🔙 Quay lại trang tải sách pdf ebook Người Cha Phi Thường
Ebooks
Nhóm Zalo
https://thuviensach.vn
Người cha phi thường
Yang Hong Ying
Chào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di động Nguồn: http://vnthuquan.net
Phát hành: Nguyễn Kim Vỹ.
https://thuviensach.vn
Mục lục
Mục Lục
Phần I - Chương 1 Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Phần II - Chương 1 Chương 2
Chương 3
Chương 4
Phần III - Chương 1 Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Phần IV - Chương 1 Chương 2
Chương 3
https://thuviensach.vn
Yang Hong Ying
Người cha phi thường
Dịch giả: Trần Thái Hùng
Mục Lục
Phần 1: Người cha ham chơi2
1/ Mã Thiên Tiếu và “Em bé nảy”. 2
2/Giúp con trai làm bài tập bị phạt viết 100 lần.4 5/Quỷ gan nhỏ và quỷ gan to.
6/ Chơi trò giả bệnh không vui.
8/Một chiếc váy ca rô đỏ.
9/Người nữ cảnh sát xinh đẹp.
https://thuviensach.vn
10/Ăn món Nhật trên Ta Ta Mi.
11/Con chuột gặm sách không thể xem thường. 12/Keo dính chuột dán dính bàn chân người 13/Mã Tiểu Khiêu làm ba.
Phần 2: Người cha vấn đề. 39
1/Bong bóng ký ức.39
2/Sát thủ lòng yêu thương. 46
3/Trò chơi nữ thám trưởng. 52
4/Hành động đặc biệt ngày hội trường.58
Phần 3: Người cha cương nghị65
1/Lý lẽ kỳ lạ của Lỗ Phì Phì.65
2/Đây là một ngày vui.67
4/Cha từng là đứa trẻ nghịch ngợm.71 5/Người đàn ông chân chính.73
https://thuviensach.vn
6/Cây dương của cha.75
Phần 4: Người cha phi thường.76
1/Nước mắt đau lòng đang bay.76
2/Người có lòng dạ ngây thơ không thể già.78
3/Không gặp không về.79
SƠ LƯỢT VỀ NGƯỜI CHA PHI THƯỜNG
Đây là một cuốn sách viết về người cha.
Trong sách có người cha tham chơi, người cha vấn đề và người cha cương nghị……
Câu chuyện về những người cha này để cho trẻ em thích, để cho người cha suy nghĩ.
Người dịch: Trần Thái Hùng
https://thuviensach.vn
ĐT: 0908102496
Email: [email protected]
https://thuviensach.vn
Yang Hong Ying
Người cha phi thường
Dịch giả: Trần Thái Hùng
Phần I - Chương 1
Người cha ham chơi
Mã Thiên Tiếu và “Em bé nảy”
Mã Thiên Tiếu trước khi làm cha, là một chàng trai u mê, lôi thôi lếch thếch. Chàng ta là nhà thiết kế đồ chơi trong một xưởng sản xuất đồ chơi đã được 8 năm, đã thiết kế ra một đống đồ chơi không có chút gì đáng để chơi,
hiện đang chất đống trong nhà kho, bán đi thì không bán được. Người Xưởng trưởng già mỗi khi nhìn thấy anh ta thường rất bực tức, thường chỉ vào mũi của anh ta quở trách: “Mã Thiên Tiếu, đồ chơi của anh thiết kế sao mà không có chút gì đáng để chơi vậy?
Mã Thiên Tiếu cũng nói không nên lời, tại sao đồ chơi do anh ta thiết kế không có chút gì đáng để chơi. Anh ta vốn là một người rất ham chơi, tại sao lại không thiết kế ra được một đồ chơi đáng để chơi thế này?
https://thuviensach.vn
Không chỉ là người khác mới nhìn anh ta như thế, ngay cả Mã Thiên Tiếu tự bản thân nhìn lại chính mình, chính là một nhà thiết kế không có tài hoa, đồ chơi thiết kế ra, có điều chỉ là búp bê giống con vịt da ấn dưới da bụng kêu lên một tiếng, lông mi mọc dài hù doạ người ta, còn có lão gấu đen đần độn trống ngực đập liên hồi…..
Ngài Mã Thiên Tiếu cho rằng, ông ta cả đời này có lẽ chỉ có thể làm một nhà thiết kế bình thường thôi.
Chính ngay lúc ngài Mã Thiên Tiếu dự định cả đời làm người bình thường như thế, Mã Tiểu Khiêu con của ông ta sinh ra đời. Ngày sinh của Mã Tiêu Khiêu, trở thành bước ngoặc lớn nhất trong cuộc đời của ngài Mã Thiên Tiếu.
Đôi mắt của Mã Tiêu Khiêu giống hạt đậu nhỏ thật đáng yêu quá! Tư thế của Mã Tiểu Khiêu ngủ thật đáng yêu quá! Nó quá cố chấp duy trì tư thế nằm trong bụng mẹ, cuộn lại đôi chân, để đầu vùi ở trước ngực. Ngài Mã Thiên Tiếu nghĩ: nếu như dựa theo dáng của đứa bé này làm ra một món đồ chơi, nhất định rất vui đây.
Tại buổi lễ nghi thức bốc quà được tổ chức vào lúc 100 ngày sinh của Mã Tiểu Khiêu, Mã Tiểu Khiêu từ chối bóc quà, nó nảy người lên một cách phẩn nộ, gây chấn động cho tất cả khách đến thăm: một đứa bé mới sinh 100 ngày lại có thể biết nảy! Không phải họ tận mắt nhìn, là không có ai tin sự việc kỳ lạ thế này.
Bước nảy này của Mã Tiểu Khiêu, không chỉ gợi ra cái tên “Mã Tiểu Khiêu”, mà còn gợi ra một linh cảm cho ngài Mã Thiên Tiếu “Em bé nảy”!
Không quá 3 ngày sau, ngài Mã Thiên Tiếu đã thiết kế ra một loại đồ chơi mới “Em bé nảy”, hình dáng hoàn toàn là bản sao của Mã Tiểu Khiêu:
https://thuviensach.vn
đầu to, mắt hạt đậu, đầu mũi tròn, miệng không có sát lại với nhau, một phần mép miệng trề xuống dưới, một phần mép vểnh lên trên, cho nên biểu thị trên nét mặt không biết là khóc hay là cười, là nét mặt khóc cười không biết. Nét mặt như thế này, ở trên mặt của bất kể người trẻ tuổi nào đều không cho là lạ. Nhưng nét mặt như thế ở trên mặt đứa bé mới lớn mới mấy tháng tuổi, cho dù ai nhìn thấy đều sẽ bật cười.
Công nghệ làm Em bé nảy thật đơn giản, trên lưng gắn lên một cái nút nhấn. Vừa nhấn nút nhấn, em bé nảy sẽ nhảy lên. Nếu như em bé nảy không phải là một đứa bé, mặc nó nhảy cao bao nhiêu cũng không có gì lạ. Nhưng Em bé nảy là một đứa bé, mọi người sẽ có chút kỳ lạ. Các bạn nghĩ xem, ngoài Mã Tiểu Khiêu, ai đã nhìn thấy qua đứa bé có thể nảy rất cao không?
Em bé nảy vừa tung ra thị trường liền gặt hái thành công lớn. Nguyên nhân của thành công là em bé nảy rất khác lạ, rất ngược, rất hay. Nó trái ngược với búp bê đồ chơi truyền thống, cười híp mắt, yên tĩnh, xinh đẹp đến không thể cưỡng lại, ấn nhẹ dưới da bụng, mới kêu lên hai tiếng “ a, a”. em bé nảy là một búp bê xấu, nó xấu đến đáng yêu, xấu đến hùng hồn, xấu đến để cho mọi người ai nhìn thấy nó, sẽ ngăn không được phải cất tiếng cười ha ha. Đơn đặt hàng của cửa hàng đồ chơi khắp nơi trên toàn quốc, giống như cánh tuyết bay bay đến xưởng đồ chơi của ngài Mã Thiên Tiếu. Người xuởng trưởng già quyết đoán kịp thời, toàn xưởng ngưng sản xuất các loại đồ chơi khác, dồn sức sản xuất em bé nảy.
Từ trước đến nay, xưởng sản xuất đồ chơi xưa giờ chưa bao giờ có ngọn lửa đỏ như bây giờ, cho nên người xưởng trưởng già nhìn thấy Mã Thiên Tiếu, cả người đều vui: “Mã Thiên Tiếu, ông thật là người có công ở xưởng chúng ta! Tôi muốn thay mặt mọi người cảm tạ ông!”
Ngài Mã Thiên Tiếu nói: “đừng cám ơn tôi, muốn cám ơn phải cám ơn con trai tôi vậy!”
https://thuviensach.vn
Người xưởng trưởng già vốn không biết Mã Tiểu Khiêu, ông ta không hiểu tại sao phải cảm tạ Mã Tiểu Khiêu.
Ngài Mã Thiên Tiếu nói cho người xưởng trưởng già biết, vì con trai ông ta đã cho ông linh cảm, ông ta mới thiết kế ra Em bé nảy. Không có Mã Tiểu Khiêu, sẽ không có Em bé nảy.
Người xưởng trưởng già bấy giờ mới nhận thức được, Mã Tiểu Khiêu là một nhân vật so với Mã Thiên Tiếu còn quan trọng hơn. Thế là, ông ta đại diện toàn thể công nhân trong xưởng, mua hết mấy hộp sửa nhập khẩu, đích thân đi cảm tạ Mã Tiểu Khiêu.
Mã Tiểu Khiêu đang ngủ. Tư thế ngủ là tư thế nằm trong bụng mẹ: cuộn lại đôi chân, để đầu vùi ở trước ngực. Chỉ có lúc ngủ, Mã Tiểu Khiêu mới có thể trở về đến trong bụng mẹ.
“Trẻ con khi ngủ, nhất định phải nằm ngửa.
Ngài Mã Thiên Tiếu chưa kịp ngăn người xưỡng trưởng, người xưởng già đã đưa tay lật ngửa Mã Tiểu Khiêu.
Điều Mã Tiêu Khiêu ghét nhất, chính là có người muốn đem nó từ tư thế trong bụng mẹ kéo trở về với thế giới thực tại. Mã Tiểu Khiêu phẩn nộ, phẩn nộ nảy người lên, người xưởng trưởng già đầu tiên giật cả người, sau đó cất lên tiếng cười ha ha: “Mã Thiên Tiếu, đứa con trai này của anh so với Em bé nảy của anh càng đáng yêu hơn!”
Mã Thiên Tiếu không chỉ đã chiếm lĩnh thị trường Trung Quốc, còn đã chiếm lĩnh vào thị trường thế giới. Rất nhiều quốc gia, như các nước phát triễn có nước Mỹ, nước Anh, nước Nhật, nước Hàn…. Và còn có các nước chưa phát triễn như NêPan, Êtiopi….đều có bán Em bé nảy. Tại hội chợ trưng bày quốc tế lần thứ nhất, Em bé nảy đã nhận được giải thưởng thiết
https://thuviensach.vn
kế vàng.
Mã Thiên Tiếu đã nổi tiếng. Mà vừa nổi tiếng đã được cả thế giới biết đến. Tuy rằng là Em bé nảy để cho ông ta nổi danh, nhưng trong lòng ông ta ai cũng đều biết: là con trai của ông ấy Mã Tiểu Khiêu đã thay đổi cuộc sống của ông ta một cách triệt để.
Mã Thiên Tiếu đã trở thành nhà thiết kế đồ chơi có tiếng trên toàn thế giới, ông ta còn làm lên xưởng trưởng xưởng sản xuất đồ chơi. Nhưng Mã Thiên Tiếu vẫn là Mã Thiên Tiếu, ông ta có lúc vẫn là hồ đồ lôi thôi lếch thếch, ông ta so với trước càng tham chơi hơn. Có điều là không như lúc trước, trước đây anh ta chơi một mình, bây giờ anh ta mang theo con trai của anh ta Mã Tiểu Khiêu cùng nhau chơi đùa.
Bấy giờ, Mã Tiểu Khiêu vẫn là một đứa bé còn chưa đến 6 tháng tuổi, nó không có chút gì để biết, nó mới lớn tí xíu thế này, đã thay đổi cuộc sống của ba nó.
https://thuviensach.vn
Yang Hong Ying
Người cha phi thường
Dịch giả: Trần Thái Hùng
Chương 2
Giúp con trai làm bài tập bị phạt viết 100 lần.
Mã Thiên Tiếu từ nhỏ chơi đến lớn, bây giờ càng ham chơi hơn, làm lên xưởng xưởng sản xuất đồ chơi, trong xưởng khắp nơi là đồ chơi, đồ chơi đủ loại đủ kiểu, bất kể giờ phút nào, mặc cho ông ta chơi.
Ngài Mã Thiên Tiếu ban ngày ở trong xưởng chơi, về đến nhà thì liền muốn cùng con trai chơi đùa, nhưng Mã Tiểu Khiêu không thể cùng ông ta chơi, vì nó không có thời gian để chơi.
Mã Tiểu Khiêu mỗi ngày tan học về nhà, không có thời gian đi đá bóng, không có thời gian xem phim hoạt hình, không có thời gian nuôi cá vàng, để xuống cặp sách liền làm bài tập. Viết mãi viết mãi, vẫn chưa viết xong.
Ngài Mã Thiên Tiếu cứ chờ đợi Mã Tiểu Khiêu làm xong bài tập, để cùng ông ta chơi trò chơi phi tiêu.
“Mã Tiểu Khiêu, làm bài xong chưa?”
Ngài Mã Thiên Tiếu không biết đã hỏi như thế bao nhiêu lần. “Sắp xong rồi.”
Mã Tiểu Khiêu không biết đã trả lời bao nhiêu lần như thế. Ngài Mã Thiên Tiếu rất đồng tình với Mã Tiểu Khiêu: “Trẻ em nhỏ thế này, sao làm bài tập nhiều như thế, các thầy cô có nhẫn tâm quá không?” Mã Tiểu Khiêu hỏi cha, lúc nhỏ cha làm bài tập có nhiều không? Mã Thiên Tiếu nói : “không nhiều, chỉ cần 20 phút, tất cả đã làm xong.” “Wa, chỉ mất 20 phút!” Mã Tiểu Khiêu thầm muốn ao ước, “vẫn còn nhiều thời gian thế, dùng để làm gì vậy?”
“Chơi đùa!” Ngài Mã Thiên Tiếu nói đến từ ‘chơi’ khắp người tràn đầy sức lực, ông ta quay quay ngón tay, “lăn bi sắt, thả diều, bắn súng nước, đánh trận bùn, bắt kẽ gian, bắt thám báo, làm giáo, làm mô hình….”
Bài tập ít như thế, chơi đùa nhiều như thế, cha lớn lên vẫn làm xưởng trưởng. Mã Tiểu Khiêu thật hối hận, hối hận không thể sinh ra trong thời
https://thuviensach.vn
đại đó, cùng cha cùng nhau chơi đùa.
“Ngốc ạ, nếu như con sinh ra lúc đó, thì chỉ có Mã Tiểu Khiêu, không có Mã Thiên Tiếu rồi.”
Đúng quá, không có cha, làm sao có con?
Tiếng chuông trên tường gỏ lên 10 tiếng, đã là 10 giờ tối rồi. Ngài Mã Thiên Tiếu hỏi: “Mã Tiểu Khiêu, làm bài tập xong chưa?” Lúc này Mã Tiểu Khiêu không có tiếng trả lời, thì ra nó đã gục đầu trên quyển bài tập ngủ rồi.
Ngài Mã Thiên Tiếu ẳm con trai lên giường, nhìn thấy từ mới của Mã Tiểu Khiêu vẫn chưa viết hết, bèn viết giúp cho con. Vừa viết, trong tâm vừa tự khen: “ta bắt chước nét bút của con trai thật là giống.”
Ngày hôm sau lúc buổi chiều tan học, cô giáo ngữ văn gọi Mã Tiểu Khiêu đến phòng giáo viên, lật quyển bài tập của nó: “Từ mới chép hôm qua, em viết sai một chữ, đem về viết lại 100 lần.”
Cô giáo Tần có kinh nghiệm dạy học phong phú, kinh nghiệm hay nhất của cô ấy khi học sinh viết sai 1 chữ, là bắt học sinh viết lại 100 lần. “Em sao lại chữ ‘chân’ của chữ ‘nhận chân’ viết sai vậy?” Cô giáo ngữ văn dùng ngón tay chỉ vào đầu của Mã Tiểu Khiêu, bộ dạng mong sao cho tốt hơn. “Cô ở trên lớp đã nhấn mạnh, bên trong chữ chân là 3 vạch, bắt buộc không được viết 2 vạch, nhưng em vẫn viết thành 2 vạch. Mã Tiểu Khiêu, lỗ tai của em mọc ở đâu vậy?”
“Ở đây.”
Mã Tiêu Khiêu kéo lấy lỗ tai của nó, đưa đến trước mặt cô giáo ngữ văn xem. Trong phòng giáo viên, các thầy cô đều bật cười, nhưng cô giáo Tần không cười, cô ấy phải giữ nghiêm khắc trước mặt học sinh. “Mau đi viết đi, viết xong mới cho phép về nhà.”
“Em không viết.” Mã Tiểu Khiêu đã nhận ra chữ viết sai này không phải là nó viết. “Không phải là em viết mà.”
Cô giáo Tần kinh ngạc: “Không phải là em viết sai, lẽ nào là cô viết sai?”
“Cũng không phải là cô viết sai, cô chưa có đến nhà em mà.” Cô giáo Tần khóc cười không được, hỏi: “Mã Tiểu Khiêu, đây có phải là
https://thuviensach.vn
tập của em?”
“Đúng là tập của em.” Mã Tiểu Khiêu hùng hồn nói, “nhưng, em chỉ viết đến hàng thứ nhất trang này đã ngũ rồi.Những chữ viết dưới này, thật không phải là em viết.”
Cô giáo Tần nhìn ngó một cách tỉ mỉ nét bút, Mã Tiểu Khiêu cũng đến gần xem.
“Kỳ lạ.” Cô giáo Tần xem qua xem lại, “chữ viết này cùng chữ viết của em thật giống.”
Mã Tiểu Khiêu nói: “là bắt chước thật giống.”
“Mã Tiểu Khiêu, em cho rằng đây là ai làm vậy?”
Mã Tiểu Khiêu nhíu lông mày, suy nghĩ một lát, sau đó nói một cách khẳng định: “là ba em, nhất định là ba em.”
Cô giáo Tần vẫn có chút không tin: “Ba em là một xưởng trưởng, sao có thể viết sai chữ được?”
Mã Tiểu Khiêu vì để cô giáo Tần tin là nó không có nói dối, lập tức đi gọi điện thọai cho ngài Mã Thiên Tiếu, để cho ông ta lập tức đến ngay trường học.
Ngài Mã Thiên Tiếu quả thật tức tốc đến ngay trường. Ông ta vừa bước vào phòng giáo viên, cô giáo Tần liền làm cho ông ta trở tay không kịp. “Cha của Mã Tiểu Khiêu, ngài bắt chước cách viết của con trai ngài, thật giống quá đi!”
“Quá khen, quá khen!” Ngài Mã Thiên Tiếu cúi đầu gập lưng, “do thời gian tối rồi, nếu không vẫn có thể bắt chước càng giống hơn.” Trong phòng giáo viên, các thầy cô khác đều bật cười một cách nhẹ nhàng, cô giáo Tần không có cười, cô ta rất tức giận, tức Mã Tiểu Khiêu, càng tức cha của nó.
Ngài Mã Thiên Tiếu cả người không biết, Mã Tiểu Khiêu nhẹ nhàng lắc lắc chân của cha, lại nháy mắt ra hiệu, ngài Mã Thiên Tiếu cuối cùng đã hiểu. Vừa rồi đi quá gấp, ông ta tạm thời thần kinh nghẽn mạch, nghe không ra lời nói của cô giáo Tần.
Ngài Mã Thiên Tiếu vội vàng thừa nhận sai lầm cùng cô giáo Tần, rồi cùng cô giải thích, giúp con trai làm bài tập là việc không muốn, bài tập
https://thuviensach.vn
quá nhiều, con trai quá mệt, cho nên…..
Cô giáo Tần không nghe ông ta giải thích. Cô ấy ném cây bút chì cho ngài Mã Thiên Tiếu, sau đó ở trên một tờ giấy trắng viết lên một chữ ‘chân’ thật to, nói với ông ta bên trong là 3 vạch, không phải là 2 vạch.
Ngài Mã Thiên Tiếu nói ông ta biết là 3 vạch, chỉ là tối qua đang viết đôi mắt đã hoa lên, làm cho 3 vạch viết thành 2 vạch.
Trên mặt cô giáo Tần không có chút biểu thị gì. Cô ấy giống như là đang nói với Mã Tiểu Khiêu, nói với ông ta: “đã viết sai thì phải sửa!” Ở trước mặt cô giáo thế này, người xưởng trưởng có lớn đến đâu cũng chỉ là một học sinh nhỏ.
Ngài Mã Thiên Tiếu đáng thương, cầm lấy cây bút chì, viết lên chữ ‘chân’ của chữ ‘nhận chận’ viết lên 100 lần.
https://thuviensach.vn
Yang Hong Ying
Người cha phi thường
Dịch giả: Trần Thái Hùng
Chương 3
Tức giận có thể làm cho đầu tóc dựng đứng.
Ngài Mã Thiên Tiếu cho dù là một xưởng trưởng của một xưởng sản xuất đồ chơi, nhưng ở trong xưởng không có chút gì uy tín, mọi công nhân khi nhìn thấy ông ta vẫn thường che miệng cười. Ngài Mã Thiên Tiếu cho rằng có lẽ mình chưa đủ nghiêm nghị, thế là liền trừng mắt, phùng mang, mọi công nhân nhìn thấy như thế càng cười to hơn.
Ngài Mã Thiên Tiếu bị các công nhân cười, liền đi hỏi cô thư ký La của ông ta, La tiểu thư vốn không muốn nói cho ông ta biết, nhưng dưới sự van nài hết lần này rồi đến lần khác của ngài Mã Thiên Tiếu, đành phải nói cho ông ta biết: “Họ nói ông càng ngày càng giống ông gà.”
