🔙 Quay lại trang tải sách pdf ebook Những Lực Lượng Đặc Nhiệm Thế Giới
Ebooks
Nhóm Zalo
https://thuviensach.vn
NHỮNG LỰC LƯỢNG ĐẶC NHIỆM THẾ GIỚI
Tác giả: Khắc Tô – Vũ Nông
Người dịch: Nguyễn Hồng Lân
Nhà Xuất bản Công an Nhân dân
Đánh máy: Ptlinh
Tạo bìa: Inno14
Trình bày & hiệu đính: Văn.Cường
Tạo ebook (22/04/‘16): QuocSan
https://thuviensach.vn
Lời tác giả
Trên vũ đài quân sự thế giới ngày nay, lực lượng đặc nhiệm luôn mang màu sắc ly kỳ, huyền thoại. Là một binh chủng quan trọng mới ra đời, được trang bị hiện đại, trình độ kỹ, chiến thuật cao, phản ứng nhanh, thường được sử dụng để tập kích vào những mục tiêu đặc biệt, trong những thời điểm đặc biệt, thực hiện những sứ mệnh mà lực lượng chiến đấu thông thường khó có thể thực hiện, nó được mang danh hiệu “thần binh” trong chiến tranh hiện đại, là “thanh kiếm sắc” trong khi xử lý các sự kiện đột biến bất ngờ như chống khủng bố, bạo loạn. Ở đâu có những tình huống nguy hiểm, khó khăn, ở đó có bóng dáng kiêu hùng những câu chuyện huyền thoại về lực lượng đặc nhiệm. Lực lượng đặc nhiệm đã phát triển trở thành binh chủng “chủ bài” không thể thiếu trong đấu tranh chính trị, quân sự, trở thành một trong những trọng điểm chú ý của dư luận xã hội. Xuất phát từ những chiến công phi thường của lực lượng đặc nhiệm thế giới trong các cuộc chiến tranh và chiến đấu, những thành tích đặc biệt trên mặt trận giữ gìn ổn định xã hội, chúng tôi tiến hành phân tích lực lượng đặc nhiệm của hàng chục quốc gia với gần một trăm chiến dịch lớn nhỏ, lựa chọn ra hơn 20 ví dụ tiêu biểu, biên soạn thành cuốn “Lực lượng đặc nhiệm trên thế giới” gồm 17 chương. Nửa phần đầu chủ yếu miêu tả hoạt động tác chiến giải cứu, chống khủng bố, phần sau chú trọng lột tả vai trò hiệu quả của lực lượng này trong chiến đấu.
Về mặt thời gian, bắt đầu từ khi lực lượng đặc nhiệm đầu tiên ra đời trong chiến tranh thế giới lần hai, đến cuối thế kỷ 20, lực lượng đặc nhiệm giải cứu phi công của chiếc F-117A bị rơi trong chiến tranh Bosnia Herzegovina. Về không gian, từ rừng rậm nhiệt đới Đông Nam Á đến các thành phố hiện đại của Nam Mỹ, từ thành phố Nante ven bờ Bắc Đại Tây Dương đến Uganda của Châu Phi, tất cả đều nằm trong tầm bao quát của cuốn sách trong đó chứa đựng vô số những mưu trí những tình tiết bên trong ít người được biết. Cuốn sách tập hợp tri thức, sử liệu và chuyện kể tổng hợp mang tính lý luận và đại chúng. Trong từng phần được chia thành các chương, nằm trong tổng thể thống nhất.
https://thuviensach.vn
Trong khi biên soạn, chúng tôi cố gắng lưu giữ tính chân thực trong hành động, các câu chuyện với các tình tiết sinh động, thú vị. Để tiện cho bạn đọc tìm hiểu, khi dẫn dắt chúng tôi cố gắng làm rõ lịch sử ra đời và phát triển, nhiệm vụ và nguyên tắc, biên chế và trang bị, huấn luyện và chiến thuật và các kiến thức chuyên ngành khác của lực lượng này.
Chúng tôi luôn mong muốn được cùng các độc giả quan tâm, dõi theo diễn biến không ngừng của đời sống chính trị quân sự thế giới, quan tâm đến sự nghiệp ngày càng phát triển của nền quốc phòng có tổ chức, ủng hộ sự phát triển của lực lượng đặc nhiệm nước nhà, cống hiến xứng đáng vì an ninh tổ quốc và sự nghiệp giữ gìn hoà bình thế giới.
https://thuviensach.vn
1. CHIẾN DỊCH “BỜ BIỂN NGÀ” TRONG CHIẾN TRANH VIỆT NAM
(VỤ TẬP KÍCH SƠN TÂY)
Kể từ khi can thiệp vào cuộc chiến tại Việt Nam tháng 8 năm 1964, Mỹ ngày càng sa lầy vào cuộc chiến tranh, số lượng phi công Mỹ bị bắt làm tù binh ngày càng nhiều. Ngày 21 tháng 11 năm 1970 Tổng thống Mỹ Nixon ra lệnh thực hiện chiến dịch giải cứu tù binh mang mật danh “Bờ biển Ngà”, sử dụng đơn vị đặc nhiệm thuộc không quân 1127, thực hiện hành trình xuyên lục địa, nhằm hướng bán đảo Đông Dương, bất ngờ tập kích vào trại tù binh Sơn Tây nằm ở phía Tây ngoại thành Hà Nội. Cuộc tập kích này đã trải qua 170 lần diễn tập, và sự tham gia của 97 lính đặc nhiệm và 30 máy bay, cùng với sự hiệp đồng, chặt chẽ cửa các tàu sân bay tại Vịnh Bắc bộ, dự tính khả năng thành công của chiến dịch là gần 100%. Nhưng trong quá trình thực hiện, từ sai lầm này đã dẫn đến sai lầm kia, kết quả cuối cùng lại nằm ngoài dự tính của người Mỹ.
https://thuviensach.vn
Cuộc tuần hành của thân nhân tù binh
Sau chiến tranh thế giới lần 2, tham vọng làm sen đầm quốc tế của Mỹ ngày càng lớn. Sau thất bại của cuộc chiến tranh tại Triều Tiên, Mỹ lại bị cuốn vào cuộc chiến tại chiến trường Đông Dương. Việt Nam đã từng là thuộc địa của Pháp, trước cuộc chiến tranh Thái Bình Dương đã bị người Nhật chiếm đóng. Sau khi phát xít Nhật đầu hàng Đồng minh, người Pháp quay trở lại với mưu đồ chiếm đóng lâu dài mảnh đất thần kỳ này. Nhân dân Việt Nam dưới sự lãnh đạo của lãnh tụ huyền thoại Hồ Chí Minh, đã đứng lên thực hiện cuộc kháng chiến chững thực dân Pháp.
Mùa xuân năm 1954, vùng đất Điện Biên Phủ giáp biên giới Việt-Trung ầm vang tiếng đại bác, đó cũng là lời tuyên bố cáo chung cho sự thống trì của thực dân Pháp tại Việt Nam. Tỏ ý mèo khóc chuột, quốc vụ khanh Bộ Ngoại giao Mỹ Doules – người có tư tưởng chống cộng điên cuồng, đã đưa ra ý tưởng cho phía Pháp mượn 3 quả bom nguyên tử để người Pháp dùng để đối phó với Việt Nam. Nhưng do phía Mỹ e ngại sẽ xảy ra sự can thiệp của Trung Quốc, tái diễn một chiến trường Triều Tiên thứ hai, nên phi vụ đổi chác đó đã không được thực hiện. Cũng vào tháng 7 năm đó, các nước lớn ký kết hiệp định Geneva, kết thúc chiến tranh tại Việt Nam, lấy vĩ tuyến 17 làm ranh giới chia Việt Nam thành hai miền Nam Bắc. Với quan điểm của người Mv thì thắng lợi của Hồ Chí Minh sẽ khiến hàng loạt nước nhỏ thân phương Tây trong khu vực Đông Nam Á sẽ đổ vỡ hàng loạt như những con bài đomino. Doules coi thái độ của nước Pháp tại Hội nghị Geneva là sự “đầu hàng.” Nước Mỹ vội vã nhảy vào cuộc. Ngày 4 tháng 8 năm 1964, nhằm gây hấn, nước Mỹ đã tạo dựng cái gọi là “Sự kiện Vịnh Bắc Bộ”, mở màn cuộc chiến tranh xâm lược Việt Nam kéo dài 15 năm.
Washington, ngày 8 tháng 5 năm 1970. Mây đem u ám, mưa rơi không ngớt. Một cuộc diễu hành thị uy của 75.000 người, rầm rộ đi từ trung tâm thành phố nhằm hướng Nhà Trắng, sôi sục những tiếng hô khẩu hiệu “Phản đối chiến tranh Việt Nam!”, “Phản đối xâm lược Campuchia!”, “Trả lại con cho tôi!”, “Trả lại chồng cho tôi!” Người tuần hành giương cao biểu ngữ “Phản đối xâm lược Campuchia”, “Phản đối chiến tranh Việt Nam”, họ tiến
https://thuviensach.vn
lên với khí thế không gì cản nổi. Tổng thống Johnson đến đài kỷ niệm Lincon phát biểu trước những người biểu tình. Thỏa thuận đạt được chính là hai yêu cầu mà những người biểu tình nhấn mạnh đó là tiến hành đàm phán về trao trả tù binh và nỗ lực tìm kiếm những người mất tích.
Johnson tiếp đó còn gặp gỡ vợ của những người lính bị bắt làm tù binh, lắng nghe họ khóc lóc, kể lể và hứa sẽ tiếp tục những nỗ lực nhằm thực hiện tiến trình trao trả tù binh. Trong hội đàm Paris – Mỹ liên tiếp đưa ra yêu cầu đòi trao trả tù binh, nhưng trên thực tế tù binh Mỹ cơ bản không được trao trả. Phía Bắc Việt giữ lập trường cứng rắn: “Các tù binh đang được đối xử nhân đạo, nhưng vì họ là con tin nên chỉ khi quân Mỹ rút hoàn toàn khỏi Việt Nam họ mới được trao trả.”
Chủ nhật ngày 9 tháng 5, cuộc tấn công của Hoa Kỳ vào “Thành phố Thánh Campuchia” (Khu vực do lực lượng cộng sản kiểm soát mà lực lượng quân đội Hoa Kỳ và Nam Việt Nam không tiến vào được) đã qua ngày thứ 13. “Thành phố thánh Campuchia” dùng để chỉ các khu vực cất giấu kho tàng và khu vực tập trung lực lượng đây là bàn đạp để quân đội Nam Việt bí mật vận chuyển vũ khí cung cấp cho Mặt trận giải phóng dân tộc miền Nam Việt Nam. Nhưng kết quả mà quân đội Hoa Kỳ thu được rất không lý tưởng, họ chỉ thu được khoảng 50, 60 tấn gạo. Điều này đã góp phần làm cho tâm lý bất mãn và thất vọng của dân chúng Mỹ lâu nay càng thêm trầm trọng. Sau “sự kiện vịnh Bắc Bộ” ngày 4 tháng 8 năm 1964 (phía Mỹ nói rằng có hai tàu khu trục của hải quăn Mỹ bị tàu trinh sát Bắc Việt tấn công), Mỹ càng tích cực can thiệp vào chiến tranh Việt Nam. Tháng 2 năm 1965 Mỹ bắt đầu ném bom oanh tạc miền Bắc Việt Nam. Sau đó vào tháng 3 năm 1965, quân Mỹ đổ bộ tại cảng Qui Nhơn, bắt đầu qui mô của một cuộc chiến tranh toàn diện.
Lực lượng quân đội Hoa Kỳ tại Việt Nam không ngừng được tăng cường, cao điểm là tháng 1 năm 1969 quân số lực lượng quân đội Hoa Kỳ tại Việt Nam lên tới 542.000 người, nhưng quân đội của Mặt trận giải phóng dân tộc miền Nam Việt Nam và quân đội miền Bắc Việt Nam chiến đấu ngoan cường, lực lượng quân đội Mỹ và quân đội Việt Nam cộng hoà
https://thuviensach.vn
không giành được ưu thế trên chiến trường. Nhằm đánh phá cơ sở tiếp viện cho chiến trường miền Nam của Bắc Việt, phía Hoa Kỳ đã sử dụng không quân đánh phá ném bom miền Bắc. Trong năm 1965 trung bình mỗi ngày tiến hành 70 lượt bay, đến cuối năm 1966 tăng lên 223 lượt bay một ngày, đến cuối năm 1967 tăng lên 300 lượt bay một ngày. Cùng với sự leo thang đánh phá, số lượng máy bay bị bắn rơi cũng không ngừng tăng lên.
Tại miền Nam Việt Nam cũng có những lính Mỹ bị bắt làm tù binh, nhưng trong số những tù binh bị giam giữ tại miền Bắc Việt Nam chủ yếu vẫn là các phi công bị bắn rơi hoặc buộc phải hạ cánh khẩn cấp. thuộc các lực lượng không quân, hải quân, lính thuỷ đánh bộ. Tính từ viên phi công Everett Alvarer lái chiếc A4 Skyhawk, bị bắn rơi đầu tiên ngày 5 tháng 8 năm 1964 trên bầu trời Hải Phòng đến ngày 31 tháng 10 năm 1968, ngày tổng thống Johnson tuyên bố ngừng cuộc ném bom đánh phá miền Bắc, số lượng tù binh phi công lên đến 356 người.
Nội dung tuyên bố của Johnson là: Phía quân đội cộng sản sẽ không tiếp tục tấn công các thành phố của Nam Việt Nam, quân đội Bắc Việt ngừng xâm nhập vào miền Nam qua khu vực phi quân sự tại ranh giới Bắc Nam, cho phép máy bay phi quân sự của Mỹ bay trinh sát bầu trời miền Bắc Việt Nam. Phía Hoa Kỳ ngừng ném bom từ vĩ tuyến 19 độ Bắc trở lên, nhưng có kèm theo điều kiện, nếu phía Bắc Việt vi phạm những điều khoản kể trên, phía Hoa Kỳ sẽ nối lại các cuộc không kích, ném bom.
Phía Mỹ tỏ ra hết sức quan tâm đến sự an toàn của những người bị bắt làm tù binh, nhưng đối với đại đa số dân chúng Mỹ, chiến tranh Việt Nam là cuộc chiến tranh không có mục đích rõ ràng và kéo dài.
Cùng với số thanh niên chết trận ngày càng nhiều, càng có nhiều người mất lòng tin vào cuộc chiến và cùng với những tin tức bịa đặt “các tù binh Mỹ bị đối xử thô bạo, có người đánh đập đến chết” mà các báo đưa tin, các tổ chức phản chiến và người nhà của các tù binh càng quyết liệt yêu cầu chính phủ đứng ra can thiệp yêu cầu Bắc Việt thả tù binh, áp lực đối với chính phủ Mỹ cũng ngày càng lớn.
https://thuviensach.vn
Cơ quan tình báo nửa tin nửa ngờ
Từ thủ đô Washington đi theo bờ sông Potomac về phía Nam 25 km doanh trại lục quân Belvood của bang Virginia. Tại đây, có cơ sở của cơ quan 1127 tình báo đặc nhiệm thuộc không lực Hoa Kỳ. Hàng ngày, họ gặp gỡ những kẻ đào ngũ từ Liên Xô, Bắc Việt Nam và cả những người Mỹ đã từng bị phía Bắc Việt bắt giữ, họ lắng nghe, thu nhặt các tin tức tình báo. Chỉ huy trưởng là Colla, trưởng phòng kế hoạch là Isles, dưới họ còn có một chuyên gia chuyên thu thập tin tức tình báo về tù binh bắt giữ là Collaybe. Theo tin tức tình báo mới nhất có 482 tù binh bị giam giữ tại Đông Nam Á (trong đó 80% tại Bắc Việt Nam). Trong đó quá nửa số đó là phi công, ngoài ra còn có 970 người mất tích. Đầu tháng 5 năm 1970, có tin tức cho thấy tại hai trại giam ở phía Tây Hà Nội có những biểu hiện bất thường. Hai trại giam đó, một trại ở Mai Châu cách Hà Nội 50km về phía Tây, trại kia nằm ở Sơn Tây cách Hà Nội 37km. Nghe nói tại trại Sơn Tây có cả tù binh Mỹ, gần đây trại giam này đang được mở rộng, còn xây dựng thêm các chòi canh và tường bao. Qua các bức không ảnh mới chụp, thì có hoạt động của tù binh Mỹ trong sân trại giam. Ngoài ra còn phát hiện quần áo của tù binh Mỹ giặt phơi được xếp thành hình chữ K (chữ K là ký hiệu có ý nghĩa hãy đến cứu tôi) có vẻ như là lời cầu cứu. Những dấu hiệu được xếp trên mặt đất có thể được hiểu là thể hiện ý nghĩa có 55 tù binh. Chưa phân tích, còn một ám hiệu khác cho thấy có 6 tù binh đang có kế hoạch trốn trại, kèm theo đó là địa điểm yêu cầu được giải cứu. 6 tù binh đó yêu cầu được giải cứu tại sườn núi Ba Vì về phía Lào cách Sơn Tây 13 km về phía Tây Nam. Các tù binh thường được ra ngoài nhằm kiếm củi và chất đốt về cho trại.
Thượng tá Isles đề nghị với Thượng tá Colla lập tức lập kế hoạch tác chiến nhằm giải cứu tù binh. Colla yêu cầu cấp dưới lập hồ sơ đồng thời báo cáo lên cấp trên là Thiếu tướng Rothky phụ trách phòng tình báo Bộ Tư lệnh không lực Hoa Kỳ. Thiếu tướng Rothky dựa vào kinh nghiệm nhiều năm của mình, khẳng định tin tức tình báo là chính xác, và ông ta cũng tỏ ra rất hứng thú với kế hoạch tổ chức giải cứu 6 tù binh trốn trại.
https://thuviensach.vn
Ngày 11 tháng 5, tại phòng tình báo tổ chức cuộc họp đầu tiên. Mọi người tranh luận căng thẳng về những tin tức nhận được. Ngày 25 tháng 5 là cuộc họp của không quân và Hội đồng tham mưu trưởng hỗn hợp, trong cuộc họp nhấn mạnh tính cấp bách của vấn đề giải cứu 6 tù binh vượt ngục, trong cơ cấu của Hội đồng tham mưu trưởng hỗn hợp có phòng cố vấn về chống phiến loạn và hoạt động đặc biệt do Chuẩn tướng Blackbourne làm trưởng phòng. Cấp dưới của Blackbourne, thượng tá Mayer đứng đầu một bộ phận phụ trách những nghiệp vụ còn bí mật hơn cả “vấn đề tối mật.” Một trong những vấn đề mà Blackbourne và Mayer tính đến đó là tuyên bố của tổng thống Johnson năm 1968, ngừng ném bom từ vĩ tuyến 19 độ Bắc trở lên. Nếu muốn thực hiện những hoạt động tác chiến đặc biệt, cần được sự phê chuẩn của tổng thống. Ngoài ra, cũng còn một vấn đề đó là các tù binh còn lại chưa được cứu thoát sẽ bị xét hỏi, và các biện pháp đề phòng sẽ càng nghiêm ngặt hơn. Blackbourne và Alen (Alen thiếu tướng, phó giám đốc kế hoạch và chính sách phòng 4D 1062) không thống nhất được với nhau về vấn đề lựa chọn sử dụng hành động nào.
Ngày 25 tháng 5 Blackbourne, Mayer và Alen cùng đến phòng 837 dãy E tầng 2 của Lầu Năm Góc, gặp Chủ tịch hội dộng tham mưu trưởng Uyler, sau khi có kế hoạch được ủng hộ sẽ lập tức liên hệ với các bộ phận liên quan.
Sau khi thảo luận quyết định kế hoạch sẽ được chia làm hai giai đoạn thực hiện. Giai đoạn một trước ngày 30 tháng 6 phải đưa ra được các nội dung chính và kế hoạch sơ bộ; giai đoạn hai, trên cơ sở giai đoạn một sẽ lập kế hoạch chi tiết, tiến hành huấn luyện, tiếp đó là thực hiện. Ngày 2 tháng 6, Blackbourne báo cáo lại nội dung thảo luận ngày hôm trước với chủ tịch hội đồng tham mưu trưởng Uyler. Lúc 1h chiều ngày 5 tháng 6 trong phòng tác chiến ngầm của Bộ Quốc phòng diễn ra cuộc họp với sự tham gia của Bộ trưởng Bộ Quốc phòng các tổng tham mưu trưởng của lục quân, không quân, trưởng phòng tác chiến Hải quân, thành viên của Hội đồng tham mưu trưởng, chính thức phê chuẩn kế hoạch tấn công giải cứu tù binh Mỹ tại trại giam Sơn Tây. Ngày 10 tháng 6, nhóm kế hoạch gồm 15 người do
https://thuviensach.vn
Blackbourne lãnh đạo tập trung tại Cục Tình báo Quốc phòng, bắt đầu việc lập kế hoạch thực hiện. Ngày 2 tháng 7 Thượng tướng Uyler rời khỏi chức vụ chủ tịch hội đồng tham mưu trưởng hỗn hợp, kế nhiệm là Thượng tướng More. Ngày 10 tháng 7, hội đồng tham mưu trưởng họp phiên đầu tiên với sự tham dự của tân chủ tịch hội đồng, vấn đề chủ yếu được đề cập tất nhiên là vấn đề giải cứu tù binh.
Theo sự giải trình của nhóm kế hoạch, trại giam Sơn Tây (họ tên của 61 tù binh đã được xác định) vẫn đang hoạt động, nhưng trại giam tại Mai Châu thì đã đóng cửa. Ngoài ra, theo kết quả phân tích căn cứ vào các bức không ảnh tầm cao do máy bay trinh sát SR-71 và ảnh chụp tầm thấp do máy bay không người lái Buffalo Hunter thực hiện, đã cho thấy tình hình như sau: Trại giam Sơn Tây nằm ở giữa đồng lúa cách khu vực nhà ở của dân cư 1,6km về phía Đông Nam; Có một số căn cứ quân đội Bắc Việt Nam trong phạm vi bán kính 10km, với khoảng 1200 quân đồn trú, khoảng thời gian để lực lượng họ từ khi biết tin đến lúc cơ động đến chi viện ít nhất cần 10 đến 15 phút. Lực lượng canh gác bố trí trong trại khoảng 45 người. Máy bay trực thăng cỡ nhỏ có thể hạ cánh ngay trong sân trại, máy bay cỡ lớn thì không thể được. Nhóm kế hoạch thực hiện đề nghị: Lực lượng tác chiến sẽ xuất phát từ căn cứ tại Campuchia hoặc Lào, hoạt động tập kích diễn ra vào ban đêm.
