🔙 Quay lại trang tải sách pdf ebook Sát Thủ Lạnh Lùng Ebooks Nhóm Zalo https://thuviensach.vn TableofContents Mục lục Giới Thiệu Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 https://thuviensach.vn Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 https://thuviensach.vn Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 https://thuviensach.vn Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 https://thuviensach.vn Mục lục Giới Thiệu Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 https://thuviensach.vn Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 https://thuviensach.vn Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 https://thuviensach.vn SÁT THỦ LẠNH LÙNG David Baldacci www.dtv-ebook.com Giới Thiệu Harry Finn giống như bất kì người đàn ông nào khác trong một gia đình bình thường: yêu vợ, thương con và có hiếu với mẹ già. Nhưng anh thực sự “sống” với hai cuộc sống đối lập nhau. Một cuộc sống gia đình đầm ấm, thân thiện, và một cuộc sống công việc của một sát thủ “máu lạnh”. Nhận công việc Bộ An ninh Nội địa ủy quyền, anh một mặt muốn thể hiện khả năng siêu việt của mình (có thể trượt vào một sân bay, đặt một quả bom trên máy bay, vượt qua các hàng rào bảo vệ của chính phủ để gài kíp nổ trong máy tính mà không bị sự nghi ngờ từ bất cứ ai...). Mặt khác, công việc này của H. Finn cũng còn mang mục đích của riêng anh. Từ khi còn là cậu bé, anh nung nấu trong mình lòng căm thù kẻ đã giết cha – một người yêu nước nhưng bị nghi oan và bị giết hại với tội danh phản quốc. Trong quá trình đi tìm công lí và tiêu diệt kẻ thù, H. Finn đã nhiều lần gặp nguy hiểm, anh được “người đàn ông nằm trong đá của quá khứ” Jone Carr giúp đỡ. Đó chính là người đã từng ra tay sát hại bố anh. Cuộc sống thật trớ trêu khi sau này chính Carr lại giúp mẹ con H. Finn thoát khỏi cái chết trong giờ phút nguy hiểm nhất. “Sát thủ lạnh lùng” là một tác phẩm văn học đã đề cao sức mạnh phi thường và tài trí tuyệt vời của con người. Baldacci còn muốn ca ngợi tình cảm bền chặt giữa cha con, chồng vợ trong gia đình, bởi chính mối quan hệ này là một trong những nhân tố tạo nên sức mạnh tuyệt vời cho con người, giúp họ có thể chiến đấu và chiến thắng trong mọi hoàn cảnh khó khăn nhất của cuộc sống. https://thuviensach.vn Thành công của Baldacci là ông đã mang vào trong tác phẩm của mình sự hiểu biết của một người trong cuộc. Do vậy, chân dung và bản chất nhân vật dần dần hiện lên ở các chương sau một cách bất ngờ và sinh động. Baldacci đặc biệt xuất sắc trong việc sáng tạo ra những nhân vật với tính cách, hành động phức tạp và rất khó đoán… Baldacci có biệt tài sắp đặt sự kiện theo mạch diễn giải không gian đa chiều. Dù là người có kinh nghiệm và có tài phán đoán, độc giả cũng sẽ ngạc nhiên trước nhiều tình tiết của câu chuyện. https://thuviensach.vn SÁT THỦ LẠNH LÙNG David Baldacci www.dtv-ebook.com Chương 1 Như thường lệ, Harry Finn thức dậy lúc sáu giờ ba mươi, pha cà phê, thả chó ra khoảng sân sau nhà đã được rào chắn, tắm táp, cạo râu, đánh thức lũ trẻ dậy chuẩn bị đi học. Anh cứ quay cuồng với những chuyện rắc rối đó cho đến nửa tiếng sau, khi bữa ăn sáng đã xong, ba lô và giày dép đã sẵn sàng cùng những tiếng tranh cãi nhặng xị cứ vang lên rồi lắng xuống. Vợ anh cũng đã thức dậy. Trông chị vẫn còn ngái ngủ nhưng vẫn phải bát đầu ngày mới với bổn phận người mẹ của ba đứa trẻ, trong đó có một đứa trẻ phát triển khá sớm, một thiếu niên có tinh thần tự lập. Harry Finn đã ngoài ba mươi nhưng trông anh vẫn còn khá trẻ với đôi mắt trong xanh. Anh lập gia đình sớm và rất yêu vợ cùng ba đứa con, cả chú chó cưng, giống Labradoodle tai rủ màu vàng. Finn cao hơn một mét tám với đôi chân dài và một thân hình rắn chắc của người có khả năng tốc độ và sức dẻo dai. Anh mặc chiếc quần jean bạc màu thường ngày cùng chiếc áo sơ mi dài. Với cặp kính trên gương mặt thông minh đầy nội tâm, trông anh cứ như một nhân viên kế toán đang thưởng thức âm nhạc của Aerosmith sau một ngày vật vã với những con số. Tuy vậy anh khá dí dỏm và rất thích pha trò. Một người luôn hoàn thành xuất sắc mọi công việc. Quả thật rất ít người có thể làm được những gì Harry Finn đã làm. Và cũng rất ít người có thể sống được như anh. Anh hôn tạm biệt vợ, ôm lũ trẻ, cả đứa lớn, rồi cầm lấy chiếc túi đựng đồ được đặt bên bậu cửa từ đêm qua, leo vào chiếc Toyota Prius và lái đến Sân bay Quốc gia nằm bên bờ sông Potomac ngay phía ngoài Washington D.c. Tên chính thức của sân bay đã được đổi thành Sân bay Quốc gia Ronald Reagan Washington, nhưng người dân địa phương vẫn thường gọi là Sân bay Quốc gia. Finn đỗ xe ngay gần nhà ga, nơi mà đường nét chủ https://thuviensach.vn đạo là một chuỗi những mái vòm nối vào nhau theo lối kiến trúc Monticello của Thomas Jefferson. Tay cầm túi, anh băng qua cầu vượt dành cho người đi bộ vào trong sân bay. Vào đến bên trong nhà vệ sinh, anh lấy đồ ra, khoác lên người một chiếc áo khoác màu xanh khá nặng với những lần sọc phản chiếu ở ống tay áo và một chiếc quần làm việc màu xanh cùng bộ. Anh đeo bộ giảm thanh màu cam vào cổ và gắn tấm thẻ nhân viên giống như thật lên áo jacket. Một cách khéo léo, anh len lỏi vào một nhóm nhân viên sân bay đang từ từ đi qua một hàng rào an ninh "đặc biệt". Trớ trêu thay hàng rào an ninh này còn thiếu cả thủ tục khám xét nhanh để kiểm tra các hành khách bình thường. Ngay khi vừa vượt qua khỏi hàng rào, anh mua một tách cà phê và đi theo một nhân viên sân bay băng qua cửa an ninh để vào khu vực được lát nhựa tarmac. Nhân viên đó đã giúp anh mở cửa. "Cậu làm ca nào?" Finn hỏi người đàn ông đang nói chuyện với mình. "Tôi vừa mới vào ca." Finn nói. "Thật ra làm ca nào cũng được nếu đừng thức quá khuya vì trận bóng tối qua." "Kể cho tôi nghe đi," người đó nói. Finn băng nhanh xuống các bậc thang kim loại và tiến đến chiếc 737 đang được khởi động cho chuyến bay ngắn ghé qua Detroit trước khi đến Seattle. Anh qua mặt khá nhiều người trên đường đi, trong đó gồm một nhân viên cung cấp nhiên liệu, hai nhân viên vận chuyển hành lí và một kĩ sư đang kiểm tra bánh xe cho chuyến bay chuẩn bị đến Michigan. Chẳng ai gây cản trở cả vì trông anh không khác gì một nhân viên ở đây. Anh đi vòng quanh chiếc chuyên cơ đồng thời uống xong ly cà phê. Anh bước tiếp tới chiếc Airbus 320 đang chuẩn bị cất cánh đến Florida trong vòng một giờ nữa. Một chiếc xe kéo vận chuyển hành lí đang đậu cạnh bên. Một cách thành thạo, Finn kéo một gói nhỏ trong túi áo ra và nhét https://thuviensach.vn gọn vào túi ngoài một chiếc va li trên xe. Rồi anh quỳ xuống cạnh bánh xe sau của máy bay, vờ như đang kiểm tra lốp xe. Lần này cũng chẳng ai nghi ngờ vì vẻ ngoài thản nhiên của anh. Khoảng một phút sau anh lại nói chuyện với một nhân viên kỹ thuật, cả hai cùng phân tích triển vọng của đội banh Washington Redskins và hiện trạng lao động tệ hại trong ngành hàng không. "Ai cũng phải chịu cả ngoại trừ những ông trùm," Finn nói. "Bọn họ là những kẻ in tiền." "Cậu nói đúng đấy," người kia đáp lại, và cả hai cùng nhau phê phán về bản tính cầu danh hám lợi của những kẻ giàu có và những kẻ nhẫn tâm đang điều khiển cái thế giới không mấy thân thiện này. Finn để ý thấy cánh cửa sau khoang hành lí của chuyến bay đến Detroit đang mở. Anh đợi cho đến khi người tài xế lái chiếc xe kéo đi lấy hành lí thì leo ngay lên chiếc thang đang được dựng kế bên. Anh lẻn vào khoang hành lí và ẩn mình vào một chỗ kín. Anh đã chấm vị trí này sau khi nghiên cứu bản vẽ thiết kế bên trong khoang hành lí của chiếc 737. Chỗ này cũng dễ tìm thấy nếu ai đó biết cách nhìn bản vẽ, và Finn đã tìm được. Qua Internet, anh cũng biết được chuyến bay này chỉ chở một nửa tải trọng cho phép nên việc tăng thêm trọng lượng của anh vào phần đuôi thì cũng không thành vấn đề. Trong lúc anh nằm cuộn mình ở nơi ẩn nấp thì hành lí và hành khách được di chuyển lên máy bay, sau đó nó cất cánh bay đến Detroit. Finn di chuyển một cách thoải mái trong khoang hành lí đã được điều áp, mặc dù hơi lạnh hơn trong khoang chính. Rất may khi anh đã đem theo một chiếc áo khoác dày. Khoảng một tiếng sau, máy bay hạ cánh và lướt nhanh đến ống lồng. Vài phút sau đó, cửa khoang được mở và hành lí được chuyển ra ngoài. Sau khi chiếc Va-ly cuối cùng được chuyển ra, Finn kiên nhẫn đợi thêm chốc lát mới bước ra khỏi chỗ nấp và nhìn ra ngoài qua cánh cửa ở phần đuôi đang được mở. Xung quanh có rất nhiều người nhưng không ai nhìn về phía anh. Anh leo ra khỏi máy bay và rơi xuống phần nền được rải https://thuviensach.vn nhựa. Ngay lúc đó anh thấy hai nhân viên an ninh đang tiến về phía mình, họ vừa nhấm nháp từng ngụm cà phê vừa kháo chuyện với nhau. Anh bèn đưa tay vào túi, lôi ra một phần ăn trưa và cầm một miếng Xăng-uých giăm bông lên ăn, vừa ăn anh vừa bước ra xa máy bay. Khi hai nhân viên an ninh đi ngang qua, anh gật đầu với họ. "Các anh là những tên nghiện cà phê chính hiệu hay chỉ là hỗn hợp cà phê sữa La-tê?" Anh nhoẻn miệng cười với một cái mồm đầy sandwich giăm bông, cả hai nhân viên an ninh cùng cười vì lời pha trò của anh. Anh bước đến sân ga, vào nhà vệ sinh, cởi áo khoác, tháo bộ giảm âm đeo trên tai và thẻ nhân viên ra, rồi gọi nhanh một cuộc điện thoại và đi thẳng về khu vực an ninh sân bay. "Tôi đã đặt bom vào một hành lí được đưa lên chuyến bay A320 tại sân bay Quốc gia vào sáng nay," anh nói với người nhân viên trực ca. "Và tôi cũng đã leo vào khoang hành lí của chiếc máy bay 737 đến từ D.c. Tôi có thể cho nó nổ tung bất cứ lúc nào." Tay nhân viên bàng hoàng. Vì không mang theo vũ khí nên anh ta phóng người qua bàn bắt lấy Finn. Finn né nhanh khỏi cú tấn công khiến gã nhân viên mất đà, rơi xuống sàn hét lên kêu cứu. Các nhân viên khác ùa ra từ phòng trong và bao vây Finn, đồng loạt rút súng. Lúc này đây Finn lôi ra lá thư ủy nhiệm trước khi các khẩu súng lăm lăm chĩa vào mình. Ngay giây phút đó, cửa văn phòng mở toang và ba người đàn ông bước vào, huy hiệu liên bang được giơ lên như tượng trưng cho quyền lực của người đứng đầu. "Bộ An ninh Nội địa," một trong những người vừa bước vào nói to lên. Anh ta chỉ vào Harry Finn. "Người này làm việc cho chúng tôi. Và sẽ có ai đó phải gặp rắc rối đây." https://thuviensach.vn SÁT THỦ LẠNH LÙNG David Baldacci www.dtv-ebook.com Chương 2 "Làm tốt lắm, Harry, vẫn như mọi khi", trưởng nhóm đặc trách thuộc Bộ An ninh Nội địa (còn gọi là Bộ Nội An) lên tiếng, và vỗ vai khen ngợi Finn. Mọi người đều bị một phen hoảng hốt. Các báo cáo được lập ra, các email được viết rồi gửi đi và điện thoại di động hết nhẵn cả pin khi sự bất cẩn rành rành của bộ phận an ninh sân bay do Harry phát hiện được thông tin đến các cấp có thẩm quyền. Nhìn chung, Finn không phải do Bộ Nội An, thường được gọi là DHS, giao cho nhiệm vụ tìm ra sai phạm của hệ thống an ninh sân bay vì việc này do Cơ quan hàng không dân dụng Hoa Kỳ (gọi tắt là FAA) chịu trách nhiệm kiểm soát. Finn ngờ rằng những người trong FAA cũng đã biết rất rõ về những sai sót trong hệ thống và không muốn bất cứ người nào bên ngoài phát hiện ra. Tuy nhiên, những nhân vật trong DHS lại có thẩm quyền kiểm soát và Finn được chọn thực hiện nhiệm vụ. Finn không phải là nhân viên của DHS. Công ty anh đang làm được thuê để kiểm tra sự an toàn của hệ thống an ninh chính phủ và những khu vực tư nhân khá nhạy cảm trên khắp cả nước. Họ thường sử dụng phương pháp thực hành và tiếp cận trực tiếp: họ cố gắng tìm ra sai phạm ở khắp mọi nơi bằng bất cứ giá nào. DHS thường thuê ngoài để làm công việc này. Họ sở hữu một khoản ngân sách hàng năm lên đến bốn mươi tỉ đô la Mỹ và phải tìm cách để tiêu bớt số tiền đó. Công ty của Finn kiếm được một khoản nhỏ từ công việc này. Dù gì đi nữa thì một vài tỉ đô la cũng đã là một nguồn thu nhập đáng kể. Thông thường Finn sẽ rời khỏi sân bay mà không tiết lộ những việc đã làm, mặc cho mọi người muốn làm gì thì làm. Tuy nhiên DHS rõ ràng đã chán ngấy với hiện trạng an ninh sân bay và muốn có một bản báo cáo chi tiết. Vì thế anh buộc phải có mặt và tường trình lại sự việc. Chuyện này sẽ https://thuviensach.vn trở thành tiêu điểm của giới truyền thông và ngành hàng không sẽ bị chao đảo. Còn Bộ Nội An trở thành những người anh hùng và có ích cho xã hội. Finn sẽ chẳng bao giờ được nói đến. Anh không được phỏng vấn và tên anh cũng chẳng bao giờ được lên báo. Anh chỉ bí mật thực hiện công việc của mình. Anh sẽ phải tham dự cuộc họp tiếp theo với bộ phận nhân sự an ninh sân bay, trong đó có cả những nhân viên anh vừa qua mặt. Anh phải thật khéo léo trong việc đánh giá công việc của họ cùng những thiếu sót, đồng thời kiến nghị những thay đổi trong tương lai. Đôi khi việc họp tóm lược sự việc là những việc khó khăn nhất mà anh phải làm. Mọi người đều cảm thấy khó chịu khi biết mình bị qua mặt. Trước đây, Finn luôn tìm cách lẩn tránh. Trưởng nhóm đặc trách của DHS nói thêm "Bằng mọi cách, chúng ta phải gò những người này vào đúng khuôn khổ." "Tôi