🔙 Quay lại trang tải sách pdf ebook Tình Ca Cho Nick Và Norah
Ebooks
Nhóm Zalo
https://thuviensach.vn
Tên eBook: Tình Ca Cho Nick và Norah
Tác giả: Rachel Cohn, David Levithan
Thể loại: Tiểu thuyết, Lãng mạn, Văn học phương Tây Công ty phát hành: Nhã Nam
Nhà xuất bản: NXB Văn Học
Trọng lượng vận chuyển (gram): 320
Kích thước: 13×20.5 cm
Dịch Giả: Thái Hà
Số trang: 276
Ngày xuất bản: 09-2010
Giá bìa: 49.000 ₫
Hình thức: Bìa mềm
Ebook: Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.com Giới thiệu:
https://thuviensach.vn
Chạm trán bạn gái cũ. Bạn gái cũ đã có bạn trai mới. Bất chợt đề nghị cô gái đứng kế bên làm bạn gái của mình trong năm phút. Hôn cô ấy và sau đó là một cuộc phiêu lưu đầy bất trắc nơi những người trong cuộc cũng không chắc về bản thân. Tất cả những điều đó Nick đã trải qua trong chỉ một đêm. Cùng Norah.
Nụ hôn bất ngờ và nồng nhiệt hơn dự định ấy đã đưa cặp đôi năm phút khởi hành một chuyến phiêu lưu cảm xúc vô tiền khoáng hậu xuyên đêm Manhattan, và cái gọi là “cuộc hẹn đầu tiên” đã trở thành một đêm rực rỡ của những khoảnh khắc chênh vênh trên trên ranh giới thảm họa và tình yêu, giữa âm nhạc, tiếng cười, những cảm xúc dâng tràn hơn mức trái tim có thể dung chứa, bối rối và đam mê, như một bản danh sách các khúc ca bất tận mà có lẽ chẳng mấy ai được trải nghiệm lần thứ hai trong đời.
Cuốn sách hay nhất trong năm do Kirkus Reviews bình chọn Cuốn sách hay nhất cho độc giả trẻ do Hiệp hội Thư viện Mỹ bình chọn Nằm trong top 10 cuốn sách do Hiệp hội Thư viện Mỹ lựa chọn
Mời các bạn đón đọc Tình ca cho Nick và Norah của tác giả Rachel Cohn & David Levithan.
Rachel Cohn và David Levithan không phải Nick
và Norah, dù Rachel viết phần vế Norah và David
viết phần về Nick. Cả hai đều là những cây bút nổi
tiếng viết cho độc giả trẻ, và Tình ca cho Nick và
Norah là sản phẩm hợp tác đầu tiên giũa họ.
Trước đó, Rachel đã viết nhiều cuốn sách khác
trong đó có Gingerbread, đoạt giải Tác phẩm Xuất sắc dành cho độc giả trẻ của Hiệp hội Thư viện Mỹ (ALA), được Publishers weekly và School
https://thuviensach.vn
Library Journal chọn là cuốn sách xuất sắc của năm. Cuốn Shrimp của cô cũng đạt được nhiều thành tích, trong đó có giải Bình chọn của Biên tập viên tờ Kirkus Reviews và giải Sách dành cho tuổi thiếu niên của Thư viện Công cộng New York. Ngoài ra, Cupcake và You Know Where to Find Me cũng là nhưng đầu sách nổi tiếnq khác.
David cũng từng xuất bản nhiều tác phẩm trong đó có Boy Meet Boys và The Rmim of Possibility, cả hai đều từng lot vào top 10 cuốn sách dành cho độc giả trẻ theo đánh giá của Hiệp hội Thư viện Mỹ. Thư viện Cộng cộng New York cũng bình chon Are We There Yet là cuốn sách xuất sắc dành cho tuổi thiếu niên. Ngoài ra Wide Awclke, How They Met and Other Stories cũng là những cái tên hay được nhắc tới.
Năm 2008, Tình ca cho Nick và Norah đã được dựng thành phim với phần sound track tuyệt vời, nhận được nhiều đề cứ về mặt nghệ thuật và thành công về thương mại.
Hiện Rachel đang sống ờ New York còn David, cũng như Nick, sống ở Hoboken, New Jersey. Website của họ: www.rachelcohn.com và www.davilevithan.com được liên kết với nhau, và liên kết với website của Nick và Norah: www.nickandnorah.com
https://thuviensach.vn
Danh sách bài hát thay lời cảm ơn
1. Tina Turner - "The Best - Điều tốt đẹp nhất" (gửi đến Jennifer Rudolph Walsh, Lisa Grubka và Kathie Glick)
2. Ray Charles - "You Are My Sunshine - Bạn là ánh mặt trời của tôi" (dành cho Alicia Gordon và Bari Zibrak)
3. Lucinda William - "2 Kool 2 B 4-Gotten - Quá tuyệt vời để lãng quên" (dành cho Lorene Scafaria)
4. Belle & Sebastian - "Wrapped Up in Books - Gói trọn trong sách" (dành cho Jack Martin)
5. Prince - "Nothing compares 2 U - Không gì sánh được với anh" (dành cho Joe Monti)
6 . Elvis Costello - "Alison" (dành cho Allison Wortche)
7. The Cure - "Pictures of You - Những tấm hình của em" (Melissa Nelson và Isabel Warren- Lynch)
8. Louis Armstrong - "A Kiss to Build a Dream On - Một nụ hôn để xây dựng giấc mơ" (dành cho tất cả những con người tuyệt vời ở NXB Knopf)
9. The Beatles - "Paperback Writer - Nhà văn viết sách bìa mềm" (dành cho những người bạn cùng làm nghề viết yêu quý của chúng tôi)
10. Julie Andrews - "The Sound of Music - Âm thanh của âm nhạc" (tặng gia đình thân yêu của chúng tôi)
11. Rufus và Chaka Khan - "You Got the Love - Bạn có tình yêu" (gửi tới Stephanie và Al)
12. Kylie Minogue - "Can't Get You Out of My Head - Không thể thôi nghĩ về anh" (dành cho Billy và Nicolicious)
13. Jens Lekman - "You are the Light (By Which I Travel into This and That) - Anh là ánh sáng (đưa tôi đi khắp nơi)" (tặng Nick)
https://thuviensach.vn
14. Kelly Clarkson - "Miss Independent - Cô nàng độc lập" (dành cho Anna)
15. Q and Not U - "Wonderful People - Những người tuyệt vời" (dành tặng Martha)
16. The Magnetic Fields - "How Fucking Romantic - Lãng mạn chết đi được" (dành tặng Nancy)
Tặng Martha và Nick ngoài đời
https://thuviensach.vn
MỤC LỤC
Về tác giả
Danh sách bài hát thay lời cảm ơn 1. Nick
2. Norah
3. Nick
4. Norah
5. Nick
6. Norah
7. Nick
8. Norah
9. Nick
10. Norah
11. Nick
12. Norah
13. Nick
14. Norah
15. Nick
16. Norah
17. Nick
18. Norah
19. Nick
20. Norah
https://thuviensach.vn
1. Nick
Ngày bắt đầu từ nửa đêm. Tôi chẳng chú ý đến cái gì ngoài cây bass trong tay, tiếng ồn trong tai. Dev thì đang gào, Thom thì đang lắc, và tôi làm người giữ nhịp, tôi là cái đồng hồ, tôi là người phối hợp cái thứ gọi là âm nhạc này với cái thứ gọi là thời gian kia. Tôi là tiếng tích tắc, tôi là phách nhịp, tôi chìm dưới tất cả mọi góc cạnh của phút giây này. Chúng tôi không có tay trống. Dev đã cởi phăng áo, Thom đang ngả người phiêu khi tiếng mic rít lên, còn tôi ở phía sau họ, tôi là cái máy phát điện. Tôi đang nghe và tôi cũng chẳng đang nghe gì cả vì tôi không nghĩ đến thứ mình đang chơi, tôi cảm nhận nó. Mọi cặp mắt đều đổ dồn về phía chúng tôi. Hay ít nhất đó cũng là thứ tôi tưởng tượng khi đang đứng trên sân khấu. Đó là một khán phòng nhỏ, trong đó chúng tôi là những tiếng ồn lớn và tôi là tay bass không đồng tính trong một ban nhạc rặt những thành viên đồng tính đang lấp đầy căn phòng những âm thanh trầm đục mỗi khi Dev vừa hát vừa gào, Fuck the man/ Fuck the man/ I really want to/ Fuck the man (Vui vẻ với anh ta/ Vui vẻ với anh ta/ Tôi thực sự muốn/ Vui vẻ với anh ta). Tôi ngắt nhịp, xuyên thủng và phang mình vào khoảng không trong khi những ngón tay vẫn ấn mạnh vào dây đàn. Mồ hôi, tà ý và cơn đói túa ra từ người tôi. Đây là sự giải thoát, hay có lẽ chỉ là lời thỉnh cầu được giải thoát. Dev giờ đang rên rỉ, Thom đang vẩy mạnh ghi ta tạo âm chát chúa, và dù chân không hề nhúc nhích tôi vẫn đang chuyển động rất nhiều. Tôi nhìn qua ánh đèn và thấy người ta lắc lư, người ta nhảy chồm chồm, người ta xem Dev gí micro vào miệng mà tiếp tục gào thét mấy từ ngữ đó. Tôi ném vào họ những hợp âm, tôi nhấn họ chìm trong sóng âm thanh, tôi tăng nhịp bass lớn đến nỗi họ buộc phải nghe thấy. Tôi mạnh mẽ hơn lời bài hát và to lớn hơn cả cái hộp đêm đang chứa tôi, và rồi tôi nhìn thấy cô trong đám đông và tôi tan nát.
Tôi đã bảo với cô ấy là không được đến rồi. Trong khi cô ấy đang bận xé tôi ra thành từng mảnh nhỏ, đây chính là mảnh tôi đã van xin được giữ
https://thuviensach.vn
lại. Làm ơn đừng đến buổi diễn. Tôi không muốn thấy em ở đó. Và cô đã nói vâng, và lúc đó nó đâu phải lời nói dối. Nhưng nó đã thành một lời nói dối vào lúc nào đó, bởi vì giờ cô ấy đang ở đây, và những ngón tay của tôi đang rời vị trí, và những âm thanh tôi tạo ra đang mất đi sự sắc bén vốn có, và mọi thứ quanh tôi đang chuyển từ gào thét dữ dội sang chỉ la hét xoàng xoàng - ngay khi tôi nhìn thấy đường nét bờ môi cô ấy. Và rồi tôi nhìn thấy - ôi, khốn kiếp, không - cô ấy không chỉ có một mình, cô ấy đang đi cùng một gã nào đó, và thể nào cô ấy cũng sẽ bảo là đến để xem tôi diễn, tôi chẳng nghi ngờ gì cái chuyện thực ra cô ấy đến để cho tôi xem cảnh cô ấy và gã kia. Hết rồi, cô ấy đã nói thế, nhưng chẳng phải đó vẫn là lời nói dối khủng khiếp nhất mọi thời đại sao? Tôi vấp nốt liên tục trong khi Dev sắp sửa sang khúc tiếp theo, Thom thì đang chơi nhanh hơn mức cần thiết. Tôi phải bắt kịp họ, giữa cảnh cô ấy ngả người vào gã đi cùng và lắc đầu như thể tôi chỉ chơi nhạc cho mình cô nghe, dù thực tế là nếu có thể thì tôi đã tung hê hết mà quẳng cho cô sự tĩnh lặng nhiều không kém gì nỗi đau cô đã tặng cho tôi.
Tôi cố theo kịp Dev và Thom. Đêm nay chúng tôi có tên là The Fuck Offs (Cút Xéo), nhưng đó là một cái tên mới và nó sẽ chỉ tồn tại được trong ba hợp đồng biểu diễn trước khi Dev lại nghĩ ra một cái tên nào khác thôi. Chúng tôi đã từng có tên là Khiêu Dâm Tối Qua, Khăn Tay Đen, Thợ Làm Đầu Thù Hận, và Không Phải Việc Của Mày. Tôi thực ra không mấy khi dùng đến lá phiếu của mình, trừ khi để kéo Dev ra khỏi mấy ý tưởng quá điên rồ. (“Chiến hữu này,” tôi phải nói với cậu ta thế, “chẳng ai muốn đến xem một ban nhạc có tên là Đau Chim đâu.”) Dev luôn thích vui vẻ với dân nhiều khuyên hay xăm trổ, và luôn kiếm được mấy đồng chí mê punk, những kẻ đến xem chúng tôi biểu diễn mà không biết rằng cuối cùng mình sẽ muốn quậy tưng bừng với tay rocker cứ gào lên thách thức vào mic How big is your cocker spaniel? (Con giống của bạn to đến cỡ nào?) ấy. Dev quê ở một thị trấn tại Jersey có tên là Lodi, điều này khiến cho mọi chuyện trở nên cực kỳ dễ hiểu, vì thế có nghĩa là cậu ta chẳng thể làm gì khác ngoài một thần tượng biến thái(1). Thom quê ở South Orange, và mới có
https://thuviensach.vn
chữ “h” trong tên mình được độ hai tháng. Tôi quê ở Hoboken, đủ gần thành phố mà không cần phải thực sự ở trong thành phố. Vào những đêm như thế này, với cơ hội được biểu diễn không chỉ trước bạn bè mình, để đến được một câu lạc bộ giống như cái động này thì có phải bơi qua sông Hudson tôi cũng bơi. Ít nhất cho tới khi Tris xuất hiện và tôi thấy mình chảy máu vô hình lên khắp sân khấu.
Take the power/ Fuck the man/ Take the power/ And fuck the man. (Chiếm lấy thế thượng phong/ Vui vẻ với anh ta/ Chiếm lấy thế thượng phong/ Và vui vẻ với anh ta). Dev đang đưa bài hát đến một nơi nó chưa từng đặt chân tới: phút thứ tư. Tôi oải quá rồi, chỉ chực đợi giải lao. Có vẻ như Thom sắp hát solo đến nơi, điều chưa từng là sở trường của cậu ấy. Tôi di chuyển, quay lưng lại cô, cố giả vờ như cô không ở đó, trò lố khốn kiếp nhất từng không làm tôi cười. Tôi cố kéo sự chú ý của Dev ra khỏi đám đông, nhưng cậu ấy bận lau mồ hôi trên ngực đến nỗi chẳng thèm để ý. Cuối cùng thì, cậu ta cũng kiếm đủ năng lượng để kết thúc việc đó. Cậu ta dang tay ra và hú lên, rồi tôi đưa cả ban lên đỉnh điểm bằng một cú lắc người cuối cùng. Đám đông đáp lại chúng tôi bằng tiếng ầm ĩ của chính họ. Tôi cố nghe giọng cô, cố phân biệt giọng nữ cao ấy trong số những tiếng hò hét và vỗ tay. Nhưng cô đã biến khỏi tôi y như cái đêm tôi đã khóc mà cô chẳng thèm quay lại xem tôi có ổn không. Ba tuần, hai ngày và hai mươi ba tiếng đồng hồ trước. Và cô đã đi ngay được với thằng khác rồi.
Ban nhạc tiếp theo đã đứng sẵn ở rìa sân khấu. Chủ câu lạc bộ đang ra hiệu thời gian của chúng tôi hết rồi. Tôi không quá mất hồn đến độ không thấy mãn nguyện trước những tiếng gọi hát thêm nữa, những tiếng thở dài thất vọng khi ánh đèn hắt lên soi đường cho đám đông quay lại chỗ quầy
bar. Tôi là thằng cu li lo thiết bị cho buổi biểu diễn, vì thế trong khi Dev nhảy vào đám đông để tìm người hâm mộ cậu ta nhiệt tình nhất và Thom ngượng ngùng về lại chỗ anh bạn trai rất biết-thông-cảm-nhưng-đa-cảm, tôi phải lập tức đi chất đồ lên xe. Tôi dọn hết từ dây đàn đến dây điện, từ âm li đến loa. Một gã của nhóm nhạc sắp lên biểu diễn đã tử tế giúp tôi khuân hết đống kệ ở góc sau sân khấu đi. Nhưng tôi là người duy nhất được động vào
https://thuviensach.vn
nhạc cụ, cẩn thận đưa chúng đi ngủ. Rồi tôi đề nghị nhóm nhạc kia cho mình được giúp dỡ đồ, và sung sướng khi họ đồng ý để tôi có thể giúp họ chỉnh bảng điều khiển âm thanh thay vì dành toàn bộ năng lượng cố kìm nén tình cảm dành cho cô.
Mắt tôi vẫn quen với việc luôn tìm kiếm cô trong đám đông. Hơi thở của tôi vẫn quen với việc nín lại mỗi khi tôi nhìn thấy cô và ánh sáng liền được chỉnh đúng góc. Cơ thể tôi vẫn quen với việc có cơ thể cô chuyển động bên mình. Vì thế khoảng cách - tất cả những gì thiếu đi sự va chạm và liên hệ - đều là sự từ khước kiên trì. Chúng tôi bên nhau được sáu tháng, và trong mỗi tháng đó khao khát của tôi luôn tìm được cách mới để bùng lên trước cô. Hết rồi không thể khiến nó lụi tàn. Tất cả những lời ca tôi viết trong đầu đều dành cho cô, và giờ tôi không thể bắt chúng ngừng vang lên. Cái thứ nhạc phim nhạt nhẽo này. Em chán, cô nói thế, và tôi đáp lại với cô rằng tôi cũng chán, rằng tôi cũng muốn có chút thời gian rảnh rỗi của riêng hai người. Và rồi cô nói, Không, em chán anh, vậy là tôi liền trượt vào cái vũ trụ không-tưởng-nhưng-rất-thật nơi chúng tôi đã kết thúc còn tôi thì chưa. Cô không còn là bất cứ kiểu hiện thực nào mà tôi có thể chạm tới nữa.
Tôi quay lưng lại đám đông trong lúc cất nhạc cụ và thiết bị vào nơi an toàn. Rồi cũng đến lúc tôi không thể xoay lưng lại thêm chút nào nữa, vì bạn chẳng thể cứ nhìn chằm chằm vào bức tường mãi mà không cảm thấy mình như một thằng ngu. Tôi đã được ban nhạc sắp trình diễn cứu, cái ban nhạc vặn volume thậm chí còn to hơn chúng tôi lúc trước và chẳng mấy chốc đã nuốt chửng tất cả trong một sự hỗn loạn tuyệt đẹp. Họ có tên là Are You Randy? (Bạn Có Dâm Đãng Không?) và ca sĩ hát chính đã thực sự hát chứ không chỉ tru tréo và eo éo. Tôi liều liếc vào đám đông một cái nhưng không thấy cô ở đó nữa. Tôi không nhìn thấy nhiều cô lắm - cả một biển anh đang chen lấn xô đẩy khi ca sĩ chính vừa hát những bài ca bất hủ, đập tan thành từng mảnh nhỏ “I Want You To Want Me”, “Blue Moon” và “All Apologies” (“Anh muốn em muốn anh”, “Mặt trăng buồn” và “Mọi lời xin lỗi”) vừa phiêu theo vũ điệu Salome của riêng mình.
https://thuviensach.vn
Tôi nghĩ Tris sẽ thích ban nhạc này, và chuyện tôi biết điều đó lại như một nhát dao đâm vào tim tôi, vì tất cả tri thức về việc cô thích gì giờ đã trở nên hoàn toàn vô dụng. Tôi không biết tay bồ mới là ai. Tôi không biết có phải hai người bọn họ đã biết nhau được ba tuần và ba ngày rồi không. Tôi thấy mừng đã không nhìn thấy gã vì nếu thế thì tôi sẽ lại mường tượng ra cảnh họ không mặc gì. Giờ tôi chỉ nghĩ đến cảnh cô không mặc gì, và đó là một ký ức sống động đến nỗi những ngón tay của tôi thực sự đã vươn ra định chạm vào nó. Tôi quay đầu lại, như thể tôi thực sự đang nhìn thấy cô, và nhìn thấy Thom đang hôn gã bạn trai Scot của cậu ấy theo điệu nhạc với cái cách vũ-trụ-này-là-của-riêng-ta. Dev vẫn đang trong quầy bar biểu diễn, tôi đoán vậy. Chúng tôi vẫn chưa đủ tuổi, nhưng ở đây chuyện đó chẳng quan trọng. Khán giả hầu hết đều lớn tuổi hơn chúng tôi - đại học hoặc lẽ ra-đã-vào-đại học - và tôi nhận ra mình không hợp với chỗ này lắm. Vài gã già dặn trong đám đông săm soi tôi, gật đầu với tôi một cái. Không phải là tôi đeo Huy hiệu Không Đồng Tính hay cái gì tương tự. Tôi thỉnh thoảng gật đầu lại, khi tôi nghĩ đó là sự hưởng ứng theo điệu nhạc chứ không phải lời gạ gẫm. Tôi luôn chuyển động.
Tôi tìm thấy Dev chỗ quầy bar, cậu ta đang nói chuyện với một đứa trạc tuổi chúng tôi, trông quen quen theo đúng kiểu mấy chàng loại đó. Khi đến chỗ họ, tôi được giới thiệu là “thần bass, Nick,” và anh ta được giới thiệu là, “Thợ Săn giỏi nhất trong các Thợ Săn.” Dev cám ơn tôi vì đã coi sóc thiết bị, và xét qua cái kiểu cuộc nói chuyện chẳng tiến được thêm bước nào thì tôi biết rằng mình đang phá quấy. Nếu đó là Thom, sự bực bội của tôi sẽ bị nhận ra ngay. Nhưng Dev luôn cần ta phải nói rõ ra mới hiểu, mà ngay lúc này thì tôi chẳng có tâm trạng nào để làm thế. Thế là tôi chỉ nói cho cậu ta chỗ tôi đã để đồ đạc và giả vờ rằng tôi phải đi tìm một chỗ trống trong quầy bar để dễ gọi người phục vụ. Và một khi đã giả vờ đó là sự thật, tôi nghĩ nó cũng có rất nhiều khả năng sẽ là sự thật. Tôi vẫn chưa thấy Tris đâu cả, và có một phần nhỏ trong tôi đang băn khoăn không biết liệu thật ra người trong đám đông khán giả đó có phải là cô không. Có thể chỉ là ai đó
https://thuviensach.vn
trông giống cô, nếu vậy thì có thể giải thích tại sao tay bồ trông chẳng giống ai cả.
Are You Randy? lần lượt ngừng chơi nhạc, cho tới khi ca sĩ hát chính nhẹ nhàng cất câu cuối cùng, không có nhạc đệm. Tôi ước gì có thể nói rằng cả câu lạc bộ đã lặng đi vì họ, nhưng sự thật thì nửa bầu không khí là những cuộc chuyện trò. Tuy thế nó vẫn khá hơn mức bình thường, và ban nhạc vẫn được một tràng pháo tay cổ vũ. Tôi cũng vỗ tay và để ý thấy cô gái bên cạnh mình đang cho hai ngón tay vào miệng huýt sáo theo kiểu cổ. Âm thanh trong trẻo và mạnh mẽ, làm tôi nghĩ đến giải bóng chày thiếu nhi Little League. Cô mặc áo vải len, và tôi không thể biết được cô mặc thế là vì đang cố đưa kiểu quần áo duy nhất chưa được hồi sinh của thập niên năm mươi quay lại hay vì mặc chiếc áo ấy rất thoải mái nữa. Da cô rất sáng và kiểu đầu thì đúng vị nữ sinh trường tư dù cô đã cố làm nó rối bù lên để che đậy. Ban nhạc tiếp theo là nhóm Con Hổ, diễn đêm cuối cùng trong chuyến lưu diễn của họ, và tôi đoán rằng cô gái này đến đây để xem họ. Nếu tôi là loại con trai khác thì có lẽ tôi đã thử bắt chuyện, chỉ để làm bạn, tôi không biết nữa. Nhưng tôi cảm thấy nếu lúc này tôi nói chuyện với một ai khác thì tất cả những gì tôi có thể làm chỉ là trút bầu tâm sự.
