🔙 Quay lại trang tải sách pdf ebook Ulysses Moore Tập 4: Đảo Mặt Nạ
Ebooks
Nhóm Zalo
https://thuviensach.vn
Table of Contents
ĐỘC GIẢ THÂN MẾN
Chương 1NHỮNG KỴ SĨ TRÊN TẦNG ÁP MÁI Chương 2BÁ TƯỚC TRO
Chương 3THÔNG ĐIỆP CỦA CHUÔNG Chương 4CỬA ĐÓNG – CỬA MỞ
Chương 5CĂN PHÒNG BÍ MẬT
Chương 6BÀ CÚ GIÀ
Chương 7NHỮNG DẤU VẾT
Chương 8KHÚC CA CỦA BIỂN
Chương 9ĐOÀN LỮ HÀNH
Chương 10SỰ CHIA CẮT
Chương 11NHỮNG KẺ ĐỘT NHẬP
Chương 12NGÔI NHÀ CŨ
Chương 13NHỮNG NIỀM VUI MỎNG MANH Chương 14CĂN PHÒNG CỦA CÔ GÁI
Chương 15Ở NGỌN HẢI ĐĂNG
Chương 16PHÍA SAU KHUNG TRANH Chương 17CÔNG VIÊN RÙA
Chương 18CÁI GIẾNG VÀ CHIM BỒ CÂU Chương 19CUỐN SÁCH CẤM
Chương 20THỢ ĐỒNG HỒ BẬC THẦY Chương 21VỊ THUYỀN TRƯỞNG
Chương 22NGƯỜI CHÈO THUYỀN ĐEN Chương 23ĐẢO MẶT NẠ
Chương 24CUỘC GẶP
Chương 25LỬA PHỪNG PHỪNG
Chương 26TRỞ VỀ NHÀ
Chương 27NHỮNG NGƯỜI MẤT NGỦ
https://thuviensach.vn
https://thuviensach.vn
https://thuviensach.vn
S
ĐỘC GIẢ THÂN MẾN
au nhiều nỗ lực, anh Pierdomenico rốt cuộc đã có thể gửi cho chúng tôi bản dịch bản thảo thứ tư của ngài Ulysses Moore. Khi đọc nó, các bạn sẽ khám phá được rất nhiều điều... Mặc dù vô cùng
háo hức theo dõi diễn biến của câu chuyện bí ẩn này, nhưng chúng tôi cũng lo cho người cộng sự của mình: theo như những gì đã viết cho chúng tôi, anh ấy dường như sắp khám phá ra nơi ẩn náu của ngôi làng Kilmore Cove. Tuy vậy, kể từ lúc đó anh ấy không liên lạc gì thêm và điện thoại di động của anh lúc nào cũng tắt. Chúng tôi hy vọng có thể sớm cung cấp cho các bạn thông tin về anh ấy...
Ban biên tập
Làng Kilmore Cove có tồn tại!!
Từ: Pierdomenico Baccalario
Tiêu đề: Làng Kilmore Cove có tồn tại!!
Ngày: 03 tháng 2 năm 2006 16:24:01
Tới: Ban biên tập
Các bạn thân mến,
Tôi quả thực lo lắng. Tôi đã thử mọi cách để gửi e-mail kèm bản dịch tập bản thảo thứ tư cho các bạn nhưng lúc nào thư cũng bị gửi trả lại. Nếu lần này nó đến tay các bạn thì xin vui lòng hồi âm ngay cho tôi nhé.
https://thuviensach.vn
Cuốn bản thảo đầy ắp những điều bất ngờ này sẽ khiến các bạn phải há hốc miệng kinh ngạc... nhưng tôi không có thời gian để kể gì thêm.
Điều tôi trăn trở lúc này là tìm ra Kilmore Cove, ngôi làng ma ấy.
Ngày hôm kia, tôi và ông chủ quán trọ Zennor đã đi tìm nó, ông ấy hiện đang rất hiếu kỳ với toàn bộ sự việc này tới mức nài nỉ được đi cùng tôi.
Manh mối duy nhất của chúng tôi là cuốn sách hướng dẫn du lịch Kilmore Cove mà một người đàn ông bí ẩn (có thể là Ulysses Moore chăng?) đã cố tình để lại trên bàn tôi trong quán cà phê. Tôi đã kiểm tra rồi: nhà xuất bản phát hành cuốn sách đã đóng cửa mười lăm năm nay và dường như không còn bản nào lưu hành trên thị trường, kể cả ở cửa hàng phong phú nhất trong số các tiệm sách cổ của Notting Hill.
Nhưng không sao, bây giờ thì ổn cả... tôi tin chắc đã tìm thấy ngôi làng ma khiến tôi khổ sở mấy tháng nay!
Chúng tôi đến bằng xe hơi những nơi mà cuốn sách hướng dẫn gọi là “khu vực lân cận của Kilmore Cove” và men theo con đường ven biển cho đến một ngã rẽ.
Những biển báo cấm vào chắn ngang trước con đường, và tôi ngờ rằng có lẽ ai đó muốn ngăn cản chúng tôi tới được Kilmore Cove! Thế là tôi bước xuống xe, nhấc mấy tấm biển sang một bên và tiếp tục lái xe dọc bờ biển.
Giá mà chúng tôi đừng đi tiếp! Ở khúc cua đầu tiên, con đường nhựa biến thành miếng phô mai với những cái hố khổng lồ ở khắp nơi. Ông chủ quán trọ bắt đầu sốt ruột và chỉ cho tôi thấy một chiếc xe ủi to kềnh nằm chình ình giữa đường...
Một quý ông lịch lãm ra hiệu cho chúng tôi tấp vào lề đường và hỏi xem liệu chúng tôi có nhìn thấy những tấm biển cấm. Ông ấy mặc bộ đồ lao động liền thân được là lượt phẳng phiu và thơm nức mùi nước hoa oải
https://thuviensach.vn
hương. Tôi cố hình dung xem ông ấy có phải người mình đã từng chạm mặt ở quán cà phê không... nhưng gương mặt ông bị chiếc mũ bảo hiểm màu vàng che khuất.
Sau đó tôi thấy ông ấy ra hiệu cho người đàn ông đang điều khiển chiếc máy xúc và tôi hiểu rằng đã đến lúc mình phải quay về.
Khi về đến quán trọ, tôi đã cố gửi cho các bạn nội dung của tập bản thảo thứ tư trước khi quay lại tìm con đường bị chắn ngang đó.
À, còn một việc cuối cùng: ông chủ quán trọ nói rằng ông ấy để ý thấy người đàn ông lái máy xúc mang một tấm băng đen trên mắt. Việc này có nói lên điều gì với các bạn không?
Hẹn sớm gặp lại các bạn, ít nhất thì tôi hy vọng là thế...
Pierdomenico
https://thuviensach.vn
Chương 1
NHỮNG KỴ SĨ TRÊN TẦNG ÁP MÁI
N
gọn hải đăng của làng Kilmore Cove bật sáng với một tiếng vang bất chợt. Cột sáng hình phễu màu trắng bắt đầu chầm chậm xoay quanh dò xét mặt biển và bờ biển. Nó lan xa, trên những con sóng
tối màu, và cắt ngang những mảng sáng của bầu trời đêm. Nó quét qua những mái nhà của ngôi làng, với tới tận những ngọn đồi, quấy rầy lũ thỏ hoang và bọn cú mèo đang đứng bất động khi ánh sáng lướt qua.
Khi đến hàng cây cổ thụ trong khu vườn của Biệt thự Argo, nó len lỏi qua khe chớp cửa sổ bằng gỗ hướng ra biển.
Trong căn phòng áp mái có ba người đang lom khom bên chiếc rương du lịch cũ đóng kín, trên đó đầy vết lõm và tem nhãn bị xé toạc.
“Chỉ có thể là Leonard...” Ông Nestor, người làm vườn, nói. “Ngọn hải đăng.” Julia bổ sung để cậu em trai rõ.
Jason vẫn chưa được thấy nó hoạt động bao giờ: vì tối hôm trước cậu bé đang ở Xứ Punt tận Ai Cập. Cậu tiến lại gần những cánh cửa sổ bao kín phòng gác mái và nhìn ra ngoài màn đêm tối.
https://thuviensach.vn
“Chao ôi!” Jason thầm thì, khi ánh sáng phủ lên người cậu lần thứ hai. Bóng cậu bé đổ dài, chạm tới những ngóc ngách xa nhất của căn phòng, nơi đám đồ đạc được phủ ga trắng và những bức tranh bị bỏ xó. “Tối nào nó cũng hoạt động ạ?”
“Chỉ khi nào Leonard nhớ ra phải bật nó thôi.” Ông Nestor húng hắng ho, trả lời. Trong không khí có mùi keo khô.
Julia mỉm cười. Đã hai tối liên tiếp Leonard nhớ bật ngọn hải đăng. Đêm hôm trước, con mắt hiếu kỳ đó đã bầu bạn với cô bé trong khi cơn bão nổi thịnh nộ, còn Manfred thì tìm cách phá cửa Biệt thự Argo.
Jason trở lại quỳ gối bên chiếc rương. Cậu giúp chị gái mở ổ khóa cuối cùng rồi chộp lấy cái nắp rương. Một chiếc tem rách chia dòng chữ “VENICE, kỷ niệm” thành nhiều mảnh, với nét chữ viết tay góc cạnh của ngài Ulysses Moore, chủ cũ của ngôi nhà.
“Đây rồi!” Jason run run nói. Cậu mở nắp rương, một lớp bụi bay ra. Ánh sáng ngọn hải đăng nhảy múa trong căn phòng áp mái.
“Tuyệt quá...“ Julia vừa nói vừa vuốt ve tấm vải đỏ mềm mại bọc hạt thơm để xua lũ nhậy và những loài gặm nhấm.
“Cái này có lẽ là một tấm áo choàng.” Jason đánh bạo đoán. Cậu khéo léo nhấc lên tấm vải với họa tiết hoa cỏ màu đỏ tạo nên những ánh sắc kỳ lạ, như thể có những sợi chỉ bạc được dệt trong tấm vải đó.
Chiếc rương có ba ngăn, mỗi ngăn được đánh dấu nhờ một chiếc huy chương cũ và vài chiếc mặt nạ bằng giấy bồi trắng.
“Mặt nạ Venice!” Julia reo to và hết sức nhẹ nhàng cầm lên một chiếc. Cô bé xoay nó giữa các ngón tay: đó là một khuôn mặt với hốc mắt trống rỗng, chiếc mũi nhọn, hai giọt nước mắt bằng vàng và chiếc khăn trùm đầu màu
https://thuviensach.vn
đen gắn trên trán. Có cả thảy ba chiếc mặt nạ đặt trên ba tấm vải đen như màn đêm: chính là những tấm áo choàng cổ được cài bằng hai chiếc ghim sơn mài.
Hai đứa trẻ im lặng đặt mặt nạ và trải áo choàng thẳng hàng trên sàn phòng áp mái dưới ánh mắt tò mò của ông Nestor.
Chúng còn tìm thấy trong rương vài chiếc khăn tay có thêu chữ U.M. và P.M., một đôi găng tay bằng ren, một chiếc khăn len dài lượt thượt, một chiếc ghim cài hình chó săn, một chiếc ống nhòm một mắt thường dùng ở rạp hát, cây batoong cán đồng và một tấm bản đồ Venice thế kỷ 18 với những dòng chữ đã phai màu. Tấm bản đồ mong manh đến mức Jason suýt làm rách trong lúc cố mở nó ra. Cuối cùng, dưới đáy rương là tập lời thoại của một vở hài kịch và vài tờ giấy mời nằm trong phong bì giờ đã ố vàng, trên đó nổi bật lên dòng chữ Rạp hát Thiên Thần.
Bọn trẻ chuyền tay nhau từng món đồ một và cố hình dung xem liệu những thứ đó có thể dùng vào việc gì. Ông Nestor kể lại những điều ít ỏi mà ông biết về các lễ hội và cuộc sống của Venice cổ xưa nhờ những câu chuyện của ông bà Moore. Thế là trong gần một giờ đồng hồ, thay vì ở căn phòng áp mái bụi bặm với đống đồ đạc phủ vải thì Jason và Julia lại hình dung mình đang ở giữa những bí mật huyền diệu nơi thành phố của các con kênh, nơi những sảnh khiêu vũ náo nhiệt, giữa mặt nạ, âm nhạc và tiếng cười.
Sau đó cơn buồn ngủ bắt đầu làm tan biến giấc mơ và, không biết đã ngáp đến lần thứ bao nhiêu, ông Nestor bế mạc bằng một cơn ho.
“Ta nghĩ đã đến giờ đi ngủ rồi đấy. Ngày mai các cháu còn phải đi học.”
Jason cầm lấy một trong số những chiếc mặt nạ và áp vào mặt mình, rồi cậu đột ngột quay về phía chị gái, gầm lên một tiếng đáng sợ.
“Áaaa!” Julia hét lên. “Dừng lại đi! Chẳng buồn cười chút nào cả!”
https://thuviensach.vn
L
Chương 2
BÁ TƯỚC TRO
àn sương đầy hăm dọa dâng lên từ các con kênh trong thành phố và bồng bềnh trôi khiến những tòa nhà thoắt ẩn thoắt hiện. Những người lái thuyền gondola đang nằm dài nghỉ ngơi trong lòng chiếc
thuyền màu đen, dưới tấm chăn len kéo cao tới tận mũi. Kinh nghiệm đã tạo cho họ thói quen không bận tâm đến bất kỳ tiếng động nào.
Buổi đêm ở Venice chỉ có những chiếc mặt nạ còn qua lại. Một chiếc màu tím, dáng người gày gò và bước đi thận trọng dọc theo các con kênh của khu ổ chuột cũ kỹ. Cô ta đi giày gót rất cao khiến dáng đi thật kỳ cục, như thể một con cò. Những tấm biển đề tên phố bị nấm mốc ăn mòn ngày một thưa thớt, nhưng cô gái không hề đi chậm lại. Cô ta có một cuộc hẹn không thể bỏ lỡ.
Cô ta gắng định hướng giữa những cái tên lạ lùng: “calle” nghĩa là “phố”, cũng như “ruga”, “vicolo”, “fondamenta” hay “palizzata”. Quảng trường được gọi là “campi”, còn những cây cầu mang tên tưởng tượng khác với tên thực. Thành phố này đầy rẫy những tảng đá đặc biệt: đá đục lỗ được sử dụng với mục đích bí ẩn, vỉa hè thì không được giẫm lên vì chúng mang điềm gở, chạm vào những gốc cây vì chúng có phép màu. Còn những tảng đá ở góc đường, được gọi là “cái bướu của kẻ cướp”, có tác dụng ngăn bọn cướp đường trốn trong những góc tối tăm nhất.
https://thuviensach.vn
Nhưng chiếc mặt nạ tím kia dường như chẳng hề ái ngại những góc tối. Sau khi đi qua cây cầu đang say ngủ thứ bao nhiêu không rõ và rẽ trái, cuối cùng cô ta cũng dừng bước trước một con hẻm chật chội nằm giữa những tòa nhà lụp xụp, ẩm thấp và xiêu vẹo, với những ngọn tháp nhô ra. Lò sưởi các nhà xung quanh đã tắt. Cửa sổ tối om.
Cô đã tới phố Tử Thần.
“Cô tới muộn...” Một giọng nói rít lên từ nơi bóng tối đen đặc nhất.
Đó là giọng của một người đàn ông giấu mình sau chiếc mặt nạ xám với cái mỏ quạ dài và một tấm áo choàng màu khói khiến ông ta trông hệt một con chim có bộ lông nham nhở.
“Tôi đã đi nhanh nhất có thể... trên đôi giày này!” Mặt nạ tím than thở.
Cô lê bước tới những bậc thang dẫn lên một cánh cổng nhỏ và ngồi xuống, tìm cách cởi giày. Sau đó cô duỗi đôi chân gày gò bọc trong tấm áo choàng cùng sắc tím với đôi giày và tựa đầu về phía sau, để lộ ra chiếc cổ phụ nữ mảnh khảnh.
“Ngột ngạt quá...”
“Dừng lại!” Người đeo mặt nạ mỏ chim ra lệnh khi trực giác mách bảo rằng người phụ nữ kia muốn tháo chiếc mặt nạ xuống. “Tôi không cần biết danh tính của cô. Cô cũng không phải biết danh tính của tôi! Cô ổn chứ?”
“Tôi mệt lử.”
“Cô gầy quá. Cô đang bị ốm à?”
Người phụ nữ sau chiếc mặt nạ tím chậm rãi lấy lại nhịp thở trước khi đáp lời.
https://thuviensach.vn
“Ông không phải người đầu tiên hỏi tôi như vậy. Tôi không ốm. Tôi chỉ mệt mà thôi.”
