"Charlie Bone Lúc Nửa Đêm Tập 1 - Jenny Nimmo full prc epub [Huyền Ảo] 🔙 Quay lại trang tải sách pdf ebook Charlie Bone Lúc Nửa Đêm Tập 1 - Jenny Nimmo full prc epub [Huyền Ảo] Ebooks Nhóm Zalo Tải eBook tại: www.dtv-ebook.com CHARLIE BONE LÚC NỬA ĐÊM Jenny Nimmo Mục Lục Mục Lục Chuyện Mở Đầu Bằng. . . Chương 1: Charlie Nghe Được Những Tiếng Nói Chương 2: Những Bà Cô Nhà Yewbeam Chương 3: Những Con Mèo Lửa Chương 4: Cái Thùng Của Nhà Phát Minh Chương 5: Mắc Kẹt Trong Bóng Tối Chương 6: Kỳ Nghỉ Bị Hỏng Chương 7: Bị Thôi Miên Chương 8: Phá Luật Chương 9: Căn Phòng Của Vua Đỏ Chương 10: Bí Mật Trong Tủ Tường Chương 11: Những Manh Mối Sau Cùng Chương 12: Trò Đấu Trí Chương 13: Câu Chuyện Của Nhà Phát Minh Chương 14: Cuộc Mặc Cả Trong Đêm Của Billy Chương 15: Chàng Hiệp Sĩ Tỏa Sáng, Rung Chuông Và Hát Thánh Ca Chương 16: Chiến Tranh Bùng Nổ Chương 17: Con Gái Của Nhà Phát Minh Chương 18: Tên Gián Điệp Tội Nghiệp Chương 19: Vua Đỏ Chương 20: Trong Khu Vườn Đổ Nát Chương 21: Cuộc Chiến Của Những Kẻ Có Phép Thuật Chương 22: Đêm Dài Nhất Trong Năm eBook by Đào Tiểu Vũ Tải eBook tại: www.dtv-ebook.com CHARLIE BONE LÚC NỬA ĐÊM Jenny Nimmo www.dtv-ebook.com Chuyện Mở Đầu Bằng. . . Ngày xửa ngày xưa, có một ông vua đến phương Bắc sống. Người ta gọi ông là Vua Đỏ vì ông mặc một cái áo chùng màu đỏ tươi, và trên chiếc khiên của ông có vẽ một mặt trời đỏ rực. Người ta đồn rằng ông chui từ Châu Phi ra. Ông lại còn là một phù thủy phi thường. Mười đứa con ông, đứa nào cũng được thừa hưởng một phần nhỏ quyền năng. Nhưng khi vợ nhà vua qua đời, có nămđứa trở nên độc ác, và nămđứa còn lại, vì phải tìmcách thoát khỏisự thối nát đang bủa vây các anh chị emquỷ quái của mình, đã từ bỏ lâu đài của người cha, mãi mãi. N Lòng tan nát, ông Vua Đỏ biến mất vào những cách rừng che phủ các vương quốc phương Bắc. Tuy vậy, ông không đi một mình, bởi vì có ba con mèo (chính xác là ba con báo) theo ông. Chúng ta sẽ không bao giờ được quên mấy con mèo này! Quyền năng lạ lùng và đa dạng của Vua Đỏ được truyền cho các hậu duệ của ông, thường là bất thình lình xuất hiện ở một kẻ, mà kẻ đó cũng không hiểu những thứ này từ đâu ra. Đó chính là việc đã xảy ra với Charlie Bone, và với vài đứa trẻ mà cậu ta gặp phía sau những bức tường xám, dữ tợn của học viện Bloor. eBook by Đào Tiểu Vũ Tải eBook tại: www.dtv-ebook.com CHARLIE BONE LÚC NỬA ĐÊM Jenny Nimmo www.dtv-ebook.com Chương 1 Charlie Nghe Được Những Tiếng Nói Vào chiều thứ Năm, ngay sau bữa trà, Charlie Bone thấy khói. Cậu ta vô tình nhìn ra ngoài cửa sổ, đúng lúc một đámmây u ámnhô lên khỏi những tán cây mùa thu. Gió thổi đámmây về hướng nam, và đámmây bay ngang trời, trông như một con cá voi khổng lồ đang trôi lềnh bềnh. V Đâu đó, ở đầu kia thành phố, có một đámcháy. Charlie nghe được tiếng xe cứu hỏa đang lao tới đó. Nó không hề biết rằng, bằng những cách bí ẩn và không ngờ nổi, nó có liên hệ tới đámcháy ấy, và chẳng bao lâu nữa sẽ bị lôi đến nơi đámcháy bắt đầu. Charlie ngủ ngon lành, tỉnh dậy sáng hômsau, và tới trường. Sau buổi học, Charlie và bạn nó, Benjamin Brown, như thường lệ, cùng nhau đi bộ về nhà. Đámmây khói đã bay đi mất, nhưng bầu trời vần vũ, u ám. Một cơn gió hung tợn quăng những chiếc lá đỏ, lá vàng bay thốc tháo trên đường Filbert. Benjamin băng qua đường ở căn nhà số 9. Hầu hết những ngườisống trong căn nhà số 9 đều than phiền về cây dẻ lớn đứng trước nhà - nào là nó làmcác phòng tối hù; nào là nó ẩmthấp, cọt cà cọt kẹt; và một ngày kia nó có thể đổ ụp lên mái, giết hết cả đámkhi ngủ. Khỏi nói cũng biết, không ai trong nhà số 9 làmgì với cây dẻ ấy. Họ chỉ ca thán với nhau là hết cỡ. Họ là một gia đình kiểu đấy đấy. Lúc Charlie leo hết mấy bậc cấp tới cửa ra vào, cái cây thở dài và rụng như mưa xuống một nắmquả dẻ ngay trên đầu nó. May làm sao, mớ tóc dày và dai của Charlie làmcho những cú đập nhẹ bớt. Tóc dày cũng có ích lợi, dù không nhiều. Charlie lúc nào cũng bị nhắc nhở phải tươmtất lên, đúng là một việc "bất khả thi" đối với một kẻ có tóc mọc như bờ rào. "Chào hai bà!" Charlie kêu to khi bước vào trong hành lang. Charlie biết rằng mình đã làmnội Bone thất vọng vì chỉ là một đứa bình eBook by Đào Tiểu Vũ Tải eBook tại: www.dtv-ebook.com thường. Tệ hơn, trong mắt bà, nó hoàn toàn hạnh phúc vì được làmngười bình thường. Mỗi khi Charlie đi học về, luôn luôn là ngoại Maisie hôn nó một cái hôn ướp nhẹp trên má, rồi ấn một món gì đó chén được vào miệng nó. Hômnay ngoại Maisie có một cục u bự trên trán. "Cây dẻ ngu si ấy", bà mách Charlie. Nội Bone luôn luôn ngồi trong cái ghế bập bênh cạnh lò sưởi, phê bình việc nấu nướng của ngoại Maisie hoặc tình trạng đầu tóc Charlie. Hômnay cái ghế bỏ trống. Đó là điều bất thường đầu tiên. Ngày mai, thứ Bảy, là ngày sinh nhật thứ 10 của Benjamin, và Charlie quyết định tự làmmột tấmthiệp sinh nhật, thay vì đi mua. Nó đã chụp hình con chó của Benjamin - con Hạt Đậu - đang cười (đúng hơn là đang nhe mấy cái răng dài và vàng quá sức tưởng tượng). Charlie đã nhờ mẹ nó đemhình đến phóng ở tiệmhình Kwik trên đường bà đi làmvề. Nó tính sẽ vẽ một trái bong bóng bay, trên có ghi CHÚC MỪNGSINH NHẬT, BENJAMIN! ngay trên đầu con Hạt Đậu. Điều bất thường thứ nhìsắp xảy ra. Vào lúc 4 giờ 5 phút, mẹ Charlie bước vào với một hộp toàn táo với đại hoàng chín nẫu. "Sẽ làmđược một cái bánh hoa quả ngon tuyệt nhé", bà vừa nói vừa đặt cái hộp bên cạnh dĩa ăn của Charlie và hôn lên cái đầu bờmxờmcủa nó. Bà Amy Bone làmviệc bán thời gian trong một cửa hàng rau quả, cho nên luôn luôn có đầy những quả với rau trong nhà số 9. Charlie né người khỏi đống quả thối. Nó hỏi, "Mẹ đã lấy hình cho con chưa?" Bà Amy Bone thò tay vào túi đi chợ, lấy ra một cái phong bì màu camto. Bà đặt phong bì bên cạnh dĩa ăn của Charlie. Charlie mở phong bì ra và phát hiện: không phải Hạt Đậu. Chẳng có cái gì giống Hạt Đậu cả! Đúng lúc này nội Bone hiện ra. Bà luẩn quẩn ở cửa ra vào, hết sờ lên cổ, vuốt đámtóc bạc trắng, lại kéo vạt váy đen cứng quèo. Trông như bà sắp hoàn tất số mệnh đến nơi. Và mặc dù ở tuổi 65, nhưng cái cách của bà khiến cho người ta có thể tha thứ được, nếu có lỡ nghĩ rằng chuyện ấy mà xảy ra thì cũng là có hơi trễ một chút. eBook by Đào Tiểu Vũ Tải eBook tại: www.dtv-ebook.com Tấmhình Charlie cầmtrên tay có một người đàn ông ẵmmột đứa bé. Ông ngồi trên một cái ghế đẩu. Tóc ông xám, mọc lưa thưa, và mặt ông dài, nhìn sầu não. Ông mặc một bộ đồ nhàu nhì màu đen, và cặp kính thạch anh dày cộp làmcho đôi mắt xámnhợt của ông trợn trừng thất thần như hai hòn bi. Thay vì đẩy trở lại vào phong bì, Charlie tiếp tục nhìn chằmchằmvào tấmhình. Đúng ra là nó không cách nào giằng được mắt ra khỏi đó. Nó bắt đầu thấy choáng váng, và trong tai bỗng nỗi lên những âmthanh bí hiểm, nghe rè rè, sột soạt như dò ra-đi-ô mà chưa đến đúng tần số. "Ồ... Ừm... Cái gì đây...?" Giọng Charlie nghe xa xăm, như khuất sau một làn sương. "Gì vậy? Charlie?" Mẹ nó hỏi. "Có chuyện gì hả?" Nội Bone lao tới. "Eustacia gọi cho ta, bảo có điềmbáo. Rốt cuộc thì con là một Yewbeamchính cống đấy chứ?" Ngoại Maisie giận dữ nhìn nội Bone trong khi Charlie kéo kéo lỗ tai và lắc lắc đầu. Giá cái âmthanh vo vo như nghẹt mũi kinh khủng này ngừng lại được! Nó phải hét lên mới nghe được giọng mình: "Cửa hành họ lầmrồi! Con Hạt Đậu đâu?" "Không việc gì phải hét lên thế, Charlie!" Rồi mẹ nó nhìn với qua vai nó, kêu lên: "Úi trời! Rõ không phải là con chó rồi!" "Ôi!" Charlie rên rẩm. Bỗng nhiên, từ mớ âmthanh vo vo, có những tiếng nói lầmbầmthoát ra, nghe càng lúc càng rõ. Đầu tiên là giọng một phụ nữ, mềmmại, xa lạ: eBook by Đào Tiểu Vũ Tải eBook tại: www.dtv-ebook.com "Phải như chú đã không làmthế này, Mostyn". "Mẹ con bé chết rồi. Tôi không còn cách nào." Lần này là giọng đàn ông. "Dĩ nhiên là chú có cách chứ." "Vậy chị nuôi nó nhé?" Giọng người đàn ông. "Chú biết là tôi không nuôi được mà." Người phụ nữ trả lời. Charlie nhìn mẹ. "Ai nói vậy?" Trông mẹ nó hoang mang. "Ai nói? Nói cái gì, Charlie?" "Có ông nào trong này hả mẹ?" Charlie hỏi. Ngoại Maisie khúc khích, "Có mình con thôi, Charlie." Bỗng Charlie cảmgiác như có những móng tay nhọn hoắt ấn ngập xuống vai nó. Nội Bone cúi xuống, ra lệnh, "Nghe thấy gì vậy? Nói ta nghe nào!" Charlie thưa, "Có những giọng nói. Con biết nói ra nộisẽ bảo là ngớ ngẩn, nhưng đúng là mấy giọng nói đó phát ra từ tấmhình này." Nội Bone gật đầu. "Thế họ nói gì?" "Lạy Chúa, bà Bone ơi, đừng có kỳ cục như vậy chứ!" Ngoại Maisie nói. Nội Bone khinh miệt nhìn ngoại Maisie. "Tôi không kỳ cục đâu." Charlie nhận thấy mẹ nó đã lẳng lặng rút lui. Bà kéo một cái ghế ra và ngồi xuống, mặt tái đi, lo âu. eBook by Đào Tiểu Vũ Tải eBook tại: www.dtv-ebook.com Ngoại Maisie bắt đầu nện mấy cái chảo, miệng lầmbầm, "Đáng ra bà không nên khuyến khích nó. Toàn thứ rác rưởi. Tôisẽ không để..." "Suỵt!" Charlie ra hiệu. Nó nghe tiếng đứa bé khóc. Người phụ nữ lạ lại cất tiếng. "Chú làmcon bé sợ. Nhìn vô máy chụp hình này, Mostyn. "Làmơn ráng cười lên. Trông chú thiểu não quá!" "Chứ chị muốn gì hơn nào?" Người đàn ông gắt. Máy ảnh bấmmột cái "tách". "Rồi. Chụp tấmnữa nhé?" "Muốn làmgì thì làm." "Một ngày nào đó chú sẽ phải cámơn tôi." Tiếng người phụ nữ sau ống kính. "Nếu chú định làmchuyện này thật, thì đó là thứ duy nhất để chú còn nhớ được về con bé." "Ưmm." Charlie để ý thấy trong tấmhình có một con mèo thò đầu ra từ phía sau chiếc ghế người đàn ông ngồi. Con mèo có màu hết sức lạ kỳ: đồng đỏ, rực lên như một ngọn lửa. Từ xa xăm, Charlie nghe tiếng mẹ nó nói: "Mẹ lấy tấmhình lại nhé, Charlie?" "Không, chưa đâu..." Charlie thì thào. Nhưng có vẻ như tấmhình không còn gì để nói thêmnữa. Đứa bé khóc hự hự một lúc rồi cũng imbặt. Người đàn ông ảmđạmkia yên lặng nhìn chằmchằmvào chiếc máy chụp hình, và con mèo...? Hình như nó gừ gừ? Vì ngoại Maisie khua nồi niêu ồn quá nên khó mà nghe được tiếng gì khác. eBook by Đào Tiểu Vũ Tải eBook tại: www.dtv-ebook.com "Imngay!" Nội Bone ra lệnh. "Charlie nó không nghe được." "Đúng là toàn chuyện nhảmnhí", Ngoại Maisie làu bàu. "Tôi không hiểu sao cô có thể ngồi ì ra đó vậy, Amy, bảo bà mẹ chồng dở hơi của cô thôi ngay đi. Charlie tội nghiệp. Nó còn bé tí. Nó chẳng có dính dáng quái gì tới lũ Yewbeamngớ ngẩn ấy cả." "Nó là máu mủ của họ mà." Mẹ Charlie lặng lẽ nói. "Mẹ không thể bỏ qua chuyện đó đâu." Ngoại Maisie đúng là không thể bỏ qua chuyện đó. Ngoại khép miệng lại thành một đường kẻ mỏng dính. Charlie hết sức bối rối. Buổisáng nó vẫn còn là một thằng bé bình thường. Nó không hề bị cây đũa phép nào chạmvào người hay gõ lên đầu. Nó cũng không bị điện giật hay té xe buýt, hay theo như nó nhớ rõ ràng là nó cũng không ăn phải trái táo tẩmđộc nào. Vậy mà bây giờ, nó lại nghe được những giọng nói phát ra từ một tấmhình. Để trấn an mẹ, Charlie bảo, "Con nghĩ chẳng có gì đâu. Tại con tưởng tượng ra thôi." Nội Bone cúi xuống gần hơn, thở phì phò vào tai nó. "Nghe lại đêmnay. Mọi thứ sẽ rõ hơn sau nữa đêm." "Lúc đó nó ngủ rồi, nói cho bà biết!" Ngoại Maisie - người có lỗ tai thính như thỏ - kêu lên. "Toàn chuyện rác rưởi." "Hà! Đợi rồi biết!" Nội Bone vặn lại. Rồi bà bước đi, để lại mùi long não và bạc hà khắp trong nhà bếp. "Lúc nãy con chẳng nghe thấy gì đâu." Charlie nói khi bà nội đã đi hẳn. "Chắc không?" Mẹ nó bồn chồn, hỏi. "Thật. Con làmvậy chỉ để chọc nội Bone thôi mà." Charlie cố tự thuyết phục mình lẫn mẹ. "Charlie, cháu hư thật đấy!" Ngoại Maisie sung sướng kêu lên, chémphập con dao phay vào cục xương đầy thịt. eBook by Đào Tiểu Vũ Tải eBook tại: www.dtv-ebook.com Mẹ Charlie thở phào nhẹ nhõm, mở tờ báo buổi chiều ra đọc. Charlie cất tấmhình vào phong bì. Nó cảmthấy kiệt sức. Có lẽ xemtivi một chút sẽ giúp nó thư giãn. Nhưng nó chưa kịp đứng lên thì chuông cửa đã réo vang và tiếng nội Bone hỏi, "Benjamin Brown đó hả Charlie ở trong bếp. Nhớ để con NámĐậu ở ngoài đó." "Hạt Đậu chứ không phải NámĐậu ạ", Benjamin đính chính, "Cháu không để nó ngoài này được đâu. Trời đang mưa." "Chó khoái mưa." Nội Bone nói. Benjamin và con chó của nó xốc vào bếp. Benjamin là một thằng bé ốmnhách, gương mặt xanh xao, tóc màu rơmướt. Hạt Đậu là một con chó ta, mõmdài, lông cũng màu rơmướt. Vì một lý do nào đó mà Benjamin luôn bị tụi con trai khác trêu chọc. Người ta hay chômchỉa đồ của nó, xô đẩy nó và cười nhạo nó. Charlie cố giúp bạn nhưng đôi khi đành bó tay. Thật ra, có lúc Charlie nghĩ rằng Benjamin cũng không nhận thấy mình là nạn nhân. Cu cậu sống trong thế giới riêng của mình. Con Hạt Đậu, nghe mùi xương là chạy thẳng đến ngoại Maisie, liếmliếmhai mắt cá chân bà. "Tránh ra!" Ngoại vừa hét váng lên, vừa búng lỗ mũi con chó. Benjamin hỏi Charlie, "Bồ sẽ tới dự tiệc sinh nhật mình chớ?" "Dĩ nhiên", Charlie đáp, đột nhiên cảmthấy có lỗi về vụ tấmthiệp. "Tốt, vì mình mới có một trò chơi cần có hai người mới chơi được." Charlie nhận ra không còn ai khác có mặt trong bữa tiệc của Benjamin. Điều này càng khiến nó cảmthấy có lỗi hơn nữa. Con Hạt Đậu bắt đầu ư ử, như thể nó đã đoán ra rằng mình sẽ không thể xuất hiện trên tấmthiệp sinh nhật của Benjamin. "Mình sẽ tới." Charlie hớn hở nói. Nó chưa mua quà. Có lẽ nó sẽ phải chạy ù ra cửa hàng trước khi bắt đầu cuộc săn lùng của mình. Nhưng săn lùng là săn lùng gì? Có cái gì đó đang choán giữ tâmtrí của Charlie. eBook by Đào Tiểu Vũ Tải eBook tại: www.dtv-ebook.com Benjamin phấn khởi rủ: "Đi dạo với Hạt Đậu không?" "Ừ." Khi Charlie và Benjamin bước ra khỏi nhà, ngoại Maisie hét theo câu gì đó, đại loại về chuyện ăn tối, nhưng gió mạnh thổi ù ù trên đầu hai đứa, lại thêmmột tiếng sấmnổ đùng, nhấn chìmlời nói của bà. Con Hạt Đậu "ẳng" lên một tiếng vì bị cây dẻ quật vào mũi một phát. Và Charlie cuối cùng cũng mỉmcười được. Hai thằng bé và con chó chạy lốc thốc trong gió, lá bay cả vào mặt chúng, rồi mắc lại trên áo người và lông chó. Ở ngoài trời thế này Charlie thấy dễ chịu hơn. Có lẽ chuyện lúc nãy là nó tưởng tượng thật. Có lẽ đúng là nó đã không nghe thấy giọng nói gì cả. Tất cả chỉ là chuyện ngớ ngẩn nào đó mà nó tự làmcho mình tin, rồi nội Bone lại khuyến khích nó, làmngoại Maisie khó chịu và mẹ nó lo lắng. "Đúng. Toàn là rác rưởi." Nó khoái chí thét lên. "Lá nữa," Benjamin thêmvào. Nó nghĩ Charlie đang nói về đámrác đang bị gió thổi trên đường. "Ừ, lá nữa." Charlie ngâmnga. Nó thấy một tờ báo bay về phía mình liền giơ chân ra chặn lại. Nhưng tờ báo bất ngờ bay vổng lên theo một cơn gió rồi tự quấn quanh bụng Charlie. Khi Charlie lôi tờ báo ra thì một tấmhình trên trang nhất đập ngay vào mắt nó. Một anh chàng trông vẻ tiểu nhân đứng trên mấy bậc cấp của một toà nhà màu xám. Gương mặt anh ta dài, nhọn, với một tí ria lún phún mọc phía trên cái môi mỏng dính. Tóc đen, chẻ ngôi giữa, cột túmra sau thành cái đuôi ngựa. "Gì thế?" Benjamin hỏi. "Một anh chàng thôi," Charlie đáp, nhưng nó ngờ rằng đây không phải là một anh chàng bất kỳ nào. Benjamin cúi đầu, tì vào cánh tay Charlie, đọc: "Manfred Bloor, 17 tuổi, được cứu sống trong vụ hoả hoạn tại Học viện Bloor ngày eBook by Đào Tiểu Vũ Tải eBook tại: www.dtv-ebook.com hômqua. Manfred nói rằng cậu thật may mắn còn sống sót". "Không, không phải." Charlie hổn hển. "Bồ bảo không phải, nghĩa là sao?" Benjamin hỏi lại. "Không phải anh ta nói thế," Charlie thì