🔙 Quay lại trang tải sách pdf ebook Huyết Anh Vũ - Cổ Long Ebooks Nhóm Zalo HUYẾT ANH VŨ Cổ Long Mục lục Hồi 1 Hồi 2 Hồi 3 Hồi 4 Hồi 5 Hồi 6 Hồi 7 Hồi 8 Hồi 9 Hồi 10 Hồi 11 Hồi 12 Hồi 13 Hồi 14 Hồi 15 Hồi 16 Cổ Long HUYẾT ANH VŨ Hồi 1 Người không sợ chết Nghe nói chư ma quần quỷ không có máu. Truyền thuyết này tịnh không chính xác. Quỷ không có máu, ma có máu. Ma huyết. Nghe nói bọn chúng vì để mừng thọ thập vạn tuế của cửu thiên thập địa đệ nhất thần ma, tựu dụng ma huyết của bọn chúng, hóa thành một con huyết anh vũ, để làm món quà của bọn chúng. Thập vạn thần ma, thập vạn giọt ma huyết, hóa thành một con huyết anh vũ. Nghe nói con huyết anh vũ này không những có thể nói ra bí mật thiên thượng địa hạ, mà còn có thể cho người ba nguyện vọng. Vô luận là nguyện vọng gì, tất cả sẽ được thực hiện. Nghe nói con huyết anh vũ cứ mỗi bảy năm lại giáng lâm xuống nhân gian một lần, nghe nói có người đã thấy qua nó. Nó thật sự đã thực hiện ba nguyện vọng của người ta. Hiện tại tính từ lúc nó giáng lâm lần trước, cũng đã bảy năm rồi. * * * * * Sáng sớm sơ thu, khí trời quang đãng. Dương quang diễm lệ chiếu qua cửa sổ điêu hoa tinh mỹ vào thẳng phòng ngủ của Hải Long Vương. Lão đang hưởng thụ bữa ăn sáng tinh mỹ phong phú, tâm lý cực kỳ khoan khoái. Đối diện lão, là một cái giường cực kỳ rộng rải, mềm mại, hoa lệ phi thường. Trên giường có một cô gái đang ngủ. Nàng hoàn toàn lõa thể, eo mảnh dẻ, chân dài thon thả, đôi nhũ hoa tựa như hai nụ hoa chớm nở đầu xuân. Nàng vẫn còn nhỏ, căn bản chưa phát dục thành thục, đã bị vùi dập. Hải Long Vương thích dạng con gái này, thích nghe bọn họ kêu la rên rỉ, thích nhìn nàng quằn quại dưới người lão, vùng vẫy thống khổ. Hiện tại nàng nằm nghỉ, bởi vì nàng chịu đựng quá lâu, khóc than quá mệt mỏi. Thân thể nàng trắng như tuyết, cuộn trong chăn lụa tím, trông yếu ớt kiệt sức, nhúc nhích nhè nhẹ. Hải Long Vương vừa ăn xong dĩa tôm sò tươi, dùng khăn lụa mềm lau miệng. Lão thích ăn cá tươi, tôm tươi, đây là tập quán của lão hình thành từ xưa hồi lão còn tung hoành thất hải. Loại đồ ăn này luôn luôn giúp cho lão tinh lực sung mãn. Cho nên lúc này khi lão thấy cô gái trên giường, thân thể đột nhiên bộc khởi dục vọng. Điểm này lão luôn luôn rất tự phụ. Một người đàn ông đã năm mươi sáu tuổi, nhưng vẫn còn có thể có thể lực như vậy, đích xác là một chuyện đáng kiêu ngạo. Những năm gần đây thể lực của lão chỉ hoàn toàn vận dụng trên giường, lão đã quá nhiều năm không giao thủ với người khác. Bởi vì chuyện đó không còn là chuyện cần thiết với lão nữa. Mười năm trước, lão thu lợi lớn trên biển, trở thành một đại phú, kiến thiết tòa Thất Hải sơn trang này. Sau mười năm chỉnh tu khuếch kiến, nơi này, hiện tại không những nguy nga lộng lẫy như hoàng cung, hơn nữa, căn bản chẳng khác nào tường đồng cốt sắt. Ở đây cấm vệ sâm nghiêm, thủ hạ của lão là những hảo thủ do chính tay lão tuyển lựa. Ngoài ra còn có một đám người không sợ chết, vốn từng là thủy quân hung hãn, mỗi người có thể vì lão mà liều mình bất cứ lúc nào. Những kẻ đối đầu với lão, muốn đến thanh toán ân oán với lão, thông thường chưa thấy được mặt lão, đã chết dưới loạn đao. Cho nên mấy năm gần đây, không một ai dám tới. Dương quang diễm lệ, khí hậu tình lãng, không khí nực mùi hương hoa và hương thân thể xử nữ. Tâm tình của lão càng khoan khoái, chuẩn bị hưởng thụ thân xác của cô gái này một lần nữa, rồi lại vào thành, tìm đối tượng mới cho đêm nay. Cô gái đột nhiên giật mình tỉnh giấc, thân thể nhu nhược co rút lại thành một khúc, trong mắt đầy vẻ phẫn nộ lẫn sợ hãi. Hải Long Vương cười, chầm chậm đi đến gần, thốt : - Nàng không phải sợ, lần này nàng nhất định sẽ thích thú. Nàng nghiến răng, trừng mắt nhìn lão. Nàng đã quá ghét hận người này, nhưng nàng cũng biết tuyệt không có phương pháp chống đối. Khi lão giang bàn tay khổng lồ thô thiển của lão dụng lực xoa mạnh lên bộ ngực nhu nhuyễn của nàng, nàng không nhịn được, há miệng mắng lớn : - Ngươi... ngươi... ngươi nhất định chết không thư thả. Hải Long Vương cười, thốt : - Ta không chết thư thả, còn có người vào giết ta sao? Trong tiếng cười chứa đầy sự tự tin, lão tin tưởng chuyện này tuyệt không thể có được. Nhưng ngay lúc đó, lão chợt nghe có tiếng người nói : - Có, ta dám bảo đảm nhất định có người xông vào đây giết ngươi. Tiếng cười đắc ý đột nhiên đình đốn. Hải Long Vương thình lình quay mặt lại, liền thấy Vương Phong. Tuy lão cao to khôi vĩ, cái bụng cũng đã phình ra, nhưng động tác của lão vẫn còn linh mẫn như trước. Vương Phong đang nhìn lão, nhìn như là tên đồ tể đang ước lượng kích cỡ chuẩn bị mổ xẻ một con heo mập. Chàng trấn định hơn lão, cũng có lòng tự tin. Y phục của chàng nhuộm đầy máu đỏ tươi, thần sắc lại xám ngoét, phảng phất đang mang trọng bệnh. Nhưng chàng cứ tự nhiên xông vào. Thất Hải sơn trang cảnh vệ trùng trùng điệp điệp, khai sát huyết lộ, xâm nhập cấm địa của Hải Long Vương. Hải Long Vương tuy tận lực cố gắng trấn định tinh thần, song thủ lại lạnh như băng, hỏi : - Ngươi làm sao vào được đây? Vương Phong đáp : - Dùng hai chân tiến vào. Hải Long Vương hốt nhiên hét lớn : - Người đâu. Vương Phong thốt : - Ngươi không nên la lớn, ta bảo đảm ngươi cho dù có la tét cổ, cũng không có ai vào. Hải Long Vương nghiến răng, hỏi : - Ngươi bên ngoài đều đã chết? Vương Phong đáp : - Nếu không chết cũng bỏ chạy hết rồi. Hải Long Vương cười lạnh, hỏi : - Bằng vào một mình ngươi, có thể làm một chuyện lớn như vầy? Vương Phong đáp : - Ta chỉ dám làm được một chuyện. Hải Long Vương không nhịn được, hỏi nhanh : - Chuyện gì? Vương Phong thốt : - Ta dám liều mạng. Chàng quả thật dám. Trên thế gian người dám liều mạng không có mấy người, người chân chính không sợ chết lại càng ít. Sở dĩ vậy chàng có thể khai sát huyết lộ. Hải Long Vương đã bắt đầu kinh hoảng một chút, lão thấy chàng thanh niên này không nói láo. Vương Phong nói : - Kỳ thật ngươi hiện tại có chết tính ra cũng không oan uổng, ngươi vốn nên chết từ lâu. Hải Long Vương trầm ngâm, thốt : - Như quả ngươi muốn đến để câu tiền, ngươi muốn bao nhiêu cũng cứ tùy tiện, chỉ cần ngươi mở miệng. Vương Phong không mở miệng. Hắn cũng thấy Hải Long Vương đang cố ý kéo dài thời gian, chờ đợi cơ hội, một người trải qua trăm trận, một người vào sinh ra tử không biết bao nhiêu lần, tuyệt không thể dễ dàng đầu hàng như vậy. Bước chân của Hải Long Vương êm ái, nhẹ nhàng hỏi : - Ngươi thật ra là ai? Vương Phong lạnh lùng ngẩng mặt đón ánh dương quang, thốt : - Ta chỉ bất quá là người không sợ chết. Chàng quả thật không sợ chết. Chỉ có người không sợ chết mới dám làm những chuyện như vầy. Hải Long Vương đột nhiên thét lớn, toàn thân phóng tới, trong tay nắm một binh khí hình dáng quái dị, một thanh loan đao cực nặng. Đây chính là vũ khí lão dùng lúc còn tung hoành thất hải, không biết đã bao nhiêu người đầu rơi dưới đao. Một đao của lão nhắm ngay đầu Vương Phong chém xuống. Vương Phong không cúi đầu, không tránh né, một thanh đoản kiếm sắc bén đâm vào bụng Hải Long Vương. Đao phong của Hải Long Vương vốn đã xà sát tóc của chàng, nhưng thần sắc chàng bất biến, thậm chí nhãn tình cũng không chớp một cái. Thần kinh của chàng cứng như dây sắt. Tới lúc Hải Long Vương ngã gục, vẫn còn kinh hãi nhìn chàng. .... Hải Long Vương vốn tới chết vẫn không tin không có ai không sợ chết, nhưng hiện tại lão phải tin. Loan đao của lão chém tới đỉnh đầu Vương Phong, đoản kiếm của Vương Phong cơ hồ hoàn toàn đâm sâu vào bụng của lão. Lão còn chưa chết, còn thở hổn hển, thốt : - Ta có tiền, rất nhiều rất nhiều tiền, còn nhiều hơn cả trong mộng tưởng của ngươi, tất cả giấu ở một địa phương bí mật chỉ có ta biết, nếu ngươi tha ta, ta chỉ ngươi đến đó. Lão còn muốn dùng tiền mua lại mạng sống của lão. Câu trả lời của Vương Phong rất đơn giản, lại rất gọn ghẽ, một đao chặt đứt đầu lâu của lão. Người không sợ chết, còn muốn tiền sao? Thiếu nữ trên giường đột nhiên nhảy xuống, đá mạnh vào thi thể của lão, nước mắt lăn dài trên má. Nàng hận con người này cực kỳ. Hiện tại người tuy đã chết, nhưng hạnh phúc cả cuộc đời nàng đã bị vùi dập. Vương Phong thậm chí không thèm nhìn một lần, chỉ lạnh lùng nói với nàng : - Mặc y phục vào, ta dẫn nàng đi ra. * * * * * Một cỗ xe ngựa tồi tàn, lão xa phu già yếu. Xe ngựa không phải là của Hải Long Vương, chàng không động tới một thứ gì trong Thất Hải sơn trang. Chàng không muốn cướp đoạt, chàng đến để trừ hại. Lúc đến, chàng tịnh không lấy gì, nhưng chàng phải liều mạng không thể để tên ác nhân đó sống. Thiếu nữ trong xe còn khóc thổn thức. Hắn đi theo đằng sau xe, chờ cho tiếng khóc của nàng ngừng một chút, hắn mới hỏi vọng vào : - Nàng muốn đi đâu? Thiếu nữ lại òa khóc, không nói gì. Vương Phong hỏi : - Nhà của nàng ở đâu? Thiếu nữ chung quy đáp : - Tôi... tôi không về. Vương Phong hỏi : - Tại sao? Thiếu nữ đáp : - Tôi đã đính hôn, hiện tại tôi về, người ta không muốn tôi, tôi còn mặt mũi nào gặp người ta? Nàng khóc, đột nhiên quăng mình ra ngoài nắm tay Vương Phong : - Tôi đi về với ông, làm nô tỳ cho ông, làm a đầu cho ông, tôi tình nguyện... Vương Phong cười lạnh, hỏi : - Nàng đi với ta? Nàng có biết ta đi về đâu không? Thiếu nữ thốt : - Ông tùy tiện đi đâu, tôi cũng theo ông. Vương Phong lạnh lùng ngẩng đầu nhìn trời, nói : - Chỉ đáng tiếc rằng, ta cũng không có chỗ để về. Thiếu nữ hỏi lại : - Ông cũng không có? Thiếu nữ nhìn chàng, nhìn khuôn mặt xém ngoét của chàng, trong đôi mắt linh mẫn chứa đầy sự thông cảm. Nàng chợt phát hiện, người này cũng đáng thương như nàng. Vương Phong không nhìn nàng, đột nhiên thò tay vào mình móc ra một đống ngân lượng, thảy vào cỗ xe. Số tiền này có thể giúp nàng sinh sống rất lâu. Thiếu nữ hỏi : - Ông... ông làm vậy là có ý tứ gì đây? Vương Phong đáp : - Ý của ta muốn nói, kể từ giờ phút này, nàng đi đường nàng, ta đi đường ta. Thiếu nữ hỏi : - Tôi có thể đi đâu đây? Vương Phong đáp : - Nàng tùy tiện muốn đi đâu cũng được, không liên quan gì đến ta. Hắn nói xong đã đi rồi. Thiếu nữ òa khóc, la lớn : - Tim ông sao lại quá tàn ác, quá cứng cỏi?... Vương Phong không quay đầu. Hắn đã đi rất xa, rất xa, cũng còn nghe tiếng xe ngựa lộc cộc, cũng còn nghe tiếng