" Chỉ Là Tôi Nhớ Em - Sammy full mobi pdf epub azw3 [Sách Teen] 🔙 Quay lại trang tải sách pdf ebook Chỉ Là Tôi Nhớ Em - Sammy full mobi pdf epub azw3 [Sách Teen] Ebooks Nhóm Zalo Mục lục Chương 1: Chấp Nhận Kết Hôn Chương 2: Chẳng Phải Rất Coi Thường Chương 3: Làm Gì Sai? Chương 4: Trăng Mật Chương 5: Hoàng Hôn Rất Đẹp Chương 6: Đừng Ảo Tưởng Nữa Chương 7: Ăn Đêm Chương 8: Ai Làm? Chương 9: Gặp Lại Minh Vũ Chương 10: Hiểu Lầm Nối Tiếp Chương 11: Cô Khóc Cái Gì Chương 12: Em Chồng Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27+50/50 Chương 28 Chương 29: Xin Lỗi Chương 30 Chương 31: Không Có Tư Cách Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37: ❤ Chương 38 Chương 39: Ngoại Truyện 1 Chương 40: Ngoại Truyện 2 CHỈ LÀ TÔI NHỚ EM Sammy dtv-ebook.com Chương 1: Chấp Nhận Kết Hôn – “Mai Mai, coi như mẹ xin con hãy giúp cha, giúp nhà họ Trương giữ lại gia sản này “_ Bà Thanh nghẹn ngào nắm lấy tay con gái – “Con muốn giúp gia đình ta nhưng có nhất thiết phải dùng cách này không mẹ? Sao mẹ nỡ gả con cho một người mà con chưa hề quen biết…” – Con cứ từ từ suy nghĩ, ngày mai hãy trả lời cũng được, mẹ về phòng trước đây Cô gái bất lực ngồi thụp xuống ghế, đập nhẹ vào cái đầu đang rối như tơ vò của mình: “Tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy chứ???!!” Cô là Trương Tiểu Mai – con gái duy nhất của thương gia Trương Hàn, năm nay vừa tròn 20 tuổi. Thời gian gần đây, công ty của cha cô đang rơi vào tình trạng khủng hoảng, thiếu vốn trầm trọng. Khi ông Hàn ngỏ ý muốn vay vốn, chỉ có phu nhân Nhã Hạnh – chủ tịch tập đoàn Lưu thị đồng ý nhưng điều kiện lại là…con gái ông. – Nếu ngài Trương đây muốn vay vốn, thì hãy gả con gái của mình cho con trai cả của tôi – Nhưng…con bé mới 20 tuổi, vả lại…nếu không nhầm…cậu cả nhà họ Lưu đã từng đính hôn…” – “Vậy thì sao? Chỉ là đính hôn, hơn nữa đã bị hủy bỏ. Ngài nghĩ nó không xứng với con gái mình? “_ phu nhân Nhã Hạnh vẫn không thay đổi sắc mặt, nhưng giọng có chút tức giận – Tôi không có ý đó… “Dù sao cũng do ngài quyết định thôi. Tôi xin phép đi trước” ————— Sáng sớm, Tiểu Mai vừa ra ngoài đã nghe thấy tiếng ho từ phòng cha mình. Cô hé cửa đi vào thì hốt hoảng khi thấy ông Hàn đang ho ra máu vào chiếc khăn tay. – “Cha…!”_ Mai Mai vội vàng chạy tới, hai mắt đỏ hoe: “Sao…sao… cha lại ho ra nhiều máu thế này…” Ông Hàn mệt mỏi dựa vào tường: “Ta không sao, chỉ cần uống thuốc sẽ đỡ. Con mau đi học đi” Tiểu Mai im lặng nhìn cha rồi đột ngột lên tiếng: “Con có chuyện muốn nói” Ông Hàn ngồi thẳng dậy, nhìn con gái, ôn tồn: – Được. Con nói đi Mai Mai nắm lấy gấu áo mình, lắp bắp: – Chỉ cần…con kết hôn là công ty sẽ được cứu đúng không cha? -Là mẹ con nói với con phải không? ta đã bảo bà ấy rồi mà…Kết hôn là chuyện đại sự cả đời, không thể ép buộc, con không cần phải làm vậy. – “Đâu có ai ép buộc, là con tự nguyện mà, cha cho con kết hôn có được không?” Ông Hàn thở dài: – Cái con bé ngốc này, sao có thể ăn nói hồ đồ như vậy. Mau đi học đi Tiểu Mai vừa khóc vừa lắc đầu: “Không, con đã suy nghĩ kỹ rồi…” Ông Hàn chau mày, day day trán, đau xót nói : “Trương Hàn ta cả đời lăn lội trên thương trường, rốt cục đã làm sai điều gì…tại sao ông trời lại bắt đứa con gái duy nhất của ta phải chịu khổ thế này ?” Tiểu Mai cắn chặt môi, ngăn không để nước mắt rơi: -“Cha đừng lo…mọi chuyện sẽ ổn thôi” _______________________________ Ngày trọng đại cuối cùng cũng đến. Lễ cưới tổ chức trong khách sạn 5 sao, mọi thứ đều được trang hoàng để đạt tới độ hoàn hảo nhất. Khách mời chỉ toàn tầng lớp thượng lưu, tất cả đều mặc trang phục màu trắng sang trọng. Tiểu Mai ngồi trong phòng trang điểm, tâm trạng vô cùng lo lắng. Sau khi đeo khăn voan lên mái tóc nâu xoăn nhẹ cho Mai Mai, nhân viên trang điểm tròn mắt thán phục: – Woa, chị thực sự rất đẹp đấy! Tiểu Mai khẽ mỉm cười: – Cảm ơn Đúng lúc này bà Thanh đi vào. Tiểu Mai ngạc nhiên nhìn ra cửa: – Mẹ… Bà nhẹ vuốt tóc Mai Mai: – Vậy là hôm nay người ta mang con gái của mẹ đi rồi – Mẹ này, con đi lấy chồng chứ có phải đi hẳn đâu… – Tiểu Mai, mẹ xin lỗi, vì gia đình mà con phải kết hôn sớm, bỏ lỡ bao dự định cho tương lai phía trước… Mai Mai ôm chầm lấy mẹ, mỉm cười nhưng đáy mắt vẫn không dấu được tia buồn bã: – Mẹ yên tâm, con không sao, thực sự không sao mà… ——– Khán phòng lung linh dưới ánh đèn pha lê huyền ảo. Ông Hàn xúc động nắm tay con gái chậm rãi tiến vào lễ đường trong tiếng nhạc du dương. Tiểu Mai nắm chặt lấy tay cha mà không biết nước mắt đã rơi từ lúc nào. Ông Hàn khẽ thở dài rồi đặt tay con gái vào tay chú rể: “Mong con chăm sóc con bé hộ ta” Khải Phong đón lấy tay cô dâu, khóe môi kiêu hãnh cong lên, cúi nhẹ đầu. – Lưu Khải Phong, anh có nguyện ở bên chị Trương Tiểu Mai lúc hạnh phúc cũng như đau buồn, khi giàu cũng như khi nghèo, lúc mạnh khỏe cũng như ốm đau không? – Tôi đồng ý_ Khải Phong lạnh lùng đáp lại, thậm chí còn không nhìn sang cô dâu – Vậy còn chị Trương Tiểu Mai, chị có nguyện ở bên anh Lưu Khải Phong lúc hạnh phúc cũng như đau buồn, khi giàu cũng như khi nghèo, lúc mạnh khỏe cũng như ốm đau không? Mọi người đều im lặng chờ đợi câu trả lời của Tiểu Mai. Cô cúi gằm nhìn vào bó hoa cưới trên tay mình rồi lén nhìn xuống chỗ bố mẹ. Mai Mai hít một hơi thật sâu tự trấn an bản thân rồi nói : “Tôi đồng ý” Tiếng vỗ tay đồng loạt vang lên sau câu nói của cô. Vị chủ hôn mỉm cười: “Cầu chúc cho hai người mãi mãi hạnh phúc. “Khải Phong, bây giờ anh có thể hôn cô dâu của mình” Nghe đến đây, mặt Tiểu Mai tối sầm xuống, đầu óc trở nên trống rỗng, hoàn toàn không biết nên làm gì. Vô tình ngước lên, chạm vào ánh mắt sâu thẳm hút hồn của người đối diện, Mai Mai lại vội cúi đầu xuống. Đang mơ hồ suy nghĩ thì tay cô bị kéo lại. Trương Tiểu Mai kinh ngạc, còn chưa định hình được chuyện gì đang diễn ra thì môi Khải Phong đã áp sát xuống môi cô. Cả lễ đường như vỡ òa, chỉ có một mình Tiểu Mai là hai tai ù đi, không nghe thấy gì, hoàn toàn không nghe thấy gì hết. Tim cô sắp rơi ra ngoài rồi. Sau khi lễ cưới kết thúc, phu nhân Nhã Hạnh đi tới nói với Khải Phong: Con mau đưa Tiểu Mai về nhà đi, ngày mai hai đứa còn đi nghỉ tuần trăng mật nữa đấy. Mọi chuyện ở đây để mẹ lo – Con biết rồi_ Phong đáp lại rồi đi thẳng Trương Tiểu Mai đang ngồi nghỉ trong phòng của cô dâu. Từ nãy đến giờ cứ phải “lết” từ bàn này sang bàn khác với ông chồng mặt lạnh như tảng băng khiến chân cô như muốn rời ra khỏi cơ thể. Mai Mai cau mày cúi xuống xoa nhẹ vào cổ chân tê cứng của mình, thầm oán hận đôi giày cao gót. Chợt tiếng gõ cửa vang lên. Tiểu Mai vội vàng đi guốc lại rồi nói vọng ra: “Mời vào” Khải Phong mở cửa bước tới chỗ Mai Mai đang ngồi: “Đi về thôi” Tiểu Mai gật đầu, nhanh chóng đứng lên. Nhưng vừa bước được vài bước thì cái chân lại đau nhức khiến cô chẳng thể đi nổi. Khải Phong không thấy cô đi theo, liền quay lại. Anh nhíu mày nhìn xuống đôi chân đang sưng lên của Mai Mai. – “Bỏ guốc của em ra đi”_ Phong lạnh lùng nói – “Hả?…À không cần đâu, tôi đi được mà” _ Tiểu Mai xua tay – “Bỏ nó ra đi”_ Khải Phong nói lại, giọng như ra lệnh Chần chừ một lúc, Mai Mai mới tháo guốc ra. Khải Phong cúi xuống cầm đôi guốc lên: “Chịu khó đi bộ ra xe, tôi không thể cõng khi em đang mặc váy cưới” Chuẩn bị tới đại sảnh, Phong chợt nhớ ra điều gì đó đột nhiên đứng lại. Tiểu Mai đang lẽo đẽo đi đằng sau, thấy vậy liền hỏi: – Sao lại dừng thế? – Mau khoác vào tay tôi đi Tiểu Mai tròn mắt ngạc nhiên, vẫn không hiểu gì. Thấy cô chưa làm theo, Khải Phong hơi cau mày: “Ngoài kia có rất nhiều khách mời, đừng để tôi nói lại lần nữa” Nghe đến đây, Tiểu Mai thở dài bước lên, gượng gạo khoác tay Khải Phong. Tuy đi ra bằng cửa phụ nhưng cả hai vẫn không tránh được ống kính phóng viên. Cánh nhà báo tới đây không chỉ vì hôm nay là ngày cưới của tổng giám đốc tập đoàn Lưu Thị lớn nhất Đông Nam Á mà còn vì sự xuất hiện của Khánh Ly. Cô là diễn viên trẻ tài năng, tuy mới 24 tuổi nhưng đã có 12 năm theo nghiệp diễn xuất. Khải Phong và Khánh Ly từng là một cặp đôi trai tài gái sắc khiến nhiều người ngưỡng mộ, luôn được tung hô trên báo chí. Chỉ 3 tháng trước họ vừa làm lễ đính hôn, vậy mà hôm nay, Lưu Khải Phong lại đang làm đám cưới với một cô gái khác. Đương nhiên chuyện này sẽ trở thành đề tài nóng cho phóng viên viết bài. – “Anh Lưu Khải Phong, tại sao anh lại quyết định chia tay diễn viên Khánh Ly?” – “Có người nói mẹ anh không chấp nhận một người con dâu làm trong ngành giải trí phải không?” – “Anh hay chị Ly là người đã nói lời chia tay?” – “Anh và vợ quen nhau từ khi nào?” Dù đã có vệ sĩ bảo vệ nhưng những câu hỏi cứ dồn dập đến với Khải Phong – “Cô Trương Tiểu Mai đã quyến rũ anh để chia rẽ mối tình của 2 người phải không?” – “Đúng vậy! Chị là kẻ cướp chồng người khác!!”_ Một vài fan của Khánh Ly đứng bên ngoài la lớn. Nghe đến đây, Mai Mai đứng khựng lại, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm ức. – “Không hề có chuyện đó! Tôi chia tay Khánh Ly trước rồi mới quen cô ấy! Từ giờ, nếu ai còn nhắc đến chuyện này thì đừng trách tôi không nói trước” Thấy Khải Phong đột ngột gắt lên, đám người cũng tự động giãn ra. Tiền tài và thế lực của Lưu thị đủ để khiến những người có ý định chống đối phải im lặng. Phong nắm chặt tay Tiểu Mai khó khăn vượt qua đám người, đi ra bãi đỗ xe. Trương Tiểu Mai thoáng đỏ mặt nhưng vẫn thầm cảm ơn anh đã đứng về phía cô. Vào đến bãi đỗ xe, không còn ai nhìn thấy 2 người, Khải Phong liền buông tay Mai Mai. Lúc này, nhìn anh như đang đeo một chiếc mặt nạ vô cảm, ánh mắt không còn dịu dàng như 1 giây trước đó, thực sự rất khác. “Vừa rồi những người phóng viên đã nói gì khiến anh tức giận?”