Căn cứ vào tình hình thì hoạt động tác chiến giải cứu sẽ cần được tiến hành và kết thúc trong vòng 26 phút. Và để tránh những đợt gió mùa, thời gian thích hợp cho thực hiện tập kích là từ tháng 10 đến tháng 11. Thượng tướng More khích lệ: “Hãy làm đi, hãy làm đi! Nếu cứu được tù binh, có thể để họ trực tiếp thuật lại sự ngược đãi tù binh của phía Bắc Việt, tố cáo hành vi vô nhân đạo của chúng với toàn thế giới, người thân của họ và dân chúng sẽ ca ngợi hành động của Bộ Quốc phòng. Cho dù có thất bại, dân chúng cũng sẽ công nhận những cố gắng đó.” Tướng More còn đặt giả thiết, nếu cuộc tập kích giành thắng lợi sẽ không cho công bố ngay, mà lấy đó làm chiêu bài để mặc cả với phía Bắc Việt, sẽ thông qua Hội chữ thập đỏ
https://thuviensach.vn
quốc tế, điều tra về tình hình đối xử với tù binh, nếu thuận lợi, có thể gây sức ép buộc họ phải thả nốt số tù binh còn giam giữ.
Ngày 13 tháng 7, Blackbourne và Mayer đến doanh trại Bragg tại bang Bắc Carolina, tuyển chọn sĩ quan chỉ huy cho cuộc tập kích, lựa chọn căn cứ huấn luyện. Không lâu sau, hai người lại quay trở về Washington, báo cáo tình hình với Mayer, được phê chuẩn những nội dung sau: Sẽ tổ chức huấn luyện tại căn cứ không quân Agerlin, do đó chỉ huy trưởng sẽ là người lấy từ lực lượng không quân, Thượng tá Simons làm chỉ huy phó sẽ dẫn đầu nhóm hành động; lực lượng thực hiện nhiệm vụ này được gọi là “Toán hành động hỗn hợp cấp thời” và tên của chiến dịch là “Bờ biển Ngà.”
Lúc này, phía Bắc Việt lại diễn ra những tình huống không ngờ. Những trận mưa dữ dội gần đây làm cho nước của sông Cồn dâng cao và tràn ra xung quanh, các tù binh trong trại tù binh Sơn Tây bị chuyển bằng xe buýt trong đêm 14 tháng 7 đến doanh trại quân đội Đông Hồi cách địa điểm cũ 24km về phía Đông.
Có quan điểm cho rằng, trong thời kỳ chiến tranh Việt Nam, Bộ Quốc phòng và Cục tình báo trung ương Mỹ đã tiến hành “hoạt động tác chiến gây mưa nhân tạo” – còn được gọi là chiến tranh khí tượng sử dụng máy bay rải chất Iốt bạc tạo mây, gây ra những trận mưa liên miên. Những điều này tất nhiên là sau này mới được biết.
Nhưng những người phụ trách tin tức tình báo lại cho rằng, hoạt động của trại tù binh Sơn Tây chỉ là có chiều hướng giảm.
Ngày 8 tháng 10 phụ tá an ninh quốc gia Kissinger hỏi những người phụ trách chiến dịch rằng: “Nếu thất bại thì sao?” Blackbourne nói: “Cho đến giờ, đã tiến hành 170 lần tập dượt, kết quả huấn luyện cho thấy, tỷ lệ thành công gần 100%.” Vị phụ tá đặc biệt tỏ ý rất hài lòng, nhưng cũng tỏ ý lo lắng về phản ứng quốc tế ông ta lại chìm vào suy tư. Tổng thống R.M. Nixon tuy còn e ngại song không tỏ ý phản đối, ông ta đề nghị: “Khi các tù binh trở về an toàn, sẽ mời họ tham dự buổi dạ tiệc trong Lễ Tạ ơn” và nói thêm “Hãy thảo luận thêm một lần nữa rồi hãy quyết định.”
https://thuviensach.vn
3 giờ 30 phút ngày 19 tháng 11 (tức 3 giờ 30 chiều ngày 18 giờ Washington) tổng thống R.M.Nixon ra lệnh cho phép hành động. Cùng ngày, nhóm hành đồng sau khi thực hiện cuộc tập dượt đơn giản lần cuối, rồi tập trung tiến hành kiểm tra lại vũ khí trang bị. Buổi tối, nhân viên cục tình báo trung ương thông báo ngắn gọn trong gần một tiếng đồng hồ về tình hình vùng phụ cận biên giới Lào.
Sau đó, họ được dạy tín hiệu mật mã đặc biệt sử dụng trong trường hợp bị lạc cần được tìm cứu, được cấp phát một bản đồ cỡ nhỏ và giấy ghi nhóm máu. Tấm bản đồ được làm bằng chất liệu lụa, mặt phải là bản đồ, ở một góc có gắn một địa bàn cỡ nhỏ. Mặt trái là những ký hiệu phiên âm nhỏ khó hiểu, ghi những câu đối thoại thông thường phục vụ những yêu cầu tối thiểu của cuộc sống, được ghi bằng hai thứ tiếng Việt – Lào, đại khái như: “Cho tôi uống nước” “Hướng bắc là hướng nào?”, “Xin hãy gọi bác sĩ.”
Sáng ngày 20 tháng 11, toán hành động nhận trang bị, sau bữa ăn trưa họ lĩnh thuốc ngủ từ tay bác sĩ đi theo. Toàn bộ toán hành động ngủ trưa. 6 giờ chiều, toán hành động được làm công tác động viên tư tưởng, lần đầu tiên họ được thông báo về mục tiêu cần tấn công là trại tù binh ‘Sơn Tây cách Hà Nội 37km về phía Tây. Lúc đó, không rõ là ai đã huýt sáo; sau đó là sử im lặng, rồi tất cả các thành viên cùng đứng cả dậy vỗ tay hoan hô. Có điều là nếu kế hoạch này bị tiết lộ với phía Bắc Việt thì hy vọng sống sót trở về của toán người này sẽ rất mong manh. Khi quay về doanh trại để đề phòng khả năng xấu, họ gói gém lại tất cả tranh ảnh, thư từ, tiền bạc tư trang. Bọn họ tuy rất hăng hái muốn được thử sức, nhưng tâm trạng về một chuyến đi có đi mà không eo về vẫn len lỏi vào tâm tư của mỗi người.
https://thuviensach.vn
Những chuỗi sai lầm trong hành động
Sau đó, lại là lần kiểm tra vũ khí, trang bị cuối cùng nhằm khiến đôi phương khó nhận ra họ trong bóng tối, họ xoa lên mặt một lớp mực đen. Và như vậy, mọi công tác chuẩn bị cho hành động đã hoàn tất.
Chiếc máy bay C-130 chở toán hành động rời căn cứ không quân Tắcli (Thái Lan) lúc 10 giờ 32 phút ngày 20 tháng 11 bay đến căn cứ không quân Uđon. Họ xuống máy bay tại Uđon, chuyển sang máy bay lên thẳng đang chờ sẵn gần đó là hai máy bay C-141 có nhiệm vụ chuyên chở tù binh đang chực sẵn. Nhóm hành động lên máy bay HH-3 và hai chiếc HH-53 cùng một máy bay dự bị được máy bay tiếp dầu AC-130P dẫn đường, cất cánh theo hướng đã định nhằm tập hợp cùng lực lượng chi viện (đội A-1) lúc 11 giờ 18 phút trên bầu trời Lào. Chiếc C-130 số 1 lúc đầu dự định sử dụng làm máy bay dẫn đường, nhưng do động cơ bị trục trặc nên cất cánh chậm 23 phút. Lúc 0 giờ 4 phút ngày 2, đội chi viện A-1 do máy bay C-130 dẫn đầu nhằm tập hợp lực lượng với nhóm hành động, cũng cất cánh lên từ căn cứ không quân Nakon Phanom (Thái Lan).
Do ảnh hưởng phụ của bão, tại Vịnh Bắc Bộ sóng biển dữ dội. Trung tướng Badharc chỉ huy tàu sân bay Oris Kany đang lâm vào tình trạng bối rối, trong các phi vụ không kích tối nay, ông ta được lệnh chỉ cho các máy bay mang theo pháo sáng, không được gắn tên lửa, thực hiện các cuộc tấn công nghi binh, nhằm chi viện cho hoạt động của lực lượng đặc biệt. Ông ta cảm thấy khó có thể giải thích cho các phi công hiểu được về nhiệm vụ của họ.
1h 23 phút sáng ngày 21 sau khi chiếc máy bay A7 đầu tiên cất cánh, các tốp máy bay chiến đấu A-7, F-8 cũng bay lên từ các tàu sân bay Oris Kany, Hancok, Rangre. Trước thời gian dự kiến 54 phút nhóm hành động tiếp đất tại Sơn Tây.
Toán hành động và lực lượng chi viện tập hợp trên không phận Lào, đội hình bay về hướng Sơn Tây dưới ánh trăng bàng bạc. Qua 3 giờ bay với tốc độ và độ cao thấp, khởi hành từ Uđon họ đã vượt qua 550km. Khi nhóm
https://thuviensach.vn
hành động bay đến vùng trời Sơn Tây thì đã là quá 2 giờ sáng ngày 21 tháng 11.
Chiếc HH-53 số 3 tách khỏi biên đội, bay vòng sang bên trái và hạ cánh. Chiếc C-130 dẫn đầu, chiếc HH-53 số 4 và số 5 cũng tách ra khỏi biên đội bay đến vị trí chờ đợi trong không trung. Đội A-1 cũng lượn vòng trên vị trí đợi lệnh. Máy bay của lực lượng Hải quân thả pháo sáng, cảng Hải Phòng hiện ra rõ mồn một dưới bầu trời đêm. Lúc này, chiếc C-130 thả pháo sáng, trại giam tù bình bỗng chốc được chiếu sáng rực. Trên chiếc HH-53 bỗng nhiên đèn vàng báo cảnh nhấp nháy, có trục trặc ở bộ phận biến tốc. Đối với máy bay trực thăng, hỏng hóc ở bộ phận này là cực kỳ nguy hiểm. Thông thường phải lập tức hạ cánh và yêu cầu trợ giúp, nhưng lần này máy bay vẫn tiếp tục bay.
Thiếu tá Donohiu phát hiện do sức gió, máy bay đã bị lệch sang hướng Nam cách trại giam 200m. Ông ta nhìn xuống dưới, phía Nam có khu nhà giống với trại tù binh Sơn Tây. Ông ta nhận ra đây là một trường trung học, trước đó khi thực tập ông ta cũng đã được nhắc nhở để không bị nhầm lẫn. Vội vã cho trực thăng quay lại, tiếp đó là nhằm thẳng vào chòi canh của trại tù vừa xuất hiện trong tầm mắt và dội xuống đó một trận bão lửa, rồi bay sang vị trí đợi lệnh.
Chiếc HH-53 hạ cánh xuống sân trại tù gặp khó khăn hơn dự đoán, các thân và cành cây bị phạt đổ, cánh quạt máy bay rời ra, những người trên máy bay bị đập mạnh xuống đất. 2 giờ 17 phút, trung uý Burneena đội mũ nồi xanh là người đầu tiên nhảy ra ngoài máy bay gào lên: “Chúng tôi là người Mỹ, đừng ngẩng đầu lên” và cùng với viên chỉ huy Madews xông vào các phòng giam, Thượng uý Madews nghĩ là lực lượng của nhóm bảo vệ và chi viện đều đã hạ cánh an toàn. Lúc này, nhóm chi viện do thượng tá Simons chỉ huy đã hạ cánh xuống trường trung học cách trại tù 400m về phía Nam. Cơ trưởng của chiếc HH-53 đã nhầm mục tiêu, cho dù trước đó đã được nhắc nhở nhiều lần, nhưng cuối cùng vẫn hạ cánh sai địa điểm. Cơ trưởng chiếc HH-53 số 2 trung tá Alison phát hiện ra điều này, vội vàng cho máy bay vòng sang hướng Bắc nhằm thẳng hướng trại tù. Chỉ huy của
https://thuviensach.vn
nhóm yểm trợ trung tá Saine ngay lập tức phán đoán không thể trông đợi gì vào nhóm chi viện được nữa, ông ta ra lệnh lập tức chuyển sang kế hoạch “Màu xanh” (kế hoạch dự phòng, chỉ có lực lượng yểm trợ và tập kích gồm 34 người tham chiến).
Nhóm của thượng tá Simons hạ cánh xuống khu vực trường trung học, phát hiện trên tường được vây bọc bằng dây thép gài, chì tiết này không có trong các tin tức tình báo trước đó, song ông ta không nghĩ rằng đã xảy ra lầm lẫn. Khi xông vào trong sân, thì tình hình có vẻ không ổn. Súng phun lửa cỡ nhỏ bắt đầu hoạt động, không lâu sau đó, lửa đã bén vào xăng và tất cả cháy bùng lên dữ dội.
Thượng tá Simons lúc này phát hiện ra sai lầm, trung tá Boriton sau khi thả nhóm của Simons xuống khu vực trường học thì cho máy bay cất cánh bay lên, lúc này ông ta cũng phát hiện ra sự lầm lẫn đó. Sau một hồi đấu súng Simons gọi trực thăng quay lại, trực thăng đáp xuống khoảng đất như cạnh một biển lửa đang bùng cháy. Khi xác định tất cả nhóm đã tập trung đủ, máy bay lại đưa đến khu vực trại tù. Lúc này, trận chiến đã bắt đầu được 8 phút. Sau này mới biết được, đối phương đồn trú trong trường trung học không chỉ có các binh sĩ của Bắc Việt, nghe nói còn có cả chuyên gia Nga và Trung Quốc, số người bị chết và bị thương trên 100 người.
Thượng uý Madews dẫn đầu nhóm tập kích xông vào khu vực các căn phòng, tỏa ra khắp các ngóc ngách của trại tù, nhưng không tìm thấy bất cứ tù binh nào. Lực lượng đối phương chống lại lẻ tẻ. Nhóm yểm hộ của trung tá Saine hủy diệt toàn bộ những công trình xây dựng chủ yếu, nhóm chi viện của Simons cũng cơ động đến. Phía Bắc Việt không tăng viện binh.
Sau mười sáu phút từ khi bắt đầu, chiếc HH-53 số 1 chở 23 binh sĩ và 3 thành viên tổ lái chiếc HH-53 cất cánh bay về hướng Tây. Madews cài thuốc nổ vào chiếc HH-3 bị hỏng khi hạ cánh để phá hủy. Phút thứ 27, chậm hơn thời gian dự tính một phút chiếc máy bay số 2 cũng cất cánh mang theo 23 binh sĩ.
Khi kiểm điểm lại quân số, kết quả không có ai bị chết, cuộc rút lui an toàn. Sau khi chiếc máy bay số 2 cất cánh được sáu phút, một tiếng nổ lớn
https://thuviensach.vn
vang lên từ phía trại tù Sơn Tây, đó là thiết bị thuốc nổ hẹn giờ đặt trên chiếc HH-53 đã phát nổ.
Khi máy bay bay về khu vực nhận tiếp dầu trên không trung, máy bay số 1 kiểm tra lại quân số, thì phát hiện thiếu một người, lập tức liên lạc với máy bay số 2, may mắn ở đó lại thừa ra một người. Thiếu tá Donohiu của chiếc HH-53 số 3 nghe liên lạc đếm số người qua sóng vô tuyến giữa chiếc máy bay số 1 và 2 đợi đến sau cùng, khi qua liên lạc vô tuyến xác nhận toàn bộ lực lượng tập kích đã lên máy bay, chiếc máy bay này mới cất cánh bám theo đội hình.
Khi Chuẩn tướng Mano ở bán đảo Sơn Trà, nhận được điện báo của Simons thì đã là 3 giờ 55 phút sáng, bức công điện nói: “Tập kích kết thúc, không tìm thấy tù binh.” Lực lượng tập kích và chi viện quay về căn cứ của mình. Máy bay trực thăng đáp xuống căn cứ không quân Uđon lúc 5 giờ 28 phút sáng. Kế hoạch tập kích được thực hiện chặt chẽ nhưng lại không đạt được mục tiêu giải cứu tù binh, chẳng thể nói chuyện tham buổi dạ tiệc và càng không thể đề cập chuyện đe dọa miền Bắc Việt Nam được nữa.
https://thuviensach.vn
Điều bí ẩn còn đó
Tại Lầu Năm Góc. Trận chiến được diễn ra theo đúng trình tự, nhưng lại không hề có báo cáo gì về vấn đề tù binh, mọi người có mặt đều nôn nóng. Chiếc F105 bị trúng tên lửa, hai phi công nhảy dù được chiếc HH-53 số 4 và 5 cứu thoát.
Lúc 3 giờ 35 phút, tin tức báo về không tìm thấy tù binh.
Mọi người than thở tiếc rẻ, không kiềm chế được sự thất vọng lộ rõ trên nét mặt. Nhiều người tỏ ra giận dữ có người nói to: “Phải cách chức Blackbourne và Mayer!”, “Chúng ta đang làm gì vậy?”
Trung tướng John Woth phụ trách chỉ huy lực lượng hỗn hợp tác chiến không quân báo cáo toàn bộ diễn biến quá trình tập kích với Hatge trợ lý an ninh Bộ Quốc phòng. Tổng thống Nixon lập tức gọi điện thoại cho Bộ trưởng Quốc phòng Lerde, cảm ơn và động viên lực lượng tham gia tập kích. Bộ trưởng Quốc phòng sau khi truyền đạt lại lời của tổng thống đến những người trong cuộc, thì sầu não ủ rũ rời phòng tác chiến. Thượng tướng Mano cũng âm thầm đi theo.
Những ngày sau đó liên tiếp có những ý kiến chỉ trích chủ yếu nhằm vào Blackbourne và Mayer.
Chuẩn tướng Mano và Thượng tá Simons tại căn cứ Uđon hoàn chỉnh bản báo cáo tác chiến, và qua làn sóng điện trình báo cáo đó lên Melon vào lúc 9 giờ 15 phút ngày 21 tháng 11. Simons tập trung các thành viên lực lượng tập kích lại và nói: “Chúng ta đã thực hành tác chiến đúng theo kế hoạch, tuy không cứu được tù binh nhưng không có gì để phải nhục nhã, hãy ngẩng cao đầu một cách đàng hoàng.”
Simons giao lại công việc cho Saine, rồi cùng Mano qua đường Sài Gòn, Hawai trở về Washington. Sáng sớm ngày 23, hai người được Blackbourne đón tiếp và đưa đến Bộ Quốc phòng ăn sáng cùng Bộ trưởng Bộ Quốc phòng.
Tổng thống Nixon bày tỏ dự định của mình với Bộ trưởng Bộ Quốc phòng: “Tôi muốn tặng huân chương cho hai người, hãy lựa chọn lấy hai
https://thuviensach.vn
người, trong đó có một là người da đen.” Trung sĩ Aderay (người da đen) và trung sĩ Vraite cùng chuẩn tướng Mano và thượng tá Simons, ngày 25 tháng 11 được tổng thống Nixon trực tiếp trao huân chương tại Nhà Trắng. Những người khác trong lực lượng đặc biệt tham dự vào cuộc tập kích được Bộ trưởng Bộ Quốc phòng trao huân chương tại căn cứ Bragg. Chiều ngày 23, buổi họp báo được tổ chức tại Bộ Quốc phòng lúc 3 giờ 30 phút; Bộ trưởng Quốc phòng Lerde xuất hiện tại phòng họp cùng với Chủ tịch Hội đồng tham mưu Melon, chuẩn tướng Mano, thượng tá Simons, Lerde nói với các ký giả:
“Thượng tá Simons là người quí vị chưa từng quen biết, hãy cho phép tôi được giới thiệu…”
Lerde giới thiệu hai sĩ quan cao cấp với mọi người, tiếp đó bằng giọng trầm tĩnh, chậm rãi ông ta thông báo về sự kiện vụ tập kích trại tù binh Sơn Tây. Về diễn biến cuộc tập kích, ông ta chỉ giới thiệu ngắn gọn trong khoảng 3 phút, sau đó thú nhận “Đáng tiếc – là trại tù binh bỏ trống, không giải cứu được tù binh.” Các nhà báo có mặt thì thầm với nhau vẻ kinh ngạc, sau Bộ trưởng Lerde trình bày thêm một số chi tiết về cuộc tập kích trước khi bước vào phần giải đáp câu hỏi của các nhà báo. Các nhà báo liên tiếp đặt ra những câu hỏi hóc búa với hai sĩ quan. Ngoài những câu hỏi nhằm giải đáp sự thực, trọng điểm chủ yếu là “Kế hoạch này đã được hoạch định như thế nào?” “Tại sao lại tiến công vào một trại tù bỏ trống?” “Có phải là do đã biết trước nên trại tù bỏ trống, tù binh không còn ở đó?”, “Có phải là tin tức đã bị tiết lộ?.”
Trên thực tế có phải là đã không kích vào miền Bắc Việt Nam không? “Những tù binh còn lại, liệu có bị ngược đãi hay không?”, “Có gây ảnh hưởng đến Hội nghị Paris không?.”..
Với những câu hỏi như vậy, ngoài Bộ trưởng Quốc phòng Lerde trả lời, không ít những câu trả lời của Chuẩn tướng Mano và Thượng tá Sỉmons là theo kiểu “Vì đây là bí mật, tôi không thể trả lời được.”
https://thuviensach.vn
Các nhà báo lộ vẻ thất vọng thấy rõ
Hai tháng sau, chuyên gia tình báo giàu kinh nghiệm của Bộ Quốc phòng Sunli Frontaire đang đi hưởng tuần trăng mật cùng vợ tại Hong Kong. Ông ta mới đặt chân lên đất Hong Kong chưa lâu, một nhân viên đại sứ quán đưa cho ông ta một bức thư, yêu cầu phải khẩn trương trở về và có mặt sớm tại Bộ Quốc phòng. Trong một hầm ngầm tại Bộ Quốc phòng, cấp trên cho ông ta biết: “Có người đã tiết lộ với tình báo nước ngoài về kế hoạch tập kích và rất có thể là thông tin đã rò rỉ ra từ nơi đây, vì vậy việc này được giao cho anh điều tra.” Sunli Frontaire chọn vài nhân viên tin cậy, phái họ đến các căn cứ Bragg và Agerlin, ông ta bay đến Campuchia gặp gỡ những nhân viên gián điệp bí mật. Campuchia lúc đó đang ở trong tình trạng hỗn loạn, là điểm tiếp xúc giữa các bên tham chiến, là địa điểm tốt để thu thập tin tức tình báo cho cả phía cộng sản và phương Tây. Qua một nhân viên phòng thi pháp đã quen biết từ trước, ông ta tiếp xúc với một số nhân viên điệp báo của Ba Lan, Liên Xô, Trung Quốc, hình như bọn họ cũng không được biết trước về vụ tập kích. Ông còn bị hỏi lại “Mục tiêu tiếp theo là ở đâu?”, “Nước Mỹ có tiến công Bắc Việt Nam không?.”
