"Chấp Chưởng Thần Quyền - Phục Túy full prc, pdf, epub, azw3 [Đô Thị] 🔙 Quay lại trang tải sách pdf ebook Chấp Chưởng Thần Quyền - Phục Túy full prc, pdf, epub, azw3 [Đô Thị] Ebooks Nhóm Zalo Chuộc Người Cửu Tiêu Thần Cách Họa Địa Vi Vương (Vẽ Đất Làm Vua). Cái Chết Của Tiểu Cường. Lai Lịch Rất Lớn Sao Phì Long Cười Tà Ác Siêu Độ Nhân Dân Tệ Mười Vạn Tới Tay Thế Thiên Hành Uy Hù Dọa Không Nổi. Điều Tra ... Con Gián. Ở Đây Rất Nguy Hiểm. Nản Lòng Thoái Chí. Không Biết Thu Liễm. Chuyện Này Liên Quan Cái Shit Gì Đến Ta A. Bạch Văn Y Văn. Lần Thứ Hai Đăng Môn. Chủng Loại Không Giới Hạn. Đại Quyền Sinh Sát Chỉ Bằng Một Lòng. Nhị Cấp Thần Cách Miệng Con Thật Ngọt Chó Nhà Ai Chó Của Lưu Tuyết Oánh. Đầu Óc Có Vấn Đề Ông Không Phải Là Cha Của Tôi Đi Chúng Ta Hẳn Cần Nói Chuyện Thái Tử Đảng – Đại Nha Nội Thật Thiếu Giáo Huấn Khuôn Mặt Nhỏ Nhắn Thật Đáng Tiền Ruồi Bọ Ruồi Trâu Đại Tập Kết Cha Mẹ Ta Cũng Chưa Đành Lòng Đánh Ta Lại Một Lần Vây Lãnh Địa Vận Động Súc Sinh. Tôi Muốn Đi Bệnh Viện. Hận Thấu Xương Án Mạng Phát Sinh Nhân Vật Ngưu Bức Hò Hét Biện Pháp Tốt Nhất Là Cắt Bỏ Tồn Tại Nên Gạt Bỏ Lời Hứa Đặc Biệt Chuyển Chính Thức. Ca Phát Đạt Rồi. Anh Dũng Bị Thương Cướp Hết Sạch Sẽ Đội Vận Chuyển Dơi. Tài Phú Trăm Vạn. Âm Thầm Phát Tài Mới Là Vương Đạo.âm Thầm Phát Tài Mới Là Vương Đạo. Tình Yêu Sự Nghiệp Cùng Thu Hoạch. Một Nam Một Nữ. Thần Quyền Tối Thượng. Hai Vị Hảo Thủ Đoạn Phế Vật. Kịch Liệt Giao Phong. Chung Cực Cường Hóa. Trông Gà Hóa Cuốc Gây Sức Ép Chết Ngươi. Bác Sĩ Ở Đâu? Đồ Không Biết Sống Chết Đi Bệnh Viện Kiểm Tra Một Chút Không Có Sợ Hãi. Lệ Quỷ. Trấn Linh Thuật. Người Luôn Ích Kỷ. Cảm Động. Không Thể Tiếp Tục Nương Tay. Súc Dưỡng Linh Bộc Triệu Dung Dung. Nếu Như Muốn. Cùng Chung Mối Thù. Sắp Khai Nghiệp. Lòng Người Bàng Hoàng. Hay Cứ Trần Như Nhộng Đi. Bắt Đầu Nóng. Để Ta Trông Chừng, Nàng Ra Tay. Không Đội Trời Chung. Cần Gì Giả Bộ Ngây Thơ. Hành Động Rầm Rộ Đêm Kinh Hồn Trong Sòng Bạc Kế Sách Tinh Anh Và Khuyết Điểm. Cái Gì Là Ảo Ảnh Tu Di. Tác Dụng Rất Lớn. Hô Phong Hoán Vũ Đằng Vân Giá Vũ. Tự Tạo Nghiệt. Tình Hình Khác Lạ. Toàn Bán Hàng Xưởng. Một Cắn Răng Một Giậm Chân. Cứu Nhung Cầu. Bá Vương Xuất Thế. Tặng Ngươi Một Con Đường Thênh Thang. Cường Hóa Ong Vàng Sơ Giai. Có Người Chôn Cùng Là Đủ Rồi. Tiến Một Bước Mở Rộng Chiến Lợi Phẩm. Ngư Long Chân Quân Rơi Vào Luân Hồi. Lưng Hùm Vai Gấu. Hai Tay Ôm Đầu Ngồi Xổm Xuống. Cần Phải Diệt Khẩu. Khối Đá Kê Chân Thứ Nhất. Chữ Chết Viết Như Thế Nào? Thần Tiên Giúp Đỡ Ta. Ra Tay Trước Được Trước. Thủ Đoạn Quỷ Thần Khó Lường. Quả Nhiên Trở Lại Sao. Lý Luận Phạm Tội Của Lục Đức Tường. Xảy Ra Việc Lớn. Sẽ Không Bỏ Qua Đám Tôn Tử Này. Gió Lạnh Thổi Vù Vù. Địa Ngục Chảo Dầu. Tiếng Khóc Của Một Nữ Nhân . Muốn Chơi Thì Phải Chơi Trò Kích Thích. Bàn Tay Sau Màn Thật Sự . Giết Các Ngươi Không Tha! Chuẩn Bị Hành Động. Trời Sập Có Ta Chống. Bây Giờ Rút Còn Kịp. Điên, Đều Phát Điên. Ta Đưa Các Ngươi Xuống Địa Ngục. Muốn Chấp Chưởng Thần Quyền. Lục Gia Huỷ Diệt. Chủ Nhân, Rất Xin Lỗi. Trừ Hâm Mộ Ra Không Còn Gì Khác. Ngươi Vô Sỉ. Lão Tử Cho Các Ngươi Triệt Để Tuyệt Chủng Điều Binh Khiển Tướng Liên Tục Thăng Cấp Liên Tục Thăng Cấp Tràn Đầy Khinh Thường Địa Ngục Không Cửa Ngươi Cứ Đòi Vào Đưa Đệ Đệ Lên Đường Hắn Còn Có Tư Cách Không? Dung Dung Cũng Muốn Khóc Sợ Là Chúng Ta Đều Nghĩ Sai Phát Hiện Có Chút Thích Ngươi. Các Ngươi Đi Ra Thử Cho Ta! Tiêu Diệt Lưu Manh Thì Ác Ôn Đến. Hiểu Lầm Cái Cóc Khô. Không Thể Tự Mình Làm Chuyện Điên Rồ. Thật Sự Xem Chúng Ta Là Đồ Ngốc. Công Kích Âm Thầm Mặt Mũi Khá Dễ Nhìn Tâm Tình Lột Xác Sớm Biết Như Vậy Cần Gì Lúc Trước Nhảy Lam –Ba - Da Trong Phòng Riêng. Đúng Là Đang Tạo Phản Phải Làm Sao Đây Giành Lấy Không Cần Người Có Chủ Kiến Mạnh Miệng Ăn Núi Lở Thì Không Được. Đệ Nhất Nữ Sát Thủ Đồng Mười Chết Không Sống Còn Một Người Đi Đâu Thà Giết Sai Ba Ngàn Trời Không Phụ Người Có Lòng Không Sợ Này. Nữ Nhân Này Không Đơn Giản. Còn Cuồng Hơn Cả Lục Gia. Đây Là Tập Tục Ở Đâu Ra. Nếu Không Phiền Hãy Ở Lại. Cơn Giận Sấm Sét. Sư Tử Vồ Thỏ Cũng Dốc Hết Sức. Sát Tinh Tới Cửa. Giết Hết Kẻ Ác Trên Đời. Cá Vượt Long Môn. Làm Việc Thiện Tranh Công Đức. Có Tính Là Tạo Phúc Một Phương Không. Khúc Nhạc Dạo Thời Đại Thần Quyền Thống Trị. Khí Túc Sát. Nhân Đây Thay Trời Hành Đạo. Sinh Tử Tự Xử Mùa Xuân Của Diệp Dương Thành Đã Đến Vô Pháp Vô Thiên Truyền Lệnh Của Ta