_ Mai tự hỏi thầm – Đứng đây chờ tôi Khải Phong nói rồi đi ra lấy xe. Phong lái xe ra chỗ Tiểu Mai đứng chờ. Cô vừa mở cửa định bước lên thì giọng nói lạnh lùng truyền tới: – “Ngồi ra ghế sau đi” [20 vote Sam đăng tiếp nha] CHỈ LÀ TÔI NHỚ EM Sammy dtv-ebook.com Chương 2: Chẳng Phải Rất Coi Thường – Tôi bảo cô ngồi ra ghế sau! Không chỉ ánh mắt mà cả cách xưng hô của anh ta, tất cả đều thay đổi. Tiểu Mai ngẩn người vài giây rồi cũng ngoan ngoãn ngồi ra phía sau. Cả 2 đang trên đường tới căn hộ cao cấp của Khải Phong, cũng là nơi hai vợ chồng ở. ———— Căn nhà được thiết kế với gam màu chủ đạo là xám và trắng vô cùng tinh tế, sang trọng Về đến nhà nhưng không khí vẫn căng thẳng, Tiểu Mai đành lên tiếng: “Này anh, rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Sao anh cứ…” Khải Phong mở tủ lạnh lấy bình nước rót ra cốc, cất giọng nói: – “Thay đồ xong thì ra phòng khách, tôi có chuyện muốn nói với cô” … Tắm xong Mai Mai bước ra, khắp người tỏa hương thơm dịu nhẹ. Cô cầm khăn bông lau những giọt nước long lanh vẫn còn đọng lại trên gương mặt thanh tú rồi đi ra phòng khách. Không hiểu sao khi vừa nhìn thấy Khải Phong, Tiểu Mai lại cảm thấy…sợ. Cô hít một hơi thật sâu lấy lại dũng khí, ngồi xuống chiếc ghế đối diện Phong: “Có chuyện gì anh nói đi” – Cô biết chuyện giữa tôi và Khánh Ly chứ? Tiểu Mai hơi ngạc nhiên. Chuyện giữa anh và Khánh Ly thì có ai là không biết. – Tôi… cũng biết một chút Um. _ Phong uống một ngụm caffe rồi tiếp tục nói _ “Biết thì tốt, tôi cũng nói luôn, đối với tôi, không ai có thể thay thế cô ấy. Chắc cô cũng biết, tôi cưới cô chỉ để mẹ tôi hài lòng, còn cô cưới tôi là để có tiền cứu vớt công ty của gia đình cô. Bây giờ thì cha cô nhận được tiền rồi, cô đã hoàn thành nhiệm vụ. Vì vậy 5 tháng sau, khi mọi chuyện ổn định, mẹ tôi về Pháp, chúng ta sẽ ly hôn. Từ giờ tôi sẽ ngủ ở phòng làm việc” Mặc dù vẫn biết chỉ là hôn nhân sắp đặt, nhưng ngay sau khi cưới đã phải nghe những lời này, khiến Tiểu Mai ngẩn ra mất mấy giây – “Làm như vậy…anh không thấy quá đáng sao? Tôi đã làm gì sai mà đến một cơ hội cũng không thể có?” – “Cô đã sai kể từ khi đồng ý kết hôn với tôi” Giọng nói bình tĩnh mà vô cùng sắc bén, anh chỉ liếc nhìn cô một cái rồi rời đi. Vào trong phòng, Tiểu Mai mới dám khóc. Khải Phong nói như vậy chẳng phải rất coi thường cô sao? Nước mắt tủi thân cứ thế tràn xuống. – “Anh ta nghĩ mình là ai? Tưởng có tiền thì muốn làm gì cũng được chắc??” Khóc mệt, Mai Mai ngủ thiếp đi lúc nào không biết. ________ Cộc cộc cộc… – “Mẹ cho con ngủ thêm chút nữa đi” _ Tiểu Mai nhăn nhó trùm chăn lên đầu Cộc cộc cộc…_ Tiếng gõ lại tiếp tục vang lên Con ra ngay đây…_Cô vươn tay định tắt chiếc chuông báo thức ở đầu giường nhưng sờ mãi chẳng thấy đâu. Như có một dòng điện chạy dọc qua sống lưng, Mai Mai ngồi bật dậy và hoảng hốt nhận ra mình đã kết hôn từ hôm qua. Cô dụi mắt đi ra khỏi giường mở cửa. Lại gặp cái gương mặt lạnh lùng cố hữu đấy, Tiểu Mai thở dài: “Sáng sớm anh đã gọi tôi làm gì?” Khải Phong cau mày: “Sao giờ này cô mới dậy?” Trương Tiểu Mai liếc nhìn đồng hồ: “Mới 6h30. Hôm nay tôi không phải học, nếu bận thì anh cứ đi đi nhé” – “Ừ, hôm nay cô không phải đi học. Nhưng cô biết tại sao mình được nghỉ không?” |||Hốt hoảng tập 2. Hôm nay chính là ngày đi nghỉ tuần trăng mật của cô mà. Sao lại quên được chứ. “Tôi…tôi…Xin lỗi! Tôi vào chuẩn bị luôn đây”_ Tiểu Mai luống cuống định chạy vào phòng thay đồ nhưng lại bị Phong chặn lại: – Không cần nữa!…tôi hủy rồi Mai Mai quay lại nhìn anh, nụ cười trên môi cứng ngắc: – Anh hủy rồi…? – “Đúng vậy”_ Phong gật đầu_”Không có tình cảm thì cũng không nên gượng ép. Nếu có ai hỏi thì cô cứ bảo công việc của tôi quá bận. Hiểu chưa?” -“Tôi hiểu rồi”_ Cô nói, giọng nhẹ tênh “Vậy tôi đi làm đây”_ Phong vừa nói vừa đi ra phía cửa Tiểu Mai ủ rũ gật gật đầu rồi quay về phòng. – “Không đi thì thôi. Ai cần chứ!” Dù nói như vậy nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy có chút hụt hẫng. Mai Mai úp mặt xuống gối than vãn: – “Anh ta còn nhắc ra làm gì. Sao không để mình quên luôn cho rồi” Chợt chiếc điện thoại bên cạnh đổ chuông. – “Alo” _ Đầu vẫn cắm xuống gối, chẳng cần nhìn tên người gọi, cô đã bắt máy – “Mai Mai, mẹ đây” Tiểu Mai nghe thấy vậy liền ngồi thẳng lên, tròn mắt: – “Ơ mẹ….Mẹ gọi con có chuyện gì không?” – “Hai đứa đã ra sân bay chưa?” – “Dạ? À…rồi ạ”_ Giọng cô hơi nhỏ lại – “Vậy thì được rồi, mẹ chỉ hỏi thế thôi. Tiểu Mai, dù gì cũng phải đối xử tốt với chồng con đấy.” – “Vâng, con biết rồi ╯▂╰ ” – “Hai đứa đi vui vẻ nhá. Mẹ tắt máy đây.” Trương Tiểu Mai bỏ điện thoại xuống rồi thở dài: Mẹ à, con xin lỗi ╯︿╰ __________________________ Phu nhân Nhã Hạnh đang ngồi uống trà trong phòng khách. Bà vừa đọc báo, vừa hỏi người trợ lí đứng bên cạnh: – Giám đốc đã đi chưa? – Phu nhân…anh ấy…đã hủy chuyến đi nghỉ rồi ạ Bà Hạnh đặt cốc trà xuống bàn, cau mày: – Tại sao lại hủy? – Giám đốc nói còn nhiều việc ở công ty cần giải quyết nên không đi được – Sao giờ này anh mới nói với tôi? Mau gọi điện bảo 2 đứa tới đây! – Vâng, thưa phu nhân ________________________ Phòng tổng giám đốc… – “Được rồi, vậy anh bảo với bà ấy là trưa nay tôi sẽ tới”_ Khải Phong tắt máy rồi tiếp tục công việc của mình. Đúng lúc này có tiếng gõ cửa. – Mời vào Cửa phòng được mở ra, là Khánh Ly – Anh Phong…_ Cô bước vào, bày ra bộ mặt thương cảm rồi ôm lấy Khải Phong. Ly…em làm gì ở đây?_ Khải Phong vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy cô – Em rất nhớ anh Phong gỡ tay Khánh Ly ra khỏi cổ mình rồi nói: – “Nhưng anh đã dặn em là phải đợi anh rồi mà. Bây giờ anh đã kết hôn, chúng ta không thể lúc nào cũng gặp gặp nhau được.” – Suốt 2 tháng qua em đã cố gắng không đến tìm anh rồi. Em không thể chờ thêm được nữa. Tối nay em muốn đi ăn cùng anh có được không?” – “Khánh Ly…” Cô giơ ngón tay trỏ ra hiệu im lặng: “Đừng giải thích, anh chỉ cần trả lời có hoặc không” Khải Phong thở dài: “Được rồi, tối anh sẽ tới đón em” Khánh Ly mỉm cười: “Um. Vậy em sẽ chờ anh” Nói rồi cô cầm túi sách đi ra ngoài ——————————— Trương Tiểu Mai đang ngồi xem TV thì điện thoại reo. Là một dãy số lạ nhưng cô cũng không chần chừ mà bắt máy. – Alo – Cô đang ở nhà hay ở đâu? Giọng nói truyền tới từ đầu dây bên kia làm cô suýt nữa đánh rơi điện thoại. Thì ra là Khải Phong -“Tôi đang ở nhà” – “Thế thì chuẩn bị đi, xong việc tôi sẽ về đón cô qua nhà mẹ tôi” – “Mẹ tôi”? Mẹ anh không phải mẹ tôi chắc? – “Sao cũng được, 15ʹ nữa tôi về đến nhà đấy” Nghĩ đến việc lại phải ngồi xuống ghế sau trong cái xe có bầu không khí nặng nề đến nghẹt thở ấy, Mai Mai vội xua tay: – “Thôi anh về đón tôi làm gì cho mất công, cứ đi thẳng tới nhà mẹ, tôi sẽ bảo chú Lâm đưa đi. Vậy nhé. Bye bye” Không để cho đối phương có cơ hội từ chối, cô vội dập máy, thở phào rồi đi về phòng thay đồ. ——— Xe của chú Lâm cuối cùng cũng tới trước cổng biệt thự Lưu thị. Vừa xuống xe, Mai Mai đã thấy Khải Phong. Anh đang đứng tựa lưng vào xe, thỉnh thoảng lại giơ tay lên nhìn đồng hồ. – “Này anh Lưu, sao giữa trưa anh lại đứng đây?”_ Tiểu Mai vui vẻ nói đùa Nhìn thấy bộ mặt nghiêm túc của Khải Phong, cô lập tức thu lại nụ cười. – Sao lúc nãy tôi chưa nói xong mà cô đã dập máy hả? Cô có biết tôi đứng đây chờ cô bao lâu rồi không? – Thì anh có thể vào trước mà Thấy Khải Phong trừng mắt nhìn mình, Mai Mai đành nhỏ nhẹ: – “Thôi được rồi. Cứ coi như tôi chưa nói gì vậy. Xin lỗi anh.” Lúc này mặt Phong cũng hơi giãn ra, nghĩ lại cũng không cần thiết phải lớn tiếng, đành xuống giọng: -“Mau vào đi” Mấy người giúp việc đang bận rộn lau dọn đồ đạc trong nhà. Nhìn thấy Khải Phong và Tiểu Mai, tất cả bọn họ đều cúi gập người chào – “Chào mọi người”_ Mai Mai cũng thân thiện giơ tay chào lại làm mấy người giúp việc cứ ngơ ngác nhìn nhau. Khải Phong thấy cô vẫn đứng chào hỏi mấy người giúp việc liền quay lại kéo cô đi: – Không cần thiết phải làm thế Tiểu Mai ngước lên nhìn anh, nhăn mũi: – Tại sao chứ? Tôi chỉ muốn chào họ – Trong nhà này có biết bao nhiêu giúp việc, cô định chào hết từng ấy người hả? – Thì cứ tiện ở đâu chào ở đó thôi Khải Phong cũng chịu thua với cô vợ cứng đầu, đành nói: – Thôi chào hay không thì tùy cô, bây giờ nhanh đi vào đi. CHỈ LÀ TÔI NHỚ EM Sammy dtv-ebook.com Chương 3: Làm Gì Sai? Cả hai cùng đi vào phòng khách. Bà Hạnh đã ngồi chờ sẵn ở đó. Tiểu Mai nhìn sang Khải Phong. Hình như quan hệ giữa anh và mẹ không được tốt, nhìn thấy bà, mặt anh đã lạnh đi mấy phần. – “Con chào mẹ”_ Mai Mai lễ phép cúi chào Phu nhân Nhã Hạnh gật đầu rồi nói với cô: – “Tiểu Mai, con ngồi đây đợi mẹ một lát, mẹ có chuyện riêng muốn nói với chồng con” Nói rồi bà và Khải Phong đi vào thư phòng. – “Ngồi xuống đi” Khải Phong ngồi xuống ghế: – “Mẹ gọi con vào đây làm gì?” – Hôm nay là ngày nghỉ tuần trăng mật của 2 đứa cơ mà. Sao lại không đi? – Ở công ty còn rất nhiều việc, con không có thời gian – Công ty này có mỗi mình con làm việc chắc. Ngày mai con đi đặt lại vé máy bay ngay cho mẹ – “Kết hôn theo ý mẹ còn chưa đủ sao? Con không muốn đi!” Bà Hạnh vẫn nghiêm nghị: – “Mẹ không muốn để người khác nói ra nói vào về chuyện này đâu. Nhất định phải đi” – Mẹ đừng ép con! – Tại sao con không muốn đi? Vì con nhỏ Khánh Ly đó sao? Nghe tới đây Khải Phong đứng vụt dậy hét lớn: – “Mẹ đừng lôi cô ấy vào chuyện này!!” – Con tự quyết định đi… Phong đi ra phía cửa, cố tình không nghe những gì bà Hạnh nói – “Sự nghiệp của cô ta có đứng vững được hay không là tùy ở con đấy!” Tất nhiên ai cũng biết, với quyền lực của phu nhân Lưu thị, chỉ cần muốn là có thể đẩy một diễn viên nổi tiếng xuống vực thẳm của sự nghiệp. Khải Phong đứng khựng lại vài giây rồi cũng bỏ ra ngoài, không quên đóng sầm cửa. Tiểu Mai đang ngồi ở phòng khách, thấy anh đi ra, vẻ mặt đầy tức giận, liền đứng dậy: – Khải Phong… Anh nhìn cô, ánh mắt lạnh lùng nhíu lại có chút khó chịu khiến Mai Mai hoang mang lùi ra phía sau. Khải Phong không giải thích mà cứ thế đi ra cổng chính. Trương Tiểu Mai ngơ ngác nhìn theo bóng lưng anh, quay sang hỏi người giúp việc đứng gần đó: “Này chị, em đã làm sai gì sao?” Chị giúp việc cười trừ, không biết trả lời thế nào. Đúng lúc này, phu nhân Nhã Hạnh đi ra: – Tiểu Mai, mau qua đây Cô liền đi tới chỗ bà Hạnh: – Mẹ có chuyện gì muốn nói với con ạ? – “Cảm ơn con đã đồng ý kết hôn với Khải Phong. Lấy nó chắc phải chịu nhiều ấm ức rồi”_ Bà nắm lấy tay Mai Mai Tiểu Mai lắc đầu: – Con không sao đâu ạ – Nếu nó làm gì không phải với con thì cứ nói cho mẹ biết, mẹ sẽ xử lí nó Mai mỉm cười: – Cảm ơn mẹ – Mà con về chuẩn bị hành lý đi nhé, ngầy mai 2 đứa sẽ đi nghỉ tuần trăng mật đấy Tiểu Mai tròn xoe mắt ngạc nhiên: Dạ?