🔙 Quay lại trang tải sách pdf ebook Kẻ Hùn Vốn Ebooks Nhóm Zalo https://thuviensach.vn Mục Lục Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 https://thuviensach.vn Chương 1 Trong phòng kính - làm việc của cửa hàng hoa Faulkner Mildreth Faulkner đang ngồi bên bàn, cẩn thận chọn một bông paxten(1) xanh. Cô luôn luôn dùng hoa paxten để điểm xuyết các kiểu xếp hoa của mình. Đặt bông hoa xuống bên trái tờ phác thảo phòng ăn của gia đình Ellsworth, cô bắt đầu nghiên cứu các mẫu xếp hài hòa với loại nến màu lá cây nhạt mà cô Ellsworth định dùng thắp sáng. Có tiếng gõ vào kính. Mildreth ngẩng lên và nhìn thấy Harry Peavis. Đẩy các bản vẽ sang một bên, cô ra hiệu mời khách vào. Ông khách nhận lời mời như một điều tất nhiên và không biểu lộ chút tình cảm nào. Đó là một người to lớn, xương xương, bắp thịt rắn chắc, vai và đôi bàn tay còn giữ được dấu vết của nghề chủ trại mà ông ta đã làm thời trai trẻ. Hiện tại, sau khi đã giàu có nhờ độc quyền gần như hoàn toàn ngành bán lẻ hoa; ông ta rất chịu khó phô mình trong tư thế một nhà kinh doanh vận đỏ. Những ngón tay bị biến dạng vì lao động nom thật lạc điệu với móng tay được gọt sửa và bộ com lê cắt quá đẹp của ông ta. “Cô làm việc muộn thế?” ông ta nói với Mildreth. Có mỉm cười: “Tôi hầu như luôn luôn làm việc muộn. Phiếu lương thuế, bản kiểm kê… không việc này thì việc khác… vả lại, mới 7 giờ…” “Cô thật vất vả, nhất là từ khi bà chị cô bị đau tim, phải không?” “Ồ, tôi cố xoay sở cho qua ngày…” “Bà ấy hiện thế nào rồi?” “Carlotta ạ?” “Ừ.” “Đã khá hơn nhiều.” “Cô báo cho tôi một tin mừng đấy!” https://thuviensach.vn “Chị tôi còn phải nằm nhà một thời gian khá dài nữa nhưng sức khỏe mỗi ngày một khá hơn.” “Cô có ba cửa hàng phải không?” ông ta hỏi sau một lúc im lặng. “Vâng.” cô trả lời và hiểu rằng ông ta biết hoàn toàn không những số lượng và địa điểm các cửa hàng của cô mà còn biết cả những con số kinh doanh nữa. “Ờ, ờ…” Peavis nói. “Này, tôi nghĩ rằng gửi một ít tiền vào chỗ cô để lấy lãi sẽ không phải là một ý tồi…” “Ông muốn nói gì vậy?” “Trở thành cổ đông của công ty cô!” Mildreth mỉm cười và lắc đầu. “Xin cảm ơn, ông Peavis… công việc làm ăn của chúng tôi khá tốt, nhưng hãng chúng tôi nhỏ bé và rất khép kín.” “Có lẽ không kép kín như cô tưởng đâu.” “Hãy cứ cho là vừa đủ… Carlotta và tôi, hai người chúng tôi có tất cả cổ phần.” Dưới cặp lông mày rậm, đôi mắt xám xanh của Peavis ánh lên vẻ xảo quyệt. “Cô hãy nghĩ thêm đi.” Mildreth nhăn trán, rồi cười. “Ồ quả vậy. Có một giấy chứng nhận năm cổ phần mang tên Corinne Dell… Muốn thành lập một công ty cần phải có ba người trong hội đồng quản trị, và chúng tôi đã biếu những cổ phần này cho Corinne để chị ấy có thể tham gia.” “Vâng, vâng…” Peavis vừa nói vừa lấy trong túi ra một giấy chứng nhận…. “Cô biết đấy, Corinne đã lấy một người nhà chúng tôi… và tôi đã có trong tay các cổ phần đó. Cô có thể chuyển giấy chứng nhận này vào sổ và cho tôi một giấy chứng nhận mới.” Mildreth lại nhăn trán, xoay đi xoay lại tờ giấy chứng nhận giữa các ngón tay. “Cô cứ xem,” Peavis nói, “mọi việc đều hợp thức, lời ghi chuyển vào mặt sau hối phiếu cũng như phần còn lại.” https://thuviensach.vn Cô gái đặt tờ giấy đó lên bàn và nhìn thẳng vào Peavis. “Ông thấy đấy, ông Peavis ạ, tất cả những điều này không làm cho tôi vui lòng. Đây không phải là một trò chơi thẳng thắn. Tôi không biết ông đang nghĩ gì trong đầu. Ông là người cạnh tranh với chúng tôi, nếu chúng tôi không muốn ông thọc mũi vào công việc của mình. Corinne đã hành động không phải khi nhường lại những cổ phần này. Tôi nghĩ rằng, do hoàn cảnh, chị ấy không thể làm khác được nhưng tôi cho rằng ông biết tình thế của chúng tôi.” “Tôi biết,” Peavis nói. “Cô rất cẩu thả, còn tôi thì không. Cô có thiện cảm với tôi và tôi mong rằng tôi cũng có thiện cảm với cô… Nhưng mỗi lần cô phạm sai lầm mà tôi có thể lợi dụng, thì tôi không từ đâu. Công việc là công việc… Sau việc này, cô biết đấy, chúng ta có thể giàn xếp với nhau, đối với phần còn lại của các cổ phần… cô sẽ giữ vị trí ở đây và tiếp tục điều khiển tất cả. Tôi, tôi sẽ bằng lòng với 51% và…” Mildreth lắc đầu, Peavis nằn nì: “Cô sẽ kiếm được bằng hiện tại và được đảm bảo bằng một nguồn vốn vô hạn. Nó sẽ giúp cô mở rộng công việc. Tôi sẽ là một người hùn vốn tốt.” “Không, cảm ơn. Tất cả sẽ vẫn như cũ.” “Được, nếu vậy cô hãy ghi chuyển tên cho năm cổ phần này.” “Đích xác là ông muốn cái gì?” cô hỏi. “Không muốn gì cả,” ông ta trả lời có vẻ thật thà giả tạo. “Tôi không muốn xen vào công việc của cô. Có thể tôi sẽ là một người hùn vốn ma. Hãy làm đi… sẽ kiếm được nhiều tiền. Bây giờ tôi phải về rồi. Rất sung sướng được thấy bà chủ làm việc muộn.” Ông ta cười hì hì, rồi nặng nhọc nhấc tấm thân cục mịch ra khỏi ghế. Nhìn ông ta nặng nề lê bước ra cửa hàng, Mildreth cảm thấy đôi mắt sắc như dao ẩn dưới bộ lông mày rậm không bỏ qua một chi tiết nào. Cô gái chìm đắm trong suy nghĩ mất vài phút. Rồi sấp các bản vẽ lại và nói với Lois Carling, người làm công tại cửa hàng: “Đóng cửa vào chín rưỡi nhé; Lois. Tôi sẽ không trở lại nữa,” cô dừng lại chốc lát trước cái gương to đặt ở lối vào cửa hàng. Ở tuổi ba mươi hai, cô có thân hình của gái hăm hai. Kinh nghiệm trong bảy năm điều khiển https://thuviensach.vn công việc có kết quả đã khiến cô trở nên hoạt bát về thể chất và tinh thần, tạo dáng năng động, giữ cho những bắp thịt rắn chắc không nhão ra. Chỉ có một phụ nữ hoạt động mới có thể có những đường nét gọn gàng, sự sắc sảo và hiệu năng như vậy. Lois Carling nhìn cô đi ra bằng đôi mắt mơ màng hơi đau khổ. Lois là hiện thân của tuổi trẻ hăng hái, như sức bùng nổ của một loại rượu vang mới, còn Mildreth lại có nhân cách chín chắn của một người đầy tự tin vào sắc đẹp của mình. Sốt ruột trước thành công ‘chậm nhưng chắc’ của Mildreth trước mặt mình, tất nhiên Lois phải tự hỏi, ‘Vậy thì cô ấy có cái gì mà mình không có?’ Nhưng vì đầu óc không quen thuộc lắm với các vấn đề tâm lý nên Lois Carling mở một ngăn kéo quầy hàng lấy ra hộp kẹo mà Peavis mới dúi cho khi vào và cắn một miếng sô-cô-la. Ở lối vào gara, nơi Mildreth để xe có một trạm điện thoại. Trong lúc chờ đưa xe đến, sự thôi thúc khiến cô cầm lấy cuốn danh bạ để tìm số máy của Perry Mason, luật sư. Cô tìm thấy số máy văn phòng của ông có ghi chú ở dưới, ‘Ngoài giờ làm việc xin gọi Glen wood 6-8345’. Glen wood, theo cô biết, là cơ quan nhận và thu xếp các cuộc liên lạc. Cô giải thích rằng mình muốn hẹn gặp ông Mason về một việc quan trọng; ngay chiều hôm đó nếu có thể được. Ở đầu dây kia, một giọng phụ nữ hỏi số máy của cô, rồi bảo cô bỏ máy xuống, người ta sẽ gọi lại sau vài phút nữa. Một nhân viên đã đưa xe ra. Mildreth mở cửa phía lái và ra hiệu cho người kia biết rằng cô sẽ dùng xe muộn hơn một chút. Hiểu ý, anh ta quay xe sang trái để bơm xăng. Mildreth trở lại buồng điện thoại đúng lúc chuông réo. Cô nhấc máy: “Alô?” “Cô là Faulkner?” “Vâng.” “Tôi là Della Street, thư ký của ông Mason. Cô có thể nói thật ngắn cho tôi biết chủ đề công việc của cô không? Cô Faulkner?” “Vâng, tôi là chủ cửa hàng hoa Faulkner. Đấy là một công ty… Một trong những người cạnh tranh với tôi đã tìm cách có được một số cổ phần, https://thuviensach.vn những cổ phần duy nhất không bị gia đình tôi kiểm soát. Tôi sợ rằng người ấy sẽ gây rắc rối cho chúng tôi và muốn biết tôi có thể làm được gì?…” “Một cuộc hẹn vào sáng mai có thích hợp với cô không?” “Tôi nghĩ rằng được… Tôi… nói thực ra, do bị thôi thúc tôi đã gọi điện thoại. Tôi rất lo lắng từ khi biết được sự giao dịch này, cách đây không lâu…” “Mười rưỡi sáng mai có được không?” “Nhất định là được.” “Rất tốt. Ông Mason sẽ tiếp cô, chào cô.” “Vâng, chào cô,” Mildreth trả lời. Nhẹ nhõm đôi chút, cô lấy xe và tới ngay nhà Carlotta, ở đường Chervis. Đường Chervis chạy ngoằn ngoèo quanh các ngọn đồi nổi cao lên ở phía bắc Hollywood. Carlotta và Bob ở lưng chừng đồi, trong một biệt thự xây giả đá hoa, ban ngày sáng trắng nhưng bây giờ lại trở nên một khối xám xịt, tương phản với các ngọn đèn thành phố đang nhấp nháy. Mildreth tra chìa vào ổ khóa, mở cửa và bước vào phòng khách nơi Bob Lawley đang ngồi đọc báo trên ghế tựa. Tay trái anh ta cầm một cuốn sổ nhỏ bìa da và trên tai phải có dắt một cái bút chì. Bob ngước mắt lên, rõ ràng không bằng lòng vì bị quấy rày, rồi, nhận ra Mildreth, đành đau lòng hé một nụ cười hoan nghênh. Cùng lúc ấy, cô nhận thấy anh ta vội cất biến cuốn sổ vào túi áo vettông. “Hello, Millie, anh không biết là em sẽ đến.” “Chị Carla ở đâu, anh?” “Trên gác ấy.” “Chị ấy ngủ à?” “Không, đang đọc sách.” “Em lên một chút nhé. Anh có đi đâu không đấy?” “Không, có chuyện gì vậy?” “Em có điều muốn nói với anh.” “Được thôi!” Tới cửa, cô ngoảnh lại: https://thuviensach.vn “Em vào bất ngờ khi anh đang tính toán chuyện mua bán, nên anh khó khăn lắm mới giấu được…” Bob hơi đỏ mặt, rồi cười và ngượng ngùng nói: “Em làm cho anh ngạc nhiên, thế thôi.” Mildreth lên cầu thang, đến buồng chị cô, cô thấy chị đang nằm. Những chiếc gối dựng đứng chen xung quanh đôi vai bà. Một chiếc đèn chao hồng treo ở đầu giường, soi sáng các trang sách. Carla hạ chao xuống, khiến căn buồng đầy ánh sáng dịu, phớt hồng. “Chị tưởng em không tới,” bà nói. “Em về muộn. Hôm nay chị thế nào?” “Ồ mỗi ngày một khá hơn, về tất cả mọi mặt.” Carla cười. Bà nhiều tuổi hơn Mildreth. Da bà xanh rớt và mặc dù không thực sự béo, cơ bắp có vẻ mềm nhẽo. “Tim chị thế nào?” Mildreth lại hỏi. “Rất tốt. Hôm nay bác sĩ nói rằng sau hai tuần nữa, chị có thể lái xe. Tim chị hình như tốt rồi. Chị tin chắc rằng chiếc Cabriolet nhỏ của mình sẽ không xoay mòng mòng nữa.” “Chị đừng vội,” Mildreth khuyên. “Hãy đi từ từ nhất là lúc đầu.” “Bác sĩ cũng nói thế.” “Chị đọc gì vậy?” “Một cuốn sách mới có tầm cỡ xã hội sâu rộng mà chị không hiểu, vả chăng…” “Sao chị không đọc quyển gì nhẹ nhàng hơn?” “Không, chị cần như vậy. Một cuốn sách hay làm chị say mê và sau đó không thể nào ngủ được. Còn như quyển này… còn mười trang nữa…” Chị sẽ không cần thuốc ngủ. Mildreth cười. “Rất tốt. Em tiếc là đã đến muộn. Em đến để xem sức khỏe chị thế nào. Bây giờ, em xuống nói đôi lời với Bob rồi chuồn luôn.” “Bob thật đáng thương,” Carlotta nói nhẹ nhàng, “không may cho anh ấy có một người vợ ốm yếu. Anh ấy rất tuyệt, em biết đấy, Millie.” “Vâng, em biết.” https://thuviensach.vn “Em… em chưa bao giờ có nhiều thiện cảm với anh ấy, có phải không?” Mildreth rướn mày. “Đừng nói chuyện ấy vào lúc này. Cuối cùng anh ấy và em sẽ hiểu nhau thôi, chị ạ.” Mắt Carlotta tối sầm lại. “Bob đau khổ về chuyện ấy. Chị muốn em hãy cố hết sức để hiểu anh ấy hơn.” “Em sẽ thực hiện ngay tức khắc,” Mildreth hứa, miệng mỉm cười nhưng ánh mất đầy bướng bỉnh. “Chị hãy giữ gìn sức khỏe. Đừng tưởng mình khá hơn mà làm gì quá đấy nhé.” Carlotta nhìn cô em ra về. “Có sức khỏe phơi phới như em thì thật là tuyệt. Ước gì em cho chị một ít, dù chỉ trong một giờ…” “Em muốn cho chị nhiều hơn thế, Carla ạ. Nhưng từ nay mọi việc sẽ tốt lành cả thôi. Chị đã qua cơn hiểm nghèo rồi.” “Chị tin như vậy. Chị cảm thấy khỏe hơn trước.” Carla lại cầm sách. Mildreth nhẹ nhàng khép cửa lại và ung dung bước xuống cầu thang. Bob Lawley gấp báo lại. Cái bút chì không còn dắt ở tai nữa. “Uống một ly nhé?” anh ta đề nghị. “Không, cám ơn anh.” Cô ngồi xuống trước mặt anh ta, nhận một điếu thuốc lá rồi cúi xuống châm vào que diêm mà Bob chìa ra. Rồi cô đứng dậy, nhìn thẳng vào mắt anh rể: “Anh có tin rằng nếu ba người chúng ta hợp sức làm ăn thì sẽ rất tốt không?” “Chưa đâu, Millie ạ.” “Tại sao?” “Không nên đem việc làm ăn ra quấy rầy Carla, nhất là trong lúc này. Anh đã nói điều đó với bác sĩ. Ông ta nói rằng chị đang được điều trị đúng hướng, trước hết là do đã dứt bỏ được những lo toan về công việc. “Hình như có điều gì không ổn hả?” https://thuviensach.vn “Harry Peavis đến cửa hàng, chiều nay…” “Cái thằng to xác ấy. Hắn muốn gì?” “Mua công ty, hoặc ít nhất, kha khá cổ phần để có quyền kiểm soát nó.” “Chính hắn…? Em hãy bảo hắn tìm nơi khác mà treo cổ đi.” “Vâng, em đã làm rồi. Nhưng hiện tại, hắn là cổ đông…” “Cổ đông!” Bob thốt lên. Và Mildreth đọc được trên mặt anh ta một nét lo lắng thoáng qua. “Quái quỷ thật! Thế nào mà hắn đã…” anh ta cố tình xoay mặt đi. “Corinne Dell,” Mildreth giải thích, “chị ấy đã lấy một người nhà Peavis, anh có nhớ không… tay chồng đã thuyết phục chị ấy nhượng các cổ phần. Lẽ ra em phải mua lại chỗ đó trước khi chị ấy rời chúng ta… Nhưng nói thực là em đã hoàn toàn quên mất sự tồn tại của họ.” Bob cười, tỏ ra nhẹ nhõm thực sự. “Peavis có thể làm gì được nhỉ? Năm cổ phần chỉ là một giọt nước trong biển cả. Em hãy mua lại phần của chị ấy và thanh toán cho hắn đi.” Mildreth lắc đầu: “Harry Peavis không chịu để cho thanh toán đâu. Hắn muốn cái gì đó và điều đó làm em hơi sợ. Có lẽ hắn có quyền xem xét sổ sách của chúng ta. Có thể đó là cái hắn muốn. Em không biết. Dù sao ngày mai em sẽ đi gặp một luật sư.” “Ý kiến hay đấy, luật sư nào thế?” “Perry Mason.” “Ông ấy không quan tâm đến loại việc này đâu. Cần phải có vụ giết người thì mới lôi Mason ra khỏi ghế bành được.” “Nếu ông ta chịu sờ đến một chút,” Mildreth nói, “thì công việc sẽ làm ông ấy thích thú. Việc này cần một người không chỉ biết lật từng trang giấy trong bộ luật. Nó đòi hỏi phải có tài năng lớn về pháp lý.” “Được. Vậy thì Mason là người mà ta cần để ‘quan tâm’ đến Peavis, nếu em yêu cầu được ông ấy chú tâm đến hắn. Nhưng anh cho rằng em đang định biến đống đùn của một hang chuột chũi thành quả núi.” “Theo em, tốt nhất là tập hợp các chứng thư, sổ sách kế toán. Thế nào Mason cũng cần xem.” https://thuviensach.vn “Ồ, vô ích.” Bob nói mạnh mẽ. “Nếu ông ấy yêu cầu thì sao?” Giọng Bob trở nên khàn khàn vì bực dọc: “Em nghe đây, Millie, tất cả đều để trong tủ sắt nhà băng và anh có một cuộc hẹn quan trọng vào sáng mai. Nếu Mason muốn xem các chứng thư thì anh sẽ đưa sau, nhưng anh không nghĩ rằng ông ấy cần đến chúng. Anh cần gặp đại diện hãng bảo hiểm của anh. Thật chán quá. Tất nhiên, có thể báo thôi cuộc hẹn đó, song anh đã khá vất vả vì việc ấy.” “Anh đã gặp phải chuyện bất trắc nào vậy, anh Bob? Sao anh không nói gì với em cả. Em chỉ biết được điều đó qua chị Carlotta.” “Ồ, một cú cổ điển của gã lái xe say bí tỉ ấy mà… Lúc ấy anh chưa vào xe. Anh đỗ xe dọc theo hè phố không hiểu bằng cách nào mà hắn va móp xe anh. Có lẽ là hắn đã trượt tay lái.” “Anh có ghi số xe của hắn không?” “Không, vì anh không ở đó. Những người chứng kiến tai nạn đã kể lại cho anh, nhưng họ không ghi lại số xe.” “Được, tất nhiên em không cần những cổ phần đó, nhưng lại thích có chúng… Anh có thể đến nhà băng được không?” “Hoàn toàn không thể được, Millie ạ. Anh có hai hoặc ba cuộc hẹn trong buổi sáng và bây giờ anh không thể hoãn được. Em có thể giải thích việc đó cho Mason nhưng đừng lộ cho ông ấy biết tất cả giấy tờ…” “Được thôi,” cô nói giọng chán nản. “Em hy vọng việc đó sẽ trôi chảy.” “Em làm việc nhiều quá đấy, Millie ạ. Hãy chầm chậm lại một chút.” “Ồ, em đang khỏe mà. Công việc lại chạy đều vì vậy em có nhiều việc phải giải quyết. Thôi, em về đây.” “Nếu em cần các chứng từ thì cho anh biết. Ngày kia anh có thể qua nhà băng. Nhưng thực ra anh không hiểu vì sao Mason lại cần chúng.” Mildreth lại nài thêm: “Anh Bob! Các chứng thư đều ở nhà băng cả, phải không? Tất cả đều sắp xếp có trật tự cả chứ? Anh…” Bob chồm ra khỏi ghế: https://thuviensach.vn “Trời ơi! Khổ lắm, xin đừng quấy rầy tôi nữa. Tôi đã có khá nhiều điều bực mình rồi. Đừng làm mệt tôi bằng những chứng từ chết tiệt của cô. Tôi biết: cô ghét cay ghét đắng tôi. Hơn thế nữa cô còn tìm mọi cách để kích động Carlotta chống lại tôi.” “Hãy dừng lại,” Mildreth ngắt lời. “Anh xử sự và kêu la như một đứa trẻ ấy. Anh muốn biết Carla biết chúng ta cãi nhau à?” Anh ta bình tĩnh lại một cách khó nhọc: “Ồ, thế đấy, có ích gì đâu? Nếu Mason muốn các chứng từ, bảo ông ta gọi điện cho tôi. Còn nếu không muốn cãi nhau thì cô cút đi.” Không nói thêm một lời, cô gái băng qua cửa bước vào đêm tối. Cô hoàn toàn vô tình với vẻ đẹp của đêm sáng trăng này trong lúc đi dọc theo đường Chervis, biết bao câu hỏi chen lẫn trong đầu: Tại sao Bob lại hoang phí nhiều lời để giải thích về tai nạn của mình đến thế? Tại sao việc gặp đại diện hãng bảo hiểm lại quan trọng đến như vậy? Tại sao đưa anh ta vào công việc lại gặp nhiều khó khăn thế? Tại sao triển vọng xuất trình các chứng thư lại gây cho anh ấy nỗi bực dọc như vậy?