Ngài Mã Thiên Tiếu không hiểu: “Sao tôi lại có thể giống ông gà?” Tiểu thư La cẩn thận chỉ vào đầu tóc của ngài Mã Thiên Tiếu: “tóc của ngài giống cái mào của con gà.”
Thì ra trên đầu của ngài Mã Thiên Tiếu có một nhúm tóc không biết nghe lời. Cho dù đã dùng không biết bao nhiêu keo vuốt tóc, cũng không đè xuống được. Mỗi lần đến tiệm hớt tóc, thợ hớt tóc vẫn thường dùng máy sấy, sấy cho nó nằm xuống, sấy đến khi tay người thợ đã mỏi, nhúm tóc đó vẫn ngoan cố dựng đứng tại nơi đó. “Tôi đã cắt qua nhiều đầu tóc, chưa từng thấy qua cái đầu như thế này!”
Gần như tất cả người thợ cắt tóc đều có thái độ như thế đối với ngài Mã Thiên Tiếu. Ngài Mã Thiên Tiếu vì nhúm tóc không biết nghe lời này, cũng không dám bước vào tiệm cắt tóc nào khác.
Về sau, tóc ngài Mã Thiên Tiếu mọc dài, liền tự mình cầm lấy kéo, đứng trước gương, tự mình cắt tóc cho mình.
Ngài Mã Thiên Tiếu sau khi tự mình cắt tóc cho mình, ít nhất nữa tháng cũng không dám bước ra khỏi cửa. Nếu như có việc bắt buộc phải đi ra khỏi nhà, là bắt buộc phải đội nón. Vì cái đầu vừa mới cắt, quả thật giống
https://thuviensach.vn
như một quả địa cầu lồi lõm không bằng nhau: Chổ tóc không cắt đến giống ngọn núi cao; Chổ tóc cắt quá ngắn giống như thung lũng; Còn có chổ lộ ra cả da đầu thì giống như dòng sông và ao hồ. Nếu như bạn có thế nhìn thấy cái đầu như thế, không ôm bụng cười mới là lạ!
Ngài Mã Thiên Tiếu đáng thương, vì đầu tóc của mình, thật là đau đầu. Hiện tại, đầu tóc của ngài Mã Thiên Tiếu đã đến lúc phải cắt tóc rồi. Ông ta cầm lấy kéo, ngồi ở trước gương, Mã Tiêu Khiêu vội vàng bịt kín đi đôi mắt.
“Mã Tiểu Khiêu!” Ngài Mã Thiên Tiếu trước giờ vẫn thường gọi tên đối với con trai như thế, “con che mắt làm gì vậy?”
“Con sợ!”
“Con sợ cái gì?”
“Con sợ cha cắt cái đầu thành quả địa cầu.”
Nghe con trai nói như thế, ngài Mã Thiên Tiếu liền ra tay không được. Cái đầu nhạy cảm của ông ta liền nắm lấy ngay ý của Mã Tiểu Khiêu. “Mã Tiểu Khiêu, con đến cắt tóc cho cha đi!”
“Con không dám.” Mã Tiểu Khiêu nói thật lòng, “cha tự mình cắt tóc cho mình cắt thành một qủa địa cầu, con vẫn chưa biết con cắt cho cha thành cái gì đây.”
Mã Tiểu Khiêu muốn nói, nói không chừng sẽ cắt thành một cái mặt trăng.
“Mã Tiểu Khiêu, con cứ cắt đi!” Ngài Mã Thiên Tiếu bằng bất cứ giá nào nói, “chỉ cần không cắt tai cha là được”
Chỉ cần không cắt tai là được, Mã Tiểu Khiêu nghĩ việc này quá đơn giản.
Mã Tiểu Khiêu vừa cầm lấy kéo, ngài Mã Tiểu Khiêu lại nói: “chỉ cần đem mỗi sợi tóc cắt đều như nhau là được rồi!”
“Kà chách” một tiếng, Mã Tiểu Khiêu cắt nhát kéo thứ nhất, cắt ngay nhúm tóc dựng đứng đó cắt đi. Nhìn qua, vết cắt chưa thật đều. “Cha, nếu như tóc của cha đều giống như nhúm tóc dựng đứng này thì hay quá, kà chách kà chách, giống như cắt rau trong vườn.” “Nói bậy! Cái đầu của cha không phải là vườn rau!”
https://thuviensach.vn
Sức tưởng tượng của Mã Tiểu Khiêu rất phong phú, sao nó lại có thể nghĩ đến chuyện cái đầu của cha giống vườn rau như thế? Nó đang nhớ lại một câu chuyện thành ngữ có tên “Giận đến dựng tóc”, ý nói lúc tức giận tóc dựng đứng, có thể chọc thủng nón đội trên đầu. Mã Tiểu Khiêu suy nghĩ thêm một bước, nếu như ngài Mã Thiên Tiếu tức giận, tóc sẽ dựng đứng lên giống như rau trong vườn, thế thì nó sẽ có thể giống như đang cắt rau trong vườn, cắt tóc được ngay ngắn.
Thế thì, Mã Tiểu Khiêu bắt buộc phải làm một chuyện, để cho cha của nó tức giận.
Mã Tiểu Khiêu nhảy đến trước mặt của ngài Mã Thiên Tiếu, một tay chống nạnh, một tay chỉ vào mũi của cha nó, nói rống lên: “ông là con tôi, tôi là ba ông.”
“Mã Tiểu Khiêu, con nói cái gì? Nói lại lần nữa xem!” Mã Tiểu Khiêu rất sợ, nhưng nó vẫn nghiêm mặt nói lại lần nữa: “ông là con tôi, tôi là ba ông!”
Ngài Mã Thiên Tiếu tức lên, tóc bắt đầu dựng đứng.
Mã Tiểu Khiêu thật vui, càng nói rống lên: “Mã Thiên Tiếu là con của Mã Tiểu Khiêu! Mã Tiểu Khiêu là ba của Mã Thiên Tiếu!” Ngài Mã Thiến Tiếu thật quá tức giận, tóc của ông ta dựng đứng cả lên, giống như từng cây từng cây kim sắt thẳng đứng.
Ngài Mã Thiên Tiếu giơ nắm đấm về phía Mã Tiểu Khiêu: “Tao đánh mày!”
Mã Tiểu Khiêu nhảy bổ vào cha, một tay ôm chặt lấy cổ, một tay cầm lấy kéo, cắt kà chách kà chách trên đầu ông ta.
Đầu tóc cắt xong, cơn tức giận của ngài Mã Thiên Tiếu cũng tan biến đi, tóc từ từ nằm xuống, nằm sát trên da đầu.
Ngài Mã Thiên Tiếu soi kiếng, quả thật, mỗi một sợi tóc đều được cắt đều ngay ngắn. Ông ta rất vừa ý, mà không, rất rất vừa ý, ông ta nói chưa có tiệm hớt tóc nào cắt được cái đầu đẹp thế này.
https://thuviensach.vn
Yang Hong Ying
Người cha phi thường
Dịch giả: Trần Thái Hùng
Chương 4
.Đại qua loa và tiểu qua loa.
Cô giá Tần yêu cầu các học sinh mỗi ngày viết một câu văn. Cô giáo nói, có thể viết được một câu văn, thì có thể viết được một đọan văn; Có thể viết được một đọan văn, thì có thể viết được một bài văn.
Mã Tiểu Khiêu thì giống như ống kem đánh răng, mỗi ngày bóp ra một câu từ trong bụng, đã nhiều ngày qua rồi, câu chữ trong bụng Mã Tiểu Khiêu gần như đã hết rồi.
Ngày hôm nay lại viết câu gì đây?
Mã Tiểu Khiêu khó khăn lắm mới bóp ra được một câu: “Ngày hôm nay tôi đã ăn 3 tấn cơm.”
Ngày hôn sau đến tiết ngữ văn, cô giáo Tần đọc lên mấy câu viết hay nhất, đương nhiên câu thứ nhất cô đọc là của Lộ Man Man, cô giáo Tần mỗi lần đều đọc câu văn của cô ấy. Tiếp theo là đọc câu văn của Mao Triệu viết, hắn là lần thứ nhất kể từ khi khai thiên lập địa đến nay được nêu lên, vui mừng quá đến nổi hoa chân múa tay, một khuôn mặt khỉ cười nhăn nhíu.
Cô giáo Tần lấy một cái bảng đen nhỏ treo lên trên bảng đen lớn, trên bảng đen nhỏ có viết một câu:
“Đất trơn, tương đối kéo dài.”
“Các em nhìn xem, câu này có gì sai không? Sai ở chổ nào?” Không rõ nghĩa, đây gọi là câu gì?
https://thuviensach.vn
Mã Tiểu Khiêu giơ tay thật cao, nhưng cô giáo Tần vẫn không gọi nó, cô giáo gọi Đường Phi đang xấu hổ muốn chui xuống đất. Ha ha, Mã Tiểu Khiêu trong lòng ngầm vui: câu viết không rõ nghĩa này chắc chắn là do con sâu hồ đồ này viết đây.
Đường Phi chớp chớp mắt, vẫn tính toán phản ứng thật nhanh, nó đem câu văn sửa thành thế này:
“Vì trời có mưa, đất trơn, cho nên trận đá bóng tương đối kéo dài.” Cô giáo Tần biểu dương Đường Phi, nói nó biết sai liền sửa, làm cho câu văn này ban đầu không hoàn chỉnh, sửa lại rất hoàn chỉnh. Vừa mới đây Đường Phi xấu hổ còn không nơi nương tựa giờ đã đắc ý trở lại. “Ở đây còn có một câu”
Cô giáo Tần lại treo lên một cái bảng đen nhỏ, trên bảng có một câu: “Mặt của Ba vừa ngắn vừa dài.”
Ha ha, lẽ nào khuôn mặt của người ba này biết nóng nở lạnh co, lúc trời nắng, mặt nở dài; lúc trời lạnh, mặt co lại.
Câu này là do An Kỳ viết đây.
An Kỳ là người con gái có chút đặc biệt, thường có một số động tác làm cho người ta phát cười.
Lúc này, cả lớp đều đang cười An Kỳ.
“Vốn là thế này.” An Kỳ đứng dậy nói, “Lúc ba em cười, khuôn mặt ngắn; Lúc tức giận, khuôn mặt kéo dài.”
Cô giáo Tần để cho An Kỳ viết lại câu vừa nói, trở thành một câu rất hay.
Cô giáo Tần lật tấm bảng đen nhỏ lại, trên bảng có một câu: “Ngày hôm nay tôi ăn 3 tấn cơm.”
“Ha ha ha!”
Trong lớp học tiếng cười nghiêng cả trời đất.
Mã Thiên Tiếu cùng cười theo, về sau mới phát hiện câu văn này là do nó viết.
“Họ đang cười cái gì vậy?” Mã Thiên Tiếu tuy rằng cũng đã cười, nhưng nó thật không biết mọi người đang cười cái gì. “Lẽ nào mình viết
https://thuviensach.vn
câu này có gì sai sao?”
“Mã Tiểu Khiêu” Cô giáo Tần cũng đang cười, “em nói xem, câu văn này sai ở chổ nào?”
Mã Tiểu Khiêu nhìn đi nhìn lại, thật tình nhận không ra sai ở chổ nào. Chổ ngồi của Đường Phi ở phía sau của Mã Tiểu Khiêu. Mã Tiểu Khiêu nghe nó đang nói ở phiá sau: “Mã Tiểu Khiêu là một con heo siêu cấp.” Cô giáo Tần trừng mắt nhìn Mã Tiểu Khiêu, quay người dùng phấn đỏ khoanh tròn chữ tấn trong câu, hỏi: “một tấn là bao nhiêu?” Mao Triệu giống như viên đạn bắn ra sợ tụt lại ở phía sau, lớn tiếng trả lời: “một tấn là 1000 kg.”
“3 tấn là bao nhiêu ký?”
“3 tấn là 3000 kg.”
“Mã Tiểu Khiêu, em một ngày có thể ăn 3000 kg cơm sau?” Cả lớp cười vở cả bụng.
Mã Tiểu Khiêu bấy giờ mới tỉnh ngộ ra, thì ra nó đã viết sai chữ này, đem “3 bửa cơm” viết thành “3 tấn cơm”.
Mã Tiểu Khiêu không trách mình, lại trách cha của nó. Nó rõ ràng còn nhớ, hôm qua nó đem quyển bài tập cho ngài Mã Thiên Tiếu kiểm tra qua, ngài Mã Thiên Tiếu ở phía dưới câu này viết lên 3 chữ “đã kiểm tra”, sao lại không kiểm tra ra thế này?”
Về đến nhà, Mã Tiểu Khiêu tức giận, goị nó ra ăn cơm nó cũng không ra.
“Mã Tiểu Khiêu, ăn cơm trước đi, có chuyện gì rồi nói cho cha nghe.” Mã Tiểu Khiêu càng tức giận hơn, nó nhào đến ngài Mã Thiên Tiếu nói lớn lên: “cha có biết, là cha đã hại chết con rồi không!”
“Cha hại chết con!” Ngài Mã Thiên Tiếu ngơ ngác, “con là con trai ta, sao ta lại hại con?”
Mã Tiểu Khiêu cầm lấy câu văn đó cho cha nó xem. Ngài Mã Thiên Tiếu ngã người trên ghế sa lông, cất tiếng cười cạc cạc cạc, cạc cạc cạc, cười như tiếng vịt kêu.
Ngài Mã Thiên Tiếu sau khi cười đã, liền bắt đầu nấc cục. Lúc ông ta cười nhiều, thì sẽ nấc cục, đó là vì cười đến tức ngực.
https://thuviensach.vn
“Mã Tiểu Khiêu ơi Mã Tiểu Khiêu, sao con lại làm thế này?” Ngài Mã Thiên Tiếu dạy con một cách ý tình sâu xa, “ngay cả một con voi to cũng ăn không hết 3 tấn cơm.”
Mã Tiểu Khiêu nói: “đại kình ngư trong biển một ngày có thể ăn 3 tấn.” “Nước biển và tôm cá nhỏ cộng lại, ước tính có thể có 3 tấn.”Ngài Mã Thiến Tiếu lập tức nhận thức ra giáo dục của ông ta đối với Mã Tiểu Khiêu đã lệch khỏi phương hướng, vội vàng quay trở lại. “Mã Tiểu Khiêu, con bắt buộc không được quên, nếu như con lớn lên làm việc, nếu như con làm lãnh đạo giống như cha, viết giấy đưa cho nhà bếp chuẩn bị một bữa cơm tối cho công nhân tăng ca ăn, giống như con viết viết thành 1 tấn cơm tối, thế thì làm sao đây?”
Mã Tiểu Khiêu nói: “con không làm được lãnh đạo.”
Ngài Mã Thiên Tiếu liền chưởi Mã Tiểu Khiêu không có lý tưởng, ông ta Mã Thiên Tiếu có thể làm lãnh đạo, con trai của ông ta cũng có thể làm lãnh đạo như thế.
“Con không làm lãnh đạo, lãnh đạo không vui.” Mã Tiểu Khiêu đưa quyển tập đến, “Cô giáo nói, muốn phụ huynh ký tên lên trên.” Ngài Mã Thiên Tiếu cầm lấy viết, ở phiá sau câu văn cười chết người đó, viết lên mấy câu.
Mã Tiểu Khiêu cầm lấy quyển vở, đọc lớn lên:
Đại hồ đồ, lệnh sau nhất định sửa chữa lỗi này.
“Cái gì vậy, đọc tầm bậy.”
“Là cha viết như thế, con mới đọc như thế.”
Ngài Mã Thiên Tiếu nói: “Cha viết là: quá hồ đồ, từ nay nhất định sửa chữa lỗi này.”
“Thế thì cha tự xem đi!”
Ngài Mã Thiên Tiếu đón lấy quyển vở xem lại: chữ “thái” mất đi một chấm viết thành chữ “đại”, chữ “ kim” nhiều hơn một chấm trở thành chữ “lệnh”.
“Sao lại thế này?” ngài Mã Thiên Tiếu thật nhanh tự mình tha tội cho mình: “có điều chỉ là thiếu một chấm và dư một chấm mà thôi.” “Đại hồ đồ cõng tiểu hồ đồ, làm sao mà không hồ đồ?”
https://thuviensach.vn
Lần này chuyển đến Mã Tiểu Khiêu cười. Nó cũng ngã lên trên giường, sau khi cười xong lại nấc cục, mà còn nấc liên tục, thật là di truyền đến chổ.
https://thuviensach.vn
Yang Hong Ying
Người cha phi thường
Dịch giả: Trần Thái Hùng
Chương 5
Quỷ gan nhỏ và quỷ gan to.
Những câu chuyện kể trong bụng của ngài Mã Thiên Tiếu đều là câu chuyện về ma quỷ, ông ta từ nhỏ đã thích nghe chuyện kể về ma quỷ, đương nhiên là ông ta cũng thích nghe kể về những câu chuyện khác, nhưng những câu chuyện khác ông ta nghe qua thì liền quên ngay, khắc ghi nhất trong lòng nhất là những câu chuyện về ma quỷ, cho nên ông ta có một bụng chuyện kể về ma quỷ.
Mẹ của Mã Tiểu Khiêu không dám nghe chuyện kể về ma. Mỗi lần ngài Mã Thiên Tiếu kể chuyện ma cho Mã Tiểu Khiêu nghe, mẹ của Mã Tiểu Khiêu thường trốn ở trong phòng không dám đi ra. Ngài Mã Thiên Tiếu liền đứng ngay trước của phòng cười lớn nói: “ha ha, mẹ con là một con quỷ gan nhỏ!”
Ngài Mã Thiên Tiếu thích trò đùa dai, ông ta rõ ràng là biết mẹ của Mã Tiểu Khiêu sợ nghe kể về chuyện ma, nhưng ông ta cứ cố để cho bà ấy nghe. Ông ta cố ý đứng ở trước cửa phòng kể chuyện, sức bắt chước của ông ta rất giống, làm tiếng gió gào thét trong đêm, tiếng chân quỷ đi trên cầu thang gổ, tiếng quỷ hắt hơi đều bắt chước sinh động như thật, hù cho mẹ Mã Tiểu Khiêu ở trong phòng phải gào thét lên.
Nghe đến tiếng kêu la như thế, ngài Mã Thiên Tiếu vui vô cùng, rất thoả thích.
Mã Tiểu Khiêu thường hỏi ngài Mã Thiên Tiếu, hỏi ông ta có thật nhìn thấy qua ma quỷ chưa?
“Gặp rồi, đương nhiên là gặp qua rồi.” Ngài Mã Thiên Tiếu làm bộ dạng
https://thuviensach.vn
nhớ lại, “lúc đó, cha cũng lớn cở bằng con.”
“Cha ở nơi nào gặp quỷ vậy?”
“Tại một khu nghĩa địa.”
“Cha là một đứa trẻ, chạy đến nghĩa địa để làm gì vậy?” “Làm….làm gì? Phải rồi, làm gì vậy?” Ngài Mã Thiên Tiếu bắt đầu bịa chuyện, “cha nhớ lại rồi, cha đến khu nghĩa địa xem ma trơi (lửa lân tinh ND).”
“Ma trơi?” Mã Tiểu Khiêu nghe chết mê, “ma trơi là như thế nào?” “Xanh óng ánh, chớp sáng chớp sáng.”
Thực ra, việc ngài Mã Thiên Tiếu nói đến là con đom đóm trong đêm. Tại nông thôn, có một số người gọi đom đóm là ma trơi.
“Từ lâu đã nghe người ta nói qua, ở đâu có ma trơi, nhất định là nơi đó có ma. Quả nhiên, ma trơ nhấp nháy một hồi, từ trong một ngôi mộ to nhất chui ra một con bóng…..”
“Á____” Mã Tiểu Khiêu kêu lên một tiếng kêu thất thanh, giọng nói thay đổi đi, “đó là quỷ hay là cái gì vậy?”
“Đó là một con quỷ cao thật cao, con mắt rất to rất to, trên mặt không có thịt, chỉ có răng, toàn thân mặt màu trắng, bước đi giống như bay. Con quỷ đó đi ở phiá sau cha, cha liền chạy. Nhưng, cho dù cha chạy nhanh như thế nào, con quỷ đó vẫn ở phiá sau cha.”
“Rồi sau nữa?”
Trống ngực của Mã Tiểu Khiêu đập liên hồi giống như đánh trống, tim đập nhanh đến như muốn nhảy ra khỏi lòng ngực.
“Sau đó…..sau đó, cha dứt khoát không chạy nữa, quay người lại đấm một đấm vào mặt của con qủy, kết quả con quỷ ngã lăn trên đất, hoá thành một làn khói bay đi….”
“Hết rồi sao?”
“Hết rồi.”
Đối vối kết cục như thế, Mã Tiểu Khiêu có chút thất vọng, có chút nghi vấn, một chớp sáng đi qua thật nhanh, nó không bỏ qua một chi tiết nhỏ trong đó.
“Cha, tay của cha có đau không?”
https://thuviensach.vn
Ngài Mã Thiên Tiếu, xoa xoa đầu: “tay của cha sao lại phải đau?” “Cha nói cha đấm một đấm vào mặt quỷ, trên mặt của quỷ không có thịt, chỉ có răng, tay của cha đập vào răng, lẽ nào lại không đau?” “Đúng đúng đúng, rất đau.”
Thiếu chút nữa bị đưá bé này phát hiện ra chổ sơ hở. Ngài Mã Thiên Tiếu tự thầm nhủ trong lòng, sau này kể về chuyện ma phải cẩn thận, không được sơ ý, nếu không đưá bé này…..
Buổi tối hôm đó, ngài Mã Thiên Tiếu lại kể chuyện ma cho Mã Tiểu Khiêu nghe:
“Một buổi tối mưa gió nổi lên, bầu trời không trăng sao, tối đen đến nổi thò bàn tay ra nhìn không thấy 5 ngón tay, bổng nhiên….” Bổng nhiên đèn trong phòng tắt đi, đây là do ngài Mã Thiên Tiếu tắt. Mã Tiểu Khiêu kêu lên: “Cha sao lại tắt đèn đi vậy?”
