🔙 Quay lại trang tải sách pdf ebook Mossad – Cơ Quan Mật Vụ Israel
Ebooks
Nhóm Zalo
https://thuviensach.vn
Table of Contents
Mossad - Cơ Quan Mật Vụ Israel
LỜI NÓI ĐẦU
CUỘC TẬP KÍCH NHÀ MÁY ĐIỆN HẠT NHÂN CỦA IRAQ CUỘC HÀNH QUÂN BABYLONNE
Phần thứ nhất: Học sinh sỹ quan khóa 16
Chương I: TUYỂN MỘ
Chương II: TRƯỜNG HỌC
Chương III: NHỮNG NHIỆM VỤ XANH
Chương IV: NHỮNG HỌC SINH NĂM THỨ HAI
Chương V: NHỮNG NGƯỜI MỚI VÀO NGHỀ
Phần thứ hai: Bên trong và bên ngoài
Chương I: CHIẾC BÀN CỦA BỈ
Chương II: BỘ TÓC GIẢ
Chương III: CHÀO VÀ VĨNH BIỆT
Phần thứ ba: Lừa bịp đủ kiểu
Chương I: TÊN LỬA STRELLA
Chương II: CARLOS
Chương III: TÊN LỬA EXOCET (CÁ CHUỒN)
Chương IV: CỜ VÀ NƯỚC BÍ
Chương V: GIÚP ĐỠ ARAFAT
Chương VI: CHỈ Ở NƯỚC MỸ
Chương VII: HOẠT ĐỘNG MOISE
Chương VIII: BẢO HIỂM Ở CẢNG
Chương IX: BEYROUTH
PHẦN KẾT
CHÚ GIẢI
https://thuviensach.vn
Mossad - Cơ Quan Mật Vụ Israel
Tác giả: Claire Hoy, Victor Ostrovxky
Người dịch: Thu Hà
Nhà xuất bản: Nxb Công an nhân dân
Khối lượng: 450.00 gam
Kích thước: 13x19 cm
Ngày phát hành: 09/2002
Số trang: 575
Nguồn: giaitich
OCR: tran ngoc anh
Phục hồi bìa: mr.black
Sửa chính tả: tran ngoc anh, Văn.Cường
Hiệu đính & làm ebook (tve-4u.org): tran ngoc anh
Mong các bạn dẫn nguồn khi chia sẽ lại sản phẩm của chúng tôi!
https://thuviensach.vn
LỜI NÓI ĐẦU
Trong hơn hai mươi năm làm nghề báo chí, tôi đã học được điều là không bao giờ từ chối nghe một câu chuyện cho dù nó là câu chuyện kỳ quặc. Và, câu chuyện của Victor Ostrovsky đối với tôi cũng vậy.
Một buổi chiều tháng 4 năm 1988, tôi đang làm việc tại phòng trưng bày của báo chí Nghị viện ở Ottawa thì Victor Ostrovsky gọi điện thoại nói rằng ông có một câu chuyện rất đặc biệt có thể làm tôi quan tâm. Tôi vừa cho xuất bản cuốn Những người bạn ở địa vị cao, trong đó, tôi vạch những vụ bê bối làm liên lụy đến Thủ tướng Canada hiện nay và Chính phủ của ông. Victor tuyên bố với tôi rằng ông thích cách mổ xẻ vấn đề của tôi và đó là điều khiến ông quyết định nói chuyện với tôi. Ông không đi vào chi tiết vấn đề, mà đề nghị tôi dành cho ông mười lăm phút tại quán cà phê. Trong ba giờ đồng hồ, tôi luôn bị ông ta cuốn hút. Phải nói rằng câu chuyện của Victor rất giá trị.
Phản ứng đầu tiên của tôi, tất nhiên là phải suy nghĩ: “Làm thế nào biết được điều ông ta khẳng định là đúng?” Một cuộc điều tra nhanh chóng trong giới hữu trách, thêm vào ý muốn của ông ta là việc kể ra những tên thật và sự buộc tội chính bản thân mình đã thuyết phục tôi thấy ông là một người tốt, một cựu điệp viên chân chính của Mossad.
Cuốn sách này sẽ gây bối rối cho nhiều người, nó không cho thấy tính nhân đạo trong cái ngày tốt nhất của Victor. Một số người sẽ nhìn Victor như kẻ phản bội lại Israel. Không quan trọng, về phần mình, tôi xem ông ta là một người tin tưởng sâu sắc Mossad, một tổ chức tốt nhưng đã bị làm biến chất, một lý tưởng không thực tế mà các giấc mơ của nó đã bị phá bỏ bởi một thực tế khắt khe, bởi một ai đó tin rằng Mossad như mọi tổ chức khác của Chính phủ - phải chịu trách nhiệm công khai về những hành động của mình. Ngay cả CIA cũng phải báo cáo các tài khoản của mình với một Quốc hội được bầu ra, còn Mossad thì không.
https://thuviensach.vn
Ngày 1 tháng 9 năm 1951, Thủ tướng đương thời, David Ben Gourion, bằng sắc lệnh, đã quyết định thành lập Cơ quan Tình báo Mossad, không phụ thuộc Bộ Ngoại giao Israel. Mặc dù mọi người đều biết sự tồn tại của nó - những nhà chính trị đôi khi ngạo mạn với những thắng lợi của mình - cơ quan Mossad vẫn tồn tại là một tổ chức ma. Nó không lấy lương trong ngân sách của Nhà nước Israel. Và tên tuổi của người phụ trách nó không bao giờ được công bố, chừng nào người đó còn đương nhiệm. Một trong các chủ đề của cuốn sách này là dựa trên chính kiến của Victor cho rằng Mossad đã tránh không chịu bất kỳ sự kiểm soát nào. Thủ tướng, chính thức mà nói là chịu trách nhiệm, nhưng ông đã không có một chút quyền nào đối với những hoạt động của Mossad, mà ngược lại, ông thường bị Mossad điều khiển.
Ở Israel, ngay cả Thủ tướng, nguyên tắc chịu trách nhiệm với các Cơ quan Mật vụ, cũng chỉ biết đã có một nhiệm vụ bí mật khi công việc này đã được kết thúc. Còn công khai, ít khi có sự thông báo về một nhiệm vụ bí mật và không có một uỷ ban nào giám sát các hoạt động của Mossad, cũng như các nhân viên của họ.
Tầm quan trọng của công việc kiểm tra chính trị các Cơ quan Mật vụ đã được ngài William Stephenson nhấn mạnh trong lời nói đầu của cuốn A man called intrepid (Một người dũng cảm - ND), trong đó ông chứng minh rằng tình báo là không thể thiếu được đối với các nước dân chủ, nó bảo vệ các nước dân chủ tránh khỏi một sự tàn phá, và có thể tránh cho họ một sự huỷ diệt hoàn toàn.
“Trong số những kho vũ khí ngày càng trở nên phức tạp và tăng lên trên thế giới - Ông viết - tình báo là một vũ khí chủ yếu, thậm chí có thể là quan trọng nhất. Nhưng nó cũng là nguy hiểm nhất, vì những bí mật đang bao quanh nó. Để tránh có sự lạm dụng, người ta phải lập nên hàng rào bảo vệ phải không ngừng kiểm tra chúng một cách nghiêm ngặt. Nhưng, cũng như trong bất kỳ một doanh nghiệp nào, nhân phẩm và sự khôn ngoan
https://thuviensach.vn
của những người gánh vác trách nhiệm đó là những điều quyết định. Tự do của nhân dân hoàn toàn dựa trên sự liêm khiết của những người đang kiểm soát các Cơ quan Tình báo”.
Câu chuyện của Victor nêu lên một vấn đề khác: Một nhân viên bé nhỏ của Học viện (người ta gọi là Mossad), làm thế nào có thể biết được như vậy về tổ chức này? Vậy mà, câu trả lời lại bắt nguồn từ một sự đơn giản ngây thơ.
Thoạt đầu, Mossad là một tổ chức nhỏ bé.
Cơ quan Mossad - bạn có thể tin hoặc không, chỉ được cấu tạo bởi từ 30 đến 35 sỹ quan, hay gọi là katsa, được trải ra toàn thế giới, cắt nghĩa cho con số thấp không thể tin được, như các bạn đã biết trong cuốn sách này, dựa trên thực tế là, khác với các nước khác, Israel có thể tuyển mộ trong cộng đồng những người Do Thái trên thế giới những cán bộ tận tụy cho những vị trí then chốt. Israel, vì thế mà có cả một mạng lưới những người tình nguyện Do Thái trợ lực, gọi là các Sayanim, độc nhất vô nhị trên thế giới. Victor đã ghi trong một cuốn nhật ký những kinh nghiệm riêng của mình và nhiều điều khác mà người ta đã kể cho ông nghe. Nếu như chữ viết của ông chưa hoàn hảo, thì ngược lại, ông có một trí nhớ ghi lại các bản đồ, kế hoạch và những tư liệu khác có thể thấy là, không thể thiếu được đối với những thắng lợi của các hoạt động tình báo. Nhờ ở tầm cỡ nhỏ bé của tổ chức và nhờ có những mối quan hệ chặt chẽ với các nhân viên của tổ chức, ông có thể tham khảo được các hộp phiếu thông tin bí mật và thu lượm được những câu chuyện với giọng nói sinh động, điều mà một điệp viên trẻ của CIA hoặc của KGB, không bao giờ làm được. Thậm chí khi họ đã ở trong thời kỳ bùng nổ thông tin, các đồng nghiệp của ông và chính ông có thể hỏi trung tâm điện toán của Mossad, và họ mất nhiều giờ để nghiên cứu những chi tiết nhỏ nhất về những hoạt động thực sự của Mossad, mà mục đích là để dạy cho những tân binh trẻ chuẩn bị bước vào hoạt động sẽ tránh vấp phải những sai lầm đã xảy ra trong quá khứ.
https://thuviensach.vn
Ngoài ra, sự gắn bó đặc biệt mang tính lịch sử của cộng đồng người Do Thái, chính kiến của họ, ngoại trừ những sự bất đồng về chính trị, tất cả người Do Thái phải đoàn kết lại để đương đầu với kẻ thù, đem theo lòng tin giữa những nhân viên của Mossad với nhau mà người ta không thể tìm thấy điều đó trong các điệp viên của CIA hoặc của KGB chẳng hạn. Tóm lại, họ cảm thấy tự do trong nói chuyện với nhau và không phải giấu giếm.
Tôi muốn cảm ơn Victor về việc ông đã đem đến cho tôi cơ may để làm sáng tỏ câu chuyện đáng chú ý này. Tôi cũng muốn bày tỏ sự cảm ơn với vợ tôi, bà Lydia, về những sự động viên đáng kể của bà. Việc xuất bản cuốn sách này, đã làm tôi lo lắng và phiền muội hơn cả những công việc điều tra có tính chính trị thông thường.
Tôi cũng xin ghi nhận rằng, thư viện của Nghị viện Ottawa, lúc nào cũng là một nguồn giúp đỡ quý báu đối với tôi.
Tháng 7 năm 1990
Claire Hoy
https://thuviensach.vn
CUỘC TẬP KÍCH
NHÀ MÁY ĐIỆN HẠT NHÂN CỦA IRAQ
(Đầu đề trên do chúng tôi đặt. Trong cuốn hồi ký do tác giả viết có tựa đề Operation Sphinx - tôi tạm dịch là Chiến dịch Sphinx).
Phải chê trách thế nào đây đổi với Butrus Eben Halim, vì ông đã chú ý đến người phụ nữ trẻ, có mái tóc hoe vàng, khêu gợi trong chiếc quần bó sát người và chiếc áo sơ mi cực ngắn, đủ để làm trỗi dậy niềm đam mê của bất kỳ người đàn ông nào.
Đã một tuần nay, hàng ngày, người phụ nữ ấy cứ tới đợi xe buýt tại điểm dừng xe ở Villejuif, ngoại ô phía Nam của Paris. Vì chỉ có hai chiếc ô tô buýt đi qua đây, mà một chiếc phục vụ vùng xung quanh và một chiếc chạy tới Paris, và chỉ có một số ít người đi trên những chiếc xe ấy. Cái khó cho Halim là ông không hề biết gì về cô. Nên Halim không nghi ngờ gì cả, nhưng mục đích đi tìm kiếm chính lại là ở đó.
Dường như vào tháng 8 năm 1978, người phụ nữ trẻ có mái tóc vàng cũng có cùng một thời gian biểu đi xe như Halim. Cô ta đã có mặt tại điểm dừng xe khi Halim đi đến đón xe buýt, và một lát sau đó, một người đàn ông có đôi mắt xanh, nước da sáng, ăn mặc lịch sự, đi trên chiếc ô tô hòm Ferrari BB512, hai chỗ, màu đỏ đến đỗ đối diện với hè đường. Rồi người đàn bà bước lên xe. Chiếc xe nổ máy phóng đi ngay. Halim là người Iraq, có vợ là Samira. Đã chán ghét người vợ của mình cũng như cuộc sống tẻ nhạt ở Paris, ông đã dành nốt phần còn lại của đời mình để suy nghĩ về người phụ nữ trẻ kia. Halim không phải loại người hay chuyện phiếm với hàng xóm. Mặt khác, các Cơ quan An ninh của Iraq đã dạy cho ông biết đi theo một con đường vòng, chuyển hướng để đạt tới công việc của mình, và phải biết thay đổi công việc một cách thường xuyên. Chỉ có hai sự lựa chọn đối với ông: Một là điểm đỗ ô tô buýt Villejuif, ngay gần nhà ông và hai là
https://thuviensach.vn
ga xe điện ngầm Khu học xá (Cité Universitaire). Từ ga đó, Halim đi tàu điện tới Saclay, ở phía Tây-Nam Paris, nơi ông đang làm một chương trình bí mật hàng đầu để xây dựng một lò phản ứng hạt nhân cho Iraq.
Một hôm, xe buýt đến trước chiếc xe Ferrari của người phụ nữ này. Cô gái tóc vàng chăm chú nhìn trên đường với hi vọng thấy chiếc xe Ferrari, rồi cô nhún vai, bước lên xe buýt. Chiếc xe buýt của Halim bị chậm vì một “tai nạn không trầm trọng”: Một chiếc xe Peugeot đã vượt trước nó và đã gây ra sự cố.
Một lát sau, chiếc Ferrari tới. Người tài xế đảo mắt tìm người phụ nữ trẻ. Halim thấy vậy thét to bằng tiếng Pháp với người tài xế rằng cô ta đã đi xe buýt rồi. Người lái xe đáp lại bằng tiếng Anh: Thật rắc rối. Halim đã giải thích bằng tiếng Pháp cho người tài xế.
Để tỏ lòng biết ơn, người lái xe hỏi Halim đi đâu. Halim trả lời rằng ông đến ga Porte d’Orléans, chỉ mất mấy phút đi từ Khu học xá đến đó thôi, và thế là người lái xe, Ran S. - mà Halim chỉ biết dưới cái tên Jack Donovan, một công dân Anh - nói ông ta cũng đi về hướng đó và mời Halim lên xe đưa đến ga.
— Sao lại không nhỉ? - Halim trả lời đồng thời bước lên xe.
Cá đã cắn câu và dịp may đã đến, điều đó cho thấy Mossad (Cơ quan Tình báo của Israel) đã làm được một cuộc đi câu ngoạn mục.
Cuộc oanh tạc nhà máy điện hạt nhân được hoàn thành một cách ly kỳ vào ngày 7 tháng 6 năm 1981, khi những chiếc máy bay ném bom, do Mỹ sản xuất, của Không lực Israel phá huỷ lò phản ứng nghiên cứu Tamouz 17 (hay Osirak), ở Tuwaitha, nằm ở ngoại vi Thủ đô Bagdad, trong một cuộc tập kích cảm tử vào sâu trong lãnh thổ Iraq, kết thúc những năm tháng của các âm mưu, kết thúc những nỗ lực ngoại giao, những vụ phá hoại, hay ám sát do Mossad dàn dựng nhằm làm chậm lại công cuộc xây dựng nhà máy
https://thuviensach.vn
điện hạt nhân, mà cho tới trước đó, mọi mưu đồ làm cho dự án xây dựng này bị thui chột, đã thất bại.
Sau khủng hoảng về dầu lửa năm 1973, nước Pháp đã ký một Hiệp định nhằm trang bị cho Iraq, khi đó là nước cung cấp dầu lửa thứ hai cho Pháp, một trung tâm nghiên cứu hạt nhân. Từ đó mối lo lắng ngày càng tăng lên ở Israel. Cuộc khủng hoảng đã làm trầm trọng thêm mối quan tâm đối với hạt nhân chừng nào nguồn năng lượng chuyển theo hướng khác và những nước xây dựng các nhà máy điện chạy bằng năng lượng hạt nhân tăng cường một cách đáng kể những nỗ lực thương mại của họ. Vào thời kỳ này, nước Pháp muốn bán cho Iraq một lò phản ứng hạt nhân 700 mê-ga-oát. Iraq nhấn mạnh vào việc sử dụng lò phản ứng này phục vụ mục đích hoà bình, như cung cấp điện cho Thủ đô Bagdad chẳng hạn. Israel, về phần mình, không phải không có cơ sở, lo sợ rằng lò phản ứng đó sẽ được dùng để chế tạo ra những quả bom nguyên tử nhằm huỷ diệt.
Người Pháp đã chấp nhận cung cấp Uranium được làm giàu tới 93% từ các nhà máy làm giàu quặng Pierrelatte cho hai lò phản ứng hoạt động. Nước Pháp cũng đồng ý bán cho Iraq 4 dàn nạp nhiên liệu: Toàn bộ là 67 kg Uranium đã được làm giàu, đủ để sản xuất ít ra cũng được 4 quả bom hạt nhân. Jimmy Carter, khi đó là Tổng thống Hoa Kỳ, đã đưa ra lá bài trong chính sách đối ngoại của mình với việc không truyền bá hạt nhân, những nhà ngoại giao Mỹ “quấy rầy” người Pháp và người Iraq để họ thay đổi dự án của mình.
Người Pháp ý thức được ý đồ của Iraq khi Iraq không chấp nhận việc thay thế Uranium được làm giàu bằng một thứ nhiên liệu kém nguy hiểm hơn được gọi là “Caramen”. Chất này có thể sản xuất ra năng lượng hạt nhân nhưng không sản xuất ra được bom nguyên tử.
Iraq không thay đổi lập trường. Buôn bán là buôn bán. Trong một cuộc họp báo ở Bagdad vào tháng 7 năm 1980, ông Saddam Hussein đã mỉa mai nói về những lo ngại của Israel bằng cách nhắc lại rằng vài năm trước đây,
https://thuviensach.vn
“những nhân vật sioniste châu Âu đã chế nhạo người Ả Rập. Họ nói, người Ả Rập là một dân tộc lạc hậu, chỉ giỏi cưỡi lạc đà đi trong các sa mạc. Các bạn hãy xem, ngày nay, cũng chính những nhân vật ấy lại mặc nhiên khẳng định rằng Iraq đang sắp chế tạo một quả bom nguyên tử”.
Lập trường kiên định của Iraq về điểm này, vào cuối những năm 70, đã dẫn tới chỗ làm cho AMAN, Cơ quan Tình báo của Israel, gửi một thông điệp được xếp vào loại “đen”, hay nói một cách khác là bí mật hàng đầu, cho Tsvy Zamir, nguyên là một tướng quân đội, một con người cao và bị hói bẩm sinh, khi đó phụ trách Mossad. AMAN muốn có những thông tin chính xác về các giai đoạn khác nhau trong dự án của Iraq.
Zamir triệu David Biran, phụ trách cơ quan Tsomet, cơ quan tuyển dụng của Mossad đến. Sau đó, Biran, nhà tình báo chuyên nghiệp, một con người béo mũm mĩm, đã ra lệnh cho chỉ huy của các cơ quan tìm ra các mối quan hệ của Iraq ở trung tâm nghiên cứu hạt nhân Saclay, càng nhanh, càng tốt.
Hai ngày tìm kiếm cấp tập không đem lại kết quả nào. Biran phải nhờ cậy đến người phụ trách phân ban ở Paris. David Arbel, một sỹ quan có tay nghề của Mossad, biết nhiều thứ tiếng và xác định rõ cho ông ta mọi chi tiết về nhiệm vụ mới trong tương lai. Cũng như các phái bộ khác, phái bộ Paris được đặt ngầm bên dưới toà Đại sứ. Với tư cách người chịu trách nhiệm của Mossad, Arbel là người có thứ bậc cao nhất của chính bản thân Đại sứ quán. Các nhân viên của Mossad kiểm tra các va li ngoại giao và xem xét tỉ mỉ mọi tin tức do Đại sứ quán gửi đi. Họ cũng có nhiệm vụ sắp đặt những nơi ẩn náu, được gọi là “các địa điểm hoạt động”. Vì thế, phân ban London là chủ sở hữu của hơn một trăm căn hộ và là người đứng tên thuê khoảng năm mươi căn hộ khác.
Paris cũng có một số Sayanim (những người Do Thái hỗ trợ tình nguyện trên mọi phương diện), và một trong hai số đó có mật danh là Jacques Marcel, làm việc trong cơ quan nhân sự của Trung tâm nguyên tử Saclay. Nếu như nhiệm vụ không cấp bách, người ta không yêu cầu ông cung cấp
https://thuviensach.vn
những tài liệu gốc. Ông có thể thông báo miệng hoặc có thể phô tô lại các tài liệu. Ăn cắp một tài liệu là có những nguy hiểm và tạo ra mối nguy cơ không cần thiết cho một Sayan. Nhưng lần này, Mossad quyết định phải có tài liệu gốc vì trong chừng mực nào đó, tên của những người Ả Rập có sự vay mượn dễ nhầm lẫn (không hiếm các trường hợp ngoại kiều Ả Rập sử dụng những cái tên khác nhau trong bối cảnh đó). Vì vậy, để cú đánh của họ được chắc chắn, người Israel đã đề nghị Marcel đánh cắp danh sách những người Iraq đang làm việc ở trung tâm.
Marcel, người mà tuần sau đó phải tham dự một cuộc họp ở Paris, đã nhận được lệnh để danh sách đó trong cốp xe của ông, lẫn trong giấy tờ mà ông phải mang theo. Chiều hôm trước, ông đã đưa cho một katsa (sỹ quan xử lý) của Mossad một chìa khoá mở cốp xe (có hai chìa). Viên chức này đã tiếp xúc và giao cho ông những chỉ thị. Marcel phải đi đến trường quân chính bằng xe con và đi theo con đường kế bên trong khoảng một giờ. Tại đó, ông nhìn thấy chiếc xe Peugeot màu đỏ với một rèm che đặc biệt ở kính sau. Chiếc xe có thể được thuê từ hôm trước và đỗ suốt đêm trước một quán cà phê để giữ chỗ bởi ở Paris chỗ đỗ xe rất hiếm. Theo sự chỉ dẫn trước, Marcel phải đảo một vòng quanh ngôi nhà, và khi ông quanh vòng thứ hai tới trước chiếc xe Peugeot, thì chiếc xe này tách đi ra để nhường chỗ đậu xe cho ông. Tiếp đó, ông chỉ việc thản nhiên đi đến cuộc họp đồng thời để tài liệu lại trong cốp xe.
