🔙 Quay lại trang tải sách pdf ebook Thập Giác Quán Ebooks Nhóm Zalo https://thuviensach.vn Mục lục Mở ĐầU Chương 1: Ngày Thứ Nhất -Đảo {1} 2 3 4 5 Chương 2: Ngày Thứ Nhất - Đất Liền {1} 2 3 4 5 Chương 3: Ngày Thứ Hai- Đảo {1} 2 3 4 Chương 4: Ngày Thứ Hai - Đất Liền{1} 2 3 4 Chương 5: Ngày Thứ Ba - Đảo [1] 2 3 4 5 Chương 6: Ngày Thứ Ba - Đất Liền Chương 7: Ngày Thứ Tư - Đảo [1] 2 3 4 https://thuviensach.vn 5 Chương 8: Ngày Thứ Tư - Đất Liền [1] 2 3 Chương 9: Ngày Thứ Năm [1] 2 3 4 5 6 7 8 9 10 Chương 10: Ngày Thứ Sáu [1] 2 3 Chương 11: Ngày Thứ Bảy Chương 12: Ngày Thứ Tám [1] 2 3 4 5 6 7 Hồi Kết https://thuviensach.vn THẬP GIÁC QUÁN Yukito Ayatsuji www.dtv-ebook.com Mở ĐầU Biển về đêm, tĩnh lặng gần như tuyệt đối. Tiếng sóng vỗ muôn đời không ngưng nghỉ từ màn đêm sâu thẳm vọng đến, rồi lại tan vào màn đêm. Hắn ngồi trên kè bê tông chắn sóng lạnh ngắt, đối diện với đêm tối bất tận, người chìm trong hơi thở buốt giá. Suốt mấy tháng nay, hắn dằn vặt không sao kể xiết. Mấy tuần qua hắn nát óc uy nghĩ. Và từ vài ngày trở lại đây, tâm trí hắn chỉ chăm chăm vào một mục tiêu duy nhất, cụ thể và rõ ràng. Hắn đã lên kế hoạch xong xuôi. Tất cả đã sẵn sàng. Chỉ còn chờ bọn chúng cắn câu. Hắn biết rõ kế hoạch này không hề hoàn hảo, thậm chí còn có phần cẩu thả. Nhưng hắn cũng chẳng định sắp xếp mọi thứ tỉ mỉ chắc ăn ngay từ đầu. Dù có cố gắng đến đâu, người vẫn là người chứ không phải thần thánh. Ảo tưởng trở thành thần thánh thì dễ, nhưng hắn biết, đã là người trần mắt thịt thì thiên tài bậc nhất cũng khó lòng hoàn hảo được. Đã không phải thần thánh thì là sao tính toán được tương lai thứ luôn thay đổi do lòng dạ con người, do những hành động bất ngờ và bao cơ hội https://thuviensach.vn ngẫu nhiên? Cứ coi thế giới này như một bàn cờ, mỗi người là một quân cờ, thì ta cũng chỉ đoán biết được vài nước đi nhất định. Cho nên, dẫu cân nhắc hết nhẽ thì bằng cách nào đó, sai lầm vẫn có thể xảy ra vào chính thời gian, địa điểm ta không ngờ nhất. Trên đời này có quá nhiều sự ngẫu nhiên, nhân tâm lại dễ thay nên âm mưu quỷ quyệt nhất cũng khó lòng thành công chính xác như dự liệu. Bởi vậy, hắn rút ra kết luận rằng: kế hoạch lý tưởng nhất không phải là hành động theo một chương trình cố định, mà cần mêm mỏng tùy cơ ứng biến. Phải bỏ qua lối suy nghĩ cứng nhắc. Điều quan trọng không nằm ở chi tiết mà ở bộ khung. Một bộ khung cho phép ta linh hoạt xử lý mọi tình huống. Tiếp theo, có thành công hay không còn phải xem khả năng, tài trí đến đâu. Hơn tất thảy là may mắn. Tôi biết, con người chẳng phải là thánh thần. Nhưng, ở một khía cạnh nào đó, hắn đã bắt đầu thực thi vai trò này. Xét xử. Phải, xét xử. Với danh nghĩa báo thù, hắn xét xử bọn chúng, tất cả bọn chúng. Vượt lên trên cả luật pháp để xét xử. Hắn biết rõ mình chẳng phải thần thánh, nên không được phép như vậy. Xã hội sẽ định danh hành vi này là "tội ác", nếu sự việc bại lộ, hắn sẽ bị pháp luật trừng trị. https://thuviensach.vn Điều đơn giản ấy chẳng thể giúp hắn kiềm chế nổi cảm xúc của mình! Cảm xúc ư? Không, không phải thứ hời hợt ấy. Tuyệt đối không phải! Đó không phải là thói bồng bột xốc nổi. Đó là tiếng gọi từ nơi sâu thắm của tâm hồn, là điểm tựa tinh thần của cuộc sống, là lý do để hắn tồn tại. Biển về đêm, tĩnh lặng gần như tuyệt đối. Mặt biển tối đen không một ánh sao, cũng không có ánh đèn tứ tàu bè. Hắn nhìn ra xa, thầm nhẩm tính lại các bước. Khâu chuẩn bị đã hoàn tất. Rất nhanh thôi, đám con mồi mình đầy tồi lỗi ấy sắp chui đầu vào thòng lọng. Thòng lọng hình thập giác đều chứa đầy mồi nhử. Bọn chúng sẽ không cảm thấy gì hết, sẽ không hề nghi hoặc hay sợ hãi, tự nguyện chui đầu vào cái thòng lọng thập giác để nhận phán quyết... Tất nhiên, cái chết đang chờ đợi chúng. Đó là sự trừng phạt mà tất cả bọn chúng đều đáng phải chịu. Và không phải là một cái chết dễ dàng. Dùng thuốc nổ cho chúng tan thây luôn sẽ nhanh gọn, đơn giản hơn nhiều. Nhưng hắn không muốn thế. Phải giết từng đứa,từng đứa một. Giống như tình tiết mà một nữ văn sĩ nổi tiếng người Anh đã viết, phải để lần lượt từng đứa nếm1 trải nổi khổ, nỗi bi ai, đớn đau và kinh hãi của cái chết(1). Tôi biết, dù cố bao biện đến đâu,thì điều tôi đang lên kế hoạch đây vẫn hoàn toàn không chính đáng. Đối diện với biển cả đen ngòm, hắn chầm chậm lắc đầu. Bàn tay hắn thọc vào túi áo khoắc, chạm phải một vật cứng lạnh. Hắn lấy nó ra và đưa lên trước mặt. https://thuviensach.vn Đó là một lọ thủy tinh nhỏ, màu xanh trong suốt. Chiếc lọ được nút chặt, chứa đựng toàn bộ thứ đucợ gọi là "lương tâm" trong sâu thắm trái tim hắn. Đó là mấy mẫu giấy với những chữ in nhỏ li ti viết về kế hoạch hành động lần này. Không địa chỉ. Hắn tự thú với chính mình. Tôi biết, con người không phải thánh thần. Chính bởi hiểu rõ điều ấy, hẳn không muốn giao phó phán quyết cuối cùng cho con người. Chiếc lọ này trôi dạt về đâu cũng được. Hắn chỉ muốn hỏi biển cả, nguồn sống nuôi dưỡng vạn vật trên thế gian, rốt cuộc hành động của hắn lần này là đúng hay sai? Gió đã nổi. Cái lạnh thấu xương khiến người ta run rẩy. Hắn quăng chiếc lọ vào màn đêm. ----------------- (1) chỉ tác phẩm kinh điển Mười người da đen nhỏ của Agatha Christie https://thuviensach.vn THẬP GIÁC QUÁN Yukito Ayatsuji www.dtv-ebook.com Chương 1: Ngày Thứ Nhất -Đảo {1} 1 "Dù tôi nghĩ, điều này sẽ chỉ dẫn tới một cuộc tranh luận cũ rích..." Ellery nói. Cậu ta là một thanh niên đẹp trai, cao, mảnh khảnh. "Tôi vẫn cho rằng, tiểu thuyết trinh thám là một trò chơi lí trí đầy kích thích giữa độc giả và thám tử, hoặc giữa độc giả và tác giả. Chỉ vậy thôi! Bởi thế các tác phẩm trinh thám xã hội chủ nghĩa hiện thực vốn đuợc ưa chuộng một thời ở Nhật nay đã quá nhàm chán rồi. Một nữ nhân viên văn phòng bị giết trên giường ngủ trong căn hộ của mình. Sau khi mòn gót cần mẫn điều tra, cảnh sát hình sự cuối cùng cũng tìm ra thủ phạm, không ai khác chính là người tình của cô ta. Chỉ có thế. Hoặc loanh quanh mấy vụ quan chức tham ô, bất lương, những thỏa thuận ngẩm trong giới, bi kịch do mặt trái của xã hội hiện đại hay đại loại vậy... Dù sẽ có người cho tôi là hoài cổ, nhưng tiểu thuyết trinh thám thực chất chỉ cần: một thám tử tái ba, một tòa nhà rộng lớn, những kẻ mờ ám sống trong đó bi kịch đẫm máu, tội ác không tưởng, và những trò lừa bịp có một không hai của kẻ giết người... Cứ cho là mơ giữa ban ngày đi, nhưng tôi sẽ thực sự hạnh phúc nếu đuợc đắm mình trong một thế giới như thế. Đương nhiên là phải dưới góc nhìn đầy lí trí". Họ đang ngồi trên một con thuyền đánh cá sặc mùi xăng dầu giữa lớp sóng bình yên.Tiếng máy nổ ầm ầm phiền nhiễu. "Chán thật!" Carr tựa vào mạn thuyền, cau có chìa cái cằm dài, nhẵn nhụi của mình ra. "Ellery, tôi không thích cậu cứ luôn miệng nói lí trí lí tính gì đó. Cậu định nghĩa tiểu thuyết trinh thám là trò chơi cũng đucợ thôi nhưng đừng nên nhấn mạnh lí trí, nghe gượng gạo lắm!" https://thuviensach.vn "Không ngờ anh lại nói thế đấy." "Chỉ là vấn đề về khoảng cách nhận thức thôi. Đâu phải độc giả nào cũng cực-kì- thông-minh như cậu!" "Ừ kể cũng phải." Ellery nhìn thẳng vào mắt Carr và nói. "Tôi luôn lấy làm tiếc. Dạo quanh trường một vòng là rõ. Nói ngay thành viên hội nghiên cứu của chúng ta, đâu phải ai cũng có thể gọi là người lí trí. Một hai kẻ thậm chí còn đáng bị nghi ngờ về mặt trí tuệ." "Cậu định gây sự cãi nhau à?" "Đâu có!" Ellery nhún vai. "Nào ai nói kháy anh đâu? Và, ý tôi nói lí trí là về thái độ với trò chơi chứ không ám chỉ thông minh hay đần dộn. Trên đời này ai mà chẳng có ít nhiều lí trí và ham mê mấy trò chơi. Tôi đang nói về năng lực vừa chơi vừa kiểm sao đuợc lí trí kìa." Carr khụt khịt mũi và quay mặt đi. Ellery nhếch mép cười, xoay người nhìn sang anh chàng trẻ tuổi đeo kình mát tròn bên cạch. "Và hơn thế nữa, Leroux này, nếu lý giải truyện trinh thám là một thế giới hoàn toàn tách biệt, được kiế tạo bởi phương pháp luận nhằm tạo ra trò chơi thuần túy lí trí, thì nó sẽ khó lòng có chỗ đứng trong xã hội hiện đại mà chúng ta đang sống." "Ồ!" Leroux ngờ vựa nhìn lại. Ellery nói tiếp: "Vấn đề này gây tranh luận từ rất lâu rồi. Mấy anh cảnh sát hình sự làm việc suốt ngày đêm, chậm nhưng chắc, tổ chức hiệu quả, sử dụng các kĩ thuật điều tra hiện đại nhất về mặt pháp ý: cảnh sát chẳng bao giờ bị xem là thiếu năng lực. Họ thậm chí dư thừa năng lực. Thực sự thì chẳng còn chỗ cho các thám tử cổ điển tài ba với vũ khí là óc phân tích ncữ. Sherlock https://thuviensach.vn Holmes mà xuất hiện ở một trong những thành phố của chúng ta thì chỉ tổ bị cười hạo mà thôi," "Cường điệu quá đấy! Xã hội hiện đại ắt có Sherlock Holmes hiện đại chứ." "Ừ, đương nhiên rồi! Ông ta sẽ xuất hiện như một bậc thầy của những kĩ thuật tối tân về pháp y và giám định, giải thích mọi thứ cho ông bạn Watson đáng thương nghe , tuôn ra vô số thuật ngữ chuyên ngành cùng cơ man công thức phức tạp khó hiểu, sau cùng hỏi: Rõ ràng đơn giản như vậy mà anh Watson không nhận ra ư?" Ellery thọc hai tay vào túi áo khoác và nhún vai. "Một ví dụ có phần cực đoan, cậu thấy đấy. Nhưng nó minh họa chính xác luận điểm của tôi. Tôi cũng không hoàn toàn ủng hộ mấy thứ kĩ thuật điều tra khô khan từ mớ logic cao siêu của các thám tử thời Kỷ nguyên vàng(thời kì hoàng kim của trinh thám cổ điển, kéo dài hai mươi năm khoảng từ 1925 đến 1945). Nhà văn trinh thám ngày nay tất sẽ rơi vào tình huống tiến thoái lưỡng nan này. Cách đơn giản nhất để gỡ tế bí, đúng hơn là cách hiệu quả nhất, chính là thủ pháp 'căn nhà giữa bão tuyết' để tạo ra một không gian phòng kín." "Tôi hiểu rồi." Leroux trịnh trọng gật đầu. "Ý anh là, thủ pháp 'căn nhà giữa bão tuyết' của trinh thám cổ điển là sự lựa chọn hoàn hảo cho trinh thám hiện đại." Đang là hạ tuần tháng Ba, dù sắp sang xuân nhưng gió biển vẫn rất lạnh. Nơi này gần mũi J, bán đảo S, bờ biển phía Đông tỉnh Oita thuộc Kyushu. Con thuyền rời bến càng thuộc quận S hẻo lánh, kéo ra những vệt sóng dài trên mặt biển, bõ mũi J khuất dần tầm mắt và băng băng tiến tới một hòn đảo cách đây chừng 5 kilomet. https://thuviensach.vn Hôm nay trời đẹp, rât hợp để đi biển. Nhưng những cơn bão cát đặc trưng của mùa xuân nơi đây đã hòa sắc trắng vào bầu trời xanh thẳm. Sóng biển lấp lóa ánh tà dương, cảnh vật chìm dưới làn cát mỏng. "Không thấy con thuyền nào nữa cả!" Một anh chàng cao lớn đột nhiên lên tiếng. Nãy giờ anh ta vẫn tựa vào mạng thuyền, dối diện Ellery và những người khácvà lặng lẽ hút thuốc. Cậu có mái tóc dài bù xù và bộ râu quai nón thì lởm chởm. Cậu là Poe. "Thủy triều phía bên kia hòn đảo rất nguy hiểm, tàu thuyền đều phải đi vòng." Lão ngư dân đáp. "Ngư trường gần đây nhất nằm ở phía Nam, nên các cô cậu chẳng thể thấy con thuyền nào trên đường tới đảo dù chúng mới chỉ vừa rời bến cáng thôi. Mà tiện đây, các cô cậu là những sinh viên rất lạ thường đấy." "Lạ thường, ở chỗ nào ạ?" "Ồ, tên các cậu thật là kì lạ, nào là Lulu, Elroy, dại loại vậy, nghe thật quái dị. Tên cậu cũng thế chăng?" "Vâng. Một kiểu biệt hiệu thôi ạ." "Sinh viên ngày nay toàn gọi nhau như thế à?" "Không, không hẳn ạ." "Vậy thì các cô cậu đúng là những người khác thường rồi, phải không?" Trước mặt lão ngư dân và Poe là hai nữ sinh đang ngồi trên chiếc hòm gỗ đặt dài giữa thuyền. Tính cả con trai lão làm nhiệm vụ giữ bánh lái phía sau, thì trên thuyền có cả thảy tám người. https://thuviensach.vn Sáu khách đi thuyền này là sinh viên trường đại học K thành phố O trực thuộc tỉnh Oita, cũng là thành viên của hội nghiên cứu tiểu thuyết trinh thám trong trường. Leroux, Carr, Ellery, Poe là biệt hiệu họ thường dùng để gọi nhau. Lô biệt hiệu này được mượn từ tên các nhà văn trinh thám Âu-Mỹ mà họ ngưỡng mộ: Ellery Queen, John Dickson Carr, Gaston Leroux và Edgar Poe. Hai nữ sinh kia là Agatha và Orczy, tất nhiên là lấy từ Agatha Christie, người được mệnh danh là "Nữ hoàng trinh thám", và Emma Orczy nổi danh với cuốn The Old Man in the Corner. "Nhìn kìa! Đã thấy tòa nhà trên đảo Tsunojima(đảo sừng) rồi!" Lão ngư dân la lớn. Sáu thanh niên cùng nhìn về phía hòn đảo đang dần hiện rõ. Một hòn đảo nhỏ, khá bằng phẳng. Nó gần như là môt khối đá dựng đứng bật ngờ nhô lên từ biển, bên trên là cây cối um tùm phủ kín, trông như những đồng 10 yên không lồ xếp chồng lên nhau . Có ba mỏm đất thấp nhô ra biển, nên người ta vẫn gọi Tsunojima là "Giác đảo."