không chắc sẽ làm được đâu, thưa ngài," Finn nói. "Anh có thể bay về lại D.c với chúng tôi," người đàn ông nói. "Hãng Falcon đang làm việc với chúng tôi đã chuẩn bị sẵn sàng." "Cám ơn ngài. Nhưng tôi muốn ghé thăm một người quen ở đây. Tôi sẽ quay về vào ngày mai." "Được thôi. Lần tới vậy." Đến lần tới, Finn chợt nghĩ. Nhóm người quay đi còn Finn thuê một chiếc xe hơi và lái thẳng ra khu ngoại ô thành phố Detroit, và dừng lại ở một trung tâm thương mại. Anh rút trong ba lô ra một bản đồ và một tập hồ sơ có dán ảnh. Người đàn ông trong hình khoảng sáu mươi ba tuổi, đầu trọc lốc cùng một vài hình xăm dễ thấy, thường được gọi là Dan Ross. Nhưng đó không phải là tên thật của ông ta và cái tên Harry Finn cũng vậy. https://thuviensach.vn SÁT THỦ LẠNH LÙNG David Baldacci www.dtv-ebook.com Chương 3 Viêm khớp. Và hơn hết thảy là căn bệnh ban đỏ quái ác. Một cặp đôi hoàn hảo. Chúng phối hợp hài hòa khiến cả cuộc đời ông phải sống trong đau đớn và run rẩy. Từng khớp xương kêu răng rắc, từng sợi gân nằm sâu bên trong cứ giật căng lên. Mỗi khi di chuyển, bụng ông lại quặn đau. Nhưng ông vẫn phải sống, vẫn phải cử động vì nếu dừng lại mọi chuyện sẽ kết thúc, ông cố gắng tống vài viên thuốc giảm đau cực mạnh đáng lẽ không nên dùng, đội phập cái mũ két lên cái đầu trọc lốc nhợt nhạt, kéo thấp vành mũ rồi đeo kính. Ông không bao giờ thích người khác nhìn mình. Và lại càng không ưa những ánh mắt nhìn mình thương hại. Ông nhẹ nhàng chuồi người vào trong xe và lái đến cửa tiệm. Thuốc bắt đầu ngấm trên đường đi. ông dần cảm thấy dễ chịu, ít nhất cũng được vài giờ. "Cảm ơn ông Ross", nhân viên bán hàng nói, nhanh chóng đưa mắt nhìn vào tên ông trên tấm thẻ tín dụng trước khi giao trả. "Chúc ông một ngày tốt lành". "Giờ đây tôi không còn những ngày tốt lành nữa," Dan Ross đáp. "Tôi chỉ đang sống nốt những ngày còn lại". Người bán hàng khẽ liếc chiếc mũ trùm trên cái đầu trọc lốc. Như đọc được suy nghĩ của anh ta, Ross nói tiếp "Không phải ung thư đâu,". "Nhưng biết đâu như vậy lại tốt hơn. Tóm lại là anh hiểu ý tôi chứ?" Và dĩ nhiên chàng trai trẻ độ chừng hai mươi này có vẻ không hiểu hết những gì ông ta nói. Anh ta gục gặc một cách khó hiểu rồi quay sang tiếp https://thuviensach.vn chuyện một khách hàng khác. Ross rời cửa hiệu, đắn đo không biết phải làm gì tiếp theo, ông không phải lo lắng gì về tiền bạc, còn tuổi già cô độc đã có nhà nước lo. ông được hưởng mức lương hưu cao nhất cùng chế độ bảo hiểm sức khỏe toàn diện; những thứ mà chính phủ đang làm rất tốt. Bây giờ ông có khối thời gian. Làm gì bây giờ? về nhà ăn không ngồi rồi? Hoặc chui vào một tiệm ăn nào gần đấy lấp đầy cái bao tử, xem kênh thể thao ESPN và tán tỉnh vài cô phục vụ quyến rũ cho hết thời gian? Nhưng cũng có thể ông ta đang mơ tưởng chăng? Mơ một ngày nào đấy các cô gái xinh đẹp không đơn giản chỉ dành cho ông thời gian. Cuộc sống thật vô vị, ông thừa nhận. Luồng suy nghĩ đó ập đến khi ông đưa ánh mắt thận trọng dò xét xung quanh. Ngay cả những lúc như thế này, ông vẫn không thoát khỏi cái cảm giác phập phồng lo sợ có người theo dõi. Ai cũng sẽ như thế nếu lúc nào cũng có người muốn giết mình. Mà Chúa ơi, ông lại thích thế. Thà như vậy còn tốt hơn mỗi ngày cứ phải luẩn quẩn với những câu hỏi chết tiệt như về nhà hay ra tiệm ăn. Trong suốt hơn ba mươi năm qua, ông cứ phiêu bạt nay đây mai đó mỗi tháng một đất nước. Một cuộc đời trải qua không biết bao lần vào sinh ra tử, ông luôn nói thế. ông mỉm cười tự mãn. Ký ức. Đó là tất cả những gì ông có. Và cả căn bệnh ban đỏ chết tiệt. Phải chi có Chúa trên đời này. Thật khốn kiếp, làm sao để tìm ra được ông ta. Thật không may cho Ross vốn từng sở hữu một khả năng quan sát nhạy bén nhưng giờ đây không còn phát huy được nữa. Ngồi trong chiếc xe hơi thuê đỗ dưới khu nhà, Harry Finn chăm chú quan sát ngài Ross không lẫn với ai được. Đi đâu bây giờ, Danny? vê nhà hay đến tiệm ăn? Tiệm ăn hay về nhà? ông suy nghĩ lâu lắm rồi đăy. Finn vẫn không ngừng quan sát diễn biến tâm trạng của Ross. Tỉ lệ đến tiệm ăn của ông là ba phần tư so với về nhà. Và xác suất này đã đúng trong ngày hôm nay khi ông quay lại, rảo bộ xuống phố và bước vào tiệm ăn https://thuviensach.vn Edsel. Tấm bảng hiệu bên ngoài cho biết nó đã có từ năm 1954. Điều này khiến tiệm ăn luôn tấp nập dù cửa hiệu mang tên một chiếc xe hơi cũ kỹ và lâu đời. Ross sẽ ở trong đó ít nhất một giờ để ăn uống và ngắm những cô nàng phục vụ xinh xắn. Sau đó, ông sẽ ngồi ở sân sau đọc báo rồi vào nhà, nghỉ ngơi, ăn tối qua loa, xem ti vi, chơi bài Solitaire trên chiếc bàn cạnh cửa sổ. Thế là hết một đêm. Đúng chín giờ tối, những ngọn đèn bên trong ngôi nhà gỗ ấy lần lượt tắt hẳn và Ross chìm vào giấc ngủ. Cứ thế, sáng hôm sau chu kỳ lại lặp lại. Finn đếm được cả từng thời khắc trong cuộc đời già cỗi của người đàn ông này. Sau khi theo dấu Ross về thị trấn này, Finn đã nhiều Lần quay lại đây để tìm hiểu cuộc sống thường nhật của ông. Chính sự theo dõi sát sao đã giúp anh vạch được kế hoạch hoàn hảo cho âm mưu của mình. Năm phút trước khi Ross sẽ bước ra khỏi tiệm ăn Edsel, Finn ra khỏi xe, sải bước dọc theo con đường, liếc nhìn qua khung cửa sổ tiệm ăn và quan sát Ross tại chiếc bàn quen thuộc của ông cùng với tờ hóa đơn trên tay. Finn chậm rãi bước xuống con đường nơi Ross đậu xe. Chỉ hai phút sau, anh ta đã yên vị trong chiếc xe của mình. Ba phút sau đó, Ross bước ra từ tiệm ăn, lững thững xuống đường, leo lên xe và lái đi. Finn lái xe theo hướng ngược lại. Ross vẫn tiếp tục nhịp sống đơn điệu của mình vào tối hôm đó. Phớt lờ mọi chỉ dẫn cảnh báo trên nhãn, ông ta nốc cạn ly rượu Johnnie Walker Black cùng với vài viên thuốc giảm đau cực mạnh, ông gân như không thể tự leo lên giường trước khi chứng tê liệt bát đầu hoành hành. Thoạt tiên, ông nghĩ chắc đây là phản ứng của thuốc, và không có gì lo sợ cái cảm giác tê cứng này. Đến khi leo được lên giường, một cơn đau nhẹ chạy khắp cơ thể ông như thể căn bệnh ban đỏ đang bước vào giai đoạn ác liệt hơn. Đột https://thuviensach.vn nhiên ông thấy khó thở. Ông nghĩ, còn có cái gì không ổn nữa đây. Một cơn đau tim chăng? Nhưng cứ mỗi khi lồng ngực nhói lên nặng trĩu, cơn đau lại lan xuống cánh tay trái. Đột quỵ ư? ông vẫn có thể suy nghĩ, vẫn nói được, ông phát âm vài từ nhưng chúng hoàn toàn vô nghĩa. Khuôn mặt ông không có vẻ gì bị biến dạng. Sao ông lại không hề cảm thấy đau đớn như bình thường. Đó mới là vấn đề; không chút cảm giác nơi hai bàn tay. ông nhìn xuống cánh tay, rồi các ngón tay. ông cô' gắng nhúc nhích các ngón tay nhưng bộ não của ông không còn điều khiển được chúng nữa. Có gì đó không ổn với các ngón tay của ông trước đó. Cái cảm giác nhơn nhớt giống như thoa kem Vaselin. Dù có cố xoa nó cũng không khô đi. May sao khi về nhà, ông đã kịp rửa tay. Những ngón tay không còn trơn bóng nữa. ông cũng không biết có phải nhờ xà phòng và nước hay là cái gì đó khiến nó tự động bốc hơi. Và rồi, ý nghĩ lóe lên khiến ông chết lặng như thể bị dí nòng súng năm li vào đàu. Hay là nó đã thấm vào. Nó đã thẩm hết vào cơ thể mình rồi. Các ngón tay của ông bắt đầu trơn trượt từ khi nào? ông căng óc suy nghĩ. Không phải sáng nay. Không phải ở cửa tiệm bách hóa hay tiệm ăn. Chắc là sau đó? Có thể lắm. Bước lên xe. Cái tay nắm. Nếu còn chút sức lực, ắt hẳn ông đã bật dậy như vừa phát hiện ra sáng kiến Eureka. Nhưng ông không còn chút hơi sức nào. Hơi thở ông ngày một khó nhọc. Từng đoạn hơi ngắn cứ thế hắt ra. Chính cái chất nhơn nhớt bôi trên tay nắm cửa xe hơi giờ đây đang giết chết ông. ông nhìn trân trối vào chiếc điện thoại đặt trên đầu giường. Chỉ cách hơn nửa mét mà sao giờ đây nó xa vời vợi. Trong bóng đêm, một bóng người xuất hiện bên cạnh giường ông. Người đàn ông không hề cải trang; Ross có thể nhìn rõ dung mạo gã dưới ánh sáng lờ mờ. Gã còn trẻ với vóc người bình thường. Ross đã nhìn thấy hàng ngàn khuôn mặt như thế này và không ai để lại cho ông chút ấn tượng, ông không thể ngờ một người như thế lại có thể giết được mình. https://thuviensach.vn Khi thấy hơi thở của Ross càng trở nên gấp gáp, người đàn ông rút trong túi ra một vật và đưa lên cho ông xem. Đó là một bức ảnh nhưng Ross không thể nhận ra ai trong bức ảnh đó. Nhận thấy điều này, Harry Finn rọi tia sáng từ cây bút lên bức ảnh. Ánh mắt của Ross cứ đưa lên rồi hạ xuống, ông vẫn không nhận ra mãi cho đến khi Finn nói đích danh. "Bây giờ thì ông biết rồi chứ," Finn thầm thì. "ông biết ai rồi đấy." Rồi anh ta cất bức ảnh và đứng bất động quan sát Ross với cơn tê liệt cứ lan dân khắp cơ thể. Đôi mát anh ta vẫn không rời cái thân thể trước mặt cho đến khi lồng ngực giật lên hồi cuối cùng và đôi mắt trở nên trắng dã. Hai phút sau, Harry Finn đã rảo bước ra khu vườn phía sau nhà Ross. Sáng ngày hôm sau, anh có mặt trên máy bay, lần này là trong khoang chính. Anh đến nơi, lái xe về nhà, hôn vợ, chơi với mấy chú chó và đón đám trẻ đi học về. Tối hôm đó, họ cùng nhau đi ăn tối để chúc mừng cô con gái Susie tám tuổi, bé bỏng nhất nhà được vào vai một cái cây biết nói trong một vở kịch ở trường. Khoảng nửa đêm, Harry Finn mò xuống cầu thang, đi vào nhà bếp; nơi chú chó George trung thành giống Labradoodle phóng ra khỏi cái giường mềm mại của nó để vẫy đuôi chào đón chủ. Vừa ngồi xuống bàn và đá chú chó đi, Finn lạnh lùng gạch tên Dan Ross ra khỏi danh sách. Giờ đây đến cái tên tiếp theo: Carter Gray, cựu lãnh đạo Cục Tình báo Mỹ. https://thuviensach.vn SÁT THỦ LẠNH LÙNG David Baldacci www.dtv-ebook.com Chương 4 Annabelle Conroy duỗi thẳng đôi chân dài và ngắm nhìn cảnh vật lướt bên ngoài ô cửa chiếc xe lửa Amtrak Acela. Hầu như cô chẳng bao giờ đi đâu bằng xe lửa. Cô chỉ thích lơ lửng ở độ cao 11.000 mét so với mặt đất, vừa nhai nhóp nhép mấy hạt đậu vừa hớp từng ngụm cocktail loại bảy đôla và mơ tưởng đến những trò lừa tiếp theo, sở dĩ hôm nay cô phải đáp xe lửa chỉ vì người bạn đường, Milton Farb vốn không đặt chân lên bất cứ phương tiện nào có khả năng nhấc bổng khỏi mặt đất. "Này Milton, đi máy bay là an toàn nhất đó", cô nói. "Chẳng an toàn gì đâu nếu gặp tai nạn. Em gần như cầm chắc cái chết. Anh không dại dột với những trò như thế." Annabelle nhận thấy rằng thật khó mà tranh cãi với những kẻ ngang tàng như vậy. Nhờ vào trí nhớ siêu phàm cộng với kỹ năng lừa đảo chuyên nghiệp, hán thực hiện trót lọt mọi phi vụ. cả hai vừa rời khỏi Boston sau một cú lừa ngoạn mục. Vụ án buộc phải khép lại mà không ai nghĩ đến việc gọi cảnh sát. Đối với dân lừa đảo chuyên nghiệp như Annabelle thì những cú lừa như vậy mới được gọi là hoàn hảo. Ba mươi phút sau, khi chiếc xe lửa siêu tốc duy nhất của hãng Amtrak trườn mình dọc theo bờ biển phía Đông và đỗ xịch tại nhà ga, Annabelle nhìn ra ngoài, chợt giật mình khi nghe nhân viên trên tàu thông báo vừa đến thành phố Newark, bang New Jersey. Jersey là lãnh địa của tên trùm Jerry Bagger. May sao chiếc tàu Acela không cập vào thành phố Alantic, nơi tên trùm casino khát máu này đã tạo dựng một cơ nghiệp khổng lồ. Và https://thuviensach.vn Annabelle sẽ không đời nào leo lên chiếc tàu ẩy nếu nó dừng chân tại Atlantic. Giờ đây cô thừa thông minh để nhận ra rằng Jerry Bagger có mọi động cơ rời bỏ thành phố Atlantic để truy lùng cô ở bất cứ nơi đâu. Khi một tên trùm như hắn bị lừa sạch bốn mươi triệu đô thì việc hắn ra sức truy lùng để xé xác cô thành trăm mảnh là hoàn toàn hợp lý. Cô liếc nhìn Milton. Trông hán chỉ khoảng mười tám với khuôn mặt búng ra sữa và mái tóc dài. Thế mà hắn đã gàn năm mươi. Hắn đang làm việc gì đó trên máy tính mà ngay cả Annabelle hay bất cứ ai không đạt được mức độ thiên tài như hắn đều không thể hiểu được. Quá chán chường, cô đứng dậy, đi đến chiếc xe bán đồ uống, mua một chai bia và một gói khoai tây chiên. Trên đường về, cô chộp vội tờ báo New York Times nằm chơ vơ trên một chiếc bàn café trống trải. Ngồi trên chiếc ghế đẩu, cô uống bia, nhâm nhi khoai tây chiên và uể oải lật từng trang báo mong tìm được chút thông tin cho cú lừa tiếp theo. Một khi đã quay lại Washington, D.c, cô phải quyết định nhiều việc, chủ yếu là nên ở lại hay cao chạy xa bay khỏi đất nước này. Cô thừa biết câu trả lời như thế nào. Một hòn đảo xa xôi hẻo lánh ở phía Nam Thái Bình Dương là nơi ẩn náu tốt nhất cho cô lúc này, ít nhất cũng tạm tránh được cơn sóng thần Jerry. Bagger chỉ độ sáu mươi. Không còn nghi ngờ rằng cuộc đối đầu dai dẳng giữa cô và hắn đã khiến hắn ngày càng lồng lộn. Chỉ một chút may mắn nữa thôi, hắn đã chết nghẻo vì cơn đau tim và cô sẽ không còn bị truy lùng nữa. Tuy nhiên, người tính không bằng trời tính. Đối đầu với Jerry, ai cũng phải chấp nhận rằng may mắn sẽ không đến với mình. Nhẽ ra đây không hẳn là một quyết định khó khăn đối vói cô. Cô gần gũi với một băng nhóm kì dị tự nhận mình là Hội Camel. Cô thầm mỉm cười khi nghĩ đến từng thành viên của nhóm. Đầu tiên là Caleb Shaw đang làm việc cho thư viện quốc hội. Anh ta khiến cô liên tưởng ngay