🔙 Quay lại trang tải sách pdf ebook Trang Trại Tình Yêu
Ebooks
Nhóm Zalo
https://thuviensach.vn
Mục lục
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
https://thuviensach.vn
TRANG TRẠI TÌNH YÊU
Carole Mortimer
www.dtv-ebook.com
Chương 1
“Cô bị đau tim hay chỉ đang nằm nghỉ vậy?”
May đã nghe thấy tiếng ô tô chạy vào sân trang trại, chỉ đủ sức khẽ nhướn một bên mi mắt lên và nhận ra đó không phải là một chiếc xe quen thuộc. Điều đó có nghĩa là người khách này đi lạc hoặc là một người bán hạt giống hay phân bón, cả hai đối tượng này đều không cho cô đủ sự nhiệt tình để rời khỏi chỗ ngồi êm ái trên đống rơm ngoài nhà vắt sữa.
Cô làu bàu thừa nhận. “Anh nghĩ là gì?”
“Thực lòng, tôi không chắc!” Tiếng người đàn ông nghe có vẻ hơi ngạc nhiên vì sự không chắc chắn của chính mình, như thể đó không phải là cảm xúc thật của anh ta.
May cố nhấc một mi mắt lên một chút lần hai, chỉ đủ để nhìn người khách không mong đợi của mình.
Tuổi khoảng từ 35 tới 40, người đàn ông này cao, rất cao, mái tóc đen rất dày và hợp với cặp lông mày cong sậm uốn trên đôi mắt xám có cái nhìn sắc nhọn, chiếc mũi kiêu hãnh và cái miệng được đặt trên một cái cằm vuông quyết đoán.
Việc không chắc chắn về bất kỳ điều gì đương nhiên cũng không dễ dàng tồn tại trên cặp vai rộng của anh ta.
“Ồ, hãy cho tôi biết khi anh đã biết chắc.”
https://thuviensach.vn
May thở dài một cách yếu ớt, nhắm mắt lại.
“Hừm”, người đàn ông lầm bầm một cách nghĩ ngợi. “Thực ra tôi chưa bao giờ nhìn thấy ai bị lên cơn đau tim, nhưng tôi chắc rằng trông họ sẽ đau đớn hơn cô bây giờ nhiều. Mặt khác, nằm ngủ trên đống rơm, với nhiệt độ gần như đóng băng thế này cũng không thoải mái gì!”, anh ta kết luận một cách khô khan.
May nhún vai.
“Ở đâu cũng có thể ngủ thoải mái nếu anh vừa thức cả đêm qua.” “À”, người đàn ông thì thầm vẻ đã hiểu ra.
Cô mở mắt chỉ vừa đủ để nhìn chằm chằm vào anh ta.
“Với bác sĩ thú y”, cô phòng thủ một cách nôn nóng trước khi lại nhắm mắt.
“Tôi hiểu”, người đàn ông kéo dài giọng chế giễu.
May khẽ rên lên khi ngồi dậy trên đống rơm, mọi thớ thịt trong cơ thể đau nhức khi cô dụi đôi mắt ngái ngủ trước khi nghiêm nghị nhìn người khách.
Khi nhìn kỹ hơn, cô có thể thấy cái cằm đầy kiêu hãnh, sự tự tin hoàn toàn trong cách anh ta đứng và nét rắn chắc trong vẻ điển trai của anh ta. Đúng là loại đàn ông cô thích đối mặt sau một đêm không ngủ!
“Tôi giúp gì được anh?”, cô hỏi nhanh một cách nôn nóng. “Điều đó còn tùy”, người đàn ông thì thầm vẻ rầu rĩ.
“Vào điều gì?” Cô thở dài vì sự lần chần này, thực sự May không còn tâm trạng nào để đối mặt với một người khách du lịch lỗi mùa bị lạc hay
https://thuviensach.vn
một người bán hàng huênh hoang.
Anh ta nhún đôi vai rộng. “Tùy vào việc tên cô có phải là Calendar hay không.”
Không phải một người khách du lịch lỗi mùa bị lạc. Có lẽ là một người bán hạt giống hay phân bón thì đúng hơn.
“Có thể đúng đấy.” Cô cố gắng đứng lên. Khi nhìn lên, cô thấy người đàn ông đó vẫn còn cao hơn cơ thể 5,8 feet của cô vài inch .
Người đàn ông nhìn cô một cách chăm chú, cặp mắt xám soi mói ánh lên nét cười.
Điều đó cũng không có gì đáng ngạc nhiên, May thừa nhận, dễ dàng tự hình dung ra hình dáng tả tơi của mình. Đôi ủng cao su đầy bùn đất, quần bò cũng vậy; và tệ hơn, cô vẫn mặc nguyên bộ quần áo từ sáng hôm qua, chưa hề ngủ hay thậm chí còn chưa thể vào nhà để tắm táp cho tỉnh táo. Mặt cô lấm tấm vết bẩn vì nẳm trên sàn chuồng bò gần như cả đêm, chiếc mũ len kéo sụp xuống quá tai, chủ yếu là để ngăn cái gió rét như cắt da cắt thịt đồng thời để giữ mái tóc đen dài không bị lấm bùn như phần còn lại của cơ thể.
Đúng, cô không nghi ngờ gì việc trông mình khá buồn cười. Song lúc này, hoàn toàn kiệt sức, cô không còn tâm trạng nào mà cười mình hay bất kỳ ai khác.
“Giọng cô nghe có vẻ không chắc chắn lắm”, người đàn ông kéo dài giọng nhạo báng.
“Đúng.” Cô nhún vai và thở mạnh. “Xem nào, tôi không biết anh bán gì, và có lẽ tôi không muốn mua bất kỳ thứ gì, nhưng nếu anh có thể quay trở lại vào ngày mai thì ít nhất tôi cũng sẵn lòng thảo luận...”
https://thuviensach.vn
“Bán hàng?”, anh ta nhắc lại một cách cau có. “Nhưng tôi không bán hàng - tôi có một ý tưởng hay hơn”, anh ta tuyên bố chắc nịch khi May khẽ ngáp, đồng thời khẽ đung đưa người trên đôi chân của mình. “Hãy đi vào trong nhà.” Anh ta nắm chặt lấy cánh tay cô. “Tôi sẽ pha cho cô chút cà phê. Đen và đậm”, anh ta quyết định sau khi liếc nhln khuôn mặt May, mắt cô xanh đậm bất chấp vẻ ngoài nhợt nhạt. “Và sau đó có thể chúng ta sẽ tự giới thiệu một cách phải phép hơn.”
May không chắc có muốn tự giới thiệu mình với người đàn ông này không, dù là một cách phải phép hay theo cách nào khác, nhưng lời hứa hẹn về một cốc cà phê đủ mạnh để cô cho phép anh ta vào bếp. Có lẽ người đàn ông này pha cà phê rất ngon - trông anh ta có vẻ là loại người làm gì cũng giỏi! Và trông anh ta cũng không có vẻ là loại người cần bổ nhào vào một người đàn bà - thực tế, với vẻ ngoài như vậy, cô nghi ngờ rằng điều ngược lại dễ xảy ra hơn!
“Được!”, cô khàn giọng chấp nhận, tự mình chỉ cho anh ta đi qua sân xuống bếp, rồi ngồi xuống một chiếc ghế trong khi anh ta di chuyển khéo léo quanh bếp để pha một bình cà phê đậm đặc.
Trời đất, thơm quá, mấy phút sau cô phải thừa nhận khi mùi cà phê đang sôi tỏa hơi ấm lên căn bếp. Một hai cốc có thể giúp cô đủ tỉnh táo để làm nốt những việc vặt trong buổi sáng.
Đêm qua quả là dài, dù cuối cùng cũng thành công, và ý nghĩ về những công việc sẽ còn phải làm đã khiến cô ngồi bệt trên đống rơm lúc trước. Chỉ muốn ngủ. Điều đó, như người đàn ông này đã nói, quả không phải dễ chịu gì trong cái thời tiết cuối tháng Giêng này.
“Của cô đây.” Anh ta đặt một cốc cà phê đen đậm đặc trước mặt cô trước khi ngồi đối diện với một cốc riêng cho mình, trông anh ta hoàn toàn thoải mái trong khung cảnh căn bếp bừa bãi. “Tôi đã cho hai thìa đường,” anh ta bảo một cách cau có. “Trông cô có vẻ cần năng lượng.”
https://thuviensach.vn
Thường thì May không cho đường vào cà phê, nhưng cô thừa nhận vị khách của mình nói đúng khi nhấp một ngụm cà phê đậm ngọt, ngay lập lức cô cảm nhận được chất caffeine và đường trảo lên trong mạch máu.
“Tôi biết chắc chắn mà”, người đàn ông nói khẽ.
“Gì cơ?” May ngước nhìn anh ta, hơi cau mặt. Rõ ràng cafeine và đường không đủ tốt như cô nghĩ - vì cô chẳng hiểu anh ta đang nói gì.
“Lúc trước là cô đang ngủ”, anh ta nói một cách chắc chắn. Cô nhăn nhó. “Tôi đã bảo anh là tôi đang ngủ mà.”
Anh ta gật đầu tiếp lời. “Vì cô và bác sĩ thú y đã thức suốt đêm.”
Anh ta dám nói như thế...! “Với một con cừu cái khó đẻ”, cô giải thích khô khốc.
Đó đương nhiên không phải là việc của anh ta, song...
Bác sĩ thú y của họ, John Potter, là một người đàn ông khoảng 50 tuổi, đã lấy vợ được 20 năm và có ba đứa con; sẽ là không phải nếu để hàng xóm láng giềng suy đoán lung tung. Nó cũng sẽ không tốt đẹp gì cho tiếng tăm của cô.
“Cừu mẹ và hai con sinh đôi đều khỏe”, cô nói thêm một cách lạnh nhạt khi người đàn ông tiếp tục nhướn mày nhìn.
“Xem này, tôi cảm ơn anh vì đã pha cà phê và mọi việc, song tôi không nghĩ minh đủ tỉnh táo để...”
“Trời đất!”, người đàn ông đột nhiên há hốc miệng.
“Cái gì...?” May ngừng lại khi đang tháo chiếc mũ len, mái tốc đen dài rơi xuống vai và lưng.
https://thuviensach.vn
Anh ta nháy mắt, cau mặt. “Cô... tôi... một lát sau... Cô khiến tôi nhớ tới một người khác.” Anh ta tùy tiện lắc đầu, nhưng nét mặt vẫn còn cau cố. “Cô là ai?”, anh ta khẽ thở ra.
May nhìn anh ta một cách gay gắt. “Không phải tôi mới là người nên đặt câu hỏi như vậy với anh sao? Trên hết, tôi sống ở đây!”, cô nhắc một cách nóng nảy.
“Đúng, đương nhiên rồi.” Người đàn ông dường như thoáng run rẩy, mặc dù cái nhìn cau có vẫn dán vào gương mặt cô.
Anh ta đã nhìn thấy cái quái gì mà lại phản ứng như vậy nhỉ? May băn khoăn một cách khó chịu. Với mái tóc đen dài, mắt xanh lá cây đậm, các đường nét mang vẻ cổ điển, trông cô không có gì là khác thường. Trên thực tế, cô còn có hai cô em gái trông khá giống mình. Ngoài ra, trong bộ quần áo dơ dáy, mặt lấm bùn và Chúa mới biết là còn gì khác nữa, trông cô không thể nào quyến rũ được. Và người đàn ông này, với vẻ ngoài đẹp trai và kiêu ngạo, trong bộ quần áo may đo riêng, không có vẻ gì là anh ta thường quan tâm đến những người phụ nữ nông thôn lấm bùn đất cả!
“Vậy thì?”, cô hỏi nhanh một cách tức giận khi anh ta chỉ tiếp tục nhìn chằm chằm.
“Vậy thì cái gì...? À.” Anh ta khẽ dịch chuyển người trong ghế, rõ rằng là đã nhớ ra câu hỏi trước của cô, song anh ta cũng chẳng có chút nỗ lực nào để trả lời mà chỉ rọi mắt nhìn quanh căn bếp một cách tò mò, chủ yếu tập trung vào sàn bếp lát đá.
“Anh đang làm gì vậy?” May cuối cùng đã hỏi một cách thiếu kiên nhẫn.
Cái nhìn màu xám soi mói quay trở lại khuôn mặt cô, người đàn ông dường như đã tỉnh lại sau những ý nghĩ nào đó. “Tôi đang tìm xem cô có thể giấu những xác chết ở đâu, đương nhiên là thế”, anh ta nói ráo hoảnh.
https://thuviensach.vn
Cô đang mơ ngủ sao? Hay giấc mơ tuyệt đẹp, trong đó một người lạ điển trai bỗng nhiên xuất hiện và pha cho cô một cốc ca phê ngon tuyệt, lại đã chuyển thành một cơn ác mộng? Hay cô chỉ đang mơ là mình đang ngồi trong bếp, uống cà phê với một người hoàn toàn lạ mặt?
Vì rõ ràng cô dường như hoàn toàn mất phương hướng, câu hỏi của người đàn ông này hiển nhiên là không có ý nghĩa gì!
Có lẽ không phải là cô đang mơ. Có lẽ đây là hiện thực. Có lẽ người đã ông này là một kẻ chạy trốn khỏi một nhà thương điên!
“Xác chết nào?”, cô hỏi một cách cảnh giác.
Anh ta mỉm cười khi cô ngước lên nhìn, nên hoàn toàn có thể đọc được ý nghĩ cuối cùng đầy bối rối của cô.
“Cô là cô nào? May? March? Hay January?”, anh ta hỏi một cách tò mò.
Sự cảnh giác của cô tăng lên khi anh ta biết cả tên của cô lẫn tên của hai cô em gái. Một kẻ chạy trốn khỏi nhà thương điên có lẽ sẽ không biết điều đó.
“Tôi là May”, cô trả lởi rõ ràng, buộc mình phải cảnh giác hơn mức cần thiết. “Song tôi nghĩ March và January sẽ về sớm thôi”, cô nói dối.
Một trong hai cô em gái vẫn ở Caribe với vị hôn phu của mình và cô kia thì mới đi London cùng chồng chưa cưới để gặp gỡ gia đình anh ta. Nhưng chừng nào cô chưa biết người đàn ông này là ai và anh ta đang làm gì ở đây, chắc chắn cô sẽ không để anh ta biết mình đang hoàn toàn đơn độc ở nơi này.
Miệng anh ta mím lại với một nụ cười không có chút gì là vui vẻ. “Tôi lại không nghĩ như vậy”, anh ta nói nhỏ, cái nhìn xám bạc vẫn dán chặt vào
https://thuviensach.vn
khuôn mặt nhợt nhạt của cô. “Vậy ra cô là May”, anh ta thì thầm một cách nghĩ ngợi.
“Tôi vừa nói rồi đó”, cô xác nhận một cách đề phòng, đôi vai căng thẳng khi đối mặt với anh ta qua chiếc bàn. “Và anh là...?”
“Là tôi.” Anh ta xác nhận mà chẳng giúp cô hiểu thêm điều gì, hiển nhiên là anh ta đang thích thú với sự bối rối của cô hiện giờ.
May đứng bật dậy, một cách nào đó, cô cảm thấy mình kiểm soát được tình thế hơn chút ít khi đứng cao hơn anh ta - nhưng ngay lúc đó cô hiểu ra rằng tình thế sẽ thay đổi nhanh như thế nào nếu anh ta cũng đứng dậy. “Xem này, tôi không mời anh đến đây...”
“À, nhưng cô có đấy”, anh ta ngắt lời nhẹ nhàng, giọng nói giờ nghe có vẻ rất vui, đồng thời mắt ánh lên sự thách thức. “Trên thực tế, tôi đã nghe từ hai nguồn tin rất đáng tin cậy rằng cô công khai tuyên bố muốn gặp tôi, mặt đối mặt”, anh ta khẳng định.
“Tôi nói thế?” May từ từ nhắc lại, đột nhiên cứng người lại, nhìn người đàn ông trước mặt với con mắt khác, việc anh ta nhắc đến “hai nguồn tin đáng tin cậy” đã rung một hồi chuông báo thức trong đầu cô.
Cỡ chừng 35 - 40 tuổi, rất tự tin, rõ ràng là giàu có, khi nhìn kỹ hơn vào chiếc áo khoác da và chiếc quần jean hàng hiệu của anh ta. Chính xác hơn, rõ ràng anh ta đã biết cô là một trong các chị em nhà Calendar khi đến đây.
Những hồi chuông bắt đầu rung lên to đến mức có thể khiến cô điếc mất!
Cô biết người đàn ông này là ai mà...
https://thuviensach.vn
“Jude Marshall”, anh ta tự giới thiệu một cách tự tin khi đứng dậy và đưa tay ra. Dù nhìn vẻ mặt kinh ngạc của cô vài giây trước đó, anh ta đã biết là sự giới thiệu này là không cần thiết.
Vào lúc khác, cái vẻ kinh hoàng trên khuôn mặt khi cô biết chính xác anh ta là ai có thể rất buồn cười. Có thể... Mặc dù anh nghi ngờ điều này. Đó không phải là một phản ứng thường thấy khi anh tự giới thiệu mình với những phụ nữ đẹp. Và May Calendar, mặc dù trong tình trạng mệt mỏi, vẫn là một người phụ nữ cực kỳ đẹp.
Cô vẫn chằm chằm nhìn anh, không hề định nắm lấy bàn tay anh đang chìa ra. “Nhưng... nhưng... anh là người Anh!”, cô bật ra.
Bàn tay Jude buông lơi khi lại ngồi xuống một chiếc ghế. “À, giờ thì đó là một điểm có thể tranh cãi”, anh ta dài giọng, tỏ ra thích thú với vẻ kinh ngạc của cô.
“Anh là người gì thì cũng vậy”, May cáu kỉnh nói, đồng thời cố hết sức để trở lại trạng thái cân bằng sau cú sốc khi nhận ra anh ta là người đang cố mua trang trại này trong vòng hai tháng gần đây.
Anh ta nhún vai. “Mẹ tôi là người Mỹ, nhưng cha tôi là người Anh”, anh ta giải thích khô khan. “Tôi được sinh ra ở Mỹ, nhưng học ở Anh. Tôi đến Mỹ nhiều, vì các quan hệ xã hội cũng như công việc, nhưng trụ sở chính của tôi ở London. Vậy cô nghĩ gì nào?” Anh ta nhướn cặp lông mày đen.
Cô nhìn anh ta phẫn uất. “Tôi nghi ngờ việc anh muốn nghe tôi nghĩ gì!"
“Có lẽ không”, anh ta kéo dài giọng một cách rầu rĩ.
