🔙 Quay lại trang tải sách pdf ebook Ngôi Nhà Cuối Phố Rainshadow Ebooks Nhóm Zalo https://thuviensach.vn https://thuviensach.vn NGÔI NHÀ CUỐI PHỐ RAINSHADOW Lisa Kleypas Nguyên tác : RAINSHADOW ROAD (Friday Harbor Novels Series – Book 2) Chuyển ngữ : Se Sẻ Nâu Nguồn : http://sesenau.blogspot.com Ngày hoàn thành : 29/4/2015 Rating : 18+ ~*~ https://thuviensach.vn Review : Lucy Marinn là một nghệ sĩ thuỷ tinh sống trong thị trấn cảng Friday Harbor xinh đẹp, kỳ diệu của bang Washington. Cô đã choáng váng và mụ mị trước loại phản bội cay đắng nhất : Kevin, hôn phu của cô đã rời bỏ cô. Người yêu mới của anh ta là em gái của chính Lucy. Sự đau đớn đã quật ngã Lucy còn bị nhân bội lên bởi sự việc rằng cô đã thường xuyên tạo ra những lựa chọn sai lầm trong cuộc sống yêu đương của mình. Đối mặt với những phản đối của cha mẹ Lucy, Kevin đã yêu cầu bạn anh ta, Sam Nolan – một chủ vườn nho địa phương trên đảo San Juan, để “yêu đương lãng mạn” với Lucy và hy vọng sẽ xoa dịu cô, khiến cô vượt qua cơn giận. Rắc rối đã xảy ra sau đó khi Sam và Lucy bắt đầu yêu nhau, Kevin đã suy nghĩ lại, và Lucy khám phá ra rằng mối quan hệ mới trong cuộc đời cô https://thuviensach.vn bắt đầu bằng sự dối trá phản trắc. Những câu hỏi về tình yêu, sự thuỷ chung, kiểu mẫu cũ, những sai lầm và những sự khởi đầu mới đã được tìm hiểu khi Lucy học được rằng vài thứ trong cuộc sống – ngay cả sau khi đổ vỡ - có thể trở thành thứ gì đó mới mẻ và đẹp đẽ. (Lấy từ Amazone) * http://sesenau.blogspot.com * Series này bao gồm : Quyển 1 : Đêm giáng sinh ở Friday Harbor kể về chuyện tình dễ thương của Mark Nolan và Maggie Conroy. Truyện đã được Sẻ dịch năm 2011 và đăng trên TVE (ebook) và Vietlangdu (online). Hiện cũng lưu trữ tại Nhà của Sẻ ở blogspot. Quyển 2 : Rainshadow Road kể về người thứ hai nhà Nolan, Sam Nolan, và cô nghệ sỹ thủy tinh đáng yêu Lucy Marinn. Là quyển này đấy ạ. Quyển 3 : Dream Lake – Hồ Mộng kể về người em út bất hạnh của nhà Nolan, Alex Nolan, và Zoe Hoffman, cô đầu bếp xinh đẹp, bạn của https://thuviensach.vn Lucy. Sẻ đã dịch và làm ebook 09/2013. Đăng trên TVE-4U (ebook), vietlangdu (đọc online) và dự trữ tại nhà của Sẻ. Quyển 4 : Crystal Cove – Đầm Pha lê, là câu chuyện về người em họ của Zoe, Justine Hoffman. Quyển này hoàn thành 10/2014 và chỉ lưu trữ trên nhà của Sẻ. Quyển 5 : Lighting Bay xuất bản 9/2013. Chưa quyết định có nên tiếp tục hay không. Có vẻ đến đây là đủ về những câu chuyện thần tiên ở Friday Harbor rồi… Đây là bản dịch phi lợi nhuận chỉ vì đam mê và mong muốn chia sẻ với người đồng sở thích đọc sách và chưa được tác giả cho phép. Bản Tiếng Anh là của Tác giả, bản dịch thuộc về của người dịch. Vì thế, xin đừng đăng tải nơi khác ngoài những nơi người dịch chia sẻ. Trân trọng cám ơn. ~*~ https://thuviensach.vn Mục lục : Chapter 1 – Chapter 2 - Chapter 3 - Chapter 4 Chapter 5 - Chapter 6 - Chapter 7 - Chapter 8 - Chapter 9 Chapter 10 - Chapter 11 - Chapter 12 - Chapter 13 - Chapter 14 Chapter 15 - Chapter 16 - Chapter 17 - Chapter 18 Chapter 19 - Chapter 20 - Chapter 21 Epilogue https://thuviensach.vn * http://sesenau.blogspot.com * https://thuviensach.vn CHƯƠNG 1. Khi Lucy Marinn lên bảy tuổi, có ba thứ đã xảy ra : Em gái nhỏ của cô bị bệnh, cô được phân công một dự án khoa học triển vọng, và cô phát hiện ra pháp thuật là có thật. Đặc biệt hơn, cô có năng lực để tạo ra pháp thuật. Và trong phần còn lại của cuộc đời cô, Lucy sẽ phải nhận thức rõ sự khác biệt giữa bình thường và dị thường chỉ cách nhau có một bước, một hơi thở, một nhịp tim. Nhưng đó không phải loại kiến thức khiến cho người ta bạo dạn và liều lĩnh. Ít nhất không phải trong trường hợp của Lucy. Nó khiến cô cảnh giác. Sống khép kín. Bởi vì việc bộc lộ năng lực pháp thuật, đặc biệt là thứ mà bạn không thể kiểm soát được, có nghĩa là bạn khác biệt. Và ngay cả một đứa trẻ lên bảy cũng hiểu rằng bạn không muốn nhận thấy bản thân ở bên phía sai của ranh giới phân chia giữa khác biệt và bình thường. Bạn muốn thuộc về phe đúng. Vấn đề là, không quan trọng bạn đã giữ bí mật tốt như thế nào, chỉ cần một lần phạm sai lầm đã đủ để ngăn cách bạn với mọi người khác. Cô không bao giờ chắc chắn tại sao pháp thuật lại đến với cô, sự kiện nào đã dẫn đến sự xuất hiện lần đầu tiên của chúng, nhưng cô nghĩ tất cả đã bắt đầu vào một buổi sáng, khi Alice thức dậy với cần cổ cứng đơ cùng một cơn sốt và chứng phát ban đỏ bừng. Ngay khi mẹ của Lucy nhìn thấy Alice, bà đã la thét cha cô gọi cho bác sĩ. Bị hoảng sợ trước sự náo động trong nhà, Lucy ngồi trên một chiếc ghế đẩu ở quầy bếp trong chiếc áo ngủ, trái tim cô khua như gõ trống khi cô quan sát cha cô lao sầm sầm xuống chiếc điện thoại vội vàng đến nỗi nó bị nảy bật khỏi chiếc giá đỡ bằng nhựa. https://thuviensach.vn “Mang giày vào, Lucy. Nhanh lên.” Giọng của cha cô luôn rất mực điềm tĩnh đã bị vỡ vụn với từ cuối cùng. Gương mặt ông trắng bệch như xác chết. “Điều gì đang xảy ra vậy ba?” “Ba mẹ sẽ mang Alice đến bệnh viện.” “Con cũng đi sao?” “Con sẽ ở cả ngày với quý bà Geiszler.” Người được đề cập là hàng xóm của họ, bà ấy luôn quát to khi Lucy chạy xe đạp ngang qua bãi cỏ trước nhà. Cô phản đối. “Con không muốn. Bà ấy đáng sợ lắm.” “Không phải lúc này, Lucy.” Ông trao cho cô một ánh mắt khiến những từ ngữ nghẹn lại trong cổ họng của Lucy. Họ đi đến xe, và mẹ cô trèo vào trong ghế sau, bà giữ Alice như thể con bé là một em bé sơ sinh. Những âm thanh do Alice tạo ra gây hoảng hốt đến nỗi Lucy phải bịt tai lại. Cô cố thu mình sao cho nhỏ bé nhất có thể, những miếng bọc ghế bằng nhựa vinyl ẩm ướt châm chích vào chân cô. Sau khi cha mẹ thả cô xuống nhà của bà Geiszler, họ lái xe đi vội vàng đến nỗi những chiếc vỏ xe để lại trên lối vào nhà những vệt sẫm màu. Gương mặt của bà Geiszler xếp nếp giống như một chiếc cửa lá sách khi bà bảo Lucy đừng chạm vào bất kỳ thứ gì. Ngôi nhà chứa rất nhiều cổ vật. Mùi mốc dễ chịu của những quyển sách cũ và hương chanh của chất đánh bóng bàn ghế thoang thoảng trong không khí. Nơi này yên lặng như nhà thờ, không âm thanh truyền hình trong phông nền, không âm nhạc, không cả tiếng nói hoặc tiếng chuông điện thoại. https://thuviensach.vn Ngồi rất yên lặng trên chiếc sofa bọc vải thêu kim tuyến, Lucy nhìn chằm chằm vào bộ tách trà được sắp xếp gọn gàng trên bàn café. Bộ tách được chế tác từ loại thuỷ tinh mà Lucy chưa bao giờ thấy trước đó. Mỗi tách trà và dĩa lót sáng rực rỡ với sự phát quang đầy màu sắc, Thuỷ tinh được trang trí với những vòng xoắn ánh kim phủ dày và những bông hoa. Bị mê hoặc bởi cách màu sắc dường như thay đổi với những góc độ khác nhau, Lucy khuỵu gối xuống sàn, nghiêng đầu hết bên này sang bên kia. Quý bà Geiszler đứng tại ngưỡng cửa, bật ra một tiếng cười nhẹ nghe giống như tiếng đá bị nứt khi bạn rót nước trên chúng. “Đó là thuỷ tinh nghệ thuật,” Bà nói. “Được chế tác từ Tiệp Khắc. Nó đã ở cùng gia đình ta hàng trăm năm nay.” “Bằng cách nào họ đặt được cầu vồng vào trong chúng vậy?” Lucy hỏi bằng một giọng khe khẽ. “Họ hoà tan kim loại và màu vào trong thuỷ tinh nóng chảy.” Lucy kinh ngạc trước sự tiết lộ đó. “Làm sao bà nấu chảy được thuỷ tinh?” Nhưng bà Geizsler đã phát mệt với việc trò chuyện. “Trẻ con hỏi quá nhiều câu hỏi,” bà nói và đi trở lại bếp. * http://sesenau.blogspot.com * Chẳng bao lâu sau, Lucy biết được chuyện gì đã xảy ra với em gái năm tuổi của cô. Viêm màng não. Điều đó có nghĩa là Alice sẽ về nhà rất yếu và mệt, Lucy phải trở thành cô gái ngoan, phụ giúp chăm sóc con bé, và không được làm lộn xộn. Điều đó cũng có nghĩa là Lucy không được phép tranh cãi với https://thuviensach.vn Alice hoặc làm con bé khó chịu bất kể bằng cách nào. “Không phải lúc này” là cụm từ mà cha mẹ của Lucy đã nói với cô thường xuyên nhất. Mùa hè dài, lặng lẽ trở thành một khởi nguồn tàn nhẫn của những lề thói thường ngày về những giờ chơi quy định và cắm trại và gian hàng nước chanh siêu vẹo. Sự ốm đau của Alice đã biến cô bé trở thành trung tâm của vũ trụ, với phần còn lại của gia đình chuyển động xung quanh trong những quỹ đạo đầy lo âu, giống như những hành tinh không ổn định. Trong những tuần sau khi con bé từ bệnh viện trở về nhà, hàng đống những đồ chơi mới tinh và sách chồng chất trong phòng. Con bé được cho phép chạy quanh bàn trong bữa ăn, và không đòi hỏi phải nói “làm ơn” hoặc “cám ơn”. Alice không bao giờ thoả mãn với việc được ăn những miếng bánh lớn nhất hoặc được thức trễ hơn những đứa trẻ khác. Đối với một đứa trẻ luôn có quá nhiều thì ngay cả những thứ như thế cũng chẳng có gì đáng kể. Gia đình nhà Marinn sống trong vùng phụ cận Ballard, phía tây-bắc của thành phố Seattle, nơi khởi thuỷ được cư trú bởi những người dân gốc Scandinavia* hành nghề đánh bắt cá hồi và công nghiệp đóng hộp. Mặc dù tỷ lệ người dân gốc Scandinavian đã bị giảm bớt khi Ballard tăng trưởng và phát triển, những dấu hiệu phong phú của di sản của vùng phụ cận vẫn còn đậm nét. Mẹ của Lucy nấu nướng bằng những công thức đã trải qua từ những tổ tiên Scandinavian của bà… Gravlax*, thịt cá hồi sấy lạnh tẩm muối, đường và thì là… Thịt heo quay cuộn những quả mận khô ướp gừng trong trung tâm… krumkake, món bánh nướng nhục đậu khấu cuộn thành một chiếc ốc quế hoàn hảo bằng cán của những chiếc muỗng gỗ. Lucy rất thích giúp mẹ trong bếp, đặc biệt bởi vì Alice không hứng thú với chuyện bếp núc và không bao giờ xâm nhập vào đó. (*Scandinavia : Địa danh chung chỉ các nước nằm trong khu vực bán đào Scandinavia thuộc bắc Âu gồm, Norway, Denmark, Sweeden, một phần của Finland, nên một số tài liệu cũng xếp Finland vào https://thuviensach.vn đây. Iceland và Greenland là hai đảo quốc thuộc liên hiệp Bắc Âu, tuy không thuộc bán đảo này nhưng cũng có tài liệu xếp chúng vào nhóm Scandinavia) *Gravlax : một món ăn của dân Nordic, lên men lạnh thịt cá hồi tẩm muối, đường, thì là bằng cách vùi trong cát vùng bên trên thuỷ triều. Món này thường được dùng như một món khai vị với những lát mỏng cuộn lại và rưới nước sốt có thành phần chính là thì là và mù tạt ăn kèm bánh mì lúa mạch đen.) Khi mùa hè lắng dịu nhường chỗ cho một mùa thu đầy hương sắc và trường học sắp bắt đầu, những tình huống tại nhà không tỏ ra một dấu hiện thay đổi nào. Dù Alice đã khoẻ trở lại, gia đình dường như vẫn vận hành dựa trên những nguyên tắc đau ốm cũ : Không được làm con bé khó chịu. Cho phép con bé làm bất cứ điều gì nó muốn. Do đó, khi Lucy phàn nàn, mẹ cô đã cáu kỉnh với cô theo cách bà chưa từng làm trước đây. “Con thật đáng trách vì đã ghen tị như thế. Em gái con gần như đã chết. Con bé đã ở trong cơn đau khủng khiếp. Con rất, rất, rất may mắn không phải trải qua những gì nó đã phải chịu đựng.” Tội lỗi lan toả xuyên qua Lucy trong nhiều ngày sau đó, tự lặp lại theo chu kỳ giống như một cơn sốt dai dẳng. Cho đến khi mẹ cô nói gay gắt như thế, Lucy đã không nhận ra cảm giác quấy rầy đó đã kéo căng bên trong cô như những sợi dây đàn violin. Nhưng đó chính là sự ghen tỵ. Cho dù cô không biết làm sao để tống khứ đi cảm giác đó, cô biết rằng không bao giờ nên nói ra, dù chỉ một từ, về điều đó. Trong lúc ấy, tất cả những gì Lucy có thể làm là chờ đợi mọi thứ trở về như cũ. Nhưng không bao giờ còn được như thế nữa. Và cho dù mẹ cô nói bà yêu cả hai con gái của bà như nhau nhưng theo những cách khác nhau, Lucy nghĩ cách bà yêu Alice có vẻ nhiều hơn. Lucy yêu quý mẹ cô, bà luôn tổ chức những hoạt động ngày mưa vui thích, và không bao giờ phiền lòng khi Lucy muốn chơi trò chưng diện với đôi https://thuviensach.vn giày cao gót trong tủ quần áo của bà. Tuy vậy, tính hay vui đùa của mẹ cô dường như đã bị bủa vây bởi một nỗi buồn bí ẩn nào đó. Đôi lúc Lucy đi vào một căn phòng và tìm thấy bà đang nhìn chằm chằm lơ đãng vào một điểm cố định trên tường với một vẻ thất thần trên gương mặt. Một vài buổi sớm mai, Lucy nhón chân vào phòng cha mẹ và trèo vào bên phía giường mẹ, và họ sẽ xích lại gần nhau cho đến khi cơn run của đôi chân trần của Lucy biến mất bên dưới những tấm trải giường ấm áp. Điều đó làm phiền cha cô khi ông nhận ra Lucy ở trong giường cùng họ, và ông sẽ càu nhàu rằng Lucy nên trở về phòng riêng của cô. “Chỉ một lúc thôi mà,” mẹ cô sẽ thì thầm như thế, đôi tay bà quấn quanh Lucy một cách bảo vệ. “Em thích bắt đầu một ngày theo cách này.” Và Lucy sẽ rúc sát vào mẹ gần hơn nữa. Tuy vậy, có những hậu quả khi Lucy thất bại trong việc làm vui lòng bà. Nếu một lời nhắn được gởi đến nhà bởi vì Lucy bị bắt gặp đang nói chuyện trong lớp, hoặc bị điểm thấp với bài kiểm tra toán, hoặc nếu cô không thực hành đầy đủ những bài học piano, mẹ cô sẽ trở nên lạnh lùng và mím chặt môi lại. Lucy không bao giờ hiểu tại sao điều đó khiến cô cảm thấy như thể cô phải cố gắng mới có được những thứ được trao tặng một cách hào phóng cho Alice. Sau trận ốm chí tử, Alice đã được nuông chiều và làm hư. Con bé có những cách cư xử rất đáng sợ, cắt ngang cuộc trò chuyện, chơi đùa với thức ăn trong