thầm. Và đột nhiên nó ngồi bệt ra đất, dựa lưng vào tường. Tờ báo trải dài trên cánh tay, Charlie thất kinh vì những lời lần lượt bò ra từ bức hình. "Ai đó sẽ phải trả giá cho chuyện này." "Sao bồ có thể..." Benjamin mở miệng định nói. Charlie kêu lên, "Imcoi, Ben. Mình đang lắng nghe." "Nghe cái gì?" "Suỵt!" Khi Charlie nhìn chằmchằmvào Manfred Bloor, nó nghe thấy có rất nhiều tiếng la to, và rồi giọng một phụ nữ nổi bật lên khỏi những tiếng nói khác: "Cậu đang buộc tội ai đó, phải không Manfred?" "Đúng vậy!" Một giọng nói khàn khàn đáp lại. "Sao cậu lại nghĩ đây không phải là một tai nạn?" Lại giọng nói khàn khàn. "Tôi không phải là đồ ngu. Đó là lý do." Một người đàn ông nói: "Đội cứu hoả cho chúng ta biết có một cây nến bị cháy bùng lên. Các ông bà không tin sao?" eBook by Đào Tiểu Vũ Tải eBook tại: www.dtv-ebook.com "Đủ rồi!" Người nói câu này có giọng nói rít sâu đến rợn xương. Charlie đánh rơi tờ báo. Tờ báo cuộn bay ra xa rồi rơi tõmvào trong máng xối. "Charlie, chuyện gì vậy?" Benjamin nôn nóng hỏi. Charlie thởi dài thượt. Nó bảo, "Mình nghe thấy những giọng nói." "Ồ, thôi đi. Giọng nói kiểu gì?" Benjamin tới ngồisát bên Charlie. Con Hạt Đậu nép mình bên Benjamin. Benjamin không bao giờ và chưa bao giờ nói, "đó là chuyện rác rưởi, vớ vẩn". Nó coi mọi thứ trên đời là nghiêmtúc hết, điều này không phải lúc nào cũng dở. Charlie kể cho Benjamin nghe về bức hình con Hạt Đậu bị nhầmthành hình một ông ẵmđứa bé. Charlie rầu rầu, "Đáng lẽ đã có một tấmthiệp sinh nhật bất ngờ cho bồ. Giờ thì không còn nữa. Mình xin lỗi." "Không sao, không sao. Kể tiếp chuyện tấmhình đi." Benjamin háo hức. Charlie giải thích rằng nó đã nghe thấy những tiếng nói khi nhìn vào người đàn ông và đứa bé; thậmchí còn nghe đứa bé khóc và tiếng con mèo kêu rư rư. "Kỳ quái." Benjamin thì thầm. "Mình đã cố tự nhủ là do mình tưởng tượng ra thôi." Charlie nói, "Nhưng khi thấy tờ báo thì chuyện đó lại xảy ra. Mình nghe được các phóng viên phỏng vấn cái anh có hình trên trang nhất. Mình cũng nghe được cả giọng nói của anh ta nữa. Nghe có vẻ bần tiện và quỷ quyệt lắm. Rồi lại có ai đó nói, 'Đủ rồi! ', đó là giọng nói gớmnhất mình được nghe trong đời." Benjamin run rẩy. Con Hạt Đậu tru lên ra điều đồng cảm. Hai đứa ngồi đó, vai kề vai, trên vỉa hè ướt át, không biết phải làmgì. Gió thổi lá cây tấp vào chúng. Sấmnổ ầmì xa xa. Trời bắt đầu đổ mưa. Con Hạt Đậu huých khủy tay Benjamin, rên ư ử. Nó ghét bị ướt. Và rồi, cùng lúc với tiếng sấmđinh tai, một người đàn ông hiện ra sừng sững ngay trước mặt bọn nhóc. Ông ta mặc áo mưa, mái tóc ướt dính bết thành một mảng đen rậm. eBook by Đào Tiểu Vũ Tải eBook tại: www.dtv-ebook.com "Trời mưa," người đàn ông thông báo. "Hai đứa bây không để ý thấy sao?" Charlie nhìn lên và kêu to kinh ngạc: "Ông cậu Paton!" Ông cậu Paton là emtrai của nội Bone, ông nhỏ hơn bà hai mươi tuổi và hoàn toàn không hợp nhau. Ông cậu Paton sống một cuộc đời bí hiểm, thậmchí ăn cũng không ăn chung với mọi người. Ông không bao giờ ra ngoài vào ban ngày. "Ở nhà mọi người đang truy lùng mày," Ông cậu Paton bảo Charlie. Charlie và Benjamin đứng dậy, lắc lắc đôi cẳng tê nhừ. Đây là điều bất thường thứ ba xảy ra trong ngày hômnay. Trời chưa đủ tối mà Ông cậu Paton dámliều ra ngoài. Charlie tự hỏi có chuyện gì xảy ra mà gây nên hành động quyết liệt đến như vậy. eBook by Đào Tiểu Vũ Tải eBook tại: www.dtv-ebook.com CHARLIE BONE LÚC NỬA ĐÊM Jenny Nimmo www.dtv-ebook.com Chương 2 Những Bà Cô Nhà Yewbeam Thật khó mà chạy theo kịp ông cậu Paton. Ông lướt gió xé mưa mà đi, như thể trên hông cũng có một cặp bốt vậy. T "Mình chưa bao giờ thấy ông cậu ra ngoài ban ngày cả," Benjamin thở hổn hển. "Ông ấy hơi kỳ dị hả?" "Hơi hơi," Charlie đồng tình, nhưng vẫn hơisờ sợ người ông kỳ dị của mình. Nó hối cả lên vì ông cậu Paton đã chạmđến những bậc cấp nhà số 9. Benjamin rớt lại đằng sau. Nó nhóng gọi Charlie, "Có chuyện gì trong gia đình bồ rồi. Hy vọng ngày mai bồ vẫn đến dự sinh nhật mình." "Không gì ngăn được mình đâu," Charlie vừa nói vừa chạy tới chỗ ông cậu. "Không cho chó vào," Ông cậu Paton nói, ngay lúc Bejamin và con Hạt Đậu bámkịp họ. "Ối, làmơn mà ông?" Benjamin nài nỉ. "Hômnay không được," Ông cậu Paton cương quyết. "Đây là chuyện gia đình. Về nhà đi." "Thôi được, chào nhé Charlie." Benjemin lê bước ra đi, theo sau là con Hạt Đậu với tai cụp, đuôi cụp lủng lẳng thả giữa hai cẳng. Trông thực hết sức hèn hạ. eBook by Đào Tiểu Vũ Tải eBook tại: www.dtv-ebook.com Ông cậu Paton dẫn Charlie vào nhà bếp rồi biến mất lên lầu. Charlie thấy mẹ và hai bà nội bà ngoại ngồi bên bàn ăn. Ngoại Maisie trông có vẻ phiền lòng, nhưng một nụ cười bí hiểmlại đậu trên môi nội Bone. Mẹ Charlie bồn chồn khuấy tách cà phê. Charlie không thể hiểu nổisao mẹ lại khuấy như thế, mẹ nó vốn không uống đường mà. "Ngồi xuống, Charlie," Nội Bone ra lệnh cứ như như sắp sửa trình bày một việc hoàn toàn vì lợi ích của nó. "Đừng để nhà Yewbeamdắt mũi cháu nghe chưa!" Ngoại Maisie thì thầm, cầmtay Charlie, vỗ vỗ. Charlie hỏi, "Có chuyện gì vậy ạ?" "Các bà cô nhà Yewbeamsắp đến," Mẹ nó đáp. "Sao thế?" Charlie thắc mắc. Các bà cô Yebeamtức là ba người emchưa chồng của nội Bone. Charlie chỉ gặp họ vào Giáng sinh, và nó đã hình thành một ấn tượng rằng họ thất vọng về nó sâu sắc. Họ cứ để lại những món quà kỳ quặc, đại loại như hộp bút vẽ, nhạc cụ, mặt nạ, áo choàng, thậm chí cả một lô những hoá chất. Nó thấy chẳng có món nào trong số đó có ích tí ti gì. Vấn đề là nó thích bóng đá và tivi. Nội Bone nhoài người qua bàn. Mắt quắc lên đầy bí mật. "Mấy cô emcủa ta sắp đến đây để kiểmtra con đấy, Charlie. Nếu thấy rằng con xứng đáng - có nghĩa là con có phép thuật, như ta vẫn ngờ ấy - thì họ sẽ cung cấp tiền của cần thiết để gởi con đến Học viện Bloor. "Con? Đến Bloor?" Charlie thất kinh. "Chỗ đó dành cho bọn thiên tài mà!" "Đừng lo, cưng. Cháu sẽ thi rớt cho coi," ngoại Maisie nói chắc nịch. Bà đứng lên, lẩmbẩm, "Dĩ nhiên lại cái thân già Maisie này phải lo chuẩn bị để đón tiếp mấy Mụ Hâmchứ gì? Không biết tạisao tôi lại phải lo lắng thế chứ." "Sẽ có một bữa tối dọn lên đãi các bà cô", mẹ Charlie giải thích. Những dao nĩa bạc đẹp nhất, những đồ pha lê tinh xảo nhất, những eBook by Đào Tiểu Vũ Tải eBook tại: www.dtv-ebook.com đồ sứ quý giá sẽ được mang từ hầmchứa lên, đặt trong cái phòng ăn giá lạnh - một căn phòng chỉ dùng vào những dịp các bà cô nhà Yewbeamđến. Ngoại Maisie đang rã đông gà, cá và mấy món khác có trời mà biết, cố thật lẹ hết sức. Vì tin chắc rằng mình sẽ không thể nào qua được cuộc kiểmtra của các bà cô, nên Charlie không thấy lo lắng gì. Nó nhớ lại mình đã từng cố gắng thế nào để vẽ một bức tranh tặng họ nhưng thất bại thê thảm. Rồi nó đã vo vọng đến mức nào trong việc chơi vĩ cầm, thổi sáo, gảy đàn hạp hay đánh piano. Nó cũng từng đeo đống mặt nạ họ cung cấp: mặt nạ thú, mặt nạ hề, cướp biển, cao bồi, người ngoài hành tinh, nhưng loay hoay thế nào cũng chỉ ra được đúng thằng Charlie Bone. Cuối cùng nó đành thừa nhận rằng mình không có tài phép. Cho đến khi chờ các bà cô nhà Yewbeamđến, Charlie không thấy sợ như đáng ra nó phảisợ. Benjamin, trái lại, hết sức lo sợ. Charlie là bạn thân nhất của nó, bạn duy nhất của nó. Bất cứ việc gì xảy ra với Charlie đều sẽ gián tiếp xảy ra với nó. Có những biến cố mang điềmgở đang tiến đến gần thằng bạn thân của nó. Benjamin ngồi bên cửa sổ phòng ngủ nhà mình, theo dõi căn nhà của Charlie. Khi bóng đêmđổ xuống, đèn đường bừng lên, thì trong ngôi nhà phía sau cây dẻ, ánh sáng nhấp nha nhấp nháy: dưới tầng hầm, trên gác mái và trong tất cả những phòng ngủ. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Gió thổi mạnh lên. Sấmùng oàng, chớp loa loá. Có nghĩa là bão đang ở ngay trên đầu. Benjamin bámlấy con Hạt Đậu, và con chó to giấu mặt vô ống tay áo của Benjamin. Đường phố lúc này vắng tanh, ngoại trừ ba bóng người mờ ảo. Khi ba cái bóng tiến đến gần, một hàng dù đen che sùmsụp hết, chỉ chừa lại những cái la của ba chiếc áo khoác đen và sáu chiếu ủng: bốn chiếc màu đen và hai chiếc màu đỏ. Mặc cho gió giật, họ vẫn chuyển động theo nhịp điệu lạ lùng, như thể đang có khiêu vũ bên dưới những tán dù rộng. Đúng như Benjamin lo sợ, ba bóng người dừng lại bên cây dẻ. Rồi họ leo lên những bậc tamcấp vô nhà Charlie. Lần đầu tiên trong đời, Benjamin vui mừng rằng mình không phải là Charlie Bone. Trong nhà số 9, bàn ghế đã dọn xong, những khúc củi ẩmcháy âmỉ trong lò sưởi. Khi chuông cửa reng, Charlie được phái ra mở cửa. Ba bà cô nhà Yebeamlướt vô. Họ dậmdậmchân xuống sàn nhà lát gạch bông, lắc lắc những chiếc dù ướt, quăng những áo choàng vút qua hành lang, đậu lên người Charlie, như thể nó là một cái mắc áo vậy. eBook by Đào Tiểu Vũ Tải eBook tại: www.dtv-ebook.com "Nhặt lên chứ, thằng kia!" Bà cô Lucretia ra lệnh trong khi Charlie vùng vẫy bên dưới mớ vải vóc ướt sũng. "Đấy là lông chuột chũi quý chớ có phải giẻ rách đâu!" "Nào, đừng cộc cằn thế chứ, Lucretia!" Bà cô Eustacia nhỏ nhẹ. "Charlie có một bí mật sắp kể cho chúng ta nghe, đúng không con?" "Dạ," Charlie lầmbầm. "Đừng mắc cỡ nữa. " Bà cô Venetia, trẻ nhất, ưỡn ẹo đi lại gần nó. "Chúng ta muốn biết mọi chuyện." "Nhà Yewbeam, vô đây, vô đây!" Nội Bone gọi với ra từ phòng ăn. Ba bà cô oai vệ bước qua ngưỡng cửa: Lucretia, lớn tuổi nhất, đi đầu. Venetia trẻ nhất, đi cuối. Giật lấy những ly rượu xê-ri từ tay nội Bone, họ ngồi tụmquanh cái lò sưởi leo lét, giũ giũ những chiếc váy ướt, vỗ vỗ những mớ tóc dày. Tóc Lucretia trắng như tuyết, tóc Eustacia màu muối tiêu, tóc Venetia vẫn còn đen nhánh, quấn quanh đầu như đôi cánh quạ. Charlie lùi lại, chạy tọt ra nhà bếp, nơi mẹ nó và ngoại Maisie đang bận rộn nấu nướng. Mẹ nó dịu dàng: "Con mang xúp vô được chứ, Charlie?" Charlie không muốn ngồi ngoài đó một mình với các bà cô nhà Yewbeam, nhưng trông mẹ nó có vẻ nóng nực và mệt lử, nên mẹ bảo gì nó làmnấy. Liễu xúp nặng chịch. Charlie cảmgiác những tia mắt sáng quắc của các bà cô nhà Yewbeambámtheo sau nó dọc quanh cái bàn ăn dài. Nó đặt liễu xúp lên một tấmlót dĩa rồi chạy đi lấy tô, trước khi nội Bone kịp kêu ca về mấy giọt xúp sóng ra ngoài. Khi tất cả mọi thứ đã sẵn sàng, nội Bone rung lên một hồi chuông mà Charlie cho là hết sức ngớ ngẩn. Mọi người ai mà chẳng thấy eBook by Đào Tiểu Vũ Tải eBook tại: www.dtv-ebook.com thức ăn đã dọn cả lên bàn rồi. Nó hỏi: "Sao nhà ta lại cần chuông vậy?" "Truyền thống," Nội Bone cáu kỉnh. "Với lại mũi Paton không ngửi được." "Nhưng ông cậu Paton có bao giờ ăn chung với chúng ta đâu!" "Hôn nay," nội Bone nhấn mạnh, "ông ấy sẽ ăn." "Và vụ đó sẽ chấmhết." Ngoại Maisie nói, cười toe toét, nhưng cái cười héo úa ngay khi bốn bà kia quay sang nhìn ngoại chòng chọc. Cậu Paton bước vô, trông có vẻ bực bội, và bữa ăn bắt đầu. Ngoại Maisie đúng đã cố hết sức, nhưng mười phút là hơi ngắn để chế biến một bữa ăn có cái gì đó cho độc đáo. Xúp mặn chát, thịt gà bị khô, bánh nướng nhân thịt trông ảmđạm, nhão nhoét. Nhưng không ai phàn nàn gì. Mọi người ăn nhanh chóng và thật tình. Ngoại Maisie và mẹ Charlie dọn bàn. Ông cậu Paton và Charlie phụ một tay. Đã đến giờ làmbàisát hạch. Charlie phát hiện ra mẹ nó không được có mặt. Nó nói: "Con sẽ không vô đó đâu nếu không có mẹ! Con không vô đâu!" Mẹ nó bảo: "Charlie, con phải vô. Nhà Yewbeamcó nhiều tiền. Mẹ không có gì cả." Ngoại Maisie thở dài: "Tôi thất vọng quá vì đến cô cũng muốn Charlie đi học cái trường lố bịch đó." "Vì cha nó," mẹ Charlie đáp. eBook by Đào Tiểu Vũ Tải eBook tại: www.dtv-ebook.com Ngoại Maisie liếmmôi, không nói gì nữa. Ba Charlie mất rồi, vậy sao việc này lại quan trọng đến vậy? Mẹ nó có lẽ sẽ chẳng nói gì cho nó biết, chỉ đẩy nhẹ nó về phía phòng ăn, và nó đi vô. "Cháu muốn mẹ cháu ở đây, nếu không cháu sẽ không làmđâu," Charlie nói. Bà cô Venetia liền trêu nó ngay, "Ối chao, ối chao, có thằng bé đòi mẹ kìa!" Bà cô Lucretia lạnh lùng, "Con nít mới đòi mẹ kiểu ấy, lớn rồi nha Charlie. Đây là việc nhà Yewbeam. Chúng ta không muốn bị rối trí." Lúc này ông cậu Paton tính lẻn đi, nhưng bà chị cả gọi giật ông lại: "Paton, cậu cần ở đây. Làmbổn phận của mình một lần đi xemnào." Charlie bị ấn ngồi vô một bên bàn, đối diện với bốn bà. Ông cậu Paton ngồi ở cuối bàn. Charlie tự hỏi không biết họ sẽ sát hạch nó bằng cách nào đây. Coi bộ không có nhạc cụ, cũng không có mặt nạ hay cọ vẽ ở trên bàn. Nó chờ đợi còn mọi người thì dòmnó. Bà cô Lucretia đột nhiên thắc mắc: "Thằng bé moi đâu ra cái thứ tóc này nhỉ?" "Bên nhà mẹ nó," nội Bone giải thích. "Đúng là một thằng mọi xứ Wales." Bà nói, tựa hồ như không có mặt Charlie ở đó vậy. "A...," cả ba bà cô cùng thở dài, chán chường. Bà cô Lucretia lục lọi trong một cái túi da to xụ. Cuối cùng bà lôi ra một gói giấy màu nâu thắt dây đen. Bà tháo sợi dây và cái gói mở bung ra, để lộ một xấp hình trông như đồ cổ. Nội Bone đẩy cái gói qua phía Charlie, những tấmhình trải rộng ra khắp bàn. "Cháu làmgì với mấy cái này?" Charlie hỏi mà biết thừa họ muốn nó làmgì. eBook by Đào Tiểu Vũ Tải eBook tại: www.dtv-ebook.com Các bà cô mỉmcười động viên. Charlie cầu nguyện cho đừng có gì xảy ra, cầu sao cho nó có thể liếc bộ sưu tập bụi bặmnày một cái rồi ngoảnh đi ngay, trước khi nghe thấy những giọng nói. Nhưng, nhìn thoáng qua một cái, nó đã biết những người trong hình đang gây ra bao nhiêu tiếng ồn: Họ chơi đàn - hồ cầm, dương cầm, vĩ cầm. Họ khiêu vũ, hát cười đùa. Charlie giả bộ như không nghe. Nó thử đẩy xấp hình về phía bà cô Lucretia. Bà đẩy trở lại nó. "Con nghe thấy gì, Charlie?" Nội Bone hỏi. "Không thấy gì ạ," Charlie đáp. "Coi nào, Charlie, cố lên," bà cô Venetia giục. "Và đừng có nói dối đấy," bà cô Eustacia nhắc nhở. "Không thì chúng tao sẽ làmmày khóc thét lên bây giờ," bà cô Lucretia gầmgừ. Câu nói đó khiến Charlie tức giận. Nó sẽ không khóc thét lên vì bất cứ ai. Nó đẩy mấy tấmhình ra xa rồi nói: "Cháu không nghe gì." Bà cô Lucretia đẩy lại: "Không nghe thấy gì chứ. Mày phải nói 'không nghe thấy gì', chứ không phải không nghe gì. Ngữ pháp để đâu hả, thằng kia. Không ai dạy mày à?" "Rõ ràng nó cần phải vô Học viện," bà cô Eustacia nhận xét. "Chỉ cần nhìn vô mấy tấmhình thôi mà, Charlie cưng!" Bà cô Vebetia ngọt ngào. "Nhìn một phút thôi, và nếu không có gì xảy ra thì chúng ta sẽ để con yên, xong rồi chúng ta..." (Bà vẩy những ngón tay trắng dài) "... tan biến luôn." "Thôi được," Charlie hậmhực đồng ý. eBook by Đào Tiểu Vũ Tải eBook tại: www.dtv-ebook.com Nó nghĩ nó có thể thoát khỏi vụ này - chỉ cần nhìn vô mấy bức hình và bỏ ngoài tai những âmthanh. Nhưng đâu được. Tiếng hồ cầm, dương cầm, giọng nữ cao hát Opera chen lẫn những tiếng cười rú lên ùa vô tai nó, tràn ngập cả căn phòng. Các bà cô đang nói gì đó với nó mà nó chỉ thấy môi họ mấp máy, chứ không thể nghe được lời nào giữa bể huyên náo dễ sợ của mấy tấmhình. Cuối cùng Charlie chụp mấy tấmhình và quẳng mạnh đi, gục mặt xuống bàn. Không gian imlặng đột ngột quả là sự xoa dịu tuyệt vời. Các bà nhìn nó chằmchằm, lặng lẽ nhưng đắc thắng. Bà cô Venetia là người đầu tiên cất tiếng: "Thấy chưa, đâu đến nỗi phải không Charlie?" Charlie nhận ra nó đã mắc bẫy. Trong tương lai, nó cần phải dè chừng bà cô Venetia. Rõ ràng là bà ta quỷ quái hơn mấy bà chị của mình. Charlie đau khổ hỏi: "Tất cả những người đó là ai vậy?" "Tổ tiên của cháu đấy, Charlie," Bà cô Lucretia đáp. "Dòng máu Yewbeamchạy trong huyết quản họ và cả trong huyết quản cháu, thằng cu thông minh à." Thái độ của bà đã thay đổi hoàn toàn. Nhưng bà Lucretia khi dễ thương cũng đáng sợ không thua gì khi bà Lucretia hiểmđộc. "Giờ con đi được rồi đó, Charlie," nội Bone nói. "Chúng ta cần bàn luận đôi chuyện. Thu xếp chuyện tương lai cho con." Charlie nghe thấy được đi thì mừng quá. Nó nhổmdậy, bước ngay ra cửa. Trên đường đi, nó bắt gặp gương mặt của ông cậu Paton, trông có vẻ ủ ê và xa vắng, khiến nó tự hỏi tạisao ông đã không nói lấy một lời nào suốt thời gian có mặt trong phòng. Ông cậu Paton cười nhẹ với nó một cái rồi nhìn đi chỗ khác. Charlie vội vã ra nhà bếp, nơi ngoại Maisie và mẹ nó đang nôn nóng chờ kết quả cuộc sát hạch. Nó rầu rĩ loan báo: "Con nghĩ con đậu rồi." eBook by Đào Tiểu Vũ Tải eBook tại: www.dtv-ebook.com Ngoại Maisie thừ người ra, nói: "Ừm, ngoại cũng nghĩ vậy. Lúc nãy ngoại tưởng con thoát được vụ đó chớ, Charlie. Lại mấy cái âmthanh đó hả?" Charlie gật đầu trong thê thảm. Ngoại Maisie lắc đầu: "Bọn Yewbeamđiên rồ." Tuy nhiên, mẹ Charlie không đến nỗi quá buồn. Cô bảo: "Học viện sẽ tốt cho con." Charlie giãy nảy: "Không. Con không muốn đi đâu. Chỗ cũ kỹ chán phèo đó cho bọn thiên tài nó ở. Con không hợp. Ở tuốt đầu kia thành phố, con đâu quen ai ở đó. Nếu con không chịu đi thìsao, mẹ?" Mẹ nó nói, khoát tay trỏ khắp nhà bếp: "Nếu con không chịu đi... tất cả những thứ này sẽ biến mất." Charlie sững sờ. Vậy các bà cô của nó là phù thủy sao? Làmsao mà nhà cửa biến mất chỉ bằng một cái vẩy đũa phép, hay vẩy cái dù? Nó hỏi lại: "Ýmẹ nói là cái nhà có thể biến luôn?" "Không hẳn vậy," mẹ nó nói. "Nhưng cuộc sống của chúng ta sẽ thay đổi. Ngoại Maisie và mẹ không có gì cả. Không cả một hạt đậu. Khi ba Lyell của con qua đời, chúng ta sống nhờ vào lòng thương của nhà Yewbeam. Họ cung cấp tất cả mọi thứ. Họ mua nhà, thanh toán các hoá đơn. Mẹ xin lỗi, Charlie, nhưng con phải đi học ở trường Bloor nếu như họ muốn thế." Charlie cảmthấy hết sức mệt mỏi. eBook by Đào Tiểu Vũ Tải eBook tại: www.dtv-ebook.com "Thôi được, giờ con đi ngủ đây." Nó đã quên khuấy cái phong bì màu cam, nhưng khi vô giường, nó thấy cái phong bì đã nằmtrên gối. Hẳn mẹ nó đã phải giải cứu cái phong bì khỏi đống đồ ăn và chén dĩa trên bàn. Charlie quyết định sẽ không dành thêmgiây nào nữa để nhìn người đàn ông ẵmđứa bé. Ngày mai nó sẽ mang thẳng ra tiệmhình Kwik đổi lấy hình con Hạt Đậu. Khi mẹ đến chúc ngủ ngon, Charlie níu mẹ ngồi lại trên giường để trả lời mấy câu hỏi của nó. Cảmthấy mình xứng đáng được biết thêmvề bản thân trước khi đặt chân vô trường Bloor, nó hỏi: "Trước tiên, con muốn biết thật sự điều gì đã xảy ra với ba con. Mẹ kể lại cho con nghe đi." "Mẹ đã kể cho con bao nhiêu lần rồi còn gì, Charlie. Trời đầy sương mù. Ba con mệt mỏi lái xe chệch khỏi đường và lao xuống hầm đá sâu một trămmét." "Tạisao mình không có hình của ba? Không có lấy một tấmnào." Một thoáng tốisầmlướt qua gương mặt mẹ. "Có chứ. Nhưng một hôm, khi mẹ đi vắng, thì tất cả hình biến mất. Ngay cả bức nhỏ xíu mẹ lồng trong mặt đá hình trái timcũng biến luôn." Charlie chưa bao giờ nghe chuyện này. "Sao lại thế?" Nó hỏi. Cuối cùng mẹ đành kể cho nó nghe sự thật về nhà Yewbeam- họ đã hoảng hốt ra sao khi Lyell yêu Amy Jones, một cô gái bình thường, chẳng có tài năng gì xuất chúng. Tómlại là không có phép thuật. Nhà Yewbeamcấmhai người lấy nhau. Luật lệ nhà Yewbeamcổ xưa và nghiêmngặt. Phụ nữ có thể cưới người họ chọn, nhưng đàn ông nhà Yewbeamchỉ được cưới một cô gái có phép lạ nào đó. Lyell đã phá luật. Anh và Amy Jones chạy chốn qua Mexico cưới nhau. eBook by Đào Tiểu Vũ Tải eBook tại: www.dtv-ebook.com Mẹ Charlie thở dài, nói tiếp: "Ba mẹ có một kỳ trăng mật tuyệt vời. Nhưng khi về đến nhà, mẹ biết rằng ba con rất lo lắng. Rốt cuộc ba không thể thoát khỏi họ. Ba luôn phải ngoái nhìn lạisau lưng, trốn chạy những cái bóng theo đuổi. Rồi một đêmmù sương, khi con được hai tuổi, ba con nhận được một cú điện thoại. Một trát triệu hồi, đúng vậy. Nội Bone bệnh, ba con phải về ngay. Cho nên ba lái xe hơi đi và... lao xuống hầm đá." Mẹ Charlie nhìn trân trân vô khoảng không mất một lúc, lẩmbẩm: "Hômđó ba con lạ lắm, không phải là ba nữa. Có một cái gì đó đã xảy ra. Cứ như ba bị ếmbùa vậy." Rồi cô quệt một giọt nước mắt: "Mẹ không nghĩ trong nội Bone có lấy một gờ-ramtình yêu nào. Đối với những người trong nhà Yewbeam, việc Lyell chết chỉ là kết thúc một giai đoạn xui xẻo. Nhưng họ lại quan tâmđến con, Charlie. Biết đâu con lại có phép thìsao? Họ nhận ra phải chămsóc con cho đến khi biết con có phép không. Cho nên họ cho mẹ một căn nhà, cho ngoại Maisie sống chung. Sau đó nội Bone đến. Để canh chừng chúng ta mà. Rồi tới ông cậu Paton, bởi vì... à... mẹ nghĩ chắc tại ông ấy không có chỗ nào khác để ở. Mẹ biết ơn tất cả mọi thứ, cho đến khi tất cả đámhình biến mất. Đó là điều mẹ không thể hiểu nổi. Dĩ nhiên nội Bone nói là nội không hề động đến chúng." Charlie lắng nghe câu chuyện của mẹ rồi lắp ráp các sự kiện lại với nhau. Nó lầmbầm: "Con biết vìsao tất cả hình của ba biến mất rồi. Nội Bone không muốn con nghe thấy điều ba con cần phải nói." "Nhưng Charlie, lúc đó con mới có hai tuổi. Lúc ấy nội không hề biết con có cái tài kỳ cục là nghe được tiếng nói." "Nhưng nội đoán được," Charlie nói. "Trong dòng họ thể nào cũng có người như vậy rồi." Vẻ mặt nghiêmtrọng của nó kiến mẹ nó phì cười. Cô hôn nó và bảo nó đừng lo lắng về nhà Yewbeamnữa. "Và cũng đừng lo lắng gì vụ Học viên Bloor. Dù gì thì ngày xưa ba con học ở đó ra mà." "Ba có tài phép chứ mẹ?" eBook by Đào Tiểu Vũ Tải eBook tại: www.dtv-ebook.com "Ồ, có chứ," mẹ nó nói khi ra đến cửa. "Nhưng không phải như kiểu của con, Charlie à. Ba không có phép. Ba là một nhạc công." Khi mẹ đi rồi, Charlie trằn trọc không sao ngủ được. Có quá nhiều thứ ngổn ngang trong đầu nó. Quả là không yên ổn nổi khi nghĩ mình lại là con cháu của một dòng họ kỳ quái như vậy. Nó muốn biết nhiều hơn. Nhiều hơn nữa. Nhưng bắt đầu từ đâu bây giờ? Có lẽ Ông cậu Paton sẽ cung cấp vài câu trả lời. Xemra ông không lạnh lùng băng giá như những bà chị của mình. Bão đã ngừng. Mưa cũng thôi rơi. Gió dừng lại và đồng hồ nhà thờ lớn gõ chuông nửa đêm. Đến hồi chuông thứ mười hai, bất thình lình, Charlie cảmthấy ngạt thở. Có cái gì đó xảy ra trong nó. Cứ như là nó đang đi qua một khoảnh khắc giữa sự sống và cái chết. Nó nghĩ đến Lyell, người cha mà nó không sao nhớ ra nổi. Cái khoảnh khắc đó trôi qua, và Charlie thấy mình tỉnh như sáo, nhưng bồn chồn. Vài phút sau, nó nghe tiếng ông cậu Paton cót két đi xuống cầu thang, vô nhà bếp lục đồ ăn. Từ bé tới lớn, Charlie vốn đã quen vớisự ngao du đêmhômcủa ông cậu Paton. Việc đó đêm nào cũng làmnó thức giấc, nhưng thường nó chỉ trở mình một cái rồi ngủ lại ngay. Đêmnay nó nhảy ra khỏi giường, mặc quần áo vô. Khi ông cậu rời khỏi nhà, Charlie rón rén đi xuống lầu, bámtheo. trước giờ nó vẫn muốn làmđiều này nhưng không bao giờ có gan làm. Tối nay thì khác, nó cảmthấy tự tin và dứt khoát. Ông cậu Paton đi lẹ quá. Lúc Charlie vừa kép cửa trước, ráng thật nhẹ nhàng, thì ông cậu Paton đã quẹo khuất góc phố. Ép sát mình vô những ngôi nhà, Charlie chạy tới cuối đường. Ông cậu Paton dừng lại nhìn ra sau. Charlie vội thu mình vô một góc tối. Con đường mà họ mới quẹo vô được thắp sáng bằng những bóng đèn nhỏ hình quả chuông, toả ánh sáng dịu lên mặt đường rảisỏi ướt. Ở đây, cây cối mọc sát nhau hơn, những bức tường cũng cao hơn. Đúng là một nơi imắng, huyền bí. Ông cậu Paton đi tiếp, nhưng những sải chân của ông, lúc trước gấp gáp đầy chủ đích, giờ đã như dạo bộ thảnh thơi. Nhảy cóc từ thân cây này tới thân cây kia, chẳng mấy chốc Charlie đã chỉ cách ông cậu có vài bước. Một cơn gió rùng mình rít qua tai Charlie và nó bỗng tự hỏi liệu cuộc bámgót nửa đêmnày của mình sẽ đưa đến đâu. Rốt cuộc ông cậu Paton vẫn chưa hóa thành ma cà rồng hay biến thành ngườisói. Có thể ông chỉ thấy sung sướng khi được ở trong bóng đêmmà thôi. Charlie đang định quay lại, tìmđường về nhà thì bỗng nhiên ông cậu Paton dừng phắt lại. Ông đứng cách một cột đèn chừng một mét, và từ ông phát ra tiếng vo vo kiểu gì đó rất lạ. Chính xác thì không phải tiếng vo vo, vì Charlie không thể nghe rõ được. Đúng hơn là một cảm giác vo vo, như thể không khí quanh ông ngập tràn một thứ âmnhạc không tiếng động. eBook by Đào Tiểu Vũ Tải eBook tại: www.dtv-ebook.com Ánh sáng từ bóng đèn bỗng rực sáng hơn, sáng lóa đến nỗi Charlie gần như không nhìn thẳng vô nó được. Thế rồi một tiếng "crắc" bé xíu, bóng đèn vỡ tan, những mảnh thủy tinh sáng lóa rơi lả tả xuống đất. Charlie há hốc miệng kinh ngạc. Nó dụi mắt. Không chừng đó chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên: có thể đúng lúc ông cậu nó đứng đó thì bóng đèn nóng quá, thủy tinh không chịu được mà vở ra thôi. Ông cậu Paton bước tiếp và Charlie đi theo, vẫn núp sau những thân cây. Khi tới một cột đền nữa, ông cậu chậmbước lại, nhưng lần này, mặc dù bóng đèn trở nên sáng lóa dữ dội, ông vẫn bước ngang qua trước khi cái bóng thủy tinh vỡ tan. Rồisau đó, không hề quay đầu lại, ông nói: "Tạisao lại bámtheo ta?" eBook by Đào Tiểu Vũ Tải eBook tại: www.dtv-ebook.com CHARLIE BONE LÚC NỬA ĐÊM Jenny Nimmo www.dtv-ebook.com Chương 3 Những Con Mèo Lửa Charlie tê cứng người. Nó không ngờ đã bị Ông cậu trông thấy. Nhưng rồi câu hỏi kia lại vang lên, "Charlie, tạisao mày lại bámtheo ta?" C Từ sau một thân cây, Charlie bước ra. "Sao Ông cậu biết?" Nó lí nhí. Ông cậu Paton quay lại nhìn nó. "Nếu đúng như mày đang nghĩ, thì ta trả lời luôn: ta không có mắt sau gáy." "Không, con không nghĩ thế," Charlie nói. "Nhưng làmsao Ông cậu biết?" "Nhóc, ta thấy mày ngay lúc quẹo ở góc đường. Thật ra ta cũng có đoán trước. Ta nghĩ mày cũng khó mà ngủ được sau buổi tối hãi hùng vừa rồi." Ông cậu Paton cười nhếch mép. "Tài phép của Ông cậu đó hả?" Charlie hỏi. "Kích sáng bóng đèn ấy?" "Đáng khing quá phải không? Ta hỏi mày chứ cái trò đó được tích sự gì? Giá mày đừng thấy thì hơn." eBook by Đào Tiểu Vũ Tải eBook tại: www.dtv-ebook.com Ông cậu Paton ngắmnghía mấy ngón tay chắc khỏe của mình: "Nào, đưa mày về thôi. Tối nay ta làmđủ rồi." Ông nắmtay Charlie và cả hai cùng đi về nhà. Charlie nhìn thấy một khía cạnh mới của Ông cậu. Nào có mấy người chỉ cần đứng đó thôi mà kích được bóng đèn. Đúng ra, theo như nó biết, thì trước nay chưa có ai làmđược điều này. Đèn điện hết sức cần cho cuộc sống về đêmcủa một thành phố. Ông cậu Paton hẳn đã có lúc tung hoành dưới phố - nơi mà ánh đèn lấp lánh và rực rỡ tứ bề. "Đã bao giờ Ông cậu... ừm... Ông cậu làmnhư vừa nãy với nhiều bóng đèn cùng lúc chưa?" Charlie hỏi. "Tỉ như ở nhà hát, rạp chiếu bóng hay là quán rượu ấy?" Mất một lúc, Charlie nghĩ là Ông cậu Paton không trả lời, và lẽ ra nó không nên hỏi, thì ông bỗng lầmbầm: "Có, cách đây lâu rồi. Ta đã làmđiều đó vì một cô gái." "Úi! Chắc cô ấy ngạc nhiên lắm?" "Cô ấy chạy mất," Ông cậu Paton buồn rười rượi, "và không bao giờ nói chuyện với ta nữa." "Con hiểu rồi. Vậy Ông cậu ra đường ban ngày không an toàn hơn sao? Ýcon là, ban ngày thì không có nhiều đèn sáng." "Hừ! Mày giỡn chắc," Ông cậu nói. "Mặt tiền cửa tiệmnào mà chả có đèn trưng hàng. Đâu đâu cũng có đèn. Vả lại ban ngày người ta sẽ trông thấy ta. Ngoài ra, cũng thành thói quen rồi. Chẳng qua ta không thích ánh sáng ban ngày nên không muốn phơi ra thôi." Họ về đến cửa nhà số 9, và Charlie vội vã trèo lại lên giường trước khi có ai đó trong nhà thức giấc. Nó thiếp đi ngay tức thì và mơ thấy Ông cậu Paton kích đèn trên mọi vìsao, cho đến khi tất cả nổ tung, hệt như pháo bông. Sáng ra, Charlie tỉnh giấc với cảmgiác bứt rứt khó chịu. Dù thích hay không, chẳng bao lâu nữa nó sẽ phải vô Học viện Bloor. Chỉ nghĩ thế thôi đã khiến nó phát bệnh. Cố lắmcả bữa sáng nó cũng chỉ nuốt được một lát bánh mì nướng. Nó cũng không hề đụng tới món eBook by Đào Tiểu Vũ Tải eBook tại: www.dtv-ebook.com trứng và thịt xông khói mà ngoại Maisie đã đặt trước mặt. "Thằng nhỏ lo đấy. Đúng không, con?" Ngoại Maisie chắc lưỡi. "Cái nhà Yewbeamkhốn khổ ấy. Sao con lại phải đến cái trường to đùng xấu xí đó chớ? Tụi ta sẽ ra tiệmkẹo mua một ít sô-cô-la cho con vui lên vậy." Nội Bone không có mặt. Bà luôn dùng điểmtâmtrong phòng riêng. Còn Ông cậu Paton thì chỉ ăn vào đêmkhuya, như Charlie trước giờ vẫn thấy thế. Nó liếc mẹ nó, trông cô như đang ở trong một giấc mơ màng, cách xa đâu đó hàng hàng dặm. "Con có phải mặc đồng phục đặc biệt gì không, mẹ?" Nó hỏi. Mẹ nó giật mình ngước lên. "Áo chùng xanh," cô đáp. "Các nhạc công mặc áo màu xanh. Xanh ngọc bích, một màu tuyệt đẹp." "Nhưng con không phải là nhạc công," Charlie phản đối. "Biết vậy," mẹ nó đồng ý. "Nhưng họ không có khoa nào hợp với tài phép của con, Charlie à. Con sẽ được xếp vô khoa nhạc, giống như ba con. Có những lớp học sáo. Mẹ chắc sẽ như vậy." "Thế nữa?" Charlie nghi ngờ. Nó chưa bao giờ giỏi nhạc và nó chỉ thổisáo khi nào bị bắt thổi. "Khi nào thì con phải bắt đầu?" "Nội trong vòng một tháng," mẹ nó đáp. "Lẹ vậy sao?" Charlie hốt hoảng. "Ngay giữa học kỳ?" "Mẹ xin lỗi, Charlie," mẹ nó nói, vẻ ân hận. "Nhà Yewbeamnghĩ như thế là tốt nhất. Họ bảo không được để phí một giây nào, bởi vì con... à không... bởi vì họ đã dứt khoát." "Tội nghiệp thằng bé," ngoại Maisie lẩmbẩm. Trời lại đổ mưa, ngoại Maisie lôi ra một cái áo mưa màu hồng tươi. Mẹ Charlie rút từ tủ âmtường ra một cây dù. Cô không thích mặc áo mưa. eBook by Đào Tiểu Vũ Tải eBook tại: www.dtv-ebook.com "Ngoại với mẹ ra cửa hàng không lâu đâu," cô bảo Charlie. "Con có muốn mẹ lấy tấmhình về lại không?" Charlie hầu như đã quên phéng tấmthiệp sinh nhật của Benjamin. không rõ vìsao lúc này nó hơi do dự, thấy mất tấmhình luôn cũng được. "Thôi," nó đáp. "Nhưng mẹ mua cho Benjamin một tấmthiệp sinh nhật được không? Chắc con không dùng hình con Hạt Đậu nữa đâu." Ngoại Maisie và mẹ vừa đi khỏi, Charlie tót lên lầu, vớ lấy chiếc phong bì màu cam. Nó mới mở phong bì, rút tấmhình ra thì nghe có tiếng chuông cửa. Chẳng ai ra mở. Chắc chắn nội Bone đã ra phố, còn Ông cậu Paton thì ban ngày đến chuông điện thoại còn không trả lời nửa là chuông cửa. Vẫn cầmtấmhình trên tay, Charlie lao xuống mở cửa. Một người đàn ông lạ hoắc đứng ngay bậc thềm. Lạ hơn nữa, có ba con mèo quấn quanh chân ông. "Onimous và những Con mèo lửa," người đàn ông tự giới thiệu. "Đội diệt chuột." Ông moi từ chiếc áo khoáng giả lông ra một tấm thiếp. "Onimous?" Charlie hỏi. "Phải," người đàn ông nói. "Onimous. Có hơi khác một tí. Orvil Onimous." Ông cười với Charlie một nụ cười thật rộng, phô cả hàmrăng sắc bóng. "Tôi tin là nhà ta đang có vấn đề. Chuột hả?" Đoạn ông thực hiện một cú nhảy thật tức cười, rồi đáp xuống ngay cạnh Charlie. "Cháu không biết," Charlie đáp. Nó vẫn được dặn là không để cho người lạ vô nhà. Nhưng cái ông này đã lọt vô nhà mất rồi. Nó hỏi: "Có người gọi ông đến hả?" "Có một cái gì đó gọi tôi đến. Ngay lúc này thì tôi không thể nói được đó là thứ gì. Có thể cậu sẽ không tin tôi." eBook by Đào Tiểu Vũ Tải eBook tại: www.dtv-ebook.com "Thật thế á?" Charlie nổi cơn tò mò. Lũ mèo nãy giờ vẫn theo