Cô cởi áo khoác, chiếc áo to đã che giấu một thân hình thon thả, chiếc áo chui đầu màu xanh lá cây giống hệt màu mắt, chiếc quần bó chặt cặp đùi
https://thuviensach.vn
thon và đôi chân dài.
“Nói cho tôi biết”, Jude nói khẽ. “Các chị em gái của cô trông có giống cô không?”
“Y hệt... Tại sao anh lại muốn biết?”, cô chữa lại câu xác nhận của mình một cách cảnh giác.
Anh ta nhún vai. “Chỉ tò mò thôi mà.”
“Không đúng”, May nói một cách tự tin.
“Những xác chết mà anh vừa nhắc tới vài phút trước, không phải là muốn nối tới Max Golding - luật sư và Will Davenport - kiến trúc sư của anh đấy chứ?”
Thông minh không kém gì vẻ xinh đẹp, Jude thừa nhận trong đầu. Các chị em nhà Calendar - ít nhất là người duy nhất mà anh đã gặp tới nay - rõ ràng không phải là ba bà già nhỏ bé như anh đã nghĩ cách đây vài tuần khi khởi động mua cái trang trại này của họ!
“Cô nghĩ gì?”, anh hỏi.
“Anh có vẻ thích trả lời một câu hỏi bằng một câu hỏi, đúng không?” May nói nhỏ với vẻ cân nhắc khi đi rót thêm cà phê vào cốc mình.
Đó là một cơ chế phòng vệ mà anh đã hoàn thiện qua nhiều năm, cho phép anh thu thập được nhiều thông tin hơn những gì mà đưa ra - và hầu hết mọi người không thể dễ dàng nhận ra điều đó!
Anh cau mặt. “Rõ ràng là cô cũng như vậy”, anh cộc lốc.
Cô nhún đôi vai nhỏ nhắn. “Chúng ta có thể cứ thế này hết cả buổi sáng - nhưng tôi thì không muốn phí phạm nó để khẩu chiến với anh”, cô bổ sung một cách cương quyết.
https://thuviensach.vn
“Vì cô và bác sĩ thú y đã cùng trải qua một đêm không ngủ”, anh quay lại với một sự khiêu khích cố ý.
Cơn giận dữ khiến đôi má vốn trắng như hoa mộc lan đỏ bừng lên.
“Tôi đã giải thích với anh về việc đó một lần và tôi không định giải thích lại!”, cô ngắt lời một cách kiên quyết. “Anh muốn gì, anh Marshall?”, cô hỏi một cách thách thức.
Giở đây anh đã gặp cô chị cả nhà Calendar, đã thấy cô hoàn toàn không như những gì tưởng tượng, anh không biết chắc mình muốn gì. Và đó không phải là cảm giác thoải mái.
“Ồ, cô có thể bắt đầu bằng việc cho tôi biết Will và Max ở đâu không?”, anh thận trọng hỏi.
“Giả định rằng xác của họ không được giấu dưới nền bếp, đúng không?”, cô phản pháo gay gắt.
“Giả định đúng như vậy, đúng”, anh thừa nhận với một nụ cười không có gì là hài hước.
May Calendar lắc đầu một cách nhạo báng.
“Không có đâu.”
“Vậy thì?”, anh thúc giục sau vài giây không thấy cô nói thêm gì.
Cô nhìn anh một cách cân nhắc, cặp mắt xanh nheo lại và với con mắt kinh nghiệm của mình, anh cũng không thể đọc được cô nghĩ gì.
“Will ở London. Max ở Caribe”, cuối cùng cô nói ngắn gọn. Jude nôn nóng thở ra. “Và hai cô em gái của cô đâu?”
https://thuviensach.vn
“March ở London. January thì ở Caribe”, cô thông báo cho anh, cằm hếch lên thách thức.
“Thật trùng hợp làm sao”, anh nói lạnh lùng.
Thực ra, anh đã biết chính xác Max và Will đang ở đâu và với ai; anh chỉ muốn biết liệu May Calendar có sẵn sàng nói cho anh biết điều đó không mà thôi. Rõ ràng là cô ấy sẵn sàng.
“Không hoàn toàn như thế - March và January đương nhiên muốn ở cùng hôn phu của mình”, cô nói với thái độ thỏa mãn.
Jude cũng đã có thông tin này khi một tuần trước, anh nhận được cú điện thoại đầu tiên từ Max cho biết anh ta sẽ đính hôn với January Calendar và cách đây vài ngày là cú điện thoại thứ hai từ Will nói rằng anh ta sẽ đính hôn với March Calendar!
Nếu nói rằng anh đã ngạc nhiên khi hai người bạn của mình đính hôn và chuẩn bị cưới ai đó, chưa kể là cùng cưới chị em nhà Calendar, thì vẫn là quá nhẹ. Ba người đàn ông cùng đi học, cùng làm việc với nhau trong nhiều năm. Mặc dù có quan hệ với rất nhiều phụ nữ trong những năm qua, Jude luôn nghĩ rằng không ai trong số họ sẽ chịu sự ràng buộc của tình yêu, nói gì đến việc kết hôn.
Hiển nhiên là anh đã sai.
Và còn có cái gì đó mà anh không thể dễ dàng thừa nhận.
Anh đột ngột đứng dậy. “Cô đã hỏi tôi muốn gì vài phút trước đây”, anh cao giọng. “Tôi muốn chính xác thứ mà Max đã được cử đến đây thực hiện trước khi anh ta đem lòng yêu em gái cô và đố là tôi muốn mua trang trại này!”
https://thuviensach.vn
Cô nghiêng đầu một cách phòng thủ. “Và tôi chắc rằng anh ta đã nói lại với anh rằng chúng tôi không bán trang trại này!”
Jude nheo mắt lạnh lùng. “Đúng, anh ấy đã nói với tôi.”
“Và?”
Sự thách thức hiện rõ trong giọng nói cũng như ngữ điệu oán giận của May. Cả hai điều này sẽ chẳng đưa anh đi đến đâu, Jude nhận ra.
Anh buộc mình thả lỏng một chút, nụ cười thoáng chút phỉnh phờ. “May, chắc chắn cô đã nhận ra, sau vài ngày vừa rồi tự xoay xở một mình ở đây, rằng cô không thể tự mình làm thế chứ?”
Cô cứng người lại giận dữ, đôi mắt xanh lóe lên. “Tôi có thể hay không thể làm gì chẳng liên quan gì đến anh, anh Marshall. Và tôi cũng không nhớ là đã cho phép anh gọi tôi bằng tên riêng”, cô cáu kỉnh.
Anh nuốt lại câu trả miếng giận dữ đã tràn lên môi, đồng thời lấy làm kinh ngạc vì người phụ nữ này có thể khơi dậy sự giận dữ trong mình. Thường thì anh kiểm soát tốt tình cảm của minh và rút ra rằng điều đó đem lại một lợi thế so với - so với cái gì nhỉ? Với đối thủ của mình, anh đã định nói như vậy...
May Calendar có thực sự là đối thủ không?
Nhìn cô ta, mệt mỏi vì công việc vất vả và một đêm không ngủ, khuôn mặt đáng yêu thoát tục, quá mảnh mai hơn mức khỏe khoắn cần thiết, thật khó để nghĩ về cô theo hướng đó. Thực ra, anh bắt đầu cảm thấy tội lỗi vì đã cộng thêm vào những rắc rối mà cô đã phải xử lý ngày hôm nay.
Thật là một hướng đi nguy hiểm mà anh đã lao vào!
https://thuviensach.vn
“Xem này, có thể giờ không phải là thời điểm tốt nhất để hai chúng ta nói chuyện”, anh nhẹ nhàng. “Cô rõ rằng là đang bận rộn, mệt mỏi và...”
“Và việc anh trở lại vào ngày mai, khi tôi có thể không như vậy, cũng sẽ không làm thay đổi câu trả lởi của tôi chút nào đâu.” Cô khẳng định nghiêm túc. “Tôi sẽ nói với anh những gì đã nói với Max - luật sư của anh đầu tiên và sau đó là với Will - kiến trúc sư của anh, rằng trang trại này không được rao bán!”
Jude cau mày nhìn khó chịu. Cô gái này thực sự là người cứng đầu nhất, không khoan nhượng nhất...
“Đương nhiên không để bán cho một người như anh”, cô tiếp tục lăng mạ. “Chúng tôi không cần một khu liên hợp thể thao ở Hanvvorth - nơi từ trước đến nay vẫn là như thế, anh Marshall”, cô miệt thị. “Hay cái sân golf 18 lỗ mà anh định xây dựng ở cái trang trại này!”
Cô ấy đã hoàn thành bài tập ở nhà của mình, ít nhất là như vậy, Jude thừa nhận một cách ngưỡng mộ - vì đó chính xác là điều mà anh dự định với mảnh đất này một khi nó thành của mình. Trừ phi, đương nhiên, Max hay Will...
Không! Anh không tin là hai người này có thể phản bội lại niềm tin anh dành cho họ, dù họ có quan hệ lãng mạn như thế nào với gia đình Calendar đi chăng nữa. Trên thực tế, anh biết họ không làm như vậy, anh đã từ chối đề nghị nghỉ việc của Max với lý do “xung đột lợi ích”, và đã xem cả hai phương án mà Will soạn thảo cho kế hoạch kinh doanh mới nhất này, một phương án có trang trại Calendar, phương án kia thì không.
Anh so vai. “Đó chỉ là ỷ kiến cá nhân của cô thôi, cô Calendar”, anh mỉa mai.
Cô lắc đầu. “Nếu anh quan tâm đến việc hỏi ỷ kiến mọi người quanh đây, tôi tin rằng anh sẽ thấy đó là ý kiến chung của mọi người chứ không
https://thuviensach.vn
phải chỉ của riêng tôi.”
Anh không có thời gian cho việc này, Jude quyết định khi kéo khóa áo khoác một cách nôn nóng. Anh đã có thể đánh giá chính xác hơn bức tường gạch mà Max và Will đã va phải trong nỗ lực mua trang trại này để phát triển dự án.
Nhưng May Calendar sẽ thấy rằng anh được tạo nên từ hợp chất cứng rắn hơn nhiều so với hai người bạn và cũng là đồng nghiệp của anh, và rằng anh sẽ không dễ gì bị thoái chí bởi một người phụ nữ cần sự giúp đỡ - mà thực ra là ba người!
“Chúng ta sẽ thảo luận việc này vào một thời điểm khác, cô Calendar”, anh rút lui một cách lạnh nhạt, dừng lại ở cửa để nói thêm, “Giờ thì đủ rồi vì chúng ta đã giới thiệu với nhau”. Giờ thì cô cũng đã biết mình sẽ phải đối mặt với một đối thủ cỡ nào.
Bởi vì Jude không hề có ý định từ bỏ kế hoạch với các bất động sản mà anh đã mua trong vùng, trong các kế hoạch đó có cả trang trại của chị em nhà Calendar.
Không một chút ý định nào như vậy!
https://thuviensach.vn
TRANG TRẠI TÌNH YÊU
Carole Mortimer
www.dtv-ebook.com
Chương 2
Chà, đó đương nhiên đã sang một trang mới, May thừa nhận khi ngồi sụp xuống chiếc ghế trong bếp một cách yếu ớt sau khi Jude Marshall đột ngột rời đi.
Anh ta là người cuối cùng mà cô muốn gặp ngày hôm nay, hay thực ra là vào bất kỳ thời điểm nào khác.
Jude Marshall, và công ty mà anh ta làm chủ, đã trở thành một bóng ma ám ảnh cuộc sống của mấy chị em mấy tháng vừa qua, kể từ ngày nhận được thư của công ty đó đề nghị mua lại trang trại của họ. Một trang trại mà với các chị em nhà Calendar thì sẽ không bao giờ là để bán.
Lá thư đầu tiên đến từ Mỹ, đó là lý do tại sao họ đều nghĩ rằng Jude Marshall là người Mỹ - và cũng là lý do tại sao mà khi anh ta nói bằng giọng Anh chuẩn khi đến đây lúc trước, May không thể có bất kỳ liên hệ nào giữa người khách không mong đợi với người mà chị em cô đã căm ghét trong suốt hai tháng qua.
Jude Marshall gây ngạc nhiên theo nhiều cách, May thừa nhận một cách cáu kỉnh. Cô không ngờ anh ta lại đẹp trai một cách kiêu ngạo như vậy, đó là điều thứ nhất, hay cũng không thể ngờ anh ta lại có thể vào bếp nhà pha cho cô một cốc cà phê mà cô đang rất cần!
Anh ta cũng hoàn toàn đúng, cô thừa nhận một cách nhượng bộ hơn, về sự mệt mỏi khi cô phải điều hành trang trại một mình vài ngày qua khi March đi London để gặp cha mẹ Will, và January lại gọi điện từ Caribe nói rằng cô và Max quyết định ở lại thêm một tuần nữa. Nghe giọng January
https://thuviensach.vn
thật hạnh phúc và vô tư lự khiến May không muốn nói với em gái út rằng, khi March cũng đi vắng, cô phải tự xoay xở ở đây một mình. Cô đã nói rằng mọi thứ ở nhà vẫn ổn đồng thời chúc January và Max có một kỳ nghỉ thú vị.
Một kỳ nghỉ mà rõ là cô chưa hề có!
Mấy ngày qua, sống một mình là một kinh nghiệm đáng học hỏi và nó cũng cho cô thấy sau khi March và January lấy chồng rồi sống nơi khác thì cuộc sống ở đây sẽ thế nào.
Không tốt đẹp gì, May hiểu.
Nhưng thế vẫn chẳng phải là lý do để nhượng bộ áp lực của Jude Marshall để bán trang trại này cho anh ta, cô quyết định sau khi vặn người một cách quyết đoán. Giờ cô đã gặp và thấy anh ta tự tin một cách kiêu ngạo như thế nào, May thậm chí lại càng quyết tâm hơn!
Mặc dù vậy, tối hôm đó, cô không còn cảm thấy tự tin được như vậy khi lê bước vào trong nhà, quá mệt để nấu bữa tối cho mình. Cà phê còn lại trong bình buổi sáng chỉ còn hơi âm ấm, nhưng còn tốt hơn không có gì.
Không, không phải thế, cô nghĩ sau khi uống một ngụm to, đặt chiếc cốc xuống bàn với vẻ mặt kinh tởm.
Cô quá mệt, hoàn toàn kiệt sức, dựa đầu vào cánh tay gập lại khi phủ phục trên bàn bếp. Chỉ vài phút nghỉ ngơi và mình sẽ lại ổn, cô tự nhủ.
Chỉ vài phút thôi...
“Thôi nào, May, đến lúc dậy rồi”, một giọng nói dịu dàng phỉnh phờ. “May?” Một cái kéo tay nhẹ sau tiếng gọi lần hai.
https://thuviensach.vn
Đang có một giấc mơ đẹp, cô cau mặt nuối tiếc. Cô đang mơ nằm trên một bãi biển cát vàng, mặt trời ấm áp và dịu dàng, biển xanh nhiệt đới bập bềnh dịu nhẹ ở cát dưới chân. Song cánh tay gập lại bị tê cứng khi dần tỉnh lại cộng với cơn đau lưng, nói cho cô biết rõ ràng rằng tiếc thay đó chỉ là giấc mơ!
“May, nếu cô không dậy trong vòng một phút, tôi giả định rằng lần này cô bị đột quỵ - và sẽ bắt đầu hô hấp nhân tạo khẩn cấp bằng miệng!”, giọng nói không mời mà đến lại kéo dài ra chế giễu.
Giọng của Jude Marshall!
Lần này thì cô nhận ra âm điệu của người Anh nhanh và gọn đó quá dễ dàng, cô ngẩng đầu nhìn anh ta chằm chằm với sự bực bội, nhận thức được rằng có lẽ mình trông còn tệ hơn ban sáng, vẫn mặc bộ quần áo đó, vẫn bẩn thỉu như vậy... Và để bổ sung thêm vào bộ dạng lộn xộn đó, có thể cô đã làm hằn mặt mình vì đã ngủ trong một tư thế không thoải mái như vậy!
Anh ta cúi xuống nhìn cô cười toe toét một cách vô tư lự. “Tôi nghĩ chính cái đề nghị hô hấp nhân tạo bằng miệng của tôi đã làm cô tỉnh lại!”
Cô thở ra một cách bực tức. “Anh muốn gì, anh Marshall?”
“Cô có vẻ rất thích hỏi tôi câu đó.” Anh ta nhướn cặp mày chế giễu. “Đó là cách lịch thiệp để nói chuyện với người mang đến cho cô bữa tối”, anh ta trách móc một cách giễu cợt, tay cầm một chiếc túi nhựa. “Đồ ăn nhanh Trung Quốc đấy”, anh giải thích vắn tắt. “Nhìn thấy cô mệt mỏi như thế nào ban sáng, tôi không nghĩ là cô sẽ đủ khỏe để tự nấu một bữa ăn nóng sốt cho mình tối nay.”
May cáu kỉnh nhìn anh ta nhưng vẫn đủ tỉnh táo, dù vẫn chưa hoàn toàn, để đánh giá sự tử tế của anh ta - và loại người như anh ta - với thái độ ngờ vực. Vấn đề không phải ở chỗ phỏng đoán hiển nhiên là đúng của anh ta - mà là ở cách anh ta hành động.
https://thuviensach.vn
“Và tại sao điều đó lại làm anh băn khoăn, anh Marshall?”, cô hỏi một cách đề phòng, cơn ngái ngủ tan biến khi nhìn anh ta đầy ngờ vực.
“Hãy ngừng run lập cập lại, cô gái, và cho tôi biết những chiếc đĩa ở đâu để tôi có thể bày chỗ đồ ăn này ra trước khi chúng nguội mất!” Anh đặt chiếc túi lên mặt bàn trước mặt cô.
“Ngăn tủ thứ hai bên phải”, cô trả lời, có đôi chút sửng sốt. Anh ta nói là những chiếc đĩa, số nhiều. Chắc người đàn ông này không định ngồi ăn tối với cô đấy chứ?
Nhưng khi anh ta chuẩn bị hai chiếc đĩa lớn trên bàn và sau đó bắt đầu bày ra những hộp carton đồ ăn Trung Quốc, thì đã rõ chính xác anh ta định làm gì!
“Ơ... anh Marshall...”
“Chúng ta có thể giải quyết một số thứ ngay bây giờ được không, May?” Anh ngồi thẳng lên, nheo mắt nhìn. Cô cứng người lại một cách cảnh giác, băn khoăn tự hỏi anh ta sẽ nói gì. “Được?”