thiếu nữ khóc lớn. Dương quang đầy trời. Trên khuôn mặt xám ngoét của hắn, phảng phất trong ánh sáng, phảng phất ngấn lệ. Con người tàn ác này, con người không sợ chết này, sao lại có thể rơi lệ? * * * * * Hoàng hôn. Đến chính ngọ, chàng bắt đầu uống, uống rượu dở nhất, cũng là rượu mạnh nhất. Hiện tại chàng đã quá say. Chàng khật khưỡng bước ra khỏi quán rượu nhỏ tồi tàn, khật khưỡng đi trên con hẻm tăm tối, nắm một lão đầu tử râu cá trê : - Kiếm đàn bà cho ta, hai ả, tùy tiện bất cứ loại nào, miễn sao là còn sống. Chàng kiếm được hai ả đàn bà. Hai ả cơ hồ đàn bà mà không ra đàn bà, ngọn roi của cuộc sống đã quất bọn họ thành hình người méo mó. Sau đó, chàng nằm trên tấm ván gỗ ói mửa liên hồi, cơ hồ chất nước cay hoàn toàn trào ra hết. Sau đó, chàng lại muốn đi tìm chỗ uống rượu. Tới lúc đó, đêm đã chìm sâu, trên đường không thấy một bóng người, đèn đuốc thưa thớt. Trời đang nắng, tới hoàng hôn đột nhiên biến thành âm u, không có trăng, không có sao. Bóng tối ảm đạm ủ rũ, bao phủ mặt đất ảm đạm ủ rũ. Chàng mơ mơ hồ hồ, khật khật khưỡng khưỡng bước đi, cũng không biết đi đã bao lâu, cũng không biết đang đi về đâu. Đi bất cứ chỗ nào chàng cũng không thèm để ý. Bóng tối càng âm u, gió càng lạnh, xa xa thấp thoáng một khu đất cao, một khu mộ hoang. Đột nhiên, có một vật gì bay vút lên - là một con chim. Trên cổ có đeo một cái chuông, tiếng chuông quái dị lạ thường, phảng phất nhiếp hồn đoạt phách người ta. Vương Phong nhảy lên, tính chụp con chim, nhưng con chim đã bay xa. Tiếng chuông cũng bay xa. Giữa khu mộ địa có một người tóc trắng xuất hiện, một bạch y lão nhân tiều tụy khô cằn, thân thể lão rất suy nhược, chừng như có thể bay theo gió bất cứ lúc nào, chừng như đang bị gió thổi phất phơ. Thật sự, Vương Phong không thấy lão tới bằng cách nào. Chỗ lão xuất hiện, là một mộ phần. Người lão đang đứng giữa quan tài. Một cái quan tài mới tinh, bên trong có bồi táng kim châu, lại không có người chết. Người chết đang đứng? Vương Phong dụi mắt. Chàng muốn nhìn kỹ coi có phải mình bị hoa mắt, nhìn lầm? Chàng không nhìn lầm. Đằng trước chàng quả nhiên có một lão nhân tóc bạc đứng giữa khu mộ địa. Vương Phong mỉm cười. Hắn cái gì cũng không sợ, không nhịn được, hỏi : - Ông là quỷ? Lão nhân lắc đầu. Vương Phong lại hỏi : - Ông là người sống? Lão nhân lại lắc đầu. Vương Phong hỏi : - Vậy ông là ai? Lão nhân đáp : - Ta là một người chết. Vương Phong hỏi : - Ông là người chết, mà lại không là quỷ? Long Ngũ đáp : - Ta vừa mới chết, nhưng cũng chưa biến thành quỷ. Vương Phong hỏi lại : - Ông vừa mới chết? Tại sao chết? Lão nhân đáp : - Có người hại ta chết. Vương Phong hỏi : - Ai hại ông? Lão nhân thốt : - Ngươi. Cỏ trên đầu ngôi mộ đã vàng héo, Vương Phong đi tới, vòng chân ngồi xuống, nhìn lão nhân chằm chằm. Nhãn tình của hắn tuy mở to, tuy nhìn rất lâu, vẫn không thấy rõ ràng. Trên mặt lão nhân đó mông lung, chừng như có sương mù. Nghe nói người mới chết, trên mặt còn vương tử khí, giống như sương mù. Vương Phong thở dài, thốt : - Nhìn giống như quả thật ông là người mới chết. Lão nhân đáp : - Vốn là như vậy. Vương Phong nói : - Ở đây cũng không có người khác, nhìn có vẻ chính tôi đã hại ông chết. Lão nhân đáp : - Vốn là như vậy. Vương Phong cười khổ : - Chỉ bất quá - nếu tôi là người giết ông, sao tôi lại không biết gì hết. Lão nhân thốt : - Ngươi đương nhiên không biết, có rất nhiều rất nhiều chuyện ngươi không biết. Vương Phong hỏi : - Ông có thể cho tôi biết không? Lão nhân đáp : - Có những chuyện ngươi biết được, đối với ngươi tịnh không có lợi, bởi vì... Trên mặt lão ta có vẻ thần bí, đột nhiên nhắm mắt, thản nhiên nằm xuống trong quan tài. Vương Phong không chịu bỏ qua, ngồi ở trên nói vọng xuống quan tài, hỏi : - Tại sao? Lão nhân vẫn nhắm mắt không động đậy. Vương Phong thốt : - Được, ông không nói, tôi ngồi ở đây không đi. Lão nhân thở dài, thở dài nhiều lần, chợt hỏi : - Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi? Vương Phong đáp : - Hai mươi sáu. Lão nhân thốt : - Người hai mươi sáu tuổi, tuyệt không thể biết chuyện này. Vương Phong hỏi : - Tại sao? Lão nhân đáp : - Bởi vì ngươi muốn biết chuyện này, phải thuộc vào một thế giới khác. Vương Phong hỏi : - Còn có thế giới khác sao? Lão nhân đáp : - Có. Vương Phong hỏi : - Thế giới nào? Trên mặt lão nhân phảng phất có uẩn khúc, một hồi lâu sau, mới chậm rãi nói : - Thế giới u minh của chư ma thần quỷ. Câu nói của lão rất chân thật. Vào một đêm thu âm u thê lương như vầy, ở khu mộ địa cỏ dại um tùm như vầy, tưởng lại càng chân thật. Vương Phong muốn cười, nhưng trong tâm linh lại bị lạnh run. Lão nhân thốt : - Ngươi nếu đã biết bí mật của bọn họ, nhất định sống không được lâu. Lão nắm tay Vương Phong. Bàn tay của lão lạnh như băng, thanh âm lại rất ôn hòa, nói tiếp : - Nhưng nếu ngươi chỉ mới hai mươi sáu tuổi, ngươi ít ra cũng còn có thể sống ba bốn chục năm nữa. Vương Phong mỉm cười. Lão nhân hỏi : - Ngươi nghĩ ta đang nói láo? Vương Phong thốt : - Ta biết ông không nói láo, nhưng ông nói sai. Lão nhân hỏi : - Sai chỗ nào? Vương Phong đột nhiên mở ngực áo, để lộ bộ ngực chắc nịch khỏe mạnh, trên ngực có một chấm đen nhỏ. Chàng hỏi : - Ông thấy cái này là cái gì? Lão nhân đáp : - Nốt ruồi. Vương Phong thốt : - Không phải. Lão nhân nói lại : - Một chấm đen nhỏ. Vương Phong thốt : - Cũng không phải. Lão nhân nhìn chàng, đợi chàng giải thích. Vương Phong thốt : - Đây là một ký hiệu. Lão nhân hỏi : - Ký hiệu gì? Vương Phong đáp : - Ký hiệu yếu mệnh. Chàng giải thích tiếp : - Vô luận ai có ký hiệu này, đều biểu hiện mạng của hắn không còn thuộc về hắn nữa. Lão nhân hỏi : - Ký hiệu này ở đâu ra? Vương Phong đáp : - Từ một thứ mà ra, “Yếu Mệnh Diêm Vương châm” phóng ra. Lão nhân hỏi lại : - Yếu mệnh diêm vương châm? Vương Phong thốt : - Tùy tiện người nào bị ám khí đó bắn trúng người, tuyệt không thể nói chuyện quá nửa canh giờ. Lão nhân nói : - Ngươi hình như đã sống quá nửa canh giờ rồi. Vương Phong thốt : - Đó là nhờ vận khí của tôi còn tốt, tôi lúc đó gần chết, lại gặp được Diệp lão tiên sinh. Lão nhân hỏi : - Diệp lão tiên sinh là ai? Vương Phong đáp : - Diệp lão tiên sinh là Diệp Thiên Sĩ, cũng là thiên hạ đệ nhất danh y. Lão nhân hỏi : - Ông ta cứu ngươi? Vương Phong đáp : - Ông ta chỉ bất quá tạm thời bảo trụ cái mạng của tôi. Lão nhân hỏi : - Tạm thời là bao lâu? Vương Phong đáp : - Một trăm ngày. Chàng cười, khuôn mặt tuy cười mà đượm vẻ thê lương : - Cho nên năm nay tuy tôi mới hai mươi sáu, nhưng tôi chỉ còn sống không quá một trăm ngày, hiện tại đã qua ngày thứ ba mươi chín. Một trăm ngày trừ ra ba mươi chín ngày, còn sáu mươi mốt ngày. Lão nhân thốt : - Cho nên ngươi hiện tại chỉ có thể sống thêm hai tháng nữa. Vương Phong nói : - Có lẽ cũng có thể sống hai tháng hai ngày. Tháng chín chỉ có hai mươi chín ngày. Người biết mình chỉ còn sống tối đa hai tháng, đối với sinh mạng còn trân quý gì nữa? Tại sao không dám liều mạng? Cho nên ba mươi chín ngày qua, chàng đã làm những chuyện mà những người hung hãn nhất cũng không dám làm. Chàng đã giết bảy tám tên hung hãn vốn rất đáng chết, mà tới lúc đó vẫn chưa chết. Sở dĩ vậy cho nên chàng vô tình, chàng tàn độc. Vì chàng không muốn làm người khác thương tâm. Bóng đêm mê muội thê lương. Lão nhân nhìn hắn rất lâu, chợt hỏi : - Ngươi hồi nãy có thấy một con chim? Vương Phong đương nhiên thấy. Con chim bay ra từ khu mộ địa, tiếng chuông nhiếp hồn. Lão nhân hỏi : - Ngươi biết con chim đó là chim gì không? Vương Phong đáp : - Không biết. Lão nhân nói : - Ngươi đương nhiên không biết, vì căn bản nó không phải là chim. Vương Phong hỏi : - Vậy nó là gì? Lão nhân đáp : - Là huyết nô. Vương Phong không hiểu, hỏi lại : - Huyết nô là gì? Lão nhân đáp : - Huyết nô là nô tài của huyết anh vũ, huyết nô xuất hiện, huyết anh vũ cũng liền xuất hiện. Vương Phong vẫn không hiểu : - Huyết anh vũ? Lão nhân thốt : - Thập vạn thần ma trích ma huyết, hóa thành con huyết anh vũ này. Thanh âm của lão thần bí xa xăm, chầm chậm nói tiếp : - Có một ngày, chư ma đông phương và chư ma tây phương, vì để mừng thọ của Ma Vương, tụ họp ở Nồng gia phổ. Vương Phong chưa bao giờ nghe qua địa phương kỳ quái đó. Lão nhân nói tiếp : - Đó là thế giới của chư ma, không có trời xanh, cũng không có mặt đất, chỉ có gió và sương, hàn băng và hỏa diệm. Thanh âm của lão như vọng từ xa xăm : - Hôm đó là ngày đại thọ thập vạn tuế thiên thị ma công, chư ma cửu thiên thập địa kéo về đông đủ, tất cả đều đâm ngón tay giữa trích một giọt ma huyết, hóa thành con huyết anh vũ, làm quà của bọn họ. Vương Phong hỏi : - Để tặng cho Ma Vương? Lão nhân thốt : - Không sai! Lão nói tiếp : - Nhưng, con huyết anh vũ cứ mỗi bảy năm lại giáng lâm xuống nhân gian một lần, lại mang theo ba nguyện vọng. Vương Phong hỏi lại : - Ba nguyện vọng? Lão nhân đáp : - Ngươi chỉ cần có thể thấy nó, nó có thể cho ngươi ba nguyện vọng. Vương Phong hỏi : - Không cần biết là nguyện vọng gì, đều có thể thực hiện? Lão nhân thốt : - Tuyệt đối có thể thực hiện. Vương Phong mỉm cười, nói : - Chuyện này chỉ bất quá là một truyền thuyết, tuyệt không thể có người tận mắt thấy qua nó. Lão nhân thốt : - Thật sự có. Vương Phong thốt : - Ồ? Lão nhân nói : - Ta biết bảy năm trước có người thấy nó, hơn nữa đã được hoàn thành ba nguyện vọng. Đôi mắt của lão chứa đầy hưng phấn, cũng chứa đầy khủng bố, tuyệt không giống như đang nói láo. Vương Phong hỏi : - Ông biết ai đã thấy qua nó? Lão nhân đáp : - Chính là huynh đệ của ta. Vương Phong hỏi : - Hiện tại hắn ở đâu? Lão nhân ảm đạm thốt : - Hiện tại hắn đã chết rồi. Vương Phong hỏi : - Trong ba nguyện vọng của ông ta không có cầu trường sinh? Lão nhân thốt : - Vì lúc đương thời hắn có nỗi khổ lớn, vốn gần như không có cách nào giải quyết nỗi khổ đó. Lão đột nhiên hỏi : - Ngươi có biết vụ án vương phủ bảo khố bị mất bảy năm trước? Vương Phong biết. Lúc đó, đó đích xác là một đại án oanh động thiên hạ - Phú Quí Vương phú giáp Thiên Nam, trân bảo trong bảo khố của ông ta trên núi, một đêm lại tự nhiên thất tung một cách thần bí. Trong vụ án cực kỳ nghiêm trọng đó, người đương nhiên bị hiềm nghi nhất đương thời là Tổng quản của vương