🔙 Quay lại trang tải sách pdf ebook Cọ Hoang
Ebooks
Nhóm Zalo
https://thuviensach.vn
Hoa trinh nữ của anh
Diệu Hạnh
Chào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di động Nguồn: http://vnthuquan.net
Phát hành: Nguyễn Kim Vỹ.
https://thuviensach.vn
Mục lục
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
https://thuviensach.vn
Diệu Hạnh
Hoa trinh nữ của anh
Chương 1
Tranh Bạch Lan
Buổi sáng, Khang Luân cho hai tay vào túi quần, anh đi tản bộ dọc theo bờ biển Vũng Tàu. Mặt trời dần nhô lên. Màu đỏ tròn như một mâm xôi. Biển đẹp một cách lạ lùng. Khang Luân đi đến một gò cát cao, thuận chân anh đá mạnh vào gò cát cao kia một cái làm cho nó sụp đổ hoàn toàn.
Yến Du giận dữ đứng lên, hét to:
– Này, anh kia! Tại sao anh có thể làm hỏng lâu đài của tôi. Khang Luân bật cười thành tiếng:
– Ngộ ghê ta! Ai thèm làm sụp lâu đài gì của cô chứ?
Chống nạnh hai tay, Yến Du trừng mắt nhìn Khang Luân một cách giận dữ: – Anh còn chối nữa hả? Ở đây chỉ có mình tôi và anh thì ai làm? Khang Luân trả lời tưng tửng:
– Thì nước biển làm.
https://thuviensach.vn
Lừ mắt nhìn anh, Yến Du vẫn chưa chịu im:
– Người gì đâu mà mất lịch sự dễ sợ!
– Không, tôi từ Pháp mới về, cũng còn lịch sự chán đấy.
Trề môi dài thườn thượt, Yến Du cất giọng mai mỉa:
– Việt kiều hả? Không! Việt gian thì đúng hơn!
Khang Luân bỗng nghiêm nghị:
– Cô ăn nói cẩn thận một chút đi nhé, kẻo mích lòng sớm hơn cô tưởng đấy. Yến Du kênh mặt:
– Ai thèm sợ chứ. Ăn nói ngọng nghịu khó nghe muốn chết. – Thì tôi đã nói rồi. Tôi chưa rành tiếng Việt mà.
Yến Du che miệng cười:
– Đúng là con nít đang tập nói.
Khang Luân nhìn Yến Du một cách chăm chú:
– Cô nói tôi cái gì rồi cười thế?
Lại cười, Yến Du lắc đầu:
– Cứ y như là một chú hề, thích làm cho người ta cười vậy. Buồn cười không thể tưởng. Chẳng hiểu cô nói gì mà cứ cười với mình, Khang Luân bước lại gần bên anh đưa tay định sờ vào má của cô:
– Cô đẹp lắm!
Ngay lập tức anh một cái tát vào mặt.
– Bốp!
Khang Luân tưởng tượng như trời giáng. Anh hơi khựng lại nhìn cô. Yến Du hết mặt, cô gắt lên:
– Đồ sàm sỡ!
– Sao cô đánh tôi?
– Tôi ... tôi còn muốn giết anh cho đến chết nữa đấy.
– Sao cơ!
Yến Du phừng phừng nổi giận. Trông bề ngoài hào hoa phong nhã thế kia mà trong lòng lại có ý nghĩ xấu ra.
Tôi vừa cho anh một bài học đó. Nhớ đừng có mà làm càn nữa. Khang Luân đưa tay sờ má:
– Không ngờ cô lại hung dữ đến như vậy?
https://thuviensach.vn
Yến Du hét lên:
– Anh cút đi cho tôi! Nếu không thì anh sẽ lãnh thêm một phần nữa đấy: Khang Luân chẳng hiểu cô ta nói gì mà cứ trừng trừng nhìn mình như thể. – Tôi ... tôi ...
Yến Du nạt ngang:
– Tôi, tôi cái gì! Người gì đâu mà dễ ghét thế kia.
Yến Du quay mặt đi một hơi. Lần này ông mặt trời đã nhô lên khỏi mặt biển hơn rồi. Mọi người đi du lịch cũng càng lúc càng đông. Trong lòng Yến Du cảm thấy bực bội cái anh chàng ngốc nghếch kia một cách lạ lùng. Ngày hôm sau, Khang Luân quay về Sài Gòn. Anh cảm thấy mình bị khó khăn trong việc giao tiếp. Từ nhỏ, Khang Luân sống ở nước Pháp, nên tiếng Việt anh biết rất hạn chế. Biết tâm sự của con trai, nên ông Khang Lý an ủi:
Con đừng buồn. Bắt đầu tối nay sẽ có người dạy tiếng Việt cho con. Con hãy cố gắng nhé.
Khang Luân gật đầu, chấp thuận ngay mà không phản ứng gì, vì anh cũng muốn mình là người Việt Nam chính hiệu. Khang Luân được người nhà sắm cho đủ tất cả từ tập viết phấn bảng. Anh thấy như mình bắt đầu trở lại một cậu học sinh vừa vào lớp một vậy. Chẳng biết cô giáo mình là ai? Hiền lành hay lại dữ dằn lắm đâỵ. Đúng năm giờ chiều, cô giáo của Khang Luân đã đến. Ông Khang Lý gọi, con trai chào cô:
– Khang Luân, chào cô đi con!
Khang Luân quay lại:
– Tôi ...
Yến Du cũng tròn mắt nhìn Khang Luân. Cô đứng chôn chân tại chỗ: – Là anh sao?
– Cô ...
Ông Khang Lý cười vui vẻ:
– Hai người làm quen với nhau. Cha sẽ bảo người mang nước vào. Khang Luân nắm tay ông Lý lắc đầu:
– Không học có được không cha.
Ông Khang Lý lắc đầu, từ chối:
https://thuviensach.vn
– Sao lại không học. Khó khăn lắm cha mới tìm được thầy cho con đó. Cô ấy rất rành tiếng Việt và Pháp.
Khang Luân phớt lờ:
– Giỏi thì sao chứ! Thôi, không học!
Ông Khang Lý trợn mắt nhìn con trai:
– Sao mà con có thể lười như vậy? Muốn làm việc ở đây thì con cần phải học cho rành tiếng Việt.
Yến Du như đã lấy lại bình tĩnh, cô nói một cách thản nhiên: – Anh đừng cãi lời ông chủ nữa. Muốn làm việc lớn thì phải rành tiếng Việt.
Điều này không thể thiếu.
Khang Luân đợi cho cha mình đi xa rồi, anh mới nói:
– Làm được hay không thì đâu cần cô phải quan tâm.
Yến Du cười nụ:
– Anh thật là quá quắt. Tôi bị rơi vào việc đã rồi, nên tôi đành phải mà chịu phép làm cô giáo bất đắc dĩ mà thôi.
– Hừm, nói nghe hay lắm! Tôi nghĩ bây giờ cô từ chối vẫn còn kịp đó. Yến Du đáp tỉnh bơ:
– Không đâu! Tôi vốn rất trọng chữ tín, mà ông chủ lại là người lớn nên tôi đâu thể đùa.
Khang Luân, bĩu môi:
– Cô giỏi lắm đó.
– Sao anh biết?
Nhìn là tôi biết liền. Nhưng thiếu gì cách để kiếm tiền.
Quắc mắt nhìn anh, Yến Du mím môi, cô nói:
– Nhưng tôi có hứng thú trong việc này thì sao?
Bất ngờ, Khang Luân đưa tay tên sờ má. Ánh mắt anh nhìn cô có gì đó rất căng thẳng:
– Cô dám tát tai tôi, mà bây giờ còn dám đến đầy làm thầy tôi hay sao? Yến Du hơi mĩm cười, cô hơi cúi xuống nói:
– Ngoài biển thi khác, ở đây thì lại càng khác hơn.
Khang Luân tấn công:
https://thuviensach.vn
– Khác là khác như thế nào đáy chứ?
– Tôi nghĩ cô đừng nên ngộ nhận như vậy.
Yến Du hơi thấp giọng, vì cô đâu muốn làm cho anh ta nổi nóng rồi tống cổ cô ra khỏi nhà bất cứ lúc nào.
– Ngoài biển là do lỗi của anh. Còn ở đây là do tôi, cần tiền nên phải cần được ở lại. Khang Luân bật cười, anh nói giọng chế giễu: – Cô cần bao nhiêu tiền nói đi, tôi có thể giúp cô mà không cần cô phải dạy đâu.
Yến Du khiêm tốn nói:
– Làm vậy sao được, tôi không quen nhận tiến của người khác khi mà mình chưa làm gì cho người ta.
– Hừ! Hôm ấy cô dữ dằn lắm mà, dám tát tai tôi. Còn bây giờ sao lại tỏ ra hiền như con thỏ trắng như thế?
Yến Du xua tay:
– Người ta nói đàn ông thì không nên ích kỷ như vậy. Anh cũng thế đấy? Khang Luân vẫn nhìn cô bằng ánh mắt ác cảm:
Nhưng tôi thì ngược lại. Tôi cho đó là một xúc phạm lớn. Yến Du đùa cợt:
– Còn tôi, tôi cho đó là chuyện nhỏ, không đáng chú ý.
– Cô ngang ngược quá.
Yến Du cải lại:
– Chính anh mới là người ngang ngược đấy. Dám sàm sỡ với con gái thì phải chịu vậy thôi. Anh nên nhớ đây là Việt Nam. Đều kiêng kỵ nhất của người con gái Việt Nam là bị sàm sỡ đấy.
Khang Luân phá lên cười:
– Vậy còn nhưng cô gái “ăn sương” thì Yến Du trừng mắt nhìn anh: – Do họ có hoàn cảnh đặc biệt nên mới đi làm kiểu đó.
– Cô có bao che không?
– Phần lớn là như vậy mà.
Khang Luân bất chợt nhìn cô:
– Cô về, được rồi đó.
Yến Du lắc đầu, cô nói giọng thật nghiêm túc:
https://thuviensach.vn
– Chúng ta bắt đầu học đi nhé!
Cô nhận thấy một thoáng thất vọng trên khuôn mặt đẹp trai ấy. Và cô cũng không ngờ được cuộc gập gỡ bất ngờ đầy thú vị này có thể nhanh chóng như vậy.
Ông Khang Lý không hài lòng về thái độ lơ là không muốn học của Khang Luân.
Trong bữa cơm tối ở gia đình, ông ân cần nói với anh:
– Con muốn phát triển sự nghiệp ở Việt Nam thì điều trước tiên là con phải học cho rành tiếng Việt. Con có hiểu điều đó hay không?
Khang Luân mặc dù trong lông không muốn học chút nào. Nhưng anh biết mình không nên làm trái ý ông:
– Vâng! Nhưng con muốn đổi thầy dạy, cha ạ.
Ông Lý ngạc nhiên nhìn con.
– Sao lại thế, Yến Du không làm cho con thích thú học à? Khang Luân từ chối:
– Con không muốn học cô ấy.
– Nhưng con cũng cần nên cho cha mẹ biết lý do chứ?
Khang Luân khó chịu nói:
– Không thích là không thích, vậy thôi.
Ông Khang Lý thở dài:
– Cô ấy là người tốt lại giỏi vì anh cả Pháp văn nữa. Cha thấy con nên cố gắng mà học đi. Học ai cũng vậy. Thầy có khó thì trò mới nên. – Nhưng mà ...
Khang Luân khoát tay:
– Thôi, ăn đi! Cứ học hết tháng xem sao?
Khang Luân thấy cha quyết như vậy nên thôi. Anh lại cắm cúi mà ăn. Nhớ lại ánh mắt dương dương tự đắc của cô ta, Khang Luân chán nản vô cùng. Ăn xong, buồn thiệt là buồn, Khang Luân mở máy vi tính, mở email thấy có tên Boa Biển thật lạ. Khang Luân tìm cách làm quen:
– Xin chào bạn!
– Chào!
Khang Luân hỏi:
https://thuviensach.vn
– Xin lỗi bạn là nam hay nữ?
– Điều đó đâu có quan trọng gì. Nếu muốn kết bạn để tâm sự thì OK, cứ tự nhiên.
Khang Luân đang buồn, nên gõ vào máy, anh than:
– Mình buồn quá không biết tâm sự cùng ai. Boa có hứng thú với mình không?
Tất nhiên rồi. Bạn cứ tâm sự xem mình có giúp gì được không? – Hoa Biển à! Mình tên là Khang Luân đấy. Từ nước ngoài mới về. – A, vậy là hay quá.
– Công ty cha mình chuyên chế tạo ra các loại rượu đấy.
– Thế à!
Khang Luân tâm sự:
– Nhưng mình thì không lành tiếng việt lắm đâu.
– Ồ, không sao! Bạn có thể học tiếng Việt mà.
– Thì mình đang học đó. Nhưng mình không thích cô giáo dạy kèm của mình đâu.
– Sao lại thế?
Vì cô ta xinh đẹp, nhưng kiêu căng, dữ dằn lắm.
– Là cô giáo là phải vậy thôi mà. Thế học trò mới nên người. Khang Luân lại thở dài:
– Bạn mà cũng nói mình như vậy sao?
Chứ thật ra cô ấy dễ ghét lắm.
– Mới đầu thì cố thể ghét đó. Nhưng dần rồi bạn sẽ quen và thích cô ta mà thôi.
– Sao Hoa Biển có vẻ tin tưởng đến vậy chứ?
– À, thì đo mình đoán vậy thôi. Mình mong cuộc nói chuyện này sẽ giúp ích cho bạn nhiều điều nhé.
– Cám ơn bạn!
Mình nói chuyện đến đây là được rồi. Tạm chia tay nhé. Hẹn gặp lại lần sau.
– Hẹn gặp lại.
Nhìn đồng hồ cảm thấy còn sớm, Khang Luân bước ra khỏi phòng anh gặp
https://thuviensach.vn
ngay bà Lài:
– Chào cậu Hai.
Khang Luân hơi khựng 1ại:
– Này, dì Lài!
– Tôi đi dọn phòng ngủ cho cậu.
– Không, tôi muốn hỏi dì một chuyện.
Bà Lài ngần ngại:
– Dạ, chuyện gì vậy cậu Hai?
Khang Luân bỗng trở nên rụt rè:
– Dì thấy ...thấy ...
Bà Lài lo lắng nhìn quanh quất:
– Bộ ....bộ cậu mất gì sao cậu Hai? Cái đó có quan trọng lắm hay không? Để tôi tìm giúp cậu.
Khang Luân nhìn vẻ mặt hốt hoảng của bà Lài, anh trấn an: – Tôi không có mất gì cả. Tôi chỉ muốn hỏi dì một chuyện thôi. Bà Lài hơi lo lo:
– Là chuyện gì thì cậu nói đi cậu Hai?
Khang Luân hơi quay mặt đi:
– Dì thấy Yến Du, cô giáo tôi thế nào vậy?
Bà Lài nhìn anh:
– Sao cậu lại hỏi tôi như vậy chứ? Cô ấy vừa hiền vừa đẹp, lại có ăn học. Tôi nghĩ cô ấy dạy kèm cậu là phải nhất rồi.
Khang Luân chợt nói:
– Đẹp và có học thức thì đúng rồi. Nhưng hiền thì dì nên xem lại. – Cô ấy cô vấn đề sao cậu?
– À không! Tôi chỉ hỏi vậy thôi.
Bà Lài trở nên sâu lắng:
– Thật ra thì muốn hiểu rõ lòng dạ của một con người thì nó không đơn giản chút nào đâu, cậu Hai ạ.
Khang Luân nhìn bà Lài trân trân:
– Có phải dì muốn nói tôi nhìn người hời hợt lắm, đúng không. Ánh mắt bà Lài trở nên bối rối:
https://thuviensach.vn
– À không, tôi không dám nghĩ như vậy đâu. Tôi chỉ muốn nói với cậu rằng Yến Du là người tốt đó.
– Nói qua nói lại thì cũng muốn nhắc cho tôi biết rằng Yến Du là người tốt. Bà Lài hơi do dự:
– Tôi ...tôi chỉ nói sự thật mà thôi:
Khang Luân gật đầu:
– Được, tôi sẽ nghe lời dì bái Yến Du làm cô giáo của mình. Dì Lài mỉm cười:
– Vậy là cậu Hai đã quyết định rồi hả?
– Được, tôi cũng muốn thử xem.
Bà Lài vui ra mặt:
– Tốt lắm! Ông chủ biết chuyện này chắc là ông ấy vui lắm. Khang Luân lấy làm lạ nói:
– Tôi thấy dì là người vui nhất khi nghe chuyện này đấy.
Bà Lài lắc đầu:
– Không đâu! Tôi chỉ muốn ông chủ lúc nào cũng hài lòng về cậu đó. Dẫu sao Khang Luân cũng hiểu được tâm ý của bà Lài. Bà là người bạn vun đắp tình cảm giữa cha con anh. Khang Luân chưa khi nào xem bà là người ở cả.
– Dì à! Tôi muốn uống ly sữa nóng do dì pha.
Bà Lài lật đật:
– Được! cậu chờ một lát nhé.
Không phải chờ lâu, chỉ giây lát Khang Luân đã có ly sữa nóng trên tay. – Cậu uống đi!
– Cám ơn dì.
Bỗng Khang Luân chợt nghe tiếng của ai:
Nhìn cử y như một chú hề. Thích làm cho người ta cười.
– Cô ...
Bà Lài giật mình:
– Cậu vừa gọi ai thế?
Khang Luân hơi sượng:
– À, không ...
https://thuviensach.vn
Bà Lài lắc đầu quay đi. Khang Luân chợt hỏi:
– Mai mấy giờ cô ấy đến?
Bà Lài quay lại:
– Đúng sáu giờ tối. Đây là thời gian do ông chủ quy định mà. Như sực nhớ, Khang Luân chỉ gật đầu mà không nói gì. Anh uống cạn ly sữa, rồi quay gót trở về phòng mình.
Buổi tối, đến giờ học rồi mà Khang Luân vẫn ngồi ngả người trên chiếc ghế để nói chuyện điện thoại:
– Vậy sao?
– Em muốn về nước.
– Được thôi! Nhưng chừng nào em mới đáp máy bay đây. – Bí mật.
Anh bật cười lớn:
– Lại là bí mật ư?
– Cho anh một bất ngờ thú vị.
– Hừm! Vậy thì anh cũng sẽ cho em một bất ngờ đầy hứng thú. Yến Du ngồi chờ, cô cảm thấy sốt ruột nên đánh tiếng:
– Có học không đây cậu Hai?
Khang Luân hơi gắt:
– Cô không thấy tôi bận hay sao?
– Đó chỉ là cuộc nói chuyện vô bổ mà thôi.
Khang Luân cười gằn:
– Sao cô biết là vô bổ chứ? Cô chỉ là người dạy kèm thôi chứ đâu phải là má tôi.
