🔙 Quay lại trang tải sách pdf ebook Shogun Tướng Quân Ebooks Nhóm Zalo https://thuviensach.vn Mục lục SHOGUN Tập 1 Tập 2 Tập 3 Cuối mục lục ---- SHOGUN - TẬP 1 CHƯƠNG 01 CHƯƠNG 02 CHƯƠNG 03 CHƯƠNG 04 CHƯƠNG 05 CHƯƠNG 06 CHƯƠNG 07 CHƯƠNG 08 CHƯƠNG 09 CHƯƠNG 10 CHƯƠNG 11 CHƯƠNG 12 CHƯƠNG 13 CHƯƠNG 14 CHƯƠNG 15 CHƯƠNG 16 CHƯƠNG 17 CHƯƠNG 18 CHƯƠNG 19 https://thuviensach.vn CHƯƠNG 20 CHƯƠNG 21 CHƯƠNG 22 CHƯƠNG 23 CHƯƠNG 24 CHƯƠNG 25 SHOGUN - TẬP 2 CHƯƠNG 26 CHƯƠNG 27 CHƯƠNG 28 CHƯƠNG 29 CHƯƠNG 30 CHƯƠNG 31 CHƯƠNG 32 CHƯƠNG 33 CHƯƠNG 34 CHƯƠNG 35 CHƯƠNG 36 CHƯƠNG 37 CHƯƠNG 38 CHƯƠNG 39 CHƯƠNG 40 CHƯƠNG 41 CHƯƠNG 42 CHƯƠNG 43 CHƯƠNG 44 CHƯƠNG 45 SHOGUN - TẬP 3 CHƯƠNG 46 CHƯƠNG 47 https://thuviensach.vn CHƯƠNG 48 CHƯƠNG 49 CHƯƠNG 50 CHƯƠNG 51 CHƯƠNG 52 CHƯƠNG 53 CHƯƠNG 54 CHƯƠNG 55 CHƯƠNG 56 CHƯƠNG 57 CHƯƠNG 58 CHƯƠNG 59 CHƯƠNG 60 CHƯƠNG 61 Hết https://thuviensach.vn https://thuviensach.vn SHOGUN CÂU CHUYỆN NHẬT BẢN --- Tác giả : JAMES CLAVELL Nhà xuất bản Lao Động 1998 Người dịch : Ngô Vĩnh Viễn, Bùi Phụng Dịch từ nguyên bản tiếng Anh: SHOGUN. A novel of Japan NXB Cronet Book Hodder and Stoughton, 1981. ---- Nguồn : hoi-ls; e-thuvien Prc: Vanlydocnhan Ebook này mình đã lấy lại tên nhân vật và địa danh đúng với nguyên bản tiếng Anh vì nguồn của hoi_ls là tên phiên âm đọc rất khó chịu! - Vanlydocnhan https://thuviensach.vn SHOGUN - TẬP 1 https://thuviensach.vn CHƯƠNG 01 ---- Nguồn : hoi-ls; e-thuvien Prc: Vanlydocnhan ~ Blackthorne đột nhiên tỉnh dậy. Trong một giây lát, anh tưởng mình đang nằm mơ vì anh đang ở trên bờ và căn phòng anh nằm không thể nào tin được. Nó nhỏ, rất sạch và trải bằng chiếu mềm, anh đang nằm trên một chiếc chăn dày và một chiếc khác đắp qua người. Trần nhà bằng gỗ tuyết tùng nhẵn bóng, tường là những lát gỗ tuyết tùng vuông , phủ bằng giấy mờ để làm nhạt ánh sáng một cách dễ chịu. Bên cạnh anh, một chiếc khay màu đỏ thắm để những chiếc bát nhỏ. Một bát đựng rau luộc, anh ăn ngấu nghiến, hầu như không để ý đến cái vị cay của nó. Bát kia đựng canh cá và anh cũng húp cạn luôn. Một bát nữa đựng đầy cháo bột mỳ hay lúa mạch đặc quánh và anh cũng kết thúc nó nhanh chóng bằng cách ăn bốc. Nước ở trong cái bầu hình thù kỳ quặc, ấm và có vị là lạ, hơi đắng nhưng thơm. Rồi anh để ý cây thánh giá đặt trong hốc tường. "Nhà của người Spain hay Portugal?" (Spain: Tây Ban Nha, Portugal: Bồ Đào Nha) Anh suy nghĩ, kinh hoàng. "Của người Nhật hay Cathay?" (Cathay: tên cổ để gọi người Trung Quốc) Tấm cửa lùa bằng gỗ trên tường được kéo ra. Một người đàn bà trung niên, to béo, mặt tròn, quỳ gối bên cửa, bà cúi chào và mỉm cười. Nước da bà màu vàng, đôi mắt đen và hẹp, mớ tóc đen dài của bà búi gọn ghẽ trên đầu Bà ta mặc chiếc áo dài lụa màu xám, đi tất trắng ngắn, đế dày, một băng vải màu tím quấn quanh lưng. "GoshujinSama, gokibun waikaga desu ka?" bà ta nói. Bà ta đợi trong khi anh ngó ngơ ngác, rồi nhắc lại. "Đây là người Nhật?" anh hỏi. https://thuviensach.vn "Người Nhật hay Cathay?" Bà ta nhìn anh không hiểu và cũng nói một câu gì khác anh không hiểu. Rồi anh nhận ra mình trần truồng. Quần áo của anh không thấy đâu. Bằng ngôn ngữ cử chỉ, anh ra hiệu muốn mặc quần áo. Rồi anh chỉ vào những bát thức ăn, bà ta hiểu anh vẫn còn đói. Bà ta mỉm cười, cúi chào và kéo cánh cửa lại. Anh nằm xuống, kiệt sức. Sự bất động khó chịu nôn nao của sàn nhà làm đầu óc anh quay cuồng. Anh cố gắng hồi tưởng lại. Mình nhớ là đã đưa neo ra cho Vinck. Mình nghĩ đúng là Vinck. Bọn mình đang ở trong vịnh, con tàu húc mũi vào một vũng nước cạn và dừng lại. Bọn mình có thể nghe thấy tiếng sóng vỗ bờ nhưng mọi sự đều yên ổn. Có ánh đèn trên bờ, rồi mình ở trong ca bin và đêm tối. Mình không nhớ gì hết. Rồi có ánh đèn xuyên qua màn đêm và những tiếng nói lạ. Mình nói tiếng Anh, rồi tiếng Bồ. Một người dân sở tại nói một ít tiếng Bồ. Hay anh ta là người Portugal nhỉ? Không, mình nghĩ anh ta là dân sở tại. Không biết mình có hỏi anh ta mình ở đâu không nhỉ? Mình không nhớ. Rồi bọn mình lại trở lại vũng nước, một đợt sóng lớn xô lên , mình bị cuốn ra biển và chìm - lạnh buốt - không, biển ấm và giống một chiếc giường lụa dày chừng hai mét. Chắc họ khiêng mình lên bờ và để mình ở đây. "Hẳn nó là cái giường này đây, mềm và ấm đến thế", anh nói to "Trước đây mình chưa bao giờ ngủ trên lụa." Sự yếu đuối trùm lên anh và anh ngủ thẳng một mạch không mộng mị. Khi thức dậy, có nhiều thức ăn hơn trong những chiếc bát sành và quần áo của anh xếp gọn ghẽ bên cạnh. Chúng đã được giặt, là và được vá bằng những đường khâu nhỏ thẳng tắp. Nhưng dao của anh không còn và cả chùm chìa khóa nữa. Mình phải kiếm ngay một con dao, anh nghĩ - hoặc một khẩu súng. Mắt anh nhìn lên cây thánh giá. Mặc dù đang kinh hãi, sự kích động của anh dồn lên. Suốt đời mình, anh đã nghe nói đến những huyền thoại do những hoa tiêu và những thủy thủ kể về sự giàu có không thể tưởng tượng được của vương quốc bí mật Portugal ở phương Đông. Người ta đã cải đạo, làm cho những người ngoại đạo đi theo công giáo, điều khiển, khống chế https://thuviensach.vn họ. Ở đây vàng rẻ như gang, ngọc lục bảo, hồng thạch, kim cương, sa phia nhiều như sỏi trên bờ biển. Nếu cái chuyện công giáo mà đúng, anh tự nhủ, thì có lẽ những chuyện còn lại cũng đúng. Về sự giàu có ấy. Đúng. Nhưng mình được vũ trang và được quay về tàu Erasmus, đứng sau khẩu pháo của nó sớm chừng nào tốt chừng ấy. Anh ăn ngấu nghiến , mặc quần áo, đứng lắc lư, thấy mình lạc lõng như anh luôn cảm thấy khi ở trên bờ. Đôi ủng của anh đã mất. Anh đi ra cửa, người hơi lảo đảo, một tay đưa ra phía trước để giữ thăng bằng, nhưng những thanh gỗ vuông mỏng không chịu được sức nặng của anh, chúng lung lay, giấy rách ra. Anh thẳng người lên. Người đàn bà đứng ngây ngoài hành lang ngước mắt nhìn anh trân trân. "Tôi xin lỗi" , anh nói, lúng túng lạ lùng về sự vụng về của mình. Sự trong trắng của căn phòng bị hoen ố đi chút ít. "Giày của tôi đâu?" Người đàn bà nhìn anh ngơ ngác. Anh kiên nhẫn hỏi lại bằng cử chỉ. Bà ta rẽ vào một lối nhỏ, quỳ xuống và kéo một cánh cửa gỗ khác, ra hiệu gọi anh. Có tiếng người nói ở gần và tiếng nước chảy. Anh đi qua cửa và thấy mình ở trong một phòng khác, gần như không có đồ đạc gì. Phòng này mở ra một hàng hiên có những bậc dẫn tới khu vườn nhỏ có tường cao bao quanh. Bên cạnh lối vào chính này có hai người đàn bà già, ba đứa trẻ mặc áo dài màu đỏ tươi và một ông già rõ ràng là người làm vườn, tay cầm cào cỏ. Ngay lập tức tất cả đều cúi chào trịnh trọng, đầu cúi thấp. Blackthorne ngạc nhiên thấy ông già gần như trần truồng, chỉ có một cái khố nhỏ xíu hầu như không che nổi chỗ kín của mình. "Xin chào", anh nói với họ. Họ đứng bất động, đầu vẫn cúi. Bàng hoàng, anh nhìn họ, rồi cúi chào một cách vụng về. Tất cả đều thẳng người lên và mỉm cười với anh. Ông già cúi chào một lần nữa và quay lại làm việc trong vườn. Lũ trẻ nhìn anh chằm chằm rồi cười và chạy tóe đi. Người đàn bà già biến vào tít sâu trong nhà. Nhưng anh vẫn cảm thấy cặp mắt họ dõi nhìn anh. https://thuviensach.vn Anh nhìn thấy đôi ủng của mình đặt ở cuối bậc thềm. Trước khi anh kịp cầm nó lên, người đàn bà đứng tuổi đã quỳ xuống, trước sự bối rối của anh, giúp anh đi giày. "Cám ơn", anh nói. Anh suy nghĩ một lúc rồi chỉ vào mình : "Blackthorne" , anh nói thong thả, "Blackthorne." Rồi anh chỉ vào bà ta : "Tên bà là gì?" Bà ta nhìn anh không hiểu. "Blackthorne" Anh nhắc lại một cách cẩn thận, chỉ vào mình rồi lại chỉ vào bà ta. "Tên bà là gì?" Bà ta chau mày, rồi chợt hiểu, bà ta chỉ vào người và nói : "Onna! Oana!" "Onna!" anh nhắc lại, tự hào về mình cũng như bà ta tự hào về mình. "Onna." Bà ta gật đầu sung sướng: "Onna!." Khu vườn không giống bất cứ một cái gì anh đã từng nhìn thấy: một thác nước nhỏ, một dòng suối, một cây cầu nhỏ, một lối đi rải sỏi tỉa tót, đá hoa và những bụi cây. Nó sạch sẽ quá, anh nghĩ thế. Sạch sẽ quá. "Không thể tin được.", anh nói. "Ko…tin…da…?" Bà ta ướm lại. "Không có gì", anh nói. Rồi không biết làm gì nữa anh ra hiệu để bà ta đi. Ngoan ngoãn, bà ta cúi chào lễ phép và bước đi. Blackthorne ngồi trong ánh nắng ấm áp, tựa mình vào một chiếc cột. Cảm thấy mình còn rất yếu , anh ngắm nhìn ông già rẫy cỏ trong khu vườn đã sạch. Không hiểu những người khác ở đâu? Hạm trưởng còn sống không? Mình ngủ bao nhiêu ngày? Mình nhớ mình đã thức dậy, ăn và ngủ lại, ăn không được thoải mái như trong những giấc mơ. Trẻ con líu ríu đuổi nhau chạy qua. Anh thấy lúng túng thay cho chúng vì sự trần truồng của người làm vườn, bởi khi ông ta nghiêng người hoặc cúi xuống thì người ta nhìn thấy tất cả. Anh ngạc nhiên khi thấy lũ trẻ tỏ ra https://thuviensach.vn không để ý gì hết. Anh nhìn thấy những mái ngói và mái gianh của những tòa nhà khác bên ngoài tường và xa xa là những dãy núi cao. Một cơn gió hanh khô lướt qua bầu trời xô đẩy những đám mây chuyển động. Ong đang làm mật và đây là một ngày xuân tuyệt đẹp. Cơ thể anh đòi được ngủ nữa nhưng anh cố vươn thẳng người và đi ra cửa vườn. Người làm vườn mỉm cười, cúi chào, chạy tới mở cửa, rồi lại cúi chào và khép cửa lại. Xóm làng trải quanh bến cảng hình lưỡi liềm trông về phía Đông. Hơn hai trăm nóc nhà không giống bất cứ ngôi nhà nào anh đã từng trông thấy, nép vào nhau ở đầu mỏm núi tỏa xuống bờ biển. Phía trên là những thửa ruộng vuông vức ,với những con đường bụi bặm dẫn về phía Bắc và phía Nam. Bên dưới, khu cảng rải đá cuội và một bờ dốc bằng đá để bốc dỡ hàng hoá chạy thẳng xuống biển. Một bến cảng tốt, an toàn và một cầu tàu bằng đá; đàn ông, đàn bà rửa cá, đan lưới, một chiếc thuyền kiểu dáng độc đáo đang được đóng ở phía Bắc. Những hòn đảo ở ngoài biển xa, nằm về phía Đông và phía Nam. Những mạch đá ngầm sẽ ở đấy hoặc ở bên kia chân trời. Trong bến, có nhiều tàu, hình thù kỳ quái, hầu hết dùng cho nghề đánh cá. Một vài chiếc có buồm lớn, vài chiếc khác có mái chèo. Những người chèo thuyền đứng đẩy thuyền ra khơi, chứ không ngồi kéo như anh sẽ làm ở địa vị mình. Một vài con thuyền hướng ra biển, những thuyền khác hướng mũi về cầu tàu. Chiếc Erasmus thả neo gọn gàng, cách bờ 50 bộ, nước vừa đủ với ba dây cáp: "Ai đã làm như vậy?" anh tự hỏi. Có những chiếc thuyền bên cạnh nó, anh có thể nhìn thấy những người bản xứ trên thuyền. Nhưng không có người nào của anh. "Họ đi đâu cả nhỉ?" Anh nhìn quanh làng và bắt đầu để ý thấy nhiều người đang nhìn anh. Khi họ biết anh để ý đến họ, tất cả đều chào. Mặc dầu không thoải mái, anh vẫn chào lại. Rồi họ lại vui vẻ bình thường qua lại, mặc cả chào nhau, hình như quên khuấy mất anh. Tất cả giống như những con bướm muôn màu. Nhưng anh bỗng cảm thấy có những con mắt đang dò xét anh, từ mỗi khung cửa, khi anh bước về phía bờ biển. Tại sao họ lại kỳ quái như vậy? Anh tự hỏi, không phải nghĩ về quần áo và hành vi của họ. Đó là họ không có vũ khí, anh nghĩ một cách kinh ngạc. https://thuviensach.vn Không kiếm, không súng! Tại sao vậy? Những cửa hiệu ngoài trời đầy hàng hóa, những kiện hàng kỳ lạ bày dọc phố nhỏ. Sàn nhà cao, người bán và người mua quỳ hoặc ngồi xổm trên những sàn gỗ sạch. Anh thấy hầu hết đều đi guốc hoặc dép cói, bàn chân dày tẽ giữa ngón cái và những ngón khác để giữ những sợi dây đan nhưng họ để guốc dép bẩn ngoài cửa, chùi chân và xỏ vào những đôi dép sạch để trong nhà. Nếu suy nghĩ, mình sẽ thấy như vậy rất hợp lý, anh tự nhủ, thán phục. Sau đó, anh thấy một người trọc đầu tiến lại. Một nỗi sợ lướt thót người từ dái đến dạ dày anh. Người thầy tu này rõ ràng là người Portugal hoặc Spain và mặc dù chiếc áo dài lòa xòa màu da cam, chuỗi tràng hạt và chiếc thánh giá ở thắt lưng, sự thù hận lạnh lẽo vẫn lộ rõ trên nét mặt gã. Chiếc áo dài có nhiều vết loang lổ và đôi ủng kiểu Châu Âu của gã bê bết bùn. Gã ngó ra bến cảng, nhìn chiếc Erasmus, Blackthorne biết gã hẳn đã nhận ra đó là tàu Holland hoặc England, một loại tàu mới lạ đối với hầu hết mặt biển. Nó thon hơn, nhanh hơn, một loại tàu buôn chiến đấu được đóng theo khuôn mẫu cải tiến của những tàu Anh, đã giáng bao nhiêu.thất bại trên luồng biển Spain. Cùng đi với gã thầy tu còn có mười người bản xứ, tóc đen, mắt đen, một người ăn mặc như gã, chỉ trừ đôi dép buộc dây. Những người khác mặc áo dài màu sắc khác nhau và quần rộng hoặc chỉ đóng khố. Nhưng không ai có vũ khí. Blackthorne muốn bỏ chạy trong khi còn kịp nhưng anh biết anh không có sức và cũng không có chỗ nào để trốn. Chiều cao, khổ người và màu mắt của anh làm anh xa lạ trong cái thế giới này. Anh ngả lưng dựa vào tường. "Anh là ai?" Gã thầy tu hỏi bằng tiếng Portugal. Gã là một người to béo, ngăm đen, ở tuổi hăm lăm hăm bảy, râu dài. "Anh là ai?" Blackthorne nhìn lại. "Tàu đó là tàu Holland. Anh là một tên Holland dị giáo. Các anh là hải tặc. Chúa thương xót lấy các anh." "Chúng tôi không phải hải tặc, chúng tôi là những người lái buôn hòa bình, trừ đối với kẻ thù của chúng tôi. Tôi là hoa tiêu của tàu đó. Anh là ai?" https://thuviensach.vn "Cha Sebastio. Làm sao các anh tới được đây? Làm sao?" "Chúng tôi bị gió thổi giạt vào bờ. Chỗ này là chỗ nào? Có phải những người Nhật Bản không?" "Đúng. Nhật Bản. Người Nhật." Gã thầy tu nói một cách sốt ruột. Gã ta quay lại một người nhiều tuổi hơn những người khác nhỏ và mảnh, có đôi cánh tay khỏe mạnh và bàn tay chai, đầu hói cao, tóc buộc lại thành một cái đuôi màu xám như lông mày của anh ta. Gã thầy tu vừa nói ngập ngừng với anh ta bằng tiếng Nhật, vừa chỉ vào Blackthorne. Tất cả có vẻ sửng sốt, một người làm dấu thánh. "Người Holland dị giáo, bọn phản loạn, bọn hải tặc. Tên anh là gì?" "Đây là một khu của người Portugal à?" Mắt gã thầy tu đanh lại và vằn máu. "Trưởng làng nói ông ta đã báo cáo với nhà cầm quyền về các anh. Tội ác của các anh sẽ bị trừng trị. Những người còn lại trong thủy thủ đoàn các anh đâu?" "Chúng tôi bị gió thổi chệch hướng. Chúng tôi cần thức ăn, nước và thời gian để sửa lại tàu. Rồi chúng tôi sẽ đi. Chúng tôi có thể trả cho mỗi..." "Những người còn lại trong thủy thủ đoàn của các anh đâu?" "Tôi không biết. Trên tàu. Tôi chắc họ ở trên tàu?." Gã thầy tu hỏi viên trưởng làng, người này trả lời và chỉ về phía cuối làng, giải thích một thôi một hồi. Gã thầy tu quay lại Blackthorne: "Người ta đóng đinh câu rút những tội phạm ở đây. Hoa tiêu! Anh sắp chết. Daimyo sắp tới cùng với những Samurai của mình. Chúa hãy rủ lòng thương xót anh." "Daimyo là cái gì?" "Lãnh chúa phong kiến. Ông ta thống lĩnh cả địa hạt này. Làm sao anh tới được đây?" "Thế Samurai?" . "Những lính chiến - những người lính - những người thuộc đẳng cấp lính chiến." Gã thầy tu mỗi lúc một thêm bực tức. "Anh từ đâu đến và các anh là ai?" "Tôi không nhận ra giọng anh", Blackthorne nói để làm gã mất cảnh giác. https://thuviensach.vn "Anh là người Spain?" "Tôi là người Portugal." Gã thầy tu nổi đóa, bị mắc lừa. "Tôi đã nói với anh, tôi là cha Sebastio, người Portugal. Anh học tiếng Portugal ở đâu tốt vậy hả?." "Nhưng Portugal và Spain bây giờ là một nước", Blackthorne nói khiêu khích. "Các anh cùng một vua." "Chúng tôi là một nước khác. Chúng tôi là một dân tộc khác. Muôn đời vẫn là như vậy. Chúng tôi cắm cờ riêng. Sở hữu ở nước ngoài của chúng tôi là riêng, phải, riêng. Vua Philip đã đồng ý như vậy khi ông ta ăn cắp nước tôi." Cha Sebastio cố gắng kìm mình, ngón tay gã run run: "Ông ta đã dùng vũ lực chiếm nước tôi hai mươi năm trước đây! Binh lính của ông ta và tên quỷ bạo chúa Spain, quận công Alva! Chúng đánh bại nhà vua chân chính của chúng tôi. Bây giờ con trai của Philip thống trị nhưng ông ta cũng không phải là vua thật sự của chúng tôi. Chẳng bao lâu nữa chúng tôi sẽ đón nhà vua chúng tôi trở lại.". Rồi gã nói một cách cay độc. "Anh biết đó là sự thật Cái mà con quỉ Alva muốn làm với đất nước anh, hắn đã làm đối với đất nước tôi.". "Không đúng. Alva là một tai họa đối với Holland, nhưng ông ta không bao giờ chinh phục được nó. Holland còn được tự do. Mãi mãi sẽ tự do. Nhưng ở Portugal, ông ta chỉ mới đập gẫy một đội quân nhỏ mà cả đất nước đã đầu hàng. Không có gan. Các anh có thể tống cổ người Spain đi nếu các anh muốn, nhưng các anh sẽ không bao giờ làm điều đó. Không có danh dự. Không có cojones (hột dái-tiếng Spain). Các anh chỉ biết thiêu sống những người vô tội dưới danh nghĩa Chúa." "Chúa hãy thiêu đốt ngươi trong ngọn lửa địa ngục đời đời." Gã thầy tu nổi giận. "Quỷ Satan đã xổng và sẽ bị đập nát. Những kẻ dị giáo sẽ bị đập nát. Các người bị nguyền rủa trước Chúa." https://thuviensach.vn Bất giác, Blackthorne cảm thấy một nỗi kinh hoàng tôn giáo dâng lên trong anh. "Lũ thầy tu các người không có cái tai của Chúa, không nói bằng giọng của Người. Chúng ta đã thoát khỏi ách thối tha của các người và chúng ta sẽ thoát mãi mãi.". Mới bốn năm trước đây, Mary Tudor Khát Máu là hoàng hậu của England và Spain, Philip II, Philip Bạo Tàn, là chồng của bà ta. Người đàn bà sùng đạo một cách điên rồ này, con-của Henry VIII, đã đem trở về những thầy tu Thiên Chúa giáo, những tòa án dị giáo, những cuộc xét xử dị giáo, sự ngự trị của Giáo hoàng nước ngoài đối với England đã đảo ngược sự kiềm chế của vua cha, những thay đổi lịch sử đối với tòa thánh La Mã ở Anh, ngược lại ý nguyện của đa số. Bà ta đã ngự trị năm năm và vương quốc bị xé nát bởi lòng căm thù, nỗi sợ hãi và sự đổ máu. Nhưng bà ta đã chết và Elizabeth trở thành Nữ hoàng năm hai mươi bốn tuổi. Blackthorne lòng tràn đầy kinh ngạc và tình quí mến sâu xa khi anh nghĩ tới Elizabeth. Trong bốn mươi năm bà đã chiến đấu với thế giới. Bà đã khôn ngoan và chiến thắng nhiều Giáo hoàng, đế quốc La Mã thần thánh, Pháp và Spain kết hợp lại. Bị rút phép thông công, bị phỉ nhổ, bị sỉ vả ở nước ngoài, bà đã dẫn dắt Anh quốc đến bến - an toàn, hùng mạnh, độc lập. "Chúng tôi tự do", Blackthorne nói với gã thầy tu. "Các anh đã bị bẻ gẫy, bây giờ chúng tôi đã có trường riêng, sách riêng, kinh thánh riêng, nhà thờ riêng của chúng tôi. Người Spain của các anh thì vẫn thế. Rác rưởi! Bọn thầy tu các anh vẫn thế. Một bọn người tôn thờ tượng thần." Gã thầy tu nâng cây thánh giá, giơ lên chắn giữa Blackthorne và gã, như một cái khiên. "Ôi, lạy Chúa, hãy che chở chúng tôi khỏi sự độc ác này! Tôi không phải người Spain, nói để anh biết! Tôi là người Portugal. Và tôi không phải là thầy tu. Tôi là một người anh em của hội Jesus!." "À, một tên Jesuit." (Jesuit - Hội viên của hội Thánh La Mã -The Society of Jesus. Do Ichnatius Loyota thành lập năm 1534 mục đích là để bảo vệ chế độ Giáo https://thuviensach.vn Hoàng và Thiên Chúa giáo chống lại sự cải cách). "Phải. Cầu Chúa thương xót lấy linh hồn của ngươi", cha Sebastio nói giật giọng câu gì đó bằng tiếng Nhật và mấy người kia lao tới Blackthorne. Anh tựa lưng vào tường, đấm mạnh một người nhưng bị những người khác vây chặt Anh thấy mình bị ngạt thở. "Nanigoto da?" (Có chuyện gì?