🔙 Quay lại trang tải sách pdf ebook Truyện Ngắn Trinh Thám Ebooks Nhóm Zalo https://thuviensach.vn TRUYỆN NGẮN TRINH THÁM Nhiều tác giả Dịch giả: Trần Văn Bình Nguồn: Vnthuquan.vn Biên tập: V.C Tạo bìa & Ebook: inno14 https://thuviensach.vn Kẻ đội lốt Tác giả: Clark Howard Bốn giờ sáng, hai viên cảnh sát mặc đồng phục áp giải hắn vào văn phòng của nhà giam trung tâm. Ở đây, người ta kiểm tra người hắn, tịch thu mọi đồ dùng cá nhân của hắn, trừ gói thuốc lá, chiếc khăn tay và đưa cho hắn một tờ giấy biên nhận. Sau đó người ta lấy dấu vân tay của hắn và dán vào khẩu súng lục mà người ta tìm thấy trong người hắn một mẩu giấy có chữ “vật chứng”. Viên đội trưởng hỏi tên họ và hắn trả lời mình là George Carter. Với những câu hỏi tiếp theo như tiền án, tiền sự... thì hắn trả lời là không. Cảnh sát còn hỏi trên một chục câu hỏi khác rồi ghi vào sổ nói rõ hắn bị bắt về tội ăn cướp trong tay có vũ khí. Cuối cùng người ta giam hắn trong một xà lim chưa có người. Khi còn lại một mình, việc làm đầu tiên của hắn là châm một điếu thuốc lá rồi nằm dài trên một trong bốn chiếc nệm. Rủi ro làm sao! Hắn cay đắng nghĩ. Số phận mới đen đủi làm sao! Hai tiếng đồng hồ trước đây, theo một kế hoạch đã lập ra một cách tỉ mỉ trong một tuần lễ liền, hắn đã đột nhập vào một quán rượu ở giữa thành phố trước giờ đóng cửa để ăn cướp. Hắn đợi cho chủ quán đóng cửa hàng trong khi hắn vẫn ở trong nơi ẩn nấp, sau đó hắn nhốt ông chủ khốn khổ vào trong toa-lét còn hắn thì đi lục lọi trong quán. Kết quả thật là bất ngờ: hai hoặc ba ngàn đô-la trong két sắt ở văn phòng. Trước khi tẩu thoát, hắn còn nhặt thêm bốn chai úych-ky hảo hạng thêm vào món chiến lợi phẩm ấy. https://thuviensach.vn Cho đến lúc ấy, mọi việc diễn ra êm đẹp. Hắn đã nghĩ đến những cuộc đi nghỉ thú vị mà hắn có thể thực hiện được bằng cách tính toán lưng vốn của mình: khoảng trên một ngàn năm trăm đô-la để dành đặt ở một nơi an toàn. Tổng cộng là năm ngàn đô-la đủ để nghỉ ở Mê-hi-cô ba hoặc bốn tháng, nếu hắn không hoang phí. Nhưng hắn sẽ không làm như vậy vì hắn không phải là kẻ không biết sử dụng tiền bạc. Một căn hộ khiêm tốn ở thành phố, một tủ quần áo hiện đại và về mặt giải trí, buổi chiều hắn sẽ đi dạo, nói chuyện về các cuộc chơi bóng pơ-lốt, các cuộc đua chó và đi uống một cốc vào buổi tối; dự những trận đầu bò tót vào ngày Chủ nhật ở Acapulco; thỉnh thoảng cho các cô thu tiền hoặc các cô phục vụ xinh đẹp một khoản tiền boa hào phóng... Đó là tất cả. Những nhu cầu của hắn rất đơn giản, không tốn kém, giống như những người làm công có thu nhập ở mức trung bình trong mỗi kỳ đi nghỉ. Tuy nhiên có sự khác nhau giữa hắn và người những ấy, vì người ăn lương phải tiết kiệm cả một năm trời để đi nghỉ, còn hắn, hắn chỉ cần ba hoặc bốn phi vụ trong một năm, mỗi phi vụ chỉ cần bốn năm phút đồng hồ thôi. Và hai ba năm nay mọi việc đều diễn ra một cách trôi chảy. Nhưng bây giờ tất cả đã kết thúc - hắn nghĩ. Chuyện đó diễn ra một cách khá bất ngờ: khi hắn ra khỏi kho rượu thì va phải người em trai chủ quán đánh xe đến để đón anh về. Nếu cuộc đụng độ ấy không quá đột ngột, nếu trong một hoàn cảnh khác, hắn chỉ cần hạ gục người đàn ông ấy rồi lủi cho nhanh. Nhưng tình hình lại không phải như vậy vì người em chủ quán lại là một cảnh sát trong đội chống nạn mại dâm, tuy không phải đang trong giờ làm việc nhưng anh ta vẫn còn đeo súng bên người. Rất vô ích mà nói rằng viên cảnh sát không nghi ngờ gì https://thuviensach.vn khi thấy hắn với hai chiếc túi căng phồng và bốn chai rượu trên tay tuy đèn lúc này chỉ lờ mờ sáng. Anh ta chỉ giơ súng lên và thế là George bị tóm gọn. Đúng hai tiếng đồng hồ sau đó, George bị kết tội ăn cướp có vũ khí và bị tống giam. Việc khai tên giả của hắn cũng sẽ chẳng kết quả gì vì sau đây bốn mươi tám tiếng nữa, với những dấu vân tay, FBI sẽ biết rõ cái tên George Carter mà hắn đã khai là giả mạo mà chính George Maxwell mới là tên thật của hắn. Mà George Maxwell đã bị ngồi tù hai lần vì tội trộm cướp: lần đầu, hai năm vì tội ăn cắp, thời ấy hắn mới vào nghề, và lần thứ hai, năm năm vì tội ăn cướp có vũ khí, việc này xảy ra cách đây ba năm. Như vậy hắn được tự do mới có ba mươi sáu tháng. Lần này, với những tiền án ấy, chắc chắn án hai mươi năm tù sẽ treo trước mũi hắn. Năm nay ba mươi nhăm tuổi... Hai mươi năm ngồi bóc lịch, thế là kết thúc cuộc đời... Thật là đen đủi - hắn lại nghĩ với tiếng thở dài não nề khi thấy giấc mộng đi nghỉ ở Mê-hi-cô đã tan thành mây khói. Hắn ném điếu thuốc đi để mặc nó tiếp tục cháy. Sau đó, quay mặt vào tường, nghĩ đến tương lai ảm đạm của mình. Khoảng một tiếng đồng hồ sau, khi trời chưa sáng, người ta lại mang tới xà lim một người đàn ông đeo kính trắng, dáng vẻ rất bồn chồn. Nghe thấy tiếng kẹt cửa, nhưng George không buồn ngóc đầu lên. Khi cánh cửa xà lim bị khóa trái thì hắn tỉnh hẳn. Hắn ngồi yên cho đến khi tiếng chân người canh ngục đi khỏi hành lang. Thế là hắn đứng lên để xem người bạn tù mới đến của mình là ai. Người này mặc một bộ com-lê rất mốt, một chiếc sơ-mi trắng tinh, thắt một chiếc ca-vát mới và đi một đôi giày đánh xi bóng lộn. Trạc tuổi George nhưng anh ta gầy hơn, tóc thưa hơn. Anh https://thuviensach.vn ta ngồi với vẻ căng thẳng và lo âu, lấy trong túi ra một điếu thuốc và bật lửa châm thuốc với hai bàn tay run lẩy bẩy. Nhận ra sự bối rối đó, George nghĩ thầm chắc đó là kẻ nghiện ma túy và quay lại giường ngủ tiếp. Người bạn mới đến trước mặt hắn. — Xin lỗi - Người ấy nói với một giọng run rẩy - Anh có thể cho tôi biết làm thế nào tôi có thể gặp được một vị luật sư? Tôi quên không hỏi cảnh sát chuyện này khi còn ở trên kia. George nhún vai. — Anh có quyền gọi điện thoại - Hắn trả lời - Cảnh sát không thông báo điều này khi bắt anh ư? Người ấy lắc đầu. — Không - Anh ta trả lời với vẻ tiu nghỉu. — Đáng lẽ họ phải làm như vậy - George nói tiếp một cách thân mật - Tại sao anh bị bắt? Người bạn nhìn hắn với vẻ hốt hoảng. — Gì kia? — Anh bị truy rố về tội gì? - Hắn nhắc lại - Anh đã phạm tội gì? Người ấy cười, miệng méo xệch. — Ô! Tôi không làm gì cả. Tôi muốn nói rằng không có gì là nghiêm trọng cả. Tôi bị gọi ra làm nhân chứng, anh hiểu không, và tôi đã chạy trốn để khỏi phải làm việc ấy. Nhưng người ta vẫn tìm bắt tôi cho bằng được. George cau mày nhìn người mới tới. — Tôi không hiểu, anh bạn. — Rất đơn giản - Anh ta giải thích - Thế này: tôi là Harold Craig, kế toán ở Kansas City[1]. Tôi làm việc cho một hãng kiểm toán chuyên kiểm tra kế toán cho nhiều công ty, trong đó có https://thuviensach.vn công ty của Alfred Tulo... Anh đã nghe nói đến tên ông này bao giờ chưa? Mắt của George tròn xoe trước câu hỏi ấy. Có thể hắn đã nghe nói đến cái tên Alfred Tulo ấy. Người hùng Al Tulo, một trong những tay anh chị cai quản các thành phố ở Bắc Mỹ! Một trong những lãnh tụ mafia nổi tiếng của Mỹ! Và cái thằng đần độn này lại hỏi George đã nghe nói đến tên ông ta chưa! Hắn ngán ngẩm mỉm cười rồi gật đầu: — Tôi hiểu là anh muốn nói gì rồi. Anh nói tiếp đi. Harold hắng giọng. — Nhưng chúng tôi, nghĩa là hãng chúng tôi, không biết có công ty của Tulo trong số những công ty mà chúng tôi phải kiểm tra. Vai trò của chúng tôi là phải rà soát mọi chứng từ kế toán một cách cập nhật, anh hiểu không? Chính tôi phụ trách việc này đối với công ty của ông ta. Tôi còn làm việc này với nhiều công ty khác nữa mà không biết chủ của chúng là ai. Một hôm, khi tôi đã hoàn thành hai phần ba công việc trong ngày thì có nhiều người vào văn phòng của tôi. Đó là những viên chức của bang Missouri đến cùng tôi kiểm tra mọi sổ sách, giấy tờ của công ty Tulo. Sau đó, họ gửi một trát đòi Tulo ra hầu tòa cùng với các tài liệu kế toán. Nhưng, bằng mọi cách, ông Tulo từ chối việc này và hôm sau, một ngày thứ bảy, khi mọi người đều nghỉ việc, lửa đã thiêu trụi văn phòng của tôi. Một sự trùng hợp kỳ cục, một tai nạn như vậy lại xảy ra đúng vào hôm ấy! Nhưng đúng như thế. George cười với vẻ đồng tình. Một sự trùng hợp, như mày nói ư? Có thể là các tay chân của Tulo đã từ dưới hầm nhà chui lên với những bi-đông xăng trên tay! https://thuviensach.vn — Rồi - Harold nói tiếp - Hai cổ đông của Tulo đến nhà riêng của tôi nói là Tulo muốn gặp. Tôi đã nghĩ là ông ta muốn tôi lập lại các chứng từ vì ông ta hỏi tôi có nhớ những tên người có liên quan đến các giấy tờ ấy không. Tôi trả lời rằng có, tôi nhớ hầu hết tên tuổi những người có liên quan. Và một sự ngạc nhiên vô hạn đã xảy ra trong đời tôi! Ông Tulo ra lệnh cho tôi phải rời khỏi thành phố và không được ra làm nhân chứng trước tòa án. Tôi trả lời rằng mình tuyệt đối không thể làm như vậy được vì đó là vi phạm pháp luật... Nhưng điều đó không làm cho ông ta hài lòng! Với một giọng rất thản nhiên, ông ta nói: “Được thôi! Chúng mày hãy buộc vào chân thằng bé này một quả tạ năm mươi ki-lô sau đó quẳng nó xuống sông!” Thế đấy! Ông ta nói sao sẽ làm đúng như vậy. Tôi cam đoan với anh về chuyện này. — Mẹ kiếp, thằng này mới ngu làm sao! - George tự nhủ. — Vậy làm thế nào mà anh thoát khỏi lão ta? - Hắn hỏi Harold. — Rõ ràng là tôi không có cách nào - Anh ta trả lời - Nhưng hình như ông Tulo có phần ngại ngùng trong việc giết tôi vì trong vụ văn phòng tôi bị cháy, báo chí đã có nhiều bài nghi ngờ chính ông ta là tác giả. Cuối cùng, ông ta trở về phương án thứ nhất của mình. Ông ta đưa cho tôi năm ngàn đô-la và tên của một vị luật sư ở Los Angeles để tôi tiện việc cầu cứu nếu bị cảnh sát bắt. Ông ta khuyên tôi không nên quay về thành phố nữa, như vậy thì tôi sẽ không phải ra trước tòa để đóng vai trò người làm chứng. Và tôi cho rằng điều đó là có thể thực hiện được. — Anh nghĩ như vậy là đúng - George điềm nhiên xác nhận - Theo những điều tôi nghe nói về Al Tulo thì lão ta có thể làm mọi chuyện. Nhưng tại sao anh bị bắt? Harold ngán ngẩm lắc đầu: https://thuviensach.vn — Tôi không biết. Tôi không đi lại nhiều từ khi rời Kansas City, và tôi tới đây mới được ba ngày. Tôi đã ghi một cái tên giả khi vào trọ trong một khách sạn. Tôi không hiểu làm thế nào mà họ tìm được. Tôi chỉ có thể nói, sau buổi đi xem chiếu bóng, lúc một giờ đêm trở về khách sạn, tôi đã thấy ba người cảnh sát chờ sẵn trong phòng. Họ đưa tôi tới đây và nói một cảnh sát viên liên bang sẽ áp giải tôi trở về Kansas City. — Phải giữ chặt lấy số tiền, anh bạn! - George nói - Nếu tay cảnh sát ấy tới đây để áp giải anh thì chắc chắn trong túi hắn đã có một tờ trát bắt giam được ký sẵn. Anh chỉ còn cách là ngoan ngoãn đi theo hắn thôi. — Ôi! - Harold thất vọng rên rỉ. Vẫn ngồi, mặt tái nhợt, mắt nhìn xuống sàn nhà một cách ngây dại, có lẽ Harold đang nghĩ đến tương lai mờ mịt của mình. George cũng đang như vậy. Xem ra tương lai của George còn có phần sáng sủa hơn Harold, tuy không đáng là bao. Một tiếng đồng hồ trước đây, George đánh giá dịp may để thoát khỏi nhà tù là rất mong manh. Lúc này thì khác hẳn. Hắn thấy le lói trong óc một tia hy vọng, nhưng rất thực tế. Vì khi nghe Harold kể chuyện, một ý nghĩ điên rồ đã gieo vào đầu hắn, càng nghĩ hắn càng cảm thấy đây là rất điên rồ... Sau đó nó trở thành một dịp may có một không hai trong đời hắn. George nằm xuống giường, khoanh hai làm gối, nhìn thẳng lên trần nhà và nói một cách thong thả: — Nhưng không, Harold, luật sư cũng chẳng cứu được cậu. Một người duy nhất trên đời này có thể làm được việc ấy, đó là tớ. Nửa tiếng đồng hồ sau khi nghe George nói về kế hoạch của mình, Harold vẫn còn phân vân: “Tớ không hiểu...”. https://thuviensach.vn — Harold, tớ thấy công việc có thể diễn ra theo cách này. Trước hết tớ với cậu thay đổi quần áo cho nhau, cậu đưa thêm cho tớ cặp kính mắt, về mặt tầm thước chúng ta không hoàn toàn giống nhau, nhưng ở đây ít người biết rõ chúng ta. Khi thằng cha cảnh sát liên bang tới đây để áp giải cậu, tớ sẽ thế chân cậu và đi theo hắn. Còn cậu cậu ở lại trong xà-lim này, hiểu chưa? Tớ tin chắc cảnh sát ở đây không thể phát hiện ra sự đánh tráo này vì hàng ngày, đến tám giờ sáng kíp ngày sẽ thay kíp đêm. Tên cảnh sát liên bang sẽ bắt tớ thay vì bắt cậu. Tới Kansas City, tớ sẽ nói rõ mình là ai. Cảnh sát sẽ nhanh chóng xác nhận điều này nhờ vào các dấu vân tay, nhất định họ sẽ phải thả tớ ra! — Tớ không hiểu - Harold nói với vẻ bối rối - Tại sao cảnh sát sẽ phải trả lại tự do cho cậu? — Vì sự việc đó sẽ xảy ra vào sáng mai, một tiếng đồng hồ sau khi tàu đến ga Kansas City. Tớ sẽ nói với họ như vậy và yêu cầu cho gặp một luật sư. Cảnh sát sẽ điều tra về tớ và không thấy có lý do gì để giữ tớ lại. Harold, vì đây là pháp luật. Harold vẫn chưa hiểu ra. — Nhưng ở đây thì cậu vẫn bị truy nã, George. Người ta sẽ trả cậu về đây khi biết cậu không phải là tớ. — Không - George kiên trì giải thích - Cậu sẽ ở lại đây cho đến khi cảnh sát kết luận và truy tố cậu về tội ăn cướp có vũ khí. Cậu sẽ nói rằng mình vô tội. Người ta sẽ hỏi cậu có cần luật sư không và cậu trả lời rằng không và người ta sẽ cử một luật sư của tòa án đứng ra biện hộ cho cậu. Người ta lại dẫn cậu về xà-lim. Đến lúc đó cậu sẽ thoát khỏi nhà tù này, Harold. — Tớ, tớ sẽ làm sao? George thở dài. https://thuviensach.vn — Vì chính lúc ấy cậu sẽ nói mình là ai. - George kiên nhẫn đáp. — Lúc ấy thì chuyện gì sẽ đến với tớ? Cảnh sát sẽ kết tội tớ là đã giúp cậu chạy trốn thì sao? — Không sao cả! - George vui vẻ trả lời - Còn thú vị nữa là khác. Cậu nói là mình đã bị đánh một cú vào đầu, bằng một chiếc giày hoặc một vật gì đó chẳng hạn. Tớ đã đánh cậu và cậu đã bị ngất đi. Tớ đã lột quần áo của cậu. Điều tốt nhất đối với cậu là tỏ ra mất dạy một chút. Khi luật sư xác nhận cậu không phải là tớ thì cậu sẽ được thả ngay. Cảnh sát không tìm ra được giấy tờ gì trong người cậu vì tớ đã mang theo chúng đi Kansas City rồi. — Ừ. - Harold nói - Tớ không biết sau đó thì có những chuyện gì xảy ra. — Sau đó ư?... George cắt ngang với vẻ sốt ruột khi thấy thời gian nhanh chóng trôi đi. Đã hơn sáu giờ sáng rồi, cả nhà tù sắp sửa thức giấc. Phải làm ngay, nếu không thì quá muộn. Hắn nói tiếp: — Nghe đây - Hắn dịu dàng nói với Harold - Nếu có điều gì bất trắc xảy ra thì cậu vẫn như lúc này thôi. Không hơn không kém. Đây chỉ là sự cố gắng để có được một sự may mắn của chúng ta thôi. Hắn ngừng nói một thoáng rồi lại nói tiếp: — Trừ trường hợp cậu muốn chạm trán với Al Tulo một lần nữa. Harold giật mình khi nghĩ đến điều này: — Không, không, tớ không muốn thế! Tớ không phải