🔙 Quay lại trang tải sách pdf ebook Điệp Vụ Thành Baghdad Ebooks Nhóm Zalo https://thuviensach.vn SƠ LƯỢC CỐT TRUYỆN N gười đàn ông nằm vắt ngang trên đầu giường. Nàng Victoria kéo chăn đắp lại, lấy gối chất đống trên người gã, nàng ngồi xuống bên cạnh giường. “Xin vui lòng” - Một giọng người lạ từ bên ngoài nói vọng vào “Xin vui lòng mở cửa. Nhân viên sở cảnh sát đây”. Cuộc lục soát diễn ra chớp nhoáng. Nàng Victoria nhanh chân bước theo, rồi khóa cửa lại. “Thôi ngồi dậy” - Nàng thì thầm khẽ nói “Bọn chúng đi hết rồi”. Không nghe thấy động tĩnh, sốt ruột, nàng kéo phăng tấm chăn đắp. Chàng thanh niên vẫn nằm nguyên đó. Nhìn rõ hơn nét mặt gã đã biến sắc, nhợt nhạt kỳ dị, mắt nhắm nghiền trông còn kinh dị hơn - một vết máu đỏ tươi thấm qua lớp chăn đắp. Vừa gặp nhau vào buổi trưa, nàng Victoria Jones đã say mê anh chàng say đắm. Đến chiều tối nàng lẻn đi theo qua tận thành Bát Đa. Nhưng rồi chuyện tình lãng mạn không làm sao che đậy một thực tế đang phơi bày ra đó: một kẻ lạ mặt bị đâm chết trên giường của nàng, nàng nghe lời rủ rê nhờ Edward dàn cảnh vụ bắt cóc. Cuộc săn đuổi Victoria băng qua những miền đất nước Ả Rập nóng bỏng. https://thuviensach.vn CHƯƠNG 1 Đ ại úy Crosbie vẻ đắc ý vừa trả tấm séc, nhìn lại chỉ còn một ít tiền ngoài dự kiến. Ông sống với một tâm trạng lúc nào cũng tự hài lòng với chính mình, tính ông là vậy đó. Nhìn bề ngoài ông có một vóc dáng thấp đậm, vẻ mặt hồng hào để bộ ria mép râm theo lối nhà binh. Bước đi của ông có vẻ vênh váo. Bộ đồ quân phục láng cón, ông thích nghe kể chuyện vui. Tuy vậy, ông rất được cấp dưới khâm phục. Đó là một sĩ quan độc thân vui tính, thích hòa mình, và sống tử tế với mọi người. Nhìn chung ông không có nét gì nổi bật và ở các xứ phương Đông mẫu người như ông Crosbie thì thiếu gì. Đại úy Crosbie vừa rời khu phố có tên gọi là phố nhà Băng, bởi lý do dễ hiểu là các nhà băng trung tâm thành phố đều quy tụ về đó. Bên trong nhà băng không khí lạnh lẽo, tối tăm và có phần cũ kỹ. Duy chỉ có tiếng gõ bàn phím máy đánh chữ cồn nghe rõ từng tiếng một vọng ra từ phía dãy nhà cuối. Bên ngoài khu phố nhà Băng trời sáng khá sủa, nhưng bụi tung ngộp trời. Xen lẫn đủ thứ âm thanh khó mà phân biệt ra được. Nào là tiếng còi xe ô-tô, tiếng người rao hàng. Rồi đến những cuộc tranh cãi kịch kiệt giữa từng nhóm nhỏ khoảng vài người giống như họ đang chực chờ giết nhau cho bằng được. Nhưng rồi mọi chuyện đều êm suôi, hết giận rồi họ lại làm lành với nhau. Nhìn đâu cũng thấy tấp nập người lớn, trẻ con tay bê cái mâm bày đủ thứ nào là bánh kẹo, trái cây, khăn mặt, lược chải đầu, dao cạo vừa đi vừa rao hàng len qua khắp mọi ngã đường. Tệ hại hơn là ta còn nghe ra những tiếng khạc nhổ lặp đi lặp lại một cách tanh tởm. Giữa những thứ bát nháo ấy ta lại nghe được một thứ chất giọng buồn xa xăm của những người chăn dắt lừa và ngựa chen vào giữa dòng xe ô-tô và đám khách bộ hành, mồm rao mãi hai chữ “Balek - Balek”. https://thuviensach.vn Tất cả mọi thứ vừa diễn ra, đó là một góc sinh hoạt ở thành phố Bát Đa lúc mười một giờ trưa. Đại úy Crosbie gọi đứa bé bán báo dạo, ông mua giúp nó một tờ. Đến ngã ba ông rẽ qua phố Rashid Street, một dãy phố chính của thành Bát Đa chạy dài hơn bảy cây số cặp theo bờ sông Tigris. Đại úy Crosbie liếc nhìn mấy dòng tít lớn trên trang báo, xong rồi kẹp dưới nách áo, rảo bước thêm một đoạn đường rẽ vào ngõ hẹp đến trước ngôi nhà khách đồ sộ. Ông bước tới chỗ cuối dãy nhà, tay vặn núm cửa, trước mắt ông là một văn phòng làm việc. Ngước nhìn thấy ông, người thư ký trẻ tuổi rời bàn máy đánh chữ bước tới cung kính tươi cười chào đón ông. “Chào Đại úy Crosbie. Ngài cần việc gì ạ?” “Tôi cần gặp ngài Dakin. Ông ấy có trên phòng chứ?” Không đợi người thư ký trả lời, ông lách qua cánh cửa lước vào trong, leo qua mấy bậc thang gác dốc đứng rời đi dọc theo lối hành lang bụi bặm. Ông gõ cửa căn phòng và nghe tiếng nói bên trong vọng ra “Mời vào”. Trước mắt ông là một gian phòng rộng lớn cao ráo, nhưng chỉ bày biện sơ sài. Bên trong đặt một bếp dầu nấu nước, một chiếc ghế đệm thấp khá dài, phía trước đặt cái bàn nhỏ ngồi uống cà phê, một cái bàn giấy cũ kỹ, tồi tàn. Đèn điện bật sáng chỉ còn nhìn thấy lờ mờ ánh sáng mặt trời. Ngồi sau chiếc bàn cũ kỹ là một người quần áo xốc xếch vẻ mặt bơ phờ - vẻ mặt của một người bất cần đời. Quả là hai con người đối lập nhau trong gian phòng rộng lớn, u ám này. Một bên là Crosbie vẻ mặt tự tin, yêu đời, và một bên là Dakin trông ra vẻ lừ đừ rã rời, họ đang nhìn nhau. Dakin cất tiếng “Ô kìa, Crosbie, mới từ Kirkuk về đấy hả?” Ông gật, rồi đưa tay khẽ khép cửa lại. Ngay cả cánh cửa cũng gần muốn bỏ, nước sơn mốc thếch, nhưng nhìn rõ hơn cũng còn chỗ tốt, cửa khép kín mít, https://thuviensach.vn không vết nứt, bên dưới khổng có khe hở. Dù sao cùng còn ngăn được tiếng ồn. Cửa vừa khép lại, nhìn nét mặt của hai người dường như có dấu hiệu biến đổi. Vẻ hung hăng trên gương mặt Crosbie lắng dịu. Ông Dakin ngồi đó không còn ra vẻ ủ rũ, trong ông tự tin hơn. Giá lúc đó, có một người thứ ba chắc phải tỏ ra kinh ngạc trước một ông Dakin còn đủ thế lực. “Thưa ngài, có tin tức gì mới không?” - Crosbie mở lời. “Có đấy”. Dakin thở một tiếng dài. Trước mặt ông là một trang giấy vừa mới giải mã xong. Ông còn đánh dấu thêm hai trang giấy nữa. “Nó phải được lưu lại Bát Đa”. Ông đánh một que diêm quẹt, tiêu hủy trang giấy ngồi chờ cho đến khi chỉ còn là một nhúm tro, ông thổi cho tro tàn bay đi hết. “Thế đấy”, “Tất cả ta chuyển đến cho Bát Đa. Đúng ngày hai mươi tháng tới. Ta phải tuyệt đối giữ bí mật”. “Từ ba bữa nay ở vùng Sug ta bàn tán cũng nhiều”, Crosbie lạng lùng đáp. Một nụ cười mệt mỏi thoáng hiện trên môi ông. “Tối mật đấy! Ở phương Đông, không ai biết là có chuyện tối mật hay sao, Crosbie?” “Dạ thưa không. Nếu ngài hỏi tôi thì xin thưa rằng là không hề có chuyện tối mật. Hồi còn ở bên London trong suốt cuộc chiến tranh, tôi biết một ông thợ hớt tóc nắm vững tình hình còn hơn cả Bộ chỉ huy tối cao”. “Chuyện đó chẳng có gì đáng nói. Nếu cuộc họp diễn ra ở Bát Đa thì phải nên công khai. Đến đây sẽ diễn ra một câu chuyện khôi hài - khôi hài thật đấy”. “Ngài nghĩ là có chuyện đó sao?” - Crosbie vội hỏi lại nửa tin nửa ngờ. “Nhà Độc tài vĩ đại” - đại úy Crosbie vừa thốt ra một câu phạm thượng ám chỉ lãnh tụ một cường quốc châu Âu sẽ đến dự cuộc họp. https://thuviensach.vn “Lần này thì phải đến thôi, Crosbie ạ”. - Ngài Dakin vừa nghĩ ngợi vừa nói. “Thật mà, ta nghĩ sao nói vậy. Nếu cuộc họp diễn ra suôn sẻ - ờ phải, thì sẽ cứu vãn được - mọi chuyện. Và nếu có một sự chia sẻ hiểu biết lẫn nhau thì...” ông bỏ lửng giữa chừng. Crosbie còn ra vẻ lưỡng lự. “Có thật là - ngài bỏ qua cho tôi - có một sự thông cảm lẫn nhau được sao”. “Này, Crosbie, theo như ông nghĩ làm gì có chuyện đó. Nếu có một chuyện xích lại gần nhau giữa hai dối thủ không cùng chính kiến thì mọi việc sẽ kết thúc như lần trước - cứ mãi nghi kỵ lẫn nhau. Vậy mà còn một nhân tố thứ ba nữa. Nếu câu chuyện ly kỳ về nhân vật Carmichael là có thật...” Ông bỏ ngang. “Thưa ngài, không hề có chuyện đó. Chuyện nghe sao mà ly kỳ quá vậy”. Ngài ngồi lặng im một lúc. Tâm trí ông đang hình dung ra từng nét gương mặt bối rối của mình, tai nghe văng vẳng giọng nói đầy vẻ hồ nghi. Rồi ngài tự nói với mình “cho dù những người thân cận với ta có điên rồ chăng nữa... thì chuyện đó hoàn toàn trung thực...” Cũng vẫn một chất giọng ưu tư ngài kể lể, “Carmichael tin có chuyện đó. Hắn đi tìm chứng cứ xác minh cho giả thiết nêu ra. Hắn cần phải đến nơi để hiểu nhiều việc hơn nữa và thu thập chứng cứ... cho dù ta có đủ bản lĩnh cho hắn bỏ đi hay không. Nếu hắn không quay về, thì đó chính là câu chuyện hắn kể cho ta nghe, cũng chính là chuyện hắn được nghe người khác kể lại. Như vậy là ổn cả chứ? Ta không nghĩ vậy. Còn ông thì vẫn cho đó là một câu chuyện kỳ dị... Nhưng giả sử nhân vật trong chuyện Bát Da, đúng vào ngày hai mươi để thuật lại câu chuyện về chính mình là một nhân chứng đưa ra đủ bằng cớ”. “Bằng cớ à” - Crosbie gắt giọng. Ngài Dakin gật. “Phải, hắn có đủ bằng cớ”. https://thuviensach.vn “Làm thế nào ngài biết được?” “Ta có đủ bài bản cả. Bức điện đến tay Salah Hassan, một con lạc đã trắng chở đầy lúa mạch đang băng qua đèo” - Ngài từ tốn kể. Ngẫm nghĩ một lúc ngài kể tiếp. “Vậy là Carmichael nhận được tin như đã định trước nhưng hắn không thể bỏ đi mà không lo sợ bị theo dõi. Bọn chúng theo hắn sát gót. Dù hắn đi theo ngã nào cũng không tránh khỏi bị theo dõi, nguy hơn nữa bọn chúng chực chờ hắn đến ngay điểm hẹn. Trước hết là tại cửa ngỏ biên giới. Nếu hắn vượt qua an toàn, lúc đó một hàng rào cảnh sát vây quanh các Tòa đại sứ và Lãnh sứ quán. Hãy xem đây”. Ngài xáo tìm trong đống giấy tờ nằm ngổn ngang trên bàn rồi đọc to. “Một công dân Ăng-lê lái xe du lịch từ Iran qua Iraq bị bắn chết - có khả năng thủ phạm là băng đảng bọn cướp. Một thương nhân người Kurd bị phục kích giết chết lúc đang đổ dốc xuống đèo, Abdul Hassan tình nghi dân buôn lậu thuốc lá bị cảnh sát bắn chết, sau này đã được nhận dạng là một công dân Mỹ lái xe tải nằm chết trên quốc lộ Rowanduz. Ông phải nhớ lấy, tất cả nạn nhân có cùng một nhận dạng như nhau. Kể cả chiều cao, cân nặng, màu tóc, khổ người cùng một nhân dạng với thi thể Carmichael. Bọn cướp đã không gặp thời. Bọn chúng truy lùng để giết hắn. Nếu qua được Iraq càng nguy cho hắn hơn. Người làm vườn ở Sứ quán, một người giúp việc ở lãnh sự, nhân viên phi trường, nhân viên hải quan, hay tại nhà ga đường sắt... tất cả các khách sạn đều theo dõi... một hàng rào cảnh sát vây chặt”. Crosbie nhướng mày. “Ngài cho là phạm vi bao vây rộng lớn đến vậy sao?” “Ta không còn nghi ngờ gì nữa. Ngay cả chuyện nội bộ ta đây cũng bị rò rỉ nữa mà, thật là quá nguy hiểm. Làm sao mà có thể tin chắc là phương cách ta đưa ra để cứu lấy Carmichael lúc xâm nhập vào thành Bát Đa mà đối phương https://thuviensach.vn không biết trước được? Đó là một bước đi sơ đẳng nhất trong bất kỳ cuộc chơi nào, bọn chúng đã gài người trong nội bộ của ta”. “Ngài đã nghi cho ai chưa?” Dakin khẽ lắc đầu. Crosbie thở ra một tiếng dài. “Trước mắt là” - Ông nói “ta lo việc của ta chứ”. “Đúng đây”. “Còn Crofton Lee thì sao?” “Hắn chịu đi Bát Đa rồi”. “Ai nấy đều đổ xô về thành Bát Đa” - Crosbie nói. “ngay cả nhà Độc tài vĩ đại theo như lời ngài kể - Nhưng nếu có sự cố xảy ra cho ngài Tổng thống lúc đến đây, thì dĩ nhiên tình thế lộn xộn sẽ dẫn đến một cuộc trừng phạt”. “Chẳng có chuyện gì đâu” Dakin đáp “Việc của ta phải lo ngăn chặn việc xấu có thể xảy ra”. Crosbie vừa bỏ đi, Dakin nghiêng người trên bàn giấy. Ngài lằm bằm trong miệng. “Mọi người đổ xô về thành Bát Đa...” Ngài vẽ một vòng tròn trên tấm giấy lót bàn bên dưới kẻ dòng chữ Baghdad - Xong rồi chấm chấm vòng quanh. Rồi vẽ phác hình tượng lạc đà, máy bay, tàu thủy, một con tàu sắt đang nhả khói - tất cả nằm trên cùng một đường tròn. Ở một góc là hình tượng chiếc mạng nhện. Ngay ở điểm giữa viết tên Anna Scheele, bên dưới vẽ một dấu chấm hỏi rất to. Ngài đứng dậy tay cầm mũ bước ra bên ngoài. Đến ngoài phố Rashid Streeet, ngài thấy hai người lạ mặt đang thì thầm nói với nhau. “Đi hả? Ồ, Dakin đây. Ông ta là thành viên của một hãng dầu. Một người sống tử tế, công danh không thành đạt. Ông quá thờ ơ việc đời. Nghe nói ông https://thuviensach.vn ta là một tay nghiện rượu. Ông ta chẳng bao giờ đi đâu xa. Sống ở thời này ta phải biết lái xe đi đây đó chứ”. -II- “Này cô Scheele, đã nhận được báo cáo tài sản của Krugenhorf chưa?” “Thưa ngài Morganthal có ạ”. Vẻ lạnh lùng, siêng năng nàng Scheele bày giấy tờ ra trước mặt ông chủ. Vừa đọc, miệng ông lẩm bẩm. “Được lắm, thế cũng được”. “Tôi cũng nghĩ vậy, thưa ngài Morganthal”. “Ông Schwartz đã đến chưa?” “Ông ngồi chờ ở phòng trước”. “Mời ông ta vào đây”. Nàng Scheele nhấn máy gọi. “Tôi có cần ở lại không thưa ngài Morganthal?” “Ồ, thôi khỏi, Scheele”. Nàng nhẹ rời khỏi văn phòng. Nàng có mái tóc bạch kim - không rực rỡ óng ánh. Tóc nàng chải hất ngược về phía sau se lại từng lọn quanh vùng cổ. Ấn phía sau cặp kính là đôi mắt thông minh màu xanh nhạt. Gương mặt nàng điểm nhiều nét thanh tú, nhưng cũng không có vẻ gì khêu gợi. Nàng quan niệm sống ở đời không phải chờ ở nhan sắc mà chính là bằng tài năng của chính mình. Nàng là một trợ lý giỏi, nàng nhớ rõ vanh vách mọi việc dù có khó đến đâu, hễ cần là kể rõ tên từng người mà khỏi cần nhìn vào sổ. Nàng tự đứng ra tổ chức sắp xếp công việc một văn phòng đông đủ nhân viên, chẳng thua gì một cổ máy được bôi trơn dầu mỡ. Nàng có tính thận trọng, giàu nghị lực, gò mình trong khuôn khổ kỷ luật, không tỏ vẻ nhụt chí, nao núng. https://thuviensach.vn Ngài Otto Morganthal, là chủ hãng Morganthal ở New York, hai người bạn của ông là Brown và Shipperke chủ nhà băng quốc tế, biết rõ ngài còn mắc nợ nàng Anna Scheele hơn cả tiền bạc. Ngài đặt hết tin tưởng vào nàng. Bộ óc và kinh nghiệm, tài phán đoán cùng với cái đầu lạnh băng thì không lấy gì so sánh được. Nàng được trả lương hậu, nếu cần tăng thêm bất cứ lúc nào nàng yêu cầu. Nàng thuộc làu công việc kinh doanh kể cả đời tư của ngài. Có lần ngài hỏi ý nàng rằng ngài muốn lấy vợ hai, nàng chỉ khuyên ông ta hãy ly dị và lo tiền cấp dưỡng. Ngoài ra nàng không nói gì hơn, nàng không thích nói ra vào chuyện đời tư. Nàng đã từng kể lể rằng mình không phải là hạn người nhiều chuyện. Nàng không gợi ý, ông biết chuyện đó, cũng không màng đến chuyện nàng đang nghĩ gì trong đầu. Ông chỉ ngạc nhiên bởi một điều nếu nói nàng đang nghĩ đến chuyện khác - ngoài việc có liên quan tới hãng Morganthal, hoặc Brown và Shipperke với chuyện của chính ngài Otto Morganthal. Ngài Otto Morganthal