nó xuống.
Con chim ưng rơi xuống như một hòn đá. Nhưng rồi trong lúc hoảng loạn, nó cố sức vỗ cánh. Và cuối cùng, nó đã bay lên được!
Thắp một ngọn đèn dầu
ó một cậu học sinh nọ sợ làm phiền thầy nên cứ lần lữa không dám đến hỏi
C
bài thầy. Người thầy giáo tinh tế đã nhận ra được điều này, liền gạn hỏi nguyên nhân. Sau một thoáng phân vân, cậu học sinh đáp:
- Thưa thầy, em quên mất cách giải bài tập chiều nay. Em định đến hỏi thầy nhưng em nghĩ mình đã làm phiền thầy quá nhiều rồi!
Người thầy suy nghĩ một lát rồi nói với cậu học sinh:
- Trước hết em hãy đi thắp lên một ngọn đèn dầu đi.
Cậu học sinh ngoan ngoãn làm theo lời thầy. Người thầy nói tiếp:
- Em lấy thêm vài đèn dầu khác đến đây, sau đó dùng cây đèn đầu tiên thắp chúng lên.
Cậu học sinh tiếp tục làm theo lời thầy.
Người thầy bèn hỏi tiếp:
- Những cây đèn kia đều đã được thắp lên từ cây đèn dầu thứ nhất. Em để ý xem ánh sáng của cây đèn thứ nhất có bị ảnh hưởng gì không?
Cậu học trò đáp:
- Không bị gì ạ!
- Cho nên thầy cũng đâu bị mất mát gì. Thầy luôn hoan nghênh nếu các em hỏi thầy mà.
Di chúc
ó một phú ông nọ bị bệnh nặng và sắp qua đời trong khi người con duy nhất
C
của ông lại đang ở phương xa. Biết cái chết sắp đến gần và lo sợ người hầu sẽ chiếm hết tài sản, ông bèn lập một tờ di chúc không ai hiểu được: “Con trai tôi chỉ được chọn hưởng một thứ trong tài sản của tôi. Tất cả những thứ còn lại đều thuộc về người hầu của tôi”.
Sau khi phú ông qua đời, người hầu vui mừng mang tờ di chúc đi tìm người con trai của chủ nhân.
Xem xong tờ di chúc, người con trai phú ông suy nghĩ một hồi rồi nói với người hầu:
- Tôi quyết định chọn một món, đó là anh.
Vậy là bằng trí thông minh của mình, cậu con trai đã được hưởng tất cả tài sản mà người cha để lại.
Bởi vì đó là con tôi
ột hôm, bộ lạc sinh sống ở vùng núi phía trên phát động tấn công bộ lạc
M
sống phía dưới. Không chỉ cướp bóc tài sản, họ còn bắt một đứa bé mang lên núi.
Bộ lạc phía dưới núi bèn phái những người dũng cảm và ưu tú nhất đi tìm đứa trẻ. Thế nhưng dù đã thử hết cách, các chàng trai đó vẫn không tìm thấy được đường đi. Quá thất vọng, họ quyết định bỏ cuộc quay về.
Khi đang thu dọn dụng cụ thì họ nhìn thấy mẹ của đứa trẻ bị bắt cóc đang tiến về phía mình. Khi mẹ của đứa bé đến gần, họ nhận ra trên vai cô là đứa trẻ mà họ đang tìm kiếm. Tất cả đều ngạc nhiên không hiểu tại sao cô lại tìm được đứa bé.
Một người lên tiếng hỏi:
- Chúng tôi là những thanh niên trai tráng khỏe mạnh nhất bộ lạc mà cũng không tìm được đường lên ngọn núi kia. Tại sao cô có thể tìm thấy đường và còn mang được đứa bé trở về như vậy?
Người mẹ nhẹ nhàng đáp: “Bởi vì đó là con tôi.”
Để con thành tài
ột bà mẹ mong muốn con mình học thành tài. Một ngày, bà dắt theo đứa
M
con 5 tuổi đến tìm một nhà hóa học nổi tiếng để hỏi xem làm thế nào con bà có thể đạt được thành công như ông. Sau khi biết ý định của bà, nhà hóa học không nói về quá trình phấn đấu và kinh nghiệm thành công của mình mà bảo hai mẹ con cùng theo ông đến phòng thí nghiệm. Ông đặt một bình dung dịch màu vàng trước mặt đứa trẻ.
Thằng bé hiếu kỳ nhìn bình dung dịch, vừa tò mò vừa thích thú. Một lúc sau, nó quyết định chạm tay vào chiếc bình. Nhưng lúc đó, mẹ nó đứng phía sau liền quát to lên. Bà bước nhanh đến chỗ đứa trẻ khiến nó sợ hãi bước lùi lại.
Nhà hóa học cười lớn, nói với mẹ đứa trẻ:
- Tôi đã trả lời câu hỏi của chị rồi.
Người mẹ nhìn nhà hóa học với ánh mắt ngạc nhiên. Nhà hóa học thản nhiên cho tay mình vào bình dung dịch và cười nói:
- Thực ra đây chỉ là một bình nước nhuộm màu mà thôi. Tiếng la mắng của chị xuất phát từ tình yêu của một người mẹ nhưng đồng thời cũng đã xua đuổi mất một thiên tài.
Một mình đi trong sa mạc
ó người bộ hành một mình đi trong sa mạc. Trên đường đi, anh gặp phải bão
C
cát và sau đó thì không còn nhận ra phương hướng nữa. Khi mệt mỏi rã rời, anh bỗng phát hiện một căn nhà bị bỏ hoang và mừng rỡ lê bước vào đó. Đó là một căn nhà nhỏ được dùng để chắn gió, bên trong có một mớ củi đã khô mục. Anh nhìn quanh nhưng chẳng thấy nước đâu cả. Gần như tuyệt vọng, anh bước đến góc nhà thì tình cờ phát hiện ở đó có một cái giếng bơm tay.
Anh vui mừng bước đến chỗ bơm nước nhưng dù có cố gắng đến thế nào thì cũng chẳng có giọt nước nào chảy ra. Anh ngồi bệt xuống đất thì trông thấy cạnh giếng bơm có một chiếc bình nhỏ, miệng được đóng chặt bằng loại gỗ mềm và trên bình có dán một mẩu giấy đã ngả vàng. Trên mẩu giấy ghi: “Bạn phải đổ nước trong bình này xuống giếng thì mới có thể bơm được! Xin đừng quên, trước khi đi, hãy đổ đầy nước vào bình”.
Anh mở nút bình ra và phát hiện bên trong quả có chứa đầy nước! Lúc ấy, anh vô cùng băn khoăn.
Nếu ích kỷ một chút, anh chỉ cần uống hết nước trong bình này và có thể an toàn ra đi.
Nếu làm theo những gì trong tờ giấy mách bảo và đổ nước trong bình trở xuống giếng thì sao? Nhỡ nước đổ xuống mà không bơm lên được thì anh sẽ bị chết khát tại đây. Vậy có nên mạo hiểm không?
Cuối cùng, anh quyết định đổ toàn bộ nước trong bình xuống cái giếng. Sau đó, anh run run ấn cần bơm nước. Và lần này, chỉ cần ấn nhẹ vài lần, nước đã tuôn trào!
Sau khi uống xong, anh hứng nước vào chiếc bình của mình đồng thời không quên cho nước vào đầy chiếc bình kia rồi dùng nút gỗ mềm đóng chặt lại. Sau đó, anh đặt chiếc bình vào chỗ cũ và viết thêm một câu nữa vào tờ giấy ngả vàng: “Hãy tin tôi, điều này là có thật”.
Quy tắc thành công
rong lúc kiểm tra kho thóc, ông chủ nông trường bất cẩn đánh rơi mất chiếc
T
đồng hồ vàng quý giá. Sau khi tìm kiếm khắp nơi vẫn không thấy, ông bèn dán một tờ thông báo ở cổng nông trường với phần thưởng khá lớn cho ai tìm thấy chiếc đồng hồ.
Trước thông tin ấy, rất nhiều người đổ xô đến nông trường tìm kiếm. Thế nhưng, giữa hàng nghìn bao thóc cộng thêm nhiều bó rơm chất cao như núi trong kho, việc tìm kiếm chiếc đồng hồ vàng chẳng khác gì mò kim đáy bể.
Mãi đến khi mặt trời lặn mà chẳng ai tìm được chiếc đồng hồ. Họ lần lượt bỏ cuộc và ra về trong sự chán nản. Cuối cùng, chỉ còn một cậu bé vẫn nỗ lực tìm kiếm. Cậu hy vọng sẽ tìm ra chiếc đồng hồ, nhận được phần thưởng để mang về cho cha mẹ.
Trời càng lúc càng tối, cậu bé vẫn kiên trì tìm kiếm trong kho thóc. Thế rồi cậu bỗng nghe thấy một âm thanh kỳ lạ cứ “tích tắc tích tắc” không ngừng. Cậu dừng lại lắng nghe thì tiếng tích tắc càng lúc càng rõ. Lần theo âm thanh đó, cậu bé đã tìm được chiếc đồng hồ vàng và nhận được số tiền thưởng của ông chủ nông trường.
Ăn như thế nào
ó hai anh em nhà nọ đi săn cùng nhau. Cả hai cùng nhìn một con thỏ rừng
C
chạy ngang qua. Người anh giương cung lên ngắm con thỏ và nói: - Anh sẽ bắn nó và quay lên ăn.
Người em nói:
- Vịt quay lên ăn thì ngon, nhưng thỏ rừng phải luộc ăn mới ngon. - Quay sẽ ngon hơn!
- Luộc sẽ ngon hơn!
Hai người cứ đứng cãi nhau, không ai chịu ai. Cuối cùng, họ tìm đến nhờ một người khác để phân giải. Người đó bảo hãy chia con thỏ rừng ra làm đôi, một nửa luộc còn một nửa thì quay. Họ cảm thấy rất có lý, quay lại tìm con thỏ rừng thì nó đã mất dạng từ lâu.
Qua sông
ột người đi du lịch đến phương xa. Khi đến một con sông chảy xiết, không
M
có cách nào vượt qua được nên anh ta đành dừng lại. Thế rồi có một người sống ở gần đó đi đến và vui vẻ chở anh ta qua sông.
Qua đến bờ bên kia, người này không biết làm sao để trả ơn người chèo thuyền. Anh ta đứng bên bờ sông và cảm thấy rất áy náy. Trong lúc đứng đó, anh ta trông thấy người chèo thuyền quay lại bờ bên kia và tiếp tục giúp những người không thể qua sông.
Thế là anh ta bước đến bên người đó và nói:
- Bây giờ tôi không còn cảm kích anh nữa. Theo tôi quan sát thấy thì anh có nhu cầu giúp đỡ tất cả những ai cần qua sông.
Thế là khi anh ta quay về, người chèo thuyền đã không đưa anh ta qua sông nữa.
Nghệ thuật sinh tồn thông minh ua Louis XI rất thích chiêm tinh học và vô cùng ngưỡng mộ một nhà chiêm
V
tinh tài ba. Một hôm, nhà chiêm tinh tiên đoán một phi tần trong cung sẽ chết trong vòng 8 ngày. Quả nhiên sau đó, lời tiên đoán ấy trở thành sự thật. Vua Louis lo lắng nghĩ rằng hoặc nhà chiêm tinh này quá tài giỏi hoặc ông ta đã mưu sát phi tần ấy để chứng minh sự chính xác của mình. Và vua Louis XI quyết định giết chết nhà chiêm tinh ấy để phòng hậu họa.
Một đêm nọ, vua Louis cho gọi nhà chiêm tinh đến. Trước đó, nhà vua đã cho binh lính mai phục sẵn, chỉ cần nhận được mệnh lệnh là họ sẽ xông vào bắt lấy nhà chiêm tinh và giết chết ông ta.
Một lát sau nhà chiêm tinh đến. Trước khi hạ lệnh, Louis quyết định hỏi ông ta một câu hỏi sau cùng:
- Ngươi không những am hiểu thuật chiêm tinh mà còn nắm rõ vận mệnh của người khác. Vậy thì ngươi hãy nói cho ta biết về vận mệnh của ngươi đi. Ngươi có thể sống được bao lâu?
Nhà chiêm tinh điềm tĩnh đáp:
- Thần sẽ qua đời ba ngày trước khi bệ hạ băng hà.
Thế là vua Louis XI không dám giết chết nhà chiêm tinh nữa. Như vậy, nhà chiêm tinh không những giữ được mạng sống của mình mà còn được vua Louis XI ra sức bảo vệ và chăm sóc về sau. Cuối cùng, nhà chiêm tinh đã sống thọ hơn vua Louis XI.
Lý luận và thực tiễn
ào mùa xuân, một người nông dân quyết định cuốc mảnh đất trong vườn
V
nhà để trồng rau. Anh làm việc hăng say, tựa như đang tìm báu vật trong lòng đất vậy. Chỉ riêng trồng dưa leo, anh đã làm đến năm mươi luống.
Bên cạnh nhà người nông dân có một người trí thức - cũng rất yêu thích làm vườn. Hằng ngày, anh đọc rất nhiều sách vở để hiểu về vườn cảnh. Một bữa nọ, anh cũng nảy ra ý định trồng dưa leo.
Khi nhìn sang nhà người nông dân, anh chàng trí thức lên tiếng chế giễu:
- Này anh hàng xóm, sao anh phải làm việc đến nỗi mồ hôi đầm đìa thế kia? Anh chờ đấy, dưa leo tôi trồng sẽ vượt xa của anh cho mà xem. Lúc đó, so với vườn rau của tôi thì vườn rau của anh chỉ như một bãi đất hoang mà thôi. Làm sao anh có thể trồng rau như thế chứ? Chẳng lẽ từ trước đến nay anh chưa hề đọc sách ư?
Người trồng rau trả lời:
- Tôi không có thời gian học. Sự cần cù, kinh nghiệm và đôi tay chính là toàn bộ học vấn của tôi. Dựa vào chúng, tôi hoàn toàn có thể trồng được những luống rau ngon.