Anh nhanh chóng gật đầu. “Tôi chắc rằng cô có những lý do để cố tình thô lỗ với tôi - tôi chắc cô nghĩ mình đã thô lỗ”, anh nói một cách chắc chắn như thể cô sẽ phản đối. “Nhưng tôi không hề có ý định ngồi ăn tối - một bữa tối do tôi mang đến đây, nhớ không - với một người cứ nhất định gọi tôi là ‘anh Marshall’ bằng giọng điệu không thân thiện như vậy.” Anh nhướn cặp lông mày đen. Má May ửng lên khi nghe lời buộc tội. Cô đã cố ý thô lỗ, không thể phủ nhận được điều đó. Nhưng anh ta đang cố ý thân thiện, điều đó là không thể chấp nhận được!
“Được không?”, anh hỏi một cách quyết đoán.
May nhìn anh ta không chớp mắt, muốn bảo anh ta đi đi và mang bữa tối của anh ta đi luôn. Song mùi thức ăn quả thật hấp dẫn, cô chảy nước
https://thuviensach.vn
miếng khi ngửi hương vị hỗn hợp bay lên từ những hộp carton anh ta đặt giữa bàn. Nếu cô bảo anh ta biến đi, anh ta có thể sẽ mang cả đống đồ ăn ngon tuyệt này đi mất!
“Được”, cô đồng ý nhanh gọn. “Mặc dù...”
“Được cho lúc này thôi”, Jude cắt ngang giễu cợt. “Ăn thôi”, anh nói cụt lủn rồi ngồi vào vị trí đối diện.
Cô không thể nhớ được lần cuối cùng có ai đó ra lệnh cho mình như vậy là khi nào. Có lẽ là không có lần nào kể từ khi cha cô mất một năm trước, May cau mặt nhớ lại.
Nhưng khó mà gặp được ai ít giống cha cô hơn Jude Marshall!
Đó là điều mà cô nhận thức được rõ ràng khi họ cùng ngồi ăn. Từ sức mạnh của những ngón tay mảnh khảnh không đeo nhẫn, túm lông đen bắt đầu từ cổ tay và có lẽ là chạy suốt cánh tay và bộ ngực, từ cách món tóc đen của anh ta rơi xuống trán một cách dễ thương dù có bị vuốt ngược lại bằng một bàn tay nôn nóng, từ sự thông minh sắc sảo của đôi mắt xám bạc, tới vùng da sẫm dưới cằm cho thấy có lẽ anh ta phải cạo râu hai lần mỗi ngày, song chắc là đã không có thời gian cho lần cạo thứ hai ngày hôm nay.
Vì anh ta đã lựa chọn việc lái xe tới đây và mang cho cô bữa tối? Có lẽ vậy, cô thừa nhận với một chút ngạc nhiên. Thực ra, cô cảm thấy khó mà tin được là mình lại ngồi đây ăn đồ ăn Trung Quốc với Jude Marshall, người khó tưởng tượng nhất trong tất cả mọi người!
“Rất ngon, cảm ơn anh”, cô khàn giọng nói, món ăn nóng và ngon hơn cô đã nghĩ. Và nó do Jude Marshall mang đến, một người mà cô coi là kẻ thù...
Anh nhìn cô qua bàn, đôi mắt ánh bạc thể hiện sự thích thú. “Nói điều đó thật khó phải không nào?”, anh đăm chiêu hỏi.
https://thuviensach.vn
“Rất khó”, cô xác nhận với vẻ mặt sầu não. “Tôi hy vọng mình đã không làm anh lỡ việc gì? Hay là lỡ gặp ai đó chứ?”, cô nói thêm.
“Không có gì là không đợi được cả.” Anh nhún vai bỏ qua.
May nhìn anh ta giễu cợt. Có phải điều đó có nghĩa là không có ai đợi anh ta quay về khách sạn? Hay là người đang đợi không đủ quan trọng để anh ta phải vội quay về?
Jude cau mày khi thấy cách cô nhìn mình. “Tôi đã nói gì nào?”, anh hỏi một cách thiếu kiên nhẫn.
“Không có gì”, cô đột ngột bỏ qua, cố tình tập trung vào thức ăn.
Dù vậy cô vẫn biết rõ là anh ta đang nhìn mình. Nếu thẳng thắn - và cô thì vẫn luôn như vậy - May phải thừa nhận rằng mình chưa từng cảnh giác với một người nào khác như vậy trong đời.
Chỉ vì cô cảm thấy thương hại cho ai đó - có lẽ vậy - có thể người đó đang ngồi đợi anh ta quay về khách sạn; thật khủng khiếp, người đàn ông này lại ưu tiên ăn tối với một cô gái nông thôn lôi thôi thay vì người đó.
Kể cả với động cơ mua trang trại này.
“Tôi đã nói chuyện với Max đầu giờ tối nay.”
May nhìn anh ta sắc lẻm, nhưng cách nói chuyện nhạt nhẽo hoàn toàn không làm sáng tỏ điều gì. Cô liếm môi, chọn từ cẩn thận, cố gắng dịu giọng. “Anh đã nói với anh ấy cuối cùng thì chúng ta cũng đã gặp nhau chưa?”, cô không thể cưỡng lại câu hỏi.
Jude ngả người ra, nhìn chăm chú một cách giễu cợt. “Tôi nên làm vậy ư?”, anh dài giọng.
Anh ta lại như vậy - trả lời một câu hỏi bằng một câu hỏi.
https://thuviensach.vn
Vì anh biết rõ rằng cô sẽ không muốn Max, và tiếp theo đó là January, biết về sự hiện diện của mình ở đây, hay biết hai người đã làm quen - và đặc biệt là cô đang phải tự xoay xở với trang trại.
January đã có một thời kỳ tệ hại đầu năm nay, bị cuốn vào những việc điên rồ của một gã gàn dở, nên May cảm thấy nhẹ nhõm khi em gái đính hôn với Max và vui hơn khi anh ta đề nghị đưa January đi nghỉ vài tuần để phục hồi hoàn toàn.
Song cô không nghi ngờ gì về việc, nếu January biết Jude Marshall ở đây, và biết rằng May đang đơn độc một mình ở trang trại, em gái cô sẽ khăng khăng đòi về ngay trên chuyến bay tiếp theo!
“Sao?”, cô nóng nảy hỏi.
Jude rầu rĩ lắc đầu khi cô trả miếng. “Cô nói đúng chúng ta có thể sẽ như thế này suốt cả đêm, trả lời câu hỏi bằng một câu hỏi!”
“Không phải cả đêm, không”, May khẳng định gay gắt. “Tối nay tôi định đi ngủ sớm, rất sớm - và một mình”, cô nói thêm để không có hiểu lầm nào liên quan chủ đề cụ thể đó!
“Thực ra...”, khi nghe thấy tiếng gõ cửa, May ngừng lại và bắn sang Jude Marshall một cái nhìn buộc tội.
“January sẽ không gõ cửa để vào nhà mình đâu”, anh dễ dàng đọc được sự buộc tội trong cái nhìn của cô - và lý do của nó.
Điều đó vẫn chưa cho cô biết anh ta đã nói với Max về việc mình quyết định đến đây sau khi Max và Will thất bại trong vụ mua lại trang trại nhà Calendar hay chưa. Tuy nhiên, với sự quen biết ngắn ngủi này, May cũng đã biết rằng Jude Marshall hà tiện một cách cố ý trong việc cung cấp bất kỳ thông tin nào về bất kỳ thứ gì.
https://thuviensach.vn
May đứng dậy khi nghe thấy tiếng gõ cửa lần hai.
“Chúng ta sẽ nói về vấn đề này sau khi tôi xong việc với khách”, cô cảnh báo trước khi vội vã đi ra cửa, có ý định làm rõ với người đàn ông này trước khi anh ta rời đi là không được để January lo lắng về tình hình ở đây.
Và tình hình thay đổi thật nhanh chóng, cô sửng sốt khi mở cửa và nhìn thấy David Melton đứng trên bậc cửa.
Vốn yêu thích nghệ thuật kịch không chuyên, May đã tham gia hội kịch nghệ địa phương vài năm trước đây và được David Melton phát hiện. Anh là một đạo diễn phim có tiếng tăm, khi đến thăm gia đình chị mình dịp Noel và phát hiện ra May khi cô biểu diễn một vở kịch câm ở địa phương.
Thật ngạc nhiên là anh đã đề nghị cô tham gia một vai diễn trong một bộ phim sắp bấm máy mùa hè này, nếu việc diễn thử thành công. Nó đã thành công. Song, với những lý do riêng, May đã quyết định từ chối đề nghị này...
Đó là lý do cô không hiểu anh lại đến đây làm gì vào lúc này.
Jude nhìn gương mặt của May khi cô rõ ràng là đã nhận ra người khách của mình song lại rõ ràng là không mong đợi như vậy. Gương mặt cô là sự kết hợp của sự ngạc nhiên và mất tinh thần.
Anh chuyển cái nhìn chăm chú sang phía người đàn ông kia; có thể quãng 40 tuổi, cao và mảnh khảnh, tóc vàng cắt gọn và một gương mặt đẹp trai như trẻ thơ. Điều này chẳng cho anh biết được gì, Jude thừa nhận một cách chán nản. Người đàn ông đó có thể chỉ là một người bán hàng hoặc một ai đó vô thưởng vô phạt tương tự vậy - mặc dù, từ phản ứng của May khi nhìn thấy hắn ta - Jude nghi ngờ điều đó...
“David”, anh nghe thấy May khẽ thấp giọng chào.
https://thuviensach.vn
“Tôi đến vùng này... tôi phải đến, May”, người đàn ông trả lời một cách kiên quyết.
May lắc đầu. “Tôi vẫn chưa đổi ý”, cô nói với anh ta bằng giọng chắc chắn.
“Nhưng...”
“Anh sẽ tìm được người khác”, cô trấn an, liếc nhìn một cách không thoải mái về phía Jude để người đàn ông đó biết cô không ở một mình.
David liếc nhìn Jude một cách thiếu kiên nhẫn trước khi quay trở lại May. “Tôi không muốn người khác, May”, anh ta nói với cô một cách mạnh mẽ. “Phải là cô. Cô rất hoàn hảo...”
“Bây giờ, tôi thực sự không muốn nói về việc này”, May kiên quyết cắt ngang, hiển nhiên cô biết Jude đang nghe, ngay cả khi người đàn ông kia có vẻ không quan tâm đến sự có mặt của anh.
Jude nhận ra mình ngày càng tò mò hơn. Liệu anh chàng David này có phải là một người tình bị hắt hủi mà vẫn không chịu rời đi? Hay là gì khác đây? Mặc dù vậy, Jude hoàn toàn không có ý tưởng gì về việc anh ta có thể là “gì khác đây”. Vì vậy anh trở lại với ý tưởng về một người tình bị bỏ rơi... Mặc dù trong trường hợp đó, nếu là anh ta, Jude sẽ quan ngại nhiều hơn về sự có mặt của một người đàn ông khác ở đây một mình cùng May. Trừ phi người đàn ông đó coi anh hoàn toàn không có ý nghĩa gì trong mối quan hệ giữa anh ta và May? Ý nghĩ rằng mình hoàn toàn không có nghĩa lý gì trong bất kỳ hoàn cảnh nào, mà Jude thì chưa bao giờ nghĩ vậy, làm anh phát cáu.
Anh đứng dậy, bước tới đứng cạnh May, cố tình đặt tay lên cửa cạnh cô. “Có vấn đề gì không, May?”, anh ngạo mạn hỏi.
https://thuviensach.vn
Cô nhìn anh cau có. “Chẳng có gì mà tôi không thể giải quyết được. Cám ơn anh.” Cô nói thêm.
Jude quay sang người đàn ông kia, cố tình nhìn xuống để chứng tỏ mình cao hơn anh ta ít nhất là 3 inch. “Tôi e rằng anh đến đúng lúc chúng tôi đang ăn tối...”, anh nói một cách chua cay.
Người đàn ông kia có vẻ bực về sự xen vào này.
“Tôi chỉ muốn nói vài câu với May...”
“Và như tôi vừa mới nói, chúng tôi đang ăn tối”, Jude xua đuổi thằng thừng, mắt trừng trừng thách thức.
May bực bội nhìn anh, có vẻ như cảm nhận được rằng tình hình đang vượt nhanh ra ngoài tầm kiểm soát, cô quay lại mỉm cười với David. “Tôi cảm ơn anh vẫn tiếp tục quan tâm”, cô nói với giọng ấm áp. “Nhưng, như tôi vừa nói, thực sự tôi không thích thú.”
David lắc đầu. “Tôi sẽ không bỏ cuộc đâu.”
Trông May hoàn toàn thất vọng vì không biết phải làm gì hay nói gì tiếp với người đàn ông này, cô lắc đầu mệt mỏi.
“Tôi không hiểu có gì gây trở ngại cho cô”, David tiếp tục thuyết phục. “Lúc đầu cô đồng ý với tất cả những gì chúng ta đã thảo luận, kế hoạch chúng ta đưa ra, và sau đó thì...”
“Cô ấy cần phải nói với anh bao nhiêu lần là cô ấy không quan tâm?” Jude lạnh lùng xen vào, bước lên trước một chút và đặt một bàn tay sở hữu lên đôi vai mảnh dẻ của May. Mảnh quá, anh nhận xét. Cô ấy quá gầy, quá mỏng manh, để sống cuộc sống vất vả hiện giờ.
https://thuviensach.vn
Cái nhìn của David trở nên cảnh giác hơn khi thấy cánh tay sở hữu choàng trên vai May. “Và anh là...?”, anh ta chậm rãi hỏi.
“Tôi là một trong những người bạn của May.” Jude cay nghiệt trả lời. “Tôi hiểu”, người đàn ông kia nói khẽ, quay sang nhìn May dò hỏi.
“Tôi thực sự không muốn nói về việc này nữa, David”, cô nói với thái độ ân hận. “Tôi... đó thực sự đã là một giấc mơ đẹp”, cô đăm chiêu nói thêm. “Nhưng nó không dành cho tôi. Tôi xin lỗi.” Cô nhăn mặt.
Người khách thở mạnh và so vai khi đút tay vào túi chiếc áo khoác da cừu. “Tôi sẽ còn trở lại.” Anh ta gật đầu kiên quyết. “Có lẽ khi đó chúng ta có thể nói chuyện.”
“Tôi không tin vậy”, Jude xen ngang gay gắt, dần mất kiên nhẫn với người đàn ông này. Anh ta không thể thấy, và nên chấp nhận, là May không quan tâm? Rằng cô ấy muốn anh ta đi đi và đừng quay lại làm phiền nữa?
Có phải Max và Will cũng đã cảm thấy như vậy không nhỉ? Anh tự hỏi với một chút kinh ngạc; cảm giác muốn bảo vệ, đồng thời cũng thấy cô gái nhà Calendar của mình hấp dẫn đến không thể tin nổi?
Ngoại trừ việc May Calendar không phải người phụ nữ của anh. Sẽ không bao giờ là người phụ nữ của anh. Không, nếu như anh phải nói điều gì đó về mối quan hệ này. Và anh hoàn toàn chắc chắn.
“Anh vẫn đang ở với chị gái ư?” May đang nói chuyện với người đàn ông kia. “Tôi sẽ gọi điện đến đó cho anh lúc nào đó trong ngày mai”, cô nói nhanh sau khi nhận được sự xác nhận với cái gật đầu của David.
“Tôi sẽ chờ điện thoại của cô”, anh khẳng định trước khi hướng cái nhìn màu xanh nghiêm khắc vào Jude. “Tạm biệt”, anh lạnh lùng nói.
https://thuviensach.vn
“Tạm biệt”, Jude trả lời với một cái nhướn mày thách thức.
Người đàn ông kia mỉm cười lạnh lùng khi nhận được sự thách đố hiển nhiên giữa hai gã đàn ông với nhau trước khi quay lưng bước ra xe. Một chiếc Jaguar thể thao, Jude nhận ra một cách không vui vẻ gì; rõ ràng anh chàng David này, dù anh ta là ai, thì cũng đủ giàu có để giúp May nếu anh ta muốn. Và, từ những trao đổi của họ, rõ ràng là anh ta muốn.
Tuy nhiên, cô ấy dường như không quan tâm đến bất kỳ cái gì mà người đàn ông đề nghị, có lẽ như vậy.
“Và anh nghĩ mình đang làm cái quái gì vậy?” May giận dữ quay sang Jude sau khi đóng sầm cửa, má ửng đỏ vì tức giận, cặp mắt ánh xanh sâu thẳm.
Anh nhướn mày chế giễu trước đợt tấn công bất ngờ.
“Cố gắng giúp đỡ cô mà?”, anh sắc bén nói nhanh. “Người đàn ông đó rõ ràng là làm phiền cô và do đó tôi...”
“Giúp? Giúp cái gì?”, cô nhắc lại đầy vẻ nghi ngờ, tay siết chặt bên mình. “Anh lái được máy kéo không?”
Anh chớp mắt kinh ngạc. “Đáng tiếc là không.”
“Vắt sữa bò được không?”
Anh nhăn mặt. “Đương nhiên là không!”
“Chăm sóc một con cừu ốm?”
Anh so vai. “Có lẽ là không.”
“Cho gà ăn và nhặt trứng?”
https://thuviensach.vn
Anh thở dài một cách thiếu kiên nhẫn, giờ đã hiểu đoạn hội thoại này sẽ đi đến đâu. “Xem này, May...”
“Không, đương nhiên là anh không thể làm bất kỳ việc gì trong số đó!”, cô tự trả lời đầy nóng nảy. “Nhưng tôi có thể và tôi làm thật. Và đó mới là những việc duy nhất mà anh có thể giúp được tôi, anh Marshall”, cô thô bạo nói. “Tôi thực sự không hiểu anh lấy ở đâu ra cái cảm giác rằng tôi là một người phụ nữ yếu đuối cần che chở...”
“Không phải vậy ư?”, anh cao giọng.
Cô thực yêu kiều khi đỏ mặt, tình trạng kiệt sức khi trước là không thể lầm lẫn được. “Đó là một trường hợp ngoại lệ”, cô thừa nhận. “Giờ, nếu không phản đối thì anh có thể đi về...?” Cô đứng hướng ra phía cửa, vẻ mặt đầy thách thức.
Jude nhìn cô đầy bực bội. Cô ta thật là người...
Có phải anh đã nhìn thấy những giọt lệ trong đôi mắt xanh đến khó tin kia không? Và nếu đúng, chúng là do những phiền muộn với công việc, hay vì lý do nào khác?
“Chúng ta vẫn chưa ăn xong mà”, anh nhận xét nhẹ nhàng. Cô lắc đầu. “Tôi e rằng tôi thấy mất ngon rồi.”
“May...”
“Anh có thể đi ngay không?”, cô gào lên không thể kiềm chế nổi, nước mắt trào ra hai hàng mi dày và đậm.
