" Đại Hào Môn - Hãm Bính PDF EPUB 🔙 Quay lại trang tải sách pdf ebook Đại Hào Môn - Hãm Bính PDF EPUB Ebooks Nhóm Zalo Răng Báo Ô Dương Mộc Cảm Giác Kỳ Lạ Đại Hội Giao Dịch Đặng Thông Thiên. Thiên Hạ Chí Dương Thứ Hai Phương Thuốc Cướp Bóc Ân Nhân Cứu Mạng Trường Sinh Thiên Đại Hào Môn Điềm Xấu Xuất Hiện Dương Thọ Đã Tận Âm Mưu Đế Vương Chi Tương Tây Nam Đại Hung Truyền Nhân Tử Vi Đấu Sổ Có Thiên Tử Mệnh Vô Chí Tôn Tướng Thọ Mạch Thâu Vương Chi Vương (Vua Trộm) Tuyết Vực Đao Vương Mèo Mun Lớn Trên Trời Dưới Đất, Duy Ngã Độc Tôn! Thảo Nguyên Đáng Sợ Phong Thủy Của Tổ Trạch (Nhà Tổ) Phần Mộ Tổ Tiên Thay Đổi Kinh Hoàng Phong Thủy Sát Trận Dịch Dung Đập Đổ Làm Lại Kinh Động Đến Long Mạch? Hỗn Độn Chu Thiên Đại Trận Trời Phạt Hai Vị Lão Gia Bệnh Của Ông Nội Sẽ Khá Hơn! Tắm Gội Trai Giới Huyết Tương Thuật (Thượng) Huyết Tương Thuật (Hạ) Thất Tinh Trà Liêu Giao Dịch Cực Bắc Chi Địa Săn Bắt Gấu Đen Vũ Khí Lạnh Trình Độ Cao Thủ Sơn Khuyễn Bỗng Nhiên Nổi Điên Không Thể Tưởng Tượng Nổi Cuối Cùng Có Phải Là Người Hay Không? Phá Đám Một Lần Nữa, Ta Sẽ Phế Ngươi! Điếu Thần (Câu Cá Thần) Xá Lợi Linh Ngư Cao Thủ Câu Cá Chân Chính Giàu Sang Hai Kiếp Văn Điên, Võ Điên Tuyết Oa Oa Ma Thần Trong Đêm Người Quái Dị Làm Chuyện Quái Dị Lão Già Quái Đản Đạo Câu Cá Có Năm Cảnh Giới Đầm Nước Sâu Lạnh Lẽo Dưới Thác Nước Tinh Linh Trong Nước Ma Điếu Tái Thế Tử Vi Phi Tinh Trận Linh Dược Mượn Gió Bẻ Măng Móa! Lại Chơi Chiêu Này! Nữ Phi Tặc Và Phiền Toái Lớn Nhị Ca Hồ Lô Hắc Ngọc Lời Trách Mắng Của Cha Không Có Lựa Chọn Nào Khác Ngũ Hành Tiếp Dẫn Trận Lấy Thiên Tử Mệnh Ứng Kiếp Bán Độ Nhi Kích Đấu Pháp Trời Phạt Thất Bại Trong Gang Tấc Nữ Hoàng Bóng Đêm - Tóc Vàng Mắt Xanh Gặp Qua Người Điên Cuồng, Nhưng Chưa Thấy Qua Người Điên Cuồng Như Vậy! Đánh Gục Một Quyền Oai Tiêu Đại Thiếu Thương Càng Thêm Thương Viễn Đông Chi Hổ Người Phụ Nữ Của Tôi Tiêu Lão Gia Bình Phục Đại Tông Đỉnh Quy Tắc Của Văn Nhị Thái Gia Dạ Xoa Thăm Dò Đại Dương Nhị Sư Huynh Phiền Toái Lớn Hồng Trần Tướng Tặng Thuốc Lại Thôi Diễn Huyết Tương Hồng Trần Đại Kiếp Ẩn Cư Ở Thâm Sơn Gặp Lại Đao Vương Tính Nhầm Giải Độc Võ Mồm Dẫn Đến Chuyện Binh Đao Đặng Thông Thiên Xảy Ra Chuyện Đoàn Tiểu Vương Gia Giáo Huấn Đại Bào Ca Quan Hệ Bà Con Bạn Bè Của Đoàn Gia Ở Thiên Nam Đại Tỷ Mục Tiêu Đã Định Diệp Đại Thiếu Dặn Dò Của Tiêu Lão Đại Tửu Thần Đấu Rượu (Thượng) Đấu Rượu (Trung) Đấu Rượu (Hạ) Tay Chơi Khác Người Ager Lena Đang Nói Xạo Lục Gia Hành Trình Phía Trước Của Tiêu Thiên Thứ Trưởng Lục Y Thuật Cao Minh Nguyên Nhân Bệnh Trấn Sát Có Qua Có Lại Mới Toại Lòng Nhau Lang Quân Thanh Tú Tiêu Nhị Ca Bướng Bỉnh Nhân Tài Kiệt Suất Trong Giới Đồ Cổ Di Vật Của Vạn Thọ Đế Quân Pháp Khí Sống Bút Tích Thật Của Đường Dần Thiên Nhãn Tống Tam Ca Có Mắt Không Thấy Núi Thái Sơn Dương Minh Tiên Sinh Đại Đương Gia Của “Yên Chi Xã” Đệ Nhất Nữ Ma Đầu Ghen Nhất Kiếm Phong Tình, Nhất Mạt Yên Chi Hồng Cẩu Vương Trường Đấu Chó Cơ Khinh Sa Tiểu Nha Đầu Đặt Cược Diệp Đại Thiếu Muốn Báo Thù Tiêu Nhị Ca, Có Người Muốn Lấy Túi Tiền Của Ngươi Sáu Triệu Ngoài Trận Chó Ngao Tây Tạng Chân Chính Sát Tinh Không Có Chó, Ta Có Mèo Làm Mèo Thì Làm Mèo, Ta Không Để Bụng Tại Sao Lại Có Thể Như Vậy? Đại Ca Phi Vũ Liên Hoàn Thất Tuyệt Trảm Mưa Gió Sắp Đến Mua Nhà Khách Quý Oan Gia Nên Giải Không Nên Kết Cầu Viện Con Mắt Tinh Tường Quê Mùa Điềm Báo Cực Hung Tai Nạn Xe Cộ Lời Mời Anh Suy Đoán Một Chút, Khi Nào Thì Tôi Gặp Xui Xẻo? Anh Là Yêu Quái Có Loại Chuyện Này Sao? Địch Trong Tối, Ta Ngoài Sáng Ý Nghĩa Chân Chính Của Tướng Mệnh Thiên Nam Vương Đắn Đo? Săn Bắt Sát Thủ Độc Hành Dị Tộc Đua Xe Giao Hàng Tận Nơi Vòng Tròn Bên Ngoài Mạn Thiến Tiên Sinh Thiên Nhân Tương Nhất Diệp Phiêu Linh, Thiên Nhai Cô Vũ! Giang Đạo Minh Kế Hoạch Của Vu Vương Khiêu Khích Tôi, Đối Với Các Người Không Có Bất Kỳ Lợi Ích Gì Uy Hiếp Đừng Hối Hận Ra Tay Trước Chiếm Lợi Thế Anjelina Xảy Ra Chuyện Rồi Sào Huyệt Nhìn Nhầm Vô Cùng Bất Thường Đàm Phán Sự Thần Kỳ Của Võ Thuật Phương Đông Uyển Thiên Thiên Có Lẽ Gặp Phải Phiền Toái Rồi Tiêu Tiên Sinh, Ngài Thắng Rồi! Cô Tự Do Rồi! Hoa Viên Không Trung Thiên Thủ Ngọc Quan Âm, Đoạt Mệnh Yên Chi Hồng Đối Thủ Thực Sự Ức Hiếp Trừng Trị Quá Mất Mặt! Ngang Ngược Gây Sự Thổ Bá Vương Dọa Không Chết Ngươi Được! Giấu Diếm Khốn Đốn Vì Tình Tán Thành Thay Đổi Tầng Nhân Sự Cấp Cao Em Sẽ Chờ Anh Tiệc Xã Giao Trốn Tránh Cô Muốn Học À? Tôi Dạy Cô Nhé! Có Tướng Chí Tôn, Nhưng Không Có Mệnh Thiên Tử Giờ Hợi Canh Ba, Gặp Tài Hóa Thủy! Mọi Người Đều Không Tin? Tôi Tin! Kích Thích Trí Tò Mò Nội Đình Ngoại Đình Nói Đều Trúng Ý Không Ở Trong Lời Pháp Duyên Của Mỗi Người Vị Cứu Tinh Lớn Bọn Bịp Bợm Giang Hồ, Hại Không Ít Người Ông Vua Không Ngai Tiêu Nhị Thiếu Gia Xuống Ruộng Cấy Mạ Mượn Hồng Phúc (Hạ) Mượn Hồng Phúc (Hạ) Chuyển Vận Đồ Ăn Chay Có Tin Tức Của Uyển Thiên Thiên Rồi Đuổi Giết Trong Hoang Dã Báu Vật Vô Giá Thiên Diện Quan Âm Thiên Biến Thủ Lực Cắn Nuốt Trọng Thương Lấy Chân Nguyên Của Tôi Để Chữa Cho Cô Vu Thánh Phương Namq Ninja Nhật Bản Và Thần Xạ Thủ Chữa Thương Diệp Vương