Người trí thức lập tức mắng người nông dân:
- Anh không có học thức mà lại dám phản đối khoa học à?
Người nông dân chậm rãi đáp:
- Không, thưa ông, xin đừng bóp méo lời tôi. Nhưng lẽ nào bây giờ không nên canh tác sao? Dù gì thì tôi cũng đã trồng những thứ này rồi, còn anh thì chưa cuốc được luống đất nào cả.
- Đúng vậy, tôi chưa cuốc. Tôi vẫn đang tra sách vở, nghĩ kỹ xem dùng gì để cuốc đất là tốt nhất. Thời gian vẫn còn kịp.
- Theo anh có lẽ như vậy là tốt. Còn tôi không có nhiều thời gian nữa!
Nói xong, người nông dân bèn cầm xẻng lên, chào người hàng xóm và tiếp tục làm việc.
Nhiều ngày sau đó, người trí thức vẫn tiếp tục tra sách. Khó khăn lắm anh ta mới cuốc được một mảnh đất nhỏ. Không biết cách tỉa hạt giống hay bón phân, anh ta lại tra sách. Tìm thấy phương pháp trồng mới, anh ta lại nhổ tất cả lên, trồng lại…
Mấy tháng sau, người nông dân được vụ mùa bội thu còn người trí thức
thì vẫn chưa trồng được một cây dưa leo nào.
Con trai bác tiều phu
ác tiều phu nọ sai cậu con trai gánh củi ra chợ bán. Dù không thích nhưng
B
cậu cũng cố gánh vài gánh củi vượt núi băng đèo. Gánh củi nặng đã khiến cậu vô cùng mệt mỏi. Sau hai ngày, cậu không thể bước thêm được nữa.
Không còn cách nào khác, bác tiều phu đành để cậu con trai ở nhà, một mình kiếm tiền nuôi cả gia đình. Một ngày nọ, bác tiều phu không may ngã bệnh. Bệnh tình kéo dài khiến cả nhà bác có nguy cơ bị đói. Cuối cùng, cậu con trai đành chủ động gánh vác gia đình. Mỗi ngày, khi trời chưa sáng, cậu đã lên núi đốn củi và sau đó gánh ra chợ bán giống như cha mình. Nhưng lúc này, cậu không còn thấy mệt nữa.
Gã ngốc
ó một gã ngốc hay đi lang thang ở chợ. Do gã thường mở miệng nói toàn
C
những điều ngớ ngẩn nên mọi người đều cho rằng gã là một thằng ngốc. Họ rất thích đùa với gã, thậm chí còn nghĩ ra những cách khác nhau để trêu chọc gã.
Một hôm, muốn thử xem gã ngốc đến mức nào, họ đưa ra hai đồng tiền, một đồng 5 quan và một đồng 10 quan, để gã chọn lấy một. Đứng trước hai đồng tiền, gã ngốc suy nghĩ một lúc lâu rồi quyết định chọn lấy đồng 5 quan.
Thấy gã không phân biệt được giá trị của hai đồng tiền, những người xung quanh đều ôm bụng cười. Từ đó, mỗi lần thấy gã đi qua là họ lại dùng cách này chế nhạo gã. Còn gã thì lại tỏ ra rất hài lòng khi thấy mọi người cười vui như vậy. Thế là mỗi lần chọn tiền, gã đều cầm lấy đồng 5 quan.
Một thời gian sau, có bà cụ tốt bụng thương tình gã bị người ta trêu chọc nên mới định giúp gã. Bà kêu gã lại nói:
- Để ta giúp anh phân biệt 5 quan và 10 quan nhé. Sau này họ có trêu chọc anh, anh hãy lấy 10 quan cho họ xem.
Lúc bấy giờ, gã mới mỉm cười nói với bà lão:
- Không, cảm ơn bà, tôi biết phân biệt hai đồng tiền đó. Nhưng nếu tôi lấy 10 quan thì lần sau họ sẽ không cho tôi chọn nữa đâu!
Bà lão nghe xong, hiểu rằng gã không hề ngốc mà tất cả mọi người mới là những kẻ ngốc.
Thủy thủ
gày nọ, Tom lang thang trên bờ biển thì gặp một thủy thủ. Cả hai trò chuyện
N
với nhau. Tom hỏi người thủy thủ:
- Tại sao anh lại yêu biển vậy? Biển chỉ có sóng to gió lớn mà thôi. Người thủy thủ nói:
- Không phải lúc nào biển cũng chỉ có sóng to gió lớn. Có khi biển rất tươi sáng và đẹp đẽ. Nhưng bất kể thời tiết nào thì tôi cũng yêu biển. Khi một người thủy thủ yêu thích công việc của mình thì anh ta sẽ không màng đến nguy hiểm gì nữa cả. Mọi thành viên trong gia đình tôi đều rất yêu biển.
- Ông của anh hiện giờ ở đâu?
- Ông tôi đã chết ở dưới biển.
- Còn bố của anh thì sao?
- Bố tôi mất ở Đại Tây Dương.
- Còn anh trai của anh?
- Khi bơi trên một dòng sông ở Ấn Độ, anh ấy đã bị một con cá sấu ăn thịt.
Tom nói:
- Đã như vậy, nếu tôi là anh, tôi sẽ không bao giờ đến biển nữa. Người thủy thủ quay lại hỏi Tom:
- Anh có thể cho tôi biết bố anh còn hay mất?
- Bố tôi qua đời rồi.
- Vậy bố anh đã mất ở đâu?
- À, bố tôi tắt thở ở trên giường.
- Còn ông của anh thì sao?
- Ông của tôi cũng chết ở trên giường.
Người thủy thủ nói:
- Đã như vậy, nếu tôi là anh, tôi sẽ không bao giờ lên giường nữa.
Sự tái sinh của loài diều hâu
gười ta cho rằng trong số các loài chim thì diều hâu có tuổi thọ dài nhất; nó
N
có thể sống đến 70 tuổi. Nhưng nếu muốn sống thọ như vậy, chúng buộc phải có một chọn lựa quan trọng và rất khó khăn ở tuổi 40.
Khi sống đến 40 tuổi, móng vuốt của diều hâu bắt đầu lão hóa, không thể túm chặt được con mồi nữa. Mỏ của nó trở nên vừa dài vừa cong, gần như đụng đến ngực. Ngoài ra, cánh của nó cũng trở nên vô cùng nặng nề, khiến nó mất rất nhiều sức khi bay lượn. Lúc này, nó chỉ có hai lựa chọn: một là đợi chết, hai là trải qua quá trình lột xác và tái sinh vô cùng đau đớn.
Quá trình này diễn ra trong một thời gian dài, khoảng một trăm năm mươi ngày. Nó phải cố sức bay lên đỉnh núi và dựng tổ nơi vách núi cheo leo. Việc đầu tiên mà nó cần làm ở đó là mổ liên tục vào vách đá cho đến khi cái mỏ cũ của nó hoàn toàn tróc đi. Sau đó, nó phải nằm chờ đến khi cái mỏ mới mọc lại. Tiếp theo, nó phải trải qua một quá trình đau đớn hơn – dùng cái mỏ mới nhổ từng cái móng cũ ra và chờ móng mới mọc lại. Cuối cùng, nó phải nhổ đi từng chiếc lông vũ và tiếp tục chờ đợi để đám lông vũ mới mọc ra. Đến lúc này, diều hâu mới có thể bay lượn lại và sống thêm ba mươi năm nữa.
