🔙 Quay lại trang tải sách pdf ebook Thịnh Vượng Tài Chính Tuổi 30 – Tập 2 Ebooks Nhóm Zalo Lời tác giả Ebook miễn phí tại : www.Sachvui.Com Những bước chuẩn bị hôm nay sẽ quyết định tương lai 30 năm sau Khi còn nhỏ, cha mẹ thường dạy chúng ta rằng: “Con hãy học tập chăm chỉ, đạt điểm cao, thi đỗ trường đại học danh tiếng, con sẽ tìm được công việc với mức lương cao và đãi ngộ tốt”. Ngày nay, bạn tốt nghiệp đại học, bắt đầu đi làm, phấn đấu trong công việc, ngày nghỉ đi du lịch cùng bạn bè, như vậy cũng là tạm ổn. Nhưng 30 năm sau thì sao? Bạn đã bao giờ mường tượng về cuộc sống của mình 30 năm sau? Bạn sẽ cầm tay người bạn đời của mình ngắm mặt trời mọc trên biển Aegean Hy Lạp, hay ngồi ăn cháo trắng trong ngôi nhà nhỏ bé của mình? Mỗi người chúng ta đều sẽ già đi, nhưng không ai mong muốn thu nhập hôm nay kém hơn hôm qua; ai cũng mong mình sống lâu, và không muốn phải chịu cảnh buồn tủi lúc tuổi già. Bạn đã bao giờ tính toán thử xem 30 năm sau, với vai trò làm cha mẹ, bạn sẽ có bao nhiêu tiền để cho con ăn học, kết hôn? Sau khi nghỉ hưu bạn sẽ duy trì mức sống như hiện nay bằng cách nào? Bạn cần bao nhiêu tiền để làm việc đó? Giả sử hiện nay bạn 30 tuổi, bạn sẽ nghỉ hưu năm 55 tuổi, và sẽ mất vào năm 80 tuổi. Hiện nay chi phí tối thiểu cho cuộc sống ở thành phố và bảo hiểm y tế là 300.000 Won/tháng, tạm tính tỷ lệ lạm phát là 4%, 25 năm sau nếu muốn duy trì mức sống như hiện nay cần phải có 800.000 Won/tháng. Cuộc sống sau khi nghỉ hưu trong 25 năm tối thiểu cần 800.000 Won/tháng x 12 tháng x 25 năm = 240.000.000 Won. Nếu thêm 200.000 Won chi phí du lịch và thư giãn tối thiểu, thì sẽ phải thêm 160.000.000 Won nữa, tổng cộng là 400.000.000 Won. 400.000.000 Won mới chỉ là chi phí cho bản thân, tổng chi phí cho hai vợ chồng tính sơ sơ cũng lên đến 800.000.000 Won. Hơn nữa, nếu có sức khỏe, bạn còn có thể sống đến 85 tuổi thậm chí là 90 tuổi. Thêm vào đó là những chi phí không thể tính trước dành để chữa trị những căn bệnh của tuổi già. Do vậy mà số tiền cần thiết để dưỡng già sẽ có thể lên tới 1.000.000.000 Won hoặc cao hơn nữa. Nhưng tôi sẽ tiết lộ cho bạn biết thời gian để chúng ta kiếm ra số tiền đó. Theo giả thiết trên, nếu bạn đi làm năm 25 tuổi, thì thời gian làm việc là 30 năm, thời gian nghỉ hưu 25 năm, cũng có nghĩa là trong 30 năm đi làm bạn sẽ phải chuẩn bị 800.000.000 Won, trong đó chưa bao gồm khoản tiền mua nhà, mua xe và nuôi con cái. 30 năm, 800.000.000 Won, tôi dám chắc rằng bạn đang choáng váng với những con số này. Thực ra, bạn không cần phải hoang mang đến vậy, bởi vì nhà hoạch định tài chính hàng đầu châu Á đã tìm ra đối sách cho bạn, giúp bạn vượt qua bức tường ngăn cách giữa nghèo khó và giàu sang! Hãy cùng tôi xem xét bảng tính sau: Mỗi tháng 200.000 Won, 30 năm sau sẽ có 1.200.000.000 Won. Nếu bạn 30 tuổi, mỗi tháng bạn chỉ cần đầu tư 200.000 Won, thì 30 năm sau, tức là khi bạn 60 tuổi, bạn sẽ có 1.200.000.000 Won! 1.200.000.000 Won đủ cho bạn và người bạn đời hưởng thụ cuộc sống an nhàn lúc tuổi già. Có thể bạn thấy điều này thật khó, bạn đang trong độ tuổi lập nghiệp, bạn phải mua nhà, mua xe, chuẩn bị kết hôn, không thể để ra 200.000 Won mỗi tháng, vậy thì bạn có thể lùi lại 10 năm, đến khi 40 tuổi được không? Đáp án là có, nhưng bạn sẽ tổn thất hơn 900.000.000 Won. Từ năm 30 tuổi mỗi tháng đầu tư 200.000 Won, trong 30 năm thu lời sẽ là 1.200.000.000 Won. Đến năm 40 tuổi mới bắt đầu đầu tư, đầu tư trong 20 năm thì lợi nhuận sẽ là bao nhiêu? 282.744.200 Won! Chỉ chậm 10 năm thôi, thu nhập của bạn đã giảm đi hơn 900.000.000 Won. Thời gian không chờ đợi ai cả, nếu bạn bắt đầu hoạch định cuộc sống của mình theo cách của các nhà hoạch định tài chính ngay bây giờ, tôi tin rằng không cần đến 30 năm, chỉ cần 10 năm sau thôi bạn đã có thể ung dung hưởng thụ cuộc sống tuổi già. Có batài sản lớn trong tay, bạn sẽ có một cuộc sống sung túc Sau khi đọc cuốn Thịnh vượng tài chính tuổi 30 - Tập I, nhiều người đã muốn sống thêm một lần nữa, hơn một triệu người bắt đầu quản lý chi tiêu và chuẩn bị cho cuộc sống 30 năm sau của mình. Một cô gái thuộc tầng lớp có thu nhập cao đã từ bỏ sở thích mua sắm đồ hiệu; một người 30 tuổi đã thay đổi ý định từ đổi xe mới sang mua bảo hiểm dưỡng lão cho mọi người trong gia đình; một người đàn ông 40 tuổi vô cùng hối tiếc vì không được đọc cuốn sách này sớm hơn… Tôi rất vui khi thấy được những thay đổi của độc giả. Để hướng dẫn người đọc đề ra kế hoạch tốt hơn tôi đã viết cuốn sách này. “Nếu được trẻ lại, việc đầu tiên tôi sẽ làm là tích lũy tiền cho cuộc sống sau khi về hưu của mình. Cuộc sống của tôi khó khăn như thế này chính là vì không có tiền. Tuy lúc còn trẻ tôi cũng đã từng đau đầu vì tiền, đã từng bị “viêm màng túi”, nhưng dù sao đi nữa lúc đó vẫn có thu nhập hàng tháng; tuy tôi cũng lo lắng hoang mang về tương lai của mình, nhưng tôi không nghĩ mình sẽ đến nông nỗi này. Bây giờ không có thu nhập, sức khỏe cũng không được như trước, hàng ngày vẫn có nhiều khoản phải chi tiêu. Chỉ nghĩ đến điều đó là tim tôi đau như có dao cứa vào!” Một ông lão mơ hồ nhìn vào không trung thẳng thắn tâm sự với tôi những lời như của một kẻ bại trận. Khi ông còn trẻ, lúc đó vật giá cũng bắt đầu tăng cao, kinh tế cũng rất khó khăn, nhiều lúc ông cũng nghĩ về tương lai mờ mịt khi chỉ có trong tay một khoản thu nhập eo hẹp. Nhưng lúc đó vẫn còn hy vọng bởi ông còn trẻ, còn có sức lực. Sau khi về hưu, ông phát hiện ra rằng vấn đề kinh tế còn nghiêm trọng hơn ông tưởng tượng, việc không có tiền tiết kiệm đã đưa ông vào hoàn cảnh vô cùng khó khăn. Tuy rằng tiền không thể giải quyết mọi vấn đề, nhưng chúng ta cũng phải thừa nhận một sự thật là, một ông lão suốt ngày đau đầu vì tiền thì không thể sống vui vẻ được. “Vậy thì vấn đề là ở đâu?” “Cả đời tôi đã phải đau đầu vì tiền, không ngờ đến lúc về hưu rồi vẫn gặp phải vấn đề đó!” Chúng ta phải tiếp xúc với tiền cả đời, và luôn luôn phải đau đầu vì nó, vậy có cách nào giúp chúng ta thoát khỏi nỗi phiền muộn đó không, hoặc ít ra có cách nào giúp chúng ta không phải đau đầu vì tiền lúc tuổi già hay không? Xuất phát từ ý tưởng này tôi đã quyết định đặt bút viết cuốn sách này. Để giúp cho quá trình mô tả gần hơn với đời sống, tôi đã quan sát năm nhân vật ở những độ tuổi khác nhau một cách kỹ lưỡng trong vòng 5 năm, đồng thời để tìm ra một biện pháp khả thi giúp chúng ta không phải đau đầu về cơm ăn áo mặc khi về hưu và cụ thể hóa biện pháp đó, tôi đã thử quan sát và tư duy từ góc độ của họ. Năm nhân vật của tôi là những người có nhiều thẻ tín dụng, thường xuyên giật gấu vá vai, đó là Choe Socheon luôn trong tình trạng bức bách; là những người tin vào sự may mắn, luôn đổ lỗi cho số phận như O Junbi; là những công chức nhà nước sống cho qua ngày như No Buseong; là những người theo chủ nghĩa hưởng thụ, cho dù mắc nợ nhưng vẫn phải ở nhà đẹp, đi xe xịn như Song Huiseong; và là những người coi đầu tư như một canh bạc, mong muốn sau một đêm trở thành triệu phú như Do Jihae. Đa số những người xung quanh tôi đều có tài sản là một căn nhà, một cái xe, mà tiền mua nhà đó là tiền vay ngân hàng. Mọi người luôn nói rằng người thân khỏe mạnh, sống yên bình hạnh phúc là niềm vui lớn nhất, nhưng sự thật là trước mặt chúng ta có các loại hóa đơn, chi phí vô cùng lớn cho việc học hành của con cái, ngoài ra còn có tiền trả góp mua nhà, mua xe. Chỉ riêng những khoản đó thôi đã đủ làm chúng ta đau đầu, lãi suất ngân hàng lúc tăng lúc giảm, điều này làm cho việc hoạch định tài chính khó khăn hơn rất nhiều, cho nên mọi người bắt đầu buông tay, tiêu tiền ngày càng thiếu suy nghĩ, chi tiêu không có mục đích. Thời gian trôi qua, đa số trong chúng ta không chuẩn bị được gì cho cuộc sống về hưu sắp đến của mình. Để giúp cho mọi người nhận thức rõ về cuộc sống sau khi về hưu không còn xa nữa, trước đây tôi đã viết cuốn Thịnh vượng tài chính tuổi 30 tập I. Cuốn sách trên đã nhận được phản hồi tốt của bạn đọc. Cuốn sách này tuy sinh sau đẻ muộn nhưng tôi hy vọng nó cũng sẽ mang lại nhiều cảm xúc cho độc giả, góp thêm một viên gạch nhỏ cho cuộc sống tương lai tốt đẹp của bạn. Những độc giả đã đóng góp ý kiến và cổ vũ nhiệt tình cho tôi nếu có thể xin hãy tiếp tục ủng hộ tôi, sự ủng hộ của các bạn là niềm vinh dự lớn lao đối với tôi. Nội dung cuốn sách này không hoàn toàn tách biệt với cuốn trước, sách miêu tả chi tiết hơn những việc cần chuẩn bị cho cuộc sống sau khi về hưu. Nếu cuốn sách trước được coi là đã mô tả hiện thực khốc liệt, tính cấp bách, tính tất yếu và mức độ cẩn trọng của công việc chuẩn bị cho cuộc sống về hưu, thì cuốn sách này sẽ chú trọng đến những bước chuẩn bị về tài chính, và sự chuẩn bị đó được áp dụng vào đời sống thực tế như thế nào. Có thể nói cuốn sách này là bản thực hành của cuốn sách trước. Nhân đây tôi xin được gửi lời cảm ơn sâu sắc đến những người đã giúp đỡ tôi trong quá trình viết sách. Đầu tiên tôi xin được cảm ơn các độc giả đã tham gia những lần hội thảo giành cho bạn đọc và đã quyết định chuẩn bị cho cuộc sống về hưu. Tôi xin cảm ơn hai đồng tác giả cuốn sách trước là Jeong Seong Jin và Choi Pyong Hee, họ đã không ngần ngại đóng góp những ý kiến vô cùng quý báu. Còn có giám đốc Jeong Dae Ryung phụ trách bộ phận nghiệp vụ cá nhân ngân hàng SC First Bank Hàn Quốc cùng các nhân viên, các khách hàng của ngân hàng, cùng với các bạn đồng nghiệp tại Dasan Books đã giúp đỡ tôi trong quá trình viết cuốn sách này. Tôi cũng muốn cảm ơn những người thân trong gia đình đã lặng lẽ ủng hộ cổ vũ cho tôi. Mục đích cuối cùng của quản lý chi tiêu là đạt đến sự tự do về mặt tài chính, cả đời không phải đau đầu vì tiền, lúc nào cần đến tiền là có để dùng ngay. Đến lúc về hưu chúng ta cũng cần phải được tự do về tài chính, chỉ có như vậy ta mới ứng phó được với những vấn đề sau khi về hưu. Cần biết rằng khoản tiền 200.000 Won ta đã tiêu khi còn trẻ nếu để dành đến lúc về hưu sẽ có ý nghĩa và tác dụng lớn lao hơn rất nhiều. Bạn cũng nên học tập chú kiến tích lũy từng chút thức ăn một, bắt đầu chuẩn bị ba món tài sản lớn là tài sản bảo đảm, tài sản về hưu và tài sản đầu tư. Mong rằng mỗi người trong chúng ta sau những năm tháng làm việc vất vả cực nhọc sẽ có được quãng thời gian cuối đời an nhàn và hạnh phúc.” Những lời khen ngợi ➢ Nếu được đọc cuốn sách này sớm, con đường đến với thành công của bạn sẽ bằng phẳng hơn. Đây không phải là cuốn sách dạy làm giàu hay liệt kê cách quản lý tài chính đơn thuần. Thông qua việc mô tả kinh nghiệm của năm nhân vật đang làm những công việc bình thường, cuốn sách sẽ lần lượt giảng giải về những vấn đề mà bạn gặp phải trong từng giai đoạn cuộc đời và hướng dẫn bạn cách quản lý tài chính trong giai đoạn đó. Các bạn thanh niên độ tuổi đôi mươi mới bước vào đời, các bạn độ tuổi 30 đang trong giai đoạn lập nghiệp, những người độ tuổi 40 với vai trò người chủ gia đình, cùng những công chức độ tuổi 50 chuẩn bị về hưu, tôi xin được trân trọng giới thiệu đến các bạn cuốn sách này. Giám đốc bảo hiểm nhân thọ AIG - Kim Seongil ➢ Thật tuyệt vời, cuốn sách này sẽ tạo nên cơn sốt đối với người dân thành thị hiện đại! Những công trình kiến trúc vĩ đại đều cần có một bản thiết kế chi tiết, sau khi có nó, ta sẽ bắt đầu xây từng tầng một. Quản lý tài chính cũng như vậy, nếu khi còn trẻ chúng ta chọn đúng hướng, hoạch định sớm cuộc đời mình, thì ta sẽ có một cuộc sống đầy đủ, nhưng đó quả là việc không dễ dàng đối với giới công chức. Ngoài giới thiệu các bí quyết quản lý tài chính, cuốn sách còn cung cấp những thông tin cần thiết để bạn có một cuộc sống hạnh phúc. Cuốn sách này chính là bản thiết kế chi tiết cho cuộc sống hạnh phúc sau này của bạn. Phóng viên “Nhật báo trung ương” Hàn Quốc - Choe Ikjae ➢ Cuốn sách sẽ giúp bạn có thêm quyết tâm để làm lại từ đầu. Tôi đã đọc một mạch hết cuốn sách này, mọi vấn đề kinh tế làm chúng ta đau đầu đã được cuốn sách kể lại như một cuốn tiểu thuyết. Trong lúc đọc, bạn sẽ thấy vô cùng thích thú, đọc xong chắc chắn bạn sẽ có nhiều ý tưởng mới, và bạn sẽ tràn đầy năng lượng. Tôi luôn nhắc nhở bản thân không được trở thành người như No Buseong hay Song Huiseong, nếu muốn làm lại từ đầu, hãy học tập kinh nghiệm của Choe Socheon(1)! Giám đốc hãng Credu - Nam Gihwan ➢ Một cuốn sách sống mãi với thời gian, giúp ta rũ bỏ những phiền muộn về tiền bạc. Tuy đây là cuốn sách về chi tiêu cá nhân, nhưng trong toàn bộ cuốn sách không hề có một câu mệnh lệnh thức nào, cuốn sách mô tả toàn cảnh cuộc sống của một con người với lối viết tiểu thuyết, nhờ đó, nó rất gần gũi và thú vị. Theo cách của Giáo sư Masu giảng trong cuốn sách này chúng ta sẽ từng bước loại bỏ những khó khăn trong quá trình quản lý tài chính, làm bạn với thời gian, và từng bước hướng đến mục tiêu, từ đó mỗi người chúng ta sẽ đến được cái đích là một cuộc sống dư giả trong tương lai. Giám đốc hãng Sam Sung - Kim Gihyeong Các nhân vật trong sách Choe Socheon 30 tuổi, làm việc tại một doanh nghiệp tư nhân lớn. Sinh trưởng trong một gia đình kinh tế eo hẹp, có quan niệm sai lầm về tiền, thu nhập mỗi năm tuy không ít nhưng vẫn còn nợ ngân hàng 2/3 tiền nhà, tiền trả góp và vay tín dụng khiến tiền lương mỗi tháng của anh không còn được là bao. Anh cũng bắt đầu lo lắng cho cuộc sống sau khi về hưu của mình, nhưng vì không biết cách nên anh rất buồn. No Buseong Ngoài 50 tuổi, làm việc tại một doanh nghiệp nhà nước. Ông chờ đợi một ngày nào đó sẽ kế tục sự nghiệp của cha mình, vì vậy ông không hề lo lắng cho cuộc sống về hưu. Ngoài ra, nơi ông làm việc là doanh nghiệp nhà nước, ông một mực tin rằng sau khi về hưu mình cũng có thể sống tốt dựa vào đồng lương hưu. Vợ ông vô cùng chú trọng đến đầu tư vào giáo dục con cái, bản thân ông cũng đồng tình với quan điểm đầu tư cho con cái chính là đầu tư cho tương lai, tiền học thêm của con chiếm phần lớn thu nhập của gia đình. Ông rất ung dung, lạc quan về cuộc sống về hưu của mình. Song Huiseong Tuổi ngoài 40, làm việc trong một doanh nghiệp nước ngoài. Quan điểm của ông là: “Mỗi ngày sống là mỗi ngày hưởng thụ”, ông đặt toàn bộ hy vọng vào bất động sản, hơn nữa ông cũng dùng thẻ tín dụng không tiếc tay. Tuy vợ ông cũng làm việc trong công ty lớn, có thu nhập mỗi năm tương đối cao, nhưng ông lại cho rằng mua bảo hiểm là hoàn toàn lãng phí, ông tự tin thái quá về tình trạng sức khỏe của bản thân. O Junbi Đồng nghiệp của Choe Socheon, là hội viên câu lạc bộ lướt sóng. Anh ta tin vào số mệnh, không mảy may nghĩ đến việc quản lý chi tiêu và dưỡng già, nhà anh ta ở là do công ty cấp, anh ta cũng không tiết kiệm tiền để mua nhà, chi tiêu mỗi tháng giới hạn trong tiền lương, phần còn lại chi vào việc du lịch của cả gia đình. Do Jihae Tuy trẻ tuổi