Diệp Dương Thành Rất Bao Che Khuyết Điểm Giới. Sợ Hãi Trong Tuyệt Vọng. Thần Uy Bị Khiêu Khích. Thật Buồn Cười. Huyện Ôn Nhạc Không Thể Loạn. Rốt Cục Xem Là Trùng Hay Là Long. Dẫn Sói Vào Nhà. Thiên Tài Âm Mưu Gia. Không Cần Xem Tôi Là Địch Nhân. Sai Ở Nơi Nào? Như Muối Bỏ Biển. Không Bán Thì Thôi. Thân Phận Hung Thủ. Đại Lừa Đảo Cùng Liên Hoàn Kế Của Âm Mưu Gia. Giá Trị Quan Hoàn Toàn Mới. Diệt Cả Nhà Ngươi. Kế Nghi Binh Trong Liên Hoàn Kế. Đoạt Vợ Con Người Khác. Đây Là Số Mệnh. Diệp Tiên Sinh Là Người Tốt. Quỷ Vật Quấy Phá. Danh Viết Tuyệt Sát. Bắt Đầu Hành Động Đi. Hình Tuấn Phi Tính Kế. Cạm Bẫy Tử Vong. Đi Đời Nhà Ma. Lang Đến Đây. Tối Nay Tôi Tâm Sự Với Hắn. Đâu Thèm Quản Người Khác Ở Trong Tuyết. Rất Sùng Bái. Đây Có Lẽ Là Một Cơ Hội Trầm Bí Thư Gọi Tôi Đi Vào Diễn Kịch Phải Làm Toàn Bộ Làm Kẻ Có Tiền Nắm Chuẩn Điểm Yếu Hạ Thủ Âm Mưu Bị Tiết Lộ Ai Cứu Cứu Tôi Đều Trong Lòng Bàn Tay Lão Già Kia Thật Đủ Hư Hỏng Chuyện Này Làm Lớn Sáu Bán Thành Phẩm Thay Nàng Lập Mộ Chôn Quần Áo Di Vật Không Phải Bôi Phấn Lót Chứ? Bọn Hắn Rất Mạnh Sao Để Cho Hắn Vĩnh Viễn Câm Miệng Vạn Hạnh Trong Bất Hạnh. Hai Nam Nhân Mặc Quân Trang Sao Có Thể Dung Hắn Hung Hăng Ngang Ngược Đến Nay? Sự Xuất Đột Nhiên Xảy Ra Chuyện Lớn Đằng Sau Ngươi Có Người. Tại Sao Muốn Đánh Đòn Phủ Đầu. Xóa Sổ Vô Hiệu. Dũng Mãnh Không Sợ Chết. (Thượng) Dù Thế Nào Cũng Phải Giữ Nàng Lại. Hết Sức Căng Thẳng. Lão Tử Chơi Tới Cùng Với Các Ngươi. Biến Ảo Khó Dò. Đánh Gãy Một Tay Của Hắn. (Thượng) Khua Chiêng Gõ Trống. Kích Phát Tế Bào. Bản Chất Của Dị Nhân Ôn Nhạc Huyện. Trên Đường Suối Vàng Có Bạn Đi Cùng. (Hạ) Chó Già Quá Độc Ác. Mười Cực Hình Mãn Thanh Là Nhẹ. Trực Tiếp Tan Vỡ. Thẩm Phán. Ai Âm Thầm Tập Kích. Trai Cò Đánh Nhau, Ngư Ông Đắc Lợi Đả Kích Mang Tính Hủy Diệt. Ma Chú. Huyết Mạch Liền Nhau. Thẳng Tiến Hàng Châu. Hình Dạng Chiến Đấu Của Diệp Dương Thành. Chưa Từng Nương Tay. Tiễn Hắn Lên Đường. Cực Kỳ Quan Trọng. Đêm Dài Lắm Mộng. Tà Niệm. Nhận Mệnh Đi. Rung Động. Diệp Dương Thành Rất Tức Giận, Hậu Quả Rất Nghiêm Trọng. Diệt Cỏ Tận Gốc. Nghiền Xương Thành Tro. Vả Miệng Một Trăm Sáu Mươi Cái Để Răn Đe. Nhân Đây Tuyên Án. Chơi Trò Phân Liệt Được Không. Đồ Hèn. Lo Ngày Lo Đêm. Đánh Tan Căn Cơ Của Hắn. Giết Gà Không Được Còn Bị Thương. Kích Hoạt Thần Quyền Ẩn. Sợ Teo Tim. Không Định Cho Hắn Sống Qua Đêm Nay. Đánh Người Phải Tát Mặt. Trời Long Đất Lở. Con Chuột Biết Ăn Thịt Người. Chân Trời Góc Biển Có Chỗ Cho Ngươi Ẩn Giấu. Ánh Mắt Rực Lửa. Giết Hay Không. Xuống Địa Ngục Sám Hối Đi. Bán Nước Cầu Vinh Không Chết Tử Tế Được. Quét Sạch Âu Dương Khu. Đè Đầu Đánh Tơi Tả Ngươi Đừng Khinh Người Quá Đáng. Liên Quan Gì Ta. Thắng Có Thịt Người Ăn Cung Nghênh Phụ Thần Hàng Lâm. Buồn Cười Không Biết Sống Chết. Võ Điền Long Thứ Lang, Sơn Kỳ Tường Tử. Hãy Quất Ta Mạnh Vào. Có Phần Cho Ngươi Chỉ Tay Chỉ Chân Sao? Vượt Biển Cả Đi Nhật Bản. Bài Học Đẫm Máu. Giết Hắn Hồi Mã Thương. Tất Cả Xóa Sổ Vô Điều Kiện. Tặng Ngươi Một Vé Vào Cửa Địa Ngục. Ngươi Tuyệt Đối Phải Giấu Thật Kỹ. Đây Là Đồ Hèn. Bão Công Đức Huyền Điểm. Tuyển Định Thần Chi Quốc Độ. Thăng Cấp Thần Cách Thất Giai. Chiết Thành Quang Can Tư Lệnh. Trấn Thủ Một Phương Để Quỷ Đến Mở Máy Diệp Dương Thành Nổi Máu Dê. Chủ Nhân Có Lệnh, Giết! Cơ Vốn Không Nên Như Vậy Không Có Truyền Thống Đồng Tình Kẻ Yếu. Bữa Tiệc Chết Chóc Tử Thần Đã Giáng Xuống. Sau Khi Cắt Sống Có Thể Đốt Đèn Trời. Trình Diễn Tiết Mục Nghệ Thuật Thân Thể Người Phương Đông Ở Las Vegas Giương Thần Uy Mênh Mông Của Thần Quốc Ta To Lớn. Thủ Đoạn Sấm Sét. (Thượng) Như Sói Như Cọp. Khiến Nó Biến Mất Hết Đi Nhân Đây Thanh Minh Như Sau. Xôn Xao Náo Động Ăn Sống Nuốt Tươi. Ông Trời Xuống Cũng Không Bảo Vệ Ngươi Được! Chương 314-1: Bọn Họ Đang Chơi Với Lửa! (Thượng) Gia Gia Của Ngươi Ở Đây Chết Cha Nhà Ngươi Tiêu Diệt Từ Trong Trứng Nước Hai Ngươi Quá To Gan! Chó Chết Sẽ Không Cắn Người. Phòng Thủ Tốt Nhất Là Tấn Công. Rất Có Khí Phách Không Hảo Tâm Chiến Tranh? Chương 324 Nhân Từ Với Kẻ Địch Là Tàn Nhẫn Với Bản Thân Ma Thần Bừng Tỉnh Chỉ Cầu Một Kích Giết Chết (1) Chỉ Cầu Một Kích Giết Chết (2) Tôi Chờ Anh Đã Lâu Nữ Nhân Thật Âm Độc Giết Một Cái Tát Vang Dội Tức Chết Ký Kết Thần Quỷ Khế Ước Quỷ Bộc Chính Là Súc Dưỡng Chương 336 Đập Vào Nhật Bản Một Cây Đinh Hoàn Toàn Phá Hủy Nam Nhân Trung Niên Thấp Thỏm Không Đáng Đem Mình Bồi Đi Vào Trù Bị Đại Quân Sinh Vật Biển