🔙 Quay lại trang tải sách pdf ebook Những Kẻ Bất Khả Trị
Ebooks
Nhóm Zalo
https://thuviensach.vn
Những Kẻ Bất Khả Trị
Tác giả: Veronica Roth
Người dịch: Phạm Nữ Hồng Quyên
Số trang: 542
Ngày xuất bản: 10/2013
Nhà xuất bản: NXB Trẻ
Tạo prc: Đào Tiểu Vũ
Nguồn: Đào Tiểu Vũ eBook – www.dtv ebook.com
Những Kẻ Bất Khả Trị
GIỚI THIỆU
CHƯƠNG 1
CHƯƠNG 2
CHƯƠNG 3
CHƯƠNG 4
CHƯƠNG 5
CHƯƠNG 6
CHƯƠNG 7
CHƯƠNG 8
https://thuviensach.vn
CHƯƠNG 9 CHƯƠNG 10 CHƯƠNG 11 CHƯƠNG 12 CHƯƠNG 13 CHƯƠNG 14 CHƯƠNG 15 CHƯƠNG 16 CHƯƠNG 17 CHƯƠNG 18 CHƯƠNG 19 CHƯƠNG 20 CHƯƠNG 21 CHƯƠNG 22 CHƯƠNG 23 CHƯƠNG 24 CHƯƠNG 25 CHƯƠNG 26 CHƯƠNG 27 CHƯƠNG 28 CHƯƠNG 29 CHƯƠNG 30 CHƯƠNG 31 CHƯƠNG 32 CHƯƠNG 33 CHƯƠNG 34
https://thuviensach.vn
CHƯƠNG 35
CHƯƠNG 36
CHƯƠNG 37
CHƯƠNG 38
CHƯƠNG 39
LỜI CẢM ƠN
GIỚI THIỆU
Một lựa chọn
Một lựa chọn nhận diện bạn bè
Một lựa chọn xác định lòng tin
Một lựa chọn định đoạt lòng trung thành – vĩnh viễn
Một lựa chọn có thể làm bạn lột xác
Câu chuyện xảy ra tại một thành phố thuộc bang Chicago của Mỹ, tại đây tồn tại 5 môn phái, mỗi phái có tôn chỉ và lý tưởng riêng, bắt buộc các thành viên
phải sống và làm việc theo mục đích, nhiệm vụ đặc thù của phái mình: Abnegation – những người vị tha, xả thân vì người khác, Candor – những người chân thật, Dauntless - những người dũng cảm, liều lĩnh và mạnh mẽ, giữ nhiệm vụ bảo vệ thành phố, Erudite – môn phái của học thức và sự uyên bác, Amity – những người sống và đấu tranh vì hòa bình và công bằng.
https://thuviensach.vn
Beatrice một nhân vật đặc biệt, cô bé Abnegation bẩm sinh 16 tuổi này có bản chất và khả năng thiên bẩm không thuộc về một phái cố định nào. Trong buổi lễ chọn dành cho thành viên các môn phái, Beatrice đã quyết định từ bỏ gia đình, gia nhập vào tập thể Dauntless để được là chính mình. Sau kỳ nhập môn đầy chông gai, cô bé phát hiện ra nhiều bí mật không tưởng về chiến tranh đang ngấm ngầm lan tỏa trong thành phố. Và Beatrice phải giải cứu gia đình mình, tiếp tục cuộc chiến với các thế lực đen tối muốn lật đổ chính quyền.
NHẬN XÉT
Sách đã tạo nên một hiện tượng văn học ở Mỹ trong lần đầu tiên xuất hiện, vừa phát hành đã đứng thứ 6 trong top các sách bán chạy nhất trên New York Times, sau đó là 39 tuần liên tục ở vị trí đầu bảng Best Seller 2012. DIVERGENT là một trong những cái tên hot nhất nửa đầu 2013 trên các bảng xếp hạng, được Hollywood chọn làm phim với sự tham gia của những diễn viên tên tuổi như Kate Winslet, Maggie Q…
“Một quyển sách hấp dẫn tuyệt vời” – James Dashner, tác giải quyển The Maze Runner, sách bán chạy nhất trên New York Times
CHƯƠNG 1
https://thuviensach.vn
NHÀ TÔI CÓ một cái gương. Nó nằm đằng sau tấm bảng trượt ở hành lang trên lầu. Phái chúng tôi cho phép tôi soi cái gương đó ba tháng một lần vào ngày thứ hai của quý, đó cũng là ngày mà mẹ cắt tóc cho tôi.
Tôi ngồi trên một chiếc ghế đầu, còn mẹ thì đứng đằng sau cầm kéo tỉa tóc cho tôi. Những lọn tóc vàng xỉn, xơ xác cứ thế rơi đầy xuống sàn.
Cắt xong, mẹ túm hết đám tóc đang che mặt tôi rồi búi lại thành một búi sau đầu. Tôi để ý cách bà trông thật điềm tĩnh và tập trung. Bà quả rất thành thục nghệ thuật giấu đi cái tôi. Tôi thì không như vậy.
Tranh thủ lúc mẹ không để ý, tôi lén dòm một phát vào hình ảnh phản chiếu của mình trong gương - không phải vì tự sướng mà vì tò mò. Diện mạo con người ta có thể thay đổi một tá thứ trong vòng ba tháng.
Trong gương, tôi thấy một gương mặt hẹp, đôi mắt to, tròn và một cái mũi cao, ốm nhách - nhìn tôi vẫn giống một đứa con nít dù đâu đó mấy tháng trước tôi đã bước qua tuổi mười sáu rồi. Mấy phái kia có tổ chức sinh nhật, nhưng phái của tôi thì không. Làm vậy thì bê tha quá.
“Rồi,” mẹ nói khi đã túm gọn được cái búi tóc. Mắt bà bắt gập ánh mát tôi trong gương. Đã quá trễ để nhìn lơ đi chỗ khác rồi, nhưng thay vì mắng tôi thì bà lại cười với hình ảnh phản chiếu của cả hai chúng
https://thuviensach.vn
tôi. Tôi hơi cau mày. Tại sao bà không la tôi cái tội dám nhìn mình trong gương?
“Hôm nay là một ngày trọng đại”, mẹ nói. “Vâng”, tôi trả lời.
“Con có hồi hộp không?”
Tôi nhìn chằm chằm vào mắt mình một chút. Hôm nay là ngày tôi phải tham gia bài kiểm tra tư cách xem tôi thuộc về phái nào trong năm phái. Và ngày mai, tại buổi Lễ Chọn, tôi sẽ quyết định chọn phái; tôi sẽ quyết định toàn bộ phần đời còn lại của mình; tôi sẽ quyết đinh ở lại với gia đình hay từ bỏ họ mãi mãi.
“Dạ không”, tôi nói. “Bài kiểm tra không làm thay đổi sự lựa chọn của chúng ta.”
“Đúng vậy.” Bà mỉm cười. “Đi ăn sáng nào.” “Cảm ơn mẹ đã cắt tóc cho con.”
Mẹ hôn vào má tôi và kéo tấm bảng trượt, che cái gương lại. Tôi nghĩ mẹ có thể rất xinh đẹp, trong một thế giới khác. Dưới lớp áo thụng màu xám, mẹ có một thân hình mảnh mai. Mẹ có đôi gò má cao, lông mi dài, và mái tóc dài lượn sóng trên vai mỗi khi bà thả bung chúng vào buổi tối. Nhưng bà phải che giấu vẻ đẹp đó khi là thành viên của phái Abnegation.
Chúng tôi cùng đi xuống nhà bếp. Những buổi sáng như thế này, anh tôi thường làm bữa sáng, ba thì
https://thuviensach.vn
lùa tay xoa đầu tôi, còn mẹ thì vừa lau bàn vừa ngân nga một bài hát gì đấy - chính những buổi sáng như thế này khiến tôi cảm thấy có lỗi nhất vì muốn rời xa họ.
Xe buýt bốc mùi mệt mỏi. Mỗi lần nó lao lên cái vỉa hè gồ ghề nào là tôi lại bị xỏ từ bên này qua bên kia, bất kể tôi đã cố bám lấy cái ghế để có thề ngồi yên.
Anh tôi - Caleb – đứng giữa lối đi và đang nỗ lực níu lấy tay vịn trên đầu để đứng vững, chúng tôi nhìn không giống nhau. Anh ấy thừa hưởng mái tóc sẫm màu và cái mũi khoằm từ ba, cặp mắt xanh lục và hai cái lúm đồng tiền từ mẹ. Hồi nhỏ, tập hợp các đặc điểm đó nhìn hơi kì lạ nhưng giờ hóa lại hợp với ảnh. Nếu anh tôi không thuộc phái Abnegation thì tôi dám cá là mọi đứa con gái ở trường đều sẽ “chiếu tướng” ảnh cho mà xem.
Caleb cũng thừa hưởng tài năng về lòng vị tha của mẹ. Anh ấy đã nhường ghế cho một ông già cáu kình phái Candor trên xe mà không cần đắn đo.
Ông già Candor mặc một bộ vét đen với cà vạt trắng – đồng phục “chuẩn” của phái Candor. Phái của họ quý trọng sự chân thật và xem không gì chân thật bằng màu trắng và đen, vậy nên họ toàn mặc hai màu này.
Khoảng cách giữa các tòa nhà thu hẹp dần và đường êm hơn khi chúng tôi đến gần trung tâm thành
https://thuviensach.vn
phố. Tòa nhà một thời được đặt tên là Tòa Tháp Già Cỗi - mà chúng tôi gọi là Trung Tâm - hiện lên trong sương mù, như một cái cột đen vươn thẳng lén bầu trời. Xe buýt chạy xuyên dưới những đường ray cao ngất bên trên. Tôi chưa đi tàu lửa bao giờ, mặc dù chúng hoạt động cả ngày lẫn đêm và đường ray có mặt khắp mọi nơi. Chỉ có phái Dauntless mới đi tàu thôi.
Cách đây năm năm, những công nhân tình nguyện của phái Abnegation đã lát lại một số con đường. Họ bắt đầu từ trung tâm thành phố và lát dần ra ngoại ô cho đến khi hết nhẵn vật liệu. Mấy con đường chỗ tôi ở vẫn còn nứt nẻ và chằng chịt ổ gà, lái xe trên đường không an toàn chút nào. Mà đằng nào thì chúng tôi cũng chẳng có xe hơi.
Caleb trông vẫn điềm tĩnh khi chiếc xe buýt cứ lắc lư và xóc nảy trên đường. Ống tay chiếc áo chùng xám rũ xuống khi anh chụp lấy cái cột để giữ thăng bằng. Cái nhìn trong cặp mắt ảnh tố cáo với tôi rằng ảnh đang quan sát những người xung quanh - cố gắng chỉ nhìn thấy họ và quên đi bản thân mình. Phái Candor quý trọng sự chân thật, nhưng phái Abnegation chúng tôi lại tô vinh tinh thần vị tha.
Xe buýt dừng trước trường và tôi đứng dậy, lỉnh lẹ qua ông già Candor. Tôi vô tình vấp phải giày của ông già và quáng quàng chụp lấy cánh tay của Caleb. Ống quần tôi quá xá dài và tôi thì chưa bao giờ là một tiểu thư duyên dáng cả.
https://thuviensach.vn
Hạng Ưu là ngôi trường cũ nhất trong ba trường học của thành phố: Hạng Thường, Hạng Trung và Hạng Ưu. Giống y như tất cả các tòa nhà hàng xóm, nó được xây bằng kính và thép. Đằng trước có một bức tượng to bự bằng kim loại mà tụi Dauntless hay trèo lên sau giờ học, thách nhau coi đứa nào trèo cao hơn. Năm ngoái một đứa tụi nó té chổng vó và bị gãy chân. Tôi chính là cái đứa chạy đi gọi y tá.
“Hôm nay là kiểm tra tư cách rồi hen,” tôi nói. Caleb lớn hơn tôi chưa đầy một tuổi nên chúng tôi học cùng một khối ở trường.
Anh gật đầu khi chúng tôi đi qua cửa trước. Cơ bắp trên người tôi càng hết lên ngay khi chúng tôi bước vào. Bầu không khí dường như đói ngấu, như thể mọi đứa mười sáu tuổi ở đáy đang cố tiêu hóa nhiều thức ăn nhất có thể vào cái ngày cuối cùng này. Rất có khả năng là chúng tôi sẽ không còn sải bước trên những dãy hành lang này nữa sau buổi Lễ chọn - một khi chúng tôi đã chọn lựa xong, phái mới của chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm hoàn thành nốt cái sự học của chúng tôi.
Thời gian các tiết học hôm nay đều được rút ngắn còn một nửa để chúng tôi có thể tham dự đủ các lớp, trước bài kiểm tra tư cách sau giờ ăn trưa. Chưa gì mà tim tôi đã đập loạn xạ lên rồi.
“Anh không lo lắng chút nào về những gì người ta sẽ nói với anh sao?” tôi hỏi Caleb.
https://thuviensach.vn
Chúng tôi dừng lại tại một ngã ba, anh sẽ đi một đường đến lớp Toán Cao Cấp, còn tôi rẽ hướng còn lại đến lớp Lịch Sử.
Caleb nhướng mày: “Em lo không?”
Tôi có thể nói với ảnh là tôi đã lo sốt vó suốt những tuần lễ vừa qua về những điều bài kiểm tra sẽ phán về tôi - Abnegation, Candor, Erudite, Amity, hay Dauntless?
Thay vì vậy, tôi cười và nói: “Không hẳn.” Anh cười lại: “Vậy thì... Chúc một ngày tốt lành.”
Tôi đi đến lớp Lịch Sử Môn Phái, vừa đi vừa cắn muốn tét môi dưới. Caleb đã không trả lời câu hỏi của tôi.
Các hành lang đều chật cứng, dù ánh sáng từ cửa sổ đã tạo ra một ảo giác vẻ không gian; đây là một trong vài nơi ít ỏi mà người ở độ tuổi chúng tôi của các phái trộn lẫn với nhau. Hôm nay đám đông có một thứ năng lượng mới, hội chứng kích động ngày cuối cùng.
Một đứa con gái tóc xoăn hét lên ngay sát lỗ tai tôi: “Ê!” và vẫy tay rối rít một đứa bạn đằng xa. Một ống tay áo khoác đập vào má tôi. Sau đó một thằng phái Eruđite mặc áo len màu xanh dương xô tôi một cái. Mất thăng bằng, tôi té cái rắm xuống sàn.
“Tránh đường coi, Cứng Đơ,” nó nạt và đi tiếp.
https://thuviensach.vn
Hai má tóí nóng lên. Tôi đứng dậy, phủi bụi. Vài người dừng lại khi tôi té nhưng tuyệt nhiên không một ai tỏ ra chút thiện chí muốn giúp tôi. Họ chỉ dõi mắt theo tôi tới cuối hành lang. Mấy chuyện kiểu như vậy đã xảy đến cho những đứa phái chúng tôi cả mấy tháng nay - tụi Erudite đã truyền bá vài bài báo sặc mùi thù địch về phái Abnegation, và nó bắt đầu ảnh hưởng đến các mối quan hệ của chúng tôi ở trường. Quần áo màu xám, tóc tai đơn giản và thái độ khiêm tốn của phái chúng tôi đáng lý ra phải giúp tôi dễ quên đi bản thân mình hơn và khiến những người khác ít để ý đến tôi hơn. Nhưng giờ đây họ lại biến tôi thành mục tiêu.
Tôi dừng lại bên cạnh một cửa sổ ở cánh phía Đông tòa nhà và đợi tụi Dauntless tới. Sáng nào tôi cũng làm vậy. Đúng bảy giờ hai mươi lăm, tụi Dauntless sẽ chứng minh lòng dũng cảm của tụi nó bằng cách nhảy xuống từ một cái tàu đang chạy.
Ba tôi gọi phái Dauntless là tụi “nổi loạn.” Họ xỏ lỗ tai, xăm mình và mặc toàn đồ đen. Mục tiêu tối thượng của họ là bảo vệ hàng rào bao quanh thành phố. Còn bảo vệ khỏi cái gì thì tôi chịu.
Đáng lẽ họ phải làm tôi lúng túng mới phải. Đáng lẽ tôi phải thắc mắc sự dũng cảm - đức tính họ xem trọng nhất - thì liên quan gì tới cái vòng kim loại bấm ở lỗ mũi. Thay vì vậy, mắt tôi cứ dán dính vào họ bất kể họ ở đâu.
Có tiếng còi tàu hú, tiếng còi dộng ầm ầm trong ngực tôi. Chiếc đèn gắn trước đầu tàu tắt bật liên hồi
https://thuviensach.vn
khi con tàu lao vun vút ngang qua ngôi trường, để lại những tiếng kêu rít vang rền trên đường ray sắt. Khi một vài toa tàu cuối cùng lướt qua, một đám “di dân” bự gồm cả nam lẫn nữ, tất cả đều mặc đồ đen, quăng mình khỏi những toa tàu đang chạy, vài đứa té lăn cù, những đứa còn lại loạng choạng mất mấy bước mới lấy lại được thăng bằng. Một thằng choàng tay qua vai một đứa con gái rồi cười sảng khoái.
