🔙 Quay lại trang tải sách pdf ebook Ván Bài An Ủi
Ebooks
Nhóm Zalo
https://thuviensach.vn
VÁN BÀI AN ỦI
—★—
Tác giả: Anna Gavalda
Người dịch: Trần Văn Công
Phát hành: Nhã Nam
Nhà Xuất Bản Hội Nhà Văn 06/2011
ebook©vctvegroup
29-03-2019
https://thuviensach.vn
Ích kỷ
và hão huyền
như điều đó có thể dường như thế, cuốn sách này, Charles,
là để dành cho anh,
https://thuviensach.vn
Ông luôn đứng cách xa mọi người. Dưới kia, xa những chấn song, ngoài tầm tay chúng tôi. Ánh mắt bồn chồn và hai tay khoanh lại. Thậm chí còn hơn cả khoanh lại, khép lại, móc chặt. Như thể ông rét hay đau bụng. Như thể ông níu chặt lấy chính ông để khỏi ngã.
Thách thức tất cả chúng tôi nhưng không nhìn ai hết*. Vừa tìm kiếm bóng hình một cậu bé duy nhất vừa áp chặt một túi giấy nhỏ vào ngực.
Đó là một chiếc bánh sô cô la, tôi biết chắc thế, và lần nào cũng tự hỏi liệu nó có bị nát bét ra không, vì cứ...
Vâng, đó chính là cái mà ông bám víu vào, vào quả chuông, vào sự khinh bỉ của họ, vào con đường vòng qua tiệm bánh mì và vào tất cả những vết mỡ nhỏ trên ve áo của mình như biết bao tấm huy chương, vô vọng.
Vô vọng...
Nhưng... Hồi đó làm sao tôi biết điều ấy được nhỉ?
Hồi đó, ông làm tôi sợ. Đôi giày của ông quá nhọn, móng tay ông quá dài và ngón trỏ của ông vàng khè. Và môi ông quá đỏ. Và tấm áo choàng của ông quá ngắn và quá chật.
Và quầng mắt ông quá sẫm. Và giọng ông quá lạ.
Khi cuối cùng cũng nhìn thấy chúng tôi, ông vừa cười vừa dang đôi tay. Im lặng cúi xuống, chạm vào tóc nó, đôi vai nó, khuôn mặt nó. Và trong khi mẹ tôi giữ chặt tôi bên cạnh bà, tôi đếm lại, sửng sốt, tất cả những chiếc nhẫn trên má bạn tôi.
Ông đeo một chiếc nhẫn ở mỗi ngón tay. Những chiếc nhẫn thực sự, đẹp, quý, như những chiếc nhẫn của các bà tôi... Cũng chính vào thời điểm đó, mẹ tôi kinh hãi quay đi hướng khác và tôi, tôi thả tay bà ra.
https://thuviensach.vn
Alexis, nó thì không. Không bao giờ lảng tránh. Chìa cho ông cái cặp sách và vừa ăn suất ăn chiều của người phụ nữ khác, người vắng mặt, vừa đi xa dần về phía quảng trường Chợ.
Alexis, với người ngoài hành tinh đi giày gót cao của nó, con quái vật hội chợ của nó, gã hề cho trẻ con tiểu học của nó, cảm thấy an toàn hơn tôi, và được yêu thương hơn.
Tôi cứ tưởng.
Dẫu sao một hôm, tôi cũng hỏi nó chuyện ấy:
- Nhưng, ờ, đó là... đó là một ông hay một bà?
- Ai cơ?
- Người... ông... bà... người đến đón cậu buổi tối ấy?
Nó nhún vai.
Tất nhiên là một ông rồi. Nhưng nó gọi ông ta là bà vú nuôi của nó.
Và bà ta, vú nuôi của nó, bà đã hứa mang về cho nó những mẩu xương bằng vàng chẳng hạn và nó sẽ đổi cho tôi lấy viên bi đó, nếu tôi muốn, hay là, đấy... hôm nay bà ấy bị trễ giờ, bà vú nuôi của tớ... Tớ hy vọng là bà ấy không đánh mất chìa khóa... Bởi vì bà ấy luôn làm mất mọi thứ, bạn ạ... Bà ấy thường nói là sẽ có ngày bà ấy quên đầu mình ở tiệm làm tóc hay ở một quầy Prisunic và sau đó thì bà cười, bà nói rằng thật may, bà có đôi chân!
Nhưng đó là một ông, bạn thấy rõ rồi đấy.
Thật là rắc rối...
Tôi không sao nhớ nổi tên người ấy. Tuy nhiên, đó là một cái gì đó rất phi thường...
https://thuviensach.vn
Một cái tên của phòng trà, của loại nhung bạc màu và của thuốc lá lạnh. Một cái tên như là Gigi Lamor hay Gino Cherubini hay Rubis Dolorosa hay...
Tôi không nhớ nữa và tôi phát điên lên vì không nhớ nổi. Tôi đang ở trên máy bay để đến nơi tận cùng thế giới, tôi phải ngủ, tôi cần phải ngủ. Tôi đã uống thuốc để ngủ. Tôi không có sự lựa chọn, nếu không tôi sẽ khuỵu mất. Tôi đã không chợp mắt từ bao nhiêu lâu rồi... và tôi...
Tôi sẽ khuỵu.
Nhưng chẳng ích gì. Cả thuốc ngủ, cả nỗi buồn, cả sự kiệt sức. Ở trên cao hơn ba mươi ngàn dặm, cao đến thế trong không trung, tôi vẫn luôn đấu tranh như một gã khờ để khơi lại những kỷ niệm chưa dập tắt hết. Và càng thổi, tôi càng cay mắt, và càng thấy mờ hơn, tôi càng quỳ gối thấp hơn.
Người phụ nữ ngồi cạnh đã hai lần đề nghị tôi tắt bóng đèn đọc sách chỗ tôi. Xin lỗi, nhưng không. Cách đây bốn mươi năm rồi, thưa bà... Bốn mươi năm, bà hiểu chứ? Tôi cần ánh sáng để tìm lại tên cái ông già giả gái này. Cái tên không bình thường mà hẳn là tôi đã quên, bởi vì tôi cũng thế, cũng gọi ông là Vú nuôi. Và còn quý mến ông nữa. Bởi vì ở nhà họ là như vậy: họ quý mến.
Vú nuôi, người đã xuất hiện trong cuộc đời tàn lụi của họ, một tối ở bệnh viện.
Vú nuôi, người đã chiều chuộng, làm hư, nhồi nhét, an ủi, bắt chấy, thôi miên thực sự, mê hoặc rồi giải mê cho chúng tôi hàng ngàn lần. Sờ vào gan bàn tay, rút quân bài, hứa hẹn cuộc sống đế vương, vua chúa, vương công, những cuộc sống đầy hổ phách và ngọc lam, những lúc nhàn tản và những mối tình tuyệt vời, và Vú em, người đã hiện ra thật thảm thương vào một buổi sáng.
https://thuviensach.vn
Thảm thương như lẽ ra phải thế. Như lẽ ra đã phải thế. Như tất cả lẽ ra đã phải thế với họ.
Nhưng tôi... Sau này. Sau này tôi sẽ nói điều đó. Bây giờ, tôi không có sức đâu. Vả lại tôi cũng chẳng muốn. Tôi không muốn lại mất họ lúc này. Ở lại thêm một chút trên lưng con voi bằng formica của tôi, với con dao phay làm bếp nhét vào cái khố của tôi, với những chiếc dây chuyền của ông, những hộp phấn của ông và tất cả những cái khăn quấn đầu mua từ Alhambra của ông.
Tôi cần ngủ và tôi cần bóng đèn nhỏ của tôi. Tôi cần tất cả những gì tôi đã mất trên chặng đường đời, cần tất cả những gì họ đã cho tôi, và đã lấy lại.
Và đã làm hỏng nữa...
Bởi vì, vâng, thế giới của họ là thế. Luật của họ, Tín điều của họ, cuộc sống vô thần của họ là thế. Người ta quý mến, người ta xô vào nhau, người ta khóc, người ta nhảy nhót suốt đêm và tất cả đều bốc cháy.
Tất cả.
Không nên để lại gì. Không gì hết. Không bao giờ. Không. Những cái miệng đắng ngắt, hằn nếp, vỡ tan, vặn xoắn, những chiếc giường, tro tàn, những gương mặt phờ phạc, những giờ khóc lóc, những năm và những năm cô đơn, nhưng kỷ niệm thì không. Nhất định không. Kỷ niệm là để cho những người khác.
Những kẻ nhát gan. Những kế toán.
“Những lễ hội đẹp nhất, rồi các cháu sẽ thấy, lũ cún con ạ, luôn bị quên đi vào buổi sáng, ông nói, những lễ hội đẹp nhất, đó là trong thời gian lễ hội. Buổi sáng nó không tồn tại. Buổi sáng, đó là lúc ta đi chuyến tàu điện ngầm đầu tiên và lại bị người khác quấy rầy.”
https://thuviensach.vn
Và bà. Bà ấy. Lúc nào bà cũng nói về cái chết. Lúc nào cũng thế... Để thách thức nó, để chọc tức nó, cái của nợ ấy. Bởi vì bà biết điều đó, rằng ai rồi cũng sẽ đi qua cửa ấy, biết điều đó là cuộc sống của bà, chính vì thế mà cần phải chạm vào nhau, yêu nhau, uống, cắn, hưởng lạc và quên đi tất cả.
“Châm lửa đi, các cưng. Châm lửa vào tất cả những thứ đó.” Đó là tiếng bà và tôi... tôi vẫn còn nghe thấy.
Những con người hoang dã.
•••
Anh không thể tắt. Cũng không thể chợp mắt. Anh sắp, không, anh đang hóa điên. Anh biết điều đó. Bị bắt quả tang trong bóng tối ô cửa sổ máy bay và...
- Này ông... Ông ổn chứ?
Một cô tiếp viên nắm lấy vai anh.
Sao các người lại bỏ rơi tôi?
- Ông không khỏe à?
Anh muốn trả lời là không phải thế, rằng tất cả đều ổn, cám ơn, nhưng anh không thể: anh khóc.
Cuối cùng.
https://thuviensach.vn
I
https://thuviensach.vn
1
Đầu mùa đông. Một sáng thứ Bảy. Sân bay Paris-Charles-de Gaulle, khu 2E.
Mặt trời như sữa, mùi dầu hỏa, mệt vô cùng.
- Ông không có va li à? lái xe taxi vừa hỏi tôi vừa chạm tay vào cốp xe.
- Có chứ.
- Cất kỹ quá nhỉ!
Anh ta cười, tôi quay lại:
- Ôi, không... tôi... Băng chuyền... Tôi quên không...
- Ông đi đi! Tôi chờ ông!
- Không. Mặc kệ. Tôi kiệt sức rồi đây này... tôi... mặc kệ... Anh ta không cười nữa.
- Kìa! Dù sao ông cũng không bỏ nó lại chứ?
- Tôi sẽ lấy lại vào hôm khác... Dù sao thì ngày kia tôi cũng quay lại mà... Như thể tôi sống ở đấy, tôi... Không... Ta đi thôi... tôi chẳng quan tâm. Tôi không muốn quay lại đó lúc này.
“Hỡi Người, cách, cách, Chúa của con, đúng là Người, con sẽ đến sát bên Người bằng... ngựa!
Ô là, vâng, cưỡi ngựa!
Hỡi Người, cách, cách, Chúa của con, đúng là Người, con sẽ đến sát bên Người bằng... xe đạp!
Ô là, vâng, bằng xe đạp!”
https://thuviensach.vn
Điệu nhạc không đến nỗi tồi trong chiếc xe 407 của Claudy A’Bguahana số 3786. (Đăng ký xe của anh ta dán trên lưng ghế.) “Hỡi Người, cách, cách, Chúa của con, đúng là Người, con sẽ đến sát bên Người bằng... khinh khí cầu!
Ô là, vâng, bằng khinh khí cầu!”
Anh ta hỏi tôi qua gương chiếu hậu:
- Ít ra thì những bài thánh ca không làm phiền ông chứ? Tôi mỉm cười.
“Hỡi Người, cách, cách, Chúa của con, đúng là Người, con sẽ đến sát bên Người bằng... tên lửa phản lực!”
Với những bài thánh ca như thế, tất cả chúng ta đều có thể mất đi lòng tin muộn hơn một chút, phải không?
Ô là!
Ô, phải...
- Không, không, không sao. Cám ơn. Tuyệt rồi.
- Anh từ đâu đến?
- Nga.
- Ôi! Ở đấy chắc phải rét lắm nhỉ?
- Rất.
Giữa những con chiên cùng đàn với nhau, con tha thiết mong muốn cư xử hữu hảo hơn, nhưng... Nhưng mà con xin sám hối, vâng, cái đó thì con làm được, con xin sám hối trước, con không thể. Và đó là lỗi rất lớn của con.
Con đã bị tha lỗi quá nhiều, quá kiệt sức, quá bẩn thỉu và quá khát nước để có thể chịu lễ ban thánh thể.
Qua một đoạn đường cao tốc:
- Chúa có tồn tại trong cuộc đời anh không?
https://thuviensach.vn
Mẹ kiếp. Jésus. Và điều này cần phải rơi xuống đầu tôi... - Không.
- Anh biết gì không? Tôi đã thấy điều đó ngay. Một người bỏ va li của mình lại, như thế, tôi tự nhủ: Chúa không có đó. Anh ta vừa nhắc lại điều đó với tôi vừa vỗ vào vô lăng. - Chúa không có đó.
- Thì không... tôi thú nhận.
- Vậy mà lại có đấy! Người ở đó! Người ở mọi nơi! Người chỉ đường cho chúng ta...
- Không, không, tôi ngắt lời anh ta, từ nơi tôi trở lại, từ nơi tôi đến, đấy... Chúa không có đó. Tôi xin đảm bảo với anh. - Thế thì tại sao?
- Sự khốn cùng...
- Nhưng Chúa ở trong sự khốn cùng! Chúa làm ra những điều kỳ diệu, ông biết không?
Liếc nhìn công tơ, 90, vậy nên không thể mở cánh cửa xe bên cạnh tôi.
- Tôi chẳng hạn... Trước kia tôi... Tôi chẳng là gì cả! anh ta nổi cáu. Tôi uống rượu! Tôi chơi bời! Tôi ngủ với rất nhiều đàn bà! Tôi không phải là một con người, anh thấy đấy... Tôi chẳng là gì cả! Và Chúa đã đón lấy tôi. Chúa đã nhận tôi như một bông hoa nhỏ và Người bảo tôi: “Claudy, con...”
Tôi không bao giờ biết được Cụ già đã ba hoa điều gì với anh ta, tôi thiu thiu ngủ.
Khi chúng tôi đến trước cửa tòa nhà của tôi thì anh ta ấn vào đầu gối tôi.
Trên mặt trái hóa đơn có ghi địa chỉ liên lạc của thiên đường: Nhà thờ Aubervilliers. 46-48 phố Saint-Denis. 10h-13h.
https://thuviensach.vn
- Cần phải đến ngay Chủ nhật này nhé! Cần phải tự nhủ: Nếu tôi lên chiếc xe ấy, thì đó không phải là do tình cờ bởi vì sự tình cờ... (mắt mở rõ to), sự tình cờ không tồn tại.
Kính cửa ghế hành khách đã hạ, tôi cúi xuống để chào người mục đồng của tôi:
- Nhưng mà... ờ... Anh... anh hoàn toàn không ngủ... ờ... với người đàn bà nào à?
Nụ cười xòe.
- Chỉ với người mà Chúa cử đến cho tôi...
- Thế làm sao anh nhận ra được?
Nụ cười xòe rộng.
- Đó là những cô đẹp nhất...
•••
Người ta đã dạy ngược tất cả cho chúng ta, tôi vừa chiêm nghiệm vừa đẩy cổng, tôi, thời điểm duy nhất tôi chân thành, tôi còn nhớ, đó là khi tôi nhắc lại “Con không xứng đáng đón nhận Người”. Cái đó thì đúng. Cái đó thì tôi tin thực sự.
Còn Người, cách, cách, trong lúc leo lên, đúng là Người, bốn tầng nhà tôi, tôi kinh hoàng nhận ra rằng điệu hát quái quỷ này cứ vang trong đầu tôi, bằng taxi, vâng bằng taxi.
Ô là.
Cái chốt an toàn đã được đặt và mười centimet giúp căn hộ của tôi kháng lại tôi này khiến tôi phát cáu. Tôi vừa trở về từ quá xa, tôi đã thấy quá nhiều điều, máy bay đã bị chậm quá lâu và Chúa thì quá tế nhị. Tôi nổi điên.
- Anh đây! Mở ra!
Tôi vừa gào lên vừa đập vào quả đấm cửa:
https://thuviensach.vn
- Mở ra đi, mẹ kiếp!
Mũi con Snoopy xuất hiện trong khe cửa.
- Ơi, đây rồi... Bình tĩnh đi, nào... Bình tĩnh đi...
Mathilde kéo cái chốt cửa, đứng tránh ra và đã quay lưng lại phía tôi khi tôi bước qua ngưỡng cửa.
- Chào con! tôi nói.
Nó chỉ giơ tay uể oải vẫy vài ngón.
Từ Enjoy hiện rõ trên lưng áo phông của nó. Xem nào. Trong chớp mắt, tôi nghĩ đến việc túm lấy tóc nó và đánh gãy cổ nó để ép nó phải quay lại và nhìn thẳng vào mắt nó, nhắc lại cho nó nghe hai âm tiết ngắn quá lỗi thời này: Xin-chào. Và rồi, ôi... Tôi bỏ qua. Dù sao thì cánh cửa phòng nó cũng đã sập lại.
Tôi vắng mặt từ một tuần nay, tôi lại ra đi vào hôm sau và... có quan trọng gì, tất cả những thứ đó...
Hả? Có quan trọng gì? Tôi chỉ đi ngang qua, chẳng phải thế sao?
Tôi vào phòng Laurence và cũng là phòng tôi, tôi cho là thế. Giường đã được dọn không chê vào đâu được, nệm bông phẳng lỳ, gối phồng, phệ, ngạo nghễ. Buồn bã. Tôi bước dọc theo các bức tường và ghé mông ngồi lên mép đệm để khỏi làm nhăn cái gì hết.