Tất nhiên, Sunli Frontaire không biết gì về những kế hoạch tác chiến tiếp đó. Chia sự phân tích các nguồn tin đưa về từ Bragg, Agerlin và những nguồn tin khác, ông ta phán đoán, tin tức không bị rò rỉ. Vậy thì cuối cùng vấn đề là ở khâu nào? Đối với những người trong cuộc điều đó mãi mãi là một ẩn số.
https://thuviensach.vn
2. CHIẾN DỊCH “MA QUỶ” GIẢI CỨU MUSSOLINI CỦA ĐỨC QUỐC XÃ
Đức là một trong những quốc gia tổ chức thành lập lực lượng chiến đấu đặc biệt sớm nhất trên thế giới. Ngay từ thời kỳ chiến tranh thế giới lần 2, lực lượng đặc nhiệm của Đức Quốc Xã tuy không thể nổi tiếng như lực lượng đặc nhiệm “Commandos” của Anh, nhưng là công cụ trong bàn tay ma quỷ của Hitle, lực lượng này cũng đã để lại những dấu ấn khá “oanh liệt.” Trong số đó, cuộc đột kích vào núi Grant Sasso giải cứu nhà độc tài phát xít Mussolini vẫn được người đời sau xem là “kiệt tác của ma quỷ.”
https://thuviensach.vn
Sự trừng phạt
Sáng sớm ngày 25 tháng 7 năm 1943, trời vừa sáng, Mussolini đã đến văn phòng Thủ tướng trong toà nhà Chính phủ tại cung Venis lộng lẫy và bắt đầu ngày làm việc như thường lệ, vẫn là công việc như ngày thường, tiếp khách nước ngoài, phê duyệt công văn, tất cả như không có chuyện gì xảy ra. Theo kế hoạch đã sắp xếp, vào buổi chiều Mussolini sẽ đến gặp quốc vương Victor Emrvlaneul III.
Thời tiết ngày hôm nay quả là nóng bức, khoảng 5 giờ chiều Mussolim rời văn phòng, xe ô tô đưa ông ta đến Hoàng cung Savoy. Trên suốt đường đi, Mussolini luôn cảm thấy trĩu nặng cảm giác bất an.
Mussolini thừa hiểu rằng, ông ta đang bị nhân dân Italy phản đối, lại thêm những thất bại của quân đội ngoài tiền tuyến, trong nội bộ tập đoàn phát xít thống trị cũng có những tiếng nói phản đối, một số nhân vật có quyền lực do chủ tịch nghiệp đoàn, người theo phái bảo hoàng bá tước Dino Glande, tướng De Beng và một số cựu quan chức trong đảng đang âm thầm câu kết, vạch kế hoạch chống đối lại ông ta. Trong cuộc họp uỷ ban tối cao của đảng ngày hôm qua Mussolini đã tranh cãi kịch liệt với phe đối lập: “Các ông nói đúng, nếu Italy thất bại trong cuộc chiến này, thì quyền lực sẽ được trao trả cho quốc vương. Nhưng hiện tại nước Đức đang nghiên cứu các loại vũ khí mới, nếu thành công trong thời gian tới, thì cục diện chiến tranh sẽ có sự thay đổi.” Nhưng đến lúc biểu quyết thì Mussolini thất bại, ông ta do vậy rơi vào trạng thái bị cô lập.
Tuy vậy, Mussolini cho rằng bất cứ kết quả biểu quyết nào cũng không có tác dụng, không hề có bất kỳ ràng buộc nào với ông ta, nhưng khi nghĩ đến trong cuộc họp của uỷ ban tối cao, ngay cả con rể của ông ta, nguyên bộ trưởng ngoại giao Siano cũng phản đối ông ta, trong lòng Mussolini ngoài sự giận dữ còn xen lẫn một dự cảm bất trắc mơ hồ.
Mussolini bước lên tấm thảm đỏ trải thềm điện, vị quan chức phụ trách lễ tân nồng nhiệt bước, tới đón ông ta. Mussolini vô tình nhìn thấy số lính
https://thuviensach.vn
cận vệ gác ngoài cổng hình như đông hơn ngày thường, người phụ trách lễ tân cho biết, quốc vương đang đợi trong phòng khánh tiết. Khi Mussolini vào gần tới cửa phòng khánh tiết, quốc vương phá lệ thân chinh bước ra đón từ cửa phòng, Mussolini phát hiện ra hôm nay quốc vương bỏ thói quen mang mặc thường ngày mà mang trên mình bộ quân phục đại nguyên soái, xung quanh quốc vương còn được bố trí khá nhiều hiến binh, Mussolini bỗng thấy căng thẳng.
Sau vài câu xã giao, quốc vương tươi cười đứng dậy nói: “Ngài thủ tướng kính mến, tình hình đất nước đang trong giờ phút nghiêm trọng, tinh thần chiến đấu của binh sĩ sa sút, uỷ ban tối cao quyết định bãi miễn mọi chức vụ của ông. Có rất nhiều người lên tiếng chỉ trích ông, chỉ còn tôi là người duy nhất vẫn ủng hộ ông. Do đó, nhằm giữ an toàn cho ông, tôi muốn đặt ông dưới sự bảo vệ của tôi, nguyên soái Badolio Pietro sẽ thay thế ông.”
Lúc này, một kẻ thường ngày vẫn ngông cuồng như Mussolini bỗng mất hẳn vẻ oai phong vốn có, ông ta tái mặt, đứng như trời trồng, yếu đuối và sợ hãi. Những lời nói sau đó của quốc vương ông ta hoàn toàn không nghe thấy, vang trong đầu chỉ lặp đi lặp lại “Hết rồi, hết tất cả rồi!”
Mussolini loạng choạng bước ra ngoài, và được “mời” đến cạnh chiếc xe cứu thương màu trắng đang đợi sẵn.
Cửa xe mở ra. Bên trong đã trực sẵn mấy vệ sĩ súng đạn đầy đủ. Mussolini lên xe, chiếc xe liền chạy vút đi…
Mussolini (1883-1945) là trùm độc tài Italy. Năm 1940, cùng với nước Đức gây ra cuộc chiến tranh thế giới lần thứ 2. Khi đưa quân vào Hy Lạp vấp phải sức kháng cự ngoan cường của quân đội Hy Lạp, quân Italy tổn thất nặng. Năm 1941, lại tấn công Liên Xô, nhưng không giành được thắng lợi như mong muốn, cũng năm đó quân Italy thua đau trên chiến trường Bắc Phi, trong nước Italy bị máy bay Đồng minh không kích dữ dội. Do những thất bại quân sự liên tiếp cộng với phong trào đòi dân chủ trong nước không ngừng phát triển, Mussolini đối mặt với sự đả kích và chỉ trích
https://thuviensach.vn
nặng nề, rơi vào tình thế khó khăn cả về nội bộ và ngoại giao. Và như thế, một “César” quyền uy một thời, người sáng lập ra chế độ phát xít ở Italy và đã cầm quyền trong suốt 21 năm liền bỗng chốc trở thành một tù nhân.
10 giờ 45 phút cùng ngày, đài phát thanh Italy thông cáo: “Quốc vương đã phê chuẩn cho phép người đứng đầu chính phủ, ngài B. Mussolini từ chức, đồng thời bổ nhiệm nguyên soái Badolio Pietro thay thế cương vị đó.”
Tin tức được truyền đi, mọi người tràn ra đường ăn mừng chính phủ của Mussolini bị hạ bệ, mong muốn sớm kết thúc chiến tranh, ảnh chân dung của Mussolini treo khắp nơi nay bị bóc gỡ, bị đốt hoặc xé rách.
https://thuviensach.vn
Giúp đỡ “người anh em”
Khi Hitle biết tin Mussolini bị cách chức và cầm tù, lập tức triệu tập các nhân vật quan trọng trong khối quân sự và chính quyền để bàn đối sách. Nhằm bảo vệ quyền lợi của chế độ phát xít, quyết định đưa ra sau đó là sử dụng lực lượng đặc nhiệm tập kích bất ngờ, giải cứu cho “người anh em” đang gặp hoạn nạn, đồng thời hoạch định kế hoạch mang tên “kế hoạch cây cao su”, chọn Actor Scorzne từ lực lượng đặc nhiệm làm chỉ huy cuộc giải cứu.
Cũng vào ngày 25 tháng 7 đó, trong phòng ăn lớn của khách sạn Eden – Berlin, Scorzne đang say sưa bên bàn tiệc cùng với mấy người bạn. Mấy chiếc vỏ chai rượu nho xứ Bavaria nằm lăn lóc dưới gầm bàn, những cặp mắt của kẻ say đỏ ngầu, họ vừa cười vừa chửi rủa điều gì đó. Trên bục cao, một nữ ca sĩ nổi tiếng, ăn mặc hợp thời trang đang hát, dường như đang là lúc đạt đến cao trào, nhưng Scorzne và mấy người bạn dường như không nghe thấy.
Vào lúc đèn sáng trở lại, một sĩ quan Quốc xã vội vàng đẩy cửa bước vào, đến bên Scorzne đang say khướt thì thầm “Thượng uý, Bộ Tư lệnh căn cứ đang tìm ông khắp nơi. Quốc trưởng sẽ gặp ông tại bản doanh, nghe nói có nhiệm vụ khẩn cấp, máy bay đã sẵn sàng cất cánh.”
Nghe nói đích thân Quốc trưởng muốn gặp. Scorzne như tỉnh hẳn, vội vàng gọi mấy tên thuộc hạ thân tín, lên ô tô chạy thẳng đến sân bay. Anh ta vừa trèo lên máy bay, vừa nói với viên phi công đã ngồi đợi mấy tiếng đồng hồ: “Nhanh lên, về Lasdenbor.”
Ngay buổi tối hôm đó, Scorzne đã đến đại bản doanh của Hitle. Đại bản doanh thường được gọi với cái tên “Hang sói”, nằm ở trên một ngọn đồi nhỏ xung quanh có những cánh rừng bao bọc tại Lasdenbor. Đây là biệt thự riêng của quốc trưởng Adolfer Hitle. Hàng năm, Hitle dành khá nhiều thời gian đến đây nghỉ tĩnh dưỡng chữa bệnh, hít thở không khí trong lành. Nơi đây được bố trí một tiểu đoàn tăng cường làm nhiệm vụ bảo vệ, xung
https://thuviensach.vn
quanh khu vực được bố trí các ụ súng pháo cao xạ và súng máy phòng không, hình thành hệ thống phòng không hoàn chỉnh của đại bản doanh. Có tất cả sáu sĩ quan được mời đến, Scorzne bước vào phòng khách của quốc trưởng, phát hiện mình là người có tuổi đời và cấp bậc thấp nhất. Nhưng anh ta không hề cảm thấy e ngại, thiếu tự tin, trong thâm tâm anh ta vẫn coi thường những kẻ võ biền cứng nhắc đó. Bọn họ đợi trong phòng khách rộng lớn, một lát sau Hitle bước vào trong trang phục quân đội SS. Sáu người vụt đứng dậy chào theo nghi lễ quân đội “Trong các anh ai là người thông thạo tình hình Italy?” Hitle ngồi vào chiếc ghế dành riêng cho ông ta và hỏi.
“Có tôi” chỉ mình Scorzne lên tiếng.
“Các anh có quan điểm như thế nào về nước Italy?”
“Đó là người bạn trung thành nhất của chúng ta”, “là người bạn của phe trục.” Hitle nghe những lời sáo rỗng trên thì không thể hiện phản ứng gì. “Tôi là người Áo” Seorzne trả lời khác hẳn với người khác. Mọi người có mặt kinh ngạc liếc nhìn viên thượng uý, anh ta dám trả lời khác với điều mà quốc trưởng hỏi.
Nhưng, trong thâm tâm Scorzne hiểu rõ hơn ai hết. Anh ta biết gốc gác tổ tiên Hitle là người Áo, sẽ có mối đồng cảm với anh về việc trước đây Italy đã chiếm miền Nam tươi đẹp của vương quốc Áo cổ.
“Một mình thượng uý Scorzne ở lại.” Sau một hồi im lặng, Hitle đưa ra sự lựa chọn.
Trong phòng lúc này chỉ còn lại hai người.
Scorzne cảm thấy một niềm tự hào chưa bao giờ được hưởng đang dâng trào, máu trong người như đang sục sôi. Sự kích đọng khiến Scorzne có vẻ căng thẳng.
Hitle đưa cho Scorzne xem bức điện của đại sứ quán Đức tại Roma báo về, báo tin Mussolini không trở về phủ thủ tướng.
https://thuviensach.vn
Scorzne xem hết bức điện, Hitle đập tay vào mặt bàn lớn tiếng:“Chúng ta không thể bỏ rơi bạn cũ, phải cứu thủ lĩnh người Italy này? Không thể tin tưởng vào Badolio được, ông ta nhất định sẽ thoả thuận ngầm với Anh và Mỹ. Ông ta nắm được Mussolini trong tay sẽ lấy đó để mặc cả với Anh và Mỹ. Nếu chúng ta kiểm soát được Italy thì rất có lợi cho ổn định cục diện mặt trận phía Nam!”
Scorzne chăm chú ngắm nhìn quốc trưởng, chờ nhận mệnh lệnh. “Nhiệm vụ của anh rất rõ ràng, tôi chuẩn bị để đội đột kích của anh thực hiện nhiệm vụ tìm cứu Mussolini. Anh thấy thế nào? Có làm được không?.” Hitle rõ ràng đã gửi gắm hy vọng vào người đồng hương nước Áo của ông ta.
Nghe xong chỉ thị của quốc trưởng, Scorzne cảm thấy bất ngờ. Ai ngờ đội đột kích nhỏ ngay trong lần đầu tiên lại được giao nhiệm vụ quan trọng và khó khăn như vậy. Nhưng với con người luôn tự phụ và thích mạo hiểm như Scorzne, anh ta không hề do dự, đứng vứt dậy cất cao giọng: ” Tất nhiên là được. Người Áo không có gì là không làm được.”
Hitle rất vui mừng, cuối cùng nhấn mạnh nói “Ngoài anh ra, chỉ có năm người được biết chuyện này, cần tuyệt đối giữ bí mật. Anh có thể lựa chọn phương thức mà anh muốn, thông qua tướng Selin ở mặt trận phía Nam, điều động bất cứ lực lượng tác chiến hải, lục, không quân nào để hiệp đồng giải cứu Mussolini. Nhưng vấn đề là ở chỗ hiện chúng ta vẫn chưa biết Mussolini bị giam ở đâu. Chúc anh thành công, thượng uý.”
“Rõ, thưa quốc trưởng!”
https://thuviensach.vn
Scorzne
Actor Scorzne là đội trưởng đội đặc nhiệm “Đội đột kích Thần ưng” đầu tiên của Đức. Sinh ngày 12 tháng 6 năm 1908 tại Vienna, thủ đô nước Áo, tổ tiên là người Slave, bố anh ta làm thợ thủ công. Scorzne khác với đa phần những người đồng hương Áo của mình, anh có tính cách giống với tổ tiên Slave: Phóng túng, cứng rắn, cẩn thận và dũng mãnh. Anh ta đã tốt nghiệp đại học Vienna, gia nhập Đảng quốc xã từ rất sớm, và là một trong ít những đảng viên thuộc tầng lớp trí thức. Do say mê nghề phi công, năm 1938 khi Áo bị Đức xâm lược, Scorzne, khi đó đã 30 tuổi, tham gia trong lực lượng không quân Đức, tham dự khoá huấn luyện bay 6 tháng. Vì bất hoà trong quan hệ với giáo viên huấn luyện, nên sau đó bí đánh trượt với lý do không phù hợp với yêu cầu bay. Sau này, Scorzne được chọn vào sư đoàn thiết giáp Adolfer Hitle. Với vốn kiến thức và sự năng nổ sẵn có, Scorzne rất nhanh được phát hiện, được bổ nhiệm làm sĩ quan thực tập. Sau đó, anh ta lại chuyển sang sư đoàn thiết giáp ISS. Từ năm 1940 đến 1941 tham gia chiến dịch tấn công vào Balcan, Rumani, Hungari, Moscow; do tính cách bướng bỉnh, phóng túng đôi khi chống lại mệnh lệnh của cấp trên, nên cho dù anh ta lập nhiều chiến tích nhưng quân hàm chỉ dừng lại trung uý, trái ngược với tham vọng mãnh liệt của anh ta.
Một cơ hội ngẫu nhiên đã khiến những sức mạnh tiềm tàng trong con người Scorzne được phát huy tác dụng. Cuối cùng, anh ta đã tìm được chỗ đứng để thể hiện tài năng, cương vị mới này phù hợp với tính cách thích phiêu lưu mạo hiểm của anh ta.
Mùa xuân 1942, Hitle tức giận vì luôn bị lực lượng đặc nhiệm Anh “Commandos” xuất quỷ nhập thần tiến công, quấy rối, Hitle nảy ra ý định cũng xây dựng một lực lượng tác chiến đặc biệt tương tự như “Commandos.” Lúc đầu, Bộ Tư lệnh tối cao quân đội Đức e ngại về ý tưởng xây dựng một đội quân bất bình thường, họ đã có quá nhiều kinh nghiệm về những đội quân kỳ quái ra đời từ ý tưởng tuỳ hứng của Hitle, họ cho rằng sẽ không kiểm soát được chính lực lượng đặc nhiệm đó khi đã trao cho họ những quyền hạn đặc biệt.
https://thuviensach.vn
Nhưng đối với kẻ như Hitle những điều đã quyết định thì không được bàn cãi, Bộ Tư lệnh bắt đầu công tác tuyển chọn nhân sự thích hợp đảm nhiệm xây dựng, huấn luyện và tổ chức lực lượng đặc nhiệm này.
Một ngày tháng 6 năm 1942, Scorzne đang dưỡng bệnh tại quân y viện Berlin thì nhận được lệnh trực tiếp triệu tập gấp quay về Bộ Tư lệnh. “Bộ Tư lệnh cần có những người thông thạo kỹ chiến thuật có thể hoàn thành những nhiệm vụ đặc biệt. Bọn Anh đã sử dụng nhiều lực lượng đột kích nhỏ tập kích thành công vào lực lượng của ta, chúng ta cũng cần có lực lượng tập kích nhỏ của mình. Chúng tôi đã nghiên cứu lý lịch của anh, anh rất thích hợp với công việc này, không rõ quan điểm cá nhân của anh thế nào?”, Trưởng ban tác chiến Bộ Tư lệnh nói với anh ta.
“Tôi cảm thấy hết sức vinh dự, đây là lần đầu tiên tôi tìm được vị trí của mình”, Scorzne phấn chấn đáp.
Scorzne sau này viết trong hồi ký của mình: “Tôi là người liều mạng, bất cẩn, thô bạo và chống lệnh, không phải là một sĩ quan tốt, nhưng tôi có đủ khả năng độc lập chỉ huy một đơn vị đột kích. Nếu “Commandos” của Anh có thể đánh cướp trạm ra đa tại Hà Lan, đánh tập kích vào Bộ Tư lệnh của Rommel tại Bắc Phi, chi viện quân du kích Hi Lạp… những điều đó tôi cũng có thể làm được, và còn có thể làm tốt hơn họ.”
Ngày 16 tháng” 5 năm 1943, Scorzne được bổ nhiệm làm đội trưởng đầu tiên của lực lượng đặc nhiệm FOLIDEN của Đức Quốc Xã và được thăng quân hàm thượng uý. Bộ Tư lệnh điều một liên đội chiến đấu dũng mãnh từ trận tuyến Đức – Nga trở về đặt dưới quyền huấn luyện của Seorzne.
FOLIDEN là tên địa danh nơi đội đặc nhiệm đóng quân, nằm trong một công viên tự nhiên gần Berlin, với diện tích hơn 10.000 km², nơi này vẫn giữ được vẻ hoang sơ có núi đồi, rừng cây, khe suối tự nhiên, đây là địa điểm huấn luyện lý tưởng. Do đó tên đơn vị đặc nhiệm được gọi là “Đội đột kích FOLIDEN”, Scorzne không thích cái tên ấy, hắn nghĩ ra một cái tên độc đáo – “Đội đột kích Thần ưng” với mong muốn “Thần ưng” sẽ tung hoành ngang dọc, nổi tiếng khắp Châu Âu.
https://thuviensach.vn
Về mặt vũ khí, trang bị của “Đội đột kích Thần ưng” mới thành lập không thể so sánh với lực lượng “Commandos” của Anh. Scorzne một mặt say sưa nghiên cứu kỹ chiến thuật của “Commandos” một mặt tìm cách bổ sung trang bị vũ khí hiện đại qua nhiều nguồn khác nhau. Trong đó bao gồm cả súng liên thanh có ống giảm thanh, thuốc nổ có sức công phá lớn, thiết bị thông tin vô tuyến… Rất nhanh, nhờ vào sự đổi mới trong vũ khí trang bị, “đội đột kích Thần ưng” đã hội tụ được sức chiến đấu phi thường.
Lực lượng đặc nhiệm của Scorzne đã hoàn thành tốt mọi công tác chuẩn bị, nay chỉ còn chờ thượng đế ban cho họ cơ hội để thể hiện khả năng.
https://thuviensach.vn
Theo đuổi mục tiêu
Ngày 25 tháng 7, khi nhận được lệnh, Scorzne bắt tay vào công tác chuẩn bị. Đầu tiên là chọn lựa 60 lính đặc nhiệm, 8 chuyên gia điệp báo, tạo thành lực lượng giải cứu, đột kích tinh nhuệ. Những công việc này được tiến hành bí mật.
Khi xây dựng kế hoạch, khó khăn đầu tiên gặp… phải là không nắm được địa điểm cụ thể nơi Mussolini bị giam giữ. Nhằm giữ bí mật mục đích kế hoạch, Scorzne chỉ dám thực hiện các hoạt động trinh sát bí mật, không cho phép các thành viên trong đội tuỳ tiện moi tin, biện pháp duy nhất là nghe ngóng. Sau ba tuần, Scorzne đã nhận được một tin tình báo.
Tại thị trấn gần vịnh Kasata có một nhà buôn hoa quả. Anh ta cho biết, trong thị trấn có cô hầu gái đính hôn với một cảnh sát, tay cảnh sát đó đang làm nhiệm vụ trên đảo Ponza, đã mấy tuần nay họ không gặp nhau.
Scorzne đoán rằng, viên cảnh sát đó có thể đang làm nhiệm vụ canh giữ tù chính trị quan trọng nào đó trên đảo. Vài ngày sau đó, một sĩ quan hải quân trẻ tuổi tiết lộ Mussolini đã được đưa đi trên chiếc tàu Bersafuna. Điều này đã chứng minh cho nhận định trên của Scorzne.
Tin tức được lập tức báo về đại bản doanh của Hitle. Hitle ra lệnh: “Sử dụng chiến hạm Đức cướp lại Mussolini.”
Nhưng ngày hôm sau lại có tin Mussolini đã bị chuyển khỏi đảo Ponza đi một địa điểm khác. Kế hoạch giải cứu do đó bị huỷ bỏ. Chính phủ Italy e ngại phía Đức sẽ tìm cách giải thoát cho Mussolini, ngày 6 tháng 8 đã chuyển ông ta đến một làng chài trên hòn đảo Sardinia không mấy người biết tới. Tiếp đó lại chuyển đến đảo Matalena cách 15km về phía Bắc nơi có một căn cứ hải quân, Mussolini bị giam lỏng trong một toà nhà tầm thường của trang trại Calu.