là một thằng điên! Tớ không muốn chết! https://thuviensach.vn — Thế thì hãy cố gắng tránh những cái đó! - George đáp lại một cách khô khan và bắt đầu cởi áo sơ-mi. — Nào, chúng ta đổi quần áo cho nhau trong khi hãy còn thời gian. Không suy nghĩ gì thêm, Harold làm theo George. Đến tám giờ ba mươi phút, khoảng một tiếng đồng hồ sau bữa điểm tâm bằng cháo yến mạch không có đường và một tách cà-phê đen, một nhân viên cảnh sát xuống tìm Harold. Lúc này George đã mang trên người một bộ com-lê sạch sẽ của bạn, nháy mắt với Harold với vẻ bảo đảm an toàn trước khi rời khỏi xà-lim. Harold vẫn còn vẻ bồn chồn và George hy vọng rằng hắn ta không suy sụp trước ba mươi sáu tiếng đồng hồ sau này. Trong kế hoạch của George, thời gian là nhân tố cơ bản: nếu Harold bị lộ mặt quá sớm thì đó là sự thất bại. Khi đi trên cầu thang, hắn lầm rầm cầu nguyện để mọi việc được tốt đẹp. Ở văn phòng nhà tù, người ta đưa cho hắn một chiếc phong bì đựng mọi đồ dùng của Harold: đồng hồ, ví, lược... và một chiếc phong bì khác đựng bảy mươi hai đô-la và một vài hào lẻ. Số tiền này đủ để cho George có tiền chi tiêu cho đến lúc đến được nơi cất giấu tiền của hắn. Hắn ký tên vào tờ giấy đã nhận đủ đồ dùng và tiền bạc. Người nhân viên cảnh sát cũng không buồn so sánh chữ ký của hắn với chữ ký gửi các thứ ấy của Harold trước đó nữa. Người ta đưa George tới một căn phòng rộng hơn. Khi nghe gọi đến tên Harold, hắn đến trước mặt viên giám đốc trại mặc sắc phục đang ngồi với một viên cảnh sát khác vận thường phục, trông người trẻ hơn và lực lưỡng hơn. Đó là cảnh sát liên bang - hắn nghĩ. Tờ giấy ra khỏi nhà tù của ta. Người tùy tùng đưa đến sự tự do của ta. https://thuviensach.vn Ông giám đốc đọc to lệnh dẫn độ Harold Craig về Kansas City của tòa án, sau đó đưa một bản cho người cảnh sát liên bang và một bản cho George. Người cảnh sát đến bên George và chìa chiếc còng số tám ra. — Tôi là Downer - Người ấy nói bằng giọng lễ phép - Tôi và anh sẽ đi xe lửa tới Kansas City. Chuyến đi mất mười bốn tiếng đồng hồ. Chỉ có anh mới có thể đánh giá nó là dễ dàng hoặc vất vả thôi. Một kẻ chỉ biết đến công việc - George nghĩ. Một viên chức áo cổ cứng. Chắc chắn hắn sẽ không nói với ta một lời trong suốt chuyến đi. Ồ! Sau này sẽ ra sao nhỉ? Ta không có gì phải than phiền cả. Cho đến lúc này mọi việc đều diễn ra êm đẹp. Hắn cười một cách thư thái trong khi viên cảnh sát khóa hai cổ tay hắn lại. — Anh không có gì phải bực mình với tôi - Hắn trả lời một cách không mấy lễ phép - Tất cả những điều tôi mong muốn là thoát khỏi cảnh này càng nhanh càng tốt. — Tốt - Người kia nói - Nào chúng ta đi thôi. Xe lửa sẽ chuyển bánh sau đây một tiếng đồng hồ nữa. Downer bắt tay chào ông Giám đốc, đưa George ra phía sau nhà tù, ở đấy đã có một chiếc xe hơi sẵn sàng đưa hai người ra ga. Tới nơi bán vé, viên cảnh sát đưa ra hai chiếc vé đã mua và giữ chỗ trước. — Chúng ta ngồi ở ghế số chín, toa số sáu. - Anh ta nói và nắm lấy cánh tay George và đưa hắn ra khỏi nhà ga. Đến quầy bán sách báo và thuốc lá, anh ta dừng bước và hỏi George: — Anh có hút thuốc không? — Có. - Hắn ngạc nhiên và trả lời. https://thuviensach.vn — Loại nào? George nói tên loại thuốc và Downer mua hai bao cho hắn. — Cảm ơn - Hắn nói và cảm thấy khó chịu khi phải nhận quà tặng của một cảnh sát. Dù sao chuyện đi này cũng không đến nỗi tồi tệ - Hắn nghĩ. Downer trả tiền rồi nắm lấy cánh tay George. — Lên xe! - Anh ta nói và cả hai đi đến chỗ xe lửa. — Anh thật đáng mến - George nói và chỉ tay vào hai bao thuốc lá. Downer cười. — Chuyện đi rất dài, anh biết đấy. Hơn nữa anh không phải là một là một kẻ đã có tiền án, tiền sự. Anh chỉ là một nhân chứng sợ hãi rồi bỏ chạy; người ta sẽ không quá khắt khe với anh đâu. Cả hai cùng lên đoàn xe số chín và tới toa của họ. Người phục vụ đặt đồ dùng của Downer lên lưới. Người cảnh sát chỉ chỗ ngồi bên cạnh cửa sổ cho người cùng đi và George ngồi xuống. — Mấy giờ thì tàu tới ga Madison? - Downer hỏi người phục vụ. — Mười một giờ, thưa ông - Người này trả lời - Khoảng một tiếng đồng hồ sau khi khởi hành. Đây là ga đầu tiên. Nhưng các ông đi Kansas City kia mà? — Có thể là tôi cần gửi một bức điện ở Madison! - Downer giải thích và đưa cho anh ta tờ một đô-la - Báo cho tôi trước mười phút khi tàu đến ga nhé. — Vâng, thưa ông. Cảm ơn ông. Sau khi người phục vụ đi khỏi, Downer mở khóa còng tay cho George để anh ta có thể cởi bớt áo vét-tông ra, sau đó lại khóa tay hắn vào cái tì tay ở ghế ngồi. Người cảnh sát cũng cởi áo https://thuviensach.vn ngoài, treo nó lên mắc, và George thấy anh ta có khẩu súng lục tự động cỡ nòng bốn mươi lăm đeo bên hông. Downer lấy ra một tờ tạp chí và đưa cho người đi theo một tờ khác mà anh ta đã mua: — Đọc báo chứ? — Vâng - George ngạc nhiên trả lời - Tốt, cảm ơn. Downer ngồi xuống đọc tờ tạp chí của mình một cách lơ đãng. Tay này thật tốt - George tự nhủ. Cũng phải hiểu cảnh sát liên bang có nhiều loại người. Đây đúng là một quý ông. Một vài phút sau, tàu rời ga và đi vào vùng ngoại ô. Tàu chạy càng lúc càng nhanh sau đó đi qua cánh đồng cỏ với tốc độ năm mươi ki-lô-mét một giờ. George đặt tờ tạp chí lên đầu gồi rồi nhìn phong cảnh bên ngoài đang lướt qua cửa sổ rất nhanh. Một lát sau, hắn liếc nhìn người cùng đi và quan sát anh ta. Chàng trai đang cắm cúi đọc, bộ mặt nghiêm chỉnh nhưng không nghiêm khắc. George còn nhận ra trên tay anh ta đeo một chiếc nhẫn như các sinh viên thường đeo. Tay này đã tốt nghiệp đại học - hắn nghĩ. Đưa lên miệng một điếu thuốc nhưng hắn không có lửa, và cái đó khuyến khích hắn gợi chuyện người cảnh sát. — Nói xem, tại sao một người trẻ tuổi, có học như anh lại làm nghề này? - Hắn khơi mào bằng một giọng vui vẻ. Downer ngẩng mặt lên và mỉm cười: — Cần phải sống thôi. Hơn nữa, tôi thích những công việc gây ấn tượng mạnh. Đó chẳng phải là yêu nghề ư? — Đúng, anh có lý! - George xác nhận và nghĩ đến nghề nghiệp của mình. Phải thừa nhận hắn cũng yêu nghề của hắn, tất nhiên là trừ ba lần bị tóm gọn. — Còn anh - Downer hỏi - Anh là kế toán, đúng không? https://thuviensach.vn — Hử?... Vâng, vâng, đúng thế! - Hắn trả lời. Này coi chừng đấy - Hắn tự nhủ. — Đó là công việc kiếm được nhiều tiền, tôi cho rằng như vậy. — A... vâng cũng khá. — Nhất là khi người ta làm việc cho một người như ông Al Tulo, đúng chứ? George nhớ lại câu chuyện mà Harold đã kể cách đây ít tiếng đồng hồ. — Anh biết không. Đúng ra là tôi không làm việc cho bản thân ông Tulo. Tôi làm việc cho một hãng kiểm toán, hãng này kiểm tra kế toán công ty của ông ta. Đó là tất cả. Downer gật đầu. — Chắc hẳn anh biết nhiều chuyện vể sổ sách, giấy tờ kế toán ở đấy nên ông Tulo đã gây nhiều phiền phức cho anh để anh không thể ra làm chứng trước tòa được, đúng không? — Ừ... vâng, chắc chắn là như vậy. - George trả lời. Câu chuyện kéo dài một vài phút nữa, sau đó George lại nhìn qua cửa sổ. Trên ô kính phản chiếu Downer đang đọc báo. Không biết Harold xoay xở ra sao. Chắc chắn thằng bé khốn khổ ấy sẽ rất hoảng hốt khi cảnh sát lôi cổ hắn ra trước vành móng ngựa. Không một vị quan tòa nào trên đời này lại tin rằng Harold vô tội khi hắn ra trước tòa với lý lịch của George; người ta sẽ đeo vào cổ hắn án năm năm ngồi nhà đá, nếu chỉ xét về mặt hình thức... Ôi! Sau đó thì sao?... Nhưng tại sao không hỏi sau đó mình sẽ ra sao? Một vài phút trôi qua, khi có tiếng gõ cửa thì Downer đứng lên ra mở hé cửa. Đó là người phục vụ ngành đường sắt. — Tàu sắp đến Madison, thưa ông - Người ấy nói - Ông muốn đánh một bức điện ư? https://thuviensach.vn — Không, tôi đã thay đổi ý kiến rồi - Downer trả lời và lại lấy ra một tờ giấy bạc một đô-la nữa đưa cho người phục vụ qua khe cửa - Tuy nhiên cũng xin cảm ơn. George nhìn theo. — Anh có vẻ hào phóng khi cho tiền boa, anh không thấy sao? Downer mỉm cười. — Có thể. Anh ta lấy tờ tạp chí để trên ghế của George. — Anh đọc xong rồi chứ? - Downer hỏi. George gật đầu rồi nhìn người cảnh sát lấy chiếc va-li trên lưới xuống và xếp những tờ tạp chí vào. Hắn càng ngạc nhiên hơn khi thấy anh ta mặc áo khoác. — Chúng ta sắp đi dạo ư? - Hắn lo ngại nhưng hỏi với vẻ bông đùa. — Tôi xuống đây. - Người cảnh sát đáp với nụ cười trên môi. Quay lưng về phía George, anh ta lại tiếp tục xếp va-li. — Thế là thế nào? - George hỏi - Chúng ta đi Kansas City kia mà? — Anh sẽ tới đó chứ không phải tôi. Người cảnh sát quay lại và George hiểu rằng anh ta đang làm gì: rất thiện nghệ, anh ta lắp chiếc ống giảm thanh nặng nề vào nòng khẩu súng tự động của mình. — Anh không nghĩ rằng không đời nào ông Tulo lại cho anh ra trước tòa trong vai người làm chứng ư? Anh Harold? - Downer nói một các thong thả. George nuốt nước bọt một cách khó khăn. Như thế này đây. Thằng cha này không phải là cảnh sát liên bang mà là tay chân https://thuviensach.vn của Tulo! Do đó, tại sao nó lại hỏi mấy giờ thì tàu đến Madison. George rất muốn cười. — Nào, hãy đợi một phút, anh bạn. Anh nhầm rồi: tôi không phải là Harold mà là George Maxwell. Chúng tôi đã thay đổi quần áo trong xà lim. Anh không hiểu ư? Chúng tôi... Downer cười to tiếng: — Ô! Được rồi, Harold! Người ta không thể dễ dàng thực hiện việc này đâu. Anh biết chứ? Ông giảm thanh đã lắp xong. Súng đã nạp đạn. — Nhưng đây là sự thật! - George vội vàng kêu to! - Tôi bị bắt về tội ăn cắp có vũ trang, anh biết không? Harold cũng bị giam cùng trong một xà-lim với tôi. Và thể là chúng tôi đổi quần áo cho nhau, tôi nói với anh như vậy. — Đúng thế, Harold - Downer trả lời - Đúng thế, anh bạn, tôi tin anh. George ngồi, miệng há hốc, mắt trợn trừng, phác ra một cử chỉ tự bảo vệ trước một người lực lưỡng đang đứng trước mặt. Hắn vẫn rất muốn cười ngay cả khi Downer bắn một phát đạn vào đầu mình. https://thuviensach.vn Hai chàng thợ săn và một cô gái Tác giả: Stanley George Vùng núi phía bắc, người ta vẫn kể lại chuyện này, và chắc chắn người ta còn kể nữa. Câu chuyện được kể đi, kể lại nhiều lần đến mức chán ngấy. Nếu bạn ngồi bên đống lửa trong lều của một người thợ săn hoặc trong một quán rượu của dân miền núi, nếu hoàn cảnh thuận tiện và bầu không khí đủ ấm áp thì cuối cùng một người nào đó sẽ kể cho bạn nghe. Người ấy sẽ nói rất bình tĩnh, rất kiên nhẫn như anh ta mới kể lần đầu và chưa biết đoạn kết của câu chuyện ra sao. Cái kỳ lạ nhất của chuyện này, khác với những chuyện khác, là chỉ có một cách kể. Người ta chỉ nói những sự kiện. Không ai thêm mắm, dặm muối vào cả. Người ta nói mỗi người đều khẳng định là nói theo trí nhớ của mình, đòi hỏi mọi người phải tôn trọng anh ta. Dave Henderson và Lane Baker là hai chàng thợ săn, đều dưới ba mươi tuổi, đều sinh ra và lớn lên trong một thị trấn nhỏ vùng núi. Dave thì trầm tĩnh, không rụt rè nhưng cũng không cởi mở, đơn giản là anh ta chỉ ít nói. Anh ta thường xuyên đến trường học và đã đọc đôi ba cuốn sách. Chăm chú và kiên nhẫn nhằm vào mục tiêu và anh ta bắn rất trúng. Anh ta không hề cáu gắt trước công việc. Đó là một người thợ săn tốt bẩm sinh. Dave và Lane cùng nhau đi săn, nhưng hai người không có gì là giống nhau. Vào mùa săn họ đi vào núi tìm hươu nai. Đã có lần họ giết được một con gấu. Lane chạy khắp thị trấn kể cho mọi người nghe anh ta đã giết gấu như thế nào. Anh ta uống https://thuviensach.vn rượu rồi cầm khẩu súng ngồi rình suốt ngày và cả nửa đêm để phân tích những tiếng động và cuối cùng đã giết được con ác thú. Với Lane thì bao giờ cũng vậy. Anh chàng uống rượu và huênh hoang ấy thực chất là một kẻ ích kỷ đáng ngạc nhiên. Điểm giống nhau duy nhất của hai người là tính say mê săn bắn và thiên nhiên. Họ kết bạn với nhau trong một buổi đi chơi ở thị trấn. Dave sẽ không biết mình sẽ đi săn một cách thích thú như thế nào nếu không có Lane. Còn Lane, anh ta rất vui khi có được một người bạn ít nói và không uống rượu như Dave. Cả hai chàng cùng yêu một cô gái. Cô ta tên là Sally. Cha cô là chủ một quán rượu. Đôi khi cô cũng phục vụ khách hàng, cô đi từ bàn nọ tới bàn kia bằng những bước nhẹ nhàng. Cô ta rất đẹp và ít tuổi hơn hai chàng trai. Cô rất tế nhị. Tất nhiên Lane thường qua lại quán để uống cà-phê và ngắm Sally. Anh ta thường bịa ra những chuyện kỳ quặc để kể lại: các cô gái rất hài lòng khi nghe chuyện anh. Không ai biết Dave cũng yêu Sally, nhưng anh ít có dịp gặp cô. Anh ít đến quán, anh không uống rượu và cảm thấy khó chịu khi ngồi ở đây nhìn những người khác say sưa còn mình thì không dùng gì. Anh lặng nhìn Sally từ xa. Nhưng anh không hề ảo tưởng. Anh biết rõ Lane đang làm gì và thấy người bạn có ưu thế hơn mình. Nhìn chung, mỗi khi ra khỏi rừng, Lane tỏ vẻ khó chịu và xấc xược với Dave. Lúc ấy vào tháng mười. Lá cây mang một màu rực đỏ. Tất cả báo hiệu mùa thu đã đến: sương mù bao phủ các ngọn cây yên tĩnh. Lane giương súng bắn lung tung. — Tại sao cậu lại nhằm vào những con chim? - Dave hỏi - Tớ không hiểu cậu ra sao nữa. https://thuviensach.vn — Vì cái đó làm tớ thích thú - Lane cãi lại - Tớ ngắm mọi vật động đậy, điều đó làm tớ hài lòng. — Cậu có thể bắn vào người đấy. Lane cười. — Nhiều khi cậu nói như một đứa trẻ. - Anh ta lắc đầu nói. — Không phải vì chim chóc mà tớ nói - Dave giải thích - Làm như cậu thì hươu nai cách đây mấy ki-lô-mét cũng bỏ chạy hết. — Xung quanh đây không có hươu nai. Chúng không còn ở trên núi nữa, kể cả trên hành tinh này. Dave đi theo Lane trên một lối mòn. Anh nhìn đôi vai rộng của kẻ tình địch chuyển động theo nhịp chân bước. Lane bắt đầu “mở máy”. Buổi sáng trong ngày thì anh ta nói rất hào hứng; những âm thanh không ngừng tuôn ra trên miệng. Anh ta chỉ ngừng nói khi đi qua chỗ lội, hoặc khi buộc phải luồn qua một bụi rậm, nhằm bắn một con chim hoặc một con quạ. — Tớ vẫn yên tâm khi cậu đi sau tớ với khẩu súng trên tay - Anh ta bảo với vẻ gây gổ - Vì cuối cùng, nếu cậu giết tớ, thì cậu có thể đến với con bé Sally được. Cậu không có tình địch nữa. Cậu sẽ van lạy nó, cậu biết đấy. Không như tớ. Con bé đã thú nhận với tớ tối hôm nọ: “Em rất yêu Dave, nhưng không yêu anh ấy bằng anh”. Nó nói với tớ như thế đấy. Dave vẫn đi theo mà không nói năng gì. Từ sáng sớm nay anh đã nghe những câu như thế rồi. — Nó nói thêm: “Nếu Dave theo đuổi em quá sát sao thì tốt hơn cả là chúng ta làm đám cưới ngay lập tức trước khi Dave thế chân anh”. Một việc kỳ cục... Con rể một ông chủ quán rượu. Tớ sẽ tha hồ uống! — Im đi. Cậu làm mất thì giờ! - Dave khô khan quát. https://thuviensach.vn — Tớ nói như vậy không nhằm làm cậu tức điên lên đâu. Tớ chỉ muốn giải thích cho cậu đời là thế nào. — Cậu không có ý định lấy cô ấy. Cậu biết rõ điều đó. Lane dừng bước, quay ngoắt lại nhìn Dave. — Căn cứ vào đâu mà cậu nói như vậy? Làm thế nào mà cậu biết ý định của tớ? — Cậu chỉ muốn làm con rể ông chủ quán thôi. Cậu biết rõ điều ấy. Chưa bao giờ cậu thực sự yêu Sally. Lane cười sặc sụa; anh ta đưa tay lên xoa cái cằm nhiều ngày không cạo râu. — Dave! - Anh ta nói bằng giọng độ lượng - Ghen tuông là không tốt. Tớ rùng mình khi nghĩ đến việc có một địch thủ đi theo phía sau tớ trong rừng rậm. Nhất là hắn ta bắn giỏi như cậu. — Chúng ta tới đây để cãi nhau hay là để săn hươu nai? — Đồng ý. Tớ muốn mọi việc đều rõ ràng cũng như những bài diễn văn chính trị mà cậu thường trình bày. Họ cùng đi xuống con đường hẻm gồ ghề những đá bên cạnh là một vực sâu. Họ nhìn thấy con đường cái bò ngoằn ngoèo ở phía dưới. — Chúng ta có thể đi sang phía bên kia. – Dave gợi ý. — Đó cũng là ý định của tớ, anh bạn. Bọn người ở thành phố đáng nguyền rủa chắc chưa xua đuổi hết muông thú ở đấy. Hai người đi đến cuối con đường hẻm, rẽ những bụi cây rồi ra đường cái. Một chiếc xe hơi xuất hiện và đỗ lại khi đến bên họ. Đó là những người ở thị trấn trong bộ đồ đi săn mới tinh. Người lái xe nhìn họ một lúc. — Các anh ở trong rừng đã lâu chưa? - Người ấy hỏi. — Hai ngày. - Lane đáp. https://thuviensach.vn — Các anh có nhìn thấy cái gì không? — Không có con hươu nào. Không có một mục tiêu nào. — Đó không phải là điều tôi muốn hỏi... Các anh không biết chuyện gì đã xảy ra, đúng thôi. Có một kẻ giết người đang rình mò xung quanh đây. Cảnh sát loan tin này sáng hôm nay. Họ yêu cầu chúng tôi phải canh chừng hắn. — Phải canh chừng hắn, đúng thế. - Một người ngồi trong xe nói. — Một kẻ giết người ư? - Lane hoài nghi hỏi lại - Các ông muốn nói hắn là một thợ săn ư? — Không phải. Hắn là một kẻ giết người. Hắn đã đột nhập vào một ngôi nhà và giết một người nào đó. Hắn đang lẩn trốn trong rừng. — Khu rừng này ư? - Dave hỏi. — Phải, ở đây. Các anh không thấy người nào có vẻ khả nghi ư? — Không thấy ai cả - Lane trả lời. — Hắn người như thế nào? - Dave hỏi tiếp. — Cao lớn, hình như thế. Rất lớn. Như tên khổng lồ. Người ta nói hắn mắc bệnh tâm thần. — Tại sao người là biết hắn là người điên? - Lane lo ngại hỏi. — Các anh hỏi nhiều quá - Người lái xe nói - Tất cả những gì tôi có thể nói, đó là người ta phải chuồn cho nhanh. Trong rừng đã có nhiều nguy hiểm rồi, không nên gặp thêm một kẻ điên khùng để hắn cho ăn một phát đạn nữa. — Như vậy thì hắn sẽ không gặp một người đi săn nào nữa ư? - Dave nói. — Mọi người đều phải tránh xa hắn. Tốt nhất là các cậu nên về nhà đi. Khi nào người ta tìm thấy hắn thì hãy vào rừng. https://thuviensach.vn — Đó là một ý kiến. - Lane nói. — Tóm lại - Người lái xe nói và sửa soạn cho xe chạy tiếp - Lúc này tôi không có lời khuyên nào khác đối với các cậu. — Cảm ơn nhiều. - Dave nói. — Như vậy đấy - Lane chế giễu - Hãy nhanh chóng tìm nơi ẩn nấp. Hãy cảnh giác với con sói độc ác. Người lái xe nhìn Lane với cặp mắt dò hỏi và cho xe chuyển bánh. Hai chàng thợ săn đứng giữa đường cái nhìn chiếc xe mất hút từ xa. — Một tên tội phạm đã mất hết lý tính - Lane nói bằng giọng mỉa mai - Một tên khổng lồ. — Những người trên xe hơi đã quá sợ hãi! - Dave nói - Có thể họ nói đúng đấy. — Họ nói bịa đó thôi. - Lane càu nhàu. — Họ không đáng là cảnh sát. - Dave nhận xét. — Tớ muốn ở trong rừng với một kẻ giết người, dù cho hắn có điên hay không, hơn là làm theo những người thành thị không ra gì ấy. Nào, tiến lên! Hai người bỏ đường cái và bắt đầu đi vào con đường hẻm lởm chởm đá xung quanh là rừng cây um tùm. Những thân cây cao lớn, những cây cúc sao rừng mọc lan tràn trên mảnh đất đầy rêu. — Trời sắp tối rồi. - Dave nói. — Còn cậu, cậu muốn về thị trấn ư? - Lane hỏi. — Không phải như vậy. - Dave bực mình cãi lại khi biết rõ ẩn ý của người cùng đi. — Tớ cho rằng có thể là cậu sợ gặp phải một tên khổng lồ điên khùng giết người đang rình mò trong vùng này. https://thuviensach.vn — Cậu sợ thì có - Dave cãi lại với giọng cáu kỉnh - Cậu đang tự hỏi có phải tốt nhất là nên về nhà không chứ gì? Lane dừng lại, giậm chân. — Cái đó không làm tớ chán - Anh ta với với giọng đầy ẩn ý - Tớ đang có người đợi ở đấy. Dave đỏ mặt. — Đừng lặp lại chuyện ấy nữa. Trong đầu tớ đã có lắm chuyện rồi. — Tớ có nói điều gì xấu không? Đúng là có người đang đợi tớ ở thị trấn. Tớ có rất nhiều bạn bè, tớ ấy. — Cậu nói có ẩn ý, làm như cô ta sắp lấy cậu ấy. Sally không khờ dại đâu. — Và nếu tớ nói với nó rằng tớ vừa bắn được một con hươu để làm đồ dẫn cưới thì sao? Cậu trả lời thế nào? Lane nhìn Dave với vẻ hài lòng, chờ sự phản ứng của anh này. — Thôi, đi thôi. - Dave nói với giọng khô khốc. Họ đi chậm. Dave vẫn nhìn đôi vai của Lane. Những ý nghĩ lộn xộn đang chen lấn nhau trong đầu anh. Hắn muốn gây chuyện. Hắn muốn giải quyết ngay lúc này, ở đây. Nhưng anh không tin Lane. Anh tin chắc là không có vấn đề cưới xin nào hết; cả hai người đều chưa có người yêu. Nhưng tất nhiên hắn thực lòng. Kể cả trong buổi hôn lễ thì người ta chỉ lầm tưởng rằng họ lấy nhau mà thôi. Nhưng cô gái cứ bám chặt lấy Lane. Cô để mặc hắn phỉnh phờ và mọi người đều biết chuyện này. — Trời tối rồi. - Dave nói. — Hình như cậu không hài lòng lắm. - Lane dừng bước và nói. — Tớ chỉ nói là tớ thấy trời đã tối rồi. Tốt hơn cả là chúng ta nghỉ một lúc. https://thuviensach.vn Lane nhìn xung quanh. — Chúng ta đi lên một chút nữa. Chúng ta lên cao hơn năm trước. Hai người tiếp tục đi. Họ đi tới một rừng thông. Lá thông kêu lạo xạo dưới chân họ. — Nói xem, Dave, cậu sẽ làm gì nếu gặp kẻ giết người ấy? — Tớ chưa biết. Còn tùy thuộc vào sự phản ứng của hắn. — Có thể có một khoản tiền thưởng. Cậu nghĩ thế nào? — Nếu hắn đã giết một người nào đó, đúng thế. — Còn tớ thì tớ sẽ nhào vào hắn. Hắn không thể làm tớ sợ hãi được. Tớ có khẩu ca-ra-bin này, nó có giá trị hơn hẳn các loại súng khác. — Người lái xe lúc nãy nói hắn là thằng điên. — Thế thì sao? Có gì làm thay đổi tình hình? Một viên đạn thì bao giờ cũng là viên đạn dù cho đầu óc của người ta mạnh mẽ hay yếu đuối. — Đối với tớ, điều đó chẳng có gì quan trọng - Dave đẩy mũ ra sau gáy và tuyên bố - Tớ muốn mặt đối mặt với thằng điên ấy tại khu rừng này. — Cậu nghĩ đúng! Phải có một người nào hạ gục hắn chứ. — Tớ muốn đấy là người khác chứ không phải là tớ. Hai người ra khỏi rừng. Họ đi sát bên nhau. Ngay từ đầu họ tưởng rằng mình đã nhìn nhầm. Nhưng thực tế họ thấy hắn đang đứng bất động giữa đám cỏ mọc cao vút. Hắn là một kẻ cao lớn. Người ta nói phóng đại là một tên khổng lồ. Hắn không đội mũ, cái đầu hói của hắn được quấn một dải băng đen từ hai tai ra sau gáy. Hắn đang đứng thẳng người và nhìn hai người bằng cặp mắt giận dữ như họ là những người đi săn trộm. Hắn có khẩu súng trên tay. https://thuviensach.vn Hai chàng trai nhìn thấy hắn cùng một lúc. Họ cùng dừng bước. Họ có cảm giác là hắn đã nhìn thấy họ hàng tiếng đồng hồ rồi. Nhưng thực ra mới chỉ có năm phút. — Trời! - Dave lẩm bẩm. — Yên lặng, mẹ kiếp. - Lane nói và bấm chốt an toàn khẩu ca ra-bin. Bất chợt và rất nhanh chóng, tên khổng lồ chĩa súng bắn vào họ. Tiếng nổ của phát súng rền vang trong vô tận. Sau đó kẻ giết người quay gót chạy vào bụi rậm. Cả hai người thợ săn cùng nổ súng và đuổi theo hắn. — Chúng ta có bắn trúng hắn không? - Lane gào lên. — Tớ không biết. Họ lại đi sâu vào trong rừng, tới một khu rậm rạp nhất. Một sự yên lặng tuyệt đối. Hình như rừng đang bao vây lấy họ, đang chăm chú nhìn và đe dọa họ. — Có thể là chúng ta đã làm hắn bị thương. - Lane thì thào. — Không, nhất định là hắn đang nấp ở đây. — Hắn bắn không thạo lắm, đúng không? — Suỵt! Một sự yên lặng chết chóc đang ngự trị khu rừng. Bỗng họ thấy một vật gì đang động đậy. — Hắn kia rồi. - Lane nói. — Tới đó đi, đừng để hắn mất hút! - Dave bảo bạn. Hai người cùng nhảy chồm lên phía trước. Lúc này tên khổng lồ không đề phòng gì. Người ta có thể nói thân hình to lớn của hắn là một trở ngại. Hắn chạy những bước loạng choạng. — Rất khó trúng đích. - Lane nói. Bất chợt tên giết người quay lại, nhìn hai chàng trai qua kẽ lá và bắn vào họ. Một vài lá cây rơi lả tả. Hai người bạn nâng súng https://thuviensach.vn và bóp cò. Hai tiếng nổ nối tiếp nhau. Tên khổng lồ lại biến mất. — Hắn không đi xa được đâu - Lane thì thào - Chúng ta chia làm hai ngả để tìm hắn. — Trời sắp tối hẳn rồi. - Dave nói. — Này, anh bạn, đừng có tìm cách chuồn đấy, nếu không thì mọi người sẽ biết ngay chuyện này. - Lane vừa thở vừa nói. Đáng lẽ hắn không nên nói với mình như vậy - Dave tự nhủ khi hai người chia tay nhau. Họ đi những bước nhẹ nhàng, súng sẵn sàng nhả đạn - Hắn không nên nói với mình như vậy. Hai người đi thành một vòng cung rộng và không nhìn thấy nhưng vẫn nghe thấy bước chân giẫm lên lá của nhau. Dave khẽ nhấc từng cành cây. Anh có cảm giác là tên không lồ vẫn đang ở đâu đó, gần đây thôi. Tấm thân to lớn của hắn lẩn vào trong màn đêm đang buông xuống. Anh nín thở và bước tiếp. Bỗng anh nghe thấy tiếng cành cây gẫy ở phía sau. Tên khổng lồ lao vào anh. Trán hói, mắt nảy lửa vì giận dữ, chiếc sơ-mi kẻ ô vuông, tất cả những cái đó chắn đường anh. Tên khổng lồ, thằng điên, kẻ giết người lắp bắp một vài câu gì đó nhưng không nói lên lời. Dave chỉ bắn một phát. Tên khổng lồ rú lên. Súng rơi xuống đất và hắn ngã xuống. Hắn giãy giụa khá lâu, hai bàn tay to lớn của hắn ôm lấy bộ mặt đang méo xệch. Lại yên lặng. Tiếng nói của Lane vang lên. — Dave! Có một cái gì đó khiến Dave mím môi, cúi xuống tên khổng lồ. Một cái nhìn là đủ. Anh nghe thấy tiếng chân của Lane bước tới gần, tâm trí anh xáo động vì những ý nghĩ điên rồ. Anh đứng khựng tại chỗ, giương cao súng. Lane xuất hiện giữa bụi cây. https://thuviensach.vn Đây là lần cuối cùng hắn thấy Dave quỳ xuống, chĩa súng vào hắn. Không có thời gian để cất tiếng kêu, để kịp đề phòng và để chạy khỏi đấy, hắn đi thẳng vào họng súng. Một giây đồng hồ sau hắn chết. Dave đi lang thang rất lâu ở trong rừng, tay ve vẩy khẩu súng. Đôi lúc anh nói một mình. Thỉnh thoảng anh nhắm mắt lại để bước tiếp cho đến khi vấp phải một vật gì đó. Anh tự nhủ: cần phải như vậy, để cứu Sally, ta không thể nào làm khác được. Phải, Lane sẽ cưới Sally và hắn sẽ làm cho cô ấy đau khổ. Không phải giết hắn rồi mà ta nói như vậy mà vì đây là bổn phận của ta. Chỉ có lý do ấy thôi. Ta không hối hận về cái chết của hắn cũng như của tên khổng lồ, thằng điên, gã giết người. Sau này ta chỉ nhớ có mỗi một việc: ta đã kết liễu cuộc đời của hai kẻ xấu, không mang lại hạnh phúc cho ai cả. Dave ngồi trên một mỏm đá trong đêm tối yên lặng và thanh bình. Hai tay ôm lấy đầu, anh ngồi hàng giờ như vậy. Anh đã khóc nức nở nhưng rồi kịp chặn lại. Anh nhắc đi nhắc lại nhiều lần rằng Lane không xứng đáng với lòng tin cậy của mọi người, rằng hắn sẽ làm cho Sally quá khốn khổ. Và Dave chỉ có thể nhìn cô như vậy suốt đời thôi. Nhưng ta đã thành công trong việc ngăn chặn điều đó - anh nghĩ. Nhờ vào hành động giết người, anh đã ngăn chặn được một tai họa lớn. Anh đã rất can đảm. Phải, rất can đảm. Anh không ghét bỏ gì Lane... Ý nghĩ ấy làm anh yên lòng. Không, ta không ghét bỏ gì Lane. Chi tiết này là chủ yếu. Nó thay đổi tất cả. Không phải sự hằn thù đã thúc đẩy Dave giết người, đây là một sự đòi hỏi một cách khắc nghiệt của luân lý. Và rồi trời hửng sáng, những tia sáng xuất hiện ở phía đông. Dave chậm chạp bước đi, khẩu súng trên vai đập vào người anh https://thuviensach.vn theo nhịp bước. Không khí mát mẻ đầy sức sống. Anh đứng lại khi một chiếc xe ô-tô chạy đến. Anh quay lại nhìn chiếc xe với cặp mắt mất ngủ. — Dave! — Có tôi. Có ba người ngồi trên ghế trước. Đó là những người bạn cùng xóm. — Cậu biết chuyện chưa? — Chuyện gì? Họ đưa mắt nhìn nhau với vẻ hối tiếc. Không ai muốn nói trước cả. Nhưng rồi người ngồi giữa cúi mặt xuống nói: — Nhưng mọi người cũng sẽ biết thôi, Dave. Hắn không thể mang cô ta lên thiên đường được nữa rồi. Một người khác, người lái xe, nói thêm: — Cho đến cùng, Sally rất can đảm. Khi kẻ điên rồ đe dọa người cha thì cô gái đã lăn xả vào hắn. Nhưng gã ta có một khẩu súng... Phản ứng của Dave trước tin này làm anh đã phát điên lên. Cả một ngày dài, mọi người cho anh là một người mất trí. Cuối cùng có nhiều cảnh sát đi theo anh vào rừng và anh chỉ cho họ hai xác chết. Anh kể cho họ chuyện đã xảy ra một cách chi tiết. Sau đó anh yêu cầu họ hãy giết mình đi. Anh sẽ bị kết án tử hình, tất nhiên. Khi việc khai báo của anh đã xong, những người trong gia đình đi theo anh ra nghĩa trang. Mộ của anh nằm bên mộ Sally. Khi những người kể chuyện nói xong, để kết luận, bao giờ họ cũng nói thêm rằng gần đấy có một cây cổ thụ, vào thời gian nhất định trong ngày, tỏa bóng râm của nó giữa hai ngôi mộ như để sum vầy họ lại. https://thuviensach.vn https://thuviensach.vn Chiếc hộp bí mật Tác giả: Borden Deal Tommy không hoảng sợ khi nhấc máy nói lên. Vào lúc này, nó biết rõ cái đó vì giọng nói của nó đang run rẩy. — Cảnh sát - Nó nói giống như người ta vẫn nói trong máy thu hình - Cho tôi gặp cảnh sát. — Cháu muốn gì? - Ở đầu dây bên kia người ta hỏi lại nó, giọng nói của người lớn mỗi khi không muốn người nào đó quấy rầy mình. Nó cố dằn giọng. Nó muốn khóc nhưng nó biết rằng không thể như vậy được. Không phải bây giờ. Chưa đến lúc. — Cảnh sát - Nó nhắc lại - Một người nào đó đã giết mẹ và chú Mark. Nó nghe thấy tiếng kêu nghẹt thở trong máy nói. Lúc này thì mọi việc tốt rồi; người phụ trách điện thoại không còn cho đây là một trò đùa nữa. Sau đó nó gặp cảnh sát và thế là xong. Nó nói tên, chỗ ở của mình, cả việc mẹ và chú Mark đang nằm ở kia, chết, vào đúng chỗ người ta nhả đạn vào mỗi người. Nó gác máy và trở về ngồi trên ghế tràng kỷ. Nó không muốn nhìn những xác chết và mắt nhìn thẳng vào bức tường trước mặt. Trong phòng rất ấm, nhưng nó thấy lạnh trong bộ py-ja-ma mỏng mảnh và nó muốn mình còn nằm trong chăn, với tiếng nói của mẹ và chú Mark trong phòng ngủ, như những cái đó đang trong một giấc mộng. Nó muốn thức giấc và nhìn thấy không có gì là sự thật cả, trong khi đó thì cảnh sát đã tới với tiếng còi hú vang dưới phố. https://thuviensach.vn Nghĩ tới đó, nó muốn mở máy thu hình. Người ta không cho phép nó đứng giữa phòng vào đêm khuya như