phủ, Quách Phồn. Hắn vốn là anh rễ của Phú Quí Vương, cũng là người thân tín của Phú Quí Vương, nhưng sau khi chuyện này phát sinh, hắn cũng biết khó thoát khỏi bị nghi ngờ. Lão nhân thốt : - Hắn vốn muốn dùng cái chết để biểu thị sự thanh bạch, ai biết được lúc hắn chuẩn bị tự tử, lại gặp con huyết anh vũ. Vương Phong trên miệng nở một nụ cười khổ, thốt : - Cho nên nguyện vọng đầu tiên của hắn, phải là kiếm được về những bảo châu thất thoát? Lão nhân đáp : - Đương nhiên. Vương Phong hỏi : - Nguyện vọng đó có được thực hiện không? Lão nhân thốt : - Lúc đó đêm đã khuya, hắn tuy đã có nghe qua truyền thuyết về con huyết anh vũ, nhưng vẫn còn bán tín bán nghi, chỉ bất quá vạn nhất hy vọng, nào ngờ... Vương Phong nhịn không được, nói : - Có phải sang ngày thứ hai, có người đem châu báu về? Lão nhân đáp : - Quả vậy. Vương Phong ngẩn ngơ, có cảm giác lông lá toàn thân dựng lên hết, một hồi lâu sau, lại hỏi : - Ai đem về? Lão nhân đáp : - Là một trung niên nhân ăn mặc tinh khiết, lại là từ... từ... Mục trung của lão hiện lộ nét khủng khiếp, thanh âm bắt đầu run rẩy. Vương Phong hỏi : - Gã đến từ thế giới u minh? Lão nhân gật đầu, một hồi lâu sau, mở miệng nói tiếp : - Gã nói gã là phán quan dưới âm tào địa phủ. Vương Phong ngẩn người. Lão nhân nói : - Gã nói thủ hạ của gã Truy Hồn Sách Mệnh Quỷ, tối hôm qua câu bắt nhầm hồn phách một người, gã nói vốn phải là người khác, nhưng lại bắt nhầm Quách Lan Nhân, con của Quách Phồn. Sở dĩ vậy cho nên gã tìm ra châu báu này, coi như là bồi thường. Vương Phong xuất mồ hôi lạnh dầm dề. Lão nhân nói tiếp : - Nói xong, người gã đột nhiên biến mất. Vương Phong hỏi : - Quách Lan Nhân quả thật bị chết? Lão nhân ảm đạm đáp : - Thật, vị phán quan đi không lâu, có người đem thi hài y trả về. Vương Phong hỏi : - Y làm sao chết? Lão nhân đáp : - Trượt chân rơi xuống nước, bị chết đuối, chết rất ghê gớm, cũng rất đáng sợ. Vương Phong không cầm được tiếng thở dài, thốt : - Quách tổng quản tuy tầm hồi được châu báu, nhưng lại mất nhi tử, tâm lý nhất định rất bực bội. Lão nhân nói : - Vương gia lúc đó cũng biết đã buộc tội hắn sai lầm, cho nên một mực an ủi hắn. Vương Phong thốt : - Bực bội nhất, có lẽ không phải là hắn, mà là vợ hắn, mẫu thân của đứa bé. Lão nhân thở dài : - Em dâu ta khóc nức nở, nhưng huynh đệ của ta lại rất trấn định, chỉ vì hắn biết hắn còn có hai nguyện vọng. Vương Phong hỏi : - Huyết anh vũ lại xuất hiện? Lão nhân gật gật đầu, nói : - Xuất hiện tại đại sảnh của vương phủ, giống như một cụm lửa. Vương Phong thốt : - Nguyện vọng thứ hai của Quách tổng quản, đương nhiên hy vọng có thể cứu sống nhi tử của mình. Lão nhân đáp : - Đúng vậy. Vương Phong hỏi : - Nguyện vọng đó có được thực hiện không? Lão nhân đáp : - Được. Lão miễn cưỡng khống chế mình, chung quy cũng nói tiếp : - Đêm đó trên trời phát sinh cuồng phong bạo vũ. Lúc đó quan tài của Quách Lan Nhân hoàn tại linh đường, vương gia cũng phụ Quách tổng quản lo chuyện trong hoa sảnh. Ông ta cũng muốn thấy sự kiện không thể tưởng tượng được này, không nghĩ là có thể xảy ra. Đêm càng khuya, gió càng thổi mạnh. Trong linh đường có một tràng thanh âm đập gõ, thanh âm đập gõ quan tài. Tiếp đó, có người la lớn trong quan tài, có người vùng vẫy trong quan tài, đòi thả y ra. Tiếng hô thê lệ, rõ ràng là thanh âm nhi tử của Quách Phồn, bọn họ ai ai cũng nghe. Vương gia và vương phi gần như sợ muốn ngất xỉu. Quách Phồn chuẩn bị chạy ra cứu con của lão, vương gia và vương phi lại giữ hắn lại, cầu xin hắn đừng đi ra. Sự kiện này thật quá thần bí, quá đáng sợ. Quách Phồn không chịu nghe. Phi tử sủng ái nhất của vương gia đột nhiên rút ra một thanh đoản đao, đâm hắn một đao. Lúc hắn tắt thở, thanh âm hô hoán trong linh đường cũng lập tức đình chỉ. Thậm chí mưa gió cũng từ từ đình chỉ, đất trời trở lại yên bình. Huyết anh vũ cũng lại trở về thế giới u minh. Đảm khí của Vương Phong không phải là nhỏ, nhưng nghe chuyện này, nhịn không được người cảm thấy lạnh lẽo run rẩy không ngớt. Chàng không cầm được phải hỏi : - Tại sao Quách Phồn chết, con của hắn lại không thể phục sinh? Lão nhân đáp : - Vì một khi hắn chết, nguyện vọng của hắn cũng tiêu thất. Vương Phong hỏi : - Châu báu thì sao? Lão nhân đáp : - Châu báu đương nhiên cũng tiêu thất một cách thần bí. Vương Phong hỏi : - Nói như vậy, huyết anh vũ cấp cho người ba nguyện vọng, tịnh không phải là hạnh vận, lại là tai họa? Lão nhân đáp : - Nhưng chuyện nó đáp ứng nguyện vọng của người ta, quả thật đã thực hiện. Vương Phong trầm mặc. Chàng không thể phủ nhận, đây là điểm quan trọng nhất. Lão nhân nói : - Sự kiện đó sau đó còn lưu lại một vài cơn sóng. Vương Phong lắng nghe. Lão nhân nói tiếp : - Quách Phồn chết, vợ hắn cũng chết, phi tử giết hắn, không quá ba ngày sau, chợt biến thành điên khùng, đám hộ vệ bảo khố, cũng toàn bộ tự sát tạ tội, vương gia đau buồn vì thương ái phi mà cũng vì châu báu không cánh mà bay, tự nhiên biến thành một tên khờ dại. Đây quả thật là một đại bi kịch. Vương Phong thốt : - Có lẽ đó là nguyên nhân Ma Vương muốn con huyết anh vũ của lão mỗi bảy năm lại xuống nhân gian một lần. Lão nhân hỏi : - Sao vậy? Vương Phong thốt : - Bởi vì lão biết nguyện vọng ngẫu nhiên cấp cho con người, có khi tịnh không hạnh vận chút nào, mà lại còn là tai họa. Để cho nhân gian tràn đầy tai họa và bất hạnh, đó là nguyện vọng và mục đích lớn nhất của Ma Vương. Lão nhân nói : - Nguyện vọng huyết anh vũ nhất định phải trả một cái giá lớn. Vương Phong hỏi : - Nhưng ông lại muốn thấy nó? Lão nhân gật gật đầu. Vương Phong thốt : - Vì ông cũng có một nỗi khổ cực lớn, nếu không thể gặp nó, chỉ còn đường chết. Lão nhân trầm mặc, thần sắc thê lương, qua một hồi lâu, rất lâu, mới chầm chậm cất tiếng : - Hiện tại ta đã là người chết rồi. Có người cho dù chưa chết, cũng là đang chờ chết. Cũng có người tuy đã chết, nhưng lại vĩnh viễn sống, sống trong tâm người ta. Hoang mộ, sương lạnh. Lão nhân bình tĩnh nằm trong quan tài, lại nhắm mắt, hỏi : - Hiện tại ngươi còn chưa đi sao? Vương Phong đáp : - Tôi không đi. Lão nhân hỏi : - Ngươi muốn biết chuyện gì? Vương Phong hỏi lại : - Ông không thể giải quyết nỗi khổ đó? Lão nhân thốt : - Không có quan hệ gì tới ngươi. Vương Phong nói : - Có. Lão nhân hỏi : - Có quan hệ gì? Vương Phong thốt : - Tôi kinh động đến huyết nô, làm nó bay mất, huyết anh vũ vậy là không đến, nỗi khổ của ông tôi đương nhiên phải nghĩ ra phương pháp giải quyết. Hắn mỉm cười, thốt : - Có lẽ tôi cũng giống như con huyết anh vũ, có thể cấp cho ông ba nguyện vọng. Chợt nghe có tiếng người cười lạnh, thốt : - Ta biết nguyện vọng thứ nhất của lão ta là gì. Cổ Long HUYẾT ANH VŨ Hồi 2 Hắc y Thiết Hận Trong sương lạnh xuất hiện một người. Một hắc y nhân cao thẳng như tiêu thương, khuôn mặt lạnh lùng, nhãn thần tàn khốc. Vương Phong hỏi : - Ngươi biết nguyện vọng của lão? Hắc y nhân đáp : - Lão muốn ta chết. Vương Phong mỉm cười, thốt : - Chỉ cần ông ta có nguyện vọng đó, không chừng ta có thể thành toàn cho ông ta. Lão nhân đột nhiên thở dài, nói : - Ta tịnh không muốn hắn chết. Hắc y nhân thốt : - Ta cũng không muốn lão chết, vì ta còn phải hỏi cung lão. Vương Phong hỏi : - Hỏi cung? Ngươi là ai, tại sao phải hỏi cung người ta? Hắc y nhân đáp : - Ta là Thiết Hận. Thiết Hận. Danh tự của hắn đủ để diễn tả hắn. Hắn là người của Lục Phiến môn, “Thiết Thủ Vô Tình” trong tứ đại danh bộ, hắn hận bọn loạn thần tặc tử, đạo phỉ tiểu nhân. Bảy năm qua, những vụ cự án bị hắn phá, không biết là bao nhiêu mà kể. Thái độ của Vương Phong lập tức biến đổi. Chàng biết người này, hơn nữa lại luôn luôn bội phục người này. Chàng luôn luôn bội phục người chính trực. Thiết Hận nhìn chàng chằm chằm, thốt : - Ngươi nhận ra ta, ta cũng nhận ra ngươi. Vương Phong thốt : - Ồ? Thiết Hận thốt : - Ngươi là Vương Phong. Vương Phong mỉm cười, nói : - Ta nghĩ không ra ta tự nhiên cũng hữu danh. Thiết Hận thốt : - Nhưng tên thật của ngươi lại càng nổi tiếng hơn, ngươi vốn tịnh không phải tên Vương Phong. Nụ cười của Vương Phong có hơi miễn cưỡng. Thiết Hận nói tiếp : - Ngươi vốn tên là Vương Trọng Sinh, “Thiết Đảm kiếm khách” Vương Trọng Sinh vốn danh trấn thiên hạ, tại sao ngươi lại đổi tên? Vương Phong cự tuyệt không hồi đáp. Cuộc đời của chàng đã như là một con phượng hoàng, có lúc tung hoành mãnh liệt, nhưng có lúc tùy thời tiêu thất. Vương Phong hỏi : - Ngươi biết ta giết người? Thiết Hận đáp : - Không biết. Nhãn thần của hắn sắc bén : - Ta chỉ biết mười người trong nhà Hải Long Vương, đột nhiên nội trong một đêm chết sạch. Nhãn tình của Vương Phong biến thành sắc bén như đao phong, cũng chằm chằm nhìn hắn, hỏi : - Ngươi biết ai giết người? Thiết Hận đáp : - Ta không biết. Thần tình của hắn đột nhiên hòa hoãn, chầm chậm nói tiếp : - Nhưng ta rất muốn gặp người này. Vương Phong hỏi : - Tại sao? Thiết Hận đáp : - Bởi vì ta bội phục y, y giết những người nên giết, giết người rồi tay không đi ra, không lấy một cắc, cứu vãn người khác, cũng không hy vọng người ta báo ân của y. Hai người đứng yên mặt đối mặt, trong mắt hiện lộ biểu tình kỳ quái. Vương Phong đột nhiên cười tươi, nói : - Ta bảo đảm cũng có một ngày ngươi gặp y. Thiết Hận thốt : - Hy vọng là vậy. Lão nhân lại nằm xuống trong quan tài. Vương Phong hỏi : - Lão ta biết ngươi đến đây? Thiết Hận đáp : - Ta đã cho lão kỳ hạn tối hậu, lão biết lão không thể chạy trốn. Người bị Thiết Hận truy đuổi, không một ai có thể đào tẩu. Vương Phong hỏi : - Tại sao ngươi phải bắt lão về? Thiết Hận đáp : - Chỉ muốn lão nói cho ta biết một chuyện. Vương Phong hỏi : - Chuyện gì? Thiết Hận đáp : - Châu báu của Phú Quí Vương, hiện đang ở đâu? Vương Phong thốt : - Đó đã là chuyện của bảy năm trước. Thiết Hận nói : - Nhưng vụ án này chưa phá được, một khi vụ án còn chưa phá được, ta phải truy tìm. Vương Phong hỏi : - Tại sao lại phải truy lão? Thiết Hận đáp : - Bởi vì trong gia đình của Quách Phồn, chỉ còn sống có một người. Nhưng hắn đã lầm. Đợi đến khi bọn họ quay đầu lại, lão nhân trong quan tài đã thật sự biến thành người chết, không những hô hấp ngừng hẳn, cả tay chân cũng lạnh như băng. * * * * * Thi thể tịnh chưa được mai táng, còn phải tống nhập