-Tiếng Nhật) Đột ngột cuộc loạn đả ngừng lại. Một người trẻ tuổi đứng cách xa chừng mười bước. Anh ta mặc quần ống túm, đi guốc, mặc kimono mỏng, hai thanh kiếm tra trong vỏ giắt ở thắt lưng. Một thanh trông giống như dao găm. Thanh kia, dài và hơi cong. Bàn tay phải của anh ta để thờ ơ trên đốc kiếm. "Nanigoto da?" anh ta hỏi gay gắt khi không ai trả lời ngay. "Nanigoto da?.". Những người Nhật quỳ rạp xuống, đầu cúi sát đất. Chỉ có thầy tu đứng. Gã cúi chào và bắt đầu giải thích ấp úng, nhưng người đàn ông ngắt lời gã một cách khinh bỉ và chỉ tay vào người đứng đầu: "Mura!" Mura, trưởng làng, đầu cúi thấp, bắt đầu giải thích nhanh. Mấy lần ông ta chỉ vào Blackthorne, một lần vào con tàu và hai lần vào gã thầy tu. Lúc này, ngoài phố không động tĩnh gì hết. Tất cả những người có mặt đều quỳ, đầu cúi thấp. Trưởng làng đã nói xong. Người đàn ông có vũ khí hỏi thêm ông ta một cách ngạo mạn, người này trả lời cung kính và nhanh. Sau đó, người đeo kiếm nói điều gì đó với trưởng làng, vung tay với vẻ khinh miệt lộ liễu đối với gã thầy tu rồi với Blackthorne và trưởng làng, nói mấy lời với gã thầy tu, gã này đỏ mặt. Gã đeo kiếm thấp hơn và trẻ hơn Blackthorne nhiều, bộ mặt đẹp trai, hơi rỗ, chằm chằm nhìn người lạ. "Onushi ittai doko kara kitanoda? Doko no kuni no monoda!." Gã thầy tu nói một cách lo ngại : "Kasigi Omi-san hỏi anh từ đâu tới và quốc tịch gì?" "Có phải Omi-san là Daimyo không?" Blackthorne hỏi, bất giác nhìn những thanh kiếm. https://thuviensach.vn "Không. Ông ấy là một Samurai, một Samurai chịu trách nhiệm làng này. Họ của ông ấy là Kasigi, Omi là tên. Ở đây người ta luôn luôn để họ lên trước. "San" nghĩa là "Ngài", người ta thêm vào tên gọi để tỏ sự lễ độ. Anh nên học để có lễ độ - và tìm một cung cách cư xử. Ở đây người ta không tha thứ sự thiếu lễ độ." Giọng gã đanh lại. "Nhanh lên, trả lời đi!" "Amsterdam. Tôi là người Anh." Cơn bàng hoàng của cha Sebastio lộ rõ. Gã nói: "Người Anh. Nước Anh" với Samurai và bắt đầu giải thích nhưng Omi nóng nảy ngắt lời và tuôn ra một tràng. "Omi-san hỏi anh có phải lãnh đạo không? Ngài trưởng làng nói có một vài kẻ dị giáo các anh còn sống và hầu hết đều bị ốm. Có hạm trưởng không?" "Tôi là người chỉ huy", Blackthorne trả lời, mặc dù bây giờ khi họ đã ở trên bờ rồi thì hạm trưởng là người chỉ huy. "Tôi chỉ huy", anh nói thêm, biết hạm trưởng Spillbergen chẳng chỉ huy được gì hết, dù ở trên bộ hay trên biển, ngay cả khi ông ta khoẻ mạnh. Lại một tràng nữa của Samurai. "Omi-san nói vì anh là chỉ huy, anh được phép đi lại tự do trong làng, muốn đi đâu thì đi cho đến khi ông chủ tới. Ông chủ của anh ta, một Daimyo, sẽ quyết định số phận của anh. Cho đến khi đó anh vẫn được phép sống như một vị khách trong nhà trưởng làng, đến và đi tùy thích. Nhưng anh không được rời khỏi làng. Nhóm thủy thủ của anh bị cầm cố trong nhà và không được phép rời nhà. Anh có hiểu không?." "Có. Thủy thủ của tôi ở đâu?." Cha Sebastio chỉ tay mơ hồ về dãy nhà gần bên, rõ ràng gã bối rối bởi quyết định và sự nôn nóng của Omi. "Đó! Hãy hưởng sự tự do của ngươi, tên hải tặc, sự xấu xa của ngươi xứng với..." "Wakari masu ka?" Omi nói trực tiếp với Blackthorne. https://thuviensach.vn "Chữ CÓ, anh có hiểu không?" "Bằng tiếng Nhật nói thế nào?" Cha Sebastio nói với Samurai: "Wakari masu." Omi miệt thị vẫy họ đi. Tất cả đều cúi chào thấp. Trừ một người cố ý đứng yên không chào. Nhanh đến lóa mắt, thanh kiếm rít lên làm thành một đường vòng cung ánh bạc, đầu người đàn ông không chào văng khỏi vai, một suối máu phun ra trên đất. Thân mình giãy giụa một lúc rồi lặng yên. Bất giác, người thầy tu lùi lại một bước. Không một người nào ở phố nhúc nhích mảy may. Đầu họ vẫn cúi thấp và bất động. Blackthorne cứng người, choáng váng. Omi thờ ơ dẫm chân lên xác chết. "Ikinasai!" Anh ta nói, hất tay cho mọi người đi. Những người đàn ông đứng trước anh ta vẫn cúi sát đất. Rồi họ đứng lên và đi một cách trầm tĩnh. Đường phố bắt đầu vắng bóng người. Cha Sebastio nhìn xuống cái xác chết, gã làm dấu thánh giá một cách long trọng và nói: "In nomine Patris et Filii et Spiritus Sanci" (TiếngLatin: Nhân danh Cha và Con và Thánh Thần). Gã nhìn chăm chăm vào tay Samurai, lúc này gã không còn sợ hãi nữa. "Ikinasai!" Đầu mũi kiếm sáng loáng dí vào cái xác chết. Một lúc lâu sau đó, gã thầy tu quay người và bỏ đi. Vẻ tự trọng, Omi nheo mắt nhìn theo, rồi liếc nhìn Blackthorne. Blackthorne lùi lại, rồi khi đã ở một khoảng cách yên ổn, anh nhanh chóng rẽ vào góc phố và biến mất. Omi cười phá lên. Đường phố lúc này vắng không. Khi tiếng cười tắt, anh ta nắm chặt lấy đốc kiếm bằng cả hai tay và bắt đầu đều đặn băm cái xác thành từng mảnh nhỏ. * Blackthorne ở trong một chiếc thuyền nhỏ, người chèo thuyền vui vẻ đẩy mái chèo về phía chiếc Erasmus. Anh kiếm được chiếc thuyền này không khó khăn gì và anh https://thuviensach.vn có thể nhìn thấy mọi người trên sàn tàu. Tất cả đều là Samurai. Một số mặc giáp che ngực bằng thép nhưng hầu hết đều mặc kimono thường, - người ta gọi chiếc áo dài bằng cái tên như vậy,- và hai thanh kiếm. Tất cả cùng để tóc một kiểu, phía đỉnh đầu cạo nhẵn, tóc ở phía sau và hai bên gom lại thành một cái đuôi sam, bôi dầu, cuốn hai vòng trên đỉnh đầu, buộc lại gọn ghẽ. Chỉ Samurai mới được phép để như thế và đối với họ, đó là điều bắt buộc. Chỉ Samurai mới đeo hai thanh kiếm - thanh kiếm dài để chém giết, cán cầm bằng cả hai tay và thanh ngắn giống như một lưỡi dao găm. Đối với họ đó là điều bắt buộc. Những Samurai đứng dọc bên mép tàu của anh, nhìn anh. Lòng bồn chồn, anh trèo lên cầu tàu, đi vào sàn tàu. Một Samurai ăn mặc lịch sự hơn những người khác tiến tới và cúi chào. Blackthorne đã biết rõ cung cách này, anh cúi chào lại. Mọi người trên sàn tàu rạng rỡ hẳn lên. Anh vẫn còn cảm thấy sự rùng rợn của cách giết người đột ngột vừa rồi ở ngoài phố. Những nụ cười của họ không làm giảm sự bàng hoàng của anh. Anh đi về phía cầu thang dẫn tới cabin và dừng lại đột ngột. Một tấm lụa đỏ lớn dán ngang ô cửa, bên cạnh là một dấu nhỏ với hàng chữ loằng ngoằng kỳ dị. Anh do dự ngó sang cánh cửa bên kia, nhưng nó cũng được gắn bằng một khuông vải và một cái dấu tương tự. Anh với tay định bóc khuông lụa. "Hotte Oké!" Để làm cho rõ ràng hơn, người Samurai đứng gác lắc đầu. Anh ta không còn cười nữa. "Nhưng đây là tàu của tôi và tôi muốn..." Blackthorne cố kìm nỗi lo ngại, mắt vẫn nhìn những thanh kiếm. Mình phải xuống dưới đó, anh nghĩ. Phải lấy hải trình của mình, đó là điều bí mật. Lạy Chúa, nếu người ta tìm thấy những cái đó và trao cho các thầy tu hoặc những người Nhật thì là xong. Bất cứ một tòa án nào trên thế giới (trừ England và Holland) đều sẽ kết tội anh là hải tặc với chứng cớ đó. Hải trình ghi ngày tháng, địa điểm và số chiến lợi phẩm thu được, số lượng người chết trong ba cuộc đổ bộ ở châu Mỹ và một ở châu Phi, số nhà thờ bị cướp phá và việc đã đốt các thành phố và tàu bè như thế nào. Còn hải trình Portugal? Đó là giấy khai tử, bởi vì tất nhiên nó đã bị đánh cắp. Ít nhất nó https://thuviensach.vn cũng đã được mua của một tên phản bội Portugal và theo luật của họ, bất cứ một người nước ngoài nào bị bắt mà có giữ hải trình của họ, chưa nói đến hải trình mở đường vào eo Magellan, thì sẽ bị giết chết ngay lập tức. Và nếu hải trình đó được tìm thấy trên một tàu địch, con tàu đó sẽ bị đốt, tất cả mọi người trên tàu đều bị xử tội không chút xót thương. "Nan no yoda?" Một Samurai nói. "Ông có nói tiếng Portugal không?" Blackthorne hỏi. Người đàn ông nhún vai :" Wakari masu.". Một người khác tiến lên kính cẩn nói với người thủ lĩnh, người này gật đầu đồng ý. "Bạn của người Portugal", người Samurai này nói tiếng Bồ nhưng phát âm rất nặng. Anh ta mở áo kimono, để lộ một cây thánh giá nhỏ bằng gỗ đeo ở cổ. "Thiên Chúa!" anh ta chỉ vào mình và mỉm cười. "Thiên Chúa!" Anh ta chỉ vào Blackthorne. "Thiên Chúa không?" Blackthorne do dự rồi gật đầu: "Thiên Chúa!" "Người Portugal?" "Người Anh." Người đàn ông nói líu lo thủ lĩnh của mình, cả hai nhún vai rồi lại nhìn anh. "Portugal?" Blackthorne lắc đầu, không thích mình lại không đồng ý với họ về bất cứ điều gì. "Các bạn tôi? Ở đâu?" Người Samurai chỉ về cuối làng. "Bạn." "Đây là tàu của tôi. Tôi muốn xuống dưới." Blackthorne nói điều đó bằng nhiều cách, gồm cả ra hiệu. Họ hiểu. "Ah, so desu! Kinjiru", họ nhấn mạnh, chỉ hàng chữ và tươi cười. Rõ ràng, anh không được phép xuống dưới. Kinjuru hẳn có nghĩa là cấm, Blackthorne bực bội nghĩ. Ờ. Mẹ kiếp! Anh giật quả đấm cửa và mở ra một chút. https://thuviensach.vn "Kinjiru!" Anh bị giật lại, giáp mặt với một Samurai. Những thanh kiếm của họ đã rút khỏi nửa bao. Đứng yên bất động, hai người đàn ông đợi anh quyết định. Những người khác trên.sàn tàu ngắm nhìn dửng dưng. Blackthorne biết, anh không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc lùi lại, vì vậy anh nhún vai, kiểm tra lại những sợi dây thừng lớn và cả con tàu hết sức cẩn thận. Những cánh buồm tơi tả đã được hạ xuống và buộc lại. Nhưng những sợi dãy chằng lại khác với tất cả những gì anh đã từng nhìn thấy, vì thế anh cho rằng người Nhật đã làm cho con tàu thêm chắc chắn. Anh đi xuống cầu tàu và đứng lại. Anh toát mồ hôi lạnh, khi thấy tất cả bọn họ đều nhìn anh một cách hiểm ác và lạy Chúa, anh nghĩ bụng, sao mình lại có thể ngu ngốc đến như vậy? Anh cúi chào lịch sự và lập tức sự thù địch biến mất, tất cả cúi chào lại và mỉm cười. Nhưng anh vẫn cảm thấy mồ hôi ròng ròng chảy dọc xương sống, anh căm ghét tất cả những gì dính dáng tới Nhật, anh ao ước anh và các thủy thủ của mình lại trở lại tàu, được vũ trang và giong buồm ra khơi. * "Lạy Chúa tôi, tôi nghĩ chắc là anh lầm, hoa tiêu ạ", Vinck nói. Nụ cười móm của anh ta rộng ngoác và tục tĩu "Nếu anh có thể chịu nổi với cái của mà người ta gọi là thức ăn, thì đó là nơi tốt nhất mà tớ được ở. Tớ đã được hai người đàn bà trong ba ngày và họ như những con thỏ. Họ sẽ làm bất cứ cái gì nếu cậu bày cách cho họ làm." "Đúng thế. Nhưng mình chẳng làm nổi trò trống gì nếu không có thịt hoặc rượu. Chẳng thể lâu được. Tớ mệt nhoài, và tớ chỉ có thể làm được một lần", Maetsukker nói, khuôn mặt hẹp của anh ta giật giật. "Lũ con hoang da vàng không hiểu rằng chúng ta cần thịt,bia và bánh mỳ. Rượu mạnh hoặc vang." "Đó là điều tồi tệ nhất! Lạy Chúa tôi, tôi sẵn sàng đổi cả nước thiên đàng lấy chút tửu!" Baccus Van Nekk đầy u sầu. Ông bước tới, đứng bên Blackthorne, ngước lên nhìn anh. Ông cận thị nặng và đã mất đôi kính cuối cùng trong trận bão. https://thuviensach.vn Nhưng dù có kính chăng nữa, ông cũng vẫn luôn luôn đứng sát lại. Ông là thương nhân.chính, người giữ ngân và là đại diện của Công ty Đông Ấn - Holland đã góp tiền cho cuộc hành trình này. "Chúng ta đã ở trên bờ, yên ổn rồi mà tôi vẫn không có được một hớp rượu nào. Không một giọt rượu nào! Khủng khiếp. Cậu có được chút nào không, hoa tiêu?" "Không" Blackthorne không thích ai gần anh nhưng Baccus là bạn, và gần như mù, vì thế anh không tránh ra chỗ khác. "Chỉ có nước sôi với mấy cái lá trong đó." "Họ chẳng hiểu tửu là gì. Chẳng có gì uống ngoài nước sôi và mấy cái lá - Chúa hãy cứu giúp chúng tôi! Có lẽ cả cái đất nước này không có rượu chắc?" Lông mày ông rướn lên. "Hoa tiêu, hãy cho tôi một ân huệ to lớn. Đi xin một ít rượu, được không?" Blackthorne đã tìm thấy ngôi nhà họ bị giam ở góc phía Đông của làng. Người lính gác Samurai đã để anh qua, nhưng các thủy thủ của các anh xác nhận là họ không thể bước ra ngoài cổng vườn. Ngôi nhà có nhiều phòng như phòng của anh nhưng rộng hơn và có nhiều đầy tớ tuổi tác khác nhau, cả đàn ông lẫn đàn bà. Mười một người trong số thủy thủ đoàn của anh còn sống. Những người chết đã được người Nhật đưa đi. Những suất rau tươi phong phú đã bắt đầu chữa khỏi bệnh thiếu vitamin C, và tất cả, trừ hai người, đã bình phục nhanh chóng. Hai người này trong ruột bị chảy mủ. Vinck chích cho họ nhưng cũng không ăn thua. Đến tối , anh nghĩ, họ sẽ chết. Viên hạm trưởng ở một phòng khác, vẫn đang còn rất mệt. Sonk, người làm bếp, thấp, to ngang , bật cười nói: "Hoa tiêu ơi, ớ đây thế mà tốt, đúng như Johann nói, chỉ trừ thức ăn và không rượu. Những người bản xứ cũng không đến nỗi nào, chừng nào anh không đi giày vào nhà. Lũ con hoang da vàng phát điên nếu anh không cởi giày ra." "Này, Blackthorne nói. Ở đây có một tên thầy tu. Một tên Jesuit." https://thuviensach.vn "Lạy Chúa tôi!." Tất cả những trò đùa cợt biến mất khi anh kể cho họ nghe về gã thầy tu và về vụ chém đầu vừa rồi. "Tại sao hắn lại chặt đầu người đó, hoa tiêu?." "Mình không biết." "Tốt nhất, chúng ta nên lên tàu. Nếu bọn cha cố thấy chúng ta trên bờ..." Một nỗi sợ hãi bao trùm trong phòng lúc này. Salamon, anh chàng câm nhìn Blackthorne. Mồm anh ta mấp máy, nước bọt sùi ra ở khoé miệng. "Không. Salamon ạ, không lầm đâu", Blackthorne nói một cách nhẹ nhàng để đáp lại câu hỏi lặng câm của anh. "Hắn nói hắn là một tên Jesuit mà.". "Lạy Chúa tôi, Jesuit hay Dominican hoặc gì gì đi chăng nữa thì cũng chẳng khác nhau cái cứt gì", Vinck nói. "Chúng ta nên quay lên tàu thôi. Hoa tiêu, cậu hỏi tay Samurai đó đi." "Chúng ta ở trong tay Chúa", Jan Roper nói. Anh ta là một trong những lái buôn phiêu lưu, mắt hẹp, trán cao, mũi mỏng. "Chúa sẽ che chở chúng ta khỏi những kẻ thờ quỷ Sa tăng.". Vinck nhìn Blackthorne. "Thế còn những người Portugal, hoa tiêu? Anh có nhìn thấy ai không?" "Không. Không có dấu hiệu gì của họ ở trong làng.". "Chúng sẽ bu đến đây ngay khi biết chúng ta." Maetsukker nói thay cho mọi người và chú bé Croocq bật lên một tiếng rên. "Ừ, đã có một tên thầy tu, tất phải có những tên khác.". Ginsel liếm đôi môi khô : "Và bọn chinh phục Spain bị Chúa nguyền rủa cũng không xa..." "Đúng thế", Vinck nói thêm, không thoải mái. "Chúng nó như chấy.". "Lạy Chúa tôi! Lũ thầy tu!" Có người nào lẩm bẩm. "Và lũ chinh phục Spain!." "Nhưng chúng ta đang ở Nhật, phải không hoa tiêu?" Van Nekk hỏi. "Anh ta bảo với anh thế?" "Ừ, sao?." https://thuviensach.vn Van Nekk xích lại gần hơn và hạ giọng : "Nếu như có thầy tu ở đây và một vài người bản xứ là công giáo thì có lẽ cái phần kia là đúng - về sự giàu có, vàng, bạc và đá quý ấy." Tất cả đều im lặng. "Anh có thấy chút gì không, hoa tiêu? Có vàng không? Có đá quý ở những người bản xứ, hoặc vàng không?" "Không. Không có gì hết", Blackthorne suy nghĩ một lúc." Mình không nhớ đã nhìn thấy được gì. Không có vàng đeo cổ, chuỗi hạt hoặc vòng xuyến gì. Mà này, còn điều này nữa kể cho các cậu nghe. Mình đã lên tàu nhưng nó bị niêm phong rồi." Anh kể lại những điều đã xảy ra và nỗi lo ngại của họ tăng lên. "Lạy Chúa tôi, nếu chúng ta không thể trở lại tàu, lại có cả thầy tu . Chúng ta phải đi khỏi đây thôi." Giọng Maetsukker bắt đầu run lên. "Hoa tiêu, chúng ta sẽ làm gì đây? Họ sẽ thiêu sống chúng ta! Những tên chinh phục Spain - những thằng con hoang đó sẽ xọc kiếm của chúng..." "Chúng ta ở trong tay Chúa", Jan Roper nói to một cách tự tin. "Người sẽ che chở chúng ta khỏi những kẻ nghịch Chúa. Đó là lời hứa của Người. Chằng có gì phải sợ.". Blackthorne nói: "Cái cách Samurai Omi-san càu nhàu với gã thầy