bữa tối, giật đồ khỏi tay người khác, và tất cả những điều đó đều được bỏ qua. Vào một buổi tối khi vợ chồng nhà Marinn lên kế hoạch đi ra ngoài và để những đứa con gái ở lại với một cô trông trẻ, Alice đã khóc và la thét cho đến khi họ huỷ bỏ bữa tối đã đặt trước và ở lại nhà để dỗ dành con bé. Họ đã phải gọi pizza giao đến nhà, và ăn trên bàn bếp, cả hai người vẫn còn đang mặc những bộ đồ đẹp. Trang sức của mẹ cô lấp lánh và toả những tia sáng tán xạ ngang qua trần nhà. https://thuviensach.vn Alice lấy một mảnh pizza và đi vẩn vơ vào phòng sinh hoạt chung để xem phim hoạt hình trên TV. Lucy cầm dĩa của chính cô lên và hướng đến phòng sinh hoạt chung. “Lucy,” mẹ cô nói, “không rời khỏi bàn cho đến khi con ăn xong.” “Nhưng Alice đang ăn trong phòng sinh hoạt chung kìa.” Thật ngạc nhiên, cha của Lucy tham gia vào câu chuyện. “Con bé chỉ nhỏ hơn Lucy có hai tuổi. Và như anh đã nhớ, Lucy không bao giờ được phép đi vơ vẩn loanh quanh trong bữa tối.” “Alice vẫn còn đang hồi phục lại trọng lượng đã mất từ trận viêm màng não,” Mẹ cô nói một cách cáu kỉnh. “Lucy, trở lại bàn ngay.” Sự bất công đó siết quanh cổ họng của Lucy giống như một cái kềm ê-tô. Cô mang dĩa trở lại bàn chậm chạp nhất có thể, tự hỏi không biết liệu cha cô có can thiệp nhân danh cô hay không. Nhưng ông chỉ lắc đầu và rơi vào yên lặng một lần nữa. “Ngon quá,” Mẹ Lucy nói một cách rạng rỡ, cắn vào miếng pizza của bà như thể đó là một món ăn quý hiếm. “Em thật sự hứng thú với điều này. Em không cảm thấy thích ra ngoài. Thật tuyệt khi được thoải mái ở nhà.” Cha của Lucy không đáp. Từ tốn, ông ăn hết bánh pizza của mình, cầm chiếc dĩa trống đến bồn rửa, và đi tìm điện thoại. * http://sesenau.blogspot.com* *** https://thuviensach.vn “Thầy giáo của con nói đưa cái này cho mẹ,” Lucy nói, trình ra một mảnh giấy cho mẹ cô. “Không phải bây giờ, Lucy. Mẹ đang nấu ăn.” Cherise Marinn cắt cần tây trên tấm thớt, con dao phân chia gọn gàng những thân cần tây thành những chữ U nhỏ. Khi Lucy chờ đợi một cách kiên nhẫn, mẹ cô liếc nhìn cô và thở dài. “Nói mẹ nghe đó là gì, cưng à.” “Những giới thiệu về lễ hội khoa học lớp hai ạ. Chúng ta có ba tuần để làm điều đó.” Xắt đến đoạn cuối của cọng cần tây, mẹ Lucy đặt con dao xuống và với tay lấy tờ giấy. Đôi chân mày xinh đẹp nhíu lại khi bà đọc. “Thứ này trông có vẻ giống một đề án tốn thời gian. Tất cả học sinh đều buộc phải tham gia sao?” Lucy gật đầu. Mẹ cô lắc đầu. “Mẹ ước chi những giáo viên này biết họ đang yêu cầu phụ huynh rất nhiều thời gian để tiêu tốn cho những hoạt động này.” “Mẹ không phải làm bất kỳ điều gì đâu, Mommy à. Con mới là người phải thực hiện.” “Ai đó sẽ phải đưa con đến cửa hàng vật dụng để mua tấm bìa lớn và những thứ khác. Chưa kể đến việc giám sát những thí nghiệm của con và giúp con thực hành diễn thuyết.” Cha của Lucy đi vào bếp, trông có vẻ mệt mỏi như thường lệ sau một ngày dài. Phillip Marinn quá bận rộn trong việc giảng dạy môn thiên văn học tại Đại học Washington và làm việc như một cố vấn bán thời gian của NASA, đến nỗi ông có vẻ giống khách ghé thăm nhà họ nhiều hơn sống ở đó. Vào những buổi tối, khi ông thực hiện được việc trở về đúng giờ ăn tối, ông kết https://thuviensach.vn thúc bằng việc nói chuyện với đồng nghiệp trên điện thoại, trong lúc vợ và hai con gái của ông ăn mà không có ông. Tên gọi của bạn bè và thầy cô cũng như huấn luyện viên bóng đá của các con gái, chi tiết vụn vặt về thời gian biểu của họ, hoàn toàn xa lạ đối với ông. Đó là lý do tại sao Lucy hết sức ngạc nhiên trước những lời lẽ sau đó của mẹ cô. “Lucy cần anh giúp trong đề án khoa học của nó. Em vừa tình nguyện làm một bà mẹ thay thế cho lớp mẫu giáo của Alice. Em có quá nhiều thứ phải làm.” Bà trao cho ông mảnh giấy, và đi đến để gom những mẩu cần tây đã cắt khúc vào trong nồi soup trên bếp. “Chúa nhân từ.” Ông lướt qua thông tin với một cái nhăn mặt khó xử. “Anh không có thời gian cho thứ này.” “Anh sẽ phải tìm ra thời gian thôi.” Mẹ cô nói. “Điều gì xảy ra nếu anh nhờ một trong những sinh viên của anh giúp con bé?” Ông gợi ý. “Anh có thể đề xuất điều đó như là một hoạt động cộng điểm.” Một cái cau mày làm nhàu gương mặt mẹ cô, khuôn miệng mềm mại của bà căng lên ở các góc. “Phillip. Ý tưởng gán đứa trẻ của anh cho một sinh viên đại học…” “Đùa thôi mà.” Ông nói vội vàng, dù Lucy không hoàn toàn chắc chắn về điều đó. “Vậy anh đồng ý làm điều này cùng Lucy chứ?” “Anh không thấy có lựa chọn nào.” “Điều đó sẽ là một trải nghiệm gắn kết cho cả hai người.” https://thuviensach.vn Ông trao cho Lucy một ánh mắt cam chịu. “Chúng ta có cần một trải nghiệm gắn kết không?” “Có, Daddy.” “Rất tốt. Con đã quyết định loại thí nghiệm nào mà con muốn làm chưa?” “Đó sẽ là một bản tường trình,” Lucy nói. “Về thuỷ tinh.” “Về dự án mang chủ đề không gian thì sao? Chúng ta có thể tạo ra một mô hình thái dương hệ, hoặc mô tả cách những vì sao được hình thành…” “Không, Daddy. Đó sẽ là thuỷ tinh.” “Tại sao?” “Chỉ vậy thôi.” Lucy đã bị thuỷ tinh làm cho say mê rồi. Mỗi buổi sáng vào bữa điểm tâm, cô đã kinh ngạc với thứ vật liệu lóng lánh tạo ra chiếc tách tinh tế của cô. Cách nó chứa đựng thứ dung dịch rạng rỡ hoàn hảo như thế nào, cách nó truyền sức nóng, sự lạnh lẽo, sự dao động, dễ dàng ra sao. Cha cô dẫn cô vào thư viện và lựa ra những quyển sách của người lớn về thuỷ tinh và chế tạo thuỷ tinh, ông nói bởi vì những quyển sách của trẻ con về chủ đề này không có đủ chi tiết. Lucy đã học được rằng, khi vật chất được tạo nên từ những phân tử có cấu tạo như những viên gạch chồng lên nhau, bạn không thể nhìn xuyên qua nó được. Nhưng một vật chất được tạo thành từ những phân tử thiếu tổ chức đầy ngẫu nhiên, giống như nước hoặc đường nấu chảy, hoặc thuỷ tinh, ánh sáng tìm ra cách để xuyên qua những không gian giữa chúng. https://thuviensach.vn “Nói với ba nào, Lucy,” Cha cô hỏi khi họ dán một biểu đồ vào tấm bìa lớn, “Thuỷ tinh là chất lỏng hay chất rắn?” “Nó là một chất lỏng vận hành như một chất rắn.” “Con là một cô gái cực kỳ thông minh. Con có nghĩ con sẽ trở thành một nhà khoa học giống như ba khi con lớn lên không?” Cô lắc đầu. “Con muốn trở thành gì?” “Một nghệ sĩ về thuỷ tinh.” Gần đây Lucy đã bắt đầu mơ về việc tạo tác thuỷ tinh. Trong giấc ngủ của cô, cô quan sát ánh sáng lung linh và khúc xạ xuyên qua những ô cửa sổ mang màu kẹo… thuỷ tinh khuấy đảo và uốn lượn giống như những sinh vật dưới đáy biển, những con chim, những bông hoa đẹp kỳ ảo. Trông cha cô có vẻ xáo trộn. “Rất ít người thật sự có thể kiếm đủ sống khi là một nghệ sĩ. Chỉ những người nổi tiếng mới làm ra tiền.” “Vậy thì con sẽ trở thành một người nổi tiếng,” Cô hồ hởi nói, tô màu lên những mẫu tự trên tấm bìa lớn. Vào cuối tuần, cha cô đưa cô ghé thăm một cơ sở thổi thuỷ tinh địa phương, nơi một người đàn ông râu đỏ cho cô biết những điều cơ bản của nghề thuỷ tinh. Bị mê hoặc, Lucy áp lại gần nhất mức độ mà cho cô cho phép. Sau khi người thổi thuỷ tinh nấu chảy cát trong lò ở nhiệt độ cao, ông ta đẩy một chiếc gậy bằng kim loại dài vào trong lò và gom thuỷ tinh nóng chảy thành một tảng màu đỏ sáng rực. Không khí nồng nặc mùi kim loại nóng, mùi mồ hôi, mùi mực cháy, và tro từ những cuộn giấy báo ướt được sử dụng để tạo hình thủ công cho thuỷ tinh. https://thuviensach.vn Với mỗi lần thu gom thuỷ tinh thêm vào, người thợ thuỷ tinh làm lớn thêm khối màu cam cháy đỏ, liên tục xoay, thường xuyên làm nóng lại chúng. Ông ta thêm lớp phủ thuỷ tinh màu xanh, hoặc chất bột gốm, đặt và xoay tròn chúng bên trên một chiếc bàn bằng thép không rỉ để màu sắc phân tán đồng đều. Lucy quan sát với đôi mắt mở to thích thú. Cô muốn học mọi thứ về tiến trình kỳ diệu này, mọi cách có thể để cắt, hợp nhất lại, phối màu và tạo hình thuỷ tinh. Dường như không điều gì từng quan trọng và cần thiết để học hỏi đến thế. Trước khi họ rời khỏi xưởng sản xuất, cha cô đã mua cho cô một món đồ thuỷ tinh dùng để trang trí trông giống như một khối cầu không khí lỏng, được vẽ những dải cầu vồng lấp lánh. Nó khẽ đu đưa tại chỗ nhờ một sợi dây đồng mảnh. Lucy sẽ luôn nhớ đây là ngày đẹp nhất trong suốt tuổi thơ của cô. * http://sesenau.blogspot.com * Tuần lễ sau đó, khi Lucy trở về nhà sau buổi tập luyện bóng đá, hoàng hôn đã chuyển bầu trời sang màu tím sẫm, với tấm màn mây trông như những bông hoa bằng sáp ánh bạc trên một quả mận khô. Cứng đơ trong miếng lót nhựa bảo vệ cẳng chân được chèn trong đôi vớ ống, Lucy đi vào phòng mình và thấy đèn đầu giường đã được bật sáng. Alice đang đứng ở đó, tay cầm một món đồ. Lucy cau có. Alice đã được nói nhiều hơn một lần là con bé không được vào trong phòng cô khi chưa được cho phép. Nhưng sự việc phòng của Lucy nằm ngoài giới hạn dường như đã khiến điều đó trở thành nơi Alice muốn https://thuviensach.vn đến nhiều nhất. Lucy ngờ rằng em gái cô đã từng lẻn vào trước đây rồi, khi cô phát hiện ra những con thú nhồi bông và búp bê của cô không ở đúng chỗ của chúng. Với sự trách móc không lời của Lucy, Alice giật mình quay lại, thứ gì đó rơi khỏi tay con bé xuống sàn nhà. Sự vỡ tung của chúng khiến cả hai nhảy dựng lên. Một ánh tội lỗi trườn qua gương mặt nhỏ bé của Alice. Lucy nhìn chằm chằm câm lặng vào mớ hỗn độn lấp lánh trên sàn gỗ. Đó là món đồ trang trí bằng thuỷ tinh được thổi thủ công mà cha cô đã mua cho cô. “Tại sao mày vào đây?” Cô hỏi với cơn thịnh nộ đầy ngờ vực. “Đây là phòng tao. Thứ đó là của tao. Cút đi!” Alice bùng nổ trong nước mắt, đứng yên đó với những mảnh thuỷ tinh vỡ xung quanh. Cảnh báo bởi tiếng ồn, mẹ cô lao vào trong phòng. “Alice!” Bà xông thẳng tới và nhấc con bé ra khỏi sàn, tránh xa những mảnh thuỷ tinh. “Bé yêu, con có đau không? Điều gì đã xảy ra?” “Lucy doạ con.” Alice nức nở. “Nó làm vỡ món đồ thuỷ tinh của con,” Lucy nói một cách giận dữ. “Nó đã vào phòng con mà không hỏi và làm vỡ chúng.” Mẹ cô ôm Alice, vuốt ve mái tóc nó. “Điều quan trọng là không đứa nào bị thương.” “Điều quan trọng là nó đã làm vỡ thứ thuộc về con.” Mẹ cô trông có vẻ cáu tiết và mệt mỏi. “Con bé chỉ hiếu kỳ thôi. Đó là một tai nạn, Lucy.” https://thuviensach.vn Lucy trừng mắt nhìn em gái. “Tao ghét mày. Đừng bao giờ vào đây lần nữa, hoặc tao sẽ đánh văng đầu mày.” Lời đe doạ gây ra một cơn bão nước mắt mới từ Alice, trong lúc gương mặt của người mẹ tối lại. “Đủ rồi, Lucy. Mẹ mong đợi con tử tế với em con, đặc biệt sau khi con bé ốm đau như thế.” “Nó không còn đau ốm chút nào nữa rồi,” Lucy nói, nhưng lời lẽ đã lạc mất trong những tiếng nức nở dữ dội của Alice. “Mẹ sẽ chăm sóc em con,” mẹ cô nói, “Rồi sau đó mẹ sẽ trở lại để thu dọn những mảnh thuỷ tinh đó. Đừng chạm vào chúng, những mảnh vỡ ấy bén như dao cạo. Chúa lòng lành, Lucy, mẹ sẽ kiếm cho con một món đồ khác.” “Nó sẽ không giống được thế,” Lucy ủ rũ nói, nhưng mẹ cô đã mang Alice ra khỏi phòng rồi. Lucy khuỵu gối xuống phía trước những mảnh vụn thuỷ tinh đang chiếu sáng lấp lánh thứ màu sắc óng ánh phơn phớt của bong bóng xà phòng trên sàn gỗ. Cô cuộn tròn người lại và khóc rấm rứt, nhìn chằm chằm vào món đồ trang trí vỡ vụn cho đến khi tầm nhìn mờ đi. Cảm xúc dâng dầy trong cô cho đến khi dường như chúng tràn khỏi da và toả vào không khí… Giận dữ, sầu khổ, và một khao khát tuyệt vọng, sôi sục muốn được yêu thương. Trong bóng lờ mờ của ngọn đèn ngủ, những điểm sáng nhỏ bé bỗng hồi sinh. Nuốt trở lại nước mắt, Lucy quấn đôi cánh tay quanh mình và hít vào một hơi thở run rẩy. Cô chớp mắt khi những đốm lấp lánh nhấc lên khỏi sàn nhà và bay lượn quanh cô. Sửng sốt, cô chùi nước mắt bằng những ngón tay và nhìn những đốm sáng lượn vòng tròn và nhảy nhót. Cuối cùng cô hiểu ra cô đang trông thấy những gì. https://thuviensach.vn Đom đóm. Pháp thuật vừa đến với cô. Mỗi mảnh thuỷ tinh vỡ đã biến thành một ánh lửa sống. Chậm rãi, đám rước lung linh bằng đom đóm dẫn đường đến ô cửa sổ mở và lướt vào trong màn đêm. Khi mẹ cô quay lại vài phút sau đó, Lucy đã ngồi bên cạnh giường, nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ. “Điều gì đã xảy ra với những mảnh thuỷ tinh?” Mẹ cô hỏi. “Nó biến mất.” Lucy lơ đãng nói. Pháp thuật này là bí mật của cô. Lucy không biết nó đến từ đâu. Cô chỉ biết rằng nó sẽ tìm thấy đúng nơi nó cần, đón nhận sự sống, giống như những bông hoa mọc từ những kẽ nứt của đá lát đường. “Mẹ đã bảo con đừng chạm vào chúng. Con có thể bị đứt tay.” “Con xin lỗi, Mommy.” Lucy với tay lấy quyển sách trên bàn đầu giường. Cô mở một trang ngẫu nhiên, nhìn chằm chằm vào đó một cách mụ mẫm. Cô nghe tiếng mẹ cô thở dài. “Lucy, con phải kiên nhẫn với em con nhiều hơn.” “Con biết.” “Con bé vẫn còn yếu ớt sau những gì đã trải qua.” https://thuviensach.vn Lucy giữ ánh mắt gắn chặt vào quyển sách trong tay, và đợi trong sự im lặng kiên cường cho đến khi mẹ cô rời khỏi phòng. Sau bữa ăn tối rời rạc, chỉ có những lời huyên thuyên của Alice phá vỡ sự im lặng, Lucy giúp dọn bàn. Tâm trí cô đầy ắp những ý tưởng. Có vẻ như cảm xúc của cô