quá ngạc nhiên về điều mà nàng vừa trình bày với ông sau giờ tan tầm: “Tôi muốn thưa với ngài rằng cho tôi được nghỉ phép ba tuần kể từ thứ ba tuần tới”. Vẻ áy náy ông chăm chăm nhìn nàng, ông nói “Chà biết tính sao đây - khó nói thật”. “Thưa ngài Morganthal có khó khăn gì đâu. Ở hãng còn có nàng YVygate đủ khả năng giải quyết mọi việc. Tôi sẽ giao lại sổ sách giấy tờ và căn dặn cô ta kỹ càng. Còn ông Cornwall sẽ lo việc cho Ascher Merger”. Vẫn một vẻ ái ngại ông mới hỏi dò: “Tôi thấy cô có đau ốm hay lo toan việc gì đâu?” “Ô thưa ngài, tôi có đau ốm gì đâu. Tôi muốn qua London thăm người chị bên đó”. https://thuviensach.vn “Cô còn người chị à?” - Ông tỏ vẻ ngạc nhiên bởi ông chưa nghe nàng kể bao giờ. Từ trước đến nay ông cứ nghĩ nàng Schelle đâu có gia đình thân thích. Lúc này bỗng đâu nàng nhắc đến còn người chị bên London. Mùa thu năm rồi ông và nàng có ghé qua London cũng chẳng nghe nàng nhắc tới người chị ấy. Suy nghĩ một lát ông nói tiếp. “Tôi không ngờ cô còn một người chị bên London”. Nàng Scheele nhếch mép cười nhạt, nàng nói: “Dạ thưa còn, ngài Morganthal ạ, chị tôi có chồng dân Ăng-lê phục vụ ở Bảo tàng nước Anh. Chị tôi sắp phải chịu một cuộc giải phẫu nghiêm trọng. Chị tôi đang mong, tôi phải qua cho kịp”. Nói gì chăng nữa, ngài Otto Morganthal biết chắc là nàng phải ra đi thôi. Ông nói lằm bằm “Thôi được, thế cũng được... nhưng cô nhớ về sớm chừng nào tốt chừng nấy. Lúc này thị trường biến động dữ dội, chủ nghĩa Cộng sản đang ở thế mạnh. Chiến tranh có nguy cơ bùng nổ bất cứ lúc nào. Tình hình trong nước xáo trộn - đang bị xáo trộn. Ngài Tổng thống quyết định tham dự hội nghị Bát Đa. Tôi nghĩ mọi chuyện đã được sắp xếp đâu vào đó. Bọn chúng đang tính chuyện giết ngài Tổng thống. Thành Bát Đa! Một đất nước hoàn toàn xa lạ!” “Ồ, ngài Tổng thống đã được bảo vệ cẩn mật”. Scheele nói cho ông yên tâm. “Năm rồi Quốc vương Ba Tư đã bị ám sát cô quên rồi sao? Bọn chúng giết ngài Bemadotte Palestine. Điên rồ - đúng là một bọn điên rồ”. Ngài Morganthal chua chát bồi thêm một câu: “Có lẽ cả thế giới này cũng đảo điên”. https://thuviensach.vn CHƯƠNG 2 V ictoria Jones đang ngồi suy tư bên trong khuôn viên. Fitzjanes Gardens và như đang thả hồn hồi tưởng... Nàng Victoria cũng như bao nhiêu cô gái khác, đã là người thì có mặt tốt, mặt chưa tốt. Về mặt tốt, tính nàng rộng rãi, nhiệt tình, không ngại khó. Nàng quen với chuyện phiêu lưu, nên thể đánh giá theo quan điểm thời nay thì khen chê đều có, vì người ta thường đề cao sự an toàn là trên hết. Tật xấu của nàng là hay nói dối, bất kể có nên hay không nên. Nàng rất khoái bịa chuyện. Nàng nói thao thao bất tuyệt, rất nhiệt tình như thể là một người chuyên nghiệp. Nếu có lúc nào nàng Victoria trễ hẹn (chuyện nhỏ) thì nàng xin lỗi vì đồng hồ đứng hoặc là đang trên đường đi bỗng dưng xe buýt đến trễ chẳng hiểu vì sao. Nàng thích nhất những câu chuyện đại loại như trên đường gặp một chú voi cản đầu xe buýt, hoặc có khi lọt vào giữa vòng vây bọn cướp và nàng ra tay giúp cảnh sát bắt cướp. Với nàng Victoria một thế giới dễ chịu nhất là khi bầy cọp đang ẩn núp trong khu phố giải trí Strand hoặc là bọn thổ phỉ xuất hiện nhan nhản ở Tooting. Thân hình nàng mảnh mai, với dáng vẻ dễ nhìn và nhất là cặp giò thon đẹp. Nhìn chung nhan sắc của nàng xếp loại bình thường nhưng được cái nhỏ nhắn gọn gàng. Vậy mà có người lại buông những lời châm biếm rằng nàng có khuôn mặt như “một cục tẩy” khiến cho những đường nét bất động trên cơ thể nàng chuyển thành những đường nét mô phỏng kiểu dáng của bất kỳ người con gái nào. Chính vì cái chuyện này mới khiến cho nàng khó xử. Vừa được tuyển dụng làm thư ký cho hãng của ngài Greenholtz, rồi đến hãng của Simon và Lederbetter ở phố Graysholme Street ở khu vực London, W.C.2. Nàng Victoria bỏ ra cả một buổi sáng làm trò vui cho ba nàng thư ký với mấy anh chàng chạy việc cùng với màn biểu diễn của bà Green holtz khi lại văn phòng https://thuviensach.vn thăm chồng. Thừa lúc ngài Greenholtz đến văn phòng luật sư nàng mới trổ tài biểu diễn. “Này, sao ông lại bảo là bọn tôi có được chiếc ghế trường kỷ hiệu Dole?” - Victoria cất cao giọng - “Còn bà Diertakis tậu được một chiếc bọc gatanh màu xanh. Ông nói tiền bạc khó kiếm? Vậy mà ông lại dắt con bé tóc vàng ăn nhà hàng và đi chơi dancing. À, ông tưởng tôi không thể biết sao - nếu mà ông theo con bé đó thì tôi cũng tậu được một chiếc màu mận chính và lót đệm vàng. Vậy mà ông lại nói ăn một bữa cơm xã giao thì rõ là ông điên rồ - thế đấy - ra về đến nhà môi son còn dính trên áo. Bởi vậy tôi lo sắm chiếc ghế trường kỷ hiệu Dole và đặt mua thêm một áo choàng lông chồn nữa”. Thoạt đầu mọi người đều ngạc nhiên, bất chợt họ quay lại với công việc đồng loạt khiến nàng Victoria chưng hửng, nàng thôi không diễn trò nữa, xoay người lại về phía ông Greenholtz đang đứng ở thềm cửa, nhìn theo nàng. Victoria chưa biết ăn nói sao chỉ kịp buông một tiếng “Ồ!”. Ông Greenholtz càu nhàu. Cởi tạm áo khoác xong ông Greenholtz bước vào văn phòng đóng sầm cánh cửa lại. Ngay tức thì chuông gọi reo hai hồi ngắn một dài ra hiệu gọi nàng Victoria. “Chuông gọi cậu đấy, Jonesey”, - cô bạn ngồi kế bên lên tiếng mắt nhìn sáng rỡ vì thích thú trước số phận không may của người bạn đồng nghiệp. Còn mấy cô thư ký đánh máy buông lời nói hùa theo. “Thôi ráng chịu lãnh đủ phen này nhé Jonesey”. Thằng nhóc chạy việc mọi khi hay cau có cũng cảm thấy sướng bụng ra dấu một ngón tay đưa qua cần cổ miệng lầm bầm khó nghe. Nàng Victoria tay cầm sổ và bút chì lao ngay về phía văn phòng ngài Greenholtz trong lòng cảm thấy tự tin về mình hơn. “Ngài cho gọi tôi, thưa ngài Greenholtz?” - Giọng nàng nghe khe khẽ, đôi mắt tinh anh nhìn về phía ông chủ. https://thuviensach.vn Ông Greenholtz đang phe phẩy trước mặt ba tờ giấy tiền Pound trên tay và còn lục tìm thêm ba đồng tiền vàng nữa. “Vậy là cô đến đây rồi” - Ông nhìn nàng. “Tôi chán cô lắm rồi, cô bé. Cô có hiểu lý do vì sao tôi không trả lương hết một tuần làm việc cho cô thay vì thông báo cho nghỉ việc”. Nàng Victoria (vốn là trẻ mồ côi) há hốc xúc động trước hoàn cảnh một người mẹ phải chịu cuộc giải phẫu nghiêm trọng khiến nàng ngả lòng nản chí đầu óc choáng váng vì đang trông chờ vào đồng lương nhỏ nhoi nàng mang về. Chợt liếc nhìn thấy vẻ mặt ông Greenholtz hốc hác, nàng bậm môi lại, nghĩ qua chuyện khác. “Tôi không thể nghe theo lời ông hơn được nữa” - giọng nàng thật thà dễ chịu. “Tôi cho là ông nghĩ đúng, nếu ông hiểu ý tôi muốn nói”. Nghe xong ông có vẻ ngạc nhiên sững sờ. Ông chưa từng biết qua lối sa thải nhân viên một cách êm ả như vậy được. Để che đậy vẻ ngượng ngịu ông ngồi một chỗ xếp lại mấy đồng tiền bày ra trên bàn giấy, thò tay vào túi tìm thêm một đồng nữa. “Còn thiếu chín xu”, - giọng ông nghe buồn xo. “Không sao” - Nàng Victoria dịu dàng nói “Để dành xem phim hay mua kẹo cũng được đây”. “Cũng chẳng còn tem thư nào cả”. “Cũng chẳng sao, tôi không hề viết thư cho ai cả”. “Để rồi tôi sẽ gởi cho cô sau” - Ông chủ Greenholtz nói vẻ chưa yên tâm. “Ngài chớ lo. Còn giấy chứng nhận thì sao?” - Nàng Victoria hỏi. Vẻ tức giận hiện trên nét mặt ngài Greenholtz. “Làm quái gì cần phải có giấy chứng nhận chứ” - Ông gắt lại. “Đó là chuyện nguyên tắc”, - nàng Victoria đáp. https://thuviensach.vn Ông Greenholtz rút ra một mảnh giấy để trước mặt viết nguệch ngoạc vài dòng, xong rồi chìa ra cho nàng xem. “Tôi viết cho cô đấy”. “Nàng Jones làm thư ký đánh máy tốc ký đã hai tháng nay. Nàng đánh sai và không đọc được văn bản. Nàng phải nghỉ việc để khỏi phí phạm thời gian tại văn phòng”. Nàng Victoria đọc qua rồi nhăn mặt. “Hiếm khi có một giấy giới thiệu lạ như vậy” - Nàng chợt nghĩ ra. “Không phải vậy đâu”. - Ông Greenholtz nói. “Tôi nghĩ là” - Nàng Victoria cố nói “ngài phải giới thiệu tôi là một nhân viên thật thà, đứng đắn, nghiêm túc mới được chứ, ngài đã biết rõ tôi quá. Hơn nữa ngài phải nói thêm tôi là một nhân viên nói năng dè dặt”. “Nói năng dè dặt?” - Ông Greenholtz gắt. Nàng Victoria bắt gặp ánh mắt ông nhìn vẻ vô tư. “Đúng, dè dặt” - Với giọng nhỏ nhẹ, nàng đáp. Chợt nhớ lại những bức thư do nàng Victoria đánh máy, ngài Greenholtz mới nhận ra nàng thận trọng trong lời ăn tiếng nói là một cách trả thù. Ông giật lấy trang giấy xé toạc, rồi viết lại tờ khác. “Nàng Jones làm thư ký đánh máy tốc ký được hai tháng. Do số nhân viên văn phòng dôi ra nàng phải nghỉ việc”. “Sao được không?” “Ít ra cũng phải vậy”, - nàng Victoria nói “thôi được rồi, chào ông”. Vậy là nàng ra đi trong túi chỉ vỏn vẹn một tuần lương (thiếu chín xu). Nàng Victoria đang ngồi trầm tư trên ghế đá trong khuôn viên Fitzjames. Đó là một khoảng đất với những bụi cây héo úa bao quanh khu nhà thờ nằm bên cạnh một dãy nhà kho đồ sộ. https://thuviensach.vn Nàng Victoria có thói quen vào những ngày đẹp trời, nàng mua một khúc bánh mì sandwich với phó mát, rau xà lách tại cửa hàng sữa rồi ghé vào đây thưởng ngoại khung cảnh đồng quê giả tạo này. Những lúc như thế nàng ngồi một mình nhai hết một khẩu phần với vẻ trầm tư, nàng nghĩ trong đầu đã biết bao lần việc gì rồi cũng có một thời khắc riêng của nó - và khung cảnh một văn phòng làm việc không phải là nơi học đòi theo kiểu cách của mấy bà chủ. Trong những ngày sắp tới nàng phải tự kiềm chế được thói phô trương để tìm một chỗ làm sáng sủa hơn. Trước mắt nàng không còn bị ràng buộc chỗ làm nhà Greenholtz hoặc với nhà Simmon và Lederbetter, nghĩ đến lúc tìm được chỗ làm mới khiến nàng cảm thấy lâng lâng thích thú. Mỗi khi tìm được việc làm mới nàng Victoria vui mừng ra mặt. Ở đời, nàng thường tâm sự rằng, mấy ai mà biết trước chữ ngờ. Vừa vung vải mấy mẩu bánh mì vụn cho bầy chim sẻ tranh nhau kiếm mồi, nàng chợt nhìn thấy một anh chàng đang ngồi ở cuối dãy ghế. Nàng chỉ nhìn thoáng qua thôi, vậy mà tâm trí nàng đã định được tương lai sẽ ra sao, nàng chưa vội nhìn gã rõ hơn. Nàng vừa nhận ra một điều (ngoài tầm mắt nhìn) nàng thích gã biết mấy. Gã có khuôn mặt điển trai, tròn trịa, một chiếc cằm cứng cỏi, đôi mắt xanh biết. Nàng tưởng tượng anh chàng đang liếc trộm về phía nàng. Nàng Victoria không ngượng ngùng lúc làm quen với người lạ ở nơi chốn công cộng. Nàng tự cho mình có khả năng phán đoán tài tình tính cách người đối diện chưa một lần quen biết. Nàng vừa nhoẻn miệng cười ngay về phía gã, lập tức gã cười lại như con rối bị giật dây. “Chào” - Chàng thanh niên vừa cất tiếng. - “Nơi này thật dễ chịu. Chắc cô thường đến nơi này lắm phải không?” “Hầu như mọi ngày”. “Cũng may là tôi chưa đến đây bao giờ. Có phải cô vừa dùng xong bữa trưa không?” https://thuviensach.vn “Phải rồi”. “Tôi nghĩ là cô chưa no đâu. Tôi ăn hai cái sandwich vẫn còn đói. Vậy thì ta đi kiếm nơi nào có món xúc xích như ở quán S.P.O ở phố Tottenham Court Road được chứ?” “Thôi, cám ơn anh. Tôi no rồi, tôi không tài nào nuốt được nữa”. Nàng nghĩ bụng gã sẽ nói rằng “Hẹn bữa khác”, nhưng mà không. Gã chỉ thở ra một tiếng - rồi mới nói: “Cứ gọi tôi là Edward. Còn tên cô là gì?” “Victoria”. “Thì ra ở đất nước cô lấy tên một nhà ga để đặt cho người khác vậy sao?” “Đâu phải nhà ga nào cũng mang tên Victoria”. - Nàng Jones nhắc lại. “Tên nữ hoàng Victoria cũng có đấy chứ”. “Hừ, phải. Còn tên họ là gì?” “Jones”. “Vậy là Victoria Jones”. - Edward vừa nói xong rồi lầm bầm trong miệng. Gã lắc đầu “Nghe không xuôi tai chút nào cả”. “Anh nghĩ đúng”, nàng Victoria nói. “Nếu đặt tên Jenny thì hay biết mấy - Jenny Jones. Nhưng cái tên Victoria thì có cái gì đó không sánh được. Ví dụ như Victoria Sackville -West. Đặt tên là phải đặt như vậy đó, lúc đọc lên uốn lưỡi miệng tròn vo mới thích”. “Tôi nghĩ cô có thể ghép thêm tên vào”, - Edward nhiệt tình đề nghị “chẳng hạn như là.... Bedford Jones Carisbrooke Jones St. Clair Jones https://thuviensach.vn Lonsdale Jones...” Đang vui vẻ, chợt Edward liếc nhìn đồng hồ rồi buông tiếng hốt hoảng. “Tôi phải về ngay vì ông chủ chết tiệt của tôi đang trông, - ờ này - còn cô thế nào?” “Mình vừa mất việc sáng nay”. “Ồ thế sao, tiếc thật”. - Edward có vẻ áy náy. “Thôi đừng nói chuyện tiếc với thương, tôi thì chẳng tiếc gì, tìm việc khác làm cũng dễ thôi, nghĩ thật buồn cười”. - Victoria tỏ vẻ bất cần. Nàng giữ chân Edward thêm lát nữa và biểu diễn cho gã xem màn đóng giả vai bà chủ Greenholtz lúc ban sáng khiến gã thích thú. “Cô thật là tài tình, Victoria” - Gã nói. - “Cô phải biểu diễn trên sân khấu mới hay”. Nghe tiếng khen, nét mặt nàng cười rạng rỡ, nàng gợi ý Edward có muốn bỏ đi theo nếu không sợ bị mất việc. “Thích chứ - nhưng mà tôi dễ gì kiếm được việc mau chóng như cô. Xin được một chân thư ký đánh máy tốc ký là may mắn lắm đó”. - Edward vừa nói, trong thâm tâm gã ước sao mình sẽ kiếm được một chỗ làm ưng ý. “Nói đúng ra tôi cũng chưa phải là một thư ký xuất sắc”, - Victoria thiệt tình, “cũng may là dù có kém lắm thì một người biết tốc ký cũng dễ tìm việc làm - ở một cơ sở giáo dục hoặc từ thiện - nơi đó trả lương cao cho những nhân viên như tôi đây. Tôi thích làm những việc đòi hỏi phải có trình độ. Gặp những thuật ngữ chuyên môn khoa học, địa danh, mới thật là khó nếu bạn không nhớ âm vần cho chính xác, không nên e ngại, bởi ít có ai học được. Còn công việc của anh ra sao? Tôi đoán anh phục vụ trong ngành chuyên môn thuộc không quân Hoàng gia thì phải”. “Đoán hay đấy”. “Phi công chiến đấu?” https://thuviensach.vn “Cô lại đoán đúng nữa rồi. Tại những nơi đó nhu cầu tìm việc thoải mái nhưng khó ở chỗ là tôi không khôn khéo lắm. Làm việc ở không quân Hoàng gia không cần phải thông minh. Họ bố trí công việc tại văn phòng hồ sơ và số liệu dồn đống, thấy muốn chóng mặt. Mọi việc trước mắt chưa rõ đi về đâu. Nhưng mà thế