🔙 Quay lại trang tải sách pdf ebook Cọ Hoang
Ebooks
Nhóm Zalo
https://thuviensach.vn
Sa Môn Không Hải Thết Yến Bầy Quỷ Đại Đường Tập 3 Tác giả: Yumemakura Baku
Người dịch: Uyên Thiểm
Phát hành: Nhã Nam
Nhà xuất bản Hà Nội 10/2020
—★—
ebook©vctvegroup
https://thuviensach.vn
Chương XXIII Bông mẫu đơn bí ẩn
https://thuviensach.vn
1
Họ đang ở trong phòng Không Hải… mà không, đúng ra là ở giữa một bông mẫu đơn đỏ.
Nhưng chính xác hơn cả thì họ đang ở trong huyễn thuật của Đan Ông.
Không Hải ngồi trên một cánh hoa mẫu đơn khổng lồ, kích thước của nó dễ bằng cả cái nhà. Quất Dật Thế ngồi kế bên, ngay cạnh nhụy hoa màu vàng to bằng cả cái cây, phía đối diện là Đan Ông.
Không Hải vừa mới đọc xong câu chuyện dài được kể trong bức thư của A Bội Trọng Ma Lữ gửi cho Lý Bạch.
Cậu vừa lướt mắt theo những dòng chữ bằng tiếng Oa vừa đọc to lên bằng tiếng Đường. Đó là cách Không Hải đọc cho Đan Ông nghe. Một câu chuyện kỳ lạ về Huyền Tông hoàng đế và Dương quý phi. Dật Thế không tìm được lời nào để nói.
Đan Ông cũng vậy, chỉ ngồi yên lặng và ngước lên nhìn trời. “Đan Ông, ngài đang khóc có phải không?” Giọng Không Hải cất lên.
Đúng lúc đó…
Đột nhiên sắc đỏ xung quanh lạt dần, tỉnh ra thì đã là phòng của Không Hải.
Ngọn đèn rung rinh, chỉ có duy nhất một bông mẫu đơn màu đỏ nằm chỏng chơ giữa ba người như tàn dư của một giấc mơ. Đan Ông đang ngửa cổ lên trời bỗng cúi mặt xuống, lấy ngón tay phải chùi mắt.
https://thuviensach.vn
“Chao ôi, ta vừa được nghe lại một câu chuyện thân thuộc làm sao…”
Rồi Đan Ông ngẩng mặt lên.
“Ngài Đan Ông. Chàng trai Đan Long được nhắc đến trong bức thư của Triều Hành có phải chính là ngài không?” Không Hải hỏi. “Đúng vậy…”
“Vậy tức là tất cả những điều viết ra trong đây đều là sự thật?” “Ừm.” Đan Ông gật đầu, rồi lẩm bẩm bằng một giọng trầm thấp. “Ta không biết ngài Triều Hành đã để lại một bức thư như thế này…” Quyển trục chứa nội dung bức thư vẫn đang nằm trong tay Không Hải.
“Ngài Đan Ông đã biết tất cả những gì được viết trong bức thư này phải không?”
“Ta biết. Cả những chuyện được viết ra lẫn những chuyện không được viết ra.”
“Bao gồm tung tích của ba người đã cùng nhau biến mất là Đan Long, Bạch Long và Dương Ngọc Hoàn, rồi cả người tiếp theo biến mất là Hoàng Hạc, cũng như những gì xảy ra sau đó nữa, có phải không ạ?”
“Phải.”
“Tại sao tất cả lại biến mất?”
Không Hải hỏi, nhưng Đan Ông chỉ im lặng.
“Ngài Đan Ông…”
Không Hải định nhắc lại câu hỏi, thì Đan Ông nhìn sang Không Hải, nói: “Không Hải à, đây là chuyện bí mật của bọn ta.” “Ngài vừa nói là bọn ta?”
“Ta đã nói như thế.”
“Trong đó gồm những ai?”
https://thuviensach.vn
“Đan Ông ta và Bạch Long, rồi đạo sĩ Hoàng Hạc và Dương Ngọc Hoàn. Hoặc có thể thêm vào số đó tên của Huyền Tông hoàng đế và Cao Lực Sĩ cũng chẳng sao. Thậm chí là cả Thanh Long Tự…” “Trời ạ.”
“Nhờ bức thư này mà cuối cùng ta cũng đã ngộ ra một điều. Đây là câu chuyện về giấc mơ đã xảy ra năm mươi năm trước. Nhưng nó vẫn đang tiếp tục. Ta ngộ ra, đã đến lúc tự tay bọn ta phải tận diệt cái hạt giống mà bọn ta gieo xuống ngày nào. Than ôi, thật là…”
Đan Ông thốt ra những lời ấy như thở dài, môi khẽ mỉm nụ cười. “Không Hải này, dù mấy năm hay mấy chục năm trôi qua, thì con người rốt cuộc vẫn chẳng thể chạy trốn khỏi những điều do mình gây ra phải không…”
“…”
“Có thể nói ta đã lẩn trốn trong mấy chục năm qua, nhưng cuối cùng, ta không thể lẩn trốn thêm được nữa.”
Đan Ông nói như thể vừa nuốt vào một cục đắng.
“Đã đến lúc chấm dứt giấc mơ này rồi, Bạch Long ơi…” Đan Ông tự nói với chính mình, chứ không phải với Không Hải, cũng không phải với Dật Thế.
“Giấc mơ nào?”
“Giấc mơ diệu vợi ấy…”
Đan Ông ngẩng lên trời, lẩm bẩm như vậy, rồi đưa mắt nhìn lại Không Hải.
“Ngài vừa nhắc đến cái tên Bạch Long…”
“Không Hải à, chuyện này là chuyện riêng của ta, không thể nói ra ngoài được.”
“Cái bóng người đêm ấy ở cánh đồng bông của Từ Văn Cường có phải là người quen của ngài Đan Ông?”
“Ừm.”
https://thuviensach.vn
“Đó phải chăng cũng là chuyện riêng?”
“Phải. Không Hải, ta sẽ kể cho ngươi chuyện đó để đáp lại việc ngươi đọc cho ta nghe bức văn.”
“Chuyện đó?”
“Chuyện về những bức tượng dõng chui ra từ ruộng bông.” “Ngài Đan Ông có nói rằng chính ngài đã chôn chúng phải không?”
“Đúng, ta đã nói như vậy.”
“Có phải là một số lượng dõng rất kín?”
“Không.”
Đan Ông lặng lẽ lắc đầu.
“Chỉ là mấy con đã chui ra mà thôi. Những bức tượng dõng chui ra vốn không được chôn ở đó từ đầu, mà do bọn ta làm phỏng theo những bức đã chôn ở đó từ trước.”
“Ngài nói sao…”
“Hãy nghe đi đã, Không Hải…”
Nói đoạn, Đan Ông bắt đầu kể lại toàn bộ câu chuyện về những bức tượng dõng ấy.
https://thuviensach.vn
2
Cánh đồng mùa thu.
Cả một vùng bị cỏ thu phủ lấp. Trên đó có ba người đang rẽ cỏ bước đi.
Một người có lẽ đã hơn năm mươi tuổi. Tóc đen, mắt màu nhạt pha xám. Sống mũi cao.
Còn lại là hai cậu nhỏ, tuổi đều mới chỉ từ mười hai đến mười bốn. Người đàn ông đi đầu mặc trang phục đạo sĩ dắt theo hai thiếu niên đi sau.
Người đàn ông trong bộ dạng đạo sĩ ấy là Hoàng Hạc. Hai thiếu niên là Đan Long và Bạch Long. Hai thiếu niên vốn có tên khác, nhưng được vị đạo sĩ này đặt cho tên gọi là Đan Long và Bạch Long.
Đây đó có những bụi lau nhô cao, người bước vào trong sẽ gần như mất dạng, chỉ thấy những đòng lau sáng lóa đung đưa mà thôi. Lúc đi qua những khóm đại kế, họ cũng hầu như không hề chậm lại.
Chỉ mải miết đi.
Gió bắt đầu nổi lên.
Ấy là lúc ánh dương đang lên cao dần, lá cỏ vẫn còn đọng chút sương sớm chưa tan hết.
Càng đi, vạt áo và ống tay càng nặng trĩu vì dính sương. Nhưng mỗi lần gió thổi, ống áo căng ra sẽ cuốn theo hơi nước lên trời. Hai thiếu niên Bạch Long và Đan Long mỗi người vác một chiếc cuốc trên vai. Lăng Ly Sơn nằm bên tay phải theo hướng họ đang đi. Đó là mộ vua Tần Thủy Hoàng.
https://thuviensach.vn
Hễ gió thổi, cả một vạt cỏ lại lay động. Chẳng còn ai khác ngoài ba người bọn họ. Y phục và tóc vưon dài ra theo làn gió giống như những ngọn cỏ.
“Ngay đằng trước rồi.” Hoàng Hạc đang đi đầu, chợt cất tiếng lẩm bẩm.
“Có thấy không?” Hoàng Hạc ngoái lại hai cậu thiếu niên đằng sau hỏi. “Tất nhiên chỉ một chút thôi…”
“Có phải cái cảm giác là lạ giống như dựng tóc gáy này không ạ?” Hai thiếu niên Bạch Long và Đan Long trả lời.
“Vậy là các con cảm nhận được ư?” Hoàng Hạc gật gù vẻ hài lòng.
“Vùng đất này bị yểm bởi một phép chú khổng lồ.” Hoàng Hạc lẩm bẩm như nói một mình.
Vừa đi, Hoàng Hạc vừa hít thật sâu và nhìn khắp xung quanh. “Khắp cả dải đất này đều như vậy. Thật không thể tưởng tượng nó lại vĩ đại đến thế…”
Hoàng Hạc thốt lên đầy thán phục.
“Các con nghe đây, việc này ngoài ta ra chưa người nào khác biết. Không được phép hé lộ điều bí mật này cho ai biết đâu đấy.” Đan Long và Bạch Long gật đầu.
“Ta phát hiện ra điều bí mật này mười lăm năm trước. Phép chú này vốn dĩ được dùng để yểm quanh lăng Ly Sơn của Tần Thủy Hoàng. Hẳn là Tần Thủy Hoàng muốn dùng phép chú này để bảo vệ mình sau khi chết đây mà. Xem ra cũng đã có nhiều kẻ bị chôn sống để làm phép chú này…”
Càng đi, Hoàng Hạc càng trở nên hoạt khẩu hơn.
“Ta bắt đầu nghĩ đến việc lợi dụng phép chú này từ mười năm trước. Vì thế, mười năm trước ta đã chôn một thứ ở đây… Hôm nay ta tới để đào nó lên.”
Ba người tiếp tục bước đi trong gió.
https://thuviensach.vn
“Đây rồi, nó ở quanh đây thôi.”
Hoàng Hạc dừng bước và nhắm mắt.
Ông ta vừa to nhỏ niệm chú vừa quỳ gối xuống cỏ, áp lòng bàn tay phải lên mặt đất.
“Ồ, chính là chỗ này!”
Hoàng Hạc đứng dậy, nhổ một sợi tóc trên đầu mình, rồi ngậm lấy một đầu sợi tóc và lại quỳ xuống.
Lần này ông ta chống cả hai lòng bàn tay xuống đất, hơi đổ người về trước, chạm đầu còn lại của sợi tóc đang ngậm trong miệng lên mặt đất.
Ông ta nhắm mắt lại.
Thế rồi bắt đầu niệm chú trong lúc miệng vẫn ngậm sợi tóc. Không phải thần chú của Đường. Hình như là thần chú của dị bang.
Một lát sau, Hoàng Hạc mở mắt ra, đứng dậy và nhổ sợi tóc trong miệng xuống đất.
“Không thể nhầm được. Chú lực trong đất truyền lên tê tê đầu lưỡi.”
Hoàng Hạc nhìn sang Bạch Long và Đan Long, bảo: “Các con hãy đào chỗ này lên.”
Bạch Long và Đan Long bắt đầu cặm cụi đào, không hé miệng nói một lời. Hoàng Hạc nằm dài trên cỏ ngắm mây bay trên trời. “Này Bạch Long, Đan Long. Nhất định phải dùng chú thuật của chúng ta để khuynh đảo đất nước này…”
Thỉnh thoảng, Hoàng Hạc lại hướng lên trời lẩm bẩm như độc thoại.
Rồi có lúc, ông ta đang ngậm một nhánh cỏ và nhìn lên trời, đột nhiên nhổ toẹt nhánh cỏ ra, bảo:
“Nói về chú thuật thì sắc đẹp của đàn bà cũng là một loại chú thuật. Nó không chỉ khuynh đảo con tim của một gã đàn ông, mà còn
https://thuviensach.vn
có thể khuynh đảo cả một đất nước…”
Họ chỉ nghỉ giải lao đúng một lần để ăn cơm. Ăn xong, Bạch Long và Đan Long lại bắt tay ngay vào công việc đào đất.
Hoàng Hạc thỉnh thoảng lại vươn người nhòm vào cái hố mỗi lúc một sâu hơn và bắt đầu chỉ thị phải đào thế này hay thế kia. “Phải đào rộng ra một chút. Vì ta còn phải đào sâu thêm nữa.” “Các con hãy chia nhau một người đào, một người đổ đất đi.” Một lúc sau…
“Sắp tới nơi rồi đấy. Các con phải xuống cuốc cẩn thận, kẻo bổ vỡ thứ đó là công toi.”
Lúc này, mặt trời đã bắt đầu xế bóng.
Không lâu sau.
Cuốc của Đan Long va phải một vật cứng ở trong đất.
Không phải đá.
“Nó đấy, nó đấy!” Hoàng Hạc đã đứng hẳn dậy và đang nhòm xuống hố.
Rốt cuộc đã đào được bốn bức tượng dõng to gần bằng người thật ở dưới hố. Tất cả đều là dõng nam quấn quanh mình trang phục khi ra trận.
Xung quanh bốn bức tượng dõng đó còn có nhiều dõng khác cũng được chôn cùng.
“À, những cái đó là dõng thật đấy. Không cần đào lên đâu…” Hoàng Hạc nói vậy để hai thiếu niên dừng lại.
“Có ngạc nhiên không?”
Hoàng Hạc cúi xuống hỏi hai thiếu niên ở dưới hố.
“Suốt cả dải đất này, chỗ nào cũng có những bức tượng dõng được chôn bên dưới. Số lượng có lẽ phải lên tới bảy ngàn bức. Một lần tình cờ ngang qua đây, ta cảm thấy sự hỗn loạn của khí đất, kiểm tra thử thì phát hiện ra những bức tượng dõng bị chôn dưới này…”
https://thuviensach.vn
Giọng Hoàng Hạc vọng xuống dưới hố dội đi dội lại mãi.
“Ta phải đưa bốn bức tượng đó ra khỏi hố. Nhưng đừng lo, các con sẽ không phải làm gì cả. Chúng sẽ tự mình lên khỏi hố.” Hoàng Hạc bảo vậy.
Bạch Long và Đan Long trèo lên khỏi hố.
Hoàng Hạc đứng bên miệng hố, nhìn xuống bốn bức tượng dõng đang nằm dưới đáy, đưa hai tay kết ấn và bắt đầu niệm chú. “Ta bảo các thiên thần, địa thần. Ta là con cháu của Zardusht*. Ta nhân danh Ohrmazd* và Arda Wiraf Namag (Thần linh thư) để ra lệnh cho các người. Các Yazata*: Atar, Mithra, Verethragna, Mah*! Hãy cảm ứng lời cầu nguyện của ta, dấy động sức mạnh bởi Asha*. Hãy ban sự sống cho những đứa con trong lòng đất của ta…”
Sau đó vẫn tiếp tục là những câu thần chú của dị bang.