Yến Du cãi lý:
– Nhưng tôi đến dạy kèm anh hưởng lương thì tôi phải làm việc thôi. Khang Luân hất mặt:
– Thì cô cứ ngồi đó hết giờ lại về. Tới tháng lĩnh lương. OK! Nhưng Yến Du lắc đầu:
– Tôi làm việc phải có hiệu quả. Ngồi không lĩnh tiền tôi không quen. Khang Luân phải tắt máy ngay. Anh quay qua hướng Yến Du: – Cô nói nghe hay nhỉ. Còn tôi, tôi lại không muốn học thì sao?
https://thuviensach.vn
Yến Du chống nạnh hai tay, có bĩu môi mà nói:
– Này, học là anh nhờ chứ đâu phải tôi nhờ. Là người Việt mà không rành tiếng Việt là có hại cho thân anh đấy.
– Cô hù tôi?
– Hù? Hù anh thì được gì chứ?
– Tôi vẫn nhớ cái tát tai hôm nào.
Chẳng những cô không ngại mà còn nói:
– Nhớ là tốt rồi. Vì có nhớ anh mới không thể làm chuyện bậy bạ. Khang Luân bật cười lớn:
– Cô đúng là người chuyên nghĩ bậy bạ.
Còn dữ như bà chằn nữa.
Trợn mắt nhìn anh, Yến Du bảo:
– Tôi chỉ tát tai những kẻ thô tục, có ý đồ xấu mà thôi.
– Cô tưởng mình là ngon lắm sao?
Yến Du ngồi xuống ghế. Cô bắt đầu ngắm nghía Khang Luân: – Tôi thấy anh nên vào trường tâm lý mà học. Dường như anh sống chỉ biết có riêng mình chứ chẳng nghĩ đến ai cả. Đúng không?
Khang Luân bật cười lớn:
– Cô giáo chưa đủ sao mà còn đòi làm thầy bói nữa vậy.
– Nhưng tôi đã nói đúng tim anh rồi phải không?
Khang Luân cảm thấy bực mình, anh nạt ngang để lấy oai: – Cô im đi. Lãi nhãi mãi riết tôi chán lắm rồi.
Lời của Yến Du cũng không kém oai vệ:
– Học đi!
– Vậy là cô mở tập sách ra và đề nghị Khang Luân:
– Cho tôi kiểm bài tập.
Khang Luân nói một cách tự nhiên, mà cộc lốc:
– Không viết.
– Tại sao?
– Không muốn.
Yến Du doạ:
– Anh có muốn tôi đem chuyện này nói lại cho ông chủ nghe không?
https://thuviensach.vn
Khang Luân thách thức.
– Được thôi. Tôi chỉ sợ đến lúc ấy cô bị cha tôi quở trách mà thôi. Yến Du cười tự nhiên:
– Vậy sao! Có lẽ ông chủ cũng rất hiểu sự cứng đầu và ngang bướng của con trai mình chứ.
– Cô.
– Tôi nói không sai chứ?
Khang Luân cảm thấy gườm con người này. Xinh đẹp, kiêu căng và đầy cá tính.
– Xem ra anh phải tuân thủ theo mà thôi. Đành phải vậy, Khang Luân lẳng lặng đi lấy giấy bút để học:
– Bất đầu đi!
Yến Du nheo nheo mắt:
– Có thế chứ?
Cô đừng vội tự đắc sớm đến như vậy. Tôi nhất định sẽ cho cô bài bọc đích đáng.
Yến Du giải những từ khó.. Ngây thơ có nghĩa là còn non trẻ ít hiểu biết việc đời. Còn hào hoa là rộng rãi lịch thiệp, hào hoa phong nhã chỉ người đàn ông phong độ lịch lãm đó. Chứ không phải ...
Thấy cô ngập ngừng, Khang Luân ngẩng đầu lên hỏi:
– Không phải làm sao?
Hít hít mũi, Yến Du cười tủm tỉm:
– Không phải như ai kia nhỏ mọn chắp nhất vậy đâu.
Khang Luân khép tập lại. Anh đứng lên nói một cách thong thả: – Vậy thì cũng tuỳ người đối diện nữa đó. Cô ta quá kênh kiệu, kiêu căng thì phải đối xử như vậy thôi.
Bà Lài đến kịp lúc, bà nói:
– Mời cậu, mời cô uống nước.
Yến Du liền đưa tay cầm ly nước:
– Con xin cám ơn dì ạ.
Bà Lài tươi cười:
– Thôi, tôi không dám làm phiền hai người nữa. Tôi đi đây.
https://thuviensach.vn
Khang Luân đưa tay ngăn:
– Dì mang nước xuống giùm tôi. Tôi không thấy khát.
Bà Lài lại nói:
– Vậy thì để đây, cậu học xong hảng uống.
Khang Luân nói mà không quay lại:
Hôm nay học vậy là đủ lắm rồi. Tôi không học nữa.
Yến Du vẫn cầm ly nước trên tay, cô nói với bà Lài:
– Vậy cũng tốt. Hôm nay con sẽ ở lại nói chuyện với ông chủ về sự học của cậu chủ nhỏ. Ta đi thôi dì.
Yến Du nắm tay kéo bà Lài xuống lầu, không kịp để cho Khang Luân nói lời nào.
Còn đang đứng trơ ra thì điện thoại reo, Khang Luân uể oải mở máy: – Gì vậy hả?
– Rảnh không?
– Rảnh. Có gì không?
Ra quán uống cà phê.
Khang Luán do dự:
– Ngay bây giờ sao?
– Không được à? Có phải cậu đang bị cô giáo xinh đẹp ấy cột chân rồi à? Khang Luân đâm bực, anh nói:
– Thôi đi, đang ở đâu, nói mau Vẫn chỗ cũ. Nhưng mà cậu đang học. Khang Luần đáp cộc lốc:
– Xong rồi.
– Giận nhau sao mà căng thẳng như vậy? Trả bài không thuộc bị phạt à? – Thôi đi, đừng đùa nữa!
Khang Luân cúp máy. Anh bước xuống đến nấc thang cuối cùng: – Dì Lài à!
– Có gì không cậu?
– Tôi ra ngoài một chút.
Dì Lài đành phải gật đầu:
– Được rồi.
Ném cái nhìn lém lỉnh sang Yến Du, Khang Luân rùn vai rồi bước đi nhanh
https://thuviensach.vn
ra ngoài. Yến Du nói với bà Lài:
– Anh ấy làm sao vậy?
Bà Lài thở dài:
– Khó hiểu lắm. Lúc này lúc khác, cũng chẳng biết nữa.
Yến Du ngẫm nghĩ một lát rồi nói:
– Có lẽ con người ta sống cảnh giàu sang nên mới vậy thôi. Bà Lài gật đầu tán thành:
– Có lẽ là con nói đúng đấy. Và cũng có thể sống ở nước ngoài lâu như vậy cho nên cậu ấy có lối sống như thế.
– Ít nhiều cũng ảnh hưởng, dì ạ.
Bà Lài thở dài:
Ông chủ tuy giàu có, nhưng rất hiền lành, ông luôn làm việc thiện. Vì vậy hãng rượu Hương Việt của ông luôn gặp may mắn.
Yến Du lẩm bẩm:
– Hãng rượu Hương Việt ư?
– Đúng vậy. Công ty của ông luôn sản xuất ra rất nhiều rượu ngon đó. Công ty này thật ra Yến Du cũng đã từng nghe nói đến. Nhưng cô đâu ngờ nó lại là của một ông chủ hiền lành như vậy.
– Thế còn bà chủ thì sao hả dì? Con không nghe ai nhắc đến cả. Bà Lài thở dài:
Bà ấy đã mất cách đầy vài năm thôi. Do một tai nạn giao thông đã cướp đi sinh mạng của bà.
Yến Du giật mình:
– Con xin lỗi.
– À không, không có sao cả! Bà chủ là người hiền lành, rất hay thương người. Thậm chí lúc còn sống, bà luôn giúp đỡ người nghèo khó. Yến Du thốt lên:
– Người ngay thường hay mắc nạn. Chẳng hiểu sao lại như thế nữa. – Chuyện đời mà con. Ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra với mình. Yến Du đắn đo:
– Nhưng theo con thấy thì Khang Luân chẳng giống ông bà chủ chút nào cả.
https://thuviensach.vn
Anh ấy dường như rất độc đoán thì phải.
Bà Lài chống chế:
– Đó chỉ là bề ngoài mà thôi. Ta thấy cậu ấy sống cũng tình cảm lắm đấy. – Dì thiên vị.
Bà Lài bật cười:
– Sao lại thiên vị chứ?
Dường như dì rất hiểu nội tâm của anh ấy.
Bà Lài cười đôn hậu:
– Có lẽ con nói đúng. Dì đây đã sống và làm việc ở đây khá lâu rồi, nên tâm tính của mỗi người dì đều hiểu rõ.
Yến Du đứng lên:
– Cũng quá giờ rồi, con xin phép dì con về đây.
Bà Lài nhìn theo nuối tiếc:
– Ừ, thôi con về. Ngày mai lại đến nữa mà.
Yến Du dần dừ:
– Xem ra anh ấy không muốn học thì phải.
– Thì con cứ đến đi. Mọi chuyện sẽ ổn thôi mà.
Yến Du đành phải gật đầu:
– Vâng, con sẽ đến.
– Thôi về đi. Nhớ cẩn thận đấy.
Yến Du ra về, bà Lài buông tiếng thở dài. Bà lo lắng chẳng biết cậu chủ nhỏ có kiên trì mà chịu học hay không?
https://thuviensach.vn
Diệu Hạnh
Hoa trinh nữ của anh
Chương 2
Bà Lài vô cùng lo lắng khi biết ông chủ đã ngã bệnh. Bà mạnh dạn khuyên ông:
– Tôi thấy ông chủ nên đi khám bệnh xem sao?
Ông Khang Lý gật đầu:
– Được! Tôi sẽ bảo Khang Luân đưa tôi đi.
Bà Lài lui xuống, bà chuẩn bị các món ăn cho ông. Nhưng ông Lý lắc đầu từ chối:
– Tôi không ăn đâu. Chị mang xuống đi!
Bà Lài ngạc nhiên:
– Sao vậy ông chủ?
– Tôi ăn không được.
Bà Lài lo lắng ra mặt:
– Ông chủ nên cố gắng mà ăn, kẻo đi khám bệnh, uống thuốc sẽ hại cho bao tử.
Ông Khang Lý khoát tay:
– Thôi được rồi, chị cứ mang xuống đi.
Khang Luân cho xe vòng vào trước sân, mọi người đưa ông Khang Lý lên xe, rồi hồi hộp chờ đợi tin ông. Bà Lài là người lo lắng nhiều nhất, bà trực gần máy điện thoại. Yến Du đến:
– Nhà sao vắng vậy dì?
Bà Lài nói giọng rầu rầu:
– Ông chủ đang đi khám bệnh. Chẳng biết thế nào?
– Ông chủ đau làm sao vậy dì?
Bà Lài lắc đầu:
– À! Dì cũng không rõ, nhưng xem ra ông mệt lắm. Thức ăn dì nấu, ông ấy không ăn.
Yến Du liền nói:
– Nếu thế để con xuống bếp nấu thử một món, lát nữa ông ấy về ăn như thế
https://thuviensach.vn
nào nhé?
Bà Lài mừng lắm:
– Ừ, vậy cũng được. Biết đâu ông ấy lại hợp khẩu vị thì sao? Phiền con nhé.
Yến Du vui vẻ nói:
– Con chỉ giúp dì thôi mà. Vậy là Yến Du xuống bếp, cô thao tác thật thành thạo khiến cho bà Lài phải tấm tắc khen.
– Con giỏi lắm đó Yến Du.
Yến Du khiêm tốn nói:
– Dạ, con đâu dám, con chỉ giúp dì để ông chủ ngon miệng. Vừa lúc ấy ông Khang Lý về tới. Ông đã rên rỉ:
Lúc nãy không nghe lời chị ăn miếng gì vào vụng. .Bây giờ mới thấy đói. Lúc ấy Yến Du mang thức ăn lên. Cô mời ông:
– Ông chủ ăn nhé.
Ông Khang Lý nhìn cô:
– Cô giáo mà cũng xuống bếp được sao?
Yến Du tủm tỉm cười:
– Cô giáo cũng ăn mà ông chủ.
Ông Khang Lý thử thức ăn do Yến Du nấu, ông gật đầu khen: – Ngon lắm!
Yến Du khuyên:
– Nếu ngon thì ông chủ cứ ăn nhiều vào.
Đây toàn là bổ dưỡng mà thôi.
Bà Lài nhìn Yến Du gật đầu:
– Con tài lắm. Xem kìa, ông chủ đã ăn gần hết rồi.
Khang Luân thì không thấy an lòng. Anh hất mặt hỏi:
– Cô đã nấu món gì cho cha tôi ăn vậy?
– Liệu có tốt không?
Yến Du cười mỉm:
– Anh sợ thì đừng ăn. Tôi không có gan đầu độc ông chủ đâu. Ông Khang Lý xua tay:
– Thôi, con đừng có nói như vậy. Mau lấy tập ra mà học đi.
https://thuviensach.vn
Không dám cãi ông, Khang Luân lẳng lặng bước lên lầu. Ông Lý nói với Yến Du:
– Tôi cám ơn cô nhé:
Yến Du lắc đầu:
– Dạ, không có gì. Nếu ông chủ muốn ăn thức ăn do tôi nấu thì mỗi chiều tôi tranh thủ đến đây nấu giúp ông vậy.
– Được lắm!
Câu nói ấy đã lọt vào tai của Khang Luân. Cuối buổi học, anh mới lên tiếng hỏi cô:
– Cô làm vậy là có ý đồ gì?
Yến Du ngạc nhiên:
– Ý đồ gì là sao?
– Hừ! Cô định vào nhà tôi để làm bảo mẫu luôn sao?
Hiểu được ý của anh, Yến Du phá lên cười:
– Thì ra anh khó chịu về chuyện ấy đó sao? Thật ra thì tôi chỉ muốn giúp cha của anh mà thôi.
Khang Luân mai mỉa:
– Người dưng nước lã mà cô có tình cảm dư cho người vậy sao? Khoanh tay trước ngực, Yến Du hỏi lại anh:
– Thế anh cho hành động của tôi là sai hay sao:
– Tôi chỉ nghi ngờ lòng tốt đột xuất của cô mà thôi.
– Do anh bị ảnh hưởng cái nếp sống gọi là văn minh ở phương Tây quá nặng đó thôi. Nên anh bèn lấy đó mà ngờ vực lòng tốt của người khác. – Cô chỉ biện minh cho mình.
Bật cười khan, Yến Du lại nói:
– Tội nghiệp cho anh sống trong một nền văn minh theo kiểu phương Tây mạnh ai nấy sống, ai chết mặc ai kia không phù hợp với nước mình hiện nay tí nào cả.
– Nhưng cô tốt với gia đình tôi như vậy là có mục đích.
Yến Du hỏi vặn vẹo:
– Theo anh là mục đích gì, anh có thể nói ra thử xem!
– Tôi nghĩ cô là người hiểu rõ hơn tôi.
https://thuviensach.vn
– Tội nghiệp anh ghê. Nhưng tôi lại tội nghiệp cho ông chủ nhiều hơn. Và tôi nghĩ ông chủ vì anh sẽ bệnh nặng thêm đấy.
– Hừm! Chứ không phải cô vào đây với mục đích riêng tư sao? – Đúng là có. Vì tôi đang cần việc làm.
– Tôi cần tiền ...
– Vậy thì rõ rồi.
Yến Du cảm thấy buồn không thể tưởng nổi. Một anh chàng hào hoa mà có tư tưởng hẹp hòi như vậy.
– Thế hôm nay anh có cần học thêm gì? Khang Luân hơi nhếch môi: Hôm nay cô đã cho tôi hàng loạt bài học như vậy cũng tốt hơn những gì mà cô đã dạy tôi trong thời gian qua.
Yến Du kêu lên trong đầu. Đúng là một con người có tầm suy nghĩ quá nông cạn.
– Anh nói có hơi quá lời rồi. Chẳng lẽ tôi chỉ giúp ông chủ ngon miệng mà anh lại đánh giá sai về tôi như vậy à?
– Sai ư?
– Nghĩa là anh cho là anh đã suy nghĩ đúng về tôi ư?
Khang Luân gật đầu:
– Chính xác.
– Anh thật không biết điều chút nào cả.
Khanh Luân vẫn đáp lạnh lùng:
– Tại sao tôi phải biết điều với cô chứ. Chúng ta hợp đồng sòng phẳng với nhau rồi mà.
– Sòng phẳng ư? Anh thật là quá đáng đó.
– Sao, tôi nói đúng tim của cô rồi sao?
– Sao cô lại nổi nóng thế?
Trừng mắt nhìn anh, Yến Du mím môi cố nén giận:
– Anh im đi! Anh không được xúc phạm đến tôi như vậy. Tôi ... tôi ... Khang Luân đứng khoanh tay, anh hất mặt hỏi cô:
– Sao lại ngập ngừng như vậy? Đừng giận, tôi sẽ không nói lại với cha của tôi đâu. Và tôi cũng không dại gì mà đuổi việc cô đâu.
Tôi còn nhờ cô đến nấu ăn cho cha tôi nữa đó.
https://thuviensach.vn
Anh ta quả thật không hiểu lý lẽ gì cả. Anh ta chỉ nói bừa để chọc ghẹo mình thôi.
Nghĩ vậy nên Yến Du chẳng thèm giận, mà cô lại nói:
– Anh càng chọc tức, càng khiêu khích tôi, tôi càng hứng thú ở lại thêm mà thôi.
– Vậy thì cô cứ tự nhiên. Tới tháng tôi vẫn phát lương cho cô đầy đủ. – Dĩ nhiên là tôi phải lĩnh lương rồi. Vì đây là công sức của tôi bỏ ra mà. Nhướng mày Khang Luân hỏi cô:
– Thế bây giờ tôi được tự do chưa vậy.
– Tuỳ anh!
Khang Luân xếp vở lại, anh nói:
– Tôi đi đây.
Yến Du cũng nối gót theo anh. Cô mỉm cười một cách bí ẩn. Khang Luân cảm thấy bực mình vô cùng. Anh không ngờ sự có mặt của Yến Du làm cho trật tự trong nhà đảo lộn lên như vậy. Chẳng hiểu sao cha mình lại có thể tin tuyệt đối vào Yến Du như thế? Cô ta làm nên trò trống gì kia chứ.
– Anh buồn ư?
– Chim Biển à! Thật tình thì tôi đang rối lắm đây.