đó. Bấy nhiêu việc đủ khiến cho cô chán nản, cảm thấy không đủ khả năng”. Nàng Victoria hiểu ý gật đầu - Edward giọng chua chát kể tiếp. “Mất liên lạc, không thấy gì trên màn hình. Đó là chuyện trong thời kỳ chiến tranh - coi như loại khỏi vùng chiến đấu - thời đó tôi được một huy chương - nhưng mà lúc này - tôi cũng có thể loại tên mình ngoài bản đồ”. “Phải vậy thôi”. Nàng Victoria chợt lặng thinh. Nàng không nghĩ ra tiêu chuẩn được trao tặng huy chương D.F.C. cho người ở một nơi nào đó trong thời kỳ những năm 1950. “Thật là chán nản” - Edward nói. “Chẳng làm được gì cả! Thôi - tôi phải đi - tôi muốn nói - cô chớ ngại - cô thật là xinh - giá mà tôi được...” Nàng Victoria sững sờ, cặp má đỏ ửng mắt tròn xoe nhìn gã. Edward lăm le chiếc máy ảnh nhỏ xíu trên tay. “Tôi muốn chụp một pô ảnh. Bởi vì cô biết đó - sáng mai tôi phải đi Bát Đa”. “Đi Bát Đa à?” - nàng Victoria chợt nói lớn tiếng, tỏ vẻ khổng hài lòng. “Thật đó, giá mà lúc này - tôi không phải đi. Vừa mới sáng nay tôi còn hăng hái - vì thế nên tôi mới chọn việc làm - để đi khỏi nơi đây”. “Việc gì vậy?” “Việc làm trong ngành văn hóa - thơ ca. Sếp của tôi là Tiến sĩ Rathbone. Ông có trí nhớ rất tốt, nhiều hiệu sách do ông làm chủ mọc khắp nơi, - Ông định mở rộng qua đến tận Bát Đa. Ông cho in nhiều tác phẩm của Shakespeare và Milton được dịch ra nhiều thứ tiếng như: Ả Rập, Kurd, Iran và Aménie. Khổ https://thuviensach.vn thật, tôi nghĩ là cô nên nhờ Hiệp hội nước Anh để xin việc. Tôi đã có việc làm nên không thể kêu nài gì được”. “Cụ thể anh đang làm việc gì?” - Victoria vừa hỏi. “Chỉ là công việc sai vặt mà thôi chẳng hạn như là mua vé, đặt trước chỗ ngồi, ghi hồ sơ hộ chiếu, kiểm tra mấy kiện hàng sách cẩm nang thơ ca, chạy chỗ này chỗ kia. Thế rồi lúc đến nơi tôi tưởng là được kết thân - như là một phong trào thanh niên đang trỗi dậy - với các nước cùng nhau xây dựng thành cao trào”. - Giọng nói của Edward nghe càng thêm chua sót, như chất chứa một nỗi buồn xa xăm. “Thật tình mà nói, việc đó thật quá sức, có phải không?”. “Không đến nỗi như anh nghĩ đâu”. - Nàng Victoria xoa dịu. “Không sao”. - Edward lưỡng lự đáp. - “Chuyện nghĩ thật buồn cười” - Gã nhắc lại - “Tôi đang liên tưởng đến một việc đáng ngờ đang chực chờ xảy đến”. “Một việc đáng ngờ sao?” - Victoria ngạc nhiên hỏi lại. “Phải đấy. Đó là một chuyện giả mạo. Đừng hỏi tại sao nhé, tôi cũng chưa hiểu lý do vì sao. Chuyện thường tình đôi khi người ta chợt nghĩ đến. Có lần cái van dẫn dầu gặp sự cố, mọi chuyện đều ầm ĩ lên khi phát hiện một miếng gioăng chêm vào bánh xe răng cưa”. Nghe mấy từ chuyên môn máy móc khiến cho Victoria chẳng hiểu ất giáp gì, tuy nhiên nàng cũng hiểu đươc đại ý. “Anh cho là có chuyện giả mạo sao?” “Chưa rõ hư thực ra sao cả. Tôi nghĩ ông ta rất được trọng vọng, là một thành viên của nhiều hiệp hội - kết thân với các vì Giám mục, hiệu trưởng trường Đại học. Nhưng không đâu, ta chợt liên tưởng rằng - Thôi, ta cứ chờ thời gian trả lời. Chào nhé. Hẹn gặp lại”. “Tôi cũng mong vậy”. - Victoria đáp. “Cô định làm gì đây?” https://thuviensach.vn “Đi long rong qua sở Guildrie Agency ở phố Gower Street tìm việc khác”, - Victoria buồn bã đáp. “Hẹn gặp lại, Victoria. Đi là chết trong lòng một ít”. - Edward nói như hát bằng giọng Ăng-lê. Mấy anh chàng người Pháp thì sành đời còn mấy ông bạn Ăng-lê thì nói vớ vẩn, khi đi xa mới cảm thấy buồn thấm thía. ) “Chào Edward, chúc may mắn”. “Tôi không nghĩ là cô sẽ nhớ đến tôi”. “Có chứ, tôi vẫn nhớ”. “Cô là cô gái khác hẳn những người tôi từng quen biết - tôi chỉ mong” - chợt đồng hồ chỉ quá mười lăm phút, Edward vội nói, “Chào nhé - tôi phải đi cho kịp chuyến bay”. Edward buồn bã quay đi, gã như bị nuốt chửng vào trong lòng phố thị London. Victoria ngồi lại một mình trầm ngâm nghĩ ngợi, nàng dường như bị giằng xé giữa hai luồng xung đột từ bên trong nội tâm. Chẳng lẽ giây phút gặp nhau lần đầu nàng đã phải lòng Edward. Tâm trạng của nàng như đang liên tưởng đến mối tình lãng mạn của chàng Romeo và nàng Juliet. Nàng nghĩ rằng hình như giữa họ có cùng hoàn cảnh, giống như là đôi tình nhân bất hạnh của giới thượng lưu kia. Tại sao vừa gặp gỡ đã cảm thấy gắn bó rồi thất vọng ngăn cách hai tâm hồn. Bỗng đâu bài hát đồng dao từ thuở bé mà bà vú già ru nàng chợt hiện ra trong đầu. Chàng Jumbo tỏ tình với nàng Alice! “Anh yêu em”. Alice vội đáp “Em không tin chàng đâu, Nếu còn thương em thiệt tình, phải giữ lời, Chàng đừng về nước Mỹ, bỏ lại em một mình trong vườn thú”. Victoria đứng ngay dậy phủi sạch mẩu vụn bánh mì trên vạt áo, nhanh bước rời khuôn viên Fitzjames Garden thẳng ra hướng khu phố Gower Street. Nàng lưỡng lự trước hai ngã đường: một là nàng (như thể là Juliet) đang yêu, https://thuviensach.vn phải giữ chân gã kia lại. Hai là lát nữa đây Edward bay qua Bát Đa, nàng chỉ còn mỗi cách là theo chàng qua bên ấy, tâm trạng nàng giờ đang giằng xé giữa hai rối rẽ. Nhưng nàng quen sống lạc quan, trần đầy sinh lực, chắc chắn rằng nàng sẽ chọn được cho mình một hướng rẽ thích hợp. Ra đi, mới thật buồn thấm thía, cái ý tưởng cứ réo rắt bên tai nàng, chắc Edward cũng buồn lắm chứ. “Dù sao”, - Victoria nói một mình “ta cũng phải bay qua thành Bát Đa”. https://thuviensach.vn CHƯƠNG 3 N àng Anna Scheele được tiếp đón tại khách sạn Savoy Hotel như một khách hàng thân thiết - mọi người đều gởi lời hỏi thăm đến ngài Morganthal. Tất cả ai cũng quan tâm đến nơi ăn chốn ở của nàng. Nàng Scheele tắm xong thay quần áo, gọi điện cho Kensington rồi đi ra phía cầu thang máy. Đến nơi nàng bước qua khung cửa xoay chiều gọi chiếc taxi. Xe dừng lại nàng bước vào chỉ hướng cho lái xe ra cửa hiệu Cartier ở phố Bond Street. Chiếc taxi rẽ qua phố Savoy thẳng tới khu giải trí Strand, một gã dáng thấp đậm đứng một mình đang nhìn vào tủ kính bày hàng, chợt gã liếc qua đồng hồ vẫy tay gọi chiếc taxi vừa trờ tới. Lúc nãy đã có một bà tay xách đầy hàng gọi mãi lái xe không nhìn thấy. Chiếc taxi chạy dọc theo khu phố Stranel theo sát sau đuôi xe của nàng. Đến ngã tư đèn đỏ dừng lại trước khi rẽ qua khu Trafalgr Square, gã ngồi trên chiếc xe chạy sau liếc nhìn ra cửa bên trái khẽ đưa tay ra vẫy vẫy. Bên kia đường một chiếc ô-tô tư nhân đậu gần cửa hiệu Admiralty Arch nổ máy cặp theo dòng xe nối đuôi theo sau chiếc taxi thứ hai. Dòng xe chạy băng băng trên xa lộ. Ngồi bên trong xe Anna Scheele nhìn theo phía trái là khu Pall Mali, còn chiếc taxi chở gã thấp đậm rẽ phải, vòng qua quãng trường Trafalgar Square. Lúc này một chiếc xe du lịch khác hiệu Stanelard đang bám sát theo sau xe Anna Scheele. Bên trong chiếc xe lạ có hai người, một gã trắng trẻo tay cầm lái mắt nhìn lờ đờ ngồi bên cạnh một nàng trẻ tuổi ăn mặc lịch sự. Chiếc xe hiệu Standard vẫn bám theo sau chiếc taxi chở nàng Scheele dọc theo khu Picadilly rẽ qua phố Bonde Streeet. Đến đây xe du lịch hiệu Stanelard dừng sát lề, nàng trẻ tuổi bước xuống. Nàng cất tiếng tự nhiên nghe rất rõ. “Cám ơn nhiều nhé”. https://thuviensach.vn Chiếc xe lăn bánh về phía trước. Nàng bước đi thong thả liếc nhìn vào mấy ô cửa. Đến khu chung cư không có xe qua lại. Nàng bước qua chiếc Standard và chiếc taxi, đến trước thương xá Cartier nàng bước vào bên trong. Anna Scheele xuống xe trả tiền xong nàng ghé qua gian hàng kim hoàn. Nàng để mắt nhìn ngắm mấy món nữ trang. Rồi nàng chọn được một chiếc nhẫn nạm hạt Saphia và kim cương. Nàng trả séc tại ngân hàng London. Nhìn thấy tên trên tấm séc, quản lý ngân hàng vội vã ngay. “Hẹn gặp lại ở London nhé, cô Scheele. Ngài Morganthal đang ở đây chứ?” “Không”. “Ở tiệm tôi, hiện tại Morgantha rất có hàng ngọc saphia năm cạnh đẹp lắm - Tôi biết là ngài thích món đó”. “Cô muốn xem qua không?” - Ông chủ cửa hàng nói tiếp. Nàng Scheele tỏ vẻ thích thú được nhìn thấy viên ngọc, tấm tắc khen ngợi, hứa sẽ báo lại cho ngài Morganthal. Nàng quay trở lại phố Bond Streel và trông thấy người phụ nữ trẻ tuổi kia đang ngắm nghía đôi bông tai kẹp móc còn lưỡng lự chưa biết tính sao. Chiếc Standard màu xám rẽ trái qua phố Grafton Street chạy về hướng khu Piccadilly giờ đã quay lại phố Bond Street. Người phụ nữ trẻ không để ý. Nàng Anna Scheele bước vào bên trong cửa hiệu Arcade. Nàng ghé lại gian hàng bán hoa tươi, đặt mua ba chục hoa hồng còn cuống, một tràng hoa violet tím, một chục hoa huệ trắng, một bình bông mimosa. Nàng cho địa chỉ giao hàng tại nhà. “Thưa bà, tất cả là mười hai pounds mười tám shillings”. Anna Scheele trả tiền trước. Vừa lúc đó người phụ nữ trẻ bước đến hỏi giá tiền loại hoa anh thảo mà không mua. Anna Scheele băng qua phố Bond Street thả dọc theo phố Burlington Street, nàng bước vào cửa hiệu Savile Row. Nơi đây là một hiệu may nổi tiếng chỉ https://thuviensach.vn may cho quý ông, nhưng vì lại chiều theo ý khách nên may cho cô một bộ complét nữ. Chủ hiệu là ông Bolford niềm nở đón tiếp nàng Scheele như vị khách quý. “Cũng may chúng đang có hàng xuất khẩu. Cô định chừng nào trở về New York, cô Scheele?” “Ngày hai mươi ba”. “Chúng tôi sẽ giao hàng kịp. Chắc là cô đi máy bay?” “Dạ phải”. “Bên Mỹ dạo này ra sao? Ở đây buồn lắm - phải nói là thật buồn” - Ông Bolford lắc đầu như thể một ông bác sĩ đang chẩn đoán bệnh. “Nếu không để tâm vào công việc, và không cô gắn thì có ai đến với mình vì không có được chút tiếng tăm. Cô có biết ai sẽ đứng ra cắt bộ đồ cho cô không, cô Scheele? Đó là ông thợ may Lantwick - bảy mươi hai tuổi rồi đấy, tôi chỉ giao cho ông đứng cắt may cho khách quý mà thôi”. Ông chủ hiệu Bolford giơ hai bàn tay béo tròn ra dấu mọi người đi chỗ khác. “Chất lượng” - Ông nói tiếp “Ở xứ sở này được tiếng khen là vậy đó. Chất lượng! Không có hàng rẻ, hàng lòe khách. Chúng tôi đã thử làm ra sản phẩm may hàng loạt mà không thành công. Ở bên xứ cô người mua thích sắm mấy món hàng đó. Còn ở đây, tôi nhắc lại chất lượng là trên hết. Chúng tôi làm việc chu đáo đưa ra một sản phẩm không ai so bì được, bao giờ cô muốn thử áo. Đúng tuần tới được chứ? Mười một giờ rưỡi nhé? Cám ơn rất nhiều”. Đi ngang qua mấy dãy hàng vải cũ kỹ tối om, nàng bước ra ngoài. Bên kia, chiếc taxi chở theo người đàn ông thấp đậm lúc nãy chạy cùng một chiều nhưng không rẽ qua phố Savoy. Chiếc xe vòng qua dãy phân cách dừng lại chở thêm một người đàn bà mập ú thấp lùn mà ban nãy thấy ở lối ra vào dành cho người phục vụ ở khu Sovoy. “Việc đó thế nào rồi, Lonisa? Có đi ngang qua phòng cô ta chưa?” “Có, nhưng chưa thấy gì cả”. https://thuviensach.vn Nàng Anna Scheele ăn cơm trưa ở nhà hàng. Nàng đặt bàn trước gần chỗ cửa sổ. Người tổ trưởng phục vụ bước đến niềm nở thăm hỏi sức khỏe ngài Otto Morganthal. Ăn xong, nàng nhận chìa khóa trở về phòng. Giường ngủ đã chuẩn bị xong, khăn tắm sạch sẽ treo sẵn bên trong, mọi thứ bày biện gọn gàng. Nàng bước đến chỗ để hai túi xách hành lý, một túi để mở, còn túi kia thì khóa. Liếc nhìn một lúc, nàng tìm chiếc chìa khóa mở nốt cái túi kia. Mọi thứ bên trong ngăn nắp, gọn gàng. Một máy ảnh Leica và hai cuộn phim xếp trong góc, phim còn nguyên. Lấy móng tay vạch ngang nàng bóc nó ra. Nàng khẽ nhếch mép cười. Sợi tóc vàng khó nhìn thấy đã đâu mất. Nàng nhẹ tay rắc một chút bột trên mặt da láng bóng, thổi cho bay hết. Chiếc cặp da vẫn sáng sủa, không thấy dấu tay. Nàng nhớ lại lúc sáng tay nàng bôi dầu xức tóc trên đầu rồi mới đỡ lấy chiếc cặp da. Tất nhiên phải có dấu tay của nàng. Nàng lại cười. “Hay đấy” - Nàng nói trong đầu “Cũng chưa ăn thua gì...” Nàng vội thu xếp túi du lịch nhỏ rồi bước xuống nhà dưới. Chiếc taxi chờ sẵn, nàng chỉ về hướng nhà số 17 phố Elmsleigh Bardens. Khu Elmsleigh Bardens vắng vẻ, gần giống khu như quảng trường Kensington Square. Nàng Anna trả tiền xe rồi bước vội trên lối cầu thang dẫn đến trước cửa nhà cũ kỹ. Nàng nhấn chuông. Một lát sau cửa mở, một bà lão đứng nhìn soi mói chợt thay đổi nét mặt vui cười niềm nở đón tiếp. “Nàng Elise đang trông cô đến! Cô ấy đợi ở nhà sau. Nghe nói cô đến thăm, cô ấy mừng lắm”. Nàng Anna nhanh bước đi theo dọc lối hành lang đến mở cửa phòng ở cuối dãy. Trước mắt nàng là một gian phòng nhỏ cũ kỹ bày nhiều chiếc ghế bành bọc da đã sờn. Vừa nhác thấy nàng, người đàn bà ngồi trên chiếc ghế vội vùng ngay dậy. “Anna, cưng đó hả?” https://thuviensach.vn “Elsie”. Hai người bước đến ôm choàng lấy nhau và hôn nhau thắm thiết. “Mọi việc đã xong xuôi” - Elisia vừa nói - “Tối nay chị sẽ bắt đầu cuộc giải phẫu. Chị hy vọng là...”