Scorzne nắm được tin tức tình báo cho biết địa điểm Mussolini bị giam giữ, quyết định nhanh chóng tiến hành kế hoạch giải cứu đề phòng lại tiếp tức có sự di chuyển. Scorzne cải trang thành thuỷ thủ, cùng trung uý hải
https://thuviensach.vn
quân Warce đến trinh sát địa hình quanh đảo Trung uý Warce ngày thường không mấy khi uống rượu nay cũng la cà quán xá, nghe ngóng tin tức. Trong một quán rượu, Warce gặp một người nông dân. Người nông dân này thường đến trang trại Calu đưa rau quả. Người nông dân này cho Warce biết trên đảo hình như đang có một nhân vật quan trọng. Warce bị người nông dân kia chuốc cho say mềm nhưng vẫn ghi nhớ những thông tin mà người nông dân nọ vừa nói.
Trang trại Calu được lực lượng bộ binh và vũ khí hạng nặng bảo vệ nghiêm ngặt, Scorzne nảy ra ý định tránh không tấn công trực diện mà sẽ dùng lính dù đổ bộ đường không tập kích, Scorzne lập tức quay về nước Đức nhằm nhanh chóng triển khai kế hoạch.
Ngày 18 tháng 8, lính dù đi trên máy bay ném bom HE-111, dưới sự chỉ huy của Scorzne xuất phát từ Đức, nhằm thẳng hướng đảo Matalena. Bỗng nhiên có tiếng kêu “Hai máy bay địch xuất hiện phía sau”, Scorzne quay đầu lại nhìn, máy bay chiến đấu của anh đang chuẩn bị tấn công Scorzne nắm chắc súng máy nổ súng bắn quét. Bỗng nhiên, động cơ bên trái máy bay ngừng chạy, máy bay lao xuống vùn vụt, mọi người không kịp nhảy dù, máy bay đã rơi xuống mặt biển.
Họ may mắn được một chiếc tàu của Italy vớt lên. Nghe nói chiếc tàu này đang trên đường đến khuyển Mussolini đi chỗ khác. Các thuyền viên trên tàu không hề nghi ngờ gì Scorzne và đồng bọn. Scorzne bị gãy một xương sườn, sau đó hai ngày anh ta cùng một thành viên khác tên là Lader trở về Đức điều trị.
Hitle gửi thư đến thông báo: “Theo tin tức tình báo do cục trưởng Wiliam Kanari cung cấp, Mussolini đang bị giam giữ trên hòn đảo Elbe, trước đây đã từng là nơi giam giữ Napoleon, có thể sử dụng lính dù đổ bộ giải cứu.”
Scorzne phủ định tính xác thực của thông tin tình báo này, anh ta xin được gặp Quốc trưởng để giải trình về những tin tức liên quan đến Mussolini và đề nghị này được chấp nhận.
https://thuviensach.vn
Tại đại bản doanh, trước sự có mặt của Hitle và các quan chức cao cấp và các tướng lĩnh quân đội, trong vòng 30 phút Scorzne lần lượt đưa ra những chứng cứ khẳng định Mussolini đang bị giam giữ trên đảo La – Matalena, đồng thời khẳng định những thông tin anh ta đưa ra là chính xác. Hitle bước đến nắm lấy tay của Scorzne nói: “Ta tin ở anh, ngừng kế hoạch sử dụng lực lượng dù đổ bộ tập kích đảo Elbe. Nhưng anh đã chuẩn bị hoạch tấn công vào La – Matalena chưa?”
Seorzne trình bày kế hoạch mạo hiểm “kế hoạch cây cao su” do chính anh ta nghĩ ra.
“Đầu tiên, cần cử một tàu chiến Đức đến La – Matalena với nghi thức đến thăm, đồng thời cho tàu R (tàu cao tốc quét thuỷ lôi) vào cảng. Ngày hôm đó, thuyền trưởng sẽ đến thăm Bộ Tư lệnh Hải quân Italy. Buổi tối tàu chiến Đức tạm thời thả neo ở cảng. Sáng sớm hôm sau, tàu R chở lực lượng đặc nhiệm được sự chi viện của tàu chiến Đức sẽ nhanh chóng tiếp cận cầu tầu, đưa lực lượng đặc nhiệm đổ bộ lên bờ, tiến công giữa ban ngày vào trang trại Calu, bất ngờ tập kích giải thoát cho Mussolini.”
Scorzne tin tưởng rằng hành động tấn công bất ngờ của lực lượng đặc nhiệm sẽ uy hiếp được lực lượng quân đội Italy làm nhiệm vụ bảo vệ khiến chúng trở tay không kịp. Hitle và các quan chức cao cấp có mặt tuy kinh ngạc trước kế hoạch táo bạo của Scorzne nhưng cuối cùng cũng đã phê chuẩn. Cuối cùng Hitle cảnh báo Scorzne rằng: “Italy vẫn đang là đồng minh của Đức, nhìn từ góc độ quốc gia thì không được phép xâm phạm chủ quyền của Italy, lần thử sức này nếu thành công, sẽ giành được nhiều lời ngợi ca, nhưng nếu thất bại thì sẽ bị chỉ trích nặng nề, đến khi đó tôi sẽ không cần nghe bất kỳ sự giải thích nào của anh, bắt buộc phải cách chức anh.”
Sau buổi gặp gỡ đó vài ngày, Scorzne và Warce hoá trang thành thuỷ thủ lên đảo Sardinia. Họ tiến về phía xưởng giặt của trang trại Calu, địa điểm này được họ chọn làm nơi quan sát.
Hai người đang đi, bất chợt gặp một người lính gác trong đội quân sự canh giữ Mussolini, người lính này đang chuyển đi những quần áo cần giặt
https://thuviensach.vn
giũ. Warce bắt chuyện với người lính bằng thứ tiếng Italy lưu loát, người lính lúc đầu có vẻ đề phòng, nhưng khi nghe Scorzne nói “Hình như Mussolini đã chết”, thì cải chính lại rằng “Mới sáng sớm hôm nay tôi còn nhìn thấy ông ta, ông ta lên một chiếc canô màu trắng đi đâu đó.”
Biết được thông tin này Scorzne rất thất vọng, kế hoạch tập kích lại phải huỷ bỏ, thực tế là ngày 28 tháng 8 Mussolini đã bị chuyển đến vùng núi Grant Sasso thuộc dãy Apinin.
Nghe nói tại thủ đô Roma, một sư đoàn thiết giáp Đức đóng quân tại đây đang bị 7 sư đoàn Italy đã từng là bạn đồng minh bao vây. Tình thế ngày càng bất lợi cho phía Đức.
Scorzne quay về Roma, tìm cách thăm dò thông tin về Mutsolinbi nhưng hầu như không thu được tin tức gì. Một hôm, bộ phận mã thám của Seorzne tình cờ thu được một bức điện của Bộ Nội vụ Italy cho biết “Đã hoàn thành công tác bảo vệ tại Grant Sasso. Goseri.”
Chỉ dựa vào nội dung bức điện thì không thấy phản ánh được điều gì, nhưng Scorzne nghi ngờ về tên người trong bức điện. Goseri là một viên tướng, có phải chính ông ta phụ trách việc giam giữ Mussolini?
Scorzne chuyển trọng tâm chú ý sang vùng núi Grant Sasso đỉnh của dãy Apinin. Tại sườn của dãy núi này, ở độ cao 2.000m, trước chiến tranh đã xây dựng một trung tâm thể thao mùa đông. Ở vị trí trung tâm là khách sạn Kanbe Inberatelai. Nếu như Mussolini bị giam giữ ở khu vực này, thì chỉ có thể là khách sạn đó.
Một kiều dân Đức tại Italy 5 năm trước đã từng ở tại khách sạn đó vài tuần lễ, đã cung cấp cho nhóm của Scorzne những thông tin về địa hình. Nhưng do thời gian đã khá lâu nên người đó không còn nhớ chi tiết những thông tin đáng tin cậy khác có được là nhờ vào thông tin giới thiệu trong một cuốn sổ nhỏ, qua đó biết được từ vùng dân cư dưới chân núi có xe cáp treo nối với khách sạn. Trên núi tuy có lối mòn nhưng phương tiện thường được sử dụng vẫn là xe cáp treo. Từ những đặc điểm này có thể thấy rằng địa điểm này rất thích hợp để phục vụ mục đích giam giữ phạm nhân. Sau
https://thuviensach.vn
khi Scorzne xác định chắc chắn Mussolini bị giam giữ ở khách sạn đó, ngày 10 tháng 9 Scorzne lên máy bay, bay trinh sát quanh khu vực đó, đồng thời kết hợp chụp ảnh từ trên không. Kết quả trinh sát cho thấy, lối mòn được lính gác bảo vệ nghiêm ngặt, nếu tấn công lên từ hướng chân núi thì cần sử dụng lực lượng của cả một sư đoàn, hơn nữa cần có thời gian. Trong thời gian đó Mussolini có thể sẽ bị giết hại.
Khách sạn nằm trên một khoảng đất nhỏ bằng phẳng xung quanh là núi đá tuyết phủ kín, sau lưng khách sạn là bãi đất trống. Hình tam giác mọc đầy cỏ dại. Điều này phù hợp với thông tin tình báo cho biết khách sạn có một trường tập bắn riêng. Scorzne nảy ra ý định đổ bộ tập kích bằng tàu lượn. Khoảng đất trống sau khách sạn là bãi đáp lý tưởng. Sau khi quan sát địa hình Scorzne cho máy bay chuyển hưởng bay về căn cứ. Gần đến căn cứ thì phát hiện ra hình như có tốp máy bay chiến đấu của Anh từ hướng đảo Sardinia bay lại, Scorzne vội vàng cho máy bay trở về căn cứ.
Scorzne sau khi hạ cánh trong lòng suy tính phải lập tức bắt đầu kế hoạch giải cứu, không thể chần chừ được nữa.
Chính phủ mới của thủ tướng Badolio ngày 8 tháng 9 tuyên bố tách khỏi phe trục, ký kết hiệp ước đình chiến với phe đồng minh, rất có thể Mussolini sẽ bị dẫn độ giao cho phe Đồng minh. Ý kiến của các tham mưu lực lượng không quân Đức về kế hoạch giải cứu là: “Nếu khó để lựa chọn thì đó là sử dụng lính dù đổ bộ đường không hoặc dùng tàu lượn đổ bộ.”
Nhưng mảnh đất trống phía sau lưng khách sạn lại quá nhỏ để có thể sử dụng hai giải pháp trên. Hơn nữa, Grant Sasso là vùng núi cao, không khí loãng, không thích hợp cho sử dụng lính dù đổ bộ và cũng không phù hợp cho sử dụng tàu lượn. Để có thể đối phó lực lượng bảo vệ với 200 tay súng thì ít nhất cũng phải có lực lượng tập kích có quân số tương đương.
Nhưng cho dù sử dụng lính dù hay tàu lượn thì do hạn chế về kích thước của bãi đáp, lực lượng đổ bộ sẽ chỉ có thể ở khoảng 20 người, Seorzne rất không đồng tình với những quan điểm đó và vẫn kiên trì với ý tưởng sử dụng tàu lượn đổ bộ.
https://thuviensach.vn
Scorzne định dùng máy bay hạng nhẹ “Han se” mang theo 12 tàu lượn “DFS – CL” mỗi tàu lượn mang trong nó 11 người bao gồm cả người điều khiển. Anh ta phân công nhiệm vụ của từng chiếc tàu lượn như sau: Chiếc 1, 2 tiếp đất đầu tiên, Scorzne đi trên chiếc thứ 3, cùng chiếc thứ 4 làm nhiệm vụ giải thoát cho Mussolini. Từ chiếc thứ 5 trở đi có nhiệm vụ chế áp hoả lực địch. Anh ta nghiên cứu sâu hơn về công tác hiệp đồng khi đánh vào khách sạn, rút lui, yểm trợ, chi viện, tiếp đó là xác định nội dung chi tiết về thời gian tập kích, địa điểm, phương pháp tiếp đất, vũ khí trang bị đi kèm v.v…
Về kế hoạch rút lui, trước đó lính dù sẽ đổ bộ chiếm giữ sân bay Aquila cách Grant Sasso 20km về phía Nam, sử dụng máy bay “Han se” hoặc “quái điểu” “Fiseler” đưa đón.
Ngày 11 tháng 9, Seorzne cho tập trung 132 thành viên của lực lượng tham gia tập kích và các phi công, trình bày về kế hoạch, mức độ quan trọng của nhiệm vụ, mức độ nguy hiểm, khả năng tổn thất nặng nề có thể xảy ra. Cuối cùng anh ta vẫn nói: “Nhưng chúng ta nhất định phải giành được thành công.” Anh ta cũng nói rằng, những ai không muốn tham dự có thể được rút lui, nhưng không một ai lên tiếng.
Đã đến ngày 12 tháng 9 là ngày dự kiến thực hiện kế hoạch tập kích. Theo kế hoạch tàu lượn sẽ bay từ căn cứ không quân Rivela, nhưng nó đã không đến căn cứ Pelatle De Male cách Roma 25km về phía Nam đúng giờ theo kế hoạch, kế hoạch tập kích vào lúc sáng sớm do vậy không thể thực hiện, rất có thể phải tấn công vào lúc ban ngày.
Người Italy có thói quen ngủ trưa dài sau bữa ăn, chính điều này là yếu tố có lợi. Tận dụng sự thay đổi thời gian tập kích, Scorzne đến Roma, tìm được tướng Solati, người có cảm tình với nước Đức, ngỏ ý nhờ ông hợp tác trong một sứ mạng quan trọng, đồng thời “mời” ông ta đi cùng.
Solati kinh ngạc trước kế hoạch táo bạo Scorzne đưa ra nhưng không thể không chấp nhận đề nghị của Scorzne “giúp tôi thuyết phục lính gác Mussolini.”
https://thuviensach.vn
Do tàu lượn đến chậm, không thể thực hiện kế hoạch tập kích vào buổi sáng. Nhằm động viên lực lượng tham gia tác chiến đang phải chờ đợi nhận lệnh dưới ánh mặt trời gay gắt, Scorzne phân phát hoa quả cho họ.
Lúc 12 giờ 30 phút trưa, 12 chiếc tàu lượn và máy bay đi kèm đã có mặt đầy đủ và ở trong trạng thái sẵn sàng xuất phát. Bỗng nhiên, còi báo động của sân bay réo vang, mọi người đã nghĩ rằng có máy bay quân Đồng minh đến không kích. Nhưng chỉ một lát sau, lại có còi báo yên.
https://thuviensach.vn
Tập kích vào Grant Sasso
Gần 2 giờ chiều, cánh quạt máy bay từ từ chuyển động, từng chiếc tàu lượn được máy bay đưa lên không trung. Hai chiếc đi đầu rất nhanh khuất sau những đám mây, Scorzne trên chiếc tàu thứ 3 không còn trông thấy hai chiếc đó nữa, hai chiếc máy bay cất cánh sau cùng khi chạy ra đường băng thì lại không thể cất cánh.
Máy bay bay xuyên qua những đám mây, trong khoang của tàu lượn khá ngột ngạt, các thành viên đều thấy mệt mỏi, tướng Solati thì mặt mũi trở nên nhợt nhạt. Khi đến vùng trời trên dãy Apinin, Scorzne rút dao chuyên dụng của lính nhảy dù, chọc vài lỗ trên sàn và tấm bạt sườn của tàu lượn, một làn không khí tươi mát lọt vào trong khoang. Nét mặt của tướng Solati dần dần lấy lại vẻ bình thường.
Lát sau vách đứng của vực Aquila xuất hiện trong tầm mắt. Scorzne không thấy các máy bay mang tàu lượn số 1 và 2 liền quyết định cho chiếc số 3 hạ cánh đầu tiên. Lính đặc nhiệm đội mũ sắt lên, tháo gỡ cơ cấu kết nối tàu lượn với máy bay. Tàu lượn từ từ hạ cánh theo một đường vòng cung.
Scorzne và phi công điều khiển trung uý Maya chú ý quan sát tìm bãi đáp là khoảng đất trắng hình tam giác, khoảng đất quá nhỏ, lại ở vị trí sát mép vực, lổng chổng đá lớn. Nhưng không còn đường nào khác, cũng không thể tìm đước vị trí khác. Lúc 2 giờ 30 phút. Maya kéo mạnh cần lái cho tàu lượn nghiêng bên phải, tàu lượn nhằm hướng điểm cạnh khách sạn đáp xuống. Trong giây lát, tàu lượn chạm xuống mặt đất, chạy nghiêng ngả trên những hòn đá. Phi công điều khiển bật nút mở dù giảm tốc. Tâm đệm sàn trong khoang bị chọc thủng, vải bạt bị xé rách, tàu lượn chổng ngược đầu lên, giật lùi lại vài bước rồi dừng lại ở vị trí cánh khách sạn 40m.
Vì thiếu chiếc số 1 và 2, bọn họ bắt buộc phải tấn công mà không có lực lượng yểm trợ. Người lính thứ nhất ôm lính tiểu liên nhảy ra ngoài, theo sát anh là Scorzne và tướng Solati.
https://thuviensach.vn
Lúc này, một người lính gác người Italy đang đứng trên một mỏm đá cao gần khách sạn, gã kinh ngạc trước hiện tượng đang xảy ra. Có thể vì nghe được tiếng kêu “Đừng bắn” của tướng Solati đang mặc quân phục cấp tướng quân đội Italy nên anh ta không nổ súng. Scorzne chạy qua trước mặt anh ta xông vào trong khách sạn. Mọi việc xảy ra quá bất ngờ, lính gác ở đó buông súng đầu hàng.
Lính đặc nhiệm đạp tung cửa lớn của khách sạn, lao vào bên trong. Cho đến giờ phút này vẫn chưa có một phát đạn nào được bắn ra. Trong gian phòng cạnh đó một lính Italy đang điều khiển vô tuyến điện, Scorzne lao đến đạp đổ ghế, dùng báng súng phá huỷ máy móc. Lúc này Scorzne phát hiện gần đó có một sân thượng bèn đứng lên vai một lính đặc nhiệm và trèo lên trên đó, bỗng từ trong một khung cửa sổ Mussolini ló đầu ra ngoài. Scorzne gọi lớn bằng tiếng Đức “Hãy nhảy ra ngoài nhanh lên!”
Lúc này lực lượng tiếp ứng cũng hạ cánh và nhanh chóng xông vào khách sạn, đây đó vang lên những tiếng súng của hai bên. Lính đặc nhiệm Đức đặt súng máy ở một góc của khách sạn, dùng hoả lực mạnh đánh bạt lực lượng bảo vệ đang kéo từ chân núi lên. Lính Italy ngừng chống trả rất nhanh chóng, họ không có ý muốn tiếp tục chiến đấu. Scorzne chạy lên bậc thềm, đến sàn nhảy thì bắt gặp hai sĩ quan trẻ người Italy đang canh giữ Mussolini. Lúc này cũng có hai lính Đức cùng bám vào dây chống sét trèo vào trong phòng. Hai viên sĩ quan thấy không còn hy vọng chiến thắng, ngoan ngoãn giao nộp vũ khí đầu hàng. Scorzne lệnh cho trung uý Sibel bảo vệ Mussolini, anh ta nhìn ra ngoài phát hiện ra tàu lượn số 4 và 5 đã hạ cánh, lính đặc nhiệm đang chạy về phía khách sạn, chiếc số 8 đang chuẩn bị tiếp đất thì bỗng cơn gió lớn tạt qua, tàu lượn lao xuống rất nhanh và đập mạnh xuống mặt đất, những người ở bên trong chắc hẳn đều bị thương khá nặng, không có ai bước ra ngoài. Chiếc số 9 và 10 đang từ từ tiếp đất cùng với chiếc số 1 và 2. Scorzne chú ý tìm kiếm viên đội trưởng lực lượng bảo vệ. Một thượng tá đầu hói để râu bước ra sau lời kêu gọi. Scorzne tuyên bố Mussolini đã được
https://thuviensach.vn
cứu thoát, lính Đức đã chiếm được khách sạn, yêu cầu ông ta lập tức đầu hàng và cho ông ta một phút để suy nghĩ.
Viên thượng tá suy nghĩ trong giây lát, rồi tay run rẩy nâng ly rượu nho bước tới, tỏ ý chấp thuận đầu hàng. Cùng với lời chúc “Cạn chén vì người chiến thắng” của viên thượng tá và Scorzne, số lính Italy còn lại cũng lấy vải trải giường làm cờ trắng đầu hàng.
Scorzne bước vào căn phòng có Mussolini, vị quốc trưởng đáng thương trong diện mạo của một ông già mặc bộ đồ âu phục rộng thùng thình, râu ria đã lâu không được cạo tỉa. Scorzne đứng nghiêm tuyên bố. “Thưa ngài thủ tướng, quốc trưởng Hitle lệnh cho tôi đến cứu ngài, ngài đã được tự do!”
Mussolini nắm chặt tay Scorzne cảm động nói: “Ông bạn Hitle không bỏ rơi tôi” rồi nghẹn ngào không nói thêm được câu gì.
Mussolini đã được cứu thoát nhưng sau đó sẽ thoát ra khỏi chỗ này bằng cách nào?
Vì không thể tiến hành liên lạc tầm xa được, do đó không rõ đã chiếm được sân bay Aquila; họ quyết định sẽ bay tới căn cứ Pelatke De Male. Chiếc máy bay Hanse dự định sử dụng vào công việc vận chuyển người thì càng máy bay lại bị va chạm khi hạ cánh xuống sân thượng khách sạn, do đó sẽ chuyển sang dùng chiếc Fiseler do thượng uý Gerlahe điều khiển, hiện vẫn đang lượn vòng trên không.
Scorzne lệnh cho máy bay hạ cánh, Gerlahe khắc phục tình trạng xấu của địa hình, hạ cánh một cách tài tình xuống mặt đất. Nhưng tay phi công lão luyện Gerlahe khi nghe nói cả Scorzne và Mussolini với cân nặng mỗi người lên tới 90kg muốn cùng lên máy bay của anh ta thì lập tức phản ứng: “Nếu máy bay mang thêm tải trọng 180kg, cất cánh trên mặt đất đầy nhưng đá sỏi như thế này, thì cũng đồng nghĩa với tự sát” anh ta kiên quyết từ chồi đề nghị của Seorzne.
Seorzne tuyên bố. “Nếu thất bại, tôi hoàn toàn chịu trách nhiệm” và cuối cùng đã thuyết phục được Gerlahe.
https://thuviensach.vn
Lúc 2 giờ 50 phút, Gerlahe ra hiệu cất cánh 12 lính cùng buông tay. Máy bay bắt đầu trườn lên, chạy nghiêng ngả trên mặt đất lổn nhổn những đá nhưng không cất cánh lên được.
