🔙 Quay lại trang tải sách pdf ebook Anh Có Thể Giữ Bí Mật? Ebooks Nhóm Zalo Anh Có Thể Giữ Bí Mật? Sophie Kinsella Thông tin ebook: Tên sách: Anh Có Thể Giữ Bí Mật? Nguyên tác: Can You Keep A Secret? Tác giả: Sophie Kinsella Dịch giả: Trần Hoa Nhà xuất bản: Hội Nhà Văn Công ty phát hành: Nhã Nam Số trang: 368 Trọng lượng: 572 gram Hình thức bìa: Mềm Kích thước: 16 x 24 cm Giá bìa: 80.000 Năm xuất bản: 2012 *** Thực hiện ebook: Hoàng Liêm Ngày hoàn thành: 29/04/2014 Nơi hoàn thành: Hà Nội Nguồn: fb.com/smartebooksvn Ebook: http://www.dtv-ebook.com Ebook không mang tính chất thương mại, để chia sẻ tới các bạn yêu sách ở xa, hoặc không có điều kiện mua sách giấy. Trong điều kiện có thể bạn hãy mua sách để ủng hộ và tôn trọng nhà xuất bản. Giới thiệu nội dung: Bí mật cỏn con thì được. Nhưng bí mật lớn thì bạn phải dè chừng… Trở về từ Ottawa sau thương vụ đàm phán không thành, máy bay của Emma Corrigan rơi vào vùng nhiễu loạn không khí. Động cơ rền rĩ, máy bay chao đảo, đồ uống bắn tung tóe, và tiếng hành khách lầm rầm cầu nguyện khiến cô thực sự hoảng loạn và tuyệt vọng. Trong những giây phút kinh hoàng nhất cuộc đời mình ấy, cô cảm thấy cần phải nói chuyện với ai đó để tự trấn an mình. “Chúng ta sẽ không thể sống sót. Tôi biết chúng ta sẽ không thể. Thế là hết. Tôi mới hai mươi lăm tuổi, vì Chúa. Tôi chưa sẵn sàng. Tôi còn chưa đạt được bất cứ điều gì. Tôi chưa từng có con. Tôi chưa từng cứu được một mạng sống... Tôi còn chưa bao giờ leo núi, tôi chưa xăm mình. Tôi thậm chí còn không biết mình có điểm G hay không...” Và cứ thế, những bí mật riêng tư nhất của cô ào ào tuôn ra như thác lũ với một người đàn ông xa lạ ngồi bên cạnh, để rồi một chuỗi những tình huống dở khóc dở cười bắt đầu mở ra sau đó... Một câu chuyện xoay quanh những bí mật nhỏ đầy thú vị khiến ta phải đọc ngấu nghiến, phải bật cười và thấy lòng mình ấm lại bởi ánh sáng lấp lánh của một tình yêu chân thành. “Tác giả của series Tín đồ Shopping lại mang đến một tác phẩm vui nhộn và dí dỏm mang đậm dấu ấn của riêng cô.” –– Booklist Giới thiệu tác giả: Sophie Kinsella, tên thật là Madeleine Wickham, sinh ra tại London. Cô từng là giáo viên và phóng viên tài chính. Hiện cô sống tại London cùng chồng và ba con. Sophie Kinsella từng viết khá nhiều tiểu thuyết dưới tên thật của mình. Tuy nhiên, phải đến khi loạt truyện về Tín đồ Shopping được xuất bản, tên tuổi cô mới lọt vào danh sách các tác giả có sách bán chạy hàng đầu thế giới. Mục Lục Lời cảm ơn Một Hai Ba Bốn Năm Sáu Bảy Tám Chín Mười Mười một Mười hai Mười ba Mười bốn Mười lăm Mười sáu Mười bảy Mười tám Mười chín Hai mươi Hai mươi mốt Hai mươi hai Hai mươi ba Hai mươi tư Hai mươi lăm Hai mươi sáu Hai mươi bảy Dành tặng H, với anh tôi chia sẻ mọi điều. À thực ra thì cũng có vài bí mật, nhưng không nhiều lắm. Lời cảm ơn Xin gửi lời cảm ơn sâu sắc tới Mark Hedley, Jenny Bond, Rosie Andrews, và Olivia Heywood vì những lời khuyên hào phóng của họ. Và lòng biết ơn lớn lao nhất, như mọi khi, xin gửi tới Linda Evans, Patrick Plonkington-Smythe, Araminta Whitley và Celia Hayley, các con trai của tôi và nhóm biên tập. Một Hiển nhiên là tôi có bí mật. Hiển nhiên là tôi có. Ai chẳng có một vài bí mật. Điều đó hoàn toàn bình thường. Chắc chắn tôi cũng chẳng có nhiều bí mật hơn bất kỳ ai. Tôi không nói về những bí mật lớn, chấn-động-cả-trái đất. Không phải kiểu bí mật Tổng-thống-đang-lên-kế-hoạch-đánh bom-Nhật-Bản-và-chỉ-Will-Smith-mới-có-thể-cứu-cả-thế-giới. Chỉ là những bí mật nhỏ bình thường, hằng ngày. Chẳng hạn như, đấy là vài bí mật nhỏ ngẫu nhiên của tôi, vừa chợt xuất hiện trong đầu: 1. Chiếc túi xách Kate Spade của tôi là hàng nhái. 2. Tôi thích rượu vang ngọt, thứ đồ uống kém ngon nhất trên toàn vũ trụ. 3. Tôi không hề biết NATO là viết tắt của chữ gì. Hoặc thậm chí nó có nghĩa là gì. 4. Tôi nặng 59 cân, chứ không phải 53 cân như bạn trai tôi, Connor, nghĩ. (Mặc dù để bào chữa cho mình, tôi đã định sẽ ăn kiêng khi nói vậy với anh ấy. Hơn nữa, công bằng mà nói, hai con số kia cũng chỉ khác nhau có một chữ số thôi mà.) 5. Tôi vẫn luôn nghĩ trông Connor hơi giống Ken. Như trongBarbie & Ken ấy. 6. Đôi lúc, khi chúng tôi đang làm tình say đắm, tôi đột nhiên muốn cười phá lên. 7. Tôi mất trinh trong phòng ngủ dành cho khách với Danny Nussbaum, trong khi bố mẹ ở dưới nhà xem Ben Hur. 8. Tôi đã uống chai vang mà bố bảo tôi chôn xuống đất hai mươi năm. 9. Chú cá vàng Sammy ở nhà không phải là chú cá vàng mà bố mẹ đưa cho tôi chăm sóc khi họ đi Ai Cập. 10. Khi cô đồng nghiệp Artemis làm tôi bực mình, tôi tưới nước cam vào cây của cô ta. (Nghĩa là hầu như hằng ngày.) 11. Tôi từng có một giấc mơ đồng tính kỳ quặc với Lissy, cô bạn ở chung căn hộ với tôi. 12. Cái quần lọt khe của tôi làm tôi đau đớn. 13. Tôi vẫn luôn có niềm tin chắc chắn trong sâu thẳm rằng tôi không giống mọi người khác, và một cuộc đời mới đầy lý thú đang chờ tôi ở đâu đó phía trước. 14. Tôi không biết cái gã mặc vest xám này đang huyên thuyên chuyện gì. 15. Cộng thêm việc tôi đã quên tên anh ta. Mà tôi mới chỉ gặp anh ta có mười phút trước. “Chúng tôi tin vào những mối liên minh hậu cần linh hoạt,” anh ta nói đều đều bằng giọng mũi, “xúc tiến quảng bá sản phẩm vừa trực tiếp vừa gián tiếp.” “Chắc chắn rồi!” tôi trả lời đầy hứng khởi, như thể muốn nói: Chẳng phải ai cũng tin vậy sao? Hậu cần. Cái đó nghĩa là gì nhỉ? Ôi Chúa ơi. Nếu họ hỏi mình thì sao? Đừng ngốc thế, Emma. Họ sẽ không đột ngột hỏi “Hậu cần nghĩa là gì?” đâu. Mình là một nhà marketing chuyên nghiệp mà, phải không nào? Hẳn nhiên mình phải biết những điều này rồi. Với lại, nếu họ nhắc đến điều đó một lần nữa, mình sẽ đổi chủ đề. Hoặc mình sẽ nói tôi đã xong phần hậu cần hay gì đó. Điều quan trọng là hãy giữ vẻ tự tin và tác phong tháo vát. Mình có thể làm thế. Đây là cơ hội lớn của mình và mình sẽ không phá hỏng. Tôi đang ngồi trong văn phòng trụ sở hãng dầu lửa Glen Oil ở Glasgow, và khi liếc nhìn hình ảnh mình trong cửa sổ kính, trông tôi như một nữ thương gia cấp cao. Tóc duỗi thẳng, tai đeo một đôi khuyên kín đáo như họ vẫn khuyên ta trong các bài báo Làm-thế-nào-để-giành-được-việc-làm-đó, tôi mặc bộ vest mới hiệu Jigsaw. (Ít nhất thì nó gần như mới. Tôi mua nó trong một cửa hiệu từ thiện Nghiên cứu Ung thư rồi khâu một cái khuy vào chỗ cái khuy bị đứt, hầu như chẳng ai nhận ra được đâu.) Tôi ở đây để đại diện cho công ty Panther, là nơi tôi làm việc. Mục đích của cuộc họp này là nhằm thông qua lần cuối hợp đồng quảng cáo loại đồ uống thể thao có vị việt quất mới của Panther Prime với Glen Oil, và tôi bay thẳng từ London tới đây vào sáng nay, chỉ để thực hiện thương vụ này. (Công ty trả tiền, và mọi thứ!) Khi tôi tới, mấy người làm marketing ở Glen Oil đã bắt đầu khoe mẽ chuyện “Ai-là-người-đi-lại-nhiều-nhất?”, huyên thuyên về số dặm bay và những chuyến bay đêm tới Washington - và tôi nghĩ mình đã phét lác khá thuyết phục. (Ngoại trừ lúc tôi nói tôi đã bay bằng máy bay Concorde[1]tới Ottawa, trong khi hóa ra máy bay Concorde không hề tới Ottawa.) Nhưng sự thật thì đây là lần đầu tiên tôi bay đi thực hiện một thương vụ. Được thôi. Sự thật thì, đây là thương vụ đầu tiên tôi làm, chấm hết. Tôi đã làm ở Panther mười một tháng trong vai trò trợ lý marketing, thế mà cho tới giờ tất cả những gì tôi được phép làm là đánh máy văn bản, sắp xếp họp hành cho người khác, mua sandwich và lấy đồ giặt khô cho sếp. Vì thế đây đại loại là cơ hội lớn của tôi. Và tôi thầm hy vọng nếu làm việc này ổn thỏa, có lẽ tôi sẽ được thăng tiến. Mẩu tin tuyển nhân viên cho vị trí của tôi có viết “có cơ hội thăng