“Cũng có thể... Nhưng tôi khuyên cô nên đi khám. Trông cô như chân dung của tử thần vậy.”
“Ông mới lịch thiệp làm sao.” Chiếc mặt nạ tím đứng dậy. “Dẫu sao... nếu ông cho phép, ông hãy lo cho thân ông đi. Còn tôi sẽ tự lo cho mình. Nếu tôi không nhầm thì chúng ta ở đây là vì công việc.”
“Vâng, cô đang tìm người có thể tiếp cận với thông tin của Hội đồng Thập viên. Có tôi đây. Cô muốn tìm điều gì?”
“Không phải điều gì, mà là ai. Tôi cần tìm một người đàn ông bị đồn đoán là có phép thuật.”
Chiếc mặt nạ mỏ chim lê chân trên đá cuội ẩm ướt, tiến lại gần những bậc thang. Những cuộn hơi nước hình xoắn ốc bốc lên từ con kênh gần nhất, đùa giỡn với ánh trăng.
“Tôi nghĩ cô biết rõ những chỉ thị của Hội đồng Thập viên về chuyện phép thuật. Ở Venice, những hành động đó bị cấm giống như trò đánh bạc hay bất kỳ thể loại pháp sư, gian lận, lừa đảo và buôn bán bùa mê thần chú nào.”
“Vì thế tôi mới phải nhờ tới ông.”
“Cô muốn tôi ngó qua kho lưu trữ thông tin của Hội ư?”
“Tôi biết Hội đồng Thập viên quản lý báo cáo của nhóm bảo vệ thành phố bí mật.”
“Cô quả rất am tường mọi việc, thưa cô. Và tôi vinh dự là thành viên trong nhóm. Nhưng tôi hoàn toàn không biết danh tính của những người bảo vệ bí
https://thuviensach.vn
mật khác. Ngay cả khi tụ họp, chúng tôi cũng luôn đeo mặt nạ như cô thấy. Hãy nói cho tôi biết, rốt cuộc cô đang muốn tìm ai?”
“Ông ta tên là Peter Dedalus.” Chiếc mặt nạ màu tím rít lên. Người bảo vệ bí mật suy nghĩ hồi lâu trước khi trả lời.
“Tôi e rằng đó là một cái tên mới với chúng tôi. Ông ta làm gì?” “Ông ta chế tạo máy móc, những món đồ quỷ quái và đồng hồ.” “Cô nói đồng hồ ư?”
“Đồng hồ, đúng, to nhỏ đủ loại, với mọi hình dạng và kích cỡ.”
“Vậy có điều gì ma thuật, hay nguy hiểm trong cách cư xử của người đàn ông này?”
Mặt nạ màu tím lấy từ áo choàng ra một túi tiền đầy căng.
“Đó là ai tìm được ông ta sẽ trở nên giàu có bất ngờ. Cực giàu. Hơn hẳn mức lương bảo vệ bình thường...”
Người đàn ông lùi lại hẳn vài bước, vì ông thực sự kinh ngạc và phẫn nộ trước lời đề nghị đó.
“Đây là hối lộ. Và hối lộ là điều mà Hội đồng Thập viên buộc phải loại trừ.”
“Ông luôn có cơ hội làm điều này. Nếu ông tìm được Peter Dedalus, số tiền này sẽ là của ông.”
Vài đồng tiền được trao tay chớp nhoáng để khẳng định rõ hơn lời đề nghị. Sau đó là một khoảng lặng kéo dài.
https://thuviensach.vn
“Chúng ta hãy gặp lại vào lúc sáu giờ tối mai,” cuối cùng người bảo vệ lên tiếng. “Tại tiệm cà phê ở quảng trường San Marco. Tôi sẽ cho cô biết điều tôi khám phá được về người đàn ông cô cần tìm.”
“Tốt. Làm sao để tôi nhận ra ông?”
“Tôi sẽ ăn vận như thế này.”
“Ông cũng có tên chứ?”
“Cô có thể gọi tôi là Bá Tước Tro.”
“Quyến rũ đó. Vậy hẹn ông lúc sáu giờ tối mai. Nhớ chỉ mang cho tôi tin tốt thôi nhé, Bá Tước Tro.”
Người bảo vệ khuất dần trên phố Tử Thần. Rồi dường như nhớ ra, ông ta quay lại hỏi.
“Còn cô, cô cũng có tên chứ?”
“Ông có thể gọi tôi là Newton,” chiếc mặt nạ tím trả lời. “Giống tên nhà bác học người Anh.”
https://thuviensach.vn
Chương 3
THÔNG ĐIỆP CỦA CHUÔNG
T
iếng chuông ngân vang giữa những bức tường của trường học và tiếng hò reo sung sướng của tụi nhỏ lan khắp tòa nhà.
“Các em, trật tự nào...” Bà giáo Stella cất giọng yếu ớt, tay bà dính đầy phấn. Trong khi đó, một đám đông om sòm đủ lứa tuổi bên ngoài đang lao thẳng xuống cầu thang. Tiếng la hét chỉ giảm bớt trước căn phòng có cánh cửa nhỏ bằng kính mờ màu vàng của thầy hiệu trưởng, đằng sau cánh cửa đó có trời mới biết điều kinh khủng gì có thể diễn ra, rồi bọn trẻ lại huyên náo khi tới được dãy hành lang mái vòm hướng ra quảng trường.
Chỉ trong chốc lát, cả ngôi trường Kilmore Cove trở nên trống trơn. Hoặc gần như vậy.
Ngay khi vừa tới cửa ra, một cậu bé lao ngược trở lại, leo lên cầu thang hai bước một và đi vào lớp. Cậu lấy chiếc ba lô để quên ở gần bàn học rồi vội quay trở ra.
Nhưng khi ngang qua cánh cửa màu vàng của thầy hiệu trưởng lần thứ hai, một giọng nói trầm trầm đầy uy quyền chặn cậu lại.
“Đứng lại!” Thầy hiệu trưởng quát lớn ngay khi vừa bước ra khỏi văn phòng. “Cậu là ai?”
https://thuviensach.vn
“Em là Jason Covenant.” Cậu bé miễn cưỡng quay người lại trả lời.
Cậu thấy trước mặt mình là một người đàn ông cao và gầy, giống như chú thiên nga đen xỏ một đôi giầy bóng loáng. Vẻ bề ngoài nghiêm nghị của ông bị chiếc nơ bướm chấm bi gắn trên cổ áo sơ mi phá hỏng. Jason bặm môi để khỏi phì cười.
“Covenant à?” Thầy hiệu trưởng phân vân. “Tôi chẳng nhớ ra Covenant nào trong số học sinh của trường này.”
“Em rất tiếc, thưa thầy...” Cậu không nhớ tên của thầy hiệu trưởng. “Em và chị gái mới chuyển tới làng được vài ngày và...”
Ông hiệu trưởng bật ngón tay.
“À, dĩ nhiên rồi! Những người London! Hai chị em sinh đôi bé nhỏ ở Biệt thự Argo.”
Jason miễn cưỡng chấp nhận định nghĩa “sinh đôi bé nhỏ”, cậu chỉ mong thoát khỏi cuộc gặp chẳng mấy dễ chịu này càng nhanh càng tốt.
Nhưng có vẻ như ông hiệu trưởng lại không nghĩ vậy.
“Này chàng trai, cậu thấy sống ở một ngôi làng nhỏ như Kilmore Cove thế nào?”
“Rất tuyệt ạ, thưa thầy.”
“Thế còn ở trong ngôi nhà... kỳ lạ đó thì sao?” Ông nhếch miệng cười đầy hàm ý.
“Kỳ lạ ư? Tại sao thầy lại nói vậy ạ?”
Ông hiệu trưởng không trả lời. Ông đặt một tay lên vai Jason và đi cùng cậu bé tới tận lối ra, như thể cậu ta sắp phải thú nhận với ông một điều bí mật
https://thuviensach.vn
có trời mới biết. Quảng trường nhỏ trước cổng trường lúc này hoàn toàn vắng vẻ, chỉ còn mỗi Julia và Rick. Tiếng cười nói xa xa tản dần vào những con hẻm và ngôi nhà bằng đá.
“Tôi nghĩ kia là chị của cậu.” Ông hiệu trưởng nói.
“Ôi, không. Đó là Rick. Rick Banner. Cậu ấy sống ở đây, đằng sau trường ạ.” Jason trả lời với nụ cười láu cá.
Ông hiệu trưởng im lặng, khá kinh ngạc vì Jason có thể thoát được khỏi tầm tay mình.
“Bây giờ em có thể đi rồi chứ ạ? Em chào thầy!” Và, không chờ câu trả lời, cậu nhanh chân chạy ra chỗ bạn.
“Thầy ấy muốn gì vậy?”
“Mình không biết. Chắc thầy ấy muốn hỏi mình vài câu thôi. Tiếc là lúc đó mình thậm chí chẳng nhớ được thầy ấy tên gì...”
Rick đi phía trước bọn chúng.
“Thầy Marriet. Ursus Marriet. Nhưng các cậu đừng gọi là Ursus vì thầy sẽ nổi khùng lên đấy.”
“Ursus?” Julia lẩm bẩm. “Ở làng này không ai có nổi một cái tên bình thường ư?”
“Mẹ mình có tên bình thường mà.” Rick trả lời và vẫn rảo bước. “Là gì?”
“Là Mẹ.”
“Thầy ấy nói Biệt thự Argo là một ngôi nhà kỳ lạ.” Jason tiếp lời.
https://thuviensach.vn
“Nghĩa là sao?”
“Thầy ấy chẳng giải thích gì, nhưng mắt lại bừng sáng... Cậu biết không, như thể thầy ấy muốn nói điều gì đó với mình.”
“Có lẽ vậy, nhưng chắc chỉ là một điều vô ích như mọi khi thôi.” Rick bình luận. “Dù sao... các cậu có phiền không nếu bọn mình hội ý một chút? Bọn mình có một kế hoạch nóng hổi!”
“Úi chà! Mình chẳng thấy có gì đặc biệt.” Jason bông đùa. “Bọn mình chỉ phải du hành thời gian đến Venice, tìm được ông Peter Dedalus trước mụ Oblivia Newton rồi hỏi ông ấy bí mật có thể kiểm soát được tất cả các cánh cửa trong làng.”
“Trước khi bố mẹ mình trở về nữa.” Julia giơ ngón trỏ bàn tay phải lên bổ sung.
Chúng tới chỗ cột đèn nơi khóa hai chiếc xe đạp: một cái đã cũ kỹ và cái còn lại có màu hồng rực.
“Mình nghĩ bọn mình có thể chia tay ở đây.” Rick chỉ con đường dẫn vào làng và chạy lên hướng nhà ga. “Mình sẽ tạt nhanh qua nhà, lấy xe đạp rồi đến gặp các cậu ở Biệt thự Argo.”
“Rất tốt. Mình sẽ qua chỗ cô Calypso để hỏi về cuốn sách hướng dẫn du lịch Kilmore Cove mà mình thấy hôm qua.” Julia đề xuất. “Có lẽ cuốn sách cũ ấy chứa đầy những thông tin thú vị... Giá mà mình kịp đút nó vào túi cùng với tờ giấy mình tìm thấy bên trong! Nhưng cô Calypso đã bắt gặp mình đang mò mẫm và... mình cũng không sẵn sàng cho lắm.”
“Còn mình...” Jason mở lời. Rồi cậu khiếp đảm nhìn chiếc xe đạp hồng và nói thêm. “Mình sẽ trốn trong nhà, trước khi thầy hiệu trưởng nhìn thấy mình đi cái thứ cũ kỹ xiêu vẹo này.”
https://thuviensach.vn
“Vậy hẹn lát nữa gặp lại các cậu.” Rick chào hai người bạn và xốc lại chiếc ba lô trên vai.
https://thuviensach.vn
T
Chương 4
CỬA ĐÓNG – CỬA MỞ
ấm biển Đảo Calypso lười biếng đu đưa trong làn gió nhẹ thổi vào từ cảng. Julia đẩy cửa để bước vào hiệu sách, nhưng nó đã bị khóa.
“Tiếc thật!” Julia thốt lên. Cô bé hy vọng hiệu sách mở cửa để được đặt tay lên cuốn Người lữ hành tò mò, cuốn sách hướng dẫn du lịch về Kilmore Cove và bên trong đó, mới ngày hôm trước, cô bé đã tìm thấy một tờ giấy có những ghi chép kỳ lạ. Ai đó muốn báo rằng đường ray của ngôi làng chẳng dẫn tới đâu cả và ở quảng trường có bức tượng của một vị vua chưa từng tồn tại... Hơn nữa, ông Nestor cũng đã khẳng định điều này là sự thật.
Julia áp mặt vào cửa kính để quan sát bên trong nhưng đột nhiên cô bé giật mình lùi lại. Julia có cảm giác ai đó đang nhìnmình từ phía bên kia cánh cửa. “Ngốc thật!” Cô bé tự nhủ ngay khi trấn tĩnh trở lại.
“Cô Calypso ơi?” Julia cất tiếng gọi.
Sau đó cô bé lùi ra xa, đứng dưới cái nắng chói chang. Bầu trời xanh được điểm xuyết vài đám mây. Tháp chuông nhà thờ ngân lên theo nhịp chậm rãi, khiến bầy chim tung cánh bay đi.
“Phải rồi!” Julia nhìn đồng hồ. Hiệu sách đúng ra vẫn còn mở cửa.
Cô bé cố gắng lần cuối, băng qua quảng trường và bước vào Bưu điện nằm ở phía bên kia. Đúng như cô bé hình dung, cô thủ thư đang bận rộn trong
https://thuviensach.vn
vai trò thứ hai của mình: người đưa thư. Với tấm vành lưỡi trai màu xanh lá cây trên trán, cô ngồi phía sau quầy bưu phẩm gửi bảo đảm.
“Chào cô Calypso!”
Cô ngẩng đầu khỏi những bức thư mang đầy dấu bưu điện. “Cô gái trẻ nhà Covenant! Ta có thể giúp gì cho cháu nào?” “Thực ra, cháu mong gặp được cô ở tiệm sách...”
Người phụ nữ chỉ tay vào những chiếc túi bằng vải bố thô ráp chất đống phía sau như đống gỗ sưởi.
“Cô rất tiếc, nhưng... thứ hai nào cô cũng ở đây.”
Cô nhìn chăm chú vào địa chỉ được viết trên một chiếc phong bì, sau khi quyết định rằng bức thư ấy có thể gửi đi cô ném nó vào một trong những tiếc túi sau lưng mình.
“Với những máy móc hiện đại đọc bưu phẩm bằng tia la-ze này, vẫn phải kiểm tra lại tất cả các địa chỉ. Nếu không những cái máy ngớ ngẩn này sẽ loại đi vô ích một đống thư từ... Ôi, công nghệ! Vài năm trước, cháu có thể viết một tấm bưu thiếp đề ‘Gửi thầy hiệu trưởng trường Kilmore Cove’, và nó vẫn đến tay thầy ấy bình thường. Bởi vì chính người đưa thư phải đọc địa chỉ. Còn bây giờ, nếu cháu không viết mã bưu chính và địa chỉ chính xác của người cháu muốn gửi thì nó sẽ không bao giờ đến được...”
“Mã bưu chính của Kilmore Cove là gì ạ?” Julia bỗng hỏi. Cô Calypso nâng tấm lưỡi trai lên.
“Cháu thì cần gì mã bưu chính? Cháu đã ở Kilmore Cove rồi mà, còn ở đây đã có cô lo phân loại bưu phẩm. Mã bưu chính chỉ dành cho ai phải viết thư cho người ở Kilmore Cove... từ bên ngoài. Dẫu sao thì, nếu không nhầm,”
https://thuviensach.vn
cô Calypso đột ngột nói tiếp với giọng điệu hối hả. “Tiếng chuông báo hiệu buổi sáng làm việc tại bưu điện của cô đã hết.”
Cô thủ thư đứng dậy khỏi chiếc ghế đẩu, gần như hoàn toàn biến mất phía sau quầy và xuất hiện ở một cánh cửa gỗ nhỏ sau chốc lát.
“Cháu vừa bảo cháu cần một quyển sách phải không? Cháu đã đọc xong cuốn cô đưa chưa?”
“À... ừm...” Julia lắp bắp, thấy có lỗi vì đã lờ tịt việc đọc cuốn Đồi gió hú. “Thực ra cháu vẫn chưa đọc xong, nhưng...”