… Mildreth tự trách mình đã thiếu xã giao. Cô không tin tưởng một chút nào vào Bob. Từ nhiều tuần nay, cô kiếm cớ để lấy lại cổ phần mà Carlotta đã giao lại cho anh ta. Tất nhiên, thật phi lý để nghi ngờ sự trung thành của Bob đối với Carlotta. Thế nhưng cô không thể không thấy khó chịu. Rồi câu chuyện tai nạn, mũi xe bị thủng… “Có lẽ, mình là một cô gái không may vì hiểu biết quá nhiều về ông anh rể…” Cô nghĩ. Ngay lúc ấy, cô đến phòng tai nạn của tổng hành dinh cảnh sát để hỏi xem có báo cáo nào về chiếc Buick của Bob đụng phải một chiếc xe khác và Bob thì vừa ở trong xe vừa là người có lỗi không. Một cú điện thoại gọi người lái chiếc xe kia đã cho cô biết không phải chỉ có mình Bob lúc xe va nhau. Một thiếu phụ tóc vàng khá hấp dẫn, ngồi bên anh ta trên băng ghế trước, ông này có ghi tên cô ta để có người làm chứng, nếu cần xin chờ một phút…. “À, đây rồi. Esther Dilmeyer. Địa chỉ cô ta ghi lại là một hộp đêm, hộp đêm Golden Horn ông khẳng định mình đã nhớ chính xác nơi cô ta làm việc - và người lái chiếc Buick - Ông https://thuviensach.vn Lawley - là một người rất đứng đắn. Tai nạn là do lỗi của ông ấy và ông ấy đã trả phí tổn. Không, việc chưa được giải quyết nhưng sáng mai, lúc mười một giờ ông Lawley phải đến. Bà có thể cho biết bà là ai được không, thưa bà?” Mildreth nhấn mạnh: “Tôi là nhân viên Quỹ bồi thường công nhân. Chúng tôi tin rằng cô Dilmeyer đã bị thương.” “Chỉ có tôi bị va chạm thôi,” người kia cãi lại, “bị xây sát khá nhiều. Còn một người khác nữa đi với Lawley, bà có thể yêu cầu ông ấy làm chứng, ông ấy tên là… chờ một chút. Đây rồi… Sindler Coll.” “Họ có uống rượu không?” Mildreth hỏi. “Không, nhưng họ phóng nhanh một cách kỳ lạ.” “Cảm ơn,” Mildreth đặt máy. Tại sao Bob lại giấu tất cả mọi người sự thật của tai nạn. Xe của anh ấy được bảo hiểm và hãng sẽ chịu trách nhiệm đền. Nhưng thực rõ ràng là hãng đã không làm gì cả. Hẳn là hãng cũng không biết nữa bởi vì ngày hôm sau, Bob phải gặp đối thủ để thử tìm một sự thỏa thuận. Mildreth thích trở lại dự án trang trí của mình nhưng cô cảm thấy có những việc khẩn cấp hơn. Rõ ràng là Bob không có ý định giải thích sự có mặt của cô gái bán bar trong xe mình. https://thuviensach.vn Chương 2 Những nét đau khổ hiện ra trên mặt khiến Esther Dilmeyer già hẳn đi. Xung quanh cô, rì rầm những vui vẻ giả tạo của hộp đêm, cần phải có một lượng rượu nhất định để giữ mình đủ tỉnh táo mà làm việc. Dàn nhạc đang chơi một điệu Swing êm dịu. Bằng phấn khởi có sẵn, chủ nhiệm nghi lễ hớn hở liệt kê qua micrô các trò vui. Người quản lý rượu thì đang ca ngợi giá trị két rượu với những khách chơi có bộ mặt đưa ma. Hầu bàn đon đả xúm quanh các bàn ăn, thận trọng không đưa thức ăn ra sớm quá, sau món cocktail và thêm nước vào rượu cho những kẻ đã quá chén. Đối với những khách quen có đảm bảo chắc chắn thì ở tầng trên còn có các trò giải trí ít ồn ào và đứng đắn hơn. Ban giám đốc tỏ ra rất thận trọng trong việc lựa chọn những ai được qua một cái cửa nằm tận trong cùng phòng gửi áo phía trên có đề chữ ‘riêng’ và đi lên cầu thang tới những phòng khách mà từ đó nghe rõ tiếng lăn của những viên tròn hòa trong tiếng rì rào của những câu chuyện kín. Nếu bên dưới, người ta cố ép khách uống thì phía trên lại khác hẳn. Ban giám đốc cho biết họ ‘mong’ khách chơi ăn mặc kiểu dạ hội và dùng mọi cách để thuyết phục các đệ tử Thần Tài về sự cần thiết của lối xử sự tinh tế. Tấm thảm lát sàn dày đã nuốt hết tiếng chân đi. Những bức trướng phủ kín tường, ánh đèn mờ ảo, không khí đượm mùi ăn chơi thượng lưu, giàu có và xa hoa. Tất cả đã góp phần tạo nên sự yên tĩnh lịch sự. Trong một góc ồn ào đầy kích thích, nơi rượu chảy tràn trề, một kẻ cháy túi có thể đánh liều làm một việc tai tiếng. Nhưng cũng chính người đó, nếu sống trong môi trường khác thì sẽ buộc phải khoác một chiếc áo lễ bao quanh bằng tất cả các dấu hiệu giàu sang và sẽ biết cách chịu đựng một cách xứng đáng sự mất mát của mình và ra về lịch sự. Chỉ tới lúc dưới ánh sáng ban ngày không thương xót, khi đã cởi bỏ lẽ phục và làm mồi cho sự https://thuviensach.vn hối hận, dằn vặt thì con người đó mới giác ngộ được rằng mất mát bao giờ củng là mất mát vì ngộ nhận minh là gentleman(2) hắn đã rơi vào bẫy do chính những kẻ đã thu lợi trên sự mất mát kia giăng ra. Nhưng khi ấy thì đã quá muộn. Dĩ nhiên Esther Dilmeyer không bao giờ đi tới ngọn nguồn môn tâm lý học này. Cô chỉ biết vừa đủ để hiểu rằng khi người ta đột ngột gọi cô thay thế một nữ nghệ sĩ vắng mặt thì cô cần phải đung đưa thân mình đúng điệu; trực tiếp khêu gợi khách để họ quên đi tất cả và bị dẫn vào cuộc. Khi được yêu cầu lên tầng một, cô phải xử sự như một quý bà lịch thiệp: không cười to, không đánh mông. Nói chung, các bà thường nhìn cô với ánh mắt thiếu độ lượng; nhưng cô có thể tin ở đám đàn ông khi họ giành cho cô cái nhìn thứ hai thuận lợi hơn và sẵn sàng tán tỉnh cô khi có một dấu hiệu khích lệ nho nhỏ. Bây giờ Esther đang ngồi trước một cốc rượu - bia Inglân pha nước gừng có ga. Đối với một người không thông thạo thì có thể coi đấy là Sâm banh - Cocktail. Thói quen định hình môi cô bằng một nụ cười máy móc, tâm trạng u sầu của cô tương phản với bề ngoài quyến rũ đầy ham muốn. Cô đã phải trải qua biết bao nhiêu thời gian như vậy để chờ đợi những gã thộn? Luôn luôn chỉ có một kịch bản dành cho bao kẻ nối đuôi nhau. Những ông có vợ đi kèm nhìn cô đầy thèm muốn và thầm tự hứa sẽ trở lại một mình. Những ông đi một mình thì dùng một trong năm chiến thuật chuẩn để đặt vấn đề một cách đột ngột và khó trả lời. Esther đã học được cách phân loại họ ngay lần đầu gặp mặt sao cho khi đối thủ đi quân cờ đầu tiên thì cô đã có thể nắm trọn đấu pháp của họ. Dù sao, cô nghĩ, mình chỉ nhận được những gì xứng đáng được nhận. Lẽ ra, cô cũng có thể đã làm những việc khác trong đời; nhưng ỷ vào tuổi trẻ và nhan sắc, cô đã lao mình vào cuộc sống hiện tại: làm vui lòng những người đàn ông. Cô đã cho phép họ mời cô uống. Nếu họ chỉ có một mục đích là sờ soạng thì cô sẽ lơ đễnh nhìn đồng hồ tay và nói: “Chồng tôi sắp đến đấy, chỉ mười phút nữa…” https://thuviensach.vn Hoặc cô ra hiệu cho một người hầu bàn và một lát sau tay này sẽ tới báo rằng có người gọi cô ở máy điện thoại. Nếu khách sẵn sàng tiêu tiền thì cô khích lệ. Nếu ông ta có vẻ thỏa mãn được các điều kiện cần có, cô sẽ nói bóng gió về các hoạt động ở tầng trên, và khi điều đó gây hứng thú cho ông khách, cô sẽ kiếm cho ông ta một thẻ vào và theo ông ta đến bàn cò quay. Đám hồ lỳ đã xếp loại khách ngay từ cái nhìn đầu tiên: người sẵn sàng nhảy xuống nước, người thận trọng, ngưới hà tiện, cột trụ của phòng chơi, người sợ thua và tưởng rằng nhà băng nợ mình tiền… Giữa Esther và những người hồ lỳ, có cả một bộ luật dấu hiệu. Nếu con cừu có nhiều lông thì cô ở lại giám sát việc xén lông. Nếu không, cô lại xuống quầy rượu tìm những con cừu khác có thể gặp. Cô ngước mắt lên khi Milderth Faulkner đến bàn mình. Bắt gặp cái nhìn của cô, Mildreth mỉm cười. Esther đanh mặt lại: Cô rất cần điều đó! Chắc lại là một người vợ có ông chồng đã ngã quỵ và kể lể tất cả: gặp cô gái tóc vàng ở hộp đêm, ghé sòng bạc và cuối cùng thua bạc… Esther ghét hạng người hám những điều mạo hiểm như vậy rồi sau đó về nhà than vãn với vợ, đấm vào ngực, tuôn ra một lít nước mắt cá sấu và hễ có dịp là hấp tấp bắt đầu lại. “Hellô,” Mildreth lên tiếng, tay với một chiếc ghế. Một cậu bồi đang lượn lờ xung quanh chờ ám hiệu của Esther nhưng không thấy một dáng điệu, một cử chỉ nào báo trước một vụ cãi cọ ồn ào đang được sắp đặt cả. “Chào chị!” Esther lãnh đạm đáp. Mildreth thở dài. “Tôi thấy chị cũng chỉ có một mình như tôi. Tệ hơn là tôi luôn luôn cảm thấy cô đơn. Cho tới vừa rồi, quanh tôi còn có đám đàn ông: tôi thử lấy lại sức bằng một bữa cocktail nhưng khi mới uống được một nửa thì ba gã đã liếc tình tôi. Cho phép tôi mời chị một cốc chứ? Sau đó tôi sẽ đi.” Esther thở ra. Đây không phải là một vụ tai tiếng đáng sợ. Cô gọi một gã hầu bàn. “Một sâm banh cocktail chứ?” Mildreth đề nghị. Esther nhận lời. “Cho hai sâm banh cocktail,” Mildreth gọi. https://thuviensach.vn “Mang cái này đi,” Esther nói với gã hầu bàn. “Nó ấm quá.” cô vừa cười vừa giải thích cho Mildreth, “Chỉ nghĩ tới việc uống nó, tôi cũng đủ chán…” Hoàn cảnh bắt buộc phải có một cử chỉ xã giao nào đó. Rõ ràng Esther không thể có một cuộc gặp gỡ có lợi nào nữa khi Mildreth còn ngồi ở bàn cô. Nhưng mặt khác, nhận một chầu đãi thì chẳng có hại gì… Esther nhìn đồng hồ tay: “Ông bạn tôi đến muộn rồi.” “Ồ, chị đã có cuộc hẹn. Đáng lẽ tôi phải nghĩ ra điều đó. Tôi không nên quấy rầy…” “Không hề gì. Chúng ta có thì giờ để uống đôi chút. Đây không phải là lần đầu tiên hắn bắt tôi phải đợi, đồ đểu…” “Hình như chúng ta gặp nhau rồi thì phải. Trông chị quen quen.” Esther lắc đầu: “Tôi không nghĩ thế. Tôi không nhớ chị.” “Tôi đã gặp chị ở đâu đó… chờ một chút… Hình như chị đã gặp tai nạn trên một chiếc Buick… vâng bây giờ tôi nhớ ra rồi, tôi đã nhìn thấy chị ở trong xe…” “Chị cũng dính vào vụ va xe đó à?” “Không, tôi là khách qua đường. Nếu đấy là một người bạn trai của chị lái, thì ông ấy lái giỏi đấy…” “Chị thấy thế à?” Esther nói một cách khinh thường. “Thực ra tay ấy cũng khá nhưng hơi ngốc. Bạn trai tôi là một người khác, Sindler. Anh ấy đẹp trai nhưng biết hơi nhiều… Chị làm nghề gì, nếu tôi không tò mò?” “Ồ, tôi làm một nghề bình thường: Điều khiền các cửa hàng. Tôi có ba cái…” “Trời! Thật dễ chịu khi có công việc riêng và không phụ thuộc vào ai,” Esther thở dài. “Nếu bây giờ mới bắt đầu vào đời thì tôi sẽ chọn một nghề khá hơn cái trò lươn lẹo này.” “Trò gì?” “Gái bar.” “À, tôi biết…” https://thuviensach.vn “Không, chị không biết gì hết. Chị không thể hiểu được nếu không thử. Đây là một công việc bẩn thỉu.” “Tại sao chị không bỏ đi mà làm việc khác.” “Làm gì? Tôi không biết tốc ký, cũng không biết đánh máy. Tôi không biết một nghề gì cả. Vậy thì làm nội trợ ở nhà những bà giàu có để họ giữ tay cho sạch mà ngồi chơi bài ư? Không, cám ơn, thà chết còn hơn.” “Có hàng đống việc cho một người xinh đẹp và duyên dáng…” “Ái chà, tôi biết. Người ta thường thấy các dòng chào hàng trên báo hàng ngày. Tôi đã tìm tới vài ba nơi: ở đó còn tồi hơn những gì tôi làm ở đây.” Mildreth quan sát cô gái và nhận ra những nếp nhăn nhẹ đầu tiên do đau khổ hằn trên khóe mắt và môi. “Đấy không phải là loại công việc mà tôi muốn nói. Có những việc lương thiện. Thỉnh thoảng tôi mướn các cô gái vui vẻ, trẻ trung, biết giữ mình và chiều khách…” Trong khóe mắt Esther ánh lên một tia hy vọng rồi vụt tắt. “Vâng, tôi biết. Cũng có những người trúng xổ số, ảnh được in trên trang đầu… Điều đó có xảy ra…” “Chị có cái áo dài thật đẹp,” Mildreth lên tiếng sau một lúc im lặng. “Chị thích à?” “Rất thích.” “Không đắt đâu. Trong nghề này, cần phải mặc cho dễ coi, nhưng khi người ta không có đủ tiền để sắm các kiểu áo dài thì cần phải học cách chọn áo.” “Hoa phong lan rất hợp với màu này.” “Có lẽ thế. Nhưng phải nói thật rằng, thường thường người ta không biếu tôi phong lan còn chính tôi thì không mua…” “Tôi có đấy. Tôi sẽ gửi cho chị.” “Chị có phong lan à?” “Vâng, những giò phong lan mà tôi chờ đưa đến cho một bà khách bị cúm và người đó không lấy nữa. Chị ở đây à? Nếu vậy tôi sẽ gửi phong lan cho chị.” https://thuviensach.vn “Thế thì tuyệt. Cảm ơn chị ngàn lần. Song điều đó sẽ không làm phiền chị đấy chứ?” “Không, tôi rất thích. Tôi phải ghi gì lên gói hàng?” “Esther.” “Chỉ Esther thôi à?” “Ở đây, ai cũng biết tôi. Nhưng tùy chị, chị có thể ghi Esther Dilmeyer. Còn chị, gọi chị là gì nhỉ?” “Mildreth.” “Đấy là một cái tên đẹp.” “Cảm ơn.” Bồi bàn mang sâm banh - cocktail đến. “Chúc may mắn,” Mildreth nói, miệng kề cốc rượu. “Tôi cần may mắn,” Esther nói. Mildreth hỏi đột ngột: “Thực sự chị có muốn ra khỏi nơi đây không, Esther?” “Chị muốn nói: lôi tôi ra khỏi cái hộp đêm này à?” “Đúng thế.” “Ồ, bằng bất cứ giá nào! Chị hiểu rằng tôi đã ở đây năm năm! Đứng suốt đêm. Uống nhiều, hút nhiều, không có đủ không khí. Điều này bắt đầu thấy rõ…” Mildreth nghiêng đầu xuống. Esther nói tiếp: “Chị nhận thấy những người khác già đi nhưng chị không hề nghĩ điều đó sẽ đến với chị. Và rồi, một ngày kia người bạn trai thân mến sẽ quẳng chị đi để tìm một cô gái khác, trẻ hơn. A, đúng lúc đó tôi sẽ giương buồm đi tức khắc, nếu người ta dành cho tôi một công việc thích hợp.” “Hình như chị đau khổ lắm.” “Chị biết tại sao không?” “Không.” “Bạn trai tôi, người mà chị đã thấy ngồi cùng tôi trong ô-tô, là bạn của ông chủ ở đây. Gần đây, hắn đã quyến rũ một cô gái khác. Hắn giấu, nhưng tôi đã biết hồi chiều nay. Hiện giờ, hắn muốn xóa tên tôi khỏi danh sách và https://thuviensach.vn giao việc cho con bé kia. Hắn vẫn tin rằng tôi không biết gì cả. Trong khi tôi đang làm ở đây, chúng nó dám buôn bán trên lưng tôi. “Lúc này, Sindler đang đú đởn với con kia. Một lão chủ ở đây, Harvey Lynk đã đến nhà nghỉ ở Lilac Canyon. Tới một hoặc hai giờ sáng, mọi việc sẽ được giải quyết. Chị ngạc nhiên khi thấy tôi đau khổ à… Nếu chị bày được cho tôi cách chi phối chúng nó và kiếm cho tôi một công việc lương thiện thì tôi sẽ ra khỏi đây nhanh đến nỗi chị phải chóng mặt!” “Chị có thích làm việc ở nhà một người bán hoa không?” “Đó là một công việc tuyệt diệu. Chính chị đang làm việc đó phải không?” “Đúng, tôi điều khiển các cửa hàng hoa Faulkener.” Đang đưa cốc rượu lên môi, Esther đột ngột đặt xuống bàn. “Vậy ra, chị là… em vợ Bob. Và suốt thời gian vừa rồi chị biết rõ… Tai nạn…” Mildreth nhìn thẳng vào mắt cô gái: “Đúng, tôi đến đây để thử tỉm cho ra manh mối. Thú thật, tôi có ý định tra vấn chị. Nhưng sau khi gặp gỡ, tôi hiểu rằng, chị không phải là kẻ thù mà là một phụ nữ như tôi đang cố gắng tự xoay xở trong cuộc sống.” “Có nghĩa là chuyện chào hàng vừa rồi chỉ nhằm để sai khiến tôi, phải không?” “Đừng có ngốc thế, Esther ạ…” “Ai chứng minh rằng đây không phải là một mẹo làm cho tôi tin tưởng và nói những chuyện vừa rồi