Những người làm việc trong một số khu vực đặc biệt dễ có thể bị kiểm soát mọi lúc. Cơ quan Mossad đã theo dõi Marcel, không để ông biết hôm hẹn gặp. Sau khi biết chắc chắn rằng không bị theo dõi. hai nhân viên của Mossad lấy tài liệu và đem vào trong quán cà phê. Trong lúc một người gọi đồ uống, người kia đi vào trong phòng vệ sinh. Trong nhà vệ sinh, viên sỹ quan kéo chiếc máy ảnh đặc biệt có giá đỡ từ trong áo vét ra chụp. Chiếc máy ảnh này cho phép tranh thủ thời gian vì nó đã được tính toán, điều chỉnh trước. Người này đã dùng những hộp phim của Mossad sản xuất và nó cho phép chụp được tới 500 kiểu trong cùng một cuốn phim. Sau khi
https://thuviensach.vn
chụp được ba trang giấy, anh ta đứng dậy ra khỏi quán cà phê, để trả tài liệu về chỗ cũ và đi mất hút.
Danh sách các tên tuổi lập tức được văn phòng chịu trách nhiệm ở Paris chuyển ngay về Tel Aviv qua máy tính bằng cách dùng hệ thống mã hoá hai lần có hiệu lực với Mossad. Người ta thêm nhiều thuật ngữ vào mỗi âm tiết. Giả sử như tên là Abdul, “Ab” sẽ có con số 7, và “dul” có số 21.
Để làm cho phức tạp thêm, mỗi số lại có một mật mã- hoặc là một chữ hay là một số khác - và mỗi khóa mật mã lại được thay đổi hàng tuần. Ngoài những sự phòng ngừa này, mỗi một bức điện lại chỉ được chuyển đi một nửa. Một nửa chứa nội dung mật mã của mật mã đối với “Ab” và nửa kia chứa mật mã của mật mã “dul”. Bằng cách đó, trong trường hợp phát hiện được một bức điện, thì bản thân bức điện không có ý nghĩa gì đối với người phá được khoá mã ấy. Chính vì thế mà bản danh sách những người Iraq làm việc ở Saclay được phát chuyển về Tel Aviv bằng hai lần. Ngay từ khi tên các người làm và cương vị tương xứng của họ được giải mã ở Tel Aviv, thì lập tức nó được thông báo cho Vụ Nghiên cứu của Mossad, thế nhưng ở đó Mossad còn thiếu một mảng lớn trong các hồ sơ của mình vì rằng nhân sự Iraq ở Saclay là những người làm khoa học. Trước đây họ không bị coi là nguy hiểm.
Vậy là viên chỉ huy của Tsomet giao toàn quyền cho phái bộ Paris tìm thật nhanh một con mồi. Và người ta đã tung con mồi nhử Butrus Eben Halkn như thế đấy. Hậu quả chứng tỏ rằng vận may đã mỉm cười với họ, nhưng lúc bắt đầu tiến hành, chỉ duy nhất có Halim là mục tiêu được chọn bởi vì ông ta là nhà nghiên cứu Iraq duy nhất đã cho biết địa chỉ của cá nhân. Điều đó có nghĩa rằng những người khác thận trọng hơn, hoặc họ sinh sống trong các khu gần nhà máy. Mặt khác, Halim đã có vợ, người Iraq, song đôi vợ chồng này không có con. Một người Iraq, 42 tuổi, không con cái, chắc chắn không phải là dấu hiệu của một cuộc hôn nhân hạnh phúc.
https://thuviensach.vn
Lúc này, họ đã xác định được mục tiêu của mình. Cái khó là việc tuyển mộ được ông ta, vì Tel Aviv đã chỉ rõ: Tuyệt đối không để xảy ra thất bại.
Hai nhóm được chỉ định để hoàn thành hoạt động này.
Nhóm thứ nhất của chi nhánh Yarid chịu trách nhiệm về an ninh ở châu Âu. Nhóm này phải xác lập được lịch làm việc của Halim, cũng như thời gian biểu của vợ ông, bà Samira, kiểm tra xem ông ta có bị phía Iraq hoặc người Pháp theo dõi không, và qua trung gian một Sayan “bất động sản” thuê một căn hộ bên cạnh. Một trong những Sayanim của Paris làm việc trong lĩnh vực bất động sản, sẽ nói cho người đó khi phải thuê bí mật một căn hộ trong khu vực đã định.
Nhóm thứ hai, thuộc chi nhánh Neviot, lo toan về căn hộ của mục tiêu (đối tượng): Ăn trộm, đặt máy nghe - một thứ “đồ gỗ” nếu như công cụ cần phải ngụy trang trong đồ đạc bằng gỗ, hay một cái “ly” (một cái cốc, một mắt kính) nếu dính đến nghe điện thoại.
Chi nhánh Yarid của Vụ An ninh được cấu tạo bởi 3 nhóm, mỗi nhóm có từ 7 đến 9 người. Hai nhóm làm việc ở nước ngoài và một nhóm làm việc trong nước Israel. Chọn một nhóm luôn tung ra công việc thầu khoán khó khăn, vì mỗi nhóm phải coi công việc của mình là sinh tử.
Chi nhánh thứ hai cũng bao gồm 3 nhóm với các chuyên gia thành thạo về dùng các đồ dùng, bao gồm bẻ khoá, đào ngạch, ảnh tài liệu, lắp đặt micro trong các phòng hay trong đồ dùng gia đình mà không để lại dấu vết. Những nhóm này có những người am hiểu phần lớn các khách sạn ở Châu Âu, và chi nhánh không ngừng cải tiến trang thiết bị của mình để mở các cánh cửa đóng mở bằng điện, bằng thẻ từ tính, bằng mật mã. Các buồng của một số khách sạn hiện nay, cửa chỉ mở khi có dấu ấn các ngón tay của khách.
https://thuviensach.vn
Khi những máy nghe đã được đặt trong căn hộ của Halim, thì một nhân viên của Shicklut (Cơ quan phụ trách việc nghe trộm), có nhiệm vụ kiểm tra lại và ghi tất cả các cuộc nói chuyện. Chiếc cát xét đầu tiên được chuyển ngay về Tổng hành dinh ở Tel Aviv, tại đó, tiếng địa phương được phân tích một cách tỉ mỉ. Sau đó, người ta phái gấp đến Paris một marats (một nhân viên nghe quen với tiếng đó), để tiếp tục theo dõi băng điện tử và giao cho phái bộ Paris một bản dịch ngay lập tức.
Tới giai đoạn này của công việc, Mossad không chỉ còn có một địa chỉ và một cái tên đơn thuần nữa. Mossad thậm chí không có lấy những tấm ảnh của người Iraq và không có bất kỳ một tin tưởng nào về sự hữu ích của người đó. Nhóm Yarid bắt đầu theo dõi ngôi nhà từ phía đường cái, nhờ một chỗ ẩn náu của căn hộ bên cạnh. Vấn đề phải biết Halim và vợ ông ta có sở thích gì.
Cuộc tiếp xúc thực sự đã xảy ra hai ngày sau đó. Một người phụ nữ trẻ quyến rũ với bộ tóc được cắt như con trai, gõ cửa nhà Halim, và tự xưng tên là Jaqueline. Thực ra người phụ nữ tên là Dina. Cô này là một nhân viên của Yarid chịu trách nhiệm xác định rõ người vợ của Halim và sau đó miêu tả cho các đồng nghiệp trong nhóm theo dõi, nói một cách khác là để bắt đầu công việc. Dina tự giới thiệu là người chào bán hàng tại nhà của một hãng nước hoa, dĩ nhiên điều đó chỉ là một vỏ bọc. Đem theo một chiếc hộp và một cuốn sổ yêu cầu ở tay, người phụ nữ này cũng bấm chuông các căn hộ khác trên tầng ba để chào bán các sản phẩm của mình, mục đích để tránh sự nghi ngờ. Người phụ nữ đến nhà Halim, khi ông đã tới sở làm việc.
Cũng như những người phụ nữ khác trong khu nhà, Samira thử hàng mới của Jacqueline, điều đó cũng không có gì ngạc nhiên cả, những nước hoa chào hàng khá rẻ hơn so với ở các cửa hàng bán lẻ. Các bà mua hàng phải trả một nửa tiền theo tính toán, phần còn lại sẽ giao cùng với lời hứa có một tặng phẩm bất ngờ cho từng khách mua.
https://thuviensach.vn
May làm sao, bà Samira lại mời Jacqueline vào nhà. Và bà tâm sự với cô rằng: Chồng bà không đạt được tham vọng, bà xuất thân từ một gia đình sung túc có cuộc sống khá đầy đủ với tài sản riêng của bản thân. Nhưng - với một cái chau mày - bà phải trở về Iraq trong hai tuần, sau khi mẹ bà chịu một cuộc phẫu thuật nghiêm trọng. Vì thế, chồng bà sống một mình và dễ bị tác động.
Jacqueline tự giới thiệu là một nữ sinh viên, sinh ra trong một gia đình ở miền Nam nước Pháp, đi bán nước hoa để có tiền tiêu vặt, đã chăm chú nghe với vẻ thông cảm. Nhiệm vụ lúc đầu của Jacqueline chỉ là thẩm tra người vợ, nhưng kết quả này đã vượt quá mong muốn của mình. Trong quá trình theo dõi, mỗi một chi tiết được báo cáo và được thảo luận trong Hội nghị, tại một nơi kín đáo mà nhóm hàng ngày tiếp nhận được các tin tức rồi họ quyết định công việc tiếp theo. Điều đó có nghĩa là có sự bàn cãi gay gắt trong nhiều giờ. Các thành viên của nhóm, hút thuốc lá nhiều và ngốn hàng lít cà phê, bầu không khí nơi họp kín trôi đi nặng nề hàng giờ.
Một trong các cuộc họp như thế này, đã đi đến quyết định khai thác mối quan hệ đã có giữa Dina (Jacqueline) với bà Samira. Vì thế, người ta giao cho Dina nhiệm vụ kéo cho được người phụ nữ Iraq kia ra khỏi căn hộ hai lần. Lần thứ nhất để nhóm xác định xem đặt micro ở đâu và lần thứ hai là lắp đặt chúng. Người ta đã phải vào căn nhà, chụp ảnh, đo đạc, lấy mẫu các bức tranh, để cho phép chế tạo một vật chính xác giống hệt vật mà sẽ gài đặt micro vào đó. Như mọi việc Mossad làm, tiêu chuẩn chính là giảm được các mối nguy hiểm.
Trong buổi nói chuyện đầu tiên của mình với Jacqueline, bà Samira có than phiền là không tìm được hiệu làm đầu nào tốt trong khu phố để nhuộm tóc. Hai ngày sau, khi đến, Jacqueline mang theo hàng (lần này thì đến trước lúc Halim đi làm một chút để xem ông ta quan tâm đến gì), cô nói về người quen của mình có một cửa hiệu làm đầu ở bên kia sông.
https://thuviensach.vn
— Tôi chỉ nói hai câu thôi - Cô tuyên bố như vậy với André và ông này sẽ vui vẻ chăm sóc tóc cho bà. Chỉ cần bà đến đó hai lần. Bà hiểu cho, hơi đặc biệt một chút.
Samira chớp lấy dịp may đó. Vợ chồng bà không có những người bạn thực sự trong khu phố, và quan hệ xã hội lại eo hẹp.
Phong cảnh thành phố lướt qua khác xa với cuộc sống nhàm chán không chịu nổi ở căn hộ làm bà rất vui.
Vật kỷ niệm bất ngờ đối với người mua nước hoa mà Jacqueline trao tặng bà Samira là một cái đeo chìa khoá rất đẹp - mỗi chìa có một cái vòng riêng.
— Xin bà đưa chìa khoá của bà cho tôi - Jacqueline nói - tôi sẽ chỉ cho bà thấy nó vận hành như thế nào.
Samira không nhìn thấy Jacqueline nhét chiếc chìa khoá bà vừa đưa cho cô, vào trong một chiếc hộp nhỏ 5 cm, giống như tặng phẩm bất ngờ kia, nhưng đựng đầy bột làm khuôn mẫu phủ bột hòa tan được để chiếc chìa khoá không dính vào. Bằng cách đóng hộp đè lên chiếc chìa khoá, với một áp lực mạnh, người ta có một mẫu để chế tạo ra chiếc chìa thứ hai.
Nhóm Neviot đã có thể thâm nhập vào căn hộ mà không có chìa khoá, nhưng tại sao phải chuốc lấy những nguy hiểm không cần thiết khi người ta có thể vào nhà một người nào đó như vào chính nhà mình? Khi vào trong nhà rồi, chỉ cần lấy chiếc ghế tì lên nền nhà chèn chặt quả đấm cửa, làm thế nào để nếu có một ai đó đến (sẽ làm hỏng việc theo dõi) và mở cửa không được, sẽ nghĩ rằng ổ khoá bị kẹt và thế là đi nhờ giúp, việc đó giúp cho những người ở trong nhà có thời gian tẩu thoát mà không bị phát hiện.
Ngay khi đã kiểm tra rõ Halim, nhóm Yarid sử dụng sự “theo dõi bất động”, một phương pháp để phát hiện thời gian biểu làm việc của một người nào đó mà không gây sự chú ý. Và đây là biện pháp đó: Một người
https://thuviensach.vn
chốt ở gần nhà mục tiêu và quan sát con đường mục tiêu này đi, nhưng không đi theo mục tiêu. Vài ngày sau, một người khác chốt xa nhà mục tiêu hơn một chút và cũng thực hiện công việc như người trước. Và cứ thế tiếp tục. Trong trường hợp hàng ngày Halim toàn đi xe buýt từ cùng một địa điểm, thì không có gì khó khăn.
Nhờ nghe trộm, nhóm biết chính xác khi nào bà Samira phải bay về Iraq. Nhóm cũng chột dạ về một câu chuyện trong đó Halim giải thích với bà rằng ông được triệu tới Đại sứ quán để kiểm tra sự an toàn (an ninh). Điều này làm cho Mossad phải tăng thêm sự thận trọng. Nhưng, Mossad vẫn không biết làm thế nào để lôi kéo, tuyển mộ ông ta và họ không có thời gian để đảm bảo là Halim có chấp nhận hợp tác không.
Ý nghĩ sử dụng một oter (một người Ả Rập được trả lương để móc nối với một người Ả Rập khác), đã bị uỷ ban An ninh dẹp sang một bên. Ủy ban thấy những nguy hiểm quá lớn trong trường hợp dùng một người như vậy. Họ không có quyền được phạm các sai lầm. Hy vọng Dina (Jacqueline) tiếp xúc được với Halim đã vụt bay biến. Sau hai lần hẹn đến hiệu làm đầu, Samira không còn muốn nghe nói đến Jacqueline nữa.
— Ôi chao ôi! Tôi thấy rõ ông ngắm nhìn con bé đó như thế nào rồi! - Bà Samira gào lên trong khi không ngớt lên án chồng - Đó không phải là vì tôi đi vắng mà ông tranh thủ nó. Tôi biết rõ cả rồi, thôi đi đi!
Chính vì điều này đã quyết định việc Mossad phải đưa ra kịch bản người phụ nữ trẻ có mái tóc vàng đứng ở nơi chờ ô tô buýt, với katsa Ran S. trong vai Jack Donovan, một người Anh lịch sự. Chiếc xe Ferrari đi thuê và vẻ giàu có bề ngoài của Donovan đã làm nốt phần việc còn lại.
Lần đầu tiên, khi đi cùng với Donovan một đoạn đường, Halim không nói gì đến công việc của mình. Halim khoe rằng đang theo học - Ran S. thì nghĩ rằng đối với một sinh viên, Halim hơi lớn tuổi. Ông ám chỉ tới chuyến
https://thuviensach.vn
đi của vợ, nói đến những món ăn ngon, nhưng là một người Hồi giáo ngoan đạo, ông không uống rượu.
Donovan tỏ ra lơ đãng nói có thể phải sắp xếp lại một kịch bản tự do lớn hơn. ông ta quyết định sang làm việc trong lĩnh vực xuất nhập khẩu và mời Halim tới thăm toà villa của Ran S. S. ở nông thôn hoặc đi ăn cơm tối trong thành phố khi nào vợ Halim đi rồi. Halim không có ý kiến gì.
Sáng hôm sau, người phụ nữ có mái tóc vàng đến, Donovan qua đón cô ta đi. Ngày tiếp theo, Donovan lái chiếc Ferrari tới, nhưng không thấy người phụ nữ kia đâu, và một lần nữa, Donovan lại mời Halim lên xe đưa vào thành phố. Lần này, ông ta đề nghị Halim dừng lại uống cà phê. Donovan giải thích về người bạn gái quyến rũ kia:
— Ôi! Một cô gái mà tôi đeo bám như vậy đây! Cô ấy bắt đầu trở nên khó tính, lúc mà tôi lỡ bỏ đón cô. Cô ấy có những nét thật tuyệt vời.
— Anh có hiểu tôi muốn nói gì không? Cuối cùng, đó không phải là những người phụ nữ dễ dứt đi được đâu, ông bạn ạ!
Halim không nói gì với bà Samira về người bạn mới của mình, ông muốn giữ bí mật.
Sau khi bà Samira đi, Donovan, người vẫn đều đặn qua đón Halim, và ngày càng trở nên thân thiện, đã thông báo rằng anh ta sẽ phải vắng mặt khoảng 10 ngày. Một chuyến đi làm ăn ở Hà Lan, lẽ dĩ nhiên đó chỉ là vỏ bọc, nhưng văn phòng do một nữ thư ký chăm lo vẫn làm việc trong trường hợp Halim gọi điện thoại đến hoặc Halim định qua. Văn phòng nằm trong một căn nhà mới được tân trang ở phía trên Champs-Elysées.
Tuy nhiên, trên thực tế, Ran S. (Donovan) vẫn ở chỗ ẩn náu theo dõi và sau mỗi cuộc gặp gỡ với Halim, Ran S. cùng với người phụ trách phái bộ hoặc viên phó của ông ta quyết định chi tiết những bước đi tiếp theo, vả lại,
https://thuviensach.vn
anh ta phải viết báo cáo, đọc những băng nghe trộm, đồng thời có thể kiểm tra lại kịch bản.
Để đi đến địa điểm bí mật, Ran đã đổi hướng đi nhằm tránh bị theo dõi. Một khi đến rồi, Ran đổi hộ chiếu Anh thay cho hộ chiếu thật của mình. Sau đó anh ta viết hai bản báo cáo. Một báo cáo có nội dung thông tin những gì thu thập được qua các cuộc nói chuyện. Một báo cáo có tính chất nghiệp vụ trả lời năm câu hỏi: Ai? Cái gì? Khi nào? Ở đâu? Vì sao? Sau đó, báo cáo nghiệp vụ được cắt làm hai phần chuyển đi để không có thể giải mã được. Thí dụ: Phần thứ nhất nói: “Tôi đã gặp untel ở”, và địa điểm được nói trong phần thứ hai của báo cáo. Cứ như vậy mà tiếp tục. Người ta đặt cho mỗi người hai tên mật danh mà bản thân con người đó cũng không biết: Mật danh mang tính chất thông tin và mật danh mang tính nghiệp vụ.
Việc thận trọng trong truyền tin là mối lo chính của Mossad. Họ biết rằng những gì mà họ có khả năng và họ tính toán được thì những người khác cũng có khả năng như vậy.
Samira đi rồi, Halim thay đổi thói quen: Sau giờ làm việc, Halim vào thành phố, ăn cơm tối ở hiệu hoặc vào xem chiếu bóng. Một buổi chiều, ông điện thoại cho Donovan và để lại lời nhắn gửi. Ba ngày sau, Donovan gọi điện thoại cho Halim. Vì Halim có mong muốn đi, Donovan đã chở ông ta đi ăn tối ở một tiệm ăn sang trọng và giành được trả tiền thanh toán.
Halim không uống rượu. Chiều tối, Donovan trình bày những nét lớn về dự án của mình. Dự án này nhằm bán lại cho các nước châu Phi những container cũ để cho họ dùng làm nhà ở.
— Ở đó còn có những khu nghèo khổ không thể tưởng tượng được - Donovan giải thích như vậy- Thế là họ có thể làm tổ ấm trong đó. Những container ấy có cửa ra vào, cửa sổ cho họ và họ sống ở bên trong! Tôi có một mối cho chuyến hàng ở Toulon mà nó có thể chẳng có nghĩa lý gì với tôi. Cuối tuần tôi cho hàng xuống tàu. Tại sao anh lại không đi với tôi?
https://thuviensach.vn
— Tôi không biết tý gì về làm ăn - Halim cam đoan - Tôi sẽ làm phiền anh hơn thôi.
— Không có gì đâu. Sự có mặt của anh giúp cho chuyến đi và về thắng lợi thôi. Tôi khao khát có bạn đồng hành. Ta sẽ ngủ tại Toulon và chủ nhật quay về. Vả lại, anh có việc gì để làm đâu?
Kế hoạch đã bị thất bại vì Sayan ở Toulon, vào phút chót đã lo sợ. Một katsa đã thay thế vị trí “người làm ăn” định bán những container cho Donovan.
Trong hai cuộc thảo luận khác về giá cả, Halim đã chú ý đến một trong những container mà người ta cẩu lên có đế bị han rỉ (tất cả đều như thế và Donovan hi vọng là Iraq sẽ không phát hiện ra điều đó). Halim đã bí mật lưu ý điều này với Donovan, để anh ta có thể thương lượng với giá rẻ hơn cho khoảng 1.200 container.
Trong bữa cơm chiều hôm đó, Donovan đã biếu Halim 1.000 USD.
— Xin anh cầm lấy - Donovan khẩn khoản- Anh đã làm cho tôi tiết kiệm được nhiều khi báo cho biết nhũng container bị han gỉ. Cái đó không thay đổi khi bán, nhưng kiểu cách thì không có thể ước đoán ra sao.
Đột nhiên Halim nhận ra là anh bạn mới không chỉ đem lại cho mình thời gian bổ ích mà cũng còn giúp kiếm tiền cho mình nữa. Với Mossad, họ hiểu rằng tiền bạc, gái, và một vài lý do về tâm lý, hoặc cả ba yếu tố này gộp lại cho phép giành được tất cả. Con người mà họ (nói Halim) đã nắm, chắc là móc nối được. Thời gian đã chín muồi để chuyển qua những việc nghiêm túc với Halim.