tiến sau một năm”, và thứ Hai tới tôi sẽ có cuộc gặp đánh giá kết quả hằng năm với sếp tôi, Paul. Tôi tra từ “Đánh giá” trong cuốn sách hướng dẫn nhân viên mới, nó nói đó là “cơ hội lý tưởng để thảo luận khả năng thăng tiến nghề nghiệp”. Thăng tiến! Nghĩ đến điều đó, tôi cảm thấy nỗi khát khao quen thuộc nhói lên trong lồng ngực. Điều đó sẽ cho bố thấy tôi đâu phải kẻ hoàn toàn thất bại. Và mẹ. Và Kerry nữa. Giá mà tôi có thể về nhà nói thật bình thản, “À, con vừa được thăng chức lên vị trí Chuyên viên Marketing đấy.” Emma Corrigan, Chuyên viên Marketing. Emma Corrigan, Phó Chủ tịch cấp cao (Marketing). Miễn là mọi việc hôm nay diễn ra tốt đẹp. Paul nói thương vụ đã được lo liệu xong xuôi, phủi bụi sẵn sàng rồi, tất cả những gì tôi phải làm chỉ là gật đầu rồi bắt tay họ, và rằng kể cả tôi cũng có thể giải quyết được việc đó. Cho tới giờ, tôi cho rằng mình đã làm rất tốt. Thôi được rồi, đúng là tôi không hiểu tới chín mươi phần trăm những gì họ nói. Nhưng thực tế là tôi cũng chẳng hiểu mấy bài thi nói môn tiếng Pháp GCSE của mình đấy thôi, vậy mà tôi vẫn đạt điểm B. “Thay đổi nhãn hàng... phân tích... hiệu quả chi phí...” Người đàn ông mặc vest xám vẫn đang lải nhải điều gì đó. Tỏ vẻ bình thản hết mức, tôi chìa tay ra và từ từ dịch tấm danh thiếp của anh ta về phía mình để có thể đọc được. Doug Hamilton. Đúng rồi. Được thôi, tôi có thể nhớ cái tên này. Doug. Dug[2]. Dễ ấy mà. Tôi sẽ hình dung ra một cái xẻng. Cùng với một súc giăm bông[3]. Trông thật... trông thật xấu xí... và... Được rồi, quên chuyện này đi. Tôi sẽ viết lại vậy. Tôi viết “thay đổi hình ảnh thương hiệu” và “Doug Hamilton” vào sổ ghi chép và hơi vặn vẹo người một cách bất tiện. Chúa ơi, cái quần lót của tôi thật khó chịu. Ý tôi là, loại quần lọt khe chẳng bao giờ thoải mái lắm, theo quan điểm của tôi, nhưng cái quần này thì đặc biệt tệ hại. Mà điều này có thể là do nó bị nhỏ tới hai số. Rất có thể Connor đã mua chiếc quần này cho tôi và bảo cô bán hàng là tôi nặng năm mươi ba cân. Rồi thì cô ta nói với anh chắc tôi dùng cỡ tám. Cỡ tám! (Thẳng thắn mà nói, tôi cho rằng cô ta thật xấu tính. Chắc chắn cô ta phải biết rằng tôi nói dối chứ nhỉ.) Lúc đó là đêm trước Giáng sinh, chúng tôi đổi quà với nhau, rồi tôi mở giấy gói của cặp quần lót lụa màu hồng nhạt đẹp tuyệt. Cỡ tám. Về cơ bản tôi có hai lựa chọn. A: Thú nhận sự thật: “Thực ra chúng quá nhỏ, cỡ của em là mười hai thì đúng hơn, và nhân thể, em nặng năm mươi chín cân.” Hay... B: Cố nhét mình vào chiếc quần. Trên thực tế, chuyện đó cũng ổn. Bạn hầu như không thể thấy những vệt đỏ trên da tôi sau đó. Nhưng điều này cũng có nghĩa tôi phải nhanh chóng cắt hết nhãn quần áo để Connor không bao giờ nhận ra. Kể từ đó tôi hầu như không bao giờ mặc đến đôi quần lót này, hiển nhiên rồi. Nhưng tôi lại quá thường xuyên thấy chúng thật xinh xắn và đắt tiền trong ngăn kéo và lại nghĩ, Ồ thôi nào, chúng đâu chật đến mức ấy, và thế nào đó tôi lại cố nhét mình vào. Chính là điều tôi đã làm sáng nay. Tôi còn quyết định mình sẽ phải giảm cân, bởi vì cảm giác không đến nỗi quá tệ. Tôi đúng là con ngốc ảo tưởng. “... không may kể từ khi thay đổi hình ảnh thương hiệu... cân nhắc lại những vấn đề quan trọng... cảm thấy chúng tôi cần xem xét lại những phương án hợp tác khác...” Cho tới giờ phút đó tôi vẫn ngồi gật gù, thầm nghĩ cái trò nghịch ngợm họp hành kinh doanh này đúng là thật dễ dàng. Nhưng lúc này giọng Doug Hamilton bắt đầu tác động đến ý thức của tôi. Anh ta đang nói gì nhỉ? “… hai sản phẩm quá khác nhau... trở nên không thích hợp...” Không thích hợp là thế nào? Cân nhắc lại những vấn đề quan trọng là thế nào? Tôi bất chợt hoảng hốt. Có lẽ đây không phải chuyện dông dài. Có lẽ anh ta thực sự đang nói điều gì đó. Nhanh lên, lắng nghe nào. “Chúng tôi đánh giá cao quan hệ hợp tác hiệu quả mà Panther và Glen Oil đã có được trong quá khứ,” Doug Hamilton đang nói. “Nhưng cô sẽ đồng ý rằng rõ ràng chúng ta đang đi theo hướng khác nhau.” Hướng khác nhau? Đó là điều anh ta nói đến suốt thời gian vừa rồi ư? Bụng tôi cuộn lên lo lắng. Không thể nào... Chẳng lẽ anh ta đang cố rút lui khỏi thương vụ? “Xin lỗi, Doug,” tôi nói, với giọng bình thản nhất có thể. “Rõ ràng tôi đã lắng nghe chăm chú những gì anh vừa nói.” Tôi nở một nụ cười thân thiện, kiểu như chúng-ta-đều-là-người-chuyên nghiệp-cả. “Nhưng liệu anh có thể... ừm, tóm tắt lại tình hình vì lợi ích của tất cả chúng ta...” Bằng thứ tiếng Anh đơn giản ấy, tôi thầm khẩn cầu. Doug Hamilton và người kia thoáng nhìn nhau. “Chúng tôi có đôi chút không hài lòng về giá trị nhãn hàng của phía công ty cô,” Doug Hamilton nói. “Giá trị nhãn hàng của tôi?” tôi nhắc lại trong cơn hoảng loạn. “Giá trị nhãn hàng của sản phẩm,” anh ta nói, nhìn tôi lạ lùng. “Như tôi vừa giải thích, công ty Glen Oil hiện đang trải qua một quá trình đổi hình ảnh, và chúng tôi coi hình ảnh mới của mình như một hãng xăng dầu biết quan tâm, như logo hình hoa thủy tiên của chúng tôi thể hiện. Và chúng tôi cảm thấy Panther Prime, với mối quan tâm trọng yếu là thể thao và cạnh tranh, đơn giản là quá hung hăng.” “Hung hăng?” Tôi hoang mang nhìn anh ta. “Nhưng... đó là loại đồ uống hoa quả mà.” Thật vô lý. Glen Oil là hãng xăng dầu xả-khí-thải và phá- hủy-thế-giới. Còn Panther Prime là một loại đồ uống vị việt quất vô tội. Sao nó có thể quá hung hăng chứ? “Giá trị mà sản phẩm đó tôn vinh.” Anh ta chỉ vào tờ quảng cáo trên bàn. “Lái xe. Sang trọng. Mạnh mẽ. Ngay bản thân khẩu hiệu ‘Đừng ngập ngừng’, nói thực, cũng có vẻ hơi lỗi thời.” Anh ta nhún vai. “Đơn giản chúng tôi cho rằng sự kết hợp này không khả thi.” Không. Không. Điều này không thể xảy ra. Anh ta không thể rút lui được. Mọi người ở văn phòng sẽ cho rằng đó là lỗi của tôi. Họ sẽ nghĩ tôi đã làm hỏng việc và tôi hoàn toàn là đồ rác rưởi. Tim tôi đập thình thịch. Mặt tôi nóng bừng lên. Tôi không thể để chuyện này xảy ra. Nhưng tôi phải nói gì đây? Tôi chưa chuẩn bị gì hết. Paul nói mọi chuyện đã được thu xếp xong xuôi và tất cả những gì tôi phải làm là bắt tay họ cơ mà. “Chắc chắn chúng ta sẽ thảo luận một lần nữa trước khi đưa ra quyết định,” Doug đang nói. Anh ta cười nhẹ với tôi. “Và như tôi nói, chúng tôi muốn tiếp tục hợp tác với Panther, nên dù thế nào thì đây vẫn là một cuộc gặp hữu ích.” Anh ta đẩy ghế ra đằng sau. Tôi không thể để chuyện này tuột khỏi tầm kiểm soát! Tôi phải cố gắng đảo ngược quan điểm của họ. Tôi phải cố gắng chốt được thương vụ này. Kết thúc thương vụ. Đó là điều tôi muốn nói. “Chờ đã!” Tôi nghe chính mình nói. “Hãy... đợi một chút! Tôi có vài điều muốn nói.” Mình đang nói gì vậy nhỉ? Tôi chẳng có gì để nói hết. Có một lon Panther Prime để trên bàn, tôi chộp lấy nó để lấy cảm hứng. Tìm cách trì hoãn thời gian, tôi đứng dậy, bước tới giữa phòng, giơ chiếc lon lên cao trên không trung để ai cũng có thể nhìn thấy. “Panther Prime là... một thứ đồ uống thể thao.” Tôi dừng lại, và có khoảng yên lặng lịch sự. Mặt tôi nhoi nhói như kim châm. “Nó... ừm... nó rất...” Ôi Chúa ơi. Tôi đang làm gì vậy? Cố lên, Emma. Nghĩ đi. Hãy nghĩ Panther Prime… Nghĩ Panther Cola... nghĩ đi... nghĩ đi. Đúng rồi! Tất nhiên! Được rồi, bắt đầu lại nào. “Kể từ khi chúng tôi đưa Panther Cola ra thị trường vào cuối những năm 1980, đồ uống của Panther luôn là hình ảnh tiêu biểu cho sinh lực, sôi nổi và xuất chúng,” tôi nói trôi chảy. Ơn Chúa. Đây là câu quảng cáo chuẩn của Panther Cola. Tôi đã đánh máy câu này cả tỉ lần đến mức có thể đọc thuộc lòng cả trong giấc ngủ. “Đồ uống của Panther là một hiện tượng quảng cáo,” tôi tiếp tục. “Nhân vật Panther là một