(cũng có nghĩalà đảo sừng) Xung quanh là các vách đá đựng đứng, chỉ có duy nhất một vịnh hẹp có thể neo đậu các thuyền kích cỡ nhỏ. Nên chỉ thỉnh thoảng mới có vài tay mê câu cá hiếu kì viếng thăm nơi này. Hai mươi năm trước có người chuyển đến đây và xây nên một tòa nhà có hình thù đặc biệt, đặc tên là "Lam Ốc". Nhưng giờ, nó chỉ còn là một cô đảo vắng bóng con người. Trên đỉnh vách đá là gì vậy ạ?" Agatha đứng lên hỏi, giọng lanh lảnh. Cô phấn chấn nheo mắt nhìn, một tay giữ mái tóc dài lượn sóng đang tung bay theo gió. "Đó là biệt quán còn sót lại, nghe nói tóa nhà chính đã bị thiêu rụi sạch sẽ." Lão ngư dân sang sảng giải thích. https://thuviensach.vn "Vậy đó chính là Thập Giác Quán hả bố?" Ellery hỏi lão. "Bố đã lên đảo bao giờ chưa?" "Tôi đã vài lần vào vịnh tránh bão nhưng chưa bao giờ đặt chân lên đảo. Nhất là sau sự kiện đó thì càng không dám bén mảng lại gần. Các cô các cậu cũng nên cẩn thận đấy!" "Cẩn thận về điều gì ạ?" Agatha ngoảnh sang hỏi. Lão hạ giọng, "Người ta đồn rằng nó vẫn xuất hiện trên đảo." Agatha và Ellery bối rối, đưa mắt nhìn nhau. "Một hồn ma của người đàn ông bị sát hại tên là Nakamura gì đó." Khuôn mặt đen sạm đầy nếp nhăn của lão ngư dân cau lại đáng sợ rồi lão cười lớn. "Tôicũng chỉ nghe đồn đại, rằng vào những ngày mưa sẽ nhìn thấy một bóng trắng ở vách đá vẫy tay gọi người, đó chính là hôn ma của Nakamura. Tôi còn nghe nói, ngôi biệt quán bỏ hoang ấy trên đó có ánh đèn sáng, xung quanh tòa nhà chính đổ nát thường xuất hiện hồn ma, một con thuyền nhỏ cùng với người ngư dân bị hồn ma nhấn chìm." "Không hiệu quả đâu bố ơi." Ellery đáp. "Đừng cố dọa tụi con với mấy câu chuyện đó. Chỉ khiến mọi người phấn khích thêm thôi." Người duy nhất có chút lo sợ là Orczy, cô vẫn đang ngồi trên chiếc hòm gỗ. Agatha thì thản nhiên như không, thậm chí còn vui vẻ kêu lên, "Hay quá! Quá hay!" Rồi cô bước xuống cuối thuyền, hỏi người con trai lão ngư dân đang giữ bánh lái, một anh chàng non choẹt, "Này cậu, có thật thế không đấy?" "Bịa đặt cả thôi!" Cậu ta thoáng nhìn Agatha rồi quay mặt đi, như thể bị lóa mắt bởi thứ gì chói sáng, cộc cằn nói, "Em có nghe họ đồn thế nhưng chưa tận mắt thấy bao giờ." https://thuviensach.vn "Chưa từng thấy sao?" Agatha lộ vẻ thất vọng, nhưng rồi cô mỉm cười ranh mãnh. Cô nói, "Ma quỷ có thực sự xuất hiện ở đây thì cũng chẳng phải chuyện lạ kì gì. Dù sao, đây chính là nơi chuyện đó xảy ra mà." Bấy giờ là 11 giờ trưa, thứ Tư ngày 26 tháng Ba năm 1986. ' https://thuviensach.vn THẬP GIÁC QUÁN Yukito Ayatsuji www.dtv-ebook.com Cái vịnh nằm ở bờ phía Tây hòn đảo. Hai bên là vách đá đựng đứng. Vách bên phải trơ trọi nhìn đầy nguy hiểm, hướng ra bờ vịnh, dễ chừng cao đến 20 mét, kéo dài đến tận bờ bờ Nam. Bờ Đông nước chảy rất xiết, vách đá cao đến 50 mét. Mặt chính cũng là vách đá cao ngất ăn sâu vào đảo, với những bậc đá nhỏ ngoằn ngoèo uốn lượn dưới lùm cây xanh ngắt. Chiếc thuyền từ từ cập vịnh. Trong này, sóng không còn dữ dội như ngoài khơi nữa, nước biển cũng chuyển màu xanh thẫm. Mé trái vịnh có một chiếc cầu cảng bằng gỗ nối đến căn nhà chòi xập xệ. Sáu người đã đứng trên cây cầu ọp ẹp kêu cót két. "Các cô cậu không cần tôi đến thăm nom thật chứ? Trên đảo cũng không có điện thoại thì phải?" Lão ngư dân hỏi. "Không sao đâu bố ạ!" Ellery vỗ vai Poe. "Tụị con có một bác sĩ tương lai đây rồi!" Anh chàng Poe râu ria xồm xoàm hiện là sinh viên Y khoa năm tư, đang ngồi lên ba lô phì phèo thuốc lá. "Ellery nói đúng đấy!" Agatha phụ họa. "Mấy khi có dịp đến hoang đảo, nếu bác cứ chạy lên xem xét thì mất hứng lắm!" https://thuviensach.vn "Các cậu còn có cả một cô gái hỏ can đảm nữa!" Lão ngư dân tháo sợi thừng đang quàng vào cọc gỗ, cười khà khà. "Được! Vậy thứ thứ Ba tần sau, 10 giờ sáng tôi sẽ quay lại đón mấy đứa. Nhớ cẩn thận nhé!" "Cảm ơn bác! Chúng cháu sẽ cẩn thận, nhất là đối với mấy hồn ma." Mọi người bước theo bậc đá dốc, đi lên tận đỉnh, tầm nhìn liền mở ra thoáng đãng. Phía sau trảng cỏ dại um tùm là một ngôi nhà đơn sơ tường trắng ngói xanh như đang chờ đợi các cô cậu sinh viên này viếng thăm. Mấy bậc thềm đá dẫn đến hai cánh cửa màu xanh biển. "Đây chính là Thâp Giác Quán!" Ellery lên tiếng đầu tiên, dù vẫn đang thở dốc sau khi bước lên thềm nhà. Cậu đặt chiếc túi xách màu da bò xuống đất, đứng ngửa mặt hổn hển. "Agatha, cậu thấy thế nào?" "Không ngờ lại đẹp thế này!" Agatha cầm khăn mùi xoa lau mồ hôi trán. "Tôi...tôi cũng thấy thất thế..." Leroux cũng mệt hết hơi vì phải xách hành lý của mình và của cả Agatha nữa. "Tôi thưc ra...những mong được thấy...điều gì đó âm u đáng sợ hơn cơ..." "Nhưng sự đời đâu phải lúc nào cũng vừa ý ta. Vào nhà thôi! Van lẽ ra phải đến trước chúng ta rồi mới phải.Cậu ấy đang làm gì thế nhỉ?" Ellery lấy lại nhịp thở. Cậu vừa xách hành lý lên thì cửa sổ chớp bên trái bật mở, một thanh niên thò đầu ra. https://thuviensach.vn "Các cậu đến rồi à?" Và bảy người họ, sẽ sống ở đây, trong ngôi nhà này, trên hòn đảo hoang vu lanh lẽo trong một tuần tới. Người thứ bảy, Van, khỏi phải bàn, là biệc hiệu mượn từ S.S Van Dine, cha đẻ của nhân vật thám tử tài ba Philo Vance. "Chờ chút! Tôi ra ngay đây." Van nói, giọng khàn khàn. Cậu khép cửa lại, chạy ù ra sảnh trước. "Xin lỗi đã không ra đón các cậu được. Tôi mới bị cảm từ hôm qua. Sốt nhẹ nữa nên đang nằm nghỉ một chút. Dù vậy, vẫn cố ý tiếng thuyền máy nổ." Van đã lên đảo trước để chuẩn bị mọi thứ. "Bị cảm à, không sao chứ?" Leroux lo lắng hỏi,chỉnh lại cặm kính bị trễ xuống vì mồ hôi nhễ nhại. "Chắc là không sao...sắp khỏi rồi mà." Van gượng cười, thân hình gầy gò thoáng rùng mình. Van dẫn mọi người hồ hởi bước vào Thập Giác Quán. Đi qu acánh cửa xanh, họ bước vào một tiền sảnh rộng rãi. Nhưng thực ra, đó chỉ là một không gian đánh lừa thị giác. Căn phòng không có thết kế hình chữ nhật nên thoạt nhìn ngỡ rộng lắm. Ở bức tường trong cùnglà môt bộ cửa hai cánh nữa, trổ thông vào gian trong. Nếu nhìn kĩ sẽ thấy cánh cửa này hẹp hơn của chính, nghĩa là tiến sảnh có hình thang mà càng vào sâu sang 1hẹp. Ngoài Van, ai cũng cảm thấy khó hiểu trước thiết kế này. Mọi người đi qua cưa trong, bước vào đại sảnh chính giữa ngôi nhà, và nhanh chóng hiểu ra vấn đề: căn phòng có mười cạnh đều nhau. https://thuviensach.vn Để có thể năm được cấu trúc của Thập Giác Quán, tốt nhất chính là trong đầu nên hình dung ra một bản vẽ hình chiếu bằng đơn giản. Đúng như tên gọi của nó, viền ngoài của ngôi nhà là hình thập giác đều. Sảnh chính là thập giác nhỏ hơn. Nối các đỉnh của hình thập giác ngoài và trong sẽ tạo ra mười căn phòng hình thang bao quanh sảnh chính. Cả bọn vừa đi qua một trong mười căn phòng đó để vào đại sảnh trung tâm. "Thấy rất kì lạ, phải không?" Van đi đầu, ngoảnh lại nói với mọi người. "Đối diện cửa chính là nhà bếp, liền bên trái là nhà vệ sinh và phòng tắm, bảy phòng còn lại đều là phòng dành cho khách." "Một tòa nhà thập giác và đại sảnh thập giác..." Ellery nhìn quanh một lượt, rồi bước tới chiếc bàn to màu trắng kê ở gian, những ngón tay gõ nhịp trên góc bàn. "Bàn cũng là hình thập giác. Bất ngờ thật đấy. Liệu ông Nakamura Seiji quá cố có mắc chứng độc tưởng(*chứng điên rồ đơn sắc thái, hội chứng rối loạn tâm thần mà người bệnh bị ám ảnh bởi duy nhất một lối suy nghĩ, ý kiến, hành động.) không nhỉ?" "Rất có thể như vậy."Leroux đáp. "Nghe nói ngôi nhà chính tên Lam Ốc, đã bị cháy rụi, roàn một màu xanh, từ sàn lên đến trần và các đồ dùng cũng vậy." Hai mươi năm trước, người cho xây Lam Ốc trên đảo rồi chuyển đến ở đây chính là Nakamura Seiji, và đương nhiên là xây cả Thập Giác Quán này. "Nhưng..." Agatha lẩm bẩm, "nhầm phòng thì làm sao nhỉ! Dễ lầm lắm ấy!" Cửa đại sảnh và bếp đối diện nhau, đều là cửa gỗ hai canh 1màu trắng lắp kínhhoa, đóng lại thì trông y hệt. Tám cửa ở tám mặt tường hai bên trái phải cũng là cửa gỗ màu trăng, khó mà phân biệt nổi. Không có gì đánh dấu. Thảo nào mà Agatha ngờ ngợ băn khoăn. https://thuviensach.vn "Đúng thế, sáng nay tôi sũng mấy lần suýt vào nhầm phòng." Van gượng cười, mắt cậu hơi vằn đó, chắc là vì đang sốt. "Chúng ta sẽ dán vài mảnh giấy ở cửa phòng cho đỡ nhầm. Orczy, có đem giấy, bút vẽ không?" Đột nhiên bị gọi tên, Orczy ngớ ra, ngẩn đầu lên. Orczy có vóc dáng nhỏ bé, vì muốn che bớt thân hình đang có vẻ mập lên, cô thường mặc quần áosẫm màu, trông rất đơn điệu. Cô gái hay rụt rè luôn ngoảnh mặt đi, hầu như trái ngược với Agatha hoạt bát. Nhưng cô có biệt tài vẻ tranh Nhật Bản rất điêu luyện. "À, có đem. Tôi lấy ra luôn nhé!" "Lát nữa cũng được. Mọi người cứ chọn phòng mình đi! Phòng nào cũng giống phòng nào, khỏi cần tranh nhau. Tôi đã chọn phòng kia rồi." Van chỉ vào một phòng. "Chìa khóa cũng đã đầy đủ, đang cắm ở ổ khóa." "Ok, hiểu rồi." Ellery vui vẻ nói. "Chúng ta nghỉ ngơi đã, rồi sẽ đi thám hiểm đảo này." https://thuviensach.vn THẬP GIÁC QUÁN Yukito Ayatsuji www.dtv-ebook.com Mọi người nhanh chóng nhận lại phòng. Tính từ cửa chính vào, bên trái đại sảnh lần lượt là Van, Orczy, Poe, bên phải là Ellery, Agatha, Carr và Leroux. Sáu người xách hành lý vào phòng. Van đứng tựa vào cánh cửa phòng mình, rút bao thuốc Steven Stars trong túi áo ghi lê vàng nhạt ra và châm một điếu. Giờ cậu mới bắt đầu ngắm kĩ cái đại sảnh thập giác âm u này. Mặt tường được sơn trắng, sàn lát gạch men màu lam khổ lớn, đi vào khỏi cần cởi giày. Chính giữa phòng có một ô giếng trời hình thập giác, ánh mặt trời xuyên qua đó rọi vào các thanh xà đã tróc sơn rồi hắc xuống cái bàn thập giác trắng. Quanh bàn kê mười chiếc ghế sơn trắng phủ vải xanh. Trong đại sảnh không có bất kì vật trang trí nào ngoài chiếc đèn tròn nhìn như quả lắc treo giữa xà nhà. Trên đảo đã bị cắt điện, ánh mặt trời là nguồn sáng duy nhất. Nên dù là ban ngày, đại sảnh này vẫn nhuốm vẻ bí hiểm khó tả. Một lát sau, Poe lững thững bước ra từ phòng mình, cậu mặc chiếc quần bò bạc màu và sáo sơ mi xanh nhạt. . "Chà! Nhanh thế? Chờ đã, để tôi pha cà phê." Van đi vào bếp, tay cầm điếu thuốc đang hút dỡ. Cậu đang học năm ba ngành Khoa học tự nhiên, kém cậu sinh viên Y khoa năm tư kia là Poe đúng là một tuổi. https://thuviensach.vn "Xin lỗi Van, nhiều hành lý quá, khiến cậu phải vất vả." "Không sao đâu! Có công nhân bốc vác giúp tôi mà." Agatha đi ra, vừa đi vừa quấn khăn buộc gọn mái tóc. "Phòng rất đẹp. Đẹp hơn tôi nghĩ. Van đang pha cà phê à? Để tôi làm cho." Agatha vui vẻ bước vào bếp, cô nhìn thấy trên giá là một lọ thủy tinh dán nhãn đen. Cô nhấc lên lắc lắc, vẻ không gái lòng. " Cà phê hòa tan à?" "Đừng kén cá chọn canh nữa." Van chế nhạo "Đây là hoang đảo chứ không phải khách sạn nghỉ dưỡng." Agatha bĩu đôi môi đỏ thắm, rồi hỏi. " Chúng ta sẽ ăn gì?" "Chất trong tủ lạnh ấy. Vụ hỏa hoạn làm cháy cả đường dây điện thoại, nên tủ lạnh không chạy. Chúng ta có khá nhiều thực phẩm, chắc sẽ đủ dùng." "Ừ nhỉ, thế này là đủ rồi. Có nước không?" "Có! Có nước máy, vòi nước. Tôi còn đem đến cả bình ga, có thể. Nấu nướng và đun nước, tắm gội vũng được." "Tốt quá! Ừm...