nhưng được lãnh đạo công ty coi trọng. Anh chàng ngoài 30 tuổi này thường mang hết số tiền lương của mình đầu tư vào cổ phiếu. Càng kiếm được nhiều tiền, anh càng khao khát kiếm nhiều hơn nữa. Do đầu tư cổ phiếu rủi ro lớn mà lợi nhuận cũng cao, nên mặc dù đã thua lỗ vài lần, nhưng anh vẫn không thoát khỏi cơn mê cổ phiếu. Anh ta coi thường đầu tư dài hạn và ổn định, chú trọng đầu tư cổ phiếu OTC, và những tin tức nội bộ từ người môi giới đã khiến anh ta khốn đốn nhiều phen. Có thể nói anh ta là một người theo chủ nghĩa cơ hội. Giáo sư Masu Là giám đốc điều hành Công ty tư vấn GBE chi nhánh châu Á. Sau khi chỉ ra những quan niệm sai lầm và bảo thủ về tiền bạc của Choe Socheon, nhắc nhở anh nên quản lý chi tiêu để đảm bảo thu nhập của mình. Để làm được việc đó cần có thói quen chi tiêu chính xác, và phải tuân theo một số quy luật đầu tư nhất định, ông đã giúp đỡ Choe Socheon rất nhiều trong việc hoạch định mục tiêu cuộc sống của mình. Chương 1 Khoảng cách giữa mơ ước và hiện thực Mua và bán cũng cần có hiểu biết “A nh dậy mau đi, các con đã mặc quần áo xong hết rồi, anh bảo hôm nay cho các con đi công viên chơi, chúng vui lắm đấy.” Vợ Choe Socheon lay chồng đang nằm ngủ, rồi cô lại than vãn: “Đã nói là cho con đi chơi rồi mà còn thức khuya đọc sách là sao?” Tối hôm trước Choe Socheon mải xem những cuốn sách mới mua, mãi đến 3 giờ mới ngủ, vậy mà mới 8 giờ sáng vợ anh đã gọi dậy. “Anh khổ cực như vậy là vì ai chứ?” Đang định nói ngày nghỉ vốn là để nghỉ ngơi, nhưng nghĩ lại nếu phản bác như vậy thì sẽ lại bị vợ ca thán. “Bố ơi, dậy đi.” Cô con gái Ji Eun đang học mẫu giáo chạy tới dang rộng đôi tay, vậy là Choe Socheon không còn lý do để nằm ỳ trên giường nữa. Anh dụi mắt rồi nhìn ra ngoài, cậu con trai Junbi mới lên ba cũng đã mặc quần áo xong xuôi, thấy bố dậy Junbi vỗ tay sung sướng. Choe Socheon bế hai con lên, trong đầu hạ quyết tâm: “Thôi được, cho dù có mệt mỏi mình cũng sẽ cố gắng vì các con thân yêu của mình.” Sau bữa sáng, vợ anh bắt đầu chuẩn bị cho buổi đi chơi, nhân lúc đó anh vào phòng đọc sách bật máy tính, 9 giờ sẽ mở cửa thị trường cổ phiếu, nếu cứ theo đà hôm qua thì hôm nay cổ phiếu anh đang mua sẽ tăng kịch trần. “Tính đến hôm qua, lợi nhuận ròng của tháng này đã lên đến 2.000.000 Won. Hôm nay tăng kịch trần đi nào, nếu như vậy thì chuyến đi chơi hôm nay sẽ rất vui.” Sao thế này? Những con số hiển thị trên màn hình hoàn toàn trái ngược với mong đợi của anh, thị trường cổ phiếu đầu phiên giao dịch có xu hướng tăng mạnh, nhưng cổ phiếu của anh lại xuống gần điểm sàn. “Ơ, sao lại thế này? Có chuyện gì xảy ra vậy? Sao lại chỉ có mỗi cổ phiếu của mình rớt điểm?” Anh lập tức tra cứu thông tin, bàn tay cầm chuột bắt đầu run lẩy bẩy. Cổ phiếu SB do quý III kinh doanh thua lỗ đang đảo chiều giảm điểm xuống gần điểm sàn. Choe Socheon nhanh chóng liên lạc với người bạn học khóa trên đang làm việc tại công ty chứng khoán. “Anh ạ, có chuyện gì vậy? Em vừa nghe tin cổ phiếu SB giảm điểm do quý III kinh doanh thua lỗ, thông tin này có chính xác không?” “À, cậu cứ bình tĩnh, tôi cũng đang xem báo cáo, cần có thời gian mới biết rõ được là nguyên nhân gì, cậu cứ đợi đã.” “Em làm sao mà bình tĩnh được? Bây giờ liệu có nên bán ra không? Anh đã từng bảo đôi lúc cũng phải chịu đau hay sao, nên bán hay nên để quan sát tiếp?” “Lát nữa tôi gọi lại cho cậu, hôm nay thị trường tăng mạnh nên có rất nhiều khách hàng gọi điện tới, cậu đừng lo lắng quá.” “Không phải, anh ạ!” Tút tút… Choe Socheon lòng nóng như lửa đốt muốn nói tiếp nhưng đầu bên kia chỉ còn tiếng “Tút tút…”. Không có được câu trả lời thích đáng, anh càng hoang mang hơn. Ngay cả trong lúc gọi điện thoại mắt anh cũng không rời khỏi màn hình máy tính, giá cổ phiếu lúc gần chạm sàn cũng có lúc đảo chiều tăng một chút, thiệt hại ở mức 12%, thật may, nhưng tâm trạng bất an vẫn bủa vây anh. “Như vậy thì có thấm vào đâu, đây là dấu hiệu đảo chiều tăng mạnh hay chỉ là đảo chiều kỹ thuật nhất thời thôi?” Một góc màn hình đang hiển thị tình hình giao dịch, trong lúc rối ren này, anh chợt nhớ đến một quan điểm trong cuốn sách đọc được tối hôm qua: Mua bán cần nắm bắt thời cơ! “Đúng rồi, mua bán cần nắm bắt thời cơ, nếu trong lúc cổ phiếu đảo chiều kỹ thuật mà không bán ra, thì e rằng nó sẽ tiếp tục giảm, đến lúc đó không thể làm gì được nữa, đợi qua cơn khủng hoảng này rồi tính tiếp, mình phải bán ngay!” Choe Socheon bán tất cả cổ phiếu SB với giá hiện thời, như vậy tính ra đã lỗ tổng cộng 2.000.000 Won, hôm qua còn được lời 2.000.000 Won, vậy mà hôm nay đã trở thành lỗ 2.000.000 Won, tuy lòng anh đau như cắt, nhưng đành phải an ủi bản thân chưa thua hết là may rồi.” Choe Socheon muốn uống nước để lấy lại tinh thần, nhưng khi lấy được nước quay lại phòng đọc sách, anh lại được một phen kinh ngạc, anh không thể tin nổi vào mắt mình nữa, cổ phiếu SB không những đã tăng lại những điểm đã mất, mà còn cao hơn giá hôm qua một chút, trong thanh tin tức của hệ thống khớp lệnh mạng HTS hiện lên dòng tin: Tuy cổ phiếu SB quý III kinh doanh không khởi sắc nhưng do cung không đủ cầu, nên giá cổ phiếu này vẫn tiếp tục tăng. Thoắt tăng thoắt giảm, lúc này Choe Socheon như bị rơi xuống địa ngục. Bây giờ không còn cơ hội để cứu vãn tổn thất lúc trước nữa rồi, tứ chi anh rã rời, hai chân run lẩy bẩy, hai tay bám chặt vào bàn, anh hối hận sao mình không nhẫn nại hơn một chút, cứ nghĩ đến việc chỉ trong 10 phút đã tổn thất một tháng lương, đầu anh lại ong lên. Đúng lúc này vợ anh mở cửa đi vào: “Anh chưa mặc quần áo đi còn ngồi đó làm gì? Mẹ con em xong cả rồi, anh nhanh lên đi.” “Ừ anh biết rồi.” Choe Socheon chỉ trả lời theo phản xạ, còn anh vẫn ngồi bất động. “Đúng rồi, hôm qua em nhận được hóa đơn thẻ TC, anh lại mở thẻ tín dụng nữa à?” Đúng là chó cắn áo rách, thẻ tín dụng đó anh giấu vợ mở bây giờ lại nhận được hóa đơn, Choe Socheon cầm hóa đơn vợ đưa, lôi bạn ra làm bia đỡ đạn. “À, cái này, em còn nhớ So Uey bạn anh không? Cậu ta làm việc ở ngân hàng, suốt ngày bị thúc doanh số nên cứ mời anh mở thẻ tín dụng, từ chối mãi không được anh đành phải mở một cái.” Chuyển nhà mới, sắm sửa nội thất, đồ gia dụng mới, những khoản mua trả góp và khoản vay của thẻ tín dụng cũ đã lên đến mức tối đa, anh đành phải mở thẻ tín dụng mới để giật gấu vá vai. Anh nhanh chóng mở phong bì và xem hóa đơn. Số tiền chi trả một lần 300.000 Won. Số tiền trả góp 1.500.000 Won. Số tiền mặt đã chi 3.500.000 Won. Nhìn số tiền phải trả trên hóa đơn, Choe Socheon thở dài, tìm bản khai chi tiết trong hóa đơn. “Số tiền mặt đã chi là để trả cho khoản nợ của tấm thẻ tín dụng thứ nhất, số tiền trả một lần là tiền trả hôm đi chơi golf với trưởng ban, còn tiền trả góp là sao?” Anh lấy hóa đơn của tấm thẻ thứ nhất từ trong ngăn bàn ra và bắt đầu đối chiếu, đúng lúc này, điện thoại của anh phát ra tiếng “Ting ting”. Quý khách đã quá hạn trả lãi tiền vay mua nhà, theo quy định, chúng tôi sẽ thu 18% tiền phạt trả chậm tương ứng với 750.000 Won, xin quý khách thông cảm. Ngân hàng Huyndai. Choe Socheon hoàn toàn rơi vào trạng thái hoang mang, trên màn hình máy tính là số dư sau khi khớp lệnh, tay trái là hóa đơn thanh toán tín dụng, tay phải là tin nhắn điện thoại, anh thấy mình như đang chìm dần vào địa ngục, hoa mắt chóng mặt, hai tay anh như bị trói chặt, không cử động được nữa... “Anh ra đây nhanh đi, các con đang đợi đấy.” Vừa nói vợ anh vừa mở cửa đi vào, nhưng tai anh lúc đó không thể nghe thấy gì nữa. “Anh làm sao thế? Sao người lại lạnh toát thế này, em thấy sắc mặt anh không được tốt, anh mệt à?” “Em à, anh xin lỗi, hôm nay anh muốn nghỉ ngơi một chút, anh hơi khó chịu, em đưa con đi chơi nhé, được không?” Choe Socheon nói thều thào, sau đó nhắm chặt mắt lại… Một sổ tiết kiệm hay nhiều sổ tiết kiệm K hông biết Choe Socheon đã nằm bao lâu, ánh mặt trời chói chang chiếu qua khung cửa sổ làm cho anh buộc phải mở mắt, anh uống một ngụm nước, hít một hơi thật sâu. “Cứ giật gấu vá vai mãi thế này cũng không phải cách hay, phải nghĩ ra cách nào đó, phải tìm hiểu rõ tình hình đã, từ nay đến ngày lĩnh lương còn mấy ngày nữa nhỉ?” Vừa nhìn vào lịch, Choe Socheon lại bị sốc tiếp, đến khi nhận được lương cũng không giải quyết được vấn đề trước mắt. “Tiền lương 4.000.000 Won, trừ đi thuế và bảo hiểm, chỉ còn lại 3.300.000 Won, ôi trời, mình lấy gì để trả nợ đây?” Mọi cảm xúc bao trùm lên anh. Ngày nghỉ đã định đưa con đi chơi, thực hiện trách nhiệm của người làm cha, không ngờ lại ra nông nỗi này. “Tiền lương cũng không giải quyết được vấn đề gì, đành phải dùng đến chiêu tiết kiệm vậy.” Trước đây, một người bạn làm việc ở ngân hàng đã khuyên anh nên đầu tư vào gói tiết kiệm, mỗi tháng nộp 200.000 Won, nhân viên ngân hàng nói với anh rằng, nên chuẩn bị cho cuộc sống sau khi về hưu ngay bây giờ, bởi vì thời gian chuẩn bị sẽ lên tới 30 năm, tuy số tiền tiết kiệm rất nhỏ thôi, nhưng cũng đủ cho anh dùng khi về hưu. Lúc đó anh cho rằng đây chỉ là một chiêu thức ngân hàng tiếp thị cho khách hàng sau khi cho họ vay tiền, anh thấy không có gì đáng lưu tâm, nhưng bây giờ anh lại thấy nó có thể giúp ích cho anh. Anh ngồi lại bên bàn làm việc, vào mạng của ngân hàng tra cứu. Quý khách hàng đã đầu tư gói tiết kiệm 200.000 Won mỗi tháng, thời gian đầu tư là 24 tháng, tổng số tiền bạn đầu tư là 4.800.000 Won, tổng tiền tiết kiệm được là 5.836.076 Won, với lợi nhuận 1.036.076 Won, lãi suất trong thời gian này là 20%. Đọc đến đây Choe Socheon vô cùng kinh ngạc, một gói tiết kiệm mà anh miễn cưỡng đầu tư lại có thể đem lại cho anh hơn 1.000.000 Won lợi nhuận. “Không thể ngồi chờ chết được, phải rút hết tiền tiết kiệm ra, không chừng một ngày nào đó cả sàn chứng khoán đều giảm mạnh, lấy hết tiền ra để tạm thời chữa cháy vậy…” Choe Socheon lục tìm sổ tiết kiệm và con dấu để tới ngân hàng. Ngân hàng đông nghịt người, hôm đó đúng vào ngày cuối cùng ngân hàng quyết toán, trong sảnh rất đông những người đang cầm số chờ đến lượt. “Phía trước mình có 34 người xếp hàng, cho dù 14 người bỏ đi thì cũng phải còn 20 người, ôi, ít nhất cũng phải đợi một tiếng nữa.” Đang lúc tâm trạng rối bời lại gặp phải tình huống này, Choe Socheon càng bực mình hơn, anh không hiểu tại sao ngân hàng kiếm được nhiều tiền từ khách hàng như vậy mà lại bắt khách hàng chờ đợi khổ sở, muốn rút tiền cũng phải đợi một tiếng đồng hồ! Lâu lâu mới có một ngày nghỉ thì lại nhận được toàn tin xấu, sau đó việc gì cũng không theo ý mình. Anh bắt đầu nóng ruột nhìn trước ngó sau, anh thấy bên cạnh cây điều hòa có một con đường trải thảm đỏ, cuối con đường có vài người không cầm số đi vào một căn phòng, trên đó có ghi “Phòng khách hàng VIP”, bên cạnh đó còn có một phòng khác là “Két sắt ngân hàng”, những người đi ra từ phòng khách hàng VIP đều đi vào căn phòng này. “Đó chắc là nơi dành cho những người nhiều tiền, ở đâu cũng vậy, cứ có tiền là sẽ được tiếp đón nhiệt tình, lúc nào mình mới được vào chỗ đó đây?” Nhìn những người đi trên thảm đỏ, anh càng đứng ngồi không yên, anh có đôi chút ganh tị với họ. Đúng lúc này, một người đàn ông trông rất quen được Giám đốc ngân hàng tiếp đón đi từ trong phòng VIP ra. “Anh ta còn trẻ sao lại giàu thế nhỉ, chắc là con nhà giàu rồi. Gì thế này? Đó chẳng phải là Jin Munhwa sao, sao anh ta lại đi từ đó ra?” Jin Munhwa là bạn học đại học với Choe Socheon, khi đó hai người thân như anh em, nhưng tốt nghiệp xong Jin Munhwa đến nơi khác làm việc, nên hai người mất liên lạc từ đó. Vừa nhận ra Jin Munhwa, Choe Socheon vui mừng gọi: “Jin Munhwa.” Jin Munhwa nhìn xung quanh, thấy Choe Socheon đang ngồi ở ghế chờ bèn đi tới. “Choe à, lâu quá rồi, không ngờ chúng ta lại gặp nhau ở đây.” Jin Munhwa vỗ vai Choe Socheon, anh rất vui mừng: “Từ lúc cậu đến làm ở nơi khác chúng ta không liên lạc với nhau, cũng lâu lắm rồi đấy, cậu sống thế nào?” Tuy rất tò mò tại sao Jin Munhwa lại đi từ phòng VIP ra, nhưng Choe Socheon vẫn cố kìm để nói mấy câu chào hỏi. “Tôi thì cũng tàm tạm thôi, hơn ba mươi rồi còn gì, thời gian trôi nhanh thật, mải kiếm tiền nuôi gia đình chẳng có thời gian gặp bạn bè nữa.” “Sao ông có nhiều sổ tiết kiệm thế? Ông làm việc ở ngân hàng này à?” Choe Socheon không thể kiềm chế được nữa, chỉ vào sấp sổ tiết kiệm trên tay Jin Munhwa. “Làm ở ngân hàng á? Không phải, tôi có việc nên đến đây, nhiều sổ tiết kiệm quá rất khó giữ, nên tôi đến đây để thuê một cái két sắt của ngân hàng. Choe Socheon, ông đợi tôi một chút, tôi cất sổ tiết kiệm vào rồi sẽ ra ngay.” Nhìn Jin Munhwa cầm một sấp sổ tiết kiệm trong tay đi về phía phòng để két sắt, Choe Socheon mặt đỏ rần rần, mình thì sáng ngày ra đã bị ngân hàng phạt tiền do không trả lãi đúng hạn, phải cầm sổ tiết kiệm đến ngân hàng để rút, so với Jin Munhwa thật là khác xa một trời một vực. Khi tốt nghiệp, Jin Munhwa phải ra tỉnh ngoài làm việc, cậu ta đã rất ngưỡng mộ mình vì mình được vào làm trong công ty lớn, nhưng chỉ 10 năm sau thôi tình thế đã hoàn toàn đảo ngược. Trong lúc đợi Jin Munhwa, đã đến lượt Choe Socheon làm thủ tục. Choe Socheon nói với nhân viên ngân hàng rằng anh muốn rút tiết kiệm. Trong lúc nhân viên ngân hàng đang chăm chú nhìn vào màn hình và bàn phím thì anh hỏi nhỏ muốn sử dụng phòng VIP và két sắt ngân hàng thì phải có những điều kiện gì, nhân viên ngân hàng trả lời rằng phải có tiền gửi từ 100.000.000 Won trở lên. “Vậy là Munhwa đã có đến 100.000.000 Won rồi sao? Anh chàng này khá thật đấy…” Munhwa xong việc, hai người cùng nhau đi uống café và trò chuyện. “Hôm nay ông không phải đi làm à?” “À, hôm nay tôi được nghỉ, chuẩn bị đưa con đi chơi, và tìm hiểu thêm về cổ phiếu nữa.” Trong lúc nói chuyện với Jin Munhwa chỉ cần nhắc đến tiền là Choe Socheon lại chuyển đề tài, nhưng bản thân anh thì lại hay nhắc đến “cổ phiếu”. “Cổ phiếu à? Lúc học đại học tôi cũng biết ông rất giỏi, sẽ không thỏa mãn với một công việc, bây giờ ông vừa đi làm vừa chơi cổ phiếu, thế thì bận lắm nhỉ.” Đúng như anh dự đoán, Jin Munhwa không bỏ qua hai chữ “cổ phiếu”. “Làm gì có, ai mà chẳng phải thế, phải kiếm tiền nuôi gia đình thôi. Ông có vẻ khá nhỉ, hôm nay thấy ông có nhiều sổ tiết kiệm như vậy, lại thuê cả két sắt ngân hàng, chắc ông kiếm cũng khá phải không?” Cuối cùng Choe Socheon cũng quay lại cách nói chuyện thẳng thắn với Jin Munhwa. “Khá ư? Tôi thấy còn ít lắm.” Jin Munhwa lắc đầu, anh không nói thêm gì nữa. “Sao ông lại nói thế? Tôi được biết muốn thuê két sắt của ngân hàng thì tiền gửi phải từ 100.000.000 Won trở lên. Thôi không nói chuyện đó nữa, ông có bí quyết gì, nói cho tôi nghe đi.” Choe Socheon hỏi Jin Munhwa với vẻ mặt vừa chờ đợi vừa ngại ngùng. “Ông còn nhớ môn Quản lý tài chính chúng ta học trước kia không? Học kỳ cuối ấy.” Choe Socheon kìm nén cả nỗi xấu hổ để hỏi Jin Munhwa về bí quyết kiếm tiền thì anh ta lại lôi môn học Quản lý tài chính từ thời đại học ra nên anh có vẻ không vui. “Nhớ chứ, nhưng ông đừng nhắc đến nữa, môn đó tôi học được vài buổi đã cãi nhau với thầy giáo, sau đó lại bỏ học liên tục, lúc tốt nghiệp chỉ được điểm D.” Tuy đã mười năm trôi qua, nhưng Choe Socheon vẫn nhớ như in chuyện đó. “Đúng vậy, do là học kỳ cuối nên ông không lên lớp mấy, còn tôi thì lại rất thích môn này, tiết nào tôi cũng nghe rất chăm chú, cuối cùng được điểm A+.” “Vậy sao, lúc đó tôi quyết định đi làm vào kỳ cuối, nên không chú ý đến điểm số lắm, sao tự nhiên ông lại nhắc đến nó?” “Thực ra tôi không có bí quyết gì, chỉ có điều khi đi làm tôi đem kiến thức học được lúc đó ứng dụng vào thực tế.” “Sao có thể như vậy được? Kiến thức học được từ môn Quản lý tài chính có thể giúp ông được như ngày hôm nay sao? Đừng đùa nữa, mau nói cho tôi bí quyết đi.” Ánh mắt Choe Socheon lộ rõ vẻ kinh ngạc, anh tiếp tục hỏi Jin Munhwa. “Làm gì có bí quyết đặc biệt nào đâu, chỉ có điều khi ở trên lớp tôi bám sát tư duy của thầy, có chỗ nào chưa hiểu tôi liền gặp Giáo sư Masu để hỏi.” Vừa nghe đến tên Giáo sư Masu, trong đầu Choe Socheon lập tức hiện lên khuôn mặt của Giáo sư. “Lúc đó Giáo sư Masu là giáo sư thỉnh giảng, chỉ dạy ở trường mình một học kỳ, sau đó lại quay về Mỹ.” “Đúng vậy, khi làm việc, những lúc rảnh tôi vẫn liên lạc với thầy qua email, tôi luôn giữ quan hệ tốt với thầy, nên khi gặp vướng mắc, tôi đều hỏi ý kiến thầy.” “À…” Thấy có vẻ không hỏi được gì từ Jin Munhwa, Choe Socheon thất vọng vô cùng, anh nhớ lại thời đại học của mình. Vào học kỳ cuối, anh và Jin Munhwa đã chọn môn Quản lý tài chính, Giáo sư Masu được mệnh danh là “Người hùng trong kinh doanh” lúc đó đang làm tổng giám đốc của một công ty tài chính chi nhánh Hàn Quốc, được trường anh mời về dạy một học kỳ, chủ yếu dạy các lớp sắp tốt nghiệp. Vì Giáo sư Masu rất nổi tiếng nên Choe Socheon rất háo hức khi đăng ký môn này. Năm đó để đối phó với khủng hoảng kinh tế châu Á, chính phủ đã ban hành chính sách cho phép nước ngoài đầu tư trong quá trình chuyển đổi từ doanh nghiệp nhà nước sang doanh nghiệp tư nhân. Điều này khiến những ngân hàng trong nước và những tổ chức được chính phủ đầu tư đang phát triển tốt bị tư bản nước ngoài khống chế, Choe Socheon chưa nghe giảng được mấy lần đã đặt ra câu hỏi này cho Giáo sư Masu. Choe Socheon cho rằng khi tư bản đầu cơ dần dần xâm lấn thị trường tài chính trong nước, người dân sẽ lo lắng về việc tài sản nhà nước bị rò rỉ ra nước ngoài. Giáo sư Masu phản bác lại một cách khô cứng bằng lý luận toàn cầu hóa và thị trường tư bản, hai người tranh luận rất gay gắt, cuối cùng không ai chịu ai, sau đó Choe Socheon chuẩn bị đi làm nên không coi trọng môn học này nữa, anh nộp báo cáo qua loa, đến cuối kỳ thi cũng qua, nhưng chỉ đạt điểm D. “Choe Socheon, cậu không biết Giáo sư Masu cũng mới đến Hàn Quốc sao?” “Vậy à, tôi không biết, tôi không giữ liên lạc với Giáo sư.” “Bây giờ Giáo sư là giám đốc điều hành khu vực châu Á của Công ty tư vấn GBE, khi nào rảnh chúng ta đi thăm thầy nhé.” “Cậu vẫn giữ liên lạc với Giáo sư à? Tốt nghiệp xong tôi không hề liên lạc với thầy, bây giờ lại đến thăm thì ngại lắm. Hơn nữa tôi hay trốn học giờ của ông ấy, lại còn cãi lại ông ấy, thôi, bỏ đi.” Choe Socheon xua tay. “Đừng nói vậy, Giáo sư cũng rất muốn gặp cậu, thầy vẫn nhắc mãi lần tranh luận với cậu đấy, trong thư thầy gửi cho tôi cũng nhắc đến cậu đấy.” “Vậy sao?” Nghe thấy Giáo sư Masu vẫn còn nhớ mình, Choe Socheon vui mừng xen lẫn ngạc nhiên. “Đương nhiên rồi, lần sau tôi sẽ sắp xếp cho hai người gặp nhau.” Về đến nhà, mặt Choe Socheon vẫn buồn rầu, từ sáng đến giờ gặp bao nhiêu chuyện, đến ngân hàng lại gặp Jin Munhwa, anh thấy mình càng thảm hại hơn. Tiền trả góp mua xe thì đã thanh toán rồi, nhưng còn tiền nợ thẻ tín dụng và tiền nhà nữa, mình làm gì còn nhiều tiền mà gửi tiết kiệm nữa, có lẽ từ giờ trở đi mỗi ngày mình sẽ phải quay quắt vì tiền. Anh bắt đầu sợ hãi mọi thứ xung quanh, hóa đơn thẻ tín dụng, thông báo trả lãi chẳng khác nào khế ước bán thân của anh. “Tại sao lại thế này? Năm nào cũng được tăng lương, vậy mà tiền vẫn không đủ tiêu, vấn đề nằm ở đâu đây?” Chi tiêu không tính toán - Bạn chỉ hết phiền muộn tạm thời N gủ dậy, Choe Socheon mở cửa sổ xem thời tiết bên ngoài, sau mấy ngày mưa liên tục, cuối cùng hôm nay trời cũng hửng nắng, thật là may, bởi vì hôm nay là ngày Câu lạc bộ Lướt sóng tổ chức hoạt động, một người đang đau đầu vì tiền như Choe Socheon mà vẫn rất háo hức với hoạt động này. “Được rồi, hôm nay mình phải quên hết mọi phiền muộn, thả mình theo những con sóng thôi!” Choe Socheon uống cốc sữa nóng vợ đưa, giở báo đọc, mắt anh theo quán tính liếc vào phần bản tin tài chính kinh tế, trong mục đánh giá thị trường cổ phiếu tuần trước và dự báo triển vọng thị trường tuần sau, anh chú ý đến một đoạn tin: … Những người khó khăn không bao giờ có ý muốn trở thành người giàu có, cho nên họ luôn tìm lý do cho thất bại trong quản lý tài chính của mình. Trái lại những người thành công về mặt tài chính mỗi khi đối mặt với vấn đề này, họ sẽ vắt kiệt chất xám để tìm ra một giải pháp, sau khi giải quyết xong vấn đề thì họ càng thành công hơn. Còn người khó khăn không bao giờ giải quyết triệt để vấn đề tài chính của mình, nên cuối cùng họ không những gặp phải vấn đề kinh tế mà ngay cả hạnh phúc của những người trong gia đình họ cũng bị ảnh hưởng… Đây là bài phỏng vấn một nhân vật đã thành công trong sự nghiệp sau khi thất bại thảm hại, thấy từ “người khó khăn” trong bài phỏng vấn dường như đang ám chỉ chính mình, Choe Socheon hơi khó chịu. “Cái gì? Người khó khăn ư? Người nghèo thì nói thẳng là người nghèo lại còn vòng vo tam quốc.” Choe Socheon quăng tờ báo xuống bàn, ra ban công sửa sang lại quần áo. Ngày thứ Sáu của tuần thứ tư mỗi tháng anh đều đi Tae Pyeong, khi mới vào công ty, trong một buổi họp mặt nhân viên tổ chức tại Tae Pyeong, lần đầu tiên anh được thử chơi môn lướt sóng, anh cảm nhận được sức hút đặc biệt của môn thể thao này, sau đó anh rủ O Junbi làm cùng công ty tham gia Câu lạc bộ Lướt sóng. Anh chưa bao giờ vắng mặt trong các buổi sinh hoạt của câu lạc bộ, nhưng từ khi kết hôn và có con, muốn tham gia sinh hoạt với câu lạc bộ cũng phải xem chừng thái độ của vợ. Choe Socheon quên đi tất cả để hòa mình vào con sóng, bên tai anh là tiếng động cơ kêu ro ro, những con sóng nhấp nhô, cảnh biển tuyệt đẹp, và dây thừng căng chặt, anh chìm đắm vào không khí thư giãn, quên đi mọi âu lo muộn phiền. Những con sóng đã đánh tan đi những khoản nợ thẻ tín dụng và tiền phạt trả lãi chậm đang làm anh đau đầu. Mây chiều dần dần kéo đến phủ kín bầu trời, ngày cuối cùng của tháng Năm sắp trôi qua, đúng thật là “ngày vui ngắn chẳng tày gang”. Sau khi lướt sóng, mọi người tụ tập ăn uống. Mọi người ngồi thành từng nhóm theo mối quan hệ xã hội của mình. Choe Socheon ngồi ăn cùng nhóm những người đi làm. Hôm nay tiêu điểm của cuộc nói chuyện là Song Huiseong - hội viên lâu năm của câu lạc bộ đang ngồi ở góc bàn. Anh đã lướt sóng được 15 năm, hiện đang là giám đốc kinh doanh của một doanh nghiệp nước ngoài, thân hình cao lớn rắn chắc, lại thêm cách ăn mặc đẹp, anh được các hội viên nữ vô cùng ngưỡng mộ, câu chuyện hôm nay xoay quanh chiếc xe mà Song Huiseong mới mua. “Song Huiseong, xem ra tiền thưởng của anh cao thật đấy, mua được cả Lexus rồi.” Do Jihae - tổng phụ trách câu lạc bộ bắt đầu mở lời. “Đúng vậy, tiền thưởng cùng với thẻ tín dụng cũng đủ mua xe. Vừa nghe phiên bản nâng cấp ra thị trường tôi chạy ngay sang cửa hàng Lexus cạnh công ty tôi, nhưng phương thức thanh toán của họ lằng nhằng quá.” “Sao lại thế?” Do Jihae ngạc nhiên hỏi. “Đầu tiên phải trả 20% số tiền, số còn lại mỗi tháng trả 500.000 Won, từ tháng này bắt đầu chi trả, cho nên tôi phải quyết tâm lắm mới mua được chiếc xe này đấy, dù sao thì năm sau cũng tăng lương, tính ra cũng không đến mức khó khăn lắm.” Trong khi mọi người đang nhìn Song Huiseong với ánh mắt ngưỡng mộ thì một câu nói vọng ra từ phía góc bàn: “Lexus tốt đến vậy sao?” Đó là No Buseong, người lớn tuổi nhất câu lạc bộ, cũng là đồng hương với O Junbi, tuy hai người cách nhau nhiều tuổi nhưng rất thân thiết. “Anh Budong, anh nói thế là chưa hiểu rồi, có người đã từng nói thế này, nếu muốn được thưởng thức café vào buổi sáng thì phải mua được Lexus.” “Có nghĩa là phải lái xe đi uống café à?” “Không phải, câu đó có nghĩa là có thể mang café đi làm, cho dù có đặt café lên mặt đồng hồ ô tô thì ly café cũng không hề lung lay, tức là khi ngồi trong xe không có cảm giác bị rung. Ha ha.” “Ồ.” Mọi người xung quanh đều ồ lên ngưỡng mộ, đó quả thật là mơ ước của những người đi làm công sở. Do Jihae cũng vô cùng ngưỡng mộ, cậu ta hỏi về giá của chiếc xe và điện thoại của nhân viên bán hàng, trong số những người có mặt ở đó cậu ta tương đối trẻ, mơ ước của cậu ta là chiếc xe thể thao mui trần, nhưng cho đến nay vẫn chưa được đưa vào kế hoạch mua sắm, thấy Do Jihae có vẻ do dự, Song Huiseong nói quan điểm của mình: “Do Jihae này, sống thì phải cho ra sống chứ? Cha mẹ chúng ta sống khổ cả đời, ăn không dám ăn, mặc không dám mặc, tuy chúng ta không có nhiều tiền, nhưng một chút tiền thế này cũng đáng bỏ ra lắm chứ, mua một chiếc xe tốt, đến kỳ nghỉ có thể đưa cả nhà đi biển, nói cách khác thì, chỉ cần cách sống của mình không ảnh hưởng gì đến người khác là OK rồi. Cậu có biết con người hay phạm phải sai lầm gì không? Chỉ nghĩ đến tương lai, nhưng lại bỏ qua niềm vui trước mắt, tôi cho rằng ai biết hưởng thụ từng khoảnh khắc trong đời người mới là người thông minh và hạnh phúc nhất, nhiều cái hiện tại gộp lại thì mới có tương lai, nếu chỉ nghĩ về tương lai, thì tương lai sẽ không bao giờ tới. Cậu thấy đúng không?” Song Huiseong mặt đỏ bừng, miệng vẫn còn bọt bia, anh ta cũng khẳng khái nói, Do Jihae đặt cốc bia xuống, tiếp lời anh ta bằng một giọng điệu bi tráng: “Anh nói đúng đấy, hôm qua em đi gửi tiết kiệm ở ngân hàng thấy lãi suất chẳng được bao nhiêu, 10 năm trước, lãi suất còn được hơn 10%, nhưng bây giờ lãi suất thấp kinh khủng, lại còn bị trừ thuế lợi tức, cuối cùng cũng không sánh được với chỉ số giá cả tiêu dùng CPI, trong lúc kinh tế lạm phát mà gửi tiền vào ngân hàng thì thà để tiền mà ăn chơi còn hơn, có đúng thế không?” “Ha ha, xem ra chúng ta suy nghĩ giống nhau đấy.” Nghe lời khen của Song Huiseong, Do Jihae càng hứng thú hơn, cậu ta nâng cao ly nói to: “Đúng vậy, anh ạ, cuộc đời còn cần nhất là thứ gì? Thích ăn thì ăn, thích uống thì uống, thích làm thì làm, hay thật đấy, nào chúng ta cạn ly!” Lúc về O Junbi và No Buseong ngồi chung xe của Choe Socheon, những khi tụ tập họ thường thay nhau lái xe, lần này đến lượt Choe Socheon. Anh mở đài phát thanh, trên đó đang thảo luận sôi nổi về chủ đề nên làm thế nào để ứng phó với cuộc sống sau khi về hưu, họ đưa ra một quan điểm cho rằng một người sống ở thành phố đến năm 40 tuổi cần có ít nhất 600.000.000 - 700.000.000 Won tiền dưỡng lão, O Junbi liền nói: “Ngày nào đến công ty cũng bận tối mắt tối mũi, sao còn nghĩ đến cuộc sống sau khi về hưu nữa? Sống qua được một ngày đã là may rồi, thực ra với đồng lương của chúng ta thì bao giờ mới tiết kiệm đủ tiền dưỡng già? Trên thế giới có một số người chỉ nằm ở nhà kiếm tiền bằng bất động sản, còn chúng ta có tiết kiệm cũng chỉ được một chút tiền thì có tác dụng gì, tôi thấy không cần phải suy nghĩ nhiều làm gì, cứ sống vậy thôi, số trời đã định rồi.” O Junbi lúc nào cũng vậy, nói chuyện gì anh ta cũng quy cho số phận, nghĩ lại thì triết lý sống của anh ta rất đơn giản, đó là “thuận theo ý trời, chống lại số phận là ngu xuẩn”. Choe Socheon lúc đầu cũng hơi bức xúc vì cách nghĩ của anh chàng này, nhưng lâu dần cũng thành quen, No Buseong ngồi ở ghế sau cũng nói: “Đúng vậy, lúc nghỉ hưu cuộc sống của chúng ta còn tốt hơn nhiều, lúc đó nước ta sẽ trở thành nước phát triển, không phải lo lắng về cuộc sống sau khi về hưu nữa, cho dù không được như Thụy Sĩ phát tiền dưỡng già cho dân, thì cũng không đến nỗi chết đói, hơn nữa tháng nào chúng ta cũng phải nộp bảo hiểm mà.” No Buseong vốn làm việc ở Công ty điện lực Hàn Quốc - một doanh nghiệp nhà nước, gần đây ông lại được thuyên chuyển đến Công ty phát điện miền Đông được tách ra từ công ty mẹ, ông quả thật là “chắc chân” với vị trí của mình, vì vậy ông luôn hài lòng với hoàn cảnh hiện tại. “Anh No Buseong đừng nói nữa, bây giờ chỉ nhắc đến tiền là ong hết cả đầu, người giàu có cũng phải đối mặt với không ít vấn đề đấy, người thân thì xa cách, sức khỏe yếu kém, có khi còn bị kiện tụng, có thể trở thành người giàu có hay không là do số mệnh. Nhưng trên đời này còn có nhiều thứ quý hơn tiền, em thích nhất là cuối tuần được đưa cả nhà đi chơi, tuy cũng khá tốn kém, nhưng em thấy, được ở bên những người thân của mình còn quý hơn là có nhiều tiền.” Câu hỏi của O Junbi lại tiếp tục nhận được sự tán đồng của No Buseong, cậu ta cho rằng chỉ cần cả gia đình đi du lịch với nhau thì đến đâu cũng thấy vui, cho nên cậu cũng đang suy nghĩ có nên đổi xe hay không, hai người chuyện trò không ngớt. Choe Socheon im lặng lắng nghe cuộc trò chuyện của hai người, tuy quen biết họ đã lâu nhưng cách sống an hưởng của họ không ít lần khiến anh chán nản. “Họ sống thật phóng khoáng, nhưng tiền lương của họ cũng đâu có cao hơn mình, sao lại có nhiều tiền để đi du lịch và thư giãn như vậy? Chắc chắn họ còn giấu mình điều gì.” Bản đồ kho báu T háng Năm mọi người rất thích đi du lịch nên con đường từ Tae Pyeong về Seoul vô cùng đông đúc, vì còn phải đưa O Junbi và No Buseong về, cho nên Choe Socheon sẽ về nhà rất muộn. Sau khi đỗ xe xong, nhìn đồng hồ đã gần 12 giờ, anh nhanh chóng bê dụng cụ lướt sóng và quần áo ướt đi vào nhà, vợ anh đang rất tức giận. “Anh cũng biết đường về cơ à? Anh biết bây giờ là mấy giờ rồi không?” Đúng như anh tưởng tượng, chắc chắn vợ anh sẽ không nhịn nữa. “Anh xin lỗi, đường tắc quá, nên anh về muộn…” “Rõ ràng anh biết sẽ tắc đường, sao còn đi lướt sóng? Lướt sóng có kiếm ra tiền không? Có mài ra ăn được không?” Vợ Choe Socheon vốn đã không ưa việc cuối tuần anh đi lướt sóng một mình, hôm nay quyết làm cho ra lẽ, anh nghĩ khi về xin lỗi vợ là sẽ không có chuyện gì, không ngờ vợ anh lại đùng đùng nổi giận như vậy. “Sao nào, việc anh đi lướt sóng cuối tuần không phải bây giờ mới có, ngày nào anh cũng đi làm mệt mỏi biết nhường nào, có một chút sở thích cũng không được sao? Chơi thể thao có thể giải tỏa áp lực, có gì không tốt? Anh làm vậy không chỉ vì riêng anh, còn vì em và các con, em đừng chỉ suy nghĩ một