ra?” “Nếu nghĩ như vậy thì quả là ngốc. Tôi đã cho chị biết tên đúng không?” “Đúng,” Esther thừa nhận, tay vầy vò điếu thuốc lá một cách bực dọc. “Chị có muốn làm việc cho tôi không?” “Sẽ phải làm gì?” “Làm vui lòng khách để họ còn trở lại.” “Không, không phải thế. Tôi muốn nói: chị muốn tôi thuật lại cái gì?” “Không có gì hết, trừ phi chị muốn nói.” Esther suy nghĩ rồi quyết định: https://thuviensach.vn “Không, không thể được… Tôi đã dính vào một trò bẩn thỉu mà họ dùng để chơi khăm chị. Tôi sẽ không bao giờ có thể làm việc cho chị nếu tôi không kể lại toàn bộ câu chuyện và nếu khi tôi kể xong, chị không nói gì với tôi về công việc nữa thì cũng chẳng sao.” “Chỉ sợ công việc không thích hợp.” “Việc đó chẳng làm cho tôi sướng hơn lên đâu nhưng đó là lối thoát độc nhất.” “Chị sẽ có việc làm, còn có nói hay không là tùy chị.” “Không, tôi sẽ nói hết với chị.” “Được. Chị có biết hiện giờ Lynk ở đâu không?” “Tôi đã nói rồi, hắn ở tại nhà nghỉ mát của hắn, đang chờ đợi con đĩ rạc…” “Chị có biết nơi đó không?” “Tất nhiên là có! Tôi đã đến đấy. Tất cả các cô gái làm việc ở đây đều đã đến đấy…” “Tôi phải gọi điện thoại,” Mildreth nói. “Trong lúc đó, chị hãy ghi cho tôi địa chỉ nhà nghỉ mát, được không?” Esthpr đồng ý. Mildreth liền tới buồng điện thoại và lại quay số máy đêm của Mason. “Tôi nghĩ rằng cô sẽ gặp ông Mason ở bàn giấy của ông ấy,” người ta trả lời cô. “Ông ấy nói rằng sẽ ở đó khoảng hai tiếng và chỉ còn một tiếng nữa thôi…” Mildreth gọi tới bàn giấy và nhận ra giọng Della Street. “Cô Street, vẫn là tôi, Faulkner đây. Tôi đang ở trong một tình thế rất khó xử. Tôi hết sức cần gặp ông Mason ngay tối nay.” “Tối nay?” “Vâng.” “Tôi rất tiếc cô Faulkner ạ. Nhưng ông Mason đang có việc rất quan trọng và không thể xong trước nửa đêm. Ông ấy không thể tiếp ai cả.” “Thế sau nửa đêm? Ông ấy có thể gặp tôi không?” “Tôi sợ rằng không. Ông ấy cần nghỉ, cô biết đấy.” https://thuviensach.vn “Xin cô nghe tôi, cô Street. Đây là một việc rất quan trọng tôi sẵn sàng trả bất cứ một giá hợp lý nào, sợ rằng để đến mai thì chậm quá mất…” “Tại sao? Điều gì đã xảy ra thế?” “Tôi vừa được biết chị gái tôi, đang ốm đã giao tất cả cổ phiếu cho chồng. Mà hình như anh ấy đã dùng những cổ phiếu ấy để bảo đảm số nợ đánh bạc. Trong những cổ phiếu ấy có một giấy chứng nhận cổ phần công việc mà tôi đang điều khiển… Tôi sẽ nói nhiều hơn vào nửa đêm. Cô có thể thuyết phục ông Mason…” “Xin chờ cho một phút,” Della nói. “Tôi sẽ xem xem có thể làm được gì.” Sau ba mươi giây. Della trở lại máy điện thoại: “Ông Mason chỉ đọc xong vào nửa đêm. Tiếp theo, ông ấy sẽ uống một tách cà phê. Nếu cô có thể đến vào lúc một giờ thì ông ấy sẽ tiếp.” “Cám ơn, cám ơn nhiều… Chờ một chút: tôi đang làm việc với một nhân chứng… Tên cô ấy là Esther, Esther Dilmeyer. Cô hãy ghi đi, tôi yêu cầu đấy. Tôi sẽ thử dử cô ấy đến chỗ cô. Nếu cô ấy đến hãy giữ cô ta lại và đề nghị đối xử tử tế. Cô này biết rõ tất cả. Tôi ngờ về việc người ta có thể làm bất cứ cái gì mà không có cô ấy.” “Cô có đến không?” Della nói. “Tôi phải ghi chép cuộc gặp gỡ này. Cô có thể nhắc lại tên và địa chỉ của mình không?” Mildreth thông báo, rồi đặt máy. Cô trở lại bàn ăn, vẻ quyết đoán. Esther đưa cho cô một mẩu giấy gấp lại. “Bao giờ chị xong việc?” Mildreth hỏi. “Sau một giờ nữa, tôi có thể đi lúc nào muốn.” “Tôi muốn chị làm giúp một việc.” “Việc gì?” “Đến văn phòng Perry Mason. Đấy là luật sư của tôi.” “Perry Mason. Người đã giải quyết vụ Tidings(3) à?” “Chính ông ấy.” “Một người cao, mảnh khảnh. Tôi luôn nghĩ rằng, nếu mình giết một người nào đó đồng thời ăn trộm nhà băng hay muốn được trắng án thì phải https://thuviensach.vn nhờ Perry Mason.” Cô cười. “Vậy thì,” Mildreth nói, “chị có thể gặp tôi tại nhà ông ta vào một giờ không?” “Vào giờ ấy ông ta đâu còn ở văn phòng?” “Có, tôi đã hẹn.” “Tại sao chị lại muốn tôi đến đấy?” “Vì tôi cần sự giúp đỡ của chị để loại Bob Lawley ra khỏi công việc của tôi.” “Được, đồng ý. Nhưng có lẽ tôi sẽ đến chậm vài phút.” “Đồng ý. Tôi sẽ gửi phong lan cho chị.” “Ồ, đừng bận tâm về việc ấy…” “Việc ấy không làm phiền toái chút nào. Tôi thực sự có phong lan trong tay. Chúng rất hợp với cái áo dài của chị.” Esther cúi xuống phía Mildreth. “Chị nghe này… Nếu chị nói chuyện với Lynk thì phải hết sức cẩn thận. Và chớ nói rằng tôi đã cho chị biết. Tôi đã thề không lộ bí mật nhưng chị lại mới từ trên trời rơi xuống trong khi tôi ở thấp hơn mặt đất, rồi chuyện việc làm… Tóm lại, đây là một trong những lần hiếm hoi trong đời có một người cho tôi cơ may… làm thế nào mà chị biết Lawley bị vặt lông và định dính vào vụ đó?” “Tôi đã yêu cầu anh ấy cho xem một số chứng thư… Ồ chẳng có gì quan trọng. Bây giờ hãy quên tất cả đi. Không ai biết rằng tôi đã gặp chị.” “Chị hãy bình tâm, nhưng về phía chị, đừng nói với Lynk là tôi biết rõ những dự án của hắn. Tôi muốn làm cho hắn tưởng rằng tôi bỏ chủ. Vả lại, hắn không muốn tiếp khách tối nay đâu trừ Sindler Coll và con chó cái có bộ mặt bé con của hắn…” “Tôi phải đi đây,” Mildreth vừa nói vừa xem đồng hồ. “Tôi có nhiều việc phải làm trong một giờ đồng hồ, kể từ bây giờ, chủ yếu là với ông Lynk.” “Chị hãy đè chừng, hắn sẽ trở nên độc ác khi bị người ta lấn quyền đấy… Nếu hắn không muốn nói thì đừng đe dọa bằng Perry Mason.” Mildreth mỉm cười: https://thuviensach.vn “Cám ơn, tôi sẽ hết sức tế nhị.” Giữa lúc cô rời đi thì Esther gọi lại. “Chị nghe này, tôi muốn chơi thật thà với chị! Khi làm việc cho ai, tôi sẽ làm đến nơi đến chốn.” “Tôi tin chứ.” “Lynk tưởng rằng hắn sắp vượt tôi trong đời tư của tôi và tôi phải chủ tâm sao cho hắn không lừa được mình…” “Đấy mới là công bằng, Esther ạ. Nhưng cho tôi trả lại lời khuyên của chị: phải thận trọng với Lynk.” Esther nở một nụ cười thay đổi hẳn nét mặt. “Tôi biết rằng tất cả những điều ấy nguy hiểm biết chừng nào và Lynk sẽ nghi ngờ tôi. Nhưng tôi biết cách để thoát ra được. Những bực mình cá nhân có nghĩa gì đâu… Chị đi đi, tôi sẽ gặp chị lúc một giờ, có lẽ chậm một chút.” https://thuviensach.vn Chương 3 Lúc 11h 30, Perry Mason mở cửa văn phòng. “Chờ tôi vô ích thôi, cô Della ạ,” ông nói. “Hồ sơ này mất nhiều thời gian hơn tôi tưởng. Tôi sẽ ngồi đây và đọc lại các kết luận cho đến một giờ.” Mason treo áo khoác và mũ. “Điều đó chẳng có lợi gì cả. Tôi sẽ nói chuyện với cô ấy và…” “Không đâu,” Della cắt ngang. “Bây giờ thì tôi buộc phải ở lại. Tôi đã uống cafe, nói cách khác là không thể nhắm mắt trước 1h 30 được.” Mason ngồi xuống ghế bành xoay. Những cử động của ông chứa sự vụng về thường có ở những người xương xương, to cao lòng khòng. Nhiều người làm chứng đã bị lầm về thái độ uể oải của ông và tưởng rằng đứng trước ông họ có thể tự bảo vệ bằng những bịa đặt khéo léo và những thủ đoạn dối trá. Nhưng bao giờ họ cũng bị bất ngờ khi bỗng dưng phải chịu đựng ánh mắt băng đá của ông và quá muộn để hiểu được rằng Mason có khả năng dồn đối thủ vào chân tường bằng những đợt tiến công không thương xót. Nhưng trong phần lớn thời gian, luật sư thường tạo cho mình một vẻ ngoài vô tư, dễ dãi và hiền hậu. Ông ghét tất cả mọi ước lệ, điều đó được thể hiện rất rõ trong cách xử sự hàng ngày cũng như trong cách điều khiển một vụ theo kiểu của riêng ông. Della Street, thư ký của ông đã quen với các trạng thái tinh thần khác nhau đó. Giữa cô và ông tồn tại một tình bạn đặc biệt hiếm có nảy sinh từ sự tận tụy vì sự nghiệp chung. Trong những lúc khó khăn, họ đã phối hợp hoàn toàn ăn ý giống như một đội bóng bầu dục được huấn luyện tốt. Mason ngả người vào ghế bành và gác chéo chân lên góc bàn. “Sao ngài không bảo cô ấy đến vào những giờ tiếp khách,” Della nói. “Ngài đã qua một ngày mệt nhọc vì hồ sơ này, thêm vào đó…” https://thuviensach.vn Mason phác một cử chỉ cắt ngang lời bình luận. “Hình như cô ấy đang buồn phiền thật sự.” “Sao ngài biết? Ngài có nghe cô ấy nói ở điện thoại đâu ạ?” “Tôi thấy cô tỏ ý bực mình khi nghe cô ấy.” “Đấy chỉ là một cảm giác. Tôi không hiểu tại sao lại không thể để việc đó đến mai…” “Một thầy cãi rất giống với thầy thuốc,” Mason trịnh trọng nói. “Người thầy thuốc hiến dâng đời mình để cứu chữa thể xác con người, còn thầy cãi lại dùng đời mình để an ủi tinh thần cho họ. Guồng máy tư pháp sẽ dễ dàng bị hỏng nếu người ta không giữ nó trong trạng thái vận hành, tra dầu mỡ tử tế và các thầy cãi là kỹ sư của guồng máy ấy.” Ông lấy một điếu thuốc lá và đưa cho Della một điếu. Họ châm thuốc bằng một ngọn lửa chung. Mệt nhọc suốt ngày, Mason chìm đắm trong ghế bành và tự cho phép mình hưởng những phút yên lặng hoàn toàn. Sau vài phút ông trầm ngâm nói: “Một trong những việc đầu tiên mà một thầy cãi phải biết là: những người hay khẳng định công việc của họ là khẩn cấp và quấy rầy ông ta bất kỳ lúc nào, nói chung là những người không có ý định trả tiền. Nhưng tôi không tin rằng đấy là trường hợp…” “Ngài muốn nói rằng đấy là nguyên tắc chung?” “Đúng thế. Những người trả tiền thường tìm cách trả tiền ít nhất nếu có thể được. Vì thế họ chỉ hỏi ý kiến về những công việc chủ yếu và khi thực sự cần thiết. Nhưng những người không có ý định trả tiền đều cóc cần đến tổng số tiền của một hóa đơn. Cho nên họ không chút ngại ngùng quấy rầy thầy cãi vào mọi giờ, ban ngày cũng như ban đêm, tước mất của ông ta buổi đánh gôn chiều thứ Bảy, hoặc bắt ông ta đến văn phòng vào ngày Chủ nhật…” “Vậy thì,” Della nói. “Nếu cô ta là loại người ấy, chúng ta sẽ gửi cho cô ấy một bản kê tiền phải trả là năm trăm đôla…” “Thử gọi điện cho cô ấy xem,” Mason bảo. “Nói với cô ấy rằng tôi đã xong việc sớm hơn dự kiến và cô ấy muốn gặp trước một giờ cũng được.” Ông vừa nói xong thì điện thoại réo. https://thuviensach.vn Della cầm lấy ống nghe. “A lô… Vâng, đây là văn phòng của ông Mason… Cô không thể nói rõ hơn hay sao?… Ai?.. Tên gì?…” Cô ngoảnh về phía Perry Mason, tay bịt ống nỏi: “Cô ấy say rượu…” “Cô Faulkner thân mến chăng?” “Không! Esther Dilmeyer…” “À đúng… người làm chứng… Để tôi nói chuyện với cô ấy…” Della đưa ống nghe cho ông. “A lô,” Mason nói. “Có việc gì đấy, cô Dilmeyer?” Giọng nói lúng búng làm ông khó hiểu: “Hẹn đến gặp ông.. Không thể… Bị đầu độc…” “Cái gì?” “Bị đầu độc,” giọng nói lặp lại một cách mệt nhọc. “Chúng đã đầu độc tôi.” Mắt Mason sáng lên. “Cô bảo rằng người ta đã đầu độc cô?” “Túng tế…” “Có phải là cô đã quá chén không?” “Không phải tối nay. Hãy tin rằng tôi rất khỏe. Nhưng chúng đã đầu độc tôi…” “Cô ở đâu?” Những từ nói ra nghe được rất khó, bị ngắt quãng bởi những tiếng thở hổn hển: “Căn hộ… Hộp sô-cô-la… Ăn… ốm… không thể… Đến cứu… gọi giùm cảnh sát… gọi… gọi…” Có một tiếng âm giống như tiếng máy điện thoại rơi xuống đất. “A lô, a lô,” Mason nói. Nhưng ông không nghe thấy gì nữa trừ tín hiệu ngắt liên lạc của tống đài. Khi ông đang lặp lại ‘bị đầu độc’ thì Della chạy đến tổng đài để thử định vị nơi gọi nhưng người ta đã ngắt liên lạc trước khi cô kịp giải thích cho điện thoại viên điều cô muốn. Cô đành trở về văn phòng. https://thuviensach.vn “Chuyện gì đã xảy ra vậy?” “Esther khẳng định rằng, ai đó đã gửi cho cô ta một hộp sô-cô-la. Cô ta ăn và ngộ độc. Cô ta tỏ ra đau thực sự. Hoặc say rượu. Bây giờ toàn bộ vấn đề là phải biết cô ta ở đâu? Hãy thử tìm trong cuốn danh bạ điện thoại xem có một Dilmeyer nào không?” Della lật từng tờ danh bạ. “Không, không có Dilmeyer.” Mason nhìn đồng hồ. “Cô Faulkner thân mến chắc phải biết cô này ở đâu, thử gặp cô ta xem.” Cuốn danh bạ có số máy riêng của Mildreth cũng như số máy các cửa hàng hoa của cô ta. Della gọi điện đến nhà Mildreth. Một giọng cao, hơi ngái ngủ hỏi: “Ai đấy?” “Có phải nhà cô Faulkner đây không ạ?” “Vâng, cô muốn gì?” “Làm ơn cho tôi gặp cô Faulkner. Có việc khẩn cấp lắm.” “Cô ấy đi vắng.” “Bà có biết cô ấy đi đâu không ạ?” “Không!” “Khi nào cô ấy về ạ?” “Tôi không biết. Cô ấy không bảo khi nào về, mà tôi cũng không hỏi.” “Chờ một chút… Bà có biết cô Dilmeyer. Esther Dilmeyer không ạ?” “Không!” “Có việc quan trọng lắm. Tôi muốn tìm địa chỉ cô ấy.” “Tôi không biết. Đừng gọi tôi vào những giờ này để đặt ra những câu hỏi ngu ngốc như vậy.” Ống nghe bị bỏ xuống một cách tàn nhẫn. Della lắc đầu. Mason hỏi: “Cô Faulkner sẽ không đến trước một giờ sao?” “Không ạ.” “Chúng ta phải tìm cho được cô Dilmeyer này. Tiếng gọi của cô ta tỏ ra là nghiêm trọng.” Mason cất vội các giấy tờ đang đọc. https://thuviensach.vn “Della, gọi văn phòng trung tâm Sở Cảnh sát…” Khi đã bắt được liên lạc cô đưa máy cho Mason. “Perry Mason đây! Cách đây một vài phút, một cô Esther Dilmeyer nào đó đã gọi điện cho tôi. Theo tôi hiểu cô ấy đang ở trong một căn hộ, nhà riêng, tôi đoán thôi, mặc dầu cô ấy không nói rõ. Tôi không biết địa chỉ thậm chí không biết tí gì về cô ấy cả, trừ việc cô ấy hẹn đến văn phòng gặp tôi vào một giờ sáng. Esther phải làm chứng trong một vụ mà tôi cũng không biết rõ chi tiết. Bây giờ xin hãy lắng nghe: Cô ấy nói với tôi qua máy điện thoại là có kẻ nào đó đã gửi cho cô những thỏi sô-cô-la tẩm độc. Thực tế cô ấy có vẻ rất mệt và hình như cô ấy đã ngã xuống hoặc máy điện thoại đã tuột khỏi tay khi cô ta đang nói. Sau đó người ta đã ngắt liên lạc. Cô ấy khẳng định rằng người ta đã đầu độc để ngăn cản cô ấy nói…” “Ông không thể cho chúng tôi địa chỉ hay sao?” “Không!” “Chúng tôi sẽ xem số bầu cử. Đó gần như là tất cả những gì chúng tôi có thể làm.” “Hãy gọi lại cho tôi nếu các ông tìm thấy cái gì đó.” “Được, nhưng không có địa chỉ chúng tôi không thể làm gì được cả. Ông hiện giờ ở đâu?” “Ở văn phòng của tôi, và tôi sẽ chờ ở đây cho đến lúc các ông gọi điện lại.” “Đồng ý.” Mason đặt máy, đẩy lùi ghế và đứng dậy, hai tay đút vào túi quần, ông tuyên bố: “Della, đây là câu chuyện của những người điên. Cô Faulkner không nói với cô rằng cô gái này phải làm chứng về vấn đề gì hay sao?” “Không!” “Cô nghĩ đi nghĩ lại câu chuyện đi, cố gắng…” “Xin chờ một chút! Cô ấy gọi từ một hộp đêm… Tôi nghe tiếng nhạc. Tôi nhớ tới âm nhạc. Đấy là… sếp! Tôi tin chắc đó là những bài Haualeoma của người Hawai. Đúng, đấy là nhạc Hawai… một bài hát xứ https://thuviensach.vn đảo mà tôi được nghe cách đây hai tuần, khi chúng được truyền qua đài phát thanh.” “Cái đó bao giờ cũng là một dấu hiệu đấy, nhưng làm sao biết được họ đang chơi ở đâu?” “Tôi tin rằng có thể tìm điều đó qua tổng đài, nhưng ngài cứ nghĩ thêm xem, còn có cách nào khác không?