Bánh máy bay chạm vào một tảng đá, thân máy rung lên dữ dội, một chiếc bánh xe bị xẻ vênh đi. Bỗng nhiên miệng vực xuất hiện ngay phía trước. Mussolini nhắm nghiền mắt lại, viên phi công đã lấy lại được bình tĩnh. Máy bay lao xuống dọc bờ dốc rất nhanh sau đó máy bay lấy được thăng bằng và sức nâng, đầu máy bay ngóc lên trong tư thế cất cánh và họ đã cất cánh thành công.
Lúc 4 giờ 30 phút họ an toàn quay về căn cứ Pelatke sau đó chuyển sang chiếc máy bay ném bom HE dự bị bay từ Vienna đến Munich. Đích thân Hitle gọi điện chúc mừng và trao tặng huân chương chữ thập sắt cho Scorzne.
https://thuviensach.vn
3. “THẦN BINH” ISRAEL TẬP KÍCH UGANDA Sáng sớm ngày 4 tháng 7 năm 1976, gần 200 lính đặc nhiệm của Israel bất ngờ tập kích vào sân bay Enlebbe (Uganda), hành động chớp nhoáng vô hiệu hoá bọn không tặc, giải cứu toàn bộ con tin, thực hiện thành công một kế hoạch hết sức mạo hiểm, gây tiếng vang lớn trên trường quốc tế.
https://thuviensach.vn
Tai hoạ đến gần
Sáng sớm ngày 27 tháng 6 năm 1976, mặt trời vừa lên, một đám mây đen từ phía Địa Trung Hải bay đến, phủ bóng lên mảnh đất Israel. Thủ tướng Rabin vừa bước vào văn phòng, Bộ trưởng Bộ vận tải Jacobi vội vã bước vào, đưa tận tay thủ tướng bức điện khẩn. Bức điện viết “Lúc 8 giờ 50 phút sáng hôm nay, một chiếc Air bus của hãng hàng không Pháp chuyến bay số 139 bị bắt cóc khi bay từ sân bay Almaza (Hy Lạp) đến Paris, hiện chưa có thông tin cụ thể.”
“Lại là bọn khủng bố” thủ tướng Rabin sau khi lấy lại bình tĩnh, đập bàn kêu lên phẫn nộ. Đó là một sự kiện xảy ra sau khi chiếc Airbus mất liên lạc khoảng 20 phút.
Lúc hơn 8 giờ sáng, chiếc Air bus chuyến bay số 139 của Hãng hàng không Pháp chở 245 hành khách cất cánh từ sân bay Almza (Hy Lạp), nó để lại đằng sau một vệt khói hình vòng cung rồi khuất dạng sau những đám mây.
Máy bay vừa lấy được độ cao trở về trạng thái thăng bằng, một cụ già bỗng phát hiện hình như có hiện tượng bất thường, quay sang nói thầm với anh con trai ngồi cạnh: “Con nhìn người thanh niên Ả Rập với cái hòm to ở hàng ghế thứ năm kìa. Hòm to như vậy, có thể đủ để giấu cả vũ khí.” Anh con trai chỉ lơ đãng liếc nhìn theo hướng cụ già chỉ.
8 phút sau, một hành khách nam và một hành khách nữ ở khoang hạng nhất vụt đứng dậy, tay phải rút súng ngắn, tay trái giơ lên trái lựu đạn “Tất cả ngồi yên, bây giờ chúng tôi sẽ chỉ huy chuyến bay này, nếu các người giữ bình tĩnh, không có hành động khả nghi nào thì sẽ được an toàn”, tên không tặc tuyên bố.
Cơ trưởng vừa mở cửa buồng lái thì đã bị một họng súng đen ngòm chĩa vào, sau phút bàng hoàng liền bị đẩy trở lại buồng lái. Các hành khách nhìn nhau sợ hãi, họ ý thức được việc vừa xảy ra.
Chiếc Airbus số hiệu 139 thay đổi đường bay, trên bầu trời Địa Trung Hải, nó lặng lẽ rẽ sang hướng Đông Nam và mất liên lạc với mặt đất khi
https://thuviensach.vn
đang bay trên bầu trời bán đảo Peloponnesus.
Các cơ quan hàng không giao thông Hy Lạp không mấy để tâm đến chuyện này, nhưng các cơ quan tình báo của Israel rất nhạy cảm với Vấn đề máy bay đột nhiên mất tín hiệu, họ nhanh chóng đi xác định tin tức chuyến bay 139 bị bắt cóc.
Thủ tướng Rabin đã từng đảm nhiệm chức vụ tổng tham mưu trưởng lục quân, dựa vào kinh nghiệm dày dạn của mình, nói với Jacobi “Nếu thực sự máy bay bị bắt cóc, cần lập tức nhanh chóng thu thập mọi thông tin.”
Thông tin do sân bay Ben Gurion cung cấp chỉ cho biết “Chuyến bay 139 gồm 245 hành khách, trong đó khách mang quốc tịch Israel gồm 83 người, tổ lái 12 người, phán đoán chuyến bay 139 không bay đến Paris như dự định, mà bay về hướng Nam Phi.”
Vài tiếng đồng hồ sau đó, chuyến bay 139 đã gần tới Bắc Phi, máy bay lượn vựng, hạ thấp độ cao, và từ từ hạ xuống sân bay Banghazi (Libya). Sau đó 6 tiếng đồng hồ, máy bay được tiếp đủ dầu, bay tiếp về hướng Nam. Sau khi phát hiện ra vụ máy bay bị không tặc, nội các Israel nhóm họp bàn đối sách. Lúc 3 giờ 30 phút chiều, uỷ ban đối phó tình trạng khẩn cấp được thành lập do thủ tướng Rabin đứng đầu, các thành viên khác là Bộ trưởng Bộ Quốc phòng, Giao thông Vận tải, Tư pháp và Tổng Tham mưu trưởng.
Thủ tướng Rabin cho rằng: “Trên chiếc máy bay bị bắt cóc có gần một trăm người Do Thái, bọn không tặc có thể lấy đó làm chiêu bài áp lực với chính phủ Israel, chúng ta phải có biện pháp đối phó thích hợp cần tăng cường thu thập tin tức tình báo.”
Cho đến gần tối, uỷ ban đối phó tình trạng khẩn cấp mới nhận được vài thông tin. Trong đó có thông tin cho biết “chuyến bay 139 hạ cánh xuống Banghazi của Libya, sau đó không biết bay về đâu.”
Như vậy là vẫn chưa tìm được dấu vết của chiếc máy bay, rất có thể cũng như lần trước nó đã quay về sân bay Ben – Gurion. Thủ tướng Rabin đến sân bay, quyết định biến phòng kiểm soát không lưu nơi đây trở thành Bộ Tư lệnh tiền phương, ông trực tiếp theo dõi mọi diễn biến và chỉ huy hành
https://thuviensach.vn
động. Để đề phòng tình huống bất trắc có thể xảy ra, khu vực xung quanh sân bay được bố trí lực lượng đặc nhiệm. Nhằm không gây nên sự xáo trộn đáng ngờ, toàn bộ lực lượng đặc nhiệm này được mặc quần áo bảo hộ của thợ máy.
Thủ tướng Rabin nhận được một bức điện phát đi từ London, cho biết: “Trong số hành khách trên máy bay bị bắt cóc có một người phụ nữ mang thai và có nguy cơ đẻ non. Nhân viên trên máy bay đã thuyết phục bọn không tặc, người phụ nữ này cuối cùng đã được thả tại sân bay Banghazi, sau đó được máy bay của Libya đưa về London.” Những thông tin này do sở cảnh sát London khai thác từ người phụ nữ được thả là bà Patriliza Highman.
Bà Highman kể lại: “Máy bay cất cánh từ Almaza khoảng 5 phút, thì bị khống chế bởi một nam một nữ trông giống người Đức và 4 thanh niên giống người Ả Rập. Bọn chúng đặt thuốc nổ được ngụy trang thành đồ hộp hoa quả vào vị trí cửa máy bay. Sau đó được tiếp dầu tại sân bay Banghazi, máy bay chỉ ở lại trong thời gian ngắn. Sau đó lại bay tiếp, điểm đến có thể là một nước nào đó ở Trung Phi.” Vậy thì cuối cùng điểm đến của chiếc máy bay sẽ là nơi nào? Thủ tướng Rabin nôn nóng chờ thông tin báo về.
https://thuviensach.vn
Tổng thống Amin muốn đục nước béo cò
3 giờ sáng ngày 28 tháng 6 năm 1976, chiếc máy bay chuyến 139 hạ cánh trong màn đêm xuống sân bay Entebbe tại thủ đô Kampala của Uganda, miền Trung Châu Phi.
Vào lúc hơn 7 giờ sáng, Bộ trưởng Bộ Quốc phòng Peres vừa từ sân bay quay về văn phòng Bộ Quốc phòng thì nhận được tin tình báo chiếc máy bay bị bắt đã hạ cánh xuống sân bay Enthbbe tại Kampala của Uganda. Hơn ai hết Peres là người hiểu rõ về Uganda và cá nhân tổng thống Amin.
Israel trong nhiều năm dành ủng hộ và viện trợ cho nhà độc tài này, không quân của Uganda do chính Israel bồi dưỡng huấn luyện. Vào thời kỳ đầu khi xây dựng Nhà nước Israel, người ta đã dự tính nếu không thể xây dựng đất nước ở phần đất Palestin hiện nay thì có thể lựa chọn Uganda làm địa điểm thay thế.
Thông tin tình báo cho biết “Kẻ chỉ huy kế hoạch bắt cóc máy bay lần này có thể là đồng bọn của phái quá khích Hamas trong Mặt trận giải phóng nhân dân Palestin, tên là Wadia Hadad.” Hadad là kẻ thủ lĩnh khủng bố quốc tế điên cuồng. Bốn năm trước, tháng 5 năm 1972 đồng bọn của hắn trong tổ chức Mặt trận giải phóng dân tộc Palestin đã bắt cóc một chiếc máy bay chở khách phản lực thuộc công ty hàng không Sawana của Bỉ và ép hạ cánh xuống sân bay Ben – Gurion. Lực lượng đặc nhiệm tinh nhuệ của Israel bằng tài trí, lòng quả cảm đã giành được quyền kiểm soát máy bay, giải cứu 97 hành khách và phi hành đoàn. Cuộc chiến đấu diễn ra chớp nhoáng trong 90 giây, hai tên khủng bố bị tiêu diệt, một tên bị thương. Có tin khẳng đinh Wadia Hadad có dính dáng trực tiếp đến vụ khủng bố này.
Trong văn phòng rực sáng ánh đèn của Bộ Quốc phòng Israel, bản đồ và các tấm ảnh chụp được trải rộng trước mặt tổng tham mưu trưởng Gor và các phụ tá, họ đang nghiên cứu kế hoạch sử dụng lực lượng quân sự chế áp giải cứu con tin. Họ đã thức trắng đêm, hàng loạt vấn đề hóc búa đang cần tìm được lời giải, đường bay ngắn nhất cũng là 3.652km, nếu không có điểm đỗ thì máy bay chiến đấu không thể quay về; đường bay của máy bay
https://thuviensach.vn
phải qua đều là các nước thù địch; bọn khủng bố lại được chính tổng thống Amin hậu thuẫn v.v…
Người ta khá lạ lẫm với địa bàn Châu Phi. Somali thuộc địa cũ của Anh, Italy là địa điểm lẩn trốn tốt nhất cho các thành viên lực lượng du kích Mặt trận giải phóng nhân dân Palestin. Các nước như Uganda, Kenia, Tanzania tuy trước đây đã từng là thuộc địa của Anh, nhưng hiện tại đều tuyên bố độc lập. Ethiopia là nước trong quá khứ chịu sự chi phối khá sâu sắc của Anh, thì nay từ khi hoàng đế Hirsaiasi bị hạ bệ cũng không còn thân phương Tây như trước chỉ còn cảng Djibouti còn đặt dưới sự kiểm soát của Pháp.
Bọn khủng bố có cơ sở bí mật tại Uganda, có tin cho biết thủ lĩnh của lực lượng khủng bố đã đi ô tô từ Somali sang Ubganda. Đài phát thanh Uganda công khai thể hiện thái độ ủng hộ bọn khủng bố, đồng thời chỉ trích Anh, Pháp và Israel.
Nếu sử dụng lực lượng không quân, các máy bay chiến đấu bắt buộc phải vòng tránh các nước Ả Rập và các nước Châu Phi, tránh tầm kiểm soát của mạng lưới ra đa cảnh giới của Somali do Liên Xô chế tạo. Ngoài ra, còn cần tính đến cự ly bay của máy bay chiến đấu, bắt buộc phải có một căn cứ tiếp dầu. Nếu căn cứ vào mức độ quan hệ hữu nghị, chỉ có thể sử dụng Djibouti làm điểm dừng tiếp nhiên liệu.
Tổng tham mưu trưởng Gor giao cho Ngoại trưởng Long trách nhiệm thăm dò ý kiến của Pháp về việc sử dụng căn cứ Djibouti. Đồng thời gửi điện báo đến Tư lệnh lực lượng dù với nội dung “Gần như không còn khả năng chuyến bay 139 quay về sân bay Ben – Gurion, lực lượng đặc nhiệm tiếp tục đặt trong trạng thái sẵn sàng chiến đấu chuẩn bị nhận nhiệm vụ mới.”
Thủ tướng Rabin điều hành cuộc họp của Uỷ ban đối phó tình trạng khẩn cấp, phân tích diễn biến tình hình trước thời điểm tối ngày 28, đưa ra phán đoán: Kế hoạch bắt cóc do chính Hadad chủ mưu nhưng hắn đang lẩn trốn tại Somali, không trực tiếp nhúng tay, lộ diện. Thủ phạm chính của vụ bắt cóc là thành viên phái quá khích PFIP, Abuds Lahmu Jabel và một nam một
https://thuviensach.vn
nữ người Đức. Mục đích của chúng nhằm khuất phục chính phủ Israel, hạ nhục Israel, chứng minh tính đúng đắn của lý luận sử dụng vũ lực trong chủ trương của Jabel, qua đó tranh thủ sự ủng hộ của quốc tế.
Nét mặt của các quan chức trong Uỷ ban đối phó tình trạng khẩn cấp trở nên nặng nề khi nhận được tin báo: Tổng thống Uganda – ông Amin và thành viên lực lượng du kích Palestin mang theo vũ khí đã xuất hiện trước các con tin tại sân bay Entebbe. Amin tuyên bố sẽ giữ vai trò người trung gian hoà giải giữa bọn khủng bố và phía Israel. Ngoài ra, theo thông tin do bà Highman con tin duy nhất được thả thì bọn khủng bố đã cách ly những hành khách Do Thái và những người khác trên chuyến bay 139. Điều này khiến người ta hồi tưởng lại trong chiến tranh thế giới lần thứ 2, trong các trại tập trung của phát xít Đức, rất nhiều người Do Thái đã bị tàn sát thảm khốc.
Diễn biến ban đầu cho thấy hành động trung gian hoà giải của Tổng thống Amin cũng có giá trị như sự bảo đảm cho bọn khủng bố, điều này đã khiến quá trình đàm phán càng có nhiều diễn biến phức tạp.
Ngoại ô TelAviv có căn nhà là nơi ở của thượng tá lục quân về hưu Baloke Balebu. Trong thời gian tại chức ông ta đã từng dần đầu đoàn cố vấn quân sự Israel gồm 400 người đến Uganda. Uỷ ban đối phó tình trạng khẩn cấp đề nghị Balebu gọi điện cho bạn cũ – tổng thống Amin, thăm dò thái độ của Amin trong vấn đề này, đồng thời tranh thủ kéo dài thời gian. Uỷ ban còn chỉ thị thêm cho Balebu, theo đó Balebu phải khen ngợi thành tích và đóng góp trong lớn của Amin trong vai trò chủ trì hội nghị tổ chức thống nhất Châu Phi họp tại Padua, qua đó nhấn mạnh trách nhiệm của ông ta, cải thiện môi quan hệ làm thay đổi suy nghĩ của Amin.
Biện pháp này đã gặt hái được thành công, Amin tuy không đồng ý giúp đỡ phía Israel song cũng kéo dài được thời gian.
Ngoài ra chính phủ Israel còn sử dụng cố vấn khoa học tôi cao, chuyên gia tâm lý tiến sĩ Dulol phân tích đặc điểm tính cách, tâm lý của Tổng thống Amin, dự đoán hành động của ông ta, nhằm tìm ra biện pháp tốt nhất giải quyết vấn đề con tin.
https://thuviensach.vn
Cuối cùng, khoảng 4 giờ chiều ngày 29 tháng 6, bọn không tặc đã đưa ra yêu cầu của chúng; yêu cầu phóng thích 53 thành viên lực lượng du kích Ả Rập đang bị giam giữ, trong số đó có 40 người đang bị giam giữ tại Israel, số còn lại đang ở Đức. Thời hạn chót là thứ 5, ngày 1 tháng 7. Nhiều con tin khi biết được tuyên bố này không khỏi lắc đầu thất vọng, họ hiểu rằng chính phủ Israel từ trước đến giờ luôn giữ nguyên tắc không bao giờ đàm phán với bọn khủng bố, sẵn sàng “nợ máu trả bằng máu.”
Yêu cầu của bọn khủng bố được truyền đi nhanh chóng qua đài phát thanh Uganda. Cuối cùng, người ta đã hiểu rõ đây quả đúng là một hành động khủng bố nhằm vào Israel. Tổng thống Amin là kẻ xảo quyệt, hiếu thắng và độc tài, ông ta muốn nhân cơ hội đứng ra giải quyết sự kiện này để nâng cao vị thế của đất nước.
Ngày 30 tháng 6, sau tuyên bố đòi thả tự do cho bọn khủng bố, Uỷ ban đối phó tình trạng khẩn cấp lại nhận được tin tức mới, bọn khủng bố tuyên bố “Nếu 2 giờ chiều ngày 1 tháng 7 giờ Israel (tức là 12 giờ trưa theo giờ GMT) thì sẽ giết chết con tin, phá huỷ máy bay.” Lúc này, chính phủ Israel đã bị dồn đến tình huống phải lập tức có quyết định dứt khoát.
Bộ trưởng Bộ giao thông vận tải Jaco bị lãnh trách nhiệm giữ liên hệ với Hãng hàng không Pháp và cơ quan hàng không dân dụng quốc tế, gia đình, người thân của những hành khách bị bắt làm con tin, yêu cầu ông ta phải giải quyết vụ khủng hoảng con tin bằng phương pháp hoà bình. Nước Pháp không thể hiện lập trường cứng rắn, ngay cả cơ quan hàng không dân dụng quốc tế và hiệp hội hàng không quốc tế cũng vậy, thái độ của họ đối với các nước thù địch với Israel thuộc thế giới thứ ba cũng tỏ ra mềm yếu và không đáng tin cậy. Jacobi do vậy mà lâm vào tình thế khó khăn, mệt mỏi và bất lực.
Nhưng cùng ngày hôm đó, vào buổi chiều, bọn khủng bố tuyên bố sẽ thả tự do cho 47 hành khách bao gồm phụ nữ, người già và trẻ em không phải là người Do Thái. Những con tin được thả ra ngay trong đêm đó lên máy bay trở về Paris. Theo họ thì động cơ thật của tổng thống Amin trong vai trò trung gian hoà giải rất đáng ngờ, toàn bộ hành khách Do Thái bị tập
https://thuviensach.vn
trung lại trong một phòng, họ trở thành con bài để mặc cả trong tay bọn khủng bố. Có một người phụ nữ Do Thái lọt được vào số người được thả, trên cánh ta của bà còn in mã số thời kỳ bị giam giữ trong trại tập trung của phát xít Đức, nhưng nếu chỉ căn cứ vào hộ chiếu thì không thể ngờ rằng bà là người Do Thái, do vậy mà bà đã thoát được. Bà nói: “Cứ nghĩ đến những chuyện bi thảm trong trại tập trung 32 năm trước lại tái diễn, tôi lại thấy run sợ.” Những lời nói của bà cụ nhanh chóng truyền đi khắp đất nước Israel khiến người Israel như kích lại gần nhau hơn tạo nên sức mạnh thống nhất của cả dân tộc.
https://thuviensach.vn
https://thuviensach.vn
Một quyết định khó khăn
Thoả thuận với bọn khủng bố hay sử dụng vũ lực giải cứu? Thủ tướng Rabin trầm tư suy nghĩ.
Nếu thoả thuận, khủng hoảng lập tức được tháo gỡ, nhưng hành động này cũng giống như sự khuyến khích bọn khủng bố, hậu quả sau này sẽ rất tai hại. Nếu tiến hành giải cứu vấn đề đầu tiên là phải đối phó với những kẻ khủng bố liều mạng được chuẩn bị từ trước và vũ trang đầy đủ, nhiệm vụ giải cứu không thể hoàn thành nếu dựa vào lực lượng quân sự nhỏ, chỉ riêng vấn đề cơ động lực lượng đến mục tiêu đã là cả một bài toán hóc búa. Hai là, nhằm giảm thương vong đến mức thấp nhất, giải pháp tốt nhất là tiến hành một cuộc tập kích, đánh nhanh rút gọn, nhưng một khi hành động bị tiết lộ thì sân bay Entebbe sẽ trở thành “cối xay thịt” thảm khốc, còn có thế dẫn đến nguy cơ bị cuộn vào một cuộc chiến tranh, kéo theo đó là những khủng hoảng chính trị, quân sự và xã hội khó có thể lường trước. Ba là, lực lượng quân sự tham gia vào nhiệm vụ này phải trải qua hành trình hàng nghìn kilômét, bay qua những nước không thân thiện, hành động này hoàn toàn có thể bị coi là một cuộc xâm lược, các quốc gia đó có đủ lý do để bắn hạ những máy bay đó.
Đối phó với nhóm du kích đang chiếm ưu thế, nội bộ chính phủ Israel có hai quan điểm khác nhau: Quan – điểm ôn hoà thì mong muốn vấn đề sẽ được giải quyết bằng thương lượng hoà bình. Những người theo quan điểm cứng rắn thì mong muốn giành lại con tin bằng phương pháp sử dụng vũ lực. Nhưng trong hoàn cảnh hiện tại, chính phủ Israel bắt buộc phải đồng thời thực hiện cả 2 giải pháp.
Bộ Ngoại giao Israel đề nghị nguyên thủ một số cường quốc và Tổng thư ký Liên Hiệp Quốc can thiệp, yêu cầu chính phủ và Tổng thống Uganda thuyết phục nhóm du kích, giải quyết vấn đề trên lập trường nhân đạo. Chính phủ Pháp cũng yêu cầu các nước Châu Phi thể hiện thiện chí cộng tác giúp đỡ. Các nước này thể hiện thái độ không đồng nhất, nhất là các nước hiện đang giam giữ bọn khủng bố thể hiện lập trường cứng rắn, không khoan nhượng.
https://thuviensach.vn
Áp lực từ phía gia đình, người thân những con tin ngày càng mạnh mẽ. Họ yêu cầu chính phủ phóng khích bọn khủng bố đang bị giam giữ, giải quyết vấn đề con tin bằng thương lượng hoà bình. Buổi tối, Jacobi và thư ký trưởng Alan phải giải thích với họ rằng, chính phủ biết rõ thời hạn cuối cùng phải đưa ra các câu trả lời mà bọn khủng bố yêu cầu, việc giải cứu con tin là công việc mà chính phủ đang hết sức quan tâm.