Khi chắc chắn rằng Halim tin tưởng tuyệt đối vào chiếc vỏ bọc của mình, Donovan, sau đó mời anh bạn Iraq tới Khách sạn Sofitel - Bourbon ở tầng 32, đường Saint Dominique. Donovan đã lo đưa đến một cô gái gọi (Call Girl), tên là Marie - Claude Magal. Sau khi đã gọi đặt cơm tối,
https://thuviensach.vn
Donovan đột nhiên báo rằng anh ta phải vắng mặt vì một công việc đột xuất và bước ra, để lại một bức telex giả trên bàn, trường hợp đó có thể làm cho Halim hoài nghi.
— Tôi thực sự lấy làm buồn, ông bạn ạ Donovan nói trong lúc bước ra - Nhưng điều đó không cản trở anh ăn, vui đâu nhé. Hẹn gặp lại!
Halim và cô gái không làm khách, nhận ngay. Và để ăn chơi, họ đã ăn chơi! Mọi sự đùa giỡn của Halim đã được quay phim, không chỉ đơn thuần để đe dọa, bắt ép, mà còn để biết Halim làm gì, nói gì. Một nhà tâm lý Israel phân tích một cách tỉ mỉ mọi sự việc và hành động nhỏ nhất của Halim ghi lại trong các báo cáo và lập tức tìm ra cách thức tốt nhất để tác động đến anh bạn Iraq.
Hai ngày sau, Donovan gọi Halim. Ngồi trước tách cà phê, Halim nhận ngay ra rằng người bạn mình có điều gì băn khoăn.
— Tôi chết điếng người đi - Donovan giải thích - Một công ty Đức bán những ống đựng khi mà ta có thể sử dụng trong việc chuyển vận nguyên liệu phóng xạ dùng cho công tác nghiên cứu y học. Một dịp kiếm ra tiền, nhưng khốn nỗi đó là lĩnh vực mà tôi chả biết gì cả. Người ta giới thiệu cho tôi một chuyên gia người Anh. Ông ta đồng ý giúp kiểm tra những ống đó cho, nhưng đắt quá, vả lại tôi thấy không tin tưởng ở ông ta. Tôi cho rằng ông ta thông đồng với bọn Đức.
— Có lẽ, tôi có thể giúp anh được - Halim nêu vấn đề.
— Tôi xin cảm ơn anh, nhưng tôi cần một nhà khoa học dày dạn trong nghề.
— Đúng rồi, chính tôi đây.
— Vậy sao? - Donovan tỏ vẻ ngạc nhiên - Tôi nghĩ rằng anh là một sinh viên cơ mà.
https://thuviensach.vn
— Vâng, tôi phải nói thế vì ở đây tôi có nhiệm vụ đặc biệt. Tôi tin chắc là giúp anh được.
Sau này Ran kể lại rằng lúc Halim thú nhận chức trách của mình rồi, anh ta có cảm giác như được tiếp thêm sức mạnh để làm việc. Sau đó, anh cần phải tuyệt đối im lặng.
— Này anh, tôi phải gặp họ ở Amsterdam cuối tuần này. Tôi cần phải đi sớm một hoặc hai ngày, nhưng anh tính sao nếu tôi gửi vé máy bay của tôi cho anh sáng thứ bảy?
Halim chấp nhận.
— Anh đừng có buồn phiền - Donovan hứa - Nếu như những cái đó còn trong tình trạng tốt, một nhà kiểm tra lỗi lạc sẽ bắt đầu đấy.
Do tác động về tình huống của công ty Donovan, một chiếc máy bay Learjet được phái cấp tốc từ Israel tới. Văn phòng ở Amsterdam thuộc quyền của một người thầu khoán Do Thái giàu có. Ran không muốn cùng đi với Halim qua biên giới, vì anh đi du lịch bằng hộ chiếu thật.
Điều đó tránh những rủi ro không cần thiết khi qua hải quan.
Còn Halim đến văn phòng ở Amsterdam trong chiếc xe Limousine đón anh ở sân bay về. Những người khác đã ở đó sẵn. Hai nhà làm ăn là katsa Itsik E. và Benjamin Goldstein, là một chuyên gia vật lý hạt nhân uyên bác của Israel, có sẵn hộ chiếu của Đức. Ông này mang một trong số những ống đựng khí để Halim xem xét.
Sau một vài thủ tục giới thiệu ban đầu, Ran và Itsik bỏ ra ngoài, lấy cớ thảo luận về tiền nong để cho hai nhà bác học trao đổi về kỹ thuật. Nhờ có những quan tâm chung về khoa học, hai người nhanh chóng có cảm tình với nhau và Goldstein hỏi halim do đâu mà ông có được những kiến thức về nền công nghiệp hạt nhân như vậy. Đó chỉ là một quả bóng tung ra để thử
https://thuviensach.vn
thôi, nhưng Halim, do sự đề phòng kém, đã nói hết công việc của mình cho Goldstein.
Sau đó, khi Goldstein kể lại cho Itsik về sự mù quáng của Halim, họ quyết định cùng nhau mời gã Iraq khù khờ kia đi ăn tối. Ran tìm cách xin lỗi không đến được.
Trong bữa ăn, hai người đưa ra những nét lớn về dự án họ đang làm: Bán những nhà máy điện hạt nhân cho các nước thế giới thứ ba - tất nhiên là để sử dụng vào mục đích hoà bình.
Dự án nhà máy điện hạt nhân của anh là một kiểu mẫu tuyệt hảo cho các nước này - Itsik tuyên bố như vậy - Nếu các anh có thể cung cấp cho chúng tôi các đồ án của những nhà máy đó, một cơ nghiệp mà chúng tôi đang chờ mong. Nhưng điều này cần giữ kín trong chúng ta thôi. Nếu như Ran biết được việc này, cậu ta cũng có thể muốn có phần. Chúng ta đã có những cuộc nói chuyện với nhau về công nghệ, Donovan không giúp gì cho chúng ta cả.
— Điều đó làm tôi hơi buồn - Halim đáp lại - Donovan là con người rất hào phóng. Và nữa, cái đó… ôi… cái đó nguy hiểm đấy.
— Không sao đâu, không có gì đáng lo lắng cả - Itsik cam đoan như vậy - Anh được tiếp xúc với các đồ án, chúng tôi chỉ đề nghị anh cho những bản sao thôi. Không ai biết, không ai thấy, và anh sẽ được trả tiền hậu, vả lại đây cũng là những ứng dụng đang thịnh hành.
— Được rồi, tôi nghĩ đã - Halim nói - không quyết định dứt khoát, nhưng quan tâm tới ý sẽ kiếm được nhiều tiền. Thế các anh định như thế nào đối với Donovan? Tôi không hài lòng khi làm điều gì đó sau lưng anh ta.
— Vậy, anh có tin là Donovan làm cho anh lợi lộc trong các hợp đồng không? Anh hãy yên tâm, cậu ta sẽ không biết việc này đâu. Công việc sẽ
https://thuviensach.vn
không làm anh mất bạn và anh vẫn tiếp tục làm ăn với cậu ta được. Hãy tính cho chúng ta, chúng ta sẽ không để cậu ta biết tí gì cả, chừng nào cậu ta biết việc này thì cậu ta đòi có phần.
Họ đã giữ kín điều này. Viễn cảnh tiền nhét đầy túi quá hấp dẫn. Halim có lòng tin đối với Goldstein và nói rằng, sau mọi việc, Halim không làm gì nữa, kể cả việc giúp họ chế tạo một quả bom nguyên tử.
Halim đã chính thức được tuyển mộ và cũng như những người khác, ông ta vẫn chả biết gì.
Donovan trả cho Halim 8.000 đô la vì sự giúp đỡ kỹ thuật của ông, và ngày hôm sau, sau buổi liên hoan ăn mừng trong phòng với một cô gái gọi chính cái anh chàng Iraq ngây ngô ấy đã lên máy bay tư nhân về Paris. Đến giai đoạn này, Donovan cần phải rút khỏi chu trình để giảm nhẹ tình trạng bối rối cho Halim. Vì thế, anh ta cần biến đi, tuy nhiên vẫn để lại một số điện thoại ở London để Halim liên lạc. Donovan nói rằng những công việc ở Anh giữ anh lại đó và anh không biết sẽ phải vắng mặt trong thời gian bao lâu.
Hai ngày sau, Halim gặp lại những người cộng tác mới ở Paris, Itsik hấp dẫn hơn Donovan, muốn có những đồ án nhà máy điện hạt nhân của Iraq, với sự lượng định chính xác về việc lắp đặt nhà máy, khả năng của nó và chương trình của những công việc được xây dựng.
Lúc mới đầu, anh chàng Iraq vui lòng chiều theo những đòi hỏi của họ. Hai người Israel kia dạy Halim cách phô tô “từng tờ một”. Người ta đặt tờ giấy đặc biệt lên tài liệu cần phô tô, dùng sức nặng của một quyển sách hay bất kỷ một đồ dùng nào khác cũng được, đè lên nó trong nhiều giờ. Tờ giấy sẽ thấm hình ảnh vào trong đó, bề ngoài trông vẫn giống một tờ giấy bình thường, nhưng sau khi xử lý, hình ảnh phô tô sẽ hiện lên.
https://thuviensach.vn
Itsik càng bòn rút tin tức đối với Halim, trả tiền anh ta hậu hĩnh, thì anh chàng Iraq càng phát triển những tín hiệu của cái mà người ta gọi là “hội chứng của tình báo”: Những giọt mồ hôi nóng và lạnh, toát ra từ cơn sốt, mất ngủ, sự dày vò, những triệu chứng thể chất gây ra do sợ hãi bị bắt. Và càng hợp tác khăng khít, người ta càng sợ những hậu quả của nó.
Làm gì đây? Halim nghĩ ngay tức khắc đến anh bạn Donovan của mình. Anh ta sẽ biết. Anh ta quen biết nhiều người làm việc trong hàng ngũ quan chức cao cấp bí ẩn.
— Hãy giúp tôi, tôi xin anh - Halim nói tha thiết khi Donovan trả lời qua điện thoại - Tôi có những nỗi ưu phiền, nhưng tôi không thể nói những điều đó trên điện thoại. Tôi muốn có sự giúp đỡ của anh.
— Về điều ấy, bạn bè phải giúp thôi- Donovan đảm bảo vậy.
Hai ngày nữa, Donovan sẽ có mặt ở Paris và hẹn gặp Halim tại Khách sạn Sofitel sau khi anh tới.
— Tôi bị rơi vào bẫy sau cú giao kèo mù quáng bí mật với công ty Đức ở Amsterdam rồi - Halim bịa ra thế - Tôi ngao ngán lắm. Anh mới thực sự là người bạn của tôi, nhưng tôi lại để cho đồng tiền cám dỗ. Vợ tôi thì luôn luôn trách móc là không biết kiếm đủ tiền, không có tham vọng, khi tôi bỏ lỡ cơ hội. Tôi đã cư xử như một người ích kỷ và là một thằng đần. Tôi xin anh, tha lỗi cho tôi và hãy giúp tôi.
Donovan tỏ ra hào hiệp.
— Thôi bỏ qua chuyện đó đi, cái chính là làm ăn! - Donovan nói - Nhưng - Donovan nói bóng gió - những người Đức đó có thể là gián điệp của CIA.
Halim tảng lờ như không nghe.
https://thuviensach.vn
— Nhưng… nhưng, tôi đã nói cho họ tất cả những gì tôi biết - Halim kêu lên (điều này làm Donovan khoái chí). Và những cái đó không đủ cho họ sao!
— Gượm đã, để tôi suy nghĩ. Tôi có những mối quan hệ. Chẳng phải anh là người đầu tiên bị đồng tiền cám dỗ đâu. Anh hãy thư giãn một chút và tạo cho mình thời gian tốt. Sự việc cũng không đến nỗi trầm trọng như người ta nghĩ khi nhìn nó với ánh mắt đầu tiên đâu.
Buổi chiều hôm đó, Donovan và Halim cùng nhau đi ăn tối và uống vài chén. Buổi tối, Donovan thuê một cô gái gọi cho Halim.
— Nào ông bạn, cô gái sẽ giúp anh khỏi phiền muộn đấy - Donovan trêu đùa.
Nhiệm vụ thật khó khăn! Gần năm tháng trôi đi kể từ khi bắt đầu chiến dịch, một khoảng thời gian tương đối ngắn đối với nhiệm vụ loại này, nhưng đã thấy tầm quan trọng của cái cần được, việc thực hiện nhanh chóng là chủ yếu. Dù sao, sự thận trọng vẫn có hiệu lực với giai đoạn này, và Halim đang trong tâm trạng căng thẳng, khiếp sợ, cần khẩn trương nương nhẹ với anh ta.
Sau một buổi thảo luận quyết liệt ở nơi bí mật, quyết định được đưa ra là Ran S. cần phải làm cho Halim tin rằng đó là cú đòn của CIA.
— Thế thì họ sẽ đến bắt tôi! - Halim hốt hoảng - Chắc chắn họ sẽ đến bắt tôi!
— Không đâu - Donovan đảm bảo điều đó- Đó không phải như anh đã làm việc cho Israel, không có gì trầm trọng cả. Và nữa, có ai sẽ biết việc này? Tôi sẽ thoả thuận với họ. Họ chỉ cần nắm tình hình, duy nhất có thế thôi. Họ sẽ để cho anh yên.
— Còn những gì? Liệu tôi có phải nói cho họ thêm nữa không?
https://thuviensach.vn
— Này, cái đó chả có nghĩa gì với tôi đâu nhé, nhưng tôi nghĩ rằng anh hiểu - Donovan trả lời, đồng thời rút một trang giấy trong túi ra - đúng chưa! Đây này: Họ muốn biết phản ứng của Iraq khi nước Pháp đề nghị chuyển giao, chất đó gọi là gì? Caramel phải không? Thay thế cho chất Uranium đã được làm giàu. Anh đã nói với họ cái đó và anh sẽ không bao giờ nghe nói về họ nữa.
Halim nói rằng Iraq muốn mua Uranium đã được làm giàu, nhưng bằng mọi cách, Yahia El Meshad, một nhà vật lý gốc Ai Cập, trong vài ngày tới phải đến thanh sát dự án và chính ông là người thay mặt cho Iraq đưa ra quyết định cuối cùng.
— Liệu anh có dịp gặp ông ta không? - Donovan hỏi.
— Ô! Dĩ nhiên, ông ta phải gặp tất cả những người làm việc về dự án chứ!
— Tuyệt! Thế thì, anh có thể lấy được tin tức và anh sẽ thoát khỏi vụ việc.
Được an ủi, Halim đột nhiên thấy cần phải đi. Từ khi có tiền, Halim quyến luyến với cô gái gọi, có tên là Marie Claude Magal. Đó là một người phụ nữ trẻ dùng chỉ điểm cho cảnh sát, thế nhưng trên thực tế, chính Mossad đã thuê và trả tiền cho người này. Còn Halim, anh ta đã nói với Magal là muốn trở thành khách hàng thường xuyên. Cô gái này, theo gợi ý của Donovan, đã giới thiệu cho Halim cô bạn gái của mình.
Donovan năn nỉ nài Halim đứng ra tổ chức một bữa ăn tối với Meshad trong một quán rượu mà do ngẫu nhiên, anh ta cảm thấy ở đó “dễ chịu”.
Vào một buổi chiều đã định, Halim, bất ngờ giới thiệu Donovan với Meshad. Người Ai Cập này rất thận trọng, đành lòng nói xã giao “xin hân hạnh” rồi đi đến ngồi vào một bàn đồng thời nói Halim quay lại với ông khi nào nói chuyện với bạn xong. Quá bồn chồn, Halim không có khả năng đề
https://thuviensach.vn
cập về chủ đề chất Caramel nữa và Meshad không quan tâm gì đến những thông tin của Halim về Donovan, “người này mua tất và có thể mai mốt nó có ích cho họ”.
Sau đêm hôm đó, Halim điện thoại cho Donovan để báo cho biết là anh ta đã không thể moi được gì của Meshad. Chiều hôm sau, sau sự việc ở Khách sạn Soffitel, Donovan thuyết phục Halim tìm hiểu xem ngày nào các nguyên liệu hạt nhân được đưa xuống tàu gửi sang Iraq. Donovan đảm bảo rằng CIA bằng lòng và sẽ giữ yên lặng về việc đó.
Nhờ một nhân viên “da trắng” (không phải người Ả Rập), được trả tiền đang làm việc cho Chính phủ Pháp, Mossad biết được rằng Iraq từ chối việc thay Uranium được làm giàu bằng chất Caramel. Nhưng, Meshad, người chịu trách nhiệm về dự án của Iraq, có thể trở thành một tân binh có giá trị lớn. Làm thế nào để quyết định được việc đó?
Bà Samira từ Iraq trở về để tìm Halim. Tự phụ có được sự thăng tiến và đồng lương được nâng cao, Halim tỏ ra lãng mạn hơn, đưa vợ đi ăn hiệu. Thậm chí họ tính toán mua một chiếc xe ô tô.
Halim có thể là một nhà khoa học sáng giá. Ông ta có cố gắng nhiều nhưng không phải vì thế mà khôn ngoan hơn. Một đêm, không lâu sau khi vợ trở về, Halim không thể không nói cho vợ nghe về Donovan và những lo âu với CIA. Bà Samira nổi cơn thịnh nộ lên, dồn dập quở trách và nói rằng hai vụ việc đó có thể ông đã làm ăn với người Israel chứ không phải là CIA.
— Tại sao người Mỹ quan tâm đến dự án này Samira gầm lên - Còn ai khác, ngoài những người Israel và phải chăng tôi là người ngu, thậm chí chuốc lấy nỗi khổ để nói với ông những lời này?
Những tài xế của hai chiếc xe tải chở các động cơ máy bay Mirage từ nhà máy Dassault- Breguet tới kho La Seyne-surimer, gần cảng Toulon, đã không chú ý khi một chiếc xe tải thứ ba nối vào họ.
https://thuviensach.vn
Trong chiếc xe thứ ba, một loại ngựa thành Troie hiện đại, người Israel giấu trong containner bằng thép, một nhóm phá hoại và một nhà nguyên tử học. Nhờ vào những thông tin của Halim, họ hi vọng sẽ đưa được những người phá hoại thâm nhập vào vùng được kiểm tra rất khắt khe, đồng thời cũng biết rằng những người gác kiểm tra hàng ra khỏi kho tỉ mỉ hơn hàng đưa vào kho. Trong trường hợp đó, họ ra hiệu cho xe vượt lên. ít ra thì những người Israel cũng đã tính toán được những việc nói trên. Nhà nguyên tử học thì từ Israel đến bằng máy bay để xác định chính xác những nơi để gài vào trong các động cơ hạt nhân những lượng thuốc nổ, nhằm thu được hiệu quả tối đa.
Một trong số những người phục vụ gác là nhân viên mới, nhưng việc tra cứu của anh ta quả là chắc chắn mà không ai nghi vấn anh ta ăn cắp chìa khoá trong nơi lưu giữ vật liệu vài ngày nữa sẽ đưa xuống tàu gửi sang Iraq. Theo sự hướng dẫn của nhà vật lý, nhóm phá hoại đã gài vào trong các động cơ phản lực năm liều thuốc nổ bọc nhựa tại năm nơi chính xác.
Đột nhiên, một tai nạn trên lòng đường thu hút sự chú ý của những người đứng gác xung quanh kho. Một người qua đường, một phụ nữ trẻ đẹp, vừa bị một chiếc xe ô tô con làm té ngã. Hình như cô ta bị va chạm không trầm trọng. Dù thế nào đi nữa, những tiếng nói của cô vẫn nguyên vẹn và cô trách móc một cách thiện chí người lái xe không may kia.
Một nhóm tò mò xúm lại, trong đó những người phá hoại đã leo lên lưới sắt của nhà kho bên cạnh và họ đã trà trộn vào đám đông. Đảm bảo đầu tiên là những người gác không tới, một trong số những người phá hoại đã bí mật tì lên một kíp nổ nhỏ xíu rất tinh vi, bằng một cú đã tiêu huỷ 60% các cấu kiện của lò phản ứng, gây thiệt hại khoảng 23 triệu đô la, làm cho dự án của Iraq chậm lại nhiều tháng, nhưng lạ thay là không làm hỏng được phần còn lại của những vật liệu được lưu giữ trong kho.
Ngay khi có tiếng nổ, những người gác đổ dồn về phía nhà kho. Chiếc xe tranh thủ lách đi, trong khi những người phá hoại và cô gái “bị thương”
https://thuviensach.vn
kia vui sướng đi trên những con đường bên cạnh, họ đã được luyện tập tốt trò thể thao này. Nhiệm vụ được hoàn thành thắng lợi, các kế hoạch của Iraq bị chậm lại một cách nghiêm trọng, tạo ra sự bối rối lớn nhất cho Saddam Hussein.
Một nhóm nhỏ trong những nhà sinh thái học Pháp, tới lúc đó chưa ai biết đến, nhận trách nhiệm về vụ phá hoại, một hướng tìm mà cảnh sát đã gạt ra ngoài. Nhưng, trước sự im lặng của cảnh sát trong quá trình tiến hành điều tra, mỗi một tờ báo lại đưa ra những giả thiết riêng. Chẳng hạn tờ Nước Pháp buổi chiều nói rằng cảnh sát đang điều tra những “người cánh tả”, trong khi đó tờ Buổi sáng lại thiên về một vụ phá hoại của người Palestine đang hoạt động ủng hộ Lybie. Tuần báo Le Point chĩa sự nghi ngờ của mình vào FBI. Còn một số tờ báo khác thì buộc tội cho Mossad, nhưng người phát ngôn của Chính phủ Israel đã bác bỏ lời buộc tội này và cho đó là “bài Do Thái”.
Sau khi ăn tối ở một quán bên tả ngạn con sông, Samira và Halim trở về nhà vào lúc quá nửa đêm. Halim mở đài ra nghe với hi vọng thư giãn một chút, bằng cách nghe nhạc trước khi đi ngủ. Thay vì được thư giãn Halim đã bật thẳng dậy vì tin thời sự chớp nhoáng liên quan đến vụ nổ.
Halim tự thấy hoảng sợ.
Halim bắt đầu bước đi trong nhà, ném tất cả cái gì ông có trong tay một cách hung dữ, và thét lên một cách rời rạc.
— Cái gì bắt ông như thế? - Samira kêu lên át cả tiếng ồn ào - Có phải ông điên rồi không?