Thế rồi….
“Ồ!”
“Ồ…”
Bạch Long và Đan Long ồ lên.
Những bức tượng nằm dưới đáy hố bắt đầu khẽ động đậy.
Rồi chúng chuyển động.
Thần chú của Hoàng Hạc đã linh nghiệm.
Bốn bức tượng mặc dù hết sức vụng về, hết va vào nhau rồi lại đổ kềnh ra, nhưng vẫn tự mình bò dậy và bám được vào mép hố. Rồi sau nhiều lần thất bại, cuối cùng chúng cũng leo lên khỏi miệng hố.
Bốn bức tượng đứng dàn hàng ngang trước mặt Hoàng Hạc. Ánh dương đỏ ối đang chìm dần xuống đường chân trời đằng Tây hắt lên chúng.
Hoàng Hạc hạ thấp giọng cười một cách khoái chí.
https://thuviensach.vn
“Mười năm. Mười năm là chúng có thể di chuyển được. Đúng như ta đã nghĩ. Những bức tượng dõng mô phỏng theo những chú dõng đích thực này đã nhận được sức mạnh của chú thuật từ trong đất.” Rồi Hoàng Hạc cười vang.
“Lúc nhào đất để nặn những bức tượng này, ta đã cắt tóc và móng tay ta trộn vào trong đó. Chỉ cần chôn xuống mười năm, chúng đã có thể chuyển động như người. Hãy trả lời đi, hỡi những đứa con của đất, hỡi những cậu con trai của ta! Các con có vui khi được ban cho sự sống?”
Từ miệng bốn bức tượng vang lên những tiếng hít vào. Hít
Hít
Hít
Hít
Không rõ chúng đang tự trả lời hay do Hoàng Hạc sai khiến? Nhưng việc bốn bức tượng có thể cử động và bò ra khỏi hố là sự thật.
Trước khi mặt trời khuất hẳn, bốn bức tượng lại đi xuống hố và nằm ra đó theo lệnh của Hoàng Hạc. Bọn họ đã tôn đáy hố cho cao lên trước khi các bức tượng chui xuống.
“Tiếp theo ta sẽ phải làm sao để chúng có thể tự mình chui ra khỏi hố. Vì vậy không được để chúng nằm đè lên nhau.”
Thế rồi bọn họ lấp đất lại.
Khi việc lấp đất xong xuôi thì trên trời, những vì sao đã bắt đầu nhấp nháy.
“Bạch Long, Đan Long. Sẽ có một ngày chúng ta dùng đến chúng…”
“Dạ.”
“Dạ.”
https://thuviensach.vn
Bạch Long và Đan Long cúi đầu trước Hoàng Hạc. Sau đó, ba người bắt đầu chậm rãi bước đi dưới trời sao.
https://thuviensach.vn
3
Căn phòng lặng ngắt như tờ.
Ngọn đèo leo lét như sắp tắt, hơi đêm buốt giá tràn ngập khắp phòng.
“Hiện giờ, ngoài ta ra chỉ có Bạch Long biết chuyện này.” Không Hải hít sâu một hơi lạnh, cùng với bóng tối, rồi nhìn sang Đan Ông.
“Vậy thì, toàn bộ vụ việc tượng dõng chui lên từ cánh đồng bông của Từ Văn Cường đều bởi Bạch Long gây ra phải không thưa Đan Ông?”
“Ừm.”
Đan Ông khẽ gật đầu.
“Và cả vụ việc con mèo ở nhà Lưu Vân Tiêu…”
“Có thể là như vậy…”
“Nhưng rốt cuộc Bạch Long gây ra những chuyện ấy là nhằm mục đích gì?”
“…”
Đan Ông không hé môi trước câu hỏi của Không Hải. Miệng ông khép chặt như đang suy nghĩ điều gì đó.
Không Hải chờ đợi câu trả lời trong lúc Đan Ông vẫn nhìn ra xa xăm.
“Có nhiều chuyện mà ngay cả ta cũng không biết…”
Đan Ông nói như lẩm bẩm trong miệng.
“Giữa bọn ta là một khoảng thời gian đằng đẵng. Huyền Tông, Cao Lực Sĩ, Triều Hành, Hoàng Hạc, Bạch Long và…” Đan Ông đột nhiên ngắt ở đó, rồi nhắm mắt.
https://thuviensach.vn
“Dương Ngọc Hoàn…”
Và nói tiếp bằng một giọng bùi ngùi.
Đan Ông mở mắt ra.
“Nhưng cũng có những chuyện mà ta biết.”
“…”
“Riêng có một chuyện này thì ta phải nói rõ.”
“Là chuyện gì ạ?”
“Đó là cách mà Bạch Long dùng để dụ ta ra.”
“Cách của Bạch Long?”
“Khi những tượng dõng từ trong đất ở gần lăng Ly Sơn của Tần Thủy Hoàng chui lên, việc ấy nhất định sẽ đến tai Đan Ông này. Có lẽ Bạch Long tin rằng ta sẽ xuất hiện nếu nghe được tin ấy.”
“Thật vậy sao…” Không Hải thốt lên một cách thành thật. “Thế còn đạo sĩ Hoàng Hạc?”
“Đừng có hỏi điều đó, Không Hải.”
“…”
“Đấy là chuyện riêng của bọn ta…”
“…”
“Nhất định sẽ có ngày ta kể chuyện đó cho ngươi, khi cơ hội đến.” Đan Ông chậm rãi đứng lên ở chính giữa căn phòng.
“Không Hải à. Nhờ ngươi mà đêm nay ta được nghe lại câu chuyện từ xa xưa ấy.”
“Dạ.”
“Đây là việc giữa ta và Bạch Long. Bọn ta sẽ phải giải quyết riêng với nhau.”
Đan Ông xoay ra cửa, cất bước.
“Ngài Đan Ông…”
Không Hải gọi với theo, nhưng Đan Ông không đáp lời. Đan Ông mở toang cánh cửa, bước ra ngoài.
https://thuviensach.vn
“Không Hải!?”
Dật Thế đã nhấc gối định nhỏm dậy, nhưng Không Hải đưa mắt ngăn lại.
“Không Hải à, tuế nguyệt trôi qua chỉ trong một cái chớp mắt mà thôi…”
Từ bên ngoài vọng vào tiếng lẩm bẩm của Đan Ông.
“Chớ có phung phí tài năng của mình.”
Rồi cả giọng nói lẫn tiếng động của Đan Ông biến mất khỏi làn hơi đêm.
Chỉ còn quyển trục chứa bức văn mà A Bội Trọng Ma Lữ gửi cho Lý Bạch được Đan Ông mang đến đang nằm đó dưới ánh đèn yếu ớt.
https://thuviensach.vn
Chương XXIV Bức văn thứ hai
https://thuviensach.vn
1
Không Hải và Dật Thế bước đi giữa những con phố Trường An đang mỗi ngày một lộng lẫy hơn. Họ đi đến nhà Liễu Tông Nguyên. Lá liễu bắt đầu đơm ra những chồi xanh mềm mại, còn lâu mới đến mùa bão cát, nhưng lớp trang điểm của mùa xuân đã đậm dần trên từng cảnh sắc.
Hai người chẳng còn lạ lẫm với sự huyên náo của những con phố không chỉ nghe thấy tiếng Đường, mà còn cả những tiếng Hồ, tiếng Thổ Phồn nữa.
Trang phục của đàn ông, đàn bà đi lại trên phố cũng đã phảng phất hơi xuân. Còn có cả những phụ nữ vận y phục Hồ, xỏ giày Hồ đang là xu thế thời thượng lúc bấy giờ.
Tuy muộn nhưng xuân đã về.
“Lạ lùng thật đấy Không Hải ạ.” Vừa đi, Dật Thế vừa lẩm bẩm. “Cái gì lạ lùng?” Không Hải hỏi.
“Rằng thì là ở xứ sở xa lạ này cũng có mùa xuân.”
Dật Thế vừa đưa mắt nhìn ra khung cảnh xung quanh vừa nói với giọng có phần hào hứng.
“Tối qua, nghe cậu đọc bức thư của A Bội Trọng Ma Lữ, tớ đã không ngăn nổi mình chặm tay lên khóe mắt. Ngài A Bội Trọng Ma Lữ đã buồn bã biết nhường nào? Giờ đây, khi đã rời xa đất nước ấy, tớ mới thật sự cảm thông với nỗi lòng của ngài ấy. Nhưng hẳn là mỗi độ xuân đến thế này, ngài ấy cũng cảm thấy được an ủi phải không.”
Dật Thế rầu rầu buông một tiếng thở dài.
Ừm.
https://thuviensach.vn
Ừm.
Không Hải vừa bước đi vừa gật gù.
Bức thư A Bội Trọng Ma Lữ gửi cho Lý Bạch đang nằm trong bọc áo Không Hải.
“Nhưng Không Hải à, cậu nói đúng.”
“Đúng gì?”
“À thì về vụ việc tượng dõng ở ruộng bông của Từ Văn Cường và vụ việc con mèo ấy.”
“Sao nữa?”
“Cậu có nói, chỉ cần tập trung suy nghĩ xem tại sao bọn chúng lại cố tình làm những chuyện gây chú ý như thế là được, phải không nào?” “À, té ra là chuyện đó.”
“Đúng như cậu nói còn gì?”
“Nhưng chính cậu mới là người phát hiện ra điều đó, Dật Thế ạ.” “Không, chính là cậu, Không Hải ạ.”
“Ừm.”
“Theo cách nói của Đan Ông thì việc đó do Bạch Long làm nhằm mục đích dụ cho Đan Ông xuất đầu lộ diện, đúng không?” “Đúng vậy.”
“Nhưng tại sao Bạch Long lại muốn dụ cho Đan Ông xuất đầu lộ diện?”
“Chà, cái đó cậu phải tự đi hỏi Đan Ông thôi.”
“Tất nhiên là như thế, chỉ có điều…”
“Làm sao?”
“Tớ vẫn lấn cấn.”
“Lấn cấn?”
“Ừ, lấn cấn.” Dật Thế gật đầu. “Mà này, cậu không đoán được điều đó à Không Hải?”
“Tớ không đoán được.”
https://thuviensach.vn
“Đành chịu à.”
“Tớ không đoán được, nhưng bí mật ấy có lẽ nằm ở chỗ Dương Ngọc Hoàn, tức Quý phi.”
“Bí mật ấy là gì?”
“Tớ chịu.”
“Cậu có cần nói toẹt ra thế không?”
“Xin lỗi cậu.”
“Suốt từ đêm qua, tớ cứ thấy thương Quý phi đến đứt ruột.” “Ừm.”
“Bị hoàng đế ép buộc lìa bỏ chồng mình, rồi phải lấy kẻ hơn cả tuổi cha mình làm chồng, và cuối cùng bị giết chết để cứu lấy tính mạng của chính kẻ ấy. Nếu thực tế đúng như những gì viết trong bức thư của ngài Triều Hành, thì may mắn là bà ta đã không chết, nhưng thay vào đó lại bị chôn sống dưới mộ, mặc dù rốt cuộc đã được đào lên, song đã hóa điên và giờ đang ở đâu, thế nào chẳng ai hay…”
“…”
“Thật đến là mệt.”
“Cậu sao thế?”
“Chẳng hiểu sao cứ sang xuân là tớ lại hay nghĩ đến những chuyện thế này.”
Không Hải và Dật Thế tiếp tục sánh bước.
“Nhưng liệu có ổn không?” Dật Thế hỏi.
“Cái gì cơ?” Không Hải hỏi lại.
“Bọn mình đến nhà Liễu Tông Nguyên tiên sinh trong lúc vẫn còn sớm thế này.”
“Có gì không ổn đâu.”
“Ngộ nhỡ ông ta còn đang ngủ, hoặc không có nhà thì sao?” “Cậu nói đúng.”
“Thế sao cậu vẫn đi?”
https://thuviensach.vn
“Vì tớ thấy lấn cấn với một số chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Chẳng hạn như chuyện bức văn của ngài Triều Hành ở trong nhà Lý Hương Lan, tớ ngờ là chuyện ấy đã bị lộ ra với kẻ địch của Liễu tiên sinh.”
“Ừ.”
“Nhất cử nhất động của Liễu Tông Nguyên tiên sinh đều rất kín đáo, làm gì cũng không để kẻ khác biết được. Nhưng không chừng đã có nội gián. Nếu như vậy thì…”
“Thì sao?”
“Thì kẻ nội gián sẽ nắm được tin Không Hải muốn đến gặp Liễu tiên sinh nếu ta cho người báo trước, cũng như mọi đường đi nước bước của Liễu tiên sinh trong việc thu xếp một cuộc gặp bí mật.” “Ừm.”
“Thành thử, ta cứ đến bất ngờ mà không báo trước thế này có khi lại vô sự.”
“Hóa ra là như vậy.”
“Nhưng cậu đừng nghĩ phức tạp quá. Thật ra thì chỉ vì tớ muốn thi thoảng lại được thả bộ một chút chứ không phải đi bằng xe ngựa qua những con phố này. Đó mới là lý do chính.” Không Hải nói.
“Ồ, Dật Thế này, trong lúc bọn mình mải chuyện thì nhà Liễu tiên sinh đã ở ngay kia rồi…”
https://thuviensach.vn
2
“Ồ… ồ…”
Từ đầu đến cuối chỉ lặng thinh nghe Không Hải kể, nhưng khi câu chuyện kết thúc, Liễu Tông Nguyên bất giác kêu lên gần như tiếng của một con thú.
“Không thể nào tin nổi những điều như vậy lại được viết trong bức văn của ngài Triều Hành…”
Liễu Tông Nguyên nắm chặt bàn tay, đặt lên trên mặt bàn và cắn môi.
Đó là căn phòng mà Liễu Tông Nguyên dùng làm thư khố. Các loại quyển trục chất cao như núi trên các giá sách xung quanh, mùi mực mới và mùi mực cũ hòa lẫn với mùi ấn thư tràn ngập khắp căn phòng.
Sau khi dẫn Không Hải và Dật Thế vào căn phòng này, Liễu Tông Nguyên tỏ ra rất vui mừng khi biết đã tìm thấy bức văn của A Bội Trọng Ma Lữ, hơn nữa còn được Không Hải mang đến.
Không Hải kể lại câu chuyện đêm qua, rồi bắt đầu đọc nội dung bức văn cho Liễu Tông Nguyên nghe theo như cái cách đã đọc cho Đan Ông.
Đó là lúc Không Hải vừa đọc xong bức văn.
“Quả là một câu chuyện ly kỳ, quái dị…” Liễu Tông Nguyên nói, giọng còn chưa hết hưng phấn. “Đây là điều bí mật nhất trong những điều bí mật của triều đình nhà Đường. Một câu chuyện hi hữu và không thể tiết lộ ra ngoài…”
“Phải.” Không Hải gật đầu.
“Nhưng bức văn đó liệu có đúng là thật không?”
“Tôi cho là không thể nhầm lẫn được. Bức văn được viết bằng chữ Đại Hòa, nếu không phải người nước tôi thì hiếm ai viết được như thế.”
https://thuviensach.vn
“Hừm…”
“Mà Liễu tiên sinh này, có một việc tôi muốn hỏi ông…” “Việc gì vậy thầy Không Hải?”
“Ông có được bức văn của ngài Triều Hành vào khi nào và bằng cách nào?”
Không Hải vừa dứt lời, Liễu Tông Nguyên bèn kêu lên: “Ồ, phải rồi, chính là việc đó.”