Có lẽ Thom và Scot sẽ sẵn sàng rời đi nếu tôi muốn, nhưng tôi khá tin chắc rằng Dev vẫn chưa quyết định rõ liệu cậu ta có định quay lại với chúng tôi hay không, nên tôi sẽ là một thằng khốn nếu ra trước mặt cậu ấy mà hỏi. Thế là tôi kẹt không biết phải làm gì và tôi biết thế, và đó là khi tôi nhìn sang bên phải thì thấy Tris cùng tay bồ mới đang tiến lại chỗ quầy bar vương vãi bia để gọi một chầu nữa. Đó chắc chắn là cô, và tôi chắc chắn đã bị mắc kẹt, vì sau khi ban nhạc kia vừa kết thúc biểu diễn đám khán giả liền túa ra đâm bổ về phía tôi, và nếu muốn bỏ đi tôi sẽ phải rẽ lối mà ra, mà nếu tôi phải rẽ lối mà ra, cô sẽ nhìn thấy tôi đang cố trốn chạy và biết chắc là tôi không thể chịu đựng được - dù cho đó đúng là một sự thật đáng nguyền rủa thì tôi cũng không muốn cô có được bằng chứng xác thực về nó. Cô trông thật nóng bỏng còn lòng tôi thấy quá lạnh lẽo, và gã đi cùng đang đặt bàn tay lên cánh tay cô theo cái kiểu người bạn đồng tính sẽ không
https://thuviensach.vn
bao giờ, không bao giờ có thể nghĩ tới, và có lẽ đó là bằng chứng tôi cần. Tôi là tập cũ rồi còn đây là tập mới. Tôi có thể bỏ cả năm trời chăm chút luyện bass mà chẳng có gì, hoàn toàn chẳng có gì thay đổi.
Cô nhìn thấy tôi. Cô không thể giả bộ ngạc nhiên khi thấy tôi ở đây, bởi dĩ nhiên cô biết rất rõ là tôi sẽ ở đây. Thế là cô cố nặn một nụ cười và thì thầm gì đó vào tai bồ mới và tôi có thể nhìn qua nét mặt của cô mà nói được rằng sau khi uống xong món đồ uống giờ-đã-rót kia họ sẽ tiến lại chỗ tôi mà nói xin chào và buổi biểu diễn thật tuyệt và - liệu cô có thể ngu ngốc và độc ác đến thế không nhỉ? - anh có khỏe không? Tôi không thể chịu nổi cái ý nghĩ đó. Tôi hiểu hết và tôi biết mình phải làm gì đó - bất cứ cái gì - để dừng việc này lại.
Thế là tôi, một tay bass tầm thường trong một nhóm nhạc đồng tính trung bình, đã quay sang phía cô gái mặc áo vải len mà tôi còn chẳng hề biết là ai và nói:
“Tôi biết điều này nghe sẽ rất kỳ cục, nhưng liệu cậu có thể làm bạn gái của tôi trong năm phút tới được không?”
https://thuviensach.vn
2. Norah
Randy trong nhóm Are You Randy? khăng khăng nói rằng tay bass trong nhóm đồng tính đó là một tên ái, nhưng tôi đã bảo anh ta là Không, cậu trai đó hoàn toàn bình thường. Cậu ta có phải là người viết cái lời nhạc rác rưởi cho ban nhạc ấy hay không thì tôi không biết (Vui vẻ với anh ta/ Vui vẻ với anh ta - thứ nhố nhăng ấy là cái gì vậy?), nhưng cậu ta không ái. Tin tôi đi. Có những thứ mà con gái chẳng đứa nào không biết, ví dụ như là để một bài punk kéo dài tới tận bốn phút là một ý tưởng rất, rất tồi, hay không đời nào một tay bass người Jersey với kiểu đầu bình dân, mặc quần bò đen mài bạc phếch te tua và áo phông đen cũ xỉn phun chữ vàng cam Khi tôi nói Jesus, cậu nói Christ, đang lắc lư giữa hai người đồng tính kia lại là một tên ái; cậu ta bắt chước gã punk thích mai mỉa Jonny Cash giống đến thế thì làm sao có thể là ái được. Có lẽ cậu ta có hơi chút đa cảm, tôi nói với Randy, nhưng cậu ta trông không giống một di tích tiều tụy của ban Whitesnake như tất cả những người trong nhóm của anh không có nghĩa cậu ta hiển nhiên là dân đồng tính.
Nhưng chuyện Không Ái tình cờ là người bình thường không có nghĩa là tôi muốn làm bạn gái năm phút của cậu ta, như thể tôi là một bến đỗ thoáng qua của con tàu hư hỏng là cậu ta ấy. Chỉ vì tôi là kẻ thất bại duy nhất ở đây vẫn chưa mất hết trí khôn do bia rượu, chất kích thích hay hoóc môn giới tính nên tôi mới còn chút lý trí để ghìm cái ý định ban đầu của mình - là gào lên “ĐIÊN À, KHÔNG!” để đáp lại lời đề nghị của Không Ái.
Tôi phải nghĩ tới Caroline. Tôi lúc nào cũng phải nghĩ tới Caroline.
Tôi để ý thấy Không Ái đang cất thiết bị sau buổi biểu diễn trong khi bạn cùng ban nhạc đã bỏ rơi cậu ta để đi kiếm chút trò vui. Tôi hiểu cái cảnh đó. Tôi là cái cảnh đó, suốt ngày phải đi dọn đống lộn xộn của người khác.
https://thuviensach.vn
Không Ái ăn mặc tệ quá - cậu ta hẳn phải từ Jersey đến. Và nếu Chàng Jersey là một đứa lo dụng cụ, cậu ta sẽ có một cái xe tải. Cái xe tải có lẽ chỉ là một mẩu kim loại vứt đi với bộ chế hòa khí rò nước liên tục, tuy không đến nỗi bị xịt lốp hay hết xăng ở giữa đường hầm Lincoln nhưng nếu phải chui vào nó thì cũng mạo hiểm phết. Ai đó phải đưa Caroline về nhà. Cô say quá nên không thể tự bò đi bắt xe buýt. Cô còn say đến nỗi nếu không có tôi ở đó mà đưa về nhà ngủ cho giã rượu thì cô đã về nhà Randy rồi. Đồ con gái hư. Tôi mà không yêu quý cô quá như thế, tôi đã giết cô rồi.
May cho cô là bố mẹ tôi cũng yêu cô như tôi; bố và mẹ kế của cô đã đi chơi cuối tuần rồi, họ chẳng quan tâm xem cô làm gì, miễn là cô không dính bầu hay hẹn hò một gã xuất thân từ gia đình không có thu nhập hơn sáu-con-số. Lũ khốn. Bố mẹ tôi thì, họ ngưỡng mộ Caroline, Caroline xinh đẹp với mái tóc dài màu caramel, đôi môi đỏ mọng ngon như một cây kẹo Tootsie Pop, và tiền án trẻ vị thành niên phạm pháp. Họ chẳng bận tâm nếu chiều hôm sau cô có đầu bù tóc rối say khật khưỡng đi từ phòng tôi ra nhà bếp. Cô mới là người tuyệt nhất, không phải tôi, người đáp ứng đủ các kỳ vọng cần có của cô con gái một kẻ sống ở Engelwood Cliffs, CEO một công ty thu âm hàng khủng: hoang dại.
Caroline không phải một Nỗi Thất Vọng Lớn như cô con gái Xoàng Xĩnh của họ, mặc áo len vải flannel thoải mái, đi cùng mẹ ra tiệm cắt đầu quả dưa tốn những ba trăm đô (tiệm Bergdorf) và một bình xịt tóc màu xanh giá năm đô (tiệm Ricky), bà tu khổ hạnh, đứa con gái ngoan ngoãn đầy tinh thần trách nhiệm được chọn đọc diễn văn trong lễ tốt nghiệp trung học. Tôi đã quyết định sẽ nghỉ một năm chưa đi đại học vội để đến một khu kibbutz ở Nam Phi thay vì đi học đại học Brown. TẠI SAO, Norah, TẠI SAO? Tôi viết bài luận xin vào học đại học Brown về tất cả những bản nhạc bố đã lấy của nhóm The Street rồi vô tư phá hỏng nó để mang lợi nhuận cho nhóm The Man. Bố đâu phải một tay doanh nhân hippy khốn kiếp nào, bố nói thế, cười, sau khi đọc bài luận. Bố không phủ nhận việc ông đã cho Top 40 radio một tỷ lệ lớn những bài hit dở kinh khủng, nhưng ông tự hào đã truyền thụ cho tôi từ thuở ấu thơ âm thanh của tất cả những
https://thuviensach.vn
bài hát ngoài kia để giờ đây, khi mười tám tuổi, tôi có thể trở thành một DJ hoành tráng nếu tôi muốn, đồng thời cũng biến tôi thành một kẻ hợm âm nhạc không ai chịu nổi. Bố mẹ tôi cũng đã ám quẻ tôi bằng việc có một cuộc hôn nhân hạnh phúc trong suốt một phần tư thế kỷ, điều này, không nghi ngờ gì, đã tiêu diệt mọi viễn cảnh được trải nghiệm tình yêu đích thực của tôi. May mắn chả bao giờ gõ cửa hai lần.
Bố mẹ sẽ từ tôi nếu họ biết tối nay tôi ở trong cái câu lạc bộ này. Chết tiệt, nếu tôi có đang chơi cần sa ở công viên Tompkins Square ngay lúc này, trên đường tới một quán bar bệnh hoạn ở đại lộ D, thì bố mẹ tôi cũng sẽ chỉ vỗ tay hoan nghênh. Nhưng cái câu lạc bộ này, trong vô số điểm ở Manhattan, là nơi tôi bị cấm tới, do một mối thâm thù dài lâu liên quan tới một hợp đồng ăn chia nhạc nhẽo giữa bố và chủ câu lạc bộ, Lou Điên (người từng là cha đỡ đầu của tôi, Bác Lou, cho tới khi vụ đó làm Lou được gán cái biệt hiệu Điên). Lou đúng là một gã punk thứ thiệt, punk từ cái thời nhóm The Ramones được biết đến trước tiên là những kẻ đầy nhiệt huyết rồi mới đến là nghệ sĩ âm nhạc, khi punk nghĩa là một cái gì thiêng liêng hơn là một khái niệm sản xuất hàng loạt để giúp đám đông nhà quê thấy mình sành điệu.
Nhưng mẹ và cha sẽ nhanh chóng từ tôi và thẳng tay giết tôi nếu họ nghĩ tôi không chăm sóc cho Caroline đáng yêu của họ. Cô tạo cảm hứng cho cái kiểu sống hết mình ấy trong tâm hồn con người. Đáng buồn nôn, trừ việc tôi cũng hoàn toàn bị Caroline bỏ bùa, là con cún để cô dắt mũi từ hồi mẫu giáo.
Tôi nhìn khắp câu lạc bộ khi đám người chuyển đổi giữa các suất diễn đi ngang/qua/húc tôi như thể tôi là một bóng ma mà lại có thể xác không biết co kéo cho hợp để tránh không cản đường họ đến quầy rượu vậy. Chết tiệt, tôi lại lạc mất Caroline nữa rồi. Cô cực kỳ thích Randy tối nay, tốt - Are You Randy? cũng không hoàn toàn là đồ bỏ đi - nhưng bản thân Randy thì tối nay đang rất phấn khích nhờ pin, và tôi phải liệu sao cho chắc là anh ta không dụ được cô ấy vào một góc nào đó. Nhưng tôi chỉ cao có hơn mét sáu kiễng chân, và mét tám Không Ái thì đang đứng trước mặt, che tầm
https://thuviensach.vn
nhìn của tôi, muốn hỏi xem tôi có muốn làm bạn gái năm phút của cậu ta không và trông như một con vật lạc chuồng đi loanh quanh hỏi “Cô là mẹ cháu ạ?” trong mấy cuốn sách thiếu nhi.
Đứng đằng sau cậu ta tôi không thể thấy Caroline nhưng tôi thấy rõ cái con ngu đấy, Tris, vần với bris - nghi lễ cắt bao quy đầu cho trẻ em Do Thái - đó cũng là việc cô ta làm với bọn con trai, xé tan khẩu đồ nghề của họ. Cô ta đang ngúng nguẩy đi theo phong cách Tris, bộ ngực to sụ chĩa ra phía trước, mông ngoáy cái kiểu sẽ khiến mọi thằng ngu chú ý ngay lập tức, thậm chí cả mấy cậu đồng tính, những đại biểu chủ đạo của đêm nay, Không Ái cũng không phải ngoại lệ. Cô ta đang đi thẳng tới chỗ tôi. Không Không KHÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔNG. Sao cô ta biết tối nay tôi và Caroline tới đây chứ? Cô ta có mật thám rải bất cứ nơi nào Caroline và tôi tới vào các tối thứ Bảy à?
Bạn trai sẽ cứu bồ! Tôi trả lời câu hỏi của Không Ái bằng cách quàng tay lên cổ cậu ta và kéo mặt cậu ta sát vào mặt tôi. Chúa ơi, tôi phải làm mọi thứ có thể để tránh bị Tris nhận ra và tới đây nói chuyện với tôi.
KHỐN KIẾP! Tôi không nghĩ Không Ái lại hôn giỏi thế. Đáng ghét. Thấy chưa, Randy? KHÔNG. ÁI. Đã được thẩm định. Nhưng tôi đâu phải đang tìm kiếm cảm xúc ở đây, chỉ kiếm một chuyến xe về nhà cho cô gái của tôi thôi. Tôi cũng không kiếm tìm lưỡi, nhưng Không Ái chẳng để mất giây nào và cho luôn lưỡi cậu ta vào miệng tôi. Miệng tôi phản kháng lại lý trí: Ừm, dưới này thích quá, từ từ thôi cô gái, từ từ thôiiiiii!
Dù cậu ta có hôn giỏi thế nào đi nữa, cô bạn gái năm phút này vẫn cần có vài giây để thở. Tôi giật miệng mình ra, hy vọng hít chút không khí và hy vọng nhìn thấy Tris đi khỏi mà không nhận ra tôi.
WOW. Tôi thấy thích ở trong đám đông hỗn độn này, tôi đã từng bị thúc vào bụng, nhưng là bởi những tên cảnh sát đầu đất. Quên nhu cầu ôxy đi. Miệng tôi muốn quay lại nơi nó vừa rời ra.
Thật bất hạnh, Tris đang đứng ngay trước mặt chúng tôi, bám lấy nạn nhân xấu số mới nhất của cô ta, người đứng đủ gần để tôi có thể chắc chắn
https://thuviensach.vn
nhận dạng cậu ta là một trong số mấy gã bị Caroline bỏ gần đây; cậu ta là bạn của Hunter from Hunter thuộc nhóm Hunter Does Hunter, dự kiến sẽ chơi tiếp theo (chào mừng ra mắt Lou, Hunter). Tris ôm chặt eo cậu chàng, có lẽ đang cố vắt cho kiệt bất cứ tí sự sống nào mà ả phù thủy hút hồn đó chưa bóp hết khỏi cậu ta trong ba tuần qua từ khi Caroline đá bay cậu ta.
Tris nói, “Nick? Norah? Sao hai cậu lại... quen nhau?”
Ả đấy không nên ở trong một câu lạc bộ như thế này. Cứ như ngôn từ còn chưa đủ kinh, cô ta còn phải khoác thêm cả một bộ cánh khuân về sau những lần lượn lờ shopping cùng mấy con bạn từ chuỗi cửa hàng Hot Topic nữa: váy da ngắn màu đen có khóa hai bên, áo phông Ramones giả vintage sản xuất hàng loạt, legging vàng màu phân kèm giày hồng da bóng trông phát khiếp. Cô ta trông như một con bọ hung sáng rực bằng cách bắt chước phong cách của Debbie Harry thời kỳ đầu.
Tôi cần phải nói chuyện mặt-đối-mặt với bác Lou về những tiêu chuẩn liên quan đến việc sở hữu và điều hành một câu lạc bộ. Ông bác có thể móc được hàng tá tài năng tuyệt vời - những loại đói khát, chưa từng trải sẵn sàng đổ hết máu ruột hay các bộ phận cơ thể hữu dụng khác lên sân khấu nhà Lou chỉ để có cơ hội được biểu diễn ở đó - nhưng ông ấy chả biết quái gì về việc duy trì chuyện kinh doanh này cả. Nhìn những thằng nhãi ranh Jersey ông ấy cho vào mà xem! Ông ấy thậm chí còn cho các thành viên ban nhạc uống bia nữa! LOU! Sao bác không chịu nghĩ xem tại sao cái lũ ngớ ngẩn này lại rặt một bọn nghiện ngập và đập phá? Âm nhạc của chúng OK. Chúng có thể chơi những bản punk một cách thuyết phục - mạnh, nhanh, đầy giận dữ - nhưng chúng vẫn chưa đủ khôn để nhận ra dân punk thật sự giờ phải đứng đắn: không rượu bia, không chích choác, không hút hít, không đàng điếm. Giờ đây punk thực thụ là thứ punk duy nhất còn lại sau khi tất cả những thứ điên dại đó đã biến đi hết: âm nhạc, thông điệp.
Mà thôi, cứ uống đi các đồng chí, bởi vì năm tới đây khi tôi đi Nam Phi về và tiếp quản câu lạc bộ này như bác Lou đã hứa thay vì lại nộp đơn xin vào đại học Brown như tôi đã hứa với ba mẹ, thì sẽ có một cảnh sát trưởng
https://thuviensach.vn
quẩn quanh vùng Lower East Side này, các bạn của tôi ạ. Cứ thác loạn đi, cứ sướng đi, vì đồng hồ cát của các cậu sắp cạn rồi.
Tuy nhiên có lẽ tôi sẽ xem xét lại lệnh cấm hú hí định ban hành. Phần hú hí thì rất là thú, nó mở ra nhiều cơ hội, với đôi môi thích hợp.
Tôi chẳng biết tại sao, nhưng tôi đã làm cái điều mà Caroline làm với các nạn nhân của mình: thay vì cầm tay Không Ái, tôi đã đặt tay mình lên phía sau cổ cậu ta và gại cái gáy một cách nhẹ nhàng, sở hữu, trong khi Tris nhìn. Những ngón tay của tôi lướt trên chỗ tóc húi cua của cậu ta, và tôi cảm nhận được da gà nổi khắp trên cổ cậu. Tôi thích thế. Được thấy môi dưới của Tris gần như rơi bịch xuống cằm vì sốc mới sướng làm sao. Đó là vấn đề của Tris: cô ta chẳng bao giờ tinh tế cả.
Dù việc tôi đang làm là gì đi nữa, nó cũng có tác dụng. Cô ta quày quả bỏ đi, không nói được câu nào. Phù. Dễ dàng hơn tôi tưởng.
Tôi nhìn đồng hồ đeo tay. Tôi tin là bạn trai mới của tôi và tôi còn khoảng hai phút bốn mươi lăm giây nữa trước khi chúng tôi chia tay. Tôi nhắm mắt lại và hơi ngoẹo cổ đi một chút, nghiêng đầu để chờ môi cậu ta viếng thăm lần nữa.
Caroline nói tôi bị lãnh cảm. Thỉnh thoảng tôi nghĩ cô ấy chỉ trêu để tôi lại lặp lại những điều đã xảy ra giữa tôi và Bồ Cũ Xấu Xa, thế là tôi phải hỏi rõ ra: Cậu muốn nói là tớ khó tính á? Cô ấy trả lời rõ ra: Không, cô ngốc, tớ muốn nói là bọn con trai còn chưa kịp quyết định xem liệu có nên thử làm quen với cậu hay không thì cậu đã dọa họ phát khiếp bằng một cái liếc xéo hay một lời châm chích rồi. Cậu hay phán xét lắm. Ngoài lãnh cảm ra.
Không Ái hẳn phải biết điều này về tôi, vì cậu ta không lại tiếp tục môi đụng-môi nữa. Cậu ta nói, “Thế quái nào mà cô biết Tris?”
Tôi nhớ ra rồi. Tris đã gọi cậu ta là NICK. Khôôôôôôôôông. Là cậu ta! NICK! Cậu chàng Hoboken! Cậu chàng đã viết tất cả các bài hát và thơ thẩn chỉ về cô ta, gã bạn trai tốt nhất mà những người khác ở Sacred Heart như chúng tôi không bao giờ có, cậu ca sĩ trong một ban nhạc mà Tris câu
https://thuviensach.vn
được sau khi gặp trên chuyến tàu cao tốc New York-New Jersey hồi đầu năm học và đã dối trá và lừa lọc cậu ta suốt từ đó đến giờ. NICK có bao giờ suy nghĩ tại sao cậu hẹn hò với cô ta bao lâu thế mà chưa bao giờ gặp bất kỳ cô bạn nào cùng trường với cô ta không? NGU THẾ CHỨ!
Nhưng dĩ nhiên là Tris chả dại gì giới thiệu cậu ta với chúng tôi. Không phải vì cô ta sợ chúng tôi sẽ mách lẻo chuyện xấu của mình với gã bạn trai - mà ngại gã sẽ đổ trước Caroline. Tris có thể kiếm những chàng Caroline đã đá, nhưng cô ta chẳng bao giờ nhường Caroline cho bất cứ ai. Tris quá đúng điệu Phụ Nữ Da Trắng Độc Thân đến nỗi chúng tôi vẫn thích nói đùa là Caroline nên đặt hàng rào giới nghiêm với cô ta, mỗi tội Tris có thể cho chúng tôi nhiều trò thú vị đến nỗi chúng tôi chẳng nỡ đẩy cô ta quá xa. Mối quan hệ của chúng tôi với cô ta khá giống kiểu yêu-ghét nhằng nhịt. Chúng tôi chẳng thấy tội lỗi gì vì cũng chỉ còn một tháng nữa là kết thúc năm học và tôi chẳng tưởng tượng nổi chúng tôi còn trông thấy mặt cô ta sau khi gấp lại cuốn kỷ yếu “chúc mùa hè vui vẻ, mong nhiều may mắn ở đại học” ủy mị đầy giả tạo. Và nói theo nghiệp thì tôi cũng đã trả hết nợ chơi xấu với Tris hàng chục lần rồi. Nếu cô ta qua kỳ thi hóa hay toán năm nay, đó là nhờ tôi. Hừ, nếu cô ta mà tốt nghiệp được thì cũng toàn là nhờ tôi hết.
Tôi chả buồn trả lời Nick tôi quen Tris thế nào. Tôi còn bận tìm Caroline.
Tôi đứng lên cái ghế chỗ quầy bar. Đó là cách duy nhất tôi có thể tìm ra cô ấy trong cái đống người này, cái thứ âm nhạc này, cái thứ mồ hôi chua nồng này, cái thứ bia này và cái ngày dường như mới chỉ bắt đầu vào lúc nửa đêm và chẳng bao giờ kết thúc này. Tôi đặt tay lên đầu Nick cho vững trong khi quét mắt quanh đám đông, và tay tôi đã không thể không lùa qua đống tóc bù xù của cậu ta, chỉ chút thôi.
Cô ấy ở kia! Tôi thấy Caroline đang rúc vào Randy bên cái bàn cạnh tường thu lu trong góc phòng ngay cách sân khấu một đoạn, bên phải Hunter của nhóm Hunter Does Hunter, người giờ đang cầm mic hát. Tôi không biết nhóm đó đã chuẩn bị bài gì nhưng lời Hunter đang hát rõ ràng là
https://thuviensach.vn
vừa ứng tác và chẳng liên quan gì đến đoạn ghi ta dồn dập điên cuồng đang chơi cả: Dev, go home with me, Dev Dev Dev, I want you to fuck this man. (Dev, về nhà với tôi, Dev Dev Dev, tôi muốn cậu vui vẻ với thằng này.)
Tôi nhảy khỏi ghế và đi ra chỗ Caroline, nhưng Nick nắm chặt lấy cổ tay tôi từ phía sau, kéo tôi về phía cậu ta.
“Nghiêm túc đấy,” Nick nói, “thế quái nào mà cô biết Tris?”
Cậu ta ghì chặt lấy chiếc đồng hồ trên tay tôi, và tiếng ối vì đau đã làm mắt tôi quay sang cậu ta thay vì nhìn về phía Caroline. Tôi nhận ra cậu ta trông thất thần đến thế nào, nhưng vẫn rất muốn tôi ở lại, mắt cậu ta hiền lành nhưng cũng đầy vẻ tức giận, và việc nhận ra ấy đã làm tôi nhớ tới lời nhạc từ một bài hát cậu ta viết cho Tris mà cô đã truyền cho hết người này đến người kia trong giờ tiếng La tinh vì cô ta nghĩ nó quá sến.