. “Ráng đi” - Anna nói - “Mọi việc sẽ êm xuôi mà”. -II Người đàn ông vóc dáng thấp đậm khoác áo mưa đang bước vào buồng điện thoại công cộng bên xa lộ High Street Kensington Station, gã quay số. “Công ty Valhaha Gramophone phải không?” “Dạ phải”. “Sanders đây”. “Có phải Sanders of the River? Nhưng dòng sông nào thế kìa?” “Dòng sông Tigris. Báo cáo S.A. từ New York qua đây sáng nay. Đến cửa hiệu Cartier. Mua nhẫn saphia và kim cương trị giá một trăm hai mươi pounds. Đến gian hàng hoa tươi Jane Kent - đặt hàng hết mười hai pounds mười tám shillings gởi đến cho dưỡng đường Portland Place. Đến cửa hiệu Bolford và Avory đặt may quần áo. Không thấy- dấu hiệu khả nghi hợp tác tại hai nơi này, sẽ cho theo dõi sau. Đã cho lục soát nơi ở của S.A. ở Savoy. Không tìm thấy dấu vết khả nghi. Chiếc cặp da bỏ bên trong chiếc va-li đựng hồ sơ liên quan đến Merger với Wolfensteins. Hoàn toàn không có dấu hiệu khả nghi. Một máy ảnh hai cuộn phim chưa tháo. Có khả năng phim sao chụp tài liệu hồ sơ, đã cho thế vào cuộn phim khác, cùng loại phim chưa tháo. A.S. mang theo túi du lịch đến nhà người chị ở số 17 Elmsleigh Bardens. Người chị lúc chiều tôi được đưa đi chờ giải phẫu. Đã kiểm tra sổ nhận bệnh và sổ bác sĩ phẫu thuật. S.A. đến bệnh viện rất tự nhiên. Không thấy có dấu hiệu đang bị theo dõi. S.A. sẽ nghỉ lại đêm tại dưỡng đường. Phòng ở Savoy vẫn còn thuê mướn. Đã đăng ký chuyến bay trở lại New York ngày hai mươi ba”. https://thuviensach.vn Người đàn ông tự xưng là Sander of the River thôi không nói nữa, gác ống nghe và bước ra khỏi buồng điện thoại. https://thuviensach.vn CHƯƠNG 4 V ictoria đang từ từ thả bộ nhắm về hướng đại lộ Tottenham Court road. Thiệt tình mà nói nàng đang phải lòng môt anh chàng mà hiện nay hắn đã đi đến một nơi cách xa hơn ba ngàn dặm. Thành Bát Đa - ở Bát Đa có gì lạ nhỉ? Mỗi khi nghĩ đến Edward, nàng thường nhớ đến những gì mà anh ấy đã nói. “Văn hóa...” Liệu nàng có bắt kịp nhu cầu văn hóa không nhỉ? Hay xin gia nhập vào tổ chức UNESCO? Cơ quan UNESCO thường đề cử các thành viên đi khắp mọi nơi, có khi đến những nơi thật thú vị. Ngẫm nghĩ nàng Victoria mới nhận ra biết bao nhiêu phụ nữ trẻ cấp bằng đại học đã dấn thân vào sự nghiệp văn hóa. Nàng Victoria tính toán việc nào ra việc nấy, trước tiên là thăm dò một chỗ làm ở công ty du lịch. Chuyến bay qua Bát Đa hóa ra chẳng có gì khó. Có thể đến nơi bằng đủ mọi phương tiện máy bay hoặc tàu biển để đến vùng Basrah, đến Marseilles bằng tàu hỏa, đi tàu biển qua Beirut hoặc đi xe ô-tô băng qua sa mạc. Ta có thể đi băng qua Ai Cập. Nếu du lịch theo sở thích thì theo đường tàu hỏa đi suốt. Nhưng để xin được visa thì hơi khó, chờ đến ngày nhận được thì đã quá hạn. Hơn nữa, nếu đến Bát Đa mà trong túi còn khoảng sáu mươi đến một trăm bảng Anh thì mới yên tâm được. Hiện nay trong túi nàng chỉ còn ba đồng bảng Anh cộng thêm với mười hai shillings, và năm đồng gởi trong trương mục tiết kiệm. Như vậy thì không thể có chuyện thoải mái được. Nàng đã cố đi dò hỏi xin vào làm một chân tiếp viên hàng không, nhưng việc làm béo bở này coi bộ chen chân khó lọt. Victoria liền đến tìm việc tại văn phòng hãng St. Guildrie Agency, nàng thấy cô Spencer đang tiếp đón những người đến xin việc. “Xin chào Jones, lại không còn một chỗ trống nhưng cũng may là còn một chỗ này”. https://thuviensach.vn “Phi lý thật” - Victoria bực mình nói, “Tôi không biết là phải nói như thế nào một khi tôi cũng đã hết sức cố gắng”. Nét mặt nàng Spencer chợt ửng hồng trên làn da tái nhợt. “Không đâu” - Nàng chợt nói - “Tôi nghĩ không phải vậy đâu - Theo tôi nghĩ ông chủ không phải là một người như vây - dù ông có vẻ hơi cục mịch - tôi mong là...” “Dạ không sao” - Victoria đáp. Nàng cố gượng một nụ cười kiêu hãnh. “Tôi có thể lo liệu được”. “Dĩ nhiên, nhưng có lẽ cô không vui phải không?” “Phải” - Victoria đáp. “Nhưng dù sao...” - Nàng lại cười, tỏ ra mình gan dạ. Nàng Spencer dò lại trong sổ sách. “Hãng tư vấn phụ nữ độc thân cần một thư ký” - Nàng Spencer vừa nói - “Tất nhiên là đồng lương hơi kém”. “May ra còn có một cơ hội, nhưng có việc nào làm ở Bát Đa không?” “Ở Bát Đa sao?” - Nàng Spencer ra vẻ ngạc nhiên thích thú hỏi lại. Lẽ ra Victoria nên hỏi một nơi như ở Kamskatka hay ở vùng Nam cực. “Tôi thích được làm việc ở Bát Đa”. - Nàng thú thật. “Tôi không dám nghĩ là xin được một chân thư ký để qua làm bên đó? Dù thế nào nếu xin làm y tá hoặc nấu ăn, chăm sóc người bệnh tâm thần, bất cứ việc nào cũng được”. Nàng Spencer lắc đầu. “Tôi e rằng không tìm ra được một chỗ như vậy đâu. Mới hôm qua một bà dắt theo hai con gái tìm người làm qua Úc”. Nàng Victoria giơ tay xua đi, nàng bật đứng dậy. Spencer cố nói với theo “Tôi tin rằng nếu cố qua bên đó trước, chắc hẳn cô sẽ tìm được nhiều việc với lương khá cao”. https://thuviensach.vn “Phải” - Victoria rời khỏi văn phòng hãng St. Guildrie, nàng thầm nghĩ - “Ta phải qua đó trước”. Nàng Victoria cảm thấy chán ngán, thói đời là vậy. Một khi đã nhắm tới sở thích đã định trước, mọi suy nghĩ tính toán đều hướng về một mục tiêu. Trước mắt nàng, bất cứ giá nào cũng phải bay qua được thành Bát Đa. Liếc qua mấy dòng chữ đăng trên báo buổi chiều nàng vừa mua, đăng tin Tiến sĩ Pauncifoot Jones, nhà khảo cổ danh tiếng đang tiến hành khai quật thành cổ Murik, cách thành Bát Đa một trăm hai mươi dặm. Một mục quảng cáo hãng tàu chạy tới Basrah (từ đây theo tàu hỏa đến Bát Đa, Mosul v.v...) Nhìn vào tờ báo lót ngăn tủ đăng tin mấy dòng hoạt động sinh viên ở Bát Đa khiến nàng chú ý. Hàng tít Tên trộm thành Bát Đa đang trình chiếu ở rạp xinê và nhìn vào ô tủ kính bày sách cao cấp, có tác phẩm nổi tiểu sử Haroun al Rashid, giáo chủ thành Bát Đa. Nàng nhìn quanh đâu cũng nghe hai tiếng Bát Đa. Mãi cho đến lúc trưa hôm đó, khoảng 1 giờ 45 phút nàng hoàn toàn không còn liên tưởng gì đến Bát Đa và nhất định nàng sẽ không nghĩ tới. Dù sao đi nữa nàng vẫn cảm thấy chưa được hài lòng, nàng chưa có ý định bỏ ngang. Nàng có tư tưởng phóng khoáng, nhìn đời một cách lạc quan, đứng trước một việc khó khăn nàng sẽ nghĩ ra ngay cách đối phó. Nàng dành cả buổi chiều để phác thảo phương hướng dự định sắp tới. Nàng đã nghĩ ra mấy việc cụ thể. - Cho đăng quảng cáo? - Đến Sở Ngoại vụ? - Đến Sứ quán Irag? - Công việc ở hãng Date ra sao? - Và hãng Ditto Shipping? - Đến Hội người Anh? https://thuviensach.vn - Đến Sở Thông tin Selfridge Information? - Hay là đến văn phòng tư vấn khách hàng? Nàng không chọn ra được một giải pháp nào cụ thể. Cuối cùng nàng viết thêm đoạn cuối: “Dù gì đi nữa, nhất định bằng mọi cách phải làm thế nào kiếm ra đủ một trăm đồng bảng Anh”. -II Mải lo tập trung suy nghĩ suốt cả đêm, và trong chiều sâu tiềm thức nàng nhận ra là mình sẽ không còn chịu sự ràng buộc của thời gian nữa. Mười giờ kém năm, nàng trở mình thức dậy, vùng ngay xuống đất mặc đồ vào. Đang vội vã chải cho xong mái tóc rối bù đen nhánh, chợt nghe tiếng chuông điện thoại reo. Nàng với tay nhấc lấý ống nghe. Giọng nói vồn vả của nàng Spencer ở bên kia đầu dây. “May quá gặp được cậu. Thật lấ một sự trừng hợp ngẫu nhiên”. “Gì thế?” - Victoria gào trong máy. “Như mình đã báo trước, một sự trùng hợp đến phải ngạc nhiên. Có một bà Hamilton Clipp - cứ ba hôm qua Bát Đa một lần - bà bị gãy tay - đang cần người chăm sóc theo chuyếrr đi - mình gọi đến cậu ngay. Dĩ nhiên là mình chưa rõ bà đã nhờ được nơi nào chưa?” “Tôi sẽ qua bên đó ngay” - Victoria nói - “Bà ấy đang ở đâu?” “Tại khách sạn Savoy”. “Tên cúng cơm bà ấy là gì nhỉ? Tripp phải không?” “Clipp, cậu ơi. Nghĩa là cái kẹp giấy đó mà, tên của bà thì khác hơn viết hai chữ P - mình chỉ biết bà ấy là dân Mỹ”. -Spencer cố giải thích. https://thuviensach.vn “Bà Clipp ở khách sạn Savoy”. “Ông và Bà Hamilton Clipp. Chính là ông chồng bà vừa gọi máy”. “Cậu thật là tốt bụng”. - Victoria vừa nói, giọng đầy cảm kích. “Chào nhé, cám ơn cậu”. Nàng vội vã chải lại bộ đồ cho có vẻ tươm tất, sửa lại mái tóc bới bù xù để phù hợp với vai trò là chăm sóc cho chuyên gia du lịch. Rồi nàng lấy thư giới thiệu của ông Greenholtz ra xem, khẽ lắc đầu. “Ta phải làm sao cho hơn thế nữa kia”. Chiếc xe buýt số 19 dừng lại, Victoria bước xuống tại ga Green Park nàng đi về phía khách sạn Ritz Hotel. Bước vào trong phòng viết thư, Victoria viết lại mấy lời khen tặng cao quý của bà Cunthia bradbury cho hay vừa rời nước Anh đi qua vùng Đông Phi... “bệnh tình khả quan”. Victoria viết “có khả năng xoay sở mọi cách”.Rời khách sạn Ritz nàng băng qua bên kia đường dạo một vòng ra phố Albemarle Street đến ngay nơi khách sạn Balderton Hotel là nơi các vị giáo sĩ cấp cao và mấy bà quả phụ quý tộc thường lui tới. Không theo lối tiết cầu kỳ mà viết gọn gàng một chữ e nhỏ Hy lạp nàng tự tay viết thư giới thiệu của Mục sư khu đạo Llangow. Xong xuôi đâu đấy, Victoria đón xe buýt mang số 9 chạy qua khách sạn Savoy. Đến trước quầy tiếp tân, nàng xin được gặp bà Hamilton Clipp, tự giới thiệu tên tuổi là nhân viên văn phòng St. Guildric. Vừa định nhấc máy, nhân viên tiếp tân khựng lại nhìn qua phía bên kia mới nói: “Kia rồi ngài Hamilton Clipp”. Nhìn ông Hamilton nàng không khỏi ngạc nhiên. Với dáng người gầy đét lại cao quá khổ, tóc hoa râm theo lối Mỹ vẻ mặt trông tử tế lại ăn nói chậm rãi. Nàng Victoria tự giới thiệu tên tuổi và tên cơ quan đang phục vụ. https://thuviensach.vn “Ô kìa, nàng Jones, cô cứ đến gặp ngay Bà Clipp. Bà đang ở trong phòng. Tôi tưởng là bà ấy đang phỏng vấn mấy cô đến xin việc, có thể là xong hết rồi”. Một cảm giác hốt hoảng đến lạnh cả người Victoria. “Chẳng lẽ cờ đến tay, mình lại để lỡ mất cơ hội?” Nàng bước theo mọi người đến thang máy tới lầu ba. Đang đi dọc theo lối hành lang trải thảm dày cộm, một cô nàng vừa bước ra khỏi phòng ở dãy cuối tiến về phía nhóm người trước mặt. Nàng Victoria hoa cả một mắt tưởng đâu chính mình vừa đang tiến về phía ngược chiều. Có thể là cô nàng kia đang mặc trên mình bộ đồ may ở cửa hiệu y hệt như bộ đồ nàng thích may cho mình. “Bộ đồ ấy ta mặc vào là vừa y. Cô nàng cùng một khổ người. Giá mà ta có thể xé toang bộ đồ người ấy đang mặc”. Ý tưởng của nàng chẳng khác nào là nhứng người sống ở thời nguyên thủy. Người phụ nữ trẻ vừa đi ngang qua. Chiếc mũ nhung đội lệch trên mái tóc vàng hoe, che khuất hết một bên mặt. Ông Hamilton Clipp ngoái lại nhìn vẻ kinh ngạc. “Thế đấy” - Ông nói một mình “Ai có thể nhìn ra được là nàng Anna Scheele chứ”. Rồi ông tự phân bua. “Xin lỗi, Jones. Tôi ngạc nhiên khi vừa nhận ra một cô nàng tôi gặp ở New York hồi tuần trước, cô ta là nhân viên thư ký làm cho một ông chủ ngân hàng quốc tế”. Ông vừa nói rồi đứng lại ngoài hành lang nhìn vào cửa phòng. Chìa khóa còn gắp trong ổ khóa, chỉ cần nhẹ tay, ông Hamilton Clipp mở cửa đứng qua một bên nhường cho nàng Victoria bước vào trước. Đang ngồi tựa lưng vào thành ghế cao, nhác thấy có người, bà Hamilton vụt đứng ngay dậy. Người bà nhỏ thó đôi mắt tinh anh, bà đang băng bột. Ông giới thiệu nàng Victoria. https://thuviensach.vn “Chao ôi, thật là rủi ro”. - Bà Clipp vừa than vản nói không ra lời. “Như thế này đây, tôi đã soạn sẵn chuyến đi ghé London chơi ít bữa, đã đăng ký chuyến bay đâu vào đó. Tôi định ghé thăm đứa con gái có chồng hiện đang ở bên Irag. Đã hai năm mẹ con chưa gặp mặt. Thế rồi gặp tai nạn té gãy tay - chuyện xảy ra tại Tu viên Vestminter Abbey - té ngã trên bậc thềm đá - này cô nhìn thử. Rồi người ta chở tôi vào bênh viện ngay lúc đó băng bó, kể ra không đến nỗi nào - cô nghĩ xem, tôi đành chịu không xoay xở được; cuộc đi du lịch không thể bỏ ngang, tôi đang phân vân. Ở nhà có George lo công việc hẳn không thể bỏ đi thêm ba tuần. Hắn khuyên nên cho y tá đi theo - nhưng đến lúc qua đó tôi thấy chẳng cần y tá bên cạnh, Sadie biết làm đủ mọi việc - vậy là tôi phải bỏ tiền mua vé tàu cho cô ấy về, thế rồi tôi chợt nhớ phải nhờ đến văn phòng tư vấn tìm giúp một người muốn đi cùng tự lo mọi chi phí”. “Nhưng mà tôi không phải là y tá”. - Victoria thực tình muốn giãi bày mình chẳng biết nghề. - “Dù sao tôi cũng có chút kinh nghiệm về khoa điều dưỡng”, - Nàng đưa ra giấy chứng nhận “Tôi có thời gian chăm sóc cho phu nhân Cynthia Bradbury được một năm. Nếu bà cần một người biết giao dịch thư từ hay làm thư ký, tôi cũng từng làm thư ký cho ông chú được vài tháng”. - Victoria rụt rè khiêm tốn, “Chú tôi là mục sư xóm đạo Llangow”. “Chú cô là mục sư à! Chao ôi, vậy thì hay lắm”. Cả hai ông bà Hamilton có vẻ xúc động, nàng Victoria nghĩ trong đầu. Vậy là hai ông bà phải lo cho nỗi khó khăn của nàng. Bà Hamilton Clipp cầm hai tấm giấy chứng nhận đưa cho ông. “Ôi, tuyệt quá!” - Bà trịnh trọng nói “Của trời cho, đúng là cầu xin gì được nấy”. Nàng Victoria nghĩ thầm, hai ông bà nói quả không sai. “Qua bên đó cô định làm gì? Hay là gặp gỡ bà con người thân?” - Ông Hamilton Clipp hỏi. https://thuviensach.vn Mải lo về giấy chứng nhận, Victoria quên là phải trình bày lý do đi du lịch thành Bát Đa. Quá bất ngờ, nàng phải tìm cách chống chế. Nàng chợt nhớ lại mấy dòng chữ trên tờ báo hôm qua. “Tôi qua đó có nhà ông chú, đó là Tiến sĩ Pauncefoot Jones” - Nàng phân bua. “Thật sao? Có phải ông ấy là nhà khảo cổ?” “Dạ phải”. - Nàng thầm nghĩ không hiểu tại sao mình có lắm ông chú tiếng tăm đến vậy. “Tôi thích công việc ông đang làm, thật ra tôi không rành về mấy việc đó nên đoàn thám hiểm không nhận trả chi phí cho chuyến đi của tôi. Họ không khá giả cho lắm. Nếu tôi tự lo được tôi có thể gia nhập vào đoàn càng có lợi cho tôi hơn”! “Đó là một công việc vô cùng thích thú” - Ông Hamilton Clipp nói - “Với lại miền đất Meso là một nơi lý tưởng cho ngành khảo cổ”. “Tôi e là” - Victoria quay về phía ông Clipp - “Ngài mục sư đang ở bên xứ Scotland. Tuy nhiên tôi sẽ cho số điện thoại riêng của người thư ký giúp việc cho ngài. Bà ấy hiện đang ở London. Pimlico 87693, đây là số máy phụ thuộc khách sạn Fulham Palace. Bà có mặt thường trực tại chỗ từ (Victoria liếc nhiền đồng hồ trên kệ bếp sưởi) 11g.30 trở đi, nếu cần ông cứ gọi để biết rõ hơn về tôi”. “Vậy sao, tôi sẽ gọi”. - Bà Clipp vừa mở lời, ông chồng gạt phăng. “Bà nhớ cho, thời gian có hạn, ngày mốt sẽ có chuyến bay. Này, cô Jones cô đã nhận hộ chiếu chưa?” “Dạ có”. - Victoria nhớ lại cũng may nhờ một chuyến du lịch ngắn ngày qua Pháp cho đến nay hộ chiếu của nàng vẫn còn trong hạn. “Tôi luôn mang theo trong người” - Nàng nhắc lại. “Cô biết không? Như vậy mới đúng là cung cách của một doanh nhân” - Bà Clipp nói ra vẻ đắc ý, nếu có ai được phỏng vấn rồi bà ấy cũng bỏ thôi. Vậy là Victoria được tiến cử, ông Clipp vừa nói tay vừa cầm lấy tấm hộ chiếu. https://thuviensach.vn “Tôi đi gặp ông Burgeon ở hãng American Express để nhờ ông ấy lo hết. Trưa cô nhớ gọi lại để còn phải ký thêm một số giấy tờ nữa nhé”. Nàng Victoria nghe theo ngay. Cánh cửa phòng vừa khép lại, nàng còn nghe được tiếng ông Hamilton Clipp đang nói chuyện với bà vợ. “Con bé thiệt thà quá. Ta còn gặp may đấy”. Nét mặt nàng Victoria chợt ửng đỏ. Nàng nhanh chân quay