🔙 Quay lại trang tải sách pdf ebook Người Hobbit
Ebooks
Nhóm Zalo
https://thuviensach.vn
Tác phẩm: Người Hobbit Nguyên tác: The Hobbit Tác giả: J. R. R. Tolkien
Thể loại: Đại kỳ ảo, Thiếu nhi Dịch giả: Nguyễn Nam Nhà xuất bản: Hội Nhà Văn Năm xuất bản: 2002
https://thuviensach.vn
Dự án Ebolic #32
Shooting: Sơn Hà, Hoàng Tâm
Typing: Tornad, Lê Nhật Vy, Mingming, Nguyen Hoang Ngan, LovePurple703, Lemontree123, NNTL, H.Bourne
Checking: Tornad
Thiết kế bìa: Tornad
Leading & Publishing: Tornad
Ngày hoàn thành: 14/8/2017
Ebolic là dự án chế bản ebook do Bookaholic thực hiện. Chúng tôi hoạt động hoàn toàn phi lợi nhuận và dựa trên tinh thần tự nguyện, với mục
https://thuviensach.vn
đích mang đến cho độc giả những đầu sách hay và lan tỏa văn hóa đọc cho cộng đồng. Chúng tôi khuyến khích độc giả mua sách in, và chỉ nên tìm đến ebook này khi không thể tiếp cận ấn phẩm sách.
Liên hệ với Ebolic qua:
Email: [email protected]
Group: facebook.com/groups/ebolic
Fanpage: facebook.com/EbolicEbook
https://thuviensach.vn
Cuốn sách này được NXB Hội Nhà Văn chia làm 5 tập, Ebolic gộp lại thành 1 khi chế bản ebook, chia lại mục lục theo từng tập. Bìa mỗi tập được chèn ở đầu tập, bìa ở đầu tác phẩm do chúng tôi thiết kế. Tất cả tên riêng phiên âm đều được thay thế về tên riêng trong tiếng Anh; tất cả tên riêng viết chưa đúng đều được thay thế lại, dựa theo nguyên tác The Hobbit. Tất cả ảnh minh họa được giản lược, bản đồ thay thế bằng hình chúng tôi cung cấp và Việt hóa.
Tất cả lỗi dịch sai, lỗi chính tả, cách trình bày dấu câu, trình bày đoạn văn đều được chúng tôi sửa lại, đối chiếu nguyên tác The Hobbit. Chú thích đề Tornad là của người làm ebook; chú thích không đề gì là của dịch giả Nguyễn Nam.
Phần Phụ lục I trình bày lại từ mục Câu lạc bộ ở cuối mỗi tập. Phụ lục II là sản phẩm của Ebolic sáng tác và thêm vào.
https://thuviensach.vn
MỤC LỤC
GIÁO SƯ J. R. R. TOLKIEN: Tác giả của Chúa Tể những chiếc Nhẫn TẬP 1: NHỮNG VỊ KHÁCH KHÔNG MỜI
Lời tựa
CHƯƠNG 1: Những vị khách không mời
CHƯƠNG 2: Món thịt nướng
CHƯƠNG 3: Chốn dừng chân
TẬP 2: CÂU ĐỐ TRONG BÓNG TỐI
Tóm tắt nội dung Tập 1
CHƯƠNG 4: Trên và dưới núi
CHƯƠNG 5: Câu đố trong bóng tối
CHƯƠNG 6: Tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa
TẬP 3: CÁNH RỪNG ĐEN
Tóm tắt nội dung Tập 2
CHƯƠNG 7: Ngôi nhà kỳ lạ
CHƯƠNG 8: Nhện và ruồi
CHƯƠNG 9: Cuộc đào thoát
TẬP 4: TRÊN NGƯỠNG CỬA
Tóm tắt nội dung Tập 3
CHƯƠNG 9: Cuộc đào thoát (tiếp theo)
CHƯƠNG 10: Cuộc đón tiếp nồng hậu
CHƯƠNG 11: Trên ngưỡng cửa
CHƯƠNG 12: Tin tức từ bên trong
CHƯƠNG 13: Khi chủ nhân vắng nhà
https://thuviensach.vn
TẬP 5: KẺ TRỘM TRONG ĐÊM
Tóm tắt nội dung Tập 4
CHƯƠNG 13: Khi chủ nhân vắng nhà (tiếp theo)
CHƯƠNG 14: Lửa và nước
CHƯƠNG 15: Mây đen tích tụ
CHƯƠNG 16: Kẻ trộm trong đêm
CHƯƠNG 17: Bão tố
CHƯƠNG 18: Đường về
CHƯƠNG 19: Chặng cuối
PHỤ LỤC I
TẬP 1: Những tộc người lạ thường của Chúa Tể những chiếc Nhẫn TẬP 2: Những Chiếc Nhẫn Quyền Uy
TẬP 5: Lời giã biệt
PHỤ LỤC II
BÀI CA 1: Quăng ly đĩa vỡ tan tành
BÀI CA 2: Nơi Dãy Núi Mù Sương lạnh giá
BÀI CA 3: Ô kìa! Làm chi đấy
BÀI CA 4: Đập! Tát! Khe nứt!
BÀI CA 5: Mười lăm chim đậu thông già
BÀI CA 6: Gió lộng Bãi Thạch Nam Tàn Tạ
BÀI CA 7: Nhện già béo ị giăng tơ
BÀI CA 8: Lăn lăn lăn lăn
BÀI CA 9: Đế vương của Xứ Ngầm Trong Núi
BÀI CA 10: Trong lòng Núi tối tăm cao vợi
BÀI CA 11: Con rồng đà tàn lụi
https://thuviensach.vn
BÀI CA 12: Thích chí xiết bao, nào ta cùng hát BÀI CA 13: Đường dài miết mải quan san
https://thuviensach.vn
“Thế giới độc giả tiếng Anh đã chia làm hai, một nửa đã đọc Chúa Tể của những chiếc Nhẫn, nửa còn lại đang tìm đọc.”
The Sunday Times – England
https://thuviensach.vn
GIÁO SƯ J. R. R. TOLKIEN:
Tác giả của Chúa Tể những chiếc Nhẫn
John Ronald Reuel Tolkien sinh năm 1892 tại Bloemfontein, Nam Phi. Ký ức thời thơ ấu của ông luôn gắn liền với thành phố này và trang trại của gia đình. Cha chết sớm do thấp khớp, ông cùng mẹ và em trai quay về Anh Quốc. Gia đình ông sống tại Anh trong cảnh nhà không dư dả. Niềm vui lớn của Tolkien lúc này là đọc sách. Những tác gia lớn của Anh thời đó như H. G. Wells, G. K. Chesterton rất được ông ngưỡng mộ. Năm 16 tuổi, ông đã có được học bổng của Đại học Oxford danh tiếng.
https://thuviensach.vn
Trong suốt cuộc đời mình, Tolkien luôn có một niềm đam mê ám ảnh, đó là niềm say mê ngôn ngữ, nhất là những ngôn ngữ cổ. Ông nhuần nhuyễn trong những sử thi Iceland, Na Uy, Phần Lan. Ngay tên một số nhân vật như những người Dwarf trong cuốn Người Hobbit này cũng được mượn từ Sử thi Bắc Âu. Thorin Khiên Sồi vốn chẳng phải ai xa lạ, mà chính là Thần Thor của những người Viking đấy.
Năm 1914, Thế Chiến Thứ Nhất nổ ra, Tolkien gia nhập quân ngũ với vai trò một sỹ quan tại Trận Somme, nơi ông đã chứng kiến sự hy sinh của bao bạn hữu. Ông bị thương năm 1917 và được đưa về hậu cứ. Không khi nào Tolkien có dịp ra tiền tuyến nữa.
Năm 1925, cùng một số đồng nghiêp, ông cho công bố bản dịch Lãnh chúa Gawain và Hiệp sĩ xanh. Tác phẩm có tiếng vang lớn, và Tolkien được mời làm giáo sư ngôn ngữ của Đại học Oxford.
Người Hobbit – tập sách đã làm Tolkien nổi tiếng ra đời năm 1936. Ông bắt đầu viết tập sách này khi đang chấm một bài thi quá tệ của sinh viên. Cuốn sách khi viết xong đã được gửi cho NXB Unwin. Thật thú vị, người chấp thuận cho cuốn sách được in lại là cậu con trai mười tuổi của ông chủ NXB.
Nhanh chóng, Người Hobbit trở thành bestseller và mang lại danh vọng cho Giáo sư Tolkien. Cùng với C. S. Lewis, tác giả Alice ở xứ sở diệu kỳ, một giáo sư đồng nghiệp, Tolkien gia nhập nhóm Inklings, một nhóm sáng tác nổi tiếng lúc này.
https://thuviensach.vn
Cũng như những người Hobbit của mình, Tolkien hiếm khi nào rời tẩu thuốc. Ông cũng thích đố chữ, thích ngủ trễ như anh chàng Bilbo Baggins hiền lành. Và bạn hãy nhìn xem, ngôi nhà của ông bà Tolkien đây liệu có giống cái lỗ của những người Hobbit?
Cuối những năm 30, ông đặt bút viết tiếp 3 tập tiếp theo của Chúa Tể những chiếc Nhẫn. Chiến tranh thế giới thứ hai, cùng những ảnh hưởng của thời kỳ đen tối này đã buộc Tolkien ngẫm nghĩ lại nhiều điều, và tác phẩm chỉ ra mắt độc giả vào năm 1953.
Cậu con trai mười tuổi khi nào của NXB Unwin, nay đã trưởng thành, một lần nữa là người ấn hành tác phẩm của Tolkien.
https://thuviensach.vn
Chúa Tể những chiếc Nhẫn được in thành 3 phần, và là một trong những cuốn sách được ưa chuộng nhất trong mọi thời đại.
Danh tiếng và sự giàu có vừa là sự hài lòng, vừa là nỗi khổ của Tolkien. Tuy nhiên, ông chấp nhận sự nổi tiếng này và luôn phải bận rộn với việc quan tâm của công chúng ái mộ.
Bà Edith vợ ông qua đời năm 1971. Mất mát này giáo sư Tolkien không chịu nổi; ông đau đớn suốt hai năm ròng và qua đời năm 1973, ngày mùng hai tháng Chín.
https://thuviensach.vn
TẬP 1:
NHỮNG VỊ KHÁCH KHÔNG MỜI
https://thuviensach.vn
https://thuviensach.vn
https://thuviensach.vn
Lời tựa
Ban đọc thân mến,
“Liệu Chúa Tể những chiếc Nhẫn có thể dựng thành phim?” Câu hỏi ấy hôm nay nghe thật ấu trĩ, nhưng mới gần đây thôi, giới phê bình và biên kịch phương tây đều thống nhất là: “Không!”
Đạo diễn Peter Jackson của New Line Cinema đã thực hiện một “nhiệm vụ bất khả” – dựng lại Chúa Tể những chiếc Nhẫn thành 3 tập trên màn ảnh lớn. Kết quả cũng thật mỹ mãn: 11 đề xuất, 04 giải Oscar 2002 cùng doanh số trên 400 triệu USD riêng cho tập 1 Hiệp hội bảo vệ chiếc nhẫn. Cùng thể loại, nhưng Chúa Tể những chiếc Nhẫn đã đẩy bật Harry Potter xuống phía sau trên cả quầy sách lẫn trên màn ảnh lớn. Những tập tiếp theo sẽ ra mắt trong dịp Giáng Sinh năm nay và năm sau chắc chắn sẽ còn làm tốn khối giấy mực của giới phê bình.
Thật may cho Peter Jackson, bởi anh đã chạm vào đúng mạch. Nên nhớ, thế giới của Chúa Tể những chiếc Nhẫn đã ăn đậm trong tâm trí người đọc từ lâu, chưa nói đến 50 triệu bản phát hành toàn cầu bằng 37 thứ tiếng (tiếng Việt là ngôn ngữ thứ 38), chưa nói đến chuyện được bình chọn là “Cuốn sách hay nhất thế kỷ 20” (Britain Channel 4 và WaterStones bình chọn; Amazon cũng cho cùng kết quả), riêng đối mặt với hằng hà sa số game điện tử: War Craft, Heroes Of Might and Magics, Age Of Wonders, Heroes Chronicles dựa trên cốt truyện Chúa Tể những chiếc Nhẫn cũng đã đủ mệt lắm rồi. Thế giới huyền ảo Trung Địa (Middle Earth) đã được tác giả Tolkien và trí tưởng tượng của độc giả khắc hoạ từ bao thập niên nay. Jackson đã không phạm “húy”, và anh đã thành công.
Vậy điều gì đã tạo nên sự bất tử cho vùng Trung Địa của giáo sư đại học Oxford J. R. R. Tolkien?
Bạn đọc sẽ có thời gian đế khám phá điều này khi phiêu bạt cùng những người Hobbit nhỏ bé, trung hậu nhưng bất khuất, đối mặt với bao
https://thuviensach.vn
hiểm nguy rình rập trên đường thực hiện những “sứ mệnh bất đắc dĩ” của mình.
Để tiện theo dõi, chúng tôi xin giới thiệu sơ qua về Trung Địa vào thời trước khi câu chuyện này diễn ra.
Vào thời hồng hoang, Eru Ilúvatar, chúa tể của vạn vật đã khai sinh và tạo ra những người Ainur – những người thần thánh. Người Ainur đã tấu lên khúc nhạc của mình, và thế giới Trung Địa đã được sinh ra trong tiếng nhạc này. Những tộc người cũng đã nối nhau xuất hiện trên Trung Địa, những người Elf thông thái rồi người lùn rậm râu Dwarf cao ngạo, người Hobbit hiền lành, loài Người can đảm… Nhưng những thế lực quỷ thuật dưới tay Chúa Tể Hắc Ám đầu tiên Melkor cũng theo nhau lộ diện: bọn Rồng của Glaurung – Cha của loài Rồng, bọn quỷ khổng lồ Troll – những con quái vật ù lì của bóng đêm, bọn Goblin tàn độc…
Cuộc chiến gìn giữ Trung Địa đã bắt đầu ngay từ trước Niên Kỷ Thứ Nhất. Những trận giao tranh tàn khốc đã diễn ra. Những pháp sư cao quý của Hội Đồng Bạch Đạo đã đôi lần đánh bại Melkor và kẻ kế thừa của hắn – Chúa Tể Sauron. Nhưng họ cũng phải chịu vô số tổn thất. Chỉ biết rằng Chúa Tể Hắc Ám Sauron đã biến mất vào đầu Niên Kỷ Thứ Ba. Có thể hắn đang thâu thập thêm lực lượng, bởi những kẻ bộ hạ của hắn vẫn còn nguyên đó: bọn Goblin, bọn Rồng, bọn quỷ núi khổng lồ…
Nhưng các pháp sư thuộc Hội Đồng Pháp Sư Bạch Đạo Tối Cao có những suy nghĩ khác…
Và như vậy, vào năm 2941 Niên Kỷ Thứ Ba, vào một buổi sáng đẹp trời ở xứ Shire, xứ sở an lành và biệt lập của những người Hobbit, câu chuyện đã bắt đầu…
https://thuviensach.vn
CHƯƠNG 1:
Những vị khách không mời
Thuở nọ, có một Hobbit1sống trong “lỗ” nhà mình dưới lòng đất. Bạn chớ nghĩ đó là một cái “lỗ” bẩn thỉu và ẩm thấp, nơi đuôi giun và rễ cây thò ra từ bốn phía, bốc mùi khó ngửi. Mà đó cũng chẳng phải một “lỗ” trong vùng cát khô, nơi không có gì ăn được và cũng chẳng ăn được thứ gì. Không, “lỗ” của chúng ta là một lỗ Hobbit, và điều đó có nghĩa là no đủ.
Nó khởi đầu từ một cánh cửa rất tròn, giống lỗ mạn thuyền, được sơn màu xanh lá, với tay nắm đồng sáng lấp lánh ở giữa. Cửa mở vào trong, thẳng tới một hành lang dài, gần giống như một đường hầm xe lửa ngày nay. Nhưng đường hầm này không có khói, cũng chẳng có bụi, lại rất ấm cúng: tường được lát gỗ tấm, sàn lát gạch và có thảm phủ trên; dọc theo tường là những ghế gỗ bóng xếp hàng, khắp nơi đóng đầy mắc áo để treo mũ và áo khoác – dân Hobbit vốn rất hiếu khách. Đường hầm này cứ kéo dài, kéo dài mãi xuống dưới, nhưng chưa đến tâm của Vùng Đồi, như dân nhiều dặm quanh đây quen gọi. Dọc hai bên đường hầm có nhiều, rất nhiều những cửa tròn, cái này kế tiếp cái kia. Hobbit không ưa cầu thang: tất tật nào phòng ngủ, phòng tắm, nào kho chứa đồ (cả dãy kho chứa đồ), phòng chứa quần áo (hobbit dành hẳn vài phòng để giữ quần áo), nào nhà bếp và nhà tắm, đều nằm gọn ở một tầng, nói cho đúng thì cùng nằm trong hành lang trên cả. Những phòng tốt nhất nằm bên tay trái, và chỉ riêng những phòng này có cửa sổ bên trong – những cửa sổ sâu, hình tròn, nhìn ra vườn và những trảng cỏ xanh chạy dài xuống mé sông.
Gã Hobbit của chúng ta là một Hobbit “con nhà lành” thuộc họ Baggins. Nhà Baggins đã sống ở vùng ven Đồi từ thuở nảo thuở nào tới giờ và luôn được coi như một gia đình danh giá. Phần vì đa số họ giàu có, phần vì họ chưa từng rơi vào những cảnh éo le hay chơi trò lập dị. Không hỏi, bạn cũng biết trước dân họ Baggins sẽ đáp những gì.
https://thuviensach.vn
Nhưng tôi sẽ kể bạn nghe chuyện về một gã trong họ Baggins, người cuối cùng cũng đã bị cuốn vào một cuộc phiêu lưu, hắn đã miệng nói tay làm những việc khó ngờ. Có thể hắn sẽ mất đi sự kính trọng của xóm giềng, nhưng bù lại hắn lại có đủ… À vâng, tự bạn sẽ thấy kết cục hắn có được gì chăng.
Mẹ của gã Hobbit này… Ồ, Hobbit là gì nhỉ? Có lẽ cũng nên kể chi tiết hơn về Hobbit, bởi trong thời của chúng ta, dân này đã thành của hiếm và luôn tránh mặt những Người Cao (họ gọi loài người chúng ta như vậy). Tự thân Hobbit là một dân tộc thấp bé, khoảng phân nửa so với người thường, và thấp hơn người Dwarf lùn râu rậm. Dân Hobbit không có lấy một sợi râu. Và nói chung cũng không có gì kì bí ở tộc người này, họa chăng là khả năng ẩn mình nhanh chóng và không tiếng động khi những kẻ thô lỗ, dạng như tôi hay bạn, dạo bước và dẫm đạp gây ầm ỹ, khiến dân Hobbit nghe rõ từ xa. Dân Hobbit dễ mập bụng; họ ăn mặc sặc sỡ, thường khoái màu vàng và xanh lá; Hobbit không đi giầy, bởi trời sinh Hobbit ra dưới chân đã có một lớp da cứng và một lớp lông nâu mềm ấm phủ đầy trên mu chân, cùng loại với lông đầu (có điều lông trên đầu họ thường xoăn tít); Hobbit có những ngón tay nâu, dài và khéo léo, khuôn mặt dễ ưa và thường cười rất ngọt (nhất là sau bữa tối, mà họ vẫn ăn ngày tới hai lần nếu có dịp).
Giờ bạn đã biết đủ về Hobbit và chúng ta có thể tiếp tục câu chuyện. Như tôi đang kể, mẹ của gã Hobbit này – nghĩa là Bilbo Baggins – chính là Belladonna Took lừng danh. Bà là một trong ba người con gái đáng nể của Già Took, thủ lĩnh dân Hobbit Phía Bên Kia Sông – dòng sông nhỏ chảy dưới Đồi.