…Ơ nhưng mà… Bà Hạnh xua tay: – “Không nhưng nhị gì hết, ngày mai chắc chắn sẽ đi đấy. Đừng để ý đến những lời thằng Phong nói, chỉ cần con không bỏ cuộc thì mọi chuyện sẽ đâu vào đấy cả thôi ” ————- 7 pm Tiểu Mai đang cùng người giúp việc chuẩn bị bữa tối thì Khải Phong bước vào. – Anh đi làm về rồi à? – “Um”_ Phong gật đầu rồi đi vào phòng làm việc. 15’…20’…1 tiếng trôi qua… – Cô chủ, cô có ăn luôn không?_ chị Phương hỏi Tiểu Mai ngước nhìn đồng hồ, thở dài: -“Để em đợi anh ấy một lát nữa chị ạ” Vì chỉ làm việc và dọn dẹp theo giờ cố định nên chị Phương xin phép về trước. Tiểu Mai mỉm cười gật đầu: “Chị về cẩn thận” …. Khải Phong ngồi trong phòng làm việc lấy điện thoại gọi cho Khánh Ly: – Alo – Ly, hôm nay anh không thể đến gặp em được… – Sao lại thế?…Anh nói sẽ đến mà! – “Ngày mai anh phải đi nghỉ tuần trăng mật. Nếu không đi, mẹ anh sẽ không để yên cho em đâu. Hôm khác anh sẽ mời em ăn tối. Tạm biệt” – “Alo…Alo! Lưu Khải Phong!”_ Khánh Ly nắm chặt hai tay, nghiến răng: – Tuần trăng mật sao? Anh nghĩ tôi sẽ để yên cho anh và cô ta ở cùng nhau sao? ________ Sắp xếp xong công việc cũng đã gần 9h, Khải Phong vươn vai đi ra ngoài thì thấy Mai Mai đã ngủ quên trên ghế từ lúc nào. – “Trương Tiểu Mai”_ Anh lay nhẹ vai cô Tiểu Mai dụi dụi mắt rồi ngồi thẳng dậy: “Anh gọi tôi à?” – Cô ăn tối chưa mà đã ngủ? Mai Mai lắc đầu – Vậy vào ăn đi ____ Suốt bữa ăn, cả 2 đều không nói gì. Thỉnh thoảng Tiểu Mai lại lén nhìn Phong. Anh vẫn đang chậm rãi gắp thức ăn. – Khải Phong…vậy chúng ta có đi nghỉ tuần trăng mật không? Thấy anh đột nhiên dừng đũa, cô vội nói thêm: – “Nếu không đi cũng được. Tôi sẽ bảo với mẹ giúp anh” – “Ngày mai chúng ta sẽ đi”_ Khải Phong thản nhiên nói – Hả?…_ Mai Mai tưởng mình nghe nhầm liền hỏi lại – “Ngày mai tôi và cô sẽ đi nghỉ tuần trăng mật, lát nữa về phòng chuẩn bị đi, sáng mai đừng dậy muộn đấy. Tôi ăn xong rồi”_ Anh vừa nói vừa đứng dậy đi về phòng. ——- Sáng nay Tiểu Mai dậy rất sớm nhưng đứng mãi trước tủ quần áo mà vẫn không biết mặc gì. Nghĩ một lúc, cô quay sang hỏi chị giúp việc: – Nhiều váy quá, em chẳng biết mặc cái nào. Chị chọn cho em một cái đi – Cô chủ à, Tôi đâu biết chọn – Chị cứ lấy đại 1 cái cũng được … 10 phút sau, Mai Mai từ phòng thử đồ bước ra. Cô mặc một chiếc váy voan xòe màu trắng thanh khiết. Tiểu Mai nhìn mình trước gương một lúc: – Hình như cổ váy này…khoét hơi sâu thì phải Đang định chọn bộ khác thì cô nghe thấy tiếng gọi của Khải Phong: – Tiểu Mai! đến giờ rồi, Cô chuẩn bị xong chưa? – Tôi ra ngay đây! _________ Tại phòng chờ vip của sân bay… Khải Phong đang ngồi đọc tạp chí còn Tiểu Mai thì cứ ngó nghiêng xung quanh. – “Này anh, chúng ta đi nghỉ ở đâu vậy?” _ Cô quay sang hỏi Phong – Bali – À, mà nghe nói ở đó đẹp lắm. Anh đã đến lần nào chưa? – “Đi khoảng 2, 3 lần gì đấy”_ Phong trả lời nhưng mắt vẫn dán chặt vào quyển báo – “Anh không thể trả lời một câu nào dài hơn sao?”_ Mai Mai nhăn mặt Khải Phong gập quyển báo, ngước lên nhìn cô, không nói gì. Tiểu Mai bỗng thấy hơi mất tự nhiên, liền nói: “Thôi anh đọc tiếp đi” Cô quay đi chỗ khác nhưng vẫn cảm nhận được Khải Phong đang nhìn mình. – “Này anh đừng có nhìn tôi chằm chằm như thế được không?” – Cô thích mặc đồ kiểu đó à?_ Giọng nói của anh vang lên Tiểu Mai giật mình chỉnh lại cổ áo: – Mặc thế này… thì sao chứ? Mà váy này là chị Phương chọn, không phải tôi – Thế hả? – “Um, tôi nói thật đấy…anh cười cái gì chứ!”_ Tiểu Mai đỏ bừng mặt, ôm túi xách vào người – Không có gì. Đến giờ rồi, chuẩn bị lên máy bay thôi CHỈ LÀ TÔI NHỚ EM Sammy dtv-ebook.com Chương 4: Trăng Mật Sau khi máy bay hạ cánh, Khải Phong và Tiểu Mai được tài xế riêng đưa tới khu nghỉ dưỡng yên tĩnh và biệt lập đã đặt thuê sẵn tại vùng biển Kuta xinh đẹp. Vừa về đến phòng, Mai Mai liền chạy ra hành lang. Cô chỉ tay về phía bãi biển, thích thú: – “Woa…anh nhìn kìa. Đúng là đẹp thật đấy Khải Phong đút tay vào túi quần, đi ra chỗ Mai Mai đứng. Nhìn thấy Phong, Tiểu Mai lí nhí: – “Buổi chiều…chúng ta ra đó đi dạo được không?” Khải Phong vẫn nhìn ra phía biển: – “Nếu thích thì cô tự đi một mình đi” Nói rồi anh bỏ vào trong nhà. Tiểu Mai vẫn đứng đó, hai mắt cụp xuống. Cô tự cười chính bản thân mình tại sao lại hỏi khi đã biết trước câu trả lời. – “Được thôi, tôi sẽ đi một mình”_ Cô khẽ nói ___________ 4.00 pm… Mai Mai mặc một chiếc váy maxi màu xanh dương để chuẩn bị đi dạo. Khải Phong đang ngồi ôm máy tính ngoài phòng khách. – “Tôi đi ra ngoài một lát”_ Cô nói – “Uh”_ Phong lạnh lùng đáp lại Tiểu Mai vừa đi khỏi, Khải Phong liền đặt máy tính lên bàn rồi ra ngoài hành lang hít thở chút không khí trong lành. Anh vô tình nhìn thấy Mai Mai đang trên đường ra phía bờ biển. Đi được 1 đoạn cô dừng lại để chơi đùa với chú chó nhỏ đang đứng gần dó. Người chủ nói gì đấy khiến chú chó dơ một chân lên “bắt tay” với cô. Tiểu Mai tròn mắt ngạc nhiên nhìn chú cún, vỗ tay khen ngợi rồi mỉm cười rạng rỡ. Khải Phong đứng từ xa, bật cười trước hành động trẻ con của Mai Mai. Thì ra chỉ cần những điều nhỏ nhặt cũng đủ làm cô vui. Suốt mấy ngày qua, anh chưa từng thấy cô cười tươi như vậy. Phong chợt nghĩ đến việc Tiểu Mai đang là vợ anh. Rõ ràng mẹ anh biết người anh yêu là Khánh Ly, tại sao bà còn bắt anh lấy Tiểu Mai, khiến anh phải làm tổn thương cô gái bé nhỏ này. Vốn dĩ anh không muốn đối xử với cô lạnh nhạt như vậy nhưng anh không thể để cả 2 người con gái vì mình mà đau khổ. Khải Phong nhìn lên bầu trời trong xanh, khẽ thở dài. ____________ Đã gần 7h tối mà Trương Tiểu Mai vẫn chưa về. Khải Phong bắt đầu sốt ruột, định gọi điện cho cô nhưng chợt nhớ ra sim điện thoại của cô chỉ là sim nội mạng. “Rốt cục cô ta đang đi đâu chứ!?”_ Phong nắm chặt điện thoại trong tay Cũng thời gian này, tại khu chợ lưu niệm ven biển của Bali… Tiểu Mai vẫn mải mê ngắm nghía những món đồ thủ công bắt mắt được bày bán. Sau một hồi khám phá nơi đây, Mai Mai mới chợt nhận ra…cô đang bị mất phương hướng. Mai Mai hoàn toàn không biết mình đang ở đâu, định ra hỏi mấy người dân đường về bằng tiếng Anh nhưng cô cũng chẳng biết tên khu nghỉ dưỡng đó là gì. Tiểu Mai bắt đầu hoảng hốt, cô thực sự muốn khóc nhưng cố giữ bình tĩnh nhớ lại đường về. Đúng lúc này 1 giọng nói vang lên: – ” Tiểu Mai!!” Là Khải Phong. Thì ra Phong chờ lâu quá nên quyết định gọi cho quản lí tới chở anh đi tìm cô. – Khải Phong…_ Tiểu Mai khẽ gọi. Anh chạy tới nắm chặt 2 vai cô, gương mặt lạnh lùng đầy vẻ tức giận, gằng giọng nói: – “Cô biết nghĩ không hả? Sao có thể ra ngoài khi chẳng biết gì về nơi này?!” Phong nắm cổ tay Mai định lôi đi nhưng cô giằng lại: – “Chính anh bảo tôi đi một mình mà…tại sao lại mắng tôi chứ?” Tiểu Mai ấm ức òa lên khóc. Khải Phong kinh ngạc nhìn cô rồi dần dần chuyển sang lúng túng: – “Được rồi…đừng khóc nữa. Cô lên xe đi đã” _________ Cả hai trở về villa khi đã gần 9h. Tiểu Mai nhất định không nói với Phong một lời nào, im lặng đi về phòng. Khải Phong nhờ trợ lí gọi đồ ăn tới nhà rồi vào gõ cửa phòng Mai Mai: – Cô có muốn ăn chút gì không? Tiểu Mai ngồi trong phòng, bụng đang biểu tình dữ dội nhưng vẫn cứng đầu: – Tôi không ăn! – “Được thôi, tùy cô”_ Khải Phong nhún vai bỏ đi. Lăn lộn một lúc ở trên giường, cuối cùng vẫn không thể chống lại cơn đói, Mai Mai hé cửa thử nhìn ra bên ngoài. Lưu Khải Phong vẫn đang ngồi ăn trong phòng khách. Tiểu Mai nhăn nhó định đóng cửa lại thì giật mình bởi giọng nói của anh: – Trương Tiểu Mai, cô mau ra đây đi Cô tự cảm thấy hối hận khi thử mở cửa, nhưng bây giờ đã quá muộn nêm đành đi ra ngoài. Khải Phong nhìn Mai Mai rồi chỉ xuống chiếc ghế đối diện: -“Mau ngồi xuống và ăn đi” Lúc đầu nhìn có vẻ miễn cưỡng nhưng vài phút sau, Tiểu Mai đã ngồi ăn vô cùng tự nhiên và ngon lành. – “Này cô ăn từ từ thôi”_ Anh để cốc nước ra chỗ Tiểu Mai. … Sau khi dọn dẹp xong, Tiểu Mai nói với Khải Phong: – “Xin lỗi vì đã để anh phải bận tâm” -“Cô chỉ cần nhớ lần sau đừng có đi xa như vậy là được rồi. Còn nữa… từ ngày mai, nếu đi đâu…tôi sẽ đi cùng cô” Tiểu Mai chợt cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm, mỉm cười nhìn Phong: -“Cám ơn anh…à đúng rồi…” Cô liền tìm thứ gì đó túi xách của mình. – “Này anh…”_ Tiểu Mai đưa cho Phong 1 chiếc vòng tay hạt cườm. Khải Phong nhìn chiếc vòng, không hiểu ý cô – “Lúc nãy tôi đi qua thấy chiếc vòng này khá đẹp nhưng người ta chỉ bán cả đôi nên…Có thể anh không thích nhưng mà…” – “Được rồi tôi sẽ giữ nó”_ Phong nhận lấy chiếc vòng từ tay Tiểu Mai – “Nếu không còn chuyện gì thì về phòng đi. Hôm nay cô ngủ trong đó, còn tôi sẽ ngủ ngoài sofa” Mai Mai gật đầu: “Vậy tôi vào đây. Ngủ ngon! ^^” [Vote nhiệt tình để Sam viết tiếp nào] CHỈ LÀ TÔI NHỚ EM Sammy dtv-ebook.com Chương 5: Hoàng Hôn Rất Đẹp Sáng hôm sau… Ánh nắng ban mai trong vắt xuyên qua khung cửa đánh thức Tiểu Mai. Sau khi vscn, cô đi ra ngoài định ăn sáng nhưng ở nhà chẳng có ai cả. Mai Mai ngạc nhiên nhìn ngó xung quanh, cuối cùng cũng phát hiện mẩu giấy nhỏ đặt trên bàn: “Nếu ngủ dậy thì ra bãi biển nhé. Tôi chờ cô ở đó” ______________ Tiểu Mai đi bộ ra bờ biển cát trắng tuyệt đẹp ngay trước khu nghỉ dưỡng. Sáng sớm đã có khá đông người người nhưng chỉ cần để ý một chút cô đã nhận ra Khải Phong. Anh đang ngồi trên chiếc ghế dài đặt gần bờ biển. Áo phông đen đơn giản vẫn không che dấu được khí chất quý tộc, dáng người cân đối một cách hoàn hảo, mái tóc được vuốt cao trông vừa có vẻ nghiêm nghị, lại vừa có vẻ bất cần, Khải Phong chỉ cần ngồi im cũng đã đủ để thu hút ánh nhìn của người khác. Tiểu Mai nhẹ nhàng tới gần: – Khải Phong, chào buổi sáng!” Phong bỏ chiếc kính râm trên mắt xuống: -“Cô dậy rồi à? Mau qua đây ngồi đi”_ Anh vừa nói vừa vỗ vỗ vào chiếc ghế bên cạnh. Mai Mai cũng nghe theo nhưng nhìn bộ dạng có vẻ không thoải mái. -“Có chuyện gì vậy?”