🔙 Quay lại trang tải sách pdf ebook Nhện Tuyết
Ebooks
Nhóm Zalo
https://thuviensach.vn
Nhện Tuyết
Tác giả: Jenny Nimmo
Thể loại: Phiêu Lưu
The Snow Spider Trilogy
Dịch giả: Đảo San Hô
Biên tập: Lý Mai An
Bìa: Hải Trần
Created by: http://isach.info
Date: 01-March-2016
https://thuviensach.vn
Kho ebook online http://isach.info
https://thuviensach.vn
“Đ
CHƯƠNG 1: MỞ ĐẦU
ã đến lúc xác định xem cháu có phải là một phù thủy không!”
“Đã đến lúc nhớ về tổ tiên của cháu: Math, chúa tể vùng Gwynedd, Gwyndion và Gilfaethwy!”
Vào ngày sinh nhật lần thứ Chín của Gwyn, bà nội đem đến cho cậu một cái ghim sắt cũ kỹ và bảo cậu hãy tặng nó cho ngọn gió. Ở tít trên đỉnh núi cao, Gwyn đã ném nó vào trong không trung và chờ đợi... Mãi đến sau này, Gwyn mới nhận ra nhận ra ngọn gió đã gửi lại cho cậu một thứ: con nhện tuyết.
Và bộ ba câu chuyện hấp dẫn về cuộc chiến siêu nhiên chống lại cái ác của cậu bé Gwyn, về những thế giới lấp lánh băng tuyết của tác giả Jenny Nimmo đã bắt đầu từ đó...
Nhện Tuyết – Mặt Trăng Của Emlyn – Chiến Binh Hạt Dẻ là bộ ba tác phẩm đoạt giải nhất cuộc thi Smartties Grand Prix.
https://thuviensach.vn
CHƯƠNG 2: NĂM MÓN QUÀ (1)
V
ào ngày sinh nhật lần thứ 9 của mình, Gwyn đã được bà nội tặng cho năm món quà. Chúng là những món quà khác thường, và nếu Gwyn không phải là một cậu bé hiếu kỳ, có lẽ cậu đã thất vọng khi nhận được chúng.
- Chúc mừng sinh nhật!
Bà nội vừa nói vừa úp ngược cái giỏ đang cầm trên tay xuống đất.
Gwyn trố mắt ngó những món đồ rơi lăn lóc trên sàn nhà bếp: một miếng tảo biển, một cái khăn quàng cổ màu vàng, một cái còi bằng thiếc, một cái ghim sắt méo mó, và một con ngựa gỗ nhỏ dị dạng. Chẳng có cái nào được quấn trong giấy gói quà bóng loáng cả.
- Cảm ơn bà, Nain!
Gwyn gọi bà nội bằng cái tên mà bà thích nhất. Bà tuyên bố:
- Đã đến lúc xác định cháu có phải là một phù thủy hay không, Gwyndion Gwyn!
Cậu hỏi lại:
- Phù thủy?
- Đã đến lúc nhớ về tổ tiên của chúng ta: ngài Math, chúa tể vùng Gwynedd, ngài Gwyndion và ngài Gilfaethwy.
- Ai cơ ạ?
- Những phù thủy vĩ đại. Họ đã sống ở đây, trên những ngọn núi này, từ cả một ngàn năm trước. Họ có thể làm tất cả những gì họ muốn, biến con người thành đại bàng, hay
https://thuviensach.vn
những chiến binh thành cát bụi. Họ có thể biến mọi giấc mơ thành sự thật, và có lẽ cháu của ta, cháu cũng có thể làm được như họ.
Đôi khi Nain nói những điều thật khó hiểu. Gwyn chẳng biết phải trả lời bà như thế nào.
Nain trầm ngâm:
- Từ khi chị của cháu... ra đi, căn nhà này luôn chìm trong nỗi đau của sự trống vắng. Cháu cần sự giúp đỡ. Nếu cháu được thừa hưởng quyền năng của Gwyndion, cháu có thể sử dụng nó để đạt được điều mà trái tim cháu mong muốn.
Rồi bà quay bước ra đi.
- Bà không ở lại dùng trà đâu.
- Nhưng nhà cháu chỉ vừa dùng bữa sáng mà, Nain. - Không thành vấn đề...
Bà nội rảo bước, ngược ra hành lang và xuyên qua cánh cửa chính vẫn còn đang hé mở. Mái tóc đen nhánh của bà lấp lánh trong làn sương vàng bóng bao phủ khắp khu vườn, bộ váy áo sặc sỡ như những khóm hoa mùa thu chen mình bên cái cổng rào. Rồi bà quay lại nhìn Gwyn:
- Hãy tặng chúng cho ngọn gió, Gwyndion Gwyn, từng cái một và cháu sẽ thấy!
Gwyn mang những món quà lên phòng và đặt chúng bên bệ cửa sổ. Nhìn chúng chẳng có vẻ gì liên quan đến phù thủy cả.
- Bà nói vậy có nghĩa gì nhỉ?
Cậu gãi mái tóc bù xù của mình. Từ khung cửa sổ gác mái nhỏ xíu này, Gwyn có thể thấy được mái đầu đen của bà
https://thuviensach.vn
nhấp nhô trên con đường mòn men theo triền núi. Cậu lẩm bẩm:
- Sao bà có thể đi nhanh như thế được nhỉ? Bà lớn tuổi rồi mà. Nếu tổ tiên của mình là phù thủy, có khi bà là một nữ phù thủy cũng nên.
Tiếng ba gọi vọng lên từ dưới cầu thang:
- Cho gà ăn chưa hả Gwyn? Hôm nay là thứ Bảy. Mày đã dọn cổng chưa? Lũ cừu chắc lại vào vườn rồi. Bà vừa đến hả? Sao bà không ở lại?
Gwyn không trả lời. Cậu gom những món quà của bà lại và cất vào một ngăn tủ trước khi đi xuống cầu thang. Ba cậu đang ở ngoài la hét lũ bò để lùa chúng xuống đồng cỏ.
Gwyn thở dài và mang giày ống vào. Nain đã làm cậu trễ công việc, nhưng ít ra là bà cũng nhớ đến sinh nhật của cậu, còn ba thì không. Gwyn chẳng bao giờ được nghỉ ngơi vào ngày thứ Bảy. Không có thời gian để chơi bóng đá, cũng chẳng có xe đạp để vào thị trấn chơi. Gwyn là trợ tá duy nhất của ba ở trang trại, nên ngày nghỉ cuối tuần, cậu phải cắm đầu cắm cổ hoàn thành tất cả các công việc bỏ lỡ trong tuần.
Khi rãi ngũ cốc cho gà ăn và nhặt trứng trong chuồng, Gwyn cố gắng không nghĩ về chị Bethan, nhưng khi kiểm tra cổng, cậu lại không thể quên.
Xa khỏi những bông cúc mùa thu sặc sỡ là một khóm hoa trắng e ấp nép mình dưới bức tường đá. Chị Bethan đã mang chúng về từ trong rừng và trồng ở đây, an toàn trước những cơn gió dữ tợn quét qua các ngọn núi. Có lẽ ngay từ lúc đó, chị đã biết trước một ngày nào đó mình sẽ ra đi nên muốn để lại một thứ gì đó để mọi người nhớ về mình.
Mẹ nghiêng mình ra khung cửa sổ nhà bếp và gọi:
https://thuviensach.vn
- Gwyn, mẽ có cái này cho con nè!
- Nhưng ba bảo con phải dọn cổng!
- Cứ để đó làm sau cũng được. Hôm nay là sinh nhật của con mà Gwyn. Vào xem mẹ có quà gì cho con này.
Gwyn bỏ hộp dụng cụ xuống và chạy vào nhà.
Mẹ nói giọng có lỗi:
- Mẹ chỉ vừa gói nó xong. À mà Nain cũng có mang quà cho con phải không?
- Vâng ạ. Con cứ nghĩ chỉ mình bà nhớ.
- Làm gì có chuyện đó chứ. Chỉ vì tối qua mẹ bận quá nên không kiếm được giấy gói thôi. Đây, quà của con nè.
Mẹ đưa cho Gwyn một gói quà nhỏ được gói trong giấy bóng màu xanh lá cây. Cậu nhận ra trên tờ giấy có in hình những ngôi sao vàng lấp lánh.
Mẹ cười lo lắng:
- Mẹ đặc biệt chọn giấy gói quà này cho con đấy. - Woa!
Gwyn hồi hộp mở quà. Bên trong là một cái đồng hồ màu đen đựng trong chiếc hộp bằng nhựa trong. Trên nền đen, những mặt trang bé xíu thay thế cho những con số báo giờ, và khi Gwyn khẽ di chuyển nó, những cây kim lấp lánh như ánh sao băng.
- Ôi, con cảm ơn mẹ!
Gwyn một tay ôm chặt chiếc hộp vào người, một tay quàng cổ mẹ.
https://thuviensach.vn
- Đây là món quà của cả hai chúng ta, Gwyn. Của ba và mẹ con!
- Vâng, thưa mẹ.
Gwyn trả lời, dù cậu biết đó không phải là sự thật. Ba không có quà cho cậu.
- Mẹ biết con sẽ thích nó. Cậu bé của mẹ luôn thích ngắm sao trời. Con hãy giữ gìn nó cẩn thận nhé!
- Dĩ nhiên rồi. Quà của phù thủy thì thế này thích hợp hơn chứ. Nain tặng con toàn những thứ kì lạ.
Mẹ ngỡ ngàng hỏi:
- Quà gì mà kì lạ? Lại còn phù thủy nữa? Nian lại nói chuyện vớ vẩn gì với con à?
- Mẹ lên xem đi!
Gwyn dẫn mẹ lên phòng và mở ngăn tủ phía trên cùng. Cậu chỉ vào những món quà của Nain.
- Chúng đây nè!
Bà Griffiths ngó năm món đồ nằm thành một hàng trên cái áo sơ mi trắng đi học của Gwyn.
- Bà ngĩ gì mà lại tặng con những thứ này chứ? Mẹ ước gì bà đừng làm vậy.
Bà nhặt con ngựa gỗ bị gãy lên và lật nó qua lại trong lòng bàn tay. Gwyn thắc mắc:
- Mẹ ơi, nó không có lỗ tai. cũng không có đuôi nữa. Sao bà lại tăng con một con ngựa gỗ dị dạng vậy?
- Có trời mới biết được.
https://thuviensach.vn
Mẹ nhìn sát vào một cái nhãn bé xíu buộc quanh cổ con ngựa.
- Đây là tiếng xứ Wales, nhưng không phải là chữ viết của bà con. Chữ mờ quá, mẹ nghĩ hình như là “Dim Hon” – “Không phải cái này”.
- Nghĩa là sao vậy mẹ? “Không phải cái này”?! Sao bà lại tặng cái này cho con nếu con không được sử dụng nó?
Mẹ lắc đầu:
- Mẹ không bao giờ có thể hiểu được những gì bà làm.
- Bà bảo đã đến lúc xác định xem con có phải là phù thủy như tổ tiên của con không.
Bà Griffiths mệt mỏi nói:
- Đừng quá để tam những lời nói của bà nội. Bà già tồi nên không còn nhìn sự vật như trước nữa!
Mẹ nhặt cái khăn choàng cổ màu vàng lên.
- Cả cái này nữa sao? Nain mang nó đến à?
- Vâng. Cái này của chị Bethan phải không ạ?
Mẹ cau mày:
- Nó biến mất cùng với chị con. Chị con chắc chắn đã mang nó đêm đó, nhưng cảnh sát không tìm thấy gì vào sáng hôm sau. Hoàn toàn không tìm thấy gì cả. Kỳ lạ thật! Nếu Nain tìm thấy nó, sao bà không nói gì?
Mẹ nâng cái khăn lên sát mặt. Gwyn nói:
- Mẹ có thể ngửi thấy mùi hoa đấy. Mẹ nhớ không, chị Bethan vẫn thường hay phơi khô hoa hồng rồi bỏ chúng vào tủ quần áo của mình.
https://thuviensach.vn
Mẹ cất cái khăn vào lại ngăn tủ và nói:
- Đừng nhắc về chị Bethan nữa, Gwyn.
- Sao vậy mẹ? Chúng ta nên nói về chị Bethan chứ. Chị ấy đã đi vào đúng ngày sinh nhật của con. Biết đâu chị ấy sẽ quay lại... nếu chúng ta nghĩ về chị ấy.
- Chị con sẽ không trở lại. Con không hiểu sao? Chúng ta đã tìm kiếm bao ngày trời. Cảnh sát đã tìm kiếm, không chỉ ở đây, mà ở mọi nơi. Đã bốn năm rồi!
Mẹ quay mặt đi rồi ân cần nói:
- Mẹ có mời bạn Alun Lloyd đến dùng tiệc trà với chúng ta. Hôm nay con sẽ có một buổi tiệc sinh nhật đàng hoàng, không như những năm trước đâu. Giờ thì con nên đi làm nốt những công việc còn lại đi.
Sau khi mẹ đi khỏi, Gwyn nhấc cái khăn khoi ngăn tủ và áp vào mặt mình. Mùi hoa hồng vẫn còn rất nồng, như thể chị Bethan vẫn còn ở gần đâu đây. Chị thật dễ thương trong cái khăn choàng cổ màu vàng, mái tóc đen và cái áo mưa đỏ. Trông chị thật tươi sáng và rạng rỡ. Bây giờ thì cậu đã nhớ, chị Bethan đã choàng cái khăn này trong đêm đó. Cái đêm mà chị đi lên núi và không bao giờ trở lại. Tại sao Nain giự bí mật suốt từ đó đến giờ, và rồi lại tặng nó trong ngày sinh nhật của cậu?
Gwyn kêu to:
- Nếu Bethan để khăn choàng lại, có thể chị ấy ngụ ý sẽ quay trở lại.
Cậu đặt cái khăn lên trên con ngựa gỗ, miếng tảo biển, cái còi và cái ghim cài, rồi nhẹ nhàng đóng tủ lại. Miệng huýt sáo vui vẻ, Gwyn trở ra vườn làm việc tiếp.
https://thuviensach.vn
Mẹ đã giữ lời hứa. Alun Lloyd đến lúc 4 giờ. Tuy nhiên khác với dự tính, cậu mang theo hai đứa em sinh đôi của mình.
Gia đình Lloyd có tất cả chín người sống chen chúc trong một trang trại chỉ lớn hơn trang trại nhà Griffiths chừng một phòng. Thỉnh thoảng chịu hết nổi sự chật chội, bà Lloyd gửi cả ba hoặc bốn đứa con của mình đi dù chỉ một đứa được mời. Tuy nhiên, bà cũng chuẩn bị chu đáo để đền đáp cho những phút giây yên bình đó. Cả Alun, Gareth và Sion đều mang quà đến, và bà Griffiths, vốn đoán trước được kết quả lời mời của mình, đã chuẩn bị sẵn phần tiệc cho cả bảy người.
Gwyn quỳ trên sàn nhà, háo hức mở những món quà được gói trong những tờ giấy đầy màu sắc. Một con diều đỏ, một cây bút và một bộ mặt nạ bao gồm một cặp kính nhựa đen, một cái mũi màu hồng to đùng, cặp lông mày nâu gắn với bộ ria đen.
Sion cười khúc khích:
- Nhìn y như ba của anh Gwyn, phải không?
Rồi cậu chộp lấy cặp kính, đeo chúng vào và nghênh ngang đi lại trong phòng, ngực ưỡn ra trong khi tay móc vào hai dây lưng quần tưởng tượng.
Và Gwyn đột ngột nhận ra, lần đầu tiên sau mấy năm trời, sinh nhật cùa cậu trở nên bình thường như sinh nhật của những bạn khác.
Nain đến. Bà mang theo một món quà trên tay.
- Quà sinh nhật của cháu đây. Đĩa hát đấy. Bà không cần chúng nữa.
Gwyn ngạc nhiên nói:
https://thuviensach.vn
- Nhưng bà đã tặng quà cho cháu rồi mà, Nain.
- Cái thằng bé này, không được chê bai quà tặng chứ. Những cậu nhỏ dễ thương này là ai thế?
Gwyn nhăn mặt:
- Bà biết tụi nó mà. Alun, Gareth và Sion của gia đình Lloyd đến từ Ty Llyr. Bộ bà không bao giờ gặp mặt hàng xóm của mình hay sao?
Nain ủm tỉm cười:
- Người bà không biết là cậu bé đeo kính cơ. Nhìn giống ba cháu đấy chứ. Glenys này, bật nhạc lên đi!
Mẹ nhìn bà nội với vẻ lo lắng:
- Cái đó thì... anh Ivor cất máy hát đi rồi. Chúng con đã không đụng tới nó từ khi...
Bà nội ngắt lời:
- Vậy thì đã đến lúc mang nó ra rồi đấy.
Mẹ ngần ngại quỳ xuống một góc bếp và rút chiếc máy hát ra khỏi một hộc tủ bụi bặm, rồi đặt nó lên bàn ăn. Mấy đứa bé lập tức quây quần lại xung quanh.
Mẹ nói:
- Con không thể nào nhớ được phải cắm điện ở chỗ nào nữa. Gwyn nhắc:
- Đèn. Cắm ở chỗ cắm đèn đó mẹ à.
Mẹ lo lắng hơn:
- Nhưng mà... trời bắt đầu tối rồi!
- Nến! Chúng ta có thể đốt nến!
https://thuviensach.vn
Gwyn cảm thấy phấn chấn lạ thường. Cậu với tay lấy hộp nến trên chạn bếp và bắt đầu cắm chúng trên lọ, đĩa khắp phòng.