— Chúng phá nổ lò phản ứng rồi - Halim thốt lên - Chúng đã phá lò phản ứng! Sẽ đến lượt tôi, chúng sẽ giết tôi!
Halim gọi điện thoại cho Donovan.
https://thuviensach.vn
Khoảng gần một giờ sau, Donovan gọi lại.
— Trước hết, không được làm cái gì bậy bạ- Donovan đề nghị như vậy - Anh hãy bình tĩnh. Không ai có thể động tới chỗ anh đâu. Chiều mai hãy đến khách sạn của tôi.
Halim run sợ và ngẫu nhiên hôm sau đến Khách sạn Soffitel trình diện. Anh ta đã không cạo râu và không chợp mắt suốt đêm qua.
— Những người Iraq sẽ đến bắt tôi, đó là điều chắc chắn- Halim nói - Sau đó, họ sẽ giao tôi cho người Pháp. Người Pháp sẽ chém đầu tôi.
— Anh chả có gì để mà xem xét - Donovan cam đoan và suy nghĩ trong hai giây - Không ai có lý do để chê trách anh.
— Thật tồi tệ. Tồi tệ. Liệu anh có nghĩ rằng người Israel đứng đằng sau vụ đó không? Samira nghĩ là có. Có thể như vậy ư?
— Thôi, nào anh bạn, hãy trấn tĩnh lại. Anh định nói về cái gì? Những người mà tôi làm việc với họ không bao giờ dính líu vào một vụ đánh bom. Chắc chắn đó là một câu chuyện của tình báo công nghiệp. Chính đó là lĩnh vực tranh giành tàn bạo, chính anh đã nói với tôi điều này.
Halim tuyên bố là ông sẽ quay về Iraq. Vợ ông muốn trở về, và thời gian Halim ở Paris đã đủ rồi. Càng sống xa những con người như vậy, Halim càng thấy tốt hơn. Thậm chí họ sẽ không theo đuổi ông đến tận Bagdad!
Donovan, người muốn gạt bỏ mọi trách nhiệm dính líu của người Israel, vẫn giữ lý lẽ do phá hoạt về công nghiệp và nói với Halim rằng nếu Halim có mong muốn thay đổi thực sự cuộc sống của mình sao lại không bắt tay tiếp xúc với người Israel? Donovan có hai lý do để đưa ra lời khuyên với Halim: Không nghi anh ta làm ăn với người Israel và nhất là chuẩn bị dọn đường cho việc tuyển mộ dứt khoát Halim.
https://thuviensach.vn
— Họ sẽ trả tiền hậu hĩnh. Họ sẽ kiếm cho anh một căn cước mới và bảo vệ anh. Họ phải chết vì ham muốn biết những gì anh biết về nhà máy điện nguyên tử.
— Không, không thể như vậy được - Halim đáp lại - Không, nhất định không làm ăn với họ. Tôi về nước mình.
Và thế là Halim về.
Vấn đề còn lại: Meshad, một trong số những nhà thông thái Ả rập nổi tiếng trong lĩnh vực hạt nhân, gần gũi với các giới chức dân sự và quân sự cao cấp của Iraq, một con người của lĩnh vực này có thể làm Mossad quan tâm. Mặc dù có sự giúp đỡ tự nguyện của Halim, nhưng nhiều vấn đề chủ yếu vẫn còn bị gác lại. Chính trong một chuyến đi thường xuyên của mình đến Paris, ngày 7 tháng 6 năm 1980, mà Meshad phải có quyết định dứt khoát liên quan đến việc mua bán. Tại một chuyến viếng thăm ở trung tâm Saclay, ông đã tuyên bố với các nhà bác học Pháp: “Chúng tôi sẽ thay đổi tiến trình lịch sử của thế giới Ả rập”, và chính đó thực sự là mối lo ngại cho Israel. Mossad nhận được bức telex từ Pháp ghi rõ ngày, giờ đến của Meshad cũng như số phòng khách sạn dành cho ông (9041 ở Méridien) điều đó tạo thuận lợi cho việc đặt micro nghe trộm.
Meshad, sinh ngày 11 tháng 1 năm 1932 tại Banham, Ai Cập. Đó là một nhà bác học nghiêm túc và tài giỏi, với mái tóc đen bị rụng đi chút ít.
Hộ chiếu của ông cho thấy ông là Hiệu trưởng ở Trường Đại học Tổng hợp Alexandrie, trong ban Khoa học hạt nhân.
Sau này, trong một cuộc nói chuyện với một nhà báo Ai Cập, vợ Meshad, bà Zamba, kể rằng họ đã chuẩn bị đi nghỉ hè ở Thủ đô Lơ-ke cùng với ba người con (hai gái, một trai). Meshad đã mua vé máy bay, khi một người chịu trách nhiệm của trung tâm Saclay điện thoại cho ông. Bà Zamba nghe được ông ta trả lời: “Tại sao phải là tôi? Tôi có thể cử một trong số
https://thuviensach.vn
những cộng sự của mình”. Bà cũng nói rằng bắt đầu từ lúc đó, chồng bà trở nên bị căng thẳng đầu óc và cáu kỉnh, và bà nghĩ rằng một nhân viên tình báo Israel đã chui vào trong Chính phủ Pháp, giăng một cái bẫy đối với chồng bà. “Tất nhiên công việc của ông ấy thật nguy hiểm. Ông thường nói rằng ông sẽ chế tạo một quả bom nguyên tử với bất cứ giá nào, thậm chí phải trả giá bằng cả cuộc sống của mình”.
Một bản giải thích chính thức do nhà cầm quyền Pháp công bố với báo chí khẳng định rằng ông Meshad đã bị một người phụ nữ làm tiền bắt chuyện trong cầu thang máy khi ông lên phòng ở tầng 9 vào lúc 19 giờ ngày 13 tháng 6 năm 1980. Mossad đã biết Meshad miệt mài với thói loạn dâm khoái đản (sado-masochisme) và ông là khách thường xuyên của một cô gái gọi tên là Marie Express. Ông đã thoả thuận là cô gái sẽ đến thăm ông vào lúc 19 giờ 30 phút. Tên thật của cô ta là Marie Claude Magal, chính là cô gái mà Ran S. đã giới thiệu cho Halim. Cô ta đã làm việc rất nhiều cho Mossad cho dù cô chẳng biết tên những người thuê mình. Thế nhưng khi cô được trả tiền hậu, cô không thắc mắc gì.
Người Israel hiểu rằng Meshad là một con người cứng rắn và người ta không có thể lừa ông ta một cách dễ dàng như anh chàng Halim cả tin kia. Vì ông ta chỉ ở Paris có vài ngày, nên cần có quyết định đặt vấn đề một cách thẳng thừng. “Nếu ông ta chấp nhận, người ta sẽ cam kết với ông ta Arbel giải thích như vậy - Nếu không, ông ta sẽ chết”. Ông ta khước từ. Yehuda Gil, một katsa nói tiếng Ả Rập, có mặt ở trong phòng của Meshad trước khi Magal đến một lúc. Với tính đa nghi, Meshad hé mở cánh cửa mà không cắt bỏ dây xích an toàn.
— Ông là ai? - Meshad kèo nhèo hỏi - Ông cần gì?
— Tôi được một cường quốc cử đến. Cường quốc đó sẵn sàng trả đắt giá cho một vài thông tin - Gil nói.
— Ông xéo đi ngay, một loài chó, hay tôi phải gọi cảnh sát!
https://thuviensach.vn
Gil rút lui. Thực ra ông bay ngay về Israel để người ta không thể quy trách nhiệm về hậu quả của những sự kiện.
Còn đối với Meshad, số phận của ông đã được xác định.
Mossad chỉ giết những người mà bàn tay họ đã nhuốm máu. Và Meshad biết có thể sẽ có những bàn tay nhuốm máu trẻ em Israel, nếu như dự án của ông ta được thực hiện. Vậy tại sao còn chậm trễ?
Tuy vậy, Mossad vẫn đợi cho Magal toại nguyện với người khách của mình và đợi cô đi khỏi. Hai người lặng lẽ lẻn vào phòng của Meshad trong khi ông đang ngủ và cắt cổ ông. Sáng ngày hôm sau, một cô hầu phòng phát hiện thấy một xác chết đầy máu. Cô ta đã đến phòng nhiều lần, nhưng tấm màn “không bị lộn xộn”. Đợi mãi, cuối cùng cô gõ cửa, không thấy có tiếng trả lời và cô vào phòng. Cảnh sát Pháp cho nguyên nhân là về công việc chuyên môn. Người ta không ăn cắp gì cả, không lấy tiền, không lấy tài liệu. Nhưng, cảnh sát phát hiện trong chiếc khăn ở phòng tắm có dấu môi son đỏ.
Magal đã bị một cú choáng khi nhận được tin về vụ giết người. Meshad còn sống khi cô ta từ giã ông. Nắm được một nghi vấn và để bảo vệ mình, Magal đi tìm cảnh sát và khai rằng, khi cô đến, cô thấy Meshad khùng lên với một gã đang cố nài thuê tiền ông ta, chỉ trong một lát thế thôi.
Magal đã thổ lộ với người bạn, một khách hàng cũ “đều đặn”- Halim. Đến lượt mình, Halim kể lại câu chuyện cho một nhân viên của Mossad nghe.
Đêm 12 tháng 7 năm 1980, Magal làm nghề của mình trên đại lộ Saint - Germain, giữa lúc đó, một người dừng chiếc xe Mercedes đen bên lề đường và ra hiệu cho cô đến.
Không có gì ngạc nhiên về điều đó cả. Trong khi Magal đang trao đổi với người khách giàu có của mình, một chiếc Mercedes đen khác tách ra và
https://thuviensach.vn
lao thẳng trên đại lộ. Vì chiếc xe chạy lướt qua họ, người đàn ông đang trao đổi với Magal đã đẩy cô gái gọi một cái mạnh. Do mất thăng bằng, cô gái ngã vào chiếc xe đang lao qua và chết ngay tức khắc. Hai chiếc xe kia đã biến đi trong đêm.
Ngay cả những bản án giống nhau đối với Meshad và Magal, những suy nghĩ mà nó đưa ra trước với họ là khác nhau xa. Đầu tiên là về Magal, Tổng hành dinh ở Tel Aviv nhận được những báo cáo, khi đã được giải mã, họ thấy Magal đã nói với cảnh sát. Những khó khăn có thể có từ hậu quả đó làm cho những người Israel lo ngại.
Thông qua cấp chỉ đạo, những lo ngại này đã được chuyển ngay cho người lãnh đạo Mossad. Chỉ huy Mossad đã quyết định phải “thanh toán” Magal.
Ngược lại, đối với vụ giết Meshad, người đã có tên trong danh sách “những người phải giết”, quyết định xuất phát từ một chu trình hết sức bí mật và cần có sự đồng ý của Thủ tướng Israel.
Con số tên người được phác hoạ trong danh sách thay đổi một cách đáng kể, từ một hoặc hai cho đến một trăm hay hơn nữa, chuyển biến theo cường độ của các cuộc khủng bố chống Israel.
https://thuviensach.vn
CUỘC HÀNH QUÂN BABYLONNE
Việc Mỹ và Anh cho các máy bay chiến đấu của họ liên tiếp tấn công các mục tiêu trên lãnh thổ Iraq, với lý do do họ tự đặt ra “bảo vệ vùng cấm bay, bảo vệ người Kurt”… không chỉ vi phạm thô bạo chủ quyền của một nước thành viên Liên hợp quốc và luật pháp quốc tế, mà làm dư luận liên tưởng tới cuộc tập kích phá hủy nhà máy điện hạt nhân của Iraq cách đây 20 năm do không quân Israel tiến hành với cái tên “Cuộc hành quân Babylonne”. Dưới đây, chúng tôi phỏng dịch lại sự kiện trên do nhà báo Claire Hoy viết theo lời kể của Victor Ostrovsky.
“Ngày 7 tháng 6 năm 1980, vào lúc 16 giờ, một ngày chủ nhật nắng đẹp, 12 chiếc F-15 và 16 do Mỹ sản xuất, đã cất cánh từ căn cứ Beersheba (không phải từ căn cứ Eilat như các phương tiện thông tin của thế giới thông báo, vì căn cứ này quá gần các trạm rada của Jordanie), để thực hiện một nhiệm vụ đặc biệt nguy hiểm, diễn ra trong 90 phút. Sau khi bay 1000 km trên lãnh thổ kẻ thù, những chiếc máy bay này đã tới Tuwaitha, nằm sát Thủ đô Bagdad, và phá huỷ nhà máy điện nguyên tử của Iraq”. Một chiếc máy bay giống như máy bay chuyển thư đường dài của công ty Air Lingus cùng bay với các máy bay Israel (vì người Irlandais thuê máy bay của họ cho các nước Ả Rập, sự có mặt của nó không làm ai ngạc nhiên). Nhưng, đó thực ra là một máy bay Boing 707 của Israel, một chiếc máy bay vận tải, các máy bay cường kích triển khai theo đội hình hẹp, chiếc 707 bay đúng bên dưới họ để ngụy trang và bay theo hành lang đường bay của máy bay dân sự. Các phi công lái máy bay giữ “yên lặng”, điều đó có nghĩa là họ không chuyển bất kỳ một bức điện nào cả, nhưng họ luôn nhận được tín hiệu của một máy bay được trang bị máy móc thông tin hỗ trợ để phục vụ cho việc làm nhiễu các tín hiệu khác, bao gồm cả những ra đa của địch.
Bay chừng nửa quãng đường trên lãnh thổ Iraq, thì chiếc Boing tiếp nhiên liệu cho các máy bay chiến đấu trên không; nếu không tiếp nhiên liệu,
https://thuviensach.vn
các máy bay sẽ không đủ nhiên liệu để quay trở lại Israel chừng nào họ bị truy đuổi. Hoàn thành nhiệm vụ, chiếc Boing 707 được hai máy bay chiến đấu bảo vệ, bay một nửa vòng, cắt ngang qua Syrie, để cuối cùng hạ cánh xuống Ai Cập. Hai máy bay chiến đấu rời khỏi chiếc Boing ngay khi họ bay khỏi không phận của Iraq, và quay trở về căn cứ ở Beersheba.
Trong thời gian này, các máy bay khác vẫn tiếp tục hành trình của mình. Các máy bay được trang bị tên lửa Sidewinder, bom phá thành từng mảnh nhỏ và một tấn bom điều khiển bằng la de.
Nhờ có những thông tin của Halim, người Israel biết chính xác đánh vào đâu để gây ra những tổn thất tối đa. Mục tiêu là phá huỷ cái vòm lớn của lò phản ứng của nhà máy điện. Từ mặt đất, một người Israel dùng một máy phát có công suất mạnh phát tín hiệu hướng dẫn các phi công đến mục tiêu.
Chỉ có hai phương pháp đạt tới mục tiêu.
Phương pháp thứ nhất, mục tiêu chỉ có thể nhìn thấy, khi máy bay phải bay với tốc độ là 1.200km/giờ. Cần nhận rõ mặt đất, nhất là mục tiêu lại nhỏ. Đương nhiên, các phi công Israel không có thời gian rảnh rỗi để luyện tập trên vùng trời Bagdad. Tuy nhiên, họ đã được luyện tập trên lãnh thổ Israel với mẫu giống nhà máy này.
Biện pháp thứ hai là làm công việc hướng dẫn bằng cọc tiêu, một người làm vật để tìm kiếm. Từ đó, mới có mặt của một chiến sỹ Israel ở sát cạnh nhà máy điện. Nhưng với biện pháp thận trọng, Mossad cũng đã tuyển mộ được một kỹ thuật viên Pháp và đề nghị người này giấu một vali các cọc tiêu ở bên trong nhà máy điện nguyên tử. Vì những lý do gì đó, anh ta đã kề cà trong nhà máy và là nạn nhân duy nhất của cuộc tấn công cảm tử này. Lúc 18 giờ 30 phút, giờ địa phương, những chiếc máy bay đã bay là là mặt đất để tránh ra-đa phát hiện, giữ ở độ cao đúng 600m trước khi tới mục tiêu.
https://thuviensach.vn
Trận đánh nhanh đến nỗi nó làm thất bại sự phòng vệ của ra-đa và thêm vào đó, mặt trời lặn phía sau lưng những người tấn công làm loé mắt những người Iraq đang điều khiển các bệ pháo phòng không. Những chiếc máy bay tấn công khi bổ nhào xuống mục tiêu, cái nọ tiếp theo cái kia, bất thình lình đến mức những người Iraq chỉ có thể bắn những loạt đạn vô hại lên bầu tròi. Không có bất kỳ chiếc tên lửa Sam nào được bắn lên, cũng không có một chiếc máy bay Iraq nào được lệnh truy kích những chiếc máy bay chiến đấu của Israel. Họ đã bay trên một độ cao để trở về căn cứ và lần này đã sử dụng con đường ngắn hơn, qua không phận của Jordanie. Saddam Hussein, người muốn biến nước Iraq trở thành một cường quốc hạt nhân, đã thấy những mơ ước của mình bị tiêu tan.
Nhà máy điện hạt nhân đã hoàn toàn bị phá huy. Chòm cao đồ sộ bảo vệ xung quanh lò phản ứng đã bị sập xuống tận móng và những bức tường bê tông cốt thép đã bay tung lên thành từng mảnh. Hai trong số những toà nhà quan trọng nhất đã bị hư hại nghiêm trọng. Các phi công đã quay phim hoạt động bằng máy quay video và họ đã chiếu những hình ảnh ghi được cho một uỷ ban Nghị viện Israel xem. Người ta đã nhìn thấy phần trung tâm của lò phản ứng nổ tung lên và đổ sập xuống thùng tái làm lạnh.
Do Mossad biết được là lò phản ứng sẽ đưa vào vận hành ngày 1 tháng 7, Begin đã ra lệnh tấn công trước vào cuối tháng 4. Nhưng, các báo đã cho đăng tải bài bình luận của cựu Bộ trưởng Quốc phòng, Ezer Weizman, nói rằng ông Begin “đã chuẩn bị một chiến dịch bầu cử dại dột (khinh xuất)”, do cuộc tấn công đã đem lại.
Một ngày khác được ghi nhận, ngày 10 tháng 5, bảy tuần trước ngày bầu cử, cũng bị bãi bỏ khi bà Simon Perés, Chủ tịch Đảng Lao động, gửi một bức thư “cá nhân” và “tuyệt mật” cho ông Begin, ra lệnh từ bỏ cuộc tấn công với cái cớ: Những thông tin của Mossad không “thực Perés cũng đã dự tính là cuộc tấn công sẽ gây ra việc cô lập Israel “như một người Ả Rập đứng giữa sa mạc”.
https://thuviensach.vn
Ba giờ đồng hồ sau khi cất cánh, các phi công đã trở về căn cứ của mình an toàn. Thủ tướng Menahem Begin ngồi chờ đợi tin tức ngay ở nhà mình, trên đường Smolenskinne cùng đầy đủ các quan chức văn phòng của mình.
Vài phút trước lúc 19 giờ, tướng Rafael Eitan, Tham mưu trưởng Quân đội Israel, đã gọi điện thoại cho Begin, để thông báo thắng lợi của nhiệm vụ (được gọi tên là cuộc hành quân Babylonne) và bảo đảm với ông rằng đã không có bất cứ sự thiệt hại nào về phía Israel.
Người ta dự tính là Begin sẽ kêu lên: Baruch Hashem! Câu đó nghĩa là: “ơn trời đã ban phúc”!
Phản ứng nóng của Saddam Hussein đã không bao giờ được công bố.
https://thuviensach.vn
Phần thứ nhất:
Học sinh sỹ quan khóa 16
Chương I:
TUYỂN MỘ
Cuối tháng 4 năm 1979, tôi trở về Tel Aviv, sau hai ngày ngồi trong một chiếc tàu ngầm. Viên chỉ huy của tôi đưa cho tôi một lệnh triệu tập: Tôi phải trở về căn cứ quân sự Shalishut, gần Ramat Gan, trong vùng ngoại vi Tel Aviv để có một cuộc gặp ở đấy.
Khi đó, tôi là thiếu tá hải quân, chỉ huy bảo quản vũ khí ở Tổng hành dinh của Hải quân ở Tel Aviv, trong ban tác chiến.
Tôi sinh ngày 28 tháng 11 năm 1949, tại Edmonton, tỉnh Alberta, Canada. Khi cha mẹ tôi chia tay, tôi còn là một đứa trẻ con. Trong Đại chiến thế giới thứ hai, cha tôi đã phục vụ trong Lực lượng Không quân Hoàng gia Canada và đã hoàn thành nhiều nhiệm vụ khi lái chiếc máy bay ném bom Lancaster trên bầu trời nước Đức. Sau chiến thắng, ông đã gia nhập đội quân Do Thái Palestine để tham gia vào cuộc chiến tranh Độc lập. Là đại uý, ông được giao chỉ huy Căn cứ Không quân Sede Dov, nằm ở vùng ngoại vi phía Bắc Tel Aviv. Mẹ tôi, một người Do Thái Palestine, cũng đã phục vụ đất nước trong thời gian chiến tranh. Bà đã hướng dẫn một đoàn xe vận tải cho người Anh từ Tel Aviv đến Cai Rô. Cuộc chiến tranh kết thúc, bà gia nhập Haganah, cuộc kháng chiến của người Do Thái. Là giáo sư, bà đem tôi theo sống với bà ở London, trong vùng Ontario, rồi một thời gian ngắn ở Motréan. Sau cùng chúng tôi ở Holon, gần Tel Aviv. Khi tôi 9 tuổi, cha tôi đã phải di cư từ Canada sang Hoa Kỳ.
Chúng tôi có trở lại Canada, nhưng khi 13 tuổi, chúng tôi lại về sống ở Holon. Sau đó, mẹ tôi trở lại hẳn Canada, để tôi ở với ông bà nội, Haim vào
https://thuviensach.vn
Margolin. Ông bà tôi đã phải chạy trốn khỏi cuộc tàn sát ở Nga năm 1912 cùng với người con trai là Rafa. Ông bà tôi mất một người con trai trong một cuộc tàn sát và có hai người con khác ở Israel: Một trai là Maza và một gái, Mira là mẹ tôi. Ông bà tôi là người đi khai khẩn, mỏ đường. Là một kế toán có nghề, nhưng ông cam lòng phải làm việc lau rửa sàn nhà cho một hãng Do Thái, trong lúc chờ các bằng tốt nghiệp của mình từ Nga chuyển tới. Sau đó ông trở thành chuyên gia kế toán được kính trọng.
Tôi tiếp nhận một nền giáo dục sioniste. Trước khi thành lập Nhà nước Israel, cậu Maza của tôi đã tham gia vào một đơn vị ưu tú của quân đội trong tương lai, những “con chó Samson”, và nhờ nó, đã chiến thắng trong cuộc chiến tranh giành độc lập.