_ Khải Phong hỏi – “À…không có gì nhưng mà…”_ Tiểu Mai nghé sát vào tai Khải Phong nói nhỏ_”Sao mấy cô gái đó cứ nhìn anh thế?” Phong vẫn giữ gương mặt lạnh lùng: – “Cô ghen à?” Mai Mai không hiểu sao nóng bừng mặt: – Ai bảo thế? Chỉ là họ nhìn cả tôi…nên tôi thấy…không được tự nhiên” Khải Phong thở dài, gập tờ báo lại rồi đứng dậy nói: – “Vậy chúng ta sẽ đi chỗ khác” Nói rồi anh kéo tay cô đi. -“Ơ…anh đưa tôi đi đâu thế?”_ Tiểu Mai tò mò hỏi. – “Tới nơi rồi” Cả 2 dừng lại trước một bàn ăn thịnh soạn được đặt ngay trên bờ biển. Xung quanh còn được trang trí hoa vô cùng rực rỡ. Mai Mai tròn mắt nhìn bàn ăn trước mặt, trong lòng có chút sửng sốt: – Cái này… Khải Phong kéo ghế cho cô rồi nói: – Ăn sáng đi. ________________ Sau buổi sáng trên biển, cả 2 cùng trở về khu nghỉ dưỡng. – “Trương Tiểu Mai, chiều nay cô muốn đi đâu không?” Mai Mai đang ngồi ôm đầu gối xem TV trên ghế sofa, nghe anh hỏi liền lại gần: – “Hôm qua tôi được phát tờ rơi này này. Anh xem chỗ nào được thì chiều nay chúng ta sẽ đi” Khải Phong nhận lấy tờ rơi từ tay Tiểu Mai, gật đầu: – “Được rồi, để tôi xem qua” ———– Điểm đến mà Khải Phong chọn chính là ngôi đền Uluwatu nổi tiếng tại Bali, nằm chênh vênh trên vách đá dựng đứng nhìn xuống biển. Con đường dẫn lên đền uốn lượn, vừa đi vừa có thể cảm nhận tiếng sóng ầm ào của Ấn Độ Dương xanh thẳm phía dưới. Tiểu Mai thích thú cầm máy ảnh chụp khung cảnh huyền ảo, kì vĩ xung quanh mà quên cả việc tiếp tục đi lên. Thấy vậy, Khải Phong liền lên tiếng: – “Tiểu Mai! Cô cần phải nhanh lên mới kịp” -“Kịp gì cơ?”_ Mai Mai hỏi nhưng Phong không trả lời mà cứ thế đi tiếp. Cô chạy tới nắm nhẹ lấy cánh tay anh: “…Chờ tôi với” __ Cuối cùng cũng tới đền Uluwatu. – “Tôi mỏi chân lắm. Ngồi nghỉ một lát được không?”_ Tiểu Mai than thở. Khải Phong nhếch miệng cười, hất mặt ra đằng xa: – “Cô nhìn kìa” Tiểu Mai quay lại nhìn theo hướng ánh mắt của Phong. Những áng mây hắt bóng mặt trời vàng rực, vẽ nên cảnh hoàng hôn tuyệt đẹp. Mặt trời đỏ ối lặn dần xuống, buông những tia sáng cuối cùng trên mái đền nhỏ xíu cheo leo. – “Woa…đẹp thật đấy. Không uổng công chúng ta lên tới đây :)” _ Tiểu Mai nhoẻn miệng cười để lộ 2 chiếc răng cửa trắng tinh. Khải Phong nhìn cô, tự nhiên bật cười theo. Cảm nhận được ánh mắt ai đó, Mai Mai quay sang nhìn Khải Phong. Nhận ra anh cũng đang nhìn mình, trái tim vô cớ đập nhanh một nhịp. Khải Phong vội vàng thu lại ánh mắt, chuyển sang nhìn lên bầu trời xa xăm: – “Đúng là rất đẹp”_ Anh khẽ nói. Đền Uluwatu đứng trầm mặc trên nền trời tím biếc… ___________________________ Trước khi đi về, cả 2 cùng đi dạo trên bờ biển. – “Cảm ơn anh” – “Vì chuyện gì?”_ Phong hỏi lại – “Cảm ơn vì đã không bắt tôi đi một mình”_ Mai Mai nói rồi bật cười vui vẻ “Khải Phong!!” Chợt nghe thấy có tiếng ai đó gọi tên mình, Phong liền quay lại, thật không ngờ lại là Khánh Ly. Tiểu Mai cũng ngạc nhiên không kém, quên cả phép lịch sự tối thiểu là chào hỏi. Đợi đến khi cô ta nhìn sang mình, Mai Mai mới khẽ gật đầu chào. – “Sao em lại ở đây?” – “Em tới để quay quảng cáo cho dự án phim mới”_ Khánh Ly trả lời Rồi cô ta nắm chặt lấy cánh tay Khải Phong, nũng nịu: “Anh Phong, em có chuyện quan trọng muốn nói với anh” Khải Phong hơi nhíu mày nhìn Khánh Ly rồi quay sang nhìn Tiểu Mai. Mai Mai cúi gằm mặt xuống như người phạm lỗi, cố che giấu sự lúng túng của mình. Giây phút này, thực sự cô đang rất mong chờ anh sẽ ở lại. Nhưng rốt cục, Khải Phong lại buông bàn tay bé nhỏ của Tiểu Mai ra. – “Tôi sẽ gọi điện cho trợ lý đưa cô về villa” Tiểu Mai bật cười yếu ớt. Gật đầu đứng gọn sang một bên. Vốn dĩ cô chỉ là người đến sau…vốn dĩ không có quyền hi vọng… CHỈ LÀ TÔI NHỚ EM Sammy dtv-ebook.com Chương 6: Đừng Ảo Tưởng Nữa Tiểu Mai trở về khu nghỉ dưỡng một mình. Cô ngồi trên sofa, cầm điều khiển TV chuyển hết kênh này sang kênh khác. Chẳng còn tâm trạng nào để xem nữa, Mai Mai tắt TV rồi thở dài nghĩ lại chuyện khi nãy. Vậy mà ngày hôm nay, trong khoảnh khắc nào đó, cô đã nghĩ anh đang dần mở lòng với mình. Khóe miệng cong lên có chút bất lực: ” Đúng là ngu ngốc” ___________ Chiếc xe dừng lại trước cổng khách sạn 5 sao nơi Khánh Ly ở. -“Sao lại tới đây?”_ Khải Phong cau mày -“Cứ đi cùng em đã”_ Ly nói rồi kéo tay anh vào … Vừa vào đến phòng, Phong liền nói: – “Có chuyện gì em mau nói đi” Khải Phong vừa dứt lời, Trịnh Khánh Ly đã quay lại vòng tay qua cổ anh hôn điên cuồng. Khải Phong có chút bất ngờ nhưng cũng nhanh chóng gỡ 2 tay cô ra: “Đủ rồi đấy. Đây là chuyện quan trọng của em sao?” Khánh Ly ôm chặt lấy Phong: -“Tại sao anh lại đi cùng cô ta? Chẳng phải anh đã nói sớm muộn cũng li hôn, vậy cần gì phải đi nghỉ tuần trăng mật chứ?” Khải Phong giữ lấy 2 vai của cô: – “Em nói chuyện cho có lí chút đi! Dù sao cũng đã kết hôn, hơn nữa chuyện này đâu phải anh muốn là được…” – “Nhưng nếu anh làm vậy thì cô ta sẽ có thêm hy vọng. Nhỡ 2 người có tình cảm, em sẽ phải làm gì đây?…em không thể để mất anh!”_ Khánh Ly vừa khóc vừa gào lên Khải Phong thở dài, vỗ nhẹ lên vai cô: -“Được rồi, đừng nghĩ nhiều như thế. Anh hứa chỉ 5 tháng nữa thôi mọi chuyện sẽ kết thúc. Em vào nghỉ ngơi đi. Khi nào về, chúng ta sẽ nói chuyện này sau, còn bây giờ anh phải đi rồi” Khải Phong vừa định quay đi liền bị một bàn tay giữ chặt lại. -“…Đừng đi…”_ Khánh Ly nói, giọng như cầu khẩn -“…Anh nghĩ em cần thời gian bình tĩnh lại. Mau đi nghỉ đi” – “Khải Phong! Khải Phong!”_ Khánh Ly chạy theo nhưng không kịp, anh đã đóng cửa thang máy ….. 10h đêm… Tiểu Mai đang chuẩn bị ngủ thì nghe thấy tiếng gõ cửa. – “Khải Phong?” Cô vội vàng đi ra mở, trong lòng có chút vui mừng. Nhưng ngay sau đó tâm trạng liền trùng xuống khi người đứng ngoài cửa lại là Khánh Ly. – Chị đến có việc gì không? – À, tôi đến là để chuyển lời của anh Phong. Tối nay anh ấy sẽ không về đâu, cô đừng đợi làm gì Bàn tay Tiểu Mai đột nhiên nắm chặt vào áo mình, ngăn không cho bản thân mất bình tĩnh: – “Chị đến tận đây chỉ để nói chuyện này sao?” – “Tất nhiên là không. Tôi còn có cái này muốn đưa cho cô”_ Khánh Ly vừa nói vừa lấy ra một chiếc vòng từ trong túi xách. Vừa nhìn thấy, Tiểu Mai đã nhận ra đây là chiếc vòng hôm qua cô đưa cho Khải Phong – “Cái vòng tay…” Khánh Ly đưa ánh mắt sắc lạnh về phía Mai Mai: – “Cái này là của cô tặng anh Phong phải không?” – “Đúng vậy. Nhưng sao chị…lại giữ nó?” Nghe đến đây, Khánh Ly ném mạnh chiếc vòng xuống đất: – “Tốt nhất là cô nên dẹp ngay mấy cái trò này đi. Người anh ấy yêu chỉ có một mình tôi thôi, đừng ảo tưởng nữa” Nói rồi cô ta quay gót bỏ đi. Tiểu Mai sững sờ đứng nhìn những hạt cườm bé nhỏ lăn dài trên sàn nhà lạnh lẽo. Một lúc sau cô mới định thần lại từ từ ngồi xuống nhặt từng hạt, từng hạt một. Nước mắt nóng hổi bất giác rơi. Mai Mai nắm chặt đống hạt cườm trong tay, mệt mỏi dựa lưng vào tường: Chuyện của họ đâu liên quan đến mình…sao lại đau thế này nhỉ…?” _____________________ Sáng sớm hôm sau Vừa về, Khải Phong đã nhìn thấy Tiểu Mai từ phòng ngủ bước ra. – “Hôm nay cô dậy sớm thế?”_ Anh vừa nói vừa với tay lấy chai nước trên mặt bàn Mai Mai không trả lời, im lặng đứng nhìn anh Khải Phong thấy vậy liền nói tiếp: “Nếu muốn đi đâu thì bảo trợ lý của tôi đưa đi. Hôm nay tôi không có tâm trạng” – “Tôi muốn về nhà”_ Mai Mai đột nhiên lên tiếng Khải Phong đang đi liền đứng khựng lại, xoay người nhìn cô. – “Tại sao?” -“Anh nói còn nhiều việc ở công ty mà? Vả lại vốn dĩ lúc đầu chúng ta đến đây đã chẳng ai có tâm trạng để đi du lịch. Vậy nên…tôi nghĩ không cần tốn thời gian thêm nữa” Không gian bỗng trở nên yên tĩnh. Tiểu Mai mím chặt môi, đợi anh trả lời Gương mặt vẫn không để lộ một chút cảm xúc, Khải Phong lạnh lùng nói: – “Được, cô muốn về thì về” ___________________________ Vừa đặt chân xuống sân bay, 3 cô bạn thân của Tiểu Mai: Trúc Linh, Khả Vân không biết từ đâu chạy ùa tới. Họ mang theo một bó hoa lớn, cười nói vui vẻ: – “Xin chào, xin chào” Tiểu Mai tròn mắt kinh ngạc: – Sao…sao mấy cậu lại biết…? – “Có chuyện gì của cậu mà bọn này không biết chứ!”_ Trúc Linh nói Tiểu Mai vội vàng lôi bọn họ qua một bên: – “Mình chỉ là nghỉ tuần trăng mật chứ có phải đi du học về đâu mà mấy cậu đến đây làm loạn hả? ” – “Làm loạn hồi nào? Thôi bỏ ra để bọn mình chào chồng cậu một tiếng đã”_ Khả Vân chen vào Rồi mấy cô gái đó quay sang chỗ Khải Phong: – Chúng tôi là chị em tốt của Mai Mai, rất vui được làm quen với anh ^^ Khải Phong chỉ nhìn họ rồi gật đầu. – “Hôm nay chúng tôi đã chuẩn bị một bữa tiệc để chúc mừng Tiểu Mai là người đầu tiên lên xe hoa, nếu có thể rất mong anh Lưu cùng đến dự được không?” Khải Phong nhìn sang Mai Mai. Suy nghĩ một chút, anh nói với 2 người bạn của cô: – “Xin lỗi. Hôm nay tôi bận rồi” – “Aish…tiếc thật đấy. Vậy hôm nay anh cho bọn tôi mượn tạm cô dâu mới một buổi nhé”_ Trúc Linh mỉm cười khoác tay Mai Mai – “Này, cậu…” Tiểu Mai định từ chối nhưng Khả Vân liền trừng mắt: “Đã nói là sau khi cưới sẽ cùng bọn mình đi ăn mà. Cậu định thất hứa đấy à?” – “Em cứ đi đi. Tôi về trước cũng được” Khải Phong đã nói vậy, cô cũng chẳng có cớ gì để từ chối, đành đi theo họ. Vừa ngồi lên xe ô tô, 2 cô gái đã thi nhau nói: – Tuần trăng mật thế nào hả? Nhìn 2 người rất hợp nhau. Thấy Mai Mai cứ nhìn ra cửa sổ, Trúc Linh vỗ vai cô: – Trương Tiểu Mai cậu có nghe không đấy? – “Này các cậu thôi đi, mình thực sự rất mệt mỏi rồi!”