về lại căn phòng ngồi dán mắt vào máy điện thoại chuẩn bị tư thế giả giọng dân Ăng-lê nếu chẳng may Bà Clipp muốn dò hỏi về khả năng làm việc của cô. Nhưng rõ ràng bà Clipp quá tin tưởng. Vậy là cuộc dàn xếp giữa hai bên đã xong, nàng đi theo như một người bạn đồng hành chỉ vài bữa. Trong khi chờ đợi, làm xong thủ tục ký thêm một số giấy tờ, đóng dấu thị thực hộ chiếu, Victoria đến ở lại khách sạn Savoy giúp bà Clipp lo chuẩn bị khởi hành đi lúc 7 giờ sáng, có mặt ở hãng Airway House ra phi trường Heathrow. https://thuviensach.vn CHƯƠNG 5 V hiếc thuyền vừa ra khỏi vùng đầm lầy từ hai bữa trước, lửng lơ xuôi theo con nước trên dòng sông Shalttel Arab. Dòng sông êm đềm phẳng lặng, lão chèo thuyền xuôi mái mặc cho con thuyền trôi. Mắt lão chỉ khép hờ, mồm ngâm nga một khúc hát Ả Rập nghe não nề. ASRI BI LEL YA YAMALI HADHI ALEK YA IBN AU Cũng như nhiều dạo trước kia, lão Abdul Suleiman của vùng đầm lầy Marsh Arabs xuôi thuyền về bến cảng Basrah. Hôm nay chở theo một khách đường xa, khuôn mặt không xa lạ gì lúc nào cũng mang sẵn những nét pha trộn màu sắc Đông và Tây nổi bật trong cách ăn mặc. Bên ngoài chiếc áo vải sọc, gã khoác thêm tấm áo choàng vải kaki cũ mèm, lem luốc. Chiếc khăn đan màu đỏ nhét vào bên trong chiếc áo khoác rách bươm. Đầu đội chiếc mũ biểu tượng trang phục người Ả Rập. Mắt gã lờ đờ nhìn theo bờ kênh. Gã cũng ngâm nga theo nhịp điệu bài hát. Trông gã cũng bình thường như bao nhiêu người dân ở vùng Mesopotamia. Nhìn gã không có dáng dấp một dân Ăng-lê mang theo trong người nhiều điều bí ẩn ngay cả đến những kẻ có thế lực đang ra sức ngăn chặn và tiêu diệt. Tâm trí gã đang nhớ về những biến cố mấy tuần vừa qua. Cuộc phục kích trong hẻm núi. Băng tuyết trên đèo trôi xuống. Đoàn lữ hành trên lưng lạc đà, bốn ngày lặn lội vượt sa mạc khô cằn cùng với hai người khiêng chiếc máy “chiếu bóng”. Những ngày sống trong lều bạt tối om và cuộc hành trình cùng với bộ lạc Aneizeh, những người bạn vong niên. Trải qua nhiều gian khổ, hiểm nguy rình rập - bao nhiêu lần thoát khỏi vòng vây lực lượng truy bắt. Henry Carmichael, điệp viên người Anh. Tuổi độ ba mươi. Tóc nâu, mắt đen, chiều cao trên 1 mét rưỡi. Nói được tiếng Ả Rập, tiếng Kurd, Iran, Armenia, https://thuviensach.vn Hindu, tiếng Thổ Nhĩ Kỳ và nhiều thổ ngữ dân miền núi. Được dân bộ lạc che chở. Là một đối tượng đáng gờm. Carmichael sinh tại thành phố Kashgar (TQ), cha làm công chức. Thuở nhỏ có tật nói chớt nhưng nói được nhiều thứ tiếng và thổ ngữ - vì những người giúp việc nhà thuộc nhiều dân tộc khác nhau. Lớn lên Carmichael đi khắp nơi đến các xứ xa xôi vùng Trung Đông và nơi đâu gã cũng có bạn bè. Ở giữa thành phố gã không tìm ra điểm liên lạc. Lúc này khi đang ở thành phố cảng Basrah gã nhận định ngay mình đương đầu với một điệp vụ gay go. Sớm muộn gì, gã cũng phải xâm nhập trở lại vùng dân cư của thành thị văn minh. Dù mục tiêu cuối cùng là thành Bát Đa, nhưng gã cần phải cảnh giác cao không nên xâm nhập ngay. Đến Iraq đã có đủ cơ sở vật chất sắp xếp lo liệu từ mấy tháng trước. Mọi việc đang chờ gã quyết định đâu là nơi dùng làm bãi đáp. Gã chưa tiện báo cáo cấp trên dù hệ thống liên lạc gián tiếp rất an toàn. Theo kế hoạch, một chiếc máy bay tập kết tại điểm hẹn - nhưng giờ chót lại không đến, gã đã tiên liệu trước kế hoạch sẽ hỏng. Bọn địch biết trước, vậy là thông tin đã bị rò rỉ. Có điều khó hiểu là tại sao âm mưu bị bại lộ. Gã đánh hơi được nguy cơ đe dọa còn hơn thế nữa. Ngay cả khi lọt vào được thành phố cảng Basrah, nơi được xem là an toàn nhất, vậy mà gã có linh tính sắp phải đối mặt với nguy cơ gấp nhiều lần rủi ro trong suốt cuộc hành trình. Đến giờ phút cận kề này lỡ có thất bại thì rất khó ăn nói. Tên chèo thuyền khua tay nhịp nhàng, lão già Ả Rập miệng lẩm bẩm chẳng thèm ngoái đầu lại. “Thời cơ đã đến, con ạ. cầu xin thánh Allah ban ơn”. “Cha đừng ở lâu một chỗ trong thành. Cha phải nhớ quay lại vùng đầm. Con không làm hại cha đâu”. “Thì đấy, như lời Allah đã phán. Mọi sự đều nhờ ơn trên”. “Cầu xin Allah phù hộ” - Người con nói. https://thuviensach.vn Chợt gã nghĩ trong đầu ước gì ta làm người phương Đông, chứ không phải làm người mang dòng máu phương Tây. Lúc đó ta không còn âu lo chuyến đi thành công hay thất bại, không tính toán cân nhắc mọi chuyện rủi may. Ta sẽ phó thác số phận cho Trời cao, cho Thánh thần, cầu xin Allah lần này ta thành công! Dù sao đi nữa gã vẫn nhận ra cái vẻ yên tĩnh và số phận của đất nước đang vây chặt quanh gã. Rồi trong thoáng chốc, gã rời con thuyền để len lỏi qua từng nẻo đường đô thị, căng mắt quan sát. Gã phải cảm nhận bằng khối óc, và cặp mắt một người Ả Rập mới đạt mục tiêu được. Chiếc thuyền quay mũi theo con nước xuôi về dòng song. Tất cả phương tiện đi lại trên sông neo lại bến chờ và những con thuyền đến trước sau nối đuôi theo. Một dòng sông, thơ mộng không thua kém gì bên thành Veniseo Ý, mũi thuyền nhô cao, nước sơn bạc màu. Dọc theo bến sông có đến hàng trăm con thuyền neo đậu san sát. Lão chèo thuyền cất tiếng hỏi “Đã đến giờ rồi. Mọi việc đã sẵn sàng cả chứ?” “Dạ, mọi việc đã xong rồi. Giờ con phải ra đi”. “Cầu xin ơn trên phù hộ cho con ra đi bình yên”. Carmichael vén chiếc sà rông vải sọc qua khỏi đầu gối bước xuống đất rồi men theo mấy bậc tam cấp lát đá dẫn tới cầu tàu. Cũng vẫn cảnh sông nước như ngày nào. Những đứa bé bán hàng rong ngồi phệt xuống đất bày những mâm trái cây nào là bánh mứt, dây giày, gương soi mặt, dây thun. Những người cầu nguyện âm thầm trên đường phố lâu lâu lại khạc nhổ, tay lần theo tràng hạt. Bên kia đường là cửa hiệu và nhà băng, những nhà thông thái trẻ trong bộ âu phục pha sắc tím chen chân nhau mà đi. Trên đường phố thấy cả người Âu, người Ăng-lê và đủ thứ dân tứ xứ. Không nơi nào như ở đây, mọi cặp mắt tò mò luôn nhìn theo một tên trong nhóm năm mười người Ả Rập từ dưới thuyền vừa đặt chân trên cầu tàu. https://thuviensach.vn Carmichael lặng lẽ dạo trên đường phố, dõi mắt theo mọi sinh hoạt và thích thú như một đứa trẻ. Đôi lúc gã cũng khạc nhổ thô bạo và gã phải hỉ mũi vào tay đến hai lần. Và rồi người khách lạ đi vào thành phố. Gã lướt qua cầu cuối bờ kênh, vòng một vòng rồi đi vào lối chợ. Chợ nhằm buổi đông người, náo nhiệt. Những dân bộ lạc chen chúc nhau mà đi - kéo theo đàn lừa chất đầy hàng trên lưng, người chủ hàng rao giọng khàn khàn “Balek - Balek” Trẻ con la hét cãi nhau chạy theo khách người Âu xin tiền. Trong chợ bày bán đầy đủ các sản phẩm Âu, Á, việc bán buôn cũng khá cạnh tranh. Nào soong nồi, ly tách ấm trà, đồ đồng, đồ bạc, đồng hồ rẻ tiền, cốc bình tráng men, đồ thêu, thảm lót của xứ Iran. Từ lớp đồng thau của xứ Kuwait đến quần áo cũ, áo len trẻ em. Sản phẩm mền đắp trải giường nội địa, đèn trang trí, bình gốm sứ... Đối với gã mọi thứ đều bình thường. Những ngày lưu lạc trong vùng hoang vu, nay nhìn thấy sinh hoạt chen chúc, hỗn độn lạ lẫm làm sao, nhưng mà gã không hề nhìn thấy một dấu hiệu trái ngược, không ai để ý sự hiện diện của gã ngay lúc này. Và rồi bản năng của một một kẻ từng bị săn đuổi nhiều năm trỗi dậy, gã cảm thấy bồn chồn hơn bao giờ hết - một cảm giác chực chờ nguy cơ sẽ ập tới. Thì ra gã chẳng thấy một điều gì sai quấy. Chẳng có ai theo dõi cả, cũng không có ai dòm ngó bám theo sau lưng gã. Nhưng gã vẫn lo sợ một mối đe dọa khó tả sẽ xảy ra. Gã đi tới khúc ngoặt tối om, rẽ qua phải rồi qua trái. Đến những quầy hàng nhỏ hẹp, gã đi về phía nhà trụ đang mở cửa, bước qua rồi dừng lại trước sân. Chung quanh cũng đầy quán xá. Carmichael bước tới gian hàng treo bán ferwahs - tấm áo da cừu ở miền Bắc. Gã đứng chăm chú nhìn ngắm lưỡng lự. Người bán hàng mang cà phê ra mời khách, một người cao ráo để râu hàm, bề ngoài nhìn lịch sự, đầu đội chiếc mũ fez, người khách đó là khách hành hương đi Mecca. https://thuviensach.vn Carmichael đứng đó sờ tay xem tấm áo ferwah. “Besh hahda?” - Gã khách lạ hỏi. “Bảy đồng dinar”. “Đắt quá”. Người khách hành hương hỏi “Có thể giao tấm thảm đến nhà trọ được chứ?” “Được thôi” - Người bán hàng đáp. “Sáng mai ông phải đi xa à?” “Sáng mai tôi phải đi Kerbela”. “Kerbela đó là, thành phố quê hương tôi”, - Carmichael chợt lên tiếng. “Đã mười lăm năm rồi tôi chưa trở lại, kể từ lúc tôi nhìn thấy lăng mộ vua Hussein”. “Nơi đó là một thành địa”. - Người khách hành hương nói. Người bán hàng đứng nói qua vai Carmichael. “Tôi có hàng giá rẻ để phía sau kia”. “Tôi chỉ cần hàng ferwah chính hiệu miền Bắc”. “Tôi còn một chiếc ở bên gian hàng kia” - Người bán hàng chỉ tay về phía cửa sổ nằm ở cuối dãy tường. Cuộc trao đổi diễn ra thường ngày là một nghi thức ở chợ - theo đúng trình tự - mấu chốt của mọi giao dịch - Thánh địa Kerbela - áo da ferwah màu trắng. Carmichael đi theo lối đi dẫn tới gian hàng ngăn cách bên trong cùng, nếu gã không ngước mắt nhìn nét mặt người bán hàng - thì làm sao gã nhận ra ngay nét mặt không giống người gã định gặp. Dẫu vậy gã còn nhớ đã gặp hắn đâu một lần rồi. Nhìn bề ngoài thì giống nhưng gương mặt thì không. Gã dừng lại, giọng nói có vẻ kinh ngạc. “Như vậy, Salah Hassan đâu rồi?” https://thuviensach.vn “Anh tôi đấy à, ông ấy chết cách nay ba ngày. Tôi biết rất rõ mọi việc của anh tôi”. Quả thật Salah Hassan là anh của gã. Thảo nào nhìn giống nhau quá. Và có thể là gã này được tuyển làm nhân viên của cửa hàng. Câu trả lời đúng với thực tế và ngay lúc này Carmichael đang có mặt ở một nơi tối tăm. Nơi đây có đủ mặt hàng chất đầy trên quầy, bình đựng cà phê, bộ đồ đạc của xứ Iran, hàng thêu, áo khoác sát nách, bộ khay gồm sứ Damas, bộ đồ pha cà phê. Một tấm áo da ferwah xếp cẩn thận bày trên bàn cà phê. Carmichael bước tới nhặt lấy. Bên dưới là mấy bộ quần áo châu Âu, một bộ đồ vét màu mè đã cũ mèm. Một ví đựng tiền, một thư ủy nhiệm để sẵn trong túi áo vét. Chợt một người Ả Rập lạ mặt bước vào cửa hàng. Ngài Walter Williams thuộc Công ty anh em nhà Cross. Một số nhà giao dịch trước với gã. Dĩ nhiên là có một ngài Walter Williams thật một nhà doanh nghiệp làm ăn rất uy tín. Nếu phương án hành động cần đến vũ khí là súng lục, thì nhiệm vụ của Carmichael coi như thất bại. Nếu sử dụng dao thì lợi thế hơn - nhất là không gây tiếng động. Trên quầy hàng phía trước mặt Carmichael, bày một bình đựng cà phê bằng đồng vừa đánh bóng theo yêu cầu một khách du lịch Mỹ thích sưu tầm đồ cổ. Lưỡi dao thần chiếu trên mặt chiếc bình tròn vừa được đánh bóng - và khuôn mặt nhìn thấy méo mó rõ từng nét. Vừa nhác thấy một bóng người phớt qua bức màn che phía sau lưng chỗ Camichael, lập tức hắn rút lưỡi dao cong vút ra khỏi áo. Ngay tức khắc Carmichael xoay người lại, ra đòn gạt cho tên kia ngã xuống đất. Con dao văng ra xa bên kia. Carmichaell nhanh chân tháo lui nhảy qua người tên kia đang nằm dưới sân, vụt nhanh qua gian phòng, trước vẻ mặt hoảng hốt nham hiểm của người bán hàng, và vẻ kinh ngạc giả vờ của người khách hành hương béo phệ. Ra được bên ngoài Carmichael đi ngang qua dãy nhà trọ quay trở lại khu chợ náo nhiệt, rẽ ngoặt khuất sau một góc phố rồi qua một khúc cua nữa. Gã thong thả rảo bước như một khách dạo phố, không hấp tấp vội vã ngay trên một xứ sở mà cách đi đứng vội vàng là một hiện tượng khác thường. https://thuviensach.vn Gã bước đi những bước vào định, đôi lúc dừng lại ngắm mấy món hàng, sờ xem một loại vải, đầu óc đang rối beng. Như vậy là cả một cỗ máy đã hỏng. Lần này gã như đang trở lại đất nước của mình, một đất nước thù địch. Gã cảm thấy bực tức về toàn bộ sự việc vừa xảy ra. Gã không lo sợ kẻ tù đang bám theo sát gót. Cũng không sợ kẻ địch ngăn trở bước tiến đến một nền văn minh, vẫn còn có kẻ địch ẩn núp từ bên trong cơ cấu tổ chức, mật khẩu đã bị lộ. Trận đòn tấn công nhằm đúng lúc gã vừa lọt vào một nơi tưởng như an toàn nhất. Không còn phải ngạc nhiên, nội bộ gặp phải bọn tạo phản, mục tiêu của bọn địch là gài người vào tổ chức. Hoặc tìm cách mua chuộc người đang cần lôi kéo về phía địch. Mua chuộc một mạng người không khó như mọi người đã nghĩ - bọn địch có thể dùng ngón mua chuộc khác không phải đồng tiền. Như vậy, mặc cho tình thế ra sao, chuyện cũng đã rõ. Gã đang trên đường tháo chạy. Không đồng xu dính túi, không tìm ra nhân vật nào đứng ra che chở, gã đã bị lộ tung tích. Ngay cả lúc này bọn địch vẫn âm thầm bám theo. Gã bước đi chẳng thèm quay đầu lại. Để làm gì nhỉ? Bọn địch không phải là những tay mới vào nghề. Gã cứ lặng lẽ bước đi mà không biết sẽ đi về đâu. Bên trong cái vẻ hờ hững đó gã đang suy tính nhiều việc. Cuối cùng gã ra khỏi khu chợ băng qua chiếc cầu nhỏ bắc qua dòng kênh. Gã cứ đi tới, đến lúc liếc nhìn tấm bảng vẽ huy hiệu dựng trên lối cổng ra vào đề chữ: Lãnh sự quán Anh. Gã dừng lại nhìn khắp mọi nẻo đường. Không thấy một dấu hiệu có kẻ đang theo dõi. Rõ rồi, không còn chỗ nào an toàn hơn là vào ngay bên trong Lãnh sự quán Anh. Chợt gã nghĩ lại, biết đâu ta đang sa vào bẫy, một cái bẫy giăng sẵn ra đó với một miếng phó mát ngon lành chờ con mồi nhào vô. Thôi thì đành phải liều, không còn lối thoát nào nữa. Gã vội bước nhanh qua cánh cổng. https://thuviensach.vn CHƯƠNG 6 R ichard Baker đang ngồi chờ ngài lãnh sự tại văn phòng của Lãnh sự quán Anh. Gã đi theo chuyến tàu Indian Queen vừa cập bến sáng nay. Hành lý mang theo phần lớn là sách, trên mặt xếp một lớp quần áo Pyjama, áo sơ-mi. Tàu Indian Queen cập bến đúng giờ, Richard phòng xa thêm hai ngày bởi đi theo tàu nhỏ chở hàng như tàu Indian Queen thường chạy trễ vậy mà chuyến này gã còn sớm được hai ngày nhờ quá cảnh cảng Bát Đa ghé bến cuối, cảng Tell Answad thuộc thành phố cổ Murik. Gã cố sắp xếp làm sao cho hết hai ngày này. Từ lâu gã đã nóng lòng muốn được tận mắt nhìn thấy những gò đống chôn vùi hài cốt thời cổ đại tại một điểm