Đích Thân Ra Tay Kẻ Địch Cực Kì Lớn Mạnh Cùng Hợp Tác Hắc Lân Là Mèo Cái Tay Súng Độc Hành Bị Thương Nặng Ngọn Nguồn Câu Đố Của Cổ Nhân Phản Ứng Kỳ Lạ Của Huyền Giáp Pháp Khí Bổn Mạng Giản Sử Phát Triển Pháp Thuật Lòng Dạ Đàn Bà Hơi Thở Quen Thuộc Hà Đồ Âm Dương Ngũ Tuyệt Trận Hà Lạc Âm Dương Phái Diệp Vương Vì Sao Không Ra Tay? Ba Người Hai Người Sống Chung À? Phiền Não Của Trần Dương Thày Trò Nữ Tiến Sĩ Tuổi Trẻ Tài Cao Yêu Cầu Quá Đáng Thiên Tài Đính Hôn Yến Tiệc Giáo Sư Cao Kiêu Ngạo Chứng Nhiệt Hay Chứng Hàn? Linh Nghiệm Như Thần Bạn Gái Của Anh Tiêu Phàm Chính Là Cháu Bàn Bạc Lo Âu Của Văn Nhị Thái Gia Chủ Tiệc Người Hòa Giải Thế Lực Thứ Ba Thế Cục Không Lạc Quan Phương Do Mỹ Gặp Chuyện Lớn Quan Hệ Phức Tạp, Nhập Nhằng Không Rõ Tai Ương Lao Ngục Một Kiếp Đổi Một Kiếp Câu Lạc Bộ Kim Kiều Trận Chiến Lớn Côn Đồ Giết Ông Cũng Không Khó Đáng Giết Phải Giết, Đáng Bắn Phải Bắn Ngươi Còn Xem Ta Là Đại Ca Sao? Đều Bị Kinh Động Cả Rồi Thái Độ Của Phương Lê Họa Phúc Vô Thường Vợ Kế Cô Cháu Tiết Gia Nguyên Khí Đại Hư? Nói Thẳng Theo Như Yêu Cầu Phương Thuốc Khó Coi Phương Thuốc Trừ Bệnh Trại Tạm Giam Diêm Đại Sư Cạn Kiệt Khoa Học Giải Thích Rùa Bạch Ngọc Quẻ Tượng Chỉ Dẫn Đồ Rơi Vãi Thiên Bảo Trai Lang Tổng Cự Hán Người Khách Thần Bí Không Nể Mặt. Đặc Sản Địa Phương Chính Thống Kim Cương Vũ Đại Hội Giám Bảo Gặp Lại Lang Tổng Điều Tra Tập Đoàn Khai Thác Mỏ Dương Quan Giác Quan Thứ 6 Không Phải Tộc Ta, Tâm Tất Dị! Dung Thiên Tổ Sư Có Mắt Mà Không Thấy Thái Sơn Sĩ Diện Đấu Giá Tặng Cho Cô Ấy Cổ Vật Thời Nhà Hán Trị Giá Hai Ngàn Đồng Tăng Giá Giá Trên Trời Giành Được Bảo Vật Xin Ta Đi! Phiền Phức Lớn Không Biết Trời Cao Đất Dày Đại Phi Pháp Tướng Luân Hồi Bí Mật Bình Bát Nhất Đại Chí Tôn Nơi Thất Sát Sờ Cốt Thập Tam Chân Nhân Và Chân Mệnh Thiên Tử Thiên Vương Đan Năm Năm Dương Thọ Thất Tinh Xung Sát Càn Khôn Lục Hợp Trận Mục Tiêu Xuất Hiện Sứ Giả Thanh Phong Hợp Trận Lục Đạo Pháp Chưởng Chủ Nhân Nhà Ta Muốn Gặp Ngươi Giết Người Vì Nghiệp Kẻ Để Lộ Bí Mật Duyên Phận Hợp Hoan Cảnh Sát Hình Sự Quốc Tế Tải eBook: www.dtv-ebook.com Răng Báo Chương 1: Răng Báo Hoàng hôn dần buông xuống, Màn đêm bao phủ thành phố Khánh Nguyên, nhà nhà bắt đầu sáng rực ánh đèn. Thành phố Khánh Nguyên thuộc tỉnh Ích Đông, nằm ở khu vực giao nhau của ba tỉnh, nơi đây được xem là thành phố lớn nhất ở phía Tây của tỉnh Ích Đông. Xung quanh mấy trăm dặm đều là núi non trùng điệp, thành phố Khánh Nguyên tựa như là một viên ngọc sáng rực trong bầu trời đêm, mê hoặc lòng người. Dĩ nhiên nơi đây cũng không thể so với những thành phố lớn khác rồi. Với tư cách là "đại ca" ở thành phố Khánh Nguyên, Trần Quả không phải là kẻ quê mùa, ông ta từng đi qua rất nhiều nơi, nhìn thấy nhiều mặt của xã hội. Những nơi như: Giang Khẩu, Sơn Thành hay những thành phố lớn phồn hoa khác trong nước, đều đã lưu lại dấu chân của ông. Bởi vì tại những thành phố đó, Trần Quả đều không có thế lực, nên không ai biết được ông ta là ai. Chỉ khi trở lại thành phố Khánh Nguyên, Trần Quả mới có cảm giác ông ta chính là Lão Đại. Ngay lúc này, Trần Quả đang dựa người trên lan can ở hành lang lầu hai, miệng ngậm tẩu thuốc mà ông ta yêu thích nhất, vẻ mặt vô cùng mãn nguyện. Năm đó ở trong núi sâu, chính tay ông ta đã giết chết một con báo gấm trưởng thành, tẩu thuốc này được làm từ răng của con báo ấy. Nhiều năm sau, dường như Trần Quả vẫn còn cảm nhận được chút khí thế hung mãnh của con báo kia vẫn còn lưu lại trên tẩu thuốc. Ở thành phố Khánh Nguyên, Trần Quả có đủ tư cách để kiêu ngạo. Chẳng hạn như nơi ông ta đang đứng là khách sạn Khánh Nguyên, một nơi vô cùng xa hoa lộng lẫy, cao đến mười hai tầng, là khách sạn lớn nhất, cao nhất và xa hoa nhất ở thành phố Khánh Nguyên, đêm đêm múa hát, ngày ngày chìm trong xa hoa . Đối với những người dân ở miền núi có thu nhập hàng năm không đến hai ngàn tệ mà nói thì khách sạn Khánh Nguyên có chi phí quá cao, thật sự không thể tưởng tượng được. Nghe nói chi phí qua đêm tại phòng tốt nhất ở khách sạn Khánh Nguyên này bằng tổng thu nhập một năm của người bình thường. Nếu như bạn còn muốn tận hưởng thêm những dịch vụ khác thì một năm thu nhập chắc chắn không đủ. Không chỉ là những cư dân ở trong núi sâu, cho dù là những nhân viên công sở làm trong thành phố Khánh Nguyên mà nói tới khách sạn Khánh Nguyên chỉ có thể ngửa mặt nhìn lên, tuyệt đối không dám bước vào một bước. Những người có thể đi vào khách sạn Khánh Nguyên đều là những kẻ vô cùng giàu có và sang trọng. Có thể thấy được người sở hữu khách sạn này - Ông chủ lớn Trần Quả, chính là người mà ai ai cũng kính nể và ngưỡng mộ. Tuy nhiên, phần lớn người dân ở thành phố Khánh Nguyên đều không thể giải thích được, vì sao tại một thị trấn ở vùng núi xa xôi lại có thể tồn tại một khách sạn xa hoa như thế. Không biết mỗi ngày, những vị khách ra vào khách sạn, tiền bạc tiêu không bao giờ hết đó, họ đến từ đâu? Chắc chắn họ không phải là người ở Khánh Nguyên, ít nhất ở đây không có những ông chủ lớn có khả năng phung phí tiền như vậy. Bí mật nằm ở tầng