Cô Calypso đóng cánh cửa chớp của Bưu điện với một tiếng động chói tai. “Vậy cô có thể giúp gì cho cháu nào?”
“Cô có nhớ lần cuối bọn cháu đến chỗ cô để gọi điện thoại không ạ?”
“Vì mới chỉ chiều qua và trí nhớ của cô vẫn hoạt động... nên có. Rồi sao nữa?”
Cô Calypso tra chiếc chìa khóa sáng choang và mỏng dính vào ổ khóa rồi xoay nó.
“Thế này ạ... Trong lúc đang gọi điện, có vẻ cháu đã nhìn thấy cuốn sách mà cháu rất quan tâm.”
“Có vẻ cháu đã thấy hay đã thực sự thấy?” Cô Calypso hỏi dồn, lấn cấn trước cánh cửa vẫn đang đóng kín.
“Cháu đã thấy nó.”
Trong vài giây, cả hai cô cháu đứng bất động bên ngoài hiệu sách. Từ bên trong phát ra một tiếng rầm, giống như tiếng một chồng sách rơi xuống sàn.
https://thuviensach.vn
Cô Calypso tỏ vẻ không hề nhận ra.
“Cô có thể biết đó là cuốn sách nào để khỏi phải mất cả đêm ở đây không?” “Nó dày khoảng chừng này và...”
Cô Calypso khúc khích cười.
“Đó hóa ra là điều đầu tiên người ta để ý tới một cuốn sách. Những thông tin như tiêu đề hay tên tác giả dường như chỉ là thứ yếu...”
“Người lữ hành tò mò ạ,” Julia thỏ thẻ. “Một cuốn hướng dẫn du lịch cũ về Kilmore Cove.”
Nếu lúc ấy có con ruồi nào vô tình bay ngang qua mắt của cô Calypso, nó hẳn sẽ bị cháy thành tro. Nhưng chỉ trong chốc lát, cô thủ thư nhỏ bé đã lấy lại ánh nhìn dịu dàng thường ngày của mình.
“Ý cháu là cuốn sách bỏ túi có gáy bằng nhung đỏ?”
“Vâng, là quyển đó ạ!”
“Ôi, tiếc quá! Có lẽ nó đã ở trong cửa hàng ít nhất hai mươi năm rồi, nhưng... ta đã bán nó tối hôm qua, ngay sau khi các cháu ghé qua!”
“Bán rồi ạ?”
“Ừ, cho một ông khách qua đường muốn biết có gì thú vị ở khu vực này. ‘Nếu ông muốn biết ngôi làng này có gì, hãy đi dạo quanh bến cảng với một cuốn sách hay’, ta đã trả lời như vậy. Nhưng ông ấy cứ nài nỉ mãi cho đến khi ta nhớ ra là còn giữ một cuốn sách hướng dẫn. Với những tấm hình đen trắng cũ kỹ, trông cuốn sách cũng chẳng bắt mắt lắm, nhưng ông ấy vẫn ưng nó. Thế là ông ấy đã mua nó.”
“Ông ấy trông như thế nào ạ?”
https://thuviensach.vn
“Ta phải thừa nhận đó là một người đàn ông đẹp trai,” cô Calypso trả lời, khép hờ cánh cửa hiệu sách. “Ông ấy cao, thanh lịch và có tác phong hào hoa.”
Nhìn khe hở màu đen dẫn lối vào bên trong hiệu sách, Julia cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.
Lẽ nào việc ai đó tìm thấy cuốn hướng dẫn sau hai mươi năm nằm trên giá sách chỉ đơn thuần là sự trùng hợp? Lại còn ngay sau khi chúng ghé qua? Người đàn ông thanh lịch đã mua nó có thể là ai? Và tại sao lại vào đúng lúc này?
Julia kiểm tra xem bốn chiếc chìa khóa của Cánh cửa Thời gian có còn trong túi không, và đột nhiên cô bé thấy chúng trở nên rất nặng. Cô bé lùi lại vài bước.
“Chúng ta có thể đặt mua một cuốn khác, nếu nhà xuất bản vẫn còn hoạt động...”
Nhưng lúc này Julia chỉ muốn rời xa chỗ đó. Cô bé tới chỗ chiếc xe đạp và lắp bắp.
“Không... không sao đâu, cô Calypso! Cô đừng lo. Chỉ là cháu tò mò thôi mà.”
Rồi cô bé lên xe đạp như bay về nhà.
Rick cũng phóng nhanh về nhà. Cậu chạy lên để chào mẹ, nhưng chỉ dừng lại một lát, rồi lại nhảy xuống bốn bậc thang một chạy nhanh ra khỏi nhà.
Khi ra đến đường cái, cậu bé ngước lên và bắt gặp ánh nhìn lo lắng mơ hồ của mẹ đang chào cậu từ sau khung cửa sổphòng bếp.
https://thuviensach.vn
Rick vẫy tay và cẩn thận không để bà thấy vết xước trên cánh tay mình. Đó là kỷ niệm mà chiếc xe mô tô của Manfred để lại cho cậu, và cậu cũng đã trả thù hắn thật thích đáng. Sau đó Rich xem giờ trên đồng hồ đeo tay và hướng thẳng tới phía nhà thờ.
Nhà thờ Thánh Jacobs là một công trình cao và hẹp với mái dốc. Rick ngả chiếc xe đạp xuống đất, lưỡng lự không biết có nên bước vào hay không: trong sự im lặng huyền ảo của nhà thờ dường như có rất nhiều gai nhỏ nhọn hoắt vô hình đang buộc Rich nghĩ đến những điều mà cậu không hề muốn. Xua đi ký ức về đám tang của cha mình, cậu mở cửa nhà thờ.
“Ôi, cảm ơn con!” Cha Phoenix, cha xứ của làng thốt lên, trên tay ông đang cầm một chiếc gậy cong queo dài ngoằng, đầu dưới có buộc thêm giẻ lau. Như mọi khi, cha Phoenix rất thẳng thắn và vui tính. “Con tới để giúp ta một tay phải không Banner? Con xách giúp ta cái xô nhé?”
Cái xô ở đây là một thùng lớn chứa đầy nước pha xà phòng. Rick kéo nó ra bên ngoài cùng vị cha xứ đang vui vẻ giải thích cho cậu rằng cha muốn lau chỗ bùn mà trận mưa hai hôm trước để lại trên mặt tiền của nhà thờ.
“Vả lại, ta cũng nên làm việc này nhiều tháng trời rồi...” cha vừa nói vừa nhúng đầu gậy vào nước và nâng nó lên lau dọc mặt tiền.
Rick đứng quan sát đầy ngưỡng mộ: cha Phoenix luôn cống hiến tất cả những gì mình có và không bao giờ than phiền. Cha luôn tươi cười, biết cứng rắn vừa đủ, nói lời đúng đắn, hoặc luôn có thời gian cho một vài lời khuyên. Và cha thường đoán biết được mọi việc.
“Nói cho ta hết đi, cậu Banner trẻ tuổi,” cha gợi ý trong lúc đang nhón chân đưa cây gậy lên lần thứ năm. “Con cứ yên tâm, ở đây chỉ có con và ta. Mọi người đi ăn cả rồi.”
Rick nhìn quanh, sau đó cậu tiến lại gần lưng áo màu đen của vị cha xứ và thầm thì.
https://thuviensach.vn
“Đó là về ông Moore ạ.”
Cha Phoenix chống cây gậy xuống đất, bóng của nó đổ dài trên quảng trường giống như một chiếc đồng hồ mặt trời.
“Ông Moore ư? Ông Moore thì có liên quan gì đến con?”
Rick kể cho cha về những người bạn mới và việc bán lại ngôi Biệt thự Argo. Vị cha xứ, hiển nhiên đã biết những việc đó, vẫn hài lòng lắng nghe về tình bạn mới của Rick. Cha vui vì làn gió của những con người mới đã thổi tới làng.
Nhưng cuối cùng, khi Rick đặt cho cha câu hỏi cậu vẫn luôn đau đáu, cha Phoenix suýt thì phì cười.
“Con muốn biết về lễ tang của ông ấy ư?”
“Vâng ạ.” Rick lí nhí trả lời vì đang cảm thấy rất bối rối. Cậu đã không hề chợp mắt, cứ nghĩ mãi về việc vợ chồng ông Moore không ai được chôn cất ở nghĩa trang Kilmore Cove. Và cậu nghĩ cả về những lời Jason nói, mấy ngày nay nó cứ nhắc đi nhắc lại rằng có lẽ người chủ cũ vẫn chưa chết, và ở Biệt thự Argo có ai đó đang ẩn náu...
Rick dốc bầu tâm sự về những điều cậu băn khoăn với cha Phoenix, còn cha rất chăm chú lắng nghe.
“Ta không có mặt lúc việc đó xảy ra,” cha giải thích sau khi Rick nói xong. “Gần như chẳng có ai ở làng dự lễ tang, trừ ông Nestor, Minaxo và cô Calypso.”
“Nhưng tại sao ông ấy không được chôn cất trong nghĩa trang của Kilmore Cove ạ?”
https://thuviensach.vn
“Nếu là vì điều này thì cả ông bà bố mẹ và vợ của ông ấy cũng vậy.” Vị cha xứ trả lời.
Rick điếng người, quả là vậy thật. Thiếu cả tổ tiên của gia đình, những người có chân dung được treo dọc cầu thang và tên được vẽ trên cây phả hệ ở trần thư viện Biệt thự Argo.
“Lời giải thích rất đơn giản, nhà Moore không được chôn cất trong nghĩa trang bởi dòng họ lâu đời ấy có lăng mộ riêng trên đồi.”
“Lăng mộ? Nghĩa là sao ạ?”
“Đó là kiểu lăng mộ cũ của dòng họ, lối vào nằm ở Công viên Rùa. Đó chính là lý do không ai trong số họ được chôn ở nghĩa trang làng.”
“Vậy là họ được chôn cất... riêng ạ?”
“Cứ coi là như vậy đi, nếu con muốn.”
Rick dường như vẫn còn băn khoăn.
“Nhưng họ mất lúc bao nhiêu tuổi ạ? Và họ mất chính xác vào khi nào ạ, thưa cha?”
“Đừng hỏi một cha xứ già về những con số và ngày tháng, chàng trai,” cha Phoenix đùa. “Ta không phải là người thích hợp.”
“Thế ai là người thích hợp ạ?”
“Fred Nửa Tỉnh Nửa Mơ.” Cha xứ nghĩ một lúc rồi đáp lời.
Rick đã từng thấy Fred Nửa Tỉnh Nửa Mơ và cậu biết người đàn ông ấy được đặt biệt danh như vậy vì mọi người bảo chú dành cả ngày để gà gật bên những trang báo. Nhưng cậu chưa từng nói chuyện với chú Fred và không hay biết chú ấy làm việc ở đâu. Cậu hỏi cha Phoenix, và cha trả lời.
https://thuviensach.vn
“Con thấy tòa nhà ở phía bên kia quảng trường chứ?”
Đó là một toà nhà nhỏ bằng đá, có một thảm cỏ xinh xắn nở hoa trước cửa. “Có ạ.” Rick trả lời.
“Tốt lắm. Có một cánh cửa nhỏ bên hông trái tòa nhà, nó dẫn tới nơi mà ta gọi là văn phòng giấy vụn. Thực ra đó là văn phòng chứng sinh, chứng tử và hộ tịch của làng mình. Ở đó có tên và ngày tháng của tất những ai sinh ra và mất đi tại thành phố, những người đã kết hôn và những người không còn muốn biết đến điều đó. Nếu tới nhanh, có lẽ con vẫn gặp được Fred Nửa Tỉnh Nửa Mơ đang đọc tờ báo thể thao.”
“Và con phải hỏi gì chú ấy ạ?”
“Chú ấy là người lo liệu mọi giấy chứng nhận và giấy phép của thành phố.” Cha Phoenix nói tiếp. “Hãy nói với chú ấy rằng con cần giấy tờ của dòng họ Moore. Nếu chú ấy từ chối, con cứ nói rằng chính ta là người hỏi những giấy tờ đó. Có chúng trong tay, con sẽ tìm thấy những thông tin con đang đi tìm.”
Rick gật đầu, cậu cảm ơn cha Phoenix và đi tới cánh cửa cậu vừa được chỉ dẫn. Cậu bé đẩy nó và bước vào.
Vị cha xứ đứng im một lúc trước nhà thờ. Sau đó ông mỉm cười và tiếp tục công việc lau chùi đang dang dở với mặt tiền của nhà thờ.
“Này, anh bạn! Tôi có thể giúp gì cho anh không?” Người đàn ông ngồi trên chiếc xe bán tải màu xám kim loại bóng loáng hỏi khi tấp vào lề đường trong một màn bụi.
Có một phương tiện lạ lùng bị hỏng. Đó là chiếc Bọ Cát, loại ô tô hai chỗ không mui, khung xe lộ ra rõ mồn một, bánh xe to vĩ đại và động cơ nằm ngay sau chỗ ngồi. Nó kéo theo một toa vốn để chở ngựa hở mui, và giờ
https://thuviensach.vn
một chiếc xe mô tô thể thao đen và bóng bẩy đang chễm trệ ngự trên đó. Động cơ của chiếc xe kỳ cục đó nhả ra một cột hơi nước đáng sợ.
“Có vấn đề, phải không?”
“Đúng vậy!” Tài xế chiếc Bọ Cát đáp lại và nhìn chiếc xe đang nhả khói của mình đầy phiền muộn. Anh ta mặc một bộ quần áo yếm bằng vải bò và đi đôi ủng cao su giống của ngư dân. Nhưng trông anh ta chẳng có vẻ gì là một ngư dân... mà có khuôn mặt thật đáng e ngại với cặp kính râm quấn băng dính.
Ngược lại, người đàn ông lái chiếc xe bán tải lại khá điển trai trong bộ quần áo bằng vải nhung màu be, dáng người cao ráo, lịch lãm, đầu đội một chiếc mũ đi săn kiểu Scotland.
“Nguy cơ bị lún trên mấy con đường nhỏ này đấy. Xe mô tô đẹp quá, của anh à?”
“Không.” Tay xã hội đen đẩy kính lên và trả lời cộc lốc. Có thể thấy rõ gã đang bực mình, hay đúng hơn là giận dữ. Giọng nói của người lạ mặt kia quá thân thiện so với kiểu của gã.
“Tôi không muốn can dự vào việc của anh, nhưng... chiếc Bọ Cát này có vẻ không đủ khỏe để tải sau mình cái rơ-moóc kia.”
Gã kia khẽ làu bàu điều gì đó.
Người đội mũ Scotland lại nói tiếp, vẫn với vẻ thân thiện. “Đấy là chưa tính đến cái mô tô ở phía sau cũng bị hư theo.” “Tôi chẳng còn cách nào khác. Có kẻ đã chọc thủng lốp xe của tôi.” “Ồ, tiếc thật!”
https://thuviensach.vn
Tay xã hội đen có một cảm giác kỳ lạ rằng người đàn ông lạ mặt kia đã biết trước sự việc.
“Anh định làm gì?”
“Nhờ ai đó trong làng thay chúng.”
“Kilmore Cove ư? Thật tình cờ, tôi cũng đang đến đó. Anh có muốn đi nhờ không?”
Người đàn ông có vẻ mặt xã hội đen nghĩ ngợi một lúc. Gã cân nhắc giả thiết sẽ cho kẻ kia ăn vài quả đấm và đánh cắp luôn chiếc xe jeep bóng loáng của ông ta, nhưng rồi gã trả lời.
“Ông kéo giúp tôi đến cuối đoạn dốc. Đó là con dốc cuối rồi, sau đó tự tôi sẽ lo được mọi việc.”
“Chiếc Bọ Cát của anh có móc kéo chứ?”
“Chắc hẳn là có.”
“Được rồi, tôi sẽ lấy một cái dây và cho anh đi ké.”
“Cảm ơn ông.” Tay xã hội đen làu bàu.
“Chắc hẳn có chuyện rắc rối đã xảy ra với anh.” Người đàn ông đội mũ Scotland vẫn kiên trì nói, trước khi leo lên chiếc bán xe tải của mình.
“Ông không thể hình dung nổi đâu.” Manfred, gã tài xế của Oblivia Newton đáp lời và trở lại sau vô lăng chiếc Bọ Cát của hắn.
https://thuviensach.vn
J
Chương 5
CĂN PHÒNG BÍ MẬT
ason ngồi trên sân phủ đầy sỏi của Biệt thự Argo, cậu mở cuốn Cẩm nang những tạo vật đáng sợ và đọc chương Căn phòng bí mật. Trên thực tế, đó là một nghiên cứu rất đơn giản: trong những ngôi
nhà cũ, nơi những bóng ma rất thích ẩn náu, hầu như luôn có thêm một căn phòng chỉ có thể tiếp cận thông qua một lối đi bí mật và người ta có thể khám phá ra nó từ bên ngoài bằng cách đếm số cửa sổ của ngôi nhà đó. Tựa lưng vào cây ngô đồng già, Jason lấy một tờ giấy ô ly, áp vào mặt sau cuốn sách và bắt đầu đếm số cửa sổ ở tầng trệt. Bảy. Sau đó là những cửa sổ tầng trên. Tám. Và ba phòng áp mái.