ở đây còn có cả xoong chảo, dao dĩa này. Hay đấy cũng là cậu mang theo thế?" " Không, có sẵn đấy. Cả con dao làm bếp nữa. Nhưng thớt thì mốc kinh khủng." Lúc này Orczy khép nép bước vào. https://thuviensach.vn "Orczy đấy à vào giúp một tay đi! Vẫn có đủ các thứ. Nhưng cần rửa cho thật sạch sẽ thì mới dùng được." Agatha ngọ ngoạy nhún vai, cởi áo khoác da, tay chống nạnh. Cô quay lại phía sau Van và Poe, đang đứng phía sau nhìn Orczy, nhìn ngó vào bếp và cau có nói, "Không vào giúp thì làm ơn ra đi, thám hiểm đảo hay gí đó! Sẽ không có cà phê cho đến khi tụi này xong việc đâu." Van gượng cười rồi cùng Poe lặng lẽ rút lui, quay ra phía sảnh. Agatha lạnh lùng nói với theo. "Đừng quên làm biến tên đấy nhé! Chúng tôi không muốn bị ai đó xộc vào phòng khi đan thay quần áo đâu!" Ellery và Leroux cũng bước ra đại sảnh. "Bị nữ vương điện hạ đuổi ra à?" Ellery đưa tay chống cằm trêu chọc. "Tuân lệnh nàng, chúng ta ra ngoài kia lượn một vòng xem sao." "Ý hay đấy. Carr đâu nhỉ? Vẫn chưa ra à?" "Anh ấy tự ra ngoài trước rồi." Leroux nhìn về phía cửa chính. "Đã đi rồi?" "Thằng cha này thích trò làm màu quá nhỉ?" Ellery mỉm cười, châm biếm. Bên tay phải, tức phái Bắc Thập Giác Quán, là hàng thông xanh tốt. Có một khoảng trống giữa hàng thông với tán hắc tùng hai bên tạo thành cổng vòm, dẫn tới Lam Ốc mà giờ chỉ còn là đống đổ nát. Ở đây gần còn sót nhiều vật liệu kiến trúc nham nhở, gạch vỡ ngói nát nằm rải rác, bẩn thiểu trông phát khiếp. Cả khu đất chấc đầy rác bụi, phần lớn cây cối xung quanh đã mục ruỗng, chết khô sau trận hỏa hoạn. https://thuviensach.vn "Tất cả đã bị thiêu rụi không còn gì hết. Hẳn phải là một trận hỏa hoạn khủng khiếp lắm." Ellery nhìn cảnh tượng đáng buồn trước mắt, thở dài. "Đúng! Chẳng còn gì hết." "Van à, cậu cũng đến đây lần đầu thì phải?" Van gật đầu, " Đã nhiều lần tôi nghe bác tôi kể về hòn đảo, nhưng giờ mới có dịp đến thăm. Sáng nay chuyển hành lý lên mệt đứt hơi, lại đang bị sốt nên không thể ra ngoài đi dạo." "Đúng là chỉ còn lại đám tro tàn và gạch nát." "Ellery, hẳn phải sót lại một thi hài thì anh mới vừa lòng." Leroux cười nhăn nhở. "Thôi đi! Có mà cậu ấy!" Khu rừng thông phía Tây có một con đường mòn dẫn lên vách đá. Bên kia vùng biển rộng xanh ngắt, mũi J thấp thoáng ẩn hiện. "thời tiết thật dễ hịu, gió nhẹ, nắng đẹp." Ellery vươn vai nhìn ra biển. Leoux vóc người nhỏ bé cũng nhìn ra biển, tay cuộn tròn trong gấu áo thun vàng. "Đúng vậy, Ellery. Thật không thể tin được cách đây nữa năm, nơi đây lại xảy ra một sự kiện thảm khốc đến vậy....?" "Thảm khốc... đúng thế, vụ Lam Ốc trên Giác Đảo, bốn người mất mạng." https://thuviensach.vn "Tiểu thuyết dù viết bốn mạng hay bốn mươi mạng cũng không có gì lạ, nhưng đây là một vụ án có thật, lại cách chúng ta không xa. Lúc đọc bản tin, tôi thật sự sốc đấy." "Vào sáng sớm ngày 20 tháng Chín thì phải? Ngôi nhà bị thiêu rụi. Người ta phát hiện ra bốn thi thể trong đống đổ nát, gồm ông Nakamura Seiji, bà vợ tên là Kazue, và hai vợ chồng người giúp việc." Ellery bình tỉnh nhớ lại. "Người ta xét nghiệm thấy trong bốn xác chết đều có hàm lượng thuốc ngủ khá cao, nưng nguyên nhân tử vong thì lại khác nhau. Vợ chồng người giúp việc chết trong phòng mình, bị trói bằng dây thừng, đầu bị rìu bổ đôi vở toang, còn chủ nhân Nakamura Seiji thì bị tưới dầu hảo thiêu cháy. Bà vợ Kazue bị thắt cổ cùng phòng. Kinh khủng hơn là bà bị chặt mất cánh tay trái bằng một loại vũ khí sắc bén, về sau cũng không tìm thấy cánh tay ấy hiện trường. Sự việc đại khái là thế, phải không Leroux?" "Và còn người làm vườn nữa, không rõ tung tích ra sao." "À, đúng rồi. Nghe đồn ông ta mới lên đảo làm việc vài ngày trước đấy. Cảnh sát không tài nào tìm thấy. Ông ta biến mất hoàn toàn. " "Đúng vậy." "Có hai giả thuyết. Một, người làm vườn chính là hung thủ. Hai, ung thủ là kẻ khác, người làm vườn chạy trốn, bị hung thủ truy sát, nên ngã khỏi vách đá và mất tích đến giờ..." "Hình như cảnh sát nghiêng về điều tra người làm vườn chính là hung thủ, nhưng không rõ kết quả điều tra về sau ra sao. Ellery, anh nghĩ thế nào?" https://thuviensach.vn Ellery gạt mái tóc bị gió biển thổi xõa xuống và nói, "Điều này...tiếc rằng chúng ta có quá ít manh mối. Tất cả những gì chúng ta biết chỉ là mấy thông tin trên báo chí vài ngày sau đó mà thôi." "Không ngờ anh lại dễ dàng lùi bước thế này." "Đâu phải là chuyện lùi bước? Đưa ra một giả thuyết hợp lý hay ho nào đó thì không khó. Nhưng vì dữ liệu quá ít nên không đủ để chứng minh và đưa ra bất kì kết luận nào. Thực ra, cảnh sát cũng chỉ làm việc qua loa rồi gác lại. Điều quan trọng nhất là hiện trường chỉ còn có vậy, trên đảo không một ai sống sót, nên cảnh sát bèn kết luận người làm vườn chính là hung thủ." "Kể cũng có lý." "Vậy sự thật vẫn bị chôn dấu trong đống tro tàn đổ nát." Ellery quay người đi vào đống gạch ngói bề bộn và nhặt lên một mảnh ván. Cậu khom người nhìn xuống xung quanh. "Sao thế? Leroux bối rối hỏi." "Nếu tìm thấy cánh tay của bà Kazue thì lý thú lắm đây! Ellery nghiêm hị nói. "Liệu bên dưới sàn Thập Giác Quán có thi thể người làm vườn không nhỉ?" "Cậu điên mất rồi!" Poe nãy giờ vẫn im lặng chợt lên . Cậu vuốt bộ râu, khuôn mặt thoáng nét lo lắng. "Sở thích của cậu độc đáo quá đấy, Ellery!" "Đúng thế!" Leroux phụ họa. "Như anh nói lúc trên thuyền: Nếu ngày mai có điều gì đó xảy ra trên hòn đảo này, nó sẽ đúng kiểu 'căn nhà giữa bão tuyết'mà Ellery yêu thích. Rồi phát triển thành vụ giết người hàng loạt như trong Mười người da đen nhỏ thì anh ấy sẽ khoái trá lắm đấy!" https://thuviensach.vn "Và cậu ta nên là người đầu tiên giết." Poe vốn ít nói, nhưng thỉnh thoảng lai phun ra mấy câu thật khó nghe. Leroux và Van mỉm cười nhìn nhau. "Giết người hàng loạt trên đảo. Này, nghe hay đấy." Ellery thản nhiên nói. "Đó hình xác là những điều tối muốn! Đến lúc ấy tôi sẽ xung phong làm thám tử. Có ai muốn thách thức Ellery Queen không nào?" https://thuviensach.vn THẬP GIÁC QUÁN Yukito Ayatsuji www.dtv-ebook.com "Những lúc thế này, phụ nữ chúng ta toàn bị thiệt, bị sai bảo như người giúp việc." Agatha thoăn thoắt rửa xoong nồi bát đĩa, miệng không ngừng càu nhàu. Orczy đứng bên cạnh, chăm chú nhìn đôi tay búp măng trắng trẻo linh hoạt của Agatha cho đến lúc thình lình nhận ra là mình không làm gì cả. "Hãy để cánh giới vào làm bếp. Họ không nên nghĩ có hai chúng ta đây rồi thì thoát nợ. Đúng không?" "À, ừ...ừ." "Ellery đĩnh đạc mặc tạp dề, ta cầm cái muôi nhìn sẽ rất buồn cười và cũng thật đáng yêu nhỉ!" Agatha cười khanh khách. Orczy liếc nhìn khuôn mặt thanh tú của người bạn, khẽ thở dài. Khuôn mặt sáng với sóng mũi cao, đôi mắt long lanh dưới mí mắt màu tím nhạt, mái tóc dài, xoăn sóng nước được chăm sóc rất cẩn thận. Trong Agatha lúc nào cũng vui vẻ và đầy tự tin. Tuy hơi mạnh mẽ nhưng vẫn không đánh mất nét hấp dẫn đặc trưng của nữ giới. Agatha luôn thu hút đượ những ánh mắt tán thưởng của cánh mày râu. So với Agatha thí mình... https://thuviensach.vn Mũi nhỏ và tròn, hai má hồng hồng kiểu trẻ con, lấm tấm tàn hương. Đôi mắt to nhưng lại thiếu hài hòa, nhất là mỗi khi cô bối rối nhìn quanh. Orczy biết rõ, dù mình trang điểm như Agatha thì trông vẫn chẳng ra sao. Cô còn rất ngán cái tính nhút nhát vụng về của mình nữa. Luôn luôn là như vậy. Trong nhóm chỉ mình cô và Agatha là con gái, nhưng lại không thể có điểm chung. Điều này tực sự khiến ô thấy nặng nề. Lẽ ra mình chẳng nên đến đây. Cô bắt đầu nghĩ vậy. Cô vốn không muốn đến hòn đảo này. Cảm giác như... bất kính. Nhưng cô lại không đủ can đảm từ chối lời mời của các bạn. "Chiếc nhẫn đẹp quá!" Agatha reo lên, nhìn ngón giữa bàn tay trái Orczy. "Em vẫn thường đeo nó à?" "Không." Orczy khẽ lắc đầu. "Từ một người đặc biệt phải không?" "Không ... đâu có." Orczy đã cân nhắc rất kĩ trước khi chuẩn bị tinh thần đến hòn đảo này. Chuyến đi không phải là một sự xâm phạm: cô đangthể hiện lòng thành kính. Tôi đến đây để thể hiện lòng thành kính trước những người đã khuất. Nên cô khởi hành. "Em vẫn cứ thế à Orczy!" "...Hả?" "Lúc nào em cũng khép kính, quen nhau hai năm rồi mà chị gần như hẳng biết gì về em. Không phải sai trái gì, nhưng nhưng vậy thì kì lạ quá đấy." https://thuviensach.vn "Kì lạ?" "Ừ. Khi đọc truyện của em đăng trên tạp chí hội viên, chị thường nghĩ em viết tiểu thuyết thì đầy sức sống, ai dè..." "Thì đó là thế giới tưởng tượng mà." Orczy quay mặt đi, tránh ánh mắt Agatha và nở nụ cười ngượng nghịu. "Em không thích hợp với đời sống hiện thực, em ghét chính mình trong hiện thực." "Em nói gì thế?" Agatha mỉm ười, vuốt mái tóc ngắn, gọn gàng của Orczy. "Em phải tự. Tin lên mới được! Em rất đáng yêu nhưng chưa nhận ra đó thôi. Đừng nên lúc nào cũng cúi gằm. Hãy ngẩn đầu, thẳng lưng, không sợ gì hết." "Agatha, chị thật tốt bụng." "Bây giờ chúng ta mau thu dọn, chuẩn bị nấu cơm trưa. Được không?" Ellery, Leroux và Van vẫn đứng ở bãi đổ nát, còn Poe một mình đi vào khu rừng đối diện. "Này Ellery, và cả ảnh nữa Van. Chúng ta chỉ có bảy ngày trên đảo, nên tôi thực sự mong các anh..." Đôi mắt Leroux sáng lên sau đôi mắt kính tròn gọng trắng trông rất hài hước, nhưng có lẽ cậu ta không cảm thấy thế. "... Tôi cũng không yêu cầu 100 trang , chỉ 50 trang là được." "Leroux cậu đùa đấy à?" "Tôi có nói đùa bao giờ đâu, Ellery." "Nhưng đề xuất đột ngột quá. Mà chúng ta đến đây đâu phái để viết chứ, đúng không Van." https://thuviensach.vn "Tôi tán thành với Ellery." "Nhưng tôi đã giải thích với các anh nhiều rồi: tội định trung tuần tháng Tụ này sẽ phát hành số tiếp theo của Đảo Người Chết. Một là, nhằm thu hút các anh em mới gia nhập, hai là để kỷ niệm 10 năm thành lập hội nghiên cứu tiểu thuyết trinh thám. Vì sắp trở thành tổng biên tập, tôi rất muốn mạnh tay một phiên, chứ không thể để tạp chí của chúng ta úi xùi rước con mắt thiên hạ được." Leroux học năm thứ hai khoa Văn, tháng Tư năm nay cậu sẽ đảm nhiệm vị trí tổng biên tập đương nhiệm của Đảo Người Chết. "Leroux à, lúc này cậu phải nịnh Carr mới đúng. Chưa nói về chất lượng ra sao nhưng anh là nhà văn năng suất cao nhất câu lạc bộ. Xin lỗi Van, cho tôi xin tí lửa." "Ellery , anh và Carr hiếm khi đôi co nhau cơ mà." "Không phải lỗi của tôi, Carr khơi mào đấy chứ." "Nhắc đến mới nhớ, có vẻ như tâm trạng của Carr đang không ổn." Leroux nói. Ellery tặc lưỡi nhả khói thuốc. "Có thể thông cảm được mà!" "Tại sao?" "Tiên sinh Carr đáng thương gần đây tiếp cận em Agatha nhưng bị bàng thẳng thừng cự tuyệt." "Nữ sĩ Agatha? Hà hà...anh ấy thực can đảm!" https://thuviensach.vn "Không rõ có phải vì muốn xả giận không , anh ta nhằm vào Orczy, rồi lại bị cô ấy phớt lờ." "Orczy? Van cau mày." "Đúng! Cho nên tiên sinh của chúng ta mới ỉu xìu như thế." "Đương nhiên rồi, vì nay phải ở chung mái nhà với hai cô em cho mình ra rìa." "Chuyện đúng là thế đấy. Nên, Leroux yêu quý của tôi à, nếu cậu muốn thứ gì đó từ Carr thì phải khôn khéo mới được." Lúc này, họ thấy Agatha đang trên đường từ Thập Giác Quán đi tới. Cô dừng lại dưới tán hắc tùng và vẫy tay với mọi người. "Nào, ăn cơm trưa! Poe và Carr đâu? Các anh không đi cùng nhau à?" Đằng sau Thập Giác Quán, trên con đường mòn đi vào rừng thông. Carr vốn định men theo để em vách đá phí Đông, nhưng càng vào sâu thì đường càng quanh co và bóp hep, chưa đầy 50 mét đã mất phương uống. Rừng cây rậm rạp che hết ánh mặt trời, thỉnh thoảng lại bị những cành trúc dài móc vào quần áo. Mặt đất cũng gập ghềnh khó đi, làm cậu suýt ngả mấy lần liền. Cậu đã định quay về, nhưng