Tôi nhìn đôi giày của mình. Khá lâu. Tôi nhìn qua cửa sổ. Những mái nhà phía trên mép cửa sổ và Val-de-Grâce* phía xa xa. Và sau đó là quần áo cô ấy vắt trên lưng ghế bành.
Sách của cô ấy, chai nước của cô ấy, cuốn sổ của cô ấy, kính mắt của cô ấy, hoa tai của cô ấy... Tất cả những thứ đó hẳn phải có ý nghĩa gì đấy, nhưng tôi không còn thấy rõ cho lắm. Tôi... tôi không hiểu nữa. Tôi nắn một ống thuốc viên đặt trên bàn ngủ.
Nux Vomica 9CH, rối loạn giấc ngủ.
https://thuviensach.vn
Vâng, chắc là thế, nơi này bây giờ, tôi vừa nghiến răng vừa đứng dậy.
Nux Vomica.
Vẫn như thế và mỗi lần đều tệ hơn. Tôi không còn đó nữa. Bến bờ đã lùi xa, tôi...
Nào, thôi đi, tôi tự đả kích mình. Mi đã mệt và mi huyên thuyên vớ vẩn. Thôi đi.
Nước nóng giãy. Miệng mở, mí mắt khép, tôi chờ nó tẩy rửa đi cho tôi tất cả những điều tồi tệ này. Lạnh giá, tuyết, thiếu ánh sáng, những giờ đồng hồ tắc đường, những cuộc tranh luận không hồi kết của tôi với tay Pavlovitch ngu ngốc ấy, những cuộc chiến chưa đánh đã thua này và tất cả những ánh mắt còn ám ảnh tôi kia.
Cái gã đã ném mũ bảo hiểm của mình vào mặt tôi hôm trước đó. Những từ mà tôi không hiểu nhưng vẫn đoán được không mấy khó khăn. Công trường làm tôi chán ngán này... Trên mọi phương diện...
Nhưng thực sự tôi đã nhét cái gì của mình vào trong ấy nhỉ? Và bây giờ! Thậm chí tôi chẳng tìm thấy dao cạo râu của mình đâu giữa đống đồ mỹ phẩm này nữa! Da rõ lỗ chân lông, kinh nguyệt gây đau, kem sáng da, bụng chắc, tiết nhiều bã nhờn, tóc gãy rụng.
Nhưng tất cả những của nợ này có ý nghĩa gì? Nó có ý nghĩa gì chứ?
Và để cho ai ve vuốt?
Tôi tự ngắt mình và quẳng tất cả những thứ đó vào thùng rác.
- Ba này... Con nghĩ là con sẽ pha cho ba một ly cà phê, nhé? Mathilde, tay khoanh, hơi nhón chân tựa vào cái nẹp cửa phòng tắm của chúng tôi.
- Ý hay đấy.
https://thuviensach.vn
Con bé nhìn chằm chằm xuống đất.
- Ừ... ờ... Ba đã làm rơi hai ba thứ, đấy... Ba sẽ... con đừng lo... - Ồ không. Con không lo đâu. Lần nào ba chẳng làm thế với chúng con.
- Thế á?
Con bé lắc đầu.
- Một tuần vui vẻ chứ? nó tiếp.
- ...
- Nào! Một ly cà phê.
Mathilde... Con bé mà tôi đã mất bao công thuần dưỡng... Bao gian khổ... Nó lớn nhanh quá, Chúa ơi.
May mà chúng tôi hãy còn con Snoopy...
- Ba khỏe hơn chưa đấy?
- Rồi, tôi vừa nói vừa thổi vào cái tách, cám ơn. Cuối cùng ba cũng cảm thấy mình đã hạ cánh... Con không đi học à? - Khôn khôn...
- Laurence đi làm cả ngày à?
- Vâng. Mẹ sẽ đón chúng con ở nhà bà... Ôi, khôông... Ba đừng nói là ba đã quên nhé... Ba biết rõ tối nay là sinh nhật mẹ mà... Tôi đã quên. Không phải vì hôm sau mới là sinh nhật Laurence mà bởi vì chúng tôi còn chuẩn bị một bữa tiệc nhỏ dễ thương vào buổi tối. Một bữa ăn gia đình thực sự như tôi vẫn thích thế. Tất cả những gì tôi cần, thực sự.
- Ba không có quà.
- Con biết rồi... Chính vì thế mà con không đến ngủ nhà Léa. Con biết là ba sẽ cần đến con mà...
Tuổi thiêu niên... Thật hết sức thất thường.
- Mathilde này, con có biết là con có kiểu nhõng nhẽo làm ba luôn ngạc nhiên không...
https://thuviensach.vn
Tôi đứng dậy rót thêm cà phê.
- Ít ra thì con cũng làm ai đó ngạc nhiên...
- Nào... tôi vừa trả lời vừa vòng tay qua lưng nó, vui vẻ lên nào. Con bé kiễng chân lên. Một chút.
Như mẹ nó.
Chúng tôi đã quyết định đi bộ đến đó. Sau vài con phố tĩnh lặng, vì mỗi câu hỏi sau của tôi dường như lại dồn con bé hơn cầu hỏi trước, nó mày mò cái iPod của mình và đeo tai nghe lên.
Được, được, được... Tôi nghĩ chắc mình phải mua một con chó thôi, phải không? Ai đó yêu tôi và làm tôi vui khi tôi đi xa về... Thậm chí là nhồi rơm, nhỉ? Với đôi mắt to dịu dàng và một bộ cơ nhỏ làm cho nó vẫy đuôi khi tôi sờ vào đầu nó.
Ôi... Tôi đã yêu nó rồi...
- Ba giận đấy à?
Do cái máy của nó, nó nói những từ này to hơn bình thường và người phụ nữ đi bên cạnh tôi quay người lại.
Nó thở dài, nhắm mắt, lại thở dài, tháo tai nghe bên trái và nhét nó vào tai bên phải của tôi:
- Đây... Con sẽ mở thứ hợp với tuổi của ba, nó sẽ làm ba phấn chấn lên đấy...
Thế là, trong tiếng ồn và những đám tắc xe, ở đầu một sợi dây rất ngắn còn giữ tôi lại với một thời niên thiếu rất xa xôi, là vài hợp âm ghi ta.
Vài nốt nhạc và giọng hát hoàn hảo, khàn và hơi ngân nga, của Leonard Cohen.
Suzanne takes you down to her place near the river
You can hear the boats go by
https://thuviensach.vn
You can spend the night beside her
And you know that she’s half crazy...
- Ba ổn hơn rồi chứ?
But that’s why you want to be there.
Tôi lắc đầu, như một cậu bé nhõng nhẽo.
- Tuyệt quá.
Con bé hài lòng.
Mùa xuân hãy còn xa nhưng mặt trời đã sưởi ấm đôi chút khi uể oải vươn vai trên nóc điện Panthéon*. Con-gái-tôi-không-phải-là-con gái-tôi-nhưng-cũng-không-kém-con-gái-tôi chìa tay cho tôi để không bị hụt mất tí nhạc nào và chúng tôi đang ở Paris, thành phố đẹp nhất thế giới, cuối cùng thì tôi cũng công nhận điều đó do đã rời xa nó nhiều lần.
Chúng tôi lượn trong khu phố mà tôi rất đỗi yêu mến này, quay lưng lại các Vĩ nhân, hai chúng tôi, những con người bé nhỏ chẳng làm ai ngạc nhiên, trong đám đông thanh thản cuối tuần. Dịu lòng, thả lỏng, và bước theo giai điệu for he’s touched our perfect bodies with his mind.
- Điên rồ quá, tôi lắc đầu, thứ này bây giờ vẫn còn có người nghe à?
- Có chứ...
- Ba hẳn đã hát lầm rầm bài này trong chính phố này, cách đây hơn ba mươi năm... Con thấy không, cửa hàng kia kìa, đấy... Hất hàm, tôi chỉ cho nó cửa hiệu Dubois, nơi bán màu vẽ phố Soufflot.
- Giá mà con biết được ba đã đứng chảy dãi bao lâu trước cửa kính của họ... Tất cả đều khiến ba mơ ước. Tất cả. Giấy vẽ của họ, bút
https://thuviensach.vn
vẽ của họ, những ống màu vẽ hiệu Rembrandt của họ... Thậm chí một hôm, ba đã thấy Prouvé từ đó đi ra. Jean Prouvé, con hình dung được không! Đúng là hôm đó, hẳn ba phải vừa nhún nhảy vừa thì thầm câu Jésus was a sailor và cả bài hát ấy, chắc chắn là thế... Prouvé... mỗi khi nhớ lại...
- Ông ấy là ai?
- Một thiên tài. Thậm chí không phải. Một nhà phát minh... Một nghệ nhân... Một tay rất độc đáo... Ba sẽ cho con xem những quyển sách... Nhưng mà... hãy quay lại với gã vui tính của chúng ta nào... Ba thì, bài hát ba thích nhất, đó là Famous Blue Raincoat, con không có bài ấy à?
- Không.
- Thế á! Thế ở trường người ta dạy bọn con cái gì? Ba đã từng phát điên lên vì bài hát ấy đấy! Phát điên! Thậm chí ba còn tin là mình đã làm hỏng băng cát xét vì cứ tua ngược trở lại đấy... - Tại sao?
- Ôi, ba không biết nữa... Ba cần phải nghe lại bài hát, nhưng trong trí nhớ của ba, đó là chuyện về một tay viết thư cho bạn mình... Một gã ngày xưa đã nẫng mất vợ hắn, và bảo với gã rằng hắn tưởng hắn đã tha thứ cho gã... Ba nhớ là bài hát có nói đến một lọn tóc và... ôi... với người không thể nẫng nổi bất kỳ cô gái nào như ba, một gã khờ khạo, vụng về và ủ dột đến đáng thương như thế, ba thấy câu chuyện này tuyệt vời, tuyệt sexy, tóm lại... như viết ra cho ba ấy...
Tôi cười.
- Thậm chí ba còn cho con biết... Ba đã nài nỉ cha mình để ông cho ba cái áo choàng Burberry cũ của ông, nhuộm nó thành màu xanh lơ và đó là một thất bại thảm hại. Nó trở thành màu cứt ngỗng, xấu thảm hại! Thậm chí con không thể tưởng tượng nổi đâu...
Con bé cười.
- Con tưởng điều ấy khiến ba ngừng lại à? Không đâu. Ba bó chặt người trong đó, cổ áo dựng lên, đai buông, tay nắm trong túi áo thủng
https://thuviensach.vn
và ba bước đi...
Tôi làm điệu bộ gã hề già với con bé. Peter Sellers* vào những ngày tháng đẹp nhất đời ông.
- ... những bước dài, băng qua đám đông, bí ẩn, khó nhận dạng, cố gắng không để ý đến tất cả những ánh mắt thậm chí của những người không nhìn ba. Ôi! Cha Cohen hẳn phải buồn cười lắm từ chỗ ngồi của mình ở nhà các thiền sư nổi tiếng nhất, ba nói cho con biết!
- Thế rồi sao?
- Thì... Theo ba biết thì cha chưa chết...
- Không, cái áo mưa cơ...
- Ôi trời! Bay rồi... Với tất cả những thứ còn lại... Tối nay con cứ hỏi Claire xem cô ấy còn nhớ không.
- Vâng... Và con sẽ tải về...
Tôi nhăn nhó.
- Này, thế đủ rồi nhé! Ta không tranh cãi về điều đó nữa nhé... Ông ta cũng đã kiếm được khá nhiều tiền đấy...
- Vấn đề không phải là tiền, ba biết rõ mà... Còn tệ hơn thế. Đó là...
- Stop. Ba biết. Con đã nói với ba điều này hàng ngàn lần rồi. Đó là ngày nào không còn các nghệ sĩ nữa, tất cả chúng ta sẽ chết và những thứ vớ vẩn và tất cả.
- Chính xác. Chúng ta còn sống nhưng tất cả chúng ta sẽ chết. Mà này, vừa lúc...
Chúng tôi ở trước hiệu Gibert.
- Vào đi. Ba sẽ tặng con, chiếc áo choàng xanh nhạt xinh đẹp của ba...
Tôi nhíu mày trước quầy thu ngân. Ba chiếc CD khác đã xuất hiện một cách kỳ lạ trên quầy.
https://thuviensach.vn
- Này! con bé nói với vẻ định mệnh, cả những cái này nữa, con cũng có ý định tải về...
Tôi trả tiền và con bé lướt qua má tôi. Chớp nhoáng.
Khi lại ở giữa dòng người trên đại lộ Saint-Michel, tôi đánh bạo: - Mathilde?
- Yes.
- Ba hỏi con một câu tế nhị được không?
- Không.
Và sau khi đi được vài mét, trong khi con bé trùm mặt: - Con nghe ba đây.
- Tại sao chúng ta lại đối xử như vậy với nhau? Thật là... Yên lặng.
- Thật là làm sao? cái mũ đội đầu của nó hỏi.
- Ba không biết... có thể tính toán trước... có thể quy ra tiền... Ba rút chiếc thẻ thanh toán ra và ba có quyền được nhận một cử chỉ dịu dàng. Rốt cuộc, dịu dàng... Một cử chỉ thôi... Bao... một nụ hôn của con giá bao nhiêu rồi ấy nhỉ?
Tôi mở ví ra và xem lại hóa đơn.
- Năm mươi lăm euro và sáu mươi xu. Đấy...
Yên lặng.
Ném nó vào rãnh.
- Cả chuyện này nữa, vấn đề không phải là tiền bạc, ba rất vui được tặng chúng cho con, nhưng... ba ao ước là lúc nãy con chào ba một câu khi ba về nhà, ba... thật là...
- Con chào ba rồi mà.
Tôi kéo tay áo con bé để nó nhìn tôi rồi giơ tay lên để bắt chước những ngón tay hời hợt của nó. Hay nói đúng hơn là sự hời hợt của những ngón tay nó.
https://thuviensach.vn
Với một cử chỉ đột ngột, nó rút cánh tay lại.
- Mà không chỉ với ba, tôi nói tiếp, ba biết là con làm thế cả với mẹ con... Mỗi khi ba gọi mẹ, khi ba ở thật xa và ba cần... Mẹ chỉ nói với ba về chuyện đó, về thái độ của con, về những cuộc tranh cãi với con, về cái kiểu dọa dẫm thường xuyên của con... Một chút dịu dàng đổi lấy một chút tiền... Lúc nào cũng thế. Lúc nào cũng thế. Và...
Tôi dừng lại và lại giữ lấy nó.
- Trả lời ba đi. Tại sao quan hệ giữa chúng ta lại trở nên như vậy? Ba mẹ đã làm gì? Ba mẹ đã làm gì con để đáng bị như vậy, hả? Ba biết... Người ta sẽ nói rằng đó là tuổi dậy thì, tuổi bội bạc, thời kỳ dài đầy rẫy đau khổ và khó khăn và tất cả những trò ngu ngốc tương tự, nhưng con... Con ấy, Mathilde ạ. Ba cứ tin là con thông minh hơn những đứa khác... Ba cứ tin là con sẽ không như thế. Rằng con quá ranh ma để có thể nhập vào những con số thống kê về chúng...
- Thế thì ba đã nhầm.
- Ba biết rồi...
“Mình đã mất biết bao công sức thuần hóa nó...” Tại sao hồi nãy cái thì quá khứ xa ngu ngốc này lại lơ lửng phía trên chiếc tách của tôi nhỉ? Bởi con bé đã mất bao công sức đẩy cái tách vào máy và ấn cái nút nhỏ màu xanh hay sao?
Ơ... Mình cũng vậy, mình hơi bị đần độn...
Nhưng không, tuy thế...
Khi ấy nó mới... có lẽ là bảy, tám tuổi, và vừa thi trượt vòng chung kết một cuộc đua... Tôi như đang thấy lại hình ảnh nó ném quả bom của mình vào hố, cúi đầu và húc vào tôi mà không hề báo trước. Ôi. Cú húc rất mạnh. Thậm chí tôi phải bám vào một cái cột để khỏi ngã.
Xúc động, loạng choạng, thở gấp và đôi tay rất vướng víu, cuối cùng thì tôi cũng lấy vạt áo của mình trùm lên con bé trong khi nó vừa
https://thuviensach.vn
quệt nước mắt, nước mũi và phân ngựa lên hết chiếc áo sơ mi của tôi vừa lấy hết sức đẩy tôi.
Người ta có thể gọi cử chỉ đó là “ôm ai vào lòng không nhỉ”? Có, tôi quyết định, có. Và đó là lần đầu tiên.
Lần đầu tiên... và khi tôi nói tám tuổi, chắc chắn tôi đã nhầm. Tôi đoán tuổi cực tệ. Có thể là chuyện xảy ra sau đó nữa... Chúa ơi, vậy mà đã bao nhiêu năm trôi qua, không phải sao?
Nhưng con bé ở đó rồi, đó, con bé ở đó rồi. Nó chiếm hết lớp áo trong của tôi và tôi đã lợi dụng điều ấy thật lâu, bàn chân lạnh cóng và đôi cẳng chân đau nhức chẳng mấy chốc bị gắn chặt vào cái trường đua ngựa khốn kiếp xứ Normandie này, để che cho mọi người khỏi nhìn thấy nó và mỉm cười ngờ nghệch.
Sau đó, trên xe, khi con bé cuộn tròn ở hàng ghế sau:
- Con ngựa của con tên là gì rồi ấy nhỉ? Pistache à?
Không có câu trả lời.
- Caramel à?
Dưới nước*.
- À, đây rồi, bố nhớ rồi! Chouquette!
- ...
- Này? Con có thể hy vọng gì ở một con ngựa đua xấu xí và ngu ngốc, mà lại còn tên là Chouquette nữa... Hả? Thật đấy? Đây chắc là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng nó vào vòng chung kết, con Chouquette béo ấy, bố cam đoan với con đấy!
Tôi thật là tệ. Tôi đã đua ngựa bao nhiêu lần, vậy mà tên con ngựa tôi cũng không chắc. Khi nghĩ kỹ lại, tôi cho rằng tên nó là Cacahuète...
Thôi, dù sao con bé cũng quay đầu lại.