trong những nhân vật được biết đến rộng rãi nhất trên toàn thế giới, trong khi câu khẩu hiệu cổ điển ‘Đừng ngập ngừng’ đã được đưa vào từ điển. Chúng tôi đang đề nghị với Glen Oil một cơ hội độc quyền để liên kết với nhãn hàng hạng nhất nổi tiếng thế giới này.” Sự tự tin của tôi tăng dần, tôi bắt đầu sải bước quanh phòng, làm điệu bộ diễn tả cùng với lon nước. “Thông qua việc mua một thứ đồ uống Panther có lợi cho sức khỏe, khách hàng đang chứng tỏ rằng họ sẽ không bằng lòng với bất cứ sản phẩm nào ngoài những sản phẩm tốt nhất.” Tôi dùng tay kia đập mạnh vào lon nước. “Khách hàng chờ đợi chất lượng cao nhất từ đồ uống cung cấp năng lượng, họ chờ đợi chất lượng cao nhất từ loại xăng dầu mình dùng, họ chờ đợi điều tốt đẹp nhất từ chính bản thân mình.” Tôi đang bay! Tôi thật tuyệt vời! Giá mà Paul thấy tôi bây giờ, ông ấy sẽ thăng chức cho tôi ngay lập tức! Tôi bước tới bàn và nhìn thẳng vào mắt Doug Hamilton. “Khi khách hàng của Panther mở lon nước đó, họ đang lựa chọn cho cả thế giới thấy họ là ai. Tôi cũng đề nghị Glen Oil đưa ra cùng lựa chọn đó.” Kết thúc bài diễn văn, tôi giữ chặt lon nước ở giữa bàn, với tay vào nắp kéo và, với một nụ cười dễ thương, tôi giật nắp. Cứ như thể núi lửa phun trào. Thứ đồ uống vị việt quất có ga bắn tung tóe khỏi lon, rớt xuống mặt bàn, phủ lên toàn bộ giấy tờ sổ sách một thứ chất lỏng màu đỏ khủng khiếp... và ôi không, xin đừng... bắn tung khắp áo sơ mi của Doug Hamilton. “Mẹ kiếp!” Tôi thở hổn hển. “Ý tôi là tôi xin lỗi, tôi xin lỗi...” “Chúa ơi,” Doug Hamilton cáu kỉnh nói, đứng lên rút trong túi quần ra một chiếc khăn tay. “Thứ này có giặt sạch được không đây?” “Ôi...” Tôi tóm lấy lon nước một cách vô vọng. “Tôi không biết.” “Tôi sẽ đi lấy khăn lau,” người còn lại nói, và đứng bật dậy. Cửa đóng lại sau lưng anh ta và yên lặng bao trùm, ngoại trừ âm thanh của thứ đồ uống việt quất đang chậm chạp nhỏ giọt xuống sàn. Tôi nhìn Doug Hamilton chằm chằm, mặt tôi nóng bừng và máu nóng dồn sang tai. “Xin đừng...” tôi nói, và hắng giọng để bớt khàn. “Đừng nói với sếp tôi.” Sau tất cả những chuyện đó. Tôi đã làm hỏng bét cả. Khi tôi lê gót qua phòng đợi ở sân bay Glasgow, tôi cảm thấy hoàn toàn chán nản. Cuối cùng, Doug Hamilton đã tỏ ra khá tử tế. Anh ta nói chắc là vết bẩn sẽ sạch thôi, và hứa sẽ không kể với Paul chuyện đã xảy ra. Nhưng anh ta không đổi ý về thương vụ. Cuộc họp quan trọng đầu tiên của tôi. Cơ hội lớn đầu tiên của tôi - vậy mà chuyện xảy ra thế này đây. Tôi cảm thấy mình đã từ bỏ cơ hội lớn này. Tôi cảm thấy muốn gọi điện về văn phòng và nói, “Thế là hết, tôi sẽ không bao giờ trở lại nữa, và nhân thể, chính tôi là người đã làm kẹt giấy máy photo hôm đó.” Nhưng tôi không thể. Đây là công việc thứ ba của tôi trong bốn năm qua. Nó phải thành công. Vì giá trị của bản thân tôi. Vì lòng tự trọng của chính tôi. Và cũng bởi vì tôi nợ bố tôi bốn ngàn bảng. “Tôi có thể lấy gì cho cô?” một anh chàng người Úc nói, và tôi ngước lên sửng sốt. Tôi đã tới sân bay sớm một tiếng, và đã đi thẳng tới quầy rượu. “Ừm...” Đầu óc tôi trống rỗng. “Ờ... vang trắng. Không, thực ra cho tôi một ly vodka và tonic. Cảm ơn.” Khi anh ta quay đi, tôi ngồi sụp xuống ghế. Một cô tiếp viên hàng không với bím tóc đuôi sam kiểu Pháp bước tới ngồi xuống bên cạnh, cách hai ghế. Cô ấy mỉm cười với tôi, và tôi cười đáp lại yếu ớt. Tôi không biết những người khác xoay xở thế nào với sự nghiệp của họ, tôi thực sự không biết. Như Lissy, cô bạn thân nhất của tôi. Cô ấy luôn biết mình muốn trở thành luật sư - và bây giờ, ta đa! Cô ấy là luật sư. Nhưng tôi ra trường mà không hề biết mình muốn làm nghề gì. Công việc đầu tiên của tôi là môi giới bất động sản, và tôi chỉ nhận việc đó bởi vì tôi vẫn luôn thích đi lại ngó nghiêng mấy ngôi nhà, cộng với việc tôi gặp một người phụ nữ với những chiếc móng tay sơn đỏ tuyệt đẹp tại một hội chợ nghề nghiệp, và bà ấy nói với tôi rằng bà ấy kiếm được rất nhiều tiền đến nỗi có thể nghỉ ngơi khi mới bốn mươi tuổi. Nhưng ngay giây phút tôi bắt đầu, tôi ghét công việc đó. Tôi ghét cả mấy tay mới vào nghề môi giới bất động sản khác nữa. Tôi ghét nói những điều như “một khía cạnh đáng yêu”. Và tôi ghét cách ai đó nói họ đủ khả năng chi trả cho những ngôi nhà trị giá 300.000 bảng, nhưng lại yêu cầu chúng tôi cung cấp cho họ chi tiết về những ngôi nhà giá ít nhất 400.000 bảng, rồi sau đó lại tỏ vẻ coi thường bọn tôi, đại loại như, “Các cô chỉ có loại 300.000 bảng thôi sao? Chúa ơi, thật là lũ kém cỏi tệ hại.” Vì thế sau sáu tháng, tôi tuyên bố thay đổi nghề nghiệp và sẽ trở thành một nhiếp ảnh gia. Đó là giây phút thật tuyệt diệu, như trong một bộ phim hay gì đó. Bố tôi cho tôi mượn tiền để học một khóa nhiếp ảnh và mua máy ảnh, và tôi sẽ bắt đầu một sự nghiệp sáng tạo mới đáng kinh ngạc, đó sẽ là khởi đầu của một cuộc đời mới... Ngoại trừ việc mọi chuyện lại không xảy ra như vậy. Ý tôi là, để khởi đầu, bạn có biết một trợ lý nhiếp ảnh kiếm được bao nhiêu không? Không. Hoàn toàn không. Nghĩa là, bạn biết đấy, tôi sẽ chẳng lấy gì làm phiền lòng nếu có ai đó thực sự mời tôi làm trợ lý nhiếp ảnh. Tôi thở dài và nhìn chằm chằm vào cái vẻ buồn thảm của mình trong tấm gương sau quầy rượu. Cũng như mọi thứ khác, mái tóc tôi, mái tóc tôi đã vuốt keo thật thẳng từ sáng nay, đã trở nên rối tung rối bù. Thật điển hình. Ít nhất tôi cũng không phải kẻ duy nhất chẳng đi đến đâu. Trong số tám người cùng khóa học của tôi, một người ngay lập tức thành công và bây giờ đang chụp ảnh cho tờ Vogue hay đại loại như vậy, một người khác trở thành thợ chụp ảnh đám cưới, một dan díu với trợ giảng, một đi du lịch, một có con, một làm việc ở hiệu ảnh Snappy Snaps và một hiện đang làm ở hãng tư vấn tài chính Morgan Stanley. Trong khi đó tôi ngày càng lún sâu vào nợ nần, và bắt đầu làm những công việc tạm thời, nộp hồ sơ xin những công việc thực sự đem lại thu nhập. Và cuối cùng, mười một tháng trước, tôi bắt đầu làm trợ lý marketing tại Panther. Người phục vụ quầy rượu đặt một ly vodka và tonic trước mặt tôi, rồi nhìn tôi với vẻ dò hỏi. “Vui lên nào!” anh ta nói. “Mọi chuyện đâu thể tệ đến vậy!” “Cảm ơn,” tôi nói đầy biết ơn, và uống một ngụm. Tôi cảm thấy khá hơn một chút. Tôi đang uống ngụm thứ hai thì điện thoại của tôi bắt đầu reo. Bụng tôi cuộn lên lo lắng. Nếu là văn phòng gọi, tôi sẽ vờ như không nghe thấy. Nhưng không phải, số điện thoại nhà tôi đang nhấp nháy trên cái màn hình nhỏ. “Chào,” tôi nói sau khi ấn vào nút xanh. “Chào cậu!” giọng của Lissy. “Chỉ là tớ thôi! Mọi chuyện thế nào cậu?” Lissy là bạn cùng phòng với tôi, và là người bạn thân nhất trên đời. Cô ấy có mái tóc dày sẫm màu và chỉ số IQ khoảng 600 và là người dễ thương nhất mà tôi biết. “Thật là một thảm họa,” tôi rầu rĩ. “Có chuyện gì vậy? Cậu không kết thúc được thương vụ sao?” “Đâu chỉ có chuyện tớ không kết thúc được thương vụ, tớ còn làm tay giám đốc marketing của Glen Oil ướt sũng trong thứ đồ uống việt quất đó.” Phía cuối quầy rượu, tôi có thể thấy cô tiếp viên hàng không cố che nụ cười, và tôi cảm thấy mặt đỏ lựng lên. Tuyệt lắm. Giờ thì cả thế giới đã biết. “Ôi trời.” Tôi hầu như có thể cảm thấy Lissy đang cố gắng nghĩ ra điều gì đó tích cực để nói với tôi. “Thôi thì ít nhất cậu cũng có được sự chú ý của họ,” cuối cùng cô ấy nói. “Ít nhất thì họ cũng không nhanh chóng quên cậu đâu.” “Tớ cho là vậy,” tôi rầu rĩ. “Thế tớ có tin nhắn nào không?” “Ồ! Ừm... không. Ý tớ là, bố cậu có gọi điện, nhưng... ừm... cậu biết đấy... không...” Giọng cô ấy nhỏ dần, đầy vẻ thoái thác. “Lissy. Bố tớ muốn gì chứ?” Có một thoáng ngập ngừng. “Rõ ràng là chị