Đứng nhìn tụi nó hoài coi bộ hơi khùng khùng. Tôi quay người khỏi cánh cửa sổ, hòa vào đám đông để đi đến lớp Lịch Sử Môn Phái.
CHƯƠNG 2
BÀI KIỂM TRA bắt đầu sau giờ ăn trưa. Chúng tôi cùng ngồi ở cái bàn dài trong căn tin, và các giám thị sẽ gọi mười cái tên một lúc, mỗi đứa vô một phòng. Tôi ngồi kế anh Caleb và đối diện nhỏ Susan hàng xóm.
Ba của Susan di chuyển khắp thành phố vì công việc, vậy nên chú ấy có một cái xe hơi và đưa đón Susan tới trường hàng ngày. Chú cũng hay đề nghị cho anh em tôi đi ké nhưng Caleb nói chúng tôi thích đi trễ hơn một chút và không muốn làm phiền chú.
Dĩ nhiên là không rồi.
https://thuviensach.vn
Các giám thị hầu hết là tình nguyện viên phái Abnegation, mặc dù cũng có một phòng có giám thị là người phái Erudite và một phòng khác là người phái Duntless để kiểm tra đám Abnegation tụi tôi, vì luật đã nói rõ là người cùng phái thì không kiểm tra nhau được. Luật cũng cảnh báo trước là chúng tôi chẳng thể nào chuẩn bị trước gì cho bài kiểm tra đâu, thế nên tôi chẳng biết mọi chuyện sẽ ra ngô ra khoai thế nào nữa.
Tôi nhìn lướt từ Susan sang dãy bàn của đám Duntless phía bên kia phòng. Tụi nó đang cười giỡn, la hét và chơi bài. Ở dãy bàn khác, tụi Erudite đang bàn luận gì sôi nổi lắm về sách báo tạp chí này nọ, theo đuổi kiến thức như mọi khi.
Một nhóm mấy đứa con gái phái Amity mặc đồ màu vàng và đỏ ngồi tụm lại thành một vòng tròn trên sàn căn tin, chơi trò gì đó có màn đập tay và hát theo một bài đồng dao. Cứ vài phút một lần tôi lại nghe tụi nó cười rộ lên khi có một đứa bị loại và phải ngồi và giữa vòng tròn. Ở cái bàn kế bên, mấy thằng phái Candor đang lấy tay làm những cử chỉ bậy bạ. Hình như tụi nó đang cãi lộn nhau về cái gì đó nhưng chắc không nghiêm trọng, vì có vài đứa vẫn tủm tỉm cười.
Ở bàn Abnegation, chúng tôi lặng lẽ ngồi đợi. Quy tắc của mỗi phái buộc người ta phải tuân theo ngay cả những hành vi vô thưởng vô phạt nhất và không ngại tước đi đặc quyền của cá nhân nào không tuân thủ. Tôi ngờ là không phải ai phái
https://thuviensach.vn
Erudite lúc nào cũng muốn chúi mũi vô học và toàn bộ phái Candor không phải lúc nào cũng khoái tranh luận, nhưng họ, cũng như tôi, không thể chống lại những qui phạm của mỗi phái được.
Tên anh Caleb nằm trong nhóm tiếp theo được gọi. Anh di chuyển một cách tự tin về phía lối ra. Tôi chẳng cần phải chúc ảnh may mắn hay khuyên ảnh đừng lo lắng. Từ lâu ảnh đã biết ảnh thuộc về đâu rồi, tôi biết thế. Ký ức đầu tiên của tôi về ảnh là hồi tụi tôi bốn tuổi, ảnh đã la tôi một trận cái tội không đưa cái dây nhảy của tôi cho một con nhóc không có đồ chơi trong sân chơi. Giờ ảnh không còn thuyết giáo tôi thường xuyên nữa nhưng tôi vẫn còn khắc cốt ghi tâm cái nhìn chê trách của ảnh miết.
Tôi đã cố gắng giải thích cho ảnh là bản năng của tôi không giống ảnh - ý tưởng nhường ghế cho ông già Candor trên xe buýt còn không mảy may le lói trong đầu tôi nữa kìa - nhưng mà ảnh không hiểu. Lúc nào ảnh cũng nói: “Cứ làm những điều em phải làm đi.” Với anh thì dễ ẹc. Đáng lẽ ra với tôi nó cũng phải dễ ẹc giống vậy.
Bao tử tôi quặn thắt lại. Tôi nhắm nghiền mắt và cứ nhắm vậy phải đến mười phút sau, khi Caleb lại ngồi xuống cạnh tôi.
Mặt anh tái như thạch cao. Ảnh chà hai lòng bàn tay dọc hai chân giống như khi tôi chùi mồ hôi, và khi dừng lại, những ngón tay ảnh run cầm cập. Tôi há miệng định hỏi han vài câu nhưng
https://thuviensach.vn
không phát ra được tiếng nào. Tôi không được phép hỏi ảnh về kết quả bài kiểm tra và ảnh cũng không được phép nói cho tôi biết.
Một tình nguyện viên Abnegation bắt đầu kêu tên lượt kế tiếp. Hai đứa từ Dauntless, hai từ Erudỉte, hai từ Amity, hai từ Candor và rồi: “Phái Abnegatỉon: Susan Black và Beatrice Prior.”
Tôi đứng dậy vì buộc phải thế, chứ nếu được lựa chọn thì ta thồi ngồi ì tại chỗ cho đến hết giờ. Tôi có cảm giác như có một cái bong bóng trong lồng ngực mình, cứ mỗi giây lại phình to hơn một chút và sẵn sàng làm tôi nổ tung thành từng mảnh. Tôi theo Susan đi đến lối ra. Những người tôi đi ngang qua chắc chẳng phân biết hai đứa tôi được. Chúng tôi mặc đồ y chang nhau, hai cái đầu tóc vàng được cột giống nhau. Chỉ khác một chỗ duy nhất là Susan chắc đang không cảm thấy sắp ói ra tới nơi, và theo tôi thấy thì tay nó cũng không run rẩy tới mức phải túm lấy vạt áo để giữ cho chúng cố định.
Đợi chúng tôi ngoài căn tin là một dãy mười căn phòng. Chúng được dành riêng cho bài kiểm tra tư cách nên tôi chưa từng đặt chân vào trong đó trước đây. Không giống các phòng khác trong trường, chúng ngăn cách nhau không phải bằng kính mà là bằng gương. Tôi nhìn mình bước về phía một căn phòng, tái mét và sợ hãi. Susan nhe răng cười lo lắng với tôi lúc nó bước vào phòng 5, và tôi vào phòng 6, một nữ Dauntless đang đợi tôi ở đó.
https://thuviensach.vn
Trông cô ấy không có vẻ cáu kỉnh như tụi Dauntless nhỏ mà tôi gặp. Cô có cặp mắt nhỏ, đen huyền, hơi xếch và mặc một cái áo giả vét màu đen - giống đồ đàn ông - và quần jeans. Chỉ khi cô ta quay lưng lại đóng cửa tôi mới để ý thấy một cái hình xăm sau gáy, một con diều hâu màu trắng và đen với cặp mắt đỏ ngầu. Nếu mà tim gan phèo phổi tôi đang không nhảy lên tới cổ họng thì tôi đã hỏi cổ nó có nghĩa là gì rồi. Nó chắc chắn phải tượng trưng cho một cái gì đó.
Các bức tường trong phòng đều được bao phủ bằng gương. Tôi có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình từ mọi góc: lớp áo vải xám xịt làm mờ nhòe đường nét cái lưng của tôi, cái cổ dài, hai bàn tay xương xẩu, mắt đỏ rần lúng túng. Trần nhà rực ánh sáng trắng. Chính giữa phòng là một cái ghế ngả lưng được, giống ghế của nha sĩ, với một cái máy kế bên. Nhìn nó đúng là giống một nơi tiềm tàng những điều kinh khủng khiếp.
“Đừng lo,” người phụ nữ nói, “nó không làm em đau đâu.”
Cô có mái tóc đen và thẳng, nhưng trong ánh sáng này tôi lại thấy như nó có kẻ sọc xám vậy.
“Hãy ngồi xuống và thả lỏng đi,” cổ nói. “Tôi tên là Tori.”
Tôi lóng ngóng ngồi xuống ghế và ngả người ra sau, đầu tựa vào cái gối để đầu. Ánh sáng làm tôi cay cả mắt. Tori thì đang bận bịu với cái máy bên phải
https://thuviensach.vn
tôi. Tôi cố gắng tập trung vào cô và lờ đi đống dây nhợ trên tay cô.
“Sao lại là diều hâu ạ?” tôi bật hỏi trong lúc cổ in cái điện cực lên trán tôi.
Cổ nhướng mày: “Chưa bao giờ gặp một Abnegatỉon nào tò mò như vậy trước đây.”
Tôi rùng mình, tay nổi da gà. Sự tò mò của tôi là một sai lầm, một sự phản bội giá trị của phái Abnegation.
Khẽ huýt sao, cổ ấn một cái điện cực khác lên trán tôi và giải thích: “Với một vài bộ phận trong thế giới cổ đại, diều hâu tượng trưng cho mặt trời. Từ khi có hình xăm này, tôi cảm thấy mặt trời luôn hiện diện ở trong mình, tôi không còn phải e sợ bóng tối nữa.”
Tôi cố gắng kìm chế để không hỏi ngược lại nhưng thất bại: “Cô sợ bóng tối hả?”
“Tôi từng sợ bóng tối,” cô ấy sửa. Cổ tự áp cái điện cực tiếp theo lên trán mình và nối vào đó một sợi dây. Cổ nhún vai: “Bây giờ nó nhắc tôi nhớ về những nỗi sợ hãi mà tôi từng trải qua.”
Tori đứng ra đằng sau tôi. Tôi túm chặt cái tay vịn ghế tới nỗi mấy cái đốm đỏ trên khớp tay mất màu luôn. Cổ giật mạnh mấy sợi dây về phía mình, dán nó lên người tôi, người cổ, dán vô luôn cái cỗ máy đằng sau. Sau đó cổ đưa cho tôi một cái lọ nhỏ đựng thứ chất lỏng gì đó.
https://thuviensach.vn
“Uống cái này đi.”
“Cái gì đây ạ?” Cổ họng tôi như sắp sưng lên tới nơi. Tôi nuốt nước bọt: “Chuyện gì sẽ xảy ra ạ?”“Không nói được. Nhưng cứ tin tôi đi.”
Tôi nén hết không khí vào phổi và đổ tọt nội dung của cái lọ vô miệng. Mắt nhắm nghiền.
Mở mắt ra chỉ một tích tắc sau, nhưng tôi đã ở đâu đó khác rồi. Tôi vẫn đứng trong căn tin trường nhưng tất thảy các dãy bàn đều trống trơn, và tôi nhìn thấy tuyết đang rơi qua những bức tường gương. Có hai cái giỏ trên cái bàn trước mặt tôi. Một cái chứa một khoanh phô mai to và cái kia đựng một con dao dài bằng cẳng tay.
Một giọng phụ nữ vang lên sau lưng tôi: “Chọn đi.”
“Tại sao?” Tôi hỏi.
“Chọn đi,” cô ta lặp lại.
Tôi nhìn ra sau nhưng không có ai ở đó. Tôi quay lại với mấy cái giỏi. “Em phải làm gì với chúng?”
“Chọn đi!” cô ta hét lên.Khi cô ta la lối lên với tôi, nỗi sợ hãi của tôi bốc hơi luôn, nhường chỗ cho cái tính ngoan cố. Tôi cau có khoanh hai tay lại với nhau.
“Tùy em thôi,” cô ta nói.
https://thuviensach.vn
Hai cái giỏ biến mất. Tôi nghe tiếng cửa mở cót két và quay người lại để xem ai. Tôi không thấy “ai” mà thấy một “thứ”: một con chó mũi nhọn đứng chễm chệ cách tôi vài mét. Nó cúi người xuống và từ từ tiến về phía tôi, miệng hé ra để lộ hàm răng trắng nhởn. Tiếng gầm gừ thoát ra từ cổ họng nó, và tới đây tôi mới ngộ ra là miếng phô mai có thể hữu dụng trong trường hợp này. Hoặc con dao. Nhưng giờ thì đã quá trễ rồi.
Tôi nghĩ tới chuyện bỏ chạy nhưng con chó chắc chắn sẽ nhanh hơn. Tôi không thể vật nó ra đất. Đầu óc tôi nảy tưng tưng. Tôi phải quyết định ngay. Nếu tôi có thể nhảy qua một trong những cái bàn rồi dùng nó làm lá chắn - không, tôi quá lùn để phóng qua được mấy cái bàn, và lại còn không đủ khỏe để nhấc nó lên nữa.
Con chó gầm gừ, và tôi gần như thấy sọ tôi đang rền vang vì âm thanh đó.
Sách sinh học nói rằng lũ chó có thể đánh hơi được nỗi sợ hãi nhờ một chất nào đó mà các tuyến của con người tiết ra trong tình trạng bị cưỡng ép, cái chất giống chất tiết ra bởi còn mồi của chó. Ngửi thấy mùi sợ hãi, chúng tấn công. Con chó chỉ cách tôi mấy chục xen-ti-mét, móng chân cào cào trên nền nhà.
Tôi không thể chạy trốn. Tôi không thể chống cự. Thay vào đó tôi chỉ ngửi thấy mùi hơi thở hôi hám của con chó và cố không nghĩ đến những thứ nó vừa “xử” xong. Cặp mắt nó không có chút tròng trắng nào, chỉ tuyền một tia nhìn đen kịt.
https://thuviensach.vn
Mình còn biết gì về lũ chó nữa nhỉ? Không được nhìn thẳng vào mắt nó. Đó là một dấu hiệu công kích. Tôi nhớ hồi nhỏ có lần hỏi xin ba cho nuôi một con chó, và bây giờ, nhìn đống đất trước mấy cái móng chân con chó này, tôi chẳng thể nào nhớ nổi lý do tại sao mình lại thích nuôi chó nữa. Nó tiến đến gần hơn, vẫn gầm gừ. Nếu như nhìn chằm chằm vào mắt nó là dấu hiệu của sự công kích thì dấu hiệu của sự quy phục là gì đây trời?
Hơi thở của tôi to nhưng không đều. Tôi quỳ gối xuống. Điều cuối cùng tôi muốn làm là nằm dài xuống đất trước mặt con chó - giúp hàm răng nó ngang hàng với cái mặt tôi - nhưng đó là sự lựa chọn tốt nhất mà tôi có. Tôi duỗi chân ra sau và chống cùi chỏ. Con chó tiến đến gần hơn, và gần hơn, cho đến khi tôi cảm thấy hơi thở của nó đang phả lên mặt mình. Hai tay tôi run lẩn bẩy.
Nó sủa váng lên bên tai tôi, và tôi phải nghiến chặt răng để khỏi thét lên.
Cái gì đó thô ráp và ướt át chạm vào má tôi. Tiếng gầm gừ của c cũng ngưng bặt, và khi tôi ngóc đầu lên để nhìn nó lần nữa, nó đang thở hổn hển. Nó liếm mặt tôi. Tôi cau mày và ngồi dậy. Con chó kê cái hàm của nó lên đầu gối tôi và liếm cằm tôi. Rùng mình, tôi quẹt nước dãi dính trên da đi và phá ra cười.
“Hóa ra mày cũng không tới nỗi là một con quái vật xấu xa hử?”
https://thuviensach.vn
Tôi chầm chậm đứng dậy để không làm nó giật mình, nhưng nó hình như là một con thú khác hoàn toàn so với con tôi vừa đối mặt ban nãy. Tôi vươn tay ra, cẩn thận hết mức để có gì còn kịp rút lại. Con chó dụi dụi đầu vào tay tôi. Đột nhiên tôi thấy mừng vì mình đã không chọn con dao.Tôi chớp mắt, và khi mở mắt ra, một đứa nhỏ mặc váy trắng đã đứng sẵn phía bên kia căn phòng. Cô bé giơ hai tay về phía trước và kêu ré lên: “Chó con!”
Khi cô bé chạy tới phía con chó, tôi há miệng định cảnh báo nhưng quá trễ rồi. Con chó quay lại. Thay vì gầm gừ, nó sủa váng lên và táp tới tấp, cơ bắp se lại thành cuộn. Sắp tấn công rồi. Không kịp suy nghĩ, tôi chỉ nhảy bổ ra, ném người lên lưng con chó, vòng hai tay qua cái cổ to bự của nó.