Tôi vừa chỉnh gương chiếu hậu thẳng đứng vừa nghiến răng.
https://thuviensach.vn
Chúng tôi ngủ dậy lúc bình minh. Tôi kiệt sức, tôi lạnh, tôi trễ giờ và tối hôm đó tôi lại phải thức trắng không biết đêm thứ bao nhiêu ở hãng. Và tôi vẫn luôn sợ ngựa. Kể cả những con nhỏ. Nhất là những con nhỏ... Ái ái ái... tất cả những điều này trở nên thật nặng nề trong những đám tắc xe. Thật nặng nề... Và khi tôi đang ở đó mải suy nghĩ, bực tức, căng thẳng, sẵn sàng đoạn tuyệt, thì bỗng nhiên những từ này: - Đôi khi con rất muốn ba là ba của con...
Tôi không trả lời gì hết vì sợ làm hỏng tất cả. Ba không phải là ba của con, hay ba như là ba của con, hay ba còn hơn cả ba của con, hay không, ba muốn nói, ba là... Phù... Sự yên lặng của tôi, dường như là thế, biết nói ra tất cả những điều đó tốt hơn chính tôi.
Nhưng ngày nay... Ngày nay khi cuộc sống đã trở nên quá... Quá gì nhỉ? Quá khó nhọc, quá dễ bùng cháy trong khoảng một trăm mười mét vuông của chúng tôi. Ngày nay khi mà chúng tôi, Laurence và tôi, hầu như không làm tình với nhau nữa, ngày nay khi mà mỗi ngày tôi lại thêm một lần vỡ mộng, và lại mất đi một năm tuổi thọ sau mỗi ngày trực công trường, khi mà tôi nói với Snoopy cho chính tôi nghe và tôi buộc phải bấm mã số của tôi để được yêu, tôi tiếc những ngọn lửa đơn chiếc này...
Lẽ ra tôi phải cẩn thận, tất nhiên.
Lẽ ra tôi phải đi vào làn dành cho xe cần dừng khẩn cấp như người ta vẫn gọi thật chính xác như thế, bước ra trong đêm tối, mở cánh cửa xe, lôi chân nó ra và đến lượt tôi bóp cho nó nghẹt thở. Chuyện đó có thể gây hại gì cho tôi? Không gì hết.
Không gì hết, bởi vì tôi sẽ chẳng có nhiều từ hơn để nói... Cuối cùng... Tôi hình dung như vậy, cảnh tượng hụt này: hiệu quả và câm lặng. Bởi vì từ ngữ, mẹ kiếp, từ ngữ... Tôi không bao giờ biết xoay xở với chúng. Tôi chưa bao giờ có được nó, cái vỏ bọc này...
https://thuviensach.vn
Chưa bao giờ.
Và bây giờ khi mà tôi quay lại với con bé, ở đó, trước hàng rào trường Y, và tôi nhận thấy khuôn mặt nó, bướng bỉnh, quàu quạu, gần như là xấu xí, chỉ vì một câu hỏi duy nhất, mà tôi có bao giờ hỏi đâu, tôi tự nhủ tốt nhất là mình nên im miệng thêm một lần nữa.
Con bé đi trước, sải bước dài, đầu cúi.
- Thebamecokhahonkhong? tôi nghe tiếng nó lúng búng. - Sao hả?
Quay ngoắt lại.
- Còn mọi người thì sao? Ba cho là khá hơn à?
Cáu tiết.
- Ba cho là khá hơn sao, mọi người ấy? Hả? Ba cho là khá hơn sao? Bởi vì mọi người không như thế, không tính toán trước sao? - Mọi người là ai?
- Là ai, là ai... Ba mẹ ấy! Ba mẹ! Mẹ và ba! Con hỏi ba, con hỏi, cả ba và mẹ rơi vào bảng thống kê nào? Thống kê những cặp vợ chồng thối nát, những người...
Yên lặng.
- Ai cái gì? tôi liều mạng như một thằng ngốc.
- Ba biết rõ mà... nó lẩm bẩm.
Vâng, tôi biết điều đó. Và đó là lý do vì sao chúng tôi im miệng đến cùng.
Lúc này, tôi thèm có cái tai nghe của nó, bởi tôi chỉ có nỗi xáo động của chính tôi để nhồi vào mình.
Những tiếng rít của tôi và cái áo mưa bị con nhậy cắn nát.
Khi tới phố Sèvres, đối diện với cửa hàng đáng khinh to tướng chưa gì đã làm nản lòng tôi này, tôi rẽ về hướng một quán cà phê. - Con cho phép ba chứ? Ba cần một ly cà phê trước cuộc chiến...
https://thuviensach.vn
Con bé vừa theo tôi vừa nhăn mặt.
Tôi muốn hỏi nó một câu trong khi nó lại loay hoay với món đồ rẻ tiền của nó.
- Charles?
- Ơi.
- Ba có thể cho con biết anh ấy hát gì không... Bởi vì con hiểu đôi chỗ nhưng không phải tất cả...
- Không vần đề gì.
Và chúng tôi lại chia sẻ âm thanh. Con bé nghe tai dolby, tôi nghe tai stéréo. Mỗi người một tai. Nhưng những hợp âm piano đầu tiên nhanh chóng bị nhấn chìm dưới tiếng ồn máy pha cà phê. - Khoan đã...
Kéo tôi về đầu bên kia quầy hàng.
- Ba sẵn sàng chưa?
Tôi gật đầu.
Một giọng đàn ông khác. Cháy bỏng hơn.
Và tôi bắt đầu dịch song song:
- Nếu em là con đường, anh sẽ đi... Khoan đã... Bởi vì đó có thể là con đường hay lối đi, cái đó còn phụ thuộc ngữ cảnh... Con muốn thơ ca hay dịch từng từ?
- Ôi... con bé vừa rên rỉ vừa ngắt âm thanh, ba làm hỏng cả rồi... Con không muốn một bài học tiếng Anh, con chỉ muốn ba kể con nghe xem anh ấy nói gì thôi!
- Được, tôi kiên nhẫn, cho ba nghe lại một mình bài hát lần đầu tiên rồi ba sẽ nói con nghe.
Tôi cầm lấy mấy cái tai nghe của nó và lấy hai tay che tai trong khi nó liếc nhìn tôi, bồn chồn.
https://thuviensach.vn
Tôi loạng choạng. Còn hơn cả những gì tôi hình dung. Còn hơn cả những gì tôi mong muốn. Tôi... Tôi bị hạ gục.
Những bài tình ca đáng nguyền rủa... vẫn luôn xảo trá như vậy... Khiến chúng ta còng lưng chưa đầy bốn phút sau đó. Những cái lao đáng nguyền rủa trong những trái tim thống kê của chúng ta. Vừa trả lại con bé cái tai nghe của nó vừa thở hắt ra.
- Hay nhỉ?
- Ai hát đấy?
- Neil Hannon. Một ca sĩ người Ailen... Nào, lần này thì nghe nhé?
- Nghe nào.
- Và ba đừng dừng lại đấy nhé?
- Don’t worry sweetie, it’s gonna be all right, tôi nhai tóp tép theo kiểu cao bồi.
Con bé lại mỉm cười. Giỏi lắm, Charly, giỏi lắm...
Và tôi quay lại lối đi nơi tôi đã để nó lại bởi vì đúng là bài hát nói đến một lối đi, không nghi ngờ gì nữa.
- Nếu em là lối đi, anh sẽ theo em đến cùng... Nếu em là đêm tối, anh sẽ ngủ suốt ngày... Nếu em là ban ngày, anh sẽ khóc cả đêm... Bây giờ con bé dính chặt vào tôi để không bỏ mất một mẩu nào... Bởi vì em là lối đi, sự thật và ánh sáng.
Nếu em là một cái cây, anh có thể vòng tay ôm em... và... em... em không thể phàn nàn. Nếu em là một cái cây... anh có thể khắc những chữ cái đầu tên anh lên thân em và em không thể rên rỉ bởi vì những cái cây, chúng không rên rỉ... (chỗ này tôi hơi dịch thoáng, “Cos trees don’t cry”, OK, được, Neil, xin lỗi cậu nhé, tôi có một con bé thiếu niên đang gây sức ép ở đầu dây đây). Nếu em là một người đàn ông, anh... anh vẫn cứ yêu em... Nếu em là một đồ uống, anh sẽ uống hết cả em... Nếu em bị tấn công, anh sẽ giết người vì em... Nếu tên em là
https://thuviensach.vn
Jack, anh sẽ đổi tên anh thành Jill vì em... Nếu em là một con ngựa, anh sẽ dọn phân trong chuồng em mà không phàn nàn bao giờ... Nếu em là một con ngựa, anh có thể cưỡi em băng qua những cánh đồng khi bình minh... và suốt cả ngày cho đến khi ngày trôi qua (ờ... không có thời gian dịch tỉ mỉ)... anh sẽ có thể hát về em trong những ca khúc của mình (cũng không hay lắm)... (Con bé chẳng quan tâm và tôi cảm thấy tóc nó lướt qua má tôi.) (Cả nước hoa của nó nữa. Nước Eau précieuse* cho thiếu niên mặc áo rách khuỷu tay của nó.) Nếu em là con gái bé bỏng của anh, anh sẽ khó mà để em ra đi... Nếu em là em gái anh, anh sẽ ờ... “find it doubly”... nào, đây, cảm thấy mình là hai người. Nếu... nếu em là con chó của anh, anh sẽ cho em ăn thức ăn thừa ngay trên bàn ăn (sorry) cho dù điều đó khiến vợ anh kêu ca... Nếu em là con chó của anh (chỗ này, ca sĩ bắt đầu hát giọng cao hơn), anh chắc chắn là em thích thế hơn và em sẽ là người bạn bốn chân trung thành của anh và em (ca sĩ gần như gào lên) sẽ không bao giờ cần suy nghĩ, và... (lúc này, anh ta gào lên thực sự, nhưng buồn bã) và ta sẽ bên nhau đến trọn đời. (Đúng là đến trọn đơơơời, nhưng người ta cảm thấy anh ta cũng chưa phải đã thắng cuộc... Chưa thắng cuộc chút nào...)
Tôi yên lặng đưa trả tài sản cho nó và gọi ly cà phê thứ hai mà tôi chẳng muốn uống chút nào để con bé có thời gian nghe nhạc hiệu. Thời gian làm quen lại với ánh sáng* và vung vẩy một chút.
- Con rất thích bài hát này... con bé thở dài.
- Tại sao?
- Con không biết. Bởi vì... Bởi vì cây cối không rên rỉ.
- Con đang yêu à? tôi rón rén bước đi.
Hơi bĩu môi.
https://thuviensach.vn
- Không, con bé thú nhận, không. Khi người ta yêu, người ta không cần nghe loại ca từ này, con hình dung thế...
Sau vài phút tôi cẩn thận cạo vét cặn đường dưới đáy tách: - Quay trở lại với chuyện ba nói lúc nãy...
Con bé ngước mắt về phía đó, về phía câu hỏi của tôi lúc nãy. Tôi không động đậy.
- Đường hầm và những thứ khác... Cái đó thì... Con cho rằng... quả là chúng ta phải dừng lại đó... Kiểu như là người nọ không quá thèm thuồng người khác, ba thấy không?
- Ờ... không rõ lắm, không...
- Vậy... ba có thể tin tưởng là con sẽ giúp ba tìm được một món quà cho mẹ và con có thể tin tưởng là ba dịch cho con những bài hát con thích... và... Như vậy.
- Thế thôi à? tôi nhẹ nhàng phản ứng, con chỉ đề xuất với ba có thế thôi à?
Con bé đã lại đội mũ áo lên.
- Vâng. Hiện tại là thế... Nhưng mà... thực ra thế là nhiều rồi. Thế là... vâng... thế là nhiều rồi.
Tôi nhìn thẳng vào mặt con bé.
- Sao ba lại mỉm cười như một gã ngốc thế?
- Bởi vì, tôi vừa trả lời vừa giữ cửa, bởi vì nếu con là con chó của ba, ba sẽ có thể đổ cho con ăn đồ thừa và cuối cùng thì con sẽ là friend trung thành của ba.
- Ha, ha! Láu cá quá.
Và trong khi chúng tôi chờ dòng xe hơi băng qua, bất động trên mép vỉa hè, con bé nhấc một chân lên và làm ra vẻ tè vào quần tôi.
Con bé đã thành thật với tôi và trong cầu thang cuốn, tôi quyết định cũng làm thế với nó:
https://thuviensach.vn
- Này Mathilde...
- Gì cơ? (với giọng kiểu lại gì nữa đây?)
- Tất cả chúng ta đều quy mọi thứ ra tiền...
- Con biết, con bé trả lời đốp chát.
Vẻ già dặn trong cách vặc lại tôi của nó khiến tôi mơ màng. Tôi thấy dường như chúng tôi hào phóng hơn vào thời Suzanne... Hay có lẽ là ít láu cá hơn chăng?
Con bé bước cách tôi một bậc.
- Thôi nào, bây giờ ta chấm dứt những câu chuyện nặng nề này nhé, được không?
- Được.
- Thế ta mua gì cho mẹ nào?
- Cái gì con muốn, tôi trả lời.
Một cái bóng lướt qua.
- Con thì đã có quà rồi, con bé vừa nói vừa nghiến răng, còn của ba nữa...
- Tất nhiên, tất nhiên, tôi cố tỏ ra vui, cho ba ít thời gian tìm đã nào...
Thì ra là thế, tuổi mười bốn bây giờ là thế sao? Là đủ sáng suốt để biết rằng trên thế gian này tất cả đều có thể thương lượng được và đồng thời đủ ngây thơ và dịu dàng để muốn tiếp tục chìa tay cho hai người trưởng thành cùng một lúc, và luôn đứng giữa họ, chính giữa, không nhảy tung tăng nữa nhưng lại siết chặt họ, điều khiển họ thật tốt, để giữ cho họ bên nhau dù thế nào đi chăng nữa.
Thế là nhiều quá, phải không?
Ngay cả với những bài hát hay, điều đó cũng quan trọng... Ở tuổi nó, tôi thế nào nhỉ? Hoàn toàn non nớt, tôi hình dung thế...
https://thuviensach.vn
Tôi sẩy chân khi lên đến tầng trên. Ôi... chẳng quan trọng chút nào. Chẳng thú vị chút nào. Không chút nào.
Dù sao thì tôi cũng chẳng nhớ gì.
Nào, em bé, tôi chán lắm rồi đấy, tôi nhận thấy khi bám vào tay vịn. Ta tìm, ta thấy, ta đóng gói và ta chuồn.
Một túi xách tay. Lại một cái nữa... Cái thứ mười lăm, tôi hình dung...
- Nếu món hàng này không hợp với bà nhà, bà vẫn có thể đến đây đổi, cô bán hàng hăng hái.
Tôi biết, tôi biết. Cám ơn. Bà nhà thay đổi quá nhiều. Và đó là lý do tại sao tôi không bỏ công sức nữa, cô ạ...
Nhưng tôi im miệng và rồi trả tiền. Tôi trả tiền.
Vừa ra khỏi cửa hàng, Mathilde đã lại bốc hơi và tôi đứng lại đó như một thằng ngốc, trước một quầy báo, đọc những hàng tít lớn mà chẳng hiểu gì.
Tôi đói chăng? Không. Tôi muốn đi dạo chăng? Không. Tôi đi ngủ thì liệu có hơn không? Có. Nhưng mà không. Tôi sẽ không dậy được nữa.
Phải chăng... Một gã đẩy tôi để lấy một cuốn tạp chí và chính tôi là người xin lỗi.
Cô đơn và không có trí tưởng tượng, đơn lẻ giữa tổ kiến, tôi giơ tay vẫy một lái xe taxi và đưa cho anh ta địa chỉ văn phòng tôi.
Tôi quay lại làm việc vì đó là tất cả những gì tôi biết làm vào lúc này. Xem những điều ngu xuẩn họ đã làm ở đây trong khi tôi đi kiểm tra những điều ngu xuẩn họ đang làm ở kia... Nghề của tôi gần như là thế, từ vài năm nay... Những vết nứt lớn, một con dao nực cười và rất nhiều vữa trát.
https://thuviensach.vn
Kiến trúc sư triển vọng được thăng cấp trở thành thợ nề non tay. Hắn mù tiếng Anh, không vẽ nữa, tích điểm thưởng máy bay xả láng và ngủ thiếp đi trong tiếng ru êm dịu của những âm thanh chiến tranh vù vù trên kênh CNN nơi những chiếc giường khách sạn quá rộng đối với hắn...
Trời âm u, tôi áp trán mình vào cửa kính mát rượi và so sánh màu sông Seine với màu sông Matxcơva với một món quà chẳng có gì thú vị trên đầu gối.
Chúa có ở đó không?
Khó mà nói được.
https://thuviensach.vn
2
Họ đã đến, tất cả họ đều ở đó.
Ta sẽ làm quen với họ theo thứ tự xuất hiện, thế đơn giản hơn. Người vừa mở cửa cho chúng ta vừa nói với Mathilde ôi, sao con bé chóng lớn quá, bây giờ nó đã trở thành phụ nữ rồi, đó là chồng chị gái tôi. Tôi còn một ông anh rể nữa, nhưng anh này thực sự là anh rể mà tôi mến nhất. Này, cậu lại rụng tóc thêm rồi đấy, anh vừa nói thêm vừa vò vò đầu tôi, lần này cậu có nhớ mang rượu vodka đến không? Này, thực ra cậu làm gì ở chỗ những người Nga vậy? Cậu nhảy điệu Kazatchok hay sao?
Tôi đã nói gì với bạn nhỉ... Anh ấy được đấy chứ? Anh ấy rất hoàn hảo. Nào, ta đẩy anh ấy ra một chút và quý ông thẳng người đã cầm áo choàng cho chúng ta, ngay đằng sau kia, chính là cha tôi, Henri Balanda. Ông cụ thì ngược lại, ông cụ không hay nói lắm. Ông cụ đã bỏ thói quen đó. Ông cụ vừa chỉ vào cái bàn chân quỳ bên trái tôi để báo cho tôi biết là tôi có thư. Tôi ôm hôn cụ mà không quên lao ngay đến đó. Những lá thư còn tìm được tôi ở nhà bố mẹ tôi, đấy luôn là vinh hạnh của những cựu chiến binh. Những cuộc hội tụ cùng khóa, những thư nhắc nhở đặt các loại báo mà từ hai chục năm nay tôi không đọc nữa và những thư mời đến các hội thảo mà tôi chẳng bao giờ đến.
