"Biển Còn Sóng Gió PDF EPUB 🔙 Quay lại trang tải sách pdf ebook Biển Còn Sóng Gió PDF EPUB Ebooks Nhóm Zalo Mục lục Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16: Chương Kết BIỂN CÒN SÓNG GIÓ Dạ Tuyền dtv-ebook.com Chương 1 Một làn gió nhẹ làm tung bay mái tóc của Lục Di, khi nàng đi dọc theo mỏm vịnh về phía dinh cơ Nhậm Triều Phong. Nàng ngắm nhìn ánh mặt trời buổi sớm trên vùng biển yên bình. Lần đầu tiên nàng thấy mình thật mạo hiểm khi làm sứ giả hòa bình cho bà Phùng Gia Yến và người cháu nội của bà: Nhậm Triều Phong. Ngay từ khi đặt chân đến thành phố này, Lục Di đã tự nhủ rằng, anh ta là một con người cực kỳ nguy hiểm, nếu không thì mọi người đã không gọi anh là ''Con thú hoang'' từ khi anh mới chào đời. Nàng chưa bao giờ gặp mặt Triều Phong, nhưng đã bao năm nay, nàng sống giữa những người mang họ ''Nhậm'' và nàng rất hiểu tính cách của họ. Họ có một cái gì đó vừa lạnh lùng lại vừa nóng bỏng. Và từ trong máu của họ luôn khắc sâu những định kiến xa xưa ... Nhưng nàng không thể biết đích thực nguyên nhân nào dẫn đến sự thiếu vắng cái khoảng sáng mà nàng cảm thấy trong mỗi con người của dòng. họ ''Nhậm''. Điều Lục Di biết chắc chắn nàng đã được bà Phùng Gia Yến vợ của Nhậm Khởi Văn, chủ nhân của nàng cưu mang và thương yêu hết mực. Nàng mang nợ nhiều với bà. Và giờ đây, nhiệm vụ của nàng là thuyết phục con ngựa chiến đầu đàn: “Nhậm Triều Phong” của dòng họ này trở về trong vòng tay của gia đình. Nàng đã vượt một chặng đường dài để đặt chân lên mảnh đất xa lạ này. Thế mà giờ đây, nàng chỉ muốn quay lưng lại mà trở về nhà. Biển vẫn bình yên nhưng nàng lại có linh cảm một trận cuồng phong đang bao phủ xung quanh nàng. Lục Di dừng lại một lúc lâu. Nàng biết hít vài hơi thở sâu để cố trấn tĩnh tâm trạng rối bời của mình. Khi nàng nghĩ mình đã lấy lại được thăng bằng, thì nàng mới phát hiện nàng không chỉ có một mình. Một con chó to tướng đang chăm chú nhìn nàng. Nó khẽ gầm gừ để thò ra những chiếc răng nanh thật dữ tợn. Tuy nhiên, nếu phải lựa chọn Lục Di quyết định, thà nàng phải đối mặt với con vật to lớn này trong một ngõ hẻm tối tăm còn hơn với ''Con thú hoang'' Nhậm Triều Phong mà nàng sắp phải đối mặt. Lục Di tần ngần, rồi chậm rãi tiến về phía con vật. Đôi mắt đẹp đầy thân thiện. – Ta không biết mi có thích ngắm cảnh hoàng hôn trên biển như ta không, nhưng ít ra trong giờ phút này ta không còn cái cảm giác cô đơn nữa. Giọng nói dịu dàng từ đôi môi xinh đẹp của nàng dường như có một sức hút mãnh liệt. Con vật vẫn dõi theo những bước đi của nàng một cách đầy hy vọng. – Lục Di! Nàng quay lại ngạc nhiên khi nghe thấy ai đó gọi tên mình, át cả tiếng sóng biển cuồn cuộn xô bờ. – Mã Lãnh Bình! Nàng kêu lên kinh ngạc khi nhìn thấy Mã Lãnh Bình chạy vội đến gần nàng từ phía con đường dọc theo bờ biển – Trời ơi! Anh làm gì xuất hiện ở đây vậy? Lãnh Bình bước về phía nàng: – Anh đi tìm em. Ngày hôm qua anh định gặp em mà không được. – Tôi đã đến sân bay. Lãnh Bình đăm đắm nhìn nàng, giọng anh dịu dàng ve vuốt: – Thế em có biết cảm giác của anh thế nào khi em bỏ ra đi không? Lục Di nhìn Lãnh Bình với ánh mắt nghiêm trang: – Đây là công việc, tôi không quan tâm cảm giác của anh như thế nào. – Anh thật sự lo lắng cho em, Lục Di. Chúng ta đã sống và làm việc quá lâu trong gia đình họ Nhâm. Chúng ta đủ hiểu rằng họ là những con người lạnh lùng và khép kín Nhậm Triều Phong lại là một kẻ không hề mảy may có xúc cảm thậm chí hắn không buồn hồi âm những thư tín của bà Gia Yến. Hắn đã rũ bỏ quá khứ và chà đạp lên gia phả của dòng họ mình. Hắn giống hệt người cha vô tâm của hắn, đã ra đi biệt xứ hơn ba mươi năm về trước. Anh thật sự không yên tâm khi thấy em tiếp cận một con người nguy hiểm như Nhậm Triều Phong. Lục Di mỉm cười chua xót: – Thôi, Lãnh Bình! Đừng bận tâm về chuyện ấy nữa. Tôi sẽ đứng vững trên đôi chân của mình. Tôi vẫn như vậy mà. – Lục Di! Anh biết em vẫn còn oán trách anh vì chuyện cũ phần nào lỗi tại anh. Anh không hề yêu Nhậm Tinh Doanh, nhưng cũng chấp nhận cưới cô ấy làm vợ chỉ vì sự nghiệp cua gia đình anh. – Hãy quên chuyện ấy đi, Lãnh Bình. – Anh không cho phép mình vượt lên tình cảm. Em biết không Lục Di? Nhưng điều không bao giờ thay đổi là tình yêu anh dành cho em. Và giữa chúng ta không bao giờ đoạn tuyệt. Lục Di choáng váng: – Điều đó thật khủng khiếp? – Anh yêu em Lục Di! Lãnh Bình nắm lấy cánh tay của Lục Di, trước khi nàng nhận ra ý đồ của anh ta. Nàng cố vùng vẫy thoát ra. Sau khi nhận thấy không thể làm gì được nữa, nàng đứng thẳng người và nhìn dán vào anh ta với thái độ nghiêm khắc: – Hãy buông tôi ra, Lãnh Bình. Các ngón tay Lãnh Bình bấm mạnh qua làn áo mỏng vào đến cánh tay nàng. Bóng đêm không che đậy được ánh mắt khát khao đe dọa. – Điều duy nhất anh cảm thấy hối tiếc là giữa chúng ta chưa bao giờ có sự gần gũi. Và giờ đây không ai có thể ngăn cản anh làm điều đó với người anh yêu. Lục Di thấy kinh tởm. Nàng cố giẫy để thoát khỏi cánh tay của Lãnh Bình. – Lãnh Bình! Anh thật tệ mạt? Thế mà tôi đã nghĩ anh là bạn của tôi. Lãnh Bình lại càng nắm chặt hơn. Lục Di vấp ngã xuống bãi biển. Anh ta vùng dậy tóm lấy nàng, cặp mắt dại đi, hơi thở hổn hển, dồn dập. – Lục Di! Em là của anh. Lục Di hét lên khi Lãnh Bình siết chặt tay vào vai nàng. Con chó to lớn nằm trên bãi cát vụt đứng dậy và lao thẳng vào. Lãnh Bình lui lại vấp ngã trước một đợt sóng biển. – Trời ơi! Cái gì thế này? Hãy bảo nó dừng lại? Lục Di lồm cồm đứng dậy khi con vật khổng lồ nhảy vọt qua và lao thẳng vào lưng của Lãnh Bình. Cái mồm rộng ngoác của nó đốp luôn ái áo khoác của anh ta và giằng xé một cách man rợ. Lãnh Bình kêu thét lên và cố vùng thoát khỏi cái áo khoác bị rách tơi. Con vật lại chồm lên, cắn vào chiếc áo veston của Lãnh Bình. Anh ta ngã vật xuống thét lên kinh hoàng. Lục Di thở hổn hển khi thấy con vật chồm lên ngực anh ta. – Thôi nào! Thôi đủ rồi. Con vật nhìn nàng, vẫy vẫy đuôi rồi rên lên ư ử như thấu hiểu và cảm thông với nỗi đau khổ của nàng. Rồi quay sang Lãnh Bình nó gầm gừ đe dọa. Chính Lục Di cũng không biết con vật sẽ làm gì tiếp theo. Cùng lúc đó, nó ngẩng đầu lên nhìn về phía con đường ra vịnh. Nó sủa oang oang như mừng rỡ vì có người thân đến cứu trợ. Lục Di ngước mắt nhìn thấy một người đàn ông vóc dáng to lớn khi anh ta đi dần về phía bãi biển. Bóng đêm dày đặc giữa không gian hiu quạnh, không cho nàng thấy rõ khuôn mặt của anh ta. Nhưng giọng nói thì lại có một sức cuốn hút lạ kỳ. – Tha cho hắn đi Ben. Con chó lập tức nghe theo lệnh, lững thững đi về phía chủ. Anh ta vuốt đầu con vật to lớn đang vẫy đuôi mừng rỡ: Tuyệt lắm, Ben. Mày thật dũng cảm. Lục Di nhận thấy Lãnh Bình vẫn chưa hết kinh hãi, gần như không còn tranh luận gì nữa. Sẽ vô ích trong mọi trường hợp. Rõ ràng con người to lớn, mạnh mẽ và đầy tự tin kia đang làm chủ tình thế. Không nói một lời nào, Lãnh Bình lầm lũi đi về phía con đường mòn và khuất dần trong bóng đêm mờ mịt. Lục Di quá choáng váng nàng đưa tay gạt mái tóc bị gió thổi đang che lấp khuôn mặt của nàng, và đưa mắt nhìn chủ nhân của con vật khôn ngoan đã cứu trợ nàng. Có một vẻ mãnh liệt trong đôi mắt long lanh sâu thẳm của anh. – Cô có biết điều gì sẽ xảy ra nếu như con Ben không có mặt ở đây không? Anh nhìn chằm chằm vào bóng đêm. Một mùi hương dịu nhẹ như những bước chân trên lối đi trải sỏi. Con Ben nằm bên cạnh rên lên ư ử rồi vẫy đuôi mừng rỡ ... Hình ảnh hiện ra trước mắt khiến anh sững sờ. Phút giây ấy tưởng chừng dài như một thế kỷ, nhưng thật ngắn ngủi khi nàng bước đến bên cạnh anh và nàng làm đảo lộn cả cuộc đời anh. – Ông là Nhậm Triều Phong? – Đúng. Tôi là Nhậm Triều Phong. Thế còn cô là ai? Lục Di nắm chặt hơn nữa cái cặp xách tay, cố làm như giọng nói của anh không hề làm cho nàng xao động. Tại sao? Không hề có một người đàn ông nào gây cho nàng một cảm giác như thế. Ấn tượng bất ngờ này phải chăng toát ra tử vẻ đẹp trai, phong độ ở một con người lạnh lùng và khép kín như anh ta. Đôi mắt đen thẫm và lạnh như băng ấy có lẽ đã xuất hiện ngay từ khi anh ta mới lọt lòng. Có thể ấn tượng bất ngờ này chỉ đơn giản là vì lúc nãy anh ta và con vật khôn ngoan của anh đã cứu nàng trên bãi biển. – Tôi là Lục Di, trợ lý riêng của bà nội anh. Triều Phong tựa hẳn một bên vai chắc nịch vào khung cửa và nhìn nàng chằm chằm với dáng điệu của một con báo đen đang đối mặt với địch thủ của mình. Lục Di cảm thấy đôi mắt của anh thật đáng sợ, sợ hơn tất cả những người trong gia tộc của anh. Nàng cảm thấy chóng mặt như thể sắp rơi vào những đám lửa màu ngọc lục. Trong nàng bỗng dưng có những cảm giác kinh động đến lạ lùng. Lục Di cố gắng một cách tuyệt vọng bằng cách tập trung vào cái gì đấy ngoài cặp mắt với tia nhìn đầy quyến rũ của anh. – Vậy thưa ông, tôi có được cái đặc ân là được ông tiếp nhận hay không? Cặp mắt của anh vẫn nhìn nàng một cách dò xét từ mái tóc màu hạt dẻ đến đôi bàn chân nhỏ nhắn xỏ trong đôi giày xinh xắn. – Tôi không bao giờ tiếp nhận những ai đến với tôi nhân danh gia đình họ Nhậm. Lục Di cảm thấy mình như đang nóng bừng trước cái nhìn chằm chặp của anh. Nếu trong một hoàn cảnh khác, có thể nàng đã cho rằng đôi mắt ấy rất đa tình. Nhưng trong tình huống này, có lẽ là do trí tưởng tượng của nàng. Chắc chắn nàng không hợp với anh. Và chắc chắn anh ta không thể hợp với nàng. Vào lúc này, trời bắt đầu đổ mưa, đất trời chuyển cơn vần vũ. Trận cuồng phong từ biển đang gào thét phía sau nàng. Những đợt sóng đập vào thành dốc dựng đứng và lộng gió bắn ra bọt trắng xóa. Khung cảnh rợn người rất hợp với tính cách của người đàn ông đang đứng trước mặt nàng. Lục Di mạnh dạn bước lên vài bậc, vì biết rằng nếu nàng cứ lịch sự chờ đợi lời mời, chắc chắn nàng sẽ đứng cả buổi bên ngoài trong suốt câu chuyện. Người đàn ông này hoàn toàn có khả năng biểu lộ một sự hấp dẫn đến chết người, nhưng với anh ta, nàng không đáng để anh ta phải cố như vậy. Nàng đã kịp trấn tĩnh lại rồi nhún vai: – Thưa ông Triều Phong, tôi có thể vào trong nhà trú mưa được chứ ạ? Triều Phong do dự khi nàng bước về phía anh. Nhưng con chó của anh đã đứng lui ra một bên như nhường lối cho nàng bước vào. Anh nhún vai: – Thật quái quỷ, cô đã đến đây rồi, và trông cô chẳng có vẻ gì như là muốn dễ dàng ra đi mà không gây chuyện. – Vâng. Được rồi, tôi sẽ cố không làm mất đi sự mến khách của ông – Nàng liếc nhìn con chó đang nằm cuộn tròn ở góc phòng - và người bạn này đã dành cho tôi. – Cô biết đấy, có lẽ sẽ mất thời gian vô ích thôi. – Tôi sẽ tự đánh giá việc đó. – Tôi không có nhiều thời gian đâu. Lục Di khẽ mím môi lại lặng lẽ bước theo ông chủ nhà đầy miễn cưỡng này vào buồng trong. Triều Phong rõ ràng lạnh lùng và cay nghiệt hơn nàng tưởng. BIỂN CÒN SÓNG GIÓ Dạ Tuyền dtv-ebook.com Chương 2 Mà thực ra thì nàng mong đợi gì ở một con người mà chẳng hề bận tâm tới việc nối lại quan hệ với bà nội, cô bác và anh em họ của anh ta từ khi sinh ra đến giờ. Cha anh ta là Nhậm Khởi Minh đã đi ngược với đạo lý gia tộc để lấy Bạch Triều Quân mẹ của Triều Phong sau này. Một người đã gọi Triều Phong là ''Đứa con hoang'' ngay từ khi mới cất tiếng khóc chào đời. Chắc chắn anh ta xứng đáng với cái tên gọi đó. Phía sau nàng, từng đợt gió từ ngoài khơi thổi vào làm cánh cửa trước rung lên bần bật. Khi nàng bước theo Triều Phong vào một căn phòng xinh đẹp thì mưa đang đập vào cửa sổ. Ánh sáng vàng dịu cho nàng thấy những gì mà Triều Phong đang tận hưởng quả là tuyệt vời. Sẽ chẳng dễ dàng gì khi nàng thuyết phục anh ta quay trở về với nguồn cội của mình, khi mà anh ta đã bắt đầu cuộc đời bằng hai bàn tay trắng và một mớ ký ức đau thương ... Triều Phong nhặt một tờ báo trên chiếc ghế bành, rồi quay lại phía nàng. – Xin mời ngồi. Lục Di ngồi xuống một cách thận trọng: – Cám ơn! Anh ngồi xuống chiếc ghế đối diện nàng, nhờ vậy nàng có dịp quan sát anh kỹ hơn. Đôi vai vạm vỡ cùng thân hình cao lớn, rắn chắc của Triều Phong khác xa với Mã Lãnh Bình. Nếu so sánh vào lúc này thì rõ ràng hai người đàn ông như hai thế giới cách biệt. Sự khác biệt ấy người ta đặt tên là quyền lực. Tự nhiên nàng cảm thấy rùng mình như bị một cú sốc, mặc dù nàng cố che giấu khi chạm phải tia nhìn từ ánh mắt long lanh đen thẫm của anh ta. – Nào, cô đã bay một chặng đường xa đến đây. Giờ thì hãy nói những gì cô phải nói, rồi cô có thể quay về. Nàng mím môi thật chặt. Anh ta đang cố làm cho nàng sợ hãi, nhưng nàng không thể để anh ta bắt nạt. Ngay Mã Lãnh Bình cũng chưa hề làm được điều ấy bao giờ. – Thưa ông Triều Phong. Tôi đoán chắc ông thừa biết tại sao tôi lại tới đây. – Sẽ không có sự phụ thuộc nào giữa tôi và bà Phùng Gia Yến. Lục Di dằn giọng: – Ông biết, gì về quan niệm của bà nội mình? Thậm chí ông cũng chưa hề biết mặt bà cụ kia mà. Tôi đã gặp một lần khi bà ấy xuất hiện tại đám tang của cha mẹ tôi. Thế cũng quá đủ. Tôi cũng chưa bao giờ bận tâm đến việc muốn biết nhiều hơn về bà ấy. Lục Di bỗng sững người lại. Điều nàng không bao giờ muốn là gợi cho Triều Phong những kỷ niệm đau buồn đã qua. Nàng biết cả cha mẹ cùng với cô vợ hứa hôn xinh đẹp của anh ta là Hứa Lệ Đình đã bị chết trong một vụ tai nạn đắm tàu năm năm trước đây. Từ đó, sự lạnh lùng và khép kín của anh ta càng cay nghiệt hơn. Nhất là không quan hệ với bất cứ một người phụ nữ nào khác. Ngày qua ngày, anh sử dụng tài năng tài chính tuyệt vời của mình vào các hoạt động tài chính cho những công ty mà gia đình anh đã thành lập. Trong anh chỉ còn niềm đam mê kinh doanh, kiếm tiền và làm giàu dường như đã ăn sâu vào máu thịt anh và cả gia tộc anh. Lục Di hít một hơi thật dài rồi nàng cố ra vẻ dàn hòa. Điều đó thật chẳng dễ dàng. Nàng cảm thấy sự đối nghịch giữa nàng và con người này càng lúc càng gay gắt: – Chắc hẳn ông cũng thừa biết rằng bà nội ông muốn chấm dứt tất cả những mâu thuẫn giữa bà cụ và gia đình ông sau ngần ấy năm trời. Triều Phong nhìn nàng bằng cái nhìn vô cảm: – Chẳng bao giờ có chuyện mâu thuẫn cả. – Tại sao ông có thể nói như vậy? Triều Phong nhún vai: – Giữa chúng tôi chưa hề có điều mà người ta gọi là quan hệ chặt chẽ cũng không hề có chuyện mâu thuẫn. Tôi chẳng bao giờ bận tâm đến bà ấy và những người còn lại trong gia đình để có thể mâu thuẫn gì với họ. Lục Di rùng mình. Nàng nghĩ, gia đình họ Nhậm phải biết họ thật may mắn trong bất cứ hoàn cảnh nào, nếu như “Đứa con hoang” này tuyên chiến với họ để trả thù cho cha mẹ anh thì chắc chắn họ không thể nào có được cuộc sống an lành như ngày hôm nay. Lục Di khẽ khàng nói: – Triều Phong! Tôi đến đây để đề nghị ông rằng, hãy gạt quá khứ sang một bên. Gia đình ông đang cần ông. Nỗi đau đớn, lạnh lùng và tối tăm chợt lóe lên trong cặp mắt của Triều Phong, rồi tắt ngấm và lọt thỏm vào hố sâu mà từ đó vừa xuất hiện. – Gia đình tôi đã chết rồi. Lục Di nhìn ra bên ngoài song cửa, lúc này cơn mưa vẫn đang dai dẳng, da diết. – Tôi đã hiểu nỗi đau đớn của ông. Cha tôi cũng đã chết trong một tai nạn khi tôi mới lên mười tuổi. Gia đình tôi chỉ còn lại tôi và một người mẹ già đau bệnh triền miên. Một khoảnh khắc im lặng ngấm ngầm ... Triều Phong lên tiếng, giọng của anh đã bớt đi vẻ lạnh giá: – Thế điều gì đã khiến cô đến làm việc cho bà nội tôi? – Bà cụ đã chìa tay ra và ban cho chúng tôi một ân huệ, khi gia đình tôi đang đứng trên bờ vực thẳm của sự phá sản sau cái chết của cha tôi. Triều Phong chăm chú nhìn Lục Di: – Lúc đó cô tuyệt vọng lắm phải không? – Khi cha tôi qua đời, hai mẹ con tôi chẳng còn gì cả. Mẹ tôi vì quá đau buồn nên lâm trọng bệnh. Bao nhiêu năm qua bệnh tình của bà cũng không hề thuyên giảm. – Chắc lúc đó gia đình cô lâm vào cảnh túng quẫn lắm? – Đúng vậy. Tôi phải đến học ở một lớp tình thương vào ban đêm. – Như lời cô đã nói, thì bà nội tôi xuất phát từ lòng tốt đã giúp đỡ gia đình cô và đưa cô vào làm trợ lý riêng? Tôi thấy khó có thể tin được vào điều đó. Bà ấy là con người không bao giờ rũ lòng thương đối với ai cả. Lục Di đáp lại một cách quả quyết: – Điều ấy đúng như vậy. Và tôi đã cô gắng đáp lại bằng cách trở thành một người trợ lý riêng tốt nhất mà bà có được. Thôi nào, nếu như ông cho phép tôi quay trở về vấn đề chúng ta vừa đề cập. – Đừng phí công vô ích. Câu trả lời là không. Lục Di đáp lại một cách mềm mỏng: – Tôi tin là ông hoàn toàn không hiểu tình hình hiện nay ra sao cả. – Làm sao lại không biết. Những công ty của gia đình họ Nhậm hiện đang gặp khó khăn. Sức khỏe của bà nội tôi ngày càng suy giảm, đặc biệt là trong vài năm gần đây, bà đã cai quản đế chế riêng biệt của mình hàng bao năm trời và cuối cùng đang mất dần khả năng kiểm soát. Bà đang gặp rắc rối trong những công ty. Những chuyên viên cao cấp về quản lý của bà cảm thấy bất yên vì rõ ràng không ai kế tục đảm nhiệm công việc của bà được. Họ đã bắt đầu lo lắng đến tương lai của chính mình, và những vẻ khôn ngoan nhất đang vượt rào. Lục Di nuốt nước bọt một cách khó khăn. Những điều anh ta nói đều đúng. Thậm chí tất cả còn được coi là bí mật nữa kia. – Ông quả là hiểu biết tường tận. – Tôi kiếm sống bằng thông tin. Tôi sử dụng nó như người ta dùng oxy để thở. – Tôi rõ rồi. Do việc ông quá hiểu tình hình tài chính nên tôi thấy chẳng cần đi sâu vào chi tiết làm gì nữa. Tôi chỉ muốn nêu ra một điều là công ty kinh doanh lớn nhất của bà nội ông, của gia đình ông đang gặp khó khăn. Tôi cho rằng ông cũng nên nghĩ một chút về lòng trung thành. Nụ cười của Triều Phong thật yếu ớt. – Xin hãy để cho tôi yên. Lục Di nhanh chóng nghĩ ra một khía cạnh khác. – Được, cứ cho là ông không hề mảy may quan tâm đến bà Gia Yến. Nhưng ông cũng nên có một chút trách nhiệm nào đó với các thân nhân của mình, bỏ qua những vấn đề tồn tại giữa bà nội và cha ông. Đôi lông mày đen của Triều Phong khẽ nhíu lại: – Tôi cảm thấy không cần phải có chút ít trách nhiệm gì cả. – Trời! Làm sao ông cứ khăng khăng giữ một cách bất công về những gì xảy ra ngay cả trước khi ông ra đời. Sự bất đồng là giữa bà Gia Yến và cha của ông chứ không phải giữa ông và bà ấy. Triều Phong nói, giọng chua chát: – Điều đó còn hơn sự bất đồng. Bà nội tôi đã thẳng tay gạt cha tôi ra khỏi gia tộc và công khai sỉ nhục mẹ tôi. Mọi người đã gọi tôi là ''Đứa con hoang'' ngay trước khi tôi sinh ra. Và họ đã nói rõ sẽ không bao giờ coi tôi là một kẻ thừa tự. Chứ chưa nói là một thành viên trong gia đình. Như vậy thì tôi phải xử sự như thế nào? Tôi chẳng cần tiền cũng như cái cơ đồ đang xuống dốc của bà ấy. Lục Di nói, cố giữ giọng thật nhẹ nhàng: – Điều này thì rõ rồi. Nhưng vấn đề không phải là ở chỗ đó. Triều Phong nói tiếp phớt lờ như thể nàng chưa bao giờ nói: – Ngay cả cha tôi cũng không cần tiền của bà cụ. Cha tôi bắt đầu từ hai bàn tay trắng sau khi bà cụ tống cổ cha tôi ra ngoài. Ông kiếm được việc quản lý ở một công ty nhỏ ở thành phố này. Sau đó thì chẳng có gì ngăn cản được ông nữa. Cha tôi đã chứng minh cho bà Gia Yến thấy rằng ông không cần những công ty và cơ nghiệp của bà, cũng như sự hỗ trợ của mẹ để đi đến thành công và ông đã làm được việc đó. Tôi rất tự hào đã đi theo vết chân của cha tôi. Khi cha tôi qua đời, hai cha con tôi đã có trong tay những công ty lớn nhất thành phố này. – Này, Triều Phong bà nội ông rất trân trọng những thành đạt của cha ông. Bà cụ cũng trân trọng những gì ông đã làm. Giờ đây cả bà cụ và những người trong gia đình đang cần ông. Tôi chắc ông vẫn còn chút tình cảm Ở trong lòng để giúp đỡ họ. Ở đó có cả những người vô tội khác nữa. Làm sao anh có thể quay lưng lại với họ được? – Điều ấy cũng giống như việc bà nội đã quay lưng lại với cha mẹ tôi hơn ba mươi năm trước đây. Lục Di nhắm mắt lại một lúc rồi mở to mắt nhìn thẳng vào Triều Phong: – Không còn nghi ngờ gì nữa, ông đích thực là cháu nội của bà Gia Yến. Cái nét bướng bỉnh dễ sợ luôn điểm xuyến trong cả gia đình này. Trời ơi! Không hiểu sao tôi lại phí sức tranh luận với ông kia chứ? – Cô phải vất vả vì bà Gia Yến trả lương cho cô. Một khi bà cụ bảo cô nhảy qua chiếc vòng xiếc, cô cũng phải nhảy. Cô còn định chịu đựng đến tận bao giờ nữa, thưa cô Lục Di? Lục Di thở dài: – Ông là cái vòng xiếc cuối cùng đấy. Tôi sẽ xin thôi việc trợ lý cho bà Gia Yến khi ông quay trở về. Cặp mắt Triều Phong nheo lại: – Thế là cuối cùng cô đã cảm thấy quá đủ với người đàn bà cay nghiệt đó? Lục Di đốp lại, nàng cảm thấy hết chịu đựng nổi sự thô bạo của anh ta: – Này? Đừng bảo giờ nói về bà nội của ông như vậy trước mặt tôi. Ông rõ chưa? Triều Phong mỉm cười, trầm ngâm trước sự phẫn nộ mà anh vừa chứng kiến. Anh ngả lưng trên chiếc ghế bành và hỏi nàng: Bà Gia Yến đã hoàn toàn thống lĩnh cô rồi có phải không? – Tôi đã nói với ông rồi tôi biết ơn bà ấy và như mọi việc đã diễn ra, tôi thích làm việc với bà ấy. Điệu bộ của Triều Phong như muốn cười nhạo: – Thôi, xin đủ rồi. Lục Di vẫn ôn tồn tiếp: – Hầu như dù trong bất kỳ tình hình nào, tôi xin đoán chắc với ông là bà ấy luôn luôn rộng lượng với tôi. Nếu bà không phải là một người tốt thì bà không thể làm được những điều như vậy. – Thế tại sao cô lại muốn từ bỏ những công việc bên cạnh bà ấy? – Bởi vì tôi muốn theo đuổi những kế hoạch của riêng mình. Triều Phong nói với một nụ cười miễn cưỡng: – Thật lạ lùng. Chắc cô cũng biết tỷ lệ thất bại trong những kế hoạch của cô? Cơn giận trào dâng trong lòng Lục Di: – Thật ra, tôi không muốn trả ông tiền phí tư vấn và tôi hy vọng là ông khỏi cần cho tôi những lời khuyên. Khi nào cần đến tôi sẽ hỏi. Tuy nhiên tôi mong ông hãy giữ lấy ình những ý kiến về chuyên môn như vậy. Triều Phong nheo nheo cặp mắt: – Cô có bao giờ nói chuyện với những người đàn ông khác theo kiểu như vậy không? – Những người đàn ông khác không bao giờ làm tôi phát bẳng lên như kiểu ông làm vừa rồi. Lục Di đứng lên và bước về phía cửa sổ. Tay chắp sau lưng, nàng đưa mắt nhìn ra mặt biển đang cuồn cuộn nổi sóng và hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh. – Tôi mong ông suy nghĩ điều gì sẽ xảy ra trước khi ông hoàn toàn bác bỏ ý kiến giúp đỡ gia đình ông. – Chẳng có gì đáng ngại cả. Chẳng có điều gì làm tôi phải bận tâm. – Tại sao ông lại có thể chai sạn đến mức như vậy? Lục Di quay ngoắt lại phía sau và thấy Triều Phong đang nhìn nàng chằm chặp. Nàng nói: – Hãy nghĩ đến cô chú và đứa em gái họ của ông. – Tại sao lại như vậy? – Họ là những người không có khả năng điều hành kinh doanh ở những công ty của bà Gia Yến. Họ không thể bén theo gót của bà. – Tôi thấy rằng cô am tường tất cả các chuyện này. Lục Di tiếp tục một cách tuyệt vọng: – Bà nội ông cũng chưa bao giờ tin rằng bất cứ ai trong họ có tài năng để đảm đương công việc của công ty. – Hãy thuê một tay tổ nào đó. – Bà không muốn thuê ai cả. Bà muốn có được sự ủng hộ của chính gia đình mình. Tôi cũng thấy phiền lòng vì nỗi lo lắng của bà. – Này! Thế cô có hay giải quyết những chuyện như vậy không? – Tôi có trách nhiệm phải làm những việc như vậy. Tôi được giao quyền để giải quyết toàn bộ rắc rối này, và tôi không thể làm điều đó một mình. Đây là gia đình của ông, ông phải là người giải quyết. Khoanh tay trước ngực, Lục Di đi đi lại lại trong phòng: – Mọi việc đang tan vỡ, tôi phải làm một cái gì đó. Triều Phong ngắm nhìn nàng, anh nói: – Thế tại sao cô không xin thôi việc? Có lẽ đó là cách dễ dàng nhất thoát ra khỏi tình trạng này. – Tôi không thể chỉ nghĩ cách rút lui, chừng nào tôi chưa làm hết mình để giúp đỡ bà Gia Yến cứu vãn công ty của bà. Ông có hiểu không? Tôi mắc nợ bà ấy. – Đối với những nhân viên nhanh trí không ai cần họ phải trung thành như vậy. Nhất là trong ngày nay và trong thời đại này. Nàng quay lại nhìn thẳng vào mặt Triều Phong: – Thế ông biết gì về lòng trung thành? Triều Phong mím chặt đôi môi lại: – Thưa cô Lục Di, tôi không hề muốn nghe cô giảng giải về đề tài này. Lục Di thở dài: – Điều đó chẳng dẫn chúng ta đi đến đâu cả. – Tôi đồng ý. – Thôi được rồi, tôi cũng chả mất thời gian để kêu gọi nghĩa vụ trách nhiệm đối với gia đình chưa bao giờ có ở trong con người ông làm gì. Thế nhưng liệu ông có bao giờ cho rằng việc cứu vãn công ty là một sự thách thức về nghề nghiệp không? Hàm răng của Triều Phong lóe sáng lên trong một nụ cười ngắn ngủi: – Cô thật kiên nhẫn. Tôi tin như vậy đó. Thế thì cái gì làm cô chệch hướng trên con đường ra đi của cô? – Ông không thể làm tôi chệch hướng. Tôi cần ông. Triều Phong nhíu cặp chân mày: – Đấy có phải là một sự thật không? BIỂN CÒN SÓNG GIÓ Dạ Tuyền dtv-ebook.com Chương 3 Lục Di nhìn thấy tia sáng yếu ớt trong