– Có lẽ là do anh quá khắt khe mà thôi. Hãy rộng lượng chút sẽ thấy thoải mái. Làm sao tôi có thể rộng lượng với cô ta được. Vì cô ta lươn đem phiền phức đến cho tôi.
– Có khi nào anh ngộ nhận không?
– Có thể do anh hiểu lắm lòng của cô ấy cũng nên.
– Không đâu Chim Biển ạ. Cô ấy thật là phiền hà đó.
– Mình có lời khuyên là xin anh hãy nhìn cô ta rộng lượng một chút sẽ thấy dễ chịu hơn.
– Bạn không phải là mình nên không biết đâu? Cô ta lúc nào cũng tỏ ra là người hiểu biết cả.
– Thật là như vậy mà.
– Sao bạn lại nói vậy?
Và hôm trước mình nghe bạn kể cô ta là cô giáo của bạn mà.
https://thuviensach.vn
– Cô giáo là hay lắm sao?
– Thì cô ta vẫn hơn bạn rồi. Có đúng không?
– Mình không thể nào chấp nhận được, mình thấy rất khó chịu. – Bạn có thể ghét người ta đến ra mặt vậy hay sao? Dù sao thì cô ấy cũng là người tốt muốn giúp học mà thôi.
– Sao bạn cứ mãi bênh vực cho cô ta như vậy?
– Mình chỉ nói bằng sự thật mà thôi. Mình sợ sau này bạn sẽ hối hận khi biết cô ta là người tốt thì đã muộn màng rồi.
Khang Luân bật cười:
– Bạn nối có quá không đó. Làm gì có chuyện hối hận, làm gì có chuyện muộn màng ở đây.
– Bạn chưa nói cho mình biết bạn đang làm gì đâu nhé.
Từ Pháp về, mình đang phụ giúp cha phát triển công ty rượu Hương Việt đấy.
– Công ty Hương Việt ư?
– Dường như bạn biết công ty ấy sao?
– Rất rành nữa là đằng khác. Mình cũng đã có đến đó đôi lần rồi. Sau này thì không có.
– Sao thế?
– Mình bận thôi mà.
– Vậy mà bạn làm mình lầm tưởng ai đó làm phật ý bạn.
– Thôi, mình bận rồi, tạm biệt nhé. Hẹn gặp lại lần sau.
– Hẹn lần sau.
Khang Luân đứng lên. Anh vươn vai một cái rồi ngồi trở lại bàn. Cuộc nói chuyện với Chím Biển vừa rồi khiến cho anh phấn chấn hẳn lên. – Học được rồi chứ?
Đang hưng phấn, nghe cầu hỏi của Yến Du làm nó tắt ngấm trong lòng: – Tất nhiên là được rồi. Nhưng nói trước là tôi sẽ nghỉ sớm hơn mọi bữa. Hôm nay tôi bận.
Yến Du nhoẻn miệng cười:
– Được thôi.
Trong khi Yến Du xem lại bài vở của anh thì Khang Luân hỏi cô:
https://thuviensach.vn
– Chúng ta có thể kết thúc lớp học này sớm hơn được không? Ngừng tay,Yến Du nhìn anh hỏi thăm dò:
– Phải có lý do chính đáng!
Nheo nheo mắt, Khang Luân bảo:
– Tất nhiên là tôi có lý do rồi.
Nếu lý do ấy là chính đáng và có ý kiến của ông chủ thì tôi không có ý kiến gì thêm.
Khang Luân hơi khựng lại:
– Sao lúc nào cô cũng đem cha tôi ra mà doạ tôi hết vậy.
Yến Dư hất mặt:
– Tại sao tôi phải doạ anh chứ. Ông chủ mướn tôi về đây cơ mà. Chừng nào ông chủ gật đầu thì tôi cũng OK luôn.
Khang Luân nhìn cô trân trân:
– Cô thật là biết kiếm chuyện đó. Cô vẽ vời đủ thứ để trấn áp tôi. Yến Du bật cười:
– Anh nói vậy xem ra tôi bị oan đó.
– Tôi mà trấn áp anh được sao? Anh nói chuyện tôi nghe buồn cười quá. Khang Luân ngồi xuống, nhìn thẳng vào mắt của Yến Du: – Cô cứ theo phá đám tôi như vậy. Thật ra cô muốn gì?
– Ơ, cái anh này ngộ ghê. Tôi được cha anh mời về đây chứ không tôi tự ý. – Là tại vì cha tôi không hiểu được con người của cô.
Tự ái, Yến Du hỏi lại:
– Con người của tôi như thế nào, tôi nghe thử xem.
Xua tay, Khang Luân nói khích:
– Cô có thể tự hiểu mình mà. Tôi đâu dư thời gian để nói chuyện đó. Cô có hiểu không?
Mím môi, Yến Du ném cho anh một cái nhìn giận dữ:
– Anh thật là quá đáng. Vậy mà ...vậy mà ...
Yến Du chợt hiểu mình muốn nói gì nên cô lắc đầu ngồi xuống: – Nói với anh chỉ để tức thêm mà thôi.
Học hay không là tuỳ anh.
Khang Luân nói một cách lạnh nhạt:
https://thuviensach.vn
– Tôi đã nói với cô từ đầu rồi. Tôi không có hứng thú để học. – Nhưng cha của anh thì muốn.
Hơi nghiêng đầu nhìn cô, Khang Luân nói một cách chăm chích: – Đó là chuyện của cha tôi. Điều này cô hiểu mà.
Yến Du nổi nóng:
– Vậy thì bây giờ anh tính sao.
– Tính sao tuỳ cô. Tôi ra ngoài đây.
Yến Du không kiềm chế được, cố nén tiếng nói:
– Yêu cầu anh dừng lại và ngồi xuống. Chúng ta nói cho ra lẽ đã. Xua tay, Khang Luân buột miệng:
– Đã rõ rồi còn gì.
– Không, tôi muốn ba mặt một lời mà thôi.
– Cô ta thật là rắc rối. Ai đời cô giáo mà làm như chị Hai người không bằng.
– Cô muốn gì thì nên tìm cha tôi mà nói đi.
– Được thôi, anh nên ngồi lại đi cha anh sẽ đến ngay thôi. Nhưng bà Lài xuất hiện với thái độ sợ hãi.
Nguy rồi cậu Hai. Ông chủ lại lên cơn nữa rồi. Cậu xuống nhanh lên! Khang Luân ba chân bốn cẳng chạy như bay xuống cầu thang. Yến Du nắm tay bà Lài:
– Ông chủ thế nào vậy dì?
Bà Lài lo lắng:
– Tôi thấy ông ấy mệt dữ lắm. Chắc phải đưa ông đi bệnh viện thôi. Hai người cũng vừa bước vào phòng ông, đã nghe ông nói: – Cha mệt lắm.
Khang Luân lo lắng:
– Con gọi xe cấp cứu đưa cha đến bệnh viện ngay.
Ông Khang Lý nhẹ gật đầu:
– Ừ.
Yên Du cùng bà Lài sắp xếp mọi chuyện đồ đạc rồi đưa ông vào viện. Thấy ông còn mệt nên Yến Du vẫn còn nán lại.
– Dì à! Xem ra lần này ông chủ có phần nặng hơu những lần trước.
https://thuviensach.vn
Bà Lài gật gù:
– Vì ông mải lo làm ăn mà quên nghĩ đến sức khoẻ của mình. – Người làm ăn lớn thường hay như vậy lắm dì ạ.
Bà Lài lại phàn nàn:
– Từ lúc vào đây tới giờ bác sĩ chỉ khám một lần.
Yến Du chợt nói:
– Con quên mất. Để con nhờ bác sĩ quen chăm sóc cho ông chủ đặc biệt hơn.
Dì Lài tỏ ý mừng:
– Ôi! Được vậy là hay lắm. Có quen vẫn hơn.
Còn Khang Luân thì đứng tựa cửa sổ bệnh viện nhìn ra ngoài. Khó có ai mà biết được trong đầu anh ta đang nghĩ gì.
Chờ cho Yến Du đi rồi, Khang Luân mới nói chuyện với bà: – Tôi không rảnh ở đây. Nhờ dì chăm sóc cho cha tôi giùm. Bà Lài gật đầu:
– Đây là nhiệm vụ của tôi mà:
Xin cậu đừng có lo.
– Tôi thấy sức khoẻ của cha tôi yếu đi rất nhiều.
Bà Lài gợi ý:
– Có lẽ do ông chăm chú vào công việc làm ăn quá cho nên quên đi sức khoẻ của mình.
Khang Luân thở dài:
– Có lẽ do cha tôi vì lo cho tôi mà xảy ra chuyện thế này. Bà Lài ngập ngừng:
– Hay là ... cậu nên về hẳn công ty mà làm, để ông chủ có thời gian nghỉ ngơi nhiều hơn.
Điều này tôi cũng đã nghĩ tới. Nhưng mà ...
– Cậu còn lo ngại điều gì cơ?
– Việt Nam tôi chưa rành nhiều đâu. Cho nên tôi ... tôi rất sợ. Bà Lài cười đôn hậu:
– Chuyện ấy có gì đáng lo đâu. Những người xung quanh ông chủ rất tốt. Họ có thể hướng dẫn cậu mà. Với lại, cậu đang học thêm tiếng Việt thì sợ
https://thuviensach.vn
gì không làm được.
Khang Luân phấn chấn:
– Nghĩa là dì cũng ủng hộ tôi?
– Tất nhiên rồi. Yến Du cũng sẽ giúp cậu mà.
Hơi chau mày, anh hỏi lại:
– Tại sao có cô ta ở trong này nữa? Tôi và cô ấy ...
Bà Lài cắt ngang:
– Cậu đừng hiểu sai về cô ấy. Người ta là người tốt. Cậu đừng nên nghĩ lệch đi về ý tốt.
– Dường như dì bênh vực cho cô ta thì phải.
– Tôi chỉ nói theo sự nhìn nhận khách quan của mình mà thôi. Ông chủ rất hài lòng về việc nấu nướng chăm sóc của cô ấy.
Nhăn mặt. Khang Luân bác bỏ những câu khuyên lơn của bà Lài: – Dì có quá mô phỏng cô ta thêm hay không đó.
– Tôi ... .. Lúc đó, Yến Du cùng vị bác sĩ bước vào. Cuộc tranh luận bị gián đoạn. Yến Du nói với mọi người.
– Đây là bác sĩ Thanh bạn của tôi. Anh ấy sẽ giúp ông chủ tận tình. Bà Lài nhìn bác sĩ Thanh, ân cần nói:
– Bác sĩ cố gắng giúp ông chủ giùm. Tiền tốn bao nhiêu cũng được. Khang Luân bước đến bắt tay bác sĩ:
– Chào anh. Đó là cha của tôi. Xin anh hãy tận tình giúp đỡ. Bác sĩ Thanh cười vui vẻ:
– Các người an tâm! Vì Yến Du, tôi sẽ cố hết sức mình.
Biết Khang Luân đang nhìn mình bằng ánh mắt soi mói, nên Yến Du tỏ ra thân thiện với bác sĩ Thanh:
– Anh Thanh thấy ông chủ tôi như thế nào rồi?
Bác sĩ Thanh khám thật tỉ mỉ, cuối cùng anh nói:
– Ông ấy cần nghỉ ngơi nhiều, người nhà cẩn chăm sóc kỹ lưỡng hơn. Ông Khang Lý hỏi bác sĩ:
– Liệu tôi xuất viện được chưa vậy bác sĩ?
Bác sĩ Thanh nhìn ông thông cảm:
– Chưa đâu! Ông nên nằm viện để tiện việc theo dõi.
https://thuviensach.vn
Ông Khang Lý định từ chối, thì Khang Luân đã nói:
– Cha cần phải tuân theo lời bác sĩ căn dặn. Mọi chuyện để con lo. Yến Du cũng nói:
Sức khoẻ là quý, xin ông nên để tinh thần được thoải mái mà điều bệnh. Đừng lo nghĩ nhiều nữa.
Ông Khang Lý đành phải nói:
– Vậy mọi chuyện hãy giúp cha nghe Khang Luân.
Mọi người ra về. Yến Du nói với ông Khang Lý:
– Chiều tôi sẽ mang thức ăn vào cho ông nhé. Dì Lài sẽ ở lại đây chăm sóc ông.
Nghe cô nói như vậy, ông Lý đồng ý ngay.
Thức ăn do cô nấu ông rất vừa ý. Ông chợt mỉm cười, rồi từ từ nhắm mắt lại.
Buổi trưa. Khang Luân vừa thức giấc đã nghe tiếng của Yến Du gọi: – Anh thức dậy chưa! Mau đến bệnh viện nè!
Khang Luân biết có chuyện nên nhảy nhanh xuống giường, khoác vội chiếc áo vào người, anh lao xuống:
– Có chuyện gì sao?
Bà Lài nói với anh:
– Bệnh của ông chủ chắc cậu đã biết rồi, mỗi ngày một nặng hơn. Khang Luân nhìn bà:
– Vậy chúng ta phải tính làm sao?
Yến Du lại nói:
– Theo như lời bác sĩ. Thanh thì tim của ông chủ đã có vấn đề. – Vấn đề gì?
Bà Lài tiếp lời:
– Thay tim.
Khang Luân giật mình:
– Phải thế sao?
Yến Du thông cảm cho anh, cô không nỡ gắt gao nữa mà nói: – Anh nên bình tĩnh lại đi. Mọi chuyện gia đình bây giờ anh là người giải quyết Khang Luân trừng mắt bảo:
https://thuviensach.vn
– Cô giỏi ghê, chuyện hệ trọng vậy, bảo tôi bình tĩnh là thế nào? Yến Du hất mặt:
– Anh không bình tĩnh liệu anh có giải quyết được mọi chuyện hay không? Bà Lài nói với anh:
– Yến Du nói phải đó cậu. Cô ấy chỉ muốn tốt cho ông chủ mà thôi. Khang Luân bỗng trở nên e dè:
– Liệu cha tôi có chịu nổi cú sốc này không?
Yến Du xen vào:
– Người cần bình tĩnh và có chịu nổi hay không lại chính là anh đó. – Hừm!
Bà Lài thở dài:
– Thôi, đừng có cãi nhau nữa. Tôi thấy thế này. Ông chủ rất thích những món ăn do Yến Du nấu, nên tôi quyết định để cô ấy ở lại nấu ăn cho ông chủ, cậu thấy thế nào vậy?
– Trời đất ơi? Khi không dì Lài lại có ý tưởng lạ lùng như vậy. Suốt ngày chung đụng với cô ta, mình chết là cái chắc. Nhưng phiền một nỗi cha mình lại ...
– Cậu nghĩ sao mà im lặng vậy?
Khang Luân thở dài nặng trịch:
– Sao cũng được.
– Vậy là cậu đồng ý.
Khang Luân nói buông xuôi:
– Tuỳ dì vậy.
Yến Du thấy anh ta có thái độ miễn cưỡng đồng ý như vậy liền chất vấn ngay.
– Này, anh tỏ thái độ như vậy là có ý gì? Nếu không đồng ý thì cứ nói ra đi chứ.
Khang Luân bật cười khô khốc:
– Cô hiểu ý tôi rồi đó.
Đỏ mặt vì tức giận thái độ của Khang Luân, Yến Du nói to: Anh thật là người vô ơn. Bộ anh tưởng tôi khoái ở lại đây lắm hay sao hả? Đừng nằm mơ!
https://thuviensach.vn
Bà Lài nói với anh:
– Cậu nên nghĩ đến sức khoẻ của ông chủ nhiều một chút. Đừng làm thế mà bất lợi cho mình.
Khang Luân tỏ ý bất bình:
– Dì bảo tôi phải năn nỉ cô ấy sao?
– Sức khoẻ của ông chủ là quan trọng. Lúc này không phải là lúc để cậu tính hơn thiệt đâu.
Yến Du tỏ thái độ khác hơn mọi khi, cô nói giọng cứng nhắc: – Được thôi! Nếu anh không muốn sự có mặt của tôi thì thôi vậy. Yến Du đeo túi xách trên vai. Dì Lài ngăn lại:
– Kìa, Yến Du! Con định làm gì như thế?
– Người ta đâu có hoan nghênh con ở lại. Dì cũng nên thông cảm cho con chứ.
Bà Lài lo lắng:
Nhưng ông chủ đang rất cần sự có mặt của con mà.
Yến Du nói:
– Thì đúng là như vậy. Nhưng điều đó bây khó chịu cho người ta nên con không thể miễn cưỡng.
Bà Lài năn nỉ:
– Coi như dì năn nỉ con đó. Hãy vì ông chủ mà cố bỏ qua tất cả. Yến Du nghiêm nghị:
– Xem như con nể lời dì đó. Thôi, con đi nấu món mà ông chủ đang muốn ăn.
Yến Du đi rồi, bà Lài mới nói với Khang Luân:
– Tôi thấy cậu chớ gây phiền phức cho cô ấy nữa. Ông chủ rất cần sự có mặt của cô ấy đó.
Khang Luân vung tay:
– Chẳng lẽ vì vậy mà tôi phải để cô ta điều khiển ư?
Bà Lài biết khó mà khắc phục được anh ta, nên bà nói:
– Tôi cũng chỉ vì ông chủ nên mới khuyên cậu vậy thôi.
Khang Luân bỗng lo lắng:
– Sức khoẻ của cha tôi ngày một xấu đi. Liệu ông có vượt qua nổi hay
https://thuviensach.vn
không?
Bà Lài nói giọng rầu rầu:
– Điều này đâu ai cô thể nói trước được cả.
– Liệu bác sĩ Thanh có tin tưởng được hay không?
Tất nhiên là được rồi. Chúng ta cần quan tâm sức khoẻ của ông chủ để có sức khoẻ lên ca mổ. Vì vậy chúng ta hiện rất cần sự có mặt của Yến Du lắm đấy.
Vì sự sống của cha mình, Khang Luân có thể bỏ qua mọi thứ, kể cả sự hiềm khích với Yến Du.
– Vâng, từ nay tôi chẳng có ý kiến gì về sự có mặt của cô ta nữa. Dì cứ bảo cô ta ở lại nơi này đi nhé.
Bà Lài tỏ ý vui mừng:
– Cậu làm như vậy là đúng lắm. Biết được thì ông chủ sẽ vui. Yến Du xách thức ăn ra đưa cho bà Lài:
– Dây là thức ăn của ông mà tôi nấu, xin dì mang đi cho ông chủ ăn đi. Bà Lài từ chối:
– Con cứ mang vào cho ông chủ giúp dì đi. Dì còn bận ở lại đây một chút. Yến Du đành phải nói:
– Con chỉ sợ người ta không hài lòng. Bà Lài trấn an:
– Sẽ không sao đâu, mọi chuyện đã ổn.
– Dì à! Con ...
Bà Lài nói như năn nỉ:
Ông chủ rất cần con đấy, thôi thì con nên chiều ý người bệnh một chút đi. Yến Du đành phải gật đầu:
– Vậy thì con đi đây.