Và rồi họ bật đĩa nhạc mà Nain mang đến. Tiếng đàn Violon, tiếng sáo, tiếng đàn hạc và tiếng ca vang lên rộn rã và vui vẻ. Đây là loại nhạc rất sôi động và những cậu bé nhà Lloyd phấn khích cả lên. Chúng gõ trống trên bàn, nhảy lên ghế, dậm chân trên sàn, ve vẩy khăn ăn và tung hứng con mèo. Dĩ nhiên con mèo phản đối, và Sion phải tạm thời rút lui, mặt đỏ nhừ vì vui đùa nhưng xem ra vẫn còn hăng lắm.
Nain bắt đầu nhảy. Bộ váy tím và bít tất đen bà đang mặc nhún nhảy theo những lọn tóc đen và những chuỗi hạt đầy mà sắc của bà. Khi bà giơ tay, chiếc vòng bạc bà đeo kêu leng keng. Khi bà xoay vòng, chiếc khăn choàng đen phất phới tung bay làm những ngọn nến trong phòng cũng nhún nhảy theo.
Giọng ca sĩ hát lên, và Nain hòa theo với chất giọng lanh lảnh:
Mea gen i dipyn o dy bach twt
A’r gwynt i’r drws bob bore.
Hei di ho, di hei di ho,
A’r gwynt i’r drws bob bore.
Với những cậu nhóc nhà Lloyd, đó là điều khôi hài nhất mà chúng từng được thấy. Chúng thi nhau lăn ra đất ôm bụng cười ngặt nghẽo.
Gwyn chỉ mỉm cười. Hình người nhảy múa trong ánh nến chập chờn như có ma lực thần bí thu hút ánh mắt cậu.
Tiếng nhạc vọng ra tận đồng cỏ bên ngoài. Trong khi lũ cừu vẫn tiếp tục hướng về nông trại để được vắt sữa, ba của
https://thuviensach.vn
Gwyn đứng sững lại vài giây và chăm chú lắng nghe. Quay sang nhìn ngọn núi trần trụi bên cạnh nhà đang dần bị bóng tối bao phủ, ông Griffiths nhớ về con gái mình.
https://thuviensach.vn
CHƯƠNG 3: NĂM MÓN QUÀ (2)
K
hi lũ trẻ đã mệt vì cười bở hơi tai vì cười và nhảy múa, mẹ cất chiếc máy hát về chỗ cũ, rồi đứng dậy và cởi bỏ tạp dề. Lấy ta vuốt tóc và chỉnh trang lại váy áo cho thẳng thớm, mẹ tuyên bố:
- Tiệc trà sẽ được tổ chức ở phòng khách.
Mẹ bước dọc theo hành lang, mở cánh cửa dẫn ra phòng khách. Gwyn bối rối. Mấy năm nay, nhà cậu luôn tổ chức tiệc trà trong nhà bếp, cho dù đó là các bữa tiệc trà quan trọng với họ hàng cũng vậy. Cậu ngập ngừng đi về phía cánh cửa đang mở rộng và ló đầu ngó vào trong.
Chiếc bàn dài làm bằng gỗ sồi được phủ một lớp vải trắng đến lóa mắt. Trên mặt bàn đặt một bộ tách trà bằng sứ xanh, khăn ăn đỏ chói, cùng những chiếc đĩa chất đầy bánh quy, kẹp đường và chocolate. Khoai tây ráng, bỏng ngô và bánh kem nhiều màu được đặt trên chiếc khay bạc. Có cả bánh quy giòn bọc trong những lớp giấy bóng lấp lánh ánh bạc, vàng. Ngay chính giữa bàn, một miếng bánh rau câu xanh khổng lồ nổi bật giữa biển kem.
Ùa đến bên cạnh Gwyn, lũ trẻ nhà Lloyd trố mắt trước bữa tiệc thịnh sian5 bày ra trước mắt chúng. Gwyn cảm thấy thật hãnh diện.
- Ôi! Ôi! Mẹ!
Cậu chỉ kịp thốt lên có bấy nhiêu thì Gareth và Sion đã vụt chạy qua cậu vào phòng. Chúng kéo ghế ra ngồi và hào hứng gọi Gwyn:
https://thuviensach.vn
- Gwyn! Gwyn! Nhanh lên, ngồi vào bàn đi, tụi em đói rồi! Alun nói với cậu:
- Lần đầu tiên tớ thấy một buổi tiệc thịnh soạn đến vậy đấy. Mẹ tớ chưa bao giờ tổ chức tiệc lớn như thế.
Nain gật gù bảo:
- Mẹ của Gwyn trước đây cũng vậy. Đến lúc thay đổi rồi.
Gwyn ngôi vào đầu bàn và khai mạc buổi tiệc. Mọi người trò chuyện và cười nói vui vẻ. Không ai nghe tiếng ông Griffiths về nhà và đi lên lầu. Ngay cả bà Griffiths khi ra bếp để lấy bánh sinh nhật cũng không thấy đôi ủng của ông chồng ở cửa sau hay chiếc áo khoác củaông treo trên móc.
Cái bánh sinh nhật to lớn được trang trí bởi những khung cửa sổ bằng chocolate và những lá cờ bằng kem trắng tinh. Nó có tât cả chín tầng, mỗi tầng cắm một cây nến cháy sáng.
- Tắt đèn thôi!
Gwyn phóng đến công tắc đèn. Bữa tiệc một lần nữa chìm trong ánh nến ấm cúng. Sion hối thúc:
- Anh Gwyn, anh thổi nến và ước đi!
Gwyn hít một hơi thật sâu, nhưng rồi ngừng lại. Cậu nói:
- Hãy cắt bánh ra và để những cây nến lại. Trông chúng thật đẹp. Sao ta khôngđể chúng cháy đến hết?
Mọi người vẫn cười nói vui vẻ khi ông Griffiths đi xuống lầu. Tiếng bánh quy giòn vỡ vụn lớn đến nỗi không ai nghe thấy tiếng giày bước đi trên sàn bếp lát đá. Khi cánh cửa thình lình mở ra, những ngọn lửa sáng nhỏ bừng lên trong khoảnh khắc trước khi vụt tắt.
https://thuviensach.vn
Ngoại trừ cái áo sơ mi trắng, ông Griffiths mặc nguyên một bộ đồ đen từ trên xuống dưới. Ông trừng trừng ngó vào bàn như không tin vào mắt mình.
Ánh đèn bât sáng đột ngột như dội một gáo nước lạnh vào không khí vui vẻ của buổi tiệc. Chiếc bàn bỗng trở nên lôi thôi lếch thếch; ai đó đã làm đổ nước cam lên tấm vải trắng.
Môi mím chặt, mặt trắng bệch, ông Griffiths tỏ rõ sự không hài lòng.
- Cái quái gì thế này? Mấy ngươi đang tổ chức cái gì vậy hả?
Sion vẫn đang mang cặp kính nhựa. Anh em của nó bắt đầu cười khúc khích. Đúng là nó giống ông Griffits thật.
Bà Griffiths ấp úng giải thích:
- Kìa anh Ivor, hôm nay là sinh nhật của Gwyn mà. Anh đến vừa đúng lúc...
- Tôi biết hôm nay là ngày gì.
Ông Griffitths gằn từng tiếng một, như thể ăn phải một cái gì khó chịu lắm. Ông vung tay chỉ vào bàn.
- Có cả đống nến cháy dang dở trong bếp, ghế thì ngang ngửa khắp nơi. Rồi còn cái gì đây? Cả một đống rác!
Bà nội lên tiếng:
- Ngồi xuống, Ivor Griffiths, và cùng tổ chức tiệc sinh nhât cho con trai của anh! Đừng biến mình thành một ngươi đàn ông tội nghiệp nữa!
- Tội nghiệp?
Ông Griffiths khoanh đôi tay to đùng, đỏ ửng trước ngực, hai bàn tay không ngớt riêt lấy nhau.
https://thuviensach.vn
- Không tội nghiệp sao khi con cứ bắt mình phải nhơ rằng con gái con đã ra đi? Cùng vào ngày này bốn năm về trước?
Bà Griffiths đột ngột đứng bật dậy.
- Đủ rồi! Chúng tôi chịu đựng như thế là đủ rồi! Bà phản đối chồng:
- Chúng tôi cũng nhớ Bethan lắm chứ. Suốt bốn năm nay, năm nào ngày này chúng tôi cũng khóc thương cho con bé. Nhưng nó cũng là ngày sinh nhật của Gwyn nữa mà. Chúng tôi đã than khóc đủ rồi! Đủ rồi! Đủ quá rồi!
Bà nói gần như khóc. Gwyn quay mặt đi. Cậu không muốn nhìn vào những màu sắc sặc sỡ trên bàn, không muốn nhìn vào mặt bạn bè của mình. Cậu biết rằng tiệc sinh nhật của mình đã kết thúc. Mẹ nói gì đó, nhưng cậu không thể nghe được lời nào. Bà đang tiễn lũ trẻ ra về, cậu có thể nghe thấy chúng rục rịch di chuyển trong bếp, nghe chúng thì thầm lời tạm biệt, nhưng cậu không thê nhúc nhích. Ba cậu vẫn dưng bên cạnh bàn, buồn bã và lặng lẽ trong bộ đồ đen.
Nain đi vê phía con tri mình ngay khi lũ trẻ đi khỏi. - Sao anh có thể làm như thế, Ivor?
- Làm sao con có thể làm gì chứ? Con đâu làm được gì. Là nó.
Ông nhìn Gwyn.
- Bethan của con ra đi cũng vì nó cả!
Ông đã nói ra câu đó.
Gwyn gần như cảm thấy nhẹ nhõm, cậu từ từ đứng dậy, cẩn thận đẩy ghế vào bàn. Không nhìn ba mình, cậu đi ra khỏi bếp.
https://thuviensach.vn
Mẹ đang đứng cạnh bồn rửa tay vẫy chào lũ trẻ nhà Lloyd qua khung cửa sổ chật hẹp. Nghe tiếng chân cậu, bà nhanh chóng quay lại và lặng lẽ nói:
- Mẹ xin lỗi, Gwyn! Xin lỗi con!
Bà lại gần và quàng tay ôm chặt cậu vào lòng. Mặt bà còn đỏ ửng vì xúc động, nhưng bà đã mang tạo dê vào lại.
Gwyn trấn an mẹ:
- Bữa tiệc hôm nay rất tuyệt vời, mẹ ạ! Cảm ơn mẹ! Mấy đứa kia cũng thích nó, con chắc chắn chúng thích mà!
- Nhưng ước gì ba con cũng...
Gwyn nhanh chóng ngắt lời:
- Không sao đâu mẹ. Nữa tiệc như vậy là tuyệt lắm rồi. Con sẽ mãi mãi nhớ về nó!
Cậu tuột khỏi vòng tay mẹ và chạy vụt về phòng. Ở đây, cậu ngồi trên giường và mỉm cười nghĩ về những giờ phút hạnh phúc cậu đã có được trước khi ba cậu xuất hiện. Gwyn biết ba cậu đã không thể ngăn được sự cay đắng thường xuyên nhắm vào cậu. Cậu đã tập cho mình thói quen tự tạo khoảng cách với những lời nói nặng nề ấy. Mỗi khi như vậy, cậu luôn nghĩ về những khoảng thời gian hạnh phúc, cho đến khi sự đau khổ biến mất.
Môt tiếng động nhỏ vang lên từ bên ngoài. Cậu đi đến bên cửa sổ và nhìn ra ngoài. Có ánh đèn nhấp nháy trong vườn. Một chiếc đèn lồng đung đưa trong bóng đêm.
Gwyn mở rộng cửa sổ và hỏi lớn:
- Ai đó?
https://thuviensach.vn
Một tiếng cười vang lên trong trẻo vang lên đáp lời cậu, rồi sau đó là tiếng của Nain:
- Hãy nhớ ề năng lực của cháu, Gwyndion Gwyn. Hãy nhớ về ngài Math, chúa tể vùng Gwynedd, ngài Gwyndion và ngài Gilfaethwy!
- Bà lại đùa giỡn với cháu phải không, Nain?
Tiếng nói im lặng một lúc rồi trả lời:
- Bà không đùa với cháu, Gwyndion Gwyn. Họ bảo rằng, cứ sau bảy thế hệ, quyền năng sẽ trở lại. Ba của cháu không có được nó, và bà cũng vậy. Hãy thử tìm hiểu xem cháu là ai!
Cánh cổng đóng lại, và ngọn đèn lồng đung đưa đi xuống con đường mòn. Tiếng một bài hát cổ vang lên, chập chờn trong gió, rồi nhỏ dần, trước khi nó cùng ánh đèn cùng biến mất.
Trước khi đóng cửa sổ, Gwyn dõi mắt lên núi và nhớ về sinh nhật lần thứ năm của mình. Hôm đó ời rất đẹp, cũng như hôm nay, nhưng vào giữa đêm, một cơn bão đến đã kéo đến. Mưa như trút nước xuống sườn núi, ầm ầm cuốn đi đá cuội và những nhánh cây trên đường đi của nó. Bị tiếng ồn đánh thức, gia đình Gifiths kéo chăn vào sát đầu và đi ngủ tiếp. Ngoại trừ Gwyn. Con cừu đen của cậu vẫn còn ở trên núi. Khi mẹ nó mất, cậu đã tự tay nuôi dưỡng nó, sưởi ấm nó trong chiêc áo len cũ của mẹ bên lò sưởi. Cho nó bú sữa trong bình năm lần mỗi ngày, cho đến khi nó lớn thành con cừu cái khỏe mạnh.
Gwyn đã lay chị dậy và van nài:
- Làm ơn mang nó về, lam ơn cứu nó đi chị!
Chị Bethan cằn nhằn đôi chút, nhưng vì chị lớn tưởi hơn, và vì chị là người tốt bụng, nên đã chiều ý em mình.
https://thuviensach.vn
Lần cuối khi Gwyn nhìn thây chị Bethan là khi chị đứng cạnh cánh cửa sau trong bộ áo mưa đỏ, và đang kiểm tra cái đèn bão to đùng. Đêm Halloween vừa diễn ra đêm trước, nên quả bí ngô vẫn còn nằm trên khung cửa sổ với cái miệng đen thui nhăn nhó ngoác to và cặp mắt u buồn. Chị Bethan có vẻ rất phấn chấn, như thể chị đang chuẩn bị đi gặp một ai đó đặc biệt chứ không phải chỉ là một con cừu đen. Chị thì thầm dặn:
- Khi chị đi, em nhớ đóng cửa lại, không thì gió sẽ thổi vào nhà và sẽ đánh thức ba mẹ dậy!
Rồi chị quấn cái khăn choàng màu vàng quanh mái tóc đen của mình và bước đi trong cơn bão. Chị chưa bao giờ sợ hãi điều gì cả.
Qua cửa sổ nhà bếp, Gwyn dõi theo ánh đèn trên con đường lên núi cho đến khi nó biến mất. Và cậu ngủ gục trên tấm thảm bên cạnh bếp lò.
Họ không bao giờ thấy Bethan lần nữa dù đã tìm mọi ngóc ngách trên núi. Họ không bao giờ tìm thấy dấu vết chuyến đi lên núi nguy hiểm của chị trong cái đêm định mệnh ấy. Họ cũng không tìm thấy con cừu đen. Cả chị và con cừu đều biến mất như chưa hề tồn tại.
https://thuviensach.vn
CHƯƠNG 4: ARIANWEN (1)
T
háng Mười Một. Không như mọi năm, những ngày lặng gió của mùa thu năm nay dường như kéo dài bất tận. Gwyn phải chờ ngọn gió đến ba tuần lễ. Đó là một ngày cuối tháng với những bông tuyết đầu tiên rơi trên núi.
Trong uốt thời gian đó, dù lúc nào cũng nghĩ đến những câu nói của bà nội, Gwyn vẫn không thể nào hỏi được về chuyện tổ tiên của cậu. Từ sau sinh nhat của mình, không khí trong gia đình cậu trở nên trầm lặng. Cha cậu xa cách và lặng lẽ. Mẹ cậu thì luôn lo lắng, đến nỗi ngay khi chỉ có hai người với nhau, cậu cũng chỉ có thể bàn bạc linh tinh về những chuyện nông trại, thời tiết, chuyện trường lớp... với bà.
Tuy nhiên, vào mội buổi sáng và mỗi buổi tối, Gwyn luôn mở tủ và lấy chiếc khăn choàng màu vàng ra. Rồi cậu đứng bên cửa sổ, tay mân mê lớp len êm mượt, mắt dõi theo những đỉnh núi trần trụi phủ đầy tuyết trắng. Và cậu nghĩ về chị Bethan.
Rồi một ngày Chủ Nhật, ngọn gió đến, lặng lẽ đến nỗi ban đầu bạn khó lòng nhận ra sự hiện diện của nó. Tuy nhiên, ngay sau bữa cơm trưa, những nhánh cây khô đã bay tứ tung khắp nơi, cửa nhà kho đập ầm ầm, và tiếng gió hú trong ống khói lớn đến nỗi con chó nhà cậu sợ hãi tránh xa lò sưởi.
Gwyn biết đã đến lúc. Cậu hỏi mẹ:
- Tổ tiên của con là ai vậy mẹ?
Họ đang đứng bên bồn rửa. Gwyn phụ mẹ lau khô đĩa, trong khi bà vân đang ngập tay trong nước xà bông. Bà nói:
https://thuviensach.vn
- Tổ tiên à? Để coi... mẹ chẳng nhớ có ai đặc biệt cả... Gwyn vặn hỏi:
- Không ai hả mẹ?
- Ít nhất thì bên họ ngoại là thế. Còn bên nội thì... con biết rồi đấy, ông nội con là thợ làm bánh, còn các ông cố trước đó thì thế nào mẹ không biết. Hình như cũng không có ai đặc biệt cả.
- Vậy còn Nain thì sao ạ?
Cha của Gwyn ngồi trên chiếc ghế cạnh lò sưởi lật giở những trang báo, nhưng ông không nhìn lên.
Gwyn thu hết can đảm hỏi:
- Tổ tiên bên họ nội thì thế nào vậy ba?
