🔙 Quay lại trang tải sách pdf ebook Ruồng Bỏ Ebooks Nhóm Zalo https://thuviensach.vn Table of Contents GIỚI THIỆU VỀ TÁC GIẢ GIỚI THIỆU NỘI DUNG TÁC PHẨM 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 [1] [2] https://thuviensach.vn [3] [4] [5] [6] [7] [8] [9] [10] https://thuviensach.vn RUỒNG BỎ John Maxwell Coetzee Making Ebook Project BOOKAHOLIC CLUB https://thuviensach.vn Tên sách: RUỒNG BỎ Tác giả: John Maxwell Coetzee Nguyên tác: Disgrace Dịch giả: Thanh Vân Nhà xuất bản: Phụ Nữ Năm xuất bản: 2002 Số trang: 287 Khổ: 13x19 cm Giá tiền: 15.000 Đồng Đánh máy: Minh Phương, Mai Trâm, Hạnh Mai, Hoàng Tiến, PC Nguyễn Kiểm tra: Vân Anh, Thu Diệp Chế bản ebook: Thu Diệp Ngày thực hiện: 23/12/2010 Making Ebook Project #79 – www.BookaholicClub.com https://thuviensach.vn Bạn đang đọc ebook RUỒNG BỎ của tác giả John Maxwell Coetzee do Bookaholic Club chế bản theo Dự án chế bản Ebook (Making Ebook Project). Mong rằng ebook này sẽ mang đến cho bạn một tác phẩm Văn học hay, giàu giá trị biểu cảm và nhân văn, với chất lượng cao. Chúng tôi luôn cố gắng mang đến những chế bản ebook tốt nhất, nếu trong quá trình chế bản có lỗi sai sót nào mong bạn góp ý và cho chúng tôi biết những ebook mà đang mong muốn. Making Ebook Project của Bookaholic Club là một hoạt động phi lợi nhuận, nhằm mục đích mang đến những chế bản ebook hay, có giá trị với chất lượng tốt nhất mà chúng tôi có thể với Cộng đồng đọc - người Việt. Tuy nhiên, nếu bạn có khả năng xin hãy đọc tác phẩm này bằng sách trước hết vì lợi ích cho Nhà xuất bản, bản quyền tác giả và góp phần phát triển xây dựng nền Văn hóa đọc. Hãy chỉ đọc chế bản này trong điều kiện bạn không thể tìm đến ấn phẩm sách. https://thuviensach.vn MỤC LỤC GIỚI THIỆU VỀ TÁC GIẢ GIỚI THIỆU NỘI DUNG TÁC PHẨM 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 https://thuviensach.vn 21 22 23 24 https://thuviensach.vn GIỚI THIỆU VỀ TÁC GIẢ John Maxwell Coetzee (sinh ngày 9/2/1940) sinh trong gia đình gốc Đức tại miền Tây Nam Phi, từ nhỏ đã giỏi cả tiếng Anh và tiếng Đức; học các trường đại học tổng hợp Cape Town và Texas; dậy tiếng Anh và văn học; bắt đầu viết văn từ năm 1969 và ngay lập tức được dư luận chú ý từ cuốc sách đầu tiên, nổi tiếng thế giới với tiểu thuyết Giữa miền đất ấy (In the heart of the country, 1977) viết về tính bạo lực và thói ghẻ lạnh là bản chất của chính sách thuộc địa của người da trắng. J.M. Coetzee được tặng nhiều giải thưởng văn học (Hai giải thưởng Quốc gia Nam Phi, hai giải thưởng Booker của Anh vào những năm 1983 và 1999). Tiểu thuyết Ruồng bỏ (Disgrace, 1999) viết về những vấn đề sắc tộc và mối quan hệ kỳ quặc của một giáo sư với cô sinh viên của mình được các nhà phê bình cho là đỉnh cao trong sáng tác của ông. Ngoài ra, ông còn là tác giả của tập khảo luận và tự truyện đặc sắc, dịch nhiều tác phẩm từ tiếng Hà Lan, Đức, Pháp và nhiều ngôn ngữ Châu Phi sang tiếng Anh. Ông nhiều lần được đề cử vào danh sách ứng cử viên giải Nobel văn học. Năm 2003, J.M. Coetzee được trao giải Nobel vì những tiểu thuyết thâm nhập sâu sắc vào những thân phận con người, chỉ ra sự tàn bạo cùng lỗi cô https://thuviensach.vn đơn của nó, và lên tiếng bênh vực cho kẻ yếu. Bằng ngòi bút trung thực đầy trí tuệ và lối văn chính xác đến lạnh lùng ông đã lột mặt lạ của cái gọi là nền văn minh thuộc địa và phơi bày bộ dạng của cái ác. Tác phẩm chính: - In the heart of the country (1977) – Giữa miền đất ấy, tiểu thuyết, Song Kha dịch, NXB Văn học, 2005 - Waiting for the barbarians (1980) – Đợi bọ rợ, tiểu thuyết. - Life and time of Michael K (1983) - Cuộc đời và thời đại của Michael K, tiểu thuyết, Thanh Vân dịch, NXB Phụ Nữ, 2004. - Foe (1986) - Kẻ thù, tiểu thuyết. - White writing: on the culture of letters in South Africa (1988) - Lối viết trắng: về văn hóa viết ở Nam Phi, hồi kí. - Age of iron (1990) – Tuổi sắt đá, tiểu thuyết, Anh Thư dịch, NXB Phụ Nữ, 2004. - The master of Petersburg (1994) - Ông thầy ở Peterburg, tiểu thuyết - Disgrace (1999) – Ruồng bỏ, tiểu thuyết, Thanh Vân dịch, NXB Phụ Nữ, 2002. - Slow man (2005) – Người chậm, Thanh Vân dịch, NXB Văn học, 2008. https://thuviensach.vn GIỚI THIỆU NỘI DUNG TÁC PHẨM David Lurie, một giáo sư dạy tiếng Anh người Nam Phi, là người mất mát mọi thứ: uy tín, công việc, sự yên bình trong tâm trí, vẻ ngoài bảnh bao, những giấc mơ về thành công trong môn mỹ thuật và ngay cả khả năng bảo vệ đứa con gái của chính mình, ông cũng không còn. Ông đã ly hôn hai lần, không thỏa mãn với công việc làm giáo sư môn Thông tin. Ông đang dạy một lớp học chuyên đề về Thơ ca lãng mạn tại một trường đại học kỹ thuật ở Cape Town ở Nam Phi. Ông bị “ruồng bỏ” sau khi ông dụ dỗ một trong những sinh viên của mình mà không làm bất cứ điều gì để bảo vệ chính bản thân mình tránh khỏi những hậu quả của việc làm đó. Thời điểm bị mọi người trong trường xa lánh, dè chừng, Lurie đang viết vở nhạc kịch Byron ở Italy. Lurie từ bỏ địa vị, công việc giảng dạy trong trường và quyết định tới thăm cô con gái Lucy đang sống một mình tại một trang trại ở Eastern Cape. Một quãng thời gian dài ba tháng, ông sống hòa nhập với cuộc sống nơi thôn dã, tham gia vào công việc chăm sóc những con vật bị bỏ rơi tại bệnh viện Phúc lợi Động vật, cùng cô con gái chăm sóc vườn tược và mấy chú chó. Nhưng rồi, một ngày nọ, sự yên bình ấy đã bị phá vỡ. Có ba kẻ lạ mặt đã tới trang trại, đánh đập và tính thiêu cháy ông, cưỡng hiếp con gái ông. Sau cuộc tấn công ấy, ông phải đối mặt với sự xa cách ngày một lớn với cô con gái mà ông vô cùng yêu quý nhưng lại không đủ quyền lực và tình yêu thương để dẫn dắt cô. https://thuviensach.vn 1 Trong suy nghĩ của ông, một người đàn ông năm mươi hai tuổi, đã ly hôn như ông, giải quyết vấn đề tình dục như thế là khá tốt. Cứ đến chiều thứ Năm, ông lái xe đến Green Point. Đúng hai giờ chiều, ông bấm chuông ở lối vào biệt thự Windsor, xưng tên và bước vào, Soraya đợi ông bên cửa căn hộ số 113. Ông vào thẳng buồng ngủ, căn phòng tỏa ánh sáng dịu dàng và có mùi dễ chịu, rồi ông cởi quần áo. Soraya từ phòng tắm đi ra, buông rơi áo choàng và trườn lên giường cạnh ông. - Anh có nhớ em không? - cô hỏi. - Lúc nào cũng nhớ em - ông đáp. Ông vuốt ve tấm thân màu nâu vàng óng, không hề rám ánh mặt trời của cô; ông duỗi người cô ra, hôn lên ngực cô, rồi họ làm tình. Soraya cao, mảnh dẻ, mái tóc đen dài, cặp mắt đen trong trẻo. Nói một cách nghiêm túc, ông đáng tuổi bố cô; nhưng cũng nói cho nghiêm túc, người ta cũng có thể làm bố ở độ tuổi mười hai. Ông yêu quý cô hơn một năm nay; ông thấy cô hoàn toàn thỏa mãn. Suốt tuần lễ như ở trên sa mạc, ngày thứ Năm trở thành một ốc đảo của xa xỉ và khoái lạc. Trên giường, Soraya không phải là người nồng nàn. Thực ra, tính cô khá bình lặng, dịu dàng và ngoan ngoãn. Theo quan điểm của cô, cô là một người đạo đức đáng ngạc nhiên. Những vị khách du lịch để ngực trần trên các bãi tắm công cộng làm cô bất bình (cô gọi chúng là “vú bò”); cô mong gom những kẻ lang thang lêu lổng lại và bắt đi quét phố. Ông không hỏi làm sao cô có thể dung hòa những quan niệm với công việc của cô. https://thuviensach.vn Ông thích cô, sự thích thú ấy không bao giờ cạn, và ông ngày càng yêu mến cô hơn. Ông tin rằng ở một mức độ nào đó, sự yêu mến này đang được đền đáp. Yêu mến có thể không phải là tình yêu, nhưng chí ít cũng như tình họ hàng. Cả hai người đều lấy làm may mắn trong mối quan hệ không hứa hẹn gì của họ: ông tìm được cô, và cô tìm được ông. Hiểu sự đa cảm của mình, ông thỏa mãn, thậm chí bị xỏ mũi. Dù sao ông vẫn khư khư giữ lấy đặc tính đó. Ông trả tiền cho chiếc R400 của cô, từng đợt chín mươi phút một, một nửa thời gian trong đó là tìm Người tháp tùng bí mật. Đáng tiếc là Người tháp tùng bí mật lại nhiều đến thế. Nhưng họ sở hữu căn 113 và nhiều căn khác trong biệt thự Winsor. Về mặt tình cảm, sở hữu cả Soraya, đây là nhiệm vụ, và nghề nghiệp của cô. Ông đùa cợt với ý nghĩ bảo cô đến gặp ông trong khoảng thời gian riêng của cô. Ông muốn chia sẻ mọi thứ với cô, có khi suốt cả đêm. Nhưng không phải là sáng hôm sau. Ông biết quá rõ bản thân mình, chiều chuộng cô cho đến sáng hôm sau, lúc ở một mình, ông sẽ là người lạnh lùng, cáu kỉnh và thiếu kiên nhẫn. Tính ông là như thế; ông đã quá già nên không thay đổi được tính nết. Tính ông đã ổn định. Tính tình ông đi theo đầu óc ông: đó là hai phần khó khăn nhất trong con người. Với ông, tính tình không phải là một triết lý sống, ông không đề cao nó bằng cái tên ấy. Nó chỉ là một quy luật, giống như Luật của dòng tu Benedict. Ông khỏe mạnh, đầu óc minh mẫn. Ông có nghề chuyên môn, hay nói đúng hơn, ông là một học giả, sự uyên bác của ông vẫn đầy hứa hẹn, là cốt lõi của ông. Ông sống bằng thu nhập, đúng tính khí và những cảm xúc của mình. Ông có hạnh phúc không? Trong hầu hết những tiêu chuẩn, ông tin https://thuviensach.vn rằng mình hạnh phúc. Tuy vậy, ông không quên câu đồng ca cuối cùng trong vở Oedipus: Không thể gọi một người là hạnh phúc cho đến lúc người ấy chết. Mặc dù tính tình nồng nhiệt, trong lĩnh vực tình dục ông chưa bao giờ say đắm. Nếu chọn totem (vật thờ), ắt là ông sẽ chọn hình tượng con rắn. Ông hình dung những cuộc ái ân của ông với Soraya giống như sự giao cấu của loài rắn: dài dòng, mê mải, nhưng khá buồn tẻ, khá khô khan, ngay cả những lúc hăng hái nhất. Liệu totem của Soraya có là rắn không nhỉ? Chắc chắn với những người đàn ông khác, cô trở thành một người phụ nữ khác: một người đàn bà năng động. Có thể tin rằng với tính khí của cô, say đắm ông nhất định không phải là giả vờ. Dẫu cho vì nghề nghiệp, cô có là người phóng túng, ông vẫn tin cậy cô trong một giới hạn nào đó. Trong những lần gặp gỡ, ông trò chuyện với cô khá thoải mái, thậm chí có lần ông còn bộc bạch nỗi niềm với cô. Cô biết nhiều sự việc trong đời ông. Cô đã nghe nhiều chuyện về hai cuộc hôn nhân của ông, biết về con gái ông và những nỗi thăng trầm của con gái ông. Cô biết nhiều quan điểm của ông. Soraya không hề thổ lộ về cuộc sống của cô ngoài biệt thự Windsor. Soraya không phải là tên thật của cô, đó là điều chắc chắn. Có nhiều dấu hiệu chứng tỏ cô đã sinh nở hoặc có nhiều con. Có lẽ cô không phải là gái điếm chuyên nghiệp. Có thể cô làm việc cho một hãng nào đó mỗi tuần chỉ một, hai buổi; và phần còn lại là một cuộc sống đứng đắn ở vùng ngoại ô Rylands hoặc Athlone. Điều đó thật không bình thường với dân Hồi giáo, nhưng ngày nay mọi chuyện đều có thể xảy ra. Ông ít nói về nghề nghiệp của mình, không muốn làm cô buồn chán. Ông dạy ở Trường đại học Kỹ thuật Cape, trước kia là Trường Đại học tổng hợp Cape Town. Đã có thời ông là giáo sư các ngôn ngữ hiện đại, từ khi https://thuviensach.vn Ngôn ngữ Cổ điển và Hiện đại bị cuộc hợp lý hóa vĩ đại bóp chết, ông là giáo sư phụ giảng môn Thông tin. Giống như tất cả những người bị hợp lý hóa, ông được mời mỗi năm dạy một lớp chuyên đề, không phải ghi vào danh sách, vì đó là thiện chí. Năm nay ông được mời dạy một lớp về Các nhà thơ Lãng mạn. Còn lại ông dạy Thông tin 101, “Kỹ năng thông tin” và Thông tin 201, “Kỹ năng thông tin tiên tiến”. Mặc dù mỗi ngày dành nhiều giờ cho môn học mới, ông nhận thấy những tiền đề đầu tiên trong Cẩm nang Thông tin 101 thật vô lý hết sức: “ Xã hội loài người sáng tạo nên ngôn ngữ để chúng ta có thể thông báo với nhau những suy nghĩ, tình cảm và ý định”. Theo quan niệm của ông, nguồn gốc lời nói nằm trong bài hát, và nguồn gốc bài hát là từ nhu cầu lấp đầy tâm hồn quá rộng lớn và trống rỗng của loài người bằng những âm thanh. Trong sự nghiệp trải dài một phần tư thế kỷ, ông đã xuất bản ba cuốn sách, chẳng cuốn nào gây nên tiếng vang gì: cuốn đầu tiên về opera (Truyền thuyết về Boito và Faust: Nguồn gốc của Mefistofele), cuốn thứ hai về nghe - nhìn (Cái nhìn của Richard về St. Victor), cuốn thứ ba về Wordsworth[1] và lịch sử (Wordsworth và gánh nặng của quá khứ). Trong mấy năm gần đây ông ôm ấp ý tưởng viết một tác phẩm vể Byron. Lúc đầu ông có ý định viết một tác phẩm phê bình opera nữa. Nhưng ngay từ những dòng đầu tiên, ông đã bị sa vào cảnh tẻ ngắt. Thực ra, ông chán phê bình, chán văn xuôi dài lê thê. Thứ ông muốn