Tuyệt lắm, tôi vừa đáp lại ông cụ vừa đưa mắt tìm cái sọt rác không ra sọt rác, lát nữa mẹ tôi sẽ vừa nhắc lại tôi nghe vừa chau mày, bởi vì đó là một cái giỏ đựng ô mẹ nhắc cho con biết. Kịch bản vận hành trơn tru từ khi...
Mẹ tôi, người mà ta chỉ thoáng thấy lưng thôi, ở cuối hành lang, trong bếp của bà, chằng chịt dây tạp dề quanh người, đang mải lấy thịt
https://thuviensach.vn
mỡ quấn quanh miếng thịt rô ti.
Bây giờ thì bà quay lại và vừa ôm hôn Mathilde vừa bảo con bé rằng cháu lớn quá, bây giờ cháu đã thành thiếu nữ rồi! Tôi chờ đến lượt mình bằng cách chào chị gái khác của tôi, không phải vợ của Séraphin Lampion*, mà là vợ của tay cao gầy ngồi đằng kia. Anh ta không cùng thể loại. Giám đốc một cửa hàng Champion ở tỉnh nhưng lại rất hiểu những nỗi lo và chính sách kinh tế của Bernard Arnault. Vâng, tay Bernard Arnault của tập đoàn LVMH*. Một kiểu đồng nghiệp của anh ta, nếu ta cho là thế. Bởi vì chúng tôi gần như làm cùng một nghề, bạn hiểu chứ và... Tôi dừng lại đó. Lát nữa ta sẽ được tận hưởng điều này nhiều hơn.
Chị ấy thì tên là Edith và ta cũng sẽ nghe chị ấy nói. Chị ấy nói về trọng lượng những chiếc cặp sách và những cuộc họp phụ huynh, nhưng thực sự, chị ấy vừa nói thêm vừa từ chối miếng bánh ga tô thứ hai, thật không tin nổi khi ngày nay người ta đầu tư cho mình ít thế. Lễ hội bế giảng năm học chẳng hạn, ai đã đến thay thế tôi ở gian bán cá câu cần nhỉ? Không ai! Vậy nên nếu phụ huynh học sinh mà xin thôi việc, ta có thể đòi hỏi gì ở bọn nhóc, tôi xin hỏi bạn? Thôi, không nên giận chị ấy, chồng chị ấy là giám đốc siêu thị Champion mà nó thì mang tầm cỡ một đại siêu thị, anh ấy đã chứng minh điều này, và đống mạt cưa ở sân Saint-Joseph, dẫu sao đó cũng là nơi tận cùng thế giới với chị ấy, vậy nên, không, người ta không giận chị ấy. Chỉ đơn giản là chị ấy làm chúng tôi mệt và thỉnh thoảng chị ấy phải thay đĩa. Và nhân tiện đang nói, cả kiểu tóc nữa... Hãy theo chân chị ấy vào phòng khách nơi khuôn mặt khác chờ đợi chúng ta: chị gái Françoise của tôi. Chị số một. Bà Kazatchok đối với những ai không theo hoặc cứ ở lì trong bếp. Vậy nên, chị ấy thường xuyên thay đổi kiểu tóc, nhưng hãy còn dễ đoán biết hơn em gái chị ấy. Vả lại, cũng chẳng có gì mà nói cả, chỉ cần sao chép lại câu đáp đầu tiên của chị ấy: “Ôi, Charles, trông mặt em tệ quá đi mất... Và em còn... em đã mập lên phải không?” nào, cả
https://thuviensach.vn
cô thứ hai nữa, không thì người ta lại trách tôi là thiên vị: “Mà đúng là thế! Cậu đã mập lên từ lần trước đấy, chị bảo đảm với cậu! Cũng cần phải nói rằng cậu vẫn luôn ăn mặc xuềnh xoàng như vậy...” Đừng, đừng thương hại tôi, ba tiếng nữa họ sẽ biến mất khỏi đời tôi. Ít ra là đến Noël sang năm, nếu may mắn một chút. Bây giờ, họ không thể vào phòng tôi mà không gõ cửa nữa, và khi họ mách lẻo thì tôi đã ở xa rồi...
Và rồi tôi đã giữ lại cô em gái hay ho nhất cho đoạn kết. Người mà ta không thấy nhưng ta nghe thấy cười trên tầng gác với tất cả bọn choai choai trong nhà. Hãy theo dấu vết nó, tiếng cười xinh xẻo này, và mặc kệ những hạt điều...
•••
- Không, nhưng em không tin! cô ấy vừa nói với tôi vừa gãi đầu một trong những thằng cháu của tôi, anh có biết bọn ranh này nói chuyện gì không?
Ôm hôn thoáng qua.
- Anh nhìn chúng này, Charles. Xem tất cả chúng đều trẻ và đẹp chưa này... Xem những chiếc răng xinh xắn này! (vạch môi trên của thằng bé Hugo tội nghiệp), hãy ngắm tuổi trẻ tươi đẹp này một chút đi! Hàng tỷ kilo hoocmon đang ngập tràn mọi hướng này! Thế... anh có biết chúng nói chuyện gì không?
- Không, tôi nói, cuối cùng cũng cảm thấy thư giãn.
- Về những giga của chúng, mẹ kiếp... Tất cả chúng đang lắc lư những chiếc máy nghe nhạc để so sánh số giga... Rụng rời chưa? Cứ nghĩ đến chuyện chúng phải trả lương hưu cho chúng ta, véo cho em cái nào. Và cô hình dung là sau đó các cháu lại so sánh tiền cước điện thoại di động phải không?
- Đã làm rồi ạ, Mathilde cười gằn.
https://thuviensach.vn
- Ê, nghiêm túc đi, các cháu làm cô buồn đấy, lũ cún con... Ở tuổi các cháu, cần phải chết vì yêu! Làm thơ! Chuẩn bị Cách mạng! Ăn cắp của người giàu! Lấy ba lô! Lên đường! Thay đổi thế giới! Chứ mấy cái giga này... Mấy cái giga... Phù... Mà nhân tiện đây sao không bàn luôn đến chuyện tiết kiệm tiền nong thuê nhà đi nhỉ?
- Cô thì sao? con bé Marion ngây thơ hỏi, cô nói với chú Charles về chuyện gì khi cô ở tuổi chúng cháu?
Cô em gái tôi quay về phía tôi.
- Cô chú thì... Vào giờ này cô chú đã đi ngủ rồi, tôi lẩm bẩm thay em tôi, hoặc là cô chú làm bài tập, phải không?
- Hẳn thế rồi. Hoặc là có thể anh giúp em làm bài luận về Voltaire nhỉ?
- Có thể lắm. Hoặc là cô chú chuẩn bị bài cho tuần tiếp theo... Mà em nhớ không, chúng mình còn giải trí bằng cách đọc thuộc lòng các quy tắc hình học...
- Đúng rồi! bà cô yêu quý của chúng thốt lên, hay là phương... Chiếc gối vừa bị ném vào mặt cô em tôi khiến cô ấy không nói được hết câu.
Cô đáp trả ngay bằng cách gào lên. Một chiếc gối dựa khác bật lên, rồi một chiếc Converse, những tiếng reo hò chiến tranh khác, một cái tất cuộn thành viên, một...
Claire kéo tay áo tôi.
- Nào, lại đây. Bây giờ ta đã đảm bảo được không khí ở đây rồi, ta hãy đi đổ đống của nợ xuống dưới kia...
- Sẽ khó khăn hơn đấy...
- Chà chà... Chỉ cần em vừa ép sát người vào gã khùng kia vừa ca ngợi các sản phẩm của Casino là mọi việc chắc chắn sẽ thành công... Cô ấy quay lại cầu thang và trịnh trọng nói thêm:
- Bởi vì ở Casino, người ta vẫn cho túi! Trong khi ở Champion thì đừng có hòng...
https://thuviensach.vn
Cô ấy phì cười.
Cô ấy là thế. Đó là Claire. Và cô ấy an ủi chúng tôi thay hai bà chị kia, không đúng sao? Với tôi, cô ấy luôn là nguồn an ủi...
- Các cháu còn đang làm cái gì trên ấy thế, mẹ tôi nắm chiếc tạp dề lo lắng hỏi, sao lại gào thét lên như vậy?
Cô em tôi chống chế bằng cách cho bà xem gan bàn tay mình: - Ơ, không phải con, Pythagore đấy.
Trong thời gian đó, Laurence đã đến. Ngồi ở mép ghế trường kỷ và đã suy tính kế hoạch cơ cấu lại gian hàng gia vị.
Được rồi, đồng ý, đây là buổi tối của cô ấy, sinh nhật cô ấy và cô ấy đã làm việc cả ngày nhưng... dẫu sao... Chúng tôi không gặp nhau từ gần một tuần nay rồi... Chẳng lẽ cô ấy không thể đi ra chỗ tôi sao? Đứng lên? Mỉm cười với tôi? Hay có lẽ chỉ đơn giản là nhìn tôi?
Tôi luồn ra sau cô ấy.
- Không, không, nhưng xếp tương cà chua với xốt cà chua là một ý tưởng hay đấy, anh có lý...
Đó là cảm hứng từ bàn tay tôi trên vai cô ấy.
Enjoy.
Trong khi chúng tôi đi về phía phòng ăn, cuối cùng cô ấy cũng thấy tôi, giống như ở trên tầng đang nói:
- Chuyến đi tốt chứ?
- Tuyệt vời. Cám ơn em.
- Thế anh y mang quà sinh nhật hai mươi tuổi về cho em không? cô ấy vừa làm duyên vừa vịn vào cánh tay tôi, chắc là một món đồ trang sức của hãng Fabergé chứ?
Hẳn là thế. Cùng một họ...
https://thuviensach.vn
- Búp bê Nga, tôi làu bàu, em biết không, một người đàn bà xinh xắn, và càng quan tâm đến nó, em càng thấy nó bé nhỏ... - Anh nói thế cho em đấy à? cô vừa nói đùa vừa đi khỏi. Không. Cho anh.
Cô ấy nói đùa.
Cô ấy vừa nói đùa vừa đi khỏi.
Chính vì cái kiểu nói xen đó mà tôi phải lòng cô ấy, cách đây nhiều năm rồi, khi bàn chân cô ấy lần ngược theo cẳng chân tôi trong lúc chồng cô ầy vừa giải thích với tôi điều anh ta trông đợi ở công việc của tôi vừa xoay xoay cái vòng quanh điếu xì gà của anh ta. In lên mẩu giấy trong trắng này một cử động lên lên xuống xuống mà tôi cho là... quá bất cẩn...
Vâng... Bởi vì một cô khác có thể dễ đoán trước hơn, hung hăng hơn. Anh nói thế cho em à? cô ấy có thể chế giễu hay nghiến răng hay chế nhạo hay cắn hay nhai hay bắn bằng ánh mắt hay bất kỳ cái gì không độc bằng, nhưng không phải là cô ấy. Không, không phải là cô ấy. Không phải là cô Laurence Vernes xinh đẹp...
Đó là mùa đông và tôi đã gặp lại họ trong một nhà hàng sang trọng ở quận VIII. “Để uống cà phê,” anh ta nói rõ. Phải rồi... để uống cà phê... Tôi là người cung cấp dịch vụ, không phải khách hàng. Một chiếc bánh ngọt, tối đa là thế.
Cuối cùng tôi cũng đến.
Hổn hển, phanh áo, to kềnh. Với cái mũ bảo hiểm trong tay và những ống sơ đồ kẹp nách. Chạy theo sau là tay bồi bàn vừa kinh ngạc vừa khúm núm luôn tay giúp tôi cởi đống quần áo sờn rách và chạy loăng quăng trên lối tôi đi. Hắn đã giơ tay cầm lấy cái áo khoác kinh khủng của tôi và vừa đi khỏi vừa kiểm tra tấm thảm sàn màu sắc nhợt
https://thuviensach.vn
nhạt của hắn. Để tìm, tôi hình dung, những vết dầu mỡ, bùn, hay có thể là vết phân chó nào đó.
Cảnh này chỉ kéo dài vài giây nhưng khiến tối rầt khoái.
Vậy là tôi ở đó, xảo trá, ngờ nghệch, cởi chiếc khăn quàng dài của mình ra và run rẩy lần cuối khi ánh mắt tôi vô tình gặp ánh mắt cô ấy.
Cô ấy tin, hay biết, hay muốn rằng nụ cười này là dành cho cô ấy, trong khi nó là dành cho sự phi lý của một tình huống, cho sự ngu ngốc của một thế giới, thế giới của cô ấy, nó nuôi dưỡng tôi dù tôi chẳng muốn (dường như với tôi, hồi đó, đến đưa bản báo giá cho một gã đã làm giàu trong ngành da để làm lại căn hộ hai tầng mới của hắn “mà không chạm đến đá cẩm thạch” là một thiếu sót thẩm mỹ quan trọng về phía tôi... Nhưng trách nhiệm, Chúa ơi trách nhiệm! Người ta ám sát chính Le Corbusier*!) (tôi thay đổi từ đó. Tôi đã mất những nấc thắt lưng qua các bữa ăn công việc, và chồng chất những lời kêu ca phàn nàn dễ dãi chống lại Urssaf. Tôi tuân theo sự sáng suốt của mình, tôi tuân theo. Với đá cẩm thạch...), trái với ý muốn của tôi, tôi nói, và không mời tôi, bảo tôi ngồi xuống trước một tấm khăn trải có vết bẩn trong khi một gã đầy tớ khác phủi những hạt vụn cuối cùng.
Sự nghi ngờ của tôi đổi lấy một nụ cười. Vậy là một sự nhầm lẫn. Lần đầu tiên.
Nhưng đáng yêu...
Đáng yêu nhưng đã hơi mắc bẫy, bởi vì sự tự tin của cô ấy, những cái liếc mắt của cô ấy, sự táo bạo xu nịnh của cô ấy, tôi nhận ra điều đó khá nhanh, than ôi, chúng tôi có được điều đó là nhờ đạo đức của ngài Taittinger hơn là nhờ vào sự quyến rũ chưa hẳn có của tôi. Nhưng rốt cuộc... Tôi nhận thấy chính ngón chân cái của cô ấy, ở đó, trong
https://thuviensach.vn
hốc đầu gối tôi, trong khi tôi tập trung vào những gì anh ta mong muốn.
Anh ta hỏi tôi những chi tiết liên quan đến phòng ngủ của họ. “Cái gì đó thoáng đãng đồng thời lại kín đáo,” anh ta không ngớt vừa nhắc lại vừa cúi xuống những bản vẽ kích thước của tôi.
- Đúng thế không em yêu? Ta nhất trí chứ?
- Gì cơ?
- Phòng ngủ ấy! anh ta nhắc lại trong một cuộn khói mù mịt. Em phải nghe một chút chứ...
Cô đồng ý. Chỉ duy nhất bàn chân xinh xắn của cô là lạc lối. Tôi đã yêu cô ấy với ý thức đầy đủ về sự việc và khó mà thấy được làm sao ngày nay tôi có thể phàn nàn bởi vì cô ấy vừa đi khỏi vừa nói đùa...
Chính cô ấy là người giám sát việc thi công. Những cuộc hẹn của chúng tôi tăng lên và, công việc càng tiến triển, những viễn cảnh của tôi càng trở nên mờ nhạt hơn, những cái bắt tay của cô ấy càng kém nhiệt huyêt hơn, những bức tường chống càng bớt ám ảnh hơn và công nhân thì ngày càng vướng chân hơn.
Cuối cùng vào một tối, lấy cớ có một vấn đề không rõ lắm về sàn nhà quá tối, hay quá sáng, cô ấy không biết nữa, cô ấy đòi tôi phải gặp cô ấy trong một giờ tới.
Vậy nên, chúng tôi là những người đầu tiên khai trương nó, phòng ngủ tuyệt đẹp ấy... Trên một tấm bạt để sơn, thoáng đãng và kín đáo, giữa những mẩu thuốc và những chai white-spirit...
Nhưng, sau khi im lặng mặc quần áo vào, đi vài bước, mở cánh cửa, đóng lại ngay, vừa quay về phía tôi vừa vuốt phẳng cái váy ngắn và thông báo đơn giản:
- Em sẽ không bao giờ sống ở đây.
https://thuviensach.vn
Lần này điều đó được nói ra không chút kiêu ngạo, không cay đắng và không gây gổ. Cô ấy sẽ không bao giờ sống ở đây... Chúng tôi tắt đèn và xuống cầu thang trong bóng tối.
“Em có một cô con gái nhỏ, anh biết chứ? cô ấy tâm sự với tôi giữa hai tầng nhà, và, trong khi tôi gõ vào ô cửa nhà bà gác cổng để trả lại chìa khóa cho bà, cô ấy nói thêm rất nhỏ, cho mình cô ấy nghe:
“Một cô con gái bé bỏng xứng đáng nhiều hơn thế, em tin là vậy...”
A! Sơ đồ bàn ăn! Đó luôn là thời điểm hay nhất của buổi tối... - Nào... Laurence... bên trái tôi, ông bố già của tôi tuyên bố, sau đó là anh, Guy, (khổ thân cô ấy... Gian hàng đồ tươi, cướp giật và những phiền nhiễu của nhân viên ngay đằng trước...), bà, Mado, sau đó là Claire, rồi...
- Không được! mẹ tôi tức tối giật tờ giấy khỏi tay ông. Đã bảo là Charles ở đây và Françoise ở đây rồi mà... À, mà không, thế không ổn... Bây giờ chúng ta lại thiếu một người đàn ông...
Chúng tôi sẽ ra sao nếu không có sơ đồ bàn ăn?
Claire nhìn tôi. Cô ấy biết trước là thiếu một người đàn ông... Tôi mỉm cười với cô ấy và cô ấy nhún vai với vẻ hiên ngang để xua đuổi cử chỉ âu yếm này của tôi vì cô ấy không thích.