họ cậu giành được một giải thưởng nào đó của ngành,” cô ấy nói vẻ ái ngại. “Họ sẽ ăn mừng vào thứ Bảy, kết hợp với sinh nhật mẹ cậu luôn.” “Ồ. Tuyệt thật.” Tôi ngồi thụt sâu hơn xuống ghế. Đó là tất cả những gì tôi cần. Chị họ Kerry của tôi đắc thắng nắm chặt chiếc cúp Đại-lý-du lịch-xuất-sắc-nhất-thế-giới, nếu không phải là toàn-vũ-trụ. “Và Connor cũng gọi điện, để xem tình hình của cậu thế nào,” Lissy vội nói thêm. “Anh ấy rất tử tế, anh ấy nói không muốn gọi vào di động của cậu trong khi cậu họp vì sợ làm phiền.” “Thật sao?” Lần đầu tiên trong ngày hôm nay, tôi cảm thấy tinh thần khá lên chút xíu. Connor. Bạn trai tôi. Người bạn trai đáng yêu và ân cần của tôi. “Anh ấy là một chàng trai đáng yêu!” Lissy đang nói. “Anh ấy nói sẽ bận họp suốt buổi chiều nhưng sẽ hủy bỏ trận bóng quần vì cậu, vì thế cậu có muốn đi ăn tối với anh ấy không?” “Ồ,” tôi nói với một thoáng hài lòng. “Ồ, ý đó hay đấy. Cảm ơn Lissy.” Tôi cúp máy và nhấp thêm một ngụm vodka nữa, cảm thấy vui vẻ hơn nhiều. Bạn trai tôi. Đúng như Julie Andrews nói. Mỗi khi mọi chuyện trở nên tồi tệ… tôi chỉ cần nhớ rằng mình có bạn trai - và bỗng nhiên mọi chuyện dường như không hoàn toàn tệ hại đến thế. Hoặc theo bất cứ cách nào khác mà cô ấy nói. Mà đâu phải một anh bạn trai tầm thường. Một anh chàng cao ráo, đẹp trai, thông minh, mà Marketing Week gọi là “một trong những điểm sáng nhất trong nghiên cứu marketing ngày nay”. Tôi ngồi nhấm nháp vodka, cho phép những suy nghĩ về Connor lan tỏa trong đầu để xoa dịu mình. Cách mái tóc vàng của anh sáng bừng lên trong nắng, và cách anh luôn mỉm cười. Và cách anh nâng cấp phần mềm trong máy tính của tôi dù chẳng cần tôi nhờ, và cách anh... anh ấy... Đầu óc tôi trở nên trống rỗng. Chuyện này thật kỳ cục. Ý tôi là, có rất nhiều điều tuyệt vời về Connor. Từ... từ đôi chân dài. Đúng thế. Và bờ vai rộng. Tới cái lần anh ấy chăm sóc tôi khi tôi bị cúm. Ý tôi là, có bao nhiêu anh bạn trai làm việc đó chứ? Chính xác ấy. Tôi rất may mắn. Tôi thực sự may mắn. Tôi cất điện thoại đi, luồn tay vào tóc và liếc nhìn chiếc đồng hồ phía sau quầy rượu. Còn bốn mươi phút nữa sẽ tới giờ bay. Không còn lâu lắm. Cảm giác mất tinh thần bắt đầu trườn khắp người tôi như những con giun nhỏ, và tôi nuốt một ngụm vodka lớn, cạn sạch ly. Mọi chuyện sẽ ổn thôi, tôi tự nhủ với mình lần thứ một tỉ. Mọi chuyện sẽ ổn thỏa cả. Tôi không hoảng sợ. Tôi chỉ... Tôi chỉ... Được thôi. Tôi sợ. 16. Tôi sợ bay. Tôi chưa từng nói với ai là tôi sợ bay. Điều đó nghe thật chẳng đâu vào đâu. Và ý tôi là, không phải kiểu tôi bị ám ảnh quá mức hay gì đó. Không phải tôi không thể bước lên máy bay. Chỉ là... nếu những chuyện khác không đổi, tôi thích ở trên mặt đất hơn. Trước đây tôi không sợ. Nhưng vài năm gần đây, tôi ngày càng cảm thấy căng thẳng hơn. Tôi biết điều đó thật vô lý. Tôi biết hàng ngàn người bay hằng ngày và thực tế thì ngồi trên máy bay còn an toàn hơn cả nằm trên giường. Xác suất ta ở trên một chiếc máy bay rơi còn thấp hơn... thấp hơn là tìm được một người đàn ông ở London, hay gì đó. Nhưng tuy vậy. Tôi vẫn không thích bay. Có lẽ tôi sẽ làm thêm một ly vodka nữa thật nhanh. Tới lúc họ gọi chuyến bay của tôi, tôi đã uống thêm hai ly vodka nữa và cảm thấy khá hơn nhiều. Ý tôi là, Lissy nói đúng. Ít nhất tôi cũng đã gây ấn tượng, phải không nào? Ít nhất họ sẽ nhớ tôi là ai. Khi sải bước tới cửa lên máy bay, tay nắm chặt cái cặp da, tôi gần như lại bắt đầu cảm thấy mình như một nữ doanh nhân thành đạt. Một vài người mỉm cười với tôi khi họ đi qua, và tôi mỉm cười lại một cách hào phóng, cảm thấy - một cảm giác thân thiện ấm áp. Bạn thấy chứ. Rốt cuộc thì thế giới cũng không đến nỗi quá tệ. Vấn đề là ta phải suy nghĩ thật tích cực. Bất cứ điều gì cũng có thể xảy ra trong đời, phải không nào? Ta sẽ chẳng bao giờ biết điều gì sẽ xảy ra ở ngã rẽ tiếp theo. Tôi đi tới cửa vào máy bay, và đứng đó là cô tiếp viên hàng không có bím tóc kiểu Pháp ngồi ở quầy rượu lúc trước. “Chào cô, một lần nữa,” tôi mỉm cười nói. “Thật là trùng hợp!” Cô tiếp viên nhìn tôi chằm chằm. “Chào chị. Ừm…” “Sao?” Sao cô ấy lại bối rối cơ chứ? “Xin lỗi. Chỉ là... chị có biết…” Cô ấy lúng túng chỉ vào ngực tôi. “Chuyện gì vậy?” tôi nói vui vẻ. Tôi nhìn xuống, và cứng đờ người, thất kinh. Thế nào đó mà chiếc áo sơ mi lụa của tôi đã tự bật tung cúc trong khi tôi bước đi. Ba chiếc cúc bật tung ra và chiếc áo mở bung trước ngực. Áo lót của tôi lộ ra. Chiếc áo lót ren hồng của tôi. Chiếc áo đã hơi lốm đốm vì giặt nhiều. Đó là lý do mọi người mỉm cười với tôi. Không phải vì thế giới này là một nơi đẹp đẽ, mà vì tôi là một-phụ-nữ-mặc-áo-lót hồng-lốm-đốm. “Cảm ơn,” tôi thì thầm, và cài cúc lại bằng những ngón tay lóng ngóng, mặt tôi nóng bừng vì xấu hổ. “Không phải ngày may mắn của chị, phải không?” cô tiếp viên nói với vẻ cảm thông, đưa tay ra cầm thẻ lên máy bay của tôi. “Xin lỗi, lúc nãy tôi tình cờ nghe thấy.” “Không sao đâu.” Tôi cố nhếch miệng cười. “Đó không phải là ngày tuyệt nhất trong đời tôi.” Có một thoáng yên lặng khi cô ấy chăm chú đọc thẻ lên máy bay của tôi. “Thế này nhé,” cô ấy nói nhỏ. “Chị có muốn được nâng hạng trên máy bay không?” “Gì cơ?” Tôi ngây ra nhìn cô ấy. “Thôi nào. Chị đáng được nghỉ ngơi một chút.” “Thật sao? Nhưng... liệu cô có thể cứ thế mà nâng hạng cho mọi người như vậy không?” “Nếu còn dư chỗ, chúng tôi có thể. Chúng tôi được phép tự quyết định. Và chuyến bay này rất ngắn.” Cô ấy trao cho tôi một nụ cười của kẻ đồng lõa. “Chỉ cần đừng nói với ai, được chứ?” Cô ấy dẫn tôi lên khu phía trước của máy bay và chỉ vào một chỗ ngồi lớn, rộng rãi, thoải mái. Trong đời mình tôi chưa từng được nâng hạng bao giờ! Tôi không thể tin nổi cô ấy lại thực sự để tôi làm thế. “Đây là khoang hạng nhất?” tôi thì thầm, hít thở bầu không khí sang trọng, yên lặng. Một người đàn ông mặc bộ vest lịch lãm đang gõ máy tính ngay bên phải tôi, và hai người phụ nữ trung niên trong góc đang dùng tai nghe. “Hạng thương gia. Không có khoang hạng nhất trên chuyến bay này.” Cô ấy nâng giọng lên mức bình thường. “Chị thấy ổn cả chứ?” “Hoàn hảo! Cảm ơn rất nhiều.” “Không có gì.” Cô ấy mỉm cười một lần nữa và bước đi, và tôi đẩy chiếc cặp xuống dưới chiếc ghế đằng trước. Ái chà. Chỗ này thực sự dễ thương. Những chiếc ghế lớn, và chỗ để chân, và mọi thứ. Đây sẽ là trải nghiệm tuyệt vời, từ đầu chí cuối. Tôi tự nói với mình một cách chắc chắn. Tôi với lấy đai an toàn và thờ ơ cài lại, cố gắng lờ đi cảm giác run rẩy sợ hãi quặn lên trong bụng. “Chị có muốn dùng sâm banh không?” Đó là bạn tôi, cô tiếp viên, đang cúi xuống nhìn tôi cười rạng rỡ. “Thật là tuyệt,” tôi nói. “Cảm ơn!” Sâm banh! “Còn anh? Anh có muốn dùng chút sâm banh?” Người đàn ông ngồi ở chiếc ghế cạnh tôi thậm chí còn chưa ngẩng lên. Anh ta mặc quần jean và một chiếc áo lạnh chui cổ đã cũ và đang nhìn ra ngoài cửa sổ. Khi anh ta quay sang trả lời, tôi thoáng trông thấy đôi mắt sẫm màu, bộ ria lởm chởm; một cái cau mày hằn sâu trên trán anh ta. “Không, cảm ơn. Cho tôi một ly rượu mạnh. Cảm ơn.” Anh ta nói giọng Mỹ, cứng nhắc. Tôi đang định lịch sự hỏi xem anh ta là người nước nào thì anh ta đã ngay lập tức quay đi và lại nhìn chăm chú ra ngoài cửa sổ. Điều đó cũng tốt thôi, bởi vì nói thực, tôi cũng chẳng có tâm trạng đâu mà trò chuyện. Hai Được thôi. Sự thực là, tôi không thích điều này. Tôi biết đây là hạng thương gia, tôi biết mọi thứ đều xa hoa dễ chịu. Nhưng bụng tôi vẫn quặn lại vì lo lắng. Trong khi máy bay cất cánh, tôi đếm từ từ với đôi mắt nhắm chặt, và điều đó có vẻ hiệu quả. Nhưng tôi hết hơi khi đếm đến khoảng ba trăm năm