“Kể chuyện ma sao lại để đèn sáng được? Quỷ gan nhỏ!” Mã Tiểu Khiêu không phục nói: “con là quỷ gan nhỏ, thế thì cha là gì?” “Cha là quỷ gan to!”
Quỷ gan to nói, quỷ gan nhỏ không chịu nghe chuyện ma, liền đi trở về phòng.
Mã Tiểu Khiêu về đến phòng của mình, trằn trọc cả đêm không ngủ, vì nó không chịu phục: “sao cha lại tự cho mình là quỷ gan to, nói nó là quỷ gan nhỏ? Mã Tiểu Khiêu thật mong muốn bây giờ có một con ma đi đến phòng của cha nó, để xem con người tự xưng mình là quỷ gan to đó như thế nào.
“Ha ha ha!”
Mã Tiểu Khiêu nằm trong chăn, nó đang tưởng tượng sau khi cha nó nhìn thấy quỷ, nét mặt thay đổi đủ loại đủ kiểu.
Mã Tiểu Khiêu tung chăn ra, ngồi dậy trên giường: “mình đã biết hình dáng quỷ như thế nào rồi, sao không giả làm quỷ đi tìm cha?” Nói làm là làm.
Mã Tiểu Khiêu lấy tấm ra giường kéo xuống, đây là chiếc áo quỷ, rồi cầm lấy một cái mũ bảo hộ, dùng tấm ra trãi giường bao lại, cột lên trên một cái cây dài, đây là cái đầu của quỷ. Sau cùng, dùng viết lông vẽ hai
https://thuviensach.vn
vòng tròn thật to, đây là mắt của quỷ.
Mã Tiểu Khiêu lấy cây dài chống lên, tấm ra trải giường vừa rộng vừa dài rũ xuống, vừa khít để Mã Tiểu Khiêu trốn ở bên trong. Mã Tiểu Khiêu đi về phiá phòng của cha mẹ.
Đèn ở trong phòng, công tắc đèn để ở bên cửa. Mã Tiểu Khiêu vừa đẩy cửa, liền tắt ngay đèn đi.
“Ai?”
Ngài Mã Thiên Tiếu vừa quay đầu, bổng chốc liệt cả người ngã ngay trên đất, “á…. ma ma….”
Tiếp theo, mẹ của Mã Tiểu Khiêu cũng kêu lên lãnh lót. Ngài Mã Thiên Tiếu đang lồm cồm bò trên đất, muốn chui xuống gầm giường, nhưng chui vào không được, muốn chui xuống dưới bàn trang điểm, nhưng mẹ của Mã tiểu Khiêu đang trốn ở đó.
“Cứu tôi với! Cứu tôi với….”
“Ông đừng sợ, tôi đến để bảo vệ ông!”
Mã Tiểu Khiêu quả thực không tin đây là mẹ nó nói. Chỉ nhìn thấy mẹ nó từ dưới bàn trang điểm đứng lên, để cho ngài Mã Thiên Tiếu chui vào, dùng thân hình che cho cha nó.
Mặc dù tay chân mẹ nó đang run lên, nhưng bà ta vẫn là dũng cảm mặt đối diện với “quỷ”.
Bấy giờ, nếu như Mã Tiểu Khiêu đừng nói gì, màn kịch ma quỷ này có lẽ vẫn còn diễn chưa hết. Nhưng nó lại cất lên tiếng nói.
“Ta___là___quỷ___đây!”
Cho dù Mã tiểu Khiêu đã làm cho tiếng nói thấp đi, nhưng cha mẹ nó vẫn đã nghe ra.
Mẹ Mã Tiểu Khiêu thở ra một hơi, ngã mình nằm xuống; Còn ngài Mã Thiên Tiếu lại giống như một con sư tử hung ác, nhảy vồ về phiá Mã Tiểu Khiêu.
https://thuviensach.vn
Yang Hong Ying
Người cha phi thường
Dịch giả: Trần Thái Hùng
Chương 6
Chơi trò giả bệnh không vui.
Trong trường học đang lan truyền bệnh cảm.
Trên lớp học của Mã Tiểu Khiêu không biết vì sao có hơn nữa lớp đang sổ mũi, hắt hơi tiếng nói khò khè khọt khẹt, ngay cả cô giáo Tần cũng đã bị cảm, lúc giảng bài, cô ấy liên tục dùng khăn giấy chùi mũi, chùi đến cái mũi đỏ lên giống như củ ca rốt. Tiếng nói của cô giáo Tần vốn đã giống vịt, bây giờ bị cảm, cổ họng bị khàn, càng giống tiếng vịt kêu hơn.
Mao Triệu cũng đã bị cảm, bình thường hắn là kẽ chân không dừng, tay không yên, giống như con khỉ trong sở thú, cho nên, mọi người đều gọi hắn là “con khỉ Mao Triệu”. Thầy cô giáo dạy qua lớp này, đều nói con khỉ Mao Triệu có chứng “đa động”, má hắn đưa hắn đến bệnh viện kiểm tra qua nhiều lần, bác sĩ lại nói hắn không có chứng “đa động”, chỉ có điều là sức lực dồi dào mà thôi, bây giờ hắn cũng đã bị cảm, chiếc khăn lông dài dài đang quấn mấy vòng trên cổ của hắn, hai dòng nước mũi vừa đặc vừa dính, giống như đôi rồng thò ra khỏi động, đang thập thò trong hốc mũi, liền bị con khỉ Mao Triệu hít vào. Hắn ngồi yên một chổ không nhúc nhích, lúc tan học, cũng lười nhác không động đậy.
“Bị cảm có phải rất khó chịu không?”
Mã Tiếu Khiêu rất đồng cảm với con khỉ Mao Triệu.
“Không có gì khó khịu.” Con khỉ Mao Triệu khụt khịt nói, “tôi thích bị bệnh.”
Trời ạ lại có người thích bệnh! Con khỉ Mao Triệu nhất định là bị bệnh làm cho lú lẫn rồi.
“Tôi chính là thích bị bệnh! Con khỉ Mao Triệu vẫn đang khụt khịt nói, “lúc bị bệnh, tôi muốn cái gì, người lớn đều mua cho tôi cái đó.” Bị bệnh lại còn có chổ này sao! Mã Tiểu Khiêu quyết định bị bệnh. Buổi chiều tan học, Mã Tiểu Khiêu về đến nhà, nó trước tiên giả thành
https://thuviensach.vn
một người bệnh. Nó muốn giống như người bệnh trên truyền hình, trên đầu quấn một chiếc khăn lông. Mã Tiểu Khiêu cũng dùng một chiếc khăn lông quấn ở trước trán, sau đó nằm lên trên giường, chỉ đợi ngài Mã Thiên Tiếu về nhà đến cùng nó chơi trò chơi giả bệnh.
Hôm nay, ngài Mã Thiên Tiếu về nhà tương đối sớm, vì ông ta có mua thức ăn cho Mã Tiểu Khiêu.
“Mã Tiểu Khiêu! Mã Tiểu Khiêu!”
Mã Tiểu Khiêu rên lên một tiếng thật giống, sau đó bóp mũi uể oải nói: “Cha, con bị bệnh rồi.”
“Bệnh rồi sao?” Ngài Mã Thiên Tiếu chạy vào phòng của Mã Tiểu Khiêu, “buổi sáng còn khoẻ mạnh mà, sao bây giờ đã bệnh rồi?” Mã Tiểu Khiêu nói, trường học đang lan truyền bệnh cảm, trong lớp có phân nữa bạn học đều đã bị cảm, ngay cả cô giáo Tần đều đã bị cảm. Ngài Mã Thiên Tiếu vội vàng lo lắng, ông ta nắm chặt vai của Mã Tiểu Khiêu, ra sức lắc.
“Có phải con bị đau họng không?”
Mã Tiểu Khiêu nói có.
“Mũi con có bị nghẹt không?”
Mã Tiểu Khiêu nói có.
“Đầu con có bị choáng váng không?”
Mã Tiểu Khiêu nói có.
“Đúng là con đã bị cảm rồi.” Người cha gào lên, tay chân cuống quýt, “bệnh cảm không phải là bệnh nặng, nhưng cũng rất là phiền, rất nhiều món ăn đều không thể ăn.”
Ngài Mã Thiên Tiếu giống như làm trò ảo thuật, biến ra hai cái bánh ham bu ger.
“Con xem, cha mua cho con bánh ham bu ger, cũng không được ăn.” “Con ăn được!”
Mã Tiểu Khiêu bật người ngồi dậy trên giường. Nó nhìn thấy bánh Ham buger thì bất chấp tất cả, làm sao mà còn muốn giả bệnh!
“Không được ăn! Không được ăn!”
Ngài Mã Thiên Tiếu nói, “người bệnh cảm bắt buộc không được ăn thịt
https://thuviensach.vn
gà, bánh hôm nay mua là bánh nhân thịt gà, cho nên con không được ăn, bắt buộc không được ăn!”
Mã Tiểu Khiêu nhớ lại lời con khỉ Mao Triệu nói với nó: “người bị bệnh, không phải là muốn ăn gì thì có thể được ăn cái đó sao?” Ngài Mã Thiên Tiếu lại nói, người bệnh có rất nhiều món ăn không thể ăn, đặc biệt là thịt gà. Lúc nhỏ, ông ta cũng bị một lần bị bệnh cảm, mẹ ông ta, cũng chính là bà nội của Mã Tiểu Khiêu, cho rằng người bị bệnh thân thể yếu, bắt buộc phải bồi bổ, liền hầm một con gà để cho ngài Mã Thiên Tiếu ăn, kết quả ăn con gà này, không chỉ không có bồi bổ cơ thể của ngài Mã Thiên Tiếu, mà còn làm cho bệnh nặng thêm. Cho nên, ngài Mã Thiên Tiếu cả đời không thể nào quên: bị bệnh cảm là nhất định không được ăn thịt gà.
Mã Tiểu Khiêu vẫn nuôi một tia hy vọng: “thế con ăn cái gì đây?” “Uống nước, uống nhiều nước vào.”
Ngài Mã Thiên Tiếu đi lấy một ly nước to đến, đó là chiếc ly to nhất trong gia đình họ, xem ra thật giống một chiếc xô nhỏ.
“Bánh ham bu ger này phải ăn lúc còn nóng mới ngon.” Ngài Mã Thiên Tiếu mở chiếc hộp giấy mùi thơm toả ra khắp nơi, lấy chiếc bánh ham bu ger từ bên trong ra, “nguội rồi, thật ăn không ngon.”
Ngài Mã Thiên Tiếu cắn một cái, gần như không nhìn thấy ông ta nhai, đã nuốt mất đi, lại một cái cắn nữa…..Mã Tiểu Khiêu nhìn thấy rất rõ, ngài Mã Thiên Tiếu chỉ cắn có 4 lần, đã đem chiếc bánh ham bu ger nhân thịt gà đó nuốt mất vào bụng.
Mã Tiểu Khiêu nhìn ngài Mã Thiên Tiếu một cách căm hận, lại một lần nữa nhấn mạnh: “con không có bệnh!”
“Người có bệnh đều thích nói mình không có bệnh. Ngài Mã Thiên Tiếu vừa nói, vừa lấy ra chiếc bánh ham bu ger từ trong cái hộp thứ hai ra, “giống như người uống say rượu, khăng khăng nói là mình không có say.”
Ngài Mã Thiên Tiếu cầm lấy chiếc bánh ham bu ger, làm bộ dáng khó nuốt: “quả thực ăn không nổi nữa, nhưng vẫn phải ăn thôi. Ô, không còn cách nào khác, ai biểu con bệnh làm chi?”
Mã Tiểu Khiêu cố gắng nuốt nước miếng, mắt nhìn một cách chăm
https://thuviensach.vn
chăm vào ngài Mã Thiên Tiếu vừa than thở, vừa đau khổ ăn mất chiếc bánh ham bu ger nhân thịt gà thứ hai.
Mã Tiểu Khiêu hối hận quá đi: “tại sao ta lại giả bệnh?” Hôm sau là ngày cuối tuần, Mã Tiểu Khiêu đòi ngài Mã Thiên Tiếu đưa nó đến công viên chạy xe đụng.
Ngài Mã Thiên Tiếu nói: “con đang bệnh, còn chạy xe đụng sao được?” Mã Tiểu Khiêu lại nhớ lại những lời nói của con khỉ Mao Triệu. Nó dùng giọng điệu nũng nịu, cho rằng có thể làm cha cảm động cho nó: “cha, đối với một đứa trẻ đang bệnh, lẽ nào một chút xíu yêu cầu nhỏ thế này, cha không thể đáp ứng được sao?”
Ngài Mã Thiên Tiếu không có chút gì cảm động. Ông ta nói yêu cầu của Mã Tiểu Khiêu là yêu cầu vô lý, nếu như đáp ứng yêu cầu của nó, bệnh của nó mãi mãi cũng sẽ không khỏi.
Ngài Mã Thiên Tiếu lại giống như nhà ảo thuật, móc ra từ trong túi áo hai tấm vé xem đá bóng.
“Con xem, trận đá bóng chiều nay, con không thể đi, cha cũng không thể đi được. Cha cùng con ở nhà dưỡng bệnh vậy!”
Ngài Mã Thiên Tiếu nhảy lên trên giường, đắp chăn cho nó. “Con không có bệnh! Con không có bệnh! Con không có bệnh!” Mã Tiểu Khiêu tung chăn ra, ở trên giường nhảy điên cuồng.
“Người có bệnh đều thích nói mình không có bệnh.” Ngài Mã Thiên Tiếu lại ấn Mã Tiểu Khiêu nằm xuống giường, đắp chăn cho nó, “giống như người uống rượu say, khăng khăng nói là mình không say.”
Ngài Mã Thiên Tiếu đem hai tấm vé xem đá bóng tặng cho người khác, ở trong nhà giữ Mã Tiểu Khiêu một ngày, rót nước sôi cả ngày, còn ép nó uống một đống thuốc to bông bông xanh xanh, đắng đến nỗi Mã Tiểu Khiêu muốn nhổ đi.
Mã Tiểu Khiêu hối hận quá đi, nếu như trên thế giới này có bán thuốc hối hận, nó sẽ uống hết tất cả thuốc hối hận. Đương nhiên, nó phải trách con khỉ Mao Triệu, tất cả là đều bị nó hai.
Bước hối hận đã qua, Mã Tiểu Khiêu ở trong lòng thầm thề: sau này không giả bệnh nữa, trò chơi giả bệnh không có chút gì vui.
https://thuviensach.vn
Yang Hong Ying
Người cha phi thường
Dịch giả: Trần Thái Hùng
Chương 7
Chiến tranh từ trận súng nước đánh ra.
Cao Đại Vĩ ở tại lầu đối diện đã học năm thứ sáu rồi, vẫn còn thích cùng Mã Tiểu Khiêu chơi đùa. Ba hắn không cho phép hắn chơi cùng Mã Tiểu Khiêu, nói rằng hắn đã sắp thi tốt nghiệp cuối cấp rồi, còn chơi đùa cùng đứa trẻ, không có tiền đồ. Ngài Mã Thiên Tiếu cũng không cho phép Mã Tiểu Khiêu chơi cùng Cao Đại Vĩ, ông ta nói Cao Đại Vĩ nếu như thi tốt nghiệp cuối cấp không tốt, ba nó sẽ la nó.
Sao mà năm thứ sáu rồi, ngay cả chơi đùa cũng không được vậy cà? Mã Tiểu Khiêu nghĩ hoài nghĩ không ra. Nó hỏi Cao Đại Vĩ: “người lớn không cho phép chúng ta chơi cùng nhau, hai chúng ta có chơi nữa không?”
“Chơi chứ, sao lại không chơi?” Cao Đại Vĩ phớt lờ sự việc, “đến lúc đó, anh dùng tín hiệu ngầm liên hệ cùng em.”
Tín hiệu ngầm của Cao Đại Vĩ, là dùng một con thỏ lưu manh treo trên cửa sổ. Cửa sổ phòng của Mã Tiểu Khiêu đối diện cửa sổ phòng của Cao Đại Vĩ, vừa nhìn thấy trên cửa sổ phòng hắn có con thỏ lưu manh khuôn mặt không biết cười, đôi mắt trừng lên, Mã Tiểu Khiêu liền chạy xuống lầu để đợi hắn.
Cao Đại Vĩ rất giỏi chơi đùa, ngày ngày đều chơi trò chơi mới, không trùng lấp. Mấy hôm trước chơi thả diều, hôm qua chơi ván trượt, hôm nay lại chơi trò gì đây?
Cao Đại Vĩ ôm một cây súng bắn nước bằng nhựa chạy xuống lầu. Hắn nói ngày hôm nay chơi trò bắn súng nước.
Mã Tiểu Khiêu nói nó không có súng nước, làm sao chơi đây? “Thật ngốc!” Cao Đại Vĩ méo miệng, “nhà em ngay cả súng nước cũng không có sao? Lẽ nào là không có, mau chạy về nhà tìm đi.” Mã Tiểu Khiêu chạy về đến nhà liền cuống quýt lên đi tìm súng nước.
https://thuviensach.vn
“Cha, nhà mình có cây súng nước nào không?”
“Nhà mình có cái này.”
Ngài Mã Thiên Tiếu đang cầm một cái bình xịt nước dùng để tưới bông, đắc chí cho rằng đây là súng phun sen của mình cầm, xuất hiện ở trước mặt Mã Tiểu Khiêu.
“Cha, đây là dùng tưới bông mà, con muốn dùng súng phun nước để chơi trò bắn súng nước.”
“Cái này cũng vậy có thể dùng chơi trò bắn súng nước.” Ngài Mã Thiên Tiếu chỉa thẳng vào Mã Tiểu Khiêu bắn ra một tia nước. Nơi đứng của ngài Mã Thiên Tiếu cách Mã Tiểu Khiêu chỉ có hơn một trượng, tia nước bắn ra bắn đến trên đùi bên ngoài chiếc quần ngắn của Mã Tiểu Khiêu đang mặc, trên đùi có cảm giác tê tê.
Mặc nó có phải là súng nước hay không, chỉ cần có sức chiến đấu là được.
Mã Tiểu Khiêu cầm lấy bình xịt nước chạy xuống lầu. Vừa bước đến đầu cầu thang, đã bị Cao Đại Vĩ ẩn nấp ở phía sau cầu thang bắn ra một luồng nước. Chiếc áo trước ngực của nó liền thấm ướt.
Mã Tiểu Khiêu bình tĩnh chiến đấu, cầm lấy bình phun nước, chỉa thẳng vào Cao Đại Vĩ, xịt từ đầu đến chân. Áo quần của Cao Đại Vĩ đều thấm ướt cả.
“Được đấy Mã Tiểu Khiêu, ta không tiêu diệt ngươi, ta không gọi là Cao Đại Vĩ!”
Cao Đại Vĩ đang chuẩn bị truy kích Mã Tiểu Khiêu rữa hận, nhưng, trong súng nước của hắn đã hết nước, đành phải chạy đến vòi nước để châm nước.
Bình xịt nước của Mã Tiểu Khiêu vẫn còn nước, làm sao bỏ qua cho được? Nó đuổi theo xịt một cách điên cuồng về phía Cao Đại Vĩ. Cao Đại Vĩ người ướt như chuột lột, xem ra có chút thật đáng thương.
Ngay lúc này, ba của Cao Đại Vĩ đi làm về đến, đúng lúc nhìn thấy bộ dạng thảm hại của con trai. Ông ta lao đến, một tay túm lấy cánh tay của Mã Tiểu Khiêu.
“Mã Tiểu Khiêu, mày ức hiếp người quá đáng, đi tìm cha ngươi mau!”
https://thuviensach.vn
Mã Tiểu Khiêu nói: “con không có ức hiếp ảnh, chúng con đang chơi bắn súng nước.”
Ba của Cao Đại Vĩ vẫn nắm chặt cánh tay của Mã Tiểu Khiêu không thả ra, càng muốn kéo nó đi tìm cha nó.
Thực ra, ngài Mã Thiên Tiếu bấy giờ đã xuống lầu rồi. Vừa rồi ông ta vẫn ở ban công nhìn Mã Tiểu Khiêu và Cao Đại Vĩ chơi trò bắn súng nước, xem đến ông ta thật vui, vì Mã Tiểu Khiêu dù sao vẫn chiếm thế thượng phong.
Ngài Mã Thiên Tiếu đã xuống lầu, vừa may nhìn thấy ba của Cao Đại Vĩ đang níu kéo Mã Tiểu Khiêu không thả ra, Mã Tiểu Khiêu bộ dạng như một con gà con đang bị lão chim ưng bắt đi thật đáng thương. “Đây gọi là tài giỏi sao!”
Ngài Mã Thiên Tiếu chạy đến kéo tay của ba Cao Đại Vĩ: “Ông người lớn ức hiếp trẻ nhỏ, ông không xấu hổ sao?”
Ba Cao Đại Vĩ buông Mã Tiểu Khiêu ra, cãi nhau cùng ngài Mã Thiên Tiếu. Hai người cha giống như hai con gà trống mắt đỏ, bộ dạng thật hung ác!
Mã Tiểu Khiêu và Cao Đại Vĩ cười hì hì đứng ở một bên xem cảnh náo nhiệt.
Cao Đại Vĩ nói: “cha em giống một con sói đói.”
Mã Tiểu Khiêu nói: “ba anh giống một con sư tử điên.” “Hai đứa đừng cãi nữa.” Ngài Mã Thiên Tiếu bổng nhiên nói một câu nói để cho Mã Tiểu Khiêu và Cao Đại Vĩ đều hưng phấn không ngừng, “ông và tôi, hai người đàn ông chúng ta chơi một trận bắn súng nước, ông có dám không?”
“Ba, chơi đi, có gì mà không dám?”
Cao Đại Vĩ vội vàng đưa súng nước cho ba hắn.
Mã Tiểu Khiêu cũng đưa bình xịt nước cho cha nó.
“Thật là trò đùa! Ông đã là người lớn rồi, còn chơi trò bắn súng nước!” Ba của Cao Đại Vĩ là một cán bộ nhà nước, ông ấy chỉ muốn chưởi nhau, không muốn bắn súng nước.