vào nha môn, giao cho phủ bộ kiểm nghiệm. .... Nguyên nhân chân chính làm cho người này chết là gì? Thiết Hận nhất định tra cho ra, chỉ cần có một manh mối, hắn tuyệt không bỏ qua. Vương Phong chưa đi. Chàng chờ đợi kết quả kiểm nghiệm, đối với chuyện này, chàng cũng có chút hiếu kỳ. Hiện tại Thiết Hận thật sự muốn chàng bỏ đi, chàng không thể đi. Trước mặt căn tiểu viện khám nghiệm thi thể, có một cái sân nhỏ, trong sân có một cây đại thụ. Chàng ngồi dưới cây đại thụ chờ. Thiết Hận thốt : - Hiện tại chuyện này không còn liên quan tới ngươi. Vương Phong đáp : - Còn. Thiết Hận hỏi : - Còn cái gì? Vương Phong đáp : - Làm sao ngươi biết lão ta không phải do ta giết? Thiết Hận đáp : - Chuyện đó ta nguyện ý mạo hiểm một chuyến. Vương Phong thốt : - Nhưng chỉ cần hiềm nghi người nào một chút, ngươi luôn luôn phải giữ lại, ta cũng là người có thể bị hiềm nghi, ngươi lại có thể để ta đi? Thiết Hận trừng mắt nhìn chàng một hồi lâu, mới hỏi : - Ngươi lại muốn gì đây? Vương Phong mỉm cười, đáp : - Muốn ngươi mời ta uống. Một hồ trà, một hồ rượu. Vương Phong nhìn Thiết Hận uống trà, tự mình rót rượu uống vài chén, hỏi : - Ngươi không uống rượu? Thiết Hận đáp : - Ta đang lo liệu một vụ án, hiện tại vụ án này chưa phá được. Vương Phong hỏi : - Vụ án chưa phá được, ngươi không uống rượu? Thiết Hận đáp : - Tuyệt không uống. Vương Phong hỏi : - Sau khi phá án, ngươi có thể uống bao nhiêu? Thiết Hận đáp : - Tuyệt không thể ít hơn ngươi. Vương Phong chợt vỗ bàn, nói lớn : - Mau kể tường tận vụ án cho ta biết. Thiết Hận giật mình nhìn chàng, hỏi : - Mới ba chén ngươi đã say? Vương Phong thốt : - Ngươi bất phục, hiện tại cho là ta cũng không thể phá án. Thiết Hận nói : - Ta đã có nói qua... Vương Phong ngắt lời hắn, thốt : - Cũng vì ngươi đã có nói qua, chưa phá được án, chưa thể uống rượu, cho nên ta phải giúp ngươi phá vụ án không thể phá này. Thiết Hận uống trà, uống rất nhiều, uống từ từ, uống từng chén, từng chén. Vương Phong ngồi đợi. Chàng không gấp, có những chuyện chàng có thể chờ đợi rất lâu. Thiết Hận đột nhiên ngẩng đầu, nhìn chàng chằm chằm, hỏi : - Ngươi thật sự tin câu chuyện đó? Vương Phong hỏi : - Chuyện nào? Thiết Hận thốt : - Thập vạn thần ma, thập vạn giọt ma huyết, biến thành một con Huyết anh vũ, và ba nguyện vọng nếu thấy được nó. Vương Phong tịnh không trực tiếp hồi đáp vấn đề đó, lại thở dài, nói : - Trên thế gian vốn có rất nhiều chuyện làm cho người ta không thể tin được, có lúc lại làm cho người ta không thể không tin. Thiết Hận cười lạnh, thốt : - Đó có lẽ chỉ vì thế nhân ngu muội vô tri, sở dĩ vậy mới có những câu chuyện như vậy. Vương Phong hỏi : - Ngươi không tin? Thiết Hận đáp : - Một chữ cũng không tin. Hắn lạnh lùng nói tiếp : - Ta chỉ tin thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo, thiên võng khôi khôi, sơ nhi bất lậu. Vương Phong hỏi : - Ngươi cũng không tin châu bảo của Thái Bình vương phủ vô duyên vô cớ thất tung một cách thần bí? Thiết Hận đáp : - Có vụ trộm, tất nhất định có chủ mưu, cho dù trên thế gian có yêu ma quỷ quái, cũng không thể đi lấy châu báu của nhân gian. Vương Phong hỏi : - Ngươi nghĩ nhất định có người trộm đi? Thiết Hận đáp : - Nhất định. Vương Phong thốt : - Nhưng huynh đệ và thê tử của Quách Phồn hiện tại toàn bộ chết hết. Thiết Hận lạnh lùng nói : - Ta tịnh không có nói chủ mưu nhất định là bọn họ. Vương Phong hỏi : - Không phải bọn họ thì là ai? Thiết Hận thốt : - Ta sớm muộn gì nhất định cũng tìm ra. Vương Phong hỏi : - Hiện tại ngươi có manh mối gì không? Thiết Hận đáp : - Không có. Vương Phong thở dài, nói : - Chừng như ngươi trong đời nếu quả muốn uống rượu, tốt hơn hết là mau quên hẳn chuyện này đi. Thiết Hận thốt : - Chỉ tiếc là ta không thể quên. Vương Phong hỏi : - Tại sao? Thiết Hận đáp : - Bởi vì, có một vật luôn luôn đề tỉnh ta. Vương Phong hỏi : - Vật gì? Thiết Hận từ từ giơ tay ra, xòe tay, trong bàn tay có một viên bích ngọc tinh anh không có tì vết. Vương Phong động dung, thốt : - Đây là một viên ngọc vốn nằm trên vương miện của Thái Bình Vương, giá trị liên thành. Vương Phong nhận ra. Chàng đương nhiên là nhận ra, chàng tin rằng trên thế gian tuyệt không có một viên bích ngọc thứ hai như vậy. Thiết Hận nói : - Viên bích ngọc này nếu còn lại trên nhân gian, những thứ châu bảo khác đương nhiên cũng còn. Vương Phong hỏi : - Ngươi tìm thấy nó ở đâu? Thiết Hận đáp : - Từ trong tay Mãn Thiên Phi. Vương Phong hỏi : - Độc hành đại đạo Mãn Thiên Phi? Thiết Hận đáp : - Chính là y. Vương Phong hỏi : - Hiện tại người y ở đâu? Thiết Hận đáp : - Người đã chết. Vương Phong há miệng thở dài, hỏi : - Mãn Thiên Phi khinh công ám khí không phải là tệ, hành tung phiêu hốt, sao lại đột nhiên chết như vậy? Thiết Hận đáp : - Y bị độc chết, trúng độc bảy ngày, độc tính mới phát tác, một khi phát tác không còn cách cứu. Vương Phong thốt : - Độc dược quá lợi hại. Thiết Hận nói : - Y đã chết, nhưng trong tay vẫn nắm chặt viên bích ngọc này, chết vẫn không chịu buông ra. Vương Phong hỏi : - Ngươi thấy có phải là vì y tìm ra chỗ châu bảo hạ lạc, cho nên mới bị người ta giết để diệt khẩu? Thiết Hận đáp : - Rất có thể. Vương Phong hỏi : - Trước lúc lâm tử, y có nói ra manh mối gì không? Thiết Hận đáp : - Chỉ nói hai chữ. Vương Phong hỏi : - Hai chữ gì? Thiết Hận đáp : - Anh vũ. Nhãn tình của y chứa đầy vẻ ghê tởm, như là hai chữ này ghê tởm thống tuyệt. Vương Phong lại mỉm cười, nói : - Cứ như ta được biết, anh vũ chỉ bất quá là một loại chim rất linh xảo khả ái, có khi thậm chí còn nói được tiếng người. Thiết Hận thốt : - Hừm. Vương Phong nói tiếp : - Không cần biết là sao, một con anh vũ tuyệt không thể chủ mưu thiết án. Thiết Hận thốt : - Cho nên ta mới thấy kỳ quái, Mãn Thiên Phi lúc lâm tử, tại sao lại nói ra hai chữ đó. Vương Phong điềm đạm nói : - Có lẽ y bất quá nói ra tên một người. Thiết Hận thốt : - Trong đám đạo tặc trên giang hồ, tịnh không có ai tên là Anh Vũ. Vương Phong nói : - Có lẽ lời nói của y chỉ bất quá là một nữ nhân, là tình nhân của y. Thiết Hận cười lạnh, vừa cười lạnh vừa đứng lên. Không đồng ý, hắn tự nhiên không chuẩn bị nói tiếp nữa. Vương Phong chặn hắn lại, nói : - Ta chỉ nói "có lẽ", có lẽ còn có thể có rất nhiều khả năng. Thiết Hận nhìn chàng chằm chằm, cuối cùng cũng không đi. Vương Phong từ từ nói tiếp : - Có lẽ y lúc lâm tử, thấy được một con anh vũ, Huyết anh vũ. Thiết Hận thốt : - Tuyệt không thể có. Vương Phong hỏi : - Sao vậy? Thiết Hận đáp : - Vì cả nửa ngày trước khi y lâm tử, ta một mực ngồi đối diện y, hỏi cung y. Vương Phong hỏi : - Y không nói gì cả? Thiết Hận đáp : - Không. Vương Phong thốt : - Sau đó độc tính đột nhiên phát tác, sau khi phát tác chỉ nói ra được hai chữ đó, như là trước khi chết tỉnh lại một chút? Thiết Hận gật đầu. Nhãn tình của Vương Phong không cầm được để lộ nét suy tư, thốt : - Có lẽ y sau khi phát giác mình trúng độc, muốn nói ra một manh mối, chỉ đáng tiếc lúc đó đã không còn đủ thời gian. Thiết Hận lạnh lùng thốt : - Tới lúc đó y không còn là người sống nữa. Vương Phong hỏi : - Lúc độc tính phát tác, một người lão luyện giang hồ như y cũng không có cảm giác? Thiết Hận thốt : - Ngay cả ta cũng không biết y bị trúng độc. Vương Phong không nhịn được, thở dài, nói : - Quả là độc dược lợi hại. Người khám nghiệm thi thể đã ở trong nghiệm thi phòng tới hai ba canh giờ. Đó vốn là một lão nhân già nua, trong nghề không những thuộc hàng tiền bối tôn quý, kinh nghiệm lại rất ư phong phú, rất ít người có thể bì được với lão. Nhưng, cho đến bây giờ, lão vẫn chưa tra ra nguyên nhân cái chết của Quách Dị. Đã uống cạn một hồ rượu, Vương Phong thốt : - Ta nghĩ lão già y sĩ khám nghiệm thi thể này, chỉ sợ rằng mắt lão bị hoa bị mờ rồi. Thiết Hận lạnh lùng thốt : - Loại mắt hoa mắt mờ giống như lão, trên thế gian này tịnh không có nhiều. Vương Phong nói : - Theo ta biết, trong nghề của bọn họ, có một đoạn sanh lão thủ, vốn trước đây là một danh y, sau vì thê tử chết thảm, mới đổi làm nghề khám nghiệm tử thi. Thiết Hận không có phản ứng gì. Vương Phong nói tiếp : - Vì lão ta tự biết không thể trừ được thủ đoạn ác độc, mới chỉ dùng kiến thức về phương diện y đạo, vì quốc pháp tận toàn lực. Thiết Hận cũng không có phản ứng. Vương Phong nói : - Ta nhớ lão ta hình như tên là Tiêu Bá Thảo, không biết ta nhớ có sai không. Thiết Hận chợt thốt : - Không sai. Vương Phong hỏi : - Ngươi cũng biết người đó? Thiết Hận đáp : - Lão là bằng hữu của ta. Vương Phong hỏi : - Sao ngươi không mời lão đến? Thiết Hận đáp : - Lão đã đến rồi. Vương Phong hỏi : - Lão đầu tử trong nghiệm thi phòng là lão? Thiết Hận đáp : - Đúng vậy. Vương Phong ngậm miệng. Thiết Hận cũng ngậm miệng, bọn họ ngồi đợi, may mắn lần này bọn họ tịnh không phải đợi lâu. Tiêu Bá Thảo từ nghiệm thi phòng bước ra, mồ hôi ướt đẫm y phục, chừng như gần kiệt lực. Vương Phong nhịn không được, hỏi gấp : - Ông đã tra ra nguyên nhân cái chết? Tiêu Bá Thảo ngã người xuống ghế, nhắm mắt, một hồi lâu sau, mới chầm chậm gật đầu. Vương Phong hỏi : - Lão ta có phải vì bệnh mà chết? Tiêu Bá Thảo lắc đầu. Vương Phong hỏi : - Vậy lão ta sao lại chết? Tiêu Bá Thảo chung quy cũng mở mắt, nhìn Thiết Hận, nói từng tiếng : - Lão ta cũng bị độc mà chết. Đồng tử của Thiết Hận co thắt. Vương Phong hỏi : - Cũng bị? Lại là cùng một thứ độc dược đã giết chết Mãn Thiên Phi? Tiêu Bá Thảo đáp : - Không còn nghi ngờ gì nữa. * * * * * Trong nghiệm thi phòng có cửa sổ, cũng có đèn. Cửa sổ màu trắng thảm, ánh đèn cũng một màu trắng thảm, không khí làm cho người ta muốn phát bệnh, không khí chứa đầy dược hương hỗn tạp hòa mùi hủ thi xú khí. Vương Phong không ói mửa. Chàng tự nhiên có thể nhẫn nại chịu đựng, tuy không nói ra, toàn bộ chuyện này chàng thấy rất kỳ quái. Nhưng lòng bàn tay chàng xuất đầy mồ hôi lạnh. Thi thể của Quách Dị hoàn tại giữa phòng trên một cái bàn bự như cái giường, phủ một lớp vải trắng. Trên tấm vải trắng có loang vết máu, còn chưa hoàn toàn khô. .... Muốn kiểm tra nguyên nhân cái chết của một người, không phải phải giải phẫu thi thể người đó sao? Vương Phong không nghĩ tới, cũng không dám nghĩ tới, chàng chỉ hy vọng Thiết Hận không phải giở tấm vải lên. May