đến nhân vật con sư tử hèn nhát trong bộ phim Phù thủy xứ Oz. Rồi nụ cười cô nhạt dàn. https://thuviensach.vn Ngay cả Oliver Stone, kẻ cầm đầu băng nhóm vô lại này cũng kì dị không kém. Annabelle nghĩ ông ta ắt hẳn đã nếm mùi đau khổ hơn cô nhiều. Cô không biết chuyện gì xảy ra nếu chia tay Oliver stone. Chắc gì cô có thể gặp được một người như thế. Ánh mắt cô dừng lại nơi chàng thanh niên vừa bước qua. Anh chàng không che giấu sự ngưỡng mộ trước một thân hình cao ráo cùng những đường cong quyến rũ, mái tóc vàng óng ả và khuôn mặt của người phụ nữ 36 tuổi khiến người ta phải trầm trồ nếu chỉ quan sát từ xa. Nguyên nhân là vì vết sẹo nhỏ hình móc câu ngay dưới mi mắt, món quà của người cha Paddy Conroy, một tay lừa đảo siêu hạng đồng thời là người cha tồi tệ nhất, trong mắt con cái. "Này cô em," chàng thanh niên gọi. Trông bộ dạng hắn ta như đang quảng cáo cho thương hiệu Abercrombie Fitch với vẻ ngoài gầy nhom, mái tóc rối bù cùng bộ cánh đắt tiền nhưng mang phong cách bụi bặm. Cô đoán đây chắc hẳn là cậu ấm trung học lắm tiền nhiều của với vẻ ngoài vênh váo, kênh kiệu. "Vậy thì chào lại," cô đáp và tiếp tục đọc báo. "Em tới đâu thế?", hắn hỏi và ngồi xuống bên cạnh cô. "Tới nơi mà cậu không tới." "Nhưng em làm gì biết anh đi đâu,", hán nói giọng khiêu khích. "Thế mới nói?" Hắn không hiểu được ẩn ý của cô ta và cũng chẳng quan tâm. "Anh đến Harvard." https://thuviensach.vn "Ồ, vậy thì tôi không đoán ra rồi." "Nhưng anh ở Philly (Philadelphia), ngoại ô Main Line. Ba mẹ anh có tài sản ở đó." "Ồ. Thật tốt khi ba mẹ có tài sản nhỉ," cô nói với giọng nhạt nhẽo. "Và cũng thật tốt khi có ba mẹ mà một nửa thời gian luôn ở nước ngoài. Anh có một bữa tiệc nhỏ ở đó tối nay. Quậy phá điên cuồng đấy. Cô em hứng thú chứ?" Annabelle có thể cảm nhận được cặp mắt hắn rảo khắp người cô. Được thôi, thử tên này xem sao. Dù biết không nên đi nhưng với những chàng trai thế này, cô không thể cưỡng lại. Cô gấp tờ báo lại. "Tôi cũng chưa biết. Thế anh nói điên cuồng đến mức nào?" "Thế em muốn điên cuồng như thế nào?" Cô còn thấy đôi môi hán mãp máy thêm chữ "cưng", nhưng cuối cùng hắn nghĩ tốt hơn hết nên trò chuyện thêm một lát nữa hãy nói. "Tôi ghét bị thất vọng." Hắn chạm vào tay cô. "Anh nghĩ em sẽ không phải thất vọng đâu." Cô nàng mỉm cười và vỗ nhẹ tay hắn. "Thế chúng ta đang nói về chuyện gì nào? Nhậu nhẹt hay tình dục?" "Cứ cho là như vậy đi." Hắn siết chặt tay cô. "Này, tôi lớn lên ở tàng lớp thượng lưu đấy nhé, cô ngại gì mà không tham gia?" "Thế anh còn có gì ngoài nhậu nhẹt và tình dục nào?" "Cô muốn biết cụ thể à?" https://thuviensach.vn "Tôi tên là Steve. Steve Brinkman." Hắn mỉm cười khinh khỉnh. "Em biết đấy, một thành viên của dòng họ Brinkman. Cha tôi là phó giám đốc của một trong những ngân hàng lớn nhất ở đó." "Steve, vậy là anh không hiểu ý tôi rồi. Thật đáng thất vọng." "Vậy cô em muốn gì nào? Anh cá là có thể giúp được em đấy. Anh quen biết khá rộng." "Goofballs, Dollies, Hog và cần thêm một "khẩu đại bác" để tạo cảm giác. Không cân nước chanh. Nước chanh luôn làm tôi cụt hứng," cô đang đề cập đến các loại ma túy nặng đô. "ồ, cái đó thì chỉ có cô em mới biết," Steve nói, lo lắng nhìn mọi người xung quanh quán café. "Cậu đã bao giờ hít ma túy chưa?" "Ồ, không." "Bây giờ bọn nó chơi ma túy như thê' đấy. Nếu đủ sức chơi, cậu sẽ nếm được cái cảm giác lâng lâng tuyệt vời nhất trần đời." Hắn rụt tay ra khỏi cánh tay cô. "Nghe không hay cho lắm." "Cậu bao nhiêu tuổi rồi?" "Hai mươi. Tại sao cô hỏi vậy?" "Tôi thích những cậu trai tơ hơn thế nữa. Tôi cảm giác được sự sung mãn ở những chàng trai mười tám. Thế có vài đứa nhóc ở buổi tiệc không?" Hắn ta đứng dậy. "Chắc sẽ không vui vẻ gì đâu." https://thuviensach.vn "Ồ, tôi đâu phải hạng người kén cá chọn canh. Con trai hay con gái cũng được. Ý tôi là, khi cậu đang phê thuốc thì có ai quan tâm đâu." "Thôi, tôi phải đi đây." Steve vội vàng nói. "Còn điều này nữa.". Annabelle rút ra chiếc bóp và giơ tấm thẻ giả trước mặt cậu ta. Cô hạ giọng, "Cậu đã nhận ra phù hiệu của DEA chứ Steve? Cơ quan phòng chống ma túy?" "Ôi Chúa tôi!" "Cậu còn kể cho tôi nghe về gia tài của nhà Brinkman ở Main Line nữa. Tôi đoán chắc rằng đội đặc nhiệm của mình sẽ không khó khăn gì để tìm ra địa chỉ này. Chác chắn như thế nếu cậu còn ý định tham gia buổi tiệc điên cuồng đó." "Xin đừng, thề có Chúa, tôi chỉ...". Hắn giơ tay ra để giữ thăng bằng. Annabelle chộp ngay lấy và siết chặt những ngón tay. "Steve, hãy trở về Havard. Sau này tốt nghiệp, cậu sẽ thỏa sức bay nhảy. Nhưng nhớ sau này hãy cấn thận khi nói chuyện với phụ nữ trên xe lửa." Cô quan sát cậu ta hấp tấp đi dọc hành lang và mất hút sau khoang hạng nhất. Annabelle nốc cạn ly bia và tiếp tục lật thêm vài trang báo. Và giờ đây đến lượt khuôn mặt cô nhợt nhạt đổi sắc. Một người Mỹ vừa xác định danh tính là Anthony Wallace được tìm thấy trong tình trạng bị đánh đập gần chết tại một căn hộ bên bờ biển Bồ Đào Nha. Ba người khác bị giết trong một ngôi nhà hoang trên bờ biển. Động cơ nghi vấn là giết người cướp của. Dù vẫn còn sống nhưng Wallace đang trong tình trạng hôn mê sau cú chấn thương sọ não và bác sĩ cho biết không mẩy hy vọng phục hôi. https://thuviensach.vn Annabelle xé toạc tờ báo, loạng choạng bước về chỗ ngồi. Vậy là Jerry Bagger đã trừ khử Tony, người cùng cô thực hiện cú lừa đó. Tài sản ư? Cô đã nhắc nhở Tony nên dè chừng và không tiêu xài trác táng. Anh đã không nghe nên giờ đây nằm mê man bẩt tỉnh. Jerry không bao giờ để lại bất kỳ dấu vết nào. Nhưng Jerry đã làm thế nào lần mò ra được Tony. Cô phải tìm được câu trả lời cho câu hỏi đó. Bằng mọi cách. Milton ngừng đánh máy và ngước lên nhìn cô. "Em ổn chứ?' Annabelle không buồn đáp lại. Khi chuyến tàu lăn bánh trở về thủ đô D.c, vẫn với đôi mắt hướng ra ngoài cửa sổ nhưng cô không còn ngắm vùng ngoại ô Jersey nữa. Sự tự tin biến mất, giờ trong đầu cô chỉ là những phác họa về cái chết sắp tới của mình với sự "giúp đỡ" của Jerry Bagger. https://thuviensach.vn SÁT THỦ LẠNH LÙNG David Baldacci www.dtv-ebook.com Chương 5 Oliver Stone cố nhấc tấm bia mộ cũ kĩ bám đầy rêu cho thẳng đứng lên rồi đáp đất chung quanh lại. ông ngồi xổm xuống và đưa tay lau trán. Dưới đất là chiếc radio ông mang theo bên người đang tiếp sóng đài phát thanh tin tức địa phương, stone nghiện thông tin cứ như người ta cần không khí vậy. Đang lắng nghe buổi phát thanh, ông bất chợt giật mình. Đài đang phát tin tức về lễ trao huân chương được tổ chức tại Nhà Trắng vào xế chiều nay. Người được nhận không ai khác mà chính là Carter Gray, trưởng cơ quan tình báo quốc gia vừa từ chức gần đây. ông ta được trao tặng Huân chương Tự do của Tống thống, danh hiệu khen thưởng cao quý nhất của quốc gia. Gray đã phục vụ đắc lực cho đất nước trong suốt bốn thập kỷ qua, người phát thanh viên nói, và trích lòi Tổng thống đã ca ngợi Gray như một công dân mà tất cả dân Mỹ phải lấy làm tự hào: một nhà yêu nước chân chính, hết lòng vì nhân dân. Stone không hoàn toàn đồng ý với nhận xét trên. Thật ra ông chính là nguyên nhân khiến Carter Gray phải đột ngột từ nhiệm khỏi vị trí lãnh đạo cơ quan tình báo quốc gia. Stone tự nghĩ giá như Tổng thống biết rằng ông ta vừa trao huân chương cho người sẵn sàng bắn một phát vào đàu ông ta nhỉ. cả đất nước này vẫn chưa sẵn sàng đón nhận sự thật đó. Ông nhìn đồng hồ. Nếu mình có bỏ đi một lúc thì những nấm mồ kia vẫn không biến mất đâu. Một tiếng sau, ông tám rửa sạch sẽ và vận bộ đồ đẹp nhất của mình được mua lại từ Goodwill, rồi rời khỏi ngôi nhà trong khu Nghĩa trang núi Zion, nơi ông đang làm công việc quản trang. Khu nghĩa trang nằm ngay trạm dừng tàu điện ngầm này chính là nơi an nghỉ https://thuviensach.vn cuối cùng của những người Mỹ gốc Phi nổi tiếng từ thế kỷ mười chín. Chuyến đi từ ngoại ô Georgetown đến Nhà Trắng có vẻ nhanh hơn với những sải chân dài của thân hình gầy gò cao một mét tám của Stone. ở tuổi sáu mươi mốt, ông vẫn chưa mất hẳn sự khỏe mạnh và cường tráng. Với mái đầu bạc lơ thơ vài sợi tóc trông ông giống như một sĩ quan huấn luyện lính thủy đánh bộ đã về hưu. Ông vẫn là người cầm đầu của một số nhóm. Trong đó có nhóm khố rách áo ôm của ông hay còn gọi là Hội Camel vẫn chưa chính thức ra mắt. Nhóm này gồm có ông và ba thành viên Celeb Shaw, Reuben Rhodes và Milton Farb. Tuy nhiên có lẽ stone nên kết nạp thêm một thành viên nữa vào nhóm, đó là Annabelle Conroy. Cô nàng suýt mất mạng cùng với họ trong cuộc phiêu lưu vừa qua. Thật ra thì Annabelle thuộc tuýp người lanh lẹ, tài giỏi và hơi nóng nảy mà ông đã từng gặp. Nhưng ông vẫn cho rằng người phụ nữ này, vốn đang tham gia vào một số phi vụ chưa được hoàn thành cùng với Milton Farb sẽ sớm rời bỏ họ mà thôi. Có người nào đó đang truy đuổi cô ta, stone biết điều này, đó là một người mà cô ta rất sợ. Và trong những trường hợp như thế này, tẩu thoát là thượng sách. Stone hiểu rất rõ quy luật này. Nhà Trắng nằm im lìm phía trước, ông chưa bao giờ được phép bước vào chiếc cổng quyền lực này, thậm chí không được đứng trên lề đại lộ Pennsylvania. Điều ông có thể làm là chờ đợi ở công viên Lafayette nằm cắt ngang qua con đường. Lúc trước ông thường dựng một chiếc lều ngồi đợi nhưng gần đây sở Mật vụ bắt ông phải dẹp nó đi. Tuy nhiên tự do ngôn luận thì vẫn tồn tại và có hiệu quả trên đất Mỹ nên biểu ngữ của ông vẫn được chăng ở đẩy. Phơ phất giữa hai cây cột cám vào đất là hàng chữ "Tôi muốn sự thật". Có tin đồn rằng một số ít người dân trong thị trấn biết được sự thật. Cho đến giờ, Stone vẫn chưa nghe thấy bất cứ ai tiết lộ sự thật luôn bị giấu nhẹm trong cái thế giới đầy rẫy sự sợ hãi và dối trá này. https://thuviensach.vn Ông bắt chuyện với hai nhân viên mật vụ mặc thường phục quen biết để giết thời gian. Khi chiếc cổng Nhà Trắng mở ra, ông ngừng nói chuyện và nhìn theo chiếc xe mui kín màu đen đang từ từ tiến ra ngoài, ông không thấy được gì bên trong lớp kính màu nhưng ông biết Carter Gray đang ngồi trong chiếc xe sang trọng đó. Có lẽ trực giác của ông mách bảo vậy. Linh cảm của ông quả thật chính xác khi kính xe được hạ xuống và ông bắt gặp ngay đôi mắt của cựu giám đốc tình báo, người vừa được trao tặng Huân chương Tự do và cũng là người cực kì ghét Oliver Stone. Khi chiếc xe từ từ rẽ ra đường, gương mặt dài đang đeo kính của Gray thản nhiên nhìn ông. Rồi ông ta mỉm cười, đồng thời giơ cao chiếc huy chương to và sáng bóng để stone có thể nhìn thấy. Bản thân không có chiếc huy chương nào, Stone giơ ngón tay chĩa thẳng vào Gray. Nụ cười trên mặt Gray biến mất, nét mặt đầy giận dữ và kính xe đóng sập lại. Stone quay người và đi về lại khu nghĩa trang, ông thấy chuyến đi như thế cũng đáng. ° ° ° Khi xe của Carter Gray rẽ sang đường Số 17, một chiếc khác liền chạy theo sau. Harry Finn vừa về đến D.c vào sáng này. Anh cũng đã nghe về lễ trao tặng huân chương cho Gray tại Nhà Trắng nên đến để gặp Gray giống như Oliver stone vậy. Nhưng stone chỉ mạo hiểm công khai thái độ thách thức của mình, còn Finn thì không ngừng tìm mọi cách để giết Gray. Xe chạy ra khỏi D.c tiến về bang Maryland, đến thành phố biển Annapolis nằm bên vịnh Chesapeake. Thành phố này nổi tiếng với món bánh cua và là trụ sở của Học viện Hải quân Mỹ. Gàn đây Gray vừa bán trang trại ở Virginia để mua lại một mảnh đất hẻo lánh ở đây nhìn thẳng ra vịnh. Do ông không còn làm việc cho chính phủ nữa nên vấn đề an ninh https://thuviensach.vn cũng bị giảm đi ít nhiều. Tuy nhiên vì đã từng là cựu giám đốc Cơ quan tình báo nên ông vẫn được thông tin về những sự việc xảy ra hàng ngày. Có hai nhân viên cảnh vệ được phân công để bảo vệ ông. Chính vì làm việc cho chính phủ mà ông gây thù chuốc oán với nhiều thế lực ở Mỹ, những kẻ không thích gì hơn là bắn một phát đạn vào đôi mắt híp của Gray. Finn biết rằng giết Gray khó gấp nhiều lần so với Dan Ross. Vì công việc đày cam go nên đây chỉ là một trong vô số những chuyến đi thăm dò Gray. Cứ mỗi lần như vậy anh lại dùng một chiếc xe khác nhau được thuê dưới tên giả và cải trang để tránh bị ghi hình. Và dù cho anh có mất dấu chiếc xe đắt tiền đó trên đường phố đông đúc đi chăng nữa thì anh vẫn biết nó sẽ đi về đâu. Anh chỉ tự cắt đuôi khi chiếc xe ấy rẽ vào con đường trải sỏi riêng và chạy thẳng vào khu nhà Gray ngay bờ vách đá nơi mà mặt nước vịnh ở dưới hơn chín mét đang dội ầm ầm vào bờ. Một lúc sau, Finn leo lên một nhành cây và dùng ống nhòm tầm xa quan sát. Anh phát hiện ra một thứ ở sau nhà Gray có thể giúp anh giết chết ông ta. Anh nở nụ cười khi kế hoạch nhanh chóng được vạch ra trong đàu. Tối hôm đó anh đưa con gái Susie đi tập bơi. Khi ngồi trên băng ghế chờ và tự hào nhìn theo vóc dáng nhỏ bé của con bé đang lướt đi một cách hoàn hảo dọc hồ bơi, anh tưởng tượng ra những giây phút cuối cùng của Carter Gray. Thật đáng để làm vậy. Anh đưa con bé về nhà, cho nó và thằng em Patrick mười tuổi đi ngủ, tranh cãi một chút với đứa con lớn và chơi bóng