vậy, và nếu nó có muốn mượn tờ chương trình thì cũng không phải vào giờ này. Nhưng đây không phải là việc phải làm. Nó phải ngồi trên ghế tràng kỷ, mặc bộ đồ ngủ, chờ cảnh sát tới; nó cũng không thể vào văn phòng của bố để ngồi đợi. Chính ở đây, ở trong phòng ngủ có hai xác chết này, nó phải ngồi đợi. Nó bắt đầu nghe thấy tiếng còi hú. Từ xa, rất nhỏ. Rồi tiếng còi dần dần tiến đến và nó cảm thấy sợ. Chưa bao giờ nó nghe thấy tiếng còi như vậy trong máy thu hình, kể cả khi chiếc xe cảnh sát ở ngay trước mặt nó, trên màn hình. Đây không phải là còi thật. Không giống tiếng còi đang tiến lại gần nó. Chiếc xe cảnh sát ầm ĩ đậu ngay trước nhà. Rồi Tommy nghe thấy tiếng chân người lên cầu thang. Nó không động đậy cho đến khi chuông gọi cửa reo lên. So với tiếng hú của còi, tiếng chuông cửa êm ái như là tiếng nhạc và nhất là quen thuộc vì hàng ngày người ta thường nghe thấy nó reo. Nó xuống khỏi ghế tràng kỷ và ra mở cửa. Nó phải ngẩng đầu lên để nhìn những khuôn mặt của người lớn vận bộ đồ xanh đang đứng trước cửa và gạt nó sang một bên để bước vào trong nhà. — Trời! - Một người trong số họ kêu lên - Thằng bé nói đúng! Bây giờ nó có thể nhìn xác người vì đã có cảnh sát. Nó đứng giữa phòng, chân trần trên nền gạch hoa, trong khi đó một cảnh sát quỳ bên chú Mark vẫn ngồi trên chiếc ghế bành quen thuộc. Những lúc khác chú ấy vẫn ngồi bên mẹ trên tràng kỷ. Trong ghế bành trông chú ấy có vẻ như còn sống. Nhưng Tommy biết rõ chú ấy ra sao rồi. https://thuviensach.vn Mẹ cũng đã chết, đang nằm trước của lối xuống bếp. Trước đó chắc chắn là bà đang cầm hai chiếc cốc. Một đã vỡ tan tành, những mảnh thủy tinh nằm rải rác trên nền nhà, còn chiếc kia rơi mà không vỡ. Mẹ vẫn nói nếu ngã xuống nền nhà thì sẽ chết. Tuy nhiên, có một chiếc cốc không vỡ. Tommy đã muốn nói với một trong những viên cảnh sát là không nên sờ mó vào xác chết nhưng rồi lại thôi. Họ biết phải làm như thế nào mà không cần một đứa bé tám tuổi giải thích. Nó lại trở về ngồi trên ghế tràng kỷ để đợi. Nó còn phải đợi. Nó đã hết run so với lúc nhấc máy nói và lúc này nó cảm thấy dễ chịu. Một trong những viên cảnh sát đến bên Tommy. — Chuyện xảy ra như thế nào, anh bạn? Tommy ngước mắt lên và bắt đầu kể nhưng một cảnh sát khác nói: — Tốt hơn cả là đợi ông trung úy đến. Và người ấy nhún vai làm như không nhìn thấy Tommy nhìn thấy cử chỉ của mình. — Có thể là nó không thể nhắc lại được... đây chỉ là một đứa trẻ. Gọi dây nói đi, Charlie, để họ thấy rõ công việc. Charlie đi gọi điện thoại. Người đồng nghiệp của Charlie quàng tay lên cổ Tommy. — Thế nào, anh bạn? Người ấy nói bằng giọng mà nó chưa hề được nghe trên ti-vi. Nó gỡ cánh tay ấy ra. — Tốt hơn rồi. - Nó trả lời. Cánh tay ấm áp khiến Tommy buồn ngủ. Nhưng nó biết lúc này thì không thể đi nằm được. Chưa được. Phải đợi cho đến khi https://thuviensach.vn mọi việc kết thúc đã. Người cảnh sát ngả người về phía sau và nhìn nó. — Cháu là đứa bé cam đảm. - Người ấy nói. Tommy nghĩ nó chỉ làm những việc cần làm, nhưng nó không nói. Nó biết viên trung úy sắp đến. Ông không mặc như những người này và chính ông ấy là người đặt ra câu hỏi. Người vừa nói chuyện với nó không có việc gì làm. Nhưng như vậy người ấy cũng không được phép ngồi bên và quàng cổ nó để gợi chuyện nó được. Rồi ông trung úy cũng đến. Đây là một người nhỏ bé, thấp hơn những người khác và ông ấy không đến một mình. Có cả một nhóm người đi theo: một người cầm máy ảnh, một người cầm chiếc va-li dụng cụ, thuốc men y tế, một người khác phun thuốc khắp căn phòng để lấy các dấu vân tay. Và bỗng chốc căn phòng đầy những cảnh sát đang đi đi lại lại như để quay phim truyền hình ấy. Viên trung úy nhìn Tommy một lúc lâu, sau đó liếc mắt nhìn hai xác chết. Tommy tự hỏi rằng nó có thể bị dẫn đi không. Sau đó ông trung úy đến trước mặt nó, tay đút túi, lưng gù xuống. — Nó ở nhà một mình ư? - Ông hỏi viên cảnh sát. Người này đứng lên. — Vâng - Người ấy trả lời - Tuy nhiên nó vẫn khỏe khoắn. Rồi người cảnh sát nói thêm với giọng lạ lùng: — Chính nó là người gọi điện thoại. - Người thường trực nói với tôi như vậy. Ông trung úy nhìn Tommy rồi ngồi xổm trước mặt nó. — Cháu tên là gì? - Ông hỏi. — Van. - Nó trả lời. Viên trung úy vẫn nhìn nó. https://thuviensach.vn — Trên áo của cháu có chữ “Tommy”. - Ông nói và chỉ tay vào chữ thêu trên áo. — Đó là tên của mẹ đặt cho. Mẹ vẫn gọi như vậy từ ngày bố ra đi. Nhưng bố thì gọi là Van. Đó mới là tên. — Người nằm ở kia không phải là cha cháu ư? - Bất chợt ông trung úy hỏi. — Đấy là chú Mark. - Nó trả lời. Tommy còn muốn nói với ông trung úy rằng chú Mark thường gọi nó là T.V Smith vì T.V là chữ viết tắt tên nó. Và nó chỉ muốn ngồi trước máy thu hình khi chú Mark có mặt ở đây. Nhưng nó quyết định không nói. Viên trung úy nhìn người cảnh sát. — Cha cháu hiện đang ở đâu? - Ông hỏi Tommy. — Bố không ở đây. Chỉ có mẹ và cháu thôi. Tommy nhìn viên trung úy và nói bằng giọng nghiêm trang: — Bố và mẹ không lấy nhau nữa. Mặt của ông trung úy tỏ vẻ hài lòng. Ông lại nhìn viên cảnh sát. Sau đó mặt ông đanh lại, ông cố phác ra một nụ cười. — Tối nay cha cháu về đây làm gì? - Ông hỏi - Cha cháu muốn nói chuyện với mẹ cháu ư? — Bố không về đây! - Tommy ngạc nhiên trả lời - Hôm nay bố không về. Thỉnh thoảng bố về vào ngày Chủ nhật. Không về vào buổi tối. Buổi tối chỉ có chú Mark thôi. Một lần nữa mặt của viên trung úy lại đanh lại khi nghe câu trả lời. Cùng lúc ấy, một trong những viên cảnh sát tiến lại và nói: — Thưa trung úy, theo tôi thì sự việc đã diễn ra như thế này... Ông trung úy đứng lên và lắng nghe. Cả Tommy cũng nghe và cố gắng không run rẩy. Nó không muốn để người khác biết https://thuviensach.vn chuyện. Và, lần đầu tiên, nó tự hỏi khi nào thì bố về. Vì bố về thì nó biết. Và lúc ấy Tommy không còn là Tommy nữa. Nó trở lại là Van. Người ta không thể để một đứa bé tám tuổi ở một mình trong căn hộ trên cao như thế này. Nó sẽ đi theo bố, và thế là tốt. Một ngàn lần tốt hơn so với việc chỉ có văn phòng của bố. Mẹ không thích Tommy vào văn phòng này. Đó là căn phòng rất nhỏ trên gác, nơi trước kia bố ngồi hàng ngày để viết những cuốn sách của mình. Trong phòng có một chiếc bàn, một giá sách và một chiếc ghế bành bọc da mà Tommy rất thích nằm ở đấy để ngủ. Ở đấy cũng có một chiếc hộp bí mật của nó. Chiếc hộp này trước kia là của bố đặt ở giá sách. Bây giờ bố không ở đây nữa, nó là của Tommy. Chiếc hộp là sự bí mật của Tommy, bí mật độc nhất, nó giải thích, do đó tại sao nó thích căn phòng này. Nhưng khi bố về thì nó không cần vào căn phòng này để ngửi mùi thuốc lá và mùi da của chiếc ghế bành nữa. Nó cũng không cần đến chiếc hộp bí mật nữa. Nó nghe người cảnh sát nói với trung úy Bill. — Câu chuyện đã diễn ra gần giống như thế. Người đàn ông ngồi trên ghế bành trong khi người mẹ của đứa trẻ chuẩn bị đồ uống ở trong bếp. Trước hết người ta bắn vào anh ta trên ghế bành - có thể đây là súng cỡ nòng ba mươi hai nhưng chưa mấy chắc chắn - và sau đó vào người đàn bà ra khỏi bếp với hai chiếc cốc trên tay. — Tại sao người đàn ông không đứng lên? - Trung úy Bill hỏi - Nếu một người nào đó đã bấm chuông hoặc xuất hiện trong nhà... Người dưới quyền của ông lắc đầu. https://thuviensach.vn — Không, anh ta ngồi. Có thể là cánh cửa không khóa bên trong hoặc khi thấy kẻ giết người thì anh ta không kịp tránh. Nhưng đây chỉ là giả thiết... Người đàn ông đầu tiên, sau đó đến người đàn bà - Anh ta lắc đầu - Mỗi người một viên đạn. Cái chết đến gần như ngay tức khắc. Viên trung úy lại chú ý đến Tommy. Ông ngồi xuống bên cạnh còn nó thì luôn luôn nhìn ông. — Cậu bé này sẽ giúp chúng ta - Ông nói - Cậu ta sẽ kể lại cho chúng ta nghe mọi chuyện. Đúng không, Tommy? — Bây giờ tôi đã biết tên ông - Tommy bảo viên trung úy - Ông là trung úy Bill. Mọi người cất tiếng cười và ông trung úy nói: — Đồng ý, Tommy, cháu có thể gọi ta là trung úy Bill. Bây giờ, ông nói thêm, ta sẽ đặt ra cho cháu một vài câu hỏi. Cháu phải rất chú ý và trả lời đúng sự thật. Bằng cách đó, cháu có thể giúp chúng ta biết ai là kẻ đã giết mẹ cháu. Cháu hiểu không? — Hiểu ạ! - Tommy trả lời. Nó còn muốn yêu cầu từ nay gọi nó là Van, vì từ nay đó là tên của nó, nhưng nó không nói. Trung úy Bill dặt tay lên vai nó. — Tốt chứ? - Ông hỏi với vẻ lo âu - Ta cần hỏi cháu, Tommy. Cháu cần tỏ ra mình là đứa trẻ ngoan ngoãn để giúp chúng ta. — Đồng ý - Tommy nhắc lại tuy nó không biết mình sẽ giúp đỡ cảnh sát bằng cách nào. - Khi nào thì Bố về đây? — Chúng ta sẽ gọi cha cháu về càng nhanh càng tốt - Trung úy Bill trả lời - Ta hứa đấy. Chúng ta cũng cần gặp ông ấy. — Nói xem, Mark là bạn của mẹ cháu, đúng không? — Đúng - Tommy trả lời - Từ ngày bố bỏ đi, chú Mark thường tới đây. https://thuviensach.vn Những người xung quanh bật cười. Tommy biết rõ lý do nhưng nó vẫn lờ đi. Trung úy Bill cau mày và lập tức mọi người yên lặng. — Có những chú khác tới đây không? - Trung úy Bill hỏi - Mấy người? Tommy suy nghĩ. Nó phải rất thận trọng. — Lúc đầu có một vài người. Nhưng không lâu. Sau đó chỉ có chú Mark. Vì mẹ và chú ấy sắp cưới nhau. Nó nhìn mặt ông trung úy và hiểu khai như vậy là được. — Hai người có hay cãi nhau không - Ông trung úy hỏi - Cháu có nghe thấy họ cãi nhau không? Tommy lại suy nghĩ. — Có một vài lần. Nhưng không nhiều bằng bố với mẹ. — Họ cãi nhau về việc gì? Tommy nhìn vào mặt ông trung úy. — Vì cháu. Hầu hết là như vậy — Mark có là bạn của cháu không? Tommy suy nghĩ một lúc. — Đó là bạn của mẹ. Chú ấy không yêu cháu. Chú ấy nói đáng lẽ bố phải nuôi cháu chứ không phải là mẹ. Mẹ thì bảo mẹ đi đâu thì cháu đi đấy, mẹ không giao cháu cho bố. Ông trung úy quay lại những người của mình. — Đi hỏi già, về nhà hỏi trẻ. Rất đúng. Và Tommy biết rõ ông trung úy đang nghĩ gì. — Tại sao cha cháu mẹ cháu hay cãi nhau? Có phải vì một người nào đó không? Tommy lắc đầu. — Cũng vì cháu. Nhưng không phải như chú Mark. Hai người đều muốn giữ cháu. https://thuviensach.vn Nó thở một hơi thật sâu. — Một hôm hai người to tiếng cũng vì lý do ấy. Thế là ông quan tòa lôi cháu riêng ra một chỗ hỏi cháu muốn ở với ai. Cháu trả lời là muốn ở với bố. Nhưng cuối cùng ông quan tòa giao cháu cho mẹ, còn bố thì chỉ được đến thăm cháu vào ngày Chủ nhật thôi. Mẹ cũng không muốn thấy cháu vào văn phòng và nằm trên chiếc ghế bành bọc da của bố hoặc dùng những đồ đạc mà bố để lại nữa. — Đứa bé khốn khổ! - Trung úy Bill nói mà không tỏ ra là nói với ai. Giọng ông êm ái không giống như cảnh sát trên máy thu hình. - Mẹ cháu không yêu cháu, đúng không? — Có chứ. Nhưng mẹ chỉ yêu trong chừng mực có thể thôi. Nó nghiêm trang nhìn ông trung úy như cố để ông hiểu đúng ý mình. — Nhưng mẹ đã có chú Mark. Mẹ không cần đến cháu nữa. Yên lặng một vài giây và Tommy nhìn những người xung quanh nó. Họ đều ngừng tay để nghe nó nói chuyện với viên trung úy. Ông này lại đặt tay vào đầu gối nó và nói: — Ta sẽ đặt ra cho cháu một câu hỏi nghiêm túc. Ta biết là nó khó trả lời, nhưng cháu là một cậu con trai và cháu rất can đảm. Ta tin chắc rằng cháu nói đúng sự thật. — Cháu sẽ nói đúng sự thật, nếu có thể. Viên trung úy lại xoa đầu nó như bố thường làm. — Cháu nói cho ta biết tối hôm nay đã xảy ra những việc gì? Kể từ đầu đến cuối. Trước hết cháu đang nằm trên giường thì... — Vâng, cháu đang nằm, chú Mark đang ở trong buồng ngủ. Cháu nghe thấy chú Mark và mẹ cháu đang nói chuyện trong buồng. Tối nay hai người không cãi nhau. Họ cười to tiếng. Một https://thuviensach.vn lát sau cháu không nghe thấy họ nói gì nữa. Cháu đi ngủ thì đột nhiên cháu nghe thấy những tiếng súng nổ. Nó ngừng lại một chút rồi nói tiếp: — Người ta đã bắn bốn phát súng. Thoạt tiên cháu sợ. Cháu chui vào trong chăn. Sau đó cháu trở dậy và đi xuống buồng ngủ. Có chú Mark trong ghế bành và mẹ ở trước cửa lối vào bếp cùng với một chiếc cốc đã vỡ và một chiếc kia thì còn nguyên. Họ đều chết và cửa thông xuống đường thì mở toang. Rồi cháu đi đóng cửa lại và đi gọi điện thoại cho cảnh sát. Cháu gọi cho người phụ trách nhưng người ấy không bằng lòng vì tưởng cháu nghịch ngợm. Nhưng người ấy cũng gọi cho cảnh sát. Đầu tiên thì hai chú cảnh sát tới. Sau đó các chú khác và nói cha cháu sắp trở về. Nó ngừng nói, mắt nhìn thẳng vào viên trung úy đang nhăn nhó như đã khó nhọc lắm ông mới nghe thủng được câu chuyện. Tommy biết cái đó vì ông không rời tay khỏi vai nó, trái lại ông bóp mạnh hơn. — Cháu không nhìn thấy ai ư? - Ông hỏi - Không có ai cả ư? Nhớ kỹ xem. — Không - Tommy trả lời - Như đã nói, thoạt tiên cháu thò đầu ra khỏi chăn trước khi rời khỏi giường. Cửa mở toang. Không thấy ai cả. Viên trung úy đứng lên. — Tôi cho rằng thằng bé đã giúp chúng ta theo khả năng của nó. Rồi ông chăm chú nhìn Tommy. — Đúng là một cậu bé tốt. Quay mặt đi chỗ khác, Tommy nghĩ đến các chương trình truyền hình. Đã quá khuya rồi. Trung úy Bill như hoàn toàn https://thuviensach.vn quên Tommy. Câu nói của ông trở nên vắn tắt và nghiêm trang. — Có tin gì của người chồng cũ không? - Ông hỏi những người của mình - Anh ta là người tình nghi số một và chắc chắn có một chứng cứ vô can. Bây giờ phải có quyết định về đứa trẻ. Nó không thể đứng như vậy suốt đêm được, tôi muốn người ta đưa nó đi chỗ khác. Tinh thần của nó rất căng thẳng, nó cần gặp cha nó, ít nhất là... Ông ngừng nói. Ông không nhìn Tommy nữa và nó đã hiểu. Trung úy Bill cho rằng bố đã trở về giết mẹ và chú Mark và chính bố đã không đóng cửa. Tommy hy vọng bố có một chứng cứ ngoại phạm vì nó không muốn vào trại trẻ em mồ côi. Bây giờ nó cần một người nào đó. Rất cần. Nó ngồi thẳng người trên ghế tràng kỷ nhìn những nhân viên cảnh sát đặt hai xác người lên cáng rồi đưa ra xe cứu thương, trong khi đó thì một người nhỏ bé đi lấy dấu vân tay với chất bột của mình. Rồi nó nghĩ có nên yêu cầu ông trung úy Bill cho phép nó lên văn phòng của bố để ngồi chờ không, nhưng sau đó nó tự nhủ tốt hơn hết là không. Rồi chuông điện thoại réo. Viên trung úy nói với người nào đó một lúc. Sau đó ông đến chỗ Tommy: — Ngoại phạm - Ông nói và đưa máy nói cho một cảnh sát khác - Tối hôm nay anh ta dự một bữa tiệc với bạn bè. Người ta luôn thấy anh ta trong bữa ăn. Và ông nói với Tommy: — Chúng ta tìm được cha cháu rồi. Cháu yên tâm. Ông ấy sẽ về đây đón cháu. — Bố có chứng cứ ngoại phạm không? - Nó hỏi. Trung úy Bill bật cười: https://thuviensach.vn — Có. Không có chứng cứ nào tốt hơn