Ông Griffiths lạnh lùng liếc cậu:
- Thế nào là thế nào?
- Có ai đặc biệt không ba? Nain bảo đã từng có người là ohu2 thủy trong gia tộc...
Cha cậu lắc mạnh tờ báo.
- Bà nội thỉnh thoảng có những ý nghĩ rất gàn dở. Khi còn nhỏ, tao đã phải chịu đựng quá nhiều những ý nghĩ đó rồi.
Vợ ông gợi lại:
- Em nhớ mình từng kể, bà đã bắt mình làm một con chim chết sống lại.
Gwyn hỏi:
- Bằng cách nào ạ?
Ông Griffiths càu nhàu:
https://thuviensach.vn
- Đọc thần chú!
Đúng như Nain nói, rõ ràng cha của cậu không được thừa hưởng quyền năng kì lạ mà những phù thủy thời xa xưa có được. Hoặc nếu ông có, ông cũng không thích bị nhắc về chuyện này.
Bà Griffiths trầm ngâm nói:
- Phù thủy có trong các truyền thuyết cổ xưa. Một trong số họ đã biến một miếng tảo biển thành cả một con thuyền. Hình như tên phù thủy ấy là Gwyndion thì phải...
Gwyn chen vào:
- Tảo biển?
- Mẹ nhớ là vậy, và...
- Gwyndion? Đó cũng là tên con mà.
Gwyn lơ đễnh đặt một cái khăn ướt đang cầm vào một ngăn tủ mở. Mẹ cậu phàn nàn:
- Gwyn, con phải chú ý mình đang làm gì chứ? Chưa xong việc đâu.
- Ngài Math, chúa tể vùng Gwynedd, ngài Gwyndion và ngài Gilfaethwy. Và chính Gwyndion tạo ra con thuyền. Con... tên con!
- Đó là tên thánh của con, Nain muốn thế. Nhưng... Bà Griffiths liếc nhìn chồng:
- Ba con thì chẳng bao giờ ưa cái tên đó, vì nó nhắc ông nhớ nó từ đâu ra, cho con chúng ta gọi con là Gwyn. Ba của con chịu không nổi những câu chuyện của bà rồi.
Ông Griffiths bỏ tờ báo xuông, ra lệnh:
https://thuviensach.vn
- Lo mà làm việc tiếp đi, Gwyn. Và đừng có làm phiền mẹ mày với những chuyện không đâu thế nữa.
- Em không có phiền gì hết, mình à.
- Bà đừng cãi tôi. Và đừng có bênh vực cho nó nữa.
Họ tiếp tục rửa chén trong im lặng. Sau đó, với suy nghĩ về ngọn gió và tổ tiên của cậu choán hết tâm trí, Gwyn phóng lên lầu và mở ngăn tủ ra. Nhưng cậu không đụng đến miếng tảo biển. Vật đầu tiên mà cậu thấy là chiếc ghim sắt nằm trên chiếc khăn choàng. Cậu không tài nào nhớ được mình đã đặt nó lên đó. Không phải cậu đã đặt cái khăn lên trên cùng sao?
Xuyên qua khung cửa sổ hẹp, ánh nắng chiếu thẳng vào cái ghim. Và từ hình dạng méo mó, cái ghim dần dần chuyển thành hình ngôi sao, rồi một bông tuyết, một nhúm cánh hoa, và một sinh vật với cặp mắt lấp lánh trước khi biến lại thành miếng sắt xấu xí. Một cái gì đó, hay một ai đó muốn cậu sử dụng cái ghim!
Gwyn nhặt nó lên và bỏ vào túi áo. Chộp lấy cái áo khoác có mũ trùm đầu, cậu phóng xuống lầu và ra ngoài bằng cửa sau. Khi chạy băng qua sân, Gwyn nghe thấy ai đó gọi cậu đến làm việc. Cậu vui vẻ hét to với bầu trời trong xanh:
- Nhưng gió to quá, phải không nào? Tớ chẳng nghe thấy gì cả!
Cậu sập mạnh cánh cửa rào như chứng minh diêu mình nói và bắt đầu chạy xuyên qua cánh đồng. Khoảng một trăm thước sau, mặt đất bắt đầu nhô cao. Gwyn đi dọc theo lối đi của đàn cừu một đoạn ngắn, rồi leo qua một bức tường và nhảy xuống một cánh đồng khac trần trụi và dốc hơn. Bâygiờ cậu đang ở giữa những con cừu, xua chúng chạy án loạn với
https://thuviensach.vn
những cú nhảy qua các tảng đá lớn và các mô đất cao. Ngừng ở bức tường tiếp theo, câu hít thở một hơi thật sâu và dài. Ngọn núi bắt đầu từ đây. Bây giờ cậu chỉ có thể đi hoặc leo, chứ không thể chạy như trước được nữa.
Một cảm giác gáp rút thôi thúc Gwyn, như thể muốn báo cho cậu rằng chỉ trong ít phút nữa thôi, một điều hệ trọng gì đó sẽ xảy ra.
Gwyn tiêp tục tiến lên, vấp lên vấp xuống dọc theo những lối đi của đàn cừu, vừa thở hổn hển vừa ráng sức nhảy qua những tảng đá lớn. Câu vẫn thường leo lên núi, đôi lúc với Alun, đôi lúc chỉ có một mình. Tuy nhiên, lần đầu tiên cậu leo núi là với chị Bethan vào một ngày hè cách đây rất lâu. Khi đó, cậu vẫn chưa đầy năm tuổi, nên việc leo núi với cậu có vẻ như là một chuyện không tưởng. Tuy nhiên, chị Bethan đã khuyến khích, động viên và dỗ dành cậu với giọng nói dịu dangcủa chị.
- Trên kia rất đẹp đó Gwyn. Một khi leo lên đến đỉnh, em có thể thấy cả thế giới... à, ít nhất là thấy cả xứ Wales. Cả biển và những đám mây dưới chân nữa. Em sẽ không ngã đâu! Chị sã không bao giờ để em bị ngã!
Hôm đó, chị Bethan cũng mang chiếc khăn choàng mau vàng. Gwyn còn nhớ nó đã bay phấp phới trên đầu cậu như một lá cờ khi họ leo lên đến đỉnh.
Ngọn núi không cao, cũng không nguy hiểm. Thậm chí có vài người còn gọi nó là một ngọn đồi. Rộng lớn và dây cỏ, nó bao gồm những sườn núi thoai thoải nhấp nhô đuổi bắt nhau, và được tô điểm thêm bởi những bức tường khô nứt, những bụi cây lùm xùm vì gió. Tuy nhiên, đỉnh núi lại là một nơi hiu quạnh. Đứng tại đây, người ta chỉ thấy được những cánh đồng trống trải và những ngọn núi xung quanh. Xa hơn về
https://thuviensach.vn
phía tây, biển chỉ là một dãy mờ màu xám. Gwyn náu mình vào tảng đá cao nhất, vì những ngọn gió quét dọc đỉnh núi cứ chực chờ đẩy cậu xuống dưới.
Chắc chắn Gwyn đã tìm ra nơi để tặng cái ghim sắt. Nain đã bảo “hãy tặng nó cho ngọn gió”. Đứng tựa mình vào tảng đá, cậu để ngửa bàn tay của mình trước gió và nhẹ nhàng mở nắm tay ra.
Cái ghim bị chộp lấy nhanh đến nỗi Gwyn không bao giờ thấy được chuyện gì đã xảy ra cho nó. Rút tay lại, cậu chờ đợi ngọn gió trả lời. Cậu không biết được câu trả lời sẽ là gì, nhưng hy vọng nó sẽ mang đến cho cậu một cái gì đó có thể giúp thay đổi cuộc sống của cậu, giúp lấp đi sự trống vắng trong căn nhà ở phía dưới xa kia.
Nhưng ngọn gió không trả lời cậu. Nó rít ầm ĩ trên đầu Gwyn và quất vào quần áo cậu, rồi từ từ biến mất, mang theo đâu đó bên trong những luồng gió cuốn cái ghim sắt quý giá mà không để lại gì.
Thình lình, từ hướng Tây, một đám mây tuyết trắng bạc xuất hiện, trong vài phút đã che phủ cả biển, cả những ngọn núi xung quanh, và cả những cánh đồng bên dưới. Và khi tuyết bắt đầu vây quanh ôm ấp cậu, Gwyn đọc câu thần chú vau72 hiện ra trong đầu:
- Ngài Math, chúa tể vùng Gwynedd, ngài Gwyndion và ngài Gilfaethwy!
Cậu tiếp tục đọc đi đọc lại câu thần chú, dù không biết cậu đang gọi cho ai, người còn sống hay những linh hồn. Trong suốt thời gian đó, những bông tuyết to lớn im lặng rơi xuống, tan chảy ngay khi chạm vào cậu, nếu không cậu sẽ nhanh chóng trở thành một người tuyết lạnh giá.
https://thuviensach.vn
Gwyn không nhớ rõ mình đã ngồi im trong bao lâu giữa một thế giới trắng toát, yên lặng để chờ đợi một câu trả lời. Tuy nhiên, Nain có hứa với cậu một âu trả lời không? Trong sự tĩnh mịch,ậu có thể nghe thấy một tiếng động cao và nhẹ, giống như băng đá trên mặt kính.
Chân Gwyn bắt đầu đau nhức, và mặt cậu bắt đầu trở nên tê cứng vì lạnh. Khi những đám mây đen bắt đầu phủ bóng khắp bầu trời, cậu lê bước xuống núi trong giận dữ và tuyệt vọng.
Những sườn núi bên dưới vẫn còn phủ màu xanh cây cỏ. Tuyết vẫn chưa rơi đến đây. Thật khó mà tin rằng chỉ ít phút trước Gwyn còn đang đứng ngập chân trong tuyết. Chỉ có thể nhìn thấy đỉnh núi từ cánh đồng cuối cùng, nhưng khi Gwyn đến nơi, ngọn núi đã bị che phủ bởi sương mù cậu không thể thấy được tuyết vẫn còn rơi trên đỉnh núi hay không.
Gwyn về đến nhà lúc trời đã tối. Trước khi mở cửa sau, câu giậm mạnh đôi ủng cho sạch. Cha mẹ sẽ không hài lòng với việc cậu vắng mặt cả ngày thay vì phụ ông trông coi trang trại, và cậu không muốn làm ông cáu thêm với một đội giày đầy bùn đất. Gwyn đang giơ tay phủi bụi trên vai thì thình lình ngón tay cậu chạm vào một cái gì đó lạnh giá.
Cho rằng đó là một bông tuyết hay thậm chí là một tảng băng nhỏ, Gwyn nhặt nó khỏi vai và đi đến gần cửa sổ nhà bếp để kiểm tra xem cậu đã tìm thấy cái gì. Mẹ vẫn chưa đóng rèm cửa lại nên ánh đèn trong nhà còn rọi ra ngoài sân.
Đó là một bông tuyết, và là một trong những thứ đẹp nhất mà cậu từng thấy với một hình dáng tinh tế, phức tạp: một ngôi sao lấp lánh như thủy tinh dưới ánh đèn mờ ảo. Đột nhiên, một chuyện bất thường xảy ra: ngôi sao bắt đầu cử
https://thuviensach.vn
động. Gwyn tròn xoe mắt kinh ngạc nhìn nó dần dần biến thành hình dạng con nhện bạc nhỏ xíu. Vậy là ngọn gió đã nghe và trả lời cậu? Vậy thì cậu đúng là một phù thủy chăng?
Mẹ đã trông thấy cậu từ cửa sổ.
- Gwyn, con ở ngoài đó à? Không mau vào nhà là sẽ không có phần trà đâu đấy!
Gwyn giấu con nhện trong nắm tay phải rồi cố mở cửa bằng tay trái. Nhưng chưa kịp làm gì thì cánh cửa đã bị cha mở tung. Ông nắm lấy tay cậu và kéo vào trong bếp.
- Mày làm cái quái gì ở ngoài đó thế hả? Trễ rồi đó! Bộ mày không biết mở cửa hả?
Có vài đốm bùn trong mắt kính của ông Griffiths. Gwyn cố gắng không nhìn vào chúng, cậu giải thích:
- Tay con lạnh cóng!
Ông Griffiths cằn nhằn:
- Trà cũng lạnh mất tiêu. Còn không mau cởi ủng ra rồi ngồi xuống? Mày ở đâu suốt buổi chiều hả? Đáng lẽ mày phải làm việc! Con gà trống choai dở hơi lại trốn ra ngoài. Cứ như vầy thì khỏi có món gà cho đêm giáng sinh.
Chật vật lắm cậu mới có thể cởi ủng ra chỉ bằng tay trái. Cậu nói nhẹ:
- Con lên lầu đây!
Mẹ hỏi:
- Gwyn, con định làm gì vậy? Lo rửa tay rồi ngồi xuống đi! Gwyn khăng khăng nói:
- Con cần phải lên lầu.
https://thuviensach.vn
- Nhưng Gwyn...
- Làm ơn đi mẹ!
Bà Griffiths nhún vai rồi quay lại lò sưởi. Chồng bà tiếp tục nhai thịt lợn xông khói và không quan tâm gì tới chuyện Gwyn vội vã phóng qua bếp.
Chạy ào vào phòng, Gwyn nhìn quanh quất khắp nơi để tìm chỗ giấu con nhện. Cậu không thể tìm ra chỗ nào khác ngoài ngăn tủ. Nhẹ nhàng đặt con nhện lên trên chiếc khăn choàng, cậu đóng ngăn tủ lại. Cẩn thận, cậu chừa khoảng hở vài centimet để con nhện có không khí thở. Xong xuôi, cậu phóng xuống lầu.
Trong bếp, cậu bị thẩm vấn.
Bà Grffiths bắt đầu trước:
- Làm gì mà con chạy đi mất tiêu lúc trưa vậy? Con không nghe mẹ gọi à?
Gwyn vui vẻ trả lời:
- Không ạ. Chắc tại gió to quá nên con không nghe gì.
- Thế con làm gì suốt buổi chiều? Mẹ đã gọi bà Lloyd, nhưng con không có ở đó.
Gwyn nói:
- Không, con không có ở đó.
Ông Griffiths vừa nhấp trà vừa lầm bầm:
- Mày chẳng đưa ra lời giải thích nào cả. Tối thế này thì làm sao đi bắt con gà lại được. Ngày mai lại phải dậy sớm đi kiếm.
Mẹ cười:
https://thuviensach.vn
- Đánh thức được mình dậy buổi sáng mới là khó đấy chứ. Ít nhất thì bà cũng đã vui trở lại.
Sau bữa trà, ông Griffiths biến vào trong xưởng làm việc. Hình như khối lượng công việc sửa chữa nông trại của ông chỉ có tăng thêm chứ không bao giờ thấy giảm đi. Nhiều lúc Gwyn tự hỏi, liệu đó co phải là cách để cha cậu tránh né nói chuyện hay không.
Trong khi mẹ nói huyên thuyên về giáng sinh và con gà trống choai, Gwyn sốt ruột nghĩ đến ngăn tủ trong phòng cậu. Ôm tạm biệt mẹ, Gwyn dê9 bà nói chuyện với con mèo và băng qua hành lang, cố gắng không tỏ ra quá hào hứng.ậu tư từ leo lên cầu thang, nhưng lại bước hai bậc cùng một lúc.
Từ cánh cử phòng hé mở, dường như có ánh sáng nhẹ hắt ra. Bước vào trong phòng, Gwyn đứng sững người lại. Có bảy bóng người đội mũ đứng bất động bên giường của cậu. Gwyn sợ hãi nhìn quh để tìm nguồn ánh sáng. Nó phát ra sau một dãy đồ chơi hình nhà du hành vũ trụ đứng chễm chệ trên nóc tủ. Gwyn thở phào nhẹ nhõm và đi lại phía đó.
Con nhên bạc đã leo ra khỏi ngăn tủ. Nó phát sáng trong bóng đêm!
Gwyn đẩy đống đồ chơi qua một bên và chìa tay về phía con nhện. Nó leo lên lòng bàn tay của Gwyn, và cậu nhẹ nhàng nâng nó lên sát mặt. Chạm vào con nhên thì lạnh, tuy nhiên ánh sáng từ nó rọi lên mặt cậu lại ấm áp một cách kỳ lạ. Sưấm áp này dường như lan tỏa khắp thân thể cậu.
Gwyn giữ con nhên trong vài phút, ngắm nghía những đường nét tinh xảo trên thân nó và tu hỏi liệu nó có gì khác biệt ngoài vẻ đẹp bên ngoài. Cậu chắc chắn nó đã đến thay chỗ cho cái ghim. Nhưng có thật cậu là người đã biến đổi cái
https://thuviensach.vn
ghim thành con nhện? Hay con nhện kỳ lạ này đến từ môt thế giới khác? Cậu quyết định giữ bí mật chuyện này cho đến khi hỏi bà vào đêm mai.
Đặt con nhện vào lại ngăn tủ, Gwyn đi xuống lầu lấy một cuốn sách. Khi cậu trở lên, ánh sáng phát ra từ cột giường. Quyết định không cần dùng đèn điện nữa, Gwyn nằm xuôn giườn và đọc sách bên cạnh con nhện. Đó là một cảm giác thật đặc biệt: đọc sách bằng ánh sáng của nhện.
Khi Gwyn đến, Nain đang chăm sóc khu vườn của bà dưới ánh đèn dầu. Bà đội mũ và mặc một chiếc áo len đan tay màu tím tươi rói. Trời đã tối, kéo theo lớp sương giá lấp lánh trên mặt đất.
Men theo con đường rải than xỉ, Gwyn đến bên cạnh bà. - Giờ này bà còn làm vườn sao? Trễ rồi mà?
- Bà thích chăm sóc cây cỏ đây đó một chút. Ít nhất cũng để tụi nó biết bà luôn quan tâm đến tụi nó ấy mà.