bén gót ông Onimous, giờ đi đi lại lại vơ vẩn dọc hành lang dọc hành lang ở cửa ra vô. Chúng là những con mèo lạ lùng nhất. Con đầu tiên màu đồng rực, con thứ hai màu camtươi và con thứ ba màu vàng chói. Con màu đồng có vẻ như biết Charlie. Nó đứng lên trên hai chân sau và lắc nắmcửa nhà bếp cành cạch. "Bình tĩnh nào, Dương Cưu," ông Onimous nhắc. "Misẽ không bao giờ học được sao?" Con Dương Cưu đã xoay được nắmđấmcửa. Cửa nhà bếp bật mở và con mèo phóng vô trong, theo sau là hai con kia. "Xin lỗi về chuyện này," ông Onimous nói. "Nó là một con nóng nảy, con Dương Cưu ấy. Con Sư Tử cũng hơi tí huênh hoang, nhưng con Nhân Mã lại rất có phong cách. Xin lỗi, tốt hơn là tôi phải dòmchừng chúng." Trước khi Charlie kịp quay lại, ông Onimous đã sượt qua mặt nó và phóng vô nhà bếp, gọi "Bọn Mèo Lửa, đừng có làmta mất mặt đấy. Làmăn tử tế coi nào." Giờ thì cả ba con mèo đang đi đi lại lại trước cái kho chứa thực phẩm. Charlie nhớ ra mớ trái cây nẫu, và trước khi đámmèo tự mở bung một cánh cửa nữa, Charlie mở cánh cửa đó ra cho chúng vô. Thế là bắt đầu những cú vồ, cú phóng cùng những tiếng gầmgừ. Rõ ràng là trong kho đầy chuột. Loáng một cái, bọn mèo đã tóm gọn lũ chuột, hết con này đến con kia, rồi xếp những cái xác chuột thành hàng ngay ngắn dọc theo bờ tường. Charlie lui ra xa. trước giờ nó không hề biết là trong không thực phẩmcó chuột. Sao ngoại Maisie và mẹ nó cũng không nhận ra nhỉ? Có lẽ lũ chuột mới kéo đến sống hồisáng này, do mùi trái cây thối đưa đẩy Charlie khá là thích chuột, cho nên nó ước gì không phải chứng kiến cảnh hàng thây xámngoét đang ngày càng dài thêm. Khi hàng xác đã dài được mười lămcon, lũ mèo tỏ vẻ đã hoàn tất công việc. Chúng ngồi xuống và liếmcật lực bộ lông tinh tươmcủa mình. "Một tách cà phê có được không nhỉ?" Ông Onimous hỏi. "Tôi mệt lả rồi." eBook by Đào Tiểu Vũ Tải eBook tại: www.dtv-ebook.com Charlie thấy rõ nãy giờ ông Onimous không hề nhấc một ngón tay, chẳng làmtí gì để gọi là cực nhọc cả. Bọn mèo quán xuyến hết. Nhưng ông Onimous đã ngồi vô bàn ăn, nhìn hau háu vô ấmnước. Charlie không nỡ lòng nào làmông thất vọng. Tay nó vẫn cầmtấm hình, cho nên nó đặt tấmhình xuống và đi rót nước vô ấm. "A," ông Onimous kêu lên. "Đây rồi. Cái này sẽ giải đáp được mọi chuyện." "Cái gì giải đáp ạ?" Charlie nhìn vô tấmhình, mà lúc này ông Onimous đang giơ ra trước ánh sáng. Ông Onimous chỉ con mèo ở cuối tấmhình. "Con Dương Cưu đấy," ông giải thích. "Cách mấy nămrồi, nhưng nó vẫn không quên. Nó biết là cậu đã phát hiện ra nó. Chính vì thế mà nó dẫn tôi tới đây." "Sao cơ?" Charlie cảmthấy xây xẩm. Nó ngồi phịch xuống. "Có phải ông nói đó là con Dương Cưu?" Nó chỉ vô con mèo màu đồng, "Con Dương Cưu biết cháu đã xemhình nó?" "Không hẳn thế," ông Onimous gãi cái đầu trông như lông thú của mình. Charlie nhận thấy móng tay ông cần phải được cắt tỉa đến nơi đến chốn. Ngoại Maisie không bao giờ để sổng một ai có mớ móng tay dài ngần ấy. Ấmnước sôi e e và Charlie pha cà phê cho ông Onimous. "Ông uống cà phê như thế nào?" Nó hỏi, đặt cái tách trước mặt vị khách. "Vui lòng cho ba cục đường," ông Onimous đáp. Charlie nóng lòng thảy ba cục đường vô tách cà phê. Ông Onimous hớn hở hẳn lên. Ông nhấp một ngụm, mặt lạisáng lên lần nữa, và rồi, chồmgần tới Charlie, ông nói, "Nó biết cậu đã được nối kết, con Dương Cưu ấy. Và đúng vậy; cậu có tấm. những con mèo này không phải mèo bình thường; chúng hiểu chuyện. Chúng chọn tôi vì tôi có phong thái đặc biệt đối với thú vật. Chúng dẫn tôi đi đây đi đó, cố dẹp trừ bọn gian tà. Tôi chỉ đi theo và giúp đỡ khi có thể. Trường hợp này," ngón tay ông chạmvô người đàn ông ẵmđứa nhỏ, "là tệ hại nhất. Con eBook by Đào Tiểu Vũ Tải eBook tại: www.dtv-ebook.com Dương Cưu lúc nào cũng điên tiết lên vì chuyện ấy. Biết bao lần nó cố lập lại trất tự, nhưng chúng tôi cần cậu, Charlie." "Cần cháu?" Charlie hỏi. "Cậu là một trong những người có phép thuật, đúng không nào?" Ông Onimous hạ giọng, như thể đó là một bí mật, không được nói to lên. "Họ nói thế," Charlie đáp. Nó không thể không nhìn vô tấmhình, theo ngón tay ông Onimous chỉ mà như buộc tội lên mặt người đàn ông. Ngay khi vừa nhìn vô, Charlie nghe tiếng đứa bé khóc. Con Dương Cưu xồ tới, bámnhững cái vuốt lên đùi Charlie, gào lên một tiếng xé màng nhĩ. Tiếng gào của nó lập tức được con Sư Tử camvà con Nhân Mã vàng hưởng ứng. Tiếng ồn thật khủng khiếp, Charlie lại dúmngười lại, áp tay bịt chặt vô hai lỗ tai. "Im!" Ông Onimous ra lệnh. "Cậu nhỏ đang suy nghĩ." Đợi tiếng gào của lũ mèo tắt hẳn, ông Onimous nói: "Cậu thấy đấy, cậu đúng là có liên hệ với tấmhình. Giờ hãy kể cho tôi nghe tất cả việc này đi." Mặc dầu rõ ràng là lập dị, nhưng trông ông Onimous rất tử tế, đáng tin cậy, và Charlie thì đang hết sức cần có sự trợ giúp. Nó kể cho ông Onimous nghe về cuộc náo loạn với những tấmhình, những giọng nói, những bà cô khủng khiếp nhà Yewbeamvà quyết định của họ gởi nó đến Học viện Bloor. "Và thực lòng cháu chẳng muốn tới đó." Charlie kết luận. "Cháu nghĩ cháu thà chết còn hơn." "Nhưng, Charlie à, đó là nơi cô bé đang ở," ông Onimous giảng giải, "đứa bé mất tích ấy. Ít nhất thì đó cũng là suy luận của bọn mèo. Và chúng không bao giờ sai." Ông đứng lên, "Nào nào, lũ mèo, chúng ta phải đi thôi." "Ông bảo đứa bé trong hình bị mất tích sao?" Charlie hỏi. "Làmthế nào mà người ta có thể đánh mất một đứa bé?" "Tôi không nói được," ông Onimous bảo. "Cậu hãy mang tấmhình trả lại đúng chỗ của nó, và có lẽ người ta sẽ nói cho cậu biết." eBook by Đào Tiểu Vũ Tải eBook tại: www.dtv-ebook.com "Nhưng cháu không biết nó là của ai," Charlie nói, bắt đầu phát hoảng. Ông Onimous sắp sửa biến đi mà chẳng giúp được nó cái gì. "Dùng cái đầu của cậu đi, Charlie. Đó là tấmảnh phóng to chứ gì? Hãy tìmbản gốc, cậu sẽ thấy trên đó ghi một cái tên và địa chỉ." "Thật à?" "Chắc chắn," ông Onimous vuốt vuốt mặt nhưng mịn màng của tấmáo choàng, bẻ cổ áo lên và hướng ra cửa. Charlie đứng đực ra, bối rối, những câu hỏi nổ bong bong trong đầu. Khi chạy ra được tới cánh cửa vẫn còn để mở, thì tất cả những gì của vị khách mà nó có thể thấy được chỉ còn là một cái bóng đang bé lại, biến mất dần, theo sau là một dải màu nóng, giống như cái đuôi rực rở của một ngôisao chổi. Charlie đóng cửa lại rồi vọt lên lầu. Chụp vội chiếc phong gì màu cam, nó lắc lấy lắc để và từ đó rơi ra một tấmhình nhỏ - bản gốc của tấmhình phóng to dưới nhà. Nó lật mặt sau ra, quả đúng vậy, có một cái tên và một địa chỉ được viết theo lối chữ in đậm, bay bướm: CÔ JULIA INGLEDEW NHÀ SỐ 3 PHỐ NHÀ THỜ Phố Nhà Thờ ở đâu, và làmcách nào mà tới được đó? Bắt buộc nó phải rời nhà trước khi ngoại Maisie và mẹ về. Họ sẽ không đời nào đồng ý cho nó lang thang một mình, tới một nơi mà nó không biết. Và nếu nó không hành động ngay bây giờ, không chừng sẽ không kịp về dự sinh nhật Benjamin. Nhưng nó phải để lại tin nhắn, kẻo mẹ lại lo sốt vó. Theo như Charlie nhớ thì nó chưa từng bao vô phòng Ông cậu Paton. Tấmbiển XIN ĐỪNGQUẤYRẦYtreo thường trực trên cánh cửa. Dạo này Charlie bắt đầu thắc mắc Ông cậu làmcái gìsuốt ngày trong đấy. Thỉnh thoảng có tiếng thịch thịch nho nhỏ vọng ra. Còn thường thì imlặng. Hômnay Charlie sẽ phải làmngơ tấmbiển. Nó gõ cửa, ban đầu ngập ngừng, sau mạnh dần lên. eBook by Đào Tiểu Vũ Tải eBook tại: www.dtv-ebook.com "Gì đó?" Giọng Ông cậu Paton cáu kỉnh. "Ông cậu Paton, cho con vô nghe?" Charlie hỏi. "Chi vậy?" Ông cậu Paton hỏi. "Vì con phải đến chỗ kia, và con muốn Ông cậu giải thích cho mẹ con." Một tiếng thở dài thượt. Charlie không dámmở cửa cho đến khi tiếng Ông cậu lạnh lùng: "Vô đi, nếu mày thấy cần phải vô." Charlie vặn nắmđấmcửa và lách vô. Nó bật ngửa trước những gì trông thấy. Phòng Ông cậu ngập ngụa những giấy là giấy. Giấy treo tòn teng trên kệ, giấy rơi lả tả trên bậu cửa sổ, giấy phủ hết mặt bàn giấy, giấy quấn dập dềnh như thủy triều quanh mắt cá chân ông. Cái giường kê ở đâu nhỉ? Có lẽ là dưới một đống mền bằng sách, Charlie đoán vậy. Sách xếp đầy hết những bức tường, nghễu nghện từ sàn tới trần nhà, thậmchísách còn leo lên quanh bàn thành từng chồng cao xiêu vẹo. "Sao?" Ông cậu Paton hỏi, ngước mắt lên từ sau một ụ giấy. "Ông cậu làmơn cho con biết phố Nhà Thờ ơ đâu được không?" Charlie hồi hộp hỏi. "Chứ mày nghĩ nó ở đâu? Dĩ nhiên là cạnh nhà thờ rồi." Vào ban ngày, Ông cậu Paton là một người khác hẳn - lạnh nhạt và đầy hămdọa. "Ô," Charlie kêu lên, thấy mình đúng là thằng khùng."Vâng, con sẽ tới đó ngay bây giờ. Nhưng Ông cậu nói với mẹ con được không? Mẹ con sẽ muốn biết con đi đâu, và..." "Ừ, ư," Ông cậu Paton lầmbầm, kèmtheo cái phất tay nhẹ hều, ra hiệu cho Charlie biết đi. "Cảmơn Ông cậu," Charlie líu rúi, ráng đóng cửa lại khẽ khàng hết sức. eBook by Đào Tiểu Vũ Tải eBook tại: www.dtv-ebook.com Nó trờ về phòng riêng, hối hả khoác lên cái áo gió, nhét vội tấmhình vô chiếc phong bì màu cam, bỏ vô túi. Rồi nó ra khỏi nhà. Từ cửa sổ phòng mình, Benjamin thấy Charlie đi ngang qua, vẻ kiên quyết. Nó mở cửa sổ ra và hỏi với theo: "Bồ đi đâu đấy?" Charlie ngóng lên. "Tới phố Nhà Thờ." "Mình với con Hạt Đậu đi theo được không?" Benjamin hỏi. "Không," Charlie gạt phắt. "Mình đi mua quà cho bồ. Bồ sẽ phải ngạc nhiên cho coi." Benjamin đóng cửa sổ lại. Nó tự hỏi liệu Charlie sẽ kiếmđược thứ quà quỷ quái gì trong nhà thờ? một cây viết khắc tên nhà thờ ấy à? Nhưng nó có khối viết rồi. "Hừ, tao chả quan tâm," Benjamin thì thầmvới con Hạt Đậu. "Miễn là nó đến dự sinh nhật tao." Con Hạt Đậu quật đuôi đùmđụp xuống cái gối của Benjamin. Nó đang nằmở nơi mà nó không được phép nằm: trên giường. May là không ai ngoài Benjamin biết chuyện này. Nhà Thờ nằmtrong khu phố cổ. những con phố rảisỏi hẹp ti tí. những cửa hàng còn bé hơn; và trong những ô kính được thắp sáng dìu dịu, quần áo cùng đồ trang sức đặt tiền được trưng trên những súc lụa và nhung. Trông dãy phố như thể là nhà riêng của ai đó giàu có, đến nỗi Charlie có cảmtưởng rắng mình đang xâmphạmbất hợp pháp chồn này. Khi ngôi nhà thờ cổ kính lù lù hiện ra phía trên đầu, thì cũng là lúc những cửa hàng nhường chỗ cho một dãy nhà cũ kỹ. Thế nhưng, nhà số 3 phố Nhà Thờ lại là một hiệu sách. Trên cửa gắn một tấmbiển đề: TIỆM SÁCH INGLEDEW - theo kiểu chữ cổ. Sách nằmtrong những ô kính bày hàng trông xưa cũ và bụi bặm. Có vài cuốn được bọc da, với gáy sách mạ vàng. eBook by Đào Tiểu Vũ Tải eBook tại: www.dtv-ebook.com Charlie hít một hơi thật sâu rồi bước vô. một tiếng chuông khẽ ngân lên ngay lúc nó đặt chân vô tiệm, và một phụ nữ xuất hiện nơi tấmrèmquầy thu ngân. Cô ấy không già như Charlie nghĩ, nhưng chừng cỡ tuổi mẹ nó. Mái tóc dày màu hạt dẻ chải dựng trên đầu và đôi mắt màu nâu nâu. "Chào cháu, cháo cần gì nào?" người phụ nữ hỏi. "Có ạ. Cô là Julia phải không ạ?" "Phải." người phụ nữ gật đầu. "Cháu đến về chuyện tấmhình của cô," Charlie nói. Người phụ nữ vội đưa tay lên bụmmiệng. "Trời!" Cô nói. "Cháu tìmthấy nó?" "Vâng ạ," Charlie nói, đoạn đưa ra chiếc phong bì màu cam. Người phụ nữ mở phong bì và hai tấmhình rơi xuống mặt bàn. "Ôi, cámơn," cô kêu lên. "Cô không biết nói với cháu làmsao, nhưng có lại được mấy tấmhình này cô mừng quá." "Vậy cô có cầmtấmhình của cháu không?" Charlie hỏi. "Tên cháu là Charlie Bone." "Vô đây," cô Ingledew nói, ngoắc cho nó theo cô đi qua tấmrèm. Charlie cẩn thận bước vòng qua quầy thu ngân, chui khỏi tấmrèmche bức tường sách. Nó thấy mình lọt vô một căn phòng chả giống hiệu sách tí nào. Cũng lạisách, nhưng được cột chặt trên kệ hoặc xếp thành đống ngổn ngang. Đó là một căn phòng ấmcúng, đại loại vậy; đậmđặc hương của những từ hoa mỹ và những ý tưởng thâmsâu. một ngọn lửa cháy lép bép trong cái lò sưởi nhỏ xíu, và những chiếc đèn bàn hắt ánh sáng qua những cái chụp đèn màu da thuộc. eBook by Đào Tiểu Vũ Tải eBook tại: www.dtv-ebook.com "Đây rồi," cô Julia Ingledew ồ lên và cô lôi ra từ ngăn kéo một chiếc phong bì màu cam. Charlie cầmlấy cái phong bì và hấp tấp mở ra. "Vâng, đúng là con Hạt Đậu," nó nói. "Con chó của bạn cháu. Cháu tính làmmột tấm thiệp sinh nhật từ hình này." "Ýhay đó," cô Ingledew trầmtrồ. "Riêng tư hơn. Cô luôn thích những gì riêng tư. Nó chứng tỏ mình biết quan tâm, đúng không?" "Dạ," Charlie nói mà không chắc lắm. "Thế đấy... Cô rất biết ơn cháu, Charlie Bone," cô nói. "Cô thấy cháu xứng đáng được thưởng một thứ gì đó. Cô không có nhiều tiền, nhưng cô nghĩ..." "Không có gì mà cô," Charlie xua đi, hơi lúng túng, mặc dù nó có thể dùng món tiền nhỏ đó để mua quà cho Ben. "Không, không, thật mà. Cô nghĩ cháu đúng là người cần phải nhận món quà đó. Cô cảmthấy hình như chúng đang chờ đợi cháu." Cô chỉ tay về góc phòng, và Charlie thấy ngay rằng ấn tượng đầu tiên của mình về căn phòng này đã sai bét. Căn phòng không phải chứa toàn là sách. một chiếc bàn trong góc chất đống các loại hộp: hộp gỗ, hộp kimloại, và cả những thùng các-tông to bự. "Có gì trong những cái thùng và hộp đó vậy cô?" Charlie hỏi. "Của emrể cô đấy," cô Ingledew trả lời. "Đó là tất cả những gì chú ấy để lại. Chú ấy mới mất tuần rồi." Charlie cảmthấy một cục nghẹn chạy tọt lên cổ họng. Nó lúng búng, "Ưm..." "Ô không, đó không phải là hộp đựng cốt của chú ấy đâu, Charlie. "Cô Ingledew vội nói. "Mà là... cô phải gọi chúng là gì nhỉ... phát mình của chú ấy. Mới được gởi đến hômqua. Chú ấy đã gởi bưu điện một ngày trước khi chết. Có Chúa mới biết tạisao chú ấy lại để những thứ ấy lại cho cô." Cô cầmlấy một cái hộp, mở nắp lấy ra một con chó bằng kimloại, trông như chó máy. eBook by Đào Tiểu Vũ Tải eBook tại: www.dtv-ebook.com "Cô chẳng dùng làmgì cả," cô bảo. "Cháu có muốn lấy không?" Charlie nghĩ đến con Hạt Đậu, rồi đến Benjamin. "Nó có làmđược gì không ạ?" Charlie hỏi. những món phát minh thường vẫn hay làmđược cái gì đó. "Dĩ nhiên rồi. Để cô coi nào." Cô giật đuôi con chó. Nó sủa lên hai tiếng, và một giọng nói cất lên: "Tôi là số 2. Quý vị vừa giật đuôi tôi, như vậy quý vị biết cách kích hoạt tôi. Để tua tới: ấn tai trái tôi. Để tua lui: ấn tai phải tôi. Để thu băng: ấn mũi tôi. Để dừng lại: nhấc chân phải tôi. Để thay băng: mở bụng tôi." Giọng chỉ dẫn này Charlie nghe quen quen. "Có dùng được gì không?" Cô Ingledew hỏi. "Hay cháu thích món khác?" "Tuyệt lắm," Charlie nói. "Tuyệt. Nhưng giọng nói... Emrể cô... Có phải...?" "Đúng. Emrể cô, tiến sĩ Tolly. Thiết bị này là một trong những phát minh đầu tiên của chú ấy, nhưng chú ấy chẳng bao giờ bận tâm tới việc đembán nó cả. Lần nào phát minh ra cái gì mới cũng vậy. Chú ấy lười lắm, Charlie à. Thông minh, nhưng lười chảy thây." "Cái ông trong hình chính là chú ấy, phải không?" Charlie không để lộ là nó nhận ra giọng nói, làmsao nó có thể để lộ được! "Phải, đó là tiến sĩ Tolly. Có lần chú ấy chế ra một thứ kinh khủng." Miệng cô Ingledew mímchặt lại như sợi chỉ. "Vậy tạisao cô muốn tấmhình của chú ấy?" Charlie hỏi. Người bán sách quắc mắt thoắt một cái, như thể muốn nhảy xồ vô vồ lấy nó. "Đứa bé mới là thứ cô muốn. Tấmhình là tất cả để cô nhớ được về nó." eBook by Đào Tiểu Vũ Tải eBook tại: www.dtv-ebook.com Rồi đột nhiên cô Ingledew kể cho Charlie nghe về cái ngày thê lương khi emgái của cô, Nacy, qua đời; ngay trước ngày sinh nhật thứ hai của con gái, và một vài ngày sau, chồng của Nacy, tiến sĩ Tolly, đã đemđứa con gái