🔙 Quay lại trang tải sách pdf ebook Mạng Sống Mong Manh Ebooks Nhóm Zalo https://thuviensach.vn Table of Contents 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 Chú thích https://thuviensach.vn https://thuviensach.vn 1 D ao mổ là một vật đẹp. Bác sĩ Stanley Mackie trước giờ chưa nhận ra được điều đó, nhưng lúc ông đứng cúi đầu, bên dưới những ngọn đèn phòng mổ, ông chợt tự hỏi bằng cách nào ánh phản chiếu từ lưỡi dao giống như ánh sáng do những viên kim cương phát ra. Đó là một tác phẩm nghệ thuật, cái vật hình trăng lưỡi liềm sắc như dao cạo bằng thép không gỉ ấy. Thực vậy, nó đẹp đến nỗi ông chỉ hơi dám nhấc nó lên vì sợ, bằng cách nào đó, sẽ làm cho vật có đầy ma lực lôi cuốn ấy bị mờ xỉn đi. Trên bề mặt nó, những màu sắc cầu vồng, các thành phần tinh khiết tạo thành do sự khúc xạ ánh sáng. - Bác sĩ Mackie? Có chuyện gì sai không? Ông ta nhìn lên và thấy cô y tá, đang rửa tay, cau mày nhìn ông, phía trên chiếc khẩu trang phẫu thuật. Trước giờ ông chưa từng thấy hai mắt cô ấy xanh như thế. Hình như ông đang nhìn thấy, thực sự nhìn thấy quá nhiều việc lần đầu tiên. Màu kem nước da cô y tá. Sợi gân máu chạy dọc theo thái dương. Nốt ruồi ngay phía trên chân mày cô. Hay nó có phải là một nốt ruồi không? Ông nhìn chăm chú. Nó đang cử động, bò như một con sâu về phía cuối mắt cô… - Stan? – Bác sĩ Rudman, chuyên viên gây mê, đang gọi ông, giọng ông ta cắt ngang sự suy nghĩ điên khùng của bác sĩ Mackie. – Anh có ổn không? https://thuviensach.vn Mackie lắc đầu. Con côn trùng biến mất. Nó lại trở thành một chiếc nốt ruồi, một đốm nhỏ sắc tố đen trên làn da nhợt nhạt của cô y tá. Ông thở thật sâu vào và nhặt con dao mổ trên khay dụng cụ lên. Ông nhìn xuống người đàn bà nằm dài phía dưới. Chùm ánh sáng phía trên đầu đã được chiếu tập trung xuống vùng bụng dưới của bà ta. Những tấm đắp xanh phẫu thuật, được xếp vào vị trí, làm thành một vùng da trần hình chữ nhật. Đó là một chiếc bụng thon nhỏ dễ thương, có vết sạm nắng do chiếc quần tắm bikini để lại, nối liền hai bờ mông lại – một hình ảnh đáng ngạc nhiên ở giữa mùa bão tuyết này, với những hình ảnh nhợt nhạt mùa đông. Thật xấu hổ cho ông phải dùng dao cắt vào chỗ đó. Một vết sẹo do thủ thuật cắt bỏ ruột thừa để lại, chắc chắn sẽ làm hỏng bất cứ làn da rám nắng nào của vùng biển Caribe. Ông đặt mũi dao lên làn da, tập trung mũi cắt của ông vào điểm McBurney, giữa rốn và chỗ xương hông nhô ra. Vị trí gần đúng của ruột thừa. Với con dao mổ đang ở trong tư thế sẵn sàng để cắt, ông đột nhiên dừng lại. Hai bàn tay ông run lên. Ông không hiểu được điều đó. Việc ấy trước giờ chưa hề xảy ra. Stanley Mackie thường có hai bàn tay vững chắc như đá. Bây giờ ông cần phải nỗ lực thật nhiều để giữ chặt cán dao. Ông nuốt nước bọt và nhấc lưỡi dao lên khỏi làn da. Dễ mà. Hãy thở thật sâu vào vài lần. Việc này sẽ qua thôi. - Stan? Mackie nhìn lên và thấy Bác sĩ Rudman đang cau mày. Cả hai cô y tá cũng thế. Mackie có thể đọc được câu hỏi trong ánh mắt họ, như câu hỏi người ta đã thì thầm về ông mấy tuần nay. Liệu Bác sĩ Mackie già có còn đủ khả năng không? Ở vào cái tuổi bảy mươi tư, ông ta có còn được phép hành nghề bác sĩ phẫu thuật không? Ông không để ý đến cái nhìn của họ. Ông đã https://thuviensach.vn tự bảo vệ mình trước Ủy ban Bảo đảm Chất lượng, đã giải thích, trước sự hài lòng của họ, trường hợp cái chết của bệnh nhân vừa rồi của ông. Phẫu thuật, nói cho cùng, không phải là một việc làm không có rủi ro. Khi máu chảy ra quá nhiều trong bụng, rất dễ nhầm lẫn vùng đã được đánh dấu, để cắt một nhát cắt sai lầm. Ủy ban, với sự sáng suốt của họ, đã miễn trách nhiệm cho ông. Tuy vậy, sự nghi ngờ bắt đầu lan truyền trong đầu các nhân viên bệnh viện. Ông có thể nhìn thấy điều đó qua thái độ của các nhân viên y tá, qua sự cau mày của bác sĩ Rudman. Tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía ông. Đột nhiên, ông cũng cảm nhận được những ánh mắt khác, chúng đang nhìn chằm chằm vào ông, cả tá con mắt lơ lửng trong không khí, chúng thảy đều đang nhìn ông chằm chằm. Ông chớp mắt, và cái nhìn ghê rợn ấy biến mất. Mắt kính tôi, ông nghĩ, tôi sẽ đi kiểm tra mắt kính lại. Một giọt mồ hôi chảy dài trên má ông. Ông nắm chặt cán dao mổ lại. Đây không phải chỉ là việc mổ ruột thừa đơn giản, công việc mà một bác sĩ nội trú cấp thấp có thể thực hiện được. Chắc chắn ông sẽ làm được việc ấy, ngay cả với đôi bàn tay đang run rẩy. Ông tập trung nhìn vào vùng bụng của bệnh nhân, trên chiếc bụng với một vùng da sạm nắng. Jennifer Halsey, ba mươi sáu tuổi. Một du khách ở ngoài tiểu bang, sáng nay bà đã thức giấc trong quán trọ lữ hành Boston, thấy đau ở góc bụng dưới phía bên tay phải. Cơn đau càng lúc càng trở nên tệ hại, bà đã lái xe đi qua vùng bão tuyết tối tăm để đến phòng cấp cứu bệnh viện Wicklin, và đã được chuyển đến cho bác sĩ trực giải phẫu ngày hôm ấy: Mackie. Bà ta không hề biết gì đến những lời đồn đại về năng lực của ông, không biết gì về những lời nói dối và thì thầm đang từ từ phá hủy năng lực chuyên môn của ông. Bà ta chỉ là một phụ nữ đau đớn đang rất mong https://thuviensach.vn khối ruột thừa bị viêm của mình được cắt bỏ đi. Ông ấn lưỡi dao vào làn da của Jennifer. Hai bàn tay ông đã hết run. Ông có thể mổ được. Ông cắt một đường thật ngọt. Cô y tá phụ trách việc lau chùi, lấy bông thấm máu chảy ra, đưa cho ông cái kẹp cầm máu. Ông cắt xuống sâu hơn, qua lớp mỡ vàng dưới da, thỉnh thoảng nghỉ để đốt bỏ một vùng bị chảy máu quá nhiều. Không có vấn đề. Mọi việc rồi sẽ tốt đẹp. Ông vào sâu hơn, để cắt bỏ khúc ruột thừa, và sau đó kéo nó ra. Rồi ông có thể về nhà nghỉ trưa. Có thể nghỉ ngơi một chút là những gì ông cần để cho đầu óc sáng suốt trở lại. Ông rạch dao qua màng bụng, vào vùng bên trong bụng. - Kẹp vào! – Ông nói. Cô y tá phụ tá đưa tay cầm cái banh miệng vết mổ bằng thép không gỉ và nhẹ nhàng kéo vết mổ ra. Mackie đi sâu vào trong vết cắt và cảm thấy được ruột, ấm và trơn, bò ngoằn ngoèo quanh bàn tay đeo găng của ông. Cảm giác thật là kỳ lạ, đặt tay vào bên trong cơ thể ấm nóng của một con người. Nó giống như được quay trở lại vào bên trong dạ con. Ông vạch trần khúc ruột thừa ra. Một cái liếc mắt vào lớp mô sưng đỏ cho biết ông đã chẩn đoán bệnh chính xác; cái khúc ruột thừa phải được đem ra ngoài. Ông với tay lấy con dao mổ. Chỉ lúc ông tập trung nhìn lại lần nữa vào cái vết cắt ông vừa thực hiện là có một cái gì đó không chính xác. Có quá nhiều khúc ruột trong vùng bụng, gấp hai lần số chúng cần phải có. Quá nhiều hơn số bà bệnh nhân cần có. Không thể như thế được. Ông kéo mạnh một cuộn ruột nhỏ, cảm thấy nó bị tuột đi, ấm và trơn trượt, qua cặp tay đeo găng của ông. Dùng con dao mổ, ông cắt bỏ cuộn ruột dư thừa ấy đi và đặt cái vòng ướt sũng ấy lên khay. Đấy, ông nghĩ. Như thế sẽ gọn https://thuviensach.vn hơn. Cô y tá phụ tá nhìn ông chằm chằm, hai mắt cô ta trợn to lên trên chiếc khẩu trang phẫu thuật. - Bác sĩ đang làm gì thế? – Cô ta la lên. - Quá nhiều ruột. – Ông ta bình thản đáp. – Không thể như thế được. – Ông lại đặt tay vào bên trong bụng và nắm thêm một cuộn ruột nữa. Không cần phải có quá nhiều đoạn ruột dư thừa như thế. Nó chỉ che khuất tầm nhìn của ông ta. - Bác sĩ Mackie, không! Ông ta cắt bỏ. Máu nóng phun ra có vòi từ cái cuộn ruột xấu xa đó. Cô y tá nắm lấy bàn tay đeo găng của ông lại. Ông hất tay cô ra, giận điên lên vì một y tá xoàng dám ngăn hành động của ông lại. - Tìm cho tôi một nhân viên y tá phụ tá khác. – Ông ta ra lệnh. – Tôi cần cái ống hút máu. Phải dọn sạch lớp máu này đi. - Dừng tay ông ta lại! Giúp tôi dừng tay ông ta lại. Dùng tay còn lại, Mackie với tay lấy cái ống hút máu và nhấn đầu nó vào trong vùng bụng. Máu chảy ùng ục trong cái ống và đổ vào bên trong thùng chứa. Một bàn tay khác nắm áo choàng và lôi ông ta ra khỏi bàn mổ. Đó là bác sĩ Rudman. Mackie cố vùng vẫy để thoát ra, nhưng Rudman không thể để cho ông ta đi. - Đặt con dao mổ xuống, Stan. - Bà ta cần phải được dọn sạch. Có quá nhiều ruột trong ấy. - Đặt dao xuống! Vùng vẫy để thoát ra, Mackie lách người để đối diện với Rudman. Ông https://thuviensach.vn ta đã quên là ông vẫn còn nắm trong tay con dao mổ. Con dao rạch ngang qua cổ người đàn ông kia. Rudman hét lên và đưa tay lên bịt lấy cổ họng lại. Mackie lùi ra sau và nhìn chằm chằm vào máu đang ứa ra giữa những ngón tay của Rudman. - Đó không phải là lỗi của tôi. – Ông ta nói. – Đó không phải là lỗi của tôi! Một cô y tá la lên vào máy nội đàm: - Cho bảo vệ đến ngay! Ông ta đang nổi điên lên trong này! Chúng tôi cần bảo vệ CHUYÊN NGHIỆP! Mackie trượt chân trên vũng máu lầy lội ngã ra sau. Máu của Rudman? Máu của Jennifer Halsey? Máu chảy thành vũng. Ông quay lại và chạy ra khỏi phòng. Họ đang đuổi theo ông. Tại sao không có gì có vẻ quen thuộc cả? Rồi, thẳng ở phía trước, ông nhìn thấy khung cửa sổ; và phía sau nó, tuyết đang rơi xoáy tròn. Tuyết. Cái dải buộc trắng lạnh ấy sẽ lọc ông sạch lại, sẽ tẩy sạch những vết máu trên bàn tay ông. Phía sau ông, tiếng bước chân chạy rầm rập đến gần. Ai đó la lên: - Đứng lại! Mackie chạy tiếp vài ba bước và nhảy qua khung cửa sổ. Kính vỡ toang ra thành vô số hạt giống như kim cương. Và gió lạnh thổi ngang qua người ông và mọi thứ đều trở nên trắng xóa, một màu trắng pha lê. Và ông ngã xuống. https://thuviensach.vn 2 B ên ngoài trời nóng bức, gã tài xế cho máy lạnh trong xe hết tốc độ. Và ngồi ở hàng ghế phía sau, Molly Picker cảm thấy ớn lạnh. Từ lỗ thông hơi gần đầu gối, gió lạnh thổi ra như cắt ngang qua chiếc váy ngắn. Cô chồm người ra phía trước và đập nhẹ vào khung kính ngăn cách bằng Plexiglas. - Xin lỗi? – Cô ta nói. – Này, ông? Ông có thể cho máy lạnh chạy thấp hơn một chút được không? Ông? – Cô lại vỗ nhẹ lần nữa. Gã tài xế hình như không nghe thấy lời cô ta. Hay có thể hắn đã quên cô ta. Tất cả những gì cô có thể nhìn thấy là mái tóc vàng phía sau đầu hắn. Rùng mình, cô dùng hai cánh tay trần của mình vòng ngang ngực và nhích ra xa khỏi luồng gió. Nhìn ra ngoài khung cửa xe, cô thấy đường phố Boston chạy ngược lại. Cô không nhận ra được vùng ngoại ô của thành phố này, nhưng cô biết mình đang đi về phía Nam. Bảng tên đường sau cùng đã cho biết như thế, đường Washington, Nam. Bây giờ cô thấy những tòa nhà hình hộp ở phía ngoài, với những khung cửa sổ trần trụi, với từng đám người ngồi trên bậc thềm cửa, mặt mày nhễ nhại mồ hôi. Chưa hẳn là tháng Sáu mà nhiệt độ đã lên tới 80 độ. Molly có thể biết được nhiệt độ ban ngày lúc này bằng cách nhìn vào những người đi trên đường phố. Vai họ thấp xuống, uể oải, lê chân bước chậm chạp trên lề đường. Molly thích nhìn người ta. Phần nhiều cô nhìn phụ nữ vì cô thấy nơi họ có điều https://thuviensach.vn thích thú hơn. Cô quan sát áo quần họ mặc và tự hỏi tại sao có người lại mặc đồ đen vào giữa mùa hè nóng nực như thế này, tại sao những bà béo phì lại mặc những chiếc quần căng cứng có màu sáng, tại sao không ai đội nón trong những ngày này. Cô quan sát những cô gái đẹp đi như thế nào, hông họ lúc nào cũng nhẹ nhàng lắc lư, chân họ đặt một cách rất thăng bằng trên những chiếc giày cao gót. Cô tự hỏi các cô gái đẹp biết được những điều bí mật gì mà cô không biết. Bài học nào các bà mẹ của họ đã truyền cho họ, bài học có thể Molly thiếu sót không được học. Cô nhìn thật lâu và thật chăm chú vào mặt họ, hy vọng may mắn được nhìn thấy bên trong họ cái gì đã làm một thiếu nữ trở nên xinh đẹp. Cái phép kỳ diệu nào họ có được trong khi cô, Molly Picker, không có. Chiếc xe dừng lại vì đèn đỏ. Một cô mang giày gót bằng đứng ở góc đường, một phần hông nhô ra ngoài. Giống như Molly, nhưng già hơn – có thể ở độ tuổi mười tám, mái tóc đen óng ả chảy dài trên hai bờ vai rám nắng. Tóc đen trông có thể dễ thương, Molly bâng khuâng nghĩ. Nó là một lời phát biểu. Nó không có màu sắc nửa vời như mái tóc ẻo lả của Molly, màu tóc chẳng vàng cũng chẳng phải nâu, và không nói lên được điều gì. Cửa xe là một khung kính sậm màu, và cô gái có mái tóc đen không biết được là Molly đang nhìn mình. Nhưng hình như cô cảm thấy có ai đang nhìn, và cô từ từ quay người lại trên đôi giày gót bằng của cô để nhìn thẳng vào xe. Nói cho cùng cô ta cũng chẳng đẹp gì mấy. Molly ngả người lại ra sau, cảm thấy thất vọng. Chiếc xe quẹo sang trái và tiếp tục chạy về hướng Đông Nam. Bây giờ họ đã ở xa vùng ngoại ô nơi Molly ở, chạy thẳng vào vùng đất xa lạ và đầy đe dọa. Trời nóng đã khiến người ta ra khỏi nhà và họ ngồi hóng mát nơi lối cửa ra vào, phe phẩy quạt. Họ nhìn theo chiếc xe khi nó chạy ngang qua họ. Họ biết nó không phải xe thuộc vùng lân cận nơi họ ở. Đúng như Molly https://thuviensach.vn nghĩ, cô không phải người thuộc vùng này. Romy đang gửi cô đi đâu? Hắn đã không cho cô biết địa chỉ. Thông thường số nhà và tên đường được viết nguệch ngoạc lên giấy và nhét vào tay cô, và cô có nhiệm vụ tự gọi xe tắc xi để đi đến đó. Thế nhưng lần này có xe đợi cô sẵn bên đường. Một chiếc xe xinh xắn, không có những vết bẩn mách lẻo trên băng ghế sau, không có những mảnh giấy vệ sinh vo tròn hôi thúi nhét vào trong gạt tàn thuốc. Xe rất sạch sẽ. Cô chưa bao giờ được đi những chiếc xe sạch như thế này. Gã tài xế cho xe quẹo sang trái, vào một con đường nhỏ hẹp. Không có người ngồi trên lề đường ở đây. Nhưng cô biết họ đang nhìn cô. Cô có thể cảm thấy được điều đó. Cô cho tay vào ví, lấy ra một điếu thuốc, và mồi nó. Cô chỉ mới hít được hai hơi thì một giọng nói kỳ quái vang lên: - Làm ơn tắt thuốc đi! Molly nhìn chung quanh, ngạc nhiên hỏi: - Cái gì? - Tôi nói, tắt thuốc đi. Không được hút thuốc trong xe. Đỏ mặt lên vì việc làm sái quấy của mình. Cô mau mắn dụi diếu thuốc vào bên trong cái gạt tàn. Rồi cô nhận ra cái loa nhỏ đặt ở khung ngăn cách xe. - Chào? Anh có nghe tôi nói không? – Cô ta nói. Không có câu trả lời. - Nếu có thể được, anh vui lòng hạ thấp máy điều hòa xuống? Tôi lạnh cóng ở phía sau này rồi. Này? Anh tài xế? Gió lạnh từ chiếc máy điều hòa ngưng thổi ra. - Cám ơn. – Cô ta nói. Và hụt hơi nói tiếp: https://thuviensach.vn - Đồ con lừa. Cô tìm thấy cái nút điều khiển bằng điện khung cửa kính bên hông xe và cho kính quay sát xuống. Hương vị của mùa hè trong thành phố nhẹ đưa vào, nóng và nồng nàn. Cô chẳng quan tâm đến cái sức nóng. Nó giống như ở nhà. Giống như những mùa hè khốn khổ và nhễ nhại mồ hôi của thời thơ ấu của cô tại vùng Beaufort. Mẹ kiếp, cô ta thèm một điếu thuốc. Nhưng cô không thích trò chuyện với cái hộp kim loại nhỏ bé. Chiếc xe từ từ dừng lại. Có tiếng nói phát ra từ chiếc loa: - Đã đến nơi rồi. Cô có thể xuống xe. - Cái gì, ở đây? - Tòa nhà ở ngay phía bên tay phải cô. Molly nhìn tòa nhà xám xịt cao bốn tầng lầu phía bên ngoài. Mảnh gương vỡ nằm rải rác trên lề đường. - Anh ắt hẳn muốn chơi khăm. – Cô ta nói. - Cửa trước đã được mở. Đi qua hai cầu thang để đến tầng thứ ba. Cửa cuối cùng ở phía bên tay phải cô. Không cần gõ cửa, chỉ đi thẳng vào. - Romy chẳng đề cập gì đến chuyện đó. - Romy bảo rằng cô sẽ có thái độ hợp tác. - Vâng, đúng. - Đó chỉ là một phần của sự quái dị, Molly. - Chuyện quái dị gì? - Của khách hàng. Cô biết nó là sao rồi. Molly thở dài và nhìn vào tòa nhà một lần nữa. Khách hàng và những chuyện quái dị của họ. Vậy giấc mơ hoan lạc của gã này là gì? Làm việc đó https://thuviensach.vn giữa một bầy chuột và gián? Hơi nguy hiểm, hơi dơ dáy một chút để đạt khoái lạc? Tại sao những hành vi quái dị của khách hàng không bao giờ giống sự quái dị của cô? Một căn phòng sạch sẽ trong khách sạn, một Jacuzzi, Richard Gere và Một Phụ Nữ xinh đẹp cùng nhau nhấm nháp rượu sâm banh. - Ông ta đang đợi. - Vâng. Tôi sẽ tới, tôi sẽ tới. – Molly đẩy cửa xe ra và bước chân xuống lề đường. – Anh sẽ đợi tôi ở đây phải không? - Tôi sẽ ở ngay tại đây. Cô đứng trước mặt tòa nhà và thở vào một hơi thật sâu. Rồi cô trèo lên các bậc thang và đẩy cửa bước vào. Trong nhà trông cũng tệ hại như phía bên ngoài tòa nhà. Chữ viết và hình vẽ đầy trên tường, hành lang bừa bãi giấy báo và một cái hộp gỉ sét cong vòng. Ai đó đã thoải mái quăng đầy rác rưởi vào đó. Cô ta bước lên cầu thang. Tòa nhà im lặng một cách kỳ quái, và tiếng giày cô khua vang trên cầu thang. Khi cô đến tầng thứ hai, hai lòng bàn tay cô đã ướt đẫm mồ hôi. Cô cảm thấy có cái gì đó không đúng. Một thứ gì đó sai lầm. Cô nghỉ ở đầu cầu thang và nhìn lên tầng lầu thứ ba. Romy, anh đã đưa tôi tới chốn địa ngục nào vậy? Vị khách này là ai, dầu sao chăng nữa… Cô chùi hai lòng bàn tay ướt đẫm vào áo. Rồi hít vào thêm một hơi thở nữa và đi tiếp lên cầu thang. Trong hành lang của tầng thứ ba, cô dừng lại trước cửa phòng cuối dãy, ở phía bên tay phải. Cô nghe tiếng vo ve trong căn phòng – tiếng máy điều hòa không khí? Cô mở cửa ra. Gió mát tràn ra ngoài. Cô bước vào và ngạc nhiên thấy mình ở trong một căn phòng tường sơn vôi trắng mới tinh khôi. Ở giữa phòng có cái gì đó https://thuviensach.vn giống như bàn bác sĩ khám bệnh, phủ nhựa vinyl màu hạt dẻ. Phía trên là một giàn đèn to lớn. Không có vật dụng nào khác trong phòng. Ngay cả đến cái ghế ngồi cũng không. - Chào Molly. Cô nhìn quanh, tìm người đàn ông vừa nói câu đó. Không có ai khác trong phòng. - Anh ở đâu? – Cô ta hỏi. - Không có chuyện gì để phải lo sợ cả. Tôi chỉ hơi mắc cỡ một chút. Đầu tiên tôi muốn nhìn cô cái đã. Molly nhìn vào tấm gương, dựng ở phía vách tường đằng kia. – Anh ở phía sau đó à, phải vậy không? Đó có phải là loại gương chỉ có thể nhìn thấy từ một phía? - Rất giỏi. - Vậy anh muốn em làm việc gì? - Nói chuyện với anh. - Có thế thôi sao? - Đương nhiên. Không có gì khác. Cô đi tới, gần như tình cờ, về phía tấm gương. Hắn nói hắn ngượng. Điều ấy làm cô cảm thấy dễ chịu hơn. Tự kiềm chế được nhiều hơn. Cô đứng, chống nạnh một tay lên chiếc áo đầm mini. - Ô Kê. Nếu anh muốn nói chuyện, thưa quý khách, đó là tiền của anh. - Năm nay em bao nhiêu tuổi rồi, Molly? - Mười sáu. - Kinh nguyệt em có điều hòa hay không? https://thuviensach.vn - Cái gì? - Kinh nguyệt hằng tháng của em. Cô ta bật cười. - Em không tin vào điều đó. - Hãy trả lời câu hỏi của anh. - Vâng. Cũng khá đều. - Tuần kinh cuối cùng em cách nay đúng hai tuần rồi phải không? - Làm sao anh biết được điều đó? – Cô ta hỏi. – Rồi, cô ta lắc đầu, càu nhàu, – Ồ, Romy đã nói với anh. – Romy biết điều đó, lẽ dĩ nhiên. Hắn luôn luôn biết lúc nào gái của hắn bị một tí về chuyện ấy. - Em có khỏe mạnh không Molly? Cô nhìn chằm chằm vào tấm gương. - Bộ em trông không có vẻ khỏe mạnh sao? - Không bệnh về máu? Viêm gan? HIV? - Em hoàn toàn sạch sẽ. Anh sẽ không vướng mấy thứ đó đâu, nếu việc đó làm cho anh lo ngại. - Giang mai? Lậu? - Này. – Cô ta ngắt lời. – Anh có muốn giao hợp hay không? Im lặng. Rồi giọng nói lại vang lên, nhẹ nhàng: - Cởi quần áo ra. Điều ấy nghe hay hơn. Đó là những gì cô trông đợi. Cô bước sát tới tấm gương, gần đến nỗi hơi thở của cô làm thành một đám sương trên mặt kiếng. Hắn muốn nhìn thấy hết mọi chi tiết. Họ thường https://thuviensach.vn là như thế. Cô đưa tay lên áo và bắt đầu tháo nút cài ra. Cô làm việc ấy thật từ từ, như để biểu diễn. Khi mọi thứ đã được cởi ra hết, cô cũng để cho đầu óc mình trở nên trống rỗng, cảm thấy tinh thần mình rút vào trong một nơi an toàn nào đó, nơi không có đàn ông. Cô lắc lư hai hông, theo một điệu nhạc tưởng tượng. Chiếc áo rời khỏi hai vai cô rơi xuống sàn. Ngực cô bây giờ đã được phơi bày ra, hai đầu vú se lại vì hơi lạnh trong phòng. Cô nhắm mắt lại. Như thế thấy dễ chịu hơn. Ráng làm cho xong vụ này, cô ta nghĩ, chỉ vít người hắn lại và lôi hắn ra khỏi chỗ đó. Cô kéo fécmơtuya ra và cởi tất cả. Cô làm những việc ấy trong lúc hai mắt nhắm nghiền lại. Romy đã bảo cô có một thân hình tuyệt mỹ. Nếu cô sử dụng nó đúng chỗ, không ai có thể nhìn thấy gương mặt cô nó đơn giản ra sao. Cô bây giờ đang sử dụng cái thân hình ấy, nhún nhảy theo một điệu nhạc chỉ mình cô nghe thấy. - Tốt. – Gã đàn ông nói. – Cô có thể ngưng múa may được rồi. Cô ta mở mắt ra và lúng túng nhìn chằm chằm vào tấm gương. Cô nhìn thấy hình bóng mình ngay trong đó. Tóc nâu mềm. Vú nhỏ nhưng nhọn. Hông hẹp như hông con trai. Khi cô nhảy múa với hai mắt nhắm lại, cô đã biểu diễn được một phần. Bây giờ đứng đối diện với chính hình ảnh của cô. Con người thực của cô. Cô không thể nào không khoanh hai cánh tay cô che bộ ngực trần lại. - Hãy đến bên cái bàn. – Hắn nói. - Cái gì? - Bàn khám. Nằm lên trên đó. - Được thôi. Nếu như thế có thể dựng anh dậy được. - Nó sẽ dựng tôi dậy. Nghe theo lời hắn. Cô trèo lên bàn, tấm nhựa vinyl màu đỏ tía lạnh buốt https://thuviensach.vn dưới hai mông cô. Cô ta nằm xuống và chờ đợi chuyện gì sẽ xảy đến. Cửa mở ra, và cô nghe có tiếng bước chân. Cô nhìn vào người đàn ông đang tiến đến bàn và hiện ra lù lù phía trên cô. Hắn mặc toàn quần áo màu xanh. Tất cả những gì cô có thể nhìn thấy từ gương mặt của hắn là cặp mắt xanh lạnh lùng như thép. Chúng nhìn chằm chằm vào cô trên chiếc khẩu trang phẫu thuật. Hoảng hốt, cô ngồi bật dậy. - Nằm xuống. – Hắn ra lệnh. - Anh đang định làm chuyện quái quỷ gì vậy? - Tôi bảo, nằm xuống. - Này, tôi ra khỏi đây đây. Hắn nắm lấy tay cô. Chỉ có lúc đó cô mới nhận ra hắn có đeo găng. – Này, tôi sẽ không làm hại em đâu. – Hắn nói, giọng nhẹ nhàng. Dịu dàng hơn. – Em có biết không? Đó là sự quái dị của tôi. - Ý anh muốn nói – đóng vai bác sĩ? - Đúng. - Anh nghĩ tôi là bệnh nhân của anh? - Đúng. Việc ấy có làm em sợ không? Cô ngồi suy nghĩ về việc đó. Nhớ lại những cuộc làm tình quái dị khác cô đã phải chịu đựng để chiều lòng khách hàng. Trò này, trong cái hệ thống đó, hình như tương đối hiền. - Được rồi. – Cô thở dài và nằm xuống trở lại. Hắn tháo cái vòng móc chân và kéo dài chỗ để chân ở cuối bàn mổ ra. - Nào, Molly. – Hắn nói. – Chắc chắn em biết phải làm gì với hai chân https://thuviensach.vn của em. - Em có bị buộc phải như thế không? - Tôi là bác sĩ. Nhớ lấy điều đó. Cô nhìn chòng chọc vào gương mặt có đeo khẩu trang của hắn, tự hỏi đằng sau miếng vải hình chữ nhật ấy có gì. Một người đàn ông hoàn toàn bình thường, chắc chắn như thế. Họ tất cả đều bình thường. Chính sự quái dị của họ đã làm cho cô nản lòng, làm cho cô lo sợ. Cô miễn cưỡng giơ chân lên và đặt bàn chân vào vòng móc. Hắn hạ chân bàn mổ xuống và nó hạ xuống thấp theo cạnh bản lề. Cô nằm dài dang rộng hai đùi ra, phần thân dưới trần trụi của cô gần như treo lên khỏi cạnh bàn. Lúc nào cô cũng tự phơi bày ra cho đàn ông, nhưng có cái gì đó mong manh đáng sợ khi nằm trong tư thế này. Cái luồng ánh sáng chói chang chiếu xuống giữa hai chân cô. Sự trần truồng tuyệt đối của cô trên bàn khám bệnh. Và gã đàn ông, cái nhìn của hắn, trong sự thờ ơ lạnh lùng, vào cái chỗ riêng tư nhất của cơ thể của cô. Hắn thắt sợi dây đai lại thành vòng quanh mắt cá cô. - Này! – Cô ta nói. – Tôi không thích bị cột chân đâu! - Anh thích thế! – Hắn nói nhỏ, cột thêm một vòng đai khác. – Tôi thích gái tôi gọi nằm trong tư thế này. Cô ta lưỡng lự khi hắn tra găng tay vào. Hắn cúi xuống về phía cô, mắt nhìn của hắn nheo lại để tập trung sức nhìn, trong lúc các ngón tay hắn thọc sâu vào bên trong. Cô gái nhắm mắt lại và cố không nghĩ đến những gì đang xảy ra giữa hai chân cô, nhưng cảm giác thật khó mà không cảm nhận được. Giống như một loài gặm nhấm, nó đào bới sâu vào bên trong. Một tay hắn ấn chặt lên bụng cô, và những ngón tay của bàn tay kia đang động đậy ở bên trong. Bằng cách này hay cách khác, nó hình như giống một sự cưỡng https://thuviensach.vn hiếp hơn là một cuộc mây mưa bình thường, và cô muốn nó chấm dứt và dứt ra với nó. Nếu nó bật vặn trở lại thật là khủng khiếp? Cô ta tự hỏi. Mày đã được cột chặt chưa? Khi nào mày sẽ được mặc quần áo vào? Hắn kéo tay ra. Cô ta rùng mình bớt căng thẳng. Mở mắt ra, cô nhìn thấy hắn không còn nhìn cô nữa. Hắn đang nhìn vào một vật gì đó khuất khỏi tầm nhìn của cô. Hắn gật đầu. Chỉ lúc đó cô mới nhận thấy có sự hiện diện của một người khác trong phòng. Một chiếc mặt nạ cao su được chụp lên mũi và miệng của cô. Cô cố vùng vẫy để vặn người ra, nhưng đầu cô bị ghì chặt xuống bàn. Cô với tay lên được, điên cuồng cấu vào cái mặt nạ gây mê. Ngay tức khắc, hai bàn tay cô bị kéo giật mạnh ra, hai cườm tay bị buộc lại chặt cứng xuống. Cô thở hổn hển hít vào một luồng hơi mùi acid hăng nồng, cảm thấy như cổ họng mình bị se lại. Ngực cô phản ứng và co thắt lại, ho sặc sụa. Cô thở thêm một hơi nữa; cô không thể nào dừng lại được. Bây giờ mọi cảm giác đều bị rút khỏi hết tứ chi của cô. Ánh sáng mờ dần. Màu sáng trắng trở thành màu xám. Sang màu đen. Cô nghe có giọng người ta nói: - Hút máu ra liền đi. Nhưng những từ ấy chẳng có ý nghĩa gì đối với cô. Chẳng có ý nghĩa gì cả. - Ôi quý vị ơi, quý vị đã gây ra tình trạng hỗn độn nào vậy? Đó là giọng nói của Romy – đó là những gì cô có thể hình dung được. Nhưng cô không thể có cảm giác nào khác. Cô đã ở đâu? Cô đã ở đâu trước đó? https://thuviensach.vn Tại sao đầu cô lại đau và cổ cô lại khô? - Dậy đi, Molly, Molly! Mở mắt ra! Cô rên rỉ, chỉ có âm thanh giọng nói của cô làm đầu cô ngân vang lên. - Mở mắt mày ra đi Molly. Mày đang làm mọi người trong phòng này không còn chịu đựng được đây này. Cô lăn người lại, ánh sáng, màu máu đỏ, lọt qua hai mí mắt cô. Cô cố sức mở mắt ra, để nhìn thẳng vào mặt Romy. Hắn ta đang nhìn xuống cô với một vẻ kinh tởm trong ánh mắt. Mái tóc đen của hắn chải dầu bóng mượt ra sau. Nó phản chiếu ánh sáng như một cái nón đồng. Cũng có cả Sophie ở đó, mặt ả hơi giễu cợt, hai tay ả vòng ngang qua bộ ngực đồ sộ. Nó làm cho Molly càng trở nên thảm hại hơn khi nhìn thấy Sophie và Romy đứng sát cạnh vào nhau, giống như một đôi nhân tình già. Có thể họ vẫn còn là như thế. Cái ả Sophie mặt ngựa luôn lảng vảng chung quanh, cố hất cẳng Molly. Và bây giờ ả đã vào phòng Molly, xâm phạm nơi ả không có quyền được vào. Giận dữ, Molly cố sức ngồi dậy, nhưng cô thấy tối sầm và cô lại ngã quỵ xuống giường. – Tôi cảm thấy mình bị bệnh. – Cô ta nói. - Mày đã bị bệnh. – Romy nói. – Bây giờ đi tắm rửa đi. Sophie sẽ giúp mày. - Tôi không muốn nó chạm vào người tôi. Tống cổ nó ra khỏi đây. Sophie khịt mũi: - Cô ơi, tôi không đi lảng vảng quanh căn phòng buồn nôn của cô nữa đâu! – Ả nói và đi ra ngoài. Molly rên rỉ: - Tôi không nhớ chuyện gì đã xảy ra nữa Romy. https://thuviensach.vn - Chẳng có chuyện gì xảy ra. Mày trở về và lên giường. Và quăng người lên gối. Một lần nữa cô gắng sức ngồi dậy. Hắn chẳng giúp cô, ngay cả chẳng muốn đụng vào người cô. Cô ngửi thấy mùi hôi. Hắn đã đi hướng ra cửa, để cô lại để lau chùi tấm khăn trải giường dơ dáy của cô. - Romy, cô ta nói. - Gì? - Tôi đã về đây bằng cách nào? Hắn cười lên. - Chúa ơi, mày thực sự bị ghiền ma túy rồi, phải vậy không? – Và hắn rời phòng. Cô ta ngồi trên cạnh giường trong một thời gian lâu, cố sức nhớ lại những gì đã xảy ra trong mấy giờ vừa qua. Cố sức tống đi hết những gì còn dư lại của cơn buồn nôn. Có một người khách – đó là những gì cô có thể nhớ được. Một người đàn ông mặc toàn đồ xanh lá cây. Một căn phòng với một tấm gương thật to. Và có cả một chiếc bàn… Nhưng cô không nhớ được cuộc làm tình. Có thể cô đã phong tỏa nó lại. Có thể đó là một kinh nghiệm kinh tởm đến nỗi cô muốn đẩy dồn nó vào trong tiềm thức, theo cách cô đã thành công trong việc phong tỏa thời thơ ấu của cô. Chỉ thỉnh thoảng cô mới để cho một ít kỷ niệm ấu thơ quay trở lại với cô. Phần nhiều đó là những kỷ niệm đẹp; cô cũng có một vài kỷ niệm đẹp trong những năm tháng cô lớn lên tại Beaufort, và cô không thể gợi lên được chúng theo ý muốn. Hay loại trừ chúng theo ý muốn. Nhưng những gì xảy ra vào trưa ngày hôm nay, cô không còn nhớ gì nhiều cả. https://thuviensach.vn Chúa ơi, người cô thối um lên. Cô nhìn xuống áo mình và thấy nó dính đầy những vết ói mửa. Nút bị cài lệch và làn da trần lộ ra qua một khe hở không được cài lại. Cô ta bắt đầu cởi quần áo. Cô cởi chiếc quần minishort ra, gỡ nút áo ra, và vò quăng chúng thành một đống trên sàn nhà. Rồi cô đi loạng choạng đến buồng tắm và mở nước ra. Lạnh. Cô muốn nước lạnh. Đứng dưới vòi nước chảy xối xả, cô cảm thấy tỉnh trở lại. Khi tỉnh lại, một