🔙 Quay lại trang tải sách pdf ebook Ulysses Moore Tập 2: Ở Tiệm Những Tấm Bản Đồ Bị Lãng Quên Ebooks Nhóm Zalo https://thuviensach.vn Il presente volume è stato tradotto grazie ad un contributo alla traduzione concesso dal Ministero degli Affari Esteri della Repubblica Italiana. Cuốn sách này được chuyển ngữ với sự tài trợ của Bộ Ngoại giao Italia – Cộng hòa Italia. ULYSSES MOORE Ở tiệm Những tấm bản đồ bị lãng quên Đôi lời cùng độc giả Cộng tác viên của chúng tôi cuối cùng cũng dịch xong cuốn thứ hai của Ulysses Moore, sau khi giải được những mật mã đã khiến tác phẩm trở nên khó đọc. Nhưng lớp màn bí ẩn về Kilmore Cove và những cư dân của nó vẫn còn dày đặc… Do đó, anh ấy đã quyết định lưu lại ở Cornovaglia thêm một chút để điều tra. Nếu các bạn tò mò muốn biết điều gì đã xảy ra tới thời điểm hiện tại, trước khi đắm mình vào chuyến phiêu lưu mới này, hãy lướt qua phần cuối của cuốn sách… Ban biên tập bật mí BẢN DỊCH BẢN THẢO THỨ HAI https://thuviensach.vn Từ: Pierdomenico Baccalario Tiêu đề: Bản dịch bản thảo thứ hai Ngày: 01/03/2005 11:23:55 Tới: Ban biên tập Các bạn thân mến, Tôi viết cho các bạn từ một điểm truy cập Internet tại St.Ives, một thị trấn ngập tràn tiếng cười ở Cornovaglia. Ở đây rất tuyệt vời. Nếu các bạn không thấy bất tiện, tôi sẽ ở lại đây thêm vài tuần nữa. Tôi cũng đã dịch xong cuốn thứ hai và tôi phải nói rằng không phải là không có bất ngờ. Mà ngược lại, có vô số điều đã được khám phá. Nhưng tôi sẽ không tiết lộ trước cho các bạn bất kỳ điều gì đâu… Tôi đã làm việc ngày đêm, và giờ thì mệt mỏi rã rời. Thú thực là, khi tôi bước ra khỏi phòng, ánh sáng mặt trời thậm chí đã làm tôi lóa mắt. Nói như thế để các bạn hiểu cho là tôi đã không còn quen với ánh sáng mặt trời như thế nào. Chính các chủ quán trọ đã bắt tôi ra ngoài hít thở chút không khí. Nếu không tôi vẫn còn nhốt mình trong phòng, với giấy bút, và đương đầu với chữ viết khó hiểu của Ulysses Moore. Họ là những con người tuyệt vời: tôi đã kể cho họ việc tôi đang làm… và giờ họ đối với tôi thân thiết như người trong nhà vậy. Tôi ăn sáng cùng họ. (Các bạn đã bao giờ nếm thử món scones1chưa? Thật tuyệt vời khi nhúng bánh trong cà phê sữa!). Sau đó tôi ngồi vào chiếc bàn nhỏ, mở cuốn sổ ghi chép mới ra và tìm trong rương những hình vẽ và bức ảnh có thể giúp ích cho tôi. Điều thú vị là, vào cuối ngày, họ bảo tôi đọc to một đoạn vừa dịch, và chúng tôi cùng bình luận. Các bạn biết điều gì kỳ lạ không? Bà chủ quán trọ đã nghe nói về Kilmore Cove, nhưng cả bà ấy và ông chồng đều không biết chính xác phải đến đó bằng cách nào. Dù sao đi nữa thì tôi cũng không có nhiều thời gian để đi thăm thú! Trước khi tôi dừng bút, có vài điều mà các bạn cần biết: trong khi tiến hành vài nghiên cứu, tôi đã tìm thấy dấu vết của cô “Oblivia Newton” - một nữ doanh nhân thành đạt, làm việc trong lĩnh vực bất động sản, chuyên mua bán và cho thuê các căn hộ và nhà nghỉ dưỡng. Liệu đó có đúng là người đã được nhắc tới trong những cuốn nhật ký hải trình của Ulysses Moore không? Cũng có nhiều người mang họ Covenant trong danh bạ điện thoại của London, đến mức tôi muốn gọi cho tất cả bọn họ. Nhưng, Kilmone Cove không nằm trong bất cứ danh bạ nào. Điều tối thiểu mà tôi có thể nói, chi tiết ấy quả thực khiến tôi vô cùng tò mò muốn đến Tòa thị chính St.Ives để hỏi thêm thông tin. Hoặc tìm một bản đồ chỉ đường, hay một bản đồ du lịch chi tiết để đến được ngôi làng bé nhỏ kỳ lạ này... Vì thời gian có hạn, tôi phải đi đây. Hẹn sớm gặp lại, Pierdomenico. https://thuviensach.vn 1. Bánh mì dẹt mềm làm bằng bột mì hoặc lúa mạch nướng qua. Chương 1. Tối thứ bảy tại Kilmore Cove Trời đang mưa, bầu trời tối sầm như một sắp sụp xuống. Từ căn tháp nhỏ của Biệt thự Argo nằm vắt vẻo trên đỉnh vách đá, đèn đóm chao https://thuviensach.vn đảo và có nguy cơ rớt xuống bất kỳ lúc nào nếu những cơn gió mạnh cứ liên tục quất vào. Cây cối trong hoa viên rũ xuống như những cọng cỏ. Những con sóng, biến thành những núi bọt, đập mạnh lên vách đá. Ông lão làm vườn Nestor đã kiểm tra không biết bao nhiêu lần xem tất cả các cửa sổ đã đóng hay chưa. Ông tập tễnh đi khắp các phòng, dò dẫm trong bóng tối giữa những đồ nội thất kỳ quặc. Dựa vào trí nhớ, ông tránh được những ngăn kéo nhô ra, những chiếc bàn nhỏ, những bức tượng Ấn Độ và châu Phi, và hơi cúi xuống trong khi đi dưới chiếc đèn chùm cổ của Venezia trong phòng khách. Sau bao năm trung thành phục vụ các chủ nhân, ông đã nắm rõ từng ngóc ngách của ngôi biệt thự trong lòng bàn tay. Bước qua cầu thang, đi ra bao-lơn, Nestor dừng lại ngắm nhìn hoa viên trong cơn mưa qua những ô cửa sổ sát đất: ngập dưới cơn mưa, cả hoa viên mang một sắc xám xịt. Ông đứng dựa vào bệ bức tượng người phụ nữ đang mải mê vá lưới đánh cá. Được tôn lên bên những ô kính lóe sáng theo từng ánh chớp chói loà, bức tượng trông thật sống động. Nestor xoa mạnh hai bàn tay vào nhau, bước lên cầu thang, đi dọc theo những bức chân dung các chủ nhân cũ của Biệt thự rồi đi vào phòng tháp nhỏ. Ông liếc mắt nhìn thoáng qua những tập nhật ký hải trình và bộ sưu tập mô hình tàu thuyền, sau đó tập tễnh trở xuống tầng trệt, đi qua mái vòm dẫn đến căn phòng khách nhỏ với những bức tường bằng đá cũ kỹ và bật đèn. Giấy và bút chì vương vãi khắp nơi trên sàn, nơi bọn trẻ đã dành cả buổi chiều để giải mã bí ẩn về bốn ổ khóa. Mèo rừng, ác là, rắn và ốc sên. Vậy là rốt cuộc, chúng đã mở được Cánh cửa Thời gian! Nestor nhìn cánh cửa tối màu. Bề mặt gỗ cũ kỹ lỗ chỗ những vết cháy và trầy xước. Giờ thì cánh cửa đã bị khóa từ phía bên kia. Bị sập lại vì một luồng gió. “Miễn là chúng vẫn ổn!” Ông lão làm vườn vừa lẩm bẩm vừa áp sát vào mặt gỗ lạnh lẽo của Cánh cửa Thời gian. Ông xem giờ trên chiếc đồng hồ cơ, món quà từ người bạn cũ làm thợ sửa đồng hồ: những chiếc kim dài và mảnh di chuyển một cách chậm chạp. https://thuviensach.vn “Giờ này có lẽ bọn trẻ đến nơi rồi…” Ông nghiến răng lẩm bẩm, vẻ lo lắng. Chương 2. Phía bên kia cánh cửa Gạt những sợi tóc ướt đẫm khỏi vướng vào mắt, Jason nói: “Có một hành lang kìa!” “Và cả ánh sáng nữa!” chị gái cậu thêm vào. Rick đi sát gót sau hai chị em sinh đôi, nhét lại vào túi những mẩu nến mà cậu mang theo. “Tớ thấy hình như nóng hơn ấy…” Đám trẻ tiến thêm được vài mét trong hành lang, cố sửa sang những bộ quần áo chúng tìm thấy trong chiếc rương của con tàu cho chỉnh tề: quần và áo sơ-mi quá khổ, cùng với những đôi guốc gỗ quai chéo. Rick nói đúng: ở đây nóng hơn rất nhiều so với trong hang Salton Cliff, nơi có con tàu Metis. Jason cúi xuống xem xét sàn nhà. “Cát đấy,” cậu bé nói. “Dưới sàn toàn là cát thôi.” Cô chị chăm chú ngắm nhìn những khối đá trên tường. Chúng có màu sẫm, khác loại so với vách đá ở hang Salton Cliff. “Có thể chúng ta đang đi vào bên trong một núi lửa!” Cô bé phì cười. Rick quay lại quan sát cánh cửa cả bọn vừa đi qua: nó hoàn toàn lẫn với vách đá của hành lang, và nếu không biết trước về sự tồn tại của nó, có lẽ cậu không thể nhận ra là có một cánh cửa ở đó. https://thuviensach.vn Cậu chỉnh lại cuộn dây cứ chực tuột về phía sau sao cho thăng bằng trên vai và tiếp tục đi. Jason căng thẳng huýt sáo. “Nhìn cho kỹ rồi hãy đặt chân xuống bất cứ chỗ nào!” Cô chị cảnh báo. “Cẩn thận không là thò chân vào bẫy đấy!” Sau khi rẽ ở một ngách vuông góc với hành lang đang đi, bọn trẻ thấy phía trước là một hành lang mới và một cầu thang hẹp dẫn lên cao. Có ánh sáng hắt xuống từ tấm lưới sắt lắp trên cao. Jason thản nhiên ra đứng dưới ánh nắng chan hòa rọi xuống từ trên cao và reo lên: “Cuối cùng cũng có một chút nắng!” Rick bối rối lắc đầu. “Không thể nào! Làm gì có chuyện chúng ta đã ở trong cái hang này suốt cả đêm qua!” Đúng lúc Julia chợt nhận ra đồng hồ đeo tay của mình đã ngừng chạy. “Có thể bây giờ mới là sáng sớm thôi.” Cô bé đánh bạo đưa ra nhận xét. Rick bước tới đứng cạnh Jason dưới luồng ánh sáng. “Nhìn từ đây thì tớ đoán là mặt trời đã lên cao rồi. Phải vậy thì ánh nắng mới rọi xuống được tận sâu dưới đất thế này chứ! Thật không thể tin nổi… Thời gian không thể trôi nhanh thế được!” “Ít nhất thì điều này cũng giải thích vì sao tớ mệt mỏi đến thế…” Jason vừa nói, vừa xoa xoa vết thương trên ngực. “Mọi người nghĩ chúng ta đang ở đâu?” Julia chen ngang khi bắt kịp hai cậu nhóc. “Theo tớ… chúng ta vẫn đang ở dưới hang Salton Cliff… sau biệt thự Argo một chút.” Rick diễn giải, cậu đã trở lại là con người có óc thực tế. “Tớ muốn chúng ta biết chắc chắn điều này cơ.” Jason vừa nói vừa đưa chân bước lên những bậc thang đầu tiên. Đang leo giữa chừng, cả bọn đột nhiên dừng lại khi nghe thấy qua tấm lưới sắt những tiếng trò chuyện lõm bõm của hai người nào đó: “… một lô nhựa cây chất lượng tốt nhất.” “Mày cho chuyển đến khu chợ gần mastaba rồi chứ?” https://thuviensach.vn “Tất nhiên, mày nghĩ gì chứ! Nhưng hôm nay kiểm soát chặt lắm, không đi lại gì được.” “Hãy tạ ơn Pharaon1 vì chuyến viếng thăm của ngài!” “Mày nghĩ tao sẽ thấy phiền sao? Rồi xem, tao sẽ cám ơn ngài cả nghìn lần nếu lần tới ngài cứ nghỉ yên trong cung điện của mình…” Những giọng nói cứ xa dần cho đến khi không còn nghe thấy gì nữa. Bọn trẻ nhìn nhau bối rối. “Các cậu cũng nghe thấy phải không?” Julia hỏi. “Em nghĩ là có. Họ nói to và rõ ràng mà.” Jason vừa đáp vừa tiếp tục leo lên. “Vấn đề là ở từ Pharaon, hay là mình mơ nhỉ?” “Hoặc có thể chúng ta hiểu nhầm. Nói đến bọn gà sao2 thì sao.” “Còn cậu, Rick. Cậu nghĩ sao?” Cậu bé tóc đỏ mở cuốn Từ điển những ngôn ngữ bị lãng quên và bắt đầu giở qua giở lại. “Chờ một chút, Julia! Tớ đang tìm xem ‘mastaba’ nghĩa là cái gì. Đến đầu cầu thang, Jason dừng lại trước một bức tường gạch chắn lối đi. “Jason, em có biết ‘mastaba’ là gì không?” Cô chị hỏi khi bắt kịp cậu. Rồi khi phát hiện ra chướng ngại vật, cô nhóc nói: “Đừng nói với chị rằng chúng ta bị mắc kẹt rồi nhé!” Jason vừa gõ tay lên những viên gạch vừa trả lời: “Em e là thế đấy! Nhưng… em không nghĩ là bức tường này sẽ giữ chân chúng ta lâu được. Chỉ tạm thời thôi.” “Mastaba - Rick nói, giọng mất dần vẻ tự tin theo từng con chữ - là công trình linh thiêng của người Ai Cập có hình kim tự tháp cụt. Bên trong được trang trí bằng những bức tranh hoặc hình vẽ trên tường. Lối vào hầm mộ được giấu đi để tránh bọn trộm mộ xâm nhập. Julia trợn tròn mắt: “Công trình linh thiêng của người Ai Cập? Hầm mộ? Bọn trộm mộ?” https://thuviensach.vn Cô bé giận dữ quay sang phía em trai và khiến cậu sững người bằng một tiếng hét: “Jason!” Rick gập cuốn Từ điển những ngôn ngữ bị lãng quên lại. “Hãy nói với tớ rằng tớ đang mơ đi.” “Jason!” Julia lặp lại. “Em đang giấu bọn chị điều gì đúng không?” Sự thật là Jason cũng đang kinh ngạc y như bọn họ vậy. Mặc dù đúng như những gì chị cậu linh cảm, nỗi kinh ngạc này của cậu hòa lẫn với niềm vui sướng. “Vậy là… thực sự nó hoạt động như vậy…, cậu vừa lẩm bẩm với vẻ phấn khích, vừa tựa người vào bức tường gạch.” Cậu nhớ lại những mơ mộng hão huyền của mình trên boong tàu Metis, khi con tàu dường như không muốn di chuyển. Cậu nhớ lại lúc rốt cuộc cũng xoay sở làm nó nhổ neo như thế nào, với mong muốn bằng mọi giá có thể đến được… Ai Cập! Rick nhìn cậu bạn, nhìn Julia, và cuối cùng nhìn hành lang kỳ lạ bao quanh chúng. Cậu gật đầu. “Rõ rồi. Chúng ta không còn ở Kilmore Cove nữa. Rõ ràng là như thế…” Chính vì thế mà Julia trở nên căng thẳng: “Làm sao mà thế được, chúng ta không còn ở Kilmore Cove nữa ư?” Rick chỉ tấm lưới sắt phía trên đầu: “Cậu nghe thấy những người đó nói chuyện rồi, đúng không? Nhựa cây, mastaba, Pharaon…” Jason cắn môi để nén cười. Julia xoay gót và chỉ tay về phía cậu: “Jason, bây giờ em…” Nhưng cô không kịp nói hết câu. Có ai đó đang vỗ từng hồi lên bức tường gạch từ phía bên kia. https://thuviensach.vn Đã gần nửa đêm. Cơn dông càng lúc càng dữ dội. Ngọn hải đăng ở Kilmore Cove bật sáng lên, từ đó tỏa một luồng ánh sáng màu cam. Sau hai lần nhấp nháy, một chùm ánh sáng trắng bắt đầu thăm dò màn đêm, chầm chậm quay tròn. Ánh đèn chiếu rọi mặt biển, mất hút vào nơi xa xăm, rồi lướt qua những mái nhà, như một con mắt lớn màu trắng đáng tin cậy. Cả thị trấn ngủ trong yên bình, dưới sự trông chừng của người lính gác đặc biệt này. Vào cái giờ khuya khoắt ấy, vẫn có độc một chiếc ô tô lòng vòng trên những con đường vắng vẻ. Đó là một chiếc xe kiểu găng-tơ, đen sì và hầm hố, huênh hoang phô bày công nghệ xa xỉ đắt tiền. Những chiếc cần gạt nước đời mới nhất quẹt trên tấm kính chắn gió như những vận động viên chạy nước rút trên băng. Chiếc xe băng qua ngọn đồi và tấm kính nhuộm màu chống bức xạ không thể nào ngăn được luồng ánh sáng chói loà từ ngọn hải đăng. Chiếc xe bị soi tỏ như ban ngày. Bị bất ngờ và lóa mắt, lái xe phanh gấp. Từ ghế sau vang lên tiếng một phụ nữ. Sau khi kết thúc một lô một lốc những lời rủa xả, cô ta cảnh cáo bằng một câu dứt khoát: “Đừng để chuyện này tái diễn lần nữa!” Gã lái xe lầm bầm vài câu đáp trả, và tiếp tục điều khiển xe lao dốc, hướng vào làng. Chiếc xe đi dọc theo con đê chắn sóng, quay lưng lại với ngọn hải đăng, rồi tiến vào con phố thứ hai chật hẹp và ngoắt ngoéo dẫn tới trung tâm làng. “Đường này ngược chiều mà.” Người phụ nữ ngồi sau quở trách. “Nhưng đi lối này nhanh hơn.” Gã lái xe vừa ngó chừng người phụ nữ qua gương chiếu hậu vừa đáp. Những chiếc móng tay dài màu tím của người phụ nữ loé sáng. Chiếc xe đâm ra một quảng trường hình tròn, nơi đặt chễm chệ một bức tượng người cưỡi ngựa rất oai vệ. Dưới bụng con ngựa bằng đồng, một bầy https://thuviensach.vn mòng biển đang trú mưa. “Nghệ thuật hữu dụng với những việc như thế này đây!” Gã lái xe cười khẩy, nghĩ thầm. Sau một cú ngoặt gấp, chiếc xe rẽ vào một hẻm nhỏ chỉ vừa đủ rộng để lách qua, hai bên là những ngôi nhà cũ kỹ với những mái nhà chìa sát vào nhau duyên dáng. Những tấm rèm nước xối xả chảy xuống như thác từ các ống máng. “Chúng ta đến nơi rồi!” Gã lái xe nói khi ra khỏi con hẻm. Theo nhịp gạt đều đặn của đôi cần gạt nước, chiếc xe tiến lại phía một ngôi nhà nhỏ hai tầng, nổi bật với ban công đầy hoa, khung cửa sổ tầng gác mái tuyệt đẹp và mái nhà nghiêng nghiêng. “Tuyệt vời!” Người phụ nữ trong xe thốt lên. Cô ta xức nước hoa nồng nặc rồi tự mình mở cửa xe. “Chúng ta đi thôi, nhanh lên!” “Tôi cũng phải đi sao?” “Ngươi đã quên mình phải làm gì rồi sao, Manfred?” Oblivia Newton vừa rít lên giận dữ vừa thẳng tiến về phía ngôi nhà cũ kỹ, không thèm đóng cửa xe lại. Chương 3. Bức tường Từ phía bên kia bức tường, những tiếng vỗ lặp đi lặp lại. Một tiếng. Hai tiếng. Một tiếng. Hai tiếng. “Chúng ta quay lại thôi…” https://thuviensach.vn Julia thì thầm, nhưng Jason ra dấu bảo cô im lặng. Một tiếng. Hai tiếng. Những tiếng vỗ nhẹ lặp lại, như thể ai đó muốn chắc chắn rằng bức tường thực sự tồn tại. “Tại sao họ lại vỗ như vậy nhỉ?” Julia hỏi nhỏ. “Hẳn là ai đó đã nghe thấy chúng ta nói chuyện.” Rick đáp liều. “Và người đó đang kiểm tra độ dày của bức tường, như em cậu đã làm trước đó vậy.” Jason áp sát tai vào tường. “Em nghe thấy gì không?” Cô chị hỏi. “Em chỉ nghe thấy tiếng chị, nếu chị không im lặng đi một chút!” Sau đó cậu vỗ hai lần lên bức tường. Julia nhăn mặt khó chịu. “Em đang làm gì thế hả?” “Em trả lời họ.” Rick, ở phía sau, lắc đầu. “Có thể đó không phải là một ý kiến hay đâu. Tớ không chắc có nên cho họ biết là chúng