đi cho như thế nào. "Cháu không nghĩ là người ta lại có thể đemcon đi cho," Charlie buột miệng, dựng tóc gáy. "Ừ," cô Ingledew nhất trí. "Cô bị ép phải giữ bí mật. Lẽ ra cô phải nhận con bé, cháu biết đấy. Nhưng cô đã ích kỷ và vô trách nhiệm. Lúc đó cô nghĩ là mình không nuôi nổi. Kể từ đó, không một ngày nào trôi qua mà cô không hối hận về quyết định của mình. Cô cố tìm kiếmxemnó được đemcho ai, nhưng tiến sĩ Tolly không bao giờ hé răng với cô. Con bé đã biết dạng trong cái hệ thống lọc lứa, giả dối và mánh khóe. Giờ nó mười tuổi rồi và cô sẵn sàng đổi bất cứ thứ gì để chuộc được nó về." Charlie nhấp nha nhấp nhổm. Nó lại rơi vô một tình huống chẳng thích thú gì. Phải chi nó đừng nghe thấy những giọng nói trong tấmhình. Làmsao nó có thể nói với cô Ingledew rằng ba con mèo nghĩ đứa trẻ mất tích đang ở trong Học viện Bloor. Cô ấy sẽ không đời nào tin nó. Trong một góc tối tăm, chiếc đồng hồ đứng to cộ đánh mười hai tiếng, Charlie nói: "Cháu phải về nhà không mẹ cháu lo." "Phải đấy. Nhưng cầmcon chó này, Charlie, và..." Cô Ingledew thình lình phóng tới chỗ cái bàn, moi từ cuối chồng hộp với thùng lên một cái thùng dài màu bạc. "Lấy cả cái này nhé?" Không đợi trả lời, cô cứ ấn lọt vô một cái bao in dòng chữ TIỆM SÁCH INGLEDEW. Đưa cái bao cho Charlie, "Cháu bỏ con chó vô luôn đi, có đủ chỗ mà." Cái bao nặng không thể tưởng tượng nổi. Charlie thận trọng đặt cái hộp đựng con chó lên trên cái thùng kimloại. Xong, nó lảo đảo đi ra cửa, tự hỏi làmthế quái nào nó có thể tha nổi cái bao này về tới nhà. Cô Julia Ingledew giúp nó leo ngược trở lại mấy bậc cầu thang, mở cửa ra, lại một tiếng chuông thánh thót cất lên. eBook by Đào Tiểu Vũ Tải eBook tại: www.dtv-ebook.com "Cháu hy vọng cô không bực nếu cháu hỏi," Charlie rụt rè,"nhưng có gì trong thùng này thế ạ?" Câu trả lời khá bất ngờ: "Cô không biết," cô Ingledew đáp. "Và cô cũng không muốn biết. Tiến sĩ Tolly đã đổi đứa bé lấy cái thùng này. Dù cái thùng này là gì đi chăng nữa thì cũng chẳng thể nào đáng giá bằng con bé, đúng không?" "Đúng... đúng ạ," Charlie nói. Nó đặt cái bao xuống đất. "Làmơn mang đi đi, Charlie. Có lẽ cháu là người thích hợp để giữ nó. Cô cần phải tống khứ nó ra khỏi nhà, cháu biết đấy." Cô hạ thấp giọng và đảo mắt một vòng khắp phố. "Và cô có thể yêu cầu cháu giữ bí mật được không?" "Hơi khó," Charlie nói, càng lưỡng lự hơn khi nghĩ đến chuyện phải nhận cái thùng. "Cháu không thể kể với bạn thân nhất của cháu à?" "Không được nói với người mà cháu không tin bằng cả mạng sống mình," cô Ingledew đáp. eBook by Đào Tiểu Vũ Tải eBook tại: www.dtv-ebook.com CHARLIE BONE LÚC NỬA ĐÊM Jenny Nimmo www.dtv-ebook.com Chương 4 Cái Thùng Của Nhà Phát Minh Trước khi Charlie kịp nghĩ ra điều gì để nói, thì người bán sách đã vẫy tay chào nó thật lẹ và đóng sập cửa lại. Nó đừng chơ vơ trên con phố tối om, trên tay là một thứ đã từng dùng để đổi lấy một đứa bé. T Tạisao cho đến giờ cô ý vẫn chưa mở cái thùng này ra? Ở trong đó có cái gì? Charlie bắt đầu độc thoại khi ì ạch lê bước trên sỏi, và mấy người qua lại nhìn nó đầy nghi ngờ. Có lẽ họ nghĩ nó vừa chômđược cái bao này. Nó quẹo gắt vô một con phố và xémnữa đụng phải một con chó to xù bự tổ. "Coi chừng!" Charlie hét lên, làmrớt cái bao. "Ủa, Hạt Đậu, mày hả!" Con Hạt Đậu nhảy phóc lên cái bao và liếmmặt Charlie. "Xuống, xuống!" Charlie la to. "Đồ quỷ đó." Benjamin hớt hơ hớt hải chạy đến. "Xin lỗi," nó thở phì phà phì phò. "Mình không ngăn nó nổi." "Bồ đi theo mình hả?" Charlie hỏi, nó mừng húmkhi gặp Benjamin. "Không hẳn vậy. Mình chỉ đưa con Hạt Đậu đi dạo. Mình nghĩ chắc nó ngửi thấy mùi của bồ." eBook by Đào Tiểu Vũ Tải eBook tại: www.dtv-ebook.com Rồi Benjamin nhìn trân trối vô cái bao đen thùi lùi: "Trong đó có cái gì vậy?" "Quà sinh nhật của bồ," Charlie nói, "nhưng bồ sẽ phải phụ mình khiêng cái bao này. Nó nặng tới cả tấn." "Chà, Cái gì đây? Không, đúng ra mình không nên hỏi," Benjamin nói, vẻ bẽn lẽn. Charlie đành phải thú nhận rằng có một món bí hiểmkhác trong bao, nhưng sau khi liếc vụt qua một cái, Benjamin bảo ngay rằng nó sẽ chẳng bận lòng tí nào nếu hồi nữa chỉ nhận được cái hộp giấy nhỏ, thay vì cái thùng kimloại to. "Mua quà chỗ đó thì ngộ thật," Benjamin vừa nhận xét vừa quay lại liếc cái nhà thờ lừng lững. "Mình không nghĩ là sẽ kiếmmua quà ở đó," Charlie nói. "Mình tới đó chỉ để kiếmtấmhình con Hạt Đậu." Nó kể cho Benjamin nghe về người phụ nữ bán sách và cái thùng bí mật mà nhà phát minh lười đã gởi cho cô ấy. Mỗi đứa xách một quai, hai thằng bắt đầu tha cái bao đen về nhà. Chúng không nhận ra là mình đang bị theo dõi. Nếu chúng mà nhìn sau lưng, chắc hẳn sẽ thấy một thằng bé tóc đỏ lẹ như chồn, cải trang vụng về thành một ông già, đang núp sau những bậu cửa và trườn theo chúng. Con Hạt Đậu gừ gừ trong họng và huých mõmvô cái bao, cố giục hai thằng đi lẹ lên. Tình thế thật khó xử cho con chó. Có cái gì đó đằng sau nó và cái gì đó trong bao coi bộ đều không minh bạch. Không Charlie và Benjamin quẹo vô đường Fibert, con Hạt Đậu quay ngoắt lại và chạy xổ về kẻ lén lút theo đuôi, sủa giận dữ. Thằng tóc đỏ vội né con chó rồi lủi nhanh khỏi con đường. "Gì đó?" Benjamin hỏi khi con chó hậmhức quay lại. Con Hạt Đậu không thể giải thích. Lúc chúng về tới nhà Benjamin, Charlie hỏi Benjamin xemnó có thể mang cái bao vô nhà luôn không. Nó không muốn ngoại Maisie hay nội Bone nhúng mũi vô chuyện này. eBook by Đào Tiểu Vũ Tải eBook tại: www.dtv-ebook.com Benjamin lừng khừng. "Mình không biết. Để nó ở đâu bây giờ?" "Dưới gầmgiường hay đâu đó. Làmơn đi, Benjamin. Hai bà của mình lúc nào cũng xông vô phòng mình, còn bồ thì chẳng bị ai quấy rầy cả." "Thôi được," Benjamin đồng ý. "Đừng mở món quà ra cho tới khi mình quay lại nha," Charlie dặn Benjamin. "Giờ mình về đây, không thì lôi thôi to." Charlie toan quay đi thì chợt nghe một tiếng 'thịch' từ trong cái bao vọng ra. Benjamin nhìn lên, hơisợ sợ, nhưng Charlie giả đò như không nghe thấy và chạy xuống các bậc cấp. Về đến nhà, nó lò dò vô bếp, nơi hai bà nó đang đấu khẩu kịch liệt. Khi Charlie xuất hiện, họ dừng lại dòmnó lomlom. "Charlie Bone!" Ngoại Maisie quát. "Làmsao mày dámthế hả? Hư hết biết. Như thế này là thế nào?" Bà trỏ vô hàng chuột chết. Charlie hoàn toàn quên mất lũ chuột. Nó bèn giải thích việc ông Onimous và lũ mèo đã xông vô nhà như thế nào trước khi nó kịp ngăn họ lại: "Sau đó con phải vội ra ngoài để đổi lại tấmhình," nó huơ huơ chiếc phong bì màu cam. "Con xin lỗi. Con quên mất đống chuột này." "Mèo vàng, mèo cam?" Nội Bone hỏi, giọng cạnh khóe. Charlie dámthề là bà đang lo sợ. "À, thế thì tôi nghĩ họ làmviệc xuất sắc đấy chứ," ngoại Maisie bắt đầu tha thứ cho Charlie. "Tốt hơn là để tôi dọn chỗ này đi." Nội Bone không có được tâmtrạng tha thứ. "Ta biết ngay mà," bà phẫn nộ lầmbầm. "Mày rước chúng tới đây, cái thằng lưu manh. Mày như một cục namchâmvậy. Dòng máu xấu đúng là chẳng bao giờ hòa nổi với dòng máu phép thuật. Ta không thể yên nổi cho đến khi mày bị nhốt vô trường Bloor." "Nhốt? Ýbà nói là con sẽ không được ra ngoài?" eBook by Đào Tiểu Vũ Tải eBook tại: www.dtv-ebook.com "Khốn nạn ở chỗ là cứ cuối tuần thì mày lại được ra," nội Bone đớp lại. Rồi bà lướt ra ngoài, đôi ủng đen nện xuống sàn nhà như hai cái dùi trống. "Con không biết là người ta sẽ nhốt con lại," Charlie gào thảmthiết. "Ngoại cũng không biết, con à," ngoại Maisie thở phì phò, đang bận tổng vệ sinh sàn nhà. "Ngoại thì biết gì về mấy cái trường lạ lùng đó nào? Lẽ ra mẹ con không nên lôi về nhà quá nhiều sản vật thế này. Ngoại thắc mắc làmsao mà đội diệt chuột lại biết được điều đó. Ngoại chưa bao giờ nói với họ cả." "Mấy con mèo," Charlie nói. "Chúng nó biết nhà mình có chuột." "Con sắp nói là mấy con mèo đó biết bay chứ gì," ngoại Maisie lẩmbẩm. Charlie nghĩ bụng, không chừng mấy con mèo đó biết bay thật. Dương Cưu, Sư Tử, Nhân Mã không phải là những con mèo bình thường, điều đó là chắc chắn. Và Charlie nghi ngờ rằng nội Bone cũng biết điều này. Nhưng cớ sao bà lạisợ chúng? Charlie chui vô phòng nó để làmtấmthiệp sinh nhật cho Benjamin. Nhưng nó thấy khó mà tập trung nổi. Tấmthiệp bị méo xẹo, nó viết thiếu mất chữ 'h' trong từ 'nhật'; rồisau đó lại vẽ quả bóng bay lấn vô hai tai con Hạt Đậu. Charlie liệng mạnh cái kéo xuống. Kể từ khi nó khámphá ra mình có thể nghe tiếng nói trong những tấmhình, thế giới của nó bị lộn tùng phèo. Giá như nó có thể giữ kín vụ những giọng nói thì đã không phải đến học ở cái trường quỷ quái kia, nơi nó bị cầmtù từng tuần một với những đứa trẻ kỳ dị biết làmnhững điều kỳ quái. Nó nghe tiếng mẹ nó bước vô nhà và gọi ngoại Maisie. Giá như mẹ có thể đứng về phía nó mà đấu tranh với nhà Yewbeam. Nhưng xemra mẹ sợ họ. Có lẽ Charlie sẽ phải tự mình đấu tranh với họ thôi. Ngoại Maisie đã nấu xong món mì rau cho bữa trưa. Charlie vẫn thắc mắc về lũ chuột trong kho chứa thực phẩm, nhưng nó giữ những ý nghĩ đó lại, không nói ra. Mẹ nó vừa mới mua cho nó một cái áo chùng màu xanh ngọc bích. Cô ép nó phải thử áo ngay khi ăn xong món mì. Cái áo thòng xuống, gần chấmđầu gối nó. Có đường xẻ ở hai bên để cánh tay có thể thọc qua, và một chiếc nón mềmlật phật sau lưng. eBook by Đào Tiểu Vũ Tải eBook tại: www.dtv-ebook.com "Con sẽ không mặc áo chùng ra đường đâu," Charlie nói. "Dứt khoát đấy. Người ta sẽ cười con." "Nhưng mà Charlie này, sẽ có nhiều đứa trẻ khác mặc áo chùng mà," mẹ nó dỗ dành. "Có đứa còn mặc màu tímvà màu xanh lá cây nữa đấy." "Nhưng không phải ở khu phố này," Charlie vùng vằng, lột cái áo ra. "Tất cả bọn chúng đều ở Khu Nhà Lầu." Khu Nhà Lầu, tức là Khu Đồi Cao, nằmtrải dài trên một sườn đồi cây cối rậmrạp, nhìn xuống thành phố. Nhà cửa ở đó cao và rộng, và những ngườisống trong đó chẳng thiếu thứ gì. Những khu vườn mênh mông trồng đầy hoa là hoa, hình như nở rộ quanh năm. "Mẹ biết rõ là không phải đứa bé nào cũng xuất thân từ Khu Nhà Lầu," mẹ Charlie nói. "Có một cô bé ở cách nhà mình hai dãy phố, tên Olivia Vertigo, đã được lên báo. Cô bé ấy sẽ học khoa kịch, nên con sẽ gặp nó mặc áo chùng màu tím." "Hự!" Charlie phụng phịu. "Nếu mẹ nói nó ở đường Con Rồng thì cũng sang trọng như Khu Nhà Lầu vậy." Nó quyết định sẽ témcái áo chùng này dưới áo khoác cho đến khi đến cửa Học Viện. Ngay cả ngoại Maisie cũng bắt đầu nhượng bộ. "Đẹp quá chừng," bà nói về cái áo chùng màu xanh. "Màu ngọt quá." Charlie đùng đùng mang cái áo lên phòng nó và nhét một múi vô ngăn kéo. (Sau đó mẹ nó lên và cẩn thận treo cái áo vô tủ âmtường). Xong, nó đút tấmthiệp sinh nhật của Benjamin vô chiếc phong bì màu camvà chạy xuống lầu. "Con đi dự sinh nhật Benjamin đây," nó thông báo cho mẹ nó. Đến nơi, con Hạt Đậu đón chào nó bằng một tiếng sủa lớn. Chú ta thậmchí còn không để cho Charlie đi qua cửa trước. "Có chuyện gì với con Hạt Đậu vậy?" Nó hét lên khi Benjamin sầmsập lao xuống lầu. "Tại cái thùng mà bồ để lại đó," Benjamin nói. "Nó ghét cái thùng ấy. Mình đã đẩy cái thùng vô gầmgiường như bồ dặn, nhưng con Hạt Đậu cứ gầmgừ rồisủa hoài, xong lại lôi cái thùng trở ra. Nó nhai rách cái bao, xong lấy móng cào nắp thùng." eBook by Đào Tiểu Vũ Tải eBook tại: www.dtv-ebook.com Charlie ráng lách qua cửa trong khi Benjamin đẩy con Hạt Đậu ra xa. Cuối cùng, con chó hộc lên một tiếng, vút qua hành lang rồi xuyên qua lỗ cửa dành cho chó, phóng ra sau vườn. Giờ thì Charlie đã đến, nên Benjamin muốn mở gói quà của mình. Nó chạy lên lầu lấy xuống. Tuyệt đối không có dấu hiệu nào cho thấy sắp diễn ra một bữa tiệc. Cha mẹ Benjamin đi làmsuốt tuần, kể cả thứ Bảy. Charlie tiếc hùi hụi, phải chi nó nhờ ngoại Maisie làmcho thằng bạn mình một chiếc bánh, nhưng tại lúc này đầu óc nó chứa quá những chuyện rồi. "Hết sẩy đây," Benjamin nói, lắc lắc hộp quà. "Nào nào, vô phòng khách đi." Ở đây cũng chẳng có dấu hiệu gì của tiệc tùng. Benjamin ngồi bệt xuống sàn, mở hộp ra. "Chà! Một con chó!" Nó reo lên. Charlie giật đuôi con chó và giọng của tiến sĩ Tolly cà giật tuôn ra lời chỉ dẫn. Benjamin mê mẩn đến độ không thốt nên lời. Cuối cùng nó mới lắp bắp: "Cảmơn, Charlie... Cảmơn... chà... Cảmơn!" "Đúng ra mình phải thay cho bồ một cuộn băng mới," Charlie nói. "Sau đó bồ..." Nhưng con Hạt Đậu đã ngắt ngang lời nó, lao vút vô phòng, sủa nhặng xị. Hạt Đậu hì hụp quanh con chó máy, nhìn chằmchặp vô đấy rồi lại rít lên. "Nó ghen tị đó," Benjamin bảo. "Thôi mà." Nó vòng tay ômquanh người con Hạt Đậu, vỗ về, "Tao yêu mày Hạt Đậu. Mày biết điều đó mà. Tao không thể sống nếu thiếu mày." Con chó to liếmmặt Benjamin. Nó là tất cả đối với Benjamin: Mẹ, Cha, Anh, Chị, Em, Ông, Bà. Luôn luôn nó kè kè bên Benjamin mỗi khi cha mẹ Benjamin đi vắng. Và thằng bé có thể đi bất cứ đâu, bất cứ lúc nào, ngày hay đêm. Miễn là có Hạt Đậu đi cùng là nó được an eBook by Đào Tiểu Vũ Tải eBook tại: www.dtv-ebook.com toàn. Charlie trao cho Benjamin tấmthiệp sinh nhật. "Cuối cùng mình cũng làmđược," nó nói. Benjamin không hề nhận ra bất cứ lỗi kỹ thuật nào của Charlie. Chiêmngưỡng tấmhình, nó tấmtắc với Charlie rằng đó là tấmthiệp đẹp nhất nó từng nhận được trong đời. Bỗng, con Hạt Đậu ngước nhìn trần nhà và tru lên. 