tu, tôi chắc anh ta ghét gã. Như vậy là tốt phải không? Điều tôi muốn biết là tại sao gã thầy tu lại không mặc chiếc áo dài bình thường của họ? Tại sao lại chiếc áo màu da cam? Trước đây tôi chưa bao giờ nhìn thấy cái đó.". "Đúng, lạ thật!." Van Nekk nói. Blackthorne nhìn lên. "Có lẽ ảnh hưởng của họ ở đây không mạnh. Điều đó có thể giúp chúng ta rất nhiều." "Chúng ta nên làm gì, hoa tiêu?" Ginsel hỏi. "Hãy kiên nhẫn và đợi thủ lĩnh của họ, Daimyo tới. Ông ta sẽ để chúng ta đi. Tại sao lại không? Chúng ta chẳng làm gì hại cho họ. Chúng ta có hàng hóa để buôn bán. Chúng ta không phải là hải tặc. Chúng ta chẳng có gì để sợ cả." https://thuviensach.vn "Rất đúng, và đừng quên, hoa tiêu nói bọn rợ không phải tất cả đều là công giáo", Van Nekk nói để tăng dũng khí cho chính mình hơn là cho những người khác. "Phải. Anh chàng Samurai ghét gã thầy tu là điều tốt. Và chỉ có Samurai mới được vũ trang thôi. Cũng không đến nỗi quá xấu, phải không? Canh chừng bọn Samurai và lấy lại vũ khí của chúng ta. Ý kiến là như thế. Chúng ta sẽ lên tàu ngay cho mà xem.". "Ngộ nhỡ cái gã Daimyo này lại là cha cố thì sao?" Jan Roper hỏi. Không ai trả lời. Sau đó Ginsel nói: "Hoa tiêu, cái anh chàng đeo kiếm hả? Hắn ta băm cái gã da vàng kia thành từng mảnh sau khi chặt đầu gã à?" "Ừ." "Lạy Chúa! Họ là những kẻ man rợ! Những kẻ mất trí." Ginsel là một thanh niên cao, đẹp trai, cánh tay ngắn, chân đi vòng kiềng. Bệnh thiếu vitamin C đã làm anh mất hết răng. "Sau khi hắn chặt đầu gã kia, những người khác cứ thế bỏ đi? Không nói điều gì cả?" "Lạy Chúa tôi, một người không có vũ khí bị giết chết như vậy ư? Tại sao hắn lại làm như vậy? Tại sao hắn lại giết anh ta?" "Mình không biết, Ginsel ạ. Nhưng cậu không bao giờ nhìn thấy một tốc độ như vậy. Gươm vừa tuột khỏi vỏ, đầu người đàn ông đã lăn lông lốc.". "Chúa che chở cho chúng ta!" "Lạy Chúa tôi" ,Van Nekk lẩm bẩm. "Nếu chúng ta không thể trở lại tàu. Trận bão đáng nguyền rủa. Không có kính tôi thấy bất lực quá đi!" "Có bao nhiêu Samurai trên tàu, hoa tiêu?" Ginsel hỏi. "Hai mươi hai trên sàn tàu. Nhưng trên bờ thì nhiều hơn." "Cơn giận của Thượng đế sẽ giáng xuống những người ngoại đạo và những kẻ có tội, họ sẽ bị thiêu đốt đời đời trong địa ngục.". "Tôi muốn biết chắc điều đó, Jan Roper", Blackthorne nói, giọng gai gai khi anh cảm thấy nỗi sợ về sự báo thù của Chúa lướt qua căn phòng. Anh rất mệt và muốn ngủ. https://thuviensach.vn "Anh có thể chắc được điều đó không, hoa tiêu, tôi thì tôi chắc. Tôi cầu xin đôi mắt anh mở ra trước chân lý của Chúa. Cầu xin Chúa để anh hiểu được rằng chúng tôi ở đây chỉ bởi tại anh,những cái chúng tôi còn lại." "Cái gì?" Blackthorne nói một cách nguy hiểm. 'Tại sao anh lại cố thuyết phục hạm trưởng thử tạt vào Nhật Bản? Trong mệnh lệnh của chúng ta không có điều đó. Lệnh của chúng ta là cướp phá Tân thế giới, đưa chiến tranh vào trong lòng địch rồi về.". "Có tàu Spain ở phía Nam và phía Bắc chúng ta, và không còn nơi nào khác để chạy cả. Trí nhớ của anh có còn cùng với trí khôn của anh không? Chúng ta phải đi về phía Tây, đó là cơ hội duy nhất của chúng ta.". "Tôi chưa hề nhìn thấy tàu của địch, hoa tiêu ạ. Không một ai trong chúng ta nhìn thấy.". "Thôi nào, Gian" ,Van Nekk nói mệt mỏi. "Hoa tiêu đã làm điều anh ấy nghĩ là tốt nhất. Tất nhiên là có những người Spain ở đó.". "Ừ, đó là sự thật Chúng ta ở cách bạn bè hàng ngàn hải lý và ở trong vùng biển của địch, lạy Chúa.". Vinck nhổ nước miếng. "Đó là chân lý của Chúa - và chân lý của Chúa là chúng ta đã tiến hành biểu quyết. Tất cả đều nói có." "Tôi không.". Sonk nói: "Không ai hỏi tôi." "Ôi, lạy Chúa tôi!" "Bình tĩnh, Johann", Van Nekk nói, cố làm dịu sự căng thẳng. "Chúng ta là những người đầu tiên đến Nhật Bản. Các cậu có nhớ mọi chuyện không hả? Chúng ta giàu nếu như chúng ta giữ được sự minh mẫn của mình. Chúng ta có hàng buôn và ở đây có vàng - hẳn phải như vậy. Chúng ta còn bán được hàng hóa của mình ở nơi nào? Không phải ở Tân thế giới, nơi bị săn đuổi và phá xơ xác! Họ đang săn đuổi chúng ta, và những người Spain biết chúng ta đã ra khỏi Santa Maria (một tỉnh ở phía nam Brazil). Chúng ta phải rời Chile và không có đường trở lại qua eo Gibranta, tất nhiên họ sẽ phục kích chúng ta, nhất định là như thế. Không, đây chính là một cơ hội duy nhất của chúng ta. Hàng hóa của https://thuviensach.vn chúng ta có thể đổi lấy hương liệu, vàng và bạc. Hãy nghĩ tới nguồn lợi - hàng nghìn lần đó là bình thường. Chúng ta đang ở trên bán đảo hương liệu. Các cậu biết sự giàu có của Nhật Bản và Cathay. Các cậu vẫn nghe hoài những chuyện đó. Tất cả chúng ta đều nghe nói. Nếu không thì tại sao tất cả chúng ta đều ký vào? Chúng ta sẽ giàu, rồi mà xem!" "Chúng ta hết đời rồi, giống như tất cả những người khác. Chúng ta đang ở trên đất của Satan.". Vinck giận dữ nói: "Câm miệng, Roper! Hoa tiêu làm đúng. Những người khác chết không phải lỗi của anh ấy. Không phải lỗi của anh ấy. Người ta thường chết trong những chuyến đi như thế.". Đôi mắt của Jan Roper bạc đi, đồng tử nhỏ lại." Phải cầu Chúa cho linh hồn họ được bình yên. Anh trai tôi ở trong số đó.". "Good" Blackthorne nhìn vào đôi mắt cuồng tín đó, lòng thấy căm ghét Jan Roper . Anh cũng đang tự hỏi có thực anh đi về phía Tây để tránh tàu địch không? Hay vì anh là hoa tiêu Anh đầu tiên vượt qua eo Gibranta? Jan Roper rít lên : "Có phải những người khác đã chết vì tham vọng của anh không, hoa tiêu? Chúa sẽ trừng phạt anh!" "Thôi câm mồm đi", Blackthorne nói nhẹ nhàng mà dứt khoát. Jan Roper nhìn lại, cũng với nét mặt co rúm và băng giá như vậy, nhưng không nói gì. "Tốt.". Blackthorne mệt mỏi ngồi xuống sàn và tựa vào một tấm ván. "Chúng ta phải làm gì, hoa tiêu?" "Đợi và nghỉ để cho người khỏe lên đã . Thủ lĩnh của họ sắp tới, rồi chúng ta sẽ giải quyết mọi sự.". Vinck nhìn ra ngoài vườn, nhìn người Samurai ngồi xổm bất động bên cổng. "Hãy nhìn cái thằng chó đẻ kia xem. Nó ở đấy hàng tiếng đồng hồ, không hề nhúc nhích, không hề nói một lời nào, thậm chí cũng không hề nhích mũi nữa.". https://thuviensach.vn "Tuy nhiên, hắn ta cũng chẳng phiền nhiễu gì, Johann . Không một chút nào hết" ,Van Nekk nói. "Đúng, cho đến giờ, chúng ta chỉ có ngủ, ăn rau cỏ." "Hoa tiêu, hắn có một người, chúng ta có mười", Ginsel nói lặng lẽ. "Tôi đã nghĩ đến điều đó. Nhưng chúng ta còn chưa đủ khỏe. Phải mất một tuần cho hết cái bệnh thiếu vitamin C này đi", Blackthorne trả lời, lòng bồn chồn. "Trên tàu, bọn chúng rất đông. Không có giáo hoặc súng, tôi không muốn đánh nhau. Ban đêm,các anh có bị gác không?" "Có. Họ đổi gác ba , bốn lần." "Có ai thấy người gác ngủ không?" Van Nekk hỏi. Họ lắc đầu. "Chúng ta có thể lên thuyền đêm nay", Jan Roper nói." Với sự giúp đỡ của Chúa; chúng ta sẽ tiêu diệt bọn ngoại đạo và đoạt lấy tàu." "Nói thối không ngửi được. Hoa tiêu vừa nói với các cậu cậu không nghe à?" Vinck nhổ toẹt xuống đất một cách khó chịu. "Đúng", Pieterzoon, người bắn súng máy đồng ý. "Thôi, đừng càu nhàu ông bạn già Vinck nữa." Đôi mắt Jan Roper càng hẹp lại. "Hãy lo cho cái linh hồn của ngươi, Johann Vinck và của ngươi nữa, Pieterzoon. Ngày phán xét đã đến gần." Anh ta bỏ đi và ngồi trên hàng hiên. Van Nekk phá vỡ sự yên lặng : "Mọi sự rồi sẽ ổn thôi. Rồi các cậu sẽ thấy.". "Roper nói đúng đấy. Sự tham lam đã đưa chúng ta đến đây." Croocq nói, giọng cậu bé run lên. "Chính là sự trừng phạt của Chúa, nên..." "Thôi đi." Cậu bé giật người lại: "Đúng thế, hoa tiêu. Xin lỗi, nhưng mà - ờ…" Maximilian Croocq là người trẻ nhất trong bọn, mới mười sáu tuổi và cậu đã xin đi trong cuộc hành trình này bởi vì cha cậu là một thuyền trưởng của một trong những chiếc tàu mà nhờ đó họ sẽ làm giàu. https://thuviensach.vn Nhưng cậu đã thấy cha cậu chết thảm thương trong lần họ tàn phá tỉnh Santa Magdellana ở Argentine. Vụ cướp bóc thật lớn và cậu đã thấy hãm hiếp là thế nào. Chính cậu cũng đã thử và thấy ghét chính mình say trong mùi máu và giết chóc. Sau đó cậu đã thấy nhiều bạn bè bị chết, năm chiếc tàu chỉ còn lại một và bây giờ cậu cảm thấy mình là người già nhất trong bọn. "Xin lỗi. Tôi xin lỗi." "Chúng ta ở trên bờ được bao lâu rồi, Baccus?" Blackthorne hỏi. "Hôm nay là ngày thứ ba", Van Nekk xích lại gần, ngồi chồm hỗm. "Không nhớ rõ lúc chúng ta đến như thế nào, khi tỉnh dậy thì lũ rợ đã ở khắp tàu. Tuy nhiên, chúng lễ độ và tử tế. Cho chúng tôi thức ăn và nước nóng. Họ đưa người chết đi và thả neo. Tôi không nhớ nhiều nhưng tôi nghĩ họ kéo chúng tôi về bờ an toàn. Khi họ khiêng anh lên bờ, anh đang mê sảng. Chúng tôi muốn giữ anh lại nhưng họ không nghe. Một người trong bọn họ nói mấy tiếng Bồ. Ông ta hình như là người đứng đầu, tóc hoa râm. Ông ta không hiểu chữ "Thiếu tá hoa tiêu" nhưng hiểu chữ "Chỉ huy." Rõ ràng ông ta muốn "Chỉ huy" của chúng tôi phải có một chỗ ở riêng khác, nói chúng tôi không phải lo lắng vì anh sẽ được trông nom cẩn thận. Cả chúng tôi nữa. Rồi ông ta dẫn đến đây, hầu hết là phải khiêng chúng tôi, nói chúng tôi phải ở lại trong này chờ chỉ huy tới. Chúng tôi không muốn để cho họ mang anh đi, nhưng không biết làm thế nào khác. Anh có hỏi trưởng làng về rượu vang và rượu mùi không, hoa tiêu?" Van Nekk liếm môi thèm khát rồi nói thêm: "Bây giờ nghĩ lại, đúng là ông ta cũng có nhắc tới Daimyo. Cái gì sẽ xảy ra khi Daimyo tới.". "Có ai có dao hay khẩu súng gì không?" "Không", Van Nekk nói và lơ đãng gãi chấy trên đầu. "Họ đem tất cả quần áo của chúng tôi đi giặt và giữ lại vũ khí. Lúc ấy, tôi không nghĩ gì về chuyện đó cả. Họ lấy cả chùm chìa khóa và súng của tôi. Tôi để tất cả một chùm. Phòng an toàn, hộp an toàn và hộp đạn." https://thuviensach.vn "Mọi thứ đều khóa chặt trên tàu rồi. Không cần phải lo ngại về điều đó." "Tôi không thích mình không có khóa. Nó làm tôi thấy rất bồn chồn. Mắt mình khỉ thật! Mình có thể dùng một chai rượu ngay lúc này. Thậm chí một chai bố rượu chát cũng được.". "Lạy Chúa! Tên sameri băm anh ta ra từng mảnh à?" Sonk nói bâng quơ. "Vì lòng mến Chúa, hãy câm cái miệng lại, Samurai chứ không phải sameri. Chỉ mình cậu thôi cũng đủ làm cho người ta vãi cứt ra quần", Ginsel nói. "Tôi mong cái thằng thầy tu chó đẻ ấy đừng đến đây.", Vinck nói. "Chúng ta an toàn trong bàn tay Chúa.". Van Nekk vẫn cố tỏ ra tin tưởng..." Khi Daimyo tới , chúng ta sẽ được thả. Chúng ta sẽ lấy lại tàu và súng. Rồi các anh xem. Chúng ta sẽ bán tất cả hàng hóa của chúng ta, sẽ trở về Holland giàu có và bình yên mà lại được đi vòng quanh thế giới nữa - những người Holland đầu tiên. Bọn Thiên Chúa sẽ tong đời, chỉ có vậy thôi.". "Không, không phải đâu." Vinck nói. "Bọn truyền đạo làm cho da thịt tôi nổi gai lên. Không thể đừng được. Cả khi nghĩ tới bọn đi chinh phục nữa. Anh có nghĩ rằng ở đây chúng nó đông không, hoa tiêu?" "Tôi cũng không biết, nhưng tôi nghĩ là đông. Tôi ao ước mình có một đại đội ở đây." "Những thằng con hoang tội nghiệp", Vinck nói. "Ít nhất thì chúng ta vẫn còn sống..." Maetsukker nói: "Có thể họ đã về nhà. Có thể họ quay lại eo Magellan khi những cơn bão làm ta tơi tả..." "Tôi hi vọng anh nói đúng", Blackthorne nói. "Nhưng tôi nghĩ họ đã hi sinh tất cả..." Ginsel rùng mình. "Ít nhất thì chúng ta vẫn còn sống." "Có bọn truyền đạo ở đây cùng lũ ngoại đạo này với tính tình thối hoắc của chúng thì đến cái rắm của một con đĩ tôi cũng không dám lấy để đảm https://thuviensach.vn bảo cho mạng chúng mình..." "Đáng nguyền rủa thay ngày tớ rời Holland mà đi", Pieterzoon nói. "Đáng nguyền rủa cả cái lũ ngoại quốc. Nếu tớ không nghiện ngập bét nhè thì có phải tớ đã vùi đầu xuống lòng con mụ vợ tớ ở Amsterdam rồi không." "Muốn chửi cái gì thì chửi, Pieterzoon ạ, nhưng đừng chửi rượu. Đó là men của đời!" "Có thể chúng ta đã ở trong cống ngập đến cằm rồi và nước đang chảy xiết", Vinck đảo ngược mắt lên. "Phải. Rất xiết..." "Tôi không bao giờ nghĩ chúng ta lại tới đất liền", Maetsukker nói. Anh ta giống như một con chồn sương, chỉ khác là không có răng. "Không bao giờ. Càng không bao giờ là Nhật Bản. Đồ thầy tu thối tha. Chúng ta sẽ chẳng bao giờ sống sót mà thoát khỏi nơi đây. Tôi ước giá như mình có súng. Cập bờ như thế này thật đốn mạt. Tôi không có ý định gì đâu, hoa tiêu ạ" Anh ta nói nhanh khi Blackthorne nhìn anh ta. "Thật là rủi, có thế thôi..." Sau đó, những người đày tớ lại đem cho họ thức ăn. Bao giờ cũng giống nhau: rau - luộc hoặc sống - với một chút dấm, canh cá, cháo đặc bằng lúa mỳ hay lúa mạch. Tất cả đều gạt bỏ những miếng cá sống nho nhỏ và đòi thịt rượu. Nhưng không ai hiểu gì họ, và gần đến lúc mặt trời lặn, Blackthorne ra đi. Anh đã mệt vì những nỗi lo sợ sự căm thù và cái tục tằn của họ. Anh nối với họ sẽ lại đến sau khi mặt trời mọc. Những cửa hàng nhộn nhịp trên những phố hẹp. Anh đã tìm thấy phố của anh, cổng của ngôi nhà anh. Những vết máu trên mặt đất đã được quét dọn và xác chết đã biến mất. Cứ y như nằm mơ thấy mọi sự, anh nghĩ. Cổng vườn mở trước khi anh kịp đặt tay vào. Người làm vườn già, vẫn đóng khố, mặc dầu đã có khí lạnh trong gió, tươi cười cúi chào. "Konbanwa" (tiếng Nhật-Chào buổi tối). "Chào", Blackthorne nói không suy nghĩ. Anh bước lên những bậc thềm, dừng lại và nhớ ra đôi ủng của mình. Anh cởi ra và đi chân đất qua hàng https://thuviensach.vn hiên vào trong phòng. Anh đi qua phòng, lại ra một hàng hiên nhưng không tìm thấy phòng của mình. "Onna.", anh cất tiếng. Một người đàn bà già xuất hiện." Hai" (Dạ) . "Onna" đâu?" Người đàn bà già cau mặt và chỉ vào mình: "Onna!" "Ồ, Chúa ơi", Blackthorne nói bực tức. "Phòng của tôi đâu? Onna đâu?" Anh kéo một cánh cửa gỗ ra. Bốn người Nhật đang ngồi ăn trên sàn, quanh một cái bàn thấp. Anh nhận ra người có mái tóc hoa râm, trưởng làng, người đi cùng với gã thầy tu. Tất cả đều cúi chào. "Ồ, xin lỗi", anh nói và kéo cánh cửa lại. "Onna!" Anh gọi to . Người đàn bà suy nghĩ một lát, rồi vẫy tay. Anh đi theo bà ta vào một hành lang khác. Bà kéo cánh cửa sang một bên. Nhờ cây thánh giá, anh nhận ra phòng mình. Những tấm chăn đã được gấp lại gọn gàng. "Cám ơn", anh nói, nhẹ người. "Bây giờ.hãy đi tìm Onna!" Bà già lạch bạch đi. Anh ngồi xuống. Đầu và khắp người đau nhức, ước có một cái ghế, tự hỏi không hiểu họ để ghế ở đâu. Làm sao lên tàu được? Làm thế nào kiếm được ít súng? Phải có cách. Những bước chân lệt xệt trở lại, lúc này là ba người phụ nữ, một bà già, một cô gái trẻ mặt tròn và một phụ nữ trung niên. Người đàn bà già chỉ vào cô gái, cô này dường như hơi sợ: "Onna..." "Không..." Blackthorne đứng lên bực dọc, chỉ một ngón tay vào người phụ nữ trung niên. "Đây là Onna, Jesuma! Bà không biết tên bà nữa sao? Onna! Tôi đói. Cho tôi một ít thức ăn được không?." Anh xoa vào bụng mình ra hiệu đói. Mấy người đàn bà nhìn nhau. Rồi người phụ nữ trung niên nhún vai, nói điều gì https://thuviensach.vn đó làm cho hai người kia cười, bà ta tiến lại giường, bắt đầu cởi quần áo. Hai người kia ngồi xổm, mắt giương tròn chờ đợi. Blackthorne kinh hoàng: "Bà làm gì vậy?" "Ishimasho!" Bà ta nói và để chiếc thắt lưng to bản sang một bên, mở áo kimono. Đôi vú của bà phẳng bẹt, khô cằn và cái bụng to kềnh. Rõ ràng bà ta sắp bước lên giường. Anh lắc đầu, bảo bà ta mặc áo vào, cầm lấy cánh tay bà ta. Tất cả bắt đầu nói líu ríu, vung chân vung tay, người đàn bà trở nên tức giận. Bà ta tụt váy, trần truồng, cố gắng bước trở lại giường. Tiếng nói líu lo của họ dừng lại, tất cả cúi chào khi người trưởng làng lặng lẽ bước xuống hành lang. "Nan đa? Nan đa?" Ông ta hỏi. Người đàn bà giải thích mọi chuyện. "Ông cần người đàn bà này?" ông ta hỏi hồ nghi bằng một thứ tiếng Portugal nặng chịch hầu như không thể hiểu nổi, chỉ tay vào người đàn bà trần truồng. "Không. Không. Tất nhiên là không. Tôi chỉ cần Onna kiếm cho tôi một ít thức ăn..." Blackthorne chỉ tay vào bà ta một cách thiếu kiên nhẫn. "Onna!" "Onna có nghĩa là đàn bà..." Trưởng làng chỉ vào tất cả mấy người đàn bà. "Onna - Onna - Onna. Ông muốn đàn bà?" Blackthorne mệt mỏi lắc đầu. "Không, không, cám ơn. Tôi lầm lẫn. Xin lỗi. Tên bà ấy là gì?" "Gì cơ ạ?" "Tên bà ấy là gì?" "À! Tên Haku, Haku", ông ta nói. "Haku?" "Hai, Haku..." "Tôi cứ nghĩ onna là tên của bà." Người trưởng làng giải thích cho Haku, bà này không mấy hài lòng. Nhưng ông ta nói điều gì đó, tất cả nhìn Blackthorne, che miệng cười khúc https://thuviensach.vn khích và đi. Haku cũng trần truồng bỏ đi, chiếc áo kimono vắt trên cánh tay, hết sức đĩnh đạc, tư thế. "Cảm ơn", Blackthorne nói, tự giận sự ngu dốt của mình. "Đây là nhà của tôi. Tên tôi là Mura..." "Mura-san. Tên tôi là Blackthorne..." "Cái gì cơ ạ?" "Tôi tên là Blackthorne..." "À, B...lack....thorne ", Mura cố nhắc đi nhắc lại mấy lần nhưng không nói được. Cuối cùng, ông ta chịu và lại tiếp tục quan sát cái anh chàng khổng lồ trước mặt. Đây là anh chàng rợ đầu tiên ông ta thấy ngoài cha Sebastio. Nhưng mà, ông ta nghĩ, các thầy tu tóc đen, mặt đen, tầm vóc trung bình. Còn người đàn ông này: cao lớn, tóc vàng ánh, râu vàng ánh, mắt xanh, da có màu nhợt kỳ lạ ở chỗ quần áo che kín, màu đỏ ở chỗ để lộ ra. Lạ lùng! Mình lại cứ nghĩ tất cả đàn ông đều có tóc đen và mắt đen. Tất cả chúng tôi là như thế mà. Người Trung Quốc cũng thế, mà Trung Quốc chẳng phải là tất cả thế giới, trừ mảnh đất của rợ Portugal ở phương Nam? Có đáng ngạc nhiên không chứ? Mà tại sao cha Sebastio lại ghét người này như thế? Vì anh ta là người thờ Satan chăng? Mình không nghĩ như vậy bởi vì cha Sebastio có thể đuổi được quỷ dữ nếu ông ta muốn. I.i.