mười hai của khách sạn, ngay trước mắt Trần Quả. Toàn bộ tầng mười hai là một đại sảnh vô cùng lớn, diện tích khoảng hơn một ngàn mét vuông. Trên trần treo hơn mười cái đèn bằng pha lê xa xỉ, soi sáng cả đại sảnh như ban ngày. Trong đại sảnh có khoảng hai trămngười, hơn phân nữa trong số đó là nhân viên phục vụ. Hai trăm người phân tán ở đại sảnh rộng hơn ngàn mét vuông, có vẻ không quá đông đúc. Trần Quả tin rằng những khách mời bên trong, có người có xuất thân rất giàu có, thậm chí còn hơn ông ta gấp mười lần. Xã hội bây giờ, người có tiền rất nhiều. Trần Quả hiểu rõ thế giới bên ngoài lớn như thế nào. Như là Giang Khẩu, một thành phố lớn, một viên ngọc sáng rực rỡ. Ở nơi đây có nhiều ông chủ lớn với tài sản trên trăm vạn, có lẽ số lượng còn nhiều hơn dân số ở thành phố Khánh Nguyên. Thành phố Khánh Nguyên là trung tâm phân phối thuốc Đông y lớn nhất ở phía Tây Nam, là nơi giao nhau của ba tỉnh. Hơn phân nữa nguồn thu tài chính của thành phố Khánh Nguyên là từ thị trường dược liệu, mà khách sạn Khánh Nguyên lại chính là nơi giao dịch những loại dược liệu quý giá đó. Những người có thể đến phòng giao dịch trên tầng mười hai của khách sạn đều không phải là người bình thường. Trong số đó có những nhà kinh doanh dược liệu lớn, những người có tiền từ khắp mọi nơi tụ về, có người là thành phần tri thức có tài ở nước ngoài, thậm chí còn có những quan chức chính phủ che giấu thân phận. Cho dù thân phận của bạn là ai, chỉ cần bạn có tư cách vào phòng giao dịch của khách sạn thì nhất định bạn sẽ được an toàn. Ở nơi này không có ai kiểm tra thân phận của bạn, không ai hỏi nguồn gốc hàng hóa mà bạn giao dịch, càng không cần sợ tiền bạc lộ ra ngoài. Trần Quả - Trần Thất Gia tuyệt đối đảm bảo an toàn cho bạn. Không người nào không tin tưởng vào điều đó, bởi vì Trần Quả lăn lộn ở trên giang hồ nhiều năm nên hiểu rõ quy tắc. Chính vì biết rõ quy tắc nên Trần Quả mới có thể từ một cậu học trò nhỏ của một tiệm thuốc bắc trở thành người nắmgiữ thế giới ngầm ở thị trấn Khánh Nguyên này, danh hiệu trên giang hồ là Trần Thất Gia, không những là anh em kết nghĩa với người cầm đầu của Kha Lão Hội, ông ta còn là Bào Ca, một nhân vật tiếng tăm lừng lẫy. Cả ba tỉnh Ích Đông, Ba Thục, Sơn Thành, bất cứ ai nhìn thấy Trần Quả, đều phải cung kính gọi một tiếng "Thất Gia". Cuối cùng, ông ta tự lập nên băng nhómHoàng Tam Phát Câu ở Sơn Thành, chỉ có Trần Thất Gia mới làm được điều ấy. Ở thành phố Khánh Nguyên, chưa từng có kẻ nào có thể tạo nên uy hiếp đối với Trần Thất Gia, chỉ những người có danh vọng ở thành phố Linh Nham, tỉnh Ích Đông, mới có thể khiến Trần Quả kính sợ. Nói cho cùng thói đời khác biệt, phải nhìn nét mặt của quan viên nhà nước, vì họ có thế lực lớn, không phải thế giới ngầm có khả năng chống lại. Nếu không, hàng năm Trần Quả cũng sẽ không tốn nhiều tiền để hối lộ như vậy. Thế giới ngầm ở Khánh Nguyên muốn có thể một tay che trời, mà không có tiền đút lót để họ che đậy cho, thì mục tiêu đó hoàn toàn không thể thực hiện được. Từ trước tới giờ, Trần Quả rất sáng suốt trong việc này. Chỉ cần những người có danh vọng ở tỉnh bên kia giơ lên một ngón út, có lẽ không khiến Trần Quả hi sinh tính mạng, nhưng ít nhất có thể khiến cơ nghiệp to lớn ở thành phố Khánh Nguyên, cái mà ông ta cực khổ gây dựng trong mười năm qua, sụp đổ trong chốc lát. May mà khách sạn Khánh Nguyên chỉ là nơi giao dịch dược liệu, nhiều nhất là chuẩn bị những trò chơi tiêu khiển, cũng không làm những chuyện phạm pháp gì. Đã từ lâu rồi, Trần Quả không còn làmnhững chuyện dính đến máu me. Ở thành phố Khánh Nguyên, cũng không ai dám cùng Trần Thất Gia đùa giỡn, trừ khi là hắn thật sự chán sống, muốn nhanh chóng tìm đến cái chết, lúc đó Trần Thất Gia mới thành toàn cho hắn, mà việc đó cũng không thể tránh được. Trong đại sảnh có đến hai trăm người, trong đó khách mời có lẽ không đến một trăm người, số còn lại đều là nhân viên phục vụ, không giống như những nơi khác, họ phục vụ vô cùng tốt. Người tới đều là ông chủ, vì vậy họ phải nhận được sự phục vụ dành cho các ông chủ, những phép tắt này đi đến chỗ nào cũng không thể bỏ được. Đây chính là nguyên nhân mà khách sạn Khánh Nguyên của Trần Thất Gia rất được giới thương nhân chào đón. Những vị khách có khả năng đến tầng mười hai của khách sạn Khánh Nguyên giao dịch mua bán, ai lại để ý đến việc mất bao nhiêu tiền chứ? Cái họ để tâm chính là lợi ích họ được nhận hay là việc giữ thể diện, quyết không thể chịu sự uất ức nhỏ nào. Trần Quả xem khách như là ông chủ của mình, đồng thời những vị khách đó cũng xem ông ta là ông chủ. Mỗi khi mở một hội giao dịch, Trần Quả đều đích thân đến canh giữ, chính là sợ có người đến gây rối. Trong thành phố Khánh Nguyên không ai dám gây sự với Trần Thất Gia nhưng không có nghĩa là những người khác không dám. Khách bên trong không chỉ có tiền mà còn có thế lực. Không ai có khả năng phá bỏ bảng hiệu khách sạn Khánh Nguyên của Trần Thất Gia. Trần Quả ngậm cái tẩu thuốc làm bằng răng báo, híp hai mắt, chậm rãi quét mắt qua cả hội trường. Trần