ký ức khác lung linh hiện đến. Gã đàn ông mặc đồ xanh, cao vượt lên phía trên cô. Nhìn xuống vào người cô chằm chằm. Và những sợi dây đai cột chặt cườm tay và mắt cá cô lại. Cô nhìn xuống hai bàn tay của mình và thấy những vết bầm tím, giống như cổ tay áo chạy vòng tròn quanh cườm tay cô. Hắn đã cột cô xuống – không quá khác thường. Đàn ông và những trò chơi điên khùng của họ. Và cô nhìn thấy thêm một vết thâm tím khác, ở khuỷu tay trái. Nó mờ nhạt đến nỗi cô gần như không thấy được cái vòng tròn xanh. Ở ngay chính giữa vết bầm, giống như một con mắt bò, dấu của một lỗ chích. Cô cố sức để nhớ lại một mũi kim, nhưng không thể nào được. Tất cả những gì cô còn nhớ là người đàn ông che khẩu trang phẫu thuật. Và chiếc bàn. Nước lạnh chảy nhỏ giọt xuống hai vai cô. Rùng mình, Molly nhìn vào vết kim và cô tự hỏi cô còn quên điều gì khác. https://thuviensach.vn 3 G iọng nói của một nhân viên y tá gọi bà qua máy nội đàm gắn trên tường: - Bác sĩ Harper, chúng tôi cần bà ngoài này. Toby Harper thức dậy và biết mình đã ngủ quên trên bàn làm việc, với một chồng báo y khoa dùng làm gối tựa. Bất đắc dĩ bà ngẩng đầu lên, nheo mắt lại trước ánh đèn đọc sách. Chiếc đồng hồ trên bàn cho biết 4 giờ 49 phút sáng. Bà đã thực sự vừa ngủ được 45 phút? Hình như bà chỉ vừa mới nghiêng đầu chợp mắt. Những chữ trên tờ báo bà vừa đọc bắt đầu mờ đi, và bà nghĩ bà đã để cho hai mắt mình được nghỉ ngơi một chút. Đó là những gì bà dự định, chỉ một lúc nghỉ ngơi vì những chữ viết lờ mờ và chữ in quá nhỏ. Tờ báo vẫn còn mở ở mục bà vừa cố nuốt vào, trang báo bây giờ nhàu nát với những vết mực in trên gương mặt bà. – Một cuộc nghiên cứu tình cờ đã so sánh tác dụng trị liệu của lamivudine và zidovudine trong việc chữa trị những bệnh nhân HIV với ít hơn 500 CD4 + tế bào mỗi centimét khối. – Bà gấp tờ báo lại. Chúa ơi. Không cần hỏi tại sao bà lại ngủ quên. Có tiếng gõ cửa, và Maudeen thò đầu vào phòng bác sĩ. Cựu thiếu tá Maudeen Collins có giọng nói như cái loa – không phải cái người ta trông đợi từ con yêu tinh cổ tích một thước rưỡi – năm phân. – Toby? Bà ngủ quên à, phải vậy không? - Tôi nghĩ tôi ngủ gật. Bà ra ngoài này làm gì? https://thuviensach.vn - Đau ngón chân. - Vào giờ này? - Bệnh nhân hết chất Colchicine (một loại thuốc trị bệnh gút) và bà ta nghĩ bệnh gút của bà đã trở lại. Toby càu nhàu: - Chúa ơi. Tại sao những bệnh nhân điên khùng ấy không dự định trước? - Họ nghĩ chúng ta là một nhà thuốc trực đêm. Này, chúng ta vẫn còn đang làm công việc giấy tờ của bà ấy. Vậy tại sao bà không bỏ chút thời gian? - Tôi sẽ ra ngoài ngay đây. Sau khi Maudeen rời đi, Toby cho phép bà thêm một thời gian để tỉnh ngủ hẳn. Bà muốn mình được nghe có vẻ thông minh nửa chừng khi bà nói chuyện với bệnh nhân. Bà đứng dậy khỏi bàn và đi đến chậu nước. Bà ta đã trực suốt mười giờ rồi và xa hơn nữa nó không phải là một phiên trực quan trọng. Đó cũng có phần dễ thương được làm việc tại vùng ngoại ô yên tịnh giống như ở Newton này. Có nhiều thời kỳ dài khi tuyệt đối không có chuyện gì xảy ra tại phòng cấp cứu bệnh viện Springer, những thời kỳ mà Toby có thể nằm duỗi người trên giường bác sĩ và ngủ một giấc, nhưng thông thường Toby cưỡng lại sự cám dỗ ấy. Bà được trả lương để làm việc trong phiên trực đêm mười hai tiếng đồng hồ. Và nó có vẻ không chuyên nghiệp khi sử dụng bất cứ một giờ nào trong số giờ đó để đi vào tình trạng không có ý thức. Quá nhiều cho phẩm chất chuyên môn, bà nghĩ, nhìn mình trong gương. Bà đã ngủ trong khi làm việc, và bà có thể thấy hệ quả của nó trên gương mặt của bà. Hai mắt xanh của bà phù lên. Những vết mực của tờ báo y khoa làm bẩn gương mặt bà. Mái tóc cắt ở mỹ viện của bà trông như thể bị đánh rối nhàu bởi một cái máy đánh trứng, và mái tóc của bà kết thành những lọn https://thuviensach.vn tóc vàng ngắn rối nùi. Đó là bác sĩ Harper, chính xác và thanh lịch như bà đây – dẫu sao cũng không quá thanh lịch. Trong sự kinh tởm, Toby mở vòi nước và cọ rửa thật mạnh những vết mực báo trên mặt bà. Bà cũng vẩy nước cả lên mái tóc của bà, và dùng tay để chải lại tóc. Quá đủ cho một mái tóc được cắt một cách rất đắt tiền. Cuối cùng bà trông không còn giống một con bồ công anh tóc xù vàng. Bà không thể làm gì được cho cặp mắt sưng phồng hay dáng điệu mệt mỏi của mình. Ở vào tuổi ba mươi tám, Toby không thể nào lấy lại phong độ sau một đêm không ngủ như lúc bà còn là một cô sinh viên y khoa hai mươi lăm tuổi. Bà rời phòng và đi theo hành lang đến phòng Cấp Cứu. Không có ai ở đó. Không ai ngồi tại bàn làm việc, phòng đợi cũng vắng tanh. - Hello? – Bà gọi. - Bác sĩ Harper? – Một giọng nói trả lời qua máy nội đàm. - Mọi người đâu hết rồi? - Chúng tôi đang ở tại văn phòng. Bà có thể quay trở lại đây được không? - Tôi có bệnh nhân cần được khám, đúng vậy không? - Chúng tôi có vấn đề. Chúng tôi cần bà ngay bây giờ. Vấn đề? Toby không thích cái từ đó. Ngay tức khắc bà vội vã đi trở lại. Bà đi nhanh đến văn phòng và đẩy cửa bước vào. Một ánh đèn flash chụp hình bật lên sáng lòa. Bà đứng lặng tại chỗ trong lúc nhiều giọng hát đồng vang lên: - Happy birthday to you! Happy birthday to you… Toby nhìn lên những dải cờ đuôi nheo xanh đỏ lắc lư đu đưa trên đầu. https://thuviensach.vn Rồi bà nhìn vào chiếc bánh, gắn đầy nến đang cháy trên đó – hàng chục cái như thế. Nốt nhạc cuối cùng của bài “Happy Birthday” yếu dần, bà lấy tay bưng mặt và rên rỉ. - Tôi không tin như thế. Tôi hoàn toàn không nhớ. - Nhưng chúng tôi thì còn. – Maudeen nói, chụp tiếp một tấm ảnh với chiếc máy Instamatic. – Chị mười bảy, đúng không? - Tôi mong như thế. Ai đã đùa dai đặt lên đấy hằng tá cây đèn cầy? Morty, chuyên viên kỹ thuật phòng thí nghiệm, giơ ngón tay béo ngắn của ông lên. - Này, không ai bảo tôi lúc nào phải dừng lại. - Này, Morty muốn thử hệ thống bình phun chữa lửa của chúng ta. - Hiện giờ, nó là một thí nghiệm về chức năng hô hấp. – Val nói, một nhân viên y tá khác của phòng cấp cứu. – Để qua được, Toby, bà phải thổi tắt hết các ngọn nến bằng một hơi một. - Và nếu tôi không làm được? - Thì chúng ta sẽ phải luồn ống vào khí quản! - Cố lên, Toby. Hãy thực hiện một điều ước. – Maudeen thúc hối. – Hãy làm cho anh ấy được cao, rám nắng, và đẹp trai. - Ở vào tuổi tôi, tôi đã xác định đó phải là người lùn, mập và giàu có. Arlo, nhân viên bảo vệ, la lên: - Này! Tôi đã có được hai trong ba tiêu chuẩn. - Anh cũng đã có một bà vợ. – Maudeen đáp trả. - Làm đi, Tobe! Hãy thực hiện một điều ước! - Vâng, hãy thực hiện một điều ước! https://thuviensach.vn Toby ngồi xuống trước chiếc bánh. Bốn người kia vây quanh lấy bà, cười khúc khích và chen lấn với nhau như những đứa bé om sòm. Họ là gia đình thứ hai của bà, có quan hệ với bà không phải bằng huyết thống nhưng bằng nhiều năm chia sẻ những cơn khủng hoảng tại phòng cấp cứu. Lữ đoàn Bà Vú là cái tên Arlo dùng để gọi nhóm trực cấp cứu đêm. Maudeen cùng Val và bà bác sĩ. Chúa mới có thể giúp cho một nam bệnh nhân vào phòng cấp cứu với những lời than phiền về đường tiết niệu. Một lời ước. Toby nghĩ. Tôi sẽ ước điều gì bây giờ? Tôi phải bắt đầu từ đâu? Bà hít hơi vào và thổi. Mọi ngọn nến đều tắt trong một tràng pháo tay. - Tránh ra! – Val nói và cô bắt đầu nhổ hết mấy cây đèn cầy ra. Đột nhiên cô nhìn ra cửa sổ. Mọi người khác nhìn theo. Một chiếc xe cảnh sát hạt Newton, đèn xanh chớp tắt, vừa chạy vào bãi đậu xe của phòng cấp cứu. - Chúng ta có khách hàng. – Maudeen nói. - Được thôi. – Val thở dài. – Các bà phải đi làm việc. Các cậu con trai đừng ăn hết bánh khi chúng tôi đi khỏi. Arlo chồm người về phía Morty và thì thầm: - Ồ! Các cô dầu sao chăng nữa cũng có được một bữa ăn kiêng… Toby cùng các bạn đi xuống dọc hành lang. Bà đến bàn làm việc ngay lúc cánh cửa tự động của phòng cấp cứu mở ra. Một nhân viên cảnh sát trẻ thò đầu vào trong. - Này, chúng tôi có một lão già trong xe ngoài kia. Tìm thấy lão ta đi lang thang trong công viên. Các cô muốn nhìn thấy hắn không? Toby đi theo viên cảnh sát ra ngoài, đến bãi đậu xe. - Hắn có bị thương không? https://thuviensach.vn - Hình như không. Nhưng hắn có vẻ bối rối. Tôi không ngửi thấy mùi rượu, do đó tôi nghĩ đó là bệnh Alzheimer. Hay sốc vì bệnh tiểu đường. Hay nhỉ, Toby nghĩ. Một tên cớm nghĩ mình là bác sĩ. - Hắn có còn tỉnh táo không? – Bà ta hỏi. - Vâng, chúng tôi để hắn ngồi ở băng sau. – Tên cớm mở cửa sau xe cảnh sát tuần tra ra. Gã đàn ông hoàn toàn trần truồng. Hắn ngồi co tròn lại, tay chân khẳng khiu, cái đầu sói của hắn nghiêng về phía trước. Hắn đang thì thầm với chính mình, nhưng bà không thể hình dung ra được những gì hắn nói. Cái gì đó như là sẵn sàng để lên giường ngủ. - Tìm thấy hắn trên băng đá công viên. – Nhân viên cảnh sát khác nói, trông có vẻ trẻ hơn bạn đồng nghiệp của anh. – Hắn mặc đồ lót lúc đó, nhưng hắn đã cởi hết ra trong xe. Chúng tôi tìm thấy quần áo của hắn trong công viên. Chúng tôi để chúng ở băng ghế trước. - Được rồi, chúng tôi sẽ cho mang anh ta vào trong. – Toby gật đầu với Val, đã chờ sẵn với một chiếc xe đẩy tay. - Lên nào, anh bạn! – Viên cảnh sát hối thúc. – Những cô gái xinh xắn này sẽ săn sóc cho anh đấy. Gã đàn ông co người lại chặt hơn và bắt đầu nhún nhảy trên hai mông xương xẩu: - Không thấy quần áo ngủ của tôi… - Chúng tôi sẽ cho ông một bộ quần áo ngủ. – Toby nói. – Ông hãy vào trong với chúng tôi. Chúng tôi sẽ đẩy ông trên chiếc xe đẩy này. Từ từ người đàn ông quay lại và nhìn bà. – Nhưng tôi không biết bà là ai. https://thuviensach.vn - Tôi là bác sĩ Harper. Tại sao ông không để tôi giúp ông ra khỏi xe? – Bà ta chìa tay ra cho ông ta. Gã quan sát nó, như thể hắn chưa bao giờ thấy một bàn tay trước đây bao giờ. Cuối cùng gã đưa tay với lấy nó. Bà vòng tay qua người hắn và giúp hắn ra xe. Giống như nhấc một bó cây khô. Val đẩy chiếc xe đẩy chạy tới gấp trước lúc hai chân hắn hình như oằn lại dưới sức nặng của thân hình hắn. Họ cột ông ta vào xe và đặt hai chân trần của gã lên giá để chân. Rồi Val đẩy xe qua cửa phòng cấp cứu. Toby và một trong những tên cớm, tên có gương mặt trẻ con, theo sau họ một vài bước. - Có tiền sử gì không? – Toby hỏi hắn. - Thưa bác sĩ không. Hắn chẳng cung cấp cho chúng tôi thông tin nào cả. Hình như hắn không có tự làm hại mình hay chuyện gì khác. - Có lý lịch hắn không? - Có một cái bóp trong túi quần hắn. - Được, chúng tôi sẽ phải cần gặp người thân của hắn và tìm xem hắn có vấn đề gì về bệnh tật hay không. - Tôi sẽ mang đồ ra khỏi xe. Toby đi vào phòng khám. Maudeen và Val đã đặt người bệnh lên băng ca và đang cột chặt cườm tay của hắn vào cạnh cáng. Hắn vẫn còn bi bô nói về bộ đồ ngủ và miễn cưỡng cố ngồi dậy. Ngoại trừ một tấm đắp được dè dặt đắp ngang háng hắn, hắn vẫn còn trần truồng. Từng mảng da gà từng lúc nổi lên trên bộ ngực trần và hai cánh tay hắn. - Hắn bảo tên hắn là Harry. – Maudeen nói, trong lúc bà ta quấn dây buộc quanh tay hắn để đo huyết áp. – Không có nhẫn cưới. Không có vết thâm tím trên người. Nghe hắn có mùi như người ngồi xe lăn. https://thuviensach.vn - Harry. – Toby nói. – Ông có bị thương chỗ nào không? Ông có đau không? - Tắt đèn đi. Tôi muốn đi ngủ. - Harry. - Không thể ngủ được khi những ngọn đèn quái quỷ ấy còn sáng. - Huyết áp một trăm năm mươi trên tám chục. – Maudeen bảo. - Nhịp tim một trăm và bình thường. – Bà với tay lấy cái nhiệt kế điện tử. – Cố lên nào, cưng. Hãy đặt cái này vào trong miệng. - Tôi không đói. - Ông không phải ăn nó, bạn thân. Tôi đo để lấy thân nhiệt của bạn. Toby chỉ đứng nhìn người đàn ông, ở phía sau, trong một lát. Hắn vung vẩy cả tay chân, và mặc dù hắn có vẻ gầy yếu, hắn có vẻ được nuôi nấng đầy đủ, cơ bắp hắn sạch và rắn chắc. Điều làm bà bận tâm là sự vệ sinh của hắn. Râu ria trên mặt hắn chưa được cạo ít nhất cũng một tuần lễ, móng tay hắn dài và dơ dáy. Maudeen có lý khi nhận xét về cái mùi ấy. Harry dứt khoát cần phải được tắm rửa. Nhiệt kế điện tử phát ra một tiếng bíp. Maudeen lấy nó ra khỏi miệng người đàn ông và cau mày khi đọc. – Ba mươi bảy chấm chín. Ông thấy sao hả? - Quần áo ngủ tôi đâu rồi? - Anh kia, anh có đầu óc thiển cận phải không? Toby rọi đèn pin vào miệng người đàn ông và thấy những chiếc răng bọc vàng lấp lánh – tất cả năm cái. Bạn có thể biết được khá nhiều về tình hình kinh tế của một bệnh nhân chỉ bằng cách nhìn vào bộ răng của họ. Lỗ trám và mão răng vàng có nghĩa người đó thuộc tầng lớp trung lưu hay khá hơn. https://thuviensach.vn Răng hư và lợi bị bệnh có nghĩa là tài khoản trống không tại ngân hàng. Hay sợ nha sĩ đến chết khiếp. Bà không ngửi thấy mùi rượu trong hơi thở của hắn, cũng không có cả mùi trái cây cho biết bệnh nhân có triệu chứng của bệnh tiểu đường. Bà bắt đầu kiểm tra bên ngoài đầu hắn. Đưa tay lên sờ da đầu hắn bà không nhận thấy có vết nứt hay vết sưng nào. Dùng cây đèn pin bà kiểm tra sự phản xạ của con ngươi mắt hắn. Bình thường. Cả những cử động bên ngoài mắt và phản xạ nôn mửa. Thần kinh sọ hình như không có bị tổn thương. - Tại sao bà không chịu đi. – Hắn ta nói. – Tôi cần ngủ. - Ông có tự làm tổn thương hay không Harry? - Không tìm thấy bộ đồ ngủ quỷ quái của tôi. Bà có lấy chúng không? Toby nhìn về phía Maudden. – Tốt. Hãy lấy ít máu để thử. CBC, lyte, glucose STAT. Vài giọt để thử SMA và ngộ độc máu. Chúng ta cần phải lấy nước tiểu của hắn để thử luôn. - Hiểu. – Maudeen đã chuẩn bị sẵn sàng một cái garô và ống kim vô trùng. Trong lúc Val giữ yên cánh tay của người đàn ông, Maudeen rút máu ra để thử. Bệnh nhân chỉ mơ hồ có cảm giác bị kim châm. - Được rồi, cưng. – Maudeen nói, dán một miếng băng lên chỗ chích. – Anh là một bệnh nhân tốt. - Bà có biết tôi để quần áo ngủ của tôi ở đâu không? - Tôi sẽ đi lấy cho ông một bộ mới ngay bây giờ. Ông chỉ chờ đợi một lát. – Maudeen gom mấy ống máu lại. Tôi sẽ gửi chúng đến John Doe. - Tên hắn là Harry Slotkin. – Một tên cớm nói. Hắn vừa mới quay trở lại từ xe canh tuần và bây giờ đang đứng ở cửa vào, tay cầm chiếc ví của Harry. – Kiểm tra ví của hắn. Theo căn cước của hắn, hắn bảy mươi hai tuổi https://thuviensach.vn và hắn