Những ánh mắt của chúng tôi dẫu sao cũng còn giá trị hơn người đó...
Không chờ đợi thêm nữa, kéo cái ghế đẩu trước mặt mình, giũ khăn ăn và gọi người bán gia vị yêu mến nhất của chúng tôi: - Này! Lại đầy nào, Guitou của em! Lại ngồi cạnh em để nói lại cho em nghe em có quyền được gì với ba điểm khách hàng thân thiết của em nào.
Mẹ tôi thở dài và đầu hàng:
- Ôi... thế thì mọi người thích ngồi đâu thì ngồi...
https://thuviensach.vn
Tài thật, tôi nghĩ.
Tài thật...
Nhưng trí thông minh của cô gái kỳ diệu này, trí thông minh có khả năng phá hỏng sơ đồ bàn ăn của bạn trong vòng hai giây, khiến cho một cuộc đoàn tụ gia đình trở nên chịu đựng được, quở mắng những đứa nhóc chán chường mà không hạ nhục chúng, làm cho một người phụ nữ như Laurence phải yêu mến (thật vô ích khi nói rõ rằng hai chị khác chẳng bao giờ làm được thế, mặt khác điều này khiến tôi luôn rất vui...) và làm cho đồng nghiệp của mình tôn trọng, người ta gọi cô ấy là cô bé Vauban trong những văn phòng có nền lót dạ phớt của một số vị dân cử (“Hồ sơ Balanda giành được, hồ sơ được nhận, hồ sơ Balanda bảo vệ, hồ sơ không thể lấy”, một hôm tôi đọc được điều này trong một tạp chí đô thị rất nghiêm túc), tất cả những điều ấy, sự tinh tế ấy, lương tri ấy, chiếm được ngay cảm tình của mọi người.
Người đàn ông vắng mặt tối nay, và từ nhiều năm nay rồi, vẫn tồn tại. Có điều anh ta cũng phải ở bên gia đình mình. Bên vợ anh ta (“ở nhà Mẹ” như cô ấy bảo, với nụ cười nói thật là quá gượng gạo) và trước cái vòng luồn khăn ăn của mình.
Anh hùng.
Và thẳng người trong đôi dép đi trong nhà...
Có điều là suýt nữa tên béo khốn kiêp đó làm chúng ta rối cả lên... “Không, Charles, anh không thể nói thế... Anh ấy có béo đâu...” Đó là kiểu đáp lại ngốc nghếch mà cô ấy vẫn nói với tôi hồi tôi còn hào hiệp ngông cuồng và luôn cố chống trả cái cối xay lời này. Nhưng từ đó tôi đã từ bỏ, tôi đã từ bỏ. Một người đàn ông, cho dù mảnh mai, có khả năng nói năng bình tĩnh, không cười gằn, với một người phụ nữ như cô ấy: “Cô cứ kiên nhẫn nhé, tôi sẽ ra đi khi các con gái tôi lớn” thậm chí không xứng làm ngựa cho bà già Rossinante cưỡi.
https://thuviensach.vn
Cho hắn chết.
“Nhưng sao em lại ở lại với nó?” tôi đã dằn từng tiếng hồi cô ấy bằng mọi thứ giọng.
“Em không biết. Em hình dung là bởi vì hắn không muốn em nữa...”
Và đó là tất cả những gì cô ấy tìm được để biện hộ. Vâng, cô ấy... Cô em của chúng tôi... Cọc tiêu xinh xắn của chúng tôi và nỗi kinh hoàng của Cung điện...
Gây thất vọng.
Nhưng tôi đã từ bỏ... Vì mệt và vì chính trực, tôi, người không có khả năng quét trước cửa nhà.
Tôi có cánh tay quá ngắn để làm một công tố viên giỏi. Và rồi còn có bao nhiêu vấn đề ẩn bên dưới, những vùng tối và những mảnh đất quá trơn, ngay cả đối với tình yêu của một ông anh trai như tôi. Vậy nên chúng tôi không nói đến chuyện đó nữa. Và cô ấy tắt điện thoại di động. Và cô ấy nhún vai. Và đời là thế. Và cô ấy cười. Và cô ấy chịu đựng nhà vô địch về dịch vụ để nghĩ tới chuyện khác.
Phần tiếp theo không được kể. Quá rõ, quá biết.
Bữa tiệc nhỏ. Bữa tối thứ Bảy ở nhà những người được nuôi dạy tử tế, nơi tất cả mọi người đều chơi bản nhạc của mình một cách kiên cường. Bộ đồ ăn đám cưới, những cái gác dao khủng khiếp hình con chó lùn, cái ly rơi, cân muối làm đổ xuống khăn bàn, tranh luận về những cuộc thảo luận trên truvền hình, tuần làm việc ba mươi lăm giờ, nước Pháp cuốn xéo, thuế má phải đóng và cái ra đa vẫn chưa được chuyển đến, gã độc ác nói rằng người Ả rập đẻ quá nhiều con và cô đáng yêu đáp lại là không nên vơ đũa cả nắm, bà chủ nhà thì nói là thức ăn quá chín vì thích được người khác nói ngược lại và vị gia trưởng thì lo lắng vì nhiệt độ chai rượu của ông.
Thôi... Tôi không bắt các bạn nghe tất cả những chuyện ấy... Các bạn thuộc lòng chúng mà, những dấu ngoặc đơn nồng nhiệt và lúc nào
https://thuviensach.vn
cũng hơi khiến ta suy sụp tinh thần mà người ta gọi là gia đình ấy và thỉnh thoảng chúng lại hiện lên trong đầu bạn vì con đường đã qua rất ngắn...
Điều duy nhất cần cứu vớt, đó là tiếng cười của lũ trẻ trên kia, và người cười to nhất chính là Mathilde. Và tiếng cười rúc rích của nó đưa chúng ta quay về trước lô nhà trên đại lộ Beauséjour, bên những lời tâm sự của người vợ xinh đẹp của ông chủ công trình của tôi trong khi cô ấy vừa gói trái tim và các giác quan tôi vào một tấm vải bạt mục nát.
Tôi sẽ không bao giờ biết được cô bé này trốn tránh cái gì, cũng như xứng đáng được gì, nhưng tôi biết cô đã làm cho công việc của tôi trở nên dễ dàng biết bao... Sau cuộc “họp trên công trường” cuối cùng ấy, tôi không được tin cô nữa. Cô không đến nữa, không thể gọi cho cô được, thậm chí còn tệ hơn, không biết điều gì đã xảy ra, và tôi gửi những gợi ý cuối cùng của mình vào hư không.
Nhưng tuy nhiên cô ấy ám ảnh tôi. Cô ấy ám ảnh tôi. Và vì cô ấy quá đẹp đối với tôi, tôi dùng mưu mẹo.
Nó cũng bằng gỗ, con ngựa thành Troie của tôi. Và tôi đã mất nhiều tuần để làm việc đó.
Đó là đồ án tốt nghiệp mà tôi chưa bao giờ có đủ can đảm hoàn thành. Kiệt tác theo suốt đời của tôi, những mơ mộng viễn vông của tôi, viên sồi nhỏ ném đáy giếng của tôi...
Càng ít hy vọng gặp lại cô ấy, tôi lại càng tỉ mẩn hơn. Đưa ra các thách thức cho những thợ thủ công giỏi nhất ở khu Saint-Antoine, lượn đến các cửa hàng thiết kế mẫu, thậm chí tranh thủ thời gian đến Luân Đôn để lạc bước giữa những con mèo của một bà già đáng ngạc nhiên, Bà Lily Lilliput, có khả năng bỏ cả cung điện Buckingham vào một cái đê khâu, tôi đã để lại cho bà một gia tài nhỏ. Thậm chí bà còn bán tống cho tôi, khi tôi nghĩ lại chuyện đó, cả một loạt khuôn làm bánh bằng đông không to hơn những con bọ rùa. An essential in the
https://thuviensach.vn
kitchen, indeed, bà vừa bảo đảm vừa viết một tấm hóa đơn... oversized. Rồi một hôm, tôi cần phải chịu là bà ấy đúng: chẳng có gì để nói thêm và tôi phải tìm lại được cô ấy.
Tôi biết là cô ấy làm việc ở hãng Chanel và, quyết định đánh liều, quấn chặt những chữ C của các từ Chinh phục và Chơi bời trác táng, nhưng không anh chàng khoác lác của tôi, đúng hơn là của các từ Cuống cà kê và Chàng đẹp trai, tôi đẩy cánh cửa phố Cambon. Râu cạo sạch trơn, thậm chí đôi chỗ bị sứt, nhưng cổ áo sạch sẽ và dây giày mới tinh.
Người ta gọi cô, cô làm ra vẻ ngạc nhiên, mân mê những viên ngọc trên món dây chuyền của mình, cô duyên dáng, thư thái và... Ôi, sao mà bất nhẫn... Nhưng tôi không bối rối và mời cô rẽ qua hãng vào thứ Bảy sau đó.
Và khi con chíp của cô phát hiện ra món quà của tôi, tức là của cô, và khi tôi chỉ cho cô ấy người ta chiếu sáng ngôi nhà búp bê đẹp nhất trên đời như thế nào, tôi biết rằng công việc đang tiến triển tốt.
Nhưng sau những cảm thán theo lệ, cô vẫn quỳ gối hơi quá lâu... Trước tiên là thán phục, sau là bối rối và im lặng, cô đã tự hỏi cái giá phải trả cho biết bao giờ hy vọng chắt chiu là gì. Đã đến lúc tôi phải bắn băng đạn cuối cùng: “Cô xem đi, tôi vừa nói vừa cúi xuống gáy cô, thậm chí có cả đá hoa cương đấy...”
Vậy là cô mỉm cười và để tôi yêu cô.
“Vậy là cô mỉm cười và yêu tôi” có vẻ hoành tráng hơn, phải vậy không? Mạnh mẽ hơn, lãng mạn hơn. Nhưng tôi đã không dám... Bởi vì tôi chẳng bao giờ biết được, tôi cho là thế... Và bây giờ khi tôi quan sát cô, ngôi phía bên kia bàn, vui vẻ, nhã nhặn, thật khoan dung, thật cao thượng với người nhà tôi, và vẫn luôn quyến rũ như thế, vẫn luôn... Không, tôi không bao giờ thực sự biết được... Sau tấm thảm trải
https://thuviensach.vn
sàn ở nhà hàng Bristol và rượu bốc lên, có thể Mathilde là sự nhầm lẫn thứ ba trong câu chuyện của chúng tôi...
Cái kiểu choáng váng này rất mới... Sự nội quan này, những câu hỏi vô ích về hai chúng tôi này và điều đó chẳng giống tôi chút nào. Có thể là đi quá nhiều chăng? Quá nhiều chênh lệch thời gian, trần khách sạn và những đêm không nghỉ chăng? Hay quá nhiều lừa dối... Hay quá nhiều thở than... Quá nhiều lần dập điện thoại khi tôi để máy ở chế độ câm, quá điệu đàng và thay đổi tính khí đột ngột, hay... Quá nhiều trống rỗng, quả thực.
Đây không phải lần đầu Laurence lừa dối tôi và cho đến tận bây giờ, tôi không phải chịu quá nhiều thiệt hại. Không phải điều đó làm tôi khoái, nhưng như tôi đã nói, tôi đã rơi vào miệng sói vì vuốt ve con vật khi nó đi ngang qua. Tôi nhanh chóng hiểu ra rằng tôi đã xỏ vào đôi giày hơi to. Cô ấy vẫn luôn từ chối cưới tôi, không muốn sinh con, không... Và rồi... tôi làm việc quá nhiều và tôi rất thường xuyên phải đi vắng, tôi cũng vậy... Vậy nên tôi làm bộ làm tịch và phỉnh lừa tự ái của tôi để đánh lạc hướng nó.
Vả lại tôi cũng làm khá tốt điều đó. Thậm chí tôi cho rằng những... cuộc đình công của cô ấy thường là thứ nhiên liệu tốt cho những gì giữ chúng tôi lại với nhau. Dấu sao đôi tai tôi cũng khoái nghe điều đó.
Cô quyến rũ, siết chặt họ, chán và quay về với tôi.
Quay về với tôi và nói với tôi trong bóng tối. Đẩy khăn trải giường ra, nhổm dậy một chút, vuốt ve lưng tôi, vai tôi, mặt tôi, rất lâu, rất dài, êm dịu, và luôn kết thúc bằng những câu như: “Anh là người cừ nhất, anh biết chứ...” hay “Không có người thứ hai như anh đâu...” Tôi câm miệng, nằm yên, cố không chống lại những cái ve vuốt từ bàn tay cô ấy.
https://thuviensach.vn
Bởi lẽ cho dù đó là da tôi, tôi thường thấy dường như, vào những đêm rút quân, đó là những vết sẹo của cô, mà cô tìm cách khoanh vùng và làm dịu đi như thế, bằng cách xoa bóp chúng rất nhẹ nhàng.
Nhưng chúng tôi không còn làm thế nữa... Bây giờ cô ấy gửi gắm những rối loạn giấc ngủ của mình vào liệu pháp vi lượng đồng căn và, ngay cả trong bóng tối, không cho tôi xem cái đang phập phồng nữa và vặn mình dưới cái vẻ ngoài đẹp đẽ của cô ấy...
Lỗi tại ai? Tại Mathilde đã lớn quá và, như Alice trong câu chuyện, nó vừa lao ra khỏi ngôi nhà nhỏ xíu của mình vừa biến ngôi nhà thành bụi? Nó không cần tôi giữ bàn đạp bên lưng ngựa nữa và chẳng mấy chốc sẽ nói được tiếng Anh tốt hơn cả tôi...
Tại sự chểnh mảng có vẻ như là quá nhẫn tâm của cha con bé trước kia và với năm tháng đã gần như trở thành kỳ cục? Sự mỉa mai đã chiếm chỗ cay đắng và thế càng tốt, nhưng tôi không giỏi so sánh lắm. Ngay cả khi tôi không bao giờ nhầm ngày nghỉ học...
Tại thời gian đã làm không tốt công việc của nó? Bởi vì hồi đó tôi trẻ, tôi trẻ hơn cô ấy một chút, thậm chí tôi còn là “cậu bé” của cô ấy. Và tôi đã đuổi kịp cô ấy. Và tôi đã vượt quá cô ấy, tôi nghĩ thế. Có những hôm tôi cảm thấy mình thật già nua.
Thật già nua...
Tại cái nghề hoang dã này khiến người ta luôn phải đấu tranh, chiến thắng và lại đấu tranh? Với nó, chẳng bao giờ người ta thu được gì, và khi sắp bước vào tuổi năm mươi, tôi có cảm giác mình vẫn còn là cậu sinh viên nhớn nhác nghiện cà phê miệng lải nhải “tôi là xe bò, tôi là xe bò” với ai muốn nghe và vụng về vẽ những mặt cắt khi trình bày đồ án không biết lần thứ bao nhiêu trước một hội đồng không biết lần thứ bao nhiêu với sự khác biệt duy nhất là lưỡi gươm của Damoclès* đã trở nên sắc hơn theo dòng năm tháng.
https://thuviensach.vn
Phải rồi... Bây giờ vấn đề không phải là điểm thi hay lên lớp mà là tiền bạc. Nhiều, nhiều tiền. Tiền, quyền lực và thích làm lớn nữa. Không nói đến chính trị. Không, không nói đến điều đó.
Hay có thể là tại tình yêu? Tại nó...
- Còn anh, Charles? Anh nghĩ gì về điều đó?
- Gì cơ?
- Về bảo tàng Nghệ thuật sơ khai?
- Ôi trời! Lâu lắm rồi anh có đến đấy đâu... Anh đã tham quan công trường ấy nhiều lần, nhưng mà...
- Dẫu sao, chị gái Françoise của tôi nói tiếp, để đi tiểu thì cám ơn nhé... Tôi không còn nhớ chúng tôi đã phải trả bao nhiêu tiền cho việc đó nữa, nhưng người ta đã tiết kiệm tiền làm bảng chỉ dẫn nhà vệ sinh, cái đó thì tôi có thể khẳng định với cô đấy!
Tôi không thể không hình dung khuôn mặt Nouvel* và ê kíp của ông ta nếu họ ở đây vào tối nay...
- Thì... họ cố tình làm thế, anh chồng kỳ cục của chị ấy nói tiếp, bởi vì em tưởng những người nguyên thủy ngại tụt khố lắm à? Một bụi cây nhỏ và hấp!
Được, không. Tốt hơn là họ không nên ở đó.
- Hai trăm ba mươi lăm triệu, người kia, người không kỳ cục vừa buông lời vừa nắm chặt khăn ăn của mình.
Và vì mọi người không phản ứng đủ nhanh, anh ta nói thêm: - Tôi nói số tiền bằng euro, tất nhiên là thế. Cái đó, như em đã nói rất chính xác, Françoise thân mến ạ, khiến cho công dân Pháp phải trả một khoản nho nhỏ là... (anh ta lấy kính, lấy điện thoại di động ra, bấm nhẹ và nhắm mắt)... một tỷ năm trăm bốn mươi triệu franc. - Tiền ngày xưa á?! mẹ tôi nghẹn lời.
https://thuviensach.vn
- Không đâu... anh ta vừa đáp lại vừa phồng mũi vì khoái, tiền mới!
Anh ta hớn hở. Lần này thì được. Cá đã cắn câu. Cử tọa lộn tùng phèo cả lên.
Tôi tìm ánh mắt của Laurence, cô gửi lại cho tôi một nụ cười mỉm phiền lòng. Có những điều như vậy, ở tôi, mà cô ấy còn tôn trọng. Tôi quay lại đĩa của mình.
Cuộc tranh luận lại được tung ra, chở theo nó biết bao lương tri và sự thơ ngây đáng yêu. Cách đây vài năm, chủ đề là Nhà hát kịch Bastille hay BNF*, thế mà giờ chúng tôi lại nói y nguyên những chuyện đó và chúng tôi lại bắt đầu.
Claire, ngồi gần tôi, cúi xuống:
- Còn nước Nga, tình hình thế nào?
- Thảm hại, tôi vừa thú nhận với cô ấy vừa mỉm cười.
- Thôi nào...