gần bãi biển trong xứ Kuwait. Cho nên, đây chính là dịp may để gã thỏa lòng mơ ước của mình. Gã lái xe đến khách sạn Airport Hotel để hỏi thăm đường đến Kuwait. Mười giờ sáng ngày mai có chuyến bay đến Kuwait, theo quy định phải quay về ngay ngày hôm sau. Điều quan trọng là phải xin thị thực xuất cảnh đi Kuwait. Việc này phải cần đến Lãnh sứ quán Anh. Mấy năm trước đây Richard có gặp ngài Clayton Tổng lãnh sự Anh tại Basrah ở bên xứ Iran. Lần này Richard nghĩ, nếu có gặp lại ngài thì hay biết mấy. Lãnh sứ quán có nhiều cổng ra vào. cổng chính dành riêng xe ô-tô. Nhiều cổng phụ đi từ vườn hoa ra tới đường lộ dọc theo bờ sông Shatt el Arab, cổng dành cho công vụ nằm trên phố chính, Richard bước qua cổng phải trình giấy tờ cho nhân viên kiểm soát. Gã đến nơi ngay lúc ngài Tổng lãnh sự bận việc, nên gã được mời đến phòng đợi bên trái lối ra vào, tại đây nhìn thẳng vào trong là một khu vườn. https://thuviensach.vn Bên trong phòng đợi đã có nhiều khách, Richard không buồn nhìn mọi người. Có lẽ gã ít khi tiếp xúc với người đời. Gã thích thú say sưa nhìn ngắm mấy mảnh đồ cổ gốm sứ hơn là phải tiếp xúc với tất cả mọi người. Gã thả hồn theo với những ý tưởng về lá thư của Mari và các hoạt động người dân bộ lạc Benjamin trong kinh thánh thời kỳ 1750 trước công nguyên. Thật khó mà đánh thức được gã trở về lại với cuộc sống náo nhiệt, với đồng loại. Trước tiên phải nói đến không khí ngột ngạt, căng thẳng. Gã đánh hơi thấy được, nhưng không rõ là thật hay giả. Một cảm giác không thể nói ra bằng lời nhưng đã lôi kéo tâm trí gã sống lại với thời kỳ cuộc chiến tranh lần trước. Gã nhớ lại có một lần cùng với hai đồng đội nhảy dù ra khỏi máy bay, phải chờ suốt mấy giờ ngoài trời lạnh cóng để nghe ngóng lệnh xuất phát. Đây là lúc tinh thần dễ bị lung lạc, nhiệm vụ trước mắt phó mặc cho rủi may, lúc mà nỗi khiếp sợ con người không còn trụ lại được ở vị trí chiến đấu vì da thịt cứng đơ. Tâm trạng đó chẳng khác nào ta đánh hơi được một mùi vị chua cay phảng phất giữa trời. Một mùi vị khiếp sợ... Gã vừa trải qua những giây phút chìm sâu trong tiềm thức. Một nửa bộ óc để dành cho những chuyện xa xôi thời kỳ trước công nguyên. Vậy mà những chuyện ở thời kỳ hiện đại lại có sức lôi cuốn gã mạnh mẽ hơn. Một vài vị khách ở phòng chờ nhìn thấy gã sợ đến phát khiếp. Gã nhìn quanh. Một người Ả Rập khoác chiếc áo choàng vải kaki rách bươm, tay lần theo chuỗi hạt hổ phách. Một lão Ăng-lê to béo râu mép bạc thếch - kiểu cách của một dân buôn chuyến - đang hí hoáy viết vào sổ tay ra vẻ ông lớn. Một gã trông bề ngoài phờ phạc, nước da ngâm đen ngồi tựa lưng vào thành ghế tư thế thư giãn, vô tư. Một người hao hao giống như viên chức người Iraq. Một người Iran mặc chiếc áo rộng thùng thình. Ai nấy đều mang một vẻ mặt hờ hững đến lạnh lùng. Tiếng va đập vào chuỗi hạt hổ phách nghe như thứ âm điệu nhịp nhàng cố định. Tai gã nghe như quen thuộc đến lạ kỳ. Richard giật mình lắng nghe. Gã https://thuviensach.vn đang còn buồn ngủ. Một tiếng ngắn dài - dài - ngắn - đúng là tín hiệu Morse - rõ quá. Trong thời kỳ chiến tranh gã từng là chuyên viên đánh Morse. Gã nhân ra ngay rất dễ. OWL. F.L.O.R.E.A.T.E.T.O.N.A. Quái lạ nhỉ! Đúng, chính nó đấy. Lập lại một lần nữa Floreat Etona thì ra chính gã Ả Rập đang phát đi tín hiệu, ồ, cái gì thế này? “OWL - ETON OWL”. Gã quá ngạc nhiên vì gã có biệt danh là Eton, gã hốt hoảng qườ quảng, không biết gã đã bỏ quên cặp mắt kính đâu rồi. Gã nhìn qua phải người đàn ông Ả Rập, dò xét từng nét khắp thân người - chiếc áo sọc - tấm áo choàng vải kaki cũ mèm - chiếc khăn quàng rách lỗ chỗ. Gã hình dung ra một khuôn mặt mà gã thường bắt gặp trên bến cảng. Mắt hắn lờ đờ nhìn theo gã không hay biết chuyện gì. Xâu chuỗi hạt tiếp tục phát đi tín hiệu. Đây là Fakir. Đợi lệnh. Gặp sự cố. Fakir nào? Fakir thật sao? Rõ rồi! Fakir Carmichael! Một thằng nhóc sinh ra và sống trong một xứ sở xa lạ - Turkestan hay Affhanistan? - Richard lấy ống điếu ra cầm trên tay. Gã kéo ra xem thử - chăm chú nhìn vào cái nõ tẩu rồi gõ nhẹ vào cái gạt tàn thuốc: Đã nhận được điện. Người Ả Rập vai khoác chiếc áo jacket nhà binh đứng dậy bước ra cửa, gã bước đi lạng quạng. Gã đứng thẳng người lại nói một câu xin lỗi rồi bước ra cửa. Sự việc diễn ra một cách chớp nhoáng, khiến Richard tưởng tượng như đang ngồi xem phim chứ không phải chuyện có thật. Người khách doanh nhân đặt cuốn sổ tay xuống, cố lôi trong túi áo ra một vật gì đó. Thân hình to béo, áo mặc chật ních, gã phải mất ít phút giật nó ra, trong cái khoảnh khắc ngắn ngủi đó Richard có đủ thời gian hành động. Gã vừa rút súng giơ cao, Richard ra đòn gạt trúng tay đối phương. Khẩu súng văng ra viên đạn ghim xuống đất. Người Ả Rập vừa đi ra khỏi cửa rẽ về phía văn phòng lãnh sự chợt gã khựng lại rồi xoay người nhanh chân chạy về hướng cổng thoát ra ngoài đường phố nhộn nhịp. https://thuviensach.vn Một người bước tới bên Richard khi tay gã đang giữ chặt gã to béo. Những vị khách còn lại bên trong phòng đợi thích thú nhảy múa, vị khách gầy đét, nước da ngăm đen thì nhìn chăm chăm về phía lão già người Iran đang lặng lẽ ngồi một chỗ mắt nhìn tận đâu đâu. Richard cất tiếng nói. “Ông bạn định giở trò khỉ gì vậy, tại sao lại móc súng ra?” Sau một lúc im tiếng, gã mới rên rỉ nghe như giọng địa phương vùng ngoại thành London. “Xin lỗi ông bạn. Chuyện xảy ra hoàn toàn ngoài ý muốn. Thật là khó coi”. “Vô lý. Có phải ông định rút súng ra bắn chết người Ả Rập vừa chạy thoát ra ngoài không?” “Không, không đâu ông bạn, tôi không nhắm bắn ông kia. Tôi chỉ dọa hắn thôi. Tôi vừa nhận ra lão là người bạn đã chơi khăm tôi trước đây. Tôi chỉ đùa thôi mà”. Richard Baker là một người nhạy cảm, gã không thích công khai mọi việc trước đám đông. Gã quen với lối giải thích thấy sao nói vậy. Nhưng lấy gì làm bằng chứng? Liệu lão Fakir Carmichael có phải cám ơn nhờ gã làm rùm beng chuyện lúc nãy không? Có thể lão được giao phó một nhiệm vụ bí mật, dò la địch tình mà lão không hay biết. Richard buông lỏng tay ra. Lão ta đang đổ mồ hôi khắp người. Người Kavass hăng hái xúm vào buộc gã phải nói ra tại sao lại mang vũ khí vào trong Lãnh sứ quán Anh. Không ai được phép làm chuyện đó bởi đây là điều cấm. “Tôi xin lỗi” - Lão nói “một sự cố nhỏ” - có vậy thôi - Lão giúi cho người Kavass một ít tiền, gã kia phẫn nộ trả lại. “Cho tôi ra khỏi chỗ này” - Lão béo phì nói “Tôi không thể chờ ngài Lãnh sự”. Nói xong lão chìa ra tấm thẻ đưa cho Richard, “Tên tôi đây, tôi đang ở https://thuviensach.vn tại khách sạn Airport Hotel, tôi cam đoan là không có chuyện gì ầm ĩ đâu. Anh thông cảm cho, coi như một chuyện đùa”. Richard còn lưỡng lự đứng nhìn theo gã bước đi với bộ điệu vênh váo ra đến cửa đi thẳng ra đường. Lão tưởng là mình đúng, nhưng không biết làm sao hơn bởi lão hoàn toàn mù tịt mọi chuyện. “Ngài lãnh sự đang rảnh việc”. - Kavass bước ra thông báo. Richard bước theo sau gã dẫn đường đi dọc theo lối hành lang. Phía trước là một dãi đất đầy ánh nắng. Vãn phòng ngài lãnh sự ở về phía bên phải cuối dãy hành lang. Ngài Clayton đang ngồi tại bàn. Nhìn ngài rất trầm tĩnh, tóc bạc vẻ mặt đăm chiêu. “Thưa ngài - ngài có còn nhớ tôi không ạ?” - Richard vừa mở lời. “Tôi đã gặp ngài một lần hai năm trước đây ở Teheran”. “Đúng rồi. Lúc ấy anh đi cùng với Tiến sĩ Pauncefoot Jones có phải không? Lần này anh cũng đến ông ấy chứ?” “Dạ có. Tôi đang tính qua đó nhưng còn phải dành ít hôm. Thật ra bây giờ tôi cũng thích đi Kuwait một chuyến. Chắc là được chứ”. “Ồ, có gì khó đâu. Sáng mai có chuyến bay. Để tôi điện cho Archie Gaunt - Tổng thống bên đó sẽ lo giúp anh chỗ ăn ở. Còn anh cứ ở lại đêm tại đây”. Richard nói chống chế cho có lệ. “Thật vậy sao thưa ngài - tôi quả là làm phiền ngài quá, thưa ngài Clayton. Tôi xin phép được ở lại ngoài khách sạn cũng được”. “Ở khách sạn Airport Hotel không còn chỗ đâu, anh cứ ở lại đây. Bà nhà tôi rất mừng khi được gặp lại anh. Bây giờ thì - để tôi xem - đã có nhà Crosbie thuộc công ty Oil Company với mấy đứa nhỏ con nhà Tiến sĩ Rathbone đang lo thủ tục hải quan nhận lấy mấy tập tác phẩm. Anh đến gặp Rosa trên lầu”. https://thuviensach.vn Richard ra cửa bước đến trước khu vườn nắng ấm. Bước qua mấy bậc cầu thang là tới ngay khu nhà ở lãnh sự. Ngài Gerald Clayton vừa mở cửa vừa gọi “Rosa, Rosa”. Bà Clayton bước ra ở dãy phòng cuối, Richard còn nhớ rõ tính cách bà hoạt bát vui vẻ, sôi nổi. “Đây là Richard Baker, hẳn bà còn nhớ chứ? Lúc còn ở Teheran anh ta cùng tiến sĩ Pauncefoot Jones đã gặp chúng ta”. “Nhớ chứ” - Bà Clayton vừa nói chìa tay ra bắt. “Nhớ lúc đó chúng ta cùng đi ra chợ và anh chọn mua mấy tấm thảm”. “Lần đó tôi mua sắm thật vừa ý”. - Richard nhắc lại, “Tất cả đều nhờ bà nhiệt tình giúp đỡ”. “Baker muốn qua Kuwait ngày mai” - Ngài Gerald Clayton nói. “Tôi đã dặn chỗ cho anh ấy ngủ lại đêm nay”. “Nhỡ có chuyện không may thì sao?” - Richard nói ra ngay. “Làm gì có chuyện đó” - Bà Clayton nói “Anh cứ yên tâm, dù sao chúng tôi cũng cho anh một chỗ an toàn và đủ tiện nghi. Hơn nữa đại úy Crosbie cũng ở đây”. “Nào, anh cứ tự nhiên. Baker” - ngài Clayton nói. - “Tôi trở ra ngoài văn phòng. Ở đó sảy ra vụ xô xát, có người vừa rút súng ra bắn”. “Tôi nghe nói có ngài Sheik nào đó”. - Bà Clayton nói “Tính tình nóng nảy lại thích rút súng”. “Nhưng tôi lại nghĩ khác” - Richard đáp - “Lão ấy là một người dân Ăng-lê. Lão nhắm vào một người Ẳ Rập bắn bừa”. Gã nói tiếp “Tôi đã gạt tay lão ra”. “Vậy là anh biết cả” - Ngài Clayton hỏi, rồi thong thả nói tiếp. “Tôi thì không nghĩ vậy”. - Ngài moi trong túi ra tấm thiệp. “Robert Hall. Hãng Achilles, hình như tên lão là En Feld. Tôi không hiểu lão ta cần gặp tôi có việc gì. Ấy thấy lão có say rượu không đấy?” https://thuviensach.vn “Lão nói chỉ đùa giỡn thôi” - Giọng Richard lạnh tanh. “Bỗng dâng tình cờ súng nổ”. Ngài Clayton nhướng mày. “Khách du lịch doanh nhân thường, cớ sao ông ấy lại mang theo súng nạp đạn”. - Ngài nói. Richard thầm nghĩ là ngài Clayton nói không sai. “Lẽ ra lúc đó tôi phải chặn lại”. “Cũng khó mà đoán ta phải làm gì ngay lúc sự cố xảy ra. Người kia không bị thương tích gì chứ”. “Dạ không”. “Thôi ta bỏ qua chuyện đó”. “Tôi nghi ngờ có vấn đề gì đây”. “Phải, phải... tôi cũng nghĩ vậy”. “Thôi, tôi phải trở ra ngoài văn phòng, anh cứ tự nhiên nhé”. - Nói xong ngài vội bước ra ngay. Bà Clayton mời Richard qua phòng khách nằm khuất bên trong. Ghế nệm màn che cùng một màu xanh lục, bà hỏi khách thích cà phê hay uống bia. Nếu thích uống bia thì đã có sẵn bia lạnh. Trong khi Richard cùng bà Clayton đang trò chuyện thì bỗng đâu một người đàn ông vạm vỡ đường đột bước vào. Bà Clayton giới thiệu đó là đại úy Crosbie. Sau đó bà cũng giới thiệu về Baker - một nhà khảo cổ từng khai quật nhiều món đồ cổ có từ hàng ngàn năm. Đại úy Crosbie kinh ngạc không hiểu sao các nhà khảo cổ có thể xác định ngay độ tuổi của một món đồ cổ. Anh ta thì cho là Richard chỉ nói phét. Richard cảm thấy chán nản nhìn về ông khách. “Ông ta rất tử tế,” - Bà Clayton nói - “nhưng mà chưa hẳn vậy đâu, anh nên nhớ, ông ta không biết gì về mấy công trình văn hóa”. https://thuviensach.vn Richard đứng nhìn khắp gian phòng đủ tiện nghi, gã càng khâm phục tấm lòng hiếu khách của bà Clayton. Đưa tay sờ vào túi áo, gã lôi ra một xấp giấy cuộn tròn nhớp nhúa. Gã kinh ngạc nhìn xem, bởi gã còn nhớ trong túi áo sáng hôm nay không hề có thứ giấy này. Chợt gã sực nhớ lại lúc lão già Ả Rập bước chân lạng quạng ngang qua trước mặt vịn vào vai gã. Với một người có ngón nghề tinh xảo lão có thể lén bỏ tấm giấy vào túi áo gã mà gã chẳng hề hay biết. Trông nó thật cáu bẩn làm sao, gã liền mở ra xem. Mảnh giấy chỉ viết có sáu hàng, nét chữ khó đọc, nội dung là Thiếu tá John Wilberforce giới thiệu một người tên Ahmed Mohammed. Một công nhân chuyên cần tháo vác, biết lái xe và sửa chữa xe tải, nhất là tính anh ta thật thà - Đó là kiểu giao dịch thường thấy trong xã hội Phương Đông. Tờ giấy ghi cách nay đã mười tám tháng, cũng một chuyện lạ, chủ của nó còn cất giữ mãi. Richard nhíu mày kiểm tra lại sự việc theo thứ tự thời gian xảy ra vào nội buổi sáng nay. Thì ra chính Fakir Carmihael lo sợ cho tính mạng, hắn đang bị truy nã nên chỉ còn cách chạy vào tòa Lãnh sự quán. Hắn nghĩ đó là một nơi an toàn nhất, nhưng ngược lại càng nguy hơn, kẻ địch chờ sẵn và đợi gã đến. Tay doanh nhân du lịch nhận định lệnh rõ ràng - liều mạng nhắm bắn Carmichael ngay bên trong Lãnh sự quán có đủ mặt nhân chứng. Nhiệm vụ khẩn cấp. Và lúc đó Carmichael phải cầu cứu người bạn học cũ tìm cách trao lại mảnh giấy tưởng như chẳng có gì đáng quan tâm. Thật ra mảnh giấy đó rất hệ trọng, nếu chúng đuổi theo kịp Carmichael và lục soát hắn không còn giữ mảnh giấy trong tay, bọn chúng đoán ngay là Carmichael đã giao cho một hay nhiều kẻ khác. Bây giờ chỉ còn cách là Richard sẽ giao mảnh giấy cho ngài Clayton người đại diện cho Hoàng gia nước Anh. Hoặc gã sẽ giữ lại cho mình chờ đến lúc Carmichael công khai về nó. https://thuviensach.vn Ngẫm nghĩ một hồi gã quyết định giữ lại. Trước hết gã phải lo đề phòng một số việc. Gã lấy một mảnh giấy ngồi thảo ra thư giới thiệu người lái xe tải, nội dung như cũ tuy cách viết thì khác hơn - nếu quả thật đây là cách viết theo lối mã hóa - thì có thể được viết bằng một loại mực hóa học. Xong rồi lấy bụi đất bám dưới gót giầy bôi cho bẩn - hai tay chà xát, xếp đi xếp lại nhiều lần đến lúc nhìn y như là giấy cũ lấm bụi đất. Gã vò nhàu một lần nữa, tỏ vẻ chưa hài lòng lắm. Cuối cùng gã nhếch mép cười nhạt, xếp rồi lại mở ra cho thành một hình dạng chữ nhật. Lấy một thỏi chất dẻo trong túi xách ra, rồi bắt đầu bọc cái gói bằng vật liệu sợi cắt ở túi du lịch