Nhưng ông bà tôi là những người duy tâm (không thực tế). Tôi lớn lên với hình ảnh một nước Israel mà ở đó sữa và mật ong tràn ngập, hình ảnh nước Israel đã minh chứng cho mọi sự hi sinh. Đối với tôi, Israel là một nước mẫu mực cho toàn thế giới về sự hào hiệp, tốt bụng. Mong sao có một vụ bê bối về chính trị hoặc tài chính, tôi muốn thấy sai sót của sự quan liêu nhỏ nhặt của Chính phủ và Chính phủ sẽ tự sửa chữa. Tôi thực sự tin tưởng vào những con người vĩ đại đã bảo vệ quyền lợi của chúng tôi, như Ben Gourion, người mà tôi ngưỡng mộ vô hạn. Tôi căm thù ông Begin, con người mà tôi không thể chịu nổi. Tôi lớn lên giữa lúc khao khát sự khoan dung, mà những người Ả Rập được coi như những người nhân đạo. Trước đây chúng tôi sống hoà bình với họ và chúng tôi tin chắc rằng sẽ có một ngày, sự đồng cảm giữa chúng tôi sẽ thắng thế. Đó là cái nhìn của một người Israel như tôi.
Trước khi đủ 18 tuổi, tôi đã tòng quân và vào lính trong ba năm. Chín tháng sau, tôi được nhận quân hàm thiếu uý trong đơn vị quân cảnh.
Tôi là viên sỹ quan trẻ nhất trong Quân đội Israel.
https://thuviensach.vn
Tôi đã phục vụ trên kênh đào Suez, trong vùng cao nguyên Golan, trên các triền sông của Jordanie. Tôi phục vụ ở đó khi người Jordanie đang đánh đuổi PLO ra khỏi đất nước họ và chúng tôi đã cho phép các xe tăng của họ vượt qua biên giới của chúng tôi để bao vây quân Palestine. Đó thực sự là lạ lùng. Jordanie là kẻ thù của chúng tôi, nhưng PLO còn là kẻ thù lợi hại hơn.
Trong tháng 11 năm 1971, sau khi tôi mãn hạn nghĩa vụ quân sự, tôi lại quay trở về sống ở Edmonton. Tôi đã sống ở đó năm năm. Tôi đã kiếm sống bằng cách làm việc quảng cáo hoặc điều hành một cửa hàng bán thảm. Chính vì thế mà tôi không tham gia cuộc chiến tranh Kippour năm 1973, và tôi biết rằng tôi sẽ không phải vướng víu vào gánh nặng này sau khi đã trả hết món nợ của mình. Tôi trở lại Israel năm 1977, để gia nhập vào hải quân.
Khi tôi tới trình diện tại căn cứ Shalishut, người ta đưa tôi vào một phòng nhỏ. Trong phòng, có một người nước ngoài, ngồi sau chiếc bàn làm việc đón tôi.
— Tên anh đã được tuyển chọn trong máy tính - Ông ta vừa giải thích cho tôi tay vừa lật một vài trang giấy - Anh đã đáp ứng được những tiêu chuẩn của chúng tôi. Anh đã phục vụ cho Tổ Quốc mình, nhưng còn một cách để anh phục vụ hữu ích hơn. Liệu anh có thể ra đi được không?
— Thật sung sướng! Đó là việc gì?
— Trước hết anh phải qua các cuộc kiểm tra, chúng tôi phải kiểm tra xem anh có tài năng cần thiết không. Người ta sẽ triệu tập anh.
Hai ngày sau, tôi nhận được lệnh trình diện tại một căn nhà ở Herzlia vào lúc hai mươi giờ. Và thật bất ngờ, một thầy thuốc tâm thần của căn cứ hải quân ra mở cửa cho tôi. Mọi việc mở đầu tốt đẹp ! Ông ta báo trước cho tôi biết rằng ông đã đi tìm hiểu tôi thay cho một nhóm an ninh và dặn tôi không phải nói một lời nào ở căn cứ hải quân cả. Tôi hứa rằng sẽ yên lặng.
https://thuviensach.vn
Trong bốn tiếng đồng hồ, họ đã kiểm tra tôi đủ kiểu: Dấu mực, phản xạ tâm lý…
Một tuần sau, người ta hẹn gặp tôi ở phía Bắc Tel Aviv, gần Bait Hahayal. Tôi đã nói mọi việc với vợ tôi và chúng tôi có cảm giác là Mossad đứng đằng sau tất cả. Khi người ta lớn lên ở Israel, người ta sẽ cảm thấy điều đó. Và rồi, những điều khác nữa có thể là gì đây?
Cuộc nói chuyện này, với một người tên là Ygal, là cuộc nói chuyện đầu tiên của một loạt những cuộc thảo luận tiếp theo xung quanh một tách cà phê Scala Tel Aviv. Ygal, luôn kết thúc cuộc gặp của chúng tôi bằng một lời nói độc thoại không có kết để chuyển đến tôi niềm tin của ông ta. Tôi cũng phải trả lời hàng trăm câu hỏi như: “Nếu anh phải giết một ai đó vì Tổ Quốc, anh có cho đó là một tội phạm không? Tự do có quan trọng đối với anh không? Phải chăng có cái gì đó quan trọng hơn tự do?”. Tôi chắc chắn rằng đó là vì Mossad, Tôi hiểu những câu trả lời mà họ đang chờ ở tôi. Và vì tôi cũng muốn gia nhập Mossad bằng mọi giá.
Không lâu, các cuộc nói chuyện này cứ ba ngày diễn ra một lần và kéo dài suốt bốn tháng. Sau đó, người ta kiểm tra y tế đầy đủ đối với tôi trong một căn cứ quân sự. Thông thường, những người đi khám bệnh trong quân đội, có tới một trăm năm mươi người, họ phải xếp hàng. Đó là làm việc theo dây chuyền. Nhưng ở đó, tôi có cả một đơn vị y tế (mười phòng khám, mỗi phòng có một bác sỹ, một y tá) cho riêng mình tôi và chính họ lại phải chờ đợi tôi! Mỗi một bác sỹ nghe khám cho tôi trong hơn nửa giờ. Người ta bắt tôi làm một loạt xét nghiệm. Hình như tôi thấy có một ai đó nữa.
Nhưng người ta thường không giải thích cho tôi biết là họ mong chờ gì ở tôi. về phần mình, tôi đã sẵn sàng tất cả. Ygal, cuối cùng cho tôi biết việc tập luyện chủ yếu ở trong nước Israel, nhưng xa nhà. Tôi chỉ gặp gỡ gia đình được hai hay ba tuần gì đó. Tôi lo ngại người ta sẽ gửi tôi ra nước ngoài và trong trường hợp đó, tôi có thế quay về nhà trong hai tháng. Tôi từ chối. Ngoại trừ vấn đề là tôi vắng mặt quá lâu. Tuy nhiên, khi người ta yêu
https://thuviensach.vn
cầu tôi suy nghĩ kỹ trước khi đưa ra câu trả lời quyết định, tôi chấp nhận. Khi đó họ liên hệ với Bella vợ tôi, và trong tám tháng sau, họ liên tiếp điện thoại cho chúng tôi.
Tôi đã đi lính, do vậy, tôi không cảm thấy mình có lỗi với đất nước. Hơn nữa, tôi lại là một người dân tộc thiên tả. Tôi tin rằng điều có thể được, trước hết là ở trong nước Israel. Rút cuộc, tôi mong muốn vừa nhận công việc, đồng thời không rời bỏ gia đình.
Tôi chả biết gì về cương vị tôi sẽ làm sau đó, nhưng sau này, khi tôi gia nhập Mossad, tôi hiểu rằng người ta đào tạo tôi để đưa vào đơn vị Kidon, một ngành hoạt động của Metsada. Metsada sau đó trở thành Komemiute, là một vụ gồm các chiến sỹ của Mossad. Nhưng đối với thời đó, tôi không sẵn sàng bỏ những người thân của mình.
Tôi đã từ giã hải quân vào năm 1981, sau khi đã phục vụ ở Lyban, lúc cuộc chiến tranh bắt đầu. Là một hoạ sĩ, tôi quyết định đến với lợi ích của mình, và tôi đã lao vào vẽ tranh trên kính. Tôi cố gắng bán những sản phẩm của mình, nhưng tôi nhanh chóng nhận ra rằng, những tranh vẽ trên kính không đem lại hiệu quả ở Israel. Không còn nghi ngờ gì nữa là những tranh vẽ trên kính đã gợi lại quá nhiều về các nhà thờ. Không một ai mua tranh của tôi, nhưng kỹ thuật vẽ của tôi đã làm mọi người quan tâm. Vì vậy, tôi đã chuyển cửa hàng tranh ảnh của mình thành trường học.
Tháng 10 năm 1982, tôi nhận được một bức điện ra lệnh cho tôi gọi một số số điện thoại vào thứ năm tiếp theo, trong khoảng từ chín giờ đến mười chín giờ và hỏi Deborah. Tôi tuân lệnh.
Người ta cho tôi một địa chỉ ở tầng trệt trong ngôi nhà Handar Dafna, trên đại lộ Roi-Saul ở Tel Aviv, một trong số những tháp bằng bê tông, như người ta thường thấy ở khắp nơi trên đất nước Israel. Chỉ có các văn phòng làm việc ở địa chỉ này.
https://thuviensach.vn
Về sau tôi hiểu đó là nơi ngự trị của Tổng hành dinh Mossad.
Tôi bước vào phòng đợi. Chỉ có một chiếc ghế băng ở bên phải và ở bên trái lối vào có một tấm bảng bí mật, chỉ dẫn: “Cơ quan An ninh. Tuyển mộ”. Kinh nghiệm trước đây vẫn còn ám ảnh tôi.
Tôi có linh cảm đã bỏ lỡ một cơ hội.
Với lòng kiên nhẫn và lo âu, tôi đã đến nơi hẹn trước một giờ. Tôi ngồi ở chỗ bán cà phê trên tầng hai để giết thời gian. Phía bên này của toà nhà, quán cà phê, các nhà băng, các công ty tư nhân, tất cả hiện ra một cách tẻ nhạt, nhưng Tổng hành dinh của Mossad như một toà nhà trong một toà nhà. Tôi gọi một chiếc bánh mỳ kẹp jam bông, pho mát, tôi còn nhớ rằng khi đó, trong lúc nhai bánh, tôi liếc xung quanh xem có những tân binh khác không.
Giờ hẹn đã tới. Tôi đi xuống văn phòng đã được chỉ dẫn và người ta dẫn tôi sang một phòng nhỏ có một chiếc bàn to bằng gỗ sáng. Trên bàn, có một chiếc khay công văn và một máy điện thoại. Trên tường, treo một chiếc gương, một tấm ảnh của ai đó mà trông mặt tôi thấy quen thuộc, nhưng tôi không có thể đặt một cái tên cho khuôn mặt đó.
Ngồi sau chiếc bàn làm việc là một người có vẻ mặt dễ gần. Ông ta giở một tập hồ sơ mỏng, lướt qua nhanh rồi nói với tôi:
— Chúng tôi tuyển anh. Mục đích của chúng ta là bảo vệ những người Do Thái trong cộng đồng quốc tế và chúng tôi nghĩ rằng đó là thẩm quyền của anh. Điều đó nghĩa là chúng ta là một gia đình lớn, phải không? Tôi không giấu anh, đó là một công việc khó, và thậm chí nguy hiểm. Nhưng tôi không thể nói gì hơn với anh vì anh đã qua một số sát hạch (kiểm tra).
Ông ta tiếp tục giải thích và báo cho tôi biết trước là người ta sẽ cho triệu tập tôi sau mỗi loạt kiểm tra. Nếu tôi không đạt ở loạt kiểm tra nào đó
https://thuviensach.vn
thì người ta sẽ dừng ở đấy. Nếu tôi vượt qua được thì người ta sẽ chỉ dẫn cho tôi những công đoạn tiếp theo.
— Nếu anh không đạt, hoặc nếu anh bỏ, anh không cần phải tìm để tiếp xúc với chúng tôi nữa. Những quyết định của chúng tôi là dứt khoát. Như thế rõ rồi chứ?
— Vâng.
— Rất tốt. Sau hai tuần nữa hãy đến đây vào lúc chín giờ. Chúng ta sẽ bắt đầu những môn kiểm tra.
— Liệu tôi có phải xa gia đình trong thời gian lâu không? — Không, điều đó sẽ không cần thiết.
— Thế thì đồng ý. Trong hai tuần nữa, tôi sẽ tới.
Đúng ngày hẹn, người ta đưa tôi vào một phòng đợi, ở đó có chín người khác đã ngồi vào những chiếc bàn dành cho học sinh. Người ta phát cho chúng tôi câu hỏi dày ba mươi trang gồm các câu hỏi về cá nhân, những câu kiểm tra đủ loại, để biết chúng tôi là ai, điều chúng tôi suy nghĩ và tại sao. Khi các câu hỏi được trả lời đầy đủ và được thu lại, người ta nói với chúng tôi:
— Chúng tôi sẽ triệu tập các anh.
Thực ra, một tuần sau, tôi đã được triệu tập và có một người kiểm tra trình độ tiếng Anh của tôi. Tôi nói tiếng Anh không có trọng âm. Người ta hỏi tôi nghĩa của một số thuật ngữ tiếng lóng mà trong đó một số từ được ghi lại, chẳng hạn như “sensass”. Người ta cũng hỏi tôi về các thành phố của Canada và của Hoa Kỳ, tên Tổng thống Hoa Kỳ và cứ như thế họ tiếp tục hỏi.
https://thuviensach.vn
Các cuộc triệu tập nối tiếp nhau trong ba tháng, nhưng lần này các cuộc kiểm tra diễn ra trong toà nhà của Mossad. Tôi và các bạn tôi qua kiểm tra y tế không biết đến lần thứ mấy rồi. Họ hỏi chúng tôi hai lần với máy phát hiện nói dối. Ngoài ra, họ không ngớt nhắc chúng tôi là không tiết lộ một điều gì với những tân binh khác.
Thời gian càng trôi qua thì tôi càng trở nên sốt ruột. Người hỏi kiểm tra tôi tên là Uzi. về sau tôi biết ông rõ hơn với cái tên đầy đủ: Uzi Nákdimon. Đó là người chịu trách nhiệm tuyển mộ. Cuối cùng, người ta nói với tôi rằng, tôi đã vượt qua tất cả các cuộc kiểm tra và không còn bài kiểm tra nào nữa. Nhưng trước đấy, họ muốn gặp Bella.
Cuộc hỏi chuyện đã kéo dài sáu tiếng đồng hồ với rất nhiều câu hỏi kỳ cục không chỉ về bản thân tôi, mà còn về sự giáo dục chính trị của tôi, cuộc hỏi chuyện như xem xét phẩm chất của con người với một cuộc kiểm tra tỉ mỉ tình cảm đối với nước Israel và với vị trí của nước này trên thế giới. Ông bác sỹ tâm lý có mặt trong cuộc hỏi chuyện, đã giữ im lặng.
Khi Bella kết thúc mọi việc, Uzi gọi tôi lại để nói với tôi là đến trình diện ở trụ sở vào lúc bảy giờ sáng thứ hai sau. Tôi phải mang theo một va ly đầy quần áo, phòng khi cuộc kiểm tra cuối cùng có thể kéo dài ba hoặc bốn ngày. Họ thông báo với tôi rằng tôi phải theo một khoá đào tạo trong hai năm và tiền lương của tôi sẽ tương đương với tiền lương của cấp cao hơn cấp của tôi. Tôi nghĩ không đến nỗi tồi. Khi đó tôi đang là đại uý bảo quản vũ khí, tôi sẽ ăn lương cấp tá. Tôi không còn ở cương vị cũ: Tôi đã thành đạt! Tôi tự coi mình là con ông, cháu cha, nhưng chẳng bao lâu, tôi thấy hàng nghìn người khác cũng được tuyển chọn như vậy. Theo trình tự của số thí sinh, những thực tập sinh được tổ chức trong khoảng ba năm . Có năm nghìn người xin vào nhưng chỉ lựa chọn mười lăm người. Những người này còn phải qua một kỳ kiểm tra cuối cùng. Đôi khi có mười lăm người đạt, đôi khi chẳng có ai cả. Đây không phải là một cuộc thi và không có tỷ lệ quy định (không có chỉ tiêu).
https://thuviensach.vn
Là người ưu tú của một dân tộc! Trong trường hợp ấy, điều này không có nghĩa là những người giỏi nhất, nhưng là những người thích hợp nhất. Sự khác biệt là tầm cỡ. Phần lớn những người được lựa chọn là những người ở trên đất liền. Họ nghiên cứu những nghề nghiệp cụ thể. Nhưng, người ta sẽ không nói ra điều đó bởi muốn để chúng tôi tin rằng mình là những người ưu tú, đã được chọn lọc. Chẳng bao lâu, trước ngày đã dự định, một nhân viên đưa thư đem đến cho tôi một bức thư khẳng định ngày và địa điểm hẹn gặp và nhắc tôi đem theo một bộ đồ quần áo. Mặt khác tôi phải viết lý lịch tóm tắt dưới một biệt danh để làm căn cước mới. Tôi đã chọn cho mình cái tên Simon Lahav. Simon là họ của bố tôi và người ta nói với tôi rằng Ostrovsky, trong tiếng Nga hay tiếng Ba Lan có nghĩa là lưỡi kiếm. Trong tiếng Hébreu (tiếng dân tộc Hébreu - người Do Thái, ND) gọi là Lahav.
Tôi khai là họa sĩ và ghi địa chỉ ở Holon, trên thực tế, Holon tương xứng với một địa danh mơ hồ nào đấy.
Một buổi sáng mưa của tháng giêng năm 1983, đúng ngày đã định, tôi đến điểm hẹn trước bảy giờ một chút. Cả thảy chúng tôi có mười người, hai nữ và tám nam, cùng với ba hay bốn người gì đó, có lẽ họ là người huấn luyện. Mỗi người trong chúng tôi đều nộp một phong bì trong có bản sơ yếu lý lịch (CV), và căn cước mới của chúng tôi. Họ chở chúng tôi trên một chiếc xe buýt tới Câu lạc bộ Tổ Quốc (Country Club ), một trung tâm phức hợp du lịch, ở cửa ngõ của Tel Aviv, trên đường Haifa. Câu lạc bộ Tổ Quốc tự cho là có những thiết bị giải trí tốt nhất của Israel.
Họ cho hai người ở một phòng và ra lệnh mở va ly của chúng tôi rồi sau đó tập trung chúng tôi trong toà nhà số một. Trên một ngọn đồi phía trên Câu lạc bộ Tổ Quốc. Thực ra, mọi người đều biết ngôi nhà đó ở Israel, gọi là Midrasha, trường huấn luyện của Mossad, hay còn được gọi là Viện Hàn lâm. Ngay khi vừa tới, tôi đã nhận ra Viện Hàn lâm. Với một sự xúc động, tôi hỏi, liệu sau khi thực tập, tôi có được chấp nhận vào đây không. Nhưng
https://thuviensach.vn
tôi tin chắc rằng mọi người sẽ gây trở ngại cho tôi. Liệu họ có thấy tôi mắc bệnh tự mãn không? Nhưng hãy hiểu cho đó là một phẩm chất của nghề nghiệp.
Trong toà nhà có một phòng rộng mênh mông, người ta để ở đó những chiếc bàn dài. Quầy ăn đổ nát mà chưa bao giờ tôi thấy ở đâu giống như vậy, cũng không có những người phụ trách khách sạn sẵn sàng đáp ứng yêu cầu của khách. Chúng tôi gồm khoảng hai mươi khách ăn. Khoảng mười giờ rưỡi sáng, một nhóm đứng dậy sang phòng bên cạnh và các thí sinh ngồi vây quanh một chiếc bàn dài ở giữa phòng, trong khi các huấn luyện viên ngồi cả phía sau họ, bên chiếc bàn nhỏ kê sát tường. Một bầu không khí êm ái lan toả, chúng tôi vừa có được một sự gắn bó dễ chịu. Cà phê được đem tới và như thường lệ, mọi ngươi đều hút thuốc.
— Xin chào mừng các cậu cử - Uzi Nakdimon thốt lên với chúng tôi - Các anh sẽ ở đây ba ngày. Đừng có làm những điều các anh suy nghĩ, người ta đang chờ đợi ở các anh. Hãy sử dụng lương tri của các anh cho dù trong hoàn cảnh nào đi nữa. Chúng tôi đã tìm được những con người có tài năng đích thực. Các anh đã thành công qua một số cuộc kiểm tra, và có thể đảm bảo với các anh rằng các anh đã đáp ứng tốt sự mong đợi của chúng tôi.
Ông ta nói tiếp: - Mỗi một người trong các anh sẽ có một huấn luyện viên hướng dẫn. Tất cả các anh chọn cho mình một cái tên và một nghề nào đó. Hãy cố giữ gìn cái vỏ bọc của mình, nhưng cố gắng lột được chiếc vỏ bọc của bạn các anh, đó là công việc của các anh.
Tôi không biết việc đó, nhưng nhóm của chúng tôi là nhóm đầu tiên. Có những áp lực về chính trị để các bà vợ có thể trở thành các katsa. Vì thế, người ta đã quyết định thử một vài bà vợ. Dĩ nhiên, không có ý định bắt họ phải trở thành những katsa. Trước hết vì những người phụ nữ là những người dễ bị tổn thương hơn, nhưng trên hết vẫn là vì mục tiêu ưu đãi của Mossad. Đó là những người Ả Rập. Một người Ả Rập có thể mắc bẫy của
https://thuviensach.vn
một người đàn bà, nhưng không bao giờ người đó sẽ chấp nhận làm việc cho người này. Bởi thế họ không thể bị những người phụ nữ tuyển mộ.
Chúng tôi bắt đầu tự giới thiệu. Dần dần, chúng tôi kể về mình, những người khác đặt các câu hỏi, đôi khi các huấn luyện viên ngồi phía sau chúng tôi.
Lúc đến lượt tôi, tôi không muốn nói chính xác là tôi đã làm việc cho công ty này hay công ty kia, có thể có ai đó biết việc đó. Tôi nói rằng tôi là cha của hai đứa con, nhưng tôi khẳng định là tôi có con trai, vì là tôi không coi như đưa ra những chi tiết thật sự. Tuy thế, tôi cố gắn nó vào thực tế. Cái đó dễ. Tôi không cảm thấy có một chút sợ sệt nào. Đó giống như một trò chơi thôi, tôi tự nói vui như thế.