The way you are singing in your sleep
The way you look before you leap
The strange illusion that you keep
You don’t know
But I am noticing
(Cách em hát trong giấc ngủ/ Nét mặt em trước khi em nhảy/ Mộng mơ kỳ lạ em ấp ủ/ Em không biết/ Nhưng tôi vẫn hằng để ý)
Quỷ tha ma bắt Tris. Tôi sẽ hiến dâng mọi bộ phận cơ thể mình cho anh chàng nào viết những lời đó cho tôi. Thận á? Ồ, cả hai luôn! Đây, Nick, chúng là của cậu - chỉ cần viết cho tôi thêm nhiều nữa. Để tôi gợi ý tưởng cho cậu nhé: chàng trai trong câu lạc bộ punk đề nghị một cô gái không quen làm bạn gái của anh ta trong vòng năm phút, cô gái hôn chàng trai, chàng trai hôn lại, chàng trai gặp lại cô gái - ta thấy gì ở cô gái này nhỉ? Nick, cùng nghe vài lời nhạc nào. Nhé? Sẵn sàng. Chuẩn bị. Xong.
Tôi muốn giậm chân bình bịch vì tức giận - vì cậu ta, và vì tôi. Vì tôi biết, bất kể Tris đã nói hay làm gì cậu ta, điều đó cũng đã khiến cậu có cái
https://thuviensach.vn
vẻ mặt cún con ám ảnh tuyệt vọng và thảm hại ấy. Cô ta là lý do khiến sau này cậu có thể trở thành một lão già đau khổ trước cả khi đủ tuổi uống rượu, ghét phụ nữ và viết những bài hát tục tĩu về họ, và rất có khả năng là từ giờ cho đến tận thế sẽ nghĩ tất cả con gái là một lũ điếm thích dối lừa chỉ vì một trong số họ đã làm tan nát trái tim cậu. Cậu ta là loại con trai làm con gái kiểu như tôi trở nên lãnh cảm. Tôi là cô gái biết cậu rất có khả năng văn thơ, vì như tôi đã nói, có những thứ tôi cứ thế là biết thôi. Tôi là người có thể cho cậu bài ca cổ lỗ có tựa là Cống Hiến và Tình Yêu Đích Thực (Dù Có Khó Khăn Đến Thế Nào Đi Nữa), nếu cậu chịu liếc loại con gái như tôi đến lần thứ hai. Tôi là cô bạn gái-chưa-tới-năm-phút, người chỉ với một nụ hôn ngắn ngủi cũng đã mơ mộng có thể tiếp tục với cậu, punk tới bến với cậu, trong một câu lạc bộ jazz ở Village hay gì đó. Có lẽ tôi sẽ mời cậu một chầu xúp cải ở quán Veselka vào năm giờ sáng, có lẽ tôi sẽ đi dọc Battery Park với cậu ta lúc bình minh, tay trong tay, biết rằng tôi sẽ là người luôn tin tưởng cậu ta. Tôi sẽ nói với cậu, tôi đã nghe nhạc cậu chơi, tôi đã đọc thơ cậu viết, không phải cái thứ vớ vẩn ban nhạc của cậu vừa chơi, mà là lời thơ tình và những bài hát cậu đã viết cho Tris. Tôi biết cậu có thể làm được những gì và chúng chắc chắn không chỉ bó hẹp ở việc làm một tay bass quèn trong một ban nhạc đồng tính hạng tầm tầm - cậu giỏi hơn thế nhiều; và này, phải có một tay trống, nó là chìa khóa thành công đấy, cậu bắt buộc phải có. Tôi sẽ làm cu li lo thiết bị cho cậu hàng đêm, không phàn nàn gì hết. Nhưng không, cậu là loại người mang phức cảm mê mẩn kiểu gái như Tris: ngực lớn, cười ngớ ngẩn, giỏi thổi phồng. Theo nghĩa đen ấy.
Cậu muốn dễ dàng - được thôi, cậu có nó rồi đấy, bạn thân mến.
Tôi gỡ tay mình ra khỏi nắm tay của cậu ấy. Nhưng vì lý do nào đó, thay vì bỏ đi, tôi đã dừng lại một chút và lại đưa tay mình lên mặt cậu, vuốt nhẹ má cậu, vẽ những đường tròn lên xương hàm cậu bằng ngón tay trỏ của mình.
Tôi nói với cậu, “Gã khờ tội nghiệp.”
https://thuviensach.vn
3. Nick
Khi Tris đi qua tôi, thế giới ba chiều dường như không còn tồn tại. Chiều thứ ba rụng đi, rồi chiều thứ hai, rồi tất cả những gì còn dành cho tôi là một chiều duy nhất, và cái chiều đó là cô ấy.
Nhưng dĩ nhiên là cũng có một chiều khác nữa, cái chiều đó là thời gian, nó cứ trôi đi và Tris cứ đi qua và tất cả các chiều khác lại quay trở lại, song dù giờ đây đã có nhiều chiều hơn, tôi vẫn có cảm giác là nó đã ít đi rất nhiều.
Và giờ tôi ở bên cô gái này, cái Còi Tín Hiệu Lẫn Lộn này, cái cô Norah này. Cô ta là một người hôn cực giỏi, nhưng rõ ràng là có nhiều vấn đề quy mô lớn về tính nhất quán. Tôi hỏi cô ta làm sao mà cô lại biết Tris, bởi vì việc đó đã làm tôi hoàn toàn bối rối, và lúc đầu cô ta nhìn tôi như thể tôi là một thằng cô chỉ sướng lên thì hôn, nhưng rồi cô ta đặt tay mình lên cánh tay tôi theo một cách làm tôi thực sự thấy là mình cũng có một cánh tay, thế rồi cô ta lại có ý bỏ đi, và cùng lúc đó lại nhìn tôi như thể tôi là một đứa trẻ bị ung thư. Rồi tôi nắm lấy cánh tay cô ta và cô kháng cự mà không hẳn là kháng cự. Cuối cùng cô giật ra, chỉ để chạm vào mặt tôi theo cung cách làm tôi nhớ tới nụ hôn của cô ta.
Rồi cô ta gọi tôi là “gã khờ tội nghiệp.”
Và như một gã khờ tội nghiệp, tôi đã hỏi, “Sao lại vậy?”
Tôi có thể thấy là cô ta biết chuyện gì đó, nhưng cô không nói. Thay vì thế cô lại nói với tôi thế này, “Tôi phải ra tìm bạn tôi.”
“Tôi đi với,” tôi đề nghị. Tôi biết Tris đang ở chỗ nào đó sau lưng, có lẽ đang quan sát. Và có vẻ như tôi không còn lựa chọn nào tốt hơn là đi theo một cô giỏi hôn cực kỳ tới bất cứ nơi nào cô ta muốn. Dev giờ đang trèo lên sân khấu để nhảy phụ họa cho Hunter, còn Thom và Scot thì chả thấy đâu.
https://thuviensach.vn
“Thế này nhé,” Norah nói. “Cậu cho chúng tôi đi nhờ, rồi tôi sẽ cho cậu thêm hai phút khuyến mãi ngoài năm phút ban đầu cậu đề nghị.”
“Bảy là số may mắn của tôi,” tôi nói với cô.
Và cô chỉ nhìn tôi.
“Nhưng tôi hỏi thật đấy,” tôi nói. “Sao mà cậu biết Tris?”
“Hồi lớp năm tôi đã phá hết mấy con búp bê Barbie của cô ta,” cô nói với tôi. “Và từ đó mọi chuyện cứ thế diễn ra.”
“Cậu là dân Englewood à?”
“Englewood Cliffs. Englewood là chỗ có những căn hộ rất tử tế.” Cô đang cố len qua đám đông, và tôi đi theo.
“Một giây trước cô ấy còn ở đây mà,” cô nói.
“Ai?”
“Không ai cả. Caroline. Tôi muốn nói là, im miệng một giây cho tôi nghĩ, có được không?”
Cứ như là nếu tôi không nói gì thì cô có thể nghe được mọi tiếng bước chân trong cái câu lạc bộ này ấy.
Trong khi cô đang căng mắt nhìn quanh thì tôi đã làm một cử chỉ ngu ngốc là quay lưng nhìn ra sau, và thấy Tris cùng gã bạn trai mới đang quấn lấy nhau. Cô trông thật hấp dẫn trong chiếc áo phông Ramones và đôi tất vàng ánh kim tôi luôn muốn cô đi vì chúng làm cô trông như vừa bước ra từ truyện tranh Marvel. Tôi nhớ cảnh mình cởi chiếc áo ấy ra, cởi đôi tất ấy ra - tiếng cô hét lên cẩn thận, cẩn thận! khi tôi bắt đầu lần tới đùi cô. Và giờ tay của một gã trai khác đã quờ quạng lên mặt của Joey và xuống cằm của Dee Dee và - ôi, khốn thế, hạ xuống giữa chữ A và chữ M, đi thẳng tới chữ V dưới chữ H&M-gặp-S&M trên cái váy ngắn.
Và cô cứ nhìn tôi suốt. Tôi thề là cô đang nhìn tôi.
Tôi quay người lại và Norah không còn ở đó nữa, nhưng may mắn là cô chỉ cách đó độ vài bước chân. Và cô gái mà cô đang cuống cuồng tìm thì
https://thuviensach.vn
trông khá quen. Không phải theo cái kiểu Có Phải Chúng Ta Đã Cùng Dự Trại Walla Walla Với Nhau Không Nhỉ?, mà có vẻ giống Không Phải Tôi Đã Giẫm Vào Cậu Khi Cố Chen Vào Nhà Vệ Sinh Nam Tối Qua Đấy Chứ? hơn. Ngay lúc này đây thì cô ta đang tíu tít với Randy của nhóm Are You Randy? cứ như là cô đang diễn thử để được làm một cái túi trên áo jacket của cậu ta không bằng. Và tôi có thể thấy rõ là cậu ta chuẩn bị khâu cô vào đến nơi. Có điều cô Bạn Gái Bảy Phút của tôi lại cản đường. Cô gọi tên Caroline theo đúng kiểu chị gái gọi em, và qua cái vẻ căm hờn bắn ra từ mắt Caroline, nếu Norah không gọi cô ta là bạn từ trước hẳn tôi đã tin họ là chị em thật. Trong một phần nghìn giây tôi cũng đã nghĩ họ là một đôi đồng tính, nhưng có gì đó trong nét mặt của Norah đã thể hiện rõ ràng họ chỉ là bạn bè đơn thuần.
Caroline định nói gì đó rất xẵng, nhưng Hunter và Dev bất ngờ lao vào một cover nhạc của Green Day hay khủng khiếp, và chúng tôi lại thành trẻ con bảy tuổi mà nhảy múa như thể đang nhổ ra Ritalin(2) trong khi mẹ không để ý. Chúng tôi trở thành một khối đơn bào chuyển động cuồng nhiệt, được kết nối với nhau bằng cơn sốt khi tay ghi ta chơi những đoạn riff điện tử. Thậm chí cả Tris cũng là một phần trong vũ điệu này, và nếu chúng tôi đều là một phần của nó, thì chúng tôi vẫn còn có một mối dây liên kết nào đó. Tất cả mọi người trong căn phòng này đều có vẻ đang kết nối với nhau, trừ Norah - cô là loại tượng họ chẳng bao giờ buồn tạc, bức tượng của một người hoàn toàn thất thế. Caroline đang nhảy múa với cái gã trong nhóm Are You Randy? cứ như là Chúa hay Billie Joe Amstrong ra lệnh cho cô ta làm thế. Tôi cố hòa mình vào bản nhạc, nhưng có gì đó trong tôi cứ không chịu bùng lên. Tôi nghĩ cô bạn gái bảy phút của mình đang đứng chặn chỗ kíp nổ.
“Vấn đề gì thế?” tôi gào lên. Và cô nhìn tôi như thể đã quên béng rằng tôi tồn tại. Điều này có nghĩa là cô cũng quên luôn việc phải tự vệ trước tôi, thế là tôi có thể thấy câu được viết rõ trên mắt cô. Tôi không thể làm việc này được. Quá khó.
https://thuviensach.vn
Tôi đổi câu hỏi. Tôi nói, “Có chuyện gì thế?” Và lại thế, những câu chữ của cô lại bị khóa sau tấm màn đen. Nhưng tôi đang rất tò mò. Phải, tôi đang tò mò không chịu được.
“Chả có chuyện quái gì cả,” cô nói. “Và tôi nghĩ có lẽ thời gian dành cho chúng ta đã hết rồi.”
“Cậu không cần đi nhờ nữa à?” tôi hỏi. Tôi không thực sự thích dùng xe mình để kiếm thêm chút thời gian với một cô gái phức tạp thế này.
“Chết tiệt.” Bài hát giờ đã kết thúc và mọi người đang reo hò. Tôi chỉ nghe loáng thoáng tiếng cô gào, “Chờ ở đây.”
Dev và Hunter cúi đầu chào y như họ chuẩn bị ôm nhau đến nơi, Dev gập người lại trên lưng Hunter trong khi họ như gắn vào nhau. Trong khi gã nhóm Are You Randy? đang vỗ tay, Norah đặt hai tay lên vai Caroline và gào vào tai cô ta. Điều xảy ra tiếp theo là trận chiến của những sợi dây vô hình, được đo đạc bằng những xăng ti mét kéo và đẩy. Tôi không thể nghe thấy gì cho đến khi Caroline gào lên, “Tôi không phải đồ bỏ đi!” - điều này dĩ nhiên có nghĩa cô ta đúng là đồ bỏ đi, vì ngoài ra thì còn ai dùng một cái cụm từ vô nghĩa đến thế chứ? Gã trong nhóm Are You Randy? bắt đầu xía vào và đang cố khoa tay múa chân. Nhưng cậu ta đã hoàn toàn bị bản năng chế ngự, vì tay sờ soạng thế nào lại vào đúng ngực cô ta, nơi không phải là điểm tựa tốt cho cậu ta lắm. Norah giật được cái tay lông lá ấy ra trong cuộc tỉ thí này, và Caroline nhanh chóng ngã về phía tôi.
Trước khi tôi kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra, Caroline đã đổ về phía tôi và tôi đang đỡ lấy cô. Rồi cô ta cúi người xuống, tôi tưởng chắc chắn là cô sẽ nôn hết lên người tôi, nhưng cô lại ngẩng lên nhìn tôi và nói, “Giày của cậu xấu tệ.”
Norah giờ đang đứng bên cạnh tôi, nói, “Đi thôi.” Cô để Caroline cho tôi trong khi gào lên với mọi người, “Tránh đường cho tôi đi,” rẽ đám đông bằng tiếng gầm giận dữ. Tim tôi hiểu chúng tôi đang đi về đâu, vì nó bắt đầu đập như thể nó có điều gì đó cực kỳ quan trọng cần phải nói ra, và khi đầu tôi loạn đến mức tôi khó mà dùng được mắt, tôi thấy ai đó đang cản
https://thuviensach.vn
đường chúng tôi, và cái ai đó ấy là cô gái đã lấy chìa khóa mở trái tim tôi và nuốt chửng nó với một nụ cười.
“Em cần xe anh,” cô nói.
Dường như tôi đã quên luôn rằng từ dùng khi muốn nói “Cái gì?” là “Cái gì?”, vì tôi cứ đứng đó nhìn Tris mà nghĩ cô ấy đang nói chuyện với mình và cái ý nghĩ đó thế nào lại được dịch thành cô ấy đang cho tôi một cơ hội.
“Em muốn tới một chỗ,” cô bảo tôi. “Em hứa sẽ mang trả.”
Tôi lục chùm chìa khóa trong túi quần. Tôi đang nghĩ Anh sẽ đi với em. Tôi đang nghĩ tới những cuộc nói chuyện trên băng ghế sau và sáng tác vài bài ca ngợi cô trong đầu. Khuôn mặt cô bừng sáng trong ánh đèn xe buổi tối - hai cái chỗ chắn bùn, một cái đèn pha quét từ làn đường đối diện. Tôi nhớ thời ấy lắm.
Khốn kiếp, khi ấy tôi đã yêu cô. Và khi ấy đang nhòa vào bây giờ. Tôi đang nghĩ là sao lại không? Tôi đang nghĩ chúng ta vẫn là những con người như xưa thôi mà. Nhưng rồi một giọng nói từ bên ngoài trí óc tôi đã cất lên, “Tôi e là xe giờ đã chật rồi. Không còn chỗ cho cậu đâu, Tris. Xin lỗi.”
Cô gái tên Norah này giờ đang cười toe toét, rõ ngọt ngào và rạng rỡ. “Gì cơ?” Tris hỏi.
“Tôi xin lỗi. Tôi đã không nói đủ rõ. Để tôi cố giải thích lại cho rõ hơn nhé. BIẾN ĐI.”
“Tôi nghĩ cô mới phải biến về nhà của mình ấy, Norah. Sao cô không đưa con Quái Vật Say Rượu này đi và kiếm vài tay hâm mộ Weezer để chơi trò làm siêu sao nhạc rock. Tôi đang nói chuyện với Nick, không phải với cô.”
Và tôi nghĩ: Cô ấy đang cãi vã vì mình. Cô ấy đang cãi vã vì mình.
https://thuviensach.vn
Nhưng thế nào đó Norah mới là người quàng lấy tôi và cho tay cô vào túi quần sau của tôi.
Tôi đã toan hẩy cô ấy ra, nhưng Tris nói, “Thôi nào, Nick - muộn rồi, bọn em rất cần xe mà. Em sẽ trả anh tiền xăng.” Và tôi đã biết ngay tôi không phải là một phần trong cái “bọn em” của cô. Tôi đã bị đẩy khỏi cái “bọn em” mà cô nhắc tới.
“Tôi đi tìm Randy đây,” Caroline nói.
“Còn khuya, không, cậu không được đi đâu,” Norah nói, bỏ tay khỏi vai tôi và khoác lấy khuỷu tay Caroline. Cảnh này đã làm chúng tôi rơi vào cái thế kỳ quặc như cảnh có bài We’re off to see the Wizard(3), với Tris chặn giữa chúng tôi như Mụ Phù Thủy Xấu Xa Đến Từ Quá Khứ.
Cô có thể có được tôi thật dễ dàng. Nhưng thay vì thế cô chỉ khịt mũi mà nói, “Cô có thể giữ anh ta. Tôi chỉ cần cái xe thôi.”
Và với câu nói đó, Tris đã bỏ tôi mãi mãi. Mọi lúc tôi nhìn cô, từ bây giờ cho tới chết, cô sẽ bỏ tôi mãi mãi. Mãi mãi, mãi mãi và mãi mãi.
Norah bỏ tay ra khỏi túi quần của tôi và dùng cả người để đỡ cho Caroline đứng vững. Đã đến lúc tôi phải đứng ra chỉ huy, và tôi hầu như không làm được thế. Không phải là tôi say, tôi phê hay tôi thăng. Chỉ là tôi đã thất bại hoàn toàn. Và việc đó đã xóa sổ mọi giác quan của tôi.
Chỉ có một giai điệu tử tế duy nhất trong cái đống tạp âm này, và đó là cái cô gái tôi đang đi theo đây. Tôi biết tôi có thể bảo cô đi taxi - tôi có cảm giác là cô thừa sức làm thế - nhưng tôi thích cái ý tưởng được đi cùng với cô và được ở cạnh cô. Cô chào tạm biệt chủ câu lạc bộ khi chúng tôi đã ra tới cửa và lại được ùa ra đường. Vỉa hè đầy những người hút thuốc, nói chuyện và tạo dáng trong khi điếu thuốc cháy thành tro tàn. Tôi chỉ nhận được cái gật đầu từ một cặp tôi lờ mờ biết. Bình thường nếu người ta thấy tôi đi với hai cô gái nóng bỏng thì sẽ còn có vài cái nhìn ngưỡng mộ nữa cơ. Có lẽ đó là do sự tức giận lộ rõ giữa Norah và Caroline, hay có lẽ vì họ
https://thuviensach.vn
đều nghĩ tôi là dân đồng tính - dù lý do là gì đi nữa, tôi chẳng nhận được nhiều sự tán dương hơn là một anh tài xế nhận được khi đi thu tiền khách.
Tôi biết tôi phải đề nghị được giúp Norah đẩy Caroline về phía trước, nhưng sự thật là ngay lúc này tôi nghĩ tôi không thể đỡ được ai ngoài chính bản thân mình. Thành phố trống rỗng. Tôi trống rỗng. Không - tôi đang tràn ngập đau đớn. Thứ trống rỗng là cuộc sống của tôi kia.
Tôi lục tìm chìa khóa. Tris sẽ không đợi tôi ở trong xe. Tris sẽ không bao giờ đợi tôi nữa.
Lẽ ra tôi không nên đến đây. Lẽ ra tôi không nên ở bất cứ đâu cô có thể tìm thấy.
Chúng tôi đang ở chỗ cái xe.
“Của đấy là cái gì vậy?” Norah hỏi.
Tôi nhún vai nói, “Xe Yugo.”
https://thuviensach.vn
4. Norah
Cuối cùng thì cuộc đời đầy hứa hẹn của tôi rút lại còn thế này. Công chúa Do Thái đến từ Englewood Cliffs, cô trò ngoan từng được đọc diễn văn tốt nghiệp khốn kiếp, kẻ từng chọn một trường trung học nữ sinh Công giáo làm nơi đưa bạn thân nhất của mình đến trải nghiệm cuộc sống, kẻ từng chọn từ chối đại học Brown, cô gái mà giờ khi sắp được thả rông ra thế giới lẽ ra phải đứng trước những cơ hội vô tận - rốt cuộc lại đang phải ngồi qua hết đêm tháng Tư trên hàng ghế sau của một chiếc Yugo có mùi như mùi dầu hoắc hương của Tris. Có lẽ chỉ có động cơ xe là không chịu khởi động, nhưng tôi có cảm giác đời mình cũng đang giậm chân tại chỗ. Phải, cái Yugo có ghế tòi cả phần kim loại khỏi nệm bọc, cọ cả vào đùi tôi, cái di tích của thời Chiến Tranh Lạnh không chịu phản ứng gì khi Nick xoay chìa khóa này, nó cũng giống như một ẩn dụ khốn kiếp cho cuộc sống khốn nạn của tôi: TRÌ TRỆ.
Nick có lẽ đúng là một thần bass, nhưng cậu cũng là một thần đỗ xe nữa vì cậu đã tia được một chỗ ngay trước mặt câu lạc bộ, và thế là giờ tôi phải chịu hậu quả bất hạnh khi đôi tai trì trệ của tôi phải hứng trọn tiếng nhạc chơi bên trong câu lạc bộ, đã thế họ còn chơi thật hay và điều đó khiến tôi ức chế không chịu nổi. Tôi không chắc mình đang quay trở lại với cuộc sống của mình bằng việc vào trong chiếc Yugo này với cậu gần-như-bạn trai-mới này, hay đang từ bỏ nó bằng việc rời câu lạc bộ và cứu lấy Caroline lần nữa, nhưng dù có là gì đi nữa, tôi vẫn muốn được thưởng thức âm nhạc thêm. Hunter vẫn đang ở trên sân khấu nhưng giờ tôi có thể nghe thấy tiếng Dev đang hát cùng với Hunter một bản cover của Green Day khác, “Time of Your Life”. Hunter Does Hunter đang chơi bài kinh điển trên đài FM đó với nhịp điệu nhanh khủng khiếp (vì punk làm sao được nếu trình diễn nguyên xi phiên bản gốc đều đều như dập ghim ấy - Chúa phù hộ anh, Billie Joe(4)) và tôi thề là đang có một tay DJ phối âm cực điệu nghệ đoạn ngài lập dị Michael Jackson rên rỉ Billie Jean is not my lover, the kid
https://thuviensach.vn
is not my son (Billie Jean không phải người yêu của tôi, đứa trẻ đó không phải con tôi) vào phần trình diễn đó. Làm sao điều đó có thể xảy ra, tại sao nó lại hay đến thế, và nếu chiếc Yugo này không chịu khởi động trong vòng một giây tới thì tôi sẽ nhảy ra, chẳng quan tâm đến việc mình muốn được thử thêm bảy phút làm bạn gái của Nick biết bao sau khi chúng tôi đã đưa Caroline về nhà tôi. Dẫu là một gã khờ tội nghiệp, cậu dễ thương quyến rũ khiếp lên được.