sống tại số nhà 119 Titwillow Lane. Ngay ở phía trên đường này, tại vùng mới phát triển Brant Hill. - Thân nhân? - Có một địa chỉ để liên lạc khẩn cấp ở đây. Một người tên Daniel Slotkin. Đây là số điện thoại vùng Boston. - Tôi sẽ gọi điện thoại cho ông ta. – Val nói. Bà ta rời phòng, kéo màn ngăn lại phía sau bà. Toby chỉ còn một mình với bệnh nhân. Bà bắt đầu lại việc khám ngoại khoa. Bà nghe nhịp tim và phổi, kiểm tra vùng bụng, gõ lên các dây chằng. Bà sờ nắn từng vùng và không tìm thấy điều gì bất bình thường. Có lẽ đó chỉ là triệu chứng bệnh Alzheimer, bà ta nghĩ, đứng lui lại về sau để quan sát bệnh nhân. Bà biết rất rõ các dấu hiệu của bệnh Alzheimer: suy sụp trí nhớ, lang thang trong đêm. Nhân cách phân chia, chia cắt thành từng phần liên tiếp nhau. Bóng tối làm cho bệnh nhân lo âu. Khi trời tối dần, hình ảnh liên kết với hiện thực cũng mờ theo. Có lẽ Slotkin là bệnh nhân thuộc hệ lúc mặt trời lặn – chứng rối loạn tâm thần về đêm thường thấy nơi các bệnh nhân mắc bệnh Alzheimer. Toby cầm bảng ghi phiên trực của phòng cấp cứu lên và bắt đầu viết, sử dụng lối ghi ký tự tắt của lối tốc ký y khoa. VSS để chỉ tính ổn định của dấu hiệu sống, PERRL để chỉ độ co giãn và phản xạ của con ngươi khi có ánh sáng chiếu vào. - Toby? – Val gọi qua bức màn. – Tôi đã liên lạc được với con trai ông Slotkin qua điện thoại. - Tôi đến đây. – Toby nói. Bà quay lại kéo tấm màn sang một bên. Bà không nhận định được có một dụng cụ dựng ngay phía sau bức màn. Bà chạm vào cái khay; một chậu để nôn bằng thép rơi và khua vang trên nền nhà. https://thuviensach.vn Lúc Toby cúi người xuống để nhặt nó lên, bà nghe một tiếng động khác ở phía sau bà – một tiếng kêu lộp bộp, đều đặn, kỳ lạ. Bà nhìn về phía chiếc băng ca. Chân phải của Harry Slotkin đang giật mạnh. Hắn có bị lên cơn hay không? - Ông Slotkin! – Toby nói. – Hãy nhìn tôi. Harry, nhìn vào tôi! Gã đàn ông nhìn chằm chằm vào bà. Ông ta vẫn còn tỉnh, vẫn còn có thể làm theo những mệnh lệnh. Mặc dầu hai môi mấp máy, câm lặng phát ra những từ, không có âm thanh nào phát ra từ miệng ông ta. Cơn co giật đột nhiên dừng lại, và chân ông ta lại nằm im. - Harry? - Tôi mệt quá! – Ông ta nói. - Chuyện gì đã xảy ra, Harry? Sao ông lại cố cử động chân của ông? Hắn ta nhắm mắt lại và thở dài. – Tắt đèn đi. Toby cau mày nhìn ông ta. Hắn có phải bị lên cơn không? Hay hắn chỉ cố tìm cách để gỡ cái mắt cá chân đang bị cột lại? Hắn trông có vẻ bình tĩnh trở lại rồi, cả hai chân hắn bây giờ đều bất động. Bà bước qua bức màn che và đi đến bàn của các nhân viên y tá. - Cậu con ở trên đường dây thứ ba. – Val nói. Toby nhắc điện thoại lên. - Alô, ông Slotkin? Đây là bác sĩ Harper tại bệnh viện Springer. Cha anh vừa mới được mang tới phòng cấp cứu của chúng tôi. Ông hình như không có tổn thương, nhưng… - Chuyện gì đã xảy ra với cha tôi vậy? https://thuviensach.vn Toby dừng lại, ngạc nhiên vì sự trả lời gay gắt của Daniel Slotkin. Đó là sự bực dọc hay lo sợ bà đã nghe trong điện thoại? Bà bình tĩnh trả lời: - Ông ta được tìm thấy trong một công viên, và được cảnh sát mang tới đây. Ông ta bị kích động và rối loạn. Tôi không tìm thấy vấn đề quan trọng nào về thần kinh. Cha ông có tiền sử về bệnh Alzheimer hay không? Hay bệnh tật nào khác? - Không, không, ông ta không bao giờ bị bệnh. - Và cũng không có vấn đề gì với chứng tâm thần phân liệt? - Cha tôi còn thông minh sắc sảo hơn cả tôi. - Lần cuối cùng ông gặp ông ta vào lúc nào? - Tôi không nhớ. Cách đây vài tháng, tôi nghĩ. Toby tiếp nhận thông tin ấy trong im lặng. Nếu Daniel Slotkin ở tại Boston, vậy hắn sống cách đây không đầy hai mươi dặm. Chắc chắn đó không phải là một khoảng cách có thể cắt nghĩa được sự liên lạc không thường xuyên của hai cha con. Như thể cảm nhận được câu hỏi không nói ra của bà, Daniel Slotkin nói thêm. – Cha tôi có một cuộc sống rất bận rộn. Chơi gôn. Đánh bài poker hằng ngày tại câu lạc bộ địa phương. Không dễ gì để chúng tôi được gặp nhau. - Tinh thần ông minh mẫn một vài tháng trước đây? - Hãy cho là như thế. Lần cuối cùng tôi thấy cha tôi, ông đã giảng cho tôi một bài về chiến lược đầu tư. Mọi thứ từ việc mua bán chứng khoán đến giá đậu nành. Nó vượt qua những gì tôi biết. - Ông có uống thuốc gì không? - Không, theo chỗ tôi biết. https://thuviensach.vn - Ông có biết tên bác sĩ riêng của ông ta không? - Ông đến khám tại mặt bác sĩ chuyên khoa ở một dưỡng đường tư tại Brant Hill, nơi ông cư ngụ. Tôi nhớ tên ông bác sĩ là Wallenberg. Này, chính xác cha tôi bị rối loạn đến cỡ nào? - Cảnh sát tìm thấy ông ta trên băng đá trong một công viên. Ông ta đã cởi hết quần áo của ông ta ra. Im lặng một hồi lâu: - Chúa ơi. - Tôi không tìm thấy một sự tổn thương nào, Vì ông bảo cha ông không có tiền sử với chứng tâm thần phân liệt, có thể đó là một chứng cấp tính nào đó. Có thể là một cú đột quỵ nhỏ. Hay vấn đề về sự chuyển hóa. - Sự chuyển hóa? - Nồng độ đường trong máu bất thường, thí dụ. Hay mức sodium thấp. Cả hai đều có thể gây ra sự rối loạn. Bà nghe thấy người đàn ông thở ra thật lâu, âm thanh của sự mệt mỏi. Và có thể cả sự thất vọng. Lúc ấy là năm giờ sáng. Bị đánh thức vào giờ đó, để đối diện với một khủng hoảng như thế, sẽ làm cho người ta kiệt lực. – Ông có thể giúp ích được cho chúng tôi nếu ông đến đây. – Toby nói. – Ông ta có thể cảm thấy được an ủi khi nhìn thấy một gương mặt quen thuộc. Người đàn ông im lặng. - Ông Slotkin? Anh ta thở dài. – Tôi nghĩ tôi sẽ phải làm thế. - Nếu có ai khác trong gia đình có thể làm được việc đó? - Không, không có ai khác. Dầu sao chăng nữa, ông cũng mong đợi được https://thuviensach.vn thấy tôi. Để biết chắc mọi việc đều đã được làm đúng. Lúc Toby gác máy lại, những lời nói sau cùng của Daniel Slotkin đã làm cho bà phải chú ý như một lời đe dọa nhẹ nhàng: Để biết chắc mọi việc đều đã được làm đúng. Và tại sao bà không phải làm mọi việc đúng? Bà nhấc điện thoại lên và để lại một lời nhắn với dịch vụ trả lời của dưỡng đường Brant Hill, báo cho họ biết bệnh nhân của họ, Harry Slotkin đang ở tại phòng cấp cứu, trong tình trạng rối loạn và mất phương hướng. Rồi bà nhắn máy gọi kỹ thuật viên X quang của bệnh viện Springer. Một lúc sau đó, kỹ thuật viên gọi điện thoại từ nhà đến, giọng ông ta còn ngái ngủ. – Đây là Vince. Bà vừa nhắn máy gọi tôi? - Đây là bác sĩ Harper tại phòng cấp cứu. Tôi cần anh đến và thực hiện quét hình cắt lát CT. - Tên bệnh nhân là gì? - Harry Slotkin. Bảy mươi hai tuổi, mới bắt đầu bị chứng rối loạn. - Được. Tôi sẽ đến đấy trong vòng mười phút. Toby gác máy và nhìn vào tập ghi chép của bà. Tôi đã quan sát được những gì? Bà tự hỏi. – Tôi còn phải tìm thêm cái gì khác? Bà nhớ lại mọi nguyên nhân khả dĩ của chứng rối loạn mới bắt đầu. Đột quỵ. Khối u. Xuất huyết trong sọ. Sự nhiễm trùng. Bà nhìn lại vào các thông số sự sống. Maudeen đã ghi nhận được nhiệt độ trong miệng là 37.9 độ C. Chưa hẳn là một cơn sốt, nhưng cũng không hẳn bình thường. Harry cần được rút nước tủy xương sống, nhưng sau khi đã thực hiện xong việc quét hình CT, nếu có một khối trong sọ ông ta, một việc rút trích lấy tủy sống có thể dẫn đến một sự thay đổi thảm khốc về áp suất trong não. Tiếng còi xe hụ làm bà ngẩng đầu lên. https://thuviensach.vn - Chuyện gì đây? – Maudeen nói. Toby đứng bật dậy và đến đợi sẵn tại cửa phòng cấp cứu khi chiếc xe cứu thương dừng lại với một tiếng hú to. Cửa sau xe bật mở tung. - Chúng tôi có bệnh nhân đang cần cấp cứu! – Anh tài xế la lên. Mọi người chạy ào đến đưa băng ca xuống. Toby liếc mắt nhìn thật nhanh vào người phụ nữ béo phì, gương mặt tái xanh của bà và quai hàm đong đưa. Một cái ống ET đã được dán sẵn vào vị trí. - Huyết áp bà ta không còn thấy được nữa dọc đường đi – nghĩ rằng tốt hơn hết chúng tôi nên ghé vào đây hơn là đến thẳng Hahne. - Chuyện ra sao vậy? – Toby cáu kỉnh hỏi. - Tìm thấy trên sàn nhà. Đã có MI sáu tuần trước. Chồng bà ta bảo bà đang dùng thuốc Digoxin. Họ đưa nhanh bệnh nhân qua cửa phòng cấp cứu, anh tài xế dùng tay bơm mạnh một cách vụng về lên ngực bà trong lúc chiếc băng ca được mang đi dọc theo hành lang và quẹo vào phòng chấn thương. Val bật đèn lên. Đèn trên đầu bật sáng, chói lòa. - Được rồi, tất cả nắm chặt tay vào chưa? Bà này cũng mập đấy. Coi chừng dây truyền dịch! Một, hai, ba, lên! Maudeen la lớn. Bốn đôi bàn tay di chuyển bệnh nhân nhẹ nhàng từ băng ca sang bàn khám. Không ai cần được nhắc phải làm gì. Mặc dầu bệnh nhân vẻ rối rắm nhưng có một trật tự trong sự hỗn loạn. Người tài xế tiếp tục công việc đặt tay bơm mạnh lên lồng ngực. Nhân viên cấp cứu kia bơm cái bao đẩy oxy vào phổi bà ta Maudeen và Val bu quanh chiếc bàn gỡ rối các sợi dây truyền dịch và nối dây điện tâm đồ vào màn hình máy đo tim. - Chúng ta có nhịp rò. – Toby nói, nhìn vào màn hình. – Dừng tay ép lại trong một giây. https://thuviensach.vn Anh tài xế ngừng bơm tay lên lồng ngực. - Nhịp chỉ vừa đủ để bắt được. – Val nói. - Lật cái sợi dây truyền dịch này lại. – Toby nói. – Chúng ta đã có huyết áp chưa? Val ngước nhìn lên từ cổ tay. – Năm mươi trên zip. Dopamine truyền nhỏ giọt? - Đi tìm thuốc đi. – Tiếp tục ép tay. Anh tài xế bắt chéo hai tay trên xương ức và bắt đầu bơm trở lại. Maudeen chạy lại chiếc xe dụng cụ và lôi ra ống thuốc và ống tiêm. Toby đặt ống nghe lên ngực và lắng nghe nơi vùng phổi phải, rồi sang vùng phổi trái. Bà nghe rõ tiếng thở ở cả hai phía. Điều đó cho bà biết chiếc ET đã được đặt đúng vào vị trí và hai lá phổi được chứa đầy không khí. - Dừng tay ép lại! – Bà ta nói và lướt đưa chiếc ống nghe lên trên vùng tim. Bà chỉ thoáng nghe thấy nó đập. Ngước nhìn lên màn hình, bà thấy một nhịp rò thật nhanh đang vạch ngang qua màn hình. Hệ thống máy đo tim điện tử lảo đảo. Tại sao người đàn bà này không có mạch? Hoặc là bệnh nhân bị sốc vì mất máu. Hay… Toby tập trung nhìn vào cổ, và câu trả lời ngay tức khắc đến với bà. Sự béo phì của người phụ nữ đã che đi cái việc tĩnh mạch của bà ta bị phềnh lên. - Anh bảo bà ta có bị MI sáu tuần trước? – Toby hỏi. - Vâng! – Anh tài xế càu nhàu trong lúc anh ta tiếp tục đưa tay ép lên ngực. – Đó là những gì chồng bà ta bảo. - Có dùng thuốc gì khác ngoài Digoxin? https://thuviensach.vn - Có một ống thuốc aspirin lớn trên bàn ngủ. Tôi nghĩ bà ta bị chứng viêm khớp. Đúng rồi. Toby nghĩ. – Maudeen lấy cho tôi một ống chích năm mươi cc và một cây kim tiêm mạch. - Hiểu. - Và quăng cho tôi một vài cái găng tay và cái khăn tay Betadine! Một cái gói bay thẳng về phía bà. Toby dang tay đón lấy nó và xé mở nó ra. - Ngưng tay ép lại. – Bà ta ra lệnh. Anh tài xế bước lui ra sau. Toby lấy khăn Betadine lau sạch vùng da và với tay lấy cái ống chích 50 cc. Bà ta nhìn lần cuối vào màn hình. Nhịp rò vẫn còn diễn ra ở nhịp nhanh. Bà thở vào một hơi thật sâu. – Được rồi. Để xem cái này có giúp gì được không… Sử dụng chỗ xương ức nhô ra như cái mốc giới hạn, bà đâm thủng qua da và hướng mũi kim thẳng vào tim. Bà có thể cảm thấy nhịp tim bà đập thật mạnh khi bà từ từ đưa mũi kim vào. Cùng lúc đó bà rút ống píttông bơm chích ra, kéo nó ra thật nhẹ. Một dòng máu bắn vào trong ống tiêm. Bà dừng lại ngay chỗ bà đang giữ cây kim. Hai tay bà hoàn toàn vững vàng. Lạy Chúa, hãy cho cây kim ở vào đúng vị trí. Bà kéo ngược ống píttông ra, từ từ hút máu vào ống tiêm. Hai mươi cc, ba mươi, ba mươi lăm… - Huyết áp? – Bà kêu lên và nghe có tiếng luồng hơi thổi phồng cái bao tay đo huyết áp lên. - Vâng! Tôi đo được rồi! – Val nói. – Tám mươi trên năm mươi! https://thuviensach.vn - Tôi nghĩ chúng ta biết chúng ta hiện giờ đang có được cái gì. – Toby nói. – Chúng ta cần một phẫu thuật viên. Maudeen, gọi bác sĩ Carey ngay. Bảo ông ta chúng ta có bệnh nhân bị bệnh màng ngoài tim. - Từ bệnh MI? – Anh tài xế lái xe cứu thương hỏi. - Thêm vào đó bà ta đã sử dụng aspirin liều cao, do đó bà thiên về việc bị chảy máu. Bà có lẽ đã bị thủng một lỗ ở vùng cơ tim. – Bị máu chứa trong một cái túi khép kín của màng ngoài tim vây quanh nên tim không thể nào nở lớn ra được. Không thể bơm máu đi. Cái ống chích đầy máu, Toby rút cây kim ra. - Huyết áp lên đến chín mươi lăm. – Val nói. Maudeen nhấc máy điện thoại treo trên tường. - Bác sĩ Carey đang đến. Có toán của ông ta nữa. Ông ta bảo hãy giữ cho bà ta được ổn định. - Nói dễ hơn làm. – Toby làu nhàu, ngón tay bà dò tìm mạch. Bà có thể cảm nhận được nó rồi, nhưng nó vẫn còn nhỏ lắm. – Bà ta có lẽ đang tích tụ máu lại. Tôi cần một ống tiêm khác và kim. Chúng ta có thể lấy máu mẫu được chưa? Và hãy lấy một STAT CBC và lyte khi đến đó. Maudeen lấy ra một nắm ống đựng máu. – Tám cái? - Ít nhất. Đủ hết nếu có thể được. Và gửi xuống một vài mẫu plasma đông lạnh mới. - Huyết áp xuống còn tám mươi lăm. – Val nói. - Suỵt. Chúng ta cần phải làm lại công việc đó lần nữa. Toby với tay lấy một cái gói có một ống tiêm mới và vất cái bao sang một bên. Trên sàn đã đầy những mảnh giấy và bao plastic chồng cao thêm sau mỗi lần cấp cứu. Tôi phải lặp lại việc này bao nhiêu lần nữa đây? Bà ta https://thuviensach.vn tự hỏi khi bà định vị cây kim. Đặt đầu kim phía trên kia, Carey. Tôi không thể một mình cứu được người phụ nữ này… Toby cũng không biết chắc Bác sĩ Carey có thể cứu được người bệnh hay không. Nếu người phụ nữ này bị thủng một lỗ ở thành tâm thất, bà sẽ phải cần đến hơn một phẫu thuật viên lồng ngực – bà cần cả một toán phẫu thuật tim mạch lần lượt hành động. Bệnh viện Springer chỉ là một bệnh viện nhỏ vùng ngoại ô, hoàn toàn có thể xử lý được những tình huống như thủ thuật mổ lấy thai nhi hay cắt bỏ túi mật, nhưng nó không được trang bị để đối phó với những ca phẫu thuật nghiêm trọng. Xe cứu thương chở những nạn nhân bị chấn thương nặng thường chạy qua luôn bệnh viện Springer và thẳng tới một trong những trung tâm y khoa lớn như Brigham hay Mass General. Buổi sáng hôm nay, mặc dầu thế, chiếc xe cứu thương vô tình mang đến một ca cấp cứu phẫu thuật thẳng tới cửa phòng cấp cứu của bác sĩ Toby. Và bà ta – hay nhân viên – không được huấn luyện để cứu người phụ nữ này. Chiếc ống tiêm thứ hai đã