Viễn Cổ Limulus, Mãnh Thú Hải Dương Bá Chủ Hải Dương Rửa Nhục Cái Rắm Ngửi Được Khí Tức Tử Vong Có…có Quái Vật! Toàn Thể Đột Kích! Tiếp Tục Cường Hóa Kết Cục Diễu Võ Giương Oai. Rửa Nhục, Kỳ Thật Thêm Nhục. Thần Cách Thăng Cấp Phân Thân Mệt Mỏi. Một Hơi Nuốt Cả Tỉnh. Chiến Thuật Không Gian Thần Tộc Vương Minh Khi Khóc Không Ra Nước Mắt Trong Bụng Mang Theo Một Vật Nhỏ Diệt Sạch Mười Hai Tín Đồ Thiên Thần Binh Đoàn Có Tính Là Quyền Thế Ngập Trời Phản Bội Có Phải Từng Gặp Qua Ở Đâu Không Anh Giấu Giếm Thật Kỹ Ah Tội Gì Như Vậy Đây! Nhiệm Vụ Dương Thiện Đầu Tiên Cố Ý Bồi Dưỡng Đến Một Lần Cao Điệu Xuất Hiện Làm Người Phải Có Ánh Mắt Hắn Gọi Anh Nghe Điện Thoại Chúc Anh Bị Tù Khoái Trá Quan Rất Lớn Sao Quan Rất Lớn Sao Hắn Đây Là Đang Chơi Lửa! Ác Ma Chi Thủ Diệp Dương Thành Rất Khó Chịu Cái Giá Khiêu Khích Là Hủy Diệt (Thượng Hạ) Siêu May Mắn Ngươi Là Ác Ma Mấu Chốt Là Các Ngươi Cắn Đến Ta Không Ngại Lại Bạo Lực Lần Nữa. (Thượng) Đại Quân Sinh Vật Biển Đánh Đâu Thắng Đó Ưu Thế Áp Đảo Tuyệt Đối. Lá Bải Vua Mới Của Diệp Dương Thành. (Thượng) Thế Giới Này Thật Điên Cuồng. Không Cam Lòng, Tuyệt Vọng Xen Lẫn Tiếng Gầm Cứ Cười Thoải Mái, Cười Xong Thì Khóc Cùng Hung Cực Ác. Địa Ngục Mới Là Ngôi Nhà Vĩnh Viễn Của Các Ngươi. Trong Một Đêm Máu Chảy Thành Sông. Cái Này Quá Đáng Sợ. Ta Còn Có Chút Việc . . . (Thượng) Ta Còn Có Chút Việc . . . (Hạ) Tiến Vào Trạng Thái Cảnh Giới Lật Đổ Hàng Không Mẫu Hạm. (Thượng) Lật Đổ Hàng Không Mẫu Hạm (Hạ) Đại Trủng Quân, Lại Có Quái Vật Biển! Tên Lửa Của Chúng Ta Đâu? Lại Cường Công Một Lần Nữa Thì Sao? Mệnh Lệnh Của Tiểu Ô. Ngày Quay Lại Sẽ Là Lúc Ngươi Bị Hủy Diệt. Tạo Ra Một Đại Đội Ong Vàng Cường Hóa Chung Cực. Máy Bay Ném Bom Ẩn Của Diệp Dương Thành. Kẻ Cuồng Nhiệt Chủ Nghĩa Dân Tộc. Nhìn Thấy Ghê Người. Giết Hắn Không Còn Manh Giáp. Huyết Tẩy Căn Cứ Hải Quân Số Mười Sáu. Phá Hủy Căn Cứ Quân Sự Okinawa La Quang Kỳ Ta Chỉ Có Một Chữ: Phục! Đây Mới Là Chuyện Nam Nhân Nên LàmTrùng Vương Xuất Thế. Đây Là Người Trung Quốc Làm! Vậy Chờ Được Nhặt Xác Đi. Chết Trong Tay Ta Là Vinh Hạnh Của Hắn Thánh Kinh Lạc Mất. Tử Thương Hầu Như Không Còn. Đến Cửa Nhà Ta! Dắt Chó Trở Về. (Thượng) Giơ Tay Nhấc Chân, Hủy Thiên Diệt Địa. Quỳ Xuống, Bái Sư Ta Ở Trái Đất Hệ Ngân Hà. Càng Lúc Càng Vượt Mức. Đây Hiện Ra Cường Giả Số Một Chính Là Sao? Cút! Điều Này Thật Quá Đáng Sợ. (Thượng) Chỉ Có Nhật Bản Là Không Được Nam Nhân Trung Quốc Khủng Bố. Ngưỡng Mộ Đã Lâu. Báo Cáo Với Ta Trong Vòng Nửa Tiếng! Ngươi . . . Không Thể Không Chết. Hẹn Gặp Lại? Ngươi Đi Được Sao ? Tra Tấn Nghiêm Hình. Thổ Lộ Sự Thật Trời Ạ, Không Ngờ Là . . . Thống Ngự Vạn Thú. (Thượng) Thủ Đoạn Bạo Lực Cộng Thêm HămDọa Uy Hiếp. Xin Phụ Thần Chỉ Rõ. Lệnh Tập Kết Đại Quân Chó Mèo. Nanh Vuốt Của Diệp Dương Thành. Xử Lý Một Tên Hay Một Tên. Lão Tử Và Các Ngươi Không Ngừng! Sinh Mệnh Đã Đi Đến Tận Cùng. Muốn Sống Không Được Muốn Chết Không Xong Ban Cho Ngươi Thân Bất Tử Giơ Tay Nhấc Chân, Tan Thành Mây Khói (Thượng) Giết, Không Tha!!! Ngước Lên Trên Đầu Ba Thước Có Thần Linh Một Câu Đánh Thức Người Trong Mộng Lần Tăng Thực Lực Thứ Hai Tác Dụng Thật Sự Của Lực Lượng Cửu Tiêu Quân Đoàn Thần Sử Nhất Giai Sinh Ra Thoáng Như Thùng Sắt Giơ Thương Đứng Ngạo Nghễ, Nghênh Chiến Thần Tù Giả! 1 Lão Tử Liều Mạng Với Các Ngươi! Vùng Vẫy Sắp Chết Có Ích Gì? Băm Vằm Thành Trăm Mảnh, Không Chết Không Ngừng! Ngược Ngươi Không Thương Lượng. Trừng Nữa Là Lão Tử Nấu Ngươi! Nhân Dịp Ngươi Bệnh Lấy Mạng Ngươi! Thần Tù Giả Chết. Hắn, Không Thể Xoi Mói Thời Gian Niêm Phong Ba Trăm Năm Thoáng Như Giao Long Ra Biển Tổ Trưởng Thiếu Tướng Tổ Hành Động Đặc Biệt. Sao Dám Không Nghe. Hạ Độc Thủ, Chơi Trò Ngáng Chân Sát Chiêu Thật Sự. Sắp Xếp Hậu Sự Đi. (Thượng) Nâng Hắn Lên Chức. Phủi Chưởng Quầy Mười Mươi Phẩm Cách Cao Thượng Lấp Lánh Tỏa Sáng. Hoàn Toàn Là Ác Ma Đến Cù Hằng Thị. Trượng Mẫu Nương Cực Phẩm. Ta Sợ? Buồn Cười. Khởi Tố Chu Vệ Quân. Tao Đánh Mày Thì Thế Nào! Thiên Vương Lão Tử Cũng Không Được! Xem Hắn Còn Có Thể Vô Sỉ Tới Mức Độ Nào Em Làm Gì Với Anh? Thẳng Đến Chu Gia. Chết Cũng Phải Kéo Cả Nhà Các Người Đệm Lưng! Chính Là Tới Trút Giận Cho Tuệ Tuệ! Đừng Cho Rằng Tôi Không Đánh Đàn Bà Mày…mày Đừng Lòng Tham Không Đáy! Đánh Thì Đánh, Còn Cần Lý Do Gì? Chủ Nhiệm Sao, Quan Thật Lớn! Cút! Lão Tử Không Thời Gian Hồ Nháo Với Mày! Hiện Tại Đã Sợ Sao? Còn Sớm Đâu! Triệt Để Hoảng