“Cậu nghe thấy không?” tôi hỏi Nick.
“Cái gì? Động cơ hoạt động rồi à?” Gã khờ tội nghiệp không chỉ dễ thương và là một người nhảy siêu khủng, cậu có lẽ cũng là một chàng trai tốt. Ít nhất thì cậu cũng chứng tỏ được sự khéo léo trong cái việc nhét nữ thần say rượu Caroline vào băng ghế sau của một chiếc Yugo chết giẫm mà cô ấy vẫn tưởng là mình muốn thế. Đừng nên quên vụ cậu hôn siêu giỏi. Cậu xứng đáng những thứ tốt hơn một ả Tris - và một cái Yugo.
Tôi nói với cậu, “Không. Cậu ngốc. Nghe đi, nghe thấy cái giai điệu ầm ầm phát ra từ trong câu lạc bộ không? Nó được gọi là trống, hiểu chưa. Nó như là, tuyệt như những âm thanh dồn nén chảy ngầm từ những nền văn hóa nguyên thủy.” Tôi gõ nhịp lên hộp đựng đồ lặt vặt của chiếc Yugo. Nó bật mở dưới nhịp đập của tôi. Bên trong dán một bức ảnh của Tris. Tôi giật nó ra. Khốn kiếp! Caroline đúng là không bị hoang tưởng - Tris thực sự đã chôm chiếc áo phông lửng của Caroline với chữ ký của Flea trên ngực trái. Tôi ném cái ảnh ra ngoài cửa sổ rồi quay ra đối diện với Nick. “Ban nhạc thối của cậu cần một tay trống. Tôi đã thấy cậu mê mẩn khi Hunter cover bài ‘Chump’ của Green Day lúc trong câu lạc bộ. Tôi biết cậu có thể cảm nhận được nhịp điệu nhiều hơn cả khả năng chơi ghi ta quyến-rũ-đến-đau tim của cậu nữa. Nghĩ đi. ‘Chump’ sẽ trở thành cái gì nếu thiếu Tres Cool? Kiếm một tay trống cho ban nhạc của cậu đi, cậu trai. Thật đấy.”
Caroline vẫn chưa tới cái ngưỡng say quắc cần câu, hậu tháo cống và tiền kéo bễ, nghĩa là giờ cô đang trong giai đoạn nói linh tinh, và đúng thế thật, từ hàng ghế sau, cô xen vào, “Thật đấy,” vì Caroline luôn nói tiếp cái
https://thuviensach.vn
câu tôi đã bỏ lại. “Anh lái xe. Này!” Cô vỗ vào vai Nick từ phía sau. Nick liếc nhìn cô một cái rồi nhanh chóng quay sang đối mặt với tôi. Thật là một cô gái xinh xắn, với hơi thở vương mùi tequila. Caroline muốn biết, “Sao anh lại đi đôi giày xấu thế? Trả lời tôi đi, anh lái xe. Đi mà!”
“Giày phải hợp với xe, Caroline,” tôi nói với cô. “Những người lái xe Yugo bị bắt buộc phải đi giày thể thao Chucks rách rưới bẩn thỉu như phân. Nó như là một quy tắc ấy. Trong sách hướng dẫn sử dụng xe có ghi thế.” Tôi lấy sách hướng dẫn sử dụng xe Yugo từ trong hộc để đồ lặt vặt ra. Một dây bã kẹo cao su kéo dài nối từ cuốn sách tới cái hộc. Tôi lấy miếng giấy ăn McDonald cũng từ trong hộc ra lau chỗ kẹo cao su. Tris và cái thói Mê bong bóng khốn kiếp của cô ta. Tôi ném cuốn sách ra băng ghế sau cho Caroline ngồi nghiền ngẫm.
Cô lờ cuốn sách đi. “Anh là người Nam Tư(5) à, anh lái xe?” Caroline hỏi Nick. “Norah, đấy có phải lý do anh ta chở chúng ta về nhà không? Anh ta là tài xế taxi à?”
“Chắc chắn rồi,” tôi đáp. Cậu sẽ là tài xế taxi ngay khi chiếc taxi Yugo khốn nạn này chịu khởi động. Chúng tôi đang làm mọi việc với cơ may suôn sẻ cực kỳ hạn hẹp. Đã mất tới mười phút chỉ để nhét Caroline vào hàng ghế sau. Tôi có thể thấy Randy lảng vảng phía ngoài câu lạc bộ, phì phèo thuốc lá, nói chuyện với Lou Điên nhưng mắt cứ liếc về phía chiếc Yugo, sẵn sàng lao vào Caroline lần nữa, tôi chắc chắn đấy, nếu cái xe này không phới khỏi đây ngay.
“Đến giờ vẫn còn một dân tộc có tên là Nam Tư sao?” Nick hỏi. “Khi hiện giờ cái đất nước ấy đã bị tan đàn sẻ nghé? Tưởng hồi đó đã có vài sự vụ khốn kiếp xảy ra ở Serbia và Croatia? Quá chán.” Cậu lắc đầu, tay thôi vặn chìa khóa khởi động, dường như đã bỏ cuộc. Cậu đập đầu vào vô lăng, rồi tung nắm đấm vào cái cần gạt. Hết cách. Không thể làm gì được nữa. Cái xe này sẽ chẳng chịu đi đâu hết. Cậu trông thật thiểu não và hết hy vọng, nhưng tôi chẳng nỡ lòng nào móc máy cậu vì đang cư xử như thể tiếc thương cho cái nước Nam Tư khi rõ ràng là cậu đang nhớ thương Tris.
https://thuviensach.vn
Caroline cho chúng tôi biết, “Mọi người biết không, tôi có gốc Nam Tư đấy. Từ đằng ông cố ngoại của tôi.”
Tôi nói, “Cậu cũng có gốc Transylvania nữa đấy, chị ạ. Trật tự đi. Tôi phải nghĩ.” Thế quái nào chúng tôi về được nhà bây giờ? Mà sao tôi lại phải đưa Caroline về nhà? Có một anh chàng nóng bỏng ngồi cạnh tôi, dù cậu chỉ là thứ vừa bị Tris thải ra, nhưng cậu có thể nhào nặn được. Tôi đang ở Manhattan, như bài hát của Stevie Wonder mà bố thích: New York, New York, just like I picture it - skyscrapers, and everything. (New York, New York, hệt như tôi tưởng tượng - nhà chọc trời, và tất cả mọi thứ.) Người ta vẫn biết những thứ khốn kiếp luôn tồn tại ở đây, nhưng không phải chiếc Yugo khốn kiếp cứ ì ra này. Qua kính chắn gió tôi có thể thấy tòa nhà Empire State, sáng hồng sáng xanh đón chào lễ Phục sinh. Tôi nhớ ra rằng Chúa Jesus chết để cứu chuộc những tội lỗi của Caroline chứ không phải của tôi - tôi thuộc một tộc người khác - vậy tại sao tôi lại phải cứu cô khi tôi có thể nhảy ra khỏi chiếc Yugo này và kiếm chút hơi thở cuộc sống? Tôi còn chưa dùng cho hết hai phút khuyến mãi làm bạn gái của Nick cơ mà.
Caroline nói, “Cậu không phải chủ của tôi, đồ Tủ Đá.”
Đó là bản năng tự nhiên, tôi không thể đừng được: Tôi quay lại nhìn Caroline và gắt lên, “Đừng gọi tôi thế!” Cô cười khúc khích, thỏa mãn vì đã làm tôi điên lên.
Thật hạnh phúc làm sao, tiếng khúc khích của Caroline đã chuyển thành tiếng ngáy gà gật. Nhìn vào tấm gương phía ghế phụ, tôi thấy Caroline hình như đã ngủ thiếp đi, má gục lên cửa sổ cạnh băng ghế sau. Tôi chưa bao giờ thấy cô gục xuống mà không nôn trước. Nick và chiếc Yugo của cậu hẳn
phải có phép thần gì đó. Lạy Chúa, xin Nguời hãy để nó kéo dài tới khi chúng tôi về được đến Jersey.
Một tiếng ngáy từ phía ghế sau báo rằng Caroline thực sự đã chết giấc. TUYỆT! Jesus đáng yêu, cám ơn Người - vì đã dừng chân một chút bên con, và, con sẽ thêm vài lời cám ơn nữa về chuyện chết-để-chuộc-tội-cho con. Người THẬT HOÀNH TRÁNG, J.C. (Jesus Christ)! Con sẽ không
https://thuviensach.vn
nhấn mạnh vào chuyện ngay khi về đến nhà con sẽ phải ngủ cạnh em Rồng Ngáy này để đảm bảo cô không chết sặc trong cái đống mình nôn ra trong khi ngủ đâu ạ. Lần nữa.
“Một vấn đề đã được giải quyết,” tôi nói với Nick. Tôi đặt tay trái mình lên tay phải cậu, cái tay đang giữ chặt lấy cần số. “Giờ thì chúng ta sẽ làm gì với vấn đề kia nhỉ?”
Cậu hơi nhăn mặt khi tôi đụng vào và giật tay ra để xoay cái chìa khóa khởi động lần nữa. Tôi cũng chẳng hiểu vì sao mình lại chạm tay vào cậu nữa.
Cậu muốn biết, “Tại sao cậu lại phá mấy con búp bê Barbie của Tris?” và giờ tôi cứng họng. Khốn thật, đây có phải cái giá phải trả cho việc Caroline chết giấc sớm đến bất ngờ không - rằng Nick đã tiếp quản giai đoạn u uất thường gặp sau giai đoạn nói linh tinh của Caroline? “Tôi có ba cô em và tôi biết đó là chuyện rất nghiêm trọng, cái chuyện phá búp bê Barbie của người khác ấy.” Được thôi, có lẽ cậu không u uất, vì nụ cười mỉa mai kia cho tôi hay rằng cậu đã trở lại làm sinh vật giỏi mai mỉa thành viên ban nhạc đúng điệu. Khốn kiếp, đó lại là thứ khiến tôi muốn làm chuyện ấy với cậu.
Tuy thế, tôi vẫn thấy cậu đang muốn có thêm thông tin, nhưng tôi sẽ không tiếp tục nói chuyện về Tris với cậu nữa đâu. Tôi không thể. Trong vòng một đêm thì Tủ Đá tôi cũng chỉ có thể làm tổn thương tinh thần nam nhi của một người đến thế thôi.
Mặt khác, có lẽ tôi có thể lôi Nick vào một chương trình, cai nghiện Tris cho cậu, cải tạo cậu, cho cậu trải nghiệm chương trình làm bạn với một cô gái-tốt. Tôi thích số bảy - chúng tôi có thể có những giây phút ngọt ngào tuyệt vời, trong suốt bảy ngày chứ không chỉ bảy phút. Rồi tôi sẽ trả tự do cho cậu, cậu sẽ bớt là cái bị của Tris, sẽ được cải tạo thành một cậu trai hoàn hảo như bản chất của cậu trước đôi mắt đau khổ của Tris. Cậu sẽ là món quà tôi dành tặng cho giới nữ, một sinh vật giống đực lý tưởng, giỏi âm nhạc và chuyện ấy. Tôi sẽ trả cậu lại cho thế giới hoàn toàn không chút
https://thuviensach.vn
mỉa mai châm biếm, hoàn toàn không còn căm ghét mọi thiếu nữ và nhìn họ như những nghi phạm Tris tiềm tàng nữa. Nào, giờ ai mới hoành tráng vậy, J.C.?
Một chiếc xe tải trắng đi ngược chiều phóng hết tốc lực, đỗ xịch trước một cái vòi cứu hỏa thẳng ngay phía trước chiếc Yugo.
“Ôi, tạ ơn Chúa,” Nick nói. Hay đây. Chúng tôi thật có duyên với việc bị chen ngang. Số phận chăng?
Một cậu nhảy ra khỏi xe và tôi nhận ra đó là người đã vui vẻ với thành viên không phải ca sĩ trong nhóm nhạc của Nick sau khi ban nhạc diễn xong. Tôi chỉ bắt được một phút trong toàn bộ màn hôn của họ trước khi phải quay mặt đi. Tủ Đá tôi rất hứng thú trước cảnh hai thằng con trai hôn nhau. Tôi không hiểu sao việc nhìn chăm chú một nụ hôn đồng giới lại là lãnh địa độc quyền của bọn con trai đại học lúc vừa xem hai lesbian vừa tự sướng, thật quá trọng nam khinh nữ. Bình đẳng giới phải được tôn trọng ở mọi phương diện - nó phải mang lại tự do tình dục, công bằng thu nhập, và quyền cơ bản của con gái được ngưỡng mộ những gì hai thằng đồng tính làm với nhau.
Nếu không vì cú hôn thực sự nóng bỏng tôi chứng kiến giữa hai gã đó, có khi tôi đã chẳng đáp lại lời đề nghị làm bạn gái năm phút của cậu bằng việc kéo miệng cậu xuống với tôi đâu. Cái cô Rồng Ngáy và chiếc Yugo cứ ì ra này dường như đã ở đây hàng năm rồi, chứ không phải mới vài phút, mà đằng nào thì SAO tôi lại phải nghĩ ngợi nhiều đến thế về chuyện bị kẹt giữa dòng thời gian và trong chiếc Yugo với cái cậu Nick này chứ? Cậu ta chỉ mê TRIS thôi!
Bạn trai của cậu trong ban nhạc - cậu ta quá ủy mị đến mức trông y hệt một con rối Muppet thật - dựa người vào cửa kính xe của Nick. Cậu ta nói với Nick, “Mở nắp ca pô ra đi, chúng ta sẽ thử khởi động em bé này bằng tay xem sao.”
“Ừ nhỉ,” Nick nói như thể đó là việc họ rất thường xuyên làm. “Cám ơn, Scot.”
https://thuviensach.vn
Scot nhìn sang phía tôi. Cậu ta nói, “Thom cần người giúp bên xe tải, nếu cậu không phiền.”
Quái gì thế? Thôi được rồi.
Tôi nhún vai ra khỏi chiếc Yugo trong khi Scot nâng nắp ca pô lên gí hai dây ắc quy vào nhau. Tôi đi qua Randy đang tựa vào tường câu lạc bộ và đẩy hắn ta một cái, chỉ vì thích thế. Rồi tôi bước tới bên ghế phụ của chiếc xe tải và thấy các thiết bị nhạc chất ở phía sau. Tôi biết ngay là ban nhạc của Nick có một cái xe tải rồi mà! Tại sao lúc nãy xin đi nhờ về Jersey tôi không nói rõ là xe tải, mà lại bảo là Yugo cơ chứ?
Cậu ngồi ghế lái trong cái xe tải ấy nói, “Chào. Tôi là Thom. Viết có chữ ‘h’ ấy nhé.”
Tôi bảo cậu ta, “Tôi là Gnorah. Viết có chữ ‘g’. Âm ‘g’ câm. Như trong từ ‘gnome’ (quỷ lùn) ấy.”
“Thật à?” Thom hỏi.
“Không, không hẳn thế. Tên tôi còn có một chữ ‘h’ nữa. Ở cuối tên ấy. Trước đây chỉ là N-O-R-A nhưng rồi tôi chính thức thêm chữ H nữa sau khi bố tôi không mời được Norah Jones khi ông ấy có cơ hội. Tôi không muốn ông ấy dễ quên chuyện ấy thế.”
“Thật à?” Thom lại hỏi.
Không hẳn thế. “Thật đấy,” tôi trả lời. “Nhưng tôi không nghĩ mình vào cái xe này để nói chuyện về mấy chữ H. Có gì mới không?”
Thom đưa tôi một tờ năm mươi đô nhàu nát. Cậu ta nói, “Scot và tôi góp đấy. Chúng tôi đã thấy cậu với Nick hôn nhau.” Thom không phải ca sĩ của nhóm nhưng cậu ấy vẫn có thể hát “Giving him something he can feel”
theo đúng nguyên bản của Aretha, chứ không phải như bản cover En Vogue.
“Tôi không hiểu,” tôi nói.
https://thuviensach.vn
Ca pô xe tải chắn tầm nhìn của chúng tôi, nhưng chúng tôi vẫn có thể nghe tiếng xe Yugo lạch xạch chuẩn bị hồi sinh. “Không có thời gian giải thích nữa,” Thom nói. “Cứ hiểu là Scot và tôi ghét cay ghét đắng cái tính của em bồ cũ của Nick và chúng tôi muốn giúp cậu ấy một chút trong việc
sống tiếp. Thế nên, xin cậu đấy, hãy đưa cậu ta đi chơi tối nay, ngắm thành phố hay ngắm băng ghế sau của chiếc Yugo cũng được, tôi không quan tâm, cứ đưa bạn tôi đi chơi tối nay là được. Chúng tôi đã quyết là chúng tôi thích cậu và cậu sẽ là Chúa Cứu thế của Nick. Không áp đặt hay gì hết nhé.”
Nịnh nọt tâng bốc có thể giúp cậu ấy đạt được mọi việc và ngay lúc này thì tôi cũng đang thích cứu thế, nhưng, “Không được,” tôi nói với cậu ta, dù tôi rất muốn. Thực sự rất muốn. Tôi tò mò không biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu tôi cả gan quệt lần nữa vào tay Nick - hay những chỗ khác, như cái miệng Không Ái cực kỳ ngọt ngào kia. “Nick phải chở tôi và cô bạn say khướt của tôi về Jersey. Caroline giờ đang ngủ trên băng ghế sau của chiếc Yugo rồi.”
Thom nói, “Chúng tôi có một cái đệm ở sau xe tải. Chúng ta trao đổi nhé. Chúng tôi sẽ đưa Caroline về nhà nếu cậu đưa Nick đi chơi tối nay.”
Tôi quyết định là cũng có vài việc nên làm để sống cho thoải mái. “Được,” tôi nói với cậu ta. Tôi đút tờ năm mươi đô vào túi áo trong, rồi vẽ đường về nhà tôi lên tay Thom. Tôi chỉ cho cậu ta phải tìm chìa khóa nhà dưới cái chậu cảnh và đừng lo gì về bố mẹ tôi - có khi họ thậm chí còn cho cậu ấy tiền vì đưa Caroline về nhà và giúp tôi có thể đi chơi với một cậu con trai thực thụ ấy chứ. Và tôi chẳng cảm thấy thờ ơ lãnh đạm gì với Nick hết. Tôi không thể nhớ lần cuối cùng mình cảm thấy hồi hộp là khi nào - không phải hồi hộp vì tình dục (phải nói hẳn ra thế), mà vì chuyện có thể được quen một người mới thực sự hấp dẫn, ngay cả nếu cậu ấy chỉ là một gã khờ tội nghiệp.
Thế là chúng tôi thu xếp xong, và tôi ra khỏi cái xe tải cùng Thom, cậu ta nhờ Scot giúp đưa Caroline từ chiếc Yugo sang xe tải. Nhưng khi vào lại
https://thuviensach.vn
trong chiếc Yugo, tôi chẳng có cơ hội giải thích cho Nick nhiệm vụ mới vào lúc nửa đêm này nữa.
Vì qua cái kính chắn gió tôi đã thấy Randy đứng góc tường đang bắt tay kiểu anh em thân thiết với một người mới đến ngẫu nhiên lại là thằng khốn đã biến tôi thành Tủ Đá năm ngoái. Rõ ràng là cháu thật của bác Lou không thể trụ được ở cái trại kibbutz tại Nam Phi ấy. Tiếng gọi của nơi hoang dã thực sự - Manhattan - hẳn là quá lớn đến mức anh ta chẳng thể bỏ qua. Và khốn kiếp, thằng Bồ Cũ Xấu Xa cũng đã thấy tôi và giờ hắn đã ra bên cửa phụ của chiếc Yugo, ngay cạnh tôi và nói, “Này cưng, cưng đã sẵn sàng đi tiếp chỗ chúng ta bỏ lại chưa?”
https://thuviensach.vn
5. Nick
Tôi chưa bao giờ nghĩ Jessie có thể phản bội tôi thế này. Tôi chẳng làm gì trừ việc yêu và đối xử tử tế với nó cả. Tôi đã luôn bên cạnh nó và bảo vệ nó khi người ta gọi nó là đồ rác rưởi và nói họ không hiểu vì sao tôi lại cứ giữ khư khư lấy nó. Tôi nghĩ việc đó cũng có chút ý nghĩa. Nhưng không. Khi tôi cần nó nhất thì nó lại bỏ rơi tôi. Tôi xoay chìa khóa, tôi xoay chìa khóa và tôi xoay chìa khóa nhưng nó cũng chẳng cử động gì cả. Giờ tôi mới cô đơn làm sao! Cả cái xe của tôi cũng đã quyết bỏ tôi.
Tôi có thể thực sự điên lên với nó. Nhưng chủ yếu là tôi sợ. Sợ rằng chuyện này sẽ không thể cứu vãn được. Rằng chúng tôi có thể cố khởi động nó cho tới tận khi mọi ánh đèn ở Manhattan tắt hết mà nó vẫn đứng trơ ra ở
đó. Không một cái nháy mắt. Tôi không thể lại tiếp tục sửa nó thêm nữa. Nếu kết thúc ở đây, thì thực sự đã là kết thúc rồi đấy.
Tôi chẳng thực sự để tâm đến việc Scot và Thom đưa Caroline ra khỏi băng ghế sau. Sau bao nhiêu công sức nhét cô ấy vào đó. Nhưng tôi có thể hiểu mong muốn được rời khỏi tàu chìm.
Tôi đang định giúp Scot nối lại dây điện thì một gã tôi chưa thấy bao giờ tựa vào cửa sổ xe chỗ Norah ngồi và nói, “Chào cưng, cưng đã sẵn sàng đi tiếp chỗ chúng ta bỏ lại chưa?”
Cái. quái. gì. thế?
Được thôi, có lẽ đúng là tôi đang giao du với một nhóm nhạc đồng tính và các thứ kiểu thế, nhưng mà - tôi chưa bao giờ, chưa bao giờ, trong một nghìn tỷ năm có thể tưởng tượng rằng một đứa con trai có thể dùng cái từ “này cưng” và đầu thực sự nghĩ như thế. Gã ta nói như thể gã ta đang huýt sáo khi thấy ngực một cô nào đấy khi cô ta đang đi xuống phố không bằng. Ai làm cái trò ấy cơ chứ?
Tôi nghĩ Norah sẽ cho gã biết gã đang ở đâu. Nhưng thay vì thế cô lại đông cứng lại. Cô nhìn đi chỗ khác, cứ như là làm thế thì cô có thể xong
https://thuviensach.vn
chuyện. Với một chút suy nghĩ logic, điều này có nghĩa là giờ cô đang nhìn tôi, vì tôi đang ở cách gã khách không mời mà tới này một góc 180 độ. Nhưng thay vào đó, cô lại dán mắt vào cái bảng điều khiển, nơi cái đèn tín hiệu giờ lẽ ra phải sáng rồi. Và tôi nghĩ mình đã có hơi bất ngờ, vì mọi thứ đều trông có vẻ là chúng tôi sẽ đi đâu đó cùng nhau, rằng đây không chỉ là một chuyến chở về nhà bình thường. Giờ nó thành một chuyến chẳng đi về đâu cả, và tôi cảm thấy buồn vì chuyện nằm ngoài tầm kiểm soát của mình.
“Cưng, anh về rồi đây,” gã tiếp tục nói. “Ra khỏi cái đống sắt vụn này và nói chào một tiếng xem nào?”
Hừm, cố lôi Norah ra khỏi cái ghế phụ là một chuyện. Nhưng nói xấu Jessie thì hoàn toàn không chấp nhận đựoc.
“Tôi có thể giúp gì được không?” tôi hỏi.
Gã vẫn nhìn Norah trong khi nói với tôi. “Có, anh bạn. Tôi mới vừa về Mỹ và đang tìm tiểu thư đây. Cậu có thể thả cô ấy ra một giây được không?”
Gã với tay vào trong cửa sổ, tháo then, mở cửa ra.
“Chúng tôi sẽ về ngay,” gã nói tiếp. Và tôi định nói với Norah rằng cô chẳng việc gì phải làm thế. Nhưng ngay lúc đó thì cô với tay cởi dây an toàn ra. Tôi nghĩ đây là quyết định của cô... cho tới khi cô không thực hiện thêm một cử động nữa để hoàn tất việc đó. Cô cứ ngồi yên trong xe.