Trò tập luyện này kéo dài khoảng ba giờ đồng hồ. Khi đó, tôi đưa ra những câu hỏi cho một trong số những đồng nghiệp, có một huấn luyện viên ngả người về phía tôi và hỏi: “Xin lỗi, thế trước đây tên anh là gì?”. Cần phải kiên trì với sự cẩn thận của ông ta.
Sau buổi luyện tập, họ ra lệnh cho chúng tôi trở về phòng của mình, thay trang phục, và khoác những bộ quần áo của chúng tôi như mọi ngày. Người ta bảo chúng tôi: “Các anh sẽ vào thành phố”.
Chúng tôi được chia thành từng nhóm ba người leo lên một xe mà ở trong xe đã có hai thầy giáo ngồi đợi. Vào Tel Aviv, hai thầy giáo nữa gia nhập với chúng tôi ở góc đại lộ Roi Saul và ở góc đường Ibn Geverol. Lúc đó gần mười sáu giờ ba mươi phút. Một trong số những giáo viên quay về phía tôi nói:
— Anh nhìn cái ban công đó, cái thấp ấy? Anh có ba phút để suy nghĩ. Sau đó, tôi muốn anh đi vào ngôi nhà đó, và sáu phút sau, không hơn, tôi muốn anh gặp người chủ nhà hoặc người thuê ngôi nhà trên chiếc ban công với một cốc nước cầm trong tay.
https://thuviensach.vn
Đấy là điều tôi thực sự sợ. Chúng tôi không ai có căn cước, ở Israel, đó là không hợp pháp. Hơn nữa chúng tôi phải dùng tên giả, điều gì sẽ xảy ra. Và, nếu chúng tôi gặp rắc rối với cảnh sát, chúng tôi sẽ phải kể cho họ nghe câu chuyện mà chúng tôi chọn làm vỏ bọc.
Làm gì đây? Trước tiên phải phát hiện ra căn hộ nào ứng với cái ban công đó đã. Sau một hồi lâu do dự, tôi tuyên bố với giáo viên là tôi đã sẵn sàng.
— Kế hoạch của anh ra sao, phác hoạ vài nét lớn được không? - Người giáo viên hỏi tôi.
— Tôi chuẩn bị quay phim -Tôi trả lời.
Người giáo viên luôn nhấn mạnh đến sự việc bột phát, nhưng cũng muốn chúng tôi có một kế hoạch cơ bản và họ không bao giờ nói những lời như những người Ả Rập: Ala bab Allah, “Số phận của chúng tôi nằm trong tay Thánh Allah” hay nói một cách khác: “Advienne que pourra” (Muốn ra sao thì ra).
Tôi đi vào khu nhà một cách lanh lợi và gõ cửa. Một bà già khoảng sáu mươi tuổi ra mở cửa:
— Chào bà - Tôi nói tiếng Hébreu - tôi là Simon, thuộc đơn vị đảm bảo an ninh trên đường. Chúng tôi biết ngã tư đường phố của bà rất nguy hiểm, đã xảy ra nhiều vụ tai nạn.
Tôi dừng lại để nghe sự phản ứng của bà ta.
— Ôi dào, không phải nói với tôi điều đó nữa! - Bà ta nói. (Xem cách thức mà người Israel điều hành thì biết, ở mọi ngã tư đường phố đều có nhiều tai nạn. Tôi không vì thế mà muốn mình dị lụy đến thanh danh của ai).
https://thuviensach.vn
— Chúng tôi muốn thuê ban công nhà bà, thưa bà.
— Thuê ban công nhà tôi ư?
— Dạ vâng, chúng tôi muốn quay phim cảnh đi lại ở địa điểm này. Xin bà hãy an tâm, không ai làm phiền bà. Chúng tôi chỉ muốn đặt một camera cố định trên ban công của bà thôi. Liệu bà có thể cho tôi ngắm qua chiếc ban công một chút được không? Nếu góc này tốt, chúng tôi có thể quyết định ký hợp đồng với bà. Mong rằng bà sẽ vui lòng với giá thuê 500 livres một tháng được chứ?
— Ồ! Chắc là được! Đi lối này - Bà chủ nhanh nhảu hướng dẫn tôi ra xem ban công.
— Xin bà làm ơn cho cốc nước được không? Hôm nay, trời nóng quá.
Một lát sau, cả hai chúng tôi quay ra ban công ngắm quang cảnh người, xe đi lại. Ở bên dưới những anh em khác quan sát, theo dõi tôi. Khi bà chủ vừa quay lưng đi vào, tôi giơ chiếc cốc về hướng mọi người như chào họ. Trước khi rời căn nhà, tôi ghi tên và số điện thoại của bà chủ và nói chúng tôi sẽ đi xem một số chỗ khác, nếu quyết định chọn ban công nhà bà, chúng tôi sẽ gọi điện thoại lại.
Khi tôi quay lại với nhóm, một trong số những người dự tuyển đã đi làm nhiệm vụ của họ. Người này phải đứng quan sát đằng trước một máy bán vé và phải vay được 10 Livres của người đầu tiên sử dụng máy. Anh ta khẩn khoản với người khách không quen biết là vợ anh ta đang đẻ, nên anh ta nhất thiết phải thuê tắc xi đến bệnh viện để gặp vợ, và anh ta không mang tiền theo người. Anh ta ghi tên và địa chỉ của người cho vay tiền và hứa sẽ trả lại 10 Livres. Người khách lạ đã cấp cứu cho anh ta.
Người dự tuyển thứ ba đã không có được những may mắn như thế. Anh ta cũng có nhiệm vụ như tôi. Anh ta phải leo lên ban công của một căn hộ khác. Anh ta đã thành công trong việc trèo lên mái nhà, làm như một người
https://thuviensach.vn
sửa chữa ăng ten của máy vô tuyến truyền hình. Nhưng thật không may cho anh ta là khi tụt xuống căn hộ đã nói ở trên để hỏi xem liệu anh ta có thể sử dụng ban công để kiểm tra lại ăng ten được không, thì anh ta phát hiện ra người thuê căn hộ này thực sự là một người sửa chữa ăng ten.
— Anh nói tầm bậy cái gì với tôi thế? Người chủ căn hộ kêu lên - Ăng ten vẫn hoạt động rất tốt.
Người chủ có ý muốn gọi cảnh sát và anh chàng dự tuyển này rút lui một cách vội vã.
Sau bài thi này, họ dẫn chúng tôi tới đường Hayarkon. Đó là một con đường quan trọng, với các khách sạn lớn nằm hai bên kéo dài tới tận Méditerranée. Người ta dẫn chúng tôi vào một phòng lớn của Khách sạn Sheraton và bảo chúng tôi ngồi xuống.
— Anh hãy nhìn khách sạn trước mặt kia, Khách sạn Basel thấy không? - Một trong số những giáo viên huấn luyện hỏi tôi - Hãy đi tới đó lấy cho tôi tên người khách có mặt trong sổ ghi của họ. Người thứ ba tính từ trên xuống.
Trong các khách sạn ở Israel, nhìn chung, những người làm lễ tân - cũng như những người khác - thường để sổ ghi chép của họ phía sau quầy. Đêm xuống, trong khi vượt sang đường, tôi không biết mình đến đó lấy sổ như thế nào để có cái tên ấy. Tôi biết rằng mình có vỏ bọc và việc đó chỉ là một một màn kịch.
Vừa bị căng thẳng và lại bị kích thích quá độ. Tôi muốn giành thắng lợi!
Biết rằng có thể được đón tiếp tốt hơn nếu tôi đóng vai một người du lịch nước ngoài, tôi quyết định nói tiếng Anh. Trong khi tôi tiếp cận với lễ tân, để hỏi liệu có ai nhắn nhủ gì không, tôi lại nghĩ đến chuyện tầm phào là có ai đó gọi điện thoại hoặc muốn nói gì với Dave. Anh gọi điện thoại nhiều lần, có ai đó trả lời là anh quay nhầm số rồi, trong khi anh tỏ bực bội. Sau
https://thuviensach.vn
cùng, anh gọi lại và nói: “Alô, Dave nói đây. Có thông điệp gì cho tôi không?”.
— Có phải ông xuống khách sạn không? - Người lễ tân hỏi. — Không - Tôi đáp - nhưng tôi có hẹn với một khách của các anh.
Người lễ tân bảo đảm rằng không có một thông điệp nào cho tôi. Tôi đi lại ngồi ở phòng đợi.
Tôi kiên nhẫn nhìn đồng hồ trôi qua chừng nửa giờ, rồi quay lại lễ tân.
— Ông ta đã ở đây rồi mới phải - Tôi khẳng định - Xin anh có thể kiểm tra lại được không?
— Thế ông ấy tên gì? - Anh ta hỏi tôi.
Tôi lẩm nhẩm cái tên hình như giống “Kamalunke” và anh rút cuốn sổ ghi tên ra rồi bắt đầu lướt qua.
— Thế anh viết tên đó thế nào?
— Tôi không biết gì hơn. Với chữ c hay K gì đó!
Tôi quay người lại phía trên quầy như muốn giúp người phục vụ tìm kiếm, thực ra là để đọc cái tên thứ ba từ trên xuống.
— Ồ, nhưng tôi đang ở Khách sạn Basel! - Tôi thốt lên, cùng lúc làm ra vẻ ngạc nhiên - Xin lỗi, tôi cứ tin rằng anh là người thành phố. Tôi quả là ngốc.
Tôi sướng phát điên lên. Đột nhiên, tôi tự hỏi, làm sao giáo viên huấn luyện biết được tôi tìm được cái tên thích ứng. Thế rồi, tôi nhớ ra rằng, ở Israel, họ có thể hiểu tất cả.
https://thuviensach.vn
Vì trong phòng chờ của khách sạn rất đông, nên hai giáo viên kéo tôi ra phố. Một trong hai giáo viên nói với tôi là tôi còn bài kiểm tra cuối cùng, và đưa cho tôi chiếc micro của máy điện thoại. Tôi phải vào trong Khách sạn Tal, đi đến chiếc máy điện thoại ở phía tường trong phòng chờ, thay chiếc micro bằng chiếc người ta giao cho tôi, và mang chiếc cũ lại, trong khi đó để máy điện thoại ở chế độ hoạt động.
Nhiều người xếp hàng trước máy chờ đợi, nhưng tôi tự động viên mình, tôi phải hoàn thành nhiệm vụ với mọi giá. Khi đến lượt, tôi nhét chiếc thẻ điện thoại vào máy và quay số một cách bâng quơ. Hai đầu gối tôi run lên cầm cập. Tôi nhấc máy nghe lên, đưa máy lên tai nghe, đồng thời tháo vít của loa. Tôi lấy cuốn sổ tay trong túi ra và giả vờ ghi chép. Tôi kẹp ống nghe giữa tai và vai, rồi nói tiếng Anh.
Một người đợi đến lượt đứng sau tôi gần đến nỗi tôi thấy hơi thở thổi vào cổ mình. Tôi nhét cuốn sổ vào túi và buông một cái nhìn bực mình về phía anh ta. Anh ta lùi lại và tỏ ra hơi bẽn lẽn. Thế là tôi mắc dây vào micro. Cuối cùng thì có một cú điện thoại trả lời tôi: “Alô, ai ở đầu dây?” Nhưng tôi đã treo nó trở lại ngay khi tôi vặn lại vít của máy nghe.
Trong khi run lên cầm cập, tôi lục tìm chiếc micro vừa đánh cắp để trong túi. Đấy là lần đầu tiên tôi ăn cắp. Tôi đã phát ốm vì nó. Tôi lảo đảo quay lại gặp người giáo viên và giơ chiến lợi phẩm ra.
Chúng tôi quay trở về Câu lạc bộ Tổ Quốc mà không nói lấy một lời. Sau bữa cơm tối, người ta ra lệnh cho tôi viết một báo cáo đầy đủ về tất cả những hoạt động trong ngày, không bỏ sót bất cứ một chi tiết nào, thậm chí chi tiết đó chẳng có ý nghĩa gì để nộp vào sáng hôm sau.
Vào lúc nửa đêm khi chúng tôi xem vô tuyến (Anh bạn cùng phòng và tôi), cùng mệt nhoài, thì người giáo viên gõ cửa vào. Ông ta bảo tôi mặc chiếc quần Jean vào rồi theo ông. Ông ta đưa tôi đến một vườn cây ăn quả
https://thuviensach.vn
là nơi sẽ có cuộc họp. Người ta nghe thấy tiếng chó rừng hú lên ở phía xa xa, và những tiếng inh ỏi không dứt của những chú dế mèn.
— Đến đây, tôi sẽ chỉ cho cậu chỗ ẩn nấp - Ông ta nói với tôi như vậy - Tôi muốn biết có bao nhiêu người sẽ tham dự cuộc họp này và họ sẽ nói gì. Tôi để cậu tiêu khiển trong hai hoặc ba giờ đồng hồ.
— Ông hãy tin vào tôi - Tôi khẳng định.
Tôi đi theo ông ta đến một con suối (Wadi — nước của con suối này chỉ chảy trong mùa mưa). Chỉ có một một mạch nước, và một kênh đào bằng xi măng có đường kính 60 cm chảy bên dưới con đường.
— Kia kìa - Ông chỉ ra hướng nước chảy, và nói - Đó là nơi ẩn náu tốt. Cậu hãy dùng những tờ báo cũ này làm bình phong.
Chà, đây lại là một cuộc sát hạch nữa. Tôi sợ nơi kín đáo, và họ không thể không biết điều đó, với tất cả các bài kiểm tra mà tôi đã vượt qua. Tôi rất sợ những con rận, con gián, con sâu, con chuột. Tôi cũng không ưa bơi lội trong hồ, vì dưới đáy phủ đầy một lớp bùn. Tôi đã bị gài vào bẫy. Đến nỗi tôi cũng không phân biệt được đầu cuối của con kênh nữa. Thời gian ba giờ này là kéo dài nhất trong đời tôi. Và dĩ nhiên chả có một ai tới cả, chẳng có cuộc họp nào, chả có gì hết. Để đấu tranh chống lại sự buồn ngủ, tôi luôn miệng lặp đi, lặp lại rằng mình đang ở trong những cái cống.
Cuối cùng, giáo viên tới.
— Tôi muốn có một báo cáo về cuộc họp - Ông ta đòi tôi. — Tôi chả thấy ai cả.
— Cậu tin chắc như vậy chứ?
— Tuyệt đối chắc chắn.
https://thuviensach.vn
— Đúng là cậu đã ngủ.
— Không đâu, hoàn toàn không.
— Thế cậu có nhìn thấy tôi khi tôi đi qua đó không?
— Chắc thầy giáo nhầm lẫn rồi. Nhìn từ đây thì chẳng có ai đến cả.
Trên đường trở về, người giáo viên yêu cầu tôi không nói gì về sự việc vừa xảy ra.
Chiều hôm sau, người ta yêu cầu tôi ăn mặc thích hợp. Người ta sẽ dẫn chúng tôi tới Tel Aviv. Mỗi đứa chúng tôi sẽ theo dõi một toà nhà ở đó. Chúng tôi phải ghi lại bằng chữ tất cả những gì chúng tôi sẽ lưu tâm. Chúng tôi cũng phải bịa ra một câu chuyện để minh chứng cho sự có mặt của chúng tôi tại những địa điểm đó.
Khoảng hai mươi giờ, hai người đưa tôi vào thành phố trên một chiếc xe nhỏ. Một trong hai người đó là Shai Kauly, một katsa kỳ cựu có nhiều sứ mạng trong bảng thành tích của mình (xem trong chương I, phần 3: Les Strella). Họ để tôi tại một chòm nhà trên đường Dizengoff, trục đường chính của Tel Aviv, và ra lệnh cho tôi theo dõi ngôi nhà năm tầng, ghi chép những người ra vào, giờ vào, giờ ra, mô tả những con người đó, ánh đèn còn chiếu và khi ánh sáng tắt vào lúc mấy giờ. Họ nói với tôi là sẽ đến đón tôi muộn và bảo tôi nhận ra ám hiệu quy định bằng pha đèn.
Ý nghĩ đầu tiên của tôi là giấu mình vào đâu đó. Đúng, nhưng ở đâu? Người ta lại yêu cầu tôi đứng nhìn. Ai đó sẽ ra vào? Đột nhiên tôi có ý nghĩ: Ngồi phệt xuống đất và vẽ ngôi nhà. Tôi ghi chép các thông tin bằng tiếng Anh, viết ra mặt sau để che giấu ý nghĩa. Nếu như có ai đó hỏi rằng tôi đang làm gì, thì tôi trả lời tôi vẽ cảnh ban đêm bởi vì những vui chơi, giải trí cũng thưa thớt, và ánh sáng không quan trọng lắm khi người ta vẽ chỉ có màu đen trắng.
https://thuviensach.vn
Khoảng nửa giờ thì có một chiếc xe đến đỗ cách tôi vài bước chân với tiếng lốp xe phanh gấp. Một người đàn ông bước xuống xe và giơ cho tôi xem chiếc phù hiệu.
— Ông là ai? - Người đó hỏi tôi.
— Simon Lahav.
— Ông làm cái gì ở kia?
— Tôi đang vẽ.
— Một người hàng xóm ở đây phàn nàn. Người ta khắng định là ông đang theo dõi nhà băng.
Thực tế là ở tầng một có nhà băng.
— Tôi không làm gì cả, tôi đang vẽ - Tôi phản ứng đồng thời đưa tờ giấy mình vẽ ra - Các ông hãy xem đây.
— A lê, không lộn xộn gì nữa. Tôi bắt giữ anh.
Họ tống tôi lên xe. Hai cảnh sát giữ tôi. Đó là một chiếc xe Ford áp giải bình thường. Khi đẩy tôi xuống chiếc ghế phía sau, tôi nghe thấy viên cảnh sát ngồi cạnh tay lái xe thông báo việc bắt giữ tôi bằng vô tuyến điện. Viên cảnh sát không ngớt hỏi tôi là ai. Tôi hai lần trả lời “Simon”.
Rồi người này quay lại, vì tôi vừa mới nói, nên viên cảnh sát ngồi cạnh tát tôi một cái.
— Câm mồm! - Hắn ta hét lên.
— Nhưng ông ta hỏi tôi - Tôi phản kháng lại.
— Người ta không hỏi gì cả đâu mà trả lời.
https://thuviensach.vn
Tôi làm như thằng điếc - Thế thì những giáo viên của tôi đi qua đâu? - Viên cảnh sát bắt giữ tôi hỏi tôi từ đâu tới. Tôi trả lời ông ta là từ Holon, nhưng viên cảnh sát ngồi trước đập một cái vào trán tôi.
— Tôi hỏi tên anh - Hắn gào the thé, nước bọt bắn tung ra. Tôi lặp lại, tên tôi là Simon. Và từ Holon tới. Khi đó, người ngồi cạnh ghê tôi cười ở lên:
— A, tên này là một gã ma lanh!
Đến đó, hắn ta tháo một sợi dây buộc và khoá tay tôi về phía sau lưng. Hắn thả một chuỗi lời nguyền rủa và đối xử với tôi rất bẩn thỉu.
Tôi cam đoan là tôi chỉ ngồi vẽ. Rồi hắn ta hỏi nghề nghiệp của tôi là gì và tôi trả lời hắn tôi là một nghệ sỹ.
Vừa lái xe, gã tài xế vừa quay lại báo cho tôi biết người ta sẽ chăm sóc tôi và tôi sẽ biết thế nào là đau đớn. Một trong số họ giật lấy những bức vẽ của tôi, vò nhàu chúng rồi ném xuống ghế. Sau đó, họ ra lệnh cho tôi cởi giày. Việc đó quả là khó, vì tôi bị khoá tay.
— Anh giấu thuốc phiện ở đâu? - Một người hỏi.
— Thuốc phiện nào cơ? Tôi không hiểu! Tôi là một nghệ sỹ, không có gì khác nữa.
— Nếu anh không nói bây giờ thì tí nữa sẽ phải nói, anh hãy tin lời tôi.
Và những loạt mưa roi tuôn xuống. Tôi thấy hàm mình bị một cú móc mạnh và tôi tin là đã gãy một chiếc răng.
Người ngồi cạnh gã tài xế túm cổ tôi kéo lại phía hắn, gầm lên, vẻ dọa nạt hiện lên mặt, bắt tôi khai giấu thuốc phiện ở đâu. Trong khi đó, xe chạy qua thành phố mà không có một mục đích nào.
https://thuviensach.vn
Phải chăng họ hoạt động do tính tàn bạo đơn thuần? Tôi đã nghe nói về những câu chuyện như ở trên. Người ta lượm một người trên đường phố và ra sức hành hạ người ấy. Càng ngày, càng thấy lo lắng, tôi đề nghị người ta đưa tôi đến sở Cảnh sát để tôi có thể gọi một luật sư biện hộ.
Sau một giờ lo liệu, một trong số họ hỏi tôi tên phòng tranh mà tôi có trưng bày ảnh. Vì tôi biết tất cả các phòng tranh ở Tel Aviv và vào giờ này các nơi đó đóng cửa cả, nên tôi chỉ nói với họ tên một phòng tranh. Tới trước một tủ kính, do tay vẫn bị trói, tôi kêu lên và dùng đầu chỉ địa điểm:
— Chính nơi đó! Tranh của tôi trưng bày ở đó!
Thật tồi tệ là tôi không có căn cước. Tôi khẳng định là tôi quên căn cước ở nhà. Họ lột quần của tôi để tìm thuốc phiện. Tôi không đem theo thứ đó, thế rồi họ bớt căng thẳng hơn và hình như tin tôi. Tôi nói với họ là tôi muốn quay trở lại chỗ cũ, vì người ta sẽ đến đó đón tôi, nhưng tôi không biết đường. Tôi tuyên bố là tôi không có tiền và một người bạn sẽ qua đón tôi sau đó.
Họ đưa tôi đến chỗ tôi bị bắt và cho xe đỗ vào gần điểm chờ ô tô buýt. Một trong số những gã cảnh sát lượm những bức vẽ của tôi và quăng ra cửa xe. Họ cởi khoá tay cho tôi bắt ngồi đợi trong xe. Họ sửa lại báo cáo. Một chiếc xe buýt đến. Người ngồi cạnh tôi đẩy tôi ra khỏi xe và tôi lăn xuống đất. Họ ném cho tôi đôi giày và cái quần rồi phóng xe đi, không quên ra lệnh cho tôi phải đi ngay trước khi họ quay trở lại.
Tôi ngồi bệt xuống đất, không mặc quần, hổ thẹn vì những cái nhìn của khách qua lại đang xuống xe buýt. Nhưng điều cần thiết là phải thu lại các bức tranh. Khi tôi làm xong thì cũng như tôi đã leo lên tới đỉnh dãy núi Evrest. Ôi, cảm giác của người chiến thắng!