viết là âm nhạc: Byron ở Italy, một khúc mộng tưởng về tình yêu khác giới dưới dạng một vở opera. Trong lúc dạy các lớp Thông tin, những câu cú, âm điệu của bài hát trong tác phẩm chưa viết ra cứ vụt qua tâm trí ông. Vì chẳng kính trọng gì những thứ ông giảng dạy, nên ông chẳng gây được ấn tượng gì với các sinh viên của ông. Trong lúc ông nói, họ nhìn lướt qua ông, và quên bẵng tên ông. Sự dửng dưng của họ làm ông cay đắng hơn https://thuviensach.vn ông thừa nhận. Dù sao thì ông cũng hoàn thành chu đáo nghĩa vụ của ông đối với họ, với bố mẹ họ và với nhà nước. Hết tháng này sang tháng khác ông sắp xếp, thu thập, giảng bài, chú giải các tiểu luận của họ, chữa dấu chấm câu, lỗi chính tả và cách dùng, chất vấn những lý lẽ không có sức thuyết phục, ký tên vào từng tờ trong bản tóm tắt, cân nhắc từng lời phê. Ông tiếp tục giảng dạy vì nó cung cấp cho ông một kế sinh nhai; nó cũng dạy cho ông tính nhún nhường, giúp ông hiểu ông là ai trên cõi đời này. Sự trớ trêu không buông tha ông: có những người đến học được nhiều điều sâu sắc nhất trong các bài giảng của ông, trong khi những người khác đến học lại chẳng thu nhận được gì. Đây là một đặc điểm trong nghề nghiệp của ông mà ông không bình luận với Soraya. Ông cho rằng cô chẳng có sự trớ trêu nào tương xứng. Trong bếp của căn hộ ở Green Point có một ấm đun nước, những chiếc tách nhựa, một bình cà phê tan, một bát đựng nhiều gói đường nhỏ. Tủ lạnh chứa nhiều chai nước. Phòng tắm có xà phòng và một chồng khăn mặt, trong tủ quần áo có vải trải giường sạch bằng lanh. Soraya để đồ trang điểm trong một cái túi cá nhân. Chẳng là gì hơn một nơi hẹn hò bí mật, chính thức, sạch sẽ, thu xếp cẩn thận. Lần đầu tiếp ông, Soraya tô son môi màu đỏ tươi và quầng mắt đánh thật đậm. Chẳng thích thú gì lớp phấn son nhớp nháp, ông bảo cô lau đi. Cô vâng lời, và từ đó không bao giờ trang điểm nữa. Một học trò dễ bảo và sẵn sàng nghe lời. Ông thích tặng quà cho cô. Dịp Năm mới, ông tặng cô một vòng đeo tay nhiều màu, dịp lễ Eid tặng một con diệc bằng đá malaxit ông bắt gặp trong một hiệu đồ cổ. Ông thích thú thấy cô vui sướng hoàn toàn tự nhiên. Ông lấy làm lạ là ông, một người thường nghĩ cần có một người vợ, một mái nhà, một cuộc hôn nhân mà mỗi tuần chỉ chín mươi phút có đàn bà https://thuviensach.vn cũng đủ làm ông hạnh phúc. Cái mà ông cần hóa ra lại rất nhẹ nhàng và thoáng qua như một cánh bướm. Không xúc động, hoặc không một điều gì ngoài thứ khó đoán nhất, sâu sắc nhất: một sự thỏa mãn trầm lặng giống như tiếng xe cộ ì ầm ru ngủ người dân thành phố hay sự yên tĩnh của ban đêm đối với người nông thôn. Ông nghĩ đến Emma Bovary[2], một buổi chiều từ một cuộc chăn gối khinh suất về nhà, thỏa mãn, mắt đờ đẫn. Đây chính là hạnh phúc! Emma nói, tần ngần ngắm mình trong gương. Đây chính là niềm vui sướng nhất mà các nhà thơ nói đến! Nếu hồn ma Emma có tìm được đường đến Cape Town, ông sẽ đưa bà ta đi cùng vào một chiều thứ Năm để chỉ cho bà ta niềm vui sướng ấy: có thể là một hạnh phúc vừa phải, một niềm vui sướng chừng mực. Rồi một sáng thứ Bảy, mọi sự thay đổi. Ông có việc trong thành phố; ông đang đi xuống phố St George thì mắt ông bắt gặp một hình dáng mảnh dẻ ở đám người phía trước ông. Đó là Soraya, không thể nhầm lẫn được, bên nách là hai đứa bé trai. Cả ba tay xách nách mang, họ đang đi mua hàng. Ông lưỡng lự, rồi theo sau cách một quãng. Họ biến vào quán cá của Thuyền trưởng Dorego. Hai chú bé có mái tóc bóng láng và cặp mắt đen của Soraya. Chúng có thể là con trai cô. Ông bước tới, vòng lại, đi qua quán Thuyền trưởng Dorego lần thứ hai. Cả ba ngồi bên bàn ngay cửa sổ. Cặp mắt của Soraya gặp mắt ông ngay tức khắc, qua lần kính. Ông luôn là một người đàn ông thành thị, giữa dòng người mà thần ái tình đuổi theo và liếc nhanh như một mũi tên. Nhưng cái liếc giữa ông và Soraya làm ông ân hận ngay lập tức. https://thuviensach.vn Trong cuộc hẹn hò vào thứ Năm sau, không ai nhắc nhở đến sự việc tình cờ kia. Song đằng nào thì hồi ức vẫn treo lơ lửng một cách khó chịu trên đầu họ. Ông không muốn làm Soraya lúng túng, vì chắc hẳn cô đang có một cuộc sống hai mặt. Ông hiểu mọi người đều sống hai mặt, ba mặt, như sống trong những ngăn riêng rẽ. Thực lòng, ông cảm nhận được sự khó xử của cô. Bí mật của em là sự an toàn cho anh, ông những muốn nói thế. Nhưng cả ông lẫn cô đều không thể gạt chuyện đã xảy ra sang một bên. Hai đứa bé trai cứ hiện diện giữa họ, lặng lẽ chơi đùa như những cái bóng trong góc phòng, nơi mẹ chúng đang cặp đôi với một người đàn ông xa lạ. Trong vòng tay Soraya, ông nhanh chóng thành cha của chúng: cha nuôi, cha dượng, cha vô hình. Sau đó rời giường cô, ông cảm thấy cặp mắt chúng nhìn ông nhấp nháy, vừa ranh mãnh vừa tò mò. Ông quay ra lăng mạ người cha kia, người cha thực sự. Liệu anh ta có mảy may nghi ngờ về việc vợ anh ta đang làm, hoặc anh ta chọn cách “mũ ni che tai” và lấy thế làm sung sướng chăng? Bản thân ông không có con trai. Thời thơ ấu của ông trôi qua trong một gia đình toàn đàn bà. Khi mẹ ông, các bà cô bà dì đi hết, thay thế họ là người tình, vợ và một cô con gái. Cả bầu đoàn đàn bà đó đã làm ông thành một người yêu mến phụ nữ, và trong một chừng mực nào đó, thành người có quan hệ lăng nhăng. Với tầm cao của ông, bộ khung đẹp đẽ, nước da màu ô liu, mái tóc thẳng, ông luôn có vẻ quyến rũ. Nếu như ông nhìn một người phụ nữ theo một cách nhất định, ông có thể tin tưởng vào điều đó. Đã nhiều năm, nhiều thập kỷ nay ông sống như thế. Rồi đến một ngày nó đã chấm dứt hoàn toàn. Sức mạnh của ông biến mất không một lời báo trước. Những cái liếc đã một thời được đáp lại nay lướt qua ông. Chỉ trong một sớm một chiều, ông thành một bóng ma. Nếu muốn có một người đàn bà, ông phải học cách theo đuổi người đó; và thường thì phải mua cô ta bằng cách này hay cách khác. https://thuviensach.vn Ông sống trong một tình trạng lo âu, khắc khoải của những cuộc chung chạ bừa bãi. Ông có nhiều cuộc trăng hoa với vợ của các đồng nghiệp; ông vớ được những du khách trong các quán rượu ở bến cảng hoặc ở Câu lạc bộ Italia; ông ngủ với gái điếm. Người ta giới thiệu Soraya cho ông trong một phòng khách tranh tối tranh sáng ở phía trước văn phòng của Người tháp tùng bí mật, có những bức rèm Venetian che kín cửa sổ, chậu hoa trong góc, mùi nước tiểu lơ lửng trong không khí. Trong sổ sách của họ, Soraya đăng ký là “Người nước ngoài”. Trong ảnh, cô cài một bông hoa đỏ chói trên tóc, đuôi mắt có những nếp nhăn mờ. Trong sổ ghi “Chỉ tiếp buổi chiều”. Chính điều đó làm ông quyết định: hẹn hò tại những căn phòng lắp cửa chớp, những tấm khăn trải giường mát mẻ, những giờ vụng trộm. Ngay từ đầu, sự việc thật thỏa mãn đúng như ông mong muốn. Một sự đánh giá của con đực. Trong một năm trời, ông không cần trở lại hãng đó nữa. Sau sự việc bất ngờ trên phố St George, một sự lạ lùng xảy ra tiếp theo. Dù Soraya vẫn giữ các cuộc hẹn, ông cảm thấy cô ngày càng lạnh nhạt như thể cô biến thành người đàn bà khác và ông là một khách hàng khác. Một ý nghĩ đau đớn làm nhức nhối lòng ông: các cô điếm chuyện trò với nhau về những khách hàng thường xuyên của họ ra sao nhỉ, nhất là về những người đàn ông lớn tuổi? Họ kể những câu chuyện, họ cười vang, nhưng họ cũng rùng mình như người ta rùng mình vì một con gián trong chậu rửa lúc nửa đêm. Chẳng bao lâu nữa, ông sẽ bị họ rùng mình một cách duyên dáng, ác tâm như thế. Đây là một định mệnh mà ông không thể trốn tránh. Sau sự kiện đó, vào ngày thứ Năm lần thứ tư, lúc ông rời căn hộ, Soraya tuyên bố một câu làm ông cứng cả người: https://thuviensach.vn - Mẹ em bị ốm. Em phải nghỉ một thời gian chăm sóc mẹ. Tuần sau em không đến đây đâu. - Tuần sau nữa anh sẽ gặp em chứ? - Em không biết chắc. Còn tùy mẹ em bình phục ra sao. Tốt hơn hết là anh gọi điện trước. - Anh không có số điện thoại. - Cứ gọi đến hãng. Họ biết đấy. Ông đợi vài ngày, rồi gọi đến hãng. Soraya ư? Soraya đã bỏ chúng tôi rồi, một người đàn ông nói. Không, chúng tôi không thể giúp ông liên hệ với cô ấy, điều đó trái với quy định của nhà này. Ông có muốn giới thiệu một số tiếp viên khác không? Ông có thể chọn trong số rất nhiều người nước ngoài: Malaysia, Thái lan, Trung hoa, ông cứ đọc tên thì thấy. Ông ở một buổi tối với một Soraya khác - hình như Soraya là một thương hiệu phổ biến - trong một phòng khách sạn ở phố Long. Cô này chưa quá mười tám tuổi, không có kinh nghiệm, và ông thấy khá lỗ mãng. - Anh làm nghề gì? - cô ta hỏi lúc cởi quần áo. - Xuất nhập khẩu - ông nói. - Anh đừng nói nữa - cô ta nói. Trong khoa ông có một nữ thư ký mới. Ông đưa cô ta đi ăn trưa tại một khách sạn cách trường một khoảng cần thiết và trong lúc ăn món salat tôm, ông nghe cô ta phàn nàn về trường học của con trai cô. Cô ta kể những kẻ bán ma túy cứ lảng vảng quanh sân trường mà cảnh sát chẳng làm gì. Ba năm liền, cô và chồng cô đã có tên trong danh sách ở lãnh sự quán New Zealand để xin di cư. https://thuviensach.vn - Người của các anh dễ dàng hơn. Tôi định nói là dù tình hình xấu tốt thế nào đi nữa, ít nhất các anh cũng biết mình là ai. - Người của các anh? Người gì kia? - ông nói. - Ý tôi là thế hệ anh. Bây giờ người ta chọn lọc kỹ càng những điều luật mà họ muốn tuân theo. Thật là vô chính phủ. Làm sao có thể nuôi dạy con cái khi xung quanh hỗn loạn như vậy? Tên cô ta là Dawn. Lần thứ hai đưa cô ra ngoài, họ dừng lại ở nhà ông và làm tình. Cuộc đó không thành công. Nôn nóng và vồ lấy ông, cô ta sôi sùng sục vì hưng phấn nên cuối cùng làm ông khó chịu. Ông đưa cô mượn cái lược, rồi lái xe đưa cô về trường. Sau chuyện đó ông tránh mặt cô, cẩn thận đi vòng qua phòng làm việc của cô. Đáp lại, cô ban cho ông một cái nhìn căm hờn, rồi lạnh nhạt với ông. Lẽ ra ông nên từ bỏ, rút khỏi cuộc chơi. Ông tự hỏi Origen[3]tự hoạn vào lúc bao nhiêu tuổi nhỉ? Chẳng phải là giải pháp thanh nhã nhất, nhưng đang già đi đâu phải là một việc thanh nhã. Chí ít thì đó cũng là một hành động sẵn sàng, để con người có thể hướng tâm trí vào một việc đúng đắn của tuổi già: chuẩn bị để chết. Có thể đến gặp một bác sĩ và hỏi ý kiến được không nhỉ? Chắc chỉ là một phẫu thuật đơn giản: nếu con người bỏ qua dư vị chắc chắn của nỗi buồn, ngày nào họ chẳng thiến súc vật, mà chúng vẫn sống đầy ra đấy thôi. Cắt phăng đi rồi buộc chặt lại: với loại thuốc gây tê bản xứ, một bàn tay vững vàng và một chút phớt lạnh, người ta có thể tự làm việc đó theo sự hướng dẫn của sách vở. Một người đàn ông ngồi trên ghế tự cắt bỏ: một cảnh tượng thô bỉ, nhưng trên một góc độ nào đó, cũng chẳng thô bỉ hơn là chính người đàn ông đó hì hục trên thân thể một người đàn bà. https://thuviensach.vn Vấn đề còn lại vẫn là Soraya. Lẽ ra ông nên khép chuyện này lại. Thay vào đó, ông thuê một hãng thám tử tư lần theo dấu vết cô. Mấy ngày sau, ông đã có tên thật của cô, địa chỉ và số điện thoại của cô. Ông gọi điện vào lúc chín giờ sáng, lúc chồng cô và các con đã đi hết. - Soraya? - ông nói - David đây. Em có khỏe không? Bao giờ anh có thể gặp lại em? Một lúc im lặng dài, rồi cô nói: - Tôi không biết ông là ai. Ông đang quấy rối tôi ngay tại nhà tôi. Tôi yêu cầu ông không bao giờ gọi đến đây nữa, không bao giờ. Yêu cầu. Cô đã nói yêu cầu. Tiếng cô rít lên làm ông sửng sốt: không còn mảy may thân mật của trước kia. Nhưng, liệu một con dã thú mong được gì khi đột nhập vào hang một con chồn cái, vào chốn nương thân của lũ thú con? Ông đặt máy xuống. Một thoáng ghen tỵ với người chồng chưa bao giờ biết mặt lướt qua ông. https://thuviensach.vn 2 Không có ngày thứ năm nghỉ giữa chừng, cả tuần lễ trở nên chẳng có gì đặc biệt, cứ như một bãi sa mạc. Có những ngày ông không biết làm gì. Ông dành nhiều thời gian hơn trong thư viện trường, đọc tất cả những gì tìm được về Byron, ghi chú thêm vào hai tập tài liệu đã dầy cộp. Ông thích thú sự tĩnh lặng của buổi chiều muộn trong phòng đọc, sau đó thưởng thức cảnh đi bộ về nhà: không khí mùa đông trong lành, những đường phố ẩm ướt, lấp lánh. Một tối thứ Sáu, đang về nhà theo con đường dài xuyên qua các khuôn viên của trường đại học cổ kính, ông chú ý đến một trong các sinh viên trên con đường mòn phía trước. Tên cô là Melanie