Sợ. Các Huynh Đệ, Lên Xe, Đi Thôi! Chưa Thấy Quan Tài Chưa Đổ Lệ Nữ Nhân Phẫn Nộ, Thật Đáng Sợ! Âm Mưu Thiết Kế Tỉ Mỉ. Không Ai Trốn Thoát! Đứng Thẳng Lưng, Ngẩng Cao Đầu! Không Làm Kinh Doanh Lỗ Vốn. Cường Hóa Sinh Vật Không Quân CảmTử Quân. Họng Súng Đen Nhánh Giết, Không Tha! Giết Không Tha (2) Nam Nhân Như Thần Minh. Nga, Thượng Đế, Không!!! Ta Mới Là Thượng Đế Chân Chính. Giết Không Còn Manh Giáp, Toàn Quân Bị Diệt! Chuyện Này Thật Khó Giải Quyết. Vây Nửa Giang Sơn! Thần Cách Cấp Mười Mạnh Mẽ. Phục Lạy Ngài! Thần Tích Buông Xuống. Đại Tai Nạn Chấn Động Thế Giới. Mạnh Mẽ Đến Không Thể Can Dự. Ân Điển Của Thần, Vô Hạn Vô Biên Gà Đất Chó Kiểng - Ếch Ngồi Đáy Giếng. Đánh Ngươi Hồn Phi Phách Tán. Đại Càn Quét. Vinh Diệu Chí Cao Vô Thượng Tôi Là Cia. Lại Dám Đụng Tới Miếng Thịt Của Ta! Đi Trung Nam Hải Ngồi Một Chút. Thần Tộc Cường Hóa, Cấp Hai Trung Cấp! Kho Vàng Dự Trữ Ngân Hàng Liên Bang. Hôm Nay Không Phải Ngày Cá Tháng Tư! Đây Là Chuyện Đùa Quá Lớn Đi! Cho Bọn Hắn Gặp Quỷ Đi Thôi! Tổng Thống Strong Hộc Máu. Đến Bắc Kinh. Chính Thức Gặp Mặt. Ai Nói Công Đức Vô Lượng! So Với Thánh Nhân Có Gì Khác Nhau Đâu? Diệp Tiên Sinh. Tải eBook: www.dtv-ebook.com Chuộc Người Chương 1: Chuộc Người Tầng mây đen dày đặc bao trùm cả không trung, thanh âm tiếng sấm thỉnh thoảng nổ vang ầm ĩ, tia chớp như lưỡi rắn độc thường xuyên chui ra khỏi tầng mây chớp lóe chói mắt. Diệp Dương Thành cầm một cây dù màu tím cũ kỹ xuyên qua trong mưa đi dọc theo đường lớn lác đác vài người, trên mặt lộ ra vẻ lo âu vô hạn, trong tay trái cầm một cặp công văn màu cà phê, ống quần đã ướt đẫm, đôi giày da màu đen giẫm trên mặt đường vang lên thanh âm“dát chi, dát chi” không ngớt. Vào những ngày dông tốc oi bức ẩm ướt thế này, có rất ít người chạy ra đường lớn tản bộ, Diệp Dương Thành cũng không phải quá rỗi rãnh mà chạy ra đường phố đi lang thang. Từ đường lớn đi về hướng đông, ước chừng mười lăm phút sau Diệp Dương Thành ngẩng đầu phân rõ phương hướng, sau đó rẽ vào một con hẻm nhỏ, đi thêmchừng mười bước, hai thanh niên cầmdù, thân trên mặc chiếc áo màu xanh lục từ cửa sau một ngôi nhà bước ra ngăn cản đường đi của hắn. - Tôi đến chuộc người. Nhìn thấy ánh mắt hung ác của hai người trẻ tuổi, Diệp Dương Thành vội vươn tay trái cho hai người nhìn thấy cặp công văn trong tay mình, vội vàng nói: - Tôi là anh trai Diệp Cảnh Long, đến trả tiền cho hắn. Hai thanh niên quay đầu liếc nhìn nhau, một người lắc lắc đầu, người còn lại hiểu ý nhìn Diệp Dương Thành quát: - Xoay người úp mặt vào tường! - Được, được. Diệp Dương Thành chỉ đành ngoan ngoãn xoay người lại, hai tay vươn cao đặt lên tường, cho hai thanh niên tùy ý sờ soạng tìm kiếm trên người mình. Mà một thanh niên không biết từ đâu lấy ra một bộ đàm màu đen, nói: - Có người mang tiền chuộc người, Diệp Cảnh Long. - Sàn sạt… Trong bộ đàm truyền ra thanh âm sàn sạt, không bao lâu sau bên trong truyền ra thanh âm nam tử tráng niên: - Để cho hắn vào. - Vào đi thôi. Nghe được câu trả lời, thanh niên cầmbộ đàm mới tránh sang bên cạnh một bước, nhìn Diệp Dương Thành hất hất cằm, hung tợn nói: - Thành thật một chút! - Dạ dạ dạ, nhất định thành thật, nhất định. Trong lòng Diệp Dương Thành lo lắng em trai của mình, làm sao dám giở trò gì đây? Hắn vội vàng gật đầu sau đó cầmcặp công văn thuận lợi thông qua trạmgác của hai người trẻ tuổi, tiếp tục đi thêm chừng ba mươi bước, rốt cục nghe được tiếng ồn ào loáng thoáng. Hắn dừng bước trước một cánh cửa chống trộm bằng nhôm hợp kim thật bình thường, đưa tay gõ nhẹ: - Bang bang… Thanh âm tiếng gõ cửa vang lên, cánh cửa được mở ra, từ bên trong lộ ra đầu một người đàn bà trung niên, đánh giá Diệp Dương Thành từ trên xuống dưới, lúc này mới đẩy cửa thản nhiên nói: - Vào đi. Diệp Dương Thành miễn cưỡng gật đầu cười, thanh âm trong phòng đã truyền vào trong tai hắn thật rõ ràng, thanh âmtiếng xúc xắc, tiếng hô to gọi nhỏ của khách chơi bài bạc quấn quanh, mùi thuốc lá tràn ngập làm cho hắn chợt nhíu mày. Đây là một sòng bạc lớn chừng năm trămthước vuông, bên trong đầy khách chơi bài, Diệp Dương Thành chỉ nhìn lướt qua sau đó đi theo người phụ nữ trung niên hướng một cửa phòng riêng đi tới, nỗi lo âu trong lòng hiện rõ trên gương mặt hơi có vẻ thành thục của hắn. - Quân ca, người đến. Người phụ nữ gõ cửa gỗ, sắc mặt vốn đang tối sầm lại như băng tuyết hòa tan chợt tươi cười, hướng