_ Tiểu Mai giận giữ nói lớn Trúc Linh và Khả Vân bị quát đến giật mình, một lúc sau mới dám mở lời: “Mai Mai, là bọn mình nghĩ chuyện gia đình đã khiến cậu căng thẳng nên muốn giúp cậu giải tỏa một chút thôi, có cần thiết phải nổi nóng như vậy không?” – “Thôi được rồi bỏ đi, mình cũng không cố tình lớn tiếng đâu…”_ Tiểu Mai dịu giọng xuống_ “Bữa ăn hôm nay mình sẽ trả tiền, được chưa? :))” 3 cô gái sắc mặt liền tươi tắn trở lại, cùng nhau nói chuyện suốt cả đường đi… —————- Khải Phong đang ngồi trong phòng làm việc thì điện thoại đổ chuông. Là số của Tiểu Mai. – Alo – Tôi là Khả Vân đây ạ. Xin lỗi anh nhưng hôm nay Mai Mai uống hơi say, để cậu ấy về bằng taxi tôi không yên tâm. Anh có thể tới đưa Mai Mai về được không? Khải Phong nhíu mày, nắm chặt điện thoại trong tay: – Cho tôi địa chỉ đi _______ Vừa xuống xe, Khải Phong liền sải bước đi vào trong nhà hàng. Vợ anh đang nằm bò trên bàn, hai má đỏ bừng, bộ dạng vô cùng… thảm hại. Mặt Khải Phong tối đi một nửa: Thế này là “hơi say” sao? Vừa thấy anh, Trúc Linh liền nói: – Ơ anh đến rồi à? Xin lỗi đã làm phiền. Bình thường cậu ấy không bao giờ uống rượu đâu, không hiểu sao hôm nay lại uống nhiều như vậy…” Khải Phong ôm lấy vai Tiểu Mai đỡ cô đứng dậy: “Chúng tôi về trước đây. Cảm ơn vì đã gọi cho tôi” Nói rồi anh đi thẳng ra chỗ để xe. ________ Dọc đường về, Khải Phong lái xe với tốc độ nhanh nhất có thể, thỉnh thoảng lại nhìn sang chỗ Tiểu Mai. Về tới khu căn hộ thì cô mơ màng thức dậy. Cả người vẫn chưa tỉnh táo hẳn nên chỉ yếu ớt nói khẽ: – “Sao anh lại đưa tôi về? Khải Phong không nói lời nào, ánh mắt đen đặc đến lạnh người, ôm cô ra khỏi xe “Bỏ ra, tôi tự đi được”_ Tiểu Mai hất tay Khải Phong nhưng mất đà nên ngã vào lòng anh. Khải Phong nhanh chóng bế xốc cô lên rồi đi vào thang máy. Mai Mai tựa đầu vào lồng ngực anh. Người anh vẫn còn phảng phất khói thuốc nhưng lại chứa hương thơm ấm áp của gỗ và xạ hương. Vào nhà, Khải Phong đặt cô nằm xuống ghế sofa, lông mày nhíu chặt lại, gằn giọng: – Sao cô lại uống say thế này hả? nếu ko nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ tới thể diện của tôi nữa chứ! Tiểu Mai nằm dưới ghế, ánh mắt chất chứa tủi hờn nhìn anh, cười lạnh: – “Vậy anh đã bao giờ nghĩ cho tôi chưa? Tôi không biết vì lí do gì mà anh lại ghét tôi như vậy đấy” – “Anh có biết tôi đã phải đấu tranh tư tưởng thế nào mới dám đồng ý kết hôn không? Vậy mà ngay ngày đầu tiên anh đã dội cho tôi một gáo nước lạnh. Mỗi lần bước tới gần anh tôi thực sự rất lo lắng. Tôi sợ mình sẽ bước qua giới hạn mà anh đã vạch sẵn cho tôi. Tôi đã cố gắng hết sức rồi,nhưng chắc là tôi không thể khiến anh vừa lòng nữa giám đốc Lưu ạ…”_ Cổ họng cô nghẹn lại, miệng nở nụ cười mơ hồ Tiểu Mai tiếp tục nói, thanh âm nhẹ nhang như hơi thở: -“Tôi biết là thật vô lí nhưng hình như…tôi có tình cảm với anh…một chút tình cảm với Lưu Khả Phong…”_ Hai hàng nước mắt chảy dài xuống gò má cô. Tiểu Mai nhắm mắt rồi dần dần chìm vào giấc ngủ. Khải Phong như hóa đá đứng nhìn người con gái trước mặt: Trương Tiểu Mai, sao cô phải đối xử tốt với tôi? sao phải tự làm khổ bản thân mình như vậy?” CHỈ LÀ TÔI NHỚ EM Sammy dtv-ebook.com Chương 7: Ăn Đêm Sáng hôm sau, ánh ban mai ấm áp xuyên qua cửa kính chiếu rọi vào giường ngủ của Tiểu Mai. Cô đưa cánh tay lên xoa xoa mắt, mệt mỏi đi ngồi dậy. Tối qua uống nhiều rượu nên đến giờ đầu vẫn còn đau nhức. Nhìn đồng hồ đã hơn 7h, cô vội vàng thay quần áo rồi đi ra ngoài. Khải Phong đang ngồi bên bàn ăn, vóc người cao lớn và anh tuấn đổ bóng dài trên sàn nhà. -“Khải Phong, tôi đi học đây” Anh đưa ánh mắt trầm tĩnh nhìn về phía cô: – “Ăn sáng đi” – “Thôi tôi muộn rồi, đến trường sẽ ăn sau” Mai Mai vừa định đi thì bị giọng nói của Khải Phong chặn lại: – “Chiều nay sẽ sang nhà mẹ cô đấy. Cô học xong, tôi sẽ qua đón” – “Tôi biết rồi” ____ Vừa vào lớp, 2 cô bạn Khả Vân và Trúc Linh đã xúm lại hỏi han: – “Hôm qua cậu về nhà thế nào?” – “Thế nào là thế nào? Mình còn chẳng nhớ đã về nhà kiểu gì ý”_ Tiểu Mai ủ rũ trả lời – “Khải Phong không nói gì à? Hôm qua anh ta đưa cậu về đấy” – “Cái gì?!”_ Mai Mai đang gục đầu trên bàn bỗng ngồi bật dậy_ “Cậu bảo hôm qua…anh ta đưa mình về á?” -“Ừ. Mình gọi chồng cậu đến đón mà”_ Khả Vân thản nhiên trả lời – “Sao lại gọi anh ta đến?! Không biết lúc say mình có nói cái gì linh tinh không nữa”_ Tiểu Mai nhăn mặt – “Cậu say đến đứng cũng không vững thì đi về kiểu gì? Mà hôm qua là lần đầu tiên mình thấy cậu uống nhiều như thế đấy, có chuyện gì à?”_ Trúc Linh hỏi Tiểu Mai thở dài: “Chẳng có gì cả…xuống căng-tin mua đồ ăn đi, mình đói quá” _______ Sau giờ học, Tiểu Mai đứng chờ Khải Phong trước cổng. Một lúc sau, trợ lí của anh đi tới: – “Chị Trương, mời lên xe”_ Người trợ lí mở cửa xe rồi đứng gọn sang một bên – “Cảm ơn anh”_ Cô mỉm cười gật đầu. Vừa nhìn vào trong xe, Tiểu Mai đã giật mình khi thấy Khải Phong. – “Ơ…anh ngồi đây sao?” Khải Phong không rời mắt khỏi tập tài liệu, giọng nói trầm thấp như ra lệnh: -“Lên xe đi” Tiểu Mai cũng không hỏi nữa, ngồi vào chỗ của mình. Xe chuyển bánh, Khải Phong vẫn tập trung đọc tập tài liệu trên tay. Mai Mai mở lời, phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng: – “Thực ra chuyện tối qua tôi không nhớ gì cả nên có nói gì không phải mong anh bỏ qua. Dù sao cũng cảm ơn vì đã đưa tôi về” Anh nhìn cô, đôi mắt sâu lắng như đáy đại dương: -“Không nhớ gì thật sao?” Mai Mai e dè gật đầu: -“Mỗi lần uống rượu đều như vậy…Tôi đã làm gì hả?” Khải Phong thoáng trầm ngâm rồi tiếp tục nhìn tập tài liệu: – “Không có gì” Tiểu Mai nhìn xuống cổ tay anh, vô tình nhớ lại chuyện hôm trước, buột miệng hỏi: – “Khải Phong, chiếc vòng mà tôi tặng anh đâu?” Đôi mắt anh có chút bất ngờ nhưng nhanh chóng bị che phủ: – “Tôi để ở nhà” – “Vậy à?”_Cô không nhịn được khẽ thở dài, mắt chuyển hướng nhìn vào chiếc vòng bị đứt nằm trong túi xách ….. Cuối cùng cũng về đến nhà. Vừa nhìn thấy mẹ, Tiểu Mai lập tức ôm chầm lấy nước mắt bỗng tuôn rơi. – Ơ kìa con bé này, sao tự nhiên lại khóc thế?_ Bà Thanh vỗ nhẹ vào vai cô, mắng yêu – “Con rất nhớ mẹ…”_ Mai Mai nghẹn giọng – “Con chào mẹ”_ Khải Phong đi sau, mang theo mấy túi quà, cúi đầu chào -“Ừ con vào đi, cha đang đợi hai đứa trong nhà đấy” Nhân lúc Khải Phong đang nói chuyện với ông Hàn ở phòng khách, bà Thanh kéo tay Tiểu Mai ra ngoài: – “Mai Mai, con thấy Khải Phong thế nào?” -“Dạ?”_ Tiểu Mai im lặng hồi lâu rồi nhẹ mỉm cười:”Rất tốt ạ” -“Con nói vậy mẹ cũng thấy yên tâm. Nhà họ Lưu đã giúp đỡ gia đình mình rất nhiều, con rể lại còn đối tốt với con, nhớ phải biết nhẫn nhịn một chút…” – “Con biết rồi. Mẹ không phải lo đâu. Chúng ta vào nhà thôi, sắp tới giờ ăn rồi đó”_ Mai Mai ôm vai mẹ đi vào Suốt bữa ăn, Khải Phong trò chuyện vui vẻ với cả nhà nhưng vẫn không quên gắp thức ăn cho Tiểu Mai. Hôm nay anh nói nhiều hơn hẳn mọi ngày, hơn nữa lại rất quan tâm đến cô, điều này khiến Tiểu Mai cảm thấy hơi mất tự nhiên nhưng cũng không dám từ chối, sợ mọi người nghi ngờ. Sau bữa tối, cả 2 chuẩn bị đi về. – “Con về đây”_ Tiểu Mai nắm chặt tay mẹ bịn rịn – “Ừ, hai đứa đi cẩn thận” Buổi lại mặt cuối cùng cũng kết thúc tốt đẹp _______ Nửa đêm, trời nổi cơn giông lớn. Mưa càng lúc càng nặng hạt, đập vào cửa kính tạo thành những vệt nước dài. Tiểu Mai bị tiếng sấm chớp làm tỉnh giấc, không ngủ tiếp được, đành đi ra ngoài. Đúng lúc này Khải Phong cũng từ phòng làm việc đi ra, nhìn thấy cô liền hỏi: – Chưa ngủ sao? Tiểu Mai hơi ngạc nhiên nhưng vẫn trả lời: – “Mưa to quá…tôi không ngủ được” Anh hơi nhếch miệng cười, ánh mắt trầm lắng hơi u ám: – “Cô sợ à? Muốn ngủ cùng tôi không?”_ Giọng nói thản nhiên vang lên -“…Hả..?”_ Tiểu Mai nhất thời lúng túng đỏ bừng mặt. Anh đột nhiên tiến lại gần, ghé sát vào tai cô: – “Tôi chỉ nói đùa thôi. Cô không cần phải căng thẳng thế đâu” – “Anh…”_ Mai Mai vừa ngượng vừa giận, lườm anh một cái rồi đi ra ghế ngồi. -“Tôi làm việc khuya nên ra nấu mì ăn, cô có muốn ăn luôn không?” -“Tôi không đói”_ Cô lắc đầu trả lời – “Thế thì thôi” Khải Phong đứng trong bếp một lát, mùi thức ăn đã tỏa ra thơm lừng làm cái bụng của Mai Mai réo lên ùng ục. Cô cứ đi loanh quanh trong nhà, thỉnh thoảng ngó vào bếp xem Khải Phong đang làm gì rồi lại ngồi khoanh chân trên ghế. Lát sau, Khải Phong đi ra, trên tay là bát mì. Tiểu Mai giả bộ chăm chú xem TV, chẳng thèm để ý đến anh. Khải Phong cũng vậy, lạnh lùng đi vào phòng, chẳng quan tâm đến cô gái sắp “héo mòn” vì đói trên ghế sofa. Cửa phòng vừa đóng, Tiểu Mai thở dài xị mặt xuống: – “Anh ta không nấu cho mình thật à? Đúng là đồ độc ác, làm gì có ai thức dậy buổi đêm mà không đói?….