Quả hơn bốn mươi tuổi, dáng người đúng chuẩn, trên bụng có vài vết sẹo lồi. Nhiều năm qua, chưa bao giờ Trần Quả để tài năng của bản thân bị hoang phí. Năm đó, khi ông ta còn là một học trò nhỏ trong tiệm thuốc bắc, sư phụ Lão Bất Tử đã truyền lại kinh nghiệm cho ông. Cho đến trước khi sư phụ lâm chung, Trần Quả mới biết được ngày trước sư phụ của ông ta chính là một trong mười hai thái bảo của Bào Ca, từng là nhân vật tung hoành ngang dọc mấy tỉnh phía Tây Nam, một phần của đôi "Diêm La dược thủ”, hai tay dính rất nhiều máu tươi của những người có tài có chí, lấy đi tính mạng của vô số anh hùng. Chưa hề biết rõ đường đi nước bước bên trong núi, nên đương nhiên Trần Quả không dám một mình lên núi hái thuốc, làm sao dám tay không đấu với con báo gấm đang đói khác đó chứ? Miễn cưỡng đánh gãy ba cái răng nanh của con báo gấm, sau đó ông ta chỉ để lại một cái răng nanh nguyên vẹn, những cái còn lại đem đi chạm khắc thành cái tẩu thuốc. Ánh mắt của Trần Quả rất sắc bén, chậmrãi đảo qua hai trăm người trong đại sảnh, mỗi người đều được ông ta nhận biết rõ ràng. Đối với người tập võ, thị lực không tốt chính là điều tối kỵ, cho dù có chăm chỉ khổ luyện, thành tựu đạt được cũng vô cùng có hạn. Chợt, mi mắt Trần Thất Gia nhíu lại. Ông ta thấy được hai gương mặt mới, tuổi còn rất trẻ. Đó là một nam một nữ trẻ tuổi ngồi ở bàn số hai mươi bảy, ánh mắt Trần Quả dừng lại thật lâu trên người bọn họ. Khách sạn Khánh nguyên bố trí phòng giao dịch tương tự với hội triễn lãm. Mỗi một vị khách có một chỗ ngồi riêng biệt, ghế sô - pha, bàn uống trà, bàn trưng bày làm bằng thủy tinh, ở đây có đầy đủ mọi thứ. Những vị khách mang đến dược liệu quý giá, có thể đặt ở trong quầy trưng bày hoặc có thể đặt trực tiếp lên bàn trà để cùng những vị khách khác tiến hành giao dịch mua bán. Bàn trà và quầy trưng bày bằng thủy tinh cũng không lớn lắm nhưng rất tinh xảo, bao nhiêu đó cũng chưa đáng nói đến. Những hàng hóa được đem đến đây giao dịch đều là loại tốt nhất, Lục Phẩm Diệp Lão Sơn Lam như Hà Thủ Ô, Tuyết Linh Trùng ở sâu trong Miêu Cương và vô số những kỳ trân dị bảo khác ở nơi này đều có đủ, hơn nữa chúng cũng chỉ được xemlà loại thường, bởi vì chúng thường được mang đến giao dịch. Bao nhiêu đó cũng đủ chứng tỏ phòng giao dịch của khách sạn Khánh Nguyên không phải là tiệm ven đường. Trên bàn trà số hai mươi bảy và trong quầy trưng bày bằng thủy tinh đều trống, không có bất cứ vật gì ở đó cả. Chẳng lẽ hai vị khách kia, còn chưa đem hàng hóa ra giao dịch. Nhưng mà cái Trần Quả chú ý không phải là dược liệu, ông ta chú ý chính là hai người đó. Cả hai đều khoảng chừng hai mươi tuổi, cậu thanh niên mặc quần áo màu trắng làm bằng chất liệu bằng len dạ, không phải tơ lụa, chân mang một đôi giày làm bằng vải dệt thủ công, thân hình trung bình vì cậu ta đang ngồi nên nhìn không ra chiều cao, đoán chừng cao khoảng một mét tám, khuôn mặt tuấn tú, phảng phất phong độ của người trí thức, nhìn thế nào cũng không giống người làm ăn có tài sản bạc triệu, cũng không giống như là cán bộ nhà nước, lại càng không giống như kẻ trong giang hồ tung hoành ngang dọc, thật là có phần giống như thành phần trí thức nước ngoài. Cậu ta đang bưng một tách trà, chạm trổ hoa văn màu xanh xung quanh, chậm rãi thưởng thức, nhìn vẻ mặt vô cùng dịu dàng không thể hiện chút sắc sảo nào. Nếu như không phải gương mặt cậu ta còn rất trẻ, chỉ cần nhìn thoáng qua phong thái cậu ta, còn tưởng rằng cậu ta là một người trung niên đã qua tuổi bốn mươi. Người con gái trẻ tuổi đứng bên cạnh cậu ta, ăn mặc rất bình thường, ở thành phố Khánh Nguyên này tùy tiện ra đường đều có thể nhìn thấy vô số cô gái ăn mặc đơn giản như vậy. Cô ấy có mái tóc dài đen mượt vô cùng thuần khiết, làm cho người khác thoạt nhìn có cảm giác rất sạch sẽ, gọn gàng nhưng không phải loại ý nghĩa sạch sẽ bình thường mà là thuần khiết nhẹ nhàng. Nhiều năm qua, Trần Quả đã gặp qua rất nhiều cô gái kiểu trang điểm xinh đẹp, hay kiểu ngây thơ đáng yêu, những cô gái ấy hơn mười tuổi đã xem như mình là người lớn, hận không thể đem tin tức chính mình là xử nữ công bố cho toàn bộ thế giới biết. Một cô gái trong trắng, thuần khiết như vậy, thật sự là rất hiếmgặp. Cô gái trẻ vẫn đứng bên cạnh cậu thanh niên, im lặng mà quan sát. Chợt đầu óc Trần Quả có chút choáng váng. Trần Quả lắp bắp kinh hãi, vội vàng lấy lại bình tĩnh, không biết tại sao bản thân lại choáng váng, dường như là bởi vì nhìn chằm chằm vào cô gái kia. Tại sao lại có chuyện như vậy chứ? Sắc mặt Trần Quả thay đổi, cảm thấy trong ngực có chút cảm giác thoải mái. Đào Tiểu Vũ eBook Tải eBook: www.dtv-ebook.com Ô Dương Mộc Chương 2: Ô Dương Mộc Gần đây, Trần Quả thường xuyên gặp tình trạng như vậy. Trần Quả biết rõ bệnh tình của mình càng ngày càng nặng. Sư phụ Lão Bất Tử của ông đã từng căn dặn: - Diêm La Dược Thủ tuy uy lực rất mạnh nhưng lại vô cùng nguy hiểm, không thể dùng quá liều, nếu không khi độc tính xâm nhập vào xương tủy nhẹ thì võ công toàn bộ bị phế, nặng thì thịt nát xương tan mạng sống khó giữ được. Lúc