phía như thế, cũng phải nghĩ cho anh nữa chứ, anh có phải là cái máy kiếm tiền đâu.” Đang đau đầu vì tiền, lại bị vợ trách mắng nên Choe Socheon nhân thể xổ ra hết những áp lực mà anh phải gánh chịu, anh vứt đồ xuống sàn, rồi đi về phòng đọc sách, đóng sập cửa vào. Anh ngồi bất động trên ghế, toàn thân như đè nặng xuống, anh nhắm mắt, hít thở sâu để lấy lại bình tĩnh, nhưng vừa cãi nhau với vợ xong thì khó mà có thể bình tĩnh ngay được. Xem ra hôm nay anh sẽ phải ngủ trong phòng đọc sách để không gặp thêm rắc rối với vợ. Choe Socheon mở máy tính theo thói quen, khi kiểm tra hộp thư anh thấy có thư của Jin Munhwa. Tôi Munhwa đây. Gần đây ông thế nào? Hôm gặp ông ở ngân hàng tôi vui lắm. Hôm nay tôi gọi điện cho ông định hẹn gặp, nhưng điện thoại tắt máy cả ngày, nhân dịp Giáo sư Masu hẹn tôi ăn cơm, tôi định mời cả ông, nhưng không liên lạc được. Tôi và giáo sư có nhắc đến ông đấy, thầy rất tiếc vì ông không đến. Giáo sư Masu nói rằng đợt giảng bài cho chúng ta là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng, nhưng tôi vẫn gọi thầy là Giáo sư, nên thầy rất vui, thầy thích được gọi là “Giáo sư” hơn là “Hội trưởng” hay “Giám đốc”. Tôi đã scan danh thiếp của Giáo sư và gửi trong fifi le đính kèm, ông hãy liên hệ với Giáo sư nhé, nếu nhận được điện thoại của ông, thì Giáo sư sẽ rất vui đấy. Đúng rồi, tôi quên mất, tháng sau cả gia đình tôi đi Singapore, từ lâu tôi đã mong muốn được làm việc ở nước ngoài, đến nay đã thành hiện thực. Trước khi tôi đi chúng ta phải gặp nhau một buổi mới được. Munhwa. Đọc xong thư của Munhwa, Choe Socheon ngưỡng mộ thì ít, ghen tị thì nhiều. Số tiền gửi ngân hàng của cậu ta đã đủ mượn két sắt ngân hàng, nay lại còn đưa vợ con ra nước ngoài làm việc, xem ra cậu ta rất được công ty trọng dụng, so với mình thì sao, ngay cả sở thích cũng bị vợ can thiệp, mỗi ngày phải quay quắt vì tiền, sự khác biệt đó làm anh khó chịu. Anh như lên cơn điên, đẩy mạnh bàn phím, hai tay ôm lấy đầu, bỗng anh nhớ tới câu nói của Jin Munhwa rằng khi gặp khó khăn anh đều hỏi ý kiến Giáo sư Masu. “Mình có nên gặp Giáo sư Masu không, chẳng phải Munhwa đã biết được nhiều điều từ ông ấy, xem ra Giáo sư Masu chắc chắn có bí quyết để giải quyết vấn đề kinh tế.” Biết cách kiểm soát tiền bạc có nghĩa là không được để tiền bạc chi phối cuộc sống của mình. Càng thiếu tiền thì vị thế của tiền càng cao. Ranh giới giữa thành công và thất bại trong tài chính quyết định bởi quan niệm về tiền bạc. Chương 2 Thỉnh giáo chuyên gia quản lý tài chính, giải mã bí quyết làm giàu Trên đời này không có bữa trưa miễn phí 8 giờ 55 phút, như thường lệ Choe Socheon bước vào sảnh công ty, nhưng không khí hôm nay khác hẳn mọi ngày, mọi người đang tập trung bàn tán trước bảng thông báo của công ty, Choe Socheon cũng chen vào xem. THÔNG BÁO VỀ VIỆC THU HỒI NHÀ Ở CỦA CÔNG TY Đối tượng thông báo: Các nhân viên đang ở trong khu nhà ở của công ty. Người phê duyệt: Phòng nhân sự Do khủng hoảng kinh tế, gần đây doanh thu của công ty sụt giảm nghiêm trọng, việc xoay vòng vốn gặp nhiều khó khăn. Để giải quyết tình trạng này, Hội đồng Quản trị đã nghiên cứu và đi đến quyết định thu hồi toàn bộ nhà ở phúc lợi chỉ thu tiền quản lý mà công ty đã phân cho các nhân viên. Quyết định này sẽ gây khó khăn cho các nhân viên đang ở nhà của công ty, mong mọi người thông cảm cho những khó khăn của công ty, vui lòng hoàn trả nhà cho công ty trong vòng ba tháng kể từ khi có thông báo này. Công việc kinh doanh của công ty gần đây xuống dốc nghiêm trọng, mọi người đồn nhau rằng công ty sẽ có biện pháp ứng phó, nhưng không ai ngờ lại nhanh đến vậy. Đọc xong thông báo, người đầu tiên Choe Socheon nghĩ đến là O Junbi, cậu ta ở nhà của công ty ngay từ ngày đầu tiên đi làm. “Gay go rồi đây, chắc cậu ấy sốc lắm.” Trong phòng làm việc mọi người xôn xao bàn tán, thông báo đột ngột kia làm ai nấy chẳng còn lòng dạ làm việc, mấy người ngồi trong phòng nghỉ cũng đang bàn luận về vấn đề “thu hồi nhà”. Phòng Choe Socheon cũng có hai nhân viên đang ở nhà của công ty, xem ra giám đốc Jang cũng có vẻ không hài lòng. Choe Socheon gác công việc lại, đến phòng nhân sự để tìm hiểu tình hình, anh thấy có mấy người đang nói chuyện với trưởng phòng nhân sự. “Trưởng phòng, làm vậy có phải hơi quá đáng không? Bỗng nhiên bắt chúng tôi chuyển đi, chúng tôi biết ở đâu bây giờ? Trước đây công ty cho chúng tôi chỗ ở nói là phúc lợi của công ty tốt nhất cả nước, bây giờ bắt chúng tôi chuyển đi thì chúng tôi sẽ sống thế nào?” “Mọi người đừng bi quan như vậy, lần này chủ yếu là do công ty kinh doanh gặp nhiều khó khăn, tôi cũng không có cách nào khác. Mọi người có thể kêu ca với tôi, nhưng những khó khăn mà công ty đang gặp phải mọi người đều biết cả, chưa điều chỉnh về nhân sự đã là may lắm rồi, nếu không bán nhà thì sẽ có hơn 30 nhân viên bị thôi việc. Từ đầu năm lợi nhuận của công ty không được như trước, nên Hội đồng Quản trị đã đưa ra phương án cắt giảm phúc lợi, bán nhà cũng là một phần trong phương án tổng thể.” Lời giải thích trần tình của trưởng phòng nhân sự khiến mọi người không nói thêm gì nữa, mọi người trở về phòng làm việc của mình, Choe Socheon cũng không biết thêm thông tin gì. Sau khi về phòng, anh thấy phó chủ nhiệm Kim và phó chủ nhiệm Lee đang đưa đơn xin nghỉ phép cho trưởng phòng, họ muốn nhanh chóng bàn bạc với vợ con về vấn đề nhà ở, trưởng phòng Jang không biết nói gì đành phê chuẩn đơn của họ. Choe Socheon không về bàn làm việc của mình mà đến phòng Vật tư tìm O Junbi, nhưng cậu ta không có ở đó, mọi người xung quanh cũng không biết cậu ta đi đâu, cuối cùng tìm đến phòng nghỉ thấy O Junbi đang ngồi chán nản nhìn vào máy tính. Choe Socheon lấy hai ly café từ máy bán hàng tự động rồi đến ngồi cạnh cậu ta. “Ông làm gì thế?” “Ông đấy à, tôi đang xem mạng.” Cậu ấy di chuột một cách khó nhọc. “Cậu xem gì đấy, trang web bất động sản à?” “Trong ba tháng tôi phải tìm được nhà để chuyển đi, nên tôi muốn tìm hiểu một chút về giá cả thuê nhà khu vực quanh đây.” “Thế nào, có căn nhà nào phù hợp không?” “Ôi, còn phải hỏi, diện tích tương đương với căn nhà tôi đang ở thì tiền thuê rất đắt.” “Chẳng phải ông có tiền tiết kiệm sao? Tôi phải trả tiền nhà cũng đang hết hơi đây.” “Làm gì có tiền tiết kiệm.” O Junbi uống một mạch hết cốc café rồi nói. “Sao cơ? Không có tiền tiết kiệm?” Choe Socheon không tin vào tai mình bèn hỏi lại. “Tôi chỉ có quỹ nhà ở 2.000.000 Won, cùng với sổ tiết kiệm mỗi tháng 200.000 Won trong hai năm, đấy là toàn bộ tài sản của tôi, bây giờ tôi bắt đầu nghĩ đến chết rồi đấy.” O Junbi hai tay ôm lấy đầu, trông rất khổ sở. “Không phải chứ, tiền lương mỗi tháng ông dùng vào việc gì rồi? Ông không phải nuôi cha mẹ, cũng không phải chăm sóc người ốm.” Câu trả lời của O Junbi làm cho Choe Socheon vô cùng kinh ngạc. “Tôi cũng không biết tiền đi đâu nữa.” “Chắc chắn phải tiêu vào chỗ nào rồi chứ…” “À, ông cũng biết rồi đấy, tôi và vợ tôi rất thích du lịch, cuối tuần nào chúng tôi cũng đưa con đi du lịch, đến kỳ nghỉ còn đi biển, cũng vì thích đi du lịch nên chúng tôi đã mua một chiếc xe việt dã. Tuy tôi sống không có kế hoạch gì, nhưng tôi chỉ tiêu trong khoản tiền mình có thôi, chỉ phung phí trong điều kiện cho phép thôi, chẳng lẽ lại là sai à?” “Trời ơi… Ông chưa bao giờ tiết kiệm đề phòng lúc nguy cấp à?” “Không có, nếu có người tiếp thị bán bảo hiểm thì tôi còn có thể suy nghĩ. Nhưng bây giờ tôi chỉ có một chút tiền thâm niên công tác thôi, thực ra tôi cứ cho rằng tiết kiệm là không cần thiết.” Nghe O Junbi nói, Choe Socheon ý thức được mình đang gặp phải một vấn đề nghiêm trọng đến cỡ nào. “Thế bây giờ ông định thế nào?” “Tôi không biết, còn thế nào nữa, chỉ còn ba tháng thôi.” O Junbi đóng trình duyệt máy tính rồi đứng dậy. “Dù có thế nào cũng phải tìm cách giải quyết chứ.” “Rồi sẽ ổn cả thôi, số trời đã định rồi, ông cũng đừng lo lắng quá.” O Junbi kết thúc cuộc nói chuyện bằng học thuyết Thiên mệnh quen thuộc. Về đến phòng làm việc, Choe Socheon đứng ngồi không yên. Bản thân anh cũng đang sống trong những ngày tháng giật gấu vá vai để trả nợ, với tình trạng tài chính này, chẳng may có một sự cố xảy ra với anh thì hậu quả không biết sẽ như thế nào. Choe Socheon vắt óc tìm cách ứng phó, anh cho rằng nếu tiếp tục sống như thế thì chỉ có nước chết. Suy nghĩ này làm anh càng bất an hơn, không còn tinh thần làm việc nữa. Anh hoang mang lật giở tài liệu, mở ngăn bàn tìm kiếm lung tung để giết thời gian. “Chủ nhiệm Choe, anh có nhà rồi mà, sao phải lo lắng như vậy?” Nhìn biểu hiện bất thường của Choe Socheon, trưởng phòng Jang cất lời hỏi. “Sao anh lại cho rằng đó không phải là việc của tôi? Họ đều là đồng nghiệp của tôi, tôi biết là nhà anh có tiền, nhưng cũng không nên bàng quan với những người xung quanh mình như vậy.” Không ngờ Choe Socheon lại cao giọng phản bác, làm cho các nhân viên ngồi ở phía xa cũng quay lại. “Ơ hay, sao anh chỉ biết một mà không biết hai? Anh có biết một buổi sáng anh không làm gì sẽ gây ra tổn thất lớn như thế nào cho công ty không? Lãng phí thời gian cũng sẽ dẫn đến việc phải “thu hồi nhà”, nếu anh thực sự muốn giúp các đồng nghiệp của mình thì anh nên chăm chỉ làm việc từng giây từng phút, giúp cho công ty hoạt động hiệu quả trở lại, có đúng không?” Trưởng phòng Jang nói rất đúng, nhưng Choe Socheon cho rằng trong lúc này mà cũng nói được những lời như vậy thì trưởng phòng Jang quả là một người không bao giờ phải đau đầu vì kế sinh nhai. Anh mím môi đi ra hành lang, đến phòng nghỉ uống café với tâm trạng đau khổ, bỗng anh nhớ tới tấm danh thiếp của Giáo sư Masu mà Munhwa gửi cho anh. “Xem ra mình phải gác lại những việc này, hẹn gặp Giáo sư Masu xem sao.” Tiền chạy đâu hết rồi? V ăn phòng của Giáo sư Masu nằm trong tòa nhà Star Tower gần bến tàu điện ngầm, Choe Socheon ngước nhìn bảng chỉ dẫn ở giữa sảnh, anh quyết định đợi ráo mồ hôi mới lên. Vì không muốn nghe trưởng phòng Jang phàn nàn nên anh hẹn gặp Giáo sư Masu vào giờ nghỉ trưa. Mới tháng Sáu mà nhiệt độ đã tăng cao bất thường, chỉ đi vài bước từ bến tàu điện ngầm vào mà lưng anh ướt đẫm mồ hôi. Từ tấm bảng chỉ dẫn chằng chịt anh biết văn phòng Công ty tư vấn GBE chi nhánh châu Á mà Giáo sư Masu làm việc nằm trên tầng 17, anh đi theo nhân viên tiếp tân đến văn phòng của Giáo sư. “Chào Giáo sư, em là Choe Socheon ạ.” “Ôi rất vui được gặp lại cậu, lâu quá rồi nhỉ, ha ha.” Tuy đã nhiều năm không gặp nhưng Giáo sư Masu trông vẫn như xưa, trái lại còn có phần thân mật hơn trước, điều này làm cho anh cảm thấy dễ chịu hơn. “Giáo sư bận như vậy mà vẫn bớt chút thời gian để gặp em, em cảm ơn Giáo sư ạ.” Choe Socheon đưa tay vò đầu ra vẻ có lỗi vì đã không đến thăm Giáo sư sớm hơn. “Ha ha, cậu đừng nói như vậy, tuổi tôi cũng cao rồi, được gặp những học sinh cũ quả là một niềm vui lớn, nào, lại đây ngồi đi.” Gặp lại Choe Socheon, Giáo sư có vẻ vui thực sự. Sau màn chào hỏi, Choe Socheon và Giáo sư ngồi uống trà, tuy ngoài mặt anh vẫn tỏ ra rất điềm đạm, bình thản, nhưng trong đầu anh chỉ quẩn quanh với ý nghĩ “mau nói cho em biết bí quyết quản lý tài chính của thầy đi nào”. “Em nghe nói thầy vẫn còn nhớ đến em, em vô cùng ngạc nhiên, vì em chỉ học mấy tiết của thầy, sau đó cũng không gặp lại.” Choe Socheon bất cẩn nhắc đến chuyện không vui của mình. “Sao tôi có thể quên cậu được, đó là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng tôi giảng bài ở nước ngoài với vai trò Giáo sư thỉnh giảng, không ngờ mới dạy được vài buổi đã tranh luận với cậu, tôi cũng thấy hơi ái ngại.” “Em rất xin lỗi.” Trông Choe Socheon có vẻ bối rối nhưng thực ra anh không hề để ý đến lời Giáo sư. “Không, không, có gì đâu mà xin lỗi, tôi thấy đó là một kỷ niệm vui, khi đó cậu đã đưa ra quan điểm của mình một cách rất khoa học, tôi đã rất ấn tượng về cậu, tuổi trẻ thì cần phải như vậy, ngoài ra tôi cũng rất ấn tượng về một lần khác, cậu có nhớ không?” Nói xong Giáo sư mỉm cười. “Em không biết, lần nào cơ ạ?” Choe Socheon rất ngạc nhiên. “Chính là bài báo cáo của cậu.” “Báo cáo? Ý thầy là bài báo cáo về việc kiếm 100.000.000 Won?” “Đúng vậy, tôi đã ra đề tài đó cho bài kiểm tra giữa kỳ, tôi ấn tượng mạnh về bài báo cáo đó của cậu, từ đó tôi luôn muốn gặp mặt nói chuyện riêng với cậu, cậu còn nhớ cuối bài báo cáo cậu viết gì không?” “Em xin lỗi, em chưa nhớ ra ạ.” Đã 10 năm trôi qua, ngay bản thân mình còn không nhớ nổi cuối bài báo cáo mình viết gì, Choe Socheon không hiểu Giáo sư Masu đang muốn nói đến chuyện gì. Giáo sư Masu hơi ngẩng đầu lên, nhìn lên trần nhà, dường như đang cố gắng chắp vá từng mảnh ký ức lại với nhau. “Nếu tôi nhớ không nhầm thì cậu đã viết thế này…” Sống trong thời đại ngày nay, ngay từ khi mới bước ra xã hội, phỏng vấn xin việc đã phải dựa vào tiềm lực kinh tế của gia đình. Một người vừa không có điều kiện kinh tế, gia đình lại không có thế lực như em sau này khi bước ra xã hội, rất khó kiếm được 100.000.000 Won, những người xuất thân nghèo khó càng khó phá bỏ gông xích của nghèo khó, ngược lại những người xuất thân giàu sang lại càng ngày càng giàu, lẽ nào đây chính là đặc tính của chủ nghĩa tư bản? “Những người khác đều viết sẽ làm thế nào để kiếm ra 100.000.000 Won, tràn đầy hy vọng vào tương lai, chỉ có mình cậu là dùng luận điệu bi quan để kết thúc bản báo cáo. Lúc đó tôi thấy cậu quả là một sinh viên có cá tính, có lẽ cậu không quan tâm đến điểm số, mà trong lòng cậu nghĩ như vậy thật nên mới viết vào bản báo cáo.” “Nghe thầy nói em mới nhớ ra, bây giờ em vẫn giữ quan điểm đó.” “Ha ha, vậy sao, vậy thì tôi càng không yên tâm, khi còn học đại học trẻ người non dạ, bây giờ đi làm đã lâu như vậy rồi mà cậu vẫn còn giữ quan điểm đó, vậy thì tôi rất lo lắng cho cậu đấy.” “Em thấy mình đã cố gắng hết sức rồi, nhưng mười năm trôi qua em vẫn không hoàn thành được việc gì, trong tay chẳng có gì ngoài hóa đơn thanh toán nợ thẻ tín dụng và các loại thông báo thanh toán tiền trả góp, hôm nay em đến đây cũng muốn xin thầy cho em vài lời khuyên.” Một cơ hội đến bất ngờ để anh nói ra chủ đề chính của buổi gặp mặt, Choe Socheon vui mừng khôn xiết, vừa quan sát phản ứng của Giáo sư Masu vừa nói tiếp: “Có thể em nói hơi quá, nhưng trong xã hội ngày nay mà thu nhập như Giáo sư thì thật là hiếm, nhất là ở Hàn Quốc.” “Lúc bằng tuổi cậu, tôi cũng đã từng nghĩ như vậy, lúc đó tôi đang ở Mỹ, một đất nước được người ta cho rằng đâu đâu cũng là vàng, tôi lại cho rằng giấc mộng nước Mỹ ở cách tôi quá xa, suy nghĩ của cậu bây giờ giống hệt với tôi lúc đó. Thế này nhé, tôi sẽ kể cho cậu về bước ngoặt cũng là kinh nghiệm thất bại thời trai trẻ của tôi, có được không?” Một người đã gặt hái được nhiều thành công trong sự nghiệp như Giáo