…” Năm phút sau Della chạy vội về: “Tìm thấy rồi, Sếp ạ!” “Địa chỉ của cô ấy?” “Không, nhưng chúng ta sẽ có nó. Người Hawai chơi ở Golden Horn, một quán rượu. Tôi đã gọi điện tới hỏi xem họ có biết Esther Dilmeyer không. Một cô gái ở phòng gửi áo đã cho tôi biết cô ấy ở đó suốt cả buổi tối nhưng đã về sớm hơn mọi ngày vì bị chứng đau nửa đầu. Tôi đã hỏi cô ta có biết cô Faulkner không nhưng câu trả lời là không! Tôi hỏi địa chỉ của Dilmeyer, cô ta không có nhưng nói rằng ông Lynk, một trong các ông chủ hộp đêm biết. Tiếc rằng ông Lynk lại đi vắng nên không thể gặp được.” “Cô có nói cho cô ấy biết đây là việc quan trọng không?” “Tôi đã nói rằng đây là vấn đề sống, chết.” “Được, Della, gọi lại văn phòng trung tâm, thử nghĩ xem có thể hỏi…” “Trung úy Tragg ạ?” cô gợi ý. “Đúng đấy! Tay này vừa được lấy vào đội hình sự và là một chàng trai tháo vát.” “Ngài có chịu trách nhiệm về việc thuyên chuyển Holcomb không?” cô vừa hỏi vừa quay số. Mason nhếch mép cười. “Holcomb phải tự chịu trách nhiệm về việc đó. Hắn là một kẻ ngu ngốc tột bậc đáng ghét…” “Thưa ngài, có trung úy Tragg đấy.” Della nói… “A lô, chào trung úy, Perry Mason đây.” “Ôi! Sự bất ngờ quái quỷ! Xin đừng báo rằng ông vừa phát hiện một xác chết!” “Có thể có đấy!” https://thuviensach.vn Tragg lên giọng trịnh trọng ngay: “Chuyện gì vậy?” Mason tóm tắt sự việc cho đến đoạn Della phát hiện ra dấu vết ở Golden Horn. “Tôi cảm thấy điều đó không rõ ràng,” Tragg nói. “Có thể có vài tia sáng, nhưng chẳng đáng bao nhiêu để xác định được điểm mốc.” “Dù thế nào đi nữa. Sau này ông cũng đừng trách tôi đã không báo trước. Nếu một người nào đó sáng mai tìm được xác cô ấy…” “Hãy bình tĩnh lại nào: ông đang ở đâu đấy?” “Ở văn phòng của tôi.” “Ông có muốn đi một vòng tới Golden Horn không?” “Còn ông?” “Tất nhiên!” “Được.” “Tôi sẽ đến chỗ ông sau năm phút nữa. Nếu ông chờ tôi ở dưới nhà thì lợi thời gian hơn. Ông hãy sẵn sàng khi nghe thấy tiếng còi nhé!” “Tôi sẽ sẵn sàng,” Mason nói. Ông đặt máy xuống, chạy tới cái tủ hốc tường lấy áo khoác và mũ. “Cô hãy chăm lo việc văn phòng, Della ạ. Tôi có thể gọi điện cho cô muộn hơn một chút.” Cần một hoặc hai phút để cho thang máy lên, nhưng Mason không cần đến một phút đã xuống đến tầng trệt để nghe tiếng còi và trông thấy các ngọn đèn màu đỏ máu từ chiếc xe của Tragg đang lao tới với tốc độ lớn nhất. Trung úy dừng lại sát vỉa hè, Mason nhảy vào xe và nó lại rồ máy ngay đột ngột đến nỗi ông bị dán chặt vào lưng ghế. Tập trung vào tay lái, trung úy không nói một lời. Ông có tuổi xấp xỉ Mason: trán cao, đôi mắt sắc sảo và đầy nghị lực khiến ông nom hoàn toàn khác với trung sĩ Holcomb. Trong khi xe hét còi inh ỏi qua các đường phố, Mason lặng lẽ nghiên cứu hình dáng của người ngồi cạnh mình và nghĩ rằng nếu gặp dịp thì ông ta có thể trở thành một đối thủ nguy hiểm. https://thuviensach.vn “Ông bám vào đi,” Tragg khuyên và cho xe rẽ ngoặt bằng hai bánh. Mason nhận thấy trung úy thích phóng xe nhanh, qua tiếng rồ của máy quay hết cỡ và tiếng còi thét xé tai, nhưng ông vặn giữ vẻ bình tĩnh và dửng dưng của một nhà phẫu thuật đang mổ. Nét mặt ông biểu lộ sự tập trung vừa đủ và mất hẳn vẻ dễ bị kích thích. Tragg dừng lại trước Golden Horn. Hai người xuống xe và chạy qua vỉa hè. Một gã gác cổng khổng lồ, mặc đồng phục đỏ chói chặn họ lại: “Đi đâu?” Tragg đầy mạnh hắn sang một bên, gã ngập ngừng một chút rồi ghé miệng vào một micrô bắt chặt trên tường và huýt ba tiếng còi chói tai. Tragg vượt Mason tiến vào phía trong. “Cô gái ở phòng gửi áo có biết điều gì đó.” Luật sư nói. Tragg tiến tới gần quầy và đưa phù hiệu cảnh sát ra. “Chúng tôi có thể gặp Esther Dilmeyer được không?” “Thưa ông tôi không biết, có người vừa gọi điện cho cô ấy hồi nãy…” “Cô có biết cô ấy không?” “Có.” “Cô ấy làm việc ở đây phải không?” “Vâng! Nói chung là… cô ấy luôn luôn ở đây.” “Cô ấy có được hưởng phần trăm do dẫn khách không?” “Tôi không biết.” “Ai biết?” “Ông Magard hoặc ông Lynk.” “Họ ở đâu?” “Ông Lynk đã đi vắng từ tối và tôi không biết ông Magar ở đâu? Tôi đã tìm ông ấy sau khi một cô gái gọi điện tới nhưng không thấy.” “Như vậy là nhà hàng này tự điều khiển phải không?” “Thường thì một trong hai ông chủ ở đây. Nhưng tối nay họ đều đi vắng cả.” “Còn ai có thể cung cấp tình hình cho chúng tôi. Cô thủ quỹ? Các bồi bàn?” Cô gái lắc đầu. https://thuviensach.vn “Tôi không chắc. Nhưng tôi biết một người có thể…” “Ai?” “Sindler Coll.” “Anh ta là ai?” “Bạn của Esther.” “Họ sống chung với nhau à?” Cô gái quay mặt đi. “Này cô bé, đừng giả vờ ngây thơ nữa. Tôi chỉ hỏi cô một câu thôi!” “Không, tôi không tin rằng họ sống chung với nhau.” “Coll có thể ở đâu?” “Tôi tin rằng chị thủ quỹ biết địa chỉ của anh ta, thỉnh thoảng Coll có chuyển những tấm séc cho chị ấy!” “Cảm ơn,” Tragg nói. “Cô nghĩ phải đấy, cô ta không phải là người xấu đâu. Chúng ta đi thôi ông Mason…” Họ đi tìm len lỏi giữa những cặp đang nhảy. Được một cậu bồi bàn chỉ dẫn, Tragg tìm thấy cô thủ quỹ ngồi trong một cái lồng giữa quầy ăn và quầy uống. Ông chỉ cho cô ta ngôi sao của cảnh sát và hỏi: “Cô có biết một người tên là Sindler Coll không?” Mắt mở to, cô gái tỏ ra rất lúng túng. “Nào,” Tragg nói. “Cô nhớ lại đi. Có biết anh ta không?” “Co… ó, có.” “Chúng tôi có thể gặp anh ta ở đâu?” “Tôi không biết. Anh ta đã làm điều gì vậy?” “Tôi không biết.” “Tại sao ông lại cần đến anh ta?” “Nghe đây. Đừng hỏi dài dòng nữa. Tôi cần anh ấy, nhanh lên. Anh ta ở đâu?” “Khu nhà Everglade.” “Căn nào?” “Xin ông chờ một phút.” https://thuviensach.vn Cô gái lấy trong ngăn kéo ra một cuốn sổ ghi địa chỉ. Các ngón tay cô ta run rẩy khi lật các trang giấy. “Cô có địa chỉ của Esther Dilmeyer trong sổ không?” “Không. Cô gái ở phòng gửi áo đã hỏi tôi lúc nãy. Chuyện gì xảy ra vậy?” “Không có gì cả,” Tragg lặp lại. “Chỉ cho tôi địa chỉ của Coll nhanh lên…” “Ở tầng hai, khu nhà Everglade, số 209.” “Anh ta có điện thoại không?” “Tôi không biết, ở đây không có số máy của anh ấy.” “Cô chỉ mới quen mặt anh ta?” “Vâng!” “Tối nay anh ta có mặt ở đây không?” “Không.” “Nếu anh ta đến cô có nhìn thấy không?” “Vâng, có chứ!” “Cô có thể nhìn thấy tất cả khách đi vào đây không?” “Không phải tất cả, nhưng…” “Có lẽ Coll là một khách đặc biệt phải không?” “Thỉnh thoảng anh ấy đến gặp tôi…” Lớp phấn trên mặt cô gái chuyển sang màu đỏ. Tragg nói với Mason: “Chúng ta thử tìm xem Coll có ở khu nhà Everglade không?” “Thực tế ai là người điều khiển ở đây?” “Có hai người hùn vốn: Clint Magard và Harvey J. Lynk.” “Cô có biết họ ở đâu không?” “Không. Lynk đang nghỉ ở một nhà nghỉ mát xoàng nào đó của ông ta.” “Nghỉ à?” Tragg hỏi và liếc nhìn Mason. “Ở đâu nhỉ?” “Tôi không thể nói chính xác. Ở đâu đấy tại Lilac Canyon. Lúc này ông Magard cũng không có ở đây.” “Cô có biết ông ta ở đâu không?” “Không. Ông ấy phải đến đây trong vòng một hai phút nữa.” https://thuviensach.vn “Khi ông ta đến, cô bảo ông ta gọi điện cho tổng hành dinh cảnh sát, gặp trung sĩ Mahoney, và nói cho ông này biết tất cả những gì mà ông ta biết về Esther Dilmeyer, chớ có quên. Chốc nữa tôi sẽ gọi điện thoại cho cô.” Tragg gật đầu ra hiệu cho Mason. Khi họ đi ra, Mason nói: “Tôi chưa bao giờ phải chịu những thiệt thòi của một công dân bình thường…” “Ông mỉa mai tôi hả?” “Không, một nhận thức đơn thuần thôi!” “Cần phải xử lý công việc như thế, nếu không chúng ta cứ chạy vòng quanh, và người ta không rút ra được điều gì hết. Ai cũng quên rằng cả ngày, chúng ta nhận được nhiều cú gọi khẩn cấp và chúng ta không có quyền để mất thì giờ.” Họ lại đi qua lối cũ. Vừa trèo các bậc dẫn tới lối ra Tragg hỏi: “Ông có biết cái hộp đêm này không, Mason?” “Không. Sao vậy?” “Theo tôi, đây chỉ là mặt ngoài thôi. Một ngày kia tôi sẽ đá nó lên không trung.” “Sao ông lại nói như vậy?” “Gã gác cổng… hắn là một võ sĩ bốc xơ cũ. Ông có thấy hắn đưa vai trái ra trước, khi hắn tưởng rằng sắp xảy ra một cuộc ẩu đả không? Khi chúng ta đi vào, hắn đã nhào vào máy truyền âm báo hiệu có cảnh sát ập đến… lỗ tai của hắn bằng súp lơ…” Người gác cổng khổng lồ nhìn họ đi ra bằng thái độ thù địch. Tragg vượt qua mặt hắn, rồi, đột nhiên quay lại dí ngón tay trỏ vào ngực hắn: “Đồ to xác kia, mày thật ngu ngốc và chậm chạp hơn trước kia. Tao không biết ở đây có điều gì ám muội hay không nhưng chính mày đã làm tao sinh nghi. Mày có thể nói điều đó với chủ mày. Nói cả việc tao sẽ phá hủy cái ổ này nữa. Nếu mày không nói thì tao sẽ nói. Hắn có thể sẽ cảm ơn mày. Và lần sau, khi thấy tao, mày hãy nhớ chào tao, chào, nghe chưa?” Ông ta ra xe, mặc gã gác cổng đứng ngây như phỗng, miệng há hốc, mắt tròn xoe như những chiếc cúc trên bộ đồng phục của hắn. Tragg vừa cười vừa nổ máy. https://thuviensach.vn “Điều đó sẽ làm hắn suy nghĩ.” ông ta vừa quay đi và bóp còi… Về nguyên tắc, nhân sự của khu nhà Everglade phải gồm một người đón tiếp, một người coi tổng đài điện thoại và nhiều người phục vụ thang máy. Nhưng thời buổi khó khăn đã quyết định khác đi, các thang máy đều là tự động, và phòng lớn chỉ còn vai trò trang trí thuần túy. Tragg ấn nút chuông đặt cạnh tên Coll phía ngoài cửa sổ. Qua đấy có thể thấy được một phần phòng lớn. “Thật không may,” Mason nói sau phút chờ đợi. Tragg ấn tiếp nút có ghi chữ ‘quản lý’. Đến lần thứ ba, một phụ nữ phẫn nộ, mặc sơ-mi ngủ, áo kimônô và đi giày păng-túp mở cửa một phòng ở tầng trệt và đi qua phòng lớn, kéo lê đôi giày tàng của mình. Bà nhìn Tragg và Mason một hồi lâu qua cửa kính, rồi hé cửa độ một phân và hỏi: “Các ông muốn gì?” “Sindler Coll.” Tragg trả lời. “Các ông táo tợn quá đấy! Chuông của anh ta kia kìa. Các ông chỉ việc dùng thôi!” “Hắn không trả lời…” “Thì sao? Tôi không phải là vú em của anh ta!” Khi bà ta định sập cửa lại, Tragg lật ve áo phô ra phù hiệu cảnh sát. “Thưa bà, xin bà chớ nóng quá. Chúng tôi phải gặp hắn. Đấy là việc quan trọng.” “Nhưng tôi không biết tí gì về chỗ anh ta ở cả… Ở đây, đấy là một gia đình đáng kính, và…” “Tất nhiên, thưa bà,” Tragg nói với vẻ mềm dẻo, “bà không thấy phiền lòng khi từ chối giúp đỡ cảnh sát một việc nhỏ ư? Bây giờ, chúng tôi coi tòa nhà này là có tiếng tốt và bà là một công dân tốt, luôn luôn đứng về phía luật pháp và trật tự…” “Vâng.” Nét mặt người đàn bà dịu hơn. “Chúng tôi đã được chỉ dẫn tốt, bà xem… chúng tôi biết phải dựa vào đâu… Thường thường, những người tìm thuê người quản lý nhà cửa vẫn gọi điện cho chúng tôi đi tìm hiểu tiểu sử những người dự tuyển mà họ có https://thuviensach.vn trong tay. Họ hết sức chú ý chọn những người có quan hệ tốt với cảnh sát…” “Tôi hiểu,” bà ta nói. Vẻ thù nghịch biến mất, bà ta muốn gây ấn tượng tốt nên bắt đầu làm duyên một cách hơi lố. “Nếu tôi có thể làm bất cứ điều gì cho các ông..” “Chúng tôi muốn biết tin tức về Coll: có thể gặp hắn ở đâu và những ai là bạn hắn… Cuối cùng, bà xem…” “Tôi không biết gì nhiều lắm. Đấy là một chàng trai nền nếp, có khá nhiều bạn… Nhiều người đến gặp anh ta.” “Đàn ông hay đàn bà?” “Nói chung… tóm lại… vài người đàn bà. Ông biết đấy chúng tôi không quan tâm đến những người thuê nhà khi họ sống yên ổn.” “Bà có biết một cô Esther Dilmeyer nào đó không?” “Không!” “Chúng tôi muốn gặp Coll khi hắn trở về,” Tragg nói tiếp. “Bà có thể mặc quần áo và chờ hắn trong phòng lớn được không? Bà sẽ gọi điện cho tổng hành dinh cảnh sát và xin gặp trung úy Tragg, chính là tôi. Trong trường hợp tôi không có ở đấy thì xin gặp trung sĩ Mahoney - ông ấy sẽ nói với bà những điều cần làm.” “Rất vui lòng,” bà nói. “Tôi sẽ sẵn sàng sau vài phút nữa.” Choàng chiếc áo kimônô, bà ta lại đi qua phòng lớn Tragg nhìn Mason cười mỉm. “Điều gây ra cảm giác buồn cười là ông đã hợp tác với cảnh sát.” “Không, cái mà tôi cho là buồn cười là việc cảnh sát hợp tác với tôi.” Tragg cười cởi mở. “Hãy kể cho tôi nghe sự việc đi ông Mason.” “Sự việc gì?” “Có phải ông đã nói với tôi rằng Esther Dilmeyer là một người làm chứng không?” “Đúng! Nhưng đó là một vụ kiện dân sự, và tôi không thể cho ông biết các chi tiết nếu không được sự đồng ỷ của bà khách hàng. Tất cả những gì https://thuviensach.vn tôi có thể nói được với ông, là một cô Mildreth Faulkner nào đó sẽ phải đến gặp tôi ở văn phòng vào lúc một giờ.” “Buổi chiều à?” “Buổi sáng. Trước tiên cô ấy muốn gặp vào lúc mười rưỡi sáng. Rồi cô ta lại gọi điện cho chúng tôi trong trạng thái bị kích thích, cô ta xin gặp tôi vào ngay tối hôm ấy. Vì tôi phải làm việc cả buổi tối, cho nên cô thư ký đã đề nghị cô ta đến vào sau lúc nửa đêm, với hy vọng sẽ nhận được lời từ chối. Nhưng cô ta đã túm lấy cơ hội đó và ngoài ra còn nói cho tôi biết về việc Esther Dilmeyer đến gặp tôi. Nếu tôi hiểu đúng thì sự làm chứng của cô gái này là con chủ bài của cô Faulkner…” “Từ đó mà người ta có thể kết luận rằng một trong những đương sự, được cho biết, đã đầu độc Dilmeyer để ngăn cô này làm chứng…” Mason đồng ý. “Chúng ta hãy nắm sự việc bằng một đầu khác,” Tragg nói. “Ông hãy yêu cầu Mildreth cho biết những ai là địch thủ của cô, và chúng ta sẽ khoanh họ lại.” “Khó gặp Faulkner lắm. Cô thư ký của tôi đã thử và chắc lúc này vẫn đang thử nữa ở văn phòng của tôi.” “Thử gọi điện cho cô ấy xem.” Tragg vừa chỉ vào buồng điện thoại của căn nhà vừa gợi ý. Mason vào trong buồng, Tragg tựa cánh tay vào cửa. “A lô, Della đấy à? Có gì mới không?” “Không có gì cả. Tôi đã gọi lần lượt từng cửa hàng.” “Không có trả lời hả?” “Vâng. Không có trả lời.” “Chúng tôi đang tìm một tên Coll nào đấy, nhưng chưa gặp được hắn: Hãy sẵn sàng để Magard, một người hùn vốn với Lynk, gọi tôi khi ông ta trở về.” “Vâng. Tôi sẽ giữ một đường dây rồi.” “Nếu lúc nào người ta cho địa chỉ của Esther thì cô gọi ngay cho văn phòng trung tâm nhé.” “Bảo cô ấy xin gặp trung sĩ Mahoney,” Tragg nói. https://thuviensach.vn “Xin gặp trung sĩ Mahoney, yêu cầu ông ấy cử người đi mô-tô đến nhà Esther. Nếu cần thì phá cửa.” Mason đặt máy xuống. “Ông có tin rằng đáng phải gọi điện cho Golden Horn không?” ông hỏi Tragg. “Dù sao Magard cũng có thể ‘quên’ gọi…” “Tốt nhất hãy để tôi làm việc đó,” Tragg nói. Khi Mason ra khỏi buồng, thanh tra cảnh sát liền thay thế đứng gần cánh cửa hé mở, Mason thấy một vật trăng trắng trên mặt đất dưới cái bàn con đặt máy. Ông cúi xuống thò tay nhặt lấy nó. “Cái gì đấy?” Tragg hỏi. “Một cái khăn mùi xoa… Một khăn mùi xoa phụ nữ. Tôi sẽ giao lại cho bà quản lý. Có một chữ cái ở đầu phía trên. Một chữ D…” Tragg lắc cánh tay rất mạnh. Mason đến gần. Tay đè trên máy, Tragg rỉ tai: “Magard vừa tới, theo cô gái nói. Nhưng có thể hắn đã đến đấy được một lúc và quyết định không bận tâm…” “A lô, Magard ở đâu? Trung úy Tragg ở văn phòng trung tâm đây. Tôi đã yêu cầu ông gọi cho tôi. Tại sao ông không gọi? Houm… m. Thú vị thật, ông lại đến đúng lúc tôi gọi điện à…” Ống nghe kêu lách tách mất một lúc, Tragg nháy mắt cho Mason. Rồi ông ngắt lời: “Thôi được. Tôi không cần những lời giải thích mà cần địa chỉ của Esther Dilmeyer… Cái gì?… Này mở két sắt ra mà xem đi!” Tragg lại lấy tay che máy. “Hiện tại, tôi chắc hắn giấu một cái gì đó. Hắn đã tuôn cho tôi một đống những lời giải thích và lời xin lỗi: điều đó không đánh lừa được ai đâu. Tôi tin rằng chúng ta đang đi đúng hướng.” Ông đột ngột bỏ bàn tay xuống. “Vâng… Cô ấy không làm việc cho ông sao?