Lúc 7 giờ 15 phút ngày 1 tháng 7, Uỷ ban đối phó tình trạng khẩn cấp có cuộc họp bất thường tại Phủ thủ tướng, trong cuộc họp nêu ra các lý do: Khó có thể thuyết phục được Tổng thống Amin, tính mạng con tin đang bị đe dọa. Không còn cách lựa chọn nào khác, các thành viên thống nhất về mặt nguyên tắc, đồng ý bắt đầu tiến hành đàm phán với bọn khủng bố, thông báo cho nhóm khủng bố biết có thể đồng ý thả những kẻ khủng bố đang bị giam giữ trong nhà tù Israel: Nhưng trong nội các chính phủ cũng có người tiết lộ rằng quyết định này mang ý đồ chiến thuật, nhằm thoả mãn yêu cầu của bọn khủng bố, kéo dài thời gian đưa ra câu trả lời. Thời điểm đó trong nước có một số ý kiến chỉ trích chính phủ mềm yếu trước bọn khủng bố. Tin “chính phủ Israel đồng ý đàm phán với bọn khủng bố” truyền đi rất nhanh từ Pari đến Entebbe. Đại sứ Pháp tại Uganda không dám chậm trễ, vội vã đến ngay sân bay, vùng vẫy thoát ra khỏi sự cản trở của lính gác, kêu lớn: “Người Israel đàm phán rồi!” Những con tin đang khắc khoải đợi chờ, nay nhảy nhót reo mừng, ôm hôn lẫn nhau, họ cười, họ khóc. “Ngày mai chúng ta sẽ trở về nhà rồi!” Bầu không khí căng thẳng như chùng xuống. Những kẻ ham mê bài bạc bắt đầu cãi nhau vì phát hiện ra trò gian lận nào đó. Lúc đó, nếu họ biết được sự thực, chính phủ của họ không hề có ý định trao đổi tin mà là dùng vũ lực giải thoát, thì chắc chắn họ sẽ thất vọng. Lúc 1 giờ chiều, đài phát thanh Uganda thông báo “Nhóm du kích quyết định đơn phương kéo dài thời hạn cuối cùng lùi 72 tiếng đồng hồ, sang chiều chủ nhật mồng 4 tháng 7.”
Lúc 21 giờ 15 phút, đài phát thanh Uganda thông báo “Nhóm du kích quyết định trả tự do cho 101 con tin.” Như vậy sân bay Entebbe chỉ còn lại 94 hành khách (trong đó người Israel là 60, người mang hai quốc tịch là 10,
https://thuviensach.vn
người Pháp 23, người không mang quốc tịch là 1) và 12 thành viên phi hành đoàn. Mục tiêu báo thù nhằm vào người Israel của bọn khủng bố càng trở nên rõ ràng.
Uỷ ban đối phó tình trạng khẩn cấp tiếp tục bàn bạc các vấn đề chủ yếu như nếu trả tự do cho bọn khủng bố thì ai sẽ đứng ra đàm phán? Địa điểm tổ chức đàm phán ở đâu? Dùng máy bay gì để chở số khủng bố được thả? Sẽ trao đổi như thế nào? Số lượng tên khủng bố được thả có cần phải thông qua thương lượng đàm phán để quyết định? Phải thoả thuận với phía Pháp ra sao?…
Sau này, thủ tướng Rabin nhớ lại “Ngày thứ 5 là ngày khó khăn nhất, người thân của những con tin không ngừng gây áp lực đòi thả tự do cho bọn khủng bố đang bị giam giữ, thể hiện rõ quan điểm không có ý định sử dụng vũ lực trước thời hạn cuối cùng mà bọn khủng bố đưa ra. Ngoài ra, trong tình hình không có thông tin tình báo chính xác, lực lượng giải cứu chưa được vào biên chế, chưa tiến hành diễn tập, tôi không thể khẳng định chắc chắn hành động giải cứu sẽ thành công, tôi không đủ tin tưởng vào việc sử dụng vũ lực đây cũng là một trong những lý do.”
Tổng thống Amin sắp đi tham dự hội nghị lãnh đạo tổ chức thống nhất Châu Phi, thời gian ông ta xuất phát cũng trùng với tuyên bố kéo dài thời hạn cuối cùng thêm 3 ngày. Điều này cũng có thể ngầm hiểu là trong 3 ngày đó sẽ không có chuyện gì xảy ra đối với con tin. Tuy chuẩn bị đàm phán không phải là sách lược mà người Israel lựa chọn, song ý đồ của họ muốn kéo dài thêm thời gian là sự thực. Ba ngày đình hoãn đó có giá trị như món quà thượng đế ban tặng cho người Israel.
Uỷ ban đồi phó tình trạng khẩn cấp cũng đã từng bàn đến giải pháp cử cựu Bộ trưởng Quốc phòng Lodya người có bản lĩnh ngoại giao lão luyện đến Entebbe nhằm kéo dài thời gian và thu thập tin tình báo. Nhưng thủ tướng Rabin cho rằng: Nếu ông ta cũng lại bị nhóm khủng bố bắt giữ thì đó là tổn thất và nỗi nhục trong lớn cho người Israel, thủ tướng Rabin do đó không tán thành ý tưởng này.
https://thuviensach.vn
Sáng ngày 1 tháng 7 năm 1976, Bộ Tổng tham mưu Israel triệu tập phiên họp đặc biệt. Bộ trưởng Bộ Quốc phòng Simon Peres tuyên bố. “Thưa quý vị, hôm nay chính phủ đã quyết định, lúc 10 giờ 20 phút giờ GMT tức là 40 phút trước thời hạn cuối cùng, đã thông báo cho Paris, chính phủ Israel sẽ đàm phán với nhóm khủng bố.” Các khuôn mặt trong Bộ Tổng tham mưu trở nên ưu tư… Bộ trưởng Quốc phòng Peres phá vỡ sự im lặng: “Tôi muốn hỏi lại, các vị có ý kiến gì về vấn đề giải cứu con tin hay không?.” Tổng tham mưu trưởng Gor nghi ngờ hỏi: “Nói như vậy là chúng ta sẽ thảo luận một lần nữa hành động đi ngược lại với quyết định của chính phủ?.” “Đúng vậy, đàm phán chỉ là để che mắt mà thôi’. Cuối cùng, Peres nói: “Xin các vị hãy viết ý kiến của mình vào giấy và theo từng người thì khả năng thành công của hành động giải cứu là bao nhiêu?.” Bộ trưởng S. Peres tự tay đi thu các mảnh giấy. Kết quả là chỉ có một tờ giấy viết khả năng 100% thành công. Ký tên: Tư lệnh lực lượng dù Danfi Melon.
Thực ra ngay sau khi vừa xảy ra vụ bắt cóc con tin Bộ Quốc phòng Israel đã bắt đầu triển khai nghiên cứu kế hoạch, chuẩn tướng Danfi Melon tổ chức vạch kế hoạch tập kích giành lại con tin. Ông ta tin tưởng rằng chỉ có thắng lợi trên mặt trận quân sự mới là lối thoát duy nhất nhằm giải quyết vấn để. Họ đã chuẩn bị vài phương án và đệ trình lên Uỷ ban đối phó tình trạng khẩn cấp. Nhưng nhằm giữ bí mật, Danfl Melon cố gắng tạo vẻ như không có chuyện gì xảy ra. Tối ngày 29 tháng 6, Danfi Melon còn đến dự đám cưới con gái một thượng tá trong lực lượng dù đã về hưu. Trong lễ cưới ông ta luôn tỏ ra tự nhiên, cười đùa thoả mái, trong câu chuyện mọi người tất nhiên đã đề cập đến chuyện cướp máy bay, phản ứng của nhóm bắt cóc, chính sách của chính phủ v.v… tất nhiên những câu hỏi liên quan đến hành động quân sự đều được tập trung vào Danfi Melon. Ông ta mềm mỏng lảng tránh: “Nếu như chính phủ quyết định, có thể xuất kích bất cứ lúc nào.” Việc liên lạc với nhóm bắt cóc do đại sứ Israel tại Somali đã có mặt tại thủ đô Kampala của Uganda phụ trách, những báo cáo của ông ta được đại sứ quán Israel tải Pháp chuyển về. Việc thu thập thông tin tất nhiên được giao cho cục tình báo Israel và đã phát huy tác dụng đáng kể.
https://thuviensach.vn
Cho đến phút cuối cùng, thủ tướng Rabin cũng không hy vọng vào khả năng giải quyết cuộc khủng hoảng con tin bằng biện pháp hoà bình. Từ ngày 2 tháng 7 trở về sau, mục tiêu trọng tâm của công tác thu thập thông tin chủ yếu nhằm phục vụ cho hoạt động quân sự.
Ngày 1 tháng 7, nhân viên cơ quan tình báo Morsad của Israel dưới vỏ bọc thương gia bay đến Narobi (Kênia) bằng máy bay của Hãng hàng không Israel. Trước đây Israel luôn cung cấp viện trợ cho Uganda, tham gia huấn luyện quân sự cho quân đội Uganda, không quân Israel đã giúp Uganda đào tạo phi công và góp phần xây dựng sân bay Entebbe. Nói tóm lại Israel nắm khá tường tận về biên chế, trang bị, quân đội Uganda và tình trạng đường băng sân bay Entebbe. Ngoài ra, qua nhiều năm theo dõi, phía Israel cũng nắm được khối lượng thông tin tình báo khá lớn về tình hình Uganda và hoạt động của các phần tử khủng bố cư trú trên đất Uganda, Uganda đã mua những vũ khí trang bị gì của Liên Xô. Những vũ khí này được dùng trong huấn luyện của các phần tử khủng bố ra sao? Pakistan đã cài người vào các cơ quan quan trọng trong chính phủ Uganda ra sao…
Cawada tích cực giúp đỡ thu thập các thông tin liên quan đến bọn khủng bố. Nhằm đánh lạc hướng bọn bắt cóc, khiến chúng mất cảnh giác, phía Israel cố ý tung ra các tin tức tình báo giả. Một trong những vấn đề trọng tâm cần được làm rõ hiện nay là liệu có phải Tổng thống Amin đã câu kết với bọn bắt cóc. Nhìn từ góc độ mối quan hệ hữu nghị giữa Israel và Tổng thống Amin cũng như nội dung các cuộc điện đàm giữa thượng tá Balebu và Amin, cũng có người còn hy vọng vào sự trung gian hoà giải của Tổng thống Amin. Nhưng cơ quan tình báo của Israel đưa ra phán đoán. Amin đã được biết trước về kế hoạch bắt cóc chiếc máy bay Airbus này, ông ta đã cho phép những kẻ khủng bố tại Uganda và Somali đến gặp gỡ với bọn bắt cóc.
Không quân của Israel tiến hành theo dõi mọi di chuyển của Tổng thống Amin 24 trên 24 giờ trong ngày. Trên đường Tổng thống Amin bay đến Marikis tham dự hội nghị lãnh đạo tổ chức thống nhất Châu Phi luôn bị máy bay cường kích của Israel theo dõi, các tàu khu trục mang tên lửa đạn
https://thuviensach.vn
đạo đảm nhiệm vai trò trạm chuyển tiếp thông tin vô tuyến với đất liền. Những thông tin về hoạt động của chính phủ Uganda và bọn bắt cóc được các nhân viên điệp báo nằm vùng tại Kampala, Narobi, Jerusalem cách một tiếng lại báo về Israel một lần.
Những lời khai của hành khách được trả tự do được cơ quan tình báo tổng hợp trở thành những thông tin quý giá. Điều mà các nhân viên điệp báo e ngại là lặp lại sai lầm trước đây của lực lượng đặc nhiệm Mỹ khi tập kích giải cứu cho tù binh phi công Mỹ tại Sơn Tây (Việt Nam).
Đêm ngày 21 tháng 11 năm 1970, phía Mỹ đã điều động hơn 30 máy bay chiến đấu và gần 100 lính đặc nhiệm thực hiện cuộc hạ cánh tập kích vào trại tù binh Sơn Tây của Việt Nam, nhằm giải thoát cho hơn 70 tù binh Mỹ bị giam giữ tại đây. Để bảo đảm cho công tác thu thập tin tức, phía Mỹ sử dụng các máy bay trinh sát “SR-71” và máy bay trinh sát không người lái Bufalo Hunter chụp ảnh tầm cao và tầm thấp khu trại. Nhưng do không phân tích, đánh giá đúng về tình hình “có biểu hiện giảm hoạt động của cơn người trong khu trại giam”, không thực hiện hoạt động trinh sát khu trại thường xuyên liên tục, phía Việt Nam đã có sự di chuyển tù binh từ trước, khiến cho cuộc tập kích giải cứu tù binh trong chiến dịch mang mật danh “Bờ biển Ngà” đã vồ hụt, trở thành thất bại cay đắng ghi dấu trong lịch sử tác chiến của lực lượng đặc nhiệm Mỹ.
Phía Israel cho rằng khi thực hiện tập kích các con tin sẽ bị di chuyển hoặc bị sát hại, do vậy công tác thu thập thông tin càng được tiến hành thận trọng hơn bao giờ hết.
Ngày 2 tháng 7, căn cứ vào toàn bộ thông tin đã thu thập và chỉ thị của Bộ trưởng Bộ Quốc phòng S. Peres, Tổng tham mưu trưởng Gor và những người khác tiến hành tính toán kỹ lưỡng về kế hoạch tác chiến giải cứu con tin. Những nhận xét được đưa ra là:
Tổng thống Amin cố tạo dựng hình ảnh anh hùng cho cá nhân trong sự kiện bắt cóc máy bay được cả thế giới quan tâm này, bề ngoài ông ta tỏ ra giúp đỡ Israel để che giấu ý đồ thật sự. Đã có thêm 5 tên khủng bố đi đường bộ từ Somali sang Uganda bổ sung vào 6 tên bắt cóc nâng tổng số
https://thuviensach.vn
nhóm bắt cóc lên 11 tên; Tổng thống Amin lợi dụng hội nghị các nhà lãnh đạo tổ chức thống nhất Châu Phi làm diễn đàn tuyên truyền cho tính hợp pháp trong hành động của Uganda, khi hội nghị kết thúc ông ta sẽ trở về kịp trước ngày mồng 4 là thời hạn sau cùng mới được đưa ra; hành động sát hại con tin sẽ xảy ra sau ngày mồng 4, nhằm làm tăng không khí kinh hoàng, bọn khủng bố sẽ cánh một khoảng thời gian lại giết hại một con tin; Sở điều tra quốc gia Uganda (lực lượng cảnh sát mật) hình như cũng đang giúp đỡ bọn bắt cóc; Mục đích chính của tác chiến giải cứu là nhằm giải thoát con tin, để có thể kết thúc hoạt động tác chiến trước khi bọn bắt cóc kịp giết hại con tin, thời điểm tác chiến lựa chọn vào đêm ngày thứ 7 là hợp lý nhất.
Thủ tướng Ra bin cũng bắt đầu cho rằng, vì muốn giải quyết khủng hoảng con tin bằng con đường hoà bình, những nỗ lực trong lớn dã được thực hiện, điều này phù hợp với đạo lý. Tuy vẫn còn e ngại sự phản đối của cộng đồng quốc tế, nhưng vẫn phải kiên trì với chủ trương sử dụng vũ lực. Điều này còn cần giành được sự nhất trí của toàn bộ thành viên trong nội các. Thủ tướng Ra bin bàn bạc nhiều lần với các viên tư lệnh và thành viên nội các.
Tối ngày mồng 2, giáo sư Bezedinski cố vấn ngoại giao của James Carter ứng cử viên Tổng thống đảng Dân chủ Hoa Kỳ đang ở thăm Israel được mời tham dự dạ hội – do Bộ trưởng Bộ Quốc phòng Simon Peres chủ trì. Hai người đều được sinh ra ở Ba Lan, họ dùng tiếng Ba Lan trao đổi với nhau về vụ cướp máy bay, giáo sư Bezedlnski không hề phát hiện được dấu hiệu gì về xu hướng sử dụng vũ lực của phía Israel. Mãi đến sáng sớm ngày mồng 4 khi giáo sư Bezedinski đang gọi điện thoại từ nhà riêng của mình tại New York thì nhận được tin sân bay Entebbe bị tập kích.
Vào thời điểm này đại sứ quán Mỹ tại Liên Hiệp Quốc cũng đang ở thăm Israel. Tối ngày mồng 2 ông ta còn dùng bữa tối với ngoại trưởng Yalon. Sau này ông ta nhớ lại: “Ngoại trưởng Yalon dường như không có chuyện gì phải lo lắng, chuyện trò thoải mái, tôi đã bị qua mặt.”
https://thuviensach.vn
Trong phương án dự phòng, người ta đã tính đến khả năng sử dụng trực thăng đổ bộ vào ban đêm hoặc cho lực lượng dù bất ngờ đổ bộ đường không, nhưng phương án này bị loại trừ do tốc độ tác chiến chậm, thiếu tính bất ngờ. Cuối cùng giải pháp sử dụng máy bay vận tải bất ngờ hạ cánh tập kích đã được lựa chọn.
Kế hoạch tác chiến được xây dựng trên cơ sở thông tin tình báo đầy đủ, chính xác. Tính đến ngày 2 tháng 7 quân đội đã nhận được các loại tin tức từ nhiều người. Qua đó xác định được tổng quân số của quân đội Uganda là 21.000 người, có 276 xe vận tải quân sự, chưa xác định được số lượng cụ thể của pháo binh và tên lửa, có 30 máy bay MIC-17, máy bay cường kích chiến đấu 50 chiếc bao gồm cả MIC-21, một nửa quân số được bố trí ở khu vực nằm giữa sân bay Entebbe và Kampala. Sân bay Entebbe do hai Tiểu đoàn chốt giữ, trang bị gồm – pháo phòng không xe tăng. Có khoảng 70 lính luôn trong trạng thái trực sẵn sàng chiến đấu.
Thông tin về sân bay gồm có: Tình trạng của đường băng mới, đường băng cũ (độ dài, rộng, phương hướng) số lượng kho xăng dầu và vị trí, nhiệm vụ và phân công của các đài chỉ huy cũ và mới. Tình trạng phòng giam giữ con tin (bố trí trong phòng, vị trí cửa, cửa chốt bên trong hay bên ngoài), tình trạng, bố trí của pháo phòng không, hệ thống Rađa, xe tăng, bố trí lực lượng của bộ binh, mức độ sẵn sàng chiến đấu. Điều quan trọng cần xác định là phòng chờ tại sân bay nơi con tin bị giam giữ có bị đặt thuốc nổ hay không. Kế hoạch tác chiến được từng bước bổ sung hoàn thiện.
Muốn đảm bảo yêu cầu máy bay có thể hạ cánh an toàn trên sân bay lạ được canh phòng nghiêm ngặt, trong tinh trạng không có hệ thống dẫn đường, hạ cánh lặng lẽ đồng thời cất cánh an toàn thì bắt buộc phải lập được kế hoạch chính xác và thực tế. Nhằm nâng cao khả năng thành công cần phải thực hành đổ bộ trên thực địa.
Căn cứ vào kế hoạch trên, lực lượng tham gia tác chiến sử dụng 4 máy bay vận tải C-130 và 2 máy bay Boeing 707 làm nhiệm vụ chỉ huy và cấp cứu, tiếp đó là vạch kế hoạch bay đến sân bay Entebbe và quay về, phương án dự phòng trong tình huống xấu.
https://thuviensach.vn
Các máy bay C-130 và Boeing phục vụ cho chiến đấu cần được tiếp dầu khi bay từ Israel đến Entebbe và quay về. Phương án dự phòng là sẽ tiếp dầu tại Djibouty, nhưng phương án này tỏ ra không phù hợp. Người ta đã đưa ra 3 phương án: Tiếp dầu ngay tại sân bay Entebbe, tiếp dầu trên không, tiếp dầu tại sân bay Narobi của Kênia. Phương án thứ nhất bị loại bỏ vì tính nguy hiểm khi tiếp dầu ngay trước mắt kẻ địch. Phương án thứ hai không được chấp nhận vì quá nguy hiểm khi phải tiếp dầu ban đêm khi đang bay trên không phận nước không thân thiện.
Lúc này, tư lệnh cảnh sát Kênia đề nghị: “máy bay chiến đấu nếu được ngụy trang thành máy bay Công ty Hàng không Israel – ELAL đồng thời cho phép cảnh sát tại sân bay được cách ly máy bay với những máy bay khác thì chính quyền Kênia có thể cho phép máy bay đó hạ cánh xuống sân bay Narobi.”
Tổng thống Kênia cũng xác nhận lại điều này, Bộ trưởng Bộ Tư pháp Kênia cũng nói: “Máy bay của quốc gia là thành viên cơ quan hàng không dân dụng quốc tế, sử dụng sân bay Narobi là hoàn toàn phù hợp cơ sở pháp lý.” Kênia tỏ thái độ hết sức hữu nghị với Israel.
Điều khiến người ta e ngại khi lập kế hoạch giải cứu con tin ngay sau khi máy bay hạ cánh, đó là nhóm bắt cóc có ý đồ gì? Quân đội Uganda và Tổng thống Amin sẽ hỗ trợ lực lượng khủng bố ở mức độ nào? Theo những thông tin nắm được, Tổng thống Amin có ảnh hưởng rất lớn, không chỉ nhằm mục đích tuyên truyền cho đất nước mình, mà xuất phát từ sự ưu ái đối với lực lượng du kích thuộc tổ chức PFLP, đến thời hạn cuối cùng, nếu bọn bắt cóc không giết hại các con tin, thì binh sĩ Uganda cũng sẽ làm việc đó, điều này hoàn toàn có cơ sở.
Thủ tướng Rabin đã hoàn toàn không hy vọng vào khả năng “Hành động của Tổng thống Amin là nhằm nâng cao uy tín cá nhân và đất nước, chắc sẽ không giết hại các con tin.”
Nhằm bày tỏ quan điểm của mình, tối ngày 2 tháng 7 Thủ tướng Rabin gặp gỡ Chủ tịch tập đoàn Likud ông Menachem Begin (sau này là Thủ tướng Israel), giải thích rằng, biện pháp quân sự tuy gặp nhiều khó khăn
https://thuviensach.vn
nhưng là hoàn toàn cần thiết và có khả năng thành công. Chủ tịch tập đoàn Likud cũng không tỏ ý phản đối.