Ba của Cao Đại Vĩ rõ ràng là như thế, Mã Tiểu Khiêu rất buồn thay cho
https://thuviensach.vn
Cao Đại Vĩ.
“Không sức, ba anh thật không có sức!”
Cao Đại Vĩ đối với ba cũng rất thất vọng, nhất thời nghĩ đến rất mất mặt. hắn nói với Mã Tiểu Khiêu: “xem người lớn cãi nhau thật không ý nghĩa, hay là chúng ta đi chơi trò khác vậy!”
Mã Tiểu Khiêu và Cao Đại Vĩ cùng nhau đi. Tại bên cạnh hồ phun nước, ngẩu nhiên gặp Tống Tiểu Giang vừa tan học về, trên tay đang cầm một cuốn “Thám Tử CoNan”, chúng liền đi đến mượn xem.
Mã Tiểu Khiêu và Cao Đại Vĩ ngồi cùng nhau trên bục đá, đầu kề đầu, vai sát vai, cùng nhau đọc một quyển sách, cả hai thân mật vô cùng, giống như hai anh em. Ngài Mã Thiên tiếu và ba của Cao Đại Vĩ cãi nhau xong rồi, liền đi tìm con ở khắp nơi.
“Mã Tiểu Khiêu!”
“Cao Đại Vĩ!”
Mã Tiểu Khiêu và Cao Đại Vĩ vốn không chú ý đến tiếng kêu của họ. Hai người cha nhìn thấy hai đứa trẻ đang kề vai sát lưng, lại chơi cùng nhau, thật là vô cùng hổ thẹn. Họ hối hận trận cãi nhau vừa rồi, cảm thấy mình rất nhàm chán, thật là nhàm chán.
https://thuviensach.vn
Yang Hong Ying
Người cha phi thường
Dịch giả: Trần Thái Hùng
Chương 8
Một chiếc váy ca rô đỏ.
Mã Tiểu Khiêu ngày hôm nay lại chuốc lấy tai hoạ rồi. Nó đem kẹo bong bóng nhổ lên trên chiếc váy mới của Lộ Man Man ngày hôm nay mới mặc lần đầu tiên. Lộ Man Man là bạn học ngồi cùng bàn Mã tiểu Khiêu, là nữ sinh được cô giáo Tần chủ nhiệm lớp yêu thích nhất, cô giáo Tần để cô ấy ngồi cùng bàn với Mã Tiểu Khiêu, là phái cô ấy đến quản lý Mã Tiểu Khiêu.
Lộ Man Man đã khóc.
Mã Tiểu Khiêu nói nó không phải là cố ý. Cô giáo Tần lại nói là nó “trả thù trù dập”, vì bình thường khi Lộ Man Man quản nó , quản rất có trách nhiệm, nhất cử nhất động của nó, Lộ Man Man đều thường xuyên báo cáo cho cô giáo biết.
Mã Tiểu Khiêu không biết cái gì là “trả thù trù dập”, cô giáo nói tối nay sẽ đến nhà nó, muốn phụ huynh nó bồi thường cho Lộ Man Man một chiếc váy mới.
Tối nay tránh không khỏi một trận đòn da đây.
Về đến nhà, Mã Tiểu Khiêu việc đầu tiên là đem tất cả vật có thể đánh vào mông nó, như thước bảng, chổi lông gà, tay cầm xay bột….đều cất đi hết.
Vừa cất xong, ngài Mã Thiên Tiếu về đến nhà. Mã Tiểu Khiêu vội vàng ngồi ngay ngắn trên ghế sa lông.
Ngài Mã Tiểu Khiêu vừa nhìn thấy bộ dáng của Mã Tiểu Khiêu như thế, liền biết ngay Mã Tiểu Khiêu ngày hôm nay đã phạm phải việc gì đây. “Mã Tiểu Khiêu, ngày hôm nay lại xãy ra chuyện gì vậy?” Mã Tiểu Khiêu nói: “không có chuyện gì xãy ra.”
https://thuviensach.vn
“Không có chuyện gì, con ngồi nghiêm chỉnh ở đó làm chi vậy?” Mã Tiểu Khiêu bắt đầu dệt lên câu chuyện: “chính là ngày hôm nay Lộ Man Man mặc một chiếc váy mới, chiếc váy mới này rất đẹp….” Ngài Mã Thiên Tiếu cắt ngang lời nói của con trai: “cái váy của bạn học nữ đẹp hay không đẹp, có quan hệ gì đến con?”
Mã Tiểu Khiêu lắc lắc tay: “không quan hệ gì, không quan hệ gì!” Ngay đúng lúc này, tiếng chuông cửa vang lên. Mã Tiểu Khiêu chạy vào nằm trong phòng của nó.
Ngài Mã Thiên Tiếu vừa mở cửa gặp ngay cô giáo Tần, liền biết ngay Mã Tiểu Khiêu nhất định là đã phạm việc gì đây.
“Cô giáo Tần, Mã Tiểu Khiêu nó….”
“Cha Mã Tiểu Khiêu, là thế này.” Cô giáo Tần lấy ra chiếc váy ca rô đỏ của Lộ Man Man, “con gái người ta ngày hôm nay vừa mặc chiếc váy mới, Mã Tiểu Khiêu đã đem kẹo bong bóng nhổ lên trên chiếc váy, ngài xem, đều dính thành một vòng tròn rồi….”
“Mã Tiểu Khiêu, mày ra đây cho tao!”
Mã Tiểu Khiêu từ trong phòng đi ra.
Ngài Mã Thiên Tiếu hai tay giơ lên chiếc váy, đưa đến trước mặt của Mã Tiểu Khiêu: “con nói đi, làm thế nào đây?”
Mã Tiểu Khiêu nói: “mình đi mua đền cho Lộ Man Man một chiếc váy mới.”
“Hì hì, ý kiến này khá đấy.” Ngài Mã Thiên Tiếu mặt mày rạng rỡ, “cô giáo Tần, cô xem có được không?”
Cô giáo Tần nhíu nhíu chân mày, cô ấy đã cảm thấy không còn việc gì đáng nói. Có người cha thế này, bạn còn có thể mong muốn điều gì ở con trai ông ta? Thật tình cô giáo Tần còn muốn nói cùng cha Mã Tiểu Khiêu việc Mã Tiểu Khiêu trả thù trù dập đối với Lộ Man Man, nhưng đối diện ngài Mã Thiên Tiếu, cô ấy điều gì đều không muốn nói ra.
Cô giáo Tần đi về rồi, ngài Mã Thiên Tiếu muốn đánh Mã Tiểu Khiêu, nhưng ông ấy tìm không thấy vật nào có thể đánh vào mông, những vật này đều bị Mã Tiểu Khiêu cất giấu đi cả rồi.
“Cha!” Mã Tiểu Khiêu đưa ra một ý kiến cho ngài Mã Thiên Tiếu,
https://thuviensach.vn
“mình trước tiên đi mua chiếc váy, về nhà rồi cha hãy đánh con có được không?”
Nghĩ đến của hàng sắp đóng cửa rồi, ngài Mã Thiến Tiếu đồng ý trước tiên đi mua chiếc váy, về nhà rồi sẽ đánh Mã Tiểu Khiêu sau. Lúc xuống thang máy, Mã Tiểu Khiêu rất thật tình nói với ngài Mã Thiên Tiếu: “cha, Lộ Man Man lớn lên rất đẹp, cha nhất định phải mua một chiếc váy đẹp nhất đền cho bạn ấy!”
“Nói thật đi!” Ngài Mã Thiên Tiếu chỉ vào mũi của con trai, “ có phải con thích Lộ Man Man không?”
Mã Tiểu Khiêu nói với cha một cách thành thật, nó ghét nhất Lộ Man Man.
“Không phải con nói Lộ Man Man lớn lên rất đẹp sao?”
“Cô ấy đẹp cũng không thích cô ấy.”
Mã Tiểu Khiêu nói, “cô ấy thích khóc, còn thích đến chổ cô giáo mách lẽo.”
Ngài Mã Thiên Tiếu hỏi đến đầu đến đũa: “thế con thích bạn học nữ nào trong lớp.”
Mã Tiểu Khiêu không cần suy nghĩ trả lời nói: “ai cũng không thích.” Ngài Mã Thiên Tiếu không bằng lòng, ông ta bất chợt hỏi: “trong lớp học con, không có một nữ sinh nào muốn cùng con chơi đùa, cùng con nói chuyện sao?”
Mã Tiểu Khiêu muốn trả lời nói có một nữ sinh, chính là người con gái An Kỳ hàng xóm ở đối diện cửa nhà nó. Nhưng Mã Tiểu Khiêu lại không nói ra, vì An Kỳ lớn lên không đẹp, còn có chút đần, có chút ngu, nó sợ cha nó cười chê nó. Có thể thấy tính háo danh của người con trai, ở lứa tuổi của mã Tiểu Khiêu như thế này đã có.
Ngài Mã Thiên Tiếu và Mã Tiểu Khiêu đến một cửa hàng chuyên bán hàng “Tiểu Công Chúa”, cô tiểu thư bán hàng đứng ở trước cửa cho rằng họ đi sai chổ, đi đến chổ họ cúi gập người nói: “chào ngài! ở đây chúng tôi chuyên bán hàng nữ nhi đồng mặc, không bán hàng nam nhi đồng mặc.”
Mã Tiểu Khiêu hùng hồn nói: “chúng tôi chính là đến để mua cái váy.” Cô tiểu thư bán hàng nhếch miệng cười, dẫn họ đến mấy chổ mô hình
https://thuviensach.vn
người mẫu mặc váy.
“Đây là một kiểu mới nhất vừa từ Hong Kong đến.” Cô tiểu thư bán hàng chỉ vào một chiếc váy jean có điểm bông, “đây thích hợp cho người con gái hoạt bát, lịch sự mặc.”
Mã Tiểu Khiêu lắc lắc đầu, nó không thích chiếc váy này, còn nói Lộ Man Man không hoạt bát, cũng không lịch sự.
Cô tiểu thư bán hàng hỏi: “quý khách muốn mua chiếc váy như thế nào?” Váy áo ở đây quá nhiều, ngài Mã Thiên Tiếu nhìn đến hoa cả mắt, ông ta nói kệ mua chiếc nào cũng được.
“Không thể tuỳ tiện được” Mã Tiểu Khiêu quyết không đồng ý mua một chiếc váy bất kỳ nào để bồi thường cho Lộ Man Man, nó quay người về phía cô tiểu thư bán hàng miêu tả tỉ mĩ về dáng người của Lộ Man Man, “Lộ Man Man tóc dài, mắt to, cô ấy khiêu vũ rất đẹp, tóm lại, cô ấy là một nữ sinh rất đẹp, cho nên chúng tôi muốn mua một chiếc váy thật xinh đẹp.”
“À, cô biết cháu muốn mua chiếc váy thế nào rồi.”
Cô tiểu thư bán hàng lấy ra một cách chắc chắn một chiếc váy ô ca rô màu đỏ, trên chiếc váy có điểm rất nhiều nếp gấp, bên trong còn có vải lót màu trắng, dưới vải lót còn có viền nhuỵ bông hoa nhỏ.
Mã Tiểu Khiêu đối với chiếc váy ô ca rô đỏ này rất là vừa ý. Nó thậm chí còn nhớ đến Lộ Man Man còn có một chiếc áo len màu trắng, có một đôi giày da đỏ, phối hợp với chiếc váy ca rô màu đỏ này thật là hợp. Nó tưởng tượng cảnh Lộ Man Man mặc lên chiếc váy nhiều nếp gấp này, vừa xoay người, chiếc váy sẽ như bông hoa đang nở vậy….
Trên đường trở về nhà, nhìn thấy đứa con trai đang hết sức hào hứng, ngài mã Thiên Tiếu thật không hiểu: “Mã Tiểu Khiêu, con nói con không thích Lộ Man Man, con ghét Lộ Man Man, nhưng con lại mua cho cô bé ấy chiếc váy một cách vui mừng thế này, có thể thấy con có phải là thích Lộ Man Man.”
Mã Tiểu Khiêu giữ vững lập trường: “con không thích Lộ Man Man, nhưng con thích nhìn Lộ Man Man ăn mặc đẹp.”
Suy nghĩ loại này của Mã Tiểu Khiêu, ngài Mã Thiên Tiếu vẫn là không
https://thuviensach.vn
hiểu.
Vì mua được một chiếc váy vừa ý bồi thường cho Lộ Man Man, Mã Tiểu Khiêu vui mừng, ngài Mã Thiên Tiếu cũng vui. Khi ông ta vui, liền đem sự việc khi về đến nhà phải đánh đòn Mã Tiểu Khiêu, quên đi, quên đến sạch trơn.
https://thuviensach.vn
Yang Hong Ying
Người cha phi thường
Dịch giả: Trần Thái Hùng
Chương 9
Người nữ cảnh sát xinh đẹp.
Ngài Mã Thiên Tiếu phát hiện, buổi chiều tan học, thời gian Mã Tiểu Khiêu về đến nhà càng lúc càng muộn, mà khi về đến nhà liền ở trong phòng vệ sinh. Một hôm, ngài Mã Thiên Tiếu rón rén đẩy cửa phòng vệ sinh, nhìn qua khe cửa thấy Mã Tiểu Khiêu đang đứng đối diện tấm kính to treo trên tường làm động tác. Một chiêu một thức, có phách có nhịp. Nhưng ngài Mã Thiên tiếu vẫn là không nhìn thấy rõ, Mã Tiểu Khiêu rốt cuộc là đang làm động tác gì, không giống khiêu vũ, cũng không giống võ thuật.
Ngài Mã Thiên Tiếu nhất định phải làm rõ việc này, rốt cuộc là điều gì đã làm cho Mã Tiểu Khiêu có hành động khác thường này. Ông ta quyết định bám sát Mã Tiểu Khiêu.
Buổi chiều ngày hôm sau, ngài Mã Thên Tiếu vũ trang cả người, đội lên cái nón lưỡi vịt có thể phủ xuống đầu mày, đeo chiếc mắt kiếng đen có thể che hết nữa khuôn mặt, bịt chiếc khẩu trang lớn che hết nữa khuôn mặt, trên cổ còn treo một chiếc kính viễn vọng của quân đội dùng.
Có một cửa hàng bán hoa tươi ở đối diện cửa trường học. Ngài Mã Tiểu Khiêu lách người đi vào. Cô bán hoa nhìn thấy hình dáng ông ta như thế, cho rằng ông ta đến để cướp tiền, sợ quá phát run cả người. Trên giá cắm đầy hoa tươi thật may có thể làm chổ ẩn nấp rất tốt cho ngài Mã Thiên Tiếu. Ông ta để ống viễn vọng kính trong đám hoa tươi, quan sát động tĩnh trong trường học.
Tiếng chuông tan học vừa vang lên một lát, Mã Tiểu Khiêu liền chạy ra, phía sau còn có một bạn học nữ chạy theo. Ngài Mã Thiên Tiếu vừa nhìn qua đã biết, người bạn học nữ đó là Lộ Man Man, vì cô ấy đang mặc chiếc váy ca rô đỏ, đó là chiếc váy mà ông ta và Mã Tiểu Khiêu cùng nhau đi đến cửa hàng chuyên bán hàng “Tiểu Công Chúa” mua về đền cho cô ấy.
Mã Tiểu Khiêu đã chạy ra khỏi cửa, chạy về phía hướng đi về nhà, Lộ
https://thuviensach.vn
Man Man vẫn đuổi theo sát nó. Ngài Mã Thiên Tiếu vội vàng từ phía sau giá hoa tươi chạy ra, bám sát phía sau Lộ Man Man.
Bấy giờ, trong lòng ngài Mã Thiên Tiếu đã có chút hiểu rõ, hành động khác thường của Mã Tiểu Khiêu thời gian này, phân nữa là có chút mối liên hệ cùng Lộ Man Man. Ngài Mã Thiên Tiếu nhớ lại lần trước đi mua chiếc váy cho Lộ Man Man, biểu hiện nhiệt tình khác thường của Mã Tiểu Khiêu, trong lòng cười nói: “nói nó thích Lộ Man Man, nó còn không thừa nhận.”
Ngài Mã Thiên Tiếu trên đường đi lúc ẩn lúc hiện, làm những động tác bám theo người trong phim truyền hình bắt chước như thật. Người ở trên đường đều nhìn ông ta, cho rằng ông ta là người ở trong viện tấm thần trốn ra, nhưng ông ta nào có biết, hai con mắt đang bám chặt Mã Tiểu Khiêu đang ở phía trước.
Mã Tiểu Khiêu chạy vào trong một siêu thị, Lộ Man Man cũng đang chạy vào ở phía sau. Ngài Mã Thiên Tiếu lại cười thầm trong bụng: “ha ha, tuổi còn nhỏ như thế, đã biết dẫn bạn học đi dạo siêu thị rồi.”
Ngài Mã Thiên Tiếu chạy vào trong siêu thị, gặp thang cuốn tự động, Mã Tiểu Khiêu vừa đi lên đã xuống ngay. Lộ Man Man đi lên, chìm ngập vào trong dòng người.
Mã Tiểu Khiêu xuống khỏi thang cuốn, chạy ra khỏi siêu thị. Ngài Mã Thiên Tiếu cũng chạy cùng nó ra khỏi siêu thị. Ông ta bắt đầu nhận ra điểm đầu đuôi sự việc: “thì ra Mã Tiểu Khiêu không phải là dẫn Lộ Man Man đi dạo siêu thị, mà là nó ở trong siêu thị bỏ rơi Lộ Man Man.”
Thằng bé này đang làm cái quỷ gì đây?
Mã Tiểu Khiêu vẫn chạy về phía trước, chạy đến một ngã tư đường, nó thôi không chạy nữa.
Mã Tiểu Khiêu đang nhìn gì vậy?
Ngài Mã Thiến Tiếu cho rằng Mã Tiểu Khiêu đang nhìn xe hơi, Mã Tiểu Khiêu biết tất cả nhãn hiệu và số hiệu của xe hơi. Nhưng ông ta biết trình độ si mê của Mả Tiểu Khiêu đối với xe hơi, còn không đến nỗi mỗi ngày về đến nhà muộn như thế.
Ngài Mã Thiên Tiếu đến một nhà sách đối diện bên kia đường, đặt ống viễn vọng kính lên trên kệ sách, để nhìn rõ về phía Mã Tiểu Khiêu.
https://thuviensach.vn
Thì ra Mã Tiểu Khiêu không phải là đang nhìn xe hơi, là nó đang nhìn người cảnh sát đang chỉ huy giao thông.
Đây là một người nữ cảnh sát, Mã Tiểu Khiêu nhìn đến không chớp mắt. Người nữ cảnh sát đó có gì hay vậy?”
Ngài Mã Thiên Tiếu đưa ống kính viễn vọng xoay về phía người nữ cảnh sát, rất nhanh ông ta cũng bị người nữ cảnh sát đó thu hút lấy. Người nữ cảnh sát này giống như người mẫu thân hình cao, toàn thân mặc đồng phục cảnh sát màu đen có quân hàm, trên đầu đội một chiếc nón hình chiếc thuyền màu trắng, trên thắt lưng thắt chiếc thắt lưng rộng bản màu trắng, trên tay đeo đôi găng tay màu trắng, chân mang đôi giầy ống sáng bóng đến độ có thể soi thấy người. Mặc bộ đồng phục cảnh sát uy phong thế này, người nữ cảnh sát xem ra càng mạnh mẽ hơn so với người mẫu.
Điều thu hút ngài Mã Thiên Tiếu chính là vẻ mặt tươi cười trên mặt người nữ cảnh sát, còn có động tác chỉ huy giao thông của cô ấy, giống như đang làm một điệu múa xinh đẹp. Xe hơi đi đến khắp nơi từ đông tây nam bắc, trong điệu múa xinh đẹp của người múa đứng ở ngã tư đường, điều khiển xe chạy về phía trước một cách ngay ngắn có trật tự.
Đôi mắt của ngài Mã Thiên Tiếu vẫn không rời khỏi ống kính viễn vọng, ông ta đã bị người nữ cảnh sát hớp hồn rồi, ông ta đã quên mất đi con trai Mã Tiểu Khiêu của ông ấy.
Ngài Mã Thiên Tiếu vẫn nhìn người nữ cảnh sát qua kính viễn vọng, mãi nhìn đến khi trời tối, người nữ cảnh sát đã rời khỏi ngã tư đường. Ông ta mới thu lại kính viễn vọng đi về nhà.
Mã Tiểu Khiêu đang ăn cơm. Dù rằng ngài Mã Thiên Tiếu đã cất đi mắt kính đen, cất đi khẩu trang, cất đi nón lưỡi vịt và đã cất đi kính viễn vọng trong túi, nhưng Mã Tiểu Khiêu nhìn bộ dáng của cha nó vẫn có chút khác lạ.
“Cha, sao muộn thế này, cha đã đi đến đâu?”
Ngữi đến mùi thơm thức ăn, ngài Mã Thiên Tiếu mới cảm thấy bụng đói. Ông ta gấp một miếng thịt trong chén của Mã Tiểu Khiêu bỏ vào trong miệng, nói một cách mập mờ: “con đi đến đâu, cha cũng đi đến đó.” Mã Tiểu Khiêu vốn không tin, nó nghĩ nó đi nhìn người nữ cảnh sát, cha
https://thuviensach.vn
nó làm sao cũng có thể đi nhìn người nữ cảnh sát.
“Cha nhìn thấy con cùng Lộ Man Man dạo siêu thị….” Ngài Mã Thiên Tiếu cố ý không nói hết câu, cố ý để cho Mã Tiểu Khiêu sốt ruột.
Mã Tiểu Khiêu quả nhiên đã sốt ruột: “con mới là không đi cùng Lộ Man Man dạo siêu thị. Con đến siêu thị để đánh lừa cô ấy.” “Tại sao phải đánh lùa cô ấy?”
“Tại cha không biết, Lộ Man Man giống như một KGB (Uỷ ban an ninh quốc gia Liên Xô), cô giáo Tần phái cô ấy đến giám sát con. Trong lớp học cô ấy giám sát con, tan học rồi, cô ấy vẫn muốn giám sát con.”