… Ông có chắc không? Nghe đây, đó là việc quan trọng và tôi không muốn bị chơi xỏ… Ông không biết gì cả sao? Cô ấy có đăng ký ở Sở Bảo hiểm Xã hội không? Tôi https://thuviensach.vn thấy… Được… Có lẽ tôi sẽ cần đến ông. Đừng có đi đâu mà không để lại số máy đấy nhé.” Ông ta đặt máy và ngoảnh về phía Mason. “Thật lạ lùng hết sức.” “Ông ta không biết cô ấy ở đâu à?” “Không. Hình như cô ấy quan niệm, để giữ được sự kính trọng, một gái bar phải giữ bí mật địa chỉ riêng của mình… Tôi cảm thấy điều đó hình như điên điên thế nào ấy?” “Tôi cũng nghĩ vậy,” Mason nói. “Cuối cùng, cái mà hắn kể lại… Theo hắn, chưa bao giờ cô ta cho địa chỉ. Vì cô ta làm việc ăn phần trăm nên họ không coi là một nhân viên.” Cửa nhà bà quản lý mở. Chính bà ta xuất hiện quần áo chỉnh tề. Mặt xoa một lớp phấn quá đậm, nếu không phải là vừa đủ, bà ta nở một nụ cười khuôn sáo rất thích hợp cho việc lấy lòng khách lạ và nói: “Tôi…” Rồi ngoảnh về phía cửa ra vào. Hai người dõi theo hướng nhìn của bà ta. Qua bộ cửa kính họ thấy một thanh niên mảnh khảnh đang bước lên bốn bậc một, rồi đút chìa khóa vào ổ. Trước khi mở, bà quản lý còn kịp nói: “Đó là Coll…” Anh ta gần như chạy và tỏ ra thần kinh đang khá căng thẳng. Tragg chờ đến lúc anh ta gần đến chân cầu thang mới bắt chuyện. “Anh ra trận đấy à, ông bạn?” Hình như anh ta chưa trông thấy Tragg. Anh ta dừng hẳn lại và nhìn chòng chọc vào mặt ông. Bà quản lý vồn vã: “Ông Coll, đây là…” “Để tôi,” Tragg nói và chìa phù hiệu ra. Người thanh niên phản ứng ngay: anh ta ngoảnh ra phía cửa như để chạy trốn, rồi khi trấn tĩnh được, anh ta nhìn Tragg, mặt nhợt nhạt. Tragg im lặng quan sát và lo ngại. Coll thở sâu, Mason có thể nhìn thấy bàn tay anh ta đang nắm chặt lại. “Sao, các ông muốn gì ở tôi?” Cuối cùng anh ta, hỏi. https://thuviensach.vn Tragg kéo dài thời gian trả lời. Ông quan sát Coll: Một anh chàng mảnh khảnh, mặc áo vét tông có độn vai cao. Bộ mặt rám nắng, chứng tỏ hầu như anh ta sống ở ngoài trời không nón mũ. Tóc anh ta đen lóng lánh và lượn sóng - Chắc chắn là có sự giúp đỡ của một chuyên gia. Mặc dù cao một mét bảy tám, anh ta không nặng quả sáu mươi kilôgam. Tragg dùng giọng khô khan của cảnh sát đối với một người phạm quy chế hỏi: “Tại sao anh chạy như vậy?” “Tôi đi ngủ.” “Anh rất vội…” “Tôi…” Anh ta im lặng, cặp môi mím lại thành một đường chỉ. “Chúng tôi cần biết vài điều,” Tragg nói. “Về việc gì?” “Anh có biết một cô Esther Dilmeyer nào đó không?” “Sao nữa?” “Chúng tôi đang tìm cô ta, và các dấu vết đã dẫn chúng tôi đến gặp anh.” “Chỉ có thế thôi à?” “Cho đến lúc này.” Khuôn mặt Coll biểu lộ sự băn khoăn đến mức buồn cười, anh ta phát âm rành rọt: “Dilmeyer… Esther Dilmeyer, gái bar trong một hộp đêm, tôi nhớ như vậy có phải không?” “Chính là cô đó.” Coll rút từ túi ra một cuốn sổ tay, tay run run giở từng tờ. Rồi cảm thấy Tragg đang quan sát mình, anh ta đột ngột gấp sổ lại: “Bây giờ tôi nhớ rồi: Khu nhà Molay Arms.” “Số mấy?” Coll chau mày lại như để tập trung tư tưởng: “328.” “Anh gặp cô ấy lần cuối cùng vào lúc nào?” “Nhưng… Tôi không biết. Làm thế nào mà nhớ được…” “Cách đây một tuần? Một ngày? Một giờ?” https://thuviensach.vn “Ồ, có lẽ là hôm qua. Cô ấy làm việc ở Golden Horn và thỉnh thoảng tôi có đến đấy.” “Được,” Tragg nói. “Anh đi ngủ đi.” Ngoảnh về phía bà quản lý, ông nói tiếp: “Thưa bà, chúng tôi không cần bà nữa. Cảm ơn về sự giúp đỡ đáng quý của bà. Khu nhà Molay Arms ở trong phố Jefferson phải không, Coll?” “Đúng, tôi tin là như vậy.” “Chúng ta đi,” Tragg nối với Mason. Khu nhà Molay Arms gồm một tòa nhà không có thang máy. Mason và Tragg đứng lại trước một loạt các cửa đóng kín, những thùng thư và những cái chuồng. Không nhận được sự trả lời từ căn hộ Esther; Tragg trưng tập bà quản lý và chiếc chìa khóa vạn năng của bà ta. Họ trèo hai tầng và đi vào một cái hành lang hẹp, có trải thảm đã sờn, đầy mùi ẩm mốc tỏa ra từ những người ngủ trong những gian buồng thiếu không khí. Buồng số 328 ở góc Đông nam. Cửa sổ trên để lọt ánh sáng vào. Tragg gõ cửa, nhưng không có kết quả nên bảo bà quản lý mở. Bà ta mở cửa sau một giây ngập ngừng. Gần cửa, một phụ nữ tóc vàng nằm co quắp, cô ta mặc một bộ quần áo nữ bằng vải tuýt đi tất len và giầy gôn có đế cao su. Máy điện thoại rơi bên những chiếc chân mảnh khảnh của một chiếc bàn nhỏ. Trên bàn có một hộp kẹo sô-cô-la nhân kem ăn dở, giấy gói hộp trải ra ở xung quanh. Bên cạnh đặt một cái nắp, trên nắp có một tấm thiếp dính vết bẩn sô-cô-la, ‘Để cổ vũ tinh thần chị. M.F.’ Mỗi một thỏi sô-cô-la nằm trong một ô nhỏ lót giấy, nhưng chỗ trống cho biết người ta đã ăn mất mấy chiếc. Mason nhanh chóng làm phép tính: thiếu mất tám hoặc mười cái trong lớp đầu. Lớp thứ hai hình như không đụng đến. Tragg cúi xuống nhìn cô gái, bắt mạch, và nói với bà quản lý: “Bà đi xuống gọi cho tôi trung sĩ Mahoney ở văn phòng trung tâm. Nói với ông ấy rằng trung úy Tragg đã tìm thấy cô gái Dilmeyer và đúng là cô ta đã bị đầu độc. Bảo ông ta cử người nào đó đến lấy dấu vết và gọi xe cứu thương.” Mason quỳ một đầu gối xuống đất xem xét. “Cho nằm dài có tốt hơn không?” https://thuviensach.vn Tragg cầm lấy cổ tay Esther. Mặt cô ta sung huyết, da phù, hơi thở chậm chạp và khó khăn. “Đây có lẽ là hậu quả của một loại thuốc rởm hơn là của một thứ thuốc độc công hiệu,” Mason nói. “Người ta có thể cứu được cô ấy.” “Chúng ta hãy thử nữa đi,” Tragg nói. “Xoay lưng cô ấy lại đây. Được, ông xem có thể tìm thấy khăn mặt không. Trước tiên hãy nhúng khăn vào nước lạnh.” Mason mở vòi nước lạnh ở chậu rửa mặt, nhúng một cái khăn tắm vào, vắt khô rồi đưa cho Tragg. Tragg chấm vào mặt và cổ của Esther và lấy khăn mặt đánh nhẹ vào má cô ta. Rồi cởi áo blu và tụt phần trên của váy xuống, rồi đắp khăn vào chỗ lõm của bụng trên. Cô ta vẫn không hề động đậy. “Có nên dùng khăn ấm không?” Mason hỏi. “Được, chúng ta hãy thử xem…” Mason mở vòi nước nóng, lấy một cái khăn mặt sạch ở ngăn kéo tủ com mốt, đem nhúng nước nóng và ném cho Tragg. Tragg trả lại cho ông chiếc khăn mặt đầu tiên và Mason đem vò lại dưới tia nước lạnh của bồn tắm: thủ thuật này kéo dài chừng năm phút. “Vô ích,” Cuối cùng Tragg nói. “Xe cứu thương sắp đến. Ông ta nhìn máy điện thoại.” “Tôi không muốn dùng nó. Ông cần chú ý đến những cái mà ông sờ đến, Mason ạ, nhất là kẹo sô-cô-la và giấy gói.” Mason đồng ý và khóa các vòi nước lại. Tragg đứng dậy. Mason liếc nhìn cái sọt đựng giấy. Rồi ông mở một cái tủ hốc tường và kiểm tra. Có một nửa tá áo dài buổi tối có vẻ đắt tiền với những đôi xăng-đan vừa ý. Đem so sánh thì thấy số đồ mặc chiều ít hơn và khá cũ. Tragg nói vẻ sốt ruột: “Tôi đang tự hỏi không hiểu bà quản lý đã gọi Mahoney chưa. Tốt nhất là chúng ta đi xuống.” Ông ta ngừng lại khi nghe một tiếng còi: “Họ kia rồi… Họ sẽ săn sóc cô ta.” https://thuviensach.vn “Tragg,” Mason nói. “Tôi thiết tha đề nghị một việc. Tôi muốn thầy thuốc của tôi sẽ chữa cho cô ấy.” “Tại sao vậy?” “Các thầy thuốc cấp cứu của ông rất tốt, song trong một trạm cấp cứu, cô ta sẽ không được chạy chữa chu đáo như thầy thuốc của tôi sẽ làm, nhất là khi bước vào thời kỳ điều dưỡng… Tôi muốn người ta chuyển cô ấy đến bệnh viện Hastings Memorial, xếp vào một buồng riêng và bác sĩ Willmont sẽ hợp tác với thầy thuốc của ông.” “Ai sẽ trả chi phí.” “Tôi.” “Tại sao?” “Bởi vì điều đó cần thiết cho tôi.” “Được,” Tragg nói. Ông ta đưa cho Mason tấm thiếp kèm theo các thỏi sô-cô-la: “Ông có để ý đến những chữ cái đứng đầu không? M. F.” “Rồi sao nữa?” “Mildreth Faulkner.” “Thật ngốc. Khi gửi một hộp kẹo sô-cô-la tẩm thuốc độc, không ai để lại tấm thiếp của mình cho cảnh sát.” “Ai mà biết được,” Tragg thì thầm. “Không có gì tuyệt đối cả, nhất là khi vấn đề lại là một vụ giết phụ nữ.” “Vậy thì ông có tin rằng nếu tôi thiết tha với việc cứu cô gái này thoát khỏi tai nạn thì đó là vì tôi muốn che chở cho người đầu độc không? Một người tôi không biết, một người chưa phải là khách hàng của tôi, và tôi chưa bao giờ gặp: nhưng với người đó tôi có hẹn gặp trong…” Ông nhìn đồng hồ tay. “Một phần tư giờ nữa.” Tragg cười. “Nếu quả như ông giới thiệu, việc này có vẻ khá kỳ cục. Tôi không có ý phản đối việc chuyển cô ấy đến bệnh viện Hastings Memorial, nếu ông có thể nhờ Willmont chạy chữa.” “Tôi sẽ thử,” Mason nói. “Tôi sẽ gọi điện cho bà quản lý.” https://thuviensach.vn Đến cầu thang, ông gặp trong hành lang hai người mặc blu trắng khiêng một chiếc băng ca. “Ở cuối hành lang ấy,” ông nói với họ. “Sau đó, các ông hãy chờ tôi ở trước cửa tòa nhà. Tôi sẽ báo cho các ông địa chỉ cần phải chuyển cô gái tới.” https://thuviensach.vn Chương 4 Khi Mason trở về, Della Street đang ngồi bên một góc bàn của ông, máy điện thoại trong tầm tay. “Không có tin tức gì à?” “Không ạ.” “Thế là cô ta đã sai hẹn. Điều này sẽ chữa cho tôi cái bệnh hẹn gặp vào ban đêm.” “Esther Dilmeyer thế nào ạ?” Della hỏi. “Cô ấy đang trên đường đến bệnh viện Hastings Memorial. Tôi đã gọi điện cho bác sĩ Willmont. Cô ấy đã uống phải một thứ thuốc rởm nào đó nhưng còn quá sớm để biết đó là thuốc gì. Có khi một thứ thuốc ngủ dùng để che giấu hiệu quả của thuốc độc. Dù sao đi nữa tôi tin rằng chúng ta đã đến đúng lúc và cô ấy sẽ thoát khỏi tay thần chết.” “Ngài đã gieo sự sợ hãi cho Magard…” “Tất nhiên rồi! Thực ra, chính Tragg đã làm việc đó…” “Magard có vẻ đã bị khuất phục hoàn toàn.” “Ông ta đã gọi điện phải không?” “Vâng, ông ta biết rằng ông đã tới Golden Horn với một cảnh sát để tìm hiểu tình hình. Ông ta đã nói với cảnh sát tất cả những gì mình biết, ông ta hỏi xem liệu có thể làm được gì cho ngài không?” “Ông ta không đáng yêu lắm đâu… Cô đã trả lời thế nào?” “Tôi đã cám ơn và nói rằng hiện giờ việc ấy thế là đủ.” Mason xem đồng hồ. “Tôi cho rằng chúng ta có thể đi ngủ và coi như không có cuộc hẹn này. Cô hãy chờ… người ta sẽ nói…” Bỗng có tiếng giày lộp cộp bước nhanh vang lên trong hành lang, Mason mở cửa. https://thuviensach.vn “Rất cám ơn ông vì đã đợi tôi… Tôi rất tiếc là đã đến muộn, nhưng tôi không thể đến sớm hơn được.” Mason chăm chú nhìn cô gái: “Mời cô ngồi xuống, cô Faulkner, đây là thư ký của tôi, cô Street… Cô hút thuốc chứ?” “Không, cám ơn. Tôi rất vội ông Mason ạ…” “Có điều gì không ổn chăng?” “Đấy là một câu chuyện dài. Tôi không biết bắt đầu từ đâu.” “Ồ, cô cứ bắt đầu từ giữa.” Cô gái cười. “Vâng, Carlotta chị tôi, và tôi, chúng tôi mở các cửa hàng bán hoa Faulkner trước khi Carla cưới chồng. Chúng tôi chia nhau cổ phần trừ năm cái dành cho một cô nhân viên để cô ấy có thể tham gia vào hội đồng quản trị. Cần phải có ba người mà, ông hiểu đấy… Người cạnh tranh chính của chúng tôi là Harry Peavis ông ta kiểm soát phần lớn việc bán lẻ hoa. Trước đây tôi luôn luôn có cảm tình với ông ta. Có những mặt ông ta khờ khạo, thiếu tế nhị nhưng đấy là một người rất có năng khiếu, một người rất khôn khéo trong kinh doanh và biết cứng rắn khi cần thiết.” “Ông ta có liên quan gì đến câu chuyện của cô?” “Ông ta đã kiếm được năm cổ phần mà chúng tôi đã cho cô nhân viên.” “Và ông ta muốn thâm nhập vào công việc của cô à?” “Lúc đầu, tôi cũng nghĩ như vậy, và chính ông ta cũng nói đùa về chuyện đó, nói rằng ông ta sẽ là một người góp cổ phần cấm, một người góp cổ phần ma. Có thể là như vậy… Nhưng tôi sợ rằng tất cả những điều đó nhằm che đậy một cái gì nghiêm trọng hơn.” “Cô tiếp tục đi.” “Cách đây mười tám tháng, chị tôi lấy chồng…” “Chị cô lấy ai?” “Robert C. Lawley.” “Ông ấy làm gì?” Cô gái khẽ phác một cử chỉ dễ hiểu hơn lời nói, trước khi trả lời. “Anh ấy quản lý tiền của chị tôi…” https://thuviensach.vn “Công việc có đủ cho ông ta làm không?” “Sẽ đủ khi anh ấy có nhiều hơn.” Mason mỉm cười: “Tôi nghĩ rằng sự quản lý của ông ấy không làm tăng thêm vốn.” “Không, vâng đúng thế.” “Chị cô đã nói gì về việc đó?” “Carla bị đau tim và đã chữa chạy quá chậm. Chị ấy quá say mê hoạt động, khi chịu đi khám bệnh thì đã hơi muộn. Bác sĩ nói rằng còn phải một thời gian lâu nữa chị ấy mới hồi phục được và trong khi chờ đợi, bằng bất cứ giá nào cũng phải tránh cho ngươi bệnh nhưng lo lắng và nguyên cớ gây căng thẳng thần kinh.” “Bà ấy có biết rõ tình trạng công việc của mình không?” “Tôi rất hy vọng rằng có,” Mildreth nói rất nhiệt tình. “Có có bao giờ nói với bà ấy về công việc không?” “Chúng tôi tránh nói về chồng chị ấy. Chưa bao giờ tôi có thiện cảm với anh ta. Carla đã trách mắng tôi cái tội thành kiến đó.” “Bà ấy có yêu chồng không?” “Chị ấy si tình. Và anh ta đủ láu lĩnh để làm cho việc đó tiếp tục. Chỉ vài lời khen ngợi, những sự quan tâm nho nhỏ, chẳng cần hơn đâu. Ông biết những người chồng sẽ như thế nào khi có vợ giàu. Thật tiếc là những người đàn ông khác không lợi dụng được bài học… nhưng hình như những người duy nhất thực hành bài học đó là những người được hưởng lợi về mặt tài chính…” “Tóm lại, ngay từ đầu cô đã không tán thành cuộc hôn nhân này?” “Đúng vậy, tôi luôn luôn nghĩ rằng Bob là một kẻ bịp bợm, một gã đào mỏ, một thằng hèn.” “Ông ta có biết những điều cô nghĩ không?” “Dĩ nhiên. Chắc chắn là có. Chúng tôi đã thử xử sự như những người văn minh… Và chúng tôi đã thành công. Trước khi Carla bị bệnh, cả ba chúng tôi cùng đi nghỉ cuối tuần, Bob đã ngọt ngào với tôi đến mức như mật ong chảy ra từ miệng anh ấy. Và đôi mắt của Carla như thầm bảo, ‘Em không thấy anh ấy tuyệt vời hay sao, Mille?’” https://thuviensach.vn “Còn cô thì sao?” “Tôi cũng thử hiền dịu và duyên dáng với anh ấy, nhưng trong bụng thì điên lên. Một người thực sự vụ lợi không làm tôi khó chịu mấy, nhưng tôi ghê tởm những kẻ đạo đức giả ăn nói ngọt như mía lùi.” “Được, đấy là việc phụ,” Mason nói. “Hiện nay tình hình đã đi đến đâu rồi?” “Carla hoàn toàn tin ở Bob. Khi chị tôi ốm Bob bắt đầu chăm lo công việc. Mỗi làn chị tôi hỏi tình hình thì Bob trả lời rằng không phải lúc lo lắng đến công việc và vả lại, mọi thứ vẫn chạy đều như các bánh xe.” “Nhưng cô, cô có tin điều đó không?” “Tôi biết rằng đó không phải là sự thực.” “Tại sao?” “Vâng, cách đây tám ngày, Bob bị tai nạn ô-tô. Tất nhiên việc đó có thể xảy ra đến với tất cả mọi người và tất cả sẽ bình thường nếu Bob không tuôn ra những lời giải thích dối trá. Chỉ cần hiểu anh ta một chút là có thể nhận ra điều đó ngay mà không cần suy nghĩ. Trước khi định nói dối, anh ấy sắp xếp lại câu chuyện sao cho nó không còn chút khập khiễng nào. Tất cả khớp từng li từng tí, thật hoàn hảo, nhưng quá đẹp thành giả dối.” “Ông ấy đã nói dối cô về tai nạn đó à?” “Vâng.” “Và cô đã quyết định xác minh những lời nói của ông anh rể?” Cô gái hơi đỏ mặt. “Khi Peavis đến yêu cầu tôi chuyển giao giấy chứng nhận của ông ta thì tôi bắt đầu suy nghĩ. Tôi bỗng nhận thức được rằng, nếu người chủ sở hữu của năm cổ phần kia có được những cổ phần của Carla nữa, thì ông ta sẽ kiểm soát công ty. Chưa bao giờ chúng tôi nghĩ tới sự bất trắc này, công việc kinh doanh của chúng tôi là việc gia đình, có lẽ chúng tôi đã cẩu thả, không rõ năm cổ phần ấy luôn luôn đại diện cho cán cân quyền lực.” “Chắc cô sẽ nói với tôi rằng, ông anh rể sẽ chiếm cả phần của chị cô phải không?” “Đúng, nhưng điều xấu nhất là: hình như Bob đã đánh bạc và thua vượt khả năng tài chính của mình. Nhưng anh ta đã có giấy ủy quyền của chị tôi https://thuviensach.vn khi chị ấy ốm, thầy thuốc cấm không được làm việc. Tôi luôn luôn ngờ rằng Bob đã tìm cách thúc đẩy việc đó. Anh ta rất dễ thuyết phục bác sĩ rằng công việc là một nguyên nhân làm cho Carla mệt mỏi.” Mason lắc đầu rồi hỏi: “Cô có biết các chứng thư ở đâu không?” “Chắc đang trong tay một ông Lynk nào đó, một ông chủ của Golden Horn… hộp đêm mà cô gái đi theo Bob lúc xảy ra tai nạn, làm việc tại đó. Lẽ ra giờ này cô ấy phải có mặt ở đây…” “Cô ta sẽ không đến đâu,” Mason nói. “Cái gì?” “Một kẻ nào đó đã gửi cho cô ấy những thỏi sô-cô-la tẩm thuốc độc. Cô ấy đã gọi điện cho tôi lúc mười một giờ ba mươi và phát âm rất khó khăn.” “Những thỏi sô-cô-la tằm thuốc độc,” Mildreth kêu lên. “Nhưng ai có thể làm được việc đó?” “Có một tấm thiếp đi kèm theo cái hộp: ‘Để cổ vũ tinh thần của cô’ Ký tên M.F. Việc này gợi cho cô điều gì không?” Mildreth nhìn ông vẻ sửng sốt. “Nhưng… Tấm thiếp ấy… Chính tôi đã