“Không, tôi sẽ không đi ngay”, anh trả lời một cách thiếu kiên nhẫn.
“May, tôi chưa từng nghĩ dù chỉ một phút cô là một người phụ nữ yếu ớt.”
https://thuviensach.vn
Sao anh có thể đi, khi rõ ràng cô áy là cột trụ chính của gia đình này trong khi cũng chỉ là một đứa trẻ? “Nhưng cô đang suy nhược, ai cũng có thể thấy điều đó nếu nhìn thấy cô...”
“Cảm ơn!”, cô bật lại.
Anh thở dài nặng nề. “Không thể nói lý lẽ với cô được, đúng không?” “Không”, cô lạnh lùng nói.
Jude lắc đầu. Anh chưa từng gặp người phụ nữ nào như May Calendar. Chưa bao giờ cảm thấy muốn túm lấy vai và lắc mạnh một người phụ nữ mà rồi lại muốn hôn cô ta như vậy. Hôn à...?
Khỉ thật, đúng, anh muốn hôn May Calendar! Muốn ôm cô vào vòng tay và hôn cô đến lúc cô mất hết cảm giác. Cho đến lúc cả hai đều mất hết lý trí.
Đó là lý do tại sau anh lại không làm điều đó!
“Được”, anh nghiêm túc nói, nhặt áo khoác trên lưng ghế tựa trước khi quả quyết bước ra cửa. “Cô muốn nhắn gì cho Max hay em gái cô nếu anh ấy gọi điện lại cho tôi không?”, anh hỏi, dù đã hiểu từ phản ứng của May khi nhắc đến việc nói chuyện với Max là cô không muốn em gái út của mình biết cô đang phải đơn độc chiến đấu ở đây.
Cô nuốt khan, đôi má đột nhiên trở nên nhợt nhạt. “Không”, cô liếm đôi môi khô nẻ “không nhắn gì cả. Trừ...”
“Gì nào?”, anh dừng lại ở cửa.
Cô thoáng nét cười. “Anh có thể bảo January là Ginny và hai con rất ổn. Con cừu mẹ sinh tối qua và hai con của nó đấy”, cô giải thích một cách tội nghiệp khi thấy cái nhìn sửng sốt của anh.
https://thuviensach.vn
Jude gật đầu chấp nhận, không cảm thấy thích thú nếu hơn thua gì, về chuyện thông tin cho Max và January, với một người phụ nữ kiệt sức đến mức cô ta khó có thể nhìn thẳng được nữa.
“Tôi sẽ đi ngủ sớm nếu tôi là cô, May - trước khi cô sụp xuống!”, anh nói ngắn gọn.
Cô lắc đầu. “Tôi vẫn còn việc phải làm.”
Anh nhún vai đầy vẻ thiếu kiên nhẫn trước sự bướng bỉnh của cô gái này. “Tùy cô thôi”, anh nói cộc lốc. “Song, công việc sẽ vẫn ở đấy để cô làm vào ngày mai.”
Cô gần như mỉm cười. “Cha tôi thường nói như vậy.”
Đã nói. Vì, như Jude giờ đã biết quá rõ, khi kiểm tra chị em nhà Calendar kỹ lưỡng hơn sau khi Max đính hôn với một cô, rằng ông bà Calendar đều đã mất, người mẹ mất khi các cô còn nhỏ, người cha thì mất một năm trước đây.
Điều này khiến anh cảm thấy vui khi cố mua trang trại chỉ từ ba cô gái!
“Vậy thì cô nên nghe lời ông ấy!”, anh cao giọng, không rõ là đang bực mình với May hay chính bản thân nữa.
Có một điều mà Jude biết rõ, anh cần đưa mọi việc vào đúng khuôn khổ, tập trung vào mục tiêu, đó là mua mảnh đất này và sau đó sẽ rời đi.
Và để làm được điều đó, anh phải rời xa May Calendar.
Ngoài ra, April đang chờ anh ở khách sạn. April quyến rũ, vui vẻ và hoàn toàn dễ chịu.
https://thuviensach.vn
May Calendar nhìn anh không chớp mắt. “Tôi luôn nghe lời cha, anh Marshall, nhưng tôi không phải nghe lời anh.”
“Thế đấy!” Sự kiên nhẫn của anh, nếu có chút ít, đã bị thổi tan sau khi cô tiếp tục sử dụng cách gọi xã giao “anh Marshall”. Khỉ thật, anh đã cố hết sức để tử tế với cô ta - mặc dù rõ ràng là cô ta mong anh đừng tử tế thế - cố gắng tỏ ra biết điều; thậm chí còn mua bữa tối cho cô ta.
Mà không hề có động cơ thầm kín nào chứ? Một giọng nói vang lên chế nhạo trong đầu.
Và nếu có động cơ thì sao nào? Cô ấy đáng ra vẫn có thể tỏ ra biết ơn hơn chứ.
May nhìn anh giễu cợt. “Cái gì vậy, anh Marshall?” Cô mỉm cười châm chọc.
“Là cái này”, anh nói mạnh mẽ - vài giây trước khi kéo cô vào vòng tay của mình và hôn cô khiến nụ cười châm chọc biến mất.
Mình sai rồi, Jude, anh tự thú với một lời rên rỉ bên trong. Sai rồi!
Cô có hương vị mật ong. Đôi môi mềm và dễ điều khiển - có thể vì cô quá ngạc nhiên để phản ứng, anh phiền muộn nghĩ. Anh ghì thân hình cô vào người mình, hơi ám từ bộ ngực cọ vào khuôn ngực anh, vạt tóc mềm như lụa đen sẫm rơi trên tay anh khi anh nghiêng đầu cô ra phía sau để hôn sâu hơn.
Rượu ngọt.
Ngọt, ngọt quá, rượu ngọt.
Anh mê mải nếm vị rượu ngọt này tới mức lúc đầu hoàn toàn không để ý đến những nắm tay nhỏ bé đấm liên hồi vào ngực mình. Jude chỉ nhận
https://thuviensach.vn
thức được sự phản kháng của May khi cô giật mạnh đầu để tách môi khỏi anh và giận dữ nhìn anh trừng trừng.
“Buông tôi ra”, cô ra lệnh một cách cuồng nộ, cố gắng đẩy vào ngực anh một cách vô ích. “Anh... anh...”
“Hả?”, anh nhạo báng một cách đầy thách thức khi rút tay lại và rời khỏi cô.
Phải mất vài giây anh mới kiểm soát được những xúc cảm dữ dội của mình, nhưng giờ thì đã có thể...
Chính xác thì anh nghĩ mình đang làm gì nhỉ? À, thì May rất xinh đẹp, cực kỳ quyến rũ, đầy thách thức - nhưng cô ấy cũng là đối thủ của anh, trong tình huống đặc biệt này.
Cô đặt một tay lên cặp môi hơi sưng của mình, mắt mở to và đầy buộc tội khi ngước nhìn anh. “Tôi không hiểu anh nghĩ gì mà cư xử như vậy, nhưng... mời anh đi đi”, cô nói nhỏ, lắc đầu mệt mỏi. “Xin hãy đi đi.”
Ồ, anh đi đây và dự định sẽ giữ khoảng cách càng xa càng tốt với người phụ nữ này.
Cô ta thực nguy hiểm. Với khả năng tự kiểm soát của anh. Với tính tự tôn của anh. Với sự tự chủ của anh.
Anh nhìn cô mỉm cười chế nhạo. “Đừng cảm thấy quá tệ về việc đã đáp lại tôi, May”, anh giễu cợt. “Cô không phải là người phụ nữ đầu tiên làm thế đâu - và cũng chẳng phải là người cuối cùng”, anh bổ sung đầy nhạo báng.
Gương mặt cô nhợt nhạt hơn bao giờ hết, chỉ còn đôi mắt xanh lóe lên. “Đi ngay!”, cô nhắc lại giữa hai hàm răng nghiến chặt.
https://thuviensach.vn
Jude bình tĩnh cúi xuống nhặt chiếc áo khoác anh buông xuống vài giây trước để ôm cô, dễ dàng nhận thấy cái nhìn buộc tội của cô khi anh mặc áo khoác, cố tình chậm rãi, khiến cô càng lúc càng thiếu kiên nhẫn hơn.
“Ăn thêm gì đó đi, May”, anh nói khi bước ra phía cửa. “Thật phí phạm nếu bỏ chỗ đồ ăn đó chỉ vì cô không thích người mang nó đến”, anh nói khô khốc.
“Tạm biệt, anh Marshall”, giọng cô sắc nhọn giống hệt như cách anh đã nói với người đàn ông tên David vài phút trước.
Jude dừng lại bên ngưỡng cửa.
“Ồ, chưa tạm biệt hẳn đâu, May”, anh khẳng định đầy dứt khoát.
“Không giống như các... đồng nghiệp của tôi, tôi không có ý định bỏ đi trước khi đạt được mục tiêu mà mình đặt ra khi đến đây đâu.”
Cô cười đầy khinh miệt. “Vậy thì tôi nghĩ anh nên bắt đầu tìm mua một ngôi nhà trong vùng này đi - vì tôi không định bán trang trại này, cho anh hay cho bất kỳ ai.”
“Phải, cô đương nhiên là không bán”, anh chấp nhận một cách nhẹ nhàng. “Nhưng các em cô có thể sẽ nghĩ khác vì họ giờ đều đã đính hôn và chuẩn bị cưới.”
Jude hối tiếc vì đã đưa ra lời thách thức cuối cùng này ngay khi nói xong. Anh thấy đôi má cô lại nhợt nhạt một lần nữa, cái nhìn ám ảnh trong đôi mắt xanh sâu thẳm cho anh biết giờ cô cũng không chắc chắn về suy nghĩ của các em gái về việc này, như cô muốn anh nghĩ vậy.
Khiến anh cảm thấy mình thật ti tiện.
https://thuviensach.vn
Ồ, anh rất quyết tâm, đầy sức mạnh, và chưa từng để cho một đối thủ kinh doanh nào được lợi hơn mình, nhưng trước đây anh chưa bao giờ cảm thấy mình tàn nhẫn.
Điều quái quỷ gì đang xảy ra với anh vậy?
May Calendar, với đôi mắt to xanh thẳm, với làn da trắng như hoa mộc lan, với sự yếu ớt mảnh dẻ của mình, đó là những điều không đúng với anh.
Và giờ thì hãy ngừng ngay lập tức!
“Chúc một ngày tốt lành”, anh láu lỉnh nói, khẽ khép cánh cửa đằng sau lưng trước khi bước tới chiếc xe mà anh thuê.
Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt!
https://thuviensach.vn
TRANG TRẠI TÌNH YÊU
Carole Mortimer
www.dtv-ebook.com
Chương 3
“Anh thật tử tế quá, David.” May mỉm cười bẽn lẽn khi họ ngồi trong quầy bar của tiệm ăn khách sạn chờ để nhận bàn. “Song tôi e là chỉ phí thời gian của anh thôi, việc này sẽ chẳng thay đổi được gì đâu”, cô nói thêm kèm với một cái lắc đầu nhè nhẹ.
“Tôi không cho rằng ăn tối với một người phụ nữ đẹp lại là lãng phí thời gian”, David Melton nói, đôi mắt xanh lơ ấm áp trên khuôn mặt điển trai khỏe mạnh.
Anh ấy thực tử tế, điều đó khiến cho việc này trở nên thật khó khăn. Cộng thêm việc lẽ ra May đã rất thích nhận vai diễn trong bộ phim sắp tới mà anh liên tục đề nghị. Nhưng, với những lý do mà cô không định chia sẻ với anh - mà thực ra là với bất kỳ ai - đơn giản là toàn bộ việc này là không thể được.
Nhưng cô cũng đã giữ lời hứa là gọi điện cho David ở nhà chị anh trong ngày hôm nay, đã nhắc lại những gì đã nói với anh ở London hai tuần trước đó, và một lần nữa tối hôm qua, song chỉ nhận được lời mời đi ăn tối tối nay. Không có áp lực gì hết, anh đã trấn an khi cô do dự, chỉ là bữa tối bạn bè với nhau thôi, và anh sẽ không nhắc tới cả vai diễn nếu cô không muốn vậy.
Quả là một lời đề nghị hấp dẫn khó mà từ chối, David cực kỳ đẹp trai và cũng là một người đàn ông quyến rũ. Và lời đảm bảo bổ sung rằng anh sẽ không nhắc tới vai diễn...
https://thuviensach.vn
Và giờ cô lại là người nhắc đến chủ đề đó...! Chủ yếu là vì cô cảm thấy có lỗi về khoảng thời gian mà David đã dành cho mình thử vai vài tuần trước - để rồi cuối cùng lại từ chối đề nghị sau khi thử vai thành công.
Được mời đóng phim, nhờ buổi diễn trong một vở kịch câm ở địa phương, chính là giấc mơ của các nữ diễn viên. May biết David hẳn đã băn khoăn về độ minh mẫn của cô khi cô từ chối một lời mời như thế.
“Việc cô ngại đóng vai Stella có liên quan gì tới người đàn ông tôi gặp tối qua không?” David nhẹ nhàng hỏi, nhìn cô qua miệng chiếc cốc vừa nhấp một ngụm vang trắng mà trước đó anh đã gọi để hai người uống trước khi ăn.
“Ồ, người đàn ông anh đã...” May nhăn mặt khi nhận ra anh đang nói về ai. “Không”, cô khẳng định với một cái lắc đầu. “Jude hoàn toàn không liên quan tới việc này. Có gì mà buồn cười đâu?”, cô bối rối hỏi khi thấy anh lặng lẽ cười.
Anh lắc đầu nhẹ. “Tôi nghi ngờ việc người đàn ông đó cho rằng anh ta không liên quan trong bất kỳ tình huống nào!”, anh giải thích.
May mỉm cười về điều mà cô chắc chắn là một nhận xét đúng về Jude Marshall. “Không, tôi chắc anh không nghĩ thế”, cô đồng tình. “Nhưng trong trường hợp này, anh ta có liên quan”, cô khẳng định chắc chắn.
David nhìn cô khó hiểu. “Chính xác thì anh ta là ai?”
Cô biết chính xác anh ta là ai! Jude Marshall là một kẻ cơ hội lén lút, một người đã lợi dụng sự mệt mỏi cực độ của cô tối hôm qua; và quan trọng hơn, anh ta đang cố mua lại trang trại của họ.
“Anh ta chẳng là gì quan trọng cả”, cô khó nhọc nói, nhớ lại rõ ràng lúc Jude hôn mình đêm qua. Tệ hơn - cô nhớ mình đã hôn lại anh ta.
https://thuviensach.vn
Lúc đầu thì cô quá kinh ngạc để phản ứng nên chỉ sửng sốt bất động trong tay anh ta, nhưng khi cơn sốc qua đi, thay vì đẩy ngay anh ta ra, cô lại đáp trả. Đó là việc cô không thể tha thứ trong một cơn hấp tấp.
“Tôi vui khi nghe điều đó.” Nhưng trông David không bị thuyết phục bởi câu nói qua loa của cô về Jude.
Đến lúc phải đổi chủ đề rồi, May quyết định - thực tế, đã quá lúc đó rồi ấy chứ! “Anh ở đây lâu không?”
David nhún vai. “Một hai ngày nữa thôi, tôi nghĩ thế. May...”, anh ngồi thẳng lên, mắt bỗng nhìn cô chăm chú. có một người tôi muốn cô gặp khi tôi còn ở đây.”
Đôi mắt cô mở lớn. “Vậy ư?” Theo như cô biết, người duy nhất mà David biết trong vùng này là cô và gia đình chị gái anh. Chắc chắn là anh ấy không định giới thiệu cô với họ đấy chứ?
Cô thấy anh là một người bạn tốt và rất thoải mái với thời gian họ gặp nhau khi cô tới London thử vai hai tuần trước. Nhưng đây mới là lần đầu tiên hai người đi ăn tối với lý do ngoài công việc...
“Đúng.” Anh vẫn đang nhìn cô chăm chú. “Cô thấy đấy...”
“A, a, a, vậy cô không dành toàn bộ thời gian để vắt sữa bò và cho gà ăn hay sao”, một giọng nói chế nhạo quá quen thuộc vang lên.
May nhắm nhanh mắt lại, thở sâu trước khi trả lời; Jude Marshall quả là người cuối cùng cô muốn gặp tối nay. À... có thể không phải là người cuối cùng, cô tư lự thừa nhận, song anh ta đã tới khá gần.
“Anh Marshall”, cô mệt mỏi chào, cố tình tỏ ra thờ ơ khi ngước lên nhìn.
https://thuviensach.vn
Điều đó thật không dễ gì khi trông anh ta quá hấp dẫn!
Cô đã nghĩ David rất đẹp trai trong bộ vét tối màu và chiếc sơ mi xanh nhạt khi họ gặp nhau ở sảnh khách sạn lúc trước, nhưng Jude Marshall trong bộ đồ ăn tối trông thật khác. Vai rộng, eo thon, chân dài và chắc gọn, chiếc áo sơ mi trắng như tuyết làm nổi bật khuôn mặt và đôi bàn tay rám nắng, đôi mắt xám dường như ánh bạc hơn trên làn da đó.
May quả quyết ngồi thẳng dậy. Cô sẽ không ngồi đây như một nữ sinh vụng về bị lấn át bởi một người đàn ông tinh tế và đẹp trai. Ngay cả khi cô tự cảm thấy như vậy...
“Hay đi đôi ủng cao su và đội mũ len”, cô đáp trả thô bạo, tự biết rằng ít nhất thì tối nay trông mình cũng ổn.
Cái nhìn của Jude quét qua để đánh giá vẻ ngoài của cô. Cặp mắt xám nheo lại khi nhìn thấy mái tóc mới gội mượt mà phủ xuống đôi vai, chiếc váy xanh lá cây đậm ôm sát những đường cong mảnh mai để lộ đôi chân dài.
Mắt anh quay trở lại, cố ý nhìn gương mặt cô. “Rõ là không rồi”, anh dài giọng trước khi quay lại người đàn ông ngồi cùng May. “Tôi không nghĩ là chúng ta đã được giới thiệu với nhau...?” Anh nhướn lông mày thành một góc nhọn.
Không thể cư xử thô bạo với Jude như tối qua, May hiểu David không có lựa chọn nào và đành đứng dậy tự giới thiệu. “Tôi là David Melton.” Anh lịch sự chìa tay ra.
“Jude Marshall”, Jude trả lời ngắn gọn, giọng có chút giễu cợt khi nhìn người đàn ông kia một cách xét nét. “Melton...?”, anh ta chậm rãi nhắc lại “Tôi đã...?”
https://thuviensach.vn
“Tôi nghĩ bàn của chúng ta đã sẵn sàng rồi, David”, May mạnh mẽ cắt ngang đồng thời duyên dáng đứng lên, sau khi nhận ra người phục vụ đứng phía sau họ đang cố gây sự chú ý. “Nếu anh tha lỗi cho chúng tôi, Jude...”, cô dứt khoát nói thêm, đôi mắt xanh nhìn thẳng thách thức.