Isaacs, học lớp Thơ ca Lãng mạn của ông. Không phải là sinh viên giỏi nhất nhưng cũng không kém nhất, thông minh vừa phải nhưng chưa bận bịu gì. Cô đang la cà, và ông bắt kịp cô ngay. - Chào em - ông nói. Cô mỉm cười đáp lại, lắc lư mái đầu, nụ cười của cô tinh quái hơn là bẽn lẽn. Cô nhỏ nhắn, mảnh khảnh, mái tóc đen cắt rất sát, gò má rộng gần giống người Trung hoa, cặp mắt đen và to. Trang phục của cô bao giờ cũng nổi bật. Hôm nay cô mặc một chiếc váy mini màu hạt dẻ, áo len dài tay màu mù tạc, bít tất dài chật căng màu đen; những món đồ trang sức rẻ tiền bằng vàng trên chiếc thắt lưng rất hợp với đôi hoa tai tròn xoe bằng vàng của cô. Ông hơi thích cô. Như thế cũng chẳng hệ trọng gì: một học kỳ nay ông chưa mê ai. Cape Town là một thành phố thừa thãi mọi vẻ đẹp và người https://thuviensach.vn đẹp. Cô có biết ông để mắt đến cô không? Có thể lắm. Phụ nữ bao giờ cũng nhạy cảm với chuyện đó, với sức nặng của những cái nhìn khao khát. Trời đang mưa; bên lề đường, nước mưa đã chảy thành những rãnh nhỏ. - Đây là mùa ưa thích của tôi, thời gian ưa thích của tôi trong ngày - ông nhận xét - Em có ở gần đây không? - Bên kia đường xích đạo. Em ở chung một căn hộ. - Quê em có ở Cape Town không? - Không ạ, em lớn lên ở George. - Tôi ở gần ngay đây. Tôi có thể mời em ghé vào uống chút gì đó không? Một lúc ngừng, cảnh giác. - Ok. Nhưng bảy rưỡi em phải về. Từ khuôn viên, họ rẽ vào một ngõ cụt, ông đã sống ở đấy mười hai năm qua; Lúc đầu sống với Rosalind, rồi sau khi ly hôn ông ở một mình. Ông mở khóa cổng, khóa cửa rồi đưa cô gái vào trong. Ông bật đèn, đỡ túi cho cô. Tóc cô vương những hạt mưa. Ông nhìn cô chằm chặp, không giấu nỗi say mê. Cô nhìn xuống, mỉm một cười lảng tránh và có lẽ hơi đỏm dáng y như lúc trước. Ông vào bếp, mở một chai Meerlust, lấy bánh bích quy và phó mát. Lúc ông quay lại, Melanie đang đứng trước giá sách, nghiêng đầu sang một bên, đọc các tên sách. Ông bật nhạc: một bản ngũ tấu kèn clarinet của Mozart. https://thuviensach.vn Rượu vang, âm nhạc: một nghi thức mà đàn ông và đàn bà thường diễn với nhau. Các nghi thức ấy chẳng có gì sai, họ bịa ra chỉ để làm cuộc chuyện trò đỡ lúng túng. Nhưng cô gái ông đưa về nhà trẻ hơn ông đến ba chục tuổi, cô là một sinh viên, sinh viên của ông, được ông dạy dỗ. Lúc này giữa họ chưa có gì, họ gặp nhau như một thầy giáo với cô học trò. Ông có sẵn sàng cho chuyện đó không? - Em có thích khóa học không? - ông hỏi. - Em thích Blake[4]. Em thích cả Wonderhorn nữa. - Wunderhorn. - Em không điên lên vì Wordsworth. - Em không nên nói thế với tôi. Wordsworth là một trong những nhà thơ lỗi lạc nhất mà tôi ngưỡng mộ. Điều đó là sự thật. Chừng nào ông còn nhớ, những hòa âm trong The Prelude vẫn vang lên trong lòng ông. - Có khi đến cuối khóa em sẽ đánh giá được nhà thơ ấy đúng hơn. Biết đâu ông ấy chẳng ảnh hưởng sâu sắc đến em. - Cũng có thế. Nhưng theo kinh nghiệm của tôi, thơ ca hoặc làm ta cảm thụ ngay từ đầu hoặc là không. Một sự phát hiện tức thì và một phản ứng tức thì. Giống như một làn chớp. Giống như yêu vậy. Yêu ư? Thanh niên thời nay có còn yêu không, hay cơ chế ấy đã lỗi thời, không cần thiết, kỳ cục như một động cơ hơi nước vậy? Ông đã lạc hậu mất rồi, không bắt kịp thời đại nữa rồi. Theo như ông hiểu, yêu có thể rơi vào cảnh lạc mốt và trở đi trở lại khoảng năm, sáu lần. https://thuviensach.vn - Em có làm thơ không? - ông hỏi. - Hồi học phổ thông em có làm. Nhưng không hay đâu ạ. Còn hiện giờ em chẳng có thời gian. - Còn đam mê? Em có mê văn học chút nào không? Melanie nhăn mặt vì cái từ lạ lùng đó: - Hồi năm thứ hai, nhưng chúng em đã học Adrienne Rich và Toni Morison. Cả Alice Walker nữa. Em khá thích. Nhưng không thể gọi là say mê được. Vậy cô không phải là một sinh linh có nỗi đam mê. Nếu đây là cách quanh co nhất, liệu có phải cô đang cảnh báo ông không? - Tôi sắp ném mấy thứ vào làm bữa tối - ông nói - Em có ăn với tôi không? Chỉ là một bữa đơn giản thôi mà. Trông cô đầy vẻ nghi hoặc. - Nào! Nói vâng đi! - ông nói. - Vâng. Nhưng em phải gọi một cú điện thoại trước đã. Cú điện thoại ấy dài hơn ông nghĩ. Từ trong bếp, ông nghe thấy những tiếng thì thầm, những khoảng im lặng. - Em có kế hoạch gì cho sự nghiệp chưa? - sau đó, ông hỏi. - Làm nhà dựng kịch và thiết kế. Em sắp có văn bằng về nhà hát. - Vì sao em lại học lớp Thơ ca Lãng mạn? https://thuviensach.vn Cô cân nhắc, nhăn mũi lại: - Em chọn lớp này cái chính là để lấy không khí - cô nói - Em không muốn học Shakespeare lần nữa. Em đã học Shakespeare năm ngoái rồi. Những thứ ông ném vào làm bữa tối thực sự giản dị: cá trống nấu với tagliatelle[5], rưới sốt nấm. Ông để cho cô chẻ nấm. Nói khác đi là cô ngồi trên một cái ghế, ngắm ông làm bếp. Họ ăn trong phòng khách, mở một chai vang thứ hai. Với những người dễ tính, như thế là ngon miệng. - Thầy vẫn thường xuyên nấu ăn lấy ạ? - cô hỏi. - Tôi sống một mình. Nếu tôi không nấu, chẳng ai nấu cho. - Em ghét nấu nướng. Có lẽ rồi em sẽ học. - Sao? Nếu em ghét nấu ăn, thì hãy lấy một người nấu cho vậy. Họ cùng nghĩ đến một cảnh tượng: người vợ trẻ mặc bộ quần áo táo bạo, đeo những đồ trang sức lòe loẹt lướt qua cửa, sốt ruột hít hít không khí; người chồng, một ông Right vô vị nào đó, mặc tạp dề, đang khuấy nồi súp trong căn bếp mù mịt khói. Đảo ngược lại: các vai của một hài kịch trưởng giả. - Chỉ có thế thôi - ông nói lúc cái bát đã rỗng không - Không có món tráng miệng, trừ khi em muốn ăn một quả táo hoặc cốc sữa chua. Tôi xin lỗi, tôi không nghĩ là có khách. - Ngon lắm ạ - cô nói và uống cạn cốc rồi đứng lên - Cảm ơn thầy. - Em đừng đi vội - Ông cầm lấy tay cô và dẫn đến bên chiếc xô pha - Tôi có thứ này cho em xem. Em có thích khiêu vũ không? Không phải là khiêu vũ, mà là nhạc khiêu vũ kia - Ông đút một băng vào đầu video - Đây https://thuviensach.vn là bộ phim của một người tên là Norman McLaren. Cũ lắm rồi. Tôi tìm thấy trong thư viện. Để xem em nghĩ gì nào. Ngồi sát bên nhau, họ xem phim. Hai vũ công chuyển động các bước trên một sân khấu trơ trụi. Máy quay lướt nhanh, những động tác của họ lờ mờ, chiếc quạt thổi gió đằng sau họ giống như tiếng vỗ cánh. Ông đã xem bộ phim này lần đầu cách đây một phần tư thế kỷ nhưng nó vẫn hấp dẫn: nó là thứ dùng cho cả hiện tại lẫn quá khứ. Ông muốn cô gái cũng thích thú. Nhưng ông cảm thấy cô không thích. Lúc hết phim, cô gái đứng lên và lang thang khắp phòng. Cô mở nắp chiếc dương cầm, nhấn vào nốt đô. - Thầy chơi đàn? - cô hỏi. - Một chút thôi. - Em e không phải là nhạc jazz. - Em có muốn chơi cho tôi nghe không? - Không phải bây giờ. Em đang tập. Để lúc khác, khi chúng ta biết nhau rõ hơn. Cô nhìn chằm chặp vào phòng làm việc của ông: - Em xem được không? - cô hỏi. - Em bật đèn lên. Ông lại bật nhạc: những bản xônat của Scarlatti, thứ âm nhạc vuốt ve. https://thuviensach.vn - Thầy có nhiều sách của Byron quá - cô nói lúc bước ra - Thầy thích ông ấy ư? - Tôi đang làm về Byron. Về thời gian Byron ở Italy. - Ông ta chết lúc có trẻ không? - Ba mươi sáu tuổi. Tất cả bọn họ đều chết trẻ. Hoặc khô kiệt đi. Hoặc hóa điên và bị giam giữ cẩn thận. Nhưng Italy không phải là nơi Byron chết. Ông ta chết ở Hy lạp. Byron đến Italy để trốn một vụ bê bối, và định cư ở đấy. Mọi chuyện lắng dịu dần. Ông ta có mối tình lớn cuối cùng trong đời. Hồi ấy, Italy là một địa chỉ thông dụng cho người Anh. Họ tin rằng bản chất của người Italy là dễ mủi lòng. Ít bị các tục lệ khống chế hơn và đam mê hơn. Cô lại đi một vòng nữa quanh phòng. - Đây là vợ thầy? - cô hỏi, và dừng lại trước bức ảnh đóng khung để trên mặt bàn. - Mẹ tôi. Chụp hồi bà còn trẻ. - Thầy đã có vợ chưa? - Rồi. Hai lần. Nhưng hiện giờ thì không - ông không nói “Hiện giờ tôi làm việc đó theo cách của tôi”. Ông cũng không nói “Hiện giờ tôi làm việc đó với gái điếm” - Tôi có thể mời em một ly rượu mùi được không? Cô không muốn uống rượu mùi, nhưng cô nhận một ít whisky vào ly cà phê. Lúc cô uống, ông nghiêng người, vuốt má cô. - Em đẹp lắm - ông nói - Tôi sắp mời em làm một việc liều lĩnh - Ông lại vuốt má cô lần nữa - Hãy ở lại đây. Chia sẻ đêm nay với tôi. https://thuviensach.vn Cô điềm tĩnh nhìn ông qua vành ly: - Sao vậy? - Vì em nên thế. - Tại sao em lại nên thế? - Sao ư? Vì sắc đẹp của người phụ nữa không của riêng cô ta. Đây là một phần quà tặng mà người đó mang lại cho cuộc đời. Cô gái đó có nhiệm vụ san sẻ quà tặng ấy. Bàn tay ông vẫn ở trên má cô. Cô không rúm người lại, nhưng cũng không né tránh. - Nếu em san sẻ nó thì sao ạ? - Trong giọng nói của cô, thoáng vẻ nín thở. Tán tỉnh bao giờ cũng hồi hộp: hồi hộp và thích thú. - Sau đó, em sẽ san sẻ nó rộng rãi hơn. Những lời lẽ ngọt ngào, xưa cũ như bản thân sự quyến rũ. Vào lúc ấy ông tin những lời đó. Cô không thuộc vào chính cô. Nhan sắc không chỉ phụ thuộc bản thân nó. - Chúng ta đang khao khát gia tăng những sinh linh đẹp đẽ nhất - ông nói - bằng cách đó, có thể nâng cao vẻ đẹp và không bao giờ chết. Không phải là một nước cờ hay. Nụ cười của cô mất hẳn vẻ đùa cợt và vẻ linh động. Những câu thơ năm âm tiết, ngữ điệu của nó đã có thời đắc dụng đến thế, nay chỉ cảm thấy xa cách. Ông lại trở thành một thầy giáo, một con người sách vở, người bảo vệ cho việc sưu tầm văn hóa. Melanie đặt ly xuống: - Em phải về thôi, có người đợi em. https://thuviensach.vn Mây đã tan, những vì sao lấp lánh. - Một đêm thật đẹp - ông nói lúc mở khóa cổng. Cô không ngước nhìn lên - Tôi có thể tiễn em về nhà được không? - Không ạ. - Thôi được. Chúc một đêm tốt lành - Ông giang tay ra, ôm lấy cô. Trong giây lát, ông cảm thấy bộ ngực nhỏ nhắn của cô áp sát vào ông. Rồi cô trườn khỏi vòng tay của ông và đi mất. https://thuviensach.vn 3 Lẽ ra ông nên chấm dứt mọi chuyện ở đấy. Nhưng ông lại không. Sáng Chủ nhật, ông lái xe đến ngôi trường vắng vẻ và vào văn phòng khoa. Ông rút tấm thẻ đề tên Melanie trong tủ hồ sơ và ghi lại những chi tiết về cá nhân cô: địa chỉ gia đình, địa chỉ ở Cape Town, số điện thoại. Ông quay số. Một giọng phụ nữ trả lời. - Melanie? - Tôi sẽ gọi cô ấy. Ai gọi đấy ạ? - Nói với cô ấy là David Lurie. Về âm điệu, tên Melanie có nhịp thật phóng túng, Không phải là một cái tên hay cho cô. Thay đổi ngữ điệu đi. Meláni, nghe kín đáo hơn. - Alô? Chỉ trong một từ ông nghe thấy tất cả sự không kiên định của cô. Quá trẻ trung. Cô sẽ không biết nên xử sự ra sao với ông; ông nên buông tha cô. Nhưng ông cứ muốn nắm giữ một cái gì đó. Nhan sắc của một đóa hoa: lời thơ đã phóng ra như một mũi tên. Cô không thuộc về bản thân cô; có lẽ cả ông cũng không thuộc về bản thân ông. - Tôi nghĩ có lẽ em thích ra ngoài ăn trưa - ông nói - Tôi sẽ đón em lúc mười hai giờ. Lúc ấy vẫn có thời gian để cô nói dối, tránh né. Nhưng cô quá bối rối, và khoảnh khắc ấy trôi qua. https://thuviensach.vn Khi ông đến, cô đang đợi ông trên hè đường bên ngoài khu nhà. Cô mặc quần bó mầu đen và áo len dài tay đen. Hông cô mảnh như một cô bé mười hai. Ông đưa cô đến Vịnh Hout, đến khu bến cảng. Trong lúc lái xe ông cố làm cho cô thoải mái. Ông hỏi cô về những môn học khác. Cô kể cô đang đóng một vở kịch. Đây là một mục bắt buộc cho văn bằng của cô. Những buổi diễn tập choán của cô rất nhiều thời gian. Tại nhà hàng, Melanie không thấy ngon miệng, cô ủ rũ nhìn chăm chăm ra biển. - Có chuyện gì thế? Em có muốn kể với tôi không? Cô lắc đầu. - Em thấy lo vì hai chúng ta sao? - Có lẽ thế ạ - cô nói. - Không cần đâu. Tôi sẽ cẩn trọng. Tôi không để đi quá xa đâu. Quá xa. Trong một việc như thế này, thế nào là xa, là quá xa? Quá xa của cô có giống của ông không? Trời bắt đầu mưa: những làn nước chập chờn qua vịnh vắng vẻ. - Chúng ta đi nhé? - ông nói. Ông đưa cô về nhà ông. Ông làm tình với cô trên sàn phòng khách, trong tiếng mưa tí tách đập vào cửa sổ. Thân thể cô trọn vẹn, mộc mạc, hoàn hảo theo cách riêng; dù cô thụ động từ đầu đến cuối, ông thấy cuộc https://thuviensach.vn làm tình thật thích thú, thích thú đến nỗi sau khoái cảm tột đỉnh, ông rơi vào trạng thái lãng quên đờ đẫn. Lúc ông hồi tỉnh, mưa đã tạnh. Cô gái đang nằm dưới ông, mắt cô nhắm nghiền, bàn tay uể oải vắt lên đầu, trên nét mặt thoáng một nét cau mày. Bàn tay ông vẫn trên ngực