gửi cho cô ấy!” “Cùng với sô-cô-la?” “Trời ơi, không! Ông hiểu cho tôi, ông Mason. Tôi mới bắt đầu chơi trò thám tử. Tôi có một chỉ dẫn: tai nạn ô-tô. Sau khi Peavis đi rồi, đột nhiên tôi hiểu rằng mình sẽ lâm vào một tình cảnh rắc rối như thế nào, nếu Bob đã buôn bán bịp bợm những cổ phần ấy. Tôi biết rằng Carla đã ghi chuyển vào mặt sau phiếu cổ phần và đã viết giấy ủy quyền cho anh ta.” “Cô tin rằng chính Lynk đã có những cổ phần.” “Peavis sẽ làm cho Lynk hành động hoặc Lynk sẽ đặt quan hệ với Peavis.” “Tôi hiểu. Chúng ta hãy nói đến tấm thiếp…” “Vâng, khi Bob lao vào chuyện giải thích dài dòng thì tôi hiểu ngay rằng nếu có chuyện gì đó khập khiễng thì nó phải dính tới tai nạn. Tôi cảm thấy trong chuyện tai nạn này có những tình tiết mà anh ta không muốn tôi biết. Vì vậy tôi bắt đầu điều tra. Việc này không khó khăn gì vì người lái chiếc https://thuviensach.vn xe kia đã làm một bản khiếu nại tới phòng tai nạn. Khi xe đâm nhau, hình như Bob vừa rời Golden Horn và trong xe anh ta có một người nào đó tên là Sindler Coll, ngoài Esther Dilmeyer. Sindler Coll là một tay đánh bạc chuyên nghiệp, tôi tin như vậy. Tôi không cho rằng Bob đã bán những cổ phần của vợ để đánh bạc. Nhưng tôi nghĩ rằng họ đã thuyết phục anh ta về sự vững chắc của khoản tín dụng kia.” “Đúng thế,” Mason nói, “nhưng còn tấm thiếp?” Cô gái cười. “Tôi đã rối trí khi trình bầy những giải thích của mình, phải không? Nói tóm lại, tôi đến Golden Horn và tự thu xếp để làm quen với Esther Dilmeyer. Cô ấy có vẻ u sầu. Tôi hiểu rằng cô ấy và Sindler Coll… họ đã yêu nhau và chắc là…” “Được. Còn tấm thiếp này.” “Tôi đã gửi phong lan cho Esther…” “Khi nào?” “Sau khi từ biệt cô ấy. Cô ấy phiền muộn và tôi đã nói tôi là người bán hoa.” “Cô ấy có nói với cô về những cổ phần không?” “Không, chỉ nói việc chung của hộp đêm thôi.” “Peavis có bỏ các cổ phần nếu cô dọa kiện ông ta không?” “Peavis không phải là loại người như vậy, khi đã đặt bàn tay lên bất kỳ việc gì thì ông ta sẽ bám chặt vào đấy cho đến hơi thở cuối cùng. Muốn thu hồi các chửng thư phải mất năm năm tố tụng. Tốt hơn nhường quyền kiểm soát công việc… Nhưng ông hãy nói cho tôi hay, ông Mason! Cái gì đã khiến ông tin là tôi đã gửi tấm thiếp kèm sô-cô-la trong khi tôi gửi nó kèm với phong lan?” “Chắc chắn một người nào đó đã đặt vào trong hộp sô-cô-la sau khi gỡ nó ra khỏi giò phong lan. Cô đã gửi chúng như thế nào?” “Qua một người áp tải hàng của hãng Western Union.” “Có bao bì không?” “Trong một cái hộp trong suốt.” “Bằng kích thước của hộp sô-cô-la?” https://thuviensach.vn “Vâng.” “Cô đã gửi chúng đi đâu?” “Tới Golden Horn.” “Gửi theo địa chỉ của Esther Dilmeyer?” “Tất nhiên.” “Bằng cách nào?” “Ý ông muốn nói gì?” “Bằng bút chì, bút máy, đánh máy?” “Ồ, bằng bút máy… Tôi viết tên cô ấy lên trên giấy gói hàng.” “Cái hộp kích thước gần bằng một hộp sô-cô-la giá ba livre phải không?” “Vâng, tôi tin là như thế.” “Vậy thì ở Golden Horn có thể có một người nào đó đã dễ dàng lấy nó đi và thay phong lan bằng sô-cô-la tẩm thuốc độc. Rất dễ làm nếu người đó lại nắm công việc chủ chốt.” Mildreth ngắm nghía đầu các ngón tay đeo găng. “Tôi nhớ đã nói với người áp tải rằng không cần giao gói hàng tận tay, miễn là nó đến đúng người nhận…” “Ông ta đã giao gói hàng cho người gác cổng. Và người này phải làm quá nhiều việc… Cô đánh giá các cổ phần của cô là bao nhiêu?” “Nhiều hơn giá trị của bản thân chúng. Một mình tôi là chủ ba cửa hàng. Tôi kiếm sống tốt và công việc phát triển đều đặn. Nói tóm lại, tôi coi việc buôn bán, theo số thu nhập mà nó đem lại cho tôi tương đương với một khoản vốn 25.000 đô-la, có thu lãi tốt. Nhưng lẽ dĩ nhiên là tôi không thể lấy căn cứ này để bán…” “Theo tôi, cần phải tính đến các phí tổn,” Mason nói. “Nhưng tính đến bao nhiêu nhỉ?” Không chút ngập ngừng, cô gái trả lời: “Mười nghìn đô-la nếu là cần thiết.” “Có thể vượt con số đó không?” “Khô… ông. Tóm lại… tôi phải cân nhắc đã.” “Tôi không bao giờ nghĩ tới việc phí phạm từng xu. Nếu tôi phải chi tiền thì đó là cần thiết. Della, cô hãy gọi điện đến Golden Horn, hỏi Magard địa https://thuviensach.vn chỉ cái hang của Lynk.” Ngập ngừng, Mildreth lấy từ túi xách ra một mảnh giấy rồi lại đặt vào. Nhận thấy luật sư đang quan sát, cô nói: “Tôi có… địa chỉ ngôi nhà nghỉ mát ở Lilac Canyon…” “Ai cho cô địa chỉ này?” “Esther Dilmeyer… nhưng đừng để lộ cô ấy…” “Cô hãy yên tâm… Della, hãy gọi taxi và về ngủ đi. Cô Faulkener, tôi sẽ gọi điện cho cô sau một giờ nữa.” Ông đi tới tủ hốc tường, choàng áo khoác, đội mũ và tặng cô khách đang lo lắng một nụ cười trấn an làm vững lòng cô. “Cô đừng hành động gì cả, mọi việc sẽ trôi chảy. Những gã ấy có một sòng bạc lén lút ở sát Golden Horn. Tôi đã đi cùng trung úy Tragg của đội hình sự. Gã gác cổng quá nhiệt tình và Tragg đã đặt hắn trở lại đúng chỗ. Magard đã được báo trước khi chúng tôi ra về. Hiện nay hắn sắp dùng đủ mọi cách để giải thích…” Mildreth đứng dậy: “Tôi cảm thấy mình sống lại. Câu chuyện này đã giáng cho tôi một đòn chết người. “ https://thuviensach.vn Chương 5 Từ đường lớn đi Lilac Canyon, có rất nhiều đường nhỏ dẫn đến những ngôi nhà nghỉ mát trên các ngọn đồi. Do đó, Mason lúng túng đôi chút khi tìm con đường tốt nhất. Song cuối cùng, ông đã tìm thấy đường Acorn Dreve, rẽ vào đó và theo lối đi ngoằn ngoèo, ông lên tới sườn núi, từ đấy nhìn xuống, ông thấy có những chấm sáng của vùng ngoại ô và những vệt sáng dài do các đường lớn tạo thành. Ông đi chậm lại để tìm số nhà, nhưng những ngôi nhà ở cách mặt đường khá xa và thường ẩn dưới những lùm cây. Bỗng ông chợt thấy đèn của một chiếc ô-tô đang đậu, rồi đèn của một chiếc khác đậu xa hơn một chút, rồi chiếc thứ ba nữa. Ở bên phải, trong một ngôi nhà nghỉ mát nhỏ, đèn sáng trưng. Ngoài hiên, các chấm đỏ lập lòe chứng tỏ có rất nhiều người đang hút thuốc. Qua khung cửa mở, ánh sáng hắt ra thành vệt dài và dễ thấy những người đàn ông đội mũ qua lại không ngớt. Sự náo nhiệt này khiến cho ta liên tưởng tới một cuộc vui chơi nào đó. Nhưng ở đây thiếu hẳn sự vui vẻ. Dưới ánh đèn pha ô-tô, Mason căng mắt đọc biển số của một trong những chiếc xe đó. Khi nhìn thấy một chữ ‘E’ nằm trong hình thoi - dấu hiệu của cảnh sát, ông đột ngột nhấn ga, vượt qua các xe vừa nhìn thấy. Qua đó vài trăm mét, con đường kết thúc bằng một vòng tròn lát đá, vừa đủ để quay xe. Quay trở lại, ông đến sắp xe mình bên cạnh các xe khác. Tắt đèn, tắt máy rồi cứ hai bậc cầu thang một, ông lên đến tận hiên nhà. Một trong những người đang ngồi đấy nhận ra ông, liền tiến lại gần nắm tay kéo ông ra một chỗ riêng và hỏi: “Này, ông Mason, thuật lại việc của ông như thế nào đây?” “Vụ việc gì?” “Vụ giết người chứ còn gì nữa, ông đã đóng vai trò gì? Ông có dấn thân vào không? Do ai?” “Tôi tin là ông còn biết nhiều hơn tôi.” https://thuviensach.vn “Ông không biết à?” “Không.” “Thế tạo sao ông lại đến đây?” “Tôi muốn gặp trung úy Tragg. Tôi định gặp ông ta ở văn phòng trung tâm, nhưng ở đó lại bảo tôi đến đây tìm. Có người bị giết à?” “Đúng thế, một viên đạn bắn vào lưng, cỡ ba hai.” “Người ta có biết ai bắn không?” “Không.” “Người bị bắn là ai?.” “Harvey J. Lynk.” “Lynk,” Mason lặp lại, “tôi chưa quan tâm tới người này. Ông ấy làm gì khi còn sống?” “Nhiều vụ kinh doanh lớn. Đấy là một trong những ông chủ của Golden Horn. Một quán rượu… có tầng trên.” “Một sòng bạc?” “Xúc xắc, pô khơ, bàn cò quay….” “Còn ở đây? Đây là cái gì vậy? Một tổ tình yêu à?” “Chẳng biết nữa.” “Ông vừa bảo đấy là một trong những người chủ hộp đêm… Vậy ai là người hùn vốn với anh ta?” “Clint Magard.” “Người ta đã báo cho ông ấy chưa?” Phóng viên cười: “Tất nhiên là rồi, và tất cả các tờ báo hàng ngày của thành phố đều đã cử người tới để moi ở ông ta một lời khai…” “Về chuyện ấy à?” “Chuyện đó tôi nghĩ là dễ ợt. Một người đàn bà đã dính vào. Người ta tìm thấy một chiếc túi du lịch, bột phấn ở trong tủ com-mốt và những mẩu thuốc lá vẫn cháy trong gạt tàn… Tragg đang làm việc ở đấy. Tôi nghĩ rằng, chúng ta sắp kéo ra từ vụ này một chuyện gây tai tiếng hết sức béo bở. Để bảo vệ danh dự của mình, một cô gái ngây thơ, tuyệt vời đã buộc phải cầm lấy súng ngắn. Lynk toan tóm lấy cô và một cuộc ẩu đả đã xảy ra. Cô bé https://thuviensach.vn trong trắng không nhớ rằng mình đã bắn. Cô chỉ nghe một tiếng nổ và thấy Lynk ngã ngửa. Sửng sốt cô vứt súng và chạy trốn không dám kêu cứu. Ồ, chỉ cần thêm chút nữa là tôi đã cung cấp cho ông lời biện hộ làm sẵn. Vì chắc rằng ông sẽ làm thầy cãi cho cô ấy và sẽ nhận được mười ngàn đô-la về những điều mà tôi vừa cấp không cho ông…” Mason bật cười: “Này, nếu Tragg bận như vậy, thì tôi không quấy rầy ông ta nữa. Tôi sẽ gặp vào dịp khác.” “Ông có muốn tôi nói với ông ấy rằng ông đã ở đây không?” “Không, đừng nói gì cả. Lúc này tôi đang vờn nhau với ông ta… Và tôi không muốn giơ tay ra… Tôi thích chơi tay trên, nên ông ta không biết tôi đến tìm thì càng hay.” “Ông muốn làm cho ông ấy ngạc nhiên sao?” “Có thể.” “Thế ông không thể nói gì với chúng tôi sao?” “Không.” “Còn chuyện ông muốn gặp Tragg?” “Không có gì bổ ích cho ông cả.” “Ông ấy có biết ông quan tâm đến vụ này không?” “Tôi cũng không biết là có vụ này. Trong đời mình tôi chưa bao giờ gặp Lynk và không ngờ ông ta đã bị giết. Chào ông!” Ông đi tới cầu thang. Một cái bóng hiện trên khung cửa và Mason nghe thấy giọng Tragg: “Người chụp ảnh ở đâu nhỉ? Tôi muốn có một tấm ảnh của…” Nhận ra Mason ông ta liền dừng lại. “Này ông,” ông ta kêu lên. “Ông làm cái quái gì ở đâu thế?” “Ông ra chỗ xe tôi đậu đi,” Mason đề nghị… “Không tôi bận quá. Ông nói ở đây thôi.” Mason giơ ngón tay cái về phía đám phóng viên được đánh dấu bằng những đốm thuốc cháy đỏ. “Có lẽ ông có lý,” Tragg vừa nói vừa đi xuống. Khi đến gần xe Mason, ông ta hỏi: https://thuviensach.vn “Tại sao ông muốn gặp Lynk?” Mason nở một nụ cười hối tiếc. “Tôi sẽ nói tất cả với ông. Tôi hy vọng đi trước ông, nhưng ông đã thắng…” “Đi trước tôi?” “Đúng. Tôi muốn biết nhiều hơn về Esther Dilmeyer và những quan hệ của cô ta: gia đình, thư từ v.v…” “Ông nghĩ rằng Lynk sẽ nói tất cả những điều đó cho ông sao?” “Tôi hy vọng như thế.” “Tại sao ông không hỏi Magard. Ông ta ở tại văn phòng của mình, đúng chỗ hơn Lynk…” “Tôi định gặp cả hai người.” Tragg nhìn ông, vẻ ngẫm nghĩ: “Holcomb luôn luôn quả quyết rằng ông hay chơi xấu, Mason ạ. Tôi nghĩ rằng anh ta đã sai lầm. Anh ta ở một phía, ông ở phía khác và đấy là một cuộc chiến tranh ác liệt. Chỉ có điều là ông đi nhanh hơn anh ấy. Tay ông thường nhanh hơn mắt… con mắt của Holcomb, tất nhiên… Nhưng bây giờ tôi hiểu rất rõ tình cảm của Holcomb đối với ông. Ông không giúp cho công việc của chúng tôi được dễ dàng.” “Tất nhiên.” “Tại sao?” “Tôi cần bảo vệ khách hàng của mình…” “Chà… Hãy nói về những khách của chúng ta, về cô khách hàng của chúng ta… Cô ấy đã kể cho ông những gì khi đến?…” “Cô ta đến đâu?” “Văn phòng của ông. Không phải ông đã có cuộc hẹn gặp lúc một giờ sao?” “À, phải!” Mason nói, làm như ông vừa hiểu đúng rằng Tragg muốn ám chỉ việc gì. “Đấy là một vụ không quan trọng. Tôi nghĩ rằng cô ấy thấy không có gì bất tiện nếu tôi thuật lại vụ ấy với ông, nhưng sự bí mật nghề nghiệp…” “Cuộc hẹn vào một giờ à?” https://thuviensach.vn “Đúng thế.” “Chúng ta hãy cho rằng, việc đó làm mất của ông từ hai mươi đến hai mươi lăm phút…” Ông ta nhìn đồng hồ… “Ông đã làm nhanh quá mức để đến đây… Ông không mất lấy một phút… làm thế nào mà ông có địa chỉ? Làm thế nào mà ông biết Lynk đã bị giết?” “Một nhà báo đã nói với tôi. Còn ông, sao ông biết?” “Văn phòng trung tâm báo cho tôi.” “Nhưng ông có biết vụ giết người đã được phát hiện như thế nào không?” “Không, một người nào đó đã gọi cho văn phòng trung tâm.” “Đàn ông hay đàn bà?” “Đàn bà. Người này khẳng định mình đang gọi điện từ nhà nghỉ mát và có một kẻ lảng vảng bên ngoài.” “Tại sao lại ‘khẳng định’?” Mason hỏi. “Chắc đấy là cô bạn cờ bạc của Lynk và có một người lảng vảng…” “Lynk đã chết từ lâu, trước cú điện thoại…” Tragg đáp lại cụt lủn. “Ông biết gì về việc đó?” “Đấy không phải là tôi biết, mà là thầy thuốc. Máu đông tụ, xác chết cứng đờ và các việc khác tương tự. Bác sĩ xác định giờ chết vào nửa đêm và chắc không nhầm lẫn bao nhiêu. Khá may mắn là chúng tôi đã đến đúng lúc. Ngày mai mới có thể xác định được là đã chết vào khoảng nào giữa 22 giờ và 1 giờ sáng.” “Ông có tin gì mới về cô Dilmeyer không?” “Không. Tôi tin rằng cô ấy sẽ thoát nạn. Còn ông, thực sự ông không biết chút gì về tình trạng sức khỏe của Lynk sao?” “Nếu tôi biết, ông tin rằng tôi vẫn đến đây sao? Để khám phá một xác chết? Không, cám ơn, tôi đã có phần rồi…” Tragg quan sát luật sư, rồi gãi tóc về phía trên tai trái. “Ông tiếp cô khách hàng rồi chạy ào đến đây… chắc người ta nghĩ rằng Lynk phải làm chứng như Esther Dilmeyer và đã có một cuộc săn đuổi tất https://thuviensach.vn cả những ai chứng kiến… Người ta nói rằng có kẻ nào đó muốn làm ông thua trong vụ kiện này…” “Nếu ông tìm thấy mối liên hệ nào giữa cái chết của Lynk với vụ Dilmeyer thì cho biết ngay nhé, được không?” “Ông còn dám cả gan…” “Một phép thử không tốn kém thôi,” Mason thong dong nói. “Tạm biệt…” “Tất nhiên!” Tragg thốt lên giận dữ. Mason buộc phải khởi động không vội vàng và chỉ tăng tốc khi đã cách nhà nghỉ mát đúng một ki lô mét. Trên đường lớn, ông dừng lại trước một hàng ăn mở cửa suốt đêm và vào đấy gọi bác sĩ Willmont ở bệnh viện Hastings Memorial. “Mason đang cầm máy đây, bác sĩ, Esther Dilmeyer có gì mới không?” “Cô ấy đã qua khỏi.” “Có phải các thỏi sô-cô-la đã thực sự bị tẩm độc không?” “Đúng.” “Loại thuốc gì?” “Một thứ thuốc ngủ bacbituric, xét về triệu chứng và qua phân tích có lẽ là vêrônan. Vị của sô-cô-la đã át vị thuốc, hơi đắng. Đấy là một loại thuốc ngủ nhưng giữa liều lượng làm thuốc và liều lượng gây chết có một khoảng cách lớn. Liều lượng gây ngủ là năm đến mười grain(4). Đã có những người chết vì uống sáu mươi grain nhưng có một người đã hồi phục sau khi uống tới ba trăm grain… Chúng tôi chưa phân tích hết các thỏi sô-cô-la, nhưng hình như mỗi thỏi chứa từ năm đến bảy grain. Cô ấy đã ăn khá từ từ để tạo khoảng cách giữa mười grain đầu và số còn lại. Vì vậy cô ta đã thấy hiệu quả của thuốc trước khi ngốn hết một liều gây chết.” “Ông có chắc việc ấy đã xảy ra như thế không?” “Tôi tin là như vậy sau khi xem xét các thỏi sô-cô-la và tình trạng người bệnh. Cô ấy có bộ mặt sung huyết, thở chậm, không có một phản xạ nào, con ngươi dãn ra và bị sốt. Tôi thề rằng cô ấy đã uống vêrônan, theo liều https://thuviensach.vn lượng năm grain một thỏi tổng cộng lại là năm mươi grain. Cô ấy toàn gặp may mắn và sẽ bình phục.” “Được,” Mason nói. “Ông hãy quan tâm thường xuyên để chạy chữa cho cô ta tốt nhất. Cần trông coi đặc biệt cả ngày lẫn đêm và phải chú ý đến thức ăn của cô ấy. Tôi muốn được đảm bảo rằng người ta sẽ không tuồn thuốc độc cho cô ấy nữa…” “Đồng ý.” Bác sĩ Willmont trả lời cụt lủn. “Bao giờ thì cô ấy tỉnh lại?” “Không trước một khoảng thời gian khá dài đâu, chúng tôi đã rửa dạ dày và chọc tủy sống, nhưng sẽ rất khinh suất nếu người ta xô đẩy cô ta…” “Hãy báo cho tôi biết khi nào cô ấy tỉnh và hãy phòng ngừa mọi chuyện để không xảy ra việc gì với cô ấy.” “Ông có nghĩ rằng cô ấy