cặp mắt của anh và nàng cảm thấy người nóng bừng, ngượng nghịu. “Thật ngu ngốc mình đã lỡ miệng. Người đàn ông này có thể dễ dàng suy diễn câu nói của mình theo cách tồi tệ nhất”. Nhưng nghĩ đến những vấn đề đang chờ đợi nàng lúc trở về, nàng không được phép bỏ cuộc. Nàng tiếp lời: – Tất cả chúng tôi cần ông. Ông có biết không? Thật ra một mình Mã Lãnh Bình không thể đảm đương hết mọi công việc. Vả lại, bà Gia Yến cũng không bao giờ cho anh ta cái quyền tự mình điều hành công ty. – Mã Lãnh Bình là ai? Người đàn ông mà lúc nãy ông đã gặp trên bãi biển, suýt tí nữa con chó của ông đã lấy mạng anh ta. – Cái gì? Triều Phong quắc mắt nhìn Lục Di, bực tức vì câu trả lời. Lục Di vẫn ôn tồn tiếp: – Lãnh Bình là chồng của Nhậm Tinh Doanh, cô em họ xinh đẹp của ông. Trong công việc, anh ta rất khá. Nhưng theo cách nghĩ của bà nội ông thì cội rễ của vấn đề là anh ta không phải là người của gia tộc. – Thế anh ta có trung thành như cô không? – Gần như vậy. Song tôi cũng không phải là thành viên của gia đình. Chỉ có một người mới có thể điều hành được công ty theo suy nghĩ của bà Gia Yến, đấy là tất cả những gì tôi muốn nói. Đấy là trách nhiệm của ông. Triều Phong lạnh lùng nói: – Tôi không muốn dính dáng gì đến công ty của bà Gia Yến và điều đó là chấm dứt. Nếu cô không nhận được như vậy thì chính cô còn tỏ ra bướng bỉnh nhiều hơn là cô trách tôi. Lục Di nhìn anh với vẻ cáu giận một cách tuyệt vọng. Anh ta có ý ám chỉ nàng. Nàng đã hiểu ra. Anh ta đã quyết định rồi và điều đó là chắc chắn. Triều Phong có cái gì đó rất giống ông bà nội của anh. Nàng đứng lại trước mặt anh, hai tay đặt lên hông: – Ông có biết điều gì không? Ông phải tự xấu hổ về mình chứ! – Hãy để cho tôi yên. – Không tôi sẽ không để cho ông yên. Ông đáng như vậy và ông sẽ như vậy. Có tiếng động vang lên, Lục Di nhìn thấy con Ben đang gầm gừ nhìn nàng khi thấy chủ nó nổi giận. Nàng quay sang nhìn chằm chặp vào Triều Phong: – Tôi chẳng sợ nếu ông suỵt con vật lao thẳng vào tôi. Tôi cũng sẽ nói ý kiến của tôi. – Đừng lo, tôi cho rằng con Ben không phải là đối thủ của cô đâu. Lục Di nhướng mày hỏi: – Ông thấy điều ấy buồn cười lắm à? – Không phải vậy. Nhưng cũng vui. Chắc chắn cô đã làm ọi sự vui lên, nếu không sẽ lại là một buổi chiều buồn tẻ. Lục Di phản bác lại: – Tôi đoán chắc chiều nay vẫn là một buổi chiều buồn tẻ. Thật ra, theo tôi, tất cả các buổi chiều của ông đều tẻ nhạt và các buổi sáng cũng vậy. Tôi không muốn nói đến các buổi tối của ông. Triều Phong thú nhận một cách lạnh lùng: – Đúng thế. Buổi tối cũng chẳng vui vẻ gì hơn các buổi sáng và buổi chiều. – Ông cho đó là một chuyện cười ngộ nghĩnh lắm phải không nhỉ? Nhậm Triều Phong, những chuyện tôi đã nói với ông, không phải là trò đùa. Rất nhiều chuyện lắc rối đang xảy ra, ông có cơ hội để cứu vãn tất cả những gì mà ông bà nội ông đã dành cả đời để xây nên. Những thế hệ tương lai của gia đình ông đang phụ thuộc vào ông. Chỉ có mình ông mới có thể giúp cho những công ty hoạt động tốt và bằng như vậy, giữ được cái gia sản đáng tự hào của gia đình ông. – Cô bắt đầu nói giống như một nhà triết lý. – Tôi chẳng quan tâm là tôi giống ai. Tôi chỉ cố làm cho ông hiểu rằng ông đang thoái thác nghĩa vụ của chính mình. Hãy suy nghĩ những gì ông có thể làm nên. Ông bà nội ông đã lập nên những công ty đó, là cháu nội của họ và là người thừa kế hợp pháp, ông có thể đạt vị trí của bà cụ. Chỉ có mình ông trong số họ mới có thể làm được. – Cô làm tôi nín thở rồi đây. – Anh đang cười? – Có thể. Một chút thôi. Tôi rút lui những lời nhận định của tôi về cô lúc đầu. Cô không chỉ hấp dẫn mà còn ngồ ngộ nữa là khác. Lục Di giơ tay tay vẻ phẫn nộ: – Quả thật tôi không hiểu nổi hoàn toàn không hiểu nổi. Không hiểu vì sao ông không tha thiết gì đến quê nhà của mình? Vì sao ông lại có thể dửng dưng trước một quá khứ đã rõ ràng như vậy? Anh bước đến bên nàng, hai tay chống vào tường, nghiêng mình nhìn sát vào mắt nàng. – Tôi không dửng dưng như cô nói đâu. Thật ra, tôi suy nghĩ rất nhiều về quá khứ. Chính vì thế tôi không chịu nổi và không chấp nhận được. Giọng điệu của anh đầy oán hận. Nhưng bà Gia Yến không thể là kẻ thù của anh. Chuyện gì nhỉ? Đến bây giờ, anh vẫn không quên nổi ác cảm ấy. Nàng không né tránh tia nhìn của anh. – Nếu quả thật là như vậy chăng nữa, thì ông lại càng nên quay trở về. Đã hơn ba mươi năm trôi qua, người ta không thể sống mãi với quá khứ đau thương. Hai tiếng “gia đình” không hề có ý nghĩa gì đối với ông sao? – Không hề. Anh lại cúi sát bên nàng: – Cô tiểu thư Lục Di ơi! Cô chẳng hiểu gì về tôi cả. Hoàn toàn không hiểu. – Nhưng ông không thể ... – Tôi không thể quay trở về. Một ngày cũng không. Lục Di nói một cách nhẫn nhục: – Tôi không biết sẽ ăn nói làm sao với bà Gia Yến. Tôi lại mắc nợ với bà. – Nếu tôi là cô, tôi sẽ nói cho bà ấy biết sự thật. – Đương nhiên là tôi sẽ nói sự thật. Nhưng tôi vẫn mong rằng sự thật không phải là như thế. – Tất cả chúng ta đôi khi đều có ý nghĩ ấy. Lục Di chẳng muốn nói thêm một lời nào nữa để tranh luận với Triều Phong. Cử chỉ, lời lẽ của anh đã khiến nàng hiểu rằng anh đã có thái độ dứt khoát từ lâu rồi. Nên hết lập luận này đến lý lẽ khác nàng đưa ra đều hoàn toàn vô vọng. Nàng cay đắng nhìn anh: – Đúng như mọi người nói, không thể nào cố gắng nói chuyện với ông được. Lẽ ra tôi phải nghe họ mới phải. – Đúng, nhưng hình như cô ít chịu nhận những lời khuyên, có phải không? – Tôi đã quá mệt mỏi! Lục Di sải bước đến chiếc ghế bành nàng ngồi lúc nãy nàng cầm lấy cái cặp xách rồi bước thẳng ra phòng, không thèm ngoái đầu lại. Triều Phong lẩm bẩm: – Quái quỷ? Nàng nghe thấy tiếng bước chân đi giày của anh nện mạnh trên nền gạch khi anh đuổi theo nàng. Triều Phong nói sau lưng nàng: – Tôi biết cô không chịu trả tiền, vì tôi đã khuyên cô, nhưng tôi vẫn cứ muốn khuyên cô. Cô quá mẫn cảm trong cuộc sống. – Tôi mà mẫn cảm ủ? Thật lạ lùng khi nghe điều đó từ miệng một người đã khư khư giữ lấy những định kiến hơn ba mươi năm trời. Thưa ông Triều Phong, ông có thể tự cho phép ban phát lời khuyên của mình khi nào mặt trời không còn chiếu sáng nữa. Còn tôi chắc chắn tôi chẳng bao giờ cần những lời khuyên đó. Lục Di vặn tay nắm cửa ngoài và bước ra vòm cổng. Mưa như trút nước, đổ ào ào ngoài vòm cổng, gió giật từng cơn, sấm chớp xé tan đêm đen bằng những tiếng nổ kinh hoàng. Thật là một kết thúc ê chề trong một ngày u ám. Triều Phong nói sau lưng nàng: – Đang mưa rất to. Hãy chờ một lát để tôi quay vào lấy chiếc ô. – Hãy quên chuyện ấy đi. Tôi không muốn quẩn quanh bên ông thêm một tí nào nữa. Lục Di bước ra ngoài vòm cổng và ngay lập tức nàng bị ướt sũng. Tóc nàng bết chặt thành từng đám dính vào cổ, che lấp cả mắt. Nước mưa nhanh chóng làm cho chiếc áo lụa màu vàng nhạt của nàng trở nên trong suốt. Nàng nhận ra sự thật rất thảm hại khi nàng đứng run rẩy dưới cơn mưa. Triều Phong lẩm bẩm khi bước theo nàng xuống bậc thang: – Mẹ kiếp! Thật ngu xuẩn! Cô nên vào trong nhà hong quần áo cho khô rồi hãy về. Lục Di quay ngoắt lại đối mặt với anh. Nàng lấy cái cặp xách sũng nước che trước ngực mình gay gắt nói: – Tôi đã nói với ông một lần rồi và bây giờ tôi xin nói lại với ông là khi nào tôi cần lời khuyên của ông, tôi sẽ trả tiền. Chờ đến lúc đó đã, còn bây giờ thì xin ông hãy im đi cho. – Thôi được, nếu cô muốn như vậy. Triều Phong mở cửa chiếc xe ôtô của anh đang đậu dưới vòm cổng. Rồi bằng một cử chỉ rất nhanh nhẹn, nhưng không kém phần dịu dàng, anh đẩy Lục Di ngồi vào sau băng ghế và đóng cửa lại. Nàng chỉ kịp hoàng hồn khi anh ngồi vào tay lái và chiếc xe lao vút đi trong màn mưa mờ đục. Lục Di chồm người về phía băng ghế trước, trừng mắt nhìn Triều Phong: – Ông đưa tôi đi đâu? – Về khách sạn, nơi cô đang ở trọ. – Tôi không cần sự giúp đỡ của ông. Triều Phong vẫn đáp cộc lốc: – Tôi chỉ cư xử cho phải phép của một người lịch sự. Nhưng đây thật sự không phải là cách của hai kẻ đối đầu nhau. – Không hoàn toàn như thế nếu như chúng ta đừng bao giờ nói đến quá khứ của tôi. Trong suốt đoạn đường dài, họ không nói với nhau một lời. Nàng thẳng người chăm chú quan sát anh. Lại một lần nữa vẻ đẹp của anh như những đợt sóng vây bủa lấy nàng. Nàng ước gì có thể gạt bỏ được những cái bóng đêm của sự lo âu đang cố len lỏi vào tâm hồn nàng. Tại sao người đàn ông này lại gây cho nàng một ấn tượng mạnh mẽ như vậy? Anh ta như một quyển tự điển khó hiểu, nhưng đầy cuốn hút. Sự thật là con người này ẩn giấu bên trong một con người khác. Con người này thì ấm áp dễ chịu, con người kia thì cay nghiệt và xa cách. Cơn mưa vẫn không ngớt hạt, không gian u ám, ảm đạm khi anh đưa nàng về đến căn nhà trọ. Lục Di hiểu rằng nàng phải đi thôi, nhưng không hiểu sao nàng cảm thấy ngập ngừng chưa muốn đưa tay mở cửa bước ra khỏi xe. Nàng có cảm giác như cuộc gặp gỡ chưa kết thúc ở đây và hai người còn rất nhiều điều phải nói với nhau. Nhưng nàng biết chắc là nàng không bao giờ quay lại chốn này và thậm chí nàng chẳng bao giờ gặp lại anh. Nàng cần mấy giây phút ngắn ngủi còn lại này đây để ghi khắc hình ảnh anh thành ấn tượng trong tâm trí nàng. Khuôn mặt rắn rỏi, tự tin, mái tóc cắt ngắn, đôi mắt thẫm đen, nụ cười lạnh lùng duyên dáng. Từng thứ một ấy nơi con người anh sao mà tác động mãnh liệt với nàng đến thế? Anh nhìn nàng và bắt gặp nàng nhìn anh. Ánh mắt họ gặp nhau và quyện lấy nhau. Bỗng nhiên Lục Di như muốn nhũn ra. Lạ thật, nàng tự nhủ: Chưa có cái nhìn của người đàn ông nào lại làm cho nàng bối rối đến thế. Tia nhìn của anh như muốn gói gọn lấy nàng. Nàng nhắm mắt lại, né tránh ánh mắt ấy đầu lắc qua lắc lại nhiều lần như toan xua đuổi cái gì trong tâm trí, đồng thời quay ra mở cửa xe, bước vội ra ngoài và dồn bước về phía cửa khách sạn, chẳng ngoái đầu nhìn lại. Bỗng một đôi tay rắn chắc khỏe mạnh ghì chặt lấy hai vai nàng, buộc nàng phải quay người lại. Triều Phong đang đứng trước mặt cả người anh cũng ướt sũng như nàng. Rồi anh từ từ buông lỏng bàn tay siết trên vai nàng, giọng anh trở nên đầm ấm lạ thường như cố tình dồn nén hoặc che đậy cảm xúc. – Tạm biệt. Lục Di! Cầu chúc cô hạnh phúc. Nàng hất mái tóc ướt che đôi mắt và nhìn thẳng vào anh. Rồi không hiểu sao sự dồn nén sau thất bại của nàng bỗng trôi lên như một ngọn lửa mãnh liệt và đã nổ tung ra. Anh chúc hạnh phúc với những gì đã gây ra cho nàng, anh còn cầu chúc nàng hạnh phúc. Đau xót ... cay đắng ... nàng nói: – Tôi cầu mong ông mặc sức hưởng thụ sự tồn tại đau đớn, buồn tẻ của mình trên cái vùng đất xa lạ này. Tôi cầu mong ông cứ giữ khư khư từng phút đã bỏ ra ngẫm nghĩ về quá khứ cay đắng của mình. – Cám ơn. – Tôi chắc ông lấy làm thú vị khi biết lúc gia đình ông cần ông, thì ông quay lưng lại với họ giống y hệt cách gia đình đã quay lưng lại với cha của ông những năm trước. – Tôi sẽ làm hết sức mình. Cơn giận của Lục Di càng sôi sục hơn. Đôi mắt nàng long lanh rực sáng như những vì sao trong bóng đêm khi nàng nhìn thẳng vào đôi mắt anh. – Tôi chắc ông đang tận hưởng sự trả thù. Nhưng tôi cũng muốn báo trước cho ông rằng, chỉ vài năm nữa thôi, ông sẽ thấy hối hận khi bà nội ông qua đời. Bởi vì bà đã quá thấm thía bài học ngày xưa. Đột nhiên cặp mắt của Triều Phong chứa đựng cái gì đó nguy hiểm hơn là sự hả hê. Anh lại siết chặt lấy đôi vai nàng và kéo nàng về phía anh. Mặt anh cúi xuống rất gần ... và hơi thở anh như phả nóng lên khuôn mặt nàng. – Này, cô Lục Di? Cô là ai mà lại quá quan tâm đến gia đình tôi? Và lại tự phong ình thiên chức “Thần hộ mệnh”? Lục Di lùi lại, cả người nàng như run lên: – Ông tự biết phải tìm câu trả lời ở đâu. Đêm vẫn trôi xuôi ... Trời vẫn mưa ... vẫn gió. BIỂN CÒN SÓNG GIÓ Dạ Tuyền dtv-ebook.com Chương 4 Đêm nay sẽ kéo dài lê thê trong căn biệt thự xinh đẹp nằm trên bãi biển. Nhưng anh đã trải qua biết bao đêm mất ngủ ở đây trong năm năm qua? Đáng ngạc nhiên là mãi đến hôm nay, anh mới nhận ra điều đó. Và anh đã tìm được câu trả lời. Anh chưa bao giờ thích một mái tóc màu hạt dẻ. Nhưng có một cái gì đó rất mãnh liệt và cũng rất thơ ngây nơi con người nàng làm cho anh cảm thấy hoàn toàn bị kích động. Nhưng nàng không giống Hứa Lệ Đình. Đã năm năm rồi từ khi Hứa Lệ Đình mất, nàng vẫn len lỏi vào những giấc mơ của anh. Và nếu anh có ý định lấy vợ một lần nữa, chắc chắn anh muốn một cô gái như Hứa Lệ Đình. Ngay từ giây phút đầu tiên gặp Hứa Lệ Đình, anh đã thấy rằng cô là của anh. Đối với anh điều đó thật bất ngờ bởi từ khi lớn lên anh luôn coi cuộc hôn nhân của cha mẹ như một mẫu mực. Nhậm Khởi Minh và Bạch Triều Quân đã gắn bó và yêu thương nhau suốt đời và ca hai đều cảm nhận được điều ấy. Họ đã tin cậy nhau hoàn toàn. Và Triều Phong đã luôn nghĩ giữa người đàn ông và người đàn bà cũng cần sự gắn bó thương yêu như vậy. Chính anh cũng mong đợi điều này trong cuộc hôn nhân của mình. Lệ Đình là một cô gái xinh đẹp với mái tóc đen mượt mà, làn da trắng như ngọc. Đôi mắt long lanh đầy gợi cảm. Cô là niềm ngưỡng mộ của mọi người. Bên cô lúc nào anh cũng thấy ghen tuông và đắm say cuồng nhiệt. Anh tin cô chưa bao giờ phản bội anh trong cuộc tình ngắn ngủi của họ. Nhưng tận trong cõi lòng, có lúc anh phân vân không biết điều gì sẽ xảy ra nếu như cuộc hôn nhân của anh bắt đầu hoặc kéo dài năm năm, hay mười năm nữa. Không hiểu tại sao giờ đây anh lại bắt đầu suy ngẫm về điều anh cần ở một người vợ? Phải chăng đó là vì sự có mặt của cô gái tên Lục Di trong căn nhà này? Sự có mặt của nàng đã làm cho những khao khát vốn đã bị lãng quên, nay lại bùng lên. Triều Phong cố xua đuổi hình ảnh của Lục Di ra khỏi đầu óc để tập trung vào công việc đang làm từ buổi sáng. Anh tự nhủ phải quên đi sự xuất hiện đáng nguyền rủa này. Anh nhìn thẳng vào màn hình máy tính đầy những con số. Anh thường đi vào thế giới trong sáng và đầy trí tuệ của các dữ kiện tin học với cảm giác thoải mái, tuyệt vời. Anh thấy mình lạc vào trong vũ trụ của thế giới huyền bí. Trong thế giới đó không có nỗi đau, không có quá khứ cũng như tương lai. Mỗi khi làm việc, anh bước vào cái hiện tại vĩnh hằng. Năm năm qua, hầu như lúc nào thức dậy là anh lại ngồi ngay vào bàn máy tính, lao vào công việc và kiếm tiền dường như đã trở thành bản năng thứ hai của anh. Mẹ anh đã từng nói, tài năng là thiên bẩm, là huyết thống trong con người anh. Anh là một con người tuyệt vời và bất khả chiến bại. Nhưng chỉ trong một giây phút khủng khiếp năm năm trước đây, cả thế giới của Triều Phong đã bị sụp đổ. Con tàu bị đắm trong lòng đại dương đã đem đi tất cả những gì mà anh nâng niu trong cuộc sống. Hứa Lệ Đình với cha mẹ anh biến mất trong cuộc đời anh. Thế rồi cuộc đời không còn ý nghĩa gì nữa. Anh sống cô độc để xa lánh mọi người và xa lánh những gì đã mất. Song cũng thật bất hạnh vì điều ấy không lấp đầy được những đêm dài ... “Đêm nay là một đêm dài ...”. Triều Phong lẩm bẩm, không sao tiếp tục công việc được. Hình ảnh Lục Di lại hiện ra trong tâm trí của anh. Vẻ kiều diễm và sức sống hừng hực đầy nữ tính toát ra từ con người nàng khiến cho anh không thể không thừa nhận sự hoàn hảo của một người phụ nữ tuyệt vời. Nhưng cho dù nàng là ai đi chăng nữa, nàng cũng không có cơ hội gì cứu vãn những công ty đang xuống dốc của bà Phùng Gia Yến, cho dù có sự giúp đỡ của gã đàn ông chết tiệt Mã Lãnh Bình. Nàng sẽ thất bại cho dù nàng có một đôi cánh và vầng hào quang ... Anh hớp một ngụm rượu trong chiếc cốc đặt trên bàn và nghiền ngẫm: ''Tại sao ta lại quá quan tâm đến những sự việc này như vậy? Những sự việc mà ta đã cố lãng quên''. Con Ben nằm dài trên nền nhà như thấu hiểu nó không dám quấy rầy những giây phút trầm tư của chủ. Nghe tiếng thở dài nó ngước lên nhìn anh. Triều Phong cúi xuống tay anh vuốt nhẹ vào bộ lông óng mượt trên đỉnh đầu nó. – Cô bé tên Lục Di đó là một thiên thần bí ẩn và đầy nguy hiểm, Ben ạ. Chúng ta không thể để cho cô bé có mái tóc màu hạt dẻ ấy khuất phục được. Đêm dài ... Trong căn phòng ấm cúng, ánh sáng vàng dịu soi rõ những nếp nhăn hằn sâu trên khuôn mặt già cằn cỗi của bà. Những nếp nhăn của một kiếp người. – Lục Di? Ta biết là cháu đã cố gắng hết sức mình, nhưng kết quả cũng chẳng có gì là ngạc nhiên cả. Rõ ràng là thằng cháu nội của ta cũng đầy kiêu hãnh, nó giống hệt như cha của nó. Lục Di ngước nhìn người đàn bà quý phái tóc bạc phơ đang ngồi trên chiếc ghế bành. Sống lưng bà thẳng, hai bàn tay xương xương đặt trên thành ghế. Hôm nay bà mặc chiếc áo lụa màu đen. Trên cổ bà lấp lánh một chuỗi hạt pha lê. Thời gian khắc nghiệt cùng với những lo toan trong cuộc sống đã tàn phá sức khỏe của bà, nhưng đôi mắt đen thẫm vẫn ánh lên những tia sắc sảo. Bà vẫn xứng đáng là nhân vật nổi bật nhất của dòng họ. Lục Di nói với tất cả thương yêu: – Cháu xin lỗi thưa bà. Cháu cho rằng cháu đã quá vụng về, quá nóng nảy khi nói chuyện với Triều Phong. Cháu đã thất bại. Bà cụ mỉm cười uể oải: – Cháu thật chân thành và thẳng thắn, giống hệt ông ngoại của cháu. Cháu ạ! Tình bạn giữa ông ngoại cháu với gia đình ta thắm thiết biết bao nhiêu. Ông đã giúp đỡ gia đình ta rất nhiều. Ta nợ ông ấy nhiều hơn những gì ta có thể trả được. Lục Di ngẫm nghĩ về ông ngoại của mình trong ký ức. Một con người hay cười phá lên khi vui vẻ, đáng kính biết là bao ... – Cháu lại thấy không thuyết phục được. Triều Phong quay trở lại mảnh đất này là đã phụ công ơn của bà. Cháu rất buồn lòng. Lẽ ra, cháu phải tỏ ra mềm dẻo hơn với anh chàng cháu nổi của bà. Tuy anh ta làm cháu khó chịu, bà ạ. – Ta rất hiểu điều đó. Lục Di nghiền ngẫm lại những bước đi nàng đã thực hiện với Triều Phong. Cố tìm ra những điểm yếu trong kế hoạch của nàng. Rõ ràng nàng đã mất bình tĩnh, song thật ra anh ta đáng vậy. Nàng dịu dàng nói: – Bà không thể hình dung được Triều Phong hiện nay ra sao đâu. Anh ta sống như một ông hoàng trong cái vương quốc xinh đẹp, lộng lẫy của mình. Nhưng hình như anh ta không thích thú với điều gì cả. Bà Gia Yến ngả đầu dựa vào lưng chiếc ghế bành. – Thế đối với nó chuyện thừa kế gia sản không còn ý nghĩa gì nữa hay sao? Ta nói thật với cháu rằng, ta đã hy vọng kéo nó về bằng cách hứa hẹn sẽ đưa tên nó vào bản di chúc và giao cho nó quyền kiểm soát các công ty, cũng như sẽ ban một nửa gia tài mà ta hiện có. – Thưa bà, cháu không nói chính xác là bà sẵn sàng điền tên anh ấy trở lại trong bản di chúc. – Tuy Triều Phong không đồng ý giúp đỡ ta khôi phục lại công ty, nhưng ta vẫn mãn nguyện, vì nó đã đồng ý gặp cháu, nó sẵn sàng lắng nghe cháu truyền đạt lại lời đề nghị của ta. Lục Di thừa nhận: – Thật ra thì Triều Phong cũng chẳng phải đồng ý gặp cháu. Anh ấy gần như chẳng buồn đáp lại lời cháu. Đó là một sự thách thức. Và cháu đã để lại cho anh ấy cái ấn tượng mà anh ấy đáng phải chịu. Một khoảnh khắc im lặng, cuối cùng bà cụ lên tiếng: – Ta thật sự biết ơn sự nhiệt thành của cháu. Thế tại sao cháu lại không nói với Triều Phong ý nguyện của ta? Lục Di nắm chặt bàn tay lại thành nắm đấm nhỏ xíu: – Thưa bà cháu thật đáng tiếc là đã không làm được điều đó. Triều Phong không xứng đáng được hưởng tất cả những mà bà đã vất vả gầy dựng được để định giao cho anh ấy. Anh ấy không thể nhận dưới sự dâng tặng, mà phải nghĩ lại, việc củng cố những công ty là nghĩa vụ đối với gia đình. – Cháu đã nói với Triều Phong như vậy ư? Lục Di ưỡn cằm: – Vâng, đúng vậy. Chẳng có điều kiện gì hết. Bà cụ thở dài: – Thế là ta đã hiểu. – Cháu không phải là kẻ quỵ lụy người khác. Và cháu cũng không muốn anh ấy nghĩ chính bà phải cầu xin anh ấy quay trở về. Thưa bà, cháu xin lỗi bà. – Thôi, đừng quá nghiêm khắc với mình nữa, Lục Di. Rất có thể nếu cháu có nói ta đã điền lại tên của Triều Phong trong di chúc và ta sẵn sàng khom lưng cầu xin nó, nó cũng vẫn từ chối thôi mà. – Cháu biết như vậy - Lục Di vươn thẳng người - Bà à! Thôi, chúng ta hãy nói về tương lai đi. Chúng ta đã làm mọi cách để triều Phong nhận lấy trách nhiệm của mình, nhưng rõ ràng anh ta không sẵn sàng. Do đó chúng ta phải bàn đến giải pháp khác. Khuôn mặt bà Gia Yến đượm buồn. Bà nhìn cô gái bé nhỏ đang đứng trước mặt bà. Nàng là hình ảnh tái sinh của những kỷ niệm ngày xưa. Giọng bà gần như những tiếng thì thào: – Công ty đang đứng trước thảm họa, ta hiểu điều đó hơn cháu. Chỉ có một người nào đấy trong dòng họ mới có thể điều hành như cách ta đã luôn luôn điều hành nó. Ta thừa nhận đã không còn đủ sức mạnh hoặc mong muốn tiếp tục cầm cờ nữa. Ta mệt mỏi lắm rồi, Lục Di ạ. Lục Di nhìn vào đôi mắt của bà ngày xưa oanh liệt, kiêu hãnh đến là thế ... và cảm thấy thương hại. – Cháu hiểu, thưa bà. – Ta đã làm điều đó quá muộn phải không Lục Di? Lẽ ra ta phải sắp xếp người kế tục từ vài năm trước đây rồi, nhưng ta cứ lần lữa mãi. Phần nào do ta hy vọng là Nhậm Khởi Minh sẽ quay trở lại. – Cháu hiểu, bà ạ. Giọng bà khàn khàn như cố kiềm nén cơn xúc động: – Sau khi Khởi Minh chết, ta vẫn tự an ủi thế nào Triều Phong cũng sẽ quay trở lại với gia đình. Đối với nó, chỉ còn có chúng ta mà thôi, nó phải ở lại với chúng ta. Ta tự an ủi, đánh lừa mình là điều đó cuối cùng thế nào rồi cũng sẽ đến. Nhưng sự thật không phải là như vậy. – Tình hình có vẻ tồi tệ, nhưng chúng ta cũng không nên quá tuyệt vọng. Giống như ông ngoại cháu ngày xưa đã nói: ''Định mệnh càng cay nghiệt, thì chúng ta càng đứng vũng!''. Bà Gia Yến lẩm bẩm: – Ta ước gì cháu là người của gia tộc, để ta có thể trao công ty cho cháu. Lục Di chớp chớp mắt ngạc nhiên: – Cám ơn bà. Thật thú vị. Nhưng cho dù cháu là thành viên của gia đình, cháu cũng không gánh vác được công ty. Bà cháu ta đều biết cháu không, phải là loại người có tính quyết đoán để lãnh đạo một công ty lớn như thế. – Không đâu, cháu sẽ làm được Lục Di ạ. Ta biết cháu có thể làm được những gì cháu đã quyết tâm làm. – Thưa bà, cháu muốn tự mình làm một cái gì đó của riêng mình. Mặt bà cụ trầm ngâm, rồi lại trở về với trạng thái cam chịu. – Đôi lúc ta nghĩ sẽ trao công ty lại cho cháu gái của ta Nhậm Tinh Doanh. Nhưng nó sẽ không bao giờ thay thế được ta, dù nó có lớn thêm bao nhiêu tuổi nữa. Còn Mã Lãnh Bình chồng nó thì lại có quá nhiều tham vọng, ta chắc vậy. Nhưng nó chưa đủ tầm cỡ để cai quản các hoạt động của toàn công ty - Bà cụ nói như mếu - Có lẽ ta đã sai lầm khi tác hợp cuộc hôn nhân này. Thật bất hạnh cho những người trong gia tộc ta. – Thưa bà, có lẽ chẳng ai thay thế bà được đâu. – Triều Phong hoàn toàn đủ sức cai quan cơ nghiệp này. – Nhưng anh ấy không tha thiết. Cháu không biết tình trạng này dẫn chúng ta về đâu. – Ta cần một thời gian để đi đến những quyết định sau cùng. Lục Di nhìn bà chủ của mình một cách tuyệt vọng. – Tất nhiên phải có quyết định. Nhưng chắc chắn sẽ chẳng có quyết định nào liên quan đến người cháu nội kiêu hãnh và đầy nghiệt ngã của bà. Lục Di lặng lẽ bước ra khỏi phòng và trở về phòng làm việc của mình. Trụ sở chính của công ty cách tòa biệt thự không xa. Tuy vậy, trong bao nhiêu năm qua, bà Gia Yến thường điều hành đế chế ngay tại tòa biệt thự nguy nga, tráng lệ. Vì thế, bà cai quản rất chặt chẽ mọi nhịp đập cái vương quốc của mình. Bóng đêm đã phủ kín bốn bức tường của căn phòng làm việc, rồi nuốt chửng luôn cả tòa biệt thự. BIỂN CÒN SÓNG GIÓ Dạ Tuyền dtv-ebook.com Chương 5 Mã Lãnh Bình đang đứng dựa vào bàn làm việc của Lục Di. Khi cửa mở, anh ngước nhìn nàng qua cốc cà phê trên tay: – Tôi tin cuộc hành trình của cô để đối mặt với ngài cháu nội hoang tàn của bà Phùng Gia Yến không lấy gì làm thành công. Lục Di tự rót ình một tách trà nóng. Rồi Bàng đi qua cái bàn làm việc và ngồi phịch xuống ghế. – Anh có cần thay cà phê bằng một cốc sâm-banh để chúc mừng sự việc này không? Lãnh Bình nhếch môi cười, nụ cười mãn nguyện: – Thật đúng như lời đồn đại về Nhậm Triều Phong. Hắn là một con người lạnh lùng, tàn nhẫn, một con chuột kiêu ngạo chẳng hề có chút tình người. – Đó chỉ là một sự vờ vĩnh nhằm củng cố địa vị của mình. – Nói một cách khác, hắn vẫn dửng dưng khi thấy cô quỳ xuống cầu xin hắn hãy quay về trong vòng tay của gia đình, để được điền tên trong bản di chúc của bà Phùng Gia Yến, và nắm quyền thống lĩnh mãi mãi trận địa này. – Còn nếu anh ta trở về thì anh lại gán cho anh ta những cái tội khác, phải không? – Sao bỗng nhiên cô trở nên gay gắt? Tôi đoán chắc, cũng với giọng điệu này, cô đã giảng giải cho Triều Phong về trách nhiệm và nghĩa vụ, có đúng không? Lục Di, thế đến bao giờ cô mới biết là dùng mật có thể bắt được nhiều ruồi hơn là dùng giấm? – Có những loại người