Chiều ngày mồng 2, mọi công việc chuẩn bị cho kế hoạch và trang bị đã hoàn tất, trong đêm đó trong căn cứ quân sự trong sa mạc đã diễn ra đợt diễn tập chuẩn bị cho chiến đấu. Một mô hình đường băng và nhà cửa giống hệt tại sân bay Entebbe được xây dựng tại căn cứ không quân gần sân bay. Tối ngày 2 tháng 7, tại căn cứ này đã tiến hành diễn tập trận địa giải cứu con tin, những người được biết về cuộc diễn tập này chỉ có những người vạch ra kế hoạch thuộc Bộ Tổng tham mưu và những lính đặc nhiệm tham gia diễn tập. Lực lượng tham gia được chia thành bộ phận giải cứu, bộ phận yểm trợ, bộ phận phá hoại và tổ cứu thương, tổng chỉ huy là Chuẩn tướng Danfi Melon, lực lượng mặt đất đặt dưới quyền chỉ huy của Trung tá lục quân B. Netanyav. B. Netanyav sinh tại Mỹ, tốt nghiệp khoa triết đại học Havert, là con trai của một sử gia nổi tiếng, anh trai của cựu Thủ tướng B. Netanahu. Trung tá B. Netanyav rất được cấp dưới kính trọng, gọi ông bằng cái tên “Naini.” “Naini” trong tiếng trập có nghĩa là “Người đàn ông của thanh kiếm và thánh kinh.” Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, dự kiến thời gian tập kích kéo dài trong vòng 55 phút, dự kiến trong tình huống xấu nhất số người thương. Trong trong quá trình tập kích, bao gồm lực lượng giải cứu con tin khoảng 30-35 người. Các kiến trúc sư của Công ty xây dựng căn cứ vào bản thiết kế cũ khi đấu thầu xây dựng sân bay Entebbe, tham khảo thêm các bức ảnh do vệ tinh của Mỹ chụp và đối chiếu với lời khai của các con tin được thả, đã xây dựng mô hình phòng chờ cũ, giống như thật nhằm phục vụ cho huấn luyện của lực lượng đặc nhiệm.
Tổng thống Amin có một chiếc xe ô tô màu đen hiệu Toyota mà ông ưa thích. Lúc này trong nhà kho của căn cứ cũng được chuẩn bị một chiếc Toyota như vậy. Đây là chiếc xe màu trắng duy nhất tìm được ở Israel, được lực lượng đặc nhiệm sơn lại. Cũng trong nhà kho đó, một nữ quân nhân dự bị vốn là chuyên gia trang điểm của đài truyền hình đang vừa nhìn vào bức ảnh Tổng thống Amin vừa hoá trang cho một người một có ngoại hình giống Amin. Nhưng người lính này có được vào kế hoạch tác chiến
https://thuviensach.vn
hay không chỉ có thể được quyết định trước khi tiến hành tập kích. B. Netanyav và chiến sĩ của ông cứng lần lượt được hoá trang. Để có thể đối phó kịp thời, cần nắm được thời gian chính xác Tổng thống Amin từ Morikis về Entebbe.
Sáng ngày 3 tháng 7, Uỷ ban đối phó tình trạng khẩn cấp cũng đưa ra đề nghị sử dụng vũ lực giải quyết khủng hoảng con tin nhưng Thủ tướng Rabin không chấm dứt các cuộc đàm phán ngoại giao. Điều này vừa nhằm mục đích nghi binh, vừa nhằm mục đích giải quyết vấn đề một cách hoà bình. Tại Paris, thiếu tướng Zave cố vấn thủ tướng vẫn tiếp tục tiếp xúc với đại diện nhóm bắt cóc. Lúc 2 giờ chiều, ông gửi báo cáo về cho Thủ tướng Rabin: “Do Tổng thống Amin đi vắng, không thể đàm phán được vấn đề trao đổi con tin với những kẻ khủng bố đang bị giam giữ tại các nước.” Thủ tướng Rabin cho ông ta phải kiên trì tiếp tục đàm phán. Trong kế hoạch tác chiến vẫn tồn tại một số vấn đề máy bay Boeing 707 là máy bay chở khách, nếu tiếp dầu tại Narobi thì không ổn lắm. Do đó, kế hoạch trước đây đã từng bị loại bỏ nay được sử dụng trở lại, theo đó trong 4 chiếc máy bay sẽ có một chiếc đóng vai trò máy bay tiếp dầu, chiếc máy bay này mang theo nhiên liệu và bơm đặc chủng, sẽ tiếp dầu cho 3 chiếc máy bay kia tại sân bay Entebbe. Nhưng tiếp dầu ngay trong tầm khống chế của hỏa lực kẻ địch thì đây là khoa mục đặc biệt của tổ lái, việc này có được tiến hành hay không sẽ do sĩ quan chỉ huy cuộc tập kích quyết định.
Đúng thời điểm này, tin tình báo báo về cho biết C-130 có thể được phép tiếp dầu tại sân bay Narobi nhưng cũng không loại trừ phương án phải tiếp dầu ngay ở sân bay Entebbe, để đề phòng trường hợp bất trắc, một chiếc C 130 sẽ đảm nhiệm chức năng máy bay tiếp dầu, chiếc máy bay này sẽ ở vị trí đợi lệnh tại căn cứ không quân ngoại ô thủ đô Kênia.
Nhưng kế hoạch này cũng đồng thời làm nảy sinh vấn đề, đó là khi sử dụng căn cứ không quân của Kênia, Kênia do đó có thể chuẩn bị cuốn vào vụ việc này, kế hoạch này do đó lại bị bác bỏ và chỉ được phép sử dụng khi rơi vào tình huống xấu nhất.
https://thuviensach.vn
Thời gian tiến hành tập kích cần chọn đúng thời điểm không có máy bay chở khách nào cất cánh hay hạ cánh tại các sân bay Narobi và Entebbe. Thông tin cho biết, ở sân bay Entabbe khoảng thời gian 12 giờ trưa ngày thứ bảy cho đến 2 giờ 30 sáng ngày hôm sau tạm thời không có máy bay hạ cánh. Sau khoảng thời gian này chiếc máy bay Prince của Anh sẽ dừng lại đây trên đường bay từ London đến Marikis. Do đó các máy bay tham chiến sẽ rút khỏi sân bay trước 2 giờ 30 phút sáng.
Công tác chỉ huy tác chiến được phân công cụ thể như sau: Tổng chỉ huy là tư lệnh không quân Pered đi trên chiếc Boeing bay đến khu vực trên hồ Victoria gần ngoại ô thủ đô Kampala từ vị trí này sẽ điều hành trung toàn bộ diễn biến. Chuẩn tướng Danfi Melon đi trên chiếc C 130 số 1, chỉ huy lực lượng tập kích; Trung tá Netanyav chỉ huy giải cứu con tin.
Bốn chiếc C-130 đã nằm chờ lệnh trên đường băng. Các khí tài trang bị như xe Jeep súng ngắn, súng cối 160 mm không giật, xe thiết giáp, súng máy hạng nặng, súng chống tăng Dragon, máy vô tuyến, xe súng máy hạng nặng màu đen, tất cả đều được đưa lên máy bay.
Tấm bản đồ sân bay Etebbe được trải rộng trước mắt các thành viên lực lượng đặc nhiệm, Trung tá Netanyav lấy tòa nhà của phòng đợi cũ của sân bay làm trung tâm trình bày kỹ về tình trạng sân bay. Tiếp đó là đưa cho lực lượng đặc nhiệm xem các bức ảnh chụp bọn khủng bố. Ông nhấn mạnh: “Thành công hay không sẽ được quyết định trong vài giây, phải cố gắng hết sức, khi tiếp cận vị trí con tin bị giam giữ, tiêu diệt bọn khủng bố, không để không có cơ hội bắn lại dù chỉ một phát súng.”
Sáng sớm, ánh mặt trời chiếu rạng mặt đất, nhóm người tham gia vào kế hoạch mặc đồ dân sự, đi trên xe bus hoặc tự mình lái xe lần lượt tập trung tại địa điểm tập kết bí mật tại căn cứ không quân gần địa điểm.
Cuối cùng, 280 thành viên tham gia vào kế hoạch tập kích trong những trang phục khác nhau đã xếp hàng ngay ngắn trước mặt Chuẩn tướng Danfi
https://thuviensach.vn
Melon, Danfi Melon nói: “Phải hoàn thành mỹ mãn nhiệm vụ, chúc các anh thành công.” Cảm giác hồi hộp len lỏi vào từng người.
Bộ trưởng Quốc phòng S. Peres từ hào nói “Đây là kế hoạch tác chiến với khoảng cách xa chưa từng có, thời gian ngắn chưa từng có, táo bạo chưa từng có.”
Tổng chỉ huy tác chiến: Tư lệnh không quân Pered.
Chỉ huy lực lượng tập kích: Chuẩn tướng Danfi Melon.
Chỉ huy lực lượng giải cứu: Trung tá Netanyanv và lực lượng đặc biệt 280 người chủ yếu lấy từ lữ đoàn Golan.
Chiếc C-130 số 1 tấn công vào phòng chờ sân bay, bảo vệ các con tin (trên máy bay có hai sĩ quan chỉ huy cuộc tập kích đi cùng). Chiếc C-130 số 2, chế áp lính gác sân bay của, Uganda, cứu chữa người bị thương, vận chuyển con tin được cứu.
Chiếc C-130 số 3, phá huỷ đài Rada, các máy bay chiến đấu Mic, vận chuyển các con tin.
Chiếc C-130 số 4, tiếp nhiên liệu, chở lực lượng dự bị.
Các máy bay tự đảm nhiệm nhiệm vụ bảo vệ máy bay của mình. Nhiệm vụ của tốp Boeing 707 như sau:
Chiếc B-707 số 1, chỉ huy chung, bảo đảm liên lạc, chi viện (tư lệnh không quân Pered đi trên máy bay này).
Chiếc B-707 số 2, cứu chữa người bị thương (trên máy bay có 33 bác sỹ, chia làm hai ca túc trực, đợi lệnh tại Narobi).
Còn chiếc C-130 nữa dự bị trong trường hợp không tiếp dầu được tại Narobi; một chiếc C-130 nữa làm nhiệm vụ chuyển tiếp thông tin giữa lực lượng tập kích và phòng tác chiến tại Tel Aviv; có 8 chiếc máy bay chiến đấu F-4E làm nhiệm vụ bảo vệ.
Do vậy còn chuẩn bị thêm một máy bay tiếp dầu, để phục vụ cho các máy bay chiến đấu.
https://thuviensach.vn
Trước khi lực lượng tập kích xuất phát, chiếc máy bay số 1 mang biểu tượng Công ty hàng không Israel đã cất cánh. Trên máy bay có tư lệnh không quân Pered và trưởng ban tác chiến Adam, một nửa máy bay được dùng để lắp đặt thiết bị thông tin liên lạc. Chiếc Boeing 707 này đầu tiễn bay theo tuyến bay của máy bay chở khách, nửa đường thì rẽ xuống phía Nam, bay qua bầu trời Ethiopi hạ cánh xuống sân bay phía Nam, tại thủ đô Narobi – Kenia. Để đề phòng bị phát hiện, máy bay hạ cánh xuống khu vực cấm, việc này ngoài lãnh đạo cơ quan cảnh sát Narobi chỉ có vài quan chức cao cấp trong chính phủ được biết. Trong danh sách hành khách không có cái tên Pered mà là một thương gia buôn bán lông thú người Nam Phi.
Chiếc Boeing 707 số 2 cũng mang biểu tượng công ty hàng không Israel, cũng trên đường bay đó hạ cánh xuống sân bay tại Narobi. Chiếc máy bay này cũng đỗ lại sân bay tại Narobi, là nơi tiếp nhận người bị thương.
Tin tức 2 chiếc B-707 hạ cánh và đã tiếp dầu được văn phòng Đại diện công ty Hàng không Israel điện báo về Tổng công ty tại Tel Aviv. Điều này có nghĩa là lực lượng tập kích đã có thể xuất phát.
https://thuviensach.vn
https://thuviensach.vn
Tiến vào Uganda
Chiều thứ bảy ngày 3 tháng 7, nội các Israel triệu tập phiên họp khẩn cấp. Ngày hôm đó là ngày nghỉ tôn giáo, hai thành viên nội các là người theo giáo phái có giới luật nghiêm ngặt, họ tuân thủ qui định không được phép đi xe ô tô trong ngày đó nên đi bộ đến phủ thủ tướng. Thủ trưởng Rabin thông báo trước toàn thể nội các sẽ nhận mọi trách nhiệm về mình nếu thất bại và yêu cầu các thành viên nội các đồng ý với kế hoạch sử dụng vũ lực quân sự. Các thành viên nội các phát biểu ý kiến và thảo luận sôi nổi.
Lúc 3 giờ 10, trước thời gian nội các biểu quyết khoảng 20 phút lực lượng tập kích đã xuất phát trên đường bay sang Uganda. Họ nhận được mệnh lệnh là nếu các thành viên nội các không nhất trí với kế hoạch sử dụng vũ lực thì tất cả sẽ quay về. Cuộc họp nội các kết thúc vào hồi 3 giờ 30 phút. Căn cứ vào kết quả cuộc họp, mệnh lệnh “xuất kích khẩn cấp” lần đầu tiên được chính thức thông báo đến lực lượng tập kích.
Khi mệnh lệnh tác chiến đến tay lực lượng tập kích bốn máy bay C-130 đã vượt qua phía Nam bán đảo Sinai.
Cả bốn chiếc máy bay đều mang biểu tượng của máy bay dân dụng, bay theo đường bay dành cho máy bay dân dụng.
Khi bốn máy bay nhận được mệnh lệnh tác chiến, lập tức hệ thống thông tin vô tuyến được tạm dừng hoạt động các máy bay giữ khoảng cách có thể nhìn thấy nhau, nhằm hướng Uganda thẳng tiến.
Ra khỏi không phận Israel bay sang vùng trời biển Hồng Hải, biên đội hạ thấp độ cao, để tránh bị cáo tàu trinh sát của Arập phát hiện, biên đội khi thì bay sát mặt biển, khi thì bay thẳng vào các dòng khí lưu.
Ngồi trên máy bay các lính đặc nhiệm nhìn rõ sóng biển gào thét, chỉ cần sa vào một ngọn sóng, máy bay sẽ vùi xác xuống đáy biển sâu. Người can đảm như Johnny, giây phút này cũng nghĩ đến cái chết. Anh quay sang nói với người bên cạnh “Nếu có thể sống sót qua sinh nhật 30 tuổi năm nay tôi chắc chắn sẽ là người trường thọ.”
https://thuviensach.vn
Trời tối dần máy bay đã bay gần tới cao nguyên Đông Phi, luồn lách giữa những dãy núi cao…
Các máy bay F-4E bay trên tầm cao để bảo vệ. Khi đến gần Djibouti máy bay chuyển hướng bay vào không phận Ethiopia, bay về hướng Nam qua bầu trời Narobi khi gần đến Uganda, thời tiết bỗng thay đổi xấu đi nhanh chóng, chớp sáng liên hồi, máy bay bị rung lắc mạnh. Biên đội sử dụng Rada trên máy bay, bay mò mẫm trong tình trạng tầm nhìn trở lên mờ mịt. May mắn cho họ, Rada của các nước mà họ bay qua dường như không phát hiện ra biên đội máy bay lạ.
Trên máy bay, khi Chuẩn tướng Danfi Melon, tướng tá Netanyav và các thành viên thống nhất lại một lần nữa các bước trong kế hoạch giải cứu cũng là lúc máy bay bắt đầu hạ xuống sân bay Etebbe.
Lúc này chiếc Boeing-707 số 1 trên đó có tư lệnh không quân Pered đã được tiếp dầu và cất cánh từ Narobi và đã có mặt trên vùng trời hồ Victoria phía Nam của Etebbe và lượn vòng trên độ cao 800m. Chiếc máy bay này sử dụng rađa bám sát di chuyển của lực lượng tập kích, duy trì liên lạc với Bộ Tổng tham mưu tại Tel Aviv, khi cần thiết nó còn có nhiệm vụ yểm trợ cho lực lượng tập kích.
Các máy bay C-130 giữ giãn cách 800m nhằm hướng sân bay Etebbe. Dưới tầm mắt mọi người sân bay Etebbe nằm lặng lẽ, như thể không có chuyện gì xảy ra. Hồ Victoria bị sương mù che phủ nhưng phía sân bay Entebbe lại rất sáng sủa không có đám mây nào.
Tại phòng chờ sân bay Etebbe, các con tin đều mệt mỏi phờ phạc, trong số họ có nhiều người do không quen với thức ăn ở đây do vậy bị mắc bệnh lị, nhà vệ sinh do không có nước dội, mùi hôi thối bốc lên nồng nặc.
Lúc 3 giờ 5 phút chiều, Tổng thống Amin đến phòng chờ sân bay ông ta nói với các con tin: “Vì muốn cứu lấy mạng sống của mọi người, tôi đã cố gắng tác động từ nhiều phía, đây là lỗi của chính phủ Israel.” Ông ta đã từ hội nghị tại Monkis trở về sớm hai ngày so với kế hoạch.
https://thuviensach.vn
Một nam và một nữ khủng bố người Đức đứng gác ngoài cửa phòng chờ, khủng bố Jiaer và một tên khủng bố người Palestin đi tuần trong phòng, một người Palestin đội mũ nồi canh giữ tại góc phía Bắc phòng chờ. Ở đây tuy có vẻ được canh phòng cẩn mật nhưng vẫn có một bác sĩ người Arập đang tán chuyện với một tên bắt cóc người trập có vẻ rất thoải mái. Đa số các con tin đang mệt mỏi nằm nghỉ, chỉ có một số ít người đang chơi bài.
Chiếc Boeing C-130 số 1, trung tá Netanyav và 9 binh sĩ cải trang thành người da đen ngồi sẵn trong chiếc xe chờ sẵn ở vị trí gần cửa sau máy bay, họ đã nhận được tin tổng thống Amin về nước do đó đã huỷ bỏ kế hoạch giả danh tổng thống Amin.
Sau bảy giờ bay liên tục, lực lương tập kích theo đúng kế hoạch lúc 10 giờ 40 phút tôi (tức 11 giờ 45 phút giờ Uganda) đã đến vùng trời trên hồ Victoria, trước mắt họ là sân bay Etebbe.
Lát sau, 4 chiếc máy bay chia làm hai nhóm bắt đầu hạ cánh, chiếc số 1 và 2 hạ cánh xuống đường băng cũ, chiếc số 3 và 4 hạ cánh xuống đường băng mới. Chiếc máy bay số 1 báo với đài chỉ huy sân bay: “Những kẻ khủng bố được thả đã được đưa đến” và xin phép được hạ cánh. Máy bay cố gắng giảm bớt tiếng ồn của động cơ và bắt đầu lướt trên đường băng. Chiếc máy bay số 1 vừa cố gắng tránh ánh sáng của đèn pha vừa rời khỏi đường băng di chuyển về hướng nhà chờ cũ của sân bay.
Sau chiếc máy bay số 1 chiếc máy bay số 2 cũng tiếp đất sau đó nó dừng lại ở vị trí sẵn sàng cất cánh trên đường băng. Chiếc số 1 dừng lại trước bãi đỗ trước phòng chờ cũ của sân bay. Sân bay vẫn lặng như tờ, lính gác không phát hiện điều gì đáng ngờ trong những sự kiện vừa xảy ra.
Cầu thang được hạ xuống, Chuẩn tướng Danfi Melon là người nhảy xuống đầu tiên, tiếp đó là các thành viên lực lượng đặc nhiệm tỏa ra nhanh chóng truy tìm bọn bắt cóc và con tin.
Chiếc ô tô Toyota cũng được thả xuống và lăn bánh về phía trạm gác gần đài chỉ huy cũ, người lính gác vừa chào đáp lễ xong, chưa hiểu – được chuyện gì xảy ra thì đã ngã gục trước họng súng giảm thanh. Hóa trang đã
https://thuviensach.vn
thành công, nhưng trước khi xông vào bên trong, để không bị nhầm lẫn với binh inh Uganda, trung tá Netanyav và binh sĩ dưới quyền nhanh chóng dùng dầu lau sạch lớp mực màu đen bới trên mặt và quần áo cởi bỏ quân phục lính Uganda. Lúc này tháp chỉ huy dường như phát hiện ra có chuyện đáng ngờ, lập tức hệ thống đèn điện bị tắt, cả sân bay chìm trong bóng tối. Chiếc máy bay C-130 cuối cùng thực hiện đúng theo yêu cầu khi tập luyện, trong bóng tối đã hạ cánh thành công xuống đường băng mới.
Tên khủng bố người Đức đang đứng canh ngoài phòng chờ cũ của sân bay, chưa kịp định thần thì lực lượng tập kích đã lọt vào. Khi hắn quay đầu lại nâng súng lên thì một tiếng súng đã vang lên, hắn gục xuống bởi phát đạn kíp thời của lực lượng tập kích. Một lính đặc nhiệm khác nổ súng bắn chết một phụ nữ người Đức Dedman đang đứng ở cửa vào. Lính đặc nhiệm vừa kêu lên bằng tiếng Arập: “Nằm xuống! Nằm xuống!” vừa xông vào tòa nhà của sân bay. Trong phòng lớn của sân bay hai tên khủng bố bắn trả lại điên cuồng bằng súng trường tự động và súng ngắn. Nhưng dưới trận mưa đạn của lính đặc nhiệm Israel, chúng nhanh chóng gục xuống trong vũng máu.
Trong số các con tin, có người cho rằng bọn khủng bố đang tàn sát các con tin. Họ kêu lên: Israel! Israel!”, trong đó một phụ nữ 56 tuổi bà Polejvti người Israel trúng phải đạn lạc, bị chết vì mất quá nhiều máu. Một người khác là anh thanh niên Mamoni 19 tuổi từ Mỹ di cư sang Israel 5 năm trước, anh ta vừa đứng dậy thì bị trúng một viên đạn của lính Israel và chết ngay. Anh ta là một chàng trai tốt, trong 6 ngày bị giam giữ vừa rồi anh ta mang cà phê cho mọi người, chăm sóc người ốm, quan tâm chăm sóc cho khá nhiều người. Anh ta đang anh bước đến giúp đỡ một thành viên trong Hội đồng quản trị của công ty bảo hiểm nơi anh ta làm việc cũng bị thương nặng thì bị dính đạn. Trận đọ súng trong phòng lớn của sân bay chỉ diễn ra vẻn vẹn trong 1 phút 54 giây. Trung tá Netanyav và binh sĩ dưới quyền lao lên tầng 2 nhằm truy kích những tên khủng bố còn sống sót, họ tìm thấy 2 tên khủng bố đang lẩn trốn trong nhà vệ sinh, lập tức nổ súng tiêu diệt. Một tên khủng bố khác trốn ở góc phía Bắc của phòng lớn của bị tiêu diệt. Như
https://thuviensach.vn
vậy, số tên khủng bố bị tiêu diệt là 7 tên. Theo dự đoán có khoảng 10 tên khủng bố, do vậy đã có 3 tên chạy thoát (cũng có nguồn tin nói rằng bọn chúng đã bị bắt đưa về Israel).