lại không muốn làm . Đây chỉ là hòn đảo nhỏ. Cậu chẳng thể để mình lạc đường. Chiếc áo đen cao cổ mặc trong áo jacket ướt đẫm mồ hôi. Vừa lúc cậu cảm thấy không thể chịu đựng nổi nữa thì con đường mòn kết thúc, đẩy cậu ra khỏi khu rừng. Cậu đang đứng trên vách đá, ánh sáng rực rỡ phản chiếu từ mặt nước khiến cậu lóa mắt. Một anh chàng cao lớn đã đến trước và đang nhìn ra https://thuviensach.vn biển. Đó là Poe. "Carr đấy à?" Poe ngoái lại vì tiếng bướ chân, nhận ra Carr, cậu lại quay nhìn về phía biển. "Chúng ta đang ở bờ Bắc của đảo. Chỗ kia hình như là Miêu Đảo(đảo mèo). Poe chỉ về phía hòn đảo nhỏ gần đó. Hòn đảo bé tẹo cứ như đá ghềnh nhô lên, bên trên mọc đầy cây bụi lúp xúp thấp tịt. Đúng như tên gọi,Miêu Đảo chẳng khác gì một con thú đen sì đang ngồi thu lu trên mặt biển. Carr nhìn Miêu Đảo, buồn bã gật đầu. "Carr, sao cậu có vẻ chán chường thế?" "Tôi thấy hối hận vì đã đến đây." Carr cau có, giọng ngán ngẩm. "Năm ngoái ở đây xảy ra vụ án đó đâu có nghĩa là bậy giờ có điều gì thú vị. Tôi những mong nơi đây kích thích trí tưởng tượng nên mới đến...nhưng giờ cứ nghĩ mỗi ngày trong cả một tuần tới luôn phải nhìn những khuôn mặt giống nhau...Cậu cũng nên chán dần đi." Carr cũng học năm thứ ba khoa Luật như Ellery. Vì trượt kì thi đại họ năm đầu tiên, cậu và Poe vốn bằng tuổi nhau nhưng Poe thành ra học trước cậu một khóa. Carr có vóc người tầm thước, nhưng vì cái cổ ngắn và lưng hơi gù nên trông có vẻ thấp lùn. "Mà sao cậu lại đứng đây một mình vậy?" "Tôi cứ lững thững đi, rồi bỗng đến đây." Đôi mắt Poe vốn đã hơi nhỏ, nằm dưới cặp lông mày rậm thành ra càng nhỏ hơn. Cậu mở hộp thuốc lá https://thuviensach.vn bằng gỗ rất tinh xảo, châm một điếu đưa mời Carr. "Cậu đem đến đây mấy bao thuốc, mà cứ mờ người khác mãi thế? Chình cậu cũng là tay nghiện nặng kia mà?" "Tôi học Y thật nhưng rất thích hút thuốc." "Vẫn là Lark à? Đây đâu phải là thuốc cho canh sinh viên hút?" Carr vừa cầm điếu thuốc vừa làu bàu, "Nhưng vẫn còn hơn thuốc lá bạc hà của công tử Ellery..." "Carr, cậu chẳng nên buồn bực vì Ellery mãi thế làm gì. Các cậu cãi nhau cũng khiến bọn tôi khó chịu theo. Mà dù cậu có cố gây sự thì cậu ta cũng chỉ cười cợt chứ không thèm quan tâm đâu." Carr dùng bật lửa của mình để châm thuốc, tức tối ngoảnh mặt sang bên, "Xem ai đang nói kìa." Poe rất bình thản, lặng lẽ đứng hút thuốc. Lát sau, Carr vứt điếu thuốc mới hút một nữa xuống biển rồi ngồi phệt xuống tản đá gần đó, lấy ra chai rượu Whisky, giật nắp rồi ngửa cổ tu một ngụm to. "Định say túy lúy giữa ban ngày à?" "Việc gì đến cậu?" "Tôi không tán thành đâu." Poe nghiêm giọng. "Cậu nên uống một vừa hai phải thôi. Không chỉ lú ban ngày đâu, và chăng... Hừ! Cậu vẫn để bụng chuyện đó à?" "Ừ, cậu hiểu mà..." https://thuviensach.vn "Không, tôi không hiểu. Chuyện trôi qua đã lâu sao cậu vẫn canh cánh trong lòng." Mặc kệ sự lặng thing và cái nhìn quở trách của Poe, Carr lại tu rượu. "Tôi không chỉ ghét Ellery, thực ra tôi cảm thấy không nên đến đảo hoang này cùng bọn con gái." "Đảo không người ở, nhưng đây đâu phải cuộc dã ngoại sinh tồn?" "Hừ. Dù thế, tôi vốn ghét đứng gần loại gái ngạo mạn như Agatha. Rồi lại còn Orczy nữa. Hai năm nay, bảy người chúng ta đã trở thành 'một nhóm thân thiết' nên tôi không tiện nói ra. Nhưng con bé Orczy lúc nào cũng u sầu, ảm đạm, chẳng có điểm gì nổi bật lại còn rụt rè kinh khủng nữa chứ." "Cậu đang bới lông tìm vết đấy!" "À, tôi quên mất, cậu và Orczy là bạn từ tấm bé." Poe ngao ngán vứt mẩu thuốc lá xuống đất, giẫm chân dập tắt. Rồi hình như nhớ ra điều gì, cậu nhìn đồng hồ. "Một giờ rưỡi rồi, nếu chúng ta không về thì chắng có gì mà ăn đâu." "Trước khi ăn cơm, tôi muốn thông báo một việc." Ellery đeo cặp kính trắng gọng vàng trang nhã , nói. "Tổng biên tập nhiệm kì sau có mấy lời cùng các anh chị em." Bữa trưa đã được dọn lên chiếc bàn thập giác, gồm trứng ốp lết, thịt ba chỉ xông khói, xa lát, bánh mì que và cà phê. "Xin lỗi, phải làm phiền mọi người vào lúc này. Tôi xin tự giới thiệu mình với vai trò tổng biên tập mới,..." Leroux hắng giọng. " Trong bữa tiệc đầu năm, ở hội chúng ta có bạn đề xướng nên khám phá Thập Giác Quán, https://thuviensach.vn lúc đó không ai nghĩ cuối cùng có thể làm được. May sao bác ruột của Van đã mua lại hòn đảo này và mời chúng ta đến đây ở mấy hôm." "Anh khiêm tốn quá rồi. Dù sao thì, như mọi người đều biết đấy, bác của Van kinh doanh nhà đất ở quận S và là một doanh nhân thành đạt. Bác đang có một kế hoạch lớn là khai thác đảo Tsunojima thành một khu giải trí ho giới trẻ. Có phải thế không, Van?" "Cũng không lớn lắm đâu." "Chuyến đi này của chúng ta mang tính thử nghiệm, có thể nói là một công đôi việc. Đầu tiên, xin cảm ơn anh Van đã đến sớm để tiền trạm cho mọi người." Leroux trịnh trọng cúi gập lưng. "Tiếp theo là thông báo chính..." "Chớ nói nhiều nữa, kẻo trứng gà, cà phê nguội mãi thôi! Agatha ngắt lời. "Tôi xong ngay đây. Nhưng đúng là không nên để thức ăn bị nguội lạnh, chúng ta sẽ vừa ăn vừa nghe vậy. Hôm nay, các bậc tài danh ngồi đây đều kế thừa biệt hiệu của các đàn anh đã tốt nghiệp, và cũng là những ngôi sao sáng tác của hội nghiên cứu..." Từ ngày thành lập hội đến nay, thành viên hội nghiên cứu trinh thám đại học K thường gọi nhau bằng biệt hiệu. Độ mười năm trước các sáng lập viên nảy ra một sáng kiến hơi trẻ con, do quá đam mê truyện trinh thám nên đã dùng tên các tác giả danh tiếng Âu-Mỹ làm biệt hiệu cho các hội viên. Về sau số lượng hội viên tăng lên thì không đủ biệt hiệu để dùng nữa, cho nên chấp nhận giải pháp lớp hội viên trẻ "kế thừa" biệt hiệu của các đàn anh đã tốt nghiệp. https://thuviensach.vn Cách chọn người kế thừa căn cứ vào sự cống hiến của các hội viên dành cho tạp chí. Cho nên những người hiện đang được dùng biệt hiệu đều là các hạt nhân của hội, cũ luôn có nhiều cơ hội gặp mặt nhau. "Hôm nay các anh chị em tài hoa tập hợp trên hoang đảo, sẽ tập trung tinh thần để không phí phạm một tuần lễ này." Leroux tươi cười nhìn mọi người. "Tôi đã chuẩn bị sẵn giấy viết, mong các anh chị em sẽ viết một tác phẩm dành đăng trên tập san số ra tháng Tư của chúng ta." "À!" Agatha reo lên. "Thảo nào hành lý của Leroux căng phồng, thì ra là cậu đã có ý đồ này." "Đúng là ý đồ này! Xin trông cậy ở chị Agatha, và cả cậu nữa Orczy!" Lerou khẽ cúi đầu, tay xoa khuôn mặt tròn tròn của mình , cười khoái trá. Nhìn cậu thật giống một con búp bê Fukusuke ( một loại búp bê truyền thống Nhật xuất phát từ TQ, được coi là một biểu tượng may mắn ở Nhật, có khuôn mặt tròn phúng phính và luôn mỉm cười) mang cặp kính. Mọi người cũng vui vẻ cười theo. "Nội dung các câu chuyện có thể đều liên quan đên 'vụ án giết người hàng loạt trên cô đảo', nếu thế thì sao, Leroux. Loe băn khoăn hỏi. Leroux ưỡn ngưc lên. "Đến lúc đó chúng ta sẻ quyết định dùng nó làm chủ đề cho chuyên san, hoặc ta cứ quyết định ngay bây giờ cũng được, tôi quá mong như thế. Nói cho cùng, tên tạp chí Đảo Người Chết của chúng ta vốn lấy từ tên tác phẩm của nữ văn sĩ Agatha Christie mà. (tức mười người da đen nhỏ của AC khi xuất bản lần đầu ở Nhật năm 1939,tác phẩm này mang nhan đề Shininjima tạm dịch Dead Island hay Đảo người chết). https://thuviensach.vn THẬP GIÁC QUÁN Yukito Ayatsuji www.dtv-ebook.com Ngày đầu tiên trôi qua trong bình yên. Mới chỉ có Leroux đưa ra yêu cầu về viết bài. Mọi người vốn không có dự định hay hoạt động gì cả cho nên ai cũng nhẩn nha tử do thoải mái. Lúc sẩm tối. "Ellery, cậu chơi bài một mình à?" Agatha bước ra khỏi phòng riêng, cô mặc áo choàng trắng, quần da màu đen, đơn giản, nhưng trông vẫn nổi bật nhờ chiếc khăn cột tóc màu vàng óng. ,"Tôi mới nghiên cứu thôi. Nhưng chưa đến mức đam mê đâu." Ellery mỉm cười, lách tách bật bộ bài trong tay. "Nghiên cứu gì cơ? Định làm nhà tiên tri đấy à?" "Làm gì có! Tôi không có sở thích ấy." Ellery thoăn thoắt tráo bài trên chiếc bàn thập giác, "Tất nhiên là mấy trò ảo bài rồi." "Ảo thuật bài?" Agatha ngạc nhiên mở to đôi mắt chừng một giây, rồi gật đầu vẻ hiểu biết, "Vậy đó là điều cậu đang nghiên cứu sao?" "Gì cơ?" "Lừa đảo người khác ấy." "Lừa đảo? Từ này hơi quá đáng đấy!" "Thế à?" Agatha cười vui vẻ. "Cậu thử làm ảo thuật cho tôi xem đi, tôi rất ít khi được xem." https://thuviensach.vn "Hiếm ai mê trinh thám mà lại không hứng thú với ảo thuật." "Không phải tôi không hứng thú, mà tôi ít có dịp được xem. Nào, cậu thử biểu diễn đi." "Ok. Lại đây và ngồi xuống!" Đại sảnh Thập Giác Quán hơi âm u giữa ánh hoàng hôn. Agatha ngồi phía đối diện. Ellery thu bài lại, xếp trên bàn và rút từ túi áo ra một bộ bài nữa. "Bây giờ có hai bộ bài, mặt lưng khác màu: đỏ và xanh. Mỗi người dùng một bộ. Cậu chọn đi." "Màu xanh." Agatha trả lời ngay lập tức. "Được! Cậu cầm lấy." Ellery ngồi bên kia bàn, chuyển bộ bài cho cô. "Cậu kiểm tra xem, xác định rắng nó không có gì khác lạ. Rồi tráo bài. Tôi cũng tráo bộ bài này." "Được rồi. Bộ bài bình thường. Mỹ sản xuất thì phải?" "Bộ bài 'xe đạp', mặt lưng có in hình thiên sứ đi xe đạp, bài tú lơ khơ thông dụng nhất ở Mỹ." Ellery tráo bài xong , cẩn thận đặt trên bài. "Bậy giờ chúng ta đổi cho nhau. Cậu đưa tôi bộ xanh, tôi đưa cậu bộ đỏ. Ok. Giờ cậu rút ra một quân bất kì mà cậu thích, nhớ kĩ quân đó nhé." "Một quân bất kì à?" https://thuviensach.vn "Đúng vậy! Cậu nhớ chưa? Được! Bây giờ đặt nó lên trên cùng. Đúng rồi. Sau đó tráo bài như tôi làm đây...chia làm đôi rồi đổi vị trí trên dưới. Đúng, đúng! Cậu làm hai hoặc ba lần như vậy." "Thế này đúng không?" "Hoàn hảo. Bây giớ chúng ta đổi bài lần nữa." Agatha lại cầm bộ bài xanh. "Ổn rồi chứ? Ellery nhìn thẳng vào mắt Agatha. "Vừa nãy chúng ta đã tráo bài lung tung rồi rút ra một quân, và đã nhớ rõ. Sau đó đổi bài cho nhau, rồi tráo lần nữa." "Đúng vậy." "Bây giờ, từ trong đống quân bài này, phiền Agatha tìm lại quân bài lúc nãy cậu chọn, rồi úp nó xuống bàn. Tôi cũng tìm ra quân bài của tôi." Rất nahnh, họ đã tìm ra hai quân bài đó úp xuống bàn. Ellery thở một hơi dài, rồi bảo Agatha lật hai qu6an bài lên "Ôi, thật là...làm sao cậu có thể..." Agatha kinh ngạc kêu lên, vì hai quân bài giống hệt nhau. "Đều là 4 cơ." Ellery cười đắc. Ý. "Trò lừa ngoạn mục! Đúng không?" Mặt trời đã lặn hẳn. Một ngọn đèn dầu khá cổ được thắp lên và đặt giữa thập giác ở đại sảnh. Van đã đem nó theo vì biết Thập Giác Quán không có điện. Các phòng khác đều thắp nến cỡ đại. Ăn xong bữa tối thì đã 7 giờ. https://thuviensach.vn "Ellery, sao không cho tôi biết bí mật của trò ảo thuật? Agatha vai Ellery hỏi sau khi bưng cà phê ra cho mọi người. "Dù có hỏi nữa cũng không ăn thua đâu, giới ảo thuật tối kị tiết lộ bí mật nhà nghề. Điều này khác với tiểu thuyết trinh thám. Dù ảo thuật hay dở ra sao, khi đã tiết lộ bí quyết đằng sau thì chán chết!" "Tiền bối Agatha đã thử làm khán giả của Ellery hay sao?" "Leroux, cậu cũng biết Elleru làm ảo thuật à?" "Đâu chỉ là biết? Tôi chính là vật thí nghiệm của anh ấy trong cả tháng qua. Anh ấy còn dặn tôi đứng tiết lộ cho ai biết trước khi thuần thục hơn. Đôi khi anh ấy vẫn thật trẻ con." "Ơ kìa, Leroux." "Anh đã biểu diễn trò gì rồi?" "Một trò đơn giản thôi." "Hả? Thế mà đơn giản? Agatha giận dữ nói. "Vậy hãy cho tôi biết bí quyết đi?" "Không đơn giản mà có thể tiết lộ. Trò vừa nãy cậu xem, ngay cả trẻ con ủng biết, nhưng vấn đề không phải ở chỗ thủ pháp mà là quá trình biểu diễn cộng với phép che mắt nữa!" "Biểu diễn?" "Đúng, ví dụ..." Ellery cầm cốc cà phê đen lên, nhấp một hụm. https://thuviensach.vn "Trong phim Magic, có một tình tiết nhà ảo thuật do Anthony Hopkins thủ vai biểu diễn cho người yêu cũ xem, na ná