quấn ngoài một lớp chất dẻo. Sau đó xe tròn và đắp thêm lớp chất dẻo nữa cho trơn bóng. Trên mặt đóng dấu mộc tròn mang theo sẵn trong túi. Gã ngắm nghía công trình một cách trân trọng. Con dấu in hình biểu tượng thần mặt trời Shamush đeo thanh gươm Công lý. “Cầu mong thấy được điềm lành” - Gã nói thầm một mình. https://thuviensach.vn CHƯƠNG 7 R ang ngồi chờ ở Termiral Airways. Victoria ngẫm nghĩ “Cuối cùng chỉ còn lại là cuộc sống”. Nàng đang suy nghĩ mong lung, mơ hồ, chợt nàng nghe rõ từng tiếng “Hành khách đi Cairo, Baghdad và Teheran xin vui lòng đến xe buýt”. Những cái tên, những tiếng nói kỳ diệu thiếu cái vẻ hớn hở như bà Hamilton, chỉ mong Victoria hiểu ra bà đã dành phần lớn thời gian đời mình xê dịch trên những chuyến tàu biển, máy bay. Có lúc chuyển từ máy bay qua đường tàu hỏa. Đối với nàng Victoria thì tất cả là một cuộc chuyển đổi lạ lùng so với câu nói nghe đến nhàm tai “Ghi cái này vào, Jones”; kìa nước sôi cô em, pha trà đi, Jones; “ta biết em đang tìm kiếm một sự đổi đời lạ lùng...” Quả thật là những chuyện thường ngày vặt vảnh nhàm chán! Đến lúc này tai nàng nghe: Cairo Baghdah, Telheran - những câu chuyện tình tứ ở phương Đông. Bất chợt Victoria liên tưởng đến Edward. Cuối cùng, tật nói nhiều của bà chủ đã thức tỉnh cô. “Rồi chẳng thấy món nào sạch sẽ, cô hiểu ý tôi nói chứ. Tôi ăn cũng kỹ lắm. Những dãy phố thứ năm những quán tạp hóa mà không tin tôi. Và những bọn ăn mặc rách rưới bẩn thỉu. Và đến những nhà vệ sinh - cô không thể nghĩ ra đó là nhà vệ sinh”. Nàng Victoria chăm chú lắng nghe những lời kể lể ấy một cách chán nản, nhưng tâm trạng thì háo hức chưa nguôi. Bà với nàng đang đáp xe ra phi trường Heathrow, đến nơi nàng giúp bà bước xuống xe. “Ôi trời” - Bà chủ nói “được cô đi cùng tôi rất mừng, cô Jones ạ. Đi một mình tôi không biết xoay xở ra sao nữa”. Victoria thầm nghĩ rằng, được đi máy bay như được đi đến trường. Cô giáo lanh lẹ, nghiêm khắc mà tử tế chăm sóc từng chút. Nữ tiếp viên hàng không trang phục gọn gàng, đủ khả năng chăm sóc các em yếu bóng vía, giải thích https://thuviensach.vn cặn kẽ nên làm những gì. Nàng Victoria chờ được nghe lời mở đầu với câu: “Nào, các em nghe đây”. Nhân viên sân bay đứng sau quầy uể oải chìa tay kiểm tra hộ chiếu và hỏi có mang theo tiền vàng bạc gì không. Bọn hải quan cố ý gợi chuyện hành khách vi phạm. Bọn này tưởng chiếc trâm cài áo tồi tàn là thứ trang sức đính hạt kim cương trị giá mười ngàn bảng Anh, nhìn vẻ mặt bọn hải quan nàng hiểu ngay. Chợt nghĩ đến Edward nàng dằn cơn tức giận. Làm đủ mọi thủ tục, lại phải ngồi chờ ở phòng đợi. Tiếng máy bay gầm rú. Bà Hamilton Clipp vui vẻ bình luận đủ chuyện cho người bạn đồng hành nghe. “Có phải hai đứa bé này nhiều chuyện lắm không? Phải đi chung một chuyến với hai đứa trẻ cũng can đảm lắm. Bọn chúng cũng là dân Ăng-lê thì phải. Mẹ chúng ãn mặc quần áo may khéo đấy chứ. Trông bà ta còn mệt mỏi - đoán chừng là người dân tộc La-tinh. Nhìn lão kia mặc chiếc áo sọc lòe loẹt - thật khó coi làm sao. Chắc chắn là nhà buôn, còn lão đằng kia người Hà Lan xếp hàng đầu ở trạm kiểm soát. Những người của gia đình đằng kia có lẽ là dân Thổ Nhĩ Kỳ hay Iran gì đó. Nhìn không có nét như dân Mỹ, thích đi máy bay hãng Pan American. Còn ba ông khách đang xúm lại nói chuyện chắc là dân từ Oil City đến, có đúng không? Ông Clipp nhà tôi thường hay bảo là tôi có khiếu hay xét đoán người ta. Tôi cảm thấy mình quan tâm đến đồng loại là một chuyện bình thường. Này cô, có thể chiếc áo choàng lông thú mink đàng kia ước chừng ba ngàn đô-la chứ?”. Bà Clipp thở ra một tiếng, nhìn mọi người, phê phán xong bà cảm thấy bồn chồn. “Không hiểu sao ta phải ngồi chờ như vậy mãi. Ngoài kia máy bay gầm thét đã bốn lần mà ta vẫn còn ngồi đây. Rõ ràng là họ không giữ đúng giờ giấc”. “Thưa bà Clipp, bà dùng cà phê nhé. Ở cuối dãy phòng có quầy buffet”. “Ồ, không, cám ơn cô Jones. Sáng tôi đã uống cà phê ở nhà, không ăn uống gì nữa đâu, ruột gan tôi muốn lộn tùng phèo đây này”. https://thuviensach.vn Bỗng cánh cửa nhìn ra phía ngoài hành lang phòng Hải quan mở toang, một gã cao lớn nhào tới như cơn lốc. Nhân viên xúm lại bao quanh. Đàng sau là hai túi xách vải bố to kềnh niêm kín một nhân viên hãng B.O.A.C đang kéo vào. Bà Clipp đứng ngay dậy. “Tay này thuộc hàng ông lớn”. - Bà tỏ vẻ ngạc nhiên. Chắc vậy, Victoria nghĩ bụng. Hành khách đến sau thích gây chuyện rùm beng để cho mọi người chú ý. Gã khoác chiếc áo của dân du lịch màu xám, mũ trùm đầu rộng thùng thình hất ngược ra sau. Đầu đội một chiếc nón rơm Sombrero rộng vành màu xám nhạt. Tóc gã bạc quăn tít, chòm ria mép bạc thếch, xoắn tít lại trong ngộ nghĩnh. Nhìn gã giống như tên cướp trên sân khấu. Victoria không thích nhân vật sân khấu, nàng nhìn theo có ý chê bai. Nàng khó chịu nhìn nhân viên sân bay đang chăm chú về phía người khách lạ. “Dạ có, thưa ngài Rupert. Dĩ nhiên thưa ngài, máy bay sắp cất cánh thưa ngài Rupert”. Chiếc áo khoác rộng thùng thình trên người như đang chuyển động, ngài Rupert bước qua cửa ra ngoài, cánh cửa sau lưng ông đóng sầm lại thật nhanh. “Ngài Rupert”, - Bà Clipp nói lầm bầm trong miệng. “Chả lẽ nào là ông ta, thật ta đâu ngờ nhỉ”. Nàng Victoria lắc đầu, nhìn bộ dạng bề ngoài nàng nhớ ra là một người quen biết. “Một nhân vật quan trọng trong tổ chức của cô phải không” - Bà Clipp đánh tiếng. “Tôi nghĩ là không phải đâu” - Victoria đáp. https://thuviensach.vn Nàng đã từng nhìn vài nhân vật tạo được ấn tượng là họ tạ lỗi đất trời ban cho sống. Chả nhẽ mới bước ra khỏi diễn đàn họ lăn xả vào cuộc sống một cách nghênh ngang vậy sao. “Yêu cầu quý vị nghe đây” - Người nữ tiếp viên lịch sự nói “Mời quý vị ra máy bay. Theo lối này, yêu cầu quý vị nhanh chóng”. Hành khách xếp hàng, lần lượt ra ngoài sân bay. Trước mặt là một chiếc máy bay loại lớn, tiếng động cơ gầm gừ như một con sư tử khổng lồ. Nàng Victoria cùng với cô tiếp viên giúp bà Clipp bước vào bên trong máy bay đến ngay ghế ngồi. Victoria ngồi kế bên. Chưa kịp cài dây an toàn, nàng chợt nhìn ra người đàn ông cao lớn ban nãy ngồi ở hàng ghế trước. Cánh cửa tàu khép kín. Trong giây lát máy bay lăn bánh trên đường băng. “Ta đang bay” - Nàng Victoria có cảm giác ngây ngất. “Ôi ta muốn rùng mình. Có khi nào tàu không rời khỏi mặt đất. Làm gì có chuyện đó được!” Thời gian chờ đợi lâu như cả thế kỷ, máy bay vẫn lăn bánh trên sân bay, chuyển hướng qua một bên rồi dừng lại. Động cơ lại rú vang ầm ĩ. Rồi kẹo cao su, kẹo mềm, bông gòn được phát đến từng chỗ. Tiếng động cơ nghe càng lớn hơn, thúc giục hơn. Rồi máy bay lại chuyển bánh. Đong đưa một hồi, rồi tăng tốc - êm ái - không chao đảo - không lắc lư - thân máy bay vừa nhấc khỏi mặt đất, rồi tàu đang ở trên độ cao, cao hơn nữa - phía dưới là đoàn tàu hỏa kỳ dị đang nhả khói - những xóm nhà thu nhỏ lại - xe ô-tô nhìn như thể món đồ chơi lăn bánh trên đường.... Máy bay đang ở trên tầng cao - rồi bất chợt không còn nhìn thấy mặt đất, không có một sinh vật nào phía dưới - thay vào đó là một mảng bằng phẳng với những đường đan chéo nhau với những chấm đen. Hành khách cởi khóa dây an toàn, đọc báo hút thuốc. Victoria cảm thấy đang bồng bềnh trong thế giới kỳ lạ - một thế giới dài xa hun hút, hai bên lại thu https://thuviensach.vn hẹp, nhưng chứa được hai ba chục sinh mạng con người. Ngoài ra không còn ai nữa. Nàng nhìn qua khung cửa nhỏ. Phía dưới là những cụm mây lướt trôi bàng bạc. Máy bay đang qua vùng ngập ánh nắng, phía dưới những cụm mây kia, xa xa đâu đó là một thế giới trong mắt nàng trước đây. Victoria thu người lại, bà Hamilton Clipp đang nói chuyện. Nàng tháo bông gòn trong tai ra nghiêng người qua phía bà. Ở dãy ghế trên, ngài Rupert vừa đứng dậy quăng chiếc mũ rơm vào trong cái giá đựng và kéo chiếc mũ trùm đầu tựa lưng vào thành ghế. “Tay ngạo mạn”. - Victoria nghĩ bụng. Bà Clipp đang ngồi coi đọc báo, thỉnh thoảng lật trang báo một tay hích cùi chỏ qua bên Victoria, làm rớt tờ báo xuống sàn. Victoria ngó quanh. Victoria chợt nghĩ đi máy cũng có cái phiền. Nàng lật tờ báo, nhìn dòng chữ quảng cáo “Bạn cần nâng cao tay nghề viết tốc ký”. Nàng rùng mình, gấp tờ báo lại, ngã người ra sau thành ghế để mơ tưởng đến Edward. Máy bay đang hạ xuống sân bay Castel Benito nhằm ngày mưa bão. Nàng Victoria cảm thấy buồn nôn, nàng phải dành sức làm tròn nghĩa vụ đối với bà chủ. Hành khách được đưa đến nơi nhà nghỉ dưới cơn mưa. Nàng Victoria để ý thấy ngài Rupert được một nhân viên mặc trang phục đeo phù hiệu đỏ trên cổ áo ra đón, nhanh nhẹn bước vào xe công cụ đưa về nhà khách sang trọng ở Tripolitania. Hành khách được phân chia ở từng phòng. Nàng Victoria tắm rửa, thay quần áo cho bà Clipp rồi đưa bà vào giường nghỉ chờ đến giờ ăn tối. Victoria quay về buồng riêng, nằm xuống giường, mắt nàng nhắm lại. Nàng đánh một giấc được cả tiếng đồng hồ, cảm thấy khỏe khoắn lấy lại tinh thần, nàng quay lại giúp cho bà Clipp. Cô nữ tiếp viên dặn mọi người chờ xe đến đón đi ăn tối. Sau bữa cơm bà Clipp nói chuyện với mấy người hành khách bạn. Còn người hành khách mặc chiếc áo khoác màu lòe loẹt bỗng thì kể cho nàng nghe cách thức sản xuất bút chì. https://thuviensach.vn Hành khách được đưa về lại chỗ ở và tất cả được thông báo chuẩn bị khởi hành vào lúc 5.30 sáng ngày mai. “Hình như là ta chưa hề biết gì về thành phố mang tên Tripolitania này có phải không?” - Victoria vẻ mặt buồn xo hỏi bà Clipp. “Ồ, phải, ta cũng nghĩ thế. Nhớ lại cung cách đối xử thô bạo lúc gọi cô dậy sáng nay. Rồi lại còn cho đi xe lòng vòng qua sân bay cả mấy tiếng. Vậy mà lúc ở La Mã họ gọi dậy lúc 3:30 sáng. Đến nhà hàng ăn sáng lúc 4 giờ. Mãi đến 8 giờ mới ra phi trường đón máy bay”. Victoria thở dài một tiếng. Chính nàng thì lại thích long rong khắp nơi, nàng ước mơ được đi khắp thế giới. “Vậy cô biết gì nào” - Bà Clipp lại hỏi tiếp “Cô có biết người đàn ông có bộ mặt ngồ ngộ kia không? Có phải ông ta là dân Ăng-lê? Ông ta thì thích làm rùm beng cho mọi người nhìn theo, ta biết ông là ai rồi. Đúng là ngài Rupert Crofton Lee, một tay du lịch nổi tiếng. Chắc cô đã từng nghe nói đến ông ta”. Đúng rồi, Victoria chợt nhớ ra. Nàng nhìn thấy ảnh đăng trên báo sáu tháng trước đây, ngài Rubert một trong những nhân vật đã đến được Tây Tạng, thăm viếng thủ đô Lhasa. Ngài đã đến những vùng xa xôi trong xứ Kurdistan, vùng Tiểu Á. Những tác phẩm sâu sắc và hấp dẫn được phổ biến ở nhiều nước. Nếu ngài Rupert muốn tự quảng cáo cho mình cũng có lý do riêng để nói. Ngài không phàn nàn về chuyện chưa được xác minh. Victoria chợt nhớ lại tấm áo choàng có mũ trùm đầu, chiếc nón rơm rộng vành, một kiểu cách mà ngài tự chọn riêng cho mình. “Chuyện thật ly kỳ”, - Victoria vừa nói vừa sửa lại tấm drap trải giường nghiêng một bên trên người bà. Nàng Victoria nhất trí câu chuyện ly kỳ thật, nàng trân trọng tác phẩm hơn là tư cách ông ta. Bọn trẻ vẫn thường gọi đùa ông là “Ông già khoe khoang”. Sáng hôm sau khởi hành êm ru. Trời tối, một ngày nắm ấm. Victoria cảm thấy tiếc vì chưa được nhìn thấy hết miền duyên hải Tripolitania. Máy bay phải đáp xuống Cairo đúng giờ cơm trưa. Qua sáng hôm sau lại khởi hành đi https://thuviensach.vn Bát Đa, nàng tranh thủ nhìn thấy đất nước Ai Cập trong thoáng chốc vào buổi xế trưa. Máy bay đang bay trên vùng bờ biển, mây mù dày đặc che khuất mặt nước xanh lơ, Victoria ngồi dựa lưng ghế ngáp dài. Ở hàng ghế trước ngài Rupert đang thiu thiu ngủ. Chiếc mũ trùm đầu hất ngược về phía sau rồi lại bật về phía trước, chốc chốc lại giật giật. Nàng Victoria chăm chú nhìn về cái mụn nhọt nằm sau ót ông ta với vẻ thích thú và tinh quái. Sao nàng lại thích nhìn vậy nhỉ, nghĩ cũng khó nói thật. “Không biết ông ta tự cho mình là người thế nào?” - Victoria thầm nghĩ Ông là ngài Rupert Crotton Lee, một nhân vật có tiếng tăm, còn nàng là Victoria Jones người đánh máy tốc ký hờ hững chẳng màng việc đời. Lúc đến Cairo, nàng Victoria đi ăn cơm chung với bà Hamilton Clipp. Bà cần một giấc ngủ trưa đến sáu giờ chiặu, bà đề nghị Victoria có thể một mình đi thăm Kim Tự Tháp. “Tôi đã dặn xe cho cô rồi, Jones, mọi chi phí đều phải tuân theo thủ tục kho bạc, cô không cần mang theo tiền mặt”. Victoria mừng rối rít, nàng nói. “Ồ, thưa bà, bà tử tế quá. Đi du lịch mang theo đôla thì còn gì bằng. Như bà Kitchin - một bà có hai đứa con ngoan - cùng thích đi du lịch, tôi đề nghị bà ấy đi cùng - nếu bà cho phép”. Buổi trưa đi tham quan Kim Tự Tháp thật thú vị. Mặc dù Victoria rất thích trẻ em nhưng cuộc đi chơi hôm nay càng thú vị hơn nếu không có bọn trẻ nhà bà Kitchin đi theo. Chúng quậy phá đến nỗi cô và bà Kitchin phải quay về sớm. Về đến nơi, Victoria nằm ngay ra giường ngáp dài. Nàng ước gì được ở lại Cairo một tuần - để nàng có thể đi thăm sông Nile. “Vậy thì mi định xài tiền bằng cách nào hả con bé kia?”. Nàng tự hỏi rồi tự trách mình. Chuyện nàng đến được Bát Đa khỏi mất tiền như có phép mầu từ đâu ban tặng. Rồi sau đó, nàng như nghe một tiếng nói từ bên trong tâm khảm, mi định làm gì khi đến Bát Đa mà trong túi chỉ vỏn vẹn có mấy đồng bảng Anh? https://thuviensach.vn Victoria tự nhủ rằng, qua bên đó Edward sẽ lo tìm việc làm giúp nàng. Nếu không được nàng tự tìm lấy, chẳng có gì đáng bận tâm cả. Ánh nắng xuyên vào bên trong, nàng nhắm mắt lại. Chợt đâu có tiếng gõ cửa đánh thức nàng dậy. Nàng lên tiếng “mời vào”, nhưng không nghe tiếng gì, nàng vùng dậy bước đến mở cửa. Không phải tiếng gõ cửa phía phòng nàng, nghe đâu từ phòng bên phía ngoài hành lang. Một nữ tiếp viên bước tới ăn mặc chải chuốt đang đứng trước cửa phòng ngài Rupert Crofton Lee. Ông mở cửa vừa lúc Victoria nhìn ra ngoài. “Có chuyện gì vậy?”