Bà Lài nhìn theo ái ngại:
– Cậu thấy rồi đó. Cô ấy rất quý mến ông chủ.
Khang Luân cũng đã nhận ra điều đó. Nhưng dẫu sao anh vẫn thấy có gì đó thật không hài lòng.
Đêm nay lại buồn, Khang Luân mở máy. Anh lần tìm về địa chỉ của Chim Biển. Xin chào bạn.
– Lại có chuyện buồn nữa sao?
https://thuviensach.vn
Phiền phức lắm Chim Biển ạ.
– Lại có gì à?
– Cô ta lại được cha mình trọng dụng.
– Thế là sáng đến tối mình phải luôn đối diện với cô ta.
– Tốt chứ có sao đâu, người ta là người ơn của bạn đó.
Khang Luân than thở:
– Nhưng mình và cô ấy không hợp nhau đâu.
– Sao cơ.
– Gặp nhau là cãi nhau thôi.
– Đã là oan gia thì phải chịu mà thôi.
Nhưng mình khuyên bạn nên rộng lượng một chút đi. Dẫu sao cô ta cũng là con gái cơ mà. Mình nghĩ cô ta không đáng ghét như bạn nghĩ đâu. – Không đâu. Cô ấy luôn chọc tức mình đấy.
– Làm gì có.
– Sao bạn biết.
– Thì mình nghĩ vậy thôi, vì do bạn quá có thành kiến với cô ấy mà thôi. Trong lúc cha bạn đau, người ta đã cố tình ở lại chăm sóc rồi còn gì? Thôi, hôm nay mình mệt lắm, mình đang suy nghĩ làm sao để có mẫu rượu mới để giúp cha mình khuếch trung hàng rượu.
– Mình cũng có biết chút chút về các công thức chế biến ra rượu ngon đấy. – Vậy bạn có thể làm cộng tác viên thiết kế ra mẫu rượu mới nhé. – Được thôi.
– Vậy chừng nào bạn gởi cho mình.
– Ngay bây giờ.
Khang Luân kêu lên:
– Ngay bây giờ thật sao?
– Quần tử nhất ngôn mà.
Thế là hàng loạt mẫu rượu hiện ra trên màn hình, mẫu rượu hình cây đàn ghi ta, tháp Eiffel của Pháp.
Khang Luân rối rít cám ơn. Chim Biển và hứa sẽ hậu tạ.
– Lại khách sáo nữa rồi ...ghét ghê!
Câu trách móc đầy nữ tính ấy khiến cho Khang Luân mơ mộng nhiều hơn,
https://thuviensach.vn
anh tâm sự:
– Mình gặp nhau một lần đi Chim Biển.
– Không cần đâu. Mình thấy chưa cần phải vội. Ngày sau này mình sẽ cung cấp tiếp cho bạn những mẫu rượu mới nữa. Mong bạn hài lòng. Khang Luân mừng lắm:
– Thật tình thì mình cám ơn bạn thật nhiều đấy.
– Chúc anh luôn thành công nhé.
Khang Luân sao chép lại tất tả những mẫu rượu mà Chim Biển vừa tặng cho mình. Anh hấp tấp chạy xuống cầu thang. Vì tối, vì vội nên anh đã đâm sầm vào người của Yến Du:
– Ối ...
Khang Luân vì đang vui nên anh rối rít nói:
– Tôi xin lỗi!
Yến Du bặm môi:
– Ma đuổi anh chắc.
– Thôi, tôi đã xin lỗi rồi mà. Nhưng cô đến đây khi nào?
– Vừa mới tới.
Anh hỏi vớ vẩn:
– Cô mới tới thật à?
Yến Du ngạc nhiên:
– Anh làm sao vậy?
– À, tôi không sao. Nhưng mà cô đến đây giờ này làm gì? Đến lượt Yến Du bối rối:
– À tôi tôi muốn hỏi xem anh có đến bệnh viện không?
Trở giọng kênh-kiệu, Khang Luân hỏi lại cô:
– Ê! Tôi nhớ không lầm thì cô đâu có nhận nhiệm vụ để quản lý tôi. Đúng không?
– Thì đúng là như vậy, nhưng tôi đến đây vì ông chủ mà thôi. Khang Luân bật cười thành tiếng:
– Cha của tôi làm sao rồi?
Nhìn giọng cười và lời nói của anh ta, Yến Du cảm thấy buồn không thể tả được.
https://thuviensach.vn
Cô không ngờ Khang Luân lại có thể đối xử với cô như vậy. Mím môi, cô trả lời anh một cách miễn cưỡng:
– Tôi không biết nên mới đến đây để hỏi anh đó.
Cảm thấy sượng sùng với cô, Khang Luân nói để khoả lấp: – Tôi chuẩn bị đến đó, cô không cần phải lo.
Yến Du nói nhanh:
– Tôi cũng định đi đến đó. Tôi có mang theo thức ăn tối cho ông chủ. Chẳng lẽ từ chối một lời mời với một người tốt bụng với cha mình thì cảm thấy kỳ, nên Khang Luân đành phải nói:
– Vậy tôi cho cô quá giang. Nào, nhanh lên.
– Hừ! Có thế chứ, rốt cuộc rồi anh cũng phải chịu thua tôi mà thôi. – Được, nhanh thôi!
Thấy hai người xuất hiện một lượt, ông Khang Lý tỏ ý mừng: – Đến rồi à?
Yến Du sà đến bên ông, cô tíu tít nói cười:
– Ông chủ ăn tối nhé.
Bà Lài cũng phụ Yến Du bày thức ăn ra cho ông. Ông Khang Lý nhìn Yến Du, ân cần bảo:
– Con đừng gọi ta là ông chủ nữa. Hãy gọi là bác đi, có được không vậy? Bắt được ánh mắt của ông đang nhìn hình như chờ đợi, Yến Du đành gật đầu:
– Điều gì làm ông chủ vui là tôi sẽ làm ngay ạ.
Ông Lý xua tay:
– Sao còn ông và tôi nữa?
– Vâng! Bác ăn nhé?
Khang Luân chăm chú nhìn cha mình ăn. Anh cảm thấy an lòng: – Ngon miệng chứ cha?
Ông Lý gật đầu hài lòng:
– Tốt lắm!
Bà Lài nói vui:
– Xem ra ông chủ có khởi sắc rồi đó.
Ông Khang Lý chợt hỏi:
https://thuviensach.vn
– Việc công ty tốt chứ con?
Khang Tuân nói để ông an lòng:
– Con vừa tìm ra hai mẫu rượu lý tưởng lắm cha ạ.
Ông lộ vẻ vui mừng:
– Vậy thì tốt lắm.
Khang Luân lại nói:
– Bác sĩ dặn cha không được vui hoặc là buồn nhiều đâu ạ. – Điều này cha hiểu mà. Nhưng bảo đừng vui thì làm sao được chứ con? Bà Lài cũng nói:
– Cậu Hai nói đúng đó ông chủ ạ. Bệnh của ông không được xúc động nhiều đâu đó.
Ông Khang Lý cười khà khà:
– Tôi biết sức khoẻ của tôi mà. Các người đừng có lo thái quá như vậy có được không?
Yến Du nhìn bà Lài, bà hiểu ý nên nói:
– Con có thể về rồi đó, Yến Du. Ngày mai con nấy điểm tâm cho ông chủ đi nhé.
Cô liền hỏi ông:
– Ngày mai bác muốn ăn gì ạ?
Ông xua tay, nói một cách dễ dãi:
– Được! Con nấu gì thì ta sẽ ăn cái đó. Đừng ngại gì cả.
Bà Lài và Yến Du đi rồi, ông Khang Lý hỏi con trai:
– Con thấy Yến Du thế nào?
Khang Luân lúng túng:
– Sao ...sao cha lại hỏi con câu ấy. Thật ra thì cô ấy cũng có tài nấu ăn mà thôi. Ông Khang Lý lắc đầu:
– Chưa Đủ! Cha thấy cô ấy rất thông minh và biết sắp xếp mọi vấn đề. Và còn lịch thiệp trong giao tiếp nữa, đúng không?
– Cha à ...
– Con hãy để cho cha nói hết rồi con nói cũng đâu có muộn. – Ý của cha là ...
– Ta muốn con nên tìm hiểu kỹ cô ấy thêm một chút.
https://thuviensach.vn
Khang Luân nhăn nhó:
– Chi vậy cha?
– Ờ, chuyện này thì ...
– Thì sao vậy, cha?
Ông Lý nổi cáu:
– Cái thằng này, mày làm bộ giả nai hả mày?
Khang Luân như vẫn chưa hiểu:
– Ý của cha là sao?
– Là cha muốn con tìm hiểu rồi tán tỉnh Yến Du đó.
Khang Luân như muốn bật ngửa anh không ngờ cha mình lại có ý nghĩ ấy. – Cha à! Làm như vậy làm sao được giữa con và cô ấy là một cái hố sâu thăm thẳm.
– Con nói vậy là sao? Cái gì là hố sâu thâm thẩm chứ.
– Ôi! Kìa cha! Sao cha lại nói như thế?
Ông Khang Lý biết mình không thể khuyên con một sớm một chiều được, nên ông nói:
– Cha mệt lắm. Con có thể suy nghĩ lại.
Thôi, tạm dừng lại ở đây đi nhé.
Khang Luân đành gật đầu chấp nhận. Mặc dù trong lòng anh đang đậy sóng.
https://thuviensach.vn
Diệu Hạnh
Hoa trinh nữ của anh
Chương 3
Chẳng hiểu sao gặp Yến Du là Khang Luân lại muốn nổi giận. Mặc dù đấy là do cha anh đưa ra đề nghị. Mặc dù, Yến Du vô tình chẳng hay biết gì cả. Hôm nay cũng vậy, khi gặp Yến Du anh nói một cách cau có: – Tôi muốn gặp cô.
Yến Du cũng đâu có hiền, cô liền hất mặt hỏi:
– Có chuyện gì. Tôi nghe đây?
Chẳng biết mở đầu câu chuyện như thế nào, Khang Luân suy nghĩ giây lát rồi mới nói:
– Cô thấy tình hình sức khoẻ của cha tôi như thế nào?
Yến Du ngạc nhiên:
– Sao anh lại hỏi tôi? Chuyện này anh là người hiểu rõ hết mà. Ông ấy không được xúc động mạnh, dù vui dù buồn.
Khang Luân lại hỏi một cách rào đón vòng quanh:
– Vậy cô có muốn làm cho cha tôi phải nổi giận không?
Chưa hiểu được thám ý của anh nhưng Yến Du vẫn nói:
– Tất nhiên là không rồi:
– Vậy nếu một ngày nào đó cô lỡ làm cho cha tôi giận mà bệnh càng xấu đi thì sao?
Cắn môi, Yến Du suy nghĩ. Anh ta nói ra câu ấy với mình trong lúc này là có ý gì thế chứ? Muốn đuổi việc mình sao? Nếu vậy cần gì phải rào trước đón sau như vậy:
– Anh nói như vậy là có ý gì? Trong lúc chăm sóc cho ông chủ, tôi cố gắng hết sức để làm ông vui.
– Hừm! Vậy đó mà ông không thể nào nghe tôi nói đó cô ạ. Cô đã làm cho cha tôi phải xúc động mà bắt tôi phải cưới cô đấy. Đó chỉ là ý nghĩ trong đầu của anh mà thôi. Thấy anh im lặng và cứ nhìn mình, Yến Du hỏi lại: – Có phải anh muốn chấm dứt hợp đồng với tôi không?
– Tôi có thể làm vậy sao?
https://thuviensach.vn
Yến Du nói một cách thách thức:
– Anh có thể và làm bất cứ lúc nào.
– Tôi làm được sao?
– Được:
Vì anh là kẻ có tiền và quyền hành luôn năm trong tay.
Khang Luân bật cười:
– Thế tôi có quyết định được điều gì đối với cô không?
Yến Du lắc đầu:
– Điều này tôi làm sao mà biết được. Anh luôn xem tôi là cái gai trong mắt mình.
– Cô nghĩ tôi tồi tệ thế sao?
Yến Du đứng lên:
– Nếu không có gì thì tôi đi đây.
– Cô định đi đâu?
Yến Du xua tay:
Hết giờ làm việc, tôi có thể được tự do mà.
Biết mình lỡ lời nên Khang Luân nhẹ giọng hơn:
– Tôi xin lỗi!
– Anh không có lỗi gì cả.
– Tôi còn muốn bàn với cô một việc rất quan trọng, cô thấy sao? Yến Du nói mai mỉa:
– Với tôi điều quan trọng nhất bây giờ là bị đuổi việc.
Khang Luân nhìn cô, rồi thốt lên:
– Ngược lại điều đó thì sao?
– Mở to mắt nhìn anh, Yến Du rất đỗi ngạc nhiên về thái độ của anh: – Nghĩa là sao?
– Tôi muốn cô làm ở đây lâu dài hơn, để cha tôi được vui. Yến Du ngập ngừng:
– Nhưng. ....tôi ...tôi ...
– Cô từ chối sao?
Yến Du nói một cách thẳng thừng:
– Tôi còn có tương lai của mình, tôi không dám hứa với anh đâu.
https://thuviensach.vn
Khang Luân bỗng gay gắt:
– Vậy tình cảm mà cô dành cho cha tôi là thứ tình cám gì chứ? Trong lúc ông cần cô thì cô lại từ chối. Cô có biết rằng là tôi phải suy nghĩ đau cả đầu khi phải quyết định nghe theo lời của cha tôi không?
Ý ông chủ làm sao, anh nói đi.
– Cha tôi rất cần sự chăm sóc của cô. Tình cảm ông ấy dành cho cô, chắc cô đã biết.
Yến Du trợn trừng đôi mắt, cô nhìn Khang Luân một cách giận dữ: – Này anh có biết mình vừa nói gì hay không?
Thấy cô nổi giận, Khang Luân cảm thấy dè dặt:
– Tôi nói không đúng sao mà có vẻ giận đến như vậy?
Yến Du gắt lên:
– Anh còn hỏi tôi câu đó được sao? Anh có biết anh nói như vậy là xúc phạm đến tôi hay không?
Khang Luân thở dài:
Nếu cô không bằng lòng thì thôi, tôi cũng không muốn cô miễn cưỡng đâu. Nhưng có điều là tôi không an tâm về cha của mình.
Quắc mắt nhìn anh, Yến Du to tiếng:
– Yên tâm hay không cái đó tuỳ anh. Tôi không muốn nghe anh nói với tôi bất cứ điều gì cả.
Khang Luan ôm đầu, anh rên rỉ:
– Tôi xin lỗi, những gì từ trước tới nay tôi đã làm phiền cô. Nhưng lần này tôi xin cô hãy nghĩ lại.
– Hừ! Chuyện luân thường đạo lý, chuyện táng tận lượng tâm vậy mà anh cũng cô thể nói ra được sao?
Hơi ngẩng đầu lên, Khang Luân hơi nhíu mày:
– Chuyện ấy có gì đâu mà cô nói nặng như thế? Nếu không bằng lòng thì cô có thể từ chối mà.
Mím môi, nhìn thắng vào anh, Yến Dứt nói dứt khoát.
Ngoài chuyện đó ra, anh nhờ tôi việc gì thì tôi cũng chấp nhận. Khang Luân tỏ vẻ mừng:
Nói như vậy thì nếu cô chấp nhận thì tôi xin hứa là sẽ không đụng đến
https://thuviensach.vn
người cô đâu.
– Anh nói vậy là sao?
Khang Luân giải thích:
– Có nghĩa là chúng ta chỉ vờ cưới nhau mà thôi.
– Anh ...
Tôi hứa với cô rồi, tụi mình chỉ vờ chấp nhận để cha tôi được vui mà thôi. Tôi sẽ trả công cô cao hơn, cô thấy thế nào.
Yến Du đỏ mặt. Trời đất! Vậy mà nãy giờ mình đã hiểu lầm ý của anh. Quý tha ma bắt anh đi. Nói chẳng rành gì cả.
– Tôi phải đám cưới giả với anh ư? Làm Khang Luân than thở: – Với cha tôi thì thật. Còn chuyện tụi mình tự tụi mình tính, xin cô hãy vì cha tôi.
– Đây là ý của bác ấy ư?
Khang Luân đâm bực:
– Vậy chứ cô tưởng là ý của tôi hay sao?
Yến Du do dự:
– Đám cưới giả mà được sao?
– Được. Nếu cô đồng ý thì mọi chuyện sẽ êm xuôi.
Tường Vy thẳng thắn nói:
– Vậy anh có nghĩ đến cho tôi không?
Tương lai sau này của tôi sẽ ra sao đây. Khang Luân cảm thấy lúng túng: – Tôi ... tôi.không dám nghĩ xa hơn đâu. Bởi vì tôi không muốn cha mình phải xảy ra chuyện.
– Anh nghĩ cho cha anh, mà anh không nghĩ đến tương lai của tôi sau này à.
Khang Luân lắc đầu:
– Tôi không có thời gian để suy nghĩ nhiều đâu.
Thấy lời của anh nói có gì đó rất chân thật, Yến Du thở dài: – Xem ra chuyện này rất quan trọng.
Tôi cần phải suy nghĩ lại.
Khang Luân tha thiết nói:
Nếu cồ đã thương mến giúp đỡ cho tôi như vậy, tôi nghĩ cô cũng không đến
https://thuviensach.vn
nỗi hẹp hòi, giúp ông ấy bình phục bệnh.
– Tôi không ngại gì khi giúp bác ấy đâu. Nhưng tôi cũng cần cân nhắc cho mình chứ.
– Mọi thiệt thòi của cô, tôi hứa sẽ đền bù xứng đáng.
Bặm môi, Yến Du nhìn anh:
– Có gì có thể bù đắp lại được sự mất mát của tôi chứ.
– Tôi hiểu, nhưng đây là một mạng người.
Yến Du chợt hỏi:
– Vậy còn anh, anh thấy thế nào?
Khang Luân bỗng rụt rè, ngại ngùng:
– Tôi cũng chưa biết mình làm vậy là đúng hay sai nữa. Nhưng thật tình mà nói thì tôi không muốn nhìn cha tôi bị thất vọng.
Yến Du mai mỉa:
– Anh mà cũng có hiếu vậy sao?
Giọng anh ta trở nên thật buồn:
– Tôi chỉ còn có cha là người thân duy nhất. Tôi không muốn mình bị lẻ loi trên cõi đời này.
Đêm ấy Yến Du trăn trở thật nhiều. Cô không biết mình nên nhận lời hay từ chối nữa. Cô lắc đầu rồi tự an ủi mình:
– Thôi thì hãy ngủ một giấc thật sâu, chuyện ngày mai hãy để ngày mai tính.