như hồi nãy tôi làm. Đó không phải trò ảo thuật nữa mà là thủ pháp tâm lý. Nhà ảo thuật giải thích với cô gái rằng:nếu hai người có tâm hồn đồng điệu thì quân bài sẽ giống nhau. Nhân đó tỏ tình với đối phương..." "Thế thì, Ellery, cậu không đụng tỏ tình với tôi đấy chứ?" "Đâu có! Ellery cố ý nhún vai, cười hì hì. "Rất tiếc, hiện giờ tôi chưa cá can đảm cầu hôn cối nữ cương điệnhạ!" "Cậu chọn từ ngữ thật khôn ngoan tinh tế." "Quá hen rồi! À..." Ellery cầm cốc cà phê và chăm chú nhìn. "Tôi nghĩ d8e6n1 một chuyện khác. Về ông Nakamura Seiji mà chúng ta nói chiều nay, thật là một hồn ma có sức ám ảnh, nhìn chiếc cốc này mà tôi rùng mình." Đó là một hiếc cốc lạ lùng màu xanh rêu, nằm trong bộ đồ ăn còn sót lại dưới bếp. Nó cũng hình thập giác như chính kiến trúc ở tòa nhà này. "Có lẽ ông ta đặt riêng. Cũng như cái gạt tàn hoặc khay đĩa vừa đựng thức ăn, tất cả đều hình thập giác. Poe, anh nghĩ sao?" "Rất khó nói." Poe rít một hơi rồi đặt điếu thuốc lá lên cái gạt tàn hình thập giác. "Quả là hết sức khác thường nhưng có thể hiểu đậy là một thứ nhã hứng của người giàu." "Nhã hứng của người giàu?" Ellery cầm chặt chiếc cốc bằng cả hai tay và ngắm tỉ mỉ. Tuy là hình thập giác nhưng ở kích thước này, miệng nó như hình tròn. https://thuviensach.vn "Dù sao thì Thập Giác Quán vẫn xứng đáng để chúng ta lặn lội đến tham quan. Tôi rất mong được cạn ly cùng ngững người đã khuất." "Ellery, Thập Giác Quán đáng để đến chơi nhưng đảo này thì chẳng có gì đáng nói, chỉ có rừng thông buồn tẻ mà thôi." "Chưa chắc đâu!" Poe đáp lời Agatha. "Vách đá phía Tây phế tích trông rất được, có bậc đá đi xuống bờ biển, ra đó ngồi câu cá thì tuyệt!" "Nhắc mới nhớ, Poe, anh có đem thêm vài cái cần câu chứ? Nếu may mắn, ngày mai chúng ta sẽ có cá tươi ăn!"Leroux liếm môi. "Cậu hớ nên hy vọng nhiều." Poe chậm rãi vuốt râu. "À phía sau Thập Giác Quán có mấy cây hoa đào và hoa mai vẫn mãn nhãn hơn." "Sở thích của Ellery khác đời đấy!" "Thế à? Giới quý tộc Nhật Bản thời xưa thích hoa mai hơn, Leroux ạ!" "Thật không ?" "Thật mà! Phải thế không , Orczy?" Bất chợt bị gọi tên, Orczy hơi giật mình , đỏ mặt rồi khẽ gật đầu. "Orczy, cậu có thể giải thích cho mọi người biết không?" "Ừ...được! Trong Vạn Hiệp Tập( tức Manyoshu tuyển tập thi ca vĩ đại nhật bản) nhiều nhất là thơ vịnh bông lau và hoa mai, hơn trăm bài mỗi chủ đề, nhưng chỉ có bốn mươi bài vịnh hoa đào." Orczy và Leroux đều là sinh viên năm hai khoa Văn chuyên nghành văn học Anh, nhưng cũng rất thạo văn học Nhật Bản. https://thuviensach.vn "Chà, thế mà tôi chẳng biết gì cả." Agatha tỏ ra khâm phục. Cô học năm thứ ba khoa Dược nên không hiểu gì về đề tài này."Em nói nữa đi, Orczy?" "À...được thôi." Orcay miễn cưỡng đáp. "Tập thơ ấy ra đời vào thời kì hưng thịnh của văn hóa đại lục và chịu ảnh hưởng của văn hóa TQ. Thơ viết về anh đào, phải đến thời củ Cổ kim hòa ca tập( tức Kokinwakashu ) mới tăng dần... Nhưng phần nhiều lại miêu tả hình ảnh hoa đào rơi." "Cổ kim hòa ca tập, chắc là thời kì Heian( tên một thời kì của Nhật từ năm 794 đến 1185) phải không?" Ellery hỏi. "Là thời thiên hoàng Daigo, đầu thế kỷ thứ 10..." "Chẳng rõ có liên quan gì đến bối cảnh xã hội bi quan lúc đó không, mà toàn là thơ tiếc than cánh hoa rơi." "Thời Thiên hoàng Daigo, đôt nhiên xảy dịch bệnh vào mùa anh đào rơi, nên anh đào bị quy kết là đem lại đại dịch bệnh. Thành thử mỗi năm, vào đúng khoảng thời gian ấy, lễ hội Hanashizume(lễ hội truyền thống Nhật tổ chức vào thời điểm hoa anh đào rơi tháng 3 âm lịch hàng năm nhằm xua đuổi bệnh tật) lại được tổ chức để xua đuổi bệnh tật. Có một sự liên quan ở đây..." "Thì ra là thế." "Van sao cậu im lặng thế?" Poe liếc nhìn Van, đang ngồi cạnh mình, đầu cuối xuống. "Cậu mệt à?" "Ừ...nhức đầu." "Trông cậu hơi nhợt nhạt. Đang sốt à?" Van oay vai và hít thở sâu. https://thuviensach.vn "Xin lỗi, tôi muốn vào n Hỉ một chút." "Ừ nên đi ngủ đi!" "Được rồi, vậy..." Van chống hai tay ôn bàn, từ từ đứng dậy. "Mặc tôi, mọi người cứ nói chuyện đi, ồn ào một chút cũng không sao đâu." Van chúc mọi người ngủ ngon rồi trở vào phòng mình, đóng cửa lại. Đại sảnh vốn thiếu ánh sáng bỗng rơi vào im lặng, chỉ nghe thấy tiếng kim loại kêu lách cách. "Đáng ghét!" Carr từ nãy chỉ im lặng ngồi rung đùi, bỗng nguýt dài và buông ra một câu. "Cố ý khóa cửa trước mặt mọi người, bản thân đâu phải dạng thiếu nữ sợ sệt chứ!" "Bầu trời đêm nay đẹp quá!" Poe gải vờ như không nghe Carr nói, ngẩn nhìn giếng trời hình thập giác trên nóc đại sảnh. "Hôm kia là ngày rằm thì phải?" Leroux nói. Đúng lúc có một luồng sáng lướt qua giếng trời. Là ánh án từ ngọn hải dăng trên mũi J quét tới. "Mọi người nhìn kìa, có quầng sáng quanh mặt trăng xem chừng ngày mau sẽ mưa." "Củ là mê tín thôi, Agatha!" "Ellery hơi bất lịch sự đấy! Không hẳn là mê tín đâu. Đó là do bầu trời nhiều hơi nước..." "Theo dự báo thời tiết trời sẽ nắng đẹp cả tuần mà." https://thuviensach.vn "Nhưng nói là có thể mưa, vẫn khoa học hơn m ấy câu chuyện thỏ trên cung trăng. "Thỏ trên cung trăng..."Ellery gượng cười. "Trên quần đảo Miyaki có gã đàn ông đang gánh đôi thùng, biết câu chuyện đó không?" "À, tôi đã từng nghe câu chuyện này." Leroux nói, khuôn mặt sáng lên. "Anh ta vâng lệnh Ngọc Hoàng, gàng thuốc bất tử và thuốc độc xuống nhân gian, đúng chưa? Nhưng anh ta đưa nhầm thuốc bất tử cho loài rắn uống đưa thuốc độc cho loài người nên bị trừng phạt, phải tiếp tục gánh đôi thùng đến tận ngày nay." "Đúng, đúng!" "Bộ tộc Hottenot ở miền Nam châu Phi cũng có một truyền thuyết tương tự." Poe nói. "Nhân vật chính không phải người mà là thỏ. Thỏ đã truyền đạt sai mệnh lệnh của Thần Mặt Trăng, ông ta tức giận ném thỏ xuống đất, cho nôi môi thỏ bị chẻ ba." "Truyền thuyết của các dân tộc luôn có nét giống nhau nhỉ." Ellery ngồi tựa vào lưng ghế phủ vải xanh, khoanh tay lại. "Hình như cả thế giới đều nói có thỏ sống trên mặt trăng. Trung Quốc, Trung Á, Ấn Độ..." "Ấn Độ cũng có à?" "Mặt trăng trong tiếng Phạn là sasin, tức có một con thỏ" "Thế à?" Poe vớ lấy hộp thuốc lá trên bàn, ngẩng nhìn lên trời. Bầu trời đêm hình thập giác thoáng bóng trăng mờ. Giác Đảo, Thập Giác Quán. https://thuviensach.vn Ánh đèn yếu ớt hắt bóng những người trẻ tuổi lên bức tường màu trắng. Đêm đã về khuya. https://thuviensach.vn THẬP GIÁC QUÁN Yukito Ayatsuji www.dtv-ebook.com Chương 2: Ngày Thứ Nhất - Đất Liền {1} Các người đã giết Chiori, con gái ta. Chính giữa căn phòng chật chội là một cái giường bày đủ thú bề bộn, Kawaminami Takaaki đang nằm trên giường, cau mày. Đã 11 giờ trưa. Cậu vừa về đến nhà thì thấy một bức thư nằm trong thùng thư. Hôm qua cậu đến nhà bạn chơi mạt chược suốt đêm. Mỗi lần như thế, về đến nhà cậu vẫn văng vẳng nghe tiếng tráo bài lọc xọc, người lơ mơ ở trạng thái ngủ, nhưng hôm nay bức thư làm cậu tỉnh như sáo. "gì thế này?" Cậu dụi mắt, cầm nó lên nhìn thật kĩ. Một phong bì màu nâu như bình thường, đóng dấu bưu điện ngày hôm qua, 25 tháng Ba, gửi từ thành phố O. Điều này duy nhất khác thường là toàn bộ nội dung đều được đánh máy. (tức là gõ lên máy đánh chữ. Vào thời điểm này máy tính chưa phổ biến, văn bản cần chữ in đều dùng máy đánh chữ wapuro) Không ghi địa chỉ người gửi, chỉ thấy mặc sau ghi " Nakamura Seiji". " Nakamura Seiji." Cậu nhẩm đọc. Chưa từng nghe nói. Khoan, đọi đã, cậu iết cái tên này. CẬu ngồi dậy, xếp bằng tròn trên cái đệm và nhìn bức thư lần nữa. Một tờ giấy tốt khổ B5, toàn bộ nội dung được đánh máy. "Các người đã giết Chiori, con gái ta." https://thuviensach.vn CẬu đã nghe cái tên Chiori ở đâu đó, hình như là Nakamura Chiori, thế thì Nakamura Seiji hẳn là cha cô ta. Sự việc xảy ra cách đây một năm, tháng Giêng năm ngoái. Hội nghiên cứu tiểu thuyết trinh thám đại học K của Kawaminami tổ chức buổi họp mừng năm mới. Nakamura Chiori là một thành viên mới. Học dưới cậu một năm, khi đó cô mới là sinh viên năm thứ nhất. Cậu hiện đang học năm thứ ba, tháng sau cậu sẽ lên năm thứ tư. Nhưng từ mùa xuân năm ngoái, cậu đã ngừng tham gia hội nghiên cứu. Nakamura CHiori chết khi đi chơi tăng ba trong buổi liên hoan mừng năm mới ấy. Bấy giờ cậu đã ra về trước do có chút việc. Nghe nói Nakamura Chiori bị ngộ độc cồn dẫn đến đau tim cấp tính, dù được xe cấp cứu chở tới bệnh viện, cô đã chết trên đường đi. Kawaminimi có đến dự đám tang cô. Nakamura Chiori ở nhà ông ngoại, tại thành phố O, cho nên đám tang cũng tổ chức ở đó. Nhưng người chủ trì tang lễ lại không phải Seiji, mà là một cái tê lỗ thời hơn nhiều. Chắc là ông ngoại chứ không phải là cha của Nakamura Chiori. Bây giờ nhớ lại, hôm đó cậu không nhìn thấy bóng dáng cha cô đâu cả. Thế thì tại cao người tự xưng là "cha của Chiori" lại gửi cho cậu bức thư này? Một người cậu chưa từng nói chuyện hay gặp mặt. Trong thư, "Seiji" nhấn mạnh Chiori bị người ta sát hại. Con gái ông đi dự liên hoan, bị chuốc rượu rồi đột tử. Trong mắt người cha thì cô "bị giết hại", điều này cũng có thể thông cảm được. Nhưng tại sao ông ấy lại viết lá thứ này, sau hơn một năm kể từ ngày ấy? Kawaminimi đột nhiên đứng bật dậy. Nakamura Seiji... À! https://thuviensach.vn Ký ức bắt đầu sống động trở lại. Cậu nhảy xuống giường, chạy đến bên chiếc giá bằng thép kê áp tường, lôi ra mấy tập hồ sơ,bên trong có các bài báo thú vị được cắt ra lưu giữ. Mình nhớ là vào khoảng tháng Chín năm ngoái... Cậu lật giở, một lúc sau tìm thấy bài báo đó. Hỏa hoạn ở Lam Ốc trên Giác Đảo bốn người bị giết một cách bí ẩn?! Kawaminami ngồi phịch xuống sàn, mở tập hồ sơ ra. Cậu búng đầu ngón tay vào dòng tít in đậm. "Một lời buộc tội từ người chết sao?" "A lô, đây có phải là nhà Higashi không ạ? Tôi là Kawaminami ở đại học K. Xin hỏi Hajime có nhà không ạ?" "Kawaminami?" Đầu dây bên kia là mẹ của Hajime. "Sáng nay nó đi du lịch với các bạn ở hội rồi." "Hội nghiên cứu tiểu thuyết trinh thám phải không ạ?" "Đúng nó nói là đi ra hoang đảo." "Hoang đảo? Cô có biết tên đảo ấy không ?" "Có! Cô nghĩ là Giác Đảo ở quận S." "Giác Đảo..." Cảm giác như hơi thở mình ngừng lại, Kawaminami nắm chặt ống nghe. "Hajime có nhận được bất cứ bức thư hay lời nhắn nào không ạ?" "Thư à?" "Thư của một người tên là Nakamura Seiji gửi đến." https://thuviensach.vn "Cô không..." bà mẹ do dự một chút, nhận ra tâm trạng gấp rút của cậu, bèn nói "Chờ nhé!" rồi đặt ống nghe xuống. Tiếng đàn organ văng vẳng từ đầu dây bên kia. Một lát sau, bà quay lại, giọng bất an: "CÓ một bức thư như vậy cháu ạ. Có điều gì không ổn sao?" "Cô nói là nhà mình cũng nhận được à?" "Ừ, đúng rồi." Kawaminami bỗng cảm thấy toàn thân bủn rủn, hai vai chùng xuống. Cậu chẳng biết phải làm gì nữa. "Dạ... cháu cảm ơn cô. Không có chuyện gì ạ. Xin lỗi đã làm phiền cô." Đặt ống nghe xuống, Kawaminami ngồi tựa vào tường đờ đẫn. Đây là căn hộ chung cư cũ kĩ, tường vách rệu rã kêu cọt kẹt, từ ngoài cửa sổ vọng vào tiếng máy giặt ồn ĩ. Highashi cũng nhận được một bức thư của Nakamura Seiji. Cậu chớp chớp đôi mắt đầy vằn đỏ. Có lẽ nào đây chỉ là một trò đùa tai ác? Cậu giở sổ tay ghi số điện thoại của hội nghiên cứu, chép lại thông tin của tất cả những thành viên đã đi chơi tăng ba hôm ấy. Họ vắng nhà và đều ở ký túc xá nên không thể hỏi han ai được. Tyu nhiên... tất cả lại đi du lịch cùng nhau, đến chính Giác Đảo, nơi xảy ra sự kiện kia. Có phải chỉ đơn giản là ngẫu nhiên trùng hợp không? Ngẫm nghĩ hồi lâu, cậu mở cuốn sổ tay, tìm số điện thoại của cô gái đã chết, Nakamura Chiori. https://thuviensach.vn THẬP GIÁC QUÁN Yukito Ayatsuji www.dtv-ebook.com Thành phố O, nơi các thành viên hội nghiên cứu tiểu thuyết trinh thám đại học K lên thuyền xuất phát, cách quận S