một nam tử tráng niên trong phòng gật gật đầu, tránh sang một bên. Nam tử ước chừng ba mươi lăm ba mươi sáu tuổi, trên trán bên trái có một vết sẹo phi thường dữ tợn, cao chừng 1m86, dáng người to lớn làm cho người ta có cảm giác mạnh mẽ phi thường. Hơi nheo ánh mắt, hắn đánh giá Diệp Dương Thành: - Mang tiền tới chưa? - Em trai của tôi đâu? Diệp Dương Thành siết chặt tay trái của mình, hỏi ngược lại một câu, có cảm giác như nếu không nhìn thấy người sẽ không trả tiền. - A. Nam tử được xưng là Quân ca nhấc lên khóe môi cười nhạt, quay đầu nói: - Trường Mao, mang người ra cho tao. - Dạ, Quân ca. Bên trong phòng còn có một phòng nhỏ, thanh âm Quân ca vừa hạ xuống, bên trong truyền ra tiếng trả lời của một thanh niên. Vài giây sau, cửa phòng được mở ra, bên trong đi ra hai người, một người mặc áo màu lục, cánh tay xăm hình đầu hổ, nhuộm tóc vàng, người còn lại là một thiếu niên mặc đồng phục trường trung học trấn Bảo Kinh! Thiếu niên mày rậm mắt to nhìn qua rất thật thà phúc hậu, nhưng bộ dáng lại làmngười không yên tâm, nhìn thấy Diệp Dương Thành vẻ mặt căm tức nhìn mình, Diệp Cảnh Long chậm rãi cúi đầu, không dám nói lời nào. - Người ở trong này, tiền đâu! Nhìn thấy Diệp Cảnh Long được mang đi ra, Quân ca chậm rãi quay đầu lại, dưới ánh đèn vàng hôn ám làm cho người ta có cảm giác sợ hãi. - Tiền ở trong này. Diệp Dương Thành dời ánh mắt, cầm cặp công văn màu cà phê đặt lên bàn, sau đó hỏi: - Chúng tôi có thể đi rồi chưa? - A Trân, đếm tiền. Quân ca liếc mắt nhìn Diệp Dương Thành, cũng không trả lời câu hỏi của hắn, mà nhìn người phụ nữ trung niên gật nhẹ đầu ý bảo. Người phụ nữ tên a Trân thản nhiên đi tới mở cặp công văn, cầm ra hai xấp nhân dân tệ thật dày, bên trong có một xấp mệnh giá một trăm nguyên, bên trên còn quấn giấy niêm phong, hẳn là mới lấy ra từ ngân hàng. Xấp tiền còn lại thì có trăm nguyên, năm mươi nguyên, hai mươi nguyên, mười nguyên, có không ít là tiền thật cũ. Động tác a Trân thuần thục kiểm tra số tiền kia, ước chừng hai phút sau a Trân ngẩng đầu nói: - Một vạn rưỡi, vừa đủ. - Chúng tôi có thể đi… - Không đúng. Không đợi Diệp Dương Thành nói hết lời, Quân ca bỗng nhiên nhấc môi, giơ cổ tay nhìn đồng hồ, nói: - Hiện tại đã 12h30 phút, dựa theo quy củ hẳn phải tăng tiền lời một tầng, a Trân, là bao nhiêu? - Một vạn sáu ngàn rưỡi. A Trân không hề nghĩ ngợi trả lời, hiển nhiên là nhân tài trong phương diện quản lý tài vụ sòng bạc. - Còn thiếu một ngàn rưỡi đâu. Quân ca lấy ra đồ móc lỗ tai, nghiêng đầu móc móc một lúc, nhìn Diệp Dương Thành nói: - Mày nói nên làm gì bây giờ? - Anh… Quân ca rõ ràng là muốn bới móc, trong lòng Diệp Dương Thành căm giận, nhưng chỉ vừa nói một chữ đã bị Quân ca trực tiếp nhấc chân đá hắn ngã trên mặt đất, quay đầu lại nhìn Trường Mao thản nhiên nói: - Đánh một trận ném ra ngoài, để cho hắn ghi nhớ thật lâu. - Đã biết, Quân ca. Trường Mao khom người đáp, theo sau xoa bóp bàn tay nhìn vào phòng nhỏ hô: - Anh em, đi ra làm việc! Đào Tiểu Vũ eBook Tải eBook: www.dtv-ebook.com Cửu Tiêu Thần Cách Chương 2: Cửu Tiêu Thần Cách - Ca…thật xin lỗi. Bị lột nửa thân trần ném ra đường cái, toàn thân xanh tím một mảnh, khóe môi mang theo vết máu, trơ mắt nhìn thấy anh trai của mình bởi vì mình bị người đánh thành bộ dáng này, Diệp Cảnh Long cúi thấp đầu, lúng túng nói: - Em…sau này em không bao giờ…đánh bạc nữa… - Không có việc gì, bị đánh vài cái còn chưa chết được. Diệp Dương Thành đứng lên, cố nén từng trận đau đớn trên người truyền đến, nhe răng trợn mắt hít sâu vài hơi nhìn Diệp Cảnh Long nói: - Nhưng nếu em làm thêm vài lần kiểu này, em đợi chuẩn bị hậu sự cho anh đi. - Em…em sẽ không. Diệp Cảnh Long ấp úng cắn môi, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Diệp Dương Thành, yếu ớt hỏi: - Ca, anh sẽ không nói với cha mẹ chứ? - Thằng nhóc. Trên mặt Diệp Dương Thành vốn đang cười a a giống như không chút để ý, nhưng trong chớp mắt liền âm trầmxuống, hung hăng vỗ mạnh cái tát lên đầu Diệp Cảnh Long, nói: - Còn nhỏ tuổi không ở trong trường ngoan ngoãn học bài, chạy đi chơi đánh bạc? Gan lớn, hay là Đổ Thần ám ảnh sao? Đánh một cái mắng một câu vẫn chưa hết giận, hắn nhấc chân đá vào mông Diệp Cảnh Long, không để ý tới ánh mắt quái dị của người đi đường, Diệp Dương Thành nổi giận mắng: - Lập tức cút về trường học đi! - Vậy anh phải đáp ứng đừng nói cho cha mẹ…ai nha…em đi, em