Ngài Mã Thiên Tiếu lại cố ý kích Mã Tiểu Khiêu: “con lừa được Lộ Man Man rồi, lại ở một ngã tư đường đếm xe hơi có phải không?” “Ai đi đếm xe hơi?” Con không có rãnh hơi như thế.”
“Thế con ở chổ đó làm gì vậy?”
Mã Tiểu Khiêu quả nhiên bị lừa: “con ở đó xem cảnh sát.” Ngài Mã Thiên Tiếu không hạ giọng: “cảnh sát có gì hay vậy?” “Người cảnh sát đó là nữ.” Bộ dáng của Mã Tiểu Khiêu rất thần bí, “cha, con dám đánh đố, cha nhất định chưa gặp qua người nữ cảnh sát đẹp thế này, tài tình thế này!”
“Nói, nói xem, cô ấy đẹp thế nào, tài tình thế nào?”
Mã Tiểu Khiêu buông chén đũa xuống, làm ra mấy động tác mấy người nữ cảnh sát chỉ huy giao thông thường làm. Ngài Mã Thiên Tiếu trong lòng đã rõ, đây đều là ở trong phòng vệ sinh rèn luyện ra cả đây, một chiêu một thức này, thật là giống.
Mã Tiểu Khiêu vừa làm động tác, vừa hỏi: “cha nói xem có đẹp không?” Ngài Mã Thiên Tiếu nói đẹp, lại hỏi Mã Tiểu Khiêu, người nữ cảnh sát tài tình như thế nào?
Mã Tiểu Khiêu nói: “lúc trước, ở đó là do một người cảnh sát mập chỉ huy giao thông, ông ta dáng người rất hung dữ, lộ lên một đôi mắt bò, hễ một cái là lên lớp, là phạt, nhưng tại ngã tư đó vẫn rất loạn, xe cộ dính chặt vào nhau. Hình dáng người nữ cảnh sát này không có chút gì hung dữ, cô ấy không lên lớp, cũng không xữ phạt, trên mặt vẫn là nụ cười tươi, những
https://thuviensach.vn
tài xế lái xe ngoan ngoãn nghe theo cô ấy chỉ huy, cha nói xem tài hay không?”
Ngài Mã Thiên Tiếu nói: “không phải tài, là sức mạnh của nụ cười.” Sức mạnh của nụ cười?
Nếu như đây là nói người khác, Mã Tiểu Khiêu chưa chắc đã hiểu ý nghĩa câu nói này. Nhưng đây là nói về người nữ cảnh sát, Mã Tiểu Khiêu sẽ không chỉ chỉ là hiểu, có lẽ nó so với người khác đều lý giải đến thấu triệt.
Mã Tiểu Khiêu vẫn là ngày ngày sau khi tan học, thì chạy đến ngã tư đường xem người nữ cảnh sát chỉ huy giao thông. Ngài Mã Thiên Tiếu ngày ngày cũng đi, độ si mê của ông ta quyết không thua kém con trai ông ta Mã Tiểu Khiêu. Hai cha con, một người ở bên đường nhìn, một người ở bên này xem.
Khoảng một tháng sau, một loại đồ chơi nữ cảnh sát tương tự búp bê ba bi của Mỹ thịnh hành trở lại, đây là đồ chơi do ngài Mã Thiên Tiếu thiết kế, sự nghiệp của ông ta lại một lần nữa huy hoàng.
Ngoài Mã Tiểu Khiêu ra, không biết còn có ai phát hiện, đồ chơi người nữ cảnh sát này, cùng người nữ cảnh sát xinh đẹp ở ngã tư đường đó, không chỉ giống nhau về y phục, hình dáng cũng thật là giống nhau.
https://thuviensach.vn
Yang Hong Ying
Người cha phi thường
Dịch giả: Trần Thái Hùng
Chương 10
Ăn món Nhật trên Ta Ta Mi.
Di truyền của ngài Mã Thiên Tiên đối với Mã Tiểu Khiêu có nhiều chổ thật là giống nhau. Như giống nhau về ham chơi, giống nhau về chân thối. Mẹ của Mã Tiểu Khiêu có lúc thường hay lải nhải, nếu như muốn đối phó bà ấy, chỉ có một cách, đó chính là họ cùng nhau cởi giầy, đưa bàn chân thối về phía bà ấy. Bấy giờ, mẹ của Mã Tiểu Khiêu sẽ la lớn lên một tiếng: “thối quá đi!”, rồi bịt mũi lại. Bịt mũi sẽ khó nói ra lời, làm sao mà còn lải nhải được?
Phòng sách của nhà Mã Tiểu Khiêu từng có hai con chuột gặm sách, trí tuệ của hai con chuột này so với chuột không gặm sách cao hơn nhiều, ngài Mã Thiên Tiếu đã dùng qua nhiều cách để đối phó với hai con chuột trí tuệ cao này, như dùng lồng bắt chuột, dùng keo dính chuột, kết quả sau cùng đều kết thúc thất bại. Về sau, vẫn là Mã Tiểu Khiêu đề ra một cách độc: dùng tất thối giết chết chúng nó. Nó đem tất thối của nó và tất thối của ngài Mã Tiểu Khiêu, thu gom lại được mấy đôi bỏ vào trong phòng sách. Mùi thối trong phòng sách xông lên khắp phòng, tuy rằng không có giết chêt được hai con chuột trí tuệ đó, nhưng cũng làm cho chúng nó chết ngạt đi phân nữa.
Nước Nhật có một cửa hàng đồ chơi, đến xưởng sản xuất đồ chơi tìm ngài Mã Thiên Tiếu đàm phán buôn bán, họ muốn làm cửa hàng tổng đại lý “Em bé nảy” tại Nhật. Vị đại diện này là nữ, nhưng nói về buôn bán so với nam còn lợi hại hơn nhiều. Người nữ cửa hàng đồ chơi này rất kỳ kèo, đã cùng ngài Mã Thiên Tiếu lèo nhèo hơn một tuần lễ, xem ra, nếu như ngài Mã Thiên Tiếu không đáp ứng giá do bà ta đề ra, bà ấy vẫn còn kỳ kèo tiếp.
Vì lợi ích của xưởng, ngài Mã Thiên Tiếu cũng quyết tâm kỳ kèo cùng người nữ cửa hàng đồ chơi Nhật Bản này.
Một hôm, ngài Mã Thiên Tiếu mời người nữ cửa hàng đồ chơi này đi ăn
https://thuviensach.vn
món Nhật Bản. Người phụ nữ Nhật Bản nói: “tôi nghe nói em bé nảy là do ngài dựa theo hình dáng của con trai ngài mà thiết kế ra, ngài có thể dắt con trai ngài đi theo không, tôi rất muốn nhìn thấy cháu.”
Ngài Mã Thiên Tiếu vốn không muốn dẫn Mã Tiểu Khiêu theo, ông ta là muốn trên bàn ăn, tiếp tục cùng người nữ cửa hàng đồ chơi này nói về làm ăn. Dẫn Mã Tiểu Khiêu theo, không biết chừng sẽ gây ra chuyện gì đây. Nhưng không thoả mãn yêu cầu của người nữ thương nhân này, giống như không có sự thật nào. Ngài Mã Thiên Tiếu nghĩ, phải bắt buộc nhắc nhở cho Mã Tiểu Khiêu.
“Mã Tiểu Khiêu, hôm nay cha dẫn con đi gặp người này, không phải người thường.”
Mã Tiểu Khiêu rất vui: “là siêu nhân phải không?”
“Là một người ngoại quốc.”
Mã Tiểu Khiêu không cho là như vậy: “người ngoại quốc không phải là người sao”
Ngài Mã Thiên Tiếu thấy Mã Tiểu Khiêu đối với người không cảm thấy thích thú, nghĩ nó đối với ăn uống vẫn có chút hứng thú!
“Mã Tiểu Khiêu, hôm nay cha dắt con đi ăn món ăn Nhật Bản.” “Món ăn Nhật Bản ?”
Nghe ra rất lạ, Mã Tiểu Khiêu đối với tất cả thức ăn lạ đều có dục vọng tìm hiểu rất mạnh. Ngài Mã Thiên Tiếu nhìn thấy Mã Tiểu Khiêu mắc câu rồi, liền bắt đầu đề ra điều kiện: “nếu như con muốn ăn món ăn Nhật, bắt buộc phải ngoan, không được phạm phải một chút sai lầm nào.”
Ngài mã Thiên Tiếu thuê một phòng kín nhỏ ở trong quán ăn Nhật, trên đất đang trãi ta ta mi, bắt buộc phải cởi giầy để đi vào.
Ngài Mã Thiên Tiếu và Mã Tiểu Khiêu cởi xong giầy, ngồi khoanh tròn trên ta ta mi. Một đôi chân của ngài Mã Thiên Tiếu đã đủ thối rồi, lại thêm một đôi chân của Mã tiểu Khiêu, cứ nghĩ mà xem, sẽ có bao nhiêu mùi thối. Nhưng thời gian lâu, họ đã quen với mùi chân thối của mình, người lạ ngữi thấy, còn họ là không ngữi thấy.
Người tiểu thư phục vụ mặc bộ kimono hoa anh đào, giống như con chim nhỏ nhảy vào phòng, bận rộn dùng ống tay áo vừa rộng vừa to đưa lên
https://thuviensach.vn
mũi.
Mã Tiểu Khiêu không hiểu trên thắt lưng phía sau của vị tiểu thư đó, tại sao phải cột một cái túi? Nó bò đến bên mình của người phục vụ, đưa tay ra mò cái túi đó. Vị tiểu thư đang không chịu được cái mùi chân thối khó ngữi đó, kêu lên một tiếng kêu lãnh lót, nhân cơ hội bỏ chạy mất.
“Con động tay động chân để làm gì?”
Ngài Mã Thiên Tiếu không nhận ra cô tiểu thư đó là bị mùi chân thối làm ra, ông ta cho rằng là bị Mã Tiểu Khiêu hù bỏ chạy. “Tuổi còn nhỏ, ý nghĩ không đứng đắn!”
“Con không có nghĩ gì sai, con chỉ là muốn đi mò thử, cái túi cô ấy đeo trên người có phải là túi thuốc nổ không. Ngộ nhở nổ chết chúng ta, cha nói làm sao đây?”
Ngài Mã Thiên Tiếu cười đến bò lăn trên ta ta mi____Con trai ông ta thật là vui!
Ngay lúc đó, người phụ nữ Nhật Bản đến, Mã Tiểu Khiêu thấy khuôn mặt của bà ấy là màu trắng, cái môi màu đỏ, chân mày màu đen, trên một khuôn mặt có ba loại màu sắc mãnh liệt thế này, Mã Tiểu Khiêu cuối cùng đã hiểu, tại sao cha nó nói sẽ dẫn nó gặp một người không phải là người bình thường, người này giống như người gốm của gốm sứ làm ra.
Người phụ nữ Nhật Bản và ngài phiên dịch đều cởi giầy, đi vào trong phòng.
Nhìn thấy đã đến đủ, ngài Mã Thiên Tiếu kéo cửa gổ đóng lại cái ào. Mùi thối bị nhốt trong phòng nhỏ, người phụ nữ Nhật Bản thiếu chút nữ bị hôn mê đi. Bà ấy nghe thấy ngài Mã Thiên Tiếu giới thiệu Mã Tiểu Khiêu con trai của ông ấy, liền xã giao đưa tay ra, muốn bắt tay cùng Mã Tiểu Khiêu. Mã Tiểu Khiêu nắm lấy bàn tay của bà ấy, cảm thấy bàn tay của người này cũng giống bàn tay sứ của gốm sứ làm ra, lành lạnh.
Thức ăn bắt đầu dọn lên. Vẫn là cô tiểu thư phục vụ mặc bộ Kimono hoa anh đào khi nãy, bê lên món thứ nhất___Cá rán.
Cá rán chiên vàng đều đang nghênh ngang nằm trong cái đĩa hình cá, xem ra đáng để cho người ta có cảm giác ăn ngon đây.
Cô tiểu thư phục vụ quỳ trên ta ta mi, để bốn đĩa cá chiên từng đĩa từng
https://thuviensach.vn
đĩa bê đến trên bốn cái bàn thấp trước mặt bốn vị khách. Trên mặt của cô ta nở nụ cười rung động lòng người, giống như ở trong phòng kín không có mùi thối vậy.
Ngài Mã Thiên Tiếu và Mã Tiểu Khiêu say sưa ăn cá chiên, người phụ nữ Nhật Bản và người phiên dịch lại ăn không nổi. Mùi thơm của cá rán và mùi chân thối hoà trộn cùng nhau, so với mùi thối đơn thuần càng tăng thêm để cho người ta chịu không nổi.
Ngài phiên dịch đã nhìn thấy, là bàn chân của ngài Mã Thiên Tiếu và Mã Tiểu Khiêu phát ra, nhưng ông ta cảm thấy kỳ lạ sao người tiểu thư phục vụ lại không sợ thối? Ông ta cứ mãi nhìn lén cô phục vụ đó, cuối cùng ông ta đã phát hiện bí mật chính là ở trong hai hốc mũi của cô ấy________Cô ấy ở trong hai lỗ mũi nhét vào hai hạt bông nhỏ, cho nên cô ấy không sợ thối.
Ngài phiên dịch theo như cách làm, ông ta nhẹ nhàng xé ra một miếng khăn ăn giấy nhỏ, ở dưới gầm bàn cuộn lại thành một vòng tròn nhỏ, nhân lúc không có ai chú ý nhét vào trong hốc mũi. Lúc đang nhét vào hốc mũi thứ hai, bị Mã Tiểu Khiêu vừa ăn xong đĩa cá rán ngẩng đầu lên nhìn thấy, Mã Tiểu Khiêu có chút xem thường ông ta, nó nghĩ một người có giáo dục, sao lại có thể ở trên bàn ăn móc cứt mũi được? Như nó một học sinh tiểu học nhỏ thế này, cũng biết ở trên bàn ăn móc cứt mũi là không văn minh. Ôi, những người lớn này! Mã Tiểu Khiêu lúc lắc đầu một cách không biết làm sao.
Nhét bít xong hai hốc mũi, người phiên dịch cũng không sợ thối nữa, ăn cá rán một cách ngon lành.
Ăn xong cá rán lại ăn su si. Su si làm rất rực rỡ, xem ra vừa mắt không vừa ăn, Mã Tiêu Khiêu cảm thấy không ngon bằng thịt ướp sấy khô Trung Quốc ăn ngon hơn.
Người phụ nữ Nhật Bản vẫn là món nào cũng ăn không được, bà ấy cảm thấy kỳ lạ trong phòng kín tính cả người phục vụ là 5 người, sao lại chỉ có bà ấy cảm thấy khó chịu, lẽ nào người Trung Quốc đều không sợ thối sao?
Ngài Mã Thiên Tiếu nhìn thấy người phụ nữ Nhật Bản không muốn ăn thức ăn, cho rằng bà ta chỉ muốn nói chuyện làm ăn, liền ở trên bàn ăn cùng
https://thuviensach.vn
bà ta nói chuyện buôn bán. Người phụ nữ Nhật Bản bị mùi thối làm cho hôn mê, nhìn một cách mơ mơ hồ hồ miệng của ngài Mã Thiên Tiếu lúc mở lúc khép, giống như miệng cá đang cữ động, tuyệt nhiên không biết là ông ta đang nói gì, lại thấy ngài Mã Thiên Tiếu đưa đến hai trang giấy viết dày đặc, bấy giờ, bà ấy chỉ muốn mau mau rời khỏi chốn này, liền ký tên lên một cách rào rào.
Người phụ nữ Nhật Bản giống như chạy trốn ra khỏi phòng kín.
Ngài Mã Thiên Tiếu ôm lấy Mã Tiểu Khiêu, đưa nó giơ lên trên cao. Mã Tiểu Khiêu thật là phúc tinh của ông ta, cuộc đàm phán lâu như thế, đều chưa ký được hợp đồng, ngày hôm nay Mã Tiểu Khiêu vừa ra quân, hợp đồng đã ký xong.
Mã Tiểu Khiêu không hiểu, cha nó tại sao lại vui như thế? Nó cảm thấy món ăn Nhật không có chút gì ngon. Còn có điều không hiểu là, món ăn Nhật sao không gọi là thức ăn Nhật, lại gọi là món ăn Nhật?
https://thuviensach.vn
Yang Hong Ying
Người cha phi thường
Dịch giả: Trần Thái Hùng
Chương 11
Con chuột gặm sách không thể xem thường
Ngài Mã Thiên Tiếu ham chơi, nhưng ông ta cũng thích đọc sách. Ông ta nói, đối với một con người mà nói, sách và thức ăn quan trọng như nhau. Thức ăn là để nuôi dưỡng cơ thể, sách là để nuôi dưỡng trí tuệ. Cho nên, trong nhà của Mã Tiểu Khiêu, ngoài nơi chuyên để ăn là phòng ăn, nơi chuyên để chơi là phòng khách, còn có nơi chuyên để sách là phòng sách.
Không biết từ lúc nào, trong phòng sách chuột đã chạy đến, mỗi ngày tối đến đều gặm nát mấy quyển sách. Tối mấy hôm trước đã gặm nát quyển “Tây Du Ký” của ngài Mã Tiểu Khiêu thích đọc nhất, tối hôm qua gặm nát quyển “Thất hiệp ngủ nghĩa”.
Ngài Mã Tiểu Khiêu nghĩ hoài nghĩ không ra: trong nhà bếp có cái ăn cái uống, con chuột sao lại lén lén đi gặm sách trong phòng sách? Mẹ của Mã Tiểu Khiêu yêu thích tất cả động vật, bao gồm cả chuột. Bà ta rất hiểu về chuột, đặc biệt là con chuột hiện đại. Bà ấy nói con chuột hiện đại giống con người hiện đại, đối với chất lượng cuộc sống ngày càng có yêu cầu cao, ngoài việc trộm thức ăn để thoả mãn yêu cầu của cơ thể, vẫn phải gặm sách để thoả mãn nhu cầu của tinh thần.
Ngài Mã Thiên Tiếu đồng ý quan điểm của mẹ Mã Tiểu Khiêu, đối với chuột gặm sách cũng có một chút lý giải đồng tình. Nhưng mỗi tối tiếng chuột gặm sách, chít cha chít chiít, chít cha chít chít ồn đến nỗi ngài Mã Thiên Tiếu ngủ không yên giấc.
Ngài Mã Thiên Tiếu mê ngủ như cuộc sống, ai không để cho ông ta ngủ, ông ấy sẽ liều mạng cùng người đó.
“Con chuột đáng chết, ta sẽ cho các ngươi mếm sự lợi hại của ta!” Sự tức giận của ngài Mã Thiên Tiếu đã lên đến cực điểm. Ông ta chuẩn bị một cây gậy dài và một cây gậy ngắn. Cây dài là vũ khí của ông ta, cây ngắn là vũ khí của Mã Tiểu Khiêu. Ngài Mã Thiên Tiếu muốn liên hợp với
https://thuviensach.vn
Mã Tiểu Khiêu để cùng nhau đối phó mấy con chuột đáng ghét. Ông ta và Mã Tiểu Khiêu hẹn cùng nhau: buổi tối phòng sách vừa có động tĩnh gì, ông ta sẽ gỏ cửa phòng của Mã Tiểu Khiêu, ám hiệu là “tốc tốc! tốc tốc tốc!”
Buổi tối hôm đó, Mã Tiểu Khiêu ngủ đến nữa đêm, nghe có tiếng gỏ cửa.
“Tốc tốc! tốc tốc tốc!”
Đây là ám hiệu của ngài Mã Thiên Tiếu gọi nó đi đập chuột. Mã Tiểu Khiêu và ngài Mã Thiên Tiếu ý chí chiến đấu hiên ngang. Ngài Mã Thiên Tiếu nắm chặt cây gậy dài, Mã Tiểu Khiêu nắm chặt cây gậy ngắn, nép sát người vào bên cửa phòng sách.
Tiếng chuột trong phòng sách vẫn đang kêu “chít chít chít”. Ngài Mã Thiên Tiếu nói ở bên tai của Mã Tiểu Khiêu, ông ta nói khi cha đếm “1, 2, 3”, chúng ta sẽ xông vào, đập cho chúng nó một trận “trở tay không kịp”.
“1! 2! 3!”
Mã Tiểu Khiêu tung chân đạp cửa phòng sách ra.
“Đập đi!”
Ngài Mã Thiên Tiếu vung vẩy cây gậy dài, đập loạn xạ; Mã Tiểu Khiêu vung vẩy cây gậy ngắn, đập loạn xạ.
Trận chiến đấu đã xong, cửa kính tủ sách đã bể hết 4 cánh, con ngựa Đường Tam Thể của ngài Mã Thiên Tiếu yêu thích nhất bị đánh bể, bình hoa Cảnh Thái bị bể, chiếc xe nước gỗ từ Hà Lan mang về bị bể, chuột thì không có một con nào bị đánh trúng.
“Chuột đâu?”
Ngài Mã Thiên Tiếu tìm kiếm khắp nơi.
“Chít chít chít!”
“Chít chít chít!”
Chuột vẫn còn ở trong phòng sách, không biết đang trốn trong góc kẹt nào đang cất tiếng cười đây.
Ngài Mã Thiên Tiếu rất thất bại, ông ta ngồi bệt trên đất, vừa thu kiểm tàn cuộc, vừa nêu lên sự cảm khái cùng Mã Tiểu Khiêu: “con nhìn thấy
https://thuviensach.vn
chưa, loài chuột đã gặm sách này, mức phát triễn trí lực là rất cao. Muốn chiến đấu cùng chúng nó, chỉ dùng vũ lực không là không được, còn phải dùng trí tuệ.”
Ngài Mã Thiên Tuế thề phải dùng vũ lực, chiến thắng con chuột đã gặm sách, ông ta không biết từ đâu đem đến một cái lồng bẩy chuột. Trong lồng bẩy chuột có một cái móc nhỏ liền cùng với cơ quan trên cửa. Trên cái móc đó móc lên thức ăn, khi chuột chạy vào ăn, một tiếng “chách” cửa lồng tự động đóng lại, chuột sẽ bị nhốt ở bên trong.
“Ha ha!” Ngài Mã Thiên Tiếu giống như đang nhìn thấy con chuột bị nhốt trong lồng “chuột ơi là chuột, ngày tận thế của chúng mày sắp đến rồi!”