không thể dùng mật ngọt. – Nhưng cô cần anh ta? – Tất cả chúng ta đều cần anh ta. Đêm tĩnh lặng và bình yên. Không khí lạnh bao trùm vạn vật. Và chỉ vài phút nữa thôi, cơn mưa sẽ ập đến nuốt chửng tòa nhà cổ kính tráng lệ và mọi thứ sẽ biến mất kể cả nàng. Lục Di đứng bên cửa sổ căn phòng cảm thấy như bị vướng vào một chiếc vòng lẩn quẩn khi tự vấn lương tâm mình. Tại sao nàng luôn xốn xang khi nhớ đến ánh mắt vừa lạnh lùng, vừa tha thiết của Nhậm Triều Phong? Chưa bao giờ, ngay cả những giấc mơ đẹp nhất, nàng lại thấy mình gắn bó với mọi người đàn ông như vậy. Nàng thù ghét cảm giác ấy. Giờ thì nàng thật sự hiểu rằng: Nhậm Triều Phong đã xử sự đúng như lời anh ấy đã từng nói là không bao giờ trở về mảnh đất này nữa. Thế là hết. Không có gì thay đổi ở anh, cũng như ở mọi người. Riêng đối với nàng, giờ đây nàng đã biết được một điều mà trước đây chưa hề có một người đàn ông nào gợi lên trong nàng, đó là nỗi nhớ nhung. Có thể trong một thời gian ngắn nữa thôi, hình bóng Nhậm Triều Phong cũng tan nhòa đi như trong một giấc mơ và nàng sẽ trở về cái không khí quen thuộc trong cuộc sống mỗi ngày. Trời tối dần và gió bắt đầu thổi mạnh. Nàng đau buồn như một kẻ bị lãng quên ... Lục Di đang chìm đắm trong dòng suy tưởng, thì chiếc máy đàm thoại nội bộ nhấp nháy tín hiệu kéo nàng trở về thực tại. Nàng nhấc máy lên giọng bà Gia Yến hòa lẫn trong tiếng mưa tràn đầy cảm xúc: – Lục Di! Ta muốn gặp cháu ngay bây giờ. – Thưa bà ... Không gian trở lại yên lặng, càng gây thêm sự kích động mãnh liệt trong nàng. Lục Di gác máy rồi vụt ra khỏi cửa, nàng chạy dọc theo dãy hành lang vắng lặng và lao vội xuống cầu thang. Hơi thở hổn hển khi nàng đặt tay lên nắm cửa. Cửa mở. .... Nàng đứng phắt lại. Con tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực đang vỡ tung của nàng. Không khí lạnh lẽo, căng thẳng trong căn phòng khách vốn sang trọng và lộng lẫy đập vào nàng như chạm phải một tản băng rắn. Lục Di như ngạt thở vì kinh ngạc. Nàng sững sờ nơi ngưỡng cửa, liếc nhìn toàn cảnh ... Bà Gia Yến vẫn ngồi trên chiếc ghế bành quen thuộc của bà. Vẫn còn đầy đủ nét quý phái và sự tinh anh trong ánh mắt. Bà đang nói chuyện với một người đàn ông trang trọng trong bộ âu phục đen tuyền. Bóng dáng cao ráo và khuôn mặt ấy Lục Di không sao lầm lẫn được, dù anh có đứng giữa đám đông hàng vạn người: Nhậm Triều Phong. Nàng tự nhủ mình đang tỉnh hay mơ? Đây là sự thật hay ảo giác? Làm gì có chuyện Nhậm Triều Phong có mặt ở đây. Nhưng hỡi ơi! Những cảm giác của nàng là thật. ''Anh ấy đã đến''. Nàng đã chiến thắng, chiến thắng một cách cao thượng và yên tâm với ý, nghĩ cơ nghiệp này được đặt trong một đôi cánh tay vững chắc. Tim nàng, đập rộn và reo lên trong lòng khi nàng bước đến gần. Nàng nhìn Triều Phong. Anh đứng quay lưng lại nhìn ra phía cửa sổ. Anh nhìn chăm chú xuống cảnh sắc bên dưới đang chìm đắm trong màn mưa. Nàng biết anh đã ý thức được sự có mặt của nàng, nhưng không quay lại. Anh đứng đó trông có vẻ rất ung dung, nhưng Lục Di cảm giác đó chỉ là sự phớt lờ giả tạo. Anh ta trông như đang thu mình lại để chuẩn bị đối phó. Và bằng một cảm nhận rất sâu sắc, nàng đã tin rằng, hai con người đang hiện diện trước mặt nàng đều tránh không lao vào ôm chầm lấy nhau sau bao ngày xa cách. Sự im lặng bay mất, bà Gia Yến rõ ràng nhẹ nhõm khi trông thấy nàng. – Chào cháu Lục Di, cháu hãy ngồi xuống đây. Lục Di ngồi xuống chiếc ghế đối diện với bà. Bà ôn tồn nói: – Ta rất vui vì cháu nội của ta cuối cùng cũng đến và đã có một quyết định quan trọng. Bất chấp không khí căng thẳng trong phòng, Lục Di nhìn về phía Triều Phong. – Tôi rất mừng khi thấy ông đã quyết định đúng đắn thưa ông Triều Phong. Tôi biết là ông không thấy hối tiếc. Triều Phong chầm chậm quay lại nhìn nàng, cặp mắt đen thẫm của anh chớp chớp: – Tôi chưa đi đến quyết định cuối cùng. Tôi vừa giải thích cho bà Gia Yến biết là tôi sẽ lãnh nhiệm vụ giải nguy cho công ty với một điều kiện nhất định. Bụng nàng như muốn thắt lại, nhưng nàng cố giữ nụ cười trên môi: – Điều kiện gì vậy, thưa ông? Bà Gia Yến trở mình nhè nhẹ trên ghế bành: Triều Phong nói là không cần điền tên vào bản di chúc của ta cũng như không vĩnh viễn nắm quyền kiểm soát công ty. Cậu ấy nói sẽ giúp chúng ta qua khỏi những vướng mắc hiện nay để đổi lấy một khoản lệ phí. Lục Di kinh ngạc, nàng ngước nhìn Triều Phong: – Một khoản lệ phí à? Tiền bạc ư? Ông định sẽ đối xử với gia đình của chính ông như cách xử sự với những khách hàng khác ư? Triều Phong nhẹ nhàng nói: Không phải chỉ có như vậy đâu. Khoản phí cho tôi chắc chắn sẽ cao hơn mức một khách hàng thông thường. – Trời ơi! Ông nói cái gì vậy? Triều Phong nhún vai: – Cô đã nghe tôi nói rồi đấy. Lục Di kinh ngạc đến nhìn bà Gia Yến. Nàng chắc là mình đã bỏ sót điều gì đó trong khi cân nhắc. Nhưng bà Gia Yến chỉ cười một cách miễn cưỡng. Bà nói như thì thầm: – Ta e rằng cậu ấy muốn như vậy. Lục Di quay lại nhìn chằm chặp vào Triều Phong: – Thật là quá quắt. Sau những gì bà nội ông đã dành cho ông, tôi không ngờ ông lại gay thêm đau khổ cho bà. Ông đúng là chai sạn và độc ác, là thứ bọt bèo. – Thật đáng tiếc phải không? Nhưng tôi đến đây không phải để làm theo cách mà các người đã mong mỏi ở tôi. – Ông không thể ... Bà Gia Yến vội chìa bàn tay ra: – Thôi đủ rồi, Lục Di ạ. Ta đã đồng ý với cái giá của Triều Phong. Lục Di bước đến bên bà Gia Yến và ngồi xuống bên cạnh chiếc ghế bành của bà. Nàng nắm lấy bàn tay khô mảnh với những ngón tay dài thon của bà, lồi bóp thật chặt. Chiếc nhẫn kim cương trên tay bà đâm vào lòng bàn tay nàng đau nhói. – Thưa bà, bà không thể chấp nhận những điều kiện của ông ta. Ta đã định trao cả cơ nghiệp này cho cậu ấy, ta muốn có một người cai quản xứng đáng để làm rạng danh dòng họ. – Vâng, đúng vậy. Nhưng bà vẫn nghĩ điều đó sẽ xảy ra khi ông ta gia nhập công ty trên cơ sở lâu dài và lãnh đầy đủ trách nhiệm với gia đình. Lục Di vẫy tay về phía Triều Phong với tất cả phẫn nộ. – Ông rõ ràng chỉ hành động như một gã làm thuê. Cơ nghiệp này chẳng hề có một ý nghĩa gì. Bà Gia Yến điềm tĩnh nói: – Ta sẽ quyết định những gì trong quyền hạn của mình. – Cháu sẽ không để bà hạ mình cầu xin ai cả, cháu không muốn bà như vậy. Ông ta không có quyền đòi hỏi như thế. Nụ cười của Triều Phong thật đáng sợ: – Lục Di! Tốt nhất là cô nên nén cơn tức giận cao quý của cô lại. Cô chỉ mới nghe điều kiện thứ nhất của tôi, còn điều kiện khác nữa. Lục Di quắc mắt nhìn Triều Phong một cách dữ dội: – Điều kiện thứ hai của ông là gì? – Tôi muốn cô là trợ lý riêng cho tôi, cô sẽ làm việc cho tôi chứ không phải cho bà Gia Yến. Lục Di rúm người lại vì choáng váng: – Ồ! Không bao giờ có chuyện đó. – Nhưng tôi thì lại nghĩ dù muốn hay không những điều tôi nói, cô cũng phải đồng ý với tôi. Cô nhất định phải đồng ý. – Vậy thì ông đã lầm. Tôi không phải là loại người như ông tưởng. Triều Phong điềm tĩnh nói: – Bà Gia Yến khẳng định với tôi là cô biết nhiều như cụ về hoạt động bên trong của công ty. Bà nói cô có sự hiểu biết thấu đáo về hầu hết những người ở bộ phận quản lý. Trên tất cả những thứ ấy cô hầu như là một thành viên của gia đình. Nhưng tôi không phải một món hàng để ông ngã giá. Triều Phong nhún vai: – Tôi cần cô. Tôi cần một người có đầy đủ kiến thức để tạo ra sự liên tục và đảm nhận vai trò liên lạc giữa bộ phận quản lý và gia đình. Cô cần phải giúp tôi cứu vãn công ty vì đó là nguyện vọng cả đời của ân nhân cô. Lục Di nhích người ra xa liếc qua khoảng tối trong căn phòng và nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của bà Gia Yến, cố nuốt cơn uất nghẹn: – Thưa bà, bà giao cháu lại cho ông ta theo kiểu như thế phải không? – Cháu có quyền quyết định, Lục Di ạ. Triều Phong nhìn nàng thách thức: – Cô còn thời gian để suy nghĩ, thưa cô. Và khi nhìn vào ánh mắt của bà Gia Yến. Lục Di suy nghĩ thật nhanh. Nàng nói một cách lạnh lùng với Triều Phong: – Cũng chẳng cần phải chờ quyết định của tôi đâu. Tôi sẽ ở lại cùng công ty trong một khoảng thời gian nhất định. Triều Phong cười, ánh mắt anh ánh lên niềm vui chiến thắng: – Tuyệt vời! – Ông quả xứng đáng với tiếng tăm của mình, thưa ông Nhậm Triều Phong. – Cô cứ gọi tôi là Triều Phong. Thật ra, chúng ta sẽ cộng tác chặt chẽ với nhau. Nếu đối đầu với kẻ khác là bản năng của cô thì theo tôi cô không nên tiếp diễn nữa. – Đó là sự ép buộc. Xin lỗi ông, tôi còn có công việc phải giải quyết. Chẳng đợi trả lời, Lục Di xoay người lại rồi bước nhanh ra khỏi phòng. BIỂN CÒN SÓNG GIÓ Dạ Tuyền dtv-ebook.com Chương 6 Không khí im lặng bao trùm căn phòng, khi cánh cửa đóng lại phía sau Lục Di. Bà Gia Yến đứng dậy khỏi ghế: – Đây là lần đầu tiên gặp lại cháu sau bao ngày xa cách mà ta cảm thấy hạnh phúc Triều Phong ạ. Vâng ta rất hiểu tâm trạng của cháu. Và ta cố gắng rất nhiều để xử sự thế nào cho phải với cháu. Đó là một thiện chí rất lớn của ta để bù lại những ngày xưa ... Triều Phong cắt ngang lời bà bằng một thái độ cương quyết: – Thưa bà, chúng ta cần làm rõ điều này. Nếu như sự liên minh của chúng ta có cơ may hoạt động được, chắc chắn phải có một luật lệ. Điều đầu tiên chúng ta hãy thôi không nói về quá khứ. Bà và cháu đã ở hai phía đối nghịch nhau trong cuộc chiến vừa qua. Và trừ phi bà muốn quay trở lại cuộc chiến, còn nếu không chúng ta không nên nhắc lại nữa. – Ta tin là cháu nói đúng. Rồi cháu không phải trách ta. – Có lẽ bà nên hạnh phúc vì đã có một sự trợ lý tốt. Vì chính cô Lục Di đã thuyết phục được cháu trở về mảnh đất này. – Ta cũng nghĩ vậy. Con bé có đôi cánh và một vầng hào quang. – Có phải vì thế mà bà giữ cô ấy bên mình phải không? – Ta nghĩ rằng nếu không có Lục Di, ta thật sự không biết xoay sở như thế nào trong những năm tháng vừa qua. Tuy nhiên Lục Di cũng cần có một sự nghiệp. Đó là vì mẹ nó. Nó phải trông nom chăm sóc một người mẹ gần như mất trí và đau ốm triền miên. Ta thường đọc thấy những mơ ước chân thành trong đôi mắt thơ ngây trong sáng ấy. Triều Phong ngập ngừng ... – Như một cuộc tình? Bà Gia Yến lắc đầu: – Đừng nên có những ý nghĩ trơ trẽn như thế. Cũng có thể sẽ có một vài cuộc tình thú vị nào đấy. Đúng. Ta cũng muốn con bé có được một nguồn khởi hứng thực sự trong cuộc đời. Trong mắt ta, nó là một cô gái hấp dẫn và dáng yêu nhất. Ta không muốn nó phải bị tổn thương. Triều Phong nhìn vào bà Gia Yến. Đôi mắt của bà trở nên xa vắng ... – Cách đây hai năm có một người đàn ông tên là Mã Lãnh Bình lúc đầu hắn theo đuổi Lục Di, nhưng khi gặp cháu gái ta Nhậm Tinh Doanh lập tức nó bỏ rơi Lục Di để cưới Tinh Doanh. Đôi mắt Triều Phong tối sầm lại. Trong đầu anh thoáng hiện hình ảnh của Lục Di khi nàng đứng trên thảm cỏ ẩm ướt trong cơn mưa, đôi mắt u uất ... Không hiểu sao hình ảnh ấy giờ đây lại tác động trong anh mãnh liệt đến như vậy? Giọng anh đầy cay đắng: – Bà đã tác hợp cho cuộc hôn nhân ấy? – Đúng. Đó là sai lầm của ta. Ta không biết Lãnh Bình dùng Lục Di như một công cụ lợi dụng để đến với gia đình ta. Mục đích của hắn chính là Tinh Doanh. Hắn muốn kết hôn với một người trong dòng họ Nhậm. Cháu biết không hắn đã tính là sẽ leo đến vị trí lãnh đạo trong công ty. Nhưng ta không bao giờ để cho tham vọng của hắn trở thành hiện thực. Hiện nay thì ẳ hắn chẳng còn gì đáng ngại cả. Nhưng ta không muốn thấy Lục Di bị xúc phạm một lần nữa. – Thế có phải bà định ám chỉ cháu không? Cặp mắt bà trở nên nghiêm khắc: – Cũng có thể như vậy. – Cháu và Lục Di là hai thái cực đối nghịch nhau. Cô ấy không hợp với cháu và cháu cũng không hợp với cô ấy. Cháu và Lục Di sẽ hòa thuận với nhau tốt đẹp chừng nào cô ấy hiểu rằng cháu là chủ. Bà Gia Yến lẩm bẩm: – Ồ? Mà cũng thật thú vị khi được xem cháu và Lục Di đối chọi nhau. Triều Phóng nhún vai ... Bà Gia Yến đặt tách trà xuống bàn và nhổm người về phía trước. – Này, Triều Phong? – Dạ. – Ta hoàn toàn chưa biết chắc tại sao cháu lại đến đây nhưng ta mong cháu hiểu cho là ta rất biết ơn. – Có lẽ tốt hơn hết, bà cứ đợi xem công việc tiến hành ra sao trước khi bà quyết định là cần biết ơn hay không. Bà cụ nhìn anh chằm chặp: – Ta nghĩ, chính cháu cũng chưa biết mọi việc rồi sẽ đi đến đâu. À, mà này! Cháu cũng cần có một chỗ để ở. Mọi thứ trong tòa biệt thự