Vẫn có lời đồn (trong các gia đình khác) là ngày xửa ngày xưa, một người trong dòng họ Took đã lấy vợ tiên. Chuyện này dĩ nhiên là hoang đường, nhưng cho tới giờ trong dòng họ Took vẫn có chút gì đó không hoàn toàn Hobbit: lúc này hay lúc khác, một người nào đó trong dòng họ Took lại ra đi để tìm kiếm những cuộc phiêu lưu. Hắn lặng lẽ biến mất và gia đình lại ra sức che đậy sự vụ này. Gì thì gì, họ Took vẫn không được coi trọng như họ Baggins, mặc dù rõ ràng là họ giàu hơn.
https://thuviensach.vn
Sau khi lấy chồng, ông Bungo Baggins, xin bạn chớ nhầm rằng bà lại tham dự vào các cuộc tìm kiếm phiêu lưu. Được Bungo, cha của Bilbo – nhân vật chính của chúng ta, xây cho một “lỗ” Hobbit xịn nhất cả Trên Đồi lẫn Dưới Đồi, lẫn Phía Bên Kia Sông (một phần cũng dựa vào tiền của bà), hai người đã sống ở đó cho đến cuối đời. Nhưng Bilbo, con trai duy nhất của bà, dù mọi cử chỉ và hành động đều giống hệt như một bản sao của người cha yên phận và đáng kính, vẫn kế thừa chút gì trong dòng máu của họ nhà Took, một chút gì lạ lùng, và như chỉ chờ dịp để bộc lộ ra.
Nhưng cơ hội đó vẫn chưa đến, cho tới khi Bilbo Baggins đã trưởng thành, tuổi đâu vào khoảng năm mươi2. Gã vẫn sống trong cái “lỗ” Hobbit do cha dựng nên, cái lỗ tôi đã có dịp mô tả cặn kẽ ở đầu chương, và trông có vẻ đã “mọc rễ” trong cái “lỗ” đó.
Số phận đẩy đưa, vào một buổi sáng đẹp trời kia, khi vạn vật còn tĩnh lặng, khi chỉ có một chút tiếng ồn và biết bao màu xanh, và họ nhà Hobbit vẫn còn đông vô số và thịnh vượng, Bilbo đang đứng tựa cửa nhà sau bữa sáng, hút tẩu thuốc gỗ của mình, một tẩu thuốc thật dài, đến gần chấm bàn chân lông lá của gã (cần nói thêm là lông đã được chải kĩ) – Gandalf chợt dạo bước ngang qua.
Gandalf chính thị! Nếu bạn chỉ nghe một phần tư những gì tôi được nghe về lão (mà tôi cũng chỉ biết chút xíu thôi) thì coi như bạn đã sẵn sàng để nghe những chuyện kì lạ nhất trần đời. Những câu chuyện truyền miệng và các cuộc phiêu lưu mọc như nấm sau mưa tại mỗi nơi lão đi qua, thật kì dị lạ lùng. Lão không đi trên con đường này đã bao kiếp người, từ cái thời mà Già Took bạn lão chết đi. Lâu đến nỗi nhiều Hobbit cũng không còn nhớ rõ hình dáng lão ra sao. Lão đã biến mất tăm, lo việc riêng của mình, từ dạo ấy, dạo những Hobbit ngày nay còn là những nhóc con.
Và vào đúng buổi sáng ấy, Bilbo của chúng ta, cái gã vô tâm vô tính, chỉ thấy trước mặt mình là một lão già đang chống gậy. Lão đội chiếc mũ cao xanh thẫm, áo choàng xám dài, quàng khăn cổ màu bạc lấp lánh, đi một đôi ủng đen khổng lồ, còn bộ râu trắng xóa của lão dài tới dưới thắt lưng.
https://thuviensach.vn
“Buổi sáng thật tốt lành,” Bilbo buông một câu, ý gã muốn tán dương buổi sáng thật đẹp này: mặt trời chiếu rực rỡ và cỏ lên xanh ngắt.
Nhưng cái nhìn của Gandalf lại sắc lẻm dưới cặp lông mày dài rậm rạp, thò ra dưới vành mũ:
“Anh muốn nói gì?” lão hỏi, “muốn chúc ta buổi sáng tốt lành à? Hay anh đang khẳng định hôm nay trời đẹp, dù ta có thấy vậy hay không cũng bất cần? Hay anh cho rằng vào buổi sáng nay, mọi việc cần tốt đẹp?”
“Tôi ngụ ý tất cả,” Bilbo nói. “Sáng nay còn thật tuyệt để kéo vài hơi thuốc ngoài trời. Nếu ông có mang theo tẩu, mời ngồi và dùng thử thuốc của tôi. Vội vã làm chi, cả ngày dài còn nguyên trước mặt.”
Bilbo ngồi xuống chiếc ghế nhỏ cạnh cửa, xếp chéo chân hút thuốc và bắt đầu thả những vòng khói xám tuyệt đẹp. Khói bốc lên cao, bay xa lên phía trên Đồi.
“Tuyệt đẹp!” Gandalf nói. “Nhưng hôm nay ta không rảnh để thả khói đâu. Ta cần tìm người tham dự vào một chuyến viễn du, nhưng tìm hắn xem ra cũng chẳng dễ dàng gì.”
“Chứ sao nữa, ai lại đi tìm ở xứ này. Dân ở đây hiền lành, đơn giản, chúng tôi chả mơ gì những thứ phiêu lưu. Ôi dà, chỉ toàn rắc rối, bất hạnh với trò đó thôi! Lại còn không được ăn đúng bữa nữa chứ. Tôi chẳng hiểu sao người ta lại khoái được món này.” Ông bạn Bilbo của chúng ta nói vậy, đút thêm một ngón tay vào dây đeo quần, rồi thả thêm một vòng khói rõ lớn.
Gã rút tờ báo buổi sáng ra, chăm chú đọc, ra cái điều không để ý gì đến lão già nữa. Gã đã luận ra lão già không phải “người mình” và chỉ muốn lão biến đi cho rảnh nợ. Nhưng lão già chẳng buồn động đậy. Lão tựa người trên cây gậy chống và nhìn chăm chú vào gã Hobbit, nhìn mãi cho đến khi Bilbo thấy khó chịu và bắt đầu nóng mặt.
“Chúc ông buổi sáng tốt lành,” cuối cùng gã thốt ra. “Bọn dân tôi đây chả thiết phiêu lưu! Ông tìm người khác Phía Sau Đồi hay Phía Bên Kia Sông đi.”
https://thuviensach.vn
Gã muốn lão già hiểu là câu chuyện đã kết thúc.
“A, câu ‘chúc buổi sáng tốt lành’ của quý ngài đây đa nghĩa gớm,” Gandalf nói. “Giờ thì anh muốn ta cuốn xéo khỏi đây, và buổi sáng sẽ chưa tốt lành cho tới khi ta mất dạng?”
“Không phải vậy, không phải vậy, thưa quý ngài. Xin lỗi, hình như tôi còn chưa hân hạnh được biết tên ngài.”
“Hân hạnh, hân hạnh thay, thưa quý ngài. Còn ta thì biết anh, ông Bilbo Baggins ạ. Phần anh, dù có thể anh không còn nhớ, cũng đã từng biết tên ta. Ta là Gandalf, còn Gandalf – chính thị là ta! Trời đất ạ, đã đến thời mà con trai của Belladonna Took cũng muốn đuổi ta đi bằng câu ‘buổi sáng tốt lành’, cứ như thể ta đang bán cúc áo dạo vậy.”
“Gandalf, trời cao đất dày ơi, chính là ngài Gandalf! Không lẽ ngài chính là Pháp Sư Viễn Du Gandalf đó ư, người đã cho ông ngoại ta, Già Took ấy, một cặp khuy cài kim cương huyền diệu, vẫn tự cài và chỉ cởi ra khi có lệnh ư? Chính là người đã kể bao chuyện thần kỳ về lũ khổng lồ, bọn Goblin, lũ Rồng thiêng, về những nàng công chúa được giải thoát, về những may mắn bất ngờ của con trai người quả phụ ư? Chẳng phải chính người đã tổ chức bao đêm pháo hoa huyền diệu đó sao. Tôi vẫn còn nhớ mà. Già Took đã tổ chức những buổi pháo hoa vào đêm hạ chí. Ôi, thật tráng lệ. Pháo hoa nổ tung, nào hoa huệ lửa khổng lồ, nào hoa sư tử chói ngời, nào hoa kim tước, cứ sáng chói và lơ lửng suốt đêm.”
Bạn thấy đấy, Bilbo của chúng ta không đến nỗi thờ ơ như gã thường ra vẻ, và gã cũng rất yêu hoa đấy chứ.
“Trời ạ,” gã tiếp tục, “ông chính là Gandalf, người biết rõ hơn ai hết về bao gã trai, bao cô gái đã biến đi tới tận nẻo nào để tìm kiếm những cuộc phiêu lưu quỷ quái. Nào leo cây, nào tới thăm đám người Elf3, rồi còn chèo thuyền đi đến những chốn nảo chốn nào ấy chứ. Có trời chứng giám, thời đó hấp dẫn biết… Tôi muốn nói là thời đó ngài đã đảo tung mọi chuyện ở xứ này. Xin phép ngài, tôi không biết ngài vẫn còn đang hành sự.”
https://thuviensach.vn
“Thế ta còn biết làm gì nữa đây,” pháp sư hỏi. “Dẫu sao cũng dễ chịu khi biết anh còn nhớ ta đôi chút. Ít ra anh còn nhớ những buổi pháo hoa. Vậy là ta còn có cơ hi vọng ở đất này. Thôi được, vì Già Took, và vì Belladonna quá cố, ta sẽ cho anh những gì anh cầu xin.”
“Xin phép ngài, nhưng tôi chưa hề cầu cạnh điều gì!”
“Có đấy anh bạn, tới hai lần lận – anh xin phép ta. Ta chấp thuận. Và hơn thế nữa, ta sẽ cho anh tham dự vào cuộc phiêu lưu của ta. Ta thấy thú vị đấy, còn anh sẽ được nhiều điều bổ ích. Có khi còn có lợi nữa, nếu anh theo được đến cùng.”
“Xin lỗi ngài, nhưng sao tôi thấy không ưng, có lẽ để dịp khác vậy. Chúc mọi việc tốt lành. Lúc nào rảnh, mời ngài ghé dùng trà. Cứ cho là vào ngày mai nhé. Mai mời ngài lại chơi. Tạm biệt.”
Nói xong, gã Hobbit quay lưng, tìm cánh cửa tròn màu xanh và nhanh chóng đóng chặt lại, cố tỏ ra không thô lỗ. Gì thì gì, pháp sư cũng là pháp sư.
“Có trời biết sao ta lại mời lão uống trà,” gã tự rủa trên đường xuống kho. Thật ra Bilbo cũng mới xong bữa sáng, nhưng với cuộc trao đổi gay cấn vừa qua, gã nghĩ một hai chiếc bánh ngọt cộng thêm chút đồ uống sẽ giúp mình qua cơn sợ.
Trong lúc đó Gandalf vẫn đứng lại bên cửa và cười ngả nghiêng trong im lặng. Sau một lát, lão lại gần và lấy đầu nhọn cây gậy chống khắc một dấu hiệu kì quặc lên cánh cửa xinh xắn màu xanh. Rồi lão bỏ đi, vừa đúng khi Bilbo ăn xong chiếc bánh thứ hai và đang tự khen thầm – cách mình thoát khỏi các cuộc phiêu lưu mới khéo léo làm sao.
https://thuviensach.vn
Vào ngày kế tiếp gã tuồng như đã quên hẳn Gandalf. Trí nhớ của gã không được tốt. Thường khi, gã đã phải ghi lại trong sổ, đại loại như “Gandalf, thứ tư, uống trà.” Nhưng hôm qua gã quá hồi hộp nên chẳng viết lách gì.
Ngay vào lúc gã chuẩn bị uống trà, chuông cửa chợt réo vang, và Bilbo sực nhớ ra mọi chuyện! Gã nhảy bổ vào bếp để đặt thêm ấm nước, nhặt thêm dĩa tách và một hai chiếc bánh ngọt, rồi hộc tốc ra mở cửa.
Câu “xin lỗi vì bắt ngài chờ lâu” đã sẵn trên cửa miệng thì gã bỗng nhận ra đó không phải Gandalf, mà đó là một người dwalf lùn4với bộ râu xanh đút gọn trong dây thắt lưng vàng, mắt sáng lên dưới mũ trùm đầu xanh
https://thuviensach.vn
lá sậm. Cửa vừa mở, lão lùn đã đẩy vào, như thể hắn đang được chờ đón tại đây.
Lão lùn cởi áo trùm ngoài, treo lên mắc gần nhất, rồi cúi đầu thật thấp, lão nói: “Dwalin xin được hầu ngài.”
“Bilbo Baggins hân hạnh phục vụ ngài!” Gã Hobbit nói, ngạc nhiên đến mức lắp bắp. Khi im lặng đã trở nên nặng nề, gã nói thêm: “Vừa hay lúc tôi uống trà, xin mời ngài quá bộ và dùng với tôi một chén.” Kể cũng hơi kiểu cách, nhưng gã quả có hảo ý. Mà thực ra, liệu bạn biết làm gì, nếu có một lão lùn Dwarf đến nhà và tự tiện treo đồ trong phòng khách, không một lời giải thích?
Họ chẳng ngồi nhâm nhi được bao lâu, vẫn chưa ăn được đến chiếc bánh thứ ba, chuông cửa lại réo lên, mà có phần còn to hơn trước.
“Xin lỗi ngài,” gã Hobbit nói và chạy ra phía cửa trước.
“Ấy, cuối cùng thì ngài cũng tới rồi!” gã đã nhẩm sẵn lời để nói với Gandalf. Nhưng lại không phải Gandalf. Thay vào đó là một lão lùn Dwarf, trông già nua với một bộ râu trắng và chiếc mũ đỏ thắm đang đứng trên bậc cửa. Lão nhảy bổ ngay vào nhà khi cửa chỉ vừa hé mở, tuồng như lão được mời đến vậy.
“Ta thấy quân ta đã bắt đầu tụ tập ở đây rồi,” lão nói khi thấy chiếc mũ trùm của Dwalin treo trên vách. Lão móc mũ của mình lên cạnh đó rồi xếp tay ngang trước ngực, lão nói: “Balin xin được hầu ngài.”
“Cám ơn lão,” Bilbo nói, ngạc nhiên cùng cực. Dĩ nhiên gã đáp không đúng cách lắm, nhưng câu “quân ta tụ tập” đã làm gã choáng hết người. Gã là dạng người mến khách, nhưng gã muốn biết rõ khách của mình trước khi họ đến, và gã muốn tự mời họ cơ. Trong đầu gã thoáng qua một tia sợ hãi, nhỡ bánh ngọt trong nhà không đủ thì sao – và khi đó chính gã (bởi gã biết rõ bổn phận của chủ nhà) sẽ phải nhịn món bánh ngọt thôi.
“Lão vào đi, ta cùng uống trà nhé,” mãi gã mới thốt ra lời, sau khi đã hít thở thật sâu.
https://thuviensach.vn
“Ta thì ưa một vại bia hơn, dĩ nhiên nếu ông bạn có sẵn,” Balin râu bạc nói, “nhưng ta cũng không từ chối một hai chiếc bánh ngọt rắc nho khô, nếu không phiền quá.”
“Nhà có sẵn mà!” Bilbo thốt ra, ngạc nhiên với chính mình. Gã còn tự ngạc nhiên hơn khi thấy mình chạy bay xuống hầm, đổ đầy vại bia, nhặt thêm hai chiếc bánh ngọt phủ nho khô ngon tuyệt (được nướng riêng cho gã dùng “sau bữa tối”) rồi hối hả chạy lên.
Trong phòng ăn, Balin và Dwalin đang ngồi sau bàn trò chuyện như đôi bạn cũ (thực ra thì họ là anh em). Bilbo chỉ vừa kịp đặt vại bia và chiếc bánh xuống bàn thì chuông cửa lại réo lên, rồi lại réo thêm lần nữa.
“Ôi, Gandalf chứ không sai,” Bilbo nghĩ khi phóng qua hành lang. Vẫn không phải! Lại hai lão lùn nữa xuất hiện, cả hai đội mũ trùm xanh nước biển, thắt lưng bạc và râu vàng. Hai lão đều mang theo một bị đồ nghề, có kèm cả xẻng. Họ cũng đều khéo léo chui tọt vào nhà khi cửa vừa hé mở – Bilbo giờ cũng chẳng buồn ngạc nhiên.
“Tôi giúp được gì đây, các bạn lùn Dwarf?” Bilbo nói. “Kili sẵn lòng hầu ngài,” một lão lùn nói. “Fili cũng vậy,” lão thứ hai nối lời; rồi cả hai cởi mũ trùm và treo lên móc.
“Hân hạnh được phục vụ quý ngài đây và gia đình,” Bilbo đáp, lần này đã nhớ ra phép lịch sự hàng ngày.
“Tôi thấy Dwalin và Balin đã có mặt,” Fili nhận xét. “Nhập hội thôi.”
“Hội à,” gã Bilbo nghĩ, “mình không thích từ này chút nào. Ngồi một lát nào, thử cố nghĩ xem, chà, ta phải uống thêm một chút gì.” Gã thu mình trong góc nhà và làm một hớp – còn bộ tứ người lùn kia thì đang luyên thuyên hết chuyện đào mỏ, chuyện tìm vàng đến những rắc rối với bọn Goblin5tàn độc, rồi những trò tởm lợm của bọn Rồng, rồi những gì gì nữa mà Bilbo không hiểu. Bilbo cũng chẳng muốn hiểu; tất cả những chuyện này đều bốc mùi phiêu lưu mạo hiểm. Ring-ring-ring-ring, chuông cửa lại réo lên, kêu váng óc như thể bị một thằng nhóc Hobbit kéo giật ra.
“Còn ai tới nữa đây?” Bilbo nói, mắt hấp háy.
https://thuviensach.vn
“Chắc khoảng bốn người nữa tới, nghe tiếng chuông thì biết,” Fili đáp, “bọn tôi còn thấy nhiều người đi phía đằng sau.”
Gã Hobbit bé nhỏ tội nghiệp ngồi thụp xuống trong phòng, tay ôm đầu tự vấn – không biết đã xảy ra thứ gì đây, và rồi còn trò gì nữa? Chẳng lẽ đám người này còn ở lại đến bữa tối sao? Chuông cửa lại réo thêm lần nữa, và gã phải ra mở cửa. Không phải bốn mà là năm lão lùn xuất hiện. Một lão khác đã tới nơi trong lúc Bilbo lúng túng ở hành lang. Gã vừa mở hé cửa là cả đám đã ùa vào, rồi hàng tràng “hân hạnh,” và những lần cúi chào kiểu cách được tuôn ra. Dori, Ori, Nori, Óin và Glóin là tên của các vị khách mới. Chẳng mấy chốc, trên móc mũ xuất hiện thêm hai mũ tím, một mũ xám, một mũ nâu và một mũ trắng; còn đám người lùn xọc bàn tay to tướng của mình vào những chiếc thắt lưng vàng, tiến thẳng vào phòng ăn. Trông đã ra dáng một hội vui vẻ. Kẻ gọi bia, người khác muốn bia đen, kẻ nọ lại muốn cà phê cơ, nhưng tất cả, không loại trừ một ai, đều khoái món bánh ngọt rắc nho khô. Gã Hobbit phải luôn chân luôn tay dọn bàn trong một lúc.