trước, khi sư phụ Trần Quả còn trẻ có tiếng tăm lừng lẫy ở mấy tỉnh Tây Nam, đột nhiên rút khỏi giang hồ lui về ở ẩn, nguyên nhân là bởi vì dược vật phản hệ. Sư phụ ông ta âm thầm lo lắng, nếu tiếp tục tranh đấu với người khác thì ông sẽ không chết ở trong tay kẻ địch mà có thể chết ở trong tay chính mình. Sư phụ Trần Quả ẩn cư ở phố núi Khánh Nguyên hẻo lánh này, chính là vì sợ kẻ địch tìm tới cửa, phải bất đắc dĩ đánh nhau với họ, mà mỗi lần đánh trả độc tính phản hệ sẽ tăng lên một tầng. May mà xã hội thay đổi, sau khi chính quyền mới thành lập mạnh mẽ trấn áp mọi băng nhóm giang hồ, những băng nhóm hưng thịnh một thời đều biến mất. Kẻ thù của Lão Bất Tử cũng phải chạy trốn khắp nơi nên sẽ không ai đến tìmông ấy gây rối. Kể từ lúc đó ông ấy mới được an hưởng tuổi già, ông sống rất thọ và cuối cùng chết tại nhà. Điều duy nhất khiến ông tiếc nuối chính là ông không có con cái để nối dõi. Lúc đem Diêm La dược thủ truyền cho Trần Quả, ông có hai tâm nguyện: thứ nhất là không đành lòng để cho tuyệt học cả đời của sư phụ biến mất, thứ hai là muốn nhìn thấy Trần Quả bắt đầu luyện võ. Có lẽ do tuổi còn trẻ nên Trần Quả chỉ nghĩ luyện tập "Dược thủ" để có cái phòng thân, ông sẽ không luyện tập quá chăm chỉ. Nhưng điều sư phụ ông ta không ngờ chính là nhiều năm sau, xã hội thay đổi, Trần Quả lại có thể gia nhập Bào Ca mà còn ở địa vị cao hơn ông ấy trước đây nữa. Dĩ nhiên Bào Ca của ngày hôm nay không giống như Bào Ca năm xưa, rất nhiều thứ đã thay đổi, có lẽ Trần Quả chỉ kế thừa cái tên Bào Ca còn phong cánh làm việc thì khác nhau rất nhiều, đặc biệt là những mối quan hệ lại càng không giống xưa. Trần Quả đem Dược Thủ luyện đến trình độ cao nhất nhưng cũng giống như Lão Bất Tử năm đó, dược vật trong người ông đã bắt đầu phản hệ. Mấy năm gần đây, tuy Trần Quả ngưng dùng thuốc nhưng ông có cảm giác cơ thể chính mình vẫn phát sinh nhiều biến đổi mà chóng mặt chỉ là một biểu hiện nhẹ nhất thôi. Ngay lúc này, cho dù cô gái nhỏ kia có không mặc gì đứng trước mặt Trần Thất Gia thì ông ta cũng chỉ là có lòng mà không có sức, chỉ có thể giương mắt lên nhìn chứ không thể làm được gì. Hiểu được điều này, Trần Quả rút tẩu thuốc bằng răng báo ra khỏi miệng, quay đầu hỏi người đàn ông chỉ mới ba mươi tuổi nhưng trông có vẻ già giặn bên cạnh: - Lão Lục, chưa có manh mối nào của Ô Dương Mộc à? Người đàn ông già giặn thân mặc tây trang, chân mang giày da, hắn ta chính là thủ hạ rất được Trần Thất Gia trọng dụng, tình cảm như là anh em, hắn chính là tổng giám đốc của khách sạn Khánh Nguyên này. Những năm gần đây, Trần Quả chỉ ru rú ở trong nhà, thỉnh thoảng ông tự mình lên núi hái thuốc, rất nhiều chuyện ở bên ngoài đều giao cho Lão Lục tự lo liệu, Lão Lục chẳng khác nào là người phát ngôn của ông ta. Chẳng những Lão Lục đối với ông ta trung thành tận tâm mà còn vô cùng khôn khéo giỏi giang, Trần Quả đối với người anh emnày vô cùng yên lòng. Lão Lục lắc lắc đầu, hai hàng lông mày nhíu chặt, vẻ thì mặt rất nghiêm túc, nói: - Thất Gia, Ô Dương Mộc này rốt cục là cái gì? Thuộc hạ đã hỏi qua rất nhiều người, bọn họ không chỉ chưa từng thấy qua mà ngay cả tên cũng chưa nghe thấy bao giờ... Khóe miệng Trần Quả lộ ra một nụ cười khổ. Không chỉ có Lão Lục không nghe nói qua mà chính ông cũng chưa từng nghe ai nói về nó. Cây thuốc ấy chính là phương thuốc cứu mạng mà Lão Bất Tử trước khi chết đã nói cho ông nghe “Nếu ngộ nhỡ dược vật phản hệ quá sâu thì con hãy bốc thuốc theo phương thuốc này, có thể bảo toàn được tính mạng” Nhưng Lão Bất Tử cũng nói cho ông ta biết, bài thuốc này là do một thế ngoại cao nhân cho ông, chính ông cũng chưa từng sử dụng qua. Không phải ông không muốn dùng mà có một vị thuốc trong đó rất khó tìm. Vị thuốc đó tên là "Ô Dương Mộc". Sư phụ nhắc nhở Trần Quả, nếu không có Ô Dương Mộc thì bài thuốc này không thể dùng bằng không hiệu quả hoàn toàn ngược lại. Từ vài năm trước, lúc dược vật bắt đầu phản hệ, Trần Quả đã đi khắp nơi tìmngười trị bệnh, ông không những tìm đến bác sĩ đông y mà còn nhờ đến những bác sĩ tây y giỏi của những bệnh viện lớn ở thành phố Minh Châu xem bệnh. Ở mỗi viện, ông đều thỉnh những giáo sư danh tiếng chẩn đoán nhưng hiệu quả thì cực nhỏ. Lúc này Trần Quả mới nhớ tới phương thuốc mà sư phụ đã truyền cho ông ta nhiều năm về trước, ông đã vội vàng tìmphương thuốc đó để hốt thuốc. Khi đó Trần Quả vẫn rất tin tưởng có thể chữa khỏi bệnh vì thành phố Khánh Nguyên chính là nơi tập hợp và phân phối thuốc Đông y chính ở ba tỉnh phía Tây Nam, hốt một thang thuốc thì có gì khó chứ? Điều khiến ông ta không ngờ chính là hơn mười vị thuốc trong bài thuốc này tìmđược rất nhanh, duy nhất chỉ có Ô Dương Mộc là làm sao cũng không tìm thấy. Thành phố Khánh Nguyên là nơi mà các thương nhân dược liệu cả nước tập trung về, rất nhiều người ở đây có hiểu biết sâu rộng về dược liệu nhưng mà bất kể Trần Quả hỏi tới người nào thì người ấy liền liều mạng lắc đầu, thậm chí có một thương nhân dược liệu lớn còn rất kỳ quái mà hỏi vặn lại ông ta: - Ô Dương Mộc là vật gì vậy? Có