Ông Nestor ló ra từ cửa bếp, tay đang nâng một cái nồi ám màu đen như than.
“Jaaason! Cháu muốn ăn, hay là không nào?”
“Cháu tới đây!” Cậu bé đứng dậy và nói lớn để đáp lại.
Nhưng cậu không nhúc nhích bước nào.
“Nếu ông ở trong một căn phòng bí mật thì cháu sẽ tìm thấy ông...” Cậu bé lẩm bẩm. Rồi cậu di chuyển để đếm cửa sổ ở những mặt khác của ngôi nhà.
“Cháu đã gọi cho mẹ cháu chưa?” Ông Nestor hét lên với cậu dù chẳng mong chờ một câu trả lời.
https://thuviensach.vn
Ông trở vào bếp và đặt nồi vào chính giữa bàn ăn đã dọn sẵn cho ba người. Có một cái bình màu vàng đựng đầy nước cam, ba chiếc cốc và ba chiếc đĩa bị mẻ.
“Nếu thức ăn nguội thì thật tệ cho chúng...” Người làm vườn càu nhàu, dựa vào bồn rửa bằng đá cẩm thạch.
Bên chiếc bàn, bọn trẻ đã bắt đầu chuẩn bị đồ dùng cần thiết cho chuyến đi của chúng: ba chiếc áo choàng kiểu Venice, ba chiếc đèn pin, một cái ba lô, vài mét dây, một chiếc máy ảnh, một con dao Thụy Sỹ đa năng, một cái la bàn, tấm bản đồ Venice thế kỷ 18 và, dĩ nhiên, cả cuốn sổ cũ ghi chép hành trình.
Ông Nestor định tiến lại gần cuốn sổ thì chuông điện thoại reo.
“Đúng lúc thật.” Ông cằn nhằn, bước tập tễnh đến bên cái bàn lộn xộn đầy những đồ vật mang từ nước ngoài về, trong đó có cả chiếc điện thoại.
Đó là bà Covenant, mẹ của cặp sinh đôi.
“Không thưa bà... Tất nhiên là chúng đã đi học! Bây giờ chỉ có mỗi Jason thôi. Tôi không biết tại sao Julia vẫn chưa về, có lẽ cô bé ở lại trong làng để mua ít đồ. Không, tôi cũng không thể chuyển máy cho Jason được vì thằng bé đang bận đếm số cửa sổ của ngôi nhà. Đúng là như vậy. Thằng bé có vẻ rất bận rộn. Vâng. Tất nhiên rồi. Tất nhiên tôi sẽ nói lại với thằng bé, có thể ông bà sẽ trở về vào đêm nay, sáng mai thì chắc chắn. Ôi, tôi rất tiếc về sự chậm trễ trong việc chuyển nhà... Nhưng những chuyện đó vẫn thường xảy ra mà. Chẳng còn ai biết phải làm việc thế nào mới phải. Nhưng bà đừng lo. Bà hãy thử gọi lại sau nhé. Vâng, một lúc nữa.”
Và ông gác máy.
“Một lúc nữa thì bọn cháu đã tới chỗ nào đó ở Venice rồi.” Jason chạy nhanh tới trước mặt ông Nestor. Cậu đếm cửa sổ ở cả hai mặt của căn
https://thuviensach.vn
phòng rồi biến mất phía trên cầu thang.
“Này cháu!” Người làm vườn hét lên. “Món thịt hầm đã sẵn sàng rồi đấy!” “Chỉ một lát thôi ạ!” Tiếng Jason vọng lại từ tầng trên.
“Chẳng có căn phòng bí mật nào,” vài phút sau cậu bé lẩm bẩm trong lúc dùng món thịt hầm. ”Tức là chẳng có căn phòng bí mật nào có cửa sổ. Điều đó không có nghĩa là không thể có một cái...” Cậu giở phần mục lục cuốn Cẩm nang những tạo vật đáng sợ tìm mục Căn phòng bí mật bị bịt kín!
Để tìm ra căn phòng bí mật bị bịt kín, trước tiên cần đo diện tích bên ngoài ngôi nhà, sau đó tính diện tích của những căn phòng bên trong. Bằng một phép tính trừ đơn giản...
“Jason,” ông Nestor cắt ngang, “không có căn phòng bí mật nào khác trong ngôi nhà này đâu.”
“Phòng khác là sao ạ?”
“Ngoài căn phòng có Cánh cửa Thời gian ấy.”
“Đó chính là vấn đề.” Jason nhận định, cắm dĩa vào một miếng thịt. “Căn phòng tròn ở phía bên kia Cánh cửa Thời gian còn có bốn lối ra. Một lối dẫn tới Biệt thự Argo. Một lối khác dẫn tới hang có con tàu Metis. Nhưng còn hai lối đi còn lại?”
“Người chủ cũ chưa từng nói với ta về những căn phòng đặc biệt khác.” Người làm vườn nói ngắn gọn.
“Nhưng ông đã bao giờ tới đó chưa?”
“Chưa.”
https://thuviensach.vn
“Ông thấy chưa? Làm sao chúng ta biết được cơ chứ? Có thể có những căn phòng bí mật dưới Biệt thự Argo, giống chỗ người La Mã cổ đại chôn người chết, chỗ đó gọi là gì nhỉ? Hầm mộ! Nói cho cùng thì đây là một ngôi nhà kiểu La Mã cổ, phải không ạ?”
“Đúng vậy. Trên mũi đất này từng có một tháp canh cổ.”
“Do đó giả thiết của cháu có thể đúng! Có lẽ bí mật của ông Ulysses Moore là một trong những đường hầm đó. Có thể đó chính là nơi ông ấy ẩn náu, và thi thoảng bước ra từ Cánh cửa Thời gian giúp chúng cháu tìm được những chỉ dẫn mà chúng cháu cần... Phải rồi! Tại sao lúc trước cháu lại không nghĩ đến điều đó nhỉ?”
“Ta nghĩ vấn đề đã được khép lại rồi. Ông chủ cũ không thể làm được những điều như cháu nói. Cháu phải chấp nhận thực tế này thôi.”
Jason mím môi, cậu bé không thấy thuyết phục lắm.
“Vâng, nhưng...”
“Nhưng gì?” Ông Nestor gắt lên với cậu. “Cháu vẫn còn chưa tin à?”
Jason tin những gì mà người làm vườn kể cho cậu về ông Ulysses Moore, về những người bạn của ông, về những cánh cửa và về những Kỵ sĩ của Kilmore Cove, nhưng có điều gì đó cậu vẫn chưa nắm bắt được: đó là cảm giác bị kiểm soát và... lần theo những dấu vết do đích thân ông chủ cũ để lại cho chúng.
“Thế nếu ông ấy vẫn chưa chết mà bị giam cầm ở một nơi nào đó thì sao ạ?”
“Ông ấy không bị giam cầm. Jason, làm ơn. Hôm nay các cháu sẽ phải tìm lại ông Peter Dedalus. Và việc này sẽ không dễ đâu.”
https://thuviensach.vn
“Đúng vậy ạ.” Jason đồng tình, vẻ lưỡng lự. Sau đó cậu bé trở lại vấn đề mà cậu quan tâm. “Vậy thì chỉ còn mỗi giả thiết về bóng ma là hợp lý.”
“Gì cơ?”
“Có lẽ trong ngôi nhà này có một bóng ma muốn giúp đỡ bọn cháu. Bóng ma của ông Ulysses Moore, hoặc là... à đúng rồi! Có thể là của bà Penelope...”
“Ta nghĩ cháu nên ghi chép lại, Jason à,” ông Nestor làu bàu khuyên cậu. “Nếu không cháu sẽ không bao giờ nhớ hết được những suy nghĩ từ trực giác thiên tài của mình đâu...”
Julia thình lình xuất hiện ở cửa phòng bếp và lên tiếng.
“Biến mất rồi!” Cô bé đầy lo âu hết nhìn người làm vườn rồi lại nhìn cậu em trai. “Biến mất rồi, không còn nữa!”
“Ai biến mất?” Ông Nestor hỏi.
“Cuốn sách hướng dẫn du lịch về Kilmore Cove ạ!” Cô bé thốt lên và ném ba lô xuống đất để ngồi vào bàn ăn.
“Này, này!” Ông Nestor cáu kỉnh đưa cho cô bé một chiếc khăn lau tay. Trong khi lau tay, Julia kể về những gì đã xảy ra ở chỗ cô Calypso.
“Không thể trùng hợp như vậy được,” cuối cùng Jason kết luận. “Có người muốn ngăn cản chúng ta tìm hiểu sự thật về Kilmore Cove.”
“Có thể là ai nhỉ?”
“Chưa chắc đã là Oblivia Newton...” Ông Nestor lẩm bẩm. Bọn trẻ nhìn người làm vườn với vẻ mặt đầy thắc mắc và ông giải thích.
https://thuviensach.vn
“Cô Calypso có nói với cháu một người đàn ông đã mua cuốn sách hướng dẫn du lịch. Và đó là một người lạ mặt.”
“Đúng vậy ạ.”
“Cháu thấy cô ấy có vẻ sợ hãi hay lo lắng không?”
Julia lắc đầu.
“Không ạ. Cô ấy cực kỳ bình thản. Chính cháu mới là người sợ hãi.”
Cô bé cố gắng mô tả cơn rùng mình kỳ lạ mà mình cảm nhận được khi liếc vào phía trong cửa hàng. Cứ như thể có ai đó ở trong hiệu sách.
“Thế người đó là ai?”
“Chị có nói là trong hiệu sách có ai đó đâu,” cô chị chỉ rõ. “Chị nói là cứ như thể có ai đó.”
“Kiểu như một bóng ma?”
“Ôi không, lại quay lại chuyện này rồi!” Ông Nestor thốt lên bực dọc.
Julia dùng món thịt hầm trong khi Jason tóm tắt lại những lý luận mới nhất của mình.
“Chúng không vô lý tới mức đó: tối qua bóng ma đã gợi ý chúng ta đi tìm ở Venice và nó đã gọi chúng ta bằng cách đập đập cửa sổ ở trên tháp...”
Julia vẫn còn nhớ như in. Sau khi nghe thấy tiếng động, cô bé trèo lên để xem và đã tìm thấy ngay chính giữa bàn làm việc mô hình thuyền gondola và một cuốn sổ màu đen. Sau đó cô chạy ra ngoài kiểm tra liệu có ai trên mái nhà hay không, nhưng chẳng nhìn thấy ai cả.
https://thuviensach.vn
Cuốn sổ màu đen xuất hiện như có phép màu ngay chính giữa ngọn tháp giờ đang nằm trước mặt chúng: những ghi chép về một chuyến đi tới Venice thế kỷ 18 được viết bằng chính nét chữ bé xíu và gần như không thể đọc nổi của ông Ulysses Moore.
“Em đang nghĩ gì vậy Jason?” Julia hỏi.
Cậu bé chìa cuốn Cẩm nang những tạo vật đáng sợ cho cô bé xem. “Rằng nếu có một bóng ma trong nhà, em có thể thử tóm nó.”
Một người đàn ông bước ra khỏi bóng tối của những giá sách nằm cuối tiệm sách và thì thào.
“Tôi xin lỗi về tiếng động.”
“Anh đừng lo,” cô Calypso trả lời. “Julia đi rồi.”
Người đàn ông dựa vào tường, nhìn quảng trường bên ngoài từ cửa kính và thở dài.
“Cô thấy cô bé thế nào, có bình tĩnh không?”
“Không hẳn. Tôi cho là mình đã làm cô bé hơi hoảng sợ một chút. Tôi nói với cô bé những gì anh đã dặn, dù tôi không đồng tình lắm với mấy chuyện kiểu này.”
“Tôi rất tiếc, nhưng không nên làm cho cô bé phân tâm quá. Không phải lúc này...” Người đàn ông lôi ra từ túi quần cuốn sách có tựa đề Người lữ hành tò mò - Sách hướng dẫn du lịch bỏ túi tại Kilmore Cove và khu vực lân cận.
“Có thể là anh có lý,” Calypso mỉm cười, đặt chìa khóa cửa hàng lên quầy, “nhưng theo tôi, anh chỉ làm cho cô bé nghi ngờ thêm.”
“Có một tờ giấy nằm trong cuốn sách lúc trước.”
https://thuviensach.vn
“Tôi tin là hôm qua Julia đã lấy nó đi rồi, khi cô bé phát hiện ra cuốn sách.” “Cô có biết nó viết gì không?”
“Có ghi chép của anh. Của anh hoặc... của ai đó trong số đám bạn anh.” “Đừng gọi tên họ, làm ơn.”
Người phụ nữ khúc khích cười.
“Tại sao chứ? Anh sợ có ai đang nghe lén chúng ta à?”
“Có thể.”
“Anh đang trở nên hoang tưởng rồi đó...”
“Có thể.” Người đàn ông lại nhìn ra bên ngoài. “Cô bé có lẽ đã đi rồi nhỉ?” Cô Calypso gật đầu, rồi ngó ra phía sau hiệu sách và nói.
“Cô bé đang đạp cật lực lên mỏm đá. Anh có muốn ăn gì không?”
“Cái mỏm đá đó thật là nguy hiểm...” Người đàn ông lầm rầm. Ông ta đút lại cuốn sách hướng dẫn du lịch vào túi. “Không, cảm ơn cô. Đã đến lúc tôi phải đi rồi.”
“Anh đi đâu?”
“Cô tò mò rồi, cô Calypso... Lúc nào cô cũng quá tò mò.”
“Buộc phải thế thôi, anh chẳng bao giờ nói gì với tôi cả! Anh nín lặng và trốn tránh để...”
Khi quay lại phía cửa kính, cô Calypso nhận ra trong hiệu sách chẳng còn ai.
https://thuviensach.vn
Chiếc chuông gắn trên cửa ra vào thậm chí còn chẳng thèm kêu.
https://thuviensach.vn
Chương 6
BÀ CÚ GIÀ
C
ánh cửa tòa thị chính mở ra một hành lang dài hơi dốc, phía cuối hắt ánh đèn lờ mờ. Cánh cửa khép lại sau lưng cậu bé nhờ một cánh tay đòn cơ học hiện đại. Những chiếc đèn neon xấu xí kẽo kẹt lắc lư
trên trần nhà giống như đám côn trùng bị mắc kẹt trong mật ong vậy. Ở cuối hành lang có một bức tranh lớn đóng khung vàng ngự trị. Rick đang cố nhìn những đường nét bức chân dung đã bị che mờ bởi bóng tối thời gian thì nghe thấy tiếng gập báo và một giọng nói khàn khàn cất lên.
“Hãy qua chỗ này.”
Cậu bước tới chỗ người đàn ông ngồi trước cái quạt máy bự với một tờ báo thể thao gấp trên đầu gối, trên bàn có vài tờ giấy trắng đục lỗ. Trên tường trang trí vài bức tranh cũ kỹ và một chiếc tủ chia thành nhiều ngăn kéo nhỏ. Không gian đó được hoàn thiện bằng một chiếc ghế bành da đã sờn và một cánh cửa có gắn tấm biển bằng đồng khắc dòng chữ:
KHO DỮ LIỆU KILMORE COVE
KHÔNG PHẬN SỰ
MIỄN VÀO
Trên tay nắm cửa treo tấm biển thứ hai cảnh báo phải chú ý vì căn phòng chứa những máy móc đang hoạt động.
https://thuviensach.vn
“Chú có thể giúp gì cho cháu?” Người đàn ông hỏi.
Ông mặc một chiếc quần len xám dài tới mắt cá chân và một chiếc áo sơ mi kẻ hai màu trắng đỏ. Làn gió từ chiếc quạt máy làm hai hàng tóc mai kiểu thủy thủ săn cá voi của ông bay bay.
Rick tự giới thiệu và chìa tay về phía Fred Nửa Tỉnh Nửa Mơ. “Cha Phoenix bảo cháu tới đây để hỏi chú...”
Cậu bắt đầu giải thích yêu cầu của mình còn Fred vuốt vuốt tóc mai vẻ hài lòng.
“Vậy ư, quỷ tha ma bắt. Lần này có vẻ là một cuộc tìm kiếm thú vị đây. Vui lòng ký tên vào tờ giấy này cho chú nào.”