“Cưng...,” gã vừa thò tay vào với lấy cô vừa nựng nịu, như thể cô chỉ là một đứa trẻ ngồi trong xe. “Anh nhớ em nhiều lắm.”
Tôi vặn chìa khóa khởi động. Vẫn không động đậy. Scot ra chỗ cửa sổ bên phía tôi, nhìn vào trong xe, và nói, “Ở đây có chuyện à?”
Giờ Scot mới là người Norah nhìn. Và vì lý do nào đó, việc này đã lôi cô lại với thực tại.
“Tal,” cô nói với giọng sắc như dao cạo, “anh chưa bao giờ nhớ tôi dù chỉ một phút. Chưa một giây nào trong cả cuộc đời khốn nạn của anh nhớ tôi hết. Anh có thể nhớ làm tôi điên lên, và anh có thể nhớ cái niềm sung
https://thuviensach.vn
sướng có được từ việc hủy hoại tôi, và đó là mọi cảm xúc anh đang nhớ, không phải tôi. Tôi e là tôi không giúp gì cho anh được đâu.”
“Thôi nào, cưng,” Tal nói, chúi về phía cô. Cô giật lùi lại. Tôi đoán Scot định nói gì đó, nhưng tôi giành luôn.
“Anh bạn, không ai dồn cưng vào chân tường như thế đâu,” tôi nói. “Cút ra khỏi xe của tôi ngay.”
Tal giơ tay lên, bước xa khỏi cái cửa.
“Tôi chỉ đang để phụ nữ lựa chọn thôi mà,” gã nói. “Tôi không hề nhận ra là cô ta đã kịp bắt tay hại đời người khác rồi. Mong cậu được may mắn hơn tôi.”
“Thằng khốn,” Norah lẩm bẩm.
Tal cười phá lên. “Cái xe bẩn: năm đô. Giá trị ý kiến của Norah: ba xu. Độ mỉa mai của việc cô ta gọi tôi là thằng khốn: vô giá.”
“CÚT. ĐI,” Norah nói.
“Gì cơ? Em sợ anh sẽ nói sự thật à?” Tal giờ nhìn thẳng vào tôi. “Đừng để bị lừa, anh bạn ạ. Cô ta giỏi nói lắm, nhưng khi cậu thực sự ra đến thực địa, cậu sẽ nhận ra rằng nó trống không.”
Từ chỗ nào đấy bên dưới cái mui xe, Thom gào lên, “Quý ông, khởi động xe đi!”
Tôi không thể tìm ra cách nào hay để cầu Chúa hay một quyền lực tối cao nào đó. Nhưng tôi cực kỳ thoải mái với việc cầu Jessie, và ngay lúc này đây tôi dành tặng cho nó hết tất cả mọi bài kinh Phúc Âm của mình.
Làm ơn nổ máy đi. Tôi sẽ mua xăng loại thượng hạng suốt cả tháng sau nếu em vui lòng, vui lòng, vui lòng, vui lòng khởi động.
Tôi xoay chìa vào ổ. Có một tiếng cạch. Và rồi...
Jessie lại chịu nói chuyện với tôi rồi. Và nó đang nói, Ta biến khỏi chỗ này thôi.
https://thuviensach.vn
“Tôi rất muốn được ở lại nói chuyện thêm,” tôi bảo Tal, “nhưng chúng tôi có việc phải đi rồi.”
“Tốt thôi,” Tal nói, đóng cái cửa lại nhẹ nhàng hơn tôi nghĩ nhiều. “Chỉ cần đừng có nói là tôi chưa cảnh báo cậu. Cậu đang hẹn hò với Nữ Người Thiếc(6) đấy. Cứ tìm một trái tim đi, cậu chỉ vớ được khí độc thôi.”
“Cám ơn lời khuyên!” tôi mỉa mai đùa.
Gã với tay về phía cửa sổ chạm vào má Norah, cứ thế một lúc.
“Em yêu, là em chọn đây,” gã nói. Rồi gã đi về phía lề đường, thẳng tiến vào câu lạc bộ.
“Có vẻ là người tử tế đấy,” tôi nói. Norah chẳng phản ứng gì. Scot giờ tựa vào cửa kính phía tôi.
“Đừng lo gì về bạn cô,” cậu ta nói. “Chúng tôi sẽ đưa cô ấy về nhà. Hai bạn trẻ giờ vui vẻ nhá, nghe không?”
“Hẳn rồi,” tôi nói với cậu ấy, dù Norah trông cứ như tác dụng duy nhất của từ vui vẻ là làm thế giới trông thật tang tóc.
Thom dập nắp ca pô xuống và bật ngón cái khích lệ tôi. Rồi cậu ta và Thom tay trong tay đi về phía cái xe tải, mớ dây ắc quy lủng lẳng trên vai y như con trăn Nam Mỹ.
Norah vẫn chưa có ý định thắt đai an toàn. Tôi không biết như thế có nghĩa là gì. Cô quay lại nhìn vào cánh cửa câu lạc bộ.
“Cậu ổn chứ?” tôi hỏi.
“Nói thật là tôi cũng không biết nữa,” cô nói.
Tôi quay Jessie lại và nhường chỗ đậu xe của chúng tôi cho bất cứ ai tới sau. Tôi cảm thấy chút thanh thản khi nghĩ rằng việc mình ra đi sẽ mang lại may mắn cho ai đó.
Chỉ khi cho xe ra tới đường tôi mới nhận ra rằng mình chẳng biết sẽ đi đâu.
https://thuviensach.vn
“Cậu có muốn tôi chở về nhà không?” tôi hỏi.
Tôi coi sự im lặng là câu trả lời không. Vì muốn về nhà là chuyện người ta sẽ nói to lên.
Tôi mớm tiếp, “Thế cậu muốn làm gì?”
Đối với tôi đây có vẻ là một câu hỏi khá thẳng rồi. Nhưng cô nhìn tôi với cái vẻ hoàn toàn chẳng hiểu gì, cứ như là cô đang xem cảnh thế giới nổ tung, còn tôi chỉ là cái dòng chữ bé tí xíu ở góc màn hình thông báo thông tin về tình hình thời tiết.
Tôi thử lại.
“Cậu có đói không?”
Cô chỉ đưa tay che miệng và nhìn qua kính chắn gió trước. “Cậu khát không?”
Nếu tôi đoán đúng, cô đang đếm đèn đường.
“Có biết ban nhạc nào còn đang chơi không?”
Im lặng thổi dọc thành ghế chắn giữa hai chúng tôi.
“Có muốn nhìn vài cô xơ mát mẻ không?”
Có phải tôi đang nói to quá không?
“Hay là xem liệu người ngoài hành tinh có thích làm tình tay ba không?”
Lần này cô nhìn tôi. Và nếu cô không thực sự đang mỉm cười, thì ít nhất tôi nghĩ mình đã nhìn thấy dấu hiệu tiềm ẩn của một nụ cười.
“Không,” cô nói. “Tôi thích nhìn các xơ mát mẻ hơn.”
“Được rồi,” tôi nói, lái chiếc xe hướng về khu Lower East Side. “Đến lúc quậy phá một chút rồi.”
Tôi nói điều đó với giọng khá cứng cỏi, dù tôi chỉ có ý nghĩ mờ nhạt nhất trong những ý nghĩ mờ nhạt về chuyện chúng tôi sẽ đi đâu. Dev có lần nói với tôi về cái chỗ những người thoát y vũ ăn mặc như các bà xơ và nhại
https://thuviensach.vn
bài “Climb Ev’ry Mountain” (Lên mọi đỉnh núi). Và đó mới chỉ là một trong các màn ở đấy thôi. Tôi nghĩ nó quá quen thuộc để có thể bị coi là biến thái - nhưng dường như nó là thứ Norah đang quan tâm. Ít nhất thì tôi cũng nghĩ thế.
Khi chúng tôi đang đi qua Houston, Norah với tay bật đài. Một bài hát cũ của rockband lập dị The Cure (Phương thuốc chữa lành) - “Pictures of You” (Hình bóng em) - bài bốn trong tuyển tập Breakup Desolation Mix (Cô độc vì chia tay) của tôi.
Bài này, và mọi bài khác trong đĩa, đều là dành cho Tris...
Và nếu đây là nhạc phim thì cả tâm hồn lẫn trái tim tan vỡ của tôi đều hợp lại để giúp tôi làm nên chính bộ phim ấy - cái đêm cô bảo quá mệt mỏi và muốn nghỉ, cô đã trèo qua ghế và nằm xuống băng phía sau. Tôi nghĩ mình đã mất cô, nhưng rồi năm phút sau chuông điện thoại reo và đó là cô, gọi tôi từ chính băng ghế sau xe tôi. Với giọng ngái ngủ, cô nói với tôi mình cảm thấy thoải mái và an toàn ra sao, về việc cô nhớ tất cả những đêm lái xe về muộn khi kỳ nghỉ kết thúc, về chuyện cô đang duỗi thẳng người và cảm giác như cha mẹ cô đang đưa cô đi ngủ thế nào, chẳng có vấn đề với mặt đường dưới những bánh xe và những cành cây đập vào kính chắn gió hết. Cô nói những giây phút làm cô nghĩ cái xe như là nhà của mình vậy, và có lẽ đó cũng là những gì tôi đã khiến cô cảm nhận.
Cuối cùng cô cũng ngủ thiếp đi, nhưng tôi vẫn áp điện thoại vào tai mình, để được chìm trong tiếng thở của cô trong điện thoại, rồi tiếng thở của cô từ ghế sau. Và đúng thế, cảm giác như được ở nhà vậy. Như thể tất cả mọi thứ đều đang ở đúng chỗ của nó.
“Ngay lúc này tôi rất không cần nghe bài này,” Norah nói. Nhưng cô cũng chẳng đổi bài.
“Cậu đã bao giờ nghĩ về tên của chúng chưa?” tôi hỏi, chỉ để cho có chuyện. “Tôi muốn nói là, để làm gì?”
“Cậu muốn nói tới cái gì?”
https://thuviensach.vn
“The Cure. Họ nghĩ những bài hát của họ chữa lành cái gì? Hạnh phúc chăng?”
“Một tay bass cho nhóm có tên là The Fuck Offs mà lại hỏi câu này sao?”
Thế là tôi không thể kìm nén được nữa. Tôi nghĩ, Tuyệt, cô ấy biết tên nhóm nhạc của mình.
“Dev đang định thay tên nhóm thành The Fuck Ons,” tôi nói với cô. “Nếu chỉ đơn giản là Fuck On thì sao?”
“Một từ thì thế nào nhỉ? Fuckon ấy?”
“The Friendly Fuckon?” (Bọn Khốn Thân Thiện?)
“My Fuckon Or Yours?” (Tên Khốn của Tôi hay của Cậu?)
“Why is he such a fucking Fuckon?” (Sao hắn lại là một gã khốn khốn kiếp đến thế nhỉ?)
Tôi nhìn cô. “Đó là một cái tên cho ban nhạc hay là một câu nói bình thường đấy?”
“Anh ta không có quyền làm thế. Không có.”
Chúng tôi lại đột ngột im lặng. Tôi đặt ngay một câu hỏi vào đó. “Thế hắn ta là ai?”
“Một người cũ,” cô nói, lùi vào cái ghế thêm một chút. “Người cũ, tôi nghĩ thế.”
“Như Tris,” tôi nói, cố liên hệ.
Cô ngồi thẳng lại và bắn cho tôi một cái liếc cực kỳ ác. “Không. Không giống Tris chút nào hết. Đây là thật.”
Tôi ngừng lại một giây, nghe chuyện chúng tôi chia tay bị đem ra làm đề tài.
“Ác ý quá đấy,” tôi nói. “Cậu chẳng hiểu đâu.”
https://thuviensach.vn
“Cậu cũng thế. Nên bỏ qua đi. Tôi phải giúp cậu có chút thời gian hạnh phúc.”
Tôi coi câu cuối cùng là một lời xin lỗi. Chủ yếu là vì tôi muốn thế.
Tôi đang phóng như bay qua khu Lower East Side, trên những con phố chỉ có tên mà không có số. Đêm vẫn tụ tập những người rất trẻ, những đám hippy tụ tập nhả khói hết vệ đường này đến vệ đường khác. Tôi tìm được một chỗ đậu xe ở góc tối trên phố Ludlow, rồi thuyết phục Norah đi ngược lại theo vết Jessie đã đi cho tới khi chúng tôi đứng trước một cánh cửa màu hồng.
“Camera Obscura(7)?” Norah hỏi.
Tôi gật đầu.
“Từ trong đó những cô xơ xuất hiện,” cô nói.
Tôi không biết mình có nên gõ hay cứ thế mở cửa bước vào. Câu trả lời được trao cho tôi dưới dạng một tay bảo kê lực lưỡng mặc bộ Playboy Thỏ Con.
“Căn cước?” anh ta hỏi.
Tôi với tay lấy cái thẻ căn cước của ông anh họ Illinois của mình, thắng được trong một cuộc đọ sức chơi game Xbox cực kỳ ác liệt.
Norah lộn các túi áo túi quần ra. Trống không.
Và đúng như tôi nghĩ, Ôi khốn thật, cô nói ra chính xác cụm từ đó.
https://thuviensach.vn
6. Norah
Ôi khốn thật. KHỐN KHỐN KHỐN KHỐN
KHỐỐỐỐỐỐỐỐỐỐỐỐỐỐỐỐỐỐỐỐN!!!!
Sáng nay tôi vừa đi gửi thư từ chối trường Brown. Chỉ để giờ đây, giữa cái đêm này hay vào cái buổi sáng này - sao thời gian lại ngừng trôi khi tôi thấy Tal? - bây giờ tôi mới hiểu: kibbutz ở Nam Phi: MỘT SAI LẦM CỰC KỲ TAI HẠI. Tôi nghĩ gì chứ? Thế là chúng tôi đã chia tay nhau năm lần trong vòng ba năm. Thế nào đó tận sâu trong đầu tôi hiện lên cái suy nghĩ là hoặc (1) lần tới Tal và tôi sẽ khiến mọi chuyện trở nên tốt đẹp, và còn nơi nào tốt hơn là một kiểu hợp tác xã chốn tận cùng thế giới, xa lánh gia đình và bè bạn, hoặc (2) chúng tôi sẽ không làm mọi chuyện trở nên tốt đẹp hơn, nhưng tôi sẽ là người giỏi nhất cái kibbutz ấy từng thấy, và như một phần thưởng phụ thêm, Tal sẽ ghen tị muốn chết khi thấy tôi điên cuồng yêu một anh lướt sóng đẹp trai nào đó ở Capetown và để Tal nhổ cỏ vườn trong khi tôi chia tay kibbutz để chu du khắp thế giới với cậu lướt sóng-tình yêu mới của tôi, hy vọng anh sẽ có một cái tên dễ thương kiểu như Ndgijo.
Chỉ có điều chuyện đó chẳng bao giờ xảy ra. Làm sao một cô gái có tiếng là thông minh lại dính vào chuyện vớ vẩn này, khi nàng sắp trưởng thành mà chẳng có tí tương lai nào để bám lấy? Những tuần gần đây tôi đã khốn khổ vì nhớ Tal cũng nhiều như rên rỉ căm ghét anh ta là đồ Bồ Cũ Xấu Xa. Tôi đã bám lấy cái hy vọng sẽ làm anh ta bất ngờ với việc xuất hiện trước mặt anh ta ở Nam Phi, nhưng khi anh ta Ở ĐÓ ngay trước mắt tôi tại Manhattan này, tôi đã làm gì? Tôi đông cứng lại. Đột ngột mọi ảo tưởng hàn gắn của tôi đều bay biến hết, đột ngột tất cả những gì tôi có thể nhớ là anh ta luôn thấy tôi không xứng với anh ta đến thế nào, không đủ Do Thái, không đủ chính trị, không đủ cam kết. Tal không phải một con khốn hay lừa tình như Tris, nhưng tôi đã đùa ai chứ? Anh ta, như Caroline hay nhắc tôi nhớ, là một “thằng khốn thích điều khiển người khác”. Thế là ngay nơi đó, ngay trong một chiếc Yugo khốn khổ, cạnh một gã khờ tội nghiệp
https://thuviensach.vn
tôi tự giới thiệu bằng việc hôn đắm đuối anh ta, cuối cùng tôi cũng nhận ra cái điều bố mẹ và Caroline đã đợi tôi nhận ra từ khi tôi mười lăm tuổi: ĐỦ RỒI! Caroline luôn đúng. Tốt nhất là Tal và tôi nên sống tách nhau ra càng xa càng tốt.
Ôi khốn thật. Tôi đang nói to lên đấy à? Tôi đang cố dồn hết sự chú ý cho cậu Nick đây nhưng tôi vẫn không thể ngừng những lời Tal nói trước cửa câu lạc bộ day đi day lại trong đầu tôi: Cô ta giỏi nói lắm, nhưng khi cậu thực sự ra được đến thực địa, cậu sẽ nhận ra rằng nó trống không.
Nữ Người Thiếc! Tal gọi tôi bằng cái tên Nữ Người Thiếc khốn kiếp! Tôi mất cả trinh lẫn tuổi trẻ cho hắn ta mà hắn gọi tôi như thế! Ít nhất tôi có thể cảm thấy được an ủi đôi chút về chuyện Tal rời Nam Phi để về Manhattan mà không nói với ai hết, anh ta chắc vẫn chưa nhận được thư của tôi; tôi vừa mới gửi thôi mà. Tôi thật tình cảm thái quá, tôi gửi thư tay quốc tế chậm như sên trong khi chỉ cần gửi thư điện tử cho anh ta là đủ. Tôi còn vẽ mặt cười lên phong bì nữa chứ! Ôi, Chúa ơi, con muốn nôn ngay bây giờ.
Norah, sao ngươi có thể là một con khốn chậm tiến thế chứ? Tuần trước khi dành cả đêm nắm tóc giữ đầu Caroline lại trong lúc cô ấy nôn vào toa lét, tôi cảm thấy thật cô đơn và mất mát - cho chính mình ấy, chứ không phải Caroline; cô ấy luôn có cả đội con trai chờ ngoài cửa nhà tắm cho tới lúc cô ấy tỉnh táo trở lại - tôi đã để cái góc tối trong tôi, cái góc chỉ dành cho Tal, chiến thắng. Cũng đêm đó, khi Caroline ngủ cho lại sức ở phòng tôi, trên cái giường giống hệt giường tôi kê thêm để dành cho cô ấy từ thời mẫu giáo, tôi đã viết cho Tal. Là tại chỗ cà phê tôi uống để lái xe với Caroline cả đêm, hay do hơi cần sa từ cái câu lạc bộ reggae nơi chúng tôi đã chơi qua đêm ấy? Hít khói thụ động có thể còn nguy hiểm chết người hơn là trực tiếp hít ấy chứ, ít nhất khi nó làm tôi mất khả năng phân biệt giữa việc cô đơn mong ngóng Bồ Cũ Xấu Xa với việc thực sự cố quay lại với anh ta.
https://thuviensach.vn
Tôi mong Tal sẽ không bao giờ phát hiện ra rằng Nữ Người Thiếc đã sẵn sàng thỏa hiệp. Tôi đã không nói hẳn ra là tôi muốn hai chúng tôi quay lại. Nhưng tôi đã nói là tôi sẽ xem xét cái khả năng ấy. Tôi nói với anh ta tôi có thể là người ăn chay. Tôi có thể Do Thái hơn. Tôi có thể là một người hoàn toàn chỉ ăn chay! Tôi có thể nghiên cứu về cách cứu bọn rái cá biển và sẽ chỉ uống cà phê được sản xuất và vận chuyển theo đường hợp pháp. Tôi có thể tin rằng Tal và các anh em ở Tel Aviv của anh ta thực ra cũng có tài và sẽ trở thành một thế hệ nổi đình nổi đám, một phiên bản mới của nhóm Hanson, nhưng già dặn hơn, pha chất punk, thân Israel, chống châu Âu, được chính trị hóa. Tôi ít nhất cũng sẽ xem xét cái khả năng sống ở Aviv với bà mẹ điên khùng khốn khổ thích ra lệnh cho người khác của anh ta khi anh ta bắt đầu thực hiện nghĩa vụ quân sự bắt buộc của công dân Israel vào năm tới, và thật tuyệt làm sao, bà ấy có thể sẽ dạy tôi nấu những món anh ta thích và dạy tôi cách phơi quần áo trên dây dưới ánh mặt trời sao cho những bộ đồ và chăn màn của anh ta luôn được thẳng thớm và mới cứng.
Cái lá thư điên khùng ấy! Khốn kiếp! Tôi giống như là Saddam Hussein trong phim South Park (Công viên phía Nam), tuyên bố với Satan, Tôi có thể thay đổi! Tôi có thể thay đổi!
Không, tôi không thể thay đổi. Tôi không nên thay đổi.
Caroline có thể là một cô nàng hấp dẫn phóng đãng nhưng cô ấy không hoàn toàn là đồ ngu. Cô đã xin tôi đừng gửi cái thư ấy đi nhưng tôi không nghe. “Việc quái gì cậu phải thay đổi chứ?” cô nói. “Hắn mới là người phải thay đổi, cái đồ siêu khốn nạn ấy. Sao cậu phải làm mấy chuyện này? Nếu cậu cần vài việc để cưỡng lại giai-đoạn-cuối-tuổi-thiếu-niên, sao cậu không đem cái xe Jaguar của bố cậu lên đường Palisades Parkway mà phá tan nó ra hay cái gì đấy đại loại thế chứ? Cậu lại định làm cả chúng ta phải khổ vì chuyện giữa cậu và Tal, một cặp đôi ác mộng, thêm một lần nữa à? Và bỏ trường Brown chỉ vì thế à? Norah, cậu biết mình sẽ gặp một người khác, cậu biết mà?” Chỉ là tôi đã không tin cô, cho tới tối nay.
https://thuviensach.vn
Caroline giờ thì làm được gì chứ; ngủ mê mệt trên băng ghế sau trong cái xe tải của bạn Nick? Tôi băn khoăn không biết di động của cô có bật không. Tôi cần phải nói với cô là Tal đã trở lại! Trước đó lòng tôi đã đủ bối rối bấn loạn, nhưng giờ tôi mới chính thức đánh thức cái sự bối rối bấn loạn ấy đây.
“Norah à?” tay bảo kê mặc đồ Playboy Thỏ Con đáp lại khi tôi buột ra ôi khốn thật, quả là một sự giải vây không nhỏ, vì tôi đâu có căn cước giả như Nick. Khi cha bạn là người đứng đầu một hãng đĩa nổi tiếng, bạn sẽ hầu như chẳng cần đến căn cước giả tại hầu hết các câu lạc bộ ở Lower Manhattan.
“Toni?” tôi nói. Cô/anh ấy ôm chầm lấy tôi. Toni đã thực tập chỗ cha tôi năm ngoái trong khi đang phân vân xem liệu cô/anh ấy có thực sự muốn theo đuổi sự nghiệp trong ngành âm nhạc hay không; cô/anh ấy cũng là người đã bênh vực cho tôi rất nhiều trong cái kế hoạch phù phiếm (gần đây) thuyết phục cha làm một album nhạc punk để tôn vinh Spice Girls. “Vẫn làm tiếp cái bản demo ấy chứ?”
Cô/anh ấy lấy ra một đĩa CD buộc trong cái đuôi thỏ sau lưng. “Mới xong! Cậu có muốn thử không?”
“Chắc chắn rồi,” tôi nói, hy vọng Nick sẽ không chất vấn tôi về việc tôi là ai, một cô mười tám tuổi mặc áo B&T vải flannel lại có thể thẩm định bản demo.
“Đi thẳng tới khu dành cho VIP ấy,” Toni nói, “tớ đảm bảo là đồ uống của các cậu luôn miễn phí.”
“Tớ không uống rượu đâu,” tôi nhắc Toni.
“Ôi, sống một chút đi,” cô/anh ấy nói, ngúng nguẩy đập vào hông tôi. “Tiểu thư Đúng Mực, nghịch tí một lần trong đời đi.” Toni quay sang Nick. “Illinois? Hai mươi ba tuổi? Lạy hồn! Nhưng cứ vui vẻ nhé, các cô cậu.”