nữa. Cha cháu không giết mẹ cháu. Chúng ta tuyệt đối tin. — Cháu biết rõ cái đó - Nó nói - Cháu chỉ sợ ông không tin thôi. Trung úy Bill lắc đầu. — Cái đó cũng chẳng giải quyết được gì - Ông lẩm bẩm - Lại phức tạp hơn. Nhưng Tommy không lo ngại điều ông trung úy nói. Nó đợi và cuối cùng thì bố đã đến. Một người vội vã bước vào phòng và ôm lấy nó. Nó khóc thút thít vì bố ôm nó quá chặt, gấp hơn trăm lần nằm trên chiếc ghế bành bọc da. Rồi ông trung úy và bố nói thì thầm gì với nhau một lúc. Nhưng Tommy không để ý. Nó nhìn người phụ nữ đi theo bố. Đó là người đàn bà rất xinh đẹp. Cô ấy mặc một chiếc áo dài trắng, nổi bật trong đám đông. Cô ấy nhìn Tommy nhưng lại tỏ ra bối rối, nửa muốn chạy đến ôm lấy nó, nửa lại sợ sệt nếu mình làm việc này. Bố quay lại nói với nó: — Lại đây, bé Van của Bố. Bố sẽ dẫn con về nhà. Từ nay con ở với bố. Tommy chỉ tay vào người đi theo bố. — Ai vậy bố? Bố cười một cách kỳ lạ. — Đó là cô Martha. - Người cha nói. Cô Martha đến bên Tomm ấp hai bàn tay nó trong tray của mình và cười với nó. Bố nhìn Tommy. — Cô ấy sẽ là người mẹ mới của con - Người cha nói một cách ngốc nghếch như những người lớn thường mắc phải - Bố mong mọi việc sẽ êm đẹp. https://thuviensach.vn Tommy vẫn nhìn cô Martha. Nó nhìn chằm chằm vào bố rồi hỏi. — Nếu ở nhà bố, con có thể có những bí mật riêng không? - Nó hỏi. Tommy tin chắc vào mình. Chẳng phải cả đêm nay nó đã như vậy đó sao? Nó nghĩ mọi việc sẽ kết thúc khi bố có mặt ở đây. Nhưng nó không thể tỏ ra bối rối được. — Chắc chắn là như vậy - Bố nói một cách nồng nhiệt - Mọi bí mật nếu con có thể giữ. Con sẽ có căn phòng riêng của con. — Những bí mật thực sự chứ? - Nó hỏi gặng - Không phải là những thứ có vẻ bí mật chứ? — Tất nhiên. Con biết rõ là bố giữ lời hứa. Tommy lại chỉ vào cô Martha: — Nhưng còn cô? — Cũng như vậy, Van. - Martha nói và cô cũng cười một cách ngốc nghếch như bố. — Mọi đứa trẻ đều có những bí mật nhỏ của mình. — Tốt rồi. Con có một bí mật cần mang theo. Đó là chiếc hộp. — Con đi tìm nó đi - Người cha nói - Trước khi về nhà, con yêu. Tommy lên văn phòng của bố. Nó mở cửa. Nó không cần bật đèn. Nó có thể đi thẳng vào chiếc bàn, mở ngăn kéo ở phía dưới. Nó thò tay sâu vào ngăn kéo và lấy ra một chiếc hộp. Đó là chiếc hộp đựng xì gà đã cũ mà nó tìm thấy khi bố đang làm việc. Từ ngày ấy chiếc hộp là của nó. Nó là bí mật của Tommy. Mọi bí mật trên thế gian này. Nó cắp hộp dưới nách và rời khỏi văn phòng. Tới đầu cầu thang nó dừng bước. Trong đêm tối nó mở nắp hộp và sờ vào bên trong. Nó thấy cái giá lạnh của kim loại của một khẩu súng https://thuviensach.vn lục nòng cỡ ba mươi hai. Nó nắm lấy báng súng một lúc lâu. Trước đó nó đã cầm súng bằng cả hai tay và ngắm thẳng. Đã từ lâu nó biết sử dụng súng như thế nào rồi. Nó đã thấy bộ mặt ngạc nhiên của Mark. Sau đó nó quay lại bắn thêm một phát nữa. Nhưng nó không nhìn rõ mặt mẹ lúc ấy. Trong súng còn hai viên đạn. Rồi nó đặt súng vào hộp, đậy nắp hộp lại, cắp hộp dưới nách và đi xuống nhà. Và bố cười, cô Martha cười, ông trung úy Bill cũng vậy và mọi người có mặt đều cười khi nhìn thấy nó rời ngôi nhà một cách can đảm để đi đến một chân trời mới thực sự là của nó với chiếc hộp bí mật cặp chặt dưới nách. https://thuviensach.vn Không có cánh bay Tác giả:Arthur Porges Tôi cho rằng trung úy Ader không có việc gì cần giải quyết. Đã sáu tháng nay ông ta không nhờ vả gì tôi cả. Vụ cuối cùng là vụ “chiếc vòng trong cát bụi”. Nhưng tôi đã hiểu: đó chỉ là thời gian nghỉ ngơi. Địa bàn hoạt động của ông, chủ yếu là thị trấn Arden, không thể yên tĩnh mãi. Đó là điều làm tôi phiền muộn, vì tôi thích công tác điều tra. Ai mà chẳng thích việc này? Lần này người ta nhờ tôi một việc khá đặc biệt: thay vì giúp họ tìm ra một kẻ thủ phạm, một kẻ giết người thì người ta yêu cầu tôi cứu một người vô tội, có thể nói như vậy. Tôi thường được Ader gọi đến. Là một chuyên gia trong ngành y tế, tôi nghiên cứu về bệnh lý học trong bệnh viện Pasteur và tôi thường đi khắp các huyện xã trong vùng. Các bạn biết không, người ta không mấy tín nhiệm các thầy thuốc pháp y trong vùng: hầu hết số họ là những người có mưu cầu chính trị, không chịu đi sâu vào nghề nghiệp. Mỗi khi có một cuộc khám nghiệm nghiêm chỉnh mà họ không muốn phụ trách (ví dụ như mổ một tử thi đã chôn cất trong nhiều tháng) thì họ lại gọi giáo sư Joel Hoffmann. Giáo sư Joel Hoffmann là tôi. Hôm thứ ba tuần trước, tôi rất sung sướng khi giải phẫu một bắp thịt; ở đấy có một bộ sưu tập những con sâu nhỏ mà bạn đọc chưa hề nhìn thấy. Thật là lạ lùng cho cơ thể con người rất ghê tởm đối với nhà bệnh lý học, nhưng lại tạo nên không chỉ một bức vẽ rất đẹp mà còn chứng tỏ chúng không giết hại lẫn https://thuviensach.vn nhau do lòng tham và sự thù hận, chúng không tạo ra một quả bom khinh khí để phá hủy thế giới này. Khi người ta nói đến con quỷ - trong trường hợp này đó là việc giết người - người ta thấy cái đuôi của nó. Trung úy Ader cùng một cô gái bước vào phòng thí nghiệm. Tôi thường gặp ông này nhưng chưa bao giờ thấy ông mang người đi theo. Là người đàn ông trước khi là nhà bệnh lý trước tiên tôi nhìn cô gái. Cô ta người tầm thước, tóc vàng, người hơi mập. Loại người mà cha tôi thường gọi là “con gà gô mũm mĩm”. Cô đã khóc rất nhiều, không cần được học nhiều cũng nhận ra điều đó. Còn về Ader thì nửa tức giận, nửa e thẹn. — Đây là người cháu gọi tôi bằng bác, tên là Dana - Ông nói bằng giọng cộc cằn - Có thể đã có lần ông nghe thấy cái tên đó. Tôi mỉm cười. Cô ta nhìn tôi bằng cặp mắt nâu đẫm lệ và nói: — Chỉ có ông mới có thể giúp được chúng tôi. Mọi việc diễn ra rất xấu. Larry không thể làm việc này được nhưng tuy nhiên không ai đến chỗ đó cả. — Ô - Tôi nói - Xin cô nói từ bắt đầu câu chuyện. — Larry là chồng chưa cưới của nó - Ader giải thích - Tôi đã cho bắt giam anh ta về tội cố sát có dự mưu. Có lẽ tôi tỏ vẻ ngạc nhiên nên ông ta hơi đỏ mặt nói với giọng đanh thép: — Cần phải như vậy, nhưng nó thì tin thằng ấy vô tội. Vì sao thì tôi không rõ. Tôi thường nói với nó về công việc của ông và lúc này nó đang mong ông thực hiện phép màu theo mong muốn của nó. Nói cách khác, Dana muốn phá hủy kết quả công việc của tôi. — Xin cảm ơn cả hai vị - Tôi nói bằng giọng châm chọc - Nhưng tôi chỉ làm phép vào thứ Tư và thứ Sáu; hôm nay là thứ https://thuviensach.vn Ba, xin các vị nhớ cho. — Tốt, ông có thể giải quyết việc này vào ngày mai - Ông trung úy nói làm cho cô cháu gái cười ngượng nghịu (Đó là một ý định can đảm nhằm lấy lại tinh thần cho người khác, nhưng thường thất bại trong những trường hợp như thế này, đúng thế). - Xin ông lưu ý cho: những chứng cứ là rất rõ ràng, không có cách nào chống lại được. Nhưng Dana không tin và nói một cách thành thực thì bản thân tôi cũng không thể hình dung nổi vì tiền Larry lại giết một ông già. Anh ta rất nóng nảy, nhưng không đến nỗi như thế. Tôi không tin rằng anh ta thích dùng bạo lực. Bây giờ... Ông ngừng lời và tôi có thể đọc được ý nghĩ của ông. Khi bạn đã gặp khá nhiều kẻ giết người, thì mọi việc rõ ràng như nước tinh khiết nhưng không có cách dùng bạo lực nào để tìm ra một tên sát nhân khi nó chưa gây tội ác. — Tại sao cô lại chắc chắn tin rằng không phải là anh ta? - Tôi hỏi Dana. Với một vẻ bướng bỉnh, cô gái hếch cằm lên; tôi thích cái đó. Tôi không ưa những phụ nữ thụ động, tóc vàng xỉn, mặt đờ đẫn. — Tôi biết anh ấy không thể giết ai được - Cô ta nói - Nhất là đối với một người đang nằm trên cát. Anh ấy có thể đánh nhau với người cùng lứa tuổi với điều kiện hai người cùng đứng nhìn mặt nhau. Tôi mà lại kết hôn với một kẻ giết người ư? Tôi nhìn cả hai bộ mặt cứng rắn. Cô gái kêu lên một tiếng thất vọng. — Ôi, đàn ông các người, các người chỉ cần chứng cứ là đủ. Còn tôi, tôi biết rõ Larry. Ông trung úy đã có gia đình và như vậy ông ấy biết rõ phụ nữ. Tuy nhiên cách lập luận như vậy làm ông run lên. Nhưng https://thuviensach.vn câu trả lời gần đúng như tôi đang mong đợi khi tôi hỏi một cách đơn giản: — Nếu các vị cho tôi biết những sự việc chính, chúng ta sẽ thảo luận xem ai có thể là thủ phạm. — Đồng ý. - Ader trả lời như được an ủi. Ông thích những sự việc cụ thể có lý trí và tình cảm. Tôi dễ dàng nhận ra rằng Dana cùng với vợ của Ader thường xúm vào trêu chọc ông hàng giờ đồng hồ. Không phải là ông trung úy là người vô tình. Tôi biết những viên cảnh sát thường chiều theo ý vợ con và người thân. Còn ông, ông làm việc chỉ vì một đứa cháu gái. — Trước hết - Ader nói - nạn nhân là đại tá McCabe, một cựu sĩ quan hiện dịch, bảy mươi hai tuổi. Sáng sớm hôm qua ông ấy ra bãi biển của gia đình có con chó đi theo như thường lệ. Sau khi bơi lội một chút ông tới chiếc chăn của mình để nằm; khi ấy một kẻ nào đó tiến lại gần ông và đánh vào đầu ông bằng đầu cây gậy chống. Không nghi ngờ gì nữa hung thủ là Larry Channing, cháu họ của đại tá, đang ở cùng nhà với ông. — Động cơ là gì? — Là tiền, ông McCabe rất giàu. Larry chỉ là một trong số người được thừa kế, nhưng năm ngàn đô-la là rất cần đối với người thuộc lứa tuổi anh ta. — Larry chỉ muốn trở thành thầy thuốc - Dana cãi - Anh ấy muốn chữa bệnh cho mọi người. Hơn thế, anh ấy không cần tiền. Ông bác có thể nuôi cháu cho đến khi học xong. — Đúng thế - Ader nói - Nhưng một tài sản có ngay là rất cần đối với một bác sĩ tương lai. — Không phải chỉ đối với các thầy thuốc tương lai đâu - Tôi nói chen ngang - Như tôi, tôi cũng đang mơ tưởng mình có một https://thuviensach.vn chiếc du thuyền đấy. Nhưng tại sao ông lại kết luận Larry là kẻ giết người? — Vì khi tức giận chàng trai điên khùng ấy có thể có những hành động như một kẻ ngu ngốc. Anh ta đã để lại những chứng cứ, không thể nói đây chỉ là những dấu vết. Để tôi nói rõ sự việc đã xảy ra như thế nào. Ader lấy ở trong cặp ra một bản vẽ thể hiện tư thế nằm của tử thi và những dấu chân trên cát: dấu chân của ông đại tá và dấu chân của tên sát nhân trên hai chiều đến nơi và trở về. — Trước khi ông đại tá đi bơi, cát bằng phẳng, không có dấu vết nào. Cát được thủy triều đêm hôm trước làm phẳng lì. Đây là những dấu chân ông đại tá từ chân cầu thang ra bờ nước; đây là những dấu chân của ông ấy khi trở về để nằm trên tấm chăn. Đây là những dấu chân của Larry từ chân cầu thang đến chỗ nằm của ông McCabe và quay trở lại. Ngoài ta không có dấu chân nào khác, trừ những dấu chân của con chó mà người ta thấy ở khắp nơi. Chỉ có từ trong nhà hoặc từ ngoài biển, không thể tới từ bờ vực sâu lởm chởm đá được. Đây là sự mong muốn có ngay hai trăm ngàn đô-la. Ai là người có thể làm việc này? Căn cứ vào những dấu vết, người tới bên ông McCabe chỉ có thể là Larry Channing. — Tôi giả thiết rằng ông đã kiểm tra mọi dấu chân của mọi người trong gia đình ấy, đúng không? — Chắc chắn là như vậy. Tuy rằng điều đó không mấy cần thiết. Larry đã thừa nhận mình tới thăm ông bác vào lúc bảy giờ rưỡi, trong khi những người khác còn đang ngủ. Anh ta còn nói mình và ông đại tá đã cãi nhau. Đây không phải là lần đầu. Ông nên hiểu McCabe không muốn người cháu kết hôn với một cô gái nghèo như Dana. https://thuviensach.vn Có một nỗi đắng cay trong giọng nói của Ader. Đây là một người cảnh sát thật thà. Ông ta bao giờ cũng bị thăng cấp chậm. — Ông già nói chỉ có những thằng điên mới muốn lấy vợ mà không cần tiền, rằng tình yêu chỉ là một ảo tưởng của thời nay, chỉ tốt với những chàng trai không có đầu óc và những cô gái chuyện xem tiểu thuyết. Rất dễ dàng làm quen với một cô gái trong gia đình nghèo khổ hơn là một gia đình giàu có. Chính bản thân ông ta đã được thừa hưởng một gia sản kếch xù khi cưới một bà góa xấu xí nhưng có nhiều tiền. Rất vô ích nếu nói tiếp chuyện này. Cái kinh khủng trong vụ ông McCabe bị giết hại này đó là có thể giả thiết anh cháu trai có một động cơ cao hơn tiền bạc. Ông đại tá đã điên rồ khi muốn cắt đứt mối quan hệ của cháu trai với Dana. Trong trường hợp như vậy thì anh ta cũng chẳng cần tiếp tục học hành nữa. — Tất cả những cái đó có vẻ xấu. Thế còn vũ khí giết người thì sao? — Xương sọ của ông McCabe bị vỡ, chúng tôi đi tìm một cái gì đó giống như một chiếc gậy ngắn. Bên xác người không có gì cả, chúng tôi đã nghĩ rằng Larry đã thủ tiêu hung khí. Nhưng thật đáng ngạc nhiên, chúng tôi thấy nó ở trong nhà, trong tủ hốc tường của anh ta. Đó là chiếc gậy chống ưa thích của Larry, chiếc gậy được làm bằng gỗ mun đen nhánh với một tay nắm rất lớn ở một đầu. Nó đã được lau chùi qua quýt. Trên quả nắm có vương máu và một vài sợi tóc. Ông nói xem, đây có phải là một hành động ngu xuẩn không? Nghe tới đây Dana bật người lên, mắt long lanh. — Anh ấy không giết người, đó là tất cả! Điều tra như vậy có quá dễ dàng không? Ader nhăn mặt. https://thuviensach.vn — Tôi đã nghĩ đến điều đó, với một ý nghĩa nào đó thì tôi đồng ý. Chúng tôi đã xem xét để xác minh rằng đây có phải là một sự ngụy trang không. Như đã nói, Larry tính nết nóng nảy nhưng không ngu dốt. Không ai sơ xuất để lại nhiều dấu vết như vậy. Như đóng đinh vào quan tài của mình ấy. Những kẻ đó tuy có nhưng không nhiều. Trong khi viên trung úy nói, tôi xem lại bản sơ đồ rồi kêu lên: — Cái đó nhất định sẽ xảy ra. Tôi sẽ biết rõ. — Gì vậy? - Ader hỏi. — Tôi sẽ nói với ông sau. Nếu Larry vô tội thì đây đúng là một trường hợp cổ điển, một tội ác được khép kín. Những dấu chân trên cát chỉ rõ không ai ngoài anh ta đã tới bên nạn nhân. Ông có tin chắc chiếc gậy chống ấy là hung khí giết người không? — Chưa đâu. Còn đợi kết quả khám nghiệm tử thi. Chiếc gậy cũng phải đợi pháp y kết luận. Cho đến lúc này chúng tôi mới nghiên cứu các dấu vân tay và các dấu chân. Các dấu chân đều là của ông đại tá và của Larry cả. Những cái khác là trách nhiệm của ông. Tử thi hiện đặt trong nhà xác, tôi sẽ cho mang nó tới đây. Ông có thể xem chiếc gậy chống nữa, nếu cần. — Còn bác sĩ Kurzin? Ông ấy có cần làm việc gì đó không? Kurzin là bác sĩ pháp y, một ông già trước đó đã thất bại trong việc kinh doanh lò mổ. — Cần phải đạt được một kết quả nào đó. Ông là chuyên gia về bệnh lý trong vùng này, tôi cho ông được toàn quyền hành động. — Tốt. - Tôi ngập ngừng nói. — Thật thà mà nói, hình như chàng trai ấy là thủ phạm. Dù sao thì những tên sát nhân là những người không mấy tinh tế, https://thuviensach.vn chúng để lại nhiều hớ hênh. Chúng không can đảm để có một kế hoạch cụ thể. — Tôi sẽ mổ tử thi tại bệnh viện - Tôi nói - Sau đó ông chuyển cho tôi