có thể bị một rủi ro đe dọa không?” “Tôi đang tự hỏi điều đó. Cô ấy phải đến chỗ tôi cung cấp tình hình. Tôi không biết điều mà cô ấy biết và rõ ràng là một kẻ nào đó không thích tôi biết việc đó.” “Ông sẽ biết việc đó trong hai mươi bốn giờ nữa.” “Dù sao,” Mason nói, “có lẽ người ta không muốn giết mà chỉ ngăn cô ấy nói trong hai mươi bốn giờ. Nói cách khác, sau hai mươi bốn giờ, cô ấy sẽ chẳng có ích gì cho tôi nữa.” “Dù sao, cũng sẽ không xảy ra việc gì đối với cô ấy nữa đâu,” Willmont hứa, “sẽ không ai được vào thăm nếu không được phép của tôi, và có ba cô y tá trực ở đầu giường cô ta… cả ba đều tóc hung… Đó là điều tôi muốn nói với ông…” “Thế là đủ rồi, bác sĩ ạ! Tôi phó thác cho ông đấy.” Ông bỏ máy và phóng nhanh đến chỗ Mildreth ở Whiteley Pines Drive, ở đây cũng vậy, một ngọn đồi sừng sững nhìn xuống thành phố. Ngôi nhà nằm trên sườn dưới, một tầng nhìn ra đường cái và ba tầng phía sau. Mason kín đáo gõ cửa. Mildreth mở ngay và hỏi: “Tình hình ra sao rồi?” “Cô ấy sẽ khỏi… Cô nói đi, cô nắm vững tình hình, từ đó…” https://thuviensach.vn “Vâng,” cô gái cười thoải mái. “Tôi đã mua cái nhà này cách đây sáu tháng, khi Carla bị ốm. Tôi muốn ở gần chị ấy.” “Bà ấy ở đây sao?” “Đường Chervis, xa hơn đây một chút, sau bức tường chắn bởi ngọn đồi. Đi bộ mất độ năm phút… ông hãy nói cho tôi biết tại sao người ta đầu độc Esther Dilmeyer đi: có phải đây thực sự là một vụ đầu độc hay chỉ do uống thuốc ngủ quá liều?” “Không, đấy đúng là thuốc độc… Trong các thỏi sô-cô-la…” Họ ở trong phòng khách. Mildreth lại gần tấm lưới sắt của một cái lò sưởi lồng khít vào sàn nhà. “Mời ông ngồi xuống… Tôi bị cóng…” Ông ngồi xuống ghế bành và nhìn cô đứng trước lưới sắt, hơi nóng làm váy cô khẽ lay động. “Cô bị cảm lạnh hay sao?” “Chắc thế. Tôi mệt, nhưng không hề gì. Ông hãy kể cho tôi nghe đi, những tin tức đều xấu cả phải không?” “Ai nói với cô như vậy?” “Nếu tốt thì ông đã nói rồi. Ông có muốn uống chút gì không?” “Vâng, một ly nhỏ…” Cô mở tủ ly trong phòng khách, lấy ra một chai whisky Scotland, nước đá vụn và một cái xi phông. “Này. Lynk đã nói gì? Ông ta chưa giao lại các cổ phần cho Peavis phải không?” “Tôi không biết.” “Ông ấy không muốn nói với ông việc đó hay sao?” “Ông ấy không thể… ông ấy không thể nói được…” “Ông ấy say rượu à?” Lúc rót whisky, cô run đến nỗi cổ chai va lách cách vào miệng cốc. Mason chờ cô rót xong vò cầm lấy xi phông, lúc đó ông mới nói thong thả từng tiếng một: “Lynk đã bị giết chết vào nửa đêm.” https://thuviensach.vn Thoạt tiên, hình như những từ đó không có chút ý nghĩa nào đối với cô gái. Cô tiếp tục rót nước ga. Rồi, đột nhiên, cô giật này mình, ấn cần xi phông xuống làm rượu tràn khỏi cốc. “Cái gì… Tôi nghe đúng đấy chứ? Chết à?” “Bị giết.” “Vào nửa đêm?” “Đúng.” “Ai… ai đã giết ông ấy.” “Người ta chưa biết. Một viên đạn vào lưng, cỡ ba mươi hai.” Cô đặt xi phông xuống và đưa cốc rượu cho ông. “Dù sao đi nữa, tôi cũng có một cớ ngoại phạm,” cô nói với một nụ cười bực dọc. “Cớ ngoại phạm gì?” “Ông hỏi nghiêm túc đấy chứ?” “Không phải cô sao?” “Không.” “Vậy thì nghiêm túc mà nói, cô đã ở đâu lúc nửa đêm?” “Vâng, tôi…. chúng ta hãy thử xem, đấy là một điều ngu ngốc: Lynk đã chết trước lúc tôi thu hồi cổ phần của mình. Đó là điều xấu đối với tôi.” Cô dừng lại trước tủ ly và lấy ra một chai cô nhắc. “Whisky Scotland rất tốt đối với một dạ hội thượng lưu… nhưng tôi rét và chuyện đó đã cho tôi một bài học khá đau, tôi uống cốc cô-nhắc vậy. Ông có thích dùng không?” “Không, và tôi không khuyên cô dùng rượu ấy…” Cô gái tự phục vụ… Cô xoay mình và nhìn chòng chọc vào ông: “Ông không khuyên tôi dùng rượu này sao?” “Không.” “Tại sao?” “Vì nếu cô uống cô-nhắc và sau đó là whisky Scotland thì khoảng hai mươi phút nữa cô sẽ lơ mơ và nghĩ rằng có thể tự cho phép mình làm những việc…” “Ông muốn nói cái quái gì thế?” https://thuviensach.vn “Cái áo khoác lông thú mà cô mặc lúc đến văn phòng tôi ở đâu?” “Nhưng… Trong tủ hốc tường.” “Chỗ kia à? Ở lối vào?” “Vâng.” Mason đặt cốc xuống, đứng dậy và tiến lại phía lối ra vào. Ông mở tủ và lấy ra chiếc áo khoác lông cáo xám mà cô gái đã mặc lúc tới gặp ông. Đột nhiên cô xông tới: “Không được, không được! Để yên nó đấy! Ông không có quyền…” Mason thò tay vào túi phải áo khoác và lấy ra một khẩu súng ngắn cỡ ba mươi hai. “Khi cô đến văn phòng, tôi thấy hình như cái túi này có một cái bướu khá buồn cười.” Mildreth sững sờ. Mason mở súng ra và thấy thiếu một viên đạn. Ông ngửi nòng súng, treo áo vào tủ, đóng cẩn thận cửa tủ lại rồi trở lại ghế bành và ngồi xuống. Sau khi đặt súng ngắn lên một chiếc ghế kê chân, ông cầm lại cốc rượu. “Chúc sức khỏe cô,” ông nói với Mildreth. Mắt theo dõi ông không rời, cô đi lấy chai whisky Scotland rồi trở về trước lưới sắt lò sưởi. “Tôi có thể uống thứ này không?” “Tất nhiên, rượu này có lợi cho cô. Nhưng chớ uống quá nhiều.” Cô uống một hơi nửa cốc, vẫn không ngừng nhìn ông bằng cặp mắt mở to sợ hãi. “Thời tiết khá lạnh so với mùa,” Mason nói. “Trong những ngày nóng và khô, nói chung gió sa mạc sẽ làm mát ban đêm… Nhưng cái áo khoác của cô sẽ giữ cho cô ấm.” “Tôi rét lắm, lúc này tôi đang rét run lên đây.” “Whisky sẽ làm cô hồi sức. Cô có khẩu súng ngắn này từ bao giờ?” “Hai năm rồi.” “Cô có giấy phép không?” “Có.” “Cô đã mua súng ở đây, trong thành phố?” https://thuviensach.vn “Vâng.” “Cô có biết rằng những chuyên gia đường đạn có thể suy diễn những gì khi xem xét một vết đạn không? Mỗi viên đạn bắn đi từ một khẩu súng ngắn đều có dấu vết riêng, không lẫn vào đâu được và chỉ có khẩu súng ngắn đó mới có thể bắn nó đi.” “Ông nói điều đó với tư cách là luật sư của tôi à?” “Tôi không phải là luật sư của cô.” “Nhưng tôi tin…” Ông lắc đầu: “Không phải về vụ này.” “Tại sao?” “Tôi không biết nhiều về vụ đó. Bộ óc của tôi không phải để bán như một chiếc ô-tô. Cô có thể mua một chiếc xe bọc thép và dùng nó để cướp nhà băng nhưng cô không thể mua kiến thức luật pháp của tôi để dùng nó trong việc phạm tội giết người…” “Ông nói nghiêm túc đấy chứ? Ông nghĩ rằng tôi giết ông ta à?” “Tôi không biết gì về vụ đó cả. Nếu như chính cô làm việc đó thì có lẽ là trong tình trạng tự vệ chính đáng. Điều muốn nói là tôi sẽ không đại diện cho cô nếu không biết tất cả mọi việc.” “Ông muốn nói rằng…” Mason nhìn đồng hồ và nói với vẻ sốt ruột. “Tôi muốn nói rằng, cảnh sát sẽ đến đây ngay bây giờ và nếu phải làm cố vấn cho cô thì tôi cần phải biết tất cả trước. Tôi cũng muốn nói thêm rằng những điểm yếu trong câu chuyện của cô, nếu có, nhắc lại cho tôi biết sẽ không có hại gì. Bây giờ cô nói đi…” “Tôi không muốn ông đại diện cho tôi…” “Không à?” “Tôi muốn ông đại diện cho Carlotta, chị tôi.” “Bà ấy có quan hệ gì trong vụ này?” “Thưa ông,” Mildreth nói sau một lúc im lặng, “nếu ông là luật sư của Carlotta và tôi kể cho ông tất cả, thì người ta không thể buộc ông nói ra, phải không ạ?” https://thuviensach.vn “Điều cô nói với tôi sẽ không đi xa hơn.” “Nhưng có hợp pháp không?” “Bỏ tính hợp pháp đi! Để có thể hành động, tôi cần phải biết đấy là vấn đề gì?” “Vâng, rất đơn giản thôi… Tối hôm đó, tôi đến thăm Bob, tôi đã kể cho anh ta nghe chuyện viếng thăm của Peavis và nói rằng tôi cần các cổ phần trong buổi sáng. Bob đã không đưa cho tôi các cổ phần với những lý do dở đến nỗi khiến tôi phải nghi ngờ. Có lẽ Carlotta đã nghe chúng tôi nói từ phía trên cầu thang…” “Cô tiếp tục đi và nhanh lên…” “Vâng. Bob phải để cổ phần ở nơi bảo đảm. Anh ta phải lấy chúng về để có thể ít nhất là giơ cho tôi xem. Nói tóm lại, tôi nghĩ rằng anh ta đã đến chỗ Lynk…” “Cô nghĩ gì thì không quan trọng. Cô đã làm gì?” “Tôi trở về gặp Bob.” “Ông ấy đã nói gì với cô?” “Không có gì cả. Anh ấy không ở đấy.” “Còn chị cô?” “Cũng không.” “Có lẽ họ cùng ra ngoài chăng?” “Không, ô-tô của Carlotta không có ở đấy và chị ấy đã tự lái xe chứ chẳng ai khác.” “Cứ cho rằng Bob ở nhà Lynk đi, cô nghĩ rằng chị cô đi đâu?” “Tôi cho rằng chị ấy đã đi theo chồng.” “Bob đã giết Lynk phải không?” “Tôi tin rằng Carla… Tôi không biết…” “Còn khẩu súng ngắn? Cô lấy nó ở đâu?” “Ở nhà họ, khi tôi đến đấy lần thứ hai. Tôi đã nhìn thấy nó ở trên bàn trang điểm của Carla.” “Tôi cho rằng đấy là súng ngắn của cô.” “Đúng, nhưng tôi đã cho Carla mượn cách đây hai tháng. Chị tôi thường ở nhà một mình và tôi muốn chị ấy có một thứ vũ khí.” https://thuviensach.vn “Bob có hay ra ngoài không?” “Không thể đòi hỏi anh ta từ bỏ tất cả, vì lý do vợ ốm. Không ai chờ đợi điều đó cả… nhưng tôi tin rằng…” “Khi cô đến lần đầu, khẩu súng ngắn có để trên bàn trang điểm không?” “Không… và ở lần thứ hai, tôi nhận thấy một số đồ riêng của Carla đã biến mất… Một vài bộ quần áo và thuốc men…” “Theo cô, việc gì đã xảy ra?” “Tôi nghĩ rằng chị ấy đã theo Bob đến nhà Lynk. Bob đã mang súng ngắn của tôi đi và anh ta đã giết Lynk, Carla biết việc đó. Trời ơi! Tôi ao ước được biết chị tôi đang ở đâu trong lúc này! Tôi điên lên vì lo lắng! Đứng dậy và lái xe đã là điều rất không hay với chị ấy rồi… Nhưng ông hãy tưởng tượng cơn choáng mà chị tôi phải chịu đựng khi phát hiện sự thật về Bob và vụ giết người… Thật khủng khiếp!” “Cô có nghĩ rằng chị cô đã trở về nhà không?” “Có.” “Khoảng khi nào?” “Tôi không biết. Tôi ở đó lúc một giờ kém hai mươi. Mất năm phút để tìm, nên tôi lái xe đi vào lúc một giờ kém mười lăm và vì vậy, đã tới văn phòng ông chậm. Ông đã nói với tôi rằng Esther Dilmeyer bị uống thuốc ngủ… Ông đã đi gặp Lynk… cho nên tôi tin chắc rằng mọi việc sẽ được thu xếp ổn thỏa…” “Nhưng trước khi tôi đến nhà nghỉ mát, cô đã nghĩ rằng Lynk chết rồi hay sao?” “Tôi không biết việc đó… Tôi chỉ biết rằng người ta đã dùng súng ngắn.” “Vì sao?” “Tôi đã xem xét khẩu súng và thấy thiếu một viên đạn.” “Nếu thế chắc cô đã để lại dấu vết trên súng?” “Chắc chắn là có.” “Và cô đã nhét khẩu súng vào túi áo khoác phải không?” “Vâng.” https://thuviensach.vn “Được… Nói tóm lại, cô cho rằng Bob đã giết Lynk và Carlotta biết việc đó nên bà ấy đã trở về nhà lấy quần áo, thuốc men và ra đi…” “Đúng.” “Theo cô, Bob có trở về cùng với bà ấy không?” “Không, anh ta chắc phải chuồn ngay. Bob không đủ can đảm để đứng trước một tình huống như vậy. Anh ta phải bắn và chạy trốn.” “Như vậy, nếu theo lập luận của cô đến cùng, thì sau khi Bob giết Lynk, chị cô đã lấy vũ khí gây tội ác…” Mildreth cắn môi và ngoảnh đi để tránh ánh mắt của Mason. Ông nhấn mạnh một cách cụt ngủn: “Đúng thế, có phải không?” “Tôi… tôi cho là…” “Như vậy không lôgíc, cô biết điều đó…” “Thế nào thì lôgíc?” “Tôi không biết, nhưng tôi muốn biết tôi đang ở vị trí nào, cô muốn tôi đại diện cho chị cô phải không?” “Đúng thế!” “Không phải cho cô?” “Tôi có thể tự lo cho mình.” “Cô đừng chắc chắn đến như thế… Vũ khí giết người là của cô và nó đầy dấu vết của cô.” “Nhưng tôi rất khỏe. Họ có thể tra hỏi tôi nhưng điều đó không hại tới tôi. Vả chăng họ sẽ không chứng minh được gì cả.” “Cô ở đâu vào lúc nửa đêm?” “Ở cửa hàng, trong văn phòng của tôi. Tôi đang thử tính xem có thể thu gom được bao nhiêu tiền nếu buộc phải mua lại các cổ phần.” “Cô muốn tôi đại diện cho chị cô?” “Tôi mời ông!” “Không ai quan tâm tới việc bà ấy đã ra đi. Nếu chồng bà ấy giết Lynk thì bà ấy cũng không có lợi gì trong việc đó cả.” “Ông không hiểu… Ông không biết chị tôi đang ở trong tình trạng nào. Nếu cảnh sát và các nhà báo bắt đầu quấy rầy chị ấy thì điều đó sẽ hủy hoại https://thuviensach.vn tất cả hiệu quả của việc chữa bệnh. Chị tôi sẽ chết hoặc trở nên ốm yếu, đến nỗi không còn hy vọng bình phục được.” “Ai sẽ trả tiền để tôi đại diện cho bà ấy?” “Tôi.” “Nếu nhận, tôi chỉ đại diện cho một mình bà ấy thôi.” “Tất nhiên.” “Quyền lợi của bà ấy sẽ là trên hết…” “Đấy là điều tôi muốn.” “Nếu quyền lợi của cô cản trở, tôi sẽ xem cô như một đối thủ…” “Tôi đã tính đến điều đó.” Mason suy nghĩ rồi hỏi đột ngột: “Cô đã bao giờ nghe nói đến việc thử nghiệm bằng paraphin chưa?” “Chưa. Đấy là cái gì?” “Một biện pháp tìm xem ai vừa sử dụng súng…” “Paraphin đóng vai trò gì trong đó?” “Khi người ta dùng một vũ khí, những mảng thuốc súng sẽ ăn sâu vào da bàn tay. Không thể trông thấy chúng được nhưng phòng Khoa học Điều tra hình sự đã áp dụng một kỹ thuật để làm chúng xuất hiện… Người ta để vào bàn tay người bị tình nghi paraphin nấu chảy và tăng cường thêm cho nó một lớp bông mỏng rồi phủ sáp lên. Người ta sẽ lấy ra khi nó cứng lại. Thuốc súng đã ăn sâu vào bàn tay sẽ dính vào paraphin. Người ta đổ lên trên đó một hóa chất. Hóa chất này sẽ phản ứng với các nitrát của thuốc súng và làm cho các hạt thuốc có thể thấy được bằng mắt trần.” “Tôi hiểu,” Mildreth nói với một giọng yếu hơn. “Nếu Carlotta không dùng súng ngắn, tốt nhất là bà ấy nên đến tìm cảnh sát ngay bây giờ. Họ có thể làm một thử nghiệm trước khi nó trở nên quá muộn, và điều đó sẽ chứng minh bà ấy vô tội.” “Nhưng… nếu chị ấy đã dùng súng?” “Lúc đó sau cuộc thí nghiệm bằng paraphin và trước khi có bản báo cáo của chuyên gia đường đạn bà ta sẽ lên đường vào nhà tù ở Saint-Quentin, và việc Lynk nhận một viên đạn ở lưng sẽ không cho phép tôi biện hộ là việc tự vệ chính đáng…” https://thuviensach.vn Mildreth đi từ từ qua gian phòng, đến chiếc ghế kê chân mà Mason để khẩu súng ngắn trên đó… “Tôi sẽ không để lại dấu vết ở đây,” cô nói. “Đúng thế!” “Chúng ta có thể chùi đi không?” “Tôi không thể…” Cô lấy khẩu súng, rút khăn mùi xoa từ túi ra và xát mạnh vào vũ khí. Rất bình tĩnh, Mason vừa nhìn cô làm vừa nhấp nháp whisky Scotland. “Coi chừng,” Đột nhiên ông nói. “Cô đừng để ngón tay trên cò súng.” Ngay lúc đó, một tiếng còi rú lên, rồi rên rỉ ở rất gần và một chiếc ô-tô dừng lại trước cửa. “Tôi không tin rằng mình đã đi được nhiều,” Mason nói và khẳng định rằng trung úy Arthur Tragg của Đội hình sự vừa đến…. “Thấy khẩu súng sạch tất cả mọi dấu vết, chắc ông ta sẽ…” “Coi chừng!” Mildreth thét lên. Mason đứng bật khỏi ghế bành lao vào nắm lấy cổ tay cô gái… nhưng đã muộn. Một phát súng nổ, viên đạn xuyên qua cửa sổ và mảnh kính vụn văng ra rào rào trên nền xi-măng trước cổng. Sự im lặng tiếp đó bị xé tan bởi một hồi chuông như ra lệnh, kèm theo những cú đấm mạnh vào cánh cửa. Rồi nghe thấy giọng Tragg: “Cảnh sát đây! Mở ra, nếu không tôi sẽ phá cửa!” “Bây giờ, xin để cô đóng kịch,” Mason bình tĩnh nói với Mildreth và trở về ghế bành, ông cầm lại cốc rượu và châm một điếu thuốc mới. Mildreth đứng yên, đôi mắt chăm chú nhìn khẩu súng. “Trời ơi! Tôi không nghĩ rằng nó cướp cò… Cái khăn mùi xoa kẹt vào búa kim hỏa và đã đẩy nó ra. Tôi đặt ngón tay vào cò và…” Cô gái cúi xuống giấu khẩu súng dưới tràng kỷ đặt ở góc phòng. “Tốt hơn là cô hãy mở cửa cho trung úy Tragg,” Mason nói. “Ông ấy đang sẵn sàng đập vỡ cửa kính đấy.” “Tss… Tss…” Mason gầm lên. “Trung úy Tragg sẽ không thích điều đó…” Cô gái chạy đến lối vào, mở cửa và hỏi: https://thuviensach.vn “Cái gì vậy?” “Ai đã bắn?” Tragg vừa hỏi vừa đi vào. “Có phải ô-tô của Mason ngoài kia không? Ông ta có ở đây không?” “Vâng, ông ta có ở đây…” “Ai đã bắn…?” “Người ta đã bắn à?” “Cô không nghe thấy tiếng nổ sao?” “Tôi nghe thấy một cái gì như là tiếng máy nổ…” Tragg tỏ vẻ chán ngán và đi vào phòng khách. “Chào ông Mason. Thời gian này ông đi lại nhiều quá…” “Những cuộc đi xa tạo ra sự trẻ trung, trung