quá mãnh liệt, chúng đã biến đổi những mảnh vụn thuỷ tinh thành một hình thể mới. Cô nghĩ hẳn là thuỷ tinh đang cố nói với cô điều gì đó. Cô đi đến văn phòng tại nhà của cha cô, nơi ông đang quay số điện thoại. Ông không thích bị quấy rầy khi đang làm việc, nhưng cô cần hỏi ông vài thứ. “Daddy,” cô ngập ngừng. Cô có thể nói sự cắt ngang đã làm ông khó chịu qua cách vai ông căng lên. Nhưng giọng ông ôn hoà khi ông đặt điện thoại xuống và nói, “Gì thế, Lucy?” “Khi ba nhìn thấy đom đóm thì điều đó có ý nghĩa gì không?” “Con không thể nhìn thấy đom đóm ở tiểu bang Washington được đâu, ba e là thế. Chúng không xuất hiện ở vùng phía Bắc xa xôi này.” “Nhưng chúng có mang ý nghĩa gì không?” “Ý nghĩa tượng trưng, có phải con đang hỏi thế không?” Ông suy nghĩ một lúc. “Đom đóm là một côn trùng rất bình thường trong ánh sáng ban ngày. Nếu con không biết chúng, con sẽ nghĩ chúng chẳng có gì đặc biệt. Nhưng vào ban đêm, đom đóm phát sáng bằng nguồn sáng của riêng nó. Bóng tối đã làm nổi bật món quà xinh đẹp nhất của chúng.” Ông cười trước vẻ mặt say mê của Lucy. “Đó là một tài năng dị thường đối với một sinh vật trông có vẻ tầm thường, đúng không?” https://thuviensach.vn Kể từ khi đó, phép thuật đến với Lucy khi cô cần nó nhất. Và thỉnh thoảng khi cô ít muốn nó nhất. * http://sesenau.blogspot.com * https://thuviensach.vn CHƯƠNG 2 “Em phải tin tưởng những kết quả.” Lucy đã từng nói với Kevin, không lâu sau khi họ gặp nhau. Anh ta đã quàng tay quanh cô và thì thầm, “Không phải với anh, em đừng làm thế.” Sau hai năm sống cùng Kevin Pearson, Lucy vẫn không thể tin vào vận may của cô. Anh ta là mọi thứ cô từng ước ao, một người đàn ông hiểu giá trị của những hành động nhỏ nhoi, chẳng hạn như trồng cây hoa ưa thích của Lucy trong sân trước của ngôi nhà mà họ chia sẻ, hoặc gọi điện thoại cho cô vào giữa ngày mà chẳng có lý do gì. Anh ta là kiểu người quảng giao, thường lôi kéo Lucy ra khỏi xưởng chế tác của cô để tham dự một bữa tiệc, hoặc ăn tối với bạn bè. Thói quen làm việc say mê đã gây rắc rối cho những mối quan hệ trước đó của cô. Mặc dù cô chế tạo đa dạng sản phẩm như là đồ khảm, đèn treo, và thậm chí những món đồ nội thất nhỏ, thứ cô yêu thích nhất là tạo tác những ô cửa sổ kính ghép màu. Lucy chưa từng tìm thấy một người đàn ông có sức mê hoặc bằng một nửa công việc của cô, điều đó dẫn đến việc cô trở thành một nghệ sĩ tốt hơn nhiều so với trở thành bạn gái. Kevin đã phá vỡ lối mòn ấy. Anh ta đã dạy Lucy về nhục dục, sự tin tưởng, và họ đã chia sẻ những khoảnh khắc mà Lucy cảm thấy gần gũi với anh ta nhiều hơn bất kỳ ai khác cô từng biết. Nhưng ngay cả bây giờ, vẫn có một khoảng cách, tuy nhỏ nhưng không thể vượt qua được, giữa họ, ngăn cản họ biết những sự thật căn bản về nhau. https://thuviensach.vn Một cơn gió tháng Tư mát mẻ luồn xuyên qua ô cửa sổ mở hé vào gian garage đã được chuyển đổi công năng. Xưởng sáng tạo nghệ thuật của Lucy bị lấp đầy với những dụng cụ hành nghề: Một dụng cụ cắt và một bàn thiết kế có hộp chiếu sáng âm, một trạm hàn, những giá dự trữ kính, một lò nung. Một bảng hiệu bằng thuỷ tinh khảm vui mắt treo bên ngoài, mô tả hình chiếu của một phụ nữ trên một tám ván kiểu cũ đu đưa dựa vào nền trời. Bên dưới chúng, những chữ SWING ON A STAR được khắc bằng acid với kiểu chữ có nhiều cuộn xoáy. Những âm thanh trôi dạt đến từ thị trấn cảng Friday gần đó : tiếng inh ỏi vui vẻ của đám mòng biển, tiếng kèn báo hiệu chuyến phà đến. Mặc dù đảo San Juan là một phần của bang Washington, dường như nó giống một thế giới khác hoàn toàn. Nó được bảo vệ bởi bóng mưa của những rặng núi Olympic, vì thế ngay cả khi Seattle bị chôn vùi trong sự xám xịt và mưa phùn, ánh nắng vẫn rực rỡ trên đảo. Bờ biển được viền quanh với những bãi cát, hòn đảo sum xuê với những rừng linh sam và thông. Trong mùa xuân và mùa thu, những luồng bụi nước phá vỡ đường chân rời khi những tốp cá voi săn đuổi phía sau đàn cá hồi. Thận trọng, Lucy sắp đi sắp lại các mảnh thuỷ tinh trước khi nhấn chúng vào trong mặt bàn được bao phủ bằng vữa hồ liên kết những thứ mỏng manh. Sự phối trộn đồ khảm là một mớ lộn xộn của thuỷ tinh cát, đồ sứ vỡ, pha lê Murano*, và thuỷ tinh khảm hoa văn Millefiori*, tất cả được sắp xếp vòng quanh một xoáy nước thuỷ tinh chạm. Cô đang chế tạo một món quà sinh nhật cho Kevin, một chiếc bàn với thiết kế cuộn xoáy mà anh ta đã tán thưởng trong một phác hoạ của cô. (*Murano : một địa danh cách Venice-Italy 1,5 miles, nổi tiếng về các sản phẩm thuỷ tinh nghệ thuật từ nhiều thế kỷ trước cho đến nay. * Millefiori : Một kỹ thuật tạo tác thuỷ tinh khảm hoa văn nhiều màu sắc rất tỉ mỉ mang tín mỹ thuật cao thường áp dụng cho những món đồ nhỏ trang trí hoặc đồ trang sức. Kỹ thuật này từng bị thất truyền vào thế kỷ 18, nhưng được hồi sinh vào thế kỷ 19) https://thuviensach.vn Mải mê với công việc, Lucy quên mất bữa trưa. Lúc nào đó vào giữa buổi chiều, Kevin gõ cửa và đi vào xưởng. “Hey,” Lucy nói với nụ cười toe toét, kéo tấm phủ che qua món đồ chạm của cô để anh ta không nhìn thấy. “Anh đang làm gì ở đây? Có muốn lấy cho em một miếng sandwich không? Em sắp chết đói rồi.” Nhưng Kevin không trả lời. Gương mặt anh ta cứng đờ, và anh ta bối rối khi gặp ánh mắt cô. “Chúng ta phải nói chuyện.” Anh ta nói. “Về điều gì?” Anh ta buột ra một hơi thở không đều. “Điều này không gây được hiệu quả trên anh.” Từ biểu hiện của anh ta cô hiểu rằng có gì đó rất không ổn, Lucy lạnh hết cả người. “Điều gì… điều gì không gây được hiệu quả trên anh?” “Chúng ta. Mối quan hệ của chúng ta.” Sự dâng trào đột ngột của nỗi hoảng loạn hoang mang khiến trí óc cô trống rỗng. Mất vài phút để cô thu thập lại trí thông minh. “Đó không phải về phía em,” Kevin đang nói, “Ý anh là em rất tuyệt vời. Anh hy vọng em tin điều đó. Nhưng gần đây điều đó không đủ với anh. Không…, “đủ” không phải là từ đúng. Có lẽ em là quá nhiều đối với anh. Điều đó giống như không có chỗ dành cho anh, giống như anh đã bị xô đẩy. Có chút nào trong những điều này có ý nghĩa với em không?” Ánh mắt choáng váng của Lucy rơi xuống những mảnh thuỷ tinh rời rạc trên bàn làm việc. Nếu cô tập trung vào thứ gì đó khác, bất kỳ thứ gì ngoại trừ Kevin, có lẽ anh ta sẽ không tiếp tục nữa. https://thuviensach.vn “…cần phải thật sự, thật sự minh bạch về điều này, để anh không kết thúc với việc trở thành kẻ tồi tệ. Không ai trở thành tồi tệ. Chỉ là mệt mỏi thôi, Luce, khi luôn phải trấn an em rằng anh gắn bó với mối quan hệ này cũng nhiều như em. Nếu em có thể đặt bản thân vào hoàn cảnh của anh chỉ một phút, em sẽ nhận ra tại sao anh cần đôi chút thời gian thoát khỏi điều này. Khỏi chúng ta.” “Anh đang không nói tạm nghỉ.” Lucy dò dẫm tìm dụng cụ cắt kính và chấm nhẹ đầu của nó vào trong dầu. “Anh đang chia tay em.” Cô không thể tin điều đó. Cho dù cô nghe thấy bản thân đang nói ra những từ ngữ đó nhưng cô không thể tin chúng. Sử dụng một cái thước ke vuông như một sự hướng dẫn, cô rạch một mảnh kính, vừa vặn nhận thức về những gì cô đang làm. “Nhìn xem, đây là những gì anh đang nói đến. Âm điệu đó trong giọng em. Anh biết những gì em đang nghĩ. Em đã luôn lo lắng rằng anh sẽ chia tay em, và bây giờ anh đang làm điều đó, vì thế em nghĩ em đã đúng ngay từ lúc đầu. Nhưng không phải như thế đâu.” Kevin ngừng lại, quan sát cô túm chặt mảnh kính đã được rạch bằng một cặp kềm điều khiển. Một sự kẹp chặt thành thạo, và mảnh kính nứt dọc theo đường đã rạch. “Anh không định nói đó là lỗi của em. Những gì anh muốn nói là đó cũng không phải lỗi của anh.” Lucy đặt miếng kính và cặp kềm xuống với sự thận trọng quá mức. Cô cảm thấy như đang rơi, cho dù cô vẫn ngồi yên. Cô có phải là một kẻ ngốc không, khi sửng sốt đến thế? Cô đã bỏ lỡ dấu hiệu nào nhỉ? Tại sao cô lại mù quáng đến vậy? “Anh đã nói anh yêu em.” Cô nói, và co rúm lại trước âm thanh thống thiết của những từ đó. https://thuviensach.vn “Anh đã yêu em. Anh vẫn yêu. Đó là lý do tại sao điều này khó khăn với anh đến thế. Anh đang đau đớn cũng nhiều như em. Anh hy vọng rằng em nhận ra điều đó.” “Có ai đó khác sao?” “Nếu có, thì cũng không liên quan gì đến việc tại sao anh cần phải có một khoảng dừng giữa chúng ta.” Cô nghe thấy giọng nói của chính cô, giống như cạnh của thứ gì đó đã bị xé rách. “Anh đang nói ‘cần một khoảng dừng’ giống như anh định ra ngoài để uống café và ăn một chiếc bánh vòng. Nhưng đó không phải là một khoảng dừng. Đó là mãi mãi.” “Anh biết anh là đồ khốn. Anh biết điều này sẽ là một tình huống cả hai cùng mất mát.” “Có cách nào để điều đó trở thành bất kỳ điều gì khác ngoại trừ cùng mất mát không?” “Anh xin lỗi. Anh xin lỗi. Bao nhiêu lần em muốn anh nói điều đó rồi nhỉ? Anh không thể hối tiếc nhiều hơn anh đang có vào ngay lúc này. Anh đã làm điều tốt nhất anh có thể, và anh xin lỗi nếu điều đó không đủ đối với em. Không, anh biết em không bao giờ nói điều đó không đủ tốt, nhưng anh có thể nói. Bởi vì không thứ gì anh từng làm có thể xua đi sự thiếu chắc chắn của em. Và cuối cùng, anh phải đối mặt với sự thật rằng mối quan hệ đã không gây được hiệu quả trên anh. Điều đó chẳng vui vẻ gì đâu, hãy tin anh. Nếu điều này khiến em cảm thấy có đôi chút tốt hơn, anh đang cảm thấy giống như cứt ấy.” Đương đầu với cái nhìn chằm chằm không thấu hiểu của Lucy, Kevin buột ra một hơi thở ngắn. “Nhìn xem, có vài thứ em cần phải nghe từ anh trước khi em phát hiện ra từ ai đó khác. Khi anh nhận ra mối quan hệ của chúng ta ở trong sự khủng hoảng, anh phải nói chuyện về điều https://thuviensach.vn đó với ai đó khác. Anh hướng về… ờ, một người bạn. Và càng nhiều thời gian trải qua bên nhau, bọn anh càng trở nên gần gũi hơn. Không ai trong bọn anh có bất kỳ kiểm soát nào về điều đó. Nó chỉ xảy ra thôi.” “Anh đã bắt đầu hẹn hò với người khác sao? Trước khi anh chia tay với em?” “Anh đã chia tay với em về mặt cảm xúc rồi. Anh chỉ chưa nói với em về điều đó thôi. Anh biết, anh nên xử lý điều đó khác đi. Thực ra anh phải đi theo hướng mới này. Đó là điều tốt nhất cho cả hai chúng ta. Nhưng phần gây khó khăn cho mọi người, bao gồm cả anh, đó là người anh đang ở cùng bây giờ… rất thân với em.” “Thân với em? Ý anh đó là một trong những người bạn của em?” “Thật ra… đó là Alice.” Toàn bộ da cô căng lên, theo cách khi người ta vừa tự cứu chính mình khỏi một cú rơi nhưng vẫn cảm thấy nhức nhối vì adrenaline. Lucy không thể thốt lên nổi một từ nào. “Cô ấy không có ý định với những gì xảy ra nhiều hơn anh chút nào đâu.” Kevin nói. Lucy chớp mắt và nuốt nghẹn. “Với những gì xảy ra? Anh… anh đang hẹn hò với em gái em sao? Anh đã yêu nó ư?” “Anh không định làm điều đó.” “Anh có ngủ với nó không?” Sự im lặng hổ thẹn của anh đã trả lời cô. https://thuviensach.vn “Cút đi,” Cô nói. “Được rồi. Nhưng anh không muốn em trách cứ cô ấy về…” “Cút đi, cút!” Lucy đã có đủ. Cô không chắc chắn chính xác nên làm gì kế tiếp, nhưng cô không muốn Kevin ở đó khi cô làm điều đó. Anh ta đi đến ngưỡng cửa của xưởng chế tạo. “Chúng ta sẽ nói chuyện nhiều hơn sau khi em có cơ hội để nghĩ về điều này, được không? Bởi vì anh muốn chúng ta vẫn là bạn bè. Nhưng sự việc là, Luce… Alice định chuyển đến khá sớm. Vì thế em cần tìm một chỗ ở.” Lucy im lặng. Cô chờ đợi trong sự thinh lặng vụn vỡ suốt nhiều phút sau khi anh ta rời khỏi. Một cách cay đắng, cô tự hỏi, tại sao cô lại ngạc nhiên chứ. Kiểu mẫu chẳng bao giờ thay đổi. Alice luôn chiếm lấy bất kỳ thứ gì cô ta muốn, bất kỳ thứ gì cô ta cần, không bao giờ thèm lưu ý đến hậu quả. Mọi thành viên của gia đình Marinn đều đặt Alice lên trên hết, bao gồm cả Alice. Thật dễ dàng để ghét cô ta, ngoại trừ rằng có những lúc Alice sở hữu một sự pha trộn giữa yếu đuối và sầu muộn có vẻ như là một âm vang nỗi buồn lặng lẽ của mẹ họ. Lucy luôn tìm thấy bản thân ở trong vị trí chăm sóc cho Alice; chi trả cho bữa tối khi họ ra ngoài, cho cô ta vay tiền chẳng bao giờ trả lại; cho mượn quần áo và giày chẳng bao giờ quay về. Alice thông minh và phát âm chuẩn, nhưng luôn gặp khó khăn để hoàn tất bất kỳ điều gì cô ta bắt đầu. Cô ta thay đổi công việc thường xuyên, bỏ lại những dự án dang dở, phá vỡ những mối quan hệ trước khi chúng đi đến được nơi nào đó. Cô ta tạo ra một ấn tượng ban đầu sáng loà – lôi cuốn và quyến rũ và vui thích – nhưng rồi nhanh chóng lướt qua người ta, dường như https://thuviensach.vn không thể kéo dài sự tương tác trần tục ngày nối ngày sẽ gắn kết một mối quan hệ. Trong một năm rưỡi vừa qua, Alice làm người viết kịch bản thứ cấp cho một vở nhạc kịch dài diễn ban ngày. Đó là khoảng thời gian lâu nhất cô ta từng ở lại với một công việc. Cô ta sống ở Seattle, thỉnh thoảng du lịch đến New York để gặp gỡ những nhà văn tài năng về những phân đoạn tình tiết. Lucy đã giới thiệu cô ta với Kevin, và họ đã cùng đi chơi trong vài dịp thỉnh thoảng, nhưng Alice không bao giờ tỏ ra bất kỳ thích thú nào với anh ta. Thật ngốc nghếch, Lucy không bao giờ ngờ được rằng thói quen vay mượn những thứ thuộc sở hữu của cô sẽ dẫn đến việc đánh cắp bạn trai cô. Mối quan hệ của Alice và Kevin đã bắt dầu như thế nào nhỉ? Ai đã đi bước đầu tiên? Lucy đã tệ hại đến nỗi đẩy Kevin khỏi cô sao? Nếu đó không phải là lỗi của anh ta, như anh ta đã tuyên bố, vậy thì đó hẳn là lỗi của cô rồi, đúng không? Phải là lỗi của ai đó chứ. Cô khép chặt mi để ngăn những giọt nước mắt nóng hổi. Làm sao người ta có thể nghĩ về những thứ gây tổn thương nhiều như thế này? Người ta sẽ làm gì với những ký ức, những cảm giác, những nhu cầu, mà không thuộc về bất cứ nơi nào? Bước loạng choạng, Lucy đi đến chiếc xe đạp ba bánh dùng để thu hoạch nho đang đậu gần ngưỡng cửa. Đó là một chiếc xe hái nho hiệu Schwinn màu ngọc lam, với một chiếc giỏ trên tay lái. Cô với lấy chiếc nón bảo hiểm treo trên chiếc móc bên cạnh cánh cửa, và dắt chiếc xe ra bên ngoài. Sương mù đã bao phủ buổi chiều mùa xuân mát mẻ, những tán cây linh sam Douglas xuyên thủng lớp mây nhẹ như bọt xà phòng. Gai ốc mọc trên đôi cánh tay trần của cô, khi cơn gió thốc một cơn rùng mình đáng nguyền rủa vào bên trong chiếc áo thun. Lucy lái đi không định hướng, hoặc đích đến, cho đến khi cuồng chân và tức ngực. Cô ngừng lại tại một nhánh rẽ bên https://thuviensach.vn đường, nhận ra một đường mòn dẫn đến vịnh phía bờ Tây của hòn đảo. Dắt chiếc xe đạp dọc theo lối mòn lởm chởm, cô đi đến rìa vách đá dốc được tạo thành từ đá ba-zan đỏ đã bị phong hoá và những kén đá vôi thuần khiết. Quạ và mòng biển đang tìm kiếm những gì còn lại của thuỷ triều trên bãi biển bên dưới. Cư dân gốc của hòn đảo, thổ dân Salish của vùng bờ biển Tây Bắc Thái Bình Dương, đã một thời thu lượm những con sò, hàu, và cá hồi, trong những vỉa đá. Họ tin rằng sự phong phú về thức ăn trong eo biển là một món quà từ một phụ nữ, người đã kết hôn với biển cả từ cách đây rất lâu. Một ngày nọ, cô gái đi bơi, và biển cả mang lấy hình thể của một thanh niên đẹp trai đã sa vào tình yêu với cô. Sau khi cha của cô gái miễn cưỡng cho phép họ kết hôn, người phụ nữ đã biến mất cùng người tình vào trong lòng biển. Kể từ khi đó, để tỏ lòng biết ơn, biển cả đã trao tặng những mùa bội thu cho cư dân đảo. Lucy luôn thích câu chuyện kể, bị hấp dẫn bởi ý tưởng về tình yêu hoàn thiện đến nỗi người ta không phiền lòng khi dâng hiến bản thân cho chúng. Từ bỏ mọi thứ vì chúng. Nhưng quan niệm lãng mạn ấy chỉ tồn tại trong nghệ thuật, văn chương, hoặc âm nhạc. Nó chẳng có ý nghĩa gì với cuộc đời thực. Ít nhất không phải với cô. Sau khi hạ chân chống của chiếc xe đạp, Lucy tháo nón bảo hiểm và đi xuống bãi biển bên dưới. Địa hình đầy đá cuội và gồ ghề, những mảng cát xám tua tủa những mảnh gỗ dạt. Cô bước chậm rãi, cố đoán cần phải làm gì. Kevin muốn cô rời khỏi nhà. Cô đã mất đi mái ấm, bạn trai, và em gái trong một buổi chiều. Những đám mây vần vũ, làm chết lịm những vệt ánh sáng ban ngày. Phía xa xa, một đám mây giông gởi cơn mưa đến biển cả trong sự tuôn trào lưu động https://thuviensach.vn giống như một mạng lưới được rây qua ô cửa sổ. Một con quạ lượn nhấp nhô trên mặt nước, đôi đỉnh cánh đen tuyền tách ra thành những ngón tay lông như thể nó cố vươn lên cao và hướng về hòn đảo. Cơn bão đang tiến đến hướng này – Cô nên rời đi và tìm chỗ trú ẩn. Ngoại trừ rằng, có vẻ như cô không thể nghĩ ra được nơi nào đó để về. Xuyên qua màn sương mặn mòi, cô nhìn thấy ánh lấp lánh màu xanh lục trong đám đá cuội. Cô khom xuống để nhặt lên. Những chiếc chai ném vào đại dương từ những con tàu xa khơi, thỉnh thoảng bị khuấy tung và dạt vào bờ biển, bị vùi dập bởi những con sóng và cát thành những mảnh đá cuội phủ sương giá. Khép chặt bàn tay quanh mảnh thuỷ tinh của biển, cô nhìn ra mặt nước đang xô bờ như những tấm mền hung hãn. Đại dương đã chuyển thành xám thẫm, màu của thương tiếc và uất hận, và nỗi cô đơn sâu lắng nhất. Phần tồi tệ nhất của việc bị lừa dối, như cách cô đã bị, là chúng khiến cô đánh mất niềm tin vào bản thân. Khi phán quyết rằng có điều gì đó đã sai, cô có thể không bao giờ hoàn toàn chắc chắn về bất kỳ điều gì nữa. Nắm tay cô đang bốc cháy, một đốm lửa. Cảm thấy một sự quằn quại dị thường châm chích vào lòng bàn tay, cô mở những ngón tay ra theo phản xạ. Mảnh thuỷ tinh biển đã biến mất. Tại chỗ của nó, một con bướm đậu trên lòng tay cô, trải rộng đôi cánh màu xanh óng ánh. Con bươm bướm chỉ đậu một lúc trước khi chấp chới bay đi, một ánh xanh lập loè không thuộc về trái đất này, khi nó bay lượn để tìm nơi trú ẩn. Một nụ cười rạn vỡ kéo giật vành môi Lucy. Cô chưa bao giờ cho bất kỳ ai biết những gì cô có thể làm với thuỷ tinh. Thỉnh thoảng, khi cô trải nghiệm những cảm xúc mạnh mẽ, một mảnh thuỷ tinh sẽ biến đổi thành một sinh vật biết bay, hoặc ít nhất là những ảo ảnh hết sức thuyết phục, luôn nhỏ bé, luôn chuyển tiếp. Lucy đã luôn cố tìm hiểu https://thuviensach.vn xem bằng cách nào và tại sao điều đó xảy ra, cho đến khi cô đọc được một trích dẫn của Einstein* – người ta phải sống như thể mọi thứ đều kỳ diệu, hoặc như thể không có điều gì là kỳ diệu. Và khi cô hiểu rằng bất kể cô có gọi món quà của cô là một hiện tượng vật lý phân tử hay pháp thuật, cả hai định nghĩa đều thật, và dù sao thì từ ngữ cũng chẳng có gì phải bận tâm. (*Albert Einstein là nhà vật lý lý thuyết người Đức, người đã phát triển thuyết tương đối tổng quát, một trong hai trụ cột của vật lý hiện đại. Theo Wiki – Ct của Sẻ)) * http://sesenau.blogspot.com * Nụ cười không vui của Lucy nhạt dần khi cô quan sát con bươm bướm biến mất. Bươm bướm tượng trưng cho sự phê chuẩn một thời kỳ mới trong cuộc đời. Giữ vững niềm tin khi mọi thứ quanh bạn đã thay đổi. Không phải lần này, cô nghĩ, thấy ghét năng lực của chính mình, ghét tính cô độc mà nó đại diện. Bên rìa tầm nhìn, cô thấy một con chó bulldog đang men theo mép nước. Nó được dắt bởi một người lạ tóc sẫm màu với ánh mắt cảnh giác ghim chặt trên Lucy. Cách nhìn của anh ngay lập tức khơi dậy sự bất an. Anh ta có thân thể vạm vỡ của một người kiếm sống ngoài trời. Và có thứ gì đó về anh gợi lên cảm giác rằng anh chẳng xa lạ gì với khía cạnh khắc nghiệt của cuộc đời. Trong hoàn cảnh khác hẳn Lucy sẽ phản ứng theo một cách khác, nhưng lúc này, cô chẳng thèm bận tâm rằng cô chỉ có một mình trên bãi biển cùng anh. Cô hướng đến đường mòn dẫn trở lên lối rẽ bên đường. Một cái liếc qua vai cho thấy rằng anh đang theo sau cô. Điều đó tác động mạnh mẽ vào thần kinh cô. Khi cô đẩy nhanh nhịp bước, đỉnh giày đế mềm của cô mắc vào đá https://thuviensach.vn ba-zan phong hoá. Sức nặng của cô bị ném về phía trước và cô ngã xuống đất, chống đỡ sự va chạm trên đôi tay. Choáng váng, Lucy cố tập trung bản thân. Vào lúc cô vùng vẫy đứng lên được, người đàn ông đã bắt kịp cô. Cô xoay người đối mặt với anh trong tiếng thở hổn hển, mái tóc nâu rối bời của cô che khuất một phần tầm nhìn. “Không tệ lắm, đúng không?” Anh ta cộc cằn nói. Lucy đẩy mớ tóc ra khỏi mắt và nhìn anh đầy cảnh giác. Đôi mắt anh mang sắc thái lam-lục sinh động trên gương mặt rám nắng. Anh gây ấn tượng mạnh, quyến rũ, với sự hấp dẫn mang tính chất dữ dội và lộn xộn. Dù trông anh không nhiều hơn ba mươi, gương mặt anh dày dạn với sự chín chắn của một người đàn ông đã làm trọn phần việc của anh ta đối với cuộc đời. “Anh đang đi theo tôi.” Lucy nói. “Tôi không đi theo cô. Đây tình cờ là lối đi duy nhất để trở lên con lộ, và tôi muốn trở lại xe của tôi trước khi cơn bão ập đến. Vì thế, nếu cô không phiền, thì hoặc là đi tiếp lên đó hoặc tránh khỏi lối đi.” Lucy bước sang ven đường và làm một cử chỉ chế diễu mời anh đi trước. “Đừng để tôi giữ anh lại.” Ánh mắt của người lạ chiếu vào tay cô, nơi những vệt máu tụ tập trong những kẽ ngón tay. Một rìa đá đã cắt vào lòng bàn tay khi cô ngã. Anh cau mày. “Tôi có một hộp sơ cứu trong xe.” “Không sao đâu mà,” Lucy nói, mặc dù vết cắt đang nhức nhối. Cô thấm vệt máu đang rỉ ra vào quần jeans. “Tôi ổn.” https://thuviensach.vn “Đè chặt lên đó bằng bàn tay kia của cô,” người đàn ông nói. Miệng anh siết chặt khi anh quan sát cô. “Tôi sẽ đi lên cùng với cô.” “Tại sao?” “Phòng trường hợp cô ngã lần nữa.” “Tôi sẽ không ngã.” “Đất rất dốc. Và từ những gì tôi thấy từ xa, cô không bước vững tí nào hết.” Lucy buột ra một tiếng cười hồ nghi. “Anh thật là… Tôi… Tôi thậm chí không biết anh.” “Sam Nolan. Tôi sống ở vịnh False.” Anh ngừng lại khi một tràng sấm rền đáng ngại xâm lấn bầu trời. “Chúng ta phải đi thôi.” “Những kỹ năng dân dã của anh có thể hữu dụng trong một số việc đấy,” Lucy nói. Nhưng cô không tỏ ra chút chống đối nào khi anh hộ tống cô men theo địa hình gồ ghề. “Đi nào, Renfield,” Sam nói với con chó bulldog, kẻ đi theo phía sau trong những tiếng khụt khịt và khò khè nhầy nhụa. “Anh sống trên đảo toàn thời gian à?” Lucy hỏi. “Phải. Sinh ra và lớn lên ở đây. Còn cô?” “Tôi mới ở đây đôi năm.” Cô thêm vào một cách ảm đạm, “nhưng có thể tôi sẽ rời đi sớm.” “Đổi việc à?” https://thuviensach.vn “Không.” Dù Lucy đã quen thận trọng với cuộc sống riêng tư, một thôi thúc khinh suất nào đó đẩy cô nói thêm. “Bạn trai vừa chia tay với tôi.” Sam trao cho cô một cái liếc nhanh. “Hôm nay à?” “Khoảng một giờ trước” “Chắc chắn đã chấm dứt chứ? Có thể đó chỉ là một cuộc cãi vã thì sao?” “Tôi chắc chắn.” Lucy nói. “Anh ta đã dối gạt tôi.” “Vậy là tống khứ tốt.” “Anh không định bênh vực anh ta à?” Lucy hỏi với vẻ hoài nghi. “Tại sao tôi nên bênh vực một gã như thế?” “Bởi vì anh ta là đàn ông, và dường như đàn ông không kềm được việc lừa gạt. Đó là cách họ được hun đúc nên. Một nhu cầu mang tính sinh học.” “Quái quỷ gì thế. Đàn ông không dối gạt. Nếu muốn tán tỉnh người khác thì nên chia tay trước. Không ngoại lệ.” Họ tiếp tục men theo đường mòn. Những giọt mưa nặng hạt gõ nhịp xung quanh càng lúc càng nhiều. “Gần như thế.” Sam nói. “Tay cô vẫn đang chảy máu à?” Thận trọng, Lucy buông lỏng sự đè chặt mà cô đang làm với những ngón tay, và nhìn vào vết cắt đang rỉ máu. “Nó đã chậm lại rồi.” “Nếu nó không ngừng sớm, có lẽ cô cần một hoặc hai mũi khâu.” Điều đó khiến cô lảo đảo, và anh vươn tay đến khuỷu tay cô để giữ vững cô. Nhận thấy cô trắng nhợt đi, anh hỏi, “Cô chưa bao giờ phải khâu mũi nào sao?” https://thuviensach.vn “Không, và tôi thích không bắt đầu điều đó bây giờ hơn. Tôi bị chứng trypanophobia.” “Đó là cái gì? Sợ kim chích à?” “Uh-huh. Anh nghĩ điều đó ngu ngốc, đúng không?” Anh lắc đầu, một nụ cười mờ nhạt chạm đến góc môi anh. “Tôi bị mắc một chứng phobia rất tồi tệ.” “Đó là gì?” “Đó là chứng cần-phải-biết cực kỳ luôn.” “Nhện à?” Cô đoán. “Sợ độ cao? Sợ những anh hề?” Nụ cười của anh nở rộng như một ánh chớp nhanh, chói loà. “Thậm chí còn chẳng gần như thế chút nào.” Họ đã đi đến lối rẽ, và bàn tay anh rời khỏi khuỷu tay cô. Anh đi đến chiếc xe bán tải móp méo màu xanh, mở cửa, và bắt đầu lục lọi bên trong. Con bulldog ngã vật vào cạnh xe và ngồi xuống, quan sát các sự việc xuyên qua khối nếp nhăn và những đường rãnh trên mặt nó. Lucy đợi ở gần đó, kín đáo quan sát Sam. Thân thể anh mạnh mẽ và rắn chắc bên dưới chiếc áo thun bằng cotton mòn xơ đã bạc màu, chiếc quần jeans bám lỏng lẻo trên hông anh. Có một vẻ đặc biệt từ những người đàn ông trong vùng này, một vẻ ngoan cường khắc sâu tận xương. Vùng Tây Bắc Thái Bình Dương được cư ngụ bởi những nhà thám hiểm, những người mở đường, và quân nhân, những người không bao giờ biết được khi nào tàu tiếp tế sẽ đến. Họ sống sót dựa vào những gì họ có thể kiếm được từ biển cả và https://thuviensach.vn núi đồi. Chỉ có sự pha trộn đặc biệt của tính cứng rắn và hài hước mới có thể có khả năng một người đàn ông tồn tại được dưới những điều kiện đói khát, lạnh lẽo, bệnh tật, những cuộc tấn công của kẻ thù, và những thời kỳ buồn chán chí tử. Bạn có thể vẫn tìm được điều đó trong những cháu chắt của họ, những người đàn ông sống cùng những quy luật tự nhiên trước rồi mới đến những luật lệ xã hội sau. “Anh phải kể với tôi,” Lucy nói. “Anh không thể chỉ kể anh mắc một chứng ám ảnh tồi tệ hơn của tôi rồi sau đó để lại tôi lửng lơ như thế.” Anh kéo ra một hộp bằng nhựa màu trắng với một chữ thập đỏ trên đó. Lấy một miếng lau khử trùng từ chiếc hộp, anh dùng răng để xé bao bì. “Đưa tay cho tôi,” anh nói. Cô lưỡng lự trước khi làm theo. Sự nắm giữ dịu dàng của tay anh như truyền điện, gợi lên một nhận thức đột ngột về sức nóng và sự mạnh mẽ của thân thể đàn ông quá gần với thân thể của cô. Hơi thở của Lucy bị nghẽn lại khi cô nhìn vào trong đôi mắt xanh mãnh liệt đó. Một số đàn ông có được chính xác điều đó, thứ gì đó đặc biệt có thể đánh bạn ngã sõng xoài nếu bạn cho phép chúng. “Thứ này sẽ nhức lắm đấy,” Anh nói khi bắt đầu làm sạch vết cắt bằng những những nhát đẩy dịu dàng. Hơi thở kêu rít lên giữa hai hàm răng cô khi sự khử trùng rát bỏng. Lucy lặng lẽ đợi, tự hỏi tại sao một người lạ lại xử lý đống rắc rối này cho cô. Khi đầu anh cúi xuống trên tay cô, cô nhìn chằm chằm vào những lọn tóc dày của anh, một sắc thái nâu quá dồi dào và sẫm