ì... mình chưa bao giờ thấy cha Sebastio tốt bụng giận dữ đến như thế. Chưa bao giờ. Ngạc nhiên thật! Phải chăng mắt xanh và tóc vàng là dấu hiệu của Satan? Mura ngước nhìn lên Blackthorne và nhớ đã hỏi anh khi còn ở trên tàu. Người chỉ huy này sau đó đã bất tỉnh, ông ta quyết định mang anh tới nhà riêng của mình vì anh là người chỉ huy nên cần có sự quan tâm đặc biệt. Họ đặt anh lên tấm chăn, cởi quần áo của anh ra không chỉ vì tò mò. "Những bộ phận không thể chê trách được của ông ta rõ ràng là đáng chú ý nhỉ?" Mẹ của Mura, Saiko nói. "Không hiểu lúc cứng lên, nó to bằng bao nhiêu?" "To." Mura trả lời và tất cả đều cười, mẹ, vợ, bạn bè, đầy tớ và người bác sĩ. https://thuviensach.vn "Em nghĩ chắc phụ nữ của họ phải khoái ghê lắm",cô vợ Niji của ông ta nói. "Chỉ vớ vẩn thôi, con ạ ", bà mẹ nói." Các cô gái làng chơi của chúng ta chắc sẽ lấy làm sung sướng tiếp đãi." . Bà lắc đầu kinh ngạc." Cả đời mẹ chưa bao giờ thấy một cái gì như của ông này. Thật là lạ nhỉ?" Họ tắm rửa cho anh, anh vẫn chưa tỉnh. Bác sĩ cho rằng không nên tắm quá cẩn thận khi nào anh chưa tỉnh dậy "Thưa Mura-san, có lẽ chúng ta chưa biết kẻ rợ này là thế nào", ông nói vẻ khôn ngoan thận trọng. "Hết sức xin lỗi. Chúng ta có thể giết ông ấy vì lầm lẫn. Rõ ràng ông ấy kiệt sức rồi. Chúng ta phải kiên nhẫn..." "Nhưng lũ chấy ở trên đầu ông ta thì sao?" Mura hỏi. "Cứ để nó ở đấy lúc này. Tôi biết tất cả bọn rợ đều có. Xin lỗi. Tôi khuyên nên kiên nhẫn..." "Ông có nghĩ rằng chúng ta có thể gội đầu cho ông ấy được không? "Cô vợ ông ta hỏi. "Chúng ta sẽ rất cẩn thận, tôi chắc bà sẽ giám sát những cố gắng nhỏ bé của chúng ta. Như vậy, sẽ giúp người rợ này và giữ cho nhà của chúng ta sạch sẽ..." "Mẹ đồng ý. Con có thể gội đầu cho ông ta", bà mẹ quyết định." Nhưng mẹ vẫn muốn biết khi cứng lên, cái của ông ta to bao nhiêu?" Bất giác,Mura nhìn xuống Blackthorne. Thế rồi ông ta nhớ lại điều người thầy tu đã kể cho họ nghe về quỷ Satan và bọn hải tặc. Cha ở trên trời hãy che chở cho chúng tôi khỏi sự độc hại này, ông ta nghĩ. Giá tôi biết được cái gã này nguy hiểm như vậy thì tôi đã chẳng đem gã vào nhà mình. Không, ông tự nhủ. Ta bắt buộc phải đối xử với anh ta như một vị khách đặc biệt cho đến khi Omi-san nói khác đi. Nhưng khôn ngoan nhất là phải báo cho thầy tu và Omi-san ngay. Rất khôn ngoan. Mình là trưởng làng, mình phải bảo vệ làng, và chỉ có một mình mình chịu trách nhiệm. Đúng. Omi-san sẽ bắt mình phải chịu trách nhiệm về cái chết sáng hôm nay và sự láo xược của kẻ đã chết. Mà đúng thôi. https://thuviensach.vn "Đừng ngu ngốc, Tamazaki! Anh muốn làm mang tiếng cả làng hả?" ông ta đã cảnh cáo người bạn đánh cá của mình hàng chục lần. "Đừng cố chấp như vậy. Omi-san không còn cách nào khác đành phải khinh rẻ những người Thiên chúa giáo. Chẳng lẽ Daimyo của chúng ta không ghét bỏ người Thiên Chúa giáo đó sao? Omi-san có thể làm gì khác được?" "Không thể làm gì khác được, tôi đồng ý, Mura-san, xin tha lỗi cho tôi",- Tamazaki luôn trả lời như vậy. "Nhưng những người theo đạo Phật nên có lòng khoan dung hơn chứ? Họ chẳng là những Thiên sứ đó sao? Thiền của nhà Phạt là kỷ luật tự thức, nó chủ yếu dựa vào tự cứu và Thiền để tìm ra sự sáng láng. Hầu hết các võ sĩ đạo đều thuộc phái Thiền của nhà Phật bởi vì nó thích hợp với người lính chiến đầy tự hào đi tìm cái chết..." "Phải, đạo Phật dạy lòng khoan dung. Nhưng người ta phải nhắc anh đến lần thứ bao nhiêu rằng họ là Samurai, và đây là Izu chứ không phải là Kyushu, mà dù có là Kyushu chăng nữa thì người sai vẫn là anh, luôn luôn là vậy phải không?" "Vâng. Xin tha lỗi cho tôi. Tôi biết tôi sai. Nhưng đôi khi tôi cảm thấy không thể sống được với nỗi xấu hổ trong lòng khi Omi-san phỉ báng Niềm Tin Chân Chính." . Và bây giờ, Tamazaki, anh đã chết đứng với sự lựa chọn của mình bởi vì anh đã lăng nhục Omi-san, đã không cúi chào chỉ bởi ông ấy nói..."cái gã thầy tu nặng mùi." của một tôn giáo xa lạ. Dù cho người thầy tu có nặng mùi và Niềm Tin Chân Chính là xa lạ, ông bạn tội nghiệp của tôi ạ, cái sự thật ấy cũng không nuôi sống gia đình anh bây giờ hay gột được vết nhơ ra khỏi làng tôi. Ôi, Đức Mẹ đồng trinh, hãy ban phước lành cho ông bạn cũ của tôi và cho ông ấy hưởng niềm vui trên thiên đường. Sẽ còn nhiều điều phiền phức với Omi-san đây, Mura tự nhủ. Và nếu còn chưa đủ tồi tệ thì Daimyo của chúng ta lại sắp đến rồi đó. Một nỗi lo ngại ghê gớm luôn choán ngợp lấy ông ta mỗi khi nghĩ đến vị chúa phong kiến của mình, Kasagi Yabu, Daimyo của Izu, chú của Omi. Sự https://thuviensach.vn tàn ác và vô sỉ của con người này, cái cách ông ta lừa lọc tất cả mọi làng về những khoản thu hoạch mùa màng chính đáng của họ, sự cai trì hà khắc của ông ta... Khi chiến tranh tới, Mura tự hỏi, không biết Yabu sẽ tuyên bố đứng về phía nào? Chúa Ishido hay chúa Toranaga? Chúng ta mắc kẹt giữa hai người khổng lồ đó và bị cầm tù bởi cả hai người ấy. Ở phía Bắc, Toranaga, vị tướng lớn nhất từ trước đến nay, chúa của tám tỉnh Kuanto, vị Daimyo quan trọng nhất đất nước, Tổng tư lệnh quân đội miền Đông. Ở phía Tây, lĩnh vực của Ishido, chúa của lâu đài Osaka, người chinh phục Triều Tiên, quan Bảo Quốc của Hoàng tử Nhiếp chính, Tổng tư lệnh quân đội miền Tây. Ở phía Bắc, Tokaido, con đường duyên hải lớn nối Yedo, thủ phủ của Toranaga với Osaka, thủ phủ của Ishido, quân đoàn của họ phải hành quân ba trăm dặm về phía tây. Ai sẽ thắng trong cuộc chiến tranh? Không ai thắng cả. Bởi vì cuộc chiến tranh của họ sẽ lại bao trùm toàn đế quốc, những liên minh sẽ tan vỡ, các tỉnh này sẽ đánh tỉnh khác cho đến khi làng này đánh làng khác, như vẫn hàng đời xảy ra. Chỉ trừ mười năm gần đây. Trong mười năm qua, thật không thể nào tin nổi, một tình trạng không chiến tranh, gọi là hòa bình trên khắp đế quốc, tồn tại lần đầu tiên trong lịch sử. Mình đã bắt đầu yêu thích hòa bình rồi đây, Mura nghĩ. Nhưng người làm ra hòa bình đã chết. Người chiến binh nông dân đã trở thành Samurai, rồi làm tướng, rồi trở thành vị tướng vĩ đại nhất và cuối cùng là Quan Bảo Quốc tuyệt đối của Nhật Bản, đã chết một năm trước và người con trai bảy tuổi của ông còn quá nhỏ, không thể kế nghiệp quyền uy tối cao như vậy. Vì thế đứa bé cũng giống như chúng ta đang bị kẹt giữa hai vị khổng lồ. Và chiến tranh là không thể tránh được. Bây giờ ngay cả Taiko nữa cũng không thể che chở được cho đứa con trai yêu quý nối nghiệp cho vương triều, đế quốc của mình. Có lẽ sự việc phải như thế, Taiko đã thâu tóm đất đai, lập hòa bình, buộc tất cả các Daimyo phải phủ phục như những người nông dân trước mặt mình, sắp đặt lại các thái ấp cho hợp với ý thích của ông, cất nhắc một số, hạ bệ một số khác - thế rồi ông chết. Ông là một người khổng lồ giữa những https://thuviensach.vn người lùn. Nhưng có lẽ tất cả sự nghiệp của ông, sự vĩ đại của ông chết theo ông là điều đúng. Phải chăng con người chỉ là một bông hoa cuốn đi theo gió, chỉ có núi, biển và những vì sao và mảnh đất này của các vị thần linh là thật, là vĩnh hằng? Tất cả chúng ta đều bị mắc bẫy, đó là một sự thật. Chiến tranh chẳng bao lâu nữa sẽ tới, đó là một sự thật. Chỉ riêng Yabu sẽ quyết định chúng ta đứng về phía nào, đó là một sự thật. Làng này sẽ mãi mãi là một làng vì những cánh đồng lúa phì nhiêu và biển giàu có của nó, và đó là một sự thật cuối cùng. Mura đem tâm trí quay trở lại với tên hải tặc man rợ trước mặt mình. Ngươi là một con quỷ được đưa đến đây để gieo tai giáng họa cho chúng ta, ông ta nghĩ, và ngươi đem lại cho chúng ta không gì khác ngoài sự rắc rối. Tại sao ngươi không chọn một làng nào khác? "Ngài chỉ huy muốn Onna?" Ông ta hỏi xăng xái. Theo gợi ý của ông ta, hội đồng làng đã thu xếp về mặt thể xác cho những người man rợ, vừa như một sự lễ độ vừa là một phương tiện để làm họ bận rộn cho đến khi nhà cầm quyền tới. Những việc tiếp theo làng phải làm sẽ được đền bù xứng đáng hơn số chi phí làng bỏ ra. "Onna?" Ông ta nhắc lại, tất nhiên cho rằng khi tên hải tặc đã đứng được trên đôi chân thì cũng sẽ hài lòng nằm sấp trên bụng đàn bà để ngọn giáo thiên thần của gã được ấp ủ trước khi ngủ, và dù sao thì mọi sự chuẩn bị cũng đã được làm. "Không!" Blackthorne chỉ muốn ngủ. Nhưng vì anh cần con người này bên cạnh mình, nên cố gượng cười, chỉ cây thánh giá: "Ông theo đạo Thiên Chúa?" Mura gật đầu. "Thiên Chúa..." "Tôi là một người theo đạo Thiên Chúa..." "Cha nói không phải. Không phải Thiên Chúa." "Tôi là người theo đạo Thiên Chúa. Không phải tín đồ công giáo. Nhưng tôi vẫn là người theo đạo Thiên Chúa..." Nhưng Mura không thể hiểu được, mà Blackthorne dù cố gắng đến mấy cũng không có cách gì giải thích nổi. https://thuviensach.vn "Muốn Onna?" "Cái ông Dimio - bao giờ tới?" "D...i.mi...o? Không hiểu." "Di...mi...o - à, tôi định nói là Daimyo." "A, Daimyo. Hai, Daimyo..." Mura nhún vai. "Daimyo khi nào tới. Ngủ đi. Sạch sẽ đã. Mời..." "Cái gì?" "Sạch sẽ. Tắm. Mời." "Tôi không hiểu..." Mura lại gần, mũi chun lại ghê tởm. "Mùi. Kinh. Như tất cả người Portugal. Tắm. Đây nhà sạch..." "Tôi sẽ tắm khi nào tôi muốn và tôi không có mùi!" Blackthorne giận dữ." Ai cũng biết tắm là nguy hiểm. Ông muốn tôi đi ỉa chảy à? Ông tưởng tôi ngu lắm sao? Ông cút mẹ ông ra khỏi đây đi và để yên cho tôi ngủ!" "Tắm!" Mura ra lệnh, ông ta choáng người vì cơn giận đùng đùng của gã man rợ này - đỉnh cao của sự bất lịch sự. Và không phải chỉ là cái gã man rợ này có mùi đúng như vậy, mà là gã không tắm thật sự đã ba ngày theo quan niệm của ông, và cô gái làng chơi cũng sẽ hoàn toàn có lý nếu cô ta từ chối chăn gối với gã dù gã có nhiều tiền đến mấy. Những cái tên ngoại quốc ghê tởm này... ông ta nghĩ. Ngạc nhiên thật. Những thói quen của họ bẩn thỉu quá đi! Nhưng không sao. Tôi chịu trách nhiệm với anh. Anh cần phải được dạy cách cư xử. Anh sẽ phải tắm như một con người và mẹ tôi sẽ biết được điều bà muốn biết. "Tắm!" "Cút đi không tao đập chết bây giờ!" Blackthorne nổi xung lên và chỉ cho ông ta đi. Yên lặng một lúc, ba người Nhật Bản khác xuất hiện cùng với ba người phụ nữ. Mura giải thích ngắn gọn đầu đuôi câu chuyện rồi nói một cách quyết định với Blackthorne: "Tắm. Mời..." Mura một mình bước vào trong phòng. Blackthorne vung cánh tay, không muốn làm cho ông ta đau mà chỉ để đẩy ông ta đi thôi. Đột nhiên, https://thuviensach.vn Blackthorne kêu rống lên đau đớn. Mura đã dùng gan bàn tay chặt khuỷu tay của anh và bây giờ cánh tay Blackthorne thõng xuống, tê liệt. Nổi khùng lên, anh lao vào Mura. Nhưng căn phòng quay lộn, anh nằm sấp mặt xuống, một sự đau đớn khủng khiếp làm tê liệt phía sau lưng khiến anh không thể nhúc nhích." Chúa tôi " . . . Anh cố gắng đứng lên nhưng chân nhủn ra. Sau đó Mura bình tĩnh đưa ngón tay nhỏ nhưng rắn như sắt điểm vào một huyệt ở cổ Blackthorne. Đau mờ mắt. "Lạy Chúa lòng lành..." "Tắm. Mời." "Vâng, vâng", Blackthorne há miệng vì đau đớn, ngạc nhiên vì đã quá dễ dàng khuất phục con người nhỏ xíu như vậy và mình lại nằm tênh hênh như một đứa trẻ, sẵn sàng đợi bị cắt cổ. Nhiều năm trước đây, Mura đã học Judo và Karate cũng như cách đánh kiếm, múa giáo. Khi đó ông ta còn là một chiến binh và chiến đấu cho Nakamura, vị tướng nông dân Taiko, một thời gian rất lâu trước khi Taiko trở thành Taiko - khi những người nông dân có thể trở thành Samurai và Samurai có thể trở thành nông dân hoặc những thợ thủ công hoặc thậm chí những thương nhân thấp kém lại là chiến binh. Lạ thật, Mura lơ đãng suy nghĩ. Hầu như điều đầu tiên Taiko làm khi ông nắm quyền uy tuyệt đối là ra lệnh cho nông dân thôi không làm lính nữa và lập tức từ bỏ tất cả vũ khí. Taiko đã cấm không bao giờ cho họ dũng vũ khí và lập nên một hệ thống đẳng cấp bất di bất dịch ngày nay, chi phối mọi người trong toàn đế quốc: Samurai trên hết, dưới là nông dân, sau là thợ thủ công, rồi đến thương nhân, tiếp theo là nghệ sĩ, những kẻ bị ruồng bỏ và trộm cướp, và tận cùng của giai tầng là eta, những hạng không phải con người, những người làm nghề có liên quan đến người chết, những người thợ thuộc da thú vật chết, cũng là những đao phủ, những kẻ đâm thuê chém mướn. Tất nhiên, bất kể một kẻ man rợ nào cũng đều ở dưới thang bậc này. "Thưa ông chỉ huy, xin thứ lỗi cho tôi", Mura nói, cúi thấp, xấu hổ vì sự mất thể diện của anh chàng man rợ này khi anh ta nằm rên rỉ như đứa trẻ https://thuviensach.vn còn đang bú mẹ. Phải, mình rất lấy làm tiếc, ông ta suy nghĩ, nhưng phải làm như vậy. Anh khiêu khích tôi, bất chấp mọi lẽ phải. Anh la hét như một thằng khùng làm mẹ tôi hốt hoảng, phá sự yên tĩnh của gia đình tôi, làm hỗn loạn những người đầy tớ và vợ tôi đã phải thay một cánh cửa gỗ. Tôi không thể cho phép hành vi thiếu lễ độ của anh mà không có sự phản đối. Không cho phép anh chống lại ý muốn của tôi trong chính ngôi nhà của tôi. Cái này quả thật vì lợi ích của anh. Và nữa, nó cũng chẳng có gì xấu cả bởi vì bọn rợ các anh cũng chẳng có thể diện đâu để mà mất. Chỉ trừ các vị thầy tu - họ khác. Mùi của họ vẫn ghê lắm, nhưng đó là dầu xức của Đức Chúa Cha, vì thế họ có thể diện lớn. Nhưng anh - anh là một thằng nói dối cũng như một tên hải tặc. Không danh dự. Đáng ngạc nhiên thay! Tự xưng là một người theo đạo Thiên Chúa! Bất hạnh thay, cái đó cũng chẳng giúp ích gì cho anh. Daimyo của chúng tôi ghét Niềm Tin Chân Chính và lũ rợ. Ngài bỏ qua cho họ chỉ bởi ngài phải làm như thế. Nhưng anh không phải là người Portugal. Cũng không phải là người có đạo, vì thế không được pháp luật che chở, đúng không? Vì vậy, dù anh có là một kẻ đã chết,- hay ít nhất cũng là một kẻ tàn tật,- nhiệm vụ của tôi là phải để anh đi gặp số mệnh của anh được sạch sẽ. Tắm rất tốt! Ông ta giúp những người khác khiêng Blackthorne Vẫn còn mê choáng qua nhà, ra ngoài vườn, dọc theo con đường đi có mái che mà ông ta rất lấy làm tự hào, vào trong nhà tắm. Những người phụ nữ theo sau. Việc này sẽ trở thành một trong những điều trọng đại trong đời ông ta. Lúc ấy, ông ta đã biết mình sẽ kể đi kể lại chuyện này với bạn bè trên những thùng sake nóng, cho các ông già bà cả, những người đánh cá, những người làng, cho con cái ông ta, những người mà lúc đầu cũng sẽ không tin ông ta Nhưng rồi họ sẽ kể cho con cháu của họ và tên của Mura, người đánh cá, sẽ sống mãi trong làng Anjiro của tỉnh Izu ở bờ biển đông nam đảo Honshu. Tất cả bởi vì ông ta, Mura, người đánh cá, đã có cái may mắn làm trưởng làng trong năm đầu tiên sau khi Taiko chết, và do đó tạm thời chịu trách nhiệm đối với kẻ đứng đầu bọn rợ lạ lùng từ biển Đông tới. https://thuviensach.vn CHƯƠNG 02 ---- Nguồn : hoi-ls; e-thuvien Prc: Vanlydocnhan ~"Daimyo Kasigi Yabu, chúa của miền Izu, muốn biết anh là ai, từ đâu tới, làm sao tới được đây, anh đã phạm những hành động cướp bóc gì?" Cha Sebastio nói. "Tôi đã nói với ông, chúng tôi không phải là hải tặc." Buổi sáng hôm ấy trời trong và ấm áp. Blackthorne quỳ trước bệ đài của quảng trường làng, đầu vẫn còn đau vì cú đánh. Phải bình tĩnh và để cho đầu óc làm việc. Anh sắp bị xét xử để sống còn. Anh là người phát ngôn, chỉ có thế thôi. Sự thù địch của gã cha cố, và là người phiên dịch duy nhất có thể có, và anh sẽ không có cách nào biết được gã nói gì, trừ một điều chắc chắn gã sẽ không giúp đỡ gì anh đâu... "Phải khôn ngoan, cậu cả", anh như nghe tiếng nói của Alban Caradoc. Khi bão tố cuồng nộ nhất và khi biển trở nên hãi hùng nhất, phải dùng trí khôn đặc biệt của mình. Điều đó sẽ giúp anh sống và con tàu của anh sống nếu anh là hoa tiêu. Hãy tập trung trí khôn và lấy chất nước ép ra từng ngày, cho dù khó khăn... Chất nước ép hôm nay là mật đắng. Blackthorne nghĩ chua cay. Tại sao mình lại nghe tiếng nói của Anban rõ như thế nhỉ? "Trước tiên, anh hãy nói với Daimyo là chúng ta đang có chiến tranh, chúng ta là kẻ thù của nhau", anh nói. "Nói với ông ấy là England và Netherland (Holland) đang có chiến tranh với Spain và Portugal..." "Tôi nhắc anh một lần nữa là hãy nói đơn giản và đừng bóp méo sự kiện. Netherland hay Holland, Ailen hay các tỉnh Liên Hiệp, tất cả cái gì lũ phản loạn Holland các anh gọi nó, chỉ là một tỉnh nhỏ bé, nổi loạn của đế quốc https://thuviensach.vn Spain. Anh là người đứng đầu bọn phản loạn đang nổi loạn chống lại nhà vua hợp pháp của họ." "Nước Anh đang có chiến tranh và Netherland đang bị lừa." Blackthorne không nói tiếp vì gã thầy tu không còn nghe mà đang dịch. Daimyo đang ở trên bục đài, ông ta lùn, người vuông chằn chặn. Ông ta quỳ thoải mái, gót đặt phía sau, hai bên là bốn tỳ tướng, trong đó có Kasigi Omi, cháu và là chư hầu