nửa giớ đi xe buýt và bốn mươi phút ngồi tàu điện. Quãng đường chim bay không đến 40 kilomet. Kawamanami ra khỏi ga Kamegawa, cách thành phố O bốn bến, và rảo bước về phía những ngọn núi. Lúc gọi điện đến nhà ông ngoại của Chiori, cậu chỉ gặp chị giúp việc, bèn tự giới thiệu mình là bạn cùng đại học của Chiori ngày trước. Chị hiền hòa tra lời các câu hỏi của cậu. Cậu phải nói rất khéo mới xác định được cha của Chiori chính là ông Nakamura Seiji, người đã mất trong vụ hỏa hoạn ở Giác đảo. Cậu đọc báo và biết, ông có người em trai là Nakamura Kojira. Và cậu đã khai thác được địa chỉ của ông ta. NakamuraKojiro sống ở Kannawa thuộc Beppu. Ông là giáo viên một trường cấp ba trong vùng. Đang là kì nghỉ xuân, chắc là ông sẽ có nhà. Quê Kawaminami cũng Beppu nên cậu không lạ gì nơi này. Cậu nghĩ mình có thể dễ dàng tìm được đường, và càng tò mò hơn. Cậu thậm chí còn không gọi điện trước mà quyết định cứ đến thẳng nhà Nakamura Kojiro. Kannawa nổi tiếng với "suối nước nóng đại ngục". Vậy nên, dưới bầu trời trong xanh thoáng đãng có thể nhìn thấy cảnh tượng ngút ngàn hơi nước uốn lượn trên từng dãy nhà dân và những dòng nước nóng ở bên đường. Phía bên trái là những sườn dốc mịt mùng của núi Tsurumi. https://thuviensach.vn Sau khi đi qua một khu thương mại nhỏ, đường sá bỗng trở nên yên tĩnh. Nơi này tập trung nhiều khách sạn nhà nghỉ, nhà dân và các biệt thự cho thuê, dành cho những người muốn ở lại đây lâu dài để điều trị bằng suối nước nóng. Nhờ đại chỉ dò hỏi được, chẳng mấy chốc cậu đã tìm được nhà ông Nakamura Kojiro. Ngôi nhà một tầng xinh xắn. Phía trong hàng rào thấp là những khóm hoa kim tước vàng rực rỡ, hoa râu dê trắng và hoa mộc qua hao hồng đang khoe sắc hương giữa tiết trời xuân. Kawaminami bước qua cổng hàng rào, đi trên lối nhỏ lát đá đến cửa chính. Cậu hít một hơi thật sâu rồi ấn chuông. Lát sau có một giọng nam trầm ấm vang lên. "Ai đấy?' Người đàn ông xuất hiện trước cửa, phong cách rât 1kho6ng ăn nhậ với ngôi nhà truyền thống kiểu Nhật này. Ông mặc sơ mi trắng không cài khuy cổ, áo khoác len mỏng màu nâu, quần dài xám, mái tóc hoa râm được vuốt ngược ra sau. "Xin hỏi, là chú Nakamura Kojiro phải không ạ?" "Phải rồi!" Cháu là Kawamanami, bạn của Nakamura Chiori ở hội nghiên cứu... đến làm phiền chú mong chú thứ lỗi cho." Dưới cặp kính đồi mồi, vẻ mặt ông Nakamura Kojiro lập tức trở nên nhẹ nhõm. "Hội nghiên cứu tiểu thuyết trinh thám địa học K à? Gặp tôi có việc gì không?" https://thuviensach.vn "Chuy65n là thế này: hôm nay cháu nhận được một bức thư kì lạ." Kawaminami rút thư ra và đua cho Nakamura Kojiro. Ong cầm phong bì, nhìn qua hàng chữ in trên đó, rồi bỗng cau mày, vẻ căng thẳng, nhìn Kawaminami. "Cháu vào nhà đã! Nhà đang có anh bạn đến chơi, nhưng không sao, cháu đừng ngại. Tôi ở một mình nên chẳng có gì đãi khách cả." Kawaminami được dẫn vào một căn phòng tatami (dạng phòng truyền thống của Nhật ). Phòng có dạng chữ L với hai phòng sáu chiếu thông nhau. Nếu bỏ tấm bình phong ngăn ở giữa hì sẽ thành một phòng mười hai chiếu. Gian ngoài dùng để tiếp khách và sinh hoạt chung, thảm màu lục sẫm, kê bộ sofa cùng màu. Gian trong thông ra vườn phía bên ngoài, hình như là thư phòng. Có vài giá sách cao chạm trần và một chiếc bàn lớn. Nhà cửa sạch sẽ tinh tươm, không có vẻ là nhà một người đàn ông độc thân. "Shimada có khách đến!" Người bạn của Nakamura Kojiro đang ngồi trên một chiếc ghế mây nơi hàng hiên, nhìn ra vườn. "Đây là Kawaminami ở hội tiểu thuyết trinh thám đại học K, còn đây là Shimada Kiyoshi, bạn tôi." "Tiểu thuyết trinh thám à?" Shimada đứng bật dậy, vì động tác quá mạnh nên cái ghế chao dữ dội, đè vào mu bàn chân, Shimada đau quá lại ngồi phịch xuống. Người đàn ông này cao kều gầy nhẳng khiến Kawaminami liên tưởng đến con bọ ngựa. "hật ra, năm ngoái cháu đã rút lui khỏi hội nghiên cứu rồi ạ." "Hừm." Shimada Kiyoshi nhăn nhó xoa nắn chân. "Vậy cơn gió nào đưa cậu tới đây thế?" https://thuviensach.vn "Vì thứ này đây." Ông Nakamura Kojiro đưa cho Shimada bức thư của Kawanaminami. Thoáng thấy tên người gửi, Shimada lập tức nhìn Kawaminami. "Tôi xem được không?" "Cứ tự nhiên." Ông Nakamuranoi, "Kawaminami, thực ra tôi cũng nhận được một bức thư như vậy." "Thế à?!" Rồi ông đi vào phòng, cầm bức thư trên chiếc bàn gụ đưa cho Kawaminami. Cậu đọc ngay hai mặt trước sao phong bì. Y hệt như cái cậu nhận được, cả dấu bưu điện và chữ in cũng vậy, tên người gửi là Nakamura Seiji. "Cháu xem được không ạ?" Ông ta gật đầu. Chiori bị sát hại Chỉ có độc một câu. Dù nội dung hơi khác, nhưng vẫn là chữ in trên giấy B5 loại tốt. Kawaminami im lặng nhìn tờ giấy hồi lâu. Một bức thư kì lạ gửi từ người đã khuất. Không sao tưởng tượng ra nổi. Có thể dễ dàng suy ra rằng những ai đi chơi tăng ba trong buổi liên hoan năm ngoái đều nhận được bức thư tương tự, nhưng không ngờ ông Nakamura Kojiro cũng nhận được thư. "Thế này là sao ạ?" "Tôi cũng chịu, không hiểu nổi." Ông đáp. "Tôi đang cố nghĩ là ai đó bày trò đùa oái oăm và sao trên đời này lại có những gã rỗi hơi rách việc https://thuviensach.vn đến thế, thì cháu tới." "Không chỉ mình cháu đâu ạ. Vài hội viên khác cũng nhận được thư như vậy." "Thế à?" "Thật xin lỗi, nhưng có lẽ nào là Nakamra Seiji... Xin lỗi, anh chú, vẫn còn sống?" "Không thể nào. Cháu cũng biết rồi: ông anh tôi đã qua đời vào mùa thu năm ngoái vì tai nạn kinh khủng ấy. Thứ lỗi cho, tôi không muốn nhắc lại chuyện cũ nữa." "Vậy thì, lá thư này chỉ là một trò đùa vô lối ạ?" "Chỉ có thể là như vậy. Anh trai tôi đã chết cách đây nửa năm, đó là sụ thật rành rành. Huống chi, tôi không tin trên đời này lại tồn tại hồn ma." "Chú nghĩ thế nào về nội dung bức thư ạ?" "Hừm..." Nakamura Kojiro rầy rĩ đáp. "Tôi có biết chuyện bất hạnh của Chiori, và nghĩ rằng đó chỉ là một tai nạn. Chiori là đứa cháu yêu của tôi, tôi cũng thông cảm với suy nghĩ rằng nó bị hãm hại, nhưng không thể vì thế mà thù hằn các cháu. Điều tôi không thể tha thứ là có kẻ đã lấy dnah nghĩ anh tôi để gửi những lá thư điên khùng này." "Tức là trò đúa ác ý ạ?" Kawamanami cảm thấy không hoàn toàn thuyết phục. Cậu gật đầu và liếc sang nhìn Shimada Kiyoshi đang ngồi trên ghế mây, gác chân chữ ngũ, một bàn tay đặt lên đầu gối. Anh ta nhìn cậu bằng ánh mắt ra chiều thích thú. https://thuviensach.vn "À..." Kawaminami vừa đưa trả Nkamura Kojiro bức thư vừa hỏi. "Các bạn trong hội nghiên cứu đang có mặt ở Giác Đảo, chú có biết không?" "Không." Ông đáp chẳng mặn mà gì. "Anh Seiji qua đời để quyền thừa kế hòn đảo ấy cho tôi, tháng trước tôi đã bán cho một thương gia bất động sản ở quận S với mức rất thấp. Tôi không muốn đặt chân lên hòn đảo ấy lần nữa nên cũng không năm được tình hình." https://thuviensach.vn THẬP GIÁC QUÁN Yukito Ayatsuji www.dtv-ebook.com Biết hôm nay ông Nakamura Kojiro còn có việc cần giải quyết, Kawaminami hỏi thăm về những giá sách đầy ắp. Nakamura nói ngoài việc dạy học ở trường cấp ba gần nhà, khi rỗi rãi ông cũng hay nghiên cứu Phật học. Với nụ cười ngại ngùng, ông nói, "Tôi đang tìm hiểu về Bát Nhã Không của Phật giáo đại thừa." "Bát Nhã Không ạ? Kawaminami nghiêng đầu. Shimada đứng dậy, giải thích, "Cậu nghe nói đến Bát Nhã Tâm Kinh bao giờ chưa? Sắc tức thị không không tức thị sắc. Anh ấy đang nghiêng cứu về Không. " Anh rảo những bước dài, đưa trả Kawaminami bức thư đã đọc đi đọc lại máy lần. "Kawaminami, họ cậu chữ Hán viết như thế nào?" "Kawa là Giang, trong Trường Giang. Minami là Nam, trong đông tây nam bắc,." "Giang... Nam... Ha ha tên rất hay. Anh Ko, tôi cũng xin cáo từ luôn! Kawaminami, chúng ta cùng đi nào! " Ra khỏi nhà ông Nakamura Kojiro, bước xuống đường phố vắng vẻ, Shima da đan ngón tay vào nhau, vươn vai. Chiếc áo len màu đen khiến anh càng có vẻ cao gầy hơn. "Conan! Tên cậu rất hay! "Shimada đan hai tay sau gáy, lần này phát âm tên của Kawaminami thành Conan(chữ Hán trong tiếng Nhật thường có nhiều cách phát âm). Sao cuậ lại rút ra khỏi hội nghiên cứu tiểu thuyết trinh thám thế? Môi trường không hợp à? " https://thuviensach.vn "Anh đoán trúng rồi đấy! " "Nhìn mặt cậu là biết ngay! " Shimada cười hề hề. "Chứ không phải vì cậu mất hứng với truyện trinh thám phải không?" "Giờ tôi vẫn rất mê tiểu thuyết trinh thám." "Hay đấy, tôi cũng vậy. Tôi mê trinh thám hơn là tìm hiểu Phật học. Tư duy suy luận trong trinh thám rất rõ ràng. Ta cùng đi uống trà ở đâu đó, được không? " "Được! Kawaminami mỉm cười đáp lại. Cả hai đi trênđoạn đường hơi dốc, rực nắng. "Conan, cậu là một chàng trai thú vị đấy." "Tôi ư?" "Chỉ vì một bức thư đùa bỡn mà phải lặn lội từ xa đến đây." "Cũng không xa lắm đâu." "Ừ! Tuy nhiên, nếu là tôi thì tôi cũng làm thế. Vì ngày nào tôi cũng nhàn rỗi đến phát chán." Shimada thọc tay vào túi quần bò màu đen, mỉm cười. "Cậu cho rằng đó là trò đùa tinh vi à?" "Chắc chú Nakamura Kojiro sẽ nghĩ thế, nhưng tôi lại nghĩ khác." Kawaminami đáp. "Dĩ nhiên không phải hồn ma viết thư, nhiều khả năng là có kẻ mạo danh người đã chết. Nhưng ai tốn quá nhiều công sức như thế cho một trò đùa vớ vẩn." "Công sức...? " https://thuviensach.vn "Chữ chẳng hạn, đều là đánh máy cẩn thận. Là trò đùa nói chung không cần nhiêu khê như vậy..." "Nếu quen đánh máy thì cũng là chuyện bình thường thôi. Càng ngày người ta càng ưa dùng máy đánh chữ. Anh Ko mới mua một chiếc năm nay thôi, mà đã dùng khá thành thạo." "Đúng là rất phổ biến, các bạn tôi đều mua máy chữ, phòng nghiên cứu của sinh viên cũng trang bị cả. Nhưng chỉ viết thư mà cũng đánh máy thì hơi lạ." "Có lý." "Phải in chứ không viết, đương nhiên là nhằm che đấu bút tích của mình. Nếu thuần túy là trò đùa, thì có cần phải giấu nhẹm bút tích của mình. Nếu thuần túy là trò đùa, thì có cần phải giấu nhẹm nút tích không? Nhất là... thư chỉ vẻn vẹn mộ dòng! Nếu đơn giản là muốn hù dọa thì phải viết ra những lời lẽ ghê rợn hãi hùng mới đúng chứ? Nên không thể không linh cảm rằng, có một ẩn ý sâu xa nào đó phía sau hành động này." "Ẩn ý ư?" Đi hết dốc, họ bước lên đường cái rộng rãi ở ven biển. Trên mặt biển mênh mông xanh biếc là vô số tàu thuyền lớn nhỏ đang tắm mình trong nắng. "Kia rồi!" Shimada chỉ tay. "Quán kia, rất khá! Chúng ta đến đó đi." Trên nóc nhà màu đỏ của quán trà gần một mũi tên chĩa hướng gió. Tấm biển hiệu là hàng chữ màu"Mother Goose" khiến Kawaminami không khỏi thích thú. https://thuviensach.vn THẬP GIÁC QUÁN Yukito Ayatsuji www.dtv-ebook.com Hai người ngồi đối diện nhau bên bộ bàn ghế kê sát cửa sổ. Kawaminami quan sát kĩ lưỡng người đàn ông mới quen. Shimada tuổi ngoài ba mươi hoặc hơn một chút. Mái tóc hơi dài và mềm mại khiến khuôn mặt anh hóp lại. Kawaminami đã cao và gầy rồi, nhưng Shimada thì phải nói là một cây sào. Giữa khuôn mặt đen sạm là đôi mắt trũng sâu và cái mũi to khoằm. Ngạo nghễ khác đời, là ấn tượng đầu tiên toát ra từ Shimada, vẻ kì cục không giống ai khiến người ta khó gần. Nhưng lời nói cử chỉ của anh ấy lúc nãy lại khác vẻ bên ngoài, khiến Kawaminami nảy sinh thiện cảm. Cậu có cảm giác mình quen thân ảnh từ lâu. Đã quá 4 giờ chiều, từ sáng đến giờ Kawaminami chưa ăn chút gì, nên cậu gọi cà phê cùng pizza. Nhìn qua ô cửa kính, ngoài kia là biển xanh đối diện với đướng quốc lộ 10. Đó là vịnh Beppu. Quán này hơi uống mấy tiệm ăn nhẹ thường thấy ở các góc phố trong khu vực đông sinh viên. Có lẽ chủ quán cũng hứng thú với câu ca dao nhi đồng "Bà mẹ ngỗng" nên tranh vẽ và tượng ngỗng được trưng ở khắp nơi trong quán. "Kawaminami Takaaki, cậu nói tiếp đi. " Shimada zkiyoshi rót cho mình một chén trà Bá tước từ chiếc bình mới được mang đến. "Nói tiếp... về bức thư à?" "Đương