màu trông gần như đen. “Xét cho cùng, cô không ở trong tình trạng tệ cho lắm.” Cô nghe anh lầm bầm. https://thuviensach.vn “Anh đang nói về tay tôi hay đổ vỡ của tôi?” “Đổ vỡ. Phần lớn phụ nữ sẽ khóc váng lên ngay lập tức.” “Tôi vẫn còn trong cơn choáng váng mà. Kịch bản kế tiếp sẽ là khóc váng lên và gởi tin nhắn giận dữ đến cho mọi người tôi biết. Sau đó đến giai đoạn tôi muốn tân trang lại mối quan hệ cho đến khi tất cả bạn bè bắt đầu tránh né tôi.” Lucy biết cô đang huyên thuyên, nhưng dường như không thể ngăn được bản thân. “Trong đoạn kết, tôi sẽ cắt tóc ngắn chẳng hề phù hợp với tôi và sẽ mua những đôi giày đắt đỏ mà tôi chẳng bao giờ mang.” “Với đàn ông thì đơn giản hơn nhiều,” Sam nói. “Chúng tôi sẽ chỉ uống khá khá bia, bỏ qua vài ngày không cạo râu, và mua một thiết bị nào đó.” “Ý anh nói… giống như một chiếc lò nướng à?” “Không, thứ gì đó tạo ra tiếng ồn cơ. Chẳng hạn như máy thổi để gom lá rụng hoặc một chiếc cưa dây xích. Những thứ ấy làm lành vết thương tốt cực kỳ luôn.” Điều đó câu kéo được một nụ cười ngắn, miễn cưỡng từ cô. Cô cần về nhà và suy nghĩ về việc cuộc đời cô đã hoàn toàn khác biệt với cách nó đã có khi cô thức dậy vào sáng hôm đó. Làm sao cô có thể trở lại ngôi nhà mà cô và Kevin đã tạo lập cùng nhau? Cô không thể ngồi tại bàn bếp với những chiếc chân bàn lung lay mà cả hai người họ đã sửa chữa lại vô số lần không thể đếm xuể, và lắng nghe tiếng gõ nhịp của chiếc đồng hồ kiểu cổ hình con mèo đen với chiếc đuôi là quả lắc đồng hồ mà Kevin đã tặng cô vào sinh nhật thứ hai mươi lăm. Bộ đồ ăn của họ là mớ lộn xộn của những con dao, những chiếc nĩa, thìa không đồng bộ từ những gian hàng bán đồ cổ. Bộ đồ ăn với những cái tên kỳ diệu. Chúng đã gây thích thú trong việc truy tìm những báu vật mới – một chiếc nĩa vua Edward, một chiếc https://thuviensach.vn muỗng Điệu Walt Mùa Xuân. Giờ đây, mọi vật trong ngôi nhà đó vừa trở thành bằng chứng cho một mối quan hệ thất bại khác nữa. Làm sao cô đối mặt với sự tích luỹ đáng nguyền rủa đó được chứ? Sam dán một miếng băng dính trên bàn tay cô. “Tôi không nghĩ cô sẽ phải lo lắng về những mũi khâu,” Anh nói. “Sự chảy máu gần như đã ngừng lại.” Anh giữ bàn tay cô lâu hơn cần thiết chỉ trong một phần giây trước khi buông ra. “Tên cô là gì?” Lucy lắc đầu, hình bóng của một nụ cười vẫn còn nấn ná. “Không trừ phi anh kể cho tôi chứng ám ảnh của anh.” Anh nhìn xuống cô. Lúc này mưa đã nặng hạt hơn, những giọt nước nhỏ lấp lánh trên làn da anh, đè nặng mái tóc anh cho đến khi những lọn dày sẫm lại và tách ra. “Bơ đậu phộng.” Anh nói. “Sao cơ?” Cô hỏi, sửng sốt. “Anh bị dị ứng ư?” Sam lắc đầu. “Đó là cảm giác về việc nó dán dính trên vòm miệng của tôi.” Cô trao cho anh một ánh mắt ngờ vực. “Đó là một chứng ám ảnh thật sự sao?” “Chắc chắn.” Anh nghiêng đầu, nghiên cứu cô với đôi mắt ấn tượng đó. Chờ nghe tên cô, cô nhận ra. “Lucy,” cô nói. “Lucy.” Một sự mềm mại mới mẻ bao phủ giọng anh khi anh hỏi, “Em có muốn đi đâu đó và trò chuyện không? Có lẽ là coffee chăng?” https://thuviensach.vn Lucy kinh ngạc bởi sức mạnh của thôi thúc muốn nói đồng ý. Nhưng cô biết rằng nếu cô đi bất kỳ đâu với người lạ đẹp trai, to lớn này, cô sẽ kết thúc với việc khóc lóc và phàn nàn về cuộc sống yêu đương thống thiết của cô. Để đền đáp lại sự tử tế của anh, cô sẽ tránh cho anh điều đó. “Cám ơn, nhưng tôi thật sự phải đi,” cô nói, cảm thấy thật tuyệt vọng và thất bại. “Em có thể lái xe về nhà được không? Anh có thể đưa xe đạp của em lên phía sau xe tải.” Cổ họng cô nghẹn lại. Cô lắc đầu và quay đi. “Anh sống tại cuối phố Rainshadow,” Sam nói sau lưng cô. “Tại trang trại nho trên vịnh False. Hãy ghé thăm một chuyến, và anh sẽ mở một chai vang. Chúng ta sẽ nói về bất kỳ điều gì em muốn.” Anh ngừng lại. “Bất kỳ lúc nào.” Lucy ném một nụ cười ảm đạm qua vai. “Cám ơn anh. Nhưng em không thể nhận lời mời đó.” Cô đi đến chiếc xe đạp, gạt chân chống, và lên xe. “Tại sao không?” “Chàng trai vừa chia tay em… anh ta hết sức giống anh lúc mới quen nhau. Quyến rũ, và tử tế. Tất cả bọn họ đều giống anh khi mới bắt đầu. Nhưng em luôn kết thúc giống thế này. Và em không thể làm điều đó thêm một lần nữa.” Cô chạy xe xuyên qua cơn mưa, những chiếc bánh xe lún thành vệt trong lớp đất mềm. Và cho dù cô biết anh đang quan sát, cô không có phép bản thân nhìn lại. * http://sesenau.blogspot.com * https://thuviensach.vn CHƯƠNG 3. Khi Sam lái xe theo đường Westside hướng đến vịnh False, con chó bulldog giống Anh thúc vào ô cửa sổ đóng. “Quên điều đó đi.” Sam bảo nó. “Tao không muốn mưa lọt vào trong xe. Và mày thì nặng đến chết tiệt, mày sẽ ngã ra ngoài mất.” Ngồi trở lại chỗ của mình, Renfield trao cho anh một ánh mắt thù địch. “Nếu cái mũi của mày không bị vùi một nửa trong đầu, mày đã có thể giúp tao theo vết cô ấy rồi. Chính xác thì mày làm tốt điều gì vậy hả?” Giữ một tay trên tay lái, Sam với tay qua và gãi đầu con chó một cách dịu dàng. Anh đã vướng bận tâm trí về người phụ nữ anh vừa gặp, nét mặt cuốn hút đầy đau khổ của cô, về mái tóc sẫm màu xinh đẹp. Việc nhìn vào đôi mắt xanh như đại dương ấy giống như chìm đắm vào trong ánh trăng vậy. Anh không chắc chắn mình muốn gì từ cô, anh chỉ biết rằng anh muốn gặp lại cô lần nữa. Bây giờ mưa đã dày hơn, buộc anh phải tăng tốc độ của cần gạt nước trên kính chắn gió. Trong chừng mực thời tiết mùa Xuân ẩm ướt, điều đó có nghĩa là anh sẽ phải lưu tâm đến sự huỷ hoại của bệnh mốc sương dạng bột với vườn nho. May mắn thay, chúng đã được những làn gió thích hợp cuốn ra khỏi vịnh. Sam đã trồng tỉa những luống cây của anh song song với những luồng gió thịnh hành, cho phép sự chuyển động của không khí chạy xuyên qua những lối đi giữa các luống và làm khô đám nho hiệu quả hơn nhiều. https://thuviensach.vn Trồng nho là một khoa học, một nghệ thuật, và với những người như Sam, gần như là một tôn giáo. Anh đã bắt đầu từ tuổi thiếu niên, đọc mọi quyển sách về nghề trồng nho mà anh có thể có được trong tay, làm việc tại vườn ươm và học việc tại những vườn nho trên San Juan và Lopez. Sau khi học chuyên ngành về nghề trồng nho tại WSU* , Sam trở thành một con chuột hầm rượu tại một nhà máy rượu vang ở California, làm việc như một trợ lý của nhà sản xuất rượu. Cuối cùng, anh chôn vùi phần lớn những gì anh có được trong việc mua năm mươi mẫu Anh tại vịnh False trên đảo San Juan. Anh đã trồng năm mẫu với giống nho Syrah, Riesling, và thậm chí một ít giống Pinot Noir thất thường. * (Washington State University – Ct của Sẻ) Cho đến khi trang trại nho Rainshadow có thể vươn đến những mức độ thu hoạch chín muồi, Sam cần có thu nhập. Ngày nào đó anh sẽ có thể xây dựng một nhà máy sản xuất để chế biến nho từ vườn của chính anh. Tuy vậy, anh có đủ óc thực tế để hiểu rằng hầu hết những ước mơ đòi hỏi những sự thoả hiệp đi cùng phương pháp. Anh đã tìm được nhiều nguồn rượu vang bán sỉ, mang chúng đến một bạn hàng đóng thành chai, và phát triển năm thương hiệu rượu vang đỏ và hai loại rượu vang trắng để bán cho những nhà bán lẻ và các nhà hàng. Và anh đặt cho phần lớn chúng những cái tên mang hơi hướng biển cả, chẳng hạn như “Three Sheets,” (Ba cánh buồm), “Down the Hatch” (xuống khoang chứa hàng), và “Keelhaul” (hình phạt kéo ai đó dưới nước dọc theo mạn tàu). Việc kinh doanh tuy khiêm tốn những rất ổn định, với tiềm năng phát triển cao. “Em sẽ tạo ra một sự sản nho nhỏ với vườn nho này.” Anh đã nói thế với anh trai anh, Mark, người đã phát biểu, “Thật tệ là em đã phải vay một sự sản lớn để bắt đầu điều đó.” https://thuviensach.vn Sam đã vực dậy ngôi nhà nông trại kiểu Victorian đồ sộ đi cùng khu đất. Một cảm giác về vẻ trang nghiêm đổ nát bao phủ ngôi nhà, lôi kéo anh hình dung về vẻ huy hoàng mà nó đã từng có. Một thợ đóng tàu đã xây dựng chúng hơn trăm năm trước, bố trí thừa mứa những mái hiên, ban-công, và những ô cửa sổ nhô ra ngoài. Tuy vậy, qua nhiều thập kỷ, một chuỗi những chủ nhân và người thuê nhà phá hoại ngôi nhà. Những bức tường bên trong đã bị phá bỏ để tạo nên những gian phòng lớn hơn, trong khi những chỗ khác lại bị phân chia với những vách ngăn bằng ván tầm thường. Hệ thống ống nước và điện được lắp đặt tệ hại và hiếm khi được bảo dưỡng, và khi ngôi nhà ở được, vẫn có một số ván lát sàn đòi hỏi phải xem xét. Kính ố bẩn bị thay thế bằng những ô cửa sổ bằng nhôm, và những tấm lợp vảy cá cũng như đòn chìa phải được bao phủ bằng ván nhựa. Thậm chí trong cảnh điêu tàn, ngôi nhà vẫn sở hữu một vẻ mê hoặc đầy quyến rũ. Những câu chuyện bí ẩn vương vấn trong những góc nhà hoang phế và những lồng cầu thang lung lay. Những ký ức thấm đẫm trong những bức tường của chúng. Với sự giúp sức của các anh em trai, Mark và Alex, Sam đã thực hiện những sửa chữa về mặt cấu trúc, đập phá bên trong và tu sửa một vài phòng chính, và san phẳng một số sàn nhà. Vẫn còn cả một quãng đường dài cần vượt qua trước khi sự khôi phục hoàn tất. Nhưng ngôi nhà thật đặc biệt. Không hiểu sao anh không thể tống khứ đi cảm giác rằng nó cần anh. Trước sự ngạc nhiên của Sam, Alex dường như có cùng sự ưa thích với ngôi nhà. “Cô nàng già nua xinh đẹp.” Alex đã nói thế vào lần đầu Sam dẫn cậu ta xem qua nó. Là một nhà phát triển địa ốc, cậu ta quen thuộc với mọi thứ phức tạp có thể xảy ra về xây dựng và tu sửa. “Cô nàng sẽ cần cả địa ngục các công việc. Nhưng cô ta đáng với những điều đó.” https://thuviensach.vn “Sẽ tốn bao nhiêu tiền để ngôi nhà có được hình thể tươm tất?” Sam hỏi. “Anh chỉ muốn nó được chống đỡ đủ để không đổ sập xuống người anh khi đang ngủ là được rồi.” Câu hỏi đã mang lại ánh lấp lánh thích thú trong đôi mắt của Alex. “Nếu anh giật trôi những đồng một trăm dollar xuống toilet liên tục trong một tuần, số ấy mới chỉ đủ cho việc che phủ nó thôi.” Không ngã lòng, Sam đã mua khu điền sản và bắt đầu làm việc trên đó. Và Alex đã mang đội thợ xây dựng của cậu ta đến để giúp với những tiến trình khó khăn hơn, như là thay thế những thanh xà ngang trên hiên trước và sửa chữa những thanh rầm bị hư hại. “Em không làm điều này vì anh,” Alex trả lời khi Sam biểu lộ lòng biết ơn. “Em làm chúng vì Holly.” Một năm trước, vào một đêm tháng Tư mưa gió tại Seattle, em gái duy nhất của họ, Victoria, đã chết trong một tai nạn xe hơi, để lại một cô con gái sáu tuổi. Vì Victoria chưa từng nói cho một ai bất kỳ manh mối nào về cha của đứa trẻ, Holly đã trở thành trẻ mồ côi. Họ hàng gần nhất của cô bé là ba người bác : Mark, Sam, và Alex. Mark, anh trai cả, đã được chỉ định là người giám hộ của Holly, và anh ấy đã yêu cầu Sam giúp nuôi dưỡng cô bé. “Em không biết làm sao có thể thực hiện được điều đó,” Sam đã bảo Mark. “Em còn chẳng biết điều cơ bản chết tiệt nào về việc có một gia đình.” “Em nghĩ là anh biết à? Chúng ta có cùng những bậc sinh thành mà, nhớ không?” https://thuviensach.vn “Chúng ta không có quyền cố nuôi nấng một đứa trẻ, Mark. Anh có biết có bao nhiêu cách để phá huỷ cuộc đời của ai đó không? Đặc biệt là của một cô gái nhỏ.” “Im đi, Sam.” Lúc này có vẻ như Mark đã bắt đầu lo lắng. “Thế còn những buổi họp phụ huynh-giáo viên thì sao? Mang con bé đến phòng của đàn ông à? Làm sao chúng ta làm những thứ vớ vẩn giống như điều đó được?” “Anh sẽ tìm ra cách. Chỉ cần để bọn anh ở đây.” “Còn cuộc sống tình dục của em thì sao?” Mark trao cho anh ánh mắt cáu tiết. “Đó có thật sự là ưu tiên của em không hả, Sam?” “Em nông cạn thế đấy. Kiện em đi.” * http://sesenau.blogspot.com * Nhưng rốt cuộc, dĩ nhiên, Sam đã đồng ý với sự sắp đặt ấy. Anh nợ Mark điều đó, người đã giải quyết tình huống gay go mà anh ấy không hề mong đợi, cũng không yêu cầu có. Và thậm chí còn nhiều hơn, anh nợ Victoria điều đó. Anh chưa từng gần gũi cô, chưa một lần ở đó vì cô, vì thế điều ít nhất anh có thể làm là giúp đỡ đứa con gái mồ côi của cô. Điều Sam không tính đến là Holly đã đánh cắp trái tim anh dễ dàng đến thế. Điều gì đó đã xảy ra với những món đồ trang trí và chuỗi vòng cổ làm bằng mì ống mà cô bé mang về nhà từ trường học. Và đường nét của Victoria mà anh thoáng thấy trong bé, nụ cười toe toét chun mũi, ánh mắt say mê khi bé tạo nên một chiếc hộp từ những que kẹo và hồ dán, hoặc đọc một cuốn sách về những con thú biết trò chuyện. Việc có một đứa trẻ trong cuộc đời sẽ thay https://thuviensach.vn đổi bạn trước cả khi bạn nhận thức được điều đó. Thói quen và quan điểm của bạn sẽ thay đổi trước, rồi đến những thứ mà bạn lo lắng và hy vọng. Và điều đó khiến bạn làm những thứ ngớ ngẩn như là nhận nuôi một con chó bulldog xấu xí, mắc chứng bệnh da sần sùi và có những vấn đề về xương hông, khi chẳng ai khác muốn. “Đi nào, anh bạn.” Sam nói, nhấc Renfield khỏi xe và cẩn thận đặt nó xuống đất. Con chó lùng nhùng phía sau anh khi anh bước đến hiên trước. Alex cuộn tròn trong một chiếc ghế mây mòn xơ, đang uống bia. “Al,” Sam nói thận trọng. Anh tiếp tục xem chừng Renfield đang lặc lè trườn lên đoạn dốc đặc biệt dành riêng cho nó. Giống chó bulldog và những bậc thang