cô, dưới tấm áo len đan thô. Chiếc quần bó và quần lót của cô vứt lộn xộn trên sàn; quần ông tụt xuống mắt cá chân. Sau cơn giông bão, ông nghĩ, trích dẫn George Grosz. Cô vùng dậy, ngoảnh mặt đi, nhặt mớ áo quần và rời khỏi phòng. Vài phút sau cô quay lại và nói: - Em phải đi thôi - cô thì thào. Ông không cố giữ cô lại. Sáng hôm sau ông thức giấc trong trạng thái hoàn toàn hạnh phúc, và cứ lâng lâng thế mãi. Melanie không đến lớp. Ông gọi điện từ văn phòng cho một người bán hoa. Hoa hồng ư? Có lẽ không nên tặng hoa hồng. Ông đặt hoa cẩm chướng. - Trắng hay đỏ ạ? - người đàn bà hỏi. Đỏ? Trắng? - Gửi mười hai bông màu hồng - ông nói. - Tôi không có đủ mười hai bông màu hồng. Gửi lẫn được không ạ? - Thì gửi lẫn - ông nói. Từ những đám mây nặng chịch phía Tây, mưa rơi trùm thành phố suốt ngày thứ Ba. Cuối ngày hôm đó, đang cắt ngang hành lang Tòa nhà Thông tin, ông kín đáo theo dõi Melanie trong đám sinh viên đứng trên ngưỡng cửa, đang đợi ngớt mưa. Ông đến sau cô, đặt một bàn tay lên vai cô: - Đợi tôi ở đây nhé - ông nói - Tôi sẽ đưa em về nhà. https://thuviensach.vn Ông cầm chiếc ô quay lại. Lúc đi ngang qua bãi đến chỗ để xe, ông kéo cô sát vào ông hơn để che mưa cho cô. Một cơn gió mạnh bất ngờ thổi lật chiếc ô từ trong ra ngoài; họ cùng vụng về chạy đến chiếc xe. Cô mặc một chiếc áo mưa màu vàng trơn láng; trong xe, cô kéo mũ xuống. Bộ mặt cô ửng hồng; ông nhận thấy bộ ngực cô phập phồng, nâng lên, hạ xuống. Cô liếm một giọt nước mưa đọng ở môi trên. Một đứa trẻ! Ông nghĩ: Chẳng hơn gì một đứa trẻ! Mình đang làm gì thế này? Trái tim ông xao động vì khao khát. Họ len giữa dòng xe cộ dày đặc. - Hôm qua tôi thấy vắng em - ông nói - Em có khỏe không? Cô không trả lời, chỉ nhìn chăm chú vào những thanh gạt nước. Lúc có đèn đỏ, ông cầm lấy tay cô: - Melanie! - ông nói, cố giữ cho giọng thật nhẹ nhàng. Nhưng ông đã quên mất cách tán tỉnh. Giọng ông nghe như của một bậc phụ huynh đang dỗ dành, chứ không phải của một người đang yêu. Ông dừng xe trước khu nhà cô. - Cảm ơn thầy - cô nói lúc mở cửa xe. - Em không mời tôi vào ư? - Em cho là người ở cùng với em đang ở nhà. - Còn tối nay thì sao? - Tối nay em có buổi diễn tập. https://thuviensach.vn - Thế bao giờ tôi gặp lại em? Melanie không trả lời. - Cảm ơn thầy - cô nhắc lại, và nhẹ bước ra. Thứ Tư cô đến lớp, ngồi vào chỗ hàng ngày. Họ đang học về Wordworth, tập 6 của Prelude, nhà thơ ở Alps. Ông đọc to: Từ sườn núi trơ trụi, lần đầu chúng ta nhìn thấy Lộ ra đỉnh Mont Blanch, và đau xót Vì cảnh tượng vô hồn trong tầm mắt… - Thế đấy. Ngọn núi trắng xóa diệu kỳ, ngọn Mont Blanch hóa ra là một nơi chán ngán. Vì sao vậy? Chúng ta hãy bắt đầu bằng dạng động từ bất quy tắc usurp upon. Em nào tra được chữ này trong từ điển? Im lặng. - Nếu tra, các em sẽ thấy usurp upon có nghĩa là xâm phạm hoặc xâm chiếm. Usurp, thể hoàn thành là usurp upon… Wordworth nói rằng khi mây tan, đỉnh núi lộ ra và chúng ta đau xót khi nhìn thấy nó. Một câu trả lời lạ lùng cho một du khách đến núi Alps. Tại sao lại đau xót? Vì theo nhà thơ, một hình ảnh vô hồn chỉ là hình ảnh đọng trên võng mạc đã làm cho một ý nghĩ sinh động xâm chiếm toàn bộ tâm trí. Vậy thế nào là một ý nghĩ sinh động? https://thuviensach.vn Lại im lặng. Chính bầu không khí mà ông đang nói lơ lửng bơ phờ như một lá buồm. Một người nhìn lên một ngọn núi: tại sao lại phải rắc rối đến thế, họ muốn than thở nỗi gì? Ông có thể trả lời cho họ không? Có phải đó là điều ông đã nói với Melanie trong đêm đầu tiên ấy không? Rằng nếu không có sự phát giác tức thì sẽ không có gì hết. Vậy trong phòng giảng này, sự phát giác tức thì ấy ở đâu? Ông đưa mắt nhìn cô thật nhanh. Đầu cúi xuống, cô đang chăm chú vào quyển sách, hoặc làm ra vẻ như thế. - Hãy đọc dòng 599. Wordsworth viết về giới hạn của năng lực tri giác. Trước đây chúng ta đã đề cập đến vấn đề này. Khi các giác quan đạt tới giới hạn của cảm xúc, nhận thức của chúng bắt đầu lan tỏa… Ông ngừng. Một sự trống rỗng không thể hiểu được. Ông đã đi quá xa, quá nhanh. Làm thế nào để ông có thể truyền đạt mọi điều cho họ? truyền cho cô? - Giống như một người đang yêu - ông nói - Nếu bạn bị mù, bạn sẽ khó lòng yêu ngay từ lần gặp đầu tiên. Giờ đây, bạn có thực sự mong muốn nhìn thấy người bạn yêu, giữa thanh thiên bạch nhật bằng chính cơ quan thị giác không? Có lẽ tốt hơn cả là nên che một tấm màn lên cái nhìn chòng chọc của bạn, để giữ cho người bạn yêu trong dạng nguyên mẫu, giống như một nữ thần. Thật khó mà giảng cho được hàm ý của Wordsworth, nhưng ít ra cũng thức tỉnh được chúng. Nguyên mẫu ư? họ đang nhủ thầm. Nữ thần? Ông ta đang nói gì vậy nhỉ? Liệu cái ông già này có biết gì về tình yêu không? Một hồi ức ùa tới: lúc trên sàn, ông lột chiếc áo len lên để lộ bộ ngực nhỏ nhắn, gọn gàng và hoàn mỹ của cô. Lần đầu tiên, Melanie ngước nhìn lên; mắt cô gặp mắt ông và trong giây lát thấy hết. Lúng túng, cô vội hạ cặp mắt xuống. https://thuviensach.vn - Wordsworth viết về dãy núi Alps - ông nói - Nước ta không có dãy Alps, nhưng chúng ta có rặng Drankensberg, hoặc nhỏ hơn là núi Table, và hy vọng rằng khi trèo lên đó, sẽ thức dậy một trong những tứ thơ mà tất cả chúng ta đều gọi là những khoảnh khắc của Wordsworth - Lúc này ông đang nói, đang giấu giếm - Nhưng những khoảnh khắc như thế sẽ không đến trừ khi cái nhìn nửa vời hướng đến những nguyên mẫu vĩ đại của sự tưởng tượng mà chúng ta mang trong lòng. Đủ rồi! Ông phát chán với âm thanh của giọng mình, và cũng thương cho thân mình đang lắng nghe những sự gần gũi ái ân vụng trộm lúc đó. Ông cho lớp nghỉ, rồi nán lại, hy vọng nói được một lời với cô. Nhưng cô đã lẩn biến vào đám đông. Một tuần trước, cô chỉ là một gương mặt xinh xắn trong lớp. Giờ đây cô hiện diện trong đời ông, một sự hiện diện thật sinh động. Thính phòng của hội sinh viên chìm trong bóng tối. Để không bị chú ý, ông ngồi vào một ghế hàng cuối. Ngoài một người đàn ông hói đầu mặc đồng phục gác cửa ngồi trước ông mấy hàng ghế, ông là khán giả duy nhất. Mặt trời lặn ở Globe Salon là tên vở kịch họ đang diễn tập: một vở hài kịch của Nam Phi, xảy ra tại một tiệm uốn tóc ở Hillbrow, Johannnesbourg. Trên sân khấu, một người thợ uốn tóc quần áo lòe loẹt đang phục vụ hai người khách: một da đen, một da trắng. Câu chuyện giữa ba người rỗng tuếch: những câu đùa, những lời lăng mạ. Sự hồi hộp phấn chấn có vẻ là nguyên tắc chủ đạo: mọi thiên kiến cũ kỹ lỗ mãng được phơi ra dưới ánh sáng ban ngày và tan đi trong những trận cười. Một người thứ tư tiến vào sân khấu, một cô gái đi giày cao lênh khênh, mái tóc quăn rủ từng đợt như thác. - Ngồi đi, cô em. Tôi sẽ phục vụ ngay - người thợ làm đầu nói. https://thuviensach.vn - Tôi đến tìm việc làm theo quảng cáo của ông - cô gái đáp. Giọng cô rõ ràng là Kaaps, chính là Melanie. - À, thế thì cầm lấy chổi và làm thử xem - người thợ làm đầu nói. Cô cầm một cái chổi, đi quanh bộ bàn ghế đặt trước mặt cô. Cái chổi khua loạn vào một mớ dây điện. Một ánh chớp lóe, tiếp theo là một tiếng thét rồi rối tinh rối mù lên. Người đạo diễn sải bước ra sân khấu, sau bà ta là một thanh niên mặc bộ đồ da màu đen, loay hoay với ổ cắm điện. - Nhanh lên - bà đạo diễn nói, rồi quay sang Melanie - Làm lại. - OK - Melanie gật đầu. Phía trước ông, người gác cửa đứng dậy và nặng nề rời thính phòng. Lẽ ra ông cũng nên làm thế. Một việc không đứng đắn, ngồi trong bóng tối rình mò một cô gái (bất đồ, từ thèm muốn đến trong trí ông). Ông thấy dường như tất cả những ông già cùng hội với ông đều giống nhau ở một điểm, đi đứng nặng nề, vật vờ, áo mưa đầy vết bẩn, răng giả rạn nứt và lỗ tai đầy lông - tất cả đều đã có thời là tôi con của Chúa, chân tay thẳng thớm và cặp mắt trong sáng. Có lẽ nào họ đáng bị khiển trách vì cứ bám lấy chỗ của mình trong bữa tiệc ngọt ngào cuối cùng của cảm giác? Trên sân khấu, buổi tập tiếp tục. Melanie khua chổi. Một tiếng nổ lớn, một ánh chớp, tiếng còi báo động rú lên. - Không phải lỗi của tôi - Melanie rên rỉ - Trời ạ, sao mọi thứ lúc nào cũng là tại tôi? Ông lẳng lặng đứng dậy, theo người gác cửa dấn vào bóng tối bên ngoài. https://thuviensach.vn Bốn giờ chiều hôm sau, ông đến nhà Melanie. Cô ra mở cửa; cô mặc một chiếc áo phông nhàu nát, quần soóc, đi dép mềm hình con chuột vàng trong cuốn tranh vui, ông thấy thật ngốc nghếch và thiếu thẩm mỹ. Ông không báo trước cho cô, còn cô quá đỗi sửng sốt nên không thể cưỡng lại kẻ đột nhập đang lao đến cô. Lúc ông ôm cô trong vòng tay, tứ chi cô mềm nhũn như một con rối. Lời lẽ nặng trĩu như những cái gậy thọc vào vành tay mảnh dẻ của cô. - Không, không phải lúc này! - cô nói, cố chống lại - Chị họ em về bây giờ đấy! Nhưng không gì có thể ngăn ông lại. Ông bế cô vào phòng ngủ, hất đôi dép mềm ngớ ngẩn đi và hôn lên bàn chân cô, ngạc nhiên vì cảm xúc do cô gây nên. Có một cái gì đó như ma quỷ hiện hình trên sân khấu: bộ tóc giả, bộ mông lắc lư, những lời nói thô bỉ. Một tình yêu lạ lùng! Không còn hồ nghi gì nữa, y hệt mũi tên của Aphrodite, nữ thần tình yêu. Cô không chống lại. Cô chỉ có thể ngoảnh đi: cả đôi môi, cả cặp mắt. Cô để ông đặt cô lên giường, cởi quần áo cô: thậm chí, cô còn giúp ông, nhấc cánh tay rồi nhấc hông lên. Những đợt run nhè nhẹ vì lạnh chạy suốt thân thể cô; vừa bị lột trần truồng cô đã trườn xuống dưới tấm chăn như một cái hang chuột, và quay lưng lại ông. Không phải là một cuộc cưỡng dâm, hoàn toàn không phải thế, nhưng dù sao cũng không thích thú, không thích thú một chút nào. Dường như cô mặc kệ, chết lặng trong suốt cuộc giống một con thỏ bị cáo ngoạm vào cổ. Như thể mọi việc ông làm với cô xảy ra với ai, ở mãi tít đâu đó. - Pauline về ngay bây giờ đấy - cô nói khi đã tan cuộc - Xin thầy đi ngay cho. https://thuviensach.vn Ông nghe theo. Nhưng lúc ra đến xe, một tâm trạng chán ngán, uể oải, trì độn bỗng bất ngờ xâm chiếm lấy ông, làm ông đổ sụp sau tay lái, không thể nhúc nhích. Một sai lầm, một sai lầm to lớn. Ông chắc lúc này Melanie đang cố tẩy rửa sạch sẽ những dấu vết của ông. Ông nhìn thấy cô chạy vào bồn tắm, bước vào làn nước, mắt nhắm lại như người mộng du. Chính ông cũng đang muốn rơi vào một bồn tắm. Một người phụ nữ có đôi chân lùn và chắc mập, mặc một bộ quần áo làm việc nghiêm túc đi qua rồi bước vào căn hộ. Có phải đấy là Pauline, người ở cùng phòng mà Melanie sợ đến thế không? Ông ngồi thẳng dậy và lái xe đi. Ngày hôm sau cô không đến lớp. Một sự vắng mặt không may, vì hôm đó có kiểm tra giữa học kỳ. Lúc điền vào danh sách, ông đánh dấu cô có mặt và ghi bảy mươi điểm. Cuối trang, ông ghi chú bằng bút chì “Tạm thời”. Bảy mươi là số điểm dao động, không giỏi cũng không kém. Cô vắng mặt suốt một tuần. Ông gọi điện hết lần này đến lần khác mà không có trả lời. Đến nửa đêm Chủ nhật, chuông cửa réo vang. Chính là Melanie, mặc toàn đen từ đầu đến chân, đội một chiếc mũ nhỏ bằng len đen. Gương mặt cô căng thẳng; ông cứng người đón những lời giận dữ, một cảnh trên sân khấu. Nhưng cảnh ấy không đến. Thực ra, cô đang bối rối. - Em có thể ngủ lại đây đêm nay được không? - cô thì thào, tránh cái nhìn của ông. - Tất nhiên là được - Trái tim ông tràn ngập nhẹ nhõm. Ông giơ tay ra ôm choàng lấy cô, ép chặt tấm thân cứng đờ và lạnh giá vào ông - Em vào đây, tôi sẽ pha trà cho em. https://thuviensach.vn - Không, không cần trà, không gì hết, em mệt lắm, em chỉ cần lăn ra thôi. Ông dọn giường cho cô trong phòng ngủ cũ của con gái ông, hôn cô chúc ngủ ngon rồi để cô lại một mình. Nửa giờ sau, lúc ông quay lại cô đã ngủ như chết, vẫn mặc nguyên quần áo. Ông cởi giầy, đắp chăn cho cô. Bảy giờ sáng, khi chim chóc bắt đầu ríu rít, ông mở cửa phòng cô. Cô đã thức, đang nằm, chăn kéo tận cằm, trông hốc hác. - Em thấy thế nào? - ông hỏi. Cô nhún vai. - Có việc gì thế? Em có muốn nói chuyện không? Cô lắc đầu, câm lặng. Ông ngồi lên giường, kéo cô vào lòng. Cô bắt đầu khóc tức tưởi, khổ sở, trong vòng tay ông. Dù vậy, ông vẫn thấy ngứa ran vì thèm muốn. - Thôi nào, thôi - ông thì thào, cố dỗ dành cô - Kể cho tôi nghe có chuyện gì nào - Gần như ông nói - Bé con, kể cho bố nghe có chuyện gì đi. Cô thu mình lại và cố nói, nhưng mũi cô nghẹn tắc. Ông tìm đưa cô một tờ giấy lau. - Em có thể ở lại đây được không? - cô nói. - Ở lại đây? - ông nhắc lại, thận trọng. Cô đã nín khóc, nhưng một cơn run dài, khốn khổ vẫn chạy khắp người cô - Đấy có phải là một ý hay không? https://thuviensach.vn Cô không nói là hay hay dở. Cô chỉ ép chặt hơn vào ông, mặt cô làm ấm ran cả bụng ông. Tấm mền trượt sang một bên; cô chỉ mặc độc áo lót và quần lót. Lúc ấy, cô có biết cô đang làm gì không? Khi ông làm động tác đầu tiên ở khuôn viên trường, ông đã nghĩ đây chỉ là một cuộc tình nho nhỏ, chóng đến và chóng đi. Bây giờ cô đang ở trong nhà ông, kéo theo một loạt những điều rắc rối. Cô đang đóng trò chăng? Không hồ nghi gì nữa, ông nên cảnh giác. Nhưng lẽ ra ông nên cảnh giác ngay từ lúc khởi đầu. Ông nằm duỗi dài cạnh cô trên giường. Thứ cuối cùng ông cần trên đời là Melanie Isaacs ở cùng ông. Lúc này, ý nghĩ ấy thật ngây ngất. Đêm nào cô cũng sẽ ở đây; đêm nào ông cũng có thể luồn vào giường cô như thế này, đi vào trong cô. Người ta sẽ phát hiện ra, sẽ có lời ra tiếng vào, có thể xảy ra một vụ xì căng đan. Nhưng như thế thì đã sao? Một lần bùng cháy trước khi ngọn lửa tắt hẳn. Ông gạt tấm khăn giường sang một bên, rồi đưa tay xuống vuốt ve ngực cô, cặp mông cô. - Tất nhiên em có thể ở lại - ông thì thầm - tất nhiên rồi. Trong phòng ngủ của ông có hai cửa ra vào, chuông báo thức réo vang. Cô trườn khỏi ông, kéo chăn lên tận vai. - Bây giờ tôi phải đi - ông nói - Tôi phải lên lớp. Em cố ngủ lại đi. Trưa tôi về, chúng ta sẽ nói chuyện - Ông vuốt tóc cô, hôn lên trán cô. Tình nhân ư? Con gái ư? Trong thâm tâm, cô đang muốn thành gì nhỉ? Cô sẽ đề nghị ông điều gì? Đến trưa lúc ông về nhà, cô đang ngồi bên bàn bếp, ăn bánh mỳ nướng với mật ong và uống trà. Ở nhà, cô có vẻ thoải mái. - Thế đấy, trông em khá hơn nhiều - ông nói. https://thuviensach.vn - Em ngủ sau khi thầy đi. - Bây giờ em kể cho tôi nghe chứ? Cô tránh mắt ông: - Không phải bây giờ - cô nói - Em phải đi thôi, muộn mất. Lần sau em sẽ giải thích. - Bao giờ đến cái lần sau ấy? - Tối nay, sau buổi diễn tập. Thế có OK không? - Được. Cô đứng dậy, mang chén và đĩa vào chậu rửa (nhưng không rửa), rồi quay mặt về ông - Thầy có chắc thế là OK không? - Được. - Em muốn nói là em biết em đã bỏ học nhiều giờ, nhưng vở kịch choán hết thời gian của em. - Tôi hiểu. Em đang kể em ưu tiên hàng đầu cho vở kịch. Nếu em giải thích từ trước, có phải tôi đã giúp em rồi không? Ngày mai em đi học chứ? - Vâng. Em hứa. Cô hứa, nhưng làm một lời hứa để không thực hiện. Ông phật ý, khó chịu. Cô đang cư xử rất tồi, xoay xở quá nhiều; cô đang học cách lợi dụng ông và chắc còn lợi dụng ông nhiều hơn nữa. Nhưng nếu cô xoay xở nhiều, ông sẽ xoay xở nhiều hơn; nếu cô cư xử tồi, ông sẽ tồi hơn. Chừng nào họ ở https://thuviensach.vn cùng nhau, nếu như ở cùng, ông sẽ là người lãnh đạo, còn cô là kẻ tuân theo. Ông không được quên điều đó. https://thuviensach.vn 4 Ông làm tình với cô một lần nữa, trong phòng ngủ của con gái ông. Lần này thích thú y như lần đầu tiên; ông bắt đầu hiểu cử động của thân thể cô. Cô nhanh nhẹn, tham lam. Nếu ông không cảm thấy sự thèm muốn tình dục trọn vẹn trong cô, chỉ vì cô trẻ quá. Một khoảnh khắc nổi bật trong ký ức của ông là lúc cô quặp chân lên mông ông, kéo ông lại gần hơn: lúc sợi gân bên trong đùi cô xiết chặt lấy ông, ông cảm thấy trào lên một niềm vui và khao khát. Ông nghĩ, mặc kệ tất cả, biết đâu chẳng là một tương lai. - Thầy có hay làm thế này không? - sau đó, cô hỏi. - Làm gì? - Ngủ với sinh viên của thầy. Thầy đã ngủ với Amanda chưa? Ông không trả lời. Amanda là một nữ sinh viên khác trong lớp, một cô gái tóc vàng hoe lòa xòa. Ông chẳng chú ý gì đến Amanda. - Tại sao thầy lại ly hôn? - cô hỏi. - Tôi đã ly hôn hai lần. Kết hôn hai lần, ly hôn hai lần. - Với người vợ đầu tiên đã xảy ra chuyện gì? - Đây là một câu chuyện dài. Lúc khác tôi sẽ kể em nghe. - Thầy có ảnh không? - Tôi không thu thập ảnh. Tôi không sưu tập đàn bà. https://thuviensach.vn - Thầy không sưu tập em chứ? - Không, tất nhiên là không. Cô dậy, rảo bước đi quanh phòng nhặt quần áo, hơi bẽn lẽn như thể cô đơn độc. Ông đã quen với nhiều phụ nữ tự giác hơn trong việc mặc và cởi quần áo của họ. Nhưng những người đàn bà ông quen không trẻ trung như thế, hoàn hảo như thế. Buổi chiều hôm đó, có tiếng gõ cửa văn phòng của ông và một thanh niên ông chưa gặp bao giờ bước vào. Cậu ta ngồi không cần mời mọc, nhìn quanh phòng, gật gù thưởng thức các giá sách. Cậu ta cao và dẻo dai, có chòm râu dê thưa, một tai đeo khuyên, mặc quần áo bằng da màu đen. Trông cậu ta lớn tuổi hơn đa phần các sinh viên, và có vẻ lo phiền. - Vậy ra ông là giáo sư, giáo sư David. Melanie đã kể với tôi về ông - cậu ta nói. - Thế sao. Vậy cô ấy kể những gì? - Rằng ông đã ngủ với cô ấy. Một lúc im lặng dài. Ra vậy, ông nghĩ: bọn con gái ngây thơ về nhà để ngủ. Lẽ ra mình phải đoán ra chuyện đó: một cô gái như thế sẽ không bị làm trở ngại. - Cậu là ai? - ông hỏi. Vị khách phớt lờ câu hỏi của ông. https://thuviensach.vn - Ông tưởng ông khôn lắm - anh ta nói tiếp - Một quý ông thực sự của các bà. Ông tưởng ông vẫn khôn ngoan như thế khi vợ ông biết chuyện sao? - Thôi đủ rồi. Cậu muốn gì? - Đừng có nói với tôi là đủ rồi - Lúc này lời nói bắn ra nhanh hơn vì giận dữ - Và đừng có tưởng ông có thể bước vào đời người khác rồi lại bước ra lúc ông thích đâu - Lòng đen mắt cậu ra đảo lên. Cậu ra nhoài về phía trước đưa hai tay quét sang phải và sang trái. Giấy tờ trên bàn bay tung. Ông đứng lên: - Đủ rồi! Đã đến lúc cậu đi đi! - Đã đến lúc cậu đi đi! - cậu ta nhắc lại, nhại ông - OK - Cậu ta đứng lên, ung dung tiến ra cửa - Chào giáo sư! Cứ đợi rồi xem! - Sau đó đi thẳng. Một thằng kẻ cướp, ông nghĩ. Cô nàng đã dính dấp với một thằng kẻ cướp, còn bây giờ mình cũng dính dáng đến thằng kẻ cướp của cô nàng! Bụng ông cồn cào. Dù ông đã thức khuya đợi cô, Melanie không tới. Thay vào đó, chiếc ô tô của ông đỗ trên đường phố, bị phá. Lốp bị xì hết hơi, keo đổ đầy ổ khóa, giấy báo dán bết lên kính xe, lớp sơn bị cào xước. Phải thay khóa, hóa đơn thanh toán là sáu trăm rand. - Ông có nghĩ ai làm việc này không? - người thợ khóa hỏi. - Chẳng ai hết - ông đáp sẵng. Sau cuộc đánh úp đó, Melanie giữ thái độ cách biệt. Ông không lấy làm lạ: nếu ông bị làm nhục, cô ta cũng xấu hổ chứ. Nhưng đến thứ Hai, cô lại https://thuviensach.vn xuất hiện ở lớp; bên cạnh cô là anh chàng mặc đồ đen, bạn trai của cô, tự phụ, vênh váo dựa lưng vào ghế, tay đút túi quần. Thường ngày, đám sinh viên nói chuyện rì rầm. Hôm nay họ im thin thít. Dù ông không tin họ biết chuyện xảy ra, song rõ ràng họ đợi xem ông sẽ làm gì vị khách không mời mà đến kia. Thực ra hắn sẽ làm gì? Chuyện xảy ra với cái xe của ông rõ ràng là chưa đủ. Hiển nhiên là sẽ còn nhiều việc tiếp theo nữa. Ông có thể làm gì được? Ông phải nghiến răng mà trả tiền, chứ gì nữa? - Chúng ra học tiếp về Byron - ông nói, chúi vào quyển sổ điểm - Như chúng ta đã thấy tuần trước, danh tiếng và bê bối không chỉ ảnh hưởng đến cuộc đời Byron mà cả đến cách công chúng đón nhận thơ ca của ông. Byron tự thấy ông là một người đúc kết những tác phẩm thơ của ông với Harold, Manfred, thậm chí cả Don Juan. Bê bối. Thật đáng tiếc phải động chạm đến chủ đề ấy, nhưng ông sẵn sàng ứng biến. Ông liếc trộm Melanie. Thường ngày, cô là người ghi chép chăm chỉ. Hôm nay trông cô gầy gò và kiệt sức, cô ngồi xo rụi với quyển sách. Bất chấp bản thân, trái tim ông thắt lại vì cô. Con chim nhỏ tội nghiệp, ta phải ôm ghì em vào ngực, ông nghĩ. Ông đã bảo sinh viên đọc “Lara”. Hôm nay ông phải giảng bài đó. Chẳng còn cách nào lẩn tránh được bài thơ. Ông đọc to: Hắn ta đứng, như một người xa lạ giữa thế giới sinh động Một linh hồn lạc lối bị ném từ một thế giới khác; Một công cụ của những tưởng tượng hắc ám https://thuviensach.vn Và hắn chọn hoàn cảnh hiểm nguy mà hắn đã ngẫu nhiên thoát khỏi - Em nào giải thích được những dòng này cho tôi? Ai là “linh hồn lạc lối”? Tại sao hắn lại gọi mình là “một công cụ”? Hắn đã từ thế giới nào đến? Đã từ lâu, ông không còn ngạc nhiên vì sự hững hờ, lãnh đạm của sinh viên nữa. Sau-Công nguyên, sau-lịch sử, sau-thoát nạn mù chữ, họ là những người được ấp, nở từ lứa trứng ngày hôm qua. Vì thế ông không mong gì họ biết về những thiên thần đã bỏ mạng hoặc có thể đọc Byron từ đoạn nào. Ông chỉ mong có những phỏng đoán thiện chí, để ông có thể dẫn dắt đến mục tiêu. Nhưng hôm nay ông gặp phải một sự im lặng, một sự im lặng lì lợm, tạo nên cảm giác sờ thấy người lạ ở giữa bọn họ. Họ sẽ không nói, không tham gia vào trò chơi của người lạ đó, chừng nào người lạ còn ở đó để lắng nghe, phán đoán và nhạo báng. - Lucifer là một thiên thần bị ném khỏi thiên đường - ông nói - Chúng ta ít biết về cách sống của các thiên thần, nhưng chúng ta có thể giả định rằng họ không cần đến dưỡng khí. Tại nhà Lucifer, vị thần hắc ám đó không cần thở. Bất ngờ, hắn thấy mình bị đuổi vào “thế giới sinh động” này của chúng ta. “Lạc lối”: là người chọn cho mình một con đường riêng, luôn sống trong nguy hiểm, thậm chí còn tạo nên mối nguy hiểm cho bản thân. Chúng ta hãy đọc tiếp. Lúc đó cậu thanh niên không nhìn xuống bài. Thay vào đó, cậu ta nghe ông, trên môi thoáng một nụ cười, một nụ cười làm người khác chết điếng. - Vậy, Lucifer là loại như thế nào? Lúc này, các sinh viên ắt phải cảm thấy luồng điện giữa ông và cậu thanh niên kia. Chính cậu ta bị gọi trả lời; và như một người đang ngủ bị lay tỉnh, cậu trả lời: https://thuviensach.vn - Hắn làm điều hắn thích. Hắn không quan tâm đến điều đó tốt hay xấu. Hắn chỉ làm thôi. - Chính xác. Hắn chỉ làm, dù tốt hay xấu. hắn không hành động theo một niềm tin mà vì bốc đồng, và chính hắn cũng không hay biết nguồn cơn bốc đồng của hắn. Hãy đọc mấy dòng tiếp theo: “Sự điên rồ của hắn không phải ở trong đầu, mà ở trong tim”. Một trái tim điên rồ. Thế nào là một trái tim điên rồ? Ông hỏi quá nhiều. Ông có thể thấy cậu trai kia sẽ dồn ép trực giác của ông hơn nữa. Cậu ta muốn tỏ ra biết nhiều hơn, ngoài xe máy và những bộ quần áo sặc sỡ. Và có lẽ cậu thế thật. Có lẽ cậu làm cái việc thực sự gần gũi với một trái tim điên rồ. Nhưng ở đây, trong lớp này, trước những người lạ, lời lẽ không đến. Cậu lắc đầu. - Không sao. Xin lưu ý rằng chúng ta không chỉ trích người có trái tim điên rồ, có những hành động sai trái theo hiến pháp. Ngược lại, chúng ta cần hiểu biết và thông cảm. Nhưng thông cảm có giới hạn. Dù hắn có sống giữa chúng ta, hắn cũng không phải là một người trong chúng ta. Hắn đã tự gọi mình rất chính xác là một công cụ, một con quái vật. Cuối cùng, Byron đã gợi ý sẽ không thể yêu thương hắn theo một ý nghĩa sâu sắc hơn, nhân bản hơn. Hắn sẽ bị kết tội đọa đày trong cô độc. Những cái đầu cúi xuống, họ ghi lời của ông. Byron, Lucifer, Cain, với họ tất thảy đều như nhau. Họ đã đọc xong bài thơ. Ông đọc khổ đầu trong Don Juan và cho lớp nghỉ sớm. Ông gọi cô, vọng qua những mái đầu: - Melanie, tôi có thể nói với em một lời được không? Cô đứng trước ông, mặt đau đớn, kiệt sức. Một lần nữa trái tim ông thắt lại vì cô. Nếu chỉ có hai người, ông sẽ ôm lấy cô, cố làm cô vui lên. Con bồ https://thuviensach.vn câu bé nhỏ của tôi, ông sẽ gọi cô như thế. - Chúng ta vào phòng làm việc của tôi – ông nói. Ông dẫn cô lên gác, đến phòng làm việc của ông, cậu bạn trai của cô theo sau. - Cậu đợi ở đây – ông bảo cậu ta và đóng cửa lại trước mặt cậu. Melanie ngồi trước ông, đầu cô trĩu xuống. - Em thân mến, tôi biết em đang trải qua một giai đoạn khó khăn – ông nói – Tôi biết thế, và tôi không muốn làm khó thêm nữa. Nhưng tôi phải nói với em như một thầy giáo. Tôi có trách nhiệm với các sinh viên của tôi, với tất cả. Việc cậu bạn em đã làm ở khu sân bãi là việc riêng của cậu ta. Nhưng tôi không thể để cậu ta phá những giờ giảng của tôi. Em hãy nói với cậu ta như thế hộ tôi. Còn về phần em, sắp tới em phải dành nhiều thời gian hơn nữa để học. Em phải lên lớp đều đặn hơn. Và em phải trả bù những bài kiểm tra đã vắng mặt. Cô nhìn ông chằm chặp, bối rối, thậm chí sửng sốt. Ông đã rứt tôi ra khỏi mọi người – hình như cô muốn nói thế - Ông đã buộc tôi mang bí mật của ông. Bây