Cô/anh ấy phát nghịch vào dưới lưng Nick một cái khi chúng tôi đi vào nhưng Nick chẳng phản ứng như Tal, Tal sẽ nhảy dựng lên khi có một nữ
https://thuviensach.vn
hoàng đồng tính nào đó dám chạm vào anh ta. Thay vì thế, Nick cười và quay lại phát cho Toni một phát. Cô/anh ấy đáp lại bằng một cú ngúng nguẩy. “Tớ thích cậu này, Norah!” anh/cô ấy nói. “Tiến bộ lớn đấy. Trứng tốt.”
Ngược với, cái gì nhỉ? - trứng thối, lên men, những thứ thường bị gán cho những kẻ Tris vứt đi?
Chúng tôi ngồi xuống một cái bàn tự nhiên vắng người một cách kỳ diệu khi chúng tôi tới. Mẹ khỉ, tim tôi thực sự đã rung lên một thoáng khi Nick kéo ghế ra cho tôi. Thời này còn ai làm thế? Và tại sao cái hành động giản đơn này lại làm tôi trong một thoáng quên đi cái việc TÔI THỰC SỰ ĐANG RẤT BỰC MÌNH và ĐỜI MÌNH THẾ LÀ HẾT. Tôi bị lãng khỏi tình trạng ủ dột vì Tal nhờ các cô xơ hôn hít nhau theo điệu “Climb E’vry Mountain” trên sân khấu, và thấy mình ngồi cười khúc khích, đột nhiên hình dung ra cảnh tôi và Nick vui vẻ tay ba với người ngoài hành tinh. Tôi nghĩ mình đã hơi nhoẻn miệng cười và một cảm giác không-lãnh-cảm truyền suốt người. Trong ánh đèn neon nhập nhòe, với trò giải trí sân khấu mang lại, tôi cuối cùng cũng thực sự có cơ hội để tán dương Nick. Tôi ngưỡng mộ cái áo jacket vintage kiểu nhân viên trạm xăng với cái tên “Salvatore” thêu dưới logo Texaco, và tôi phải thú thật rằng mình rất muốn luồn tay vào mớ tóc rối bù rối xù của cậu. Cậu dường như luôn giữ được một nụ cười nửa miệng đầy vẻ mỉa mai nhưng vẫn ngọt ngào trên gương mặt, dù vẫn chưa hết váng vất sau cơn say Tris.
Nick vẫy tay cám ơn Toni đang đứng chỗ cửa ra vào. Cậu nói, “Bạn cậu kiếm cho chúng ta chỗ tốt thật đấy. Tôi phải thú nhận là giữa cô bạn say khướt và cậu bạn trai cũ dám sỉ nhục chiếc Yugo, thật hạnh phúc khi thấy cậu cũng có vài người bạn tử tế.” Cậu nháy mắt với tôi và tôi chẳng hiểu sao cái kiểu cười ấy lại không biến đi luôn vì tôi biết nếu chúng tôi đi hết cái đêm/sáng - bất cứ cái gì chúng tôi đang trải qua đây, rốt cuộc tôi sẽ nói với cậu tất cả về Tris và nụ cười đó sẽ biến mất, mà tôi thì chẳng muốn dính líu tới việc giết chết nó chút nào.
https://thuviensach.vn
Tôi chẳng nợ cậu lời giải thích nào hay bất cứ cái gì đại loại thế nhưng tôi vẫn phải nói, “Tôi rất lấy làm tiếc vì chuyện của Tal.” Thực ra tôi chỉ lấy làm tiếc vì những gì tôi nói về Tris, nhưng tôi không thể tìm được lý do nào để nói lời xin lỗi đó ra cả. Chưa tìm được.
Nick nói với em thỏ con phục vụ cocktail đang tiến tới bàn chúng tôi là mang chúng tôi ít đồ uống với mấy cái ô trang trí, chúng tôi không quan tâm chúng là loại gì, chúng tôi tới từ Jersey, kiểu gì thì chúng tôi cũng chẳng phân biệt được đâu mà. Cậu nói chỉ cần bảo đảm không cồn là được.
Rồi cậu quay sang tôi nói, “Tôi không uống ruợu. Tôi khá là đúng mực đấy. Tôi hy vọng cậu sẽ không phiền.”
Tôi chỉ “hơi” đúng mực chút thôi. Tôi muốn nói là, tôi không rượu bia hay hút hít, nhưng cũng không quá khích như mấy người đúng mực đến mức chẳng cả ăn thịt lẫn làm chuyện ấy. Đúng mực kiểu tôi khá giống với kiểu tôi theo đạo Do Thái: vững chắc, nhưng có cải cách đôi chút.
Tôi muốn trả lời Nick rằng, “Tôi chẳng phiền đâu. Quá tuyệt ấy chứ.” Nhưng hình như tôi chỉ làm được vài cái gật ừ/không ngớ ngẩn vì sốc thì phải.
Ôi! Tris hẹn hò với một cậu sống đúng mực, và biết nói cả từ vui lòng? Sao cậu có thể chịu được cô ta mà không trở nên say xỉn hay nghiện ngập, như đám còn lại nhỉ? Tôi chẳng biết nên ngưỡng mộ hay thương hại Nick vì cậu đúng mực, nhưng tôi thấy bất ngờ. Tôi đang hẹn hò với một chàng trai tốt, một người có thể thoải mái vui chơi mà không cần sa đọa? Vũ trụ thật lắm điều kỳ diệu. Đôi lời cảm kích gửi tới Tris.
“Có muốn kể tôi nghe về chuyện đó không?” Nick hỏi khi em thỏ con đã chạy đi.
“Về chuyện gì cơ?”
“Về Người cũ ấy?”
Đây là chuyện người ta hay nói khi đi hẹn hò à? Bạn hôn trước khi bạn kịp nhìn mặt người ta, rồi nói về chuyện tại sao chuyện tình trước của bạn
https://thuviensach.vn
lại đổ vỡ? Tôi chả biết phải làm gì. Cậu con trai duy nhất tôi từng hẹn hò là Tal, và cái ý tưởng hẹn hò tuyệt vời của anh ta là ngồi xem Schindler’s List (Bản danh sách của Schindler) trong phòng ký túc của anh ta ở trường Columbia. Ngoài chuyện ngẫu nhiên với Nick đây, tôi chưa thực sự hôn ai ngoài Tal, trừ phi bạn tính cả Becca Weiner ở trại mùa hè khi tôi mười ba tuổi, lần đó tôi không tính. Tôi chẳng có ý niệm gì về cái trò “hẹn hò” này cả. Có lẽ đây chính là lý do sao tôi cứ lạnh như bom.
Tôi thực sự không muốn nói về Tal. Tôi muốn quên đi cái ý tưởng rằng mình có lúc đã muốn quay về với anh ta. Tôi muốn quên đi cái việc tôi đã ném cả tương lai của mình đi và giờ tôi phải đối mặt với một kế hoạch hoàn toàn mới. Thế là tôi nói với Nick, “Tôi biết lái xe đấy.” Vì tôi biết Tris không biết lái xe.
“Thế cậu muốn nói là cậu có thể lái Jessie về Jersey tối nay, nếu nó lại có thể khởi động?”
“Jessie là ai?”
“Xe Yugo của tôi.”
“Cậu đặt tên cho xe Yugo à? Đừng có nói với tôi rằng cậu là một trong những gã đến cái ấy của mình cũng đặt tên cho đấy nhé.”
“Thật đáng tiếc; tôi vẫn chưa tìm ra cái tên hợp nhất cho cái ấy của tôi, nên giờ nó đang ở ngay trong thế giới không tên phía dưới đây.” Nick liếc xuống rồi lại nhìn tôi. “Nhưng nếu cậu nghĩ ra một cái tên hay nào thì nhớ cho tôi biết nhé. Chúng tôi thích cái gì đó nghe lạ một tí, như Julio chẳng
hạn.”
Băng giá cũng có thể tan chảy, đúng không?
Nick nói thêm, “Dev muốn đặt tên cho ban nhạc của chúng tôi là Đau Chim. Cậu nghĩ thế nào?”
“Xin lỗi, giờ tớ chỉ nghĩ tới cái tên Cút Xéo thôi. Dễ nhớ dễ nghe. Mấy cô bán hàng ở Wal-Mart sẽ rất thích nó đấy.”
https://thuviensach.vn
Cuộc trò chuyện của chúng tôi bị gián đoạn bởi một trò mới trên sân khấu. Hai trong số những cô chị kết nghĩa của Toni đang làm một màn nóng bỏng trên sân khấu theo nhạc bài “Edelweiss” (Cành nhung tuyết) khiến những người biểu diễn đóng vai nữ tu trước đó trông cứ như là... ừm, nữ tu thật. Nick đứng dậy và chìa tay ra cho tôi. Tôi chẳng biết cậu muốn gì nhưng, khỉ thật, tôi cứ nắm lấy tay cậu, và cậu lôi tôi đứng dậy rồi dìu tôi vào một điệu slow và chúng tôi như đang sống trong mơ với cậu là Christopher Plummer còn tôi là Julie Andrews và chúng tôi đang khiêu vũ trên sàn cẩm thạch trong một khu vườn kiểu Áo. Thế nào đó đầu tôi lại tựa sát vào áo phông của Nick và trong giây phút ấy tôi quên luôn thời gian, quên luôn Tal vì có lẽ đời tôi vẫn chưa kết thúc. Có lẽ nó chỉ mới bắt đầu.
Tôi run lên trước ý nghĩ đó, thấy thế Nick cởi cái áo jacket ra quàng lên vai tôi. Tôi cảm thấy thật an toàn và chẳng còn chút lạnh lẽo, cái áo khoác ấy đã làm tôi cảm thấy khá tự tin rằng ban đầu Texaco Salvatore cũng là một người đàn ông tốt trong gia đình, có lẽ cũng có thói xấu như thích mặc đồ lót của vợ hoặc lấy tiền đóng học phí của các con ra bài bạc, nhưng nhìn chung vẫn là người tử tế.
Tôi tỉnh khỏi giấc mộng khiêu vũ trước tiếng vỗ tay của khán giả khi buổi trình diễn kết thúc mà Nick vẫn tựa sát vào tôi dù nhạc đã tắt. Nick/Salvatore/Christopher Plummer/cậu bạn nhảy đáng yêu không thể tồn tại trong thế giới thực được. Không thể. Tốt hơn là dừng cái giấc mơ này lại trước khi nó biến thành ác mộng.
“Sau cậu lại tử tế thế nhỉ?” tôi hỏi, đẩy Nick ra. Tôi chẳng quan tâm đến nét mặt sửng sốt của cậu. Thắng rồi, Norah. Tôi đã giết chết nụ cười của cậu mà thậm chí còn chẳng cần nói với cậu về Tris. “Tôi phải đi vệ sinh.”
Tôi chạy biến đi, về phía nhà vệ sinh. Vài người đang đứng đợi trước cửa chỉ cần Toni búng tay một cái là tất cả biến hết.
Thực ra tôi chẳng cần đi vệ sinh. Tôi cần nghĩ. Tôi cần ngủ. Tôi cần Caroline tỉnh táo để tôi có thể nói chuyện với cô. Sáng hôm nay, đời tôi mới tươi sáng làm sao. Từ chối trường Brown, xong. Vào thành phố để
https://thuviensach.vn
xem ban nhạc Caroline thích thay vì phải chịu trận cả tối cùng bố mẹ tiếp bọn hip-hop trong nhà, xong. Đêm nay lẽ ra phải kết thúc như mọi đêm với Caroline - nhìn cô vui vẻ với một gã nào đó, rồi đưa cô về nhà an toàn. Xong. Tôi không phải loại con gái tình cờ gặp một cậu đêm nào đó và tự thay đổi đời mình theo cậu ta. Tôi mặc áo flannel có thắt dây. Tôi không có cái dáng sát trai như Tris hay Caroline. Thỉnh thoảng ba ngày tôi mới gội đầu một lần và thỉnh thoảng tôi còn không dùng chỉ nha khoa. Cái cậu Nick này làm gì ở đây với tôi chứ?
Tôi bước vào trong nhà vệ sinh khi người chiếm chỗ trước đã đi khỏi. Tôi lau bệ toa lét bằng một miếng giấy vệ sinh rồi ngồi lên. Một loạt graffiti được vẽ lên trên bức tường cạnh đấy.
Miệng Jimmy rất đỉnh. Đưa bạn Lên Mọi Đỉnh Núi thật. (Có hình minh họa.)
Hạnh phúc chẳng có ích gì hơn là giúp bất hạnh dễ xảy ra. - Proust. Béo ơi, em là người đặc biệt của anh. - Morrissey.
Anh muốn nó thế này. - Backstreet Boys. (Cũng có hình minh họa, trông tục hơn tranh về Jimmy nhiều, kỹ thuật vẽ cũng xịn hơn).
Claire, gặp anh ở Rivington trước cửa hàng kẹo sau buổi diễn. Em mang Pez nhé. Em biết rồi đấy.
Xịt xịt - Ngồi trên toa lét và băn khoăn khi nào thì cái đêm này mới kết thúc? Trả lời: KHÔNG KHI NÀO HẾT. Where’s Fluffy, buổi diễn không báo trước, TỐI NAY, sau buổi thảm sát von Trapp, trước lúc bình minh. Không đến được đó không thành sành điệu, ayyy...
Chẳng cột mốc ngày tháng nào được viết trên tường nhưng nét chữ viết bằng bút dạ đen thì khá mới. Tôi băn khoăn không biết ai là người đầu tiên quyết định gọi nhà vệ sinh là “toa lét”? Liệu buổi diễn nói ở đây có phải buổi diễn tối nay không? Đơn giản tôi cực kỳ tôn sùng nhóm Where’s Fluffy. Họ từ chối đề nghị của bố tôi mà ký hợp đồng với hãng đĩa độc lập của Bác Lou. Họ có thể khiến tôi nhảy nhót cả đêm. Họ có thể làm tôi quên
https://thuviensach.vn
việc tôi muốn bò lên giường và trốn dưới những lớp chăn, quên đi rằng tôi chỉ đang lãng phí tuổi xuân với Tal, và rằng tôi đang hẹn hò với một chàng trai tốt và tôi đã phát cho cậu ta những tín hiệu khó hiểu hơn cả một kẻ thiểu năng đọc viết dùng tín hiệu Morse.
Tôi có dám chường mặt mình ra với Nick ở chỗ cái bàn ấy không, nói với cậu về Where’s Fluffy? Tôi biết cậu rất hâm mộ họ. Tôi đã liếc thấy trong chỗ mấy bài tuyển tập cậu ấy ghi cho Tris có bài của Where’s Fluffy. “Take Me Back, Bitch” (Hãy lại đón nhận anh, Em). Chúa ơi, cậu làm cho Tris list bài hát thật tuyệt vời. Tal làm cho tôi toàn mấy cái đống Dylan và Yma Sumac. Nick có thể phối Cesaria Evora tới Wilco rồi Ani, theo sau bởi Rancid, kết thúc bằng Patsy Cline hòa vào Fugazi. Dù lúc nào đó, nếu cái thứ vừa xảy ra đêm nay giữa chúng tôi tiến triển được thêm, tôi sẽ phải lên lớp cho Nick vì đã quá vụng về khi dùng những bài hát của Patti Smith và Velvet Underground để làm list nhạc thất tình. Cực kỳ ghét họ. Patti Smith là một đứa chỉ giỏi khoe dáng, còn Lou Reed chỉ là một gã tầm thường đến tận cái ấy.
CÁI ẤY! Có phải tôi thực sự đã hỏi Nick là liệu cậu có đặt tên cho cái ấy của mình không?
Có lẽ Tal nói đúng - tôi lẽ ra nên biết ơn anh ta hơn, vì ngoài Tal ra thì chẳng có ai chịu nổi tôi cả.
Caroline có lẽ đang bất tỉnh trong một cái xe tải lạ hoắc nào đó ngay lúc này, nhưng tôi biết cô sẽ nói luôn với tôi bây giờ là: “Tal KHÔNG đúng. Và trở lại ra ngoài kia và làm mọi thứ tốt đẹp hơn nào. Cậu có thể làm được. Cô ngốc, đi ra khỏi đây ngay.”
Tôi nhặt cái bút Sharpie màu đen treo lủng lẳng trên một sợi dây gắn vào gương và nguệch ngoạc mấy chữ tiếp vào cái hàng dài dặc trên tường kia:
The Cure. Phương thuốc chữa lành. Cho chuyện với Bồ cũ? Tôi xin lỗi, Nick. Cậu biết đấy. Cậu hôn tôi lần nữa được không?
https://thuviensach.vn
Tôi đứng bên bồn rửa vẩy ít nước lên mặt và hít thật sâu. Đã đến lúc quay lại ngoài kia và sửa chữa mọi thứ. Tôi mới cứng. Tôi có thể thay đổi. Không phải vì Tal. Mà vì tôi.
https://thuviensach.vn
7. Nick
Tôi đang làm mọi thứ rất chuẩn rồi. Và tôi cũng đang nhận được những phản ứng cực kỳ chuẩn xác. Với tôi như thế gần như một điều kỳ diệu.
Tôi cực kỳ cảm thấy không thoải mái khi ở trong khu dành cho VIP. Tôi hơi bị nữ tu bên trái mê hoặc một chút, cái người đang vừa chơi ghi ta bài “Edelweiss” vừa nghịch đồ lót ấy. Tôi sợ cái lối Norah nhìn tôi như thể tôi cũng có một cơ hội. Nhưng thế nào đó tôi cũng cố bước ra khỏi ghế và kéo cô ra khỏi ghế theo. Tôi biết đích xác tay mình phải đặt ở đâu và ôm cô thế nào và chúng tôi đã khóa vào nhau được một thoáng, điều đó, thật khác thường, đích thực là một điều đúng đắn nên làm vào cái thời khắc ấy.
Tôi không quen với việc này.
Tôi thậm chí còn không nhận ra nhạc đã dừng, tôi quá chú tâm vào tiếng nhạc của chính tôi. Nhưng rồi cái đĩa bị xước, DJ lo phần nhạc lắc đầu quầy quậy, khoảnh khắc ấy tan vỡ, đúng chuyển thành sai, Norah đẩy tôi ra và bắn cái từ tử tế về phía tôi rồi chạy biến.
Tôi cũng không quen với việc này, nhưng tôi đã hy vọng mọi thứ tốt đẹp hơn.
Tôi đứng nhìn cô đi mất. Tony/Toni/Toné cư xử y như bố/mẹ đỡ đầu cho cô vậy, vẫy vẫy một cái khử mùi Playboy Thỏ Con trong không khí để tách cái đám đông đang bu lấy WC Nữ (đối diện WC Nam, cái phòng mà trông nét mặt tức tối của đám người đang xếp hàng thì có vẻ như đang bị một đôi nào đó chiếm đóng). Màn trình diễn trên sân khấu giờ đã đến đoạn các nữ tu phá bỏ hết giới luật để diễu hành, với những cành hoa mà tôi chỉ có thể tưởng tượng ra là cành nhung tuyết. Tôi có thể thấy trên hàng ghế trước một gã say cô độc đang hau háu nhìn.
Chuyện này lẽ ra phải giúp tôi giải trí, nhưng tâm trí tôi cứ quay về một sự thật đơn giản mà rất đáng sợ:
Tôi bắt đầu thích Norah rồi.
https://thuviensach.vn
Tôi thích cách cô làm bạn với mấy người mặc bộ Playboy Thỏ Con. Tôi thích việc cô biết lái xe. Tôi thích việc tôi cứ muốn có được cả nụ cười lẫn tiếng cười của cô. Tôi thích cách cô hôn tôi. Tôi thích cái lối cô dường như luôn có thể vượt qua quá khứ. Tôi có thể học cô điều đó. Tôi thích việc tôi có thể ném mọi câu nói về phía cô mà không phải băn khoăn rằng nó quá ngớ ngẩn.
Tôi có thể dễ dàng bắt đầu cảm thấy bị ám ảnh (hoặc ít nhất là căng thẳng) vì điều này, nhưng thật may mắn là một nguồn giải trí khác đã nhanh chóng đến bên bàn tôi. Đó là Tony/Toni/Toné, giờ mặc như một linh mục. Tôi muốn nói là, anh ta ăn mặc như một người phụ nữ mặc quần áo linh mục.
“Mười phút nữa tôi sẽ lên sân khấu,” cô ta nói, giải thích lý do thay trang phục. “Norah vẫn đang trong ấy à?”
“Cô ấy là siêu nhân bám trụ nhà cầu.”
“Tuyệt vời! Giờ chị em ta có thể tán gẫu được rồi.” Cô cúi đầu chào tôi, sẵn sàng lắng nghe, nhưng còn sẵn sàng hỏi hơn. “Hai cậu là một cặp như thế này được bao lâu rồi?”
Tôi nhìn vào đồng hồ. “Được khoảng một tiếng, tính cả thời gian di chuyển.”
Tony/Toni/Toné huýt gió tán thưởng. “Lâu gấp bốn lần các mối quan hệ của tôi rồi.”
“Ồ tụi này không có ý lập thêm một kỷ lục thế giới nào đâu,” tôi ngạc nhiên khi thấy mình nói thế.
“Không!” Tony/Toni/Toné thốt lên. “Tôi thấy hai người ôm nhau. Cậu đúng là một Johnny Castle thực thụ.”
Tôi chẳng biết Johnny Castle là ai nhưng hoàn toàn thích cái tên ấy.
Tony/Toni/Toné áp lòng bàn tay vào nhau và nhìn vào tôi với sự thân thiện bạn bè thuần túy. “Cậu có muốn nói về chuyện đó không?”
https://thuviensach.vn
“Có. Không. Tôi không biết.”
“Lần cuối cậu tỏ tình cách đây bao lâu rồi?”
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh/cô ta và trả lời.
“Ba tuần, hai ngày và hai mươi tư tiếng đồng hồ - khốn kiếp. Ba tuần ba ngày trước, tôi đoán thế.”
“Và cái lời tỏ tình ấy thế nào?”
“Anh yêu em.”
“Nghiêm túc quá nhỉ. Nó được phản ứng lại thế nào?”
“Lời thề giữ im lặng. Và trinh tiết, cho tới khi anh chàng tiếp theo xuất hiện.”
“Thế giờ cậu muốn thú nhận điều gì?”
Tôi chẳng biết tại sao tôi lại nói mấy lời này, trừ việc nó hoàn toàn là sự thật.
“Tôi muốn thú nhận là giờ tôi không biết mình đã sẵn sàng cho việc này chưa nữa.”
“ ‘Việc này’ là việc gì?”
Cứ mở lòng ra. Đau đớn cũng được. Thích. Không được thích lại. Nhìn tia sáng lóe lên. Nhìn tia sáng vụt mất đi. Nhảy. Rơi. Tan tành.
“Norah. Tôi không biết mình đã sẵn sàng để đến với Norah chưa.” Tony/Toni/Toné mỉm cười, răng cô trắng đồng màu với cổ áo luôn.
“Chẳng có gì là sẵn sàng hay không cả,” cô nói. “Chỉ có sẵn lòng hay không thôi.”
Cô nhoài người ra và đặt tay mình lên tay tôi. Cô không định đánh tôi - cô chỉ định đưa một cái gì đó.
“Tôi đã có mọi bằng cớ tôi cần,” cô nói. “Bằng cớ luôn lẩn trong những điệu nhảy.”
https://thuviensach.vn
Cô quay khỏi tôi trong một giây, tôi nhìn theo và thấy Norah hiện ra từ WC Nữ.
Tony/Toni/Toné đứng lên.
“Thêm một điều nữa được không?” tôi hỏi cô.
Cô nhướng mày.
“Cha của Norah là ai?”
Lông mày xếch cao hơn, làm nó dựng đứng lên so với mắt cô. “Cậu thực sự không biết à?” cô hỏi.
Tôi lắc đầu.
“Điều đó,” cô nói, “thật tuyệt vời.”
Norah không hề nhìn về phía bàn - không nhìn về phía tôi, tôi đoán thế. Cô không thấy Tony/Toni/Toné lẩn vội về phía sau sân khấu. Cô không thấy tôi đang đợi cô.