Nhân viên y tế lập tức cáng đi 5 con tin và 4 binh sĩ bị thương, đưa họ lên bàn mổ trên máy bay. Trận chiến trong phòng chờ đánh động cả sân bay. Binh lính Uganda bắt đầu chống trả. Hoả lực từ đài chỉ huy bắn xuống mãnh liệt trung tá Neanyav và binh sĩ sử dụng tên lửa chống tăng và súng máy bắn trả, lúc đó bỗng có tiếng kêu “Nairi bị thương rồi!” Netanyav bị trúng đạn vào lưng, máu thấm ướt quần áo, ông định đứng dậy nhưng lại ngã gục xuống, ông đã bị một lính Uganda lấp trong bóng tối đánh trúng.
Trong suốt thời gian đó, các máy bay C-130 vẫn không ngừng động cơ, các máy bay này được hơn chục linh Israel bảo vệ. Trên bãi cỏ của sân bay ở đường băng mới bị tổ phá hoại phá huỷ từng chiếc, lửa bốc cao hắt ánh sáng đỏ rực lên bầu trời tôi đen mùa hạ.
Một đội đặc nhiệm đánh vào đài ra đa và cài thuốc nổ, trước khi châm ngòi họ không quên tháo gỡ những thiết bị do Liến Xô chế tạo đem về nước.
Đội đặc nhiệm trang bị xe jeep gắn súng cối không đế và xe bọc thép, chặn ngay tại cổng vào sân bay chặn đánh, tiêu diệt lực lượng tiếp viện từ Kampala kéo đến chi viện. Lực lượng tập kích còn tiến hành chụp ảnh lấy dấu vân tay của 7 tên khủng bố bị tiêu diệt để làm chứng cớ.
Trong 4 chiếc C-130, có một chiếc chỉ còn đủ nhiên liệu để bay trong 80 phút (bay đến Narobi cần 50 phút). Sẽ rất nguy hiểm nếu cho tiếp dầu ngay tại sân bay đang bốc cháy và phát nổ, do đó quyết định sau đó là sẽ tiếp dầu khi về đến sân bay Narobi.
Sau khi trận chiến bắt đầu 53 phút, chiếc máy bay số 2 chở các con tin được giải thoát bắt đầu cất cánh. Lúc này trời bắt đầu đổ mưa. Trong dinh Tổng thống cách sân bay 4km, Tổng thống Amin đang chìm trong giấc mộng đẹp. Ông ta không thể biết rằng vừa có một cuộc tập kích bất ngờ vừa xảy ra.
https://thuviensach.vn
Lính Israel mang đi tất cả chỉ bỏ lại vỏ đạn, thuốc nổ và những bơm dầu không cùng đến. Lát sau, đội đặc nhiệm tấn công vào đài chỉ huy và đài ra đa cũng quay về. Tiếp sau chiếc máy bay số 2, chiếc thứ 3, 4 cũng lần lượt cất cánh. Chuẩn tướng Danfi Melon đi trên chiếc máy bay số 1 cất cánh sau cùng (lúc này là 1 giờ 30 phút giờ Uganda).
Tất cả diễn biến hành động gần như theo đúng kế hoạch không xảy ra sai sót nào, lúc 11 giờ 01 phút chiếc máy bay số 1 chở lực lượng đặc nhiệm hạ cánh xuống sân bay Entebbe. Lúc 11 giờ 3 phút vang lên một tiếng súng nổ, chiếc máy bay số 2 chở con tin được giải thoát dự định 55 phút cất cánh đã cất cánh sớm 2 phút, sau phút thứ 53 tức là 11 giờ 54 phút rời khỏi sân bay Entebbe. Chiếc máy bay cuối cùng cất cánh vào lúc 0 giờ 30 phút.
Cả 4 chiếc C-130 còn hoàn toàn nguyên vẹn, lực lượng tập kích do vậy không cần đến sự chi viện của chiếc Boeing của Tư lệnh không quân Pered. Đề phòng không quân Uganda truy kích họ đã phá huỷ 11 chiếc máy bay MIC, tiêu diệt khoảng 45 lính Uganda.
Khi rời khỏi sân bay Entbbe, trong 106 con tin đã giải thoát được 104 người. Những người không thể trở về Tổ quốc là bà Polejvti, Mamoni, Bulekv (mất tích) có 11 người bị thương, 3 người chết, 1 người mất tích (sau này có thêm 1 người đã chết tại bệnh viện ở Narobi. Có 102 con tin sống sót trở về, 3 người chết, 1 người mất tích. Chỉ có 1 thành viên trong lực lượng tập kích hy sinh là trung tá Netanyav).
Bốn chiếc máy bay C-130 khi vào đến không Israel thì hạ thấp độ cao, bay trên các làng mạc và thành phố. 3 giờ sáng, khi người dân Israel qua đài phát thanh nhận được thông báo lực lượng đặc nhiệm đã tiến hành giải cứu thành công, họ reo mừng hoan hô và chờ đón họ trở về. 4 chiếc máy bay hạ cánh xuống căn cứ lúc cất cánh, đưa khí tài và các lính đặc nhiệm xuống. Các thành viên nội các chính phủ và người nhà các con tin chờ đợi ở sân bay Ben – Gurion, ngoài một số gia đinh chìm trong đau buồn vì mất người thân, khắp cả nước là bầu không khí vui vẻ, xúc động.
Tổng thống Amin đang ngủ ngon trong dinh Tổng thống thì vào lúc giờ 20 phút (giờ Uganda) bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, đầu dây thượng
https://thuviensach.vn
tá Belabu gọi từ Tel Aviv, Amin còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì Belabu đã nói: “Được sự quan tâm của ngài, thật vô cứng cảm kích.” Khi Tổng thống Amin hỏi lại: “Vậy là có ý gì?” thì điện thoại đã bị gác máy.
5 giờ chiều, lần này Tổng thống Amin gọi điện được cho thượng tá Belabu, trước hết ông ta lên án hành động dã man của phía Israel đã giết hại các binh sĩ Uganda, nhưng cuối cùng lại khen ngợi: “Với quan điểm là một quân nhân chuyên nghiệp, cuộc tấn công này thật hết chê, lính đặc nhiệm Israel quả thật là ưu tú.”
Chính phủ Israel ca ngợi chiến công của Jonathan Netanyav đồng thời truy phong quân hàm thượng tá cho ông. Thể theo nguyện vọng nhân dân, để con cháu đời sau mãi mãi ghi nhớ công lao người chiến sỹ đã hy sinh thân mình cho Tổ quốc, chính phủ Israel đặt tên cho chiến dịch này là “Chiến dịch Jonathan.”
https://thuviensach.vn
4. LỰC LƯỢNG “MẶT NẠ DA” CỦA ITALY GIẢI CỨU CON TIN
Ngày 17 tháng 12 năm 1981, tổ chức khủng bố “Lữ đoàn đỏ” của Italy tại Verona đã bắt cóc phó tổng tham mưu trưởng lực lượng bộ binh khu vực Nam Âu của NATO – chuẩn tướng James Dozier, sự kiện này đã làm chấn động cả thế giới. Lực lượng cảnh sát đặc biệt chống khủng bố “Mặt nạ da” của Italy nhanh chóng xuất kích, cuộc chiến đấu chỉ diễn ra trong vòng 90 giây. Chuẩn tướng Dozier đã được giải thoát an toàn, đây được coi như một ví dụ kinh điển trong lịch sử đấu tranh chống chủ nghĩa khủng bố.
https://thuviensach.vn
Vị tướng gặp nạn
Verona thành phố nằm ở phía Bắc Italy là thành phố lịch sử lâu đời, ở đây không những còn lưu giữ được khá nhiều di tích thời văn hoá phục hưng, mà còn nổi tiếng bởi những quần thể kiến trúc hoa lệ. Bộ Tư lệnh bộ binh khu vực Nam Âu của khối NATO cũng được đặt tại đây.
Xẩm tối ngày 17 tháng 12 năm 1981, trận gió đêm qua khiến thời tiết có vẻ lạnh hơn. Phó tổng tham mưu trưởng lực lượng bộ binh khu vực Nam Âu của khối NATO, chuẩn tướng lục quân Dozier vừa kết thúc một ngày làm việc căng thẳng lên xe ô tô rời khỏi phòng làm việc. Có lẽ lúc này những căng thẳng do công việc mang lại đã bị xua tan bởi làn gió từ Địa Trung Hải thổi tới mang theo cái lạnh lẽo và ẩm ướt của mùa đông. Lúc này trong chiếc xe Lincon bóng lộn, tướng Dozier cảm thấy vô cùng dễ chịu.
Gần con đường lớn phía Bắc trung tâm thành phố có một khu những biệt thự hai tầng xinh xắn màu xám, tướng Dozier ở trong một ngôi biệt thự nằm ở rìa bên ngoài. Ông từng tham gia vào chiến tranh Việt Nam, tháng 6 năm 1981 do sự vượt trội so với các bạn đồng nghiệp ở sự bình tĩnh quyết đoán và tài năng quân sự ông được Lầu Năm Góc bổ nhiệm vào vị trí hiện nay, chỉ huy lực lượng quân sự đối phó với khối hiệp ước Vacsava do Liên Xô đứng đầu. Dozier là sĩ quan cao cấp của Mỹ có chức vụ cao nhất trong Bộ Tư lệnh lực lượng bộ binh tại Nam Âu của NATO, ông nắm trong tay nhiều bí mật quan trọng của NATO.
“Két!!!”, ô tô dừng lại trước cửa toà biệt thự. Dozier biết lúc này đã là 6 giờ 30 chiều. Cuộc sống binh nghiệp lâu năm đã hình thành trong ông thói quen tuân thủ nghiêm ngặt thời gian. Khi làm bất cứ việc gì cao dù là những công việc nhỏ nhặt ông cũng có thói quen ước lượng chính xác thời gian cần thiết.
Phu nhân của Dozier, bà Meysey đang ngồi trong phòng khách rộng rãi, vừa nhìn thấy chồng bước vào vội vàng đặt quyển sách cầm trên tay xuống bước đến đón, đỡ chiếc áo khoác trên vai ông, hôn nhẹ lên má chồng, rồi
https://thuviensach.vn
bước đến giá áo. Dozier nhìn theo vợ với ánh mắt ngưỡng mộ, trong lòng thầm nghĩ, tuy đã 50 tuổi nhưng Meysey vẫn giữ được nét thanh thoát và sắc đẹp thời con gái và sức hấp dẫn vẫn không hề giảm sút. Không những vậy mỗi cử chỉ, hành động còn phảng phất nét đẹp thời thiếu nữ khi bà còn là một người mẫu.
Sau khi đưa Dozier về tới nhà, số lính bảo vệ cũng xong nhiệm vụ quay về. Ngày mai là ngày nghỉ cuối tuần cũng là ngày kí niệm lễ cưới bạc của hai người. Dozier phần vì không muốn những chàng trai trẻ kia cứ phải quanh quẩn cả ngày trong phòng, thật vô vị, phần vì ông muốn được ở lại một mình cùng người vợ để hồi tưởng lại những kỷ niệm đẹp đẽ trong quá khứ. Do vậy, trừ người đầu bếp, những người khác đều được phép về nhà trong ngày nghỉ cuối tuần với gia đình. Lúc này, cả toà nhà trở nên hết sức yên tĩnh.
Nghe tiếng nhạc chuông cửa, bà Meysey vừa cất tiếng hỏi vừa bước lại bên cửa.
Qua lỗ nhỏ nhìn ra ngoài, bà thấy đứng trước cửa là 4 người mặc đồ bảo hộ, vai đeo túi dụng cụ. Trong số này có một người đàn ông điển trai đứng ở gần cửa, anh ta lên tiếng: “Chiều nay có người gọi điện thông báo đường ống dẫn khí ga đã bị hư hại, cần được bảo dưỡng.”
Bà Meysey nồng nhiệt đón họ vào phòng, bà vừa định lên tiếng thì người đàn ông đi đầu đã tóm lấy bà, bàn tay kia nhanh như cắt dán một mảnh băng keo lên miệng bà. Meysey quẫy đạp dữ dội nhằm đánh động cho người chồng, nhưng bàn tay của gã đàn ông nọ cứng như gọng kìm sắt xiết chặt khiến cánh tay của bà như nát vụn, bà đau đớn đến chảy nước mắt.
Tiếng va chạm bên ngoài khiến tướng James nghi ngờ, bằng kinh nghiệm của mình, ông cảm nhận được điều bất trắc đang xảy ra, ông đang chuẩn bị báo cảnh sát, thì 4 tên lạ mặt cùng xông tới, một tên đập mạnh khẩu súng vào đầu ông khiến ông ngã lăn ra bất tỉnh, bọn chúng sau đó còn lấy còng khoá cả tay chân ông lại. Tên cầm đầu kéo bà Meysey lúc này đã ngất đi vì sợ hãi vào trong phòng, ném bà lên chiếc ghế sofa. Lúc này, dưới bếp người đầu bếp đang mải mê chuẩn bị cho bữa tiệc kỷ niệm lễ cưới bạc của ông bà
https://thuviensach.vn
chủ tổ chức vào trưa mai thì chợt phát hiện có một tên lạ mặt, mặt mày hung tợn đang áp sát sau lưng. Chưa kịp có phản ứng gì thì ông đã bị bịt miệng và trói nghiến lại. Mấy tên lạ mặt nhét vị tướng còn đang mê man bất tỉnh vào trong một chiếc hòm lớn. Chúng vào phòng đọc và phòng ngủ của ông lục soát, hy vọng sẽ tìm thấy được những tài liệu bí mật của NATO, sau 10 phút tìm kiếm nhưng chỉ tìm được khẩu súng ngắn của tướng Dozier và một ít đồ trang sức của bà Meysey, không hề thấy tài liệu hay thứ đồ gì có giá trị. “Tên Mẽo khốn kiếp, rút nhanh!” Mấy gã đàn ông vừa chửi rủa vừa khiêng chiếc hòm gỗ đưa lên xe ô tô và rồ ga chạy mất hút. Sau một tiếng đồng hồ xe ô tô đã đưa chiếc hòm gỗ đến thành phố Padua cách Verona 70 km, giữa ban ngày chiếc hòm được khiêng vào số 2 phố Bindemen.
Đây là khu chung cư 8 tầng, tầng trệt là một siêu thị. Trên các căn hộ có rất nhiều người cư trú. Siêu thị “Diya” là siêu thị duy nhất của Padua. Siêu thị này tuy qui mô không lớn nhưng được trang hoàng khá cầu kỳ, với nhiều mặt hàng phong phú, thêm vào đó là thái độ phục vụ hết sức tận tình, do vậy hàng ngày lượng khánh đến đây mua hàng khá đông đảo. Ngay từ đầu khi lựa chọn thính nơi đây là nơi trú ngụ cho cả nhóm, Antonio đã biết táo bạo dựa vào nguyên lý: Chỗ bí mật nhất là nơi sơ hở nhất.
Nhóm người tham gia vào vụ bắt cóc này gồm 4 người thuộc tổ chức khủng bố “Lữ đoàn đỏ” khá nổi danh tại Italy.
Antonio và người tình Eliza với dáng vẻ như của chủ hàng, đi sau hai người đàn ông vác chiếc hòm lớn, bọn họ đàng hoàng đi vào căn hộ tầng hai. Nơi đây là nơi ở của Eliza cũng là nơi hò hẹn của cô ta với Antonio. Không thể ai ngờ được rằng nơi đây lại là “nhà giam” của tổ chức “Lữ đoàn đỏ.”
“Bây giờ nhiệm vụ đã hoàn thành mỹ mãn!” Antonio liếc nhìn 3 kẻ đồng phạm. Khi gặp ánh mắt ngưỡng mộ và khát khao của Eliza, Antonio cảm thấy tự hào. Cứ nghĩ đến sự dịu dàng và hấp dẫn của Eliza, Antonio lại như được thấy cơ thể nõn nà, cặp giò tuyệt mỹ, thân hình chắc lẳn của nàng. Hắn dường như không thể kiềm chế lâu hơn được nữa…
https://thuviensach.vn
Buổi sáng hôm sau, vừa đầu giờ làm chi nhánh của toà soạn báo “ANSA” tại Verona đã nhận được một cú điện thoại nặc danh, một kẻ tự xưng là đại diện cho “Lữ đoàn đỏ” chính thức tuyên bố: Tướng Dozier đã bị giam trong “nhà giam của nhân dân” và “toà án nhân dân” đưa tên đao phủ của NATO ra xét xử công bằng vào thời điểm thích hợp.
“Tút, tút, tút!” tiếng chuông điện thoại vang lên dồn dập khiến tổng tham mưu trưởng khối NATO thương tướng Fory đang nhắm mắt thư – giãn giật nảy mình. Ông vội vàng nhấc ống nghe từ tổ hợp màu đỏ trên bàn, nét mặt nhanh chóng trở nên nghiêm trọng.
Tướng Dozier bị “Lữ đoàn đỏ” bắt cóc, thật là không thể tưởng tượng được. Tướng Fory lập tức thông báo tin này cho tổng tư lệnh NATO đang nghỉ phép và Bộ Quốc phòng Mỹ. Rất nhanh, phía Lầu Năm Góc ra chỉ thị: Yêu cầu NATO lập tức có báo cáo chi tiết về việc tướng Dozier bị bắt cóc lên Bộ Quốc phòng, đồng thời có biện pháp ứng phó kịp thời. Bằng mọi cánh tìm ra tung tích tướng Dozier và nhanh chóng thực hiện giải cứu.
Chưa đầy 24 tiếng đồng hồ, tin tướng Dozier bị bắt cóc đã được truyền đi khắp thế giới, nó như một quả bom nguyên tử bất ngờ phát nổ, không chỉ gây chấn động dư luận Italy mà chấn động cả thế giới.
https://thuviensach.vn
“Lữ Đoàn Đỏ”
Tại Italy nhan nhản các tổ chức có hoạt động khủng bố với số lượng thành viên phức tạp có lịch sử đa dạng, điều này có quan hệ sâu xa với tình hình chính trì, bối cảnh lịch sử xã hội Italy.
Trong thập niên 20 của thế kỷ 20, Italy là một trong những nước chịu sự thống trị của chủ nghĩa phát xít. Sự thống trị của chế độ độc tài phát xít Mussolini kéo dài 20 năm. Sau chiến tranh, sự thống trị của giai cấp tư sản Italy khá yếu đuối, tuy có nước Mỹ hậu thuẫn, nhưng Italy vẫn là quốc gia tư bản kém ổn định nhất Châu Âu. Điều này được thể hiện ở mâu thuẫn giai cấp sâu sắc, bất ổn định chính trị và sự thay đổi chính phủ liên tiếp. Kinh tế Italy được khôi phục và phát triển với tốc độ rất nhanh, nhưng cũng gặp phải không ít những khó khăn, số người thất nghiệp khá đông đảo. Không ít người phải gánh chịu những sức ép của khó khăn kinh tế, những người này có cảm giác như bị chính xã hội này ruồng bỏ. Những kẻ bất mãn với hiện thực xã hội đó đã thành lập các tổ chức “cánh tả” cho riêng mình, họ bước vào con đường của chủ nghĩa khủng bố. “Lữ đoàn đỏ” cũng là một ví dụ điển hình trong số đó.
Năm 1968, phong trào công nhân, học sinh tại Italy lần lượt đạt đến cao trào. Vào thời điểm đó, chính phủ Italy áp dụng chính sách nới lỏng đầu vào trường đại học, các trường đại học ồ ạt chiêu sinh, nhưng lại không ai quan tâm đến vấn đề sắp xếp việc làm cho sinh viên đại học sau khi tốt nghiệp. Tỷ lệ thất nghiệp tại Italy vốn đã rất cao, lại thêm số lượng đông đảo các sinh viên tốt nghiệp, chính phủ càng lâm vào tình thế khó khăn. Tốt nghiệp lúc này cũng đồng nghĩa với thất nghiệp, vô vàn những học sinh vừa rời cổng trường đại học bước vào cuộc sống thì đã rơi từ tháp ngà mơ mộng xuống vực thẳm thực tế, họ nhanh chóng được bổ sung vào đội quân thất nghiệp. Tình trạng đó đã khiến cho phong trào biểu tình thị uy của sinh viên lên đến đỉnh cao.
Hết biến động này thêm những trắc trở khác, mùa thu năm 1969, công nhân Italy nhằm tăng lương, cải thiện điều kiện làm việc đã phát động làn
https://thuviensach.vn
sóng biểu tình rầm rộ.
Sự kết hợp của phong trào sinh viên và công nhân đã tạo điều kiện cho sự ra đời của “Lữ đoàn đỏ.” Người thành lập và các thành viên sớm nhất ra nhập tổ chức này đều là công nhân của nhà máy Siemen tài thành phố công nghiệp Milan, cũng có người là sinh viên khoa xã hội của trường đại học. Một trong những người sáng lập của tổ chức này là Renato Curcio sinh viên khoa xã hội trường đại học Teledo của thành phố Dolin. Nhóm người này liên tục tham gia vào các cuộc diễu hành quần chúng, và dần dần nảy ra ý định thành lập một đội du kích trong lòng thành phố. Họ được gợi ý và khuyến khích bởi hình ảnh và tổ chức của lực lượng du kích của thành phố Gerwana của Nam Mỹ, học được từ tư tưởng cách mạng truyền thống của Đảng Cộng sản Italy. Cuối năm 1969, “Lữ đoàn đỏ” ra đời. Phù hiệu của tổ chức có hình ngôi sao năm cánh nằm trong vòng tròn. Những người sáng lập tổ chức này ngoài Curcio còn có Anberto Flancjini.
Tổ chức của “Lữ đoàn đỏ” rất chặt chẽ, đơn vị cơ sở của nó là các tổ, mỗi tổ có không quá 5 thành viên, trong số đó có một “hạt nhân”, trong các thành phố lớn đều bố trì cài cắm các chi nhánh. Các “hạt nhân” ở các nơi sẽ cấu thành lữ đoàn. Từ đó hệ thống tổ chức được kết cấu theo dạng kim tự tháp. Thông thường các hoạt động diễn ra ở quy mô tổ, mạng lưới của các thành viên trong tổ này không liên quan đến các tổ khác. Một quan chức Italy nói, hoạt động của cơ cấu “Lữ đoàn đỏ” giống như một con giun bị cắt ra nhiều đoạn, mỗi đoạn đều có thể hoạt động được. Khoảng thời gian từ cuối năm 1969 đến đầu năm 1970 là thời kỳ “Lữ đoàn đỏ” mới thành lập. Lúc đó, địa bàn hoạt động chủ yếu là trung tâm thành phố Milan, hoạt động chính là tổ chức và huấn luyện cái gọi là “những hạt nhân lịch sử.” Những học sinh đi theo “Lữ đoàn đỏ” kích động công nhân bãi công, đồng thời tuyên truyền tư tưởng “cách mạng chủ nghĩa Mác – Lênin” cho họ, với ý đồ hy vọng gây dựng cuộc cách mạng lật đổ sự thống trị của giai cấp tư sản tại Italy. Cũng vào thời điểm này, “Lữ đoàn đỏ” tiến hành – những “cuộc chiến đấu” đầu tiên, đó là hoạt động với tên gọi “làm què quặt cơ quan quyền lực.”
https://thuviensach.vn