Đầu tôi đập xuống đất. Con chó với cô bé con đã biến đi đâu mất. Chỉ có một mình tôi trong phòng kiểm tra, căn phòng giờ trống không. Tôi chậm chạp quay một vòng và không thấy hình ảnh của mình trong bất kỳ cái gương nào. Tôi đẩy cửa và bước ra hành lang, nhưng không phải là cái hành lang; đó là một cái xe buýt, và mọi chỗ ngồi đều đã có người.
Tôi đứng giữa đường đi và níu lấy một cái cột. Ngồi ngay gần tôi là một người đàn ông đang đọc báo. Tôi không thấy mặt ông ta vì tờ báo đã che đi mất, nhưng tôi có thể thấy đôi bàn tay. Chúng chằng chịt những sẹo, giống như bị bỏng, và đang siết chặt tờ báo như muốn vò nát nó vậy.
https://thuviensach.vn
“Cô biết người này không?” ông ta hỏi, vỗ vào bức hình trên trang trước của tờ báo. Tiêu đề chạy chữ: “Đã Tóm Được Tên Sát Nhân Tàn Bạo!” Tôi nhìn chòng chọc vào hai chữ “sát nhân.” Đã lâu lắm rồi tôi mới lại thấy hai chữ này, nhưng nội hình dáng của chúng thôi cũng đủ làm tôi sợ phát khiếp rồi.
Bức hình ở dưới tiêu đề là của một người đàn ông trẻ tuổi với gương mặt thô kệch và chòm râu quai nón. Tôi có cảm giác là tôi biết người này nhưng không nhớ là bằng cách nào. Cùng lúc đó, tôi cũng cảm thấy thú nhận tôi có quen biết người này sẽ là một ý kiến hơi bị tệ hại.
“Thế nào?” Giọng nói ông ta đã có chút giận dữ, “Biết không?”
Một ý kiến tệ - không, cực kỳ tệ. Tim tôi đập thình thịch và tôi phải bám lấy cái cột để giữ cho tay không run lên, nó sẽ tố cáo tôi mất. Nếu tôi nói với ông ta là tôi có biết người trong bài báo, cái gì đó kinh khùng lắm sẽ xảy đến với tôi. Nhưng tôi có thế thuyết phục ông ta là tôi không biết. Tôi có thể hắng giọng và nhún vai - nhưng như vậy là nói dối.
Tôi hắng giọng.
“Biết không?” Ông ta hỏi lại.
Tôi nhún vai.
“Sao?”
https://thuviensach.vn
Tự nhiên tôi rùng mình. Sợ hãi vô lý; đây chỉ là bài kiểm tra thôi mà, đâu có thật. “Không,” tôi nói, giọng điệu hoàn toàn bình thường. “Chẳng biết đây là ai cả.”
Ông ta đứng dậy và cuối cùng tôi cũng thấy được trọn khuôn mặt ấy. Ông ta mang kính đen, và miệng thì đang cong lại phát ra tiếng gầm gừ. Giống đôi tay, hai má người này gợn lên đầy những vết sẹo. Ông ta gí sát vào mặt tôi. Hơi thở nồng nặc mùi xì gà. Không có thật, tôi trấn an bản thân. Không có thật.
“Cô nói dối,” ông ta nói. “Cô nói dối!”
“Không phải.”
“Ta có thể nhìn thấy trong mắt cô.”
Tôi càng thẳng người hơn. “Ông không thể.”
“Nếu cô biết hắn ta,” ông ta hạ giọng. “Cô có thể cứu ta. Cô có thể cứu ta!”
Tôi nheo mắt. “Đã nói rồi,” tôi nói. Tôi điều chỉnh lại cơ hàm. “Tôi không biết.”
CHƯƠNG 3
TÔI TỈNH DẬY với hai lòng bàn tay ướt nhẹp mồ hôi và cảm giác tội lỗi đè nặng trên ngực. Tôi đang nằm trên chiếc ghế trong căn phòng ốp gương.
https://thuviensach.vn
Nghiêng đầu lại, tôi thấy cô Tori đang đứng đằng sau. Cổ mím chặt môi và lột mấy cai điện cực ra khỏi đầu chúng tôi. Tôi đợi cổ nói gì đó về bài kiểm tra - rằng nó xong rồi, rằng tôi làm cũng khá, mặc dù với bài kiểm tra kiểu như thế này thì làm tệ thế quái nào được? - nhưng cổ vẫn ngậm tăm, chỉ kéo mấy cái dây ra khỏi trán tôi thôi.
Tôi ngồi dậy và chùi tay cực lực vào áo. Tôi đã làm sai cái gì đó rồi, ngay cả khi nó chỉ diễn ra trong đầu. Có phải cái nhìn kì lạ của cô Tori trao cho tôi lúc này là do cổ không biết phải nói sao cho tôi biết rằng tôi là một người rất kinh khủng không? Ước gì cổ nói quách ra cho rồi.
“Thật,” cổ nói, “phức tạp. Xin lỗi, tôi sẽ quay lại ngay.”
Phức tạp?
Tôi c gối tới tận ngực và úp mặt xuống gối. Ước gì tôi cảm thấy muốn khóc, vì nước mắt ít ra có thể khiến tôi thấy nhẹ nhõm phần nào, nhưng tôi lại không có cảm giác đó. Làm sao có thể rớt một bài kiểm tra mà mình không được phép chuẩn bị tí xíu nào cho nó chứ?
Càng lúc tôi càng thấy lo lắng. Cứ một chặp vài giây tôi phải lau tay một lần vì mồ hôi mẹ mồ hôi con cứ thi nhau túa ra - hoặc có lẽ chỉ vì làm vậy giúp tôi bình tĩnh hơn. Lỡ người ta nói rằng tôi không hợp với bất kỳ phái nào hết thì sao? Tôi sẽ phải ngủ bờ ngủ bụi ngoài đường với những người
https://thuviensach.vn
không có môn phái gì hết. Tôi không thể làm vậy được. Sống vô môn phái không chỉ là sống trong nghèo khó và túng quẫn, nó còn là cuộc sống cách ly khỏi xã hội, rời xa điều quan trọng nhất trong cuộc sống: cộng đồng.
Có lần mẹ tôi nói rằng chúng tôi không thể tồn tại cô độc, nhưng ngay cả khi có thể thì cũng chẳng ai muốn vậy. Không thuộc về phái nào hết, chúng tôi không có mục đích và lý do để sống.
Tôi lắc lắc đầu. Không thể nghĩ theo chiều hướng này được. Mình phải giữ bình tĩnh.
Cuối cùng cửa cũng mở, và Tori cũng bước vào. Tôi bấu lấy thành ghế.
“Xin lỗi đã làm em lo lắng,” Tori nói. Cô đứng ngay cạnh tôi, hay tay đút vào túi. Trông cô hơi căng thẳng và tái mét.
“Beatrice, kết quả của em không xác định được,” cổ nói. “Thường thì mỗi giai đoạn mô phỏng sẽ loại trừ một hoặc hơn, khả năng thuộc về các phái, để cho ra kết quả cuối cùng. Nhưng trong trường hợp của em thì từ đầu đến cuối chỉ có hai khả năng bị loại trừ thôi.”
Tôi nhìn chòng chọc vào cô: “Hai?” tôi hỏi. Cổ họng tôi khô khốc, tới nỗi mở miệng nói là cả một nỗ lực ghê gớm.
“Nếu em tự động không thích con dao và chọn miếng phô mai, trình mô phỏng sẽ dẫn em đến một bối cảnh
https://thuviensach.vn
khác, nơi khẳng định tư cách của em phù hợp với phái Amity. Nhưng nó không xảy ra, vậy nên Amity bị loại khỏi danh sách.” Tori cào cào sau gáy. “Thông thường, trình mô phỏng hoạt động rất liền mạch, chọn ra một phái bằng cách loại trừ tất cả những phái còn lại. Những lựa chọn của em thậm chí còn không cho phép loại trừ tất cả những phái còn lại. Những lựa chọn của em thậm chí còn không cho phép loại trừ Candor, khả năng bị loại tiếp theo, nên tôi phải thay đổi trình sang chuyển xe buýt. Ở đây, vì em khăng khăng với quyết định không trung thực nên Candor bị loại.” Cô mỉm cười. “Đừng lo. Trong hoàn cảnh đó chỉ có Candor mới chịu nói thật thôi.”
Một nút thắt trong ngực tôi đã được mở. Có lẽ tôi không phải là một người tồi tệ cho lắm.
“Mà cũng không hoàn toàn như thế. Những người chọn nói ra sự thật là Candor... và Abnegation,” cổ nói thêm. “Điều đó đem lại cho chúng ta một rắc rối.”
Miệng tôi lại há hốc.
“Mặt khác, em lao vào con chó thay vì để mặc nó tấn công em bé gái, đó là một hành động theo thiên hướng Abnegation... nhưng rồi khi người đàn ông bảo em rằng sự thật có thể cứu ông ta, em vẫn từ chối nói ra. Đó lại là hành động không giống Abnegation chút nào.” Cô ta thờ dài. “Không bỏ chạy khỏi con chó hiển nhiên là Dauntless, nhưng nếu đúng vậy thì em đã cầm con dao lên rồi. Đằng này em lại không làm thế.”
https://thuviensach.vn
Cổ hắng giọng rồi nói tiếp: “Phản ứng thông minh của em với con chó cho thấy sự phù hợp mạnh mẽ với Erudite. Tôi không hề biết cái gì khiến em do dự ở giai đoạn một nhưng mà...”
“Đợi đã,” tôi ngắt lời. “Vậy là cô không biết phái của em là phái nào ư?”
“Biết và không.” Cổ giải thích: “Kết luận của tôi là ở em có cân bằng các tư cách của Abnegation, Dauntless và Erudite. Những người có kết quả loại này...” Cô nhìn ra sau như thể sợ có người xuất hiện sau lưng cổ. được gọi là Divergent.” Cổ phát âm từ cuối cùng nhỏ tới mức tôi hầu như chẳng nghe được tí gì, và cái nhìn căng thẳng, đầy lo âu của cổ lại trở lại. Cổ đi một vòng quanh cái ghế và tựa sát vào người tôi.
“Betraice,” cổ nói, “trong bất cứ trường hợp nào em cũng không được tiết lộ thông tin này với ai. Chuyện này cực kỳ quan trọng.”
“Tụi em không được tiết lộ kết quả của mình.” Tôi gật đầu. “Em biết.”
“Không phải.” Tori giờ đã quỳ xuống cạnh cái ghế và đặt tay lên tay vịn. Mặt của chúng tôi chỉ cách nhau vài phân. huyện này khác. Ý tôi không phải là em không nên tiết lộ kết quả bây giờ; ý tôi là em không bao giờ nên tiết lộ với bất cứ ai, không bao giờ, dù cho có gì xảy ra đi nữa. Divergent là một điều nguy hiểm khủng khiếp. Em hiểu chứ?”
https://thuviensach.vn
Tôi không hiểu - làm thế quái nào mà một kết quả kiểm tra không xác định được lại nguy hiểm chứ? - nhưng tôi vẫn gật đầu lia lịa. Đằng nào tôi cũng không tha thiết chia sẻ kết quả của tôi với ai.
“Dạ được.” Tôi nhấc tay ra khỏi thành ghế và đứng dậy. Tôi cảm thấy choáng váng.
Tori lại nói: “Tôi đề nghị em nên về nhà đi. Có rất nhiều điều em phải suy nghĩ và, chờ đợi người khác không ích lợi gì cho em đâu.”
“Em phải nói với anh em là em đang đi đâu.” “Cô sẽ chuyển lời lại cho.”
Tôi sờ trán và nhìn chằm chằm vào sàn nhà lúc ra khỏi phòng. Tôi không chịu được khi nhìn vào mắt cổ. Tôi không chịu được khi nghĩ về buổi Lễ Chọn ngày mai.
Bây giờ đến lượt tôi lựa chọn, bất kể bài kiểm tra có nói gì đi nữa.
Tôi quyết định không bắt xe buýt. Nếu về nhà sớm qua, ba sẽ chú ý lúc kiểm tra sổ ghi chép ở nhà vào cuối ngày, và tôi sẽ phải giải thích về chuyện đã xảy ra. Thay vì vậy, tôi đi bộ. Tôi phải tìm cách ngăn chặn Caleb trước khi ảnh hé môi về bất kỳ điều gì cho ba mẹ mới được, nhưng may là Caleb là người có thể giữ bí mật.
https://thuviensach.vn
Tôi đi giữa lòng đường. Mấy cái xe buýt có khuynh hướng ôm ấp lề đường nhiều hơn thành ra đi ở đây lại an toàn hơn. Thi thoảng, trên những con đường gần nhà, tôi có thể thấy vài nơi hồi xưa có kẻ vạch vàng. Giờ chúng tôi không xài tới nó nữa vì có ít xe hơi quá. Chúng tôi cũng không cần tới đèn xanh đèn đỏ, nhưng ở vài góc đường vẫn còn mấy cái đèn treo lủng lẳng bên trên, sẵn sàng đổ ụp xuống bất cứ lúc nào.
Quá trình tu sửa được tiến hành một cách chậm chạp trong thành phố, nơi hiện giờ là một sự chắp vá giữa những tòa nhà mới coóng, sạch sẽ và những tòa nhà cũ kỹ, rệu rã. Hầu hết những tòa nhà mới đều tọa lạc gần đầm lầy, vùng đất mà rất lâu trước đó từng là một cái hồ lớn. Tổ chức tình nguyện của phái Abnegation nơi mẹ tôi làm việc chịu trách nhiệm phần lớn việc tu sửa này.
Khi nhìn cách sống của phái Abnegation như một người ngoài, tôi nghĩ nó tuyệt đẹp. Khi tôi quan sát gia đình mình sống nhịp nhàng như bài hát; khi chúng tôi đi dự tiệc tối và mọi người cùng dọn rửa với nhau mà không cán phải hỏi; khi tôi thấy anh Caleb mang giúp những người lạ giỏ rau quả, tôi thấy yêu cuộc sống này hết lần này đến lần khác, chỉ khi tôi cố sống giống như vậy mới có vấn đề. Chưa bao giờ tôi có cảm giác chân.
Nhưng chọn lựa một phái khác có nghĩa là tôi sẽ từ bỏ gia đình mình. Vĩnh viễn.
https://thuviensach.vn
Bên cạnh khu vực của Abnegation là vùng đất đầy những tòa nhà còn trơ mỗi bộ khung và những vỉa hè bể nát mà tôi đang đi qua. Có chỗ mặt đường đã hoàn toàn bị phá hủy, để lòi ra hệ thống cống và đường ray tàu điện ngầm rỗng không mà tôi phải cẩn thận né tránh, có chỗ thì bốc mùi nước cống và rác thải “ngào ngạt” tới nỗi tôi phải bịt mũi lại luôn.
Đây là nơi nhũng người vô môn phái sinh sống. Vì không hoàn thành được kỳ nhập môn vào phái mà họ đã chọn, họ phải sống trong nghèo túng, làm những việc mà chẳng ai muốn mó tay vào. Họ làm gác cổng, công nhân xây dựng và lượm rác; họ dệt vải, lái tàu và lái xe buýt. Bù lại họ sẽ có thức ăn và quần áo, nhưng như mẹ tôi nói, chẳng bao giờ đủ cả.
Tôi thấy một người đàn ông vô môn phái đứng ở góc đường. Ổng mặc bộ đồ rách bươm và da dẻ thi nhăn nhúm thảm hại. Ổng nhìn tôi chằm chằm và tôi cũng dòm lại ổng y như vậy, không rời mắt ra được.
“Xin lỗi,” ổng cất tiếng. Giọng nói nghe thật khó chịu. “Cô có gì ăn không?”
Tôi thấy có một cục nghẹn ngay cổ. Một giọng nói nghiêm khắc vang lên trong đầu tôi. Cúi đầu xuống và tiếp tục đi đi.
Không. Tôi lắc lắc đầu. Tôi không nên sợ người đàn ông nÔng ta cần được giúp đỡ và tôi phải giúp ổng.
https://thuviensach.vn
“Dạ... có,” tôi trả lời, tay lục túi. Ba bảo tôi luôn để đó ăn trong túi cho những trường hợp như thế này đây. Tôi đưa cho người đàn ông một bịch táo xắt lát sấy.
Ông ta với tay ra, nhưng thay vì lấy bịch táo thì ông lại chụp lấy cổ tay tôi. Ông ta nói với tôi. Hàm trên của ổng bị sún hết một cái răng cửa.
“Ôi, cô có đôi mắt đẹp quá,” ổng nói. “Thật đáng xấu hổ là những phần còn lại lại vô hồn quá.”
Tim tôi đập bình bịch. Tôi cố giật tay ra nhưng ổng lại càng nắm chặt hơn. Tôi ngửi thấy một mùi chua lè và khó chịu trong hơi thở của ổng.