Ngài Mã Thiên tiếu hỏi Mã Tiểu Khiêu: “ở trong nhà, món ăn nào là ngon nhất?”
Mã Tiểu Khiêu nói có lạp xưởng ngũ vị.
Ngài Mã Thiên Tiếu từ trong tủ lạnh lấy ra một cây lạp xưởng, móc lên trên móc nhỏ trong lồng bắt chuột.
Đến tối, ngài Mã Thiên Tiếu để lồng bắt chuột có để lạp xưởng để ở trong phòng sách, sau đó cùng Mã Tiểu Khiên canh giữ ở bên ngoài, khép hờ cửa lại, khe cửa đó đang đối diện cái lồng bắt chuột đó.
Mùi thơm của lạp xưởng bay khắp nơi trong phòng sách, còn bay đến trong mũi của ngài Mã Thiên Tiếu, bay đến trong mũi của Mã Tiểu Khiêu. Chuột đã xuất hiện, một con trước, một con sau.
Hai con chuột chạy thẳng về phía lạp xưởng.
Đại công sắp thành! Mã Thiên Tiếu và Mã Tiểu Khiêu cùng nhau làm một động tác “ok”, rồi ôm chặt lấy nhau.
Nhưng, chuột không đi vào trong lồng. Chúng nó rão quanh lồng bắt chuột, bộ dáng như đang tản bộ vậy.
Bổng nhiên, một con chuột bò lên trên lồng bắt chuột, nó đưa cái đuôi dài dài thò vào trong lồng bắt chuột, cuộn chặt lấy cây lạp xưởng. Một tiếng “chách” vang lên, cửa lồng bắt chuột đóng lại, hai con chuột lại vẫn đang ở bên ngoài.
Càng hay hơn vẫn còn đang ở phía sau.
https://thuviensach.vn
Con chuột dùng đuôi cuộn chặt lạp xưởng đó, dùng miệng cắn vào đuôi của con kia. Con chuột bị cắn vào đuôi chạy về phía trước, lạp xưởng ở trong lồng đã bị kéo ra ngoài rồi.
Hai con chuột không lập tức ăn ngay lạp xưởng. Chúng nó dùng móng chân đẩy lạp xưởng đi về phía trước, lạp xưởng lăn long lóc. A, thì ra hai con chuột này muốn đem lạp xưởng dời đi.
Lạp xưởng đang lăn long lóc, lăn long lóc, phía trước có vật ngăn lại, một con chuột liền dùng móng chân ôm chặt lấy lạp xưởng, bốn chân hướng lên trời nằm ở trên đất. Còn con chuột kia, thì đem cái đuôi của con chuột này vác lên trên vai, giống như đang kéo xe vậy, chỉ trong chớp mắt, đã không biết kéo đến nơi nào rồi.
Ngài Mã Thiên Tiếu và Mã Tiểu Khiêu nhìn đến trố mắt đờ ra. Đợi họ xông vào phòng, trong phòng sách chỉ còn một cái lồng trống không. Ngài Mã Thiên Tiếu cảm khái vạn phần: “Mã Tiểu Khiêu, con nhìn thấy chưa, đây chính là con chuột đã gặm sách, con chuột có trí tuệ, bằng không sẽ không được như thế.”
Sau khi cảm khái đã qua, ngài Mã Thiên Tiếu thuyết phục bằng cảnh ngộ của mình. Thuyết phục thứ nhất chính là nói đến trên mình của Mã Tiểu Khiêu.
“Mã Tiểu Khiêu, con bây giờ đã hiểu rồi chưa? Đọc sách là rất có ích, có thể nuôi dưỡng rất nhiều trí tuệ, giống như hai con chuột này….” “Cha, sao cha lại lấy chuột ra so với con?”
Mã Tiểu Khiêu kháng nghị lại.
“Sao lại không thể lấy chuột ra so cùng người lớn?” Ngài Mã Thiên Tiếu cảm thấy Mã Tiểu Khiêu không đủ khiêm nhường, “con vẫn còn chưa có đủ trí lực cao của hai con chuột này mà!”
https://thuviensach.vn
Yang Hong Ying
Người cha phi thường
Dịch giả: Trần Thái Hùng
Chương 12
Keo dính chuột dán dính bàn chân người
Chuột ở trong phòng sách đã làm cho ngài Mã Thiên Tiếu sứt đầu mẻ trán, dùng vũ lực dùng trí tuệ đều không chiến thắng được chúng nó, điều này đã làm cho ngài Mã Thiên Tiếu có cảm giác thất bại trước giờ chưa từng có. Ngài Mã Thiên Tiếu có chút sợ hãi, ông ta sợ nếu như ông ta không đánh bại một cách triệt để chuột ở trong phòng sách, loại cảm giác thất bại này sẽ suốt đời đi theo ông ta.
Tiểu thư La, thư ký của ngài Mã Thiên Tiếu, không nhẫn tâm nhìn thấy xưởng trưởng Mã bị hai con chuột đánh bại thế này, liền hiến kế cho ông ta, nói có một loại keo dính chuột, là một loại vũ khí mạnh nhất để đối phó với chuột.
“Lúc ban đầu nhà chúng tôi cũng giống như nhà của ngài, chỉ có hai con chuột. Hai con chuột này sinh ra một đàn con, chuột con lớn lên, lại sinh ra một đàn chuột nhỏ, trong nhà chúng tôi có 3 đời nhà chuột, tổng cộng có hơn mười mấy con, trời vừa tối thì chúng mò ra phá, về sau, mua một miếng keo dán chuột, một lúc giết chết ba đời nhà chuột.”
Ngài Mã Thiên Tiếu có chút không tin: “đây có phải có chút quá thần kỳ không!”
“Không có chút gì thần kỳ cả.” Tiểu thư La nói phớt qua: “đầu tiên là một con chuột bị dán dính, anh chị em của nó đến cứu, kết quả đều bị dán dính cả; Sau đó là ba má của nó lại cứu chúng nó, kết quả đều bị dán dính hết; Tiếp theo đó, là ông nội bà nội lại cứu chúng nó, kết quả là vẫn bị dán dính hết cả. Ngài xem, đây có phải là ba đời nhà chuột, đều đã bị dán dính lên trên miếng keo dán chuột không?
https://thuviensach.vn
Ngài Mã Thiên Tiếu nghe cô La nói cũng có lý, ông ta đã tin uy lực của miếng keo dán chuột.
Ngài Mã Thiên Tiếu suy nghĩ, chuột của nhà ông ta và chuột của nhà cô La có chút không giống nhau, tuy nói là chỉ có hai con, nhưng lại là hai con chuột gặm sách, chuột có trí lực cao, không được xem thường một chút nào. Ông ta mua về bốn miếng keo dán chuột, trong lòng nghĩ việc này không nên để xãy ra sai sót.
Ngài Mã Thiên Tiếu ở trong phòng sách, đang suy nghĩ cẩn thận về con đường đi của chuột có thể xuất hiện, để cho chắc chắn, ở bốn hướng Đông, Tây, Nam, Bắc, mỗi hướng đặt một miếng keo dán chuột.
“Ha ha!” Cảm giác thất bại của ngài Mã Thiên Tiếu đã hết sạch sành sanh, mà còn có lòng tin tất thằng. “Chỉ cần bị dán dính rồi, thì đừng mong gì chạy thoát!”
Mã Tiểu Khiêu nhắc nhỡ cha: “cha đừng quên là chuột nhà chúng ta là chuột gặm sách, rất thông minh đấy!”
Ngài Mã Thiên Tiếu nói: “Chuột có thông minh đến đâu, đều phải đi trên đất, đi qua đi lại, một chút không cẩn thận, sẽ bị dán dính.” Ngày hôm đó, ngài Mã Thiên Tiếu rất là hưng phấn, trên miệng luôn nở nụ cười thắng lợi.
Tối đến, Mã Tiểu Khiêu và ngài Mã Thiên Tiếu nấp ở bên ngoài cửa phòng sách, chỉ đợi miếng keo dán chuột dán dính chuột, họ sẽ chạy vào. “Chít chit chit chit!”
“Chít chit chit chit!”
Chỉ nghe tiếng kêu của chuột, không nhìn thấy chuột bò ra. Mã Tiểu Khiêu hỏi cha làm thế nào đây?
Ngài Mã Thiên Tiếu rất kiên trì, ông ta nói nhỏ ở bên tai của Mã Tiểu Khiêu: “người ta đọc sách, có lúc đọc mệt; Chuột gặm sách cũng có lúc mệt.”
https://thuviensach.vn
Ngài Mã Thiên Tiếu nói thật không sai, chuột gặm sách mệt rồi, từ trên giá sách nhảy xuống, nhảy lên trên cửa sổ.
Bên ngoài cửa sổ, mặt trăng rất to rất tròn.
Vẫn là hai con chuột đó. Chúng nó vai sánh vai, ngồi trên cửa sổ, ngắm trăng trên trời.
Mã Tiểu Khiêu lại hỏi cha: “làm sao đây?”
Ngài Mã Thiên Tiếu vẫn là rất kiên trì, ông ta nói ngắm trăng cũng có lúc mệt.
Ngài Mã Thiên Tiếu nói quá đúng, hai con chuột ngắm trăng ngắm đến mệt rồi, từ trên cửa sổ nhảy xuống đất.
Ánh trăng sắc bạc từ cửa sổ chiếu vào, chiếu đến trên đất, giống như từng chùm từng chùm ánh sáng chiếu trên sân khấu. Hai con chuột lấy sàn nhà của phòng sách, làm thành vũ đài hoa lệ, hai con chuột ôm nhau, cùng nhau nhảy điệu van trên đất.
Múa thật đẹp!
Hai mắt của ngài Mã Thiên Tiếu và hai mắt của Mã Tiểu Khiêu dán chặt vào bước chân của chuột, mong chúng nó nhãy đến miếng keo dán chuột. Nhưng, hai con chuột này xoay qua xoay lại, đều chỉ xoay quanh bốn miếng keo dán chuột.
“Đừng nhụt chí.” Ngài Mã Thiên Tiếu so ra có lòng tin hơn Mã Tiểu Khiêu, “đợi chúng nó quay đến chóng mặt, chúng nó sẽ phải quay đến miếng keo dán chuột.”
Ngài Mã Thiên Tiếu nói thật đúng, hai con chuột thật đã bị chóng mặt, ngã nằm sấp trên đất không nhục nhích.
“Mã Tiểu Khiêu, xông vào!”
Ngài Mã Thiên Tiếu dẫn dắt Mã Tiểu Khiêu xông vào trong phòng sách, hai con chuột giống như đã bị tiêm trúng chất kích thích, điên cuồng chạy trong phòng sách.
Ngài Mã Thiên Tiếu đang mãi mê chỉ huy con trai tác chiến: “Mã Tiểu Khiêu, đuổi chúng nó chạy vào chổ miếng keo dán chuột!” Mã Tiểu Khiêu đuổi một con chuột chạy về phía miếng keo dán chuột, chuột phóng qua miếng keo dán chuột, một chân của Mã Tiểu Khiêu lại đạp
https://thuviensach.vn
một cách ngay ngắn vào một miếng keo dán chuột. Nó đuổi theo không tha, muốn đem con chuột này đuổi đến miếng keo dán chuột khác. Con chuột lại phóng lên, phóng qua khỏi miếng keo dán chuột. Mã Tiểu Khiêu một chân sải đến, ngay chóc, dẫm lên ngay trên miếng keo dán chuột.
“Cha, hai chân con đều bị dán dính cả rồi.”
Bấy giờ, Mã Tiểu Khiêu nghe thấy tiếng nói càng đau thương hơn của ngài Mã Thiên Tiếu: “Mã Tiểu Khiêu, hai chân của cha cũng bị dán dính rồi.”
Tổng cộng bốn miếng keo dán chuột, kết quả hai miếng dán lên trên hai chân của Mã Tiểu Khiêu, hai miếng khác dán dính trên hai chân của ngài Mã Thiên Tiếu.
https://thuviensach.vn
Yang Hong Ying
Người cha phi thường
Dịch giả: Trần Thái Hùng
Chương 13
Mã Tiểu Khiêu làm ba.
Mã Tiểu Khiêu không có lý tưởng nào khác, nó không giống bá đầu vương Mã Đạt, cũng không giống con khỉ Mao Triệu, chúng nó lúc thì lý tưởng này, lúc thì có lý tưởng khác, lý tưởng vẫn thường luôn thay đổi. Lúc năm học thứ nhất, lý tưởng của Mã Đạt là làm giải phóng quân, lý tưởng của Mao Triệu là làm nhà khoa học; Lúc năm học thứ hai, lý tưởng của Mã Đạt và Mao Triệu đều đã thay đổi: Lý tưởng của Mã Đạt là đổi thành ngôi sao bóng đá, lý tưởng của Mao Triệu đổi thành là nhà phi hành; Lúc năm thứ ba, Mã Đạt và Mao Triệu lại đổi nữa: lý tưởng của Mã Đạt đổi thành làm giám đốc công ty, lý tưởng của Mao Triệu đổi thành là nhà ngân hàng. Đổi đi đổi lại, chỉ có lý tưởng của Mã Tiểu Khiêu là không thay đổi, lúc năm thứ nhất, nó muốn làm ba; Lúc năm thứ hai, nó muốn làm ba; Lúc năm thứ ba nó vẫn muốn làm ba. Các bạn học đều cười nó, thầy cô giáo cũng cười nó, nhưng Mã Tiểu Khiêu không sợ người khác cười, nó vẫn là muốn làm ba.
“Làm ba có gì hay?” Đầu bá vương Mã Đạt có chút xem thường Mã Tiểu Khiêu, “làm ba phải kết hôn, phiền đến chết đi.”
Mã Tiểu Khiêu vội vàng tuyên bố: “tôi không muốn kết hôn.” “Bạn không kết hôn, làm sao có thể làm ba?”
Mã Tiểu Khiêu không tin, không kết hôn là không thể làm ba. Mã Tiểu Khiêu đi thương lượng cùng ngài Mã Thiên Tiếu: “cha, cha để cho con làm ba một ngày, cha làm Mã Tiểu Khiêu, có được không?” “Cái gì, cái gì?” Ngài Mã Thiên Tiếu cho rằng lỗ tai của ông ta nghe không rõ, “Mã Tiểu Khiêu, con nói lại lần nữa đi.”
Mã Tiểu Khiêu nói lại một lần nữa.
Lần này, ngài Mã Thiên Tiếu đã nghe rõ. Ông ta nói để cho Mã Tiểu Khiêu làm ba một ngày không có vấn đề gì, nhưng là muốn Mã Tiểu Khiêu
https://thuviensach.vn
nói cho ông ta biết, tại sao muốn làm ba?
Mã Tiểu Khiêu nói, làm ba có thể không làm bài tập. Làm ba có thể quản con. Làm ba trong túi là tiền, muốn mua gì thì có thể mua cái đó. Làm ba rất tự do, muốn làm gì thì có thể làm cái đó.
Ngài Mã Thiên Tiếu nghe xong cất tiếng cười ha ha, ông ta không biết làm ba lại có nhiều chổ như thế này. Ông ta đồng ý vào ngày cuối tuần, để cho Mã Tiểu Khiêu làm ba một ngày.
Sáng sớm ngày thứ bảy, Mã Tiểu Khiêu còn ngũ nướng trên giường, ngài Mã Thiên Tiếu đến giật chiếc chăn của Mã Tiểu Khiêu. “Mã Tiểu Khiêu, mau thức dậy làm bài tập!”
Mã Tiểu Khiêu nhướng nhướng mắt: “ngày hôm nay con làm ba, cha làm con, làm sao lại có chuyện con trai đi quản lý ba?”
Ngài Mã Thiên Tiếu lập tức đổi giọng gọi Mã Tiểu Khiêu là “ba”. “Ba, con trai ba bụng đói rồi, ba có lo không?”
Mã Tiểu Khiêu lật mình lại. Tuy rằng nó vẫn muốn ngũ thêm một chút, nhưng đã làm ba làm sao lại có thể để cho con trai đói bụng được? Mã Tiểu Khiêu ra khỏi giường, vừa ngáp, vừa hỏi ngài Mã Thiên Tiếu muốn ăn gì?
“Sữa bò, trứng gà, giăm bông nóng, dưa leo, bánh mì miếng.” Ngài Mã Thiên Tiếu không câu nệ, “trứng gà phải cắt thật gọn.”
Mã Tiểu Khiêu vừa nghe đã cảm thấy phiền. Nó nói: “con ăn nhiều thế này, có thể ăn ít lại một chút không?”
“Cứ như thế, không được thiếu chút nào.” Ngài Mã Thiến Tiếu nói, “lẽ nào ba sợ phiền, mà để cho con trai ăn đói sao?”
Nếu như người ba sợ phiền không để cho con trai ăn no, nhất định là người ba xấu lòng dạ sói. Mã Tiểu Khiêu không muốn làm người ba xấu lòng dạ sói, nó bê đến cho ngài Mã Tiểu Khiêu một ly sữa bò, để bánh mì miếng vào trong lò nướng, ban đầu là hai miếng nướng không đều, hai miếng sau nướng thật chín vàng, tiếp theo là cắt giăm bông, rồi cắt dưa leo.
Mã Tiểu Khiêu chiên trong chảo bằng một cái trứng gà. Ngài Mã Thiên Tiếu chê dầu quá nhiều, chiên chín quá. Mã Tiểu Khiêu đành phải chiến lại một cái trứng khác, chiên thật mềm, chính là loại ngài Mã Thiên Tiếu muốn
https://thuviensach.vn
ăn.
Trên bàn ăn, ngài Mã Thiên Tiếu giành lấy hai miếng bánh nướng thật vàng bỏ vào trong đĩa của mình, lại lấy cái trứng gà chiên thật mềm bỏ vào trong đĩa của mình. Còn lại hai miếng bánh mì chiên không vàng và cái trứng chiên chín quá, đành để Mã Tiểu Khiêu ăn. Trong lòng Mã Tiểu Khiêu rất khó chịu, nhưng nó lại không thể tranh ăn cùng ngài Mã Tiểu Khiêu, vì ngày hôm nay, nó là ba, ngài Mã Tiểu Khiêu là con, làm ba sao lại có thể tranh ăn cùng con trai được?
Mã Tiểu Khiêu nén đi cơn giận, nhìn ngài Mã Thiên Tiếu thật không vừa mắt. Nó nhìn thấy ngài Mã Thiên Tiếu đang mặc chiếc áo âu phục thẳng thóm, mang đôi giầy sáng bóng, bộ dáng như thế thật không giống đứa con trai, liền để cho ngài Mã Tiểu Khiêu đổi y phục cho nó mặc.
“Thế con mặc cái gì?” Ngài Mã Tiểu Khiêu thật không muốn, “làm con cũng không được mặc y phục sao!”
Mã Tiểu Khiêu kêu ngài Mã Thiêu Tiếu mặc bộ áo thun trắng toàn thân, xem ra đã có chút giống trẻ con rồi. Lại đội lên đầu cái nón kết, để vành nón kéo ở sau gáy, ôi, đã giống con trai rồi.
Chiếc áo âu phục của ngài Mã Tiểu Khiêu vừa dài vừa to, mặc lên trên người của Mã Tiểu Khiêu giống như chiếc áo dài. Ô, Mã Tiểu Khiêu trong thoáng chốc cũng đã tìm được cảm giác làm ba rồi.
Làm ba thì phải quản con trai.
“Mã Tiểu Khiêu, mau đem bài tập ra làm đi!”
Ngài Mã Thiên Tiếu rất biết nghe lời đem cặp sách của Mã Tiểu Khiêu ôm ra, sau đó nhỏ tiếng hỏi Mã Tiểu Khiêu: “này, trước tiên là làm số học hay là làm bài ngữ văn?”
Mã Tiểu Khiêu cũng nhỏ tiếng trả lời: “trước tiên làm bài làm văn.” Mã Tiểu Khiêu trong lòng thầm vui, nó sợ nhất viết văn, ngày hôm nay nó làm ba, đã có thể không viết văn rồi.
Ngài Mã Thiên Tiếu lại nhỏ tiếng hỏi: “đầu đề bài văn là gì?” Mã Tiểu Khiêu nhỏ tiếng trả lời: “một ngày của tôi.”
Nói xong mấy câu nói, ngài Mã Thiên Tiếu lại trở về bộ dáng của con trai, Mã Tiểu Khiêu lại trở về bộ dáng của người ba.
https://thuviensach.vn
Nhìn thấy ngài Mã Thiên Tiếu đã viết lên trong vỡ làm văn viết xong đầu đề “Một ngày của tôi”, Mã Tiểu Khiêu cảm thấy cả người nhẹ nhỏm, nó nằm trên ghế xa lông, để chân gác lên trên bàn trà, xem ti vi. “Ba, tắt ti vi đi!”
“Tại sao phải tắt ti vi?” Mã Tiểu Khiêu vung tay về phía ngài Mã Thiên Tiếu, “đi đi đi, mau đi làm bài tập, làm con mà quản ba sao.” “Ba xem ti vi, con làm bài tập, con không làm!” Ngài Mã Thiên Tiếu đặt mông ngồi bên cạnh Mã Tiểu Khiêu, “con cũng muốn xem ti vi.” Mã Tiểu Khiêu hết cách, đành phải tắt ti vi đi.
Mã Tiểu Khiêu từ trong túi áo âu phục móc ra một bao thuốc thơm, dùng hai ngón tay kẹp lấy một điếu, làm bộ dáng như đang hút thuốc. Ngài Mã Thiên Tiếu đã lại làm phiền nó nữa rồi: “ba, ‘Một ngày của tôi” viết như thế nào?”
Mi thật ngốc, ngay cả ‘Một ngày của tôi” cũng không biết viết. Mã Tiểu Khiêu bắt đầu chỉ cho ngài Mã Thiên Tiếu làm văn, “ví dụ như lấy ngày hôm nay của chúng ta ra để viết, ngày hôm nay tôi làm những việc gì đây?” “Ngày hôm nay con làm ba.”