rổ với cậu bé trên con đường dành cho xe chạy vào nhà cho tới khi hai bô' con vã mồ hôi và cười vang. Rồi anh vào ngủ với vợ, Amanda. Mọi người vẫn thường gọi cô là Mandy. Không ngủ được, nửa đêm anh dậy và làm cơm trưa ngày mai cho con. Anh cũng kí tên vào đơn cho phép đứa con lớn là David sắp tới sẽ đi thăm quan tòa nhà Quốc hội (hay còn gọi là Điện Capitol) và những khu thương mại sầm uất. Năm sau David sẽ lên cấp ba nên Finn và Mandy đã dẫn nó đến tham gia nhiều ngày hội trường. David thích toán và khoa học. https://thuviensach.vn Finn nghĩ có thể nó sẽ trở thành kĩ sư. Một thiên hướng tự nhiên. Finn gần như đã từ bỏ con đường đó trước khi cuộc đời anh chuyển sang một bước ngoặt khác. Anh tham gia thủy binh và nhanh chóng trở thành một sĩ quan ưu tú. Finn là cựu binh chủng đặc nhiệm thủy binh với những kinh nghiệm chiến đấu đặc biệt trên hồ sơ lý lịch. Và anh cũng sở hữu một kỹ năng ngoại ngữ ngoại hạng khi học tại trường ngoại ngữ ở California, nơi mà anh đã dành cả một khoảng đời để học tiếng Ả Rập rồi sau đó học cả những ngôn ngữ địa phương mà nhà trường không dạy khi sống tại những nước nói thứ tiếng đó. Với công việc hiện tại anh phải đi rất nhiều nhưng cũng được ở nhà khá nhiều. Anh chưa bao giờ bỏ lỡ sự kiện thể thao nào hay các hoạt động ngoại khóa của trường. Anh ở đây là vì lũ trẻ với hi vọng rằng sau này chúng cũng sẽ ở đây vì anh. Đó là điều tốt nhất mà những bậc cha mẹ có thể làm được, anh cảm thấy thế. Anh ăn xong bữa trưa rồi đi vào phòng làm việc nhỏ, đóng cửa lại và bắt đầu vạch kế hoạch giết Gray. Nó hoàn toàn khác cuộc đối đầu với Dan Ross. Không thể "bổn cũ soạn lại". Đã là sát thủ thì phải rất linh hoạt. Ánh mắt Finn lướt tới tấm ảnh ba đứa con được đặt trên bàn. Sinh ra và mất đi, ai rồi cũng phải trải qua. Con người bắt đầu hít thở ở đàu này và lại kết thúc ở một đầu khác. Điều quan trọng là phải tự đánh giá xem mình là ai. Tuy nhiên Finn nhận ra rằng bản thân anh rất khó xác định mình thuộc loại người nào. Thậm chí rất lâu sau anh vẫn hoàn toàn không hiểu được mình. https://thuviensach.vn SÁT THỦ LẠNH LÙNG David Baldacci www.dtv-ebook.com Chương 6 Oliver Stone vừa xong việc thì nghe tiếng một chiếc xe hơi tông mạnh vào cánh cổng nghĩa trang, ông phủi bụi quăn và nhìn về hướng đó, một cảm giác nhàm chán lại dâng lên. Trước đây cô ta cũng đã làm vậy với ông nhưng thật sự cô ta đã quay lại. Không hiểu sao Stone không nghĩ rằng cô ta lại dám gây chuyện thêm một lần nữa. ông phải suy nghĩ xem có thể làm gì vì ông không muốn mất cô. Annabelle bước ra khỏi xe và đi vào chiếc cổng đã mở. Chiếc áo khoác dài đen của cô bay phấp phới trong gió, bên trong mặc một bộ váy dài tới gối và giày ống; mái tóc nhét kín dưới chiếc mũ mềm rộng vành. Stone đóng cửa nhà kho gần chỗ ông ở và khóa móc lại. Ông nói, "Milton có nói với anh chuyến đi của em đã thắng lợi mỹ mãn. Anh không tin rằng mình phải nghe những từ "xuất sắc", "đáng kinh ngạc" và "điềm tĩnh" được lạm dụng để miêu tả một người nào đẩy. Chắc em biết anh đang nói về em đấy chứ." "Milton đã thực hiện được một chiêu lừa tuyệt vời. Em không quá lời đâu." "Hắn còn bảo em gặp rắc rối trên đường về. Có chuyện gì xảy ra thế?" Cô ta liếc vào ngôi nhà. "Chúng ta vào bên trong được chứ?" Những vật dụng trong nhà stone cực kì đạm bạc. Một vài cái ghế, vài chiếc bàn cũ, một tủ đày sách đa ngôn ngữ đã oằn xuống, một chiếc bàn làm việc cũ kĩ đã bị mọt ăn, cùng với một góc nhỏ dùng để nấu ăn, phòng ngủ https://thuviensach.vn và phòng tám bé xíu được gói gọn trong một diện tích rộng khoảng sáu mươi mét vuông. Họ ngồi lên hai chiếc ghế dễ chịu nhất nằm gần lò sưởi bỏ không, đó là hai chiếc duy nhất có nệm lót. "Em đến để báo với anh rằng em sắp đi. Và sau những chuyện đã xảy ra, em thấy mình còn nợ anh một lời giải thích," cô ta nói. "Em không có gì nợ anh cả, Annabelle." "Đừng nói thế!" cô ta ngát lời. "Khó khăn như thế là đủ rồi. Nên hãy nghe rõ những điều em nói đây, Oliver." Ông ngồi xuống, khoanh tay chờ đợi. Cô ta lôi một tờ báo ra khỏi túi áo và đưa cho ông. "Đọc cái này trước đi." "Tên Anthony Wallace này là ai thế?" ông hỏi sau khi lướt hết bài báo. "Người trong vụ làm ăn của em," cô ta nói một cách mơ hồ. "Trong vụ lừa đảo vừa rồi à?" Cô ta gật đầu một cách lơ đãng. "Sao lại có ba người chết?" Annabelle đứng lên và bắt đàu đi đi lại lại. "Chuyện này làm em phát điên lên mất. Em đã nói Tony không được làm gì cả và hạn chế tiêu xài. Nhưng hán đã làm gì kia chứ? Hắn đã làm ngược lại hoàn toàn và giờ thì ba người vô tội đã bị giết." https://thuviensach.vn Stone cầm lại tờ báo. "ồ, tình hình này thì ngài Wallace cũng sẽ sớm đi theo ba người kia thôi." "Nhưng Tony đâu phải là tên khờ khạo. Hắn biết chính xác là hắn đang làm gì mà." "Vậy chính xác là làm gì?" Cô ta ngừng lại. "Oliver, em rất mến và tôn trọng anh, nhưng chuyện này hơi..." "Bất hợp pháp à? Anh hi vọng là em biết anh chẳng thấy bất ngờ gì với chuyện này "Và điều đó không làm anh khó chịu chứ?" "Anh nghi ngờ những gì em có thể làm liệu có thể vượt hơn những gì anh đã thấy trong đời chưa?" Cô ta ngẩng đầu lên. "Đã thấy hay đã làm?" "Ai đang truy đuổi em và tại sao?" "Không cần anh phải lo." "Cần chứ nếu em muốn anh giúp." "Em không cần sự giúp đỡ. Em chỉ muốn anh hiểu là tại sao em phải đi." "Em có nghĩ liệu em sẽ an toàn hơn khi đi một mình không?" "Em nghĩ là anh và những người khác sẽ an toàn hơn nếu không có em ở đây." "Đó không phải là điều anh yêu cầu em làm." "Em đã từng rơi vào tình cảnh khó khăn nhiều rồi và em luôn tự tìm cách để thoát khỏi chúng." https://thuviensach.vn "Thoát khỏi trong hoàn cảnh bị kẹp chặt thế này à?" ông liếc qua tờ báo. "Gã này có vẻ chưa lởn vởn đến đây đâu." "Tony đã phạm sai lầm, một sai lầm lớn. Em không định ra đi như vậy. Em sẽ ẩn nấp càng lâu càng tốt và bỏ đi thật xa." "Nhưng em đâu biết Tony nói gì với họ. Hắn có manh mối gì để truy lùng được em không?" Annabelle ngồi lên khoảng lát đá nhô ra trước lò sưởi. "Có," cô ta nói cộc lốc. "Có thể chứ," cô chỉnh lại. "Thế thì đó là tất cả những lý do khiến em không nên đi một mình. Bọn anh có thể bảo vệ em." "Oliver à, em rất cám ơn tình cảm của anh nhưng anh không biết mình đang dính vào chuyện gì đâu. Hắn không chỉ là tên cặn bã vô sỉ lắm tiền với nhiều thế lực đứng sau mà trên hết do những gì em làm là bất hợp pháp. Anh sẽ phải chứa chấp một tên tội phạm, và điều này sẽ đe dọa cuộc sống của anh." "Đây đâu phải là lần đàu tiên," ông đáp lại. "Thế anh tưởng mình là ai?" cô ta hỏi mỉa mai. "Em đã biết những gì càn phải biết về anh rồi." "Và em nghĩ em là một tên nói láo đẳng cấp." "Thôi đừng phí thời gian nữa, nói cho anh nghe về hắn ta đi." Cô ta xoa xoa những ngón tay dài mảnh khảnh vào nhau, hít một hơi thật sâu và nói, "Hắn tên là Jerry Bagger. Là chủ casino Pompeii lớn nhất ở thành phố Atlanta. Cách đây vài năm hán đã phải rời khỏi Vegas vì tính côn đồ. Hắn sẵn sàng moi ruột anh nếu anh ăn https://thuviensach.vn cắp năm đô la tiền chơi bài.' "Thế em đã cuỗm của hắn được bao nhiêu?" "Sao anh lại muốn biết?" "Phải biết động lực nào làm cho hắn phải đuổi theo em như thế." "Bốn mươi triệu đô la. Anh có nghĩ từng đó sẽ gây kích động cho hắn không?" "Ấn tượng đấy chứ. Nhưng có vẻ Bagger không phải là người dễ bị lừa." Annabelle mỉm cười. "Phải thừa nhận rằng đó là một trong những vụ làm ăn khá nhất của em. Nhưng Jerry rất nguy hiểm và vốn không phải loại người ôn hòa. Nếu hắn cho rằng có ai đó đang giúp em thì người đó sẽ lãnh hình phạt tương tự. Hán luôn dùng đúng một thủ đoạn là: chết đau đớn, rất đau đớn." "Em không có chứng cứ nào cho thấy hắn biết em ở D.c à?" "Không. Tony không biết chuyện này. Việc em đến đây. Những người khác cũng không biết." "Thế còn người nào khác trong đám lừa đảo đó? Bagger có thể tìm họ." "Hắn có thể làm thế. Nhưng như em đã nói là họ cũng không biết em đang ở đây." Stone khẽ gật đầu. "Tất nhiên chúng ta không chắc được liệu Bagger đã biết hay vẫn chưa biết chuyện này. Anh chắc rằng những thông tin công bố về cuộc phiêu lưu nhỏ của chúng ta nằm ở Thư viện Quốc hội cũng không có tên và hình của em. Tuy nhiên chúng ta không thể hoàn toàn cho rằng sẽ không có thứ gì ở đây có thể giúp hắn truy lùng ra em." "Kế hoạch đầu tiên của em là chạy trốn xuống Nam Thái Bình Dương." https://thuviensach.vn Stone gục gặt đàu. "Những kẻ trốn chạy luôn chui đầu về Nam Thái Bình Dương. Đó có thể là địa điểm đầu tiên Bagger tìm đấy." "Anh đùa với em à?" "ừ, một chút thôi. Những cũng đúng một phần." "Vậy anh thật sự nghĩ rằng em nên ở đây à?" "Đúng thế. Anh sẽ xem như em đã xóa hết vết tích của mình. Không có bất cứ dấu vết nào dẫn đến đây, tên, thông tin về chuyến đi, hình ảnh và bạn bè chứ? Cô ta gật đầu. "Đến đây là việc không dự tính trước. Còn mọi thứ khác thì đều lẩy bí danh." "Điều quan trọng phải làm bây giờ là phải hết sức nhẹ nhàng moi cho được Bagger biết gì." "Oliver à, anh không thể đến bất cứ nơi nào gàn anh ta được. Như thế chẳng khác nào là tự sát." "Anh biết phải làm gì mà, cứ để anh đi thăm dò trước đã." "Từ trước tới nay em không yêu cầu ai phải giúp mình cả." "Anh đã phải mất mấy chục năm mới có thể đề nghị được một người giúp đỡ mình." Cô ta trông rất bối rối. "Nhưng anh có vui với điều mình làm không?" "Giờ đây đó là lý do khiến anh thấy mình nên sống. Hãy rời khỏi khách sạn em đang ở và chuyển đến một nơi khác. Anh nghĩ em có tiền." https://thuviensach.vn "Tiền không thành vấn đề." Cô ta đứng dậy và tiến ra cửa rồi quay lại. "Oliver, em rất biết ơn anh vì điều này." "Hi vọng em có thể nói câu này khi mọi chuyện kết thúc." https://thuviensach.vn SÁT THỦ LẠNH LÙNG David Baldacci www.dtv-ebook.com Chương 7 Mày nghĩ tao ngu vậy sao?" Jerry Bagger rít lên. Tên chủ sòng bạc kẹp chặt tay vào cổ họng người đàn ông, dồn hán đến chân tường trong căn phòng làm việc sang trọng của mình trên tầng hai mươi ba của casino Pompeii. Những tấm rèm cửa đã được kéo lại. Bagger luôn kéo kín chúng khi sắp làm tình với một cô ả đang đợi sẵn trên ghế sofa hay khi trút giận lên kẻ nào đó đáng phải như thế. Hán nghĩ những việc như vậy luôn phải được giữ kín. Đó là vấn đề danh dự đối với hán. Không thể thở được, người đàn ông gần như không trả lời câu hỏi của Bagger. Nhưng Bagger cũng chẳng chờ đợi lời đáp. Cú đấm đàu tiên đã giáng xuống khiến ông ta dập mũi. Cú thứ hai đấm thẳng vào răng cửa. Người đàn ông gục xuống sàn rên rỉ. Bagger tặng thêm một cú đá thẳng vào bụng. Cú đá ấy khiến ông ta nôn mửa khắp sàn và chảy tràn qua tấm thảm len đắt tiền. Thấy vậy bọn cận vệ của Bagger phải kéo ông chủ đang đùng đùng nổi giận ra khỏi người đàn ông đang nằm quằn quại trước khi thảm họa thực sự xảy ra. Người đàn ông được lôi ra xa. Người đầy máu me, ông ta khóc lóc và nài nỉ xin tha thứ. Bagger ngồi phía sau bàn làm việc, xoa xoa những đốt ngón tay đã nứt nẻ. Liếc nhìn tên cận vệ, hán ta gầm gừ "Bobby, mày đừng mang về cho tao thêm những kẻ khốn khiếp như tên này. Những kẻ tự cho mình là biết điều gì đó về Annabelle Cornoy. Đừng mong lấy lòng tao bằng những thứ rác rưởi này. Tao thề sẽ giết chết mẹ của mày. Dù tao quý mến bà ta nhưng tao sẽ giết chết bà ấy. Mày nghe rõ chứ!" Tên cận vệ vạm vỡ mặc áo đen lùi lại một bước, nhịn nhục lắng nghe đầy sợ hãi. "Sẽ không như thế nữa thưa ông Bagger. Tôi xin lỗi ông chủ. https://thuviensach.vn Tôi thật sự xin lỗi ông." "Chúng mày cứ xin lỗi, xin lỗi nhưng không đứa nào đem được con quỷ cái đó về cho tao phải không?" Bagger gầm lên. "Chúng tôi nghĩ rằng đã đánh hơi thấy cô ta. Đó là một tin tốt lành, thưa ông chủ." "Mày nghĩ? Mày nghĩ à? Tốt thôi, rồi đến lúc mày không cần phải nghĩ nữa". Bagger đấm vào cái nút trên bàn làm việc và những tấm rèm được kéo lên. Hắn đứng bật dậy, nhìn ra cửa sổ. "Con ranh ấy đã cuỗm sạch của tao bốn mươi triệu đô. Nó có thể phá hủy cả sự nghiệp của tao, mày biết không? Tao không còn đủ tiền để thanh toán các khoản thuế cho nhà nước. Chỉ cần một tên kiểm toán đến đây kiểm tra sổ sách thì nó cũng đủ sức dẹp cái sòng bạc này rồi. Đó là sự nghiệp của tao! Trước đây thì có thể hối lộ cho lũ khốn đó, nhưng giờ đây không được nữa vì cái đạo luật chống tham nhũng chết tiệt đã được ban hành. Mày nghe đây, tất cả những quy định rác rưởi đó đang hủy hoại đất nước tươi đẹp này." "Chúng tôi sẽ đi tìm cô ta, thưa ông, và sẽ lấy lại toàn bộ số tiền". Tên cận vệ nhìn hắn cam đoan. Bagger chẳng buồn nghe nữa. Nhìn chằm chằm về phía xa con đường, hắn ta nói "Tao thấy con quỷ cái đó khắp mọi nơi. Trong giấc mơ của tao, trong thức ăn của tao, ngay cả khi cạo râu tao cũng thấy nó trong gương. Mẹ kiếp, thậm chí khi tao đang tiểu tiện, cái mặt nó ở trong bồn cầu nhìn tao chằm chằm. Nó khiến tao phát điên lên!" Hắn ta ngồi xuống sofa và bình tĩnh lại "Thế có thêm tin tức gì về tên Tony Wallace không?" https://thuviensach.vn "Chúng tôi có cử người giám sát hắn trong bệnh viện ở Portugal. Thằng