Nhất định sẽ cô cách giải quyết ổn thoả mà thôi.
Buổi sáng, Yến Du cùng bà Lài đến bệnh viện thật sớm để đón ông Khang Lý xuất viện. Người vui nhất cô lẽ là Khang Luân trong lúc làm thủ tục, bác sĩ Thanh căn dặn:
– Điều cậu cần nhớ ở đây là tránh không nên để bác ấy xúc động, rất là nguy hiểm đấy.
Khang Luân rất hiểu những điều bác sĩ Thanh dặn dò:
– Vâng, tôi hiểu rồi:
Bác sĩ Thanh nói tiếp:
– Chế độ dinh dưỡng, ăn uống của bác ấy cũng phải đặc biệt chú trọng. Khang Luân đứng lên:
https://thuviensach.vn
– Thành thật cám ơn bác sĩ.
Bác sĩ Thanh cũng đứng lên:
– Cậu qua bên phòng thu viện phí làm thủ tục đi.
Khang Luân vừa bước ra khỏi phòng của bác sĩ Thanh thì Yến Du cũng vội bước vào:
– Xong thủ tục chưa anh?
Bác sĩ Thanh nhìn Yến Du nói như trêu:
– Sao em có vẻ quan tâm đến ông ấy nhiều đến vậy?
Yến Du lườm anh:
– Anh hỏi thật lòng hay là muốn chế giễu em đây?
– Thì em cử cho là anh hỏi thật lòng đi.
Yến Du mỉm cười:
– Vậy thì em có thể nói với anh rồi. Em chỉ vì công việc đó. – Công việc gì?
– Chăm sóc người già.
– Đây đâu phải là sở trường của em chứ.
Yến Du lại nói:
– Công việc do em chọn.
– Em đâu phải là giáo viên chuyên tâm lý người già.
Yến Du cười giòn:
– Nhưng anh vẫn thấy ông chủ của em rất thích sự có mặt của em. – Em thấy vậy hay là đo em có một suy nghĩ nào đó khác hơn. Tường Vy cảm thấy trong câu nói ấy có gì đó như trách móc, cô nói tránh sang chuyện khác:
– Bác ấy có cần tái khám không vậy anh?
Thanh nhìn cô:
– Có lẽ là không cần đâu. Thỉnh thoảng anh sẽ đến đó để thăm sức khoẻ của ông ấy:
Yến Du tỏ ý mừng:
– Vậy thì tốt rồi.
Thanh lại hỏi:
– Em quan tâm ông ấy đến như vậy à?
https://thuviensach.vn
Dường như em rất hứng thú Yến Du nói như không hề nghĩ đến suy nghĩ của anh.
– Do em thích vậy thôi.
Thanh hỏi vặn vẹo:
– Không đơn thuần là em thích đâu mà anh nghĩ nó còn một lý do khác nữa, do em không tiện nói ra:
– Yến Du chu môi:
– Theo anh thì lý do gì chứ?
Lắc đầu Thanh từ chối:
– Em là người hiểu nhất sao còn hỏi anh chứ?
Cô cười nói lấp:
– Anh cứ chọc em hoài thế. Thôi, em đi đây.
Thanh đứng lên theo cô:
– Chúc em may mắn trong việc chăm sóc người già. Và cũng mong em thành công.
– Em cám ơn anh!
Ra đến cửa phòng, Yến Du và Thanh đang cười nói vui vẻ thì Khang Luân xuất hiện.
Anh cố tình quay mặt đi nơi khác như không thấy cảnh ấy. Thanh lên tiếng hỏi Khang Luân:
– Xong rồi chứ.
Khang Luân đưa cho Thanh xấp hồ sơ, anh nói như lo lắng: – Xong cả rồi, anh ạ:
Nhưng mà tôi vẫn còn lo lắm.
– Cậu lo điều gì?
– Tôi ngại lúc về nhà chẳng biết cha tôi có bị trở ngại gì không? Nỗi lo của Khang Luân, bác sĩ Thanh hiểu rất rõ:
– Cậu an tâm! Có gì cậu cứ điện cho mình mình sẽ đến ngay. Khang Luân nhìn Thanh an tâm:
– Nếu đựợc như vậy thì tôi an tâm rồi. Vậy chào anh nhé. Yến Du bước theo Khang Luân, cô hỏi anh bàng giọng lo lắng: – Hôm nay anh thấy ông chủ thế nào?
https://thuviensach.vn
Khang Luân nói một cách chân thành chứ không có tính mai mỉa: Cám ơn sự chăm sóc của cô, có lẽ cha tôi se bình phục nhanh chóng khi có bàn tay Yến Du lắc đầu:
– Tôi có giúp gì nhiều đầu. Có lẽ do ý chí và nghị lực của ông chủ mà thôi. Cô khiêm tốn đó thôi.
Yến Du giục:
– Thôi, chúng ta nên vào đưa ông chủ về cho sớm.
Khang Luán bỗng ngập ngừng:
– Vậy còn chuyện tôi bàn với cô, cô suy nghĩ chưa?
Yến Du tìm cách lẫn tránh:
– Chuyện ấy từ từ tính. Đâu có gấp gáp gì đâu.
Thoáng ngập ngừng, Khang Luân bảo:
– Tôi chỉ sợ cha tôi lại hỏi đến chuyện ấy với tôi:
Và cô làm cho ông ấy thất vọng sẽ ảnh hưởng đến sức khoẻ của ông. Yến Du mím môi:
– Tôi không ngờ lòng tốt của mình lại đưa mình đến chuyện khó xử như thế này.
Khang Luân cũng thấy yêu cầu của mình là quá vô lý, nên anh chống chế – Nếu cô cảm thấy không đúng, hay gây trở ngại cho cô thì thôi vậy. Yến Du ngẩng đầu lên:
– Anh đã tìm ra kế khác rồi hả.
Khang Luân lắc đầu:
– Kế thì chưa. Nhưng có lẽ tôi sẽ nói thiệt với cha tôi.
– Nói như thế nào?
– Thì nói thật thôi. Dù sự thật có làm cha tôi không vui.
Yến Du kêu lên:
– Làm như vậy không được đâu. Ông chủ mới vừa khỏi bệnh. Khang Luân gắt lên:
– Vậy cô bảo tôi phải làm sao đây?
– Chuyện gì cô cũng cho là không được thì sao chứ?
Yến Du biết anh đang rối lắm nên không giận, mà nói:
– Thôi, về nhà đi rồi tính. Anh làm gì mà gắt lên với tôi như vậy?
https://thuviensach.vn
Biết mình đã lỡ lời, nên anh nói:
– Tôi xin lỗi.
Yến Du như được xoa dịu cô nói:
– Anh không có lỗi gì cả. Thôi vào đi, kẻo ông chủ lại chờ lâu. Thấy hai người, ông Khang Lý đã lên tiếng:
– Xong chưa? Thủ tục xuất viện sao mà lâu đến như vậy? Cố nén tiếng thở dài, Khang Luân đến gần bên ông hơn:
– Xong cả rồi cha. Chúng ta ra xe về thôi.
Bà Lài lật đật mang đồ đạc ra xe trước, Khang Luân dìu ông ra sau. Yến Du cận kề sau ông:
– Bác có mỏi chân không?
Ông Khang Lý cười xuề xoà:
– Được mà, từ đây đến đó đâu cô xa xôi gì.
Bà Lài cũng xen vào:
– Về nhà rồi, có Yến Du nấu bồi dưỡng các món mà ông thích, ông sẽ mau bình phục mà thôi.
Ông Lý nhìn Yến Du cười tươi:
Phải nói là công của Yến Du rất lớn đó.
Yến Du tránh cái nhìn tình cảm của ông, cô từ chối:
– Dạ, con có làm gì đâu, chỉ làm các món ăn thông thường mà thôi. Ông Lý xua tay:
– Không đâu! Món sườn chua, ngọt của con ta rất thích ăn đó. Yến Du đành nói cho ông vui lòng:
– Vậy thì con sẽ làm cho bác ăn nhiều hơn.
– Vậy thì còn gì bằng.
Khang Luân nhìn cô, cô quay mặt đi tránh cái nhìn ấy:
– Thỉnh thoảng, con sẽ lại sang nấu cho bác ăn.
Ông Khang Lý nhìn con trai, dường như ông thất vọng thì phải. – Sao con lại nói vậy chứ? Không phải là ...
Bà Lài xen vào:
– Ông chủ à! Nhà của Yến Du có việc nên cô ấy thỉnh thoảng sẽ ghé qua thăm ông mà.
https://thuviensach.vn
– Ông Khang Lý ném vui nhìn con trai:
Có phải con đã nói gì để cho Yến Du giận hay không ông thấy mặt cha tái dần, Khang Luân lo lắng:
– Kìa cha! Cha sao vậy?
Ông to tiếng:
– Con nói đi, có phải con đã làm gì để Yến Du giận hay không? Khang Luân sợ hãi:
– Dạ, không có.
– Con còn nói không có được à.
Rồi ông ho kéo dài. Ông đưa tay lên ôm ngực:
– Có phảì con muốn cha chết đi con mới vui lòng.
Khang Luân lo lắng:
– Kìa cha! Con ...
Ông Khang Lý cảm thấy như khó thở, mắt ông ngó trừng Khang Luân. Thấy mình không thể im lặng, Yến Du đành lên tiếng:
– Xin bác hãy dằn cơn xúc động? Nếu cần thì con sẽ không về bên nhà nữa, cơn sẽ ở lại chăm sóc cho đến khi bác khoẻ hẳn.
Ông Khang Lý tươi dần nét mặt:
– Con nói thật chứ?
– Tất nhiên là con nói thật rồi. Thôi, bác đừng xúc động nữa, ảnh hưởng đến sức. Dẫu sao thì Khang Luân cũng có ý nghĩ là cám ơn Yến Du đã ấp thời cứu anh thoát khỏi cảnh khó xử:
– Yến Du sẽ vẫn nấu cho cha những món ăn mà cha thích đấy. Bà Lài cũng lên tiếng:
– Vậy là ông chủ an tâm rồi.
Ông Khang Lý gật gù:
– Vậy là tốt rồi.
Mọi người im lặng. Họ theo đuổi ý nghĩ trong đầu mình. Hơn ai hết Yến Du biết mình đang chọn một thử thách lớn. Cứu người ta việc làm mà Yến Du không thể từ chối được.
PHẦN 4 Yến Du ngồi trầm ngâm thật lầu bên ly nước. Đá đã dần tan mà cô vẫn suy tư mãi không thôi. Cô nhớ rất rõ lời yêu cầu của ông Khang Lý, cô
https://thuviensach.vn
gật đầu thì ông sẽ vui. Còn như cái lắc đầu của cô thì ông sẽ như thế nào. Thật ra thì ông đầu cần phải làm thế. Nhất định trong số người Khang Luân quen biết đầu thể thiếu người tất và tài giỏi hơn cô. Tại sao ông nhất định phải chọn cô chứ?
– Cô uống nước đi!
Yến Du ngẩng đầu lên nhìn Khang Luân. Dường như anh cũng đang có tâm sự:
– Anh đang nghĩ gì thế?
Khang Luân đưa tay gạt đầu thuốc. Anh cố giữ vẻ bình tĩnh: – Tôi chỉ sợ cô từ chối, tôi sẽ khó xử khi đứng trước cha mình. Đưa tay khuấy khuấy vào ly nước, Yến Du lại nói:
– Còn tôi, thì tôi nghĩ khác.
– Cô nghĩ gì?
– Về anh đó.
– Về tôi ư?
– Đúng vậy?
– Tại sao?
Yến Du mím môi:
– Có phải anh đang phân vân khó xử khi phải giải thích với người yêu không?
Khang Luân lắc đầu:
– Điều đó có gì lạ quan trọng với tôi, được nhìn thấy cha tôi vui, ông khoẻ đã là niềm hạnh phúc của tôi.
– Anh thật có hiếu.
– Vì vậy tôi khẩn cầu, xin cô hãy chấp nhận lời đề nghị của tôi. Tôi sẽ đền ơn cô sau này.
Hơi phật lòng, Yến Du bảo:
– Anh tưởng có thể bù đắp lại cho tôi sao?
Khang Luân nói một cách nhẹ nhàng:
– Tôi biết nói như vậy là sẽ làm cho cô tức giận. Cho nên tôi xin cô hãy rộng lượng và thông cảm cho đứa con này.
Yến Du mím môi, cô đành phải gật đầu:
https://thuviensach.vn
– Được rồi, tôi sẽ chấp nhận. Nhưng với một điều kiện.
– Điều kiện gì tôi cũng chấp nhận cả.
Cô có thể nói đi.
– Sau ngày cưới, anh không được làm hại tôi. Mỗi người ngủ một giường. Anh thấy sao?
Khang Luân liền gật đầu:
– Được. Tôi sẽ giữ lời hứa. Mà cô cũng nên yên tâm đi. Đây đâu phải là ý của tôi. Cô hiểu mà.
Yến Du gật đầu:
– Anh nói cũng phải.
Vài ngày sau, tin Yến Du lấy chồng làm cho Trúc Hà ngạc nhiên: – Mi lấy chồng thật sao Yến Du?
Yến Du cười tươi:
– Lấy chồng mà giả được sao?
Trúc Hà thôi không cười nữa, cô hỏi lại:
– Nói như vậy mi lấy chồng là sự thật.
– Đúng vậy.
Trúc Hà nhìn bạn chăm chăm:
– Sao mi nói anh ta luôn làm cho mi tức giận kia mà.
– Đó là một chuyện khác. Mình gật đầu lại là một chuyện khác. – Khác là khác thế nào đây?
Yến Du từ chối:
Đây là chuyện tình cảm mình không thể nói cho bạn nghe liền được. Mi thông cảm.
Trúc Hà chu môi:
– Nhưng ta chỉ sợ mi hồ đờ mà gật đầu mà thôi.
Yến Du cười khan:
– Hôm nay mi lôi thôi quá. Nhưng ta khuyên mi nên có suy nghĩ cho chín chắn đó, kẻo phải khổ cả đời.
– Khổ cả đời ư? Điều này mi khỏi phải nhắc mình cũng đã nghĩ đến nó rồi. Nhưng đây là cứu người, cứu người đó mi có biết hay không? Thấy cô im lặng, Trúc Hà tưởng bạn giận nên xuề xoà:
https://thuviensach.vn
– Thôi thôi, coi như ta chưa từng nói gì vậy nhé. Nhớ mời ta làm phù dâu là được rồi.
Hất mặt, Yến Du bảo:
– Nhất định rồi.
Cả hai cùng cười. Trúc Hà lại nói vào tai bạn:
– Mi đúng là “chuột sa hũ nếp rồi”. Giàu đừng quên mình đó. Lườm bạn, Yến Du bảo:
– Nhỏ cứ đùa mãi. Giàu thì sao chứ, của người ta đó.
Trúc Hà dài giọng:
– Xời ơi! Ông già rồi cũng, sẽ đi theo ông bà, đến lúc đó mi tha hồ mà quán lý gia tài.
Yến Du phật ý:
– Mi đánh giá ta sai đến như vậy à? Ta đâu phải là một kẻ tham tiền. Điều này thì ta có biết đó. Nhưng do mi chẳng chịu nói thật nên ta mới nói thế.
Yến Du bật cười:
– Đi vòng quanh thế giới chẳng qua là mi muốn biết sự thật mà thôi. Tại vì ta yêu anh ấy, có vậy mà thôi.
– Vậy còn mối tình trên mạng kia thì sao?
Yến Du mím môi:
Đó chỉ là mối tình mong manh mà thôi.
Trúc Hà lặp lại:
– Mong manh ư?
– Đúng vậy.
Trúc Hà chu môi:
– Ta không tin.
– Vậy đó là chuyện của mi.
– Nhỏ này hôm nay khó hiểu ghê đi.
– Có gì đâu mà khó hiểu, do mi chịu khó nghĩ lệch lạc đó thôi. Trúc Hà lại nói khẩy:
– Cô giáo mà yêu học trò sao?
– Cô giáo gì chứ. Chi dạy kèm vài ngày thôi mà.
https://thuviensach.vn
Trúc Hà lại dẫu môi:
Nhất tự vi sư, bán tự vi sứ mà lị.
– Trời! Bày đặt văn chương nữa.
Trúc Hà bật cười:
– Có thế mới nói mi luôn là người gặp may màn:
– Làm gì mà có chuyện may mắn chứ! Đang gặp vận xui xẻo đấy thôị. – Này, sao mi lại im lặng như vậy?
Yến Du bật cười:
– Không im lặng chẳng lẽ cãi lộn với mi hả?
– Không! ít ra mi cũng nên nói chuyện gì đi chứ?
Yến Du lắc đầu:
– Thôi, không nói nữa. Về thôi!
Trúc Hà nắm tay bạn kéo lại:
– Khoan đã! Mi chưa nói cho ta biết mi sẽ đi hưởng tuần trăng mật ở đâu cơ?
Yến Du đâm bối rối. Thật ra, cô và Khang Luân đâu có tổ chức đi hưởng tuần trăng mật, nên nói:
– Đà Lạt.
– Hả! Lãng mạn nha. Mi thật là hạnh phúc đó.
Yến Du hất mặt:
– Vậy thì mi cũng nên hối thúc Kha tổ chức cưới sớm đi.
Trúc Hà đỏ mặt:
– Điều này đâu phải muốn là được đâu.
– Sao thế? Hai người yêu nhau say đắm lắm mà.
Yêu nhau chưa hẳn là phải cưới nhau đâu.
Yến Du gật nhẹ đầu:
– Điều mi nói quả không sai. Yêu nhau có khi không nên cưới nhau đó. Trúc Hà đồng tình:
– Mi nói cũng phải, lúc yêu nhau tình cảm luôn đẹp mi ạ. – Vậy thì còn cưới nhau làm gì?
Đôi lúc đó cũng còn là bổn phận nữa, mi ạ.
Trúc Hà lặp lại:
https://thuviensach.vn
– Bổn phận à?
Yến Du thở dài:
– Điều này giới phụ nữ của chúng ta đều phải có bổn phận ấy mà. Trúc Hà trở nên đăm chiêu:
– Làm con gái làm chi cho khổ thế này chứ. Nào chồng, nào con bận bịu suốt cả ngày.
Yến Du rùn vai:
– Nếu sợ thì đừng nên lấy chồng nữa, sẽ không ai quấy rầy. Vênh mặt, Trúc Hà bảo:
– Người ta lại gọi mình là bà cô thì lại không muốn.
– Trời ạ! Cái gì mi cũng không muốn hết vậy thì làm sao? Trúc Hà lại cười hì hì:
– Néu vậy thì thôi. Đầu cần phải miễn cưỡng như vậy chứ. – Tốt! Vậy thì mi nên làm bà cố của mình đi.
– Ta ...