ta ở đây không…” Từ bức tường lại vang lên hai tiếng vỗ. Sau đó một tiếng vỗ mạnh hơn, và Jason cũng vỗ lại trả lời với sức mạnh tương tự. “Jason…” Cô chị thì thầm. “Em có nghe thấy Rick nói gì không?” “Suỵt! Họ đang làm gì đó…” Lũ trẻ nghe thấy vài tiếng động khó hiểu, tiếp theo là một khoảng lặng kéo dài, và cuối cùng, là một tiếng rít sắc lẹm. “Em có nghe thấy gì không?” Julia hỏi. “Có.” “Tiếng gì thế?” “Hình như là tiếng kim loại. Nghe như có người đang cọ một viên đá vào thứ gì đó bằng sắt.” https://thuviensach.vn Chúng vẫn đang nghe ngóng. Tiếng động bí ẩn phía bên kia tường dường như đã ngừng lại. Sau đó, bất thình lình, dưới chân tường bùng lên một làn bụi. Jason ngay lập tức có linh cảm xấu. Cậu bé lùi khỏi bức tường và hét lên: “Hai người tránh ra đi! Chạy thôi!” Rồi ngay sau đó, một tiếng nổ lớn cùng đám khói như mây trắng bốc lên. Julia nhảy xuống dưới cầu thang. Cô nhanh nhẹn tránh được Rick và bắt đầu chạy, cuốn trong màn bụi. Không ngoảnh lại, cô nghe thấy tiếng Jason gào to sau lưng: “Chạy đi! Chạy đi!” Và cô nhận thấy Rick cũng bắt đầu chạy. Julia tăng tốc, rẽ vào chỗ ngoặt. Phía sau cô, những viên gạch đổ sụp xuống. Rick ho sù sụ và cậu nhắc đi nhắc lại: “Nhanh! Nhanh!” Chẳng nghĩ ngợi gì, trong cơn hoảng loạn, Julia chạy đến cánh cửa đã dẫn chúng tới đây, mở cánh cửa bằng cách kéo nó về phía mình và chạy như bay sang phía bên kia. Chìm trong bóng tối mịt mùng, Julia vấp vào thứ gì đó và mất thăng bằng. Cô ngã xuống đất, trên một tấm thảm. Một tấm thảm? Khi quay lại, cô nhìn thấy Cánh cửa Thời gian tự đóng lại sau lưng với tiếng động kinh hoàng cùng một đám mây bụi. Những tiếng ồn, tiếng la hét của Rick và em trai cô bị hút vào xa xăm, như chưa từng tồn tại. Julia đứng bật dậy như lò xo. Cô nhận ra mặt gỗ của cánh cửa đen sì và bị cào xước. Cánh cửa Thời gian? Nhưng mình đang ở đâu đây? Một tấm thảm, một cái bàn nhỏ, một tủ quần áo được chuyển vào góc, một chiếc đi-văng màu xanh da trời và vài chiếc ghế bành nhỏ… Cơn mưa vẫn đang đập vào những cánh chớp cửa sổ. https://thuviensach.vn “Biệt thự Argo?” Cô sửng sốt thốt lên. Bỗng cô nhìn thấy bóng một người đàn ông, và cô rú lên. Nestor cũng hét lên, hất tung những tờ giấy đang đọc. Khi cả hai đã bình tĩnh lại, ông lão làm vườn cất tiếng hỏi: “Julia? Cháu ổn chứ?” Cô há hốc mồm nhưng không biết phải đáp lại thế nào. Cô bé nhìn chăm chăm vào Cánh cửa Thời gian và làn bụi bị cuốn vào căn phòng cùng mình, không thể hiểu nổi chuyện gì đang diễn ra. Ông Nestor hỏi tiếp: “Hai thằng nhóc kia đâu rồi?” Julia lắc đầu. Sau lưng cô, Cánh cửa Thời gian đã đóng chặt. Bề mặt nó được bao phủ bởi những vết cháy và trầy xước. Bốn ổ khóa xếp thành hình thoi nhìn như một khuôn mặt cười nhạo báng. Không có Rick. Không có Jason. Chỉ có mình cô. Julia lại một lần nữa lắc đầu. “Cháu không biết!” Cô bé trả lời. “Cháu không biết.” Bà Cleopatra Biggles, 75 năm cuộc đời chỉ sống ở Kilmore Cove, bị đánh thức bởi những tiếng đập cửa. Dò dẫm tìm dây công tắc đèn ngủ, bà kéo nó để bật đèn lên. “Xảy ra chuyện gì vậy, Antonio?” Bà hỏi một trong hai con mèo mập ú đang nằm dưới chân giường. “Mày cũng nghe thấy chứ?” Antonio nhảy phóc lên bậu cửa sổ và nhìn ra ngoài, lưng cứng ngắc và đuôi dựng đứng lên. Con mèo thứ hai, trái lại, vẫn cứ ngủ như chẳng hề có chuyện gì xảy ra. “Rất tiếc vì phải đánh thức mày, Cesare, nhưng tao nghĩ là có ai đó ngoài cửa.” Bà Cleopatra dụi mắt, tóm lấy cái đồng hồ báo thức được đặt chễm chệ trên chiếc tủ đầu giường, trước tấm ảnh gia đình. Nheo mắt lại, bà nhận thấy mới chỉ quá nửa đêm một chút. “Ai lại đến vào giờ này nhỉ?” https://thuviensach.vn Bà chưa kịp có thời gian ngẫm nghĩ xem người đó có thể là ai thì tiếng đập cửa lại vang lên và còn mạnh hơn lúc trước. “Tôi ra đây! Tôi ra đây!” Bà Biggles càu nhàu, mò mẫm đôi dép len đi trong nhà dưới gầm giường. Trong lúc tìm dép, bà giẫm phải đuôi của con mèo thứ ba, khiến nó nhảy dựng lên đầu giường. “Tao xin lỗi, Marco Aurelio!” Dùng bàn tay gầy guộc, cào cào lại mái tóc rối, không kịp bật đèn, bà lão ngoài bảy mươi tấp tểnh trên những bậc cầu thang gỗ để xuống tầng trệt, vừa đi vừa tránh những con mèo khác. “Tránh ra bọn bây! Để tao qua nào!” Bà Biggles vừa nói vừa đánh thức cùng lúc tất cả hai mươi con mèo của mình. “Tao phải ra mở cửa!” Mưa tuôn xối xả lên cửa sổ, lên những chậu hoa ngoài hiên và lên cửa sổ tầng áp mái. Ánh sáng yếu ớt của một ngọn đèn đường lọt qua ô kính cửa ra vào, phản chiếu một bóng người. Bà Biggles lập tức nhớ lại rất nhiều bộ phim truyền hình mà bà đã từng xem, hình dung lại những cảnh kinh hoàng trong đó, và trước khi mở cửa, bà móc dây xích an toàn vào cái chốt trên cửa. “Cô Newton, là cô sao?” Bà thốt lên bất ngờ ngay khi nhận ra cái bóng đó là ai. “Nhưng có chuyện gì với cô vậy?” “Bà mở cửa cho chúng tôi chứ, bà Biggles?” Oblivia Newton mỉm cười lạnh lùng, thu mình trong bộ áo khoác lông thú đen. “Trời sắp sập xuống rồi đây này.” Cleopatra Biggles tháo dây xích an toàn và mở cửa cho vị khách của mình vào nhà. Oblivia Newton nện gót giày cao và nhọn trên sàn gỗ cũ kỹ kêu cộp cộp. Vừa nhìn thấy cô ta, những con mèo lo lắng lủi nhanh vào khoảng tối của căn phòng. Chỉ còn Antonio và Marco Aurelico vẫn trung thành ở bên bà chủ. “Cô Newton, tôi rất lấy làm xấu hổ khi đón tiếp cô trong bộ dạng này, nhưng tôi không biết là cô sẽ đến! Nhà cửa thì lộn xộn và…” Cleopatra chuẩn bị đóng cửa thì một bàn tay to khỏe ngăn lại và đẩy cửa ra. https://thuviensach.vn Một tia chớp rọi sáng khuôn mặt xấu xí của Manfred, gã đứng bất động và ướt sũng trên ngưỡng cửa. Cleopatra Biggles đưa tay che miệng, hoảng sợ trước sự xuất hiện của người đàn ông, đằng sau bà, Antonio và Marco Aurelico cũng giương móng vuốt lên. “Cô Newton! Người đàn ông này đi cùng với cô sao? Có chuyện… chuyện gì vậy?” Oblivia không thèm trả lời. Cô ta điềm nhiên bước vào hành lang nối phòng khách với nhà bếp, dừng lại trước cánh cửa hầm và bắt đầu săm soi bức tường. “Nhà này không có đèn sao?” Cô ta lớn tiếng hỏi, trước khi nhận thấy những gì đang diễn ra ở cửa ra vào. “Ồ đúng rồi, bà Biggles, bà vui lòng cho cả lái xe của tôi vào nhà chứ?” Cảm thấy yên tâm, Cleopatra Biggles lùi lại một bước. “Mời ông vào!” Bà nói với Manfred. Manfred tỏ vẻ kinh tởm khi nhìn thấy hai con mèo đứng gác đằng sau bà Biggles rồi bước vào nhà. Sau đó gã dừng lại ở giữa căn phòng để giũ nước trên người và nói : “Tôi ghét mèo.” Trước cửa hầm, Oblivia Newton cởi bỏ bộ áo choàng bằng lông thú, thả rơi xuống đất. Bên trong cô ta ăn vận như một người dẫn chương trình với dáng vẻ chỉn chu thông thường: xăng-đan cao gót quấn vào bắp chân, váy bút chì bằng vải lanh trắng, được giữ ở eo bằng một dây lưng, áo sơ-mi mỏng với măng-séc bằng da báo và khăn choàng lông thú. Chiếc cổ dài của cô ta được tôn lên bởi một chuỗi vòng tuyệt đẹp hình tròn bằng vàng dát mỏng. Ở đầu kia hành lang, Cleopatra Biggles bối rối chỉnh trang lại đầu tóc và chiếc áo ngủ in hoa xanh. “Cô Newton, trông cô thật tuyệt… “Đèn!” Oblivia Newton ra lệnh cộc lốc. “Bà bật đèn lên cho tôi!” Cleopatra Biggles bật đèn trần lên, từ đó tỏa ra khắp tầng trệt một thứ ánh sáng mờ đã bị yếu đi vì cơn dông. https://thuviensach.vn “Không quá sớm rồi!” Oblivia nói, kiểm tra gì đó trên cánh cửa hầm rượu. “Cuối cùng chúng ta cũng ở đây!” Bà Biggles cố gắng trấn an Antonio và Marco Aurelio, vẫn đang bị kích động bởi cuộc viếng thăm bất ngờ. Bà đột nhiên lên tiếng hỏi với vẻ thật thà: “Xin lỗi, cô nói gì cơ?” Oblivia mân mê ổ khóa trên cánh cửa cũ kỹ, sau đó nhặt từ dưới đất lên vài hạt cát. “Không gì cả, bà thân mến…” Cô ta nói, với một giọng điệu chiếu cố một cách giả tạo. “Sao bà không về giường ngủ tiếp đi?” Sau câu nói đó, Manfred đưa tay lên, bịt miệng bà Biggles bằng một chiếc khăn tay tẩm thuốc mê. Đôi mắt của người phụ nữ lớn tuổi mở to vì bất ngờ, nhưng chỉ trong thoáng chốc. Sau đó, bà ngã vào vòng tay Manfred trong cảnh hỗn loạn của đám mèo đang lăng xăng quanh bà đầy lo lắng. “Chúng ta sẽ gặp lại nhau sau, Manfred, Obliva Newton nói khẽ. Ngươi biết mình phải làm gì rồi đấy…” Lấy ra trong túi một chiếc chìa khóa gỉ sét có chuôi hình đầu mèo, cô ta tra chìa vào ổ khóa trên cửa hầm nhà bà Biggles và xoay. CẠCH! Ổ khóa bật mở. Chương 4. Những vị khách Khi lớp bụi tan dần, thứ đầu tiên Jason nhìn thấy là vẻ dọa nạt của một con chó đá nhô lên giữa đống gạch. https://thuviensach.vn Jason không mất nhiều thời gian để nhận ra đó là gương mặt của Anubis, vị thần mình người đầu chó rừng thời Ai Cập cổ. Nói chính xác hơn, là vị thần của người chết. Bức tượng đã phá vỡ tường và nhô cả sang phía bên kia. “Julia?” cậu đứng dậy, cất tiếng gọi. Cậu lùi xa khỏi bức tượng và cố định hướng, nhưng trong không khí vẫn còn lơ lửng một lớp bụi mỏng. “Rick?” Bạn cậu đang vẫy tay ở dưới chân cầu thang, cách cậu một khoảng không xa. “Cậu ổn chứ?” “Tớ ổn. Cậu thì sao?” “Không bị gãy chỗ nào cả. Julia đâu?” “Tớ không biết,” Rick trả lời, húng hắng ho. “Cô ấy chạy trước tớ. Tớ tin là Julia đã chạy được đến chỗ cánh cửa và trở lại hang rồi. Tớ sẽ đi xem thế nào…” “Đợi đã!” Jason dỏng tai nghe ngóng. Hình như cậu nghe thấy một giọng nói nhỏ phát ra từ bên kia của bức tường. “Có người!” Hai cậu nhóc tiến lại gần bức tượng vị thần của người chết và ghé mắt nhìn hé qua những viên gạch. Ở phía bên kia, nằm dưới đống vò hai quai bị vỡ là một cô bé trạc tuổi chúng. “C… cứu tôi với!” Cô bé lạ mặt rên rỉ. “Sang giúp cậu ấy đi, Rick! Tớ nghĩ là cậu ấy cần giúp đỡ.” Jason kêu lên và nhảy qua bức tường gạch. Hai cậu nhóc kéo cô bé ra khỏi đống vò vỡ: cô bé mặc một chiếc váy dài đến đầu gối hẳn là có màu trắng trước khi xảy ra vụ tai nạn, đầu cạo trọc lốc, chỉ chừa lại một bím tóc đuôi sam đen rủ xuống tận ngực. Sau khi được Rick và Jason giúp đỡ, cô bé ngay lập tức đứng dậy, phủi quần áo, đồng thời kiểm tra xem có bị thương ở đâu không. https://thuviensach.vn “Tớ nghĩ là mình đã gây rắc rối rồi!” Cô bé nói giữa những cơn ho, trong khi đó, lớp bụi cũng dần tan. Jason và Rick vẫn còn quá mải mê quan sát khung cảnh xung quanh nơi chúng đang đứng, mà quên mất việc đáp lời cô bé. Đó là một căn phòng nhỏ đầy bụi bặm, chất lộn xộn những món đồ gỗ có hình thù kỳ lạ: một bàn chân khổng lồ bằng đá, vài cái rương hình cá sấu, vài chiếc bàn có chân hình chân chim và một đống mảnh vỡ vò hai quai vương vãi trên đất. Cô bé đứng thẳng, tay chống nạnh và nheo mắt nhìn lỗ thủng trên tường. “Cô ấy bị cận thị.” Rick nghĩ bụng. “Các cậu đến từ đâu thế?” Cô bé cất tiếng hỏi. Trên người cô bé tỏa ra mùi hương hoa nồng đậm, và trên da còn vương những mảnh vụn vò hai quai màu đỏ. “Từ đằng kia.” Jason trả lời. “Ở đó có gì thế?” Jason và Rick ra hiệu với nhau bằng ánh mắt. “Ồ, chẳng có gì! Chẳng có gì đặc biệt. Cũng giống như ở đây thôi! Một ổ bụi đích thực!” “Thật là thảm họa!” Cô bé rên rỉ. “Bố tớ mà phát hiện ra thì tớ tiêu đời mất.” “Cả tớ cũng không muốn nghĩ tới điều này!” Jason thở hắt ra. Rick bặm môi, không nói gì cả. Cô bé tiến lại chỗ bức tượng Anubis và hỏi: “Sao các cậu lại cứ gõ lên tường thế?” “Ồ, gõ chơi ấy mà…” Jason trả lời. “Chúng tớ đang nói chuyện này chuyện kia, và… cốc, cốc… chúng tớ gõ lên tường để xem tường có chắc không thôi.” “Tớ đã nghe thấy tiếng các cậu! Bức tường này mỏng như ‘seba’ vậy.” “Hẳn rồi: mỏng như ‘seba’,” Jason máy móc nhắc lại, thần người ra trước câu nói khó hiểu. https://thuviensach.vn Ở phía sau, Rick lật nhanh cuốn Từ điển những ngôn ngữ bị lãng quên, rồi thì thầm vào một bên tai cậu: “Seba là cái lọng nhỏ dùng che nắng.” Rồi bổ sung với giọng lo lắng: “Một từ trong tiếng Ai Cập cổ.” Trong lúc đó, cô bạn đồng hành kể cho chúng những gì đã xảy ra: “Tớ đang tìm một vài ‘ostrakon’ hài hước, thì nghe thấy giọng của các cậu.” “Ostrakon là các mảnh đất nung dùng thay cho giấy papyrus để ghi chép các khẩu hiệu hay lời nguyền.” Rick thì thầm vào tai Jason. Sau đó đế thêm, giọng điệu thêm phần lo lắng: “Một từ trong tiếng Hy Lạp cổ.” “Thế là tớ tiến lại gần để gõ thử…” Cô bé nói tiếp. “Tớ cứ tưởng là mình nhầm rồi thì các cậu đáp trả những tín hiệu của tớ. Tớ bèn đi tìm cái gì đó nằng nặng trong kho đồ dùng chất đống dưới đây và tìm thấy bức tượng Anubis cũ đó… Tớ chỉ muốn dùng cái bệ của nó để nện vào tường, nhưng… Các cậu thấy đấy, cả bức tường đổ sập xuống… Khỉ thật!” Jason mỉm cười thích thú. “Tớ không có ý gây ra đống lộn xộn này, cô bé tiếp tục, nhưng tớ tò mò quá. Tớ cứ nghĩ là đã khám phá ra một lối đi bí mật… hoặc cái gì đó tương tự cơ…” “Và thế vào đó, cậu lại thấy hai chúng tớ.” Rick kết luận. Cô bé cười khúc khích. “Thực vậy. Và chẳng có lối đi bí mật nào cả.” Trong khi cô bé nói, Jason chăm chú quan sát và quyết định sẽ đánh liều tin tưởng cô bé này, bất chấp mọi nguy cơ. “Này cậu, tớ biết là có vẻ kỳ nếu tớ hỏi cậu điều này, nhưng… chính xác là chúng ta đang ở đâu vậy?” “Chúng ta đang ở trong kho của Nhà Khách.” “Vậy thì…” Rick nói, chỉ vào hành lang phía bên kia lỗ hổng. “Chẳng có lối đi bí mật nào đâu: phía bên kia cũng là kho của... Nhà Khách…” https://thuviensach.vn “Đ... đúng thế.” Jason xác nhận, phụ họa theo. “Thế các cậu đang làm gì dưới đó đấy?” “À… Ừm… Thì… chúng tớ là… khách, hiển nhiên rồi!” Khuôn mặt cô bé bừng sáng. “Thật sao? Tức là các cậu đã đến đây cùng con tàu mới nhất hả?” Jason ra dấu lắc đầu, rồi lại gật đầu. Rick lựa chọn phương án thứ hai và trả lời: “Chính thế! Cùng với con tàu mới nhất!” “Tuyệt quá! Tớ không biết là có cả những vị khách cùng độ tuổi. Tớ đã nghĩ chỉ có những vị quan triều đình già nua mốc meo cập bến như mọi khi thôi. Nhưng rõ ràng các cậu là người nước ngoài…” Cô bé mỉm cười tinh quái. “Tớ biết ngay mà: các cậu ăn mặc thật kỳ cục và có kiểu phát âm buồn cười nhất mà tớ từng được nghe.” Rick chen ngang trước khi câu chuyện trở nên nguy hiểm. “Các cậu nghĩ sao nếu chúng ta sửa sang lại bức tường như cũ?” Cậu đề nghị. Ba đứa trẻ bắt tay vào việc: chúng kéo lê một tấm ván dài có tựa đầu hình trăng lưỡi liềm giữa những mảnh vỡ của chiếc vò hai quai, thứ mà theo cô bé là một cái giường cũ không sử dụng được nữa, rồi đưa nó lại gần bức tường. Thật may là không có ai đi xuống đây quấy rầy bọn trẻ, nghĩa là vụ rắc rối đã không bị ai phát hiện. Jason vẫn lo lắng về sự vắng mặt của Julia nhưng cậu bé không nói với Rick về việc này, ít nhất là khi cô bé Ai Cập vẫn ở đây cùng bọn chúng. “Tuyệt vời!” Cô bé thốt lên sau khi công việc hoàn tất. “Cứ như mới vậy. Trừ khi có ai đó bỗng dưng nảy ra ý định dịch chuyển mọi thứ, nếu không thì chẳng thể nhận ra lỗ hổng. Nếu chúng ta khẩn trương thoát khỏi đây, chẳng ai có thể rầy la chúng ta được. Các cậu đi với tớ chứ?” Jason nghiến chặt răng, quyết định kéo dài thêm chút thời gian. “Chắc chắn rồi. Cậu đi trước đi. Chúng tớ…chúng tớ sẽ lấy đồ và theo cậu sau…” https://thuviensach.vn Ngay khi cô bé ra khỏi phòng, Rick gom ít đồ dùng của bọn chúng vào trong một cái bọc: cuốn Từ điển những ngôn ngữ bị lãng quên, quyển nhật ký hành trình của Ulysses Moore, vài mẩu nến và sợi dây mà cậu bé khăng khăng mang theo mình. “Rick, theo cậu thì vì sao Julia không quay trở lại?” Jason thầm thì bên tai cậu bạn, cẩn thận không để ai nghe thấy. “Tớ không biết. Nhưng chúng ta vừa mới nhốt cậu ấy ở phía bên kia bức tường, và hiện