nhiên." https://thuviensach.vn "Lúc nãy tôi đã nói quan điểm của mình rồi. Tôi hút thuốc được chứ?" "Cứ tự nhiên." "Cám ơn." Cậu châm thuốc. Một làn khói trắng bay lên. "Như vừa nói đấy, tôi không cho rằng đây chỉ là một trò đùa, nhưng nếu anh hỏi là gì thì tôi cũng chịu. Tôi không có manh mối nào để kết luận ai viết và viết vì mục đích gì. Có điều..." "Có điều gì?" "Cũng có thể suy nghĩ ra vài giả thuyết." "Cậu nói cụ thể hơn đi." "Ví dụ như nói về bức thư tôi nhận được ấy, có thể phân tích ba ngụ ý của người viết. Một là, chủ yếu muốn nhấn mạnh ' Chiori bị sát hại'. Hai là, ngầm cảnh cáo 'ta căm hận các người, ta dự định trả thù'. Viết thư đe dọa kẻ thủ ác mà dùng tên ông Nakamura Seiji là quá thích hợp rồi." "Tôi hiểu, còn ngụ ý thứ ba?" "Ba là, các bức thư này chứa đựng một hàm nghĩa sâu xa hơn." "Hàm nghĩa sâu sa ? " "Tại sao người viết thư lại dùng tên ông Nakamura Seiji quá cố? Giả sử nhằm mục đích khủng bố, thì e thời này chẳng ai tin là thật. Hồn ma đánh máy, in ấn, viết thư, hão huyền quá đáng! Cho nên tôi mới đoán rằng những bức thư này muốn nhắc chúng ta nhìn nhận lại sự kiện xảy ra năm ngoái trên Giác Đảo. Liệu tôi có nghĩ lắm không?" https://thuviensach.vn "Không! Tôi cảm rất có ý nghĩa." Ánh mắt Shimada lấp lánh thích thú. Anh cầm chén trà lên. "Hay lắm! Cần rá soát lại vụ việc ở Giác Đảo, có lý đấy! Vụ đó xứng đáng để xem xét lại. Conan, cậu biết nhiều về vụ đó không?" "Tôi chỉ biết qua báo chí, nên không rõ lắm." "Vậy, có lẽ tôi nên kể với cậu những điều tôi biết trước." "Vâng anh nói đi." "Chắc cậu đã. Nắm bắt hết những nét chính. Tháng Chín năm ngoái, ở Lam Ốc trên Giác Đảo, ông Nakamura Seijij và vộ bà Kazue cùng hai cợ chồng người giúp việc bị sát hại, còn người thợ làm vườn thì mất hút. Hung thủ gây án xong đã phóng hỏa khu nhà Lam Ốc. Và đến nay, vụ án vẫn còn dang dở. "Cảnh sát coi người làm vườn là nghi phạm đúng không?" "Đúng vậy! Nhưng không hề có chứng cứ xác đáng. Tôi cgo rằng, vì người làm vườn mất tích nên mới bị nghi ngờ. Bây giờ tôi sẽ nói tỉ mỉ hơn..." Shimada hạ thấp giọng và bắt đầu kể tiếp. "Trước tiên nên kể về chủ nhân Lam Ốc, Seiji, con trưởng nhà Nskamura ở thành phố Usa tỉnh Oita. Ông hơn anh ba tuổi, nếu còn thì năm nay 47 tuổi. Là kiến trúc sư thiên tài nhưng lại sớm lui về ẩn dật... Học xong phổ thông, Seiji lên Tokyo học đại học. Hồi còn là sinh vie6nnkhoa Kiến trúc đại học T, ông từng giành giải thưởng trong một cuộc thi toàn quốc, khiến những người trong ngành rất chú ý. Sau khi tốt nghiếp, đáng lẽ Seiji sẽ học caole6n theo lời khuyên của các giáo sư, nhưng phụ thân đột ngột mắc bệnh rồi qua đời, ông đành phải trở về quê nhà. Seiji và Kojiro cùng tiếp quản sản nghiệp khổng lồ mà cha để lại. Ít lấu sau, Seiji tự thiết https://thuviensach.vn kế và xây công trình Lam Ốc trên Giác Đảo, bắt đầu cuộc sống ẩn cư của mình. Bà Kazue, thời con gái mang họ Hanabusa, là bạn thanh mai trúc mã của Seiji ở Usa, được hai nhà nhất trí hôn ước, họ nêm đôi lứa và làm đám cưới sau khi chuyển ra Giác Đảo. " "Nghe anh Ko nói ông ấy vật làm nhưng chỉ để giải trí thôi. Khi vui thì làm, hễ làm là làm đến nơi đến chốn và kiên trì theo đuổi một phong cách kiến trúc cùng độc đáo của mình, được giới thượng lưu đánh giá rất cao. Vô vàng khách hàng từ khắp mọi nơi tìm đến đảo mời mọc. Nhưng chừng mười năm gần đây Seiji từ chối hầu hết các lời đề nghị và sống ẩn dật cách biệt với đời. " "Quả là khác thường,." "Anh Ko cũng khác thường lắm, không thiết gì cả, chỉ nghiên cứu Phật học. Anh khăng khăng nói 'Ông anh tôi là một dị nhân' đủ thấy cả hai thật kì quặc. Và hình như tình cảm của họ không mấy mặn mà. Trở lại chuyện chính. Trên Giác Đảo có vợ chồng giúp việc Kitamura. Họ làm các việc vặt, chống lái ca nô từ đảo ra đất liền, vợ dọn dẹp nhà cửa. Lại có một người làm vườn tên là Yoshikawa Seiichi, ngày thường thì sống ở Ajimu. Mỗi tháng ông ta lên đảo làm việc vài ngày. Ba ngày trước khi xảy ra vụ hỏa hoạn, ông ta có lên đảo. Đây là những ngưới liên quan. Về chi tiết vụ án, phát hiện cả thảy bốn thi thể đều cháy đen, biến dạng, khiến pháp y rất vất vả mới kết luận được: vợ chồng Kitamura bị vật sắc nhọn đánh vào đầu, tử vong trong phòng ngủ, cảnh sát tìm thấy hung khí là cái rìu ngay tại đó, cả hai đều có dấu vết bị trói bằng thừng. Thời gian tử vong là sau buổi chiều 19 tháng Chín, trước khi xảy ra hỏa hoạn một ngày. Bà Kazue bị thắt cổ trên giường trong phòng ngủ, cánh tay trái biến mất sau khi bà chết, đến nay không tìm thấy. Thời gian tử vong trong khoảng ngày 17 18 tháng Chín. Ông Seiji bị tưới dầu hỏa đốt cháy cũng trong phòng đó, thi thể chứa hàm lượng thuốc ngủ khá lớn. Điể này trùng hợp với ba thi thể kia. Thời gian tử vong: tờ mờ sáng ngày 20 tháng Chín, trong trận hỏa hoạn. Ngọn https://thuviensach.vn lửa bắt đầu từ bếp, hung thủ tưới dầu hỏa khắp nhà rồi đốt. Cậu cũng biết rồi cho đến nay cảnh sát vẫn nghiêng về giả thiết người làm vườn mất tích là hung thủ. Tuy nhiên vẫn còn nhiều điểm nghi vấn không sao giải thích nổi. Ví dụ, tại sao Yoshikawa lại chặt cánh tay bà Kazue? Đem đi đâu? Chạy trốn ra sao? Chiếc ca nô duy nhất ở đảo vẫn neo ở vịnh. Khó mà tưởng tượng được vào hạ tuần tháng Chín(mùa thu trời lạnh) hung thủ có thể giết chết bốn mạng rồi bơi vào đất liền?! Cảnh sát cũng nghĩ đến giả thuyết hung thủ là người bên ngoài, nếu thế thì lại càng nảy ra nhiều điểm nghi vấn. Cảnh sát chỉ suy luận Yoshikawa là hung thủ mà thôi. Kìa, cậu cứ ăn đi, đừng khách sáo." "À... Vâng!" Khi Shimada đang kể các tính tiết vụ án thì nhà hàng mang pizza và cà phê đến, Kawaminami say sưa nghe nên chưa cắt bánh ăn. "Về động cơ, thì có hai giả thuyết: một là âm mưu nhòm ngó tiến bạc của chủ nhân, hai là Yoshikawa thầm yêu và tư thông với bà Kazue. Nhiều ý kiến cho rằng cả hai yếu tố trên hình thành động cơ giết người. Hắn cho mọi người uống thuốc ngủ trước, rồi ra tay gây án. Trói vợ chồng Kitamura và ông chủ lại, giam vào phòng, sau đó lôi bà Kazue vào phóng ngủ để thỏa mãn thú tính. Bà Kazue bị giết trước ba người kia đến một hay hai ngày. Cảnh sát phát hiện ra trên thi thể bà Kazue nhiều dấu hiệu chứng tỏ bị xâm hại tình dục. Bị giết tiếp theo là vợ chông Kitamura, bấy giờ vẫn mê man bất tỉnh. Sau đó hắn giết ông Seiji. Cuối cùng vào nhà bếp phóng hỏa." Kawaminami nhấc tách cà phê đã nguội lên thắc mắc. "Nhưng, anh Shimada này, tại sao hung thủ phải để chi ông chủ Nakamura Seiji sống lâu thế? Cả vợ chồng Kitamura nữa. Đằng nào cũng giết, giết sớm có phải an toàn hơn không?" "Có thể phỏng đoán rằng ban đầu hắn không định giết tất cả bọn họ. Giết bà Kazue xong. Thì ý định mới thay đổi. Nói cách khác, để ông https://thuviensach.vn Nakamura Seiji sống đến phút cuối càng chứng tỏ ý đồ cướp tiền bạc của hung thủ." "Sao lại nói thế? " "Điều này có liên quan đến phong cách thiết kế kiến trúc của ông Nakamura Seiji." "Kiến trúc sao..." "Đúng! Như tôi đã nói, ông ta là một người khác thường, thiết kế Lam Ốc, Thập Giác Quán, đều chứng tỏ ông ấy mắc chứng độc tưởng và có tính khí trẻ con. Một trong số đó là tính yêu đối với các loại then cài, chốt khóa." "Chốt khóa à?" "Đúng! Tôi không rõ số lượng chính xác, nhưng người ta đã tìm thấy trong đống đổ nát sau hỏa hoạn rất nhiều loại khóa cho mật thất, tủ, hầm bí mật. Chỉ Nakamura Seiji mới biết vị trí của chúng." "Nếu thế thì...buộc phải bắt ông chủ mở miệng để biết những nơi giấu báu vật." "Đúng! Do đó hungthu3 chưa giết ông Nakamura Seiji vội." Ngưng một lát, Shimada chống một tay lên mặt bàn: "Đây là những điểm chính của sự việc và tình hình điều tra hiện trường. Cảnh sát vẫn truy tìm người m vườn Yoshikawa Seiichi nhưng vẫn không thu được manh mối gì. Conan cậu muốn hỏi gì nữa không?" "Để xem nào..." Kawaminami uống cạn tách cà phê, rồi chím vào suy nghĩ. https://thuviensach.vn Dẫu vào những điều Shimada nói thì mọi suy đoán của cảnh sát đều rất thỏa đáng. Nhưng tất cả vẫn chỉ là suy đoán trên các dấu vết còn lại, nói thẳng ra thì đây chỉ là những giải thích áp đặt, có vẻ hợp lý mà thôi. Vụ án này biệt khó ở chổ Lam Ốc bị lửa thiêu rụi hoàn toàn, các thông tin thu được từ hiện trường rất hạn chế. Người còn sống duy nhất chứng kiến tình hình trước và trong khi xảy ra vụ cháy, thì lại biệt tăm. "Conan à, trông sắc mặt cậu rất nặng nề."Shimada liếm môi. "Tôi muốn hỏi cậu một câu không liên quan trực tiếp đến sự kiện Giác Đảo." "Vâng?" "Về cô Nakamura Chiori. Cô ấy gọi anh Ko là chú rout65. Vì việc học tập nên cô ấy phải tạm ở nhà bà ngoại, tức mẫu thân bà Kazue. Tôi nghe nói năm ngoái cô ấy gặp tai nạn nhưng lại biết rất ít chi tiết cụ thể. Chiori là người thế nào? " Kawaminami lập tức nhíu mày buồn bã. "Chiori là cô gái dịu dàng, hơi trầm tính, gây chú ý. Tôi gần nhưu không giao lưu với cô ấy. Nhưng tôi cho rằng cô ấy rất hiểu biết, tốt bụng, mỗi dịp tổ chức liên hoan, Chiori thường chủ động xắn tay làm một số việc." "Cô ấy chết ra sao?" "Tháng Giêng năm ngoái, trong một cuộc liên hoan của hội nghiên cứu tiểu thuyết trinh thám, cô ấy bị ngộ độc rượu." Kawaminami nói, mắt thơ thẩn nhìn ra cửa số. "Mọi lần liên hoan, cô ấy chỉ dự tăng một rồi ra về, nhưng hôm đó chung1toi6 nài nỉ cô ấy ở lại đến tăng ba, lẽ ra không nên làm thế. Cô ấy https://thuviensach.vn vốn đã yếu, nghe nói, mọi người còn cứ chuốc rượu," "Mọi người chuốc rượu cô ấy ư?" "Phải! Vì hôm đó tôi có chút việc nên nửa chừng đã ra về, cùng một cậu bạn tên là Morisu. Tai nạn xảy ra ngay sau đó. Không phải..." Kawaminami lặng lẽ đặt tay vào bức thư trong túi áo jacket. "Không phải tai nạn. Có thể, chính chúng tôi đã thực sự giết cô ấy." Kawaminami cho rằng chính mình cũng có phần trách nhiệm đối với cái chết của Chiori. Nếu không về trước, hẳn cậu đã có thể cản mọi người chuốc rượu cô. "Tối nay cậu có rỗi không?" Giọng anh Shimada bỗng trở nên sôi nổi, hình như anh cảm nhận được tâm trạng của Kawaminami. "Chúng ta cùng dùng bữa tối nay, tiện thể nhấp chút rượu. Được không?" "Nhưng..." "Tôi mời cậu! Hai chúng ta trò chuyện về tiểu thuyết trinh thám. Tôi không có bạn hợp gu về đề tài này. Cậu chiều lòng tôi được không?" "Vâng! Rất hân hạnh." "Nhất trí thế nhé! Chúng ta đến thành phố O nào." "Anh Shiamda!" "Sao thế?" "Tôi còn chưa hỏi, anh và chú Nakamura Kojiro có quan hệ thế nào?" "À, anh ấy là tiền bối cùng trường đại học với tôi." https://thuviensach.vn "Đại học? Thế thì, chắc anh cũng nghiên cứu Phật học? " "Tạm cho là thế." Shimada ngượng nghịu, đưa tay sờ mũi. "Gia đình tôi trụ trì một ngôi chùa ở ngoại ô thành phố O." "Ồ, vậy ra anh là con nhà Phật?" "Nhà có ba anh em trai, tôi là út. Ngần này tuổi rồi mà vẫn lêu têu không đâu vào đâu nên chẳng có tư cách gì mà nhận xét người khác. Cha tôi đã ngoài sáu mươi tuổi nhưng vẫn rất minh mẫn và chủ trì mọi việc, bởi vậy thời điểm duy nhất tôi được đọc kinh niệm Phật, cho người chết siêu thoát chẳng hạn, là khi đọc truyện trinh thám và có người bỏ mạng." Shimada nói, trang nghiêm chắp hai bàn tay. https://thuviensach.vn THẬP GIÁC QUÁN Yukito Ayatsuji www.dtv-ebook.com Các người đã giết Chiori, con gái ta. Morisu Kyoichi thở dài nhìn bức thư đặt trên mặt kính chiếc bàn thấp, rồi lại cầm lên. Cậu ngồi bên mép giướng, đôi chân duỗi trên tấm thảm màu ghi, hoàn toàn không còn chút sức lực nào. "Các người đã giết . Chiori, con gái ta." Cậu săm soi từng chữ in trên tờ giấy, tâm trí rối hời. Tháng Giêng năm ngoái, hội nghiên cứu tiểu thuyết trinh thám liên hoan mừng năm mới, đi chơi d8e6n1 tăng ba, Morisu và bạn cùng lớp là Kawaminami ra về nửa chừng, sau đó xảy ra sự việc ấy. Mặt sau phong bì in tên người