đi còn không được sao, đừng đánh nữa…mẹ ơi… - Thằng nhóc, anh cho mày biết, lần sau còn làm ra chuyện hư hỏng như vậy, anh sẽ mặc kệ mày! Nhìn Diệp Cảnh Long biến mất trong tầmmắt của mình, Diệp Dương Thành không còn giả vờ được nữa, hít sâu một hơi, trên mặt thống khổ: - Con mẹ nó, thiếu chút nữa tai nạn chết người. Bị bốn năm thanh niên quyền đấm cước đá một trận mà làm sao không có chuyện gì? Diệp Dương Thành cũng không phải người sắt, hay xương cốt đúc thép. Hắn khập khiễn, để trần thân trên đi tới trước, dọc theo đường đi không biết làm bao nhiêu người đi đường kinh ngạc. Nhà của Diệp Dương Thành nằm trên đường Khê Tân trấn Bảo Kinh, nhưng nếu bây giờ hắn trở về nhà, còn không làm cha mẹ sợ hãi? Rơi vào đường cùng, Diệp Dương Thành chỉ đành nhe răng trợn mắt gọi điện cho mẹ mình, báo cho bà biết mình phải ra ngoài làm việc vài ngày, tạm thời chưa thể về nhà. Về phần vài ngày sau, sẽ có cớ nói chuyện, tỷ như không cẩn thận bị đụng phải, bị vấp té, hoặc là thấy việc nghĩa mà làm lại bị kẻ xấu hung hăng đánh một trận gì đó, điều kiện tiên quyết là việc này phải phát sinh ở nơi khác, tuyệt không thể phát sinh trong trấn Bảo Kinh! Nếu không thể về nhà, chỉ có thể lựa chọn đến nhà bạn thân của mình, ở trong nhà hắn miễn cưỡng vài ngày, sau đó mới có thể về nhà. Cũng không phải hắn không muốn đến khách sạn ở lại mà phải đến nhà bạn thân cọ cơm vài ngày như vậy, thật sự vì trong túi ngượng ngùng thôi! Em trai Diệp Cảnh Long không biết bị choáng váng hay đụng đầu, lại đi theo mấy nhi đồng nhà có tiền đến sòng bạc khoe của, không bao lâu đã thiếu một vạn hai nợ nần, người của sòng bạc còn cho hắn vay nặng lãi, vừa nợ đã hơn vạn đồng! Đợi khi Diệp Cảnh Long không chịu nổi sòng bạc đe dọa, ấp úng gọi điện cho Diệp Dương Thành, một vạn hai đã biến thành một vạn rưỡi, tuy rằng trong lòng vô cùng tức giận, nhưng nói thế nào cũng là em trai ruột của mình, rơi vào đường cùng Diệp Dương Thành phải đến ngân hàng đem một vạn mình dành dụm suốt hai năm công tác toàn bộ lấy đi ra, còn chắp vá mượn nợ lung tung bạn bè gomđủ một vạn rưỡi dầm mưa đến sòng bạc chuộc người. Hiện tại được rồi, cầm số tiền từ chức ở công ty đưa ra, nháy mắt túi tiền trống rỗng, còn bị người của sòng bạc đánh một trận, càng nghĩ trong lòng càng muốn điên. Nhưng Diệp Dương Thành cũng không làm được gì, có khả năng mở sòng bạc lớn như vậy trong trấn, sau lưng không có kỹ năng quan hệ với quan lớn sao? Hắn bất quá chỉ là một người bình thường đi làm công ăn lương, mà gia đình trên dưới mười tám đời cũng không có một kẻ nào đi ra làm quan. Nuốt giận chỉ là lựa chọn duy nhất, cho dù thật sự căm tức, thật sự muốn xách cây dao tìm tới cửa liều mạng với tên Quân ca kia, nhưng chỉ có thể nuốt vào trong bụng, không thể hành động, nói cách khác chờ đợi hắn chỉ còn lại con đường chết. Dông tố mùa hè tới nhanh đi cũng nhanh, đợi khi Diệp Dương Thành rẽ vào một ngõ tắt nhỏ chuẩn bị đến cậy nhờ bạn bè, không trung đã tạnh, tầng mây dày tán đi, ánh mặt trời chiếu xuống ấm áp. Ngõ tắt nhỏ thật hẹp hòi, chỉ có thể chứa hai người đi sóng vai, tiếp tục đi thêmvài bước, Diệp Dương Thành chợt dừng lại, hơi nheo mắt ngẩng đầu nhìn lên không trung xanh lam, lẩm bẩm: - Thế giới này ác nhân thật nhiều ah, ông trời nếu lo ngủ không quản được chuyện vui buồn ly hợp của nhân gian, việc ác việc thiện, còn không bằng để tôi tới thay ông quản đâu… Nỉ non một lúc, Diệp Dương Thành bất đắc dĩ lắc đầu thở dài, cười tự giễu: - Nếu ông trời thật sự nghe được, trên thế giới này làm sao còn nhiều ác nhân như vậy? - Người trẻ tuổi, nói chuyện phải chịu trách nhiệm. Loáng thoáng, có một thanh âm già nua truyền vào trong tai Diệp Dương Thành, hắn theo bản năng ngẩng đầu nhìn lại, cả người ngây ngốc tại chỗ. Chỉ thấy cách hắn chưa đầy hai thước, một lão giả mặc đạo bào màu trắng, tay cầm phất trần, sắc mặt hồng nhuận nhưng tóc bạc trắng xóa, vẻ mặt giận dữ nhìn mình, lão nhân vốn mặt mũi hiền lành nhưng bây giờ lại có vẻ tức giận! Diệp Dương Thành lắc lắc đầu, mở mắt ra nhìn kỹ lại, vẫn còn. Tiếp tục lắc đầu, lại mở mắt, lão nhân vẫn đứng nguyên ở đó, không hề cử động. - Xong rồi xong rồi, bị đánh choáng váng… Trong lòng Diệp Dương Thành kinh hoảng, nâng tay vỗ mạnh vào trán của mình: - Giữa ban ngày còn bị ảo giác nghe nhầm… - Một mình lão đầu tử này trông coi cả vũ trụ, những việc nhỏ vụn vặt của người