mắn là Thiết Hận không làm vậy, chỉ trầm mặc đứng trước bàn, cũng không biết đang nhìn, hay đang suy nghĩ. Hắn nhìn cái gì? Nghĩ cái gì? Vương Phong muốn hỏi hắn, chợt phát hiện nhãn tình của hắn như tràn đầy ánh lửa lớn. Một con thằn lăn từ trên mái nhà rơi xuống, rơi trên thi thể, trên chân. Đây vốn là một chuyện rất bình thường. Kỳ quái một chỗ, con thằn lằn này vừa rơi xuống, toàn thân tự nhiên chết liền, nằm yên bất động. Thằn lằn vốn là một độc vật, tịnh không sợ độc. Chừng như đa số những động vật máu lạnh đều như vậy, sinh lực của con thằn lằn cũng rất mạnh mẻ. Con thằn lằn này sao lại đột nhiên chết đi? Thiết Hận đột nhiên xuất thủ, giở tấm vải vấy máu lên, giở phân nửa, để lộ đôi chân gầy guộc trắng nhợt của Quách Dị. Phía trong chân trái, có một vết đao cắt. Thiết Hận hỏi : - Đây là vết thương mới? Hay là sáng nay? Tiêu Bá Thảo trầm ngâm, đáp : - Miệng vết thương đã khít lại, thụ thương ít nhất cũng ba ngày rồi. Thiết Hận thốt : - Cắt ra xem. Vương Phong giật mình một cái, hỏi : - Ngươi nói cái gì? Thiết Hận thốt : - Ta muốn Tiêu tiên sinh mổ chỗ miệng vết thương để xem. Vương Phong hỏi : - Người của lão đã chết, tại sao ngươi còn muốn lăng nhục thi thể của lão nữa? Thiết Hận hừ một tiếng lạnh lùng, thốt : - Ngươi nếu không muốn xem, cứ đi ra. Vương Phong không đi ra. Kỳ thật trong tâm lý chàng cũng biết Thiết Hận làm như vậy, nhất định có lý do. Mặt phía trong của chân một người, vốn không phải dễ dàng bị đao chém lên. Con thằn lằn vốn không dễ dàng gì chết như vậy. Chàng cũng muốn xem qua chuyện này, chàng chỉ hy vọng mình còn có thể tiếp tục nhẫn nại, không bị ói mửa. Mũi dao bén nhọn, màu dao trắng thảm. Cắt xuống một dao, không có một chút máu, thịt trắng thảm lộ ra, bên trong chợt có một viên minh châu lăn ra. Minh châu cũng màu trắng thảm. Xem ra không khác gì mắt người chết. Hô hấp của Vương Phong đình đốn. Hiện tại chàng chung quy minh bạch tại sao con thằn lằn rớt từ trên cao xuống chân, lập tức chết liền. Thiết Hận lạnh lùng thốt : - Ngươi là người có kiến thức, chắc ngươi cũng nhìn ra những thứ này. Vương Phong chung quy cũng mở miệng, đáp : - Đây là tỵ độc châu, chuyên khắc ngũ độc. Thiết Hận thốt : - Hảo nhãn lực. Vương Phong hỏi lại : - Đây cũng là một thứ châu bảo trong vương phủ bị thất thiệt? Thiết Hận đáp : - Đây là một bảo vật trong vương phũ ngũ bảo, giá trị còn trên cả viên bích ngọc. Châu bảo của vương phủ bị mất, sao lại nằm trong chân của huynh đệ của Quách Phồn? Người của Quách gia, có liên hệ gì tới vụ trộm này? Sao tất cả đều thảm tử? Vụ án này còn có chủ mưu nào nữa? Bọn họ tất cả bị ngươi ta giết để diệt khẩu? Chủ mưu trong bóng tối là người nào? Vương Phong không cầm được, cả người cảm thấy run rẩy, vì chàng chợt nghĩ ra một chuyện cực kỳ đáng sợ. Dưới ánh đèn trắng thảm, mặt của Thiết Hận cũng rướm mồ hôi lạnh - có phải vì hắn cũng nghĩ tới chuyện đó? Cấm vệ của vương phủ sâm nghiêm, ngoại trừ Quách Phồn ra, tuyệt không có người thứ hai nào trong một đêm có thể dời hết châu bảo trong bảo khố đi. Tuyệt đối không thể có một ai, trừ phi... Vương Phong đột nhiên nói lớn : - Trừ phi vụ án này căn bản không phải do người làm. Thiết Hận lạnh lùng nhìn chàng, hỏi : - Ngươi nói cái gì? Vương Phong đáp : - Không có người nào có thể làm vụ này. Thiết Hận hỏi lại : - Vậy có thể tạo ra cái án này, không phải là người? Vương Phong gật đầu : - Không phải. Thiết Hận hỏi : - Không là người thì là gì? Vương Phong đáp : - Ma Vương. Thiết Hận hỏi : - Là chủ nhân của Huyết anh vũ? Vương Phong đáp : - Là y. Thiết Hận mỉm cười, cười lạnh. Vương Phong nói : - Tai họa và động loạn trên nhân thế, tất cả không phải vì hắn mà ra sao? Chàng biết Thiết Hận không thể trả lời, tự mình nói tiếp : - Là tham lam và đố kị. Thiết Hận lại cười lạnh. Vương Phong nói : - Ma Vương đương nhiên tịnh không cần đám châu bảo đó, nhưng muốn làm cho người ta tham lam và đố kỵ, phải tạo ra tai họa và động loạn trên nhân thế, y lúc đó làm chuyện gì cũng được. Thiết Hận cười lạnh thốt : - Ta vốn nghĩ ngươi là người lớn, không ngờ ngươi vẫn còn là đứa bé. Vương Phong nói : - Đây đâu có phải là chuyện để cho trẻ nít nghe, vì đạo lý của chuyện này quá thâm thúy, không những trẻ nít nghe không hiểu, chừng như cả ngươi cũng không hiểu. Thiết Hận cười lạnh thốt : - Bên ngoài rất mát mẻ, sao ngươi không đi? Vương Phong đáp : - Ta sợ bị lạnh. Thiết Hận thốt : - Như quả ngươi muốn đi cùng ta, ta bảo đảm ngươi sẽ hối hận nhanh chóng. Vương Phong nói : - Nếu ngươi là một tiểu cô nương, có lẽ ta có thể xác định, rất tiếc ngươi không phải. Thiết Hận trầm mặt, hắn tịnh không phải là người thích nói đùa. Vương Phong nói : - Ta lưu lại đây, chỉ bất quá muốn phụ ngươi. Thiết Hận thốt : - Nếu ngươi có thể đi nhanh, đi xa, tính ra như vậy là ngươi đã giúp ta rồi đó. Vương Phong nói : - Không tính vậy được. Chàng không để Thiết Hận mở miệng, nhanh nhẹn nói tiếp : - Ta muốn giúp ngươi phá án. Thiết Hận hỏi : - Ngươi nghĩ chúng ta cùng một hội? Vương Phong nói : - Chỉ điểm cho ngươi con đường sáng. Thiết Hận cười, không phải cười mỉa, mà cười khổ. Vương Phong nói : - Muốn phá vụ án này, chỉ có một con đường. Thiết Hận ráng nhịn, đợi nghe chàng nói. Vương Phong nói tiếp : - Chỉ cần ngươi có thể tìm ra một vật, vụ án này nghĩ ngươi không phá cũng không được. Thiết Hận hỏi : - Tìm vật gì? Vương Phong đáp : - Anh vũ, Huyết anh vũ! Thiết Hận hỏi : - Ngươi không thể giúp ta tìm ra sao? Vương Phong ngậm miệng. Chàng không thể. Sự thật chàng không những chưa thấy qua con Huyết anh vũ, tối hôm qua cũng là lần đầu tiên chàng nghe được ba tiếng đó. Nhưng lúc này, chàng nghe có tiếng chuông - tiếng chuông kỳ quái lạ thường, chừng như muốn nhiếp hồn người ta. Tiếng chuông này không phải là lần đầu tiên chàng nghe được. Chàng lập tức la lên : - Huyết nô. Thanh âm của chàng cũng rất kỳ quái, giống như một người đột nhiên thấy quỷ. Thiết Hận nhịn không được, hỏi : - Huyết nô nghĩa là sao? Vương Phong đáp : - Nghĩa là, ta rất có thể nhanh chóng tìm ra con Huyết anh vũ cho ngươi. Thiết Hận hỏi : - Tại sao? Vương Phong đáp : - Vì huyết nô là nô tài của Huyết anh vũ, một khi huyết nô xuất hiện, Huyết anh vũ cũng liền xuất hiện. Thiết Hận nhìn chàng, giống như đang nhìn vật gì rất cổ quái. Vương Phong không nhìn hắn, cho nên không thấy biểu tình của hắn, cho nên lại nói tiếp : - Nếu ta có thể bắt Huyết anh vũ, nguyện vọng thứ nhất của ta, nhất định muốn nó nói ra bí mật của vụ án này. Thiết Hận hỏi : - Ngươi thật sự tin? Vương Phong hỏi lại : - Tin cái gì? Thiết Hận đáp : - Tin trên thế gian này thật sự có Huyết anh vũ? Vương Phong gật đầu, biểu tình trên mặt không có một điểm gì như đang nói đùa. Thiết Hận hỏi : - Như quả ta có thể thấy Huyết anh vũ, ngươi đoán thử nguyện vọng đầu tiên của ta là gì? Vương Phong hỏi : - Muốn nó để ngươi chết? Thiết Hận lạnh lùng thốt : - Xem ra ngươi biết ta quá rõ. Vương Phong mỉm cười. Không phải là cười lạnh, cũng không phải là cười khổ, là một nụ cười tươi. Vừa lúc chàng nở nụ cười, bên ngoài tiếng chuông quái dị đó lại vang lên. .... Huyết nô quay trở lại. .... Tại sao phải quay trở lại? .... Có phải muốn dẫn bọn họ đi tìm chủ nhân? Tiếng chuông vang lên, Vương Phong phóng ra ngoài. Thiết Hận cũng phóng ra. * * * * * Mới vào thu. Trời đáng lẽ quang đãng, không khí đáng lẽ trong lành. Chỉ đáng tiếc, thế gian không có chuyện gì là tuyệt đối, cho nên trời đáng lẽ quang đãng, không khí mùa thu đáng lẽ trong lành, cũng tịnh không nhất định là trời quang đãng, không khí trong lành. Hôm nay trên trời mây che âm u. Trời không những không quang đãng, mà còn âm u giống như muốn rớt đè trên đầu người. Tiếng chuông vẫn còn chưa tiêu tan hẵn. Giữa không trung âm u, một bóng chim bay về hướng tây, tiếng chuông cũng bay về hướng tây. Tây phương có thế giới cực lạc. Tây phương cũng có cùng sơn, ác thủy, hoang dã, hoang mộ. Bọn họ đến khu mộ địa. Vì tiếng chuông tiêu tán trong khu hoang mộ, bóng chim cũng bay vào khu hoang mộ. Bọn họ không phải là chim, không thể bay. Họ tịnh không phải là nhữn người nổi danh về khinh công trên giang hồ. Nhưng bọn họ thi triển khinh công, tốc độ tịnh không kém con chim bao nhiêu, cho nên bọn họ có thể truy tới nơi này. Chỉ đáng tiếc đợi đến khi bọn họ truy đuổi tới nơi, tiếng chuông không còn nghe, bóng chim cũng không còn thấy. Chỉ còn mộ phần. Tuy giữa ban ngày, giữa khu mộ phần vẫn có sương, trong mộ cũng vẫn còn xương cốt người chết. Khí trời âm trầm, sương lạnh thê mê. “Khí trời như vầy, xem ra quả thật là khí trời để Huyết anh vũ xuất hiện”. “Địa phương như vầy, đương nhiên cũng quả thật là địa phương để Huyết anh vũ xuất hiện”. “Đúng”. “Vậy thì chúng ta đợi tại đây”. Hai người ngồi đối diện nhau, ngồi trên hai ngôi mộ, trên mộ cỏ vàng thê lương. .... Những phần mộ này chôn ai? .... Lúc sinh tiền, bọn họ có sung sướng nhiều không? Có đau khổ nhiều không? Hạnh phúc bao nhiêu? Bất hạnh bao nhiêu? Một cơn gió lướt qua, lá rừng bay đầy trời. Thiết Hận ngồi trên đầu mộ, chợt cảm thấy rất mệt mỏi, rất mệt mỏi, mệt mỏi... Trong đời hắn, cũng đã có bao nhiêu lần hoan lạc? Bao nhiêu lần thống khổ? Người như hắn, tai họa và thống khổ trong cuộc đời, nghĩ còn nhiều hơn cả hoan lạc. Hiện tại hắn đã quá mệt mỏi lối sống này, mệt mỏi vì bọn tội phạm và đạo tặc luôn luôn khó tiêu diệt, mệt mỏi vì phải không ngưng nghỉ cứ tuân lệnh đi săn lùng, bắt bớ, giết chóc. Vương Phong nhìn hắn, chợt nói : - Ta hiểu tâm tình của ngươi. Thiết Hận thốt : - Ồ? Vương Phong hỏi : - Ngươi có phải từ lúc thiếu niên đã là người của Lục Phiến môn? Thiết Hận đáp : - Ừm. Vương Phong thốt : - Bao năm qua, số người chết trong tay ngương, ít ra cũng đã bảy tám chục người. Thiết Hận thốt : - Ta chưa bao giờ giết sai một người nào. Vương Phong nói : - Nhưng người ngươi giết ai ai cũng vẫn là người, người sống, người có máu thịt. Thiết Hận không cãi lại, chỉ thấy có vẻ mệt mỏi. Vương Phong nói : - Sở dĩ vậy, hiện tại ngươi dù có muốn buông tay, cũng không buông được, lối sống này giống như đã biến thành một sợi dây xích, khóa chặt toàn thân ngươi, vĩnh viễn không có cách giải thoát. Thiết Hận ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn chàng, hỏi : - Ngươi tính nói gì đây? Vương Phong đáp : - Ta nghĩ, nếu như quả ngươi thấy được con Huyết anh vũ, có lẽ nguyện vọng đầu tiên của ngươi, không biết có phải là... Thanh âm của hắn đột nhiên đình đốn, tròng mắt đột nhiên co thắt, nhìn chằm chằm đằng sau Thiết Hận. Phía sau người Thiết Hận vốn là một khoảng không hắc ám. Vương Phong đột nhiên đã thấy cái gì? Chàng vốn là một người kiên cường lãnh khốc, chết cũng không sợ, tại sao hiện tại chợt biến đổi khủng khiếp như vậy? Bàn tay Thiết Hận đột nhiên lạnh như băng, toàn thân cũng lạnh như băng, chừng như hốt nhiên bạch cốt của người chết giơ tay châm một mũi kim lạnh như băng, đâm vào lưng hắn. Ai đã xuất hiện sao lưng hắn? Hắn muốn quay đầu lại. Vương Phong hét lớn : - Đừng quay đầu, nhất định đừng quay đầu. Thanh âm của chàng vừa khản vừa gấp, chàng thậm chí còn tính lao tới, kéo đầu Thiết Hận lại. Chỉ đáng tiếc chàng làm không kịp. Thiết Hận quay đầu, trên cái cây khô đằng sau lưng hắn, xuất hiện một con anh vũ uy nghi. Huyết anh vũ. Thập vạn thần ma, thập vạn giọt ma huyết, trích thành một con Huyết anh vũ. Nó cấp cho người thường, nếu không là nguyện vọng tà ác, cũng là tai họa. Bản thân nó chính là tai họa tà ác. Tròng mắt Thiết Hận đột nhiên co thắt. Vừa trong phút chốc thấy được Huyết anh vũ, toàn thân hắn đột nhiên co thắt. Huyết anh vũ mang đến tai họa và tà ác, cơ hồ đã như sét đánh vào người hắn. Tên hán tử vô tình này, những tưởng toàn thân đã biến thành sắt đá, tự nhiên chợt khô héo trong một phút chốc. Lá khô lại càng khô hơn. Tiếp đó, hắn từ từ ngã gục, gục xuống mộ phần. Huyết anh vũ cười, chẳng khác gì một người, tiếng cười chứa đầy tà ác, một tiếng cười tà ác. Toàn thân Vương Phong lạnh như băng, đột nhiên thét lớn, phi thân bay tới. Chàng muốn chụp Huyết anh vũ. Chàng xuất thủ nhanh như điện, chỉ tiếc đến trễ một bước. Huyết anh vũ phát ra những tiếng cười tà ác chế giễu, bay cao thẳng lên trời, tiếng cười cũng bay xa. Trong không trung đột nhiên có tiếng người truyền lại : - Bọn ngươi đồng thời thấy được ta, hiện tại, nguyện vọng của hắn đã được thực hiện, vẫn còn hai nguyện vọng, ta lưu lại toại nguyện cho ngươi, ngươi cứ đợi... Thanh âm đầy tà ác, nói xong, đã mất dạng phiêu diêu trong hư vô xa vời. * * * * * Đêm. Trong tiểu viện tiếng lá cây đại ngân hạnh than van. Vương Phong đợi ở đó, đợi đã rất lâu. Tiêu Bá Thảo đã vào nghiệm thi phòng, Thiết Hận cũng vào đó, do chính tay Vương Phong ẳm vào. Lần này thi thể của hắn lạnh như băng. Bộ đầu huyện lý xuất lãnh thuộc hạ đến tiểu viện này, Thiết Hận đột nhiên chết bất ngờ, chỉ có Vương Phong là bị hiềm nghi nặng nhất. Nhưng bọn họ tịnh không khinh xuất ra tay, bọn họ vẫn còn đợi Tiêu Bá Thảo điều tra nguyên nhân cái chết của Thiết Hận. Đây là một huyện lớn, bộ đầu huyện lý Hà Năng, niên kỷ tuy không lớn, danh khí cũng không vang, làm việc lại rất khôn khéo. Gió thu sầu thảm, bọn họ đã đợi suốt ba canh giờ, lão Tiêu Bá Thảo này làm càng lâu hơn lúc thường nhiều. Bởi vì Thiết Hận không những là người lão tôn kính, mà còn là bằng hữu của lão. Hiện tại lão chung quy cũng từ từ bước ra, không những lộ vẻ mỏi mệt, thần sắc lại còn mang vẻ khủng khiếp không tả được. Người đầu tiên đến là Hà Năng, vừa nắm tay lão một cái, đã giật tay lại. Tay của lão lạnh ngắc. Hà Năng há miệng hỏi : - Lão tiên sinh đã tra ra nguyên nhân cái chết của hắn chưa? Tiêu Bá Thảo ngậm miệng, môi run run. Hà Năng hỏi : - Thiết đô đầu vì sao mà chết? Tiêu Bá Thảo chung quy cũng mở miệng, đáp : - Không biết. Hà Năng kinh ngạc : - Không biết? Lão tiên sinh điều tra không ra nguyên nhân? Tiêu Bá Thảo đáp : - Ta có thể tìm ra nguyên nhân, vô luận nguyên nhân cái chết của hắn ra sao, chỉ cần đã từng có qua trên nhân thế, ta luôn có thể tìm ra. Hà Năng nói : - Nhưng hiện tại ông không tìm ra. Tiêu Bá Thảo chầm chậm gật đầu, trong mắt chứa đầy vẻ sợ hãi cường liệt. Nhìn thấy nhãn thần của lão, Hà Năng đột nhiên cảm thấy một cơn lạnh ăn sâu tới tận xương tủy, hỏi : - Hung thủ không phải là người sao? Tiêu Bá Thảo đáp : - Tuyệt không phải. Cổ Long HUYẾT ANH VŨ Hồi 3 Anh Vũ lâu kinh diễm Mưa đêm lất phất. Trên đạo lộ khách bộ hành thưa thớt, bên ngoài Bình An lão điếm có ba kỵ mã phóng nhanh. Ngựa nhanh, động tác của người càng nhanh hơn. Vó ngựa chưa dừng hẳn, ba người đã phi thân xuống ngựa, đứng như đinh đóng trên đất, chân vững như Thái Sơn. Hạ bàn của bọn chúng vốn đương nhiên vững chãi. Chân một người đã luyện hai ba chục năm công phu, hạ bàn nếu không vững, mới là quái sự. Nam quyền Bắc cước. Bọn anh hùng hào kiệt đại hà lưỡng ngạn, luyện cước công cũng không phải có nhiều người, có thể đắc thành như bọn chúng, lại càng ít hơn. Bọn chúng họ Đàm. Có lẽ bọn chúng tịnh không phải là hậu duệ ruột thịt của Bắc phái Đàm cước, nhưng bọn chúng có nói như vậy, không có người nào dám hoài nghi, không có ai phủ nhận. Dũng cảm tranh đấu suốt mười ba năm qua, kinh qua trăm trận huyết chiến lớn nhỏ đầy gian khổ, “Đàm môn tam bá” quả thật đã đứng vững trong giang hồ, muốn xô ngã người bọn chúng, đại đa số đều trúng một cước của bọn chúng mà chết. Bình An lão điếm là một khách sạn, cũng là một tửu lâu. Bên ngoài cửa sổ mưa rơi lắc rắc như tơ, bên trong đèn mờ như sương khói. Đàm lão đại Đàm Thiên Long là người đầu tiên bước vào, cởi cái nón tre trên đầu, nhìn thấy một cỗ quan tài. Mưa thu, gió thu, làm cho người buồn bã. Giữa cái khí hậu như vầy, nếu không có chuyện khẩn cấp, không ai lại đi gấp cả đêm. Đàm gia huynh đệ không thể không đi gấp. Hiện tại bọn chúng là hào phú gia tư cự vạn, ái thiếp của Đàm lão tam Đàm Thiên Báo mỹ mạo như hoa, cười nói cũng mê hồn. Nếu không có chuyện khẩn cấp, tính ra cho dù có lấy roi quất gã, gã cũng không chịu leo xuống giường bò ra. Chuyện gì mà khẩn cấp như vậy? Bí mật của huynh đệ bọn chúng, kỳ thật không thể coi là bí mật, Đàm môn tam bá làm chuyện gì, bí mật cũng thành công khai. Chỉ bất quá những vụ mua bán dưới mười vạn lượng bạc, bọn chúng tuyệt không can thiệp vào. Hiện tại xem cách bọn chúng gấp rút như vậy, vụ mua bán này đương nhiên không phải là nhỏ. Người phải đi làm chuyện mua bán, không cần biết là mua bán cái gì, ra đường đụng phải quan tài, hoàn toàn không phải là một điềm cát lợi. Đàm lão đại nhíu mày, Đàm lão nhị Đàm Thiên Hổ vung quyền đập mạnh lên quầy. Cái quầy bị đập lập tức nứt nẻ, đảm khí của lão chưởng quỹ cũng cơ hồ bị nứt nẻ. Đàm Thiên Hổ trừng mắt nhìn lão, thét lớn : - Đây là tửu điếm? Hay là tiệm quan tài? Lão chưởng quỹ mặt thì đổ mồ hôi dầm dề, mặt thì tươi cười, nói : - Tiểu điếm chỉ bán rượu, không bán quan tài. Đàm Thiên Hổ hỏi : - Vậy trong tửu điếm làm sao có thể có quan tài? Chưởng quỹ đáp : - Đó là vì có một vị khách quan đem đến, hơn nữa còn nhất định phải mang vào đây. Đàm Thiên Hổ hỏi : - Tại sao? Chưởng quỹ đáp : - Bởi vì vị khách quan này nhất định muốn bằng hữu trong quan tài cùng y uống rượu. “Vị khách quan này” là một người trẻ tuổi, một người trẻ tuổi bê tha, uống rượu quá sức. Hiện tại y đang giơ cái chén hướng về phía quan tài, thốt : - Chén này tới lượt ta, ta uống. Y quả nhiên uống ực một hơi cạn chén, uống rất nhanh. Quan tài còn mới tinh, y phục của y lại tồi tàn cũ kỹ, y làm chuyện tuy có hơi điên, nhưng người y xem ra lại rất tinh anh, chỉ bất quá nhãn tình có nét tuyệt vọng, phảng phất đối với thế gian này sở hữu không thèm để ý gì nữa. ..... Trừ cái quan tài ra, đối với mọi chuyện trên thế gian này y không thèm để ý tới. “Vị khách quan này”, đương nhiên chính là Vương Phong. Trong Đàm gia huynh đệ, nóng tính nhất, quyền đầu lớn nhất, là lão nhị Đàm Thiên Hổ. Gã bước qua, vỗ vỗ cái quan tài để trên bàn, hỏi : - Ngươi đem cái này vào? Vương Phong gật đầu. Đàm Thiên Hổ hỏi : - Bên trong có gì? Vương Phong đáp : - Có một bằng hữu. Đàm Thiên Hổ hỏi : - Bằng hữu đã chết? Hay bằng hữu còn sống? Vương Phong đáp : - Một khi là bằng hữu, sống hay chết gì cũng là bằng hữu. Đàm Thiên Hổ hỏi : - Người chết cũng có thể uống rượu? Vương Phong mỉm cười, lại giơ chén về phía quan tài, thốt : - Chén này tới lượt ngươi, ta uống thay ngươi. Chàng lại uống một hơi cạn chén. Đàm Thiên Hổ cười lớn, quay đầu nhìn huynh đệ của gã, chỉ Vương Phong nói : - Nguyên lai tiểu tử này là một tửu quỷ. Đàm Thiên Long trầm mặt, thốt : - Kêu y mau khiêng cái quan tài ra, kêu y mau cút ra. Đàm Thiên Hổ nói : - Tiểu tử, ngươi còn chưa nghe thấy sao? Vương Phong hỏi : - Nghe thấy cái gì? Đàm Thiên Hổ lạnh lùng thốt : - Bọn đại gia đây kêu ngươi khiêng quan tài đi ra. Vương Phong đáp : - Đi không được. Đàm Thiên Hổ hỏi : - Tại sao? Vương Phong đáp : - Bên ngoài trời đang mưa, ta không thể để bằng hữu của ta mắc mưa. Đàm Thiên Hổ nhìn chàng, lại quay đầu nhìn Đàm lão đại, cố ý hỏi : - Người này là một tên điên, huynh thấy phải làm sao? Đàm Thiên Long thốt : - Đá hắn ra. Đàm Thiên Hổ hỏi : - Đá người điên không phạm pháp? Đàm Thiên Long đáp : - Đá người chết cũng không phạm pháp. Đàm Thiên Hổ thốt : - Được, vậy ta đá người chết trước, rồi đá người điên sau. Nói chưa dứt lời, chân của gã đã đá tới. Quan tài này tuy chắc, gã cũng chỉ cần đá một cái. Gã tin chắc là như vậy. Một cước của gã tuy tùy tùy tiện tiện bay tới, ít ra cũng cỡ ba trăm, năm trăm cân khí lực. Ai biết được chân gã vừa đá ra, quan tài lại biến mất, một cước như thiểm điện của gã lại đá vào khoảng không. Quan tài để ngay trước mặt gã, đột nhiên bay lên nằm trên cái bàn khác. Quan tài đương nhiên không thể tự bay. Người Vương Phong mang theo cái ghế cũng bay tới gần quan tài, điềm đạm nói : - Bằng hữu của ta lúc sinh thời chỉ luôn luôn thích đá người ta, chưa bao giờ bị người ta đá, chết cũng nhất định không thích bị người ta đá. Cả đám Đàm gia huynh đệ lúc này đều nhìn chàng chằm chằm, tiểu tử này không phải là người điên, cũng không phải say rượu. Đàm Thiên Báo nãy giờ dựa người vào quầy, cũng đã đứng thẳng lưng. Vương Phong hỏi : - Ngươi trước hết đá người điên, rồi mới đá người chết, không tốt sao? Đàm Thiên Hổ thốt : - Tốt! Chữ đó vừa ra khỏi miệng, Đàm Thiên Báo cũng đã bắn mình nhảy tới, huynh đệ hai người cùng một lượt đá tới, một người đá về phía