chứa đầy máu. Một khối năm mươi cc khác – và nó cũng không làm đóng cục lại được. - Huyết áp lại xuống trở lại. – Val nói. – Tám mươi. - Bác sĩ, bà ta ở mốc chữ V! – Một nhân viên cấp cứu nói xen vào. Toby nhìn vào màn hình. Nhịp mạch trở nên tệ hại hơn với những sóng nhọn đầu của chứng mạch nhanh tâm thất. Quả tim hiện dùng hai trong số bốn ngăn tim, đập thật nhanh để có thể hoạt động có hiệu quả. - Đệm lót máy khử rung tim! – Toby kêu lên. – Chúng ta sẽ để máy chạy ở mức ba trăm joule. Maudeen bấm nút nạp điện trên máy khử rung tim. Cây kim chỉ tới con số ba trăm watt/giây. https://thuviensach.vn Toby đặt hai miếng đệm lót lên ngực bệnh nhân. Được phủ bằng một lớp đặc quánh, hai tấm đệm bảo đảm sự tiếp xúc điện tốt với da. Bà định vị các tấm đệm lót. - Trở lại! – Bà nói, và vặn cái nút xả điện. Bệnh nhân vỗ mạnh người, tất cả các cơ bắp của bà giật lên đồng loạt khi dòng điện chạy ngang qua người bà. Toby nhìn lại vào màn hình. - Được rồi, chúng ta đã trở lại với hình rò. - Nhịp tim, không nhận thấy được nhịp tim nữa. – Val nói. - Tiếp tục CPR! – Toby nói. – Đưa cho tôi một ống tiêm khác. Ngay cả lúc mở cái bao và vặn kim lên đầu ống tiêm, Toby biết họ đã thua cuộc chiến. Bà có thể rút ra được hàng lít máu, nhưng lượng máu nhiều hơn thế sẽ được tích tụ lại, ép trái tim lại. Cố giữ cho bà ta còn sống cho đến khi bác sĩ phẫu thuật đến đây. Toby nghĩ, và những từ trở thành câu thần chú của bà. Hãy giữ cho bà ta còn sống. Hãy giữ cho bà ta còn sống… - Dấu mốc chữ V xuất hiện lại rồi! – Val nói. - Nạp điện đến mức ba trăm. Lấy một viên lidocaine ở… Chuông điện thoại reo vang. Maudeen trả lời điện thoại. Một lát sau bà gọi to lên: - Morty đang có rắc rối đối với việc kiểm tra mẫu máu tới! Bệnh nhân là âm B! - Còn gì tệ hơn nữa không? – Toby đặt mấy tấm đệm lót lên ngực bệnh nhân. – Mọi người quay trở lại! Một lần nữa người phụ nữ lại giật nảy người lên. Lần nữa nhịp tim lại trở về với nhịp rò nhanh. https://thuviensach.vn - Bắt mạch đi. – Val nói. - Đẩy viên lidocaine vào. Chất plasma đông mới đâu? - Morty đang làm việc với nó. – Maudeen nói. Toby nhìn vào đồng hồ. Họ đã cấp cứu bệnh nhân gần hai mươi phút. Hình như nó dài ra thành hằng giờ. Chung quanh là cả một mớ hỗn loạn, với chuông điện thoại reo và mọi người đều đồng thời nói, bà cảm thấy một thoáng mất phương hướng. Bên trong chiếc găng tay, hai tay bà đang tháo mồ hôi, và mặt cao su dính sát vào tay bà. Cơn khủng hoảng đã vượt qua tầm kiểm soát của bà… Kiểm soát là từ bà sống cùng. Bà đấu tranh để giữ cho cuộc sống của bà được ngăn nắp, phòng cấp cứu của bà được ngăn nắp. Bây giờ cuộc cấp cứu này đã rơi ra thành từng mảnh dưới sự chỉ huy của bà, và bà chẳng làm được gì để cứu được nó. Bà không được huấn luyện để mở một lồng ngực, để khâu lại một tâm thất bị vỡ. Bà nhìn vào gương mặt người phụ nữ. Nó lốm đốm, quai hàm mềm nhũn của bà đã tái thật nhiều. Ngay cả khi bà nhìn, bà cũng biết các tế bào nao đáng thiếu dưỡng khí. Đang chết. Anh tài xế lái xe cứu thương, mệt đừ vì việc phải ép liên tục lên lồng ngực, thay chỗ với nhân viên kỹ thuật cấp cứu đồng hành. Một đôi bàn tay mới bắt đầu bơm. Trên màn hình, đường biểu diễn nhịp tim trở nên tệ hơn với những nhọn đầu hỗn loạn. Tâm thất kết thành khối nhỏ. Nhịp chí tử. Toán cấp cứu đáp trả bằng những chiến thuật thông thường. Những viên thuốc chống lại chứng loạn nhịp tim. Lidocaine. Bretylium. Nhiều cái giãy người, càng lúc càng mạnh hơn, phát xuất ra từ những tấm đệm lót. Trong tuyệt vọng, Toby rút ra thêm năm mươi phân khối máu nữa. https://thuviensach.vn Tim vạch đường phẳng có khúc khuỷu. Toby nhìn các gương mặt chung quanh. Tất cả họ đều biết là đã xong. - Được rồi. – Toby thở ra thật dài, và giọng nói: bà ta nghe bình thản lạnh lùng. – Dừng lại đi. Mấy giờ rồi? - Sáu giờ mười một phút. – Maudeen nói. Chúng ta đã giữ bà ta lại trong bốn mươi lăm phút, Toby nghĩ. Đó là những việc tốt nhất chúng ta có thể làm. Việc tốt nhất không ai có thể làm được. Nhân viên kỹ thuật cấp cứu bước lùi lại. Mọi người khác cũng đều làm như thế. Đó gần như là một phản xạ, sự tháo lui theo quy luật tự nhiên, sau vài giây im lặng kính cẩn. Cửa bật mở tung và Bác sĩ Carey, phẫu thuật viên lồng ngực làm động tác bước vào gây xúc động như thường lệ. - Bệnh nhân đâu? – Ông ta gằn giọng. - Bà ta vừa tắt thở. – Toby nói. - Cái gì? Bà có giữ cho bà ta được ổn định hay không? - Chúng tôi đã cố sức. Chúng tôi không giữ bà ta lại được. - Tốt. Vậy bà đã thực hiện cấp cứu bà ta trong bao nhiêu lâu? - Hãy tin tôi. – Toby nói. – Cũng đủ lâu. – Bà đi ngang qua ông và bước ra khỏi phòng. Tại bàn y tá, bà ngồi xuống để tập trung suy nghĩ một lúc trước khi bà điền vào bản báo cáo của phòng cấp cứu. Bà có thể nghe thấy tiếng của bác sĩ Carey trong phòng chấn thương, giọng ông ta dâng cao thành lời than phiền. Người ta lôi ông ta ra khỏi giường vào lúc năm giờ ba mươi sáng và để làm chuyện gì? Một bệnh nhân không thể giữ ổn định được? Họ có thể https://thuviensach.vn suy nghĩ trước khi họ phá hoại giấc ngủ đêm của ông? Họ có biết rằng ông đã bận việc cả ngày tại phòng mổ? Tại sao bác sĩ phẫu thuật phải giống như con lừa lúng túng? Toby tự hỏi, và bà đưa hai tay ôm đầu. Chúa ơi, đêm chẳng lẽ không bao giờ hết? Bà có thêm một giờ để… Qua sự mệt mỏi đang phủ vây trong đầu bà, bà nghe có tiếng mở cửa phòng cấp cứu. - Xin lỗi! – Ai đó nói. – Tôi đến đây để gặp cha tôi. Toby nhìn lên người đàn ông đang đứng ngang bà. Gương mặt gầy, không một nụ cười, hắn nhìn bà với cái nhếch mép gần như cay đắng. Toby đứng dậy. - Ông là ông Slotkin? - Vâng. - Tôi là bác sĩ Toby Harper. – Bà đưa tay ra. Hắn tự động bắt tay bà, không mấy nhiệt tình. Ngay cả khi tiếp xúc với làn da hắn, bà cũng cảm thấy lạnh. Mặc dù hắn ít nhất cũng phải trẻ hơn cha hắn ba mươi tuổi, sự giống nhau giữa hai cha con được nhận thấy một cách rõ ràng. Gương mặt của Daniel Slotkin cũng có những nét sắc sảo như thế, cũng cùng một đường lông mày hẹp. Nhưng đôi mắt của người đàn ông thì khác. Chúng nhỏ, sậm và không vui. - Chúng tôi cũng còn đang theo dõi tình trạng của cha anh. – Bà ta nói. – Tôi vẫn chưa thấy những kết quả xét nghiệm của ông ta. Hắn nhìn quanh phòng cấp cứu và nói giọng mất kiên nhẫn: - Tôi phải quay trở lại thành phố vào lúc tám giờ. Tôi có thể gặp cha tôi bây giờ được không? https://thuviensach.vn - Lẽ dĩ nhiên. – Bà rời bàn giấy và dẫn hắn đến phòng Harry Slotkin. Đẩy cửa mở ra, bà thấy căn phòng trống không. – Họ chắc đã đưa ông ta đi chụp X quang. Tôi gọi điện thoại xem họ đã làm xong chưa. Slotkin theo bà trở về bàn giấy và đứng nhìn bà nhấc điện thoại lên. Cái nhìn của hắn làm bà thấy khó chịu. Bà quay mặt tránh hắn và bấm số. - Phòng X quang. – Vince đáp. - Bác sĩ Harper đây. Việc quét hình diễn ra như thế nào rồi? - Chưa làm xong. Tôi vẫn còn đang sắp xếp đồ đạc tại đây. - Con của bệnh nhân muốn gặp ông ta. Tôi sẽ gửi anh ta tới đó. - Bệnh nhân không có ở đây. - Cái gì? - Tôi chưa mang ông ta đi. Ông ta vẫn còn đang ở tại phòng cấp cứu. - Nhưng tôi vừa mới kiểm tra phòng. Ông ta không có… – Toby dừng lại. Daniel Slotkin đang lắng nghe, và hắn đã nghe được sự mất tinh thần trong giọng nói của bà. - Có chuyện gì à? – Vince hỏi. - Không. Không có chuyện gì. – Toby gác máy. Bà nhìn Slotkin. - Xin lỗi. – Bà ta nói, và đi thẳng ra hành lang để đến phòng khám số ba. Bà mở cửa ra. Không có Harry Slotkin ở đó. Nhưng chiếc băng ca vẫn còn đó và tấm đắp người ta dùng để che ông ta lại nằm một đống trên sàn. Ai đó đã đặt ông ta vào một băng ca khác, di chuyển ông ta sang phòng khác. Toby băng ngang qua phòng khám và đẩy tấm màn sang một bên. https://thuviensach.vn Không có Harry Slotkin. Bà có thể nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch khi bà đi xuống hành lang để đến phòng khám số hai. Nơi này không có ánh đèn. Không ai có thể mang một bệnh nhân để vào một căn phòng tối. Tuy vậy, bà vẫn bật công tắc đèn trên tường lên. Lại thêm một giường bệnh trống không. - Người của bà có biết bà để cha tôi nơi nào không? – Daniel Slotkin gằn giọng, trong lúc theo bà trở lại hành lang. Quên một cách sâu sắc câu hỏi của hắn, bà đi vào phòng chấn thương và vạch mở bức màn che đóng kín phía sau bà. – Ông Slotkin đâu? Toby thì thầm hỏi cô y tá. - Lão già ấy à? – Maudeen hỏi. – Vince có mang ông ta đi chụp X quang chưa? - Anh ta nói anh ta chưa hề đả động đến ông ta. Nhưng tôi không tìm thấy ông ta. Và con ông ta ở ngay ngoài kia. - Bà có vào phòng khám số ba chưa? - Tôi đã vào hết các phòng! Maudeen và Val đưa mắt nhìn nhau. - Tốt hơn hết chúng ta nên kiểm tra trên hành lang. – Maudeen nói, bà và Val vội vã bước ra ngoài hành lang. Toby bị để lại phía sau để nói chuyện với người đàn ông. - Cha tôi đâu? – Slotkin hỏi. - Chúng tôi đang cố gắng đi tìm ông ta. - Tôi nghĩ cha tôi có lẽ hiện giờ đang ở tại phòng cấp cứu. https://thuviensach.vn - Có một vài chuyện rắc rối. - Ông ta có ở đây hay là không? - Ông Slotkin tại sao ông không vào ngồi tại phòng đợi? Tôi sẽ mang đến cho ông một tách cà phê. - Tôi không muốn uống cà phê. Cha tôi có vài vấn đề về bệnh tật. Và bây giờ bà không tìm ra được ông? - Các nhân viên y tá đang kiểm tra phòng X quang. - Tôi nghĩ bà vừa gọi cho phòng X quang! - Làm ơn, nếu ông chịu ngồi đợi tại phòng chờ, chúng tôi sẽ tìm ra một cách chính xác chuyện gì… – Toby ngưng cãi vã khi bà nhìn thấy hai nhân viên y tá đang chạy vội về phía bà. - Chúng tôi gọi Morty. – Val nói. – Anh ta và Arto đang kiểm tra bãi đậu xe. - Quý vị không tìm thấy ông ta? - Ông ta không thể đi xa được. Toby cảm thấy máu không còn chảy đến hai má mình. Bà ta ngại nhìn Daniel Slotkin. Sợ bắt gặp ánh mắt nhìn của anh ta. Nhưng bà không thể làm cho anh ngừng nổi giận. - Chuyện gì đã xảy ra ở chung quanh đây? – Anh ta hỏi. Hai cô y tá chẳng nói năng gì. Cả hai đều nhìn Toby. Cả hai đều biết tại phòng cấp cứu, bác sĩ là thuyền trưởng của con tàu. Người phải gánh lấy những trách nhiệm sau cùng. Lời khiển trách sau cùng. - Cha tôi ở đâu? Từ từ, Toby quay lại về phía Daniel Slotkin. Câu trả lời của bà chỉ là một tiếng thì thầm. https://thuviensach.vn - Tôi không biết. Trời tối, và hai chân ông ta bị thương, ông ta biết mình phải về nhà. Rắc rối là, ông không còn nhớ là phải về nhà bằng cách nào. Harry Slotkin cũng không còn nhớ nổi bằng cách nào mình đã vấp chân ngã tại con đường vắng vẻ này. Ông nghĩ đến việc dừng lại trước một trong những căn nhà dọc đường để xin giúp đỡ, nhưng mọi cánh cửa sổ nơi ông đi ngang qua đều tối đen. Ông có phải gõ một trong những cánh cửa ấy và xin xỏ sự giúp đỡ, sẽ có những câu hỏi và ánh đèn sáng, có thể gần như ông sẽ bị làm nhục. Harry là một người kiêu căng. Ông không phải là người để yêu cầu sự giúp đỡ của bất cứ ai. Cũng như ông không hăng hái giúp đỡ ai – ngay cả đối với con trai ông. Ông luôn luôn tin rằng lòng từ thiện, về lâu dài, sẽ lụn bại, và ông không muốn nâng một người bị lụn bại lên. Sức mạnh là sự độc lập. Sự độc lập là sức mạnh. Tuy vậy, ông sẽ phải tìm ra đường để về nhà. Phải chi thiên thần xuất hiện trở lại. Cô ta đã đến với ông ở cái chốn kinh hoàng ấy, nơi ông đã bị đặt nằm trên một chiếc bàn lạnh giá và ánh sáng sáng, đến nỗi làm cho ông không trông thấy gì, cái chốn nơi các người xa lạ đã thọc những mũi kim vào người ông và thọc mạnh vào người ông những ngón tay tìm kiếm. Rồi cô thiên thần đã xuất hiện. Cô ta chẳng làm điều gì hại ông. Thay vào đó, cô mỉm cười với ông trong lúc cô mở trói tay và chân cho ông, cô đã thì thầm: - Đi đi, Harry! Trước khi họ quay trở lại đây với ông. Bây giờ ông đã được tự do. Ông đã trốn thoát, tốt cho ông. Ông tiếp tục đi trên con đường với những ngôi nhà tối đen và im lặng, tìm kiếm một vài cái mốc chỉ dẫn quen thuộc. Bất cứ cái gì cho ông biết hiện giờ ông đang ở đâu. Tôi chắc hẳn đã đi lạc rồi, ông ta nghĩ, ra ngoài để đi bộ một chút và lạc https://thuviensach.vn lối về. Chợt ông cảm thấy đau ở chân. Ông nhìn xuống và dừng lại sửng sốt. Dưới ánh đèn đường, ông nhìn thấy mình chẳng mang giày hay vớ cũng vậy. Ông nhìn chăm chú vào hai bàn chân trần của ông, vào dương vật của ông, teo nhỏ lại và treo lủng lẳng và xấu xí một cách đáng thương. Tôi không có mặc quần áo gì hết. Kinh hoàng ông nhìn quanh xem có ai nhìn mình không. Đường sá vắng tanh. Đưa hai tay bịt lại bộ phận sinh dục của mình, ông chạy ra khỏi ánh đèn đường, tìm chỗ nấp trong bóng tối. Ông đã làm mất hết quần áo lúc nào? Ông chẳng còn nhớ. Ông ngồi xổm xuống trong cái lạnh, đi nhanh về phía bãi cỏ của một sân vườn trước nhà và cố sức suy nghĩ, nhưng sự kinh hoàng đã phủ lấp hết mọi ký ức của ông về những gì đã xảy ra trước đó trong đêm nay. Ông bắt đầu khóc thút thít, phát ra những tiếng càu nhàu nho nhỏ và tiếng nức nở khi ông nhảy tới nhảy lui trên hai bàn chân của mình. Tôi muốn về nhà. Làm ơn, ồ làm ơn, nếu tôi có thể thức dậy trên giường của tôi… Bây giờ, ông ghì chặt vào hai chân trước của mình, quá sức tuyệt vọng đến nỗi ông không nhận ra ánh đèn xe đang đi tới ở góc đường đằng xa. Chỉ khi chiếc xe thắng dừng lại sát bên cạnh, ông Harry mới nhận ra ông đã bị vớ. Ông siết hai tay chặt hơn, cong người lại trong một sự tự ôm mình, thật mắc cỡ. Một giọng nói phát ra nhẹ nhàng từ trong bóng tối: - Harry? Ông chẳng ngẩng đầu lên. Ông sợ sẽ để lộ người ông ra, sợ để lộ tình trạng khỏa thân đáng xấu hổ của mình. Ông cố co người càng lúc càng chặt https://thuviensach.vn hơn để trở nên giống như một trái banh. - Harry, tôi đến để mang ông về nhà. Từ từ ông ngẩng đầu lên. Ông không thể nhận ra gương mặt của người tài xế, nhưng giọng nói là giọng nói của một người quen. Harry cho rằng đó là của một người ông biết. - Bước vào xe đi, Harry. Ông lắc lư tới lui trên hai gót chân và cảm thấy cỏ ẩm ướt đang lướt qua lại dưới hai mông ông. Giọng ông vang to lên thành một tiếng khóc: - Nhưng tôi không có quần áo! - Ông có quần áo ở nhà. Một tủ đầy quần áo. Nhớ không? Có một âm thanh nhỏ do kim loại va chạm vào nhau. Harry nhìn lên