chiếc gậy chống, tôi sẽ xem máu và tóc ở đó có phải là của ông già không. Trong khi đó, như thường làm, ông lập cho tôi một danh sách những kẻ tình nghi. Ông biết tôi nói gì rồi đấy: nhân dạng, tính cách... Ông biết rõ về những điều này rồi. — Có rất nhiều khả năng - Ader nói với giọng cau có - Còn bốn người thừa kế khác đang ở trong nhà và tôi không tin rằng ông đại tá chưa bao giờ gặp may, kể cả trong binh nghiệp nữa. — Có bao nhiêu người bị tình nghi? Hãy tin ở tôi, thủ phạm phải có cánh hoặc dùng phương tiện bay trên không thì mới có thể không để lại vết chân trên cát. — Do đó tại sao tôi cho rằng chính Larry là thủ phạm. Tôi không muốn tin như vậy, nhưng như ông nói đấy, phải là một người biết nhảy dù mới có thể làm như vậy được. — Larry vô tội - Dana khẳng định - Nếu biết anh ấy thì ông sẽ có một lời giải thích, ông là hy vọng độc nhất của chúng tôi. Xin ông hãy cố gắng cho. — Tôi cũng xin báo trước. Tôi không phải là luật sư nên không thể hứa hẹn gì được. Sẽ xảy ra chuyện gì, nếu kết quả phân tích của tôi... (tôi muốn nói tiếp “sẽ là một chiếc đinh nữa đóng sâu vào áo quan của chàng trai” nhưng tôi đã nói khác đi)... nếu kết quả phân tích của tôi là những chứng cứ chống lại anh ta một cách mạnh mẽ hơn? Có lẽ tốt hơn cả là các vị giao việc này cho ông Kurzin. Ông ta sẽ có biện pháp để quan tòa xử một cách có lợi cho Larry. — Ông không nên bỏ qua những may mắn. Anh ấy không phải là thủ phạm và cuối cùng cái đó cần được chứng minh. - https://thuviensach.vn Dana vẫn nói một cách kiên quyết. Ader nhún vai nói phần nào có vẻ khôi hài: — Chúng ta biết ý kiến của nhau rồi. Tôi ngả về ý kiến thực ra không có gì để mất cả. Trong trường hợp này, một quan tòa tồi cũng không thể không kết luận là có tội được. Tôi sẽ cho chuyển tử thi đến bệnh viện ngay. Sau đó tôi sẽ cho đưa chiếc gậy chống đến, mong sao ít nhất là nó còn giữ lại một dấu vết gì đó. Ông trung úy thân mật quàng tay lên vai cô gái và họ đi ra. Tôi thấy Dana ngẩng cao đầu đi theo người bác và tôi cho rằng Larry khá thông minh khi chọn cô gái ấy làm vợ. Rất ít khả năng anh ta phạm tội một cách vụng về như vậy. Tôi nghĩ lập luận của mình còn tồi hơn cô gái và tôi trở lại công việc của mình. Thi thể nạn nhân được đưa đến một tiếng rưỡi đồng hồ sau đó và lúc này bệnh viện Pasteur rất yên tĩnh, tôi có thể tập trung tư tưởng vào công việc. Như thường lệ, thoạt tiên là cái đầu, tôi có thể đồng ý với Ader là việc xương sọ bị vỡ là nguyên nhân của cái chết. Hơn nữa ông già rất mạnh khỏe, có thể sống đến một trăm tuổi. Có một vài sợi vải ở vết thương nhưng tôi thấy vô ích mà đi sâu thêm. Tôi tin chắc là nạn nhân chết là do cú đánh vào đầu. Một vài phút sau, đã xong việc. Tôi đang lấy mảnh vải che xác người thì Ader bước vào. — Thế nào? - Ông ta hỏi. — Ông ấy chết vì cú đánh vào sọ. Nào, xem chiếc gậy chống này thế nào. Ader đưa cho tôi. Một chiếc túi nhựa bọc lấy tay nắm rất nặng của chiếc gậy, thân gậy dài chừng ba mươi tám pút[2]. Tay nắm https://thuviensach.vn hình quả trứng, nặng, có thể đánh gãy xương được. Để chắc chắn, tôi còn phải xem xét kỹ hơn nữa. Xét nghiệm máu là dễ dàng và nhanh chóng, có thể so sánh với nhóm máu của người qua đời. Cũng không khó khăn lắm khi xem xét những sợi tóc qua chiếc kính hiển vi. Tôi lắc đầu khi thấy kết quả còn Ader thì tái mặt đi. Tôi biết rõ nguyên nhân tâm trạng này của viên trung úy vì một mặt đây là một vụ đã thành công một cách lý tưởng, không cần đến nhân chứng hoặc những nhân chứng không nắm được, mặt khác cháu gái ông sẽ thấy chồng chưa cưới đi đến phòng hơi ngạt hoăc may mắn là trại giam để chịu ba chục năm tù ngồi. Cách này hoặc cách khác, Ader cũng không sung sướng. — Tôi lấy làm tiếc - Tôi nói - Tôi không thấy những dấu vết gì có thể phục vụ chúng ta được. Đúng là ông McCabe đã chết vì chiếc gậy chống này. Tôi sẽ thề về những chứng minh này. — Tôi không yêu cầu gì hơn - Ông Ader nói bằng giọng hờ hững - Tôi chỉ hy vọng Dana đứng vững. Đây là bản kê những đồ vật trong nhà. Ông hãy đọc, có thể là nó có ích. Ông đã từng giải quyết nhiều vụ khó khăn hơn. — Vụ này khó hơn các vụ khác nhiều - Tôi nói - Chúng ta không có nhiều kẻ tình nghi để tìm ra diễn biến của tội ác. Một vụ giết người; một kẻ giết người, còn cần gì tìm ra những cái tên khác? — Tôi không biết - Ông nói với vẻ mệt nhọc - Nhưng hãy bắt đầu bằng giả định Larry là người vô tội để xem ai là người có thể gây ra vụ này. — Rất đơn giản - Tôi cãi lại - Tất cả những thứ tôi cần là một tháng cộng thêm năm mươi phần trăm trí óc nữa. Nhưng tôi sẽ cố gắng. https://thuviensach.vn Ader ra về. Ông ta tỏ ra kiệt sức. Chắc hẳn ông đã mất ngủ vì vụ này. Đã quá mười một giờ khuya nhưng tôi thấy mình vẫn còn có thể làm việc tiếp và tôi ngồi đọc báo cáo về gia đình nạn nhân. Ader đã làm tốt việc này khiến tôi dễ dàng hình dung mỗi thành viên trong ngôi nhà của đại tá McCabe. Năm người trong số họ là người thân của người qua đời: — Larry, cháu gọi ông già bằng bác, hai mươi bốn tuổi. — Harry, ba mươi hai tuổi, — Wallace, ba mươi chín tuổi (Hai người này là con trai ông McCabe) — Wayne, anh trai của ông đại táy năm mươi bảy tuổi, và... — Gordon, một em họ, hai mươi tám tuổi. Về những người giúp việc trong nhà có một cặp vợ chồng cao tuổi làm vườn và quét dọn. Một phụ nữ lo việc nấu ăn. Về động cơ, tất cả mọi người đều có chứng cớ ngoại phạm trừ những người giúp việc, họ vẫn như vậy dù cho ông chủ sống hay chết. Về gia đình, đó là vấn đề tiền bạc. Tài sản của ông McCabe lên tới trên một triệu đô-la thừa hưởng từ người vợ quá cố, một bà góa của một nhà công nghiệp, không con. Nội dung bản di chúc của ông đại tá thì mọi người đã biết rõ: hai người con trai mỗi người hai trăm ngàn đô-la, người anh trai, năm chục ngàn; Larry, năm chục ngàn và người em họ, ba chục ngàn. Mỗi người giúp việc đều được hưởng một khoản nhỏ. Sau khi trừ thuế, số còn lại cúng cho Nhà Bảo tàng địa phương với điều kiện cơ quan này phải thường xuyên trưng bày bộ sưu tầm vũ khí của ông McCabe. Vị đại tá là một chuyện gia trong binh nghiệp. Nhưng đáng lẽ tiếp tục cầm quân trong thế chiến 1914- 1918, ông lại muốn sửa chữa những sai lầm của các vị tướng https://thuviensach.vn soái trong quá khứ bằng cách viết một cuốn sách mang tựa đề Nghệ thuật quân sự thời Trung cổ . Một căn phòng lớn của ngôi nhà dùng làm nơi trưng bày đủ các loại vũ khí. Người em họ Gordon chịu trách nhiệm bảo quản những thứ này. Anh ta giữ một bản kê và thường xuyên lau chùi, sẵn sàng đưa cho đại tá mỗi khi ông này cần đến. Có thể nói các loại vũ khí thời chiến tranh Thập tự như: yên, cương, cung, kiếm, giáo, mác... không thiếu một thứ nào. Chỉ thiếu một con ngựa. Ông đại tá là một người cộc cằn nhưng không độc ác. Hình như ông ít chú ý đến công việc của các thành viên trong gia đình, nhưng không một ai ghét bỏ ông. Đọc bản báo cáo của Ader, tôi thấy động cơ giết người có thể chấp nhận được là tiền bạc. Có thể vì ông McCabe buộc chặt túi tiền, tuy mỗi người đều có phòng ở riêng. Nhưng lúc này động cơ không phải là vấn đề chủ yếu. Công việc chính của tôi là giải bài toán của Ader: “Nếu Larry không giết ông McCabe, vụ giết người đã diễn ra thế nào?” Còn bài toán “do kẻ nào” thì chưa thể giải được. Tôi biết rõ có thể biết rõ điều này khi người ta đã biết nó “đã diễn ra như thế nào”. Tôi lấy bản sơ đồ và các tấm ảnh ra. Trong khoa học quản lý, người ta có phương pháp “bão táp trong tâm trí”. Cái đó nhằm tăng tốc độ và mở rộng phạm vi của sự suy nghĩ. Người ta chấp nhận cả những ý nghĩ điên rồ, ít thực tế, để từ mớ hỗn tạp ấy tìm được viên ngọc quý. Thực hiện phương pháp ấy, trong óc tôi nảy sinh những ý nghĩ phi lý nhất. Trước hết là thủ phạm đi những chiếc giày mà vết để lại là dấu của những bàn chân một con chó. Nhưng cái đó không thể không làm vết chân ấn sâu xuống cát. Một con chó nặng khoảng ba mươi ki-lô-gam, người https://thuviensach.vn nặng khoảng tám mươi, dấu chân của người phải sâu hơn. Bạn thấy đấy, tôi đã thất bại. Tôi lại lần theo một dấu vết khác đáng hy vọng hơn. Thủ phạm bơi đến bờ biển và từ dưới biển đi lên, gây xong tội ác hắn lại theo lối cũ trở ra biển và bơi đi, thì sao? Thủy triều sẽ xóa sạch những dấu chân của hắn, thì sao? Đây là một giải pháp có thể chấp nhận đươc. Tôi muốn gọi điện thoại ngay cho Ader nhưng nhớ ra là đã nửa đêm rồi, ông ta đang rất mệt. Hãy còn thời gian. Tôi về nhà và đi nằm. Đêm hôm đó tôi nằm mơ thấy một con chó bơi ra biển và khủng bố những người tắm biển. Sáng sớm hôm sau, tôi gọi dây nói cho ông trung úy nói về hai giả thiết của mình. Nhưng Ader cho rằng quá phi lý vì những bàn chân giả thường được nặn bằng thạch cao, không thể đi vào nơi ẩm ướt được, tuy dấu chân người không sâu hơn dấu chân chó là mấy. Rõ ràng người cảnh sát này chấp nhận chuyện gì là ngẫu nhiên. Giả thiết thứ hai hình như đã làm ông lưu ý. Ông liền gọi điện thoại cho một chuyện gia về bơi lội và được ông này trả lời: trừ phi muốn tự sát thì không một người nào lại bơi năm dặm Anh[3] trên biển vào mùa này. Những đợt sóng dồn khiến người ấy không thể ở dưới nước được, kể cả người chiếm được giải vô địch về bơi lội. Tôi phải tìm giả thiết thứ ba. Tôi nhất định phải đến ngôi nhà sang trọng của nạn nhân. Nhà có hai tầng, ở phía sau nhà có những bậc thang bằng đá dài chừng hai mươi mét dẫn ra bãi biển của gia đình. Ba phía của bãi biển là những vách đá, một phía quay ra biển. https://thuviensach.vn Tôi không mất thời gian để mô tả những thành viên trong gia đình không liên quan trực tiếp đến vụ án. Mọi người đều mạnh khỏe, vạm vỡ. Họ có vẻ lấy làm tiếc cho Larry và tin chắc người này là thủ phạm. Bộ sưu tầm các loại vũ khí thời Trung cổ thật đáng được chiêm ngưỡng. Trên tường treo đầy đoản kiếm, rìu, giáo, mác và cung tên... Có rất nhiều hình nộm mặc võ phục bằng kim loại được đánh sáng loáng. Gordon, người trông coi bảo tàng gia đình rất hãnh diện về bộ sưu tầm ấy, đã cố gắng bổ sung vào kho tàng này những vũ khí cổ kiếm được. Một cách say sưa, anh ta hướng dẫn cho khách tham quan cách sử dụng và cách bảo đảm an toàn trong khi sử dụng từng loại vũ khí như một chuyên gia. Nhưng tất cả những cái đó không làm sáng tỏ bí mật của vụ án nếu có kẻ nào đó hoặc Larry là kẻ giết người. Tôi đã nản chí. Có lẽ cần mời một thám tử đại tài để giải câu đó hóc búa này chăng? Tôi sẵn sàng bỏ cuộc và chấp nhận Larry là thủ phạm ư? Như vậy thì tôi thật là quá tệ. Lúc này tôi nhớ lại những vụ việc mà trước kia mà tôi đã cùng Ader khám phá. Trong những vụ ấy, một sự đánh giá đầy đủ những vật chứng cho phép tìm lối thoát. Hơn nữa, tôi có cảm tình với Dana. Đó là sự khác nhau rất lớn so với các cuộc điều tra khác. Tôi trở về bệnh viện. Việc đầu tiên là tôi đọc lại báo cáo kết quả của việc khám nghiệm tử thi. Nó không có gì thay đổi. Xương sọ của ông đại tá bị vỡ phía trên tai bên phải. Tôi cố gắng hình dung cú đánh đã diễn ra thế nào. Nếu kẻ giết người đứng ở bên phải, phía sau ông già đang nằm trên cát, chân quay ra phía biển, thì hắn chỉ việc thoải mái như đánh gôn từ phải sang trái bằng tay nắm của chiếc gậy chống. Điều đó có thể giải thích vết https://thuviensach.vn thương. Không có gì là kỳ lạ; cũng không có gì là mâu thuẫn với những sự kiện nắm được. Rầu rĩ, tôi trở lại với vật chứng, chính là chiếc gậy chống. Tôi cầm lấy nó và vung tay đánh theo cách mà tôi đã hình dung. Đột nhiên, một tia hy vọng lóe lên. Máu và tóc ở sai vị trí. Nếu đánh như đánh gôn thì máu và tóc phải ở đầu mỏm của tay nắm, nhưng đằng này chúng lại ở đầu tay nắm. Có thể như vậy được chăng? Xúc động, tôi làm lại cuộc thí nghiệm. Một viễn cảnh bỗng mở ra trước mắt tôi, khiến tôi phải thay đổi sự hình dung về cách dùng vật này. Chiếc gậy không được dùng như một cái dùi cui mà như một cái lao, tay nắm ở đằng trước. Nhưng làm thế nào? Thực tế không thể giết người theo cách phóng lao được. Nhưng thủ phạm đứng ở đâu để thực hiện tội ác? Vì trên cát không còn dấu chân nào khác nên hắn chỉ có thể đứng cuối cầu thang. Từ đây đến chỗ nạn nhân cách nhau khoảng mười hai mét. Như vậy giết người theo cách phóng lao, trong trường hợp này, vì không phù hợp với sức người cũng như bản thân vết thương, xương sọ rất dày, không dễ vỡ như vậy được. Nhìn chiếc gậy chống, tôi bỗng nảy ra một ý nghĩ. Lấy kính lúp soi phần bọc kim loại của chiếc gậy. Ở đây có hai rãnh xước, rất nhỏ, nhưng nhìn rất rõ. Chỉ có thể có một giải thích: nó đã đi qua một sợi dây rất căng. Đó có thể là một chiếc cung, cái đó lúc này đã rõ. Còn gì dễ dàng hơn việc đặt một chiếc gậy bằng gỗ mun vào trong rãnh của một chiếc cung, thay vì đặt mũi tên, từ chân cầu thang, bắn thẳng vào người đang nằm trên cát? Chiếc gậy đã đập một cú rất mạnh vào đầu nạn nhân. Tôi đi loanh quanh một hồi. Đó là bài giải toàn vẹn, cái đó giải thích tất cả: tại sao lại không có những dấu vết khác. Kẻ giết https://thuviensach.vn người không cần rời khỏi cầu thang. Sức mạnh của dây cung sẽ thay thế sức người. Vậy hắn đã bắn chiếc gậy chống theo cách này, nhưng... Tôi rủa thầm. Một lần nữa giả thiết của tôi không đứng vững, nó rơi xuống sông, xuống biển. Chiếc gậy không nằm bên xác người chết. Kẻ bắn chiếc gậy đã thu hồi nó về như thế nào mà không để lại dấu chân trên cát? Tôi nghĩ đến một sợi dây. Thủ phạm buộc sẵn sợi dây vào chiếc gậy, rồi sau đó câu nó về như người ta câu cá. Nhưng trên cát cũng không có dấu chiếc gậy bị kéo về. Tôi thấy cần có lời giải đáp cho câu hỏi này. Cái còn lại sẽ nhanh chóng được giải quyết. Tôi lại quan sát chiếc gậy chống. Ở giữa thân chiếc gậy có những vết lõm nhỏ. Chúng không sâu vì gỗ rất rắn. Tôi đo đạc và ghi chép cẩn thận những vết lõm này. Không còn dấu vết nào khác. Larry giữ gìn chiếc gậy cẩn thận. Đây là sự thách đố nhưng tôi cảm thấy mình đã gần đi tới đích. Tôi gọi điện thoại cho Ader, hẹn gặp nhau trên bãi biển. Tôi dặn thêm trên đường đi, ông ấy cần gọi thêm một người đầy tớ không bị tình nghi của gia đình ông McCabe mang theo con chó - tên nó là Gustave-Adolphe. Tôi muốn người giúp việc là người biết cách điều khiển con chó ấy. Trên bãi biển, tôi chỉ cho Ader những dấu vết trên chiếc gậy chống cũng như lý thuyết sử dụng chiếc cung. — Những vết lõm này là do bị răng cắn vào. – Tôi nói. Con chó giống Đan Mạch chạy tung tăng mọi nơi, vui mừng được trở lại bãi biển để đùa giỡn. Theo yêu cầu của chúng tôi, người phụ nữ giúp việc, tuy có vẻ ngạc nhiên, nhưng cũng đã https://thuviensach.vn đứng ở chân cầu thang trong nhà ném chiếc gậy chống bằng gỗ mun ấy ra bờ biển. — Gustave! Mang gậy về đây! - Cô gái kêu lên. (Con chó tên là Gustave-Adolphe). Sủa lên một tiếng sung sướng, con chó nhanh chóng ngoặm lấy chiếc gậy và mang về cho người đầy tớ. Tôi cười với viên trung úy: — Chi tiết đó đã bổ sung cho câu chuyện được đầy đủ. Ông già bị giết chết trong khi thủ phạm còn đứng ở chân cầu thang mà người giúp việc vừa đứng. Hắn chỉ cần kêu một tiếng “Gustave! Mang gậy về đây!” là con chó sẽ thu hồi chiếc gậy giết người ấy về cho hắn. Một kẻ đồng phạm câm. Rõ ràng là như vậy. Không có dấu chân hung thủ trên cát. — Con chó đã là người giúp việc trung thành của ông đại tá - Ader cay đắng nói và ném một cái nhìn về phía con chó ngu dại - Thay vì phải cắn chết kẻ sát nhân thì nó lại làm cho hắn thoát tội. Hoặc gần như thế! — Không nên quở trách con chó - Tôi nói - Ông không thể yêu cầu loại động vật cấp thấp ấy hiểu thế nào là giết người. Giết người đòi hỏi một trí thông minh cao hơn... Nhưng Gordon phải là người này; như ông đã biết hắn là một chuyên gia về các vũ khí thời Trung cổ. Bây giờ tôi biết rõ tại sao hắn không biểu diễn tài bắn cung cho chúng ta xem. Thật có ý nghĩa. — Tôi không nghi ngờ gì về những điều ông nói - Ader lên tiếng - Nhưng làm thế nào để chứng minh với tòa án đây? — Điều đó thật không dễ dàng. Ngoài vết xước do dây cung và vết răng của con chó trên chiếc gậy chống chúng ta không có chứng cứ nào nữa cho quan tòa. Tôi không thể chứng minh https://thuviensach.vn rằng chiếc gậy chống đã bị bắn đi. Chúng ta không giúp cho Larry được gì nữa sao? Không phải chờ đợi câu trả lời. — Không nên nghĩ như vậy - Trung úy Ader bực tức nói - Tôi biết cách đánh gục Gordon. Cách này đã có từ xưa. Tối nay gã sẽ nhận được một cú điện thoại vô danh. Một người nào đó mô tả những nét chính của vụ giết ông đại tá McCabe và khẳng định với gã rằng mình đã tận mắt thấy việc gã làm và yêu cầu một số tiền cho sự yên lặng. Vì Gordon là thủ phạm, và tôi không nghi ngờ gì về điều này, gã nhất định tới gặp người có tên là X ấy để giao tiền hoặc giết chết người đó. Chúng ta sẽ bắt hắn tại trận với những nhân chứng mang theo. Nhưng trước hết chúng ta phải yêu cầu người đầy tớ gái không được nói gì. Rất may là con chó Gustave không biết nói. — Không nên nói như vậy. Nếu nó biết nói thì công việc của chúng ta đã xong từ lâu rồi. Như Ader đã hứa, cái bẫy được giăng ra. Nói chung những tên giết người thường e dè và sợ nhất là gặp phải một người làm chứng tai nghe, mắt thấy việc làm của mình. Dana nói với Larry rằng sẽ lấy tên của tôi để đặt tên cho đứa con đầu lòng của cô. Tôi gợi ý nên lấy tên Gustave-Adolphe. Dù nó là đồng phạm trong vụ giết người, nhưng nó lại là người làm chứng, làm cho công việc của chúng tôi dễ dàng và nhanh chóng hơn. https://thuviensach.vn Bà góa Ephese Tác giả: Margaret Manners Tôi cần hai thứ để dựng lại câu chuyện này, đó là một vài tài liệu và rất nhiều thích thú. Lúc này tôi đang cân nhắc chúng và, tôi có thể tin chắc nhìn từ bên ngoài (có lẽ tôi phải nói là “bên trong” mới đúng) thì câu chuyện không kém phần hấp dẫn. Tôi có thể hình dung bà Ella Gainer đang nghĩ suy gì trong buổi tối hôm ấy tại căn phòng lịch sự và yên tĩnh trong Khách sạn Phục hưng khi đang đợi một người đàn ông. Có thể là người này sẽ đáp ứng được những mong muốn của bà, sẽ mang lại sự bình yên và hạnh phúc cho bà chăng? Tuy những việc xảy ra không phải là quá lâu, tôi vẫn có cảm giác rằng nó đã diễn ra ở thế giới bên kia chứ không phải là trong thực tế. Với cách kéo lùi lại thời gian, tôi nhìn tôi với cặp mắt của người khán giả đối với một diễn viên. Rất khó khăn trong việc mô tả bản thân mình một cách khách quan nên tôi gán mình cho ngôi thứ ba. Và đây là câu chuyện. Y phục lịch sự nhưng hắn không thấy rộng, không tự tin. Hắn cho rằng mình đã biết rõ về bà Ella Gainer. Bà Ella Gainer không đánh giá quá cao về mình cũng không ảo tưởng về những người tới cầu hôn. Bà không cố tỏ ra mình là một người khác về mặt tính cách cũng như vẻ bên ngoài. Không phải là bà không có tiền, nhưng bà thấy không cần một bộ mặt phấn son hoặc một cái đầu mới. Bà chi tiêu rất nhiều cho việc ăn mặc nhưng những thứ đó rất khiêm tốn và lịch sự, không lôi kéo và thách thức cái nhìn của đàn ông. Tấm thân đẹp như tượng nhưng không làm cho nam giới phát điên lên. Bộ mặt dễ https://thuviensach.vn nhìn, phấn son một cách vừa phải nhưng không tỏ vẻ hấp dẫn. Một phụ nữ thời thượng, một phu nhân với đầy đủ ý nghĩa của khái niệm này. Điều dễ phân biệt bà với những người khác là sự thận trọng trong mọi cử chỉ, sự bình tĩnh trước mọi tình huống trước mắt những người phục vụ trong khách sạn. Chỉ nhìn thoáng qua, người phụ trách cầu thang máy biết ngay bà thuộc tầng lớp nào và giàu có tới mức nào. Từ ngày bà tới đây nghỉ ngơi, mọi người đều tỏ vẻ tôn kính đối với bà. Theo hắn đánh giá thì bà chỉ có mỗi một ảo tưởng. Bà tin vào truyện thần thoại, vào những điều phỉnh phờ làm quáng mắt phụ nữ và tưởng đó là tình yêu. Điều quan tâm của bà là thứ tình yêu viết hoa với chữ T lớn, thứ tình yêu mà các nhà thơ thường ca ngợi. Khinh ghét loại tình yêu thô thiển, mong ước của bà có thể tóm tắt là Yêu em với Tình yêu lớn, loại bỏ những người khác ra. Một tình yêu duy nhất trên đời mà bà là người tận hưởng vì chỉ có hắn mới đáp ứng được mong muốn ấy. Hắn đã thu thập được không ít những tài liệu về bà Gainer. Những người phục vụ trong khách sạn đều nói tốt về bà. Hắn còn muốn biết khả năng tài chính của bà nhưng không kết quả. Chỉ biết bà là một phụ nữ, một phụ nữ bình thường, một người góa chồng vừa giàu có vừa khao khát tình yêu. Tất cả những cái đó làm cho bà Ella Gainer nổi tiếng. Bà tập hợp mọi điều kiện để trở thành một điểm ngắm cho những người đàn ông như hắn. Tối hôm ấy, thấy rõ tầm quan trọng của ván cờ (đây còn là định mệnh đối với bà), bà ăn vận một cách thận trọng vì không muốn để người ta mắc sai lầm. Bà không muốn mình được yêu vì quần áo. Bà muốn được yêu vì chính bản thân mình. Và tài khoản ở ngân hàng hạn chế bà nhiều mặt. Bà không lo ngại https://thuviensach.vn cũng không e dè. Một góa phụ giàu có có đáng để một người đàn ông tin chắc không. Bà cảm thấy bồn chồn hy vọng đêm hôm trước đã đề ra những mong muốn sâu kín và bà đã tìm ra người mà bà đang mong đợi. Bà hy vọng hắn cũng có những tình cảm như vậy. Hy vọng rằng... Hắn đến chỗ hẹn rất đúng giờ. Ella Gainer tỏ ra bình tĩnh. Rất bình tĩnh. Bà nghĩ đó là thái độ của một phụ nữ có học khi một người đàn ông đến cầu hôn mình và thủ thỉ với mình những lời ân ái, hứa hẹn một cuộc sống mới. Thoạt nhìn, bà thấy hắn càng tuyệt vời hơn với tầm vóc cao lớn cùng bộ mặt rắn rỏi và quyến rũ... Không kém phần quyến rũ hơn tối hôm trước nhưng lại nghiêm trang hơn. Loại đàn ông này sẽ là chỗ dựa vững chắc cho bà. Hắn ngồi xuống và nhận một cốc rượu bà mời. Bà cũng dùng một chút rượu nhẹ. Bà tươi cười trong chiếc áo dài thanh lịch và không mang đồ trang sức. Bà không bao giờ dùng đồ trang sức và thấy không cần dùng chúng trong lúc này. Bà cũng không đeo chiếc vòng tay nào để chơi trò mân mê nó khi trò chuyện. Thay vào đó là một chiếc khăn tay đẹp bằng vải mỏng cầm tay. Hắn nhấp rượu với vẻ hiểu biết. Chủ nhà ngồi chờ đợi, lời nói mào đầu dành cho khách. — Căn hộ này rất xinh xắn - Hắn nói - Bà tắm mình trong sự dễ chịu, bà Ella. — Sự việc là - Bà đáp - ngày nay những khách sạn lớn không còn tỏ ra thiếu bản sắc nữa. Những đồ trang trí chứng minh một óc tưởng tượng phong phú và làm cho môi trường trở nên dễ chịu. https://thuviensach.vn Bà xoay xoay chiếc khăn tay và mỉm cười với khách tới thăm trong khi đang vắt óc tìm một đề tài thích đáng cho câu chuyện vì tin rằng hắn chưa đi thẳng vào vấn đề. Bà không phải là một phụ nữ tầm thường và cũng mong hắn cũng hiểu như vậy. Bản chất thật thà, hắn muốn hướng cuộc gặp mặt vào những ý nghĩ của hắn đã nảy sinh trong khi chờ đợi. — Ông không đoán ra được đâu - Bà nói - Đoán được những điều mà chiều nay tôi đã suy nghĩ. Tôi nghĩ đến một câu chuyện của Petrone[4]… Một vài giây đồng hồ là đủ cho người tiếp chuyện biết đây là một nhà văn La Mã, hắn không mấy ngạc nhiên. Sau đó hắn ngước mắt muốn nói sau cuộc nói chuyện tối hôm qua thì không gì làm hắn ngạc nhiên được. Tuy nhiên Ella Gainer có vẻ thích thú với loại văn học này. — Cuốn Satiricon[5] ư? - Hắn nói để tỏ ra mình là người đọc nhiều - Trời! Bà cũng đọc cái ấy rồi ư? — Chắc chắn là không - Bà trả lời và lấy làm khó chịu cho mình cũng như cho khách và tìm cách giải thích - Ông biết không - Bà nói tiếp, Jeff, người chồng quá cố của tôi... Hắn tự hỏi là có nên cắt đứt câu chuyện vớ vẩn này đi để đi thẳng vào vấn đề không. Người chồng qua đời đã chẳng để lại cho bà ta rất nhiều tiền của đấy ư? Đây là chuyện cũ. Bà ta lại nói về người đã chết. Chắc chắn là đêm qua bà ta đã nhớ lại những chuyện mà trước đây bà đã lãng quên. Tò mò, hắn để mặc cho câu chuyện tiến triển, hắn chỉ ngạc nhiên một chút là một phụ nữ đứng đắn lại đi đọc những cuốn sách như vậy. —... Jeff đã đọc cuốn sách ấy và một hôm ông ấy bật cười. Tôi hỏi lý do. Ông ấy kể lại chuyện Bà góa Ephese. Rất ngắn, chỉ có ít dòng. https://thuviensach.vn — Một đoạn trích ư? Hắn không nhớ. Nhưng đầu đề câu chuyện tỏ ra đầy hứa hẹn. — Ô, không! - Bà trả lời với vẻ bối rối - Không, không phải như vậy! Trong khi hắn nhấp rượu, hình dung ra một tương lai sáng sủa thì bà kể câu chuyện mà trước kia người chồng đã đọc cho mình nghe. Hắn nghe một cách lơ đãng. Nếu là một chuyện cợt nhả thì tại sao hắn cần chú ý? Nếu ngược lại thì Ella Gainer không thể kể một cách thỏa đáng được. Vừa nghe chuyện hắn vừa có những bình luận trong óc. Người nữ anh hùng của câu chuyện là một người vợ trong trắng và yêu dấu của một người chồng vừa qua đời. Vô cùng thương tiếc, người vợ đi theo xác chồng đến tận hầm mộ và ở lại đấy để khóc, để tự để lụi tàn vì héo hon và đói lả. Người đầy tớ gái trung thành cũng tự nguyện ở bên nàng để cùng chịu chung số phận bi thảm ấy... (Về phần cô giúp việc thì thật là quá đáng - Hắn nghĩ. Hẳn là cô gái đã dan díu với ông chủ chứ đây có phải là chồng của cô ta đâu. Thời cổ đại, đầy tớ là những người nô lệ hoàn toàn phụ thuộc vào chủ. Những người phục vụ như những bà con nghèo, chia sẻ đau khổ nhưng đứng ngoài vui sướng). Có một người lính trẻ và đẹp đến để canh gác xác những kẻ phạm tội bị kết án tử hình. Thời ấy người ta đóng đinh câu rút chúng. Người lính gác có bổn phận ngăn cản không cho thân nhân người bị xử tội mang xác đi chôn ở nơi khác, bảo đảm gìn giữ đầy đủ số lượng cho đến khi họ có mộ phần tử tế... (Lại một chuyện nực cười nữa - Hắn nghĩ. Làm như một số trong những kẻ bị tử hình ấy lo ngại về số phận của mình sau https://thuviensach.vn khi chết ấy). Cuối cùng thì người góa phụ trẻ, trong trắng, yêu người lính ấy. Người đầy tớ gái tán thành việc này của nữ chủ nhân. (Trời! Cái này thật là dễ hiểu. Nếu bà chủ sống sẽ bảo đảm cuộc sống của cô gái này). Nhưng đáng lẽ người lính gác không nên bỏ vị trí để đến với tượng thần Vệ nữ của mình. Anh chàng đã không làm như vậy. Khi trở về để tiếp tục gác thì anh ta thấy thiếu một xác chết. Thật là nghiêm trọng vì như vậy anh ta phải thế mạng của mình. Người lính trở lại với người đàn bà góa và tuyên bố đời mình như vậy là hết. Sau đó anh ta rút kiếm để tự sát trước mắt nàng và yêu cầu nàng đặt xác mình bên cạnh xác chồng nàng để nàng có thể coi sóc cả hai cùng một lúc. Hốt hoảng, người đàn bà góa, người đã yêu anh lính trẻ nồng nàn như đã yêu chồng, đã cứu mạng người lính bằng cách thay xác chồng mình vào cái xác bị đánh cắp. Như vậy tất cả đều tốt đẹp trong một thế giới tốt đẹp. (Bài học rút ra của câu chuyện có thể là: Nắm chắc trong tay còn hơn chờ ngày sẽ có). Khách tới thăm không thể không tự hỏi tại sao Ella Gainer lại kể cho mình nghe chuyện này. Chắc chắn tự bà cũng không hiểu nó như bà đã quên mất lý do của việc kể chuyện. — Thật là cảm động! - Hắn bình luận với vẻ tin tưởng tuyệt đối. — Còn tôi, tôi thấy nó rất hay - Bà nói với vẻ âu sầu - Nhưng những chuyện hay thì thường có những vết rạn. Đây là một chuyện như thế. — A! Vết rạn nào vậy? https://thuviensach.vn — Ông không thấy ư? Cái đó thường bị che lấp đi: Ý kiến thay đổi xác người là do người lính chứ không phải là do bà góa đưa ra. Chàng muốn tự cứu thoát vì nàng vì biết rằng nàng không thể sống trong khi vừa đánh mất một tình yêu mới lớn lao được. — Bà có nói ý nghĩ này với chồng bà sau khi đọc truyện không? — Có. Ông ấy bảo tôi đã nhầm lẫn vì hầu hết mọi người đều cho rằng câu chuyện đề cập đến tính không thủy chung của phụ nữ. Rồi ông ấy tuyên bố: “Tôi muốn sau khi tôi qua đời em sẽ phải rất thận trọng, em thân yêu, vì người ta có thể lợi dụng tính nhẹ dạ của em”. Một phút yên lặng. Cuối cùng hắn nói không úp mở: — Bà không làm tôi ngạc nhiên đâu. Bà rất can đảm để có thái độ như vậy. Khi nào thì bà có ý nghĩ rằng Ephese đáng mến đã giết chồng? — Sao? - Bà ta kêu lên - Không bao giờ tôi có ý nghĩ ấy. Cái đó... cái đó làm hỏng cả câu chuyện. — Tôi không biết. Cái đó đã đến với bà. Hừ! Bà góa Ephese... Nếu bà nghĩ đến việc cải biên câu chuyện cổ thì sao? Trong câu chuyện của bà thì chính tôi là người được cứu sống nhờ vào xác của chồng bà. Tay bà ta vẫn vò chiếc khăn tay. — Tôi không hiểu ông muốn nói gì. — Không, trái lại, tôi rất hiểu! - Hắn nói với giọng lạnh lùng và cứng rắn - Bà có nhớ câu chuyện của chúng ta tối hôm qua không? https://thuviensach.vn — Tôi không hiểu... - Bà ta trả lời với vẻ thất vọng - Hôm qua ông cầu hôn tôi và tôi đã nhận lời. Ông quả quyết rằng ông yêu tôi. Hắn cười mỉm. — Bà có nhớ sau đó chúng ta còn làm gì nữa không? Bà ta tránh cái nhìn của hắn. — Chúng ta đã đi dạo ở một vài nơi. Chúng ta rất vui vẻ. Chúng ta đã uống sâm-banh. Tôi đã dùng hơi nhiều. Rượu làm tôi choáng váng đầu óc. — Thế đấy - Hắn chế giễu - Một lời nói chệch đi lớn nhất thế kỷ. Cho phép tôi khôi phục trí nhớ cho bà. Trong cuộc đi dạo vui vẻ và lãng mạn ấy, bà đã không giữ bí mật đời mình. Bà đã thú nhận với tôi rằng bà đã giết chồng mình. Ông Jeff thân yêu đang ốm, bà đã cho ông ấy uống một chất gây ra cái chết ngay lập tức... và bà không bao giờ bị nghi ngờ. Bà ta liếm môi để cãi như học sinh