này là của cháu. Ta mong rằng nó sẽ có một ý nghĩa ... – Bà hãy quên điều ấy đi, cháu sẽ tìm thấy một nơi ở ình. – Có một vài căn nhà nhỏ, xinh xắn nằm dọc theo bãi biển này, cách đây không xa. Hai mẹ con Lục Di ở một trong những căn nhà đó. Ta tin là cháu có thể ở một căn nếu cháu thích. Triều Phong ngẫm nghĩ về những điều bà Gia Yến đã nói. Anh cảm thấy mình như đang bị cuốn sâu vào một chiếc vòng vô hình. Nhưng anh không thể nói cho bà biết lý do vì sao anh lại quay trở về mảnh đất này. Nàng ngồi thu mình ở một góc phòng, cằm đặt lên hai cánh tay, suy nghĩ miên man ... Bây giờ chuyện gì sẽ xảy ra đây? Nàng ngồi bất động như thế liên tiếp trong nhiều phút. Rồì vừa lúc nàng toan đứng lên để ra về thì cửa phòng bật mở và Nhậm Triều Phong bước vào. Nhịp tim Lục Di tức khắc đập rộn lên. Nàng đã toan quay gót, nhưng Triều Phong đã trông thấy nên nàng không còn kịp trốn nữa. Triều Phong đã gằn giọng: – Lục Di! – Chào ông Triều Phong. – Tôi có vài việc cần bàn với cô, có được không? – Được, thưa ông. – Tôi muốn đặt một văn phòng làm việc tại tòa biệt thự này. – Văn phòng cũ của bà Gia Yến hiện nay vẫn còn bỏ trống ở ngay kề bên, nếu ông thích. Triều Phong gật đầu, vẫn nhìn nàng: – Tôi sẽ thường xuyên đi đến các cơ sở. Cô sẽ là người luôn có mặt bên tôi. – Vâng, thưa ông. Một thoáng im lặng trôi qua trước khi Triều Phong quay gót, nhưng rồi anh dừng lại: – Cô có nghĩ là tôi sẽ trở về mảnh đất này không, Lục Di? – Ông trở về là quý lắm rồi. Tôi nghĩ bà nội của ông sẽ rất mừng. Và vong hồn ông nội ông cũng vui lòng nơi chín suối. – Thế à? – Vâng. Bỗng Triều Phong đóng mạnh cửa phòng lại, rồi bước đến trước mặt nàng, giọng anh trầm lắng lại: – Thế còn cô? Cô có biết vì sao tôi trở về mảnh đất này không? – Dĩ nhiên là tôi biết. Tôi đã cố gắng, thuyết phục ông. Và ông cũng hiểu ra ý nghĩa tốt đẹp của những gì mình sẽ làm. Một bên chân mày của anh nhướng lên: – Vậy ư? Vậy thì nhờ cô nói lại với bà Gia Yến rằng, tôi về đây không phải để thừa hưởng gia tài, hay răm rắp tuân theo những gì đã được an bài. Tôi đã có định kiến về mảnh đất này và tôi sẽ không bao giờ thay đổi những định kiến ấy. Tôi nghĩ cô cũng thừa biết điều đó. – Đó là sai lầm của ông. Triều Phong ạ. Đây là cơ nghiệp của gia đình ông, của chính bản thân ông. Lẽ ra không cần ai phải kêu gọi đến trách nhiệm và nghĩa vụ của ông. – Thật vậy ư? Nếu vậy thì tôi xin nói rõ lý do tôi trở về mảnh đất này cho cô biết. Thoắt một cái, hai bàn tay anh đã nắm lấy vai nàng thành một vòng tay siết chặt đến nỗi nàng không còn cách nào vùng ra nữa. Nàng chỉ còn vừa kịp ngạc nhiên dùng hai bàn tay đẩy vào bộ ngực rộng của anh. Nhưng vô hiệu, nàng đã nằm gọn trong vòng tay anh rồi. Miệng anh không hỏi han, không nài nỉ mà chiếm đoạt. Rồi mọi kháng cự của nàng tan biến đi, môi anh siết chặt thì môi nàng từ từ mở ra ngọt ngào, mê đắm ... Rất lâu sau đó, vòng tay anh từ từ nới rộng, buông lơi, ve vuốt. Cùng lúc khuôn mặt anh cũng thay đổi từ cuồng dại, chuyển sang dịu dàng rồi bình thản, chứng tỏ anh đã lấy lại được tự chủ. Anh trầm giọng nói: – Rất đáng tội nghiệp cho cô, nếu như cô lấy Mã Lãnh Bình làm chồng. Bởi vì hai người không hề yêu nhau và không bao giờ có hạnh phúc. Anh nhẹ nhàng mở cửa, rồi nhẹ nhàng đóng lại sau anh, để mặc Lục Di một mình trong căn phòng trống vắng. Một vầng trăng treo trên bầu trời, ánh sáng vàng dịu phản chiếu chiếc bóng cô đơn của nàng. Trời đã khuya, gió bên ngoài từng cơn lạnh buốt. Lục Di ngồi bên song cửa sổ, co đầu gối lên tận cằm ôm lấy chân và nhắm mắt lại. Nàng bắt đầu hình dung những xáo động tình cảm đã xảy ra với nàng. Đó là thật chứ không phải là ảo giác. Nhậm Triều Phong đã hôn nàng. Nàng không nghĩ điều đó có thể xảy ra. Nhưng sự thật giây phút ấy đã đến. Và nàng có cảm giác như nàng đã trông đợi. Tại sao? Đó là nỗi đau mà nàng phải đến mặt. Đã bao nhiêu lần nàng cố xua đuổi tiềm thức. Đôi môi anh, đôi môi nàng tưởng chừng lạnh lùng và khô cứng, khi hôn nàng lại mềm mại, êm ái và tha thiết không thể tưởng tượng được. Và nàng vẫn luôn thấy rạo rực xao xuyến sau những lời nói phũ phàng và cay độc ấy. ''Rất tội nghiệp cho cô nếu như lấy Mã Lãnh Bình. Bởi vì hai người không hề yêu nhau và không bao giờ có hạnh phúc''. Phải chăng anh đã nhìn thấy tận sâu thẳm của đáy lòng nàng? Cách nàng đáp lại nụ hôn của anh không phải là cách của một phụ nữ đang yêu một người đàn ông khác. Nàng không thể phủ nhận. Từ khi Mã Lãnh Bình rời xa nàng, nàng đã nhận ra tình yêu của anh là một sự dối trá và tàn nhẫn đến đau lòng. Điều gì sẽ xảy ra, nếu như nàng gắn liền mãi mãi cuộc đời mình với người đàn ông ấy? Cũng chẳng khác nào như phải chịu đựng một vòng vây siết chặt đến làm mình đau đớn. Nàng tưởng mình đã gạt bỏ được những ý niệm về tình yêu cho đến khi gặp Nhậm Triều Phong. Bằng cảm nhận của tất cả tấm lòng, Lục Di nhận thức được một điều là nàng không bao giờ phủ nhận. Đó là: Vì bất cứ lý do gì mà Nhậm Triều Phong hôn nàng, anh cũng không hoàn toàn kiềm chế cảm xúc của mình. Anh đã rung động! Có tiếng bước chân rất khẽ vang lên sau lưng khiến Lục Di không hề hay biết cho đến khi cảm nhận được chiếc áo ấm quen thuộc phủ lên vai mình và giọng nói ấm áp: – Lục Di? Nàng ngước nhìn đôi mắt nâu đầy những nếp nhăn của mẹ. – Có chuyện gì thế mẹ? Mẹ không khóc ư? – Tại sao con vẫn chưa ngủ? – Con không ngủ được. – Chắc là có chuyện buồn phiền rồi? – Không có chuyện gì xảy ra với con đâu mẹ ạ. Im lặng một lúc bà ngồi xuống bên cạnh Lục Di, nắm giữ bàn tay con trong tay mình và vỗ nhẹ: – Lục Di! Con nghĩ người đàn ông ấy có cứu vãn được công ty không? Đôi mày thanh tú của nàng khẽ cau lại: – Theo con nếu như có ai đó làm được điều ấy thì chính là ông ta. Bà chăm chú nhìn vào mắt nàng: – Con không thích ông ta, phải không? Có tiếng gõ cửa căn nhà gỗ của họ đúng lúc Lục Di đang cố gắng lẩn tránh câu trả lời. Nàng vội nói: – Để con mở cửa cho. Lục Di đứng dậy và đi ra gian ngoài mở cửa. Nàng nghe có tiếng lao xao của bước chân trên lối đi trải sỏi. Cửa mở, Triều Phong xuất hiện như một giấc mơ trước mặt nàng. Bộ quần áo màu đen càng làm nổi bật sự duyên dáng, mạnh mẽ và sức quyến rũ mãnh liệt nơi con người anh. Bắt gặp tia nhìn sững sờ của nàng, môi anh hơi mím lại. Có sự thay đổi màu sắc trong ánh mắt anh ... rực sáng hơn. Lục Di cố tỏ ra bình thản nhưng trong lòng nàng không cảm thấy, tay nàng run run trên nắm đấm cửa. – Chào cô. Cô có thể cho tôi xin một tách trà nóng không? Mời ông vào nhà. Trong căn phòng khách nho nhỏ, xinh xắn, Triều phong nhìn nàng qua làn khói trắng của tách trà nóng trên tay. – Lục Di! Tôi có tin vắn cho cô. Tôi nghĩ, chúng ta đang mắc phải một vấn đề nghiêm trọng. Lục Di đặt tách trà xuống, nhìn anh lo lắng: – Ông nói điều gì vậy? Có chuyện gì xảy ra? – Tất cả những thua lỗ, mất mát của công ty trong thời gian qua là do ai đó trong cấp quản lý cố tình khoét sâu vấn đề thêm nghiêm trọng. Lục Di kinh ngạc tròn mắt nhìn anh: – Ông nói công ty đang là nạn nhân của một bàn tay phá hoại, có phải không? – Rất tiếc đó là sự thật. – Trời! Ai làm điều ấy? Triều Phong nhìn nàng với vẻ chán chường: – Rất nhiều người trên thế gian này khi đi làm, họ để đôi cánh và vầng hào quang ở nhà. – Vâng, tôi hiểu. Và tôi nghĩ, nếu một người nào đó cố ý phá hoại công ty, thì người đó chắc tôi phải biết tường tận. – Cũng có thể là thành viên của gia đình. – Trời! Lục Di đứng bật dậy rồi lại ngồi xuống: – Ông không có ý định ám chỉ ... . – Tôi đã nói với cô rồi, tôi chưa dám chắc là ai đứng đằng sau. Nhưng có nhiều khả năng là người trong gia đình. – Thật khó tin là có thành viên trong gia đình muốn làm tổn thương đến công ty lạy Chúa? Có lẽ tôi là người đáng ngờ nhất hơn bất cứ một thành viên nào trong gia đình. Triều Phong mỉm cười: – Theo những điều tôi biết, cô là người tôi ít nghi ngờ nhất. Vì lý do nào đấy Lục Di cảm thấy ấm lòng trước lời nhận xét đó. Nàng thấy nóng bừng lên vi phấn chấn. Nàng nói: – Tôi nghĩ, tôi phải cảm ơn ông đã dành cho tôi sự trân trọng nào đó đối với những năm tháng tôi đã trung thành với bà Gia Yến và với gia đình. – Tôi có thể nhìn thấy những ý nghĩ của cô qua đôi mắt. Sự phấn chấn nàng vừa cảm thấy giờ đây như đông cứng lại. – Này, ông đừng tưởng ông hiểu tôi như ông nghĩ. Thật ra, ông không hiểu gì cả. Đúng lúc câu chuyện của họ bắt đầu gay gắt thì bà Bình Giang, mẹ của Lục Di xuất hiện, bà bước ra từ gian phòng bên cạnh: Lúc này, Triều Phong đứng quay lưng về phía bà, anh chỉ cảm nhận được giọng nói hiền hòa, ấm áp: – Xin lỗi, tôi nghe con gái tôi nói ông sẽ là người điều hành công ty trong khoảng thời gian sắp tới ... Triều Phong quay lại, giọng anh từ tốn và rất lễ độ: – Thưa bà ... Vừa trông thấy Triều Phong, dù anh chưa nói hết lời, khuôn mặt bà Bình Giang tái đi, cặp môi khẽ run rẩy, và trong một khoảnh khắc vẻ đau đớn thoáng hiện lên trong ánh mắt. – Là ông ... là ông ... Tại sao, lại là ông? Triều Phong bước đến gần, khuôn mặt bà càng tái nhợt hơn: – Ông đến đây làm gì? Hãy đi đi! Đi đi! Tôi không bao giờ muốn nhìn thấy ông nữa? Không bao giờ ... Lục Di ngước nhìn mẹ khuôn mặt thất sắc của bà làm nàng hốt hoảng: – Mẹ làm sao thế? Mẹ lại thấy khó chịu trong người à? Lục Di cầm lấy bàn tay gầy guộc xanh xao của mẹ, lúc này đã trở nên lạnh giá khi nhìn vào khuôn mặt của Triều Phong. Giọng bà thều thào đứt quãng: – Ta lại nghe ... những hồi chuông giáo đường ngày ấy ... ngày ấy ... Lục Di nhìn mẹ, lo lắng: – Mẹ lại mê sảng nữa rồi. Hơi thở bà hổn hển: – Ác mộng ... cơn ác mộng đã đến ... Lục Di kêu lên: – Xin mẹ, mẹ đừng nói những điều ghê sợ ấy! Bà Bình Giang nhắm mắt lại, hai chân lùi dần, cho đến khi cánh cửa khép lại dưới đôi tay run rẩy của bà. Lục Di bối rối trước tia nhìn sững sờ của Triều Phong. Nàng ngồi phịch xuống ghế. – Triều Phong, như ông đã thấy rồi đấy, sức khỏe của mẹ tôi rất kém, trí nhớ của bà bị tổn thương vì những kích động quá lớn trong cuộc sống. Vừa rồi trông thấy ông, bà đã xúc động mãnh liệt. Có lẽ khuôn mặt ông rất giống một nhân vật huyền bí nào đó trong cái quá khứ đầy ắp những dữ kiện của bà. – Chính cô cũng chưa hiểu hết quá khứ của mẹ mình? – Tôi không muốn khơi lại đống tro tàn nếu như điều ấy làm mẹ tôi đau khổ. Điều ấy cũng có nghĩa là tôi muốn ông đừng bao giờ quay trở lại ngôi nhà này một lần nữa. Nếu không tôi sẽ chẳng còn gì để nói với ông. Triều Phong nhìn nàng một cách phân vân: – Tôi nghĩ cô chẳng hiểu mấy về căn bệnh của mẹ cô. – Thế ông hiểu chắc? – Tất nhiên nhiều hơn cô. Tôi đã theo học một lớp ngành y trước khi lao vào lĩnh vực kinh doanh. – Điều đó không liên quan gì đến tôi. Người đó là mẹ tôi và tôi chẳng cần sự giúp đỡ nào của ông cả ... – Hãy bình tĩnh lại đi, Lục Di. Mẹ cô bị mắc chứng bệnh lãng quên quá khứ. Chúng ta phải gợi cho bà nhớ lại cho dù đó là một quá khứ đau buồn. Chúng ta sống với thực tại, nhưng đừng quên đã đi ra từ quá khứ. – Nhưng dù sao ông cũng không nên can thiệp vào. Đấy không phải là việc của ông. Triều Phong đĩnh đạc nói, dịu dàng, ấm áp, nhưng đầy mãnh lực. – Tất cả những việc ở đây đều là việc của tôi. Nếu như cô không thích như vậy thì điều ấy thật tồi tệ. Cô nên nhớ, chính cô là người đã đưa tôi trở về trong vòng tay của gia đình. – Ông có biết không, Triều Phong. Điều ấy có thể dẫn đến một sự thật phũ phàng. Triều Phong dừng lại trước mặt Lục Di, anh lấy tay nâng cằm nàng lên hướng mặt về phía anh: – Cô có biết không Lục Di. Đây không phải là cái cách của hai kẻ đối đầu nhau. Có lẽ cô nói đúng ... Lục Di cứng người lại. Tự nhiên tim nàng đập loạn xạ. Một phần con người nàng sợ rằng nếu như động đậy, nàng sẽ rơi xuống vực và đắm chìm trong ánh mắt đen thẫm của anh. Triều Phong cúi xuống dịu dàng hôn nhẹ lên đôi môi còn chưa hết ngỡ ngàng của nàng. Anh mỉm cười rồi ra đi. BIỂN CÒN SÓNG GIÓ Dạ Tuyền dtv-ebook.com Chương 7 Bóng đêm huyền diệu đã nhường chỗ cho ráng vàng rực rỡ của buổi bình minh. Sau một đêm dài trăn trở, Lục Di vẫn chưa nguôi nỗi lo lắng và sự xuất hiện của Triều Phong đã đem lại sự đau khổ ẹ. Tựa hồ anh nắm giữ ký ức của bà. Nàng kéo rèm cửa cho không khí và gió mát đưa hương hoa thơm vào phòng, thì bắt gặp mẹ nàng