“Nhưng tôi còn có một chuyện nữa cần phải nói với thầy.” Liễu Tông Nguyên lại hạ thấp giọng, rướn người về phía trước. “Chuyện gì vậy?”
“Có vẻ như ngài Triều Hành không chỉ để lại một bức văn ấy.” “Tức là?”
“Còn có một bức văn khác nữa.”
“Có chuyện đó sao!”
“Nhưng trước tiên tôi cần phải bắt đầu bằng việc trả lời câu hỏi vừa rồi của thầy Không Hải rằng, tại sao tôi lại có được bức văn này…”
“Vâng.”
Ngay đến cả Không Hải cũng bất giác rướn người về phía trước vì vẻ mặt nghiêm trang của Liễu Tông Nguyên.
Ực! Có tiếng Dật Thế nuốt nước miếng.
https://thuviensach.vn
3
“Thật ra, bức văn này đã không được gửi cho ngài Lý Bạch.” Liễu Tông Nguyên nói bằng giọng thì thầm.
“Thật sao?”
“Thật vậy.”
“Vì sao!?”
“Thầy hãy xem ngày bức thư được viết…”
Liễu Tông Nguyên mở bức thư ra, chỉ vào dòng cuối cùng. Phong kín mùa thu năm Bảo Ứng nguyên niên.
“Ồ…” Không Hải gật gù như vừa vỡ ra điều gì, rồi thốt lên khoái chí: “Hóa ra là như vậy.”
Dật Thế ngồi cạnh nghe thấy vậy thì nhìn Không Hải đầy vẻ bực bội.
“Này Không Hải, tớ chả hiểu gì cả.”
“Dật Thế à, cậu có biết Bảo Ứng nguyên niên là năm như thế nào không?”
“Bảo Ứng nguyên niên?”
“Đó là năm mà thái thượng hoàng Huyền Tông mất, đúng như những gì ngài Triều Hành đã viết. Và cũng là năm mất của ngài Cao Lực Sĩ.”
“Thế rồi Túc Tông hoàng đế cũng mất vào năm này.” Liễu Tông Nguyên bổ sung.
“Trời…”
https://thuviensach.vn
Huyền Tông tạ thế vào năm Bảo ứng nguyên niên, nói cho chính xác hơn là vào ngày mùng năm tháng Tư năm Thượng Nguyên thứ ba. Tức năm 762 theo Tây lịch.
Do cái chết của Huyền Tông nên vào năm Thượng Nguyên thứ ba, niên hiệu được cải sang Bảo Ứng nguyên niên.
Chỉ mười ba ngày sau cái chết của Huyền Tông, tức ngày mười tám tháng Tư, con trai của Huyền Tông là Túc Tông băng hà; rồi sau đó hai hôm, tức ngày hai mươi tháng Tư, Cao Lực Sĩ cũng lìa đời.
“Còn nữa Dật Thế ạ. Ngài Lý Bạch, người mà ngài Triều Hành viết bức thư này cho, cũng mất đúng vào năm đó.”
“H… hả…” Dật Thế không tìm được lời nào thích hợp, miệng thì há hốc và mắt thì chớp liên hồi.
Quả vậy, Lý Bạch đã tạ thế ở đất Đương Đồ vào tháng Mười một năm Bảo Ứng nguyên niên.
Nghĩa là…
“Tóm lại thì chuyện là như vầy Dật Thế ạ. Ngài Triều Hành viết bức văn này sau khi thái thượng hoàng Huyền Tông, hoàng đế Túc Tông, rồi ngài Cao Lực Sĩ đã qua đời, tuy nhiên lúc ấy thì ngài Lý Bạch hẵng còn sống. Nhưng bức văn chưa kịp gửi đi thì ngài Lý Bạch cũng mất nốt, nên rốt cuộc ngài Triều Hành đành phải tự tay phong kín bức thư lại và cất đi…”
“Ra là vậy. Nhưng Không Hải này, nghe cách nói của cậu, tớ cảm thấy như thể có mối liên hệ nào đó giữa cái chết của thái thượng hoàng Huyền Tông, hoàng đế Túc Tông, ngài Cao Lực Sĩ và ngài Lý Bạch.” “Tớ không nói là có.”
“Cậu cũng không nói là không.”
“Tớ chỉ đang đoán rằng có thể có mà thôi.”
“Mối liên hệ đó như thế nào?”
“Tớ chịu.”
Không Hải hơi gằm mặt xuống, nhìn Dật Thế.
https://thuviensach.vn
Sau một lát đăm chiêu như suy nghĩ gì đó, Không Hải liền cất tiếng: “À, tớ nhớ ra rồi.”
“Gì vậy?”
“Nếu không nhầm thì nó xảy ra một năm sau khi thái thượng hoàng Huyền Tông qua đời.”
“Nhưng là cái gì mới được chứ?”
“Việc Sử Triều Nghĩa bị thuộc hạ của An Lộc Sơn là Lý Hoài Tiên giết chết.”
Nghe đến đó, Dật Thế liền hiểu ngay. Bởi số sách sử từng đọc đủ để Dật Thế hiểu được đó là chuyện gì.
Kẻ chủ mưu trong cuộc phản loạn khiến cho Dương quý phi phải chôn thây ở Mã Ngôi Dịch là An Lộc Sơn. Việc An Lộc Sơn định lập con trai của người thiếp trẻ Đoạn phu nhân là An Khánh Ân làm thái tử đã khiến người con cả An Khánh Tự sinh lòng oán hận, để rồi y bị chính An Khánh Tự giết chết. Vì giả rằng An Khánh Ân được lập làm thái tử, thì sau khi An Lộc Sơn chết, An Khánh Ân sẽ trở thành hoàng đế, lúc ấy mạng An Khánh Tự đâu thể giữ được nữa.
Nhưng rồi An Khánh Tự, một kẻ say xỉn tối ngày, lại bị võ tướng dưới trướng mình là Sử Tư Minh giết hại. Sử Tư Minh từng nổi lên thành một thế lực ghê gớm tưởng chừng như sắp đoạt được Lạc Dương, song lại bị chính con trai mình là Sử Triều Nghĩa giết chết, đến lượt Sử Triều Nghĩa lại bị thuộc hạ của An Lộc Sơn là Lý Hoài Tiên giết chết, nhờ đó, loạn An Sử cuối cùng cũng chấm dứt sau chín năm trời.
Kết cục là tự diệt.
Sự kiện đó xảy ra một năm sau cái chết của Huyền Tông, Cao Lực Sĩ, Túc Tông và Lý Bạch, tức năm Bảo Ứng thứ hai.
“Hừ… hừ…” Dật Thế bất giác cất tiếng như rên rỉ.
Còn Liễu Tông Nguyên thì thốt lên đầy cảm khái:
“Than ôi, thật là…”
https://thuviensach.vn
“Thưa tiên sinh…” Không Hải quay sang Liễu Tông Nguyên, hỏi: “Chẳng hay ông có biết những chuyện xảy ra lúc thái thượng hoàng Huyền Tông mất hay không?”
“Chà, về chuyện đó thì tôi không biết. Tôi chỉ được nghe kể rằng có một kẻ là hoạn quan Lý Phụ Quốc không cho hoàng đế Túc Tông và thái thưọng hoàng Huyền Tông được gặp nhau, rồi ngài Cao Lực Sĩ bị đày đi Hồ Nam trước khi mất hai năm cũng chính là vì Lý Phụ Quốc.”
“Lý Phụ Quốc sao?”
“Nghe đâu tên hoạn quan đó đã cho chuyển thái thượng hoàng Huyền Tông từ Hưng Khánh Cung về Tây Nội. Rốt cuộc thái thượng hoàng đã chết ở Thần Long Cung.”
Khi ấy Huyền Tông đã bảy mươi tám tuổi.
“Hình như sau đó ngài Cao Lực Sĩ được ân xá nhưng đã mất trên đường trở về Trường An…?”
“Đúng vậy.” Liễu Tông Nguyên gật đầu, trong dạ lại càng thêm thán phục trước sự uyên bác của nhà sư ngoại quốc này. Hai năm là quãng thời gian Cao Lực Sĩ phải rời xa thái thượng hoàng Huyền Tông. Nhưng rồi đây ông ta sẽ được gặp lại Huyền Tông. Xuất phát từ Vu Châu thuộc Hồ Nam, nơi bị lưu đày, với niềm háo hức, nhưng khi vừa đến Lang Châu thì nhận được cáo phó của Huyền Tông.
“Nghe tin thái thượng hoàng băng, liền khóc rống lên, thổ huyết mà chết.” Sách Tư trị thông giám chép về cái chết của Cao Lực Sĩ như vậy.
Cao Lực Sĩ nghe tin báo, liền ngóng về phương Bắc xa xôi, khóc rống lên, sau đó ho ra máu rồi chết. Đó là cái chết bi thống đến tráng lệ của một nhân vật đã từng cùng Huyền Tông nắm mọi quyền bính của triều đình trong tay.
https://thuviensach.vn
Còn Cao Lực Sĩ truyện chép về sự việc này như sau: “Cao Lực Sĩ rời Vu Châu vào tháng Bảy, đến được Lang Châu, sang tháng Tám bệnh tình đã tới chỗ cùng, bèn nói với tả hữu: ‘Ta năm nay đã bảy mươi chín. Có thể coi là thọ. Làm quan cũng tới khai phủ nghi đồng tam ty*. Có thể coi là quý. Quý, thọ đã đủ, dẫu chết cũng không có gì oán hận…’ ”
Đây dường như là một ghi chép chân thật về cái chết của Cao Lực Sĩ.
Cao Lực Sĩ trong lúc bị lưu đày ở Vu Châu đã làm một bài thơ.
Lưỡng kinh tác cần mại,
Ngũ khê vô nhân thái.
Di Hạ tuy bất đồng,
Khí vị chung bất cải.
(Dịch thơ:
Hai kinh, rau cần quý,
Ngũ khê, bị bỏ không.
Di, Hạ tuy bất đồng,
Chẳng khác nhau mùi vị.*)
“Ồ, hóa ra ngài Cao Lực Sĩ đã làm một bài thơ như thế…” Không Hải cất tiếng.
Quả thật, ngay cả Không Hải cũng chưa từng biết tới bài thơ này, bài thơ mà Cao Lực Sĩ đã làm với niềm thương nhớ kinh đô. Trong lúc kể về cái chết của Cao Lực Sĩ, Liễu Tông Nguyên chợt nhớ đến bài thơ nên đã đọc cho Không Hải và Dật Thế nghe.
https://thuviensach.vn
“Bài thơ không hẳn là xuất sắc, nhưng có thể cảm nhận được sự thuần phác trong đó.” Liễu Tông Nguyên nói.
“Nhân chuyện này xin Liễu tiên sinh cho hỏi…” Không Hải nói với Liễu Tông Nguyên.
“Việc gì thưa thầy?”
“Tiên sinh có biết người nào tỏ tường về cái chết của thái thượng hoàng Huyền Tông và hoàng đế Túc Tông hay không? Nếu được, tôi muốn hỏi kỹ thêm sự tình.”
“Quả nhiên là thầy đang nghi ngờ điều gì đó?”
“Hiện giờ thì tôi chưa thể nói ra, nhưng đúng là tôi đang có chút băn khoăn.”
“Tôi hiểu rồi. Vậy tôi sẽ tìm kiếm xem có ai phù hợp không.” “Tôi xin nhờ cậy cả vào tiên sinh.”
“Thế còn về ngài Cao Lực Sĩ và ngài Lý Bạch thì sao?” “Nếu như tiên sinh có manh mối gì…”
“Tôi có người quen ở nhiều nơi, để tôi biên thư hỏi họ xem sao.” Suốt từ nãy tới giờ chỉ im lặng lắng nghe câu chuyện giữa Liễu Tông Nguyên và Không Hải, đến đây thì Dật Thế bỗng buông tiếng thở dài.
“Không Hải à, tớ cảm thấy vụ việc này có rất nhiều uẩn khúc. Dĩ nhiên ngay từ đầu tớ đã không nghĩ rằng mình có thể làm được gì đó, nhưng đến nước này thì quả là đã vượt quá khả năng của một kẻ như tớ rồi.” Dật Thế nói bằng một giọng đầy vẻ khiêm nhường.
“Ngay đến tớ cũng còn chẳng biết mình sẽ đương đầu được đến đâu trong vụ việc này Dật Thế ạ.”
Không Hải nói với Dật Thế, rồi lại quay sang Liễu Tông Nguyên. “Việc đó hẵng tạm như vậy đã, xin Liễu tiên sinh tiếp tục câu chuyện được chứ?”
“Chuyện gì thưa thầy?”
https://thuviensach.vn
“Chuyện về bức văn của ngài Triều Hành, bằng cách nào mà nó lại đến được tay Liễu tiên sinh đó ạ…”
“À, phải rồi. Chuyện đó vẫn chưa xong nhỉ.”
“Xin tiên sinh tiếp tục.”
“Tôi kể đến đâu rồi?”
“Tiên sinh đã kể đến đoạn còn một bức văn khác nữa…” “Ờ, đúng rồi…”
Nói đoạn, Liễu Tông Nguyên nhoài người ra trước.
https://thuviensach.vn
4
Sau đó Liễu Tông Nguyên sửa lại tư thế, ưỡn thẳng lưng, nói: “Chẳng là ngài Triều Hành có một người thân mà người này lại là họ hàng bên đằng ngoại tôi.”
Hai gò má Liễu Tông Nguyên đanh lại.
Dật Thế thấy vậy cũng chỉnh lại dáng ngồi, ưỡn thẳng lưng. Chỉ có Không Hải là vẫn ở yên như vậy. Vì ngay từ đầu, Không Hải đã ngồi ở tư thế tự nhiên, lưng luôn giữ thẳng.
Lúc này, trời đã quá trưa.
“Người này tên là Bạch Linh. Nghe nói, bà ấy đã chăm lo rất nhiều cho cuộc sống của ngài Triều Hành.”
“Nghĩa là ngài Triều Hành có một người phụ nữ ở bên để chăm lo cho cuộc sống của mình!”
“Theo tôi hiểu thì là như vậy.”
“Chuyện tiếp theo thế nào ạ?”
“Bà Bạch Linh trẻ hơn ngài Triều Hành chừng mười tuổi. Bà ấy đã ở bên khi ngài Triều Hành tạ thế vào năm Đại Lịch thứ năm (năm 770).”
“Vâng.” Không Hải gật đầu như thể đang hối thúc.
“Sau khi ngài Triều Hành mất, bà Bạch Linh đã dọn bỏ rất nhiều đồ đạc của người quá cố. Bà chỉ để lại một vài món muốn giữ làm kỷ vật, còn thì hầu hết, bao gồm cả ngôi nhà lẫn những đồ trang trí bên trong, đều đã vào tay người khác.”
“…”
“Những món mà bà Bạch Linh giữ lại đều là các bức văn do ngài Triều Hành viết cùng các loại thư tịch. Trong số đó có…”
https://thuviensach.vn
Liễu Tông Nguyên vừa nói đến đó thì Không Hải cắt lời: “Có bức văn mà ngài Triều Hành viết bằng tiếng nước Oa đề gửi cho ngài Lý Bạch, phải vậy không?”
“Đúng như vậy. Nhưng không chỉ có vậy.”
“Tức là?”
“Nghe nói không chỉ có một bức này, mà còn một bức khác nữa.” “Sao lại nghe nói, thưa tiên sinh?”
“Vì mẹ tôi đã nói lại với tôi như vậy.”
“Tiên sinh có thể giải thích kỹ hơn được không ạ?”
“Được chứ. Để tôi kể cho có tuần tự thì thầy sẽ dễ hiểu hơn.” Liễu Tông Nguyên lại nhoài người về trước, nhìn Không Hải. “Sau khi ngài Triều Hành mất, bà Bạch Linh đã nương cậy nhà mẹ tôi.”