Để với tới mặt bàn, Rick phải kiễng chân.
“Chính xác thì cháu muốn biết điều gì về dòng họ Moore?“ Fred Nửa Tỉnh Nửa Mơ hỏi trong khi cầm tờ giấy đã được ký tên và tiến lại gần chiếc tủ ngăn kéo.
Ông lướt qua vài ngăn kéo sau đó mở hai cái, lấy ra một tập giấy đục lỗ và giơ về phía ánh sáng.
“Hoàn hảo. Những tờ này chắc hẳn sẽ hoàn hảo. Cháu thấy sao?” “Cháu... cháu cũng không rõ lắm. Chú làm đi ạ.”
“Tuyệt vời. Cháu vui lòng chờ một lúc nhé.”
Fred Nửa Tỉnh Nửa Mơ biến mất vào bên trong kho dữ liệu. Rick nghe thấy ông huýt sáo, sau đó tiếng huýt sáo bị át đi bởi tiếng động của loại máy đánh chữ lớn, tiếp đến là những tiếng loảng xoảng như thể một cái máy
https://thuviensach.vn
nâng hàng đang vận hành. Vài phút trôi qua, tiếng huýt sáo của Fred chuyển thành tiếng khò khè kiệt sức, thi thoảng xen lẫn vài câu chửi thề.
Quá mức tò mò, Rick đi vòng quanh căn phòng và liếc về phía cánh cửa khép hờ của phòng dữ liệu.
Những gì nhìn thấy khiến cậu há hốc miệng kinh ngạc: choán toàn bộ căn phòng là một chiếc máy kim loại đầy cần gạt và nút bấm, ống nối và đường trượt.
Fred Nửa Tỉnh Nửa Mơ nhét tập giấy đục lỗ lấy từ ngăn kéo tủ vào một cái khe, nó ngấu nghiến nuốt mấy tờ giấy vào trong.
“À, tất nhiên rồi!” Bỗng Fred reo lên và lại tiếp tục huýt sáo. Một dải băng chuyền chuyển những tờ giấy vẫn còn ướt mực ra ngoài.
Rick nhanh chân lùi lại, trong khi Fred Nửa Tỉnh Nửa Mơ quay trở lại chỗ cậu bé.
“Đây rồi!“ Người đàn ông hồ hởi reo lên, vẫy những tờ giấy trước quạt máy để chúng ráo mực. “Cháu thấy đống giấy tờ này chứ? Chưa đầy năm phút mà Bà Cú Già đã nhả ra những thông tin tốt nhất trong kho dữ liệu của chúng ta.”
Ông đặt lại những tờ giấy đục lỗ vào ngăn kéo tủ và giao cho Rick kết quả. “Thế mà bọn họ dám gọi chú là Nửa Tỉnh Nửa Mơ...”
Rick liếc nhanh những gì mình có trong tay: một danh sách dài về tổ tiên dòng họ Moore từ mấy thế kỷ trước. Cậu bé nín thở, lập tức tìm đọc hai cái tên cậu quan tâm.
Tòa thị chính Kilmore Cove
Dữ liệu Hộ tịch, Dữ liệu Hộ khẩu
https://thuviensach.vn
và các loại Dữ liệu khác
1) Ulysses Moore, sinh tại Edinburg (Anh). 63 tuổi. Kết hôn với Penelope Sauri, được cho là đã qua đời (vô tình ngã từ mỏm đá Salton Cliff).
2) Penelope Sauri Moore, sinh tại Venice (Ý). 57 tuổi. Kết hôn với Ulysses Moore, được cho là đã qua đời (vô tình ngã từ mỏm đá Salton Cliff).
Tình trạng gia đình: đang chờ chứng tử chính thức
Người thừa kế và những họ hàng khác trong vòng đời thứ sáu: không có Người làm chứng: Nestor Mac Douglas
Fred Nửa Tỉnh Nửa Mơ liếc nhìn qua vai Rick.
“Thực sự phải cẩn thận với mỏm đá đó, phải không?”
Sau đó ông giải thích tại sao lại ghi “đang chờ chứng tử chính thức”.
“Đó là vì luật quy định: khi chưa tìm được xác thì phải chờ ít nhất mười năm kể từ ngày mất tích mới được chứng tử chính thức.”
“Xác họ vẫn chưa được tìm thấy ạ?”
“Biển cả đã mang họ đi rồi.”
“Như vậy, về mặt lý thuyết... họ có thể chưa chết phải không ạ?”
“Có thể nói kho dữ liệu của chúng ta rất tỉ mỉ nhưng... mỏm Salton Cliff chẳng chừa một ai. Những dòng nước xiết chắc hẳn đã cuốn họ ra xa nên... có lẽ họ đã bị cá rỉa rồi. Đúng là chuyện đáng buồn.”
Rick nghĩ về cha mình, về những dòng chảy xiết của biển, rồi về gã Manfred cũng ngã xuống từ mỏm đá đó nhưng hắn vẫn sống sót.
https://thuviensach.vn
“Có thể thi thoảng biển cũng mắc sai lầm.”
“Tất nhiên rồi, làm sao giống với Bà Cú Già! Suốt ba mươi năm chú ở đây nó chưa từng mắc một lỗi nào. Ngoại trừ cách nó in chữ ‘d’. Nhưng thực tế mà nói thì chú nghĩ nó giống một kiểu chữ ký.”
“Nghĩa là sao ạ?”
“Đó là một trong những cái máy cuối cùng do Dedalus sáng chế trước khi ông ấy bỏ đi. Cháu còn nhớ người thợ đồng hồ biến mất vài năm trước không để lại dấu vết gì chứ?”
Rick nín thở mất một lúc.
“Ý chú là trong kho dữ diệu của Kilmore Cove có một cái máy do ông Peter làm ra ư?”
“Đương nhiên, chính là Bà Cú Già đấy! Nó phân loại tất cả tài liệu lưu trữ và tìm lại không sót tờ nào. Một vật báu của ngành cơ khí và ngành in ấn theo lối cũ. Còn hơn cả máy vi tính và những thứ điện tử kỳ quái! Bà Cú được ráp từ những bánh răng và lò xo, và có thể hoạt động cả trong bóng tối, không cần ánh sáng.
Với vẻ trân trọng, Rick ngắm nghía những tờ giấy cậu đang cầm chặt và hỏi:
“Vậy cháu có thể xin chú tìm thêm dữ liệu không?”
Trong văn phòng ngân nga tiếng chuông nhà thờ Thánh Jacobs từ xa vọng tới.
“Hừm... đến thời điểm này lẽ ra bọn chú đã phải đóng cửa rồi, nhưng... chú có thể làm điều ngoại lệ, miễn là không mất thời gian. Cháu muốn tìm gì nào?”
https://thuviensach.vn
“Peter Dedalus.” Rick mỉm cười đáp.
https://thuviensach.vn
“L
Chương 7
NHỮNG DẤU VẾT
iệu bây giờ có phải lúc để làm việc này không?” Julia nhìn em trai đầy lo ngại. “Một lát nữa chúng ta phải đi rồi.”
“Em sắp xong rồi,” Jason trả lời cực kỳ nghiêm túc. “Em đang làm theo những gì được viết ở trang 65.”
Trong tích tắc, Julia nghĩ tới việc kiểm tra cuốn sách xem liệu có đúng trong đó viết rằng hãy quết lòng trắng trứng lên cửa nhà và rắc bột vào hành lang. Rồi cô bé quyết định thẳng thừng ngăn cậu em trai.
“Mẹ sẽ điên tiết lên đấy.”
“Mẹ sẽ chẳng nhận ra đâu.” Jason lắc đầu. “Dù sao bọn mình sẽ về nhà trước mẹ và có thể xóa những cái bẫy này trước khi mẹ kịp nhận ra chúng.”
“Bẫy dành cho ma”. Julia nhủ thầm. Đó chính là thứ Jason đang rải khắp nhà.
“Còn ông Nestor? Ông ấy sẽ nói gì đây?”
“Chị đừng lo. Ông ấy đồng tình mà.”
Jason đã quét xong cánh cửa phòng tắm, sau đó tiến lại gần chị gái và giật một sợi tóc của cô bé.
https://thuviensach.vn
“Ái! Em làm cái gì vậy?”
“Em cần tóc dài,” Jason phân trần. Cậu dính sợi tóc của Julia vào rầm cửa trát đầy lòng trắng trứng và ngắm nghía tác phẩm của mình đầy mãn nguyện. “Hoàn hảo! Một cái bẫy ma hoàn hảo!”
“Jason... chị nghĩ là...”
“Dừng lại! Nếu không chúng ta sẽ không bao giờ lấy được dấu vết của nó đâu!”
Cậu chỉ cho cô bé lớp bột mỏng trên sàn nhà, mà theo cuốn Cẩm nang những tạo vật đáng sợ lớp bột đó chính xác dùng để tóm “dấu vết” của ma.
“Ôi dào! Cứ làm những gì em cho là đúng!” Julia gào lên và nhảy qua lớp bột. “Nhưng xuống ngay nhé. Ngay khi Rick tới, bọn mình sẽ đi luôn.”
“Chị có thể cho em hai sợi tóc nữa được không?”
Vài phút sau đó, Rick tới Biệt thự Argo, cậu tháo chiếc đồng hồ bố tặng khỏi chiếc xe đạp và tới chỗ Julia. Cô bé đang rầu rĩ nhìn chằm chằm vào những bậc thang dẫn xuống biển.
“Mọi chuyện ổn chứ?”
Julia ngoảnh mặt lại, cô thích cách Rick quan tâm tới suy nghĩ của mình.
“Jason đang ở tầng trên chuẩn bị những cái bẫy dành cho ma,” cô bé nói, có đôi chút thờ ơ. “Rốt cuộc bây giờ nó cũng tin là ông chủ cũ đã chết, và chắc chắn trong nhà vẫn còn hồn ma của ông ấy, hoặc của bà Penelope.”
“À... chuyện thú vị đấy.” Rick trả lời.
Julia dẫn cậu bé tới hiên nhà, chúng đi qua bức tượng cô gái đang miệt mài vá tấm lưới đánh cá. Làn hơi ấm dễ chịu xuyên qua bức tường kính. Nếu
https://thuviensach.vn
chúng không phải du hành ngược trở về vài thế kỷ thì hôm ấy sẽ là một ngày lý tưởng để tắm biển ở bãi dưới.
“Không biết thời tiết ở Venice sẽ thế nào...” Rick lẩm nhẩm.
“Không biết bọn mình có đến được đó không, đến Venice ấy.” Julia nói thêm vào.
Ở trong bếp, cô chỉ cho Rick những thứ hai chị em tìm thấy trong chiếc rương và múc vào đĩa của Rick phần thịt hầm của mình.
“Nó hơi nguội một chút, nhưng...”
“Cậu đừng lo, thế là quá ổn rồi. Cháu chào ông Nestor!”
“Chào cháu, Rick.”
“Cháu mới khám phá ra ông tên là Mac Douglas đấy!”
“Tuyệt thật.” Người làm vườn già đi tới chỗ bồn rửa để đổ đầy nước vào bình tưới màu xanh ngọc bích, sau đó ông đi thẳng ra không nói một lời.
“Chuyện gì vậy? Ông ấy tự ái à?”
“Tớ nghĩ ông ấy không hoàn toàn đồng tình với những trò Jason đang làm ở tầng trên,” Julia nhún vai. “Nó dính tóc để đặt bẫy hồn ma, rắc bột than chì lên gương và...”
“Bột than chì á?”
“Theo cuốn sách của Jason, nếu một hồn ma soi mình vào bột than chì, hình ảnh của nó sẽ in lên đó. Thế là nó đập vụn tất cả bút chì trong nhà và rắc bột chì lên cánh cửa gương phòng làm việc của ông Ulysses Moore.”
https://thuviensach.vn
“Nhân tiện nhắc tới ông Ulysses Moore, tớ đã tìm thấy một vài thứ rất thú vị ở trong làng...” Rick cho Julia xem những tờ giấy cậu lấy được ở chỗ Fred Nửa Tỉnh Nửa Mơ và giải thích làm sao để kiếm được chúng. “Tờ đầu tiên là danh sách tổ tiên của ông ấy. Có lẽ đáng để đối chiếu nó với những bức chân dung treo trên cầu thang. Còn tờ thứ hai là kết quả tìm kiếm về ông Peter Dedalus mà tớ đã nhờ chú Fred Nửa Tỉnh Nửa Mơ.”
“Điều đó có nghĩa là sao?”
“Cả hai chú cháu cũng tự hỏi như vậy.”
Trên tờ giấy về ông Peter Dedalus có viết:
Chúng tôi rất tiếc, nhưng chiếc máy này không được phép cung cấp thông tin về người các bạn đang tìm kiếm. Nếu muốn liên lạc với người đó, các bạn có quyền tự do làm vậy miễn là sử dụng đúng chiếc chìa khóa và các bạn hãy viết: DEDA. Để tránh những hiểu lầm đáng tiếc khác, chúng tôi xin lưu ý rằng chiếc chìa khóa đúng không nằm bên dưới.
“Tớ và chú Fred Nửa Tỉnh Nửa Mơ đã thử viết DEDA thay vì DEDALUS, thế nhưng...” Rick giải thích, “bọn tớ chẳng tìm thêm được gì.”
Chúng lên tầng trên để cập nhật tình hình cho Jason. Rick cũng nói cho hai chị em sinh đôi biết về lăng mộ trên đồi, nơi chôn cất tất cả những người trong dòng họ Moore.
“Mình muốn đi kiểm tra xem khu lăng mộ đó có thực sự tồn tại không, nhưng...”
“Nhiệm vụ ở Venice gấp gáp hơn mà,” Julia nói nốt hộ cậu và ném ánh nhìn đầy hăm dọa về phía em trai mình. “Và không còn thời gian để sao lãng thêm nữa.”
https://thuviensach.vn
Ba đứa xuống chào ông Nestor, lấy những vật dụng đã chuẩn bị ở trong bếp và kiểm tra xem liệu mọi thứ đã sẵn sàng để lên đường chưa.
Julia lấy từ túi quần bốn chiếc chìa khóa của Cánh cửa Thời gian và tuyên bố dõng dạc:
“Nhân danh những Hiệp sĩ của Kilmore Cove... tất cả những gì chúng ta cần làm là lên đường!”
Cạch. Cạch. Cạch. Cạch.
Bốn chiếc chìa khóa bật mở những ổ khóa của Cánh cửa Thời gian trầy xước cháy đen.
Phía bên kia ngưỡng cửa, không khí lành lạnh.
Jason đi đầu. Lần này, thay vì những mẩu nến, cậu bé bật đèn pin và chiếu sáng lối đi dẫn tới căn phòng hình tròn.
“Liệu có bao giờ ánh sáng lọt được vào đây không nhỉ?” Rick tự hỏi và theo sau Jason cùng chiếc ba lô và sợi dây.
Julia đi cuối cùng, không nói lời nào. Cô ngoảnh mặt lại để chào ông Nestor, ông nở một nụ cười động viên.
“Hứa là các cháu phải cẩn thận nhé?”
“Vâng ạ.” Cô trả lời.
“Nếu các cháu không tìm thấy Peter thì hãy quên việc đó đi và quay về ngay nhé!”
“Cháu hiểu rồi ạ.”
https://thuviensach.vn
Jason dừng lại ở chính giữa căn phòng, từ đó tỏa ra bốn hành lang. Một dẫn tới Biệt thự Argo. Một dẫn xuống phía dưới. Hai cái còn lại, theo bài thơ có vần điệu trên cuộn giấy da mà chúng tìm thấy cùng bốn chiếc chìa khóa, dẫn tới cái chết.
“Trong bộ bốn, hai dẫn đến cái chết. Và một trong bốn dẫn xuống bên dưới...” Jason nhắc lại, một cơn rùng mình nhè nhẹ chạy dọc sống lưng cậu.
Ánh đèn pin xua tan bóng tối, phơi bày những cột dầm bằng đá được chạm khắc những con cá, đom đóm, bò tót, và phía trên lối ra dẫn tới Biệt thự Argo là những chú chim hải âu lớn.
Sau lưng ba người bạn, ông Nestor đứng ở cánh cửa gọi với theo chúng lần cuối:
“Âm nhạc, các cháu! Hãy nhớ rằng Peter phát cuồng vì âm nhạc! Nó có thể có ích... Các cháu? Có nghe thấy ta không?”
Nhưng Rick, Jason và Julia không thể trả lời ông. Một luồng gió mạnh từ cầu thang Biệt thự Argo thổi xuống cuốn lấy Nestor khiến ông suýt trượt chân. Người làm vườn đành bỏ cuộc để khỏi bị ngã.