khốn đó vẫn còn hôn mê. Nhưng dù hán có tỉnh lại thì cũng chẳng có được thông tin gì. Bác sĩ nói hán sẽ biến thành kẻ thiểu năng." "Liệu mày có xin tao biến nó vĩnh viễn thành kẻ thiểu năng trước khi xử nó không?" "Tôi biết, thưa ông chủ, có lẽ chúng tôi nên giết hắn như những đứa khác" "Tao đã hứa với hắn. Vì đã khai hết những gì hắn biết nên hắn được sống, đây là một cuộc thương lượng. Với tao, não chết thì có nghĩa là vẫn còn sống. Có nhiều người vẫn sống như thế đến bốn, năm chục năm. Dù có cầm cự đến tám mươi tuổi cũng chỉ như một đứa trẻ. Ăn bằng ống, nhờ người làm vệ sinh hằng ngày và chơi với mấy khối gỗ. Phải công nhận sống như vậy chẳng có ý nghĩa gì, nhưng tao không thể thất hứa. Người ta có thể nói tao độc ác, nóng nảy nhưng không bao giờ chúng dám nói tao thất hứa. Mày biết tại sao chứ?" Tên cận vệ thận trọng lắc đàu, phân vân không biết ông chủ mình có muốn nghe câu trả lời hay không. "Vì đó là quy tắc riêng của tao. Giờ thì biến khỏi đây ngay." Còn lại một mình, Bagger ngồi xuống sau bàn làm việc và gục đàu xuống hai bàn tay. Hắn thuộc tuýp người không dễ dàng bộc lộ cảm xúc của mình. Nhưng cơn giận dữ vừa rồi của hán đã không che giấu được sự căm ghét của hắn dành cho Annabelle Conroy, thậm chí còn có cả thái độ ngưỡng mộ. "Annabelle" hắn hét lớn. "Mày đúng là ả lừa đảo ghê gớm nhất trên đời này. Tao thật sự thích thú khi làm việc với mày. Giờ đây mày là miếng mồi béo nhất của tao. Thật ngu ngốc vì dám thách thức tao. Mày sẽ phải chết. Để còn răn đe những đứa khác. Mày mà chết thì quá phí nhưng tao không còn sự lựa chọn nào khác." https://thuviensach.vn Bị lừa sạch bốn mươi triệu không phải là điều duy nhất khiến hắn điên tiết. Ngay khi thông tin về vụ lừa đảo rò rỉ ra ngoài, những kẻ gian lận trong sòng bạc của hắn càng trở nên trơ tráo hơn. Thua lỗ cứ thế tăng lên. Những đối thủ và đối tác làm ăn của hán không còn tôn trọng hắn như trước nữa. Bọn họ cho rằng Bagger không còn là ông trùm nữa, rằng hắn đã yếu thế. Các cuộc gọi không còn được hồi đáp ngay lập tức nữa. Những việc mà trước đây hắn làm dễ như trở bàn tay thì nay không còn nữa." "Một sự răn đe," Bagger lặp lại lần nữa. " Để cho bọn chúng thấy rằng tao không chỉ là một tên trùm mà còn đang mạnh dàn lên. Và tao sẽ tìm ra mày, con ranh kia. Tao sẽ tìm ra mày." https://thuviensach.vn SÁT THỦ LẠNH LÙNG David Baldacci www.dtv-ebook.com Chương 8 Mối quen biết mà Oliver Stone định nhờ cậy vốn là một thành viên danh dự của Hội Camel tên Alex Ford, nhân viên sở Mật vụ. cả hai đều rất tin tưởng lẫn nhau và stone biết rằng đó là nơi duy nhất ông có thể moi được thông tin tình báo bí mật. "Có chuyện gì với cô nàng đang hợp tác với anh à? Hình như tên cô ta là Susan thì phải?" Alex hỏi khi Stone gọi điện đến và đưa ra lời đề nghị. "Không có gì với cô ta cả," Stone giả vờ. "Cô ta sẽ sớm rời khỏi thành phố thôi. Chuyện này liên quan đến một vụ tôi đang dính vào." "Làm người canh giữ nghĩa trang mà anh dính vào nhiều vụ quá." "Nhờ thế tôi mới thấy mình vẫn còn trẻ." "Cục điều tra liên bang cũng có thể giúp anh. Sau tất cả những gì anh đã làm cho họ lần cuối, họ nợ anh. Khi nào anh cần thông tin?" "Ngay khi cậu có được." "Anh biết đấy, tôi có nghe về gã Jerry Bagger này. Bộ Tư pháp cũng đã điều tra hán ta khá lâu rồi." "Tôi chác rằng việc theo dõi gã này là một việc đáng làm đấy. Cám ơn cậu nhé, Alex." Một lúc sau, Reuben Rhodes và Caleb Shaw đến nhà stone. Caleb đang trong tình trạng lưỡng lự cực độ. https://thuviensach.vn "Họ đề nghị tớ, tớ không biết có nên nhận lời không. Tớ hoang mang quá," ông ta rên rỉ. "Vậy Thư viện Quốc hội muốn cậu làm Giám đốc Bộ phận sách quí hiếm à," stone nói. "Có vẻ như là một sự thăng tiến tốt đẩy Caleb. Thế cậu quyết định sao?" Caleb trả lời một cách cứng rán. "ừ, tớ đang cân nhắc. Chức vụ đó bị trống chỉ là do giám đốc cũ bị ám sát tại nhà và vị giám đốc kế vị đang bị suy nhược thần kinh vì những gì đã xảy ra ở đấy, chuyện này cũng đáng phải để tâm đây." Reuben gầm gừ. "Kệ nó Caleb, cứ nhận lời đi. Ý tớ là kẻ nào dám lộn xộn với một gã trẻ trung phong độ như cậu." Caleb khoảng hơn năm mươi tuổi với chiều cao trung bình và hơi mập, một vóc dáng không thể hiện được sức mạnh và lòng can đảm, chẳng buồn đáp lại lời châm chọc đó. "Cậu nói là công việc đó có nhiêu tiền hơn," stone nhắc. "Được đấy, Caleb." "Đúng thế. Nhưng nhiều tiền hơn để làm gì? Để lo cho cái đám tang của mình đàng hoàng hơn ư. Tớ không chắc mình thích việc đó." Reuben khiêu khích thêm. "Nhưng khi chết đi, cậu sẽ có nhiều thứ để lại cho bạn bè đấy. Nếu cậu không cảm thấy thoải mái thì thôi." "Sao tôi lại rảnh rỗi đi hỏi ý kiến các cậu về điều mà tôi còn không biết thế này," Caleb cộc cằn đáp. Reuben chuyển hướng sang stone. "Cậu gặp Susan rồi à?" Chỉ có Stone biết được tên thật của Annabelle. https://thuviensach.vn "Cô ta ghé qua đây hôm trước nhưng chỉ ở một lúc. Cô ta và Milton vừa đánh được một quả lớn. Vụ việc hoàn toàn im ắng.". "Tớ phải thừa nhận rằng," Caleb nói. "Cô ta nói là làm.". Reuben nói, "Giá mà được hẹn hò với cô ta nhỉ. Cô ta có kế hoạch khác rồi. Chắc gì cô ta sẽ thèm để ý đến tớ. Vì thế tớ chẳng dại gì chui đầu vào. Nhìn tớ này, có gì mà không yêu được cơ chứ?" Reuben đã gàn sáu mươi, râu ria xồm xoàm và mái tóc lốm đốm hoa râm dài xuống tới vai. Ông cao gần hai mét và từng là hậu vệ trái của đội tuyển quốc gia. ông từng là cựu chiến binh được tặng thưởng nhiều huy chương tại chiến trường Việt Nam và cựu nhân viên tình báo quân đội. Sau này, ông gần như chìm ngập trong thuốc và rượu trước khi Oliver Stone vực ông dậy. Giờ thì ông đang làm việc tại một bến tàu. "Tớ biết nơi mà 'ông bạn' Carter Gray của cậu nhận Huân chương Tự do," Caleb nói sau khi đưa một cái nhìn ngờ vực về phía Reuben. "Nếu gã đó làm được điều hắn muốn thì hai cậu sẽ chết và đám chúng tớ còn lại sẽ bị đem nhúng nước trong phòng tra tấn của CIA." Reuben gầm lên, "Tớ đã nói lần thứ một trăm rồi đấy. Đây là kỹ thuật thẩm vấn có sử dụng nước, không phải là nhúng nước." "Thế à, dù thế nào đi nữa thì hán cũng là một tên xấu xa." "Một kẻ cố chấp, luôn tin rằng cách mình làm là đúng. Thế mà vẫn có người ủng hộ hắn" Stone nói. "Tớ đã đến Nhà Trắng và gặp hán đang trở ra sau khi nhận thưởng." "Cậu đến Nhà Trắng à?" Caleb kêu lên. https://thuviensach.vn "ừ, hắn còn khoe tẩm huy chương với tớ. Tớ cũng đã có cử chỉ chào đáp trả." "Gì chứ, hai người là bạn thân à?" Reuben khịt mũi. "Với một kẻ đã nhiều lần muốn giết cậu ư?" "Hắn cũng đã từng giúp tớ cứu nhiều người đấy," stone đáp. "Cậu còn bênh vực hắn nữa à?" Reuben tò mò hỏi. "Không." Đột nhiên, có tiếng gõ cửa gấp gáp. stone đứng lên ra mở cửa, nghĩ chác là Milton hoặc cũng có thể là Annabelle. Gã đàn ông đứng ngay cửa mặc một bộ com-lê đen và mang một khẩu súng dưới lớp áo, Stone quan sát thấy vậy. Hắn đưa cho Stone một mảnh giấy rồi quay đi. Stone mở ra. Carter Gray muốn gặp stone vào hai ngày nữa tại nhà ông. Sẽ có xe đến đón. Và dường như không có cách nào để khước từ mệnh lệnh này. Khi ông nói với những người ở đó, Caleb bảo "Oliver, cậu đừng đi." "Tất nhiên tớ phải đi chứ," Stone đáp. https://thuviensach.vn SÁT THỦ LẠNH LÙNG David Baldacci www.dtv-ebook.com Chương 9 Harry Finn đang ngậm ống bình thở oxi và đưa mắt tìm chiếc mũ được thiết kế đặc biệt cho mình. Tàu đang đi rất nhanh nên không nhìn thấy gì nhiều. Cơn bão đang hoành hành dữ dội và những ai đang đứng trên boong ắt hẳn sẽ ướt sũng và bị xô đẩy tới lui liên tục. Chỗ Finn đứng cũng không sáng sủa gì hơn. Anh đang bám mình vào một quả cầu bên hông thân tàu ồ gần phía đuôi tàu bằng cách sử dụng một dụng cụ hỗ trợ ít người biết. Anh phát hiện ra một vị trí phân cách giữa thiết bị thu hình bên ngoài và khu vực theo dõi hoạt động của con người nên giờ đây chỗ của anh là một sự nhô ra không nhìn thấy được bên hông thân tàu màu xám làm bằng hợp kim màu thuốc súng của hải quân. Chuyến đi này không thoải mái bằng chuyến nằm trong khoang hành lí máy bay lần trước. Quả thật, dù đã sử dụng dụng cụ đặc biệt nhưng Finn gàn như bị tung lên tung xuống đến hai làn. Nếu cứ như vậy thì anh sẽ phải kết thúc đời mình do va chạm với cặp chân vịt dùng để tạo lực đẩy con tàu trong nước. Hành trình của anh bắt đâu từ khu vực đậu tàu quân sự được canh phòng cẩn mật ở căn cứ Hải quân Norfolk. Tuy nhiên khu vực này cũng phải chào thua Harry Finn với trang phục cải trang giống như đúc cộng với sự thích nghi hoàn hảo trong mọi hoàn cảnh. Chiếc tàu từ từ lướt tới và rẽ vào khu vực dành cho những chiếc có trọng tải lớn. Finn chờ nó trôi đến điểm dừng rồi mới đạp vào thân tàu lấy trớn lặn xuống nước. Anh đeo ba lô chống thẩm trên lưng và một thiết bị làm nhiễu âm điện tử bên thắt lưng với mục đích giúp anh tàng hình dưới các thiết bị theo dõi trên boong tàu và cả trong tàu. Anh lặn sâu xuống và bơi về phía chiếc tàu khác được thả neo gần bờ vì lí do an toàn. Chiếc này nặng 80.000 tẩn, trong đó chứa gàn một trăm tàu bay và 6.000 quan chức hải quân và không quân, là nơi đặt không chỉ một mà tới hai máy chế tạo năng https://thuviensach.vn lượng nguyên tử. Chính vì chúng mà người dân Mỹ buộc phải đóng thuế lên tới 3 tỉ đô la. Ngay khi đến được mục tiêu, anh chỉ mất hai phút để gắn một thiết bị vào đáy tàu rồi bơi ra xa những cái chân vịt khổng lồ, sau đó quay trở lại tàu cũ, đu người và trèo lên. Anh chấp nhận nhiệm vụ này chủ yếu là để thực tập trước cho một công việc cá nhân cần phải giải quyết sắp tới. Anh miên man suy nghĩ về kế hoạch chi tiết của công việc đó khi chiếc tàu anh đang treo mình từ từ tiến vào đất liền. Sau khi neo đậu, anh trườn ra khỏi chỗ nấp, bơi tới một điểm khá xa ở cầu tàu, trèo lên và cởi thiết bị ra. Anh gọi điện thoại báo cáo tình hình với những quan chức chịu trách nhiệm, những người luôn có những cận vệ an ninh bên cạnh. Họ đã tự cá cược với nhau rằng không ai có thể làm được việc như Finn vừa làm: đặt một quả bom dưới đáy chiếc hàng không mẫu hạm George Washington hạng Nimitz đát tiền của hải quân khi nó neo đậu bên bờ biển Virginia. Đó là một quả bom đủ sức công phá làm chìm chiếc tàu và tất cả những thứ trên boong cùng với những chiếc chuyên cơ đáng giá hàng tỉ đô la. Ngay lúc đó, Tổng tư lệnh hải quân hạm đội Đại Tây Dương và những người dưới trướng được thông báo về hiểm họa của một vụ nổ có sức công phá mười triệu tấn từ Chủ tịch Hội đồng tham mưu trưởng Liên quân, vốn là một đại tướng quân đội hàng bốn sao. Ông này cố che giấu sự thích thú khi báo cho người đồng nghiệp hải quân về sự vụ này, rồi la mắng rất to và vị tướng bốn sao này được nhác đến liên tục trên suốt đường về Lầu Năm Góc cách đó gân hai trăm dặm. Cú đánh công khai này còn được sự hậu thuẫn từ Bộ trưởng Quốc phòng đang đợi trên máy bay lên thẳng xem Harry Finn đã thật sự hoàn thành nhiệm vụ hay chưa. Thực tế là ông này chưa tìm được cách phản bác lại những đồng sự kêu gọi Bộ trưởng Quốc phòng nhanh chóng bố trí Harry Finn một vị trí dưới quyền ông. Tổng thư ký Bộ Nội An không chịu trách nhiệm việc chọn ra một người họp tác xuất sác. Cả hai Bộ này cứ đá qua đá lại chuyện này cho đến khi https://thuviensach.vn chính Tổng thống phải can thiệp bằng một cuộc họp video được bảo mật và chỉ định rằng Harry Finn phải ở đúng vị trí của anh ta với vai trò là người họp tác độc lập vói DHS. Ngài Bộ trưởng Quốc phòng với vẻ mặt của kẻ chiến bại đã lên máy bay riêng của mình về Washington. Harry Finn phải ở lại Norfolk để trình bày sự việc vói một nhóm nhân viên an ninh hải quân đang thất vọng. Dù cho anh luôn tỏ ra nhã nhặn và tôn trọng nhưng những đề nghị của anh vẫn không làm mọi chuyện trở nên đơn giản hơn. Lỗi đã xảy ra, đây là cách tôi đã làm, và đây là những gì các bạn cần làm để ngăn chặn những tên khủng bố có thể làm chuyện đó thật sự. Công việc Finn làm thường được đánh dấu trong hồ sơ là "Mã đỏ". Thuật ngữ này do một cựu binh chủng đặc nhiệm thủy binh đặt ra, người đã bắt đầu chương trình này. Dự án "Mã đỏ" bắt đầu sau chiến tranh Việt Nam theo yêu cầu của phó tư lệnh nhằm kiểm tra tình trạng an ninh của những khu vực quân sự. Sau sự kiện 9/11, dự án này được mở rộng để kiểm tra an ninh của cả những khu vực phi quân sự đến những nơi đã bị khủng bố và những tổ chức tội ác khác thâm nhập. Những người có kĩ năng như Finn xuất thân từ quân đội được giao nhiệm vụ giả dạng thành những tên khủng bô' và tìm cách vượt qua được hàng rào an ninh. Không có một phương thức truyền thống nào để có thể thâm nhập, đôi khi chỉ có con người mới làm được. Điều này có nghĩa là Finn và các cộng sự sẽ phải so tài với những tên khủng bố mà họ đang tìm cách ngăn chặn. Hiện tại những tên khủng bố Hồi giáo không được cho là đã đạt đến mức kĩ năng tinh vi như vậy. Thậm chí là sau sự kiện 11/9 giới tình báo Mỹ vẫn hoài nghi những hành động khủng bố như vậy chỉ xảy ra ở một khu vực trọng yếu nào đó hoặc việc Harry Finn đã làm đêm qua với chiếc máy