của ông. Tất cả đều mặc kimono lụa, áo khoác có trang trí, thắt lưng rộng bản thít lại và những bắp vai khổng lồ, cứng nhắc. Và tất nhiên là những thanh kiếm. Mura quỳ dưới quảng trường. Ông ta là người làng duy nhất có mặt. Những người đứng nhìn duy nhất khác là năm mươi Samurai đến cùng Daimyo. Họ ngồi thành hàng yên lặng, trật tự. Đám người lộn xộn của thủy thủ đoàn ở phía sau Blackthorne. Cũng giống anh, tất cả đều quỳ và có lính gác ở bên. Họ phải khiêng hạm trưởng đến mặc dù ông đang bị ốm nặng. Ông được phép nằm dưới đất, vẫn trong tình trạng bán hôn mê. Blackthorne và đồng đội của anh, tất cả cúi chào khi họ tới trước mặt Daimyo, nhưng như vậy chưa đủ. Các Samurai ấn tất cả quỳ xuống, dúi đầu họ xuống đất theo cung cách của những nông dân. Anh đã cố gắng kháng cự, quát lên với thầy tu nhờ gã giải thích rằng phong tục của họ không như vậy, rằng anh là người chỉ huy và là sứ giả của đất nước mình nên phải được đối đãi tương xứng. Nhưng một cán giáo đã quật anh lặn xuống đất . Theo bản năng, đồng đội của anh tụm lại chuẩn bị tấn công, nhưng anh quát họ dừng lại và quỳ xuống. May mà họ tuân lệnh. Vị Daimyo nói một điều gì bằng một giọng trong cuống họng, thầy tu dịch, cảnh cáo anh phải nói sự thật, và nói mau. Blackthorne yêu cầu một cái ghế, nhưng gã thầy tu nói người Nhật không dùng ghế và không có một cái ghế nào ở Nhật Bản cả. Blackthorne tập trung chú ý vào gã thầy tu khi gã nói với Daimyo, cố tìm một đầu mối, một con đường qua mạch đá này. Có một sự kiêu căng và tàn ác trên nét mặt lão Daimyo, anh nghĩ. Mình chắc hắn ta là một thằng chó đẻ thật sự. Tiếng Nhật của gã thầy tu này không được lưu loát. À, thấy không? Bực bội và mất kiên nhẫn. Có phải lão Daimyo này hỏi một chữ khác, một chữ rõ hơn không? Mình nghĩ thế. Tại https://thuviensach.vn sao cái gã thầy tu này lại mặc áo dài màu da cam? Cái lão Daimyo có phải là người theo đạo Cơ đốc không? Coi này, cái gã Jesuit này rất cung kính và toát mồ hôi. Mình chắc lão Daimyo không phải người đi đạo. Phải chính xác mới được. Có lẽ lão không phải là người đi đạo. Thế nào chăng nữa cũng chẳng thể mong sự thương xót ở lão ta. Mình có thể sử dụng cái thằng chó đẻ xấu xa này thế nào đây? Làm thế nào để nói thẳng với lão. Mình sẽ tác động lão thầy tu này thế nào? Làm thế nào để gã bị mất tín nhiệm? Mồi là gì? Nào, hãy suy nghĩ! Anh chẳng đã biết đủ về bọn Jesuit đó ư? "Daimyo bảo hãy nói nhanh lên và trả lời những câu hỏi của ông ấy." "Vâng. Tất nhiên, tôi xin lỗi. Tôi tên là John Blackthorne. Tôi là người Anh, thiếu tá hoa tiêu của hạm đội Netherland. Cảng xuất phát của chúng tôi là Amsterdam." "Hạm đội? Hạm đội nào? Anh nói láo. Chẳng có hạm đội nào hết. Tại sao một hoa tiêu người Anh lại ở trên một tàu Holland?" "Cứ thong thả. Trước hết làm ơn dịch những điều tôi vừa nói..." "Tại sao anh lại là hoa tiêu trên một chiến thuyền Holland? Nhanh lên!" Blackthorne quyết định đánh một canh bạc. Giọng anh đột nhiên đanh lại, vang lên trong cái ấm áp của buổi sáng. "Khỉ thật! Dịch những điều tôi nói đi đã, tên Spain kia! Nhanh lên!" Gã thầy tu đỏ mặt. "Tôi là người Portugal. Tôi đã nói với anh rồi. Trả lời câu hỏi đi..." "Tôi ở đây để nổi chuyện với vị Daimyo kia, không phải với anh. Dịch những điều tôi nói, đồ rác rưởi vô thừa nhận kia!" Blackthorne thấy gã thầy tu đỏ mặt lên nữa và cảm thấy điều đó không thoát được sự chú ý của lão Daimyo. Phải thận trọng, anh tự cảnh giác mình. Cái thằng chó đẻ da vàng này sẽ nghiền mày ra từng mảnh, nhanh hơn một đàn cá mập nếu mày không chế ngự được mình." Nói với ông chúa Daimyo đi!" Blackthorne cố tình chào thật thấp trước bệ và cảm thấy mồ hôi lạnh bắt đầu đọng thành giọt khi anh quyết định hành động như thế. Cha Sebastio biết sự đào luyện của gã làm gã không tiếp thu nổi những điều sỉ nhục của tên hải tặc và rõ ràng đó là cách làm gã mất tín nhiệm https://thuviensach.vn trước vị Daimyo. Nhưng thoạt đầu, nó lại không như thế và gã cảm thấy bối rối. Khi người của Mura tới tòa sứ của gã ở tỉnh bên để đưa tin về con tàu, gã đã do dự. Không thể là tàu Holland hoặc Anh! Gã nghĩ vậy. Trước nay chưa hề có một chiếc tàu của kẻ dị giáo nào ở biển Thái Bình Dương trừ thuyền của tên hải tặc Drake, nhưng chưa bao giờ hắn ta lại ở châu Á. Những con đường là bí mật và đã được canh phòng. Lập tức gã chuẩn bị đi và đã cho một con chim đưa thư mang một bức điện tới thượng cấp của gã ở Osaka. Xin chỉ thị của thượng cấp. Biết mình còn trẻ, hầu như không được thử thách, còn mới lạ đối với Nhật Bản, mới ở đây vỏn vẹn hai năm, chưa được bổ nhiệm, chưa đủ khả năng để đương đầu với tình thế khẩn cấp này, gã đã băng lới Anjiro, hi vọng và cầu nguyện cho tin này là không đúng. Nhưng tàu là tàu Holland và hoa tiêu là người Anh. Tất cả nỗi niềm căm ghét của gã đối với Luther, Calvin, Henry VIII và đứa con gái ác quỷ của lão ta - Elizabeth, đã choán ngợp lấy gã, làm mờ tâm trí của gã. "Thầy tu, dịch câu tên hải tặc vừa nói", gã nghe tiếng lão Daimyo nói. Ôi,Đức Mẹ, hãy giúp con thực hiện ý nguyện của Người. Hãy giúp con sức mạnh trước mặt lão Daimyo này, hãy cho con khẩu khiếu và hãy cho con chuyển tới lão ta Niềm Tin Chân Chính. Cha Sebastio thu hết khôn ngoan, bắt đầu nói một cách tự tin hơn. Blackthorne chăm chú lắng nghe, cố nhặt ra những từ và ý nghĩa của nó. Gã nói "Nước Anh", "Blackthorne" và chỉ vào con tàu buông neo gọn ghẽ ngoài bến cảng. "Làm sao anh tới đây được?" cha Sebastio nói. "Bằng đường eo Magellan. Từ đó tới đây một trăm ba mươi sáu ngày. Hãy nói với Daimyo." "Anh nói láo. Đường eo Magellan là bí mật. Anh tới đây qua châu Phi và Ấn Độ. Cuối cùng, nhất định anh phải nói sự thật. Ở đây người ta tra tấn đấy." "Eo là bí mật. Một người Portugal bán cho chúng tôi một hải trình. Một người đồng bào của ông đã bán các ông lấy đồng tiền vàng phản bội của Giuđa. Tất cả các anh đều là phân, là cứt! Bây giờ,tất cả chiến thuyền của https://thuviensach.vn England và Holland đều biết đường qua Thái Bình Dương. Có một hạm đội, hai mươi chiến thuyền lớn của England , sáu mươi chiến thuyền có đại bác, đang tấn công Manila ngay lúc này. Đế quốc của ngươi sẽ chấm dứt..." "Anh nói láo!" Phải, Blackthorne nghĩ, không cách nào chứng minh được điều dối trá đó,trừ phi tới Manila." Hạm đội đó sẽ cầy tung những lằn đường biển của các ông và đập nát những thuộc địa của các ông. Một hạm đội Holland nữa cũng sẽ tới đây vào bất kể tuần nào. Con lợn Bồ-Spain sẽ quay về chuồng lợn của nó và ăn phân tại cái ổ của nó?" Anh quay đi và cúi thật thấp chào lão Daimyo. "Chúa nguyền rủa mày cùng cái mồm bẩn thỉu của mày!" "Ano mono wa nami o moshité oru?" Lão Daimyo bật lên một cách nôn nóng. Gã thầy tu nói nhanh hơn, nhấn mạnh hơn "Magellan" và "Manila" nhưng Blackthorne nghĩ rang lão Daimyo và các tỳ tướng của lão dường như không hiểu gì lắm. Yabu đã mệt mỏi vì cuộc xét xử này. Lão. nhìn ra ngoài bến cảng, phía con tàu đã ám ảnh lão từ khi nhận được tin mật của Omi. Lão lại tự hỏi, không biết có phải đây là món quà của các vị thần linh mà lão từng ao ước hay không? "Cháu đã khám xét hàng hóa chưa, Omi-san?." Sáng nay, khi vừa tới nơi, người còn mệt mỗi lấm lem bùn đất, lão đã hỏi. "Thưa Chúa công, chưa. Cháu nghĩ tốt nhất là niêm phong tàu lại , chờ ngài tới. Nhưng những khoang tàu đầy ắp những hòm đồ và những kiện hàng. Cháu hi vọng đã hành động đúng. Đây là tất cả chìa khóa của họ. Cháu đã tịch thu." "Tốt." Yabu tới từ Yedo, thủ phủ của Toranaga cách đây hơn một trăm dặm. Vội vã, lén lút, hết sức nguy hiểm cho bản thân và sống chết phải trở lại cũng nhanh như vậy. Cuộc hành trình đã mất gần hai ngày trên những tuyến đường xấu và những con suối đầy nước, một phần đi ngựa, một phần đi cáng. https://thuviensach.vn "Ta sẽ ra tàu ngay." "Thưa Chúa công , xin chúa công hãy xem những người ngoại quốc đã..." Omi nói với một tiếng cười, "Không thể tin được. Hầu hết đều mắt xanh giống như mèo Xiêm và tóc vàng. Nhưng tin tức hay nhất là họ là hải tặc..." Omi đã kể cho lão nghe về gã thầy tu. Những điều gã kể về lũ hải tặc và những điều tên hải tặc nói cùng những việc đã xảy ra làm nỗi kích thích của lão tăng lên gấpba. Yabu đã thắng được sự nôn nóng của mình, định lên tàu và bóc niêm phong. Thay vào đó, lão đã tắm thay quần áo và ra lệnh đem lũ rợ đến trước mặt mình. "Anh thầy tu kia", lão nói giọng đanh lại, làm như không thể hiểu nổi cách phát âm rất tồi của gã thầy tu. "Tại sao hắn ta lại cáu giận với anh như thế?.." "Hắn ta xấu. Hải tặc. Hắn thờ quỷ." Yabu nghiêng người về phía Omi ở phía tay trái mình. "Cháu có hiểu gã nói gì không? Nó nói láo phải không? Cháu nghĩ thế nào?" "Thưa chúa công, con không biết. Ai mà biết lũ rợ tin cái gì. Theo con, gã thầy tu cho rằng tên hải tặc là kẻ thờ quỷ.Tất nhiên, tất cả những cái đó là phi lý." Yabu quay lại gã thầy tu, thấy ghét cái gã này. Lão ao ước có thể đóng đinh câu rút gã hôm nay, triệt tiêu công giáo khỏi địa hạt của mình. Nhưng không thể được. Mặc dù lão và tất cả các Daimyo khác có toàn quyền trong địa hạt của mình, họ vẫn phụ thuộc vào uy quyền tối cao của Hội đồng nhiếp chính, hội đồng tướng lĩnh mà Taiko đã chính thức ủy quyền trong thời gian con ông còn thơ dại, cũng phải lệ thuộc vào huấn lệnh mà Taiko đã ban hành từ nhiều năm trước đây vẫn còn hiệu lực. Một trong những điều được ban hành từ nhiều năm trước đây có liên quan đến rợ Portugal. Lệnh ban rằng họ là những người được che chở và, trong giới hạn của nó, tôn giáo của họ phải được khoan nhượng, các thầy tu được phép, trong giới hạn, cải đạo và đổi tín ngưỡng. https://thuviensach.vn "Anh thầy tu kia? Tên hải tặc còn nói gì nữa? Hắn ta nói gì với anh? Nhanh lên! Anh mất lưỡi rồi sao?" "Hải tặc nói những điều xấu xa. Xấu xa. Nói có nhiều... chèo thuyền chiến của cướp - nhiều..." "Anh nói sao, chèo thuyền chiến..." "Xin lỗi Chúa công, tôi không hiểu..." "Chèo thuyền chiến, không có nghĩa gì cả, hả?" "À! Hải tặc nói những tàu chiến khác ở Manila, ở Philippines." "Omi-san, cháu có hiểu anh ta nói gì không?" "Thưa Chúa công, không. Cách nói của hắn khủng khiếp líu ríu cả lại. Không biết có phải hắn nói có nhiều tàu khác của hải tặc ở phía Đông Nhật Bản không." "Anh thầy tu kia? Có phải có tàu khác của hải tặc ở ngoài khơi của chúng ta không? Phía Đông? Hả?" "Thưa Chúa công, vâng. Nhưng tôi nghĩ anh ta nói láo. Anh ta nói ở Manila." "Tôi không hiểu anh. Manila ở đâu?" "Phía Đông. Đi nhiều ngày..." "Nếu tàu hải tặc đến đây, chúng ta sẽ đón tiếp họ nồng nhiệt, bất kể Manila ở đâu." "Xin tha lỗi, tôi không hiểu..." "Không sao", Yabu nói, sự kiên nhẫn của ,lão đã hết. Lão quyết định những người lạ này phải chết và khoái cảnh tượng ấy. Rõ ràng những người này không nằm trong lệnh của Taiko, ngoại trừ rợ Portugal, mà dù sao thì họ cũng là hải tặc. Xưa nay lão vẫn ghét lũ rợ, mùi hôi của họ, sự bẩn thỉu và thối quen ăn thịt tởm lợm của họ, cái tôn giáo ngu ngốc, sự kiêu căng và những cung cách đáng ghét của họ. Hơn thế, lão lấy làm hổ thẹn, như tất cả những Daimyo khác, bởi cái thòng lọng của họ trên mảnh đất này. Một tình trạng chiến tranh đã tồn tại giữa Trung Quốc và Nhật Bản trong nhiều thế kỷ. Trung Quốc không cho phép buôn bán. Hàng lụa Trung Quốc là thứ để giúp cho mùa hè dài dặc, nóng bức và ẩm thấp ở Nhật Bản có thể chịu nổi. Hàng bao nhiêu thế hệ nay, chỉ có một số lượng nhỏ xíu hàng lụa nhập trái https://thuviensach.vn phép lọt qua được biên giới và chỉ có thể kiếm được với giá cắt cổ của Nhật Bản. Thế rồi hơn sáu mươi năm về trước, lũ rợ đầu tiên đã tới. Thiên Hoàng Trung Hoa ở Bắc Kinh cho họ một căn cứ thường trực nhỏ xíu tại Macao, ở miền Nam Trung Quốc, và đồng ý đổi lụa lấy bạc. Nhật Bản có nhiều bạc. Chẳng bao lâu việc buôn bán nở rộ. Cả hai nước đều thịnh vượng. Những người trung gian, những người Portugal trở nên giàu có và những thầy tu của họ - chủ yếu là những Jesuit - chẳng bao lâu đã nắm quyền quyết định công cuộc thương mại. Chỉ có các thầy tu đã học được tiếng Trung Quốc và tiếng Nhật, do đó có thể làm người môi giới và phiên dịch. Thương mại nở rộ thì các thầy tu càng trở nên cần thiết. Giờ đây công việc buôn bán hàng năm hết sức lớn và ảnh hưởng tới đời sống của mỗi Samurai. Bởi vậy các thầy tu phải được khoan thứ và việc truyền đạo của họ cũng phải được tha thứ, nếu không thì bọn rợ sẽ cuốn gói đi và việc buôn bán sẽ dừng lại. Hiện đã có số Daimyo công giáo rất quan trọng và hàng trăm ngàn người cải đạo, hầu hết là ở Kyushu, bán đảo phía Nam gần Trung Quốc nhất và gồm cả cảng Nagasaki của Portugal. Tuy nhiên, Yabu nghĩ, chúng ta có thể tha thứ cho bọn thầy tu và bọn Portugal, nhưng không phải bọn rợ này, những tên mới này, những tên có mắt xanh tóc vàng không thể nào tin nổi. Sự phấn khích làm lão ngột ngạt. Giờ đây, lão có thể thoả mãn tính tò mò xem một tên rợ sẽ chết như thế nào khi bị tra tấn. Và lão có mười một người, mười một cách thí nghiệm khác nhau. Lão không bao giờ tự ái, tại sao nỗi thống khổ của người khác lại làm cho lão sung sướng. Lão chỉ biết nó làm lão sung sướng và vì thế, nó là một cái gì cần được tìm kiếm và tận hưởng. Yabu nói: "Con tàu này là ngoại quốc, không phải Portugal và nó là hải tặc nên sẽ bị tịch thu cùng mọi thứ trong đó. Tất cả bọn hải tặc sẽ bị kết..." Mồm lão há hốc ra khi thấy tên cầm đầu hải tặc nhảy xổ vào gã thầy tu và giật cây thánh giá gỗ khỏi thắt lưng gã, bẻ nó ra từng mảnh, quăng chúng xuống đất rồi hét lên một tiếng gì đó rất to. Tên hải tặc lập tức quỳ xuống cúi chào rất thấp khi những người gác xông đến tay giơ cao kiếm. https://thuviensach.vn "Dừng lại! Đừng giết hắn..." Yabu kinh ngạc vì có ké dám hành động láo xược, vô lễ như vậy trước mặt mình." Bọn rợ này không thể nào tướng tượng nổi..." "Vâng", Omi nói, trí óc anh ta tràn ngập những câu hỏi, không hiểu hành động ấy có nghĩa gì. Gã thầy tu vẫn quỳ, mắt nhìn chăm chăm vào những mảnh thánh giá. Họ nhìn tay gã run run nhặt những mảnh gỗ bị xúc phạm. Gã nói điều gì đó với tên hải tặc, giọng nhỏ nhẹ gần như êm ái. Đôi mắt tên nhắm lại, những ngón tay chụm và đôi môi bắt đầu chuyển động chậm chạp. Tên trùm hải tặc nhìn họ bất động, đôi mắt màu xanh xám không chớp, như mắt mèo trước thủy thủ đoàn của mình. Yabu nói: "Omi-san, trước tiên chú muốn lên tàu. Sau đó chúng ta sẽ bắt đầu..." Giọng lão đặc lại khi ngẫm nghĩ tới cái khoái lạc lão đã hứa dành cho mình. "Chú muốn bắt đầu bằng cái tên tóc đỏ ở cuối hàng kia kìa, cái gã nhỏ con ấy..." Omi ghé lại gần hơn và hạ thấp giọng nói bị kích động của mình: "Xin Chúa công tha lỗi, những điều này trước đây chưa hề có. Kể từ khi rợ Portugal tới đây, cây thánh giá có phải là biểu hiện thiêng liêng của họ không? Có phải họ luôn luôn kính trọng các vị thầy tu của mình không? Có phải họ luôn quỳ trước mặt thầy tu một cách công khai? Có phải các thầy tu có quyền tuyệt đối với họ không?." "Đi thẳng vào vấn đề..." "Thưa Chúa công, tất cả chúng ta đều ghét người Portugal. Chỉ trừ những người theo đạo Thiên Chúa trong chúng ta. Có lẽ bọn rợ này có giá trị đối với Chúa công khi còn sống hơn là khi họ chết..." "Sao vậy?" "Bởi vì họ là độc nhất. Họ chống Thiên Chúa! Có lẽ một người khôn ngoan có thể tận dụng lòng căm thù của họ - hoặc sự vô tôn giáo của họ-cho mục đích của chúng ta. Họ là tài sản của Chúa công, Chúa công muốn làm gì thì làm. Phải không ạ?" https://thuviensach.vn Phải. Và ta muốn chúng bị tra tấn, Yabu nghĩ. Phải, nhưng ta có thể hưởng điều đó bất cứ lúc nào. Hãy nghe Omi. Nó là một cố vấn tốt. Nhưng bây giờ có nên tin cậy nó không? Không biết nó có lý do bí mật nào để nói điều này không? Thử suy nghĩ xem. "Ikaoa Jikkiu là người đi đạo", lão nghe tiếng cháu gọi tên kẻ thù đáng căm ghét của mình - một trong những họ hàng và đồng minh của Ishido - đóng tại biên giới phía Tây của lão. "Cái tên cố đạo bẩn thỉu này đã chẳng có nhà ở đó ư? Cớ lẽ bọn rợ này có thể cho Chúa công chìa khóa để mở toàn bộ tỉnh Ikaoa. Có lẽ cả Ishido. Có lẽ cả chính Toranaga nữa", Omi nói thêm một cách tế nhị. Yabu quan sát nét mặt của Omi, cố gắng tìm ra điều gì phía sau đó. Rồi lão ngó ra con tàu. Bây giờ, không còn nghi ngờ gì nữa, các vị thần linh đã đưa nó lại cho lão Phải. Nhưng đó là một món quà hay là một tai ương? Lão gạt sự khoái lạc của mình sang một bên, nhường nó cho sự an toàn của bộ tộc .mình.. Ta đồng ý , nhưng trước hết hãy khuất phục bọn hải tặc này. Dạy cho chúng nề nếp. Đặc biệt hắn! * * * "Cái chết ngọt ngào của Chúa!" Vinck lẩm bẩm. "Chúng ta nên cầu nguyện", Van Nekk nói. "Chúng tôi vừa cầu nguyện một bài rồi..." "Có lẽ chúng ta nên cầu nguyện thêm một bài nữa. Lạy Chúa trên trời, có nửa lít rượu thì hay quá." Họ bị nhốt vào một cái hầm sâu, một trong rất nhiều những cái hầm vốn dùng để chứa cá khô. Các Samurai đã lùa họ qua quảng trường, xuống một cái thang và hiện họ bị nhốt ở dưới đất. Hầm này dài năm bước, rộng năm bước, sâu bốn bước, nền và tường là đất. Trần làm bằng những tấm ván, trên là một lớp đất và một nắp hầm