và thấy cánh cửa xe mở ra. Bóng tối lấp đầy ở phía bên kia. Bóng một người đàn ông đứng bên cạnh chiếc xe. Người đàn ông chìa tay ra trong một cử chỉ đón mời. - Đến đây nào Harry. – Hắn ta thì thầm. – Chúng ta quay về nhà. https://thuviensach.vn 4 K hó sao việc đi tìm một người đàn ông trần truồng? Toby ngồi trong xe, liếc mắt nhìn ra ngoài bãi đậu xe của bệnh viện. Lúc ấy trời đã trưa, và hai mắt quen làm việc khi trời tối của bà hết sức đau khổ với ánh sáng mặt trời chói chang lúc ấy. Mặt trời đã lên từ khi nào? Bà không nhìn thấy cảnh mặt trời lên, không một phút rảnh rang để nhìn ra ngoài thưởng thức khung cảnh ấy, và ánh nắng ban ngày thật sự là một cú sốc đối với hai võng mô của bà. Đó là những gì xảy đến với việc lựa chọn trực đêm tại phòng cấp cứu của bà. Bà đã vô hình trung biến hóa thành một sinh vật sống về đêm. Bà thở dài và bắt đầu nổ máy chiếc Mercedes. Cuối cùng cũng đến lúc bà được lái xe trở về nhà, để lại phía sau những thảm cảnh đêm qua. Nhưng trong lúc lái xe đi xa khỏi bệnh viện Springer, bà không thể nào rũ sạch được những nỗi u buồn của mình. Chỉ trong một giờ ngắn ngủi bà đã mất hai bệnh nhân. Bà chắc chắn là cái chết sẽ đến với người phụ nữ là điều không thể tránh được, rằng bà không thể làm gì được hơn để cứu mạng bà ta. Harry Slotkin là một vấn đề khác. Toby đã để một bệnh nhân bị rối loạn tinh thần nằm lại không người coi chừng trong gần suốt một giờ đồng hồ. Bà là người cuối cùng để mắt coi chừng Harry, bà không nhớ rõ mình có cột hai cườm tay của ông trước khi bà rời phòng hay không. Tôi chắc không https://thuviensach.vn có buộc trói ông ta lại. Đó là cách duy nhất để ông ta có thể trốn đi. Đó là lỗi của tôi. Harry là lỗi của tôi. Ngay cả nếu nó không phải là lỗi bà, bà cũng vẫn là vị thuyền trưởng của toán cấp cứu, người nhận lãnh trách nhiệm sau cùng. Bây giờ, tại một nơi nào đó, một ông già đang đi lang thang, trần truồng và rối loạn tinh thần. Bà chạy chậm xe lại, mặc dầu bà biết cảnh sát đã lục soát cả vùng này rồi, bà quan sát hai bên đường, hy vọng nhìn thấy được bệnh nhân bỏ trốn. Newton là một vùng ngoại ô tương đối an toàn của Boston, và những khu nhà gần đấy, nơi bà lái xe chạy qua, trông có vẻ khá giả. Bà quẹo xe vào một con đường có trồng cây ven đường, có nhà ở và nhìn thấy những ngôi nhà được giữ gìn ngăn nắp, bờ giậu được cắt xén cẩn thận, lối vào có cửa sắt chắn ngang ở phía trước. Không phải loại khu vực nơi một ông lão có thể bị trấn lột. Có thể một người nào đó đã đưa ông ta vào trong nhà mình. Có thể, ngay lúc này, Harry đang ngồi giữa một khu nhà bếp ấm cúng, đang ăn bữa sáng của mình. - Harry, ông ở đâu? Bà chạy xe lòng vòng trong khu vực, cố ghi nhận những con đường theo quan điểm của Harry. Trời lúc ấy có lẽ còn tối, tinh thần rối loạn, không mảnh vải che thân. Ông ta nghĩ ông ta sẽ đi đến nơi nào? Về nhà. Ông ta cố tìm đường để trở về nhà tại Brant Hill. Hai lần bà đã dừng xe lại và hỏi đường đi. Khi cuối cùng bà tới con đường rẽ vào Brant Hill, bà gần như lái xe chạy ngang qua nó. Không có dấu hiệu gì; con đường chỉ được đánh dấu bằng hai cây cột bằng đá cắm ở lối vào. Giữa hai cây cột ấy có cánh cổng mỏ rộng. Bà dừng xe lại giữa hai cây cột và thấy có hai chữ được khắc vào một tấm biển bằng sắt trên cổng, hai chữ B và H được viết một cách cầu kỳ hoa mỹ. Phía đằng xa sau hai cây cột, con đường lượn quanh co chạy xa ra và mất hút những hàng cây trơ https://thuviensach.vn trụi. Vậy đây là vùng lân cận nơi Harry ở, bà ta nghĩ. Bà lái xe qua cánh cổng được mở rộng, vào đường Brant Hill. Mặc dầu con đường vừa mới được tráng nhựa, những cây thích và cây sồi trồng dọc ở hai bên đường đang ở thời kỳ phát triển đầy đủ. Một vài chiếc lá trên cành đã nhuốm màu sắc thu rực rỡ. Bây giờ đã là tháng Chín rồi, bà nghĩ; mùa hạ đã qua từ lúc nào nhỉ? Bà chạy xe theo con đường quanh co, liếc mắt nhìn vào hàng cây hai bên đường, nhận thấy có những bụi cây thấp rậm rạp và cả những vùng khuất mắt có thể là nơi để che giấu một cái xác. Cảnh sát đã lục soát khu vực có nhiều cây bụi này chưa? Nếu Harry lang thang trên con đường này khi trời tối, ông ta có thể đi lạc vào trong các bụi rậm. Bà sẽ gọi cảnh sát hạt Newton, đề nghị họ xem xét kỹ lưỡng hơn khu vực con đường này. Ở cuối đường, hàng cây thưa dần, mở ra một quang cảnh bất ngờ đến nỗi Toby phải dừng xe lại. Ở bên lề đường có một bảng hiệu sơn xanh và vàng. BRANT HILL CHỈ DÀNH CHO NGƯỜI NHÀ VÀ KHÁCH MỜI Phía sau tấm bảng, trải dài một quang cảnh, có thể đã được lấy ra trực tiếp từ một bức tranh vẽ cảnh vùng quê xanh tốt Anh Cát Lợi. Bà nhìn thấy những bãi cỏ được cắt tỉa cẩn thận, một vườn cây cảnh với những con thú kỳ lạ, những cây táng lò và cây thích nhuốm sắc thu. Một hồ nước với những cây irít mọc ven hồ lấp lánh như một viên ngọc. Một cặp thiên nga thanh thản bơi trên mặt hồ phủ đầy cây huệ nước. Phía sau hồ là một ngôi làng, một quần thể nhà ở lịch thiệp, mọi căn nhà đều có một khu vườn với bờ giậu vây quanh riêng biệt. Phương tiện vận chuyển chủ yếu là những chiếc xe golf với những tấm vải bạt xanh trắng của nó. Xe này có khắp nơi, đậu trên lối vào nhà hay chạy trên những con đường đất của làng. Toby còn nhận ra có sự di chuyển trên các bãi sân golf, những người chơi golf đi lại https://thuviensach.vn như thoi đưa từ bãi cỏ xanh này đến bãi cỏ xanh khác. Bà tập trung nhìn lên hồ nước, tự hỏi xem hồ sâu bao nhiêu, và một ai đó có thể chết chìm trong đó được không. Vào lúc ban đêm, trời tối, một người đàn ông bị chứng rối loạn có thể đi thẳng vào trong cái hồ ấy. Bà tiếp tục cho xe chạy xuống, về phía ngôi làng. Năm mươi mét sau đó, bà thấy một lối rẽ phía bên tay phải, và một tấm bảng hiệu khác: DƯỠNG ĐƯỜNG BRANT HILL VÀ CÁC TIỆN NGHI CHĂM SÓC CHO CƯ DÂN Bà cho xe vào lối rẽ. Con đường chạy lượn quanh co qua khu rừng xanh tốt, để đột nhiên đi vào một bãi đỗ xe không trông đợi trước. Một tòa nhà ba tầng hiện ra ở phía trước. Một bên của tòa nhà, một cánh mới đang được bắt đầu xây dựng. Qua hàng rào mắt lưới bao xung quanh, bà nhìn thấy chiếc hố móng đã được đào xong. Ở rìa hố, một nhóm người đội nón bảo hộ đang đứng thảo luận trên một bản thiết kế. Toby đậu xe vào khu vực dành riêng cho khách và đi bộ vào trong tòa nhà dưỡng đường. Tiếng nhạc cổ điển nhẹ nhàng phát ra chào đón bà. Toby nghỉ chân, ấn tượng với những gì ở chung quanh bà. Đó không phải là khu phòng đợi bình thường của bạn. Trường kỷ đều bọc da vàng và những tấm tranh sơn dầu chánh bản được treo trên tường. Bà nhìn xuống dãy tạp chí: Tập san kiến trúc. Thành phố & Vùng quê. Số Cơ học bình dân trên bàn uống cà phê. - Tôi có thể giúp gì được cho bà? – Một phụ nữ trong chiếc áo y tá màu hồng cười phía sau khung cửa sổ tiếp tân. Toby, tiến lại gần bà ta. https://thuviensach.vn - Tôi là bác sĩ Harper tại bệnh viện Springer. Tôi khám cho một trong những bệnh nhân của bà đêm qua tại phòng cấp cứu bệnh viện. Tôi cố tìm cách tiếp xúc với vị bác sĩ của bệnh nhân để có thêm nhiều tiền sử y khoa, nhưng tôi hình như không gặp được ông ta. - Bác sĩ nào? - Bác sĩ Carl Wallenberg. - Ồ, ông ta đã đi tham dự một cuộc hội thảo về y khoa. Ông sẽ trở về dưỡng đường vào ngày thứ hai. - Tôi có thể được xem hồ sơ bệnh nhân được không? Nó có thể làm sáng tỏ một vài câu hỏi về y học của tôi. - Tôi lấy làm tiếc, nhưng chúng tôi không thể trao cho bà tài liệu ghi chép nếu không có sự đồng ý của bệnh nhân. - Bệnh nhân không thể đưa ra được nếu không có sự đồng ý của ông ta. Tôi có thể nói chuyện với một vị bác sĩ nào đó của dưỡng đường này hay không? - Để tôi xem hồ sơ trước đã. – Cô y tá đi tới phòng chứa hồ sơ. – Tên ông ta là gì? - Slotkin. Cô y tá kéo một ngăn kéo ra và lật qua những tập hồ sơ. - Harold và Agnes Slotkin. Toby khựng lại. – Có cả Agnes Slotkin nữa à? – Bà ta có mối quan hệ gì với Harry? Cô y tá liếc nhìn tập hồ sơ. – Bà ta là vợ của ông ấy. Tại sao con trai của Harry lại bảo rằng ông ấy không có vợ? Bà ta tự hỏi. Bà cho tay vào ví và lấy ra một cây viết. – Bà có thể cho tôi số điện thoại https://thuviensach.vn của vợ ông ta được không? Tôi thật sự cần nói chuyện với bà ta về ông Harry. - Không có điện thoại trong phòng bà ấy. Bà có thể sử dụng chiếc thang máy ở đằng kia. - Ở đâu? - Agnes ở ngay tầng trên, nơi chỗ làm việc của các y tá chuyên môn. Phòng ba bốn một. Toby gõ cửa phòng. - Bà Slotkin? – Bà gọi. – Không có ai trả lời. Bà bước vào phòng. Trong phòng một chiếc radio đang được vặn lên nho nhỏ, nó đang phát một chương trình nhạc cổ điển. Màn trắng được giăng ở cửa sổ, và qua bức màn mỏng, ánh nắng mặt trời ban mai chiếu vào một luồng ánh sáng được khuếch tán nhẹ nhàng. Trên, bàn ngủ có một bình hoa hồng đã rụng cánh. Người đàn bà nằm trên giường im lặng không nhận biết được những gì ở chung quanh bà ta lúc này. Bình hoa, ánh nắng mặt trời và cả sự hiện diện của người khách trong phòng bà. Toby tiến gần đến giường. - Agnes? Người đàn bà không lay chuyển. Bà nằm nghiêng sang bên trái, đối diện với cửa ra vào. Hai mắt mở hé nhưng không tập trung, thân thể bà được đặt trên những chiếc gối chồng lên phía sau lưng bà. Bà nằm co quắp hai tay lại như một hài nhi. Phía trên giường bệnh, một cái bao chứa một chất lỏng trắng như kem chảy vào trong một cái ống truyền qua lỗ mũi của người đàn bà. Mặc dầu những tấm vải lanh trông sạch sẽ, một mùi hôi vẫn lan trong không khí, không bị mùi hương hoa hồng làm phai. Đó là cái mùi nhà thương, của phấn ướp hương, mùi nước tiểu và mùi sữa Ensure. Cái mùi https://thuviensach.vn của một cơ thể đang từ từ teo lại. Toby cầm tay người đàn bà. Nhẹ nhàng bà kéo tay bà ta thẳng ra. Khuỷu tay giãn ra với một sự kháng cự yếu ớt. Không có dấu hiệu của sự co cứng thường xuyên; các nhân viên y tá ắt hẳn cũng siêng năng cần cù với những bài tập vật lý trị liệu. Toby đặt tay bà ta xuống, nhận thấy có sự đầy đặn trong da thịt bà ta. Mặc dù trong trạng thái hôn mê, bệnh nhân cũng được nuôi dưỡng đầy đủ, hydrat hóa tốt. Toby chăm chú nhìn vào gương mặt chùng nhão và tự hỏi đôi mắt đó có đang nhìn vào bà hay không. Bà ta có thể thấy được mọi thứ, hiểu được mọi thứ? - Chào bà Slotkin. – Bà ta thì thầm. – Tên tôi là Toby. - Agnes không thể trả lời bà được. – Một giọng nói cất lên sau lưng bà. – Nhưng tôi tin chắc bà ta có thể nghe được những gì bà nói. Ngạc nhiên, Toby quay nhìn vào người đàn ông vừa nói ra câu đó. Gã ta đứng ở lối cửa ra vào – thật sự, gã lấp đầy khung cửa, một gã đàn ông to lớn với một gương mặt đen rộng và một chiếc mũi nhọn chèn trên đó. Đó là một gương mặt dễ thương, bà ta nghĩ, vì nó có những con mắt dễ thương. Ông ta mặc áo trắng bác sĩ, và ông ta cầm trong tay một xấp hồ sơ bệnh nhân. Tươi cười, bà đưa tay ra cho ông ta bắt. Tay ông ta dài đến nỗi cườm tay lôi ra khỏi tay áo. Họ có may những chiếc áo blouse đủ lớn để những người đàn ông này mặc hay không? Bà ta tự hỏi. - Bác sĩ Robbie Brace. – Ông ta nói. – Tôi là bác sĩ của bà Slotkin. Bà là thân nhân của bà ta à? - Không. – Toby bắt tay ông ta, cảm thấy nó bao cả bàn tay bà lại như một chiếc găng tay nâu ấm. – Tôi là bác sĩ tại trung tâm cấp cứu bệnh viện Springer, phía dưới kia. Toby Harper. https://thuviensach.vn - Cuộc viếng thăm có tính chuyên nghiệp? - Có thể nói tôi hy vọng nơi bà Slotkin việc bà ta có thể cho tôi biết tiền sử bệnh tật của chồng bà ta. - Có chuyện gì không hay xảy đến với ông Slotkin à? - Đêm qua ông ta được chở tới phòng cấp cứu, tinh thần rối loạn và mất phương hướng. Trước khi tôi làm xong công việc tôi, Harry đã trốn khỏi bệnh viện. Bây giờ chúng tôi không tìm ra được ông ta, và tôi không rõ lắm chuyện gì không hay đã xảy đến với ông ta. Ông có biết tiền sử bệnh tật của ông ta không? - Tôi chỉ chăm sóc những bệnh nhân nội trú. Bà có thể kiểm tra sự việc với các bác sĩ chăm sóc cho bệnh nhân ngoại trú của dưỡng đường ở tầng dưới. - Bác sĩ của bệnh nhân Harry là ông Wallenberg. Nhưng ông Wallenberg đã đi khỏi thành phố. Và dưỡng đường không chịu đưa hồ sơ bệnh nhân cho tôi xem nếu không có sự đồng ý của ông ta. Bobbie Brace nhún vai. – Đó là chủ trương hiện hành tại đây. - Ông có biết Harry không? Có vấn đề nào về bệnh tật tôi cần phải biết hay không? - Tôi chỉ biết sơ qua về ông Slotkin. Tôi gặp ông ta khi ông đến thăm Agnes. - Vậy ông đã có nói chuyện với ông Harry? - Vâng, chúng tôi chỉ chào nhau, thế thôi. Tôi chỉ vừa mới vào làm việc tại đây được một tháng, và hiện nay tôi cũng đang còn ráng nhớ tên từng khuôn mặt. - Ông có được quyền cho tôi xem hồ sơ của ông Slotkin hay không? https://thuviensach.vn Ông ta lắc đầu. – Chỉ có bác sĩ Wallenberg mới có thể làm được việc ấy, và ông ta đòi hỏi phải có giấy viết tay ưng thuận của bệnh nhân trước khi ông đưa ra một thông tin nào. - Nhưng việc làm ấy có thể ảnh hưởng đến việc chăm sóc sức khỏe cho bệnh nhân ông ta. Ông ta cau mày. – Bà đã cho biết ông Harry đã lén trốn khỏi phòng cấp cứu của bà, đúng vậy không? - Vâng, đúng. - Vậy bây giờ ông ta không còn là bệnh nhân của bà nữa, có phải vậy không? Toby lặng thinh, không thể nói ngược lại lời phát biểu ấy được. Harry đã lén trốn khỏi phòng cấp cứu của bà. Ông ta đã trốn sự săn sóc của bà. Bà không có lý do chính đáng nào để đòi xem hồ sơ của ông ta được. Bà nhìn xuống người phụ nữ đang nằm trên giường. – Tôi đoán bà Slotkin cũng không thể nói gì cho tôi biết được. - Tôi e rằng bà Agnes không thể nói chuyện được. - Bà ta bị đột quỵ? - Xuất huyết não. Theo hồ sơ của bà ta, bà đã nằm đây hơn một năm. Hình như trong tình trạng sống thực vật. Nhưng nhiều lúc bà nhìn vào tôi. Phải vậy không, Agnes? Ông ta nói. – Có phải cưng đang nhìn tôi không vậy? Người phụ nữ nằm trên giường chẳng động đậy hay nháy mắt. Ông ta tiến đến cạnh giường và bắt đầu khám bệnh, hai bàn tay đen đúa của ông tương phản hoàn toàn với làn da tái nhợt của bệnh nhân. Ông dùng ống nghe để kiểm tra tim phổi bà, và kiểm tra vùng bụng của bà để xem có tiếng gì lạ trong ruột hay không. Ông chiếu đèn vào con ngươi bà. Ông kéo https://thuviensach.vn tay chân