- Thật đấy, anh đảm bảo với em... Anh đợi tình hình dịu đi để đếm số người chết đấy...
- Mẹ kiếp.
- Đúng, tchort,* như họ nói.
- Có rắc rối không?
- Phùù... với hãng thì không, nhưng với anh...
- Với anh?
- Anh không biết... Đánh trận như Napoléon thì anh hơi bị kém... Anh còn thiếu cái... nhãn quan của ông ấy, anh hình dung thế... - Hay sự điên rồ của ông ấy...
- Ôi! Cái đó thì sắp sửa đấy!
- Anh nói đùa phải không? cô ấy lo lắng hỏi thêm.
https://thuviensach.vn
- Da*! tôi làm cô ấy yên tâm bằng cách luồn bàn tay tôi vào giữa hai cái cúc áo sơ mi, từ trên cao thảm họa này, bốn mươi thế kỷ kiến trúc hãy còn khinh bỉ tôi!*
- Khi nào thì anh phải quay lại đó?
- Thứ Hai...
- Làm gì có chuyện?
- Có đấy...
- Sao nhanh thế?
- Thì lần cuối... em nghe này... số là cần cẩu biến mất... Trong đêm, vút, chúng bay mất.
- Không thể thế...
- Em có lý... Chúng cần thêm ít ngày để dang rộng cánh*... Nhất là khi chúng mang những cái máy khác theo cùng... Máy xúc, máy trộn bê tông, máy khoan... Tất cả.
- Anh nói huyên thuyên...
- Không hề.
- Thế thì sao? Anh sẽ làm gì nào?
- Anh sẽ làm gì á? Câu hỏi hay đấy... Trước mắt, anh sẽ thuê một công ty an ninh để theo dõi công ty an ninh của bọn anh và khi nào công ty này cũng bị mua chuộc, anh...
- Anh làm sao?
- Anh không biết... Anh sẽ đi kiếm người Côdắc!
- Rắc rối thế...
- Đúng như em nói...
- Và anh phải quản lý cái của nợ ấy à?
- Hoàn toàn không. Không gì có thể quản lý được. Không gì hết. Em có muốn anh nói em nghe anh làm gì không?
- Anh uống rượu!
https://thuviensach.vn
- Không chỉ thế. Anh đọc lại Chiến tranh và Hòa bình. Và ba mươi năm sau, anh lại yêu Natasa như ngày đầu... Thế đấy, đó là việc anh làm.
- Chán thế... Thế họ không cử mấy cô gái xinh tươi cho anh thư giãn tí à?
- Chưa...
- Nói dối...
- Còn em, có gì mới trên mặt trận nào?
- Ôi, em thì... cô vừa thở dài vừa vớ lấy cái ly của mình, em đã chọn công việc này để bảo vệ hành tinh và thế là em phải giấu phân của người ta dưới đầu những thảm cỏ biến đối gien, còn lại thì ổn cả. Cô cười.
- Thế còn chuyện cái đập của em thì sao? tôi hỏi thêm. - Thanh toán xong rồi. Họ đã phát chán rồi.
- Thấy chưa...
- Phùù...
- “Phùù” cái gì? Thế là được rồi... Enjoy đi, cả em nữa! - Charles?
- Mmm...
- Ta phải góp vốn lại với nhau, anh ạ...
- Để làm gì?
- Một thành phố lý tưởng...
- Nhưng ta đang ở trong một thành phố lý tưởng đây thôi, cô em xinh đẹp, và em biết rõ điều đó mà...
- Ôi, dù sao... cô vừa nói vừa hơi bĩu môi, chúng ta hãy còn thiếu vài cửa hàng Champion, phải không?
Nghe những lời này, keng, với giọng ông chủ của mình, người ấy xen vào chuyện của chúng tôi:
- Gì cơ?
https://thuviensach.vn
- Không, không có gì... Bọn em đang nói về đợt giảm giá trứng cá lần gần đây nhất của anh...
- Cái gì?
Claire cười với anh ta. Anh ta nhún vai và quay lại với câu chuyện quan trọng của mình, đó là: Nhưng mà tiền thuế của chúng ta đi đâu?
Ôi... Bỗng nhiên tôi thấy mệt... Mệt, mệt, mệt, và tôi chuyển đĩa pho mát mà không hề chạm đến để tranh thủ một chút thời gian.
Tôi nhìn cha tôi, vẫn luôn kín đáo, lịch sự, trang nhã... Tôi nhìn Laurence và Edith đang kể cho nhau nghe chuyện những thầy giáo không dễ lay chuyển và những cô giúp việc vụng về, trừ khi là ngược lại, tôi nhìn cách trang trí phòng ăn này nơi mà không vật gì suy chuyển từ năm mươi năm nay, tôi nhìn cái...
- Khi nào thì trao quà?
Bọn trẻ đã lao xuống. Tôi cầu phúc cho chúng. Giường tôi không còn xa mấy nữa.
- Hãy thay đĩa và vào bếp với bà, bà chúng ra lệnh.
Các chị tôi đứng dậy để đi lấy quà của họ. Mathilde vừa nháy mắt với tôi vừa chỉ cho tôi cái túi đựng túi của chúng tôi và Félix Rockefeller Potin* kết thúc cuộc tranh luận quan trọng của mình bằng cách lau miệng:
- Dù thế nào thì ta cũng húc thẳng vào tường!
Vậy đấy. Nói ra rồi. Thường thì anh ta chờ cà phê, nhưng hôm ấy có vần đề về tuyến tiền liệt, tôi hình dung thế, nên anh ta đã uống trước một chút. Nào... Bây giờ thì im đi.
Xin lỗi nhưng tôi đang mệt, tôi nói.
https://thuviensach.vn
Françoise quay lại với chiếc máy ảnh của chị, tắt đèn, Laurence kín đáo chải đầu và bọn trẻ quẹt diêm.
- Hãy còn ánh sáng ở lối vào! một giọng nói cất lên.
Tôi xung phong.
Nhưng trong khi tìm cầu dao, tôi thấy một chiếc phong bì trên chồng thư của tôi.
Một chiếc phong bì màu trắng và dài và chữ viết mực đen tôi thấy quen mà không nhận ra. Con dấu chẳng gợi cho tôi điều gì cả. Một tên thành phố và một mã bưu điện mà tôi không thể định hình trên bản đồ tuy nhiên chữ viết thì...
- Charles! Anh làm gì vậy? mọi người kêu ca trong khi chiếc bánh ga tô run rẩy qua ánh phản chiếu từ cửa kính.
Tôi tắt nốt dèn và quay lại chỗ họ.
Nhưng lòng tôi không còn ở đó nữa.
Tôi không thấy mặt Laurence trong ánh nến. Tôi không hát bài Chúc mừng Sinh nhật. Thậm chí tôi chẳng cố vỗ tay. Tôi... Tôi như kẻ khò khạo kia khi anh ta cắn vào miếng bánh bàng, chỉ khác là tôi thì hoàn toàn trái lại. Tôi đã rúm người lại. Tôi không muốn để điều gì xảy đến. Tôi cảm thấy một góc thế giới bị bỏ quên đang mở ra dưới chân tôi, tôi cảm thấy trông rỗng ở mép tấm thảm và tôi hóa tượng, tìm kiếm theo bản năng một cái nắm cửa hay một lưng ghế để bám vào. Bởi vì, vâng, tôi biết nét chữ này và có gì đó không ổn. Có gì đó trong tôi kháng cự lại nó. Có gì đó đã sợ nó rồi. Tôi tìm kiếm. Những tiếng lách cách trong óc tôi bắt đầu loạn nhịp và phủ lên tình cảm dạt dào bên ngoài. Tôi không nghe thấy tiếng kêu của họ, tôi không nghe thấy người ta bảo tôi bật điện lên lại.
- Char-leu!
Xin lỗi.
https://thuviensach.vn
Laurence mở những món quà của mình và Claire chìa cho tôi cái xúc bánh:
- Này! Anh làm gì thế, hả? Anh ăn đứng à?
Tôi ngồi xuống, lấy bánh cho mình, cắm sâu cái thìa nhỏ của tôi... đứng dậy.
Vì lá thư khiến tôi rúng động, tôi cẩn thận bóc nó bằng một chiếc chìa khóa để khỏi làm nó rách. Tờ giấy gập làm ba. Tôi nâng mẩu thứ nhất lên, nghe tiếng tim mình đập, rồi mẩu thứ hai, và ngừng đập. Ba từ.
Không chữ ký. Không gì hết.
Ba từ.
Chặc.
Hãy nâng lưỡi máy chém lên lần nữa.
Khi ngẩng đầu lên, tôi bắt gặp bóng mình trong tấm gương phía trên cái bàn chân quỳ. Tôi muốn lay gã đó, nói với hắn: Mày lại cố nhồi nhét cái gì vào đầu chúng tao nữa với gã Proust* của mày và tất cả những trò vớ vẩn này...? Trong khi mày biết rằng...
Mày biết rồi, phải thế không?
Nó không tìm ra câu trả lời.
Nó nhìn tôi và do tôi không phản ứng, rốt cuộc nó cũng lẩm bẩm điều gì đó. Tôi không nghe thấy gì hết nhưng tôi thấy môi nó run run. Cái gì đó như thể: ở lại đây. Ở lại đây với cô ấy. Tôi đi đây. Tôi buộc phải thế, anh hiểu chứ, nhưng anh, anh hãy ở lại. Tôi sẽ bảo vệ anh.
Vậy là anh quay lại chỗ miếng bánh phủ dâu của mình. Nghe thấy những âm thanh, những giọng nói, những tiếng cười, anh đón lấy
https://thuviensach.vn
ly rượu sâm banh mà ai đó đưa cho anh và vừa cụng ly với những người khác vừa mỉm cười. Người phụ nữ chia sẻ cuộc đời với anh từ nhiều năm nay đi quanh bàn ôm hôn mọi người. Cô cũng ôm hôn anh. Cô nói: nó đẹp lắm, cám ơn anh. Anh tự vệ trước cử chỉ âu yếm hăm hở này bằng cách thú nhận rằng chính Mathilde đã chọn nó và nghe thấy tiếng con bé kịch liệt phản đối, như thể anh đã phản bội nó. Nhưng anh đã ngửi thấy nước hoa của nó, và anh đã tìm bàn tay nó, chỉ có điều là nó đã đi xa rồi và đang ôm hôn ai khác. Anh lại chìa ly ra. Cái chai đã cạn. Đứng dậy, đi kiếm chai khác. Mở rất nhanh. Rượu phụt lên rất mạnh. Rót một ly, uống cạn, lại bắt đầu.
- Anh ổn chứ? cô bên cạnh anh hỏi.
- ...
- Anh sao thế? Anh xanh lắm. Như thể anh vừa gặp ma ấy... Anh uống.
- Charles... Claire thì thầm.
- Không sao. Anh mệt quá...
Anh uống.
Nằm ườn ra. Nứt toác. Rạn nứt. Không muốn.
Véc ni vỡ toác, bản lề long, bu lông gãy.
Anh không muốn. Anh đấu tranh. Anh uống.
Cô chị cả nhìn xéo anh. Anh chạm cốc với cô. Cô gạn hỏi. Anh vừa nói với cô vừa cười và vừa tách rời từng âm tiết:
- Françoise... Xin một lần, xin một lần trong đời chị... Đừng quấy rầy em đi...
Cô đưa mắt tìm gã chồng hiệp sĩ dũng cảm ngu ngốc của mình để bảo vệ cô nhưng anh ta không hiểu sắc mặt bực tức của cô. Cô tái mét. Thật may, tùng tùng tùng... Gã kia có ở đó!
Edith lại tử tế vừa bắt chuyện với anh vừa gật gật mái đầu tết kiểu cổ điển:
https://thuviensach.vn
- Charlot...
Anh cũng cụng ly với cô và tìm từ để nói, nhưng một bàn tay vừa đặt lên cổ tay anh. Anh quay về phía bà chủ nhà. Bàn tay cứng chắc, anh bình tĩnh lại.
Những tiếng ồn ào lại nổi lên. Bàn tay luôn ở đó. Anh nhìn nó. Anh hỏi:
- Mẹ có thuốc lá không?
- Ơ... Mẹ nhớ là con đã thôi hút cách đây năm năm rồi cơ mà... - Mẹ có không?
Giọng nói của anh khiên bà sợ. Bà thu bàn tay lại.
•••
Cả hai người chống khuỷu tay lên lan can ngoài hiên, quay lung về phía ánh sáng và thế giới.
Đối diện với họ, khu vườn thời niên thiếu của họ. Vẫn cái bập bênh ấy, vẫn những bồn hoa được chăm sóc không chê vào đâu được ấy, vẫn cái lò đốt lá khô ấy, vẫn không gian ấy, vẫn thiếu vắng chân trời như thế.
Claire rút bao thuốc lá ra khỏi túi và đẩy cho nó trượt trên phiến đá. Anh ra cầm lấy nó nhưng cô không buông ra:
- Anh có nhớ là những tháng đầu khổ sở đến mức nào không? Anh có nhớ anh đã khổ sở đến nhường nào để cai thuốc không? Anh nắm chặt bàn tay cô. Lúc này, anh khiến cô đau thực sự, anh bảo cô:
- Anouk chết rồi.
https://thuviensach.vn
3
Mộr điếu thuốc kéo dài bao lâu?
Năm phút?
Vậy là trong năm phút họ không nói gì với nhau.
Chính cô là người đầu hàng trước và những từ cô nói ra đè nặng lòng anh. Bởi vì anh rất sợ chúng, bởi vì...
- Vậy là anh nhận được tin từ Alexis à?
- Anh biết là em sẽ nói với anh điều đó, anh buông ra với giọng rất chán chường, anh có thể đưa tay anh cho người ta chặt và em không thể hình dung nổi nó khiến anh...
- Nó khiến anh làm sao?
- Nó khiến anh bối rối đến nhường nào... Nó làm anh phiền lòng đến nhường nào... Anh giận em đến nhường nào, anh nghĩ thế... Anh đã tưởng là em độ lượng hơn một chút trong chuyện này... Anh đã tưởng em sẽ hỏi anh “Nhưng vì sao?” hay “Từ khi nào vậy?” hay... anh chẳng biết. Nhưng không phải cậu ấy, mẹ kiếp... Không, không phải cậu ấy... Không đột ngột như thế... Cậu ấy không đáng thế nữa.
Lại yên lặng.
- Vì sao bà ấy chết?
Anh rút lá thư từ túi áo trong.
- Đây... Và đừng có nói “Đây là nét chữ của cậu ấy”, không anh sẽ giết em đấy.
Đến lượt cô mở lá thư, gấp nó lại, lẩm bẩm:
- Đúng rồi. Đúng là nét chữ của anh ấy...
Quay về phía cô.
https://thuviensach.vn
Muốn nói với cô bao điều. Những điều êm dịu, những điều kinh khủng, những từ sắc nhọn, những từ thật dịu ngọt, những từ ngốc nghếch, những từ của đồng đội hay những từ của nữ tu. Hay lắc người cô, đối xử tàn nhẫn với cô, hay xẻ đôi cô ra, nhưng tất cả những gì anh tìm thấy để rên rỉ, đó là âm tiết tên cô:
- Claire...
Còn cô, cô nở nụ cười bịp bợm với anh. Nhưng anh rất hiểu cô, vậy nên anh chỉ đơn giản lật mặt cô và nắm lay khuỷu tay cô để kéo cô về bờ.
Cô vặn vẹo cổ chân giữa những viên sỏi và anh, anh nói một mình. Anh nói trong bóng tối.
Anh nói cho cô, cho anh, cho cái lò đốt rác hay cho những vì sao, anh nói:
- Thôi... Thế là hết.
Xé toạc lá thư và vứt nó vào thùng rác nhà bếp. Khi anh nhấc chân khỏi cái bàn đạp và cái nắp lại sập xuống, cách, có cảm giác đã đóng lại, đúng lúc, một loại hộp đựng đầy bất hạnh. Và vì đang đứng trước bồn rửa, anh xối nước vào mặt, miệng rên rỉ.
Quay về phía những người khác, về phía cuộc sống. Cảm thấy đã khỏe hơn. Thế là hết.
•••
Và cảm giác mát mẻ của tia nước lạnh xối vào khuôn mặt kiệt sức, nó kéo dài được bao lâu?
Hai mươi giây?
Ta đây rồi. Anh đưa mắt tìm chiếc ly của mình, uống cạn ly và lại rót cho mình.
https://thuviensach.vn
Ra ngồi xuống tràng kỷ. Tựa vào vợ mình. Cô kéo vạt áo vest của anh.
- Này em, em... Hãy tử tế với anh đi, em... anh cảnh báo cô, bởi vì anh đã say khướt rời, em ạ...
Cô, điều đó không làm cô vui chút nào, đúng hơn là nó làm cô phật ý, nó làm cô ngạc nhiên. Và nó làm cô vỡ mộng.
Anh cúi xuống, đặt bàn tay lên trên đầu gối cô và nhìn xuống cô: - Em có biết rằng một ngày kia em cũng sẽ chết không? Em có biết điều đó không, vợ hiền của anh? Rằng em cũng vậy, em cũng sẽ chết?
- Đúng là ông này uống nhiều quá rồi! cô phẫn nộ nhưng vẫn cố cười, rồi, bình tĩnh lại: anh đứng dậy đi nào, anh làm đau em rồi. Một chút khó chịu phía trên lọ đường. Mado liếc mắt dò xét cô con gái út của mình đang ra hiệu cho bà tiếp tục uống cà phê như thể không có chuyện gì xảy ra. Thôi đi, mẹ, thôi đi. Con sẽ giải thích cho mẹ sau. Kazatchok buông ra một câu dí dỏm và người tỉnh lẻ bắt đầu ngọ nguậy:
- Nào, Edith thở dài, ta về thôi nào... Bernard, anh gọi bọn trẻ đi anh...
- Ý hay đấy! Charles bồi thêm, nhét hết tất cả vào cái xe ô tô địa hình to kềnh đi! Phải không, nhà vô địch* của tôi? Bây giờ anh có một chiếc ô tô địa hình đẹp lắm phải không? Lúc nãy tôi thấy nó rồi... Có kính màu, và mọi thứ...
- Charles, tôi xin cậu, cậu đừng đùa nữa đi...