duy nhất. "Tránh chân tao ra, đồ khỉ bị Chúa nguyền rủa..." "Câm cái mõm, đồ gắp cứt!" Pieterzoon nói hồn hậu." Hây! Vinck, nhích ra một tí, cái đồ lắm mồm, mày có nhiều chỗ hơn tất cả mọi người! Lạy Chúa, giá mà có được một cốc bia lạnh! Nhích lên." https://thuviensach.vn "Không thể nhích được, Pieterzoon. Ở đây chúng tớ chật hơn cả lỗ đít của gái đồng trinh rồi." "Chính hạm trưởng. Ông ta chiếm hết cả chỗ. Đẩy cho ông ta một cái. Đánh thức dậy!" Maetsukker nói. "Hả? Có chuyện gì thế? Để cho tao yên. Có chuyện gì vậy? Tao ốm. Tao phải nằm. Chúng mình ở đâu thế này?" "Để mặc ông ấy. Ông ấy ốm. Nào, Maetsukker, dậy đi, lạy Chúa..." Vinck giận dữ lôi Maetsukker dậy, đẩy anh ta vào tường. Không đủ chỗ để tất cả đều nằm hoặc thậm chí để cùng ngồi cho thoải mái. Hạm trưởng Paulus Spillbergen nằm duỗi dài ngay dưới cửa hầm, nơi thoáng gió nhất, đầu gối vào chiếc áo khoác gấp lại. Blackthorne ngồi tựa vào một góc, mắt đăm đăm nhìn lên nấp hầm. Cả đội thuyền đã để mặc anh, cố hết sức tránh anh một cách không thoải mái. Kinh nghiệm đã cho họ hiểu tính tình của anh, cái hung bạo lầm lì luôn ẩn trong cái bề ngoài lặng lẽ. Maetsukker nổi xung lên, đấm vào háng Vinck. "Để cho tao yên, không tao sẽ giết mày đó, đồ chó đẻ..." Vinck lao vào anh ta, nhưng Blackthorne nắm lấy cả hai và giúi đầu họ vào tường. "Bọn mày câm cái mồm", anh nói nhẹ nhàng. Họ đã làm như được ra lệnh. "Chúng ta sẽ chia lượt nhau. Một người ngủ, một người ngồi, một người đứng. Spillbergen sẽ nằm cho đến khi lại sức. Cái góc kia là nhà xí..." Anh chia họ ra. Khi đã sắp xếp lại thì dễ chịu hơn một chút. Chúng ta sẽ phải vượt ra khỏi chỗ này trước khi kiệt sức. Blackthorne nghĩ vậy. Khi nào chúng thả thang xuống để cho thức ăn và nước uống? Đêm nay hay đêm mai? Tại sao chúng lại đẩy chúng ta xuống đây? Chúng ta có phải là mối đe dọa đâu? Chúng ta có thể giúp lão Daimyo đó. Không biết lão có hiểu không? Cách duy nhất của mình là chỉ cho lão thấy gã. thầy tu là kẻ thù thật sự của chúng ta. Nhưng lão có hiểu không? Gã thầy tu thì hiểu. "Có lẽ Chúa có thể tha thứ cho sự báng bổ của ngươi, nhưng ta thì không", cha Sebastio khẽ nói. https://thuviensach.vn "Ta sẽ không bao giờ nghỉ ngơi cho đến khi ngươi và sự độc hại của ngươi bị tiêu diệt." Mồ hôi ròng ròng chảy xuống má và cằm. Anh gạt đi một cách lơ đãng, tai ngóng lên y như khi anh còn ở trên tàu và đang ngủ, không cảnh giác nữa, buông thả, vừa đủ để nghe được nguy hiểm trước khi nó xảy đến. Chúng ta sẽ phải thoát khỏi chỗ này và lấy lại tàu. Không hiểu Felicity lúc này đang làm gì? Và lũ trẻ nữa. Xem nào, Tudor bây giờ lên bảy rồi và Lisbeth thì... Chúng ta đã đi một năm mười một tháng, sáu ngày. Từ Chatham (*) tới đó, sau đó thêm mười một ngày nữa. Đó chính là tuổi của nó. Nếu tất cả mọi chuyện đều tốt đẹp. Mọi việc cần được tốt đẹp. Felicity sẽ nấu nướng, sẽ trông nom, sẽ lau dọn, sẽ trò chuyện và lũ trẻ sẽ lớn lên khỏe mạnh và không hề biết sợ hãi giống như mẹ chúng. Tốt đẹp biết mấy nếu như lại được về nhà, đi trên bờ biển, trong rừng, trong bóng râm mát, trong cái đẹp, đó là England. (*)Chatham: một thành phổ ở Đông Nam England, ở miền Bắc Kent trên sông Medway: Xưởng sửa chữa và đóng tàu của Hải quân Hoàng gia. Đã bao năm anh rèn luyện mình để nghĩ về họ như về những nhân vật trong một vở kịch, những người mình yêu, vì họ mà mình đổ máu. Một vở kịch không có tận cùng. Nếu không, nỗi đau chia cách sẽ là quá lớn. Anh hầu như có thể đếm được những ngày anh ở nhà trong mười một năm lấy vợ. Quá ít, anh nghĩ, quá ít. "Đối với một người phụ nữ, cuộc sống như thế vất vả quá, Felicity", trước đó anh đã từng nói, và nàng đáp: "Cuộc sống nào cũng vất vả đối với người phụ nữ." Lúc ấy nàng mười bảy tuổi, cao, tóc dài, mượt. Lỗ tai anh báo cho anh phải canh chừng. Mấy người đang ngồi, tựa vào tường hay cố gắng ngủ. Vinck và Pieterzoon, hai người bạn thân đang nói chuyện một cách lặng lẽ. Van Nekk ngó chăm chăm vào khoảng không cùng với những người khác. Spillbergen mơ mơ màng màng. Blackthorne nghĩ, con người này mạnh mẽ hơn là người ta tưởng. https://thuviensach.vn Một sự yên lặng đột ngột khi họ nghe thấy tiếng bước chân trên đầu. Bước chân dừng. Những giọng nói nén lại trong một thứ tiếng nghe gai gai và lạ. Blackthorne nhận ra, hình như tiếng nói của Samurai Omi-san? Phải, đó là tên anh ta - nhưng anh không dám chắc. Trong giây lát, những giọng nói ngừng lại và bước chân bỏ đi. "Hoa tiêu, anh có nghĩ là họ cho chúng ta ăn không?" Sonk hỏi. "Có." "Có chút gì uống nhỉ? Bia lạnh, lạy Chúa", Pieterzoon nói. "Câm mồm", Vinck nói. "Cậu cũng đủ để làm người ta vã mồ hôi ra đấy." Blackthorne nhận thấy chiếc áo sơ mi của mình đã ướt sũng. Và mùi hôi thối. Lạy Chúa lòng lành, giá mà tắm được một cái, anh nghĩ và bất giác mỉm cười, nhớ lại. Hôm ấy Mura và những người khác đã khiêng anh vào trong phòng ấm và đặt anh nằm trên một chiếc ghế đá. Tứ chi anh vẫn còn tê dại và cử động chậm chạp. Ba người đàn bà do một mụ già như phù thủy dẫn đầu, bắt đầu cởi quần áo anh, anh đã cố ngăn họ nhưng mỗi lần cử động, một trong những người đàn ông lại điểm huyệt làm anh mất khả năng kháng cự. Mặc anh hò hét, chửi rủa, ,họ cứ tiếp tục lột trần truồng anh ra. Anh không xấu hổ vì không có quần áo trước phụ nữ mà vì việc cởi bỏ quần áo bao giờ cũng được làm kín đáo và đó là phong tục. Và anh không thích người khác cởi quần áo của mình, nói gì tới những người bản xứ thiếu văn minh này. Bị lột quần áo trước mặt mọi người như một đứa trẻ không biết bấu víu vào đâu và được kỳ cọ khắp người bằng nước xà bông ấm và thơm trong khi họ trò chuyện và cười còn anh thì nằm ngửa như một đứa trẻ là điều quá sức… Rồi họ đặt anh nhẹ nhàng vào nước nóng, khói bốc nghi ngút, chẳng mấy chốc anh không sao chịu nổi, họ lại để anh thở lấy hơi trên chiếc ghế dài một lần nữa. Người đàn bà lau khô người cho anh và một ông già mù tới. Blackthorne chưa bao giờ biết tẩm quất là gì. Thoạt đầu anh đã cố kháng cự lại những ngón tay mò mẫm nhưng rồi cái kỳ ảo của chúng đã quyến rũ anh và chẳng mấy chốc, anh rên rỉ như một con mèo khi những ngón tay ấy lần https://thuviensach.vn tìm được những đốt xương, khai thông mạch máu, đánh thức sức sống ẩn tàng dưới làn da, dưới bắp thịt của anh. Rồi anh được đỡ vào giường, người yếu kỳ lạ, nửa như trong mơ và một cô gái đã ở đó. Cô rất kiên nhẫn với anh. Sau khi ngủ, anh lại sức và đã "Đi lại" với cô một cách thận trọng. Anh không hỏi tên cô, sáng hôm sau khi Mura, căng thẳng và rất sợ hãi, đến kéo anh ra khỏi giấc ngủ, cô đã đi rồi. Blackthorne thở dài. Cuộc sống kỳ diệu thay, anh nghĩ. Hạm trưởng Spillbergen lại đổ quạu. Maetsukker vỗ đầu rên rỉ, không phải vì đau đớn mà vì sợ hãi. Cậu bé Croocq như kiệt sức. Jan Roper thì nói: "Có chuyện gì mà mỉm cười vậy, hoa tiêu?" "Ồ mẹ khỉ..." "Nói thật tình, hoa tiêu ạ", Van Nekk nói thận trọng, bộc lộ tất cả những điều suy nghĩ. "Anh thật dở hết sức khi tấn công tên thầy tu trước mặt thằng chó đẻ da vàng xấu xa." Tất cả đều đồng ý mặc dù sự đồng ý đó được biểu lộ một cách thận trọng. "Nếu anh không làm điều đó thì chúng ta đã chẳng phải ở cái chốn hỗn độn thối tha này." Van Nekk không lại gần Blackthorne: "Anh chỉ việc chui đầu vào bụi khi cái tên chúa chó đẻ đó có mặt, và bọn họ đều lành như những con cừu..." Anh ta đợi câu trả lời nhưng Blackthorne không nói gì hết, chỉ quay nhìn về phía nấp hầm. Làm như không ai nói năng câu gì vậy. Nỗi bồn chồn của họ lại tăng thêm. Paulus Spillbergen chống khuỷu tay nhổm dậy một cách khó khăn. "Cậu nói gì vậy, Baccus?" Van Nekk tiến lại giải thích chuyện người thầy tu và cây thánh giá, về những điều đã xảy ra và vì sao họ lại ở đây? Hôm nay mắt anh tồi tệ hơn bao giờ hết. "Đúng, cái đó nguy hiểm, thiếu tá hoa tiêu ạ", Spillbergen nói. "Đúng, tôi cũng thấy hoàn toàn sai lầm - cho tôi tí nước..." https://thuviensach.vn "Bây giờ cái tên Jesuit sẽ không để cho chúng ta yên đâu..." "Đáng lý anh phải bẻ gãy cổ nó, hoa tiêu. Đằng nào thì cái tên Jesuit đó cũng không để cho chúng ta yên"- Jan Roper nói." Chúng là lũ chấy rận bẩn thỉu và chúng ta thì ở trong cái ổ hôi thối này như một sự trừng phạt của Chúa..." "Vô lý, Roper", Spillbergen nói. "Chúng ta ở đây bởi..." "Đó là sự trừng phạt Của Chúa! Đáng lẽ chúng ta phải đốt tất cả nhà thờ ở Santa Magdellana-chứ không phải chỉ hai cái. Lẽ ra phải vậy. Những hố phân của quỷ Satan!" Spillbergen đập con ruồi một cách yếu ớt "Bọn lính Spain đã tập hợp lại và chúng ta bị thua sút về quân số, một chọi mười lăm. Cho tôi chút nước! Chúng ta đã cướp bóc thành phố, ấn mũi bọn chúng xuống bùn. Nếu chúng ta ở lại, chúng ta đã bị giết chết, nếu chúng ta không rút. .." "Có hề gì nếu ta đang làm công việc của Chúa? Chúng ta đã làm Người thất vọng..." "Có lẽ chúng ta ở đây để làm cồng việc của Chúa", Van Nekk hòa giải, bởi vì' Roper là một con người hay ghen tuông nhưng tốt bụng, một nhà buôn khôn ngoan và là con trai của người cộng sự với ông." Có lẽ chúng ta có thể chỉ cho những người bản xứ ở đây thấy cái sai lầm của bọn thầy tu . Có lẽ chúng ta có thể cải đạo để họ đến với Niềm Tin Chân Chính." "Đúng lắm", Spillbergen nói. Ông vẫn còn cảm thấy yếu, nhưng sức khỏe của ông đã lần lần trở lại. "Tôi nghĩ anh nên tham khảo ý kiến Baccus, thiếu tá hoa tiêu. Dù sao, ông ấy cũng là lái buôn chính. Theo tôi nghĩ, ông ấy rất giỏi việc thương lượng với lũ rợ. Cho tí nước. Tôi đã bảo mà!" "Không có tí nước nào hết, Paulus ạ", nỗi u ám của Van Nekk càng tăng lên." Chúng không cho chúng ta thức ăn hoặc nước gì hết. Thậm chí chúng ta không có cả một cái bô để đi tè nữa..." "Ờ, hỏi xin một cái bô và một ít nước. Lạy Chúa ở trên trời, tôi khát quá. Hỏi xin một chút nước! Cậu!" https://thuviensach.vn "Tôi?" Vinck hỏi. "Ừ, cậu." Vinck nhìn Blackthorne, nhưng Blackthorne chỉ ngó cánh cửa hầm như lạc thần trí, bởi vậy Vinck đứng dưới chỗ hở kêu to: "Hây! Các anh trên ấy ơi! Cho chúng tớ ít ngụm nước Chúa nguyền rủa! Chúng tớ cần thức ăn và nước?" Không có tiếng trả lời. Anh lại kêu to lên. Không có trả lời. Những người khác cũng họa theo. Tất cả, trừ Blackthorne. Chẳng bao lâu nỗi hoảng loạn và cơn buồn nôn vì bị nhốt kín len vào giọng của họ và họ tru lên như chó sói. Nắp hầm mở ra. Omi nhìn xuống. Bên cạnh anh ta là Mura và gã thầy tu. "Nước! Và thức ăn, lạy Chúa! Cho chúng tôi ra khỏi đây!." Họ cùng gào lên. Omi ra hiệu cho Mura, ông này gật đầu và đi. Một lát sau Mura trở lại cùng một người đánh cá nữa, hai người khiêng một cái thùng lớn. Họ đổ ruột cá ươn và nước biển trong thùng lên đầu những người tù. Những người trong hầm tản ra, cố gắng tránh nhưng đều không thể tránh được. Spillbergen bị nghẹt suýt chết đuối. Một vài người trượt chân và bị giẫm lên. Blackthorne không rời khỏi góc của mình. Anh trân trân ngó nhìn lên Omi, lòng căm giận. Rồi Omi bắt đầu nói. Một sự yên lặng kinh hoàng, chỉ còn có tiếng ho và tiếng ọe của Spillbergen. Khi ông nói xong, người thầy tu ngại ngần đến chỗ khe hở. "Đây là lệnh của Kasigi Omi. Các anh bắt đầu phải hành động như những con người đứng đắn. Các anh không được làm ồn nữa. Nếu các anh làm ồn, lần sau sẽ đổ năm thùng nữa vào hầm. Rồi mười, rồi hai mươi. Các anh sẽ được cho thức ăn và nước uống hai lần một ngày. Khi nào các anh học được cách cư xử, các anh sẽ được phép lên với thế giới của con người. Chúa công Yabu đã ban ân cho tính mạng của tất cả các anh, nếu các anh phụng sự người một cách trung thành. Tất cả, trừ một người. Một người trong các anh https://thuviensach.vn phải chết. Lúc hoàng hôn. Các anh sẽ chọn xem người ấy là ai. Nhưng anh, - hắn chỉ vào Blackthorne,- anh sẽ không có ở trong số người được chọn..." Bứt rứt, gã thầy tu hít một hơi dài, khẽ cúi chào gã Samurai và bước lùi lại. Omi nhìn xuống hầm.Anh ta có thể nhìn thấy mắt Blackthorne và cảm nhận được lòng căm hờn. Phải mất nhiều công sức mới bẻ gãy được ý chí của con người này. Không sao. Thời gian có đủ. Nắp hầm sập lại. https://thuviensach.vn CHƯƠNG 03 ---- Nguồn : hoi-ls; e-thuvien Prc: Vanlydocnhan ~ Yabu ngâm người trong nước nóng, thoải mái, tự tin hơn bất cứ lúc nào. Con tàu đã lộ sự giàu có của nó và sự giàu có này sẽ cho lão quyền uy mà lão chưa bao giờ dám mơ ước. "Ta muốn ngày mai tất cả mọi thứ được đem lên bờ", lão nói. "Đặt súng vào chỗ cũ. Ngụy trang tất cả mọi thứ bằng lưới hoặc vải bao bố..." Năm trăm khẩu hỏa mai, lão sảng khoái nghĩ. Với nhiều thuốc súng và đạn hơn cả tám tỉnh của Toranaga gộp lại. Và hai mươi khẩu đại bác, năm ngàn quả đạn đại bác. Với vô vàn vũ khí đạn dược. Tên lửa. Loại tốt nhất Châu Âu! "Mura, anh sẽ cung cấp phu khuân vác . Igurashi-san, ta muốn tất cả vũ khí này, kể cả đại bác, được bí mật đưa lên lâu đài của ta ngay lập tức. Anh sẽ phải chịu trách nhiệm!" "Thưa chúa công, vâng..." Bọn họ ở trong khoang chính của tàu và mọi người há hốc mồm nhìn Igurashi, một anh chàng chột, cao lớn, mềm mại, hầu cận thân tín của lão. Zukimoto , sĩ quan cận vệ, cùng với năm người làng mồ hôi mồ kê nhễ nhại đã mở những thùng đồ dưới sự giám sát của Mura và bốn Samurai vệ sĩ. Lão biết họ không hiểu được niềm hoan hỉ của lão hoặc sự cần thiết phải bí mật. Tốt, lão nghĩ. Khi những người Portugal lần đầu tiên phát hiện ra Nhật Bản năm 1542 , họ đã đưa súng hỏa mai và thuốc súng vào. Trong vòng mười tám tháng, người Nhật đã chế tạo được những thứ đó. Chất lượng chưa tôt bằng của Châu Âu nhưng không sao, bởi vì súng được coi như của mới và trong một thời gian dài, chỉ dùng để đi săn. Và ngay cả săn nữa thì cung tên cũng https://thuviensach.vn chính xác hơn nhiều. Và nữa, điều quan trọng hơn là, chiến tranh của Nhật Bản hầu như theo nghi thức, đánh nhau đằng thẳng bằng tay, thanh kiếm là vũ khí danh dự nhất. Việc sử dụng súng được coi như hèn nhát, không có danh dự và hoàn toàn ngược với điều luật của Samurai, bushiđô võ sĩ đạo, buộc người Samurai chiến đấu với danh dự, sống còn với danh dự và chết với danh dự, tin tưởng tuyệt đối không hề thắc mắc với chúa của mình; không sợ chết - thậm chí còn tìm tới cái chết trong việc làm của mình; tự hào với tên tuổi của mình và giữ gìn cho nó không bị vấy bẩn. Từ nhiều năm, Yabu đã có một kế hoạch bí mật Rồi đây, lão suy nghĩ một cách sảng khoái, mình có thể triển khai và thực hiện nó: năm trăm Samurai chọn lọc trang bị bằng hỏa mai và sẽ được huấn luyện thành một đơn vị, làm mũi nhọn cho mười hai nghìn quân, được hỗ trợ bằng hai mươi đại bác sử dụng một cách đặc biệt bởi những người đặc biệt, cũng được huấn luyện thành đơn vị. Một chiến lược mới cho một kỷ nguyên mới! Trong cuộc chiến tranh tới, súng có thể là quyết định. Còn bushiđô thì sao? Hồn ma của tổ tiên lão luôn hỏi lão. Còn bushiđô thì sao? Lão cũng luôn hỏi lại họ. Họ không bao giờ trả.lời.. Trong giấc mơ điên cuồng của mình, cũng không bao giờ lão nghĩ được rằng mình có thể có được năm trăm súng. Nhưng bây giờ, không mất gì mà có, và lại chỉ mình lão biết sử dụng - nhưng sử dụng chúng cho bên nào? Toranaga hay Ishido? Hay hãy chờ đã? Và có lẽ lão sẽ là người chiến thắng cuối cùng? "Igurashi-san. Anh hãy đi ban đêm và giữ an toàn tuyệt đối..." "Thưa chúa công, vâng..." "Phải giữ bí mật, Mura, nếu không thì cả làng này sẽ bị xóa xạch." "Sẽ không một điều gì được nói ra hết, thưa chúa công. Tôi có thể bảo lĩnh cho làng tôi. Tôi không thể bảo lĩnh cho cuộc hành trình hoặc cho những làng khác. Ai biết chỗ nào có gián điệp? Nhưng chúng tôi sẽ không nói ra điều gì hết..." Sau đó Yabu vào phòng bọc sắt. Nó chứa những thứ mà lão cho là những đồ cướp bóc được của bọn hải tặc: bạc, đĩa vàng, cốc tách, chúc đài, những https://thuviensach.vn đồ trang trí, vài bức họa tôn giáo trong những khung nạm vàng. Một ngăn kéo đựng quần áo phụ nữ được thêu rất khéo léo bằng chỉ vàng và đính đá mầu. "Ta sẽ nấu chảy bạc vàng thành thỏi và để trong kho", Zukimoto nói. Ông là một con người gọn ghẽ, mô phạm, tuổi tứ tuần, không phải là Samurai. Nhiều năm trước đây ông là một tăng lữ võ sĩ Phật giáo, nhưng Taiko, Quan Bảo Quốc, đã san bằng tu viện của ông trong một chiến dịch làm trong sạch những vùng đất của số tu viện và giáo phái không thừa nhận quyền tôn chủ tuyệt đối của ông ta. Zukimoto đã phải hối lộ để thoát chết và trở thành người bán hàng rong, sau đó làm người buôn gạo nhỏ. Mười năm trước đây, ông tham gia Cục Quân nhu của Yabu. Và bây giờ thì không thể thiếu ông được. "Còn như quần áo, có lẽ chỉ vàng và ngọc chạm là có giá trị. Nếu chúa công cho phép, tôi sẽ đóng gói và gửi về Nagasaki cùng tất cả những thứ khác tôi đã cứu được." Cửa bể Nagasaki ở miền biển cực Nam của đảo, phía Nam Kyushu là trung tâm xuất nhập khẩu hợp pháp và thị trường buôn bán của Portugal." Bọn rợ có thể trả khá tiền cho những thứ tạp nham này." "Tốt. Thế còn những kiện hàng ở trong khoang kia?" "Tất cả đều chứa nặng vải vóc, thưa chúa công, hoàn toàn vô dụng đối với chúng ta, nó không có giá trị thị trường gì hết. Nhưng cái này chắc có giá trị với ngài", Zukimoto