Yến Du đứng lên:
– Ta về đây.
Trúc Hà cũng đứng lên theo:
– Về thôi.
Hai người chia tay. Yến Du đi thẳng đến ngôi biệt thự sang trọng, nơi đó cô một người đang chờ đợi cô.
Công ty Hương Việt ngày càng ăn nên làm ra. Nhờ Chim Biển thiết kế mẫu rượu mới mà công ty xuất khẩu mạnh ra các nước. Đang ngồi làm việc thì điện thoại của anh reo lên:
– Alô! Ai vậy?
– Quên em thật sao anh?
– Cô là ai?
– Hả! Mới đây mà đã quên nhanh vậy sao?
– Nhưng ...
Thuý Thuý của anh đây.
Khang Luân giật mình:
– Em đang ở đâu?
https://thuviensach.vn
– Thành phố này.
Khang Luân ngần ngại:
– Em về nước khi nào?
– Vừa xuống máy bay là em gọi cho anh ngay đó.
Khang Luân quan tâm hỏi:
– Thế em định ở đâu? Khách sạn nào? Thuý Thuý bật cười: – Anh còn quan tâm đến em như vậy à?
– Sao em lại hỏi anh như vậy?
Thuý Thuý nổi giận:
– Vậy là anh cũng qua mặt em luôn sao?
– Anh đã cưới vợ đúng không?
– Việc anh cưới vợ thì có liên quan gì đến em chứ?
Thuý Thuý gắt qua điện thoại:
– Này, anh nói vậy mà nghe được sao?
– Anh thật là đáng trách đó. Thôi đi, em về đây thăm gia đình hay là có việc.
Thuý Thuý đáp gọn:
– Thăm anh ...
Khang Luân cảm thấy ngại:
– Đừng đùa mà Thuý, anh bây giờ đã có gia đình rồi.
Cô cười nhạt:
– Cưới vợ rồi rũ sạch thế sao. Anh có biết anh làm vậy là em thất vọng và đau khổ lắm không?
– Đừng đùa nữa mà Thuý, hoàn cảnh của anh bây giờ đổi khác rồi. Thuý cười nhạt:
– Dễ dàng như vậy sao anh? Em có thể gặp vợ anh mà, đúng không? Khang Luân gạt ngang:
– Em làm vậy là ý gì?
– Em muốn gặp anh.
– Được? Ngày mai anh sẽ đến.
– Không! Phải đến ngay bây giờ.
Khang Luân lặp lại:
https://thuviensach.vn
– Ngay bây giờ sao?
– Đúng vậy.
Khang Luận đành phải nhượng bộ.
– Thôi được, anh sẽ đến ngay.
Thuý Thuý cười hì hì:
– Có thế chứ. Khách sạn X ... đấy.
Không còn phải chần chừ suy nghĩ gì nữa. Khang Luân đành phải đến tìm cô ta:
– Em tưởng anh chỉ hứa cuội thôi chứ.
Khang Luân gượng cười:
– Anh đã đến rồi, em muốn nói gì thì nói đi.
– Để anh về chứ gì?
– Anh bận lắm.
Thuý Thuý đứng khoanh tay trước ngực.
Cô mím môi nói:
– Sao vậy anh? Tại sao anh lại có thể phản bội em như vậy? – Anh chỉ vì hoàn cảnh mà thôi. Anh và cô ấy không có tình yêu, nhưng vẫn phải sống như vợ chồng.
Thuý Thuý cười khanh khách:
– Anh tưởng em là đứa con nít hay sao vậy?
– Sao em lại nói vậy? Nhưng anh muốn em hiểu anh cơ.
Thuý Thuý lại cười:
– Hiểu anh ư? Thì em đã hiểu anh rồi đó. Từ bên ấy về đây, em mang theo biết bao nhiêu là thương nhớ, đợi chờ. Vậy mà ...
– Em đừng có nói vậy được không?
Thuý Thuý oà lên khóc, rồi ôm chầm lấy anh:
– Không! Em không thể mất anh như vậy. Em yêu anh mà. Khang Luân siết chặt cô trong vòng tay của mình.
– Anh xin lỗi em, Thuý Thuý ạ.
Ngẩng đầu lên nhìn anh, cô lắc đầu nguầy nguậy:
– Không, em không chịu vậy đâu! Em không chấp nhận sự xin lỗi của anh đâu.
https://thuviensach.vn
Khang Luân dỗ dành:
– Em bình tĩnh lại đi Thuý Thuý. Bây giờ mọi chuyện đã khác đi rồi. – Khẽ đẩy anh ra, Thuý Thuý bảo?
– Cưới vợ thôi mà. Bộ cưới vợ rồi không có bạn bè được sao? – Vợ anh ghen lắm đó.
Thuý Thuý lại nói:
– Anh vốn là của em kia mà. Cô ấy là kẻ đến sau, đâu thể tranh giành với em được.
Khang Luân lý luận:
– Mặc dù vậy, nhưng cô ấy là do cha anh chọn cưới cho anh. – Nói như vậy thì giữa anh và cô ấy không có tình yêu.
– Đúng vậy.
– Vậy thì tốt lồi. Anh và em cứ thường xuyên gặp nhau thế này cũng đủ rồi. Biết anh muốn từ chối cô cũng không được, Thuý Thuý kéo anh xuống giường. Cô giúp anh làm mọi chuyện. Khang Luân không thể cưỡng lại lý trí của mình. Thân thể của Thuý Thuý không thể chê vào đâu được. Hấp dẫn vô cùng.
– Làm cho em vui đi anh.
Sự khêu gợi của cô làm cho Khang Luân mụ mẫm đi mất. Hai người quấn chặt lấy nhau. Thuý Thuý ôm chặt lấy anh, cô nhất định sẽ giành lại anh cho mình.
– Khang Luân! Em yêu anh và không thể mất anh được.
Khang Luân cũng thì thầm bên tai cô:
– Em tuyệt vời lắm.
Thuý Thuý cảm thấy mãn nguyện:
– Em muốn anh luôn ở bên em để chúng ta luôn tận hưởng hạnh phúc thế này.
Khang Luân chợt nhớ về Yến Du, mặc dù anh không thích cô ta. Nhưng sự hy sinh của cô với gia đình anh thật quá lớn. Nếu như từ chối Thuý Thuý thì cũng không xong, cô ta luôn gợi cảm một cách quyến rũ, không thể làm ngơ được:
– Thì chúng ta đang hạnh phúc đây sao?
https://thuviensach.vn
– Em còn muốn gì nữa!
Thuý Thuý làm ra vẻ giận hờn:
– Em còn chưa kể tội của anh đó. Về nước rồi cưới vợ, bỏ em bơ vơ nơi đất khách quê người.
Khang Luân dỗ dành:
Thôi được, anh sẽ bù đắp lại cho em. Phụng phịu, Thuý Thuý hỏi lại: – Thế anh định bù đắp cho em như thế nào đây?
– Em cứ an tâm ở lại đây, anh sẽ lo cho em mọi thứ.
Thuý Thuý choàng tay qua cổ anh, kéo xuống hôn đánh chụt" vào má anh, cô nũng nịu:
– Anh hứa rồi đó nha. Anh nhất định không để em chịu thiệt thòi đó. – Được rồi, anh hứa mà.
Hai người lại tay trong tay, tình cảm tha thiết mặn nồng. Dù gì thì ở bên Thuý Thuý vẫn hơn gần gũi một con người lạnh băng như đá kia thì khổ hết sức.
– Anh đang nghĩ gì thế?
Quay lại nhìn cô, Khang Luân quan tâm:
– Em định ở đâu?
Thuý Thuý lắc đầu:
– Em làm sao biết được. Em là người mồ côi không có gia đình. Khang Luân sắp xếp:
– Vậy em tạm thời ở lại đây đi. Để từ từ rồi anh tính.
Thuý Thuý làm ra về đau khổ:
– Như không còn tạo cho người ta hoàn cảnh sống thế này hà. Thuý Thuý này đâu phải là đồ bỏ.
Khang Luân năn nỉ:
– Thôi đi mà em, anh sẽ bù đắp lại cho em mà.
– Anh nói thì phải nhớ đó.
Khang Luân đứng lên:
– Anh phải về rồi.
Thuý Thuý vội vã kéo tay anh lại:
Ngồi lại với em thêm một chút nữa đi anh. Thật tình thì em không muốn rời
https://thuviensach.vn
xa. Móc trong túi ra xấp bạc, Khang Luân nói:
– Em để dành mà tiêu xài, thỉnh thoáng anh lại đến.
Chu môi Thuý Thuý, phụng phịu:
– Chỉ thỉnh thoárg thôi sao anh?
– Anh còn phải đi làm, còn chăm sóc cha anh bệnh nữa đấy. Thuý Thuý giận dỗi:
– Còn phải chăm sóc cho cô vợ xinh đẹp của anh nữa. Sao anh không chịu nói luôn?
– Cô ấy đâu cần anh phải chăm sóc kỹ.
– Có nghĩa là cô ấy vừa xinh đẹp vừa giỏi giang biết chăm sóc chồng hơn em, đúng không?
Khang Luân nhăn nhó:
– Em đừng có nói như vậy được không?
– Anh đang rất là phiền đó.
– Ai bảo anh gây ra làm chi rồi than phiền chứ?
– Hoàn cảnh thôi em ạ.
Thuý Thuý nuối tiếc những ngày ở nước ngoài.
– Phải chi lúc này chúng ta còn ở nước ngoài thì hay quá. Có lẽ giờ này mình đang vui vẻ bên nhau rồi còn gì.
Đưa tay véo mũi cô, Khang Luân cười chế giễu:
– Vậy bây giờ không đang hạnh phúc sao?
Thuý Thuý làm mặt giận:
– Hạnh phúc gì đâu khi phải lén lén lút lút thế này hả anh? Em muốn anh là của riêng em cơ.
Bẹo má cô, anh bảo:
– Tham lam vậy em! Thôi, anh về đây.
Thuý Thuý nắm tay anh mãi chẳng chịu buông ra. Cô nói rất buồn: – Lại xa anh, em không muốn tí nào.
Khang Luân lại phải an ủi dỗ dành:
– Đừng vậy mà em, rồi anh sẽ đến bên em mà thôi.
Khang Luân vừa ra khỏi cửa phòng thì có một bóng người bí mật xuất hiện sau lưng Thuý Thuý.
https://thuviensach.vn
Diệu Hạnh
Hoa trinh nữ của anh
Chương 4
Buổi tối, Yến Du mang thức ăn lên tận phòng của ông Khang Lý: Cha ngồi dậy ăn tối.
Ông Khang Lý không thấy con trai liền hỏi:
– Khang Luân đâu con?
Yến Du thật tình thì cũng không biết anh ấy đi đâu nên nói: – Anh vừa ra khỏi nhà.
– Nó đi đầu giờ này chứ?
Yến Du đáp nhẹ:
– Dạ, con cũng không biết. Thôi, cha ăn đi kẻo nguội mất ngon. Ông tỏ ý không an tâm, hỏi cô:
– Có phải hai đứa đã có chuyện gì rồi không?
Hơi giật mình, Yến Du lắc đầu:
– Dạ, không có.
Ông căn dặn:
– Nó có ăn hiếp con thì cứ nói với ta, ta sẽ có cách trị nó. Yến Du nhìn ông mỉm cười:
– Dạ, không có đâu ạ.
Ông Lý vừa ăn vừa gật đầu nói:
– Con nấu món nào cũng làm cho cha vừa miệng cả. Yến Du nhỏ nhẹ nói:
– Vậy thì cha nên ăn nhiều đi.
Ông cười đôn hậu:
– No bụng thì thôi chứ. Con cũng nên để ý đến sức khoẻ của mình. Yến Du cảm động:
– Vâng ạ.
– Này, con.
– Dạ, cha dạy điều chi ạ.
Ông Lý cảm thấy khó nói:
https://thuviensach.vn
– Ta thấỵ .... Ông ngập ngừng khiến cho Yến Du lo lắng thêm: – Cha không sao chứ?
– Cha không sao, nhưng mà cha rất mong mỏi được ẵm bồng cháu nội có. Yến Du đỏ mặt, cô quay đi chỗ khác:
– Dạ, con ...
– Con làm sao?
Yến Du sợ ông buồn nên nói:
– Vâng, con sẽ cố gắng.
Yến Du thấy trên mặt ông lộ ra một nét gì đó rất tươi tắn: – Ngoan, con đúng là một con dâu ngoan. Cha không nhìn lầm người. Đợi cho ông ăn xong, Yến Du dọn dẹp vừa bưng mâm xuống thì cô gặp Khang Luân:
– Chịu về rồi sao?
Khang Luân không nói tiếng nào bỏ về phòng mình. Yến Du đưa mâm chén cho bà Lài, cô cũng bước vội về phòng:
Ông chủ vừa hỏi anh đó, liệu mà lên đó trả lời đi.
Khang Luân nhìn Yến Du nghi ngờ:
– Cô đã nói gì với cha tôi?
– Nói gì ư? Anh nghĩ tôi là người thế nào chứ? Anh nên nhớ tôi chấp nhận thế này là vì sức khoẻ của cha anh đó.
– Nếu cô biết vậy thì tốt.
Yến Du hậm hực:
Nhưng anh cũng đâu thể lợi dụng lòng tốt của tôi mà đùn đẩy trách nhiệm cho tôi như thế.
Hơi ngoảnh lại, Khang Luân nôi một câu phủi sạch:
– Bù vào đó, tôi vẫn trả lương cho cô kia mà.
Trừng mắt nhìn anh, cô như nghẹn lời:
– Anh ...
– Tôi nói không đúng à?
Mím môi nghe nghẹn lời, câu nói ấy làm cho Yến Du buồn không thể tả được. Anh ta có thể nói với mình như vậy sao? Khi không rồi mình tự chuốc lấy khổ vào thân. Khôn ba năm chỉ dại một lần :
https://thuviensach.vn
Đủ lắm rồi Khang Luân. Tôi không ngờ anh có thể lấy đồng tiền để đem ra ngã giá mọi việc. Nếu biết trước ...
– Cô không nhận lời tôi chứ gì?
– Anh thật là nhẫn tâm.
Khang Luân cười mai mỉa:
– Sao vậy? Cô đã hối hận rồi à?
– Hối hận thì không, nhưng tôi chỉ buồn về cái tư tưởng và lối sống của anh mà thôi.
Khoát tay, Khang Luân lắc đầu:
– Tôi không cần cô dạy khôn tôi đâu. Cô nên ngoan ngoãn ở nhà mà làm tốt công việc của mình đi.
– Nhưng tôi đâu phải là đứa ở của giá. Mỗi tháng cô vẫn lĩnh lương là gì? Tức muốn điên lên được. Những lời lẽ ấy mà anh ta cũng nói ra được ư? Đúng là trước đây mình khùng thiệt. Chấp nhận lời đề nghị của anh ta thật dễ dàng.
Ngày mai tôi sẽ đi vắng một tuần. Anh liệu mà tính việc nhà đi. Khang Luân hỏi nhanh:
– Cô đi đâu?
– Ơ, tôi việc gì phải báo cáo với anh chứ?
Khang Luân đành xua tay:
– Thôi được. Cô có đi thì đi đi.
– Hừ! Anh ta thật là quá đáng. Được, thử xem anh có cần mình hay không? – Thuốc của ông chủ, tôi đã chuẩn bị sẵn.
– Anh nhớ cho ông uống thuốc đúng giờ.
– Được rồi.
Nhớ nói dì Lài nấu những món mà ông chủ thích ăn:
Khang Luân nổi cáu:
– Thôi đủ rồi, cô khỏi cần nói gì thêm nữa.
Nhướng mày, Yến Du tỏ ý trêu tức anh:
– Tôi khuyên anh nên để tâm đến ông chủ nhiều hơn.. – Hừ! Cô thật là nhiều chuyện đấy. Đi được rồi đó.
Chợt điện thoại của cô có tín hiệu. Yến Du phải đứng lại nghe:
https://thuviensach.vn
– Alô. Yến Du đây.
– Mi có định về đây không?
Tiếng của Trúc Hà bên kia đầu máy, nhưng Yến Du giả vờ như nói với bạn trai:
– Anh hả? Em nè.
– Gì vậy?
Được, anh đợi em ở chỗ cũ nhé. Em sẽ đến ngay.
– Điên chắc!
Yến Du cố tình nói to:
Được rồi, em sẽ xin nghỉ một tuần để chơi với anh đó.. Trúc Hà gắt lên: – Mi nói điên nói khùng gì vậy?
– Vâng, em sẽ đến liền.
Trúc Hà bặm môi:
– Được! Đến đây đi ta sẽ hỏi tội mi cho biết mặt.
Yến Du cười vui vẻ:
– Thì anh cử chờ em đi. Em đến rồi tụi mình đi chơi. Làm mướn ở đợ cho người ta thì phải chịu vậy thôi.
Khang Luân trừng mắt nhìn Yến Du mà anh không nói được lời nào. – Chừng nào mi đến?
– Đến ngay thôi!
Yến Du bước nhanh ra cổng, cô biết anh ta đang nhìn theo mình. Cô mỉm cười một mình.
Ông Khang Lý bước vào phòng con trai. Ông lên tiếng ngay: – Vợ con đi đâu vậy Luân?
Làm sao có thể để cho cha mình biết được sự thật. Nên anh nói tránh đi: Bên nhà cô ấy có việc gì đó nên gọi cô ấy về.
Ông nhìn con trai tỏ ý không hài lòng lắm:
– Sao con không cùng đi với nó. Dẫu sao thì con cũng phải có mặt. Khang Luân viện lý do:
– Cô ấy bảo con ở nhà với cha. Vả lại, chuyện công ty không thể bỏ được. Ông Khang Lý xua tay:
– Con làm như vậy là không đúng rồi.
https://thuviensach.vn
Gia đình bên ấy, con cũng là người có trách nhiệm một phần. – Dạ, con biết rồi. Nhưng có lẽ do nhớ cô ấy nên gia đình gọi về chơi mà thôi.
Ông Lý cảm thấy an tâm:
– Con nên sớm bảo vợ con sinh cho ta đứa cháu nội đi. Ta chờ lâu lắm rồi đó.
Khang Luân bối rối thật sự. Đám cưới chỉ là giả thôi, làm sao có ân có ái mà sinh con được. Điều này có lẽ anh sẽ gặp khó khăn đây. Sinh con để nối dòng là điều tất nhiên. Nhưng phiền một nỗi ...
– Con thấy sao về sự đề nghị của cha?
Khang Luân gãi đầu:
Chuyện ấy từ từ cũng được mà cha. Tuổi con còn nhỏ thì đâu cần gấp gáp gì.