giờ, việc chúng ta thoát khỏi chỗ này bằng lối nào… hay bất cứ chỗ nào đi nữa… cũng sẽ vô cùng mạo hiểm.” “Ừm… Cậu nói là đã nhìn thấy Julia mở lại cánh cửa… Không, tớ không nghĩ là chị tớ đang gặp nguy hiểm.” Jason tuyên bố. “Đơn giản là tớ nghĩ chị ấy không thể trở lại đây…” “Sao cậu biết điều đó?” “Tớ là em chị ấy mà. Tớ cảm nhận được điều đó. Chúng ta hãy để lại cho chị ấy một dấu hiệu.” Cậu em song sinh đề xuất và chỉ vào những mảnh vỡ của chiếc vò hai quai. “Chúng ta hãy viết một lời nhắn lên tường cho chị ấy.” “Thật tình cờ là chúng ta vừa đóng nó lại xong.” Cô bé người Ai Cập bất thình lình thò đầu vào trong phòng: “Thế nào? Các cậu có đi hay không?” “Ồ, có, chắc chắn rồi” Jason vừa đáp vừa tiến lại chỗ cô bé. Cậu liếc mắt ra dấu cho Rick. Cậu bé tóc đỏ nhặt tay cầm của cái vò lên và nhấc miếng gỗ che lỗ thủng trên tường ra. Jason và cô bé kia vừa ra khỏi phòng, cậu liền viết những chữ cái thật lớn: ĐỪNG ĐI ĐÂU CẢ! CHÚNG TỚ SẼ TRỞ LẠI NGAY. Sau đó cậu viết thêm: T.B: tớ tin chắc là chúng tớ đang ở Ai Cập. https://thuviensach.vn Tại Biệt thự Argo, Nestor đã thuyết phục được Julia ngồi xuống đi-văng trong căn phòng đá. Cô bé có vẻ vẫn bị sốc sau những gì đã xảy ra. Mọi việc diễn ra quá nhanh đến nỗi cô không nhận ra mình là người duy nhất đã đi qua Cánh cửa Thời gian. Vì sao cô lại bỏ chạy? Tại nơi cả bọn đến đã xảy ra một… “Một vụ nổ?” Nestor kiên nhẫn hỏi. Julia giơ hai tay lên ôm đầu. “Vâng… có một cầu thang bị một bức tường chặn ngang. Một bức tường tạm, Jason nói thế. Dường như có ai đó đằng sau bức tường… ai đó gõ vào vách. Jason đã gõ đáp trả và sau đó… có một tiếng nổ lớn… rồi bụi bay mịt mù. Jason hét lên bảo cháu chạy đi và cháu bỏ chạy. Cháu chạy đến cánh cửa, mở nó ra và… cháu ở đây. Ở phía bên kia của cánh cửa.” Julia nhận ra trong túi vẫn còn bốn chiếc chìa khóa mà cả bọn đã dùng để mở Cánh cửa Thời gian. Cô đặt chúng lên chiếc bàn phía trước mặt, tay run run. “Kỳ lạ thật…” Ông lão làm vườn lẩm bẩm, đi đi lại lại quanh phòng lo lắng. “Khoan đã…” Julia xen ngang, rời mắt khỏi bốn chiếc chìa khóa. “Cái gì… kỳ lạ ạ?” Nestor phác một cử chỉ mơ hồ. “Những gì đã xảy ra với cháu.” Julia đứng bật dậy, cô bé bất giác có một linh cảm. “Ông biết điều đó! Ông biết có gì đằng sau cánh cửa cháy sém đó!” Nestor nhướn một bên lông mày và thử thay đổi chủ đề cuộc nói chuyện. “Cháu muốn một tách trà không?” “Không! Ông trả lời cháu đi: Điều gì kỳ lạ cơ? Ông biết cánh cửa hoạt động như thế nào phải không? Có phải chúng cháu đã thực sự ở Ai Cập như https://thuviensach.vn Jason nghĩ không? Tại sao cháu quay lại đây được?” “Ta sẽ đi pha cho cháu một tách trà. Ta chắc nó sẽ giúp cháu khá hơn.” Nestor nói rồi bước đi nhanh chóng. “Ông đi đâu vậy? Ông Nestor, ông Nestor! Cháu không uống trà! Cháu muốn được nghe giải thích! Julia đến chỗ Cánh cửa Thời gian và cố gắng mở nó ra trong vô vọng.” “Vô ích thôi” Nestor nói với cô bé từ ngưỡng cửa phòng bếp. “Nó sẽ không mở ra đâu.” Julia cảm thấy một cơn giận dữ không thể kiểm soát nổi đang trào dâng trong lòng. Cô bé quay trở lại bàn, đùng đùng túm lấy bốn chiếc chìa khóa rồi tra lần lượt vào ổ khóa theo đúng thứ tự. MORA... Trước tiên là chìa Mèo rừng, rồi đến Ốc sên, tiếp theo là Rắn và cuối cùng là Ác là. “Vô ích thôi!” Giọng nói của Nestor lại vọng ra từ trong bếp. “Nó sẽ không mở ra đâu, ta bảo cháu rồi mà!” “Rồi ông sẽ thấy…” Julia lẩm bẩm, nghiến chặt răng. Cô bé xoay chìa khóa, kéo cửa và đẩy nó, nhưng không thể làm cánh cửa di chuyển nổi một li. Cô bé thử đi thử lại, nhưng cánh cửa vẫn trơ trơ không chịu mở ra. Khi tới chỗ Nestor ở trong bếp, Julia thấy ông đang tựa vào bồn rửa bằng đá cẩm thạch, chăm chú nhìn hoa viên biệt thự qua cửa sổ. Chiếc nồi đồng nhỏ đang sôi trên bếp. “Trà của cháu gần được rồi…” Ông thầm thì, cố gắng tránh ánh nhìn của cô bé. “Tại sao cánh cửa lại không mở ra ạ? Ông biết gì về cánh cửa đó? Bây giờ Jason và Rick đang ở đâu? Chỉ vài phút trước khi vụ nổ xảy ra, bọn cháu đã ở đâu?” Nestor nhún vai. “Nhiều câu hỏi quá. Một câu trả lời cho tất cả những câu hỏi kia nhé, chịu không? Rồi cháu sẽ phát bực cho mà xem! Cháu cứ tự hình dung là ta https://thuviensach.vn đã trả lời mọi câu hỏi rồi đi! À mà không, cháu nhớ nhé, không phải cái gì ta cũng biết đâu, cháu gái yêu quý!” Julia tiến đến gần chiếc ghế đẩu được phủ chăn trần bông kẻ ca-rô màu đỏ và trắng. Cô bé khều chân kéo nó lại và thu mình trên đó: “Tại sao ông lại trả lời cháu với giọng đó? Cháu đã làm gì ông chứ?” Nestor tắt lửa dưới chiếc nồi nhỏ, lấy một nắm lá trà trong hộp Wedgwood3 bằng sứ trắng và xanh da trời, rồi thả vào nước sôi. “Cháu không làm gì ta cả. Trái lại, cháu khiến ta hài lòng vì đã ở đây, bình an vô sự.” “Bình an vô sự khỏi cái gì ạ?” Nestor thở hắt ra. Nước trà trong nồi bắt đầu chuyển sang màu đồng. “Khỏi nơi mà các cháu đã quyết định đến…” Sau một lúc, Nestor trả lời. Chương 5. Lời thú nhận lúc nửa đêm Khi bọn trẻ đến cầu thang lớn dẫn ra ngoài, cô bé Ai Cập nói: “À nhân tiện, tên tớ là Maruk.” “Rất hân hạnh… Tớ là Jason và cậu ấy…” Rick bắt kịp hai bạn, sau khi đã dùng một mẩu đất nung để lại dấu hiệu trên bức tường đưa chúng tới đây. Một sự cẩn trọng để chúng có thể tìm lại đường về. “Cậu ấy là Rick!” https://thuviensach.vn “Tên các cậu lạ thật. Các cậu là người Nubia4 à?” Maruk bắt đầu bước lên những bậc thang đá. “Không,” hai đứa trẻ đồng thanh trả lời. “Vậy thì tốt rồi…” Maruk mỉm cười. “Bố tớ bảo tất cả người Nubia đều là quân trộm cướp. Cứ xem cái cách chúng ta đã quen biết nhau…” “Thế thì cậu cũng có thể là một người Nubia đấy,” Jason đùa. Maruk chấp nhận câu đùa, nhưng vẫn một mực hỏi: “Nhưng chính xác thì các cậu đến từ đâu? Da các cậu trắng quá, không thể là người Nubia được: các cậu là người Phoenicia5, người Minos6, người Semite7? Hay người Libi?” “Thực sự thì…” Rick bắt đầu. “Hơi khó để giải thích. Có thể nói chúng tớ đến từ một nơi xa, rất xa.” “Tớ là người Anh, còn cậu ấy là người Ailen,” Jason giải thích ngắn gọn. “Aulen?” “Ai… Ailen. Chữ ‘I’ ấy. Ailen là một hòn đảo. Tớ cũng đến từ một hòn đảo, nhưng lớn hơn nhiều… Nước Anh.” Maruk lắc đầu, cảm thấy hứng thú. “Tớ chưa bao giờ nghe đến vùng đất đó.” “Liên Hiệp Vương quốc Anh và Bắc Ailen thì sao?” Rick đánh bạo hỏi. “Nếu ý cậu là Thượng và Hạ Ai Cập thì tớ biết. Nhưng điều này chỉ chúng ta biết thôi nhé, tớ dốt môn địa lý kinh khủng.” “Đừng bảo tớ là cậu cũng chưa bao giờ nghe nói đến đội bóng Manchester United nhé?” Jason chen ngang, đầy hoảng hốt. Khi Maruk xác nhận, cậu nhìn Rick như muốn nói: “Sao có thể tồn tại trên Trái đất một người chưa từng xem đội Manchester United thi đấu cơ chứ?” Nhưng cơn bất bình của cậu lập tức tắt ngấm ngay khi bọn trẻ đặt chân lên bậc thang cuối cùng và bước ra ngoài. https://thuviensach.vn Ba đứa trẻ lọt vào một khu vườn rộng lớn, bao quanh bởi những bức tường thành khổng lồ. Những bức tường cao như núi, có màu đỏ tươi của một loại đá dường như rực cháy dưới những tia nắng mặt trời. Trên tường điểm xuyết những khe hở và lỗ hổng lớn, xung quanh đám chim mòng biển đang bay lượn, mà nếu so với những lỗ hổng đó, lũ chim chỉ nhỏ tí xíu, cứ như một đám ruồi màu trắng vậy. “Còn hơn cả Manchester United…” Rick hổn hển lẩm bẩm. Maruk, hoàn toàn thờ ơ với quang cảnh, bắt đầu đi về giữa vườn: một khoảng đất rộng đầy những cây cọ, cây gỗ to, lau sậy xào xạc và những bể nước, ở đó nổi bật lên những tòa nhà với dãy cột nguy nga. Sau đó cô bé đi vào một con đường đất nện, hai bên là những bức tượng nhân sư nhỏ, mỗi bức tượng đỡ một tán lọng phủ bóng mát cho con đường. Jason và Rick ngập ngừng theo sau cô bé, há hốc miệng nhìn cảnh tượng xung quanh. “Jason, chúng ta đang ở đâu đây?” Rick thì thầm, khi con đường dẫn đến một bãi cỏ phủ những luống hoa đang nở rực rỡ, bên trên là những chú diệc và cò quăm mỏ nhọn đang nhởn nhơ dạo chơi. “Tớ không biết,” Jason trả lời, có vẻ mất phương hướng. “Nhưng chúng ta nên đi theo người duy nhất có thể giải thích điều này…” “Nếu các cậu không phiền, tớ phải ghé qua chỗ thầy dạy của tớ một chút…” Maruk nói. “Sau đó tớ sẽ giới thiệu các cậu với bố tớ, Bậc thầy Thư lại8 vĩ đại ” “Được thôi…” Jason lẩm bẩm, liếc ánh mắt lo lắng sang Rick. “Chúng ta sẽ đi gặp bố cậu!” Maruk dừng lại trước một bức tượng lớn gấp ba kích cỡ người thường, tạc một người đàn ông với cái đầu khỉ đầu chó, tay cầm một chiếc bút trâm. “Đây là thần Thoth,” cô bé vừa nói vừa cúi chào người-đàn-ông-khỉ đầu-chó này. Sau đó, cô bé đi tiếp về phía một tòa nhà vuông vắn phía sau bức tượng. Rick hắng giọng và đọc một đoạn trong quyển từ điển: https://thuviensach.vn “Thoth là vị thần Ai Cập cổ đại, người dạy cho con người biết viết và làm toán.” “Khoan đã! Đừng có nói với tớ là chúng ta đã đi qua hàng nghìn năm rốt cuộc cũng chỉ để tới trường học thôi nhé!” Jason thốt lên. Rick nhún vai, tiếp tục đọc: “May mắn là có vẻ như ông ấy dạy cả âm nhạc và các trò chơi nữa.” “Tớ thích thế hơn đấy…” Jason bình tâm lại. Bọn trẻ đi theo Maruk đến trước tòa nhà vuông và ngẩng lên chiêm ngưỡng một chuỗi chữ viết tượng hình màu sắc lấp lánh, trang trí mặt tiền của tòa nhà. ““Ngôi nhà của các Thư lại…” Rick đọc, như thể đó là điều bình thường nhất trên thế giới. “Nhưng… Jason…! Cậu có thấy không?” “Đừng hỏi tớ sao lại có thể như vậy,” cậu bạn vừa trả lời vừa đi theo Maruk vào trong Ngôi nhà của các Thư lại. “Cả tớ cũng thế, tớ cũng đọc được những chữ viết đó.” Bên trong Ngôi nhà của các Thư lại khá tối nhưng mát mẻ. Khi bọn trẻ bước vào, tất cả đều cúi đầu chào. Rick và Jason không thốt nên lời, và sau một lúc chúng bắt đầu đáp lại những cái cúi chào đấy. Rick đánh bạo hỏi: “Bố cậu là Bậc thầy Thư lại có nghĩa là… ông ấy là một người rất quan trọng ở đây phải không?” Maruk mỉm cười, hất bím tóc đuôi sam ra sau vai. “Nếu không tính Pharaon và Thầy tế vĩ đại, có thể nói bố tớ là người quan trọng nhất vương quốc này.” Rick nuốt khan, trong khi Jason mỉm cười đầy hứng thú. Ba đứa trẻ đi qua một hành lang hẹp phủ đầy những chữ viết tượng hình vô cùng đậm nét để đến một không gian rộng với trần nhà trổ mái, những thác nước mưa đổ xuống qua lỗ hổng đó, được trữ lại trong một cái bồn ở chính giữa được lát bằng đá màu xanh da trời. https://thuviensach.vn “Đây là phòng chứa nước của chúng tớ…” Maruk giải thích. “Ở phía kia có những phòng lớn luyện thư pháp (viết chữ). Còn chỗ đó là những bồn hoa. Phía trên cầu thang kia có một sân thượng. Các cậu đợi tớ ở đó nhé, tớ sẽ đến đó ngay khi xong việc.” Nestor đưa cho Julia một tách trà đang bốc khói, rồi đứng yên nhìn cô bé, trong khi cô bé giữ chặt tách trà giữa những ngón tay và nhắm mắt ngửi mùi thơm bốc lên. “Cháu tin đó là Ai Cập… hoặc nơi nào đó tương tự,” Julia cất tiếng sau một lúc. “Ai Cập… hẳn rồi…” Ông lão làm vườn lẩm bẩm. Các cháu đến đó bằng cách nào? Mất một lúc để Julia bắt đầu kể lại đầu đuôi những gì đã xảy ra sau khi ba đứa đi qua cánh cửa giấu sau tủ quần áo. Nhưng một khi đã quyết định kể, cô bé không bỏ sót bất kỳ chi tiết nào: căn phòng hình tròn, bờ vực, cú nhảy trong bóng tối, đường trượt, cái hang rực sáng bởi đom đóm, con tàu Metis. “Jason là người đã cầm bánh lái và… làm con tàu chuyển động.” Nghe đến đoạn đó, Nestor mỉm cười, cẩn thận giấu nụ cười sau tách trà. “Jason, hiển nhiên rồi. Thế chuyện gì xảy ra khi các cháu mở cửa hang, cánh cửa với ba con rùa ở trên ấy…?” “Có một hành lang, đầy cát dưới đất… Chúng cháu tìm thấy một cầu thang, bị chặn bởi một bức tường và sau đó… Sau đó, bức tường đổ sập xuống và đến đó thì chúng cháu bị chia cắt.” “Ừm…” Nestor trầm ngâm. Julia ngẩng mặt khỏi tách trà. “Sao ông lại có thể bình thản thế ạ?” Nestor nhún vai. https://thuviensach.vn “Ta không biết. Có thể là từ cách giáo dục cứng rắn kiểu Anh mà ta được hưởng chăng?” “Chuyện này quá đà rồi!” Cô bé thốt lên, bất ngờ đặt tách trà lên bàn và đứng dậy khỏi chiếc ghế đẩu. “Cháu muốn làm gì?” “Ông hãy để cháu yên!” Julia chạy vào phòng khách và bật đèn lên. Bên ngoài Biệt thự Argo, cơn dông vẫn đang hoành hành. Những cánh cửa chớp gỗ bị gió len lỏi chui vào khắp các khe hở dù nhỏ nhất, rung lên bần bật trên các bản lề. Mưa quất dữ dội lên các bức tường. Julia băng qua phòng khách và đi đến chiếc bàn tròn, bên trên đặt một chiếc điện thoại. Cô bé căng thẳng đến nỗi làm rớt ống nghe đến hai lần, trước khi có thể nắm chặt được trong tay. “Mình phải làm gì đây? Ở đây không ai giúp mình cả!” Cô nức nở, tìm cách quay số nhà cũ ở Luân Đôn, nơi bố mẹ ngủ lại đêm nay. Cô bé bấm sai số và gác máy. Julia nghe thấy tiếng ông lão làm vườn tắt đèn phòng bếp và đi sang phòng khách. “Cháu đang gọi cho bố mẹ!” Cô bé hét lên. “Ông hiểu chứ? Ít nhất là họ sẽ cho cháu một vài lời khuyên có ích!” Số điện thoại ở Luân Đôn… Số điện thoại… Những giọt nước mắt căng thẳng bắt đầu rơi trên ống nghe điện thoại. Cuối cùng cô nghe được tín hiệu chuông chờ. Julia hít một hơi thật dài và trấn tĩnh lại, sau đó cô thả mình xuống chiếc ghế bành lớn cạnh đó. Trong khi đợi nghe giọng của bố mẹ, cô nhìn chăm chăm vào khung cửa vòm ngăn cách phòng để điện thoại và phòng khách. Điện thoại vẫn vang lên tín hiệu chờ và âm thanh đều đều chậm rãi đã giúp Julia bình tĩnh. Nestor xuất hiện dưới cửa vòm, cầm trên tay hai đồ vật lấy trên bàn trong phòng khách. Ông mỉm cười, nụ cười buồn một cách bất thường. Ông lão làm vườn giơ cao đồ vật đầu tiên. https://thuviensach.vn “Đây là đầu của người Ma-rốc. Nguồn gốc từ một phiên chợ của Xứ Punt, thuộc Ai Cập cổ đại. Khoảng 3.500 năm tuổi. Ngài Moore đã mang nó về từ cuộc du ngoạn lần thứ ba của ông ấy đến Ai Cập, trên con tàu Metis.” Julia há hốc miệng và đặt tay che ống nghe lại. Nestor giơ cao đồ vật thứ hai lên. “Chiếc hộp nhỏ này có chứa Sách của Người chết, một loại giấy tan. Đây là một tài liệu về tôn giáo mà giờ có lẽ không thể tìm thấy. Nó có tuổi là 5.000 năm niên đại rồi. Bà Moore đã mua được nó sau các cuộc thương lượng kéo dài trong chuyến đi lần thứ sáu của bà ấy đến Xứ Punt, trên con tàu Metis.” Từ từ hạ hai đồ vật trên tay xuống, ông hỏi Julia: “Bây giờ cháu hiểu vì sao ông lại bình tĩnh như vậy chứ?” Điện thoại vang lên tín hiệu chờ một lần nữa. Julia chun mũi. Và dập máy. Chương 6. Trên sân thượng Nghe theo chỉ dẫn của Maruk, Jason và Rick leo lên cầu thang rồi đi ra sân thượng. Trước mặt hai đứa là một khu vườn, và lần đầu tiên bọn trẻ có cái nhìn toàn cảnh về nơi chúng vừa tới. Phía ngoài bức tường mở ra một thành phố lộn xộn với những ngôi nhà thấp và vuông trải dài đến một vùng nước rộng lớn. “Đó hẳn là sông Nil…” Bọn trẻ lẩm bẩm khi nhìn mặt gương khổng lồ đó. https://thuviensach.vn Đó là một dải xanh cùng màu trời, nhưng sáng lấp lánh với những con sóng và những thuyền buồm hình tam giác rẽ nước. Hai đứa trẻ đưa tầm mắt ra khắp mọi hướng. Mặt trời đang rọi nắng gay gắt từ trên cao. “Chúng ta làm gì ở đây?” Rick hỏi. Jason gãi đầu trả lời: “Chúng ta đã thực hiện một chuyến hành trình tới Ai Cập cổ đại. Và khám phá ra rằng chúng ta có thể đọc được chữ tượng hình.” “Tớ đang nói chung chung cơ” Rick đáp lại. “Tại sao chúng ta lại ở đây?” Để trả lời, cậu bạn lấy từ trong bọc ra cuốn nhật ký hành trình của Ulysses Moore và bắt đầu lật những trang giấy. “Bởi vì chủ nhân cũ của cuốn nhật ký này muốn vậy.” Cậu