giờ tôi không chỉ là một sinh viên. Làm sao ông có thể nói với tôi như vậy? Lúc cô nói, tiếng cô khẽ chỉ vừa đủ ông nghe: - Em không thể trả bài được, em chưa đọc được gì cả. Ông muốn nói là không cần phải nói, đừng ý tứ thế. Nhưng ông chỉ có thể ra hiệu và hy vọng cô hiểu. - Phải trả bài như những người khác, Melanie ạ. Nếu em không chuẩn bị chu đáo cũng không sao, vấn đề là giúp em thôi. Chúng ta sẽ hẹn vậy. Thứ https://thuviensach.vn hai sau, trong giờ nghỉ trưa nhé? Tôi để em đọc suốt kỳ nghỉ cuối tuần. Cô hếch cằm lên, bướng bỉnh nhìn vào mắt ông. Cô không hiểu hoặc cô khước từ một cơ hội. - Thứ hai, tại đây, trong phòng làm việc của tôi – ông nhắc lại. Cô đứng dậy, hất cái túi lên vai. - Melanie, tôi có trách nhiệm. Ít nhất cũng phải thảo luận về bản nhận xét. Đừng để tình hình phức tạp hơn mức cần thiết. Trách nhiệm: cô không hé một lời đáp lại. Tối hôm ấy từ một buổi hòa nhạc về nhà, ông dừng lại trước đèn giao thông. Một chiếc xe máy kêu ầm ầm, xe Ducati màu bạc chở hai người mặc đồ đen. Họ đội mũ bảo hiểm, nhưng ông vẫn nhận ra. Melanie ngồi ở yên sau, đầu gối dang rộng, khung xương chậu cong lên hình vòng cung. Một cơn rùng mình thèm muốn giật mạnh người ông. Mình phải đến đấy! Ông nghĩ. Lúc đó, chiếc xe máy vụt lao lên, đưa cô đi xa dần. https://thuviensach.vn 5 Thứ hai, cô không đến kiểm tra. Ông tìm thấy một tấm thẻ chính thức cho thôi học trong hộp thư của ông: sinh viên số 77101 SAM, cô M. Isaacs xin rút khỏi lớp COM 312, và có hiệu lực ngay tức khắc. Một giờ trước đó, có một cú điện thoại nối vào phòng làm việc của ông. - Giáo sư Lurie? Ông có thể nói chuyện một lát được không ạ? Tôi là Isaacs, tôi gọi từ George. Chắc giáo sư biết Melanie, con gái tôi. Cháu nó học lớp của giáo sư. - Vâng. - Thưa giáo sư, tôi không biết liệu giáo sư có giúp chúng tôi không. Melanie là một sinh viên khá như thế, mà bây giờ nó nói sẽ bỏ học. Chúng tôi hết sức sửng sốt. - Tôi không chắc là đã hiểu. - Nó muốn bỏ học và kiếm việc làm. Có vẻ như thế là lãng phí, mất ba năm đại học và học khá như thế, rồi bỏ dở trước khi học xong. Tôi không biết có thể nhờ giáo sư nói chuyện với cháu, tâm sự với cháu nó chút ít được không? - Ông đã nói chuyện với Melanie chưa? Ông có biết vì sao lại có quyết định ấy không? - Suốt kỳ nghỉ cuối tuần, cả tôi và mẹ cháu đều gọi điện cho cháu, nhưng không biết gì hơn. Nó rất bận với vở diễn, và có lẽ nó làm việc quá sức, căng thẳng quá sức. Nó lúc nào cũng hết mình, thưa giáo sư, đấy là bản https://thuviensach.vn tính của cháu, luôn luôn tận tâm. Nhưng nếu ông nói chuyện với Melanie, biết đâu ông có thể thuyết phục cháu nó nghĩ lại. Nó rất kính trọng giáo sư. Chúng tôi không muốn cháu nó ném đi từng ấy năm vô ích. Melanie-Meláni là vậy đấy, với những đồ trang sức lòe loẹt của Oriental Plaza và niềm say mê Wordsworth đến mù quáng, suy nghĩ nhiều về mọi thứ. Ông đã không đoán ra điều ấy. Ông còn không đoán biết những gì về cô? - Ông Isaacs, tôi không biết liệu tôi có đúng là người nên nói chuyện với Melanie không? - Thưa giáo sư, chính là ngài đấy ạ! Tôi đã nói là Melanie rất tôn kính giáo sư. Tôn kính ư? Ông lạc hậu mất rồi, ông Isaacs ạ. Con gái ông đã mất sự tôn trọng tôi từ nhiều tuần trước, và có nguyên nhân chính đáng. Lẽ ra ông nên nói thế. Thay vào đó, ông nói: - Tôi sẽ xem tôi có thể làm được gì. Sau đó, ông tự nhủ “mày sẽ không thoát khỏi chuyện này đâu”. Người cha Isaacs ở tận xứ George xa xôi sẽ không quên câu chuyện này, với những lời dối trá và thoái thác. Tôi sẽ xem tôi có thể làm được gì. Tại sao không thật tình thú nhận đi? Tôi là con sâu trong quả táo, đáng lẽ ông phải nói thế. Làm sao tôi có thể giúp ông được, khi tôi chính là nguồn cơn nỗi phiền muộn của ông? Ông gọi đến căn hộ và gặp người chị họ Pauline. Melanie không sẵn sàng, Pauline nói bằng giọng the thé. - Ý cô nói không sẵn sàng nghĩa là sao? - Nghĩa là cô ấy không muốn nói chuyện với ông. https://thuviensach.vn - Hãy bảo cô ấy rút quyết định kia lại – ông nói – Bảo cô ấy là cô ấy đang rất hấp tấp. Buổi học ngày thứ Tư rất dở, đến thứ Sáu càng tệ hơn. Lèo tèo ít người đến dự; chỉ có các sinh viên ngoan ngoãn, dễ bảo và phục tùng. Chỉ có thể có một lời giải thích duy nhất. Câu chuyện ắt đã vỡ lở. Ông đang ở văn phòng khoa thì nghe thấy một giọng nói phía sau: - Tôi có thể tìm giáo sư Lurie ở đâu ạ? - Tôi đây – ông nói không kịp suy nghĩ. Người đàn ông vừa nói người bé nhỏ, gày gò, gù lưng tôm. Ông ta mặc bộ complê màu xanh lơ, rộng so với khổ người, bốc mùi thuốc lá. - Giáo sư Lurie? Chúng ta đã nói chuyện qua điện thoại. Tôi là Isaacs. - Vâng. Xin chào ông. Mời ông vào phòng làm việc của tôi? - Không cần đâu – người đàn ông ngừng lời, trấn tĩnh, hít một hơi thật sâu – Thưa Giáo sư – ông ta bắt đầu, giọng hết sức xúc động – có thể ông được học hành đủ thứ, nhưng việc ông đã làm thật không đúng đắn – Ông ta ngừng lại, lắc đầu – Thật không đúng chút nào. Hai người thư ký không giả vờ giấu nỗi tò mò. Trong văn phòng có cả các sinh viên; lúc giọng nói của người lạ cao lên, họ im bặt. - Chúng tôi giao con cái vào tay các vị vì chúng tôi nghĩ có thể tin tưởng các vị. Nếu chúng tôi không thể tin vào trường đại học, thì còn có thể tin ai? Chúng tôi chẳng bao giờ ngờ là đã gửi gắm con gái vào một tổ rắn vipe. Không, giáo sư Lurie, ông có thể là người sang trọng, giỏi giang, có đủ loại https://thuviensach.vn bằng cấp, nhưng nếu tôi nghĩ lầm, thì bây giờ đến lúc ông nói đi, nhưng nhìn mặt ông tôi cũng biết là tôi không lầm. Bây giờ quả thực là cơ hội cho ông: để ông nói. Nhưng ông đứng đó, lưỡi cứng lại, máu dồn lên tai. Một con rắn vipe: ông phủ nhận điều đó sao được? - Tôi xin lỗi – ông lẩm bẩm – Tôi có việc bận – Giống như một vật bằng gỗ, ông quay người và bỏ đi. Isaacs theo ông ra hành lang đông nghịt: - Giáo sư! Giáo sư Lurie! – ông ta gọi – Ông không thể bỏ chạy như thế! Ông chưa nghe hết, bây giờ tôi sẽ nói với ông! Đấy mới là bắt đầu câu chuyện. Sáng hôm sau, nhanh đến sửng sốt, một thông báo của ngài hiệu phó báo cho ông biết có một đơn kiện ông vi phạm điều 3.1 trong Quy định về Hạnh kiểm của trường Đại học. Ông bị mời lên văn phòng của ông hiệu phó sớm nhất tùy ý ông. Bản thông báo – phong bì đóng dấu Mật – kèm theo một bản chụp Quy định. Điều 3 giải quyết những hiện tượng trù dập hoặc quấy rối nơi công cộng về chủng tộc, nhóm dân tộc, tôn giáo, giới tính, quấy rối tình dục hoặc xâm phạm thân thể. Điều 3.1 về việc giáo viên trù dập hoặc quấy rối sinh viên. Tài liệu thứ hai miêu tả thể chế và quyền hạn của Ủy ban điều tra. Ông đọc tài liệu, tim ông đập thình thịch thật khó chịu. Đọc nửa chừng, ông không thể tập trung được nữa. Ông đứng dậy, khóa cửa phòng làm việc và ngồi xuống, giấy tờ vẫn cầm trong tay, ông cố hình dung việc gì đã xảy ra. Ông tin rằng một mình Melanie không thể nghĩ ra bước này. Cô quá ngây thơ, không biết sức mạnh của mình. Chính ông ta, người đàn ông bé https://thuviensach.vn nhỏ trong bộ quần áo lùng thùng đã đứng sau tất cả, ông ta và cô chị họ Pauline, người phụ nữ chất phác, người kèm cặp Melanie. Chắc họ đã nói chuyện với Melanie, làm cô hao tổn, rồi bắt cô tới Phòng Hành chính của trường. - Chúng tôi muốn đệ đơn kiện – chắc họ nói thế. - Đệ đơn? Đơn gì vậy? - Về một chuyện riêng. - Quấy rối – Pauline sẽ xen vào trong lúc Melanie đứng, lúng túng – đơn kiện một giáo sư. - Vào phòng nào đó đi. Trong một phòng nào đó, ông ta, ông Issacs bạo dần lên: - Chúng tôi muốn đệ đơn kiện một trong các giáo sư của các ông. - Các vị đã nghĩ kỹ chưa? Có thực các vị muốn làm thế không? – họ đáp, theo đúng thủ tục. - Có, chúng tôi biết chúng tôi muốn làm gì – ông ta vừa nói vừa liếc nhìn con gái, sợ cô phản đối. Có một tờ mẫu để điền vào. Tờ mẫu để trước mặt họ, và một cây bút. Một bàn tay cầm lấy bút, bàn tay ông đã hôn, bàn tay ông biết tường tận. Đầu tiên là tên nguyên đơn: MELANIE ISAACS, viết cẩn thận bằng chữ hoa. Đến dưới cột, bàn tay do dự tìm dấu. Đây này, ngón tay ám nicotine của người cha chỉ. Bàn tay chầm chậm, dừng lại, đánh dấu X ở chữ: Tôi buộc tội. Sau đó là khoảng trống dành cho tên người bị buộc tội. DAVID LURIE, bàn tay ấy viết: GIÁO SƯ. Cuối cùng, ở cuối trang, đề ngày và chữ https://thuviensach.vn ký của cô: chữ M lạ lùng, chữ l với nét hất táo bạo, nét cắt dài và sâu của chữ I, chữ s bay bướm. Chứng thư đã xong. Hai cái tên trên giấy, tên ông và tên cô cạnh nhau. Hai người trên một giường, hai người yêu nhau, nay chỉ còn là kẻ thù. Ông gọi đến văn phòng ông hiệu phó và được hẹn năm giờ, ngoài những giờ thông thường. Năm giờ, ông đợi trong hành lang. Aram Hakim, béo tốt và trẻ trung xuất hiện và đưa ông vào. Trong phòng có hai người: Elaine Winter, chủ nhiệm khoa ông và Farodia Rassool bên Khoa học Xã hội, chủ tịch Ủy ban phân biệt mở rộng. - Bây giờ đã muộn, David, và chúng ta biết vì sao chúng ta ở đây – Hakim nói – nên chúng ta hãy đi vào vấn đề. Chúng ta có thể thảo luận thẳng thắn việc này được không? - Các vị có thể điền tên tôi vào đơn kiện. - Tốt lắm. Chúng tôi đang nói về đơn của cô Melanie Isaacs. Và về một số điều không tuân thủ nội quy từ trước của cô Isaacs – anh ta liếc nhìn Elaine Winter – Elaine? Elaine Winter chưa bao giờ ưa ông; bà ta coi ông là một tàn dư của quá khứ, quét đi càng sớm càng tốt. - Có một câu hỏi về sự có mặt của cô Isaacs, anh David ạ. Theo cô ấy – tôi đã nói chuyện với cô ta qua điện thoại – tháng vừa qua cô ta chỉ lên lớp có hai buổi. Nếu đúng thế, đáng lẽ phải có báo cáo. Cô ấy cũng nói đã bỏ kỳ kiểm tra giữa học kỳ. Vậy mà – bà ta liếc nhìn tập hồ sơ để trước mặt – theo báo cáo của anh, cô ta có mặt đầy đủ và kỳ thi giữa kỳ đạt bảy mươi điểm – Bà ta nhìn ông chế nhạo – Trừ khi có hai cô Melanie Isaacs… https://thuviensach.vn - Chỉ có một người – ông nói – Tôi không có gì phải cãi. Hakim xen vào, ngọt xớt: - Thưa các bạn, không còn thời gian hoặc thứ tự để đi vào các vấn đề quan trọng. Điều mà chúng ta nên làm là chắt lọc các thủ tục – anh ta liếc hai người kia – Tôi chỉ muốn nói rằng, vấn đề sẽ được giữ kín tuyệt đối, tôi có thể khẳng định với anh như thế. Tên tuổi của anh sẽ được bảo vệ, cả tên cô Isaacs cũng thế. Sẽ thành lập một ủy ban. Ủy ban này có nhiệm vụ quyết định các nguyên nhân để có các biện pháp kỷ luật. Anh hoặc người đại diện hợp pháp của anh sẽ có cơ hội không thừa nhận lời kiện. Phiên xử sẽ được quay phim. Trong thời gian chờ Ủy ban gửi khuyến nghị đến Hiệu trưởng và Hiệu trưởng quyết định, mọi sự vẫn tiến hành như trước. Cô Isaacs đã chính thức xin rút khỏi lớp của anh, và anh nên hạn chế tiếp xúc với cô ấy. Tôi có bỏ sót điều gì không, Farodia, Elaine? Mím chặt môi, Tiến sĩ Rassool lắc đầu. - Vấn đề quấy rối này bao giờ cũng phức tạp, David, phức tạp và không may, nhưng chúng tôi tin rằng mọi thủ tục tiến hành của chúng tôi là tốt và đúng đắn, vì thế chúng ta cứ tuần tự từng bước một theo đúng quy định. Đề nghị của tôi là anh tự làm quen với các thủ tục và có lẽ nên tìm cố vấn pháp lý. Ông định trả lời, nhưng Hakim giơ tay cảnh cáo: - Để đến ngày mai, David – ông ta nói. Thế là đủ với ông lắm rồi. - Đừng bảo tôi phải làm gì, tôi không phải là trẻ con. https://thuviensach.vn Ông giận dữ bỏ đi. Nhưng tòa nhà đã khóa cửa, và người gác cửa đã về nhà. Cửa sau cũng khóa nốt. Hakim phải đưa ông ra ngoài. Trời đang mưa. - Che ô với tôi vậy – Hakim nói. Sau đó, lúc đến bên xe ông – Nói riêng với nhau, David ạ, tôi muốn nói rằng tôi rất thông cảm với anh. Thực đấy. Những việc này có thể thành địa ngục. Ông quen biết Hakim đã nhiều năm, họ thường chơi tennis với nhau, nhưng lúc này ông chẳng còn tâm trạng nào nói chuyện tâm tình của đàn ông. Ông nhún vai tức tối và chui vào xe. Vụ việc cần giữ kín, nhưng tất nhiên là không, tất nhiên là thiên hạ bàn tán. Nếu không, lúc ông bước vào phòng công cộng, tiếng trò chuyện râm ran tại sao lại im bặt, tại sao một nữ đồng sự trẻ từ trước đến nay vẫn có quan hệ hoàn toàn thân ái với ông, lại đặt chén trà xuống và bỏ đi, lơ đãng nhìn xuyên qua ông lúc đi ngang? Tại sao giờ học đầu tiên về Baudelaire lại chỉ có hai sinh viên đến lớp? Cỗ máy ngồi lê đôi mách quay suốt ngày