'Thịch! Thịch! Thịch!" Âmthanh nhẹ nhưng rõ rệt. Phòng của Benjamin ở ngay trên đầu chúng. "Cái thùng sắt đó," Benjamin thì thào. "Giá mà bồ mang nó đi. Không chừng có bomở trong, hoặc thứ gì đó." "Trông cô Ingledew chẳng giống một tên khủng bố tí nào," Charlie nói. "Tiến sĩ Tolly cũng thế." "Sao bồ biết?" Benjamin vặc lại. "Bọn khủng bố thường cải trang rất khéo... Lên lầu xemsao nào." Con Hạt Đậu gầmgừ nho nhỏ, bámtheo hai thằng, lên lầu. Lần này nó thậmchí không dámbước vô phòng ngủ. Charlie kéo cái bao ra khỏi gầmgiường, và hai thằng cùng lôi cái thùng ra. Tiếng thịch thịch đã imbặt. Charlie tháo những móc gài hai tay nắmthùng, nhưng cái thùng vẫn không mở ra. Cái thùng đã bị khóa, và chìa khóa thì đã mất. "Bà đó không nói cho bồ biết trong thùng có gìsao?" Benjamin hỏi. Charlie lắc đầu. "Cô ấy bảo cô cũng không muốn biết. Là cái gì đi chăng nữa thì người ta đã mang nó đổi lấy một đứa bé. Đấy là đứa cháu gái độc nhất của cô ấy." "Một đứa bé?" Miệng Benjamin há to. "Thật kinh khủng." Charlie bắt đầu cảmthấy có lỗi. eBook by Đào Tiểu Vũ Tải eBook tại: www.dtv-ebook.com "Tụi mình đembỏ nó vô cái tủ âmdường dưới lầu đi," nó nói. "Để đó bồ sẽ không nghe thấy gì nữa. Rồi mình sẽ quay lại chỗ cô Ingledew và hỏi cô ấy chìa khóa." Chúng kéo lê cái bao xuống lầu, và đemgiấu nó sau đống quần áo cũ mà mẹ Benjamin đã quẳng trong cái tủ âmtường. Khi cửa tủ đã đóng lại, con Hạt Đậu đứng bên cầu thang tru lên thật thê lương. Benjamin chỉ có thể ngăn không cho nó tru tiếp bằng cách hét tướng lên: "Mày muốn ra ngoài hả?" Trời tối dần mà vẫn không thấy bóng dáng cha mẹ Benjamin đâu. Benjamin coi bộ camchịu hơn là bực bội. "Mình sẽ tự làmmột cái bánh nướng cho mình vậy," nó nói. Và nó làmthật. Đó là một chiếc bánh sôcôla, và rồi nó cắmmười cây đèn cầy lên trên. Sau đó nó cùng Charlie hát bài 'Chúc mừng Sinh Nhật'. Chiếc bánh hơi bị bể một chút, nhưng rất ngon. Charlie nhìn đồng hồ đeo tay thì thấy đã bảy giờ rưỡi. Nó biết mình phải về nhà, nhưng nó không muốn bỏ Benjamin lại một mình, nhất là trong ngày sinh nhật như thế này. Cho nên nó nán lại thêmmột tiếng nữa, chúng cùng chơi trốn tìmvới con Hạt Đậu, kẻ vốn là cao thủ trong trò này. Támgiờ rưỡi, cha mẹ Benjamin vẫn chưa về. Thế là Charlie quyết định rủ bạn sang nhà nó để dùng một bữa ăn nóng hổi của ngoại Maisie. Chỉ còn có mội một quả trứng và một hộp sữa nhỏ trong tủ lạnh của Benjamin. "Bửa tiệc thế nào?" Ngoại Maisie hỏi khi hai thằng bé và một con chó đi vô. "Tuyệt," Charlie đáp, "nhưng tụi con vẫn còn đói bụng." "Có một thằng nhỏ nomkỳ dị lắm, tới nhà mình cách đây khoảng hai tiếng," ngoại Maisie nói. "Nó đóng giả làmông già nhưng ai mà chẳng thấy nó là một thằng nhóc. Nó bảo con cầmcái thùng gì đó của nó bị bỏ nhầmtrong một cái bao, bay giờ nó muốn xin lại. Ừm... Ngoại có lên phòng con tìmnhưng chỉ thấy có túi đựng giầy. Thằng nhỏ coi bộ rất cáu. Nó không tin ngoại. Cái thằng mất dạy. Giờ hai đứa ra tạmngoài kia cho ta dọn đồ ăn lên bàn coi." eBook by Đào Tiểu Vũ Tải eBook tại: www.dtv-ebook.com Ra đến ngoài cửa nhà bếp, Charlie thì thầm: "Đừng nói với ai về cái bao nhé, đặc biệt là không được nói về cái thùng." "Sao vậy?" Benjamin hỏi. "Vì người ta giao nó cho mình và mình cảmthấy phải có trách nhiệmvới nó," Charlie nói. "Mình nghĩ tụi mình nên cất cái bao thiệt kỹ cho đến khi biết rõ thêmvề nó." Và Charlie quyết định bây giờ chưa nói cho Benjamin nghe về ông Onimous và những con mèo của ông ấy. Đúng lúc đó nội Bone lừ lừ xuất hiện ra ở bậc thang trên cùng. "Con chó đó làmgì ở đây?" Bà hỏi, trừng mắt nhìn con Hạt Đậu. "Hômnay là sinh nhật của Benjamin," Charlie nói. "Vậy sao?" Bà hỏi lạnh lùng. Hạt Đậu ngóng lên sủa nội Bone và trước khi bà kịp xỉ vả thêm, Charlie kéo Benjamin trở lại nhà bếp. "Nội Bone đang cáu," Charlie nói với ngoại Maisie. "Bà ấy lúc nào chả thế," ngoại Maisie chép miệng. "Rồisẽ xẹp xuống khi nào con vô trường Bloor." Charlie chưa muốn thông báo tin này cho Benjamin trong ngày sinh nhật của nó, nhưng giờ thì lộ rồi, Charlie có cảmgiác mình là kẻ phản bội. Benjamin trố mắt nhìn Charlie đầy vẻ kết tội. "Bloor là cái gì?" Nó hỏi. eBook by Đào Tiểu Vũ Tải eBook tại: www.dtv-ebook.com "Đó là một ngôi trường lớn ở gần Khu Nhà Lầu," Charlie giải thích. "Mình không muốn đến đó, Benjamin à." "Thế thì đừng đi." "Nó phải đi, con ơi. Mẹ nó đã mua đồng phục rồi," ngoại Maisie nói. Ngoại đặt hai đĩa đậu nướng và xúc xích lên bàn nhà bếp: "Ăn đi. Sinh nhật của con mà coi bộ con sắp chết đói rồi kìa, Benjamin Brown." Benjamin ngồi xuống nhưng nó đã không còn cảmgiác ngon miệng, nó lén gạt một miếng xúc xích cho con Hạt Đậu khi ngoại Maisie quay đi. "Mình sẽ không đi cho đến hết học kỳ này," Charlie nói với bạn. "Ờ," Benjamin nhìn đămđămvô cái đĩa của nó, không cười. Xui xẻo làmsao, mẹ Charlie lựa đúng khoảnh khắc đó mà bước vô cùng với bộ đồ ngủ của Charlie. "Không có bộ cũ nào khác cho con, Charlie à" cô nói. "Nhà Yewbeamsẽ cung cấp toàn bộ quần áo mới cho con vô Học viện." "Đồ ngủ?" Benjamin ngước lên. "Bồ sẽ ngủ ở đó sao?" "Mình sẽ về vào mỗi cuối tuần," Charlie trấn an. "Ờ," Benjamin lùa vài hạt đậu vô miệng rồi đứng lên. "Mình về đây. Chắc ba mẹ mình về rồi." "Để mình đưa...?" Charlie đề nghị. "Khỏi. Được mà. Mình có con Hạt Đậu." Charlie chưa kịp nói thêmlời nào thì Benjamin và Hạt Đậu đã bước đi khỏi. Đuôi và tai con chó cụp rũ xuống thê thảm, luôn là dấu hiệu rằng chủ nó đang xuống tinh thần ghê gớm. eBook by Đào Tiểu Vũ Tải eBook tại: www.dtv-ebook.com "Cái thằng tức cười," ngoại Maisie bình luận. "Con nghĩ con phải chạy sang coi nó có sao không," Charlie nói. "Dù gì cũng là sinh nhật nó." Nhưng khi vừa mở cửa trước, nó trông thấy Ông cậu Paton bước ra khỏi nhà. Điều này làmnó nảy ra một ý. "Ông cậu Paton, cho con đi cùng với?" Charlie gọi, cắmcổ chạy theo Ông cậu mình. "Chi vậy?" Ông cậu Paton đã dừng lại để đút một bó thư dày cộp vô hộp thư. "Tại... tại..." Charlie đuổi kịp Ông cậu. "À, con muốn rủ Ông cậu đi với con đến chỗ kia kìa." "Chỗ nào?" "Một tiệmsách. Ở gần nhà thờ, và con không muốn đến đó một mình... Ghê lắm!" "Tiệmsách?" Ông cậu Paton thích thú, đúng như Charlie hy vọng. "Nhưng, Charlie này, vào giờ khuya khoắt này thì ngay cả tiệm sách cũng đóng cửa rồi." "Dạ, nhưng con nghĩsẽ có người trong tiệm, ngay dù nó có đóng cửa," Charlie đáp và sau đó không kìmđược, nó kể tuồn tuột cho Ông cậu Paton nghe về cô chiếc và cái thùng bị khóa. Rốt cuộc nó cần phải tin ai đó, và bản năng mách bảo nó rằng Ông cậu Paton đứng về phía nó, dẫu ông là một Yewbeam. Một tia sáng bí hiểmlóe lên trong đôi mắt đen của Ông cậu Paton: "Vậy mày muốn người phụ nữ bán sách đưa chìa khóa cho mày? Nói cho ta biết đi, Charlie, cái thùng đó đang ở đâu?" Charlie ngần ngừ. "Con không muốn bất cứ ai biết," nó nói. "Có người đang săn lùng nó. Nhưng nếu Ông cậu thật sự..." Ông cậu Paton cầmtay nó. "Mày biết giữ bí mật là khôn ngoan đấy, Charlie. Chừng nào cảmthấy đến lúc thì nói cho ta hay. Giờ thì, tới tiệmsách nào!" eBook by Đào Tiểu Vũ Tải eBook tại: www.dtv-ebook.com Họ rong ruổi qua những con đường nhỏ, nơi mà tài kích bể bóng đèn của Ông cậu Paton sẽ không bị ai để ý. Họ đi vô những con phố vắng tanh gần nhà thờ, bước đến đâu là những bòng đèn nhá lên nhịp nhàng đến đó, sáng rồi tắt, hệt như trong một tiết mục ảo thuật. Một tấmbảng 'ĐÓNGCỬA' treo phía sau một ô kính trên cửa tiệmsách cô Julia, nhưng có một ngọn đèn nhỏ thắp bên khung kính bày hàng, chiếu sáng những cuốn sách cổ bọc da. Ông cậu Paton dísát mắt nhìn mấy cuốn sách đầy thèmmuốn. "Lẽ ra ta nên ra ngoài thường xuyên hơn," ông lẩmbẩm. Charlie nhấn chuông. Một giọng nói xa xămcất lên. "Đóng cửa rồi. Đi đi." "Cháu mà, cháu Charlie Bone mà," Charlie nói. "Cho cháu gặp cô một chút được không, cô Julia?" "Charlie hả?" Cô Ingledew có vẻ ngạc nhiên, nhưng không giận dữ. "Khuya rồi mà." "Gấp lắm, cô Julia... về cái thùng." "Ồ?" Gương mặt cô hiện ra nơi ô kính nhỏ trên cửa ra vô. "Chờ một chút nhé, Charlie." Đèn trong cửa hàng bật lên. Tiếng dây xích kêu lách cách, tiếng chốt cửa trượt và cánh cửa mở ra cùng với một tiếng chuông "kính coong" quen thuộc. Charlie bước vô cửa hàng, theo sát là Ông cậu. "Ối!" Cô Julia hết hồn, lùi phắt lại. "Ai đây?" "Ông cậu Paton của cháu," Charlie nói và nhìn Ông cậu, hiểu ra vìsao cô Ingledew lại có vẻ hãi hùng như thế. Ông cậu Paton là một khối đen cao lớn, và trong tấmáo khoác dàisù sụ, trông ông khá nhamhiểm. "Tôi hết sức hy vọng không làmcô hoảng sợ," Ông cậu Paton nói, chìa bàn tay ra đầy kiểu cách. "Paton Yewbeam, rất hân hạnh." eBook by Đào Tiểu Vũ Tải eBook tại: www.dtv-ebook.com Cô chiếc nắmlấy bàn tay Ông cậu, run run giới thiệu, "Julia Ingledew." "Julia," Ông cậu Paton lặp lại. "Tên đẹp quá. Thằng cháu yêu cầu tôi cũng đi với nó." Charlie không thể chắc được là Ông cậu đang kênh kiệu hay rụt rè. Có lẽ là cả hai. "Cháu tới để xin chiếc chìa khóa, cô Ingledew," nó nói. "Chìa khóa mở cái thùng mà cô đưa cho cháu ấy." "Chìa khóa? Chìa khóa?" Cô chiếc có vẻ hoang mang. "Ồ, cô tưởng chúng đi cũng với cái... ờ... để cô xemxem. Làmơn vô... ờ... phòng tôi... ờ... kẻo người ta nghĩ tôi lại mở cửa hàng tiếp." Cô bật cười luống cuống và biến mất qua tấmrèmsau quầy thu ngân. Charlie và Ông cậu đi theo. Căn phòng nhỏ xíu sau tiệmsách lung linh những ánh màu êmdịu, và đôi mắt Ông cậu Paton hămhở quét khắp lượt các dãy sách. Rõ ràng lúc họ tới thì cô Ingledew đang đọc sách, vì có một cuốn sách to đang để mở trên bàn cô. "Người Chinca," Ông cậu Paton quan sát, đọc tựa đề chương sách. "Đề tài hấp dẫn đấy." "Vâng," cô Ingledew tiếp chuyện, vẫn còn bối rối. Cô đã tìmthấy một chiếc hộp thiếc nhỏ đựng chìa khóa mà cô đã cất đi khi dọn dẹp bàn. Hầu hết các chìa đều có nhãn đính kèm, nhưng có vài chiếc không đính nhãn. "Làmsao mà biết được chìa nào đây?" Cô nói. "Nhiều chìa quá, Charlie, cô nghĩ tốt hơn hết cháu nên đemtất cả mớ chìa khóa không đính nhãn này về đi, xemchìa nào vừa. Cô thật chẳng biết làmgì hơn được." "Chúng tôi chỉ mong có thế thôi mà," Ông cậu Paton nói. Cô chiếc nhíu mày nhìn ông, bỏ đống chìa khóa vô một bịch nylông và đưa cho Charlie. "Đây, cháu mang về thử hết đi," cô bảo. "Cámơn cô Ingledew." eBook by Đào Tiểu Vũ Tải eBook tại: www.dtv-ebook.com Charlie cầmbịch chìa khóa, và xemra không còn gì để nói hay làmnữa, nó lần đường quay trở lại tấmrèm. Cô Ingledew theo sau họ để đóng và chốt cửa. Nhưng khi đã ra tới đường, Ông cậu Paton thốt nhiên quay lại hỏi: "Cô Ingledew, tôi có thể gọi điện lại cho cô không?" "Dĩ nhiên rồi," cô Ingledew nói, vẻ ngạc nhiên. "Đây là tiệmsách mà, làmsao tôi có thể ngăn anh được?" "Đúng," Ông cậu Paton mỉmcười. "Nhưng sau khi trời tối có được chứ?" Cô Ingledew trông có vẻ sợ sệt: "Thứ Sáu tôi mở cửa đến 8 giờ," cô nói và đóng cửa lại. Trong một thoáng, Ông cậu Paton nhìn chằmchằmvô cánh cửa như thể bị ếmbùa, rồi ông quay ra, thình lình tuyên bố: "Một phụ nữ mới duyên dáng làmsao!" Câu đó được Ông cậu thốt ra mãnh liệt đến nỗi cái bóng đèn gần nhất cháy bùng lên, rồi một cơn mưa bụi thủy tinh nhẹ rơi xuống con đường rảisỏi, cũng với một tiếng lanh canh thoảng như tiếng nhạc. eBook by Đào Tiểu Vũ Tải eBook tại: www.dtv-ebook.com CHARLIE BONE LÚC NỬA ĐÊM Jenny Nimmo www.dtv-ebook.com Chương 5 Mắc Kẹt Trong Bóng Tối "Ông cậu Paton à, Ông cậu đúng là kẻ phá hoại của công!" Charlie nói. Một tiếng cười khàn đục vang dội khắp con phố hẹp. Từ trước tới giờ, Charlie gần như chưa từng nghe Ông cậu mình cười. "Sẽ có ai đó bị kết tội vụ làmbể bóng đèn này," nó nói nghiêmtrang, "và con dámchắc người đó không phải là Ông cậu." "Tất nhiên," Ông cậu Paton đáp. "Lẹ lên nào, nhóc. Mình nên quay về trước khi bà mẹ đáng thương của mày lo quýnh lên." Khi hai người bước phămphămqua thành phố, chốc chốc Charlie lại phải chạy mới kịp được với những sải chân dài của Ông cậu Paton. "Đi càng lẹ càng đốt những năng lượng," Ông cậu Paton giải thích, "như thế sẽ bớt gây ra... tai nạn." "Con hỏi Ông cậu một việc được không?" "Mày có thể hỏi, nhưng ta có thể không trả lời," Ông cậu Paton đáp. "Chuyện đó bắt đầu xảy ra hồi nào vậy? Ýcon là Ông cậu có nhớ lần đầu tiên phát hiện ra mình có khả năng làmnổ bóng đèn là khi nào không?" Ông cậu Paton đămchiêu: "Chuyện đó xảy ra vào sinh nhật thứ bảy của ta. Ta quá phấn khích đến nỗi phóng bể sạch bóng đèn... Miểng thủy tinh vương vãi eBook by Đào Tiểu Vũ Tải eBook tại: www.dtv-ebook.com khắp nơi... Bọn con nít vừa kêu la thất kinh vừa gỡ thủy tinh bể ra khỏi tóc. Tất cả bọn chúng đều bỏ về sớm, để mặc ta hoang mang và buồn hết sức. Ta không hề biết mình đã gây ra cớ sự cho đến khi các chị ta nói với ta. Họ quá sức hài lòng. Họ rú lên, "Tạ ơn đấng tối cao, thằng này bình thường," cứ như làmbể được thủy tinh là bình thường, còn nếu không làmbể được thủy tinh thì là 'không bình thường' vậy. Cha mẹ ta cũng vui mừng khôn xiết. Ta không có tài cán gì khác, mày thấy đó. Hômđó họ để ta chén hết chỗ kemcủa mọi người, sau đó ta lăn ra bệnh." "Ông cậu có buồn vì mình là một Yewbeamkhông? Nhất là nếu biết rằng như thế là khác người?" Charlie hỏi. Chỉ còn cách nhà số 9 vài căn, Ông cậu Paton dừng phắt lại. "Này, Charlie," ông nghiêmnghị nói. "Mày sẽ thấy rằng đó chỉ là vấn đề điều khiển đámđồ vật thôi. Nếu mày giữ kín được tài cán của mày, thì mọi chuyện sẽ ổn. Như người ta hay nói ấy, 'giữ trong nhà dùng thôi'. Và đừng bao giờ dùng nó vì những lý do ngông cuồng và ngớ ngẩn." "Benjamin có biết chuyện con nghe được những giọng nói," Charlie thú nhận. "Nhưng nó sẽ không nói cho ai đâu." "Ta cũng tin nó sẽ không nói với ai," Ông cậu Paton nói và bước tiếp. "Thằng đó là một đứa bé hơi lạ. Với tất cả những gì chúng ta biết được, thì rất có thể, nó là một người con của Vua Đỏ." "Vua Đỏ?" Charlie sững sờ. Ông cậu Paton phóng lên mấy bậc tamcấp nhà số 9. "Để lần khác ta sẽ kể cho mày nghe về Vua Đỏ," ông nói. "Mà này, nếu ta là mày, ta sẽ không hé một lời nào về người bán sách với nội Bone đâu." Nhưng trước khi Charlie kịp hỏi tạisao thì Ông cậu Paton đã mở được cửa. Phía sau cánh cửa, nội Bone đứng sẵn, nét mặt như nổisầm. "Hai người vừa ở đâu vậy?" Nội Bone hỏi gặng. eBook by Đào Tiểu Vũ Tải eBook tại: www.dtv-ebook.com "Không phải chuyện của chị, Grizelda," Ông cậu Paton vừa nói vừa sải chân vụt qua mặt bà. "Còn mày sẽ nói cho tao biết chứ?" Bà hỏi Charlie. "Để thằng bé yên," Ông cậu vừa nói vừa đùng đùng lên cầu thang. Chỉ tích tắc sau đó, cửa phòng Ông cậu đóng lại đánh sầm. Charlie lách lẹ vô bếp trước khi nội Bone có thể hỏi nó lần nữa. Mẹ nó đang ngồi một mình, đọc báo. "Con đi với Ông cậu Paton," Charlie nói với mẹ, "đi dạo thôi." "Ô," trông mẹ Charlie có vẻ lo âu. "Mẹ nghĩ là con biết... biết việc Ông cậu làm?" "Dạ. Cũng hay mà, mẹ. Con thấy chuyện đó không có gì để lo hết. Thực tình, biết được trong nhà có người khác cũng làmđược... ừm... mấy việc kỳ quái thì cũng nhẹ cả người." Charlie không kìmnổi cơn ngáp. Hômnay, nó đã đi bộ một đoạn đường xa nhất từ trước tới nay, mà lại đi lẹ nữa chớ. "Con đi ngủ đây," nó uể oải nói. Nó sắp sửa ngủ thiếp đi thìsực nhớ đến mớ chìa khóa trong túi áo khoác. Nên dấu chúng thật kỹ đi thì hơn. Ngày mai nội Bone chắc chắn sẽ lục soát phòng nó. Bà đã nghi ngờ rồi. Tạisao bà cứ phải biết tất tật mọi thứ thế nhỉ? Thật không công bằng chút nào. Nó nhét sâu bịch chìa khóa vô trong một chiếc giày đá banh. Hy vọng sẽ không muốn nhìn vô một nơi bốc mùi như vậy. Sáng hômsau, ăn sáng xong, Charlie lấy bịch chìa khóa ra khỏi giày và cất trở lại bên trong túi áo khoác. Xui xẻo thay, một tiếng lóc xóc bật lên khi nó xuống còn ba bậc thang cuối cùng. Việc xảy ra đúng lúc nội Bone từ trong bếp đi ra. "Tiếng gì vậy hả?" Bà hỏi. "Tiền trong túi con," Charlie nói. "Không, không phải. Đưa tao coi mày giấu cái gì trong áo đó." eBook by Đào Tiểu Vũ Tải eBook tại: www.dtv-ebook.com "Sao con phải giấu chớ?" Charlie kêu lên thật to. Nó hy vọng ai đó sẽ đến giải cứu. "Mày đã mua báo cho ta chưa, Charlie?" Ông cậu Paton hỏi, ngó mắt qua những tay vịn cầu thang. "Dạ chưa," Charlie đáp, lòng đầy biết ơn. "Nó không được đi đâu hết, cho đến khi nó đưa ta xemnó đang giấu cái gì," nội Bone uy quyền. Ông cậu Paton thở hắt ra, vẻ cáu tiết: "Tôi mới đưa nó một nắmtiền xu để mua báo đấy. Chị Grizelda, đứng có vớ vẩn như thế." "Cậu gan thật đấy!" Trong một khoảnh khắc, nội Bone trông như sắp nổ tung vì phẫn uất. Charlie chộp lấy thời cơ. Nó vọt lẹ qua cái hình hài đang nổi đóa và phóng ra ngoài cửa trước. Ngay trước khi cánh cửa đóng sập lại sau lưng, nó còn kịp nghe nội Bone hămhe, "Cậu sẽ phải hối tiếc về điều này, Paton!" Charlie băng ào qua đường đến nhà Benjamin. Nó phải rung chuông nhiều lần cửa mới mở. "Bồ cần gì?" Benjamin vẫn mặc đồ ngủ. "Có chìa khóa mở cái thùng rồi," Charlie nói. "Mình vô được không?" "Ba mẹ mình đang ngủ," Benjamin rầu rầu nói. "Mình sẽ không làmồn. Mình hứa." "Thôi được," Benjamin miễn cưỡng để Charlie vô nhà. Rồi, đi chân không, nó nhón bước tới cái tủ âmtường dưới gầmcầu thang. "Bồ làmđi," nó vừa nói vừa mở cửa tủ ra. eBook by Đào Tiểu Vũ Tải eBook tại: www.dtv-ebook.com "Chứ bồ không muốn xemcó cái gì trong thùng sao?" Charlie hỏi. "Không." "Đừng vậy chứ, Benjamin," Charlie nài nỉ. "Mình đâu có lỗi gì nếu phải đi học ở cái trường kinh khủng đó. Bồ cũng biết là mình đâu có muốn thế, đúng không? Nhưng mình không thể làmkhác được, nếu không thì