phàm ta làm sao quản đến? Lão giả mặc đạo bào trắng cũng không quản phản ứng của Diệp Dương Thành, thần tình giận dữ trừng mắt, mắng: - Còn tuổi nhỏ không chịu học cho giỏi, cả ngày chỉ biết nói mạnh miệng, ngươi tới quản? Được, lão đầu tử cho ngươi cơ hội này! - Ông nói gì? Diệp Dương Thành ngây người nhìn lão đầu, chậm rãi vươn tay ra sau lưng hung hăng véo mông của mình, một trận đau đớn khiến cho hắn hít sâu một hơi, không phải ảo giác? - Ngươi không phải nói đến quản vui buồn ly hợp của nhân gian, việc ác việc thiện sao? Lão đầu tử cho ngươi cơ hội này, cầm đi! Lão gia nâng tay nhoáng lên, một quyển sách bằng bạc tinh thuần xuất hiện trong tay hắn, lại giống như ném rác rưởi némvào trong lòng Diệp Dương Thành, lẩmbẩm: - Quyển sách này tên là Cửu Tiêu, có thể thay trời hành đạo, ẩn chứa thần thông khôn cùng, nếu ngươi có quyết đoán muốn quản lý việc vặt nhân gian… Lão giả nhẹ nhàng ngâm nga hai tiếng, vỗ tay, thanh âm giòn vang khiến Diệp Dương Thành choáng váng đầu óc, bỗng nhiên cảm thấy quyển sách bằng bạc nặng trịch trong tay mình biến mất, hơn nữa… còn rõ ràng cảm giác được có một món đồ vật đang di chuyển về phía trái timcủa mình! Đây là một loại cảm giác phi thường huyền diệu, không nói nên lời, nhưng Diệp Dương Thành biết có đồ vật di chuyển vào trái tim của mình! Hắn kinh hãi nhìn lão giả, kêu lên: - Ông nhét cái gì vào thân thể của tôi vậy? - Quyển sách này tên Cửu Tiêu, còn có tên là Thần Cách. Lão giả vuốt chòm râu bạc, cười cười nhìn hắn, nói: - Chỗ tốt cụ thể do chính bản thân ngươi đi lĩnh ngộ, một ngày kia, khi quyển sách giải tỏa phong ấn cấm chế, mà ngươi có năng lực khống chế được quyển sách này…ha ha… Trong tiếng cười nhẹ, lão giả hư không biến mất trong tầm mắt Diệp Dương Thành, giống như đã bốc hơi. - Nè, lão nhân, đó là cái gì ah! Diệp Dương Thành kinh ngạc thật lâu, nhìn lên bầu trời lớn tiếng hô to. - Mang theo thần cách, bao trùm cửu tiểu, sau này ngươi sẽ rõ… Thanh âm mờ ảo của lão giả rơi vào trong tai Diệp Dương Thành. - Mang theo thần cách, bao trùm cửu tiêu? Diệp Dương Thành có chút chán nản gãi đầu: - Lời này có ý tứ gì đây? Đào Tiểu Vũ eBook Tải eBook: www.dtv-ebook.com Họa Địa Vi Vương (Vẽ Đất Làm Vua). Chương 3: Họa Địa Vi Vương (Vẽ Đất Làm Vua). Trong thiên địa một mảnh yên tĩnh, căn bản không có ai trả lời câu hỏi này của Diệp Dương Thành, nếu không phải hắn cảm giác trái tim của mình có đồ vật gì đó đang nhảy lên, hắn sẽ cho rằng mình đã bị thủ hạ của Quân ca đánh choáng váng, nên ảo giác mình nhìn thấy được chuyện vừa rồi! Mang theo thần cách, bao trùm cửu tiêu? Đồ vật kia tên Cửu Tiêu còn có danh Thần Cách, , mang theo thần cách khống chế cửu tiêu? Diệp Dương Thành đứng nguyên tại chỗ suy tư thật lâu, mới miễn cưỡng thừa nhận hình như mình đã hiểu được một chút, bất kể là thần cách cũng tốt, cửu tiêu cũng vậy, hiện tại đang nằmyên trong thân thể của mình! Mang theo thần cách còn dễ lý giải, bao trùm cửu tiêu là ý tứ gì? Là khống chế quyển kinh thư tên Cửu Tiêu, hay là bảo mình chạy lên đứng trên chín tầng mây, cũng là bao trùm cửu tiêu? Đầu óc hỗn loạn thành một đoàn, chuyện thình lình xảy ra làm Diệp Dương Thành thật không dám tin, lão nhân kia nói mình chưởng quản cả vũ trụ, vậy hắn tính là cái gì? Thần tiên? Hay là ông trời thường xuyên bị người mắng? - Trời ạ, gặp được lão thần tiên! Diệp Dương Thành lẩm bẩm, theo bản năng nhấc chân tiếp tục đi về phía trước, rẽ quanh một lúc đứng trước một tòa lầu xi măng ba tầng ngẩng đầu hô: - Thiếu Thanh, mở cửa! - … Bên trong lầu yên tĩnh, nhưng Diệp Dương Thành cũng không gọi tiếp, đợi chừng ba phút cửa mở, một người đầu tóc rối bời nhìn ra, vừa thấy Diệp Dương Thành để trần thân trên, quần thật bẩn, vẻ mặt lập tức giật mình: - Lão Diệp, cậu bị cướp bóc sao? - Đừng nhắc nữa, cho tôi vào tắm rửa trước đi. Diệp Dương Thành cười khổ một tiếng, nhấc chân đi lên bậc thang, vừa đi vừa nói: - Lần này tôi xem như hoàn toàn phá sản, buổi sáng tới hỏi cậu mượn hai ngàn đồng chỉ trong khoảng thời gian ngắn cũng không trả lại được rồi. Vừa nói vừa đi vào nhà, cách ăn mặc của Trần Thiếu Thanh mới lộ trong mắt Diệp Dương Thành: một chiếc áo trong màu trắng, một quần sọt có mùi, chân trần đầy lông chân rậm rạp, đứng trên sàn nhà dơ bẩn… Nhìn thấy bộ dáng này của Trần Thiếu Thanh, Diệp Dương Thành phi thường khẳng định nói: - Cha mẹ của cậu lại ra