“Ra là vậy.”
“Bà Bạch Linh chẳng bao giờ hé miệng về ngài Triều Hành, nhưng vào ngày nọ, có lẽ là một lần cao hứng hiếm hoi, bà Bạch Linh đã kể hết về ngài Triều Hành với mẹ tôi, khi ấy hẵng còn trẻ.” “Vâng.”
“Nghe nói bà Bạch Linh quen biết ngài Triều Hành chính trong cái lần ngài Triều Hành cùng thái thượng hoàng Huyền Tông lánh về đất Thục hầu tránh nạn An Sử. Rồi đương khi kể chuyện, không hiểu sao bà Bạch Linh lại đột nhiên đem các bức văn và sách vở của ngài Triều Hành mà bà vẫn giấu kín với mọi người cho mẹ tôi xem.”
“Những món đó vẫn còn cả chứ ạ?” Người hỏi là Dật Thế. “Tôi nghĩ nó vẫn đang ở nhà mẹ tôi. Vì tôi tìm thấy bức văn viết bằng tiếng nước Oa này trong đống giấy tờ, sách vở đó mà.” “Nếu có dịp, rất mong tiên sinh cho phép chúng tôi được xem qua.” Dật Thế ngỏ lời, không giấu nổi vẻ hiếu kỳ.
https://thuviensach.vn
“Không Hải nhỉ…” Dật Thế nhìn sang Không Hải như để tìm sự đồng tình.
“Phải đấy…” Không Hải hưởng ứng một cách ngắn gọn. “Thân mẫu tiên sinh đã trông thấy bức văn này vào cái lần mà bà Bạch Linh đưa cho xem các kỷ vật của ngài Triều Hành, phải vậy không?”
“Đúng vậy. Bà Bạch Linh đưa ra rồi giảng giải về từng món một, cuối cùng mới lấy bức văn này ra và bảo, còn đây là cái gì thì chính tôi cũng không hiểu.”
“Không hiểu?”
“Có lẽ bà Bạch Linh muốn nói rằng bà không hiểu bức văn viết những gì…”
“Như vậy thì phải chăng ngay cả việc bức văn được viết bằng tiếng nước Oa, bà Bạch Linh cũng không biết?”
“Tôi không rõ. Không biết là bà Bạch Linh hoàn toàn không hiểu gì, hay bà ấy có hiểu chút ít…”
“Thân mẫu tiên sinh nhận định thế nào?”
“Mẹ tôi bảo bà ấy không đọc được, nhưng cũng không hẳn là không đọc được một chút nào.”
“Vì sao?”
“Vì lúc cho mẹ tôi xem, bà Bạch Linh có nói một câu.” “Bà ấy nói sao?”
“Thực tế là mẹ tôi đã tự tay cầm lấy và mở ra xem, thì thấy bên trong toàn là chữ nước Oa. Tất nhiên là mẹ tôi không hiểu gì, nhưng có thể đọc được một vài chữ.”
“Chữ gì?”
“Những chữ là tên người hoặc địa danh như Dương Ngọc Hoàn, Huyền Tông hoàng đế, Trường An chẳng hạn.”
“À…”
https://thuviensach.vn
“Mẹ tôi bảo nhờ vậy mà bà hiểu được bức thư viết về những người này, nhưng không hiểu nó viết gì về họ.”
Ánh mắt Liễu Tông Nguyên nhìn ra xa xăm như đang nhớ lại cuộc trò chuyện khi ấy.
“Nhưng mẹ tôi kể bà Bạch Linh có nói một câu.”
“Vâng.”
“Mẹ tôi kể với tôi rằng bà Bạch Linh đã nói thế này…” Liễu Tông Nguyên nói đến đó thì dừng lại, nhìn Không Hải và Dật Thế, rồi tiếp tục bằng một giọng điệu như cố bắt chước mẹ mình khi ấy. “Ta không biết nội dung của nó viết gì, ngoại trừ một điều…”
“Mẹ tôi hỏi đó là điều gì thì bà Bạch Linh nhìn mẹ tôi với vẻ trang nghiêm…” Nói đến đây, Liễu Tông Nguyên liền đặt hai bàn tay lên đầu gối, “Đây là bức thư ngài Triều Hành viết về người đàn bà mà ngài đã dành trọn trái tim mình một lần và duy nhất trong đời.” Liễu Tông Nguyên giả giọng nữ.
“Người đàn bà ngài đã dành trọn trái tim?”
“Phải.”
“Nhưng trong bức thư đó chỉ xuất hiện một người đàn bà duy nhất…” Dật Thế rón rén xen vào.
“Là Dương Ngọc Hoàn…” Không Hải nói toạc ra cái tên ấy. “Đúng vậy. Chính là Dương quý phi.” Liễu Tông Nguyên xác nhận.
“Người đàn bà mà ngài Triều Hành đã dành trọn trái tim mình một lần và duy nhất trong đời là Dương quý phi…” Dật Thế hỏi lại. “Ý của bà Bạch Linh là như thế.” Liễu Tông Nguyên đáp, rồi mím chặt môi.
Phù, Dật Thế trút ra một tiếng thở dài.
“Ta biết điều đó, vì ta cũng là đàn bà. Bà Bạch Linh đã nói như vậy…” Liễu Tông Nguyên thêm vào.
https://thuviensach.vn
“Nhưng điều đó không thật rõ ràng trong bức thư mà chúng ta đã đọc…” Không Hải nói.
“Tôi đã nói rằng còn một bức văn nữa, thầy nhớ chứ?” “Chuyện là như thế nào?”
“Mẹ tôi kể đã nhìn thấy hai bức văn trong quyển trục mà bà Bạch Linh đưa cho xem lúc ấy.”
“Trời…” Dật Thế thốt lên.
“Vậy thì bức văn còn lại đang ở đâu?” Không Hải hỏi. “Tôi không biết.”
“Tiên sinh nói không biết?”
“Phải.”
“Thế còn bức này, bằng cách nào tiên sinh có được nó?” “Khi bà Bạch Linh mất, mọi di vật của bà đều được để lại ở nhà mẹ tôi. Nhưng trong các bức văn của ngài Triều Hành, mẹ tôi chỉ giữ được bức này, còn bức kia thì không sao tìm thấy.”
“Tại sao vậy?”
“Có thể trong lúc lộn xộn nó đã bị thất lạc, hoặc vẫn nằm ở đâu đó trong nhà…”
“Hay là khi còn sống, bà Bạch Linh đã đưa nó cho ai, hoặc hủy đi rồi…”
“Hủy đi?”
“Như đốt bỏ chẳng hạn…”
“Đốt bỏ?”
“Việc đốt bỏ bức thư của người có thể coi là chồng mình viết về một người đàn bà khác mà người ấy đem lòng yêu thương là chuyện hoàn toàn có thể…”
“Cũng có thể nghĩ đến khả năng đó.” Liễu Tông Nguyên gật gù. “Hoặc giả nó đã bị đánh cắp…” Không Hải thêm vào.
https://thuviensach.vn
“Nhưng suy luận mãi thì cũng chẳng đi đến đâu. Để tôi biên thư về nhờ mẹ tôi tìm kỹ lại lần nữa xem sao.”
“Thế là thân mẫu tiên sinh vẫn còn khỏe phải không ạ?” “Vâng. Tuy không còn được như trước, nhưng vẫn đi đây đi đó tốt.”
“Bà năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
“Có lẽ đã năm mươi bảy rồi.”
“Trong trường hợp cần thiết, tôi có thể gặp thân mẫu tiên sinh để hỏi chuyện được chăng?”
“Nếu cần thì bất cứ lúc nào tôi cũng có thể thu xếp được.” “Nếu thân mẫu tiên sinh không tìm ra, khi ấy tôi sẽ cậy đến tiên sinh…” Không Hải nói.
“Vâng, chắc chắn là được.” Liễu Tông Nguyên gật đầu một cách cả quyết.
https://thuviensach.vn
Chương XXV Huệ Quả
https://thuviensach.vn
1
Mình mẩy nóng ran. Cứ như thể đang bị sao trong một cái chảo không có nước cũng không có dầu vậy. Muốn uống một ngụm nước mát cho đã cơn khát mà cơ thể không sao cựa quậy nổi. Thứ mồ hôi nhớp nháp hệt như lũ đỉa chui từ lỗ chân lông và bám nhằng nhằng trên da.
Ta biết mình đang ốm. Cảm giác khó chịu từ sâu bên trong cơ thể không sao thoát ra nổi. Có lẽ ngũ tạng đều đã bắt đầu mục rữa. Ta thấy như trong hơi thở ra có lẫn cả mùi ngũ tạng đang mục rữa. Mọi thân xác sau khi sáu mươi tuổi đều như thế này ư? Chẳng gì có thể lưu lại mãi trên cõi đời này…
Ta hiểu rõ điều ấy.
Thân xác con người suy kiệt, và cuối cùng không còn hoạt động được nữa chính là quy luật của vũ trụ này.
Mọi thứ hữu hình đều đi đến chỗ hoại diệt…
Chẳng qua chỉ là sự hoại diệt ấy đã bắt đầu tìm đến với thân xác này mà thôi.
Thân xác này sẽ chẳng trụ nổi mấy năm nữa. Nhưng không có nỗi sợ hãi nào trước cái chết.
Phần lớn giống hữu tình sinh ra từ vũ trụ này dưới dạng một cá thể độc lập, rồi cá thể ấy lại quay trở về với vũ trụ. Ta hiểu, chết cũng giống như một nghi thức để quay trở về với vũ trụ.
Có rất nhiều cá thể, rất nhiều sinh mệnh sẽ tham gia vào cái nghi thức đã lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần ấy. Chỉ đơn giản là như thế mà thôi.
https://thuviensach.vn
Đó là những ý nghĩ trong đầu Huệ Quả.
Nếu có điều gì còn vương vấn, thì ông chỉ tiếc rằng sẽ phải từ giã cõi đời này khi chưa có người xứng đáng để truyền lại hai bộ Mật là Thai tạng giới và Kim cương giới mà ông đang giữ ở bên trong mình. Nếu nói là chấp, thì cũng đúng là chấp.
Đêm thâu…
Huệ Quả đang ngủ.
Trong giấc ngủ, ông vẫn ý thức được thân xác đang ngủ của mình, nhận biết được nhiệt độ mà thân xác ấy đang cảm thấy. Không phải thứ nhiệt độ ở bên ngoài thân xác, mà là nhiệt độ và mùi thối rữa sinh ra từ bên trong thân xác mình.
Ông nhận biết chúng với một ý thức rõ ràng.
Cả nhiệt độ lẫn mùi thối rữa của thân xác, khi ngắm nhìn bằng con mắt của ý thức ở trạng thái này, đều tựa như một cơn mộng mị. Ông đang ngắm nhìn thân xác mình, nhiệt độ mà thân xác ấy cảm thấy, mùi thối rữa mà thân xác ấy tỏa ra, theo cái cách tựa như có một cái tôi nữa đang điềm nhiên quan sát hành vi của chính mình trong mơ.
Nếu nói vậy, thì đây đúng là một giấc mơ rồi…
Nghĩa là, còn có một cái tôi khác đang mơ thấy mình thản nhiên quan sát thân xác và ý thức của chính mình trong giấc ngủ? Đó là một sự rối loạn ý thức khó tả.
Thế rồi…
Huệ Quả nghe thấy một giọng nói nhỏ.
“Này Huệ Quả…”
Giọng nói đó gọi.
“Này Huệ Quả…”
Giọng nói đó quá đỗi thoảng nhẹ, tới độ không thể xác định được nó đang vọng vào tai, hay vọng thẳng vào tâm trí.
“Này Huệ Quả…”
https://thuviensach.vn
Giọng nói đó đang gọi ta.
Là ai vậy?
Ai đó gọi ta có việc gì?
Nhưng từ khi nào nó đã đến gần tới mức có thể gọi tên ta? À, phải rồi, chính là nó.
Cái mùi thối rữa đó.
Có kẻ nào đã chèn ý thức vào cái mùi thối rữa ban nãy, hay đúng hơn là cái mà ta nghĩ là mùi thối rữa, để nhập vào trong ta. Mà không, có thể chính là nó đã giả dạng thành mùi thối rữa để tiếp cận ta. Nó đội lốt mùi thối rữa, làm như thể một thứ nội sinh, và lén chui vào bên trong ý thức của Huệ Quả này.
Giọng nói cất lên.
“Hãy đến đây…”
Nó gọi ta đến.
“Đến đâu?”
Huệ Quả đáp lại tiếng gọi trong giấc mơ một cách vô thức. Không được rồi.
Huệ Quả nhủ thầm, vẫn với ý thức trong mơ.
Nếu đáp lại những ảo giác hoặc ảo thanh, đặc biệt khi chúng được kẻ nào đó điều khiển một cách có chủ ý, thì sẽ càng lúc càng lầy sâu vào huyễn thuật.
Tuy nhiên…
Nếu cự tuyệt nó, biết đâu nó lại không gọi ta nữa.
Có kẻ dám tới tận Thanh Long Tự, hơn nữa lại là tẩm thất của Huệ Quả này, để bày trò tà pháp với ta sao?
Hay lắm.
Huệ Quả thầm nghĩ.
“Ai đó?”
Huệ Quả hỏi.
https://thuviensach.vn
“Ô hô…” Kẻ đó cười to khoái chí. “Ta là kẻ thống nhất, đấng tối cao của thế giới hiện tượng này.”
Thế giới hiện tượng tức là thế giới mà ở đó con người và sự sống được sinh ra, tồn tại, rồi chết đi. Là thế giới mà mọi thứ sinh ra, biến đổi và hoại diệt. Hay nói cách khác, chính là vũ trụ này.
“Hỡi đấng tối cao!” Huệ Quả hỏi giọng nói. “Ta có thể đến đâu bây giờ?”
“Trước tiên hãy ngồi dậy và ra khỏi giường.”
Huệ Quả ngồi dậy, ra khỏi giường theo lời giọng nói.
Sàn nhà lạnh ngắt dưới bàn chân trần.
“Đến đây!” Giọng nói gọi.
Huệ Quả đi về phía giọng nói.
Đôi chân trần giẫm lên sàn gỗ, bước vào màn đêm…
Hơi đêm lạnh.
Dù đã sắp sang xuân, nhưng đêm vẫn giá buốt, băng đóng thành một lớp mỏng.
Huệ Quả đi dưới mái hiên, chân giẫm lên những viên đá lát lạnh như băng.
“Đến đây…”
Đó là hướng dẫn đến chính điện.
Ánh trăng xanh chiếu xiên xuống tận bên dưới mép mái, soi sáng bước chân Huệ Quả. Huệ Quả mở cửa, đi vào trong chính điện… Có một, hai ngọn đèn đang cháy.
Ngay trước mặt là bức tượng Đại Nhật Như Lai bằng vàng đang tĩnh tọa. Tuy ở tư thế ngồi, song bức tượng vẫn cao gấp đôi chiều cao của một người bình thường. Ngón cái của bàn tay trái gập vào trong lòng bàn tay trái, ngón trỏ của bàn tay trái chĩa lên trời, còn bàn tay phải với ngón cái gập vào trong lòng, tức là Kim cương quyền, nắm trọn lấy ngón trỏ của bàn tay trái. Lối kết ấn ấy của Đại Nhật Như Lai được gọi là Trí quyền ấn.
https://thuviensach.vn
Đại Nhật Như Lai…
Trong tiếng Phạn là Mahāvairocana, ký âm bằng chữ Hán là Ma Ha Tì Lô Giá Na.