bé mở đến trang miêu tả mặt nạ tang lễ của Tutankhamon với lời đề: Kho báu của Pharaon. Cậu chìa cho Rick xem. “Cậu nhìn này! Hình vẽ này đã khiến tớ quyết định cầm lái con thuyền Metis lúc ở trong hang đấy.” “Vị Pharaon nhỏ tuổi,” Rick lẩm bẩm. “Tớ không biết cậu ấy có liên quan gì đến chỗ này không… Và tớ không biết người chủ cũ của cuốn nhật ký này có liên quan gì đến Pharaon không.” Jason nói. “Nhưng tớ muốn khám phá ra điều này trước khi quay về.” Rick lật trang nhật ký. Nét chữ nhỏ và góc cạnh của Ulysses Moore đã ghi chú một vài thông tin về một nơi có tên “Xứ Punt”. Một hình vẽ bằng bút chì miêu tả một cách chân thực con đường tượng nhân sư với lọng che mà trước đó bọn trẻ đã đi qua để đến Ngôi nhà của các Thư lại. “Ông ấy đã đến đây rồi…” Rick lẩm bẩm. “Cậu đã biết trước điều này, đúng không?” “Tớ đã nghi ngờ từ lúc chúng ta đặt chân vào trong hang. Đúng thế… Ulysses Moore và vợ của ông ấy đã đến đây, trên con tàu Metis, y như chúng ta vậy.” https://thuviensach.vn Rick gật đầu và đọc những dòng ghi chú trên cuốn sổ tay. “Ông Moore viết rằng thành phố này là nơi các Pharaon rất ưa thích. Bị thu hút bởi vẻ đẹp của nó, các Pharaon đã thực hiện nhiều cuộc hành trình đến thăm thành phố này. Ừm… À, cậu nghe nhé: Punt là một thành phố của châu Phi đã bị mất dấu… chưa một nhà khảo cổ nào khám phá ra nó cả.” “Ông ấy không nói gì về những bức tường khổng lồ này à?” Rick lật vài trang nhật ký. “Ồ, có đây này… Ở đây viết rằng những bức tường bảo vệ số của cải lớn nhất của Punt bên trong nó. Đó là một mê cung của những cầu thang và hành lang, của những chiếc giếng và tháp, với hệ thống đường hầm và lối đi tỏa ra mọi hướng… kể cả dưới lòng đất.” Jason mở to mắt nhìn những bức tường. “Làm sao mà lại có cả một mê cung trong đó được nhỉ?” Rick lắc đầu. “Để tớ đọc tiếp. Hừm… đây rồi… Ở đâu đó trong khu vườn này có một lối vào mê cung. Đó là một ngôi đền mang tên ‘Ngôi nhà Sự sống’ dùng để thờ thần Thoth. Trong mê cung đó người ta bảo vệ ‘Bộ sưu tập’, tập hợp tất cả những hiểu biết của thế giới cổ xưa…” Rick xoay cuốn nhật ký để đọc một ghi chú của Ulysses viết lệch về một bên. “Một nghìn năm trước khi Thư viện Alexandria vĩ đại được xây dựng.” Jason huýt gió đầy kinh ngạc. Rick tiếp tục đọc nhanh: “Xứ Punt là điểm đến được tất cả các nhà lữ hành thời Cổ đại tìm kiếm và khao khát. Tại Xứ Punt, người ta có thể tìm thấy mọi thứ. Tại các chợ, bến cảng hoặc điểm đến trên chặng đường lữ hành, hàng ngày người ta trao đổi hàng hóa đủ thể loại: giấy cói, hổ phách, nhựa cây, vàng, ngà voi, thạch anh, người lùn Pygmy9…” Rick đột nhiên cắt ngang. “Người lùn Pygmy, nghĩa là sao?” https://thuviensach.vn “Tớ nghĩ… họ là những người nhỏ bé sống trong rừng rậm.” Jason trả lời, bắt chước động tác của một con khỉ. Rick cười khúc khích, quay trở về với cuốn sổ tay. “Và cuối cùng có một bản đồ sơ lược của thành phố… hoặc ít nhất là trông có vẻ như vậy.” “Cho tớ xem nào.” Cậu bé tóc đỏ chỉ vào một hình vẽ bằng bút chì với các con đường và quảng trường giao nhau, có một vài khu được khoanh tròn. Trong trang tiếp theo, có một chỉ dẫn bí ẩn, được viết láu: ĐỂ TÌM ĐƯỢC ĐƯỜNG SẼ CẦN TỚI MAY MẮN VÀ MỘT NGÔI SAO TỐT HÃY ĐI TÌM BẢN ĐỒ TRONG TOÀ THÁP BỐN CHIẾC GẬY Lúc đó bỗng vang lên tiếng gọi của Maruk. Rick giấu cuốn nhật ký vào trong bọc và thì thầm: “Chúng ta làm gì đây?” “Hiện giờ tốt nhất là chúng ta nên đi theo cậu ấy,” Jason trả lời. “Sau đó rồi tính tiếp…” Ba đứa trẻ đi ra khỏi Ngôi nhà của các Thư lại để đến gặp bố của Maruk - Bậc thầy Thư lại, hiện đang ngụ trong Ngôi nhà Sự sống ở bên trong bức tường thành. Suốt chuyến đi trong khu vườn, Jason và Rick cố tranh thủ hỏi cô bạn đồng hành về Ngôi nhà Sự sống, về Bộ sưu tập và thần Thoth, nhưng cô nhóc trả lời rất mơ hồ, như thể phát ngán khi phải nói về những điều mà ai cũng biết. Maruk dẫn hai cậu nhóc đến Khải hoàn môn của Ngôi nhà Sự sống: hai bức tượng lớn đỡ các xà ngang và mỗi bậc thang dẫn vào bên trong được tráng men màu sắc khác nhau. Đi qua ngưỡng cửa, bọn trẻ bị lẫn vào dòng người qua lại không ngớt và Jason không thể ngăn được ý nghĩ như vừa đi vào ga tàu điện ngầm Luân Đôn giờ cao điểm. Lặng đi vì ngạc nhiên, bọn trẻ băng qua một gian phòng rộng mênh mông có các mặt hướng ra các hành lang, đường đi và lối vào của vô số https://thuviensach.vn tầng nhà. Có khoảng mười cầu thang hướng về căn phòng rộng mênh mông đó, rẽ, leo lên, leo xuống từ Khải hoàn môn đến những hành lang cao nhất. Tại trung tâm gian phòng, có một chiếc giếng thẳng đứng, rộng như bể bơi Olympic chìm xuống dưới đất, để lộ ra hàng trăm hành lang, cầu thang và lối đi khác. Dọc những bức tường giếng, những thiết bị nâng hàng hóa bằng gỗ đang lên xuống kẽo kẹt, vận chuyển người và những cuộn giấy cói. Trong bầu không khí nóng bức và bụi bặm, có thể ngửi thấy một sự pha trộn khó tin các loại mùi: mùi da, mùi giấy cói ngâm nước, mùi quế và mùi hạt nhục đậu khấu. “Chào mừng các cậu đến với Bộ sưu tập của chúng tớ…” Maruk long trọng tuyên bố. “Các cậu… sưu tập… cái gì... trong này vậy? Jason hỏi, đồng thời cố gắng tránh một thiết bị nâng hàng hóa lớn chở đầy những cuộn giấy cói đang từ giếng đi lên. “Các văn bản, giấy cói, bảng gỗ… Cả đồ vật, đồ gỗ, dụng cụ lao động, tiền xu… Tất cả những gì chúng tớ nhận trông nom. Và bảo vệ.” Nhìn những người đàn ông đang bận bịu leo lên cầu thang cho đến khi trở nên bé xíu như những con bọ, hoặc đi xuống tầng đất sâu và biến mất trong bóng tối, Jason không thể không nghĩ đến hình ảnh một tổ kiến. “Bố cậu quản lý tất cả chỗ này à?” Rick hỏi, vừa bối rối vừa cảm thấy bị mê hoặc. “Đúng thế,” Maruk hãnh diện trả lời, “các cậu đến đây đi!” Cô bé dẫn những người bạn mới của mình tiến tới trước hai người đàn ông mặc áo dài màu đỏ tím, đội khăn trùm đầu màu xanh da trời có gắn một chiếc lông vũ trắng. Họ đang mải mê nhấp trà Hibicus trong góc tối giữa những bức tượng. Ngay khi thấy bọn trẻ đến, họ tìm cách giấu đồ uống đằng sau lưng và cúi chào nghiêm túc. “Các ngài Bảo vệ đáng kính,” Maruk cất lời chào, không màng đến việc đáp lại lời chào của hai người đàn ông. “Tôi và bạn tôi phải gặp Bậc thầy Thư lại trong phòng của ông ấy.” https://thuviensach.vn Người đàn ông cao hơn, gầy như cây sậy, hắng giọng và dè dặt nhíu mày: “Tôi rất tiếc, thưa quý cô, nhưng Quy tắc 32 cấm tôi và người bạn mới vào nghề đây đáp ứng yêu cầu của quý cô.” Người đàn ông kia, lùn và mập mạp hơn, lắc đầu chán nản. Maruk ra vẻ cau có: “Quy tắc 32 là quy tắc gì vậy?” “Phớt lờ trẻ em.” Maruk đưa tay lên chống nạnh: “Nhưng tôi là con gái của Bậc thầy Thư lại!” Viên Bảo vệ cao hơn nheo mắt nhìn kỹ cô bé, sau đó vờ giật nẩy mình kinh ngạc. “Nếu vậy thì xin quý cô thứ lỗi! Tuy nhiên, điều đó vẫn không cho phép tôi để quý cô đi qua.” “Tại sao vậy?” “Quy tắc 4: An ninh. Chúng tôi đang chờ đón Pharaon, Ngài có thể ghé thăm bất cứ lúc nào. Các vị không thấy sự sôi động hôm nay tại Ngôi nhà Sự sống hay sao? Cánh Bảo vệ chúng tôi đang làm việc vất vả để mọi thứ đúng trật tự. Người dân thì phản đối vì họ muốn đi vào đây, nhưng chúng tôi đã nhận được nhiều mệnh lệnh cụ thể. Quy tắc 12: không người lạ nào được vào Ngôi nhà Sự sống cho đến khi có lệnh mới.” Gã Bảo vệ béo mập gật đầu chán nản. “Thực tế là tôi thấy các ngài đang không thực sự tận tụy vì công việc đâu…” Maruk đáp trả, ám chỉ món trà Hibicus. Người đàn ông mập hơn nhoẻn cười, nhưng nụ cười tắt ngấm ngay khi bị ánh mắt của đồng nghiệp cảnh cáo. “Dù thế nào thì tôi và những người bạn này cũng phải đến gặp bố tôi,” Maruk ngoan cố nói. “À, tất nhiên rồi! Khu thư phòng của Bậc thầy Thư lại. Quý cô thân mến, thực tế là theo Quy tắc…” https://thuviensach.vn “Tôi không quan tâm quy tắc của các ông nói cái gì!” Maruk kêu lên. “Tôi muốn vào thư phòng của bố tôi!” Gã Bảo vệ cao hơn xoa xoa tay, ngạo mạn nói. “Điều đó thì hiển nhiên rồi. Vấn đề là rất tiếc, các bạn của cô không thể đi vào Bộ sưu tập được.” “Vì sao?” “Vì Quy tắc 12, quý cô không nghe thấy sao? Không người lạ nào được đi vào cho đến khi có lệnh mới.” “Nhưng tôi ra lệnh cho các ông!” “Trong trường hợp này…” Gã Bảo vệ càu nhàu. “Pepi, cậu nói cho họ nghe đi.” “Quy tắc 8,” gã mập lên tiếng, “khách phải luôn mang bên mình giấy thông hành. Đúng không, Micerino?” “Nói hay lắm,” gã đồng nghiệp trả lời, tỏ vẻ hài lòng. Maruk thở hắt ra, quay sang Rick và Jason trong khi hai cậu bé vẫn đang há hốc miệng. “Họ luôn tiểu tiết như vậy đấy… Dù sao,” cô bé quay trở lại nhiệm vụ, “các ông cũng nói đúng: những người bạn của tôi không có giấy thông hành. Nhưng nếu họ có giấy thông hành… hai ông sẽ để họ đi cùng tôi đến chỗ bố tôi chứ?” Hai gã Bảo vệ bắt đầu lẩm bẩm với nhau những quy tắc và quy định, cuối cùng đưa ra câu trả lời. “Được. Nếu vậy họ có thể đi vào, Micerino tuyên bố.” “Không có quy tắc nào cấm điều này cả, Pepi thêm vào.” “Tuyệt!” Maruk kêu lên. “Điều cuối cùng: chúng tôi có thể lấy hai giấy thông hành ở đâu?” “Quy tắc 41: Chỉ cần hỏi một Bảo vệ là đủ,” Pepi trả lời ngay lập tức. Micerino đưa mắt cảnh cáo người đồng nghiệp. “Tuyệt! Vậy thì, các ông vui lòng cấp cho các bạn tôi hai giấy thông hành và cho phép chúng tôi vào gặp bố tôi tại thư phòng của ông ấy chứ?” https://thuviensach.vn “Cháu xem đi, phần lớn đồ đạc mà cháu nhìn thấy trong ngôi nhà này,” Nestor nói với Julia “có nguồn gốc từ những chuyến đi của ngài Ulysses Moore và vợ trên con tàu Metis.” Hai người đã quay trở lại căn phòng đá, cầm trong tay tách trà và đang ngắm cánh cửa màu đen gắn trên tường. “Ông không bao giờ đi cùng với họ ạ?” Nestor mỉm cười, trầm ngâm. Ông cắn môi liên tục trước khi quyết định trả lời: “Không… ta thích ở lại đây hơn, trong ngôi nhà này, quán xuyến mọi việc còn lại.” “Nhưng họ không bao giờ đề nghị ông đi cùng sao?” Nestor cười khoái trá. “Chắc chắn là họ có hỏi ta chứ. Đặc biệt là Penelope, bà Moore, lần nào bà ấy cũng rủ ta lên tàu Metis cùng với họ. Giá mà cháu biết bà ấy nhắc đi nhắc lại chuyện đó nhiều như thế nào để thuyết phục ta. Nhưng ta… không đi. Ta thích ở yên đây, tại Kilmore Cove. Ta thích những thứ đứng yên, như cỏ cây và sỏi đá. Và nói thật là ngài Moore cũng thích thế. Câu cửa miệng của ông ấy là: ‘Chỉ khi bạn đứng yên, bạn mới nhận ra bao nhiêu người cứ đi qua đi lại mà chẳng để làm gì.’” Julia nhấp một ngụm trà rồi nói: “Nhưng ông ấy lại không đứng yên…” “Ông ấy là một nhà du hành,” ông lão làm vườn ngắt lời cô bé. “Những nhà du hành không di chuyển. Họ du hành. Để có thể du hành, cháu phải có một điểm cố định, nơi mà từ đó cháu xuất phát. Và cháu luôn luôn trở lại đó, để chuẩn bị cho chuyến đi tiếp theo. Không có vòng tròn nào không có tâm. Và cũng không có một chuyến đi nào không có nơi trở về. Ít nhất… đó là những gì ông ấy từng nói. Ông ấy cũng nói vậy về chuyến đi bắt buộc của tất cả mọi người.” https://thuviensach.vn “Ý ông là cái chết ư?” Julia nói. “Đúng thế.” “Ông chủ cũ của ngôi nhà này là người như thế nào ạ?” Nestor nhăn trán suy tư. “Ông ấy là một người tài ba, thông minh kiệt xuất. Ông ấy yêu ngôi nhà này hơn tất thảy mọi thứ trên thế giới. Ngôi nhà này, và người vợ của ông.” “Còn bà Penelope thì thế nào ạ?” “Vô cùng ngọt ngào. Luôn sẵn lòng giúp đỡ người khác. Tốt bụng. Mơ mộng.” Julia gật đầu. “Còn ông thì sao ạ? Ông đã ở đây bao lâu rồi?” Nestor nhún vai. “Ai mà nhớ được chứ. Ta có cảm giác là ta vẫn luôn ở đây. Hoặc đúng hơn… ở ngoài kia… trong ngôi nhà nhỏ của ta. Mặc dù thực tế thì ta dành nhiều thời gian trong ngôi nhà này hơn trong nhà mình: mỗi khi ông bà Moore đi qua Cánh cửa Thời gian và bắt đầu chuyến du hành… Cháu biết không, họ vắng nhà cả 10, 15 ngày. Đôi khi là nhiều tháng trời. Ta chăm sóc khu vườn, và cả ngôi nhà nữa. Rồi đồ gỗ, những bức tượng, tất cả những đồ vật một thời họ sở hữu, và bây giờ thuộc về bố mẹ cháu… Ta trông nom phòng khách, thư viện, phòng ngủ, tầng gác mái. Một số đồ đạc nội thất là do ta sắp đặt, trong khi số còn lại… Ồ, tất cả những đồ đạc còn lại do Penny, tức là… bà Moore sắp xếp.” “Thế nghĩa là sao ạ?” “Bà ấy là người lựa chọn vị trí đặt đồ vật mới nhất mà họ mang về từ chuyến du hành. ‘Đây rồi, đặt trên đây là hoàn hảo!’, bà ấy thường nói vậy. Lúc đó ngài Moore sẽ nhìn ta như thể muốn nói: ‘Nó sẽ không bao giờ rời khỏi vị trí đó.’ Dĩ nhiên là trừ khi bà Moore quyết định sắp xếp lại toàn bộ căn nhà. Lúc đấy thì, ta đảm bảo với cháu là Biệt thự Argo đã có nhiều giờ vô cùng náo nhiệt.” “Họ hẳn là một đôi vợ chồng độc đáo.” “Hiển nhiên rồi.” https://thuviensach.vn “Sẽ thật tuyệt nếu cháu biết họ. Ở đây không có một bức ảnh hay chân dung nào của họ ạ? À, cháu tin là ông biết rằng ở đầu cầu thang thiếu đúng bức chân dung của ngài Ulysses Moore. Ông có biết nó ở đâu không?” Nestor chầm chậm xoa tay. “Ta nghĩ nó ở đâu đó trên tầng gác mái. Ngài Ulysses Moore không thích bức chân dung đó. Ông ấy nói rằng mỗi khi nhìn thấy nó, ông ấy lại cảm thấy mình như chết rồi vậy. Trái lại, sau đó, vợ ông qua đời…” “Bà ấy đã qua đời như thế nào ạ?” Julia hỏi. “Bà ấy bị ngã trượt từ vách đá xuống,” một lúc lâu sau, Nestor mới cất tiếng trả lời. Chương 7. Bộ sưu tập Pepi và Mecrino, hai Bảo vệ tại Ngôi nhà Sự sống, đưa cho Rick và Jason hai con bọ hung10 bằng đá đen, coi như giấy thông hành để chúng có thể tự do đi lại bên trong Bộ sưu tập. Sau đó họ cùng bọn trẻ men theo một cầu thang chật hẹp và cũ nát, chạy lên dọc bức tường bên trong phòng khách lớn và nối với một hành lang có trần thấp và mặt sàn nghiêng. “Tôi và Pepi biết những lối đi tắt mà nhiều người thậm chí không thể tưởng tượng được.” Micerino hãnh diện nói, trong lúc chiếc lông cắm trên mũ cứ ve vẩy suốt chặng đường đi. “Mời đi lối này, các vị khách đáng quý. Chúng tôi sẽ đi cùng các vị một đoạn ngắn trước khi trở về với nhiệm vụ vô cùng quan trọng của mình.” https://thuviensach.vn Cả hành lang tràn ngập ánh sáng dìu dịu, được phản chiếu bởi hệ thống gương bằng đồng bài trí khéo léo. Những bức tường được sơn màu vàng đất, thỉnh thoảng được xen kẽ bằng những hốc tường có kích thước khác nhau, tại đây đặt những cuộn giấy cói, những mảnh gỗ nhỏ và những đồ vật thờ cúng phủ bụi. Rick nhận thấy mỗi hốc tường đều được đánh dấu bởi một biểu tượng, một con số hoặc bởi cả hai, và cậu hình dung việc này giúp ích cho những người làm việc tại Bộ sưu tập trong việc lưu trữ khối tài liệu khổng lồ ở đây. Chỉ một lúc sau, bọn trẻ đã đi vào một không gian mở hình tròn, trên cao, bầu trời xanh ngắt tỏa ánh sáng rạng ngời, như thể bọn chúng đang ở dưới đáy một ống khói vậy. Tiến vào một hành lang khác, cũng là hành lang duy nhất đi ra từ khu giếng trời này, cả ba tiếp tục đi trong yên lặng. Họ bắt gặp hai lối đi theo hướng ngược nhau, và Micerino cẩn thận lựa chọn lối đi phía bên phải, dốc hơn. “Chính xác thì nhiệm vụ của các ông là gì?” Rick bất ngờ hỏi, cậu đi cạnh Pepi. “Các ông phụ trách an ninh à?” “Quy tắc 17: Các Bảo vệ phải luôn đảm bảo an ninh,” Micerino trả lời thay Pepi, không hề quay đầu lại. “Chúng tôi phụ trách việc ghi nhớ Bộ sưu tập đang lưu giữ cái gì.” Ông ta hời hợt chỉ những hốc tường ở cả hai bên hành lang. “Mỗi hốc tường này đều giữ một vật gì đó: chỉ chúng tôi mới biết nó là gì và làm cách nào để tìm ra nó. Chúng tôi truyền đạt lại những gì mình biết cho những người học việc.” “Bằng lời