Gwyn nhận xét:
- Có bao nhiêu cây đâu. Mà dù gì thì bà cũng không thể thấy gì với ánh sáng tờ mờ như thế này.
- There’s tatws.
Nain bướng bỉnh trả lời, rồi nhổ một cái cây lên khỏi mặt đất, làm tung tóe lên khắp đôi giầy thể thao trắng của Gwyn. Vẫn chưa hài lòng, bà lắc mạnh cái cây, và Gwyn không kịp nhảy lùi lại để cứu cái quần đi học mới của cậu.
Cậu la lên:
- Ôi trời, sao bà lại làm thế, Nain? Cháu sẽ bị mắng mất! Bà hỏi lại:
https://thuviensach.vn
- Sao cháu không mang ủng vào từ đầu, cậu bé ngốc nghếch? Có đầy bùn trên đường mà.
- Cháu đến để nói chuyện mà. Làm sao cháu biết được mình sẽ bị một bà lão ngớ ngẩn tấn công?
Nain rất thích bị trêu đùa kiểu này.
- Ha ha ha, cháu nói ai là bà lão ngớ ngẩn đấy, Gwyndion Gwyn? Mà cháu mang tin tốt lành gì đến thế? Hay cháu đã là phù thủy rồi?
- Chúng ta vào trong nói chuyện được không Nain?
Gwyn mân mê cí hộp diêm trong túi quần. Cậu không muốn nói về bí mật của mình dưới những ngôi sao, vì biết đâu ai đó, ở ngoài này trong bóng đêm, có thể nghe được.
- Vậy chúng ta vào trong thôi! Hãy để lũ cây được ngủ một lát trong khi chúng ta dùng trà.
Nain bỏ củ khoai tây xuống, phủi bụi trên cái áo len tím rồi bước về cửa sau.
Bên trong nhà bà nhìn như một sân khấu ngoài trời. Tất cả các ngóc ngách đều được trưng dụng làm chỗ để tủ ly và kệ sách. Mỗi đồ đạc trong nhà chất đầy sách, quần áo màu sắc sặc sỡ và những loại cây kỳ lạ. Tua ren khăn choàng, lá khô và những chuỗi hạt lấp lánh phu đầy các món đồ, đến nỗi khó mà nhận ra chúng là gì. Nguồn ánh sáng duy nhất đến từ cây đèn dầu, và bởi vì nó bị che một phần bởi một cây dương xỉ lớn, cả căn phòng chìm trong một bầu không khí mờ ảo, hoang dã và thần bí.
Đâu đó giữa mớ đồ đạc lộn xộn, một ấm nước sôi huýt sáo vui vẻ. Nain hát vang từ đằng sau một bức bình phong thêu
https://thuviensach.vn
hình bươm bướm. Bên trong lồng, con chim hoàng yến tíu tít nói chuyện.
Gwn nhìn quanh phòng để tìm chỗ ngồi. Không có chỗ ngồi nào còn trống cả. Cậu hỏi:
- Nain, cháu phải làm gì với mấy quả trứng đây? - Bao nhiêu quả?
Gwyn nhẩm đếm những quả trứng trong cái nón len đỏ ở trên cái ghế bành duy nhất. Cậu trả lời:
- Bảy quả.
Nain tủm tỉm cười:
- Ái chà, chúng ở đây cả ngày trời, thế mà bà lại chẳng biết. Gwyn hỏi:
- Sao bà lại cho mấy con gà mái vào nhà, Nain? Chúng đầy bùn. Mẹ cháu mà biết thế nào cũng là ầm lên cho coi.
Nain cười khúc khích:
- Mẹ cháu sẽ còn la ầm hơn nữa nếu nhìn bên dưới gầm giường của bà. Nhưng dù sao cũng không nên vô cớ làm người khác phật lòng. Cháu mnag mấy quả trứng đi chỗ khác đi.
Gwyn giơ vạt áo ra rồi nhặt mấy quả trứng bỏ vào trong đó. Cậu nhìn đằng sau bức bình phong để kiếm Nain nhưng bà đã biến mất. Cả cái bếp cũng vậy. Chỉ còn những khoảng trống chật hẹp giữa những chậu cây và lớp vải nhung đỏ. Gwyn nhìn thấy cái ấm nước trên khung cửa sổ và và đặt mấy quả trứng vào trong một cái nón xanh lục bên cạnh đó. Nain không thiếu gì nón, nên những quả trứng có lẽ sẽ an toàn
https://thuviensach.vn
một thời gian. Tuy nhiên, bà cũng hay đội hai cái nón cùng một lúc. Để chắc ăn, cậu nhắc trước:
- Bà đừng đội cái nón xanh lục nhé, Nain.
Bà thò đầu ra khỏi một khoảng hở của lớp vải nhung đỏ và hỏi:
- Nhìn đẹp không? Bà sẽ nhảy múa với nó đấy. Gwyn hỏi lại:
- Cái nón ấy ạ?
Nain vuốt ve lớp vải đỏ.
- Không, cậu ngốc ạ. Cái này cơ.
- Nhảy ở đâu?
- Ai mà biết?
Gwyn lại mân mê cái hộp diêm.
- Nain, bà có thể kiếm cho mình một tách trà, rồi ngồi xuống và tập trung một chút không? Cháu có cái này muốn cho bà xem.
Nain hỏi:
- Có phải về ngọn gió không? Hôm qua gió lớn lắm. Bà đã nghĩ về cháu. Chờ chút để bà pha trà!
Nain rút đầu vào trong, và trong chốc lát đi ra với hai tách trà bằng sứ xanh.
- Cháu uống không?
- Không ạ! Cảm ơn bà, Nain.
Nain không dùng lá trà thông thường. Trà của bà làm từ cây tầm ma hoặc rễ cây phơi khô. Thỉnh thoảng vị của nó có thể
https://thuviensach.vn
chấp nhận được, nhưng phần lớn lại cực kỳ khó uống. Hôm nay, Gwyn không muốn xem mùi vị của nó thế nào.
Cậu chờ cho đến khi Nain ngồi xuống ghế bành và nhấp một ngụm trà trước khi quỳ xuống bên cạnh bà và lấy hộp diêm ra. Cậu muốn có được sự chú ý hoàn toàn của bà khi tiết lộ bí mật của mình. Tuy nhiên, Gwyn cũng không thể ngờ được bà sẽ thốt lên vui sướng khi câu nhẹ nhàng mở nắp hộp làm lộ ra con nhện bạc. Con vat bé nhỏ leo lên tay cậu và phát sáng trong căn phòng tối.
Nain tròn xoe mắt, hớn hở ngắm con nhện như một đứa trẻ. Bà thì thầm:
- Nó từ dâu đến thế?
Gwyn trả lời:
- Từ trong tuyết. Lúc đầu cháu cứ nghĩ nó là một bông tuyết. Cháu nghĩ nó chính là cái ghim. Cháu đã tặng cái ghim cho ngọn gió như lời bà nói, và con nhện đã đến thế chỗ.
Nain han hỉ nói:
- Vậy thì Gwyndion Gwyn, cháu đúng là một phù thủy như bà nghĩ. Nhìn xem cháu đã làm được gì nè!
- Nhưng có đúng cháu tạo ra nó không, Nain? Cháu lại tin rằng nó đến từ một nơi khác. Một nơi xa, xa lắm... cháu cũng không biết nữa. Có thể là môt thế giới khác.
- Vậy thì cháu đã gọi và mang nó đến đây, Gwyndion Gwyn. Chạu đã gọi, đúng không?
Gwyn ngập ngừng:
- Cháu có gọi, nhưng mà... cháu gọi trong tuyết những cái tên mà bà nói: Math, chúa tể vùng Gwynedd, ngài Gwyndion và ngài Gilfaethwy. Cháu chỉ nói những từ đó thôi.
https://thuviensach.vn
- Đó là những từ đúng, cháu ạ. Cháu đã gọi tổ tiên của mình. Những phù thủy đã nghe tiếng gọi của cháu và mang cái ghim đến chỗ nó cần đến. Và giờ cháu đã có con nhện!
Nain cầm con nhện đặt lên tay mình. Rồi bà đứng dậy và bắt đầu nhảy múa trong ánh sáng mờ ảo. Con nhện phát sáng bé xíu từ từ bò lên cổ tay áo màu tím. Nó ngừng lại trên vai, sáng lấp lánh như một ngôi sao bên dưới những lọn tóc đen nhánh của Nain.
Gwyn lặng nhìn bà nhảy. Cậu cảm thấy như chính Nain là một phù thủy và cậu là một người đã bị mê hoặc.
Tình lình Nain ngồi xuống, nhặt con nhện khỏi tóc va nhẹ nhàng đặt nó vào tay cậu. Bà tuyên bố:
- Arianwen! Trắng bạc! Hãy gọi nó là Arianwen! Nó cần phải có một cái tên.
Gwyn hỏi:
- Vậy tiếp theo sẽ là gì? Arianwen sẽ thế nào? Cháu có nên kể với mọi người về nó? Hay mang nó đến bảo tàng?
Nain nói dứt khoát:
- Đừng! Đừng bao giờ làm thế! Họ sẽ không hiểu đâu. Nó đến đây từ một thế giới khác để mang cháu đến gần thứ mà cháu mong muốn.
- Cháu muốn thấy chị Bethan. Cháu muốn mọi việc trở lại như cũ. Như trước khi chị ấy ra đi.
Nain nhìn Gwyn qua cặp mắt khép hờ:
- Đây mới chỉ là bắt đầu thôi, Gwyndion Gwyn! Rồi cháu sẽ thấy. Nhưng hãy chuẩn bị tinh thần, vì cháu sẽ cô đơn một mình. Cháu không thể kể với ai. Một phù thủy có thể có được
https://thuviensach.vn
điều mong ước m=nếu trái tim anh ta thực sự khao khát điều đó. Nhưng anh ta sẽ luôn luôn chỉ có một mình.
Bà đẩy Gwyn về phía cửa, nhẹ nhàng nhưng dứt khoát:
- Cháu về nhà đi, không mọi người sẽ đi kiếm. Và nhớ đừng nói với ai!
https://thuviensach.vn
CHƯƠNG 5: CÔ BÉ TRÊN MẠNG NHỆN K
hi Gwyn đi học về, nhà vắng lặng trừ tiếng ông Griffiths đang khoan đồ trong xưởng làm việc. Bà Griffits đã đi qua nhà hàng xóm, chỉ để lại một mẩu giấy cho Gwyn ở trên bàn ăn, trong đó ghi:
“SÚP Ở TRÊN LÒ. ĐỪNG ĐỂ NÓ LẠNH”
Gwyn tự hỏi:
- Mẹ đang nói về món súp hay cái lò đây?
Cậu mở cửa lò, nhưng những hòn than đỏ hồng bên trong còn rất nóng và ấm nênậu không muốn bỏ thêm than mới vào. Cậu tắt đèn và quỳ xuống hơ tay bên bếp lò.
Có lẽ Gwyn đã đặt hộp diêm xuống đâu đó và để mở nắp, vì thình lình cậu nhận ra Arianwen đang leo lên lưng cái ghế bành. Lên đến đỉnh, nó buông ngươi xuống tay ghế, kéo theo sau lưng một sợi tơ màu bạc trắng. Rồi nó lại từ từ leo lên trên, đến nơi lại nhảy xuống, để lại những sợi tơ lấp lánh trong ánh lửa. Dần dần, con nhện nhảy lên và xuống dọc theo cái ghế, nhanh đến nỗi Gwyn chỉ có thể thấy được một đốm sáng vụt qua vụt lại trên một dải bạc ngày càng rộng dần ra.
Gwyn thì thào:
- Một cái mạng nhện!
Nhưng nó không phải là một cái mạng nhện bình thường. Có ai đó ở đấy. Thay vì là cái mạng nhện, một ai đó đang ngồi ở đấy. Một cô bé với mái tóc dài màu nhạt và một ánh mắt tươi cười. Đó là chị Bethan, vẫn ngồi như trước đây với hai chân
https://thuviensach.vn
xếp bằng, một tay dựa vào thành ghế, một tay chống cằm, mắt dõi nhìn ánh lửa bập bùng. Nhưng Arianwen vẫn tiếp tục. Gương mặt, mái tóc và những ngón tay cô bé... mọi thứ dần dần trở nên rõ ràng hơn. Đến nỗi gần như thực sự cậu có thể chạm vào cô bé.
Con nhện bé xíu nối hai sợi tơ cuối cùng ở một góc rồi ngừng lại. Rồi nó ngồi ngay ngắn trên đầu cô bé, im lặng ngó Gwyn ngắm nhìn tác phẩm của mình.
Cô bé ấy chỉ là ảo giác thôi sao? Chỉ là hình ảnh không thật trên một bức màn bạc? Không, không thể chỉ có thế. Gwyn có thể thấy rõ ràng vết lún trên thành ghế chỗ khủy tay cô bé chạm vào, những nếp gấp trên chiếc váy cô đang mặc, và những đường gân mờ trên cánh tay nhỏ nhắn, trắng bệch của cô.
Chỉ duy nhất chị Bethan có kiểu ngồi như thế. Chỉ có một mình chị Bethan có ánh mắt mơ màng như thế khi nhìn vào ánh lửa. Tuy nhiên, chị của cậu có làn da rám nắng với đôi má ửng hồng, trong khi cô bé trước mặt cậu lại trắng và mong manh như thể làm từ tơ mỏng.
- Chị Bethan?
Cậu thì thầm gọi và vươn tay về phía cô bé.
Một gơn sóng nhẹ lan trên bức hình, giống như một hòn đá rơi xuống mặt nước yên bình. Gwyn không nhận ra một luồng gió lạnh lùa vào khi cánh cửa bếp từ từ mở ra.
Cậu gọi lại:
- Chị Bethan?
Hình ảnh cô bé run lên dữ dội khi cánh cửa mở rộng hơn. Thình lình đèn bật sáng. Cô bé trong mạng nhện lơ lửng
https://thuviensach.vn
trong giây lát rồi dần dần biến mất cho đến khi những gì Gwyn có thể thấy là một cái ghế trống trơn. Cánh tay Gwyn đang dợm vươn về phía trước rơi thõm xuống bên hông như không còn sức sống.
Bà Griffiths đi vòng qua cái ghế và nhìn xuống cậu con trai đang ngồi thẫn thờ trên sàn nhà. Bà lo lắng hỏi:
- Gwyn, con đang làm gì vậy, con trai? Con đang nhìn gì thế?
Gwyn không thể nói gì. Một phần sức mạnh của cậu như thể đã biến theo cô bé trên mạng nhện.
Sự lo lắng làm bà Griffiths lớn tiếng hỏi:
- Con đang nói chuyện với ai vậy? Tại sao con lại ngồi trong bóng tối?
Con trai bà nuốt nước miếng nhưng không phát ra âm thanh nào. Cậu chỉ ngồi im nhìn bà một cách tuyệt vọng.
- Ngừng lại, Gwyn. Đừng nhìn mẹ như thế! Đứng dậy! Con nói gì đi chứ!
Mẹ lắc mạnh vai Gwyn và kéo cậu đứng lên.
Gwyn loạng choạng đi về phía bàn và ngồi phịch xuống, cố gắng ép mình quên đi hình ảnh trên mạng nhện. Cô bé đã cười với cậu trước khi biến mất, và cậu biết rằng cô có thật.
Bà Griffiths bận bỏ than vào lò và hâm nóng món súp nên tạm thời không để ý đến cậu. Đến khi món súp nghi ngút khói được đặt trước mặt cậu, Gwyn đã bình tâm trở lại đủ để nói:
- Cảm ơn mẹ!
Bình tĩnh hơn vì đã làm được một việc thực tế, mẹ kiên trì hỏi:
https://thuviensach.vn
- Bây giờ con có thể nói cho mẹ biết chuyện gì đã xảy ra được không?
- Con chỉ bị lạnh thôi mẹ. Chỉ là thình lình cửa mở, gió lạnh ùa vào đột ngột thôi. Ngồi bên cạnh lò rất ấm, nên con đã ngủ thiếp đi. Khi mẹ gọi, con vẫn còn mũ mẫn, chưa hoàn toàn thức dậy hẳn.
Gwyn biết nếu nói thật, mẹ sẽ không bao giờ tin hay hiểu được điều cậu vừa chứng kiến.
- Con làm mẹ hết cả hồn. Có lẽ mẹ đã ở nhà, nhưng mẹ muốn ngâm mấy trái cà chua. Rồi mẹ phải chạy qua xin bà Betty Lloyd một ít đường.
Bà Griffiths nói liên tục, gióng có vẻ hơi lo lắng. Gwyn ngồi im, thỉnh thoảng nhận xét vài câu vu vơ về câu chuyện của mẹ khi mẹ ngừng nói, trong khi đầu óc vẫn để đâu đâu.
Cậu chỉ giật mình quay lại hiện thực khi ông Griffiths trở về nhà từ xưởng làm việc và định ngồi lên cái ghế bành. Cậu nhảy về phía cái ghế và hét lên:
- Đừng ngồi xuống ba!
Ông Griffiths giật mình:
- Hả? Chuyện gì mà mày la lói om sòm vậy?
Gwyn giải thích:
- Có một cái hộp diêm trên ghế. Ba mà ngồi lên sẽ đè bẹp nó mất.
- Một cái hộp diêm thì có gì đặc biệt chứ?
Gwyn lắp bắp:
- Nó có chứa một thứ trong đó. một loại côn trùng.
https://thuviensach.vn
Cậu nói thêm:
- Nó dành cho việc học, cho nên con không muốn nó chết. Cha cậu khó chịu lắc cái nệm.
- Không có gì ở đây cả.
Ông nói và ngồi phịch xuống cái ghế.
Bà Griffiths nói:
- Có một hộp diêm trên sàn nhà. Nhưng không có con gì ở bên trong cả.
Gwyn la:
- Ôi không!