Người ta gọi nguyên lý gốc rễ, hay chân lý của vũ trụ này bằng tên một vị Phật là Đại Nhật Như Lai. Khác với Phật Thích Ca Mâu Ni, Đại Nhật Như Lai vốn không có nhục thân như của con người, nên hình hài ấy chỉ là một cách thể hiện mang tính tượng trưng.
Ở giữa chính điện rộng lớn có một đài sen tám cánh, Như Lai tĩnh tọa trên đó. Xung quanh Như Lai là tượng chư Phật ngồi, ở bốn góc Đông Tây Nam Bắc của chính điện là các tượng tôn thần bảo vệ bốn phía.
Phía Đông là Trì Quốc Thiên.
Phía Tây là Quảng Mục Thiên.
Phía Nam là Tăng Trưởng Thiên.
Phía Bắc là Đa Văn Thiên.
Trong không gian tối tăm của chính điện, chư Phật và các tôn thần tựa như những thực thể sống đang động đậy dưới ánh đèn phản chiếu. Ánh đèn màu đỏ hắt lên lớp da vàng óng của Đại Nhật Như Lai, khiến cho thứ màu vàng óng từ đó tỏa ra như nhuộm đầy bóng tối xung quanh. Chư Phật và các tôn thần đều đang hít thở thứ màu vàng óng đó trong bóng tối với một vẻ diễm lệ.
“Đến rồi đấy à, Huệ Quả.” Đại Nhật Như Lai máy môi, cất giọng trầm trầm.
“Vậy ra là ngài sao?” Huệ Quả cất tiếng.
“Kẻ gọi ngươi đến chính là Đại Nhật Như Lai ta đây.” “Ngài gọi tôi đến có việc gì?”
“Chớ nóng vội, Huệ Quả.” Đại Nhật Như Lai giải kết ấn, đặt hai tay lên đầu gối.
“Đức Tông chết rồi nhỉ…” Như Lai mấp máy đôi môi vàng óng, nói.
https://thuviensach.vn
“Vâng.”
“Việc đó là do ta gây ra.”
“Chính là ngài sao!”
“Phải, vì hắn sống lâu quá…”
“Thật là…”
“Tiếp theo là Thuận Tông.”
“Ngài sẽ giết Thuận Tông hoàng đế sao?”
“Ngươi đừng lấy làm lạ. Mọi thứ sinh, mọi thứ diệt trong thế giới này đều ở cả trong lòng bàn tay Mahāvairocana này.”
Điều mà Đại Nhật Như Lai vừa nói đến tất nhiên là đúng. Đại Nhật Như Lai chính là nguyên lý vận hành của vũ trụ. Nói vậy thì tất cả những sự vật, hiện tượng trong thế giới này, dẫu là sự sinh tử của con người, dẫu là sự sinh tử của cỏ cây, dẫu là sự sinh tử của cầm thú, côn trùng, thảy đều nằm trọn trong lòng bàn tay của Đại Nhật Như Lai.
“Ta sẽ giết hắn. Ngươi thử bảo vệ hắn coi.”
Đại Nhật Như Lai chống một bên chân, từ từ đứng dậy. Thế rồi chư Phật xung quanh cùng các tôn thần đều đứng cả dậy, giơ hai bàn tay lên và đồng thanh nói.
“Thử bảo vệ hắn coi!” Trì Quốc Thiên nói.
“Thử bảo vệ hắn coi!” Quảng Mục Thiên nói.
“Thử bảo vệ hắn coi!” Tăng Trưởng Thiên nói.
“Thử bảo vệ hắn coi!” Đa Văn Thiên nói.
“Thử bảo vệ hắn coi!”
“Thử bảo vệ hắn coi!”
“Thử bảo vệ hắn coi!”
“Thử bảo vệ hắn coi!”
Chư Phật, chư tôn giơ hai tay lên, nện chân thình thịch và cười ha hả.
https://thuviensach.vn
Đại Nhật Như Lai ngoác cái miệng đỏ lòm ra cười ngay trên đầu Huệ Quả.
Huệ Quả mỉm cười nhìn Đại Nhật Như Lai với vẻ mặt như không có chuyện gì. Ông nheo đôi mắt ẩn bên dưới đôi lông mày trắng rủ dài một cách thích thú.
“Ngài Như Lai, chẳng phải đã đến lúc ngài hiện nguyên hình rồi sao?”
Huệ Quả ngước lên nhìn Đại Nhật Như Lai, rồi bắt đầu niệm chân ngôn.
Namo buddhāya namo dharmāya namaḥ saṃghāya, namaḥ, suvarṇāvabhāsasya…
Khổng Tước Minh Vương chú, tức là chân ngôn của Khổng Tước Minh Vương.
… Hỡi các bậc tôn Đại Phạm Thiên* làm chúa tể, hỡi các bậc không gì ngăn cản nổi, hãy bảo vệ tôi. Thành tựu cát tường. Tôi quy y nhất thiết chư Phật, cầu cho tì kheo Toa Để* an lạc. Sống lâu trăm tuổi. Được thấy trăm Thu. Hộ tì, ngu tì, mẫu tì, sạ phộc hạ.
Khi Huệ Quả vừa niệm dứt chân ngôn, Đại Nhật Như Lai liền không đứng được nữa, đành ngồi xuống trong im lặng và kết Trí quyền ấn.
Chu Phật, chư tôn cũng ngồi hoặc đứng trở lại vị trí ban đầu. Tất cả mọi thứ đều như cũ.
Trong bóng đêm ắng lặng đến lạnh người, chư Phật chư tôn đang lặng lẽ vây quanh Đại Nhật Như Lai. Chỉ có hai ngọn đèn ai đó thắp lên đang chập chờn leo lét trên đĩa đèn.
Ở khoảng giữa hai ngọn đèn ấy, phía trước Đại Nhật Như Lai có một bóng người màu đen. Trước mặt Đại Nhật Như Lai là hộ ma đàn,
https://thuviensach.vn
trước hộ ma đàn là một tọa đài để người ngồi. Bóng đen ấy đang ngồi trên chiếc tọa đài.
Ngày thường, đó là nơi Huệ Quả ngồi. Ông ngồi đối diện với Đại Nhật Như Lai qua hộ ma đàn. Đó là cách ngồi chính tắc. Nhưng bóng đen ấy thì đang ngồi xây lưng lại phía Đại Nhật Như Lai và hướng mặt về Huệ Quả.
Một cái bóng đen đặc quánh và nhỏ thó…
Tựa như bóng tối vừa tan ra và vón thành một cục ở đó. Khục khục khục.
Bóng đen bật ra một giọng khàn đục.
“Khỏe chứ, Huệ Quả…” Cái bóng lẩm bẩm.
“Nhà ngươi là…”
“Lâu rồi mới gặp lại ngươi…” Cái bóng nói.
“Ông vẫn còn sống ư?”
“Phải.” Cái bóng đáp. “Chỉ có điều, mạng ngươi cũng chẳng còn được bao lâu nữa. Ngươi trẻ hơn ta, vậy mà sẽ ra đi trước ta sao…” “Mọi sự đều do số trời…”
“Ngươi thấy sao?”
“Sao là sao?”
“Việc ta nói lúc nãy đó.”
“Việc gì?”
“Ta sẽ giết chết Thuận Tông.”
“Ông nói sao!?”
“Lâu rồi hai ta mới có dịp so tài chú thuật. Sao nào? Ngươi sẽ cứu lấy Thuận Tông bằng pháp lực Mật tông của nhà ngươi chứ?” “Vậy có nghĩa là cái chết của Đức Tông hoàng đế là do…” “Phải. Ta đã giết hắn bằng chú thuật.”
“Tại sao ông phải làm vậy, khi mà con người đằng nào rồi cũng chết…”
https://thuviensach.vn
“Khục, khục, khục…” Bóng đen cười. “Sau Thuận Tông, ta sẽ giết hoàng đế tiếp theo, rồi hoàng đế tiếp theo nữa…”
“Vì lẽ gì?”
“Ước nguyện của ta là triều đại nhà Đường diệt vong.” “Ông nói sao!?”
“Chúng ta sẽ tái hiện lại những gì xảy ra nhiều chục năm trước. Và Đan Long cũng sẽ dự phần vào cuộc so tài này…”
“Đan Long…”
“Dù không muốn thì đằng nào Thuận Tông cũng sẽ phái sứ giả đến tìm ngươi, để yêu cầu ngươi bảo vệ hắn. Ngươi dám từ chối chăng?” Bóng đen nói. “Trước kia là Bất Không, còn lần nãy sẽ tới lượt ngươi, Huệ Quả ạ…”
https://thuviensach.vn
2
“Bạch Long à…” Huệ Quả nói với cái bóng. “Bạch Long!” “Ồ.” Cái bóng đáp lại.
Cái bóng hình như vừa ngồi xích lại gần Huệ Quả.
“Lâu lắm rồi ta mới lại được gọi bằng cái tên thân thuộc ấy.” “Bấy lâu nay ông sống thế nào?”
Huệ Quả hỏi nhưng cái bóng không trả lời.
Hực hực hực… Chỉ có một tiếng cười nhỏ cất lên.
“Hoàng Hạc thầy ta đã mất, Bất Không thầy ngươi cũng chẳng còn ở cõi này…”
“…”
“Huệ Quả à, ta gặp ngươi lần đầu tiên là khi nào nhỉ?” “Năm Chí Đức thứ hai.”
“Đã bốn mươi tám năm rồi.”
“Địa điểm là Hoa Thanh Cung ở Ly Sơn.”
“Phải rồi.”
“Tôi tới đó cùng sư phụ Bất Không.”
“Lúc đó ngươi bao nhiêu tuổi?”
“Mười hai tuổi.”
“Còn trẻ quá…” Cái bóng lẩm bẩm với vẻ bùi ngùi.
“Cả hai ta…” Huệ Quả cũng lẩm bẩm với một giọng đầy hoài niệm.
“Tôi đã đoán rằng vụ việc con mèo đen ở nhà Lưu Vân Tiêu, vụ việc trên ruộng bông của Từ Văn Cường đều có liên quan tới câu chuyện xảy ra vào năm Chí Đức thứ hai ấy, suy đoán đó là đúng phải không?”
https://thuviensach.vn
“Phải.”
“Nếu vậy thì Thanh Long Tự đã can dự vào vụ việc này rồi.” “Ta biết…”
“Tại sao ông lại làm những trò như vậy?”
Huệ Quả hỏi.
Nhưng cái bóng không trả lời.
Im lặng hồi lâu.
“Chuyện đó chẳng phải đã kết thúc rồi sao?”
“Chưa.” Cái bóng nói. “Chưa, vẫn chưa kết thúc. Chưa cái gì kết thúc cả.”
Đó là một giọng nói trầm đục, giống như tiếng bùn sủi. “Ông vẫn còn oán hận ư?”
“Phải…”
Cái bóng lặng lẽ thở dài, như đang cố trút ra cái gì đó sôi sục ở trong lòng.
Hừ…ừ…ừ… Cái bóng gầm lên.
Tiếng gầm ấy chứa chất nỗi bi ai.
Huệ Quả nghĩ bụng: hình như cái bóng đang khóc.
Tiếng gầm dần dà trở nên một thứ âm hưởng khó tả, giống như tiếng khùng khục.
Khực
Khực
Khực
Khực
Từ lúc nào, nó đã biến thành một tiếng cười trầm, khẽ. Khực
Khực
https://thuviensach.vn
Khực
Khực
Ha ha ha ha ha
Cái bóng cười lớn.
Nhưng Huệ Quả lại nghĩ tiếng cười đó là tiếng khóc rống.
“Hận này dằng dặc, dễ có bao giờ nguôi*…” Cái bóng nói. “Chớ có quên, Huệ Quả.”
Nói đoạn, cái bóng lặp lại lời nói ấy một lần nữa.
“Huệ Quả à, chớ có quên.”
Dưới ánh đèn, cái bóng chậm rãi đứng dậy.
Tóc bạc trắng.
Và những nếp nhăn hằn sâu.
“Dẫu cho tóc có pha sương, dẫu cho nếp nhăn hằn sâu như khe núi vì tuổi già, thì cũng tuyệt đối đừng quên…” Cái bóng nói như hát. “Dẫu có già đến đâu, dẫu có bao thời khắc trôi qua, thì những thứ không bao giờ biến mất vẫn cứ nằm đó trong tâm tưởng ta.” Cái bóng bước tới một bước như đang múa.
“Cái gì sinh ra tất sẽ diệt, đó là đạo lý của thế giới này…” “Nhảm nhí nào, Huệ Quả.”
“Bản nhiên của mọi sự vật, hiện tượng trong cõi này, ngay cả những niệm tưởng của con người, thảy đều là không.”
“Ngươi nói gì vậy? Ý ngươi là bữa tiệc mà Huyền Tông bày ra ấy, những bài thơ mà các thi nhân ngâm ngợi ấy, những điệu nhạc mà các nhạc công xướng lên ấy, cuộc tao loạn mà An Lộc Sơn gây ra ấy, thảy đều là không?”
“Đúng vậy.”
“Ngươi nói rằng đó chỉ là mộng, đó chỉ là ảo…?”
“Đúng vậy…”
https://thuviensach.vn
“Nếu vậy, thì bọn ta gặp lại nhau ở đấy chính là vì mộng ấy, ảo ấy, Huệ Quả ạ.”
“Ông nói sao…”
“Nghe này Huệ Quả. Đã đến lúc bày tiệc rồi. Đây là bữa tiệc của chúng ta. Chúng ta gặp lại nhau ở đây chính là vì bữa tiệc ấy, mặc lòng là mộng hay là ảo. Đan Long, ngươi và ta, chúng ta sẽ lại mở tiệc trước những đóa mẫu đơn…”
“Tiệc ư?”
“Phải, tiệc.”
Cái bóng lại dấn lên một bước.
“Bữa tiệc chú thuật. Chúng ta sẽ vắt nốt chút sức tàn để mở tiệc.” “Chú thuật?”
“Hãy xem ta, ngươi và Đan Long còn có gì khác nữa. Hãy trổ hết mọi chiêu thức mà chúng ta đã học. Đó sẽ là một bữa tiệc không ai có thể ngồi yên. Trong bữa tiệc ấy, ta có thể vận đến những chiêu thức đã được học mà chưa khi nào dùng tới. Có thể phô ra những chiêu thức cho đến cạn kiệt sức sống này. Ngươi không thấy sung sướng vì điều ấy sao?”
“…”
Mồ hôi đang rịn ra trên vầng trán Huệ Quả.
“Thứ được dâng lên cho bữa tiệc này của chúng ta không phải là chén ngọc, không phải là miện vàng, không phải những bài thơ hào hoa, cũng không phải tiếng nhạc…”
“Vậy thì là cái gì…”
“Là sự diệt vong của vương triều nhà Đường…”
Nói đoạn, cái bóng bước xuống khỏi tọa đài.
“Hãy múa đi. Hãy múa đến cuồng loạn. Bởi đây sẽ là bữa tiệc cuối cùng của chúng ta.”
Huỵch!
https://thuviensach.vn
Cái bóng giậm chân xuống sàn.
Lập tức hai ngọn đèn phụt tắt, bóng tối đúng nghĩa bao trùm Huệ Quả.
Tăm hơi cái bóng đã biến mất.
https://thuviensach.vn
3
Khắp trong cung náo loạn.