Nắm bắt thời cơ
on chó quý của một triệu phú bị thất lạc trong lúc dạo chơi. Thế là ông ta
C
cho dán thông báo tìm kiếm chó với lời hứa sẽ trả công một vạn đồng cho ai tìm thấy; kèm theo đó là hình vẽ con chó. Mấy ngày sau, người ta dẫn chó đến trả nườm nượp nhưng tất cả đều không phải là chó của ông. Bà vợ của triệu phú cho rằng chắc hẳn người nhặt được con chó chê số tiền ít bởi đó là giống chó Ái Nhĩ Lan nổi tiếng. Thế là triệu phú nâng số tiền thưởng lên thành 2 vạn đồng.
Có một lão ăn mày bắt được con chó đó. Lão chưa hề xem tờ thông báo thứ nhất nên lúc biết trả lại con chó có thể được thưởng tới 2 vạn đồng, lão vô cùng mừng rỡ. Cả cuộc đời lão chưa từng có vận may thế này.
Ngày hôm sau, khi trời vừa sáng, lão ăn mày liền ẵm con chó chuẩn bị đi lãnh 2 vạn đồng tiền thưởng. Khi đi qua một công ty bách hóa, lão nhìn thấy một tờ thông báo khác với nội dung thông báo rằng số tiền thưởng đã nâng thành 3 vạn đồng. Lão ăn mày dừng chân suy nghĩ trong chốc lát, tiền thưởng tăng rất nhanh, vậy thì con chó này rốt cuộc đáng giá bao nhiêu? Lão thay đổi ý định và ẵm con chó quay về căn chòi rách nát của mình rồi buộc ở đó. Ngày thứ 4, mức tiền thưởng quả nhiên lại tăng lên nữa.
Trong mấy ngày sau đó, lão ăn mày chẳng lúc nào rời tờ thông báo. Khi giá trị tiền thưởng tăng lên đến mức khiến cho tất cả mọi người đều cảm thấy kinh ngạc thì lão ăn mày vẫn cứ quay về căn chòi của mình.
Nhưng khi lão về đến nơi thì thấy con chó đã chết. Khi ở nhà triệu phú, nó được ăn uống những món ngon vật lạ. Còn ở nhà lão ăn mày, nó không thể “thưởng thức” nổi những thứ mà lão nhặt được từ các thùng rác.
Người hạnh phúc
ột người giàu có nọ mang theo rất nhiều vàng bạc để đi tìm hạnh phúc. Dù
M
đã đi khắp nơi nhưng ông vẫn không tìm thấy được hạnh phúc.
Ngày nọ, khi ông đang rầu rĩ ngồi bên đường thì nhìn thấy một người nông dân ăn mặc rách rưới đi đến. Người nông dân vừa đi vừa hát một bài dân ca, dáng điệu rất vui vẻ. Người giàu lân la đến trò chuyện và thỉnh cầu người nông dân chỉ cho mình bí quyết hạnh phúc. Bác nông dân cười nói:
- Tôi nào có bí quyết gì đâu. Thực ra, bí quyết sống hạnh phúc rất đơn giản. Chỉ cần ông bỏ đi những thứ mà ông đang vác trên lưng thì ông sẽ hạnh phúc ngay thôi mà.
Người giàu có bỗng tỉnh ngộ. Ông nhìn lại mình thì nhận ra lưng mình đã còng vì phải mang quá nhiều vàng bạc châu báu. Lúc ở trọ thì sợ trộm, lúc đi đường sợ cướp, cả ngày lo lắng không yên thì làm sao hạnh phúc được?
Thế là, người giàu có dỡ túi hành lý của mình xuống, mang vàng bạc châu báu tặng cho những người nghèo khó qua đường. Cứ như thế, chẳng những ông không cần mang vác nặng mà còn được nhìn thấy những gương mặt tươi cười với mình. Và cuối cùng, ông đã trở thành một người hạnh phúc nhất.
Kinh nghiệm huấn luyện ngựa Ả-rập có một nhà huấn luyện ngựa rất nổi tiếng. Ông đã tạo ra nhiều con
Ở
thiên lý mã. Chính vì vậy, mọi người đều tôn kính gọi ông là “mã thần”.
Mỗi buổi sáng, ông cho đàn ngựa chạy theo vòng tròn, trong đàn có những con ngựa đực to khỏe và cũng có những con ngựa còn rất nhỏ. Trợ thủ của “mã thần” vừa quát chỉ huy đàn ngựa vừa bám lấy yên ngựa, nhảy sang trái rồi nhảy sang phải, trông như đang biểu diễn xiếc.
Đến trưa, đúng vào lúc mặt trời gay gắt nhất, “mã thần” cùng với trợ thủ của ông cho đàn ngựa phi thẳng về phía sa mạc.
Đến chiều, khi quay trở về, mọi người đều thấy trong tay họ đều cầm hai con dao cong, giống như vừa đánh trận trở về.
Có người hỏi nhà huấn luyện ngựa rằng:
- Tại sao ông lại cho nhiều ngựa chạy vòng quanh vậy?
Nhà huấn luyện ngựa đáp:
- Bởi vì tôi đang dạy những con ngựa nhỏ kia biết đi theo sau những con ngựa lớn, học nghe khẩu lệnh và phục tùng. Không có ngựa lớn dẫn dắt thì rất khó dạy ngựa nhỏ. Nếu tôi là người thầy, thì con ngựa lớn chính là phụ huynh. Tôi giáo dục ở trường, cha mẹ dẫn dắt ở nhà, bất kể mặt nào cũng không thể thiếu.
- Vậy tại sao trợ thủ của ông phải bám vào yên ngựa nhảy qua nhảy lại vậy?
Nhà huấn luyện ngựa đáp:
- Đó là cách để dạy cho ngựa biết giữ thăng bằng, duy trì sự ổn định. Ông nói tiếp:
- Còn cưỡi ngựa đi lúc giữa trưa vì đó là lúc trời nắng nóng nhất, để ngựa phải phi nhanh trên sa mạc nóng như thiêu đốt. Đó là cách để chúng biết rằng nếu không chạy thì mãi sẽ không thoát ra khỏi sa mạc này. Con dao cong được dùng để kích thích mắt ngựa, và âm thanh của nó cũng sẽ thử thách sự bình tĩnh của ngựa. Sau khi đã trải qua cách huấn luyện khắc nghiệt này, chúng tôi biết được con nào có khả năng sẽ trở thành thiên lý mã.
Lạc đường
hiều nọ, có một con bướm tuyệt đẹp lạc đường bay từ ngoài vườn vào nhà.
C
Nó hốt hoảng bay khắp các nơi để tìm kiếm lối ra. Thế nhưng, dù đã bay sang bên trái, lượn sang bên phải nhiều lần nó cũng không tìm được chỗ thoát thân.