nói ạ?” Rick hỏi. “Đương nhiên…” Micerino trả lời. “Ghi chép chỉ khiến cho trí nhớ kém đi.” Rick gãi đầu, kinh ngạc. “Nhưng hẳn phải có hàng trăm nghìn hốc tường ở đây! Ý ông là từng người trong số các ông đều biết và ghi nhớ tất cả… từng hốc một?” https://thuviensach.vn “Ồ không, đương nhiên là không. Điều đó là không thể,” Micerino trả lời. “Mỗi Bảo vệ được phân công một tòa nhà cùng số lượng phòng nhất định, và người đó sẽ chỉ quản lý những hốc tường thuộc phạm vi của mình thôi.” “Tại sao lại thế ạ? Vậy… vậy chỗ này rộng bao nhiêu?” “Quy tắc 2: Bộ sưu tập được chia thành 22 tòa nhà. Mỗi tòa nhà có 22 phòng. Mỗi gian phòng có 22 hành lang. Và mỗi hành lang có …” “22 hốc tường?” Rick đánh bạo nói. “Tại sao phải là 22 hốc tường?” Micerino đáp lại với một tràng cười mỉa mai. “Mỗi hành lang có 52 hốc tường. Hoặc 104. Hoặc 156.” “Người ta không thể nghĩ đến cái gì đó đơn giản hơn sao, kiểu như 10 nhân 10 nhân 10 chẳng hạn?” Jason lẩm bẩm với bạn. “Quy tắc 2, dĩ nhiên người ta chỉ nói đến khu Thượng của Bộ sưu tập…” Micerino bổ sung. “Ngoài ra cần tính đến tất cả hành lang ngầm dưới đất nữa. Chúng có nhiều, nhiều lắm… Dù sao thì cũng chỉ dừng lại tại đây thôi, bởi vì chúng tôi phải quay trở lại công việc nặng nhọc của mình rồi.” Viên Bảo vệ kết luận. “Gần đến nơi rồi, thưa các vị khách đáng kính. Để đến những gian phòng của Bậc thầy Thư lại, chỉ cần đi vào hành lang kia, cứ đi dọc theo nó, không rẽ vào đâu cả. Các vị sẽ đến kim tự tháp trong nháy mắt thôi.” Rick, Jason và Maruk thẳng tiến về phía hành lang. Phía sau, hai viên Bảo vệ chào tạm biệt chúng kèm một lời cảnh báo. “Các vị hãy nhớ Quy tắc 9: Không chạm vào bất cứ thứ gì trong các hốc tường khi không có sự hỗ trợ của một Bảo vệ.” “Chúng tôi hiểu rồi,” Maruk mỉm cười trả lời. “Và… Quy tắc 19: Nếu nghe thấy tiếng kèn trompet của lính gác, hãy chạy ra khỏi Ngôi nhà Sự sống.” “Với ngần này lối đi và ngần kia hốc tường, chẳng có gì khó hiểu nếu bị lạc ở đây.” Jason nhận xét trong khi cả bọn đi về phía thư phòng của Bậc thầy Thư lại. https://thuviensach.vn “Thực vậy,” Maruk xác nhận. “Đó chính là lý do cần có những người Bảo vệ: để khỏi lạc đường.” “Đã có ai khám phá mọi ngõ ngách của Bộ sưu tập chưa nhỉ?” “Có thể là bố tớ,” cô bé vừa đáp vừa ve vuốt bức tường. “Nhưng không hẳn là tất cả. Có những hành lang đã nhiều năm rồi không ai đặt chân đến, Những Hành Lang Bị Bỏ Quên…” Maruk vẽ một dấu hiệu trong không khí, như một loại bùa chú. “Chắc ý cậu là những hành lang ngầm?” Rick đánh bạo hỏi. “Chỗ mà chúng ta thấy trong hang…” “Ồ không. Đó là khu Hạ của Bộ sưu tập. Những Hành Lang Bị Bỏ Quên nằm ở phía trên…” Maruk dừng lại nhìn những người bạn của mình. Đôi mắt long lanh của cô bé ánh lên vẻ căng thẳng kỳ lạ, rồi bắt đầu kể: “Cách đây không lâu… một vụ hỏa hoạn đã xảy ra tại những hành lang đó, cướp đi sinh mạng của nhiều người. Có hai Bảo vệ, họ là vợ chồng, đã bị ngọn lửa thiêu mất xác, cùng với tất cả những gì được giữ trong khu vực đấy.” “Chuyện của cậu chẳng vui gì cả,” Jason thì thầm, bối rối. Maruk lại đi tiếp: “Cậu nói đúng. Khúc tình ca về hai linh hồn bất tử yêu nhau kể cũng chẳng vui chút nào…” “Nghĩa là sao?” “Khúc tình ca kể rằng đã hàng trăm năm rồi, hai linh hồn bất tử yêu nhau đi lang thang trong những hành lang đó để tìm kiếm nhau, nhưng không bao giờ tìm thấy.” “Trong khi đó chúng ta…” Jason lo lắng. Chúng ta biết chắc chắn mình đang đi đâu, phải không? “Có thể…” Maruk mỉm cười. “Tớ chưa bao giờ đi qua đây cả.” Thật may là những chỉ dẫn của Micerino đều chính xác. Sau khi đi chưa đến một trăm bước, hành lang dẫn đến một không gian rộng hơn và những https://thuviensach.vn đứa trẻ thấy mình ở bên trong một kim tự tháp hoàn hảo ngay từ phần đế vuông. “Chúng ta đến nơi rồi!” Maruk thở phào nhẹ nhõm ngay khi nhận ra kim tự tháp. “Thư phòng của bố tớ đây rồi!” Căn phòng đơn giản mà vẫn tráng lệ. Những màn trướng bằng vải lanh rủ xuống từ trần nhà, căng phồng trong gió như những cánh thuyền buồm, và trên hai bức tường đối diện nhau là hai cửa lớn. Chính giữa căn phòng là bốn chiếc bàn, trên mặt đồ bày la liệt, và cạnh đó là bốn đi-văng nhỏ. Trên bức tường phía cuối là những hốc tường giống như ở các hành lang, mỗi hốc tường được đánh dấu một biểu tượng khác nhau. Rồi những giấy thường và giấy cói, giống như những cuộn sợi khổng lổ, được xếp thẳng hàng dựa vào những bức tường còn lại. “Bố ơi?” Maruk gọi, tiến vài bước vào căn phòng. Không có ai trả lời. Cô bé đi vòng quanh bốn cái bàn và cất tiếng gọi lần nữa. Không có ai. Jason và Rick đứng chờ ở ngưỡng cửa, sửng sốt trước không gian uy nghiêm này. “Có lẽ chúng ta nên chuồn trước khi bố cô ấy phát hiện ra…” Jason thì thầm với cậu bạn. Đúng lúc đó, từ phía bên kia căn phòng có một người phụ nữ đi vào. “Maruk!” Người phụ nữ thốt lên. “Cháu làm gì ở đây vậy?” Cô bé quay lại phía hai người bạn ra hiệu đi đến chỗ mình. Rick và Jason bước đi cẩn trọng trên sàn nhà lát đá thiên thanh, rồi dừng lại trước một cái bàn. “Bố cháu không có ở đây… Ông ấy đi đón Pharaon rồi,” người phụ nữ vừa tới nói với Maruk. Jason và Rick nhìn người phụ nữ và mỉm cười ngượng nghịu. Người phụ nữ mặc một bộ váy dài màu trắng, và trông dáng điệu cô ta vừa kỳ lạ vừa thanh lịch: cánh tay trái được giữ cố định bằng một chiếc khăn vải màu trắng buộc vòng lên sau gáy, trong khi cánh tay phải duyên dáng minh họa theo từng lời nói. https://thuviensach.vn “Cô phụ tá của bố tớ không còn dùng được tay trái từ sau vụ cháy mà lúc trước tớ có nói với các cậu ấy. Nhiều người còn cho là cô ấy cũng đã mất đi một phần trí nhớ do một cú va chạm vào đầu… Vì thế, nếu có nghe thấy cô ấy nói những điều kỳ cục thì đừng để tâm nhé…” Maruk thì thầm giải thích với hai người bạn mới. Rồi cô bé hỏi to: “Khi nào bố cháu quay lại ạ?” “Chuyện đó bố cháu không quyết định được, bởi còn phụ thuộc vào Pharaon. Nếu muốn, cháu có thể đợi bố ở đây. Như thế, cháu có thể làm quen với Tutankhamon…” Người phụ nữ trả lời. “Tutankhamon?” Jason cắt lời người phụ nữ, tiến một bước lại gần cô. Sau đó cậu quay ngoắt về phía Rick. “Tớ đã nói gì với cậu nào? Tớ đã chắc chắn là có một sự liên kết giữa cậu ta và chỗ này mà!” Người phụ nữ mỉm cười. “Maruk, những người bạn của cháu… là ai vậy?” “Họ là khách của Ngôi nhà. Họ đến đây ngày hôm qua bằng tàu thủy.” “Trên đội tàu hoàng gia ư?” “Vâ… vâng,” Jason lắp bắp. “Phải không, Rick?” Rick đứng dịch sang một bên để tránh ánh nắng phản chiếu. Từ vị trí đó cậu có thể nhìn kỹ hơn người đang nói chuyện với Maruk. Đó là một người phụ nữ trung niên, có khuôn mặt cân đối và thanh thoát. Từ cô toát ra một vẻ dịu dàng rõ rệt. “Phải không, Rick?” Jason hỏi lại. “Ồ, đúng vậy, đúng vậy… Chúng cháu đã đến cùng với đội tàu…” “Tuyệt vời!” Người phụ nữ vui mừng. “Chính xác là trên con tàu nào vậy?” Người phụ nữ giơ tay chỉ cho Rick chiếc bàn mà cậu đang đứng cạnh. Chỉ đến lúc đó cậu mới nhận ra những đồ vật bày trên bàn là rất nhiều mô hình thuyền buồm và thuyền con. Nhận thấy sự ngạc nhiên của cậu, Maruk tiến đến gần. https://thuviensach.vn “Cậu có thích không, Rick? Bố tớ làm ra chúng đấy. Chúng là niềm đam mê của ông ấy!” Nhưng cậu bé tóc đỏ cứ thần người ra câm lặng. Cậu đưa mắt nhìn vô số mô hình trên bàn và không thể không so sánh chúng với những mô hình mà cậu đã nhìn thấy trong căn tháp nhỏ ở Biệt thự Argo vài giờ trước. Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng khiến cậu thì thầm: “Chúng cháu đến với cái này…” Cậu bé chỉ vào một chiếc tàu dường như là phiên bản hoàn hảo của con tàu Con mắt của Nefertiti ở Biệt thự Argo. Jason cũng sững sờ y như cậu. “Ồ, vậy thì chắc hẳn đó là một chuyến đi tuyệt vời…!” Người phụ nữ vừa nói vừa tiến lại gần. Chiếc váy lanh dài lướt trên sàn nhà lát đá thiên thanh. “Vâng, một chuyến đi tuyệt vời,” Rick nói, bỗng nhiên cảm thấy hụt hơi. Người phụ nữ nhấc mô hình con tàu “Con mắt của Nefertiti” lên đưa nó cho Jason. Cậu bé kinh ngạc, miệng lẩm bẩm: “Không thể nào… Không thể nào…” Người phụ nữ cười. “Bậc thầy Thư lại sẽ rất hài lòng khi biết các cháu thích nó nhiều như thế.” “Ngài ấy dành thời gian làm những mô hình này lâu chưa?” Rick cất tiếng hỏi. “Từ lâu lắm rồi! Maruk trả lời. Mỗi khi có thể, bố tớ lại ngồi vào chiếc bàn dưới kia rồi miệt mài với các dụng cụ. Bố tớ nói rằng ông thường ngẫm nghĩ những việc hệ trọng trong khi làm những đồ vật nhỏ xíu này. Phải không ạ?” Cô bé nói thêm, quay sang người phụ nữ. Người phụ nữ mỉm cười. “Bố cháu cũng bảo ông ấy muốn có thêm thời gian để có thể hoàn thành cả đội tàu. Đã mấy tháng trời, thậm chí… gần hết một năm rồi ông ấy vẫn https://thuviensach.vn chưa hoàn thành xong một mô hình. Các cháu có muốn xem mô hình ông ấy đang làm không?” Rick gật đầu, và người phụ nữ quay người, tiến về chiếc bàn làm việc của bố Maruk. Ở chính giữa bàn có một mô hình được phủ một tấm vải. Người phụ tá của Bậc thầy Thư lại dùng tay phải cẩn trọng nhấc tấm vải lên. Khi nhìn thấy con tàu, Rick thình lình cảm thấy đôi chân trở nên nặng trịch, như thể ai đó đã đóng đinh chúng xuống sàn nhà vậy. “Không phải nó rất tuyệt sao?” Người phụ nữ hỏi. Trên bàn của Bậc thầy Thư lại chính là mô hình con tàu Metis. “Ông nói cho cháu nghe về cánh cửa đi!” Julia nói với người làm vườn, khi cả hai đang ở trong căn phòng đá ở Biệt thự Argo. Nestor đặt tách trà lên bàn. “Thực sự là, ta chỉ biết những gì ông bà Moore kể lại. Bức tường mà trên đó có cánh cửa cháu thắc mắc thuộc gian phòng cổ nhất của ngôi nhà. Nó được xây dựng trước cả khi người La Mã đổ bộ vào nước Anh. Thậm chí trước cả người Celt11. Và có thể trước cả khi những cột đá ở Stonehenge12 được dựng lên nữa.” Julia khoanh tay lại, vẻ ngờ vực. “Ai đã xây dựng nó ạ?” “Ta không biết,” Nestor nói rõ từng tiếng. “Ông bà Moore cũng vậy. Thậm chí, ta tin là họ đi du hành trên con tàu Metis chính là để khám phá điều đó.” “Ý ông là cánh cửa vẫn luôn luôn ở đây?” “Có thể như vậy…” “Ông hãy nói cho cháu sự thật đi!” https://thuviensach.vn “Ta không biết sự thật,” người làm vườn nhắc lại. “Nhưng ta biết vợ chồng ngài Moore không phải là người đầu tiên sống tại Biệt thự Argo. Vẫn luôn có một công trình trên mũi đất này: một tòa lâu đài, một ngọn tháp, hay một thứ gì đó đại loại thế. Nếu cháu muốn biết thì trong thư viện có cây phả hệ của gia đình đấy. Nó sẽ khiến cháu thấy thích thú…” “Nó có từ khi nào ạ?” “Ta chỉ nhìn thấy nó vài lần, khi Penelope mang ra để phủi bụi. Tuy nhiên nó rất cũ và được phân nhánh nhiều đến mức có một thời họ của chồng bà ấy chỉ đơn giản là ‘More’, chỉ với một chữ ‘o’.” “Có nghĩa là ‘nhiều hơn’ trong tiếng Anh.” Nestor lắc đầu. “Không, gốc gác thì không phải tiếng Anh… Đó là một từ la-tinh mang nghĩa ‘tập quán’, ‘truyền thống’, ‘tục lệ xưa cũ’. Cháu có thể kiểm tra lại bằng từ điển nếu muốn.” “Cháu báo cho ông biết là Rick đã mang theo quyển từ điển đó.” Julia trả lời kiên quyết. “Và bây giờ cháu muốn đi lấy lại nó!” Nghe xong, Nestor bất ngờ đứng dậy. “Muộn rồi. Ta nghĩ đã đến lúc cháu lên trên gác đi ngủ rồi đấy.” Julia mở to mắt. “Sao ạ? Em cháu và Rick vẫn đang ở Ai Cập, ở đâu đó tại… tại…” “Xứ Punt.” Nestor nói rõ, tỏ vẻ không bận tâm trong khi mở cửa sổ để xem trời còn mưa không. “Chính xác! Và trong khi họ đang ở Xứ Punt, thì cháu phải đi ngủ sao?! Cháu phải quay lại giúp họ mới đúng! Họ có thể đang gặp nguy hiểm.” “Thật là một mục đích cao cả,” Nestor gật đầu. “Nhưng cháu không thể làm điều đó được đâu.” “Tại sao ạ?” “Cho đến khi hai đứa vẫn ở đó, cánh cửa sẽ đóng chặt từ phía bên này.” “Cháu không tin!” Nestor chỉ cho cô bé những vết cháy và vết xước trên bề mặt gỗ của cánh cửa. https://thuviensach.vn “Không thể mở nó ra được, cho đến khi những người du hành trở về hoặc… cho đến khi họ không thể trở về nữa. Nếu có ba người rời khỏi đây từ cánh cửa này thì cả ba bắt buộc phải bước qua ngưỡng cửa từ hướng ngược lại thì cánh cửa mới lại mở ra. Ông rất tiếc, nhưng đó là cách nó vận hành. Chúng ta không thể làm gì khác ngoài việc chờ đợi.” Julia sửng sốt. “Ý ông là cánh cửa chỉ có thể được mở…” “Từ phía bên kia. Đúng thế!” Nestor nói, quay trở lại gian phòng có điện thoại. Chương 8. Người thợ trạm khắc thuyền Rick và Jason nhìn chằm chằm vào mô hình con tàu, trong đầu ngổn ngang những suy nghĩ. Nhưng chúng không hề nhầm: trên chiếc bàn Ai Cập cổ đó là mô hình không lẫn đi đâu được của con thuyền mà chúng đã lái đi trong cơn bão, xuyên qua vùng biển phía trong hang Salton Cliff. Và dựa vào những cuốn nhật ký của Ulysses Moore, trong căn phòng tháp của Biệt thự Argo có một bản sao y đúc con tàu Con mắt của Neferititi. Tại Kilmore Cove có một phần của Ai Cập cổ đại. Và tại Ai Cập cổ đại, có một phần của… của cái gì, chính xác nó là cái gì? Đến thời điểm này, thực sự con tàu Metis là cái gì, và có bao nhiêu người biết về nó? “Đó thực sự là một con thuyền rất… kỳ lạ…” Rick lẩm bẩm khi người phụ tá phủ lại tấm vải lên trên mô hình. “Cháu chưa bao giờ nhìn thấy một https://thuviensach.vn con thuyền như thế bao giờ.” “Hẳn rồi…” Người phụ nữ trả lời. “Thực ra tôi nghĩ nó là một con thuyền không có thật, là một sản phẩm của trí tưởng tượng của Bậc thầy Thư lại. Và do đó ông ấy tốn rất nhiều công để hoàn thành nó.” “Thực ra, bố cháu đã làm nó mô phỏng theo một hình vẽ.” Maruk bỗng thốt lên. Rick và Jason giật nảy người nhìn cô bé: “Một hình vẽ? Cậu chắc chứ? Chúng tớ có thể xem nó chứ?” Người phụ tá nhìn chăm chú bọn trẻ với một biểu hiện thích thú. “Các bạn của cháu thật tò mò!” Người phụ nữ thốt lên, tiến lại gần một trong những giá sách ở bức tường tận cuối phòng. Sau khi tìm kiếm một lúc, người phụ nữ rút ra một tờ giấy cói dài. “Đây là hình vẽ mà Maruk nói đến,” người phụ nữ vừa nói vừa mở nó ra. Bên trong lớp giấy cói là một tờ giấy, trên đó là bức phác thảo của con tàu Metis. Đó là một tờ giấy nom rất mực tầm thường nhưng cũng vô cùng hiện đại, có vẻ như được xé ra từ một trong những quyển nhật ký của Ulysses Moore. Ngay khi nhận ra nó, Jason không thể kìm được mà thốt lên: “Nhưng đó là hình vẽ của U…!” Cậu bé reo lên, trước khi bị Rick bịt miệng lại. “Các cháu biết tác giả của bức vẽ này sao?” Người phụ nữ hỏi bọn trẻ. “Ồ không, không…” Rick vội lấp liếm. “Ý của bạn cháu là bức vẽ… là độc nhất! Thực sự độc nhất!” Maruk mỉm cười. “Chúng tớ cũng nghĩ vậy. Nó thật đẹp, phải không?” “Làm thế quái nào mà tờ giấy đó lại đến tận đây được?” Jason thì thầm với Rick, khi Maruk và người phụ nữ quay người để đặt bức vẽ vào vị trí cũ. “Tớ không biết và cũng không muốn biết, cậu bé tóc đỏ trả lời, đứng cách xa một vài bước. Có lẽ chúng ta nên khẩn trương trở về chỗ chị gái https://thuviensach.vn cậu, trước khi…” “Đợi đã…” Jason ngắt lời. Cậu bé giả vờ quan sát một vài cuộn giấy cói ở phía bên kia của căn phòng và nói khe khẽ: “Maruk đã nói với chúng ta rằng Ngôi nhà Sự sống dùng để gìn giữ và bảo vệ những đồ vật… Cậu không nghĩ là… chủ nhân cũ của Biệt thự…” Jason mỉm cười, và Rick hiểu ngay cậu đang nghĩ gì. “Cậu nghĩ…” Rick tiếp lời, “rằng Ulysses Moore đã đến đây… để giấu cái gì đó sao?” “Hãy thử nghĩ mà xem: ông ấy có thể đã đến chính căn phòng này và nói chuyện với Bậc thầy Thư lại! Ông ấy có thể đã lấy một mô hình tàu Con mắt của Nefertiti và để đổi lại, ông ấy đã để lại hình vẽ của con tàu Metis. Điều