“Cô nhìn hơi nhỏ để lang thang quanh quẩn một mình đấy cô bé ạ,” ông ta nói.
Tôi ngừng co kéo và đứng thẳng lưng lên. Tôi biết nhìn tôi nhỏ. Tôi không cần ai nhắc cho biết hết. “Tôi lớn hơn vẻ ngoài đấy,” tôi cãi lại. “Tôi mười sáu tuổi rồi.”
Môi ổng giãn ra, để lộ một cái răng hàm có cái lỗ sâu răng đen thui. Tôi không biết ổng đang cười hay đang nhăn mặt nữa. “Vậy chẳng phải hôm nay là một ngày quan trọng với cô bé lắm sao? Ngày trước khi cô bé lựa chon?”
“Thả tôi ra,” tôi la lên. Tôi nghe tiếng gì cao vút trong lỗ tai, không ngờ giọng nói của mình nghe đanh gọn và nghiêm khắc như vậy. Giống như đó là tiếng ai đó chú chẳng phải tiếng mình.
https://thuviensach.vn
Tôi chuẩn bị xong rồi. Tôi biết phải làm gì. Tôi hình dung ra mình thụi cùi chỏ vào người ổng. Tôi thấy bịch táo văng ra xa. Tôi nghe tiếng chân mình bỏ chạy. Tôi đã chuẩn bị hành động.
Nhưng rồi ông ta thả tay tôi ra, cầm lấy bịch táo và nói: “Hãy chọn lựa cẩn trọng, bé con à.”
CHƯƠNG 4
Tôi về đến đường nhà mình sớm hơn thường lệ năm phút, theo như cái đồng hồ của tôi – trang sức duy nhất mà Abnegation cho phép mang, và chỉ vì nó tiện dụng thôi đấy. Nó gồm một cái vòng màu xám và mặt gương. Nếu tôi nghiêng nó đúng một góc nào đó, tôi gần như có thể thấy bóng mình trên cây kim giờ nữa kìa.
Những nhôi nhà trên con đường của tôi đều có cùng một hình dáng và kích cỡ. Chúng đều được xây từ xi măng xám, có ít cửa sổ, để tiết kiệm, không có cái hình chữ nhật nào vô dụng cả. Bãi cỏ chỉ toàn cỏ cua và hộp thư làm bằng thứ kim loại xám xịt. Với nhiều người thì khung cảnh có hơi bị ảm đạm nhưng sự đơn giản như vậy lại khiến tôi dễ chịu.
Nguyên nhân sâu xa của sự giản đơn này không phải là vì coi thường đặc điểm riêng như thỉnh thoảng các phái khác hay diễn giải. Mọi thứ của chúng tôi – nhà cửa, quần áo, kiểu tóc – đều phải giúp chúng tôi
https://thuviensach.vn
quên đi bản thân và bảo vệ chúng tôi khỏi sự phù phiếm, lòng tham và tính đố kỵ, những biểu hiện của tính ích kỷ. Nếu chúng tôi có ít, và ham muốn ít, chúng ta giống như nhau và không phải ghen tị với ai.
Tôi cố gắng để yêu quý đó.
Tôi ngồi ở bậc thềm và đợi anh Caleb về. Không mất nhiều thời gian lắm. Một phút sau tôi đã thấy một bóng người mặc áo xám đi bộ dọc con đường. Tôi nghe thấy tiếng cười. Ở trường, chúng tôi cố gắng không thu hút sự chú ý về mình, nhưng một khi đã về đến nhà rồi thì cứ thả phanh. Khả năng mỉa mai thiên bẩm của tôi vẫn không được yêu thích cho lắm. Mỉa mai là chuyện của người khác. Có lẽ sẽ tốt hơn thật khi phái Abnegation muốn tôi ỉm cái tính đó đi. Có lẽ tôi không phải rời xa gia đình đâu. Có lẽ nếu tôi đấu tranh để phái Abnegation đạt được chút thành tựu nào đó thì hành động của tôi sẽ được công nhận đại trà thì sao.
“Beatrice!” Caleb gọi. “Có chuyện gì vậy? Em ổn không?”
“Em không sao”. Ảnh đang đi với Susan và anh của nó – Robert – và Susan đang trao cho tôi một cái nhìn kỳ lạ, như thế tôi là một người khác hoàn toàn cái người nó biết sáng nay. Tôi nhún vai. “Kiểm tra xong em thấy hơi mệt mệt. Chắc tại cái thứ nước người ta bắt mình uống. Nhưng mà giờ em thấy đỡ hơn rồi.”
https://thuviensach.vn
Tôi cố gắng mỉm cười sao cho có vẻ thuyết phục. Hình như tôi đã phỉnh được Susan và Robert, hai người trông không còn băn khoăn về tình trạng tâm thần của tôi nữa, nhưng Caleb thì lại nheo mắt nhìn tôi, cái cách anh hay làm mỗi khi nghi ngờ ai đó đang nói xạo.
“Hôm nay hai người đi xe buýt về hả?” Tôi hỏi. Tôi chẳng quan tâm Susan và Robert đi cái gì từ trường về nhà nhưng mà tôi cần phải đổi chủ đề.
“Ba tụi mình phải làm trễ và ba nói hai đứa cần dành chút thời gian suy nghĩ về buổi lễ ngày mai.” Susan nói.
Tim tôi thót lại khi nghe tới buổi lễ.
“Hai người có thể qua đây chơi nếu thích” anh Caleb lịch sự mời.
“Cám ơn anh.” Susan cười với Caleb.
Robert nhướng mày nhìn tôi. Ảnh với tôi đã trao đổi những cái nhìn với nhau suốt một ăm rồi khi Susan và Caleb bắt đầu tán tỉnh nhau một cách mơ mơ hồ hồ mà chỉ có người phái Abnegation mới thấy được. Ánh mắt Caleb dõi theo Susan suốt tới lúc nó đi khỏi. Tôi phải kéo tay ông anh mới dứt được ảnh ra khỏi sự đắm đuối mê mẩn đó. Tôi kéo ảnh vô trong nhà và đóng cửa lại.
Anh quay sang tôi. Hai hàng lông mày đen, thẳng nhíu lại làm xuất hiện vết nhăn ở giữa trán. Khi ảnh cau mày, nhìn ảnh giống mẹ tôi hơn là giống ba.
https://thuviensach.vn
Trong một khoảnh khắc, tôi có thể thấy được cuộc đời của ảnh giống y chang như cuộc đời của ba: sống với phái Abnegation, học kinh doanh, cưới Susan, và có một gia đình. Sẽ tuyệt vời lắm.
Tôi có thể không bao giờ thấy được.
“Giờ em nói thật với anh được chưa?” ảnh nhẹ nhàng hỏi.
“Sự thật là,” tôi nói, “em không được thảo luận về việc này. Và anh cũng không được hỏi luôn.”
“Em đã phá hàng tá luật lệ rồi, vậy mà không thể phá cái luật này hả? Thậm chí cho việc trọng đại đến như thế này?” Lông mày ảnh se lại và ảnh cắn môi. Dù Caleb nói chuyện như thể buộc tội tôi nhưng có vẻ ảnh đang thăm dò thông tin – như thể ảnh thật sự muốn nghe câu trả lời như vậy.
Tôi nheo mắt lại: “Anh thì sao? Bài kiểm tra của anh thế nào hả, Caleb?”
Ánh mắt chúng tôi chạm nhau. Tôi nghe thấy tiếng còi tàu, nhẹ tới mức nó có thể chỉ là tiếng gió thổi qua lối đi thôi. Nhưng ngay khi nghe thấy là tôi đã biết rồi. Nó nghe như thể phái Dauntless đang kêu gọi tôi đến với họ.
“Chỉ là… đừng kể với ba mẹ chuyện đã xảy ra nhé!” tôi yêu cầu.
Nhìn vào mắt tôi thêm vài giây nữa, rồi ảnh gật đầu.
https://thuviensach.vn
Tôi muốn lên lầu và nằm ườn ra. Bài kiểm tra, cuốc đi bộ và cuộc chạm trán với người đàn ông vô môn phái đã vắt kiệt sức tôi. Nhưng anh trai tôi đã làm bữa sáng nay, mẹ tôi đã chuẩn bị bữa trưa, và ba tôi đã nấu bữa tối hôm qua, vậy nên giờ đến lượt tôi lăn vào bếp. Tôi hít một hơi sâu và bước vô bếp nấu ăn.
Một phút sau, Caleb tham gia cùng tôi. Tôi nhe răng. Ảnh giúp đỡ người khác mọi chuyện trên đời. Điều làm tôi kh nhất về ông anh tôi là lòng tốt bẩm sinh và tính vị tha tự nhiên của ảnh.
Caleb và tôi làm việc với nhau mà không nói tiếng nào. Tôi nấu đậu trong lò, ảnh rã đông bốn miếng thịt gà. Phần lớn thực phẩm của chúng tôi là đồ đông lạnh hoặc đóng hộp, vì nông trại thời nay ở xa tít mù khơi. Có lần mẹ kể với tôi là hồi xưa, người ta chẳng mua những thứ biến đổi gen kiểu công nghiệp đâu, vì họ nghĩ như vậy là phi tự nhiên. Bây giờ thì chúng tôi chẳng có sự lựa chọn nào khác.
Khi ba mẹ về tới nhà thì bữa tối đã sẵn sàng và bàn ăn cũng dọn xong rồi. Ba thả túi xách khi vừa bước qua cửa và hôn vào đầu tôi. Người ta nói ba tôi là người ngoan cố - có thể độc đoán – nhưng ông cũng tràn đầy tình yêu thương. Tôi cố gắng chỉ thấy phần tốt trong con người ông. Cố gắng.
“Bài kiểm tra thế nào, con gái?” Ba hỏi. Tôi đang đổ đậu vào tô.
https://thuviensach.vn
“Ổn ạ” tôi trả lời. Tôi không thể là Candor được. Tôi nói xạo dễ như ăn bánh.
“Em nghe nói hình như có rắc rối gì đó với một trong số các bài kiểm tra thì phải” mẹ tôi nói. Giống như ba, mẹ làm việc cho chính phủ, nhưng bà quản lý các dự án trùng tu thành phố. Chính bà đã tuyển tình nguyện viên làm giám sát cho các bài kiểm tra tư cách. Dù vậy, hầu hết thời gian của bà dùng để bố trí người giúp đỡ những kẻ vô môn phái tìm thực phẩm, quần áo và nghê nghiệp.
“Vậy hả?” ba hỏi. Hiếm khi nào có rắc rối với các bài kiểm tra tư cách.
“Em không rõ lắm, nhưng bạn em Erin kể là có một bài kiểm tra có vấn đề gì đó nên kết quả phải được báo cáo trực tiếp bằng miệng luôn.” Mẹ xếp mấy cái khăn ăn cạnh mỗi cái đĩa trên bàn. “Hình như đứa học trò đó phát ốm lên và được cho về nhà sớm.” Mẹ nhún vai. “Em hy vọng họ sẽ không sao. Hai đứa có biết gì chuyện đó không?”
“Dạ không.” Caleb trả lời. Ảnh mỉm cười với mẹ. Anh trai tôi cũng không thể nào là Candor luôn.
Chúng tôi ngồi xuống bàn. Nhà tôi luôn luôn chuyển đồ ăn theo hướng ngược chiều kim đồng hồ, và không ai ăn trước khi người đều đã có đồ ăn. Ba tôi chìa tay nắm lấy tay mẹ và anh, rồi họ chìa tay nắm lại tay ba và tôi, và rồi ba cảm ơn Chúa đã ban thực phẩm, việc làm, bạn bè và gia đình. Không phải
https://thuviensach.vn
gia đình Abnegation nào cũng ngoan đạo, nhưng ba tôi nói chúng tôi không nên cố bới móc sự khác biệt làm gì vì chúng chỉ tổ chia rẽ chúng tôi mà thôi. Tôi không chắc chuyện đó có ích lợi gì lắm.
“Rồi” mẹ nói với ba. “Nói em nghe xem nào.”
Mẹ nắm lấy tay ba và xoa xoa ngón cái trên bàn tay ông. Tôi nhìn chằm chằm vào đôi tay trong tay kia. Ba mẹ tôi yêu nhau, nhưng hai người hiếm khi thể hiện tình cảm trước mặt chúng tôi. Họ đã dạy chúng tôi rằng sự động chạm cơ thể có sức mạnh rất lớn, nên ngay từ nhỏ xíu tôi đã rất cẩn trọng.
“Nói em nghe cái gì đang làm anh phiền muộn như vậy.” Mẹ bổ sung.
Tôi nhìn xuống cái dĩa của mình. Giác quan nhạy bén của mẹ đôi lúc làm tôi ngạc nhiên, nhưng bây giờ nó như đang trách móc tôi vậy. Sao tôi lại quá tập trung vào mình mà không để ý đến vẻ tư lự và dáng ngồi buông thõng của ba vậy chứ?
“Anh đã có một ngày tệ kinh khủng ở sở làm,” ba nói.
“Mà thiệt ra thì Marcus mới là người có một ngày khó khăn. Anh không nên ca thán mới phải.”
Marcus là đồng nghiệp của ba tôi; hai người đều là những thủ lĩnh chính trị. Thành phố được cai trị bởi một hội đồng năm mươi người, gồm toàn đại diện từ phái Abnegation, vì phái của chúng tôi được cho là rất liêm khiết, theo như cam kết không vị kỷ của
https://thuviensach.vn
chúng tôi. Những lãnh đạo được các đồng nghiệp bầu nhờ vào tính cách không tì vết, vào sự ngoan cường có đạo đức và kỹ năng lãnh đạo của họ. Đại diện đến từ các phái khác có thể lên tiếng trong các cuộc họp về một vấn đề đặc biệt nào đó, nhưng quyết định sau cùng vẫn thuộc về hội đồng. Và khi nào hội đồng còn cùng nhau ra quyết định thì Marcus vẫn còn có sức ảnh hưởng cực kỳ lớn.
Mọi thứ đã vận hành kiểu này từ đầu thời kỳ đại hòa bình, khi các môn phái được hình thành. Tôi nghĩ hệ thống này tồn tại bền bỉ như vậy là vì chúng tôi đều e sợ điều có thể xảy ra nếu không có nó: chiến tranh.
“Có phải chuyện về báo cáo của Jeanine Matthews không?” mẹ hỏi. Jeanine Matthews là đại diện duy nhất của được chọn nhờ vào chỉ số IQ của cổ. Ba tôi càm ràm về cổ hoài.
Tôi ngẩng đầu lên: “Báo cáo hả?”
Caleb trao tôi một cái nhìn cảnh báo. Chúng tôi không được nói chuyện trong bàn ăn trừ khi ba mẹ hỏi tới, mà thường thì ba mẹ không hỏi. Ba tôi thường nói đôi tai chỉ lắng nghe của chúng tôi là một món quà của họ. Sau bữa tối trong phòng khách, sẽ tới lượt ba mẹ lắng nghe chúng tôi.
“Đúng,” ba nói. Mắt ba nheo lại. “Cái thứ kiêu căng, tự cao tự đại…” – Ông ngưng bặt và hắng giọng. “Ba xin lỗi. Nhưng tại cô ta đã trình lên một bản báo cáo công kích phẩm hạnh của Marcus.”
https://thuviensach.vn
Tôi nhướn mày.
“Bản báo cáo nói gì ạ?” tôi hỏi.
“Beatrice” Caleb nhắc.
Tôi cúi gằm mặt, vọc qua vọc lại cái nĩa cho đến khi hai má bớt nóng. Tôi không thích bị la rầy, nhất là bởi ông anh tôi.
Ba trả lời: “Nó nói là tại vì Marcus bạo lực và độc ác với con cái quá mà con trai chú ấy chọn Dauntless thay vì Abnegation.”
Rất ít người sinh ra trong gia đình Abnegation lựa chọn từ bỏ nó. Khi có ai đó làm vậy, chúng tôi đều nhớ. Hai năm trước, con trai của chú Marcus – Tobias – rời bỏ chúng tôi để đến với phái Dauntless, và Marcus hoàn toàn suy sụp. Tobias là con trai duy nhất, là gia đình duy nhất của chú từ khi vợ chú qua đời lúc sanh đứa thứ hai. Đứa bé cũng chết ngay khi mới lọt lòng.
Tôi chưa bao giờ gặp anh Tobias. Ảnh hiếm khi tham gia mấy sự kiện cộng đồng và chưa bao giờ đi chung với ba ảnh tới nhà tôi ăn tối. Ba tôi vẫn thường hay lấy đó làm lạ, nhưng bây giờ thì nó không thành vấn đề nữa.
