Rồi khi miệng đắngmôi cười
Em đi lối khác bình yên bỏ tôi ở lại, ngã nghiêng một đời...
thế là... là thế! thế thôi! mong em chọn được đúng người em yêu tôi về cùng giọt nắng chiều buồn lay lắt dát theo nhiều phôi phai con đường, bờ cỏ còn ai? tôi đi đi mãi... quá dài em ơi! rồi khi miệng đắng môi cười cho tôi xin nửa con người của em nửa kia gởi lại bóng đêm vì em: nửa trắng, nửa đen vậy mà
thôi, em về với người ta tôi về với mảnh trăng già ngày xưa tôi về cùng những cơn mưa lạnh căm... hiu hắt... đong đưa... chuyện đời
sống chung một kiếp con người lúc yêu nhau đấy, một lời ra đi. - HOA NÍP -
|
Ngõ khuyamưa tạnh
Em lấy chồng đi Tôi bớt lo cơn mưa dài hay ngắn Tiếng ca về khuya lau lách phận người
Đừng nhắc gì cả Tin nhắn nghìn trùng gió thổi qua nhau Tôi đứng đợi mùa qua Bỗng gặp vì sao lạc vào bến cạn Em cũng từng sương lạnh thuở yêu trăng
Khóa cửa ngăn một giọng cười Ánh mắt buồn thương in trên tường cũ Em chia phần tôi giấc ngủ chập chờn!
- LÊ THIẾU NHƠN -
|
Người ấy . . .
người ấy đến khi tiếng cười đã vỡ khi niềm đau cỏ cháy rát chiều người ấy như anh phớt đời và kiêu ngạo cái nhếch môi cười phảng phất cỏ hoang người ấy như anh ngang tàng gió núi người ấy như anh nhìn em rất đểu trong khắc khoải nhớ quên trong hoang mang của tin yêu vụn vỡ em hờ hững quay đi
em và người ấy người dưng nếu một ngày kia anh không buông tay em và nắm tay một người con gái khác tình yêu đầu tan nát trong khờ dại mênh mang giờ người ấy đã thành quen giờ người ấy đã thành thân thiết giờ người ấy đã nắm tay em rất chặt giờ người ấy đã đưa bờ vai rất thật trong yếu mềm em cần người ấy cạnh bên
có trách giận gì em không dốc gió chiều nay em đi cạnh người ấy chứ không là anh...
- LÊ THÙY VÂN -
|
Ngủ đi, nước mắt …
ngủ đi nước mắt hàng đêm xanh sương mù phố núi đêm nay lạnh hơn
đi thôi cả vầng trăng rồi cũng là số phận làm chòng chành con đường đêm đang hát như người bị phụ tình bài ca lá bay xuống đất
đừng nhắc lá me li ti trên ghế đá tháng năm đã nguội chuyến xe lam người lấp lên người ngày về ra mắt mẹ em xanh non bên tách trà những câu chuyện trời trăng mặt bàn loang lổ
đừng gửi nữa ký ức phủ đầy đám mây hãy tha thứ giấc mơ có người mang đầy gió trên vai chao đảo gió nhiều khi rất nặng
ngủ đi nước mắt dài chấm gót và xanh sương mù phố núi đêm nay rất lạnh...
- LÊ VĨNH TÀI -
|
Trầm cảm
Em không biết đến tình yêu nồng nàn Rượu tình yêu có say những đêm không anh Người phụ nữ tự trói mình Bằng sự dửng dưng của anh
Em không biết đến mây quấn quýt trăng Ồn ào đưa gió lên cây Người phụ nữ tự làm lạnh mình Bằng sự hời hợt của anh
Em không biết đến tiếng hót đắm say Đôi chim sẻ rúc rích bên nhau
Người phụ nữ tự trầm cảm Bằng giấc ngủ của anh.
- LY HOÀNG LY -
|
Sài Gòn
Sài Gòn nắng đến độ Em phủ kín khẩu trang Ta chı̉ còn biết yêu đôi mắt
Sài Gòn mưa đến độ Ta chưa kịp xòe ô Em đã về nhà ai ướt áo
Sài Gòn bụi đến độ Ta lạc mất mùi nhau Sau một chiều kẹt xe vô cớ Sài Gòn đông đến độ Có quá nhiều dáng người Ta sửng sốt... là em
Sài Gòn rộng đến độ Mười năm ta xa nhau Chưa một lần gặp em tình cờ trên phố.
Sài Gòn vui đến độ Ta không còn đủ buồn Để đi hết những quán đêm.
- NGÔ LIÊM KHOAN -
|
Lô cốt tình yêu
Anh tặng em bản đồ lô cốt Để cho em di chuyển được đúng giờ Đường Sài Gòn dạo này đang thẩm mỹ Chạm chỗ nào cũng nhạy cảm rất khó... yêu
Em vẫn thường không đúng giờ đã hẹn với lý do lô cốt đổi thay hoài thuộc lô cốt đường này, đường kia đã mọc bản đồ tình yêu nay lại khác rồi... Anh nhăn nhó em mau thay đổi quá nay mốt tóc này, mai quần áo kiểu kia không ổn định như là lô cốt vậy chạy theo em anh hụt mất hơi rồi
Ráng anh nhé mỗi ngày em mỗi lớn thành phố mình thay đổi không ngừng ta sẽ học từng ngày nơi mình sống lô cốt tình yêu cản trở những trận tình Anh cần vượt qua ngàn thử thách để yêu em cùng thành phố trưởng thành.
- NGÔ THỊ HẠNH -
|
Có một ngàynhư thế
Có một ngày như thế Anh ngủ sâu như chết Những giấc mơ đổ đá găm tim Anh tı̉nh dậy bơ vơ Chiều hoàng hôn rạn rỡ
Những chân trời không còn mọc Những ngôi sao một thời yêu, một thời say đã tắt Mái tóc không còn xanh Tuổi trẻ huy hoàng Những con suối bạc khô héo trên những ngón tay Gọi tên em lạ lẫm như nhầm một ai đó
Có một ngày như thế! Anh lần trở về từ giấc ngủ Một giấc dài nửa thế kỷ Khó nhọc bơi đi khi rong rễ bám chặt dưới chân Khóa đời trong mắt xích Bạn bè hoang lạ như bầy thú Anh không biết rõ thực hay mơ Từ thế giới nào anh về Anh đã ngủ quên bao lâu Đất hẹp người quá đông Địa cầu không còn chỗ Tên em viết trên tay Bạc màu như cỏ úa
Có một ngày như thế Khi anh ngủ Ai bỏ quên trên ngực một thanh ray thiên hà Cho thế kỷ nghiến qua Mặt anh, mặt người Ngổn ngang lạ lẫm bụi khói
Nhưng anh sẽ vẫn đi tìm em Dù đường về quá xa Chúng ta mãi mãi thuộc về nhau Để cùng bay vào giấc ngủ...
- NGUYỄN HỮU HỒNG MINH -
|
Trái cấm
Trí khôn bảo em “thôi đừng yêu anh” Vậy mà con tim vẫn cứ dùng dằng
Cỏ thì quá non, mùa thì cứ trẻ Đồi thì cứ xanh, sóng nồng nàn thế
Tình yêu - trái cấm - mời gọi trên cành Tuổi người đã vàng mà trái vẫn xanh Chua ngọt nồng nàn mời mời gọi gọi Trái cấm tình yêu nào đâu có tuổi
Con đường trần gian bàn chân rong ruổi Cắn vào tình yêu muôn đời mắc tội
- NGUYỄN PHAN QUẾ MAI -
|