phải là đồ dùng trong nhà làm bằng gỗ không? Lúc ấy Trần Quả rất buồn rầu, nhưng Trần Thất Gia cũng không phải là người dễ dàng chết như vậy, huống chi việc này quan hệ đến tính mạng nên ông ta nhất định phải dốc hết sức để ứng phó. Trần Quả quyết định tự mình đi vào chỗ sâu trong núi lớn tìm những ông cụ, bà cụ lớn tuổi để dò hỏi tin tức về Ô Dương Mộc. Mấy trăm dặm xung quanh thành phố Khánh Nguyên đều là núi non, nơi đây vốn là nơi mà các tộc Miêu Dao tụ tập, từ xưa đến nay, dân cư Miêu Dao có truyền thống hái thuốc và truyền thống ấy còn lưu truyền cho đến ngày hôm nay. Sư phụ ông cũng từng nói ông gặp vị thế ngoại cao nhân kia ở trong núi, khi người ấy đi hái thuốc từ chỗ thần bí sâu trong núi lớn trở về. Vì người ấy cùng ông có duyên phận nên mới cho ông phương thuốc cứu mạng này. Trần Quả cũng từng nghe nói là nơi sâu nhất trong núi lớn có rất nhiều cổ độc, nhưng chưa từng có ai đi qua nơi đó cả, thậm chí rất khó để xác định là thật sự có tồn tại một nơi như thế không? Ông chỉ nghe nói đó là nơi rất thần bí và có nhiều cổ độc, khí độc bao vây bốn phía, bất kể là người hay là thú đi vào đều chỉ có con đường chết. Ở những nơi khoa học công nghệ không phát triển, càng nghèo khó, lạc hậu thì những tin đồn như vậy càng nhiều. Nhưng Trần Quả cũng chưa từng nghe qua là đã từng có người nào thăm dò toàn bộ khu núi lớn, mà chỉ là thăm dò xung quanh thành phố Khánh Nguyên vài trăm dặmmà thôi. Vì Miêu Cương ở chỗ sâu trong núi lớn nên nó luôn luôn mang vẻ huyền bí khó lường. Vài lần đi sâu vào núi lớn, đi từ làng này qua làng khác, Trần Quả lại càng thêm thất vọng. Nhưng không thể nói là ông ta không có thu hoạch gì vì một lần nọ, tại một ngôi nhà nhỏ ở sâu trong núi lớn, một nơi vô cùng xa xôi và hẻo lánh, Trần Quả cũng nghe được một ông lão hái thuốc khoảng chừng bảy mươi đến tám mươi tuổi nhắc đến Ô Dương Mộc. Ông lão nói là đã từng nghe một người vô cùng xinh đẹp đến từ trong thành phố nói về Ô Dương Mộc “Ô Dương Mộc là một loại cây chí dương của thần linh, trên thực tế nó không phải là cây cối bình thường mà là một loại dây leo hấp thụ tinh hoa của trời đất, trở thành loại cây chí dương” Trần Quả nghe xong thì đầu óc choáng váng. Ông tuy là đọc sách không nhiều nhưng cũng là người thông minh ở thời hiện đại, thế nhưng với ông thì chuyện này mang màu sắc thần thoại, không thể nào tin được. Hơn nữa ông lão hái thuốc chỉ là nghe nói qua, cũng chưa từng tận mắt nhìn thấy Ô Dương Mộc, càng không thể đưa cho Trần Quả cây nào nên ông đành phải tay không trở về. Mặc dù như vậy nhưng Trần Quả càng thêm tin tưởng công hiệu của bài thuốc này, vì hơn mười vị thuốc tìm được không có vị nào là loại bình thường, tất cả đều là những vị thuốc quý giá. Hơn nữa sau khi Trần Quả biết được Ô Dương Mộc, một loại thuốc vô cùng thần bí thật sự có tồn tại trên đời thì lòng tin của Trần Quả càng thêm kiên định hơn. Ngay lúc này, tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng chỉ thiếu một cơn gió mạnh thúc đẩy thôi. Mặt khác tất cả dược liệu đều đã được thu thập, chỉ cần tìm được Ô Dương Mộc là có thể hóa giải tai họa ngầm trong cơ thể ông ta. Nhưng mà Ô Dương Mộc này rốt cuộc là ở nơi nào? Trần Quả mở bàn tay, một vết bầm xanh tím đau nhói xuất hiện giữa lòng bàn tay, đó chính là máu bầm. Năm năm trước, nó chỉ nhỏ cỡ hạt đậu nhưng bây giờ nó đã to bằng hạt óc chó. Sư phụ Lão Bất Tử có nói: - Tuy bây giờ nhìn nó không rõ ràng lắm, nhưng khi vết xanh tím lan rộng cả bàn tay thì chính là lúc dược vật phản hệ đến đỉnh điểm. Đến lúc đó không chết cũng tàn phế, cho dù là thần tiên cũng khó cứu. Đã năm năm trôi qua! Dựa theo tốc độ lan rộng thêm của vết bầm, Trần Quả lo lắng ông ta không thể chịu đựng thêmnăm năm nữa. Cây chí dương Ô Dương Mộc chết tiệt kia đến cuối cùng là được giấu ở nơi nào? Khi Lão Lục đi xem xét xung quanh trở lại, Trần Quả siết chặt hai bàn tay vì ông ta không muốn kẻ nào nhìn thấy vết bầmxanh tím trên tay của mình. Cũng giống như người học võ, họ tuyệt đối không đem tuyệt học có thể bảo vệ tính mạng mình tiết lộ cho địch thủ trước mặt, cho dù Lão Lục là người thân tín của ông ta cũng không được. Mặc dù trên thế giới này không có mấy người nghe nói đến tên "Diêm La dược thủ". Khoa học kỹ thuật phát triển nên vũ khí càng ngày càng tân tiến hơn, võ thuật truyền thống trước kia đã sớm suy thoái từ lâu, chỉ có thể nhìn thấy võ thuật trong phim ảnh hoặc trong tiểu thuyết mà thôi. - Lão Lục, cậu có biết hai người kia đến từ đâu không? Một lần nữa Trần Quả lấy cái tẩu thuốc trong miệng ra, mắt nhìn đôi nam nữ trẻ tuổi, lạnh nhạt hỏi. Nhưng mà ông không dám nhìn thẳng mặt cô gái kia vì sợ nhìn lâu sẽ tiếp tục choáng váng. Cô gái này tuy rất đẹp nhưng cũng không thể so với những mỹ nữ thật sự. Vả lại lúc này Trần Thất Gia cũng không cảm thấy hứng thú với những cô gái trẻ đẹp bởi vì chỉ có thể nhìn mà không thể ăn, càng làm cho người ta có cảm giác khó chịu hơn. Nhưng ông ta muốn biết rõ lai lịch của hai người kia. Trần Thất Gia đảm bảo mỗi vị khách ở đây tuyệt đối an toàn