mươi. Vì thế bây giờ tôi chỉ ngồi đó, nhấp sâm banh, đọc một bài báo về “30 điều nên làm trước khi ta 30” trong tờ Cosmo. Tôi cố gắng hết sức để mình trông như một nhà quản trị marketing hàng đầu hạng-thương-gia đang ngồi hết sức thư giãn. Nhưng Chúa ơi. Mỗi âm thanh nhỏ đều khiến tôi giật mình; mỗi lần rung lắc lại khiến tôi nín thở. Che đậy bằng vẻ ngoài bình tĩnh, tôi với lấy tờ hướng dẫn an toàn được ép bóng loáng và lướt mắt đọc qua. Lối thoát an toàn. Vị trí dây. Nếu cần đến áo phao, hãy nhường người già và trẻ con trước. Chúa ơi... Tại sao tôi lại xem cái này chứ? Nhìn chằm chằm vào những bức vẽ người ta nhảy xuống biển trong khi máy bay nổ sau lưng thì có ích gì với tôi chứ? Tôi vội nhét tờ hướng dẫn an toàn trở lại túi đựng và uống một ngụm sâm banh nữa. “Xin lỗi, thưa cô.” Một cô tiếp viên có mái tóc quăn đỏ xuất hiện bên cạnh tôi. “Cô đi công tác phải không?” “Đúng,” tôi nói, vuốt thẳng tóc với cảm giác tự hào râm ran trong lòng. “Đúng vậy.” Cô ấy đưa cho tôi một tờ bướm có tên “Tiện nghi cấp cao”, trên đó có bức hình những doanh nhân đang thảo luận sôi nổi trước một tấm bảng có biểu đồ lượn sóng. “Đây là chút thông tin về phòng đợi hạng thương gia mới của chúng tôi ở Gatwick. Chúng tôi cung cấp đầy đủ thiết bị hội thảo từ xa, và phòng họp, nếu cô cần. Cô có quan tâm không?” Được thôi. Mình là một thương gia hàng đầu. Mình là một quan chức điều hành cấp cao thành công. “Có thể đấy,” tôi nói, hờ hững nhìn tờ giới thiệu. “Có, tôi có thể dùng một trong những phòng này để... chỉ dẫn cho nhóm của tôi. Tôi có một nhóm lớn, và rõ ràng họ cần được chỉ dẫn rất nhiều, về các vấn đề kinh doanh.” Tôi hắng giọng. “Phần lớn là... hậu cần.” “Cô có muốn tôi đặt trước một phòng không?” cô tiếp viên nói với ý giúp đỡ. “Ờ, không, cảm ơn,” tôi nói sau thoáng ngập ngừng. “Nhóm của tôi hiện đang... ở nhà. Tôi đã cho họ nghỉ một ngày.” “Được ạ.” Cô tiếp viên trông hơi bối rối. “Nhưng có lẽ một lần khác,” tôi nói nhanh. “Và tiện thể cô ở đây... tôi đang băn khoăn. Cái âm thanh đó có bình thường không?” “Âm thanh nào cơ?” Cô tiếp viên ngẩng đầu lên. “Âm thanh đó. Tiếng ầm ì đó, xuất phát từ cánh máy bay chăng?” “Tôi không nghe thấy gì.” Cô ấy nhìn tôi đầy thông cảm. “Cô bị căng thẳng khi bay sao?” “Không!” Tôi vội nói ngay, và cười nhẹ. “Không, tôi không căng thẳng! Tôi chỉ... băn khoăn thôi. Chỉ tò mò thôi.” “Tôi sẽ xem có thể lấy gì đó cho cô,” cô ấy nói ân cần. “Mời ông xem. Một chút thông tin về những tiện nghi cao cấp của chúng tôi ở Gatwick.” Tay người Mỹ chẳng nói chẳng rằng cầm tờ giới thiệu rồi đặt nó xuống mà chẳng hề liếc qua, còn cô tiếp viên thì tiếp tục bước đi, loạng choạng đôi chút khi máy bay nảy lên. Tại sao máy bay lại nảy lên thế chứ? Chúa ơi. Một cơn sợ hãi ập đến không hề báo trước. Điều này thật điên rồ. Điên rồ! Ngồi trong cái hộp nặng nề khổng lồ này, không có cách nào thoát ra, cách mặt đất hàng ngàn hàng ngàn cây số... Tôi không thể tự mình làm điều này. Tôi có nhu cầu không thể cưỡng lại được là phải nói chuyện với ai đó. Ai đó làm tôi vững dạ. Ai đó an toàn. Connor. Tôi rút điện thoại ra, nhưng cô tiếp viên đã vội sà xuống bên cạnh. “Tôi e cô không thể dùng cái đó khi ở trên máy bay,” cô ấy nói với nụ cười rạng rỡ. “Cô có thể vui lòng tắt điện thoại đi được không?” “Ồ. Ờ... xin lỗi.” Tất nhiên tôi không thể dùng di động. Họ đã nói điều đó tới cả năm mươi lăm tỉ lần. Tôi thật là một kẻ đầu đất. Dù sao thì, kệ thôi. Điều đó chẳng quan trọng. Mình sẽ ổn thôi. Tôi cất điện thoại vào túi và cố gắng tập trung vào vở sitcom Tháp Fawlty cũ rích đang chiếu trên màn hình. Có lẽ tôi sẽ bắt đầu đếm lại lần nữa. Ba trăm bốn mươi chín. Ba trăm năm mươi. Ba trăm năm... Khỉ thật. Đầu tôi bị giật mạnh. Cú xóc vừa rồi là thế nào? Có phải chúng tôi vừa mới bị va đập? Được thôi, đừng hoảng sợ. Chỉ là bị xóc thôi mà. Tôi chắc mọi chuyện khác đều ổn. Có lẽ chúng tôi chỉ vừa đâm phải một con bồ câu hay gì đó. Tôi đang đếm đến đâu nhỉ? Ba trăm năm mươi mốt. Ba trăm năm mươi hai. Ba trăm năm mươi... Và đúng là nó. Khoảnh khắc đó. Mọi thứ dường như vỡ tung thành từng mảnh. Tôi nghe thấy tiếng la hét như một làn sóng đang nhận chìm mình, gần như trước khi tôi nhận biết được điều gì đang xảy ra. Ôi Chúa ơi. Ôi Chúa ơi. Ôi Chúa ơi. Ôi Chúa ơi. Ôi... ôi... không. Không. Không. Chúng tôi đang rơi. Ôi Chúa ơi, chúng con đang rơi. Chúng tôi đang lao thẳng xuống. Máy bay lao qua không khí như một viên đá. Một người đàn ông đằng kia vừa bị hất tung lên, đầu đập vào trần máy bay. Ông ta đang chảy máu. Tôi thở gấp, bám chặt tay vào ghế, cố gắng không bị hất tung, nhưng tôi có thể cảm thấy mình đang bị giật mạnh lên trên, như có ai đó kéo mạnh tôi, như thể trọng lực đột nhiên đảo theo hướng ngược lại. Không còn thời gian để suy nghĩ nữa. Đầu óc tôi không thể... Túi xách đang bay xung quanh, đồ uống đổ tung tóe, một người trong phi hành đoàn bị ngã, cô ấy đang bám chặt vào một cái ghế... Ôi Chúa ơi. Ôi Chúa ơi. Được rồi, nó bắt đầu chậm dần lại. Tình hình... tình hình đã khá hơn rồi. Mẹ kiếp. Tôi chỉ... Tôi không thể... tôi... Tôi nhìn sang anh chàng người Mỹ, và anh ta cũng đang ra sức bám chặt vào ghế như tôi. Tôi thấy buồn nôn. Tôi nghĩ có lẽ tôi sắp nôn. Ôi Chúa ơi. Được rồi. Có vẻ như... có vẻ như mọi chuyện lại trở lại bình thường. “Thưa quý vị,” một giọng nói vang lên qua hệ thống liên lạc nội bộ, và mọi người đều ngẩng đầu lên. “Đây là cơ trưởng đang nói.” Tim tôi rung lên trong ngực. Tôi không nghe nổi. Tôi không nghĩ nổi nữa. “Chúng ta đang gặp phải vùng nhiễu loạn không khí, và mọi thứ có thể rung lắc một chút. Tôi đã bật đèn báo thắt dây an toàn và đề nghị tất cả trở lại ghế ngồi càng nhanh càng…” Lại một đợt tròng trành lớn nữa, và giọng cơ trưởng bị át đi bởi những tiếng la hét và rền rĩ khắp máy bay. Giống như một giấc mơ khủng khiếp. Một giấc mơ tàu lượn siêu tốc khủng khiếp. Cả phi hành đoàn đều ngồi xuống thắt dây an toàn. Một cô tiếp viên đang lau vết máu trên mặt. Một phút trước, họ còn đang vui vẻ phân phát đậu phộng nướng mật ong. Đây là điều xảy ra với những người khác trên những chuyến bay khác. Những người trong các cuốn video an toàn trên không. Không phải tôi. “Xin hãy bình tĩnh,” cơ trưởng đang nói. “Ngay khi chúng tôi có thêm thông tin...” Giữ bình tĩnh? Tôi không thở nổi, nói gì đến chuyện giữ bình tĩnh. Chúng tôi phải làm gì chứ? Chẳng lẽ chúng tôi cứ chỉ ngồi đây trong khi máy bay cứ giật lên như một con ngựa bất kham? Tôi có thể nghe thấy tiếng ai đó đằng sau tôi lẩm nhẩm “Kính Đức Mẹ Maria, đầy nhân từ...” và một cơn hoảng loạn nghẹt thở mới lan khắp cơ thể tôi. Có người đang cầu nguyện. Chuyện này là thực. Chúng tôi sắp chết. Chúng tôi sắp chết. “Tôi xin lỗi?” Tay người Mỹ ở ghế bên cạnh nhìn tôi, mặt anh ta căng thẳng và trắng bệch. Có phải tôi vừa nói to câu đó. “Chúng ta sắp chết.” Tôi nhìn chằm chằm vào gương mặt anh ta. Đây có thể là người cuối cùng tôi nhìn thấy khi vẫn còn sống. Tôi ghi nhớ những nếp nhăn quanh đôi mắt sẫm màu của anh ta; cái quai hàm chắc khỏe, râu ria lởm chởm. Máy bay lại đột ngột hụt xuống, và tôi hét lên dù không hề cố ý. “Tôi không nghĩ chúng ta sắp chết,” anh ta nói. Nhưng anh ta cũng đang nắm chặt tay ghế. “Họ nói đó chỉ là nhiễu loạn không khí.” “Tất nhiên họ nói vậy!” Tôi có thể nghe thấy nỗi kích động trong giọng nói của chính mình. “Họ đâu thể nào nói chính xác, ‘Được rồi, các bạn, thế là hết, các bạn là những người sẽ ra đi’!” Máy bay lại nhào xuống một lần nữa đầy kinh hoàng và tôi thấy mình chộp lấy tay anh ta trong hoảng loạn. “Chúng ta sẽ không thể sống sót. Tôi