Anh nhìn cô vài giây, sau đó lướt từ từ xuống thân hình mảnh mai. May có thể cảm thấy hai má mình nóng bừng.
Cũng như cảm thấy đôi chân hơi run rẩy và thiếu không khí, như thể cô đang chạy...
“Hai người ăn tại khách sạn à?”, anh mau mắn hỏi.
May có cảm giác nôn nao trong dạ dày. Cô đã không hề nghĩ, khi David mời cô bữa tối nay, ở khách sạn sang nhất vùng này cũng có thể chính là khách sạn mà Jude Marshall đang ở. Nhưng giờ thì điều đó đã xảy ra.
Và từ cách anh ta ăn mặc, cô cũng thấy rằng anh ta cũng ăn tối tại đây. Và không phải một mình, vì sự sang trọng của bộ dạ phục không thể là ngẫu nhiên. “Hiển nhiên rồi.” Cô nhìn anh thách thức. “Còn anh?”
“Hiển nhiên rồi”, anh trả lời khô khan. “Tôi chỉ đang đợi người cùng ăn tối với mình thôi mà”, anh ta xác nhận một cách trễ nải. “Có lẽ bốn chúng ta có thể uống chút gì đó sau khi ăn không?” Cặp lông mày đen lại nhếch lên thách thức phía trên đôi mắt xám đầy chế giễu.
Và có lẽ họ không thể! Cô đến đây cùng David và có thể thấy khá rõ rằng bạn ăn tối cùng Jude sẽ là một người phụ nữ xinh đẹp; điều cuối cùng mà cô muốn là ngồi và uống cùng cặp đôi đó vào cuối buổi tối. Cô sẽ nghẹn mất.
“Tôi không nghĩ vậy, cảm ơn anh”, cô nói thêm.
https://thuviensach.vn
“Vài người trong số chúng ta phải dậy sớm”, cô nhấn mạnh.
“Dù sao cũng cảm ơn anh đã mời”, David vui vẻ cắt ngang trước khi trước người đàn ông kia có thể buông ra những câu trả lời sắc bén có lẽ đang nằm sẵn trên đôi môi như tạc kia. David nắm chặt cánh tay May khi họ quay bước đi theo người phục vụ sang phòng ăn.
Và May có thể cảm thấy cái nhìn xám lạnh băng dõi theo từng bước đi của họ.
Cô thở mạnh khi ngồi xuống bàn ăn, đó là dấu hiệu đầu tiên cho thấy cô đã buộc phải nín thở và đôi chân cũng hơi run. Nhưng Jude Marshall đã có tác động đến cô, May nặng nề thừa nhận. Dường như mỗi lúc gặp, cô muốn đánh anh ta hoặc là muốn hôn anh ta - và ngay bây giờ thì cảm giác thứ nhất đã hoàn toàn bay biến.
“Tôi thực sự xin lỗi về việc đó.” Cô mỉm cười phiền muộn với David. “Tôi bắt đầu cảm thấy người đàn ông đó ám ảnh mình!” Cả khi thức cũng như ngủ.
Mặc dù trong trạng thái kiệt sức, giấc ngủ đã đến với cô thực khó khăn đêm qua, những ý nghĩ về Jude Marshall, cách anh ta hôn cô, đã không để cho cô thư giãn nổi.
Cái quái gì đã khiến anh ta hôn cô vậy nhỉ?
Ồ, cô biết là anh ta giận dữ với mình, một cơn thịnh nộ đầy tức tối trước việc không thể khuất phục được cô. Nhưng cô không thể nghĩ đó là lý do để anh ta hôn mình...?
David nhún vai. “Anh ta hơi... bạo lực.”
Đó chỉ là một cách mô tả! Tất cả những gì May biết vào lúc đó là buổi tối của cô đã bị phá hỏng hoàn toàn, chính sự thực rằng Jude cũng đang ăn
https://thuviensach.vn
tối cùng phòng với cô cũng đủ để cô không nuốt nổi đồ ăn. Hay để thoải mái trò chuyện với David.
Cô thở dài và nặng nề nhận xét. “Anh ta thực phiền toái.”
David liếc nhìn cô dò xét. “Cô có muốn chúng ta đi ăn nơi khác không?”
Cô hoang mang nhìn anh. “Chúng ta không thể làm vậy!” “Đương nhiên chúng ta có thể mà”, anh trấn an một cách hòa nhã.
May sửng sốt lắc đầu. “Nhưng... nhưng... chúng ta đã gọi đồ ăn rồi mà, và... và mọi thứ!” Ngay lúc này cô có thể nhìn thấy người phục vụ đi tới bàn của họ với món đầu tiên.
David nhún vai. “Thì chúng ta sẽ hủy món. May, điều cuối cùng mà tôi muốn”, anh tiếp tục nói một cách chắc chắn như thể cô sẽ lại phản đối, “là để cô phải chịu bất kỳ một căng thẳng nào. Ý tưởng ăn tối hôm nay là để chúng ta có một bữa tối thân thiện với nhau, cùng thư giãn và hiểu biết nhau hơn một chút. Mà rõ là chúng ta không thể làm được nếu Jude Marshall ăn cùng phòng này”. Anh đặt khăn ăn xuống bàn và đứng dậy nói nhỏ với người phục vụ, người này trông vô cùng khó xử khi quay lại bếp bưng theo các đĩa đồ ăn. “Tôi sẽ quay trở lại sau hai phút thôi”, David hứa trước khi tiến tới phía người quản lý.
May nhìn anh kinh ngạc, khó mà tin rằng David sẵn lòng sang một nhà hàng khác chỉ bởi vì anh cảm nhận được cô không thoải mái như thế nào khi biết rằng Jude Marshall cũng ăn tối ở đây.
Nhưng ngay khi nhìn thấy Jude bước vào phòng ăn lúc đó, với một người phụ nữ xinh đẹp bước đi thật duyên dáng bên cạnh, cô biết rằng mình không thể nào ngồi tiếp ở đây dù David có muốn như vậy đi chăng nữa.
https://thuviensach.vn
Người phụ nữ đó cao và mảnh dẻ, mái tóc đen như gỗ mun cắt ngắn rất thời thượng, vẻ đẹp của khuôn mặt tỏa sáng nhờ đôi mắt xanh lá cây rất sáng, cái miệng mời gọi, chiếc váy thấp cổ để lộ một phần đôi vai và bầu ngực màu kem, đôi chân dài thon thả.
Không nghi ngờ gì, mặc dù đã ngoài 40 tuổi, người phụ nữ này thực sự lộng lẫy và khi bà ta và Jude bước tới bàn của họ, mọi con mắt trong căn phòng đều nhìn theo chuyển động của họ.
Trừ May.
Sau cái nhìn ban đầu, May vội vã đứng dậy, thậm chí không đợi David quay lại, cô nhanh chóng rời khỏi căn phòng và không hề dừng lại cho đến khi tới sảnh khách sạn, hơi thở của ngắn và đứt ngãng, mạch máu đập nhanh đến nỗi có thể cảm nhận được máu chảy giần giật trong mạch máu của mình.
Người đàn bà đó đang làm gì ở đây vậy?
“Hèn nhát!” Jude khàn giọng thì thầm.
Vai May cứng lại trong lúc xúc cỏ tươi vào chuồng cừu, nhờ đó anh hiểu rằng cô đã nhận ra sự hiện diện của mình sau lưng cô, nhưng cô không hề cố gắng quay đầu lại và đáp trả lời buộc tội của anh.
Bởi vì lời buộc tội đó hầu như chắc chắn là đúng.
Không thể tin là sau khi thấy April đã ngồi xuống phía đối diện tại bàn ăn tối hôm trước, anh đã nhìn quanh nhà hàng để tìm May và người bạn cùng ăn tối với cô.
Để rồi phát hiện ra cô không còn ở đó!
Miệng anh mím lại. “May, tôi nói...”
https://thuviensach.vn
“Tôi nghe thấy anh nói gì rồi.” Cô đột nhiên quay lại đối diện với anh, nét mặt lạnh lùng thách thức khi nhìn anh chất vấn.
Anh nhướn cặp mày rậm. “Vậy?”
“Vậy gì nào?”, cô nghiêm nghị đáp trả.
“Đừng có bắt đầu như vậy nữa!” Anh chán ngán lắc đầu. “Tại sao cô đột ngột rời khách sạn tối hôm qua?”
“Thật sao?”, cô trả lời thô bạo, rõ ràng hoàn toàn lờ đi sự tức tối của anh về cách cô trả lời những câu hỏi bằng câu hỏi của chính mình. Cố tình ư? Có lẽ thế, anh thừa nhận.
Jude cau mày. “Cô thừa biết mình đã làm gì.”
“Chúng tôi đã rời nhà hàng đó, Jude”, cô khô khan chỉnh lại.
“Điều đó không có nghĩa là chúng tôi rời khách sạn”, cô nói thêm một cách sắc bén.
Jude càng cau mày hơn khi dễ dàng hiểu được ẩn ý của cô, anh nheo mắt dò xét vẻ ngang ngạnh đó. Nếu tin May thì có nghĩa là thay vì ăn tối, cô ta cùng David Melton đã cùng nhau lên phòng khách sạn...
“Ngoài ra”, cô khó khăn nói tiếp, “xét đến người bạn cùng ăn với anh, tôi rất ngạc nhiên là anh còn để ý đến việc chúng tôi bỏ đi”. Câu cuối cùng này được bổ sung với vẻ khinh miệt.
Không dễ, nhưng Jude loại bỏ hình ảnh về May trong tay David Melton ra khỏi đầu mình - ngay lúc này! Anh sẽ quay lại việc đó sau.
Anh nở nụ cười chế giễu. “À, cô cũng nhìn thấy cô ấy à”, anh thì thầm với vẻ hài lòng.
https://thuviensach.vn
May cười to nhạo báng. “Cũng như tất cả những người khác trong phòng ăn thôi! Nhưng ai mà lại không nhận ra diễn viên xinh đẹp April Robine nhỉ?”
Jude không chắc mình thích cái giọng khinh miệt của May lắm khi cô nhắc tới April. Anh đã quen nữ diễn viên xinh đẹp này được vài tháng và không có cảm nhận gì về April ngoài sự ấm áp, quyến rũ và sự kiên nhẫn không giới hạn với những người hâm mộ thường xuyên phá tan sự riêng tư. Ngay tối hôm qua khi họ cùng ăn tối, vài người đã đến bàn của họ xin chữ ký và không ai phải rời đi một cách thất vọng, về April hay về chữ ký mà họ nhận được.
“Anh bạn David của cô đương nhiên cũng thấy cô ấy hấp dẫn khi đến bàn chúng tôi để chào hỏi”, anh cay độc đáp trả.
May giật mình bởi thông tin này đến mức không thể che giấu tình cảm của mình, hai má nhạt đi đôi chút, đôi mắt xanh sâu hơn bình thường. “Tôi không hiểu anh nói gì.” Cô lắc đầu.
“Tôi nói là April và anh bạn David của cô rõ ràng là quen biết nhau”, anh bật ra đột ngột, bản thân cũng hết sức ngạc nhiên khi David Melton tiến tới bàn của họ và được April nồng nhiệt chào đón. “Trên thực tế, với sự thân mật khi họ ôm hôn nhau tối qua, cô có thể nói rằng họ biết nhau rất rõ đấy!”
Jude ngạc nhiên khi thấy May có vẻ nhợt nhạt hơn. Hai ngày trước đây, May khẳng định với anh là cô không quan tâm tới David Melton; thực tế là mặc dù người đàn ông đó khẩn nài, cô vẫn khẳng định rằng David Melton không có ý nghĩa gì với mình. Tuy nhiên phản ứng của cô lúc này về sự thân thiết của người đàn ông đó với nữ diễn viên April xinh đẹp dường như lại hàm ý điều ngược lại...
https://thuviensach.vn
May liếm đôi môi khô nẻ trước khi cố nuốt khan. “Điều đó thì có liên quan gì đến tôi?”
Anh nhìn cô cân nhắc. “Nhiều chứ, tôi vừa mới nghĩ - nếu đúng là cô và David đã ngủ đêm với nhau tại khách sạn!”, anh cao giọng.
Cô thở hắt ra. “Nói để anh biết, tôi ngủ trên giường mình đêm qua!”
“Nghĩa là cô và anh Melton chỉ ngủ với nhau ở khách sạn buổi tối thôi à?” Jude miệt thị.
“Nghĩa là việc tôi ở đâu tối qua chẳng liên quan gì đến anh cả!”, cô mạnh mẽ đáp trả.
Anh lại sắp túm lấy cô và lắc. Hoặc lại hôn cô. Cả hai đều không phải ý hay.
Anh đã biết điều đó quá rõ hai ngày trước đây và vẫn còn cảm thấy sự mềm mại của đôi môi cô khi đáp trả, sự ấm áp của những đường cong cơ thể khi cô áp vào người anh. Chỉ riêng ý nghĩ David Melton đã thưởng thức làn môi ấy và sự mềm mại đáng khát khao của cô cũng đủ làm anh quên hết mọi thứ khác. Và anh thì không muốn mình lại như vậy. Không nên như vậy với người phụ nữ này. Hay với bất kỳ người đàn bà nào khác. Anh hít một hơi sâu để tự kiềm chế. “May, thực ra tôi đến đây để mời cô ăn tối với tôi.”
Cô đứng thẳng người lên, nhìn anh chế nhạo. “Thật sao?” “Thật”, anh xác nhận khô khốc.
May lắc đầu. “Vậy thì anh có cách mời rất lạ lùng đấy.”
Vì anh đã bị chệch hướng bởi cuộc nói chuyện về tình bạn của cô với David Melton.
https://thuviensach.vn
Nhưng đã đến lúc phải quên Melton và April, tập trung vào điều mà anh thực sự mong muốn từ người phụ nữ này.
“Được”, anh thở dài bực bội. “Bắt đầu lại nhé, được không? May, cô sẽ ăn tối với tôi tối nay chứ?”
“Không”, cô trả lời không chút do dự, ánh mắt giễu cợt. “Và tại sao mọi người lại đều có vẻ nghĩ rằng tôi cần ai đó mua đồ ăn tối cho mình lúc này nhỉ?”, cô khó chịu hỏi.
“Có lẽ là vì vài bữa ăn ngon với cô cũng không hề hấn gì!” Jude cố ý nhìn xuống thân hình mảnh mai của May.
“Cảm ơn”, cô cáu kỉnh. “Nhưng câu trả lời vẫn là không!”
Anh tức giận vì sự bướng bỉnh của người phụ nữ này. “David Melton đã hẹn cô cả tối nay ư?”
“Không... là bữa trưa”, cô chế nhạo, rõ ràng là đang thích thú với sự tức giận của Jude.
Jude gay gắt nhìn cô. “Thế người đàn ông may mắn tối nay là ai vậy?”
“Anh định sỉ nhục tôi ư, Jude?”, cô cau mày. “Hay chỉ tự nhiên nói thế?” Miệng anh mím lại không có gì là vui vẻ. “Mỗi thứ một tí, tôi nghĩ thế.” Anh ngạc nhiên khi thấy cô cười thoải mái, đôi mắt ánh xanh sâu thẳm, lúm đồng tiền nhẹ hiện bên đường cong mềm mại của đôi môi.
Chúa ơi, cô ấy thật đẹp, anh kinh ngạc thừa nhận.
Anh có thể thấy cô không trang điểm, mái tóc buộc gọn đằng sau bởi một chiếc dây, và mặc bộ quần áo làm việc thật dễ sợ, vậy mà cô vẫn đẹp. Quá đẹp là khác!
“Có lẽ cô không phản đối trả lời câu hỏi của tôi chứ?”, anh chua cay.
https://thuviensach.vn
Cô khẽ lắc đầu. “Tôi đã nghĩ rồi. Anh mời tôi ăn tối cùng anh, và tôi đã nói không. Mặc dù vậy, tôi cũng tò mò tại sao anh lại nghĩ rằng mình có thể nhận được một câu trả lời khác nhỉ?” Cô nhìn anh dò hỏi.
“Bởi vì mẹ cô đã dạy dỗ cô phải lịch sự?”, anh đáp trả lạnh nhạt - đồng thời cũng đã quá muộn để nhớ ra là mẹ cô không hề nuôi dạy cô, bà ấy đã chết khi ba chị em cô còn bé tí.
Ánh mắt May giờ cứng rắn y như những viên đá quý cùng màu, miệng không hề cười. “Rõ ràng là mẹ tôi không dạy tôi gì cả”, cô tức giận, nói lạnh lùng. “Dù vậy, một lần nữa, tôi cũng ngạc nhiên là sao anh có thể nghĩ tôi lại cảm thấy cần phải lịch sự dù ở mức tối thiểu với anh?”, cô bổ sung với vẻ miệt thị.
“Bởi vì hôm trước tôi đã mua bữa tối cho cô?” Jude nhún vai, bắt đầu cảm thấy ở đây thật nóng bức với chiếc áo len Aran dày và chiếc quần jean xanh bạc.
May nhìn anh thách thức. “Trong trường hợp đó, tôi mới là người nên mời anh ăn tối mới đúng chứ nhỉ? Để đền ơn?”
“Đó không phải là lời mời lịch thiệp nhất mà tôi từng nhận được... song tôi nhận lời”, Jude nói với cô, đôi mắt ánh lên vẻ hài lòng.
Cô sửng sốt trước cái bẫy mà anh cố ý tạo ra - và cô đã vô ý rơi vào. “Chờ đã…”
“Quá muộn rồi, May”, anh nói nhẹ nhàng. “Cô mời, và tôi đã đồng ý.” “Tôi không...”
“Chắc chắn là cô đã mời”, anh khẳng định đầy vẻ chế giễu, thích thú vì lần này đã làm May hoàn toàn lúng túng.
https://thuviensach.vn
“Nhưng tôi có buổi họp mặt của Hội Kịch nghệ không chuyên tối nay rồi!”, cô phản đối một cách yếu ớt.
“Vậy thì tôi đề xuất cô hủy nó đi”, anh bỏ qua một cách dễ dãi.
“Tôi sẽ để cô đặt nhà hàng, được không? Tôi thích ăn đồ Pháp, nếu có thể, nhưng nếu không...”
“Nếu anh thực sự muốn tôi mời anh ăn tối thì anh sẽ ăn đồ của tôi và anh sẽ ăn ở đây... và sẽ thích đấy!”, cô ngắt lời anh một cách nóng nảy. “Mặc dù…”
“Nghe tuyệt đấy”, Jude chấp nhận. “Khoảng bảy rưỡi có được không?”