mẹ mình và ngoại Maisie sẽ bị đuổi ra ngoài đường." "Vậy à?" Mắt Benjamin tròn xoe. "Nội Bone là chủ căn nhà. Hômkia, mấy bà cô biết tin mình nghe được những tiếng nói trong hình, thế là họ đến để kiểmtra mình. Nếu mình không làmđiều họ muốn, họ sẽ tống cổ tụi này ra khỏi nhà. Mẹ mình và ngoại Maisie không có lấy một xu." Benjamin thở gấp. "Hoá ra đó là điều mấy bà khách kinh dị bữa đó đã làmsao?" Charlie gật đầu. "Họ nói mình phải đến Học viện vì mình có phép thuật... tức là, nghe được tấmhình nói. Mình đã cố giả bộ như không có phép, nhưng bị họ gài bẫy. Mấy bà đưa cho mình mấy tấmhình ồn khiếp đảm, đến nỗi tiếng của mình mà mình còn không nghe được." "Thật tồi hết sức," Benjamin nói với vẻ hối hận. "Mình xin lỗi, Charlie. Mình cứ nghĩ là bồ tính giữ bí mật với mình." "Không đời nào. Chỉ vì mình không muốn báo tin đó vào sinh nhật của bồ thôi," Charlie nói. Có tiếng sủa nho nhỏ phía trên, hai đứa ngước lên thì thấy con Hạt Đậu đang ngồi giữa cầu thang. Trông nó có vẻ lưỡng lự không muốn leo lên tiếp nữa. "Thôi nào, Hạt Đậu. Đến coi trong thùng có gì nào," Benjamin dỗ ngọt. Con Hạt Đậu không thể để bị dỗ ngọt được. Nó rên ư ử nhưng vẫn không chịu nhúc nhích. "Thôi kệ mày," Benjamin nói. Nó mở cánh cửa tủ âmtường và bước vô. Charlie vừa định bước vô theo thì nghe tiếng Benjamin la lên: eBook by Đào Tiểu Vũ Tải eBook tại: www.dtv-ebook.com "Biến mất rồi!" "Chắc không đó?" Charlie không thích chút nào khi nghe thấy như vậy. "Mình giấu nó sau giỏ quần áo rồi mà. Cái giỏ biến mất, cái thùng cũng biến mất luôn." Benjamin lục tung đồ đạc trong tủ, nhấc mấy cây chổi lên, hạ mấy cái hộp xuống, nâng đống sách, đá đámủng. "Không có ở đây, Charlie ơi." Benjamin bước ra khỏi tủ âmtường. "Thiệt tình, mình xin lỗi..." "Hỏi coi má bồ để nó ở đâu," Charlie nói. "Không được. Má sẽ nổi tambành nếu đánh thức má vào sáng chủ nhật." Benjamin bắt đầu cắn cắn môi. May thay, trước khi Benjamin trở nên quá bấn loạn, thì con Hạt Đậu làmnó bớt tập trung bằng cách ào xuống cầu thang và lao về phía cửa sau. Hạt Đậu đứng trên hai chân sau, bấu chặt móng vô tấmkính cửa sổ, sủa như điên như dại. Hai thằng bé cũng lao ra cửa, đến nơi chỉ vừa kịp trông thấy một luồng sáng vụt biến sau một thân cây. "Những con Mèo Lửa," Charlie thở gấp. "Mèo Lửa? Mèo Lửa nào?" Benjamin hỏi. Charlie kể cho bạn nghe về ông Onimousi và mấy con mèo. "Ối, mèo," Benjamin nói. "Hèn gì con Hạt Đậu mới nổi điên lên vậy." Sau này Charlie hẳn vẫn luôn luôn thắc mắc: phải chăng những gì xảy ra tiếp theo đó là có liên quan đến ba con Mèo Lửa của ông Onimousi? Chính mấy con mèo đã khiến chúng phải chạy ra cửa sau. Và nếu chúng không ra đó, thìsẽ chẳng bao giờ nghe được tiếng động nhỏ phát ra từ sau một cánh cửa khác, ở ngay cạnh chúng. eBook by Đào Tiểu Vũ Tải eBook tại: www.dtv-ebook.com "Có cái gì trong đó?" Charlie hỏi. "Cửa tầng hầm," Benjamin trả lời. "Nguy hiểmlắm. Bậc thang mục hết rồi. Nhà mình không bao giờ xuống đó." "Có ai đó đã vô đây." Charlie mở cửa. Dưới chân nó là một khoảnh sàn nhỏ xíu, và một khoảng không đen ngòm. Charlie thận trọng bước qua cửa hầmvà nhìn xuống. Nó chỉ thấy có một cái thang gấp trông rệu rã dẫn tuột vô bóng tối. Một tiếng "thịch" yếu ớt phát ra từ chân thang rồi ngưng bặt. "Có đèn đấy," Benjamin nói, nhấn công tắc bên trong cánh cửa. Một bóng đèn treo trên trần tầng hầmsoisáng căn phòng bụi bặmtrông như đã bỏ không. Giờ thì Charlie có thể thấy mấy bậc thang nguy hiểmđến chừng nào. Cái thì nứt toác, cái thì đã gãy hẳn. "Ba cứ nói là sẽ sửa lại, nhưng chả bao giờ ba có thời gian," Benjamin nói. "Mình xuống đây," Charlie cương quyết. Nó đã thấy cái thùng màu bạc nằmcạnh bậc thang cuối cùng. "Đừng," Benjamin ngăn lại. "Bồ sẽ bị tai nạn khủng khiếp và đó là lỗi của mình." "Không đâu," Charlie bắt đầu leo xuống. "Mình sẽ mở cái thùng đó ra." "Sao phải mở?" Benjamin hét lên. Hạt Đậu tru theo phụ họa. "Mình muốn biết trong đó có gì trước khi vô Học viện. Ốối!" Charlie trượt chân. Nhưng nó xoay được người, đu vô một bậc thang chắc chắn hơn, quyết đi nốt quãng đường còn lại, cố bấu chặt hai bên chiếc thang, trong khi bàn chân dò dẫmtìmnhững bậc có thể chịu nổisức nặng. Bằng cách ấy, sai vài cú hụt và trượt, nó cũng mò xuống được đáy hầm. "Mang cái thùng lên đây đi," Benjamin, lấy hết can đảmđể quỳ sát bên miệng hầm, nói vọng xuống. eBook by Đào Tiểu Vũ Tải eBook tại: www.dtv-ebook.com Charlie đã tra cái chìa đầu tiên vô lỗ khóa. "Mình sẽ mở cái thùng dưới này luôn," nó nói. "Ai mà biết được nhỡ đâu trong này có cái gì." Chìa khóa đầu tra không khớp, chiếc thứ hai cũng thế. Không có âmthanh gì nữa phát ra từ cái thùng, và Charlie bắt đầu tự hỏi không biết tiếng 'thịch' lạ lùng kia là tiếng ống nước chảy, hay tiếng chuột chạy dưới ván lót sàn. Nó thử chiếc chìa khóa thứ ba nhưng cũng không khá gì hơn. Cô Ingledew đã đưa cho Charlie mười chiếc chìa khóa cả thảy, khi thử đến cái thứ năm, nó có cảmgiác là sẽ không có chìa nào hợp với cái thùng bạc. Có vài cái lớn đến nổi không thể lọt được vô lỗ khóa. Thở dài, Charlie lấy ra cái chìa thứ sáu. "Không được hả?" Benjamin hỏi. "Chả có cái nào vừa," Charlie ủ ê. "Dưới này lạnh kinh khủng. Mình sẽ..." Một tiếng gõ thật to phía cửa ra vô ngắt lời nó. Con Hạt Đậu sủa vang và Benjamin nhổmphắt dậy. "Mình phải làmsao bây giờ?" Benjamin hốt hoảng. "Tốt nhất ra coi đó là ai trước khi ba mẹ bồ thức dậy," Charlie nói. "Nhớ đóng cửa hầmlại, nhỡ khi người đó vô nhà." Charlie không đả động gì đến cái bóng đèn, nhưng trong lúc lo lắng, Benjamin đã vô ý tắt phụt đèn trước khi đóng cửa hầmlại. "Ê!" Charlie thì thầmto hết cỡ một tiếng thì thầm. Benjamin đi rồi. Charlie còn lại một mình trong bóng tối. Nó không thấy được cái thùng lẫn mớ chìa khóa. Tuy vậy, nó vẫn có thể cảmnhận bằng xúc giác; và khi đưa tay sờ soạng mặt thùng gồ ghề, nó nhận ra có một mảng lõmnhỏ bên hông thùng. Chầmchậm, ngón tay nó lần theo các từ: MƯỜI HAI TIẾNGCHUÔNGCỦA TOLLY. Phần Benjamin, đầu óc nó quay cuồng lúc chạy ra mở cửa. Nó cố tưởng tượng xemai mà lại ở ngoài bậc cửa sáng Chủ nhật bảnh mắt thế này. Có nên cho người đó vô không; và nếu cho vô rồi thì liệu nó có thể quay lại với Charlie không? Bây giờ nó mới nhớ ra mình đã eBook by Đào Tiểu Vũ Tải eBook tại: www.dtv-ebook.com bỏ Charlie lại trong bóng tối. Benjamin mở hi hí cửa, và dòmquanh. Một người phụ nữ đứng trên bậc thềm. Bà ta có mái tóc đen, mặc một cái áo khoác sẫmtrông mượt mà. Mặc dầu đã được một cây dù che kín đến phân nửa người, nhưng ngay lúc trông thấy bà, Benjamin đã biết chắc đó là ai. Nó nhận ra đôi ủng đỏ. Đó là một trong những bà cô Yewbeamcủa Charlie. Nó hỏi, "Chi đó ạ?" Nhưng không mở cửa rộng thêmchút nào. "Xin chào cháu!" Người phụ nữ có giọng nói nhừa nhựa, ngọt lịm. "Cháu là Benjamin đúng không?" "Dạ," Benjamin đáp. "Thằng cháu của bác có ở đây không?" Thằng Charlie ấy? Bác biết nó là bạn cháu." Bà ta mỉmcười ngọt ngào. Ngay lậy tức, con Hạt Đậu cất tiếng gầmgừ trong họng, thế là Benjamin thoát được rắc rối, khỏi phải trả lời. Bà ta cười khẩy, nói: "Ồ. Nó không thích ta sao, con chó ấy?" Benjamin đi đến kết luận rằng, dù với bất kỳ lý do gì, nó cũng tuyệt đối không được nói Charlie đang ở đâu với nhân vật Yewbeam này. "Bạn ấy không có ở đây," nó nói. "Cháu không gặp bạn ấy từ hômqua." "Thế à?" Người phụ nữ nhướn một bên chân mày đen dài lên. Bà ta không còn cười nữa. "Kỳ thật. Nó nói nó đến gặp cháu kia mà." "Không, bạn ấy không đến," Benjamin chối. "Ồ, sao mày biết là nó không đến?" Bà ta chẳng còn gờ-ramngọt ngào nào nữa. "Vì nếu bạn ấy đến thì nãy giờ bạn ấy đứng đây." Benjamin trả lời, không một chút ngắc ngứ. eBook by Đào Tiểu Vũ Tải eBook tại: www.dtv-ebook.com Lúc này con Hạt Đậu bắt đầu sủa hung tợn và Benjamin đã có thể đóng sập cửa lại trước mũi bà ta. Khóa cửa và cài chốt xong, nó hé nhìn qua khe nhòmvà thấy bà ta đang nhìn nó trừng trừng, mặt trắng bệch ra vì tức giận. Benjamin lùi khỏi cửa và nhón chân quay lại tầng hầm. "Charlie," nó thầmthì, mở cửa hầmra. "Một trong mấy bà cô của bồ tới." "Ôi, không," tiếng thì thào đặc nghẹt của Charlie vang lên trong bóng tối. "Bật đèn lên, Benjamin." "Xin lỗi, xin lỗi," Benjamin bấmcông tắc đèn và nhìn xuống, thấy Charlie đang quỳ cạnh cái thùng. "Bà cô nào vậy?" Charlie hỏi. "Bà tóc đen, áo dài đen, ủng đỏ và mặt trắng bệch ấy," Benjamin nói nhỏ nhẹ. "Venetia," Charlie thở ra. "Bà ấy gian xảo lắm." "Coi bộ bà ấy sẽ không đi khỏi bậc cấp trước nhà đâu. Bồ nên ra bằng lối cửa sau." Nhưng Charlie còn bốn chiếc chìa khóa cần thử trước khi chào thua trong nhục nhã. Chẳng có cái nào vừa cả. "Mình phải tìmcho ra," nó hét lên. "Suỵt! Bà ta nghe thấy bây giờ," Benjamin nhắc. "Mình lên đây." Charlie bắt đầu leo lên. Lần này khó khăn hơn. Vài bậc thang đã gãy rụmtrên đường nó leo xuống, và có vài bậc bây giờ nó phải đu lên bằng hai tay. "Úi!" Nó suýt xoa khi bị một mảnh dằmđâmvô ngón tay cái. "Suỵt!" Benjamin nhắc nữa. eBook by Đào Tiểu Vũ Tải eBook tại: www.dtv-ebook.com Cuối cùng Charlie tới được bậc thang trên cùng, và hai đứa cùng nhau rón rén đi ra cửa trước. Benjamin dán mắt vô khe nhòm. "Bà ta đi rồi," nó nói. "Không biết như thế thì xấu hơn hay tốt hơn," Charlie nói. "Bà ta có thể rình rập ở đâu đó rồi bất thình lình xông ra." "Bồ có thể đi ngang vườn sau nhà rồi dòmqua tường coi bà ta có ở đó hay không," Benjamin gợi ý, "may ra có thể thoát bằng cách đó." "Ýhay," Charlie nhất trí. Chúng ra cửa sau, với Hạt Đậu đi theo, sủa ông ổng khoái chí, mong một cuộc đi dạo. "Ầmĩ vậy mà ba mẹ bồ vẫn có thể ngủ được nhỉ," Charlie nhận xét. "Ba nẹ mình mệt," Benjamin nói, rồi nó hỏi, "Chuyện mở cái thùng sao quan trọng vậy? Mình cứ để nó khóa luôn không được sao? Vứt nó vô sọt rác hay gì gì đó." "Đâu được," Charlie phản đối. "Món đồ ở bên trong thùng đã được dùng để đổi đứa bé. Giờ cô Ingledew có thể dùng nó để chuộc đứa bé về. Tụi mình phải giữ cho cái thùng được an toàn." "Lỡ nó là một thứ khủng khiếp mà không ai muốn giữ thìsao?" Charlie đã nghĩ tới điều này, nhưng rồi nó quả quyết rằng đây là thứ mà có người rầt cần. Tạisao mấy bà cô lại quan tâmđến thế? Tạisao lại có một thằng tóc đỏ đến hỏi về cái thùng? "Chắc chắn là có người rất cần món đồ đó," Charlie nói, "nhưng họ sẽ không có được nó cho đến khi nào mình tìmđược đứa bé, và theo ông Onimousi nói, thì đứa bé đang ở Học viện Bloor." Charlie mở cửa sau, nhảy xuống các bậc tamcấp và phóng vọt qua khu vườn. eBook by Đào Tiểu Vũ Tải eBook tại: www.dtv-ebook.com Benjamin nhìn thằng bạn cứ thế lao vù qua cổng mà không chịu để ý hai phía. "Nó sẽ bị bà cô kinh khủng kia tómmất thôi." Benjamin thở dài. Đôi khi Charlie chẳng nghĩ ngợi cẩn thận xemmình đang làmgì cả. Con Hạt Đậu lộ vẻ thất vọng vì không được đi dạo, Benjamin quyết định làmcho nó một bữa sáng thật xômtụ. Nghĩ tới món xúc xích nướng thì đến Benjamin cũng cảmthấy đói bụng. Khi xuống bếp, Benjamin chợt thấy ngay giữa bàn bếp có một tấmdanh thiếp ghi dòng chữ Orivil Onimousi và Những Con Mèo Lửa, bằng chữ in nhũ vàng. Tấmdanh thiếp nằmđây từ lúc nào? Làmsao nó chui được vô đây? Và tạisao nó lại chui vô đây? Charlie đã chạy hết con hẻmsau nhà Benjamin. Giờ thì nó đang ở khúc đường mà hômnọ, lần đầu tiên, nó bắt gặp Ông cậu kích bể bóng đèn. Nó liếc thật lẹ qua trái, rồi qua phải, để biết chắc là bà cô không có trên đường. "Mình lừa được bà ấy rồi," Charlie hí hửng. Nó chạy tới đường Filbert, quẹo cua và... "Tómđược rồi!" Một giọng nói vang lên. Bà cô Venetia cắmnhững móng tay dài ngập vai Charlie. "Đi theo ta nào, thằng kia," bà Venetia rù rì đầy đe dọa. "Chúng ta có điều muốn hỏi mi. Và nếu chúng ta không nhận được câu trả lời thỏa đáng thì đáng tiếc cho mi đấy. Rất đáng tiếc." eBook by Đào Tiểu Vũ Tải eBook tại: www.dtv-ebook.com CHARLIE BONE LÚC NỬA ĐÊM Jenny Nimmo www.dtv-ebook.com Chương 6 Kỳ Nghỉ Bị Hỏng Bà cô Venetia lôi Charlie về nhà, móng tay bà bấu chặt cổ nó. Charlie hết thụp xuống lại vùng vẫy suốt dọc đường, nhưng không sao thoát khỏi những móng vuốt cứng như thép đó. B Nội Bone đang đứng đợi họ ở hành lang, mặt bà nặng như đeo đá. "Tốt lắm, Venetia. Cần phải có đôi chân trẻ khỏe để bắt một tên tội phạm." "Cháu mà là tội phạm?" Charlie phản đối. Nó liếc đôi ủng đỏ của bà cô Venetia. Đôi chân của bà ấy không lấy gì làmtrẻ khỏe cho lắm. Bà ấy chỉ gian manh, thế thôi. Nội Bone thúc nó vô bếp; nó ngồi xuống, xoa bóp cái cổ của mình. Mẹ Charlie ngước lên khỏi trang báo: "Có chuyện gì vậy?" "Chúng ta có một thằng hư đốn," nội Bone xối xả. "Phải vậy không, Charlie? Và một thằng dối trá." "Không phải," Charlie lầmbầm. eBook by Đào Tiểu Vũ Tải eBook tại: www.dtv-ebook.com "Ô! Tao nói 'phải' đấy." Nội Bone ngồi đối diện và ngó lămlămvô mặt Charlie. "Nó có một cái thùng không phải là của nó, nhưng nó không thể mở cái thùng ra được." Charlie chưa kịp ngăn cho nội Bone ngừng nói, thì bà cô Venetia đã thọc tay vô túi áo nó và rút ra bịch chìa khóa. "Cái gì đây?" Bà vừa hỏi, vừa rung mớ chìa khóa lạch cạch trên đầu nó. "Charlie, chìa khóa đó của ai?" Mẹ nó hỏi. "Không của ai cả. Đó là... một người bạn cho con. Chơi thôi mà." "Đồ nói láo," nội Bone gầmlên. "Đừng gọi nó như vậy chớ," mẹ Charlie giận dữ. "Sao mẹ biết được chuyện đó là không có thật?" "Amy thân yêu, tôi biết rõ con trai cô hơn cô đấy," nội Bone lạnh lùng. "Một kẻ đúng lý ra phải biết rành hơn về cái thùng đã cho thằng bé cái thùng. Một kẻ nào đó không có quyền giữ cái thùng đó, và cái thằng ngu này lại đemgiấu nó đi, chắc chắn là ở trong nhà thằng Benjamin." "Con không hiểu nội đang nói gì," Charlie cãi. Nó nhất định không trả lời thêmmột câu hỏi nào nữa, và cuối cùng nội Bone đành bỏ cuộc. Với nụ cười hiểmđộc, bà cô Venetia thảy mớ chìa khóa xuống bàn. "Tốt hơn con nên trả chúng về nơi của chúng," bà nói, khá ngọt ngào. Charlie chộp lấy đống chìa khóa. "Việc này chưa xong đâu," nội Bone đe nẹt. "Để thằng bé yên đi," mẹ Bone bảo. eBook by Đào Tiểu Vũ Tải eBook tại: www.dtv-ebook.com "Giờ bọn ta sẽ để mặc nó." Nội Bone nhìn bà cô Venetia đầy ngụ ý. "Chúng ta vẫn còn con cá khác để tóm." Charlie nhẹ cả người khi hai bà đội nón, đeo găng tay và lướt lẹ ra đường, chắc lại quấy nhiễu ai đó. Nếu Benjamin là nạn nhân họ nhắmtới thì họ sẽ không đời nào vượt qua được con Hạt Đậu. "Charlie, chuyện gì vậy con?" Mẹ nó hỏi khi chỉ còn hai mẹ con. "Không có gì đâu, mẹ. Nội Bone muốn biết mọi thứ, nhưng con có quyền giữ bí mật của mình chứ, phải không mẹ?" "Ờ. Nhưng coi bộ đây là loại bí mật khá nghiêmtrọng. Con không thể nói với mẹ đó là gìsao?" Trông mẹ lo lắng quá, Charlie ghét nhất là phải nói dối mẹ. Nó quyết định ít ra cũng nên hé cho mẹ biết một phần nhỏ của vấn đề. "Vụ này là về một đứa bé," nó bắt đầu. Mẹ nó há hốc miệng kinh ngạc, "Một đứa bé!" Charlie mong sao mẹ nó đừng có hoảng sợ như vậy. "Yên tâmđi mẹ, con không đánh cắp ai hay cái gì cả. Bây giờ nó không còn bé nữa, con bé ấy... nó là con gái... cỡ bằng tuổi con. Khi nó còn nhỏ xíu, mẹ nó mất và ba nó đã đemđổi nó lấy một thứ khác..." "Cái gì?" Mẹ nó vội đưa tay bụmmiệng lại. "Kinh khủng quá mẹ nhỉ? Nhưng mà, ba con bé ấy mới mất. Người bà con duy nhất còn sống của nó muốn gặp lại nó, nhưng bà này không tìmra cháu mình được. Vì thế con định sẽ đi tìmcon bé." "Con ấy