“Tại sao con lại muốn làm ba?” Đây chính là mở đầu, con làm ba như thế nào? Đây chính là thân bài; Cảm nhận của tôi làm ba là gì? Đây là kết luận. Bài văn đơn giản này, mở đầu viết một đoạn, thân bài viết một đoạn, kết luận viết một đoạn, tổng cộng viết 3 đoạn là được rồi.”
Ngay chính Mã Tiểu Khiêu tự mình cũng cảm thấy kinh ngạc, làm văn sao lại dễ như thế này, viết hay thế này? Nhưng lúc nó còn chưa làm ba, việc sợ nhất chính là viết văn.
Viết xong bài văn, đã là buổi trưa.
“Ba!” Ngài Mã Thiên Tiếu mặt mày nhăn nhở hỏi Mã Tiểu Khiêu, “buổi trưa ba chuẩn bị gì cho con ăn vậy?”
Mã Tiểu Khiêu đầu bừng lên, nó hết hơi sức nói: “con muốn ăn gì? Nói đi, đơn giản thôi.”
“Sườn heo khoai tây kho, lại thêm một bát canh cà chua.” “Ba không biết nấu món Sườn heo khoai tây kho, chỉ biết nấu canh cà chua.”
https://thuviensach.vn
Ngài Mã Thiên Tiếu nói: “ngay cả món sườn heo khoai tây kho đều không biết nấu, con còn muốn làm ba sao?”
“Con không làm ba nữa là được rồi.” Mã Tiểu Khiêu cởi ra chiếc áo âu phục vừa to vừa dài mà nó đang mặc trên mình ra, “làm ba có gì hay đâu!” Mã Tiểu Khiêu làm ba nữa ngày, cảm thấy có một đứa con cũng đủ phiền rồi. Từ đấy về sau, nếu cùng Mã Tiểu Khiêu nói về lý tưởng, Mã Tiểu Khiêu thà rằng không có lý tưởng, cũng không muốn làm ba.
https://thuviensach.vn
Yang Hong Ying
Người cha phi thường
Dịch giả: Trần Thái Hùng
Phần II - Chương 1
Người cha vấn đề
Bong bóng ký ức.
1.
Mỗi học kỳ trong trường học đều tổ chức cho học sinh xem buổi chiếu phim.
Sau buổi chiếu phim, trời đã sắp tối rồi, Mạnh Tiểu Kiều và Phó Lâm Lâm kết bạn cùng nhau đi về nhà.
Trên đường về có một tiệm thức ăn nhanh “Kentucky” vừa mới khai trương, Phó Lâm Lâm kéo lấy Mạnh Tiểu Kiều đi vào bên trong. “Tôi mời bạn ăn Ham bu ger.”
“Tôi không muốn ăn.” Mạnh Tiểu Kiều rút tay ra khỏi bàn tay của Phó Lâm Lâm.
“Kỳ lạ, không phải là bạn rất thích ăn Ham bu ger đó sao?” “Nhưng tôi bây giờ và sau này sẽ không thích ăn Ham bu ger nữa.” Mạnh Tiểu Kiều nói: “là vì mấy hôm trước đây tôi xem báo, có một bài báo nói ăn thức ăn ‘Macdonan’, ‘Kentucky’ rất dễ làm cho người ta phát mập. “Kệ họ!” Phó Lâm Lâm lại kéo Mạnh Tiểu Kiều đi vào trong, “hơn nữa không phải ngày nào cũng ăn, làm sao có thể mập được mà mập?” Mạnh Tiểu Kiều nói không lại Phó Lâm Lâm đành phải đi cùng cô ấy. Người bên trong cửa hàng rất đông, đã không còn chổ ngồi. Đúng lúc Mạnh Tiêu Kiều đang ngó đông ngó tây tìm chổ, bổng nghe tiếng kêu kinh hãi của Phó Lâm Lâm: “Mạnh Tiểu Kiều!”
Mạnh Tiểu Kiều giật thót người: “cái gì vậy, tôi đây.”
Bộ dáng của Phó Lâm Lâm rất bí hiểm: “mau nhìn đi, cha bạn!” Nhìn theo ngón tay của Phó Lâm Lâm chỉ, Mạnh Tiểu Kiều quả nhiên
https://thuviensach.vn
nhìn thấy cha của nó đang ngồi ở trong một góc quán. Đương nhiên, đây không phải là nguyên nhân gây nên tiếng kêu kinh ngạc của Phó Lâm Lâm, vấn đề ở chổ là có một cô gái xinh đẹp trẻ tuổi đang ngồi đối diện cha của Mạnh Tiểu Kiều.
Cha Mạnh Tiểu Kiều và người con gái xinh đẹp trẻ tuổi đó đang nói cười vui vẻ, ông ta đang ngậm ống hút hút từng chút từng chút nước trong ly một cách phong độ tao nhã có chút gì đó giống như trong phim, Mạnh Tiểu Kiều cảm thấy ông ta lúc ở trong nhà hoàn toàn giống như là hai người xa lạ, ở trong nhà cha bất luận uống gì vẫn là ngữa đầu uống một hơi, bên mép vẫn thường chãy xuống tí nước.
Người con gái xinh đẹp trẻ tuổi đó không biết đang nói chuyện gì vui, mà cha Mạnh Tiểu Kiều nghe rất chăm chú. Thân hình của ông ta đang nghiêng về phía trước, đôi mắt đang nhìn một cách cười tít mắt về phía đối phương, có lúc còn cùng người con gái đó phát ra tiếng cười vui vẻ. Nhìn rõ, cha cùng người con gái đó đang rất vui vẻ bên nhau. Trong lòng Mạnh Tiểu Kiều bất giác có một chút khó chịu, cô ấy đang khó chịu cho mẹ, vì ở trong ký ức của cô ấy, cha của cô ấy chưa bao giờ ngồi nghe mẹ nói chuyện một cách chăm chú thế này, cũng chưa hề cùng mẹ phát ra tiếng cười vui vẻ như thế. Cô bé từ lâu đã nghĩ đến một cách mờ mờ cha và mẹ sống cùng nhau gần như không vui.
Nhìn thấy Mạnh Tiểu Kiều buồn, Phó Lâm Lâm cũng không còn lòng dạ nào ăn Ham bu ger.
“Chúng ta về nhà thôi!”
Phó Lâm Lâm kéo Mạnh Tiểu Kiều đi ra khỏi cửa hàng thức ăn nhanh. “Có lẽ là họ thật không có việc gì,” Phó Lâm Lâm muốn au ủi Mạnh Tiểu Kiều, “cha bạn chẳng qua là đang ăn một bữa cơm cùng người con gái đó.”
Mạnh Tiểu Kiều đã nghĩ đến điều này, nhưng trong lòng cô bé vẫn có chút buồn.
“Tôi cảm thấy người con gái đó rất quen, hình như đã đến nhà chúng tôi rồi.”
“Cô ấy là ai?”
“Tôi nhớ ra rồi,”Phó Lâm Lâm nói, “cô ấy là nhân viên đánh máy của
https://thuviensach.vn
phòng cơ mật ở công ty ba tôi, hôm đó cô ấy đến nhà tôi để lấy công văn.” Lúc chia tay ở dưới lầu, Mạnh Tiểu Kiều nói với Phó Lâm Lâm: “bạn có thể không đem sự việc ngày hôm nay nhìn thấy nói cho ba bạn nghe được không?”
Phó Lâm Lâm gật gật đầu.
Mạnh Tiểu Kiều kiên trì bắt Phó Lâm Lâm phải thề.
Phó Lâm Lâm giơ bàn tay phải lên: “tôi xin thề!”
2.
Mạnh Tiểu Kiều về đến nhà, mẹ và Mi E đang ngồi ở trước bàn ăn một cách uể oải, thức ăn trên bàn đang được úp lên một cái lồng bàn_____Xem ra họ đã đợi rất lâu rồi.
“Xin lỗi, con về muộn.”
Mạnh Tiểu Kiều không hiểu bản thân mình tại sao phải nhận lỗi, nếu như lúc bình thường, cô ấy sẽ không như thế này.
“Ôi, Mạnh Tiểu Kiều chúng ta từ lúc nào đã học được cách ăn nói khách sáo thế này?” Tiếng nói của mẹ cô ấy vừa the thé vừa nhỏ bé, ríu ra ríu rít, làm cho Mạnh Tiểu Kiều lại nhớ về người con gái xinh đẹp đó, nhớ lại tinh thần của cha ngồi nghe cô ấy nói chuyện, cô ấy nghĩ giọng nói của cô gái ấy nhất định là dễ nghe đây.
Mạnh Tiểu Kiều cầm lấy một cái chén đi xới cơm, mẹ Mạnh Tiểu Kiều giât lấy cái chén trong tay cô ấy nói: “cha con còn chưa về, hãy đợi chút nữa!”
Mạnh Tiểu Kiều nhìn mẹ, mũi của cô ấy bổng có chút chua sót muốn rơi nước mắt.
“Cha con cũng thật là…..”
“Cái đĩa hát cũ” vừa the thé vừa nhỏ bé lại quay trở lại, mẹ Mạnh Tiểu Kiều liên tục trách móc điều không phải của cha. Nói đi nói lại, chẳng qua là chút chuyện nhỏ vụn vặt thông thường, thật đáng để cho người ta chịu không nỗi, đáng trách cha….”
“Mẹ, đừng nói nữa!” Mạnh Tiểu Kiều quả tình nghe không nỗi nữa
https://thuviensach.vn
rồi, “chúng ta ăn cơm đi!”
“Con thật không biết gì, đợi cha con về rồi cùng nhau ăn cơm!” Mạnh Tiểu Kiều buộc miệng nói ra: “cha không thể về nhà ăn cơm tối.” “Sao con biết?” Mẹ Mạnh Tiểu Kiều đang chăm chú nhìn Mạnh Tiểu Kiều hỏi.
Mạnh Tiểu Kiều tự biết đã lỡ lời, đành phải nói dối: “sáng sớm cha đã nói cho con rồi, con quên không nói cho mẹ biết.”
“Cha con có nói cho con biết ông ta ở nơi nào ăn cơm tối không? Ông ta đang cùng ai ăn cơm tối không?”
Mạnh Tiểu Kiều lắc lắc đầu.
Ánh mắt của mẹ Mạnh Tiểu Kiều mờ tối đi, trong chớp mắt giống như đã già đi rất nhiều.
Mạnh Tiểu Kiều lúc này rất đau lòng thay cho mẹ, nhưng cô ấy lại nghĩ không ra lời nào cụ thể để an ủi mẹ, hiện tại điều cô ấy sợ nhất là không cẩn thận nó ra lời nói sai trái, bán đi người cha hoặc phải tội với mẹ.
Sau khi ăn xong cơm tối, Mạnh Tiểu Kiều trở về phòng mình, Mi E cũng cùng đi vào.
“Mạnh Tiểu Kiều, xãy ra chuyện gì vậy?”
Mạnh Tiểu Kiều biết không giấu được Mi E, liền kéo lấy Mi E, nước mắt đã kìm nén cả buổi tối cuối cùng cũng đã ào ào tuôn ra. “Mi E, giúp em với!”
3.
Đêm đến, Mạnh Tiểu Kiều nằm ở trên giường nhớ về chuyện của cha và mẹ, lúc đang mơ mơ màng màng sắp ngủ, cha về đến nhà. Mạnh Tiểu Kiều tỉnh ngủ hẳn, dựng đứng lỗ tai nghe động tĩnh ở bên ngoài.
Cha mẹ quả nhiên đang cãi nhau, tiếng cãi nhau từ nhỏ đến lớn, cho dù cha muốn ra sức hạ thấp giọng, tiếng nói của mẹ lại càng lúc càng cao, đã đè lên tiếng nói của cha, sau cùng nghe đến cha bước ra khỏi phòng thét lên một tiếng: “bà thật là để cho người ta chịu không nỗi!”
Tiếp đến, lại nghe một tiếng “ầm”, đó là tiếng dập cửa, lòng bàn tay và
https://thuviensach.vn
lòng bàn chân của Mạnh Tiểu Kiều đều toát đầy mồ hôi, cô ấy lo cha sẽ rời khỏi nhà đi ra ngoài.
Điều Mạnh Tiểu Kiều lo lắng quả nhiên đã xãy ra, cha đề ra muốn cùng mẹ sống riêng.
“Sống riêng thường thường là khúc dạo đầu của ly hôn.” Phó Lâm Lâm nói với Mạnh Tiểu Kiều làm như có chuyện ấy thật.
“Ý bạn nói là cha tôi và mẹ tôi sẽ ly hôn?” Mạnh Tiểu Kiều luôn luôn cho rằng con trẻ của cha mẹ ly hôn là rất tội nghiệp, cô ấy không muốn làm đứa trẻ đáng thương.
Phó Lâm Lâm cũng không muốn phải nhìn thấy Mạnh Tiểu Kiều trở thành đứa trẻ đáng thương, cho nên cô ấy không trả lời thẳng vào câu hỏi của Mạnh Tiểu Kiều, mà là phẩn nộ trách móc tất cả việc này đều là do Tần Khả Tâm gây ra.
“Ai là Tần Khả Tâm?”
Chính là người con gái mà chúng ta ở trong ‘Kentucky’ nhìn thấy ngồi cùng cha bạn đấy.” Phó Lâm Lâm nói, “có muốn tôi nói cùng ba tôi một tiếng, khai trừ Tần Khả Tâm đi không?”
“Đừng, đừng!” Mạnh Tiểu Kiều biết Phó Lâm Lâm thật không có nói khoác, ba Phó Lâm Lâm là Phó Tổng giám đốc chủ quản nhân sự, muốn khai trừ một công nhân, chỉ cần một câu nói. Nhưng Mạnh Tiểu Kiều không muốn làm như thế, cô ấy muốn trước tiên đi gặp cha của cô ấy đã.
Buổi chiều tan học, cô ta đi thẳng đến văn phòng làm việc của cha. “Kiều kiều….”
Biểu thị trên mặt cha rất phức tạp, rất kinh ngạc, bức rức, kiệt sức, đau khổ, vẫn là không biết làm sao? Mà ông ta còn kêu cô bé là Kiều Kiều, ông ta bình thường vẫn là kêu cô bé là Mạnh Tiểu Kiều.
“Cha, chúng ta về nhà đi!”
Người cha thở dài một hơi, rồi đi đến kéo lấy tay của Mạnh Tiểu Kiều ngồi lên trên ghế sa lông.
“Kiều Kiều, con đừng trách cha, là mẹ con quả thực đã làm cho cha chịu không nỗi, cha chịu không nỗi cái miệng lải nhãi, âm thanh the thé của bà ấy. Mẹ con lúc trước không như thế!”
https://thuviensach.vn
“Cha và mẹ sẽ ly hôn phải không?”
“Cha vẫn chưa nghĩ đến.” Người cha vuốt lên mái tóc mềm của Mạnh Tiểu Kiều, “Kiều Kiều, con phải nhớ cho dù cha và mẹ con có như thế nào, cha vẫn sẽ mãi mãi yêu thương con.”
Mạnh Tiểu Kiều cô độc một mình trở về nhà, chỉ có Mi E ngồi ở bên bàn ăn chờ đợi cô ta về ăn cơm tối.
“Mi E, mẹ em đâu?”
Mi E chỉ Mạnh Tiểu Kiều nhìn về phía phòng ngủ của mẹ, nói: “ngày hôm nay không đi làm, cơm sáng cơm trưa đều không ăn.” Mạnh Tiểu Kiều nhẹ nhàng đẩy cửa phòng, mẹ đang tựa mình vào đầu giường lau nước mắt, trên giường rãi đầy những tấm ảnh đen trắng đã cũ, rất nhiều ảnh đều là ảnh chụp chung của cha mẹ, từ những tấm ảnh này có thể thấy họ đã có những ngày sống chung hạnh phúc bên nhau. “Mẹ mẹ, đi ăn cơm đi!”
Mẹ cuối cùng đã tìm được một đối tượng có thể thổ lộ tâm tình rồi, mẹ nước mắt lưng tròng lặp đi lặp lại một câu nói thế này: “sao lại có ngày hôm nay thế này, sao lại có ngày hôm nay thế này, sao lại có ngày hôm nay thế này?”
Mạnh Tiểu Kiều không biết làm sao để an ủi mẹ, chỉ đành đi ra một cách ủ rũ.
“Mạnh Tiểu Kiều,” Mi E vừa gấp thức ăn cho Mạnh Tiểu Kiều, vừa nói, “em đừng có lo, cha mẹ em sẽ không ly hôn đâu.”
Mạnh Tiểu Kiều bổng nhiên đã nhìn thấy một tia hy vọng: “chị có cách gì để cho cha mẹ chị không ly hôn sao?”
“Không phải chị có cách,” Mi E nói một cách chậm rãi, “ngày hôm nay mẹ em đã kể cho chị nghe rất nhiều chuyện của họ thời gian trước, chị cũng đã nhìn thấy những tấm ảnh của họ trước đây, hôn nhân của họ là rất có nền tảng, em yên tâm đi.”
“Nhưng cha em ở lại trong phòng làm việc, cha không muốn về nhà.” Mi E đi vào phòng của cô ấy, mở ra một chiếc hộp màu đỏ thần bí, hai tay quơ đi quơ lại trong chiếc hộp trống không, tìm đi tìm lại, tìm ra một cái lọ nhỏ và một cái ống nhỏ đưa cho Mạnh Tiểu Kiều: “ngày mai đến
https://thuviensach.vn
phòng làm việc cha em thổi bong bóng.”
“Cái này….” Mạnh Tiểu Kiều muốn nói cô ấy không có dự định thổi bong bóng, cha cô ấy cũng không có lòng nhìn xem cô ấy thổi bong bóng. Mi E hướng về Mạnh Tiểu Kiều chớp chớp mắt: “chị đồng ý sẽ giúp em mà.”
Mạnh Tiểu Kiều không nói gì nữa. Cô ấy đón lấy cái lọ nhỏ và cái ống nhỏ đó, tin rằng Mi E là không việc gì mà không có thể.
4.
Mạnh Tiểu Kiều mong đợi kỳ tích xuất hiện, quả thực là đợi không được đến ngày mai rồi. Nhìn thấy vẫn còn chưa đến 8 giờ tối, cô ấy lập tức muốn đi đến phòng làm việc của cha.
Cả tầng lầu làm việc chỉ có văn phòng của cha Mạnh Tiểu Kiều là vẫn còn đang sáng đèn.
Phòng làm việc ở tầng thứ 11, thang máy đang lúc tan ca nên cửa luôn luôn đóng, Mạnh Tiểu Kiều đành phải lội bộ lên lầu.
Lúc cô bé leo lên đến tầng 11, đã mệt đến đứt hơi rồi. Cô bé đứng ở trước cửa phòng làm việc của cha, không ngừng thở dốc, bấy giờ cô bé nghe có tiếng nói chuyện ở bên trong, một nam một nữ, tiếng nói của người nam là cha của cô bé, tiếng nói của người nữ nhu mì, rất dễ nghe.
Mạnh Tiểu Kiều đi đến bên cửa sổ, cửa sổ đang mở, nhưng đang bị tấm màn cửa sổ dày dày che lại. Mạnh Tiểu Kiều nhẹ nhàng kéo tấm màn cửa ra một chút, nhìn thấy người có giọng nói nhu mì, dễ nghe đó chính là tiểu thư Tần Khả Tâm, cô ấy gần như cùng trò chuyện cùng cha Mạnh Tiểu Kiều rất lâu rồi, vì họ đã uống rất nhiều cafe, trên bàn đang để mấy gói cafe hoà tan Tổ Chim 3 trong 1. Nhưng mà, hiện tại nét mặt của hai người lại không vui vẻ như ngày hôm qua mà Mạnh Tiểu Kiều nhìn thấy trong “Kentucky”, hai người đều đang rất nghiêm túc, nhất định là đang nói về một vấn đề rất quan trọng, mà còn nói đến rất mệt.
Mạnh Tiểu Kiều xua tan đi ý nghĩ trong đầu.
Cô bé mở cái lọ của Mi E cho, bên trong là chất dịch có màu sắc giống
https://thuviensach.vn
rượu bồ đào, vừa ngữi, có một mùi cồn lâu năm. Mạnh Tiểu Kiều cũng không nghĩ nó rốt cuộc là vật gì, liền đem cái ống nhỏ cắm vào trong lọ, nhúng vào một chút, sau đó vén lên một góc màn cửa sổ, chĩa vào bên trong thổi.
Một chuỗi bong bóng từ trong ống nhỏ xíu bay ra, bay múa chầm chậm ở trong phòng.
Cha Mạnh Tiểu Kiều và tiểu thư Tần Khả Tâm đang nói chuyện rất nhập tâm, cho nên họ không chú ý đến mấy cái bong bóng này. Mạnh Tiểu Kiều lúc nhỏ thường thổi bong bóng, cô ấy biết, cho dù bong bóng có đẹp đến thế nào, đều sẽ tan biến trong nháy mắt. nhưng mấy cái bong bóng cô bé thổi ra đã trãi qua rất lâu rồi, vẫn không có tan biến đi, vẫn còn đang bay chầm chậm ở trong phòng. Có điều căn phòng này quá rộng, mấy cái bong bóng này tỏ ra quá nhỏ bé không đủ.
Mạnh Tiểu Kiều thổi, thổi không ngừng, thổi ra rất nhiều bong bóng. Những cái bong bóng nhỏ có, lớn có, xinh đẹp dưới ánh đèn lấp lánh đủ màu đủ sắc, đang xoay quanh cha Mạnh Tiểu Kiều và tiểu thư Tần Khả Tâm vờn bay theo gió một cách nhẹ nhàng.
“Bong bóng!” Cha Mạnh Tiểu Kiều và tiểu thư Tần Khả Tâm kêu lên một cách kinh ngạc, “bong bóng ở đâu ra vậy?”
Toàn bộ những chiếc bong bóng không tan đó đều đang tụ hợp lại ở trước mắt của cha Mạnh Tiểu Kiều và tiểu thư Tần Khả Tâm. “Giám đốc Mạnh!” Tiểu thư Tần Khả Tâm nói, “bên trong bong bóng đều là anh, còn có.....”
“Tôi và vợ tôi.”
Cha Mạnh Tiểu Kiều giống như là đang nói với tiểu thư Tần Khả Tâm, lại giống như là đang tự nói với chính mình, là vì họ đã hoàn toàn chìm ngập trong đám bong bóng tràn khắp căn phòng.