“Được, nhưng...”
“Tôi sẽ đem rượu vang tới”, anh vui vẻ tiếp lời, thích thú với vẻ choáng váng của cô. “Cô thích vang đỏ hay vang trắng?”
“Trắng, nhưng...”
“Vậy hẹn gặp lúc bảy rưỡi nhé, May.” Anh cả quyết gật đầu.
May nhìn anh ta với một cơn thịnh nộ. “Anh là người kiêu ngạo nhất, mánh khóe nhất mà tôi không may gặp phải!”, cuối cùng cô cũng buột ra một cách tức tối.
Anh cười nhăn nhở. “Chó chê mèo lắm lông”, anh nhẹ nhàng đáp trả.
Hai mắt cô mở to phẫn nộ. “Tôi không phải là người kiêu ngạo hay mánh khóe.”
“Không ư?”, anh mỉa mai. “ồ, có lẽ tôi chưa hiểu cô đến mức để có thể đưa ra một ý kiến xác đáng”, anh dễ dàng chấp nhận.
https://thuviensach.vn
Mắt cô ánh lên giận dữ. “Và có lẽ anh sẽ không bao giờ đủ hiểu tôi để có ý kiến xác đáng đâu!”
Anh nhún vai. “Chúng ta sẽ chờ xem, được không?”, anh bỏ qua. “Tôi sẽ đi để cô tiếp tục làm việc, vì cô xem ra cũng có hẹn ăn trưa”, anh bổ sung một cách khó chịu.
Với một người luôn khẳng định là không quan tâm như David Melton, May dường như gặp gỡ anh ta khá nhiều. Rõ là không phải việc của mình, Jude tự nhắc nhở mình một cách cáu kỉnh. Đó có thể chính là một ví dụ nữa của cái mà anh thường coi là sự mâu thuẫn của đàn bà!
“Anh tử tế thật đấy”, May ngắt lời, rõ ràng vẫn đang tức giận vì bị bẫy phải mời ăn tối.
“Tôi cũng nghĩ thế.” Jude gật đầu, biết rằng đây có lẽ là lúc tốt nhất để anh rời đi.
Sau nữa, đằng nào thì tối nay anh cũng sẽ gặp May, khi đó hy vọng họ sẽ có thêm thời gian để trò chuyện một cách bình tĩnh về lời đề nghị anh đưa ra cho trang trại này.
“Với hai bữa ăn ngon ngày hôm nay, cô có thể có thêm tí thịt vào bộ xương của mình, trông sẽ bớt giống trẻ em vô gia cư đấy.” Anh chua cay bổ sung.
May xinh đẹp một cách khó tin, tuy nhiên đó là cái đẹp với vẻ mong manh dễ vỡ, một vẻ thanh nhã thật không hợp với công việc nông trại vất vả mà cô đang phải làm.
Mặc dù thái độ của cô lúc này không có gì là nhã nhặn cả, Jude rầu rĩ nhận xét; không những thế, trông cô ấy còn như thể muốn nắm cái chĩa đang cầm và đâm nó xuyên qua ngực anh.
https://thuviensach.vn
“Nói cho anh hay”, cô nói qua hai hàm răng nghiến chặt, “Tôi gầy tự nhiên! Chị em tôi đều thế”, cô nói một cách thủ thế.
Jude nhìn cô cân nhắc. “Tôi rõ là chưa thể nói gì về các em gái cô, May, vì tôi chưa gặp họ”, anh khô khan. “Nhưng mà mảnh mai quá thì hốc hác lắm - và tôi biết rõ cô thuộc vế nào lúc này!”, anh khẳng định qua quýt.
“Và khi nào cần xin ý kiến anh, Jude, tôi sẽ tự hỏi!”
Cô quay lưng lại phía anh và bắt đầu xiên rơm đổ vào trong những cái chuồng rỗng.
Hiển nhiên đó là đoạn kết của cuộc hội thoại rồi!
Jude nhún vai, hoàn toàn hài lòng với những gì đã đạt được ngày hôm nay. Sau hết, cô đã gọi anh là Jude mà không cần anh phải thúc ép gì.
Và với viễn cảnh được gặp lại May tối nay, anh hoàn toàn có thể hy vọng sẽ đạt được nhiều hơn thế.
Chỉ đến khi đã ngồi trong ô tô và lái xe trên con đường đầy vết lún bánh xe ra khỏi trang trại, anh mới nhận ra rằng May, với thói quen chọc tức anh bằng việc trả lời các câu hỏi của anh với câu hỏi của cô, vẫn chưa thực sự đưa ra một câu trả lời hợp lý về lý do cô vội vã rời nhà hàng tối hôm qua...
https://thuviensach.vn
TRANG TRẠI TÌNH YÊU
Carole Mortimer
www.dtv-ebook.com
Chương 4
“Cảm thấy khá hơn không?” David hỏi vẻ quan tâm khi hai người đã ngồi tại quầy bar của một quán rượu không xa trang trại.
“Tốt hơn nhiều chứ, cảm ơn anh”, May khẽ trả lời, cảm giác có lỗi làm má cô hơi nóng lên, nhưng không đến mức David có thể nhận ra.
Cô đã thực sự bối rối tối hôm trước khi David rời nhà hàng và đến gặp cô ở sảnh khách sạn, anh có thể thấy má cô đầu tiên nhợt nhạt rồi lại đỏ bừng lên, đôi mắt rực cháy, như thể đang lên cơn sốt, cử chỉ đầy khích động khi cô đi đi lại lại chờ anh.
Trong những tình huống như vậy, không quá khó để David tin vào lời nói dối rằng cô cảm thấy không được khỏe và muốn hủy bữa tối để về nhà.
Nó cũng không hoàn toàn là nói dối, May tự an ủi; cô cảm thấy nôn nao và không thể ăn bất kỳ thứ gì với cảm giác đó.
Nhưng cô đã đồng ý ăn trưa với David hôm nay chỉ cốt để thoát được bữa ăn tối qua, dù vẫn chưa muốn nghĩ gì đến việc ăn uống.
Và việc Jude Marshall ghé qua sáng nay, gợi lại chuyện tối qua, chẳng giúp cô vơi bớt cảm giác đó chút nào!
Cô liếm cặp môi khô. “David, hôm qua anh nói muốn tôi gặp ai đó...?” “Tại sao, à.” Anh sửng sốt vì cô chuyển chủ đề.
https://thuviensach.vn
May gật đầu. “Tôi tin mình biết người đó là ai. Và tôi phải nói với anh...”
“May, tôi đã nghĩ về những gì chúng ta thảo luận ở London hai tuần trước...” David ngồi thẳng trên ghế, nhìn cô chăm chú, và tôi nhận thấy cô dường như thay đổi sau đó. Tôi đã cho cô biết các ngôi sao nào sẽ đóng trong phim.” Anh nhìn cô mỉm cười đầy thông cảm. “Tôi hiểu làm việc với những ngôi sao lớn như Dan Howard và April Robine nghe có vẻ hơi choáng ngợp. Nhưng Dan là một anh chàng rất tuyệt để cộng tác, và về April...”
“Jude nói anh đã đến bàn của họ và nói chuyện với cô ấy ở nhà hàng tối hôm qua”, May xen vào một cách không tự nhiên lắm, chỉ để cho anh biết rằng cô đã đoán được “ai đó” mà anh muốn nói đến là ai.
David nhướn mày ngạc nhiên. “Anh ta đã nói à?”
“Vâng”, cô xác nhận, không muốn đi sâu vào việc thảo luận xem Jude đã nói với cô vào lúc nào. Cô chỉ muốn nói đủ để David hiểu giờ cô biết chính xác anh định giới thiệu mình với ai.
Cô cũng biết chính xác cuộc gặp đó sẽ không bao giờ diễn ra.
“Tôi không hề choáng váng bởi ý nghĩ cùng làm việc với April Robine đâu, anh David”, cô khó nhọc nói, hàm răng nghiến chặt, cố gắng che giấu tình cảm. “Và tôi cũng không mong gặp cô ấy”, cô nói thêm một cách tàn nhẫn.
“Nhưng...”
“Xin kết thúc vấn đề đó ở đây thôi”, May kiên quyết cắt ngang. “Anh thực quá tử tế với tôi.” Giọng May dịu lại khi nhìn thấy vẻ mặt bối rối và tổn thương của David. Anh ấy bị tổn thương và rất bối rối! “Nhưng câu trả lời của tôi vẫn là không.”
https://thuviensach.vn
David trông khá băn khoăn. “Nếu cô chỉ nói chuyện một chút với April thôi, cô sẽ thấy...”
“Không!” May cắt ngang đột ngột, hít một hơi sâu để kiềm chế trong khi David sửng sốt bởi sự dữ dội của cô.
“Tôi xin lỗi”, cô buồn rầu, “nhưng tôi thực sự không muốn việc này”.
Không thể nào nói cho anh biết cô không muốn việc đó đến nhường nào! Nhưng ít nhất giờ anh đã hiểu cô cảm thấy như thế nào. Mà không cần cô phải nói rõ trắng đen...
Điều mà cô không hề có ý định làm. Với bất kỳ ai. Nhưng David đã hoàn toàn đúng khi nhận xét rằng thái độ của cô về việc xuất hiện trên phim đã thay đổi. Và nó chẳng có gì liên quan tới Dan Howard!
David trông có vẻ không được thoải mái cho lắm. “April thực sự là một người phụ nữ rất quyến rũ.”
“Tôi tin chắc vậy”, May nói một cách công bằng.
“May...”
“David, tôi xin lỗi đã đến muộn”, một giọng nói nhẹ bẫng xen vào. “Chúng tôi khởi hành sớm, nhưng hơi khó tìm chỗ này.” Người phụ nữ cười xòa.
May đã cứng người bất động ngay khi nghe giọng nói đó vang lên, cô không thể thở nổi, không thể dịch chuyển và đương nhiên không thể quay lại và nhìn người phụ nữ vừa mới đến chỗ họ.
Nhưng cô biết người đó là ai, giọng nói trầm ấm hấp dẫn đó không lẫn vào đâu được.
April Robine...
https://thuviensach.vn
May không nghi ngờ gì việc David đã sắp sẵn, cố ý để cô gặp nữ diễn viên này tại đây - thực ra, những lời nói của người phụ nữ đó đã xác nhận việc này. Không có gì ngạc nhiên tại sao David lại bị tác động mạnh vài giây trước khi May dữ dội từ chối gặp nữ diễn viên nổi tiếng này.
May nhìn David một cách buộc tội khi anh nhìn cô đầy vẻ quan ngại trước khi đứng dậy chào đón người phụ nữ kia. Mọi thớ thịt của May căng ra, không khí dường như ra không còn trong phổi và cô mất bình tĩnh kinh khủng.
Điều này không thể xảy ra!
Nó đơn giản là không thể xảy ra được!
Cơn ác mộng tồi tệ nhất của cô - nhưng nó cũng quá thật!
May đã nghĩ, khi từ chối tham gia phim của David, cô đã tránh được cuộc gặp mặt này. Và thay vào đó, giờ đây cô thấy mình phải đối diện với một người phụ nữ mình không hề muốn gặp - vào bất kỳ lúc nào!
“May”, Jude Marshall lên tiếng chào một cách giễu cợt.
Giờ cô đã chuyển động, xoay mạnh chiếc ghế để rồi nhìn thấy Jude đứng cạnh April Robine, vẻ mặt đầy thách thức, châm chọc. Điều đó giải thích tại sao April Robine sử dụng từ “chúng tôi” ban nãy...
Nhưng ít nhất khi May nhìn Jude thì cô cũng không phải nhìn nữ diễn viên đứng cạnh anh ta.
Tuy vậy, cô hoàn toàn nhận biết được người phụ nữ đó, có thể nghe thấy bà ta thì thầm với David, có thể người mùi nước hoa của bà ta. Mùi nước hoa làm đầu May quay như chong chóng!
https://thuviensach.vn
“Cô ổn chứ, May?” Sự chế nhạo đã rời khỏi khuôn mặt Jude khi anh nhìn cô đầy lo ngại.
“Đương nhiên tôi ổn”, cô trả lời nhát gừng và đứng dậy, mong cơn choáng váng qua đi. Cô sẽ không ngất đâu. Và cô không ngất thật! “Tôi không ngờ sẽ gặp anh ở đây”, cô khô khan nói thêm.
Lúc trước, anh ta có thể dễ dàng cho cô biết rằng cô sẽ không ăn trưa một mình với David, rằng anh ta và April Robine sẽ cùng ăn với họ - nhờ đó có thể dành cho May một cơ hội không xuất hiện!
Nhưng, có thể Jude đã biết trước việc đó? Nếu không thì lý do thực sự là gì...
“Tôi không muốn phá hỏng sự ngạc nhiên của cô”, Jude trả lời châm chọc.
May run rẩy thở ra. “Tôi sẽ rất vui nếu không có những bất ngờ kiểu này.”
Sự vui nhộn biến khỏi mắt Jude khi nhìn cô dò xét. “Trông cô thực sự không khỏe, cô có biết điều đó không”, cuối cùng anh nói nhỏ.
Cô ngẩng đầu lên thách thức. “Có thể tôi chỉ choáng ngợp một chút”, cô sử dụng những từ của David lúc trước, “khi đứng bên cạnh những người cao quý như thế này!”. May chua chát nhận xét.
Tệ quá. Thật kinh khủng. Cô biết chút nữa thôi David sẽ giới thiệu cô với April Robine. Phản ứng của người phụ nữ đó với sự giới thiệu này sẽ là gì nhỉ? Bà ấy có cảm thấy khủng khiếp như May không? Hay như thế nào nhỉ? Dù phản ứng của April Robine với việc gặp cô là như thế nào đi chăng nữa, May không nghi ngờ gì người nữ diễn viên này sẽ che giấu nó tốt hơn cô nhiều.
https://thuviensach.vn
Jude chậm rãi lắc đầu. “Tôi không nghĩ cô bị choáng ngợp, May”, anh nói nhỏ một cách nghiêm nghị.
Anh ta đúng, không phải thế. Từ lâu cô đã quyết định rằng mình cũng tốt như bất kỳ ai, rằng cô có thể làm bất gì cái gì mình lựa chọn, rằng không có gì và chẳng có ai có đủ năng lực làm cô mất tự tin.
Ngoại trừ April Robine...
“May...” David quay lại nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay cô, kéo đến bên anh, tôi muốn giới thiệu cô với April Robine. “April, đây là cô May Calendar”, anh vui vẻ giới thiệu.
Lần đầu tiên May nhìn kỹ khuôn mặt của người phụ nữ đó, vẻ đẹp của người diễn viên là không thể tranh cãi, mái tóc cắt ngắn uốn quanh những đường nét hoàn mỹ, bà ta rất mảnh mai trong chiếc áo len cashmere xanh đậm và chiếc quần đen bó sát, trông không có vẻ gì là một phụ nữ trung niên cả, dù May biết chắc bà ta đã chừng tuổi đó rồi.
Không có vẻ gì trong mắt của người phụ nữ đó cho thấy bà ấy nhận ra điều gì khi bình thản nhìn May.
Jude nhìn May đầy nghi ngại khi họ được giới thiệu với nhau, má cô ấy nhợt nhạt một cách thiếu tự nhiên, đôi mắt xanh trông lại càng to hơn.
Dù cô cố phản bác, nhưng anh tin rằng cô đang có vấn đề gì đó nghiêm trọng.
“Chào bà Robine”, giờ thì cô đang chào, từng chữ bị ép qua hàm răng nghiến chặt.
“Ôi, xin cứ gọi tôi là April thôi”, nữ diễn viên xinh đẹp nói với sự nồng nhiệt thường có. “Và tôi có thể gọi cô là May không?”
https://thuviensach.vn
Jude vẫn đang quan sát May, thấy mạnh máu chạy trên cổ cô khi cô nuốt khan. Cái gì vậy?
“Tôi muốn bà gọi tôi là cô Calendar”, cô đột nhiên trả lời người kia. “Và tôi xin gọi bà là bà Robine”, cô nói.
Cô ta làm sao vậy nhỉ? Jude chấm dứt những suy nghĩ một cách hoài nghi trong sự im lặng căng thẳng sau câu nói khiếm nhã của May.
May đã rất bực tức với anh khi họ gặp nhau lần đầu, cô có hàng vạn lý do để không thích anh, nhưng ngay cả như thế thì cô cũng chưa từng nói với anh bằng cái giọng lạnh lùng thô bạo như thế này.
Từ chút ít mà anh biết được về cô vài ngày qua, anh nghi ngờ việc cô đã từng nói với ai bằng cái giọng như thế trước đây.
Có thể anh nên cảnh báo trước cho cô về cuộc gặp này; nó sẽ cho cô thêm thời gian để chuẩn bị.
Cô ta có thể chỉ căng thẳng, anh cho là vậy. Sau hết, April là một ngôi sao được quốc tế công nhận kể từ khi chinh phục Hollywood hai mươi năm trước đây, mọi người nhận ra cô ở mọi nơi cô đến, cô được các bạn diễn cũng như công chúng tôn trọng. Cuộc gặp này giống như giữa một cô bé con và thần tượng, một người mà bạn từng nghĩ là không thể với tới, không thể chạm vào.
Đúng, chắc chắn là như vậy. Khi nào May nhận ra April sôi nổi và thân thiện như thế nào, cô ấy sẽ thoải mái hơn. Cô ấy thậm chí có thể cảm thấy thích thú nữa ấy chứ...
“Nghe buồn cười quá, May”, anh xen vào nhẹ nhàng khi kéo chiếc ghế giúp April ngồi xuống. “Nếu chúng ta cùng ăn trưa với nhau…”
https://thuviensach.vn
“Ồ, nhưng chúng ta sẽ không làm thế”, May trả lời một cách căng thẳng, những ngón tay nắm chặt chiếc túi. “Tôi vừa mới nhớ ra mình có một việc cần làm, nên nếu mọi người thứ lỗi...”
“Không, chúng tôi sẽ không thứ lỗi cho cô!” Jude là người trả lời lập tức, David Melton sốc và im lặng.
April trông có vẻ kém bình thản hơn bình thường chút ít.
Có thể cô ấy thế thật!
Thật tự nhiên là May có thể cảm thấy căng thẳng khi gặp April; nhưng việc cô ấy tiếp tục thô lỗ là không thể chấp nhận được!
Jude hít một hơi sâu để kiềm chế, nhận thức được rằng bốn người họ đang thu hút sự chú ý của những người khác trong quầy bar này - và không phải vì tất cả họ đều nhận ra April. Ngay cả một người quan sát thông thường cũng có thể thấy rõ bầu không khí căng thẳng giữa họ.