Rồi, rầm một cái, Cánh cửa Thời gian khép lại.
https://thuviensach.vn
J
Chương 8
KHÚC CA CỦA BIỂN
ason đột ngột khựng lại.
“Chị nói gì cơ?” Cậu hỏi chị gái.
“Chị có nói gì đâu.”
“Tớ cũng vậy.”
Cậu bé nhún vai và đi tiếp.
Julia, Jason và Rick phải đương đầu với lần xuống hang thứ hai, cả đám gần như hoàn toàn im lặng. Đứa nào cũng nhớ như in những gì đã xảy ra hai ngày trước dọc theo những bậc thang, khi những cây nến chúng mang theo bên mình dọa tắt và bỏ chúng lại mãi mãi trong bóng tối. Chúng bước xuống cầu thang trơn tuồn tuột, trượt đi dưới những tảng đá vỡ vụn và nhảy qua được lỗ cống, nơi Jason từng làm rơi đất đèn. Thế rồi chúng cũng tới được phòng trượt.
Trong khi nghĩ lại những gì đã xảy ra lần trước, Rick hỏi: “Bọn mình có mang theo nó không các cậu?”
“Tất nhiên rồi.” Julia cho cậu thấy cuốn Từ điển những ngôn ngữ bị lãng quên méo mó. Sau đó cô tiến lại gần miệng hố trượt và giống như lần trước, là người trượt đầu tiên, theo sau là em trai cô và Rick.
https://thuviensach.vn
Chỉ một lát cả ba đứa đã ở trong hang dưới lòng đất.
Ban ngày, khi không có hàng nghìn con đom đóm chiếu sáng, cái hang có diện mạo khác hẳn so với lần đầu chúng ở đó. Những tia sáng từ trần xuyên xuống vẽ thành các vòng tròn lấp lánh trên bãi biển và tạo nên vô số những chiếc cột nhỏ như đang chống đỡ cả khung vòm hang. Những bức tường đá uốn cong phía trên như thể một cái chậu úp ngược, Jason chiếu đèn pin tạo nên những cột sáng hình nón ngang dọc.
Bọn trẻ nghe thấy âm thanh của một tảng đá đang lăn ở phía sau, rồi sự im lặng lại bao trùm.
“Nó còn đẹp hơn so với những gì mình nhớ...” Julia thì thào, tim cô bé đập mạnh.
Con tàu Metis đã trở lại nơi mặt biển phẳng lặng như gương và bình thản neo đậu bên bến thuyền gỗ. Con tàu duyêndáng, với đường nét tinh xảo và cổ điển, đang dập dìu trên mặt nước.
Bọn trẻ lại gần cầu tàu. Trên cột buồm vẫn treo lơ lửng những sợi dây thừng mà Rick từng dùng hết sức bám vào để không bị văng khỏi khoang tàu, mái chèo cũng ở đúng nơi cậu và Julia để chúng lại.
Julia chạm tay lên những ký tự Hy Lạp xếp thành tên con tàu, rồi nhìn các bạn.
“Thế nào các cậu? Chúng ta lên tàu chứ?”
Chúng quăng ba lô lên tàu rồi nhảy vào trong. Giống như lần trước, bộ ba hướng thẳng tới khoang tàu duy nhất và tìm thấy những bộ quần áo cũ của chúng.
Rick cúi xuống sờ chỗ quần áo. Chúng khô cong. Bọn trẻ quyết định cất chúng vào một trong hai chiếc rương và xếp ba lô ở gần đó.
https://thuviensach.vn
Trên chiếc bàn trong khoang có một cuốn sổ đang gấp.
“Nhật ký hành trình do vị thuyền trưởng cuối cùng để lại...” Rick thì thầm trong khi ngắm nghía cuốn sổ bọc da màu đen.
“Chắc cậu muốn nói là vị thuyền trưởng áp chót?” Jason đùa.
Cậu lấy một cái bút từ trong ba lô ra và viết tên mình lên trang trắng đầu tiên của cuốn nhật ký. Tôi, Jason Covenant, cùng chị gái Julia và Rick Banner bạn tôi, là chủ nhân mới của tàu Metis. Đã đến lúc chinh phục biển cả. Đã đến lúc tiếp nối cuộc phiêu lưu.
Bọn trẻ tới chỗ cáp tời và bắt đầu từ từ cuốn dây xích mỏ neo.
Tàu Metis rời cầu tàu, rồi đứng bất động trên biển cả thời gian, chờ được biết đích đến của mình.
Phía bên kia mặt nước lờ mờ cánh cửa với cột dầm bằng đá phủ đầy rong rêu và vỏ sò.
“Bây giờ mình làm gì, Jason?” Chị cậu hỏi. “Bọn mình sẽ phải chèo à?”
“Em nghĩ là không...” Vị thuyền trưởng nhỏ lẩm bẩm. Cậu rút từ túi quần ra cuốn sổ của ông Ulysses Moore, rồi mở một trang bất kỳ và đọc, “... Giống như những tòa nhà khác, nó được xây dựng trên hàng nghìn chiếc cột gỗ sồi cắm sâu trong bùn. Bùn bảo vệ những chiếc cột khỏi tác động của nước và mối mọt. Trong khu chợ còn có một ‘gù đá’ may mắn. Từ đó có thể nhìn thấy những con thuyền lướt đi trên kênh Lớn. Các quý bà dạo phố trong những bộ váy lồng phồng với bộ khung làm từ tấm sừng hàm cá voi...” Sau đó, Jason hít một hơi thật sâu, nhét cuốn sổ lại vào túi, đặt tay lên bánh lái và dõng dạc nói. “Venice, thế kỷ 18.”
Rồi cậu nhắm mắt lại.
https://thuviensach.vn
Một lát sau Jason mở mắt, hoặc tin rằng mình đã làm vậy, khi gió bắt đầu vần vũ quanh con tàu. Metis đã di chuyển và hướng mũi tàu về phía bờ bên kia.
“Jason!” Julia hét lớn khi gió mỗi lúc một mạnh hơn.
Đèn pin của bọn trẻ nhấp nháy, sau đó lóe lên rồi tắt ngóm cả. Gió càng lúc càng lớn, cuộn tung nước biển. Chiếc máy ảnh nổ tung thành trăm mảnh.
“Jason!” Chị gái cậu lại hét lên khi đang náu mình trong vòng tay Rick.
Jason say sưa ngắm nhìn cảnh vật trong hang hòa quyện vào nhau như trong một bức họa: những cột sáng biến thành những dòng chất lỏng, nước biển tung từng dải như gió, trong khi gió lại đang cuốn dữ dội và đanh cứng như đá.
Mũi tàu Metis chồm lên, rồi lại ngụp xuống rẽ mặt biển làm đôi. “Tiến lên!” Rick hét lớn và ngoảnh lại nhìn Jason.
Nhưng Jason chỉ đắm chìm vào biển... Không phải mặt nước chật hẹp trong hang nữa, mà trải dài vô tận, bầu trời dày đặc những đám mây bão xám xịt. Một vùng biển nơi mặt trời mọc và lặn trong cùng một khoảnh khắc, nơi những sắc màu liên tục biến đổi, nơi các sinh vật tìm kiếm những điều bí ẩn ở dưới đáy đại dương. Biển cả đang hát ca.
Jason siết lấy bánh lái và hiểu rằng mình cũng là một phần trong khúc ca ấy. Khúc ca đã hòa vào nước rồi chảy vào từng sinh vật sống, như một tiếng gọi khiến chúng nhận ra theo bản năng. Tiếng gọi của biển.
Rồi cậu thấy những con tàu khác chạy ngang qua hành trình của mình và cả những người đứng trên cầu tàu đang trịnh trọng vẫy chào cậu.
https://thuviensach.vn
Sau đó, những con tàu mà cậu nhìn thấy, hoặc cậu cho là đã thấy, lướt ra khơi xa bằng những cú lao mình lóng lánh ánh bạc, và khi Jason mở mắt, cậu đã tới được phía bên kia.
Cứ chiều thứ hai hàng tuần, cửa tiệm của cô thợ làm tóc làng Kilmore Cove lại đông vui náo nhiệt. Hai tấm biển hiệu của Gwendaline Mainoff kêu cồng cộc trong làn gió hiu hiu, một vài quý bà trong làng đang ngồi trên những chiếc ghế bành êm ái và chuyện trò vui vẻ.
“Các chị đã hay tin chưa?” Đang thư giãn trong bàn tay của người thợ uốn tóc, bà Biggles bỗng thốt lên. “Người ta nói rằng có vài người mới tới làng đấy!”
“Thật vậy sao?” Gwendaline đáp lại. Hiểu ý bà khách đang muốn tán chuyện nên cô giảm nấc máy sấy. “Bác muốn nói về gia đình người London kia ư?”
“Ồ không! Những người đó đến từ tuần trước rồi. Hôm nay là một người đàn ông kia, họ nói với tôi như vậy.”
“Sao lại là hôm nay?” Vị khách thứ hai của tiệm uốn tóc cố nói át tiếng ù ù của chiếc máy ủ tóc. Đó là bà Bowen, người vợ kỹ tính của vị bác sĩ của làng. “Ai đã tới thế?”
“Ai mà biết được!” Bà Biggles làu bàu và nhướng mắt nhìn lên trần. “Thực là các chị chưa nghe tin gì sao?”
“Thú thực, cháu đã nghe thấy vài tin...” Cô Gwendaline vừa nói vừa chỉnh lại tư thế của bà Biggles trước gương. “Có lẽ nào người đó đang nghỉ trọ tại Quán Gió không?”
“Trong cái khách sạn cũ kỹ hôi hám đó sao?” Bà Edna Bowen quàng quạc, nhấc phần chùm đầu khiến bà trông như phi hành gia lên. “Thế thì thật tội nghiệp! Ông ta sẽ ba chân bốn cẳng chuồn khỏi đó thôi.”
https://thuviensach.vn
“Tôi nghe nói đó là một người đàn ông điển trai. Cao, thanh lịch, và đội mũ Scotland.”
“Hy vọng ông ấy còn trẻ nữa!” Cô Gwendaline bông đùa khiến hai người phụ nữ còn lại phá lên cười.
Nhưng chủ đề ấy hóa ra lại quá thú vị, không thể khép lại chỉ bằng một câu nói. Ba người phụ nữ chia sẻ với nhau những điều họ biết về sự kiện mới mẻ này, lấp đầy những chỗ trống bằng một chút suy luận và trí tưởng tượng của mình. Sau mười lăm phút chuyện trò, họ đã xác định được rằng người mới đến bí ẩn này tới làng bằng một chiếc xe hơi rất lớn, thậm chí có thể là một chiếc xe bán tải của Mỹ.
“Vậy sao?” Bà Bowen thốt lên vẻ mỉa mai, vì cho rằng bà Biggles còn chẳng biết xe hơi kiểu Mỹ là như thế nào. “Tôi thực sự không tin, tôi chưa từng thấy xe bán tải nào trong làng. Cô thì sao, Gwendaline?”
Hai đêm trước, cô thợ uốn tóc đã thấy một chiếc ô tô thể thao màu đen cỡ lớn đậu ngay trước nhà bà Biggles.
Bà Cleopatra Biggles cười giòn.
“À đúng, có thể đấy! Có lẽ là xe của tài xế cô Newton khi cô ấy tới tìm tôi...”
“Vậy ư? Tại sao cô Newton lại tới tìm chị vậy?”
“Các cô có biết là tôi không nhớ được chuyện đó không?” Bà Biggles trả lời đầy vô tư. “Lúc đó khuya lắm rồi, và... sau đó thì trời đổ mưa, Marco Aurelio đã rất hoảng sợ. Tội nghiệp, nó không chịu được sấm sét!”
Cả ba người lại ríu ra ríu rít, cho đến khi vị khách thứ ba bước vào cửa hàng.
https://thuviensach.vn
“Chao ôi, cả một sáng bận rộn với bọn trẻ! Cô làm tóc cho tôi được chứ Gwen?” Bà giáo Stella hỏi.
Gwendaline liếc đồng hồ và thở dài. Với các quý bà đang hào hứng trò chuyện thế này, chắc chắn ngày hôm nay cô sẽ không được nghỉ ngơi.
“Tất nhiên rồi, bà Stella, mời bà ngồi đây.”
“Tuyệt vời.”
“Cô nói gì đi, Stella. Cô đã nghe nói về quý ông mới tới Kilmore Cove chưa?” Bà Bowen nhanh miệng hỏi bà giáo trước khi những người khác cướp lời.
Bà giáo ngồi xuống bên cạnh bà.
“Chưa, là ai vậy?”
Bà Biggles xen vào rất nhanh.
“Nghe nói ông ta có một chiếc ô tô bự khủng khiếp.”
https://thuviensach.vn
Chương 9
ĐOÀN LỮ HÀNH
R
ick, Jason và Julia rời tàu Metis và bước lên chiếc cầu thang dẫn tới cánh cửa ngự trên ba chú rùa. Chúng đẩy cửa và thấy mình đang ở trong một khoảnh sân yên tĩnh với một cái giếng nhỏ hình lục giác
ở chính giữa. Trông ra sân là một cầu thang bằng đá không tay vịn dẫn tới dãy hành lang mái vòm nhỏ.
“Liệu bọn mình đã tới được Venice chưa?” Julia hỏi.
“Theo mình thì... rồi.” Rick khẽ nói.
Bọn trẻ nán lại một lúc trước Cánh cửa Thời gian, để kiểm tra xem có ai trong sân không. Nhưng chúng không thấy một sinh vật sống nào.
Cánh cửa Thời gian sau lưng chúng hoàn toàn bình thường, được che khuất bởi một cổng vòm bằng đá có treo một tấm mề đay đã vỡ hỏng, trông như thể một cánh cửa tầng hầm hoặc nhà kho. Rick đưa tay thử đẩy, không có gì thứ gì chặn cánh cửa lại.
“Bọn mình có thể quay về...” Cậu nhận định.
Bọn trẻ đi vài bước về phía cái giếng và liếc qua tấm lưới bằng kim loại đậy trên miệng giếng. Một lát sau, khi đã quen với môi trường mới, chúng bắt đầu nghe thấy những tiếng động từ bên ngoài vọng vào: tiếng la hét văng vẳng của ai đó và âm thanh du dương của sóng biển đang vỗ bờ.
https://thuviensach.vn
Chúng quyết định lên cầu thang tới dãy hành lang mái vòm. Từ trên đó, chúng thấy những lớp mái nhà trải dài ra tới cửa biển.
Dường như ngôi nhà này đã lâu không có ai ở.
Bước tới ban công nhỏ ở phía cuối hành lang, Julia phóng tầm mắt ra bên ngoài và khẽ thốt lên vì kinh ngạc. Cô đang đứng trước một con kênh lớn, nơi các con thuyền gondola màu đen và thuyền đóng bằng gỗ bóng với những cánh buồm lớn mang đủ màu sắc đang rẽ nước ngược xuôi. Hàng dãy tay chèo nhịp nhàng nâng mái chèo gỗ lên rồi lại hạ chúng xuống dìm sâu trong nước. Trên hòn đảo phủ một màu xanh lá nằm phía bên kia con kênh sừng sững những mái vòm và tháp chuông. Dưới ban công là một con đê đắp đá trắng trải dài về cả hai hướng, nơi tập trung rất nhiều người. Cách ngôi nhà bọn trẻ đang đứng không xa, có một chú chó nhảy múa theo tiếng sáo piffero1 của hai người ăn xin.
1. Một loại sáo sáu lỗ của Ý, có âm thanh giống tiếng kèn ô-boa. “Thật ngoạn mục!” Rick thốt lên.
“Tiếc là máy ảnh của bọn mình không sống sót được qua chuyến đi.” Julia trầm ngâm.
Jason mỉm cười hài lòng. Cậu đã lái được Metis đến đúng nơi mình muốn.
“Việc cần làm bây giờ là tìm hiểu xem bọn mình đang ở góc nào của Venice...” Rick nói.
Bọn trẻ mặc áo choàng và đi xuống sân. Chúng nhấc những thanh ngang chặn phía bên trong cánh cổng lớn rồi bước ra ngoài. Dù trời nắng nhưng không khí se lạnh và bầu trời được tô điểm bởi những đám mây ươm vàng.
Chúng ngoảnh mặt lại, nhìn từ bên ngoài, ngôi nhà không hoàn toàn giống như bị bỏ hoang. Một lá cờ Anh đã sờn được ghim trên cánh cổng.
https://thuviensach.vn
“Nhà của dòng họ Caboto, những nhà thám hiểm...” Jason đọc được trong cuốn sổ của ông Ulysses Moore. “Giovanni và con trai Sebastiano đã du hành nhân danh đức vua nước Anh để tìm đường tới Trung Quốc...”