cũng không phải vô điều kiện, điều kiện tiên quyết chính là phải biết rõ lai lịch của những vị khách kia. Những vị khách lớn tuổi thì không cần tra cứu vì họ sở hữu công ty nổi danh nên tra ra rất dễ dàng. Nếu là gương mặt mới thì nhất định phải có người quen đề cử, mà người đề cử đó không thể là loại người vô danh. Ngộ nhỡ có vị khách nào gây sự trong đây hoặc là bị người nào gây thương tổn, Trần Thất Gia phải đứng ra trả lại cho họ một cái công đạo, nhưng đồng thời người khác cũng phải cho Trần Thất Gia một cái công đạo. Lão Lục nhìn theo ánh mắt ông ta cũng thoáng sửng sốt, nói: - Vâng, họ thật sự rất lạ mặt ... Sắc mặt Trần Quả nhất thời trầm xuống, nhỏ giọng nói: - Cậu hãy điều tra rõ ràng. Trần Thất Gia không thích nghe những lời như vậy. Lão Lục đang làm gì? Nếu như ta đã giao việc này cho chú giải quyết, chú phải điều tra lai lịch từng khách hàng trong phòng này chứ. - Vâng ... Trong lòng Lão Lục thoáng sợ, hắn liên tục gật gật đầu, xoay người bỏ chạy. Ngày thường Thất Gia rất ôn hòa không bao giờ biểu hiện nét mặt cau có đối với anh em nhưng việc này hẳn là có hàm ý, nếu ngươi không thể làm tốt nhiệm vụ được giao, chờ đến khi Thất Gia nổi giận thì cho dù là ai cũng không gánh nổi. Trần Quả nhìn cậu thanh niên đang lẳng lặng uống trà. Dựa vào trực giác Trần Quả có thể đoán trong hai người thì cậu thanh niên có vẻ có quyền hạn cao hơn. Hai người họ một người ngồi, một người đứng, họ không hề nói chuyện với nhau, dường như hai người có thân phận khác biệt, vì vậy ông ta có thể nhìn ra một chút manh mối từ đó. Vào lúc này, cậu thanh niên đặt chén trà xuống bàn, hướng mặt về phía hành lang, vừa lúc cùng Trần Quả nhìn qua nên hai người mắt đối mắt. Cậu thanh niên trẻ tuổi mỉm cười dịu dàng như cơn gió xuân mơn mỡn. Trần Quả không kìm nổi lòng mà mỉmcười, đến khi cậu thanh niên trẻ tuổi thu hồi ánh mắt thì trong lòng Trần quả nhất thời kinh ngạc. Vừa rồi là một cảm giác vô cùng đặc biệt, tuy người trẻ tuổi này không có bất kỳ hành động đặc biệt nào nhưng cũng khiến Trần Quả vô cùng hoảng hốt, không hiểu chính mình bị cậu ta ảnh hưởng lúc nào không hay. Đối với một đại ca giang hồ như Trần Quả thì đây mới chính là nguy hiểm thật sự. Đào Tiểu Vũ eBook Tải eBook: www.dtv-ebook.com Cảm Giác Kỳ Lạ Chương 3: Cảm Giác Kỳ Lạ Phòng giao dịch của khách sạn Khánh Nguyên không có luật lệ chặt chẽ, tương đối tùy ý. Đây là điều đương nhiên, bởi vì người tham gia giao dịch không phải là những nhân vật tầm thường, họ không thích bị ràng buộc bởi quy tắc. Nếu đây là một hội giao dịch nghiêm chỉnh, được tổ chức bởi một công ty nổi danh quốc tế thì có đặt ra quy tắc chặt chẽ một chút cũng là điều đương nhiên, tới thứ tự người nào thì người đó sẽ căn cứ theo quy tắc mà làm. Điều quan trọng là Trần Thất Gia không có thế lực quốc tế mà ông ta chính là Bào Ca – một đại ca có tiếng tăm lừng lẫy. Một nhân vật có thể nổi danh trong thế giới ngầm ở thành phố Khánh Nguyên, nơi mà bốn phía bị bao quanh bởi núi non này thì chắc chắn người đó phải trải qua rất nhiều cuộc chém giết, từ trong biển máu đi lên, vì vậy nói Bào Ca có thế lực quốc tế quả là làm cho người ta cười đến rụng răng. Tuy nhiên quy tắc không nghiêm không có nghĩa là không có quy tắc. Người chủ trì là ai? Người chủ trì hội giao dịch này không phải là một người đẹp mà là một ông lão hơn tám mươi tuổi, tuy tóc đã bạc nhưng da dẻ rất hồng hào tráng kiện, tinh thần khỏe mạnh. Ông ấy đang quải theo một gánh đạo cụ, chậmrãi bước từ sau cửa lớn đi ra. Một tiếng động chợt vang lên: "Ầm, ầm…" cắt tiếng bàn luận xì xào, chỉ trong nháy mắt phòng giao dịch đã vô cùng imắng. Tất cả mọi người không ai hẹn trước mà cùng quay đầu về phía phát ra âmthanh, trên mặt đám người đều lộ ra vẻ tôn kính. Ông cụ tên là Ân Chính Trung, là một người rất có danh tiếng trong hội giao dịch dược liệu nổi tiếng nhất ở Khánh Nguyên. Ông chính là nhân vật mà mọi người đều ngưỡng mộ từ lâu. Cụ Ân được ví như là một bộ sách y học sống, vào thời dân quốc ông đi theo sư phụ vào Nam ra Bắc để thu mua dược liệu. Những cuốn sách như: Bản thảo cương mục, Thần Nông thảo mộc kinh, ông gần như là thuộc lào lào. Thậm chí có người nói là bởi vì có Ân Chính Trung mới có thị trường dược liệu lớn nhất ở thành phố Khánh Nguyên này. Hôm nay, đa số khách đến đây đều là những bác sĩ đông y cùng với những bậc tiền bối nổi tiếng quốc gia, họ đều là những người luôn được kính trọng.Tiêu Phàm cũng có hứng thú với Ân Chính Trung. Tiêu Phàm chính là người thanh niên ôn hòa ngồi ở bàn số hai mươi bảy, cậu ta mặc trang phục màu xanh nhạt, chân mang giày làm bằng vải thủ công màu đen. Đây không phải là lần đầu tiên cậu ta đến thành phố Khánh Nguyên nhưng lại là lần đầu tiên tham gia hội giao dịch dược liệu quý hiếm này. Hơn một nữa lý do cậu ta đến đây là do có sự tham gia của nhân vật có tên tuổi lớn như Ân Chính Trung. Trước kia, Ân Chính trung mở một tiệmthuốc bắc, nhưng cho đến khi thành phố Khánh Nguyên từng bước trở thành thị trường lớn chuyên tập hợp và phân tán thuốc đông y thì ông