“Nhìn này, chúng ta hãy cùng ngồi xuống và uống chút gì nhé”, Jude đề xuất nhẹ nhàng. “Sau đó chúng ta có thể bàn xem có định ăn trưa cùng nhau không, được không?” Anh nhìn May đầy khuyến khích.
Cô nhìn anh không chớp mắt, vẻ mặt thật khó đoán biết, đôi mắt lạnh băng. “Như tôi vừa nói, tôi có việc cần làm.” Cái mặt nạ lạnh lùng giảm đi một chút khi cô quay sang nhìn David Melton. “Tôi rất tiếc về việc này, David”, cô trầm giọng. “Nhưng tôi... đáng ra anh nên báo trước với tôi!” Cô đứng dậy và gần như chạy qua căn phòng. Như thế có quỳ ở dưới gót giày cô ấy vậy.
“May...”
“Để cô ấy đi, Jude”, April nói, đặt một bàn tay lên tay anh ngăn lại như thể anh có thể sẽ chạy theo May.
https://thuviensach.vn
“Còn lâu tôi mới để vậy!”, anh cao giọng, dễ dàng vùng ra, chỉ thấy sự tổn thương hiển hiện trong đôi mắt đẹp của April cũng đủ để khiến anh hành động.
Jude quả quyết sải bước qua căn phòng, gần như đâm vào May khi thấy cô đang đứng ngay bên ngoài. Anh đóng cánh cửa sau lưng rồi kéo cô quay lại đối diện với mình. “Cô làm cái quái gì...?” Cơn thịnh nộ bùng nổ, rồi anh lại thực sự lo lắng khi thấy những giọt nước mắt chảy xuống má cô. “May...?” Anh hoàn toàn bối rối với toàn bộ tình huống này.
“Để tôi một mình!”, cô nghẹn ngào, vùng khỏi tay anh. “Tất cả các người, xin hãy để tôi yên!” Cô giận dữ nhìn anh. “Quay vào trong với... với bạn của anh đi!”, cô nói thêm vẻ oán trách, luống cuống lục túi tìm chìa khóa xe.
Jude nhìn May khó hiểu, hoàn toàn đã dịu lại bởi những giọt nước mắt vẫn lăn dài trên má cô. Anh đã đuổi theo với ý định lắc cho cô thật mạnh, yêu cầu cô phải giải thích sự thô lỗ của mình, nhưng nhìn những giọt nước mắt của cô anh hiểu rằng có điều gì đó ở đây mà anh đã không nhận ra.
“Có phải là vì tôi đã kể với cô rằng David Melton đã rất vui khi gặp April khi anh ta đến bàn chúng tôi ở tiệm ăn tối qua không?”, anh hỏi rất nghiêm túc. “Cô nghĩ rằng anh ta có quan hệ với April? Có phải điều đó làm cô buồn?”
“David...?” May nhìn anh hoàn toàn không hiểu gì.
“David?”, cô nhắc lại một cách nóng nảy. “Tôi không hiểu anh đang nói gì, Jude.” Cô lắc đầu, cuối cùng cũng tìm thấy chìa khóa ô tô.
“Tôi đang nói về chuyện vừa mới xong, cô đã cư xử cực kỳ thô lỗ.” Anh hất đầu về phía quầy bar.
https://thuviensach.vn
“Tôi thô lỗ với anh à?” May thách thức hỏi lại, mắt rực sáng. “Không, đương nhiên...”
“Thế tôi thô lỗ với David à?”, cô cắt ngang.
“Tôi sẽ chẳng thèm quan tâm nếu cô thô lỗ với anh ta.”
“Vậy thì rõ là tôi đã thô lỗ với April Robine rồi”, cô tỏ ra khinh bỉ.
“Cô biết rất rõ là đúng như vậy.” Jude nhanh chóng mất nốt chút kiên nhẫn cuối cùng.
May nhìn anh chế nhạo. “Và việc đó làm anh thấy phiền?”
“Đương nhiên nó...” Anh buột miệng, sau khi hít vài hơi sâu để kiềm chế. Anh chưa bao giờ cao giọng vì giận dữ, chưa bao giờ tức giận; cơn giận thường khiến người ta không thể suy nghĩ logic, cư xử bất hợp lý, và đó là hai thứ anh không cho phép. “May, vì Chúa hãy nói cho tôi biết cô có vấn đề gì?”, anh hỏi một cách bình tĩnh.
“Vấn đề gì với tôi à?”, cô nhắc lại đầy châm chọc. “Tại sao, tôi chẳng có vấn đề gì cả, anh Jude ạ. Tôi đã nói với anh, chỉ đơn giản là tôi có việc khác phải làm thôi.”
“Quan trọng đến mức cô phải đi và làm ngay bây giờ ư? Cấp bách đến mức cô thậm chí không thể ngồi lại và ăn trưa cùng chúng tôi trước sao?”, anh hỏi, rõ ràng là không tin.
“Đúng”, cô nói đơn giản.
Miệng anh mím chặt. “Và những giọt nước mắt? Cô cho rằng chúng cũng chẳng vì gì cả?”
https://thuviensach.vn
Đôi mắt cô lóe lên tức giận. “Xin hãy để yên những giọt nước mắt của tôi...”
“Không, không được”, Jude gay gắt, tóm lấy vai cô. “Tôi muốn biết đang có chuyện gì, May, và cô sẽ nói cho tôi biết”, anh dữ tợn bảo với cô.
“Không - tôi - sẽ - không!”, cô nói trong khi hai hàm răng nghiến chặt, đồng thời cố vùng khỏi tay anh.
Jude hoàn toàn không hiểu toàn bộ việc này là gì, anh thậm chí không thể hiểu cái gì đã khiến cô cư xử lạ lùng như vậy. Và anh không thích cảm giác không hiểu gì hết như thế này.
Anh nhìn cô bất lực, cơn giận dữ đi kèm với nỗi thất vọng. Chỉ một cách anh có thể làm dịu đi người phụ nữ này...
“Để tôi đi, Jude!” May lạnh lùng yêu cầu, như thể đoán ra anh định làm gì.
“Không.” Anh lắc đầu không nhượng bộ. “Tôi... Á!” Anh bất ngờ hét lên vì đau khi May quay đầu và cắn vào tay anh. Jude buông ngay cô ra và không tin vào mắt mình khi thấy những dấu răng hiển hiện trên da mình. “Cô làm trò quỷ gì vậy?” Anh điếng người nhìn cô.
Cô nhún vai không quan tâm. “Tôi đã yêu cầu anh buông tôi ra và anh từ chối.”
“Và đó là lý do để cô cắn tôi?”, anh cau có.
May mỉm cười không có gì là vui vẻ. “Được rồi, Jude, tôi không mắc bệnh dại hay gì đó.”
“Với những gì cô làm vài phút vừa rồi, tôi không chắc về điều đó!”, anh phẫn nộ.
https://thuviensach.vn
Cô mím miệng, vẻ mặt lạnh lẽo. “Nếu anh muốn có câu trả lời, Jude, tôi đề nghị anh quay vào trong đó và hỏi April Robine - dù tôi không thể đảm bảo anh sẽ có những câu trả lời đúng sự thực”, cô khinh bỉ nói thêm.
Jude bỗng nhiên đứng lặng. April chính là vấn đề ư, không phải David Melton sao...?
Jude ghét việc không hiểu được những gì đang xảy ra. Càng bực hơn khi biết May không có ý định cho anh biết...
“Có lẽ tôi sẽ làm thế”, anh nói chậm rãi.
“Được”, May ngắt lời. “Phiền anh nói với David...”
“Tôi sẽ chẳng nói gì với David hết!” Jude thô bạo ngắt lời. “Tôi không phải gã đưa tin cho cô, May; nếu cô muốn nói gì với David Melton, quay lại và nói với anh ta đi.”
Cô hít mạnh, nhìn vào cánh cửa quán rượu, đôi mắt xanh đậm giờ trông gần như màu đen. “Tôi sẽ bỏ qua, cảm ơn”, cô nói khẽ, hơi nhăn mặt. “Tôi đã giữ anh quá lâu rồi”, cô nói thêm.
Jude vẫn tiếp tục quan sát cô một cách chán nản vài giây trước khi khẽ lắc đầu. “Tôi không nghĩ ai trong chúng tôi vẫn muốn ăn sau những gì vừa xảy ra!”
Cô lạnh nhạt gật đầu. “Đó là quyền của anh.”
“Không, May. Đó là tình cảnh mà cô gây nên”, anh quở trách nghiêm khắc.
“Tôi không gây ra, chính bà ấy!”, cô mạnh mẽ đáp trả, rồi lắc đầu một cách không kiên nhẫn khi nhận ra mình đã nói quá nhiều. “Tôi thực sự phải
https://thuviensach.vn
đi, Jude”, cô vội vàng nói. “Tôi... anh... anh không hiểu đâu!”, cô kêu lên một cách run run.
“Vậy nói cho tôi biết đi!”, anh cáu kỉnh ép.
“Tôi... tôi không thể!” cô kiên quyết lắc đầu. “Tôi xin lỗi, Jude. Rất xin lỗi”, cô khó khăn nuốt xuống trước khi quay người vội vã tới mở khóa xe.
Jude không quay vào quán rượu, anh đứng trên lối cổng vòm nhìn May lái xe đi, càng lúc càng thêm băn khoăn về chuyện vừa mới xảy ra hơn mức mà anh muốn thừa nhận. May vừa mới nói như thể cô ấy và April đã từng gặp nhau trước ngày hôm nay và trước đây đã từng có xung đột giữa hai người phụ nữ khiến giờ cô ấy mới cư xử như vậy. Tuy nhiên, thái độ của April lại không hề chỉ ra cô ấy có vướng mắc gì, và trên đường tới đây cô cũng không hề nhắc tới việc đã từng quen biết May.
Song có thể là April chưa biết người David Melton định giới thiệu với cô ấy hôm nay chính là May? Không, điều đó cũng không đúng, vì April vẫn duyên dáng như thường lệ khi họ được giới thiệu với nhau. Vậy có thể sự oán giận chỉ là ở phía May và vì lý do mơ hồ nào đó mà April thậm chí còn không nhận thức được?
Jude lắc đầu khó hiểu. Đó mới chỉ là một cách lý giải cho hành động của May vừa rồi, nhưng chắc chắn là hai người phụ nữ này đã từng gặp nhau trong quá khứ để đến nỗi có việc ngày hôm nay, dù có thể April đã quên rồi?
Điều đó lại dẫn tới một câu hỏi đau đầu khác: Làm sao mà hai người phụ nữ khác nhau hoàn toàn như May Calendar và April Robine lại có thể từng gặp nhau nhỉ?
Và khi nào?
https://thuviensach.vn
Mặc dù là người Anh, April đã sống ở Mỹ gần như trong suốt hai mươi năm qua, hầu hết công việc của cô cũng đều ở đó.
Và như Jude biết, May hiếm khi rời khỏi trang trại yêu quý của cô, thậm chí là để đi nghỉ.
Hỏi April để có câu trả lời, May đã bảo anh - nhưng cô ấy cũng chắc chắn rằng câu trả lời sẽ không phải là sự thật...
https://thuviensach.vn
TRANG TRẠI TÌNH YÊU
Carole Mortimer
www.dtv-ebook.com
Chương 5
“May...”
May hơi quay người trong tư thế đang trèo xuống từ ca bin chiếc máy kéo cô vừa lái vào sân.
Vội vã trở về nhà vài tiếng trước sau cuộc hẹn ăn trưa mà cô đã tưởng là chỉ có mình với David, May đã dành phần còn lại của buổi chiều và đầu giờ tối để làm những công việc thường nhật nhưng rất cần thiết của trang trại.
Đương nhiên, cô vẫn chờ chuyến viếng thăm này, nhưng khi nó đến, cô vẫn cảm thấy sốc lạnh sống lưng.
“May, tôi nghĩ hai chúng ta cần nói chuyện, cô có nghĩ vậy không?” April Robine khàn giọng hỏi.
May cố ý quay lưng lại người phụ nữ này, cố gắng kiềm chế những cảm xúc mà cô biết đang hiện nhanh trên gương mặt biểu cảm của mình. Vài phút trước, cô không hề nhìn thấy chiếc ô tô nào trong sân để có thể đoán ra sự có mặt của người phụ nữ này ở đây, không hề có báo trước nào về sự đối đầu này. Chỉ có một điều tích cực mà May có được là cô ở đây một mình trong trang trại và không có em gái nào ở đây để chứng kiến cả.
“May?”
Cô cứng đờ người, từ từ quay lại đối diện với người phụ nữ kia khi tiếp tục bước xuống mặt sân trải sỏi, đồng thời nhận ra chiếc xe đỏ đỗ cạnh
https://thuviensach.vn
ga ra, vì vậy mọi người đi từ ngoài vào đều không nhìn thấy.
Giống như May... Cô phẫn uất nhìn người phụ nữ nọ. “Bà biết là tôi không muốn bà đến đây.” Đó vừa là một tuyên bố vừa là một lời buộc tội.
Nữ diễn viên không thiếu kiểm soát hơn lúc ban trưa, những nếp căng thẳng hiện bên mắt, gương mặt bà nhợt nhạt dưới lớp trang điểm không chê vào đâu được, bà vẫn mặc chiếc áo len cashmere và chiếc quần đen ôm sát lúc trước.
“Thực ra”, May tiếp tục một cách châm chọc, “tôi ngạc nhiên bà vẫn còn tìm ra đường đến đây!”.
April Robine lưỡng lự khi sự châm chọc cố ý của May rõ ràng là trúng đích. “Mẹ nhớ mọi thứ ở nơi này, May.”
“Thật sao?”, cô xen ngang thô bạo. “Vậy hẳn bà nhớ đường ra chứ?” Cô quay đi, bước tới tháo chiếc moóc ra khỏi đuôi máy kéo, đôi tay run rẩy vì sốc và giận dữ.
Sao bà ta dám tới đây? Sao bà ta dám!
Không - cô sẽ không khóc. Sẽ không để người phụ nữ này hài lòng biết được chỉ riêng việc bà ta ở đây làm cô đau đớn và tức giận đến thế nào.
“Bà vẫn còn đứng đây à?”, cô nhiếc móc khi quay lại vẫn thấy người đó vẫn đứng đóng băng ở đó.
April Robine nhìn cô dò hỏi, mặt bà mất hết sắc khí. “Mẹ rất tiếc khi nghe tin về cha con năm ngoái...”
“Thật ư?” May cắt ngang nghiêm nghị, hai tay nắm chặt. “Thực vậy không?”, cô nhắc lại khinh bỉ.
https://thuviensach.vn
Đôi mắt April lóe lên giận dữ trước sự hoài nghi của May. “Thật, mẹ thật sự tiếc”, bà cắt ngang. “Mẹ... ông ấy đã... James và mẹ có thể có những khác biệt, nhưng mẹ không bao giờ mong điều xấu cho ông ấy...”
“Ồ, xin bà”, May lẩm bẩm đầy chán ghét. “Miễn cho tôi những lời vô vị không thực lòng đó!”
“Chúng không hề không thực lòng”, bà thở dài. “Ngược lại là khác. May, lúc đó còn nhỏ, con không thể biết...”
“Không biết cái gì?” May nhìn chằm chằm người đàn bà đó. “Về nỗi đau của cha tôi khi vợ ông ấy bỏ đi ư?” Cô lắc đầu tỏ vẻ không tin. “Tôi có thể là ‘quá bé’, như bà nói, nhưng tôi không quá bé để nhận ra cha mình mất đi ý chí sống sau khi bà bỏ đi, mà ông chỉ sống vì ba đứa con mà ông phải nuôi thôi!” Mặt cô đầy xúc động, đôi mắt như lên cơn sốt, ngực nhô lên hạ xuống liên tục bên dưới chiếc áo len đen dày trong hơi thở đầy khích động.
“Chúng cũng là ba đứa con của mẹ!” April kêu lên đầy xúc động, tay bà giơ lên khẩn khoản.
May bất động, mọi cơn giận biến mất khi cái ớn lạnh một lần nữa chạy dọc sống lưng cô.
Junuary. March. May. Đúng, họ là ba đứa con của người phụ nữ này. Và bà ta đã bỏ chúng lại với cha mình, đã bước qua họ để ra đi theo một ngôi sao và giờ cũng trở thành một ngôi sao.
Và thật mỉa mai, hai tuần trước đây David Melton đã đề nghị May đóng vai Stella, với April Robine đóng vai người mẹ của Stella!
May đã rất phấn khích khi David, một đạo diễn phim có tiếng ở cả Anh và Mỹ, chọn cô từ một vở kịch câm địa phương để làm diễn viên của bộ phim anh sắp bấm máy mùa hè này, cho rằng cô hoàn toàn phù hợp với
https://thuviensach.vn
vai Stella, con gái một nữ anh hùng. Nhưng toàn bộ sự phấn khích đó đã tan biến vào giây phút David cho cô biết ai sẽ đóng vai mẹ cô.
David đã nói May hoàn hảo cho vai diễn đó.
Đương nhiên May thực sự hoàn hảo với vai diễn đó thật!
David có thể không biết hoàn hảo đến mức nào...
Vì April Robine chính là mẹ của cô!
Đã nhiều năm cô cố tình chối bỏ thực tế này, bằng một thỏa thuận ngầm với cha để nuôi dạy January và March lớn lên với niềm tin rằng mẹ họ đã mất khi họ còn rất nhỏ. Vậy mà giờ đây người đàn bà đó lại quay trở lại cuộc sống của họ một cách đầy sống động và xen ngang như thế này!
May lạnh lùng nhìn bà ta. “Mẹ chúng tôi chết rồi”, cô nói thẳng băng.
April há hốc miệng, mặt càng nhợt nhạt hơn. “January và March cũng nghĩ như vậy sao?”, bà ta nuốt nghẹn với vẻ không tin.
“Chúng tôi đều nghĩ thế”, May gay gắt xác nhận. “Chỉ mình tôi biết mẹ tôi là một người đàn bà đẹp, ích kỷ, người quan tâm tới danh tiếng và của cải hơn là người chồng và ba đứa con thơ của mình. Bà ấy đã chết với tất cả chúng tôi lúc bà ấy lựa chọn như vậy”, cô lạnh lùng bổ sung.
April khó khăn nuốt nước bọt, gương mặt xinh đẹp tái nhợt và phờ phạc đúng với tuổi 46 của mình. “Mẹ biết là James ghét mẹ, nhưng mẹ không bao giờ nghĩ...”