sư Masu cũng đã có một thời có cái nhìn tiêu cực về thế giới, điều này làm cho Choe Socheon vô cùng ngạc nhiên, hơn nữa thất bại đó còn là bước ngoặt trong cuộc đời ông, rõ ràng anh không thể bỏ qua chi tiết này được. “Kể từ ngày đó đến nay tính ra đã 30 năm rồi…” Giáo sư Masu hồi tưởng lại chuyện quá khứ, giọng ông trầm xuống, Choe Socheon cũng thở chậm lại. “Khi đó tôi thấy mình như đang bị giam cầm trong mê cung tối om, tôi hoàn toàn mất kiểm soát về vấn đề tài chính của mình, đó là cuộc khủng hoảng lớn nhất trong cuộc đời tôi. Trước đó tôi có một công việc với đồng lương rất hậu hĩnh, tất cả đều đang tốt đẹp, nhưng do không biết quản lý chi tiêu, một phần tài sản của tôi đã tan thành mây khói, lại thêm việc chi tiêu vô độ nên cả số tiền tôi tích lũy được cũng hết sạch. Từ sau khi rơi vào khủng hoảng, tinh thần lạc quan cầu tiến của tôi không còn nữa, đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng. Còn những suy nghĩ ngu ngốc kiểu như “khi còn trẻ hãy hưởng thụ thoải mái” lại xâm chiếm toàn bộ ý nghĩ của tôi. Mỗi tháng cầm một tập hóa đơn thanh toán nợ thẻ tín dụng và thông báo trả góp tôi đều không biết phải làm thế nào. Đối với một người chưa từng phải đau đầu vì tiền như tôi mà nói, tiền quan trọng hơn bao giờ hết, tôi cần tiền hơn bất cứ lúc nào.” Giáo sư Masu uống một ngụm nước rồi kể tiếp: “Tiền lương của tôi không thể chi trả hết những món nợ đó, chi tiêu hàng tháng cứ như gió vào nhà trống, về sau cứ nhắc đến tiền là vợ chồng tôi lại to tiếng với nhau, tình cảm vợ chồng cũng sứt mẻ từ đó, tôi luôn kêu ca và kể khổ, không hiểu nổi tại sao tôi lại rơi vào tình cảnh khốn khó như vậy.” “Không ngờ thầy cũng có lúc như vậy, giống hệt tình cảnh của em hiện nay.” Nghe xong câu chuyện của thầy mà cảm giác như đang nghe chuyện của mình, Choe Socheon vô cùng ngạc nhiên. “Ha ha, cậu thấy giống à? Nếu đúng như vậy thì câu chuyện của tôi sẽ có ích cho cậu nhiều hơn là tôi nghĩ đấy.” “Vậy thầy đã vượt qua tình cảnh đó như thế nào?” Choe Socheon tin rằng để vượt qua được giai đoạn khó khăn đó chắc chắn Giáo sư Masu phải có bí quyết gì đó. “Thuyền đi trên biển nếu bị mất phương hướng rất dễ đâm phải đá ngầm, có thể còn bị vỡ tan, thâm hụt tài chính cũng giống như con thuyền mất phương hướng. Lúc đó tinh thần tôi suy sụp hoàn toàn, không thể làm việc được, nên tôi đã xin nghỉ phép dài ngày, nhốt mình trong nhà, suy nghĩ lại những vấn đề của mình. Tuy ý chí của tôi không thua kém gì người khác, nhưng muốn tìm ra ánh sáng trong đường hầm đâu phải là dễ, sau đó tôi đã đi hiệu sách mua một thùng sách về. Lúc đó tôi chỉ nghĩ rằng phải tìm ra một cách làm giàu nhanh nhất, hoặc là một bí quyết quản lý tài chính mà mọi người không chú ý tới, không biết tôi đã đọc bao nhiêu cuốn sách.” “Sau đó thầy có tìm ra bí quyết không?” Mắt Choe Socheon sáng rực, anh vội hỏi. “Nếu kiếm tiền dễ như vậy thì e rằng tất cả những người biết chữ đều trở thành triệu phú, đúng không? Ha ha!” Giáo sư Masu cười phá lên, rồi nói tiếp: “Tuy đã đọc rất nhiều sách, nhưng tôi không tìm ra bí quyết nào cả, những cuốn sách đó chỉ giúp tôi hiểu ra một điều, đó là tôi quá thiếu hiểu biết, tôi không biết cách quản lý chi tiêu, điều đó dẫn đến việc tiền ngày càng chiếm vị thế cao hơn trong cuộc sống sau này của tôi.” “Tiền chiếm vị trí rất cao trong cuộc sống của Giáo sư? Em không hiểu…” Choe Socheon ra vẻ không hiểu ẩn ý sau câu nói của Giáo sư. “Trước đây tôi cho rằng tiền không phải tất cả, cũng chính vì suy nghĩ đó nên tôi không ý thức được việc bản thân mình sẽ phải giải quyết các vấn đề về tiền do chính mình gây ra, tôi chỉ biết trốn tránh và trì hoãn, càng như vậy càng khó thoát khỏi vũng bùn, cuối cùng tiền trở thành chủ nhân của cuộc đời tôi, tôi không thể kiểm soát được tiền, mà tiền lại có thể khống chế tôi.” “Cuộc sống bị tiền khống chế”, nghe đến đây tim Choe Socheon nặng trĩu, nếu cứ tiếp tục như thế này, e rằng không lâu nữa mình cũng sẽ bị tiền chi phối. “Rút cục là có chuyện gì ạ?” Choe Socheon tròn mắt nhìn Giáo sư, anh ngồi gần Giáo sư hơn nữa. Giáo sư Masu đứng dậy, đến bên cửa sổ hồi tưởng lại chuyện năm đó. Ở nước Mỹ, ô tô là vật dụng cần thiết trong cuộc sống của mỗi người, cho dù số nợ có lớn tới đâu, tiền thuế nợ đến vài tháng họ cũng không muốn từ bỏ chiếc ô tô của mình, đối với Giáo sư Masu cũng vậy, ông có một chiếc xe thể thao Corvette của hãng Chevrolet. Một buổi tối thứ Bảy, ông và vợ cãi nhau vì tiền. “Anh không thể tiết kiệm một chút được à? Đổ xăng cho chiếc xe cưng của anh thì anh không tiếc gì, sao không làm gì cho vợ con được ăn ngon mặc đẹp một chút?” “Em nói gì? Người khác nghe thấy lại tưởng anh là thằng đàn ông để cho cả nhà bị chết đói, ăn nói kiểu gì vậy.” Masu đẩy cửa đi ra, cửa phòng đóng sập lại, ông lái chiếc Corvette đi khỏi nhà, ông lái xe lên đường cao tốc để giảm stress. “Xem ra chỉ có cậu mới hiểu được tâm trạng của tôi, bay lên nào.” Ra khỏi đường cao tốc, đi vào đường cái trong một vùng tĩnh mịch, Masu nhấn hết ga xe, chạy như điên trên đường. “Ôi hôm nay thời tiết xấu quá. Bản thân đã không vui lại còn gặp thời tiết âm u nữa…” Ông trời cứ như đồng cảm với tâm trạng của ông, một trận tuyết lớn nhất trong vòng 20 năm đã ập đến, đúng lúc đó xe hết xăng, xe lại bị cán đinh đúng chỗ cách trạm xăng vài ki lô mét, tuyết vẫn rơi nặng hạt, Giáo sư Masu bị kẹt trong đường cái không thoát ra được. “Lẽ nào cứ ngồi đây chờ chết? Hay là đi bộ đến một nông trại gần đây? Không được, mình không thể để chiếc Corvette của mình ở lại đây được.” Ông quyết định chờ xem có xe nào đi qua không, nhưng ở nơi vắng vẻ này rất ít xe qua lại, thỉnh thoảng có xe chạy qua nhưng do trời tối nên lái xe cũng không muốn dừng lại. Thời gian dần trôi, nỗi sợ hãi trong ông ngày càng lớn dần. Ông vẫn cứ tâm niệm rằng “Corvette là biểu tượng của lòng tự tôn, không thể vứt bỏ được”, nhưng bản thân ông lại ra khỏi xe và đi về hướng nhà mình, càng đi càng xa chỗ chiếc xe, ông nghe thấy một tiếng nói vọng ra từ trong tim mình: “Đúng rồi, tốt lắm, trước tiên cứ sống như vậy đã, có xe thì có gì tốt, rồi xem không có xe mình vẫn sống tốt như vậy, vì vợ con mình, mình phải sống thật tốt!” Ông cứ thế men theo đường cái, đến sáng sớm hôm sau thì về đến nhà. Vừa thấy vợ, Masu liền ôm chầm lấy vợ và khóc nức nở. “Xin lỗi em, những vấn đề tiền nong mà chúng ta gặp phải đều do anh gây ra, nếu có trách thì hãy trách anh!” Kể xong chuyện, Giáo sư Masu có vẻ nhẹ nhõm hơn. “Ý thầy là chỉ có cách vứt bỏ chiếc xe thể thao mới có cơ hội xoay chuyển sao?” “Đúng là tuổi trẻ có khác, hiểu nhanh thật đấy, trước đây tôi luôn bị bó buộc trong cái vỏ hào nhoáng đó.” “Nhưng cũng không có nghĩa là sau khi ngộ ra chân lý đó thầy có thể giải quyết được mọi vấn đề.” Sự thật đúng là như vậy, vứt bỏ vẻ hào nhoáng bề ngoài không thể giải quyết vấn đề tài chính ngay lập tức, Choe Socheon hơi thất vọng. “Đương nhiên là như vậy, nhưng quan trọng là ít ra tôi không còn trách móc người khác đã gây ra vấn đề tài chính của mình, tôi phải chịu trách nhiệm hoàn toàn đối với vấn đề chi tiêu của gia đình tôi. Từ đó tôi đã hạ quyết tâm như thế, sau này tôi cũng vẫn làm như vậy. Thực ra sau khi chuyện đó xảy ra, việc đầu tiên tôi làm khi về nhà là bán chiếc xe đi, chiếc xe đó là thứ vô cùng quý giá đối với tôi, từ đó về sau tôi đoạn tuyệt hẳn với những thứ nằm ngoài phạm vi chi trả của mình.” Trong khi Giáo sư Masu vẫn đang nói về kinh nghiệm của mình, bên ngoài có tiếng gõ cửa, thư ký của ông nói nhỏ với ông vài câu, Giáo sư Masu gật đầu, ra hiệu cho thư ký ra ngoài. “Thật là xin lỗi, tôi có khách đến đột xuất, chúng ta dừng ở đây nhé.” “Không sao ạ, em vô cùng cảm ơn thầy đã dành thời gian cho em.” Tuy nói vậy nhưng Choe Socheon cảm thấy rất tiếc, Giáo sư Masu sắp nói vào vấn đề chính rồi, không ngờ lại bị phá đám. “Xem ra cậu vẫn chưa hết băn khoăn phải không, thế này nhé, để tôi xem lại lịch trình làm việc, tối thứ Bảy tuần sau tôi rảnh, cậu đến nhà tôi được không? Thực ra tôi vẫn còn chuyện muốn nói với cậu.” Nhận được lời đề nghị của Giáo sư Masu, Choe Socheon vui ra mặt. “Được ạ, thưa Giáo sư.” Hai người hẹn nhau thời gian và địa điểm gặp mặt, trên đường về Choe Socheon thấy bước chân mình nhẹ tênh. “Xem ra đến thứ Bảy tuần sau mình có thể giải quyết các vấn đề tài chính trước mắt rồi.” Đừng làm nô lệ cho đồng tiền, hãy làm chủ nó! P hóng tầm mắt ra xa ngắm nhìn toàn cảnh sông Hangang, ánh mặt trời chiếu chan hòa, Giáo sư Masu ngồi trên ghế ngả nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm thấy thư giãn vô cùng. Giáo sư Masu cầm cốc trà, nhấp một ngụm rồi nói: “Cậu thử uống xem, đây là trà ngon bạn tôi mang từ Trung Quốc sang, vị hơi đắng nhưng rất tốt cho sức khỏe. Loại này sản lượng thấp cho nên ông ta cũng tốn một khoản đấy.” Hương thơm đặc biệt đó kích thích khứu giác của Choe Socheon, anh uống thử một ngụm trà được pha bằng ấm sứ, thấy miệng đăng đắng, nhưng khi vào đến cổ họng, lại có cảm giác mát dịu đến tận chân răng. “Em không hiểu biết gì về trà đạo, nhưng trà này có thể làm cho người ta thấy vô cùng sảng khoái.” “Mười năm trước tôi bắt đầu tiếp xúc với trà, sau này dần dần trở nên thích trà đạo.” Hai thầy trò chỉ ngồi uống trà mà không nói chuyện gì. Những món đồ cổ bày ngăn nắp trong nhà Giáo sư sáng bóng lên, khung cửa sổ và sàn phòng khách đều được làm bằng gỗ thông, phòng khách hai tầng thể hiện đẳng cấp của chủ nhà, bên ngoài cửa sổ là một khu vườn nhỏ, có một người làm vườn đang làm việc ngoài đó, Choe Socheon phát hiện ra ông ta cũng đã lớn tuổi, đang đi lại trên một con đường trải những viên đá nhỏ màu trắng để cắt tỉa các cây trong vườn. Một lát sau, Giáo sư Masu đặt tách trà xuống rồi nói: “Theo cậu, tiền bạc tốt hay không tốt?” “…” Lần đầu tiên được hỏi như vậy, Choe Socheon bất ngờ không biết phải nói gì, chuyên ngành anh học ở trường đại học là kinh doanh và kinh tế, sau này đi làm cũng thường xuyên tiếp xúc với tiền, nhưng anh chưa bao giờ suy nghĩ về giá trị của đồng tiền, cho nên anh không thể đưa ra câu trả lời chính xác ngay được. “Câu hỏi của tôi rất đơn giản nhưng không dễ để trả lời phải không? Đừng nghĩ quá phức tạp, hãy nghĩ lại những gì mình đã trải qua và thử nói xem cậu nghĩ thế nào về tiền.” “Em cho rằng tiền là thứ không thể thiếu, nhưng mặt khác nó cũng đem lại bất hạnh cho con người, tiền gây ra khoảng cách giàu nghèo trong xã hội, không những thế nó còn dẫn tới tranh chấp và thù hận, đúng không ạ? Thực ra em không có ấn tượng tốt lắm về tiền.” Từ nhỏ đến lớn cuộc sống của Choe Socheon đều bị đồng tiền xoay vần, cho nên đối với anh, tiền không phải là thứ gì tốt đẹp cả. “Ha ha, có rất nhiều người nói giống em, nhắc đến “tiền” là trong đầu chỉ có những ấn tượng xấu, chính vì suy nghĩ đó nên mọi người có định kiến với đồng tiền, chỉ nhắc đến “tiền” là đã thấy khó chịu. Khi trong cuộc sống xảy ra vấn đề kinh tế, cũng chỉ biết ứng phó một cách thụ động, chỉ biết trốn tránh, cả đời không thoát ra được lối mòn, cuối cùng tiền trở thành ông chủ, còn con người lại trở thành nô lệ cho nó.” “Tiền trở thành chủ nhân của con người là sao ạ?” “Đồng tiền làm chủ và con người làm chủ là hai trường hợp hoàn toàn trái ngược nhau. Khi chúng ta làm chủ đồng tiền, chúng ta có thể thực hiện mơ ước của mình, có thể sống hạnh phúc; nhưng khi tiền làm chủ, thì lại hoàn toàn khác, lúc đó chúng ta buộc lòng phải vứt bỏ mọi hy vọng và mơ ước, mục đích của công việc chỉ là kiếm tiền, cuộc sống chỉ xoay quanh đồng tiền, bản thân không còn kỳ vọng vào thu nhập trong tương lai, đành phải tuân theo sự an bài của số phận, sống một cuộc sống thụ động. Chính vì lối sống thụ động đó, mọi người tự vạch ra giới hạn cho tiềm lực kinh tế của mình, chỉ hài lòng với hiện tại, lúc nào cũng cho rằng: “Cho dù mình có cố gắng thế nào cũng chỉ kiếm được đến thế thôi”, khi phải chi tiêu thì cho rằng: “Có tiền không tiêu thì cuộc sống còn gì thú vị nữa”, đúng vậy không? Cậu có đồng ý với tôi không?” Choe Socheon gật gật đầu. “Thưa Giáo sư, em đồng ý với phần lớn quan điểm của thầy, em thực sự cảm thấy thu nhập và chi tiêu của mình bị giới hạn, nhưng em không cho rằng giới hạn đó là do chính mình vạch ra. Thực tế, cho dù em có cố gắng như thế nào, thu nhập cũng không hơn được mức hiện tại, đây là hiện thực em phải đối mặt, cho dù có tiết kiệm như thế nào thì mức chi tiêu cũng vượt quá khả năng kinh tế của gia đình. Điều khiến em buồn nhất là em cũng tiêu pha như người khác, nhưng sao những vấn đề tài chính đó chỉ xảy ra với một mình em, mọi người xung quanh đều thu nhập như em, cũng đổi xe mới, đôi lúc cũng đưa vợ con đi du lịch, sống còn xa xỉ hơn em, sao lại như vậy được, đáng ra họ phải bị khủng hoảng từ lâu rồi. Mỗi tháng cầm trong tay tập hóa đơn thanh toán, em thấy cuộc sống của mình dường như hết hy vọng, làm gì cũng không được.” “Cậu nói vậy không đúng, bây giờ vẫn chưa muộn, nếu muộn rồi thì tôi với cậu ngồi đây còn ý nghĩa gì nữa. Cậu có suy nghĩ như vậy chứng tỏ cậu vẫn chưa thoát ra khỏi cuộc sống bị động, cậu nên bỏ suy nghĩ mọi việc đã muộn, không thể giải quyết được đó đi.” Choe Socheon vô cùng băn khoăn, bây giờ cho dù anh có hét to “Đúng vậy, vẫn chưa muộn” thì trừ khi có một khoản tiền trên trời rơi xuống, nếu không anh không thể thay đổi được một sự thật là anh đang phải đối mặt với vấn đề tài chính. Giáo sư Masu chú ý đến vẻ buồn rầu của Choe Socheon, ông nói: “Cậu đã từng nghe câu “Nghèo khó là căn bệnh mãn tính” chưa? Nếu chấp nhận số phận nghèo khổ thì sau này rất khó thay đổi, nếu cứ cho rằng đó là số trời. Những người cho rằng nghèo khổ là số trời, không đấu tranh với nó luôn cảm thấy xuất thân nghèo khó là một điều đáng xấu hổ, nhưng lâu rồi họ cũng quen với suy nghĩ đó, họ học cách thích ứng với cuộc sống nghèo khổ. Khi xảy ra vấn đề, họ cho rằng đó là do hoàn cảnh, và không chịu cố gắng nữa.” “Chúng ta không thể thích ứng với nghèo khó mà phải tránh xa nó.” Trên thực tế, người giàu thì ngày càng giàu, người nghèo thì ngày càng nghèo đi. Trong số những người giàu có đa số là xuất thân từ gia đình có điều kiện, rất ít người xuất thân bần hàn. Choe Socheon bắt đầu không đồng tình với quan điểm của Giáo sư, anh cho rằng con nhà giàu không cần cố gắng thì cũng vẫn mua được xe xịn, biệt thự, đến kỳ nghỉ còn đi nước ngoài chơi golf. “Ha ha, xem ra cậu vẫn nhìn tiền bằng con mắt tiêu cực lắm. Nếu cậu không bỏ quan niệm đó đi, thì nó sẽ ăn sâu vào tiềm thức của cậu, đến lúc đó chắc chắn rằng vấn đề tài chính sẽ lại tìm đến với cậu, nói cách khác, khủng hoảng tài chính là lựa chọn của bản thân cậu.” “Nói vậy, thầy cho rằng chính quan niệm tiêu cực đã gây ra những vấn đề về tài