– Con còn nhỏ. Nhưng cha thì đã lớn tuổi rồi, không thể chờ nữa được đâu. Sợ ông buồn, nên anh nói vui:
– Vâng, đến một lúc nào đó, con đầy cháu đống, xin cha đừng có kêu ca. Ông Khang Lý nở nụ cười hoan hỉ:
– Đến lúc ấy cả nhà ta vang tiếng cười của trẻ thơ, càng vui, càng hạnh phúc chứ có sao?
– Khang Luân cố nén tiếng thở dài. Hơn ai hết anh biết điều mơ ước đó còn rất xa vời đối với anh.
Buổi tối, Khang Luân ngồi thừ ra đó.
Dường như anh đang suy nghĩ đến điều gì đó rất quan trọng. Yến Du lẳng lặng đi qua chỗ anh, ôm mùng mền ra nền gạch để ngủ:
Anh cứ ngủ trên giường đi. Tôi ngủ ngoài này cho.
– Tuỳ cô.
Yến Du vừa trải chiếu, vừa lẩm bẩm:
– Người gì đâu mà khó ưa ghê.
Rót cho mình ly nước, Khang Luân uống một hơi, rồi nói: – Cô khỏi cần nói, tôi cũng biết là mình khó ưa rồi. Nhưng có điều. Anh bỗng ngập ngừng, Yến Du không ngạc nhiên mà nói: – Làm gì mà ấp úng như con gái vậy chứ?
https://thuviensach.vn
– Ý tôi muốn nói là cha tôi đó.
– Bác ấy làm sao?
– Muốn tụi mình có con.
Trợn mắt nhìn anh, Yến Du lặp lại câu anh vừa nói:
– Có con ư? Bộ anh muốn chết hay sao mà nói câu ấy.
– Không, đó là ý kiến của cha tôi mà thôi.
Yến Du cằn nhằn:
– Ý của cha anh? Hừ! Vậy thì sao chứ?
Tôi nhắc cho anh nhớ, tôi hy sinh như vậy là quá đủ rồi đó. Khang Luân cũng cứng nhắc:
– Tôi cũng đâu có muốn. Nhưng chỉ tại ý của cha tôi thôi mà Yến Du cười nhạt:
Anh đừng có đổ thừa cho cha anh đồ của anh, tôi làm sao mà không biết chứ.
Khang Luân biết mình càng nói càng thêm tức mà thôi, cho nên anh lại cố giữ im lặng. Yến Du thấy lạ nên hỏi:
– Tôi nói đúng tim đen của anh rồi phải không?
– Đúng hay sai gì thì cũng được cả. Tôi cần gì phải nói cho cô biết chứ. – Hừm! Anh nói vậy mà nghe được hay sao anh có biết là anh đã làm tổn thương tôi không?
Khang Luân cười nhạt:
– Nếu như vậy thì cô có thể làm theo những gì mà mình muốn. Yến Du nhìn thẳng vào mặt anh:
– Tôi muốn mà được sao? Anh có thấy như vậy không?
Khang Luân rất hiểu con người của Yến Du. Thật ra, cô là một người tốt mà anh may mắn gặp được.
– Anh muốn nói với cô một cầu gì? Đó để cám ơn, nhưng anh không thể làm được.
Bà Lài gõ cửa thật gấp:
– Mở cửa đi cậu Hai, có chuyện rồi! Nhanh lên!.
Yến Du mở cửa:
– Có chuyện gì vậy dì?
https://thuviensach.vn
Cậu mợ xuống nhanh lên, ông chủ lại trở bệnh rồi.
Khang Luân nhanh chân hơn, anh đi như chạy xuống phòng của ông: – Cha à! Cha sao vậy?
Ông Khang Lý mặt mày xanh xao, miệng thều thào:
– Cha đau lắm.
Khang Luân liền gọi điện cho bác sĩ Thanh. Yến Du cũng lo lắng không ít. Cô đỡ ông lên:
– Cha, thấy sao rồi?
Hơi thở mệt nhọc, ông thều thào nói:
– Cha mệt lắm.
Yến Du mượn dì Lài thấm khăn bằng nước ấm để lau mặt cho ông cô cố khuyên:
– Cha gắng lên nhé. Bác sĩ sẽ đến ngay thôi.
Khang Luân hỏi bà Lài:
– Tại sao cha tôi lại trở bệnh thế này?
Bà Lài bối rối:
– Tôi ...tôi cũng không biết được. Tôi nghe tiếng ông chủ rên, nên mới hay đó thôi.
Khang Luân nhìn Yến Du:
– Buổi tối cha ăn gì?
– Chỉ uống sữa mà thôị. Bác sĩ Thanh đến. Ông tiến hành khám cho ông. – Tôi mệt quá bác sĩ ạ.
Bác sĩ Thanh ân cần nói:
– Không sao, đã qua thời kỳ nguy hiểm rồi. Huyết áp đã ổn định. Yến Du khẽ hỏi:
– Cha tôi bị cao máu sao?
Bác sĩ Thanh dặn:
Gia đình không nên để cho ông ấy xúc động sẽ ảnh hưởng rất lớn. Khang Luân đưa mắt nhìn Yến Du:
Điều này thì chúng tôi biết nên đã cố gắng hết sức. Cha tôi chưa lần nào bị nổi giận cả.
Ông Lý đã ngủ mọi người trở ra phòng khách. Khang Luân nói với bác sĩ:
https://thuviensach.vn
– Tôi cảm thấy lo cho sức khoẻ của cha mình quá.
Bác sĩ Thanh trấn an:
– Anh đừng nên quá đau buồn như vậy.
Ông chủ yếu lắm, bây giờ thời gian như chỉ đếm đầu ngón tay mà thôi. Yến Du nghe đau lòng:
– Không nghiêm trọng đến vậy chứ anh. Bác sĩ Thạnh gật đầu: – Mọi người nên chuẩn bị tâm lý. Ông chủ sẽ đi đột ngột lúc nào không hay đó.
Khang Luân là người đau lòng nhất. Anh không ngờ cha của mình lại nguy hiểm như vậy:
Bác sĩ về rồi, anh gục luôn xuống giường của cha mình.
– Cha ơi ...
Bà Lài khuyên nhủ:
– Cậu Hai à! Cậu đừng nên làm như vậy. Dù gì thì ông chủ vẫn còn ở bên cạnh chúng ta kia mà.
Khang Luân rên rỉ:
– Một ngày nào đó cha tôi sẽ vĩnh viễn, không còn nữa. Cái nhà này chắc là buồn lắm.
– Yến Du không thể chịu đựng được những câu bi ai của anh, cô bước vội ra ngoài. Giờ này đã khuya. Ngoài đường vẫn còn thưa thớt bóng người Yến Du.
Bỗng rùng mình, nếu một ngày nào đó ông chủ vĩnh viễn ra đi thì sao? Đến lúc ấy mình sẽ không còn ở lại đây nữa. Mình sẽ được trả tự do. – Cô buồn vì bệnh của cha tôi à?
Yến Du khoanh tay trước ngực. Cô nói một câu mai mỉa:
– Tôi buồn à? Có lẽ vẫn có đó.
Khang Luân thở dài:
– Tôi cảm thấy có gì đó man mát buồn.
– Linh cảm cho tôi thấy?
– Anh thấy gì?
– Thì cha tôi đó.
– Ông ấy thế nào?
https://thuviensach.vn
Khang Luân thở ra nhè nhẹ:
– Cô không thấy ông yếu lắm sao?
Lắc đầu, Yến Du nói nhẹ tênh:
– Âu có cũng là cái số mà thôi. Anh cũng đã cố gắng hết sức rồi. Điệu thoại của Khang Luân reo vang.
Anh mở máy. Nhận ra số điện thoại của Thuý Thuý, anh liền cúp ngay. Thấy vậy, Yến Du liền hỏi:
– Sao vậy? Sao anh không nghe điện thoại?
Anh đáp cộc lốc:
– Đây là chuyện riêng của tôi.
– Cô ấy gọi đến chứ gì?
– Khang Luân nhìn cô đăm đăm?
– Sao cô lại nói vậy?
– Lúc anh đến công ty, có một cô đến tìm anh đấy.
Khang Luân giật mình:
– Cô ấy tìm tôi ư?
– Sao anh lại hốt hoảng vậy?
– À, không có! Nhưng cô ấy đã nói gì với cô?
Yến Du hơi mỉm cười:
– Cô ấy nói rất nhiều về anh.
– Tại sao cô ấy lại nói chuyện về tôi chứ?
Yến Đu xua tay:
– Tôi cũng không biết. Tôi thấy anh nên hỏi cô ấy.
Khang Luân lại nhận thêm cuộc điện thoại từ máy của Thuý Thuý. Lần này anh mở nghe:
– Thật ra cô muốn gì đây?
Giọng cô nhõng nhẽo:
– Em muốn gặp anh cơ.
– Gặp làm gì giờ này?
– Em cô đơn và buồn bã lắm. Vả lại, em có chuyện này muốn nói với anh. Khang Luân từ chối:
– Em muốn chết sao mà gọi giờ này chứ?
https://thuviensach.vn
Thuý Thuý doạ:
Nếu anh không chịu đến, sau này đừng có hối hận đó.
– Em lại doạ anh nữa sao?
– Em không có doạ anh đâu, mà đây là sự thật. Em có chuyện quan trọng muốn nói Khang Luân xem đồng hồ rồi nói:
– Được. Em chờ anh, anh sẽ đến đó ngay.
Thuý Thuý hôn gió qua máy:
– Có thế chứ.
Khang Luân quay lại, anh nói với Yến Du:
– Tôi phải ra ngoài một chút. Cô canh cha giúp tôi.
Yến Du giấu kín tâm sự, cô nhẹ gật đầu:
– Tốt thôi.
– Tôi sẽ về nhanh thôi.
Yến Du cười nhạt:
– Với tôi, tới sáng anh về vẫn được.
Nhưng anh nên nhớ mình còn nhiệm vụ đấy. Khoác vội chiếc áo vào, Khang Luân nhanh xuống nhà xe. Chỉ thoáng chút tiếng xe và người đều mất hút.
Khang Luân nhìn đau đáu vào Thuý Thuý. Anh tỏ ý không tin: – Em đùa với anh sao Thuý!
Thuý Thuý nhăn mặt:
– Em nói thật chứ không đùa với anh đâu. Em đã có thai một tháng rồi. Khang Luân nhẩm tính, lần đầu tiên anh và cô gặp nhau ở khách sạn tính đến nay cũng đã một tháng rồi.
– Bây giờ em tính làm sao?
– Em tính làm sao nữa. Em muốn anh phải có trách nhiệm. Khang Luân ôm đầu than:
Anh thật sự đang rối trí, anh không làm được gì cả. Cha anh lại đang trở bệnh, gia đình thật sự rối rắm.
Thuý Thuý ôm anh:
– Em đâu có buộc anh phải làm gì. Em chỉ cần anh luôn quan tâm đến mẹ con em là đủ rồi.
https://thuviensach.vn
Khang Luân nói một cáu có trách nhiệm:
Nếu nó là con của anh thì anh sẽ có bổn phận lo cho nó. Em không cần phải lo gì.
– Anh nói thật chứ?
– Anh dỗ dành:
– Anh có bao giờ nới dối em điều gì đâu.
– Em an tâm đi ...
Ôm anh, Thuý Thuý lộ vẻ mừng:
Nói như vậy thì anh đâu phải là người vô tình vô nghĩa.
Khang Luân tuy trong lòng rối bời nhưng vẫn cố làm cho cô vui. – Em nghĩ anh như vậy à?
– Nếu thương con thì anh phải thương mẹ. Anh nên chu cấp mỗi tháng cho em một số tiền để em bồi dưỡng.
Khang Luân biết đây là điều yêu cầu rất hợp lý nên anh đồng ý: – Tất nhiên là anh phải lo cho em và con rồi. Cố gắng gìn giữ cho anh đấy nhé.
Ngả đầu lên vai anh, Thuý Thuý làm ra vẻ ngoan ngoãn:
– Em biết rồi.
Khang Luân đỡ cô ngồi đậy:
– Em nhớ đi đứng cho cẩn thận. Ăn uống cho nhiều vào.
– Em biết rồi mà.
Khang Luân đứng lên:.
– Anh phải về đây. Có gì hãy gọi cho anh.
Tiễn anh ra tận cổng, Thuý Thuý lại mè nheo:
– Chừng nào anh mới gởi tiền cho em.
Mấy hôm nay em tiêu gần hết số tiền ấy rồi.
Khang Luân đặt vào tay cô một xấp tiền, căn dặn:
– Hãy ăn uống cẩn thận nhé. Em nên mua sữa dành cho sản phụ mà uống. Thuý Thuý nhón chân lên hôn anh một cái thật kêu:
– Cám ơn anh.
Khang Luân mổ máy cho xe chạy đi. Đạt từ trong bước ra: – Hừ! Tình tứ dữ nhỉ?
https://thuviensach.vn
Thuý Thuý cười khà khà:
– Vậy mới moi được tiền của anh ta.
Đạt chặc lưỡi:
– Anh thấy em cũng có tài moi tiền của đàn ông đó.
Thuý Thuý nói vui:
Móc của người này, nuôi kẻ khác, thế có công bằng không anh. Đạt khua tay, múa chân:
– Đó là do anh sa cơ thất thế mà thôi.
Lúc này anh sống nhờ em. Mai kia mất nọ anh sẽ đi làm trả lại em gấp trăm lần.
Thuý Thuý chu môi:
– Có thì mới nói nha, đừng có mà nói ẩu đi à.
Đạt vỗ ngực:
Thằng Đạt này chưa bao giờ nói xạo với ai cả đâu.
Thuý Thuý nhăn nhó:
– Em đói bụng rồi đó. Đi kiếm gì ăn nghe anh.
Đạt mỉm cười sung sướng. Ăn ngon, mặc sang mà chẳng cần lao động, còn ai sướng hơn mình nữa.
Buổi sáng, tại công ty Hương Việt, Yến Du xuất hiện. Mọi người trân trọng gọi cô là bà giám đốc. Đó là lẽ đương nhiên, nhưng sao cô cảm thấy ngượng ngùng:
– Các vị cứ gọi tôi là Yến Du, được rồi.
– Í, vậy sao được! Ông giám đốc sẽ cho nghỉ việc như chơi. – Bà giám đốc xinh đẹp ghê nhỉ?
– Hèn gì, từ lúc cưới bà, công ty ăn nên làm ra ghê đó.
Người có số đỏ đi đâu cũng đem may mắn đến mà.
Yến Du nhìn một loạt nhãn rượu dán trên chai, lòng cô cảm thấy phấn chấn vô cùng. Khang Luân đã thành công thật mỹ mãn. Nếu ông chủ còn khoẻ như ngày nào chắc chắn là ông sẽ vui mừng lắm. Khang Luân xuất hiện. Anh nói chuyện với cô trước đám đông thật là ngọt:
– Em đến rồi à?
– Vâng!
https://thuviensach.vn
Nắm tay cô, anh bảo:
– Em vào đây.
Đám công nhân nhao nhao lên:
– Ôi! Giám đốc thật hạnh phúc!
– Hai người thật xứng đôi.
– Trời sinh một cặp mà.
Hai người khuất vào trong, Khang Luân nói khẽ vào tai cô: – Cám ơn cô đã đến đây.
– Sao anh khách sáo vậy. Anh không thể xem tôi là bạn được à? Khang Luân trả lời lặng lẽ:
– Nếu cô muốn.
– Công ty thật lớn làm ăn phát đạt, chỉ tiếc là ông chủ ...
Đưa tay ngăn, Khang Luân bảo:
– Cô đừng nói nữa. Thôi, hãy ra ngoài tham quan đi!
Yến Du miễn cưỡng đứng lên:
– Được. Tôi không quấy rầy anh làm việc nữa đâu.
Yến Du đi đọc theo hành lang chạy dài dẫn đến nơi pha chế rượu. Mùi rượu xông vào làm cô cảm thấy dễ chịu. Phóng tấm mắt nhìn lan rộng ra hai bên, cô cảm thấy phục tài năng của ông chủ mình:
– Chào cô.
Yến Du giật mình quay lại, cô nở nụ cười thân mật, rồi chào lại: – Chào chị.
Cô gái cười rất hồn nhiên:
– Tôi là Mộng Cúc.
Yến Du đành phải giới thiệu:
– Tôi là Yến Du.
– Là bà giám đốc xinh đẹp đúng không?
Yến Du tròn mắt nhìn kẻ đối diện:
Dường như chị không phải là công nhân. Mộng Cúc cất tiếng cười giòn:. – Bộ tôi giống công nhân quèn lắm hả?
– Xin lỗi, tôi không có ý đó. Nhưng hôm nay chị đến đay là muốn gặp Khang Luân đúng không?
https://thuviensach.vn
Mộng Cúc nhìn Yến Du cao giọng:
– Xem ra cô cũng thông minh đó chứ.
Điều này ai cũng biết vậy thôi. Nếu muốn gặp anh ấy thì xin chị vào văn phòng. Mộng Cúc lại nói:
– Khang Luân có người vợ vừa xinh đẹp lại vừa thông minh, anh ấy thật có phước đấy.
Yến Du lắc đầu:
– Chị nói vậy thôi chứ tôi đâu đã giúp gì được cho anh ấy. – Sao cô lại nói thế?
Yến Du tâm sự:
– Hôm nay là lần đầu tiên tôi đến công ty. Mộng Cúc lấy làm lạ: – Sao lại thế? Cô không muốn giúp hay vì anh ấy ngăn cấm. Lắc đầu Yến Du tâm sự:
– Tôi còn cha chồng đang bị bệnh phải ở nhà chăm sóc.
Mộng Cúc kêu lên:
– Ôi! Cô chính là một nàng đâu hiếu thảo đó.
Yến Du cảm thấy khó chịu về những câu bóng bẩy của chị ta. – Chị nói quá lời rồi. Tôi không được như lời chị nói đâu. – Tại cô khiêm tốn đó thôi.
Khang Luân vừa bước ra. Thấy Mộng Cúc, anh kêu to:
– Ôi! Mộng Cúc.
– Anh Khang Luân!
– Em về nước khi nào?
Mộng Cúc lộ vẻ vui mừng:
– Em về gần một tháng nay. Khang Luân có ý trách:
– Vậy mà đến hôm nay em mới chịu đến thăm anh.
Mộng Cúc phân bua:
– Em bị công việc lôi cuốn mãi không thôi đó. Tới hôm nay mới dứt ra được.
Khang Luân chợt hỏi:
– Em định làm gì sau chuyến về Việt Nam lần này?
Mộng Cúc tỏ ý bí mật:
https://thuviensach.vn
– Em cũng chưa định được nữa. Đang đi thâm nhập thị trường xem có thể làm gì đây. Khang Luân bảo:
– Em vừa thông minh vừa tài trí hơn người, nhất định em sẽ sáng suốt khi chọn việc làm ăn:
Mộng Cúc rùn vai:
– Anh lại chọc quê em nữa rồi. Em thấy phu nhân của anh mới là người thông minh đó.