Tôi quyết định kiểm tra ví, để chắc chắn rằng tôi có đủ tiền trả cho mấy ly cocktail của chúng tôi (sự hoàn hảo của chúng chỉ bị làm hỏng vì mấy cái ô). Nhưng dĩ nhiên khi cô quay lại bàn, trông cứ như là tôi đang khốn khổ nghĩ cách trả tiền vậy. Tôi nhét vội cái ví vào túi quần, mỗi tội nó bị mắc vào mấy cái dây xích và đống xu có hình Washington văng tóe ra sàn. Tôi nhặt hết chúng lên trước khi cô ngồi xuống, việc này càng gí tôi tụt xuống trên thang điểm chấm độ vụng về. Đặc biệt là khi bây giờ tôi đã nhớ ra là chúng tôi được mời, nên lẽ ra ngay từ đầu tôi không phải lấy ví ra làm gì.
Cô giờ đã có vẻ trầm hơn.
“Cậu trông tỉnh rồi đấy,” tôi nói với cô. Rồi không thể đừng được, tôi nói thêm, “Mọi thứ ổn cả chứ? Có phải tôi đã nói gì không phải không? Hay là tại ấn tượng Johnny Castle của tôi vẫn chưa đủ tốt?”
Mắt cô lấp lánh khi nghe thấy Johnny Castle.
Cám ơn Tony/Toni/Toné.
https://thuviensach.vn
“Nghe này,” cô nói, giơ ly Tina Colada lên. “Tôi nợ cậu một lời giải thích. Tôi biết có lẽ cậu nghĩ tôi là một con điên nào đó từ hành tinh Tâm Thần Phân Liệt đến, nhưng tôi thực lòng không muốn làm cậu rối trí. Tôi chỉ đang làm rối trí chính mình và hình như đang lôi cậu theo thôi. Tôi nghĩ cậu rất tốt với tôi và điều đó làm tôi sợ muốn chết. Vì khi đối diện với một thằng ngu hay một tên khốn thì mọi chuyện sẽ dễ giải quyết hơn vì ta biết đích xác mình đang đứng ở đâu. Khi ấy thì chắc chắn không tin tưởng từ đầu, nên cũng không cần phải hoảng sợ nếu như có khi mình phải tin anh ta. Ngay lúc này tôi đang nghĩ về mười chuyện một lúc, và ít nhất bốn trong số đó có liên quan đến cậu. Nếu giờ cậu muốn rời khỏi đây, lái xe về nhà, quên tên và quên tôi trông như thế nào, tôi sẽ chẳng mảy may trách cậu. Nhưng điều tôi muốn nói là nếu cậu làm thế thì tôi sẽ rất tiếc. Và không chỉ tiếc theo cái kiểu tôi-xin lỗi-tôi-rất-lấy-làm-tiếc-đâu, mà tiếc theo cái kiểu một chuyện nào đó lại không xảy ra theo cách nó nên xảy ra. Thế đấy. Giờ cậu có thể đi. Hoặc chúng ta có thể ở lại chờ xem Where’s Fluffy khi tiết mục của Toni kết thúc. Tôi nghĩ đêm nay họ sẽ trình diễn một tiết mục rất bất ngờ.”
Rồi, cuối cùng cô cũng uống một hớp.
Đúng hơn là ực một ngụm.
Tôi hít một hơi thật sâu, và nói:
“Áo khoác của tôi hợp với cậu nhỉ.”
Cô đặt ly xuống. Nhìn tôi chằm chằm. Và tôi nghĩ, Tốt thôi, Mình là một thằng dở.
Kệ thế đi.
“Không,” tôi nói tiếp. “Thực sự đấy. Và nếu tôi đi, có lẽ cậu sẽ phải trả áo lại cho tôi. Và nếu cậu làm thế, tôi sẽ không thể mặc nó lại được nữa, vì suốt cả buổi tôi đã thấy nó hợp với cậu đến thế nào rồi. Hợp dù tay áo có dài một cách dị hợm và cổ áo có lùng nhùng và dù tôi biết có thể một tay nào đó tên Salvatore sẽ đến chính cái câu lạc bộ này trong vòng hai phút nữa mà nói, ‘Này, đấy là jacket của tao’, nói vài câu linh tinh rồi kéo cậu đi
https://thuviensach.vn
khỏi tôi - dù tất cả những chuyện này là thật hay chỉ có thể là thật chăng nữa, tôi đơn giản là không thể làm hỏng hình ảnh cậu ngồi đó đối diện với tôi và mặc áo jacket của tôi đẹp hơn tôi hay bất cứ ai khác. Nếu tôi không phải đưa nó cho cậu mà cũng chẳng giữ lại nó cho mình, ít nhất tôi cũng phải trả lại cho Salvatore.”
Rồi đấy. Tôi đã nói hết những điều tôi muốn nói mà không cần phải thực sự dùng đến cái cụm từ làm ơn ở lại đi.
“Nâng ly của cậu lên nào,” Norah bảo tôi.
Tôi làm theo.
Cô cụng ly với tôi.
“Cụng nào,” cô nói.
“Chúc mừng,” tôi đáp lại.
“Chúc may mắn.”
“Chúc cậu buổi sáng tốt lành.”
“Chúc mọi sự tốt đẹp.”
“Cầu mọi nẻo đường đều chào đón cậu.”
... và chúng tôi cứ thế mãi cho tới khi Tony/Toni/Toné xuất hiện trên sân khấu để gầm gừ bài “Do Re Mi” theo kiểu thô tục nhất mà Manhattan từng được nghe.
Thỉnh thoảng mọi người lại nhìn chúng tôi. Tôi đoán một số biết Norah, hay ít nhất cũng biết cô là ai. Tôi thì là một bí ẩn. Hay có lẽ tôi chả là ai cả. Tôi không quan tâm. Nếu tôi chỉ là Thằng Đi Cùng Với Norah, thế đã tuyệt lắm rồi. Ngay lúc này, đó là mọi thứ tôi mong muốn.
Tất cả những thứ khác định nghĩa tôi, chúng quá phức tạp. Tôi có thể cảm thấy chúng đang nằm đợi, bàn tính kế hoạch quay về.
https://thuviensach.vn
8. Norah
“Vậy giả sử chúng ta đang ở nhà nghỉ số 6 bên kia đường hầm Lincoln và đang tay ba với người ngoài hành tinh. Ai sẽ trên và ai sẽ dưới đây?”
Câu hỏi này thực sự đã thoát khỏi miệng tôi. Có lẽ không phải tôi là người lạnh lùng - mà là một khi tôi đã quyết định rằng mình thích một cậu nào đó, tôi sẽ trở thành một con ngố vĩ đại, không thích hợp cho bất kỳ sự
hiện diện nào nơi công cộng. Tôi ước giờ Caroline có thể ở đây, trốn sau một góc nào đó nhắc bài cho tôi, từ những câu như trong kịch thế kỷ mười chín cho tới thoại kiểu phim tình cảm cuối thập niên tám mươi. Dù những lời Caroline gợi ý sẽ rất dễ dàng thả tôi thẳng vào phòng tắm, quỳ xuống đất mà không phải để cầu nguyện. Về cơ bản thì việc đó cũng không có gì đáng phàn nàn, nhưng giờ khi tôi đang cố hòa nhịp cùng thời gian, để hâm nóng mình lên cho bằng nhiệt độ phòng với một cậu trai thì tôi cần nhiều hơn thế, nhiều hơn mức Caroline thường cần.
Nick trả lời, “Dễ ợt. Người ngoài hành tinh không thể chịu nổi cảnh nóng nên đã phải chuồn ra ngoài tới máy bán hàng tự động của nhà nghỉ để mua mấy gói kẹo Reese’s Pieces, hy vọng không bị dính vào vụ lộn xộn nào ngoài đó. Tôi muốn nói là, thật tình, Norah ạ, nhà nghỉ số 6 tận chỗ đường hầm á? Việc phá trinh một người ngoài hành tinh chẳng lẽ không đáng được diễn ra tại Radisson hay ít nhất là Paramus sao?”
Tiết mục trên sân khấu đã kết thúc và các cô xơ đang chuyển cảnh sân khấu để chuẩn bị cho tiết mục tiếp theo. Chúng tôi may khủng khiếp, vì tiết mục không thông báo trước của nhóm Where’s Fluffy gần như chắc chắn sẽ diễn ra sau khi sân khấu được dàn dựng lại - rộng hơn, dựng rào chắn đầy đủ, sẵn sàng cho ngày tận thế gây ra bởi đám đông khán giả mặc đồ da, dây xích lủng lẳng, xăm hình, khuyên lỗ chỗ đang ùn ùn kéo vào. Chỗ này bắt buộc phải đóng cửa vào lúc ba giờ sáng mất thôi, vì cả đám mê rock loại khủng đang đổ xô vào, được tiếp sức sau một đêm quậy tưng bừng khắp các câu lạc bộ punk, sẵn sàng làm trận chung kết tại đây. Theo mọi logic,
https://thuviensach.vn
giờ này lẽ ra tôi phải ở nhà rồi, ngồi trên giường mình và bật đủ mọi kênh trong bóng tối trong lúc Caroline ngáy trong cơn say trên cái giường cạnh tôi. Tôi nhận ra vài người vừa ở câu lạc bộ của Lou Điên khi nãy, và tôi biết tất cả chúng tôi đều đi theo cùng một con đường tới đây: trông chờ ban nhạc tuyệt vời này, cái đêm tuyệt vời đáng nhớ này. Thậm chí cả Lou Điên cũng đến, tôi thấy bác ấy đứng nói chuyện với Toni chỗ quầy bar. Tôi chỉ có thể cầu trời rằng quyền lực tối thượng của Toni sẽ giúp chặn không cho Tal vào nếu anh ta theo chân Lou đến đây đêm nay, hoặc rằng Tal sẽ bị say máy bay quá mà không đủ sức chơi đêm Manhattan tới bến.
Hay có lẽ không cần thiết phải cầu trời, khoảnh khắc rõ ràng này của tôi là có thật và Tal cũng chẳng phải hiểm họa gì vì tôi đang mặc chiếc áo khoác có chữ Salvatore và tôi đang chìm trong đêm nay với cậu Nick này và tôi đang thỉnh thoảng thực sự nghĩ tới vài hình ảnh không lành mạnh về cậu ta. Tuy Tal vẫn chưa bị rơi vào góc xa nhất trong tiềm thức của tôi - tôi vẫn có thể cảm thấy cay đắng khi anh ta ở gần dù vẫn đang thưởng thức vị ngọt của ly Tina Colada đây - nhưng tôi đang ở đây, lúc này, tôi chẳng muốn đến nơi nào khác nữa hết, chỉ là Nick đi đâu mất rồi?
Cậu nói với tôi là tôi mặc jacket của cậu đẹp hơn chính cậu ấy hay bất cứ ai khác. Thế tại sao cậu không làm thêm một màn Johnny Castle nữa với tôi thay vì ngồi đối diện tôi và cư xử quá đỗi bình thường, đôi lúc còn hơi lơ đãng? Ít nhất cậu cũng có thể lịch sự lén nhìn ngực tôi một chút chứ, hoặc nếu không làm gì khác, thì ít ra cũng phải giả vờ rằng cậu muốn hiểu thêm về tôi như tôi đã muốn hiểu thêm về cậu chứ. Tất cả mọi thứ. BÂY GIỜ.
Nếu Caroline giờ đang ở đây, cô sẽ lại giảng cho tôi bài Kiên nhẫn, châu chấu ạ. Nhưng cô không ở đây và tôi bị bỏ mặc một mình với nỗi băn khoăn: Việc này phải làm thế nào: cố hiểu một cậu bạn mới mà không quá lộ ra rằng mình đang tuyệt vọng muốn thu hút sự chú ý của cậu ta?
Việc câu lạc bộ chuyển từ đầy sang chật cứng cũng giúp ích đôi chút, vì sự sôi động và tiếng ồn giúp làm chìm đi cái thứ chẳng mấy chốc sẽ thành
https://thuviensach.vn
con tàu chìm giữa Nick và tôi: sự gượng gạo xã giao của tôi và cuộc nói chuyện quá-gượng-ép này. Tôi quay lại từ nhà vệ sinh và chúng tôi dùng đồ uống không cồn và lách cách cụng ly với nhau, nhưng dường như tôi đã phạm phải một sai lầm cực kỳ khủng khiếp. Tôi cố tìm hiểu cậu (không phải bạn cũng đang làm thế sao?), cố đào sâu thêm một chút, và tôi đang bị hút chụt xuống cái xoáy nước của Buổi Hẹn Đầu Tiên Kỳ Cục.
“Vậy, cậu sống ở đâu?” tôi hỏi cậu, dù tôi biết quá rõ. Chỉ để có cớ nói gì đó thôi. Và vì chuyện về người ngoài hành tinh đã nhạt, còn Cậu gia nhập ban nhạc được bao lâu? Và Các cậu thực sự muốn chơi nghiêm túc hay chỉ muốn quậy chút thôi? chỉ đem lại cho tôi những câu trả lời kiểu Từ thuở bình minh của đất trời và Không, chúng tôi mới chỉ tập cùng nhau từ hồi năm nhất, dành mọi đồng đô kiếm được để chu cấp cho cái ban nhạc này, nhưng không, thực ra chúng tôi không quá nghiêm túc đâu. Tôi cực kỳ thích nói mỉa nhưng thỉnh thoảng việc này khá chán, đặc biệt là khi đã gần sáng và tôi cứ nghĩ chúng tôi cuối cùng đã tới được điểm nào đó thế mà hóa ra cứ như tôi sắp ngủ gật đến nơi. Trước đấy chỉ một lát thôi Nick còn rất vui vẻ bên tôi, nhưng giờ khi không còn màn trình diễn nào giúp phân tán chú ý, đồng thời cả hai đều đã thừa nhận (đấy là tôi nghĩ thế) về một... cái gì đó, có vẻ như con lắc đồng điệu giữa chúng tôi lại đu đưa lệch hướng đầy nguy hiểm, và tôi không biết liệu đó có phải là do có gì thay đổi không hay tôi lại nói điều gì đó ngu ngốc (đồ ngoài hành tinh khốn kiếp - ta GHÉT ngươi!), hay vì tôi đã cả gan dám bay quá gần mặt trời với cái ước vọng được tan chảy của mình.
“Tôi sống ở Hoboken,” Nick lúng búng, và tôi nhớ lại mình đã ghen tị với cái bản mix toàn các ca khúc của Sinatra cậu làm cho Tris nhiều đến nỗi tôi đã không cho cô ta chép bài hôm kiểm tra môn tiếng La tinh.
“Định lên đại học chứ?” tôi hỏi cậu.
“Vẫn chưa tính đến.”
Gạch chắn. Khốn kiếp. Cụng tường rồi.
https://thuviensach.vn
Đây là lý do tại sao tôi đang cân nhắc cái việc có nên phá bỏ lời thề sống đúng mực không. Bia chắc chắn sẽ giúp ích trong những trường hợp kiểu thế này. Mà đằng nào bia cũng chẳng làm chuyện tệ hơn được nữa.
Màn đặt những câu hỏi căn bản không có tác dụng ở đây, thế là tôi lấy cảm hứng từ những thực thể thần thánh đã biểu diễn trên sân khấu ngày hôm nay. Tôi ngâm câu hỏi tiếp theo, theo đúng kiểu bắt chước Julie Andrews giả giọng nhạc kịch: “Có muốn kể vài thứ cậu thích không?”
Nụ cười nửa miệng của cậu lại trườn trở lại. “Kem hiệu Ben&Jerry’s Chubby Hubby, cửa kính nhiều màu kiểu cổ ở những ngôi nhà khu Weehawken, cái Ipod của tôi. Một buổi mát-xa dầu nóng ở Reba McIntyre.”
Tôi chết đây.
DJ Iron có ý định quay đĩa “Heaven Knows I’m Miserable Now” (Thiên Đường Biết Giờ Tôi Đang Rất Thảm Hại) của The Smiths từ trước để xoa dịu đám đông trong lúc dàn dựng lại sân khấu, hay đó chỉ là ngẫu nhiên?
Tôi đã lỡ cái gì nhỉ? Cái gì đã thay đổi nhỉ?
Tôi liều cú cuối cùng. Về với mẹ đi, Nick. Có thể làm được mà. “Lần cuối cùng cậu thấy thực sự hạnh phúc?” tôi hỏi cậu. “Một lúc nào đó trước đây ba tuần và ba ngày...”
Cậu lại thế rồi. Ôiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii....
Không khí nóng dần lên do đám đông cứ càng lúc càng đổ xô vào, tôi thấy cậu nhìn cánh cửa và nhận ra cậu sợ Tris sẽ xuất hiện. Có thể thế lắm chứ. Một nhóm nhạc ngầm chuẩn bị biểu diễn tiết mục độc bí mật vào ngay nửa đêm, chắc chắn sẽ có một nghệ sĩ khá nổi tiếng chuẩn bị lên sân khấu để tìm vài nhóm nhạc Tris thích.
Tôi cảm thấy thương cho Nick. Cậu vẫn chưa biết mình hoàn toàn có thể ổn mà không cần cô ta. Một phần trong tôi băn khoăn không biết liệu có
https://thuviensach.vn
nên lần khân gì ở đây nữa không. Phần khác lại muốn gào lên với cậu: Cậu thấy cái gì ở cô ta chứ? Sao cậu lại cứ phí đời với cô ta chứ?
Mỗi tội tôi đã biết câu trả lời cho những câu đố vui về Tris này rồi. Nếu tôi có thể ngậm bồ hòn đủ để nhìn qua những sự thật quá hiển nhiên - tóc vàng, chân dài, váy ngắn bó sát - tôi biết là có một Tris khác, cô gái có thể giúp một cậu con trai có chút thời gian vui vẻ mà không có màn say ngất ngưởng kiểu Caroline, làm cậu ta cảm thấy mình cũng có giá trị và cũng thật đặc biệt cho tới khi sự quan tâm của cô ta rung rinh đi, cô gái sang năm sẽ nhập học tại Học viện thời trang FIT, cô gái sẽ luôn ủng hộ cậu ta mà không đòi giải thích.
Trong khi Nick chưa biết nói gì và vẫn đang giữ ánh nhìn trống rỗng đó, tôi nhớ lại vụ trong phòng tắm hồi trung học cơ sở, sau khi tôi vừa làm hỏng bài thi môn Sinh. Tôi đang lau tay bằng giấy vệ sinh thì Tris lẻn tới phía sau và giật tờ giấy khỏi tay tôi. “Cậu có nhận ra là cậu lau tay được ba phút rồi không? Cậu làm xước tay rồi đấy. Ổn không vậy?” Và thế là tôi buột ra: “Mình bị trễ.” Chuyện này tôi đã kể với Caroline nhưng khi ấy cô chỉ nói, “Cậu bị hoang tưởng,” còn Tal thì bảo, “Đừng có quyết định cái gì mà không hỏi ý anh.” Chỉ có Tris là người đã giật lấy tay tôi và nói, “Bình tĩnh nào.” Tris là người biết cái xe buýt công cộng từ Jersey có thể đưa chúng tôi tới hiệu thuốc CVS chứ không phải vào thành phố, là người đứng ngoài nhà vệ sinh ở quán Starbucks đợi tôi trong khi tôi thử thai, Tris là người đập vào ngực tôi sau đó và nói, “Lần sau nhớ cẩn thận đấy, mẹ trẻ.” Tris là người sau đó đã xếp hàng mua cho tôi một cốc Frappuccino, quay lưng với tôi, biết rằng tôi không muốn cô ta thấy tôi đang khóc. Và tôi biết chúng tôi thực sự không ưa nhau, mỗi tội đã biết nhau từ thời tiểu học và có chung với nhau cả cái quá khứ và thời thơ ấu đó. Tôi biết Tris là một ả thích lừa dối vì nếu không thì sao cô ta có thể làm thế với cậu bạn này chứ?; nhưng tôi cũng biết rằng có cái gì đó kiểu như luật con gái mà tôi phải tuân theo và không nên vượt quá giới hạn nguy hiểm với những đồ cậu ta thải ra, có lẽ đó cũng là lý do tại sao Nick đột nhiên lại trở nên lãnh đạm?
https://thuviensach.vn
Bài hát của nhóm The Smiths đã kết thúc, với những tràng pháo tay hời hợt từ phía mấy nhà vệ sinh. Thỏ con phục vụ cocktail đã đáp lại tiếng gọi của tự nhiên của một hàng dài các chàng trai đang đứng đợi nhà cầu và mở khóa nhà tắm bằng cái chìa lủng lẳng trên sợi xích đeo cổ. Dù đèn chỉ nhập nhòa và phải nhìn qua cái rèm đính hạt ngăn cách khu phòng tắm khỏi câu lạc bộ, tôi vẫn thấy rõ Hunter đang nằm trọn trong vòng tay một cậu thuộc nhóm nhạc của Nick, hình như tên Dev thì phải. Họ đang đứng tựa vào cái tường đỏ, khóa môi nhau bằng những nụ hôn nồng cháy, mãnh liệt đến nỗi làm dấy lên trong lòng người đang chứng kiến đây một cảm giác ghen tị thấu tận tâm can.
Nick cuối cùng cũng cười lại, và tim tôi cố hết mức để không nhảy dựng lên. “Đó là Dev của chúng tôi!”
Khi miệng họ tách ra, Dev hẩy một lọn tóc khỏi mặt Hunter và cuộn nó quanh ngón tay. Bằng cái tay còn lại, cậu ta vẫy chào cả hàng dài những người đang xếp hàng chờ đi WC đang há hốc miệng.
Tôi đáp, “Hay thật, từ đây cũng có thể thấy cậu ta cười.”
“Dev là lý do tại sao nhóm chúng tôi lại không có tay trống đấy.”
“Sao lại thế?” Chúng tôi lại tiếp tục nói chuyện rồi. Cám ơn cậu, Dev, cậu tuyệt lắm, cám ơn.
“Chúng tôi đã từng có một tay trống rất xịn. Cậu ta đỉnh lắm, cậu tuyệt khủng khiếp. Rồi Dev ‘hút’ cậu ta. Cậu chàng trước đó thậm chí còn chẳng biết rằng mình thích con trai...”
“Ồ, cậu ta biết đấy.” Vì họ luôn biết, dù có thừa nhận hay không.
Nick nhún vai. “Có lẽ. Nhưng Dev đã làm cậu ta nhận ra. Và khi cánh cửa đã bật mở thì cậu ta muốn có bạn trai. Dev lúc ấy chỉ muốn đi chinh phục thôi. Đặc biệt là kẻ từng là siêu sao tại các trường trung học toàn nước Mỹ ấy.”
“Dev là một người sống buông thả?”
“Chính thế đấy.”
https://thuviensach.vn
Dev giờ đang kéo Hunter cố luồn qua đám đông. Màn trình diễn của họ đã giúp họ có được hai chiếc ghế đáng ngưỡng mộ chỗ quầy bar chật ních. Cặp đôi nóng bỏng ấy nhận phần thưởng rồi tìm đường đến chỗ bàn chúng tôi mà ngồi xuống.
“Diễn hay đấy,” tôi bảo Dev.
“Lại chẳng?” Dev cười. Cậu ta trông cứ như đứa con hoang của một ngôi sao điện ảnh Bollywood với một nhân vật nào đấy do Adam Brody thủ vai năm nay. Tôi không thể trách Hunter, hay tay trống trốn diễn kia. Dev trông siêu baby, người mà thậm chí cái áo phông tả tơi bạc màu “Lodi Track&Field” cũng chẳng trừ được điểm nào.
Sự sôi nổi của Dev trái ngược với vẻ hững hờ của Nick. “KHỐN KIẾP! Cậu nghe về buổi biểu diễn rồi chứ? Where’s Fluffy! TUYỆT BÀ CỐ, WHERE’S FLUFFY!” Cậu ta nghịch gõ trống lên bàn và Nick nhướng mày nhìn tôi, nở với tôi một nụ cười vẻ hiểu biết và trong giây lát tôi đột ngột nhận ra rằng thời gian nghỉ đã kết thúc và giờ là lúc chúng tôi quay trở lại cuộc chơi.
Và rồi vị trọng tài của chúng tôi bệ vệ tiến đến bên cái bàn đúng kiểu vai nữ hoàng sắc đẹp cô/anh ấy đang diễn và gọi Nick y như họ là chị em kết nghĩa lâu năm. “Cô gái ơi, làm một người đáng yêu và giúp tôi giải quyết mấy thứ dụng cụ sân khấu này, nhé?” Nick đứng bật lên khỏi ghế như thể nãy giờ cậu ta chỉ chờ Toni tới cứu rỗi. Tốt - có lẽ Toni có thể chia sẻ vài viên thần dược chữa tính thất thường của Nick và đưa cậu bình thường trở lại.