Gần đây xảy ra toàn những chuyện kỳ quái. Những chuyện kỳ quái ấy bắt đầu xuất hiện sau khi Thuận Tông lên ngôi hoàng đế ít lâu. Có lần trong yến tiệc, cây nguyệt cầm nhạc công đang chơi bỗng nhiên đứt dây. Nhạc công ngừng gảy, căng lại dây, nhưng khi vừa bắt đầu chơi thì dây lại đứt. Nhạc công lấy làm lạ, nghĩ bụng chắc là do tơ đàn đã cũ hoặc bị lỗi, bèn thay mới cả năm dây, rồi chơi tiếp. Nhưng lần này thì cả năm dây cùng đứt.
Thuận Tông hoàng đế bực bội, đứng dậy khỏi ghế.
Người ta phao rằng đó là điềm gở, khiến cho nhạc công đó không được ra vào cung nữa.
Lại có lần, Thuận Tông hoàng đế đang chuẩn bị ngự thiện thì thấy một con ruồi bay đến. Con ruồi bay lòng vòng trên mâm cơm của hoàng đế, dai như đỉa, rồi cuối cùng đậu lại trên thức ăn. Đó là một con ruồi to màu đen. Đuôi nó ánh lên màu lục pha vàng, trông rất quái gở.
Hoàng đế sai đám hầu cận bắt lấy nó và giết đi.
Nhưng đúng lúc hoàng đế định tiếp tục dùng bữa thì lại thấy ruồi bay đến.
Vẫn là loại ruồi to màu đen, giống hệt con lúc nãy. Đuôi ánh lên màu lục pha vàng. Nhưng lần này là hai con.
Chẳng hiểu sao, chúng chỉ bay lòng vòng bên trên mâm cơm của Thuận Tông hoàng đế, rồi cuối cùng đậu xuống đó.
Đám hầu cận lại bắt và giết chúng đi.
Xong rồi, giờ thì ta có thể bắt đầu dùng bữa, vừa nghĩ đến đó, hoàng đế liền nghe thấy tiếp đập cánh vo ve, ruồi lại bay đến. Vẫn là loài ruồi to màu đen. Lần này là bốn con.
https://thuviensach.vn
Chúng lại bay lòng vòng trên mâm cơm của hoàng đế, dai như đỉa, rồi cuối cùng đậu lại trên thức ăn.
Đám hầu cận lại bắt và giết chúng đi.
Lũ ruồi đậu trên thức ăn rất dễ bắt.
Thuận Tông hoàng đế bực dọc, sai người đổi mâm cơm mới, nhưng khi vừa định ăn thì lại nghe thấy tiếng ruồi bay đến. Lần này là tám con.
Lại bắt và giết đi.
Nhưng tiếp theo lại là mười sáu con ruồi bay đến.
Càng giết, lũ ruồi càng bay đến đông hơn. Và chúng chỉ đậu bên trên thức ăn của hoàng đế mà chẳng thèm để mắt đến thức ăn của những người khác. Các món của Thuận Tông hoàng đế không có gì đặc biệt, mà cũng giống như các món trên đĩa của người khác.
Để thử xem thế nào, hoàng đế sai người đem một món khác, trên một chiếc đĩa khác đặt trước mặt mình, lập tức lũ ruồi liền bâu đến đĩa thức ăn mà vốn trước đó chúng không thèm để mắt tới.
Cuối cùng, lũ ruồi kéo đến với số lượng không đếm xuể. Dường như chúng chỉ quan tâm tới các món đặt trước mặt Thuận Tông hoàng đế mà thôi.
Thuận Tông hoàng đế bỏ bữa, tức tối đứng dậy và toan rời phòng. Đúng lúc ấy, lũ ruồi bỗng phát ra những tiếng vo ve, bay lên khỏi đĩa thức ăn mà chúng đang bâu kín rồi vây quanh hoàng đế.
Đến lúc này thì quả nhiên Thuận Tông hoàng đế không còn bực nổi nữa, mà bắt đầu thấy sợ.
Lại một lần khác…
Đêm đã khuya, nhưng Thuận Tông hoàng đế vẫn trằn trọc. Đầu óc cứ lơ mơ mà chẳng tài nào ngủ được. Vừa mới thiếp đi lại liền tỉnh giấc. Trong lúc lơ mơ, hoàng đế gặp toàn ác mộng. Làm cách nào cũng không ngủ được. Mồ hôi vã ra trong chăn. Cảm giác như có một con đỉa lớn, âm ấm, nhớp nháp đang quấn khắp người.
https://thuviensach.vn
Tấm chăn nặng trịch.
Hoàng đế chợt mở bừng mắt thì thấy một con mèo lớn màu đen đang ngồi ngay trên ngực nhìn mình. Đôi mắt màu lục pha vàng sáng quắc.
Hoàng đế muốn hét lên nhưng không thành tiếng.
Thế rồi trong bóng tối, con mèo đen đứng phắt dậy bằng hai chân sau và bắt đầu múa. Một cảnh tượng rùng mình. Vừa múa, con mèo vừa nhìn hoàng đế và nói bằng tiếng người.
“Tiếp theo sẽ tới lượt ngươi…”
Á!
Hoàng đế hét lên, ngồi bật dậy, nhưng không thấy con mèo đen đâu nữa.
Nghe kể, những sự việc như thế đã diễn ra rất nhiều lần.
https://thuviensach.vn
4
Có cái gì đó đang liếm vào tai. Một cảm giác ram ráp, âm ấm. Đó là một chiếc lưỡi nhỏ, ẩm ướt và hơi trơn. Sau khi khe khẽ liếm hất ngược vành tai, nó bắt đầu nhóp nhép liếm vào lỗ tai. Ông già bừng tỉnh giấc.
Gì thế…
Có chuyện gì thế nhỉ?
Vẫn nằm trong chăn, ông ta đưa tay sờ bên tai vừa có cảm giác âm ấm ấy.
Đó là tai phải… vẫn còn ướt.
Mới đấy còn thấy như có cái gì đang liếm tai mình cơ mà… Ông ta đẩy chăn ra, ngồi dậy. Tất cả đèn đều đã tắt. Bóng tối bao trùm xung quanh. Mặc dầu vậy, vẫn có một chút ánh sáng lờ mờ ở trong căn phòng tối tăm. Hơi đêm lạnh hơn ông già tưởng, đang sột soạt chuyển động.
Tấm chăn lụa.
Bức tường.
Bình gốm đặt bên mép tường.
Có thể lờ mờ nhận ra những thứ đó.
Ông ta nhìn sang bên cạnh. Trên tường là ô cửa sổ hình tròn mở toang. Ánh trăng xanh rọi qua ô cửa in một khoảnh tròn trên nền đá. Ánh trăng lờ mờ soi sáng căn phòng đã tắt đèn. Nhờ đó mà ông ta có thể nhận thấy hơi đêm lạnh lẽo đang chuyển động cũng như quang cảnh của căn phòng dù không có đèn.
Chỉ có điều…
Ai đã mở cánh cửa sổ?
https://thuviensach.vn
Đêm qua, trước khi đi ngủ ta đã đóng chặt cửa rồi cơ mà. Thế rồi…
Ông già bỗng để ý thấy, có cái gì đó màu đen cuộn tròn trên bậu cửa sổ.
Cái gì vậy!?
Ông già lập tức đứng xuống khỏi giường. Gương mặt hằn sâu vẻ mệt mỏi và những nếp nhăn. Ông ta có lẽ vào khoảng bảy mươi, để râu. Cả râu và tóc đều trắng như lông cừu.
Một bước…
Hai bước…
Ông già đi về phía cửa sổ. Ông ta mặc bộ áo ngủ bằng vải bông màu tía. Gấu áo hơi quết xuống sàn.
Gờ bậu cửa chỉ dày vừa vặn một nắm tay. Vật màu đen hình như đang ở ngay trên cái gờ. Ánh trăng chiếu lại từ sau lưng cái vật cuộn tròn ấy.
Ông già dừng chân.
Đúng lúc ấy, vật màu đen đứng phắt dậy. Đó là một con mèo đen. Con mèo đang đứng trên hai chân sau. Đường viền xung quanh mình nó phát ra một màu xanh mờ ảo dưới ánh trăng.
Con mèo nhìn ông già bằng đôi mắt lục pha vàng sáng quắc. “Là ngươi sao…” Ông già lẩm bẩm.
“Cũng lâu rồi đấy nhỉ…” Con mèo mở miệng, nói nhỏ. Nó nói tiếng người.
Hầu hết hơi thở bị lọt ra ngoài qua kẽ răng hoặc hai bên mép khiến giọng nó trở nên khó nghe, nhưng có thể nhận ngay ra đó là tiếng người nói bằng âm Đường. Một tông giọng cao.
Thấp thoáng phía sau hàm răng trắng và nhọn là chiếc lưỡi đỏ nhớp nháp đang chuyển động.
https://thuviensach.vn
Chính là cái lưỡi đó… Ông già nghĩ bụng. Chính cái lưỡi đó đã liếm láp tai mình lúc nãy.
“Ngươi đã đi đâu? Sao không liên lạc gì với ta…” Ông già hỏi. “À, ta bận quá, vì có bao công chuyện phải giải quyết…” Con mèo nhếch mép cười. Một điệu cười khiến người ta phải rùng mình. “Ta có chuyện muốn bàn với ngươi.” Ông già nói bằng một giọng khô khốc.
“Chuyện gì?”
“Chuyện đang xảy ra ở trong cung.”
“Chuyện gì nhỉ?”
“Đừng có giả tảng. Làm được những việc như vậy thì chỉ có thể là ngươi chứ không ai khác…”
“Những chuyện như vậy?”
“Cho ruồi bâu vào thức ăn của hoàng đế, làm đứt dây nguyệt cầm trong lúc nhạc công đang gảy…”
“Ô hô hô.”
“Chính ngươi đã lẻn vào tẩm thất để hù dọa hoàng đế phải không? Ngài nói đó là một con mèo đen.”
Xì
Xì
Xì
Con mèo vừa phì hơi vừa cười.
“Con đàn bà của ngươi…” Con mèo nói, không đếm xỉa đến lời ông già.
“Con đàn bà của ta?”
“Phải, ngươi đã gửi cô ta giữ hộ một cái tráp trong nhà đúng không…”
“Cái tráp nào?”
“Cái tráp mà ngươi đã đánh cắp khỏi ngôi nhà đó.”
https://thuviensach.vn
Lời con mèo khiến ông già bối rối.
“À… Nhưng đó là vì ngươi bảo ta đánh cắp nó rồi gửi Hương Lan cất giữ đấy chứ. Ta chỉ làm theo lời ngươi thôi mà…”
“Ngươi nói hay lắm. Nhưng chẳng phải chính ngươi là kẻ đánh cắp hay sao?”
“Bởi vì ngươi dọa sẽ tiết lộ mọi chuyện nếu ta không làm thế…” “Ừ hữ.”
“Việc để tên đạo sĩ Chu Minh Đức ở lại trong ngôi nhà đó cũng là do ngươi yêu cầu ta làm vậy.”
“Hắn chết rồi, phải không?”
“Phải, hắn chết rồi. Hắn tự mình chui vào vạc nước đang sôi và chết chín.”
“Khực khực khực…”
“Là ngươi phải không? Chính ngươi gây ra chuyện đó.” “Biết nói sao…”
“Con mèo xuất hiện trong tẩm thất của hoàng đế trước khi biến mất đã nói: tiếp đến là ngươi. Như thế nghĩa là sao?”
“Đức Tông băng, kế đến là Lý Tụng…” Con mèo nói với một giọng như ngâm ngợi.
Rồi nó nhấc bổng một chân lên, điệu bộ như đang múa. “Sao!!”
“Lời cáo ấy đã đến được tai Thuận Tông. Hắn ta chắc không đến nỗi không hiểu ý nghĩa của câu nói: tiếp đến là ngươi.” Lý Tụng chính là tên húy của đương kim hoàng đế Thuận Tông. Đức Tông hoàng đế mới băng vào tháng Giêng, con trai là Lý Tụng kế vị trở thành Thuận Tông hoàng đế.
Việc con mèo đen xuất hiện trong nhà một chức dịch Kim Ngô Vệ tên là Lưu Vân Tiêu báo trước về cái chết của Đức Tông hoàng đế cũng như việc diễn ra những lời đối đáp khẳng định về cái chết ấy rồi có
https://thuviensach.vn
những bức tượng dõng to lớn chui ra từ lòng đất ở cánh đồng bông của Từ Văn Cường trước khi Đức Tông hoàng đế băng hà ít lâu đều đã đến tai Thuận Tông hoàng đế.
Và ngài cũng đã biết về những tấm cáo thị dựng trên phố lớn Trường An sau đó. Trên đó viết “Đức Tông băng, kế đến là Lý Tụng”, chính là câu nói mà con mèo vừa nhắc đến.
“Thằng khốn Thuận Tông ấy chắc là đang run lên vì sợ…” Con mèo nói vẻ khoái trá.
“Hóa ra là ngươi sao? Quả đúng là ngươi rồi.”
“Vậy đấy, ngươi định thế nào?”
“Nhưng còn việc ấy thì sao?” Ông già nhấn mạnh.
“Việc gì?”
“Giấc mơ.”
“Giấc mơ nào?”
“Giấc mơ mà ta và ngươi đã bàn với nhau, về việc thay đổi kinh sư này…”
“Chẳng phải nó đã thay đổi rồi sao?”
“Chưa hề. Ta vẫn còn chưa làm được gì. Mới chỉ vừa bắt đầu mà thôi. Không, thậm chí ta còn chưa bắt đầu. Ngươi định thế nào với lời hứa của mình?”
“Lời hứa nào?”
“Chẳng phải giữa ta và ngươi đã có một lời hứa?”
“Ta đã giữ đúng lời hứa rồi còn gì.”
“Ngươi nói đã giữ đúng lời hứa!?”
“Ta đã khiến cho Đức Tông chết sớm hơn như đã hứa đấy thôi.” “Vậy chuyện với Thuận Tông hoàng đế là sao? Chính nhờ Thuận Tông hoàng đế nên ta mới có cơ hội để thay đổi đất nước này.” “Thay đổi đất nước này? Xem kìa, một kỳ thủ cờ vây định làm anh hùng cứu thế ư?”
https://thuviensach.vn
“Ngươi định làm gì Thuận Tông hoàng đế?”
“Nghe đây. Ta chỉ hứa với ngươi một điều duy nhất, đó là khiến cho Đức Tông hoàng đế chết sớm hơn. Còn thì không hứa hẹn gì với ngươi về Thuận Tông hoàng đế hết.”
Con mèo lại cất lên tiếng cười trầm và khàn.
Ông già định tóm lấy con mèo thì nó đưa hai chân trước ra như ngăn lại, rồi ngồi xuống theo tư thế xếp bằng.
“Hãy khoan.”
Ông già lập tức dừng bước.
“Ta sẽ chỉ cho ngươi một cách hay.”
“Cách gì!?”
“Nghe này. Ngày mai, khi vào cung, ngươi hãy diện kiến Thuận Tông và tâu lên như sau. Thưa bệ hạ, về chuyện này, phi Huệ Quả ở Thanh Long Tự thì không ai khác có thể làm cho yên được…” “Huệ Quả?”
“Phải. Hãy buộc ông ta phải xuất đầu lộ diện.”
“…”
“Chỉ cần như vậy nữa là đủ cả. Không còn thiếu thứ gì…” “Đủ cả?”
“Mọi thứ ở trong tình trạng sẵn sàng. Sau đó là có thể bắt đầu.” “Bắt đầu cái gì?”
“Bữa tiệc.”
“Bữa tiệc!?”
“Phải rồi, một bữa tiệc…”
Con mèo nói, đoạn đứng dậy.