ngoài rồi sao? - Nói là đi công tác, ai biết có phải đi du lịch hay không. Trần Thiếu Thanh cao chừng hơn một thước tám, bụng bia, nghe câu hỏi của Diệp Dương Thành chợt bĩu môi: - Dù sao là dùng tiền công khoản, phỏng chừng lần này ra ngoài phải mười bảy mười tám ngày mới về. Nói tới đây, hắn cẩn thận dò xét Diệp Dương Thành, hiếu kỳ nói: - Buổi sáng mới lấy tiền, không phải nửa đường bị người cướp đoạt rồi đi? Gần đây trên trấn thật loạn. - Ai, gặp phải chuyện xui xẻo, trong phòng tắm còn khí than sao? Diệp Dương Thành cười khổ lắc đầu, đi tới nhà vệ sinh cạnh bếp, quay đầu nói: - Đi lấy bộ quần áo giúp tôi… - Tôi đã biết tiểu tử cậu đến đây không chuyện tốt. Trần Thiếu Thanh than thở nói: - Sáng lại đây vay tiền, chiều lại đây mượn đồ mặc, có phải còn muốn ăn ở nhờ hay không đây? - Nếu không sao có thể nói chúng ta là bạn thân đâu. Diệp Dương Thành nhún nhún vai cười hắc hắc nói: - Mông của tôi còn chưa quyệt lên, cậu đã hiểu tôi muốn thả cái rắm gì, đợi lát nữa gọi dùm thức ăn ngoài tiệm, buổi tối phải cùng cậu chen chúc một giường. - Kháo, thật sự? - Hừ, cậu thấy tôi giống như đang nói đùa sao? Diệp Dương Thành cười mắng một câu, xoay người vào nhà tắm, bỏ lại Trần Thiếu Thanh đứng nơi đó dở khóc dở cười. Hai người là bạn học thời trung học, quan hệ thật thân thiết, buổi sáng Diệp Dương Thành tìm hắn vay tiền, không nói lời nào liền lấy ra hai ngàn giao cho Diệp Dương Thành, ngay cả mục đích dùng tiền cũng không hề hỏi một câu. So sánh với trạng huống gia đình Diệp Dương Thành, gia đình Trần Thiếu Thanh tốt hơn rất nhiều, cha là chủ nhiệmvăn phòng trong ủy ban thị trấn, mẹ là nhân viên công vụ, ngay bản thân Trần Thiếu Thanh sau khi thi rớt trường cao đẳng cũng chui vào đồn công an làm hiệp cảnh, phỏng chừng qua hai ba năm cha mẹ hắn hoạt động một chút, cũng sẽ thuận lợi chuyển chính thức. Mà cha mẹ Diệp Dương Thành đều là công nhân nhà xưởng bình thường, thân thích cũng không có vài người có tiền có quyền, đều là tiểu dân thành thành thật thật, sau khi thi rớt trường cao đẳng liền vào một nhà công ty chạy nghiệp vụ, mỗi tháng tiền lương sáu trăm đồng cộng thêm trích phần trăm khi làm thành nghiệp vụ, nếu gặp thời điểm tốt một tháng kiếm được hai ba ngàn, nếu không tốt một ngàn mấy chỉ là chuyện bình thường. Thật vất vả ăn mặc tiết kiệm dành dụmđược một vạn đồng từ chức rời khỏi công ty, muốn đổi công việc mới, không nghĩ tới lại gặp phải chuyện em trai Diệp Cảnh Long thiếu số tiền bài bạc kếch xù, kết quả tiền tiết kiệm tiêu sạch, còn thiếu năm ngàn đồng tiền nợ nần. Mở vòi nước điều tốt nước nóng, ngay khi Diệp Dương Thành đi tới trước gương chuẩn bị pha nước, hình ảnh trong gương làm cho hắn sửng sốt. - Kỳ quái, tổn thương đâu? Buông vòi hoa sen sờ soạng từ trên xuống dưới một lần, tổn thương đã hoàn toàn biến mất, không nhìn thấy chút dấu vết bầm tím nào! Làn da trắng trẻo đã trở lại, nhìn thân thể mình từ trên xuống dưới, trong đầu Diệp Dương Thành toát ra ý nghĩ làm hắn hoảng sợ: - Chẳng lẽ được lão thần tiên vừa rồi trị hết? Nghĩ tới lão thần tiên, lập tức nhớ tới quyển sách màu bạc nặng trịch tên Cửu Tiêu kia. Chậm rãi đem tay phải áp lên trái tim của mình, trái tim nhảy lên làmcho hắn thiếu chút nữa hét to. - Thịch…thịch… Nhịp nhảy như đang khiêu vũ, một trước một sau thậm chí là hai tần suất cùng nhảy lên! - Thành quái vật rồi… Cảm nhận được tần suất nhảy mạnh của trái tim, Diệp Dương Thành vỗ mạnh lên trán đặt mông ngồi xuống chậu nước, tinh thần có chút hốt hoảng, đối mặt hiện tượng ly kỳ này hắn có cảm giác mờ mịt luống cuống. - Cửu Tiêu…Thần Cách…ông trời… Trong miệng vô ý thức lẩm bẩm, tay phải dán chặt lên trái tim, đầu óc Diệp Dương Thành hoàn toàn rối loạn. Chậm rãi rút tay, nhìn vào lòng bàn tay của mình, Diệp Dương Thành hít sâu một hơi: - Cửu Tiêu a Cửu Tiêu, ngươi chui vào như ký sinh trùng, có thể giống đột ngột chui ra hay không đây? Vừa nói xong, một chút ngân quang mông lung từ trong lòng bàn tay sáng lên, trong ánh mắt kinh hãi của Diệp Dương Thành, điểm sáng nhỏ như hạt vừng nhanh chóng mở rộng, chỉ trong nháy mắt một quyển kinh thư màu bạc mông lung xuất hiện, mặt ngoài kinh thư lóe bốn chữ lớn: Cửu Tiêu Thần Cách! Trải qua một thoáng hòa hoãn, Diệp Dương Thành đã trấn định hơn rất nhiều, nâng lên tay trái, thân hình rung động, chậm rãi vươn tới kinh thư, tới gần một chút, một chút nữa… """