đã đóng cửa tiệmthuốc bắc của mình. Ông cụ nói không muốn cùng thế hệ tuổi trẻ tranh giành chén cơm. Nhưng mỗi lần đến hội giao dịch ở khách sạn Khánh Nguyên nhất định phải mời cụ trấn giữ. Bởi vì có cụ ở đây thì việc giám định dược liệu thật giả, thuộc niên đại nào, trên cơ bản không có ai bàn cãi. Về phần giá cả thì cụ không xen vào, tùy những vị khách thương lượng với nhau. Cụ chỉ phụ trách việc giám định dược liệu thật giả, thuộc niên đại nào thôi vì việc buôn bán xem trọng thuận mua vừa bán. Hơn nữa, giá dược liệu tăng giảmphụ thuộc vào nhu cầu của người mua, bởi vậy cùng một dược liệu người mua ra giá khác nhau, thí dụ như nhân sâm lâu năm ở vùng hoang dã, người mua mục đích để sưu tầm với người mua mục đích để chữa bệnh họ sẽ ra giá khác nhau rất nhiều. Cụ Ân Chính Trung là người rất dày dặn kinh nghiệm với những việc liên quan đến dược liệu. Cụ vừa xuất hiện có nghĩa là giao dịch sẽ chính thức bắt đầu. Những vị khách đều tự tìm đến chỗ ngồi của chính mình, hồi hộp nhìn thân hình màu trắng của lão tiền bối di chuyển. Phòng giao dịch lớn như vậy nhất thời imlặng. Ông cụ đang quải theo một cây gậy chậmrãi đi vào phòng giao dịch, nghiêng người đi vào chỗ của người chủ trì, hai mắt quét qua khắp phòng. Đây cũng là lễ độ mà người chủ trì nên có. Khách mời vội vàng vỗ tay, trên thực tế ông cụ chỉ quét mắt qua từng khu vực không có đặc biệt lưu ý đến ai cả. Người bình thường có tuổi tác giống như ông hiện giờ đúng là không thể đảm đương nổi vị trí này, điều này càng làm cho mọi người kính trọng ông hơn. Khi ánh mắt Ân Chính Trung quét qua gương mặt Tiêu Phàm thì chợt dừng lại, hai mắt vốn híp lại bỗng nhiên trợn to, trong phút chốc không có phản ứng. Ánh mắt mọi người đều đổ dồn về nơi đó, phần lớn mọi người không hiểu vì sao ông lại đặc biệt chú ý đến cậu thanh niên ấy. Cậu ta ngoài có gương mặt nhã nhặn cùng khí chất thanh nhã một chút ra thì vừa nhìn đã biết là thành phần tri thức, đầy bụng kinh luân, cậu ta không có chỗ nào là vô cùng đặc biệt cả. Dù sao đi nữa thì mắt nhìn người của Ân Chính Trung rất tinh tường, so với những nhà kinh doanh đó không giống nhau. Ở trong mắt ông, tuy gương mặt Tiêu Phàmrất nhợt nhạt nhưng ẩn giấu một tầng nhu hòa, chậm rãi lưu loát. Chỉ có tu luyện khí công nội gia đến cảnh giới cực cao mới có thể phát sinh hiện tượng này. Ân Chính Trung tự biết rõ bản thân mình, ông vốn là một cao thủ luyện công phu nội gia Tinh Nghiên nên trông ông vẫn giống như tám năm trước, tuy ông đã già nhưng vẫn còn tráng kiện, tinh thần và thể lực dồi dào. Có hai nguyên nhân: thứ nhất là ông tinh thông Dưỡng Sinh Chi Đạo, thứ hai là ông tu luyện Ngũ Cầm Hí Sổ do thần y Hoa Đà truyền lại, thời gian tu luyện đã hơn mười năm rồi và chưa từng gián đoạn ngày nào vì thế nhìn ông tràn đầy sức sống. Tuy là Ân Chính Trung cũng tu luyện nội gia khí công nhưng chỉ sợ ông còn kémxa cậu thanh niên trẻ, điềm đạm nho nhã trước mắt này. Đây có lẽ là nội gia công phu "Tam Hoa Tụ Đính Ngũ Khí Triêu Nguyên"? Trong tác phẩm kinh điển « Đạo Gia » cũng có ghi chép lại: "Nguyên khí đại thành, sức sống như biển". Xem mặt mày của cậu ta, chẳng qua chỉ mới hai mươi sáu đến hai mươi bảy tuổi thôi? Cho dù cậu ta là kỳ tài tu luyện tuyệt thế dị thuật đi nữa thì cậu ta cũng chỉ là một người trẻ tuổi mà thôi, chẳng lẽ mình bị hoa mắt sao? Tiêu Phàm phảng phất như là không thấy hơn mười ánh mắt đang nhìn sang mình, cậu ta khẽ cười với Ân Chính Trung rồi nhẹ nhàng gật đầu đáp lễ. Ân Chính Trung - nhân vật mà người người kính trọng cũng khẽ gật đầu với cậu ta, chỉ thiếu cúi người chào thôi. Mọi người vô cùng ngạc nhiên, sao ông ấy lại khách sáo với cậu ta như vậy, đổi lại người bình thường thật đúng là không đảm đương nổi. Trong số những vị khách có mặt ở đây không thiếu người xuất thân giàu có, cũng có vài vị được gọi là Dược Vương ở tỉnh nào đó nhưng khi đứng trước mặt Ân Chính Trung đều rất cung kính lễ phép. Tối đa Ân Chính Trung chỉ mỉm cười trò chuyện cùng họ vài câu, rất khác biệt với cúi đầu chào, dường như chưa từng có người nào nhận được sự đáp lễ như vậy. Chẳng lẽ người trẻ tuổi này có lai lịch rất đặc biệt? Hay là xuất thân từ quan chức nhà nước tại thủ đô? Nhẹ nhàng lướt qua hành lang, Lão Lục bước nhanh đến, khẽ nói với Trần Quả: - Thất Gia, thuộc hạ không tra được... Lão Lục vừa nói vừa quan sát sắc mặt Trần Quả, trong lòng không ngừng run rẫy. Lão Lục đi theo Thất Gia nhiều nămnhư vậy, cậu ta hiểu rất rõ Thất Gia không thích nghe những câu như vậy. Cuối cùng Trần Quả cũng dời ánh mắt từ trên người Tiêu Phàm trở về, lạnh nhạt hỏi. - Tại sao lại tra không được? Lão Lục đang rất lo lắng lại nghe được Thất Gia đang có phần tức giận, vội đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán, run run nói: - Thất Gia, thuộc hạ đã tra danh sách khách tham gia, trên đó không có tên khách mời ở bàn số hai mươi bảy. Không biết bọn họ vào bằng cách nào, cũng không biết bọn họ do ai giới thiệu vào. Thuộc đã hỏi qua mấy quản đốc nhưng ai cũng mơ hồ lắc đầu ... Việc này, việc này """