này có thể giải thích rất nhiều thứ, cậu không nghĩ vậy sao? Ví dụ, vì sao chúng lại ở đây? “Ý cậu là sao?” “Ý tớ là… có thể ngài Moore đã đưa chúng ta đến đây… để lấy lại thứ mà ông ấy đã giấu kỹ trong Bộ sưu tập.” Rick gật đầu. “Nghe hợp lý đấy. Có thể nó thực sự hợp lý… Tiếc là người chủ cũ đã chết rồi.” “Đấy là theo cậu nghĩ thôi,” Jason phản bác. “Nghĩ lại những tin đồn mà cậu đã nghe về căn tháp canh của Biệt thự Argo xem nào.” “Hai cậu đang thì thầm với nhau chuyện gì vậy?” Maruk bất chợt xuất hiện sau lưng bọn trẻ và xen vào câu chuyện. “Chúng tớ đang tự hỏi một điều…” Rick mỉm cười trả lời cô bé. “Trước đó cậu đã giải thích cho bọn tớ rằng trong Ngôi nhà Sự sống có rất nhiều đồ vật đến từ khắp nơi trên thế giới…” “Chính xác.” “Điều đó có nghĩa là bất cứ ai cũng có thể tin tưởng giao cho các cậu thứ gì đó để gìn giữ sao?” https://thuviensach.vn “Đúng thế. Chỉ cần cậu giao nó cho một Bảo vệ, cho biết tên đồ vật và trả một lượng deben nhất định, khoản này dao động tùy vào việc cậu muốn cất giữ nó trong bao lâu,” Maruk giải thích trong lúc chỉnh lại bím tóc. Rick tiếp tục hỏi: “Vậy thì… nếu chúng ta biết tên của một người, cậu nghĩ có cách nào để biết được người đó đã để lại vật gì trong Bộ sưu tập không?” “Cần hỏi một Bảo vệ chăng?” Jason đánh bạo đoán. “Ồ, không cần…” Người phụ tá của Bậc thầy Thư lại xen ngang, sau khi nghe bọn trẻ nói chuyện. “Mọi cái tên được viết trên giấy cói và sắp xếp theo trật tự trên những cái giá này.” Jason và Rick tiến lại gần một vài tấm gỗ được đánh dấu bởi những ký hiệu tượng hình cổ, khi bọn trẻ đọc, chúng tự chuyển thành những chữ cái thông thường của bảng chữ cái. Bọn trẻ dừng lại trước ký hiệu “M”. “Moore… Tớ nghĩ là nó có thể ở đây, Jason nói nhỏ.” “Các cậu có cần tôi giúp tìm nó không?” Người phụ tá hỏi. “Thực ra là không ạ… Đây chỉ là chuyện vặt vãnh thôi và chúng cháu không muốn cô mất thời gian…” Jason trả lời, trong đầu cậu bé lại vang lên hồi chuông báo động. “Nếu cô cho phép, chúng cháu sẽ tìm rồi đặt lại mọi thứ vào chỗ cũ ạ.” “Chắc chắn là tôi cho phép rồi, chỉ cần Maruk hỗ trợ các cháu là được.” Người phụ tá mỉm cười, rồi nhẹ nhàng rời đi. Bên trong những chiếc giá có vô số cuộn giấy cói, được gói bên trong những tấm vải nặng. Mỗi cuộn giấy chứa một danh sách những cái tên, như một danh bạ điện thoại hiện đại vậy. Tuy nhiên để đọc được hết chúng, cần phải giữ chặt một đầu cuộn giấy và mở ra chầm chậm từ đầu bên kia, rồi trải nó trên sàn nhà. Mỗi cuộn giấy, được đánh dấu bằng chữ viết nhỏ và gọn gàng, có chứa tên của nhiều người, sau đó là loại đồ vật mà họ đã gửi vào Bộ sưu tập, rồi số tiền họ đã trả để món đồ vật đó được nhận, và một câu ẩn ngữ ngắn gọn kết thúc việc đăng ký. Theo Maruk, câu ẩn ngữ đó chỉ hốc tường nơi đồ vật được cất giữ vào. https://thuviensach.vn “Cứ viết đơn giản Hốc 16.450 không phải là đủ rồi sao…” Rick lầm bầm khi đọc một trong những câu ẩn ngữ đó. “Như thế lại chẳng đơn giản hơn ‘Kẻ điên đi tìm khắp thế giới hai chiếc chén để nâng cốc’ hay sao?” Nhưng sau đó cậu hiểu rằng chính những câu đó dùng để ghi nhớ thông tin về cái hốc. Việc ghi nhớ một câu chuyện nhỏ rõ là dễ hơn nhiều so với việc nhớ một con số đơn thuần. Trên ba cuộn giấy đầu tiên, Jason và Rick không tìm thấy bất cứ cái tên Ulysses Moore nào và bắt đầu nghi ngờ trực giác của chúng. Khi đã sắp bỏ cuộc, Rick tình cờ nhìn thấy một điểm thẫm màu tại chính giữa cuộn giấy thứ tư. “Đây rồi!” Cậu bé reo lên, không nén nổi cảm xúc. Cậu chỉ ngón tay vào tên người chủ cũ của Biệt thự Argo được viết bằng chữ tượng hình. Nhưng sau tích tắc, một cơn rùng mình ớn lạnh chạy dọc sống lưng cậu: ai đó đã tìm cách xóa hoàn toàn thông tin đăng ký. Một vết mực đen dài che đi một phần cái tên và khiến cho tất cả những gì viết sau đó đều không thể đọc được. “Không thể nào…” Jason thì thầm, nhẹ nhàng nâng tờ giấy cói lên và đặt nó dưới ánh sáng. “Không thể đọc được gì nữa… chỉ đọc được một phần…Ulysses Moore và từ này: bả… đồ... bản đồ! Bản đồ! Cậu cũng đọc được, đúng không Rick? Ở đây có viết “bản đồ” này!” Rick gãi cằm, ngẫm nghĩ. “Có thể… có thể Jason nói đúng…” Chắc chắn là người bí ẩn xóa thông tin đăng ký trên giấy cói có rất ít thời gian để làm việc này, bởi hắn đã quẹt vội một đường, không đủ để che đi toàn bộ những chữ viết. Ulysses Moore: bản đồ. Đó là những chữ viết còn sót lại. Nhưng thế là đủ để bọn trẻ hiểu rằng có một thứ gì đó vô cùng quan trọng bên trong Bộ sưu tập cần được tìm ra. Bọn trẻ đặt lại những cuộn giấy cói vào chỗ cũ và chào tạm biệt người phụ tá của Bậc thầy Thư lại. Maruk dẫn hai cậu nhóc rời khỏi phòng, hướng tới lối ra khỏi Ngôi nhà Sự sống. Jason và Rick đi theo sau cô bé. https://thuviensach.vn Khi cả bọn đến một căn phòng thấp với sàn nhà sẫm màu, từ đó tỏa ra ba hành lang khác nhau, cô bé chọn hành lang được trấn giữ bởi một bức tượng đỡ trên đầu một thứ như thể cả bầu trời sao. “Cậu thực sự không biết những bức tượng và hành lang này được sắp đặt như thế nào sao?” Rick cất tiếng hỏi cô bé. “Ý tớ là, phải có lý do nào đó khi cậu chọn đi theo hướng này, chứ không phải là hướng kia chứ.” “Bởi vì hướng này là hướng đúng,” Maruk trả lời. “Đây là Hành lang Sao. Cậu bận tâm vô ích thôi, Rick. Sự sắp đặt các hành lang là một trong những bí mật được gìn giữ nghiêm ngặt nhất bởi những người Bảo vệ.” “Là những người sử dụng các câu đặc biệt để nhớ những gì họ đang tìm kiếm,” Rick vẫn cố chấp. “Kiểu như… Sau Hành lang Thầy tu, bạn hãy đến Hành lang Sao, hoặc… Hốc tường ở dưới những ngôi sao!” Cậu bé quan sát hai bức tượng trấn giữ hai lối ra khác của căn phòng và nói thêm: “Hoặc: Đi theo Hàng lang Thầy tế rồi rẽ vào Hành lang Tòa tháp…” “Cậu vừa nói ‘tháp’ à?” Jason xen vào. Rick nhìn kỹ hơn bức tượng cậu gọi là “tháp”. Đúng vậy, tháp! Cậu định gọi nó là gì? Ngọn hải đăng à? Hay một tòa nhà hẹp và cao? “Tháp, tháp…” Jason lặp lại, lục chiếc túi mà Rick đeo trên vai. “Đợi chút đã…” Cậu bé mở cuốn sổ ghi chép của Ulysses Moore ra và đọc to lời chỉ dẫn mà bọn chúng đã tìm thấy trong trang cạnh bức phác thảo xứ Punt. ĐỂ TÌM ĐƯỢC ĐƯỜNG BẠN SẼ CẦN SỰ MAY MẮN VÀ NHỮNG NGÔI SAO TỐT. HÃY TÌM BẢN ĐỒ TRONG TOÀ THÁP BỐN CHIẾC GẬY. “Lẽ nào đây chính câu ẩn ngữ của người Bảo vệ?” Maruk quan sát cuốn nhật ký một cách tò mò. “Đó là cái gì vậy? Các cậu đã tìm thấy nó ở đâu thế?” Jason và Rick phớt lờ cô bé và bắt đầu bàn luận với nhau. “Có thể người chủ cũ sau khi gửi bản đồ vào trong Bộ sưu tập…” Rick bắt đầu nói. “Đã quay trở lại Biệt thự Argo và…” https://thuviensach.vn “Sao chép dòng lưu ý của Bậc thầy Thư lại vào cuốn nhật ký để không quên mất.” “Hoặc có thể ông ấy muốn đánh lạc hướng ai đó…” “Đúng, có thể lắm.” Bọn trẻ quay sang Maruk, khuôn mặt cô bé tỏ vẻ vô cùng thích thú. “Hai cậu đang nghĩ gì trong đầu vậy?” “Cậu có thể đưa chúng tớ quay lại chỗ Pepi và Micerino được không?” Jason hỏi cô bé. “Chúng tớ muốn khám phá xem những câu này thực sự có thể dẫn chúng tớ đến một hốc tường nào đó không.” Maruk nhíu mày. “Được thôi, nhưng tớ không nghĩ việc đó có thể làm được trong ngày hôm nay. Các cậu không thấy ở đây hỗn độn như thế nào à?” “Phải rồi… Pharaon…” Jason lắc đầu, sau đó nhìn xung quanh và đánh bạo hỏi: “Vậy, nếu… câu Hãy tìm bản đồ trong toà tháp có nghĩa là chúng ta phải tìm ngay trong chính hành lang này thì sao?” “Tớ không nghĩ vậy, Jason…” Rick thì thầm. “Như thế thì trùng hợp quá.” Nhưng bạn cậu không nghe thấy mà cứ thế tiến vào Hành lang Tòa tháp, vừa đi vừa kêu lên: “Tớ chỉ đi một tẹo thôi. Cậu đứng yên đó nhé!” “Đừng nghĩ tới chuyện đó!” Rick cũng kêu lên, theo sát gót bạn. “Tớ không định để cậu biến mất như chị cậu đâu.” “Chị nào cơ?” Maruk hỏi, chạy lon ton phía sau bọn trẻ. Trong Hành lang Tòa tháp, Rick và Jason bắt đầu chăm chú quan sát những biểu tượng đánh dấu từng hốc tường, và bắt đầu đếm. Có hai dãy hốc tường ở hai bên: một dãy được đánh dấu bằng biểu tượng một chiếc cốc và dãy thấp hơn được đánh dấu bằng một thanh gươm. Ở phía bên kia hành lang là biểu tượng đồng xu và chiếc gậy. “Gậy!” Rick hoan hỉ. “Chúng ta phải tìm bốn cây gậy.” https://thuviensach.vn Việc này không khó. Bọn trẻ chỉ việc đi tiếp cho đến khi nhìn thấy hốc tường thứ tư ở phía bên phải. “Ôi trời!” Jason thở hắt ra, nhìn vào bên trong. Chẳng cần cúi xuống cậu cũng có thể thấy rõ ràng là Hốc tường Bốn chiếc gậy hoàn toàn trống trơn. “Mọi việc có vẻ quá dễ dàng đấy!” Rick vẫn đi tiếp thêm một đoạn trong hành lang, vừa đi vừa đếm lớn: “Năm, sáu, bảy, tám, chín gậy, mười gậy và… khỉ thật!” Cậu bé bỗng dưng im bặt. “Cậu tìm thấy gì vậy?” Jason hét to. “Tớ đã nghĩ là sẽ thấy mười một gậy, nhưng trái lại… có một đứa bé dựa vào một cây gậy.” “Và sau đó?” Rick lại tiến lên phía trước, rồi biến mất sau góc hành hang. Maruk thích thú đi sau bọn chúng. “Không ai hiểu điều này đâu, ngoại trừ những người Bảo vệ. Tớ đã nói với các cậu đó là một bí mật mà!” “Có một người phụ nữ cầm một cây gậy!” Rick kêu to. “Rồi một người đàn ông có râu! Và sau đó hành lang kết thúc.” “Cậu quay lại đây đi!” Jason gọi cậu bé lại. Rick xuất hiện với chiếc túi trên vai, chạy từ cuối hành lang lại. “Đây là lý do vì sao có 52 hốc tường ở mỗi hành lang!” Cậu bé chạy đến chỗ những người bạn của mình, thở hổn hển. “Tớ không hiểu…” Rick thở dốc, và chỉ vào những hốc tường: “Cậu hãy hình dung đây là một bộ bài Tây! Nó đi từ một đến mười… sau đó có quân bồi, quân đầm và quân già. Như ở đây vậy! Từ một cho đến mười gậy, sau đó là đứa bé, người phụ nữ và người đàn ông có râu. Tớ đã kiểm tra rồi: đứa bé, người phụ nữ và người đàn ông cũng có trong những biểu tượng khác nữa.” Nghe xong lời giải thích, Jason nhìn các biểu tượng của những hốc tường dưới ánh sáng mới. https://thuviensach.vn “Cốc thay cho trái tim… Gươm thay cho hoa… Gậy thay cho ngọn giáo và… Ồ, tiền thì vẫn là tiền thôi.” “Cái đó thì không bao giờ thay đổi,” Rick cười khúc khích. “Đó là mật mã của các cậu à? Một bộ bài?” Jason hỏi Maruk. “Tớ không hiểu bất cứ điều gì mà các cậu vừa nói,” cô bé trả lời. “Cậu không bao giờ chơi bài sao?” Cô bé lắc đầu. “Tớ còn chẳng biết nó là cái gì.” “Vậy cậu thường chơi trò gì?” “Tớ chơi trò senet13, hoặc trò xúc xắc.” Rick và Jason nhìn nhau bối rối, sau đó lũ trẻ quay trở về căn phòng nơi cả bọn xuất phát. “Chắc là đúng đấy Jason,” Rick thì thầm. “Maruk chưa bao giờ chơi bài, có lẽ bởi vì bộ bài vẫn chưa được phát minh ra. Hừm… Những hốc tường được đánh dấu như một bộ bài, mặc dù họ không biết chúng là gì. Thật là bí ẩn!” Cậu bé đứng trước lối vào Hành lang Tòa Tháp, quan sát bức tượng đánh dấu ngưỡng cửa ra vào và băn khoăn gãi đầu. “Dù sao thì vấn đề vẫn còn đó. Kể cả khi chúng ta đã khám phá ra rằng những hốc tường được đánh dấu như các quân bài… những bức tượng đó là gì?” “Các cậu nghĩ sao nếu chúng ta đi khỏi đây?” Maruk đề xuất, vẻ mất kiên nhẫn. Đúng lúc đó không khí im lặng bao trùm tòa nhà bị một tiếng kèn trompet bất ngờ xé toạc. “Nhanh lên!” Cô bé kêu lên, tóm lấy tay áo của hai người bạn. “Có chuyện gì thế?” “Quy tắc 19: Tình trạng khẩn cấp! Khi những tiếng kèn trompet vang lên, tất cả phải rời khỏi Bộ sưu tập ngay lập tức!” https://thuviensach.vn Cách không xa chỗ ba đứa trẻ, tại lối vào của Ngôi nhà Sự sống có hai người đang tranh luận sôi nổi. “Có thể đó là một tấm bản đồ, chính xác, thưa quý cô…nhưng…” Pepi mỉm cười, hy vọng tiền bối sẽ đến giúp đỡ. Tuy nhiên Micerino dường như đã biến mất trong đám đông nhốn nháo đang tràn ngập Khải hoàn môn của Bộ sưu tập. “Và nó nằm trong này, đúng không?” Người phụ nữ khăng khăng, tỏ vẻ thiếu kiên nhẫn. Sau đó, cô ta vén tay cổ tay áo sơ mi viền da báo lên. “Ồ, đúng vậy… hẳn vậy,” anh chàng lẩm bẩm, xấu hổ thấy rõ. “Vấn đề duy nhất là… theo Quy tắc 4…” Oblivia Newton không để anh ta nói tiếp, cô ả dùng bàn tay với những móng dài sơn tím ấn chặt bàn tay của Pepi xuống cạnh bàn. “Vấn đề gì…?” Người Bảo vệ trợn tròn mắt và cố gắng rút tay ra nhưng không thành công. Những ngón tay của anh bị người phụ nữ xa lạ giữ chặt. “Vâng… sự thực là trong thời điểm này không thể-ể-ể…” “Đi vào đó?” Người phụ nữ kết thúc câu nói giúp anh ta. “Đúng vậy, vâng, chính xác… chúng tôi đang đợi Pharaon đến, và đã… đã… có lệnh tạm dừng mọi cuộc viếng thăm cho đến khi Người rời khỏi Bộ sưu tập…” Sức ép trên những ngón tay tăng lên. “Tôi không hiểu.” Oblivia lầm bầm. “Cô đang làm tôi thấy đau…” Pepi rên rỉ, xấu hổ. Người phụ nữ đột ngột đứng thẳng người và buông anh ta ra. Ả cởi khăn choàng lông thú ra và đặt xuống chiếc bàn ở giữa hai người. “Anh đang nói với tôi rằng tôi cất công đến tận đây một cách vô ích sao? Rằng tôi đã đi cả chặng đường dài… chỉ để nghe anh nói rằng hôm nay không thể vào trong sao? Tôi hy vọng là anh đang đùa!” Pepi đẩy chiếc khăn choàng sang phía đầu bàn bên kia. Người phụ nữ lại đẩy nó xuống dưới những ngón tay của Pepi. “Tôi… không… không… cảm ơn…” Người Bảo vệ lắp bắp. “Tôi hiểu quý cô muốn gì, và tôi đảm bảo rằng sẽ làm tất cả những gì có thể để quý https://thuviensach.vn cô hài lòng… Và đây chắc chắn là một chiếc khăn choàng tuyệt vời… nhưng…” Đôi mắt Oblivia Newton trở nên mời gọi. “Tôi cần phải vào trong. Tôi cần tìm tấm bản đồ này. Tôi. Cần. Tìm. Tấm. Bản. Đồ. Này.” Pepi thở hổn hển. “Tôi… tôi… tôi không có thẩm quyền. Tôi chỉ là một người học việc thôi, và… chỉ lát nữa… Quy tắc 19… sẽ có hiệu lực. Quy tắc đấy rất rõ ràng… xin quý cô hãy tin tôi… Chúng tôi phải cho tất cả những ai ở trong Bộ sưu tập ra ngoài… và không… không được cho bất cứ ai vào.” “Cho đến khi nào?” “Cho đến khi Pharaon đến.” “Tôi chỉ xem một chút thôi! Chỉ một chút thôi! người phụ nữ tiến lên phía trước, nắm lấy chiếc lông công trên mũ của Pepi và vuốt ngược nó lại đằng sau đầu anh ta. Và tôi biết thưởng công cho ai tốt với tôi bằng rất nhiều cách…” Cô ta thì thầm ngọt xớt bên tai anh chàng. “Và vô cùng rộng rãi…” Pepi cứng người lại, nhưng ngay khi anh ta đã chuẩn bị đầu hàng tuyệt đối, thì không gian vang lên âm thanh của tiếng kèn trompet. Như có phép màu, chiếc lông công gãy làm đôi. Pepi tránh khỏi người phụ nữ, lùi loạng choạng về phía sau và đúng lúc đấy anh ta nhìn thấy bóng dáng của Micerino đang lẫn trong đám đông tại lối vào. “Tôi rất tiếc, nhưng quý cô không thể vào trong được!” Anh ta thở hổn hển. “Không thể!” Mặt đỏ bừng vì xấu hổ, anh ta quay gót, vội vã rảo bước về phía Micerino. Oblivia Newton ở lại với nửa chiếc lông công trong tay, giận dữ ném nó xuống đất. Cô ta lại nghe thấy tiếng kèn và nhìn thấy tất cả những ai ở trong Ngôi nhà Sự sống đều được hộ tống ra ngoài. “Phải có cách nào đó chứ…” Cô ta rít lên, mím chặt môi cho đến khi chúng trắng bệch. Cô ta nhìn xuống những ngón chân được sơn một lớp https://thuviensach.vn móng đốm da báo, sau đó thở phì phì, không biết phải làm gì. Dù không được phép đi vào trong. Và cô ta chắc chắn không có ý định từ bỏ cuộc chơi dễ dàng vậy. Đúng lúc đó, Oblivia để ý thấy một cậu thanh niên đang mỉm cười, đứng tựa vào cột cách cô ta vài bước. Dường như cậu ta đang cười nhạo ả. “Ngươi muốn gì?” Cô ta quát lên một cách lỗ mãng. Cậu thanh niên không mảy may thay đổi thái độ. Đôi mắt cậu ta lóe lên ánh sáng điển hình của một người thông minh và hoàn toàn không do dự. Cậu ta rời khỏi cây cột với một sự chậm rãi có trù tính, và