Được thôi, tôi sẽ tự làm, chẳng cần nhờ vả đến kẻ máu lạnh như anh!” Cô tắt TV rồi đi vào bếp. Bước chân chợt chậm lại khi nhìn lên bàn ăn. Trên bàn để một bát mì vẫn còn nóng. Cạnh bát mì là tờ giấy nhớ nhỏ: “Ăn xong nhớ rửa bát” Tiểu Mai ngẩn người, chậm rãi cầm tờ giấy, tự lẩm bẩm: -“Sao anh ta biết chứ?” ________ Các nàng vote+cmt cho Sam đi ~T_T~ CHỈ LÀ TÔI NHỚ EM Sammy dtv-ebook.com Chương 8: Ai Làm? ~~~ Chap này dành tặng bạn HongMai807 nha *^▁^* ~~~ [ Từ bây giờ bạn nào bóc tem, Sam sẽ tặng chap ạ :3 ] __________ Sáng hôm sau, Khải Phong ngủ dậy đã thấy Tiểu Mai ở trong bếp. – Cô làm gì thế? Mai Mai quay lại thấy anh đang khoanh tay đứng dựa vào cửa nhìn cô – “Tôi làm bữa sáng” – “Dì Phương đâu?” Tiểu Mai vẫn tập trung nấu ăn: – “Hôm nay dì ấy xin đến muộn một chút,tôi rảnh rỗi nên làm bữa sáng luôn. Anh ngồi xuống đi, tôi cũng sắp xong rồi” Khải Phong kéo ghế ngồi xuống bàn ăn, tiện tay lấy tờ báo lật giở vài trang. Một lát sau Tiểu Mai bê 2 đĩa trứng ốp và bánh mì đặt lên bàn, mỉm cười: – “Anh ăn đi”_ Cô vừa nói vừa rót sữa ra cốc – Cô không phải đi học à? Tiểu Mai gật gật đầu: – Hôm nay tôi được nghỉ – “Tối nay cùng tôi đi dự tiệc được không?” – “Dạ?” – “Đi dự tiệc”_ Khải Phong nhắc lại – “À…” – “Tối nay 7h tôi sẽ về đón cô” Sau khi ăn xong bữa sáng, Khải Phong đứng dậy nói: “Tôi đi làm đây” Mai Mai lấy cặp tài liệu đưa cho anh: “Đi cẩn thận” Phong gật đầu rồi ra phía cửa. Tiểu Mai nhìn theo bóng lưng anh, nhẹ mỉm cười __________________________ Khải Phong đang chăm chú làm việc, chợt nhớ ra điều gì đó liền lấy điện thoại bấm 1 dãy số. – “Em đây”_ Đầu dây bên kia phát ra giọng nữ, không ai khác chính là Khánh Ly -“Hôm ở đảo Bali, anh có để quên cái gì ở chỗ em không?” – “Anh bị mất gì à?” – “Một chiếc vòng hạt cườm” Khánh Ly ngừng lại một chút rồi nói: “Hôm đó em chẳng thấy chiếc vòng nào cả” Phong thở dài: – “Thế à? Vậy anh cúp máy đây” – “Khải Phong, từ từ đã!”_ Khánh Ly vội vàng ngăn lại -“Chuyện gì?” -“Tối nay anh có đi dự tiệc ra mắt sản phẩm mới của công ty Diamond không?” – “Có” -“Em cũng được mời đến đấy. Vậy anh qua đón em được không?” – “Anh xin lỗi, tối nay anh đi cùng Tiểu Mai rồi” – “Sao…sao cơ?”_ Cô lắp bắp – “Anh bận lắm, cúp máy trước đây, gặp em sau” Khánh Ly tức giận ném mạnh chiếc điện thoại ra xa. Trương Tiểu Mai, cô giỏi lắm. Lần trước đã cảnh cáo mà vẫn không chịu nghe sao? Cứ chờ đấy! ______________________________ Tiểu Mai đang đọc sách thì điện thoại đổ chuông: – Alo – Chị có phải là Trương Tiểu Mai không? – Vâng đúng rồi, nhưng chị ai thế ạ? – Tôi là thư kí của giám đốc Khải Phong. Anh ấy có nhắn là chị đến công ty luôn để đi mua váy dạ hội – Vậy ạ? – Chị nhớ đến luôn nhé, nếu không lại muộn bữa tiệc Mai Mai nhìn đồng hồ, gật đầu: – “Được rồi tôi đi ngay đây” __________ Tiểu Mai bắt taxi đi tới tập đoàn Lưu Thị. Cô đang đứng chờ thang máy để lên văn phòng của Khải Phong thì một người phụ nữ bê mấy thùng đồ đi tới. – ” Cô giúp tôi bê 1 thùng vào nhà kho được không?” “À được rồi để tôi bê giúp chị”_ Tiểu Mai hơi ngạc nhiên nhưng vẫn không chần chừ bê giúp người phụ nữ một thùng đồ. ….. – “Cô để vào kia kìa”_ Cô ta chỉ vào góc trong cùng của nhà kho Mai Mai nhanh nhẹn đi vào trong. Một tiếng “Rầm!” vang lên. Cô còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì cả căn phòng tối đen như mực. Tiểu Mai hốt hoảng chạy ra phía cửa, hét lớn: – Này chị gì ơi!!! Mở cửa!! Mở cửa ra!!! Chẳng có ai trả lời, xung quanh chỉ toàn là bóng tối. – “Điện thoại…điện thoại đâu rồi?”_ Cô lục tìm trong túi nhưng vẫn không thấy điện thoại đâu. Tiểu Mai bất lực ngồi xụp xuống: – “Tại sao?…tại sao lại làm vậy?… Cô lấy 2 tay ôm đầu gối, ngồi nép vào một góc. Không hiểu sao lúc này cô lại nghĩ đến anh: “Khải Phong…anh đang ở đâu? Tôi rất sợ, thực sự rất sợ” Nghĩ tới đây, nước mắt bỗng chốc lăn dài xuống 2 gò má ____________________ Đúng 7h, Lưu Khải Phong về đến nhà. Anh vào phòng định gọi cô nhưng chẳng thấy ai. – “Dì Phương, Tiểu Mai đâu?” Dì Phương đang dọn nhà liền dừng tay: “Cô chủ đi ra ngoài được gần một tiếng rồi đó cậu” – “Ra ngoài?”_ Khải Phong cau mày_”Tôi đã dặn là 7h sẽ đi rồi mà” Anh vừa nói vừa lấy điện thoại gọi cho Tiểu Mai nhưng không ai bắt máy. Đúng lúc này trợ lí Lâm đi tới: “Anh Phong, sắp đến giờ rồi, chúng ta đi thôi” Khải Phong chần chừ một chút rồi cũng đi ra xe. _____________ Chiếc xe sang trọng dừng lại trước một khách sạn 5 sao. Anh xuống xe lịch lãm bước vào nơi tổ chức bữa tiệc. Toàn bộ khách mời đều là những người nổi tiếng hoạt động trong giới kinh doanh. Khải Phong bước vào ngay lập tức trở thành tâm điểm của sự chú ý. Sau khi đi một vòng chào hỏi xã giao với mọi người, Khải Phong đi ra nói nhỏ với trợ lí: – Anh thử gọi điện về nhà xem Tiểu Mai đã về chưa? Trợ lí Lâm đi ra ngoài một lúc rồi quay lại, lắc đầu: “Chị ấy vẫn chưa về” Mặt Khải Phong lạnh đi. Anh nói vài lời rồi xin phép về trước. ____________ Tiểu Mai ngồi lặng lẽ trong bóng tối. Cô không biết mình ở đây được bao lâu, chỉ biết đã gọi giúp rất nhiều lần mà chẳng ai đến. Mai Mai vốn không thích bóng tối, đến ngủ còn phải bật một chiếc đèn nhỏ vậy mà giờ lại bị kẹt ở đây. Không khí xung quanh khiến cô cảm thấy ngột ngạt và sợ hãi. Chợt cánh cửa hé mở, chưa kịp thích nghi với ánh sáng, Tiểu Mai phải đưa tay lên che mắt. Cô khó khăn đứng dậy đi ra, định nhìn xem ai là người mở cửa nhưng chỉ phát hiện điện thoại của mình bị vứt ở ngay gần đó. Mai Mai nhặt điện thoại lên, 3 cuộc gọi lỡ của Khải Phong. Cô định gọi lại nhưng nhìn đồng hồ đã hơn 8h, chắc anh đi từ lâu rồi. _________________ Đang đi trên đường thì trời bất chợt đổ mưa. Tiểu Mai chạy vội vào mái hiên gần đấy trú tạm. -“Hôm nay là ngày gì thế không biết”_ Cô than thầm Nhìn màn mưa trắng xóa, Mai Mai khẽ thở dài, lòng nặng trĩu. ____ Khải Phong đang ngồi trong phòng làm việc, nghe thấy tiếng mở cửa liền đi ra ngoài. Là Tiểu Mai về. Cô nhìn anh khẽ gật đầu. Khải Phong bước tới trước mặt Mai Mai: “Cô đi đâu mà giờ này mới về? Không phải tôi đã nói là 7h sẽ đi rồi sao?”_ giọng nói vẫn trầm ổn nhưng chắc chắn là đang nén giận Tiểu Mai mệt mỏi cụp mắt, khẽ nói: “Tôi xin lỗi” Cô định đi vào phòng nhưng cổ tay lại bị giữ chặt. – “Tôi đang hỏi…”_ Khải Phong ngừng nói khi cảm nhận được nhiệt độ trên cánh tay Tiểu Mai. Anh cau mày: -“Cô sốt đấy à?” Tiểu Mai định trả lời nhưng cổ họng đắng ngắt, cả người mệt mỏi suýt chút nữa khụy xuống. Cũng may Khải Phong kịp đỡ rồi bế vào phòng. Cả áo và tóc đều bị ẩm do nước mưa. Đặt Mai Mai lên giường, Khải Phong mở tủ lấy một bộ quần áo, đưa cho cô. – “Thay đi” Tiểu Mai nhận lấy bộ quần áo, chống tay xuống giường định đi vào nhà vệ sinh thì bị anh chặn lại: – “Không cần đi…” Cô ngước ánh mắt khó hiểu lên nhìn anh. Khải Phong tiếp tục nói: – “Thay luôn ở đây. Tôi sẽ ra ngoài” ……… Một lát sau, Khải Phong quay lại. Tiểu Mai ngồi dậy, tròn mắt nhìn bát cháo trên tay anh: – “Là anh nấu sao?” Khải Phong gật đầu – “Anh biết nhiều thật đấy”_ Cô nhoẻn miệng cười Đáy mắt ánh lên niềm vui, Khải Phong đặt bát cháo vào tay cô, ngồi xuống mép giường: – “Mau ăn đi” Tiểu Mai ăn vài miếng rồi nhìn anh: – Khải Phong, xin lỗi đã làm lỡ việc của anh, tôi đã đến công ty anh từ lúc 6h nhưng… – Sao cô lại đến công ty?_ Khải Phong cắt lời – “Là cô thư kí của anh gọi tôi đến mà” – “Cái gì?”_ Sắc mặt anh lập tức thay đổi khi nghe tới đây_ “Tôi không có thư kí nữ” CHỈ LÀ TÔI NHỚ EM Sammy dtv-ebook.com Chương 9: Gặp Lại Minh Vũ ~~~Chap này Sam tặng bạn PhngThys ~~~ [Bởi vì có bạn bảo đọc ở điện thoại thì cập nhập chậm hơn máy tính –> khó được tem. Từ chap sau những bạn cmt đều đặn sẽ được tặng chap dần dần nhé :))] Sorry mọi người vì đã om chap quá quá lâu T.T __________________________ – “Sao? Không có thư kí nữ…vậy người đã gọi cho tôi là ai?” – “Đưa điện thoại của cô đây” Tiểu Mai lấy điện thoại đưa cho Khải Phong. Anh vào lịch sử cuộc gọi xem một lúc rồi cau mày: – “Đây chỉ là sim rác mà cô cũng nghe theo à?” – “Tôi…không biết”_ Tiểu Mai nói dứt câu liều đưa tay lên miệng ho sù sụ Khải Phong thở dài mở tủ lấy vỉ thuốc đặt lên bàn: – “Ăn xong thì uống cái này” Nói rồi anh xoay người đi ra ngoài —– Về phòng, Khải Phong lấy ngay điện thoại gọi cho trợ lý Lâm: – “Ngày mai đến công ty cậu lấy cho tôi băng ghi hình của camera an ninh trước cửa cầu thang máy tầng 1” _____________________ 7h sáng… Khải Phong ngủ dậy liền sang phòng Tiểu Mai. Anh nhẹ mở cửa bước vào nhưng chẳng thấy cô đâu cả. Khải Phong đi xuống tầng 1 xem thử thì thấy Tiểu Mai và dì Phương ở trong bếp. – “Dì Phương, hình như hết cà rốt rồi”_ Mai Mai vừa nói vừa tìm trong tủ lạnh – “Vậy để tôi xuống cửa hàng tiện lợi mua” Dì Phương vừa đi khỏi, Khải Phong liền bước vào. – Cô khỏi ốm rồi sao? Mai Mai giật mình quay lại, thấy anh liền mỉm cười: – “Tôi đỡ nhiều rồi. Cám ơn anh” Anh lại gần sờ thử lên trán cô, đúng là không còn sốt nữa. Khải Phong nhướn mày nhìn sang bàn bếp, tò mò hỏi: -“Cô làm gì thế?” – “À tôi định nấu mì Ý nhưng phải chờ dì Phương mua cà rốt đã” – “Vậy cô nên làm nhanh lên vì tôi có cuộc họp ở công ty vào 8h đấy” Mai Mai quay sang nhìn đồng hồ: – “Sao anh không nói sớm? Thôi anh ra ngoài trước đi, tôi làm luôn đây”_ Cô vừa nói vừa lấy đồ ra khỏi túi để chuẩn bị nấu ăn -“Tôi sẽ làm cùng cô”_ Khải Phong xắn tay áo rồi lấy túi đồ từ tay cô -“Ơ…không cần, tôi tự làm được rồi” Mai Mai lấy lại túi đồ. Khải Phong quay sang nhìn cô, hơi nhíu mày. Thấy dáng vẻ anh không vừa lòng, Tiểu Mai chép miệng: – ” Thôi được rồi, anh thích thì làm đi. Tôi càng rảnh”_ Nói rồi cô đẩy túi đồ sang phía anh Khải Phong hơi nhếch môi, lấy đồ ăn ra khỏi túi. Anh làm mọi việc trong bếp vô cùng thành thạo khiến Tiểu Mai chỉ biết trố mắt thán phục. – “Đừng nhìn nữa, mau lấy mì đi”_ Khải Phong lên tiếng Mai Mai bĩu môi cố cãi: “Ai nhìn anh chứ” Cô nói rồi quay sang mở tủ bếp. Vì mì để trên cao nên Tiểu Mai phải nhón chân để lấy. Chưa với tới nơi, một bàn tay khác đã lấy gói mì xuống. Cô quay lại thì trán chạm ngay vào cằm anh. Tiểu Mai sửng sốt ngước nhìn, liền bị hút ngay vào ánh mắt sâu thẳm tuyệt đẹp ấy. Cô đừng gần đến nỗi có thể cảm nhận được nhịp tim của anh. Khải Phong cũng ngây người nhìn cô. Đúng lúc này, cửa phòng bếp bật mở. – “Cô chủ, tôi mua…ơ…xin lỗi tôi vào không đúng lúc rồi”_ Dì Phương xoay người khép cửa lại. Lúc này Tiểu Mai mới ý thức được 2 người đứng gần nhau quá mức, liền vươn tay đẩy Khải Phong ra. – “Dì Phương! Không phải đâu…”_ Cô định giải thích nhưng dì Phương đã đi ra ngoài. Mai Mai quay lại trừng mắt nhìn Khải Phong: “Anh làm gì thế hả?” – “Tôi lấy mì. Cô không với tới mà”_ Khải Phong dửng dưng trả lời – “Anh…anh tự làm một mình đi”_ Tiểu Mai thẹn quá hóa giận, cắn môi đi về phòng. ________ Khải Phong đang trong phòng làm việc thì trợ lí Lâm gõ cửa. – Vào đi – Anh Phong, đoạn băng ghi hình anh cần đây ạ Khải Phong nhận lấy đoạn chiếc đĩa rồi bật lên xem. Đến đoạn Tiểu Mai đứng chờ thang máy, có một người phụ nữ đến gần rồi nói gì đó với cô. Cuối cùng cả Mai Mai giúp người đó bê đồ rồi cả 2 đi về hướng nhà kho. -“Người này là ai?”_ Khải Phong chỉ vào màn hình máy tính hỏi -“Hình như… đây không phải người trong công ty, chị ta còn không đeo thẻ” – “Không phải người trong công ty mà lại được vào đây sao?”_ Anh gằn giọng _ “Cậu đi tìm hiểu cho tôi xem người này là ai, nếu không tìm được thì đổi người ở tổ bảo vệ đi” – “Vâng em biết rồi”_ Trợ lí Lâm gật mạnh đầu. ___________________ Tan học, Tiểu Mai ra đến cổng trường thì nghe thấy tiếng ai đó gọi tên mình. Quay lại nhìn thì hóa ra là Minh Vũ, bạn học cùng cấp 3 với cô, độ thân thiết thì chỉ xếp sau Khả Vân và Trúc Linh. Sau khi học xong lớp 12, anh sang Mĩ du học đến giờ đã được hơn 3 năm. Hôm nay đột nhiên gặp lại khiến Tiểu Mai không khỏi bất ngờ: “Minh Vũ? cậu về khi nào thế?” Anh nhìn cô chằm chằm, một lúc sau mới mở lời: – “Đi cùng mình một lát”_ Nói rồi Minh Vũ nắm tay Tiểu Mai kéo đi. – Ơ…nhưng mà đi đâu? Mai Mai đang định rút tay lại thì Minh Vũ xoay người ôm chầm lấy cô: – “Sao cậu không đợi mình?”_ Giọng anh nhẹ nhàng nhưng đầy đau xót “Cậu…cậu nói gì thế?” Tiểu Mai còn đang hoang mang không hiểu chuyện gì thì ánh mắt chợt dừng lại vào một chiếc xe quen thuộc phía bên kia đường. ….. Khải Phong ngồi trong xe, nửa gương mặt tối lại, bàn tay vô thức nắm chặt. Anh không biết tại sao nhưng trong lòng lúc này thực sự khó chịu. Hết giờ làm anh liền rẽ qua trường định đón cô cùng về vậy mà tới nơi chỉ nhìn thấy cảnh này. Đang mông lung suy nghĩ thì ánh mắt hai người chạm nhau. Tiểu Mai đã nhìn thấy anh. Khải Phong đóng cửa sổ, quay sang nói với trợ lý: “Chạy xe đi” — Mai Mai nhìn kĩ người ngồi trong xe. – Khải…Khải Phong? Cô vội vàng đẩy Minh Vũ ra, nhìn lại thì chiếc xe đã lao vụt đi. – “Mai Mai…”_ Minh Vũ đi tới đứng cạnh cô – ” Để khi khác mình sẽ nói chuyện với cậu”_ Nói rồi cô vội lên chiếc taxi gần đó. ____________ Tiểu Mai mở cửa bước vào nhà. Chắc Khải Phong cũng vừa về, anh ngồi lặng im trong phòng khách, đáy mắt hiện lên một tia lạnh lẽo. – Hôm nay anh về sớm thế?… Còn chuyện vừa nãy chắc anh hiểu lầm rồi, tôi và Minh Vũ… – “Tôi không quan tâm 2 người là gì của nhau nên cô cũng không cần mất công giải thích”_ Khải Phong lạnh nhạt nói – “Thực sự mọi chuyện không phải như anh nghĩ đâu” – “Cô biết tôi đang nghĩ gì sao?” Tiểu Mai ngẩn người, chẳng biết nói gì nữa. Thấy cô không trả lời, anh quay người rồi đi thẳng vào phòng. Mai Mai thở dài ngồi xuống ghế sofa. Rõ ràng cô và Minh Vũ chỉ là bạn bè mà… CHỈ LÀ TÔI NHỚ EM Sammy dtv-ebook.com Chương 10: Hiểu Lầm Nối Tiếp Chap này tặng cungnhanma đó :* …………~~~~~~…………. Tới giờ ăn tối, Tiểu Mai định vào gọi Khải Phong nhưng chần chừ một lúc ngoài cửa, cô lại đi ra nói nhỏ với dì Phương: – “Dì vào gọi anh Phong ra ăn cơm đi ạ” Suốt bữa tối cả 2 không nói gì, khuôn mặt Khải Phong thì lạnh như băng, anh cũng chả thèm nhìn cô lấy một cái. Mai Mai mấy lần định lên tiếng nhưng nghĩ mãi chẳng biết nói gì nên đành thôi. Ăn xong, cô giúp dì Phương dọn dẹp nhưng không may làm vỡ chiếc bát thủy tinh. Mảnh vỡ vô tình cứa vào ngón tay khiến Tiểu Mai bị một vết cắt dài. – “Cô chủ…tay cô chảy máu rồi” Khải Phong vừa nghe thấy thế liền chạy vào kéo tay Mai Mai lên xem. Cô đứng bất động để anh nắm tay mình, một lúc sau dè dặt nói khẽ: – “Tôi không sao đâu” Đến khi dì Phương mang bông băng tới, Khải Phong mới hừ lạnh rồi buông tay cô ra. Anh im lặng chăm chú nhìn dì băng vết thương cho Tiểu Mai, xong xuôi mới yên tâm về phòng. Được nửa đường còn quay lại lạnh lùng nói: “Không ai khiến thì cô đừng có làm. Vướng chân vướng tay” Tiểu Mai ngước ánh mắt vô tội nhìn dì Phương. Dì mỉm cười hiền hậu: – “Bát đũa cũng không nhiều, lần sau cứ để một mình tôi làm là được rồi” ____________________ Sáng hôm nay Tiểu Mai được nghỉ học, ngủ dậy thì Khải Phong đã đi làm. Ăn sáng xong, cô định tới thư viện nhưng lại nhân được điện thoại của Minh Vũ. Anh bảo có chuyện muốn nói với cô. Tiểu Mai không bận gì nên cũng nhanh chóng đi tới quán cafe mà Minh Vũ hẹn. Vừa gặp anh, cô đã vui mừng vẫy tay chào: – “Minh Vũ!” Mai Mai ngồi ghế đối diện anh, mỉm cười: – “Xin lỗi vì hôm qua mình bỏ đi hơi đột ngột” Minh Vũ uống 1 ngụm cafe: – “Cậu kết hôn rồi phải không?” Tiểu Mai giật mình nhìn Minh Vũ, khẽ gật đầu: “Khả Vân kể với cậu à?” Minh Vũ cười nhạt: – “Chuyện này có ai mà không biết chứ” Mai Mai cúi đầu thở dài: “Vì kết hôn hơi gấp nên mình cũng chưa kịp báo cho tất cả mọi người” – “Cậu thực sự không biết mình thích cậu à?” “Vũ Vũ, cậu sao thế?”_ Tiểu Mai nhất thời lúng túng – “Sao cậu không chờ mình về? Không thể cho mình một cơ hội sao?” – Mọi chuyện không đơn giản như vậy đâu. Hơn nữa mình cũng đã kết hôn rồi – “Mình không biết cậu kết hôn vì điều gì nhưng nếu cậu không hạnh phúc…mình chắc chắn sẽ dành lại cậu”_ Minh Vũ nói, giọng điệu vô cùng chắc chắn. Sau đó anh gọi người thanh toán rồi rời đi ________ Ra khỏi quán cafe, Tiểu Mai vẫn chưa muốn về nên một mình đi dạo trên phố. Cô nghĩ lại những lời Minh Vũ nói, tự nhiên cảm thấy đau lòng. Nhưng nhớ đến thái độ của Khải Phong hôm qua, cô thực sự muốn tới giải thích cho anh. Nghĩ là làm, Mai Mai liền bắt taxi tới Lưu thị. Cộc, cộc, cộc – Vào đi! Tiểu Mai hé cửa bước vào, khẽ gật đầu chào anh – “Cô đến đây làm gì?”_ Khải Phong cau mày hỏi -“Tôi tình cờ đi ngang qua. Cũng sắp hết giờ làm rồi, cùng đi ăn trưa được không?” Khải Phong đi ra phía tủ kính cất mấy tập tài liệu: – “Tôi đang bận” Mai Mai chép miệng: – “Anh vẫn giận chuyện hôm qua à? Thực ra Minh Vũ là bạn hồi cấp 3 của tôi, cậu ấy đi du học mới về nên chỉ đến chào hỏi thôi mà” – “Chào hỏi mà như vậy sao? Xem ra cũng không phải bạn bè bình thường” – “Hôm qua tôi cũng không hiểu tại sao Minh Vũ làm vậy. Nhưng hôm nay…mà thôi bỏ đi. Anh chỉ cần biết tôi và cậu ấy là thực sự không có gì” Đúng lúc này trưởng phòng tài vụ vào đưa báo cáo. Khải Phong cầm bản báo cáo lên xem rồi nói: – “Không còn chuyện gì nữa thì cô ra ngoài đi” “Um. Vậy tôi về trước đây” Tiểu Mai gật đầu đứng dậy nhưng vừa quay đi thì cổ tay liền bị nắm chặt. – “Tôi không bảo cô. Cô ở lại đây”_ Khải Phong nói Lúc này chị trưởng phòng mới hiểu ý, vội cúi chào rồi đi ra ngoài. Mai Mai tròn mắt nhìn Khải Phong: “Sao anh lại…?” – “Cô không muốn đi ăn trưa nữa à?” Khải Phong sắp xếp giấy tờ gọn sang một bên, mỉm cười nhìn cô – “Tôi tưởng anh bận” – “Bây giờ cũng không bận lắm” Tiểu Mai bật cười gật đầu: “Vậy đi thôi” Cả 2 vừa ra đến cầu thang máy, thì lại gặp Khánh Ly. Nụ cười trên môi Tiểu Mai dần trở nên gượng gạo, Khánh Ly liếc nhìn cô rồi tiến tới ôm lấy một bên cánh tay của Khải Phong. – “Anh bảo có chuyện muốn nói với em mà” Không muốn Khải Phong khó xử, Mai Mai hít một hơi thật sâu, tự giác vào thang máy: – “Tôi sẽ xuống dưới trước” Anh giữ nhẹ cổ tay cô: – “Cứ gọi đồ ăn trước đi, nói chuyện xong tôi sẽ xuống” ——– Thức ăn gọi ra bàn đã nguội hết cả mà vẫn chưa thấy Khải Phong đâu. Nghĩ ngợi một lát, cô quyết định quay lại công ty tìm anh. Cửa phòng làm việc khép hờ. Tiểu Mai chuẩn bị đẩy cửa bước vào nhưng lại nghe thấy tiếng khóc của Khánh Ly. Qua khe cửa, cô có thể thấy Khánh Ly đang ôm chặt Khải Phong, khóc nức nở trong lòng anh. Khải Phong quay lưng về phía cửa, anh không ôm Khánh Ly cũng không đẩy cô ra. Tiểu Mai cắn chặt môi, xoay người dựa lưng vào tường, lồng ngực vô cớ đau nhói Tại sao mình lại ngốc nghếch quay lại đây cơ chứ Cô cắn môi, lặng lẽ quay lại thang máy ________ Trong phòng làm việc… – “Khải Phong, em xin lỗi. Em làm vậy cũng chỉ vì em yêu anh. Sau khi cô ta đến, anh đã thay đổi. Em không thể để cô ta cướp mất anh!”_ Khánh Ly vừa khóc vừa gào lên – “Em mới là người đã thay đổi”_ Khải Phong gằn giọng đẩy Khánh Ly ra “Em nghĩ nhốt cô ấy lại thì anh sẽ đi cùng em sao? Ngày mai hãy cùng cô bạn của em đến xin lỗi Tiểu Mai, nếu không thì đừng gặp anh nữa!” Khải Phong đóng mạnh cửa rồi bỏ ra ngoài __________________ Tiểu Mai vừa ra khỏi công ty liền lấy điện thoại gọi cho Khả Vân: – “Cậu có nhà không?” – “Có, mình đang cắm rễ ở nhà đây. Mà giọng cậu sao thế?” – “Không có gì. Cậu ở nhà thì mình qua ăn bám một buổi nhá” – “Uh sang nhanh lên, gọi cả Trúc Linh nữa” ___________ Tiểu Mai ngồi bó gối trên sofa, để Khả Vân và Trúc Linh loay hoay chuẩn bị đồ ăn trong bếp. – “Rốt cuộc cậu có chuyện gì mà mặt cứ ỉu xìu thế?”_Trúc Linh ngồi xuống cạnh Tiểu Mai – “Nếu bây giờ, giả dụ có một người rất quan tâm đến cậu, đối xử với cậu cũng rất tốt nhưng sau lưng cậu lại đi gặp người phụ nữ khác thì cậu sẽ làm gì?” Trúc Linh nghe xong một hồi rồi quay sang trừng mắt: – “Lưu Khải Phong có tiểu tam à?” – “Vớ vẩn!!”_ Tiểu Mai gắt lên_ “Thôi cứ coi như mình chưa hỏi gì đi” _____________ Buổi chiều, Khả Vân và Trúc Linh kéo Tiểu Mai tới trung tâm thương mại: – “Lâu lắm rồi mới có dịp cô nương Mai Mai rảnh rỗi, hôm nay chơi đến tối luôn đi” Sau khi mua sắm xong, Khả Vân quay sang hỏi 2 cô bạn: – Bây giờ đi ăn nhé? – “Đi bar đi”_ Tiểu Mai nói -“Hả? Mai Mai, cậu sốt đấy à? Bình thường rủ đi bar, cậu luôn là người đầu tiên từ chối đấy” -“Thế bây giờ có đi không?” – “Có chứ! Đi thôi, đi thôi” _._._._._._._._._. 