“Đây chính là điều lý giải cho lá cờ.” Julia nói với Rick.
“Hai người đã khám phá ra đảo Terranova và nước Canada. Người ta đã mất dấu Giovanni trong một chuyến thám hiểm tới đảo Labrador. Không biết ông đã biến mất ở đâu...”
“Theo mình, đây đúng là phong cách của ông Ulysses Moore.”
“Và bởi mọi việc cũng không khá hơn với Sebastiano, mọi người bắt đầu cho rằng dòng họ này mang lại điềm gở.”
“Đây chính là điều lý giải cho việc ngôi nhà bị bỏ hoang.”
“Bọn trẻ cũng nhận ra những người dạo bộ qua Ngôi nhà Caboto đều đang cố tránh nó càng xa càng tốt.
Bờ kênh vẫn rất đông đúc. Những người đàn ông đang tấp nập chuyển những chiếc giỏ liễu gai đầy ắp cá, hoa quả và gừng. Có cả những người buôn gà và chim các loại. Đàn ông và phụ nữ đeo mặt nạ, khoác trên mình trang phục kết ren và đăng ten trắng muốt, đi lại cứng đơ như những cây chổi.
Jason trải tấm bản đồ Venice trên bờ kênh rải đá cuội trắng và cố gắng tìm hiểu xem chúng đang ở chỗ nào của thành phố. Chúng định vị Ngôi nhà Caboto dọc kênh Castello, cách Xưởng tàu, công trường khổng lồ nơi đóng các con tàu, không xa. Vậy thì phía bên tay phải của bọn trẻ là quảng trường chính của thành phố, Quảng trường San Marco nơi chúng thấy sừng sững những mái vòm và tháp chuông. Còn phía tay trái, là bến tàu của Venice, cũng là cửa biển.
https://thuviensach.vn
“Nếu trung tâm thành phố này có thật... thì nó ở phía bên kia.” Jason quả quyết.
“Có chắc đó là nơi tốt nhất để tìm một người thợ làm đồng hồ không?”
“Bọn mình nên hỏi ai đó trong số những người qua đường này, hoặc hai người ăn xin với chú chó đằng kia xem sao.” Julia đề nghị.
“Bọn mình phải hỏi gì đây? Ông Peter Dedalus sống ở đâu à?”
“Trước tiên,” Julia đáp, “bọn mình sẽ hỏi xem trong thành phố có thợ làm đồng hồ không đã.”
“Ồ!” Rick reo lên trong lúc lôi chiếc đồng hồ của cậu ra khỏi ba lô. “Nó vẫn chạy này!”
“Sao lại thế được? Cái của mình chết y như lần trước.” Julia thắc mắc.
“Rõ ràng là những chiếc đồng hồ của ông Peter được làm ra để có thể du hành xuyên thời gian!” Rick lý giải, ngắm nghía đầy ngưỡng mộ những chiếc kim thon dài đang chuyển động trên mặt đồng hồ chia làm tư với hình con cú màu trắng ở chính giữa.
“Ừ... sao lại không chứ!” Jason nói, giọng mỉa mai. “Và ông ấy đã cố tình bán nó cho cậu.”
“Ồ, đẹp quá!” Đúng lúc ấy, một giọng nói vang lên sau lưng khiến chúng giật bắn. “Rất, rất đẹp ấy!”
Đó là một trong hai người ăn xin với chú chó, một gã trai cao lớn có đôi mắt xanh da trời nhạt màu đến độ ngả sang sắc trắng, mái tóc dài giấu trong chiếc khăn nhiều màu, quần áo gã nát bươm, đầy những miếng vá và túi xộc xệch.
https://thuviensach.vn
“Quả là một món đồ rất đẹp và quý giá!” Gã khen không ngớt lời, chưng ra một nụ cười thiếu vài cái răng.
Rick nhanh tay cất chiếc đồng hồ vào ba lô, trong khi đó Julia hỏi gã trai kia:
“Bọn em có thể hỏi anh một việc được không?”
Gã ăn xin lùi lại một bước và nhún gối cúi chào một cách hài hước.
“Dĩ nhiên rồi, quý cô bé nhỏ! Don Diego Valente sẵn lòng trả lời cô bất cứ điều gì.”
“Tuyệt! Bọn em đang tìm... ừm... một người thợ làm đồng hồ.” “Gì cơ?”
“Thợ làm đồng hồ, những người chế tạo ra đồng hồ ấy, anh biết không?” Jason chen ngang. “Giống cái rất rất đẹp mà anh thấy lúc nãy ấy. Giờ. Phút. Tích tắc.”
“Ồ, tích tắc, hiển nhiên rồi!” Gã ăn xin thốt lên. “Đồng hồ, máy thời gian. Tốt rồi, anh bạn. Venice này đầy những cỗ máy thời gian.”
“Bọn em có thể tìm những cái máy đó ở đâu?”
“Đi theo anh!” Gã ăn xin ra lệnh và tiến đến chỗ cô bạn mình với chú chó biết nhảy múa. “Dieguita!” Gã gọi to, nói với cô ta điều gì đó bằng thứ tiếng hoàn toàn xa lạ.
Dieguita là một cô gái cao to khỏe mạnh, những đường nét của cô ta bị bụi bẩn lấm lem che lấp và cũng chẳng được tôn lên với những món đồ rách rưới mà cô khoác trên mình. Ngoài ra, cô ta còn bốc mùi khủng khiếp.
https://thuviensach.vn
Khi cô ta dừng thổi sáo piffero, chú chó con kêu ăng ẳng vì hạnh phúc. Đó là một chú chó lai nhỏ nhắn, lông màu nâu lởm chởm, những kẻ ăn xin đã buộc cho nó mấy cái chuông nhỏ và một chiếc mũ vải màu đỏ, rõ ràng khiến con vật cực kỳ thẹn thùng.
“Nghe này, Dieguita! Những người bạn này đang tìm một cửa hàng bán máy thời gian. Em hiểu không?”
Dieguita không chỉ hiểu, mà dường như cô ta còn cảm thấy bị xúc phạm vì lòng tin ít ỏi mà gã bạn trai dành cho mình. Giữa hai người bắt đầu một cuộc cãi vã nảy lửa, đến khi kết thúc họ chỉ ra hướng bờ kênh dẫn tới quảng trường San Marco.
“Đầu tiên, các em hãy đi thẳng,” Dieguita giải thích. “Sau đó ngang qua gần chỗ những cái cột, nhưng tuyệt đối không đi ở giữa vì chỗ đó mang lại rất nhiều điềm gở, rồi các em đến quảng trường San Marco. Ở đó các em sẽ thấy ngọn tháp, có một cỗ máy thời gian vĩ đại và rất mới. Chị chắc chắn các em sẽ thích nó!”
“Nhưng Dieguita, tình yêu của anh, chúng đang tìm những cửa hàng cơ mà!”
Lần thứ hai, cô ta lại tức điên lên:
“Thế thì sao? Trong khi tìm kiếm những cửa hàng, chúng cũng sẽ trông thấy cỗ máy thời gian vĩ đại!”
“Chúng không tìm cỗ máy thời gian vĩ đại!” Gã bạn trai lại hét lớn. Hai người lại bắt đầu tranh cãi, sau đó Don Diego tuyên bố:
“Từ quảng trường San Marco, các em hãy hỏi đường tới cầu Rialto và thương phố của những người thợ làm đồng hồ. Ở đó các em sẽ tìm thấy tất cả những máy móc thời gian mà các em muốn.”
https://thuviensach.vn
“Tuyệt quá!” Julia nói. Chú chó con đã tiến lại gần và cô bé bắt đầu vuốt ve đầu chú. “Cảm ơn anh vì thông tin này.”
“Diogo! Hãy lại đây ngay!”
Bọn trẻ bước được vài bước.
“Thấy chưa?” Julia nói với cậu em trai. “Giờ thì bọn mình đã biết phải đi đâu.”
“Và chính xác là nơi mà em muốn tới.”
“Hãy rửa tay ngay khi cậu có thể.” Rick khuyên cô bé. “Con chó đó chắc phải mang ít nhất ba trăm loại bệnh.”
Hàng nghìn con tàu chen chúc trong vòng tay biển cả rồi lặn ngụp ở kênh Lớn, một con rắn nước khổng lồ chảy ngang qua toàn bộ thành phố. Tới kênh Tana, Jason, Julia và Rick leo lên một cây cầu di động và say sưa ngắm một chiếc thuyền gondola đang nhẹ nhàng lướt qua chỗ chúng và rướn mình hướng về một con kênh phía trong. Mặt trời rọi lên những lớp men sứ, những hàng cột và những lớp mạ vàng, đem lại cho nơi đây một bầu không khí mơ màng.
“Không biết ở thời đại của bọn mình, khung cảnh nơi này có còn được như vậy không...” Rick nói khi ngắm nghía cảnh vật xung quanh.
Mỗi đứa đều chìm trong những nghĩ suy riêng, Rick và Julia bước xuống phía bên kia cầu, trong khi Jason vẫn ở lại phía sau.
“Jason? Em không lại đây à?”
“Họ biến mất rồi!” Cậu hét lên, đột ngột cảm thấy lo lắng. “Những người ăn xin biến mất rồi!”
Julia quay lại nhịp cầu.
https://thuviensach.vn
“Thế thì sao? Chắc họ đã đi đâu đó.”
“Em đã đóng cổng chưa nhỉ?” Jason hỏi. “Em đi ra sau cùng. Em đã đóng cổng rồi phải không?”
“Ôi, chết tiệt.”
“Không, mình không nghĩ vậy, nhưng... Cậu muốn nói là...” Rick trợn tròn mắt lắp bắp.
Không nói thêm lời nào, ba đứa chạy thẳng về Ngôi nhà Caboto. Chúng tới cánh cổng có lá cờ Anh và bước vào trong sân.
“Mình không tin...” Jason lạc giọng. Chú chó Diogo ngoe nguẩy đuôi chạy về phía cậu bé.
“Hãy nói với mình rằng họ vẫn còn ở đây...” Cậu thì thào. “Rằng họ đang ở trên gác...”
Julia cúi xuống vuốt ve chú chó biết nhảy múa.
“Chủ của mày đâu rồi, hả? Họ đang ở đâu?”
“Họ không có ở đây!” Rick thốt lên sau khi đi nhanh một vòng quanh sân.
Chú chó nhỏ nhảy khỏi vòng tay của cô bé và quả quyết hướng về phía cổng vòm giấu Cánh cửa Thời gian.
“Không. Không. Đừng nói với mình điều đó...” Jason lẩm bẩm. “Họ đã tới Kilmore Cove rồi!”
https://thuviensach.vn
Chương 10
SỰ CHIA CẮT
C
ùng một lúc, Nestor cảm thấy vừa mệt vừa lo lắng. Ông lên cầu thang và dừng lại trước cánh cửa phủ kín bụi và những vết trầy xước của ngọn tháp. Một chiếc bóng phản chiếu trong gương.
“Bọn trẻ đi rồi, đúng là vậy...” người làm vườn lẩm bẩm, khép hờ cánh cửa. “Chúng chỉ là những đứa trẻ, nhưng... chúng rất giỏi và có thể xoay sở để tìm ra Peter. Nói cho cùng, chúng đã mở được cánh cửa ở cửa hàng ông ấy, nơi chẳng một ai trong số chúng ta có thể vào... Trước khi ả ta phá sập bức tường phía sau, tất nhiên rồi. Trong mọi trường hợp, chẳng có ai khác cả. Tất cả mọi người đều đã chết, biến mất hoặc bỏ đi.”
Ông Nestor húng hắng ho.
“Có thể là mình nhầm... Có thể việc đi tìm Peter chẳng có nghĩa lý gì,” ông lắc đầu và ho khù khụ. “Bí mật mà ông ta không muốn tiết lộ cho Oblivia có thể là gì? Vẫn chuyện cũ về chiếc chìa khóa đầu tiên ư? Đó chỉ là truyền thuyết không hơn. Tuy nhiên, điều bí mật gì lại quan trọng đến mức khiến ông ta bỏ trốn mà không cầm theo chiếc chìa khóa sư tử nhỉ?”
Người làm vườn già nghĩ về ngày chiếc chìa khóa sử tử được giao đến Bưu điện trong một chiếc hộp nhỏ.
Ông gãi cằm, trầm ngâm suy nghĩ.
https://thuviensach.vn
“Tuy nhiên, có một điều lẽ ra mình có thể nói với chúng... Ngôi Nhà Cũ của...”
Đúng lúc ấy ở tầng dưới có một âm thanh vang lên, giống tiếng sập cửa.
“Chuyện gì vậy, Dieguita?” Một giọng nói xa lạ vang lên từ phía cuối cầu thang.
Ông Nestor cứng đờ. Một luồng gió bao quanh mắt cá chân ông. Cửa sổ phòng tháp thình lình mở toang.
“Diego? Chúng ta đang mơ sao?” Giọng một người phụ nữ vang lên.
Ông Nestor bị cơn sợ hãi bủa vây, cố tìm vật gì đó để tự vệ. Ông chộp lấy một cây gậy ba-toong thò ra từ một cái bình nằm trong góc và bắt đầu tập tễnh bước xuống cầu thang.
Ông bước xuống. Rồi bước xuống nữa.
(...)
“Trước tiên, bọn mình cần suy nghĩ đã.” Rick ra lệnh cho hai đứa kia. “Hét lên chẳng giúp ích được việc gì.”
“AI ĐANG HÉT CHỨ!” Jason gào to, bước những bước dài quanh sân.
“Cậu bảo phải làm sao đây, Rick?” Julia hỏi khi tháo những chiếc chuông khỏi cổ chú chó.
“Ba người chúng ta tới Venice. Trong khi có hai người họ quay lại Kilmore Cove thôi. Phải không?
“Đúng vậy.”
https://thuviensach.vn
“Điều này nghĩa là Cánh cửa Thời gian ở đầu bên kia vẫn chờ một người du hành quay về...”
“Giống như khi mình quay về từ Ai Cập trước. Phía bên kia, cánh cửa vẫn đóng chừng nào các cậu chưa về.” Julia gật gù.
“MỘT NGƯỜI DU HÀNH!” Jason hét lớn. “CHỈ MỘT MÀ THÔI! Tiếc là bọn mình lại có ba người. Làm thế nào mà bọn mình lại ngu xuẩn thế chứ?”
Diogo gầm gừ với Jason, nó bị tiếng hét của cậu làm cho hoảng sợ. Rick và Julia nhìn nhau.
“Vậy bọn mình phải làm gì đây?” Cô lí nhí.
“Chỉ còn một cách. Một trong số chúng ta phải quay về cùng bốn chiếc chìa khóa.“ Cậu bé tóc đỏ nói. “Tóm hai người kia và... đưa họ trở lại chỗ này. Để tất cả bọn mình có thể cùng quay về Kilmore Cove.”
“Dĩ nhiên là vậy rồi!” Jason thốt lên. “Chúng ta hãy quay về Biệt thự Argo, thuyết phục họ trượt vào một đường hầm, lên tàu Metis và đi xuyên qua cơn bão thời gian để trở lại thế kỷ này rồi tiếp tục ăn xin ở Venice! Quá dễ!”
“Bọn mình phải giúp ông Nestor.” Rick nói.
“Rick nói có lý, chúng ta phải chia nhau ra.” Julia lôi từ trong túi ra bốn chiếc chìa khóa và hỏi. “Ai sẽ trở lại?”
“Em đi,” Jason đề nghị. “Việc này xảy ra do lỗi của em, nên đúng thôi khi em phải đưa mọi thứ trở lại vị trí của nó.”
Julia ngập ngừng trước khi giao bốn chiếc chìa khóa cho cậu em trai. “Thế nhỡ em không làm được thì sao?”
https://thuviensach.vn
Rick vươn tay để nhận lấy chúng.
“Mình sẽ đi. Mình là người duy nhất hiểu rõ Kilmore Cove và mình cũng là người... khoẻ nhất. Nếu phải... chiến đấu...”
“Không, mình sẽ đi.” Julia lắc đầu. “Bọn mình không được quên lý do đến đây: đó là đi tìm ông Peter Dedalus. Và các cậu giỏi giải mã các thông điệp bí mật hơn mình. Đấy là chưa tính đến việc mình đã từng một lần bảo vệ Biệt thự Argo cùng ông Nestor...”
“Bọn mình hãy rút thăm đi.” Jason đề nghị.
“Như thế nào?”