đến gần cô ta, thờ ơ với dòng người qua lại ồn ào cạnh bọn họ. “Tôi nghe được là cô đang tìm một thứ ở bên trong Bộ sưu tập,” cậu ta nói. “Có thể.” “Tôi cũng nghe nó là một tấm bản đồ.” “Và nếu ngươi đã nghe nhầm thì sao?” “Tôi biết một cửa hàng ngoài kia có bán rất nhiều bản đồ…” Quý cô Newton lấy lại chiếc khăn choàng lông thú bằng một cử chỉ khinh khỉnh. “Cảm ơn vì đã cố gắng, cậu em đẹp trai, nhưng tôi không nghĩ cửa hàng của cậu có tấm bản đồ mà tôi đang tìm. Nó chỉ có đúng một bản sao thôi,” cô ta ta chỉ vào những hành lang của Ngôi nhà Sự sống, “và không may là nó ở trong kia.” Cậu thanh niên để cho Penelope đi qua, hít vào mùi hương nước hoa đậm đặc của cô ta. Sau đó cậu ta nói thêm: “Trong trường hợp này, tôi biết có một cách để vào trong kia và tìm nó, nếu cô biết nó nằm ở đâu.” Oblivia đưa mắt dò xét cậu thanh niên. Những tiếng kèn lại vang lên, nhắc lại hiệu lệnh rời khỏi tòa nhà. Bất thình lình, tại giếng lớn trung tâm có tiếng thứ gì đó đứt gãy. Có tiếng la hét, kêu gào và những tiếng kèn khác. Các lính canh chạy vội chạy lại để xem chuyện gì đã xảy ra. https://thuviensach.vn Đây chính là thời điểm để lén đột nhập vào bên trong Bộ sưu tập. “Ngươi có thể đưa ta vào trong ngay lập tức được không?” Oblivia hỏi cậu thanh niên. Nụ cười của cậu ta càng rộng hơn. “Và cô có thể trả công cho tôi ngay lập tức và… một cách hào phóng được chứ?” Chương 9. Trực giác Bọn trẻ bắt đầu chạy và đến một cầu thang xoắn ốc trong dãy hành lang rộng lớn không bóng người. Cả bọn băng qua một lối đi tối đen như hũ nút xuống một căn phòng lớn có trần nhà đầy sao, với một ô cửa sổ mở ra khu vườn. Lại một hồi kèn nữa vang lên, lần thứ ba, hay lần thứ tư gì đó, nó khiến bọn trẻ càng chạy nhanh hơn. Thình lình Rick dừng lại. “Chúng ta phải đi thôi, cố lên!” Maruk hét. “Pharaon đang đến!” “Chỉ một chút thôi…” Rick vừa nài nỉ cô bé, nhìn quanh. Cậu không thấy mệt, trái lại, việc chạy dường như giúp cậu hồi phục trở lại. Như những gì bố cậu luôn nói: “Khi con không biết phải làm gì, hãy chạy. Đó là cách tốt nhất để nạp ôxi cho não.” Với Rick, chạy không có nghĩa là bỏ chạy. Mà nó đồng nghĩa với việc không đánh mất thời gian, để suy nghĩ. Trong căn phòng có trần nhà đầy sao, cậu đặt chiếc túi xuống sàn và rút ra cuốn Từ điển những ngôn ngữ bị lãng quên. https://thuviensach.vn Jason quay lại, thở hổn hển. “Cậu làm gì thế?” “Tớ muốn tra cứu một thứ. Cậu lo vụ cô bạn kia đi.” Jason gật đầu và dang rộng cánh tay để không cho Maruk nhìn thấy quyển Từ điển. “Maruk, nghe này! Cậu có thể giữ bí mật không?” Cậu hỏi để làm cô bé xao nhãng. “Sự thật là: chúng tớ không đến đây theo đội tàu hoàng gia.” Rick nhìn quanh để kiểm tra xem có ai ở xung quanh không. Sau đó cậu mở Từ điển và bắt đầu nghĩ ngợi. “Mình tìm gì đây?” Cậu nhìn chăm chăm vào hai bức tượng gần đó: một bức tượng được treo lên cây với đầu chúc xuống. Còn bức kia trông như bức chân dung của Thần chết. Cậu tra phần mục lục của cuốn Từ điển nhằm tìm kiếm một ý tưởng và bắt đầu thử với mục “Ngôn ngữ Ai Cập cổ”… Trong lúc đó, Jason tiếp tục nói chuyện một cách nghiêm túc với Maruk. “Chúng tớ nói với cậu rằng chúng tớ đã đến theo đội tàu bởi vì nếu không cậu sẽ không tin. Thực ra…” Cậu nhìn xem Rick đang làm gì, sau đó tiếp tục nói. “Chúng tớ đến đây theo một con thuyền khác. Và chúng tớ không biết chính xác tại sao chúng tớ lại ở đây. Tớ chỉ yêu cầu cậu… tin tưởng một chút… vào chúng tớ…” Maruk cắn môi, sau đó hé mắt nhìn vượt qua Jason. “Rick đang làm gì thế? Thứ trên đùi cậu ấy là gì vậy?” “Đó là cuốn Từ điển những ngôn ngữ bị lãng quên.” Rick máy móc nói, tay vẫn lật những trang giấy. “Các cậu có muốn giải thích thêm cho tớ hiểu không?” Maruk phản đối. “Rick đang tìm hiểu xem mật mã của Bộ sưu tập hoạt động như thế nào,” Jason mỉm cười với cô bé. “Bởi như vậy chúng tớ mới có thể tìm được… tấm bản đồ. Tấm bản đồ bốn chiếc gậy.” Maruk lắc đầu quầy quậy. “Nhưng chúng ta không thể tìm nó bây giờ được! Chúng ta phải ra khỏi đây!” https://thuviensach.vn “Nếu chúng ta ra khỏi đây…” Rick vẫn đang vừa nói vừa lật những trang giấy. “Có thể chúng tớ sẽ không bao giờ có cơ hội vào trong này nữa...” “Tại sao? Chúng ta không thể quay trở lại vào ngày mai ư?” Jason lắc đầu. “Chúng tớ không thể ở lại đây lâu được. Chúng tớ phải quay trở về chỗ chị Julia.” “Julia?” “Đó là chị gái tớ. Chị ấy… chị ấy bị rớt lại phía sau. Nhưng trước khi quay trở về chỗ chị ấy chúng tớ phải làm điều gì đó ở đây.” “Điều gì?” “Chúng tớ cũng không biết chính xác. Nhưng điều đó rất quan trọng.” “Ai đã cử các cậu đến đây?” “Chúng tớ không biết chắc. Chúng tớ chỉ có một manh mối thôi, một manh mối nhỏ vừa khám phá ra tại căn phòng của bố cậu. Cậu biết cái tên chúng tớ đã tìm kiếm trên các tờ giấy cói chứ? Đó là… một người bạn. Và có thể có ai đó đang muốn ngăn cản chúng tớ giúp ông ấy.” “Ai vậy?” “Chúng tớ không biết,” Jason trả lời. “Thế có cái gì mà các cậu biết không?” Maruk thốt lên. Jason lắc đầu và bắt đầu cười lớn. “Nói thật là không, Maruk à. Tin tớ đi, chuyện là vậy đấy. Hãy hình dung rằng chỉ vài giờ trước chúng tớ còn đang ở…” Những bức tường của Ngôi nhà Sự sống rung lên bởi tiếng kèn trompet không biết đã vang lên đến lần thứ bao nhiêu. Cô bé tóm lấy tay Jason và kéo cậu đi. “Tớ không biết các cậu đã ở đâu vài giờ trước, nhưng nếu không đi mau, chỉ chút nữa thôi chúng ta sẽ gặp một đống rắc rối đấy. Không được phép trái lời Ngự lâm quân Hoàng gia.” “Đây rồi!” Rick kêu lên. “Cái gì vậy?” https://thuviensach.vn “Tớ tìm thấy rồi.” Manfred ngáp ngắn ngáp dài trong phòng khách của bà Cleopatra Biggles. Y tung lên tung xuống trong không khí cuốn tạp chí về thêu móc không biết bao nhiêu lần trong lúc nằm dài trên ghế bành. Bà Biggles đang ngủ trên chiếc ghế đi-văng, miệng há hốc và có vẻ hạnh phúc, trong khi những con mèo lượn xung quanh bà như những con sư tử bên người dạy thú. Manfred xua tay đuổi chúng đi. “Lũ quái vật!” Gã đứng lên và đi tới phòng bếp. Trong tủ lạnh chỉ có rau và bánh xốp sô-cô-la. Y với tay lấy một vài chiếc và ném phần còn lại của hộp bánh vào lũ mèo. Trong một hộp thiếc có những chiếc kẹo đường đủ loại, kế bên một hộp khác đựng bánh bích quy bơ cứng như đá. Một bộ bát đĩa bằng sứ in hoa, một vài chiếc khay hoa, hai cái rèm hoa và cuối cùng là một cây xúp-lơ to đùng ở giữa bàn. Không tìm được bất cứ thứ gì hợp sở thích, Manfred quay ra xem đống đồ thủy tinh trong phòng khách. Vài món nữ trang rẻ tiền, một hình thiên thần nhỏ, bốn bản Tuyển tập Reader’s Digest, một cuốn sách vẫn chưa tháo lớp giấy bọc và không biết là chiếc hộp thiếc thứ bao nhiêu nữa chứa đầy ắp đinh ghim. Khi bị đinh ghim châm, Manfred dường như cảm thấy lũ mèo đang cười nhạo y. “Cút đi! Cút, lũ quái vật này!” Gã gào lên. Sau đó gã ngậm lấy đầu ngón tay bị thương và xem giờ. Chiếc ôtô đỗ cách lối vào có vài mét. Chiếc áo mưa của gã, treo trên lò sưởi, vừa mới ráo nước. https://thuviensach.vn Gã mặc nó vào, mở cửa và đi ra ngoài. Khi gã cài số lùi, lũ mèo của bà Biggles đứng hết trên ngưỡng cửa, nhìn y chằm chằm. “Mình ghét lũ mèo…” Gã nghiến răng, lẩm bẩm. Chương 10. Bí ẩn được tiết lộ Jason nhảy đến chỗ Rick và quỳ xuống cạnh cậu bạn. Trên một trang của cuốn Từ điển những ngôn ngữ bị lãng quên có một bảng được đánh số từ 0 đến 21. “Bộ Ẩn Chính của bài Tarot…” Rick lẩm bẩm. - Sao trước đó mình không nghĩ tới điều này nhỉ? Cuốn từ điển giải thích rằng những quân bài Tarot là những lá bài cổ nhất trên thế giới, xuất phát điểm của tất cả những lá bài hiện đại. Nhiều giả thuyết cho rằng những lá bài Tarot là các Bảng Tri thức mà vị thần Ai Cập Thoth dùng để giảng dạy cho con người những bí mật về chữ viết, số học, âm nhạc và trò chơi. Vì lý do đó, mỗi lá bài Tarot được gọi là “arcano”, hay có nghĩa là điều bí ẩn, bí mật. Rick đọc hăng say: “Những lá bài Tarot được chia thành 52 lá Bộ Ẩn Phụ và 22 lá Bộ Ẩn Chính. 52 lá Bộ Ẩn Phụ được chia làm bốn bộ: cốc, tiền, kiếm và gậy… như những hốc tường trong hành lang vậy.” “Trong khi 22 lá của Bộ Ẩn Chính,” Jason nói tiếp, “là những hình vẽ chưa rõ ý nghĩa. Lá Ẩn Chính số 21: Thế giới. Lá Ẩn Chính số 12: Người đàn ông bị treo ngược. Lá Ẩn Chính số 13: Thần Chết!” https://thuviensach.vn Người đàn ông bị treo ngược và Thần chết là hai bức tượng đang nhìn chằm chằm vào bọn trẻ từ căn phòng với trần nhà toàn sao. “Đây là lý do vì sao người ta nói con số 13 mang lại xui xẻo,” Rick mỉm cười đứng dậy. “Cậu thử đọc câu ẩn ngữ của Ulysses Moore lên mà xem.” Jason mở cuốn nhật ký và đọc lại câu đó thật chậm rãi. “Vì vậy,” Rick ngẫm nghĩ, kiểm tra cái bảng trong quyển từ điển, “bây giờ chúng ta phải…” “Chúng ta phải chạy ra ngoài ngay!” Maruk rên rỉ, liếc nhìn những hành lang vắng tanh. Rick không để ý đến cô bé và cố tập trung. “Micerino nói rằng Bộ sưu tập được chia thành 22 khu, mỗi khu có 22 phòng, mỗi phòng có 22 hành lang. Hai mươi hai… bằng số bài Bộ Ẩn Chính.” “Các cậu! Tớ thực sự không biết các cậu đang nói về điều gì, nhưng…” Jason đọc lại cuốn nhật ký và kêu lên: “Chỉ một chút nữa thôi, Maruk! Nếu chúng tớ phải tìm tấm bản đồ bốn chiếc gậy, bốn chiếc gậy đó có thể là con số của hốc tường. Chúng tớ biết rằng tấm bản đồ nằm trong tháp…” “Tòa tháp: lá Ẩn Chính số 16, Rick đọc. Câu ẩn ngữ nói rằng để tìm được tấm bản đồ chúng ta cần may mắn và những ngôi sao tốt…” Rick bất ngờ gập cuốn từ điển lại. “May Mắn là lá Ẩn Chính số 10. Những Ngôi Sao là lá Ẩn Chính số 17. Quá rõ ràng! Lúc trước, chúng ta đã đi vào Hành lang Tòa tháp, như thế thật sai lầm!” Cậu lại gần Jason và Maruk, tóm tắt lại những gì mình vừa khám phá ra: “Tấm bản đồ nằm ở trong Hành lang Tòa tháp, nhưng bắt đầu từ Phòng Sao, trong khu May mắn… Hốc tường Bốn chiếc gậy. Thật dễ phải không?” Maruk há hốc miệng. Jason bật cười. “Đừng lo, Rick luôn làm như vậy. Quan trọng là cậu ấy đã hiểu thôi.” https://thuviensach.vn Và Rick dường như đã thực sự hiểu ra, cậu nhìn xung quanh và nói: “Vì vậy điều duy nhất mà chúng ta cần biết là hiện giờ chúng ta đang ở đâu. Maruk, cậu biết không?” Cô bé lắp bắp trả lời, sau đó lặp lại với giọng to hơn. “Có thể chúng ta đang ở trong chính khu May mắn…” “Tuyệt!” Jason hoan hỉ. “Một cái tên phù hợp đấy! Cùng xem nào…” Cậu bé tóc đỏ tiến lại gần hành lang được đánh dấu bởi bức tượng Thần Chết. Lá Ẩn Chính số 13. “Nếu đây là Phòng Sao, thì chúng ta thực sự đã ở rất gần rồi, chỉ phải tìm ra Hành lang Tòa tháp nữa, có nghĩa là đi…” Jason nhìn quanh, lo âu. Maruk lắc đầu. “Về phía bên kia, tớ nghĩ vậy…” Rick nói liều. Cô bé người Ai Cập giậm chân xuống đất. “KHÔNG! Chúng ta phải đi về phía ngược lại, về hướng lối ra! Trước khi lính canh đến...” Rick và Jason nhìn cô bé khẩn cầu. “Đi mà,” một trong hai cậu nói. “Nó có thể rất quan trọng,” cậu bé kia nói thêm. Maruk nuốt nước bọt một cách khó nhọc. “Các cậu chỉ kể cho tớ toàn những lời dối trá. Tại sao bây giờ tớ phải tin các cậu chứ?” “Có lẽ bởi vì sau tất cả thì với cậu bọn tớ vẫn… đáng yêu chăng?” Jason nói với vẻ mặt cầu xin nhăn nhó. Maruk thở dài. “Thôi được, tớ sẽ đi cùng các cậu… Nhưng chỉ đến khi có tiếng kèn báo tiếp theo. Đồng ý không?” Bọn trẻ bắt đầu chạy. Tiếng dép xăng-đan gõ trên sàn nhà dội lại dưới mái vòm trống trơn của tòa nhà cùng với nhịp thở hổn hển. Rick dẫn đường, đầu tiên bọn trẻ chạy đến một hành lang có án ngữ một bức tượng https://thuviensach.vn nom giống thiên thần, sau đó là một hành lang khác với một con quỷ có cánh, cuối cùng là hành lang Tòa tháp. Bọn trẻ lao vào bên trong, Jason chạy đầu tiên, và chúng bắt đầu đếm to những con số của hốc tường: một chiếc gậy, hai chiếc gậy, ba chiếc gậy… Bốn chiếc gậy! Đây rồi, nó ở đây! Bọn trẻ dừng lại trước hai hốc tường. Một hốc Bốn Tiền ở dưới thấp, đầy ắp những cuộn giấy thường và giấy cói. Một hốc Bốn Chiếc Gậy ở trên cao, dường như chỉ có một mớ mạng nhện khổng lồ. Rick rút từ trong chiếc túi ra mẩu nến cuối cùng còn sót lại, cậu bé thắp nó lên bằng một que diêm dưới ánh mắt kinh ngạc của Maruk và chuyển nó cho Jason. “Cậu nhìn đi!” Rick nói. Sau đó cậu đan hai tay lại để làm điểm tựa cho Jason và nâng cậu bạn lên cao đủ để nhìn vào hốc tường phía trên cao. “Cẩn thận đấy!” Maruk thì thầm, trong khi Jason rướn mình nhìn vào bên trong hốc tường, tay giữ thẳng ngọn nến ở phía trước. “Nhanh lên,” Rick rên rỉ, thở phì phò nặng nhọc vì phải nâng cậu bạn. “Tớ không biết sẽ đỡ cậu được bao lâu đâu…” “Tớ… không… nhìn thấy gì cả…” Jason nói, nheo mắt lại. Chiếc hốc dường như đã bị bỏ không nhiều năm rồi. Và hoàn toàn trống trơn. Khi Jason đã định bảo Rick hạ cậu xuống, thì chợt nhìn thấy một tờ giấy cói nhỏ, bị nhét vào trong góc xa nhất. Cậu đưa tay ra tóm lấy nó. “Lấy được rồi!” Đúng lúc đấy, Maruk nắm lấy vai Rick và hoảng hốt thì thầm: “Họ phát hiện ra chúng ta rồi! Chạy thôi!” Rick mất thăng bằng và Jason ngã nhào xuống người cậu bạn, tay vẫn nắm chặt tờ giấy cói. Maruk bỏ chạy dọc hành lang, trong khi Jason và Rick mới chỉ kịp nhổm dậy bằng đầu gối. Chúng nghe thấy tiếng những bước chân đang tiến lại gần. “Nhanh lên! Vào trong kia!” Rick thầm thì, chỉ vào hốc tường Bốn Tiền. https://thuviensach.vn Cậu chui vào trong đó với chiếc túi và giấu mình giữa những cuộn giấy cói. Jason vội vàng làm theo, trong khi bước chân của những người lạ mặt vẫn đang tiến lại gần. “Còn mất bao lâu nữa?” Oblivia Newton khó chịu hỏi trong lúc theo sau cậu thanh niên vào cái hành lang không biết thứ bao nhiêu, y chang những hành lang trước đó. “Quý cô nôn nóng quá đấy. Và rất ồn ào nữa,” cậu thanh niên chê trách. “Nếu cô muốn tìm thấy tấm bản đồ, cô phải tin tôi và yên lặng một chút.” “Ai đã giáo dục cậu vậy?” Oblivia cộc cằn đốp lại. Cậu thanh niên dừng lại ngay chính giữa Phòng Sao. Trên đầu bọn họ, trần nhà lấm tấm đầy những vì tinh tú. “Cô nghe rõ đây: nếu có ai đó giáo dục tôi, thì tôi đã không ở đây để lén lút đưa cô đến chỗ tấm bản đồ đâu.” Oblivia trừng mắt nhìn cậu thanh niên, do dự không biết có nên trả đũa hay không. Từ khi bọn họ đột nhập vào bên trong Bộ sưu tập, rồi đi qua các hành lang gồ ghề khiến đôi giày gót nhọn của cô ta phải chịu đựng khổ sở, cậu thanh niên không ngừng đối xử với cô ta một cách khinh miệt. “Nghe đây, chàng trai trẻ: ta không trả công cậu để bị đối xử như vậy đâu.” “Và tôi cũng không chấp nhận việc đưa cô vào đây và bị lính canh phát hiện. Nếu cô không im miệng lại, sớm muộn họ sẽ phát hiện ra chúng ta. Và tôi đảm bảo rằng chết rũ trong một xà lim ẩm ướt làm thức ăn cho lũ chuột không phải là một việc dễ chịu đâu. Nghĩ đến chuột, cô ả cứng người lại vì ghê. “Ta không hề có ý định để bị ném vào xà lim đâu… https://thuviensach.vn “Tôi nghĩ giờ chúng ta đã hiểu nhau rồi đấy,” cậu thanh niên trả lời. “Im lặng mà đi theo tôi. Chúng ta sắp đến rồi.” Họ đi vào Hành lang Tòa tháp và đi đến hốc tường được đánh dấu bởi bốn chiếc gậy. “Nó đây,” cậu thanh niên nói. Oblivia đẩy mạnh cậu ta sang một bên, và với giọng nói không che giấu được cảm xúc, cô ả hỏi: “Cái nào? Cái ở dưới thấp này à?” Cô ta chỉ vào hốc tường nhét đầy những cuộn giấy cói. “Không. Cái kia.” Người phụ nữ kiễng chân trên mũi giày cao gót của mình. “Cuối cùng thì cũng kết thúc!” cô ta kêu lên. Sau đó cô ta bật ra một tràng cười chói tai và đế thêm: “Với ngươi thế là kết thúc rồi, Ulysses, lời