Mẹ luôn sẵn sàng giúp đỡ cậu trong việc học. Bà hỏi:
- Đó là loại côn trùng nào thế con? Có gì mẹ sẽ giúp con tìm...
- Con nhện mẹ ạ.
Bà Griffiths than thở:
- Ôi, sao lại là nhện? Mẹ vừa mới quét dọn nhà xong. Giờ lại phải lo quét mạng nhện nữa sao?
- Nhưng nhện có thể ăn ruồi.
Ông Griffiths nạt:
- Nhà này là gì có ruồi. Nếu tìm thấy con nhện của mày, nhớ nhốt nó trong hộp đàng hoàng. Tao mà thấy nó đâu đó gần bữa ăn của tao, tao sẽ đập nó chết dù nó có phải là bài tập ở trường hay không.
Gwyn hét lên:
- Ba ác quá!
https://thuviensach.vn
Bà Griffiths thở hắt lo lắng nhìn chồng đứng dậy. Nhưng Gwyn đã kịp chạy đi trước khi ông Griffiths kịp nói gì. Sự im lặng theo cậu lên lầu.
Gwyn bật đèn ngay khi vừa bước vào phòng, cho nên cậu không nhìn thấy ngay lập tức ánh sáng phát ra từ ngăn tủ để mở. Chỉ khi đi đến cửa sổ để mở rèm cửa, câu mới nhìn xuống và thấy Arianwen đang ngồi trên một cái còi. Thật kỳ ka5 là nó có thể kéo cái còi lên trên cái khăn choàng. Tuy nhiên, nếu so sánh chuyện nó tạo ra cả một cô bé trên mạng nhện của mình thì đây chỉ là chuyện nhỏ. Và không biết cô bé kia hiện giờ thế nào nhỉ? Hay rốt cuộ cô chỉ là một ảo ảnh của ánh lửa tạo nên trên mạng nhện trắng bạc?
Gwyn hỏi con nhện:
- Sao mày không ngồi im một chỗ được nhỉ? Xém nữa là mày làm tao gặp rắc rối rồi đó.
Arianwen bò về phía đuôi cái còi. Gwyn bộng nhận ra nó đang cố tình chọn cái còi cho cậu. Gwyn thì thầm hỏi:
- Ngay bây giờ à?
Arianwen bò ra khỏi cái còi.
Gwyn nhặt cái còi lên và đưa lên miệng thổi thử. Nó đã bị nứt nên chỉ có mỗi âm thanh khô khốc vang ra. Cậu nhún vai rồi mở cửa sổ. Arianwen bò ra khỏi ngăn tủ và leo lên tay áo cậu.
- Nhưng không có gió.
Cậu giơ tay ra ngoài cửa sổ và nói:
- Thấy chưa, chẳng có một ngọn gió nào cả.
https://thuviensach.vn
Con nhện bò lên phía trên khung cửa sổ. Đến chính giữa, nó đu mình xuống bằng một sợi tơ bạc ngay phía trên đầu của Gwyn. Một cái đèn lồng bé xíu lóe sáng giữa bầu trời đen.
Gwyn đã lầm. Có một ngọn gió, vì con nhện hiện đang đung đưa trong khung cửa và cậu cũng cảm thấy hơi thở lạnh giá của gió trên khươn mặt.
Cậu tự hỏi:
- Mình có nên nói gì không? Mình nên nói gì mới được? Rồi không hề do dự và gọi to:
- Gwyndion! Gwyndion! Tôi là Gwyndion! Tôi là Math và Gilfaethwy!
Ngọn gio nhẹ trở nên dự dội. Nó sập cánh cửa và hất tung mái tóc cậu. Bất ngờ trước sự hung hãn đột ngột của nó, Gwyn bước lùi lại.
Arianwen đung đưa một cách điên cuồng trên sợi tơ mỏng, và ngọn gió điên cuồng lùa vào phòng, giật cái còi khỏi tay Gwyn rồi cuốn nó ra bên ngoài.
Bây giờ thì tiếng gió thổi lớn đến ù cả tai. Và nó thật khủng khiếp! Chỉ mấy giây trước thôi, cả vùng đất còn ngủ vùi trong sự im lặng băng giá; thế mà giờ đây khắp nơi ngập trong tiếng rền rĩ, gầm rú kinh hoàng của cây cối. Đàn cừu trên núi hoảng hốt kêu gào và chạy tán loạn tìm chỗ trốn. Dưới cánh đồng, lũ chó hú lên từng hồi thảm thiết như thể linh hồn của chúng đang bị đe dọa. Gwyn nghe thấy tiếng cha mình bước ra ngoài để trấn an lũ chó. Cậu nghe ông nói:
- Gió ở đâu ra mà dữ vậy không biết?
Một cái gì đó bắn vào trong phòng và rớt cái “cạch” xuống sàn nhà để trần không lót thảm. Nó giống như một ống tiêu,
https://thuviensach.vn
mảnh dẻ và trắng bạc như một con rắn. Gwyn e dè nhìn nó một lúc rồi cuối xuống nhặt nó lên. Nó có một lớp vỏ mượt như tơ và sáng loáng rất tự nhiên, như thể không cần đến bàn tay con người đánh bóng cho. Bao phủ khắp bề mặt là những đường nét nhỏ nhắn, tinh xảo: những họa tiết hình nút thắt và xoắn ốc phức tạp, những hình ảnh mà cậu đã từng nhìn thấy trên những tấm bia mộ, và trên khung hình trong những cuốn sách cũ của Nain.
Hơi lo sợ, Gwyn đưa nó lên miệng. Tuy nhiên cậu không thổi thử. Cậu cảm thấy nó không đến với cậu để được thổi. Ngồi lên giường, cậu đưa tay mân mê từng họa tiết trên ống tiêu.
Những cánh cửa đã không còn lúc lắc, và ngọn gió đã lắng xuống, chỉ còn thì thào nhè nhẹ bên ngoài. Cả vùng đất yên lặng trở lại. Arianwen rời khỏi khung cửa và chui vào ngăn tủ.
Đặt ống tiêu xuống chiếc bàn cạnh giường, Gwyn đóng cửa sổ lại. Cậu quyết định đi ngủ, vì đã quá mệt để có thể nghĩ về những gì đã xảy ra tối nay. Cậu tắt đèn, thay đồ và leo lên giường.
Nhưng cậu đã đánh thức một thứ không ngủ, và giờ đây cậu cũng không được phép ngủ.
Gwyn chỉ nhắm mắt được vài giây. Khi cậu mở mắt ra, Arianwen đã dệt hàng trăm sợi tơ nhỏ xíu trên bức tường đối diện giường ngủ của cậu. Chúng được dệt khít đến nỗi thoạt nhìn cứ tưởng là một bức màn lớn. Nhưng Arianwen vẫn tiếp tục dệt. Nó đu người dọc bức tường ngày càng nhanh hơn: leo lên, nhảy xuống và dệt, không phải từng sợi một mà là hàng trăm sợi cùng một lúc. Chẳng mấy chốc, cả bức tường đã bị che phủ hoàn toàn, nhưng Arianwen vẫn chưa hài lòng. Nó bắt đầu dệt sợi dọc theo bức tường cạnh giường, trên
https://thuviensach.vn
cánh cửa, trên tủ quần áo, cho đến khi chúng cũng được phủ kín bởi những dải tơ óng ả.
Nhưng Gwyn không nhìn Arianwen. Có một cái gì đó đang diễn ra trên tấm mạng nhện trước mặt cậu. Gwyn có cảm giác mình đang bị hút vào bên trong mạng nhện. Sâu hơn, nhanh hơn, rồi cậu bị trôi tuột vào một thế giới tối đen, vắng lặng. Vô số những mảng màu nhỏ bé vỡ bùng trước mắt cậu, rồi mọi thứ lại nhanh chóng chìm vào bóng tối. Chỉ vài phút trôi qua mà cậu tưởng đã hàng giờ. Rồi cảm giác chuyển động dần chậm lại, đến khi Gwyn thấy mình đang lơ lửng trong không trung phía trên một khung cảnh kì lạ.
Một thành phố nổi lên giữa những đám mây tuyết trắng toát. Đập vào mắt trước tiên là một tòa tháp cao trắng toát với tháp chuông làm từ băng và một quả chuông bạc sáng lấp lánh. Bên dưới tòa tháp, những ngôi nhà màu trắng tròn trịa, xinh xắn với những mái ngói hình vòm cung và những ô cửa sổ hình ô van xếp ngay ngắn như những mắt lưới trong một tấm màn bạc – như thể mạng nhện.
Bên ngoài thành phố, những khoảng đất trống phủ đầy tuyết trải dài mênh mông. Bao bọc xung quanh là những dãy núi cao khoe mình dưới ánh mặt trời. Hay đó là ánh trăng, một khối cầu khổng lồ rực sáng trong bầu trời đêm?
Cho đến lúc này, cả thành phố vẫn chìm trong im lặng. Rồi quả chuông trong ngọn tháp trắng bắt đầu đung đưa, và Gwyn có thể nghe thấy rõ tiếng chuông ngân nga trên mặt tuyết. Trẻ em túa ra từ các ngôi nhà – những đứa trẻ với khuôn mặt trắng nhạt và mái tóc màu bạc vui vẻ cười đùa, trò chuyện và ca hát. Với giọng nói du dương cao vút, chúng í ới gọi nhau ra cánh đồng tuyết chơi. Có phải cô bé trên mạng nhện đã đến từ đây không?
https://thuviensach.vn
Thình lình có tiếng ai đó gọi cậu. Mẹ vừa leo lên vừa hỏi:
- Là con à Gwyn? Còn thức không con? Hình như mẹ mới nghe tiếng chuông trên đó.
Cả thế giới trắng trên mạng nhện rùng mình rồi từ từ biến mất. Rồi chỉ còn tiếng hát vang lên thật nhẹ trong bóng đêm.
Tay nắm cửa kêu lên lạch cạch vài tiếng trước khi mở ra. Bà Griffiths bước vào phòng. Bà đứng tại cửa vài giây, cố găng gỡ cái gì đó ra khỏi tóc. Dáng bà nổi lên trên nền ánh đèn từ bên ngoài hắt vào. Loay hoay một lúc, bà với tay bật đèn. Bà hốt hoảng la ầm lên:
- Á! Mạng nhện! Một cái mạng nhện dơ bẩn!
Với bà, những sợi tơ nhện lấp lánh chỉ là bụi bặm không hơn không kém.
- Gwyn, con nuôi bao nhiêu con nhện ở trong phòng vậy? Cậu trả lời:
- Chỉ có một thôi mẹ.
- Mẹ nghe có tiếng hát. Con bật radio hả? Trễ rồi đó. - Con đâu có bật radio.
- Vậy thì tiếng đó là gì mới được chứ?
Gwyn cũng ngạc nhiên như mẹ:
- Con cũng không biết nữa.
Âm thanh dường như phát ra từ sau lưng cậu. Nhưng không có gì ở đó cả, ngoại trừ cái ống tiêu. Thành phố, những đứa trẻ, ngay cả cái mạng nhện to đùng cũng đã biến mất.
Gwyn nhặt ống tiêu và đưa lên tai. tiếng hát ở đây, từ trong ống tiêu vọng ra. Suýt nữa cậu đánh rơi nó vì kinh ngạc. Vậy
https://thuviensach.vn
là họ đã gửi cho cậu cái ống tiêu để nghe được những gì cậu thấy, có thể là ở xa cậu cả triệu dặm. Âm thanh nhỏ dần rồi mất hẳn.
Đi đến bên giường, bà Griffiths hỏi:
- Cái gì thế? ở đâu con có nó?
Gwyn quyết định giữ bí mật về tiếng hat cho riêng mình. - Cái ống tiêu thôi mẹ ạ. Của Nain tặng con.
- Ồ, ra là thế!
Bà Griffiths không để tâm lắm đến cái ống tiêu. Với bà, đó chỉ là một thứ giải trí vặt vãnh. Bà cuối xuống hôn trán Gwyn:
- Thôi, lo mà đi ngủ đi con trai. Mai con còn phải dậy sớm bắt xe buýt đấy.
Gwyn hứa:
- Con sẽ dậy kịp giờ mà mẹ.
Mẹ đi ra cửa và tắt đèn. Bà vẫn còn thắc mắc khi đi xuống cầu thang:
- Chắc tiếng hát từ nhà Lloyd vọng qua. Họ lúc nào cũng đi ngủ trễ. Âm thanh truyền qua thời tiết lạnh thế này đôi lúc cũng làm người ta hiểu lầm. Lạ thật!
Gwyn ngủ rất say đêm đó, nhưng ngay rạng sáng ngày hôm sau Gwyn đạ thức dậy và thò tay tìm cái ống tiêu dưới gối. Cậu kéo nó ra và lắng nghe thử. Cái ống tiêu im lặng. Nó cũng không có vẻ gì sáng loáng hay bí ẩn như hồi tối. Nhưng gwyn không thất vọng. Một phù thủy không thể lúc nào cũng làm việc.
Gwyn thay đồ và đi xuống lầu trước khi cha mẹ thức giấc. Khi cha cậu xuống lầu để đun ấm nước, cậu đã dùng bữa sáng và
https://thuviensach.vn
cho gà ăn xong xuôi.
Ông Griffiths thắc mắc khi cậu phóng qua cánh cửa bếp: - Có chuyện gì với mày vậy?
Gwyn trả lời:
- Con chỉ thức dậy sớm thôi. Hôm nay là một ngày trọng đại mà ba.
Không có câu trả lời. Gwyn cũng chẳng trông đợi một câu trả lời nào. Sự im lặng đôi lúc xuất hiện giữa hai cha con đã tạo nên một sự trống vắng khó cịu mà có vẻ không người nào có thể xóa bỏ. Nhưng họ đã quá quen với nó, nên nếu không thể tránh né hoàn toàn, họ cũng cố chấp nhận nó theo cách tốt nhất có thể. Thường Gwyn sẽ là người tránh mặt đi, nhưng hôm nay cậu mãi lo nghĩ về chuyện khác, nên cha cậu phải bỏ ra ngoài vắt sữa lũ cừu.
Vài giây sau, đến lượt bà Griffiths đi xuống lầu với đôi dép lê bị rách, tay vẫn đang lúi húi buộc tạp dề. Nhận ra mình là người cuối cùng thức dậy, bà bực mình phàn nàn:
- Sao không ai gọi tôi dậy thế?
Gwyn trấn an mẹ:
- Mẹ không dậy trễ đâu. À mà con đã ăn sáng rồi nhé.
Mẹ bắt tay vào dọn bếp. Tiếng xoong nồi, chén bát vang lên lách cách. Gwyn trốn khỏi tiếng ồn ào và đi ra vườn.
Mặt trời đã lên cao. Cậu có thể cảm thấy được hơi ấm của nó trên khuôn mặt. Những chiếc là cuối cùng đã rơi rụng hết sau con gió dữ dội đêm qua, phủ sắc đỏ, vàng khắp khu vườn. Sươn mù còn giăng đầy trong thung lũng, che khuất cả căn nhà của nhà bà nội. Gwyn luôn yêu cuộc sống của vùng cao,
https://thuviensach.vn
vì không khí và bầu trời ở đây dường như lúc nào cũng tươi sáng.
Khoảng 8 giờ, Gwyn bắt đầu đi bộ xuống con đường chính. Xe buýt của trường luôn dừng ở cuối con đường vào đúng 8h20 phút mỗi sáng, và không bao giờ chờ đợi những ai đến trễ. Phải mất hai mươi phút Gwyn mới đến được trạm dừng xe buýt. Lộ trình nửa dặm mà cậu chọn có nhiều chỗ là đường mòn của bầy cừu, nham nhở vết bánh xe kéo to đùng và vết móng chân của lũ gia súc. Cậu phải nhảy qua những mô đất nhấp nhô, những vũng nước lầy lội bùn đất và đầy lá khô. Đường đi chỉ dễ dàng hơn khi đi qua nàh của Nain. Từ đây, nó bắt đầu giống một con đường bình thường hơn: bằng phẳng và ít cua quẹo. Đến đoạn nhà Lloyd, con đường đã được trải lá dăm trộn nhựa đường và mở rộng đủ để hai chiếc xe hơi qua lọt.
Cả bảy người gia đình nhà Lloyd cũng vừa bước qua cổng. Lũ trẻ tay vung vẩy cặp, miệng líu lo tranh luận, bàn tán đủ mọi chuyện trên đời. Bà Lloyd đứng đằng sau cánh cổng. Cậu nhóc Iolo vẫn còn với tay qua song sắt níu chặt váy mẹ và thút thít khóc.
Bà Lloyd bảo:
- Bỏ tay ra, Iolo. Con phải ngoan chứ!
Rồi bà gọi đứa con lớn nhất của mình:
- Nerys, con giữ tay em đi!
Iolo giẫy giụa khỏi tay chị và khóc ầm lên:
- Mẹ! Mẹ! Mẹ!
- Đừng ngốc thế, Iolo, mẹ không thể đi với con. Alun, con giúp chị Nerys đi. Giữ một tay em ấy.
https://thuviensach.vn
Alun vâng lời mẹ. Né những cú đá nguy hiểm của cậu em, Alun chộp lấy tay Iolo và nhấc bổng nó lên. Rồi cậu nhanh chóng chạy đi, cậu em vẫn ôm cứng ngắc cài cần cổ của Alun và la hét inh ỏi. Mấy đứa còn lại đuổi theo sau hò reo cổ vũ một cách náo nhiệt.
Gwyn ghen tị với chúng. Cậu ghen với sự ồn ào, các cuộc tranh cãi, thậm chí ghen với cả tiếng khóc trong gia đình Loyd. Sáng nào cậu cũng thấy cảnh này diễn ra, nhưng nó vẫn luôn làm cậu cảm thấy cách biệt và cô đơn. Có nhiều lúc cậu cứ nán lại đằng sau, chỉ dam lặng im đứng nhìn chứ không muốn xâm phạm vào không khí gia đình ấy.