không bao giờ là sự kết hợp tốt. “Chú mày đang làm gì ở đây thế?” Alex trong chiếc quần jeans mòn xơ và một chiếc áo len kiểu cổ hoàn toàn khác biệt với loại trang phục tươm tất thường lệ. Gương mặt không cạo của cậu ta đúc khuôn những dấu vết ảm đạm của một người đàn ông đã uống say đều đặn suốt phần lớn buổi chiều. Một cơn rùng mình từ cổ chạy dọc sống lưng Sam, khi anh nhớ đến cha mẹ anh đã thường xuyên có những cái nhìn đờ đẫn đó như thế nào. Cứ như thể họ đang uống một loại chất cồn khác biệt với những người khác vậy. Loại rượu khiến người khác phấn khởi, thư giãn, quyến rũ, lại biến Alan và Jessica Nolan thành những con quái vật. Mặc dù Alex chưa bao giờ sa ngã đến mức độ đó, cậu ta cũng chẳng phải kẻ tuyệt vời gì trong lúc say sưa. Cậu ta đã trở thành loại người Sam sẽ không muốn dính líu đến nếu như họ không phải là máu mủ ruột rà. https://thuviensach.vn “Tiễn đưa buổi chiều.” Alex nói, đưa chai lên môi, uống cạn phần bia còn lại. Cậu ta đang tiến hành ly dị sau bốn năm kết hôn với một phụ nữ mà lẽ ra cậu ấy tốt hơn không nên dính bẫy ngay lần đầu tiên. Vợ cậu ấy, Darcy, đã xoay xở để nghiền ngẫm hợp đồng tiền hôn nhân giống như một con hải ly gặm nhấm chiếc bè gỗ, hiện đang trong tiến trình phá huỷ cuộc đời được sắp xếp thận trọng mà Alex đã làm việc hết sức khó nhọc để xây dựng nên. “Chú đã gặp luật sư của chú chưa?” Sam hỏi. “Hôm qua.” “Thế nào rồi?” “Darcy được giữ ngôi nhà và phần lớn tiền. Lúc này các luật sư đang thương lượng về các quả thận của em.” “Rất tiếc. Anh hy vọng điều đó sẽ có tác dụng với chú.” Nói thế không hoàn toàn là sự thật. Sam không bao giờ có thể chịu đựng được Darcy, kẻ chỉ có tham vọng duy nhất trong cuộc đời là trở thành một người vợ thu hoạch chiến công. Sam sẽ cá cược vườn nho rằng em trai anh vừa bị thay thế bởi một ông chồng có nhiều sức ảnh hưởng hơn. “Em đã biết khi em cưới cô ấy, rằng hôn nhân sẽ không bền chặt.” “Vậy tại sao em làm điều đó?” “Phúc lợi về thuế.” Alex liếc nhìn với vẻ buồn cười vào Renfield, kẻ sắp đâm sầm vào chân cậu ta, và với tay xuống để gãi vào lưng con chó. “Đó cũng là vì,” cậu nói, xoay sự chú ý trở lại Sam, “chúng ta mang họ Nolan. https://thuviensach.vn Không ai trong chúng ta từng có một cuộc hôn nhân kéo dài lâu hơn thời gian trung bình để xây một ngôi nhà.” “Anh sẽ không bao giờ kết hôn,” Sam nói. “Thông minh đấy.” Alex nói. “Thông minh chẳng dính líu gì với điều đó hết. Chỉ là anh luôn cảm thấy gần gũi hơn với một người phụ nữ hiểu rằng anh có thể bước đi khỏi cô ta vào bất kỳ lúc nào.” Cùng lúc đó, cả hai người bọn họ đều phát hiện ra mùi của thứ gì đó đang cháy, bay ra từ những ô cửa sổ. “Thứ quái quỷ gì thế?” Sam hỏi. “Mark đang nấu ăn,” Alex nói. Cửa trước bật mở, và Holly chạy ào ra bên ngoài, hét lên khi cô bé nhìn thấy Sam. Anh bật cười và bắt lấy cô bé khi cô bé lao vào anh. Khi họ gặp nhau vào mỗi cuối ngày, Holly luôn hành động giống như họ đã bị chia cách trong nhiều tuần. “Bác Sam!” “Chào bé bánh gừng.” Anh tặng cô bé một nụ hôn ầm ĩ, “Trường học thế nào?” “Hôm nay cô Duncan dạy bọn cháu một số từ tiếng Pháp. Và cháu bảo cô ấy là cháu đã biết một số rồi.” “Những từ nào?” https://thuviensach.vn “Rouge, blanc, sec, và doux. Cô Duncan hỏi cháu đã học những từ đó ở đâu, thế là cháu đã kể cho cô về bác của cháu, và bác ấy là một người làm rượu vang. Rồi cô ấy nói cô ấy không biết từ ‘người làm rượu vang’ trong tiếng Pháp là gì, vì thế bọn cháu phải tìm kiếm nó trong từ điển, nhưng không tìm ra.” “Đó là vì không có từ đó.” “Từ gần nhất mà họ có là ‘vigneron’ nghĩa là người trồng nho. Nhưng người Pháp tin rằng nó có nghĩa là người làm rượu nho, không phải là người trông nom vườn nho.” Holly chạm mũi bé vào mũi anh. “Khi bác bắt đầu làm rượu nho từ những trái nho của chính bác, bác sẽ đặt tên một loại rượu theo tên cháu nhé?” “Dĩ nhiên bác sẽ làm thế. Nên chọn vang đỏ hay vang trắng nhỉ?” “Hồng,” Holly nói dứt khoát. Sam giả vờ hoảng hốt. “Bác đâu có sản xuất rượu vang hồng đâu.” “Hồng và lấp lánh,” Holly khăng khăng, cười khúc khích trước vẻ mặt của anh. Vặn người thoát khỏi vòng tay của Sam, có bé xà xuống với Renfield đang lết đến bên bé. “Mark đang nấu gì cho bữa tối thế?” Sam hỏi. “Cháu không thể nói,” Holly nói, gãi cổ Renfield. “Nó đang bốc cháy.” “Ở Market Chef có món taco cá Friday đấy,” Sam nói. “Sao cháu không chạy vào trong nhà và hỏi xem liệu bác ấy có muốn tối nay ra ngoài ăn không?” https://thuviensach.vn Holly nhìn Alex đầy hy vọng. “Chú cũng sẽ đi chứ?” Alex lắc đầu. “Chú không đói.” Đứa trẻ có vẻ lo lắng. “Chú vẫn phải ly dị sao?” “Vẫn tiến hành.” Alex nói. “Khi việc đó kết thúc, chú có định kết hôn lần nữa không?” “Chỉ khi chú xoay sở để quên được những thứ trong lần kết hôn đầu tiên.” “Đừng nghe chú Alex,” Sam nói vội vàng. “Hôn nhân rất tuyệt.” Anh đã cố hết sức để nghe có vẻ chân thành. “Hôn nhân giống như kiếm được một hộp nho khô trong lễ Halloween,” Alex nói, “Người ta cố thuyết phục cháu đó là một thứ thú vị. Nhưng khi cháu mở hộp, nó vẫn chỉ là nho khô thôi.” “Cháu thích nho khô.” Holly nói. Sam cười với cô bé. “Bác cũng thế.” “Không biết nếu cháu để những trái nho lâu thiệt lâu trên ghế dài, chúng có biến thành nho khô không nhỉ?” Nụ cười của Sam phai đi, và đôi chân mày anh nhíu lại. “Cháu tìm ra điều đó bằng cách nào vậy, Holly?” Một thoáng lưỡng lự. “Đừng bận tâm.” Cô bé rạng rỡ nói, và biến mất vào trong nhà với Renfield huỳnh huỵch theo sau. https://thuviensach.vn Sam ngắm nghía em trai với một cái nhăn mặt. “Alex, hãy làm ơn làm phước đừng chia sẻ quan niệm của em về hôn nhân với Holly. Anh muốn gìn giữ ảo tưởng của con bé ít nhất cho đến khi lên tám.” “Chắc chắn rồi.” Alex đặt chai bia rỗng trên lan can hàng hiên và đứng dậy. “Nhưng nếu em là anh, em sẽ thận trọng với những gì anh nói về hôn nhân với con bé. Điều tệ nhất là quan điểm sai lạc, và điều tốt nhất là những định chế lạc hậu. Sự thật là, có lẽ chẳng có ai ở ngoài kia thật sự thích hợp dành cho anh, và nếu anh tìm ra được người đó, chẳng có gì chắc chắn là cảm giác ấy sẽ có qua có lại. Vì thế nếu anh nuôi dưỡng Holly với ý nghĩ rằng cuộc đời là một câu chuyện thần tiên, anh sẽ dẫn thẳng con bé vào những bài học đau thương trong thực tế.” Sam nhìn em trai anh bước đến chiếc BMW đậu trên lối vào trải sỏi. “Khốn kiếp,” anh lầm bầm đầy trìu mến khi chiếc xe rời khỏi. Tựa lưng vào một trong những chiếc cột vững chắc của hàng hiên, anh nhìn từ khuôn cửa trước khép kín đến cánh đồng được trồng tỉa phía ngoài xa ngôi nhà, nơi vườn táo cũ giờ đây đã sắp hàng hàng những cây nho non. Anh không thể không đồng ý với cách nhìn của Alex về hôn nhân – đó là một tuyên bố đầy mất mát của một người nhà Nolan. Bất luận kiểu tổ hợp di truyền nào được đòi hỏi cho một người để duy trì một mối quan hệ bền lâu, nhà Nolan không có chúng, có lẽ ngoại trừ người anh lớn của họ, Mark. Tuy vậy trong chừng mực Sam quan tâm, những rủi ro trong hôn nhân là một gánh quá nặng so với những phúc lợi có thể có. Anh thật lòng yêu mến phụ nữ, thích thú với sự bầu bạn của họ, và anh có những thời khắc cực kỳ tuyệt vời trên giường cùng họ. Vấn đề là phụ nữ thường có khuynh hướng đính kèm cảm xúc với hoạt động tình dục, điều đó luôn làm hỏng mối quan hệ. Và cho đến bây giờ, ngay cả những người từng tuyên bố chỉ chia sẻ khao khát của Sam qua chuyện yêu đương đơn giản, không phức tạp, rốt cuộc cũng kết thúc ở chỗ muốn có sự cam kết. Khi hiểu rõ rằng Sam không thể https://thuviensach.vn trao cho họ những gì họ muốn, họ chia tay anh và bỏ đi. Và Sam cũng làm thế. May mắn là anh chưa bao giờ tìm thấy người phụ nữ cám dỗ được anh từ bỏ tự do của mình. Và nếu anh từng gặp, anh biết chính xác phải đối phó như thế nào : Chạy như bị ma đuổi theo hướng ngược lại. * http://sesenau.blogspot.com * https://thuviensach.vn CHƯƠNG 4. Khi cơn mưa tệ hơn, Lucy hướng đến nơi cô luôn đến khi không chắc phải đi đâu. Những người bạn của cô, Justine và Zoe Hoffman điều hành một quán trọ có phục vụ điểm tâm tại Friday Harbor, chỉ hai phút đi bộ từ nhà chờ phà của bến cảng. Quán trọ có tên Artist’s Point (Đỉnh Nghệ Sĩ), là một toà biệt thự chuyển đổi công năng với những hàng hiên rộng và những ô cửa sổ đẹp như tranh với những quang cảnh về chỏm núi hình vương miện của đỉnh Mount Baker* phía xa xa. (*Mount Baker còn được gọi là Koma Kulshan là một ngọn núi lửa đã ngừng hoạt động phủ băng của rặng Cascades ở bang Washington. Đây là ngọn núi cao thứ ba ở bang này và là được xếp là một trong những núi có khối lượng băng lớn nhất thế giới. Ghi chép đầu tiên về ngọn núi là từ nhà thám hiểm Tây Ban Nha: Gonzalo Lopez de Haro 1790, sau đó được George Vancouver đặt theo tên của trung uý Joseph Baker của HMS Discovery, người đã thám hiểm ngọn núi vào tháng 4 năm 1792. – Ct của Sẻ dựa theo Wikipedia) Dù Justine và Zoe là chị em họ, họ không có chút nào giống nhau. Justine mảnh dẻ và dẻo dai như vận động viên thể thao, loại người thích thử thách bản thân xem liệu cô ấy có thể đạp xe, chạy bộ, bơi xa thế nào. Ngay cả khi cô ấy ngồi yên lặng, cô ấy vẫn tạo ra ấn tượng là đang chuyển động. Cô ấy không thể bẽn lẽn hay thiếu trung thực, và cô tiếp cận cuộc đời với một kiểu ngoan cường hồ hởi mà một số người sẽ cảm thấy khá khó chịu. Khi đương đầu với một vấn đề, Justine không thích chờ đợi, cô chọn hành động, đôi khi trước cả khi cô suy nghĩ thấu đáo. Zoe, ngược lại, cân nhắc những quyết định chính xác y như đo lường các thành phần mà cô sử dụng trong các công thức nấu nướng. Cô ấy không yêu thích gì hơn được la cà tại những khu chợ mở hoặc những gian hàng nông sản, lựa chọn những loại cây trái và rau xanh nuôi trồng hữu cơ tuyệt hảo https://thuviensach.vn nhất, mua những vại mứt việt quất, mật ong làm từ hoa lavender, những hũ bơ tươi từ cơ sở chế biến sữa trên đảo. Mặc dù có bằng cấp về nghề đầu bếp, cô ấy cũng dựa vào bản năng nữa. Zoe yêu những quyển sách bìa cứng và những phim cổ điển, và những bức thư viết bằng tay. Cô sưu tập những chiếc trâm cài áo xưa cũ và ghim chúng trên một hình nhân của thợ may kiểu cổ đặt trong phòng ngủ. Sau khi Zoe kết hôn và ly dị một năm sau đó, cô đã đồng ý giúp Justine điều hành quán trọ. Zoe luôn làm việc trong các nhà hàng và hiệu bánh, và dù cô ấy diễu cợt trước ý tưởng bắt đầu một quán café của riêng mình, cô ấy không muốn gánh vác việc quản lý và kế toán. Làm việc Justine là một giải pháp tuyệt hảo. “Tớ thích khía cạnh kinh doanh của nó,” Justine đã kể với Lucy, “Tớ không thấy phiền phải dọn dẹp, và tớ thậm chí còn có thể sửa chữa ống nước, nhưng tớ không thể nấu nướng để cứu cuộc đời tớ. Và Zoe là một nữ thần nội trợ.” Đó là sự thật. Zoe thích ở trong bếp, nơi cô ấy biến hoá những sự pha chế không chút nỗ lực như là bánh Muffin chuối trang điểm lớp mặt bằng những hạt sương mascarpone* thay tuyết, hoặc bánh bông lan hương café và quế được nướng bằng khuôn sắt với vỏ bánh tan chảy trong mật đường nâu. Vào những buổi chiều, Zoe đặt những khay café và đồ ngọt trong khu vực sảnh chung. Những chiếc dĩa sắp thành hàng chồng chất bánh cookie bí ngô, sandwiched với kem phô mai, bánh chocolate hạnh nhân nặng y như những cục chặn giấy, bánh tạc nhồi đầy bằng trái cây bọc đường sáng lóng lánh. (*Mascarpone : một loại pho mát truyền thống của vùng tây nam Milan – Italia, được chế biến từ cream sữa tươi đông tụ bằng nước chanh ép hoặc acid citric, acid tartaric, hiện là thành phần chính của món Tiramisu tráng miệng nổi tiếng của Ý hiện nay. – Ct của Sẻ.) Zoe đã được theo đuổi bởi rất nhiều các chàng trai, nhưng cho đến bây giờ cô ấy từ chối tất cả. Cô ấy vẫn chưa vượt qua được nỗi bất hạnh trong hôn https://thuviensach.vn nhân của mình. Trước nỗi thất vọng của Zoe, cô ấy là người duy nhất sửng sốt khi phát giác ra chồng cô, Chris, là người đồng tính. “Mọi người đều biết,” Justine nói huỵch toẹt với cô ấy. “Tớ đã bảo cậu trước khi cậu cưới hắn ta, nhưng cậu đâu có chịu nghe.” “Với tớ, trông Chris không có vẻ đồng tính.” “Thế còn về nỗi ám ảnh của hắn ta với Sarah Jessica Parker thì sao?” “Đám con trai thích Sarah Jessica Parker mà.” Zoe nói một cách phòng thủ. “Phải, nhưng có bao nhiêu đứa trong số đó sử dụng Dawn* của Sarah Jessica Parker như là một loại nước thơm sau cạo câu?” (Sarah Jessica Parker : một hãng SX nước hoa của Mỹ. Dawn là tên của một loại nước hoa buổi sáng dùng cho phụ nữ. – Ct của Sẻ) “Nó có mùi citrus*.” Zoe nói. (*Citrus : loại trái cây có múi như cam, quýt, bưởi… nói chung – Ct của Sẻ) “Và có nhớ khi hắn ta đưa cậu đến Aspen trượt tuyết không?” “Bọn con trai đi trượt tuyết ở Aspen.” “Trong tuần lễ trượt tuyết của dân đồng tính ư?” Justine vẫn khăng khăng, Zoe phải thừa nhận đó có lẽ là một bằng chứng. “Và có nhớ cái cách Chris luôn nói ‘ai cũng có một chút đồng tính trong người’ không?” https://thuviensach.vn “Tớ đã nghĩ anh ấy rất sành điệu.” “Anh ta đồng tính thì có, Zoe. Cậu nghĩ có bất kỳ gã trai đàng