đang ngồi uống trà trên chiếc ghế đá đặt nơi thảm cỏ trong vườn. Trông thấy nàng, mẹ mỉm cười nụ cười hiếm hoi rạng rỡ mà nàng tưởng chừng đã tắt ngấm như những ngọn nến trên chiếc áo quan trong ngày tang lễ của cha nàng. Tiếng nói ấm áp của mẹ vang đến bên tai lục Di: – Mẹ tin rằng con nói đúng. Nếu như có ai đó cứu vãn được công ty thì chính là Nhậm Triều Phong. Một làn gió nhẹ len lỏi vào tim khi Lục Di đi dọc theo bãi biển về phía tòa nhà đồ sộ của bà Gia Yến. – Ồ? Thiên thần bé bỏng đây rồi? – Chào Lãnh Bình. Chào Tinh Doanh. Rất vui được gặp hai bạn. Lục Di cười một cách lịch sự với hai nhân vật của gia đình họ Nhậm. Lãnh Bình vẫn lịch lãm, quý phái trong bộ âu phục màu đen, khoác tay Tinh Doanh kiều diễm xinh xắn. Cô nàng thừa hưởng những nét đẹp cao quý của dòng dõi trâm anh, nên luôn mang một nét lạnh lùng và quyến rũ. Hôm nay cô mặc chiếc váy ngắn màu ánh bạc. Mái tóc đen xõa trên đôi vai trần. Điều đó càng làm tôn thêm cặp môi thoa son đỏ sẫm và những ngón tay thon dài. Lục Di cảm nhận cô ta không hoàn toàn hạnh phúc sau lớp vỏ bọc nhung kiêu sa mỹ miều ấy. Tinh Doanh nói, giọng nghe ảm đạm. – Tôi chưa cảm ơn cô đã mang ông anh họ của tôi về đây. Điều đó thật ý nghĩa. – Đó là nhiệm vụ. Lãnh Bình hỏi với vẻ cay đắng: – Thế nào, Lục Di? Làm việc với ''đứa con hoang'' ấy ra sao rồi? Có lẽ chẳng có lý do gì hơn xuất phát từ bản năng tự nhiên của nàng là bảo vệ người đang bị tấn công, Lục Di lập tức bênh vực Triều Phong. – Thành thật mà nói thì mọi việc tốt đẹp. Tôi đã cảm thấy có sự thay đổi trong các hoạt động của công ty. Tôi cho rằng công ty đang ở trong một đôi tay vững vàng. Rồi mọi cái sẽ hoàn hảo. Và chúng ta cũng lên thôi không gọi anh ta là ''đứa con hoang'' nữa. – Được thôi. Dù sao hiện nay anh ta cũng đang là chủ nhân ở đây. – Và tất cả chúng ta nên chúc mừng sự trở về thành công của người cháu nội hiếm hoi của bà ngoại tôi. Cuối cùng anh ta đã đồng ý nhận cái công việc cứu giúp tính mạng của chúng ta. Lãnh Bình hỏi một cách dè dặt: – Cô có biết những dự tính trong tương lai của Triều Phong không, cô Lục Di? Lục Di lắc đầu: – Tôi hoàn toàn không biết những kế hoạch của anh ta. Tinh Doanh lạnh lùng nói: – Điều tôi muốn biết là tại sao ông anh họ của tôi cuối cùng quyết định nhập với chúng ta? – Có thể anh ta nghĩ đã đến lúc cần phải thăm dò lại cội rễ của mình. – Chắc là vậy. Anh ấy bước vào trong cuộc sống của chúng ta bởi vì đột nhiên anh ấy có ước muốn thiết, tha gắn bó gia đình. Nếu cô tin như vậy ... Lãnh Bình gay gắt: – Tôi nghĩ anh ta ở đây rõ ràng là do bà Gia Yến giao cho anh ta vai trò đứng đầu công ty. Việc tại sao bà không chịu nhìn nhận là có nhiều tài năng ngay phía bên này của gia đình, cũng làm tôi không giải thích nổi. Thật tồi tệ, chính chúng ta lại là những người trung thành với bà nhất trong bao năm qua. Cặp môi đỏ thẫm của Tinh Doanh mím lại: – Bà ngoại cố đặt Triều Phong vị trí lãnh đạo công ty sau khi cha mẹ và cô vợ hứa hôn của anh ta chết cách đây năm năm. Người ta đều biết rất rõ là anh ta có thể xuất hiện trước cửa nhà bà cụ để nhận việc ấy bất kỳ lúc nào. Nhưng tại sao anh ta lại quyết định làm điều đó lúc này khi công ty ở trong tình trạng tồi tệ nhất từ trước tới giờ? Lãnh Bình lẩm bẩm: – Một câu hỏi lý thú: ''Tại sao lại là bây giờ?'' Nếu anh ta là một người thông minh, anh ta gia nhập công ty từ vài năm trước, khi mọi việc còn tốt đẹp. Mọi cặp mắt nghi ngờ nhìn về phía Lục Di như chờ nàng trả lời. Chỉ có sự im lặng. Cuối cùng Tinh Doanh lên tiếng giọng cô lạnh lùng và quả quyết: – Trả thù! Lục Di không nghe, hoặc không dám tin những gì mình vừa nghe thấy. – Cô nói lại một lần nữa được không, Tinh Doanh? – Phải “trả thù”. Chính vì thế mà anh ta đến đây. Khuôn mặt Tinh Doanh mơ màng khi gợi nhớ về quá khứ. – Ông cậu Nhậm Khởi Minh của tôi không bao giờ tha thứ cho bà Gia Yến mẹ mình việc không cho phép ông ấy lấy người vợ theo ý muốn. Nhậm Khởi Minh đã truyền lại sự căm giận đó cho Nhậm Triều Phong và giờ đây Nhậm Triều Phong đã thấy cơ hội để báo thù cho cha mẹ. Anh ta đến đây là để tiêu diệt cơ ngơi này. Lãnh Bình nhìn vợ: – Em nói đúng dấy. Triều Phong biết chúng ta đang ở trong một tình trạng khó khăn, công ty đã bắt đầu sa sút bấp bênh. Song, chúng ta có thể đối phó được. Anh ta có thể nhận ra rằng, nếu muốn làm cho công ty tồi tệ hơn nữa, anh ta cần phải có mặt ở đây, để trực tiếp tác động. Tinh Doanh lẩm bẩm như những lời nguyền rủa: – Đúng là sự trả thù. Có lẽ đấy là sự giải thích logic nhất. Mẹ kiếp! Bà ngoại tôi sắp đưa cho đứa cháu nội yêu quý của mình sợi dây thòng lọng để kết liễu tất cả chúng ta. Lục Di ngạc nhiên trước việc họ nhanh chóng đi đến kết luận như vậy. Nàng dịu dàng nói: – Các bạn hãy suy nghĩ lại. Tôi vẫn tin bà Gia Yến biết điều mình đang làm. Bà sẽ không bao giờ mời anh ta đến đây nếu bà nghĩ có nguy cơ anh ta sẽ cố tình bóp chết cơ nghiệp này. Chắc mọi người đều biết, đối với bà, cơ nghiệp này có ý nghĩa đến thế nào. Lãnh Bình nói: – Chúng ta đều biết bà cụ rất muốn hàn gắn sự rạn nứt. Do bà cụ quá mong như vậy, nên có thể không nhìn thấy thực tế. Đó là một điều mạo hiểm. Thật ra, không ai hiểu gì về con người bí hiểm của Nhậm Triều Phong. Lục Di quả quyết nói: – Theo tôi, anh không nên nói như vậy Triều Phong có rất nhiều điểm tương đồng với mọi người ở đây. Tôi nghĩ, có những lý do để chúng ta hy vọng công ty sẽ thoát hiểm. Mọi người có thể nói gì về anh ta cũng được? nhưng chắc chắn anh ta biết những việc mình đang làm. Tinh Doanh nhếch môi cười: – Đừng tự ái nữa, Lục Di. Hình như cô luôn nhìn sự việc một cách lạc quan. Cô ngây thơ quá đấy! Nỗi uất nghẹn trào dâng trong lòng Lục Di nàng nhìn thẳng vào ánh mắt kiêu ngạo của Tinh Doanh: – Rồi cô sẽ hiểu. Tinh Doanh chớp chớp mắt, có phần ngỡ ngàng trước thái độ hơi khác với sự dịu dàng thường ngày của Lục Di. Tinh Doanh bước đến gần, nói rất khẽ, gần như những tiếng thì thầm vào tai Lục Di: – Cô nói đúng, Lục Di. Tôi đã hiểu. Còn cô, khi nào thì cô chịu hiểu ra là tôi đã giúp cô bằng cách tôi lấy Mã Lãnh Bình? Hãy cảm ơn tôi vì lẽ ra anh ta đã cưới cô. – Thôi, quên chuyện đó đi. Cái bóng mờ của quá khứ đeo đẳng Lục Di như một nỗi ám ảnh, đó là Mã Lãnh Bình. – Anh muốn nói chuyện với em Lục Di. – Anh đang nói chuyện với tôi đấy thôi. – Một chuyện rất quan trọng, khi nào chúng ta có thể gặp nhau? – Lúc nào cũng được, tại văn phòng của tôi. Lãnh Bình lắc đầu: – Không, không phải trong văn phòng của em. Đây là chuyện riêng. – Nếu là chuyện riêng thì chúng ta không có gì để nói. – Với Nhậm Triều Phong, em có nói như thế không? – Tôi không nợ anh một câu trả lời nào cả. – Bấy lâu nay, tôi chỉ nghi ngờ, nhưng giờ đây tôi đã nhận ra sự nghi ngờ của mình là đúng sự thật. Em và Nhậm Triều Phong ... Anh ta trở về mảnh đất này là vì em. – Điều quan trọng là Triều Phong đã đồng ý cứu vãn công ty. Hãy để cho anh ta cơ hội để thực hiện. – Như vậy là không được. Thế là sai. Anh ta không đáng được đối xử như vậy và chắc chắn không có quyền xử sự như một gã cố vấn nào đó được thuê làm việc này. – Đấy là một phần của cuộc mặc cả giữa anh ta và bà Gia Yến. – Triều Phong thật táo tợn. Tôi không biết cha anh ta có xử sự như thế với gia đình của mình không. – Lãnh Bình! Tốt hơn hết là anh nên về ngay lập tức. Anh không cần phí nhiều thời gian để giảng giải cho tôi biết phải nên hoặc không nên như thế nào với Nhậm Triều Phong. Thậm chí anh còn chưa biết rõ về anh ấy. Lãnh Bình xấn lên phía trước, siết mạnh đôi vai mảnh dẻ của Lục Di một cách giận dữ. – Nhưng em phải biết địa vị của mình. Tốt hơn hết là em không nên quan hệ mật thiết với hạng người như hắn. Em cũng biết Triều Phong là đứa con vô thừa nhận của gia tộc hắn. Sự ra đời của hắn đã đánh dấu một sự ô nhục xấu xa. Triều Phong không thể chịu trách nhiệm vì sự ra đi của mình. Tôi thiết nghĩ những gì Triều Phong có được ngày hôm nay rất đáng để anh ta tự hào về bản thân mình. – Nhưng hắn không thể rũ bỏ quá khứ. Và sự trở về lần này là cách trả thù cho những gì đã xảy đến với cha mẹ hắn hơn ba mươi năm về trước. – Nhưng tôi tin anh ấy. – Niềm tin của em lệch lạc và mù quáng một cách ngốc nghếch. Em thậm chí không biết mình đang nói gì, rồi em sẽ phải hối hận với niềm tin của mình. – Tôi biết mình đang làm gì. – Thật đáng buồn cho em. Hắn lại giống người cha của hắn thôi. Một giọng nói lạnh lùng đanh thép vang lên nơi ngưỡng cửa. Giọng Triều Phong như một lưỡi kiếm cắt ngang mọi lời nói: – Cha tôi sẽ không bao giờ trở về mảnh đất này. Sự im lặng bao trùm cả căn phòng. Lãnh Bình và cả Lục Di nhìn Triều Phong sững sờ. Nàng nhớ lại chẳng hề có ai nghĩ cần phải đến cứu giúp nàng trong những năm tháng qua. Chính nàng lại là người phải tự cứu lấy mình. Cố đứng vững trên đôi chân của chính mình. Nhưng giờ đây, thật khó mà lý giải được những cảm nhận của nàng. Nhưng nàng không thể chối bỏ được một sự thật là nàng quan tâm sâu sắc đến người đàn ông vừa nồng nàn ấm áp, vừa lạnh lùng nguy hiểm này. Và có một cái gì đó mà nàng sợ rằng khó có thể vượt qua nổi. Anh vẫn đứng đấy, cô độc và xa lạ. – Thôi đủ rồi. Mã Lãnh Bình? Đừng bao giờ giơ nanh vuốt ra nữa. Tôi cảnh cáo anh rằng, Lục Di không phải là con mồi của anh. Hiện giờ, cô ấy không làm việc cho bà Gia Yến nữa. Cô ấy là trợ lý riêng cho tôi và tôi có trách nhiệm với cô ấy Lục Di không cần phải trả lời với ai hết trừ tôi. Anh nghĩ rõ chứ? Trong giây phút im lặng, bao nhiêu xúc động dâng lên trong lòng Lục Di. BIỂN CÒN SÓNG GIÓ Dạ Tuyền dtv-ebook.com Chương 8 Làn nước mát như lụa mơn man dịu dàng lên tấm thân kiều diễm. Lục Di gắng sức để quên đi những suy nghĩ đang bức phá tâm can nàng. Một người đàn ông chợt đến với cuộc đời và phá tung cả thế giới của riêng nàng. Hoàng hôn buông xuống, ráng vàng rực rỡ xung quanh nàng. Từng đôi chim biển chao liệng trên bầu trời xanh rồi sà uống trên đầu ngọn sóng. Gió thổi qua những rặng thông già trụi lá và từng đợt sóng biển cuồn cuộn xô bờ. Vào giờ này, bãi biển vắng hoe không một bóng người, trong không gian tĩnh lặng ấy, một cảm giác xao xuyến dịu nhẹ xâm chiếm tâm hồn nàng. Lục Di chậm rãi bơi về phía có thác nước đang đổ xuống. Qua đám bụi nước từ vách đá bay mù mịt, tay nàng bám được vào gờ đá, nàng tìm được chỗ để chân và đứng thẳng người trên đỉnh cao của thác nước. Nàng nhắm mắt lại, lao qua màn bụi vào trong đám nước ngầu bọt giống như chiếc sao chổi kéo theo chiếc đuôi đủ màu sắc cầu vồng. Có tiếng ai đó gọi tên nàng, nhưng tiếng nước réo làm nàng không nghe thấy gì. Nàng biến mất vào đám nước ngầu bọt trắng xóa dưới chân vách đá. Một lúc sau, nàng trồi lên, điềm nhiên nằm ngửa trên mặt biển, tay nhẹ nhàng khua nước, mắt nhắm lại. Nàng không ngờ phải nghe những lời giận dữ phá vỡ giây phút bình yên của nàng. – Sao cô lại có thể liều lĩnh đến thế? Tôi chưa thấy ai liều mạng ngốc nghếch đến như vậy. Lục Di mớ choàng mắt, bất ngờ trước mặt nàng là sự giận dữ của một bóng người: Nhậm Triều Phong. Bàn tay như hai thỏi sắt nóng đỏ của anh bất chợt siết chặt lấy đôi vai Lục Di. Giọng anh rắn rỏi nghe như một mệnh lệnh. – Đừng bao giờ diễn lại cái trò nguy hiểm ấy nữa, nghe chưa? – Ông bảo sao? Nguy hiểm à? – Phải. Cái cú nhảy vừa rồi, cái cú nhảy dở điên dở dại ấy, cô không thấy lao vào thác nước đầy rẫy những tảng đá ngầm là nguy hiểm thế nào sao? Nàng đối diện với tia nhìn căng thẳng của anh. – Ông lo lắng cho tôi ư? Triều Phong không nói gì, anh lặng ngắm cô gái đang đứng ngay bên cạnh mình. Nắng xế chiều soi trên làn da mịn màng ướt đẫm của nàng làm nó trông mỡ màng như vỏ trái lê chín mọng. Mái tóc mềm xõa dài, bồng bềnh trên mặt nước. Anh nghĩ, nếu phải thú nhận mọi điều với cô bé bướng bỉnh này thì thật là quá quắt. Sự thật, chính anh cũng không hiểu những cảm giác của bản thân mình. Anh bắt đầu hình dung lại nỗi hoảng sợ của mình khi nhìn thấy Lục Di lao xuống từ đỉnh cao của ngọn thác. Anh lo sợ dòng nước hung hãn kia sẽ cướp mất nàng. Nỗi lo sợ này không phải mang tính bản năng mà nó mạnh hơn gấp ngàn lần, khiến anh gần như tê liệt và tràn lên niềm khao khát muốn bảo vệ nàng, cứu sống nàng. Anh đã hít một hơi thật sâu trước khi lao đến chỗ Lục Di