Tuy nhiên hôm nay, Gwyn có điều muốn tuyên bố. Hôm nay cậu không cảm thấy cô đơn. Có thể là khác biệt, nhưng chắc chắn không phải ngượng ngùng hay đơn độc.
Cậu hét to:
- Alun! Alun! Tớ có tin này hay lắm!
Alun quay lại và từ từ hạ Iolo xuống đất. Những đứa trẻ nhà Lloyd nhìn Gwyn phóng về phía chúng với sự tò mò không che giấu.
Alun nói:
- Cậu nói đi! Có tin gì thế?
Gwyn vui mừng thông báo:
- Tớ là phù thủy! Phù thủy đấy nhé!
Và cậu chạy ào qua chúng, chiếc cặp trên vai nhảy nhót theo từng nhịp chân, hai cánh tay giang rộng đầy hoan hỉ.
Alun chế giễu:
- Phù thủy? Cậu điên rồi, Gwyn Griffiths. Điên thật rồi!
https://thuviensach.vn
Và quên mất nhiệm vụ của mình, Alun bỏ Iolo lại trên đường rồi chạy theo Gwyn.
Sion và Gareth cũng không chịu thua. Hai đứa vừa chạy vừa la:
- Điên! Điên!
Và cậu nhóc Iolo. Quên bẳng về mẹ, cười toe toét đuổi theo các anh, miệng cũng í ới:
- Điên! Điên! Điên!
Chẳng mấy chốc, lũ con trai hò đuổi nhau dọc theo con đường. Cả bọn đều hô to:
- Điên! Điên! Điên!
Chỉ trừ Gwyn, vì cậu còn mải cười.
Nhưng ba cô bé Nerys, Nia và Kate, vốn luôn ấn tượng với anh chàng hàng xóm bí ẩn, thì đứng sững lại và thì thầm hỏi:
- Phù thủy?
https://thuviensach.vn
CHƯƠNG 6: CON THUYỀN BẠC (1)
N
ain đã cảnh báo rằng cậu chỉ có một mình, tuy nhiên Gwyn không thực sự hiểu điều đó có nghĩa gì. Xét cho cùng, từ khi chị Bethan biến mất, lúc nào cậu chẳng một mình cơ chứ? Tuy nhiên, Gwyn đã quên rằng vẫn còn Alun vẫn luôn bên cạnh cậu trong những chuyến leo núi
hay vào rừng chơi, vẫn còn Alun để cùng đọc chung một cuốn sách hay chơi chung một trò chơi, và vẫn còn Alun để lắng nghe những tâm sự của cậu.
Đối với Alun, Gwyn cũng là một người bạn quan trọng. Gwyn là người có một căn nhà không đông người, và có một không gian yên tĩnh để suy nghĩ và chơi đùa. Và Gwyn, vốn thông minh hơn, là người giúp cậu làm bài tập về nhà. Gwyn cũng là người dạy cho Alun biết đọc. Vào những tối mùa đông, hai cậu bé ít khi nào rời nhau. Gwyn chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày cậu không có Alun bên cạnh, và có lẽ nếu cậu giữ im lặng, ngày đó sẽ không bao giờ đến. Tuy nhiên, Gwyn cũng chưa bao giờ nghĩ rằng Alun sẽ không tin cậu. Gwyn tin rằng chỉ cần mình tìm đúng từ để thuyết phục bạn, cho nên trên đường về nhà vào ngay trưa hôm đó, cau một lần nữa nhắc lại chuyện phù thủy.
Ngay khi mọi người xuống xe buýt, bé Iolo luôn chạy lên trước, nhưng những đứa lớn hơn lại chẳng hứng thú lắm với việc phải chạy lên dốc. Chúng la cà trên đường, sion và Gareth tiếp tục tranh cãi với nhau, trong khi các cô bé mải mê hái hoa dại và những chiếc lá đầy màu sắc. Alun và Gwyn luôn là những người đi cuối cùng.
Gwyn gợi chuyện:
https://thuviensach.vn
- Cậu có bao giờ nghe về Math, chúa tể vùng Gwynedd chưa? Alun trả lời:
- Dị nhiên tớ có nghe rồi. Ông ấy có trong truyền thuyết cổ xứ Wales mà. Ba tớ đã kể cho chúng tớ biết.
- Vậy còn Gwyndion?
Alun bắt đầu cảm thấy tò mò:
- Có. Ba kể ông ấy tạo ra cả một con thuyền từ miếng tảo biển.
- Tớ thì không nhớ gì. Ba chẳng bao giờ kể chuyện cho tớ. Nhưng Nain đã nhắc cho tớ nhớ. Bà có rất nhiều sách. Tớ chưa bao giờ thấy ở đâu có nhiều sách như vậy, ngoại trừ ở thư viện.
- Bà của cậu hình như hơi bị gàn phải không?
Alun luôn cảm thấy nghi ngờ đôi chút về Nain.
- Không! Bà không bị gàn. Bà biết rất nhiều chuyện. Bà biết cả về chuyện tớ là một phù thủy.
- Giờ thì tớ đã chắc chắn bà cậu bị gàn. Cả cậu nữa.
Gwyn đứng sững người lại. Khi trả lời, giọng cậu chậm rãi và đầy kiềm chế trái ngược hẳn dự định:
- Tớ không điên. Nhiều chuyện kì lạ xảy ra tối hôm qua. Tớ nghĩ chính tớ đã làm chúng xảy ra. Tớ không mơ. Tớ đã thấy chị tớ, hoặc có thể là một người giống chị tớ. Nain bảo Math và Gwyndion là tổ tiên của tớ... bà bảo tớ được thừa hưởng...
Gwyn không thể nói hết câu vì Alun cười phá lên:
- Họ chỉ có trong truyện cổ tích thôi. Họ không có thật. Cậu không thể nào được sinh ra từ một câu chuyện.
https://thuviensach.vn
Gwyn bắt đầu lắp bắp giải thích một cách tuyệt vọng:
- Cậu không biết đâu. Tớ có thể gọi gió đến. Tớ đã thấy một hành tinh khác tối qua, và ở khoảng cách rất gần cơ. Nó màu trắng và những tòa nhà cũng màu trắng, và có cả một tòa tháp với một cái chuông bạc. Có trẻ em ở đó, và điều kỳ lạ nhất là tớ có thể nghe được tiếng của họ bằng một ái ống tiêu mà tớ có được bằng cách...
Alun hét lên:
- Cậu điên rồi! Cậu nói dối! Sao cậu lại nói dối? Không ai có thể thấy được một hành tinh khác ở khoảng cách gần. Chúng cách đây hàng triệu, triệu, triệu dặm!
Rồi Alun chạy vụt lên trước bỏ lại Gwyn đằng sau, miệng vẫn la lớn:
- Nói dối! Nói dối! Nói dối!
Gwyn kêu vọng theo:
- Cậu thì biết gì chứ, Alun Lloyd? Cậu chẳng biết gì cả. Cậu ngốc lắm! Tớ biết rõ mình biết những gì! Và tớ biết rõ mình thấy những gì!
Gwyn nhận ra mình đã nói quá lời khi Alun phóng qua cổng, chạy vọt vào trong nhà theo anh em mình và đóng sập cánh cửa lại để tỏ rõ sự không hài lòng với câu chuyện của Gwyn.
Còn lại một mình Gwyn trên đường cùng với Nerys, Nia và Kate. Quên hẳn những bó hoa, các cô bé nhìn chằm chằm vào Gwyn. Không kiếm ra lời nào để nói, Gwyn ngượng ngập đi ngang qua họ trong im lặng.
Cách đó một nửa dặm đường là nhà của Nain, người duy nhất trên thế giới tin cậu. Gwyn xộc vào nhà bà và lập tức kinh ngạc với những gì mình nhìn thấy.
https://thuviensach.vn
Nain đã khâu lại cái áo đầm nhung màu đỏ và đang mặc nó. Đứng ngay chính giữa phòng, trông bà như một loài chim kỳ lạ, được bao quanh bởi những chậu hoa và những món đồ sặc sỡ. Trên trán Nain có một cái gì đó sáng lấp lánh, vài chiếc nhẫn to tướng trên ngón tay, và một dây chuỗi đồng bản to quấn quanh eo.
Gwyn kinh ngạc hỏi:
- Nain, bà định đi đâu thế?
Bà cậu trả lời:
- Bà sẽ ở lại đây chứ đâu. Đây là lâu đài của bà. Bà phải bảo vệ nó.
Bà lại nói những điều bí ẩn khó hiểu rồi. Gwyn quyết định đi thẳng vào vấn đề:
- Nain, cháu lại nhận được một thứ khác từ cơn gió tối qua. Một ống tiêu bạc. Có tiếng nói bên trong nó, đến từ rất xa.
Nain nói:
- A! Dù con người nói thì thầm, Math vẫn nghe được họ. Ngài có thể nghe được những tiếng động mà người thường không nghe được. Cái ông tiêu là do ngài gửi đến!
Gwyn tiếp tục kể:
- Còn một chuyện khác nữa. Trên mạng nhện của Arianwen...
Khi cậu nói, Nain tiếp tục đi lại trong phòng, nhưng Gwyn biết bà vẫn đang lắng nghe. Khi cậu nhắc về cô bé trên mạng nhện, bà dừng lại trước một cái gương lớn mạ vàng ở cuối phòng và nhẹ nhàng nói:
- Gwyndion Gwyn, cháu sẽ sớm có được điều mà trái tim cháu mong ước.
https://thuviensach.vn
- Điều mà trái tim cháu mơ ước? Cháu tin cháu là một phù thủy, nhưng cháu vẫn chưa đủ mạnh. Cháu còn không biết những chuyện đó xảy ra với cháu vì cháu có quyền năng, hay thật sự chúng xảy ra với tất cả mọi người nữa.
- Cậu bé tội nghiệp, cháu đã quên những truyền thuyết rồi phải không? Lúc trước, bà vẫn thường kể cho cháu nghe, nhưng ba cháu đã không cho bà kể nữa từ khi Bethan biến mất. Ông ấy đã chặn lại tất cả niềm vui, tất cả hạnh phúc. Nhưng ông ấy không ngăn được cháu, đúng không? Bởi vì cháu là cháu! Bây giờ bà sẽ đọc cho cháu nghe cái này.
Mặc dù sách xếp thành chồng vương vãi trên sàn nhà, Nain vẫn luôn biết cuốn sách mà bà cần tìm nằm ở đâu. Từ bên dưới con chó bằng sứ xanh đứng chống đỡ cho một cái chụp đèn nằm nghiêng, bà rút ra một cuốn sách màu đen to đùng với lớp vỏ da bọc ngoài trầy xước theo thời gian.
- Truyền thuyết! Nain thì thầm nói, tay vuốt ve gáy sách sờn rách. Cuốn sách này nhìn huyền bí và cũ kỹ đến nỗi Gwyn ngỡ một bẫy dơi sẽ bay ào ra khi bà mở nó.
Nain xếp lớp váy áo gọn quanh chân, rồi ngồi xuống một chồng nệm và vẫy Gwyn lại bên cạnh.
Gwyn liếc nhìn bìa sách qua vai bà, phàn nàn:
- Tiếng xứ Wales cổ! Cháu có đọc được nó đâu! - Hả?
Nain thở dài:
- À quên mất. Thôi để bà dịch cho nghe. “vào lúc bình minh, Gwyndion, thầy phù thủy vĩ đại, thức dậy, ngay trước khi con gà trống thức dậy, triệu hồi sức mạnh và ma thuật của mình, rồi ngài đi ra biển và tìm thấy tảo gium, tảo biển, ngài ôm nó
https://thuviensach.vn
lại gần và thì thầm với nó, xong ngài ném nó về phía biển, và một con thuyền kỷ diệu xuất hiện...”
Lật qua vài trang một cách vội vã, Nain cố gắng tìm kiếm những từ có thể chuyển tải cho Gwyn điều bà muốn nói.
- A đây rồi! Bà kêu lên. – “ giờ thì cháu sẽ hiểu. “rồi con trai của Gwyndion chinh phục vùng đất và trị vì nó trong hòa bình, thịnh vượng. Về sau, ngài trở thành chúa tể của vùng Gwynedd...”
Nain đóng cuốn sách lại một cách đắc thắng, Gwyn nói: - Vậy thôi à? Cháu nghĩ cháu không hiểu gì cả.
- Chúa tể của Gwynedd ấy, ông ấy là tổ tiên của chúng ta. Vậy có nghĩa Gwyndion cũng vậy.
Bất chấp suy nghĩ của mình, Gwyn tự động lặp lại lời của Alun:
- Nhưng họ chỉ là nhân vật trong truyện mà Nain. Họ không có thật.
Nain đứng dậy khỏi ghế, cao lớn và kiêu hãnh. Bà nói: - Không có thật? Họ là tổ tiên của chúng ta mà.
Bà liếc nhìn Gwyn và đập mạnh cuốn sách lên một chồng sách khác ở cái bàn bên cạnh.
Gwyn nhăn nhó trước một đám bụi bay xộc vào mặt cậu. Một cái bình nhỏ bên chồng sách lảo đảo lăn đi một vòng rồi dứng lại kịp thời trước khi rớt khỏi cạnh bàn.
Cậu ngập ngừng hỏi:
- Nhưng sao bà biết chắc đó là sự thật hả Nain? - Làm sao bà biết ấy à? Nghe này!
https://thuviensach.vn
Nain ngồi lại trên chồng nệm và kéo Gwyn xuống bên cạnh.
- Bà của bà đã kể cho bà nghe. Bà ấy một trăm tuổi và bà mười tuổi, và bà đã tin. Và giờ bà kể cho cháu nghe nhưng chuyện mà bà chưa từng kể với ai, kể cả ba cháu. Bà của bà là một phù thủy. Bà đã đưa cho bà miếng tảo biển, cái ghim sắt cùng với cái còi và dặn, “Hãy giữ nó cho người mà cháu sẽ biết là ai”. Và bà đã biết là ai.
- Còn con ngựa gỗ?
Nain chau mày, bà trầm ngâm nói:
- Bà sợ con ngữa ấy. Một lần bà đã thử đốt cháy nó nhưng không được. Nó vẫn còn nguyên ở đó khi lửa đã tắt, vẫn đen đúa và nhe răng cười với bà. Bà tin rằng nó là một thứ không tốt, và bà của bà cũng nghĩ vậy. Cho nên bà ấy đã viết “Dim hon! Không phải cái này!” để nhắc nhở chúng ta không bao giờ được sử dụng nó. Nó cần phải được giữ gìn cẩn thận và khóa chặt, thật chặt, ở một nơi an toàn. Vì nó cũ kĩ và rất xấu xa.
- Cháu sẽ trông coi nó cẩn thận. Nhưng còn cái khăn choàng thì sao? Cũng do bà của bà đưa cho à?
- Không, không phải. Bà đã tìm thấy nó vào buổi sáng sau đêm Bethan mất tích, nhưng bà không nói cho ai cả. Có nói thì cũng chẳng giúp được gì đâu. Bà đã giữ nó cho cháu.
- Tại sao?
- Cháu không đoán được sao? Bà biết rằng cháu sẽ cần đến nó.
Gwyn đánh bạo hỏi:
- Bà cũng là một phù thủy à Nain?
https://thuviensach.vn
Nain lắc đầu đầy tiếc rẻ:
- Không. Bà không có năng lực. Bà đã thử nhưng không được.
- Vậy sao bà biết cháu có năng lực đó?
- À, bà đã biết ngay từ cháu ra đời. Đừng quên đó là ngày All Hallow Day( ngày thần thánh), ngày bắt đầu ngày lễ ăn mừng năm mới của người Celtic. Hôm đó bình minh thật sáng lạn, tất cả loài chim trên thế giới đều hít mừng. Giống như tiếng chuông, phải không? Chuông ngân vang trong không trung. Ba cháu phóng qua nhà ta và hét lên, “mẹ ơi, sắp sinh rồi”. Ông ấy đã rất lo lắng và hồi hộp. Khi chúng ta đến nơi, cháu đã sắp chào đời. Rồi khi cháu xuất hiện và ta nhìn thấy đôi mắt sáng ngời của cháu, ta đã biết. À, và Bethan bé nhỏ cũng biết, dù lúc đó nó mới bốn tuổi. Nó là môt đứa bé thật kỳ lạ, thật hiểu biết nhưng cũng thật hoang dã. Đôi khi ta nghĩ hình như nó không thuộc về thế giới này. Nhưng nó rất yêu cháu. Cả ba cháu nữa, ông ấy rất tự hào về cháu. Một buổi sáng thật đặc biệt, phải không?
Gwyn lẩm bẩm:
- Nhưng giờ ba thậm chí không ưa nổi cháu.
Nain nhẹ nhàng trả lời:
- Ừ, và đó là điều chúng ta phải thay đổi, đúng không? Gwyn vùi mặt vào lòng bàn tay:
- Cháu không biết! Cháu không biết nữa! Làm sao một con nhện và một cái ống tiêu có thể giúp cháu chứ? Và cái thế giới khác đó muốn gì với chị Bethan chứ? Cháu lại vừa gây gỗ với bạn thân nhất của mình. Cậu ấy không tin cháu.
Nain khiển trách:
https://thuviensach.vn
- Bà đã dặn cháu không được tiết lộ bí mật của mình mà. Đừng lạm dụng sức mạnh của cháu. Cháu phải cô đơn một mình mới có thể đạt được điều mà trái tim cháu mơ ước...
Gwyn bực bội kêu lên:
- Ma thuật có ích gì nếu không ai biết về nó chứ? Và làm sao mà cháu có thể đạt được điều mà trái tim cháu mơ ước?
Nain không gợi ý gì thêm cho cậu.
- Cháu biết phải làm mà! Hãy nghĩ về cái khăn choàng. Nghĩ về việc sử dụng nó. Giờ thì cháu nên về nhà và ăn món súp đang nguội dần trên bàn ăn của mẹ cháu đi!