Và khi ấm cà phê lớn được đặt lên lò, lúc các gã lùn đã giải quyết xong món bánh ngọt và đang chuyển sang món bánh trứng với bơ thì có tiếng đập ầm ỹ. Không phải tiếng chuông, mà là một chuỗi “thình thịch” phát ra từ cánh cửa xinh đẹp màu xanh. Có kẻ nào đang đập gậy rầm rầm vào đó.
Bilbo nhào ra hành lang, vừa tức giận vừa hoang mang, mệt mỏi. Gã giật tung cánh cửa, và một bọn người ngã bổ vào trong, người nọ đè lên người kia. Lại thêm đám lùn nữa, bốn mạng! Lại còn Gandalf đang đứng tựa lên gậy chống và cười nữa kìa. Lão đã dùng gậy chọc sứt cánh cửa xinh đẹp; nhân đó, lão cũng đã xóa đi dấu hiệu được ghi lại trên cửa sáng qua.
“Cẩn thận nào, cẩn thận chút đi,” lão nói. “Trông không giống kiểu của anh tí nào, Bilbo ạ. Ai lại để khách đứng ngoài cửa, rồi lại giật cửa như súng nổ thế. Cho phép ta giới thiệu: Bilfur, Bofur, Bombur và một nhân vật đặc biệt – Thorin!”
“Hân hạnh được phục vụ ngài,” Bilfur, Bofur, Bombur đã xếp thành hàng nói. Ngay đó, họ treo lên thêm hai mũ trùm màu vàng, một mũ xanh lá
https://thuviensach.vn
cây nhạt và một mũ nửa xanh da trời với chỏm dài bằng bạc. Chiếc mũ cuối này là của Thorin, một gã lùn Dwarf quan trọng hết mực. Chẳng phải ai khác, đó chính là Thorin Khiên Sồi6, người hoàn toàn không hài lòng về việc phải ngã bổ chửng trên nền nhà của Bilbo, bị Bilfur, Bofur và Bombur nằm đè cả phía trên (trong số đó, cần nói rõ là gã Bombur vừa mập lại vừa to khủng khiếp). Vậy nên thoạt đầu Thorin tỏ ra khá cao ngạo và chẳng đề cập gì đến chuyện “phục vụ.” Chỉ sau khi Bilbo đáng thương của chúng ta xin lỗi tới vài lần, Thorin mới thốt ra “Bỏ qua đi!” và thôi không cau có nữa.
“Đông đủ cả rồi nhé” – Gandalf nói, mắt nhìn theo dãy mười ba chiếc mũ trùm treo thành dãy trên tường – những chiếc mũ đẹp nhất chuyên dùng đi dự tiệc, và cả chiếc mũ của chính lão. “Hội hè vui quá nhỉ! Hi vọng là những kẻ chậm chân cũng kiếm được chút gì lót dạ? Các vị có gì đây? Trà à? Tôi xin kiếu. Chút vang đỏ chắc hợp với tôi hơn.”
“Tôi cũng vậy,” Thorin tiếp lời.
“Cho thêm mứt dâu đất và bánh nhân táo nhé,” Bilfur nói.
“Còn tôi muốn bánh nhân thịt và ít phó mát,” Bofur bổ sung. “Bánh rán nhân thịt lợn và rau trộn,” Bombur thêm vào.
“Ấy, nhớ lấy thêm cho bọn này bánh ngọt, bia và cà phê, nếu ông bạn còn có sẵn,” đám còn lại gào lên.
“Chiên thêm vài quả trứng nữa nhé, anh bạn tốt bụng,” Gandalf nói đuổi theo khi gã Hobbit đã lê bước vào kho. “Nhớ mang thêm một con gà ướp lạnh và ít dưa chuột muối.”
“Rõ là lão thuộc kho đồ chẳng kém gì ta” – “ngài” Baggins lẩm bẩm. Gã đã hoàn toàn rối trí và bắt đầu thấy hãi, không biết đây có phải là “một cuộc phiêu lưu quỷ quái” thình lình rơi xuống đầu gã hay chăng. Khi đã gom đủ những chai đồ uống, những món đồ ăn, rồi đĩa chén, thìa dĩa, tất cả được dồn lên những khay lớn làm thành một đống lù lù khủng khiếp. Người đầm đìa mồ hôi, mặt nóng bừng, và gã thấy muốn nổi khùng.
https://thuviensach.vn
“Cầu cho chúng mày ăn đến tắc thở, cái bọn lùn Dwarf này.” Gã nói thành tiếng. “Sao chẳng có đứa nào đến giúp đỡ một tay.”
Thử nhìn lại xem! Balin và Dwalin đã vụt xuất hiện trên cửa bếp, cứ như mọc dưới đất lên vậy, còn sau họ là Fili và Kili. Bilbo còn chưa kịp thốt ra lời, cả đám đã xúm vào mấy khay đồ, dọn lên hai chiếc bàn và khiêng tất cả vào phòng ăn nhanh như một cơn lốc.
Gandalf chọn ghế chủ tiệc, còn mười ba gã lùn Dwarf ngồi xúm xít xung quanh. Phần mình, Bilbo ngồi trên một chiếc ghế nhỏ bên lò sưởi, cố gặm một mẩu bánh mì khô (gã cũng chẳng còn lòng dạ nào mà ăn uống nữa); gã tỏ vẻ chẳng có gì quan trọng xảy ra, và dĩ nhiên là chẳng dây dính gì đến trò “phiêu lưu mạo hiểm.” Đám lùn vừa ngồi ăn, vừa trò chuyện mãi không thôi, còn thời gian thì cứ thế trôi đi. Cuối cùng, cả đám cũng rời khỏi bàn ăn. Bilbo đứng dậy, chuẩn bị thu dọn mâm bát.
“Tôi hi vọng các bạn sẽ ở lại đến bữa tối chứ?” Bilbo hỏi bằng một giọng thoải mái và lịch thiệp nhất.
“Dĩ nhiên rồi,” Thorin đáp. “Sau bữa tối bọn ta cũng còn ở lại. Còn lâu mới bàn chuyện chính, vì còn phải hát hò chút đã. Giờ thì dọn bàn!”
Mười hai gã lùn kia đều nhảy bật lên khỏi ghế (trừ Thorin có thân phận cao quý vẫn đang tiếp tục trò chuyện cùng Gandalf), họ xếp chồng đĩa bẩn lên nhau, mọi thứ còn lại tống đè lên trên trốc. Rồi cả đám cùng nối đuôi nhau vào bếp, trên tay mỗi gã là cả một tòa tháp đĩa ngất ngư, điểm xuyết bằng đủ loại chai lọ. Gã Hobbit đáng thương lẽo đẽo theo sau, lạnh người vì sợ:
“Ôi các bạn ơi, cẩn thận chút cho. Đừng mà, cứ để tôi làm!” Thay lời đáp, cả đám lùn cùng hát:
Đập chén đi, nào ta đập đĩa đi
Đập mẻ dao, đập cho cùn dĩa
Gã Bilbo chắc không ưa lắm đó,
https://thuviensach.vn
Đập sạch chai, đốt hết nút đi.
Cắt hết vải và tha hồ bôi bẩn
Đổ ngập sữa lên sàn nhà thôi
Thêm mẩu xương trên giường phòng ngủ
Tưới rượu vang lên mỗi cửa buồng.
Quẳng bình sành vào trong chậu rửa
Chọc cho lủng với gậy cời lò
Nếu bạn làm rồi, vẫn có cái nguyên
Quẳng xuống sàn lăn đâu mặc xác.
Gã Bilbo chắc không ưa lắm đó
Này, nhẹ tay với đám đĩa thôi.7
Tất nhiên là bọn họ không làm theo những lời tai quái đó. Mọi thứ đều được dọn sạch và xếp đặt an toàn, nhanh như chớp, trong lúc gã Hobbit đang xoay vòng trong bếp, cố dõi xem bọn họ đang diễn trò gì. Sau đó cả bọn quay về phòng ăn, nơi Thorin đang gác chân lên bệ lò và điềm nhiên hút thuốc. Lão thả ra những đám khói khổng lồ và hạ lệnh cho chúng bay khắp chỗ: cái lên ống khói lò, cái khác lên đồng hồ trên lò sưởi, rồi dưới bàn, lên sát trần, nơi chúng vẽ thành những vòng tròn khói. Nhưng dù Thorin thả khói khéo léo đến đâu, Gandalf vẫn tỏ ra thiện nghệ hơn. Pooh! Lão nhả ra một vòng khói nhỏ hơn từ chiếc tẩu đất nung, vòng khói của lão chui lần lượt qua từng vòng khói của Thorin. Sau đó vòng khói của Gandalf biến qua màu xanh, quay lại trên đầu lão và lơ lửng ở đó. Những vòng khói lão thả ra đã tụ lại thành một đám mây nhỏ. Trong ánh sáng nhập nhoạng của căn phòng, vẻ ngoài của Gandalf trông thật bí hiểm và ma quái. Bilbo ngẩn người đứng ngắm; bản thân gã cũng ưa thả khói và giờ đang đỏ mặt xấu hổ khi nghĩ lại cảnh thả khói lên Đồi bữa trước.
https://thuviensach.vn
“Nào, giờ đến lúc khởi nhạc rồi, mang nhạc cụ lại đây!” Thorin nói.
Kili và Fili móc ra hai cây vĩ cầm từ trong bị, Ori, Dori và Nori rút ra những cây sáo giấu đâu dưới áo khoác ngoài; Bombur tha vào một cái trống từ phòng khách; Bifur và Bofur cũng ra phòng ngoài và mang vào mấy cây đàn clarinet vẫn để lẫn trong đống gậy đi đường. Dwalin và Balin thì đồng thanh nói: “Xin lỗi, bọn tôi để đồ ở ngoài hiên!”
“Mang luôn đồ của ta vào nhé!” Thorin nhắc.
Hai gã lùn mang theo vào những cây viola cao bằng người cùng cây đàn hạc của Thorin được bọc trong tấm vải xanh: cây đàn hạc làm toàn bằng vàng và tuyệt đẹp. Và khi Thorin vuốt lên dây đàn, cả bọn cùng bắt đầu chơi; một thứ âm nhạc lạ thường, ngọt ngào và đầy giai điệu tuôn chảy. Bilbo lãng quên mọi sự, thả hồn mình đến những bến bờ xa, mãi đâu Phía Bên Kia Sông, xa tít khỏi cái lỗ Hobbit phía Dưới Đồi, nơi mặt trăng trên bầu trời kỳ lạ như một vì tinh tú khác. Qua ô cửa sổ hướng ra Đồi, bóng tối đã len vào phòng, lửa trong lò (vẫn đang tiết tháng Tư) đã bắt đầu lụi mà đám lùn Dwarf vẫn chơi, chơi mãi, trong khi bóng bộ râu của Gandalf nhảy múa trên tường.
Bóng đêm đã tràn ngập căn phòng, lửa đã tắt và những hình người cũng không còn trông rõ, nhưng đám lùn vẫn tiếp tục chơi. Đột ngột một gã, rồi tiếp sau là gã thứ hai cùng cất lên bài hát sâu lắng của người Dwarf, bài hát xưa đã từng vang lên trong những ngôi nhà cổ kính tại những vùng đất sâu thẳm của họ. Hãy lắng nghe một đoạn của bài hát đó, nếu những lời thơ không có nhạc có thể coi là bài hát:
Sau dãy núi xa mịt mờ kia
Dưới đáy sâu những hang động cổ
Trước bình minh chúng ta gắng sức
Tìm cho ra kho báu người xưa.
Những người lùn thời xưa huyền thoại
https://thuviensach.vn
Nghề rèn tinh xảo nhất trần gian; Nào ngọc thạch, ngọc lam, ngọc bích Chúng ta cùng nhau cất giữ thôi.
Cho đức Vua, cho chúa người Elf Đập búa mau lên nào bạn hỡi
Cho ánh dương giúp ta soi tỏ
Tỏa hào quang trên chuôi kiếm mới rèn.
Trên hộ tâm bạc họ đang đeo
Trên vương miện vì sao tỏa sáng, Trên xích vàng đang mang quanh cổ Nhật nguyệt cùng lấp lánh sáng ngời.
Cúp kia ta tạc cho vui thú
Đàn hạc vàng ròng có ai hay
Tất thảy nằm đây cùng tắt tiếng Nào ai nghe thấu tiếng cầm ca.
Thông mọc vút cao, gió thét gào Lửa bùng đỏ, cây như đuốc sáng Chuông đổ dồn trên khắp xứ Dale Người người dậy, mặt kinh hoàng hãi sợ Cơn giận Rồng thiêng hung tợn vô ngần Tháp canh sụp, và nhà nhà bùng cháy Núi cao kia ngập khói dưới ánh trăng. Người Dwarf nghe tiếng gọi của Tử Thần Lao ra cửa và sa chân nơi tử địa. Dưới móng Rồng,
Dưới ánh trăng khuya.
https://thuviensach.vn
Sau dãy núi xa mịt mờ kia
Dưới đáy sâu những hang động cổ
Trước bình minh chúng ta gắng sức
Đoạt cho được kho báu của tiền nhân.8
Nghe bài hát của những người lùn Dwarf, gã Hobbit nhận thấy một tình yêu vừa nảy mầm trong gã, tình yêu đối với những đồ vật thần kỳ, được chế tạo bởi phép thuật và những bàn tay khéo léo; một tình yêu ích kỉ và đầy ghen tuông, thứ ham muốn mãnh liệt vẫn sống trong tim mỗi người lùn Dwarf. Gã cũng cảm thấy một ham muốn xa lạ đang thức dậy, ham muốn được đi và thấy những rặng núi mờ xa, được nghe rừng thông xào xạc, nghe thác đổ; được khám phá những hang động sâu thẳm, được đeo kiếm thay vì mang gậy chống.
Gã nhìn qua ô cửa. Bầu trời đen thẫm, những vì sao đang lấp lánh bên trên những hàng cây. Gã nghĩ về kho báu của những người lùn, cũng đang lấp lánh dưới những hang ngầm. Thình lình gã thấy một ánh lửa vụt sáng phía sau đồi (có lẽ ai đó vừa nhóm củi), Bilbo như nhìn thấy những con Rồng kẻ cướp đang sà xuống ngọn Đồi thầm lặng của gã và tắm tất cả trong biển lửa. Gã rùng mình và nhanh chóng trở lại thành ngài Baggins xứ Bag End, Phía Dưới Đồi.
Gã đứng dậy, toàn thân run rẩy. Gã lưỡng lự: mình nên đi lấy thêm cây đèn, hay giả bộ đi lấy rồi trốn chui đâu đó dưới đống thùng bia trong nhà hầm, cho tới khi đám lùn rời khỏi. Nhưng ngay đó, gã nhận ra rằng lời ca và âm nhạc cũng đã tắt, tất cả các lão lùn đều nhìn gã chằm chằm, mắt của chúng sáng lên trong bóng tối.
“Anh bạn muốn đi đâu vậy?” Thorin gọi hắn. Giọng lão cho thấy, lão đã đoán ra mọi suy tính của Bilbo.
“Tôi mang đèn lên được không?” Bilbo rụt rè hỏi.
https://thuviensach.vn
“Bọn ta ưa bóng tối này hơn,” cả đám lùn đồng thanh đáp, “những việc đen tối cần thực hiện trong bóng tối! Còn lâu trời mới rạng.”
“À vâng, vâng, dĩ nhiên là vậy,” Bilbo nói và vội vã ngồi xuống. Gã ngồi hụt ghế và đâm thẳng vào tấm chắn lò, hất tung cả thanh cời than lẫn xẻng.
“Suỵt,” Gandalf nói, “nghe Thorin nói nào!”
Thorin đã bắt đầu:
“Ngài Gandalf, các bạn lùn Dwarf và ông bạn Baggins! Chúng ta đã tới đây, trong nhà của bạn chúng ta, người Đồng Sự, người bạn Hobbit tuyệt vời và táo tợn – cầu trời cho lông đừng bao giờ rụng khỏi bàn chân bạn! Cầu cho rượu bia của bạn mãi say nồng!”
Lão dừng lời, cho phép gã Hobbit tội nghiệp cơ hội được hồi đáp theo lễ nghi, nhưng ông bạn Bilbo Baggins đáng thương không coi những lời trên như lời khen tụng. Gã nhắp môi, định phản bác lại câu “người Hobbit táo tợn” và còn quá thế nữa, “người Đồng Sự” nhưng ruột gan cồn cào đến không nói nổi lên lời. Bởi vậy, Thorin lại tiếp tục:
“Chúng ta tụ họp tại đây để bàn tính các kế hoạch của chúng ta, các phương thức và phương tiện hiện có, các mưu kế và hành động. Chỉ chút nữa thôi, ngay trước khi trời sáng, chúng ta sẽ khởi hành một chuyến đi xa, một chuyến viễn du mà một vài kẻ trong bọn ta, có khi là tất cả (dĩ nhiên là trừ người bạn, quân sư của chúng ta, pháp sư mưu trí Gandalf) đều không thấy ngày về. Đây là giây phút trọng đại. Mục tiêu của chúng ta, như tôi nghĩ, mọi người đều rõ cả. Riêng với ngài Baggins, và có lẽ cả một số anh em trẻ người Dwarf (tôi nghĩ đó là Kili và Fili), một đôi lời giải thích cũng là thỏa đáng.”
Phong cách của Thorin là vậy. Lão là một nhân vật quan trọng. Nếu không kịp thời ngăn lão, lão có thể tiếp tục giọng đó cho tới khi đứt hơi mà chẳng thông báo được điều gì mới mẻ. Nhưng lão đã bị ngắt lời hết sức thô bạo. Bilbo không thể chịu đựng thêm. Khi nghe tới đoạn “không thấy ngày về”, gã Bilbo đáng thương cảm thấy một tiếng thét đã lấp đầy cổ họng, và
https://thuviensach.vn
tiếng thét đó cuối cùng đã buột ra – một tiếng rít chói tai như còi tàu hỏa trước khi ra khỏi đường hầm. Cả đám lùn đều nhảy dựng, lật đổ cả bàn ăn. Một ngọn lửa xanh bùng cháy trên đầu cây gậy thần của Gandalf, và trong ánh sáng chập chờn, mọi người thấy gã Hobbit đang quỳ trước lò sưởi, toàn thân run như dẽ. Bỗng nhiên gã ngã sấp xuống sàn, miệng gào điên loạn: “Sét đánh tôi rồi, sét đánh chết tôi!”; và rồi cả đám chẳng moi được thêm lời nào từ gã. Đám lùn khiêng gã đặt lên ghế dài ngoài phòng khách, để chút đồ uống trong tầm với và quay lại với những công việc “đen tối” của mình.
“Ông bạn này dễ phấn khích quá,” Gandalf nói khi ai đã vào chỗ nấy. “Thỉnh thoảng có những cử chỉ kì quặc, nhưng hắn là một trong những kẻ xuất sắc nhất đấy – hung dữ y như Rồng bị chẹt đuôi.”
Nếu bạn đã có dịp thấy Rồng bị chẹt đuôi, bạn sẽ hiểu ngay đây rõ là phép phóng đại thôi. Thậm chí phóng đại quá lố so với bất kì dân Hobbit nào, kể cả với người anh họ cố nội Già Took với biệt danh Bò Rống, người khổng lồ trong số Hobbit, người đã từng cưỡi ngựa. Chính Bò Rống là người đã lao như cơn lốc vào giữa hàng quân bọn quỷ Goblin núi Gram trong trận chiến chiếm những Cánh Đồng Xanh, và chỉ bằng một chùy đập đã đánh bay đầu Vua Golfirnbul của chúng. Cái đầu đã bay xa hơn trăm thước, rơi thẳng vào một hang thỏ, kết thúc trận chiến vĩ đại; còn trò chơi golf cũng được sáng tạo ra vào đúng khoảnh khắc lịch sử này.