Nó cứ mải miết tìm kiếm đường ra trên nóc nhà mà không biết rằng ngay phía dưới nó một tí, có một cánh cửa sổ đang hé mở. Thậm chí có nhiều lần, nó đã bay đến chỗ cách khung cửa sổ chỉ có hai ba phân.
Cuối cùng, con bướm rơi xuống và chết trên mặt bàn, giống như một chiếc lá khô.
Câu chuyện chiếc bè tre
ó một người bị kẻ xấu truy đuổi. Ông chạy đến một con sông lớn thì dừng
C
lại vì nước sông chảy quá xiết. Ông nhìn quanh nhưng chẳng thấy cầu hay thuyền bè qua lại.
Ông quyết định ẩn nấp vào một nơi kín đáo. Tuy nhiên, xác định đây không phải là kế lâu dài nên ông muốn kết một cái bè để qua sông. Chỉ cần qua đến bờ bên kia thì ông sẽ được an toàn. Thế là suốt ngày đêm hôm đó, ông chặt tre rồi dùng dây buộc chúng lại thành một chiếc bè tre. Sau đó, ông lên bè chèo sang bờ bên kia. Đến khi bọn xấu phát hiện ra thì ông đã sang đến bờ bên kia an toàn.
Sang đến bờ bên kia, ông vẫn còn sợ hãi khi nghĩ lại chuyện đã trải qua. Ông nhìn cái bè và cảm thấy thật may mắn khi có nó. Ông nghĩ: “Nếu không nhờ cái bè này thì tính mạng của mình khó mà giữ được. Đối với mình, nó thật sự rất quan trọng”. Thế là ông quyết định vác cái bè trên lưng rồi đi tiếp về phía trước. Nhưng do cái bè quá nặng nên mỗi ngày, ông chỉ đi được một đoạn ngắn. Ba ngày sau, bọn xấu đuổi kịp và bắt được ông. Thì ra họ cũng làm bè để qua sông và đuổi kịp ông trong lúc ông cõng chiếc bè tre.
Khi bị bắt, ông than rằng:
- Bè tre cứu ta nhưng bè tre cũng hại ta!
Gánh nước và đào giếng
ó hai vị hòa thượng sống trong hai ngôi chùa trên hai ngọn núi gần nhau.
C
Giữa hai ngọn núi có một dòng suối nhỏ nên mỗi sáng, hai vị hòa thượng thường gặp nhau khi đi gánh nước. Mỗi lần gặp, họ đều chào hỏi nhau rất thân tình và chẳng bao lâu thì cả hai trở thành những người bạn thân thiết.
Thấm thoát đã được năm năm kể từ ngày họ gặp nhau lần đầu ở dòng suối nhỏ. Một hôm, vị hòa thượng ở ngọn núi bên trái không xuống núi gánh nước. Chờ mãi không thấy, vị hòa thượng ở ngọn núi bên phải nghĩ bụng: “Có lẽ anh ấy ngủ dậy trễ” nên quyết định gánh nước về.
Ngày hôm sau, vị hòa thượng trên ngọn núi bên trái vẫn không xuống núi gánh nước. Một tuần trôi qua, vị hòa thượng bên phải vẫn không thấy bạn đâu nên bắt đầu lo lắng.
Cuối cùng, ông nghĩ bụng: “Có thể anh ấy đã bị bệnh. Ngôi chùa đó chỉ có một mình anh ấy. Nếu anh ấy bị bệnh thì thật đáng lo ngại. Mình phải lên đấy xem thế nào mới được”. Thế là vị hòa thượng ở ngọn núi bên phải tất tả đi.
Khi leo lên đến ngôi chùa trên núi trái, ông nhìn thấy bạn mình đang tập Thái Cực Quyền trước miếu. Trông ông chẳng hề giống người rất lâu không được uống nước. Vị hòa thượng ở ngọn núi bên phải cảm thấy rất ngạc nhiên, bèn hỏi:
- Đã hơn một tuần nay tôi không thấy anh xuống núi gánh nước, nhưng sao trông anh vẫn rất khỏe vậy? Lẽ nào anh luyện Thái Cực Quyền mà không cần uống nước sao?
Vị hòa thượng ở ngọn núi bên trái cười đáp:
- Đến đây, tôi dẫn anh đi xem một thứ.
Vị hòa thượng ở ngọn núi bên phải đi cùng người bạn đến sân sau miếu. Vị hòa thượng ở ngọn núi bên trái chỉ vào một cái giếng nói:
- Suốt năm năm nay, mỗi ngày tôi đều dành thời gian đào cái giếng này, dù bận rộn đến mấy. Đến bây giờ thì tôi đã được uống nước giếng do chính mình đào. Từ nay về sau, tôi không cần phải xuống núi gánh nước nữa mà có thể dành thời gian để luyện môn Thái Cực Quyền mà tôi yêu thích.
Nữ thư ký của tổng thống
hi Tổng thống John Calvin Coolidge(*) vừa nhậm chức, ông cho tuyển một
K
nữ thư ký để giúp việc. Cô thư ký này vừa trẻ trung vừa xinh đẹp, nhưng lại hay mắc sai sót; không đánh máy sai thì cũng ghi sai thời gian. Điều này đã gây ra nhiều rắc rối cho công việc của Tổng thống.
Một hôm, vừa nhìn thấy cô thư ký bước vào phòng làm việc, John Calvin Coolidge lên tiếng khen trang phục và vẻ ngoài xinh đẹp của cô. Cô thư ký vừa vui và vừa lo, bởi bình thường Tổng thống rất ít khi khen người khác. Tiếp đó John Calvin Coolidge nói:
- Tôi tin rằng trong công việc, cô cũng có thể làm thật tốt giống như cách cô chăm chút cho con người của mình vậy.
Từ hôm đó, quả nhiên, cô thư ký không còn mắc sai sót trong công việc nữa. Biết được điều này, một thượng nghị sĩ hiếu kỳ hỏi Tổng thống:
- Làm thế nào mà ngài nghĩ ra được cách này hay vậy?
John Calvin Coolidge cười:
- Điều này đơn giản thôi. Ông cũng biết người thợ cắt tóc trước khi cạo râu cho khách đều thoa một lớp kem để người đó không cảm thấy đau. Chẳng qua tôi chỉ áp dụng theo cách đó thôi mà!
Lô-gic
gày nọ, hai người nông dân ra đồng thăm ruộng bí đỏ. Vì phải nhổ cỏ bắt
N
sâu suốt cả buổi nên đến trưa, cả hai đều đã mệt. Họ đến ngồi dưới gốc cây thông nghỉ ngơi và bắt đầu trò chuyện.
Một người bỗng trầm ngâm khi nhìn thấy một quả bí đỏ to lớn đang mọc trên dây bí yếu ớt trong ruộng. Anh ta nói với người bạn bên cạnh:
- Tôi đang băn khoăn không biết liệu có phải đầu óc của thượng đế có vấn đề rồi không?
- Anh đang nói đến điều gì vậy?
- Anh xem, dây bí đỏ yếu ớt như vậy mà phải đỡ trái vừa to vừa nặng thế kia. Làm sao nó có thể chịu nổi?