bay. Họ rất thạo việc thổi phồng bản thân hoặc ai đó với công chúng hoặc đâm máy bay vào những tòa nhà chọc trời. Nhưng tấn công vào https://thuviensach.vn nhà máy năng lượng hạt nhân hay căn cứ quân sự lại là một việc hoàn toàn khác. Tuy nhiên cuối cùng những nhà chính trị và các quan chức cao cấp trong quân đội phải nhìn nhận rằng những tên khủng bô' Hồi giáo không phải là những kẻ khủng bố tiềm năng duy nhất trên thê' giới. Trung Quốc, Nga và những nước thuộc khối Xô viết trước đây cũng như một sô' nước cùng ở châu Mỹ đều có thể có những hành động gây hại cho nước Mỹ. Và những nước đó đã phải xây dựng cơ sở hạ tầng, nguồn nhân lực và khả năng thâm nhập vào lĩnh vực tình báo mới có thể xác định và tấn công thành công vào các căn cứ Mỹ vốn được bảo vệ tối đa. Chính vì vậy Harry Finn được chỉ đạo phải cố hết sức, vận dụng mọi kĩ năng và dụng cụ tân tiến nhất để chọc thủng hàng rào phòng thủ của hải quân. Và anh đã làm được. Một thành viên khác, trong đó có một sô' người cùng ở trong đội "Mã đỏ" như Finn chắc hẳn sẽ dành cả đêm để ăn mừng cho chiến thắng ấn tượng đó. Nhưng Finn lại không như vậy. Anh đã ở lại Norfolk thêm một ngày nữa vì một lí do quan trọng. Con trai lớn của anh, David ở trong đội bóng đang trên đường đến đây để đá giao hữu. Sau ngày anh tham dự buổi họp, Finn đã đến xem buổi đá bóng của con trai rồi chở David đang trong niềm vui chiến thắng tột độ về nhà trong đêm đó. Suốt đường đi hai bố con nói với nhau về trường học, về con gái và thể thao. David tuy mới mười ba tuổi nhưng đã cao gần bằng bố, thắc mắc, "Thế bô' đang làm gì ở đây? Bô đi công tác à?" Finn gật đầu. "Một vài người gặp rắc rối vẫn đề an ninh và nhờ bố đến đây để giúp họ." "Bố giải quyết xong hết chưa?" "Ồ, tất nhiên. Ai cũng hỏi thế. Thật sự vấn đề không đến nỗi quá phức tạp khi nhận diện được sự việc." https://thuviensach.vn "Vấn đề an ninh gì thê' hả bố?" "Nhiều thứ lắm. Không có gì thú vị cả." "Bố kể con nghe về chuyện đó đi?" "Bố nghĩ là con không thấy thú vị đâu. Giống như những chuyện hàng ngày mọi người phải làm ở khắp đất nước. Điều thú vị duy nhất là bố không phải ngồi sau bàn giấy mỗi ngày thôi." "Có một lần con đã hỏi mẹ. Mẹ bảo mẹ không biết nhiều về những việc bố làm." "Bố nghĩ mẹ chỉ muốn đùa con thôi." "Bố không phải là gián điệp phải không?" Finn cười. "À, nếu phải thì bố cũng không nói với con đâu." "Hoặc nếu đúng như vậy thì bố phải giết con đúng không?" David nói và cười lớn. "Tất cả những gì bố làm là giúp mọi người điều khiển công việc tốt hơn bằng cách chỉ ra những điểm yếu trong hệ thống của họ." "Giống như một chuyên gia máy tính với thiết bị nghe trộm à? Thế bố giống như người gỡ bỏ thiết bị nghe trộm." "Chính xác. Như bố đã nói, một công việc nhàm chán nhưng lại được trả lương hậu hĩnh và có cơm ăn, dù sao, có vẻ con cũng đã ăn cỡ bốn mươi lăm kí một ngày rồi." "Con đang lớn mà bố. Này, bố biết vụ bố của Barry Waller đuổi theo một gã bằng xe cảnh sát đến một lối đi và tước khấu sũng trong tay hắn sau https://thuviensach.vn khi gã đó cướp nhà băng chưa? Barry nói rằng gã đó đã bắn bố cậu ấy trọng thương." "Công việc cảnh sát rất nguy hiểm. Cha của Barry là một người rất dũng cảm." "Con rất mừng vì bố đã không làm những công việc như vậy." "Bố cũng thế." "Thế bố cứ tiếp tục làm công việc gỡ bỏ thiết bị nghe trộm đáng chán đó đi." David đấm vào tay bố mình. "Và đừng để gặp rắc rối nhé?" "Được thôi, con trai à," Harry Finn nói. https://thuviensach.vn SÁT THỦ LẠNH LÙNG David Baldacci www.dtv-ebook.com Chương 10 Stone và Alex Ford gặp nhau tại một không gian quen thuộc, công viên Lafayette đối diện Nhà Trắng. Đây chính là nơi mà chàng trai Alex cao hơn một mét chín này bảo vệ các vị chủ nhân của căn phòng Oval Office hay còn gọi là Phòng Bầu Dục, nơi làm việc của các Tổng thống Mỹ. Và Stone cũng có được cái vinh dự cao quý bảo vệ tầng lớp đó, nhưng mà là tổ tiên của họ đang nằm yên nghỉ tại nghĩa trang đối diện. Họ ngồi trên chiếc ghế dài bên cạnh bức tượng một vị tướng Ba Lan được lịch sử tưởng nhớ đến như là đồng minh thân thiết của Mỹ trong cuộc chiến giành độc lập. Một nhân vật lịch sử không gây phiên phức nếu có nhắc đến nhưng hầu như chẳng người Mỹ nào quan tâm hoặc nhớ tới. "Cậu có gì cho tôi nào?", Stone nói khi liếc nhìn tập hồ sơ Alex vừa rút ra khỏi chiếc cặp da màu đen. "Thật tình là không biết anh cần gì nhưng tôi nghĩ mình cũng kiếm được kha khá." "Tuyệt lắm, Alex. cảm ơn nhé." Alex quan sát người bạn của mình nghiên cứu tập hồ sơ. "Như những gì đã nói qua điện thoại, Bộ Tư pháp đã để mắt đến Bagger khá lâu rồi nhưng vẫn không tài nào tiếp cận được hắn. Tôi có nói chuyện với Kate. Cô ấy nói rằng nếu chưa sớm kết tội được hắn ta, họ vẫn không bỏ cuộc, ngay cả khi nguồn kinh phí hỗ trợ của Chính phủ bị hạn chế. " "Còn Kate thế nào?" Stone hỏi, ý nhắc đến cô nàng luật sư Kate Adams mà Alex đã hẹn hò. https://thuviensach.vn "Chẳng có gì cả. Cô ấy đang ngám nghía người khác rồi." "Thật tiếc. Một người phụ nữ tuyệt vời." "Phải, nhưng cô ấy không phải là một nửa của tôi và tôi cũng vậy. Vậy Adelphia đâu?" "Tôi không gặp cô ẩy khá lâu rồi," stone đáp. "Cô nàng lặn mất rồi." "Cô ẩy khá lập dị." "Chúng ta đều là những kẻ lập dị." Anh gấp tập hồ sơ và đứng lên. "Tôi rất biết ơn cậu, Alex. Nó rất có ích." "Jerry Bagger, tên trùm casino ở Jersey. Vậy anh có nghĩ đến thử trò đỏ đen này không?" "Có thể, nhưng không phải cách mà cậu nghĩ." "Tôi còn nghe nói Bagger có vấn đề về tâm thân nữa, lâu lâu hắn vẫn hay lên cơn. Không đùa giỡn với hắn được đâu." "Tôi cũng không định giở những trò như thế." Alex cũng đứng dậy. "Thế đến phút cuối tôi có thể gọi lực lượng cứu viện đến cho cậu được không?" "Hãy hi vọng là tình hình sẽ không tệ như thế." "Nhìn xem anh bạn quý của chúng ta Carter Gray vừa đón nhận Huân Chương Tự Do. Tôi phải kìm nén lắm mới không gọi điện cho tên khốn đó và bảo hắn cút ngay đi." "Rõ ràng là cơn tức giận của tôi không bằng anh rồi." Rồi stone giải thích những gì anh ta đã làm. https://thuviensach.vn Alex bừng lên giận dữ. "Anh chẳng phản ứng gì ư?" "Phải. Và hơn thế nữa, Gray còn mời tôi đến nhà hắn ta tối nay." "Anh đi ư?" "Tôi sẽ đi." "Tại sao?..." "Tôi muốn hỏi hắn vài chuyện... về con gái tôi." Khuôn mặt Alex dịu lại và vỗ vai stone. "Tôi xin lỗi. Thành thật xin lỗi". "Cuộc sống phải như vậy mà Alex. Cậu phải học cách chấp nhận nó vì cậu không còn sự lựa chọn nào khác." o O o Chiếc tàu Harry Finn đang đeo bám tuy không nhanh bằng chiếc chiến hạm anh vừa biệt kích trước đây nhưng cũng khá đầy đủ tiện nghi. Giống như lần trước, các vị khách trên tàu không tài nào phát hiện ra sự có mặt của anh. Để đi đúng lộ trình mình mong muốn, anh buộc phải chọn con tàu này. Và lát nữa anh phải quay về đất liền bằng một cách khác, cách mà anh đã tìm ra. Khi tàu tiến gần đến địa điểm buộc phải rời tàu, Finn miên man suy nghĩ về cuộc trò chuyện gàn đây nhất với vợ mình, Mandy. Lúc ấy, anh vừa cắt cỏ xong và đi tắm. Cô gặp anh ở phòng ngủ. "David kể với em rằng nó có nói chuyện với anh về công việc của anh." "Phải. Nó cũng nói rằng em cũng không biết rõ công việc mưu sinh của anh." https://thuviensach.vn "Dạ phải." "Em biết sau khi giải ngũ anh đã làm việc cho Bộ Nội An chứ?" "Nhưng David không thể biết điều đó, đúng không? Và em cũng chẳng biết gì thêm." "Như vậy thì tốt hơn. Anh rất tiếc. Nhưng em phải tin tưởng anh." "Em chỉ biết đôi chút khi anh còn làm ở binh chủng hải quân. Còn bây giờ họ giao cho anh việc gì?" Anh choàng tay qua người cô. "Như đã nói với em, anh chỉ góp một phàn công sức giúp đất nước an toàn hơn thôi. Có quá nhiều lỗ hổng an ninh. Công việc của anh là hàn gắn chúng lại. Chẳng có gì nguy hiểm đâu." Khuôn mặt cô trở nên căng thẳng. "Nếu không nguy hiểm tại sao anh không cho em biết." "Chỉ là vì anh không thể." "Anh chẳng bao giờ kể gì cho em, đúng không?" "Anh lại tưởng rằng đây chính là tính cách khiến em yêu anh nhiều hơn." Và câu chuyện của họ kết thúc ở đây. Mandy sẽ không tài nào biết được anh đã âm thầm đột nhập vào khoang chở hàng chiếc máy bay thương mại, và tiếp cận chiến hạm Mỹ không một mảnh giấy ủy nhiệm. Liệu cô ấy có muốn biết những chuyện như thế không? Và cô ấy sẽ không thể biết đến những nạn nhân như Dan Ross. Hay những nhân vật như Carter Gray vốn đày quyền lực nhưng sẽ không tồn tại được lâu. Tuy nhiên, điều này vẫn khiến Harry Finn cảm thấy khó chịu. Vốn là người thành thật, anh không hề giấu giếm người phụ nữ mà anh đã yêu https://thuviensach.vn ngay từ lần đầu tiên khi thấy nàng bước đi trong sân trường cách đây mười lăm năm. Rồi anh phải lên đường nhập ngũ và chỉ quay trở về khi được luân chuyển công tác sau khi kết thúc chuyến tại ngũ ở nước ngoài. Anh hay xấu hổ và sống rất nội tâm. Công việc đặc thù của anh tuy đòi hỏi một sự chuẩn bị kỹ lưỡng, thận trọng hàng tuần, thậm chí hàng tháng nhưng phải được thực hiện chỉ trong tích tắc cùng với một tinh thần thép khi lâm vào những tình huống nguy hiểm cực độ. Anh nhớ lại cái ngày mà anh bắt gặp Amanda Graham bước dọc bãi cỏ với chiếc quàn jean cộc, đôi xăng đan hở mũi và mái tóc vàng dài ngang vai. Trông nàng duyên dáng hơn bao giờ hết. Anh chạy vội lên và mời nàng ra ngoài ăn tối. Ban đầu cô từ chối vì sợ anh nghĩ ràng tính tình cô cũng phóng khoáng như bộ trang phục cô đang mặc. Nhưng nếu mất kiên nhẫn thì Finn đã không có được gì. Rồi anh có được cuộc hò hẹn đâu tiên và giờ đây cô là vợ anh. Anh rời khỏi lực lượng hải quân và kết hôn cùng Mandy sau khi cô tốt nghiệp. Chưa đầy một năm sau, chú nhóc David chào đời và tiếp theo là Patrick và Susie. Một gia đình hạnh phúc. Họ dạy dỗ con cái nên người. Những đứa trẻ có cá tính hơi khác thường theo hướng tích cực. Đôi khi, trong con người Finn vẫn hay trỗi dậy những mâu thuẫn nội tại khi làm những việc điên rồ không thể chấp nhận được như bám đuổi các con tàu với tốc độ cao, nhưng anh vẫn phải làm. Anh nhìn đồng hồ, buộc chặt lại chiếc túi chống thấm nước đang mang trên vai và chuẩn bị thực hiện bước tiếp theo. Đây là bước khá cam go khi anh phải duy trì tốc độ bám đuổi mà không bị cuốn vào chân vịt ở đuôi tàu. Bởi vì nếu đạp không đủ mạnh để thoát khỏi hướng lái của con tàu và lặn không đủ sâu thì rất có khả năng hình ảnh cuối cùng đọng lại trong tâm trí anh sẽ là cái thân thể bị chân vịt cắt đứt làm đôi. https://thuviensach.vn Anh cuộn chân lại và bơi về phía mạn tàu. Tự nhẩm đếm từ một đến ba, anh ra sức đạp thật mạnh vào thân tàu, lao thẳng xuống mặt nước, dù rằng anh cảm nhận rất rõ áp lực của vòng xoáy chân vịt đang cuốn anh về phía đuôi tàu. Rồi anh trồi lên mặt nước và quan sát toàn bộ ánh sáng trên tàu vụt tát. Anh nhìn xung quanh, gắng hết sức bình sinh bơi nhanh về phía vách đá. https://thuviensach.vn SÁT THỦ LẠNH LÙNG David Baldacci www.dtv-ebook.com Chương 11 Jerry Bagger sẽ chẳng dám mạo hiểm ra khỏi thành phố Atlantic nữa. Tuy sở hữu cả chiếc phi cơ Learjet nhưng hắn hiếm khi sử dụng. Có lẽ cuộc viếng thăm tên Tony Wallace bất hạnh ở Bồ Đào Nha là chuyến bay cuối cùng của hắn. Trước đây hắn cũng có một chiếc du thuyên nhưng đã bán khi phát hiện mình bị say sóng, một điều đáng xấu hổ đối với một tên trùm sừng sỏ. Hắn ít khi rời khỏi casino vì đó là nơi duy nhất hán cảm thấy thoải mái trong thời gian gần đây. Nực cười là Bagger không hề sinh ra ở Vegas hay Jersey. Gã đàn ông thành thị gan lì và mưu mô ấy đã mở mắt chào đời trong một trang trại ở tiểu bang Wyoming nơi mà cha hắn phải lao động quân quật để kiếm được số tiền còm cõi ít hơn cả mức lương tối thiểu. Mẹ hắn mất ngay khi hắn vừa chào đời do biến chứng sau khi sinh. Đây là biến chứng mà bất kỳ một bệnh viện nào cũng dễ dàng kiểm soát. Chỉ vì không tìm được một cái bệnh viện nào trong vòng năm trăm ki-lô-mét mà bà phải chết. Mười tám tháng sau, cha của Bagger cũng đi theo bà sau tai nạn do một con ngựa dở chứng khi ông đã ngà ngà say. Chủ trang trại ở Wyoming không muốn nuôi đứa con hoang này vì trước đây cha mẹ Bagger không hề kết hôn. ông bèn gửi hán đến gia đình bên ngoại ở Brooklyn. Đây là khu vực giáp ranh với khu dân cư đông đúc của New York, hoàn toàn khác hẳn với vùng đất bao la rộng lớn của Wyoming, nơi mà Bagger đã sinh ra và lớn lên. Cuối cùng hắn quay trở lại miền Tây nước Mỹ. Sau mười lăm năm làm việc hai mươi giờ mỗi ngày, không ngừng lăn lộn và mạo hiểm, bao phen thất bại đến tráng tay, giờ đây hắn đã làm chủ một casino. Khi công việc https://thuviensach.vn kinh doanh xuôi chèo mát mái, hán bắt đầu hái ra tiền. Sau khi gây ra một trận náo loạn ở Vegas, hán bị trục xuất khỏi thành phố này và không được phép quay lại. Tuy phải chấp hành quyết định đó, nhưng mỗi khi bay ngang qua nơi đây, hắn liếc nhìn qua cửa sổ máy bay và công khai dùng ngón tay biểu thị một cử chỉ vô cùng khiếm nhã với toàn bang Nevada. Bagger rời phòng và đi thang máy riêng xuống sảnh casino. Hán lướt dọc qua các máy đánh bạc, bàn chơi