biết chúng ta sẽ không thể. Thế là hết. Tôi mới hai mươi lăm tuổi, vì Chúa. Tôi chưa sẵn sàng. Tôi còn chưa đạt được bất cứ điều gì. Tôi chưa hề có con. Tôi chưa từng cứu được một mạng sống...” Mắt tôi ngẫu nhiên nhìn vào bài báo “30 điều nên làm trước khi ta 30”. “Tôi còn chưa bao giờ leo núi, tôi chưa xăm mình. Tôi thậm chí không biết mình có điểm G hay không...” “Tôi xin lỗi?” anh chàng nói, nghe có vẻ sửng sốt, nhưng tôi hầu như không nghe thấy tiếng anh ta. “Sự nghiệp của tôi hoàn toàn là một trò đùa. Tôi không hề là một nữ doanh nhân hàng đầu.” Tôi nửa khóc nửa mếu chỉ vào bộ vest. “Tôi chẳng đứng đầu một nhóm nào hết! Tôi chỉ là một trợ lý rác rưởi và tôi vừa có một cuộc họp quan trọng đầu tiên trong đời nhưng nó lại hoàn toàn là thảm họa. Phân nửa thời gian tôi hoàn toàn không hiểu người ta đang nói về điều gì. Tôi không biết hậu cần nghĩa là gì, tôi chưa từng được thăng chức, và tôi nợ bố tôi bốn ngàn bảng, và tôi chưa bao giờ thực sự yêu…” Tôi đột ngột ngừng lời. “Tôi xin lỗi,” tôi nói, và thốt lên chói tai. “Anh đâu có muốn nghe tất cả những chuyện này.” “Không sao đâu,” người đàn ông nói. Chúa ơi. Tôi hoàn toàn mất kiểm soát. Và dù sao, điều tôi nói không phải là sự thật. Bởi vì tôi đang yêu Connor. Chắc là tại độ cao hay gì đó làm đầu óc tôi xáo trộn. Bối rối, tôi vuốt tóc khỏi mặt và cố gắng bình tĩnh lại. Được thôi, hãy cố gắng đếm lại nào. Ba trăm năm mươi... sáu. Ba trăm năm... Ôi Chúa ơi. Ôi Chúa ơi. Không. Xin đừng. Máy bay lại lắc lư. Chúng tôi lại lao xuống. “Tôi chưa từng làm được bất cứ điều gì khiến bố mẹ tự hào.” Những lời đó buột ra khỏi miệng trước khi tôi kịp dừng lại. “Chưa từng.” “Tôi chắc chắn là không phải thế,” người đàn ông lịch sự nói. “Đúng đấy. Có lẽ họ đã từng tự hào về tôi. Nhưng rồi chị họ Kerry tới sống cùng chúng tôi và ngay lập tức bố mẹ tôi không còn nhìn thấy tôi đâu nữa. Tất cả những gì họ thấy là chị ta. Khi chuyển tới, chị ta mười bốn tuổi, còn tôi mười tuổi, và tôi tưởng mọi chuyện sẽ rất tuyệt, anh biết đấy. Như thể có một người chị ấy. Nhưng hóa ra mọi chuyện lại không như vậy...” Tôi không thể ngừng nói. Đơn giản là tôi không thể dừng lại. Mỗi lần máy bay nảy lên hoặc giật xuống, một tràng từ ngữ lại ngẫu nhiên tuôn chảy ra khỏi miệng tôi, như nước phun ra trên một thác nước. Hoặc là tôi nói, hoặc tôi la hét. “... chị ta là vô địch bơi lội, và vô địch về mọi thứ, và tôi chỉ... chẳng có gì sánh được với...” “… khóa học nhiếp ảnh và tôi thực sự nghĩ nó sẽ thay đổi đời tôi...” “… năm mươi ba cân. Nhưng tôi dự định ăn kiêng...” “Tôi nộp đơn xin mọi việc làm trên thế giới này. Tôi quá tuyệt vọng, tôi thậm chí còn nộp đơn xin...” “... một cô gái đáng sợ tên là Artemis. Có ngày một chiếc bàn mới được chở tới, cô ta giành lấy ngay, mặc dù tôi chỉ có một chiếc bàn nhỏ...” “… đôi khi tôi tưới nước cam lên cái cây nhện ngốc nghếch của cô ta, chỉ để đáng đời cô ta...” “… cô gái ngọt ngào Katie, làm việc ở Phòng Nhân sự. Chúng tôi có ám hiệu bí mật là khi cô ấy bước vào nói, ‘Tôi xem lại vài con số với cô được không, Emma?’ thì điều đó thực sự có nghĩa là ‘Ta sẽ lẻn nhanh ra Starbucks...’ ” “... những món quà tệ hại, và tôi phải vờ như tôi thích...” “… cà phê ở chỗ làm là thứ kinh tởm nhất tôi từng uống, đúng là thuốc độc...” “… đã ghi ‘Điểm toán GCSE loại A’ trong sơ yếu lý lịch, khi tôi thực sự bị điểm C. Tôi biết thế là không trung thực. Tôi biết lẽ ra tôi không nên làm vậy, nhưng tôi quá thiết tha có được việc làm...” Điều gì đã xảy ra với tôi vậy? Thường thì có một loại bộ lọc ngăn tôi buột ra mọi điều tôi nghĩ; nó giúp tôi kiểm soát. Nhưng bộ lọc đã ngừng làm việc. Mọi thứ cứ tuôn ra hòa vào dòng suối lớn, ngẫu nhiên, và tôi không thể ngăn nó lại. “Đôi khi tôi tin vào Chúa, bởi vì còn có cách nào khác để tất cả chúng ta có mặt ở đây đâu? Nhưng rồi tôi nghĩ, đúng thế, nhưng còn chiến tranh và mọi thứ...” “... mặc quần lọt khe bởi vì nó không tạo vết hằn. Nhưng loại quần đó quả thực rất khó chịu...” “... cỡ tám, và tôi không biết phải làm gì, vì thế tôi chỉ nói ‘Ôi chà, chúng đẹp tuyệt...’ ” “… ớt đỏ nướng, món ăn cực kỳ ưa thích của tôi...” “… tham gia một câu lạc bộ sách, nhưng tôi không đọc hết được cuốn Gia tài vĩ đại. Vì thế tôi chỉ đọc lướt trang bìa sau và vờ như tôi đã đọc cuốn sách đó...” “... tôi cho nó toàn bộ số thức ăn cho cá vàng, tôi thực sự không biết điều gì xảy ra...” “... chỉ cần nghe bài Close to you của Carpenter là tôi khóc...” “… thực sự ước gì tôi có bộ ngực lớn hơn. Ý tôi là, không phải cỡ 3 của Page, không phải to khổng lồ đến ngớ ngẩn, nhưng anh biết đấy, lớn hơn một chút. Chỉ để biết sẽ như thế nào...” “… buổi hẹn hò hoàn hảo sẽ bắt đầu bằng việc sâm banh xuất hiện ở bàn ăn, như thể có phép lạ...” “... tôi đúng là dở hơi, tôi lén mua một hộp kem Haagen Dazs khổng lồ và ăn ngấu nghiến, và tôi không bao giờ nói với Lissy...” Tôi không còn nhận thức được bất cứ điều gì xung quanh chúng tôi. Thế giới đã thu hẹp lại chỉ còn có tôi và người lạ đó, và cái miệng tôi tuôn ra tất tật những bí mật và suy nghĩ từ tận đáy lòng. Tôi hầu như không biết mình đang nói gì nữa. Tất cả những gì tôi biết là cảm giác đó thật dễ chịu. Liệu pháp tâm lý là thế này chăng? “… tên là Danny Nussbaum. Bố mẹ tôi ở dưới gác xem phim Ben Hur, và tôi còn nhớ mình đã nghĩ, nếu đây là điều làm thế giới hết sức phấn khích, thì thế giới thật điên rồ...” “… nằm nghiêng, bởi vì như thế khe ngực trông sẽ lớn hơn...” “... làm trong ngành nghiên cứu thị trường. Tôi nhớ lần đầu nhìn thấy anh ấy tôi đã nghĩ, ái chà, anh ấy thật đẹp trai. Anh ấy rất cao, tóc vàng, bởi vì anh ấy có nửa dòng máu Thụy Điển, và anh ấy có đôi mắt xanh tuyệt vời. Và anh ấy đã mời tôi đi chơi...” “… luôn uống một ly rượu vang ngọt trước khi hẹn hò, chỉ để bớt căng thẳng...” “Anh ấy thật tuyệt vời. Connor vô cùng tuyệt vời. Tôi thật may mắn. Mọi người đều nói với tôi anh ấy tuyệt vời thế nào. Anh ấy ngọt ngào, anh ấy tốt bụng, anh ấy thành công, và mọi người đều gọi chúng tôi là một cặp đôi hoàn hảo...” “… tôi chưa từng nói với ai điều này trong cả triệu năm. Nhưng đôi khi tôi nghĩ anh ấy gần như quá đẹp trai. Hơi giống một trong những con búp bê đó? Như Ken. Ken tóc vàng.” Và bây giờ tôi đang nói về chủ đề Connor, tôi đang nói những điều tôi chưa từng nói với bất kỳ ai. Những điều tôi thậm chí chưa từng nhận ra chúng đã tồn tại trong đầu tôi. “… tặng anh ấy chiếc đồng hồ da đáng yêu vào dịp Giáng sinh, nhưng anh ấy lại đeo chiếc đồng hồ kỹ thuật số màu cam đó chỉ vì nó hiển thị nhiệt độ ở Ba Lan hoặc điều gì đó ngu ngốc...” “... đưa tôi tới mọi chương trình nhạc jazz và tôi vờ như rất thích chỉ để tỏ ra lịch sự, và bây giờ anh ấy nghĩ tôi thích jazz...” “… thuộc lòng từng bộ phim của Woody Allen và nói từng câu thoại trước khi nó xuất hiện, và điều đó làm tôi phát điên...” “... chỉ nhìn tôi như thể tôi nói tiếng nước ngoài...” “… quyết tâm tìm ra điểm G của tôi, vì thế chúng tôi dành cả cuối tuần làm việc đó với đủ mọi tư thế khác nhau, và cuối cùng tôi chỉ thấy mệt nhoài, tất cả những gì tôi muốn là một chiếc pizza và xem Friends...” “… anh ấy cứ hỏi mãi, em thấy thế nào, em thấy thế nào? Vì thế rốt cuộc tôi bịa chuyện và nói chuyện đó hết sức tuyệt vời, và tôi cảm thấy như thể cả người tôi bừng nở như một bông hoa, và anh ấy hỏi loại hoa nào, vì thế tôi nói là hoa thu hải đường...” “... không thể mong đợi đam mê ban đầu kéo dài mãi mãi. Nhưng làm thế nào để biết liệu đam mê đó phai nhạt dần theo cách có một cam kết lâu dài, tốt đẹp hay theo cách tệ hại ta-không-còn ham-mê-nhau-chút-nào-nữa...” “... hiệp sĩ trong