Kháng Luân nhìn Yến Du, anh hơi ngần ngại:
– Cô ấy cũng giỏi, nhưng làm sao mà sánh bằng em được. Rộng mở tương lai, em du học thì ai sánh được.
Cuộc nói chuyện của hai người còn kéo dài. Yến Du phải xin phép về trước vì cô còn phải về nấu ăn cho ông Khang Lý.
Cô không ngờ, anh cũng có thể lên tiếng bênh vực cô, khi Mộng Cúc cố tình muốn trêu cô trước mọi người. Yến Du cảm thấy trong lòng vui vui. Một tuần sau, Khang Luân đi làm về thì không thấy Yến Du đâu cả. Thấy anh nhìn trước ngó sau, bà Lài hiểu ý nên nói:
– Mợ hai đã đi mua thuốc cho ông chủ rồi.
Khang Luân không nói thêm gì. Lẳng lặng ăn cho xong bữa cho rồi đi thẳng lên phòng mình. Anh mở máy để tâm sự với Chim Biển. Trước tiên mình xin cám ơn Chim Biển về mấy mẫu rượu mà. Bạn đã tặng cho mình.
– Anh khách sáo nữa rồi:
Sao hả anh, hạnh phúc chứ?
Khang Luân ngạc nhiên:
– Bạn hỏi vậy là ý gì?
Mình muốn biết vợ chồng bạn có được hạnh phúc không thôi. Khang Luân ngẫm nghĩ một chút mới gõ tay lên bàn phím: – Rất là hạnh phúc đấy.
– Tôi tin là anh không biết nói dối đúng không?
– Sao bạn lại hỏi thế?
– Thì bạn có nói dối không?
Khang Luân vẫn khẳng định:
https://thuviensach.vn
– Mình nói thật, cô ấy xinh đẹp thông minh đã giúp mình rất nhiều việc. – Thật sao?
Khang Luân cảm thấy khó chịu. Tại sao hôm nay bạn có ngẫu hứng về việc riêng tư của mình như vậy? Khiến cho mình khó hiểu quá. – Mình chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi, chứ không có ý gì cả. Khang Luân vẫn nói:
– Cám ơn bạn quan tâm. Nhưng mình cũng nói thật là mình đang rất là hạnh phúc.
– Chúc mừng bạn!
– Vâng cám ơn.
– Hạnh phúc trong tầm tay thì nên cố mà giữ. Đừng vì một phút sai lầm mà ân hận về sau.
Mặc dù không hiểu ý của Chim Biển muốn nói đến điều gì, nhưng Khang Luân vẫn nói:
– Mỗi người có một hoàn cảnh khác nhau không ai giống ai cả, Chim Biển ạ.
Cho nên mình cũng xin bạn đừng bận tâm.
– Đã là bạn của nhau thì làm sao không bận tâm được.
Chỉ cần bạn vẫn tâm sự, bầu bạn với mình là được rồi.
– Bạn đang có tâm sự à.
– Có lẽ mình đang rất buồn đó.
– Vậy hãy tâm sự với mình đi.
Khang Luân từ chối:
– À, không! Mình không dám làm phiền bạn như vậy đâu. Câu nói ấy của Khang Luân đã làm phật lòng bạn. Chim Biển giận hờn nên nói:
– Vậy thì thôi vậy. Chào bạn!
– Vâng, chào! Chúc bạn ngủ ngon!
– Ngủ ngon.
Khang Luân đứng dậy, anh vươn vai một cái. Bà Lài xuất hiện, trên tay bưng ly sữa:
– Cậu uống sữa.
https://thuviensach.vn
Khang Luân vui vẻ nhận ly sữa từ tay bà Lài:
– Cám ơn dì.
Bà Lài ngập ngừng nói:
Dường như mợ Hai có tâm sự gì đó không vui.
Khang Luân hơi chau mày:
– Sao dì nói thế?
– Tôi thấy mấy lúc gần đây mợ Hai ít cười, ít nói. Thường hay buồn lắm. Khang Luân vội trấn an:
– Chắc là không việc gì đâu. Dì đừng có lo quá như vậy.
– Tôi thấy cậu nên ít đi chơi và nên quan tâm đến mợ nhiều hơn. Và từng tuổi này, tôi chưa từng thấy nàng đâu nào mà có thể tốt với cha mẹ chồng như vậy.
Khang Luân nói cho qua chuyện:
– Tôi cũng thấy điều đó. Nhưng phiền một nỗi là cha tôi chỉ thích cô ấy nấu ăn mà thôi.
Bà Lài lại nói tiếp:
– Tôi nói cậu đừng giận, với một người vợ như thế hiếm thấy. Dường như giữa cậu và mợ có một khoảng cách nào đó, tình cảm vợ chồng không mặn nồng lắm thì phái.
Khang Luân hơi bối rối, nhưng rồi anh vẫn nói:
– Chúng tôi vẫn bình thường. Tình cảm vợ chồng vẫn tốt mà. Bà Lài xua tay:
Xin cậu đừng giận, có lẽ vì tôi quá thương mợ nên mới nói vậy thôi. Khang Luân hiểu được điều này. Đôi lúc anh cũng muốn quan tâm đến cô, nhưng rồi lại thôi:
Thuý Thuý xuất hiện rồi tình cảm chợt quay về, anh đâu còn tâm trí nào nhớ đến Yến Du. Tình cảm anh lại dành cho Chim Biển, tim anh bây giờ không có chỗ cho Yến Du. Dì có thể ra ngoài được rồi. Tôi làm việc một chút.
Bà Lài lại dặn:
– Cậu nhớ ngủ sớm, đừng nên thức khuya quá mà có hại – Vâng, tôi biết rồi.
https://thuviensach.vn
Bà Lài đi rồi, còn lại một mình Khang Luân với bao điều trăn trở. Thuý Thuý mang thai, Mộng Cúc từ nước ngoài về. Anh thật sự chưa biết đối mặt làm sao nữa:
Điện thoại lại reo. Thuý Thuý gọi đến.
– Alô. Gì thế em?
– Anh đến với em có được không, em buồn lắm.
Khang Luân xem đồng hồ, anh từ chối:
– Anh không đi được, cha anh đang bệnh mà.
– Thì để cho vợ anh chăm sóc. Anh đến với em một chút thôi. Khang Luân vẫn từ chối:
– Không được đâu em. Vợ anh mới về bên nhà mà thôi.
Thuý Thuý phụng phịu:
– Vậy còn người làm của anh nữa chi. Họ có thể chăm sóc mà. Khang Luân than thở:
– Em đừng có như vậy được không? Lúc nào đến được thì anh sẽ đến. Thuý Thuý giận dỗi:
– Em thấy dường như anh muốn bỏ mặc em với cái thai này của anh chứ gì. Vậy thì thôi, em tìm bác sĩ đến giải quyết cho anh hài lòng. Khang Luân kêu lên:
– Ôi! Em đừng có làm bậy. Con nó đâu có tội tình gì.
– Thì đúng là nó không có tội tình gì.
Nhưng cha nó không quan tâm thì để lại làm gì?
– Sao em lại nói thế, anh vẫn lo cho mẹ con em mà.
Thuý Thuý giận dỗi:
– Lo cho mẹ con em ư? Mỗi tháng anh chu cấp tiền là đủ sao? Em cần tiền lẫn tình cảm của anh cơ.
Khang Luân năn nỉ:
– Em đừng làm vậy có được không? Hãy thông cám cho anh chứ! Thuý Thuý doạ:
Nếu anh không đến, ngày mai em sẽ tìm đến nhà anh để nói với cha và vợ anh chuyện em sắp có con với anh đó.
Khang Luân phát hoảng lên:.
https://thuviensach.vn
– Ôi! Em đừng có làm như vậy! Em hãy để cho anh tính lại xem. Thôi nhé! – Không! Em muốn anh đến với em ngay bây giờ thôi.
Khang Luân thở dài:
– Thôi được, anh sẽ đến. Em đừng có làm bậy nhé!
Bà Lài tất tả chạy lên:
Cậu Hai à! Ông chủ lại trở bệnh. Khang Luân chạy xuống phòng cha mình, thấy ông lại quằn trong cơn đau. Anh vội gọi điện cho bác sĩ Thanh đến. Bác sĩ quyết định:
– Phải đưa ông chủ đến bệnh viện mà thôi.
Khang Luân và bà Lài lo lắng nhìn nhau. Bác sĩ Thanh nhắc lại: – Bệnh của ông chủ nặng trở lại, cần phải đưa ngay vào bệnh viện. Bà Lài vội vã gom tất cả những gì cần thiết đi theo ra xe. Bà lẩm bẩm: – Phải chi có Yến Du ở nhà thì mọi việc sẽ đơn giản hơn. Khang Luân nói với bà:
– Dì ở lại nhà, để một mình tôi đi là được rồi.
Mọi người đã đi hết rồi, bà Lài gọi điện báo tin cho Yến Du hay. Cô liền chạy vào bệnh viện:
– Cha không sao chứ?
Khang Luân đang gục đầu bên giường bệnh:
Thấy cô, ông Khang Lý mấp máy đôi. Con về rồi sao?
Yến Du nói như mếu:
– Con xin lỗi cha. Con ...
Ông cười nhẹ:
– Con có lỗi gì đâu. Do cha không được khoẻ đó thôi.
Yến Du nói với Khang Luân:
– Anh có thể về được rồi, để em ở lại chăm sóc cho cha.
Khang Luân từ chối:
– Làm sao mà về được, trong khi sức khoẻ của cha còn yếu lắm. Yến Du kéo mền đắp cho ông. Cô hỏi một cách nhẹ nhàng: – Cha có muốn ăn uống gì thêm không? Con cho cha ăn cháo nhé. Ông Ly lắc đầu:
– Cha cần ngủ thôi.
https://thuviensach.vn
Yến Du với tay tắt bớt đèn, cô ân cần nới với ông:
– Vậy thì cha ngủ đi, có gì thì gọi con nhé. Con ngồi gần đây thôi. Ông nhẹ gật đầu rồi dần đi vào giấc ngủ. Cô nói với Khang Luân, tuy không còn ngọt ngào như lúc ông Lý còn tỉnh:
– Anh có thể về được rồi.
– Yến Du à! Tôi ...
Yến Du mím môi:
Nếu như anh muốn ở lại đây thì tôi về vậy.
Khang Luân nhăn mặt:
– Thôi được, vậy thì tôi về. Cô nhớ cẩn thận đó. Tôi biết mình phải làm gì rồi.
Đôi lúc nghĩ lại Yến Du cảm thấy mình thật sự là điên rồ. Và cô chẳng hiểu mình làm như vậy là để làm gì nữa. Mỗi lần tính chuyện ra đi, nhìn thấy ông chủ là cô thôi không nghĩ đến đi nữa. Đã trót như vậy rồi thì hãy cố mà đi hết đoạn đường. Dầu gì thì cũng đã lỡ làng hết rồi. Hãy để tự nhiên, cái gì đến ắt nó sẽ đến, không cần phải suy nghĩ làm gì cho mệt trí.
Khang Luân quay về nhà, thấy Yến Du nằm ngu ngoài ghế xa-lông. Anh đứng lặng nhìn cô giây lát rồi mới đánh thức cô dậy.
– Dậy đi Yến Du!
Yến Du mở mắt, cô hơi gắt:
– Tôi ngủ ở đây mà anh vẫn còn thấy bực sao?
Chẳng hiểu sao hôm nay, anh không to tiếng với cô. Mà anh nói thật nhẹ nhàng:
– Cô lên giường ngủ đi. Tôi sẽ ngủ ở đây.
Yến Du ngồi dậy, cô lắc đầu:
– Làm như vậy sao được. Tôi là kẻ ăn người ở đâu thể ngủ nệm êm chăn ấm được. Anh cứ ngủ trên giường đi.
Khang Luân lại nói:
– Tôi là đàn ông ngủ đâu cũng được. Cô cứ lên giường mà ngủ. Yến Du vẫn từ chối:
– Cám ơn lòng tốt của anh, nhưng tôi ngủ ở đây, dù sao cũng quen rồi. Khang Luân nói như năn nỉ:
https://thuviensach.vn
– Cô đừng có bướng nữa được không? Xin hãy nghe tôi một lần. Yến Du chế giễu:
– Anh hôm nay sao vậy? Đâu cần phải tốt với tôi như vậy chứ. Khang Luân nhìn cô:
– Dù sao tôi cũng phải biết cám ơn cô Yến Du ạ.
Yến Du xua tay:
– Không cần anh phải như vậy. Chuyện này rồi cũng phải kết thúc thôi mà. Khang Luân giật mình:
– Cô nói vậy là sao?
Yến Du mím môi, cô nói một cách lưu loát:
– Thì anh cũng thấy rồi đó. Tôi vì thương người mà đã giúp anh như vậy. Tôi bị bó buộc bởi câu gái đã có chồng nên giữ gìn tai tiếng. Còn anh thì sao đã có vợ mà đi sớm về khuya như vậy có tốt không?
– Tôi ...
– Anh không cần phải giải thích và tôi cũng không có quyền gì mà trói buộc anh. Nhưng mà anh ra ngoài làm những việc gì, các bạn tôi đều thấy. Tụi nó rất bực cho tôi. Anh có hiểu không?
Bấy lâu nay Khang Luân chưa hề nghĩ đến chuyện ấy xã hội ai cũng biết mình và Yến Du là vợ chồng chính thức. Còn mình thì đâu có nghĩ thế, cho nên cứ mặc tình quan hệ rộng rãi với các cô gái bên ngoài. Rồi lại còn có con riêng với Thuý Thuý nữa. Trời ơi! Mình đã làm gì như thế.
– Tôi ...tôi xin lỗi Yến Du ạ.
Yến Đu cườì nhạt:
– Anh đâu có lỗi gì mà xin. Tôi chỉ muốn nhắc anh thế mà thôi. Tôi không muốn anh bị người ta lợi dụng. Vung tiền qua cửa sổ như thế, một ngày nào đó anh sẽ khánh kiệt, có hối hận cũng không kịp đâu:
Những lời nói của cô khiến cho anh phải giật mình. Khang Luân không dám nhìn thẳng vào mặt cô, anh đứng tựa nơi cửa sổ, mắt nhìn ra ngoài: – Đúng là tôi đã sai rồi. Nhưng xin hãy hiểu cho tôi. Tại sao tôi phải ra ngoàì như vậy? Cô có hiểu cho tôi không?
– Hiểu chứ! Tôi hiểu anh rất rõ nữa là khác nhưng tôi phải làm sao đây chứ. Yến Du lắc đầu:
https://thuviensach.vn
– Anh giận tôi à? Xin lỗi, tôi sẽ không xen vào chuyện của anh nữa đâu. Thôi, ngủ đi!
Khang Luân vẫn đứng im tại chỗ anh lại nhìn cô đăm đăm: – Tôi không có giận cô. Nhưng tôi chỉ muốn cô hiểu giùm tôi mà thôi. Yến Du lại ngồi dậy. Cô bật thành tiếng nói mà cô biết mình không nên nói:
– Có phải anh muốn ly dị để được tự do không? Được thôi, tôi sẽ ký. Vậy anh mau viết đơn đi, không có gì làm anh phải ngại cả.
Khang Luân giật mình, anh hốt hoảng kêu lên:
– Cô cô vừa nói gì thế? Tại sao phải ly dị?
Yến Du bình tĩnh lại, cô nói:
– Chỉ có thế mới mong giải thoát được mọi bế tắc, anh không thấy như vậy à?
Khang Luân từ chối:
– Không! Tôi không thể làm như vậy được. Cô có hiểu không? – Tại sao không được? Chúng ta chỉ hợp đồng cưới nhau thôi mà. Có gì phải lo đâu.
– Yến Du ...tôi ...
Yến Du cười nhạt:
– Anh không có gì phải lo cho tôi cả. Tôi vừa được tuyển chọn làm phóng viên của tờ báo Kinh tế. Tôi không thất nghiệp đâu mà anh lo. Khang Luân lắc đầu:
– Tôi không có ý đó. Tôi chỉ muốn cô đừng ly dị mà thôi. Yến Du ngẩng đầu lên nhìn anh:
– Sao thế? Tôi thấy làm như vậy sẽ tốt. Nhăn mặt, Khang Luân giãi bày: – Cô hiểu lầm ý của tôi rồi.Tôi chỉ muốn vì cha anh phải không. Khang Luân chợt thở dài:
– Đó chỉ là một phần mà thôi.
– Còn lý do khác sao?
Từ từ rồi cô sẽ hiểu thôi mà Yến Du. Yến Du cay đắng hỏi: – Hay là anh muốn tôi ở lại đây, để sau này làm vú nuôi cho con của anh vậy?
https://thuviensach.vn
– Sao cô lúc nào cũng có ý nghĩ ác với tôi như vậy.
Yến Du nói khích:
– Nếu vậy thì anh cứ tự mình nói ra đi. Lúc này chưa phải là lúc để tôi nói. Cô có hiểu không?
Yến Du lại nằm xuống:
– Vậy thì tuỳ anh. Tôi buồn ngủ lắm rồi.
Khang Luân vẫn đứng đó. Anh đốt thuốc liên tục. Yến Du đành phải nói: – Bộ anh muốn đốt cho nám phổi của anh hay sao vậy?
– Buồn người ta hay hút thuốc để mà giải khuây.
Yến Du mai mỉa:
– Anh mà cũng biết buồn nữa sao? Buồn anh có thể ra ngoài tìm bạn để giải khuây mà.
– Cô đừng có mai mỉa tôi như vậy có được không?
– Tôi nói sai à?
– Cô không chịu hiểu tôi gì cả.
Yến Du cười buồn:
– Tại sao tôi phải hiểu anh chứ? Tôi thấy anh nên cố mà tìm cho mình một người vợ chính thức, đảm đang, am hiểu về công việc làm của anh hơn, để cô ấy hỗ trợ cho anh phát triển ngành rượu của anh thì hơn. Khang Luân nhìn cô:
– Sao cô lại khuyên tôi như thế?
– Anh không thấy ngoài thị trường bây giờ ngành rượu của anh đang có sức cạnh tranh lớn hay sao?
– Cô cũng có hứng thú xem xét về việc này à?
Yến Du chối:
– Làm gì có. Tôi chỉ xem qua báo, đài nắm thông tin mà thôi. Khang Luân nghi ngờ nhìn cô:
– Có phải cô cũng rất rành về những công thức chế biến rượu không? Yến Du lắc đầu quầy quậy:
– Không, không! Tôi làm gì mà biết chứ.
– Tôi chỉ học qua lớp phóng viên mà thôi. Khang Luân cảm thấy hối tiếc vô cùng.
https://thuviensach.vn