Ba mươi phút sau, mặc quần áo vào, tôi quay lại nhiệm sở khi nhận ra tín hiệu pha đèn gọi. Tôi leo lên xe và người ta đưa tôi về Câu lạc bộ Tổ
https://thuviensach.vn
Quốc, nơi tôi phải tu sửa bản báo cáo. Mãi về sau này, tôi có bổn phận tìm lại ba người “cảnh sát” kia.
Tất nhiên họ không phải là cảnh sát, và hình như các tân binh khác cũng chịu những thử thách như tôi tối hôm đó.
Một trong số những người xin vào làm việc, đứng chầu trực dưới một gốc cây, bị mấy viên thanh tra ghé sát vào hỏi. Được yêu cầu giải thích sự có mặt của mình, anh ta trả lời rằng đứng quan sát những con chim cú. Khi người ta lưu ý với anh ta rằng ở đây không có con chim cú nào, anh ta vặn lại:
— Rõ ràng là các ông đã làm cho chúng khiếp sợ.
— Người ta có quyền đi dạo chơi trên xe, anh ta cũng vậy.
Một anh chàng khác cũng bị “bắt” trong Quảng trường Kiker Hamdina nổi tiếng, nơi mà người ta thường so sánh nó với quảng trường của nước Israel, về mùa hè, rạp xiếc đặt ở đó, và về mùa đông, người ta lội bì bõm trong những vũng bùn nước. Lớp tân binh có ít mánh khoé. Họ nói với cảnh sát là họ đang làm nhiệm vụ đặc biệt, rằng họ là những người do Mossad tuyển dụng và người ta đang đưa họ đi thực hiện các bài thi. Vì thế họ bị đánh trượt.
Thực ra, chỉ có duy nhất một nữ tân binh mà sau này tôi gặp lại là một trong hai người nữ dự tuyển, là giáo viên dạy bơi ở bể bơi của Mossad vào ngày nghỉ cuối tuần, khi các gia đình của nhân viên Mossad được quyền tới đó.
Ngày thứ ba, sau bữa ăn sáng, người ta đưa chúng tôi vào Tel Aviv một lần nữa. Thử thách đầu tiên của tôi là đi vào một cửa hiệu ăn, bắt chuyện với một người đàn ông mà họ chỉ định cho tôi từ xa, và hẹn gặp ông ta vào ngay buổi chiều hôm đó. Tôi nghiên cứu nơi đến trước khi vào và chú ý thấy người phục vụ ân cần chăm sóc, phục vụ người đàn ông đó. Tôi suy
https://thuviensach.vn
ngẫm có thể đấy là ông chủ. Tôi tiến đến ngồi vào bàn bên cạnh và liếc thấy ông ta đang đọc một tạp chí điện ảnh.
Việc đó đã khẳng định thêm sự suy đoán của tôi. Tôi nói với người phục vụ là muốn nói chuyện với ông chủ, và tôi là một nhà điện ảnh muốn dùng cửa hiệu ăn làm nền cho một bộ phim. Tôi chưa nói dứt lời, thì ông chủ đã đến ngồi ở bàn tôi. Tôi nói ngay là tôi đang bận vì một công việc phải làm. Chúng tôi đi đến thống nhất là hẹn gặp lại nhau vào buổi chiều, rồi chúng tôi bắt tay nhau. Tôi rời khỏi cửa hàng.
Sau đó, người ta dẫn cả mười người chúng tôi ra một công viên, ngay cạnh đại lộ Rothschild, nơi chúng tôi phải theo dõi sự đi lại của một người cao to khỏe mạnh choàng một chiếc áo vải ca rô màu đen và trắng. Chúng tôi tiến hành việc theo dõi một cách bí mật. Không dễ gì tiến hành theo dõi bí mật khi chúng tôi có mười người, nhất là lại có hai mươi người khác đang quan sát chúng tôi. Khắp nơi đều có những người đứng trên ban công, sau những rặng cây, ở mọi góc phố. Nhưng các giáo viên, những người đang sát hạch chúng tôi, lại muốn biết trước hết là các ứng tác và phương pháp của chúng tôi.
Bài thi này kết thúc và chúng tôi viết sửa báo cáo. Họ phân riêng từng người chúng tôi ra. Lần này, tôi còn được đưa tới đường Ibn Gevirol, nhưng trước Ngân hàng Hapoalim. Người ta yêu cầu tôi vào đó hỏi tìm tên ông giám đốc, địa chỉ riêng của ông ta và tập hợp được những thông tin một cách đầy đủ về ông ta.
Các bạn nên nhớ rằng ở Israel, mọi người đều dè chừng với tất cả và với bất cứ thứ gì. Tôi thâm nhập vào ngân hàng và hỏi một nhân viên ở bên cạnh về tên của ông giám đốc. Người đó nói tên và chỉ cho tôi văn phòng ông giám đốc ở tầng hai. Tôi lên đó và yêu cầu được gặp ông ta với yêu cầu là tôi đã sống lâu năm ở Hoa Kỳ, bây giờ tôi mong muốn trở về sống ở Israel. Tôi muốn chuyển một khoản tiền lớn vào một tài khoản mới.
https://thuviensach.vn
Bước vào phòng, tôi lưu ý ngay tới tấm biển của B’Nai Brith trên bàn người thư ký của ông (B’Nai Brith, tiếng Do Thái nghĩa là: Fils de alliance - Những đứa con của Liên minh, được thành lập năm 1843 tại Hoa Kỳ, để giúp những người mới nhập cư. Ngày nay, Tổ chức này có mặt tại 45 nước và bao gồm khoảng 100.000 nhân viên). Tôi bắt đầu ngay câu chuyện đã nói trên và điều bất ngờ lớn nhất đó là ông giám đốc mời tôi tới nhà ông. Chẳng bao lâu sau, ông ta được chuyển sang làm phó giám đốc tại New York. Chúng tôi trao đổi địa chỉ với nhau rồi tôi hứa sẽ trở lại thăm ông ta. Tôi cũng nói trước với ông ta là tôi chưa có số điện thoại, vì tôi ghé dừng chân ở đây, nhưng tôi sẵn sàng gọi điện cho ông, nếu ông cho tôi số điện thoại.
Các thể thức chuyển tiền mất chừng mười lăm phút thảo luận, sau đó, chúng tôi nói chuyện phiếm. Trong gần một giờ đồng hồ, tôi đã hiểu tất cả về ông giám đốc ngân hàng.
Sau bài kiểm tra này, người ta đưa tôi đến Khách sạn Tal cùng với hai người mới tuyển nữa, và người ta lệnh cho chúng tôi phải chờ những người khác. Chúng tôi ngồi đợi chừng mười phút, thì có sáu người đàn ông đi vào phòng đợi.
— Chính người đó - Một trong hai người mới tuyển nói và giơ tay chỉ cho tôi.
— Hãy đi theo chúng tôi - Người kia nói.
— Sẽ diễn ra cái gì đây? - Tôi lấy làm ngạc nhiên - Tôi chẳng làm cái gì cả.
— Nào đi, ba người các anh, hãy theo tôi. Người thứ ba ra hiệu và dằn giọng.
Họ cho chúng tôi lên một chiếc xe tải nhỏ, bịt mắt chúng tôi lại. Chiếc xe nổ máy đi. Chà, lại bắt đầu một cuộc viễn du lộn xộn qua thành phố đây.
https://thuviensach.vn
Cuối cùng, chúng tôi đã đến một ngôi nhà, nhưng vẫn bị bịt mắt. Tới đó, họ phân chia chúng tôi ra. Bị nhốt vào trong một phòng hẹp, tôi chỉ nghe thấy tiếng động của người đi, lại Sau hai hay ba giờ gì đó, người ta tháo băng bịt mắt và bảo tôi đi ra. Tôi được ngồi trên một chiếc ghế văn phòng trong một phòng tắm nhỏ. Khi đó, tôi không biết đây là đâu nhưng sau này, tôi được biết rằng đó là tầng hai của Viện Hàn lâm (Trường huấn luyện của Mossad). Người ta đưa tôi vào một phòng có cửa sổ không mở được, do một người to lớn chiếm giữ. Ông có một điểm đen trong con mắt khiến người ta tưởng rằng có hai con ngươi. Ông bắt đầu hỏi một cách nhẹ nhàng: Tên tôi là gì? Tại sao tôi lại điều hành điện thoại của khách sạn? Phải chăng tôi dự tính một mưu đồ phá hại gì? Địa chỉ của tôi ở đâu?
Sau hàng loạt câu hỏi như vậy, ông ta nói sẽ tháp tùng tôi về nhà tôi, thế là tôi phá lên cười. Vì ông ta hỏi có điều gì làm cho tôi vui nhộn, tôi giải thích cho ông ta rằng tôi nhận thấy tình huống nực cười. Thực ra, tôi tự thấy mình đang đi đến một vùng đất hão huyền nào đó, rồi thốt lên: “Nhà tôi! Nhà tôi qua đâu rồi?”. Tôi không thể kiềm chế được tiếng cười của mình.
— Tất cả những việc này nghĩa là gì? - Tôi ngạc nhiên tự hỏi - Các anh muốn gì ở tôi?
Ông ta lấy chiếc áo vét Pierre Balmain của tôi. Sau đấy, tôi bị cởi hoàn toàn quần áo. Người ta đến thu nhận tôi, trần truồng trong phòng tắm, và trước khi đóng cửa, người ta đổ một xô nước vào người tôi.
Tôi đứng đó, trần truồng, run rẩy mất chừng hai mươi phút. Cuối cùng tôi trở lại phòng của con người dễ sợ kia. Ông ta đón tôi một mình:
— Thế nào? Anh luôn luôn muốn cười phải không?
Người ta đưa tôi vào một phòng làm việc trong một phòng tắm nhỏ tới sáu lần. Mỗi lần, họ đập cửa phòng làm việc, tôi lại trốn xuống gậm bàn.
— Xin lỗi, chúng tôi làm sai - Cuối cùng ông ta thông báo.
https://thuviensach.vn
Người ta đem trả quần áo cho tôi và hứa đưa tôi về khách sạn. Họ bịt mắt chúng tôi, đẩy lên xe.
Khi người lái xe nổ máy đi, một ai đó kêu lên:
— Đợi đã! Hãy đón nốt nó!
— Chắc là anh nhầm -Tôi phản ứng, và một lần nữa, họ nhốt tôi vào phòng tắm.
Hai mươi phút qua đi, họ lại đưa tôi vào phòng làm việc.
Với vẻ đau buồn, người đàn ông to lớn kia xin lỗi. Đó là một lỗi lầm. Họ để tôi trước cửa Câu lạc bộ Tổ Quốc và một lần nữa xin lỗi rồi ra đi.
Buổi sáng ngày thứ tư, người ta lại đưa chúng tôi đến một phòng làm việc, từng người vào một.
— Sao, anh đang nghĩ gì? Anh có tin là anh sẽ trúng tuyển không? - Họ hỏi tôi.
— Tôi không biết gì về việc đó- Tôi trả lời - Tôi không biết các ông mong đợi gì ở tôi. Tôi đã làm hết sức tất cả những gì tôi có thể.
Tôi chỉ ở trong phòng làm việc vài phút, còn những người khác sau nửa giờ mới ra. Cuối cùng, người ta nói với chúng tôi:
— Cảm ơn tất cả. Chúng tôi sẽ gọi đến các anh.
Và thế là hai tuần sau điều đó đến với chúng tôi. Tôi nhận được một giấy triệu tập để có mặt vào đầu giờ sáng hôm sau.
Tôi đã trúng tuyển! Bây giờ, mọi việc nghiêm túc sẽ bắt đầu.
https://thuviensach.vn
Chương II:
TRƯỜNG HỌC
Ở Israel, nhiều người cho rằng, Quốc gia thường xuyên trong tình trạng nguy khốn, và cho rằng một quân đội dù mạnh đến đâu, thì cũng không thể đảm bảo được an ninh. Tôi cũng nghĩ như vậy.
Tất cả mọi người đều ý thức được nhu cầu to lớn về an ninh, và đều đã nghe nói đến Mossad. Về danh chính ngôn thuận, Mossad không tồn tại, nhưng không một ai bị mắc lừa cả. Và nếu như anh gia nhập vào hàng ngũ của Mossad, khi chết, anh sẽ trở thành một nhân vật trong huyền thoại, những con người theo đuổi mưu tính của mình, anh sẽ vâng lời mà không đặt bất cứ một điều kiện nào, sẽ tin vào một sức mạnh siêu thực đối với sự nghiệp và người ta sẽ giải thích cho anh trong chốc lát.
Khi người ta lớn lên ở Israel, xem như bản chất thứ hai mà người ta nhồi nhét vào đầu óc anh ngay từ những đội hiến binh trẻ măng. Chính ở đó, người ta dạy anh bắn súng. Vào tuổi 14, tôi đã được xếp thứ hai trong cuộc thi quốc gia về bắn súng Các bin. Với một khẩu súng có kính ngắm bắn Schtutser, tôi đạt được thành tích 192/200 điểm, thua người đứng đầu bốn điểm.
Về sau, tôi đã trải qua một thời gian dài trong quân ngũ. Vì thế mà tôi biết, tôi mong đợi điều gì, ít ra đó cũng là điều tôi tin tưởng.
Tất nhiên, tất cả những người Israel không vâng lệnh một cách mù quáng, nhưng các tân binh của Mossad biết lựa chọn những cái mồi của họ. Nếu như anh đã chấp nhận chịu đựng chừng ấy thử thách (bài thi ), không một chút nghi ngờ gì nữa là anh sẽ vâng lời một cách răm rắp. Điều đó không phải là anh không ra tay góp vào một hoạt động, trong lúc đưa ra những câu hỏi thừa.
https://thuviensach.vn
Vào thời đó, tôi gia nhập Đảng Lao động và tôi có những lý tưởng tự do hơn. Từ ngày tôi gia nhập Mossad, tôi bị giằng xé giữa những chính kiến của mình và lòng trung thành với tổ chức mà hệ thống của nó đơn giản là: Lựa chọn những tân binh có đủ khả năng nhất. Người ta đã nhồi nhét các học thuyết cho tân binh, nhờ những kỹ thuật tẩy não tinh xảo. Và khi đạt tới cực điểm rồi, người ta mới đưa họ vào khuôn mẫu. Điều ấy đòi hỏi một số thiên hướng bẩm sinh, anh sẽ thích hợp với nó.
Sáu tuần đầu tiên của tôi đã trôi qua, trong sự đơn điệu. Tôi làm việc trong nhiệm sở như một nhân viên chạy vặt, hay như một nhân viên viết lách. Rồi vào một buổi sáng tháng hai mát mẻ, năm 1984, người ta chở tôi trên một chiếc xe mini buýt cùng với 14 tân binh khác mà tôi không quen biết. Tất cả chúng tôi đều cảm động và nỗi xúc động của chúng tôi lên tới cực điểm, khi chiếc xe, sau một hồi vòng vèo trên đồi, đã vượt qua cổng gác có lính canh phòng, và đỗ lại trước một toà nhà xây bằng gạch trắng, hai tầng và mái bằng. Đó là Viện Hàn lâm.
Chúng tôi đã đi vào nơi thiêng liêng nhất. Giữa phòng rộng lớn là một bàn bóng bàn, trên các bức tường, những bức ảnh Tel Aviv nhìn từ trên không xuống, đằng sau một bức ngăn bằng kính, một vườn hoa bên trong, từ đó có hai phòng tranh, và một cầu thang bằng xi măng, hình như dẫn lên lầu hai. Sàn nhà được phủ bằng đá hoa cẩm thạch và các bức tường ốp gạch vuông trắng.
Tôi nhận ra nơi này ngay tức khắc. Hồi người ta lôi tôi vào một phòng tắm nhỏ trong thời gian làm các bài thi tuyển chọn. Tôi nhận ra chiếc cầu thang, mặc dù khi đó mắt tôi bị bịt một tấm băng.
Một lát sau, một người đàn ông có nước da xỉn, mái tóc hoa râm bước vào và yêu cầu chúng tôi theo ông ta. Chúng tôi đi qua cửa ở phía cuối phòng, sau khi vượt qua một cái sân, ông ta đưa chúng tôi vào một toà nhà bằng xi măng đúc sẵn, gồm có bốn phòng học. Viên giám đốc không chần chừ, tuyên bố sẽ là người hướng dẫn của chúng tôi.
https://thuviensach.vn
Căn phòng chúng tôi vào, rộng rãi và được chiếu sáng bởi hai cửa sổ. Trên một chiếc bàn dài hình chữ T, có một đầu máy chiếu video hướng lên phía tấm bảng đen treo trên tường. Nhóm của chúng tôi, người ta cho biết, được gọi là “Học sinh sỹ quan thứ 16”, bởi vì đó là khoá tuyển mộ lần thứ 16 của Mossad.
Có những bước đi lạo xạo, nhanh nhẹn, trên sân sỏi, và ngay sau đó, ba người đàn ông bước vào. Một người thấp, tóc nâu, khá đẹp trai; người thứ hai, mà tôi đã nhận ra, lớn tuổi hơn, ăn mặc chải chuốt, lịch sự; người thứ ba, tóc hoe vàng, cao một mét chín mươi, khoảng năm mươi tuổi, đeo một chiếc kính gọng vàng và một chiếc săng đay trên áo sơ mi mở cổ. Ông này ngồi bàn đầu, trong khi đó hai người kia chọn chỗ ngồi phía cuối lớp.
— Tên tôi là Aaron Sherf - Ông ta mở đầu- Tôi là Giám đốc Viện Hàn lâm, xin chào mừng các bạn tới Mossad. Mossad còn có nghĩa là: Ha Mossad, le Modiyinve le Tafkidim Mayuhadim (nghĩa là Học viện Tình báo và các hoạt động đặc biệt), nhưng, câu châm ngôn của chúng tôi lại là: “Với sự lừa bịp, chiến tranh sẽ tới”.
Tôi cảm thấy chán ngán. Tôi biết rõ là mình đang ở trụ sở của Mossad, nhưng lại là một sự xác nhận tàn bạo… Tôi cần không khí. Sherf, được biết rõ hơn với cái tên Araleh, cái tên thu nhỏ của Aaron, đang ngả người trên bàn nói:
— Các bạn tạo thành một đội - Ông ta nói tiếp với một giọng trầm tĩnh và chắc chắn - Người ta đã lựa chọn các bạn từ hàng nghìn thí sinh khác. Chúng tôi đã sàng lọc, qua nhiều tính toán để đi đến kết quả này. Các bạn là những người có khả năng đáp ứng yêu cầu của chúng tôi. Chúng tôi sẽ cung cấp cho các bạn dịp may để phục vụ đất nước, vì ít ai có được may mắn như vậy.
Các bạn hãy hiểu rõ. Ở đây, không có chỉ tiêu. Chúng tôi chúc mừng các bạn, vì chúng tôi thiếu người. Nhưng xin các bạn hãy nghe rõ, chúng tôi chỉ
https://thuviensach.vn
chấp nhận vào hàng ngũ của mình những người có tài 100% và nếu chúng tôi phải đánh hỏng tất cả các bạn, chúng tôi không do dự cho dù trong giây lát. Điều đó đã xảy ra.
Trường này không giống các trường khác. Các bạn sẽ tạo thuận lợi cho sự nhập môn của mình, nếu như, các bạn chấp nhận tự biến đổi mình. Vào lúc này, các bạn mới chỉ như những nguyên liệu thô cần được chế biến. Khi nào các bạn ra khỏi đây, chúng tôi sẽ biến các bạn trở thành những nhân viên tình báo giỏi nhất thế giới.
Ở trường chúng ta, không có các giáo sư, nhưng có những con người mà vì trận mạc đã hi sinh một phần thời gian của họ cho Hàn lâm viện. Khi nhiệm vụ của họ hoàn thành, họ sẽ trở lại với thực địa. Đó là những người cùng hội, cùng thuyền trong tương lai, những người đồng nghiệp chứ không phải chỉ là những giảng viên.
Đừng bao giờ tin vào những lời nói của họ- Chân lý, đó chính là những kinh nghiệm mà các anh đã nắm bắt được và nó cũng không phải giống nhau đối với mọi người. Một cách chính xác, sự hiểu biết của chúng tôi dạy các bạn được thiết lập trên nền tảng kinh nghiệm của chúng tôi. Và, đó là điều các bạn cần phải tiếp thu. Hay nói theo một thuật ngữ khác, những người thầy giáo sẽ truyền cho các bạn kinh nghiệm đã được đúc kết lại. Những báo cáo của Mossad, là những gì mà họ đã thu nhận được, trải qua những thành công và những thất bại.
Công việc mà các bạn sẽ gánh vác là nguy hiểm, nhưng bổ ích. Đây không phải một công việc như những công việc khác, và người ta không phải luôn luôn vượt qua nó mà không bị tổn hại. Đừng bao giờ quên rằng, đó là một nghề. Và sự kề vai, sát cánh là điều sống còn.
Tôi lãnh đạo trường đào tạo này. Tôi luôn sẵn sàng phục vụ và cánh cửa nhà trường luôn mở ra đối với các bạn. Thôi, chúc các bạn may mắn! Tôi xin nhường lời cho các giáo viên.
https://thuviensach.vn
Ông hiệu trưởng đi ra.
Một hôm, tôi phát hiện ra sự nực cười chua chát trong một tấm áp phích được niêm yết trên cánh cửa của Sherf. Đó là câu nói của một Tổng thống Hoa Kỳ trước đây, ngài Warren Harding: “Không bao giờ dùng những phương pháp vô đạo đức vào các mục đích đạo đức”, đúng là điều trái ngược với những gì người ta dạy ở Hàn lâm viện.
Trong lúc ông Sherf đọc diễn văn, một người đàn ông to lớn, bước vào. Khi ông hiệu trưởng đi rồi, ông này tiến lên đầu bàn và tự giới thiệu:
— Tôi là Eiten. Ông ta nói với trọng âm của Bắc châu Phi - Tôi chịu trách nhiệm về An ninh nội bộ. Tôi xin nói rõ với các bạn một vài chi tiết, nhưng, tôi không giữ các bạn ở lại lâu. Nếu các bạn có những vấn đề cần hỏi, đừng ngại ngắt lời tôi.
Như chúng tôi đã học, tất cả các giáo viên đều bắt đầu bài giảng của họ cách này.
Xin các bạn hãy nghe rõ lời khuyên của tôi: Tai vách, mạch rừng (nguyên bản tiếng Pháp: Les murs ont des oreilles - các bức tường đều có tai ). Công nghệ không ngừng phát triển, Các bạn sẽ học những kỹ thuật mới. Nhưng, thậm chí có những vấn đề mà chúng tôi cũng chưa biết. Tất cả các bạn đã phục vụ trong quân đội, và người ta đã dạy các bạn phải giữ mồm, giữ miệng, thế nhưng, những điều bí mật các bạn thấy ở đây, lại có một tầm quan trọng đáng kể hơn những bí mật của quân đội. Vậy, các bạn hãy giữ bí mật. Hãy nghĩ tới điều này trong mọi lúc.