Lúc này hậu duệ yếu mềm của Bò Rống đã tỉnh giấc bên phòng khách. Nằm nghỉ một lát và nhấp giọng bằng một ngụm vang, gã lần đến bên cửa vào phòng ăn. Glóin đang nói, và đây là những lời Bilbo nghe được:
“Xì (hay một âm sắc nào cũng khinh bỉ như vậy), các bạn nghĩ gã này phù hợp ư? Gandalf đã mô tả rất hay về tính hung bạo của hắn, nhưng chỉ một tiếng thét kiểu đó, vào lúc không thích hợp, cũng đủ đánh thức cả họ nhà Rồng. Khi đó sẽ có khối kẻ trong bọn ta toi mạng! Tớ thì thấy rõ! Hắn hét lên vì hãi quá, chứ đâu phải vì phấn khích! Thật lòng, nếu không thấy dấu hiệu ma thuật trên cửa, tớ nghĩ tụi ta đã lầm đường. Ngay khi nhìn thấy nhóc tì này nhảy tới nhảy lui trên thảm, tớ đã nghi nghi. Trông gã giống lão bán đồ tạp hóa hơn là Người Bẻ Khóa.”
https://thuviensach.vn
Khi đó Bilbo đẩy nắm cửa và bước vào. Dòng máu Took đã chiến thắng. Hắn cảm thấy sẵn sàng bỏ luôn bữa sáng cùng giường êm nệm ấm, miễn những kẻ này phải thấy hắn thật hung tợn. Quả thật, hắn muốn phát điên khi nghe tới câu “nhóc tì nhảy tới nhảy lui trên thảm”.
Sau này, trong biết bao lần, dòng máu Baggins trong hắn đã cay đắng hối hận về hành động bất cẩn của mình: “Bilbo, thằng ngu nhất trần đời, sao mày lại tự mình chấp thuận dính vào mớ bòng bong ấy.”
“Xin lỗi, tôi đã tình cờ nghe được chuyện của các ngài,” gã nói. “Tôi sẽ không làm bộ như mình hiểu những chuyện vừa nghe; đặc biệt tôi không hiểu nổi chuyện “bẻ khóa” ở đây. Nhưng tôi nghĩ, tôi đã nhận thức ra một điều (gã vẫn coi đây là biểu hiện của “cư xử đúng mực”): các ngài coi tôi là thứ bỏ đi. Được thôi, tôi sẽ chứng minh tôi làm được những gì. Chẳng có dấu hiệu ma thuật nào trên cửa nhà tôi hết, tôi mới cho sơn cửa hôm tuần trước, và có lẽ các ngài đã nhầm địa chỉ. Ngay khi nhìn thấy bộ dạng khó ưa của quý ngài đây, tôi đã nghĩ các ngài nhầm địa chỉ. Nhưng hãy cho là các ngài đến đúng nơi đi. Nói đi, xem cần làm gì, và tôi sẽ hoàn tất, dù có phải đi tới Viễn Đông, hay đấu với loài độc trùng của Sa Mạc Cuối Cùng. Bên ngoại tôi có ông tiền tổ với biệt hiệu Bò Rống…”
“Phải, phải rồi, nhưng đó là chuyện thời xưa,” Glóin ngắt lời gã, “còn tôi đang nói về chính Ngài đây. Và tôi đoan chắc với ngài, trên cửa nhà ngài có dấu hiệu ma thuật, chính dấu hiệu như người xưa vẫn dùng. Nó cho biết nghề nghiệp của ngài. Diễn dịch ra, dấu hiệu đó có nghĩa là: ‘Dân bẻ khóa chuyên nghiệp, sẵn sàng nhận việc, chấp nhận nguy hiểm, miễn thù lao đầy đủ’. Ngài có thể tự gọi mình là ‘người kiếm tìm kho báu bậc cao’ nếu ngài không ưa từ ‘bẻ khóa’. Vài kẻ tự gọi mình như vậy. Bọn tôi không quan trọng chuyện đó. Gandalf thông báo với bọn tôi là một chuyên gia địa phương đang cần việc gấp và hẹn gặp tại đây vào thứ tư, lúc năm giờ.”
“Về dấu hiệu ma thuật, chính ta đã khắc lên trên cửa,” Gandalf xen vào. “Và ta có lý do xác đáng. Các người đã nhờ ta tìm ra người thứ mười bốn, và ta đã chọn ông Baggins. Kẻ nào dám nói ta lầm, chọn người không đúng,
https://thuviensach.vn
hay đến sai địa chỉ xem, hãy xéo đi ngay với mười ba mạng và vận đen đeo đuổi. Nếu vậy vẫn không ưng, thì xéo về hết, về đào than trong mỏ đi!”
Lão nhìn Glóin giận dữ đến mức gã lùn Dwarf phải co rúm người trong ghế. Phần Bilbo cũng tính mở miệng, chuẩn bị hỏi thêm đôi điều, nhưng Gandalf đã quay phắt lại và nhìn hắn hung dữ dưới chòm lông mày bạc. Bilbo đành ngậm miệng.
“Thôi, tranh cãi đủ rồi,” Gandalf nói. “Ta đã chọn ông Baggins, các người phải chấp thuận như vậy. Nếu ta nói hắn là Người Bẻ Khóa, điều đó có nghĩa, hắn là người bẻ khóa, hoặc sẽ mở khóa vào lúc thích hợp. Hắn không ngây thơ như các người nghĩ, không ngây thơ như chính hắn cũng lầm tưởng về mình. Sẽ tới giờ khắc mà các người (nếu các người còn sống sót) sẽ phải cảm ơn ta về hắn. Còn bây giờ Bilbo, cậu nhỏ của ta, mang đèn lại đây, bọn ta cần xem vật này.”
https://thuviensach.vn
Trên bàn, dưới cây đèn lớn với chụp đèn màu đỏ, lão trải rộng một mảnh giấy da, trông hệt như tấm bản đồ.
“Đó là tác phẩm của Thrór, ông nội của anh, Thorin,” lão đáp lại những câu hỏi chực buột ra của đám lùn. “Bản đồ vùng Núi Lớn đây.”
https://thuviensach.vn
“Tôi không thấy nó giúp được gì nhiều,” Thorin đáp lại sau khi xem chăm chú. “Tôi nhớ rõ vùng Núi Lớn và phụ cận. Tôi biết đâu là Cánh Rừng Đen, còn đâu là Chốn Hoang Địa, nơi bọn Rồng cư ngụ.”
“Trên bản đồ cũng vẽ cả con Rồng,” Balin thêm vào. “Nếu có khi nào ta tới được Núi Lớn, không có bản đồ chúng ta cũng nhìn thấy nó.”
“Có một chi tiết các người không nhận ra.” Pháp sư phản bác, “một lối đi bí mật. Các vị có thấy dòng chữ rune phía Tây này không, và bàn tay chỉ hướng từ những dòng chữ rune khác? Nó đánh dấu lối đi bí mật vào Hạ Phòng.”
“Có thời nó đã là bí mật,” Thorin ngẫm nghĩ, “nhưng chắc gì nó còn bí mật tới ngày nay. Smaug đã sống ở đó quá lâu để biết mọi ngõ ngách của những hang động này.”
“Nó có thể tìm ra, nhưng cũng chẳng ích gì.”
“Tại sao chứ?”
“Vì lối đi quá nhỏ. Cao năm bộ và ba người cùng đi lọt – những chữ rune này nói vậy. Smaug không thể chui lọt qua khe ngay khi còn trẻ, huống gì tới khi này, khi nó đã ăn vô số người Dwarf và thường dân xứ Dale.”
“Còn theo ý tôi thì cửa lớn quá đấy,” Bilbo đột ngột lên tiếng. Gã chưa khi nào có dịp đụng chạm với loài Rồng, còn về “lỗ,” gã vốn chỉ quen với “lỗ” của nhà Hobbit. Lại một lần nữa gã nóng đầu và bị câu chuyện lôi cuốn, quên mất là với gã, im lặng quý hơn vàng. Gã sùng bái mọi loại bản đồ, ngay trong phòng ngoài gã có treo một bản đồ vùng Đồi và phụ cận, nơi gã cẩn thận đánh dấu mọi con đường đi dạo của mình bằng chì đỏ.
“Tôi không rõ vì sao họ lại giấu được khuất mắt những người khác, cho dù con Rồng có thể không nhận ra?” Bilbo hỏi (bạn đừng quên gã chỉ là một chàng Hobbit bé nhỏ mà thôi).
“Có nhiều cách khác nhau,” Gandalf đáp. “Nhưng họ đã che giấu chính cái cửa này ra sao, hiện ta còn chưa rõ. Từ những hướng dẫn trên bản đồ
https://thuviensach.vn
này, ta chỉ biết cửa được khóa và đúc liền vào núi. Một mánh quen thuộc của người Dwarf, nếu ta không nhầm?”
“Ngài không nhầm đâu,” Thorin khẳng định.
“Phải, ta quên chưa nhắc tới chiếc chìa khóa này,” Gandalf tiếp lời. “Nó được đính kèm cùng bản đồ. Nó đây!” Và Gandalf chìa ra cho Thorin một chiếc chìa khóa bạc có cán dài, với đầu khóa trông thật ngộ. “Giữ cẩn thận nhé!”
“Ai mà dám ẩu,” Thorin nói và đeo ngay chìa khóa vào chiếc dây vàng dài sọc trên cổ, chiếc dây dài, luồn xuống dưới áo khoác.
“Giờ tình thế đã không đến nỗi vô vọng như trước. Mới đây bọn tôi vẫn chưa rõ sẽ khởi sự từ đâu. Bọn tôi đã định tiến về phía Đông, cố gắng cẩn trọng và căng mắt quan sát, miễn sao tiến được tới Hồ Lớn. Khi đó chắc mọi khó khăn sẽ bắt đầu…”
“Không phải khi đó, mà sớm hơn nhiều; ai chứ ta thì biết rõ đường sang phía Đông đấy,” Gandalf ngắt lời.
“Từ đó chúng ta sẽ tiến lên miền trên dọc theo Dòng Sông Chảy Xiết,” Thorin tiếp tục, bỏ qua lời cảnh báo của Gandalf. “Cố tìm tới khu phế tích của Dale – thành phố cổ nằm trên bờ sông dưới chân Núi Lớn. Thật ra chẳng ai trong bọn tôi dám vào lối Cổng Chính. Dòng sông chảy ngay chỗ cổng chính này rồi ngoặt qua mỏm đá lớn phía Nam; con Rồng thường bay ra theo lối này, quá thường, nếu nó không thay đổi thói quen.”
“Đúng, lối đó không vào được,” pháp sư công nhận. “Nhất là khi không có sự trợ giúp của một chiến binh lừng danh, hay một lực sĩ huyền thoại. Ta đã cố thử kiếm một người, nhưng trong thân thể những chiến binh ngày nay không còn chảy dòng máu phiêu lưu ấy, họ chỉ khoái đánh lẫn nhau ở các miền đất xa. Còn lực sĩ ư, một, hai, hết rồi đấy. Gươm thì cùn, rìu chiến dùng đốn củi, khiên dùng thay vung úp nồi; còn bọn Rồng lại hân hạnh được liệt vào hàng cổ tích. Bởi vậy ta đã tính tới chuyện đột nhập, nhất là khi biết được Lối Đi Bí Mật. Chính lúc này ông bạn Bilbo Baggins xuất hiện, một
https://thuviensach.vn
chuyên gia bẻ khóa trời cho. Nào, quay lại với kế hoạch và chúng ta bàn tiếp.”
“Tuyệt lắm,” Thorin nói. “Có lẽ để ông bạn bẻ khóa giàu kinh nghiệm của chúng ta sẽ nói lên vài ý tưởng độc đáo và sáng giá?” Lão cúi mình mời Bilbo với vẻ lịch sự cường điệu thấy rõ.
“Trước tiên tôi muốn biết rõ công việc hơn,” gã Hobbit nói (trong đầu gã mọi thứ lộn tùng phèo, bụng gã lạnh ngắt, nhưng gã quyết không lùi bước, đó là dòng máu Took). “Có nghĩa là tôi muốn biết rõ hơn về vàng, châu báu, về con Rồng, sao vàng lại nằm chỗ đó, nó là của ai, và các thứ khác nữa.”
“Trời ơi,” Thorin nói. “Không lẽ ông bạn chưa xem bản đồ? Không nghe bài hát của người lùn Dwarf? Không phải chúng ta đã bàn về vụ này suốt ngần đấy thời gian?”
“Dẫu sao tôi cũng muốn nghe lại thật chi tiết và có trình tự,” Bilbo vẫn ngoan cố, đồng thời gã cố ra dáng “làm ăn” (dáng điệu gã vẫn dùng với những kẻ đến vay tiền). Cố hết sức, gã muốn mình trông giống một chuyên gia kĩ tính, chu đáo thông minh và thạo việc để có thể tương xứng với lời giới thiệu của Gandalf. “Tôi cũng muốn nghe về mức độ mạo hiểm, về các chi phí không lường trước, về thời hạn, tôi cũng cần biết rõ mức thưởng và các chi tiết khác.”
Thực ra những lời trên chỉ có ý nghĩa – “ta sẽ được gì đây? Và liệu ta có còn thấy ngày về?”
“Hay lắm,” Thorin nói. “Đã lâu lắm rồi, từ thời ông nội Thrór của ta, cả gia đình ta đã bị xua đuổi khỏi vùng cực Bắc, và cùng với gia sản, đồ lề, chúng ta đã di trú tới ngọn Núi Lớn trên bản đồ này. Ông tổ Thráin Lão Trượng đã khám phá ra nó từ lâu, nhưng chỉ tới lúc này bọn ta mới khai mỏ mở đường, xây nhà lập xưởng trong lòng Núi. Ta nghĩ họ tìm ra vô số vàng và châu báu vào khi đó. Dẫu sao thì họ cũng trở nên giàu có vô ngần, và ông nội ta đã trở thành Vua của Xứ Sở Ngầm Trong Núi, được những Con Người hết sức nể vì. Những người này vốn sống phía Nam, nhưng dần dà, họ đã
https://thuviensach.vn
tiến ngược lên theo Dòng Sông Chảy Xiết, tới tận thung lũng dưới chân Núi Lớn. Họ đã xây dựng nên thành Dale phồn vinh. Những vị Vua xứ Dale luôn cầu tới thợ rèn của bọn ta, và ngay những kẻ non nghề nhất cũng được trả công hậu hĩnh. Những ông chủ gia đình luôn cầu xin để con họ được học nghề, sẵn sàng chi hậu, nhất là bằng các khoản lương thực, nên người Dwarf cũng chẳng phải lo tới chuyện cày cấy hay gặt hái. Ngẫm lại, đó thực là những ngày hạnh phúc, ngay người Dwarf nghèo nhất cũng thừa tiền để tiêu xài hay cho vay mượn; và anh ta cũng thảnh thơi để chế ra những món đồ chơi đẹp đẽ cho vui, chưa nói gì tới món đồ ma thuật diệu huyền, những thứ hôm nay đốt đuốc tìm cũng không thấy nữa. Cung điện của ông nội ta đầy ắp giáp trụ và trang sức, cúp vàng và đồ chạm, còn chợ phiên xứ Dale được coi như kì quan phương Bắc vào thuở ấy.
“Chao ôi, nhưng chính sự thịnh vượng ấy đã thu hút bọn Rồng tới chốn này. Bọn Rồng luôn chăm chăm đánh cắp vàng và châu báu, anh bạn biết đấy, của người Dwarf, người Elf, của Con Người mỗi khi có dịp; và chúng hằn học canh giữ kho báu tới cuối đời (có nghĩa là mãi mãi, trừ khi chúng bị hạ sát), dù chẳng khi nào dùng tới ngay chiếc nhẫn đồng tầm thường nhất. Thực ra thì chúng đâu phân biệt nổi đồ tốt hay đồ xấu, nhưng chúng luôn chắc giá của món đồ; tự thân chúng không thể hàn lại ngay một chiếc vảy Rồng bị sứt. Có khá nhiều Rồng trên phương Bắc vào thời đó, còn nguồn vàng thì cạn kiệt dần: những người Dwarf đã dời xuống phía Nam hay bị giết hại, khung cảnh điêu tàn, hoang phế do bọn Rồng gây ra trông ngày càng tệ hại. Trong số đó có một con tham lam, mạnh mẽ và nham hiểm nhất – con Smaug. Một ngày kia, nó tung cánh và bay xuôi xuống phía Nam. Bọn ta thoạt đầu chỉ nghe những âm thanh như tiếng bão tràn tới từ phương Bắc, rồi những cây thông trên Núi ngả nghiêng đổ gãy. Vài người Dwarf đang ở ngoài trời (ta là một trong số những người may mắn đó, vốn là một kẻ phiêu lưu, luôn lang thang khắp chốn, và điều đó đã cứu mạng cho ta), phải, đứng khá xa ta thấy con Rồng sà xuống núi trong lửa đỏ. Nó trườn xuống lũng và cả đám cây bốc cháy khi nó chạm vào. Tất cả chuông xứ Dale đổ dồn vội vã trong lúc đó, còn các chiến binh nhanh chóng vũ trang. Người Dwarf lao ra khỏi cổng thành, nhưng con Rồng đã chờ sẵn họ nơi đó. Không một ai thoát
https://thuviensach.vn
hiểm. Dòng sông bốc hơi mù mịt. Khói trùm lên thành phố Dale. Trong sương khói mịt mờ, con Rồng đã lao bổ vào các chiến binh và tiêu diệt họ – một câu chuyện đáng buồn, nhưng thường gặp trên phương Bắc những ngày này. Sau đó nó quay lại nơi Cửa Trước và bắt đầu quét sạch các sảnh đường hay ngõ phố, đường hầm hay cung điện, nhà dân hay lối đi. Khi không còn một người Dwarf nào sống sót, nó chiếm giữ toàn bộ của cải của họ. Có lẽ, đó là thói quen của bọn Rồng, nó thu gom vàng bạc châu báu lại và ngủ luôn trên đó. Sau này, nó vẫn thường trườn xuống xứ Dale lúc ban đêm để bắt người, nhất là những thiếu nữ về ăn thịt, cho tới khi xứ Dale bị hủy diệt hoàn toàn, người trốn chạy, kẻ bị giết hại. Ta không rõ liệu chuyện gì đang diễn ra nơi Núi Lớn lúc này, nhưng ta nghĩ chắc chẳng ai dám sống gần chân núi, họa may mãi phía bờ xa của Hồ Lớn mới có người cư ngụ.”
“Vài người may mắn trong bọn ta đang ở ngoài trời, nép mình trong nơi ẩn náu, bọn ta nguyền rủa con quái vật Smaug. Thình lình ông nội và cha ta xuất hiện với những bộ râu cháy xém. Trông họ thật căm hờn, nhưng họ không nói gì nhiều. Khi ta hỏi họ thoát ra bằng cách nào, họ bảo ta câm miệng, ta sẽ được biết mọi chuyện vào một ngày kia. Sau đó chúng ta lên đường, chúng ta đã lang thang khắp chốn, thậm chí phải hạ mình đi làm thợ rèn hay đào than trong mỏ. Nhưng bọn ta không khi nào quên kho báu bị đánh cướp của mình. Và tới hôm nay, khi ta cho rằng cuộc sống đã khá hơn nhiều,” Thorin khẽ chạm vào sợi dây chuyền vàng trên cổ, “bọn ta vẫn muốn đoạt lại kho báu và trả thù tàn khốc con quái vật Smaug – nếu ta đủ sức.
“Ta vẫn thường đau đầu nghĩ, sao cha và ông ta lại thoát được khỏi Smaug? Giờ ta hiểu, họ đã dùng lối đi dự phòng. Rõ ràng chính cha ông ta đã vẽ nên bản đồ này, và ta muốn biết: sao nó lại lọt vào tay của pháp sư Gandalf? Sao nó không thuộc về ta, người kế thừa hợp pháp?”