Suy nghĩ một hồi, anh ta nói tiếp:
- Còn nữa, anh nhìn cây thông này xem. Nếu thượng đế có chút kiến thức thông thường về lô-gic thì sao lại để quả thông nhỏ xíu mọc trên thân cây to thế kia? Tôi nghĩ cái cây này có thể chịu được trọng lượng của mấy mươi người chứ không ít. Nếu tôi là thượng đế, tôi sẽ để trái bí đỏ mọc trên cây thông.
Người nông dân này tiếp tục thao thao bất tuyệt với bạn về lý luận lô-gic của mình. Vừa lúc ấy gió thổi mạnh làm mấy trái thông rơi vào đầu anh ta. Người nông dân này kêu lên:
- Ối chà, mấy quả thông này rơi trúng đầu đau thật đấy!
Người nông dân kia cười và nói:
- Cũng may là thượng đế để quả thông mọc trên cây thông chứ không đặt quả bí trên đó. Nếu không, anh sẽ còn thảm hơn nhiều!
Người nông dân đó xấu hổ xoa đầu cười xòa.
Thiên đàng và địa ngục
ột nhà hiền triết ngồi bên đường, hai mắt nhắm nghiền, xếp bằng hai chân,
M
hai tay đan vào nhau để dưới vạt áo trầm tư suy ngẫm.
Thế rồi dòng suy nghĩ của ông bị cắt ngang bởi lời khẩn cầu của một võ sĩ:
- Thưa ngài! Xin ngài hãy nói cho tôi biết thế nào là thiên đàng và thế nào là địa ngục đi!
Nhà hiền triết không phản ứng gì, tựa như không nghe thấy gì. Sau đó ông chầm chậm mở mắt ra và mỉm cười. Người võ sĩ đứng bên cạnh sốt ruột chờ câu trả lời.
Nhà hiền triết nói:
- Ngươi muốn biết bí mật của thiên đàng và địa ngục ư? Một người lỗ mãng và ô uế như ngươi mà dám hỏi ta bí mật của thiên đàng và địa ngục sao?
Người võ sĩ lâp tức rút kiếm ra và đặt lên ngay trên đỉnh đầu nhà hiền triết. Mặt hắn đỏ bừng, cổ nổi gân xanh, hầm hầm tức giận. Khi lưỡi kiếm sắp hạ xuống, nhà hiền triết nhẹ nhàng nói:
- Đây chính là địa ngục.
Người võ sĩ giật mình tỉnh ngộ. Anh ta hết sức cảm kích nhà hiền triết dám dùng mạng sống để thức tỉnh mình. Người võ sĩ vứt kiếm xuống đất, quỳ xuống chân nhà hiền triết và bật khóc. Nhà hiền triết nói:
- Đây chính là thiên đàng.
Đáp án
ó một tờ báo nước Anh tổ chức chương trình giải đố có thưởng với mức
C
thưởng rất cao. Chủ đề của chương trình là: “Trên một khí cầu có ba nhà khoa học nổi tiếng có khả năng ảnh hưởng đến sự tồn vong của nhân loại. Khí cầu sắp bị rơi, cần phải bỏ xuống một người để giảm bớt tải trọng. Trong ba người này, một người là chuyên gia về môi trường, công trình nghiên cứu của ông có thể cứu con người thoát khỏi vấn nạn ô nhiễm môi trường; một người là chuyên gia nguyên tử, ông có khả năng ngăn chặn các cuộc chiến tranh nguyên tử giúp nhân loại tránh được họa hủy diệt; người còn lại là chuyên gia lương thực, ông có thể trồng lương thực trên những vùng đất khô cằn, giúp con người thoát khỏi nạn đói”.
Số người tham gia giải đố rất đông và mỗi người đưa ra một đáp án cùng cách lý giải riêng. Cuối cùng, người nhận được phần thưởng cao nhất là một cậu bé với đáp án là: “Bỏ người nào mập nhất xuống”.
Chiếc giày bị đánh rơi
gày nọ, có một cụ già đi du xuân thì đánh rơi mất một chiếc giày xuống núi.
N
Mọi người xung quanh đều lấy làm tiếc cho cụ.
Trong phút chốc, cụ già liền ném luôn chiếc giày còn lại xuống. Việc làm này của cụ đã khiến cho tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Thấy thế, cụ bèn giải thích:
- Chiếc giày này dù có quý đến mấy cũng không còn giúp ích được tôi nữa. Nhưng nếu ai đó nhặt được cả đôi thì biết đâu họ sẽ dùng được.
Bức tượng vàng thứ ba
gày xưa, có một sứ giả đến thăm nước láng giềng và mang theo ba bức
N
tượng vàng có hình dáng giống hệt nhau. Vì muốn thử thách vua tôi nước bạn nên vị sứ giả này đưa ra một câu hỏi rất hóc búa: “Trong ba bức tượng vàng đó, bức nào có giá trị nhất?”.
Đức vua cho mời thợ kim hoàn đến nhưng vì hình dáng và trọng lượng ba bức tượng đều giống nhau nên họ không sao đánh giá được bức nào giá trị hơn. Sau đó, vua hỏi ý kiến của nhiều vị đại thần trong triều cùng những nhà thông thái trong cả nước nhưng không ai biết câu trả lời.
Nhà vua hết sức lo lắng không biết nên xử lý như thế nào. Chẳng lẽ một nước hùng mạnh như vậy lại chịu thua câu đố này hay sao? Cuối cùng thì một lão đại thần tìm ra lời giải đáp.
Vua cho mời sứ giả nước bạn đến. Trước mặt đức vua, văn võ bá quan cùng sứ thần nước bạn, lão đại thần cầm ba sợi rơm nhét vào tai của ba tượng vàng. Sợi rơm từ lỗ tai bức tượng thứ nhất đi xuyên qua lỗ tai bên kia; sợi rơm nhét từ lỗ tai tượng thứ hai thì đi ra miệng; còn tượng thứ ba thì cọng rơm chui vào bụng.
Lão đại thần nói:
- Bức tượng vàng thứ ba có giá trị nhất!
Sứ giả lặng lẽ gật đầu, công nhận đáp án của vị đại thần là đúng.
Răng mất lưỡi còn
Tương truyền rằng ân sư của Lão Tử là Thường Thu.
Năm nọ, nghe tin Thường Thu bệnh nặng, Lão Tử vội vàng đến thăm. Lão Tử nắm tay ân sư, hỏi:
- Thưa thầy, thầy có điều gì dạy bảo thêm cho học trò không? Thường Thu chậm rãi đáp:
- Con không hỏi thì ta cũng muốn nói cho con biết. - Ông ngừng một hồi rồi nói tiếp. - Đi ngang qua quê nhà phải xuống xe, con biết không?
Lão Tử đáp:
- Con biết ạ. Đi ngang qua quê nhà mà xuống xe nghĩa là không quên người thân, phải không thưa thầy?
Thường Thu mỉm cười nói:
- Đúng rồi. Và đi ngang qua cây cao to phải đi từ từ, con biết không?
- Con biết ạ. - Lão Tử đáp. - Ngang qua cây cao to mà đi từ từ nghĩa là kính trọng người già, yêu mến nhân tài, đúng không thưa thầy?