“Nghe này. Ngươi nhớ phải tâu lên đấy nhé. Kẻ cứu được Thuận Tông hoàng đế chỉ có thể là hòa thưọng Huệ Quả mà thôi…” Dứt lời, con mèo nhảy phắt từ bậu cửa sổ xuống vườn.
https://thuviensach.vn
Ông già vội vàng chạy theo, nhòm ra ngoài vườn nhưng con mèo đã mất dạng. Chỉ có những thân cây gỗ, cây bụi tắm dưới ánh trăng xanh tịch mịch trong vườn khẽ lay động trước một cơn gió thoảng.
Trong hơi đêm lạnh lẽo, đám cây cối cho thấy mùa xuân đã đến gần hồ như đang tỏa ra một mùi thơm ngọt ngào để chuẩn bị cho bữa tiệc.
https://thuviensach.vn
5
Lúc Huệ Quả với thân hình gầy guộc bước vào phòng thì ông già vẫn đang cúi mặt xuống.
Bốn bức tường quét vôi trắng. Chỉ có một ô cửa sổ hình tròn. Căn phòng giản dị tới mức có rất ít đồ trang trí.
Sàn nhà được lát bằng những viên đá hình chữ nhật, trên đó kê một chiếc bàn gỗ. Hai bên bàn là hai chiếc ghế kê đối diện nhau. Ông già ấy đang ngồi trên một trong hai chiếc. Ông ta chống khuỷu tay trên mặt bàn, gục mặt vào giữa hai tay.
“Tôi xin được cáo lui…” Kẻ dẫn Huệ Quả tới căn phòng này nói từ phía sau, rồi khép cánh cửa lại.
“Thật không phải phép khi cho gọi ngài đến đây…”
Ông già toan đứng dậy thì Huệ Quả ngăn lại: “Ông cứ ngồi đó được rồi…”
“Xem ra ông không được khỏe?”
“Không sao. Tôi ổn.” Ông già đứng dậy. “Mời ngài ngồi.” Ông già giục Huệ Quả ngồi xuống chiếc ghế đối diện. Huệ Quả ngồi xuống, chăm chú nhìn ông già. Ông ta đang chậm rãi ngồi trở lại chiếc ghế của mình.
Vương Thúc Văn…
Đây không phải là lần đầu Huệ Quả gặp ông ta.
Ông già này luôn ở bên đương kim hoàng đế từ hồi ngài còn là thái tử. Đó là một danh thủ cờ vây. Ông ta dạy cờ vây cho thái tử và được thái tử Lý Tụng hết sức sủng ái.
Đức Tông hoàng đế băng hà vào tháng Giêng năm nay và thái tử Lý Tụng hiện đang là người kế vị. Kẻ đứng sau đương kim hoàng đế chính là Vương Thúc Văn. Cũng có thể gọi ông ta là kẻ giấu mặt quyền
https://thuviensach.vn
uy nhất ở đế quốc Đại Đường này. Ông ta can thiệp vào mọi việc từ nhân sự cho đến chính sách dưới thời vị hoàng đế mới và tất cả đều được chuẩn y. Ông ta và Huệ Quả đã từng nhiều dịp giáp mặt và trò chuyện với nhau. Song đây là lần đầu tiên hai người gặp riêng ở một nơi như thế này.
Vương Thúc Văn có lẽ đã bảo bọn tôi tớ lánh hết đi nên chẳng thấy bóng ai xung quanh.
Huệ Quả không ghét con người này. Thậm chí lại còn quý mến là đằng khác.
Tuy có vẻ là một người đầy tham vọng, nhưng Vương Thúc Văn luôn tỏ thái độ hòa nhã, đối đãi với xung quanh chu toàn. Có thể đoán được mục đích của Vương Thúc Văn khi muốn nắm lấy mọi quyền bính ở hậu trường. Huệ Quả không phải không có suy nghĩ muốn ủng hộ ông ta hết sức có thể. Bản thân Huệ Quả không phải một người có tham vọng, nhưng người đàn ông này thì có và ông ta che giấu điều đó một cách rất khéo léo.
Nhưng khi nhìn gương mặt Vương Thúc Văn phía đối diện, Huệ Quả không khỏi kinh ngạc.
Gương mặt ấy bỗng như già đi mười tuổi. Tiều tụy. Những nếp nhăn hằn sâu như thể bị giày vò bởi một mối phiền não thâm căn nào đó.
Nếu không nhầm thì ông ta còn trẻ hơn mình vài tuổi, Huệ Quả nghĩ bụng.
Sắc mặt Vương Thúc Văn nhợt nhạt như người bị bệnh. “Để tôi gọi người nhé.” Huệ Quả hỏi.
“Không cần đâu ạ.” Vương Thúc Văn đưa một tay lên xua xua. Hai con ngươi vằn lên những tia máu như thể bị thiếu ngủ. Bọng mắt thâm quầng.
“Nom ông có vẻ không được khỏe đâu…”
https://thuviensach.vn
“Tự tôi thế nào tôi biết. Người khác trông thấy tôi thế nào tôi cũng biết. Mọi thứ tôi đều biết cả, vì thế hôm nay tôi mới cho mời ngài đến, thưa Huệ Quả A-xà-lê*…”
“Tôi hiểu.” Huệ Quả gật đầu.
Sáng nay, có một cỗ xe ngựa dừng lại ở Thanh Long Tự, trên đó là một sứ giả. Sứ giả mang theo thư của Vương Thúc Văn. Khi mở thư ra đọc, Huệ Quả thấy Vương Thúc Văn nói có việc rất kíp nên muốn gặp càng sớm càng tốt. Nếu được thì hãy lập tức đi cùng sứ giả tới nhà Vương Thúc Văn.
À, vậy ra là vì việc này. Huệ Quả tự nhủ, rồi chuẩn bị ít hành lý sơ sài, giao lại việc chùa cho đệ tử và lên xe ngựa cùng sứ giả đến nhà Vương Thúc Văn.
Nhưng Huệ Quả không tưởng tượng ra được Vương Thúc Văn lại tiều tụy đến mức này.
“Trước tiên, xin ông hãy cho biết việc chính.” Huệ Quả giục Vương Thúc Văn.
“Chẳng hay Huệ Quả A-xà-lê đã nghe được những chuyện đang xảy ra trong cung chưa?”
“Ông muốn nói tới những sự việc kỳ quái xảy ra xung quanh hoàng đế?”
“Ồ, đúng vậy. Đúng là việc đó. Chính vì thế nên tôi mới cho mời ngài tới đây…”
Vương Thúc Văn thuật lại vắn tắt những việc kỳ quái xảy ra với hoàng đế cho Huệ Quả nghe.
“Những việc như vậy xảy ra khiến hoàng đế hết sức buồn phiền, đến nỗi cơm chẳng buồn ăn.”
“Thật chẳng lành chút nào.”
“Thế rồi…” Nói đến đó, Vương Thúc Văn dừng lại lấy ống áo lau những giọt mồ hôi lấm tấm rịn đầy trên trán, rồi tiếp. “Thế rồi trong
https://thuviensach.vn
cung có người cho rằng, gốc rễ của những việc kỳ quái đó là vì có kẻ đang muốn hãm hại hoàng đế bằng chú thuật…”
“Vâng.”
“Nếu đúng là như vậy thì xin ngài Huệ Quả hãy dùng pháp lực của mình để bảo vệ hoàng đế khỏi những phép phù thủy ấy.” “Tất nhiên là…”
“Xin ngài hãy làm gì đó.”
“Nhưng đâu thể đường đột như vậy được. Hoàng đế đã biết ý định của ông chưa?”
“Hoàng đế biết rồi ạ. Có người nói với tôi rằng nếu không nhờ đến ngài Huệ Quả thì không ai có thể hóa giải được thứ bùa chú ấy, nên tôi đã tâu với hoàng đế.”
“Thế là vội vàng quá…”
“Hoàng đế nói nếu là Huệ Quả A-xà-lê ở Thanh Long Tự thì còn gì bằng, vì vậy đây cũng là ý chỉ của hoàng đế.”
“Vậy tôi có thể diện kiến hoàng đế một lần được không?” “Lúc nào cũng được thưa ngài.”
“Tôi muốn trực tiếp gặp hoàng đế để xem đó là loại bùa chú gì. Sau đó mới có thể chuẩn bị đầy đủ để vào cung được.” Huệ Quả nói, rồi cúi thấp đầu.
Quả nhiên là như vậy, Huệ Quả nghĩ bụng trong lúc cúi xuống. Đúng như những gì Bạch Long đã nói: “… đằng nào Thuận Tông cũng sẽ phái sứ giả đến tìm ngươi.”
Quả đúng là như vậy.
Dù không biết trong mình còn lại bao nhiêu phần công lực, nhưng ta chẳng còn cách nào khác là phải làm hết sức.
Lúc ngẩng mặt lên thì trong lòng Huệ Quả đã quyết.
“Vậy tôi có thể diện kiến hoàng đế ngay bây giờ được không?”
https://thuviensach.vn
Huệ Quả quay sang Vương Thúc Văn hỏi bằng một giọng trầm ấm và điềm tĩnh.
https://thuviensach.vn
6
Vương Thúc Văn hiện đang giữ chức hàn lâm học sĩ, khởi cư xá nhân. Nhiệm vụ là ghi chép những lời hoàng đế nói ra và lập thành văn tự.
Ông ta vốn dĩ là bạn cờ của thái tử, nhưng giờ đây đã là một trong những người thân cận nhất với hoàng đế.
Xét trên cấp bậc, khởi cư xá nhân là một chức quan tòng lục phẩm, về phẩm trật thì không thể nói là cao, nhưng công việc của chức quan này là ghi lại các “phát ngôn” của hoàng đế.
Tương tự còn có một chức quan khác là khởi cư lang, khởi cư lang có nhiệm vụ ghi lại các việc trị nước và hành vi của thiên tử. Các ghi chép của khởi cư xá nhân, khởi cư lang về sau sẽ được biên lại thành chính sử.
Nhìn rộng ra lịch sử Trung Quốc, khi nói đến khoa học thì tức là nói đến lịch sử, việc biên soạn sách sử là công việc ở tầm quốc gia. Không có dân tộc nào trên thế giới này lại dành nhiều công sức cho việc biên chép lịch sử dân tộc mình bằng được người Trung Quốc.
Tuy phẩm trật không cao, song vai trò của khởi cư xá nhân rất quan trọng. Thêm nữa, với cương vị như thế, khởi cư xá nhân còn phải thường xuyên túc trực ở bên để ghi lại các “phát ngôn” của hoàng đế. Do đó, như một hệ quả tất yếu, cơ hội để chuyện trò với hoàng đế sẽ nhiều hơn khởi cư lang.
Vào thời kỳ này, nếu nói đến người ở gần hoàng đế nhất thì phải kể đến nữ quan Ngọ chiêu dung.
Kế đến là hoạn quan Lý Trung Ngôn.
Tiếp theo là tả tán kỵ thường thị Vương Phi.
Rồi mới tới Vương Thúc Văn.
https://thuviensach.vn
Tư trị thông giám chép rằng, Lý Trung Ngôn và Ngọ chiêu dung (chiêu dung là một cấp bậc của nữ quan) chỉ chăm sóc các việc riêng tư của Thuận Tông, còn kẻ quyết định việc triều chính và nhân sự là Vương Thúc Văn và Vương Phi.
Vương Phi, giống như Vương Thúc Văn, vốn là thầy dạy thư pháp cho Lý Tụng. Và cũng giống như Vương Thúc Văn, Vương Phi trở thành một kẻ được trọng dụng sau khi Đức Tông mất và Lý Tụng lên ngôi xưng làm Thuận Tông hoàng đế.
Năm ngoái, chính xác là tháng Tám năm Trinh Nguyên thứ hai mươi, đúng vào khoảng thời gian Không Hải nhập Đường thì Lý Tụng bị chảy máu não. Sau đó, tuy đã hồi phục phần nào, song vẫn không thể làm chủ được cơ thể, tay trái hầu như bị liệt hoàn toàn. Mặc dầu vẫn nói được, nhưng rất khó khăn.
Vương Phi là người Ngô. Ông ta nói tiếng Ngô, tức là tiếng Thượng Hải ngày nay. Vào thời ấy thì đó là thứ tiếng nhà quê nên Vương Phi thường bị trêu chọc vì giọng nói của mình. Tướng mạo Vương Phi xấu xí. Vóc người nhỏ thó, khó coi. Thành thử ông ta rất giỏi bút đàm. Vì vậy có thể nói, tài năng ấy đã được Lý Tụng đang chịu di chứng của bệnh đột quỵ mua lại.
Mặt khác, việc đưa ra những chính sách mới trên thực tế là công việc của Hàn lâm viện, nơi Vương Thúc Văn trực thuộc với tư cách một hàn lâm học sĩ. Nghĩa là, về bản chất, Vương Thúc Văn chính là người đang nắm giữ quyền lực của triều đình nhà Đường.
Vương Phi, Lý Trung Ngôn và Ngọ chiêu dung đóng vai trò là những mắt xích trung gian trong việc truyền đạt ý kiến của Vương Thúc Văn lên hoàng đế. Khi ấy, Vương Thúc Văn đã bãi bỏ chế độ cung thị vốn bị ta thán rất nhiều, cách chức kinh triệu doãn, tức thị trưởng Trường An, Lý Thực.
Tư trị thông giám chép: “Thúc Văn bất kể việc gì cũng rất tự tin, tường tận chữ nghĩa, thích bàn chuyện.”
https://thuviensach.vn
Đó là một con người đầy tự tin, có học thức và giỏi hùng biện. Vương Thúc Văn dẫn theo Huệ Quả đến Tử Thần Điện vào buổi chiều.
https://thuviensach.vn
7
Thuận Tông hoàng đế đang nằm trên ngự sàng có rèm lụa rủ quanh. Nay đã ở vào tình cảnh nửa người bị liệt, nói năng khó khăn, nên lại càng lao tâm khổ tứ.
Sàn nhà trải thảm Ba Tư, cửa sổ cũng được che bằng rèm lụa. Trên chiếc bàn gỗ trắc có đôi chim phượng hoàng làm bằng ngọc và mã não. Đôi ngà voi được chạm trổ tinh vi miêu tả xứ thần tiên. Đó là xứ sở nơi những tiên nhân trứ danh từ cổ chí kim cư ngụ sau khi đắc đạo thành tiên.
Rồi những là bình gốm Hồ, xà cừ Nam Hải, tượng Phật bằng vàng.
Trong chiếc ang đổ đầy thủy ngân, có một con rùa bằng vàng đang bơi. Đó là sự kết hợp giữa thủy ngân, thứ được cho là thuốc tiên trường sinh bất tử, với con rùa, là biểu tượng của sự trường thọ. Một căn phòng tột cùng xa hoa.
Chính giữa căn phòng ấy kê một chiếc giường, Thuận Tông hoàng đế đang nằm chơ vơ trên đó. Rèm được kéo lên, để lộ ra vóc dáng Thuận Tông.
Người đứng cạnh ngự sàng là hoạn quan Lý Trung Ngôn. “Tâu bệ hạ, ngài Huệ Quả và ngài Vương Thúc Văn đã đến.” Người nữ quan đưa đường thấp giọng thông báo rồi nhẹ nhàng lui ra.
Vương Thúc Văn và Huệ Quả chậm rãi bước vào phòng. Không kể một vài lính canh ở bên ngoài, trong phòng chỉ có bốn người là Vương Thúc Văn, Huệ Quả, Lý Trung Ngôn và Thuận Tông. Việc đưa Huệ Quả đến đã nhận được sự đồng ý của hoàng đế. “Hạ thần đã đưa ngài Huệ Quả đến đây.”
https://thuviensach.vn
Vương Thúc Văn dừng lại ở gần lối vào, cung kính cúi đầu, tâu lên.