- Nhưng... em chưa bao giờ đùa cả, Edith. Chị biết rõ mà...
Anh đứng dậy, chắn chân cầu thang và la hét:
- Mathilde! Quỳ xuống chân nào, con chó của ba!
Rồi quay về phía toàn thể hội thẩm đoàn đang sững sờ:
https://thuviensach.vn
- Đừng sợ. Đây là chuyện riêng giữa chúng tôi mà...
Sự yên lặng đầy bối rối bỗng bị xáo trộn bởi những tiếng sủa ăng ẳng hoang tưởng.
- Tôi đã nói gì với mọi người ấy nhỉ...
Anh vừa xoay người vừa bám lấy quả đấm trên chân cầu thang và nói cộc lốc với nữ hoàng buổi tiệc:
- Đúng là lúc này con gái của em tính nết rất khó chịu, nhưng em biết sao không? Đó là thứ đẹp đẽ duy nhất mà em từng cho anh đấy... - Thôi. Về thôi, Laurence không chịu nổi nữa thốt lên, và đưa chìa khóa đây cho em. Em không để anh lái xe trong tình trạng thế này.
- Nói hay lắm!
Cài cúc áo vest và khom lưng.
- Chúc mọi người ngủ ngon. Tôi toi rồi.
https://thuviensach.vn
4
- Nhưng vì sao chứ? Mado hỏi ngay.
- Con không biết nhiều hon... Claire trả lời, cô đã ở lại sau khi ôm hôn những người cuối cùng để giúp mọi người giũ khăn trải bàn. Cha cô vừa đến chỗ họ trong bếp với một chồng đĩa bẩn. - Lại có chuyện gì trong ngôi nhà điên này vậy? ông thở dài. - Bà hàng xóm cũ của chúng ta chết rồi...
- Lần này là bà nào? Bà mẹ Verdier á?
- Không. Anouk.
Ôi, sao chồng đĩa dường như bỗng nặng quá... Ông đặt chúng xuống và ngồi xuống đầu bàn.
- Nhưng... bao giờ?
- Không biết...
- Bà ấy bị tai nạn à?
- Đã bảo là không biết mà! vợ ông nổi cáu nhắc lại.
Yên lặng.
- Dù sao bà ấy vẫn còn trẻ mà. Bà ấy mới...
- Sáu mươi ba tuổi, chồng bà lẩm bẩm.
- Ôi... Không thể thế được. Không thể là bà ấy. Bà ấy... quá sinh động để có ngày phải chết...
- Có thể là ung thư chăng? Claire nói.
- Ừ hay là...
Bằng mắt, mẹ cô chỉ cho cô một cái chai đã cạn.
https://thuviensach.vn
- Mado... ông lại vừa nhắc bà vừa chau mày.
- Mado cái gì? Mado cái gì? Bà ấy uống rượu, ông biết rõ mà! - Bà ấy chuyển nhà đi cách đây lâu lắm rồi... Chúng ra không biết sau đó bà ấy sống ra sao...
- Ông thì lúc nào cũng bênh bà ấy, phải vậy không?
Bỗng nhiên bà thật là ác. Claire chắc rằng mình đã lỡ mất một số tình tiết nhưng không hình dung được là tối nay họ hãy còn dừng ở đấy...
Cô, Charles, và bây giờ là cha cô... Một ván ú tim thật hay...
Ôi... Đã xa quá rôi, tất cả những thứ đó... Nhưng, không, tuy nhiên, nhưng không... Charles không còn vịn nổi thành cầu thang và bố thì... Bố, người mà con chưa bao giờ thấy già như vậy dưới ánh đèn này... Mà...
Anouk... Anouk và Alexis Le Men... Khi nào các người để cho chúng tôi được yên đây? Cả hai người hãy nhìn này... cỏ đã không bao giờ mọc lại sau khi các người ra đi...
Bỗng rất thèm khóc, cắn môi và đứng dậy để cho nốt đồ vào máy rửa bát.
Nào. Bây giờ thì cút xéo đi. Xéo đi.
Người ta không bắn vào những người đang dưỡng bệnh. - Chuyển ly cho con nào, mẹ...
- Mẹ không tài nào tin nổi.
- Mẹ... Thế là xong rồi. Bà ây chết rồi.
- Không. Bà ấy thì không...
- Sao lại bà ấy thì không?
- Những người như thế chẳng bao giờ chết đâu...
- Có chứ! Bằng chứng... Nào, giúp con một tay vì sau đó con còn phải đi chứ...
Yên lặng. Tiếng ro ro của máy rửa bát.
https://thuviensach.vn
- Bà ấy điên rồi...
- Tôi đi nằm đây, bố cô thông báo.
- Thật đấy, Henri! Bà ấy điên rồi!
Ông quay lại, rất mệt mỏi:
- Tôi chỉ bảo là tôi đi nằm thôi mà, Mado...
- Ôi, tôi biết ông nghĩ gì rồi!
Bà yên lặng một lát rồi nói khẽ, mắt nhìn ra xa, qua cửa sổ, một cái bóng không còn tồn tại nữa, cũng chẳng quan tâm xem có ai nghe thấy mình nói hay không:
- Một hôm, tôi còn nhớ... Đó là thời kỳ đầu... Tôi vừa mới quen bà ấy... tôi đã tặng cho bà ấy một cái cây... hay một cây hoa trồng trong chậu, tôi không nhớ nữa... Để cảm ơn bà ấy đã đón nhận Charles, tôi hình dung thế... Ôi! chẳng có gì là đặc biệt, phải không? Một cái cây rất bình thường mà hẳn là tôi mua ở chợ về... Và, vài ngày sau, khi tôi chẳng còn nhớ đến chuyện đó nữa, bà ấy đã bấm chuông. Bà ấy cuống quýt dúi món quà vào tay tôi để trả lại.
“Sao vậy? tôi lo lắng, có vấn đề à?” “Tôi... tôi không thể giữ nó, bà ấy ấp úng, nó... Nó sắp chết rồi...” Mặt bà trắng bợt như tấm vải. “Nhưng... sao cô lại nói thế? Cái cây này khỏe mạnh đấy chứ!” “Không, chị nhìn xem... Có những chiếc lá đã úa vàng rồi, đây này...” Bà run lên. “Kìa, tôi vừa nói vừa cười, bình thường thôi mà! Cô ngắt những cái lá này đi và thế là xong!” Đấy, tôi còn nhớ như thể mới hôm qua, bà ấy bắt đầu khóc nức nở và đẩy tôi để đặt nó xuống dưới chân tôi.
Không ai có thể làm bà ấy bình tâm lại nữa.
“Xin lỗi. Xin lỗi. Nhưng tôi không thể, bà nấc lên, tôi không thể, chị hiểu chứ... Tôi không đủ sức đâu... Tôi không còn đủ sức nữa... Với mọi người thì được, với bọn trẻ bé tí thì được, tôi không phản đối... Và đôi khi, cái đó cũng chẳng có ích gì, tôi... họ vẫn cứ ra đi, chị
https://thuviensach.vn
biết đấy... Nhưng đằng này, khi tôi thấy cái cây này cũng chết, tôi...” Một đài phun nước thực sự. “Tôi không thể... Và chị không thể làm thế với tôi... Bởi vì... điều này không quan trọng bằng, chị hiểu chứ... Hả? Dù sao cũng không quan trọng bằng phải không?”
Bà ấy làm tôi sợ. Thậm chí tôi chẳng còn nghĩ đến việc mời bà ấy một tách cà phê hay vào ngồi một chút. Tôi nhìn bà ấy xì mũi vào ống tay áo với đôi mắt lồi của bà ấy và tôi tự nhủ: Người đàn bà này điên rồi. Cô ta điên thực sự rồi...
- Rồi sao nữa? Claire lo lắng.
- Sau đó, chẳng có gì hết. Con muốn mẹ làm gì nào? Mẹ nhận lại cái cây, mẹ đặt nó cùng các cây khác trong phòng khách, và có thể mẹ đã giữ nó trong vòng nhiều năm!
Claire giũ chiếc túi đựng rác.
- Ở địa vi của mẹ thì con sẽ làm gì?
- Con không biết... cô thầm thì.
Lá thư... Do dự nửa giây rồi đổ thức ăn thừa trong các đĩa, những miếng thịt mỡ và bã cà phê lên trên những gì cô còn nhớ về Alexis. Mực chảy. Lấy hết sức buộc túi lại, dây buộc đứt. Ôi mẹ kiếp, cô vừa rên rỉ vừa lăng nó vào gian bếp phụ. Ôi mẹ kiếp.
- Nhưng... Dù sao con cũng vẫn còn nhớ bà ấy chứ? mẹ cô gạn hỏi.
- Tất nhiên rồi... Nào, mẹ tránh ra để con lau nào...
- Và con không bao giờ nghĩ là bà ấy bị điên à? bà vừa nói vừa đặt bàn tay lên tay cô để buộc cô phải bất động một giây. Claire đứng dậy, thổi lọn tóc đang chọc vào mắt cô sang một bên và chịu đựng ánh mắt của bà. Ánh mắt của người phụ nữ từng rất hay lên lớp cô với những nguyên tắc, tinh thần, và tất cả những nếp sống của mình:
- Không.
https://thuviensach.vn
Rồi lại tập trung vào những khe gỗ:
- Không. Con chưa bao giờ nghĩ thế, mẹ ạ...
- Thế á? người kia nói với một chút thất vọng.
- Con vẫn luôn nghĩ là...
- Là sao?
- Là bà ấy xinh đẹp.
Những nếp nhăn phật ý:
- Tất nhiên là bà ấy đẹp, nhưng mẹ không nói đến chuyện đó, con ạ, mẹ nói với con về bà ấy, về cách ứng xử của bà ấy... Con hiểu rõ rồi, Claire nghĩ.
Giặt tấm mút rửa bát, lau tay, và bỗng nhiên cảm thấy mình già nua. Hay là lại trở lại trẻ thơ và làm con bé út ít trong nhà. Cũng như nhau cả thôi.
Hôn lên cái trán gầy mòn ấy và đi tìm áo choàng của mình. Từ ngưỡng cửa, chúc bố ngủ ngon một câu. Ông hãy còn ở trong tầm khoảng cách nghe thấy được, cô biết điều đó, và khép cánh cửa lại sau lưng.
Khi đã vào trong xe, bật điện thoại di động lên, tất nhiên là không có một tin nhắn nào, để chế độ nghỉ, liếc vào kính chiếu hậu để tách khỏi dòng xe và thấy môi dưới đã tăng thể tích gấp đôi. Và nó chảy máu.
Khổ thân con ngốc, cô tự hành xác bằng cách cắn vào chỗ khiến cô đau mà dễ chịu. Khổ thân cái áo choàng đen bé nhỏ, có thể ngăn hàng triệu mét khối nước bằng cách tựa lưng mình vào con đập khổng lồ, nhưng lại không thể ngăn được ba giọt nước mắt và sắp sửa bị cuốn đi, bị nhấn chìm dưới một nỗi buồn vớ vẩn.
Đi ngủ đi.
https://thuviensach.vn
5
Cô đến chỗ anh trong phòng tắm.
- Hàng không Pháp để lại tin nhắn. Họ giữ va li của anh... Anh lẩm bẩm ba từ trong khi xúc miệng. Cô nói thêm: - Anh biết rồi à?
- Gì cơ?
- Là anh đã để nó lại sân bay?
Anh gật đầu và bóng phản chiếu của họ làm cô nản lòng. Cô quay đi cởi cúc áo sơ mi.
Cô tiếp:
- Có thể biết tại sao không?
- Nó quá nặng...
Yên lặng.
- Và thế là anh... anh đã để nó lại?
- Cái áo lót này mới đấy à?
- Có thể biết chuyện gì xảy ra không?
Cảnh này diễn ra trong tấm gương. Hai nửa trên thân người. Một vở rối tồi. Nhìn nhau như vậy, rất gần nhưng không bao giờ nhìn nhau, trong một lúc lâu.
- Có thể biết chuyện gì xảy ra không? cô nhắc lại.
- Anh mệt.
- Và vì anh mệt nên anh đã làm nhục em trước tất cả mọi người sao?
- ...
https://thuviensach.vn
- Sao anh lại nói thế, Charles?
- ...
- Về con bé Mathilde ấy...
- Bằng chất gì đấy? Vải lụa à?
Cô đang chuẩn bị... nhưng lại thôi. Vừa ra khỏi phòng tắm vừa tắt đèn.
Cô đứng dậy khi anh bám vào ghế bành để cởi giày và thấy nhẹ cả người. Nếu cô có thể ngủ thiếp đi mà không tẩy trang, thì đó là dấu hiệu tình hình thực sự nghiêm trọng. Nhưng không, cô chưa đến mức ấy.
Có thể không bao giờ đến mức ấy. Có thể là trận đại hồng thủy, nhưng sau viền mắt. Trái đất rung chuyển nhưng người ta vẫn giữ nước.
Người ta vẫn giữ nước.
Ngồi lên mép giường và cảm thấy mình béo.
Nặng thì đúng hơn. Nặng.
Anouk... anh vừa nằm xuống vừa thở dài. Anouk...
Cô có thể nghĩ gì về anh hôm nay? Cô có thể nhận ra điều gì ở anh? Và quận ấy... Tên nó là gì rồi ấy nhỉ? Ở xa xôi như thế, Alexis làm gì? Và tại sao cậu ta lại không gửi cho anh một tờ báo tin buồn thực sự? Một phong bì mép màu xám. Một ngày chính xác hơn. Một nơi chốn. Tên mọi người. Tại sao? Thế là sao? Một sự trừng phạt? Sự độc ác? Một thông tin đơn giản, mẹ tôi chết rồi, hay là một bãi đờm cuối cùng, và mày sẽ không bao giờ biết được gì nếu tao không rộng lòng từ tâm chi ra vài xu để thông báo cho mày biết...
Bây giờ cậu ấy làm gì? Và từ khi bà chết đi? Anh đã không nghĩ ra việc xem ngày trên con dấu. Lá thư ấy đã chờ anh ở nhà bố mẹ anh
https://thuviensach.vn
từ bao giờ? Những con dòi đã làm gì bà rồi? Còn lại gì từ thân thể bà? Cậu ta có hiến tạng bà như bà đã bao lần bắt cậu phải hứa hay không? Con thề đi, bà nói. Hãy lấy tim mẹ ra mà thề đi.
Và cậu ấy đã thề.
Anouk... Xin lỗi cô. Mình... Rốt cuộc, ai đã trả thù cô? Và tại sao cô không chờ cháu? Tại sao cháu không bao giờ trở lại? Có chứ. Cháu biết tại sao mà. Anouk, cô... Những tiếng thở dài của Laurence khiến cơn mê sảng của anh đột ngột chấm dứt. Vĩnh biệt.
- Anh nói sao?
- Không, xin lỗi... Anh...
Chìa tay về phía cô, tìm thấy hông cô và đặt xuống đó. Cô không thở nữa.
- Xin lỗi em.
- Các người quá khắc nghiệt với tôi, cô thì thầm.
- ...
- Mathilde và anh... Hai người là... Tôi có cảm giác mình sống với hai đứa trẻ... Các người làm tôi mệt mỏi... Các người làm tôi héo mòn, Charles ạ... Bây giờ tôi trở thành cái gì với các người? Người mở hầu bao của mình? Cuộc đời mình? Chăn đệm của mình? Sao? Tôi không chịu nổi nữa rồi... Tôi... Anh hiểu chứ?
- ...
- Anh nghe em nói chứ?
- ...
- Anh ngủ rồi à?
- Không. Anh xin lỗi em... Anh đã uống quá say và...
- Và sao?
Anh có thể nói gì với cô? Cô sẽ hiểu gì? Sao chưa bao giờ anh nói chuyện đó với cô? Vả lại, anh có gì mà kể? Tất cả những năm
https://thuviensach.vn
tháng đó còn sót lại gì? Chẳng gì hết cả. Một lá thư.
Một lá thư nặc danh và bị xé rách dưới đáy một chiếc thùng rác ở nhà bố mẹ anh...
- Anh vừa được tin một người vừa mất.
- Ai mất?
- Mẹ một người bạn thời niên thiếu của anh...
- Mẹ Pierre á?
- Không. Một người bạn khác. Một người mà em không biết. Bọn anh... bọn anh không chơi với nhau nữa...
Cô thở dài. Những tấm hình chụp lớp, những lát bánh mì phết bơ và đường băng những vì sao*, cô không để ý lắm. Nỗi sầu nhớ làm cô phiền lòng.
- Và anh bỗng trở nên rất ngu ngốc, vì cái chết của mẹ một gã mà anh không gặp từ bốn mươi năm nay, phải không?
Chính xác là thế. Cô thật là có tài tuyệt vời khi luôn biết tóm tắt, gấp nhỏ, dán nhãn, sắp xếp và quên đi tất thảy. Và anh đã từng yêu điều đó ở cô biết bao... Lương tri của cô, sự sống động của cô, cái năng khiếu gạt đi tất cả để nhìn thấy nó đến rõ ràng hơn ấy. Anh đã khép mình vào đó suốt những năm qua. Thật là... tiện lợi... Và bổ ích, hẳn là thế.
Vậy là anh lại bám riết lấy cô. Vào tính chua chát của cô, vào khoản tín dụng anh có nhờ cô, để cử động bàn tay và để nó lần xuống dọc đùi cô.
Quay lại đi nào, anh yên lặng cầu khẩn. Quay lại đi em. Giúp anh với.
Cô không nhúc nhích.
Anh xích gối của mình lại gần gối của cô và rúc vào gáy cô. Bàn tay anh tiếp tục quấn chiếc áo ngủ của cô.
Thả lỏng ra nào, Laurence. Thể hiện cái gì đi nào, anh xin em.
https://thuviensach.vn
- Thế người đàn bà ấy có gì đặc biệt, cô nói đùa, bà ấy làm bánh ga tô ngon lắm à?
Anh buông những nếp vải lụa.
- Không.
- Bà ấy có bộ ngực to à? Bà ấy cho anh ngồi lên đầu gối à? - Không.
- Bà ấy...
- Suỵt... anh vừa ngắt lời cô vừa gạt tóc cô ra, suỵt, thôi nào. Không có gì. Không sao cả. Bà ấy đã chết, thế thôi.