“Ta không chiếm đoạt, người ta đã trao nó cho ta,” pháp sư đáp.
“Ông Thrór của anh đã bị giết trong vùng mỏ Moria, dưới tay Vua Azog của bọn Goblin…”
“Cầu trời thiêu chết hắn đi,” Thorin nói.
https://thuviensach.vn
“Còn Thráin, cha anh đã rời nhà đi nhằm ngày hai mươi mốt tháng Tư, đến thứ năm tuần trước được chẵn một trăm năm, và anh đã không gặp ông ta từ hồi đó.”
“Phải, phải…”
“Vậy đấy, cha anh đã giao bản đồ cho ta, để ta chuyển lại cho anh; còn về thời gian và địa điểm ta chọn để chuyển nó lại cho anh, anh cũng chẳng trách ta được, ta tốn khá thời gian để tìm ra anh đấy. Cha anh thậm chí chẳng nhớ nổi tên mình khi ta gặp ổng, nói gì đến tên anh. Vậy hãy biết ơn ta! Còn đây, bản đồ của anh,” và pháp sư chìa mẩu giấy cho Thorin.
“Dẫu sao tôi vẫn chẳng hiểu gì,” Thorin nói, và Bilbo cũng vậy, gã thấy lời giải đáp còn tù mù quá.
“Ông của anh,” pháp sư nói chậm và u ám, “đã giao bản đồ cho con trai trước khi ông ta tới vùng mỏ Moria. Cha anh đã tính thử thời vận với tấm bản đồ này sau khi ông anh bị giết; cha anh đã phải nếm trải biết bao tai ương, nhưng cuối cùng ông ta vẫn không đến được chân Núi Lớn. Khi ta gặp ông, ông đang là tù nhân trong ngục của Necromancer9. Làm sao ông ta lại rơi vào đó, chính ta cũng không rõ.”
“Vậy còn ngài làm gì ở đó?” Thorin hỏi và tự nhiên rùng mình, tất cả đám lùn đều rùng mình.
“Chuyện đó không quan trọng. Ta bận chút chuyện này chuyện khác, như mọi khi thôi, nhưng lần đó quả đầy nguy hiểm. Ngay chính ta, Gandalf, cũng chỉ thoát được trong gang tấc. Ta đã cố cứu cha anh, nhưng quá muộn. Ông ta đã phát điên, chỉ còn biết lảm nhảm. Tất cả những gì ông ta còn nhớ là bản đồ và chiếc chìa khóa này.”
“Dân Dwarf đã xử xong bọn Goblin vùng Moria, đã đến lúc xét tới Necromancer!” Thorin nói.
“Đừng nói chuyện tầm phào. Kẻ thù đó quá mạnh, ngay cả khi tất cả người Dwarf có thể tụ hội lại cùng nhau từ bốn bể. Cha anh chỉ muốn một điều: con trai mình đọc được bản đồ và dùng chìa khóa đúng chỗ. Núi Lớn và con Rồng – từng đó đã quá sức anh rồi.”
https://thuviensach.vn
“Thấy chưa, thấy chưa,” Bilbo lẩm bẩm, rồi đột nhiên gã nói to thành tiếng.
“Thấy cái gì?” tất cả đám lùn cùng quay lại phía gã. Phần gã, không làm chủ được mình, đã thét lên: “Hãy nghe tôi nói gì đây!”
“Nói gì nào?”
“Vâng, tôi nói chúng ta cần tiến về phía Đông và mọi chuyện sẽ ra tấm ra món tại đó. Dẫu sao cũng còn lối đi bí mật, và bọn Rồng cũng phải ngủ đôi chút chứ, ấy là tôi nghĩ vậy. Nếu anh ngồi bên bậu cửa lâu lâu, chắc chắn anh sẽ nghĩ ra được vài mẹo nhỏ. Này, các bạn thấy không, trò chuyện hôm nay quá đủ rồi, đúng vậy chứ? Đi ngủ thôi, mai dậy sớm, tôi sẽ thết các bạn một bữa sáng ngon lành trước lúc khởi hành.”
“Trước khi chúng ta cùng đi, anh muốn nói vậy chứ,” Thorin nói. “Không phải anh là Người Bẻ Khóa sao? Và ngồi trên bậu cửa không phải việc của anh, mà tìm cách lọt vào trong hang kìa. Nhưng ta đồng ý về chuyện nghỉ ngơi và bữa sáng. Ta ưa dùng trứng với thịt hun khói trước các chuyến đi xa. Không phải trứng om mà trứng chiên kĩ. Nhớ đừng làm bể trứng.”
Cả đám lùn đồng thanh đặt món của mình cho bữa sáng, không buồn cám ơn Bilbo lấy một câu (điều này làm Bilbo rất khó chịu), rồi cả bọn đứng lên. Gã Hobbit phải tìm phòng cho cả bọn, trải đệm ghế và xô pha cho mọi phòng cho tới khi đám lùn nằm đâu vào đấy. Rồi mệt nhoài và hoàn toàn bất hạnh, gã lê đến chiếc giường nhỏ của mình. Có điều gã tự đoan chắc với mình là gã sẽ chẳng mò dậy sớm và làm bữa sáng cho bọn người kia. Dòng máu Took đã nguội dần, và gã chẳng hề nghĩ mình sẽ tham dự chuyến du hành vào buổi sớm. Nằm trong giường, gã còn nghe Thorin lẩm bẩm trên chiếc giường ngủ tốt nhất kế bên:
Sau dãy núi xa mịt mờ kia
Dưới đáy sâu những hang động cổ
Trước bình minh chúng ta gắng sức
https://thuviensach.vn
Đoạt lại vàng đã mất của tiền nhân.
Bilbo thiếp đi với những lời đó bên tai, và mơ những giấc mơ khủng khiếp. Khi gã tỉnh giấc, trời đã sáng từ lâu.
https://thuviensach.vn
CHƯƠNG 2:
Món thịt nướng
Bilbo chồm dậy, khoác nhanh áo choàng trên đường vào phòng ăn. Gã không thấy ai ở đó, chỉ còn lại vết tích của một bữa sáng lớn và vội vã. Trong phòng mọi thứ bị xáo trộn khủng khiếp, nhà bếp chất đầy chén đĩa bẩn, tất cả nồi niêu của gã đều bị trưng dụng. Việc phải rửa cả đống chén dĩa khổng lồ này hiện thực đến nỗi gã buộc phải tin buổi tụ họp bữa qua chẳng phải là một phần của cơn ác mộng (tận đáy lòng gã vẫn mong là vậy). Bù lại, gã hài lòng thấy các vị khách đã cuốn gói mà không cần gã đi cùng, thậm chí chẳng buồn đánh thức gã dậy (“nhưng tụi đó cũng chẳng thèm cám ơn lấy một câu cho có” – gã chua chát nghĩ). Nhưng rồi gã cảm thấy hơi thất vọng, và gã ngạc nhiên với sự thất vọng của mình.
“Đừng có ngu, Bilbo Baggins,” gã tự nhủ, “giáp mặt loài Rồng hay những trò ngớ ngẩn cổ tích đó không hợp với tuổi của mày.”
Gã khoác tạp dề, châm bếp đun nước sôi và nhanh chóng rửa xong núi bát đĩa. Sau đó gã ăn bữa sáng ấm cúng trong phòng ăn, rồi chuẩn bị dọn bếp. Mặt trời đã lên cao, cánh cửa ngoài vẫn mở, một luồng gió ấm đầu xuân tràn vào trong nhà. Bilbo huýt sáo lớn lên và quên phứt mọi chuyện ngày qua. Gã ngồi xuống bàn, sẵn lòng làm tiếp bữa sáng thứ hai bên cửa sổ phòng ăn, bỗng Gandalf xuất hiện.
“Anh bạn quý của ta,” lão nói, “khi nào anh mới chịu khởi giá đây? Còn nói dậy sớm nữa hả? Giờ này mà anh còn xơi bữa sáng? Đã mười rưỡi rồi. Họ nhắn tin cho anh đây, bởi họ không chờ lâu hơn được.”
“Tin nhắn nào đây?” Bilbo hỏi, người thấy nôn nao.
“Hay chưa kìa,” Gandalf thốt ra, “ta không nhận ra anh đấy, vẫn còn chưa chùi bụi trên lò sưởi.”
“Còn lò sưởi nào vào đây nữa? Rửa chén dĩa của mười bốn người còn chưa đủ hay sao?”
https://thuviensach.vn
“Nếu anh dọn lò sưởi, anh đã thấy cái này dưới đồng hồ!” Gandalf chìa cho Bilbo thấy một mẩu giấy (giấy của chính Bilbo).
Và Bilbo đọc thấy như sau:
“ ‘Thorin và Đồng Sự’ gửi tới Bilbo Người Bẻ Khóa lời chào thân ái!
Bọn ta cảm ơn nhiều về lòng hiếu khách của anh, đề nghị trợ giúp kỹ thuật của anh cũng được tiếp nhận. Điều kiện hợp đồng – đến một phần mười bốn (nhưng không vượt quá) toàn bộ của cải tìm thấy được (nếu có). Chi phí đi đường sẽ được hoàn trả trong mọi trường hợp; chi phí mai táng cũng do ‘Thorin và Đồng Sự’ hoặc người được ủy quyền gánh chịu (nếu không có thỏa thuận nào khác).
Không muốn làm mất giấc ngủ quý báu của anh, bọn ta lên đường chuẩn bị trước. Hẹn gặp anh lúc 11 giờ tại quán trọ Rồng Xanh, Bywater.
Bọn ta tin vào sự chính xác của anh.
Hân hạnh được đến thăm.
Rất trân trọng.
Thorin và Đồng Sự.”
“Chỉ còn 10 phút nữa thôi. Anh bạn phải vắt chân lên cổ mà chạy,” Gandalf nhận xét.
“Nhưng…” Bilbo bắt đầu.
“Chẳng nhưng nhiếc gì hết…” lão pháp sư cắt ngang.
“Nhưng mà…” Bilbo cố thử thêm lần nữa.
“Không ‘nhưng mà’! Nhanh!”
Sau này nghĩ lại Bilbo không làm sao nhớ được gã đã lao ra phố trong bộ dạng thế nào? Không mũ, không gậy, không tiền, không có đến một món đồ dùng thường nhật hắn vẫn thường mang trong mọi lần đi dạo khác. Để mặc bữa sáng thứ hai đang ăn dở, bát đĩa vẫn chưa rửa xong, gã dúi chìa khóa nhà cho Gandalf, vắt cái chân đầy lông lên cổ và chạy ào qua con phố nhỏ cạnh cối xay, gã chạy qua cầu rồi chạy thêm khoảng một dặm Phía Bên
https://thuviensach.vn
Kia Sông. Gã mệt đứt hơi, mồ hôi dầm dề, nhưng lúc chuông báo hiệu mười một giờ, gã đã bổ nhào vào Bywater và phát hiện ra mình không đem theo khăn mùi xoa.
“Hoan hô,” Balin nói, lão đang đứng ngoài cửa đón Bilbo.
Cùng lúc đó, ở góc đường rẽ vào làng, những gã Dwarf khác đang xuất hiện. Cả bọn đều cưỡi pôni10, và mỗi con pôni đều lặc lè tải đủ thứ đồ lỉnh kỉnh – bao tải, túi da, các thức ăn uống khác. Con pôni nhỏ nhất chắc được dành riêng cho Bilbo.
“Hai anh kia lên ngựa thôi. Chúng ta đi!” Thorin ra lệnh.
“Khoan đã nào,” Bilbo phản đối, “tôi còn chưa đội mũ, quên cả khăn mùi xoa và không có đồng xu dính túi. Tôi mới nhận được tin nhắn của các bạn lúc mười giờ bốn mươi lăm thôi, chính xác đấy.”
“Cũng không cần chính xác lắm đâu,” Dwalin khuyên. “Còn từ giờ tới cuối chuyến đi, chúng ta sẽ chẳng cần đến mùi xoa và cũng chẳng cần đến nhiều tiện nghi khác… Riêng chuyện mũ thì tôi có sẵn một mũ trùm và một áo khoác dự phòng cho anh bạn đây.”
Và như vậy, vào một buổi sáng tuyệt diệu cuối tháng Tư, cả hội đã rời quán trọ lên đường trên những con pôni bé nhỏ tải trĩu hàng. Bilbo đội một mũ trùm xanh thẫm (mưa gió đã làm sờn đôi chút), khoác một áo choàng xanh mượn của Dwalin. Mấy món đồ này đều quá khổ với gã, trông khá tức cười. Tôi không dám nghĩ, liệu ông bố Bungo đạo mạo sẽ nói gì khi thấy bộ dạng con mình. Điều an ủi duy nhất với Bilbo, là không ai nhầm gã với một người lùn Dwarf – gã chẳng có sợi râu nào.
Họ còn chưa rời khỏi quán, Gandalf đã xuất hiện, trông lão thật choáng lộn trên lưng con ngựa trắng. Lão mang đến cho Bilbo cả tá mùi xoa, một kho thuốc sợi và cả cái ống điếu dài yêu thích. Sau đó cả bọn cùng vui vẻ lên đường; suốt ngày đó họ hát hò và kể những chuyện vui, chỉ trừ những lúc dừng chân ăn uống. Dù không được ăn luôn miệng như Bilbo mong muốn, nhưng dần dà gã thấy các cuộc phiêu lưu cũng chẳng đến nỗi nào.
https://thuviensach.vn
Khởi đầu họ đi qua những vùng đất của người Hobbit, những vùng đất tươi tốt của một dân tộc cần cù đáng trọng; đường xá hoàn hảo; thi thoảng họ lại gặp một người Dwarf hay một chủ trại đang hối hả lo công việc. Tiếp nối là những vùng đất xa lạ. Dân tại đây trọ trẹ một thứ thổ ngữ lạ lùng và những bài hát của họ Bilbo cũng chưa từng nghe thấy. Rồi họ đến vùng đất hoang, nơi không có một bóng người, không quán rượu hay quán trọ, còn đường sá thì ngày càng tệ. Phía trước mặt chỉ có núi nhấp nhô, trái nọ lớn hơn trái kia, trông đen sẫm trên nền rừng cây. Trên một số ngọn núi, khách lữ hành nhìn thấy vài lâu đài cổ với vẻ ngoài ma quái, như được xây bởi những ác nhân. Khung cảnh xung quanh ngày càng tăm tối, thời tiết đột ngột thay đổi, trời lạnh và ẩm thấp. Đoàn lữ hành buộc phải ngủ tại bất kỳ chỗ nào, miễn là khô ráo một chút.
“Sang tháng Sáu đến nơi rồi,” Bilbo lầm bầm, đi cuối đoàn trên con đường lầy lội. Giờ uống trà đã qua, trời sắp tối, mưa suốt ngày không ngớt, nước chảy theo áo trùm vào, khách vuốt mặt cũng không kịp, những con pôni mệt lử và vấp liên tục. Những nhà du hành mệt mỏi, chẳng buồn trò chuyện.
“Mấy bao đựng quần áo, ờ, cả mấy bị đựng đồ ăn chắc cũng sũng nước rồi,” Bilbo buồn rầu nghĩ. “Sao mà mình thèm được ở nhà, trong cái lỗ tuyệt diệu của mình nghe nước sôi trên bếp thế nhỉ…” Sau này gã vẫn thường mơ tới cảnh đó.
Đám lùn Dwarf vẫn lẳng lặng tiến lên phía trước, không một lần ngoảnh lại, tuồng như họ đã quên phứt sự hiện diện của gã Hobbit rồi. Mặt trời chắc đã lặn sau những đám mây xám chì, và khi cả toán xuống một thung lũng sâu, trời đổ tối. Gió nổi lên làm rặng liễu dọc sông xào xạc. Đó là một con sông đổ xuống từ phía dãy đồi và núi trước mặt, tràn bờ bởi những cơn mưa dầm mấy ngày qua, giờ đang chảy xiết. Trong chốc lát trời tối hẳn. Gió xua bớt những đám mây xám và mặt trăng yếu ớt lộ ra phía trên đồi. Họ dừng lại, Thorin lầu bầu gì đó về bữa tối, “biết kiếm đâu ra chỗ khô ráo để ngủ nhỉ.” Mãi tới khi dừng lại bọn họ mới phát hiện ra sự vắng mặt của Gandalf. Cho tới nay Gandalf vẫn đi cùng cả bọn, nhưng không hề nói rõ lão
https://thuviensach.vn
sẽ tham dự vào cuộc phiêu lưu hay chỉ đi cùng một đoạn cho vui vẻ. Lão ăn nhiều nhất, nói nhiều nhất, cười đùa nhiều nhất hội. Nhưng giờ lão đã biến mất tiêu.
“Đúng lúc cần một bàn tay pháp sư,” Dori và Nori rên rỉ (hai gã này luôn chia sẻ quan điểm của Bilbo về những bữa ăn ngon, đầy đủ và thường xuyên). Cả đám quyết định cắm trại ngay tại chỗ. Cho tới nay họ vẫn chưa cắm trại lần nào, dù biết trước rằng từ nay sẽ phải cắm trại thường xuyên hơn, nhất là khi đến Dãy Núi Mờ Sương, cách xa nơi ở của những người đáng tin cậy. Buổi tối ẩm ướt ảm đạm này được coi như sự khởi đầu.
Những người lữ khách lê bước vào dưới vòm cây. Ở đây khô ráo hơn, những mỗi cơn gió thổi qua lại lắc nước đọng rơi rả rích thành nhịp buồn thảm. Nhóm lửa cũng không dễ, ngọn lửa cứ như bị phù phép. Những gã lùn Dwarf vốn thạo nghề nhóm lửa, dù nhóm ở đâu, nhóm từ thứ gì, ngay cả khi gió mạnh. Nhưng hôm nay cả Óin và Glóin, những bậc thầy nhóm lửa, cũng đành bó tay.
Một con pôni, kinh hoảng điều gì không rõ, bỗng bứt dây chạy. Không ai kịp giữ, nó lao thẳng xuống dòng sông chảy xiết. Cố cứu con ngựa, Fili và Kili suýt chết chìm, còn hành lý bị cuốn trôi theo dòng nước. Họa vô đơn chí, phần lớn lương thực đều trong mấy cái bao đó nên những nhà du hành buộc phải bằng lòng với bữa tối nghèo nàn, và bữa sáng chắc còn tệ hơn thế nữa.
Họ ngồi trong bóng tối, ảm đạm, rầu rĩ, ướt như chuột, lầu bầu trong miệng. Còn Óin và Glóin vẫn cố nhóm lửa, rồi quay sang cãi lộn. Bilbo buồn bã nghĩ, những cuộc phiêu lưu – đó chẳng phải là cuộc đi dạo vui vẻ dưới trời sao tháng Năm. Bỗng Balin, người trực canh, hét lớn: “Lửa! Nhìn kìa, có lửa.”
Một ngọn đồi tối sẫm nằm không xa đó lắm, có cỏ cây phủ kín. Trong lùm cây rậm, quả thực một ngọn lửa đang tỏa sáng; ngọn lửa đỏ ấm cúng có vẻ như phát ra từ một đống lửa trại hay những cây đuốc sáng. Nhìn chán, đám lùn quay ra tranh luận. Vài kẻ nói “có” số khác nói “không”. Một số
https://thuviensach.vn
khăng khăng tới nơi xem cho biết, liệu có gì khá hơn một bữa tối nghèo nàn, một bữa sáng thảm hại và cảnh suốt đêm mặc đồ ướt hay không. Đám còn lại khẳng định: “Vùng đất này xa lạ, lại quá gần núi. HIếm ai đặt chân được tới đây. Những bản đồ cũ không còn tin được nữa, mọi thứ đã hỏng nát, đường đi không còn được bảo vệ. Vài kẻ có nghe nói về vị Vua ngự trị nơi đây, mà càng ít tọc mạch, càng đỡ những điều rắc rối trên đường.”