- Đúng rồi. - Thường Thu lại mỉm cười gật gật đầu. Suy nghĩ một hồi, Thường Thu lại hỏi Lão Tử:
- Con nhìn xem, lưỡi của ta còn không?
- Dạ còn. - Lão Tử đáp. - Sao thầy lại hỏi vậy?
Thường Thu không trả lời mà hỏi tiếp:
- Vậy con xem răng của ta còn không?
- Thưa, không còn chiếc nào.
Thường Thu hỏi:
- Vậy con hiểu ý ta không?
Lão Tử suy nghĩ một hồi rồi đáp:
- Con biết rồi ạ. Lưỡi còn chẳng phải là do nó mềm sao? Còn răng rụng hết chẳng phải là do nó quá cứng sao?
Thường Thu nắm tay Lão Tử và xúc động nói:
- Đúng rồi, mọi sự trên đời và đạo đối nhân xử thế đều nằm ở đấy. Vậy là
thầy đã nói hết những điều thầy cần dạy cho con.
Giá trị của sự sẻ chia
gày xưa, có hai anh em nhà nọ mang theo mỗi người một rương hành lý lên
N
đường đi xa. Trên đường đi, rương hành lý quá nặng khiến hai anh em đều mệt đến không thở nổi. Họ phải đổi tay xách liên tục. Bỗng nhiên, người anh dừng lại, mua một chiếc đòn gánh ở bên đường, móc hai rương hành lý vào hai đầu gánh rồi gánh đi, và thấy nhẹ hơn rất nhiều.
Ngày nay, trong một trận chiến ác liệt, vị thượng úy nọ phát hiện máy bay địch sắp bổ nhào trút pháo xuống trận địa. Thông thường, khi phát hiện máy bay địch sắp bổ nhào thì phải lập tức nằm xuống ngay. Thế nhưng, anh thượng úy quan sát thấy cách anh khoảng 4-5 mét, có một chiến sĩ vẫn chưa hay biết gì.
Không chút đắn đo, anh thượng úy vội nhảy tới đè lên người chiến sĩ kia. Một tiếng nổ lớn vang lên, bùn đất văng đầy lên người họ. Anh thượng úy đứng dậy và hết sức vui mừng khi thấy cả mình và người chiến sĩ kia vẫn bình an vô sự. Quay đầu nhìn lại, anh giật mình khi thấy vị trí lúc nãy của mình bị trúng pháo và trở thành một cái hố lớn.
Chiếc hộp đựng giày
ai ông bà cụ nọ đã sống với nhau hơn 60 năm. Trải bao năm tháng, họ cùng
H
nhau chia sẻ ngọt bùi. Chỉ có duy nhất một chiếc hộp đựng giày để ở dưới gầm tủ là bà cụ giữ kín. Và tôn trọng sự riêng tư của bà nên ông chẳng bao giờ hỏi tới cái hộp đó.
Một ngày kia, cụ bà lâm bệnh nặng. Biết vợ mình khó qua khỏi, cụ ông nhớ tới cái hộp bí mật bèn đem đến bên giường cụ bà. Cụ bà đồng ý cho ông mở cái hộp ra.
Khi chiếc hộp được mở ra, bên trong chỉ có hai con búp bê bằng len và số tiền 95.500 đô-la.
Ông cụ ngạc nhiên hỏi vợ:
- Thế này là sao?
- Khi chúng ta mới lấy nhau, - cụ bà nói, - bà nội của tôi có dặn rằng bí quyết để giữ hạnh phúc gia đình là đừng bao giờ cãi nhau. Thế là mỗi lần mình làm tôi tức giận, tôi lại đan một con búp bê.
Cụ ông không cầm được nước mắt. Ông tự hỏi chẳng lẽ suốt quãng đời chung sống với nhau, người vợ chỉ giận ông có hai lần thôi sao. Và ông cảm thấy hạnh phúc vô cùng.
- Còn món tiền lớn này thì sao? - Ông cụ hỏi tiếp.
Cụ bà mắt đỏ hoe trả lời:
- Đó là… số tiền tôi đã bán những con búp bê đã đan đấy.
Thời cơ
ó một anh chàng lười nhác đứng tựa vào một tảng đá nghỉ ngơi. Vừa lúc ấy,
C
một người đàn ông từ xa bước đến buông lời hỏi:
- Này anh bạn trẻ, anh đang làm gì vậy?
Anh thanh niên đáp:
- Tôi đang ở đây chờ thời cơ.
Người đàn ông lại hỏi:
- Anh chờ thời cơ ư? Ha ha… thời cơ ra làm sao nhỉ, anh có biết không?
- Tôi cũng không biết nữa. Nhưng nghe nói thời cơ là một thứ rất kỳ diệu, chỉ cần nó đến bên cạnh ta thì ta sẽ gặp may mắn, được làm quan, phát tài hoặc cưới được vợ đẹp. Nói chung là rất tuyệt vời.
Người đàn ông vừa kéo tay người thanh niên đi vừa rủ rê:
- Ngay cả thời cơ ra làm sao anh cũng không biết, vậy thì anh còn chờ thời cơ làm gì chứ? Hay là anh đi theo tôi, tôi sẽ đưa anh đi làm vài việc rất có ích cho anh!
Chàng trai không kiềm được sự bực dọc bèn nói:
- Ông đi đi…! Đừng đến đây gây thêm phiền phức, tôi không đi với ông đâu!
Người đàn ông thở dài rồi bỏ đi.
Một lát sau, một ông cụ râu tóc bạc phơ đến trước mặt anh thanh niên và hỏi:
- Anh đã bắt được nó chưa?
Người thanh niên hỏi:
- Bắt được nó ư? Mà nó là cái gì vậy?
- Nó chính là thời cơ đấy!
- Tôi có thấy nó đâu?
Ông lão ngạc nhiên:
- Người đàn ông kia đã chẳng đưa nó đến cho anh là gì?
Anh thanh niên rất hối hận:
-Trờiơi! Tôiđãthảnóđimấtrồi!
Lanh trí
êm nọ, một người buôn bán mang theo số tiền lớn về nhà. Khi đi ngang qua
Đ
một con đường nhỏ, anh bị một người đàn ông cao to lực lưỡng đón đường. Hắn ta lăm lăm khẩu súng trên tay và yêu cầu anh phải giao cho hắn tất cả tài sản đang mang theo trên người.
Nhìn thấy họng súng đen ngòm của tên cướp, chàng trai tỏ vẻ sợ hãi nói:
- Tôi đang có một ít tiền nhưng chúng đều là của ông chủ tôi. Xin ông giúp tôi một việc, hãy bắn hai phát đạn vào chiếc mũ của tôi để tôi còn có cái mà giải thích với ông chủ.
Tên cướp không nói không rằng, cầm lấy chiếc mũ của chàng trai và bắn hai phát vào đó.
Người thanh niên lại nói tiếp:
- Ông hãy bắn thêm hai phát đạn nữa vào ống quần của tôi đi. Có như thế thì ông chủ của tôi mới không nghi ngờ tôi.