Không biết từ lúc nào, bóng tối đã bao hủ xuống căn phòng. Ngọn lửa trong bếp lò đã gần tắt hẳn, và những hòn than còn sót lại tỏa sáng như những viên đá quý nhỏ. Gwyn không muốn đi. Cậu vẫn còn muốn nói chuyện tiếp. Nhưng có vẻ Nain không cùng ý kiến với cậu. Bà thắp một ngọn đèn và bắt đầu đi lại trong phòng, di chuyển những món đồ và những cuốn sách không suy nghĩ, như thể bà đang cố quên hay cố nhớ một điều gì đó.
Gwyn nhấc người lên khỏi chồng nệm và đi ra cửa. Cậu chào bà:
- Chúc bà ngủ ngon, Nain!
Dáng người cao dong dỏng của Nain lập lòe trong màu đỏ và vàng của ánh đèn, thậm chí bà còn không quay nhìn về phía cậu. Nhưng khi cậu miễn cưỡng bước ra ngoài, tiếng nói vọng ra:
- Cysgwch yn dawel, Gwyndion Gwyn! Hãy ngủ yên!
Khi Gwyn về đến nhà, bàn ăn đã được dọn trống trơn. Đoán được cậu đã ở đâu, mẹ hỏi:
https://thuviensach.vn
- Bà có cho con ăn gì chưa?
Gwyn trả lời:
- Chưa ạ. Con quên hỏi mất tiêu.
Bà Griffiths mỉm cười:
- Con thật là...
Bà đưa cậu một đĩa thịt hầm giữ nóng trên lò sưởi.
Gwyn không thể ăn hết đĩa thịt. Khẽ khàng nói với mẹ là cậu có bài tập phải làm, Gwyn rút lên lầu sớm.
Cậu không thể ngủ yên. Đó là một đêm kỳ lạ và hoang dại. Tiếng xào xạc của cây táo ngay dưới cửa sổ phòng quấy rầy cậu. Cậu mơ về Nain, mười tuổi nhưng đã khá cao, vận một chiếc đầm đỏ, mái tóc xoăn đen được buộc lại bởi một sợi ru băng đỏ tía. Bà đang lắng nghe câu chuyện của bà cố, một phù thủy với mái tóc hoa râm dài và hai bàn tay nhăn nheo đan vào nhau trong lòng. Và trên đó, một miếng tảo biển nằm im, vẫn mềm mại và sáng lấp lánh như thể nó vẫn sống trong nước chứ không phải bị mắc cạn trên đùi một bà lão già cỗi.
Gwyn thở hắt ra. Cậu bật dậy, người cứng đờ vì sợ hãi. Cậu lần mò trong bóng tối tìm cái đèn bên cạnh giường và bật nó lên.
Arianwen đang ngồi trên cái ống tiêu bạc. Gwyn nhấc cái ống lên sát mặt. Cậu nhìn chằm chằm vào cái ống và con nhện, hy vọng chúng sẽ làm gì đó. nhưng chúng không trả lời. Cậu cẩn thận đặt chúng lên cái bàn bên cạnh giường rồi rời khỏi giường.
https://thuviensach.vn
CHƯƠNG 7: CON THUYỀN BẠC (2)
C
ái đồng hồ đen của Gwyn cho cậu biết đã 4 giờ sáng, vẫn chưa đến bình minh. Cậu thay đồ và mở ngăn tủ trên ra. Đã đến lúc dùng miếng tảo biển, tuy nhiên cậu lại rút ra chiếc khăn choàng của chị Bethan và, không biết tại sao, từ từ quấn nó quanh cổ. Cậu áp nó vào mặt và một
lần nữa hít dài mùi hương hoa hồng. Cậu nhắm mắt lại và trong một giây, cậu gần như nghĩ rằng mình sắp tìm ra câu trả lời. Nhưng cậu đã quên đi câu hỏi. Đó là chuyện mà bà cậu đã nói, việc gì đó về chuyện dùng cái khăn choàng. Dù cố gắng hết sức, Gwyn vẫn cảm thấy cả câu hỏi và câu trả lời đều dần trôi tuột khỏi tâm trí cậu, cho đến khi những gì còn lại trong tâm trí cậu là cái khăn choàng và miếng tảo biển khô bụi bặm.
Nhét miếng tảo biển vào trong túi áo khoác, Gwyn xuống lầu và đi ra sân thông qua lối cửa sau.
Đã có ánh sáng nhạt xuất hiện trên bầu trời, tuy nhiên những con chim vẫn còn ngủ vùi. Tiếng động duy nhất lúc này là tiếng những con cừu di chuyển trên bề mặt đất núi thô cứng, và tiếng hàng rào bằng cây phủ đầy sương giá run rẩy trong không khí lạnh lẽo.
Hôm nay Gwyn không đi lên núi mà lang thang về phía Bắc, xuyên qua những dốc thấp và tìm kiếm ngọn gió đến từ phía biển. Ở đây dốc đứng và cằn cỗi hơn. Chỉ có một vài con cừu, không cây cối, cũng chẳng có trang trại nào. Những vách đá khổng lồ đâm mình ra khỏi bề mặt dất và những dòng nước lãnh giá chảy xiết cuốn mình qua những tảng đá. Gwyn ước gì có được một bức tường để cậu có thể an tâm nép vào.
https://thuviensach.vn
Khoảng trống rộng lớn giữa mặt đất trống trải và bầu trời tối đen trước mắt cậu đe dọa sẽ cuốn và nuốt trọn cậu vào trong. Gwyn có cảm giác, chỉ cần lỡ chân một bước, cậu sẽ rơi vào thinh không.
Và rồi Gwyn ngửi thấy mùi biển. Ánh trăng dần thay thế bởi ánh bình minh và màu sắc bắt đầu xuất hiện trên những ngọn núi. Gwyn đang tiến đến phần sườn dốc phía Tây bằng phẳng hơn. Cậu bắt đầu leo lên, chầm chậm từng bước một, từ cánh đồng này sang cánh đồng khác, đi sát bên bức tường đá để những cơn gió hú Đông Bắc không làm cậu lạc lối.
Gwyn đã vượt qua những cánh đồng và đang đứng giữa một sườn dốc đầy dương xỉ diều hâu trải dài, khi một thứ gì đó trong túi cậu bắt đầu di chuyển và trượt qua những ngón tay. Rút tay ra khỏi túi, Gwyn nhìn chằm chằm vào phiến lá tím mềm mại mà mấy giây trước còn là một miếng tảo biển khô. Sự chuyển đổi thật nhanh chóng và kỳ lạ. Cậu đưa miếng tảo biển lên phía trước và im lặng nhìn những miếng lá nhỏ trơn tuột hình cánh hoa bay phấp phới trong gió như cánh chim. Rồi nó thoắt biến mất; cơn gió đã giật nó khỏi tay Gwyn và cuốn ra biển. Rồi ( đột nhiên) tất cả những con chim ở bên trên và bên dưới cậu thức dậy và đồng loạt kêu lên, trong khi bầu trời xám xịt bắt đầu lấp lánh ánh sáng. Trong giây phút đó, Gwyn biết cậu phải làm gì.
Cậu tháo cái khăn choàng ra và ném nó về phía bầu trời. Cậu gọi tên chị, gọi mãi, gọi mãi, vang vọng trên những con gió, trên cả vùng đất đang bừng sáng, và trên những khuôn mặt hốt hoảng ngước nhìn của lũ cừu.
Rồi, từ hướng Tây, nơi bóng đêm vẫn còn ngự trị bầu trời, nơi mặt nước vẫn còn đen ngòm bên dưới những đám mây nặng nề, một ánh sáng xuất hiện, ban đầu nhỏ xíu, nhưng nó ngày
https://thuviensach.vn
càng lớn dần khi nó rọi về phía biển. Đó là một ánh sáng ấm áp, dịu nhẹ và mang màu bạc. Khi nó đến gần hơn, Gwyn có thể nhận ra hình dáng của một cánh buồm căng gió và mũi tàu của một con thuyền to lớn. Nhưng con thuyền không chạy trên nước. Nó lướt trên không trung ngay phía trên mặt biển, tiếp tục tiến lên cho đến khi nó đã ở đối diện với Gwyn và đang hướng về phía núi.
Một luồng không khí lạnh giá thình lình hất cậu thẳng vào một cây dương xỉ. Và khi Gwyn nằm đó, sốc và nhìn lên trên, thân hình đồ sộ của con thuyền bạc lướt qua ngay trên đầu cậu. Gwyn có thể thấy những miếng băng nhỏ lấp lánh như tia lửa rơi ra từ con thuyền. Cậu có thể thấy những họa tiết kỳ lạ hình hoa lá và sinh vật khắc trên vỏ tàu. Rồi những miếng băng rơi vào mắt khiến cậu phải nhắm mắt và cuộn tròn người lại, run rẩy trong cái lạnh giá buốt bao phủ quanh thân.
Một tiếng thịch vang lên, và mặt đất rung chuyển: một cái gì đó đã va quệt vào vách đá và phủ đầy không gian với tiếng thở dài.
Giấu mình sau rặng dương xỉ, Gwyn nằm im một lúc lâu trong cái lạnh, thân mình cuộn tròn, mắt nhắm chặt, quá sợ hãi và ngạc nhiên để có thể di chuyển. Cuối cùng, khi cậu đứng dậy, không khí lạnh ngắt đã biến mất. Gwyn nhìn đằng sau, xung quanh và phía trên đầu, nhưng không có gì trên ngọn núi. Có tuyết trên những cây dương xỉ và trong một cánh đồng bằng phẳng bên dưới, nhưng không hề có dấu hiệu của một con thuyền nào. Nhưng cậu đã thấy, nghe và cảm thấy cái lạnh giá buốt của nó trong không khí.
Gwyn bắt đầu chạy. Bây giờ trời đã sáng, nên cậu không gặp khó khăn gì để tìm đường về dọc theo những sườn dốc phía
https://thuviensach.vn
bắc. Chẳng mấy chốc, cậu đã trở lại những cánh đồng quen thuộc. Nhưng khi đã về đến Ty Bryn, Gwyn ngừng lại trong giây lát rồi tiếp tục chạy xuống con đường, băng qua cánh cổng nhà cậu, băng qua nhà của Nain, cho đến khi cậu đến được cửa nhà của Lloyd. Cậu đẩy tung cánh cổng, chạy về phía căn nhà, và không để tâm gì đến chuông cửa, Gwyn dùng nắm tay mình đập cửa liên hồi. Cậu hét lên:
- Alun! Alun! Ra đây nhanh lên! Tớ có chuyện muốn nói với cậu! Ngay bây giờ! Nhanh lên! Nhanh lên!
Bên trong nhà, ai đó la lên giận dữ, hình như là ông Lloyd. Rồi cậu nghe thấy tiếng chân hối hả bước xuống cầu thang và tiến về phía cửa.
Cánh cửa trước mở ra. Bà Lloyd đứng đó trong bộ váy ngủ màu hồng với những ống cuộn tóc trên đầu, và khuôn mặt còn ngái ngủ. Bà hỏi:
- Chuyện gì vậy, Gwyn Griffiths? Có tai nạn à? Hay có hỏa hoạn?
- Không có hỏa hoạn đâu cô Lloyd. Cháu cần gặp Alun. Cháu phải nói với cậu ấy cái này. Chuyện khẩn cấp!
Bà Lloyd bực tức:
- Không hỏa hoạn, cũng không tai nạn? Vậy cháu làm gì ở đây thế? Nhà cô còn chưa ăn sáng. Sao cháu không đợi đến khi đi học?
Gwyn sốt ruột dậm chân:
- Vì có chuyện mà cô! Cháu phải gặp Alun.
Bà Lloyd tức giận định xua Gwyn đi về. Tuy nhiên, có gì đó về cậu bé đang căng thẳng đứng trong ánh bình minh làm bà ngần ngừ. Bà đành gọi:
https://thuviensach.vn
- Alun! Con xuống đây đi. Bạn Gwyn Griffiths muốn gặp con. Mẹ không biết có chuyện gì, nhưng con nên xuống đây đi.
Tiếng ông Lloyd vọng xuống từ trên lầu:
- Đóng cửa lại cái coi. Khí lạnh tràn lên cả trên này nè! Bà Lloyd kéo Gwyn vào trong nhà và đóng cửa lại.
- Vào trong đợi đi. Mấy đứa con trai tụi bây dạo này táo tơn quá đó!
Rồi bà lúi cúi đi vào bếp, để lại Gwyn một mình trong bóng tối bên cạnh cánh cửa. Bên trong nhà Lloyd, không khí vẫn lạnh. Cái hành lang hẹp chất đầy xe đạp và giày dép. Mấy cái áo khoác treo lộn xộn trên mắc. Sàn nhà la liệt găng tay, bút nỉ, truyện tranh và đồ chơi hư. Có cả hai cái quần Jeans đầy bùn đất vắt trên thành cầu thang.
Alun hiện ra trên đầu cầu thang trong một bộ pyjama quá nhỏ so với khổ người. Với tay kéo áo che lại khoảng hở trước bụng cho đỡ lạnh, cậu dụi mắt bằng tay còn lại. Alun hỏi trong ngái ngủ:
- Chuyện gì thế?
Gwyn thì thầm:
- Cậu xuống đây. Đến gần tớ đi.
Alun miễn cưỡng lê bước xuống cầu thang và tiến lại gần Gwyn. Cậu bảo:
- Rồi đó, cậu nói đi.
Gwyn hít một hơi dài. Cậu cố gắng chọn lựa những từ đúng để Alun có thể tin cậu:
- Tớ vừa ở trên núi về. Tớ không ngủ được, nên tớ đã đi ra biển...
https://thuviensach.vn
Alun kinh ngạc hỏi:
- Trong bóng tối à? Cậu dũng cảm thiệt đó. đến tớ còn không dám làm thế.
- Có mặt trăng, nên trời cũng khá sáng...
Gwyn khựng lại một chút:
- Chuyện là, khi tớ ở đó, tớ...tớ...
- Cậu nói tiếp đi!
Alun vừa ngáp dài vừa xoa bụng và nghĩ về món cháo yến mạch nóng.
Gwyn cố tình ngập ngừng để tạo kịch tính:
- Cậu phải tin tớ... tớ đã thấy một con tàu vũ trụ. Cậu chờ đợi một câu trả lời, nhưng Alun không nói gì. Một lúc sau, Alun hỏi:
- Cái gì?
- Tớ thấy một con thuyền – nó hiện ra từ không trung – nó bay ngay trên mặt biển – nó màu bạc và có cánh buồm lớn – và nó rất lạnh, lạnh đến nỗi tớ không thở được. Tớ phải nằm cuộn người lại vì nó rất cấn. Và khi tớ đứng lên, nó... nó biến mất.
Alun tiếp tục im lặng. Cậu nhìn xuống bàn chân trần của mình và gãi đầu.
Gwyn yêu cầu:
- Cậu có tin tớ không? Trả lời tớ đi!
Không có câu trả lời.
Gwyn cảm thấy như muốn khóc.
https://thuviensach.vn
- Cậu không tin tớ phải không? Tại sao? Tai sao chứ? Alun nói:
- Suỵt! Mọi người nghe thấy bây giờ!
- Thì đã sao?
- Họ sẽ nghĩ cậu bị điên.
- Còn cậu? Cậu cũng nghĩ tớ điên chứ gì? Thật sự tớ đã thấy một con thuyền mà. Tại sao cậu không tin tớ?
- Tớ không biết. Câu chuyện của cậu nghe vô lý quá. Cái gì mà cánh buồm, rồi lạnh, rồi cả bay? Nghe ngớ ngẩn lắm. Tàu vũ trụ đâu phải thế.
Gwyn cảm thấy thất bại ê chề. Có vẻ như cậu lại sử dụng từ không đúng. Cậu sẽ không thể nào làm Alun tin được, không phải thế này, khi cả hai đang đứng trên một hành lang lạnh lẽo trước bữa ăn sáng. Cậu nói:
- Được thôi, vậy thì khỏi cần tin tớ. Nhưng đừng nói với ai, được không? Đừng nói với bất cứ người nào khác.
Alun trả lời:
- OK! OK! Cậu nên về đi. Mẹ cậu sẽ lo đó.
Gwyn mở cửa và bước ra ngoài, nhưng trước khi Alun đóng cửa, cậu lại dặn:
- Nhớ đừng nói với ai nhé!
Quá mừng rỡ vì thoát được Gwyn, Alun không nhận ra sự nghiêm trọng trong giọng nói của bạn. Cậu hứa đại:
- OK! Tớ phải đóng cửa đây! Tớ lạnh cóng rồi!
Cậu sẽ nhớ lại lời của Gwyn sau này – chỉ tiếc là quá trễ.
https://thuviensach.vn
CHƯƠNG 8: EIRLYS
A
lun đã kể. Thật ra cậu không có ý gì xấu cả, và cậu cũng chỉ kể với một người. Nhưng một người cũng đã là quá đủ.
Người duy nhất mà Alun kể chuyện là Gary Pritchard. Gary Pritchard đã kể lại cho nhóm
bạn của nó: Merfyn Jones, Dewi Davis và Brian Roberts. Dewi Davis lại là người thích chọc ghẹo người khác nhất trường, nên chỉ hai ngày sau, tất cả mọi học sinh của trường tiểu học Pendewi đều biết chuyện về Gwyn và con tàu vũ trụ của cậu.
Tin đồn lan ra khắp nơi. Ở căn tin, lũ trẻ xì xào bàn tán và xăm soi nhìn Gwyn như sinh vật lạ, trong khi cậu chỉ có thể im lặng cắm cúi ăn, mắt không rời khỏi đĩa đồ ăn để lảng tránh những ánh mắt tò mò xung quanh. Trong lớp, bọn con gái cứ thấy cậu là lại cười khúc khích. Ngay cả đám trẻ con năm tuổi cũng huých nhau chỉ trỏ mỗi khi cậu đi ngang qua.