mở hộp sắt. Chiếc hộp đựng hai mươi nghìn thoi bạc đúc, tiền vàng Spain. Loại thượng hảo hạng. Yabu cựa mình trong bồn tắm. Lão lau mồ hôi mặt và cổ bằng một chiếc khăn tắm nhỏ và nhấn người sâu hơn vào làn nước thơm nóng. Nếu ba ngày trước đây, lão tự nhủ, một tên thầy bói đoán những điều ấy sẽ xảy ra thì mình hẳn đã vả vào miệng hắn vì tội nói láo. Ba hôm trước, lão đã ở Yedo, thủ phủ của Toranaga. Thư của Omi tới lúc hoàng hôn. Rõ ràng, con tàu phải được điều tra ngay lập tức, nhưng Toranaga vẫn còn ở Osaka trong cuộc đối đầu lần chót với tướng quân lãnh chúa Ishido, và trong lúc Toranaga đi vắng, Yabu và tất cả các Daimyo lân bang thân hữu được mời đến, đợi ông ta trở về. Một lời mời như vậy không https://thuviensach.vn thể bị từ chối mà không gây ra những hậu quả tai hại. Yabu biết, lão và những Daimyo độc lập và gia đình của họ chỉ là để bảo hộ thêm cho sự an toàn của Toranaga. Mặc dù, cái từ ngữ đó không bao giờ được dùng, nhưng thực chất họ là những con tin, bảo đảm sự an toàn ở Osaka, pháo đài bất khả chiến thắng của kẻ thù, nơi cuộc họp được tổ chức. Toranaga là chủ tịch Hội đồng Nhiếp chính, Taiko đã chỉ định lúc lâm chung, để cai trị cả đế quốc trong khi con trai Yaemon của ông ta lúc đó mới bảy tuổi. Tất cả có năm quan Nhiếp chính, đều là những Daimyo lừng danh. Nhưng chỉ Toranaga và Ishido là thực sự có sức mạnh. Yabu đã cân nhắc cẩn thận, đầy đủ mọi lý do để đi Anjiro, tính cả những nguy hiểm, và những lý do để ở lại. Sau đó lão đã gọi vợ cả và vợ bé yêu quý của lão lại. Vợ bé là người tình được pháp luật công nhận chính thức. Một người đàn ông muốn có bao nhiêu vợ bé cũng được, nhưng chỉ được phép ở với một người trong từng thời gian mà thôi. "Cháu Omi của tôi vừa bí mật nhắn tin, có một chiếc tàu của bọn rợ đến bến Anjiro." "Một trong những chiếc Black Ship sao?" Vợ lão hồi hộp hỏi. Có những chiếc tàu buôn khổng lồ, giầu không sao tưởng tượng nổi, hằng năm vào những dịp gió mùa, chạy giữa Nagasaki và Macao của Portugal, cách gần một ngàn dặm về phía Nam Trung Hoa lục địa. "Không. Nhưng hẳn phải giàu có. Tôi phải đi ngay bây giờ. Nàng sẽ nói tôi bị ốm và không thể bị quấy rầy bởi bất cứ lý do gì. Tôi sẽ trở lại trong vòng năm ngày..." "Như vậy cực kỳ nguy hiểm", vợ lão cảnh giác. "Lãnh chúa Toranaga ra lệnh đặc biệt cho chúng ta ở yên tại chỗ. Em chắc một lần nữa ngài sẽ thỏa hiệp với Ishido và ngài quá hùng mạnh để ta làm phật ý. Thưa tướng công, chúng ta không bao giờ có thể đoán chắc là không có một người nào đó nghi ngờ, do thám ở khắp nơi. Nếu Toranaga trở lại và biết tướng công đã đi, sự vắng mặt đó sẽ bị thuyết minh sai lạc. Kẻ thù của tướng công sẽ đầu độc đầu óc của chúa, rất có hại cho tướng công..." "Đúng thế", vợ bé của lão nói thêm. https://thuviensach.vn "Xin tướng công tha lỗi, nhưng ngài phải nghe phu nhân. Bà nói đúng. chúa Toranaga sẽ không bao giờ tin tướng công bất tuân lệnh chỉ để nhìn một con tàu của rợ. Xin tướng công sai người khác." "Nhưng đây không phải là con tàu bình thường của rợ.Không phải Portugal. Hãy nghe ta nói. Omi nói là của một nước khác. Ba người nói ba thứ tiếng khác nhau và họ có mắt xanh, tóc vàng..." "Omi điên rồi. Hay anh ta uống quá nhiều sake." Bà vợ lão nói. "Điều này quả thực là quan trọng cho Chúa và cho tướng công." Vợ lão đã cúi chào, xin lỗi và nói lão hoàn tòan đúng khi sửa lại sai lầm của bà ta, nhưng nhận định đó không phải là đùa cợt. Bà ta,một người nhỏ bé, gầy còm, hơn lão mười tuổi, người mà tám năm liền mỗi năm đã cho lão một đứa con cho đến khi bụng khô cạn, năm đứa là con trai, ba đã trở thành lính chiến và đã chết anh dũng trong cuộc chiến tranh chống Trung Quốc , một đứa khác là nhà tu của đạo Phật và đứa cuối cùng, mười chín tuổi, đã bị lão ghét bỏ. Vợ lão, phu nhân Yuriko, là người phụ nữ duy nhất sợ lão, người phụ nữ duy nhất lão coi trọng - ngoài mẹ lão đã chết - và bà ta cai trị ngôi nhà bằng một cái roi lụa. "Xin tướng công một lần nữa tha lỗi." Bà ta nói "Omi-san có nói tỉ mỉ về hàng hóa không?." "Không. Nó không xem, Yuriko-san ạ. Nó nói đã niêm phong lại ngay bởi vì con tàu quá bất bình thường. Trước đây không hề có con tàu nào không phải của Spain, nhỉ? Nó cũng nói đó là một tàu chiến đấu. Hai mươi khẩu đại bác trên boong..." "A! Thế thì phải có người nào đi ngay." "Tôi sẽ đi ngay." "Xin tướng công xét lại. Cử Mizuno đi. Em trai của tướng công khôn ngoan tài trí. Em xin chàng đừng đi..." "Mizuno yếu đuối và không thể tin tưởng được..." "Thế thì ra lệnh cho chú ấy phải seppuku đi cho xong", bà ta nói gay gắt. Seppuku, đôi khi gọi là harakiri, tự tử theo nghi thức mổ bụng, đó là cách https://thuviensach.vn duy nhất một Samurai có thể sửa được một nỗi nhục, một tội lỗi một sai lầm trong danh dự và đó là một đặc quyền dành riêng cho đẳng cấp võ sĩ đạo. Tất cả những Samurai đàn bà cũng như đàn ông - đều được chuẩn bị từ lúc ấu thơ, để hoặc chính mình hoặc tham gia vào các nghi lễ như một người phụ tá. Phụ nữ làm seppuku bằng một con dao đâm vào cổ họng. "Sau đó, bây giờ thì chưa", Yabu nói với vợ. "Vậy hãy cử Zukimoto . Anh này chắc chắn là tin được." "Nếu Toranaga không ra lệnh cho tất cả các bà vợ và vợ bé cũng phải ở lại đây, thì ta đã cử nàng Yuriko-san, nàng nói kho của ta đã rỗng. Nàng nói ta không còn tiền gửi bọn cho vay tiền bẩn thỉu nữa. Zukimoto nói chúng ta sẽ phải thu thuế tối đa nông dân của ta. Tôi cần phải có nhiều ngựa, đạn dược, vũ khí và nhiều Samurai hơn. Có lẽ con tàu đó sẽ cung cấp được..." "Lệnh của Lãnh chúa Toranaga hoàn toàn rõ ràng, thưa tướng công. Nếu ngài quay lại và thấy ..." "Đúng. Nếu ngài quay lại, thưa bà. Ta vẫn nghĩ là ngài đã đưa mình vào bẫy. Chúa Ishido có tám mươi ngàn Samurai ở lâu đài Osaka. Toranaga đến đó với vài trăm người là hành động của một người điên..." "Ngài là người quá khôn ngoan, không thể liều mình vô ích như vậy..." Bà nói một cách tự tin. "Nếu ta là Ishido, mà lại nắm được Toranaga như thế, ta sẽ giết ngay lập tức..." "Đúng", Yuriko nói. "Bà mẹ của công tử thừa kế vẫn còn bị giữ làm con tin ở Yedo cho đến khi Toranaga trở về. Lãnh chúa Ishido không dám đụng đến Toranaga." "Ta thì ta sẽ giết ông ấy. Lệnh bà Ochiba sống hay chết cũng mặc, không hề gì. Công tử thừa kế vẫn an toàn ở Osaka. Toranaga mà chết thì việc kế nghiệp là chắc chắn. Toranaga là mối đe dọa thực sự, duy nhất cho công cuộc thừa kế. Ông ta là người duy nhất có thể sử dụng Hội đồng Nhiếp chính, lật đổ uy quyền của Taiko và giết đứa bé..." "Xin tướng công tha lỗi, nhưng có lẽ nào Chúa công Ishido có thể kéo ba quan Nhiếp chính theo mình, buộc Toranaga vào trọng tội, và thế là hết đời https://thuviensach.vn Toranaga, hả?" Vợ bé của lão nói. "Thưa bà, đúng thế. Nếu Ishido có thể làm được, ông ta đã làm, nhưng tôi không dám nghĩ ông ta có thể làm được, cả Toranaga cũng không thể. Taiko đã chọn năm quan Nhiếp chính rất khéo. Họ ghét nhau thậm tệ, đến độ không thể đồng ý với nhau bất cứ điều gì. Trước khi nắm quyền, năm vị Daimyo lớn đã công khai thề trung thành với Taiko đang hấp hối, với con trai ông, với dòng dõi của ông đời đời. Họ đã tuyên thệ công khai với lời thề thiêng liêng về sự cai trị thống nhất trong Hội đồng, thề sẽ chuyển giao nguyên vẹn vương quốc này cho Yaemon khi cậu tròn mười lăm tuổi. Sự cai trị thống nhất có nghĩa là, không gì có thể thay đổi cho đến khi Yaemon kế nghiệp..." "Nhưng, thưa tướng công, một ngày nào đó, bốn quan Nhiếp chính sẽ liên kết chống lại một - vì ghen tuông, vì sợ hãi hay tham vọng - phải không ạ? Bốn người kia sẽ bẻ cong lệnh của Taiko đủ để đưa đến một cuộc chiến, phải không ạ?" "Phải. Nhưng nó sẽ là một cuộc chiến tranh nhỏ, thưa bà, và một kẻ nào đó sẽ bị đập nát, đất của ông ta sẽ bị phân chia cho những người chiến thắng, lúc đó họ sẽ phải chỉ định một quan Nhiếp chính thứ năm và rốt cuộc rồi sẽ bốn chống một, và một đó sẽ lại bị đập nát và đất của ông ta sẽ bị thu - tất cả đúng như Taiko đã vạch trước. Vấn đề của ta là quyết định xem lần này ai sẽ là một đó. Ishido hay Toranaga?" "Toranaga sẽ là người bị cô lập..." "Tại sao?" "Những người khác rất sợ ông ta bởi vì tất cả đều ngầm hiểu ông ta muốn làm Shogun, cho dù ông ta vẫn khăng khăng là không có ý ấy..." Shogun là cấp bậc cao nhất mà một người có thể đạt được ở Nhật Bản. Shogun nghĩa là nhà độc tài quân sự tối cao. Chỉ một Daimyo có thể đạt được tước hiệu đó. Và chỉ có đức Thánh thượng - Thiên Hoàng đang trị vì - Thiên tử sống biệt lập cùng với hoàng tộc ở Kyoto, mới có thể phong tước hiệu đó. Được chỉ định chức Shogun kèm theo quyền hành tuyệt đối : ấn tín và ủy trị của Thiên Hoàng - Shogun trị vì với danh nghĩa của Thiên Hoàng. Tất cả https://thuviensach.vn quyền bính đều từ Thiên Hoàng bởi vì người từ các vi thần linh trên trời giáng hạ. Do đó bất cứ một Daimyo nào chống lại Shogun thì mặc nhiên có nghĩa là nổi loạn chống lại nhà vua và lập tức bị loại bỏ, tất cả đất đai bị tịch biên. Thiên Hoàng trị vì được thờ phụng như một thần linh bởi vì người được truyền xuống từ dòng giống không hề biết gián đoạn của nữ thần Mặt trời, Amaterasu Omikami, một trong những người con của hai vị thần Izanagi và Izanami, những người đã tạo ra những bán đảo Nhật Bản từ bầu trời. Theo quyền thiêng liêng, Thiên Hoàng nắm giữ tất cả đất đai, để trị vì và được tuân lệnh vô điều kiện. Nhưng trên thực tế, hơn sáu thế kỷ nay, quyền bính thực sự ở phía sau ngai vàng. Sáu thế kỷ trước đây, đã có một cuộc ly giáo, hai trong số ba gia đình Samurai lớn, gia đình Minowara, Fujimoto và Takashima kình địch nhau, ủng hộ những kẻ đòi nhường ngôi và nhận chìm quốc gia này trong nội chiến. Sau sáu mươi năm, gia đình Minowara đè bẹp gia đình Takashima, còn gia đình Fujimoto đứng trung lập đợi thời cơ. Từ đó, để khư khư giữ lấy sự thống trị của mình, các Shogun nhà Minowara đã thống trị vương quốc, ban luật thừa kế Shogun và bắt đầu gả lẫn con gái của họ trong dòng Hoàng tộc. Thiên Hoàng và toàn bộ triều đình bị cô lập hoàn toàn trong những cung điện và ngự uyển, kín cổng cao tường trên khoảnh đất nhỏ lọt vào giữa Kyoto, hầu như lúc nào cũng nghèo túng, hoạt động của họ chỉ bó hẹp trong việc tế lễ thần đạo (Shito) tôn giáo duy linh cổ xưa của Nhật Bản và các công việc tri thức như thuật viết chữ, hội họa, triết học và thi ca. Triều đình của Thiên tử rất dễ bị chế ngự bởi vì, dù có toàn bộ đất đai nhưng lại không có lợi tức. Chỉ có Daimyo và Samurai có lợi tức và có quyền đánh thuế. Vì vậy, mặc dù tất cả những người trong triều đình, về cấp bậc đều cao hơn các Samurai, nhưng họ chỉ tồn tại nhờ tiền lương thường kỳ được cung cấp cho triều đình, do ý thích bấp bênh của các Shogun, kwanpaku - quan Tổng cố vấn, hay viên tướng thống lĩnh lúc đó. Rất ít người hào phóng. Một số vị Thiên Hoàng đã phải đổi chữ ký lấy thức ăn. Nhiều làn họ còn không đủ tiền để làm lễ đăng quang. https://thuviensach.vn Cuối cùng, các Shogun nhà Minowara mất về tay người khác, về tay các con cháu của Takashima hoặc Fujimoto. Và những cuộc nội chiến ngày càng tiếp diễn liên miên, không ngừng nghỉ từ thế kỷ này sang thế kỷ khác. Thiên Hoàng ngày càng trở thành công cụ trong tay một Daimyo đủ mạnh để có thể làm chủ được Kyoto. Khi một người mới chinh phục được Kyoto - bất kể người đó là Minowara, Takashima hay Fujimoto - đều cung kính thề trung thành với nhà vua và cung kính xin Thiên Hoàng không chút quyền lực ban cho mình chức Shogun còn để trống rồi cũng giống như những người trước, ông ta cố gắng mở rộng sự thống trị của mình ra ngoài Kyoto, cho đến khi bản thân ông ta lại bị nuốt chửng bởi một người khác. Thiên Hoàng lấy vợ, nhường ngôi, hay lên ngôi theo sở thích của các Shogun. Nhưng huyết thống của Thiên Hoàng trị vì là bất khả vi phạm và không thể uốn queo được. Như vậy Shogun là quyền hành tuyệt đối cho đến khi bi lật đổ. Nhiều người bị hất khỏi địa vị của mình qua nhiều thế kỷ, khi vương quốc bị tách ra thành những phần nhỏ hơn. Trong một trăm năm qua, không một Daimyo nào có đủ sức mạnh để trở thành Shogun. Mười hai năm trước, tướng nông dân Nakamura đã nắm được quyền bính và đã đạt được sự ủy trị của Thiên Hoàng đương thời Gonijo. Nhưng Nakamura không được phong Shogun mặc dù ông ao ước đến mấy, vì ông xuất thân là nông dân. Ông đành phải bằng lòng với tước hiệu kém hơn: kwanpaku, Tổng cố vấn, và sau đó nhường tước hiệu đó cho đứa con nhỏ - Yaemon - mặc dù nắm tất cả quyền bính, nhưng phong tục đã định, ông đã phải bằng lòng với Taiko. Theo phong tục lịch sử, chỉ các con cháu của những gia đình cổ, Á thánh của Minowara và Fujimoto mới lên được Shogun. Toranaga thuộc dòng Minowara. Yabu cũng có thể nhận là một nhánh nhỏ và mơ hồ của dòng Takashima, để đủ có một chút liên quan, nếu như có bao giờ lão lên được địa vị tối cao. "Vâng, thưa bà", Yabu nói." Tất nhiên Toranaga muốn làm Shogun, nhưng ông ta sẽ không bao giờ đạt được. Các quan Nhiếp chính khác ghét và sợ ông ta. Họ cô lập ông ta, như kế hoạch Taiko đã vạch sẵn..." Lão nghiêng người về phía trước, quan sát vợ cẩn thận: https://thuviensach.vn "Nàng nói Toranaga sẽ mất về tay Ishido ư?" "Ông ấy sẽ bị cô lập, đúng. Nhưng thưa tướng công, cuối cùng em không nghĩ ông ấy sẽ thất bại. Em xin tướng công đừng bất tuân chúa Toranaga và đừng rời Yedo chỉ để xem con tàu của lũ rợ, dù cho Omi-san có nói nó lạ đến thế nào chăng nữa. Xin hãy cử Zukimoto đi Anjiro..." "Thế ngộ tàu có vàng nén thì sao? Bạc hoặc vàng? Nàng liệu có tin Zukimoto hay bất cứ sĩ quan nào của chúng ta trong chuyện này không?" "Không!.", vợ lão nói. Vậy là tối hôm ấy, lão đã bí mật đi khỏi Yedo, chỉ đem theo năm mươi người. Và giờ đây lão đã có của cải và sức mạnh hơn cả trong mơ, những tù nhân độc đáo, một tên sẽ chết đêm nay. Lão sắp xếp một cô gái lầu xanh và một thằng bé sẵn sàng sau đó. Bình minh sáng ngày mai, lão sẽ trở lại Yedo. Hoàng hôn ngày mai, súng ống và vàng bạc sẽ bắt đầu cuộc hành trình bí mật của chúng. I i i ì, súng! Lão sảng khoái nghĩ. Súng và kế hoạch sẽ kết hợp cho ta sức mạnh để quyết định Ishido hay Toranaga thắng - tuỳ ý ta. Rồi ta sẽ trở thành một quan nhiếp chính, thế vào chỗ của người thua, phải không nào? Rồi trở thành quan nhiếp chính mạnh nhất. Mà sao không phải là một Shogun? Đúng. Bây giờ thì tất cả đều có thể được. Lão thả mình vào mơ mộng, đê mê. Sử dụng hai mươi ngàn thoi bạc như thế nào đây? Lão có thể xây dựng lại thành lũy của lâu đài. Mua những con ngựa đặc biệt kéo pháo. Và mở rộng mạng lưới điệp viên. Còn Ikaoa Jikkiu thì sao? Liệu một ngàn thoi bạc có đủ mua chuộc đầu bếp của Ikaoa Jikkiu để đầu độc hắn ta không? Quá đủ đi! Năm trăm, thậm chí một trăm, nếu đưa đúng người, cũng là nhiều. Ai bây giờ? Nắng chiều xiên qua cửa sổ nhỏ của bức tường đá. Nước tắm rất nóng và được đun từ bên kia bức tường. Đây là nhà tắm của Omi. Nhà dựng trên một ngọn đồi nhỏ, trông ra làng và bến cá. Mảnh vườn bên trong gọn ghẽ, thanh tao và cân xứng. Cửa phòng tắm mở. Một người mù cúi chào. "Thưa tướng công, ngài Kasigi Omi phái tôi đến. Tôi là Suwo, người xoa bóp của ngài Omi..." https://thuviensach.vn Ông ta cao, rất gầy, và già, nét mặt nhăn nheo. "Tốt..." Yabu luôn luôn có nỗi kinh sợ bị mù. Chừng nào có thể nhớ lại được, lão đã từng có những giấc mơ, tỉnh dậy trong bóng tối, vẫn biết là có nắng, cảm thấy được cái ấm áp, nhưng không nhìn được, mở miệng ra để kêu, biết kêu là nhục nhã, ấy vậy mà vẫn kêu thét. Rồi tỉnh hẳn, mồ hôi vã ra. Những nỗi kinh hoàng bị mù hình như làm tăng khoái lạc của lão khi được một người mù xoa bóp. Lão có thể nhìn thấy vết sẹo nhiều cạnh lởm chởm trên trán phải của người đàn ông và đường nứt sâu ở phía dưới sọ. Đó là vết chém của kiếm, lão tự nhủ. Có phải đó là nguyên nhân gây ra sự mù lòa của hắn không? Có phải hắn cũng đã có một thời là Samurai? Cho ai? Hắn có phải là một tên điệp viên không? Yabu biết, người đàn ông này đã bị cận vệ của lão lục soát kỹ lưỡng trước khi được phép vào, bởi vậy không sợ có vũ khí giấu bên trong. Thanh trường kiếm của lão trong tầm tay với, lưỡi kiếm cổ được rèn bởi người thợ luyện kiếm bậc thầy Mura Sama. Lão nhìn ông già mù cởi bỏ chiếc kimono vải bông của ông ta, mắc nó lên không cần tìm cái mắc. Có nhiều vết chém bằng kiếm trên ngực ông. Cái khố của ông rất sạch. Ông quỳ xuống, kiên nhẫn đợi. Yabu ra khỏi bồn tắm và nằm trên chiếc ghế đá dài. Ông già mù cẩn thận lau người cho Yabu. Xoa dầu thơm vào tay và bắt đầu xoa bóp những cơ bắp trên cổ và lưng của vị Daimyo. Sự căng thắng biến dần đi khi những ngón tay mạnh khỏe lướt chà trên người lão, ấn sâu với một sự khéo léo đến ngạc nhiên. "Tốt Tốt quá." Một lúc sau lão nói. "Cám ơn, Yabu Sama." Suwo nói. Sama có nghĩa là chúa công, đó là sự lịch sự bắt buộc khi nói với một bề trên. "Ngươi phục vụ Omi-san đã lâu chưa?" "Ba năm, thưa ngài. Ông ấy rất tốt đối với người già." "Thế trước đó?" https://thuviensach.vn "Tôi đi lang thang từ làng này đến làng khác. Một vài ngày ở đây, nửa năm ở kia, như một con bướm theo hơi thở của mùa hè." Giọng nói Suwo như ru, như đôi bàn tay ông. Ông quyết định, vị Daimyo này muốn ông nói, và ông đợi một cách kiên nhẫn câu hỏi tiếp theo, rồi ông sẽ bắt đầu nói. Một phần nghệ thuật của ông là biết người ta sẽ cần cái gì và khi nào. Đôi khi đôi tay ông mách bảo điều đó, nhưng dường như chính những ngón tay ông đã mở khóa điều bí mật của tâm hồn người đàn ông và đàn bà. Những ngón tay mách bảo cho ông biết hãy coi chừng con người này, lão ta nguy hiểm và chất chưởng, tuổi của lão chừng bốn mươi, một kị sĩ giỏi và một tay kiếm tuyệt luân. Ông già còn biết, gan lão yếu và chỉ hai năm nữa thôi, lão sẽ chết. Rượu sake và lòng dục sẽ giết lão."