bài và phòng của những người chơi cá ngựa nơi mà các tay game thủ, từ những kẻ mới tập tễnh vào nghề cho đến những tay lão luyện, đều vung tiền nhiêu hơn so với những gì họ sẽ thu lại. Mỗi khi phát hiện ra một đứa trẻ nào đó đang ngồi chán chường trên sàn, trong khi cha mẹ chúng đang hăng máu đút những đồng xu vào khe đến nhuộm đen cả tay, hắn sẽ gọi đồ ăn, sách và trò chơi điện tử cho chúng, rồi dúi vào tay chúng tờ hóa đơn hai mươi đô. Sau đó hắn gọi điện thoại. Lập tức sẽ có người của sòng bạc Pompeii xuất hiện trước mặt ba mẹ chúng, nhắc nhở họ không được phép vào khu vực chơi bài khi mang theo trẻ em. Bagger sẽ thẳng tay trừng trị bất cứ kẻ nào dám qua mặt hắn, nhưng đối với trẻ con thì không. Chúng chỉ bị đối xử như thế khi đến mười tám tuổi - khi đó cuộc chơi mới công bằng - nhưng cho đến lúc đó, lũ trẻ bị cấm bén mảng tới đây. Đối với hắn, trở thành người lớn đã ghê tởm lắm rồi, vì vậy hãy để lũ trẻ tận hưởng tuổi thơ của chúng. Có lẽ nguyên nhân sâu xa của cái triết lý này chính vì hắn không có tuổi thơ. Cuộc sống nghèo khổ đã quầng hán ra khỏi khu dân cư ở Brooklyn để bươn chải từ lúc chín tuổi. Chính nhờ vậy mà hán thành công, nhưng vết thương lòng đã hằn sâu trong hắn. Nó sâu đến mức chẳng khi nào hắn muốn nghĩ đến nữa. Đơn giản nó đã là một phần con người hắn. Suốt quãng đường, Bagger đã thực hiện ba cuộc gọi cho những đứa trẻ bị những ông bố bà mẹ bỏ trong khu chơi bài. Mỗi lần như thế hắn lại lắc đàu. "Một bầy thiêu thân" hán lẩm bấm. Jerry Bagger chẳng bao giờ cá cược một đồng cho bất cứ điều gì. Điều đó chỉ dành cho những kẻ khờ https://thuviensach.vn khạo. Hắn sở hữu rất nhiều thứ, nhưng "ngu ngốc" không nằm trong số đó. Những kẻ ngốc nghếch kia sẽ la hét và nhảy cỡn lên sau khi tháng được một trăm đồng mà quên rằng chúng đã ném đi hai trăm đồng cho "đặc ân" đó. Và cũng chính thói quen tâm lý kỳ quặc này của con người đã làm giàu cho Bagger. Hắn dừng lại trước một quầy bar và đưa đôi mắt nâu nhìn cô nàng phục vụ đang vội vàng mang đến cho hắn ly nước sô đa với một lát chanh như thường lệ. Hắn không bao giờ uống rượu ở sảnh casino, và bất kỳ nhân viên nào của hắn cũng phải thế. Hắn ngôi trên chiếc ghế đẩu cao và quan sát casino Pompeii đang hoạt động hết công suất. Ở đây có đủ mọi lứa tuổi. Toàn một lũ ngốc nghếch, hắn thừa biết với kinh nghiệm bao nhiêu năm trong giới đỏ đen. Chẳng có kẻ dở hcũ nào đi dạo trong sòng bạc cả. Bagger hiểu rõ tâm lý của những con bạc hơn cả tâm lý của những người "bình thường" khác. Hắn đưa mắt nhìn sang một cặp uyên ương vẫn còn trong trang phục cưới. Casino Pompeii cung cấp một dịch vụ khuyến mãi, không kể tiền bo, cho những cặp uyên ương muốn kết hôn, bao gồm một phòng nghỉ đầy đủ tiện nghi với tấm nệm mới cứng, một bó hoa rẻ tiền, cả dịch vụ chứng nhận kết hôn hợp pháp, bữa tối, nước uống và phòng mát xa đôi thư giãn.Và quan trọng hơn hết, dịch vụ này cung cấp năm mươi đô la thẻ đánh bạc. Bagger không thích thú gì với việc khuyến mãi "tình yêu" này; kinh nghiệm của hắn cho thấy những đồng năm mươi đô la miễn phí đó cuối cùng trở thành món lợi nhuận hai ngàn đô la cho hắn khi họ kết thúc kỳ nghỉ cuối tuần dài. Cặp đôi hán đang quan sát dường như đang cố gắng hết sức để nuốt trọn lưỡi của nhau. Bagger nhăn mặt trước sự phô diễn nơi công cộng này. " Vào phòng đi" hắn lầm bầm. "Đó là thứ rẻ tiền nhất mà bọn bay có thể tìm thấy trong thành phố này, rẻ hơn cả các quán nhậu. Và cả tình dục nữa." https://thuviensach.vn Bagger sẽ không bao giờ lập gia đình, vẫn chưa có người đàn bà nào khiến hán quan tâm, ngoài Annabelle Conroy. Cô nàng thật quyến rũ. Hắn chỉ muốn dành hết thời gian bên cạnh nàng. Trước khi phát hiện ra mình bị lừa, hán những tưởng đây là người phụ nữ sẽ sánh đôi cùng hắn bước vào giáo đường sau bao năm tìm kiếm. Nghĩ đến, hắn thấy thật điên rồ. Cô ta đã lừa hắn những gì? Giờ đây hán chỉ biết mỉm cười chua chát. Bức tranh mà hắn đã vẽ là gì? Hắn và Annabella sẽ thành vợ thành chồng ư? Thật đáng sỉ nhục. Và rồi, như vẫn thường xảy ra, ý nghĩ hay ho luôn lóe lên trong đầu Jerry Bagger khi hắn chẳng mảy may động não. Hắn uống cạn ly sô đa, tiến về phòng và gọi vài cuộc điện thoại để tìm kiếm điều gì đó. Khi Annabelle lừa hắn, cô ta đã nói với hắn rằng cô ta sẽ chẳng bao giờ lấy chồng và sinh con. Nhưng điêu gì sẽ xảy ra nếu Annabelle Conroy đã lập gia đình rồi? Chỉ cần cô ta nói "Con đồng ý" thì đó là manh mối tuyệt vời nhất để lần ra dấu vết. https://thuviensach.vn SÁT THỦ LẠNH LÙNG David Baldacci www.dtv-ebook.com Chương 12 Stone từ chối lời mời nước của Gray, cả hai đang ngồi trong căn phòng làm việc đầy đủ tiện nghi của Gray, với hàng chồng sách đa ngôn ngữ giống như trong nhà của stone vậy. Tuy nhiên ở đây chúng được sắp xếp một cách đẹp mắt hơn. Stone đưa mắt nhìn qua ô cửa sổ dài đối diện với bờ đá nhìn thẳng ra biển. "Chán trang trại ở Virginia rồi à?" ông hỏi. "Thời trẻ, tôi từng mơ ước sẽ trở thành thủy thủ, được khám phá thế giới trên những con tàu," Gray nói, đặt ly rượu whisky có xuất xứ từ Scotland xuống, gương mặt to của ông ta như cố bù đắp cho cặp mắt ti hí. ông ta đang suy nghĩ rất nhiều vấn đề trong đầu, Stone biết rất rõ. Gray không phải là loại người dễ dàng đánh giá được. "Hoài bão tuổi trẻ chỉ là một viễn cảnh thoáng qua nhỉ?" stone nói vu vơ. Bên ngoài trời đã tối hẳn. Không trăng, không sao; một cơn bão sắp đến làm tối đen cả bầu trời. "Tôi chưa bao giờ nghĩ John Carr lại sai lầm trong triết lý." "Cứ cho là anh biết rẩt ít về tôi đi. Và tôi không còn là John Carr nữa. Tên đó đã chết rồi. Tôi chắc là anh đã được thông báo về chuyện này nhiều năm trước." Gray nói tiếp một cách bình thản. "Trước đây nơi này vốn thuộc về một cựu Giám đốc CIA, hiện đang giữ chức Phó Tổng thống. Ở đây có mọi thứ https://thuviensach.vn tôi cần để có thể sống một cách thoải mái và yên ổn lúc về già." "Rất mừng cho anh đấy," stone nói. "Tôi thật sự rất ngạc nhiên vì anh đã đến. Đặc biệt là sau cái cử chỉ nho nhỏ của anh bên ngoài Nhà Trắng đấy." "Nhân tiện tôi hỏi, Tổng thống thế nào rồi?" "Vẫnkhỏe." "Khi đó, anh có cảm giác thôi thúc muốn giết người đàn ông đang gán huy chương lên ngực mình không? Hay là anh đã quá mong muốn được giết ông ta?" "Không nhất thiết phải thẳng thắn trả lời câu hỏi lố bịch của anh, thời thế đã thay đổi. Đây không phải là chuyện của riêng tôi. Anh nên hiểu rõ điêu này." "Vẩn đề là tôi không thể chịu được nếu ông cứ làm theo cách của mình." Trước khi Gray đáp lại, stone nói thêm, "Tôi có vài câu càn hỏi và rất mong nhận được những câu trả lời thật tình." Gray đặt ly Scotch xuống. "Được thôi." Stone quay người lại nhìn vào Gray. "Đơn giản thế à?" "Tại sao lại lãng phí thời gian để làm những trò không nghĩa lí gì cả? Tôi cho là anh muốn hỏi về Elizabeth." "Tôi muốn biết tình hình của Beth, con gái tôi." "Tôi sẽ trả lời những gì tôi có thể." https://thuviensach.vn Stone ngồi xuống đối diện và đặt ra hàng loạt câu hỏi trong vòng hai mươi phút. Câu hỏi cuối cùng của Stone lộ vẻ ngập ngừng. "Nó có bao giờ hỏi về tôi, cha của nó không?" "Như anh biết đấy, vợ chồng thượng nghị sĩ Simpson đã dạy dỗ con bé sau khi nhận nó làm con nuôi.: "Nhưng ông đã nói với tôi là ông gửi Beth cho họ khi Simpson vẫn còn trong CIA. Nếu con bé có nói điều gì, chắc chắn... " Gray giơ một tay lên. "Con bé đã hỏi. Đó là sau khi Simpson rời khỏi CIA và bắt đầu sự nghiệp chính trị. Phải nói là trước đây con bé cũng đã đề cập đến chuyện này nhưng đây là lần đầu tiên tôi nghe một lời thắc mắc như vậy. Họ đã nói với con bé từ nhiều năm về trước khi nhận nó làm con nuôi. Nhưng cũng không có gì để Beth có thể đào sâu thêm nữa đâu. Thật sự thì tôi cũng không chắc con bé đã nói với bao nhiêu người việc này rồi." Stone vươn người về trước. "Nó đã nói gì khi nhác đến cha mẹ ruột?" "Công bằng mà nói anh nên hiểu rằng con bé đã hỏi về mẹ nó trước. Các cô gái mà, chắc anh cũng hiểu, chúng luôn muốn biết." "Tất nhiên con bé nên biết về mẹ nó." "Họ phải rất khéo léo khi nhắc lại..ừm...cái chết của mẹ con bé." "Về kẻ đã sát hại bà ư. Đó là kẻ đang cố tìm cách giết tôi." "Như tôi đã nói với anh, tôi không liên quan gì đến chuyện đó cả. Tôi thành thực rất mến vợ anh. Thành thật mà nói, cô ấy có thể sống đến bây giờ nếu anh..." https://thuviensach.vn Stone đứng phắt dậy và nhìn chầm chầm vào Gray khiến ông thấy lạnh cả người dù rằng đã biết rất rõ cách thức giết người của John Carr. Và chưa người nào được ông thuê có thể làm tốt hơn như thế. "Tôi xin lỗi John, à không, Oliver. Tôi thừa nhận đó không phải là lỗi của anh." ông ngừng lại khi thấy Stone từ từ ngồi xuống. "Họ chỉ nhắc một ít về mẹ con bé, tất cả đều mang ý nghĩa tích cực rằng bà ấy đã chết trong một tai nạn, tôi có thể đảm bảo điều này." "Còn tôi?" "Con bé được kể rằng cha nó là một người lính đã hi sinh vì nhiệm vụ. Tôi tin rằng thậm chí họ đã dẫn con bé đến thăm mộ anh ở Arlington. Đối với con gái, anh đã chết như một anh hùng." Gray ngừng lại rồi nói tiếp. "Anh thấy thỏa lòng chưa?" Cách mà Gray trả lời làm stone muốn biết thêm vài chuyện. "Đó đúng là sự thật hay chỉ là sự thật theo cách của Carter Gray, đưa ra một mớ chuyện nhảm nhí để giải khuây cho tôi?" "Giờ thì còn lí do gì để tôi phải lừa dối anh nữa? Chuyện này cũng chẳng ảnh hưởng tới ai phải không? cả anh và tôi, không thành vấn đề." "Sao ông gọi tôi đến đây đêm nay?" Để trả lời, Gray bước đến sau bàn làm việc và lôi ra một hồ sơ. ông mở ra và cầm lên ba tấm hình màu của ba người đàn ông cỡ khoảng sáu mươi tuổi, ông đặt từng tấm xuống trước mặt Stone. "Người đầu tiên là Joel Walker, thứ hai là Douglas Bennette và cuối cùng là Dan Ross." "Những gã này không liên quan gì đến tôi, cả những tấm hình nữa." Gray lôi ra thêm ba tấm hình nữa trong tập hồ sơ, những tấm này có vẻ cũ hơn, hình trắng đen. "Tôi nghĩ nhìn những tấm này anh sẽ thấy quen hơn. Và cả những cái tên nữa: Judd Bingham, Bob Cole và Lou Cincetti." https://thuviensach.vn Stone chỉ càn nghe qua tên. ông nhìn chầm chằm vào hình những người đã cùng ông sống, chiến đấu và gàn như chết cùng nhau suốt một thập kỉ qua. ông ngước lên nhìn Gray. "Tại sao ông lại cho tôi xem những thứ này?" "Vì trong hai tháng vừa qua cả ba người bạn cũ của anh đã chết." Chết thế nào? "Bingham được tìm thấy trên giường ngủ. ông ta bị bệnh ban đỏ. Kết quả khám nghiệm tử thi cũng không tìm thấy gì bất thường. Cole tự treo cổ. ít nhất có vẻ là vậy và cảnh sát đã đóng hồ sơ vụ đó. Cincetti tìm thấy trong tình trạng say rượu, sẩy chân rơi xuống hồ bơi và chết đuối." "Có nghĩa là Bingham chết bình thường, Cole tự tử và Cincetti gặp tai nạn." "Dĩ nhiên, cả tôi và anh đều không tin. Ba người cùng đơn vị đã chết trong vòng hai tháng?" "Thật là một thế giới đáng sợ." "Có một chuyện mà cả hai ta đều biết rõ." "Ông nghĩ là họ bị giết ư?" "Tất nhiên." "Và ông mời tôi đến đây để làm gì? cảnh báo chăng?" "Có lẽ đó là cách thận trọng nhất phải làm." "Nhưng như ông đã nói, John Carr đã chết. Ai lại đi giết một kẻ đã chết?" https://thuviensach.vn "Cả ba người đó đều được ngụy trang tuyệt vời. Cincetti đặc biệt được chôn cất rất sâu. Nếu kẻ sát nhân tìm được ông ta, chác chắn hán phát hiện ra John Carr thật sự không nằm trong quan tài ở Arlington. Và đó là gã đàn ông còn sống có cái tên là Oliver Stone." "Thế ông thì sao? Carter Gray là nhà chiến lược vĩ đại của đám này mà. Và ông chưa bao giờ phải ngụy trang trong suốt những năm qua." "Tôi được bảo vệ. Anh thì không." "Thế nên ông đưa ra lời cảnh báo cho tôi?" Stone đứng lên. "Tôi rất tiếc là mọi chuyện lại kết thúc như vậy. Anh xứng đáng nhận được nhiều hơn." "Ông đã chuẩn bị để hi sinh tôi và những người bạn từ rất lâu rồi, vì cái đất nước này đây." "Mọi chuyện tôi làm đều là vì đất nước này cả." "Dù sao ít ra đó là cách để ông biện hộ. Tôi thì không như vậy." "Chúng ta đồng ý về sự bất đồng quan điểm này đi." Stone quay người đi và bước ra cửa. https://thuviensach.vn SÁT THỦ LẠNH LÙNG David Baldacci www.dtv-ebook.com Chương 13 Thư từ của Carter Gray được kiểm tra tại trung tâm của FBI đặt bên ngoài rồi mới chuyển cho ông vào buổi tối. Người đưa thư cứ đúng giờ lại lái xe đến và giao tất cả thư từ cho một nhân viên có nhiệm vụ bảo vệ Gray. Những nhân viên này ở trong một ngôi nhà nhỏ cách nhà chính khoảng một trăm dặm. Gray không chấp thuận cho bất cứ người nào ở trong nhà cùng ông, nơi được trang bị những thiết bị an ninh hiện đại nhất. Gray mở thư và bưu kiện ra một cách hờ hững cho đến khi cầm đến một bức thư có phong bì màu đỏ và được đóng dấu bưu điện ở Washington D.c. Trong đó chỉ có duy nhất một vật, một tẩm hình, ông nhìn vào tấm hình và liếc qua bộ hồ sơ trên bàn. Đã đến lượt ông, có lẽ vậy. Ông tắt đèn ở bàn làm việc và đi vào phòng ngủ. ông hôn lên bức ảnh vợ và con gái mình được đặt một cách trang trọng trên lò sưởi. Như một trò đùa của số phận, cả hai người đều phải bỏ mạng tại Lầu Năm Góc vào