“Độc ác? Marcus á hả?” Mẹ tôi lắc đầu. “Con người tội nghiệp. Cứ như thế ảnh cần người ta nhắc cho nhớ về những mất mát của mình vậy.”
https://thuviensach.vn
“Ý em là sự phản bội của thằng con đó hả?” ba tôi lạnh lùng. “Đáng ra anh không phải ngạc nhiên về chuyện này. Phái Erudite đã tấn công bọn anh với những báo cáo kiểu này mấy tháng nay. Đây chưa phải kết thúc đâu. Anh đảm bảo là sắp tới sẽ cò hơn nữa cho coi.”
Tôi không nên nói nữa nhưng lại không ngậm miệng được. Tôi thốt lên: “Tại sao họ lại làm như vậy ạ?”
“Sao con không tận dụng cơ hội này để lắng nghe ba con hả, Beatrice?” mẹ tôi nhẹ nhàng nhắc. Nó là một lời đề nghị không phải là mệnh lệnh. Tôi nhìn Caleb ở phía bên kia bàn, mắt ảnh đang đầy tràn cái nhìn không đồng tình.
Tôi lại nhìn chăm chú vào mấy hột đậu. Tôi không biết mình có thể sống cuộc sống nghĩa vụ như vậy them bao lâu nữa. Tôi không đủ tốt đẹp cho nó.
“Con biết tại sao mà,” ba nói. “Vì chúng ta có một thứ mà họ cần. Hậu quả của việc coi kiến thức giá trị hơn tất cả những thứ khác là sự khát khao quyền lực. Nó dẫn con người ta đến những nơi đen tối và trống rỗng. Chúng ta phải vô cùng biết ơn là mình hiểu biết nhiều hơn thế.”
Tôi gật đầu. Tôi biết tôi sẽ không chọn Erudite, ngay khi kết quả kiểm tra nói rằng tôi có thể. Tôi là con gái của ba.
https://thuviensach.vn
Ba mẹ tôi dọn dẹp sau khi ăn xong. Họ còn không để Caleb giúp vì chúng tôi phải dành tối nay cho riêng mình, thay vì quây quần bên gia đình, để suy nghĩ về kết quả của chúng tôi.
Gia đình có thể giúp tôi chọn lựa, nếu như tôi có thể trò chuyện về kết quả của mình. Nhưng tôi không thể. Lời cảnh báo của cô Tori cứ thì thào trong đầu tôi mỗi lần quyết tâm giữ im cái miệng của tôi bị dao động.
Caleb và tôi leo lên cầu thang, lên tới trên, khi hai đứa chia làm hai hướng để về phòng, ảnh đặt một tay lên vai chặn tôi lại.
“Beatrice” ảnh vừa nói vừa nhìn tôi nhiêm nghị. “Chúng ta nên nghĩ cho gia đình.” Có cái gì đó tròn giọng nói của ảnh. “Nhưng mình cũng nên nghĩ cho bản thân mình nữa.”
Tôi nhìn sững anh một lúc. Chưa bao giờ tôi thấy anh mình nghĩ cho bản thân ảnh, chưa bao giờ theo đuổi cái gì khác ngoài tinh thần vị tha.
Tôi bị giật mình bởi lời nói của ảnh tới nỗi chỉ nói được một câu máy móc: “Bài kiểm tra không nhất thiết thay đổi lựa chọn của mình.
Anh khẽ cười: “Thật vậy không?”
Anh siết vai tôi và đi về phòng. Tôi liếc vô phòng ảnh và thấy cái giường ngổn ngang cùng hàng chồng sách bề bộn trên bàn. Caleb đóng cửa lại. Tôi ước gì có thể nói với ảnh là chúng tôi đang trải qua cảm giác
https://thuviensach.vn
y chang nhau. Tôi ước gì mình có thể trò chuyện với ảnh theo cái cách tôi muốn chứ không phải cái cách tôi phải làm. Nhưng cái ý tưởng phải thừa nhận tôi cần sự giúp đỡ thật là quá sức chịu đựng, vậy nên tôi quay đi.
Tôi bước vào phòng, và khi đóng cánh cửa sau lưng lại, tôi nhận ra rằng quyết định có lẽ cũng đơn giản thôi. Sẽ đòi hỏi tinh thần vị tha tuyệt vời để chọn Abnegation, hay sự dũng cảm khinh khủng để chọn Dauntless, và có thể việc quyết định chọn một trong hai cũng đủ để chứng minh tôi thuộc về đâu rồi. Ngày mai hai phầm chất này sẽ đánh nhau trong con người tôi, và kẻ chiến thắng chỉ có một thôi.
CHƯƠNG 5
Chuyến xe buýt chúng tôi bắt để đến buổi Lễ Chọn đầy nhóc người mặc áo quần xám. Một dải nắng nhạt nhòa in trên nền mây trông như đầu điếu thuốc đang cháy dở. Tôi sẽ không bao giờ hút một điếu thuốc nào trong đời – cái thứ đó phù phiếm lắm – nhưng có một nhóm người Candor lại đang nhả khói phì phèo ngay trước tòa nhà nơi chúng tôi xuống xe.
Tôi phải nghiêng đầu mới thấy được đỉnh của tòa nhà Trung Tâm, vậy mà một phần của nó vẫn mất dạng trong những đám mây. Đây là tòa nhà cao nhất
https://thuviensach.vn
thành phố. Tôi có thể nhìn thấy ánh đèn của hai chóp tháp trên mái nhà từ tận cửa sổ phòng mình.
Tôi theo ba mẹ xuống xe. Caleb có vẻ bình tĩnh, tôi cũng sẽ như vậy nếu tôi biết mình sẽ làm gì tiếp theo. Thay vào đó, tôi có một ấn tượng rõ ràng là tim mình sẽ nhảy tót ra khỏi lồng ngực bất cứ lúc nào, và tôi phải túm lấy tay anh mình để giữ thăng bằng khi bước lên những bậc thang đầu tiên.
Thang máy đông nghẹt, thế là ba tôi tình nguyện nhường chỗ cho một nhóm Amity. Chúng tôi đành leo cầu thang, lẽo đẽo theo ba mà không ý kiến ý cò gì cả. Nhà tôi đã trở thành tấm gương chiếu sáng cho các đồng môn trong phái, bằng chứng là chỉ trong nháy mắt sau, tụi tôi đã chìm ngập trong một lô xích xông những bóng áo xám đang ngày càng nhiều thêm trên cái cầu thang xi măng. Tôi hòa vào cùng với họ. Tiếng bước chân đều đặn trong tai và sự đồng nhất của những con người xung quanh khiến tôi tin là mình có thể lựa chọn điều này. Tôi có thể hòa nhập tâm lý bầy đàn của phái Abnegation, luôn chúi mũi vào chuyện thiên hạ.
Nhưng rồi chân tôi tự nhiên đau nhói, phải khó khăn lắm mới thở được, và tôi lại tự làm mình xao lãng. Chúng tôi phải leo tới hai mươi tầng thang bộ để đến buổi Lễ Chọn.
Lên đến tầng hai mươi, ba tôi làm lính gác giữ cửa cho tất tần tật những người đóng mac Abnegation đi ngang qua ông. Tôi muốn đứng đợi ba nhưng cứ bị đám đông đẩy về phía trước, ra khỏi cầu thang và đẩy
https://thuviensach.vn
vào căn phòng mà tại đó tôi sẽ quyết định phần đời còn lại của mình.
Căn phòng được sắp xếp thành những vòng tròn đồng tâm. Ngoài rìa lố nhố những đứa trẻ mười sáu tuổi của các phái. Chúng tôi chưa được gọi là thành viên; quyết định của chúng tôi hôm nay sẽ biến chúng tôi thành những người đã được khai tâm, và chúng tôi thành thành viên sau khi hoàn thành giai đoạn nhập môn.
Chúng tôi tự sắp xếp hàng theo thứ tự chữ cái, theo những cái họ mà hôm nay chúng tôi có thể sẽ phải từ bỏ. Tôi đứng giữa Caleb và Danielle Pohler, một con nhỏ Amity với đôi má ửng hồng và chiếc váy vàng chóe.
Vòng tròn tiếp theo là hàng ghế dành cho gia đình. Chúng tôi được xếp thành năm khu, chia theo phái. Không phải toàn thể người của mỗi phái đều đến buổi Lễ Chọn, nhưng số người đến dự cũng đủ để tạo nên một đám đông khổng lồ rồi.
Mỗi năm, vị trí cầm trịch buổi lễ luân phiên qua từng phái, và năm nay tới lượt Abnegation. Chú Marcus sẽ đọc phát biểu khai mạc và xướng tên theo thứ tự chữ cái ngược. Caleb sẽ phải chọn trước tôi.
Vòng tròn trong cùng có năm cái tô bằng kim loại bự tới nỗi tôi nhét nguyên người vô đó cũng được nữa, nếu co tròn lại. Mỗi tô chứa một thứ tượng trưng cho một phái: những hòn đá xám cho Abnegation,
https://thuviensach.vn
nước cho Erudite, đất cho Amity, hòn than đang cháy cho Dauntless, và thủy tinh cho Candor.
Khi chú Marcus gọi tên tôi, tôi sẽ đi vào tâm của ba vòng tròn. Tôi sẽ không được nói. Chú ấy sẽ đưa cho tôi một con dao. Tôi sẽ tự cứa vào tay mình và nhỏ máu tôi vào cái tô của phái mà tôi chọn.
Máu tôi ở trên hòn đá. Máu tôi sôi xèo xèo trên hòn than.
Trước khi yên vị, ba mẹ tới đứng trước mạt Caleb và tôi. Ba hôn lên trán tôi và vỗ vào vai Caleb, mỉm cười.
“Hẹn gặp hai đứa sớm,” ông nói, không có một chút nghi ngờ.
Mẹ ôm tôi, và chút quyết tâm ít ỏi còn sót lại của tôi suýt biến mất luôn. Tôi nghiến chặt răng và nhìn lên trần nhà, nơi những cái đèn hình cầu treo toòng teng và soi sáng căn phòng bằng ánh sáng màu xanh dịu. Trước khi buông ra, mẹ thì thầm vào tai tôi: “Mẹ yêu con. Dù có điều gì xảy ra đi nữa.”
Tôi nhìn theo khi mẹ quay đi. Bà biết tôi sẽ làm gì. Bà phải biết, nếu không bà đã chẳng cần nói như vậy.
Caleb nắm lấy tay tôi, bóp chặt nó tới phát đau nhưng tôi không buông ra. Lần cuối hai đứa tôi nắm tay nhau là tại tang lễ của bác tôi, khi ba tôi bật khóc. Giờ đây chúng tôi cần dựa vào sức mạnh của nhau, cũng như chúng tôi đã cần lúc đó.
https://thuviensach.vn
Căn phòng từ từ trật tự dần. Đáng ra tôi nên quan sát phái Dauntless; tôi nên thu thập càng nhiều thông tin càng tốt, nhưng việc duy nhất tôi có thể làm lại là nhìn trân trối những chùm đèn trên trần nhà. Tôi cố thả mình vào ánh sáng xanh đó.
Marcus đứng trên cái bục đặt giữa hai phái Erudite và Dauntless, hắng giọng vào micro. “Xin chào!” chú nói. “Chào mừng quý vị đã đến với buổi Lễ Chọn. Chào mừng đến ngày vinh danh triết lý dân chủ của tổ tiên chúng ta, triết lý cho chúng ta biết rằng mỗi người đều có quyền lựa chọn con đường cho mình trong thế giới này.”
Hay, theo như tôi nghĩ, một trong năm con đường sắp được đặt trước. Tôi siết những ngón tay của anh Caleb cũng chặt như ảnh siết tay tôi.
“Những người được bảo hộ của chúng ta đã tròn mười sáu tuổi. Họ đang đứng trên ngưỡng cửa trưởng thành, và giờ đây chính họ sẽ là người quyết định con người mà họ sẽ trở thành.” Giọng nói chú Marcus rất trang nghiêm, từng từ từng chữ đều được nhấn mạnh như nhau. “Hàng thập kỷ trước, tổ tiên của chúng ta đã nhận ra một thế giới ngập tràn chiến tranh không phải bắt nguồn từ tư tưởng chính trị, đức tin tôn giáo, chủng tộc hay chủ nghĩa dân tộc. Họ đã xác định nó là do lỗi của tính cách con người – do nhân loại có xu hướng nghiêng về tội á dù nó tồn tại dưới bất kỳ hình thức nào. Họ đã chia thành những môn phái, tìm cách
https://thuviensach.vn
diệt trừ đi những phẩm chất mà họ tin rằng là nguồn cơn dẫn đến sự hỗn loạn của thế giới.”
Tôi hướng mắt về mấy cái tô ở trung tâm phòng. Mình tin tưởng vào điều gì? Tôi không biết nữa. Tôi không biết. Tôi không hề biết.
“Những người lên án sự hung hãn hình thành nên phái Amity.”
Những người Amity trao nhau những nụ cười. Họ ăn mặc thoải mái đồ toàn màu đỏ và vàng. Lần nào nhìn họ, họ cũng có vẻ tử tế, âu yếm và tự do. Nhưng chưa bao giờ tôi nghĩ tới chuyện gia nhập họ.
“Những người lên án sự ngu dốt trở thành phái Erudite.”
Loại bỏ Erudite là phần dễ dàng duy nhất trong lựa chọn của tôi.
“Những người lên án sự dối trá đã tạo nên phái Candor.”
Tôi chưa bao giờ ưa phái Candor.
“Những người lên án sự ích kỷ làm nên phái Abnegation.”
Tôi lên án sự ích kỷ. Chắc chắn là vậy.
“Và những người lên án sự hèn nhát chính là phái Dauntless.”
https://thuviensach.vn
Nhưng tôi không đủ vị tha. Mười sau năm cố gắng, và tôi vẫn không có đủ đức tính ấy.
Chân tôi tê cứng, giống như toàn bộ sức sống đã chào từ giã chúng rồi, và tôi không biết đi đứng làm sao khi được gọi tên đây.
“Cùng nhau lao động, năm phái này đã chung sống hòa bình với nhau rất nhiều năm rồi, mỗi phái có đóng góp khác nhau cho xã hội. Abnegation đã lấp đầy nhu cầu về những người lãnh đạo cống hiến quên mình trong chính phủ; Candor đem lại những nhà làm luật đáng tin cậy; Erudite cung cấp cho chúng ta những nhà giáo và nhà nghiên cứu uyên bác; Amity cho chúng ta những người cố vấn và chăm sóc đầy cảm thông; và Dauntless bảo vệ chúng ta khỏi những mối nguy hiểm đến từ cả bên ngoài và bên trong. Nhưng phạm vi hoạt động của các phái không chỉ giới hạn trong những lĩnh vực này. Chúng ta trao cho nhau nhiều điều hơn có thể tóm tắt chính xác được. Trong các phái của mình, chúng ta tìm được ý nghĩa, tìm được mục đích và tìm được cuộc sống.”
Tôi nghĩ tới câu khẩu hiệu trong cuốn Lịch Sử Môn Phái: Môn phái hơn máu mủ. Quan trọng hơn cả gia đình, môn phái là nơi chúng tôi thuộc về. Điều này có đúng không?
Marcus bổ sung, “Không có chúng, chúng ta không thể sống sót.”
Sự im lặng ngay sau những lời này nặng nề hơn nhiều lần so với những sự im lặng khác. Nó chất chứa
https://thuviensach.vn
nỗi lo sợ ghê gớm nhất của chúng tôi, ghê gớm hơn cả nỗi sợ cái chết: sợ không môn phái.
Marcus tiếp tục, “Vì thế nên ngày hôm nay đánh dấu một bước ngoặt tốt lành – ngày chúng ta đón nhận những người đã được khai tâm mới, những người sẽ làm việc với chúng ta để tạo nên một xã hội tốt đẹp hơn và một thế giới tốt đẹp hơn.”
Tiếng vỗ tay rộ lên. Nó nghe nghẹt nghẹt. Tôi cố gắng đứng nghiêm như tượng, vì nếu đầu gối bị khóa cứng và phần thân ngay đơ thì tôi sẽ không phải run rẩy. Marcus đọc những cái tên đầu tiên, nhưng tôi không phân biệt được mấy âm nào ra âm nào nữa. Làm sao tôi biết khi chú kêu tới tên tôi đây trời?
Từng đứa từng đứa một, những đứa mười sáu tuổi bước ra khỏi hàng và tiến về chính giữa căn phòng. Đứa con gái đầu tiên quyết định chọn Amity, phái xuất thân của nó. Tôi quan sát máu nó nhỏ thành giọt lên đám đất, và ra đứng một mình phía sau hàng ghế của phái nó.
Căn phòng di chuyển liên tục, một cái tên mới và một người mới phải chọn lựa, một con dao mới và một sự lựa chọn mới. Tôi nhận ra hầu hết tụi nó, nhưng tôi nghi là tụi nó không biết tôi.
“James Tucker” Marcus gọi.