“Hãy đặt những chiếc chìa khóa vào giữa... như thế...”
Julia đặt những chiếc chìa khóa xuống đất và Jason nhanh tay chộp lấy chúng. Sau đó cậu tự tin bước về phía Cánh cửa Thời gian.
“Tốt rồi. Số phận đã quyết định rằng lần này đến lượt em.” “Jason!”
“Đừng lo lắng. Mình sẽ trở lại đón mọi người. Hẹn gặp lại vào lúc hoàng hôn, tại đúng chỗ này.”
“Jason, quay lại đây ngay!”
“Đồng hồ của cậu vẫn chạy, Rick. Hẹn đến lúc hoàng hôn.” “Jason, dừng lại!” Rick hét lên.
Nhưng Jason không hề dừng lại. Cậu đẩy Cánh cửa Thời gian và biến mất vào phía trong.
Rick đứng ngây ra ở giữa sân.
https://thuviensach.vn
“Một cách giải quyết hiệu quả đó, xin chúc mừng! Hẹn gặp lại vào lúc hoàng hôn... Bây giờ thì thế nào?”
Rick và Julia đơn độc trong một thành phố xa lạ, vào đầu buổi chiều của một ngày ở thế kỷ 18. Mất một lúc lâu, hai đứa trẻ chìm trong bầu không khí im lặng đầy bối rối. Rồi chính Julia là người phá vỡ sự im lặng.
“Bọn mình hãy đến cầu Rialto để tìm ông Dedalus, rồi quay về đây sớm nhất có thể. Hy vọng trong khi đó em trai mình có thể làm được gì đó ở đầu bên kia...”
“Đồng ý.” Rick trả lời.
Sự vắng mặt của Jason và việc ở một mình với Julia khiến mọi chuyện bỗng trở nên khó khăn hơn với cậu.
Cậu và Julia. Cậu biết cô bé mới được hai ngày. Một cô gái. Và cô ấy lại dễ thương khủng khiếp.
“Chuyện gì xảy ra với cậu vậy?” Cô bé hỏi.
“Tớ... không biết, tớ rất tiếc...” Rick lắp ba lắp bắp xin lỗi vô cớ, rồi nói thêm. “Đi thôi nào. Bọn mình đang để mất nhiều thời gian đó.”
Julia không thích giọng điệu hối thúc của cậu bạn chút nào. Cô bé thấy Rick đột nhiên trở nên ưu tư, bồn chồn... khác hẳn với cậu bạn vốn hay che chở người khác mà cô vẫn biết.
“Mình rất tiếc phải trở thành gánh nặng của cậu, nhưng việc ở lại một mình với cậu ở Venice không phải là lựa chọn của mình!”
“Mình không thấy phiền đâu,” cậu bé nhanh miệng nói. “Thật đấy. Chỉ là...” Ánh nắng khiến mái tóc đỏ của cậu sáng rực. “Chỉ là mình chưa quen với việc này. Ý mình là với phái nữ.”
https://thuviensach.vn
“Cậu bối rối vì mình là con gái à?” Julia phì cười.
“Mình không bối rối vì cậu là con gái.” Cậu vặn lại, nuốt nước miếng một cách khó khăn. “Mình bối rối vì chính cậu.”
Julia chẳng có mấy kinh nghiệm về những kẻ tán tỉnh, nhưng cô nghĩ rằng câu nói đó chính là lời khen có khả năng khiến một cô gái rung động.
Và đúng là Julia rung động thật.
Cô bé theo Rick ra khỏi Ngôi nhà Caboto, tới chỗ cây cầu rồi sang bờ kênh bên kia, hướng về phía quảng trường San Marco, cùng với chú chó Diogo lon ton quanh chân, rốt cuộc đã được giải thoát khỏi những chiếc chuông.
“Trong tất cả những cuộc hẹn, mình có thể chắc chắn rằng đây là cuộc hẹn độc đáo nhất.”
Mặt Rick đỏ rần như một trái ớt chuông, trong khi chân cậu vẫn vội vàng rảo bước.
https://thuviensach.vn
Chương 11
NHỮNG KẺ ĐỘT NHẬP K
hi Jason bước ra từ Cánh cửa Thời gian và xuất hiện ở Biệt thự Argo, chẳng còn ai trong căn phòng khách nhỏ có mái vòm bằng đá. Cậu nấp sau chiếc tủ và nhìn quanh quất, sau đó cậu nghe được giọng nói của gã ăn xin vọng vào từ hiên:
“Này ông già, làm ơn dừng lại! Đứng im đó, trật tự nào! Rất tốt. Nào, ngôi nhà này tên là gì?”
Đáp lại gã là một tiếng thều thào nghèn nghẹt, sau đó là giọng the thé của Dieguita:
“Nếu anh không gỡ miếng giẻ đó khỏi miệng ông ta thì làm sao ông ta trả lời được?”
“Im đi, Dieguita! Tốt rồi. Bây giờ tôi sẽ lấy miếng giẻ ra, nhưng ông phải hứa sẽ không hét lên như lúc nãy. Xong rồi. Tôi vừa nói, ngôi nhà này tên là gì?”
Jason kinh hãi nhận ra ông Nestor đang khó nhọc để có thể nói rành mạch. “Biệt thự Argo, khốn khổ...”
“Biệt thự Argo Khốn Khổ.” Don Diego Valente nhắc lại.
“Nó đẹp đấy.” Dieguita tấm tắc. “Một ngôi nhà rất đẹp.”
https://thuviensach.vn
Jason cởi tấm áo choàng và rón rén từng bước nhỏ về phía chiếu nghỉ cầu thang. Cậu thấy tất cả đồ đạc đã bị di chuyển, như thể ai đó đã kéo ra hút bụi và quên mất phải đặt chúng trở lại vị trí cũ. Hoặc như thể đã xảy ra một cuộc ẩu đả dữ dội...
“Ta khuyên các người không nên động vào bất cứ thứ gì!” Giọng ông Nestor hăm dọa.
Sau khi đến được cầu thang, Jason liếc qua cánh cửa bên hàng hiên. Những gì nhìn thấy khiến máu cậu đông đặc lại: hai kẻ ăn xin đã trói ông Nestor chặt cứng trên ghế đi-văng trước lò sưởi bằng một tấm rèm cửa. Ông Nestor tóc tai bù xù và yếu ớt trong khi Don Diego, đứng trước mặt ông, đã đánh mất chiếc khăn, chứ chất giọng Tây Ban Nha kinh khủng của gã thì không.
“Ngôi nhà này của ông à?”
“Không!” Người làm vườn trả lời.
Dieguita đang ngắm bức tượng cô gái đánh cá.
“Còn đây là phu nhân của ông à?”
“Không!” Nestor gắt lại cộc lốc, ngọ nguậy trên chiếc đi-văng.
“Ngoan nào, ông nội!” Don Diego ra lệnh. “Chúng tôi không muốn làm ông đau một chút nào. Chính ông đã tấn công chúng tôi bằng cây gậy đấy chứ! Nhưng nếu đây không phải nhà của ông thì tại sao ông ở đây?”
“Tôi làm vườn.” Ông Nestor phản bác lại đầy hung dữ.
“Thế ông chủ của ông đâu?”
“Ông ấy đang trên đường về.”
https://thuviensach.vn
“Tốt! Vậy thì chẳng vấn đề gì nếu chúng tôi ở đây chờ ông ấy một lúc...” Don Diego cười khẩy.
“Các người là bọn quái quỉ nào thế?”
“Nghệ sĩ đường phố.” Gã trai trả lời. “Nhưng ở trong nhà tốt hơn nhiều so với ở ngoài đường!”
“Đây là chỗ nào của Venice?” Dieguita hỏi khi nhìn ra ngoài cửa kính.
“Đây không phải là Venice!” Ông Nestor lớn tiếng. “Chúng ta đang ở Anh!”
“Anh? Nó là một phần của Venice à?”
“Ôi trời ơi!” Ông Nestor gầm gừ giận dữ.
“Chậc chậc... Quý ông đây toàn nói những điều thật không thể hiểu nổi. Thậm chí tôi vẫn chưa hiểu được chúng tôi đã đến đây bằng cách nào. Và tại sao cánh cửa mà chúng tôi bước ra lại không mở được nữa.”
Cả hai người cố giải thích cho ông Nestor những gì xảy ra với bọn họ, rồi kết luận là dù sao thì họ cũng đã gặp may.
“Một ngôi nhà đẹp và đầy những đồ vật quý giá...” Don Diego nói. “Quá nhiều đối với một ông già!”
“Mày muốn làm gì hả thằng côn đồ kia?”
“Ngó qua ngôi nhà một chút thôi. Chúng ta đi chứ, Dieguita?”
Jason vội núp vào góc tối của những bậc thang trong phút chốc trước khi hai kẻ ăn xin đi tới. Chúng dừng lại tranh luận sôi nổi một lát, rồi đi thẳng lên lầu trên. Vừa đi vừa bình luận về những bức tranh treo dọc cầu thang,
https://thuviensach.vn
chúng bước vào thư viện mà vẫn luôn mồm nói không ngừng nghỉ dù chỉ một giây.
Thật cẩn thận để không gây ra tiếng động, Jason bước tới chỗ hàng hiên. Ông Nestor trợn tròn mắt.
“Cháu làm gì ở đây vậy? Còn hai tên kia...?”
“Có một vấn đề ạ.” Cậu bé lắp bắp.
“Ta vốn đã hình dung ra việc này!” Người làm vườn vặn mình trên ghế đi văng. “Xem xem cháu có thể giải thoát cho ta khỏi thứ này không...”
Nhưng tấm rèm bị buộc rất chặt.
“Ông chờ chút nhé, cháu vào bếp lấy dao!”
“Áaa!” Dieguita rú lên từ tầng trên.
Ngay sau đó là tiếng náo loạn.
“Bột rắc trên sàn ư? Nhưng để...”
Bất chấp hoàn cảnh của mình, người làm vườn vẫn bật cười. “Ta tin là hai tên kia đã thấy những cái bẫy ma của cháu.”
“Chúng ta đi khỏi đây thôi, nhanh lên ông...” Jason thì thầm và giúp ông Nestor đứng dậy.
“Không!” Ông phản đối. “Chúng ta không thể để ngôi nhà rơi vào tay chúng!”
“Ông muốn làm gì ạ?”
https://thuviensach.vn
“Ta vẫn chưa biết, có lẽ là gọi điện cho... À không, cháu hãy chạy tới ngọn hải đăng và gọi Leonard Minaxo!” Người làm vườn lệnh cho cậu.
Jason vội vã gật đầu.
“Hãy giải thích với ông ấy chuyện gì đã xảy ra.” Ông Nestor nói tiếp. “Cháu không phải e ngại đâu, cứ nói hết với ông ấy. Ông ấy biết. Ông ấy là người của phe ta.”
“Ông ấy biết cái gì ạ?”
Trên gác lại có tiếng ầm ầm.
“Jason, làm ơn... hãy chạy đi! Ngay bây giờ!”
Jason tiến đến cánh cửa bên hàng hiên và trước khi mở ra, cậu quay lại nhìn phía sau.
“Còn ông sẽ làm gì?”
“Ta sẽ cố đánh lạc hướng và dẫn chúng đi xa khỏi đây. Chúng ta sẽ thử kế hoạch chim bồ câu trong giếng... Cháu hãy nói với Leonard, ông ấy sẽ giải thích cho cháu đó nghĩa là gì.”
Jason mở cửa và lẩm nhẩm lại.
“Chim bồ câu trong giếng, cháu hiểu rồi.”
“Đi đi, nhanh lên!” Ông Nestor thì thào, nghe thấy tiếng mấy tên ăn xin đang di chuyển xuống cầu thang.
Jason chạy quanh ngôi nhà với trái tim đập dữ dội và bốn chiếc chìa khóa của Cánh cửa Thời gian trong túi quần đang ép chặt vào người cậu.
https://thuviensach.vn
Nép mình sát theo bức tường để không bị phát hiện, Jason thoáng thấy chiếc xe đạp của Rick tựa vào một bồn hoa.
Bên trong Biệt thự Argo tiếp tục vọng ra những tiếng ầm ĩ. Đám cây cối trong vườn lại cứ như thể bị hóa đá, chúng im lặng và bất động.
Cậu không được để mình bị phát hiện, tất cả chỉ có vậy. Jason lom khom lại gần lối ra của phòng bếp và ước lượng khoảng cách giữa cậu và chiếc xe đạp của Rick.
Trong một thoáng, cậu suy tính mình sẽ lấy chiếc xe đạp, nhảy lên xe và đạp trên nền sân sỏi cho đến cánh cổng... Liệu cậu có thể làm được mà không bị phát hiện không?
Đúng lúc đó, Jason nghe thấy tiếng hét chói tai của Dieguita. Cậu tranh thủ tình huống đó để hành động thật nhanh: nhảy ba bước tới chỗ chiếc xe đạp, quành nó lại rồi nhảy lên xe, cùng lúc đó gạt chân chống bằng một cú đá dứt khoát. Sau đó cậu nhấn pê-đan. Chiếc xe đạp của Rick nặng như một tảng đá, nhưng may mắn thay, cậu cũng làm nó tiến được về phía trước.
Jason lao vun vút trên con đường nhỏ ở lối vào mà không có vấn đề gì xảy ra và đã tới được cánh cổng đang say giấc. Cậu vụt qua những cột đá hoa cương trắng và lao xuống con đường ở vách đá. Cậu nhìn thấy ngọn hải đăng nằm ở phía bên kia vịnh, như ngón tay trỏ màu trắng và xanh dương được biển cả bao quanh.
Và cậu hiểu rằng mình phải hành động thật khẩn trương.
Sau khi người lạ mặt kia để hắn lại trên đỉnh dốc, Manfred lao chiếc Bọ Cát xuống dốc và phanh vừa đủ ở những khúc cua. Phần lớn khi vào cua, gã đều nghiêng xe về một bên giống như lượn thuyền buồm, đồng thời nguyền rủa tất cả những thứ gã có thể nguyền rủa, bao gồm cả chính gã, rồi rướn mình ra ngoài buồng lái để tìm cách lấy lại thăng bằng cho chiếc xe.
https://thuviensach.vn
Khi tới được làng, gã thở phào nhẹ nhõm và tiến thẳng ra quán rượu trên bờ biển.
Một lát sau, gã dừng chiếc Bọ Cát lại và chửi thề. Gã đã chửi thề liên tục kể từ hôm trước, lúc gã phát hiện ra lốp xe mô tô bị cứa lủng ở Ngôi nhà Gương. Gã đã phải đi bộ qua những cánh đồng để tới nhà của Oblivia Newton, để rồi phát hiện ra mình đã không mang theo chìa khóa nhà, mà chỉ có chìa khóa ga-ra.
Lúc này, bãi đỗ xe của ả Newton rất hiu quạnh: chiếc xe ô tô thể thao đã biến mất vì rơi khỏi mỏm đá vào đêm thứ Bảy, chiếc mô tô thể thao phải dắt bộ hôm chủ nhật, giờ chỉ còn lại mỗi chiếc Bọ Cát và xe kéo cho ngựa được Oblivia mua về trong một khoảnh khắc đam mê bộc phát dành cho môn đua ngựa, nhưng niềm đam mê đó cũng tan biến rất nhanh.
Manfred đã phải ngủ trong ga-ra, rồi mất khá nhiều thời gian của buổi sáng để tìm cách móc chiếc Bọ Cát và xe kéo ngựa với nhau, rồi gã ra khỏi nhà. Nhưng bởi cũng chẳng có chìa khóa cổng nên gã buộc phải rời trang trại của Oblivia Newton bằng cách đi qua một loạt những con đường nhỏ trên cánh đồng, mất cả nửa buổi sáng gã mới tới được Ngôi nhà Gương.
Thật may, Oblivia vẫn chưa trở về từ chuyến du hành qua Cánh cửa Thời gian của ả.
Chiếc xe ủi của Công ty phá dỡ nhà Độc Nhãn vẫn nằm ngả về phía trước đầy dữ tợn. Chiếc xe mô tô thể thao của Oblivia nằm cách đó không xa, lốp xe hoàn toàn lép xẹp. Manfred nhấc nó đặt vào chỗ lẽ ra của mấy con ngựa và chằng buộc thật cẩn thận, rồi gã lái thẳng tới Kilmore Cove để tìm một người thợ sửa xe.
Một hàng bậc thang bằng gỗ vương đầy cát dẫn tới cổng vào của Salt Walker, quán rượu của ngôi làng. Lối vào tối tăm như thể đang ở trong bụng một con cá voi. Manfred tìm một cái bàn nhỏ ở góc khuất và ngồi
https://thuviensach.vn