tai bên phải của Vương Phong, một người đá vào hông trái nơi xương sườn. Bắc phái Đàm cước luôn luôn là công phu tối vững trong võ lâm, giảng cứu không phải vì chiêu thức hoa mỹ, mà vì nhanh độc. Chân của huynh đệ hai người bọn chúng không những nhanh nhẹn, chuẩn xác, mà còn đơn giản làm cho người ta vô phương chống đỡ. Vương Phong căn bản một phương chống đỡ cũng không có. Cũng không biết vì chàng biết rất rõ không thể chống đỡ, hay là vì tự tin, chàng không động một chút nào. Ngay lúc đó, vang lên một tiếng kêu gào thê thảm, kỳ trung phảng phất có tiếng xương vỡ. Tuy chỉ có một tiếng la thảm, lại có tới hai người đồng thời té xuống. Huynh đệ Đàm Thiên Hổ, Đàm Thiên Báo, vừa xuất một cước, đồng thời đá ra, cũng đồng thời té xuống, không ngồi dậy nổi. Xương đầu gối của hai người đều bị vỡ vụn. Xương của người bị đá còn nguyên, xương của người đá lại bị vỡ. Đàm Thiên Long ngẩn mặt, nhãn tình chứa đầy nét khủng bố. Gã căn bản không thấy Vương Phong xuất thủ. Vương Phong cũng ngẩn ngơ. Chàng đích xác chưa hề xuất thủ, tuy chàng có phương pháp đối phó với chiêu thức của huynh đệ hai người họ. Phương pháp liều mạng. Nhưng chàng vẫn còn chưa thi triển ra chiêu, huynh đệ hai người họ đã té xuống. Xương đầu gối của họ làm sao mà đột nhiên bị vỡ? Ai đã đánh họ vỡ xương? Không ai biết, cũng như không ai biết Thiết Hận vì sao mà đột nhiên bạo tử. Đây có phải cũng là ma pháp? Ai đã xuất thủ dùng ma pháp? Vương Phong không muốn nghĩ đến, cũng không dám nghĩ, lòng bàn tay đã xuất mồ hôi lạnh. Đàm Thiên Long kinh hãi nhìn chàng, ấp úng hỏi : - Đây là công phu gì vậy? Vương Phong đáp : - Không biết. Đàm Thiên Long hỏi : - Không phải ngươi xuất thủ sao? Vương Phong lắc đầu. Đàm Thiên Long hỏi : - Không phải ngươi thì là ai? Vương Phong đáp : - Có lẽ căn bản không phải là người. Đàm Thiên Long đột nhiên giận dữ gầm lên, thân mình lăng không bộc phát, song cước liên hoàn đá tới. Đây không phải là chính tông Đàm cước, uy lực có lẽ còn hơn xa Đàm cước, chính thị là tuyệt kỹ thành danh tung hoành giang hồ của gã. Ai biết được thân hình của gã chỉ vừa mới bộc phát bay lên, nghe hai tiếng “rắc rắc”, tiếp theo là một tiếng la thảm. Đến khi gã rớt xuống, hai xương đầu gối cũng đã vỡ vụn. Vương Phong động cũng không động, ngồi yên trên ghế, nhãn tình phảng phất có sắc khủng bố. Sau khi những tiếng kêu gào đã ngưng đọng, trong phòng lại biến thành tĩnh mịch rợn người. Đàm gia huynh đệ vừa ngã xuống, không những không vùng vẫy quằn quại, đến cả một tiếng động cũng không có. Lão chưởng quỹ núp sau quầy, sợ đến nỗi mặt không còn một giọt máu. Vương Phong đột nhiên ngẩng đầu, nhìn lão, chợt hỏi : - Ông thấy cái gì? Lão chưởng quỹ miễn cưỡng cười, cười lại còn xấu hơn cả khóc, thốt : - Tôi không thấy gì hết. Vương Phong cười lạnh. Lão chưởng quỹ nói : - Công phu như của đại gia, tôi có nằm mộng cũng chưa thấy qua. Vương Phong thốt : - Tôi đã nói, người xuất thủ không phải là tôi. Lão chưởng quỹ nhịn không nổi, hỏi : - Nếu không phải ông, thì là ai? Vương Phong đột nhiên cúi mình, lượm một viên đá nhỏ trên sàn. Viên đá lại có màu đỏ chót như máu, đỏ dễ sợ. Vương Phong thốt : - Ông nhìn coi cái gì đây? Cặp mắt mơ hồ của lão chưởng quỹ nhìn tới cả nửa ngày, nói : - Giống như một viên đá, một viên đá đỏ. Vương Phong thốt : - Viên đá như vậy, trên sàn nhất định còn có ba viên nữa. Lão chưởng quỹ thốt : - Ồ? Vương Phong nói : - Bốn viên đá, đánh gãy bốn cái chân. Lão chưỏng quỹ xúc động hỏi : - Một viên đá nhỏ như vầy, cũng có thể làm gãy chân người? Vương Phong hỏi lại : - Ông không tin? Lão chưởng quỹ thốt : - Tôi... tôi... Vương Phong thở dài, nói : - Chuyện này tôi vốn lúc đầu cũng không tin, nhưng ông trời lại tấu xảo để cho tôi thấy được. Lão chưởng quỹ hỏi : - Đây... đây là võ công? Hay là ma pháp? Vương Phong đáp : - Tôi không biết. Lão chưởng quỹ hỏi : - Ai đã quăng chúng ra? Vương Phong đáp : - Tôi lúc đầu hoài nghi chính là ông. Lão chưởng quỹ sợ hãi, nói : - Không phải tôi, tuyệt không phải. Vương Phong cười khổ, thốt : - Hiện tại tôi biết không phải, cục đá từ ngoài cửa sổ ném vào. Chàng đã nhìn ra ngoài cửa sổ thấy có huyết quang lóe lên một cái như chớp, Đàm Thiên Long la thảm té xuống liền. Sau đó chàng thấy viên đá lăn trên sàn, lăn tới dưới chân chàng. Khi chàng lượm viên đá lên, viên đá phảng phất còn phát nóng, phảng phất còn mang huyết tinh khí. Giữa không khí cô đọng chết chóc đó, đột nhiên có tiếng rên. Đàm Thiên Long rên, một tay động đậy, chừng như muốn đút tay vào ngực lấy vật gì. Chỉ đáng tiếng khí lực của gã không còn một chút, nhưng mắt chung quy vẫn còn mở, nhìn Vương Phong, mục quang có vẻ cầu trợ giúp. Vương Phong lấy giùm gã. Trong cái túi sát trong mình gã, có một cái cẩm nang nhỏ. Vương Phong hỏi : - Ngươi muốn cái này? Đàm Thiên Long vận khí, nói một câu, thanh âm mỏng như đường tơ, Vương Phong chỉ nghe hai tiếng: “cho ngươi”. “Sao lại cho ta?” Vương Phong không hiểu. Nhưng chàng không nhịn được, mở cái cẩm nang ra, bên trong không ngờ có một viên trân châu lớn bằng long nhãn. Tuy không bằng tỵ độc châu, cũng không phải là dạ minh châu, nhưng không thể chối cãi đây cũng là vật trị giá liên thành. Vương Phong nhím mày, hỏi : - Sao ngươi muốn đưa những đồ trân quý này cho ta? Đàm Thiên Long há miệng lấy hơi, muốn nói một chữ cũng không nói được. Vương Phong hỏi : - Ngươi có phải muốn ta đi làm một chuyện cho ngươi? Đàm Thiên Long nhìn chàng, biểu tình trong mắt ai thấy cũng không biết có ý gì, đột nhiên giơ một ngón tay, chỉ về phía cửa sổ đối diện. Bên ngoài dưới cửa sổ có treo một cái lồng chim. Một cái lồng không. Vương Phong đã hiểu ý tứ của gã, hỏi lớn : - Anh vũ, có phải ngươi muốn nói cho ta biết bí mật của anh vũ? Vô luận gã muốn nói gì, vĩnh viễn còn là bí mật. Gã đã chết. Huynh đệ của gã cũng chết, viên đá nhỏ màu đỏ, không những chỉ đánh gãy xương chân họ, lại còn cướp đi mạng của họ. Một viên đá nhỏ màu đỏ, một viên minh châu. Trên viên đá nhỏ màu đỏ này, có ma lực gì? Có ma lực gì mà có thể đoạt hồn phách người ta đột ngột như vậy? Còn viên minh châu này từ đâu ra? Có thể nào cũng là một trong những thứ đồ châu bảo đã mất của Thái Bình vương phủ? “Anh vũ” hai chữ dó, lại có bí mật gì? Đàm Thiên Long trước lúc lâm tử, sao lại nói ra chính thị hai chữ đó? Vương Phong ngẩng đầu, nhìn lão chưởng quỹ, đột nhiên hỏi : - Cái lồng chim bên ngoài là của ông? Lão chưởng quỹ gật đầu. Vương Phong hỏi : - Lúc trước ông nuôi chim gì trong đó? Lão chưởng quỹ đáp : - Là anh vũ. Câu trả lời này tuy không ngoài ý liệu của Vương Phong, nhưng hắn nghe xong, trong dạ dày lại cảm thấy khó chịu. Lão chưởng quỹ nhìn lồng chim bên ngoài cửa sổ, biểu tình trong mắt đột nhiên biến thành kỳ quái, một hồi lâu sau, mới thở dài, thốt : - Lúc trước vốn có một con anh vũ, rất hoạt bát, lại rất khả ái, ngườ i nào cũng muốn nhìn nó, không biết sao nó đột nhiên chết đi. Vương Phong hỏi : - Nó chết ra sao? Lão chưởng quỹ đáp : - Nó chết rất kỳ quái, giống như chết vì sợ hãi. Vương Phong hỏi lại : - Chết vì sợ hãi? Lão chưởng quỷ thốt : - Đêm đó, tôi vốn đã chợp mắt, chợt nghe nó kêu, giống như... giống như một người sợ quá la thất kinh. Mặt của lão cũng đã hiện vẻ sợ hãi, nói tiếp : - Đợi đến khi tôi mở lồng, nó đã chết rồi, chết rất thảm. Vương Phong hỏi : - Chuyện đó xảy ra lúc nào? Lão chưởng quỹ đáp : - Tôi nhớ rất rõ, đêm đó là đêm rằm tháng bảy. Lão giải thích thêm : - Bởi vì ngày đó là ngày mở cửa Quỷ Môn Quan, tối đó tôi có tế cúng quỷ thần, còn uống rượu đến say. Vương Phong trầm mặc. Rằm tháng bảy, ngày mở cửa quỷ môn, có phải cũng là ngày Huyết anh vũ giáng lâm xuống nhân gian? Lão chưởng quỹ nhìn chàng với ánh mắt kỳ quái, chầm chậm nói : - Tôi biết trong tâm ông đang nghĩ gì. Vương Phong thốt : - Ồ? Lão chưởng quỹ nói tiếp : - Quỷ Môn Quan mở cửa, oan hồn dã quỷ đều ùa ra, đến nhân gian... Khóe mắt lão nhíu lại, lại nói : - Trong tâm của ông nhất định đang nghĩ, Tiểu Ma Thần của tôi, cũng đã bị quỷ hù chết. Vương Phong hỏi : - Tiểu Ma Thần? Con anh vũ của ông, tên là Tiểu Ma Thần? Lão chưởng quỹ đáp : - Ừm! Vương Phong thấy lạ, hỏi : - Sao ông lại đặt tên cho nó như vậy? Lão chưởng quỹ hỏi lại : - Tên đó có gì không tốt? Vương Phong thốt : - Tôi chỉ bất quá thấy kỳ quái... Lão chưởng quỹ đột nhiên ngắt lời chàng, nói : - Kỳ thật cái tên đó không phải do tôi đặt, do nàng... Nàng cho tôi con anh vũ, con anh vũ lúc đó đã có cái tên này. Vương Phong hỏi : - Nàng là ai? Mục quang của lão chưởng quỹ nhìn xa xăm qua cửa sổ, một hồi lâu sau, chầm chậm thốt : - Cả cuộc đời tôi, là một người sống rất có quy củ, nhưng tôi cũng có hoang đàng một lần. Trên khuôn mặt mệt mỏi suy nhược của lão, chợt kích động cực độ đến ửng hồng, trong mắt cũng lóe sáng : - Chỉ vì lần đó, tôi đã tiêu phí hết số tiền mà tôi bình sanh dành dụm, nhưng tôi vẫn nghĩ nó rất đáng. Đây tịnh không phải là cái Vương Phong muốn hỏi, nhưng Vương Phong tịnh không muốn ngắt lời lão. Đoạn kinh nghiệm hoang đường này, nhất định cũng có đoạn kinh lịch rất kỳ lạ. Dạ vũ thu đăng, được nghe một lão nhân kể chuyện như vậy, làm sao mà không thú vị cho được? Lão chưởng quỹ nói tiếp : - Thật là một nữ nhân cao quý, có lúc khả ái muốn chết, lại có lúc đáng sợ muốn chết, một đêm đó, nàng tuy đụng cũng không để cho ta đụng, nhưng ta lại vô cùng thỏa mãn kích thích, người khác có mộng cũng không ngờ được. Vương Phong nhịn không nổi, hỏi : - Cho nên ông tự nguyện đưa cho nàng số tiền ông giành giụm suốt đời? Lão chưởng quỹ thốt : - Ta không hối hận một chút nào. Mặt của lão tươi tắn : - Nếu như ông trời để cho ta quay lại mười năm trước, để cho ta giành giụm lại số tiền đó, ta nhất định cũng lại đến với nàng như vậy. Vương Phong hỏi : - Chỗ ở của nàng là chỗ nào? Lão chưởng quỹ đáp : - Có lẽ ngươi nghe xong rất có thể tức cười, chỉ bất quá là một kỹ viện. Vương Phong không cười. Chàng hiểu tâm tình lạ lẫm của lão nhân. Một người khổ cực phấn đấu bao nhiêu năm ròng, cuối cùng cũng chỉ có một cái quầy bụi bặm lem luốc, bàn ghế bụi bặm lem luốc, tới lúc gần tới tuổi già, sao lại không thể hoang đàng một lần? Một người làm chuyện gì, chỉ cần không làm hại đến