James Tucker từ phái Dauntless là đứa đầu tiên bị vấp trên đường tiến về mấy cái tô. Nó dang tay ra và lấy lại thăng bằng trước khi đập mặt xuống sàn. Mặt
https://thuviensach.vn
nó đỏ lựng lên và nó lật đật đi lại chính giữa phòng. Khi nó đứng ở trung tâm, nó ngó từ cái tô Dauntless sang tôi Candor – ngọn lửa cam mỗi lúc bốc một cao hơn và mảnh thủy tinh thì đang phản chiếu ánh sáng màu xanh.
Chú Marcus đưa cho nó con dao. Nó hít sâu – tôi thấy ngực nó căng lên – và, khi thở ra, nó cầm lấy con dao nó cứa con dao vào lòng bàn tay, khẽ giật giật và chìa cánh tay ra. Máu của nó rơi xuống mảnh thủy tinh, và đó là đứa đầu tiên đổi phái. Kẻ nhảy phái đầu tiên. Tiếng rì rầm vang lên từ khu vực phái Dauntless, và tôi lại nhìn xuống đất.
Từ giờ trở đi nó sẽ bị coi là kẻ phản bội. Gia đình Dauntless của nó có quyền tới thăm nó một tuần rưỡi sau ngày hôm nay vào Ngày Thăm Viếng, nhưng họ sẽ không làm thế, vì nó đã từ bỏ họ. Sự vắng mặt của nó sẽ ám ảnh những lối đi trong nhà họ, và nó sẽ để lại một chỗ trống không thể lấp đầy. Thời gian qua đi, lỗ trống đó sẽ biến mất giống như khi một bộ phận nào đó trên người bị cắt bỏ, và các chất lỏng trong cơ thể sẽ tự chảy vào trong khoảng trống nó để lại. Con người không thể chịu được sự trống trair dài lâu.
“Caleb Prior” Marcus kêu lên.
Caleb siết tay tôi lần cuối cùng, và anh bước tới trước, quay lại trao cho tôi một cái nhìn thật lâu. Tôi ngó theo bước chân ảnh đến giữa căn phòng, và tay ảnh, bình tĩnh khi nhận con dao từ chú Marcus, khéo léo ấn con dao vào da. Rồi anh đứng đó, máu ứa ra trong lòng bàn tay, môi mím thật chặt.
https://thuviensach.vn
Ảnh thở hắt ra. Rồi hít vào. Rồi ảnh giơ tay về phía cái tô Erudite, máu của ảnh nhỏ xuống nước, chìm dần và chuyển sang màu đỏ sậm.
Tôi nghe thấy nhiều tiếng rì rầm, rồi tăng lên thành những tiếng kêu giận dữ. Tôi không nghĩ được gì ra hồn nữa. Anh trai tôi, ông anh hết sức vị tha của tôi, một kẻ nhảy phái? Anh trai tôi, sinh ra để thuộc về Abnegation, Erudite ư?
Khi nhắm mắt lại, tôi nhìn thấy hàng chồng sách trên bàn của Caleb, và đôi tay run rẩy của anh buông dọc xuống hai chân sau bài kiểm tra tư cách. Tại sao tôi không nhận ra là khi ảnh biểu tôi hãy nghĩ cho mình hôm qua là ảnh cũng đang tự khuyên bản thân mình đấy thôi?
Tôi ngó lướt qua đám đông Erudite – họ nở những nụ cười tự mãn và huých tay nhau.
Những người phái Abnegation, vốn dĩ rất điềm tĩnh, đang thì thầm to nhỏ với nhau rất căng thẳng và quắc mắc ngang qua phòng về phía cái phái mới vừa trở thành kẻ thù của chúng tôi.
“Xin phép” chú Marcus nói, nhưng đám đông không màng tới chú. Chú hét lên: “Im lặng, làm ơn!”
Căn phòng c vào yên lặng. Ngoại trừ âm thanh leng keng.
Tôi nghe tên mình được xướng lên và ai đó đẩy tôi về phái trước. Đi được nửa đường tới mấy cái tô,
https://thuviensach.vn
tôi chắc chắn mình sẽ chọn Abnegation. Giờ tôi có thể mường tượng được rồi. Tôi nhìn thấy mình lớn lên thành một người phụ nữ trong bộ áo chùng của phái Abnegation, lấy anh của Susan – Robert – tham gia tình nguyện vào mỗi cuối tuần, những đêm tĩnh lặng ngồi trước lò sưởi, chắc chắn mình được an toàn, và nếu điều đó chưa đủ tốt thì ít ra còn tốt hơn tình trạng của tôi bây giờ nhiều.
Tiếng kêu leng keng, tôi nhận ra nó ở trong tai tôi
Tôi nhìn Caleb, người đang đứng sau phái Erudite. Anh nhìn lại tôi và khẽ gật đầu, như thể ảnh biết tôi đang nghĩ gì trong đầu và đồng ý với tôi. Bước chân tôi ngập ngừng. Nếu tới Caleb mà còn không phù hợp với Abnegation thì làm thế quái nào tôi lại có thể chứ? Nhưng tôi có sự lựa chọn nào không, khi mà giờ đây ảnh đã bỏ chúng tôi và tôi là người duy nhất còn lại? Ảnh không cho tôi chọn lựa nào khác.
Tôi vặn vặn quai hàm. Tôi sẽ là đứa con ở lại. Tôi phải làm điều này vì ba mẹ. Tôi buộc phải làm thế.
Marcus trao cho tôi con dao. Tôi nhìn vào mắt chú – đôi mắt xanh thẳm, một màu sắc lạ lùng – và nhận con dao. Chú gật đầu, và tôi quay về phía mấy cái tô. Ngọn lửa Dauntless và hòn đá Abnegation đều ở bên trái tôi, một cái nằm ngay trước và một cái nằm sau vai tôi. Tay phải tôi nắm con dao và cứa lưỡi dao vào lòng bàn tay. Nghiến chặt răng, tôi ấn lưỡi dao xuống. Nó nhói đau, nhưng tôi chẳng để ý. Tôi đặt cả hai bàn
https://thuviensach.vn
tay mình lên ngực, và hơi thở tiếp theo kho khăn lắm mới thoát ra được.
Tôi mở mắt và vung tay ra. Máu tôi nhỏ lên tấm thảm ở giữa cả hai tô. Và rồi, không chịu được nữa, thở hắt ra, tôi đưa tay về phía trước, và máu tôi sôi xèo xèo trên những hòn than.
Tôi ích kỷ. Tôi dũng cảm.
CHƯƠNG 6
Tôi dán mắt xuống sàn nhà và đứng sau những đưa khai tâm gốc Dauntless đã chọn trở về phái của mình. Tất cả chúng đều cao hơn tôi, nên ngay cả khi ngóc đầu lên tôi cũng chỉ thấy cái vai khoác áo đen thôi. Khi đứa con gái cuối cùng đã quyết định xong – Amity – đã đến lúc rời đi. Phái Dauntless ra ngoài trước. Tôi đi ngang qua những người đã từng cùng phái với tôi, tôi quyết chí nhìn chằm chằm vào gáy của người đi trước.
Nhưng tôi phải nhìn thấy ba mẹ một lần nữa. Tôi ngoái ra sau vào giây cuối cùng khi đi ngang qua họ, và ngay lập tức ước chi mình đã không làm thế. Đôi mắt của ba đốt cháy đôi mắt tôi bằng cái nhìn buộc tội. Đầu tiên, khi tôi cảm thấy sức nóng dâng lên trong mắt mình, tôi tưởng ba đã tìm được cách thiêu tôi tới nơi rồi, để trừng phạt những gì tôi đã làm, nhưng không – chỉ là tôi muốn khóc.
https://thuviensach.vn
Sau lưng ba, mẹ tôi đang mỉm cười.
Những người đi sau lưng cứ đẩy tôi về phía trước, xa khỏi gia đình tôi – những người cuối cùng sẽ rời phòng. Họ thậm chí có thể ở lại dọn dẹp bàn ghế và rửa những cái tô. Tôi ngó nghiêng tìm Caleb trong đám đông Erudite sau lưng tôi. Anh đứng trong đám những đứa khai tâm khác, bắt tay với một đứa nhảy phái gốc Candor. Nụ cười dễ dàng của anh chính là một hành động phản bội. Dạ dày thắt lại, tôi quay đi. Nếu với anh nó dễ dàng đến thế thì có lẽ nó cũng sẽ dễ dàng với tôi.
Tôi liếc nhìn thằng đứng bên trái tôi, một cựu Erudite và giờ nhìn tái mét và bồn chồn đáng ra phải thế.Tôi đã dành toàn bộ thời gian của mình lo về việc sẽ chọn phái nào mà chưa bao giờ thèm nghĩ tơi chuyện nếu tôi chọn Dauntless đây?
Đám đông Dauntless dẫn chúng tôi tới cầu thang bộ thay vì thang máy. Vậy mà tôi nghĩ chỉ có phái Abnegation mới đi thang bộ chứ.
Đột nhiên mọi người bắt đầu chạy. Tôi nghe tiếng hò reo, hú hét và cười đùa khắp xung quanh, và hàng tá tiếng chân nện thình thịch theo những nhịp điêu khác nhau. Phái Dauntless không coi việc đi cầu thang bộ là hành động xả thân mà là hành động xả phanh.
“Chuyện quái quỷ gì vậy?” thằng con trai kế bên tôi la lên.
https://thuviensach.vn
Tôi chỉ lắc đầu và tiếp tục cắm đầu chạy. Xuống được tầng một tôi cũng muốn hụt hơi, và đám đông Dauntless ùn ra cửa. Bên ngoài, không khí sắc và lạnh, và bầu trời thì đang ửng một màu cam của mặt trời đang lặn. Nó phản chiếu trên tấm kính đen lớn của tòa Trung Tâm.
Những Dauntless nằm lăn ra đường, chắn đường xe buýt chạy, và tôi phải chước rút để đuổi kịp mọi người. Nỗi niềm bối rối của tôi tiêu tan khi tôi chạy. Lâu lắm rồi tôi không chạy nhảy gì. Phái Abnegation không khuyến khích những hành vi tự giải khuây, vậy nên cái gì đến cũng đến: hai lá phổi bốc cháy, cơ bắp mỏi nhừ và niềm vui sướng mãnh liệt khi được guồng chân chạy hết tốc độ. Tôi theo những Dauntless dọc xuống phố, chạy qua những góc đường và nghe thấy âm thanh quen thuộc: tiếng còi tàu.
“Ôi không” thằng Erudite lẩm bẩm. “Tụi mình phải nhảy lên cái thứ đó hả?”
“Chính xác” tôi nói, thở không ra hơi.
Hên là tôi dành khá nhiều thì giờ quan sát tụi Dauntless đến trường. Đám đông xếp thành một hàng dài. Đoàn tàu lướt về phía chúng tôi trên đường ray thép, đèn chiếu chói lói, còi rúc inh ỏi. Cửa của mỗi toa đầu đang mở đợi những Dauntless quăng mình lên, và họ làm vậy thật, theo từng nhóm, cho đến khi chỉ còn sót lại những đứa khai tâm. Những đứa khai tâm gốc Dauntless thì đã quá quen chuyện này rồi nên loáng sau chỉ còn lại trơ trọi những đứa nhảy phái tụi tôi mà thôi.
https://thuviensach.vn
Tôi và một vài đứa nữa bước lên trước và bắt đầu chạy chầm chậm. Chúng tôi chạy vài bước theo toa tàu và ném mình sang một bên. Tôi không cao lớn hay mạnh khỏe như vài đứa trong số đó nên tôi không thể lọt vào toa tàu được. Tôi treo lửng lẳng trên cái cửa, vai tôi đập rầm rầm vào toa tàu. Tay tôi run bần bật và cuối cùng một đứa con gái Candor nắm lấy tay tôi và lôi tôi vào. Thở hổn hển, tôi cảm ơn nó rối rít.
Tôi nghe một tiếng hét và nhìn ra sau. Một thằng Erudite lùn tịt tóc đỏ trượt tay khi cố gắng bắt kịp đoàn tàu. Con nhỏ Erudite đứng gần chìa tay ra để kéo tay nó, với hết cỡ nhưng nó bị tụt lại quá xa rồi. Nó quỳ sụp xuồng ngay cạnh đường ray trong khi chúng tôi đi xa dần, và vùi mặt vào hai bàn tay.
Tôi thấy không thoải mái chút nào. Thằng con trai đó vừa rớt nghi thức nhập môn. Giờ nó đã thành vô môn phái rồi. Chuyện đó có thể xảy ra đến bất cứ lúc nào.
“Bồ ổn chứ?” con nhóc Candor đã giúp tôi nhanh nhẹn hỏi. Nó cao ráo, da màu nâu sậm và tóc ngắn, xinh đẹp.
Tôi gật đầu.
“Mình là Christina” nó nói, chìa tay ra.
Lâu lắm rồi tôi cũng không b tay bắt chân gì với ai. Phái Abnegation chào nhau bằng cách cúi đầu, một dấu hiệu tôn trọng. Tôi nắm tay nó, không quen
https://thuviensach.vn
lắm, và lắc lắc hai lần, hy vọng không siết tay nó chặt quá hoặc siết không đủ chặt.
“Beatrice” tôi nói.
“Bồ có biết chúng ta đang đi đâu không?” con nhỏ phải hét lên để át tiếng gió, gió thổi càng lúc càng mạnh hơn qua những cái cửa đang mở toang. Con tàu đang tăng tốc. Tôi ngồi phịch xuống. Sẽ dễ giữ thăng bằng hơn khi tôi ở gần mặt đất hơn. Con nhỏ nhướn mày với tôi.
“Một chuyến tàu nhanh nghĩa là gió to” tôi nói. “Mà gió ta nghĩa là té chổng gọng. Ngồi xuống đi.”
Christina ngồi xuống cạnh tôi, nhích ra sau để dựa vào vách tàu.
“Mình đoán chúng ta đang tiến đến tổng hành dinh của phái Dauntless,” tôi nói, “nhưng mình không biết nó ở đâu cả.”
“Có ai biết hả?” con nhỏ lắc lắc đầu, nhe răng cười. “Giống như nó tự nhiên từ dưới đất chui lên hay tương tự vậy đó.”
Gió lùa vào toa tàu, và những kẻ nhảy phái khác bị luồng không khí đập vào người, té dúi dụi vào người nhau. Tôi thấy Christina cười phá lên mà không nghe được tiếng gì và cũng cố gắng nặn ra được một nụ cười.
Đằng sau, bên trái tôi, ánh nắng cam rực của mặt trời đang lặn phản chiếu lên những tòa nhà bằng kính,
https://thuviensach.vn
và tôi hầu như chẳng thấy những dãy nhà xám nơi từng là nhà mình nữa.
Tối nay đến lượt anh Caleb nấu bữa tối. Ai sẽ thay ảnh đây – mẹ hay ba? Và khi họ dọn dẹp phòng ảnh, họ sẽ phát hiện được những gì? Tôi hình dung ra hàng đống sách nhét giữa khe tủ và bức tường, sách chất đầy dưới nệm. Khát khao kiến thức của phái Erudite bí mật lấp đầy mọi khe hở trong phòng anh. Có phải anh luôn biết là mình sẽ chọn Erudite? Nếu đúng vậy thì tại sao tôi lại không để ý thấy chứ?
Ảnh quả thật là một diễn viên xuất chúng. Suy nghĩ đó làm tôi muốn bệnh, vì mặc dù tôi cũng từ bỏ họ nhưng ít ra tôi không giỏi diễn xuất như vậy. Ít ra họ đều biết tôi không phải là một người luôn nghĩ cho người khác.
Tôi nhắm mắt lại và tưởng cảnh mẹ và ba đang ngồi im lặng ở bàn ăn. Có phải là dấu hiệu của tinh thần vị tha còn rơi rớt lại đang làm cổ họng tôi nghẹn lại khi nghĩ tới họ, hay là tính ích kỷ, bởi vì tôi biết mình sẽ không bao giờ lại là con gái của họ nữa?
“Họ đang nhảy xuống kìa!”
Tôi ngóc đầu lên. Cổ nhói đau. Tôi cuộn tròn, dựa lưng vào vách xe suốt từ ít nhất nửa tiếng trước, lắng nghe tiếng gió gào thét và nhìn thành phố biến thành những đốm mờ mờ đằng sau chúng tôi. Tôi ngồi dậy. Tàu đã chạy chậm lại được vài phút, và tôi biết thằng con trai mới la lên hồi nãy đã đúng: những Dauntless ở toa trước toa chúng tôi đang nhảy ra khi tàu chạy
https://thuviensach.vn
ngang qua một cái nóc nhà. Đường ray phải cao đến bảy tầng nhà.
Ý tưởng lao đầu ra khỏi một con tàu đang phóng như bay để nhảy xuống một cái nóc nhà, biết rõ rành rành rằng có một khoảng trống bự giữa rìa nóc nhà và rìa đường ray, khiến tôi muốn ói luôn. Tôi ép mình phải đứng dậy và long ngóng đi về phía đối diện, nơi những kẻ nhảy phái khác đang xếp thành hàng.