chính sao?” Choe Socheon nén lại bực dọc, anh hỏi Giáo sư. “Thái độ tiêu cực của cậu đã chặn đứng dòng chảy của tiền, xuất thân nghèo khó chẳng có gì đáng xấu hổ, khuất phục trước số phận mới là đáng xấu hổ, nếu cậu muốn có một cuộc sống sung túc, cần phải thừa nhận tiền bạc là một thứ có ích và vô cùng cần thiết. Bản thân cậu phải hy vọng có một cuộc sống như thế, và tin tưởng rằng cuộc sống đó đang chờ đợi cậu ở phía trước, ngoài ra còn phải đề ra một mục tiêu tài chính lớn hơn và cầu tiến hơn nữa.” Giáo sư Masu đứng dậy. “Cứ ngồi đây mãi cậu sẽ chán đấy, chúng ta ra ngoài đi dạo.” CGiàu hay nghèo - Bạn hãy tự quyết định ách đó không xa, dòng sông Hangang đang lững lờ trôi, được đi dạo trong một khu vườn đẹp thế này quả thật là một thú vui tao nhã, tuy mặt trời chói chang, nhưng gió vẫn lùa qua những tán lá cây, Choe Socheon im lặng đi phía sau Giáo sư Masu. “Thế nào? Ở đây rất mát mẻ, đúng không?” “Thưa Giáo sư, em vẫn còn thắc mắc. Những lời thầy nói em đều hiểu, nhưng suy cho cùng thì em vẫn chưa biết mình phải làm gì, em vẫn rất hoang mang.” “Đầu tiên cậu phải thừa nhận sự thật này, những vấn đề cậu đang gặp phải là do chính bản thân cậu gây ra, những tài sản cậu có được hiện nay đều được giới hạn trong phạm vi mà cậu đặt ra.” Giáo sư Masu dừng lại bên dòng nước, ông quay đầu lại, nhìn vào mắt Choe Socheon. “Như vậy nghe hơi vô lý, ai có thể lựa chọn được giàu hay nghèo? Hơn nữa em chưa bao giờ mong muốn bị rơi vào tình cảnh này.” Choe Socheon không đồng ý với ý kiến của Giáo sư, lấy chân đá viên sỏi dưới đất ra xa. “Ha ha, xem ra cậu cố chấp hơn tôi tưởng đấy, thế thì tôi giải thích kỹ hơn cho cậu nhé. Đầu tiên, có một điều cậu đã hiểu nhầm, mong muốn và lựa chọn là hai việc khác ầm, nhau, cậu không mong muốn tình huống đó xảy ra, đó chỉ là nguyện vọng của cậu thôi, nhưng trong cuộc sống cậu lại có những lựa chọn trái ngược với những gì cậu mong muốn. Cậu phải thừa nhận điều này, tình cảnh hiện nay của cậu là do trước kia cậu đã nghĩ sai, dẫn đến lựa chọn sai, cậu vẫn không công nhận sao?” Choe Socheon nín lặng. Giáo sư Masu vỗ vai anh rồi nói: “Đa số mọi người đều không dám nhìn thẳng vào vấn đề, bởi lẽ để chấp nhận hiện thực rất đau khổ, cho nên họ muốn trốn tránh, bằng lòng với hoàn cảnh, giống như một người bị mụn nhọt, nhưng lại không muốn chữa trị, cuối cùng thì sao? Đến lúc mụn vỡ ra mới hiểu được một điều rằng thà bị đau khi chữa trị còn hơn là bị đau khi mụn vỡ. Nếu không dám nhìn thẳng vào vấn đề tài chính của bản thân, thì tình hình có thể sẽ xấu đến mức không thể cứu vãn được, vì vậy chúng ta phải chấp nhận sự thực là chúng ta bị mụn nhọt, và phải quyết tâm chữa trị.” Giáo sư Masu dừng lại, quan sát nét mặt Choe Socheon, khuôn mặt anh vẫn thể hiện sự lo lắng. “Thế nào? Còn muốn nghe nữa không? Xem ra cậu vẫn không muốn chấp nhận sự thật…” “Nói thật là em vẫn muốn Giáo sư tiết lộ cho em bí quyết kiếm được nhiều tiền hơn là nghe những lý luận về giá trị của đồng tiền, và về trách nhiệm của em đối với vấn đề tài chính. Nếu em có nhiều tiền hơn thì chắc em sẽ nhìn nhận về nó tích cực hơn.” Choe Socheon chờ đợi rất lâu rồi lấy hết dũng khí nói ra ý đồ của mình. “Ha ha, sao cậu vẫn chưa hiểu ý tôi nhỉ, nói cách khác, kể cả tôi có giới thiệu cho cậu một vài cách đầu tư, cậu thu được lời lớn, nhưng rồi chẳng được bao lâu cậu cũng sẽ mất đi nhiều hơn là kiếm được mà thôi. Nếu cậu hỏi tại sao, đó là vì cậu không biết cách làm chủ đồng tiền và quản lý đồng tiền của mình một cách thỏa đáng.” Nói đến đây, Giáo sư Masu ra hiệu cho người làm vườn đi đến. Sau một hồi nhổ cỏ dại, người làm vườn đang ngồi nghỉ dưới gốc cây đứng lên đi đến phía họ. “Thưa ông chủ, tôi nhổ cỏ ở đằng kia nóng quá nên ngồi nghỉ một lát…” Vừa thấy Giáo sư Masu, người làm vườn vội vàng giải thích. “Không sao, thực ra nhân tiện lúc anh đang ngồi nghỉ, tôi có chuyện muốn nói với anh. Tôi muốn hỏi tiền nhập học của con anh lo đến đâu rồi?” “Ôi, nói đến chuyện đó, quả thật tôi không biết tiền đi đâu hết, tôi và vợ tôi làm quần quật cũng không kiếm đủ tiền, sao cuộc sống lại thế này, tiền đều bị những người giàu có giữ chặt trong túi rồi hay sao ấy.” Giáo sư Masu vừa hỏi, người làm vườn đã dốc bầu tâm sự. “Xem ra cũng khó, nhưng anh phải nghĩ cách kiếm tiền để nhập học cho con đi, oán trách cuộc sống thì có ích gì, chẳng ai tự dưng biếu không cho anh tiền cả. Không ai muốn thiếu tiền, nhưng ngay từ đầu phải nhận rõ trách nhiệm của mình, không được đổ tội cho người khác. Không có tiền, không đủ tiền, hay kinh tế khó khăn ư, những tình cảnh đó đều do anh chưa chịu trách nhiệm với đồng tiền của mình. Theo tôi được biết, tiền lương của anh và vợ anh cộng lại cũng hơn 4.000.000 Won, nếu tính toán trước số tiền nhập học cho con thì mỗi tháng tiết kiệm một chút, cũng không đến nỗi gặp phải khó khăn như bây giờ.” Trong lúc đưa ra lời khuyên cho người làm vườn, ánh mắt Giáo sư Masu đưa đi đưa lại giữa Choe Socheon và người làm vườn. Mỗi khi bắt gặp ánh nhìn ấy, Choe Socheon đều né tránh. “Ôi, kệ nó, cuộc sống của nó thì để nó tự giải quyết, có đi học đại học hay không do nó tự quyết, nếu đi học thì phải làm thêm một công việc nữa, vậy đi học còn có ý nghĩa gì? Nó thích tiêu tiền, uống rượu, mua quần áo, tôi thì chẳng giàu có gì, bình thường cũng không muốn nói nó, bọn trẻ bây giờ không biết chúng nghĩ gì nữa.” Người làm vườn thở dài rồi nói tiếp: “Đến tuổi này tôi cũng chẳng ngại gì hết, đáng ra năm ngoái tôi đã mua một căn hộ có một phòng khách và 3 phòng ngủ rồi, nhưng về sau thấy lãi ngân hàng cũng khá nhiều, hơn nữa vợ tôi lại muốn mua chiếc giường bằng đá, nói là phải nằm giường đá mới ngủ được. Thực ra bà ấy đến nhà người ta chơi thấy có giường đá, thấy rất ấm áp, cho nên mới nghĩ như vậy. Tôi cũng già rồi, đi tàu điện ngầm hay xe bus rất bất tiện, nên chúng tôi tự lái xe, cũng tốn thêm khá nhiều tiền, nhưng còn cách nào khác? Tốn tiền một chút nhưng mình cảm thấy thoải mái là được, phải không anh bạn trẻ?” Người làm vườn vỗ vỗ vào đầu gối Choe Socheon, tỏ ý muốn anh đồng tình với quan điểm của ông ta. “Đúng… Đúng vậy.” Nghĩ đến tình cảnh của mình, Choe Socheon cũng thở dài, anh chợt nhận ra ý đồ của Giáo sư Masu khi ông gọi người làm vườn tới. “Giáo sư, nếu như em đã nhận thức được trách nhiệm của mình với đồng tiền, thì tiếp theo em phải làm gì?” Choe Socheon háo hức chờ đợi câu trả lời của Giáo sư. “Nếu cậu thực sự nhận thức được rằng mình phải chịu trách nhiệm với tình cảnh hiện nay của mình, thì cậu sẽ tin rằng trong tương lai vấn đề tài chính của cậu sẽ khác đi, vì cậu đã nghĩ khác và có lựa chọn khác. Cậu phải giữ chữ tín với tiền của mình, tiềm thức sẽ chỉ cho cậu con đường đúng đắn, muốn kiếm được nhiều tiền hơn nữa thì trước tiên phải có quan hệ mật thiết với tiền, cậu thấy thế nào?” Giáo sư Masu nói xong, người làm vườn nói phải đi nhổ cỏ tiếp, ông ta đứng dậy. Khi ông ta đi khỏi, Choe Socheon cảm thấy vô cùng tiếc nuối. Có trách nhiệm với tiền bạc - Bước đầu tiên trên con đường tự do về tài chính M ặt trời chói chang hơn làm cho không khí nóng nực dần lên, hai thầy trò quay vào phòng đọc sách của Giáo sư Masu. “Thế nào, cậu thấy người làm vườn của tôi là chủ nhân của đồng tiền hay là nô lệ của đồng tiền? Thôi, tôi hỏi thẳng với cậu nhé, cậu thấy mình là chủ nhân của đồng tiền hay là nô lệ của đồng tiền?” Cụm từ “nô lệ của đồng tiền” có vẻ hơi khó nghe, nhưng trước mặt Giáo sư Masu, Choe Socheon quyết định gác lòng tự tôn của mình sang một bên, thể hiện đúng bản chất của mình, anh mong rằng như vậy Giáo sư Masu sẽ cho anh một đáp án chính xác và có tính thực thi hơn. “Theo lời Giáo sư thì bây giờ em đang là nô lệ của đồng tiền, em luôn bị các khoản nợ bủa vây, nhưng đến khi nào có nhiều tiền, em sẽ trở thành chủ nhân của đồng tiền.” “Cậu nghĩ thế vẫn chưa đúng lắm, tiền nhiều hay ít không quyết định cậu làm chủ đồng tiền hay làm nô lệ cho đồng tiền, mà phải xem cậu có quyết tâm thoát khỏi sự khống chế của đồng tiền hay không, sau đó chế ngự được nó, chỉ những người có quyết tâm đó mới trở thành chủ nhân của đồng tiền.” “Thưa thầy, làm thế nào để có thể chế ngự đồng tiền ạ? Có phải là biết được tiền đã thất thoát đi đâu, từ đó khống chế nó, có phải như vậy không ạ?” “Chế ngự đồng tiền có nghĩa là không được để đồng tiền chiếm vị trí quá cao trong cuộc sống của chúng ta, chúng ta phải chịu trách nhiệm với vấn đề liên quan đến tiền. Càng không có tiền thì vị trí của tiền càng cao hơn, và dẫn đến bị đồng tiền làm chủ, cậu có công nhận là hầu hết mọi người đều đã từng gặp phải vấn đề tài chính không? Thành công hay thất bại trong chi tiêu quyết định bởi cách nhìn nhận và ứng phó với vấn đề tài chính mà mình gặp phải, nó còn quan trọng hơn việc vấn đề đó là vấn đề gì, phải coi vấn đề tài chính đó là vấn đề mình cần phải giải quyết, và đối diện với nó một cách tích cực, làm hết trách nhiệm của mình, như vậy cậu sẽ có nhiều cơ hội hơn để giải quyết thành công vấn đề tài chính, khi nắm bắt được cơ hội đó tức là cậu đang có bước ngoặt trong vấn đề tài chính. Nếu chỉ coi đó là sự sắp đặt của số phận và tìm cách trốn tránh nó thì tình hình tài chính của cậu sẽ không bao giờ khá lên được.” Giáo sư Masu khuyên Choe Socheon, nếu muốn độc lập về mặt tài chính, thì về đến nhà phải hành động ngay, bước đầu tiên, hãy viết ra giấy: “Lý do cần có tiền, cũng có nghĩa là mong muốn có tiền để làm gì”, hãy viết lý do phải kiếm ra tiền, sau đó cậu sẽ biết chính xác mình phải làm gì, muốn có cái gì, muốn trở thành người như thế nào. Giáo sư Masu lấy ra một tờ giấy rồi làm mẫu. 10 năm sau tôi muốn: -Mua cho mình một căn nhà có vườn. -Không phải đau đầu vì tiền, không có khoản nợ nào. -Sau khi nghỉ hưu có thể giúp đỡ người khác. -Cho con được học tập theo nguyện vọng của chúng. -Mua được những gì mình thích. “Cậu thấy những điều này thế nào? Cậu có muốn chúng trở thành hiện thực không? Cậu có còn bi quan cho rằng tiền sẽ hủy diệt con người nữa hay không? Nếu cậu viết được ra những lý do của mình, cậu sẽ biết vì sao cậu cần có tiền, đó sẽ là động lực để cậu phấn đấu, và giúp cậu hiểu ra một điều rằng nếu muốn thực hiện những việc đó thì tiền là thứ không thể thiếu, có như vậy cậu mới nhìn tiền bạc một cách khách quan hơn. Cậu sẽ có cảm tình hơn với tiền, và tràn ngập hy vọng vào tương lai, chẳng lâu sau cậu sẽ thấy mình đang tiến gần đến những mục tiêu đó, đương nhiên quyền lựa chọn là ở cậu, khi cậu đưa ra quyết định thì cậu sẽ biết được cậu sẽ thành công hay thất bại.” “Vâng, em hiểu rồi, em sẽ nghe theo lời khuyên của thầy.” Bất giác Choe Socheon nhận ra ở một góc nào đó trong nội tâm anh vọng ra câu nói: “Không thể sống thiếu tiền, tiền là một thứ rất tốt đẹp, rất quý giá!” “Nhưng những việc cần làm đâu chỉ dừng ở đó, chỉ dựa vào quyết tâm thì không đảm bảo sẽ có tự do về tài chính.” “Vậy còn phải làm gì nữa, thưa Giáo sư?” Thực ra, Choe Socheon muốn Giáo sư Masu nói cho anh biết cách quản lý chi tiêu, bởi lẽ anh thấy điều đó còn thiết thực hơn là chỉ nói về quyết tâm và thái độ. “Tôi đã từng nói rồi, nếu muốn có một cuộc sống không phải băn khoăn về tiền nong, điều quan trọng nhất là phải có trách nhiệm với tiền, trách nhiệm đó xuất phát từ việc xác định rõ “mình có bao nhiêu tài sản, kiếm tiền bằng cách nào, tiền tiêu vào việc gì, đầu tư vào đâu”, sau đó lên kế hoạch và thực hiện, đây chính là bước đầu tiên trên con đường tự do về tài chính.” “Nhưng thực tế thì xung quanh em rất ít người đưa ra kế hoạch chi tiêu tỉ mỉ, bởi vì những khoản phải chi tiêu đâu có ít, lập ra kế hoạch cụ thể e rằng hơi khó và hơi thừa.” Choe Socheon nhớ lại Tết năm nào anh cũng quyết tâm “Năm nay nhất định phải làm một quyển sổ tiết kiệm cho cả nhà”, nhưng chẳng bao lâu quyết tâm của anh cũng tiêu tan hết. “Ha ha, thật tội nghiệp, rất nhiều người trẻ tuổi luôn sắm sửa cho bản thân rất tinh tươm, họ biết trong tủ có bao nhiêu bộ quần áo và thiếu bao nhiêu bộ, nhưng lại không biết chi tiêu, không quan tâm mình có bao nhiêu tài sản, sau này sẽ cần bao nhiêu tiền, nếu cậu coi nhẹ việc quản lý tài sản thì hãy thay đổi suy nghĩ đó ngay đi, phải nắm chặt tiền trong tay mình, đó là một việc không thể bỏ qua.” Choe Socheon gật đầu liên tục. “Cũng giống như khi biết quý trọng sức khỏe, chúng ta sẽ phải kiểm tra định kỳ, khi nhìn nhận vấn đề tiền bạc, chúng ta cũng phải biết hiện tại mình có bao nhiêu tài sản, và chẩn đoán, chữa trị những vấn đề tồn tại trong đó. Thế này nhé, bây giờ cậu hãy liệt kê những tài sản và các khoản nợ của cậu ra tờ giấy này, sau đó lấy tài sản trừ đi số nợ, sẽ ra số tài sản còn lại.” Mua nhà không tính toán kỹ - Lãng phí tiền bạc, đầu tư không có lãi G iáo sư Masu đưa giấy bút cho Choe Socheon, thấy anh còn do dự, ông nói thêm: “Cậu sao vậy, cậu có biết phí tư vấn trong một tiếng đồng hồ của tôi là bao nhiêu không?” “Dạ?” Nghe Giáo sư Masu nhắc đến tiền, Choe Socheon tròn mắt ngạc nhiên. “Ha ha, làm gì mà hốt hoảng thế, tôi đùa thôi, cả đời tôi chỉ dạy học một kỳ, chỉ có mấy học sinh, cậu thấy tôi giống loại người thích thu tiền của học sinh lắm à?” Choe Socheon bắt đầu liệt kê các tài sản và các khoản nợ của mình, Giáo sư Masu nhắc anh khi liệt kê tài sản có thể căn cứ vào giá cả thị trường để định giá tài sản, liệt kê thật chi tiết các khoản nợ, có chỗ nào không hiểu thì hỏi lại Giáo sư, không ngờ việc làm đó cũng tốn không ít thời gian. “Sau khi liệt kê tình trạng tài chính của mình, cậu thấy thế nào?” Xem tờ giấy của Choe Socheon xong, Giáo sư hỏi anh. “Em thấy có nhiều món nợ lớn hơn em tưởng tượng, em cứ nghĩ là tiền nợ thẻ tín dụng không tính là nợ, nhưng Giáo sư nói là khoản đó cũng phải liệt kê vào, nên em vô cùng kinh ngạc về con số này.” Choe Socheon thở dài sau khi xem xong các khoản nợ của mình. “Cậu luôn thấy thiếu tiền phải không? Bây giờ cậu đã hiểu lý do phải liệt kê các khoản nợ rồi phải không? Lãi suất mỗi năm của khoản nợ 240.000.000 Won là 7%, tức là 16.800.000 Won, mỗi tháng là 1.400.000 Won, đây là một con số không nhỏ, chỉ riêng lãi suất đã lên đến 1.400.000 Won, nếu muốn trả cả gốc thì số tiền phải trả mỗi tháng sẽ lớn hơn rất nhiều.” “…” Trước đây, Choe Socheon luôn thắc mắc tại sao tiền lương vừa chuyển vào tài khoản đã hết sạch, bây giờ nghe Giáo sư giải thích như vậy, anh mới ngộ ra. “Bây giờ xem danh sách tài sản của cậu nhé, ngôi nhà là tài sản lớn nhất, bây giờ cậu đang sống trong ngôi nhà đó phải không?” “Vâng, hai năm trước khi giá nhà đất lên cao em đã mua căn nhà đó, nhưng sau đó giá nhà lại không cao như em dự đoán, trong khi đó nợ ngân hàng thì ngày một tăng dần.” Giáo sư Masu lấy bút đỏ ra, đánh dấu vào dòng “Nhà - 310.000.000 Won”. “Từ giờ trở