Gã nào đó nhắc: “Nhưng chúng ta có mười bốn mạng.”
Kẻ khác thắc mắc: “Còn Gandalf đâu?” Rồi mỗi gã lùn tự lặp lại câu hỏi này như điệp khúc. Mưa lại đổ xuống nặng hạt hơn, Óin và Glóin quay ra đánh lộn. Đó là giọt nước làm tràn ly. “Này, nhưng chúng ta đang có một Người Bẻ Khóa cơ mà,” cả đám lùn nói.
Và bọn họ tiến dần về phía ánh lửa, họ đi chậm, cố không gây ra tiếng động, lũ pôni được dắt theo sau. Họ tiến lại phía đồi và mau chóng lẫn vào trong những tàn cây. Đám lùn nhìn lên phía trên, nhưng không tìm thấy một đường mòn khả dĩ dẫn tới nông trại hay nhà dân. Dầu đã cố cẩn thận, nhưng những tiếng gãy vỡ, răng rắc, rên rít (cùng tiếng thở hổn hển, phì phò) vẫn ồn lên khi bọn họ cố xuyên qua bóng tối. Thình lình, ánh lửa lọt qua khe lá ngay trước mặt.
“Giờ đến lúc Người Bẻ Khóa ra tay,” cả đám nói, ám chỉ Bilbo.
“Anh bạn đi trước và dò xem thứ lửa gì trước mặt; thử xem liệu có tuyệt đối an toàn không!” Thorin nói với gã Hobbit. “Nào tiến lên thôi, nếu mọi chuyện tốt đẹp, quay lại báo ngay nhé. Nếu không xong, cũng cố mà quay lại. Không quay lại được, anh giả hai tiếng như chim lợn và một tiếng chim ưng, bọn ta sẽ hết mình trợ giúp.”
Bilbo buộc phải đi, không kịp giải thích hắn chẳng biết giả tiếng chim lợn, cũng chẳng hề biết bay như loài dơi. Bù lại, người Hobbit có thể đi không tiếng động trong rừng sâu, đi tuyệt đối âm thầm. Người Hobbit rất tự hào về kỹ năng này, và không chỉ một lần, Bilbo nhếch mép cười khinh khi nghe đủ thứ “ọc ạch” phát ra từ những anh lùn Dwarf. Tôi thì quả quyết rằng
https://thuviensach.vn
cả tôi và bạn chẳng thể nghe được gì trong đêm mưa gió như vậy, ngay khi có cả đoàn người ngựa đi sát bên chân.
Về phần Bilbo, gã nhẹ nhàng tiến về phía ngọn lửa đỏ, cả con sóc rừng thận trọng cũng không dỏng tai lên khi gã đi qua. Gã an toàn đến bên đống lửa mà không ai hay biết, Bilbo bắt đầu quan sát.
Ba gã khổng lồ đang ngồi bên đống lửa vĩ đại, được đốt lên từ những thân cây sồi lớn. Tụi khổng lồ đang nướng thịt cừu trên những cây xiên bằng gỗ, thỉnh thoảng lại mút mỡ từ đầu ngón tay. Mùi thơm bốc lên nức mũi. Cạnh đó còn một thùng bia bốc mùi dễ chịu, chốc chốc bọn khổng lồ lại vục vại vào uống. Chính là bọn quỷ khổng lồ Troll! Ngay Bilbo, vốn sống một cuộc sống điền viên, cũng lập tức đoán ra chúng là ai khi nhìn thấy cơ thể gồ ghề mốc thếch, hình dáng thô kệch, những cẳng chân lừng lững, chưa kể đến lối nói thô lỗ, rất ư là thô lỗ của chúng.
“Hôm qua thịt cừu, hôm nay lại thịt cừu, trời đánh tao đi nếu mai không phải vẫn thịt cừu,” một gã quỷ khổng lồ nói.
“Kiếm đâu ra miếng thịt người nhỉ,” gã khác hưởng ứng. “Cái thằng Bill đầu gỗ này còn mừng mừng rỡ rỡ kéo tao đến đây nữa chứ. Đồ uống cũng sắp cạn nữa mới hay.” Gã nói, thúc vào khuỷu tay Bill, ngay khi tên kia đưa vại bia lên miệng uống.
Bill sặc rượu. “Câm mồm lại,” gã gào lên khi lấy lại hơi. “Mày còn muốn bọn người bò vào họng mày và thằng Bert nữa hẳn. Mơ hão. Từ khi xuống núi tới giờ tụi mày đã xơi tái một làng rưỡi rồi chứ ít à? Mày muốn kiếm thịt người ở xứ nào nữa? Thời buổi khó khăn rồi, mày hãy biết cám ơn Bill đã kiếm thịt cừu cho mày tọng.” Gã rứt mạnh một miếng chân cừu lớn đang nướng trên bếp, rồi lấy tay áo chùi miệng.
Vâng, tôi đồ rằng bọn quỷ khổng lồ luôn cư xử thô lỗ như vậy, ngay cả với loại quỷ chỉ có một đầu. Nghe bọn quỷ nói, Bilbo thấy mình cần làm ngay một chuyện gì. Hoặc quay lại cảnh báo mấy anh bạn lùn về ba con quỷ kích cỡ đáng gờm đang khi bẳn tính – bọn này chẳng khoái gì hơn món người Dwarf nướng hay pôni quay để đổi khẩu vị. Hoặc nên thử tài “mở
https://thuviensach.vn
khóa” của mình với bọn này xem sao. Một “chuyên viên bẻ khóa” chân chính sẽ khoắng sạch túi bọn quỷ trong tình huống tương tự (việc này luôn luôn đáng làm), thó luôn miếng thịt cừu đang nướng cùng hũ bia dở dang kia rồi biến mất mà chẳng ai hay. Người Bẻ Khóa thuộc dạng thực tế hơn, vốn không thích hư danh, sẽ chọc thẳng trủy thủ tận tim ba con quỷ trước khi chúng kịp nháy mắt. Đêm sau đó sẽ vui vẻ biết bao.
Bilbo biết vậy. Gã đã từng xem bao câu chuyện thú vị mà chính gã chưa từng thấy, chưa từng trải nghiệm. Gã chợt thấy lo lắng, thấy ngán ngẩm tất cả những trò này; gã ước mình đang cách xa nơi đây vài trăm dặm, nhưng sao, sao ấy mà trong lòng gã vẫn áy náy không yên, gã không muốn quay lại chỗ “Thorin và Đồng Sự” với hai bàn tay trắng. Gã đứng đó và lưỡng lự trong bóng tối. Từ mọi tình huống “đạo chích” được cân nhắc, gã thấy móc túi bọn quỷ là ít mạo hiểm hơn hết, và gã dán mình cạnh cái cây phía sau lưng Bill.
Bert và Tom đã quay lại bên thùng bia. Bill vừa làm thêm một tợp. Bilbo thu hết can đảm và thọc bàn tay bé xíu của mình vào túi áo khổng lồ của gã quỷ. Có một chiếc ví tiền trong đó, với Bilbo nó lớn như một bao tải. “Hây!” gã vừa tự chúc mừng sự nghiệp mới của mình vừa cẩn thận kéo túi tiền ra, “đây mới chỉ là bắt đầu thôi.”
Đúng vậy! Mọi ví tiền của bọn quỷ đều được yểm phép, và chiếc ví này không phải ngoại lệ. “Hê, mày là ai vậy?” nó rít lên khi vừa ra khỏi túi áo. Bill quay ngoắt lại và tóm trúng cổ Bilbo, ngay khi gã Hobbit chưa kịp giấu mình sau thân cây.
“Chó chết thật, Bert. Mày xem tao vồ được cái quỷ gì này,” Bill nói. “Thứ gì vậy?” các gã khác vừa hỏi vừa đi tới.
“Biết đếch gì được. Tụi mày nghĩ sao?” Bill hỏi.
“Bilbo Baggins – Người Bẻ… à, một Hobbit,” Bilbo vừa dẫy dụa vừa đáp. Gã đang lo làm sao giả được tiếng chim lợn trước khi bị bọn quỷ bóp cổ.
https://thuviensach.vn
“Người-bẻ-hobbit à?” bọn quỷ hỏi hơi hoảng hốt. Loài quỷ khổng lồ vốn chậm nghĩ, chúng luôn nghi ngờ khủng khiếp bất kỳ thứ gì mới lạ.
“Vậy người-bẻ-hobbit đang làm gì trong túi áo của tao?” Bill hỏi. “Tao nướng nó được không?” Tom hỏi.
“Mày thử được đấy,” Bert nói, gã nhặt cây xiên thịt lên.
“Chẳng bõ dính mép,” Bill nói, gã vừa có một bữa tối no nê. “Lột da, lọc xương xong thì thế thôi.”
“Có khi loại này còn cả mớ quanh đây, bọn ta làm nhân bánh được đấy,” Bert nói. “Này, thằng kia, bọn mày lang thang trong rừng có nhiều không, cái bọn thỏ rừng đáng chết này,” gã nói thêm, nhìn vào bàn chân đầy lông của anh chàng Hobbit, gã túm lấy ngón chân Bilbo rồi lắc qua lắc lại.
“Có, nhiều lắm,” Bilbo đáp, trước khi nhận ra là mình đang phản bội bạn bè. “Không, chẳng còn ai, không có người nào.”
“Mày muốn nói gì?” Bert nói, dựng ngược Bilbo lại, tóm lấy tóc gã.
“Tôi muốn nói,” Bilbo đáp, thở hổn hển, “quý ngài tốt bụng đừng đem tôi ra nấu! Tôi nấu ăn cũng ngon lắm, ngon hơn nhiều so với món nấu thịt tôi. Tôi sẽ nấu những món tuyệt vời cho bữa sáng của quý ngài đây, nếu tôi chưa bị lấy ra làm bữa tối.”
“Thằng nhóc lắm điều,” Bill nói. Gã quỷ này vừa có một bữa tối đẫy tế, lại thêm mấy vại bia. “Thằng nhóc lắm điều, thả nó ra đi!”
“Lúc nào nó giải thích xong thế nào là vừa ‘rất nhiều’ vừa ‘không có ai’. Tao không muốn bị cắt cổ khi đang ngủ. Đút chân nó vào lửa cho đến khi nó chịu khai ra.”
“Tao không cho phép. Chính tao tóm được nó mà,” Bill phản đối. “Mày là thằng đần đầu mỡ, sáng nay tao đã nói rồi,” Bert nói. “Còn mày là thứ đầu gỗ,” Bill đáp lời.
“Cẩn thận cái miệng mày, Bill Huggins,” Bert nói và đấm thẳng vào mắt Bill.
https://thuviensach.vn
Một cuộc đánh lộn đáng xem nổ ra. Bert buông tay nắm Bilbo. Bilbo chỉ còn đủ tỉnh táo để lẩn đi ngay trước khi bị bọn quỷ khổng lồ dẫm bẹp. Hai gã khổng lồ quện vào nhau như hai con chó điên, miệng chửi nhau ầm ỹ bằng đủ thứ danh xưng rất chính xác và hợp chỗ. Chỉ một lát, cả hai khóa tay nhau, lăn thành một cục bên đống lửa, tay đấm chân cố đạp, còn Tom ra sức quất gậy vào bọn chúng, mong chúng tỉnh ra, nhưng thực tế chỉ làm chúng thêm nổi điên hơn. Bilbo lẽ ra phải rời đi ngay lúc đó, nhưng gã bị Bert bóp quá chặt, giờ thở cũng khó khăn, đầu óc quay cuồng, gã chỉ còn biết nằm ngay ra đó, bên ngoài vòng lửa sáng.
Ngay khi cuộc đánh lộn đang sôi nổi, Balin đột nhiên xuất hiện. Những gã Dwarf nghe thấy tiếng ầm ầm từ xa, không thấy Bilbo quay lại, cũng không nghe gã Hobbit giả tiếng chim lợn, từng gã lùn Dwarf một đành rời chỗ và dấn mình tiến về bên đống lửa. Vừa thoáng thấy Balin trong ánh lửa, Tom tru lên một tiếng kinh dị. Bọn Troll luôn ghét cay ghét đắng mọi thứ liên quan đến người lùn (trừ món Dwarf nướng giòn).
Bert và Bill lập tức “ngưng chiến,” quát: “Tom, nhanh lên, lấy cái bao.” Trước khi Balin kịp nhận ra Bilbo ở xó xỉnh nào trong đống hỗn độn này, hay biết được chuyện gì đang diễn ra, thì đầu gã đã bị chụp bao tải và gã ngã lăn ra đất.
“Bọn nó còn nhiều lắm,” Tom nói, “nhầm vào đâu được. Không có một ‘gã-bẻ-hobbit’ nào, nhưng bọn Dwarf có rất nhiều. Tao hiểu ngay mà.”
“Nói đúng đấy,” Bert thừa nhận, “lùi xa chỗ sáng này đã.”
Bọn quỷ làm theo lời gã. Ngồi phục trong bóng tối, chúng mang theo những bao gai lớn, vốn dùng chứa thịt nướng và đồ cướp được. Khi mỗi gã lùn tiến ra, mắt tròn xoe khi thấy đống vại bia uống dở, thanh thịt nướng trên bếp, thì “hấp” chiếc bao gai bốc mùi đã trùm lên đầu gã, và gã bị vật ngã. Trong phút chốc, Dwalin đã nằm cạnh Balin; Fili và Kili nằm cùng nhau; Dori, Ori và Nori chồng thành một đống, còn Óin và Glóin, rồi Bifur, rồi Bofur, rồi Bombur cũng bị xếp thành dãy co quắp bên đống lửa.
https://thuviensach.vn
“Bọn mày cứ chờ đấy,” Tom hăm dọa; bắt Bifur và Bofur chẳng dễ chút nào, hai gã Dwarf đã chiến đấu như điên, đó là bản tính của người dward khi bị dồn đến cùng đường.
Người cuối cùng xuất hiện là Thorin, khó mà đánh úp được lão. Lão đã chuẩn bị sẵn sàng, và chẳng cần nhìn chân của đồng bạn đang thò ra từ các bao gai, lão cũng biết việc không suôn sẻ. Lão đứng trong bóng tối, cách đống lửa một quãng và lên tiếng: “Chuyện này là thế nào? Ai dám trói người của ta?”
“Bọn quỷ khổng lồ Troll đó,” Bilbo đáp. Bọn quỷ đã quên phứt sự hiện diện của gã. “Bọn nó đang cầm bao nấp trong bụi kia kìa.”
“A, thì ra bọn đó,” Thorin nói và nhảy ngay tới bên đống lửa, trước khi bọn quỷ kịp vồ lấy lão. Lão nhặt ngay một cành cây cháy dở, và Bert lãnh đủ cú đánh vào mặt trước khi gã quỷ có thể bước tránh đòn. Gã quỷ bị loại khỏi vòng chiến trong giây lát. Phần Bilbo cũng ra sức giúp vào. Gã túm lấy chân Tom, ráng hết sức kéo lại, cẳng chân quỷ khổng lồ to như một thân cây. Nhưng Bilbo đã bị hất tung lên trên một lùm cây, khi Tom vung chân đá một đám than lửa vào mặt Thorin.
Tom nhận lãnh một cú đánh trời giáng vào mồm đáp lễ cho cú đá, một chiếc răng cửa rụng ra, và gã khổng lồ tru lên vì đau đớn. Nhưng kịp lúc Bill đã luồn ra sau Thorin và chụp bao gai lên đầu lão thủ lĩnh lùn. Cuộc chiến chấm dứt ở đó. Cả đoàn lữ hành đều trong tình trạng thảm thương: những người lùn bị trói và nằm trong bao buộc kỹ, cách đó vài bước ba con quỷ khổng lồ đang ngồi, hai còn đầy vết thâm tím. Bọn quỷ đang bận cãi nhau, đem nướng hết bọn lùn lên hay băm nhỏ rồi luộc cho nhanh, hay chỉ cần ngồi lên bao ép tụi lùn thành mứt quả. Phần Bilbo thì nằm trong bụi rậm, quần áo tả tơi, người cũng tơi tả mà không dám cụ cựa, chỉ sợ lũ khổng lồ nghe tiếng.
Gandalf quay lại vừa đúng khi này. Nhưng không ai thấy lão pháp sư. Bọn quỷ vừa thống nhất được với nhau, chúng sẽ nướng hết đám lùn để ăn
https://thuviensach.vn
dần. Đó là sáng kiến của Bert, sau khi tranh luận mãi cả bọn cùng nhất trí với sáng kiến này.
“Chẳng nướng bây giờ làm gì, đến sáng cũng chưa xong,” một giọng ồ ồ nói. Bert nghĩ đó là giọng của Bill.
“Đừng nói đi nói lại mãi thế, Bill,” gã lầu bầu, “mất cả đêm cãi lộn bây giờ.”
“Ai nói?” Bill cãi. Gã này nghĩ chính Bert vừa mở miệng.
“Mày nói chứ ai,” Bert bắt đầu nóng mặt.
“Nói láo,” Bill gầm gừ; và cuộc tranh luận lại tiếp tục. Hồi lâu cả bọn quyết định sẽ băm nhỏ bọn lùn rồi luộc. Bọn chúng nhặt lên một cái nồi đen thủi đen thui rồi rút dao trong bị ra.
“Luộc bọn này mất công lắm. Lấy đâu ra nước, đường ra giếng lại xa quá,” giọng nói lại cất lên. Bert và Bill cho đó là giọng Tom.
“Câm mồm!” hai gã quát. “Mày có muốn xong việc không? Có mày tự lo đi lấy nước đi, nếu mày không biết giữ mồm.”
“Tụi mày câm miệng thì có,” Tom vặc lại, gã nghĩ giọng nói vừa rồi của Bill. “Ai cãi lộn, chính tụi mày ấy.”
“Thằng ngu,” Bill nói.
“Còn mày khôn chắc,” Tom đáp liền.
Cả bọn lại đâm vào tranh cãi, mặt mũi nóng dần lên, mãi cho tới khi cả bọn quyết định sẽ ngồi đè lên bọn lùn, ép cho nhão ra rồi luộc lên sau.
“Ngồi lên thằng nào trước đây?” giọng nói quái gở lại lên tiếng.
“Ngồi lên thằng cuối cùng kia kìa,” Bert đáp, mắt gã vẫn đau nhức vì cú đòn của Thorin. Gã nghĩ chính Tom vừa nói.
“Đừng lẩm bẩm một mình như thế!” Tom nói. “Nhưng nếu mày muốn đè thằng đó thì cứ đè đi. Thằng đó đâu rồi?”
“Thằng đi tất vàng đó,” Bert đáp.
https://thuviensach.vn
“Đồ đần, quỷ lùn đó đi tất xám,” giọng nói tựa như giọng Bill lại lên tiếng.
“Tao nhớ chính xác nó đi tất vàng,” Bert vẫn ngoan cố.
“Chính phải, đi tất vàng,” Bill phụ họa.
“Thế sao mày bảo đi tất xám?” Bert bực mình.
“Tao không nói, Tom nói thế đấy chứ.”
“Sao lại tao, chính mày nói ấy,” Tom gào lên.
“Đa số thắng thiểu số. Câm mồm đi,” Bert khẳng định.
“Mày đang nói với ai đấy?” Bill vặc.
“Thôi thôi đủ rồi,” Tom và Bert đồng thanh nói. “Đêm hết đến nơi, sắp bình minh rồi, vào việc thôi.”