“Tụi mình cũng phải nhảy xuống thôi,” một con nhỏ Candor lên tiếng. Nó có cái mũi bự và hàm răng hơi hô.
“Quá đã!” một thằng Candor đáp lại, “Vậy là đúng bài luôn đó Molly. Lao đầu ra khỏi tàu lửa và tiếp đất trên mái nhà.”
“Đây chính là thứ mà vì nó chúng ta chọn lựa đó Peter” nhỏ con gái chỉ ra.
“Thôi, mình không làm đâu” thằng Amity đứng sau tôi nói. Nó có làn da màu ô-liu và mặc áo sơ mi màu nâu – nó là kẻ nhảy phái duy nhất đến từ Amity. Hai má nó ướt nước mắt.
“Mấy cậu buộc phải làm” Christina nói, “nếu không mấy cậu sẽ thất bại. Thôi nào, sẽ ổn hết thôi mà.”
“Không, không tài nào ổn được đâu! Tui thà bị vô môn vô phái còn hơn là chết mất đất!” thằng Amity lắc đầu quầy quậy. Giọng điệu có vẻ hoảng sợ lắm.
https://thuviensach.vn
Nó cứ lắc đầu hoài và trân trối nhìn cái nóc nhà đang mỗi lúc một gần hơn.
Tôi không đồng ý với nó. Tôi thà chết còn hơn là cứ trống rỗng như những người vô môn phái.
“Bồ không ép nó được đâu” tôi nói, liếc nhìn Christina. Đôi mắt nâu của nó mở lớn, và nó mím môi chặt tới nỗi đổi màu luôn. Nó chìa tay ra cho tôi. “Nè!” nó nói. Tôi nhướn mày nhìn tay nó, định nói là tôi đâu có cần giúp đỡ, nhưng nó đã bổ sung, “Chỉ là mình… không làm được trừ khi có ai kéo mình theo.”
Tôi nắm tay nó và tụi tôi đứng sát ra rìa toa tàu. Khi nó lướt qua nóc nhà, tôi đếm, “Một… hai… ba!”
Đếm đến ba, chúng tôi nhảy khỏi toa tàu. Một khoảnh khắc không trọng lượng, và rồi chân tôi nện xuống mặt đất cứng và cơn đau thấu trời chọc vào ống quyển tôi. Cú hạ cánh đột ngột khiến tôi nằm xải lai trên nóc nhà, úp mặt lên đám sỏi. Tôi buông tay Christina ra. Nó đang cười nắc nẻ.
“Vui thật!” nó nói.
Christina sẽ phù hợp với những kẻ săn tìm cảm giác mạnh của phái Dauntless. Tôi phủi đất đá trên mặt. Tất cả đám khai tâm ngoại trừ thằng Amity đều đã đáp xuống nóc nhà, với nhiều mức độ thành công khác nhau. Đứa con gái răng hô phái Candor – Molly – đang ôm mắt cá chân, co rúm vì đau, và Peter – thằng Candor có tóc sáng màu thì cười toe toét đầy tự hào – hẳn là nó tiếp đất được bằng chân.
https://thuviensach.vn
Chợt tôi nghe tiếng kêu khóc. Tôi quay đầu lại, tìm nguồn phát ra thanh âm đó. Một nhỏ con gái Dauntless đang đứng sát mép nóc nhà, nhìn trừng trừng xuống mặt đất phía dưới và gào lên. Một thằng con trai Dauntless đáng đứng sau ôm eo nó để giữ nó khỏi ngã.
“Rita” thằng con trai nói. “Rita, bình tĩnh lại đi. Rita…”
Tôi đứng và nhìn qua bờ rìa. Có một xác người nằm trên vỉa hè phía dưới chúng tôi; một đứa con gái, tay chân nó bị bẻ quặt một cách kì dị, mái tóc xòa ra xung quanh đầu. Bụng dạ tôi đảo lộn và tôi chỉ biết nhìn chằm chặp vào đường ray xe lửa. Không phải tất cả đều thành công. Và ngay cả dân Dauntless cũng không an toàn.
Rita khuỵu xuống, khóc nức nở. Tôi quay đi. Nhìn nhỏ càng lâu, tôi càng muốn khóc, và tôi không thể khóc lóc trước mặt những người này.
Tôi tự nhủ mình, nghiêm khắc nhất có thể, rằng đó là cách mọi chuyện xảy ra ở đây. Chúng tôi làm những việc nguy hiểm và có người phải chết. Người ta chết, và chúng tôi tiếp tục với những thứ nguy hiểm tiếp theo. Thấm nhuần bài học này càng sớm, tôi càng có cơ hội sống sót lớn với giai đoạn.
Tôi không còn chắn chắn là mình sẽ sống sót qua được giai đoạn nhập môn.
https://thuviensach.vn
Tôi tự nhủ mình sẽ đếm đến ba, khi đếm xong, tôi sẽ tiếp tục. Một. Tôi hình dung ra cái xác của đứa con gái đó nằm song xoài trên vỉa hè, bất giác tôi rung mình. Hai. Tôi nghe tiếng Rita khóc và tiếng thằng con trai rì rầm trấn an nó. Ba.
Mím môi, tôi bước xa khỏi Rita và rìa nóc nhà.
Cùi chỏ tay tôi tự nhiên ran rát. Tôi kéo tay áo lên kiểm tra, tay run run. Trầy vi tróc vảy một chút nhưng không chảy máu.
“Ôi. Chuyện động trời! Một con Cứng đơ bị mất vài miếng da này!”
Tôi ngẩng đầu lên. “Cứng Đơ” là tiếng lóng ám chỉ dân Abnegation, và tôi là đứa duy nhất ở đây. Peter chỉ tôi, cười mỉa. Tôi nghe tiếng cười rộ lên. Tôi nóng má lên và thả tay áo xuống.
“Nghe đây! Tên tôi là Max! Tôi là một trong số những thủ lĩnh phái mới của các bạn!” một người đàn ông đứng phía bên kia mái nhà nói lớn. Ông ta già hơn những người khác, với nhiều nếp nhăn hằn sâu trên làn da sẫm màu và chùm tóc sáng hai bên thái dương, và ông ta đứng trên bờ rìa cứ như thể. đang đứng trên vỉa hè vậy. Như thế chẳng có ai mới té từ trên đó xuống mà chết vậy. “Cách vài tầng lầu phía dưới chúng ta là lối vào dành cho thành viên gia nhập tập thể chúng tôi. Nếu các bạn không tập hợp đủ ý chí để nhảy xuống thì các bạn không thuộc về nơi đây. Những kẻ được khai tâm có đặc quyền đi trước.”
https://thuviensach.vn
“Ông muốn bọn tôi nhảy khỏi bờ rìa hả?” một đứa con gái Erudite hỏi. Nó cao hơn tôi vài xen-ti-mét, với mái tóc màu lông chuột và đôi môi dày. Miệng nó đang há hốc.
“Đúng vậy!” Max nói. Ông ta trông có vẻ thích thú.
“Ở dưới đó có nước hay gì khác không?” “Ai biết được?” Ông ta nhướn mày.
Đám đông phía trước những kẻ khai tâm tách ra làm hai, tạo cho chúng tôi một con đường rộng. Tôi nhìn quanh. Chẳng đứa nào có vẻ hứng khởi lao đầu khỏi tòa nhà – mắt tụi nó nhìn đi đâu đâu ch không nhìn Max. Vài đứa bận chăm chút cho những vết thương bé xíu hoặc phủi bụi trên áo quần. Tôi liếc sang Peter. Nó đang bóc bóc mấy miếng da. Giả bộ cư xử bình thường.
Tôi tự hào. Chuyện này sẽ khiến tôi gặp rắc rối một ngày nào đó nhưng hôm nay nó sẽ khiến tôi trở nên dũng cảm. Tôi tiến về phía bờ rìa và nghe tiếng giày dép loạt xoạt phía sau.
Max bước qua một bên, chừa đường cho tôi. Tôi bước về phía bờ rìa và ngó xuống. Gió lùa xuyên qua quần áo tôi, thổi nó bay phần phật. Tòa nhà nơi tôi đang đứng là một cạnh của một hình vuông là một cái hố khổng lồ trên nền bê-tông. Tôi không thấy được ở đáy có gì.
https://thuviensach.vn
Đây là một chiến thuật gây sợ hãi. Tôi sẽ tiếp đất an toàn. Kiến thức đó là thứ duy nhất giúp tôi lại bước lên bờ tường. Răng tôi va lập cập. Tôi không thể quay lại nữa rồi. Nhất là khi người ta đang cá cược sau lưng tôi rằng tôi sẽ thất bại. Tay tôi sờ soạng trên cổ áo sơ-mi tìm cái nút để đóng cổ áo. Sau một số nỗ lực thì tôi cũng tháo được cái móc gài từ cổ áo xuống vạt áo và tuột cái áo ra khỏi vai.
Dưới lớp áo sơ-mi, tôi mặc một cái áo thun màu xám. Nó chật hơn tất cả những quần áo khác mà tôi có, và chưa có ai thấy tôi mặc nó trước đây. Tôi vo tròn cái áo sơ-mi mặc ngoài và quay ra sau nhìn Peter. Tôi ném trái banh vải về phía nó mạnh hết sức có thể, nghiến răng. Đống vải đập ngay ngực nó. Nó trừng mắt nhìn tôi. Tôi nghe thấy tiếng huýt sáo và la ó sau lưng mình.
Tôi nhìn cái hố một lần nữa. Da gà da vịt nổi đầy trên cánh tay tái mét của tôi, và dạ dày tôi lại thắt lại. Nếu tôi không làm được bây giờ, tôi sẽ không bao giờ làm được. Tôi nuốt nước miếng.
Không nghĩ ngợi nữa. Tôi chỉ nhún mình và nhảy.
Không khí gào rú trong tai tôi và mặt đất lao vun vút về phía tôi, càng lúc càng gần và lớn hơn, hay là chính tôi đang lao về phía mặt đất, tim đập mạnh tới phát đau, toàn thể cơ bắp trong người căng ra như dây đàn khi cảm giác đang rơi cứ chực xâm lấn dạ dày. Cái hố bao lấy tôi và tôi rơi tõm vào bóng tối.
https://thuviensach.vn
Tôi đâm vào cái gì đó rất cứng. Nó cho tôi biết có đường đi phía dưới và đỡ lấy người tôi. Sự va chạm hút hết gió ra khỏi người tôi và tôi thở khò khè, đấu tranh khủng khiếp để có thể hít thở trở lại. Tay chân tôi đau nhói.
Một tấm lưới. Có một tấm lưới dưới đáy hố. Tôi nhìn lên tòa nhà và phá ra cười, nửa nhẹ nhõm nửa kích động. Người tôi run lẩy bẩy và tôi phải lấy tay che mặt. Tôi vừa nhảy xuống từ một cái nóc nhà.
Tôi phải đứng trên mặt đất cứng một lần nữa. Tôi nhìn thấy vài bàn tay chìa ra cho tôi ở ngoài rìa tấm lưới, thế là tôi chụp lấy bàn tay đầu tiên tôi với tới và quăng mình lên. Tôi lăn cù nèo và xém nữa té ụp mặt xuống một cái sàn gỗ nếu người kia không kịp chụp lấy tôi.
“Người kia” là một người đàn ông trẻ mà tôi đã chụp tay lúc nãy. Anh ta có môi trên mỏng và môi dưới dày. Mắt anh ta sâu tới nỗi lông mi chạm vào vùng da dưới lông mày luôn, và chúng có màu xanh thẫm, một màu sắc mơ màng, buồn ngủ và chờ đợi.
Anh ta tóm lấy cánh tay tôi, nhưng thả ra liền sau khi tôi đứng dậy được.
“Cám ơn” tôi nói.
Chúng tôi đứng trên một cái nền cách mặt đất ba mét. Xung quanh là một cái hang rộng. “Không thể tin được” một tiếng nói cất lên từ sau lưng anh ta. Nó là giọng của một cô gái tóc sẫm, đeo ba cái khuyên
https://thuviensach.vn
bằng bạc trên lông mày. Cô ta cười mỉa mai. “Một con Cứng Đơ, người đầu tiên nhảy xuống? Thật là vô tiền khoán hậu.”
“Phải có lý do cô ấy mới từ bỏ họ chứ Lauren” anh ta nói. Giọng anh ta trầm ấm. “Tên em là gì?”
“À…” không hiểu sao tôi lại ngập ngừng. Nhưng “Beatrice” dường như nghe chẳng chính xác nữa.
“Nghĩ về chuyện đó đi” anh ta nói, một nụ cười thoáng trên môi. “Em không được chọn một lần nữa đâu.”
Một nơi mới, một cái tên mới. Tôi có thể tái sinh ở đây.
“Tris” tôi nói một cách chắc chắn.
“Tris” Lauren lặp lại, nhẹ nhàng cười. “Thông báo đi, Số Bốn.”
Người con trai – Số Bốn – nhìn ra sau và hét lên, “Người nhảy đầu tiên –Tris!”
Một đám đông đột nhiên hiên lên từ bóng tối khi mắt tôi điều tiết lại. Họ reo mừng và vung nắm đấm lên trời, và rồi một người nữa rơi xuống lưới. Tiếng hét của nó theo nó tới nơi luôn. Christina. Mọi người bật cười, nhưng cười xong lại tiếp tục reo mừng.
Số Bốn vỗ lên lưng tôi và nói, “Chào mừng đến với Dauntless.”
https://thuviensach.vn
CHƯƠNG 7
Khi tất cả những kẻ khai tâm đã đứng trên mặt đất, Lauren và Số Bốn dẫn chúng tôi vào một đường hầm hẹp. Tường làm bằng đá, mái thì dốc, thế nên tôi có cảm giác như mình đang đi sâu vào trung tâm trái đất vậy. Đường hầm được chiếu sáng ngắt quãng, nên trong mỗi vùng tối giữa hai cái đèn sáng mù mờ, tôi cứ sợ mình sẽ lạc mất cho đến khi đụng phải một cái vai nào đó. Trong ánh sáng, tôi lại an toàn.
Thằng Erudite đi trước tôi đột ngột dừng lại, và tôi đâm sầm vô nó, đập mũi lên vai nó. Tôi nhảy lui lại và xoa xoa mũi trong lúc phục hồi lại các giác quan. Nguyên đám đã dừng lại, và ba vị thủ lĩnh của chúng tôi đang khoanh tay đứng trước mặt cả bọn.
“Chúng ta sẽ chia nhau ra tại đây” Lauren nói. “Những người khai tâm gốc Dauntless sẽ đi theo tôi. Tôi chắc các bạn không cần tôi dẫn đi tham quan một vòng nơi này đâu nhỉ.”
Chị ta mỉm cười và gật đầu ra hiệu cho bọn khai tâm gốc Dauntless. Tụi nó tách nhóm và biến mất vào bóng tối. Tôi trông theo cái gót giày cuối cùng bước ra khỏi vùng sáng và nhìn đám còn lại chúng tôi. Hầu hết những kẻ khai tâm đến từ Dauntless nên thành ra chỉ còn chin đứa ở lại. Trong số đó, tôi là đứa nhảy phái duy nhất đến từ Abnegation, và không có đứa nào phái Amity nhảy qua đây. Còn lại là từ Erudite và, ngạc nhiên thay, Candor. Chắc cần phải dũng cảm
https://thuviensach.vn
lắm mới thành thật mọi lúc mọi nơi được. Tôi chẳng biết.
Số Bốn là người tiếp theo nói với chúng tôi. “Hầu hết thời gian tôi làm việc trong phòng điều khiển, nhưng trong mấy tuần tới, tôi là người hướng dẫn của các bạn” anh nói. “Tên tôi là Số Bốn.”
Christina thắc mắc, “Số Bốn? Con số á hả?” “Đúng thế!” Số Bốn nói. “Có vấn đề gì.
“Dạ, không.”
“Tốt. Chúng ta sắp đi vào Hố Bẫy, nơi mà một ngày nào đó các bạn sẽ học được cách yêu thích nó. Nó…”
Christina cười khúc khích. “Hố Bẫy? Tên hay ho phết.”
Số Bốn bước về phía Christina và gí sát mặt vô mặt nó. Mắt anh ta nheo lại và nhìn chằm chằm nó trong một giây.
“Em tên gì?” anh ta khẽ khàng hỏi.
“Christina” con nhỏ rít lên.
“Christina, nếu tôi muốn học hỏi vốn từ ngữ thông thái của Candor thì tôi đã gia nhập vào phái của họ rồi” anh ta giận dữ. “Bài học đầu tiên mà em sẽ học từ tôi là hãy ngậm miệng lại. Hiểu chứ?”