“WHERE’S FLUFFY!” Dev gào lên. Cậu ta phấn khích vỗ vào lưng tôi rồi giơ tay lên như thể cậu ta là Rocky. “TUYỆT BÀ CỐ, WHERE’S FLUFFY!”
Chuẩn luôn. Đây là phản ứng tôi nghĩ sẽ nhận được từ Nick khi tôi kể cho cậu nghe về buổi trình diễn. Tôi muốn nói là, tại đây, ngay lúc này thì Where’s Fluffy? (Bông Xù Đâu Rồi?) là nhóm nhạc punk tuyệt nhất, tự đặt cái tên đó vì sự thờ ơ khốn kiếp của một dân tộc khốn kiếp sợ hãi nước
https://thuviensach.vn
ngoài và mù mờ trước những nỗi kinh hoàng khốn kiếp mà những kẻ lãnh đạo đang gieo rắc lên phần còn lại của thế giới chỉ vì họ còn bận lo lắng xem không biết con mèo của mình có bị mắc kẹt trên cây hay chỗ nào đó không. Where’s Fluffy thực sự có thể chơi nhạc chứ không chỉ biết rên rỉ như những bọn thối thây nửa pop nửa punk khác. Họ hát lên sự thật về mọi thứ sai trái - họ sẽ hát về những kẻ ủng hộ súng ống, những kẻ phản đối quyền được phá thai của nữ giới, những kẻ kỳ thị người đồng tính - để nhắc người nghe nhớ tới những điều đáng để đấu tranh. Where’s Fluffy là một ván bài thực sự, nếu có gì giữa tôi và Nick, nó sẽ được quyết định khi buổi trình diễn bắt đầu, nếu chúng tôi có thể cùng nhau chen lên phía trước, đứng giữa đám đông gào thét tán thưởng đến cháy họng, vung nắm đấm và thét “oi oi oi” vào tất cả những lúc thích hợp, cùng nhau. Cứ nói thế đi. Tất cả sẽ hé lộ trong màn mosh pit(8). Mosh pit không bao giờ nói dối.
https://thuviensach.vn
9. Nick
Mọi việc diễn tiến quá tốt đẹp. Chúng tôi tung hứng với nhau đủ chuyện. Mọi thứ cô nói, tôi đều có chút gì đó để đáp lại. Chúng tôi đang tỏa sáng, và một phần trong tôi chỉ muốn được ngồi lại mà nhìn. Chúng tôi đang kết nối với nhau. Không phải vì một phần trong tôi hợp với một phần trong cô. Mà vì từ ngữ chúng tôi nói ra đang kết nối với nhau để tạo thành câu và những câu chúng tôi nói ra đang kết nối nhau để tạo thành một đoạn hội thoại và đoạn hội thoại của chúng tôi đang kết nối với nhau để tạo nên cảnh này, một cảnh trong bộ phim chưa có hồi kết và tự nhiên như không hề qua quay thử.
Tôi biết cô đang ngại một chút. Tôi biết cô cứ bắn cho tôi những câu hỏi này để tôi không hỏi thêm quá nhiều về những câu trả lời của cô. Tốt thôi. Cô thực ra là ai? Biết chết liền. Nhưng tôi quan tâm. Phải, tôi đang bắt đầu quan tâm.
Câu lạc bộ giờ thực sự đã chật như nêm, tràn ngập không khí hòa trộn giữa phấn khích và cực kỳ sốt ruột trước buổi diễn. Dev quá là Dev và nhoài về phía chúng tôi để dẫn đầu tiếng gào FLUFFY KHỐN KIẾP GIỜ ĐANG Ở ĐÂU? Tony/i/é đi tới và nhờ tôi giúp dỡ mấy món đồ nghề. Tôi nhìn Norah và suýt nữa đã hỏi xem cô có nhớ tôi nếu tôi đi mất không. Nhưng tôi không muốn đốt cháy giai đoạn.
Được ở trong lãnh địa của Fluffy khá là tuyệt, dù tôi không thấy bất cứ thành viên nào và tất cả những gì tôi làm chỉ là đảm bảo rằng mấy cái mic hoạt động tốt. Nhưng chỉ được đứng trên sân khấu của họ thôi cũng khá hồi hộp rồi. Tôi đang thử nói 1-2-3, FUCK-SHIT-COCK và đám đông nhìn tôi với ánh mắt hoàn toàn nhất trí rằng tôi biến ngay khỏi sân khấu càng nhanh càng tốt, và nếu không vì sự hiện diện của một gã lực lưỡng mặc đồ Playboy Thỏ Con đang ở sau tôi thì chắc tôi đã có vài khoảnh khắc đầu-ăn chai rồi. Nhưng cũng đáng. Được đổ máu vì một trong những ban nhạc yêu thích đâu phải một việc ta được làm thường xuyên.
https://thuviensach.vn
Thật tuyệt diệu quá sức. Và đột nhiên tôi muốn kể chuyện này với Tris. Việc này quá sai lầm, nhưng đó không phải kiểu suy nghĩ có thể chọn nghĩ hay không. Where’s Fluffy là buổi biểu diễn thứ hai chúng tôi đi cùng nhau, rồi thứ sáu, thứ mười một, thứ mười bốn. Cô chưa bao giờ nghe gì về bọn họ, thế là tôi kéo cô đi quá nửa đêm để xem họ ở câu lạc bộ Maxwell, thiếu tuổi nhưng không thiếu tham vọng. Cô quá sức hoài nghi về những ban nhạc chưa được nghe danh - như thể cô không thể thấy hay nếu người ta vẫn chưa ồn ào về nó vậy. Tuy thế, Where’s Fluffy đã thuyết phục được cô. Cô thích nhóm đó ngay bài đầu tiên, và chẳng ngại gì bộc lộ. Cô cũng gào rú, rít lên, gập người và không ngừng tung tóc tứ phía theo nhịp đúng 110 cái một phút. Sau đó cô nói, “Ôi, mấy anh ấy thật nóng bỏng,” và tôi đã cực kỳ ghen với họ, cho tới khi cô nói, “Nhưng không nóng bỏng bằng anh lúc này đâu” và tôi trở thành một cây pháo hoa chuẩn bị nổ đến nơi.
Nhưng đó không phải là tất cả. Tôi đang nghĩ về lần thứ sáu. Tôi đang nhảy, đang làm việc mình phải làm, thì cô dừng lại một thoáng, nhìn tôi. Tôi gào lên, “Gì thế?” và cô gào lại, “Anh phải dừng lại,” và tôi gào “Việc gì?” và cô nói tôi nghe, “Anh vẫn cứ ở đây. Anh phải tiến xa hơn thế.” Và lúc đầu tôi không hiểu cô muốn nói gì, nhưng rồi tôi nhận ra rằng cô đã đúng; tôi vẫn chưa hoàn toàn trao cả bản thân cho âm nhạc. Tôi vẫn đang nhìn những người xung quanh. Tôi vẫn đang ngượng trước mọi người. Tôi đang cân nhắc từng cử chỉ một. “Cứ thả lỏng ra,” cô gào lên. Và lúc đầu tôi đã không làm được, vì tôi quá chú tâm vào việc cố gắng làm như cô nói. Nhưng rồi ban nhạc chuyển qua bài “Dead Voter” (Cử Tri Chết) và lần đầu tiên tôi giải phóng được mình khỏi mọi thứ ngoài những giai điệu đó. Tôi không hề nghĩ về Tris - cô đã giấu mình sau bài hát đó, điều khiển nó. Sau khi diễn xong, mồ hôi đầm đìa và thở hổn hển, chúng tôi chẳng phải nói thêm từ nào hết. Chúng tôi chỉ nhìn nhau và tôi đã nhận ra điều đó. Cô đã đẩy tôi đi và tôi đã tới được đích. Tôi cảm thấy cảm kích. Rất cảm kích.
Tôi thoáng nhìn vào đám đông, cố tìm cô lần nữa. Tôi biết cô ở nơi nào đó dưới kia, ngay cả khi cô không có ở trong phòng chăng nữa. Ngay cả
https://thuviensach.vn
khi giờ cô đang ôm ấp một anh chàng nào đó trong một câu lạc bộ nào khác và không mảy may suy nghĩ về tôi.
“Tỉnh lại cái nào!” ai đó sấn lại gần sân khấu nói thế. Tôi nhận ra rằng hay tôi đã buông thõng. Như kiểu tôi không thể vừa nghĩ về Tris vừa làm bất cứ việc gì khác được vậy. Làm hai việc một lúc như thế thật quá thiếu chân thành.
Tôi đã nối xong mọi thứ. Những cái mic đã sẵn sàng cho cuộc tổng tấn công. Tony/i/é gật đầu và đèn mờ đi, tôi rời sân khấu, nhưng vẫn kịp thoáng thấy cái gật đầu của Evan E., tay trống của Fluffy. Tôi cười và gật đầu chào lại, rồi luồn vào đám đông. Tôi đã mất dấu Norah, không thấy bóng dáng cái bàn của chúng tôi đâu cả. Tất cả bàn giờ đều đã bị đẩy sang một bên.
Kíp: châm.
Kíp: cháy.
Sẵn sàng.
Chuẩn bị.
Nổ.
Tiếng ghi ta ầm ầm vang lên. Trống đập liên hồi. Owen O. gầm những lời bậy bạ tới cả thế giới. Như thể đó là điều kiện của phản xạ, đám đông lập tức lên cơn co giật dữ dội trên sàn nhảy. Vì tôi vẫn chưa là một phần của nó, tôi đứng quan sát nó: nhìn để biết một nhóm người có thể trở thành một trận bão tuyết ra sao, nhìn để biết toàn bộ chỗ thời gian bỏ ra sắm sửa và lựa chọn quần áo thích hợp giờ thành công cốc vì chẳng ai nhìn quần áo hay dáng điệu của ai cả. Những cú đẩy, ép đã giải phóng những lực khổng lồ. Tôi đang chen qua toàn da với đinh để đến chỗ Norah. Tôi đang lấn qua đám hỗn độn những người với người này để tìm bóng Tris. Tôi đang húc qua cái bóng tối rực rỡ, chói lọi này để tìm xem ai mới là người tôi đang đi tìm, và tại sao.
Norah. Cô cách tôi chừng ba mét. Chẳng tìm tôi hay tìm bất cứ cái gì khác. Cô đang ở giữa cái đám bát nháo ấy và trông cô thật cô độc.
https://thuviensach.vn
Điều đó làm tôi sợ.
Tôi đã nhận ra.
Tôi đang nghe Lars L. chơi bass, tôi đang chìm vào tiếng nhạc, vào khoảng tăm tối của nó, vào bóng đêm của nó. Nó gào lên rằng thời gian là một cỗ máy hung dữ. Âm nhạc là một cỗ máy hung dữ. Tất cả chúng ta đều là những cỗ máy hung dữ.
Tôi mất thăng bằng. Tôi đang rơi sâu xuống. Và nó còn trở nên tệ hơn vì tôi biết phải đi lên.
Norah. Cố tìm đường đến chỗ Norah.
Dev đang đứng chắn đường. Tôi cố vòng qua cậu ta, nhưng cậu ta đáp lại bằng một cú đẩy hơi thái quá. Tôi đẩy lại. Cậu ta đập vào vai tôi mạnh đến nỗi tôi văng ra. Tôi loạng choạng. Tôi húc vào Norah.
Cô không cười. Cô chỉ quăng ngay người vào tôi. Tấn công rồi rút lui. Rồi tôi tấn công và rút lui. Chúng tôi lẽ ra phải đang cười với nhau nhưng chúng tôi lại không làm thế. Tôi quăng người về phía cô, dồn toàn lực vào đòn tấn công trực diện. Cô kháng cự hết mình. Cô giữ vững thế đứng, và chúng tôi đã ở đó, giờ chẳng còn khoảng cách nữa, cô sát tôi đến mức mặt cô mờ cả đi.
“Quái gì vậy?” cô thét lên, và tôi không phải người cô đang nói đến.
Khuỷu tay của Dev đập vào lưng tôi làm tôi chúi về phía trước, cô đang đứng ngay đó và ngay lúc ấy dàn loa phát hết cỡ và âm nhạc đập rộn lên đến mức nó trở thành nhịp đập của trái tim tôi và cả tim cô và tôi biết điều đó và cô cũng biết điều đó và đây là điểm chúng tôi có thể tan ra và sẽ như thế, chắc chắn như thế. Nhưng tôi nhìn vào mắt cô và cô nhìn vào mắt tôi và chúng tôi đã nhận ra - sự phấn khích khi được ở đây, sự phấn khích khi được ở đây vào lúc này. Và có lẽ tôi đang dần nhận ra phần nào đó trong cô và cô đang nhận ra phần nào đó trong tôi, vì đột nhiên chúng tôi không huých vào nhau nhiều bằng cuốn lấy nhau. Những hợp âm cuộn quanh chúng tôi như một cơn lốc xoáy, xoắn lại xoắn lại xoắn lại xoắn lại và
https://thuviensach.vn
chúng tôi đang ở giữa tâm nó, giữa tâm nhau. Cổ tay tôi chạm vào cổ tay cô ngay chỗ mạch đập, và tôi thề là tôi có thể cảm thấy nhịp đập. Cái tiếng đập thình thịch đó. Chúng tôi đang chuyển động theo nhạc nhưng đồng thời vẫn bất động. Tôi không đánh mất mình trong sự hỗn độn này. Tôi đang tìm cô.
Và cô - phải, cô cũng đang tìm tôi. Đám đông đang dồn về phía chúng tôi và tiếng đàn đang hé lộ tất cả và chúng tôi là hai người thuộc về một nhóm người lớn hơn nhiều, song cùng lúc đó chúng tôi lại chỉ thuộc về nhau. Không cô đơn một mình, chỉ có nỗi cô đơn hai người mãnh liệt này. Chỉ có một cách duy nhất để thử xem có đúng vậy không, và đó là bạo gan làm một việc, đẩy nó đi xa hơn và xem xem liệu cô có muốn cùng đi tới đó. Tôi tìm đến môi cô, hôn nụ hôn ấy và cô giật lấy tóc tôi và tôi nắm chặt lấy áo jacket của cô và nó chẳng giống việc trò chuyện chút nào, nó ở ngay đó, chúng tôi đang tận hưởng nó, tận hưởng nó và tận hưởng nó. Và mắt tôi nhắm lại rồi mở ra và tôi nhìn thấy mắt cô mở ra và một phần nào đó trong cô đang giật lùi lại dù chúng tôi vẫn đang ép sát vào nhau và đó là sự sợ hãi, dĩ nhiên là vẫn tồn tại sự sợ hãi, và tôi chỉ kéo cô lại gần hơn để nói với cô rằng tôi hiểu.
Lars L. tiến thẳng tới bài “Take Me Back, Bitch”, tôi giật mình, Norah thấy và tôi chẳng có cách nào để nói rằng đó không phải là cô, không phải lúc này, đó là mười nghìn lần lúc ấy và hoàn toàn chẳng dính líu gì đến cô. Tôi chúi về trước và lại hôn cô, đúng theo cái cách bạn chạy hộc tốc về
phòng mình và bật nhạc to thật to trong khi ba mẹ bắt đầu quát mắng. Tôi biết sẽ chẳng có tác dụng gì và nó cũng thực sự chẳng có tác dụng gì vì có những âm thanh bạn không cần phải nghe thì mới thấy. Tâm trí có tai của chính nó và đôi khi ký ức là DJ khủng khiếp nhất còn sống trên đời.
Giờ Norah đang gào lên “Sao thế?” và đó là câu hỏi dành cho tôi. Và rồi cô hỏi câu hỏi khó nhằn nhất - câu hỏi cần phải quá nhiều đau đớn và can đảm mới có thể nói ra - ấy là “Sao cậu lại dừng lại?” và rồi tiếng ghi ta quá to và người tôi bị bầm giập từ tứ phía và một trong những ban nhạc ưa thích của tôi đã quay ra chống lại tôi bằng cách chơi cái bài đó và tôi đang gào lên “TÔI KHÔNG THỂ NÓI CHUYỆN VỚI CẬU Ở ĐÂY ĐƯỢC” và
https://thuviensach.vn
cô thét lên “CÁI GÌ?” và tôi gí sát vào tai cô mà nói “KHÔNG PHẢI Ở ĐÂY” và rồi “TÔI KHÔNG THỂ NÓI CHUYỆN.”
Tay cô lần tới tay tôi và ngay lập tức tôi đã bị dẫn đi. Chúng tôi xuyên qua đám đông hỗn loạn lộn xộn và cánh tay của chúng tôi như một cây cầu quá đỗi mong manh, nối lại với nhau bởi cái nắm tay duy nhất đang căng ra ấy. Tôi nghĩ, Nếu cô ấy buông tay ra, tất cả sẽ kết thúc. Nếu tôi buông tay ra, tất cả cũng sẽ kết thúc. Và vì cô đang nắm rất chặt, tôi cũng nắm lại thật chặt. Tôi đang bị huých lên huých xuống từ mọi phía - tôi biết ngày mai sẽ có nhiều vết bầm giập lắm - nhưng bằng cách nào đó cái nắm tay vẫn chẳng hề hấn gì. Bằng cách nào đó chúng tôi vẫn ở bên nhau. Chúng tôi đang nắm lấy nhau, và chúng tôi ở bên nhau, và cô đôi đang ca khúc chiến thắng cô đơn, hoài nghi và sợ hãi. Chúng tôi đang vượt qua mọi thứ. Cám ơn cậu, âm nhạc. Đồ khốn nhà ngươi, những ký ức. Cám ơn cậu, hiện tại.
Cô nhìn quanh, rồi dẫn tôi vào trong một căn phòng nhỏ cạnh WC Nữ. Nó chỉ to cỡ cái tủ áo, và bị choán hết chỗ bởi cái trường kỷ màu xanh lá mạ đặt trước một tấm gương to đùng. Một chiếc áo kiểu thầy tu vạ vật vắt trên lưng ghế, cùng một đống đồ trang điểm. Tôi đã nghĩ Norah sẽ nhìn mình với ánh mắt tinh nghịch, nhưng thay vì thế cô lại trông rất kiên định. Cô cứ giữ chặt lấy tay tôi và đổ người lên người tôi, ôm chặt, quàng chặt lấy tôi và hôn tôi dữ dội đến nỗi tôi gần như không thể hôn đáp lại.
“Cậu,” cô nói, một tay giờ dẫn tay tôi trượt trên ngực cô còn cái tay thảnh thơi còn lại đang lướt trên ngực tôi. Căn phòng này thật là nóng, cô thật cuồng nhiệt và cô đang hôn tôi, miệng tôi thì đang mở ra còn tay cô, lưỡi cô, hông cô đang thật khiêu khích. Nhưng mắt cô lại không phiêu lưu đến vậy. Và tôi không biết là cô đang kéo tôi lại hay đẩy tôi đi hay đơn giản là cứ kéo tôi thôi. Nếu đây là một loại ham muốn, tôi cũng chẳng rõ nó là ham muốn gì nữa. Tôi đang kích khích - cực kỳ kích khích, bởi sức nóng của nó, sự cuồng nhiệt của nó, sự tối tăm - phải, bóng tối - của nó. Nhưng tôi không thể để mình lạc trong nó vì tôi chẳng tìm thấy cô, bên ngoài tiếng nhạc, bên trong những cử chỉ này. Tay cô đang ấn tay tôi áp vào tường, tay còn lại đang luồn dưới áo tôi, chạy lên trên cổ tôi rồi bắt đầu đi lại xuống
https://thuviensach.vn
dưới. Dưới nữa. Những ngón tay của cô cứ tự tìm đường đi và hai tay tôi gí chặt lên tường. Sức nóng nó mang lại, sự cuồng nhiệt nó mang lại... mắt cô không cười, tôi muốn điều đó, nhưng tôi không thể làm được, mà cô cứ xuống dần xuống dần cho tới khi cô chạm vào đó, tôi gần như muốn nổ tung và tôi muốn cô nói gì đó, tên tôi cũng được, nhưng cô không làm thế và đột nhiên tôi cũng không thể nói gì. Tôi muốn sự chắc chắn, nhưng tôi lại không chắc, và tôi bảo đừng, vì tôi muốn cô phải thật chắc chắn mà tôi đơn giản là không thể chắc được là cô có chắc không. Cô lại hôn tôi và nghịch thêm một chút và lần này tôi thực sự không muốn hôn lại và tôi phải dừng nó lại trước khi có chuyện gì xảy ra và tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra ở đây nữa, tôi thả tay cô ra và cái tay còn lại của cô cũng ngừng cử động, và dù tôi đang tựa sát vào tường, tôi vẫn đẩy giật ra.
Sao cậu lại dừng lại?
Tôi không muốn cô nói những lời đó. Nhưng nó hiện lên trên khuôn mặt của cô. Nếu cô có gì để chứng minh, giờ tôi đã bác bỏ nó. Thế là cái phương trình chết của những hành động luôn nằm giữa chúng tôi, và tôi chẳng biết mình có thể làm được cái quái gì nữa.
“Cậu có thấy cô ấy không?” cô hỏi. Và lúc đầu tôi đã muốn hỏi đó là ai. Nhưng rồi tôi biết và tôi nói không, và tôi hỏi, “Cậu có thấy anh ta không?”
Cô quay một góc mười độ khỏi tôi, về phía tiếng ồn, và trả lời có.
https://thuviensach.vn
10. Norah
Màn mosh pit đó đã không nói dối. Tôi biết thế nhưng tôi vẫn lờ cái bằng chứng nó ném lại về phía mình. Sao cậu lại dừng lại? Một người thông thái có thể trả lời bằng một câu hỏi hay hơn: Việc quái gì tôi lại tiếp tục chứ?
Tôi nói với Nick, “Có.” Cậu nghĩ tôi muốn nói, Có, tôi có thấy Tal. Tôi đã không thấy Tal. Tôi thấy Tris. Sẽ dễ dàng cho Nick hơn, sau này, nếu cậu nghĩ người tôi nhìn thấy là Tal. Và cậu có thể đổ mọi lỗi lầm lên đầu tôi và cái tính thất thường của tôi. Nhưng có một lý do làm phụ nữ trở nên lãnh cảm và Nick hoàn toàn có thể nhìn vào gương nếu cậu muốn biết lý do ấy là gì.
SAO TÔI LẠI LUÔN LÀ MỘT KẺ THẤT BẠI KHỐN NẠN THẾ NÀY?
Tôi chạy ào ra khỏi phòng thay đồ, lấy chân đóng sập cửa lại sau lưng, hài lòng với tiếng làu bàu “ÁI, ĐAU QUÁ!” tôi nghe từ phía Nick. Tôi biết Nick cần vài phút ở một mình để xếp những phần tâm hồn của cậu lại đúng trật tự. Tôi cũng cần có chút thời gian để làm việc cần phải làm.
Nhưng việc tôi vừa làm lại không phải là việc cần làm. Tôi chẳng thu được sự ngạc nhiên nào. Tôi chỉ có biến thể của nó. Tôi đã tin vào sức mạnh của màn mosh pit, tin vào dấu hiệu lại-đây-nào khi Nick thử FUCK SHIT-COCK trên cái mic, nhìn thẳng vào tôi. Tôi biết chẳng có lý nào Tris lại xuất hiện ở câu lạc bộ này, và biết mình nên chớp lấy cơ hội trước khi nó nổ tung như Where’s Fluffy khi đang trình diễn. Tôi chưa bao giờ là cô gái chủ động trước cả, có lẽ đó là lý do tại sao tôi ra ngoài hàng đêm với Caroline và cơ hội luôn đến với Caroline mà không bao giờ đến với tôi. Và tôi đã không nghĩ gì đến việc Where’s Fluffy mở màn với bài “Take Me Back, Bitch” trong lúc tôi làm cái việc tôi đã làm ấy. Lúc ấy tôi còn bận nghĩ về bài hát thứ hai trong danh sách những bài hát Nick làm cho Tris, “Take a Chance on Me” của Abba. Chắc hẳn Dev đã lén bỏ cái gì đó vào ly
https://thuviensach.vn