ngày 11/9. ông quỳ xuống, càu nguyện rồi tắt đèn. Bên ngoài, cách ngôi nhà khoảng năm trăm dặm, Harry Finn từ từ hạ chiếc ống nhòm tàm xa dùng cho ban đêm xuống. Anh đã thấy Gray mở chiếc phong bì màu đỏ. Anh đã chăm chú quan sát gương mặt ông khi ông nhìn vào bức ảnh. Gray đã hiểu. Việc leo lên vách đá thẳng đứng là một thử thách rất lớn, ngay cả với Finn. Nhưng điều này lại giúp anh tiến đến gần con mồi hơn. Chỉ còn một chút nữa thôi. Finn đợi thêm một tiếng nữa để chắc rằng Gray đã ngủ rồi mới trườn vào nơi đặt hệ thống điều chỉnh gas. Một đường ống dẫn gas tự nhiên được đặt ở đây vì Carter Gray thích dùng gas để náu nướng. Mười phút sau, áp https://thuviensach.vn suất của dòng gas vào nhà Gray gây nổ thành những tia lửa và làm tê liệt hệ thống an toàn gắn âm tường. Chỉ trong vài giây ngôi nhà ngập đầy hơi gas chết người. Nếu Gray còn thức chắc hẳn ông có thể ngửi được mùi này vì công ty cung cấp gas cho thêm mùi vào khí gas để nó phát ra như một lời cảnh báo khi gặp sự cố. ừ thì Gray có thể ngửi được nếu ông ta tỉnh giấc nhưng đó là tất cả những gì ông còn có thể làm. Finn lắp một viên đạn vào nòng. Khẩu súng nhìn rất bình thường ngoại trừ mũi súng có màu xanh lá cây. Anh nhắm mục tiêu và bắn vào khung cửa sổ dài phía sau ngôi nhà. Đó không phải là một đường bắn khó. Viên đạn làm bể tấm kính và một lượng nhỏ chất bát lửa trong viên đạn vỡ ra làm cho ngôi nhà bùng cháy. Nóc nhà bị thổi tung lên trời hơn ba mét còn các bức tường bị sập xuống trải dài cả chục mét. Phàn còn lại của nóc nhà chỉ còn là một khối vuông vức nằm trong ngọn lửa dâng cao ngùn ngụt. Trong vài giây thật khó tin là nơi đây đã từng có một ngôi nhà. Finn vừa định chạy trốn khỏi đây theo một lộ trình đã được sắp đặt sẵn thì nghe thấy tiếng la và quay lại nhìn. Một nhân viên bảo vệ đã chạy ra khỏi khu nhà, vấp chân ngã vào đống vôi gạch đổ nát đang cháy bừng bừng. Toàn thân ông bốc cháy. Không thấy nhân viên nào khác chạy ra. Không kịp suy nghĩ, Finn chạy đến và lôi người đàn ông đang vùng vẫy ra, lăn anh ta qua lại trên cát để dập tắt ngọn lửa. Rồi anh vụt dậy, lao tới hệ thống điều khiển gas, chỉnh cho áp suất trở lại bình thường rồi khóa cửa lại. Sau đó anh túm lấy chiếc ba lô và khẩu súng, lao nhanh ra bờ vực, ném sũng và các thiết bị khác xuống biển. Sóng sẽ cuốn tất cả ra xa. Finn lùi lại vài bước lấy đà rồi lao nhanh ra bờ vực. Anh bay vào khoảng không và rơi tõm xuống. Anh rơi thẳng xuống nước, chìm xuống rồi nổi lên. Anh vươn những sải bơi mạnh mẽ vốn có đã được tập luyện từ trước để bơi vào bờ cách đó nửa dặm. Trong một khu rừng nhỏ gần đó, chiếc xe mô tô của anh đã được giấu dưới một lớp lá. Anh băng qua rất nhiều đường mòn nhỏ để ra đến đường chính rồi cuối cùng tấp xe vào lề một con đường https://thuviensach.vn nhỏ, ở đó có một chiếc xe tải đã đậu sẵn. Anh quẳng chiếc mô tô vào phía sau xe tải, nhảy vào ghế tài xế và rồ ga phóng đi. Chiếc xe tải và mô tô sẽ được gửi ở một gara tư nhân nơi Finn hay đến đó bảo trì cách nhà khoảng mười dặm. Anh lái chiếc Prius về nhà, thay y phục trong gara trước khi bước vào nhà, quẳng đống quần áo bẩn vào máy giặt và bật máy lên. ít phút sau anh lặng lẽ bước lên lầu thăm lũ trẻ. Mandy đang ngủ, quyển sách đọc dở còn úp trên ngực. Anh gấp sách lại, đặt sang một bên, tắt đèn rồi leo vào giường. Trong đầu, Finn gạch cái tên Carter Gray ra khỏi danh sách và nhắm vào mục tiêu tiếp theo. Anh nhìn xuống đôi bàn tay mình. Mặc dù đã đeo găng nhưng đôi tay đã bị bỏng lúc dập lửa trên người gã cảnh vệ. Anh lấy nước đá chườm lên, bôi thuốc mỡ vào rồi đi lên lầu. "Đừng làm những chuyện như thế nữa Harry," anh làm bầm nhưng cũng làm vợ anh trở mình. Anh đặt tay lên trán và vuốt tóc vợ. Đôi bàn tay đang tấy đỏ trên những lọn tóc vàng xinh đẹp, một sự kết hợp không cân xứng bất giác làm cho anh muốn bỏ chạy càng xa càng tốt. Một người vợ xinh đẹp và ba đứa con tuyệt vời. Một ngôi nhà xinh xắn, một công việc anh yêu thích và đang làm rất tốt. Cuộc sống ngập tràn những điều anh hầng mơ ước. Và chỉ có một việc anh không bao giờ muốn đối mặt. Thật không công bằng chút nào. Làm thế nào để chẩm dứt mọi chuyện đây? Câu hỏi này cứ văng vẳng trong đầu mỗi khi anh nhớ đến. Công việc này đã trở thành một phần cuộc sống của anh, hơn cả vai trò là một người chồng và một người cha. Và đó là điều duy nhất khiến anh phải khiếp sợ. Finn kéo chăn lên đắp cánh tay lại rồi chìm vào giấc ngủ. https://thuviensach.vn SÁT THỦ LẠNH LÙNG David Baldacci www.dtv-ebook.com Chương 14 Bagger đã tóm gáy Tony rồi," Annabelle nói. Trằn trọc suốt đêm không ngủ, sớm tinh mơ cô đã gọi ngay cho người bạn cũ Leo Richter. Thậm chí cô không cần biết thời điểm bên đó là khi nào. Ở đầu dây bên kia, Leo ngồi bật dậy, cảm thấy nôn nao vì mùi thức ăn vừa ăn xong. "Em đang nói cái quái quỷ gì thế?" "Tony tiêu rồi. Vì cái thói tiêu xài trác táng mà Bagger đã đánh hơi được. Hắn giết ba người và để Tony sống sót sau khi 'nghiền nát' não anh ta thành bột." "Em sợ rằng sau đó hắn sẽ truy bắt chúng ta phải không? Tại sao không ai nghĩ rằng hãy giết quách hán đi. Khó khăn vậy sao?" Annabelle nói, "Chuyện gì sẽ xảy ra nếu Tony biết tên thật của em? Anh nói cho Freddy biết, có thể Freddy nói lại Tony. Hoặc chúng nghe được ở đâu đó." "Anh không biết phải nói gì với em, Annabelle. Rất có thể cả hai chúng ta cũng bị băm thành từng mảnh. Nhưng có rất nhiều cái tên Annabelle và Leo trong xã hội đen này." "Nếu anh biết Freddy ở đâu, hãy cảnh báo anh ta." "Anh hứa. Nghe này, em có muốn anh đến đó không? Để cùng nhau thoát khỏi cái mớ bòng bong này." "Và để cho Jerry dễ dàng tóm một được hai à? Leo, hãy ở yên đó và trốn thật kỹ." Cô cúp máy cái "kịch" và thả phịch người xuống giường. Lẽ ra giờ https://thuviensach.vn này cô nên ôm đống tài sản kếch xù cao chạy xa bay. Một chiếc máy bay riêng, một hòn đảo riêng cùng một dàn vệ sĩ. Nghe có vẻ khả thi nhưng trong thâm tâm cô lại lo sợ như vậy chẳng khác gì tự thú. Cô còn đang suy tính phải làm gì tiếp theo thì chuông điện thoại reo. Đó là Oliver Stone. "Anh hi vọng đã không đánh thức em," ông ta nói. "Em thường dậy sớm mà," cô nói dối. "Anh có thông tin cho em đây. Gặp nhau tại ngôi nhà nhỏ của anh nhé?", ông hỏi. "Oliver, tại sao anh không đến đây?", cô ta nói. "Chúng mình có thể dùng bữa sáng tại một quán vắng gần nhà em." Cô cho ông ta địa chỉ. Ba mươi phút sau họ chọn một chiếc bàn nằm trong góc quay lưng lại với các khách hàng khác. Sau khi gọi món, ông kể cho Annabelle nghe những gì mình thu lượm được. "Cách phòng thủ tốt nhất là tấn công. Chính phủ sẽ không ngàn ngại tống hắn vào tù. Nếu có chúng ta giúp sức, anh e rằng hắn cũng không còn thời gian đối đầu với em. Để đảm bảo an toàn cho em, chúng ta có thể gài hắn dính líu vào một cuộc điều tra của chính phủ." Annabell có vẻ do dự. "Anh không hiểu Jerry rồi. Hắn có vô vàn lý do để có thể dành từng giây phút cuối của cuộc đời cho việc giết em." Stone gật đầu ra vẻ hiểu biết. "Anh hiểu Jerry chứ, ít nhất là dạng người như hắn. Lý do chưa hẳn vì tiền. Nó còn là bộ mặt và quyền uy của hắn. Dường như hán tự xem mình là vô địch thiên hạ. Nếu không thì không còn là Jerry Bagger nữa." "Anh nhìn nhận hoàn toàn chính xác." https://thuviensach.vn "Anh biết rất nhiều tên trùm như Bagger, thậm chí còn làm dưới trướng của chúng." Cô thận trọng hỏi, "Vậy nếu quay sang tấn công Jerry thì chúng ta phải làm thế nào?" "Phải tìm ra điểm yếu của hắn. Chắc chắn sẽ có sơ hở. Ba mạng người ở Bồ Đào Nha và một người còn đang hôn mê. Chỉ cần đánh vào điểm này thì hắn cũng đi tong rồi." "Dù biết là hắn làm nhưng em không có bằng chứng. Còn đi gặp cảnh sát thì em phải khai báo mọi thứ. Em nghĩ họ sẽ không đủ kiên nhẫn để lắng nghe và trao huân chương cho em." "Hay em trả lại hết toàn bộ số tiền đã cuỗm được. Hi vọng hắn sẽ thôi truy đuổi." "Đó là những gì em kiếm được. Như anh nói, hắn đâu cần tiền. Hắn chỉ muốn giết em." "Nhưng làm sao chúng ta có thể buộc tội hắn nếu không cung cấp manh mối hay xuất đầu lộ diện?" "Phải, vấn đề nằm ở đấy. Em thấy không mấy khả thi." "Vì thế chúng ta mới phải tìm cách giải quyết." Stone định nói thêm thì chuông điện thoại reo. Là Alex Ford. Giọng nói của anh đầy căng thẳng. "Oliver, anh gặp Carter Gray tối qua phải không?" "Phải." "Anh đến đó lúc mấy giờ? về lúc mấy giờ?" Stone trả lời. "Tôi chắc là tay tài xế có thể biết. Có chuyện gì thế?" https://thuviensach.vn "Tôi không tin là anh chưa biết gì." "Chuyện gì?" "Có kẻ đã làm nổ tung ngôi nhà của Carter Gray với chủ nhân của nó trong đó. Nghe có vẻ hơi kì lạ. Nhưng tôi nghĩ thế nào FBI cũng sẽ nói chuyện với anh về cuộc gặp gỡ với Gray." Stone cúp máy. FBI muốn nói chuyện với tôi. về Gray. Annabelle vồ hỏi ngay, "Có rắc rối à?" "Chuyện nhỏ thôi," ông chậm rãi nói trong khi vẫn tiếp tục suy nghĩ. "Thực sự là không nhỏ tí nào." Cô cụng nhẹ tách cà phê của mình vào tách của ông. "Chào mừng trở về với Hội." https://thuviensach.vn SÁT THỦ LẠNH LÙNG David Baldacci www.dtv-ebook.com Chương 15 Oliver Stone nhìn chằm chằm vào bức tường trước mặt. Có hai nhân viên điều tra độ chừng ba mươi trong trang phục áo sơ mi với cây súng và huy hiệu giắt trên thắt chiếc dây đai màu đen. Bọn họ lượn lờ như thể những con kền kền chỉ chực vồ lấy những cái xác. Thái độ tự giác trình diện của ông tại văn phòng thường trực của FBI tại Washington cũng không làm ông nhận được chút đặc ân nào, thậm chí có cả Alex Ford, người của sở Mật vụ tháp tùng ông đến cuộc khai báo. Alex còn cho nhân viên điều tra vụ ám sát Carter Gray nghe về thành tích phanh phui đường dây gián điệp gần đây nhất của stone. Tuy nhiên, họ không thèm đếm xỉa đến. Một trong hai nhân viên nói với Alex, "Công việc của tôi là đối mặt với các tên sát nhân và bằng mọi giá phải khai thác được thông tin." Rồi anh ta thả phịch người xuống chiếc bàn trước mặt Stone. "Bây giờ thì khai rõ danh tính một lần nữa. ông tên gì?" "Oliver Stone, như những gì tôi đã khai bốn lần vừa rồi." "Cho chúng tôi xem giấy tờ tùy thân." "Tôi đã nói nãy giờ rằng tôi không có bất kỳ một tờ giấy tùy thân nào." Tay nhân viên còn lại hỏi đầy nghi hoặc, "Thế nào mà có người ở thế kỷ hai mươi mốt này lại không có bên mình một mảnh giấy tờ tùy thân?" Stone nhìn anh ta thách thức. "Tôi biết mình là ai. Và chẳng quan tâm có ai biết mình hay không." https://thuviensach.vn "Vậy ông lặn lội đến đây để nói gì với chúng tôi? Chẳng gì hết ngoài sự thật ông là một đạo diễn phim nổi tiếng trong bộ dạng của một kẻ lang thang thế này ư?" "Thật ra, tôi đến đây để khai báo với các ông rằng tôi đã viếng thăm Carter Gray tối qua theo lời mời của ông ấy. Khoảng chín giờ, tôi có mặt và rời khỏi đó sau bốn mươi lăm phút. Ông ta cho tài xế đưa tôi về. Tay tài xế đó có thể chứng minh rằng ngôi nhà vẫn còn đứng vững và vị chủ nhân bên trong vẫn còn sống khi tôi ra về." Alex ngắt lời, "Anh có nói chuyện với tên tài xế đó không?" Hai nhân viên điều tra đưa mắt nhìn nhau. Một người cất tiếng hỏi Stone, "ông đã nói chuyện gì?" "Đó là chuyện riêng của tôi. Tôi cam đoan rằng nó không dính dáng gì đến những gì đã xảy đến với ngài Gray." Dĩ nhiên stone thừa biết rằng câu chuyện Gray kể về ba người đàn ông bị giết có liên quan mật thiết đến cái chết của ông. "Tôi nhận thấy ông không có thái độ hợp tác," nhân viên điều tra khi nãy nói tiếp. Người còn lại bồi thêm, "Còn tôi e rằng ông có nguy cơ bị buộc tội cản trở việc điều tra. Ông thích ngồi tù lắm phải không ông stone? Để chúng tôi có thời gian xác minh ông là ai." Stone bình tĩnh đáp, "Nếu quý ông đây thấy có thể buộc tội tôi thì cứ việc. Nếu không thì hẹn dịp sau vậy." "Ông khá bận rộn nhỉ, ông stone?" một nhân viên mỉa mai nói. "Tôi muốn giúp gì đó cho các ông. Nhưng tôi muốn thương lượng trước." https://thuviensach.vn "Nhân viên điều tra không được phép thương lượng." 'Tôi sẽ đi cùng các ông đến hiện trường vụ án. Tôi sẽ cho các ông biết nếu phát hiện điều gì thú vị." "Thú vị ư? Điều chết tiệt này có nghĩa gì?", tay nhân viên nói. "Thì có nghĩa vậy đó." "Không đời nào chúng tôi dẫn ông đến hiện trường." "Nếu là kẻ giết người thì ông sẽ đến đó để xóa dấu vết," một nhân viên khác lên tiếng. Stone thở dài. "Gọi giùm tôi giám đốc FBI." "Liệu tôi có nghe nhàm không?", một nhân viên chồm tới, nhìn ông đày nghi hoặc. "Cho tôi nói chuyện với giám đốc FBI. Gàn đây, ông ấy mới trao bằng khen cho tôi. Nhân tiện đến đây tôi cũng có đem theo. Tôi cũng đã gọi đến văn phòng ông ấy. Tôi nói sẽ gọi lại nếu gặp rắc rối." Stone đưa tấm bằng cho một nhân viên điều tra. Người bạn đồng nghiệp kia cũng ghé vai chăm chú đọc rồi liếc nhìn Alex đang khẽ nhún vai. Stone nói, "Các anh sẽ gọi cho ông ấy hay chúng ta sẽ không làm phiên ngài giám đốc và đi thẳng đến hiện trường? Tôi không có nhiều thời gian." Cuối cùng một nhân viên nói "Không việc gì phải quấy rầy ông ẩy," Stone đứng dậy. "Rất vui vì điều này." https://thuviensach.vn