“Ông ấy không ghét bà”, May xen ngang, “ông ấy yêu bà. Chỉ yêu mình bà. Cho đến tận lúc chết”, cô kết luận đầy xúc động, biết rằng điều đó là sự thật, rằng cha của họ không bao giờ để ý tới một người đàn bà khác
https://thuviensach.vn
trong những năm sau khi April rời bỏ ông, rằng ông vẫn tiếp tục yêu người vợ cũ bất chấp những gì mà bà ta đã làm.
April nhắm mắt lại, hơi quay đi.
“Lúc đó mẹ không có lựa chọn”, bà ta thở ra run rẩy. “Bố con...”
“Tôi từ chối thảo luận về cha tôi!” May mạnh mẽ cắt lời, nhìn chằm chằm bà ta. “Tôi đã sống với ông ấy hơn hai mươi năm sau khi bà đi, tôi đã thấy việc bà bỏ đi đã tác động tới ông ấy thế nào - do vậy đừng nghĩ rằng bà có thể tới đây sau ngần ấy năm và nói với tôi bất kỳ điều gì về ông ấy!” Cô thở ra giận dữ.
Người đàn bà kia nuốt khan. “Chúng ta phải nói chuyện, May.”
“Tại sao vậy?”, cô thách thức. “Tôi chẳng có gì để nói với bà. Và, sau ngần ấy năm, tôi không tin là bà có điều gì để nói với tôi cả!”, cô thô bạo nói.
Khuôn mặt xinh đẹp dịu đi vẻ đầy xúc động. “Con có biết mẹ cảm thấy như thế nào khi David nói với mẹ rằng người thiếu nữ mà anh ấy chọn để đóng chung với mẹ trong bộ phim tới có tên là May Calendar không?”
May nhăn mặt khinh bỉ. “Tôi có thể tưởng tượng được!”
“Không, con không biết đâu”, April nhẹ nhàng phản đối.
“Nếu nó cũng giống như cảm giác của tôi khi biết bà là ngôi sao của bộ phim thì tôi có biết đấy!” May cứng nhắc khẳng định.
Cô đã quá sốc, quá sửng sốt khi biết tin đó, đến nỗi vội vã quay về Yorkshire ngay trên chuyến tàu tiếp theo sau khi thử vai ở London, thông báo cho các em gái của mình rằng cô đã từ chối đề nghị của David và không muốn thảo luận thêm về vấn đề này nữa. May cũng biết chắc rằng
https://thuviensach.vn
David sẽ tiếp tục khăng khăng cô phù hợp để đóng cùng April Robine trong vai con gái của bà ta.
Bà lắc đầu. “Mẹ vẫn không nghĩ thế”, bà thì thầm. “Nói cho mẹ biết về January và March đi. Chúng...”
“Chúng chẳng có liên quan gì tới bà!” May thô bạo khẳng định, lòng băn khoăn không biết khi nào thì cơn ác mộng này mới kết thúc.
April mím chặt miệng. “Jude nói với mẹ rằng chúng đã đính hôn với hai người bạn thân của anh ta...”
“Bà đã nói với Jude chúng tôi là con của bà ư?” May há hốc miệng không tin.
Người đàn bà kia nhướn mày.
“Con nghĩ sao?”
May thở ra khinh bỉ. “Tôi nghĩ là trong tất cả mọi người, Jude là người mà bà ít muốn để anh ta biết bà có ba đứa con gái tuổi ngoài 25!”
Sau hết, Jude trẻ hơn khoảng chục tuổi so với người đàn bà mà rõ là anh đang có quan hệ thân thiết này - nếu biết là bà ta đã có ba đứa con gái đã trưởng thành, không trẻ hơn anh ta bao nhiêu, thì mối quan hệ của họ sẽ bị phá hỏng, May đã nghĩ vậy!
April cau mày. “Đó không phải lý do mẹ chưa nói với anh ta. May, mẹ không hiểu con nghĩ gì về việc hôm nay mẹ đi cùng Jude, nhưng mẹ có thể đảm bảo với con...”
“Tôi không cần sự đảm bảo của bà, bà Robine... về bất kỳ thứ gì!” May cắt ngang lạnh lùng. “Và cả January và March cũng vậy.”
“Con không thể nói thay cho chúng”, người đàn bà phản đối.
https://thuviensach.vn
“Trong trường hợp này thì có thể đấy”, May nói với sự chắc chắn. “Chúng đã lớn lên trong bao năm qua mà không có mẹ, giờ thì chúng chẳng cần một người mẹ vào lúc mà chúng sắp cưới người mình yêu!”
“Nhất là một người mẹ như mẹ đây, có phải thế không?” April hỏi thẳng.
“Đúng thế!” May kiên quyết gật đầu, những mong bà ta bỏ đi, vì sự căng thẳng mấy phút vừa qua bắt đầu tác động đến cô. Cô quay đi, không chắc mình có thể chịu đựng đến bao giờ trước khi vỡ òa trong nước mắt.
Đó là mẹ của cô, vì Chúa, người mẹ mà cô đã tôn thờ trong suốt năm năm đầu đời, người mẹ cô đã buộc phải học cách sống thiếu vắng khi bà ấy bước qua chồng và những đứa con thơ của mình để theo đuổi nghiệp diễn. Chỉ cần ngửi mùi nước hoa của bà ta sáng nay cũng đã khiến đầu óc cô quay cuồng.
“Tôi đã trả lời David về vai diễn và không nghĩ chúng ta còn gì để nói với nhau?” vẻ mặt cô đầy thách đố.
“David nói với mẹ rằng con là một diễn viên giỏi”, April nói nhanh. Cô nhún vai. “Có vẻ anh ta nghĩ thế.”
April gật đầu, “Và con nghĩ năng khiếu diễn xuất của con từ đâu ra vậy?”.
Cặp mắt xanh của May lóe sáng sâu thẳm. “Cũng từ chỗ mà January được thừa hưởng năng khiếu hát và March là năng khiếu nghệ thuật vậy, tôi nghĩ thế!”, cô cáu kỉnh, hiểu rằng cả ba chị em đều không được thừa hưởng năng khiếu gì từ người cha ù lì, không sáng tạo của họ.
“January biết hát và March vẽ ư?” April hoài nghi lẩm bẩm.
https://thuviensach.vn
“Đúng, nhưng tôi chắc tất cả chúng tôi đều sẵn lòng từ bỏ năng khiếu của mình để không có một người mẹ như vậy!” May tiếp tục sỉ nhục.
Trông April càng tái mét hơn. “Vậy con đang định từ bỏ cơ may trở thành ngôi sao chỉ vì mẹ cũng diễn trong phim?” Bà ta thốt lên đau đớn.
May nghiêm nghị nhìn bà ta. “Một trong hai chúng ta cũng phải đặt ưu tiên của mình một cách đúng đắn chứ!”
April lưỡng lự trước sự chế nhạo cố ý, bà hất cằm một cách thách thức khi nheo mắt nhìn May.
“Con...” Bà ngừng bặt khi họ nghe thấy tiếng ô tô đang tới gần. “Con đang chờ ai à?” April cau mày hỏi.
Jude!
Đúng là anh ta, liếc nhìn đồng hồ đeo tay May biết đã bảy rưỡi, thời điểm mà ban sáng Jude đã hẹn anh ta sẽ tới ăn tối, cùng với một chai rượu vang trắng.
Sau cuộc nói chuyện lúc ăn trưa, cô không nghĩ Jude sẽ giữ lời hẹn ăn tối, nhưng xét về mặt thời gian thì đúng là anh ta đến rồi.
Khỉ thật!
Cô sẽ nói gì về việc April Robine ở đây? Và quan trọng hơn, April Robine sẽ nói gì về sự có mặt của bà ta?
Chân Jude gần như trượt khỏi chân ga khi lái xe vào sân trang trại và nhìn thấy May và April đứng đó, rõ ràng là đang nói chuyện với nhau.
April làm cái gì ở đây nhỉ? Một trang trại đầy bùn đất rõ ràng là nơi cuối cùng mà anh nghĩ có thể tìm thấy người diễn viên xinh đẹp sang trọng này. Anh thừa nhận với sự thích thú, sự đối nghịch giữa hai người phụ nữ
https://thuviensach.vn
càng cùng cực hơn khi mà May lại mặc bộ đồ làm việc, chiếc mũ len chùm lên mái tóc.
Nhớ lại sự thô lỗ cố ý của May với người phụ nữ kia ban sáng, vẻ cương quyết rằng cô không muốn nói gì với April, anh còn kinh ngạc hơn nữa khi thấy hai người họ đứng cùng nhau tối nay...
Jude đỗ xe bên cạnh chiếc xe màu đỏ của April, ra khỏi xe và chậm rãi bước lại phía họ. “Chào các quý cô”, anh nhẹ nhàng chào họ, và nhìn họ có vẻ hơi chế nhạo.
“Jude!” April là người nhẹ nhàng lên tiếng. “Tôi không hề biết tối nay anh tới đây”, bà nói thêm vẻ trêu trọc.
Anh khẽ cúi đầu, thâm tâm buộc phải tự thừa nhận rằng mình vẫn hoàn toàn mù mịt về chuyện giữa hai người phụ nữ này. “Tôi cũng không hề biết là cô tới đây mà”, anh đáp trả.
May khịt mũi vẻ khinh bỉ. “Bà có thấy cách Jude trả lời một câu hỏi bằng một câu hỏi không?” Cô chế nhạo.
April nhìn anh cân nhắc, đầu hơi nghiêng sang một bên. “Giờ cô nhắc đến điều đó...”
“Thực ra thì lần này tôi đã trả lời một nhận xét bằng một nhận xét”, Jude tự bảo vệ ngắn gọn, với một cảm giác lạ lùng, rằng vào đúng lúc này, dù có những khác biệt hiển nhiên, hai người phụ nữ này có một mối liên hệ theo một cách nào đó.
“Cũng thế cả thôi”, May nói giễu cợt. “Kết quả cuối cùng là anh đưa ra rất ít thông tin thì vẫn vậy”, cô giải thích khi nhướn mày ra ý hỏi.
“Có lẽ vậy”, anh bỏ qua.
https://thuviensach.vn
May nhìn April đầy dụng ý. “Hiểu tôi nói gì chứ!”, cô giễu cợt nói. April cười niềm nở. “Tôi hiểu.”
Jude nhướn cặp lông mày đen.
“Cô cũng được mời ăn tối ư, April?”
“Không!”
“Tôi không...”
Cả hai người phụ nữ cùng nói, May dứt khoát phủ định, còn April nghe có vẻ mơ hồ hơn.
“Tôi không nghĩ là mình được mời”, April kết thúc một cách rầu rĩ. “Tiếc thật”, Jude thì thầm sau khi liếc nhìn vẻ bướng bỉnh của May.
Sẽ thật thú vị được quan sát cuộc đối đầu giữa hai người phụ nữ hoàn toàn khác nhau như thế này - thậm chí anh có thể biết được lý do của sự ác cảm giữa họ, hoặc ít nhất là về phía May. Anh nhận ra April có vẻ như bối rối chứ không hề giận dữ.
“Tôi sẽ để hai bạn ăn tối”, April nhẹ nhàng bỏ qua, có vẻ như đang cố gắng để trở lại trạng thái cân bằng.
Nụ cười của bà tươi tắn và không nói lên điều gì, nhưng cái chính là nó không đi kèm sự ấm áp thường thấy trong đôi mắt.
Jude nhìn May vẻ châm chọc. “Tôi không chắc May có nhớ là cô ấy đã mời tôi không nữa!”, anh thốt lên, việc cô vẫn còn mặc đồ làm việc xem ra không có gì là hứa hẹn. Không còn nghi ngờ gì, sau cuộc nói chuyện của họ lúc ăn trưa, May đã nghĩ rằng anh sẽ không đến ăn tối. Điều đó cũng làm cho anh đôi chút thỏa mãn khi nghĩ rằng mình đã làm cô bất ngờ khi
https://thuviensach.vn
cuối cùng vẫn tới. Nhưng không nhiều lắm - anh vẫn còn chưa hiểu gì về sự căng thẳng giữa May và April.
“Tôi vẫn nhớ lời mời”, May khô khan trấn an. “Món gà hầm đã ở trên bếp vài tiếng rồi.”
Có thể là như thế, nhưng Jude vẫn nghi ngờ rằng May không thể nào nghĩ anh sẽ tới ăn tối với mình tối nay.
“Đủ cho cả ba chứ?”, anh thẳng thắn.
Vẻ mặt May tối sầm lại. “Tôi...”
“Tôi xin lỗi, nhưng tôi có hẹn ăn tối nay rồi”, April êm ả chen vào. “Thực ra” bà liếc xuống chiếc đồng hồ đeo ở cổ tay, “tôi phải đi rồi, nếu không tôi sẽ muộn mất.” Bà quay sang May. “Tôi hy vọng sẽ còn gặp lại cô trước khi rời đi”, bà nói.
“Bà định ở đây bao lâu?” May lạnh lùng nhìn bà.
April nhún đôi vai nhỏ. “Tôi vẫn chưa rõ...”
May ngay lập tức gật đầu. “Vậy trong trường hợp chúng ta không gặp lại nữa, chúc bà một chuyến đi an toàn.”
Nói cách khác, Jude dễ dàng phiên dịch, là bà có ở đây bao lâu nữa thì cũng đừng quay lại gặp tôi.
Tình thế này quả là kỳ lạ và Jude hoàn toàn không hiểu gì.
“Cảm ơn”, April nặng nề chấp nhận, nụ cười càng căng thẳng hơn khi quay sang Jude. “Có lẽ tôi sẽ gặp anh sau.”
Anh gật đầu ngay. “Cô có thể tin điều đó.”
https://thuviensach.vn
April nở nụ cười buồn rầu. “Tôi tin là thế! Tôi... thực sự tôi rất vui được gặp cô, May”, cô khàn giọng nói thêm.
Một tình cảm mà May không hề có ý định lặp lại. Thực tế, trông cô lạnh lùng và không thể chạm vào như thế được tạc bằng băng vậy.
Cái gì vậy nhỉ?
Cái gì có thể là lý do khiến May tỏ thái độ phản kháng đến vậy với April nhỉ? Sự phản kháng, giờ anh đã nhận ra, dù lúc ăn trưa April đã tỏ ra bình thản, nhưng sự có mặt ở đây tối nay có nghĩa là cô ấy hoàn toàn hiểu mọi việc.
Khi Jude quan sát April bước tới chiếc ô tô của mình, gương mặt nhợt nhạt như thây ma khi cô lái xe ra khỏi trang trại, Jude thề rằng sẽ tìm bằng được câu trả lời cho những thắc mắc của mình, từ May hoặc từ April, ai cũng được.
https://thuviensach.vn
TRANG TRẠI TÌNH YÊU
Carole Mortimer
www.dtv-ebook.com
Chương 6
May lén quan sát Jude khi trước khi chiếc xe đỏ biến mất khỏi trang trại, mang theo April Robine, hiểu rằng Jude hoàn toàn bối rối khi bắt gặp nữ diễn viên ở đây sau cái cách mà họ gặp gỡ nhau lúc ăn trưa, rằng anh ta hoàn toàn không hiểu được chuyện này.
Ồ, cô chẳng hề có ý định cho anh ta biết. Và, sau cuộc nói chuyện ngắn ngủi với April Robine trước khi Jude tới, cô hiểu rằng người đàn bà kia cũng (sẽ không làm) vậy.
April Robine...
Kỳ lạ đó là cách duy nhất mà May có thể nghĩ về người đàn bà đó.
Song cũng hiểu rằng lý do có thể là vì cô đang từ chối nhìn nhận bà ta là mẹ mình, người mẹ đã chối bỏ khi cô mới chỉ là một đứa bé năm tuổi.
Kiểu người phụ nữ gì vậy? Bước qua không chỉ chồng mình mà còn cả ba đứa con gái thơ bé, mới chỉ ba, bốn và năm tuổi đầu? Đó không phải loại người mà May muốn biết, hay muốn dính dáng tới, chắc chắn rồi!
Cô hít một hơi khó nhọc, cái nhìn không thể hiện điều gì khi quay sang Jude. “Nếu anh muốn vào bếp cho ấm, tôi sẽ vào sau anh vài phút”, cô nói, biết rằng vài phút sẽ là không đủ dài để bình tĩnh lại sau cuộc nói chuyện với April Robine, song cô cũng biết là mình chỉ có vậy thôi.
“Tôi không lạnh”, Jude nói nhẹ nhàng, dù cái gió lạnh buốt đang réo ‘Tôi không lạnh”, Jude nói nhẹ nhàng, dù cái gió lạnh buốt đang réo qua
https://thuviensach.vn
trang trại. “Trên thực tế, tôi nghĩ không khí trong bếp có khi còn lạnh lẽo hơn là ở đây!”, anh sắc sảo nói thêm.
“Thật sao? Hệ thống Aga giữ cho bếp rất ấm, tôi chắc chắn đấy.” May cố tình không hiểu.
“Tôi không nhắc tới hệ thống sưởi và cô biết rõ như vậy!” Jude gằn giọng, mắt nheo lại như hai khe hở màu bạc khi cúi nhìn cô dò xét!
“Tôi á?” Cô nhún vai, quay đi. “Giờ tôi cần phải kiểm tra... Anh nghĩ mình đang làm gì vậy?” Cô há hốc miệng kinh ngạc khi Jude tóm cánh tay cô và xoay mạnh cô lại đối diện với anh ta.
“Cô có chịu nói cho tôi biết chuyện gì đang diễn ra hay không, hay tôi phải tự mình tìm hiểu đây?”, anh cục cằn hỏi.
May nhìn anh ta tức giận. Người đàn ông này có lẽ là nhân tình của mẹ cô, có lẽ là đã được một thời gian; nếu ai đó nợ anh ta lời giải thích thì đó đương nhiên không phải là cô!
Cô mím chặt miệng cương quyết. “Tại sao anh không đi mà hỏi April Robine?”, cô bật lại. “Mặc dù có vẻ hai người có một mối quan hệ rất... thoải mái, cứ xem việc anh ở đây ăn tối với tôi và cô ta đi ăn tối với người khác thì biết!”, cô bổ sung một cách lăng mạ.
Mắt Jude càng nheo lại. “Và điều đó thì có nghĩa gì?”
May nhún vai. “Có nghĩa gì mà anh muốn.” Cô thở dài, chợt nhận ra mình quá mệt mỏi để có thể dây vào một tình huống xung đột nữa. “Tôi đã có một ngày dài, Jude. Tôi mệt và đói, anh có nghĩ chúng ta có thể hoãn việc này lại - dù nó có là gì đi nữa - sau khi ăn xong không?”
Anh cúi nhìn cô thêm vài phút đầy căng thẳng nữa, trước khi từ từ buông tay, một nụ cười giễu cợt hiện lên môi. “Cô không ngờ tôi lại tới ăn
https://thuviensach.vn