bộ giáp sáng lòa không phải là lựa chọn thực tế. Nhưng một phần trong tôi muốn có một chuyện tình lãng mạn tuyệt vời và vĩ đại. Tôi muốn có đam mê. Tôi muốn bị cuốn phăng đi. Tôi muốn một trận động đất, hoặc một... Tôi không biết nữa, một cơn lốc khổng lồ... điều gì đó kích thích tôi. Đôi khi tôi cảm thấy như thể có một cuộc sống hoàn toàn mới và đầy hồi hộp đang chờ đợi tôi trước mắt, và nếu tôi có thể...” “Xin lỗi chị?” “Sao cơ?” Tôi sửng sốt nhìn lên. “Chuyện gì vậy?” Cô tiếp viên có bím tóc kiểu Pháp đang đứng đó, cúi xuống nhìn tôi mỉm cười. “Chúng ta đã hạ cánh.” Tôi nhìn cô ấy chằm chằm. “Chúng ta đã hạ cánh?” Điều này thật vô lý. Sao chúng tôi đã hạ cánh được chứ? Tôi nhìn quanh - và chẳng còn nghi ngờ gì nữa, máy bay đứng yên. Chúng tôi đang ở trên mặt đất. Tôi cảm thấy như Dorothy[4]. Một giây trước, tôi vẫn còn đang xoay tròn trong không trung, gót chân va vào nhau, vậy mà giờ tôi đã tỉnh dậy, bải hoải và yên ả và bình thường trở lại. “Chúng ta không còn va đập nữa,” tôi nói một cách ngớ ngẩn. “Chúng ta đã ngừng va đập khá lâu rồi,” anh chàng người Mỹ nói. “Chúng ta... chúng ta sẽ không chết.” “Chúng ta sẽ không chết,” anh chàng đồng ý. Tôi nhìn anh ta như thể mới thấy lần đầu - và tôi chợt nhận ra. Tôi đã ba hoa không ngừng cả một tiếng đồng hồ với con người hoàn toàn xa lạ này. Chỉ có Chúa mới biết tôi đã nói gì. Tôi nghĩ tôi muốn ra khỏi máy bay ngay lập tức. “Tôi xin lỗi,” tôi lúng túng nói. “Lẽ ra anh nên ngăn tôi lại.” “Điều đó cũng hơi khó đấy.” Anh ta thoáng nở một nụ cười. “Cô cứ tuôn ra không ngừng.” “Tôi thật xấu hổ quá!” Tôi cố gắng mỉm cười, nhưng tôi thậm chí không dám nhìn vào mắt anh ta. Ý tôi là, tôi đã nói với anh ta cả về đồ lót. Tôi đã nói với anh ta cả về điểm G của mình. “Đừng lo chuyện đó. Chúng ta đều bị căng thẳng. Thật là một chuyến bay vất vả.” Anh ta nhấc ba lô lên và đứng dậy khỏi ghế - rồi quay lại nhìn tôi. “Cô tự về được chứ?” “Vâng, tôi sẽ ổn thôi. Cảm ơn. Chúc anh tham quan vui vẻ!” Tôi gọi với sau lưng anh ta, nhưng có lẽ anh ta không nghe thấy. Tôi chậm chạp lấy đồ đạc và rời khỏi máy bay. Tôi thấy người mình ướt đẫm mồ hôi, tóc tai bù xù, và đầu tôi ong ong. Sân bay dường như rất sáng sủa, tĩnh lặng và yên gió sau không khí căng thẳng trên máy bay. Mặt đất dường như rất chắc chắn. Tôi ngồi yên lặng trên một chiếc ghế nhựa một lúc, cố gắng bình tĩnh lại, nhưng cuối cùng khi đứng lên, tôi vẫn cảm thấy chóng mặt. Tôi bước đi trong ảo ảnh, hầu như không tin nổi mình còn ở đây. Mình còn sống. Tôi thực sự không hề nghĩ mình sẽ trở lại được mặt đất. “Emma!” Tôi nghe ai đó gọi khi bước ra cửa, nhưng tôi không nhìn lên. Có cả đống Emma trên thế giới này. “Emma! Đằng này cơ mà!” Tôi ngẩng lên ngỡ ngàng. Có phải là... Không. Không thể nào, không thể... Đó là Connor. Trông anh đẹp trai đến nao lòng. Làn da anh rám nắng như nước da của người Scandinavi, và đôi mắt anh xanh hơn bao giờ hết, và anh đang chạy về phía tôi. Không thể nào. Anh làm gì ở đây cơ chứ? Khi chạy tới chỗ tôi, anh vồ lấy ghì tôi sát vào ngực. “Ơn Chúa,” anh nói giọng khàn khàn. “Ơn Chúa. Em không sao đấy chứ?” “Connor, anh... anh làm gì ở đây?” “Anh gọi đến hãng hàng không để hỏi chuyến bay của em hạ cánh lúc mấy giờ, và họ nói máy bay gặp nhiễu loạn không khí nghiêm trọng. Anh phải tới sân bay.” Anh ấy cúi nhìn tôi chăm chú. “Emma, anh đã quan sát máy bay của em hạ cánh. Họ đưa xe cấp cứu ra thẳng đó. Rồi anh không thấy em xuất hiện. Anh nghĩ...” Anh nuốt khó khăn. “Anh không biết chính xác anh đã nghĩ gì nữa.” “Em không sao. Em chỉ... cố gắng bình tĩnh lại. Ôi Chúa ơi, Connor, mọi chuyện thật kinh hoàng.” Giọng tôi đột nhiên run lên, một điều thật kỳ cục, bởi vì bây giờ tôi đã tuyệt đối an toàn. “Có lúc em đã tưởng mình sẽ chết.” “Khi không thấy em đi qua barrier...” Connor buông tôi ra và lặng lẽ nhìn tôi trong vài giây. “Anh nghĩ lần đầu tiên anh thực sự nhận ra mình yêu em sâu sắc thế nào.” “Thật sao?” tôi ngập ngừng. Tim tôi đập thình thịch. Có lẽ tôi sẽ ngã lăn ra bất cứ lúc nào. “Emma, anh nghĩ ta nên...” Kết hôn? Tim tôi nảy lên vì lo lắng. Ôi Chúa ơi. Anh đang định cầu hôn tôi, ngay ở đây, trong sân bay. Tôi sẽ nói gì chứ? Tôi chưa sẵn sàng để kết hôn. Nhưng nếu tôi từ chối, anh sẽ giận dỗi bỏ đi. Khỉ thật. Thôi được. Điều tôi sẽ nói là, Ôi trời, Connor, em cần một chút thời gian suy nghĩ... “… dọn tới sống cùng nhau,” anh nói nốt. Tôi thật là một con ngốc ảo tưởng. Rõ ràng anh không cầu hôn tôi. “Em nghĩ sao?” anh nhẹ nhàng vuốt tóc tôi. “Ừm...” tôi vuốt mặt, cố gắng trì hoãn thời gian, tôi không thể suy nghĩ cho rành mạch được. Dọn tới ở cùng Connor. Điều đó cũng khá hay ho. Vì lý do gì mà không làm thế chứ? Tôi cảm thấy bối rối. Có cái gì đó giật mạnh trong đầu tôi; cố gắng gửi cho tôi một thông điệp... Và lướt qua đầu tôi là một vài điều tôi đã nói trên máy bay. Điều gì đó về chuyện tôi chưa bao giờ thực sự yêu. Điều gì đó về việc Connor không thực sự hiểu tôi. Nhưng thế thì sao chứ... đó chỉ là những lời nói dại dột, phải không nào? Ý tôi là, tôi tưởng mình sắp chết, vì Chúa. Tôi không hoàn toàn tỉnh táo. “Connor, thế còn cuộc họp quan trọng của anh?” tôi nói, đột nhiên nhớ ra. “Anh hủy rồi.” “Anh hủy sao?” Tôi nhìn anh chằm chằm. “Vì em?” Bây giờ thì tôi thực sự cảm thấy run rẩy. Chân tôi hầu như không còn nâng đỡ được cơ thể tôi. Tôi không biết đó là hậu quả của chuyến bay hay tình yêu. Ôi Chúa ơi, hãy nhìn anh xem. Anh cao ráo đẹp trai, và anh đã hủy cả một cuộc họp quan trọng, và anh tới để cứu tôi. Đó là tình yêu. Đó phải là tình yêu. “Em cũng muốn chuyển tới sống cùng anh, Connor,” tôi thầm thì, và trước nỗi ngạc nhiên đến sửng sốt của chính mình, tôi òa lên khóc. Ba Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy khi ánh mặt trời rọi vào mí mắt, và mùi cà phê ngon lành bay lơ lửng trong không gian. “Chào em!” giọngConnor vọng xuống từ phía trên. “Chào anh,” tôi lầm bầm, không mở mắt. “Em muốn uống chút cà phê không?” “Vâng, cho em chút cà phê.” Tôi lật người và giấu cái đầu vẫn ong ong vào gối, cố gắng chìm lại vào giấc ngủ trong vài phút. Điều mà tôi vẫn thường dễ dàng làm được. Nhưng hôm nay, có gì đó làm tôi khó chịu. Chẳng lẽ tôi đã quên điều gì đó? Khi tôi loáng thoáng nghe tiếngConnor lanh canh tách đĩa trong bếp và tiếng ti vi rất nhỏ đằng xa, đầu óc tôi mệt mỏi dò tìm manh mối. Hôm nay là sáng thứ Bảy. Tôi đang ở trên giường của Connor. Chúng tôi ra ngoài ăn tối - ôi Chúa ơi, chuyến bay khủng khiếp đó... anh tới sân bay, và anh nói... Chúng tôi đã dọn tới ở cùng nhau! Tôi ngồi dậy, đúng lúc Connor bước vào với hai chiếc tách và một bình cà phê. Anh khoác một chiếc áo choàng trắng và trông cực kỳ đẹp trai. Tôi thấy nhói lên cảm giác tự hào, và vươn người tặng anh một nụ hôn. “Chào em,” anh nói và cười lớn. “Cẩn thận nhé.” Anh đưa cho tôi tách cà phê. “Em cảm thấy thế nào?” “Em khỏe.” Tôi vuốt tóc khỏi mặt. “Vẫn hơi choáng váng một chút.” “Chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả.” Connor nhướng mày. “Hôm qua là một ngày khá mệt mỏi.” “Chắc chắn rồi.” Tôi gật đầu, và uống một ngụm cà phê. “Vậy. Chúng ta... sẽ sống cùng nhau!” “Nếu em vẫn đồng ý?” “Tất nhiên! Tất nhiên là em đồng ý!” Tôi mỉm cười rạng rỡ. Và đó là sự thực. Tôi thực sự đồng ý. Tôi cảm thấy như thể chỉ qua một đêm, tôi đã trở thành người lớn. Tôi sẽ dọn tới sống chung với bạn trai. Cuối cùng cuộc đời tôi đã đi đúng hướng! “Anh sẽ phải báo với Andrew...” Connor chỉ về phía bức tường, phía bên kia là phòng của anh bạn chung căn hộ. “Còn em sẽ phải nói với Lissy và Jemima.” “Rồi ta sẽ phải tìm một