“Được…”
Thuận Tông hoàng đế đáp lại một cách khó khăn.
Từ khi bị đột quỵ, Thuận Tông có thói quen chỉ nói ngắn gọn và vào thẳng việc chính. Nếu người nghe không nắm bắt được ý tứ trong câu nói ngắn gọn ấy, Thuận Tông sẽ ngay lập tức tỏ ra khó chịu.
“Được” trong trường hợp này nghĩa là được phép lại gần ngự sàng.
Vương Thúc Văn giục Huệ Quả cùng tiến lên.
Sau khi dừng chân, Vương Thúc Văn hỏi Lý Trung Ngôn: “Ngọc thể hoàng thượng thế nào?”
Lý Trung Ngôn kính cẩn cúi đầu nói: “Tâm trạng của hoàng thượng…”
Vương Thúc Văn bèn quay sang Thuận Tông.
Như chỉ chờ có thế, Thuận Tông liền lắp bắp nói: “Thúc Văn à…” “Dạ.”
“Làm quá rồi…”
Vương Thúc Văn hiểu ngay ý câu nói.
Thuận Tông muốn nói rằng, chẳng phải vừa mới thay hoàng đế mà ngươi đã vội vàng cải cách quá hay sao.
“Dạ.” Vương Thúc Văn không nói gì hơn, chỉ cúi đầu. “Chẳng phải vội vàng quá sao?”
Thuận Tông lặp lại. Rồi nói tiếp.
“Hận đấy…”
Câu này Thuận Tông muốn nói đến những kẻ bị biếm chức trong cuộc cải cách gấp rút của Vương Thúc Văn.
“Nhất là bọn Lý Thực…”
https://thuviensach.vn
Lý Thực là nhân vật từ thời Đức Tông, mới hai tháng trước vẫn còn là kinh triệu doãn của Trường An. Là nhân vật trung tâm trong những hành vi tham nhũng và hối lộ xảy ra tràn lan ở kinh đô, Lý Thực đã khiến dân Đường lao đao. Có thể nói Lý Thực chính là kẻ thù của phe cải cách bao gồm Vương Thúc Văn, Liễu Tông Nguyên, Lưu Vũ Tích, Lục Thuần, Lã Ôn, Lý Cảnh Kiệm, Vi Chấp Nghi v.v. Quyền lực của Lý Thực có được là nhờ sự gắn kết chặt chẽ với Đức Tông hoàng đế. Chính sự thao túng quyền lực ấy đã đưa đến những chuyện bóc lột và bất nhân của bọn ngũ phường tiểu nhi kia.
Đường thư chép: “(Lý Thực) chỉ đem sự tàn nhẫn ra mà trị dân.”
Ông ta là chủ nhân của một nền chính trị tàn bạo, đã sát hại vô số những kẻ vướng chân, những kẻ không vừa ý mình. Lý Thực đánh mất quyền lực cùng với cái chết của Đức Tông, rồi bị thế lực mới nổi lên là bọn Vương Thúc Văn cách chức, biếm về Thông Châu.
Cấp bậc ở Thông Châu là hàm chính lục phẩm, so với tòng tam phẩm khi làm kinh triệu doãn thì như thế là bị giáng chức rất nặng. Nhưng đằng nào thì việc biếm chức đó cũng là để “ban cho cái chết”.
Không ít kẻ tham gia cung thị và đám ngũ phường tiểu nhi là đồng bọn của Lý Thực bị vạch mặt và tru sát.
Người dân vô cùng hân hoan đón nhận cuộc cải cách này. “Lý Thực đã giết hại hàng mấy chục người ngay trong thời gian để trở thưa hoàng thượng.” Vương Thúc Văn hạ thấp giọng. Thời gian để trở là khoảng thời gian chịu tang của dân chúng sau khi hoàng đế chết. Trong thời gian này nếu giết người sẽ bị coi là trọng tội. Hình phạt cho tội đó là chết.
Nếu xét tới tình tiết này thì việc bãi truất đối với Lý Thực không có gì là vô lý cả.
https://thuviensach.vn
“Dân chúng rất hồ hởi trước việc Lý Thực bị sa cơ.”
“Trẫm biết.” Thuận Tông nói. “Nhưng ý trẫm là, cả Lý Thực lẫn những kẻ đã bị tru sát hẳn là đều đang hận trẫm…”
“Thần nghĩ cũng có thể.” Vương Thúc Văn cẩn thận lựa chọn từ ngữ.
“Khanh có nghĩ là do bọn chúng gây ra không?” Thuận Tông hỏi. Thuận Tông muốn hỏi, với sự mặc định rằng ai cũng đã biết đến những chuyện kỳ quái xảy ra với mình, rằng có phải đó là do những kẻ bị giết chết hoặc bọn Lý Thực gây ra hay không.
“Phải chăng có kẻ nào đó trong bọn chúng đang nguyền rủa trẫm?” Thuận Tông nhắc lại.
“Đã lâu rồi mới diện kiến hoàng thượng…”
Đó là Huệ Quả, người từ nãy tới giờ chỉ im lặng nghe đoạn đối đáp giữa Thuận Tông và Vương Thúc Văn.
Huệ Quả tiến lên một bước.
“Thần là Huệ Quả.”
Huệ Quả cúi đầu.
“Ồ, Huệ Quả A-xà-lê đó ư?”
“Vâng.”
“Khanh đến đúng lúc lắm…”
Thuận Tông ngồi dậy trên ngự sàng. Lý Trung Ngôn ấn hai chiếc gối bọc lụa vào dưới lưng Thuận Tông.
Trong tư thế ấy, Thuận Tông nhìn quanh một lượt. Gương mặt mệt mỏi. Nửa thân trái bị liệt khiến cho biểu cảm trở nên cứng nhắc, bởi vì rất khó để cử động nửa bên mặt ấy. Thịt má teo tóp, sắc da nhợt nhạt, khô ráp. Tuy khoác trên mình bộ trang phục thêu kim tuyến lộng lẫy, nhưng càng lộng lẫy bao nhiêu, lại càng khiến cho vẻ thiếu sức sống nổi bật bấy nhiêu.
Không có tia sáng nào trong đôi mắt.
https://thuviensach.vn
Nó khiến người ta phải tự hỏi khi vừa trông thấy: “Đây là hoàng đế ư?”
Sao lại tiều tụy đến vậy…
Người nằm đó chỉ là một bệnh nhân nhăn nheo sắp chết. Mới hơn bốn mươi tuổi.
Tuổi già còn chưa tới vậy mà nhìn như một lão nhân.
“Huệ Quả à, ý khanh thế nào?” Thuận Tông hỏi.
https://thuviensach.vn
8
“Hoàng thượng muốn hỏi, chuyện này có phải do những kẻ ôm hận vì cuộc thanh trừng vừa rồi gây ra?” Huệ Quả hỏi lại Thuận Tông. “Phải…”
“Không loại trừ khả năng đó, nhưng theo thần thì nguyên nhân có thể còn sâu xa hơn.”
“Khanh đã biết được gì chăng, Huệ Quả?”
Huệ Quả nhắm mắt lại với vẻ khó nhọc trước câu hỏi của Thuận Tông.
“Vâng…” Huệ Quả gật đầu, rồi mở mắt ra.
“Khanh biết những gì?”
“Việc đó thì…”
“Hãy nói đi.”
“Đây mới chỉ là suy đoán của thần, nói ra e sẽ khiến hoàng thượng thêm phiền lòng.”
“Suy đoán cũng được. Hãy nói đi. Vì đây là việc liên quan đến trẫm.” Thuận Tông ra lệnh bằng một giọng lắp bắp.
Cơ thể Thuận Tông khẽ run lên có lẽ vì phấn khích.
“Vâng lệnh bệ hạ. Thần sẽ nói. Thần biết hôm nay đến đây thì thế nào thần cũng phải tâu lên bệ hạ việc này. Nhưng trước đó, xin bệ hạ cho thần kiểm tra xem có phải bệ hạ bị trúng bùa thật không.” “Được…”
“Nếu sau khi hạ thần kiểm tra mà không thấy, thì bệ hạ hãy coi đây chỉ là một câu chuyện vui.”
“Còn nếu đúng là có bùa chú?”
https://thuviensach.vn
“Thì xin bệ hạ chuẩn bị tinh thần lắng nghe, vì đó là bí mật của Đại Đường này.”
“Bí mật?”
“Đúng vậy. Hạ thần vốn không phải kẻ biết hết mọi chuyện, nên lời kể có thể sẽ không hoàn toàn ăn khớp, nhưng hạ thần vẫn sẽ kể cho hoàng thượng nghe.”
“Còn có ai khác biết về chuyện đó nữa không? Thúc Văn à, khanh có biết không?” Thuận Tông đưa ánh mắt sang Vương Thúc Văn. “Không thưa bệ hạ. Thần chưa từng nghe đến.” Vương Thúc Văn cúi đầu, trán lấm tấm mồ hôi.
“Câu chuyện này thần chưa từng kể cho ai nghe. Người duy nhất biết về nó là sư phụ của hạ thần, Bất Không A-xà-lê, nhưng thầy Bất Không và những người khác đều đã thành người thiên cổ cả rồi…” “Là những ai?”
“Huyền Tông hoàng đế, ngài Triều Hành người nước Oa, ngài Cao Lực Sĩ…”
“Vậy ư…” Thuận Tông thốt lên.
“Vậy ư…” Thuận Tông lại thốt lên lần nữa.
Bởi đó là những cái tên mà Thuận Tông không ngờ tới. “Chuyện xảy ra đã hơn năm mươi năm trước nên đúng ra thì tất cả đều đã thành cố nhân…”
“Đúng ra?”
“Vâng. Nhưng cũng có thể có người nào đó dính líu tới vụ việc ngày ấy còn sống và đang quấy rầy hoàng thượng…”
“Khanh muốn nói kẻ đó dùng bùa chú?”
“Chính đó là điều mà hạ thần muốn kiểm tra bây giờ.” “Làm được không?”
“Được ạ.”
“Bằng cách nào?”
https://thuviensach.vn
“Hoàng thưọng cho thần xin một sợi tóc.”
“Tóc của trẫm?”
“Đúng vậy.”
“Rồi khanh làm gì?”
“Tóc người phản ứng rất nhạy với bùa chú. Khi định bỏ bùa ai đó, nếu có được tóc của người ấy thì hiệu quả sẽ tăng lên gấp bội. Và ai đang bị bỏ bùa thì tác dụng của bùa chú nhất định sẽ biểu hiện trên tóc của người ấy. Chính vì thế nên thần mới xin phép được kiểm tra tóc của bệ hạ.”
“Ta cho phép. Khanh muốn lấy mười sợi hay hai mươi sợi cũng được. Tóc thì sẵn thôi.”
“Dạ.” Huệ Quả cúi đầu. “Thần lại gần hơn được không ạ?” “Được.”
Sau khi được phép, Huệ Quả tiến đến mép giường của Thuận Tông, rồi dừng lại.
“Xin bệ hạ hãy đưa đầu về phía này.”
“Ờ.” Thuận Tông liền đưa đầu về phía Huệ Quả.
“Thần xin mạn phép.”
Huệ Quả đưa hai tay về phía đầu Thuận Tông, dùng tay trái giữ đầu, rồi lấy ngón trỏ và ngón cái của bàn tay phải nhón lấy một sợi tóc đen.
“Thần nhổ đây.”
Phựt! Huệ Quả rứt một sợi tóc khỏi đầu Thuận Tông.
Cầm sợi tóc trên tay phải, Huệ Quả lùi lại mấy bước, rồi đi tới chiếc bàn gỗ trắc nằm ở hướng vuông góc, đẩy dịch bức tượng đôi phượng hoàng bằng ngọc và mã não sang một bên. Huệ Quả thò tay trái vào bọc áo, lấy ra một bức tượng Phật vừa bằng nắm tay. Bức tượng Phật nhỏ bằng vàng có hình một vị minh vương cưỡi trên con chim khổng tước dang rộng cánh. Đó là tượng Khổng Tước Minh Vương, một vị tôn thần trong Phật giáo.
https://thuviensach.vn
“Trẫm không thấy gì cả. Hãy cho trẫm xem với.” Từ trên ngự sàng, Thuận Tông cất tiếng.
Vương Thúc Văn và Lý Trung Ngôn bê chiếc bàn gỗ trắc đến sát ngự sàng để Thuận Tông có thể nhìn thấy được.
Lý Trung Ngôn đã đem bức tượng chim phượng hoàng đi thành thử trên bàn chỉ còn duy nhất bức tượng Khổng Tước Minh Vương bằng vàng. Màu vàng óng của bức tượng minh vương phản chiếu lên mặt bàn nhẵn thín.
“Đây là bức tượng thần đặt trong phòng đọc kinh. Trước kia là của thầy Bất Không…” Huệ Quả chỉ bức tượng vàng, giảng giải. “Bức tượng được thầy Bất Không mang về từ Tây Trúc, bản thân bức tượng cũng rất đẹp.”
“Khanh sẽ làm như thế nào?”
“Trước tiên, thần đặt sợi tóc của bệ hạ trước mặt bức tượng, rồi sau đó sẽ niệm chân ngôn của Khổng Tước Minh Vương.” “Ồ…”
“Nếu hoàng thượng không bị ếm chú, thì sẽ không có gì xảy ra với sợi tóc này.”
“Còn nếu có?”
“Thì nó sẽ dịch chuyển.”
“Dịch chuyển?”
“Vâng. Nếu sợi tóc bị nhiễm oán niệm hoặc bị tác động bởi bùa chú, nó sẽ dịch chuyển xa ra khỏi bức tượng này.”
“Thật sao?”
“Vâng. Tuy nhiên, vì sự dịch chuyển ấy rất vi tế, nên không ai được cử động trong lúc thần niệm chú. Nếu cử động, không khí trong phòng sẽ quẩn lên dễ khiến sợi tóc dịch chuyển. Mọi người phải giữ yên để tránh bị nhầm lẫn. Cũng tương tự như vậy, thần xin mọi người không được thở mạnh trong lúc quá mải nhìn lên bàn.”
“Được, ta hiểu rồi.” Thuận Tông ngoan ngoãn gật đầu.
https://thuviensach.vn
Khổng Tước Minh Vương vốn là vị thần bản địa của Thiên Trúc, tức Ấn Độ. Chim khổng tước ăn các loài rắn độc và trùng độc, nên được thần hóa nhờ khả năng ấy. Đó là vị thần trừ bỏ ma quỷ, bệnh tật vốn tượng trưng bởi rắn độc và trùng độc, vì thế Khổng Tước Minh Vương được tiếp thu vào Phật giáo và trở thành một trong các vị tôn thần.
“Thần xin bắt đầu…”
Huệ Quả nhẹ nhàng đặt sợi tóc của Thuận Tông lên mặt bàn. Huệ Quả lấy hai tay kết ấn Khổng Tước Minh Vương và bắt đầu lầm rầm niệm chân ngôn.
Nam mô Phật
Nam mô Pháp
Nam mô Tăng
Nam mô Kim quang minh Khổng tước vương
Nam mô Đại Khổng tước vương cung nữ
Hỡi các bậc thành tựu
Hỡi các bậc đại thành tựu
Hỡi các bậc giải thoát…
Đó là Khổng Tước Minh Vương chú.
… manasi, manasi, mahā-manasi, adbhute, atyadbhute, mukte, vimukte, mocani, moksani…
Khi chân ngôn được niệm lên thì…
“Ồ…”
Người thốt lên là Vương Thúc Văn.
“Nhìn này!”
https://thuviensach.vn