đêm, nghiền nát thanh danh, ông nghĩ. Những nhân vật đạo đức thảo luận ở mọi xó xỉnh, trên điện thoại, sau những cánh cửa đóng kín. Những tiếng thì thào hân hoan. Schadenfrüde. Đầu tiên là bản án, rồi đến phiên tòa. Trong hành lang Tòa nhà Thông tin, ông thấy cần phải bước với mái đầu ngẩng cao. Ông kể với viên luật sư đã giải quyết vụ ly hôn của ông. - Trước hết phải giũ sạch nó đi. Chứng cứ buộc tội có thực không? – viên luật sư nói. - Đủ sự thực. Tôi có một cuộc tình với một cô gái. https://thuviensach.vn - Nghiêm trọng không? - Nghiêm trọng sẽ làm cho nó tốt hơn hay xấu hơn? Đến một tuổi nhất định, mọi cuộc tình đều nghiêm trọng hết. Giống như những cơn đau tim vậy. - Lời khuyên của tôi là tìm một phụ nữ đại diện cho anh, đây là vấn đề chiến lược – ông tai nêu hai cái tên – Mục tiêu là giải quyết cho kín đáo. Anh sẽ đưa ra những việc nhất định, có lẽ nên xin nghỉ phép, trong thời gian ấy trường sẽ thuyết phục cô gái hoặc gia đình cô ta rút đơn kiện. Anh có nhiều hy vọng tốt đẹp. Hãy nhận lấy thẻ vàng. Hạn chế đến mức tối thiểu những hủy hoại, đợi cho vụ bê bối qua đi. - Những việc loại gì vậy? - Huấn luyện cảm xúc. Dịch vụ xã hội. Khuyên nhủ. Bất cứ thứ gì mà anh có thể thương lượng. - Khuyên nhủ? Tôi mà cần khuyên nhủ? - Anh đừng hiểu lầm tôi. Tôi chỉ muốn nói một trong những chọn lựa người ta đưa ra cho anh có thể là khuyên nhủ. - Để trừng phạt tôi? Để chữa trị cho tôi? Chữa cho tôi khỏi những khao khát bất chính? Viên luật sư nhún vai: - Bất cứ thứ gì. Trong trường hợp đang có tuần lễ chống Cưỡng dâm. Những người phụ nữ chống cưỡng dâm và Chiến tranh tuyên bố một lễ vọng hai mươi tư giờ để tỏ lòng đoàn kết với “các nạn nhân vừa qua”. Một cuốn sách mỏng tuồn https://thuviensach.vn vào dưới cửa phòng ông: “PHỤ NỮ LÊN TIẾNG”. Dưới cùng là một dòng chữ nguệch ngoạc bằng bút chì: THỜI CỦA ÔNG ĐÃ HẾT, CASANOVA. Ông ăn tối với Rosalind, vợ cũ của ông. Họ chia tay đã tám năm; chậm chạp, thận trọng, họ dần trở lại thành bạn bè, một loại bạn rất đặc biệt. Một cuộc chiến của các cựu chiến binh. Có một điều an ủi ông rằng Rosalind vẫn đang sống cách ông không xa: có lẽ bà cũng cảm thấy về ông y như thế. Có người trông mong như thế mỗi khi có điều xấu nhất xảy ra: ngã nhào trong buồng tắm, máu me đầy ghế. Họ nói chuyện về Lucy, người con duy nhất trong cuộc hôn nhân đầu tiên của ông hiện đang sống trong một nông trại ở Eastern Cape. - Có khi anh sắp gặp con – ông nói – Anh đang định đi một chuyến. - Trong học kỳ này? - Học kỳ sắp kết thúc. Chỉ còn hai tuần nữa thôi. - Việc này có dính dáng đến những việc rắc rối của anh hay không? Em nghe nói anh đang gặp nhiều chuyện phiền phức. - Em nghe đâu ra tin ấy? - Người ta đồn, David ạ. Ai cũng biết về cuộc tình mới nhất của anh, cả những chi tiết lý thú nhất. Chẳng ai thích bưng bít chuyện này, ngoài anh. Em có được phép nói với anh rằng câu chuyện ấy xuẩn đến thế nào không? - Không, em đừng nói. - Dù thế nào em cũng nói. Em không biết anh làm cái việc tình dục ấy ra sao, và không muốn biết, nhưng đừng làm kiểu ấy. Anh đã năm mươi hai tuổi. Anh có nghĩ một cô gái trẻ măng có gì thích thú chút nào khi lên giường với một người đàn ông vào tuổi này không? Anh có nghĩ đến cô ta https://thuviensach.vn khoái ngắm nhìn vào giữa chân anh không?... Có bao giờ anh nghĩ đến điều đó không? Ông im lặng. - Anh đừng mong em thông cảm, David ạ, và đừng mong sự thông cảm của bất cứ ai. Trong thời buổi này, không có sự thông cảm và lòng nhân từ. Mọi người sẽ chống lại anh, và sao lại không kia chứ? Nói thực lòng, anh sẽ ra sao? Lại giọng điệu cũ, giọng điệu của những năm chung sống cuối cùng của họ: giận dữ buộc tội nhau. Chắc Rosalind cũng nhận thấy điều đó. Có lẽ đây là quyền lợi của lớp trẻ, họ phải được bảo vệ khỏi những rung động đam mê khi vắng phụ huynh? Hơn nữa, việc ấy là của các cô điếm: chịu đựng trạng thái ngây ngất của người không yêu. - Anh vừa nói là anh sẽ gặp Lucy. - Anh định sau cuộc chất vấn sẽ đến ở với con một thời gian. - Cuộc chất vấn? - Tuần sau, có một Ủy ban sẽ tiến hành chất vấn. - Thế thì sắp đến rồi. Còn sau khi anh gặp Lucy? - Anh chưa biết. Anh không chắc sẽ trở lại trường Đại học. Anh cũng không chắc còn muốn về đấy. Rosalind lắc đầu: - Anh có nghĩ đấy là một kết cuộc chẳng vinh quang gì cho sự nghiệp của anh không? Em sẽ không hỏi cô gái ấy có đáng giá như thế không. Anh sẽ dùng thời gian của anh làm gì? Chuyện hưu trí của anh ra sao? https://thuviensach.vn - Anh sẽ đến thu xếp với họ. Họ không thể cắt lương hưu, không lẽ không cho anh một xu nào. - Không thể ư? Anh đừng chắc chắn thế. Cô ấy – cô tình nhân của anh – bao nhiêu tuổi? - Hai mươi. Trạc tuổi đó. Đủ lớn để tự quyết định. - Người ta kể là cô ấy đã uống thuốc ngủ. Có đúng thế không? - Anh không hề biết gì về chuyện thuốc ngủ. Anh thấy có vẻ là chuyện bịa. Ai kể cho em nghe chuyện đó? Bà phớt lờ câu hỏi. - Cô ấy có yêu anh không? Anh bỏ rơi cô ấy rồi sao? - Không. Không hề. - Thế tại sao lại có đơn kiện? - Ai mà biết được? Cô ấy không nói gì với anh. Đằng sau chuyện này có những cuộc chiến gì đấy mà anh không biết. Một cậu bạn trai ghen tuông. Các bậc bố mẹ căm phẫn. Cô ấy chắc bị giày vò kiệt quệ. Anh hoàn toàn bị bất ngờ. - Anh nên biết, anh David ạ. Anh quá già, chẳng nên dính dấp với con gái của người khác. Anh nên lường những chuyện xấu nhất. Với lại, chuyện này rất mất tư cách. Thật đấy. - Em chưa hỏi anh có yêu cô ấy không. Em không định hỏi câu ấy sao? https://thuviensach.vn - Hay lắm. Anh có yêu người phụ nữ trẻ đã dấn tên tuổi anh xuống bùn không? - Cô ấy không có trách nhiệm gì. Đừng đổ cho cô ấy. - Đừng đổ cho cô ấy! Có ai đứng về phía anh không? Tất nhiên là em đổ cho cô ấy! Em trách anh và em trách cô ấy. Toàn bộ câu chuyện này thật nhục nhã từ đầu đến cuối. Nhục nhã và bỉ ổi nữa. Em chẳng có gì thương tiếc khi nói thế. Ngày xưa, vào những lúc như thế, chắc ông đã nổi giận. Nhưng tối nay thì không. Ông và Rosalind, họ đã trơ lỳ trong việc chống đối nhau. Hôm sau, Rosalind gọi điện đến. - David, anh đọc tờ Argus hôm nay chưa? - Chưa. - Này, hãy rắn rỏi lên nhé. Có một bài về anh đấy. - Viết những gì? - Anh tự đọc lấy đi. Bài đăng ở trang ba, có tiêu đề: “Một giáo sư bị buộc tội vì tình dục”. Ông đọc lướt những dòng đầu tiên: “… phải ra trước Hội đồng kỷ luật vì bị buộc tội quấy rối tình dục. CTU[6] đang kín tiếng về hàng loạt những vụ bê bối gần đây, gồm việc gian dối tiền học bổng và một vòng hoạt động tình dục quanh ký túc xá sinh viên. Lurie (53), tác giả một cuốn sách về nhà thơ tự nhiên của Anh William Wordsworth không thể có lời bình luận gì”. https://thuviensach.vn William Wordsworth (1770- 1850), một nhà thơ tự nhiên. David Lurie (1945-?), nhà bình luận, môn đệ ô nhục của William Wordsworth. Cầu Chúa phù hộ cho các cô gái xinh đẹp. https://thuviensach.vn 6 Phiên tòa tổ chức trong phòng Hội đồng, bên phải phòng làm việc của Hakim. Ông được Manas Mathabane, Giáo sư Tôn giáo và là chủ tọa cuộc thẩm vấn, dẫn vào và ngồi sát ngay bên bàn. Hakim ngồi bên trái ông, thư ký của ông ta là một phụ nữ trẻ, chắc là một sinh viên; Bên phải ông là ba thành viên của ủy ban Mathabane. Ông không hề cảm thấy căng thẳng. Ngược lại, ông thấy hoàn toàn tự tin. Tim ông đập đều đặn, ông đã ngủ rất ngon. Thật ngớ ngẩn, ông nghĩ, thật đúng là sự kiêu căng nguy hiểm của một con bạc; sự ngạo mạn của kẻ tự cho mình là đúng. Ông đến phiên tòa này với một tâm trạng không vui. Nhưng ông bất cần. Ông gật đầu chào các thành viên hội đồng. Ông biết hai người trong số đó: Farodia Rassool và Demond Swarts, Chủ nhiệm khoa Công nghệ. Người thứ ba, theo giấy tờ để trước mặt ông, dạy ở Trường Kinh doanh. - Thưa giáo sư Lurie, hội đồng họp mặt ở đây không có quyền lực gì – Mathabane mở đầu, theo đúng thủ tục – Nó chỉ có thể khuyên nhủ. Ngoài ra, ông có quyền không công nhận tổ chức này. Vì thế tôi xin hỏi ông: ông có thấy thành viên nào của hội đồng có thể gây tổn hại cho ông không? - Tôi chẳng có gì không công nhận về mặt pháp lý – ông đáp – Tôi bảo lưu tính triết học của nó, nhưng tôi cho rằng chúng vượt quá giới hạn. Tất cả xao động. - Tôi nghĩ tốt hơn hết chúng ta nên hạn chế bản thân về mặt pháp lý – Mathabane nói – Ông đã không có gì phản đối tổ chức của ủy ban. Ông có https://thuviensach.vn phản đối một sinh viên của Liên hiệp chống phân biệt đối xử là người dự thính không? - Tôi không sợ gì ủy ban. Tôi không sợ người dự thính. - Tốt lắm. Chúng ta vào việc thôi. Người thưa kiện đầu tiên là cô Melanie Isaacs, một sinh viên đã có bản tường trình mà các vị đều có mọi bản sao. Tôi cần tóm tắt bản tường trình ấy không? Giáo sư Lurie? - Thưa ông Chủ tịch, theo tôi hiểu thì cô Isaacs không đích thân xuất hiện? - Cô Isaacs đã trình diện trước ủy ban ngày hôm qua. Tôi xin nhắc lại với ông, đây không phải là một phiên tòa mà chỉ là một cuộc chất vấn. Các quy định về thủ tục của chúng ta không giống một phiên tòa. Ông có thắc mắc gì không? - Không. - Lời buộc tội thứ hai và liên đới là cán bộ đào tạo thuộc Phòng hồ sơ Sinh viên, có những căn cứ vững chắc về cô Isaacs. Lời buộc tội nói rằng cô Isaacs không có mặt tại mọi giờ học hoặc nộp bài thi viết hay tham dự các kỳ thi mà ông đã ghi cho cô ta là có. - Đây là tất cả sao? Tất cả những lời buộc tội? - Đúng thế. Ông hít một hơi thật sâu: - Tôi chắc các thành viên của ủy ban này có nhiều việc hay hơn là xào xáo một câu chuyện đã qua, chẳng có gì phải tranh luận. Tôi nhận cả hai tội trên. Tuyên án đi, và để cho chúng tôi sống cuộc sống của chúng tôi. https://thuviensach.vn Hakim ghé sang Mathabane. Họ thì thầm trao đổi. - Giáo sư Lurie – Hakim nói – Tôi phải nhắc lại, đây là một ủy ban chất vấn. Vai trò của ủy ban là nghe cả hai phía của vụ việc và ra một lời khuyến nghị. Nó không có quyền ra các quyết định. Tôi xin hỏi lần nữa, liệu có một người đại diện cho giáo sư đã quen với các thủ tục này sẽ tốt hơn chăng? - Tôi không cần đại diện. Tôi có thể hoàn toàn đại diện cho bản thân tôi. Tôi hiểu là, dù tôi đã có lời biện hộ, chúng ta vẫn phải tiếp tục phiên xử này chăng? - Chúng tôi muốn ông có cơ hội phát biểu ý kiến của mình. - Tôi đã phát biểu ý kiến của tôi rồi. Tôi có lỗi. - Có lỗi gì? - Tất cả những điều tôi bị buộc. - Ông đang đưa chúng tôi vào vòng luẩn quẩn đây, giáo sư Lurie. - Về tất cả những lời cô Isaacs khẳng định, và về việc biên bản giả mạo. Lúc này Farodia Rassool xen vào: - Ông nói ông công nhận lời trình bày của cô Isaacs, thưa giáo sư Lurie, nhưng ông đã thực sự đọc nó chưa? - Tôi không muốn đọc bản tường trình của cô Isaacs. Tôi thừa nhận nó. Tôi biết cô Isaacs chẳng có lý do gì để nói dối. - Nhưng công nhận mà chưa đọc có lẽ là chưa được thận trọng lắm? https://thuviensach.vn - Không. Trong đời có nhiều việc quan trọng hơn là làm người thận trọng. Farodia Rassool ngồi dựa vào lưng ghế: - Đây là một sự hào hiệp thật viển vông, thưa giáo sư Lurie, nhưng ông có thể tin chắc như thế không? Tôi thấy hình như chúng tôi có nhiệm vụ bảo vệ ông khỏi chính bản thân ông vậy – Bà ta mỉm cười một nụ cười nhạt nhẽo với Hakim. - Ông đã nói ông không cần một lời khuyên về pháp luật. Liệu ông đã tham khảo ý kiến với một người nào đó – ví dụ, một cha cố, hoặc một luật sư chẳng hạn? Ông sẵn sàng nghe lời hướng dẫn chưa? Câu hỏi đó là của người phụ nữ trẻ ở Trường Kinh doanh. Ông có thể cảm thấy mình đang nổi giận: - Không, tôi không tìm một lời khuyên nhủ cũng như có ý định tìm. Tôi là một người trưởng thành. Tôi không dễ tiếp thu những điều được khuyên bảo. Tôi ở ngoài tầm để khuyên bảo – Ông quay sang Mathabane – Tôi đã tự biện hộ rồi. Còn có lý gì để tiếp tục cuộc thảo luận này nữa? Có tiếng thì thầm giữa Mathabane và Hakim. - Có ý kiến đề xuất là ủy ban ngừng họp để thảo luận lời biện hộ của giáo sư Lurie – Mathabane nói. Một vòng những cái gật đầu. - Giáo sư Lurie, tôi có thể đề nghị ông và cô van Wyk ra ngoài vài phút trong khi chúng tôi thảo luận được không? Ông và cô sinh viên dự thính rút vào phòng làm việc của Hakim. Hai người không nói lời nào; hiển nhiên là cô sinh viên cảm thấy khó xử. https://thuviensach.vn “THỜI CỦA ÔNG ĐÃ HẾT, CASANOVA”. Cô