người khác, một khi hắn nghĩ là xứng đáng, thì luôn luôn chính xác. Thứ cảm giác đó Vương Phong không những thông hiểu, mà còn tôn trọng. Cho nên chàng lắng nghe lão nhân kể tiếp : - Tuy nàng chỉ là một kỹ nữ, một con điếm, nhưng ta lúc nào cũng có thể tự nguyện quỳ tại chỗ đó, liếm gót chân nàng. Vương Phong bắt đầu hiếu kỳ, không nhịn được, hỏi : - Tên của kỹ viện đó là gì? Lão chưởng quỹ đáp : - Tên là Anh Vũ lâu. Vương Phong thở mạnh : - Nàng tên là gì? Lão chưởng quỹ đáp : - Nàng tên là Huyết Nô. ...... Huyết Nô là nô tài của Huyết anh vũ, Huyết Nô một khi xuất hiện, Huyết anh vũ cũng xuất hiện liền. Huyết Nô ở trong Anh Vũ lâu, Anh Vũ lâu ở đâu? “Anh Vũ lâu ở đâu?” “Tại mặt tiền của con hẻm đó”. “Cổng nào?” “Hồng môn”, người bị hỏi chỉ điểm rất tận tường, “Trong hẻm chỉ có hồng môn”. * * * * * Cổng đỏ tươi, đỏ như máu. Người mở cổng là một tiểu cô nương, một tiểu cô nương vận y phục đỏ, hai tròng mắt lại đen nhánh như than. Ả đứng nhìn lên nhìn xuống Vương Phong. Trang phục của Vương Phong, hiển nhiên không giống của bọn người thường ghé qua đây. Vương Phong lại còn đem theo quan tài. Người đến đây, chỉ có đem theo kim ngân châu báu, không ai đem theo quan tài. Tiểu cô nương nếu không phải hợm hĩnh thì cũng có chút mỉa mai : - Ông không gõ lầm cửa sao? Vương Phong đáp : - Không. Tiểu cô nương hỏi : - Ông biết đây là đâu không? Vương Phong đáp : - Là Anh Vũ lâu. Tiểu cô nương lại hỏi : - Ông tìm ai? Vương Phong đáp : - Huyết Nô. Tiểu cô nương lại nhìn chàng từ đầu tới chân, hỏi : - Ông quen nàng ta? Vương Phong đáp : - Không quen. Tiểu cô nương nghênh mặt : - Khách không quen, nàng ta không bao giờ chịu gặp. Vương Phong thốt : - Ngươi chỉ cần nói cho nàng biết ai đến tìm, nàng nhất định sẽ ra gặp. Tiểu cô nương hỏi : - Ông là ai? Vương Phong đáp : - Ta cũng là một anh vũ, Huyết anh vũ. Cổng khép lại. Đây là một kỹ viện, đường vào lại còn kín đáo hơn nha môn. Vương Phong tịnh không đạp một cước tông cửa xông vào, có lúc chàng có thể rất trầm tĩnh nhẫn nhịn. Chàng biết hiện tại là lúc phải nhẫn nhịn. Chàng tịnh không phải đợi lâu, cổng lại mở, lần này người mở cổng không phải là tiểu cô nương, là một lão thái bà. Lão thái bà cũng mặc y phục đỏ, cũng nhìn chàng từ đầu tới chân, đối với thanh niên nghèo khổ này, bà ta hiển nhiên không vừa ý. Bà ta nhất định nghĩ không ra tại sao Huyết Nô cô nương lại chịu gặp hắn ta? Vương Phong hỏi : - Hiện tại ta có thể vào chứ? Lão thái bà mỉm cười, nói : - Đây là kỹ viện, chỉ cần là người còn sống, ai cũng có thể vào được. Bà ta trầm mặt, nói tiếp : - Nhưng người chết bọn ta không chiêu đãi chút nào. Vương Phong mỉm cười. Cười xong, chàng đá cửa, hai tay khiêng quan tài bước vào. Có khi chàng không thể kiên nhẫn nhường nhịn. Chàng biết hiện tại không cần phải nhẫn nhịn, bởi vì người chàng muốn gặp đã đáp ứng chịu gặp chàng. Chàng biết “Huyết anh vũ” ba chữ đó, đã có hiệu lực. Lão thái bà mặc y phục đỏ nhìn chàng xông vô, ngậm câm không nói tiếng nào. Vô luận là ai có thể hai tay khiêng một cái quan tài đi vào, bà chỉ còn nước nhìn. Vô luận là ai đã sống trong kỹ viện bốn chục năm, cũng nhất định rất hiểu rõ giới hạn. Vương Phong hỏi : - Bà biết ta là ai không? Lão thái bà không muốn gật đầu, lại không dám không gật đầu. Vương Phong thốt : - Tốt, bà cứ dẫn đường. * * * * * Chánh ngọ. Trong kỹ viện, chánh ngọ lại là sáng sớm, đại đa số người trong kỹ viện chỉ vừa mới ra khỏi giường. Không cần biết nữ nhân đẹp tới cỡ nào, vừa mới ra khỏi giường, ai ai cũng không còn thấy đẹp lắm. Không cần biết là nữ nhân nào, nếu biết mình đang trong trạng thái không hấp dẫn lắm, thông thường không thể để cho người ta gặp. Để hay không để cho người ta gặp là một chuyện, nhìn hay không nhìn người ta lại là một chuyện khác. Thấy có quan tài đi vào, người trong kỹ viện tất cuống cuồng nhìn ngó. Vương Phong biết, có rất nhiều cặp mắt đang len lén nhìn chàng. Chàng không thèm để ý. Xuyên qua hành lang, vượt qua hoa kính, là đến một tòa tiểu lâu, dưới mái treo bảy tám cái lồng chim. Chỉ có lồng chim, không có chim. Lồng chim vốn đã nhốt loại chim gì? Có phải là anh vũ? Lồng chim trống không, anh vũ ở đâu? Có phải toàn bộ đã chết hết? Có phải toàn bộ chết vào cái đêm rằm tháng bảy đó? Vương Phong hỏi : - Đã gọi ta vào, có mời ta lên chứ? Lão thái bà thốt : - Mời. Trên tiểu lâu cửa khép hờ. Vương Phong dùng một tay khiêng quan tài, một tay mở cửa, bước vào một nơi kỳ quái. Vương Phong đã đi qua rất nhiều nơi. Các dạng các thức kỳ quái trên nhân thế, chàng hầu như đã thấy qua. Chàng biết trên thế gian này có những nơi mỹ lệ tựa thiên đường, cũng có những nơi khủng khiếp như địa ngục. Nơi đây rất đẹp, bên trong từ đông sang tây đều rất đẹp, nhưng cũng chẳng khác gì địa ngục. Một địa ngục mỹ lệ. Cái đầu tiên chàng thấy là một bức đồ họa, một bức đồ họa vẽ trên tường đối diện chàng. Trên bức tường rộng năm trượng, bức họa vẽ đầy yêu ma. Đủ loại yêu ma, có bán nhân bán khuyển, có phi nhân phi khuyển, có hình thể người, có hình thể không giống người, có hình trạng to lớn, lại có khỏa nhân tâm. Bức tường rộng năm trượng, có lẽ vẽ không tới thập vạn yêu ma, lại có một con anh vũ. Huyết anh vũ. Tay của bọn yêu ma đều cầm loan đao sắc bén, trên mũi loan đao có rướm những giọt máu, những giọt máu tích thành con Huyết anh vũ đó. Huyết anh vũ đang vỗ cánh bay, bay về hướng một người trẻ tuổi đội mão tử kim bạch ngọc. Một người rất anh tuấn, một người trẻ tuổi rất ôn hòa. Bọn yêu ma lại đang hướng về y bái lạy, giống như bọn thần tử trung thành bái lạy đế vương. “Y” có phải là ma trung chi ma? Nhìn giống như một người trẻ tuổi, một con người, lại là Ma Vương? Huyết anh vũ cũng có đám cận thần của nó. Mười ba con quái điểu mỹ lệ, bay xung quanh nó, kề cận trái phải, có lông của khổng tước, có cánh của biên bức, có sự yểu điệu của yến tử, có độc châm của mật phong. ..... Đây là Huyết Nô? Vương Phong nhìn trân trân. Trong phòng cũng có giày da đế cứng, có phi tiên sắc bén, có giường lớn rộng ba trượng, đầu giường treo còng bạc. Những thứ này Vương Phong hoàn toàn không chú ý, hy vọng của chàng chỉ chú tâm tại bức họa trên tường. .... Địa phương trên đồ họa, có phải là Nồng gia phổ, vẽ cái ngày đó? .... Đó là thế giới của chư ma, không có thanh thiên, cũng không có đại địa, chỉ có phong sương, có hàn băng và hỏa diệm. ..... Cái ngày đó là ngày mừng thập vạn tuế thọ của Ma Vương, chư ma từ cửu thiên thập địa kéo đến, ai cũng trích ngón tay giữa nhỏ một giọt Ma huyết, hóa thành một con Huyết anh vũ. Vương Phong nhìn xuất thần, thậm chí trong phòng có người đi vào, chàng cũng không phát giác. May mắn là cuối cùng chàng cũng nghe được thanh âm của nàng. Thanh âm kiều mỹ mê hồn, tiếng cười như tiếng chuông ngân. Hoàn toàn tuyệt nhiên không giống tiếng chuông khi con Huyết Nô bay cao ngút trời. “Chàng thích bức họa này?” Nàng tươi cười hỏi Vương Phong. Vương Phong đột nhiên quay đầu, thấy một nữ nhân cả đời chàng chưa bao giờ thấy qua. Chưa bao giờ thấy qua vẻ mỹ lệ đó, cũng chưa bao giờ thấy qua vẻ quái dị đó. Nàng tịnh không lõa thể. Nàng mặc y phục một nửa người - đã không phải nửa trên, cũng không phải nửa dưới. Y phục của nàng rất chỉnh tề trên nửa người bên phải, nửa người bên trái lại lõa lồ. Nàng đeo châu ngọc trên tai, thoa phấn trên mặt, cài trân châu phỉ thúy trên đầu. Chỉ có nửa bên phải. Nửa người bên tả của nàng giống như một đứa trẻ sơ sinh. Vương Phong nhìn ngẩn ngơ. Ngẩn ngơ một hồi lâu, chàng lại quay đầu nhìn lên đồ họa trên tường, chỗ vẽ Huyết Nô. Lần này chàng nhìn kỹ càng. Chàng chung quy phát hiện Huyết Nô vẽ trên tường cũng giống như vậy - một bên là cánh chim quốc, một bên là cánh chim ưng, một bên là lông khổng tước, một bên là lông phượng hoàng. “Huyết Nô”. Vương Phong chung quy minh bạch, “Nàng nhất định là Huyết Nô”. Nàng mỉm cười. Nụ cười của nàng ôn nhu như gió xuân, mỹ lệ như hoa xuân, giống như nước xuân chảy trôi biến ảo bất định. Đồng tử của nàng sâu thẳm, lại lạnh như băng mùa xuân. - “Chàng không phải là anh vũ, không phải là Huyết anh vũ”. - Nàng cũng còn cười, - “chàng là người”. Vương Phong thốt : - Nàng nhìn lầm rồi. Huyết Nô hỏi : - Chàng không phải là người? Vương Phong hỏi lại : - Như quả nàng là Huyết Nô, ta sao lại không thể là Huyết anh vũ? Huyết Nô thốt : - Chàng nhất định không phải. Vương Phong hỏi : - Tại sao vậy? Huyết Nô đáp : - Bởi vì tôi nhận ra Huyết anh vũ. Vương Phong hỏi : - Nàng đã thấy qua nó? Huyết Nô đáp : - Đương nhiên đã thấy qua. Vương Phong hỏi : - Nó có cho nàng ba nguyện vọng không? Huyết Nô đáp : - Nó không có cho. Vương Phong hỏi : - Sao vậy? Huyết Nô đáp : - Vì tôi là Huyết Nô. Vương Phong cũng mỉm cười. Chàng vừa mỉm cười, mới để ý eo của nàng mềm mại uyển chuyển tới chừng nào, chân nàng dài thon thả tới chừng nào. Huyết Nô tịnh không muốn tránh né mục quang của chàng, lại còn chào đón, hỏi : - Chàng đang nhìn tôi? Vương Phong thở dài. Chàng không thể không thừa nhận người đàn bà này thật sự đáng để cho đàn ông dâng hết tài sản dành dụm suốt đời. Chàng nhớ lại lão nhân ngồi trong quầy. Huyết Nô thốt : - Chàng biết nhìn tôi như vậy, chắc cũng biết tôi rất đắt giá. Vương Phong thừa nhận : - Ta thấy. Huyết Nô hỏi : - Chàng mang gì đến? Vương Phong đáp : - Nàng cũng nên biết rồi. Chàng mang đến một cái quan tài. Huyết Nô mỉm cười : - Người đến tìm tôi, chừng như không bao giờ dùng quan tài đựng ngân lượng, chàng là người thứ nhất. Vương Phong thốt : - Ta cũng không. Huyết Nô hỏi lại : - Không? Vương Phong đáp : - Trong cỗ quan tài này, không có tới một cắc bạc. Huyết Nô hỏi : - Trong quan tài có gì? Vương Phong đáp : - Có người. Huyết Nô hỏi : - Người chết? Vương Phong đáp : - Không biết. Huyết Nô hỏi : - Chàng không biết người ta đã chết hay còn sống? Vương Phong đáp : - Ta chỉ biết hắn là bằng hữu của ta, chết hay sống không quan trọng, cho nên ta quên rồi. Huyết Nô ngọt ngào nói : - Chàng ít ra cũng nên biết một chuyện. Vương Phong hỏi : - Chuyện gì? Huyết Nô hỏi : - Tối nay, chàng ở lại đây? Hay hắn ở lại đây? Vương Phong hỏi lại : - Chuyện đó có gì khác biệt? Huyết Nô đáp : - Có một điểm. Nàng cười tươi, điềm nhiên nói tiếp :