Laurence quay lại. Anh âu yếm, anh quan tâm, cô yêu điều đó và thật là đáng ghét.
- Hừm... những đám tang luôn tác động mạnh đến anh, cuối cùng cô vừa rên rỉ vừa kéo chăn lên.
Những từ này khiến anh ngao ngán và trong khoảng nửa giây, anh chắc chắn là... nhưng mà không, không có gì. Nghiến răng và xua đuổi ý nghĩ này trước khi nghĩ đến nó. Stop.
Cô ngủ thiếp đi. Anh đứng dậy.
•••
Khi lấy điện thoại di động ra khỏi cặp, anh thấy Claire đã cố gọi anh nhiều lần. Nhăn mặt.
Pha cho mình một tách cà phê và vào bếp ngồi.
Sau vài nút bấm, anh tìm được nó. Chóng mặt.
Mười con số.
Chỉ mười con số ngăn cách họ trong khi anh đã trải qua bao điều cay đắng, bao ngày, bao đêm để đào cho vực thẳm rộng thêm ra. Cuộc đời đúng là một trò đùa... mười con số cho một hồi chuông. Và mở máy.
https://thuviensach.vn
Hay tắt máy.
Và như em gái mình, anh tự hành xác. Lúc này trên màn hình của anh hiện lên những chi tiết của chặng đường có thể đưa anh đến chỗ cậu ta. Số kilomet, những lần ra khỏi đường cao tốc, phí cầu đường và tên một ngôi làng.
Lấy cớ mình đang rét run, anh đi tìm áo vest của mình và lấy cớ đã khoác nó lên, anh rút cuốn sổ ra. Tìm những trang vô ích, những trang của tháng Tám chẳng hạn, và ghi lại những tuyến chính của chuyến đi còn chưa chắc chắn này.
Ừ... Có thể là tháng Tám chăng? Có thể... Có thể cậu ta sẽ thấy... Ghi chép địa chỉ liên lạc của cậu ta cũng theo cách ấy: cách của người mộng du. Có thể anh sẽ viết cho cậu ta một từ, một buổi tối nào đó... Hay là ba?
Như cậu ta.
Để xem cỗ máy chém đầu còn vận hành hay không...
Nhưng liệu anh có đủ can đảm không? Hay mong muốn? Hay sự yếu đuối? Hy vọng là không.
Gấp sổ lại.
Điện thoại của anh lại réo. Từ chối cuộc gọi, đứng dậy, rửa tách, quay lại, thấy cô đã để lại lời nhắn cho anh, lưỡng lự, thở dài, nhượng bộ, nghe lời nhắn, rên rỉ, thề thốt, nổi cáu, nguyền rủa cô, chìm đắm vào bóng tối, cởi áo vest và ra nằm dài trên tràng kỷ.
“Ba tháng nữa cậu ta sẽ tròn mười chín tuổi.”
Và tệ hại nhất, đó là cô ấy đã nói ra những từ này một cách bình thản. Phải, bình thản. Như vậy, giữa đêm tối và sau tiếng bíp. Làm sao người ta có thể nói điều đó với một cái máy? Nghĩ điều đó?
https://thuviensach.vn
Hài lòng như vậy?
Lên cơn giận dữ. Ê, này, giai điệu vớ vẩn ấy là cái quái gì thế hả? Người ta nhấc máy, buôn dưa lê, người ta nhấc máy.
Anh gọi lại cho cô để mắng cô.
Cô nhấc máy. Em thật lố bịch. Em biết, cô trả lời.
- Em biết.
Và giọng nói dịu dàng của cô hất cẳng anh.
- Tất cả những gì anh sắp nói với em, Charles ạ, em biết cả rồi... Anh chẳng cần phải giày vò em hay cười vào mũi em đâu, em làm điều đó một mình được. Nhưng em có thể nói với ai về tất cả những điều đó, ngoài anh ra? Nếu em có một cô bạn thân, em sẽ đánh thức cô ấy, nhưng... chính anh là cô bạn thân nhất của em...
- Em đã không đánh thức anh...
Yên lặng.
- Hãy nói với em di, cô thầm thì.
- Chỉ tại đêm tối, anh nói tiếp với giọng khò khè. Nỗi lo đêm tối... Bà ấy đã nói rất hay, em không nhớ sao? Làm sao người ta lại say xỉn, mất tự chủ và chết đuối trong ly nước của mình khi chìa tay ra
cho bà... Ngày mai sẽ khá hơn. Bây giờ cần phải ngủ thôi. Yên lặng kéo dài.
- Anh...
- Anh...
- Anh còn nhớ hôm đó anh đã nói gì với em không? Trong quán cà phê khốn kiếp đối diện với phòng khám ấy?
- ...
- Anh đã bảo em: “Em sẽ có những đứa con khác...”
- Claire...
- Em xin lỗi. Em dập máy đây.
https://thuviensach.vn
Anh đứng dậy.
- Không! Như thế dễ dàng quá! Anh không để em rút lui như vậy đâu... Em cứ nghĩ kỹ đi. Hãy nghĩ đến em một lần. Không, em không làm được điều đó đâu... Vậy nên hãy nghĩ đến em như là nghĩ đến một hồ sơ rất rắc rối. Hãy nhìn thẳng vào mắt anh và nói thẳng anh nghe: Em hối tiếc cái... quyết định này à? Em hối tiếc thực sự à? Hãy trung thực đi, luật sư...
- Em sắp sửa bốn...
- Im đi. Anh cóc cần. Anh chỉ cần em trả lời “có” hay “không” thôi.
- ... bốn mươi mốt tuổi, cô nói tiếp, em yêu phát rồ một gã, rồi sau đó em đã làm việc để quên hắn và em làm việc tốt đến nỗi em đánh mất chính em trên con đường ấy.
Cô cười gằn.
- Ngu quá, nhỉ?
- Đó không phải là một thằng tử tế...
- ...
- Lần đầu tiên hắn nói chuyện tử tế với em, đó là khi hắn bảo em rằng hắn không muốn cái bụng bầu ấy...
- ...
- Và anh cố tình nói từ bụng bầu, Claire ạ, để khỏi nói... Bởi vì điều đó chẳng là gì hết. Không gì hết. Chỉ...
- Anh im đi, cô lải nhải, anh chẳng biết mình đang nói về cái gì đâu.
- Em cũng thế.
Cô dập máy.
Anh cố nài.
Rơi vào máy trả lời tự động. Gọi lại cô vào số cố định. Đen hồi chuông thứ chín, cô quy hàng.
https://thuviensach.vn
Cô đã thay đổi chính kiến. Giọng cô vui vẻ. Hẳn là một mánh khóe nghề nghiệp. Một sự giả vờ để cứu vẫn lời biện hộ của mình. - Vâââng, SOS Pathos đây, xin chààào... Macha xin nghe... Mỉm cười trong bóng tối.
Anh mến cô gái này.
- Người ta không bảo đảm sao? cô nói tiếp.
- Không...
- Hồi ấy, lẽ ra bọn mình nên đến quán rượu Balto với các bạn cùng khóa của anh và bọn mình nên uống say đến nỗi không thể nói ra những điều vớ vẩn này... Và sau đó, anh biết gì không? Lẽ ra bọn mình đã ngủ ngon... Ngon, ngủ rất ngon... ít ra là đến trưa...
- Hoặc hai giờ...
- Anh có lý. Hai giờ, hai giờ mười lăm... Và lẽ ra sau đó bọn mình đã đói bụng.
- Và chẳng còn gì để ăn hết...
- Vâng... và tệ hơn, đấy là hồi ấy chẳng có Champion... cô thở dài. Tôi hình dung ra cô ấy trong phòng ngủ của mình với nụ cười nhếch mép, những chồng hồ sơ dưới chân giường, những mẩu thuốc lá dưới đáy cốc trà và cái áo ngủ xấu xí bằng vải bông mềm mà cô vẫn gọi là đồ mặc trong nhà của gái già. Hơn nữa, tôi còn nghe thấy cô xì mũi vào trong đó...
- Thật vớ vẩn, phải không?
- Thật vớ vẩn, tôi xác nhận.
- Sao em lại ngu thế nhỉ? cô khẩn khoản.
- Tại gien đấy, anh hình dung thế... Các chị gái của em đã chiếm hết phần thông mình rồi.
Tôi nghe thấy cô mỉm cười lộ lúm đồng tiền.
- Thôi... Em bỏ máy đây, cô kết luận, nhưng cả anh nữa, Charles của em, anh hãy giữ mình nhé...
- Ồ, anh thì... tôi phác một cử chỉ mệt mỏi.
https://thuviensach.vn
- Vâng, anh. Anh chẳng nói gì bao giờ cả. Anh chẳng tâm sự bao giờ và xua đuổi Caterpillar khi nhầm mình là hoàng tử André... - Nói nghe hay quá...
- Ôi... nghề của em mà, em báo cho anh biết! Thôi... Chúc anh ngủ ngon...
- Khoan đã... Một điều cuối cùng...
- Vâng?
- Anh không chắc là mình thật sự thích làm bạn gái thân nhất của em, nhưng thôi, cứ chấp nhận thế. Vậy nên anh sẽ nói với em như cô bạn tốt nhất trong số những cô bạn tốt nhất, OK?
- ...
- Bỏ hắn đi, Claire. Bỏ người đàn ông ấy đi.
- ...
- Không phải tuổi của em. Không phải là Alexis. Không phải là quá khứ. Chính hắn. Chính hắn làm em đau đớn. Một hôm, anh còn nhớ, chúng mình nói chuyện về công việc của em và em đã bảo anh: “Không thể tìm lại công lý được, bởi vì công lý, nó có tồn tại đâu. Nhưng trái lại, bất công thì có. Đấu tranh chống bất công thì dễ thôi bởi vì nó rất dễ nhận thấy và vì thế tất cả trở nên rõ ràng.” Nào, ta đến nơi rồi... Anh cóc quan tâm đến gã đó, hắn là ai hay hắn đáng giá bao nhiêu, nhưng điều anh biết, đó là, chính hắn là một điều bất công trong cuộc đời em. Tống hắn vào tù đi.
- ...
- Em còn đó không?
- Anh có lý. Em sẽ ăn kiêng và em sẽ thôi hút thuốc, và sau đó em sẽ cáo giác hán.
- Phải rồi!
- Dễ ợt.
- Thôi, em đi ngủ đi và hãy mơ thấy một cậu dễ thương nhé... - Một cậu có xe ô tô địa hình... cô thở dài.
https://thuviensach.vn
- Thật toooo.
- Và một màn hình phẳng...
- Hiển nhiên rồi. Thôi... Anh hôn em.
- Em... cũng rứa*...
- M’kiếp, em quá lắm... Anh hãy còn nghe thấy em khóc đây này...
- Vầng, nhưng mà ổn rồi, cô hít mạnh, ổn rồi. Đó là giọt nước mắt to hạnh phúc đang chảy và đấy là tại anh đấy, ngốc ạ. Cô lại dập máy.
Anh vớ lấy cái gối tựa và cuộn tròn trong chiếc áo vest.
Hết chương trình kịch tối thứ Bảy.
•••
Nếu như Charles Balanda, một mét tám mươi, bảy mươi tám kilo, chân trần, quần thụng và thắt lưng nới rộng, đôi cánh tay khoanh lại dưới ngực và mũi rúc vào chiếc gối tựa màu xanh lơ cuối cùng cũng ngủ thiếp đi thì câu chuyện đã kết thúc rồi.
Đó là nhân vật chính của chúng ta. Vài tháng nữa, anh sẽ tròn bốn mươi bảy tuổi, anh đã sống nhưng thật ít. Thật ít... Không có khiếu lắm về chuyện đó. Hẳn phải tự nhủ rằng điều tốt đẹp nhất đã qua đi rồi và không hề nhắc đến chuyện đó. Điều tốt đẹp nhất, anh nói thế ư? Nhưng điều gì vậy? Và cho cái... Không, điều này chẳng quan trọng, anh đã quá mệt. Chúng tôi thiếu ngôn từ, cả anh ấy lẫn tôi. Va li của anh quá nặng và tôi không muốn xách nó giúp anh mấy. Tôi hiểu anh.
Tôi hiểu anh.
Nhưng.
https://thuviensach.vn
Có một phần nhỏ của câu, đây... Nó lại túm lấy anh và ép một tấm xốp mọng nước lên mặt anh trong khi anh nửa như đã chết trong góc của mình.
Chết và đã thất bại.
Thất bại và hoàn toàn dửng dưng. Thu nhập quá thấp, những chiếc găng tay quá chật, cuộc sống quá dễ dự kiến.
“Ba tháng nữa.”
Đó là điều cô đã nói, phải thế không?
Ba từ này đối với cô dường như kinh khủng hơn tất cả những gì còn lại. Vậy nên, hẳn là cô đã tính toán ngay từ đầu chăng? Từ ngày đầu tiên cô tắt kinh? Không... Không thể thế được...
Và tất cả những dấu chấm lửng này, phép tính nhẩm khốn khổ này, những tuần lễ này, những tháng này và những năm sống rỗng tuếch này, buộc cô phải quay lại.
Dù sao cô cũng thấy ngột ngạt.
Đôi mắt cô mở to. Bởi vì anh đã nói ba tháng nữa, anh nghĩ: vậy là vào tháng Tư... Và cỗ máy lại vận hành và anh cũng vậy, anh đếm lại sự trống trải trên đầu ngón tay.
Vậy là tháng Bảy, vậy là tháng Chín bởi vì đã được hai tháng rồi. Phải, đúng thế... Bây giờ thì anh nhớ lại...
Cuối hè... Anh vừa kết thúc chuyến thực tập ở hãng Valmer và phải bay sang Hy Lạp. Đó là tối cuối cùng, họ ăn mừng chuyến đi của anh. Cô vô tình rẽ qua.
Em đến đúng lúc quá, anh vui mừng, lại đây nào, lại đây anh giới thiệu em, và khi anh quay lại để khoác vai cô, anh hiểu rằng...
Phải. Anh còn nhớ. Và vì anh nhớ lại, anh thấy lòng nặng trĩu. Thông điệp không thể chấp nhận được này, đó là sợi dây thòng lọng từ
https://thuviensach.vn
một cuộn dây quấn quá ẩu và, khi xòe bàn tay ra, khi mở ra chín tháng, vậy là hai mươi năm, trong bóng tối, anh đã kéo nó. Mặc kệ. Mặc kệ anh ta. Anh ta sẽ không ngủ được đâu. Câu chuyện chưa bao giờ kết thúc. Và anh hãy còn trung thực để thú nhận với lòng mình rằng ba từ này chỉ là cái cớ. Nếu cô không nói điều đó ra, anh đã tìm được cớ khác. Câu chuyện không bao giờ kết thúc. Chuông vừa điểm và cần phải dậy thôi.
Quay lại giữa sàn đấu và tiếp tục đấm.
Anouk đã mất và tối hôm đó không phải Claire vô tình mà đến.
https://thuviensach.vn
6
Anh đi theo cô trên phố. Đó là một tối đẹp trời, thời tiết dịu, nóng, co giãn. Mặt đường tỏa thơm mùi Paris và các quán cà phê trên vỉa hè đông kín người. Nhiều lần, anh lo lắng muốn biết liệu cô có đói không, nhưng cô luôn bước đi trước anh, và ngày một xa hơn.
- Thôi, anh nổi cáu, anh thì anh đói rồi và anh chán ngấy rồi. Mình dừng ở đây thôi.
Cô quay lại, rút một tờ giấy ra khỏi túi xách và đặt lên trên thực đơn của anh.
- Ngày mai. Lúc năm giờ.
Đó là một địa chỉ ở ngoại ô. Một nơi khó xác định.
- Năm giờ, anh đã ở trên máy bay rồi, anh mỉm cười.
Nhưng không lâu.
Làm sao mà mỉm cười được với một khuôn mặt như vậy? •••
Và cô đi vào quán cà phê này, người gập làm đôi. Như thể cô đang co giữ lại cái cô vừa mất. Anh đứng dậy, tóm lấy gáy cô và để mặc cô khóc cho thỏa. Sau lưng cô, ông chủ quán liếc nhìn lo lắng, anh đáp lại ánh mắt ấy bằng bàn tay kia, như anh có thể, dồn thành đống đám không khí xung quanh họ. Sau đó anh để lại một khoản boa lớn, vì đã gây khó chịu, và đưa cô đi ngắm biển.
Thật là ngớ ngẩn, nhưng anh có thể làm gì khác được? Anh vừa khép cánh cửa toilet và mặc một chiếc áo len rồi quay lại cuộn tròn trên tràng kỷ.
https://thuviensach.vn
Anh có thể làm gì khác được?
Họ đi bộ những quãng dài, uống nhiều rượu, hút tất cả các loại cỏ lạ và khiêu vũ, thậm chí vài lần. Nhưng đa phần thời gian, họ không làm gì hết.
Vẫn ngồi và ngắm ánh sáng. Charles vẽ, mơ mộng, mặc cả trên cảng và chuẩn bị bữa ăn cho họ trong khi em gái anh đọc mãi trang đầu quyển sách của cô rồi nhắm mắt lại.
Tuy nhiên cô chẳng bao giờ ngủ cả. Nếu anh hỏi cô bất kỳ câu hỏi nào, cô cũng đã nghe thấy và đã trả lời anh rồi.
Nhưng không hỏi câu nào.
Họ đã được nuôi dưỡng bên nhau, đã cùng nhau ở một căn hộ nhỏ tí xíu trong gần ba năm và biết Alexis từ lâu rồi. Không gì chống lại họ cả.
Không có lấy chút bóng râm nào trên hàng hiên dốc đứng này. Không chút bóng.
Tối cuối cùng, họ đi nhà hàng và khi uống đến chai Restina thứ hai, anh bắt mạch cho cô:
- Em sẽ ổn chứ?
- Vâng.
- Chắc chứ?
Cô gật đầu từ trên xuống dưới.
- Em có muốn quay về sống ở nhà?
Từ trái sang phải.
- Em sẽ đi đâu?
- Đến nhà một cô bạn... Một cô học cùng đại học...
- Được...
https://thuviensach.vn