ta có nghĩ là lúc này cái cô Casanova ấy lại đối mặt với ông không? Họ được gọi trở vào. Không khí trong phòng chẳng tốt đẹp gì: ông thấy hình như nó xấu đi. - Vậy, xin tiếp tục – Mathabane nói – Giáo sư Lurie, ông nói ông công nhận tất cả những lời buộc tội chống lại ông? - Tôi thừa nhận bất cứ điều gì cô Isaacs dẫn chứng. - Tiến sĩ Rassool, bà có muốn nói gì không? - Có. Tôi muốn ghi nhận lời phản đối câu trả lời của giáo sư Lurie, tôi cho đó là thoái thác về cơ bản. Giáo sư Lurie nói ông ta nhận mọi lời buộc tội. Vậy khi chúng ta cố buộc ông ấy nói thực sự ông ấy công nhận những gì, tất cả chúng ta đã rơi vào một trò xiếc tinh vi. Tôi đề nghị ông ấy gọi đích danh công nhận những lời buộc tội gì. Trong trường hợp đầy ngụ ý như thế này, ủy ban mở rộng có quyền… Ông không để bà ta nói hết: - Trong trường hợp này không có ngụ ý nào hết – ông đập lại. - Ủy ban mở rộng có quyền biết – bà ta nói tiếp, cao giọng với một vẻ thoải mái riêng, định chế ngự ông – rằng giáo sư Lurie nhận thức một cách cụ thể được những gì, do đó ông ta đáng bị khiển trách. Mathabane: - Nếu ông ấy bị khiển trách. - Nếu ông ấy bị khiển trách. Chúng ta sẽ không hoàn thành nhiệm vụ nếu đầu óc chúng ta không minh mẫn và không có lời khuyến nghị thật rõ https://thuviensach.vn ràng là Giáo sư Lurie bị khiển trách vì cái gì. - Tôi tin rằng đầu óc chúng ta rất minh mẫn, thưa Tiến sĩ Rassool. Vấn đề là liệu đầu óc giáo sư Lurie có minh mẫn hay không thôi. - Đúng thế. Ông đã diễn đạt chính xác điều tôi muốn nói. Có lẽ ngậm miệng là khôn ngoan hơn, nhưng ông không thể: - Đầu óc tôi là việc của tôi, chứ không phải của bà, Farodia – ông nói – Nói thực lòng, điều bà muốn ở tôi không phải trả lời mà là thú tội. Vậy thì, tôi không thú tội. Tôi đã trình bày lời biện hộ của tôi, vì đó là quyền của tôi. Tôi có lỗi. Đó là lời biện hộ của tôi. Và chỉ có thế thôi, tôi đã sẵn sàng rời khỏi đây. - Thưa ông chủ tịch, tôi phải phản đối. Vấn đề đã vượt ra ngoài phạm vi nghiêm túc. Giáo sư Lurie biện hộ là có tội, nhưng tôi tự hỏi, ông ta nhận lỗi hay chỉ vì ông ta muốn cho qua sự việc với hy vọng vụ việc này sẽ chôn vùi trong đống giấy tờ và bị lãng quên? Nếu ông ta muốn cho qua, tôi khẩn thiết đề nghị chúng ta phải áp dụng biện pháp trừng phạt nghiêm khắc nhất. - Tôi xin nhắc bà lần nữa, Tiến sĩ Rassool – Mathabane nói – trừng phạt không đến lượt chúng ta. - Vậy chúng ta nên khuyến nghị trừng phạt nghiêm khắc nhất. Rằng giáo sư Lurie sẽ bị sa thải ngay lập tức và bị tước bỏ mọi khoản lương bổng, trợ cấp cũng như quyền lợi. - David? – Giọng nói Desmond Swarts, người vẫn chưa nói gì vang lên sau ông – David, ông có chắc là ông đang giải quyết tình hình theo cách tốt nhất không? – Swarts quay sang chủ tịch – Ông Chủ tịch, như tôi đã nói trong lúc giáo sư Lurie ra ngoài, tôi tin là các thành viên của cộng đồng một Trường Đại học, chúng ta không nên chống lại một đồng sự theo kiểu nhẫn https://thuviensach.vn tâm như thế. David, ông có chắc không muốn hoãn lại để có thời gian cho ông suy nghĩ và tham khảo ý kiến không? - Sao vậy? Tôi cần suy nghĩ cái gì mới được chứ? - Tôi không chắc ông đã lường hết hoàn cảnh nghiêm trọng của ông. Chịu cảnh mất việc, ông sẽ trì độn mất. Đấy chẳng phải là chuyện đùa trong ngày nay. - Vậy ông khuyên tôi làm gì? Sa thải là điều mà Tiến sĩ Rassool gọi là trò xiếc tinh vi theo cách nói tinh vi của tôi ư? Bà ta sẽ khóc vì ăn năn chắc? Điều đó có đủ để cứu tôi không? - Có thể ông khó tin điều này, nhưng tất cả chúng tôi ngồi quanh bàn này đều không phải là kẻ thù của ông, David. Tất cả chúng tôi đều có những phút lầm lỡ, chúng tôi cũng chỉ là con người. Vụ việc của ông chẳng phải là duy nhất. Chúng tôi muốn tìm ra một cách để ông tiếp tục sự nghiệp của mình. Hakim nhanh nhảu xen vào: - Chúng tôi muốn giúp anh tìm ra con đường thoát khỏi cơn ác mộng này, David ạ. Họ là bạn ông. Họ muốn cứu ông khỏi phút lầm lạc, thức tỉnh ông khỏi cơn ác mộng. Họ không muốn thấy ông ăn mày ăn xin trên đường phố. Họ muốn ông lại lên lớp. - Trong dàn đồng ca thiện chí này, tôi không nghe thấy giọng phụ nữ - ông nói. Im lặng. https://thuviensach.vn - Tốt lắm – ông nói – để tôi thú tội. Câu chuyện bắt đầu từ một buổi tối, tôi quên mất ngày rồi, nhưng chưa lâu lắm. Tôi đang đi xuyên khuôn viên trường và ngẫu nhiên gặp chính người phụ nữ trẻ, chính cô Isaacs đó. Con đường của chúng tôi cắt nhau. Lời qua lại giữa chúng tôi, rồi đến cái lúc xảy ra sự việc đó, chẳng phải là nhà thơ nên tôi không cố mô tả ra đây làm gì. Cũng đủ để nói thần Eros[7]đã đến. Sau đó, tôi không như thế nữa. - Ông không như thế cái gì? – người phụ nữ bặt thiệp hỏi thận trọng. - Tôi không còn là tôi nữa. Tôi không còn là một người đã ly dị năm mươi hai tuổi ở quãng cuối đời phóng túng. Tôi đã thành một bầy tôi trung thành của Thần Eros. - Có phải là ông đang đưa ra lời tự vệ không? Một cơn bốc đồng không kiểm soát nổi? - Không phải là sự tự vệ. Bà muốn tôi thú tội. Thì tôi thú tội. Còn cơn bốc đồng thì còn lâu mới kiểm soát nổi. Tôi lấy làm ngượng mà nói rằng trong quá khứ tôi đã nhiều lần từ chối những cơn bốc đồng tương tự. - Các vị có nghĩ là bản chất của một cuộc sống kinh viện ắt phải đòi hỏi những vật hiến tế không? Chúng ta tự từ chối những phần ban tặng nhất định, liệu có phải là hoàn toàn tốt không? – Swarts nói. - Trong ý nghĩ của ông có điều cấm kỵ về việc gần gũi cách xa thế hệ không? - Không, không cần thiết. Nhưng là giáo viên, chúng ta giữ những vị trí có quyền lực. Có lẽ nên cấm lẫn lộn những quan hệ quyền lực với quan hệ tình dục. Tôi cảm thấy đó chính là điều xảy ra trong vụ này. Hoặc là một lời cảnh cáo đặc biệt. Farodia Rassool xen vào: https://thuviensach.vn - Chúng ta lại vòng vo mất rồi, thưa ông Chủ tịch. Ông ấy nhận là có tội; nhưng khi chúng ta cố đi vào chi tiết về người phụ nữ trẻ là cô sinh viên mà ông ấy đã lạm dụng, ông ta lại không thú nhận như vậy mà chỉ nói là một cơn bốc đồng không thể cưỡng lại. Ông ta đã không đề cập đến nỗi đau ông ta đã gây ra, không nói đến cả một phần câu chuyện dài dằng dặc đã bùng nổ sau đó. Chính vì thế tôi nói tranh luận với giáo sư Lurie là vô ích. Chúng ta phải nhận lời biện hộ với giá trị ngoài mặt và gửi đi thôi. Lạm dụng: ông đang đợi từ này. Nói bằng một giọng run run, với vẻ ngay thẳng. Bà ta trông thấy gì khi nhìn ông mà giận dữ đến thế? Một con cá mập giữa đám cá nhỏ bơ vơ chăng? Hay bà ta có một cách nhìn khác: một gã đàn ông to lớn, mặt dày hạ gục một cô gái nhỏ, bàn tay to tướng làm tắc nghẹn những tiếng kêu la? Thật lố bịch quá thể! Lúc đó ông chợt nhớ: hôm qua họ đã họp ở đây, chính trong phòng này, và Melanie đứng trước họ, ý nghĩ ấy đè nặng vai ông. Thật bất công: làm sao ông có thể phủ nhận điều đó? - Tôi thiên về đồng ý với Tiến sĩ Rassool – người phụ nữ kia nói – Trừ khi giáo sư Lurie muốn bổ sung điều gì đó, tôi nghĩ chúng ta nên đi đến một kết luận thôi. - Thưa ông Chủ tịch, trước khi chúng ta kết luận, tôi muốn bào chữa cho giáo sư Lurie lần cuối cùng – Swarts nói – Liệu giáo sư đã sẵn lòng đăng ký một hình thức tuyên bố nào chưa? - Sao? Tại sao việc tôi đăng ký tuyên bố lại quan trọng đến thế? - Vì nó sẽ giúp cho một tình hình hết sức nóng bỏng nguội đi. Lý tưởng nhất là chúng ta kiên quyết để vụ này thoát khỏi sự quan tâm của các phương tiện truyền thông. Nhưng việc đó hầu như không thể. Nó đã bị chú ý nhiều, và đã vượt khỏi tầm kiểm soát của chúng ta. Mọi con mắt trong trường đang theo dõi chúng ta giải quyết vụ này ra sao. Lắng nghe ông, tôi https://thuviensach.vn có cảm tưởng rằng ông đã tin là cư xử không đúng đắn, ông David. Điều đó hoàn toàn nhầm lẫn. Chúng tôi trong ủy ban này đang cố gắng tìm ra một cách thỏa hiệp, cho phép ông giữ được việc làm. Chính vì thế tôi mới hỏi ông đã chuẩn bị một lời tuyên bố công khai để ông có thể chung sống với nó, và cho phép chúng tôi khuyến nghị một hình thức nhẹ nhàng hơn kiểu trừng phạt nghiêm khắc là thải hồi và cảnh cáo. - Anh định nói tôi sẽ khúm núm xin rủ lòng thương hại chứ gì? Swarts thở dài: - David, đừng chế nhạo những cố gắng của chúng tôi. Ít ra anh cũng nhận lời đình hoãn, để anh có thể suy nghĩ đến tình trạng của anh. - Các vị muốn nội dung lời tuyên bố ấy như thế nào? - Thú nhận là anh đã sai. - Tôi thừa nhận điều đó. Một cách thoải mái. Tôi có lỗi đúng như những lời buộc tội chống lại tôi. - Đừng làm trò với chúng tôi nữa, David. Có sự khác nhau giữa nhận có lỗi như lời buộc tội với việc anh sai lầm, anh thừa biết điều đó mà. - Và thú nhận là tôi sai, sẽ là điều làm các vị thỏa mãn? - Không – Farodia Rossool nói – Điều đó sẽ làm rõ trận tuyến. Trước hết, giáo sư Lurie phải ra lời tuyên bố. Sau đó chúng tôi có thể quyết định thừa nhận nó để làm nhẹ tội đi hay không. Chúng tôi không thương lượng trước là ông nên phát biểu những gì. Ông sẽ tuyên bố bằng lời của ông. Lúc đó, chúng tôi có thể thấy nó có chân thành không. - Bà tự tin một cách thiêng liêng rằng tôi sẽ chân thành? https://thuviensach.vn - Chúng tôi sẽ xem thái độ diễn đạt của ông. Chúng tôi sẽ xem liệu ông có ăn năn hay không. - Hay lắm. Tôi đã lợi dụng ưu thế của mình với cô Isaacs. Đó là chuyện sai trái, và tôi rất ân hận. Thế là đủ cho bà chưa? - Vấn đề không phải là đủ cho tôi, giáo sư Lurie ạ; vấn đề là có đủ tốt cho ông kia. Xem nó có phản ánh sự chân thành của ông không? Ông lắc đầu: - Tôi đã nói những lời trên vì bà, bây giờ bà lại muốn hơn nữa, bà muốn tôi thể hiện lòng chân thành của những lời ấy. Điều đó thật vô lý hết sức. Nó vượt khỏi phạm vi luật pháp. Tôi đã nói đủ. Hãy để chúng ta trở về với những cuốn sách. Tôi nhận là có lỗi. Thế là đủ và tôi sẵn sàng ra về. - Thôi được – Mathabane nói – Nếu không có câu hỏi nào cho giáo sư Lurie nữa, tôi xin cảm ơn giáo sư đã đến dự và sẽ xin giảm lỗi cho ông ấy. Lúc đầu họ không nhận ra ông. Ông xuống đến cửa cầu thang thì nghe thấy tiếng kêu Ông ta đấy!, tiếp theo là một trận hỗn chiến của các bàn chân. Họ đuổi kịp ông ở chân cầu thang; một người vồ lấy áo khoác của ông, kéo ông chậm lại. - Chúng tôi có thể nói chuyện với ông vài phút không, giáo sư Lurie? – một giọng hỏi. Ông lờ đi, len vào đám đông trong hành lang, dân chúng quay hết cả lại chằm chằm nhìn người đàn ông dong dỏng cao đang vội vã tách khỏi những người bám theo. https://thuviensach.vn Có ai đó cản đường ông: - Chụp đi! – cô ta nói. Ông ngoảnh mặt đi, giơ một bàn tay ra. Một ánh chớp lóe. Một cô gái lượn quanh ông. Mái tóc cô ta bện nhiều hạt màu hổ phách, rủ thẳng xuống một bên mặt. Cô mỉm cười, để lộ những chiếc răng trắng. - Chúng ta có thể dừng lại nói chuyện được không? – cô ta nói. - Về việc gì? Một chiếc máy ghi âm giơ thẳng về phía ông. Ông đẩy phắt nó đi. - Về chuyện đó như thế nào – cô gái nói. - Cái gì như thế nào? Máy ảnh lại lóe lên lần nữa. - Ông biết rồi, phiên tòa. - Tôi không bình luận điều gì. - OK, vậy ông có thể bình luận điều gì không? - Tôi không muốn bình luận gì hết. Nhiều người tha thẩn, tò mò nhìn đám đông vây quanh. Nếu ông muốn bứt ra, ông phải len qua cả đám. - Ông có tiếc không? – cô gái hỏi. Chiếc máy ghi âm gí vào gần hơn – Ông có ân hận vì việc ông đã làm không? https://thuviensach.vn - Không – ông nói – Tôi càng phong phú thêm kinh nghiệm. Nụ cười vẫn đọng lại trên mặt cô gái: - Ông sẽ làm thế lần nữa chứ? - Tôi cho rằng sẽ không có cơ hội khác nữa. - Nhưng nếu ông có cơ hội? - Đó không phải là một câu hỏi thật sự. Cô ta còn muốn thu nhiều, nhiều nữa vào bụng cái máy xinh xắn của mình, nhưng lúng túng mất một lát để tìm cách hút ông nói hớ hênh lần nữa. Ông ấy bảo cái gì kinh nghiệm? – ông nghe thấy người nào đó hỏi, giọng thì thào. - Phong phú thêm. Có tiếng cười khúc khích. - Hỏi xem ông ấy đã xin lỗi chưa – có người bảo cô gái. - Mình đã hỏi rồi. Thú nhận, xin lỗi: tại sao người đời lại khao khát hạ nhục người khác đến thế? Im bặt. Họ quây tròn quanh ông giống những người đi săn dồn con thú vào một góc và không biết nên giết nó bằng cách nào. Ngày hôm sau, bức ảnh xuất hiện trên tờ báo sinh viên với dòng ghi chú “Bây giờ, ai là kẻ ngu?”. Trong bức ảnh ông ngước mắt lên trời, một bàn https://thuviensach.vn