đọc bài: — Không đúng. Ông không thể dùng những lời lẽ như vậy được. — Có thể là bà không nhớ, nhưng không có nghĩa là bà không làm việc này. Downer đó, tôi không thể nào kết hôn với bà được. Bà nhìn hắn với vẻ vô cùng buồn bã. Sau đó bà ta đứng lên nói một cách nghiêm chỉnh. — Được rồi. Tôi đã hiểu. Tình yêu của ông đối với tôi chỉ là lời nói. Tôi không giữ ông ở đây nữa. Yêu cầu ông ra về. Tôi muốn không bao giờ gặp lại ông nữa. — Bà không thiếu can đảm - Hắn thừa nhận - Nhưng thật là vô ích, bà Ella. Tôi sẽ đi khi nào tôi muốn, khi mọi việc của chúng ta đã dàn xếp xong. Bà có thể ngồi xuống. Việc dàn xếp này đời hỏi thời gian. https://thuviensach.vn Hắn đi rót thêm một cốc rượu nữa. —... Thấy không, bà Ella - Hắn nói tiếp - Tôi đã sẵn sàng nhảy vào cuộc, kết hôn với bà, tuy bà không phải là loại người tôi ưa thích. Tôi chịu hi sinh như thế vì tài sản của bà... Hắn trở lại bên bàn và ngồi xuống một cách thoải mái. —... Hãy tin tôi, bà có thể ngồi xuống ghế vì tôi sợ rằng cuộc thương lượng của chúng ta sẽ rất khó nghe. — Tôi cho ông một dịp may cuối cùng - Bà nói mà không cao giọng - Ra ngay khỏi đây và tôi sẽ quên đi tất cả. — Đừng dại dột như vậy! - Hắn bực mình nói - Tôi không muốn cưới bà và cũng không muốn ra đi như thế này. Tôi có thể ăn chiếc bánh mà không cần ràng buộc cuộc đời với bà. Đây là cơ hội tạo những thuận lợi, loại trừ những khó khăn cho tôi. Tôi rất sung sướng vì rượu sâm-banh của bà có hiệu quả đối với tôi. Việc còn lại phải làm là cách mà bà sẽ trả cho tôi. Bà sẽ trả theo thỏa thuận của chúng ta, bí mật của bà được giữ kín. — Nhưng đó là tống tiền! Sự bực tức của bà Ella Gainer làm hắn khoái chí. — Dù sao cũng hay hơn là giết người. — Ông không thể... Tôi không có... — Hãy biết điều một chút - Hắn khuyên giải - Nếu bà không chịu, tôi sẽ đi báo với cảnh sát. Tôi hình dung là sẽ có điều tra và khai quật mộ ông Jeffrey Gainer. Bà ta nhìn hắn như nhìn một con vật nhơ nhớp. — Tốt. Hãy kết thúc câu chuyện - Bà ta cắt ngang và đi tới ngăn kéo bàn giấy - Tôi có một vật có giá trị lớn. Tôi sẽ cho ông xem. Bà mở ngăn kéo và lấy ra một chuỗi hạt sáng loáng và ném cho hắn. Cặp mắt của người đàn ông ánh lên một cái nhìn thèm https://thuviensach.vn muốn. Hắn đưa chuỗi hạt ra ánh sáng rồi đặt xuống đầu gối nhìn những viên kim cương lóng lánh trên nền vải quần áo màu sẫm của hắn. — Chắc chắn đây là cả một gia tài - Hắn thừa nhận - Nhưng còn là ít đối với tôi. Không, không phải là những tấm séc, cũng không phải là đồ trang sức mà là tiền mặt. Nếu tôi mang bán chuỗi hạt, người ta sẽ thẩm vấn tôi. Nếu không như vậy thì tôi chỉ bán được với một phần ba giá của nó. Không, bà Ella, đây không phải là thứ tôi muốn. — Ngồi yên! Không được cử động! Ngước mắt lên, một nòng súng đang nhằm vào hắn. Máu dồn lên mặt, tim hắn như ngừng đập. — Này! Đợi đã... Bà không thể làm như vậy được. Trời! Bà không thể lại giết tôi. Bà không thể... Người ta sẽ nghe thấy tiếng đạn nổ... Bà không thể giải thích việc có một xác chết trong phòng của mình được... — Ta sẽ làm đúng pháp luật - Bà ta bình tĩnh tuyên bố - Khi đã xảy ra như thế này, ta sẽ làm theo pháp luật. Hắn rụng rời khi thấy bà ta nhấc máy điện thoại. — A-lô!... Bà Ganer đây... Cho tôi gặp ông giám đốc khách sạn. — Bà có biết mình đang làm gì không? Không nên quên là tôi có thể đưa bà lên ghế điện. — Ông tin là như vậy ư? Ông nhầm to rồi. - Bà ta trả lời. Bà ta lại nói vào máy điện thoại: — Ông Malverton đấy ư? Tôi khẩn cấp gọi cho ông. Mời ông lên phòng tôi ngay lập tức. Một mình ông thôi. Bà gác máy rồi không làm gì khác. Nòng súng vẫn chĩa vào hắn và súng được một bàn tay kiên quyết nắm giữ. https://thuviensach.vn Người đàn ông bị đe dọa nổi giận; nhưng cái đó không dẹp tan sự sợ hãi được. Hắn tự hỏi có phải Ella Gainer thấy hắn không biết đầy đủ vụ bà ta giết chồng không? Bây giờ thì không thể tìm thuốc độc trên bộ xương của chồng bà ta được nữa... Cả bây giờ nữa, bà ta không muốn tránh một vụ tai tiếng ư? Hắn muốn đòi một khoản tiền lớn để sống yên ổn... — Đừng tỏ ra ngu ngốc nữa - Hắn nói - Tôi không hút cạn kiệt máu của bà. Bà có thể cho tôi một khoản trợ cấp mà không làm xấu đi tình trạng tài chính của mình, đúng không? Chúng ta hãy ấn định một con số. Tôi muốn... — Vừa nãy tôi đã cho anh một dịp may rồi. Bây giờ thì quá muộn. Người hắn đẫm mồ hôi, hắn đã quá sợ hãi. Mụ ta có thể kể cho ông giám đốc khách sạn một chuyện hoang đường nào đây?... Đúng thế! Một vụ ăn cướp! Mụ sẽ nói hắn muốn cướp chuỗi hạt kim cương của mụ! Do đó, tại sao... Một bước lùi, hắn ngã xuống tấm thảm có những viên kim cương lóng lánh. Có hai tiếng gõ cửa. — Xin mời ông Malverton vào. - Mụ ta nói. Một nụ cười nghề nghiệp đáng mến trên môi ông giám đốc trước khi nhìn thấy quang cảnh trong phòng. — Thế này là thế nào...? - Ông ta lắp bắp hỏi. Nhớ lại sự giàu có của bà khách trọ và nhìn thấy khẩu súng trên tay bà ta, ông giám đốc nói thêm: — Đã xảy ra chuyện gì, thưa bà? Tôi giúp bà được gì đây? Ông ta cẩn thận khép cửa lại và bước vào phòng, cố tránh đường đạn của khẩu súng. https://thuviensach.vn — Chuyện xảy ra là rất khó chịu, ông thấy tôi đã chán ngấy lên rồi. Tôi nghĩ trong trường hợp này, ông có thể giúp tôi - Mụ ta nói - Ông Malverton, ông có biết gã này là ai không? — Thực ra là không. Nhưng hắn thường lảng vảng tới khách sạn. Hắn thường có mặt ở phòng ăn và phòng nhảy. — Đúng thế - Mụ nói với giọng dữ tợn - Chính ở một trong những nơi ấy mà tôi quen gã. Gã có tài nói chuyện và tôi đã nghe gã... Một người phụ nữ độc thân phải rất thận trọng. Và gã ta đã lên đây để tiến hành một cuộc mua bán lạ kỳ: hắn muốn bán cho tôi chuỗi hạt kim cương kia. Tôi lấy làm lạ vì hắn đòi một giá quá thấp. Ông Malverton nhặt chuỗi hạt rồi kêu lên một tiếng ngạc nhiên. — Tôi sẽ gọi ngay cho cảnh sát, bà Ganer. Tôi tin chắc đây là chuỗi hạt đánh cắp của một bà khách trong khách sạn. Đấy là bà Clifton. Một vụ ầm ĩ trong khách sạn. Người đàn ông quá đỗi ngạc nhiên. — Người ta muốn chơi trò gì đây? - Hắn kêu lên - Tôi không đi rao bán gì cả, bà Ganer. Chính bà muốn cho tôi chuỗi hạt này! — Ô! Chắc chắn là không - Mụ cãi lại bằng giọng thương hại - Tôi không hề có chuỗi hạt này. Mọi người đều biết tôi không bao giờ đeo đồ trang sức. Mặt khác, nếu có, thì tại sao tôi lại đi tặng một người đàn ông một vật quý giá như thế này? — Tôi đã tin chắc, bà Ganer. Tôi sẽ gọi cảnh sát. - Ông giám đốc nói và đến chỗ đặt máy điện thoại. — Khoan đã - Người đàn ông chơi ván bài được ăn cả, ngã về không - Xin nghe đây! Người đàn bà này đã giết chồng và tôi hoàn toàn biết rõ. Bà ta muốn mua sự im lặng của tôi bằng https://thuviensach.vn chuỗi hạt này. Ông cứ gọi cảnh sát. Tôi sẽ tố cáo tội trạng không bị trừng phạt ấy! — Ô! - Người đàn bà góa khó chịu kêu lên - Tôi cần trả lời sự vu cáo bỉ ổi này... Thật là dại dột khi tôi nói chuyện với một người lạ mặt. Mụ mở một ngăn kéo khác lấy ra một gói giấy tờ buộc bằng dây chun. — Xin ông đợi cho một lát... Xem nào... Đúng rồi - Mụ đưa một tờ giấy ở trong gói ra và đưa cho ông giám đốc - Đây là giấy mà Chính phủ báo tin cho tôi rằng chồng tôi, viên sĩ quan Jeffrey Gainer, đã chết trận trong cuộc chiến đấu ở Normandie[6]. Ông Malverton bối rối ra một cử chỉ như muốn nói lời của mụ ta là đủ rồi. — Xin đọc to lên, ông Malverton, để chứng minh cho gã vu khống kia rằng gã và cảnh sát chỉ mất thì giờ khi chống lại tôi bằng câu nói vô lý ấy. Ông giám đốc đọc: — Chúng tôi vô cùng thương tiếc khi làm bổn phận báo tin cho bà... - Và rồi ông ta nhấc máy điện thoại lên mà không chờ lâu hơn nữa. Thế đấy. Tôi bị cảnh sát điệu đi. Tôi bị kết tội ăn cắp chuỗi hạt kim cương và bị ngồi tù. Nhưng đối với tôi vụ này còn những mảng tối. Nếu không được làm rõ thì tôi sẽ phát điên lên mất. Ngồi trong xà-lim tôi nghĩ về tính cách của người đàn bà ấy. Mụ ta nghĩ gì sau khi tôi bị tống giam? Một ngày nọ tôi nhận được một lá thư không ký tên. Có lẽ người coi tù đã vô ý đưa nó cho tôi khi tưởng rằng đây là “ánh https://thuviensach.vn sáng” cho những linh hồn bị người ta đưa vào bóng tối. Đọc một vài dòng đầu tiên tôi đã biết người gửi nó là ai. Tôi tin tưởng sâu sắc vào sức mạnh của tình yêu - Lá thư viết như vậy - Tôi tin vào khả năng chữa trị của nó. Nó có thể xóa đi mọi đau khổ, làm cho người ta khỏi bệnh tuy có phạm tội. Nhưng người ta phải giữ lấy tình yêu cho dù nó chỉ còn là một chiếc mặt nạ che giấu một một sự ác độc có tính cách phá hoại tệ hại hơn sự ăn cắp. Kể cả khi tình yêu vĩ đại không còn nữa, ảnh hưởng bảo vệ của nó vẫn còn. Tôi vẫn dùng phép thử nghiệm mà tình yêu của tôi trao cho. Và những kinh nghiệm khốn khổ đã cho tôi biết những động cơ xấu xa về tình yêu có thể bị cái tên của nó che khuất. Sau đó, phải mất khá nhiều thời gian thì tôi mới hiểu rõ toàn bộ vụ này. Tôi biết tại sao chuỗi hạt kim cương ấy lại ở trong tay mụ Ella Gainer và mụ dùng chuỗi hạt như là một chứng cứ làm tôi bị bắt giam. Tôi đã biết rõ mụ ta cùng những lý do và tính cách của mụ. Sau khi tôi bị bắt, chắc hẳn mụ ta lại bắt đầu buồn bã và cô đơn vì một lần nữa người cầu hôn bị coi là có khuyết tật, không xứng đáng. Với mụ, tất cả đều bắt đầu lại, bắt đầu lại trong hy vọng vào một ngày nào đó, mụ sẽ gặp một người yêu mụ như mụ yêu người đó: một tình yêu ngang với tình yêu mà Jeffrey Gainer đã yêu mụ. Khi nhớ lại, liệu mụ có biết ơn người đã khuất không? Về mặt lương tâm, liệu mụ có cảm ơn “tình yêu của ông ấy” bảo đảm một sự che chở cho mụ ở thế giới bên kia không? Tôi không biết chính xác lời căn dặn vợ của ông Jeffrey Gainer trước khi tham gia chiến dịch Normandie là như thế nào, nhưng tôi có thể tưởng tượng là: Nghe đây, em yêu. Nếu https://thuviensach.vn anh chết nơi chiến địa - cái đó có thể là số phận của anh - thì sớm hay muộn em cũng sẽ kết hôn lại. Nhưng em phải thử thách người cầu hôn em. Một người say mê em thực sự sẽ chấp nhận bất cứ điều gì em đưa ra. Hãy nói với người ấy rằng em đã giết anh. Nếu biết điều đó mà người ấy vẫn xin cưới em thì em có thể tin chắc đấy là người thực lòng yêu em. Lúc này thì tôi biết mụ Ganer khác với những phụ nữ khác. Mọi phụ nữ đều khao khát tình yêu nhưng mụ ta mắc một căn bệnh mà khoa bệnh lý học gọi nó là xung động ăn cắp[7]. Đây là tôi căn cứ vào câu “tuy có phạm tội” trong lá thư. Khi ông chồng còn sống thì mụ không như vậy. Nhưng khi trở thành góa bụa, mụ phải đấu tranh mạnh với sự thúc đẩy của xung động ăn cắp. Theo mụ đây là phương thuốc duy nhất để gắn cuộc đời mụ với cuộc đời người yêu mụ như người chồng quá cố đã yêu vợ. Chắc rằng đã có nhiều người cầu hôn. Hầu hết họ đều lễ phép rút lui khi nghe “lời thú tội” ấy. Rất buồn khi để họ ra đi, sự rủi ro muốn tôi vào cuộc trong thời kỳ ấy. Mụ đã chịu nhường bước khi đưa cho tôi chuỗi hạt kim cương mà mụ đã ăn cắp của bà Clifton. Cuối cùng thì mụ được an ủi khi thấy tôi bị cảnh sát điệu đến một nơi mà tôi không thể làm hại một người phụ nữ nào nữa. Và ít nhiều mụ cũng hài lòng khi trả chuỗi hạt kim cương, mà không bao giờ mụ đeo, về chủ cũ của nó. Có một điều tôi biết là mụ không hề nhận ra. Jeffrey Gainer, người chồng yêu vợ tha thiết đã để lại cho mụ một cách thử nghiệm để làm khó chịu bất cứ người nào trên cõi đời này. Jeffrey Gainer muốn được bảo đảm rằng Ella của ông ta không bao giờ tái hôn, không một người đàn ông nào động đến vợ và tài sản của ông ta. Chắc chắn ông ta chỉ yêu bản thân mình. https://thuviensach.vn Nhưng cái tình yêu cao cả ấy không ngăn cản người yêu đi theo mình như con chó của người làm vườn theo chủ. Làm thế nào mà mụ Ella không nghi ngờ những ý định bí mật của người chồng, mà mụ không cân nhắc cái tặng phẩm xảo quyệt ấy mà lại coi đó là chứng cứ của tình yêu của người cầu hôn? Làm sao có được một người đàn ông tỉnh táo lại đi cưới một phụ nữ thú nhận mình đã đầu độc chồng cũ của mình? Mụ bị ám ảnh, tâm trí bị che mờ do sự kính trọng người qua đời và do lòng tin không hề lay chuyển rằng Jeffrey Gainer sẽ gặp người vợ góa của mình ở bên kia thế giới. Ông ta thực sự yêu vợ. Và tôi bị giam cầm ở đây... Đôi lúc tôi cũng nghĩ đến việc viết thư cho mụ để vạch rõ cái động cơ thực sự đã thúc đẩy người chồng để lại cho vợ cái di ngôn chắc chắn sẽ thành công ấy. Nhưng tôi lại gạt bỏ ý định ấy. Vì giả thiết rằng không tin lời tôi thì mụ sẽ lại thải loại nhiều người cầu hôn khác nữa, thực hiện đến cùng sự thử nghiệm ấy. Và tôi tin chắc rằng nếu có những điều kiện tốt thì việc tái kết hôn của mụ sẽ nhanh chóng thành công thôi. Dù sao mụ cũng rất xinh đẹp khi đem so với tôi. Vì ở đây làm sao tôi biết mọi chuyện được. Tôi ở trong trại giam. Tại sao mụ lại không bị như vậy? Mụ vẫn sống trong cảnh tội đồ sang trọng mà người chồng đã mang chìa khóa theo mình sang một thế giới khác. Tôi cho rằng với con đường bế tắc của bà góa Ephese, mụ Ella Gainer không bao giờ có người yêu. https://thuviensach.vn Nhân chứng có ba bộ mặt Tác giả: Tom McPherson Shubert nhìn chiếc xe màu hồng dừng lại một cách nhẹ nhàng ở đầu phố Front và đậu ngay ở bến xe buýt. Hắn mỉm cười và xem đồng hồ tay. Tám giờ hai mươi tám phút. Còn gần hai phút nữa, Lewie. Vào đúng giờ này, cũng tại chỗ này, mỗi buổi sáng, trừ ngày Chủ nhật. Lewie! Từ hôm nay đời mày kết thúc. Shubert sửa lại đôi găng làm bằng da sơn dương đang mang trên tay, sau đó lấy trong ngăn đựng đồ trong xe ra một chiếc rìu phá băng nhỏ. Hắn cho chiếc rìu vào ống tay áo khoác. Hắn biết lúc này Lewie đang đóng cửa xe màu hồng và sắp đi ngang phố Front. Shubert cho xe của mình chạy một đoạn rồi đỗ lại và ra khỏi xe rồi cúi xuống nhìn mui che như để kiểm tra chiếc xe. Đúng lúc Lewie đi phía sau hắn, hắn nhẹ nhàng xoay gót, giơ tay trái bịt chặt lấy miệng Lewie đồng thời dùng tay phải ấn sâu chiếc rìu phá băng vào lưng người này. Người mềm nhũn, Lewie ngã vào hắn. Hắn đặt xác người xuống vỉa hè và chạy nhanh về xe của mình. Hắn nhìn thấy cô ta khi hắn đặt tay vào vô lăng. Cô đứng bất động ở góc phố, cách hắn chừng năm mét, bên cái rãnh lề đường trên vỉa hè phía bên kia. Đầu đội mũ cảnh sát, một bộ mặt lạ lùng đang nhìn hắn. Những vòng tròn sặc sỡ xung quanh hai con mắt màu nâu và sáng rực. Mỗi bên má màu xanh có ba hình tam giác đỏ chói vây quanh mũi và miệng. Một vòng tròn trên mũi và một vòng nữa trên môi. Người cao khoảng một mét sáu mươi, mặc chiếc áo choàng nặng nề, màu https://thuviensach.vn