của Oblivia Newton ta đó!” Sau câu nói của cô ta là một âm thanh kỳ lạ, nghe như thể một lời cảm thán bị bịt lại vậy. “Cậu nói gì?” Oblivia hỏi. “Tôi chẳng nói gì cả. Người phụ nữ lắc đầu. “Lạ thật… có vẻ như ta vừa nghe thấy gì đó…” Cậu thanh niên người Ai Cập lo lắng nhìn xung quanh… “Hãy lấy thứ cô cần phải lấy, và làm nhanh lên. Chúng ta phải đi khỏi đây ngay!” “Ta đã đợi giây phút này hàng năm trời.” Cô ta lẩm bẩm, kiễng chân lên một lần nữa để nhìn vào bên trong hốc tường, sau đó rút ra một chiếc bật lửa và làm bừng lên một ngọn lửa. Cậu thanh niên nhìn chằm chằm vào chiếc bật lửa, miệng há hốc. “Không thể nào…” Sau vài giây, quý cô Newton lẩm bẩm. “Không… không… KHÔNG CÓ BẤT CỨ CÁI GÌ Ở ĐÂY! CHỈ CÓ ĐÚNG MỘT MẨU NẾN!” https://thuviensach.vn “Suỵt!” Cậu thanh niên quở trách. “Cô định gọi tất cả lính của Pharaon chạy đến đây sao!” Khuôn mặt người phụ nữ đỏ bừng bừng. “KHÔNG CÓ!” Người phụ nữ lặp lại, ném mẩu nến xuống đất. “KHÔNG CÓ TẤM BẢN ĐỒ!” “Tôi sẽ đi khỏi đây ngay lập tức…” Đúng lúc đó, người đồng hành của cô ta nổi xung. Nhưng Oblivia Newton nhảy chồm lên như một con báo và tóm lấy cánh tay cậu thanh niên trước khi cậu ta kịp chuồn đi. “Đứng yên đây, chàng trai trẻ. Cậu định đi đâu hả? Định đùa ta phải không? Cậu đã đưa ta đến đâu vậy?” “Đến đúng chỗ cô yêu cầu…” Cậu ta thì thầm, cố gắng thoát ra một cách vô ích. Nhưng Oblivia tóm tay cậu ta rất khỏe và chắc. “Đừng có giở trò với ta, thằng láo toét!” Oblivia Newton gào lên, xô cậu ta vào tường như một bao khoai tây. “Trả lời đi. Tại sao lại không có tấm bản đồ của Kilmore Cove?” Những cuộn giấy cói trong một hốc tường gần đó kêu sột soạt. “Tôi không biết!” Cậu thanh niên người Ai Cập kêu lên. “Tôi không biết ai là… Kilmore Cove… Tôi… tôi chỉ đưa cô đến đúng chỗ cô muốn…” Oblivia Newton trừng trừng nhìn cậu thanh niên, cô ta do dự không biết nên tin cậu ta hay không. Cùng lúc đó cô ta nghe thấy tiếng bước chân từ xa, kèm theo âm thanh va đập chói tai của khiên đồng và giáo. Lính canh. “Tôi nghĩ rằng họ đã nghe thấy chúng ra rồi…” Cậu thanh niên thì thào. Oblivia Newton nghĩ đến nhà ngục đầy chuột và buông cậu ta ra. “Được rồi,” cô ta lẩm bẩm, cúi xuống nhặt mẩu nến dưới đất lên. “Giờ hãy đưa ta ra khỏi đây.” https://thuviensach.vn Chương 11. Những sự thật được che giấu Tốp cận vệ của Pharaon chạy đến. Họ dò xét hành lang với những mũi giáo, thì thầm nhanh chóng với nhau, sau đó họ chia ra và lại bắt đầu chạy đi tìm kiếm những kẻ xâm nhập. Tiếng bước chân xa dần cho đến khi biến mất hoàn toàn. Jason và Rick trốn ở sâu bên trong hốc. Sau một khoảng thời gian tưởng như vô tận, bọn trẻ mới dám gạt đám giấy cói và nhìn ra ngoài. Không còn ai cả. Jason lê chân trên sàn nhà trong im lặng, theo sau là cậu bạn. Hai đứa trẻ nhìn xung quanh tìm kiếm Maruk, nhưng cô bé, như tất cả những người khác, dường như đã biến mất, bị nuốt chửng bởi mê cung của những hành lang bụi bặm đó. “Cậu cũng nghe thấy phải không?” Rick thì thầm. “Hay tất cả là do tớ tưởng tượng ra? Làm thế nào mà Oblivia Newton lại ở đây được?” Sau đó cậu bé ngửi ngửi không khí, và sộc ngay vào mũi là mùi nước hoa đặc trưng khiến cậu nhớ đến cuộc gặp đầu tiên với Obliva, khi cậu suýt bị chiếc ô-tô của cô ta đâm phải trên đường đến Biệt thự Argo. Jason cho bạn xem dải giấy cói mà cậu tìm thấy trong hốc tường. “Chúng ta đã đi trước cô ta một bước,” cậu thầm thì. Nói rồi Jason mở cuộn giấy và thấy bên trong có một thông điệp ngắn, được viết bằng những chữ cái y chang những thông điệp bọn chúng tìm https://thuviensach.vn thấy trong chiếc hộp nhỏ tại vách đá và trong bưu kiện của cô Calypso. “Nhưng đây là những chữ viết tượng hình của Disco di Festo mà!” Rick lẩm bẩm ngay khi nhìn thấy bức thông điệp. “Theo tớ thì cuộc săn tìm lại tiếp tục…” “Chúng ta không có thời gian để dịch nó bây giờ, lính canh có thể quay trở lại bất cứ lúc nào. Chúng ta phải rời khỏi đây thôi.” Bọn trẻ đi đến cuối hành lang và trước khi đi tiếp, chúng hé nhìn từ trong góc. Có vẻ như không có ai. Bọn trẻ quyết định quay gót đi tới Phòng Sao. Khi đến đó rồi, nếu không tìm thấy Maruk, chúng sẽ tìm cách để rời khỏi đây. Bọn trẻ nắm chặt trong túi thẻ thông hành con bọ hung, ngẫm nghĩ lại những gì chúng vừa nghe thấy. “Nhưng Oblivia Newton chính xác là ai vậy?” Jason đột nhiên hỏi. “Nói thật là tớ chẳng có ý niệm nào về điều đó hết,” Rick trả lời. “Tớ chưa bao giờ gặp cô ta trước khi đến nhà cậu hôm qua… Tớ sẽ hỏi mẹ xem, chắc hẳn bà sẽ biết. Hoặc… chúng ta nên hỏi Gwendaline, người làm đầu ở Kilmore Cove. Mẹ tớ nói rằng nếu ở Kilmore Cove có một con ruồi bay qua thì Gwendaline cũng biết.” “Oblivia Newton…” Jason lặp lại. “Ở Ai Cập.” “Đến giờ tớ vẫn không thể tin nổi,” Rick đáp lại. https://thuviensach.vn Bọn trẻ đi vào hành lang được trấn giữ bởi một bức tượng quỷ có cánh. “Cậu nghe cô ta nói gì không? ‘Với ngươi thế là kết thúc rồi, Ulysses, lời của Oblivia Newton ta đó!’” “Tớ có nghe thấy… Trong phút chốc tớ đã suýt hét lên.” Jason thì thầm. “Bây giờ chúng ta biết được rằng Oblivia căm ghét người chủ cũ.” “Bây giờ nghĩ lại,” Rick nói, “khi tớ đến Biệt thự Argo, cô ta và người làm vườn đang cãi nhau quyết liệt.” “Vì sao?” “Tớ không biết rõ lắm, nhưng liên quan đến Biệt thự Argo.” “Cậu nói là Oblivia… có thể đã biết về cánh cửa, về cái hang và… con tàu sao?” Jason giật mình. “Có thể thế…” Rick lẩm bẩm. “Tuy nhiên bây giờ chúng ta cần tìm cách ra khỏi đây, được chứ?” Vừa đi về phía Phòng Sao, tránh gây ra tiếng động dù là nhỏ nhất và canh chừng ở mọi đoạn rẽ, Jason không thể ngưng nghĩ ngợi. “Bỏ hoang”. Từ này chợt lóe lên trong đầu cậu như một tia chớp và làm sáng tỏ một loạt các chi tiết: Cánh cửa Thời gian phủ đầy những vết trầy xước và vết cháy, giấu sau chiếc tủ quần áo, gói bưu kiện không ai đến nhận, con đường dưới đất bị sập mất một phần, lưới thông gió trong chiếc hang, cuốn nhật ký của thuyền trưởng con tàu Metis nói về chuyến hành trình cuối cùng. “Tất cả đều bị bỏ hoang!” Cậu kêu lên. “Bỏ hoang và xóa sổ. Rick, cậu nghĩ mà xem: bức tường chặn hành lang, sổ sách bị xóa mất, hốc tường trống rỗng. Tất cả đều bị đóng lại, bị giấu đi… như thể có gì đó không được phép tìm ra. Một thứ gì đó rất nguy hiểm.” Biệt thự Argo vẫn rung chuyển trong cơn dông. Dưới cổng vòm, Julia nhìn ra ngoài qua lớp cửa kính. Nestor lặng lẽ đi đến đứng phía sau cô bé, quan sát cơn mưa đang trút xuống và ánh đèn của https://thuviensach.vn ngọn hải đăng đang chậm chạp quay quanh chính nó. “Đêm nào người ta cũng bật nó ạ?” Julia hỏi. “Không, chỉ thỉnh thoảng thôi, khi Leonard nhớ ra,” người làm vườn nhún vai trả lời. “Ngọn hải đăng không hoạt động tốt ạ?” “Hoàn toàn không phải. Vấn đề là người canh gác nó.” “Cháu không hiểu…” “Leonard bị chột một mắt,” ông lão làm vườn đợi cho chùm ánh sáng trắng hình nón đi qua rìa khu vườn, rồi sau đó mất hút trên mặt biển, nói tiếp, “ông ấy đã có một cuộc đọ sức với một con cá mập.” Julia rùng mình. “Bất hạnh thay, có nhiều chuyện không may vẫn thường xảy ra trên biển,” người làm vườn thì thầm. “Ông có thể nghỉ lại đây nếu ông muốn…, sau một lúc,” Julia đề xuất. Nhưng khi quay lại, Julia nhận ra Nestor đã đi khỏi, để cô bé lại một mình. Julia dựa lên bức tượng người thiếu phụ vá lưới, đăm chiêu, sau đó quay trở lại chỗ cầu thang lạnh lẽo. Những bức chân dung treo trên tường nhìn cô bé một cách dữ tợn. Cô nghe thấy một tiếng động và đứng khựng lại. Có gì đó đập liên hồi ở tầng trên, trong phòng cô. Julia cố gắng không nghĩ về điều này. “Không có ai trong ngôi nhà này cả,” cô tự nhủ. Một dãy các căn phòng lớn nhỏ của tầng trệt trải dài trước mắt cô bé, kết thúc là phòng ăn. Không có bất cứ ánh đèn nào. “Ông Nestor?” Cô thầm thì, giọng nhỏ xíu. Cơn mưa vẫn đang điên cuồng. Julia nghe thấy tiếng động thứ hai đến từ tầng trên. Cô nắm chặt lan can bằng sắt và bước lên bậc thang đầu tiên. “Ông Nestor?” Julia bước thêm vài bước, cho đến khi, từ cửa sổ duy nhất chiếu sáng cầu thang, cô nhìn thấy ánh sáng bên ngoài khu vườn. Sau đó là tiếng động https://thuviensach.vn cơ. Cô mở to mắt, chạy lại phía cổng vòm. “Ông Nestor!” Cô bé hét lên. “Ông Nestor!” Một chiếc ôtô đã tiến vào khuôn viên Biệt thự Argo. Chương 12. Ánh sáng trong khu vườn Rick và Jason bỗng khựng lại. Sự im lặng trong Ngôi nhà Sự sống bị xé toạc bởi một tiếng kèn trompet, tiếp theo là tiếng hò reo dường như rất gần. Hai cậu bé cẩn trọng liếc nhìn từ trong góc và thấy một căn phòng lớn màu vàng, có cửa hướng ra phía vườn. Tiếng reo hò vọng đến từ bên ngoài. Rick cắn môi, nhìn về phía sau. Cậu đã nhầm đường rồi… Hai cậu bé rón rén lại gần cửa sổ: trong khu vườn, một đám đông đang reo hò, chen chúc bên lề con đường chính. Không khí hân hoan tràn ngập cờ và hoa, một cỗ xe dát vàng được kéo bởi hai chú ngựa ô lộng lẫy. “Là cậu ấy, Tutankhamon!” Jason kêu lên khi nhìn thấy bóng người đứng trên cỗ xe. Vị Pharaon trẻ trong trang phục màu vàng và trắng đang liên tục vẫy tay chào đám đông. Bên cạnh cậu, một người đàn ông oai vệ với bộ râu rậm bạc trắng đang giữ dây cương. “Đó hẳn là bố của Maruk” Rick nói. https://thuviensach.vn Giá mà bọn chúng có thể nói chuyện với Bậc thầy Thư lại. Có thể ông ấy là một trong số ít người đã từng quen biết Ulysses Moore. Jason nhìn cảnh tượng với trái tim nghẹn lại vì xúc động. Cậu sẽ phải làm gì để có thể ở dưới đó, trong khu vườn, tận mắt thấy Pharaon! “Tớ nghĩ đã đến lúc chúng ta nên đi rồi,” Rick nói. “Tốt hơn chúng ta nên quay lại, từ đây chúng ta sẽ không bao giờ đến Phòng Sao được…” “Này!” Đúng lúc đó, một giọng nói nhỏ thì thầm cất lên. “Cậu nói gì cơ?” “Tớ có nói gì đâu.” “Hình như tớ nghe thấy một tiếng huýt sáo…” “Có thể là từ phía ngoài kia!” Jason gợi ý. “Này! giọng nói nhỏ lại lặp lại.” Rick nhìn chăm chăm vào bức tượng trấn ở hành lang. “Tớ lại nghe thấy nó.” “Lần này tớ cũng nghe thấy!” Jason nói. “Này, các cậu!” Lần này giọng nói cất lên. “Tớ ở dưới này!” Mặt Maruk ló ra từ một hốc tường dưới chân bọn trẻ. “Lính canh đã đi hết chưa?” “Maruk!” Rick kêu lên. “Cậu làm gì trong đó thế?” Cô bé kiểm tra nhiều lần để chắc chắn hành lang không còn ai khác, sau đó mới quyết định bò ra ngoài. “Sém chút nữa là họ bắt được tất cả chúng ta!” Cô bé kêu lên, đứng dậy gỡ một cái mạng nhện ra khỏi cánh tay. “Tớ đã bảo các cậu rồi mà…” “Và cậu đã trốn ở đây,” Jason lẩm bẩm. Không khó khăn gì để dựng lại những việc đã xảy ra. Ngay khi nghe thấy tiếng bước chân, Maruk liền bỏ chạy và núp gần một bức tượng. Sau đó cô bé nhìn thấy Oblivia và một cậu thanh niên người Ai Cập đi đến, trong cơn hoảng loạn, cô bé đã chui ngay vào hốc tường đầu tiên nhìn thấy. https://thuviensach.vn “Bây giờ chúng ta đi khỏi đây thôi, xin các cậu đấy!” Cô bé vừa nói vừa chỉnh lại bím tóc. Maruk dẫn bọn trẻ đến một cầu thang dốc hướng xuống dưới. “Cậu có nghe thấy họ nói điều gì đặc biệt không?” Rick hỏi. “Chắc chắn rồi! Người phụ nữ có vẻ tức giận. Cậu thanh niên thì ngược lại, cố gắng trấn an cô ta. Tớ nghe được rằng họ sẽ đến Tiệm Những Tấm Bản Đồ Bị Lãng Quên, bên ngoài Ngôi nhà Sự sống.” “Điều này hẳn sẽ có ích đấy,” Jason lẩm bẩm. Vài phút sau, có một lối ra xuất hiện cuối cầu thang, ánh nắng mặt trời lọt qua từ đó. Jason, Rick và Maruk bò ra bên ngoài và gặp nhau trong khu vườn của Ngôi nhà Sự sống, phía sau đám đông đang tung hô vị Pharaon. Không có dấu vết gì của Oblivia Newton và người đồng hành. Bọn trẻ phủi quần áo qua loa và tìm một nơi yên tĩnh. Sau khi ngồi dựa lưng vào một cây cọ lùn, Rick và Jason bắt đầu dịch thông điệp trên tờ giấy cói trong vòng chưa đầy năm phút. Sau đó Rick đọc to một câu vô cùng khó hiểu: Tái bút: Tôi thích cất giấu tấm bản đồ trong Căn phòng không tồn tại. “Đó là điểm dừng tiếp theo của chúng ta,” Jason mỉm cười. “Căn phòng không tồn tại.” “Tớ không nghĩ là chỉ dẫn này sẽ giúp các bạn được nhiều đâu.” Maruk nhận xét. “Trái lại, tớ nghĩ là người bạn của các cậu đã chơi khăm các cậu rồi…” “Tại sao?” Jason hỏi. “Nếu ông ấy đã giấu tấm bản đồ trong Căn phòng không tồn tại… Điều đó có nghĩa là ông ấy đã phá hủy nó rồi.” “Tớ không hiểu.” Maruk cười to. “Căn phòng không tồn tại chỉ là một cách nói… Để một thứ trong Căn phòng không tồn tại nghĩa là… vứt thứ đó đi.” “Cậu chắc chứ?” https://thuviensach.vn “Chắc chắn. Tất cả bắt nguồn từ một truyền thuyết như khúc tình ca về hai người yêu nhau nhưng bị lạc mất dấu và phải đi lang thang với hy vọng tìm được nhau.” “Hoặc người bạn của chúng ta muốn nói rằng ông ấy muốn giấu nó ở một nơi an toàn…” “Không có cách nào giấu an toàn hơn là phá hủy nó. Có thể đó là những gì mà người bạn của các cậu muốn nói…” “Không thể nào, Jason lẩm bẩm. Chúng tớ biết có một tấm bản đồ Kilmove Cove được giấu ở Ai Cập này… Bất cứ thứ gì được vẽ trong đó đều quan trọng. Có thể điều này giải thích bí ẩn về Cánh cửa Thời gian và con tàu Metis. Dù gì đi nữa, chúng ta phải tìm cho ra Căn phòng không tồn tại trước Oblivia Newton.” “Thế thì sao…?” Rick xen vào. “Thế thì các cậu điên hết rồi!” Maruk kết luận. “Và cái cô Oblivia Newton đó còn điên hơn các cậu! Tìm Căn phòng không tồn tại cũng giống như tìm một hạt cát giữa sa mạc vậy. Xin mời, các cậu cứ thoải mái đi.” Cô bé nói, chỉ vào những bức tường khổng lồ của Ngôi nhà Sự sống. “Ngay cả nếu lùng sục từ phòng này qua phòng khác, các cậu cũng sẽ mất cả đời để tìm kiếm nó.” “Chúng tớ không có cả đời đâu,” Rick lẩm bẩm. “Chúng tớ còn không có đến cả một buổi chiều.” Maruk ngồi xổm xuống bãi cỏ. “Thế đó. Vậy thì, tớ nghĩ đã đến lúc các cậu kể cho tớ nghe chi tiết xem các cậu là ai và đến từ đâu. Các cậu thấy sao?” Julia núp sau bức tượng người thiếu phụ vá lưới và quan sát. Một chiếc xe thể thao đen hầm hố vừa đỗ trong sân. Bên trong có một người đàn ông đeo kính râm. Khi người đàn ông mở cửa, ánh sáng bên https://thuviensach.vn trong chiếc xe cho thấy một hình dáng béo lùn, chắc nịch, mặc bộ áo mưa dài nhàu nhĩ. Người đàn ông xuống xe, chạy đến cửa vào Biệt thự Argo nhưng không gõ cửa. Julia thấy ông ta rờ rẫm ổ khóa, như để kiểm tra xem cánh cửa có mở hay không, sau đó ông ta đi vòng quanh nhà và biến mất khỏi tầm mắt cô bé. Đúng lúc đó một bàn tay tóm lấy Julia từ phía sau và nâng cô bé khỏi mặt đất. “Đừng nói gì cả,” Nestor thì thầm rồi sau đó từ từ buông tay ra. “Có lẽ hắn nghĩ rằng ta không có nhà.” “Đó là ai ạ?” “Suỵt!” Nestor đẩy cô bé vào góc tối, và dừng lại ở chân cầu thang. Một tia chớp lóe lên và người đàn ông trong bộ áo mưa xuất hiện sau cửa kính. Julia suýt nữa hét lên, nhưng lại một lần nữa, bàn tay Nestor ngăn tiếng hét của cô bé nghẹn lại trong cổ họng. Người đàn ông lạ mặt áp sát mặt vào tấm cửa kính và nhìn vào bên trong. “Hắn không thể thấy gì đâu… Những tấm kính này là loại chống trộm,” Nestor thầm thì. Người đàn ông hạ tay xuống tay nắm của cánh cửa kính và thử mở nó. “Tất cả đều đã được khóa kỹ,” Nestor lẩm bẩm. “Hắn không thể vào được đâu.” Người đàn ông mặc áo mưa bắt đầu đi dọc đường biên ngoài cổng mái để thử các cánh cửa khác. “Lối vào phòng bếp thì sao ạ?” Julia thì thầm. “Cũng khóa rồi. Ta đã khóa tất cả. Hắn không thể vào được đâu.” “Cửa sổ căn phòng đá!” Julia thì thào. “Ông đã mở nó ra để xem còn mưa không.” “Cháu ở yên đây,” Nestor ra lệnh cho cô bé, rồi biến mất trong bóng tối. https://thuviensach.vn