úy ạ… vì ông nghi ngờ, tôi xin giới thiệu đây là cô Faulkner, ông sẽ biết ngay rằng cô ấy có một sở thích hoàn hảo về whisky Scotland. Và tôi thông báo với ông rằng tôi không phải là luật sư của cô ấy…” Tragg đứng nhìn chòng chọc vào mặt ông: “Ông không phải là luật sư của cô ấy sao?” “Không.” “Vậy thì ông làm gì ở đây?” “Tôi đến thăm và nếm, whisky ngon…” “Cô đã bắn phải không?” “Không.” Rất nhanh, Tragg đảo mắt khấp phòng và khi nhìn thấy một cái lỗ trên cửa kính, liền tiến lại gần để xem xét. “Lạy Chúa,” Mildreth thốt lên, “có một lỗ đạn trên cửa kính. Nghĩa là người ta đã bắn à? Có kẻ muốn giết tôi, ông Mason.” “Xuyên qua cửa sổ ư?” Tragg hỏi. “Vâng.” “Cô không nghe thấy gì hả?” “Tôi nghe thấy tiếng xe của ông, ít ra, đấy cũng là xe của ông. Và tôi nghe thấy một tràng tiếng nổ. Tôi không tưởng tượng được rằng đấy là một phát súng…” “Tôi hiểu,” Tragg bình tĩnh nói. “Ai đó đã bắn cô từ ở phía ngoài.” https://thuviensach.vn “Chắc chắn như vậy.” “Chúng ta hãy xem xem… Có một lỗ thủng trên rèm và một lỗ khác ở cửa kính. Điều đó cho chúng ta thấy đường đi của viên đạn. Hãy theo đường bắn này. Đẩy rèm ra cô có thể thấy xe tôi ở sát vỉa hè. Đường bắn đi qua đúng phía trước…” “Đúng thế.” “Nếu vậy, người bắn phải đứng ngay trước mũi xe tôi, trên những cái cà kheo cao có lẽ tới mười lăm piê(5).” “Không phải ông bắn à?” Mildreth hỏi. Tragg phớt lờ câu hỏi. “Nếu có kinh nghiệm về đường đạn như tôi, cô có thể xác định được hướng đạn đi qua cửa kính. Hơn nữa tôi ngửi thấy mùi thuốc súng ở đây… Tôi sự sẽ phải lục soát căn phòng này cô Faulkner ạ.” “Tôi cấm ông làm việc đó.” “Tôi vẫn cứ làm.” “Ông ấy không được phép nếu chưa có lệnh, phải không ông Mason?” “Mason không phải là luật sư của cô,” Tragg nói. “Ông ấy vẫn có thể nói với tôi điều đó.” Mason uống một hớp whisky, bình thản rít thuốc lá, ngồi lặng thinh. “Nghe đây cô Faulkner,” Tragg nói, “chúng ta hãy thôi các trò dùng mưu nọ chước kia để lừa gạt đi và hãy bắt tay vào việc. Nếu cô nói với tôi là ai đã bắn và khẩu súng hiện ở đâu thì tôi sẽ không dẫn cô về văn phòng trung tâm và sẽ không cho lục soát cô cũng như nhà cô. Nào… cô phải ở chỗ này khi nghe thấy tiếng xe của tôi… Cô đã bắn lúc tôi dừng xe. Và khi tôi gõ cửa, phản ứng tự nhiên của cô là giấu khẩu súng ngắn xuống dưới đệm tràng kỷ.” Ông ta lặng lẽ đi tới chiếc tràng kỷ và bắt đầu nhấc đệm lên. “Ông không có quyền,” Mildreth vừa kêu lên vừa nắm lấy cánh tay ông ta. Tragg gỡ ra và đẩy cô gái lùi lại. https://thuviensach.vn “Nếu cô còn tiếp tục thì sau hai mươi phút nữa, cảnh sát sẽ đến đây chật ních.” “Nhưng ông không thể! Ông… Ô…” Tragg quỳ xuống, cúi thấp đầu tận sàn nhà, nhìn dưới tràng kỷ và thốt lên một tiếng reo mừng thỏa mãn. Cùng lúc đó, Mason nghe tiếng rồ của một chiếc xe đang leo dốc con đường tắt. Ông cẩn thận tắt điếu thuốc, vươn vai ngáp dài và nói: “Ồ, nếu trung úy tha lỗi cho tôi…” “Trung úy không tha lỗi cho ông,” Tragg đáp lại và đưa tay trái xuống dưới tràng kỷ. “Điều đó có nghĩa là ông sẽ giữ tôi lại phải không?” “Điều đó có nghĩa là tôi sẽ nghe lời khai của ông về tất cả việc này trước khi ông đi bất kỳ đâu.” Chiếc xe đang lại gần. Mason nhận xét: “Trung sĩ Holcomb không thích tôi có mặt khi ông ấy muốn bắt một người bị nghi khai ra. Ông ấy thấy tôi luôn có một uy thế gây rối. Nói thực ra tôi có một thói buồn cười, tôi không thể không chỉ dẫn cho những người khác về quyền của họ và làm cho họ phải cảnh giác chống lại những cái bẫy mà cảnh sát giăng ra.” “Được,” Tragg càu nhàu. “Ông đã thắng. Hãy cút đi.” Mason hướng nụ cười về phía Mildreth để làm vững lòng cô. “Tạm biệt… Không dám làm phiền ông, tôi biết đường…” Khi ông đi từ phòng khách ra phòng ngoài, Tragg nói với Mildreth: “Chúng ta hãy nói một chút về khẩu súng ngắn này, cô Faulkner… Tại sao cô đã bắn?” “Đấy là một rủi ro.” Mason mở cửa ra vào. “Cô đã tình cờ gặp Mason và ông ấy định lấy khẩu súng của cô có phải không?” Mason nhẹ nhàng khép cửa lại và bước tới thềm. Sau xe của Tragg đã có một xe khác. Một người đàn bà từ xe bước xuống. Mason ra hiệu cho bà ta dừng lại và đi nhanh tới. https://thuviensach.vn “Có việc gì thế?” bà ta hỏi giọng kém vang. “Bà có phải là bà Lawley không?” Mason thì thầm. “Vâng. Tôi là chị của Mildreth Faulkner. Tôi có việc…” “Mời bà lên xe và quay trở lại theo đường cũ cho tới khi tôi đuổi kịp bà. Nhanh lên… và không ồn ào. Cảnh sát đang ở đây.” Bà ta giật nẩy mình. “Ông là Perry Mason, luật sư?” “Vâng. Em bà muốn tôi đại diện cho bà.” “Tôi? Tại sao? Trời ơi!” “Tôi không biết. Nhưng nếu bà không muốn chết dí ở văn phòng trung tâm trong khi họ tìm nguyên nhân, thì tốt nhất là bà hãy nổ máy…” Ông lên xe của mình, nổ máy và tăng ga tạo tiếng ồn lớn nhất để át tiếng ồn khởi động của Carlotta. Khi bà ta đã đi được một đoạn đường xa, ông liền đi theo gắng đuổi kịp bà ta và ra hiệu dừng lại. “Bà sắp về nhà sao?” “Nhưng… Tôi… ông xem…” “Đừng làm gì cả. Bà hãy đến khách sạn Clearmount và đăng ký vào sổ với tên bà Charles X. Dunkurk San Diego. Dunkurk D-U-N-K-U-R-K… Hãy lên ngay phòng của bà, nằm lên giường và ở đấy. Không ra ngoài với bất kỳ cớ gì, không đọc báo, không nghe radio. Đừng nhúc nhích trước khi tôi đến. Và tôi sẽ không đến trước ngày mai hoặc đúng hơn là tối nay, muộn…” “Tôi cần phải đợi ở đó?…” “Vâng. Tôi không muốn thu hút sự chú ý bằng việc đến vào lúc ba hoặc bốn giờ sáng.” “Ông không muốn giải thích cho tôi bây giờ?…” “Không. Tôi có những việc quan trọng hơn phải làm và tôi nhấn mạnh là bà phải được yên ổn.” “Nhưng… chồng tôi…” “Bà hãy quên ông ấy đi và đi nhanh tới Clearmount. Bà biết khách sạn ở đâu không?” “Có.” https://thuviensach.vn “Vậy thì đi đi. Trung úy Tragg không phải là một thằng ngốc. Lúc này, ông ấy được cổ vũ bằng việc tìm thấy em bà có một khẩu súng ngắn nhưng chỉ năm phút nữa, ông ấy sẽ biết rằng tôi đã gây nhiều tiếng ồn hơn cần có để lùi và quay một chiếc xe…” Không nói một lời Carlotta Lawley nổ máy lao về phía trước. https://thuviensach.vn Chương 6 Tragg chờ cho tiếng xe của Mason đi xa. Ông dõi theo cặp mắt Mildreth. Cô không hề bối rối, đứng thẳng người, vênh váo, cố lấy lại bình tĩnh. Sự kích thích quá độ đã làm mắt cô sáng lên, má ửng hồng. Tragg phải thừa nhận rằng đây là một cô gái xinh đẹp, quen được đàn ông chiều chuộng và… ông đã nhốt cô vào lồng. Bây giờ chỉ còn việc cài cửa lồng lại… Vì cô đang hoàn toàn nằm trong tay ông và không biết một cách khá ngây thơ sự rủi ro đang đe dọa mình khi có việc cần giải quyết với ông, điều đó khiến ông ngập ngừng chốc lát. Rồi nén sự cảm phục do lòng dũng cảm của cô gái gợi lên, ông đột ngột lên tiếng: “Cô Faulkner, tôi sẽ đặt cho cô hai câu hỏi. Tính chất những mối quan hệ tương lai của chúng ta tùy thuộc vào câu trả lời của cô. Nếu cô nói rõ sự thật, tôi nghĩ rằng tôi có thể giúp cô.” “Những câu hỏi gì?” cô hỏi, giọng khan và căng thẳng như tiếng lẹt xẹt của ra-đi-ô. “Trước hết có phải cô đã gửi kẹo sô-cô-la tẩm thuốc độc cho Esther Dilmeyer không?” “Không.” “Tiếp theo, có phải cô đã giết Harvey Lynk không?” “Không.” Ông tiến lại ghế bành và ngồi xuống một cách thoải mái. “Rất tốt. Tôi tin lời cô. Nếu cô đã giết Lynk hoặc gửi kẹo sô-cô-la, tôi sẽ là người đầu tiên khuyên cô không trả lời và tin vào những quyền hợp hiến của cô…” Giọng Mildreth trở nên khinh khỉnh: “Nói cách khác, nếu tôi thừa nhận, ông sẽ cao thượng và độ lượng.” Ông mỉm cười. https://thuviensach.vn “Tôi không chờ đợi một sự thừa nhận… ít nhất, không phải là thừa nhận trực tiếp. Nhưng nếu cô phạm tội tôi sẽ nhận thấy điều đó trong thái độ của cô.” “Nói tóm lại, khi ông đặt ra những câu hỏi loại này ông có thể xác định được câu trả lời có thực hay không theo cách người ta đáp lại…” “Không phải luôn luôn mà thường là như vậy.” “Thế thì bằng việc tin chắc rằng tôi không phạm bất kỳ một tội nào trong hai tội ấy, ông đã làm xong nhiệm vụ của mình và thật là vô ích nếu ông mất thêm thời giờ quý báu…” “Không nhanh đến như thế đâu… Một là, tôi không nói rằng tôi chắc chắn là cô vô tội. Hai là, dù vô tội cô vẫn có thể cung cấp cho tôi những tin tức có ích.” “Tôi còn chưa được trắng án sao?” “Chưa.” “Tôi cứ tưởng hiểu…” “Tôi đã nói với cô rằng, nếu cô phạm tội, tôi sẽ là người đầu tiên khuyên cô không trả lời. Bây giờ tôi nói với cô: Nếu cô phạm tội thì đừng trả lời tôi bởi vì nếu cô phạm tội thì tôi sẽ đưa cô vào bẫy.” “Không, tôi không phạm tội. Thậm chí, nếu tôi phạm tội tôi không tin rằng ông có thể bắt tôi thừa nhận bằng mưu mẹo.” “Tôi nghĩ rằng có. Chúng ta cứ cho rằng có chín sự may mắn trên mười…” Sự yên lặng của Mildreth có sức thuyết phục. Tragg nói: “Tôi nhắc lại một lần nữa, nếu phạm tội, cô đừng trả lời tôi mà chỉ nói đơn giản là cô từ chối trả lời…” “Tôi không phạm tội.” “Rất tốt. Cô sẽ không thể nói rằng tôi đã không báo trước.” Cô đáp lại mạnh mẽ: “Từ bảy giờ chiều, tôi phải đứng trước một tình huống khó khăn. Tôi đã thử thoát ra, nhưng tôi sẽ không nói với ông là vấn đề gì và cũng không cho ông biểu thời gian của tôi. Không có cái gì bắt buộc tôi cả.” “Cô không thể nói đôi điều về sự buồn phiền trong công việc sao?” https://thuviensach.vn “Không.” “Những buồn phiền bắt nguồn từ ông anh rể cô. Để bảo đảm nợ cờ bạc của mình, anh ta đã giao cho Coll những cổ phần của công ty cô, và Coll đã giao cho Lynk phải không? Harry Peavis, người cạnh tranh của cô…” Ông ngừng lại nhìn nét mặt Mildreth. “Làm sao ông biết việc đó?” cô hỏi. “Do ông Magard, người hùn vốn với Lynk nói.” “Như vậy nghĩa là ông ấy có dự phần?” “Không, Magard nói với tôi rằng ông ta chỉ phát hiện ra việc đó lúc chiều qua và đã tranh luận với Lynk về đề tài đó. Magard đã nói với Lynk rằng ông ta sẽ mua lại phần của của Lynk, hoặc Lynk có thể mua lại phần của ông ta, nhưng tóm lại, hội của họ đã bị phá vỡ.” “Nhưng ai đã cho Magard biết?” “Không ai cả. Ông ta chỉ so sánh các sự kiện với nhau, rồi buộc Lynk dẹp trò chơi của mình lại.” “Được, nhưng đấy không phải là lý do để tôi nói, tôi…” “Tại sao?” “Làm thế nào để biết được rằng ông không giăng bẫy tôi? Ông có lòng tốt là đã báo trước cho tôi rằng ông sẽ làm việc ấy…” “Ôi, cảm động quá!” Tragg mỉm cười. “Nói vậy nhưng tôi vẫn yêu cầu cô giúp làm sáng tỏ một vài sự việc.” “Những sự việc gì?” “Cô có biết Coll không?” “Không.” “Cô có nghe anh rể cô nhắc tới ông ta không?” “Có.” “Ông ấy nói gì về Coll?” “Anh ấy sẽ đưa Coll đến nhà vào một buổi tối khi chị tôi khỏe hơn.” “Chị cô bị ốm à?” “Vâng, đang ốm.” “Ông Lawley có nói trước mặt cô những chuyện đua ngựa hoặc đánh cá mà Coll có tham gia không?” https://thuviensach.vn “Không. Bob chỉ nói rằng anh ấy nghĩ sẽ làm vui lòng chúng tôi.” “Cô đã trả lời thế nào?” “Tôi không nói gì cả.” “Nếu tôi không lầm thì hình như cô không có quan hệ tốt với ông anh rể phải không?” “Ồ đấy là một người tử tế… ông hỏi tôi cái điều mà tôi đã trả lời, xin nhắc lại: Tôi không nói gì cả.” “Còn chị cô?” “Tôi nhớ chị ấy đã nói là: điều đó khá dễ chịu.” “Được! Còn bây giờ, cô Faulkner, tôi sẽ nói một số câu và muốn rằng cô, ở trong trạng thái hoàn toàn thoải mái, cho tôi biết mỗi câu của tôi, đã buộc cô phải nghĩ tới điều gì.” “Tôi thấy có một cái bẫy khác…” Ông ngước nhìn: “Kết cuộc, tôi phải tin…” “Viện cớ tôi vô tội, ông định bắt tôi phải chơi trò chắp chữ suốt đêm à?” “Không phải thế. Việc đó chỉ mất vài phút thôi mà. Cô nhớ cho rằng tôi chỉ tìm sự thật, chứ không phải một cái gì khác. Nếu sợ nó thì cô đừng giúp tôi. Nếu không, sự giúp đỡ của cô sẽ rất quý báu.” “Ông làm đi,” Mildreth thở dài. “Tôi cho rằng đây là một bài tập về liên tưởng ý…” “Không hoàn toàn như vậy. Đấy là một kỹ xảo mà các nhà tâm lý học đôi khi dùng đến. Người ta đưa ra những từ vô tội và dành một số thời gian nhất định để ngươi sắp bị hành tội trả lời. Những ý nghĩ phạm tội có thể lộ ra qua những câu trả lời. Tất nhiên, người sắp bị hành tội sẽ chú ý để không tiết lộ và câu trả lời của anh ta sẽ phải tới chậm hơn…” “Thật là vô ích khi lên lớp cho tôi một bài tâm lý học sơ đẳng…” “Tôi thích để cô biết chính xác điều mình muốn. Tôi muốn cô nói lên cái từ vừa xảy ra trong óc khi nghe thấy từ của tôi. Như vậy có thể nhanh hơn.” “Tôi hiểu, ông làm đi.” “Quả bóng?” Tragg nói. “Khung thành,” cô trả lời vẻ hoan hỉ. https://thuviensach.vn “Bông hoa?” “Người khách.” “Phong lan?” “Xin cô nói nhanh hơn nếu có thể… Cabriolet?” Giọng Mildreth cao lên: “Chị.” “Súng ngắn?” “Tai nạn.” “Các cổ phần?” “Chuyển giao.” “Người cạnh tranh?” “Peavis.” “Cảnh sát?” “Ông.” “Paraphin?” “Thử nghiệm.” Tragg ngồi phịch xuống ghế bành, mỉm cười. “Tôi đã báo trước rằng sẽ đưa cô vào bẫy, cô Faulkner. Bây giờ, tốt nhất là cô ngồi xuống và nói tất cả với tôi…” “Tôi… Tôi không hiểu…” “Có đấy, cô hiểu… Cô biết sự thử nghiệm bằng paraphin cho phép biết ai đã dùng súng. Chính Mason đã nói với cô điều đó và nó còn mới mẻ trong đầu cô. Cô đã chú ý và trả lời tốt ở từ ‘súng ngắn’ mà cô đoán là tôi sẽ dẫn cô tới đâu, nhưng tiếp đó, sự chú ý của cô bị buông lỏng và cô đã hoàn toàn rơi vào bẫy bằng chuyện thử nghiệm paraphin…” “Liệu có cần phải phạm tội giết người để biết sự thử nghiệm này không?” “Không… Nhưng khi một người đàn bà có khẩu súng ngắn có lẽ đã dùng để phạm tội ác, khi tôi thấy một luật sư nổi tiếng bị nhốt cùng với cô ta vào lúc hai giờ rưỡi sáng; Khi vừa nghe tiếng xe cảnh sát cô ta liền tháo đạn ra khỏi súng; Khi từ đầu tiên đến trong đầu cô ta là ‘thử nghiệm’ có liên quan đến. ‘Paraphin’. Như vậy tôi có đầy đủ lý do để tin rằng luật sư đã nói về sự https://thuviensach.vn thử nghiệm bằng paraphin, rằng đây là một cô gái thông minh, rằng cô ta hiểu là cách duy nhất để tự che chở không phải là làm sạch thuốc súng ở bàn tay mình mà trái lại phải chứng minh sự có mặt của thuốc súng ở đó… Cô thử nghĩ xem, cô Faulkner, trả lời từ ‘thử nghiệm’ bằng từ. ‘Paraphin’ sẽ là bình thường đối với một cảnh sát, nhưng đối với một cô hàng hoa, thì hơi bất thường đấy…” “Nếu vậy, chắc ông nghĩ rằng tôi đã giết Lynk phải không?” “Tôi không biết, tôi chỉ biết người ta đã bắn hai lần bằng khẩu súng này. Tôi biết rằng Perry Mason đã ở đây trước phát súng thứ hai… Và kết luận thật logic: ông ấy đã báo trước cho cô biết hiệu quả của phép thử nghiệm và cô đã khá láu lỉnh để có hành động thích ứng. Có lúc, tôi đã nghĩ rằng đó là ý kiến của Mason. Nhưng tôi đã đoán ra qua những câu trả lời của cô. Cô khá thông minh để tự tìm ra…” “Tôi nghĩ rằng, ông sẽ bắt tôi?” “Không. Trước hết, tôi sẽ cho xem xét khẩu súng này để tìm dấu vết. Tôi cũng sẽ cho bắn một phát đạn để so sánh với phát đã giết Lynk.” “Ông bảo đấy là vũ khí giết người?” “Tôi nghĩ như vậy. Đạn cùng một cỡ. Bây giờ cô hãy nói cho tôi hay rằng khẩu súng này cô lấy ở đâu?” “Trong một cửa hàng bán đồ thể thao.” “Không, tôi muốn nói: trong buổi tối nay cô đã lấy nó ở đâu?” “Tôi không thể có nó từ lâu hay sao?” “Cô Faulkner, cô định che chở cho ai? Đó phải là người được cô yêu mến hoặc phải săn sóc.” “Tại sao không phải chính tôi?” “Có thể chính cô,” Tragg thừa nhận. “Thế thì sao?” Tragg đứng dậy đột ngột: “Cô rất thông minh và khôn khéo. Tôi đã làm cho cô nói gần hết những điều cô có thể nói, ít nhất là trong ngày hôm nay. Lần sau tôi sẽ biết thêm nhiều hơn nữa…” https://thuviensach.vn