Hãy quên ngay, từ bây giờ, cái từ Mossad. Hãy vứt nó ra khỏi đầu óc các bạn. Tôi không bao giờ muốn nghe nhắc tới nó nữa. Trong câu chuyện của các bạn, hãy dùng chữ “Văn phòng” (Bureau). Mong rằng không bao giờ tôi phải nghe thấy các bạn nói tới chữ Mossad nữa! Các bạn hãy nói với bạn bè là các bạn làm việc ở Bộ Quốc phòng, và các bạn tuân thủ bảo mật -
https://thuviensach.vn
Eiten nói tiếp. Họ sẽ hiểu rõ là các bạn không làm việc trong ngân hàng, không làm việc trong một nhà máy, vì thế, trước khi họ tỏ ra quá tò mò, thì các bạn sẽ nói như vậy. Không có một người bạn mới nào lại không đồng ý với tôi. Hiểu cả chứ?
Trên điện thoại, khi nói chuyện cũng không trao đổi về công việc của mình. Người nào mà tôi bắt được nói trên điện thoại từ “Văn phòng” sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc, hãy tin vào lời nói của tôi. Tôi có thể kiểm tra tất cả các cuộc nói chuyện của các bạn trên điện thoại, kể cả điện thoại ở nhà riêng. Hãy nhớ là tôi chịu trách nhiệm bảo vệ an ninh của “Văn phòng”. Tôi sẽ biết tất và dùng mọi phương tiện để đạt được điều đó.
— Về vấn đề này, câu chuyện lưu truyền trong nghề của tôi, vào thời gian tôi đang ở Shaback (Cảnh sát An ninh nội bộ), câu chuyện đó nói rằng: Tôi đã ngẫu nhiên bóc hai hòn dái của một gã trong một cuộc xét hỏi… , đó chỉ là một câu chuyện giả tạo.
— Người ta đưa anh này qua máy kiểm tra nói dối suốt trong ba tháng. Cũng vẫn việc ấy, khi đi nghỉ hè ở nước ngoài trở về, lại đề cập tới một kỳ nghỉ dài hay chỉ đơn giản đi và về.
Các bạn có quyền từ chối loại kiểm tra này, nhưng trong trường hợp đó, là tôi, tôi có quyền giết các bạn.
Chúng ta sẽ còn nhiều dịp gặp lại nhau, và chúng tôi sẽ đi sâu vào một số vấn đề. Các bạn sẽ nhận căn cước trong vài ngày nữa. Một thợ chụp ảnh sẽ lo chụp ảnh chân dung cho các bạn. Các bạn sẽ đem cho tôi tất cả những căn cước hay hộ chiếu cấp ở nước ngoài. Căn cước của các bạn, của vợ, con, của các bạn. Vì các bạn sẽ không dùng đến nó trong một thời gian dài. Chúng tôi sẽ cất giữ cho các bạn.
— Như thế có nghĩa là tôi phải nộp tất cả các hộ chiếu do Canada cấp cho gia đình tôi.
https://thuviensach.vn
Nói tới những câu này, Eiten đã làm hài lòng chúng tôi bằng cái gật đầu rồi đi ra. Chúng tôi chỉ biết im lặng. Eiten đã nói như thế. Ông ta mới bỉ ổi làm sao! Hai tháng sau, ông ta được thuyên chuyển đi và không bao giờ tôi gặp lại ông ta cả.
Đến lượt người đàn ông cùng đi với chúng tôi phát biểu. Tên ông ta là Oren Riff. Ông là người điều khiển khoá học chúng tôi. Ông nói:
— Hỡi các bạn trẻ của tôi, người ta đã giao cho tôi trách nhiệm về các bạn. Tôi sẽ làm tất cả những gì trong khả năng của tôi để làm cho thời gian các bạn lưu lại đây được dễ chịu. Tôi xin chúc các bạn học tập tốt và giành được nhiều thắng lợi, Ông giới thiệu người phó của ông, Ran, một người đẹp trai, nhỏ nhắn (đây chính là Donovan trong Chiến dịch Sphinx, đã nói trong phần mở đầu-ND). Một người khác nữa, ăn mặc lịch sự, chính là Shai Kauly, một trong số những giáo viên của tôi trong thời gian kiểm tra, chọn lọc người.
Ông là Phó Giám đốc của Hàn lâm viện.
Trước khi bắt đầu khoá học, Riff đã giới thiệu một cách nhanh chóng những hoạt động trong quá khứ của ông. Ông làm việc cho “Văn phòng” từ nhiều năm. Một trong những nhiệm vụ đầu tiên của ông là lãnh đạo “Văn phòng” ở Iraq. Tại đó, ông đã trợ giúp người Kurdes trong cuộc đấu tranh giành độc lập của họ. Với tư cách là katsa của chi nhánh ở Paris, ông đã làm nhân viên liên lạc cho văn phòng của Golda Meir (khi đó là Thủ tướng - ND), và ông đã đi khắp bốn phương trên thế giới, trong quá trình thực hiện nhiều nhiệm vụ. “Và vào lúc này - Ông kết luận - có rất ít nơi ở Châu Âu mà tôi có thể tới đó an toàn” (xem chương II, phần 3: Carlos).
Tiếp đó, Riff đã giới thiệu với chúng tôi, hai chủ đề sẽ chiếm phần lớn thời gian chúng tôi học trong những tháng tới. Chủ đề thứ nhất là vấn đề an ninh mà các giáo viên của Shaback đã giảng cho chúng tôi. Chủ đề thứ hai
https://thuviensach.vn
là NAKA, chữ viết tắt của “Hệ thông tiêu chuẩn chữ viết” bằng tiếng Hébreu (tiếng Do Thái - ND).
Tôi sẽ giải thích - Ông ta xác định rõ - Điều đó có nghĩa là có một cách soạn thảo báo cáo và chỉ có một cách thôi. Nếu anh không soạn viết được một báo cáo về những việc anh đã làm, nghĩa là anh đã chả làm được cái gì. Dĩ nhiên, mặt khác, nếu anh viết được vài điều gì đó mà anh không làm, người ta lại có thể nghĩ rằng anh đã làm việc đó - Ông ta nói và cười.
Được. Chừng ấy thôi, các anh sẽ làm quen ngay tức khắc với NAKA.
Cách trình bày một báo cáo có thể thay đổi, nhưng nghiêm ngặt. Giấy dùng để viết có khổ vuông hoặc chữ nhật, luôn luôn phải trắng. Người ta viết bên trên trang giấy độ mật mã an toàn, gạch chân kiểu khác nhau tuỳ theo bức điện; mật, tuyệt mật, hay bình thường (không quan trọng- ND).
Trên phía bên phải tờ giấy, phải ghi tên người nhận cũng như tên người xử lý, ngay khi nhận được bức điện. Cái đó có thể liên quan đến một, hai hoặc ba người, nhưng phải gạch dưới mỗi tên. Phía dưới tờ giấy là tên những người được nhận bản sao điện mà không tham dự vào xử lý thông tin. Người gửi, thường là một cơ quan hơn là một cá nhân.
Ngày, tháng được ghi ở bên trái, cùng với độ khẩn cần thiết: điện tín, hoả tốc, tiêu chuẩn (bình thường-ND)… cùng với số để xác định.
Tiếp đó, ở chính giữa phía dưới, tóm tắt nội dung trong một câu, luôn gạch chân và có hai chấm kèm theo.
Ở chính giữa bên dưới, người ta còn có thể ghi, ví dụ: “Liên quan đến bức thư thứ ba của anh”, kèm theo ngày, tháng của bức thư đó. Nếu trong số những người có tên được nhận điện, nhưng họ không có bức thư đó, thì phải chuyển cho họ bản sao bức thư kia. Nếu trong một bức điện, anh đề cập đến nhiều chủ đề, anh cần đánh số cho mỗi vấn đề, cùng với lời trích dẫn cho từng nội dung. Một khi anh viết con số: (thí dụ: “Tôi yêu cầu 35
https://thuviensach.vn
cuộn giấy vệ sinh”), anh phải lặp lại “Tôi yêu cầu 35x35 cuốn…”). Bằng cách này, thậm chí nếu máy tính hoạt động không tốt, con số vẫn được lưu lại để xem. Bên dưới báo cáo, phải ký tên mật danh của anh.
Những hoạt động chính của tổ chức, là thu thập các thông tin. Chúng tôi sẽ dùng nhiều thời gian để chúng ta luyện tập với NAKA.
Ngày thứ hai, là một bài giảng về an ninh đã bị huỷ bỏ, và người ta phân phát cho chúng tôi một xấp báo, trong đó có một số tin được khoanh đỏ. Người ta yêu cầu chúng tôi làm báo cáo về những tin đó. Chúng tôi phải hoàn thành báo cáo của chúng tôi theo một công thức: “Không có những thông tin khác nữa”, điều này có nghĩa là công việc điều tra đã kết thúc vào lúc đó. Người ta cũng dạy chúng tôi, chỉ chọn một tiêu đề, một lần cho bản báo cáo đã hoàn tất.
Cuối cùng, người ta giao cho chúng tôi căn cước của mình. Căn cước không gây được sự chú ý nào: Nó chỉ đơn giản là một tấm bìa trắng với một mật mã được gạch ngang bên dưới tấm ảnh.
Khoảng cuối tuần đầu, Riff thông báo là chúng tôi sẽ nghiên cứu việc đảm bảo an toàn của con người. Ông ta vừa bắt đầu bài giảng, thì cánh cửa phòng mở ra và hai người xuất hiện. Một người vung khẩu súng lục cỡ lớn ra và người kia cầm khẩu tiểu liên trong tay. Ngay khi vừa đến, họ nổ súng. Các học sinh sỹ quan cúi rạp xuống đất, trong khi đó, Riff và Ran S. ngã vật xuống, người đầy máu.
Trước khi người ta có thời gian để nói out (ra ngoài), thì hai gã kia đã biến mất trên một chiếc xe nổ máy sẵn với những chiếc mũ tròn. Tất cả chúng tôi đều chịu một cú kinh hoàng, chúng tôi chưa kịp hoàn hồn, thì Riff đã đứng dậy nói một cách cộc lốc với Jerry, một trong số học sinh:
— Rất tốt, dưới con mắt của chúng, tôi đã bị bắn chết. Hãy mô tả lại những kẻ bắn súng kia. Có bao nhiêu phát đạn đã được bắn? Anh có lưu ý
https://thuviensach.vn
tới một chi tiết nào để cho phép nhận dạng ra họ không?
Riff viết những thông tin nói với Jerry lên bảng. Ông hỏi một người chứng kiến khác trong số học sinh, rồi rời khỏi phòng và bước vào với hai “sát thủ”. Đây, các anh có tin là họ hay không, không có ai nhận ra họ cả. Họ chẳng giống gì với chân dung những người máy mà chúng tôi mô tả.
Chúng tôi đã nhận ra hai người là Mousa M., phụ trách bài giảng về hoạt động bảo đảm an toàn, APAM, và người phó của ông, Dov L. Mousa giống với Telly Savalas, người đóng vai chính trong Kojak.
— Sau này, tôi sẽ giải thích cho các anh lợi ích của màn kịch này - Mousa nói - Nhưng, phải biết là ngay từ lúc này, chúng ta đang hoạt động ở bên ngoài lãnh thổ. Hãy ghi nhớ kỹ điều này: Chúng ta không có bạn bè. Chúng ta chỉ có kẻ thù hay các mục tiêu thôi.
Điều ấy không vì thế mà cần phải trở thành những người mắc chứng bệnh paranoia: Nếu các anh bị ám ảnh bởi mối nguy hiểm, các anh sẽ không bao giờ hoạt động được.
APAM là một công cụ quý báu (APAM, viết tắt của chữ Hébreu: Avtahat paulut Modienit: Nghiệp vụ An ninh của Tình báo). Đó chính là công việc bảo vệ của Tình báo. Vai trò của nó là: trang bị cho các anh những mô thức để các anh có thể hoàn thành những nhiệm vụ của mình một cách an toàn. Hãy nhớ rằng, trong cuộc sống, các anh có quyền phạm sai lầm, nhưng trong nghề Tình báo thì không bao giờ có.
Các anh sẽ học các thủ thuật (mánh khoé) trong lúc thực tập. Nhưng, tôi xin nhắc nhở các anh rõ điều này: Tôi không cần thành tích của các anh trong các môn học khác, nếu như các anh không làm cho tôi hài lòng ở đây, các anh sẽ bị đánh trượt. APAM không đòi hỏi phẩm chất đặc biệt, cần phải lao động, thế thôi. Để làm được điều này, các anh phải học cách chế ngự
https://thuviensach.vn
được mọi sợ hãi và học cách thường xuyên giữ gìn nhiệm vụ của mình trong tâm trí.
Hệ thống mà chúng tôi sẽ giảng dạy trong những năm tới cho các anh là: Không để xảy ra sai lầm nào. Hệ thống đó sẽ có những bài kiểm tra và chúng tôi sẽ không ngừng cải tiến. Nó thật sự hoàn hảo, thật sự lô gích, và thậm chí, khi kẻ thù của các anh biết rõ nó, chúng cũng không thể dùng nó để chống lại chúng ta được.
Mousa cho chúng tôi biết Dov sẽ là giáo viên của chúng tôi, nhưng bản thân ông còn tham gia vào một số bài giảng, hoặc một số công việc thực hành. Riff đưa ra cho chúng tôi bản sao thời khoá biểu và tuyên bố:
— Các anh nhìn thấy khoảng trống giữa bài vừa giảng của ngày và bài giảng đầu tiên của ngày hôm sau không? Đó là thời gian rỗi của các anh phải không? Vậy thì, hãy hiểu là thời giờ đó thuộc về tôi.
Hãy tranh thủ chớp lấy ngày cuối tuần cuối cùng này của các anh. Từ tuần tới, chúng tôi sẽ bắt đầu mở mắt cho các anh. Cánh cửa của chúng tôi luôn luôn mở ra với các anh, nếu các anh có bất cứ vấn đề gì, xin đừng ngần ngại đến nói với tôi, tôi ở đó vì vấn đề này. Nhưng nếu tôi có gì khuyên bảo các anh, thì các anh cần theo.
Lần cuối cùng tôi nghe nói đến Mousa, là lúc ông ta phụ trách vấn đề an ninh ở châu Âu. Ông ta cũng thuộc Đơn vị 504, một đơn vị của người biên giới. Đơn vị này làm nhiệm vụ tình báo quân sự. Ông ta là một con người cứng rắn, nhưng đằng sau vẻ nghiêm khắc của ông , vẫn ẩn giấu một con người nhạy cảm, một con người lý tưởng chủ nghĩa tận tụy và đầy tính hài hước (xem chương V, phần 3).
Trước khi đi nghỉ phép cuối tuần, chúng tôi phải trình diện Ban Thư ký của nhà trường, do bà Ruty Kimchy nắm quyền. Chồng bà, trước kia là người phụ trách Vụ Tuyển mộ, và sau này với tư cách Bộ trưởng Ngoại
https://thuviensach.vn
giao, ông đã đóng một vai trò quan trọng lớn trong lúc nổ ra cuộc chiến tranh tàn khốc của Lyban. ông ta dính líu vào vụ Irangate (một vụ bê bối ở Iran).
Thời gian ngày làm việc của chúng tôi, được chia làm năm phần: 8 giờ đến 10 giờ, 10 giờ đến 11 giờ, 11 giờ đến 13 giờ, 14 giờ đến 15 giờ và 15 giờ đến 20 giờ. Chúng tôi có khoảng thời gian nghỉ đều đặn là 20 phút, khoảng trống hơn một nửa giờ để ăn cơm trưa. Chúng tôi ăn trưa trong ngôi nhà khác, phía bên dưới chân đồi một chút. Trên con đường tới nhà ăn tập thể, chúng tôi ngang qua một ki ốt. Người ta có thể mua thuốc lá ở đó và thông thường chỉ bán thuốc lá thôi. Thời đó, một ngày tôi hút từ hai đến ba bao, vả lại, phần lớn tôi hút khi học bài.
Chúng tôi có bốn lĩnh vực học tập: NAKA, APAM, học quân sự và học kỹ thuật về vỏ bọc.
Chương trình học quân sự thì rộng: Thiết giáp, máy bay, hải quân, tính đặc thù của các nước láng giềng, đường lối, chính sách, tôn giáo, cấu trúc xã hội của họ. Riêng về cấu trúc xã hội thì do các giáo sư đại học giảng dạy.
Với thời gian như thế, chúng tôi biết không thể giải trí gì được. Chúng tôi vui, đùa ngay trong lớp và bầu không khí thật vui nhộn. Ba tuần sau khi bắt đầu các bài học, chúng tôi đón một người mới 24 tuổi, tên là Yosy. Đó là bạn của Heim M. Heim M là một thành viên trong nhóm của chúng tôi, 35 tuổi, đầu hói, vạm vỡ mà bộ mặt luôn có nụ cười xảo quyệt cộng với cái mũi dô lên. Cậu ta đã có vợ và hai con.
Yosy, đã từng làm việc trong đơn vị 504 ở Lyban, nay trở lại Jelusalem, nơi mà trước kia cậu ta đã theo học một khoá cấp tốc tiếng Ả Rập, thứ tiếng cậu ta nói thông thạo. Ngược lại, tiếng Anh của cậu ta thì rất tồi. Bản thân cậu ta cũng đã có vợ và vợ cậu ta đang có mang. Là một người theo đạo Do Thái chính thống, Yosy thường xuyên mang một chiếc áo đan kippa, nhưng
https://thuviensach.vn
lại được nhiều phụ nữ chú ý tới. Cậu ta có duyên. Nhiều phụ nữ đã điêu đứng vì cậu và cậu ta thì không e ngại để tận dụng điều đó.
Các buổi học tan, thường tôi còn nấn ná ở Kapusky, trong Ramat Hasharon để uống một ly cà phê và ăn vài cái bánh ngọt, trước khi trở về nhà ở Hetzliya. Tôi gặp Yosy, Heim và Michel M, một chuyên gia Pháp về truyền tin đã đến Israel trước cuộc chiến tranh Kippuor và là người đã phục vụ trong đơn vị 8200. Michel cũng đã làm việc cho Mossad ở Châu Âu như một “chuyên gia tài cán”, trước khi vào làm việc. Chiếc bằng Cao học tiếng Pháp của anh ta, tiếng mẹ đẻ của anh ta đã tạo cho anh ta trở thành một thí sinh tốt. Anh ta được tuyển vào với sự che chở (nghĩa là có ai đó giúp đỡ).
Tất cả chúng tôi tạo thành một nhóm, vui vẻ. Chúng tôi xem lại thế giới, chúng tôi đã thảo luận về chiến lược. Thường thì sau mỗi lần gọi một ly cà phê, Yosy lại rời khỏi chúng tôi. “Tôi sẽ trở lại ngay lập tức” - Cậu ta nói. Rồi nửa giờ sau đó, cậu ta lại xuất hiện, và xin lỗi do bị cô này hay cô kia níu kéo. “Mình không thể từ chối, thậm chí một việc phục vụ nhỏ cho cô ta!” Thật là điên rồ với cái mà cậu ta làm như những việc “phục vụ”. Chúng tôi đã vặn lại: Đó không phải là một việc tầm thường đâu.
Các katsa Shai Kauly và Ran S. giảng dạy cho chúng tôi về kỹ thuật vỏ bọc.
— Khi các anh thu thập được những tin tức tình báo, thì các anh được gọi là katsa, các anh không gọi là Victor, là Heira hay là Yosy nữa. Các anh không bắt chuyện với một gã và nói: Xin chào! Tôi là một nhân viên Tình báo Israel, tôi sẵn sàng trả tiền cho ông về tất cả những tin tức mà ông đã cung cấp cho tôi.
Các anh sử dụng vỏ bọc. Có nghĩa là không bao giờ khẳng định mình là tình báo. Một katsa phải tỏ ra uyển chuyển. Uyển chuyển, đó là một từ chủ đạo. Có thể, trong một ngày các anh có tới ba cuộc hẹn gặp và các anh phải
https://thuviensach.vn
thay đổi ba lần căn cước. Các anh cần phải có sự uyển chuyển để liên tục trở thành một người khác.
Thế nào là một vỏ bọc tốt? Một tấm căn cước không thôi không thể giải thích được, và nó chỉ là một nấc thang rộng lớn nhất của các khả năng có thể được. Một nha sỹ chẳng hạn, cũng là một vỏ bọc tuyệt vời. Mọi người đều biết nha sỹ là ai, chừng nào các anh không rơi vào tay một ai đó, mà người ta yêu cầu các anh mở miệng cho người đó khám thì các anh vẫn được che đậy.
Chúng ta đã bỏ nhiều giờ để luyện tập. Chúng ta đã nghiên cứu các thành phố từ A đến Z, để nói về nó như là chúng ta đã sống ở đó cả đời mình. Chúng ta cũng đã học cách kiến tạo cho chúng ta thành một nhân vật mới trong một ngày, với kiến thức hoàn hảo của nghề nghiệp. Chúng ta đã luyện tập với các katsa dày dạn kinh nghiệm, những người đã kiểm tra lại tính vững chắc đối với vỏ bọc của các anh.
Những bài luyện tập này được tiến hành trong một phòng có trang bị camera để các học sinh khác có thể theo dõi các buổi tập luyện trên vô tuyến truyền hình đặt ở phòng bên cạnh.
Sự khéo léo nằm ở chỗ không để bị bộc lộ quá nhiều chi tiết, điều đó cũng không đơn giản như người ta tưởng. Trong chốc lát, chúng tôi nhận ra điều này trên màn ảnh của mình lúc diễn ra cuộc nói chuyện giữa Tsvy, một nhà tâm lý học 42 tuổi với học sinh năm thứ nhất, bồn chồn, lo lắng, và một người nghiên cứu - một katsa. Tsvy độc thoại trong vòng hai mươi phút liên tiếp, ông ta kể tất cả những gì mà ông biết về thành phố của mình, nghề vỏ bọc của mình, thậm chí ngay cả trước khi viên katsa hỏi ông đó là cái gì. Bốn đứa chúng tôi đã rút ra trước khỏi màn hình của mình. “Ra thôi, tôi đã khéo léo rút ra khỏi đây!”. Ông ta thốt lên, lúc chúng tôi gặp nhau. Bài kiểm tra đã kết thúc. Ông ta thấy mãn nguyện với mình lắm!
https://thuviensach.vn