Tên cướp bèn nắm lấy ống quần của anh và bắn liền hai phát đạn. Chàng trai nhanh nhẹn dang rộng hai vạt áo và nói tiếp với hắn: - Xin ông hãy bắn vào áo của tôi thêm vài phát đạn nữa đi.
Lúc bấy giờ, tên cướp tức giận mắng:
- Mẹ kiếp, đồ hèn nhát. Mau đưa hết tiền ra đây…
Vừa lúc đó, xe cảnh sát đã đến.
Chiếc lá hoàn mỹ nhất
ó một trụ trì muốn chọn ra một trong hai đệ tử để truyền lại chức vị. Cả hai
C
đệ tử đều nỗ lực chứng minh mình là người xứng đáng nhất.
Một ngày kia, vị trụ trì nghĩ ra cách để phân biệt được ai là người xứng đáng hơn. Ông cho gọi hai đệ tử đến và nói với họ:
- Các con hãy đi nhặt cho thầy một chiếc lá cây hoàn mỹ nhất.
Hai đệ tử vâng lời ra đi. Không lâu sau, người thứ nhất trở về tay không và nói với sư phụ rằng:
- Con thấy vô số lá cây, nhưng con không sao chọn được chiếc lá hoàn mỹ nhất.
Trong khi đó, người đệ tử thứ hai thì dâng cho thầy một chiếc lá cây bình thường và nói:
- Chiếc lá này tuy không hoàn mỹ nhưng nó là chiếc lá nguyên vẹn nhất mà con tìm thấy.
Cuối cùng, vị trụ trì truyền y bát cho đệ tử thứ hai.
SẮC MÀU THẦN TIÊN
Chỉ học được một nửa
ó một ông lão đi cày và gieo giống vào giữa lúc trời nắng chang chang.
C
Bỗng nhiên, dưới tán cây bồ đề bên đường, một vị thần hiện ra. Vị thần lên tiếng hỏi:
- Ta là thần Solomon đây! Ông đang làm gì ở đây vậy?
Ông lão đáp:
- Nếu ngài là Solomon thì tại sao lại còn hỏi tôi câu đó? Khi tôi còn nhỏ, ngài bảo tôi nên học tập lũ kiến. Tôi đã nhìn thấy cách chúng làm việc và đã học được tính cần cù của chúng. Và tôi đã áp dụng những điều mình học được vào cuộc sống của mình đấy thôi.
Thần Solomon mỉm cười nói:
- Nếu vậy thì ngươi chỉ học được một nửa bài học. Hãy đến chỗ lũ kiến thêm một lần nữa. Còn một bài học mà ngươi còn phải học là lúc cuối đời, phải nghỉ ngơi và hưởng thụ những gì mình đã tích lũy được.
Người muốn thay đổi vận mệnh ó một người bước đến trước mặt Thượng đế và cầu xin Người thay đổi vận
C
mệnh của mình. Thượng đế mỉm cười, trao một chiếc chìa khóa, bảo anh ta đi vào căn phòng vận mệnh và tự chọn lựa cho mình.
Anh ta bước vào căn phòng của sự giàu có nhưng lại thấy không có chút niềm vui nào. Anh ta bèn nói:
- Không phải là cuộc sống vui tươi thì đó nhất quyết không phải là mong muốn của mình rồi.
Sau đó, anh ta bước vào căn phòng của quyền lực nhưng tại đây, anh ta không tìm thấy chút chân thành nào. Vì thế, anh ta nói:
- Mình không cần cuộc sống đầy giả dối. Nó quá nguy hiểm.
Tiếp đến, anh ta bước vào căn phòng của dục vọng. Nhưng rồi ở đây, anh ta chẳng tìm thấy chút tình yêu nào. Anh ta nói:
- Mình không cần cuộc sống như loài động vật, bản thân nó đã là mối hiểm nguy.
Cuối cùng anh ta quay lại trước mặt Thượng đế và nói:
- Tôi đã tìm được vận mệnh của mình rồi. Nó là một bức tranh được tạo nên từ sự vui vẻ, chân thành và tình yêu!
Địa ngục
ó một người nọ vừa qua đời. Trên đường đi đến điện Diêm La, anh ta trông
C
thấy một cung điện nguy nga lộng lẫy. Chủ nhân của cung điện đó đã tha thiết mời anh ta ở lại.
Người này nói:
- Tôi ở trên dương gian đã vất vả cả đời rồi. Bây giờ xuống đây, tôi chỉ muốn ăn ngủ chứ không muốn làm việc nữa đâu.
Chủ nhân của cung điện đáp:
- Nếu là vậy thì trên đời này không còn chỗ nào thích hợp với anh hơn chỗ chúng tôi đâu. Chỗ chúng tôi đây có sơn hào hải vị, anh muốn ăn gì cũng có. Chỗ chúng tôi đây có giường êm nệm ấm, anh muốn ngủ bao lâu cứ ngủ. Ngoài ra, tôi đảm bảo sẽ không có việc gì cần anh làm cả.
Nghe thế, người này vui vẻ ở lại.
Trong thời gian đầu, người này cứ hết ăn rồi ngủ, ngủ rồi lại ăn và cảm thấy vô cùng thoải mái. Nhưng dần dần, anh ta bắt đầu cảm thấy buồn tẻ và trống vắng. Thế là anh ta đi gặp chủ nhân của cung điện và than phiền rằng:
- Cuộc sống mà suốt ngày chỉ có ăn và ngủ thì thật vô vị. Bây giờ tôi béo quá rồi, anh có thể tìm cho tôi một công việc nào đó không?
Chủ nhân của cung điện đáp:
- Xin lỗi anh, chỗ chúng tôi đây xưa nay chưa từng có công việc gì để làm.
Vài tháng sau, người này chịu không nổi nữa. Anh ta lại đi gặp chủ nhân cung điện:
- Cuộc sống này khiến tôi phát điên lên mất. Nếu như anh không có việc gì cho tôi làm thì thà tôi đi xuống địa ngục còn hơn.
Lúc này, chủ nhân của cung điện cười mỉa và đáp:
- Anh tưởng rằng đây là thiên đường ư? Đây chính là địa ngục đấy!
Lời nhắc nhở của Thượng đế
ột người đàn ông nọ qua đời vì chứng nhồi máu cơ tim. Ông phàn nàn với
M
Thượng đế rằng:
- Thưa Thượng đế! Ngài gọi con về, con không chút oán hận ngài. Nhưng tại sao trước lúc gọi, ngài không thông báo cho con một tiếng để cho con chuẩn bị về mặt tâm lý và cũng để con bàn giao mọi việc với con cái của con. Ngài đã khiến con trở tay không kịp.
Thượng đến trìu mến đáp:
- Ta đã từng viết cho con ba bức thư, nhắc nhở con chuẩn bị về mà! Người đó kinh ngạc đáp:
- Làm gì có! Con chưa hề nhận được chúng!
Thượng đế nói:
- Trong bức thư thứ nhất, ta để con đau lưng. Trong bức thư thứ hai, ta để cho tóc con bạc đi. Và bức thư thứ ba, ta đã khiến cho răng con rụng dần. Tất cả điều đó là tín hiệu nhắc nhở con sắp đến thời hạn quay về đấy!
"""