vừa mất hút. Rồi anh nhoài người lao sâu xuống đáy nước. Nhưng không thấy nàng, anh lặn ra khu vực bên cạnh để tìm, mãi tới lúc phải ngoi lên để thở nổi lên mặt nước anh mới thấy nàng. Và nàng không hề biết anh đã cố sức tìm kiếm nàng căng thẳng và hoảng loạn như thế nào. Sự căng thẳng đó đã chuyển thành nỗi tức giận, anh nghiến răng thở mạnh: – Tôi chẳng quan tâm, lo lắng gì cho cô đâu. Sự thật là như vậy. Chẳng qua tôi không muốn gặp một trở ngại nào trong khoảng thời gian chúng ta cùng làm chung với nhau một công việc. Tay anh từ từ rời khỏi vai nàng, Lục Di cũng lùi lại: – Trời lạnh hơn rồi đấy, tôi phải vào bờ thôi. Lục Di nhẹ bơi, thân hình tuyệt đẹp của nàng dịu dàng lướt vào dòng nước lấp lánh. Họ ngồi bên mép nước. Cát mịn và mát dưới đôi chân trần của nàng. – Thật khó mà tin được tôi và Nhậm Triều Phong lại cùng chung một sở thích, đắm mình trong biển cả để ôm trọn đất trời. – Chỉ có những lúc như thế này tôi mới thấy thoát ra được cái tước vị khốn khổ của mình. – Ông vẫn chưa thay đổi cách nhìn của ông về những người trong gia tộc ư? – Không bao giờ. – Tôi hy vọng rằng ông sẽ im lặng về việc thiếu sự tin yêu với những người thân của mình. Nếu họ biết rằng ông thù ghét họ và nghi ngờ một người trong số họ đã dùng những thủ đoạn phá hoại công ty, thì chắc chắn họ sẽ cảm thấy bị xúc phạm và vô cùng phẫn nộ. – Thế nên làm gì? Lục Di ngước mắt nhìn lên bầu trời: – Bây giờ ông được coi như đã được cử đứng đầu trong số những người ấy, tôi nói là gia đình. Ông phải gắng đi cùng với họ, cho họ thấy rằng ông không phải là kẻ thù của họ. Triều Phong đây là gia đình của ông cơ mà. – Lục Di, cô là con người đa cảm quá. – Tôi thà sau lầm là nặng về tình cảm gia đình, còn hơn là một người chai sạn, lạnh lùng và vô cảm. Triều Phong nhìn thẳng vào mắt nàng. – Có phải cô nghĩ tôi như vậy không? Lục Di ngập ngừng trong một thoáng nàng nghĩ mình không nên nói thêm một lời nào nữa, nhưng người đàn ông này luôn luôn là một sự thách thức đối với nàng. Nàng nhẹ nhàng nói: – Tôi nghĩ, ít ra ông cũng cố tỏ ra như vậy. Sau những gì xảy ra năm năm trước đây, có thể ông nghĩ làm như thế an toàn hơn Triều Phong, tôi hiểu điều đó như chính bản thân mình. – Có thật vậy không? – Ông có nghĩ rằng, có những lúc tôi cũng muốn từ bỏ tất cả không? Nhưng tôi không thể làm chuyện đó được. Chúng ta có những ràng buộc riêng trong cuộc sống. Tôi có mẹ tôi. Còn gia đình ông thì đang phụ thuộc vào ông. Ông phải có trách nhiệm với họ. Khuôn mặt anh thay đổi phẳng lì như gỗ đá. – Tại sao tôi phải có nghĩa vụ với những con người độc ác và vô tâm đó? – Bởi vì ông cũng là một trong số họ. – Không. Tôi không phải là người trong số họ. Tôi là ''đứa con hoang''. Cô còn nhớ điều đó không? – Ông có vẻ không muốn quên những chuyện ấy? Triều Phong nhếch môi cười: – Rất tiếc. Và tôi đang làm đúng cái công việc mà mọi người đang nguyền rủa. Tôi sẽ không bao giờ hối hận. – Triều Phong! Tôi thật sự không nghĩ ông là hạng người như mọi người đã nói. Vì thế ông hãy nên nghĩ đến nguồn cội của mình. Triều Phong gượng cười: – Có thể cô nói đúng. Nhưng đâu phải ai cũng xuất thân từ một gia đình đáng ình có thể tự hào. Anh có vẻ cay đắng khi nhìn lại quá khứ. Và Lục Di không muốn nói thêm gì nữa. Hai người im lặng ngồi bên nhau. Chính sự yên lặng ấy rất hợp với tình cảnh giữa hai người và những mâu thuẫn vừa qua của họ dường như tan biến hết. Cuối cùng Lục Di lên tiếng phá tan sự yên lặng. – Tôi phải về thôi. – Cô có việc gì phải làm khi về nhà chăng? – Chỉ để được ở bên cạnh mẹ tôi. – Mẹ cô cần đến cô? – Không luôn luôn như thế, nhưng ... – Vậy thì tôi cần cô. Không gian giờ đây tĩnh mịch ấm áp. Trăng đã lên cao, bầu trời tối mịt với vô số vì sao lung linh. Ánh sáng vàng dịu bao phủ xung quanh họ. Và tất cả những thứ đó càng khiến Lục Di để ý đến người đàn ông đang hiện diện, bên cạnh nàng. Như là một sự va chạm tự nhiên từ bàn tay anh và hơi ấm từ người anh toát ra ... Một cảm giác xốn xang không lý giải được. Và nàng không thoát ra được thực tế ấy. Nàng nhìn anh và bắt gặp anh đang nhìn nàng. Một lần nữa, nàng cảm thấy ánh mắt lạnh lùng, u uất ấy quyến rũ hơn bất kỳ một ánh mắt đa tình nào. Nàng nói: – Có phải đây là mệnh lệnh của ông chủ đối với một người giúp việc không ? Hay ông đang mời tôi một cách lịch sự? – Tất nhiên tôi lịch sự mời cô. Nếu cô từ chối, tôi sẽ biến nó thành mệnh lệnh. Tôi cần một người nào đó trò chuyện. Hôm nay là một ngày dài và một buổi tối lại còn dài hơn nữa. – Thôi được, tôi chỉ có thể ngồi lại một chút thôi. Mẹ tôi sẽ đợi. – Tôi hiểu. Anh khẽ đáp rồi dịu dàng choàng chiếc áo khoác mỏng lên đôi vai trần của nàng. Gió quất vào tóc nàng ngát mùi hương của biển. Tiếng rì rầm của sóng biển tràn lên bãi cát. Tay nàng run run trê làn áo vải còn phảng phất hương thơm và hơi ấm của anh. Triều Phong khẽ khàng nói: – Đừng sợ. Tôi không ăn thịt cô đâu. – Tôi không nghĩ ông sẽ làm như vậy. – Chúng ta hãy nói chuyện đi. Lục Di có thể cảm thấy lòng bàn tay mình lấm tấm mồ hôi, nàng nhẹ nàng nói: – Thế bây giờ ông muốn nói chuyện gì? Triều Phong ngửa đâu nhìn lên bầu trời, khuôn mặt đăm chiêu như đắm chìm vào trong một thế giới khác. – Cô sẽ làm gì sau khi cuối cùng cô thoát ra khỏi nanh vuết của tôi? – Thẳng thắn mà nói khi thoát ra được sự thực thi các mệnh lệnh của ông, tôi muốn được làm chủ chính bản thân mình. Tôi muốn được tự do và tự mình quyết định tạo dựng tương lai cho cuộc đời mình. – Từ lâu rồi, cô đã bị trói buộc vào đây, có phải không? – Tôi có thể chịu đựng tất cả, vì mẹ tôi. Tôi yêu mẹ tôi hơn bất cứ điều gì khác trên đời. – Và nếu được tự do, cô muốn bay đi đâu cũng được à? Lục Di nhắm mắt lại và đắm chìm suy tư với những giấc mơ của nàng. – Tôi có thể dang rộng đôi cánh và chấp nhận một sự mạo hiểm. – Cô hãy nói tôi nghe nào. Nàng ngạc nhiên trước sự quan tâm của anh. Tại sao câu hỏi của anh lại gây cho nàng một sự xúc động đến như vậy? Có chuyện gì với mình thế nhỉ? Nàng bỗng nhiên im lặng và mở choàng mắt ra, trả lời một cách thận trọng nhưng vẫn đắm chìm với những ước mơ của mình. – Tôi sẽ bị lôi cuốn vào một cuộc sống xã hội thú vị hơn. Nếu như có một người đàn ông nào đấy đúng như lòng tôi mong muốn. – Mỗi người đều có một hình ảnh của người đàn ông hay đàn bà làm bạn đời. Cô hãy miêu tả mẫu người tình hoàn hảo của cô xem nào? Nàng ngập ngừng nhìn Triều Phong nhưng anh vẫn ngửa mặt nhìn lên bầu trời. Nàng để ý khuôn mặt nhìn nghiêng của anh, vầng trán rộng, sống mũi cao thẳng và chiếc cằm cương nghị, làn da màu đồng của anh như ánh lên dưới ánh trăng. Anh đẹp như một lực sĩ bước ra từ một bức tranh sống động. Hơn thế nữa, nàng cảm thấy ở anh như có một mãnh lực làm sống lại những cảm xúc mà nàng đã cố quên đi. Và khơi dậy trong lòng nàng niềm khát khao được yêu thương và san sẻ tình yêu thương cho người khác. Nhưng nguy hiểm là những cảm giác này chỉ của riêng nàng. Triều Phong đã chứng minh cho nàng thấy, anh đã vì nàng mà quay về mảnh đất quê hương này. Tuy nhiên, không có gì chắc chắn để nàng tin rằng anh cần có nàng và điều nàng cảm nhận sâu sắc hơn là một khoảng cách không gì khỏa lấp nổi giữa anh và nàng. Nàng chậm chạp nói: – Người đàn ông lý tưởng của tôi phải là một người tôi có thể đặt niềm tin. Triều Phong từ từ quay lại nhìn nàng. Cái nhìn của anh chứa đầy đe dọa. Cặp mắt muốn gói trọn tất cả. Lục Di lùi lại xa hơn khoảng cách giữa anh và nàng. Nhưng anh đã giữ chặt đôi vai nàng và nhẹ nhàng kéo nàng lại gần anh hơn. Lục Di có thể nhận biết hơi ấm của làn da anh và cơ thể cường tráng của anh cũng đang run lên. Một giọng thì thầm vang lên, rất gần bên tai nàng: – Cô có biết tôi đang nghĩ gì không, Lục Di? Những cảm xúc trỗi dậy khiến nàng như ngạt thở. Tim nàng đập nhanh, hai má nóng bừng. Giọng nàng nhẹ như hơi thở: – Nghĩ gì? Đôi môi của anh gắn chặt vào môi nàng thay cho câu trả lời. Lục Di cố gắng kiềm chế ngọn lửa khát khao như chợt bùng lên trong người nàng. Nàng thoát ra khỏi nụ hôn của Triều Phong và run rẩy nói: – Ông không được làm như thế, Triều Phong. Giọng anh khẽ và trầm ấm: – Khi tôi muốn lời khuyên, tôi sẽ hỏi điều đó. Triều Phong nghĩ anh sẽ chìm nghĩm trong đôi mắt sâu thẳm của Lục Di, cái nhìn của nàng có vẻ tò mò, thận trọng của người phụ nữ làm anh cảm thấy như mình đang được cân đo bằng một thứ cân vô hình. Cảm giác đó làm anh khó chịu và anh muốn phải chiến thắng nàng, muốn nàng phải khuất phục anh. Anh ôm nàng trong vòng tay trong khi những suy tưởng tràn ngập con người anh như nham thạch chảy trong các mao quản. Anh nhận ra rằng anh mong đợi giây phút này từ khi anh trở về mảnh đất quê hương. Lục Di muốn một người đàn ông mà nàng có thể đặt niềm tin, nàng tự nhủ: Người đàn ông đó phải là anh. Và giờ đây, không gì có thể ngăn cản anh đến với nàng. Một cảm giác nhẹ nhõm tràn ngập trong anh khi anh cảm thấy một niềm vui chiến thắng. Nàng thật mềm mại trong vòng tay anh. Anh vòng tay qua gáy nàng, tận hưởng cảm giác mượt mà khi tay chạm vào da thịt nàng. Mùi hương từ người nàng từ từ xâm chiếm anh. Anh đã bị khuất phục trước nỗi đam mê mà không thể nào kiềm chế nổi. Anh hôn nàng lần nữa, chiếm đoạt đôi môi nàng khi ngả người kéo nàng nằm xuống bên cạnh anh. Rồi như một vệt lửa nóng đôi môi anh lướt dần xuống cổ nàng. Nụ hôn của anh cứ nhân lên mãi, cuồng nhiệt, nhưng cũng rất dịu dàng. – Triều Phong! Anh chẳng nghe nàng gọi gì cả. Hoàn toàn không biết gì. Quá chìm đắm bởi sự đam mê của chính mình, làm Triều Phong phải mất vài phút sau mới nhận thấy là Lục Di không hề đáp ứng lại. Nhận thức ấy làm anh kinh ngạc khi cuối cùng anh đã nhận ra. Anh sững sờ khi nhìn thấy người nàng cứng đờ khuôn mặt phẳng lì. Anh bực bội không hiểu có phải nàng đang chờ một cái gì đó từ cõi thiên đàng để rồi mới chịu khuất phục trước tình cảm trần tục của con người không? Anh đã chuẩn bị để đối phó với một loạt các phản ứng khác nhau nhưng không phải là sự vô cảm. Một cảm giác thất bại đột nhiên trào lên trong con người Triều Phong. Anh không thể tin rằng anh đang bị khuấy đảo bởi một người phụ nữ chẳng hề cần anh như anh cần cô ta. Chắc chắn sự đam mê cuồng nhiệt ấy phải là tương đồng. Anh chắc nàng đã biết anh nghĩ thế nào về điều này ngay từ lúc đầu. Tất cả những cảm giác trong người đàn ông của anh đã khẳng định rằng nàng nhận thức được dòng điện mà xuất hiện trong khung cảnh xung quanh họ giống hệt như anh. BIỂN CÒN SÓNG GIÓ Dạ Tuyền dtv-ebook.com Chương 9 Triều Phong ngẩng đầu ngỡ ngàng. Anh không thể tin được là nàng không hề bị lôi cuốn vào dòng thác của sự đắm say ngây ngất giữa hai người. Anh không muốn tin điều đó. Anh nhìn thấy đôi môi mím chặt của Lục Di bắt đầu mấp máy. – Tôi đã nói anh không nên như thế. – Cô chỉ có thể nói thế thôi ư? – Này, chắc anh cũng biết là anh không phải mẫu người tôi thích và đối với anh, tôi cũng vậy. Đó chưa nói đến chuyện chúng ta còn phải làm việc với nhau. Tôi cho rằng tốt nhất, chúng ta nên tránh kiểu dính líu với nhau như thế này, có phải không? Triều Phong khẽ kêu lên một tiếng phản đối, anh lẩm bẩm, giọng khàn đặc: – Tôi không thể tin chuyện này được. – Cái gì? – Tôi không tin là cô chẳng mảy may băn khoăn về những gì đã xảy ra giữa chúng ta. – Điều đó không có ý nghĩa gì cả, Triều Phong ạ. – Cô sợ tôi có phải không? – Không. Chỉ là sự cẩn trọng. Tôi luôn xử sự như thế với những sự việc, những con người mà tôi đã gặp trong cuộc sống. – Cô không thể vứt tôi vào chung một rọ với họ. Tôi không giống họ. Nàng cười nhợt nhạt: – Anh nghĩ như vậy à? – Thôi, đừng cưỡng lại nữa, hãy hôn anh đi, Lục Di. Lục Di sững sờ: – Tại sao? Anh nhìn thẳng vào nàng: – Bởi vì em sẽ thích điều ấy. – Thế còn anh? – Anh cũng sẽ thích. Giữa hai chúng tạ .... Lục Di run rẩy nói: – Tôi nghĩ như thế là đủ rồi. Tôi phải về nhà đây. Anh yêu cảm giác mềm mại của đôi tay nàng. Nhưng cuối cùng thì anh cũng nhận ra rằng nàng đang lấy tay đẩy ngực anh ra. Triều Phong sững sờ, anh hỏi với vẻ không tin: – Em muốn về ư? – Muộn quá rồi. Mẹ tôi sẽ băn khoăn không biết là tôi đang ở đâu. – Giờ thì em không thể về được. Nàng bặm môi: – Anh đã hứa là sẽ không làm mất quá nhiều thời gian của tôi mà. """