hoàng nào lại nói những điều như thế không?” Thật không may, cha Zoe chống đối ly hôn vì bất kỳ lý do nào. Ông ấy khăng khăng rằng mọi thứ sẽ đâu vào đấy nếu họ được tư vấn, thậm chí ông ấy còn gợi ý rằng, Zoe nên làm nhiều hơn để giữ Chris hứng thú. Và gia đình của Chris cũng đổ lỗi cho Zoe, họ nói Chris chưa từng là gay cho đến khi anh ta kết hôn. Về phần mình, Zoe không đổ lỗi cho chồng vì đã trở thành gay, mà chỉ trách anh vì đã vô tình biến cô thành nạn nhân để tìm hiểu bản ngã giới tính của anh ta. “Thật hết sức bẽ bàng” Zoe đã thú nhận với Lucy, “khi chồng mình bỏ đi vì một người đàn ông khác. Điều đó khiến người ta cảm thấy giống như bị hạ thấp sự hấp dẫn giới tính của mình xuống vậy. Rốt cuộc cứ y như tớ là người đã đẩy anh ta sang đội khác.” Lucy nghĩ rằng cảm giác xấu hổ đó thường là kết quả của việc bị phản bội. Cho dù như thế là không công bằng, bạn không thể kềm được việc xem chúng như là một dấu hiệu cho thấy bạn đã thiếu thứ gì đó. “Gì thế?” Justine hỏi với một cái nhăn mặt khi cô ấy mở cửa sau để Lucy vào bên trong. Như thường lệ, Justine đang mặc quần jeans và áo len, mái tóc cột cao trong một túm đuôi ngựa đung đưa. “Trông cậu khiếp quá. Nào, vào trong bếp đi.” “Tớ ướt hết rồi,” Lucy nói. “Tớ sẽ làm bẩn sàn nhà mất.” “Cởi giày của cậu ra và vào trong đi nào.” https://thuviensach.vn “Tớ xin lỗi. Lẽ ra tớ nên gọi trước.” Lucy trượt đôi giày lấm bùn ra khỏi chân. “Không sao mà, bọn tớ không bận gì hết.” Lucy đi theo cô vào trong gian bếp lớn, ấm áp. Những bức tường được phủ giấy dán in hình những chùm trái anh đào vui mắt. Không gian thơm lừng những mùi bột mì, bơ nóng, chocolate nấu chảy. Zoe đang lấy một khay bánh muffin ra khỏi lò, tóc cô ấy xổ xuống từ đỉnh đầu trong một túm những lọn vàng óng ả. Trông cô ấy giống một cô nàng kiểu cổ điển trong hình quảng cáo, với những đường cong hấp dẫn và vòng eo nhỏ xíu, gò má cô ấy ửng hồng từ hơi nóng của bếp lò. Zoe mỉm cười. “Lucy. Muốn là người nếm thử không? Tớ vừa thử nghiệm một công thức mới cho bánh muffin chocolate ricotta*.” (*Ricotta : một loại phô mai mềm của Ý được chế biến từ cream của sữa cừu, dê hoặc trâu. Có thể đánh mịn với đường, quế, nước trái cây thành một loại thức uống hoặc dùng trong các món mì ống, pizza, mayonnaise như một nguyên liệu) Lucy lắc đầu lặng lẽ. Bằng cách nào đó sự ấm áp dễ chịu của gian bếp đã khiến cho cảm giác của cô thậm chí còn tồi tệ thêm. Cô giơ tay lên cổ họng để làm dịu đi cơn đau bén nhọn của nỗi khốn khổ. Justine nhìn cô chăm chú với vẻ quan tâm. “Có gì sao, Lucy?” “Thứ thực sự tệ,” Lucy xoay sở nói. “Một thứ khủng khiếp.” “Cậu và Kevin có một trận chiến à?” “Không.” Lucy hít vào một hơi run rẩy. “Anh ta đá tớ.” https://thuviensach.vn Ngay lập tức cô được dìu đến một chiếc ghế bên cạnh bàn. Zoe trao cho cô một tệp khăn giấy để thấm mái tóc ướt và hỉ mũi, trong lúc Justine rót một shot* rượu whisky. Khi Lucy nhấp một hợp chất lỏng mượt mà cháy bỏng, Justine rót một shot khác vào một chiếc ly mới. (*Một đơn vị đo lường rượu mạnh của dân Tây bằng một loại ly thuỷ tinh cao hoặc bằng sắt dung tích khoảng 1.25-1.5 fl Oz hay 30-45 ml tuỳ vùng miền, để uống hoặc pha cocktail – Ct của Sẻ) “Vì Chúa, Justine, bạn ấy thậm chí còn chưa uống hết ly đầu tiên,” Zoe nói. “Ly này không dành cho Lucy. Nó là của tớ.” Zoe mỉm cười, lắc đầu, và mang đến một dĩa chất đầy bánh muffin. Cô lấy một chiếc ghế bên cạnh Lucy. “Lấy một cái đi.” Cô ấy nói. “Hầu như không có bất kỳ vấn đề nào mà một chiếc bánh muffin mới ra lò không thể giải quyết.” “Không. Cám ơn cậu, tớ không thể ăn được thứ gì đâu.” “Đó là chocolate,” Zoe nói, như thể điều đó khiến cho mớ bánh có một công dụng chữa bệnh. Với một tiếng thở dài run rẩy, Lucy lấy một chiếc bánh muffin và bẻ bánh ra, để cho hơi nóng ẩm của nó lọc xuyên qua những ngón tay. “Vậy có vấn đề gì với Kevin?” Justine hỏi, căn một miếng bánh muffin. “Anh ta phản bội tớ,” Lucy nói đều đều. “Anh ta vừa nói với tớ điều đó.” “Cái đồ ngốc đó,” Zoe nói với vẻ sửng sốt. “Thứ đồ nhão nhớt đó, đồ… đồ…” https://thuviensach.vn “Tớ tin ‘đê tiện’ là từ cậu đang tìm kiếm,” Justine nói. “Tớ ước tớ có thể nói là tớ ngạc nhiên,” Zoe nói. “Nhưng với tớ, Kevin luôn trông có vẻ giống kiểu đàn ông có thể phản bội.” “Tại sao cậu lại nghĩ như thế?” Justine hỏi. “Anh là một kẻ ưa nhìn, đó là điều đầu tiên” “Chỉ vì anh ta đẹp trai…” Justine bắt đầu, nhưng Zoe cắt ngang. “Không, là háo sắc cơ. Ý tớ là anh ta ưa nhìn phụ nữ. Tớ luôn bắt gặp anh ta nhìn vào ngực tớ.” “Mọi người đều nhìn vào ngực cậu, Zoe. Người ta không thể kềm được điều đó.” Zoe cố tình làm lơ người em họ khi cô tiếp tục. “Kevin không xây dựng một mối quan hệ bền vững. Anh ta giống một trong những con chó săn đuổi theo xe hơi. Con chó không thật sự thích chiếc xe hơi. Cái phần săn đuổi mới là thứ nó thích.” “Anh ta đã phản bội cậu với kẻ nào thế?” Justine hỏi Lucy. “Em gái tớ, Alice.” Hai chị em họ trao cho cô ánh mắt trợn tròn y hệt nhau. “Tớ không thể tin điều đó,” Zoe nói. “Cậu có chắc chắn là Kevin nói thật không?” “Tại sao anh ta lại phải nói dối một điều như thế?” Justine hỏi. https://thuviensach.vn Zoe tnhìn Lucy đầy vẻ quan tâm. “Cậu có gọi Alice để hỏi về điều đó chưa?” “Điều gì xảy ra nếu con bé nói đó là sự thật?” Lucy hỏi với vẻ khổ sở. “Vậy cứ để cô ta có điều đó. Nói với nó, nó quả là một cô nàng tốc độ, và nó xứng đáng thối rữa dưới địa ngục.” Lucy nhấc ly của cô lên và uống cạn. “Tớ ghét việc đối chất.” “Để tớ gọi cho cô ta,” Justine đề nghị. “Tớ yêu việc đối chất.” “Tối nay cậu định làm gì?” Zoe hỏi Lucy với vẻ dịu dàng. “Cậu có cần một nơi để ở không?” “Tớ không biết. Tớ đoán là có. Kevin muốn tớ chuyển đi ngay khi có thể. Alice sẽ đến sống cùng với anh ta.” Justine gần như mắc nghẹn. “Con bé sẽ chuyển đi khỏi Seattle ư? Ở trong nhà của cậu? Chúa ơi, làm thế thật đáng ghê tởm.” Lucy cắn một miếng bánh muffin, sự mềm mại của phô mai ricotta trộn lẫn một cách hoàn hảo với phức hợp sẫm màu của chocolate. “Tớ sẽ phải rời khỏi đảo,” cô nói, “Tớ không thể đương đầu với khả năng sẽ đụng phải họ mọi lúc.” “Nếu là tớ,” Justine nói, “Tớ sẽ không đi đâu hết. Tớ sẽ ở lại và khiến họ cảm thấy tội lỗi như địa ngục ấy. Tớ sẽ chạm mặt họ với mọi cơ hội có thể được.” https://thuviensach.vn “Đây là nơi bạn bè của cậu ở,” Zoe bảo Lucy. “Ở lại với bọn tớ. Cậu có cả một đội quân ủng hộ để giúp cậu vượt qua chuyện này.” “Tớ có sao?” “Dĩ nhiên là cậu có rồi. Tại sao cậu lại còn phải hỏi điều đó nhỉ?” “Bởi vì tớ quen phần lớn bạn bè trên đảo thông qua Kevin. Ngay cả các cậu. Bây giờ tất cả bạn bè sẽ trở mặt với anh ta sao?” “Chắc là anh ta sẽ vẫn giữ được một số bạn bè.” Justine nói. “Nhưng cậu có bọn tớ, cùng những lời khuyên tuyệt vời của bọn tớ, và một nơi để ở miễn là cậu muốn.” “Cậu có căn phòng nào sẵn sàng không?” “Chỉ một,” Zoe nói. “Và căn phòng luôn luôn sẵn sàng.” Cô ấy trao cho Justine một cái liếc kín đáo. “Phòng nào thế?” Lucy hỏi. Justine trả lời với đôi chút ngượng ngùng. “Phòng Edward Munch.” (*Edvard Munch (1863-1944) là một họa sĩ người Na Uy thuộc trường phái tượng trưng, một người làm nghề in đồng thời là một nghệ sĩ tiên phong trường phái biẻu hiện. Tác phẩm hội họa nổi tiếng nhất của ông, Skrik (1893), là một trong một chuỗi các tác phẩm có tựa đề The Frieze of Life, trong đó Munch khám phá những đề tài về tình yêu, cuộc sống, nỗi sợ hãi, cái chết và sự sầu muộn. – Ct của Sẻ) “Người họa sĩ đã vẽ bức The Scream (Tiếng Thét) ư?” https://thuviensach.vn “Ông ấy cũng vẽ những thứ khác ngoài bức The Scream nữa,” Justine nói. “Ý tớ là, ờ, tớ đã đặt bức tranh đặc biệt đó trong phòng bởi vì đó là tác phẩm nổi tiếng nhất của ông ấy, nhưng tớ cũng đã thêm vào vài thứ xinh xắn, như là bức ‘Bốn Cô Gái trên Cầu’.” “Không quan trọng.” Zoe nói. “Chẳng có ai từng lưu ý trong phòng đó có bức The Scream hết. Tớ đã bảo cậu là người ta không muốn nhìn vào nó khi họ đi ngủ mà.” “Tớ sẽ ở,” Lucy nói. “Đó là căn phòng tuyệt vời cho một phụ nữ vừa trải qua một cuộc đổ vỡ.” Justine nhìn cô trìu mến. “Cậu có thể ở đó bao lâu cậu muốn.” “Và sau khi bạn ấy rời đi,” Zoe nói, “chúng ta sẽ trang trí lại với một hoạ sĩ mới.” Justine cau có. “Cậu đang nghĩ đến ai vậy?” “Picasso,” Zoe nói dứt khoát. “Cậu có vấn đề với Munch, nhưng lại không thấy khó chịu với một người đàn ông đã vẽ phụ nữ có ba con mắt và bộ ngực hình vuông ư?” “Mọi người đặt phòng ở quán trọ đều hỏi liệu họ có thể ở trong phòng Picasso không. Tớ phát mệt với việc trả lời họ là chúng ta chẳng có căn phòng nào như thế.” Justine buông một tiếng thở dài và quay sự chú ý trở lại Lucy. “Sau khi cậu ăn xong bánh muffin, tớ sẽ lái xe đưa cậu về nhà để lấy những thứ đồ của cậu.” https://thuviensach.vn “Chúng ta có thể lái thẳng vào Kevin luôn.” Lucy nói với vẻ ủ dột. “Bạn ấy đang hy vọng được lái thẳng vào Kevin mà.” Zoe cam đoan với cô. Justine mỉm cười kiên định. “Rất thích làm điều đó bằng xe của tớ.” * http://sesenau.blogspot.com * *** Vài ngày sau khi ở tại Artist’s Point, cuối cùng Lucy cũng thu đủ dũng khí gọi cho em gái. Tình huống có cảm giác như không có thật. Sau tất cả những năm tháng ưu tiên mọi thứ cho Alice, trao cho con bé bất cứ thứ gì nó muốn hoặc cần, bây giờ đến điều này ư? Alice thật sự cảm thấy được phép chiếm đoạt bạn trai của Lucy mà không chút băn khoăn đến hậu quả sao? Lucy ngồi trên giường với chiếc điện thoại trong tay. Phòng Munch thật lôi cuốn và ấm cúng, Những bức tường sơn màu nâu đỏ nồng nàn tương phản một cách hoàn hảo với đường diềm trang trí loăn xoăn màu trắng, khăn trải giường với hoạ tiết hình học đầy màu sắc. Và những bản sao bằng máy in phun màu, như là bức Bốn Cô Gái trên Cầu, hoặc bức Đêm Hè tại Asgardstrand rất đẹp. Bức duy nhất gây ác mộng là The Scream, với sự thống khổ và chịu đựng thật rõ ràng khiến cho tâm trạng trĩu nặng. Ngay khi bạn nhìn vào chúng, bạn không thể tập trung vào bất kỳ thứ gì khác. https://thuviensach.vn https://thuviensach.vn (Bức Tiếng Thét - Edward Munch vẽ năm 1893 – Ct của Sẻ) Khi Lucy nhấn nút gọi số nhanh, cô nhìn chằm chằm vào hình thể há miệng đang bịt chặt đôi tai, bầu trời màu đỏ máu bên trên ông ấy, vịnh hẹp màu xanh sẫm bên dưới. Cô biết chính xác ông ta cảm thấy như thế nào. Dạ dày cô cuộn lên khi Alice nhấc máy. “Xin chào?” Giọng em gái cô đầy cảnh giác. “Là chị.” Lucy hít vội. “Kevin có ở đó cùng em không?” “Có.” Im lặng. Đó là một kiểu im lặng khác với những lần họ từng chia sẻ trước đây. Tắc nghẹn, rùng mình. Lucy đã thực hành nhiều cách để tiến hành cuộc trò chuyện này, nhưng ngay lúc này đây, cô không thể thốt ra nổi từ nào. Alice nói trước. “Em không biết em nên nói điều gì.” Lucy tìm được chỗ ẩn náu cho cơn giận, bám chặt lấy nó giống như một người sống sót với thiết bị cứu sinh. Nên nói gì nhỉ? “Em có thể nói với chị tại sao em làm điều đó.” Cô nói. “Nó cứ thế xảy ra thôi. Không ai trong bọn em có bất kỳ sự kiểm soát nào để vượt qua điều đó hết.” “Em có thể không có khả năng kiểm soát cảm giác của em,” Lucy nói, “nhưng em có thể có khả năng kiểm soát hành vi của em mà.” https://thuviensach.vn “Em biết. Em biết mọi thứ chị định nói. Và em biết điều đó không ngăn em nói em rất tiếc, nhưng em có.” “Alice. Mỗi lần trong cuộc đời em khi em nói ‘em rất tiếc’ với chị, chị đã luôn nói không sao. Nhưng lần này không như thế. Điều đó không bao giờ có thể chấp nhận được. Em đã làm chuyện đó bao lâu rồi?” “Ý chị muốn nói bọn em đã hẹn hò bao lâu rồi, hay…” “Có sex. Hai người đã bắt đầu có sex từ khi nào?” “Một vài tháng. Từ Giáng Sinh.” “Từ…” Lucy tắt tiếng. Không có đủ không khí trong phòng. Cô đang hít thở giống như một con cá bị mắc cạn. “Bọn em không cùng nhau thường xuyên lắm,” Alice nói nhanh. “Thật khó tìm ra thời gian để…” “Để lén lút loanh quanh sau lưng chị?” “Kevin và em nên đối phó với chuyện này theo cách khác. Nhưng em không chiếm đoạt bất kỳ thứ gì từ chị, Lucy. Chị và Kevin đã trở nên xa cách. Quả thực là có nhiều thứ rõ ràng là không tốt đẹp giữa hai người.” “Không hề rõ ràng với chị. Bọn chị đã ở cùng nhau hai năm. Đã chia sẻ một căn nhà. Vẫn ngủ với nhau vào tuần trước. Vì thế, từ góc nhìn của chị, nhiều thứ khá là tốt đến chết tiệt ấy chứ.” Từ ngữ không dễ dàng đến với Lucy – cô không phải là một trong những người có thể nguyền rủa một cách tự nhiên. Nhưng ngay lúc này nó mang lại cảm giác thật tuyệt. Thật thích đáng cho những dịp đặc biệt. Và cô có thể https://thuviensach.vn nói, từ sự im lặng của Alice, rằng cô ta không nghĩ Lucy và Kevin vẫn còn ngủ với nhau. “Bây giờ em mong đợi điều gì sẽ xảy ra?” Lucy hỏi. “Chị được cho là nên tha thứ cho em, và quên tất cả về mối quan hệ của chị với Kevin, và tán gẫu cùng hai người trong suốt những cuộc tụ họp gia đình cùng nhau ư?” “Em biết sẽ phải mất nhiều thời gian trước khi điều đó xảy ra.” “Chẳng có thời gian nào để chờ đợi đâu. Chẳng có số lượng thời gian nào sẽ đủ hết. Em đã làm nhiều hơn cả việc