nơi phù hợp. Và em phải hứa là sẽ giữ nó thật ngăn nắp đấy.” Anh cười toét, trêu chọc tôi. “Em thích thế đấy!” Tôi vờ giận dữ. “Anh mới là người có năm mươi triệu chiếc đĩa CD.” “Đó lại là chuyện khác!” “Khác thế nào chứ, cho em hỏi được không?” Tôi chống tay lên hông, như một nhân vật trong hài kịch, và Connor cười phá lên. Một thoáng yên lặng, như thể cả hai chúng tôi cùng xẹp hết hơi, rồi chúng tôi cùng nhấp cà phê. “Dù sao thì,” Connor nói sau một lúc yên lặng, “anh phải đi đây.” Connor đang tham dự một khóa học máy tính vào cuối tuần. “Anh rất tiếc sẽ không gặp được bố mẹ em,” anh nói thêm. Và anh thực lòng nghĩ vậy. Ý tôi là, cứ như thể anh còn chưa phải là người bạn trai hoàn hảo không bằng, anh thực sự thích đến thăm bố mẹ tôi. “Không sao,” tôi nói đầy khoan dung. “Không quan trọng.” “Ồ, và anh quên nói với em.” Connor cười đầy bí ẩn. “Đoán xem anh có vé đi đâu?” “Ồ!” tôi nói đầy háo hức. “Ừm...” Tôi suýt thì nói “Paris!” “Liên hoan nhạc jazz!” Connor rạng rỡ. “Nhóm tứ tấu Dennisson! Đó là buổi diễn cuối cùng của họ trong năm nay đấy. Còn nhớ ta đã nghe họ chơi ở Ronnie Scott không?” Trong giây lát tôi hầu như không thể nói gì. “Tuyệt quá!” Cuối cùng tôi cũng cố gắng. “Nhóm tứ tấu... Dennisson! Em nhớ chứ.” Họ chơi clarinet. Cứ liên miên, liên miên, trong khoảng hai tiếng, mà thậm chí không cần nghỉ. “Anh biết em sẽ thích mà.” Connor trìu mến vuốt ve tay tôi, và tôi mỉm cười yếu ớt với anh. “Ồ, em thích mà!” Vấn đề là, có lẽ sẽ có ngày tôi thích nhạc jazz. Trên thực tế, tôi khá chắc chắn rằng ngày đó sẽ tới. Tôi âu yếm ngắm anh thay quần áo, chải răng và xách cặp lên. “Em mặc món quà anh tặng,” anh nói với nụ cười hài lòng, liếc nhìn đồ lót tôi vứt dưới sàn. “Em... vẫn thường mặc,” tôi nói, làm dấu thánh giá sau lưng. “Chúng đẹp tuyệt!” “Chúc em một ngày vui vẻ với gia đình.” Connor bước tới bên giường hôn tôi, và sau đó ngập ngừng. “Emma này?” “Gì vậy anh?” Anh ngồi xuống cạnh giường và nhìn tôi nghiêm túc. Trời, đôi mắt anh xanh thật là xanh. “Có điều này anh muốn nói.” Anh cắn môi. “Em biết đấy, chúng ta luôn thẳng thắn với nhau trong mối quan hệ.” “Dạ... vâng,” tôi nói, cảm thấy đôi chút e sợ. “Đây chỉ là một ý tưởng. Em có thể không thích. Ý anh là... điều đó hoàn toàn phụ thuộc vào em.” Tôi nhìn Connor chằm chằm đầy hoang mang. Mặt anh đỏ dần lên, và trông anh thực sự bối rối. Ôi Chúa ơi. Chẳng lẽ anh bắt đầu trở nên lập dị? Chẳng lẽ anh muốn tôi mặc những bộ trang phục kỳ dị? Thực ra, tôi chẳng ngại trở thành một cô y tá. Hoặc cô mèo trongNgười dơi. Thế cũng thú vị. Tôi có thể mua một đôi ủng bóng loáng… “Anh đang nghĩ rằng... có lẽ... chúng ta có thể...” Anh lúng túng ngừng lại. “Sao cơ?” Tôi đặt tay lên tay anh khuyến khích. “Chúng ta có thể…” Anh lại dừng lời lần nữa. “Sao?” Lại một khoảng yên lặng nữa. Tôi hầu như không thở nổi. Anh muốn chúng tôi làm gì chứ? Gì chứ? “Chúng ta có thể bắt đầu gọi nhau là ‘cưng’,” anh bối rối nói vội. “Sao cơ?” tôi nói ngơ ngẩn. “Chỉ là…” Mặt Connor đỏ bừng hơn nữa. “Chúng ta sẽ sống cùng nhau. Đó là cam kết khá chắc chắn. Và gần đây anh nhận thấy, hình như chúng mình không bao giờ dùng những từ âu yếm.” Tôi nhìn anh chằm chằm, cảm thấy như bị bắt quả tang. “Chúng ta không dùng sao?” “Không.” “Ồ.” Tôi nhấp một ngụm cà phê. Giờ nghĩ lại mới thấy anh nói đúng. Chúng tôi không gọi nhau như vậy. Tại sao lại không chứ? “Vậy em nghĩ sao? Chỉ nếu em muốn thôi.” “Tất nhiên rồi!” tôi nói nhanh. “Ý em là, anh nói đúng. Tất nhiên chúng ta nên làm thế.” Tôi hắng giọng. “Cưng à!” “Cảm ơn, cưng,” anh nói, với nụ cười âu yếm, và tôi mỉm cười lại, cố gắng lờ đi cảm giác phản kháng yếu ớt trong đầu. Tôi thấy chẳng ổn chút nào. Tôi không cảm thấy mình là “cưng”. Cưng là một người đã kết hôn với vòng ngọc trai và một chiếc xe bốn bánh. “Emma?” Connor nhìn tôi chằm chằm. “Có gì không ổn sao?” “Em không chắc!” Tôi cười e dè. “Em chỉ không biết em có cảm thấy mình giống ‘cưng’ không thôi. Nhưng... anh biết đấy. Em có thể quen dần với từ đó.” “Thật sao? Vậy chúng ta có thể dùng từ gì đó khác. Hay là ‘em yêu’?” Em yêu? Anh đang nghiêm túc đấy chứ? “Không,” tôi nói nhanh. “Em nghĩ ‘cưng’ nghe ổn hơn.” “Hay ‘bé con’... ‘mình yêu quý’… ‘thiên thần’.” “Có lẽ thế. Nghe này, ta tạm thời cứ để chuyện này lại được không?” Mặt Connor xịu xuống, và tôi cảm thấy thật có lỗi. Thôi nào. Tôi có thể gọi bạn trai của mình là “cưng” mà, vì Chúa. Trở thành người lớn thì phải như vậy mà. Tôi chỉ cần phải làm quen với chuyện đó. “Connor, em xin lỗi,” tôi nói. “Em không biết có gì không ổn với em nữa. Có lẽ em vẫn hơi căng thẳng sau chuyến bay đó.” Tôi nắm tay anh. “Cưng à.” “Không sao đâu, cưng.” Anh mỉm cười đáp, vẻ mặt hớn hở trở lại, và hôn tôi. “Hẹn gặp em sau.” Bạn thấy đấy. Thật dễ. Ôi Chúa ơi. Dù sao. Chuyện đó chẳng quan trọng. Tôi hy vọng mọi cặp đôi đều có những giây phút ngượng nghịu thế này. Điều đó có lẽ cũng hoàn toàn bình thường. Tôi mất khoảng nửa tiếng để đi từ nơi ở của Connor ở Maida Vale tới Islington, nơi tôi sống, và khi mở cửa tôi thấy Lissy đang ngồi trên sofa. Xung quanh cô đầy những giấy tờ và mặt cô có vẻ đăm chiêu. Lissy làm việc rất chăm chỉ. Đôi khi cô ấy còn làm việc quá sức. “Cậu đang làm gì vậy?” tôi nói đầy vẻ thông cảm. “Có phải vụ gian lận đó không?” “Không, là bài báo này,” Lissy mơ hồ nói, và giơ một tờ tạp chí bóng loáng lên. “Bài báo này nói kể từ thời Cleopatra, sự cân xứng của vẻ đẹp vẫn như vậy, và có một cách để tìm ra ta xinh đẹp ở mức nào, một cách khoa học. Ta làm tất cả những phép tính này...” “Thế à!” tôi hào hứng. “Vậy cậu thế nào?” “Tớ chỉ đang tìm hiểu cách tính.” Cô lại nhíu mày nhìn trang báo. “Được 53... trừ đi 20... bằng... Ôi Chúa ơi!” Cô lại hoảng hốt nhìn trang báo. “Tớ chỉ được có 33 điểm!” “Trên tổng số bao nhiêu?” “Một trăm! 33 trên tổng số một trăm!” “Ôi Lissy. Thứ đó thật vớ vẩn.” “Tớ biết,” Lissy nói nghiêm túc. “Tớ xấu. Tớ biết điều đó mà. Cậu biết đấy, cả đời tớ, tớ đã thầm biết điều đó, nhưng...” “Không!” tôi nói, cố không phá lên cười. “Ý tớ là tờ tạp chí đó thật rác rưởi! Ta đâu thể đánh giá sắc đẹp bằng một chỉ số ngu ngốc nào đó. Hãy nhìn cậu mà xem!” Tôi chỉ vào Lissy, cô gái có đôi mắt màu xám to nhất thế giới, làn da sáng rạng rỡ và đơn giản là đẹp đến kinh ngạc, cho dù gần đây kiểu tóc của cô ấy có hơi đơn giản. “Ý tớ là, cậu sẽ tin ai chứ? Cái gương hay bài báo ngốc nghếch vô duyên đó?” “Bài báo ngốc nghếch vô duyên,” Lissy nói, như thể điều đó hết sức rõ ràng. Tôi biết cô ấy nửa đùa nửa thật. Nhưng kể từ khi anh bạn trai Simon bỏ cô ấy, Lissy đánh giá mình rất thấp. Tôi thực sự hơi lo lắng về cô ấy. “Đó là công thức vàng của sắc đẹp?” cô bạn chung căn hộ Jemima của chúng tôi nói, gõ đôi giày cao gót điệu đà vào phòng. Cô ta mặc quần jean màu hồng nhạt cùng chiếc áo bó sát màu trắng như mọi khi, làn da rám nắng hoàn hảo và cô ta thật chải chuốt. Về lý thuyết, Jemima làm việc ở một phòng trưng bày đồ điêu khắc. Nhưng tất cả những gì cô ta làm là đi tẩy lông, nhổ lông, mát xa từng xăng ti mét cơ thể, hẹn hò với các ông chủ ngân hàng trong thành phố, và luôn kiểm tra lương của họ trước khi đồng ý. Tôi thực sự hòa thuận với Jemima. Đại loại thế. Chỉ là cô ta dường như bắt đầu mọi câu nói bằng, “Nếu cậu muốn có một viên đá quý trên ngón tay,” và “Nếu cậu muốn một căn hộ ở SW3,” và “Nếu cậu muốn được biết đến như một bà chủ nhà giỏi tổ chức các bữa tiệc tối.” Ý tôi là, tôi chẳng phiền nếu được biết đến như một bà chủ nhà giỏi tổ chức các bữa tiệc tối. Bạn biết đấy. Chỉ có điều nó không nằm trong danh sách ưu tiên hàng đầu của tôi hiện giờ.