gửi "Nakamura Seiji", người bị giết hại trên Giác Đảo cach 1đay6 nửa năm, Morisu thậm chí chưa từng biết mặt. Phòng Morisu là phòng đơn, nằm trên tầng 5 chung cư Tatsumi, bên đại lộ đối diện ga thành phố O, gần bến cảng. Cậu lại nhét lá thư vào phong bì, khẽ lắc đầu rồi cằm bao thuốc Seven Stars trên bàn lên. Cậu không nghiện nặng như trước nữa nhưng vẫn chưa hoàn toàn dứt bỏ được sự cám dỗ của nicotin. Những người trên Giác Đảo đang làm gì nhỉ? Suy nghĩ ấy thaong1 qua đầu cậu. Cậu lướt nhìn căn phòng sắp xếp ngăn nắp. Trên giá vẽ gần tường là bức tranh sơn dầu còn dang dở, vẽ vài bức tượng Phật bằng đá lặng nhìn thời gian trôi, khuất lấp dưới những tán https://thuviensach.vn cây, màu sắc mờ nhạt. Đó là phong cảnh cậu từng nhìn thấy trên một đỉnh núi thưa dấu chân người ở bán đảo Kunisaki. Cậu mới chỉ bắt đầu việc tô màu trên nền phác thảo than chì. Khói thuốc lá bỏng rát cổ. Morisu rít vài hơi rồi dụi dụi điếu thuốc vào chiếc gàt tàn ngập nước. Một linh cảm chẳng lành dâng lên, như thể một chuyện bất thường nào đó sắp xảy ra. Tiếng chuông điện thoại reo. Cậu nhìn đồng hồ. Đã gần nửa đêm. Giờ này còn gọi điện thì chỉ có thể là một người... Sau mấy giây do dự, Morisu nhấc ông 1nghe. "Morisu đấy à?" Giọ nói quen thuộc của Kawaminami vang lên, đúng như cậu đã nghĩ. Morisu thở phào. "Chào Doyle!" "Tôi nhắc cậu bao nhiêu lần rồi, đừng gọi tôi bằng cái tên này. Chiều nay tôi cũng gọi cho cậu..." "Tôi đi xe máy đến Kunisaki." "Kunisaki?" "Ừ! Đi vẽ phong cảnh." "Thế à, Morisu, cậu có nhận được bức thư nào kì lạ không?" https://thuviensach.vn "Thư của Nakamura Seiji chứ gì? cách đây hai mươi phút tôi cũng gọi cho cậu, định hỏi về việc này." "Vậy là cậu cũng nhận được rồi." "Ừ! Cậu đang ở đâu? Đến chỗ tôi được không?" "Chính vì nó mà tôi gọi điện đây. Tôi đang ở gần nhà cậu và muốn gặp mặt đẩ thảo luận. Muốn nghe được cao kiến của cậu." "Tôi thì có cao kiến gì chứ?" "Ba cái đầu vẫn hơn một cái mà. Tôi có một người bạn, anh ấy sẽ cùng đến, được không?" "Không vấn đế gì, cứ đến đi!" "Tôi cho rằng đây chỉ là một trò đùa vô duyên, dù không biết đối phương có mục đích gì." Morisu nhìn hai bức thư đặt trên bàn. "Nhưng hắn viết 'các ngươi' nên tôi nghĩ mình không phải là người duy nhất nhận được thư." "Thư gửi cho cậu có vẻ là bản phô tô, của tôi là bản gốc." Kawaminami cầm bức thư của mình lên. "Hệt như bức thư gửi đến nhà Higashi, tôi đã gọi điện hỏi rồi. Chu1Nakamura Kojiro cũng nhận được bức thư với danh nghĩa ông Nakamura Seiji gửi cho, nội dung chỉ hơi khác tí chút." "Nakamura Kojiro?" Morisu cau mày. "Là em trai ôn gNakamura Seiji phải không?" "Đúng! Thư viết rằng 'Chiori bị sát hại'. Hôm nay tôi đã đến nhà ông ấy ở Beppu, rồi quen anh Shimada ở đó." https://thuviensach.vn Morisu cúi chào khách. Trước khi đến đây, hai người họ đã ngồi uống rượu với nhau. Khuôn mặt nhỏ, sạm đen của Shimada đã chuyển sang màu đỏ tía. Kawanaminami cũng thở gấp, hai mắt vằn đỏ. "Hãy giải thích mọi thứ từ đầu cho tôi nghe đi." Morisu đề nghị. Kawaminami đi thẳng vào vấn đề, nhanh chóng kể lại những việc xảy ra. Hơi thở cậu nồng nặc mùi rượu. Sau khi lắng nghe câu chuyện, Morisu sửng sốt nhìn Kawaminami, "Cậu vẫn thế, lúc nào cũng hiếu kì. Thế là từ hôm qua đến giờ cậu không ngủ à?" "Không. Nhưng điều này rất kì lạ phải không? Ai có thể gửi những bức thư này, vì mục đích gì? Cậu nghĩ sao?" Morisu day day thái dương, mắt nhắm nghiền lại, "Tố giác, đe dọa, kêu gọi mọi người nhìn nhận lại sự kiện ở Giác Đảo. Tôi cho rằng đó là một quan điểm hay! Đặc biệt là ý đồ muốn mọi người điều tra lại cụ việc. Suy luận any2 có phần gượng gạo, nhưng vẫn rất ý nghĩ. Tôi cũng nghĩ còn điều gì đó cần được làm sáng tỏ ở đây. Anh Shimada..." Chẳng rõ từ lúc nào, Shimada đã tựa lưng vào tường ngủ gà ngủ gật. Nghe thấy gọi tên mình, anh choàng dậy và ngẩng mặt lên hệt như một chú mèo. "Tôi muốn hỏi ý kiến anh Shimada... " "À, vâng. Cứ nói đi." "Năm ngoái xảy ra sự kiện Giác Đảo, khi đó ông . Nakamura Kojiro đang làm gì?" "Muốn biết chứng cứ noại phạm à?" Một nụ cười hiện trên khuôn mặt ngái ngủ cảu Shimada. "Đi thẳng vào vấn đề, khi vợ chồng https://thuviensach.vn Nakamura Seiji và Kazue bị giết thì ai là người được lợi nhất? Đương nhiên là anh Ko!" "Đúng vậy. Xin lỗi vì nói thẳng. Nhưng rõ ràng . Kojiro là đối tượng tình nghi đầu tiên." "Nhưng Morisu thân mến cảu tôi ơi, cảnh sát đâu có ngốc? Hành tung của anh Ko đương nhiên bị điều tra. Nhhu7ng tiếc rằng anh ấy có đầy đủ chứng cứ ngoại phạm. "Cụ thể là gì?" "Từ tối 19 thang Chín đến sáng hôm sau, anh ấy và tôi ở bên nhau. Hôm đó anh ấy gọi điện rủ tôi đến uống rượu, điều này khá lạ thường chúng tôi uống ở Beppu đến nửa đêm và tôi ngủ lại nhà anh Ko. Sáng hôm sau khi cảnh sát báo tin dữ, hai chúng tôi vẫn ở cùng nhau." "Đúng là hoàn hảo." Shimada gật đầu, "Tôi muốn nghe các ý kiến khác của cậu Morisu." "Tôi không có phát hiện gì mới mẻ, nhưng sau khi đọc tin trên báo, tôi vẫn băn khoăn một điểmn" "Là gì?" "Tôi không rõ từ đâu nhưng trức giác mách bảo tôi..." Morisu nhấn mạnh. "...rằng tình tiết bà Kazue mất một cánh tay ở hiện trường, mới là then chốt của vụ việc. Nếu tìm thấy cánh tay ấy thật sự thật sẽ sáng tỏ." "Vậy ra là cánh tay ấy." Morisu và Shimada đều nhìn tay mình, trầm mặc. https://thuviensach.vn "Morisu có biết các bạn trong hội nghiên cứu đang ở . Giác Đảo không?" Kamwminami hỏi. "Có." Morisu cười nhạt. "Họ cũng mời nhưng tôi từ chối, vì không hứng thú với những nơi rùng rợn như vậy." "Bao giờ họ về?" "Một tuần, kể từ hôm nay." "Cả một tuần sao? Dựng lều à?" "Không! Họ có nguồn tài trợ, được ở Thập Giác Quán." "Chú Kojiro kể là chú bán lại cho người khác rồi. Nhưng có điều gì không ổn ở đây: họ vừa tới hòn đảo của người chết thì cùng một lúc, lá thư của người chết được gửi đến." "Một sự trùng hợp kì quái." "Cậu nghĩ là trùng hợp à?" "Có thể không." Morisu lại nhắm mắt. "Nếu muốn điều tra thêm, chúng ta cần xác thực, ngoài Higashi thì những người khác đi tăng ba trong buổi liên hoan ấy có nhận được thư không." "Có lý!" "Cậu định đi tìm hiểu thật đấy à?" "Tận dụng kỳ nghỉ xuân rỗi rãi, thử làm thám tử cũng hay." "Kawaminami Takaaki có khác! Nhân thể điều tra thêm về vụ Giác Đảo." "Điều tra? Cụ thể là gì?" https://thuviensach.vn "Đến nhà người làm Yoshikawa Seiichi chẳng hạn." "Nhưng... " "Conan!" Shimada phụ họa "Đề nghị này rất hay. Tôi đã kể với cậu nhà Yoshikawa Seiichi ở gần Ajimu rồi phải không nhỉ? Có lẽ vợ ông ta vẫn còn ở đó. Vì từng phục vụ nhà ông Nakamura Seiji trên Giác Đảo, bà ấy cũng là người duy nhất còn sống biết một vài điều về đời sống riêng tư của gia đình ông chủ. Đáng để thử lắm." "Anh biết địa chỉ cụ thể không?" "Sẽ không mất nhiều thời gain để tìm đâu. "Shimada xao khuôn mặt gầy vêu vao của mình, mỉm cười hào hứng. "Kawaminami, sáng mai cậu xác định xem có phải mọi người đều nhận được bức thư không. Chiều mai chúng ta sẽ phóng đến Ajimu bằng ô tô của tôi được chứ?" "Ok! Morisu cậu cùng đi chứ?" "Tôi cũng muốn đi nhưng hiện đang bận quá. Phải hoàn thành nốt bức tranh đây này." Morisu nhìn sang bức tranh trên giá vẽ. "Vẻ tượng Phật ở Kunisaki à? Tôi nhớ ra rồi, cậu tứng nói rất mê nó, sắp tham gia triển lãm tranh à?" "Không chỉ là muốn vẽ lạ cảnh này trước mùa hoa nở. Gần đây, ngày nào tôi cũng đến đó." "Oa!" "Vả chăng chúng tôi không thuộc dạng năng động như cậu, còn chẳng muốn tiếp chuyện người lạ. Tối mai mọi người trở lại đây được không? Muộn cũng đucợ. Tôi rất muốn biết tình hình tiến triển tới đâu." Morisu https://thuviensach.vn mệt mỏi dựa lưng vào giường, lại châm điếu thuốc dù không hề thích, "Còn giờ, cứ tạm để tôi trải nghiệm cảm giác của một thám tử tại gia đã!" https://thuviensach.vn THẬP GIÁC QUÁN Yukito Ayatsuji www.dtv-ebook.com Chương 3: Ngày Thứ Hai- Đảo {1} Cô vừa chợp mắt rồi lại tỉnh giấc. Mãi 2 giờ sáng họ mới về phòng ngủ. Cô lên giường ngay, nhưng vẫn thao thức mãi. Cô mở mắt nhìn chằm chằm vào bóng tối, thấp thỏm không yên. Những chuyện không vui xảy ra ban ngày vẫn chập chờn đeo bám, không sao xua đi được. Ellery, Van, Poe, Agatha, Leroux, Carr, sáu người này cô không hè ghét. Trái lại , cô tương đối có thiện cảm với các thành viên của hội, thậm chí cả Carr. Thực ra...cô ghét chính mình khi ở bên họ. Thường ngày, dù gặp chuyện buồn phiền đến đâu, hễ về đến nhà là cô cảm thấy được giải tỏa. Chỉ cần trốn trong căn phòng thân thuộc, chìm vào thế giới mộng mơ của riêng mình, cô có thể tưởng tượng mọi điều cô muốn. Bạn thân đúng nghĩ, người yêu lý tưởng vả cả những người tôn sùng cô. Nơi cô trở thành một nữ sinh hấp dẫn. Nhưng... Đây là lần đầu tiên cô đặt chân lên hòn đảo nảy, vào biệt quán, ở trong căn phòng này. Dù đang ở một mình, giờ cô vẫn không khỏi cảm thấy bứt rứt, lo âu. Cảm thấy hối hận. nếu sớm biết thế này thì cô không nên đến đây. Chuyến đi này có ý nghĩa đặt biệt với cô. https://thuviensach.vn Thập Giác Quán trên Giác Đảo...những người kia có nhận thức được không? Cô biết rất rõ, đây là nhà của cô gái đã chết do sự sơ suất của chính họ. Nakamura Chiori là người bạn duy nhất mà cô có thể mở rộng cõi lòng. Cùng học một ngành, cùng khóa, cùng tuổi... Lần đầu gặp mặt nhau ở lớp học, cô đã nhận ra Chiori là tri kỉ của mình. Chiori cũng có cảm giác đó. Hai người rất hợp tính nhau và thường xuyên sang phòng nhau nói đủ thứ chuyện trên trời dưới biển. "Cha tớ là một người kì quặc, ông ấy sông 1tre6n một hòn đảo xa xôi, tên là Giác Đảo." Có lần Chiori kể, và còn dặn thêm, "Tớ không muốn người khác biết chuyện này." Chiori đã chết, Còn mấy người bọn cô thì đến đây, nới Chiori sinh ra và cha mẹ cô ấy qua đời. Đây không phải là môt sự xâm phạm, mình đang thế hiện lòng thành kính. Cô tiếp tục tự nhủ. Cô nghĩ một mình mình biết chuyện này là đủ, và không địnhnói với mấy người kia. Cô hi vọng có thể một mình tưởng niệm cái chết của Chiori, an ủi linh hồn Chiori... Nhưng, cô có tư cách gì đây? Phải chăng chỉ là thói tự phụ mà thôi? Bỗng dưng đùng đùng đi đến đảo này mà không phải là coi thường người đã khuất ư? Những băn khoăn ấy theo cô vào giấc ngủ chập chờn. Cơn mơ nối tiếp cơn mơ, hiện thực và mộng tưởng đan xen. Cảnh vật như những khoảnh https://thuviensach.vn khắc cắt ra từ cuốn phim của ngày hôm qua, khi cô lần đầu đặt chân đến đảo. Đó là lý do cô vừa chợp mắt đã tỉnh lại ngay. Ánh sáng mờ mờ hắt qua những nan cửa chớp, cô nhìn quanh phòng, băn khoăn không biết là thật hay mơ. Sàn trải thảm xanh, giường kê bên trái cửa sổ, bên phải là bàn, tủ áo và tấm gương. Orczy từ từ ngồi dậy, xuống giường mở cửa số. Không khí bên ngoài se lạnh. Trời trong và ít mây, tiếng sóng biển dạt dào bình yên. Cô nhìn chiếc đồng hồ đeo tay đặt cảnh gối. Đã 8 giờ. Giờ thì chắc là trời sáng thật rồi. Orczy đóng cửa sổ lại và thay quần áo. Váy ngắn đen và áo choàng trắng cùng chiếc áo len dài tay họa tiết quả trám. Như mọi khi, cô chỉ lướt qua gương. Cô không thích nhìn đối diện với hình ảnh của chính mình. Orczy lấy túi đồ vệ sinh cá nhân và bước ra khỏi phòng. Có vẻ như mọi người đều chưa dậy, đại sảnh thập giác lạnh ngắt như tờ, khác hẳn cảnh tượng huyên náo tối qua. Nhưng... Trên chiếc bàn thập giác đã được thu dọn sách sẽ, cô phát hiện ra một vật mà hôm qua hoàn toàn không có ở đó, nó lấp lánh, phản chiếu ánh sáng https://thuviensach.vn hắt xuống từ giếng trời. Cô ngạc nhiên bước tới bên bàn. Ngay khi nhận ra đó là gì, cô há hốc miệng, đóng băng trong khoảnh khắc. "...Cái gì đây?" Cô đưa tay về phía bàn, rồi lập tức rụt lại. Sợ tái mặt, quên cả vệ sinh cá nhân, cô chạy thẳng vào phòng Agatha. https://thuviensach.vn