đi, cậu hãy nghe kỹ lời tôi nói, tốt nhất là cậu nên xóa bỏ tài sản nhà ở cá nhân khỏi danh sách, ngôi nhà không thể coi là tài sản có thể đầu tư được, đương nhiên giá nhà đất cũng có thể tăng cao, cậu có thể thu lợi từ chênh lệch giá nhà, nhưng ngôi nhà bản thân mình đang ở không thể mang ra để đầu tư được, đó là một suy nghĩ mạo hiểm, bởi vì nếu cậu muốn thực hiện mơ ước của mình dựa vào tiền bán nhà, thì rất khó để đầu tư vào những phương diện khác.” “Nhưng rất nhiều chuyên gia cho rằng đầu tư vào bất động sản là lựa chọn hàng đầu để kiếm tiền, không phải như vậy sao?” Choe Socheon cho rằng lần này anh đã nói đúng, nên giọng điệu phản bác rất tự tin. “Tôi không nói mua nhà là sai, mà tôi muốn khuyên cậu không nên liệt kê căn nhà mình đang ở vào danh sách tài sản. Tôi không bảo em bán căn nhà đi, bởi vì đó là chỗ ở của cả gia đình, có một căn nhà tương xứng với khả năng tài chính của mình là một chuyện hết sức bình thường, nhưng cậu không thể coi đó là công cụ kiếm tiền và mong nó sẽ mang đến nhiều tiền hơn cho cậu, hơn nữa cậu cần biết rằng căn nhà của cậu vẫn đang sinh nợ mỗi ngày.” Giáo sư Masu cho rằng được ở trong ngôi nhà của mình thì cả gia đình sẽ cảm thấy rất hạnh phúc, tâm lý sẽ ổn định, nhưng nếu số tiền mua nhà vượt quá khả năng kinh tế, thì cái giá phải trả là lãi suất ngân hàng cao ngất, tiền thuế, và chi phí bảo dưỡng, nhìn bề ngoài thì có vẻ như mua nhà là một cách đầu tư, nhưng phân tích kỹ thì dự án đầu tư đó rất xa xỉ. “Thực ra trong cuộc sống, cậu có nhận thấy một điều rằng sau khi mua được một căn nhà, người ta thường không còn tiền rảnh rỗi, không thể đầu tư vào các lĩnh vực khác được. Có rất nhiều người khi mua nhà trả góp thường tính cả tiền lương của mình vào đó, như vậy sẽ không còn tiền để đầu tư, nếu không gặp may thì sẽ phải nai lưng ra trả tiền nhà, ngày nào cũng làm việc vất vả chỉ để trả nợ tiền nhà, cuộc sống như vậy thật không thoải mái chút nào.” “Nhưng có căn nhà của riêng mình là mục tiêu lớn nhất trong cuộc đời em.” Choe Socheon không đồng ý với lời phân tích của Giáo sư Masu, tiếp tục đưa ra quan điểm của mình. “Cậu thật là, nói sao với cậu bây giờ? Tôi nhắc lại, cậu đừng nhầm lẫn, tôi không bảo cậu đừng mua nhà, cũng không nói giá nhà sẽ xuống, có mua nhà hay không, mua nhà rộng bao nhiêu, đó hoàn toàn là lựa chọn của cậu, nhưng cậu phải nhớ một điều rằng cậu muốn cải thiện tình hình tài chính của mình, khi tính toán tài sản của mình cậu không nên đưa căn nhà vào danh sách, vì tôi đã thấy nhiều người mua nhà với mục đích đầu tư, kết cục là lại trói chặt mình vào đó.” “Vâng, em hiểu rồi ạ.” Thực ra tiền mua nhà vẫn còn nợ đến hơn 70%, nên cũng không thể coi đó là căn nhà của mình, Choe Socheon đành phải đồng ý với quan điểm của Giáo sư Masu. Giáo sư Masu chau mày, ông gạch bỏ mục ô tô khỏi danh sách. “Ngay cả căn nhà tôi còn khuyên cậu nên bán đi nữa là thứ xa xỉ như ô tô. Nó đúng là một thứ hàng hóa xa xỉ có thể làm cho cậu thấy hạnh phúc, nhưng có nhà và xe trong lúc này đồng nghĩa với việc có hai món nợ lớn. Còn phải chú ý một điều nữa, nhà và xe có thể bán đi nhưng chưa chắc đã đủ trả nợ, bởi vì còn những khoản nợ khác cần phải thanh toán.” Nguồn gốc của nợ nần và âu lo G iáo sư Masu dừng lại một chút rồi xem xét kỹ lưỡng các khoản nợ của Choe Socheon. “Có nhiều khoản nợ quá, theo kinh nghiệm của tôi, những ưu lo, muộn phiền của phần lớn chúng ta là do các khoản nợ gây ra, khi vay nợ còn phải trả tiền lãi, lãi mẹ đẻ lãi con, vậy nên người ta cứ luẩn quẩn trong cái vòng nợ nần, chính vì thứ gì cũng muốn có, nên càng ngày càng nợ nhiều hơn.” “Nhưng em đã từng xem một bài báo nói rằng nợ là một cách kiếm tiền rất tốt, người ta gọi đó là “hiệu ứng cán cân” phải không ạ?” Ý của Choe Socheon là tuy anh thừa nhận mặt tiêu cực của các món nợ, nhưng nếu vận dụng nó một cách linh hoạt, cũng có thể sẽ có hiệu quả. “Chắc chắn là sai, đó là một quan niệm hoàn toàn sai lầm. Đây là kết luận mà tôi đã dành phần lớn thời gian trong cuộc đời mình để quan sát. Vận dụng “hiệu ứng cán cân” vào các khoản nợ thực sự có thể mang lại nhiều lợi ích, nhưng cũng sẽ gây ra tổn thất tương đương, cho nên không thể xem đầu tư bằng các khoản nợ là một cách đầu tư đúng đắn, có thể trong một khoảng thời gian ngắn, nó mang lại lợi nhuận cho cậu, nhưng về lâu dài, vẫn chỉ là thua lỗ. Được rồi, bây giờ tôi sẽ cải thiện tình hình tài chính của cậu theo tiêu chuẩn của tôi.” “Không tính nhà và xe, cộng thêm tiền nghỉ hưu, tổng tài sản của cậu chỉ có 80.000.000 Won… Trong khi các khoản nợ cậu là 163.000.000 Won, đây quả là một con số đáng sợ.” Choe Socheon hai tay ôm chặt đầu, anh cũng không thể tin được điều đó. “Tôi làm như vậy là vì muốn cậu đối mặt với hiện thực, và chuẩn bị tốt cho tương lai của mình, cậu nghĩ thế nào? Cậu đã bao giờ nghĩ rằng tình hình tài chính của mình nghiêm trọng như vậy chưa?” “Thật sự là nghiêm trọng hơn em tưởng tượng, thời gian gần đây em luôn phải suy nghĩ đến tiền, xem ra trước đây em vẫn chưa nhận thức được nguồn gốc của vấn đề.” Nói đến đây, Choe Socheon thấy lòng nặng trĩu. “Nhưng đây mới chỉ là bắt đầu, như tôi đã nói, đây mới là bước đầu tiên. Đừng sầu não quá, ít ra thì như thế này vẫn tốt hơn là không biết gì cho đến khi mọi chuyện tồi tệ hơn chứ? Tuy trước mắt chưa tìm ra cách giải quyết khoản nợ khổng lồ này, nhưng cậu đã nhận thức được tình hình tài chính của mình, chắc cậu hiểu rõ ý nghĩa của việc này đối với bản thân cậu.” Giáo sư Masu nhìn đồng hồ rồi đứng dậy. “Thời gian trôi nhanh quá, tôi còn nhiều chuyện muốn nói với cậu, nhưng chiều nay tôi bận chút việc. Chẳng mấy khi cậu đến thăm nhà mà không mời cậu được bữa cơm, ngại quá.” “Không sao đâu ạ, hôm nay em học được rất nhiều điều từ Giáo sư, như thế cũng đủ rồi, lại còn được tư vấn miễn phí nữa.” “Thế thì tôi yên tâm rồi, lần sau chúng ta gặp nhau ở văn phòng nhé, để tôi sắp xếp lại lịch làm việc, rảnh rỗi chúng ta lại uống trà và trò chuyện.” Trên đường về, Choe Socheon nửa lo sợ về khoản nợ khổng lồ vừa được Giáo sư Masu chỉ ra, nửa quyết tâm từ nay sẽ nắm chắc cuộc sống của mình, tự tin đối diện với cuộc đời. Tuy trước mắt vẫn chưa có cách giải quyết, nhưng anh tin rằng mình đang bước những bước đầu trên con đường tới hy vọng. Chi tiêu vượt quá điều kiện kinh tế của mình cũng nguy hiểm giống như say rượu lái xe. Muốn được tự do về mặt tài chính trước hết phải giải quyết hết các khoản nợ. Các khoản nợ ảnh hưởng nghiêm trọng đến chất lượng cuộc sống của bạn. Đừng tiêu xài hoang phí để rồi mắc nợ. Chương 3 Làm thế nào để nhận thức rõ hiện thực và từng bước vượt qua trở ngại? Song Huiseong phá sản S ắp hết giờ làm, điện thoại của Choe Socheon đổ chuông liên hồi, đó là Do Jihae, chủ nhiệm câu lạc bộ Lướt sóng. Choe Socheon do dự không biết có nên nghe hay không. Từ sau lần gặp Giáo sư Masu, anh đã giảm hẳn những khoản chi tiêu không cần thiết, cho nên đã mấy tháng anh không tham gia hoạt động của câu lạc bộ. O Junbi đang đau đầu vì chuyện thu hồi nhà, cho nên hai người họ đã vắng mặt trong mấy buổi sinh hoạt. Nếu là trước kia, bất kể câu lạc bộ có hoạt động gì, họ đều tham gia đầy đủ, nhưng bây giờ đã khác. Chuông điện thoại vẫn đổ dồn, anh đành cầm điện thoại lên ấn nút nghe. “Em Do Jihae đây, sao anh không nghe điện thoại?” “Xin lỗi, tôi đang bận việc, có chuyện gì sao?” “Anh Huiseong đang nằm viện.” “Sao cơ?” Anh cứ nghĩ Do Jihae gọi điện nhắc anh tham gia buổi sinh hoạt sắp tới, nên trong đầu anh đang nghĩ lí do để từ chối, không ngờ lại nhận được tin Song Huiseong nằm viện. “Nghe nói là ung thư phổi.” “Sao lại thế được? Sức khỏe anh ấy tốt như vậy cơ mà, lần trước gặp nhau anh ấy vẫn vui vẻ cơ mà, sao lại bị ung thư phổi được…” Choe Socheon không tin nổi Song Huiseong bị ung thư phổi, mấy tháng trước anh ấy còn lướt sóng rất khỏe cơ mà. “Đúng là vậy, nhưng ung thư phổi rất khó phát hiện ở giai đoạn đầu, thường là khi phát hiện ra đã qua mất thời điểm điều trị lý tưởng.” Do Jihae đề nghị hội viên của câu lạc bộ cùng nhau đi thăm Song Huiseong. Tuy đã hết giờ làm nhưng Choe Socheon vẫn chưa xong việc, vì trung tâm chăm sóc khách hàng ở Busan tháng 11 tới sẽ chuyển địa điểm, nên có rất nhiều điện thoại gọi tới, xem ra anh sẽ đến chỗ hẹn muộn. Vừa xong việc, Choe Socheon vội vàng tới bệnh viện, những người khác đã thăm hỏi xong, đang chuẩn bị về, Choe Socheon chào hỏi những người bạn đã lâu không gặp, sau đó đi vào phòng bệnh, thấy Song Huiseong đã ngủ, vợ ông đang ngồi bên giường bệnh, thấy Choe Socheon vội nói: “Hôm nay nhiều người đến thăm quá, anh ấy hơi mệt.” “Vất vả cho chị quá, anh ấy khỏe như vậy sao lại bị ung thư phổi được, anh ấy nhất định sẽ khỏe lại.” Câu nói của Choe Socheon phảng phất chút lo lắng. “Đã sang giai đoạn ba rồi, khối ung thư bắt đầu di căn, bác sĩ nói phải kết hợp phẫu thuật và hóa trị…” Vợ Song Huiseong nghẹn ngào nói, Choe Socheon khuyên chị nên ăn uống một chút, còn anh ngồi bên cạnh nhìn tấm thân gầy mòn của Song Huiseong, lòng anh nhói đau. Rất lâu sau đó, Song Huiseong động đậy, anh ta mở mắt nhìn thấy Choe Socheon ngồi bên cạnh và thều thào hỏi: “Cậu đến rồi à?” “Anh, anh sao vậy?” Choe Socheon cầm lấy tay Song Huiseong, ân cần hỏi thăm. “Bây giờ không có gì quan trọng nữa rồi, cậu bận như vậy mà vẫn dành thời gian đến thăm, tôi thật ngại quá.” “Anh đừng khách sáo, em đến thăm anh là chuyện đương nhiên mà.” “Dù sao đi nữa cũng cảm ơn cậu.” Song Huiseong định ngồi dậy. “Anh đừng ngồi dậy, cứ nằm cũng được.” “Không sao, nằm cả ngày rồi, cũng mỏi người, cậu đỡ tôi dậy.” Choe Socheon đỡ lưng Song Huiseong để anh ta ngồi dậy. “Bây giờ thoải mái hơn rồi.” “Phẫu thuật xong là ổn thôi, anh nên cai thuốc lá đi, mọi người trong câu lạc bộ cũng hút nhiều quá.” Choe Socheon khuyên Song Huiseong nên lạc quan. “Khỏe rồi thì có thể làm gì được nữa? Nhà tôi có còn là cái nhà nữa đâu.” Khuôn mặt Song Huiseong xanh xao, anh nói một câu bâng quơ. “Sao anh lại nói vậy, vợ chồng anh có gì phải lo lắng đâu, hai người là thần tượng của giới công chức bọn em, vợ chồng hòa thuận, con cái ngoan ngoãn, anh nói sao ấy chứ.” Choe Socheon chưa nói hết câu, Song Huiseong đã thở dài, anh nhìn ra cửa sổ, rồi bắt đầu kể câu chuyện của mình. *** Song Huiseong làm việc cho một công ty thiết kế nước ngoài, vợ anh No Mili làm việc trong một công ty lớn, tuy còn trẻ nhưng hai người đã có mức lương rất cao, họ được bạn bè vô cùng ngưỡng mộ. Sau khi kết hôn không lâu, họ mua một chiếc ô tô hạng trung, tuy chiếc xe hơi vượt quá khả năng của họ, nhưng họ lại quan tâm đến ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người hơn. Cứ như vậy họ có một cuộc sống tân hôn hạnh phúc, sau khi có hai đứa con, họ càng làm việc chăm chỉ hơn. “Anh à, con chúng ta cũng lớn rồi, em muốn đổi một căn nhà rộng hơn anh thấy thế nào? Các con cũng cần có phòng riêng.” “Anh thấy bây giờ giá nhà đất đang lên, nếu muốn đổi nhà rộng hơn thì phải vay ngân hàng.” Song Huiseong và No Mili suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng họ quyết định vay tiền đổi một căn nhà lớn hơn. “Cứ quyết vậy đi, nhà đất càng ngày càng lên cao, trước sau anh cũng dự định mua nhà, đây cũng là một cách đầu tư.” Sau khi chuyển nhà, No Mili lại gợi ý chồng trang hoàng thêm một số nội thất cao cấp cho căn nhà. “Đồ dùng nhà mình đã 5 năm rồi, em rất muốn có một cái bàn ăn kiểu dáng châu Âu sang trọng để uống café, anh ngồi trên chiếc ghế sofa bằng da thật đọc báo, chắc chắn sẽ rất đẹp đấy.” “Thôi được, dù sao cũng đã vay ngân hàng rồi, trang trí nhà như thế nào là do em quyết, nhân dịp này anh cũng muốn đổi chiếc xe lớn hơn một chút, đàn ông thì phải có xe đẹp mới được mọi người đánh giá cao, phải không nào?” No Mili vô cùng vui mừng trước ý tưởng của chồng, rồi khoác tay Song Huiseong đi mua sắm. “Cảm giác như mình trở thành người giàu có vậy, thật là thích, anh thật là giỏi.” Sau khi mua đồ điện và đồ gia dụng xong, trên đường về No Mili nói chuyện với chồng, khuôn mặt lộ rõ vẻ hạnh phúc, nhìn vợ vui vẻ như vậy, Song Huiseong nói anh còn phải mở thêm vài tấm thẻ tín dụng, để sắm hết một loạt đồ mới. Sau đó, họ bận rộn với việc tiếp đãi bạn bè đến thăm nhà mới, khi mọi người nhìn họ với ánh mắt ngưỡng mộ, họ càng thấy hạnh phúc hơn, trong mắt mọi người họ rất đẹp đôi. Để làm đẹp thêm cho cuộc sống của mình, họ mua toàn đồ xịn, thậm chí họ còn thích mua hàng qua mạng và qua truyền hình, mọi người đều vô cùng ngạc nhiên trước những gì họ chi tiêu, họ được mệnh danh là “đôi vợ chồng vừa thành đạt vừa hạnh phúc”. Nhưng cuộc sống hạnh phúc đó không kéo dài được bao lâu, những khoản nợ, khoản trả góp và tiền nợ thẻ tín dụng mà họ đã vay để tô vẽ cho hình tượng giàu sang của mình đều đồng loạt đến hạn. Nhưng ngôi nhà họ mua không hề tăng giá, điều này làm họ vô cùng lo lắng. “Anh à, mình phải làm sao bây giờ, hôm nay ngân hàng gọi đến thông báo đã đến hạn phải trả tiền, chúng ta phải trả một phần nợ gốc, anh còn khoản tiết kiệm nào không?” “Anh đào đâu ra tiền tiết kiệm nữa, chúng ta cứ trông mong giá nhà sẽ tăng, nên đã vung tay quá trán.” Song Huiseong không nói thêm nữa, vợ anh biết rõ rằng tiền lương của họ không thể đủ chi trả những khoản nợ và chi tiêu đó, lại còn hỏi anh còn tiền tiết kiệm không, điều đó khiến anh hơi bực mình. Bàn bạc một lúc, họ quyết định rút tiền nghỉ hưu ra để dùng tạm, nhưng mọi việc chưa kết thúc ở đó. “Anh ơi, anh giúp em đi, chồng em đang vô cùng nguy cấp, anh hãy giúp em lần này đi, được không?” Em gái của Song Huiseong muốn nhờ anh giúp việc bảo lãnh vay nợ cho công ty của chồng cô ấy. Ba năm trước, chồng của em gái anh bỏ việc cơ quan bắt đầu kinh doanh, vì cô nài nỉ nhiều quá, nên Song Huiseong đã giấu vợ cho cô ấy vay 50.000.000 Won. Mọi việc vẫn chưa chấm dứt, cô ấy lại đến gặp anh vì chuyện bảo lãnh nữa. “Anh cũng đang khó khăn lắm, lần trước anh đã giấu chị cho em vay 50.000.000 Won, anh đã khổ lắm rồi, lần này lại bảo anh bảo lãnh là thế nào?” “Anh ơi, em không nhờ anh thì còn biết nhờ ai? Anh tốt nghiệp trường đại học nổi tiếng, có công việc tốt, có một cuộc sống khiến mọi người ngưỡng mộ, nên em chỉ biết tìm anh thôi, đây là lần cuối cùng, không có lần sau nữa đâu, có được không? Anh…” Nhìn ánh mặt cầu xin của em gái, Song Huiseong động lòng, suy nghĩ mấy ngày trời, anh lại giấu vợ đóng dấu vào thư bảo lãnh. Mấy ngày sau… “Anh à, thế này là thế nào?” No Mili gọi điện cho Song Huiseong lúc anh đang làm việc ở công ty. “Sao thế, có chuyện gì vậy?” No Mili kiểm tra tài khoản thấy tiền lương ít đi một nửa, nên gọi điện thoại hỏi xem việc viết thư bảo lãnh cho em gái có vấn đề gì không, vừa nghe đến đó, Song Huiseong nổi giận. Mấy hôm trước