Nó gật đầu.
https://thuviensach.vn
Số Bốn bắt đầu hướng về phía bóng tối cuối đường hầm. Đám khai tâm im re đi tò tò theo.
“Đồ ngớ ngẩn” nó lẩm bẩm.
“Mình đoán anh ta không thích bị cười nhạo thôi,” tôi đáp.
Tôi nhận thấy cẩn thận với Số Bốn chắc chắn là một việc làm sáng suốt. Anh ta có vẻ điềm tĩnh với tôi lúc nãy nhưng có cái gì đó về sự điềm tĩnh ấy khiến tôi phải cảnh giác.
Số Bốn đẩy mở một cánh cửa đôi, và chúng tôi bước vào nơi anh ta gọi là “Hố Bẫy”.
“Ôi!” Christina thì thầm. “Ra là thế.”
“Hố Bẫy” là một cái tên hoàn hảo cho nó. Nó là một cái hang động khổng lồ ở dưới đất, và từ chỗ mình đứng ở đáy hang, tôi không thấy được miệng hang. Những bức tường đá lồi lõm vươn lên cao bằng mấy tầng lầu trên đầu tôi. Chìm trong những bức tường đá là nơi chứa thực phẩm, quần áo, nhu yếu phẩm, nơi giải trí. Những đường đi và cầu thang hẹp được khắc vào đá nối chúng lại với nhau. Không có rào chắn nào giữ người ta khỏi té xuống bờ vực..
Một luồng ánh sáng màu cam rọi nghiêng qua những bức tường đá. Nóc của Hố Bẫy được làm từ vô số tấm kính, và tọa lạc ngay phía trên nó là một tòa nhà chan hòa ánh nắng. Chắc hẳn khi chúng tôi đi tàu
https://thuviensach.vn
ngang qua, nó nhìn chỉ y chang như những tòa nhà khác trong thành phố mà thôi.
Những chùm đèn lồng màu xanh đong đưa giữa những khoảng nghỉ trên con đường bằng đá, giống như mấy cái đèn đã thắp sáng căn phòng làm Lễ Chọn. Mặt trời càng tắt, chúng lại càng tỏa sáng rực rỡ hơn.
Xung quanh đầy nghẹt người là người, ai cũng vận đồ đen, tất cả đều đang la hét và nói chuyện om sòm, mặt mũi đầy biểu cảm và vung tay vung chân loạn hết cả lên. Tôi không thấy người già nào trong đám đông. Phái Dauntless có người già nào không nhỉ? Họ không sống lâu được từng đó hay là bị gửi đi đâu đó khi không còn khả năng nhảy khỏi con tàu đang chạy nữa?
Một đám con nít chạy rần rần xuống con đường hẹp không rào chắn, nhanh tới nỗi tim tôi muốn rớt ra ngoài luôn, và tôi muốn hét biểu tụi nó chạy chậm lại trước khi tụi nó tự làm mình bị thương. Ký ức về những con đường trật tự của Abnegation trở về trong tôi: hàng người bên phải băng qua đường trước hàng người bên trái, những nụ cười mỉm, những cái đầu nghiêng chào và cả sự im lặng. Dạ dày tôi quặn thắt. Thế nhưng lại có điều gì đó hết xẩy về sự hỗn loạn của phái Dauntless.
“Theo tôi,” Số Bốn nói, “tôi sẽ chỉ cho các em vực thẳm.”
https://thuviensach.vn
Anh ta vẫy chúng tôi đi theo. Nhìn từ đằng trước, Số Bốn có vẻ ngoài tưởng chừng như “con nhà lành” theo tiêu chuẩn của phái Dauntless, nhưng khi anh ta quay ra đằng sau, tôi thấy một hình xăm lớn ló ra khỏi cổ áo. Anh ta dẫn chúng tôi đi về hướng bên phải của Hố Bẫy, nơi rõ là tối tăm. Tôi liếc vội và thấy sàn nhà tôi đang đứng bị chặn ở cuối bằng một song sắt. Khi chúng tôi đến chỗ chấn song, tôi nghe tiếng nước gầm rú, ầm ào đang đập vào đá.
Tôi nhìn qua phía bên kia. Sàn nhà đột ngột kết thúc theo một góc rất hiểm, và sâu dưới kia là một con sông. Dòng nước ào ạt vỗ vào bức tường ngay dưới chân tôi làm bọt tung lên trắng xóa. Bên trái, dòng nước hiền hòa hơn nhưng bên phải thì chỉ thấy một màu trắng đang giao chiến với những tảng đá mà thôi.
“Vực thẳm nhắc nhở chúng ta rằng có một lằn ranh mỏng manh giữa sự dũng cảm và sự ngu ngốc!” Số Bốn nói lớn. “Người nào cả gan nhảy qua chấn song này sẽ tiêu đời. Chuyện này đã từng xảy ra trước đây và sẽ còn xảy ra nữa. Các bạn đã được cảnh báo rồi đấy.”
“Thật không thể tin được” Christina nói, đồng thời tránh xa cái song sắt ra.
“Không thể tin được là từ thích hợp đó” tôi gật đầu đồng ý.
Số Bốn dẫn đoàn khai tâm ngang qua Hố Bẫy về phía một cái hang đặc biệt to trên tường. Căn phòng
https://thuviensach.vn
trong hang được thắp sáng trưng, đủ để tôi thấy nơi chúng tôi đang đến: một phòng ăn lớn đầy nhóc người và tiếng dao nĩa bằng bạc kêu lanh canh. Khi chúng tôi bước vào, những Dauntless ở đó đồng loạt đứng dậy. Họ vỗ tay. Họ dậm chân. Họ hú hét. Tiếng ồn bao lấy tôi và tràn vào người tôi. Christina cười toe, và một giây sau, tôi cũng toét miệng cười theo.
Chúng tôi tìm chỗ ngồi. Christina và tôi phát hiện ra một cái bàn hầu như còn trống không ở một bên căn phòng, và tôi ngồi giữa nó với Số Bốn. Ở chính giữa bàn là một cái đĩa gỗ đựng loại thức ăn tôi không nhận ra: những miếng thịt hình tròn nhét giữa những lát bánh mì tròn. Tôi véo một mẩu giữa hai ngón tay, không chắc lắm phải ăn cái thứ này thế nào.
Số Bốn thúc cho tôi một cùi chỏ.
“Đây là thịt bò” anh ta nói. “Trét cái này lên nè.” Anh đưa cho tôi một cái chén đựng đầy sốt màu đỏ.
“Bồ chưa bao giờ ăn bánh mì kẹp thịt hết hả?” Christina hỏi, mắt tròn xoe.
“Chưa” tôi đáp. “Cái này gọi vậy đó hả?”
“Cứng Đơ dùng thực phẩm đơn giản,” Số Bốn nói, hất đầu với Christina.
“Tại sao?” con nhỏ thắc mắc.
Tôi nhún vai. “Tiêu pha nhiều bị coi là bê tha và không cần thiết.”
https://thuviensach.vn
Con nhỏ cười khẩy. “Hèn chi bồ bỏ đi.”
“Ừ” tôi nói, đảo mắt. “Tất cả chỉ tại không có sơn hào hải vị ăn thôi.”.
Khóe môi của Số Bốn giật giật.
Cánh cửa căn tin mở toang, và sự im lặng đột ngột bao trùm căn phòng. Tôi ngoái nhìn ra sau. Một người đàn ông trẻ măng bước vào, và không khí im re bà rè tới nỗi tôi nghe thấy cả tiếng bước chân của anh ta. Mặt anh ta rỗ chằng rỗ chịt, tóc dài, sẫm màu và bóng lưỡng. Nhưng đó không phải là thứ khiến anh ta trông đầy vẻ hăm dọa. Chính ánh mắt lạnh lùng của anh ta khi quét ngang căn phòng mới thật đáng sợ.
“Ai vậy?” Christina thì thầm.
“Đó là Eric!” Số Bốn trả lời. “Cậu ấy là thủ lĩnh phái Dauntless.”
“Thiệt hả? Nhưng ảnh trẻ quá mà.”
Số Bốn trao cho nó một cái nhìn chết chóc. “Ở đây, tuổi tác không phải là vấn đề.”
Tôi biết con nhỏ sắp sửa hỏi cái điều tôi cũng muốn hỏi: Vậy cái gì mới là vấn đề? Nhưng ánh mắt của Eric đã thôi càn quét khắp cả căn phòng, và anh ta bắt đầu tiến về phía một cái bàn. Anh ta bắt đầu tiến về bàn chúng tôi và ngồi xuống bên cạnh Số
https://thuviensach.vn
Bốn. Anh ta không chào hỏi gì ai hết, nên chúng tôi cũng không them chào luôn.
“Cậu không định giới thiệu với tôi sao?” anh ta hỏi, hất hàm về phía Christina và tôi. Số Bốn trả lời, “Đây là Tris và Christina.”
“Ô ô, một Cứng Đơ cơ đấy” Eric thốt lên, nhếch mép cười với tôi. Nụ cười làm những vết sẹo rỗ trên môi anh ta căng ra, khiến những cái lỗ nhìn còn bự hơn, và tôi co rúm lại. “Để xem xem em sẽ trụ được bao lâu.” Tôi định nói cái gì đó – để cam đoan với anh ta rằng tôi sẽ trụ được, có lẽ thế - nhưng từ ngữ bỗng bay biến đâu mất hết. Tôi không biết tại sao, nhưng tôi không muốn Eric chiếu tướng tôi lâu hơn một giây nào nữa. Tôi không bao giờ muốn anh ta nhìn tôi nữa.
Anh ta nhịp nhịp ngón tay lên bàn. Mu bàn tay anh ta đóng vảy hết cả, chúng có thể bung ra nếu anh ta đấm vào vật gì quá mạnh.
“Dạo này cậu làm gì hả Số Bốn.
Số Bốn nhúc nhích một vai: “Thật ra chẳng có gì,” anh đáp.
Họ có phải là bạn không nhỉ? Mắt tôi lướt từ Eric đến Số Bốn. Mọi thứ Eric làm – ngồi đây, hỏi thăm Số Bốn – cho thấy có vẻ như vậy, nhưng cái cách Số Bốn ngồi, căng ra như dây đàn, lại cho thấy có gì đó khác nữa. Đối thủ, chắc vậy, nhưng sao lại thế được nếu Eric là thủ lĩnh còn Số Bốn thì không phải?
https://thuviensach.vn
“Max nói với tôi là ông ấy cố gặp cậu hoài mà không thấy cậu xuất hiện” Eric nói. “Ông ta đòi tôi tìm hiểu xem chuyện gì đang xảy ra với cậu.”
Số Bốn nhìn Eric một lúc trước khi trả lời, “Nói với chú ấy là tôi hài lòng với vị trí hiện tại của mình.”
“Vậy là ông ta muốn giao việc cho cậu.”
Cái khuyên trên lông mày Eric lóe sáng. Có lẽ Eric nhận thức được Số Bốn là mối đe doạ tiềm tang đến vị trí của anh ta. Ba tôi nói người nào them khát quyền lực và sở hữu nó đều sống trong nỗi lo sợ sẽ mất nó. Đó là lý do chúng tôi phải trao quyền lực cho những người không ham muốn nó.
“Có lẽ là vậy” Số Bốn nói.
“Và cậu không hứng thú.”
“Tôi đã không có tí hứng thú nào trong hai năm nay.”
“Chà!” Eric nói. “Thế thì hãy hy vọng là ông ấy hiểu được ý cậu vậy.”
Anh ta vỗ vai Số Bốn, hơi mạnh hơn bình thường, và đứng dậy. Khi anh ta đi khỏi, tôi giãn người ra ngay tắp lự. Tôi đã không nhận ra mình căng thẳng tới mức nào.
“Hai người… là bạn hả?” tôi hỏi, không kiềm chế được tò mò.
https://thuviensach.vn
“Chúng tôi được huấn luyện chung một lớp khai tâm,” anh đáp. “Anh ta nhảy phái từ Erudite.”
Mọi ý tưởng phải cẩn thận với Số Bốn biến mất khỏi đầu tôi. “Anh cũng là dân nhảy phái.
“Tôi tưởng chỉ gặp vấn đề với những Candor ưa thắc mắc quá ư là nhiều chuyện trên đời thôi chứ,” anh ta lạnh lùng. “Giờ tôi có thêm một Cứng Đơ nữa hả?”
“Chắc tại vì anh dễ gần quá mà” tôi nói thẳng thừng. “Anh biết đó. Thân thiết như sư tử vậy.”
Anh ta trân trối nhìn tôi, và tôi không thèm nhìn lảng đi chỗ khác luôn. Anh ta không phải là con chó, nhưng cùng có một nguyên tắc áp dụng cho cả hai. Nhìn đi chỗ khác tức là phục tùng. Nhìn thẳng vào mắt anh ta tức là thách thức. Đó là lựa chọn của tôi. Mặt tôi bắt đầu nóng lên. Chuyện gì sẽ xảy ra khi sự căng thẳng này lên tới tột đỉnh?
Nhưng anh ta chỉ nói, “Cẩn thận đấy Tris.”
Dạ dày tôi rơi tõm xuống giống như mới nuốt trúng cục đá vậy. Một thành viên Dauntless ở bàn khác gọi tên Số Bốn, và tôi quay sang Christina. Nó đang nhướn mày.
“Chuyện gì?” tôi hỏi.
“Mình đang có một giả thuyết.”
“Và đó là gì?”
https://thuviensach.vn
Nó cầm cái bánh mì kẹp thịt lên, nhe răng cười và nói, “Là bồ thuộc dạng người ưa rước họa vào thân.”
Sau bữa tối, Số Bốn biến mất không nói không rằng. Eric dẫn chúng tôi xuống một loạt các hành lang mà không hé ra chúng tôi đang đi đâu. Tôi không biết tại sao một thủ lĩnh Dauntless lại phải chịu trách nhiệm dẫn một đám khai tâm đi tham quan vòng vòng, nhưng có lẽ chỉ tối nay thôi.
Ở cuối mỗi hành lang có một cái đèn màu xanh, nhưng khoảng giữa chúng thì tối om, và tôi phải cẩn thận hết mức để không vấp ngã trên mặt đất không bằng phẳng. Christina im lặng bước đi bên cạnh tôi. Không ai biểu chúng tôi phải im lặng, nhưng không đứa nào nói năng gì cả.
Eric dừng lại trước một cái cửa gồ và ngoắt tay. Chúng tôi tập hợp quanh anh ta.
“Cho những ai chưa biết, tôi tên là Eric nói. “Tôi là một trong năm thủ lĩnh của phái Dauntless. Ở đây chúng tôi rất coi trọng giai đoạn nhập môn, nên tôi dã tình nguyện giám sát hầu hết quá trình huấn luyện các bạn.”
Cái tin đó làm tôi buồn nôn. Nội cái ý tưởng một thủ lĩnh Dauntless sẽ giám sát đám khai tâm thôi đã tệ lắm rồi, giờ Eric lại là cái người đó nữa còn làm cho sự việc xem ra còn bi thảm hơn.
https://thuviensach.vn
“Có một vài quy định như sau” anh ta nói. “Các bạn phải có mặt tại phòng huấn luyện trước tám giờ sáng hàng ngày. Mỗi ngày huấn luyện từ tám giờ sáng đến sáu giờ tối, được nghỉ vào giờ cơm trưa. Sau sáu giờ, các bạn tự do làm gì mình thích. Thỉnh thoảng các bạn sẽ được nghỉ giữa mỗi giai đoạn nhập môn.”
Cụm từ “làm gì mình thích” in vào đầu tôi. Ở nhà, tôi chưa từng được làm những gì mình muốn, ngay cả vào buổi tối. Tôi phải nghĩ đến nhu cầu của người khác trước tiên. Tôi thậm chí còn chẳng biết mình thích làm gì nữa.
“Các bạn chỉ được phép rời khỏi khuôn viên khi có một thành viên Dauntless đi kèm” Eric bổ sung. “Đằng sau cánh cửa này là căn phòng các bạn sẽ ngủ trong vài tuần tới. Các bạn sẽ thấy có mười chiếc giường và chỉ có chín người các bạn. Chúng tôi đã tưởng là có nhiều người hơn đến được đây.”
“Nhưng ban đầu bọn em có tới mười hai người,” Christina cự lại. Tôi nhắm mắt lại và đợi nghe nó bị la. Con nhỏ cần phải học cách im miệng đi mới được.
« Luôn luôn có ít nhất một người nhảy phái không lọt được vào tập thể” Eric vừa nói vừa bóc lớp vảy của mình. Anh ta nhún vai. “Dù sao đi nữa, trong giai đoạn đầu tiên của quá trình nhập môn, chúng ta sẽ chia những người nhảy phái và những người Dauntless ra, nhưng như vậy không có nghĩa là các bạn được đánh giá khác nhau. Vào cuối giai đoạn nhập môn, thứ hạng của các bạn sẽ được quyết định
https://thuviensach.vn