11h đêm… Tiểu Mai về đến nhà, cô không bật đèn mà chỉ nhẹ nhàng cởi giày cao gót, cố gắng không để phát ra tiếng động -“Cô đi đâu cả buổi tối mà giờ này mới về ?” Giọng Khải Phong lạnh lùng cất lên. Tiểu Mai có chút giật mình nhưng nhamh chóng lấy lại tinh thần: -“Tôi đi gặp bạn” Khải Phong đi ra bật đèn, nhìn Mai Mai một lượt từ đầu đến chân: -“Cô ăn mặc kiểu gì đấy? Gặp bạn hay gặp thằng nhãi đó?”_ Giọng anh đầy mỉa mai Tiểu Mai không muốn cãi nhau, tiếp tục đi thẳng. Khải Phong nắm cánh tay cô giật mạnh lại, hét lớn: – “Mau trả lời tôi!!” “Đúng đấy, tôi đi chơi với cậu ấy thì đã sao? Dù gì cũng chỉ là chồng trên danh nghĩa, anh cũng chẳng bao giờ coi tôi là vợ anh, Anh lấy tư cách gì mà đòi quản tôi!?” “Trương Tiểu Mai, cô nói cái gì?”_ Khải Phong gằn từng chữ, mắt hiện rõ những vằn máu li ti, tay nắm lấy 2 vai cô ____ Nhớ vote nha mọi người :))) CHỈ LÀ TÔI NHỚ EM Sammy dtv-ebook.com Chương 11: Cô Khóc Cái Gì Tiểu Mai ngước nhìn thẳng vào mắt Khải Phong: – “Anh ra ngoài gặp người phụ nữ khác nhưng lại muốn tôi chung thủy ngồi ở nhà chờ đợi sao? Coi tôi là con ngốc ư?…Tôi không can thiệp vào chuyện của 2 người. Vì vậy, nếu tôi có qua lại với người đàn ông khác… anh cũng đâu cần bận tâm” Khải Phong ngẩn người nghe cô nói. Đáy mắt trở nên u ám, khóe môi anh hơi nhếch lên: “Thì ra là chuyện này…Xem ra tôi phải dạy dỗ lại cô nhiều rồi” Khải Phong nói rồi đột ngột kéo Mai Mai vào lòng mình, cúi xuống hôn cô. Tiểu Mai sững sờ mất mấy giây, lúc sau mới hốt hoảng chặn tay trước ngực anh, hét lên: – “Lưu Khải Phong anh điên à?!!” Khải Phong cười lạnh, ghé sát vào tai cô, giọng đầy ngụ ý: – “Hôm nay tôi sẽ thử coi cô là vợ xem sao” Nói dứt câu anh liền bế Tiểu Mai vào phòng ngủ – “Buông tôi ra!!”_ Cô gắng sức giãy dụa thoát khỏi vòng tay anh. Khải Phong không nói gì, đẩy cô xuống giường rồi nằm đè lên. Mọi chuyện diễn ra quá bất ngờ, Tiểu Mai vừa tức giận, vừa sợ hãi. Khải Phong ngang ngược hôn lên cổ, lên môi cô. Tiểu Mai cố gắng thoát ra nhưng 2 tay đều bị giữ chặt, cuối cùng cũng không kìm được nước mắt. Khải Phong dừng lại, chống tay xuống giường, cất giọng lạnh lẽo: – “Cô khóc cái gì?” -“Buông tôi ra”_ Tiểu Mai vẫn lặp lại câu nói khi nãy Khải Phong buông mạnh tay cô, xoay người ngồi dậy: -“Cô biết hôm nay tôi đã nói gì với Khánh Ly không?” Mai Mai lấy tay quệt nước mắt: -“Tôi cần phải biết 2 người nói chuyện gì sao?” – “Khánh Ly chính là người đã nhốt cô trong nhà kho” Tiểu Mai vừa định bỏ ra ngoài, nghe đến đây liền đứng khựng lại. – “Anh nói gì?” – Tôi đã tìm ra người nhốt cô trong nhà kho. Vì cô vẫn là vợ tôi nên tôi không thể để cô ấy làm vậy với cô. Tôi gọi Khánh Ly đến chỉ để nói chuyện này. Trong khi đó cô đã làm gì? Đi chơi đến giờ này mới về, bảo tôi không cần bận tâm để cô ra ngoài gặp gỡ người đàn ông khác ư?!” Anh gằn giọng, giận dữ nhìn thẳng vào mắt Mai Mai. “Nếu còn nghe thấy cô nói những lời này, tôi không dám chắc chuyện gì sẽ xảy ra đâu” -“Rầm!!”_ Tiếng cánh cửa bị đóng vang lên Tim Tiểu Mau đập mạnh một nhịp, bao nhiêu tức giận bay đi hết, nhường chỗ cho sự ân hận mơ hồ. Cô vẫn ngồi yên tại chỗ, không rõ trong lòng mình là cảm giác gì… _______ Khải Phong về phòng làm việc. Anh tự châm cho mình một điếu thuốc rồi đi ra hành lang. Màn đêm vẫn không dấu được tâm trạng nặng nề của Khải Phong. “Chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa” chính anh đã nói ra điều này ngay sau lễ cưới của 2 người, vì vậy cũng không cần quá khắt khe với cô. Nhưng tại sao anh lại không thể ngừng quan tâm thế này? Lo lắng cô bị người ta ức hiếp, tức giận cô dành tình cảm cho người đàn ông khác Cảm xúc này…không phải anh chưa biết, chỉ là không dám thừa nhận. ——– ______________ Sáng hôm sau… Tiểu Mai chần chừ đứng trước cửa phòng Khải Phong, một lúc sau vừa định gõ cửa thì anh bước ra. Cô giật mình lắp bắp: – Khải…Khải Phong Rõ ràng vừa nãy còn định nói rất nhiều vậy mà bây giờ nhìn thấy anh, Tiểu Mai chẳng nhớ được gì. Khải Phong chỉ dừng lại nhìn cô một cái rồi tiếp tục đi ra ngoài. Cô cũng không đuổi theo anh, thở dài cầm cặp sách đi học. _______ Vừa tan học thì Tiểu Mai nhận được điện thoại. – “Alo, ai thế ạ?” – “Tôi là Khánh Ly” Mai Mai không khỏi bất ngờ khi nghe được giọng nói này, một lúc sau mới lên tiếng: “Chị gọi tôi có chuyện gì?” – “Gặp nhau một lát đi. Tôi có việc muốn nói với cô” ……… Tiểu Mai đẩy cửa bước vào quán caffe nơi Khánh Ly hẹn gặp. Lúc đầu cô cũng không định đi nhưng nghĩ lại, thấy nên nói rõ mọi chuyện một lần thì hơn. Quán không đông người nên cô dễ dàng nhìn thấy Khánh Ly. Đi cùng cô ta còn có một người nữa. Chính là cô gái hôm trước Tiểu Mai gặp ở cửa thang máy. Trong lòng chợt dâng lên một cảm giác đau xót: Thì ra những gì Khải Phong nói là thật. Cô cắn môi, hít một hơi thật sâu rồi bước tới chỗ Khánh Ly. – Cô đến rồi sao?_ Khánh Ly nhếch miệng cười_ “Bây giờ cướp được Khải Phong, chắc cô phải mãn nguyện lắm” – “Chị nói vậy là có ý gì?”_ Mai Mai cau mày – “Cô vẫn chưa hiểu ý của tôi sao? Chắc Khải Phong cũng đã nói với cô về chuyện tôi sai người nhốt cô trong nhà kho rồi phải không?” “Chị…”_ Tiểu Mai không ngờ Khánh Ly lại nói những lời này. – “Đúng đấy, tôi đã bảo trợ lý của mình nhốt cô trong đó để cô không thể đi với anh Phong. Không biết cô đã cho anh ấy uống bùa mê gì nhưng tôi nhất định không để yên đâu. Biết điều thì nên giữ khoảng cách với anh Phong, dù gì vài tháng nữa cô cũng sẽ bị đá ra khỏi nhà họ Lưu thôi” Tiểu Mai cố gắng bình tĩnh: “Chị là gì của Khải Phong? Người yêu cũ? Hay tình nhân? Dù có là ai đi chăng nữa thì chị cũng nên nhớ hiện tại tôi mới là vợ chính thức của anh ấy. Đừng chỉ biết ngồi đấy nghĩ ra mấy trò hãm hại tôi. Chị thử xem lại mình xem đã làm những gì để Khải Phong yêu chị 3 năm nhưng vẫn không quyết định kết hôn…” “Bốp!”_ Khánh Ly vung tay tát mạnh vào má Tiểu Mai: “Cô câm miệng!!” Mai Mai không kịp phản ứng, ngẩng lên thì một bên má đã in hằn 5 vệt ngón tay đỏ ửng. Khánh Ly vẫn chưa chịu thôi, nhưng trợ lý của cô ta đã nhanh chóng giữ lại: “Đủ rồi chị, chúng ta không nên làm ầm ĩ ở đây. Mau về thôi” Tiểu Mai cầm túi xách đi ra ngoài, nước mắt cứ tự động rơi xuống. Thực sự trong lòng cô cảm thấy ấm ức vô cùng nhưng vẫn không dám làm lớn chuyện, nếu để cha mẹ cô biết được thì sao đây? Bây giờ Tiểu Mai rất muốn gặp Khải Phong, cô thấy có lỗi vì đã hiểu lầm anh. Mai Mai lau nước mắt, lấy điện thoại trong túi xách gọi cho anh. -“Alo”_ Đầu dây bên kia nhấc máy – “Khải Phong, anh có rảnh…” – “Tôi là trợ lí Lâm đây ạ” – “À anh Lâm sao?”_ Mai Mai có chút hụt hẫng – “Vâng, giám đốc đang bận họp, chị có chuyện gì cần tôi nhắn lại cho anh ấy không?” – “Nếu Khải Phong họp xong, anh chuyển lời giúp tôi rằng tôi sẽ chờ anh ấy ở trước cổng công ty” – “Vâng, tôi biết rồi” Trợ lí Lâm tắt máy rồi đưa lại điện thoại cho Khải Phong. – “Chị Trương bảo sẽ chờ anh trước cổng công ty” Khải Phong nhìn chăm chăm vào màn hình điện thoại, một lúc sau đứng dậy khoác áo vest. – “Đi tới quán bar Oceans” – “Ơ nhưng mà…”_ Trợ lí Lâm ngạc nhiên – “Cô ấy không thấy tôi sẽ tự biết đường về thôi” ______________ 8h tối Khải Phong về đến nhà. Căn nhà im ắng không một bóng người. Khải Phong với tay bật đèn, nhìn vào tủ để giày không thấy dép của Tiểu Mai, sực nhớ ra cuộc gọi khi nãy. Không phải cô vẫn đang đợi anh đấy chứ? Ngoài trời bất chợt đổ mưa lớn làm tâm trí Khải Phong càng thêm rối loạn. Anh gọi cho cô nhưng không ai nghe máy. Nghĩ một lúc liền quyết định đi tìm cô. ____ Anh lấy điện thoại gọi liên tiếp mấy cuộc vào máy Mai Mai nhưng vẫn không liên lạc được. Khải Phong nhấn ga, tay nắm chặt vô lăng đến nổi rõ cả gân xanh. Chiếc xe lao vút đi trong màn mưa trắng xóa. Đang đi lòng vòng quanh công ty, chợt tim anh thắt lại khi nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé quen thuộc đang nép vào một góc trú mưa. Tiểu Mai ngồi dưới 1 mái hiên, thấy anh xuất hiện liền mừng rỡ gọi: “Khải Phong!” Anh xông đến đỡ cô dậy, gào lên như kẻ điên: “Cô làm gì ở đây thế hả?!!!” Tiểu Mai nói khẽ: “Tôi đã bảo sẽ đợi anh mà” – “Cô không suy nghĩ sao? Trời mưa to như vậy, đợi đợi cái gì chứ!! Tôi không đến thì cô ở đây tới sáng luôn phải không?”_ Khải Phong trừng mắt quát lớn – “Điện thoại tôi hết pin không gọi được cho anh. Tôi sợ anh đến không thấy tôi”_ Mai Mai cúi gằm mặt như đứa trẻ làm sai bị mắng Nét mặt Khải Phong hơi giãn ra, anh thở dài, cởi áo vest rồi khoác lên người cô. – “Đi về thôi” CHỈ LÀ TÔI NHỚ EM Sammy dtv-ebook.com Chương 12: Em Chồng ~~~~~~~Chap này tặng ThaoNguyen2309 nhé ^^ ~~~~~~~ Cả 2 cùng đi ra chỗ ô tô. Khải Phong định mở cửa ghế phụ đằng trước nhưng theo thói quen, Tiểu Mai đã ngoan ngoãn ngồi vào ghế sau. Anh im lặng lái xe, thỉnh thoảng lại nhìn cô qua kính chiếu hậu. Tiểu Mai ngồi tựa đầu vào cửa kính nhìn mưa, tay vẫn cầm chiếc áo vest của Khải Phong. _______________________ Cuối cùng cũng về tới nơi. Khải Phong và Tiểu Mai bước vào thang máy. Cô lén nhìn anh, lấy hết dũng cảm mở lời: – “Khải Phong, tôi xin lỗi… Xin lỗi vì đã hiểu lầm anh” Tiểu Mai cúi đầu, nắm chặt gấu áo mình. Anh quay lại nhìn cô, lúc sau mới lên tiếng: – Má cô bị sao đây? – Hả?_ Mai Mai ngạc nhiên ngước lên – “Tôi hỏi sao má cô sao lại bị xước thế này?”_ Khải Phong lấy tay nâng nhẹ má trái của Tiểu Mai, chân mày nhíu lại. Cô quay sang nhìn vào gương trong thang máy, giật mình nhận ra vết xước nhỏ trên má mình. Chắc là do cái bạt tai khi nãy của Khánh Ly. Tiểu Mai gượng cười nhìn Khải Phong: – Không sao đâu. Tôi không cẩn thận nên bị xước thôi. """