Và Gwyn làm mọi chuyện phai hạt đi bằng cách không phủ nhận viec5 mình đã nhìn thấy con thuyền bạc, và cũng chẳng cố gắng giải thích hay biện minh gì. Cậu chỉ giữ khoảng cách. Hàng ngày cậu đến trường, học và làm bài tập trên lớp, ngồi một mình trong sân trường và không nói chuyện với ai trong giờ ra chơi. Cậu về nhà cho gà ăn rồi dùng bữa tối. Khi mẹ hỏi chuyện về trường lớp, cậu không đả động gì đến rắc rối của mình mà chỉ trả lời một cách chung chung nhất vì cậu không muốn bà phải lo lắng. Cậu không muốn mẹ biết mọi người nghĩ cậu bị điên. Nhận ra điều gì đó không ổn, bà Griffiths rất buồn và bực vì con trai đã không tin tưởng và kể cho bà nghe. Trước đây, cậu chưa bao giờ làm như thế cả.
https://thuviensach.vn
Rồi một tối nọ, Alun đến tìm Gwyn. Cậu đã cố gắng bắt chuyện với Gwyn trên đường về nhà nhưng không thàng công. Từ khi tin đồn xuất hiện, Gwyn luôn tránh mặt bạn. Sợ phải nghe những đứa trẻ nhà Lloyd cười nhạo, cậu luôn vọt nhanh qua chúng và chạy ù về trước.
Bà Griffiths rất vui khi gặp Alun. Bà nhanh chóng kéo Alun vào trong bếp và gọi Gwyn:
- Nhìn xem ai đến thăm chúng ta đây này! Lâu rồi mới thấy cháu đến chơi đấy, Alun. Cháu cởi áo khoác ra để cô cất cho!
Gwyn hét lên:
- Không!
Cậu nhảy dựng lên và đẩy Alun ra hành lang trước khi đóng sập cánh cửa bếp lại sau lưng. Cậu nghi ngờ hỏi:
- Cậu muốn gì?
Alun lo lắng trả lời:
- Tớ chỉ muốn nói chuyện với cậu chút thôi.
- Có gì để nói chứ?
Alun đưa tay mân mê nút chiếc áo khoác, trả lời:
- Về chuyện mà cậu đã nói, chuyện cái tàu vũ trụ ấy. Cả mấy chuyện khác nữa.
Gwyn lạnh lùng nói:
- Cậu đâu có tin tớ. Và cậu đã kể cho người khác. Alun tuyệt vọng thanh minh:
- Tớ biết! Tớ biết! Xin lỗi cậu! Tớ chỉ muốn nói về chuyện đó thôi.
https://thuviensach.vn
- Để cậu có thể tung thêm nhiều tin đồn khác nữa à? - Không... không có... tớ chỉ muốn...
- Cậu có thể về được rồi đó.
Gwyn mở cửa trước và đẩy Alun ra ngoài hiên. Cậu chỉ thoáng thấy khuôn mặt trắng bệch của Alun dưới ánh đèn hiên trong thoáng chốc trước khi đóng sập cửa lại. Rồi cậu nói vọng ra:
- Tớ bận lắm. Đừng đến làm phiền tớ nữa!
Đúng là Gwyn rất bận. Cậu và Arianwen. Mỗi tối, Arianwen đều dệt một cái mạng nhện to trong một góc phòng ngù của Gwyn kéo dài từ mái nhà cho đến cái tủ áo. Và luôn có một cái gì đó bên trong mạng nhện. Một vùng đất xa xôi nhỏ xíu, những cái cây có hình thù kỳ lạ có màu trắng lấp lánh với những cái lá bằng băng, một cái hồ - hay đó là biển nhỉ? – với những tảng băng trôi và một con thuyền bạc và cánh buồm trông y như mạng nhện đang lướt đi trên mặt nước.
Và khi Gwyn đưa tay vuốt ve cái ống tiêu bạc, cậu có thể nghe thấy tiếng sóng vỗ bờ, tiếng băng giá ca hát khi gió thổi qua các ngọn cây, tiếng trẻ em í ới gọi nhau trên tuyết. Và, không một chút nghi ngờ, Gwyn biết mình đang nghe âm thanh của một thê giới khác.
Có một lần Arianwen dệt một cái mạng nhện lớn che phủ cả một bức tường. Tòa tháp trắng cùng những ngôi nhà quen thuộc Gwyn đã thấy trước đây lại hiện ra. Trẻ con ùa ra chơi đùa bên dưới tòa tháp. Những đứa trẻ với khuôn mặt thánh thiện, không la hét ầm ĩ như trẻ con trái đất mà gọi nhau bằng âm thanh nhẹ nhàng như tiếng nhạc. Tuyết bắt đầu rơi được một lát thì thình lình chúng đứng im và nhìn về một phía. Chúng nhìn thẳng vào mạng nhện. Chúng nhìn vào
https://thuviensach.vn
Gwyn và mỉm cười, sau đó đưa tay vẫy chào cậu. Như thể có ai đó đã bảo “Nhìn kìa các em! Anh ấy đang nhìn các em đấy! Hãy vẫy tay chào anh ấy đi!” Những ánh mắt sáng ngời nhìn Gwyn đầy mời mọc, bỗng cậu thèm được ở bên cạnh chúng để được vỗ về yêu thương.
Nhưng ai đã bảo lũ trẻ quay lại? Cậu nhận ra cậu chưa báo giờ thấy một người lớn nào trong mạng nhện, cũng như chưa báo giờ nghe thấy tiếng họ. Ai đang chăm sóc những đứa trẻ? Có khi chúng chỉ thấy thứ đã gửi hình ảnh vào mạng nhên Arianwen. Một vệ tinh chẳng hạn, hoặc một con thuyền, một ngôi sao khác, hay một con nhện khác đang quay tròn trong không gian, và lũ trẻ chỉ quay lại chỉ để vẫy tay chào nó.
O0o
Vài tuần trước khi kết thúc học kỳ, ba đứa trẻ mới xuất hiện tại trường tiểu học Pendewi. Chúng là những đứa trẻ đến từ thành phố, hai cậu con trai đến từ gia đình nghèo đến nỗi không có chổ cho chúng ở, và một cô bé nghe đồn đến từ một trại trẻ mồ côi. Cả baa đứa đều được ông và bà Herbert nhận nuôi, đó là một cặp vợ chồng tốt bụng có bốn cô con gái, một trang trại lớn và một lòng nhiệt tình muốn nuôi nấng những đứa trẻ kém may mắn hơn họ.
Join, Dafydd và Eirlys sẽ chính thức nhập học vào học kỳ sau, nhưng được phép đến làm quen trường lớp trong ba tuần trước kỳ nghỉ giáng sinh. Cô Pugh, hiệu trương của trường hơi bị bất ngờ vì ban đầu cô nghĩ chỉ có hai học sinh nam tám tuổi chứ không biết có thêm một học sinh nữ. Cho nên cô bé Eirlys được xếp vào lớp của Gwyn, một lớp vốn đã có đến 30 học sinh. Thầy James khó tính, giáo viên chủ nhiệm của lớp, ngay từ đầu đã luôn miệng phàn nàn lớp mình quản lý quá
https://thuviensach.vn
đông. Thầy cho Eirlys ngồi tại một cái bàn bé xíu ở ngay dưới cùng của lớp học, nơi mà dường như chẳng ai để ý đến cô.
Vì quá nô nức chuẩn bị cho mùa giáng sinh, hầu hết bọn trẻ đều quên sạch những câu chuyện đồn thổi về Gwyn. Nhưng với Gary Pritchard và lũ bạn của nó, việc chọc ghẹo Gwyn thú vị hơn bất cứ chuyện gì khác mà chúng có thể nghĩ tới, nhất là khi chúng thấy được sự giận dữ bắt đầu xuất hiện trong cặp mắt đen của Gwyn.
Và rồi một thứ hai nọ, Dewi Davis đã đi quá xa. Đó là một ngày trời rất sáng và lạnh. Những bông tuyết trắng đã rơi đêm hôm trước bị lũ trẻ đá văng tung tóe khắp nơi và đã chuyển thành màu bùn xám xịt. Nhưng tuyết đã rơi lại trong suốt giờ học thứ nhất và ngừng rơi ngay trước giờ nghỉ, để lại cho lũ trẻ một khoảng sân trường phủ tuyết trắng bóc, tha hồ cho chúng chơi trượt tuyết và ném banh tuyết.
Dewi Davis chưa bao giờ có thể cưỡng lại trò ném banh tuyết, cũng giống như nó chưa bao giờ có thể cưỡng lại việc xô các cô bé mang vớ trắng vào các vũng bùn, hay việc bỏ các con trùng đất vào lưng những người yếu bóng vía. Nó bỏ khá nhiều thời gian và công sức vào quả banh tuyết dành cho Gwyn: nó nhồi và đắp cho đến khi quả banh cứng như đá và bự như cái đầu của nó. Rồi nó đi vòng vong theo Gwyn trong sân trường, trong khi nạn nhân của nó còn đang mải mê suy nghĩ và dùng chân vẽ lên những hoa văn khó hiểu trên tuyết.
Chẳng mấy chốc, mọi người đã nhìn theo Dewi. Lũ trẻ lùi lại phía sau và bắt đầu cười hí hửng nhìn trong khi Gwyn không chú ý gì mà vẫn lầm lũi đi trong tuyết. Ngừng lại khoảng 3 mét sau lưng Gwyn, Dewi gọi to bằng chất giọng chầm rì, ngọng ngịu:
https://thuviensach.vn
- Hello, ngài ma thuật. Dạo này còn thấy con tàu vũ trụ nào nữa không?
Gwyn quay lại, nhưng trước khi cậu có thể nhìn thấy Dewi, một quả banh tuyết to đùng đã đập mạnh vào một bên mặt cậu, và một cơn đau xé buốt chạy dọc từ tai vào trong đầu Gwyn.
Lũ con gái đứa thì há hốc miệng kinh ngạc, đứa thì cười khúc khích, trong khi lũ con trai cười phá lên. Ai đó la lớn:
- Tiến lên, cho nó một trận đi!
Gwyn quay hẳn người lại và nhìn thẳng vào mặt Dewi, nhìn thẳng vào khuôn mặt mập ú ngu ngốc của nó với nụ cười khả ố trên cặp môi dày màu hồng đậm, và cậu muốn Dewi cũng phải bị đau. Gwyn giơ cao cánh tay phải nắm chặt của mình và chỉ thẳng về phía Dewi. Vừa giơ cậu vừa mở bàn tay ra, và một tiếng rít nhỏ vang lên, tuy bật ra từ bên trong cậu nhưng hoàn toàn không phải tiếng của cậu. Nó giống như tiếng một con thú hoang giận dữ.
Không có gì trong tay của Gwyn, không đá, không tuyết, tuy nhiên một cái gì đó đã bật ra từ tay cậu và đập thẳng vào giữa mặt Dewi. Cậu thấy mũi của Dewi bắt đầu phồng to và chuyển sang màu tím bầm. Cậu cũng thấy sự đau đớn và ngạc nhiên hiện ra trên mặt Dewi. Chỉ có cậu và Dewi biết rằng không có gì trong bàn tay cậu.
Rồi thình lình, cả lũ bạn của Dewi xông vào Gwyn. Đứa nào đó đấm vào mặt cậu trong khi một đứa khác thụi vào bụng cậu. Tóc Gwyn bị nắm kéo, tay cậu bị giật ngược về đằng sau cho đến khi cậu hét lên vì đau đớn. Rồi chân cậu bị đá văng khỏi mặt đất và cậu đổ ập xuống.
https://thuviensach.vn
Lũ trẻ ngừng la hét: chúng nhìn chằm chằm vào Gwyn đang nằm bất động trong bùn lầy và tuyết. Rồi chuông réo lên, và gần như cùng một lúc, Dewi bắt đầu la hét. Lũ trẻ tán đi khi thầy James chạy lại chỗ Dewi và giúp nó đứng dậy. Thầy không nhận ra Gwyn đang nằm trong một góc sân.
Cả người Gwyn đều đau, nhưng đau nhất vẫn là cái đầu. Có vết máu trên nền tuyết trắng bên cạnh cậu và Gwyn cảm thấy hình như môi mình sưng to và nhầy nhụa. Nhìn khắp sân trường vắng lặng, Gwyn tự hỏi không biết có phải mình sẽ nằm đây cả ngày hay không. Có thể tuyết sẽ rơi tiếp và sẽ không ai thấy cậu cho đến khi tan học. Gwyn cố gắng gượng dậy, nhưng cậu chỉ có thể quỳ trên hai tay hai chân chứ không thể hơn vì lưng của cậu cứ nhói đau mỗi khi di chuyển.
Thình lình Gwyn nhận ra mình không đơn độc. Ai đó đang đứng ở bên kia sân. Ai đó với mái tóc dài màu bạc và một cái nón xanh. Đó là Eirlys. Cô bé bắt đầu đi về phía Gwyn, cô đi chậm rãi, như thể đang tiến đến gần một sinh vật mà cô không muốn nó cảm thấy nguy hiểm. Đến nơi, Eirlys cuối xuống và vòng tay quanh người Gwyn. Rồi không nói một lời nào, cô giúp Gwyn đứng lên. Nhìn thân hình mảnh dẻ của Eirlys, Gwyn không thể nào hiểu được sức mạnh của cô từ đâu ra. Bên dưới tay cậu, tóc cô thật mềm mại, như thể cậu đang chạm vào nước, và khi nhìn gần, khuôn mặt cô trắng bệch gần như tuyết. Gwyn chưa thật sự nhìn kỹ Eirlys trước đây, và bây giờ cậu đột ngột nhận ra mình đã biết Eirlys. Cậu có thể thấy cô ở đâu đó, nhưng cậu không thể nhớ ra chính xác là ở đâu.
Vẫn không nói một lời nào, họ cùng nhau băng qua khoảng sân trường trắng xóa. Tay Gwyn đặt lên vai Eirlys trong khi tay Eirlys quàng qua eo cậu giữ cho cậu thăng bằng, và dù
https://thuviensach.vn
chân đau nhức, Gwyn vẫn cố gắng không vấp ngã hay để tựa mạnh vào cô. Khi đến cổng trường, Eirlys rút tay lại và gỡ tay Gwyn ra khỏi vai mình. Những ngón tay của cô lạnh như băng. Gwyn thở hắt ra khi chạm vào ngón tay cô. Eirlys hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
Gwyn trả lời:
- Tay cậu lạnh quá.
Eirlys mỉm cười. Mắt cô có màu xanh biêng biếc, giống như nước biển vùng băng giá. Giống như lúc trước nó đã từng mang màu khác, nhưng giờ đây những màu sác đó đã bị cuốn trôi đi.
Khi vào lớp, Gwyn bảo với thầy James là mình bị trượt chân trong tuyết. Eirlys không nói gì. Thầy James gật đầu và bảo:
- Vào học đi.
Eirlys và Gwyn đi về bàn của mình. Những đứa trẻ khác chằm chằm nhìn hai người. Thấy Dewi Davis vẫn ôm mũi, Gwyn nhớ ra cậu đã làm gì. Trong suốt những giờ học tiếp theo, dù đầu còn đau nhức, cậu vẫn nghĩ mãi về chuyện đó. cậu đã dùng ma thuật đánh Dewi. Một cái gì đó đã biến ra từ tay cậu và bay vào mặt của Dewi, một cái gì đó đến với cậu từ Gwyndion, nhà phù thủy, và từ con trai của Gwyndion, người một thời từng cai quản Gwynedd. Và nó cũng là thứ đã biến miếng tảo biển thành con thuyền, cái ghim thành con nhện, và cái còi thành cái ống tiêu bạc. Gwyn nhận ra hai món đồ cuối cùng chỉ đơn giản đợi cậu giải thoát cho chúng: chúng đã ở đó suốt, chỉ đợi tiếng gọi của cậu. Nhưng khi trừng trị Dewi Davis, cậu đã làm điều đó bằng chính sức mạnh của mình. Cậu đã muốn làm Dewi cũng bị đau đớn, muốn nện vào khuôn mặt độc ác của nó, và cậu đã làm được, không
https://thuviensach.vn
phải bằng một viên đá hay bằng nắm đấm của mình mà bằng ý chí và sức mạnh của Gwyndion. Nếu đã có thể làm được như vậy, thì cái gì mà cậu không thể làm được?
Mải mê suy nghĩ, Gwyn không nhận ra Eirlys đang nhìn cậu. Nhưng Alun Lloyd thì chú ý, và tự hỏi tại sao cô bé ấy lại nhìn Gwyn với đôi mắt xanh biếc của mình. Alun cảm thấy lo lắng và không yên tâm với những gì vừa xảy ra.
Vết thương của Gwyn bớt đau dần, và đến sau giờ học, cậu đã có thê tự mình khập khiễng leo lên xe buýt. Tuy nhiên, khi xuống xe, cậu không thể chạy về trước như bình thường. Cậu cảm thấy mình như bị mắc bẫy, với Alun nán lại phía sau và đang nhìn cậu. Alun hỏi:
- Cậu không sao chứ?
- Không sao.
- Có muốn tớ kèm cậu đi về không?
- Không. Đã bảo tớ không sao rồi mà.
Alun quay lại đối diện Gwyn và vẫn cố hỏi:
- Cậu chắc là mình không sao chứ?
Gwyn giận dữ nói:
- Bọn chúng không làm mình bị thương đến nỗi không tự đi được. Chẳng qua tớ không thể đi nhanh thôi.
- Vậy cô ấy sẽ giúp cậu phải không?
Alun đang nhìn vào ai đó đằng sau Gwyn. Gwyn hỏi: - Ai cơ?
- Cô ấy!
https://thuviensach.vn