hả, Charlie? Con không thể đi khắp nơi tìmtrẻ lạc được. Ai mà biết được con bé đó đang ở đâu." "Ừm, nhưng con nghĩ con biết nó ở đâu. Con không nói thêmđược nữa đâu, mẹ ạ. Con xin lỗi. Mẹ sẽ không nói gì với nội Bone hay với mấy bà cô chứ mẹ? Con không nghĩ họ về phe mẹ con mình đâu." eBook by Đào Tiểu Vũ Tải eBook tại: www.dtv-ebook.com "Mẹ đống ý," mẹ Charlie nói, vẻ khổ tâm. "Con sẽ tìmcon bé đó, mẹ ạ," Charlie cương quyết. "Tức cười thật, nhưng tự nhiên con thấy đó là việc con phải làm." Trước sự xúc động cực độ của Charlie, mắt mẹ nó bắt đầu long lanh, nhòa lệ. "Con giống ba con quá," mẹ nó dịu dàng. "Mẹ sẽ giữ bí mật cho con, Charlie. Nhưng phải cẩn thận. Bọn họ rất mạnh, con biết đó, những người mà con đối đầu ấy." Ánh mắt mẹ nó liếc nhanh lên cửa sổ nói cho Charlie biết chính xác mẹ muốn ámchỉ ai. Chuông cửa reng. Nghĩ đó là ngoại Maisie lại quên chìa khóa, mẹ Charlie bảo nó ra mở cửa. Thay vì thấy ngoại Maisie ngoài ngưỡng cửa, nó thấy một thằng bé có nét mặt rạng rỡ. Thằng bé cao hơn Charlie một chút, tóc sáng, màu nâu nhạt, hơi giống với màu mắt. "Anh là Fidelio Gunn," thằng bé nói."Người ta yêu cầu anh giúp emhọc nhạc. Anh sẽ là gia sư của em. Emlà người may mắn lắm đấy nhé." Charlie á khẩu. "Hômnay là chủ nhật mà," cuối cùng nó nói. Thằng bé toét miệng cười đến mang tai: "Cả tuần anh bận lắm, không đi được. Anh vô được không?" Nó xách theo một hộp đựng vĩ cầm. Charlie đã bình tĩnh lại. "Ai gởi anh đến đây thế?" "Dĩ nhiên là Học viện Bloor," thằng bé nói một cách nồng nhiệt. "Họ bảo với anh là phần âmnhạc của emcần phải làmviệc lại." Nụ cười của nó thậmchí còn ngoác rộng hơn nữa. eBook by Đào Tiểu Vũ Tải eBook tại: www.dtv-ebook.com "Âmnhạc của emlàmgì có," Charlie nói, nhe răng cười lại. Thằng bé lạ mặt bước vô hành lang, không đợi mời. "Đàn piano ở đâu?" Nó hỏi. Charlie dẫn nó vô căn phòng chỉ dùng cho những dịp viếng thămcủa người nhà Yewbeam. Ở cuối phòng, một cây đàn piano kê sát tường. Theo trí nhớ của Charlie thì chưa ai từng đụng đến cây đàn. "Bùm", Fidelio mở nắp đàn. Nó lướt những ngón tay khắp các phímngà. Một giai điệu đích thực nổi lên, một giai điệu khá đẹp. "Cần phải điều chỉnh," Fidelio nói, "nhưng cũng không cần lắm. Có ai chơi cây đàn này không?" Charlie chợt nhanh nhẩu nói, "Hình như ba emcó chơi. Emkhông biết. Ba emmất rồi." "Ồ." Lần đầu tiên kể từ lúc đến, Fidelio trông có vẻ nghiêmtúc. "Chuyện xảy ra lâu lắmrồi," Charlie hấp tấp nói. Nụ cười của Fidelio xuất hiện trở lại. Nó kéo ghế đàn ra, ngồi xuống và chơi đàn thật vang thật hân hoan. "Các con đang làmgì đó?" mẹ Charlie đứng ở ngưỡng cửa, mặt bà trắng bệch như bị ma nhát. "Chào cô!" Fidelio nói. "Cháu là Fidelio Gunn. Cháu đến để dạy nhạc cho Charlie." "Sao lại thế?" Mẹ Charlie hỏi. "Vì emấy là một trong những người có phép thuật, và cho dù emấy không bao giờ là nhạc sĩ, thì emấy cũng không thể đến Học viện mà mù tịt được, phải không ạ?". Fidelio nở một nụ cười ấmáp với mẹ Charlie. "Cô cũng nghĩ thế," mẹ Charlie nói một cách yếu ớt. "Không ai chơi cây đàn piano đó từ... từ rất lâu rồi." Cô hắng giọng, cổ họng cô khản đặc, "Ừm... các con tiếp tục đi," cô nói rồi đi ra, đóng cửa phòng lại. eBook by Đào Tiểu Vũ Tải eBook tại: www.dtv-ebook.com Charlie không thích người ta biết nó có phép thuật. "Làmthế nào mà anh biết em... có...?" Nó hỏi Fidelio. "Nếu emsắp vô học khoa nhạc, mà không biết đàn lấy một cây xúc xích, thì bảo đảmemphải là một kẻ trong đámđó rồi," Fidelio nó. "Số còn lại bọn anh đều chỉ có tài thôi." Charlie tò mò. "Còn bọn như tụi emnhiều không?" "Không nhiều," Fidelio nói. "Anh không biết hết mấy đứa như em. Một số đứa trong số đó thực sự có tài, lại vừa có phép thuật. À mà, emcó phép gì?" Charlie cảmthấy không muốn kể ra lúc này vụ nó nghe được những tiếng nói. "Emsẽ nói cho anh nghe vào lúc khác," nó bảo. Fidelio nhún vai. "Cũng được. Giờ thì tiếp tục học nhạc nào." Chúng bắt đầu bằng "mổ cò", và Charlie vô cùng ngạc nhiên là chỉsau vài lỗi kinh khủng thì nó cũng xoay sở để đánh được một số nốt nhạc cơ bản bằng cả hai tay, trong khi Fidelio chọn lựa giai điệu. Chừng sau một tiếng đồng hồ, Charlie có thể chơi các thang âmtrên những phímkhác nhau, và cả một hợp âmrải. Fidelio là một giáo viên vô cùng ồn ào. Nó nhảy lộp cộp quanh Charlie, nhịp chân, gõ lên đàn, xướng âm. Cuối cùng, nó lấy cây vĩ cầmra và bắt đầu đệm cho Charlie. Chúng tạo nên âmthanh thật tuyệt. "Giờ anh phải về đây," Fidelio ngân nga, vung vẩy và đưa cho Charlie: "Coi kỹ những cái này và học thuộc các nốt nhạc đi. Được không?" "Được ạ." Đầu Charlie vẫn còn văng vẳng tiếng nhạc khi nhìn Fidelio đi ra. Chiều hômđó, Charlie mang mấy bản nhạc Fidelio đã để lại cho nó ra xem. Nó nhanh chóng nhận ra là nếu ngồi bên đàn piano thìsẽ eBook by Đào Tiểu Vũ Tải eBook tại: www.dtv-ebook.com dễ học thuộc các nốt nhạc hơn. Nhưng nó chỉ mới ấn được vài phímthì nội Bone bất ngờ xông vô, yêu cầu được biết vìsao nó lại ồn ào lên như vầy. "Con phải học nếu sắp tới vô khoa nhạc, đúng không ạ?" Charlie nói. Nội Bone khịt mũi và sau đó đặt một cuốn tập to cộ lên cái bàn phòng ăn. "Học nhạc xong thì bắt tay vô cái này, nghe chưa," bà bảo. Charlie không thích cái tập giấy dày cộp, đen thui đó. Ngoài bì là dóng chữ được in nhũ vàng: HỌC VIỆN BLOOR. "Đó là cái gì vậy?" Nó hỏi. "Bài tập," nội Bone đáp. "Những câu hỏi. Con phải trả lời mọi câu hỏi trong đó. ta sẽ kiểmtra bài làmcủa con vào cuối mỗi ngày. Nếu sai thì phải làmlại. Ta nghĩ cần ít nhất một tuần để trả lời hết." "Như thế không công bằng," Charlie líu lưỡi. "Tiêu hết cả kỳ nghỉ của con rồi còn gì." "Không đâu," nội Bone mỉmcười."Con có máy vi tính, đúng không? Cứ nghĩ xem, trong vòng một tuần con sẽ biết được bao nhiêu là thứ. Rồi con sẽ gần như một nhà thông thái, phải không Charlie?" "Con không muốn thông thái," Charlie làu bàu. "Nếu mày trả lời không xong mấy câu hỏi này thì tao dámchắc là mày sẽ khốn khổ khốn nạn ở Học viện Bloor đấy." Nội Bone nổi cáu. "Chứ mày muốn ngay từ đầu đã không ra gì hay sao thế?" Rồi, vẫn mang một nụ cười gằn bực bội, bà rời khỏi phòng. Charlie không thể tin nổisao mình đen đủi tới vậy. Nó mở cuốn tập ra và đảo qua danh sách câu hỏi. Có nămtrămlẻ hai câu! Và, với cái liếc sơ, nó biết mình không thể trả lời bất kỳ câu nào. Tất cả đều hỏi về lịch sử xa xưa, về những địa danh, về những con người nó chưa từng nghe nói đến. Gay nhất là những câu hỏi về toán và khoa học. Dù với máy vi tính thì nó cũng phải mất nhiều thế kỷ mới trả lời hết phân nửa. eBook by Đào Tiểu Vũ Tải eBook tại: www.dtv-ebook.com Charlie rên rỉ. Nó đành phải từ bỏ âmnhạc mà xách cuốn tập bìa đen lên lầu. Khi đi ngang qua cửa phòng Ông cậu Paton, chợt nảy ra một ý, nó bèn gõ cửa, hơi ngần ngại. "Gì đó?" Giọng nói cáu kỉnh quen thuộc vọng ra. "Con đây mà, Ông cậu Paton," Charlie nói. "Con xin lỗi đã quấy rầy Ông cậu, nhưng con có chuyện này hết sức rắc rối cần được giúp đỡ." "Vậy thì vô đi," Ông cậu Paton nói trong tiếng thở dài. Charlie bước vô. Phòng Ông cậu trông còn hỗn độn hơn lần trước. Vài mẩu giấy còn mắc cả vô tay áo ông. "Chuyện gì?" Ông cậu Paton hỏi. Charlie đặt cuốn tập lên bàn ông. "Nội Bone kêu con phải trả lời toàn bộ những câu hỏi này trong một tuần. Hơn nămtrămcâu." Ông cậu huýt gió, và nói "Một yêu cầu quá sức đấy, Charlie." "Làmsao con làmđược, Ông cậu Paton?" "Mày sẽ cần rất nhiều giấy." "Thôi mà. Nghiêmtúc đi mà," Charlie đau khổ nói. "Ta coi là mày đang xin ta giúp đỡ đi," Ông cậu Paton đò đưa. "Nếu vậy thì ta cũng không thể bỏ công việc của ta hômnay được. Nhưng ngày mai chắc chắn ta sẽ làmnhững gì có thể làmđược cho mày. Kiến thức bách khoa của ta cũng đáng kể đấy. Chúng ta sẽ giải quyết đống này gọn gàng thôi, ta chắc đó." Ông cậu vỗ vỗ lên tập giấy đen. "Bây giờ thì đemcái thứ xấu xa này đi đi, và để cho ta yên." "Con cámơn, Ông cậu Paton. Cámơn, cámơn Ông cậu!" eBook by Đào Tiểu Vũ Tải eBook tại: www.dtv-ebook.com Lòng tràn trề biết ơn, Charlie nhảy vụt ra cửa, nhưng lần này, trước khi ra khỏi, nó không thể kìmđược, hỏi: "Chính xác thì công việc của Ông cậu là gì vậy?" "Ta đang viết một cuốn sách," Ông cậu trả lời mà không nhìn lên. "Lâu nay ta vẫn viết, và chắc chắn sẽ viết mãi." "Sách về cái gì ạ?" "Lịch sử, Charlie." Ông cậu Paton giờ đang viết lia lịa một cách giận dữ vô một cuốn sổ. "Lịch sử dòng họ Yewbeamvà ông tổ của họ là Vua Đỏ." Lại là Vua Đỏ. "Ông ta là ai vậy?" Charlie hỏi. "Ông ta là ai à?" Ông cậu Paton nhìn Charlie chằmchằm, như thể không trông thấy nó, như thể ý nghĩ của ông đang ở tận đẩu tận đâu. "Một ngày nào đó, ta sẽ kể cho mày nghe nhiều hơn. Còn bây giờ, tất cả những gì ta có thể nói là, ông ấy là một vị vua... đã biến mất." "Ồ," Charlie quyết định tốt nhất là nó nên biến đi, trong khi Ông cậu vẫn còn đang vui vẻ. Nó đóng cửa lại, thật sẽ sàng sau lưng. Ông cậu Paton đã giữ lời. Hàng ngày ông cho Charlie vô phòng, rồi hai người cùng nhau giải từ đầu đến cuối cái danh sách câu hỏi dài thượt ấy. Ông cậu Paton thực đã không ngoa về kiến thức tổng quát của mình. Quả là đáng nể. Charlie giải đáp một trămcâu mỗi ngày; như thế, theo Ông cậu đã tính toán, nó sẽ hoàn thành vào tối thứ sáu và sẽ có một ngày nghỉ cuối tuần trước khi vô Học viện. Vào các buổi tối, nội Bone cho phép Charlie mở đàn piano ra và tập mấy nốt nhạc mà Fidelio đã đưa cho nó để học thuộc. Nhưng có một hôm, nó quên. Nó đói quá nên phải vô bếp kiếmbánh mì bơ ăn. Mới cắn được vài miếng thì nó gục đầu xuống bàn và thiếp đi. Nó choàng dậy thì thấy nội Bone đang nắmtóc kéo đầu nó lên. eBook by Đào Tiểu Vũ Tải eBook tại: www.dtv-ebook.com "Học nhạc, Charlie!" Bà gào lên với nó. "Không học cho xong thì đừng có mà ăn tối." Charlie lê bước đến bên cây đàn piano. Nội Bone dõi theo nó như một con diều hâu, cho đến lúc nó kéo cái ghế đàn ra và ngồi xuống. Nó mệt đến nỗi không nhấc nổi ngón tay; thế nên nó không cố nữa. Ngả người ra sau, khoanh tay trước ngực, nó lầmbầm: "Phải chi có ba ở đây, ba sẽ dạy mình. Mình nghĩ chỉ có ba mới thích hợp với cây đàn này." Nội Bone đã dợmbỏ đi, nhưng ngay lập tức, bà buột miệng: "Ba con có một cây piano lớn, dựng giữa một căn phòng rộng, sáng trưng. Căn phòng đó chỉ có hai thứ thôi: đó là cây đàn piano và ba Lyell của con. Nhìn qua dãy cửa sổ dài là thấy một hồ nước, nhưng ba con không bao giờ nhìn ra đó, ba con chỉ dán mắt vô bản nhạc trong khi mười ngón tay bấmphímđàn. Thế rồi, Lyell bẻ vỡ lời nguyền." "Sau đó chuyện gì xảy ra?" Charlie dũng cảmhỏi. Nó gần như nghe thấy một tiếng "crắc" trong người nội Bone, khi bà vụt thoát khỏi cơn mơ màng. "Ba mày đã phá luật, Charlie. Việc xảy ra là vậy. Cẩn thận đừng để việc đó lặp lại với mày đó." Trong tích tắc, bà biến mất, và Charlie nhận thấy mình đã tỉnh như sáo. Nửa giờ sau, nó đã thuộc nhiều nốt nhạc đến nỗi có thể đọc được một giai điệu đơn giản, và thậmchí còn đàn được cả giai điệu ấy. Kể từ khi bị lừa đến nỗi tự phản bội chính mình, Charlie tránh không xembáo hay tạp chí nữa. Nó không muốn nghe những tiếng nói. Nó không muốn nghe trộmchuyện riêng tư hay lắng nghe chuyện bí mật của người khác nữa. Mỗi lần mẹ nó mở báo ra đọc, nó lại ngoảnh đầu đi. Nhưng ngoại Maisie bảo phép thuật bẩmsinh của nó nên được sử dụng, để cho vui thôi vậy mà. Cuối cùng ngoại cũng thuyết phục được Charlie lắng nghe hình hai ngôisao màn bạc mà bà ngưỡng mộ: Gregory Morton và Lydia Smiley. Bức hình chụp bên hồ bơi. Ban đầu Charlie chỉ nghe được một tiếng tóe nước nhỏ xíu. Nó định đẩy tờ tạp chí ra chỗ khác, đang hy vọng thế là đã mất hẳn cái biệt tài không mong đợi đó, thì một giọng nói vang lên, "Phải giảmcân đi thôi emgái. Người emnứt ra khỏi cái bikini kìa. Đó chắc chắn là giọng của tay phó nháy, bởi vì liền ngay theo sau là giọng của Gregory Morton văng tục khủng kiếp, "Mày có để eBook by Đào Tiểu Vũ Tải eBook tại: www.dtv-ebook.com người yêu của tao yên không, mày là đồ ****!!! Tao thích mũmmĩm, trông..." Lydia Smiley văng tục thậmchí còn nhiều hơn Gregory, cô ta nói, "Đủ rồi. Tao chịu hết nổi tụi bay rồi. Cả hai thằng ****!!!" Charlie lặp lại những gì nó đã nghe được cho ngoại Maisie và mẹ. Họ phá ra cười lăn cười bò, cười chảy cả nước mắt. Charlie thấy chuyện đó đâu có mắc cười lắm, nhưng tiếng cười của ngoại Maisie dễ lây nên cuối cùng nó cũng bật cười theo hích hích. "Ôi, Charlie, nghe thêmnữa đi," ngoại Maisie nài nỉ. "Để coi, tấmnày được không?" Ngoại lại đẩy tờ tạp chí về phía Charlie, chỉ vô hình ngài thủ tướng và gia đình. Charlie chưa kịp liếc nhìn tấmhình thì cửa mở tung, và nội Bone hiên ngang đi vô. Ngay lập tức bà đoán được chuyện gì đang xảy ra, bèn phămphămđến bên bàn, giật lấy tờ tạp chí và kẹp vô nách. "Sao các người dámlàmchuyện này?" Bà hét lên, lườmngoại Maisie trước tiên rồi lườmmẹ Charlie. "Thằng bé này được ban phép thuật," bà thò một ngón tay dài dí mạnh vô đầu Charlie, "và các người đang khuyến khích nó lạmdụng phép thuật." "Con chỉ..." Charlie cất tiếng. "Tao thừa biết mày đã làmgì," nội Bone lạnh lùng. "Ngồi trong bếp mà cườisằng sặc thì đâu có gì đàng hoàng. Mày không xứng đáng với tài phép của mày, thằng ngu. Bây giờ mày biết mày có phép thuật rồi thì phải có trách nhiệmtrau dồi nó chớ. Phải trau dồi, phải tôn kính, phải nuôi dưỡng của thừa kế đó chớ... chớ đâu phải lãng phí vô những trò rác rưởi, lố bịch như vầy. Liệu mà dùng nó vô những việc quan trọng." Charlie tính cãi là thủ tướng cũng quan trọng vậy, nhưng nó lạisuy nghĩ xa hơn. Nó còn hai ngày và hai trămcâu hỏi cần trả lời, nó không muốn phá cơ hội có một ngày cuối tuần rảnh rỗi. "Tôi chẳng hiểu tạisao lại không để thằng Charlie thỉnh thoảng được vui vẻ một tí," ngoại Maisie phẫn nộ. "Nó cũng là cháu tôi vậy." "Đó là điều không may cho nó," nội Bone táp lại. "Charlie, về phòng học bài." eBook by Đào Tiểu Vũ Tải eBook tại: www.dtv-ebook.com Charlie vội vả chuồn lên lầu, vô phòng mình, để mặc ngoại Maisie và nội Bone ở lại mắng mỏ nhau. Nó vừa tính ngồi vô bàn thì trông thấy Benjamin băng qua đường. Charlie vẫy tay và mở cửa sổ ra. "Có chuyện gì vậy?" Benjamin gọi. "Sao mấy ngày nay không thấy bồ? Mình có nhấn chuông nhà bồ hoài nhưng không ai cho mình vô." Charlie giơ cuốn tập đen lên. "Mình có nămtrămcâu hỏi phải trả lời," nó nói với Benjamin."Giờ chỉ còn hai trămcâu thôi. Mình sẽ rảnh vào cuối tuần. Còn cái đó sao rồi?" "Tệ lắm," Benjamin nói. "Nó vẫn phát ra tiếng động. Có một bà cô đáng sợ của bồ đến. Bà ấy giả bộ đi quyên góp từ thiện, nhưng mình biết mặt bà mà. Bà này cũng giống như bà kia thôi, có điều già hơn." "Bồ không để bà ấy vô nhà chứ?" Charlie lo lắng hỏi. "Không, Con Hạt Đậu tung ra cú sủa chết người là bà ấy chạy mất." "Thằng Hạt Đậu khá lắm. Bây giờ mình phải đi làmbài thôi, Benjamin." Charlie thở dài não nề. "Hẹn gặp bồ vào thứ sáu khi mình đã làmxong các câu hỏi." "Ờ." Benjamin phẩy tay một cái. "Kỳ nghỉ điên thật! Mình chẳng gặp được ai cả. Mình sẽ dẫn con Hạt Đậu đi coi phim." "Ngoài rạp có chiếu 'Trái TimChó' đó," Charlie nói. "Con Hạt Đậu sẽ thích cho coi." Nó đóng cửa sổ lại và quay về với những câu hỏi. Nhưng nó không sao tập trung được. Đầu óc nó cứ nghĩ đến cái thùng màu bạc. Trong đó có gì? Và tạisao những người nhà Yewbeamlại nôn nóng muốn đoạt cho được cái thùng đó đến vậy? eBook by Đào Tiểu Vũ """