bà ra, để kiểm tra có sự vướng víu gì trong lúc cử động hay không. Cuối cùng ông xoay bệnh nhân về phía ông ta và xem xét vùng da ở phía sau lưng và mông. Không có dấu hiệu thối loét vì nằm liệt giường. Nhẹ nhàng, ông đặt tay bà ta lại trên gối và đắp chăn lại trên ngực bà. - Trông bà khá đây Agnes. Ông ta nói nhỏ, vỗ lên vai bà. – Chúc bà một ngày tốt lành. Toby theo ông ta ra khỏi phòng, cảm thấy mình như một tên lùn đang theo đuôi một gã khổng lồ. – Đối với một người nằm liệt giường cả năm trời, như thế bà ta ở trong tình trạng tốt. Ông ta mở tập hồ sơ ra và hí hoáy ghi những tiến bộ ông vừa ghi nhận được. – Vâng, lẽ dĩ nhiên. Chúng tôi cung cấp dịch vụ Rolls-Royce thứ thiệt. - Với chi phí Rolls-Royce thứ thiệt. Brace ngước mắt nhìn lên từ tập hồ sơ, có vẻ như ông ta đang nhăn răng cười. – Nói đúng ra đó là như thế, chúng tôi không nhận bệnh nhân có sổ chăm sóc sức khỏe. - Đó hoàn toàn là sự trả tiền riêng tư? - Họ có khả năng đó. Chúng tôi có những bệnh nhân khá giàu có. - Nơi này chỉ để dành cho những người hưu trí? - Không, chúng tôi cũng có một vài người hiện nay có nghề nghiệp đi đăng ký vào Brant Hill chỉ để được bảo đảm rằng những nhu cầu tương lai của họ sẽ được chúng tôi chăm sóc. Chúng tôi cung cấp nhà ở, thức ăn, sự chăm sóc y tế. Việc chăm sóc dài hạn, nếu nó trở nên cần thiết. Có lẽ bà đã thấy chúng tôi đang mở rộng dưỡng đường. - Tôi cũng nhìn thấy một sân golf rất dễ thương. - Đi cùng với những sân chơi tennis, rạp hát, và một hồ bơi trong nhà. – https://thuviensach.vn Ông ta đóng tập hồ sơ lại và nhìn bà cười. – Có vài thứ làm bà muốn về hưu, phải vậy không? - Tôi không nghĩ rằng tôi có khả năng về nghỉ hưu trí ở đây. – Tôi sẽ cho bà biết một bí mật này: không ai trong chúng tôi có thể muốn thế được. – Ông ta nhìn vào đồng hồ. – Rất vui được gặp bà, bác sĩ Harper. Xin bà thứ lỗi, tôi còn phải đi khám nhiều bệnh nhân nữa. - Còn có cách nào có thể giúp tôi tìm ra nhiều thông tin về Harry không? - Bác sĩ Wallenberg sẽ trở lại đây vào ngày thứ hai. Lúc ấy bà sẽ có thể nói chuyện với ông ta. - Tôi muốn biết ngay bây giờ tôi đang phải đối phó với cái gì. Nó thực sự làm phiền tôi. Ông có thể xem lại hồ sơ bệnh nhân ngoại trú được không? Gọi điện cho tôi nếu ông thấy thích hợp? Bà ghi số điện thoại nhà trên một tấm danh thiếp và đưa cho ông ta. Miễn cưỡng, ông cầm lấy tấm danh thiếp. – Để xem tôi có thể làm gì được cho bà. Đó là tất cả những gì ông ta nói. Ông quay lưng lại và đi vào phòng bệnh nhân khác, để một mình Toby đứng lại trên hành lang. Bà quay lưng lại với cánh cửa đóng kín và thở dài. Bà đã làm hết sức để tìm ra thông tin, nhưng Brant Hill không có thái độ hợp tác. Bây giờ đói và mệt làm bà bước đi chậm chạp, và bà chỉ cảm nhận được những yêu cầu của cơ thể: Thức ăn, giấc ngủ ngay bây giờ. Đi chầm chậm, bơ phờ, bà tiến về phía cầu thang máy. Giữa chừng, bà đứng lại. Ai đó đang la lớn. Nó đến từ một trong các phòng bệnh ở cuối hành lang – không phải một tiếng kêu đau đớn, nhưng đó là tiếng kêu của sự sợ hãi. Trong lúc Toby chạy về phía có tiếng la, bà nghe có nhiều giọng nói khác ở trong hành lang phía sau bà, nghe có tiếng bước chân chạy đuổi https://thuviensach.vn theo. Toby chạy đến phòng trước cả mọi người và đẩy tung cửa ra. Lúc đầu tất cả những gì bà thấy là một ông lão đang cúi mình trên hai tay và hai đầu gối trên giường. Ông ta trần truồng phía dưới thắt lưng và cái mông nhăn nhó của ông ta nhấp lên nhấp xuống như một con chó đang giao cấu. Và Toby nhìn thấy người phụ nữ bị chặn lại phía dưới người ông ta, cái thân thể ẻo lả của bà ta gần như bị đống mền gối che khuất lại. - Hãy lôi lão ta ra giùm tôi! Làm ơn lôi lão ta ra giùm tôi! – Người phụ nữ la lớn. Toby nắm lấy tay lão già và cố kéo ông ta ra xa. Ông ta đáp lại bằng một cái lắc người mạnh đến nỗi làm cho Toby phải lảo đảo bước ngược ra sau. Một cô y tá chạy vào phòng. - Ông Hackett, dừng lại! Dừng lại! – Cô y tá cố lôi lão già ra, nhưng cô ta cũng bị hất văng sang một bên. Toby đứng lại trên hai chân. – Cô nắm một tay. Tay kia để tôi! Bà ta nói, đi vòng ra xa phía chiếc giường. Cùng chung sức, bà và cô y tá nắm chặt hai tay lão. Ngay cả sau khi đã bị lôi ra khỏi người đàn bà, lão ta vẫn tiếp tục nắc người như một người máy tình dục thô lỗ không có cách chi dừng lại. Người đàn bà trên giường cong người lại trong tư thế của một cái bào thai và bắt đầu khóc lúc bà ta ghì chặt lấy người trong đống mền gối. Đột nhiên, người đàn ông vặn mình lại, dùng khuỷu tay thúc vào dưới cằm Toby. Cú đánh bất thình lình làm quai hàm bà đóng lại, làm bà đau buốt trong đầu. Bà thấy choáng váng và suýt nữa đã buông tay ra, nhưng cơn giận thẳng thừng đã giúp bà giữ lại được tay lão. Hắn quất mạnh vào bà lần nữa. Họ đang bấu vào nhau hiện giờ như những con thú, và bà có thể ngửi được mùi mồ hôi của hắn, có thể cảm nhận từng cử động gồng cơ bắp của hắn lên chống lại bà. Cô y tá mất thăng bằng và ngã trượt chân, buông https://thuviensach.vn tay ra. Lão già nắm lấy sau đầu Toby và nắm lấy tóc bà. Hắn đang đẩy người về phía bà hiện giờ, dương vật cương cứng lên của hắn đâm vào hông bà. Kinh tởm và giận sôi người. Bà căng bắp đùi ra, sửa soạn lên gối vào háng hắn. Rồi bà đã đánh trúng mục tiêu. Gã đàn ông bị kéo ra ngoài bằng hai bàn tay đen đúa to lớn. Robbie Brace lôi lão đi, giữa đường nói to với cô y tá: - Lấy cho tôi một Haldol! Năm milligram IM STAT! Cô y tá chạy ra khỏi phòng. Cô ta quay lại một lát sau đó, ống tiêm thuốc trong tay. - Nhanh lên nào. Tôi không thể giữ lão mãi như thế này được. – Brace nói. - Hãy để tôi tiếp cận được hắn. - Làm đi, làm đi! - Nhưng hắn vẫn quằn quại giãy ra. - Ông ơi, tên này mạnh quá. Các ông đã cho hắn ăn cái gì thế? - Hắn là một bệnh nhân được đặc trị, thêm vào đó hắn bị mắc chứng bệnh Alzheimer. Tôi không thể giữ hắn lại được! Brace dời tay nắm lên, vặn người hắn lại để xoay mông hắn cho cô y tá. Cô ta kẹp một phần mông hắn lại và đâm kim vào đấy. Lão già hét lên inh tai. Nhảy cong người lên, hắn giật mạnh người ra khỏi tay Brace. Bằng một động tác thật nhanh, hắn chụp một cái ly thủy tinh trên bàn ngủ và ném nó thẳng vào mặt ông bác sĩ. Chiếc ly vỡ ra trên thái dương của Brace. Toby nhào tới, chụp lấy cổ tay lão trước khi lão có thể hành động trở lại. Hằn học, bà vặn tay hắn lại và chiếc ly rơi khỏi tay hắn. https://thuviensach.vn Brace dùng hai tay kẹp cổ gã và la to: - Chích hết phần Haldol còn lại đi! Một lần nữa, cô y tá lại châm kim vào mông hắn và bơm thuốc. - Vào hết rồi! Chúa ơi! Tôi hy vọng nó có tác dụng hữu hiệu hơn Mellaril. - Lão này được điều trị bằng Mellaril. - Suốt ngày đêm. Tôi đã bảo với bác sĩ Wallenberg là nó không giữ được hắn. Những bệnh nhân Alzheimer này cần phải được canh chừng thật kỹ từng giây một. Cô y tá thở vào thật mạnh. - Bác sĩ Brace, ông đang bị chảy máu! Toby nhìn lên và kinh hoàng nhận thấy máu đang chảy nhỏ giọt trên má Brace và rơi loang lổ lên chiếc áo trắng của ông. Cái ly vỡ đã cắt đứt lớp da trên thái dương của ông. - Chúng ta phải cầm máu lại. – Toby nói. – Rõ ràng ông cần được khâu lại. - Trước tiên hãy để tôi buộc lão già này lại bằng sợi Posey chặt chẽ dễ thương. Đi nào, thưa ngài! Hãy quay trở lại phòng của ông. Lão già phun ra một bãi nước bọt. - Thằng mọi đen, hãy để tao đi! - Này ông. – Brace nói. – Ông đang cố đứng về phía chúng tôi phải không? - Không ưa mấy thằng mọi đen. - Vâng, ông và mọi người khác. – Brace nói, có vẻ mệt mỏi hơn là giận dữ. Ông ta nửa lôi kéo, nửa dìu ông lão đi ra khỏi phòng vào hành lang. – Bạn thân, hình như ông có hẹn gặp với một sự trói buộc. https://thuviensach.vn - Ui da, đừng làm cho tôi trông giống như ác quỷ Frankenstein, được không? Nhẹ nhàng, Toby bơm hết chất Xylocaine trong ống tiêm và rút cây kim chích ra. Bà đã tiêm chất gây tê cục bộ dọc theo hai bên mép vết da rách của Robbie và bây giờ bà thử châm nhẹ vào da. - Có thấy gì không? - Không. Nó tê cóng lại. - Anh có chắc anh không cần một bác sĩ phẫu thuật tạo hình để khâu vết thương lại cho anh không? - Cô là bác sĩ phòng cấp cứu. Cô có thường làm việc này hay không? - Có, nhưng nếu anh quan tâm đến kết quả thẩm mỹ. - Tại sao tôi lại phải quan tâm? Tôi cũng đã khá xấu xí rồi. Một vết sẹo có thể cải thiện được nó. - Tốt, nó sẽ làm cho gương mặt anh có nét hơn. – Bà ta nói và với tay lấy kim kẹp và chỉ khâu. Bà tìm thấy tất cả những gì bà cần trong phòng khám được trang bị đầy đủ. Như mọi cái khác tại Brant Hill, trang thiết bị ở đây mới tinh và thuộc loại thượng hạng. Chiếc bàn nơi Robbie Brace nằm, trên đó có thể được điều chỉnh theo nhiều góc độ khác nhau, điều đó làm cho việc khám trị bệnh được thuận tiện, đi từ những vết thương trên da đầu tới các chứng bệnh trĩ. Đèn ở phía trên sáng đủ để thực hiện sự mổ xẻ. Và ở trong một góc phòng, sẵn sàng cho những trường hợp cấp cứu, là chiếc xe dành cho việc cấp cứu bệnh tim, kiểu cách, lẽ dĩ nhiên. Bà lau vết thương bằng chất Betadine và đẩy cây kim khâu đầu cong qua hai bờ của vết rách. Robbie nằm nghiêng một bên, hoàn toàn bình thản. Phần nhiều các bệnh nhân thường nhắm mắt lại, nhưng ông vẫn mở to mắt ra, và nhìn vào bức tường ở phía đối diện. Mặc dầu kích cỡ của ông ta đáng https://thuviensach.vn nể, hai mắt ông hình như vô hiệu hóa sự đe dọa. Chúng màu nâu nhạt, lông mi dày như một đứa trẻ. Bà ta khâu thêm một mũi khác và kéo sợi chỉ khâu xuyên qua làn da của ông. - Lão già ấy bị cắt vào cũng khá sâu. – Bà ta nói. – May mắn cái ly đã không trúng vào mắt anh. - Tôi nghĩ lão có ý định nhắm nó vào cổ họng tôi. - Và ông ta được điều trị bằng thuốc an thần ngày và đêm? – Bà ta lắc đầu. – Anh tốt hơn nên cho ông ta gấp đôi số liều và giữ ông ta trong phòng được khóa chặt. - Thường thì ông được chăm sóc như thế. Chúng tôi giữ những bệnh nhân bị chứng Alzheimer trong một khu riêng biệt, nơi chúng tôi có thể kiểm soát được những hành vi của họ. Tôi nghĩ ông Hackett đã lén ra ngoài. Và cô biết đó, đôi khi các lão già ấy không kềm hãm được dục tình. Sự tự kiểm soát không còn nữa, nhưng cơ thể thì muốn thỏa mãn. Toby rút kim khâu ra và cột chặt vết khâu cuối cùng, vết thương bây giờ đã được khâu kín lại, và bà dùng cồn lau sạch hai bên vết khâu. - Ông ta thuộc nhóm đặc trị nào vậy? – Bà ta hỏi. - Hừm? - Cô y tá bảo ông Hackett là một bệnh nhân được điều trị đặc biệt. - Ồ! Bác sĩ Wallenberg đang thí nghiệm một chuyện gì đó. Tiêm chất hormone vào những bệnh nhân lớn tuổi. - Để làm gì? - Nguồn sống của sức trẻ, còn gì khác? Chúng tôi có khách hàng giàu có, và đa phần họ muốn sống bất tử. Họ đều muốn tham gia một phương pháp https://thuviensach.vn điều trị dở hơi mới nhất. – Ông ta ngồi dậy trên cạnh bàn và lắc đầu một cái, như thể muốn xua tan đi một sự chóng mặt đang ào tới. Toby đột nhiên kinh hoàng nghĩ: “Càng lớn con chừng nào, họ càng té đau chừng ấy. Và nhặt họ lên từ sàn nhà sẽ phải nặng hơn.” - Nằm xuống lại đi! – Bà ta nói. – Anh ngồi dậy quá sớm. - Tôi khỏe mà. Tôi phải trở lại với công việc của tôi. - Không. Anh ngồi đấy, được không? Hay nếu anh ngã xuống và tôi sẽ phải khâu tiếp ở phía bên kia khuôn mặt anh. - Một vết sẹo khác. – Ông ta càu nhàu. – Sẽ có nhiều đặc tính hơn. - Anh đã có rồi một đặc tính. Bác sĩ Brace nói. Ông ta cười, nhưng cái nhìn của ông ta có vẻ không tập trung lắm. Bà thận trọng nhìn về phía ông ta trong chốc lát, sẵn sàng để giữ ông ta lại nếu ông ta bất tỉnh, nhưng ông ta đã xoay xở để ngồi thẳng được. - Vậy anh hãy cho tôi biết nhiều hơn về việc điều trị đặc biệt. – Bà ta nói. – Wallenberg đã sử dụng chất hormone nào? - Đó là một hỗn hợp. Hormone tăng trưởng, Testosterone, DHEA. Và một vài thứ khác. Có rất nhiều công trình nghiên cứu, thảy đều yểm trợ cho việc đó. - Tôi biết chất hormone tăng trưởng làm gia tăng khối lượng cơ bắp nơi các người lớn tuổi. Nhưng tôi chưa thấy công trình nghiên cứu sử dụng nó chung với các chất khác. - Mặc dầu thế nó vẫn có ý nghĩa, phải vậy không? Khi cô trở nên già, các tuyến nội tiết bắt đầu yếu dần đi. Nó không còn tiết ra chất hormone trẻ trung đầy nhựa sống nữa. Lý thuyết là như thế, đó là lý do chúng ta có tuổi. Các chất hormone của chúng ta cũng lỏng dần. - Vậy Wallenberg đã thay thế chúng. https://thuviensach.vn - Hình như nó cũng mang đến được một vài kết quả. Hãy nhìn ông Hackett. Đầy sự sung mãn. - Quá nhiều là đằng khác. Tại sao quý vị lại cung cấp chất hormone cho những người mắc bệnh Alzheimer? Họ không thể nào đưa ra được sự đồng ý của riêng họ. - Có lẽ ông ta đã đưa ra sự đồng ý nhiều năm trước đó, khi ông ta còn phong độ. - Công trình nghiên cứu đã được xúc tiến trong một thời gian dài như thế sao? - Những cuộc khảo cứu của bác sĩ Wallenberg bắt đầu từ những năm 92. Kiểm tra lại Index Medicus (bảng liệt kê y khoa). Bà sẽ thấy tên ông ta xuất hiện trong hàng chục bản phát hành. Bất cứ ai nghiên cứu về bệnh tuổi già đều biết tên Wallenberg. – Hăng hái, ông bước xuống bàn mổ. Một lát sau đó, ông gật đầu. – Vững như một khối đá. Vậy chừng nào có thể cắt chỉ được? - Năm ngày. - Và khi nào tôi sẽ nhận được giấy báo tính tiền? Bà ta mỉm cười. – Không cần tánh tiền. Chỉ giúp tôi một việc. - Ừ, ồ. - Hãy nhìn vào tập hồ sơ y khoa của Harry Slotkin. Gọi cho tôi nếu có chuyện gì đó tôi cần phải biết. Nếu có chuyện gì đó tôi đã bỏ qua. - Bà nghĩ bà có thể thiếu sót một vài điều? - Tôi không biết. Nhưng tôi ghét buộc ai phải đưa ra cái gì. Tôi thực sự là như thế. Harry có thể còn sáng suốt đủ để tìm đường quay trở về Brant Hill. Ngay cả đến phòng vợ của ông ta. Hãy để mắt coi chừng ông ta. https://thuviensach.vn - Tôi sẽ nói với các cô y tá. - Rất khó mà không nhận ra ông ta được. – Bà với lấy cái ví. – Ông ta chẳng có một mảnh vải che thân. * * * Toby lái xe chạy trên lối vào nhà, đậu lại gần xe của Bryan, và tắt máy xe. Bà không bước ra khỏi xe nhưng đơn giản chỉ ngồi đó trong chốc lát, lắng tai nghe tiếng tít tít phát ra, máy lạnh xe mới vừa được tắt, thưởng thức những khoảnh khắc im lặng ấy, không bị những người khác quấy rầy với