Những chiếc bong bóng xinh đẹp, không tan này, trong mỗi một cái bong bóng đều có một đoạn sự việc đã qua của cha và mẹ Mạnh Tiểu Kiều, giống như đang chiếu phim, chiếu lại một cách chân thực những năm tháng ngọt bùi cay đắng họ đã trãi qua.
Cha Mạnh Tiểu Kiều nhìn thấy lúc đang sống trong đội công tác tại
https://thuviensach.vn
nông thôn, cơm không đủ ăn, một người nữ thanh niên trí thức, chính là mẹ Mạnh Tiểu Kiều sau này, vẫn thường đem cơm trong chén của mình xớt ra phân nữa vào trong chén của ông ta.
Tiểu thư Tần nhìn thấy ở trong một đêm tối gió và tuyết đan xen nhau, một người thanh niên trí thức mắc trọng bệnh đang nằm trên một chiếc xe ván đẩy, một người nữ thanh niên trí thức gầy yếu ăn mặc rất phong phanh đang kéo xe, đi một cách khó khăn ở đường núi gồ ghề, trên mình của người thanh niên trí thức còn đang phủ chiếc áo bông của người nữ.
Cha Mạnh Tiểu Kiều nhìn thấy rõ bên con sông nhỏ, mẹ Mạnh Tiểu Kiều đang ca hát, ông ta đang kéo đàn hồ nhị đệm nhạc cho cô ấy, lúc đó giọng ca của mẹ Mạnh Tiểu Kiều không rít ra rít rít giống như cái đĩa hát già cõi thế này, tiếng hát của bà ấy so với Tiểu Hà Thuỷ còn trong trẻo hơn, ngay cả chim bay trên trời còn phải bay trở lại, đậu ở trên cây, lắng nghe tiếng hát của cô ấy.
Tiểu thư Tần Khả Tâm nhìn thấy đến một người cha trẻ đang ôm chặt lấy vợ của ông ta và đứa con gái sơ sinh, trên mặt dào dạt niềm vui của người mới làm cha.
..............
Bong bóng ký ức đang xoay quanh cha Mạnh Tiểu Kiều và tiểu thư Tần Khả Tâm, cha Mạnh Tiểu Kiều từ rất sớm nước mắt đã tuôn đầy mặt, tiểu thư Tần Khả Tâm cũng đã quá cảm động.
“Giám đốc Mạnh, hay là anh về nhà đi!” Tiểu thư Tần Khả Tâm đứng dậy nói, “tình cảm của hai người tràn trề quá, tôi thật là rất cảm động.” Tiểu thư Tần Khả Tâm đã thật động tình, đôi mắt xinh đẹp của cô ấy đang lấp lánh giọt nước mắt trong suốt.
Cha Mạnh Tiểu Kiều thở ra một hơi dài, cũng đứng dậy. Ông ta đưa bàn tay ra, tiểu thư Tần Khả Tâm cũng đưa bàn tay ra, đây là cái bắt tay từ biệt sau cùng.
Mạnh Tiểu Kiều biết rằng cha sắp trở về nhà, vội vàng chạy như một làn khói chạy xuống lầu. cô bé muốn chạy về đến nhà trước khi cha về đến, mà còn phải làm như việc gì cũng đều không biết.
https://thuviensach.vn
Yang Hong Ying
Người cha phi thường
Dịch giả: Trần Thái Hùng
Chương 2
Sát thủ lòng yêu thương
Vừa mới 2 giờ chiều cuối tuần, xe con trên đường cao tốc thẳng hướng về phía trường Hồng Cung, đủ màu đủ sắc, đủ loại đủ kiểu. Đây đều là xe đi đến trường học Hồng Cung đón con về nhà ở cuối tuần. Học sinh phải 5 giờ 30 mới tan học. Đã đến 4 giờ chiều, xe con đậu rồng rắn ở trước cửa trường một cách cong cong uốn lượn đến quốc lộ. Đã đến 5 giờ, giao thông trên đường liền bị bịt kín không còn đi được nữa. Người cảnh sát giao thông mặc quân phục màu đen tại nơi đó đã bận rộn suốt buổi, vẫn là đường không thông, đành phải sữ dụng còi xe cảnh sát mở đường, chạy đến trước cổng trường Hồng Cung, chỉ đạo người bảo vệ giữ cổng mở cửa trường, để cho xe đang đậu ở bên ngoài chạy vào trong sân bóng, giao thông trên đường bấy giờ mới dần dần khơi thông. Mỗi cuối tuần đều là như thế.
5 giờ 30, tiếng chuông tan học vang lên, liền có thể nhìn thấy học sinh đang xách túi to túi nhỏ chạy như bay về phía sân bóng. Trong các túi đều chứa đầy tất cả áo dơ, quần dơ, tất dơ từ thứ 2 đến thứ 6 thay ra, trong phòng ngũ không có máy giặt, các em không biết giặt tay, cũng không muốn giặt tay, các em liền đem quần áo dơ về nhà giặt. Mà những đồ dơ này đều vào buổi trưa ngày thứ 6 chất vào trong túi lớn túi nhỏ, sau đó buổi chiều mang theo đi vào phòng học, cho nên buổi chiều ngày thứ 6, không khí trong phòng học phần lớn là mùi thối.
Mạnh Tiểu Kiều một tay xách túi to, một tay xách túi nhỏ, trên lưng vác một cái cặp, cũng chạy như bay về phía sân bóng.
“Mạnh Tiểu Kiều, cháu về nhà phải không?”
Trên đường Mi E gặp phải Mạnh Tiểu Kiều. Cô ấy bổng nhiên phát ra ý nghĩ kỳ lạ, tại sao không cùng Mạnh Tiểu Kiều về nhà, để xem cô bé sống
https://thuviensach.vn
những ngày cuối tuần như thế nào. Hơn nữa, rời khỏi nhà Mạnh Tiểu Kiều cũng có hơn một năm rồi, đối với những ngày làm bảo mẫu ở Mạnh gia, vẫn là rất nhớ.
Mi E mở ra cây dù màu tím, lập tức che người ở trong bóng mát. Mi E cùng đi ở phía sau Mạnh Tiểu Kiều, đến sân bóng đang đậu đầy xe hơi.
Mạnh Tiểu Kiều ngó đông ngó tây, đang tìm xe của cha cô bé. Trong ấn tượng của Mi E, cha Mạnh Tiểu Kiều hình như xe cũ là đổi, nhưng trước giờ chưa chạy qua xe mới, vẫn là chạy xe người khác đã chạy qua. Chiếc xe đầu tiên nhất là một chiếc Weixingmianbao, sau đó là chiếc Autuo như xe đồ chơi, sau đó là chiếc SangTaNa loại thông thường. Sau khi Mi E rời khỏi Mạnh gia, ông ta lại đổi 1 chiếc SangTana loại 2000, bây giờ vừa mới đổi một chiếc PaSaKe màu xanh thẩm.
Mi E cùng Mạnh Tiểu Kiều chui vào trong chiếc xe con rất đẹp. Mạnh tiên sinh cha của Mạnh Tiểu Kiều vẫn là bộ dạng như xưa, không thay đổi gì, nhưng tánh tình giống như có nôn nóng hơn một chút. Câu nói đầu tiên khi gặp Mạnh tiểu Kiều là: “mau lên mau lên, chúng ta sắp muộn rồi.”, giống như đang đuổi theo máy bay vậy.
Mạnh Tiểu Kiều lại không gấp, bỏ qua ánh mắt của cha, trong miệng lầu bầu lầu bầu, cũng nghe không rõ là đang lầu bầu cái gì, dù thế nào chăng nữa cũng là có ý không vui.
Xe hơi đếm không xuể đang ở trong sân bóng chạy loạn cả lên. Giống như đang vội đuổi theo máy bay vậy. Thế là, không ai nhường ai, nhấn kèn in ỏi, kết quả, tất cả đều bị bít lối ra.
Mạnh tiên sinh nôn nóng đến nỗi mồ hôi tuôn đầy trán, vừa nhấn kèn, vừa nhìn đồng hồ, trong miệng vừa càu nhàu.
Về sau, vẫn là hiệu trưởng Long đích thân đến chỉ huy giao thông, xe hơi mới từng chiếc từng chiếc chạy ra khỏi trường Hồng Cung.
2
Xe vừa chạy đến đường cao tốc, Mạnh tiên sinh ném cho Mạnh Tiểu Kiều một túi bánh khô, một chai nước khoáng, nói: “ăn chút này đi, còn
https://thuviensach.vn
phải học 2 tiếng nữa!”
Mi E nghe không hiểu, không phải là vừa tan học sao, sao lại còn phải đi học?”
Mạnh tiên sinh đeo mắt kính cận 800 độ, vẫn lái xe chạy nhanh như bay. Mạnh Tiểu Kiều biết, kỹ thuật lái xe của ông ta cũng không thế nào, luôn luôn thấp thỏm lo âu.
“Cha, cha có thể chạy chậm một chút không?”
“Không được đã muộn rồi.”
Mạnh tiên sinh không chỉ không giảm tốc, mà còn tăng tốc, khi chạy vào khu vực thành phố, mới chạy chậm lại. Hơn nữa chạy vào khu vực thành phố ồn ào, thì càng chậm hơn, so với lúc chạy chậm trên đường. Mạnh tiên sinh lại bắt đầu càu nhàu, khó khăn lắm mới chạy vào được một con hẻm nhỏ, quanh quanh co co chạy đến trước một ngôi nhà lầu gạch đỏ xưa cũ rồi dừng lại.
Mạnh tiên sinh quay đầu lại, vẫn hối thúc: “mau lên, mau vào đi, muộn rồi.”
Mạnh Tiểu Kiều xách lấy cặp, từ trong xe chui ra. Sau đó một tiếng “ầm”, đóng lại cửa xe. Mi E nếu không kịp ra theo, cô ấy đã bị nhốt ở bên trong rồi.
Mi E cùng Mạnh Tiểu Kiều leo lên cầu thang vừa hẹp vừa dốc, đi qua một đoạn đường tối chất đầy tạp vật, lại leo lên một cầu thang vừa hẹp vừa dốc, lại đi qua một con đường cầu thang chất đầy tạp vật, đến trước một căn phòng đang dán chữ “Phúc”.
Mạnh Tiểu Kiều đẩy cửa một cách nhẹ nhàng, rón rén đi vào. Trong căn phòng rất nhỏ, có mười mấy trẻ nhỏ đang chen chút ở bên trong phòng học tiếng Anh. Không có bàn học, tất cả đều ngồi ở trên ghế nhỏ. Ở trước mặt chúng, đang đựng đứng một tấm bảng đen một mặt nhỏ, trên mặt bảng viết đầy từ đơn tiếng Anh, cô giáo dạy tiếng Anh là một bà lão đầu tóc bạc trắng, đeo kính viễn thị.
“Mạnh Tiểu Kiều, sao em đến muộn vậy?” Bà lão kéo mắt kính trễ xuống dưới, trầm giọng nói: “hừ, vừa tròn 12 phút.”
Mạnh Tiểu Kiều cúi thấp đầu, bê lấy một chiếc ghế nhỏ ngồi ở bên
https://thuviensach.vn
ngoài cửa, vì bên trong đã ngồi chật cả rồi.
Bà lão dùng một cây ang-ten cũ, chỉ vào từ đơn trên bảng đen, bà ấy đọc qua một lần, các học sinh cùng đọc theo một lần, so với hoà thượng tụng kinh còn đơn điệu hơn.
Mi E ở bên trong đợi không quá 10 phút, liền cảm thấy khô khan vô vị, liền từ trong phòng học lách mình đi ra ngoài.
Màn đêm buông xuống.
Buổi tối đầu mùa đông, đã có cái lạnh rét xương. Hình như sương đang xuống, đèn đường lờ mờ càng lờ mờ thêm.
Mạnh tiên sinh kéo cổ áo chiếc áo khoác dựng đứng lên, co rúc cổ lại, rão quanh chiếc xe con đang đậu ở đó, đi qua đi lại. Lá khô trên đất đang xoay vòng bên chân ông ta, Mạnh tiên sinh vừa dẫm chân lên, lá khô phát ra một tiếng vang dòn tan. Mạnh tiên sinh sau khi dẫm lên liên tiếp 3, 4 chiếc lá khô, thôi không còn hứng thú nữa.
Mạnh tiên sinh rão quanh chiếc xe hơi đang đậu đi qua đi lại, ông ta vừa lạnh vừa đói, nhìn lên đồng hồ, còn phải đợi hơn một tiếng nữa, Mạnh Tiểu Kiều mới từ trong căn lầu đó đi ra. Mạnh tiên sinh không một lời oán trách, ông ta cũng không thể nghĩ đến nơi nào để đi dạo, ăn chút gì đó bổ sung cho cái bụng đang đói. Vì Mạnh Tiểu Kiều cũng đang đói bụng đi học, ông ta là cha, cùng con gái đói bụng, ông ta cảm thấy là lẽ đương nhiên.
Thực ra lúc bấy giờ, Mi E đã ở bên cạnh Mạnh tiên sinh, trong lòng của cô ấy vẫn đang cảm động: đáng thương thay cho tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ!
Đã qua 9 giờ rồi, Mạnh Tiểu Kiều cuối cùng rồi cũng đã từ trong căn lầu cũ xưa đó đi ra. Mạnh tiên sinh đi đến đón, hỏi: “lớp học này như thế nào?” Mạnh Tiêu Kiều nói một cách uể oải: “không như thế nào cả.” Mạnh Tiểu Kiều chui vào trong xe, Mi E cũng vội vàng chui vào theo.
https://thuviensach.vn
Trên đường về nhà, không biết là vì đói, hay là vì mệt, Mạnh tiên sinh và Mạnh Tiểu Kiều không nói một lời nào trên đường đi.
Xe chạy đến sân nhà Mạnh Tiểu Kiều, mẹ Mạnh Tiểu Kiều đã đợi ở nơi đó rồi, Mi E thấy bà ấy lại mập hơn trước.
Mạnh thái thái mở cửa xe, miệng nói: “con gái ngoan, con để cho mẹ nhớ quá đi.” rồi bổ nhào vào trong xe, thiếu chút nữa đè bẹp Mi E, Mi E vội vàng từ trong xe đi ra ngoài.
Mạnh thái thái ôm Mạnh Tiểu Kiều đi vào trong nhà. Trên đường hỏi lạnh hay ấm, hỏi han mọi chuyện, cũng không đợi Mạnh Tiểu Kiều trả lời, một mực hỏi tới tấp trên đường đi.
Vừa bước vào cửa nhà, đã ngữi đến mùi thức ăn, nhưng Mạnh Tiểu Kiều đã đói lã rồi, đến lúc này cô bé chỉ muốn nằm lên giường một chút. Mạnh Tiểu Kiều đi vào phòng của cô bé, để cặp sách ở trên bàn, đem giầy ở trên chân quăng lên trên sàn nhà, rồi nằm lên trên giường. “Tiểu Kiều, con gái ngoan, mau ra ăn cơm đi!” Mạnh thái thái ở bên ngoài đang đập cửa, “mẹ có nấu món cua hương ớt mà con thích ăn nhất đấy.”
Mạnh Tiểu Kiều không muốn ăn, chỉ muốn ngủ. Mà, cô bé đã ngủ rồi. Mạnh thái thái nhìn thức ăn ở trên bàn, đây là bà ấy đã làm cả buổi chiều mới nấu ra được đấy! Nhưng Mạnh Tiểu Kiều không ăn một chút nào, làm mẹ suy cho cùng cũng có chút mềm yếu hơn, liền nói với Mạnh tiên sinh: “con bé nhỏ thế này, chúng ta có phải là đã sắp xếp cho con nó quá căng thẳng không?”
“Con nhà ai mà không căng thẳng?”
Mạnh tiên sinh lập tức phản bác nói: “cạnh tranh của hiện nay kịch liệt như thế này, vì tương lai của con gái, anh thấy em hay nhất là cần cứng rắn lên một chút.”
“Ôi___” Mạnh thái thái thở dài một hơi không biết làm sao, vì tiền đồ của Mạnh Tiểu Kiều, bà ấy đành phải cứng rắn lên, để cho cha cô bé bẽ gãy đi thời gian rãnh của cô bé.
3
https://thuviensach.vn
Mạnh Tiểu Kiều ngủ một giấc đến sáng sớm ngày hôm sau. “Dậy đi! dậy đi!” Mạnh tiên sinh ở bên ngoài đập cửa một cách hết sức, “thầy giáo số học sắp đên rồi.”
Mạnh Tiểu Kiều chỉ ở trong chăn nhích qua một cái rồi lại ngủ tiếp. Mi E xe một ống giấy nhỏ, thò vào trong mũi của Mạnh Tiểu Kiều ngoái mấy cái: “hắc xì! hắc xì! hắc xì!” Mạnh Tiểu Kiều hắc hơi 3 cái lien tiếp vang vội, cô bé cuối cùng đã tĩnh ngủ hẳn.
Mạnh Tiểu Kiều nằm ì ở trong chăn, tiếc nuối không muốn rời xa. “Mạnh Tiểu Kiều, thức dậy chưa?”
Mạnh tiên sinh lại ở bên ngoài đập cửa, “còn có 10 phút, thầy giáo số học sắp đến rồi đấy.”
Lúc bấy giờ, trong ý nghĩ của Mạnh Tiểu Kiều, trên thế gian này nơi tốt nhất dễ chịu nhất chính là cuộn mình trong chăn, “thật là không nở rời xa!” Không nở rời xa vẫn phải rời xa. Mạnh Tiểu Kiều vừa mặc quần áo vừa thề ở trong lòng, “rồi có một ngày, ta nhất định phải ngủ cho đã, từ trời tối ngủ đến trời sáng, lại từ sáng ngủ đến tối, ngủ một giấc 3 ngày 3 đêm…” Mạnh Tiểu Kiều đánh răng, rữa mặt, chải đầu, uống sữa ăn trứng, tổng cộng hết 10 phút.
Bỏ miếng trứng sau cùng vào trong miệng, còn chưa kịp nuốt xuống cổ họng, thầy giáo số học đã đến. Mạnh Tiểu Kiều là từ tiếng bước chân trên cầu thang nghe ra_____Kua! kua! kua! đây là tiếng bước chân mang giầy da không vừa chân. Mỗi lúc nghe tiếng bước chân như thế này, đã khơi dậy sức tưởng tượng phong phú của Mạnh Tiểu Kiều: “đôi giầy da này nhất định lớn hơn nhiều so với chân; Phía sau gót giầy nhất định mòn đến một bên cao một bên thấp; Trên mặt của đôi giầy này nhất định có vết nứt từng đường từng đường, trên mặt còn đang phủ rất nhiều bụi đất; Lúc đang đi trên đường có lẽ là rớt ra đây…..Thầy giáo số học đã bước vào cửa nhà Mạnh Tiểu Kiều, Mạnh Tiểu Kiều vẫn đang chìm đắm trong tưởng tượng đối với đôi giầy da của thầy giáo.
Hai giờ học số học thường được tổ chức trên bàn ăn hình chữ nhật tại phòng ăn. Thầy giáo số học ngồi ở bên một đầu bàn ăn, Mạnh Tiểu Kiều ngồi ở đầu bàn bên kia. Thầy giáo số học mỗi lúc đến, vẫn thường xách
https://thuviensach.vn
theo một túi công văn to to, bên trong chứa đầy đủ loại đề thi. Thầy giáo số học moi từ trong túi lấy ra một đề thi để cho Mạnh Tiểu Kiều làm, sau đó thuận tay lấy tờ báo từ trên bàn ăn ra đọc. Vừa đọc báo, vừa uống trà của Mạnh thái thái đưa đến một cách rất vang.
Lúc Mạnh Tiểu Kiều đang làm bài, vẫn không ngừng tưởng tượng của cô bé đến đôi giầu da trên chân thầy giáo. Cô bé cố ý để cho bút rơi trên sàn nhà, sau đó cúi lưng đi nhặt.
Dưới bàn ăn, Mạnh Tiểu Kiều phát hiện thầy giáo số học đã cỡi giầy ra, dẫm chân không trên đất. Đôi giầy đó quả nhiên rất to, gót giầy mòn đến nỗi một bên cao, một bên thấp, trên mặt giầy có từng đường từng đường vết nứt, phủ đầy bụi đất….
Mạnh Tiểu Kiều lấy bút lên, lại bắt đầu làm bài số học. Nhưng, sức chú ý của cô bé trước sau không thể tập trung vào đề bài, đôi chân không của thầy giáo cùng đôi giầy da to và điều cô bé tưởng tượng hoàn toàn giống nhau đang suất hiện trong suy nghĩ của cô bé.
Đọc báo xong, thầy giáo số học bắt đầu kiểm tra bài làm của Mạnh Tiểu Kiều.
Thầy giáo số học vừa nhìn Mạnh Tiểu Kiều làm bài, vừa lắc đầu, “12 đề tính, em đã tính sai 5 đề, 8 đề ứng dụng, em đã tính sai 4 đề. Em học như thế nào vậy?”
Mạnh Tiểu Kiều cúi thấp đầu, không tiếng kháng nghị. Thầy giáo số học lấy đề bài Mạnh Tiểu Kiều làm sai, dùng bút vừa đỏ vừa đậm khoanh tròn, sau đó bắt đầu giảng bài. Thầy giáo số học giảng đến nước bọt bay ào ào. Thực ra Mạnh Tiểu Kiều đều hiểu, thầy cô trong trường Hồng Cung đều đã giảng qua, những đầu đề này Mạnh Tiểu Kiều cũng biết làm, sao ở trước mặt thầy giáo số học này, lại không thể làm được vậy?
Một tràng tiếng chuông chói tai từ trên người của thầy giáo vọng ra. Thầy giáo số học từ trong túi áo lấy ra một cái đồng hồ reo, dùng tay ấn xuống một cái, tiếng chuông thôi ngừng reo.
“Đã đến giờ, bài học ngày hôm nay kết thúc đến đây!” Vẫn còn 2 đề bài sai chưa giảng, nhưng thời gian đã hết, thầy giáo số
https://thuviensach.vn