làm tan vỡ trái tim chị, Alice. Em đã phá vỡ gia đình của chúng ta. Bây giờ điều gì nên xảy ra đây? Nó có đáng với việc đánh cắp bạn trai chị không?” “Kevin và em yêu nhau.” “Kevin chỉ yêu chính bản thân anh ta. Và nếu anh ta phản bội chị, em cho rằng anh ta sẽ không làm điều tương tự với em sao? Em nghĩ liệu có bất kỳ điều tốt đẹp nào có thể đến với một mối quan hệ đã bắt đầu theo cách thức đó không?” “Anh ấy có mối quan hệ với em khác biệt hơn anh ấy đã có với chị.” “Dựa trên điều gì?” “Em không hiểu điều chị đang hỏi.” “Chị đang hỏi điều khác biệt là gì? Sao em và chị lại khác nhau?” “Kevin muốn ai đó mà anh ấy có thể là chính mình. Chị quá hoàn hảo, Lucy. Chị có những tiêu chuẩn mà không ai khác có thể sống theo. Ngoại trừ chị, có vẻ thế.” https://thuviensach.vn “Chị không bao giờ nói mình hoàn hảo hết,” Lucy run rẩy nói. “Chị đâu cần nói. Đó là cách chị sống.” “Em thật sự đang cố đổ lỗi cho chị về những gì em đã làm à?” “Bọn em hay nói đùa về tính kiểm soát đồng bóng mà chị thể hiện.” Em gái cô nói một cách tàn nhẫn. “Kevin nói chị không thể chịu nổi nếu anh ấy để quên một chiếc tất trên sàn nhà. Chị quá bận rộn kiểm soát mọi người và mọi thứ, chị không bao giờ ngừng lại để lưu tâm đến những gì ở ngay trước mắt chị. Em không thể ngăn được nếu như Kevin muốn em nhiều hơn. Em không đẩy anh ấy đi như cách chị đã làm. Và trong tương lai, chị sẽ không thể giữ nổi bạn trai nếu như chị không thay đổi.” “Chị không cần sự giúp đỡ của em trong lần mất mát này.” Lucy lập bập nói, và gác máy trước khi em gái cô có thể đáp. * http://sesenau.blogspot.com * https://thuviensach.vn CHƯƠNG 5. Thật kiệt sức trước những nỗ lực mà trí óc bạn trải qua sau một đổ vỡ. Những sự kiện quá khứ được khơi dậy và mổ xẻ, những cuộc chuyện trò được xem xét lại. Những manh mối nối gót theo nhau giống như đám vớ lấy khỏi máy sấy khô. Sau tất cả những nỗ lực đó, điều kinh ngạc không phải là việc bạn bị đổ vỡ, điều kinh ngạc là bạn đã không lưu tâm đến tất cả các dấu hiệu. “Phần lớn người ta không có thời gian đặt mọi thứ đúng nơi đúng chỗ ngay khoảnh khắc điều đó xảy đến với họ,” Justine nói. “Phần lớn chúng ta quá bận rộn để nhớ cuộc hẹn với nha sĩ và cố đến chỗ làm đúng giờ, và nhớ phải dọn dẹp hồ cá trước khi nó khiến những cái đuôi mục ruỗng.” “Tớ không thể tin Kevin nói dối tớ dễ dàng như thế,” Lucy nói. “Tớ đã nghĩ tớ biết anh ta quá rõ, nhưng hoá ra là tớ chẳng biết gì hết.” “Đó là cách mà sự phản bội vận hành. Người ta không thể làm tổn thương bạn trừ phi họ có được sự tin tưởng của bạn trước.” “Tớ không nghĩ mục tiêu là tổn thương tớ,” Lucy nói. “Nhưng ở nơi nào đó dọc theo ranh giới cảm xúc của Kevin đối với tớ đã thay đổi, và tớ đã không nhận ra. Có lẽ anh ta quả thật đã ngã vào tình yêu với Alice, và chỉ đơn giản là như thế thôi.” “Đáng ngờ lắm.” Justine nói. “Tớ nghĩ Kevin sử dụng Alice như một cách để thoát khỏi mối quan hệ với cậu, và bây giờ hắn ta mắc kẹt với con bé.” “Cho dù đó là sự thật, tớ cần hiểu tại sao anh ta lại trở nên không yêu tớ nữa.” https://thuviensach.vn “Những gì cậu cần là có bạn trai mới.” Lucy lắc đầu. “Tớ sẽ tránh xa đàn ông cho đến khi tớ có thể đoán ra tại sao tớ cứ liên tục kết thúc với người không đúng.” Nhưng bạn bè cô chẳng thèm để tâm. “Tớ biết một vài anh chàng rất tuyệt. Tớ có thể sắp đặt cậu với ai đó.” Justine tham gia gần như mọi kiểu nhóm hoặc câu lạc bộ ở Friday Harbor. Cô ấy làm tình nguyện cho những cuộc đua xe và những cuộc chạy vì từ thiện, và tài trợ một lớp học tự phòng vệ cho phụ nữ địa phương. Mặc dù những dính líu của Justine với đám đàn ông thường chẳng kéo dài hơn gì so với một cuộc khám xét của nhân viên TSA*, cô ấy có biệt tài trong việc nối kết bạn bè với những chàng trai mà cô ấy đã hò hẹn. (*TSA: Transportation Security Administration : cục an ninh vận tải trực thuộc bộ Nội An Hoa Kỳ, chịu trách nhiệm về an toàn hàng không và vận tải du lịch – Ct của Sẻ) “Dĩ nhiên,” Justine nói với vẻ đăm chiêu, “có lẽ cậu phải hạ thấp tiêu chuẩn của cậu xuống một chút.” “Tiêu chuẩn của tớ không cao để bắt đầu cùng,” Lucy nói. “Tất cả những gì tớ muốn là một người đàn ông quan tâm đến bản thân nhưng không phải là kẻ tự yêu mình… người làm việc nhưng không bị ám ảnh bởi công việc, và tự tin chứ không phải ngạo mạn… và không còn sống chung với cha mẹ khi anh ta đã ba mươi, và không mong đợi rằng việc đưa tớ đến một bữa tối lãng mạn tại một nhà hàng địa phương trong lần hẹn đầu tiên sẽ dẫn thẳng đến việc cởi quần áo tớ. Những điều đó không có gì quá đáng đấy chứ?” “Phải,” Justine nói. “Nhưng nếu như cậu có thể bỏ qua việc giặt giũ trong danh sách phẩm chất, cậu có thể tìm thấy một anh chàng khá tươm. Chẳng hạn như Duane.” https://thuviensach.vn Cô ấy vừa nhắc đến bạn trại hiện thời của mình, một tay mê mô-tô mặc đồ da và cưỡi một con Harley Shovehead đời 81. “Tớ có kể với cậu là tớ đang làm vài công việc cho Hog Heaven không?” Lucy hỏi. Đó là nhà thờ của nhóm mê mô-tô mà Duane tham dự. “Không, cậu không kể điều đó.” “Họ đã đặt tớ thay thế ô cửa sổ lớn đặt ở phía sau thánh đường. Tớ định sử dụng vài gợi ý từ giáo đoàn. Phần nằm ngang của thánh giá sẽ được tạo tác với những chiếc tay lái xe mô-tô cách điệu.” “Quá tuyệt,” Justine nói. “Tớ không tin họ có đủ khả năng thuê cậu.” “Họ không thể,” Lucy thú nhận với một nụ cười toe toét. “Nhưng họ là những chàng trai tuyệt vời, tớ không thể ngoảnh mặt làm ngơ được. Vì thế về mặt cơ bản, tớ và họ có một thoả thuận trao đổi. Tớ lắp kính tạo tác cho họ, và trong tương lai, bất cứ khi nào tớ cần một ân huệ, tớ có thể gọi cho họ.” * http://sesenau.blogspot.com * *** Sau khi Lucy chuyển ra khỏi ngôi nhà cô đã ở cùng Kevin để chuyển vào một phòng của Artist’s Point, cô làm việc trong xưởng chế tạo của cô gần hai ngày. Cô chỉ ló mặt về phòng để lấy vài giờ ngủ, và quay trở lại xưởng trước lúc rạng đông. Khi ô cửa sổ nhà nguyện của dân mô-tô hình thành, Lucy thậm chí còn cảm thấy gắn kết với công việc của cô sâu sắc hơn thường lệ. https://thuviensach.vn Ngôi nguyện đường được góp nhặt trên những thứ trước đây là một rạp chiếu phim cũ kỹ. Cơ ngơi nhỏ và thiếu cửa sổ ngoại trừ tấm kính màu mới được lắp gần đây tại trung tâm của bức tường phía trước, nơi một màn hình chiếu phim từng ở. Toàn bộ cơ ngơi không thể nhiều hơn hai mươi foot chiều rộng, với những hàng ghế sáu chỗ ngồi trên mỗi cạnh của lối đi chính giữa. “Chúng ta đang hướng tới thiên đường,” người mục sư đã nói với cô, “bởi vì địa ngục sẽ không có được chúng ta.” Lucy biết chính xác cần phải thiết kế ô cửa sổ sau những lời đó như thế nào. Cô kết hợp chì truyền thống đã trở thành phương pháp – ghép những mảnh kính trong một khung tranh bằng kim loại được hàn lại – với kỹ thuật ép keo hiện đại tại một vài khu vực có những tấm kính sặc sỡ nhấp nháy với lớp kính bên dưới. Điều đó làm cho ô cửa sổ như có chiều sâu và lớn hơn một cách vượt trội. Sau khi trải một lớp chất làm bóng vào trong những khoảng trống giữa chì và kính, Lucy hàn một mạng lưới những thanh gia cường vào ô cửa sổ. Sửa sang dự án khoảng hai lần trong buổi sáng, cô bước lùi khỏi bàn làm việc. Cô cảm nhận một cơn rùng mình hài lòng khi cô nhìn vào ô cửa sổ. Nó trở thành chính xác theo cách cô đã hình dung – tôn kính và đẹp đẽ, một chút quanh co. Giống chính xác như giáo đoàn nguyện đường của dân mô tô. Thật là tuyệt khi làm ra thứ gì đó có ích, và tập trung vào thứ gì đó khác hơn là vấn đề của riêng cô. Thuỷ tinh của cô không bao giờ bỏ rơi cô, cô nghĩ, lướt đầu ngón ta trên tấm kính trong mờ lấp lánh. * http://sesenau.blogspot.com * *** https://thuviensach.vn Lucy trì hoãn việc gọi báo cho cha mẹ về việc đổ vỡ của cô với Kevin. Không chỉ vì cô cần thời gian để suy nghĩ về những gì đã xảy ra và những gì nên làm kế tiếp, mà còn vì cô chắc chắn rằng, vào lúc này, Alice hẳn đã gọi cho họ rồi, và xoay chuyển tình huống theo chiều hướng có lợi cho cô ta. Và Lucy không định lãng phí cảm xúc và năng lượng cho một cuộc chiến vô ích. Cha mẹ cô sẽ đứng về phía của Alice, và Lucy sẽ được mong đợi phải ngậm chặt miệng và chìm vào trong phông nền. Gia đình Marinn đã chuyển đến một căn condo gần Cal Tech*, nơi Phillip đang giảng dạy bán thời gian. Họ bay đến Seattle mỗi hai đến ba tháng để thăm con gái cũng như duy trì sự tiếp xúc với bạn bè và các đồng nghiệp. Lần ghé thắm gần nhất, họ đã không hài lòng khi biết được rằng tấm chi phiếu sinh nhật hào phóng mà họ tặng cho Lucy đã được tiêu toàn bộ vào chiếc Jet Ski* cho Kevin. *Cal Tech : California Technology Institude : Học viện công nghệ California – Ct của Sẻ. *Jet Ski : thương hiệu một loại mô tô nước cá nhân của hãng Kawasaki – Ct của Sẻ “Mẹ đã hy vọng con sẽ mua thứ gì đó xinh đẹp cho bản thân,” mẹ cô đã khiển trách nhẹ nhàng trong sự riêng tư. “Hoặc đem xe đi sửa chữa và sơn mới. Thứ gì đó vì lợi ích của con.” “Có ích với con khi Kevin hạnh phúc.” “Sau khi con nhận tấm chi phiếu đó, anh ta đã đề cập đến việc muốn một chiếc Jet Ski sớm như thế nào?” Nhức nhối bởi câu hỏi, Lucy đã trả lời lơ đãng, “Ồ, anh ấy không đề cập điều đó. Con mới là người đề xuất ra ý tưởng.” Dĩ nhiên điều đó không phải sự thật, và dù sao thì mẹ cô cũng chẳng tin. Nhưng chúng làm phiền Lucy khi nhận ra rằng cha mẹ không thích bạn trai https://thuviensach.vn của cô. Bây giờ cô tự hỏi họ sẽ làm gì với việc anh ta vứt bỏ cô con gái này và chiếu cố đến cô con gái khác của họ. Nếu đó là những gì Alice muốn, nếu điều đó làm cho con bé hạnh phúc, Lucy ngờ rằng họ sẽ tìm ra một cách để sống cùng với chúng. Tuy vậy, khi mẹ cô gọi từ Pasadena, phản ứng của bà khác với những gì Lucy đã tiên đoán. “Mẹ vừa nói chuyện với Alice. Nó kể với mẹ về những gì đã xảy ra. Mẹ không thể tin được điều đó.” “Thoạt đầu con cũng không.” Lucy nói. “Rồi khi Kevin yêu cầu con chuyển đi, con mới bắt đầu tin.” “Có bất kỳ dấu hiệu nào không? Có có ý tưởng nào về những gì đang xảy ra không?” “Không, con chẳng hề có manh mối nào.” “Alice nói con và Kevin đã có nhiều vấn đề.” “Có vẻ thế,” Lucy nói, “Vấn đề mà bọn con có là Alice.” “Mẹ đã bảo Alice rằng cha và mẹ hết sức thất vọng với nó, và rằng cha mẹ không thể ủng hộ cho loại hành vi như thế. Vì lợi ích của chính nó.” “Thật ư?” Lucy hỏi sau một thoáng. “Tại sao nghe con có vẻ ngạc nhiên thế?” Lucy bật ra một tiếng cười bối rối. “Mẹ à, trong toàn bộ cuộc đời mình, con chưa từng nhớ đã nghe thấy mẹ hay ba nói rằng ba mẹ thất vọng với bất kỳ https://thuviensach.vn điều gì Alice đã làm. Con đã nghĩ mẹ và ba sẽ yêu cầu con chấp thuận mối quan hệ của Alice với Kevin và chỉ vượt qua điều đó.” “Con đã sống với người đàn ông đó trong hai năm. Mẹ không biết bằng cách nào con có thể ‘chỉ vượt qua’ thôi.” Một khoảng lặng khá lâu. “Mẹ không thể hình dung làm sao con có được ý tưởng là cha con và mẹ có thể phê chuẩn cho hành động của Alice.” Mẹ cô nghe có vẻ thật sự hoang mang đến nỗi Lucy không thể nén được tiếng cười hoài nghi. “Mẹ luôn phê chuẩn bất kỳ điều gì Alice muốn làm, dù đúng hay sai.” Mẹ cô im lặng một lúc. Cuối cùng bà nói, “Mẹ thừa nhận, mẹ đã luôn có khuynh hướng quá nuông chiều em gái con. Con bé luôn cần nhiều sự giúp đỡ hơn con, Lucy. Con bé không bao giờ có được năng lực như con. Và nó không bao giờ còn như cũ sau trận viêm màng não. Tâm trạng thất thường và suy nhược…” “Những điều đó cũng có thể xảy ra khi trở nên sa đoạ hư hỏng.” “Lucy” Giọng của mẹ cô mang vẻ quở trách. “Đó cũng là lỗi của con,” Lucy nói. “Con cũng đã nhường nhịn Alice nhiều như mọi người. Tất cả chúng ta đều đối xử với nó giống như nó là một đứa trẻ cần bảo bọc. Không phải con đang loại trừ khả năng nó phải chịu những di chứng kéo dài từ chứng viêm màng não. Chỉ là… một vài thời điểm, Alive phải chịu trách nhiệm cho những hành vi của nó.” “Con có muốn ghé thăm California không? Đi xa một đôi ngày nhé? Cha và mẹ sẽ mua vé cho con.” https://thuviensach.vn Lucy mỉm cười trước nỗ lực hiển nhiên để đổi hướng cuộc trò chuyện. “Cám ơn. Điều đó thật sự ngọt ngào đối với con. Nhưng tất cả những gì con sẽ làm là ngồi loanh quanh đâu đó và rầu rĩ mà thôi. Con nghĩ tốt hơn con nên ở lại đây và tiếp tục bận rộn.” “Con có cần điều gì không?” “Không, con ổn. Con làm điều đó ngày này qua ngày khác rồi mà. Con nghĩ phần gay go là sẽ phải đụng mặt với Kevin và Alice – Con vẫn không chắc con sẽ xoay sở với điều đó như thế nào.” “Hy vọng là Kevin sẽ đủ khuôn phép để trải qua thời gian với con bé ở Seattle, hơn là khăng khăng để con bé thăm viếng anh ta tại đảo.” Lucy chớp mắt bối rối. “Cả hai người họ đều đang ở đây, mẹ à.” “Ý con là gì?” “Alice không kể với mẹ sao? Nó đã chuyển đến ở cùng với Kevin.” “Không, con bé…” mẹ cô ngừng ngang. “Chúa lòng lành. Vào trong ngôi nhà mà con đã chia sẻ cùng với anh ta sao?” “Phải.” “Alice đã làm gì với căn hộ ở Seattle?” “Con không biết,” Lucy nói sẵng. “Có lẽ nó sẽ cho con thuê lại chăng.” “Lucy, điều đó không vui chút nào.” https://thuviensach.vn