“Gặp ánh thái dương, thân tụi mày hóa đá!” một giọng nói giống tiếng Bill vang lên. Nhưng đó không phải là tiếng Bill. Đúng vào khoảnh khắc này, ánh sáng đã chiếu rọi lên đồi, tiếng chim rộn lên trên cành lá. Bill đã không thể thốt nên lời, đang cúi mình xuống Thorin, gã đã biến thành đá. Còn Bert và Tom, đang nhìn theo gã, cũng cứng người hóa đá. Bọn chúng tới giờ vẫn còn đứng đó, cô độc, chỉ thỉnh thoảng mới có vài con chim đậu lên trên. Chắc các bạn cũng biết, bọn quỷ khổng lồ phải trốn dưới lòng đất khi bình minh rạng, bằng không chúng sẽ biến lại thành núi đá (vốn chúng gốc gác từ đây mà) và không bao giờ cử động được nữa. Đó là điều bất hạnh đã đến với Tom, Bert và Bill.
“Tuyệt diệu!” Gandalf nói và bước ra từ sau gốc cây, lão đỡ Bilbo xuống từ bụi cây gai, Bilbo vừa hiểu ra. Giọng nói lạ chính là của pháp sư, chính nó đã khiến bọn quỷ khổng lồ cãi vã, sinh sự cho tới khi mặt trời lên, và ánh sáng mặt trời đã kết liễu bọn quỷ.
Việc tiếp theo là mở bao và thả đám lùn ra. Các nhân vật này đã bị bóp suýt chết ngạt, và đang rất khó chịu: chẳng ai khoái thấy mình bị đưa ra bàn tán, hết rán đến băm nhỏ rồi nghiền nát. Cả bọn phải nghe Bilbo kể chuyện mình tới hai lần mới hài lòng.
https://thuviensach.vn
“Thật tìm ra lúc để thực tập nghề móc túi,” gã béo Bombur nhận xét, “trong khi chúng ta chỉ muốn kiếm chút lửa và đồ ăn.”
“Gì thì gì chứ quý vị cũng chẳng giật được mấy thứ đó mà không đổ mồ hôi,” Gandalf nói.
“Chư vị đang lãng phí thời gian đấy. Các ông bạn liệu đã nhận ra là bọn khổng lồ phải có hang hay hầm chứa đâu đây để tránh mặt trời. Ngó qua kể cũng hay.”
Cả bọn cùng tìm kiếm và nhận ra dấu chân ủng đá của quỷ khổng lồ dẫn đi xa vào những tán cây. Lần theo dấu vết, họ lên phía trên đồi và tìm thấy một cánh cửa đá lớn sau những bụi cây, cánh cửa dẫn vào một hang động. Nhưng họ không tài nào mở được cánh cửa, dù cả bọn đã ra sức đẩy, còn Gandalf thử vài phép thuật.
“Cái này không biết dùng được không?” Bilbo hỏi khi thấy cả đám đã hết hơi và bực bội. “Tôi tìm thấy nó trên mặt đất khi bọn quỷ đang đánh nhau.”
Gã giơ ra một chìa khóa khổng lồ, dù Tom chắc sẽ nói chìa này nhỏ xíu và tuyệt mật. Chắc chắn nó đã may mắn rơi khỏi túi gã quỷ, trước khi gã này hóa đá.
“Cái quái gì mà ông bạn không đưa ra trước?” cả đám gào lên.
Gandalf cầm chìa và tra nhẹ nhàng vào lỗ khóa. Cánh cửa đá mở vào trong sau một cú huých mạnh và cả đám bước vào. Xương trắng vương vãi trên mặt đất, còn cả hang động bốc mùi khó ngửi; đủ thứ đồ ăn vương vãi trên sàn và trên các giá đỡ, giữa đống rác rưởi đó là đủ loại chiến lợi phẩm của bọn quỷ, từ hàng tá khuy đồng cho tới những hũ đầy tiền vàng trong góc động. Trên tường treo đầy quần áo, quả thực quần áo này quá nhỏ so với bọn khổng lồ, và tôi tin số này vốn thuộc về những con mồi của bọn quỷ. Vài thanh kiếm đủ hình dáng và kích cỡ cũng được treo. Hai thanh kiếm hút chặt chú ý của mọi người, chủ yếu vì bao kiếm tinh xảo và cán kiếm nạm đầy châu báu. Gandalf và Thorin mỗi người cầm lấy một thanh; phần Bilbo, gã nhặt lấy một thanh trủy thủ trong bao da. Thanh trủy thủ này chắc chỉ là con
https://thuviensach.vn
dao nhíp với bọn quỷ, nhưng với anh chàng Hobbit, nó quả là một thanh đoản kiếm.
“Mấy thanh kiếm này trông tốt đây,” Gandalf nói, rút lưỡi kiếm ra một nửa và nhìn chăm chú. “Số kiếm này không phải của bọn Troll, và cũng không phải người xứ này thời nay chế tạo ra; nhưng đọc những chữ rune khắc trên kiếm, chúng ta sẽ biết ngay thôi.”
“Tránh xa cái mùi khó ngửi này thôi,” Fili nói.
Và cả đám lôi theo những hũ đựng tiền vàng, cả những món đồ ăn chưa ai đụng tới, trông khá ngon miệng; họ còn mang theo một thùng bia đầy nguyên. Những nhà du hành đã đói ngấu, sẵn sàng làm một bữa sáng thịnh soạn và chẳng hề quay mũi trước số đồ ăn của bọn quỷ khổng lồ. Lương thực mang theo cũng sắp cạn. Giờ họ đã có bánh mỳ và pho mát, khá nhiều bia, rồi thêm miếng thịt hun để nướng trên lửa đỏ. Xong bữa cả đám lăn ra ngủ, bù cho đêm qua mất giấc.
Họ ngủ mãi đến chiều, không làm thêm gì nữa. Tỉnh giấc, cả bọn mang ngựa lại, chở hết số hũ đựng vàng và giấu chúng không xa con đường dẫn ra sông. Đám lùn phù phép kỹ lưỡng nơi chôn của, hy vọng nếu có ngày quay lại sẽ đào lên mang đi. Xong việc, họ lại lên yên và tiến theo con đường dẫn về phía Đông.
“Ngài đã đi đâu vậy, thưa pháp sư?” Thorin hỏi Gandalf khi cùng đi. “Thăm dò phía trước chút thôi,” pháp sư đáp.
“Sao ngài quay lại đúng lúc thế?”
“Ta quen ngoảnh lại rồi.”
“Rõ rồi!” Thorin nói, “nhưng ngài giải thích thêm đi.”
“Ta lên trước thám thính đường đi. Đường phía trước khó đi và nguy hiểm. Thêm nữa, ta muốn bổ sung thêm chỗ lương thực ít ỏi này. Tuy nhiên, ta không vượt xa lắm, cho đến khi gặp được hai người bạn xứ Rivendell.”
“Xứ đó ở đâu nhỉ?” Bilbo hỏi.
https://thuviensach.vn
“Đừng có cắt ngang,” Gandalf nói. “Các anh sẽ tới đó sau vài ngày đường, nếu như mọi chuyện ổn thỏa, khi đó sẽ có thời gian tìm hiểu. Ta đang nói ta gặp hai người của Elrond. Họ đang vội đi, sợ chạm trán bọn quỷ khổng lồ. Chính họ cảnh báo ta có ba gã khổng lồ mới xuống núi, chúng sống trong rừng, không xa con đường mấy. Bọn này đã khủng bố mọi người dân trong vùng và chúng đang mai phục đón khách lữ hành. Ta lập tức có cảm giác là ta cần quay lại. Nhìn về phía sau, ta thấy ánh lửa, ta liền tới thẳng đó. Các anh biết đấy. Cẩn trọng, cần cẩn trọng hơn trong lần sau, kẻo chúng ta chẳng đi đến đâu đâu.”
“Xin cám ơn ngài!” Thorin nói.
https://thuviensach.vn
CHƯƠNG 3:
Chốn dừng chân
Thời tiết đã khá lên nhưng không ai trong đoàn lữ hành muốn hát hay trò chuyện suốt ngày hôm đó; cả ngày hôm sau, rồi ngày kế tiếp cũng vậy. Họ đều ý thức được nguy hiểm đã không còn là chuyện xa vời. Họ cắm trại dưới trời sao, đám ngựa có dịp ăn nhiều hơn chính chủ nhân; cỏ xanh mọc khắp nơi, nhưng những túi lương thực không còn nhiều, kể cả những thứ đoạt được từ bọn quỷ. Một buổi sáng họ vượt sông ở khúc cạn, nơi đầy đá và bọt nước. Bờ sông bên kia dốc đứng và trơn tuột. Khi leo tới bờ bên kia, tay dắt ngựa, đoàn lữ hành thấy những ngọn núi lớn trải dài, thẳng về phía họ. Tới ngọn gần nhất trông không quá một ngày đường. Ngọn núi này trông tối tăm và ảm đạm, trên những sườn dốc màu nâu đây đó vẫn có ánh mặt trời, phía sau ngọn núi thấy nhô lên những đỉnh nhọn đầy tuyết phủ.
“Đó có phải là Núi Lớn?” Bilbo hỏi bằng một giọng xúc động, nhìn mãi ngọn núi. Gã chưa thấy thứ gì lớn lao như thế trước đây.
“Tất nhiên là không phải!” Balin đáp. “Đó chỉ là khởi đầu của Dãy Núi Mờ Sương. Chúng ta cần đi xuyên qua, hay vượt qua, hay bằng cách nào đó luồn qua dãy núi này trước khi tới được Wilderland. Mà từ đó cũng còn xa mới tới Núi Lớn Cô Độc ở phía đông, nơi Smaug đang nằm trên châu báu của người Dwarf.”
“Ôi,” Bilbo thốt lên. Ngay khi đó gã thấy ham muốn mãnh liệt, mạnh hơn mọi lần gã nhớ trước đây. Một lần nữa gã lại nhớ đến chiếc ghế quen thuộc bên lò sưởi tại cái “lỗ” Hobbit thân thương, còn bình trà đang reo trên ngọn lửa. Đây cũng chưa là lần cuối.
Giờ Gandalf đã dẫn đầu đoàn người. “Đừng có rời con đường, không thì nguy đấy,” pháp sư nói. “Trước hết chúng ta cần thêm lương thực, và nghỉ ngơi ở một chỗ tương đối an toàn. Thêm nữa cần chọn đúng đường để vượt qua Dãy Núi Mờ Sương, bằng không lạc lối là chắc chắn. Lúc đó chỉ còn nước quay lại và bắt đầu từ đầu (nếu may mắn quay lại được).”
https://thuviensach.vn
Cả đám cùng hỏi xem lão định dẫn đoàn tới đâu, và lão đáp: “Các anh đã tới rìa của Vùng Đất Hoang Dã, chắc một vài người trong các anh cũng biết. Đâu đó phía trước đây thung lũng thần tiên Rivendell đang ẩn mình. Đó là Chốn Nương Thân Cuối Cùng, nơi Elrond đang sống. Ta đã nhắn tin cho ông ta qua vài người quen, họ đang chờ bọn ta đấy.”
Nghe thật tuyệt vời và dễ chịu, nhưng họ còn chưa tới nơi, và tìm Chốn Nương Thân Cuối Cùng phía tây dãy núi cũng không dễ dàng gì. Không có đến một thân cây, một ngọn đồi hay thung lũng để xua đi khung cảnh đơn điệu trước mặt khách lữ hành, chỉ thấy một con dốc thoải dần lên cao, ăn vào chân núi. Một vùng đất rộng lớn, toàn một màu thạch nham và đá xám, chỉ đây đó thấp thoáng một vài bãi cỏ xanh, đánh dấu những nơi họa chăng có nước.
Buổi sáng đã qua, chiều đã tới; trên vùng đất hoang hóa câm lặng vẫn không thấy dấu hiệu con người cư ngụ. Khách lữ hành càng lúc càng lo lắng, họ biết căn nhà ẩn đâu đây gần núi. Những khe sâu đột nhiên xuất hiện ngay dưới chân đoàn khách, cúi nhìn xuống, khách lữ hành ngạc nhiên nhận thấy những cây lớn mọc dưới khe lên và dưới đáy khe, nước đang sôi sục. Cũng có những rãnh nước họ có thể nhảy ngang, nhưng những rãnh này đã trở nên sâu thẳm dưới dòng thác ầm ào. Có những vết nứt tối đen, không ai dám vượt qua. Đây đó có những đầm lầy, một vài trong số đó trông xanh tốt ưa nhìn, hoa mọc nhiều và cao, nhưng nếu con pôni chở đồ bước vào đó sẽ không có lối về.
Thực tế vùng đất từ chỗ lội đến chân núi lớn hơn rất nhiều so với dự đoán của khách lữ hành. Bilbo thấy kinh ngạc. Con đường duy nhất được đánh dấu bởi vài hòn đá trắng, vài hòn rất nhỏ, số khác đã bị rêu và thạch nham che phủ. Bám theo con đường là một việc rề rà, ngay cả khi có Gandalf, người rất thông thạo con đường này, dẫn lối.
Tóc tai pháp sư hết lắc bên này tới bên kia khi lão cúi người tìm những hòn đá đánh dấu đường, còn đám lùn cố theo vết của lão. Nhưng khi ngày gần tàn, đoàn người vẫn chưa tìm ra điểm đến. Giờ uống trà đã qua mất, và có vẻ bữa tối cũng cùng chung số phận. Bướm đêm đã vỗ cánh xung quanh,
https://thuviensach.vn
ánh sáng chỉ còn le lói, trăng vẫn chưa lên. Con pôni của Bilbo bắt đầu vấp vào đá nhọn và rễ cây. Họ đã tới một bờ dốc dựng đứng ăn sâu xuống dưới, quá bất ngờ, con ngựa của Gandalf hầu như đã trượt chân xuống dốc.
“Cuối cùng cũng tới nơi,” pháp sư nói.
Những người khác đứng vòng sau lão, nhìn xuống dốc. Họ thấy thung lũng ở xa phía dưới, nghe tiếng nước chảy xiết trên nền đá, mùi hương cây cỏ ngập tràn không khí, có ánh sáng phía bên bờ thung lũng bên kia, chiếu lấp lánh trên mặt nước.
Bilbo không khi nào quên cảnh họ vừa trượt, vừa ngã dúi dụi trong chiều hôm trên con đường ngoằn ngoèo dẫn tới thung lũng bí ẩn Rivendell. Họ càng xuống thấp, không khí càng ấm dần lên, hương thông khiến gã Hobbit mơ màng, gã cứ chốc chốc lại gật mình trên lưng pôni, gần rơi xuống đất. Tinh thần của những người lữ hành ngày càng vui vẻ khi hạ dốc. Sồi và trắc bá đã thế chỗ cho thông, thật sảng khoái dạo bước trong chiều muộn. Thảm cỏ xanh chấm dứt khi đoàn lữ hành tới được một trảng rộng, nằm không xa bờ suối.
“Hừm, giống kiểu người Elf,” Bilbo nghĩ, gã ngước mắt nhìn sao trời. Những vì sao xanh đang lấp lánh. Một tiếng hát bỗng vang lên, nghe như tiếng cười trong lùm cây:
Ô, các ngươi bận gì,
Này, các ngươi đi đâu?
Ngựa của người cần giày,
Dòng sông đang tuôn chảy!
Ô, tra-la-la-laly!
Xuống dưới thung lũng này.
Này, các ngươi kiếm chi
Muốn dừng chân chốn nào
Củi ta đang cháy đỏ
Bánh mỳ thơm trong lò
https://thuviensach.vn
Ô, tri-li-li-loly!
Vùng đất ta tuyệt vời
Ha ha!
Ê, bọn ngươi đi đâu?
Sao râu cứ lắc hoài
Ai biết, ai biết được
Sao cả ngài Baggins,
Cùng Dwalin, Balin
Lạc bước đến chốn này
Vào giữa tháng Sáu đây.
Ha, ha!
Ê, có ở lại không,
Hay lại chắp cánh bay
Ngựa các người lạc lối,
Đêm đã tràn đầy sao.
Bỏ đi là xuẩn ngốc,
Ở lại mới vui sao
Tới khi đêm chấm dứt
Hát cùng ta đi nào
Ha ha!11
Bọn người đó cười nói rổn rảng trong lùm cây, làm đủ trò khá là dớ dẩn. Đó dĩ nhiên là những người Elf. Trong chốc lát Bilbo đã thoáng nhận ra những bóng hình, khi trời tối sậm hơn. Gã rất khoái người Elf, dù chỉ thi thoảng mới gặp họ; nhưng gã cũng hơi sợ tộc người này. Người lùn râu rậm lại chẳng ưa gì người Elf. Ngay những gã lùn đúng mực nhất, dạng như Thorin và Đồng Sự cũng coi người Elf là lũ ngốc (một suy nghĩ mới ngu ngốc làm sao), hoặc chí ít cũng không ưa. Người Elf ưa cợt nhả và chòng ghẹo đám lùn, nhất là hay nhạo báng bộ râu dài của họ.
“Ha ha,” một giọng nói cất lên. “Nhìn kìa! Gã Hobbit Bilbo cưỡi trên con pôni tội nghiệp. Trông hay đáo để?”
https://thuviensach.vn
“Hê, chưa từng thấy đó!”
Rồi đám Elf lại hòa giọng hát tiếp một bài, cũng cùng giọng diễu cợt như bài trước. Hát xong, một gã Elf trông cao ráo và trẻ trung tiến lại gần đoàn du hành.
“Chúc mừng các bạn đến thung lũng,” gã nói.
“Biết vậy,” Thorin đáp khá cộc cằn; nhưng Gandalf đã rời ngựa, đứng giữa đám Elf và trò chuyện vui vẻ.
“Các ông bạn hơi lạc lối rồi,” một gã Elf nói, “nếu thứ các bạn đang tìm là con đường qua sông dẫn tới Ngôi Nhà phía bên kia. Chúng tôi sẽ dẫn lối giúp. Nhưng từ đây tới cầu và sang đó, đi chân là tốt nhất. Các bạn có dừng bước hát vài bài cho vui vẻ, hay muốn đi ngay? Bữa tối đã gần xong, tôi thấy mùi khói đấy.”
Mệt hết sức, Bilbo muốn dừng lại nghỉ đôi chút. Nghe người Elf hát dưới trời sao tháng Sáu chẳng phải là dịp may dễ gặp, nhất là khi bạn khoái món này. Bilbo còn muốn trao đổi vài lời với những người này, những người biết rõ tên gã, biết gã là ai, dù gã chưa khi nào gặp mặt. Gã nghĩ biết được quan điểm của họ về chuyến du hành này cũng khá thú vị. Người Elf vốn biết nhiều hiểu rộng, hơn bất kỳ ai, họ nắm bắt và truyền tin nhanh như gió thổi. Mọi chuyện trên đất này họ đều hay tỏ.
Nhưng đám lùn chỉ muốn dùng bữa tối, càng sớm càng hay, nhưng không ở lại. Sau đó đoàn lại lên đường, ngựa được dắt theo. Họ được người Elf dắt đi đúng đường, mãi đến bờ sông. Sông chảy xiết, ồn ã như mọi dòng sông trong núi vào đêm mùa hạ, khi mặt trời đã chiếu nóng những đỉnh cao phủ tuyết suốt cả ngày. Chỉ có một chiếc cầu đá qua sông. Cầu hẹp, không tay vịn, một con pôni phải đi cẩn thận mới lọt qua. Họ phải đi qua cầu từng người một, pôni được cầm cương dắt theo, từng bước từng bước một. Đám Elf đã đem theo lồng đèn chiếu sáng cả bờ sông, họ hát vui vẻ khi đoàn lữ hành vượt sông.
“Đừng nhúng râu xuống bọt nước, bố già ơi,” đám Elf gào lên với Thorin, lão này gần như đang bò cả bốn chi qua cầu. “Không nhúng nước
https://thuviensach.vn
râu lão cũng đã dài lắm rồi.”