anh đã nhận được rất nhiều thông báo trả nợ, No Mili phát hiện ra chồng giấu cô bảo lãnh cho chồng của em gái, hai người đã cãi nhau một trận. Song Huiseong bảo cô không cần quan tâm đến việc đó nữa, cứ để anh tự giải quyết, rồi anh cúp máy, anh thắc mắc không biết thư bảo đảm anh viết có vấn đề gì không. Song Huiseong vội vàng gọi điện cho em gái, nhưng điện thoại của cô tắt máy, gọi đến nhà không có ai nghe máy, cũng không gọi được cho chồng cô ấy. “Mấy cái đứa này!” Không liên lạc được với họ nên Song Huiseong càng tức giận hơn, nhưng cũng không còn cách nào khác. Anh liền đến phòng tài vụ, tìm hiểu nguyên nhân tiền lương của anh bị trừ, đúng lúc trưởng phòng Jin đang ở đó. “Cậu không đến thì tôi cũng định qua tìm cậu, tôi nhận được thông báo lương của anh bị trừ rồi, nguyên nhân thì không rõ, anh phải cẩn thận nhé…” “Sao lại như vậy, trước khi trừ cũng không có thông báo gì cả, sao lại đột ngột như vậy?” Cuối cùng Song Huiseong cũng biết đến cái cảnh bị thúc nợ khổ sở như thế nào, đúng là chó cắn áo rách. Trưởng phòng Jin nói nhận được chỉ thị của công ty, phải báo cáo lại với cấp trên những khoản tín dụng cá nhân, nhất là những khoản liên quan đến tài chính, những người đó sẽ bị đưa vào danh sách quản lý đặc biệt của phòng nhân sự, việc giám sát nhân sự đối với những người đó sẽ nghiêm ngặt hơn để đề phòng khi tài chính bất ổn họ tham ô công quỹ. Không biết được nguyên nhân, Song Huiseong đi ra ngoài tòa nhà châm một điếu thuốc, việc bảo lãnh vốn đã làm anh rất đau đầu, không ngờ khi anh rút tiền nghỉ hưu thì tiền lương lại bị trừ, gây ảnh hưởng không tốt với công ty, sau này ấn tượng với phòng nhân sự cũng sẽ không được tốt. Một loạt sự cố xảy ra làm cho Song Huiseong bị sốc, anh thấy đau thắt trong lồng ngực, tiếp theo đó là một cơn ho dữ dội. Dạo này anh thường xuyên bị ho, anh chỉ nghĩ đơn giản là anh bị cảm do chuyển mùa, nhưng hôm nay lại bị đau thắt lồng ngực nữa. Sau đó anh tới bệnh viện để lấy thuốc cảm, bác sĩ khuyên anh nên kiểm tra sức khỏe, không ngờ kết quả cuối cùng lại cho thấy anh có thể đã bị ung thư phổi, Song Huiseong được chuyển đến bệnh viện lớn. *** Song Huiseong không nói được nữa, anh bắt đầu thở gấp. “Anh à, anh mệt rồi đừng nói nữa.” “Không sao, lấy cho tôi một chút nước…” Choe Socheon rót một cốc nước đưa cho Song Huiseong. “Cậu có biết nằm viện thế này tôi buồn nhất là chuyện gì không? Tuy tôi chỉ đau đớn về thể xác, nó cũng sẽ chấm dứt sớm thôi, nhưng gia đình tôi thì còn đau khổ rất lâu nữa, tôi chẳng để lại cho họ được thứ gì, cứ nghĩ vợ con tôi tay trắng đối mặt với thế giới khốc liệt này, thì nỗi đau thể xác của tôi chẳng thấm tháp vào đâu, cậu đừng có sống như tôi nhé.” Song Huiseong nói cũng khó khăn, nhưng anh vẫn muốn kể bài học đời mình cho mọi người. Ra khỏi phòng bệnh, tinh thần Choe Socheon trùng hẳn xuống, anh thấy mình với Song Huiseong chẳng khác gì nhau, tuy anh không mê hàng hiệu như vợ chồng Song Huiseong, cũng không thích mua hàng trên mạng và qua truyền hình như Song Huiseong, nhưng nội thất trong nhà và chiếc xe việt dã của anh cũng để lại gánh nặng không nhỏ, bản thân anh cũng đang đi theo vết xe đổ của Song Huiseong. Một cảm giác bất an bao trùm lên Choe Socheon. Choe Socheon đi về phía thang máy, anh thấy No Mili đang ngồi thần người ở cuối hành lang, anh thấy mình nên chào chị ta, nên anh đi lại phía đó. “Chị vất vả quá, anh ấy nhất định sẽ khỏe lại, nếu tôi giúp được gì thì chị cứ nói.” Choe Socheon biết rằng nếu anh tỏ ra mình có biết về chuyện bảo lãnh thì No Mili sẽ càng đau buồn hơn, nên anh chỉ chào hỏi qua loa. “Lần này thì xong rồi, mọi người đều có bảo hiểm, anh ấy thì chẳng có gì, làm sao bây giờ?” Giọng chị ta nghẹn ngào, thực sự trong lúc này Song Huiseong cần nhất là bảo hiểm y tế để chi trả viện phí. “Anh ấy không có bảo hiểm y tế sao?” “Chỉ có bảo hiểm trọn đời loại 50.000 Won một tháng thôi, nhân viên tư vấn có khuyên anh ấy nên mua một loại bảo hiểm y tế, nhưng anh ấy nói mình không có bệnh tật gì, bỏ tiền mua bảo hiểm thì lãng phí, nên không để ý đến chuyện đó, sau đó tôi cũng thôi không nhắc đến chuyện bảo hiểm nữa, nhưng ai ngờ lại xảy ra việc này, bây giờ có hối hận cũng không kịp nữa.” Nước mắt chị rơi lã chã. Choe Socheon không biết phải an ủi chị thế nào cho phải, đành ái ngại đứng nhìn. “Chẳng may mình cũng mắc bệnh như Huiseong thì tất cả các khoản nợ sẽ dồn hết lên đầu vợ con mình sao?” Hình thức trả góp không lý tưởng như bạn nghĩ C ả đêm Choe Socheon dường như không ngủ được vì anh lo lắng cho Song Huiseong và cho cả tương lai của mình. Anh đến công ty sớm hơn một tiếng đồng hồ và gặp Jang Myeong Kyeong ở cầu thang máy. “Trưởng phòng Jang, anh đến sớm thật đấy!” “Chào cậu, sao hôm nay cậu đi làm sớm vậy?” Jang Myeong Kyeong nhìn Choe Socheon với ánh mắt đầy vẻ hoài nghi. “À, tôi tỉnh giấc sớm quá nên dậy đi làm luôn, anh ngày nào cũng đến sớm vậy à.” “Ngày nào tôi cũng đến công ty vào giờ này, đi làm sớm một chút thì nhận lương của công ty sẽ thanh thản hơn, phải không?” “Đúng là như vậy.” Sợ trưởng phòng Jang sẽ chỉ trích mình 9 giờ mới vào văn phòng, nên Choe Socheon vờ như không nghe thấy lời mời uống café của trưởng phòng, đi thẳng vào văn phòng, theo thường lệ anh bật máy tính xem tin tức, một bài báo làm anh chú ý. Ở nước ta, chi tiêu bằng thẻ tín dụng đã tăng từ 162.000 tỉ Won năm 2003 lên 250.000 tỉ Won năm 2007, trong khoảng thời gian 4 năm tăng đến hơn 50%. Số nợ trả góp mua ô tô cũng tăng từ hơn 3.200 tỉ Won năm 2000 lên hơn 6.400 tỉ Won năm 2006. Số nợ đặt cọc mua nhà cuối năm 2004 lên đến 169.800 tỉ Won, đến cuối năm 2007 đã lên đến 217.000 tỉ Won, tăng 47.200 tỉ Won. “Thẻ tín dụng, ô tô trả góp, vay nợ mua nhà… những khoản đó đều liên quan đến mình.” Nhìn những số liệu thống kê trước mặt, Choe Socheon thở dài thườn thượt. “Sao vậy, còn trẻ mà sao đã thở dài như vậy?” Trưởng phòng Jang đem một cốc café tới. “À, không có gì, tôi đang đọc một bài báo…” Sau khi xem qua một loạt tin tức, trưởng phòng Jang kéo một chiếc ghế lại, ngồi xuống. “Dạo này sao trông cậu ủ rũ thế, có chuyện gì buồn à?” Trưởng phòng Jang hỏi với giọng điệu phỏng đoán. “Cũng không có gì đâu ạ…” Choe Socheon kể chuyện của Song Huiseong cho anh ấy nghe. Lạm dụng thẻ tín dụng - Hậu quảsẽ giống như say rượu lái xe “Theo lời kể của cậu thì người bạn đó rắc rối to rồi, anh ấy đã bị mê hoặc bởi quan niệm mua sắm đang lưu hành trong xã hội hiện nay. Hiện nay trong xã hội xuất hiện một số người trẻ tuổi bị gọi là “chưa hết tháng đã hết tiền”, đến cuối tháng tiền lương của họ đều đã được tiêu hết, mà xã hội lại đang cổ súy cho quan niệm mua sắm “Đời người chỉ có một lần, đừng để phải hối tiếc”. Một số người theo số đông đã không suy tính đến lãi suất của những khoản nợ thẻ tín dụng, thích vay nợ để tiêu xài, mua ô tô bằng phương thức trả góp định kỳ hay là thuê mượn, bản thân họ không có tiền tiết kiệm nên khi thiếu tiền họ sẽ ngập trong vũng bùn kinh tế, cuối cùng chính tiền đã lấy đi cuộc sống của họ.” “Vay nợ để tiêu xài là vô cùng sai lầm, nhưng thẻ tín dụng cũng có dịch vụ trả góp định kỳ không lãi suất, nó giúp chúng ta không phải cầm nhiều tiền mặt, như vậy chẳng phải tốt hơn sao?” Choe Socheon còn nhớ trong một buổi liên hoan của công ty, trưởng phòng Jang đã nói anh chưa từng mở một tấm thẻ tín dụng nào. “Dùng thẻ tín dụng để chi tiêu vượt quá khả năng của mình cũng giống như say rượu lái xe, vô cùng nguy hiểm, bởi vì tiền không qua tay mình, nên rất khó khống chế mong muốn mua sắm của bản thân. Nghiêm túc mà nói, mua hàng bằng thẻ tín dụng là một hình thức vay nợ, cũng như anh đã nói, hình thức trả góp định kỳ không lãi suất nghe có vẻ như ta được lợi, nhưng nó lại cổ vũ cho việc mua sắm vượt khả năng, cuối cùng cuộc sống của chúng ta đều đã bị mang ra thế chấp hết.” Lời của trưởng phòng Jang làm Choe Socheon nhớ đến chiếc máy tập chạy anh mua trả góp mấy tháng trước. Anh chọn cách trả góp trong 10 tháng, nên bây giờ vẫn chưa trả hết, mỗi lần thấy thông báo trả tiền, vợ anh lại không tiếc lời kêu ca, trách móc anh sao không tập ở phòng thể dục của khu nhà, lại thích mua máy về cho tốn kém. “Mua túi hàng hiệu, đi du lịch nước ngoài bằng hình thức trả góp, hay chi tiêu vượt quá khả năng chi trả của mình, không chỉ có bạn anh thích như vậy đâu, xung quanh chúng ta có rất nhiều người như thế. Khi chưa có đủ khả năng mà có được thứ mình muốn, đấy chính là sai lầm của xã hội chúng ta, nó tạo ra một nhóm người ỷ lại vào chi tiêu trả góp, chỉ riêng số nợ đó đã là một con số rất lớn, khi những khoản nợ đó sinh lời, thì nó sẽ tăng với tốc độ chóng mặt, và kết quả là con người trở thành nô lệ của đồng tiền, rất khó có cơ hội ngóc đầu lên được.” Nghe trưởng phòng Jang nói, Choe Socheon lại thở dài. “Tôi cho cậu xem thứ này.” Trưởng phòng Jang về bàn làm việc của mình, lấy một tập tài liệu đến bàn của Choe Socheon. “Cậu xem cái này đi, đây là những bài báo tôi đã thu thập được.” Trưởng phòng Jang mở tập tài liệu, các tin tức được anh cắt và dán ngay ngắn, đó là những bài báo về kinh tế, trưởng phòng Jang giở một bài đưa cho Choe Socheon xem. Cứ mỗi tháng đến ngày nhận lương là Li Daekang sống ở Seoul vô cùng đau khổ. Anh làm việc trong một doanh nghiệp lớn đã được 10 năm, trừ tiền thưởng thì thu nhập mỗi tháng của anh là 3.500.000 Won, nhưng anh nói mình đang sống một “cuộc sống trả góp”, sau khi trừ đầu trừ đuôi, tiền lương mỗi tháng của anh chỉ còn lại 300.000-400.000 Won. Đầu tiên là khoản nợ thẻ tín dụng 1.060.000 Won, 800.000 Won là khoản trừ cho trung tâm thương mại và phí xăng dầu, còn lại 260.000 Won là tiền mua trả góp chiếc ti vi LCD 42 inches. Hồi tháng 5, anh đã mua chiếc ti vi đó với giá 1.500.000 Won, chi trả bằng hình thức trả góp trong 6 tháng. Anh Li nói: “Lúc đó chiếc giường tôi mua trả góp trong 10 tháng vừa trả hết, lại thấy cái ti vi đời cũ mua từ 7 năm trước chất lượng hình ảnh xấu quá, nên tôi muốn mua một cái mới, có một trung tâm thương mại đưa ra mức giá rẻ bất ngờ, nên tôi đã quyết định mua. Anh Li trả 700.000 Won cho lần đầu, còn lại 800.000 Won sẽ trả góp, theo quy định trả góp, lần sau nếu trả bằng thẻ tín dụng thì anh sẽ bị tính lãi, nếu trả góp trong 6 tháng thì số lãi là 59.000 Won, nếu trả bằng tiền mặt hoặc trả hết một lần, giá chiếc ti vi là 1.500.000 Won, nhưng nếu trả góp thì sẽ phải trả 1.559.000 Won. Trừ những khoản nợ thẻ tín dụng đi, những khoản chi tiêu cố định cũng khá nhiều, năm ngoái anh dùng thẻ tín dụng Sam Sung mua trả góp chiếc xe ô tô giá 20.000.000 Won trong vòng 36 tháng, mỗi tháng số tiền cả gốc lẫn lãi phải trả là 727.000 Won, trong đó tổng số lãi suất lên đến 170.000 Won. Hai năm trước anh vay của công ty 10.000.000 Won với mục đích làm tiền sinh hoạt, mỗi tháng lương của anh bị trừ thêm 300.000 Won, lãi suất mỗi tháng là 33.000 Won. 4 năm trước, anh đã vay của ngân hàng 70.000.000 Won để mua nhà, mỗi tháng phải trả 795.000 Won cả vốn lẫn lãi, trong đó lãi là 20.000.000 Won, đó đã là lãi suất thấp nhất tại thời điểm vay. Ngoài ra, anh còn phải trả tiền điện thoại di động, điện thoại cố định, tiền điện, tiền gas, tháng trước tiền lương của anh chỉ còn 370.000 Won. Anh Li phàn nàn: “Cứ mỗi lần đổi xe, giường, ti vi, ghế sofa là lại thiếu tiền, đành phải mua bằng hình thức trả góp.” “Bây giờ không mua trả góp thì không biết sống thế nào...” BẢNG CHI TIÊU CỤ THỂ TRONG THÁNG 8 CỦA LI DAEKANG Nhật báo kinh tế số ra ngày 13 tháng 10 năm 2007 “Thế nào, nhìn những con số đó cậu có thấy choáng váng không? Trên thực tế có rất nhiều người có tình hình tài chính giống như trong bài báo.” Trưởng phòng Jang nói ngay cả người có thu nhập lên đến 5.000.000 Won cũng phải sống cho qua ngày để trả nợ, lúc ngoài 20 tuổi thì ham chơi và đua đòi hàng hiệu, đến 30 tuổi lại muốn mua nhà, 40 tuổi lại lo tiền học cho con, tất cả những khoản đó làm cho chúng ta phải tìm đến hình thức trả góp hoặc vay nợ. “Chúng ta phải hết sức cảnh giác với quan niệm chi tiêu ngoài khả năng này, vì số tiền chúng ta tiêu trong một giờ lớn hơn số tiền chúng ta kiếm ra rất nhiều lần. Từ khi có hình thức trả góp, những phụ nữ ở tầng lớp trung lưu thích hư vinh giấu chồng mua vàng bạc trang sức và những đồ xa xỉ khác, chồng họ thì cắn răng mua xe nhập khẩu, từ lúc họ đưa ra những quyết định ấy, cuộc sống của họ đã bị trói chặt với những khoản nợ rồi.” Tuy không mua vàng bạc và xe nhập khẩu nhưng chi tiêu của Choe Socheon rõ ràng đã vượt quá khả năng chi trả của anh, nhớ lại lần nói chuyện với Giáo sư Masu, khi phát hiện ra tài sản cố định của mình chỉ còn 63.000.000 Won, anh đã suýt ngất. Trong lòng anh lại cảm thấy bất an, nhưng lần này không phải vì Song Huiseong nữa. HNợ nần là kẻ thù lớn nhất của cuộc sống ẹn gặp Giáo sư Masu không đơn giản như anh nghĩ. Giáo sư là giám đốc điều hành khu vực châu Á nên phải thường xuyên đi lại giữa Nhật Bản và Hồng Kông, rất ít khi rảnh rỗi. Choe Socheon bắt đầu lo lắng, làm thế nào anh cũng phải gặp được Giáo sư Masu, để nghe phương án cụ thể của Giáo sư. Sau 10 lần liên lạc với thư ký của Giáo sư, anh cũng có được một cơ hội gặp mặt. Do đang trong giờ làm việc, không được bỏ vị trí, nên anh lấy lý do con ốm để rời khỏi công ty sớm, anh chạy như bay đến văn phòng của Giáo sư Masu. Choe Socheon kể cho Giáo sư Masu câu chuyện của Song Huiseong, nói rằng mình đã ngộ ra được nhiều điều từ câu chuyện ấy. “Thưa Giáo sư, vậy bây giờ em nên giải quyết vấn đề tài chính của mình như thế nào ạ?” Choe Socheon vô cùng nóng ruột, nhưng Giáo sư Masu lại rất bình thản, ông vỗ vai Choe Socheon. “Đáp án rất đơn giản, đó là giải quyết các khoản nợ. Nhưng trước khi giải quyết các khoản nợ phải làm một việc, đó là để không làm nảy sinh nợ mới, phải bịt lỗ thủng lại, phải kiềm chế mong muốn mua sắm ngay cả khi phải mang nợ, để làm được điều này cần phải có tri thức và kỹ xảo. Vì vậy, bước tiếp theo cậu phải làm là tìm hiểu tình hình nợ của mình, sau đó trả từng khoản một, tôi đã từng gặp rất nhiều người sau khi trả hết nợ đã trở nên giàu có. Suy cho cùng, cái gốc của quản lý chi tiêu là ở “thanh toán các khoản nợ trong thời gian ngắn nhất và không làm nảy sinh nợ mới”. Nếu cậu không muốn trở thành nô lệ của đồng tiền thì trước hết phải nhận thức được một điều, cậu phải chịu trách nhiệm về các vấn đề tài chính do mình gây ra, chứ không phải đổ lỗi cho người khác. Sau này cậu không phải nghĩ gì cả, chỉ cần dốc toàn lực trả nợ thôi.” “Điều đó không đơn giản chút nào.” Cái gốc của quản lý chi tiêu là ở “thanh toán các khoản nợ trong khoảng thời gian ngắn nhất và không làm nảy sinh nợ mới”, Choe Socheon hoàn toàn đồng ý với câu nói ấy, nhưng anh không biết làm