những đòi hỏi của họ. Quá nhiều, quá nhiều lời đòi hỏi. Bà thở thật sâu vào và ngả người ra sau dựa vào lưng ghế nghỉ một lát. Bây giờ là chín giờ rưỡi, giờ im lặng trong khu vực quanh đây của những cư dân có nghề nghiệp ổn định. Vợ chồng đã đi tới sở làm, mấy đứa bé đã được mang đến trường hay những nơi nuôi giữ trẻ, và nhà cửa trống vắng, chờ những người giúp việc tới. Họ sẽ hút bụi, lau chùi và đánh bóng, để lại phía sau họ mùi hương mách lẻo của loại sáp chanh. Đây là một khu vực của những nhà khá giả, không phải là khu vực lịch thiệp nhất Newton, nhưng nó cũng thỏa mãn được những nhu cầu của Toby về một thứ trật tự nào đó trong cuộc sống của bà. Sau một phiên trực có quá nhiều việc không lường trước được tại phòng cấp cứu, một bãi cỏ được cắt xén cẩn thận có sự hấp dẫn riêng của nó. Phía cuối đường, một chiếc xe quét lá rụng đột nhiên gầm rú lên xuất hiện. Giây phút yên tĩnh của bà đã chấm dứt. Những chiếc xe tải làm vườn bắt đầu cuộc xâm lăng thường ngày của chúng vào vùng này. Miễn cưỡng, bà bước ra khỏi chiếc xe Mercedes và bước lên các bậc thềm cửa. Bryan, người bạn đồng hành được thuê cho mẹ bà, đang chờ sẵn tại cửa, hai tay khoanh lại, mắt nheo lại đồng tình. Hắn có vóc dáng của những tay cỡi ngựa đua, một thanh niên sung sức tí hon, nhưng anh ta trông có vẻ ấn https://thuviensach.vn tượng như một bức tường chắn. - Mẹ cô đã tới lui ồn ào trong nhà từ sáng đến giờ. – Anh ta nói. – Cô không nên làm như thế đối với bà ta. - Anh có nói với bà là tôi đi làm về trễ không? - Có nói cũng chẳng làm được gì. Cô biết là bà không có hiểu. Bà mong cô về nhà sớm, và khi cô không về tới, bà làm những công việc của bà bên cửa sổ. Cô biết không, tới lui, lui tới chờ xe cô về. - Xin lỗi, Bryan. Thật là vô phương. – Toby đi ngang qua anh ta, vào nhà, và đặt cái ví lên bàn trong hành lang. Bà cỗi áo khoác ra và mắc lên móc, suy nghĩ: Đừng có bực mình. Đừng mất bình tĩnh. Mình cần hắn. Mẹ mình cần hắn. - Việc cô về trễ hai giờ đồng hồ đối với tôi không thành vấn đề. – Hắn ta nói. – Tôi được trả tiền. Tôi được trả rất nhiều tiền, cám ơn cô nhiều lắm. Nhưng mẹ cô, tội nghiệp, bà không nắm được điều đó. - Chúng tôi có một vài vấn đề trong công việc. - Bà chẳng đụng đến bữa ăn sáng. Bây giờ dĩa trứng của bà đã lạnh tanh rồi. Toby đóng cửa phòng thay đồ lại mạnh. Tỏi sẽ làm cho mẹ một bữa ăn sáng khác. Im lặng. Bà quay lưng về phía hắn, hai tay bà vẫn còn vịn vào phòng thay đồ, suy nghĩ. Tôi không muốn có vẻ giận dữ. Nhưng tôi mệt, tôi quá mệt. - Tốt! – Bryan nói, và chỉ trong cái từ duy nhất ấy hắn đã bộc lộ hết mọi suy nghĩ của hắn. Mích lòng. Rút lui. Bà quay lại để nhìn thẳng vào mặt hắn. Họ đã biết nhau từ hai năm nay, https://thuviensach.vn và họ vẫn chưa vượt qua giới hạn của chủ và người giúp việc, chưa bao giờ vượt qua bức rào ngăn cách ấy để trở thành những người bạn. Bà ta chưa bao giờ đến thăm nhà hắn, chua bao giờ gặp Noel, người đàn ông cùng sống chung với hắn. Còn nữa bà nhận ra, vào lúc này, bà đã đi đến chỗ phải lệ thuộc vào Bryan hơn vào bất cứ ai khác. Hắn là người duy nhất giữ cho cuộc sống của bà được đúng mực, và bà không thể nào chịu đựng việc phải mất hắn. Bà ta nói: - Xin lỗi, tôi không thể nào chịu đựng thêm một cuộc khủng hoảng nữa vào lúc này. Tôi thật sự vừa có một phiên trực đêm thật là kinh tởm. - Chuyện gì đã xảy ra? - Chúng tôi đã mất hai bệnh nhân. Trong vòng một giờ. Và tôi cảm thấy khá dễ sợ về việc đó. Ý tôi không muốn dồn việc đó lại cho anh. Hắn gật đầu nhẹ, một sự chấp nhận miễn cưỡng lời xin lỗi của bà. - Còn đêm qua của anh như thế nào? Bà ta hỏi. - Bà ngủ cả đêm, dẫu sao… Tôi vừa đưa bà ra ngoài vườn. Hình như luôn luôn việc đó làm bà thấy yên tĩnh trở lại. - Tôi hy vọng mẹ tôi đã không nhổ hết đám rau. - Tôi không thích báo cho cô biết điều đó, nhưng đám rau của cô đã trổ bông được một tháng nay rồi. Thôi được rồi, tôi cũng là một người làm vườn không thành công, Toby nghĩ khi bà đi thẳng qua nhà bếp ra cửa sau. Hằng năm, với một niềm hy vọng cao, bà chuẩn bị một mảnh đất để trồng rau. Bà trồng hàng luống rau diếp, dưa và đậu, chăm sóc chúng cẩn thận cho đến lúc chúng trở thành những cây con. Rồi, không tránh được, cuộc sống của bà trở nên bận rộn và bà đã xao lãng việc làm vườn. Rau diếp trở nên thẳng, và đậu trổ vàng treo https://thuviensach.vn lủng lẳng trên giàn. Kinh tởm, bà phá tan chúng ra và tự hứa sẽ có cho mình một khu vườn tốt hơn vào năm sau, biết rằng năm sau sẽ cho ra một mùa thu hoạch dưa không ăn được như cây gậy bóng chày. Bà bước ra vườn. Lúc đầu bà không trông thấy mẹ bà. Vườn hoa mùa hè đã biến thành một khu vực đầy cỏ dại, hoa dại và dây leo chằng chịt. Luôn có một sự ngẫu nhiên lý thú xảy ra với khu vườn này, như thể cái nền đã được đào mà không có dự định gì trong đầu người làm vườn, nhưng chúng được phát triển bằng ý thích bất chợt của người làm vườn. Khi Toby mua căn nhà này, tám năm về trước, bà dự định nhổ bỏ hết các loại cây trồng không có trật tự, quyết tâm phát triển mạnh công việc làm vườn có quy củ. Chính Ellen là người đã khiến bà bỏ cái ý định ấy. Ellen đã giải thích rằng trong một khu vườn, sự lộn xộn là điều cần phải được trân trọng. Bây giờ, Toby đang đứng gần nơi cửa sau, quan sát một khu vườn cây cỏ mọc um tùm đến nỗi bà không nhìn thấy được con đường lát gạch. Có tiếng sột soạt giữa thảm hoa, một chiếc mũ rơm nhấp nhô hiện ra. Đó là Ellen đang bò lum khum trên gối trong đám đất. - Má, con đã về. Chiếc mũ rơm được lật ra, để lộ gương mặt Ellen Harper tròn trịa, rám nắng. Bà thấy con gái và vẫy tay, cái gì đó đang đong đưa trong tay bà. Lúc Toby băng ngang vườn và đi vào mớ dây leo bò lộn xộn, mẹ bà đứng dậy, và Toby nhìn thấy bà đang nắm chặt một bó bồ công anh trong tay. Một trong những khôi hài của một bà Ellen bệnh hoạn, đó là dầu bà hay quên nhiều thứ – như nấu ăn như thế nào, tự tắm rửa cho mình ra làm sao – bà không bao giờ quên, có lẽ sẽ không bao giờ quên, làm cách nào để phân biệt cỏ dại với hoa. - Bryan bảo mẹ chưa ăn gì hết. – Toby nói. - Không, mẹ nghĩ mẹ đã ăn rồi, phải vậy không? https://thuviensach.vn - Được, con sẽ đi làm buổi điểm tâm. Tại sao mẹ không vào nhà và cùng ăn với con? - Nhưng mẹ còn nhiều việc phải làm lắm. – Thở dài, Ellen nhìn quanh đám hoa. – Mẹ không bao giờ thấy nó được làm tươm tất. Con có thấy những cái này không? Những cái xấu xa đó? Bà vung vẩy đám cỏ ẻo lả bà đang cầm trong tay. - Đó là những cây bồ công anh. - Vâng, đúng, những thứ này đang được mẹ nhổ đi. Nếu mẹ không làm thế nó sẽ tràn vào những đám hoa đỏ tía đằng kia. Con gọi chúng là gì nhỉ… - Những đóa hoa đỏ tía? Con thực sự cũng không biết phải gọi chúng là gì, thưa mẹ. - Dầu sao, cũng có quá nhiều chỗ, và những thứ này cần phải được làm sạch đi. Nó đang chiến đấu để giành thêm chỗ nữa đó. Mẹ có quá nhiều công việc, và mẹ không bao giờ có đủ thời gian. – Bà đưa mắt nhìn quanh vườn, hai má bà hồng hào trong ánh nắng mặt trời. Quá nhiều việc để làm, không bao giờ có đủ thời gian. Đó là câu nói thần chú của Ellen, một vòng lặp của các từ vẫn còn nguyên vẹn, trong lúc những gì còn lại khác của ký ức bà đều bị phân hủy. Tại sao cái câu nói đặc biệt ấy lại bền bỉ còn lại trong trí nhớ của Ellen? Phải chăng vì là một bà vợ góa phải nuôi hai người con gái, bà phải luôn chịu áp lực của thời gian, của những công việc chưa làm xong? Ellen lại quỳ xuống trên đầu gối và bắt đầu nhổ cỏ dại trong đất lại. Để làm gì, Toby không biết; có lẽ còn nhiều hơn cả những cây bồ công anh. Toby nhìn lên và thấy trời trong vắt không một đám mây, trời ấm rất thích. Ellen sẽ thấy dễ chịu ngoài này, không có sự giám sát. Cổng đã được khóa lại, và hình như bà có vẻ bằng lòng. Đó là công việc thường lệ của họ trong https://thuviensach.vn suốt mùa hè. Toby sẽ làm cho bà một miếng sandwich và để nó trên bàn trong nhà bếp, và rồi bà sẽ đi ngủ. Vào lúc bốn giờ chiều, bà thức dậy, bà và bà Ellen sẽ cùng ăn súp với nhau. Bà nghe tiếng máy xe của Bryan chạy xa. Vào sáu giờ rưỡi hắn sẽ quay trở lại để ở đêm cùng Ellen và Toby lại rời nhà đến trực đêm như thường lệ tại bệnh viện. Quá nhiều công việc để làm, không có thời gian nghỉ ngơi. Nó rồi cũng sẽ trở thành câu thần chú của Toby. Giống như các bà mẹ, giống như các cô con gái, không bao giờ có đủ thời gian. Bà hít thật sâu vào và từ từ thở ra. Chất adrenaline có từ sáng giờ, do cơn khủng hoảng mang lại, đã dần tan hết, và bây giờ bà thấy sự mệt mỏi đang trĩu nặng trong người bà như có nhiều tảng đá trên hai vai. Bà biết bà sẽ đi ngay vào ngủ thẳng một giấc, nhưng hình như bà không thể cử động được. Thay vào đó, bà đứng nhìn mẹ bà, nghĩ thầm Ellen trông trẻ làm sao, không già gì cả, nhưng giống một cô bé với gương mặt bầu bĩnh trong chiếc nón rơm mềm. Một cô gái đang vui vẻ làm những chiếc bánh bằng đất sét trong sân vườn. Bây giờ tôi là mẹ rồi, Toby nghĩ. Và giống như nhiều bà mẹ khác, đột nhiên bà nhận thức được rằng thời gian trôi qua nhanh chóng làm sao, nhiều khoảnh khắc trôi qua. Bà quỳ xuống trong đám đất cùng với mẹ. Ellen liếc nhìn sang bà, một thoáng bối rối hiện ra trong hai mắt trong xanh của bà. – Con có cần gì không, con yêu? – Bà hỏi. - Không! Mẹ. Con chỉ nghĩ con giúp mẹ nhổ cỏ thôi. - Ồ! Ellen mỉm cười và đưa bàn tay nhỏ bé lấm bụi đất lên vén một tua tóc rối trên má Toby. – Con có chắc con biết sẽ nhổ cái nào không? https://thuviensach.vn - Tại sao mẹ không chỉ cho con? - Đây này. – Nhẹ nhàng, Ellen nắm tay Toby chỉ cho bà nhổ một nắm cỏ xanh. – Con có thể bắt đầu với cái này. Và, cạnh bên nhau, mẹ con quỳ trên đất và bắt đầu nhổ cỏ bồ công anh. https://thuviensach.vn 5 A ngus Parmenter vặn tốc độ máy tập chạy bộ lên và cảm thấy tấm thảm lăn dưới chân mình như hơi giật lên. Ông gia tốc bước chân sải của mình nhanh lên đến sáu dặm một giờ. Nhịp tim ông cũng theo đó tăng lên; ông có thể nhìn thấy điều đó trên bảng điện, đặt trên hai tay nắm chiếc guồng quay. 112. 116. 120. Có phải cần làm cho nhịp tim tăng nhanh lên, máu lưu thông. Hít vào, thở ra. Hãy để cho các cơ tim hoạt động. Trên màn hình dựng lên ở phía trước ông, đoạn phim video “buồn tẻ” chiếu lại cảnh những con đường rải sỏi tại một làng nhỏ ở Hy Lạp. Nhưng ông vẫn để mắt tập trung nhìn vào bảng điện. Ông đợi nhịp tim ông lên đến mức 130. Cuối cùng, đã đến điểm đó của nhịp tim. Ông sẽ cố giữ cho mình ở mức đó trong vòng hai mươi phút kế tiếp, cho mình có được một bài tập aerobic hoàn hảo. Rồi ông sẽ để cho cơ thể mình nguội bớt xuống, để nhịp tim ông từ từ rơi xuống mức một trăm, rồi tám chục, rồi xuống mức bình thường hằng ngày khi nghỉ ngơi là sáu mươi tám. Sau đó, là buổi tập trên chiếc Nautilus, một máy luyện tập phần trên cơ thể và sau đó ông sẽ đi tắm. Lúc đó cũng đã đến giờ ăn trưa, ít chất béo, nhiều protein, thực phẩm nhiều chất xơ được phục vụ tại phòng ăn câu lạc bộ vùng quê. Cùng với thức ăn sẽ có một ít viên thuốc hằng ngày của ông: vitamin E, vitamin C, kẽm, selenium. Một xưởng thuốc thần diệu giữ cho năm tháng nằm yên lại. Tất cả mọi thứ hình như đang diễn biến tốt. Vào cái tuổi tám mươi, Angus Parmenter cảm thấy đời mình khá hơn. Và ông đang thưởng thức https://thuviensach.vn thành quả của sự lao động của mình. Ông đã làm việc nhiều để xây dựng cho mình một gia tài, nhiều hơn bất cứ thằng bé hay khóc nhai nhải nào đã từng làm trong cuộc đời chúng. Ông có tiền, và ông có ý định sống đủ lâu để xài nó, cho đến tận đồng xu phải gió cuối cùng. Hãy để cho thế hộ sau tự gây dựng lấy gia tài cho chúng. Đây là lúc để ông hưởng. Sau buổi trưa, sẽ có một suất chơi gôn cùng với Phil Dorr và Jim Bigelow, những đối thủ thân thiện của ông. Rồi ông sẽ có dịp lái xe từ Brant Hill vào thành phố. Đêm nay họ dự định thực hiện một chuyến đi đến trung tâm Wang để xem một chương trình biểu diễn của các con mèo. Có lẽ ông sẽ nhảy qua mục này. Tất cả các thiếu phụ già nua ấy sẽ trở nên dữ dội khi hát bài con mèo con, nhưng không phải ông; ông đã xem buổi biểu diễn ở sân khấu Broadway, và một lần cũng là khá đủ. Ông nghe tiếng chạy vù vù của chiếc máy tập chạy xe đạp bên cạnh và liếc mắt nhìn sang. Jim Bigelow đang điên cuồng đạp xe chạy. Angus gật đầu. - Này, Jim! - Chào, Angus. Trong một lát, họ cùng đổ mồ hôi cạnh bên nhau, quá tập trung vào việc luyện tập của mình để có thể nói chuyện. Ở màn hình phía trước, phim video chuyển cảnh từ một ngôi làng Hy Lạp sang một con đường đất lầy lội trong rừng. Nhịp tim của Angus vẫn giữ ở mức 130 nhịp một phút. - Anh có nghe gì chưa? – Bigelow hỏi qua tiếng xe đạp chạy vù vù. – Về chuyện Harry? - Không. - Tôi nhìn thấy họ… cảnh sát… họ đang lặn mò dưới đáy hồ. – Bigelow thở hổn hển, gặp khó khăn trong khi nói chuyện và đạp xe cùng một lúc. Sự https://thuviensach.vn thiếu sót của ông, Angus nghĩ. Bigelow thích ăn tráng miệng, và ông chỉ đến phòng tập mỗi tuần một lần. Ông ghét việc tập luyện, ghét thức ăn dưỡng sinh. Vào tuổi bảy mươi sáu, Bigelow trông già thấy rõ như cái tuổi của ông. - Tôi nghe… khi dùng buổi ăn sáng… họ vẫn chưa tìm ra được ông ta… – Bigelow cúi người tới trước, mặt ông sáng hồng lên vì ráng sức. - Đó cũng là tin cuối cùng tôi nghe thấy. – Angus nói. - Vui nhỉ. Không giống như Harry. - Không. Không phải vậy. - Không xử sự đúng… vào kỳ nghỉ cuối tuần. Ông có nhận thấy điều đó không? - Ý ông muốn nói gì? - Mặc áo bỏ ra ngoài. Vớ mang không cùng màu. Không giống Harry chút nào. Angus tiếp tục nhìn thẳng tới trước lên màn hình video. Cây rừng chạy trước mặt ông. Một con trăn bò trượt trên một cành cây trước mặt ông. - Và ông có nhận thấy… hai tay ông ta? – Bigelow hổn hển nói. - Chuyện thế nào về chúng? - Chúng run rẩy. Tuần trước. Angus không nói gì hết. Ông nắm chặt tay cầm của guồng máy quay tập chạy bộ và tập trung vào bước sải chân của ông. Đi, đi. Bơm các bắp chân, giữ chúng chắc khỏe và trẻ trung. - Chuyện quái quỷ gì vui nhỉ? – Bigelow nói. – Cái việc về cái lão Harry ấy. Ông không nghĩ… - Tôi không nghĩ gì hết, Jim. Hãy hy vọng ông ta sẽ xuất hiện. https://thuviensach.vn