“Đừng cho Bilbo ăn hết bánh nhé!” đám Elf cười. “Mập quá không chui qua lỗ khóa được đâu.”
“Khẽ thôi, khẽ thôi nào anh em. Chúc ngủ ngon,” Gandalf nói, pháp sư là người cuối cùng qua cầu. “Thung lũng cũng có tai, và vài người Elf lại có lưỡi quá dài. Ngủ ngon nhé.”
Và họ cũng đã đến Chốn Nương Thân Cuối Cùng, cửa vào đó đang rộng mở.
Có một chuyện lạ là nếu mọi sự đều tốt đẹp, ngày qua ngày đều dễ chịu, câu chuyện kể lại không thú vị và người nghe không thấy hấp dẫn; nhưng khi công việc không như ý, đôi khi bạn thấy kinh khiếp và sợ hãi, câu chuyện kể lại thường rất lôi cuốn.
Những người lữ hành ở lại đây không ít ngày, có ít cũng hai tuần và không muốn rời đi. Riêng Bilbo sẵn lòng ở lại dài dài, kể cả khi gã có thể về “lỗ” nhà mình ngay mà không chịu khó nhọc gì. Nhưng quả thực có ít điều để nói về chuyến dừng chân tại Chốn Nương Thân.
Chủ nhân ngôi nhà này là bạn của người Elf, một trong những người mà tổ tiên của họ đã tạo dựng nên những truyền thuyết trước cả khi sử sách được ghi: cuộc chiến giữa bọn quỷ núi Goblin với người Elf và những Con Người đầu tiên trên phương Bắc. Trong những ngày đó, khi câu chuyện này được ghi lại, vẫn có một tộc người pha trộn trong mình cả dòng máu người Elf lẫn dòng máu những anh hùng phương Bắc. Elrond là thủ lĩnh của tộc người này. Khuôn mặt ông cao quý và đẹp như các Vua Elf, hùng mạnh như các chiến binh, thông thái như các pháp sư, quyền thế như Vua của người Dwarf và tốt bụng như mùa hạ ngọt ngào. Nhà của Elrond là hiện thân của sự hoàn thiện. Nếu bạn là người thích ẩm thực hay ưa ngủ, ưa làm hay kể chuyện, ưa hát hay thích lắng nghe, hay bạn ưa mỗi thứ một chút, bạn sẽ thấy bạn có chỗ của mình ở đó. Không có chỗ cho cái ác trong thung lũng diệu kỳ.
https://thuviensach.vn
Tôi ước có thời gian kể cho bạn một vài câu chuyện hay một vài bài hát đoàn lữ hành của chúng ta được nghe trong ngôi nhà đó. Tất cả đoàn, kể cả những chú ngựa pôni đều đã hồi phục và tràn đầy sức sống trong những ngày này. Quần áo của họ đã được mạng lại, cũng như những vết xây xước, tâm trạng và hy vọng. Các túi đựng chứa đầy lương thực dễ mang nhưng bổ dưỡng cho chuyến đi xuyên núi. Họ cũng có được những lời khuyên sáng suốt cho kế hoạch hành động của mình. Thời gian đã sang giữa hạ, và đoàn lữ hành lại lên đường vào một sớm mai.
Elrond là người thông thuộc mọi thứ cổ ngữ rune. Hôm đó ông có dịp nhìn những thanh kiếm thu được chỗ bọn quỷ khổng lồ: “Không phải kiếm bọn Troll làm. Đây là những thanh kiếm cổ, rất cổ, của những người Elf cao quý phía Tây, cùng dòng tộc với chúng tôi. Chúng được làm ở Gondolin12 cho cuộc chiến chống bọn quỷ núi Goblin. Có lẽ những thanh kiếm này đã từng nằm trong hang Rồng hay là chiến lợi phẩm của bọn quỷ núi – bởi chính bọn Rồng và quỷ núi đã tàn phá Gondolin nhiều thế kỷ trước đây. Này Thorin, thanh gươm của anh có tên tiếng rune là Orcrist – nghĩa là “Kẻ Hủy Diệt Goblin”; một thanh gươm lừng danh. Còn thanh của Gandalf có tên là Glamdring – “Đánh Bại Kẻ Thù,” chính Nhà Vua Gondolin đã từng đeo nó. Giữ cẩn thận nhé.”
“Sao những lưỡi kiếm này lại lọt vào tay bọn khổng lồ được nhỉ?” Thorin hỏi.
“Tôi không biết rõ,” Elrond đáp. “Có vẻ như bọn Troll đã cướp lại của những thằng cướp khác, hoặc chúng đã đào được kho báu chôn đâu trong lòng núi phương Bắc. Tôi đã nghe lời đồn về những kho báu bị lãng quên trong những hang động của vùng mỏ Moria, mãi từ thời chiến tranh giữa người Dwarf và bọn quỷ Goblin.”
Thorin ngẫm nghĩ những lời vừa nghe. “Tôi sẽ gìn giữ thanh kiếm này. Mong nó lại có dịp hủy diệt bọn Goblin như thời trước,” lão nói.
“Anh chắc cũng mau chóng được toại nguyện thôi, có lẽ ngay khi đoàn các anh vào đến Núi,” Elrond nhận xét. “Cho tôi xem bản đồ nào.”
https://thuviensach.vn
Ông mở rộng bản đồ, xem chăm chú, thỉnh thoảng lại lắc đầu. Elrond không thật ưa tính khí người lùn Dwarf, chính xác thì ông không ưa máu tham vàng của người lùn. Nhưng ông căm thù bọn Rồng, căm thù tính tàn bạo và quỷ quyệt của chúng. Ông vẫn đau buồn nhớ lại những phế tích của thành Dale, những tháp chuông vui tươi của thành phố giờ chỉ là những đống cháy đen bên bờ Dòng Sông Chảy Xiết. Mặt trăng tỏa sáng như một lưỡi liềm bạc trên bầu trời. Elrond giơ bản đồ lên cho ánh trăng rọi qua.
“Chà, cái gì thế này?” ông thốt lên. “Bên cạnh những chữ rune thông thường ‘cửa rộng năm bộ, ba người có thể cùng vào’ lại có cả những chữ mặt trăng.”
“Chữ mặt trăng ư?” gã Hobbit hỏi, lòng đầy phấn khích. Gã vốn khoái mọi loại bản đồ, như tôi đã kể trước đây; gã còn thích mọi thứ cổ ngữ, những trò đố chữ, dù bản thân gã viết rất kém và xiên xẹo.
“Chữ mặt trăng cũng là cổ ngữ rune, nhưng anh không thể nhìn thấy chúng,” Elrond đáp. “Không nhìn thấy được. Anh chỉ thấy chúng khi có mặt trăng chiếu rọi phía sau. Thêm nữa, có vài pháp thuật làm cho chữ mặt trăng chỉ hiện ra khi mặt trăng khi xem phải cùng ngày, giờ và hình dáng với mặt trăng lúc viết. Người Dwarf đã sáng chế ra kiểu chữ này và thường viết chữ với những cây bút bạc, anh có thể hỏi lại mấy ông bạn Dwarf kia. Những dòng chữ này cũng được viết vào đêm hạ chí khi mặt trăng lưỡi liềm như hôm nay. Chắc đã lâu lắm rồi.”
“Những chữ đó nói gì vậy?” Gandalf và Thorin cùng hỏi, hơi bực mình vì Elrond đã nhận ra những chữ mặt trăng này trước cả bọn họ (dù phải thấy rằng không có dịp nào để nhìn thấy trước đây, và có trời mới biết liệu sau này có cơ hội nào nữa không).
“Hãy đứng bên hòn đá xám khi chim hét lên tiếng,” Elrond dịch, “và ánh tà dương trong ngày Durin sẽ chiếu sáng lỗ khóa cho người.”
“Durin, Durin!” Thorin thốt lên. “Đó là cha của những người cha của bộ tộc Dwarf lâu đời nhất, bộ tộc Râu Dài, đó là cụ tổ của ta. Ta là người thừa kế của ông.”
https://thuviensach.vn
“Ngày Durin là vào khi nào?” Elrond hỏi.
“Ngày đầu tiên trong năm mới theo lịch của người Dwarf, ngày trăng tròn cuối cùng của mùa thu, ngay trước đông,” Thorin đáp. “Chúng tôi gọi đó là ngày Durin nếu trăng cuối thu và mặt trời cùng lơ lửng trên trời. Tôi lo thời tiết này không biết còn ai tính được thời điểm của ngày Durin hay không nữa?”
“Chuyện đó chúng ta sẽ bàn sau,” Gandalf xen vào. “Trên bản đồ còn viết thêm gì không?”
“Dưới ánh trăng hôm nay ta chỉ thấy chừng đó thôi.” Elrond đáp và đưa trả Thorin tấm bản đồ; rồi mọi người cùng xuống bờ sông xem những người Elf hát và nhảy múa trong đêm trăng chính hạ.
Buổi sáng hôm sau là một buổi sáng mùa hạ tuyệt vời, không khí trong lành, tươi mát: trời xanh không một gợn mây, còn tia mặt trời nhảy múa trên dòng nước. Đoàn lữ hành lên đường trong những bài hát tiễn biệt của người Elf, họ đi nhanh, trái tim họ đã sẵn sàng cho những cuộc phiêu lưu mới, họ đã biết đường để vượt qua Dãy Núi Mờ Sương để đến những vùng đất bên kia.
https://thuviensach.vn
HẾT TẬP MỘT
Liệu lời tiên đoán của Elrond về thanh kiếm của Thorin có là sự thật?
Những nguy hiểm nào đang rình rập đoàn lữ hành trong Dãy Núi Mờ Sương?
Liệu Gandalf có ra tay giải cứu kịp thời hay chính ông cũng lâm cảnh ngàn cân treo sợi tóc?
Mời các bạn đón xem Tập 2: Câu đố trong bóng tối.
https://thuviensach.vn
TẬP 2:
CÂU ĐỐ TRONG BÓNG TỐI
https://thuviensach.vn
https://thuviensach.vn
https://thuviensach.vn
Tóm tắt nội dung Tập 1
Bilbo Baggins là một gã hiền lành thuộc tộc người Hobbit bé nhỏ. Một ngày kia, gã gặp Pháp Sư Viễn Du Gandalf và bị ép buộc tham dự vào một chuyến phiêu lưu. Cùng với mười ba người lùn Dwarf, gã sẽ phải đoạt lại kho báu con Rồng Smaug đang chiếm giữ. Bilbo được đám Dwarf hứa trả công cho 1/14 kho báu khi chiếm được, với tư cách Người Bẻ Khoá.
Rời nhà chưa được bao lâu, Bilbo cùng bạn hữu đã chạm trán ngay với ba con quỷ khổng lồ khát máu. Sự vụng về của Bilbo đã khiến đám Dwarf lâm nguy. May thay, pháp sư Gandalf đã giải cứu kịp thời, biến lũ quỷ thành đá tảng.
Đoàn lữ hành cũng đã đến được Thung Lũng Thần Tiên Rivendell, nơi có Chốn Nương Thân Cuối Cùng và là nơi Elrond hùng mạnh cư ngụ.
Elrond đã khám phá ra điều bí ẩn trên tấm bản đồ kho báu, và với một niềm tin mới, đoàn lữ hành chuẩn bị tiến vào Dãy Núi Mờ Sương đầy nguy hiểm.
https://thuviensach.vn
CHƯƠNG 4:
Trên và dưới núi
Có nhiều đường để đi qua Dãy Núi Mờ Sương, và đã có nhiều người thử vượt núi theo những con đường đó. Đó là những con đường đầy lọc lừa và phản trắc, chỉ dẫn tới những ngõ cụt hay những hiểm họa chết người; những hẻm núi nơi đây như luôn bị phù phép bởi đủ loại ma thuật hắc ám và đầy nguy hiểm. Những người Dwarf và gã Hobbit, theo lời khuyên sáng suốt của Elrond, lại nhờ vào trí nhớ và sự hiểu biết của Gandalf, đã chọn được đúng đường để tới đúng hẻm núi cần vượt.
Nhiều ngày dài dằng dẵng đã trôi qua, họ đã cách Chốn Nương Thân nhiều dặm. Đoàn lữ hành vẫn mải miết leo lên cao mãi. Lối mòn này thật khó đi và nguy hiểm, đường quanh co khúc khuỷu, đơn điệu và như dài bất tận. Ngoảnh nhìn lại, khách lữ hành vẫn còn nhìn thấy vùng đất họ vừa rời khỏi xa mờ dưới chân mình. Xa, xa mãi phía trời Tây, Bilbo biết vùng đất xanh tươi và yên ả của mình nằm nơi đó, nơi xứ sở của an bình và trật tự, nơi có cái lỗ Hobbit an lành và ấm cúng của gã. Gã rùng mình. Trời đã đổ lạnh trong vùng núi, gió hú từng cơn trong các khe đá. Những tảng đá, bị mặt trời ban ngày làm tan tuyết dưới chân, thỉnh thoảng lại sụt rơi theo sườn dốc. Hòn thì rơi sau lưng, hòn khác lại bay vù qua đầu như tên bắn. Trời đêm giá lạnh, khó chịu, không ai dám hát hay cười to tiếng vì tiếng vọng trong vùng núi nghe thật quái dị. Sự im lặng như chết ấy chỉ đôi khi bị phá vỡ bởi tiếng róc rách của những dòng suối, tiếng rít của gió và tiếng đá nứt.
“Đã qua chính hạ rồi,” Bilbo buồn bã nghĩ, “bạn bè mình chắc đang mùa gặt cỏ và picnic. Bọn họ chắc sẽ kịp thu hoạch vụ mùa và hái quả, trước khi mình tới được bên kia dãy núi.” Những người khác trong đoàn cũng rầu rĩ chẳng kém, mặc dù khi từ biệt Elrond trong một ngày chính hạ, họ đã từng hào hứng nói tới việc vượt qua đèo trên Dãy Núi Mờ Sương, và rồi sẽ cùng cưỡi ngựa vượt qua vùng Viễn Địa. Họ mơ tới cảnh tới được bên cánh cửa bí mật nơi Núi Lớn, mà biết đâu lại chả đúng vào dịp trăng tròn thứ nhất của
https://thuviensach.vn
mùa thu, “may ra lại đúng vào ngày Durin nữa.” Chỉ có Gandalf là im lặng lắc đầu. Những người Dwarf đã không léo hánh tới nẻo đường này từ bao năm nay, nhưng riêng vị pháp sư thì vẫn qua lại hoài hoài. Hơn ai hết, ông biết, những thế lực hắc ám và quỷ thuật đã trở nên cường thịnh trong Vùng Đất Hoang Dã, từ khi bọn Rồng xua đuổi con người ra khỏi nơi đây; và bọn quỷ núi Goblin nữa, chúng cũng đã âm thầm lấn chiếm đất này sau thảm bại ở vùng mỏ Moria. Ông biết, ngay những kế hoạch được suy tính kỹ càng của các pháp sư thông thái phe bạch đạo, hay của những người bạn quyền năng như Elrond cũng có thể đổ bể, nhất là khi bạn phải đương đầu với những tai họa khôn lường ở vùng ven Miền Đất Hoang Dã. Gandalf quá đủ thông minh để hiểu những chuyện này.
Pháp sư biết tai họa có thể xảy ra bất kỳ phút giây nào. Ông chẳng dám mơ tới một chuyến đi bình an qua vùng núi lớn trùng điệp có đỉnh nhọn hoắt và cao chất ngất này – nơi không thuộc quyền trị vì của bất cứ vị Vua nào. Nhưng may thay vẫn chưa xảy ra chuyện gì nguy hiểm.
Mọi chuyện vẫn an lành, cho đến một ngày kia, khi đoàn người gặp một cơn giông – còn dữ dội hơn một cơn giông, đó là trận chiến của các tia sét. Chắc bạn cũng biết, những cơn giông dữ dội và khủng khiếp ra sao khi tràn từ trên núi xuống, bao phủ mọi thung lũng ven sông; nhất là khi hai cơn giông gặp nhau và đụng độ. Thật kinh hoàng táng đởm khi nghe sấm chớp lúc trời đêm. Những cơn giông tràn tới từ hai phía Đông Tây rồi xáp vào giao chiến. Chớp giáng vào đỉnh núi, các tảng đá run rẩy, tiếng rú rít, tiếng đổ vỡ xé rách thinh không, tràn xuống và vang vọng trong các hang động và hố thẳm; bóng tối bị cắt nát vụn bởi tiếng ồn bạo liệt và những tia sáng chói lòa.
Bilbo của chúng ta quả chưa từng thấy hay mường tượng ra thứ gì kinh khủng như vậy. Bọn gã đang đứng trên một khoảng đất hẹp trên cao tít, nơi có một đầu dốc thẳng xuống thung lũng mờ nhạt bên dưới. Cả bọn nấp trú dưới một phiến đá qua đêm; riêng gã Hobbit ẩn mình dưới tấm đệm lót, toàn thân run rẩy. Khi thò đầu ra trong một ánh chớp giật, gã Hobbit tội nghiệp thấy bọn Khổng Lồ Đá Tảng13đã hiện ra và chơi trò vác đá chọi nhau. Đứa
https://thuviensach.vn
tung đứa hứng rồi chúng giang tay ném những tảng đá lớn vào bóng đêm, tiếng cây gãy, tiếng đá vỡ nghe như trời long đất lở. Gió, rồi mưa nối nhau kéo tới; gió đã đẩy mưa và từng thác nước ào ào đổ xuống khắp tứ bề, phiến đá che đầu đã hoàn toàn vô dụng.
Trong chốc lát, khách lữ hành đã ướt thấu tận xương; những con pôni cũng đứng cúi đầu, đuôi sũng nước kẹp giữa hai chân, vài con hí lên vì kinh khiếp. Bọn Bilbo nghe tiếng cười hô hố, tiếng gào của lũ khổng lồ vang dội khắp các triền núi lớn.
“Thế này không được đâu!” Thorin nói. “Nếu bọn ta may mà không nhiễm lạnh hay bị nước cuốn trôi thì cũng đến làm bóng đá cho bọn khổng lồ mất.”
“Được thôi, nếu lão biết đường nào tốt hơn thì dẫn tụi ta tới đó.” Gandalf đáp, pháp sư cũng buồn bực và không vui vẻ gì khi giáp mặt với bọn khổng lồ.
Họ quyết định cử Fili và Kili đi trước tìm một chỗ trú chân tốt hơn. Hai gã này vốn thính tai tinh mắt và là những gã trẻ nhất trong đám Dwarf, trẻ hơn mấy lão kia đâu khoảng năm mươi tuổi, nên thường được phân công các nhiệm vụ tương tự (các gã Dwarf thấy phái Bilbo đi chẳng được tích sự gì). “Ai tìm thì sẽ thấy,” Thorin nói với các gã Dwarf trẻ giọng dạy bảo. Bạn biết đấy, thường thì ta cũng sẽ tìm thấy thứ gì đấy, nếu ta cố công, nhưng những thứ tìm được nhiều khi chẳng phải thứ ta cần tìm. Điều này được minh chứng ngay đây.
Trong giây lát, Fili và Kili đã bò quay trở lại, tay bám vào các tảng đá trong gió lớn. “Bọn tôi đã tìm được một cái hang khô ráo,” hai gã thông báo, “ngay bên khúc ngoặt kia kìa; có đủ chỗ cho cả người và ngựa.”
“Các anh đã xét kỹ hang rồi chứ?” Pháp sư hỏi. Ông biết các hang động trong núi hiếm khi bỏ không.
“Vâng, vâng, kỹ rồi!” cả hai vội vã đáp, dù mọi người đều biết họ chẳng có thời gian đâu mà xét kỹ càng – họ đã quay lại quá nhanh. “Hang không lớn đâu và cũng không ăn sâu vào núi.”
https://thuviensach.vn