Ở tuổi của ngài, ngài rất khỏe, thưa Yabu Sama..." "Ngươi cũng thế. Ngươi bao nhiêu tuổi, Suwo?" Ông lão cười nhưng những ngón tay vẫn không nghỉ. "Tôi là người già nhất thế giới - thế giới của tôi. Tất cả những người tôi biết đều đã chết từ lâu. Hẳn phải hơn tám mươi năm - tôi cũng không dám chắc. Tôi phục vụ chúa Yoshi Chikitada, ông của chúa Toranaga, khi thái ấp của dòng họ không lớn hơn cái làng này. Tôi cũng còn ở trong doanh trại ngày Người bị ám sát." Yabu cố ý để cho thân thể mình chùng xuống bằng một cố gắng của nghi lực, nhưng trí óc của lão sắt lại, lão bắt đầu nghe chăm chú. "Đó là một ngày u ám, Yabu Sama. Tôi cũng không còn nhớ lúc ấy tôi bao nhiêu tuổi - nhưng tôi còn chưa vỡ giọng. Kẻ sát nhân là Obata Hiro, con trai của một liên minh mạnh nhất của Người. Có lẽ ngài biết chuyện rồi, cái gã trai trẻ đó chặt phăng đầu chúa Chikitada chỉ bằng một đường kiếm. Đó là lưỡi kiếm của Mura Sama và từ đó nảy ra câu chuyện mê tín rằng tất cả những lưỡi kiếm của Mura Sama đều đem lại rủi ro cho họ nhà Yoshi..." Có phải lão già kể chuyện này vì lưỡi kiếm Mura Sama của chính ta không? Nhiều người biết ta có thanh kiếm này. Hay chính lão già đã nhớ lại một ngày đặc biệt trong một cuộc đời dài. "Ông của Toranaga như thế nào?" Lão hỏi, vờ thờ ơ để thử Suwo. https://thuviensach.vn "Cao, thưa Yabu Sama. Cao hơn ngài và gầy hơn nhiều, khi tôi biết Người. Hôm chết, Người hai mươi lăm tuổi." Giọng của Suwo ấm lại. "Y... ì, thưa Yabu Sama, Người đã là lính chiến năm mười hai tuổi, mười lăm tuổi làm lãnh chúa khi cha của Người bị giết trong một cuộc giao tranh. Lúc đó chúa Chikitada đã lấy vợ và sinh được một con trai. Người chết đi thật là một điều đáng tiếc. Obata Hiro lúc ấy mới mười bảy tuổi, là bạn và là chư hầu của ông ấy, nhưng có kẻ đã đầu độc trí óc của Ôbata, nói rằng Chikitada đã phản phúc lập kế hoạch giết cha cậu ấy. Tất nhiên, tất cả đều dối trá, nhưng cũng chẳng đem Chikitada trở lại để dẫn dắt chúng ta. Chàng trai trẻ Obata quỳ trước cái xác và cúi lạy ba lần. Cậu ta nói cậu ta làm việc đó vì chữ hiếu đối với cha cậu và bây giờ muốn đền tội bằng cách mổ bụng. Cậu được phép, trước tiên chính tay cậu rửa đầu cho Chikitada rồi để nó ở một nơi tôn kính. Rồi cậu moi bụng mình và chết như một trang nam nhi. Với nghi thức long trọng, một người trong chúng tôi làm người phụ trợ, chặt đầu cậu bằng một nhát kiếm. Sau đó cha cậu tới lượm đầu con trai và thanh kiếm Mura Sama. Sự việc trở nên tồi tệ đối với chúng tôi. Người con trai duy nhất của Chikitada bị bắt làm con tin ở một nơi nào đó và tộc chúng tôi lâm vào thời kỳ đen tối. Đó là . .." "Lão già, ngươi nói láo. Ngươi không bao giờ ở đó cả..." Yabu quay người lại, lão chằm chằm nhìn ông già, ông lão lạnh người. "Thanh kiếm đó đã bị gãy và bị phá hủy sau khi Obata chết..." "Thưa Yabu Sama, không. Đó là huyền thoại. Chính tôi nhìn thấy người cha lượm đầu và thanh kiếm. Ai lại nỡ lòng phá hủy một tác phẩm nghệ thuật như vậy. Đó sẽ là một điều báng bổ. Ông bố của cậu ấy lượm nó..." "Ông ấy làm gì với nó?" "Không ai biết. Một số người nói ông ấy quăng xuống biển, bởi vì ông ấy yêu kính chúa Chikitada như một người anh em. Những người khác lại nói ông ấy chôn nó và nó vẫn chờ đợi người cháu trai của ông, Yoshi Toranaga..." "Theo ngươi thì ông ấy làm gì với thanh kiếm đó?" "Ném nó xuống biển..." "Ngươi có trông thấy ông ấy không?" https://thuviensach.vn "Không." Yabu lại nằm xuống. Những ngón tay lại bắt đầu làm việc. Cái ý nghĩ có người biết thanh kiếm ấy chưa bị gãy làm lão rung động kỳ lạ. Ta nên giết Suwo, lão tự nhủ. Tại sao? Làm sao một lão mù có thể nhận ra lưỡi kiếm? Nó giống như bất cứ lưỡi kiếm Mura Sama nào. Vả lại đốc kiếm và bao đã được thay đổi nhiều lần. Không ai có thể biết được thanh kiếm của mình chính là thanh kiếm đã truyền từ tay này qua tay khác với điều bí mật ngày càng tăng, khi quyền lực của Toranaga cũng ngày càng tăng. Tại sao lại giết Suwo? Việc lão ta còn sống đã tăng thêm lòng say mê. Mình được kích thích. Để cho lão già sống - giết lão lúc nào chằng được. Với thanh kiếm này. Ý nghĩ ấy làm Yabu vui khi lão thả mình chơi vơi một lần nữa. Rồi một ngày gần đây, lão tự hứa với mình, ta sẽ đủ sức mạnh để đeo lưỡi kiếm Mura Sama của ta trước mặt Toranaga. Có lẽ rồi sẽ đến ngày ta nói với ông ta câu chuyện thanh kiếm của ta. "Rồi sao nữa?" Lão hỏi, mong ước được ru trong giọng nói của ông già. "Chúng tôi lâm vào một thời thậm xấu. Đó là năm đói lớn, và chủ tôi đã chết, tôi trở thành một Ronin." Ronin là những người lính nông dân không có đất, không có chủ hoặc là những Samurai vì mất danh dự hoặc mất chủ đã buộc phải đi lang thang cho đến khi một người chủ khác nhận họ. Ronin rất khó tìm được việc làm mới. Thức ăn khan hiếm, người nào cũng làm lính, những người lạ ít khi được tin. Hầu hết bọn cướp và cướp biển là những Ronin. "Năm đó rất xấu, và cả năm tiếp theo. Tôi đánh thuê cho bất cứ ai - một trận đánh ở đây, một cuộc đụng độ ở kia. Thức ăn là tiền trả cho tôi. Thế rồi tôi nghe nói có rất nhiều cái ăn ở Kyushu, bởi vậy tôi bắt đầu lên đường về phía Tây. Mùa đông ấy, tôi tìm được một thánh đường. Tôi đã được một tu viện Phật giáo thuê làm người gác. Tôi đánh nhau cho họ nửa năm, bảo vệ tu viện và những cánh đồng lúa của họ, chống lại bọn cướp Tu viện gần Osaka và lúc đó rất lâu, trước khi Taiko quét sạch gần hết, bọn cướp dầy đặc như muỗi đầm lầy. Một hôm, chúng tôi bị phục kích, họ để tôi lại vì https://thuviensach.vn tưởng đã chết. Mấy nhà sư tìm thấy tôi và chữa vết thương cho tôi. Nhưng họ không thể cho lại được tôi "Ánh sáng..." Ngón tay của ông lão cứ ấn sâu mãi." Họ để tôi ở cùng với một nhà sư mù, ông này dạy tôi xoa bóp và tập nhìn bằng những ngón tay của mình. Bây giờ, ngón tay tôi nói cho tôi nhiều hơn đôi mắt trước kia, tôi nghĩ thế." "Cái vật cuối cùng, tôi nhớ lại khi nhìn bằng đôi mắt của tôi là cái mồm rộng hoác và hàm răng hỏng của tên cướp, thanh kiếm loáng một đường vòng cung và sau nhát chém là mùi thơm của hoa. Tôi đã nhìn thấy mùi thơm trong mọi màu sắc của nó, Yabu Sama. Đó là từ rất lâu rất lâu trước khi bọn rợ đến đất của chúng ta - năm mươi, sáu mươi năm trước - nhưng tôi đã nhìn thấy màu sắc của hương thơm. Tôi đã nhìn thấy cõi Niết Bàn, tôi nghĩ thế, và trong một khoảnh khắc ngắn ngủi nhất thấy gương mặt của Phật. Mù loà cũng chỉ là một giá nhỏ trả cho một món quà tặng như vậy, có phải không?" Không có tiếng trả lời. Suwo cũng không hề đợi một tiếng trả lời. Yabu đã ngủ như được dự tính. Ngài có thích câu chuyện của tôi không, Yabu Sama? Suwo thầm hỏi, sung sướng như một người già. Tất cả đều thật, chỉ trừ một điều. Tu viện không ở gần Osaka mà ở biên giới phía Tây của nhà ngươi. Ikaoa Jikkiu. Ta có thể bễ gãy cổ ngươi một cách dễ dàng, ông lão nghĩ. Đó sẽ là một ân huệ đối với Omi-san. Đó sẽ là điều nhân đức đối với cả làng. Và sẽ là một đền đáp rất nhỏ một món quà tặng cho người bảo trợ ta. Mình sẽ làm điều đó bây giờ? Hay sau đó? * * * Spillbergen giơ nắm rơm lên, nét mặt ông căng thẳng. "Ai muốn rút trước?" Không ai trả lời. Blackthorne dường như đang gà gật ngủ, người tựa vào một góc mà từ hồi nào anh không hề nhúc nhích. Mặt trời gần lặn rồi. "Phải có người rút trước chứ", Spillbergen nói xẵng. "Nào, không còn nhiều thời gian đâu." https://thuviensach.vn Họ đã được cho thức ăn, một thùng nước và một thùng khác để làm hố xí. Nhưng không có gì để cọ sạch mùi thịt thối rữa và để tắm rửa. Ruồi nhặng đã bay tới. Không khí nặng mùi, đất thì lầy nhầy bùn loãng. Hầu hết đều cởi trần, mồ hôi mồ kê nhễ nhại vì nóng và vì sợ. Spillbergen nhìn mặt từng người một. Anh ta quay lại chỗ Blackthorne." Tại sao - tại sao anh lại được loại trừ? Hả? Tại sao?" Đôi mắt mở ra, nổ băng giá. "Đây là lần cuối cùng: tôi - không - biết." "Như vậy không công bằng. Không công bằng." Blackthorne lại quay lại với sự mơ tưởng của mình. Phải có một cách thoát ra khỏi chốn này. Phải có một cách để lấy lại tàu. Cái thằng con hoang đó, cuối cùng sẽ giết tất cả chúng ta, chắc chắn như sao Bắc đẩu vậy. Không còn nhiều thời gian, ta được miễn trừ bởi vì chúng đã có một kế hoạch đốn mạt nào đó cho ta. Khi nắp hầm sập lại, tất cả đều nhìn anh, có người nào đó đã nói: "Chúng ta sẽ làm gì?" "Tôi không biết", anh đã trả lời. "Jesuma, cứu giúp chúng con", có người thì thầm. "Dọn cái đống này đi." Anh ra lệnh." Vun cái đống bẩn thỉu lại chỗ kia!" "Chúng ta chẳng có khăn tay..." "Dùng tay!" Họ làm như anh ra lệnh và anh đã giúp họ lau rửa cho viên hạm trưởng. "Anh sẽ ổn ngay thôi." "Làm cách nào - làm cách nào để chọn ai đó?" Spillbergen hỏi . "Chúng ta không chọn. Chúng ta sẽ chiến đấu..." "Bằng gì?" "Chúng ta như một con cừu đi vào tay đồ tể ư? Anh sẽ làm như thế ư?" "Đừng có lố bịch - họ không cần tôi - chọn tôi làm người đó là không đúng." "Tôi là hạm trưởng." "Tại sao?" Vinck hỏi. "Xin kính ngài", Vinck nói một cách hài hước, https://thuviensach.vn "Có lẽ ngài nên tình nguyện. Địa vị ngài là phải tình nguyện." "Một ý kiến rất tốt", Pieterzoon nói." Tôi ủng hộ ý kiến ấy, lạy Chúa." Một sự đồng ý chung và ai cũng nghĩ, lạy Chúa Jesus, ai chứ không phải mình. Spillbergen bắt đầu quát tháo, ra lệnh, nhưng ông chỉ nhìn thấy những con mắt nhẫn tâm. Bởi vậy ông thôi và nhìn chăm chăm xuống đất, người nôn nao. Rồi ông nói." Không, tình nguyện trong việc này là không đúng. Nó - ờ - chúng ta sẽ - chúng ta sẽ rút thăm. Những cọng rơm, cái ngắn nhất. Chúng ta sẽ để tay - chúng ta sẽ đặt mình trong bàn tay Chúa. Hoa tiêu, anh cầm nắm rơm này." "Tôi không. Tôi không làm gì hết. Tôi tuyên bố chúng ta chiến đấu." "Chúng sẽ giết tất cả chúng ta. Anh đã nghe tên Samurai đó nói chứ: Chúng ta sẽ không phải chết, trừ một người." Spillbergen gạt những giọt mồ hôi khỏi mặt, một đám ruồi bay lên rồi lại đỗ xuống." Cho tôi xin chút nước. Một người chết còn hơn là tất cả chúng ta." Van Nekk nhúng cái bầu vào trong thùng và đưa cho Spillbergen. "Chúng ta có mười người. Kể cả anh, Paulus", anh ta nói. "Số lẻ là tốt" "Rất tốt - trừ phi, anh là cái người đó." Vinck liếc nhìn Blackthorne. "Chúng ta có thể đánh gục những thanh kiếm đó không? Nếu anh là người phải chọn, anh có đi một cách ngoan ngoãn tại chỗ kẻ tra tấn mình không?" "Mình cũng không biết." Van Nekk nói, "Chúng ta sẽ rút thăm. Chúng ta hãy để Chúa định đoạt." "Tội nghiệp cho Chúa", Blackthorne nói. "Những sự ngu ngốc. Chúa cũng bị trách cứ vì chuyện này!" "Chúng ta biết chọn cách nào khác?", có người hét lên. "Không!" "Chúng ta sẽ làm như Paulus nói. Ông ấy là hạm trưởng", Van Nekk nói: "Chúng ta sẽ rút thăm. Như vậy là tốt nhất đối với đại đa số. Chúng ta sẽ bỏ phiếu. Tất cả chúng ta có đồng ý như thế không?" https://thuviensach.vn Tất cả đều nói có. Trừ Vinck." Tôi tán thành hoa tiêu. Vứt mẹ nó những cái cọng rơm tẩm nước tè thối tha đó đi!." Cuối cùng Vinck cũng được thuyết phục. Jan Roper , người theo thuyết Calvin (thuyết định mệnh) đã dẫn đầu những lời cầu nguyện. Spillbergen bẻ mười cọng rơm một cách chính xác, sau đó anh chia đôi một cọng. Van Nếch, Pieterzoon, Sonk, Maetsukker, Ginsel, Jan Roper , Salamon, Maximilian, Croocq và Vinck. Ông lại nói: "Ai muốn rút trước?." "Làm sao có thể biết được rằng - rằng người nhặt phải cọng rơm ngắn sẽ đi? Làm sao biết được điều đó?" Maetsukker hỏi, giọng khàn đi vì kinh hoàng. "Không thể biết được. Không thể rõ ràng. Chúng ta nên biết một cách rõ ràng." Croocq, chú bé nói. "Cái đó dễ thôi", Jan Roper nói." Chúng ta hãy thề chúng ta làm điều đó vì Chúa. Vì danh của Người. Ch... Chết cho người khác vì danh của Người. Vậy thì không còn phải lo lắng gì nữa. Con cừu được xức dầu thánh của Chúa sẽ đi thằng tới Cõi Vinh Quang Đời Đời." Tất cả đều đồng ý. "Nào, Vinck. Hãy làm như Roper nói đi." "Được." Môi Vinck khô cong." Nếu - nếu đó là tôi, tôi thề với Chúa Trời sẽ đi với họ nếu - nếu tôi nhặt phải cọng rơm lầm. Nhân danh Chúa." Tất cả đều theo. Maetsukker sợ quá đến nỗi lại chìm đắm vào cơn ác mộng trong khi tỉnh. Sonk chọn trước. Pieterzoon tiếp sau. Rồi đến Jan Roper và sau đó là Salamon và Croocq. Spillbergen thấy mình đang chết thật nhanh bởi vì họ đã đồng ý là ông sẽ không rút mà ông sẽ là cọng rơm cuối cùng và bây giờ tỉ lệ trở nên kinh khủng. Ginsel an toàn. Còn lại bốn. Maetsukker khóc công khai, nhưng anh đẩy Vinck sang một bên, lấy một cọng rơm và không thể tin được là không phải cọng rơm định mệnh đó. https://thuviensach.vn Nắm tay Spillbergen run run, Croocq giúp ông đỡ cánh tay. Cứt chảy xuống chân mà ông không hay biết. Mình lấy cái nào đây? Van Nekk tự hỏi một cách tuyệt vọng. Ôi, Chúa hãy giúp con! Anh hầu như không nhìn thấy những cọng rơm qua màn sương mờ của đôi mắt cận. Nếu mình có thể nhìn được, có lẽ mình sẽ có được một đầu mối để mà rút. Cái nào? Anh rút và đưa cọng rơm gí sát vào mắt để xem bản án của mình một cách rõ ràng. Nhưng cọng rơm không ngắn. Vinck nhìn ngón tay mình chọn một trong hai cọng rơm còn lại và nó rơi xuống đất, mọi người đều thấy nó là cọng ngắn nhất. Spillbergen mở nắm tay bóp chặt và mọi người đều thấy cọng rơm cuối cùng dài. Spillbergen ngất đi. Tất cả đều chằm chằm nhìn Vinck. Anh ngó họ một cách vô vọng, chẳng nhìn thấy gì. Anh nửa nhún vai, nửa mỉm cười lơ đãng vẫy tay xua lũ ruồi. Thế rồi anh sụp xuống. Họ nhường chỗ cho anh, tránh xa anh, y như thể anh là một thằng hủi. Blackthorne quỳ ở chỗ nước rỉ bên cạnh Spillbergen. "Ông ấy chết rồi à?" Van Nekk hỏi, giọng anh hầu như không nghe thấy được. Vinck cười ré lên, làm suy nhược tất cả mọi người và ngừng lại cũng hung bạo như lúc nó bắt đầu." Tôi là - là người chết", anh nói, "Tôi chết!" "Đừng sợ. Anh đã được xức dầu thánh của Chúa. Anh ở trong tay Chúa." Jan Roper nói, giọng tin tưởng. "Đúng thế", Van Nekk nói." Đừng sợ." "Bây giờ thì dễ dàng rồi, phải thế không?" Đôi mắt của Vinck nhìn mặt từng người nhưng không ai chịu được cái nhìn của anh. Chỉ có Blackthorne là không quay đi. "Lấy cho tôi một ít nước", anh nói lặng lẽ. "Hãy lại chỗ thùng kia lấy một ít nước. Nào." Vinck nhìn anh chằm chằm. Rồi lấy cái nậm múc đầy nước và đưa cho Blackthorne. https://thuviensach.vn "Lạy Chúa Jesus, hoa tiêu" anh lẩm bẩm: "Tôi sẽ làm gì?" "Trước tiên hãy giúp tôi với anh chàng Paulus này đã, Vinck. Hãy làm như tôi bảo! Anh ta có sao không?" Được sự bình tĩnh của Blackthorne trợ giúp, Vinck gạt nỗi thống khổ của mình sang bên. Mạch của Xpinhécghen yếu. Vinck nghe tim ông, vành mí mắt lên nhìn một lúc. "Tôi không biết, hoa tiêu ạ. Lạy Chúa tôi, tôi không thể suy nghĩ được gì. Tim anh ấy không sao, tôi nghĩ thế. Anh ấy cần phải chích máu nhưng - nhưng tôi không cố cách gì - tôi - tôi không thể tập trung... Cho tôi...." Anh dừng lại, kiệt lực, ngồi dựa vào tường. Những cơn rung chuyển bắt đầu lắc người anh lên bần bật. Nắp hầm mở. Omi đứng sững nổi trên bầu trời, chiếc kimono của anh ta đỏ sẫm màu máu của mặt trời đang chết. https://thuviensach.vn CHƯƠNG 04 ---- Nguồn : hoi-ls; e-thuvien Prc: Vanlydocnhan ~ Vinck cố gắng cử động đôi chân nhưng không thể được. Anh đã giáp mặt với cái chết nhiều lần nhưng chưa bao giờ nhát gan như thế này. Nó được ban bố bởi những cọng rơm. Tại sao lại là mình? Đầu anh gào lên. Mình không kém những người khác, thậm chí còn khá hơn. Lạy Chúa trên trời, tại sao lại là mình? Chiếc thang đã được hạ xuống. Omi ra hiệu cho một người lên, và lên nhanh. "Isogi! Nhanh lên!." Van Nekk và Jan Roper cầu kinh lặng lẽ, mắt nhắm lại. Pieterzoon không mở được mắt. Blackthorne nhìn chằm chằm lên Omi và những người của hắn ta. "Isogi!." Omi lại quát lên như sủa. Một lần nữa Vincợ cố gắng đứng dậy. "Ai giúp tôi với. Giúp tôi đứng lên với!." Pieterzoon ở gần nhất, cúi xuống, đỡ tay dưới nách Vinck, giúp anh đứng lên. Blackthorne đứng dưới chân thang, hai chân trụ chắc trong bùn loãng. "Kinjiru!." Anh hét lên, dùng cái từ ở trên tàu.Tiếng thở hổn hển lan khắp căn hầm. Tay Omi nắm chặt đốc kiếm, tiến đến bên thang. Lập tức Blackthorne vặn thang thách thức Omi dám để chân lên đó. "Kinjiru!" Anh lại nói. Omi dừng lại. "Có chuyện gì vậy?" Spillbergen hỏi, kinh sợ cũng như tất cả những người khác. "Tôi nói với anh ta, cấm đến! Không một người nào trong thủy thủ đoàn của tôi được phép đi vào chỗ chết mà không giao tranh." https://thuviensach.vn