. Trông ngài còn buồn ngủ, vẻ mặt khó chịu. “Xin lỗi, tôi đến làm phiền, ngài Rupert”, - Cô nói khẽ, “mời ông vui lòng đến văn phòng hãng B.O.A.C. có việc cần. Cách đây ba căn phòng theo lối này. Ông còn một vài chi tiết cần điều chỉnh cho chuyến bay đi Bát Đa sáng mai”. “Ồ, thế thì hay lắm”. Nàng Victoria quay vào phòng. Nàng không còn buồn ngủ nữa, chợt nàng đưa mắt liếc nhìn đồng hồ. Mới bốn giờ rưỡi thôi, còn tới một tiếng rưỡi nữa bà Clipp mới dậy. Nàng muốn đi ra ngoài đến thăm khu phế tích Heliopolis. Có lẽ nàng sẽ đi bộ đến đó để khỏi mất tiền. Nàng nhồi một chút phấn quanh hai bên cánh mũi, thử lại giày. Hơi chật, vậy là đi bộ tham quan Kim Tự Tháp khó mà thực hiện được. Nàng bước đi dọc theo hành lang dẫn tới phòng tiền sảnh của khách sạn. Nàng đi ngang qua ba căn phòng đến trước văn phòng hãng B.O.A.C. phía trước cửa gắn bảng thông báo. Vừa bước tới cánh cửa mở, ngài Rupert bước ra. Ông bước thật nhanh qua mặt nàng mấy bước. Ông đang đi trước mặt vạt áo choàng đong đưa, Victoria nghĩ lấy làm lạ chắc ngài đang suy tính việc gì. Khoảng 6 giờ chiều, Victoria đến gặp bà Clipp, trong bà có vẻ bồn chồn lo lắng. https://thuviensach.vn “Tôi đang lo vì hành lý dư ra, cô Jones ạ. Tôi nhớ đã thanh toán chi phí xong cả rồi, nhưng chỉ đến Cairo thôi. Sáng mai tà đi hãng máy bay Iraqi Airways. Vé tôi mua là vé suốt, còn chưa thêm hành lý. Cô thử đi xem có phải đúng vậy không? Bởi tôi có thể đổi thêm một tấm sét du lịch khác nữa”. Victoria nghe lời bà dặn. Nàng đi thẳng đến văn phòng hãng B.O.A.C. ở cuối dãy hành lang - phía bên kia gian tiền sảnh. Đó là một văn phòng rộng lớn, bên cạnh là một phòng nhỏ hơn dùng làm chỗ nghỉ trưa. Bà Clipp lo sợ hành lý sẽ dư ra khiến bà cảm thấy không yên tâm. https://thuviensach.vn CHƯƠNG 8 V ăn phòng hãng Valhalla Gramophone Company nằm ở một tòa cao ốc giữa thành phố London. Người đàn ông ngồi ở bàn làm việc đang đọc một cuốn sách về kinh tế. Tiếng chuông điện thoại reo, gã đưa tay nhấc máy, giọng gã nói nhỏ nghe như một cái máy. “Văn phòng hãng Valhalla Gramophone Company nghe đây. Xin lỗi, ai ở đầu dây ạ?” “Sanders đây”. “Sander of the River hả? Dòng sông nào vậy?” “Dòng sông Tigris. Báo cáo, mục tiêu A.S. đã bị mất dấu”. Người cầm máy chợt im tiếng. Rồi giọng nói rất khẽ ban nãy lại cất tiếng, lạnh tanh. “Có phải ông nói là...” “Vâng, bọn tôi đã mất dấu nàng Anna Scheele”. “Không được nêu tên. Các ông đã phạm một sai lầm chết người. Nội vụ đến đâu rồi”. “Nàng đến dưỡng đường như tôi đã báo cáo lần trước. Nàng còn một người chị đang bị một cuộc phẫu thuật”. “Thế à?” “Cuộc phẫu thuật thành công. Bọn tôi chờ mục tiêu A.S. trở lại khách sạn Savoy mục tiêu vẫn mặc bộ quần áo như lần trước. Không thấy quay về. Vẫn cho theo dõi chung quanh dưỡng đường, mục tiêu vẫn còn đâu đây”. “Rồi còn thấy gì nữa không”. https://thuviensach.vn “Chúng tôi vừa phát hiện. Mục tiêu di chuyển theo xe cứu thương, ngay sau cuộc giải phẫu”. “Biết đâu nàng cố ý đánh lừa”. “Có thể lắm. Tôi dám chắc nàng chưa biết đang bị theo dõi. Chúng tôi rất dè dặt. Bọn tôi có ba người và...”. “Thôi đừng nêu lý do... chiếc xe cứu thương chạy về hướng nào?” “Chạy về hướng Bệnh viện University College Hospital”. “Các bạn đã nắm được tin tại bệnh viện chưa?” “Xe chở người bệnh có y tá đi kèm theo. Có thể nàng Anna Scheele đóng vai y tá. Không ai biết nàng bỏ đi đâu sau khi bàn giao người bệnh”. “Còn người bệnh hiện giờ ra sao?” “Người bệnh vẫn chưa hay biết vì đang còn say thuốc gây mê”. “Vậy là Anna Scheele rời khỏi bệnh viện University College Hospital cải trang làm y tá đang còn lẩn quẩn đâu đó”. “Đúng. Có thể nàng sẽ quay trở lại khách sạn Savoy”. Câu chuyện bị cắt ngang. “Nàng không quay lại Savoy đâu”. “Ta thử kiểm tra các khách sạn khác xem sao”. “Được thôi, nhưng tôi không cho là ta sẽ thu thập được tin gì thêm. Chuyện đó nàng đã tính trước rồi”. “Vậy thì ta nên theo cách nào?” “Ta kiểm tra các bến cảng Dover, Folkestone v.v... kiểm tra hãng máy bay. Ngoài ra còn kiểm sổ đăng ký chuyến bay đi Bát Đa hai tuần tới đây. Nàng không lấy tên thật đâu, hãy kiểm tra những hành khách cùng lứa tuổi”. https://thuviensach.vn “Nàng không làm chuyện đó đâu. Các ông chỉ có điên mới nghĩ ra vậy. Chị nàng đã hay biết gì chưa?” “Chúng tôi đang liên hệ với các y tá bên dưỡng đường. Có thể người chị ngỡ là mục tiêu A.S. đang ở Paris hoạt động kinh doanh và đang ở lại khách sạn Ritz Hotel. Bà cho là A.S. đã bay về lại nước Mỹ ngày 23”. “Tóm lại, A.S. không báo cho người chị biết một chi tiết nào hết. Nên chúng ta chỉ còn cách kiểm tra ngay tại nơi đăng ký vé. Nàng phải bay qua Bát Đa - chỉ có đi máy bay mới kịp. Còn Sanders thì sao?” “Hả?” “Không được bỏ cuộc nữa. Đây là cơ hội cuối cùng”. https://thuviensach.vn CHƯƠNG 9 A nh chàng Shrivenham ở Sứ quán Anh đang chậm rãi lê bước, mắt ngước nhìn theo chiếc máy bay gầm thét trên đường băng sân bay Bát Đa. Bụi bay mù mịt, những cây cối, nhà cửa, người nào cũng bám một lớp bụi đỏ ngầu. Lionel Shrivenham chăm chú nhìn theo vẻ đau khổ. “Chắc chắn nó không đáp xuống đây đâu”. “Vậy thì bọn nó định làm gì đây?” - Harold hỏi. “Ta ra bến cảng Basrah thử xem, ngoài đó trời trong xanh, khí hậu mát mẻ”. “Cậu còn bận tiếp mấy ông khách V.I.P, có phải không?”. Anh chàng Shrivenham lại càu nhàu. “Cũng may cho ta. Ngài tân Đại sứ chưa nhậm chức. Ngài cố vấn Lansdowne đang ở bên nước Anh. Ngài Rice cố vấn các vấn đề phương Đông bị cầm cúm. Thà ở bên Teheran mà còn hơn ở lại đây lo đủ mọi thứ. Ông bạn mình mới thật rắc rối hết chỗ nói. Ông là một tay du lịch tiếng khắp thế giới, vận chuyển không bao giờ dùng lạc đà. Ta chẳng hiểu làm sao ông lại là một nhân vật quan trọng. Phải thừa nhận ông là một tay cự phách, nên chúng ta chia sẻ với ước muốn của ông. Nếu cho ông ta xuống ngay chỗ thành phố cảng Basrah chắc ông giận lắm. Chưa biết ta nên sắp xếp thế nào đây? Đi theo tàu hỏa tối nay hay sáng mai nhờ máy bay Hoàng gia Anh?” Chàng Shrivenham thở dài khi cảm thấy trách nhiệm của mình quá nặng. Ba tháng nay từ lúc đến Bát Đa lúc nào cũng gặp chuyện không may. Thật là một tài năng bị thui chột. Chiếc máy bay lại sà xuống ngay trên đầu. “Làm sao nó đáp xuống được chứ” - Shrivenham vừa nói, vẻ thích thú. “Ô kìa, thể nào rồi cũng đáp xuống được”. https://thuviensach.vn Một lát sau máy bay ung dung lăn bánh trên đường băng rồi dừng lại đúng chỗ đậu, Shrivenham đứng chờ sẵn đón chào vị khách V.I.P. Gã đứng nhìn, đôi mắt trơ trơ vẻ không chuyên nghiệp trước khi kịp nhào tới trước đón chào một nhân vật với gương mặt giống như bọn hải tặc trên mình khoác chiếc áo choàng rộng thùng thình. “Thật là chiếc áo lạ thường” - Gã nghĩ bụng có ý chê bai, chợt gã cất tiếng gọi lớn. “Thưa ngài Rupert Crofton Lee, tôi là Shrivenham nhân viên Lãnh sứ quán”. Gã nhìn theo, ngài Rupert có vẻ gay gắt - thì ra sau một hồi căng thẳng máy bay lượn mấy vòng làm cho ngài bực mình. “Đưa hành lý cho tôi” - Shrivenham vừa nói vừa đỡ lấy hành lý. “Mời ngài theo tôi, xe đã chờ sẵn”. Cả hai ngồi vào trong xe khi sắp ra khỏi phi trường gã Shrivenham mới nói. “Tôi đứng chờ mà cứ sợ là ngài phải xuống phi trường khác, vì không chắc phi công dám đáp xuống đây. Bất thình lình máy bay đáp, tung bụi mù trời”. Ngài Rupert trịnh trọng phủi bụi bám hai bên má, ngài nói. “Tai hại - thật quá tai hại. Vậy chương trình làm việc của tôi có ảnh hưởng gì không?” “Chuyện chả ra gì”. - Shrivenham trả lời một cách xấc xược. “Mấy ông V.I.P cứ tưởng đâu việc nhỏ nhặt mọi người ai cũng biết”. Chợt gã trịnh trọng thưa lớn. “Tôi cũng nghĩ như ngài”. “Anh biết chừng nào ngài Đại sứ đến Bát Đa?” “Dạ cũng chưa chắc là ngày nào”. “Nghĩ cũng tiếc nếu không được gặp ngài. Đã lâu lắm không gặp lại kể từ năm 1938 khi còn ở bên Ấn Độ”. https://thuviensach.vn Shrivenham lặng thinh. “Để xem nào, Rice hiện đang ở đây, có phải không?” - Ngài Rupert nói tiếp. “Dạ đúng, ngài là cố vấn về các vấn đề phương Đông”. “Ngài là một nhân vật quá tài ba. Ta rất hân hạnh khi được gặp lại người quen”. Shrivenham húng hắng ho. “Dạ thưa thật với ngài, ông đang nghỉ bệnh. Hiện đang nằm viện điều trị bệnh viêm vị tràng. Bệnh này còn nặng hơn một dạng đau dạ dày ở Bát Đa”. “Anh nói gì vậy?”. - Ngài Rupert quay ngoắt người lại. “Viêm vị tràng rất nặng à? Ngài nằm viện lúc nào?” “Từ bữa hôm kia, thưa ngài”. Ngài Rupert nhăn nhó. Vẻ huyênh hoang thường ngày đã biến khỏi trên nét mặt vốn chất phát của ngài. “Ta chưa hiểu” - Ngài nói “Thật tình ta chưa hiểu làm sao cả”. Shrivenham cung kính nhìn như đang dò xét. “Ta không biết nên hiểu như thế nào đây”. - Ngài Rupert nói tiếp “không lẽ là một ca bệnh như của Scheele’s Greencen”. Shrivenham vẫn im lặng, vẻ mặt chưng hửng. Xe đang băng qua cầu Teisal Bridge, rẽ trái về hướng Lãnh sứ quán Anh. Chợt ngài Rupert nghiêng người về phía trước. “Dừng lại chờ tôi một lát có được không?” - Giọng ngài gắt. “Đây rồi, rẽ qua phải”. Chiếc xe ô-tô rẽ qua khúc ngoặt bên phải rồi dừng lại. Trước mặt là một cửa hiệu bày bán đủ thứ bình, lọ gốm sứ. https://thuviensach.vn Người khách vóc dáng thấp đậm đang đứng nói chuyện với chủ hàng vừa cất bước đi về hướng đầu cầu cũng vừa lúc chiếc xe ô-tô trờ tới. Shrivenham nhận ra ngay là ngài Crosbie thuộc cơ quan I.P. đã gặp một hai lần trước đây. Ngài Rupert xuống xe bước vào cửa hiệu. Tay cầm chiếc bình gốm quay qua nói chuyện với chủ hàng bằng tiếng Ả Rập. Hai bên trao đổi rất nhanh khiến Shrivenham không nghe kịp. Chủ hàng mừng rỡ, khoa tay chỉ trỏ đủ thứ. Ngài Rupert xem qua nhiều món. Ngài chọn mua chiếc bình cổ hẹp trả tiền xong ngài ra xe. “Tay nghề của thợ có kỹ thuật thật” - Ngài Rupert nói. “Mấy ngàn năm vẫn còn giữ được đường nét cổ kính, không kém gì khu bán hàng ở bên xứ Armeria”. Ngài sờ tay vào bên trong miệng bình xoay vòng qua lại. “Hàng gốm thô”. - Shrivenham nói, gã chẳng hiểu gì về nghề gốm. “Ồ, không cần hàng phải tốt. Ta chỉ cốt mua được một món đồ cổ. Này anh nhìn xem dấu hiệu trên mấy cái núm. Mỗi ngày anh thu thập thông tin rời rạc từng chi tiết, còn ta thì có được cả một bộ sưu tập”. Chiếc xe rẽ qua hướng thẳng vào cổng Sứ quán Anh. Ngài Rupert yêu cầu được đưa tới ngay trước cửa phòng. Shrivenham cảm thấy dễ chịu và thoải mái khi không còn nghe giảng giải chuyện chiếc bình cổ. Ngài Rupert đặt bừa nó trên xe và bước xuống. Shrivenham ôm theo và cẩn thận đặt xuống kề bên chiếc bàn ở đầu giường. “Chiếc bình cổ của ngài để đây nhé”. “Ủa? Ồ cảm ơn ông bạn trẻ”. Shrivenham xin phép lui ra ngoài, gã nhắc ngài nhớ là giờ cơm trưa sắp dọn ra, còn rượu tùy ngài chọn. Anh chàng vừa ra ngoài, ngài Rupert bước tới cửa sổ mảnh giấy dán quanh miệng chiếc bình, vuốt thật thẳng. Mảnh giấy ghi vỏn vẹn hai hàng chữ. Ngài https://thuviensach.vn đọc thật kỹ xong lấy que diêm thiêu hủy. Ngài nhân chuông gọi người giúp việc. “Dạ, thưa ngài cần soạn hành lý phải không ạ”. “Chưa đâu, tôi cần gặp Shrivenham ngay”. Shrivenham vội vã đến ngay, nét mặt thoáng một chút lo âu. “Có việc gì không, thưa ngài?” “Này ông Shrivenham, kế hoạch của tôi đã thay đổi đột ngột. Tôi biết tính ông cẩn thận và kín đáo, nên tôi rất tin cậy vào ông. Vậy ông có thể giúp tôi được không?” “Ồ, có gì đâu, thưa ngài”. “Tôi đã từng ở Bát Đa, chỉ trừ thời kỳ chiến tranh tôi không còn ở đấy. Có phải khách sạn nằm ở bên kia sông không?” “Dạ phải, ở phố Rashid Street”. “Lưng dựa ra bờ sông Tigris?” “Dạ đúng, khách sạn Babylionian Palace lớn nhất vùng này, nó gần như một khách sạn phục vụ khách đi công tác”. “Ông biết khách sạn Tio chứ?” “Ồ, khách thường đến đó ở đông lắm. Món ăn ngon, nhân viên phục vụ tốt và mang phong cách Marcus Tio. Ông ta là một bộ mặt quen thuộc ở thành Bát Đa”. “Nhờ ông đăng ký giúp tôi một chỗ nhé”. “Ý ngài muốn là - ngài không ngủ lại trong Sứ quán sao?” - Shrivenham nhìn ngài lo ngại “Nhưng - nhưng mà - mọi thứ đã được sắp xếp cả rồi”. “Dọn ra thì dẹp vào mấy hồi”. - Ngài Rupert gắt gọng nói. “Hẳn nhiên rồi, thưa ngài. Tôi không có ý muốn nói là...” https://thuviensach.vn “Tôi còn một số việc rắc rối cần phải thương thảo. Tôi thấy không nên giải quyết bên trong sứ quán. Vậy nên tôi nhờ ông đăng ký một chỗ ở khách sạn Tio Hotel ngay tối nay, tôi muốn rời khỏi sứ quán âm thầm không ai để ý. Thế này tôi không thể lái xe ra đến khách sạn Tio một mình được. Tôi còn nhờ ông đăng ký vé máy bay đi Cairo sáng ngày mốt”. Shrivenham coi bộ càng king ngạc hơn. “Tôi được biết ngài còn ở lại đây đến năm hôm...” “Không thể nán lại lâu hơn nữa. Tôi phải bay qua Cairo ngay khi giải quyết xong công việc. Ở lại đây sẽ không được an toàn”. “An toàn?” Một nụ cười chua chát làm biến đổi sắc mặt ngài Rupert. Cái vẻ ngài cứng cỏi như một hạ sĩ quan huân luyện không còn nữa. Ngài cũng là người biết xúc động và giàu tình cảm. “Tôi đồng ý là chuyện an toàn tính mệnh không phải lúc nào cũng cần quan tâm” - Ngài nói - “Trường hợp này không chỉ riêng tôi cần phải lo lắng, sự an toàn của tôi có liên quan đến những người khác. Nên tôi phải nhờ ông sắp xếp giùm cho. Nếu việc mua vé máy bay khó thì đăng ký giúp chuyến bay ưu tiên. Từ đây cho đến khuya, tôi chỉ còn cách là ở trong phòng”. - Ngài vừa nói xong, Shrivenham nghe há hốc mồm kinh ngạc. Ngài liền nói tiếp “Thật tình tôi đang ốm, cơn sốt rét lại đang hành dữ dội, vì vậy tôi không thể ra ngoài được”. “Có lẽ chúng tôi phải để cho ngài đi thôi, nhưng ngài chưa ăn uống gì cả”. “Nhịn đói cả ngày với tôi không thành vấn đề. Trong những ngày du lịch đường dài tôi nhịn ăn còn lâu hơn vặy nữa. Ông cứ làm theo lời tôi dặn là được rồi”. Quay trở xuống, Shrivenham gặp lại một số bạn bè hỏi han, gã càu nhàu đáp. “Y như là chuyện trinh thám nhà nghề” - Gã nói. “Tôi không thể nói ra được cái tính huênh hoang của ngài Rupert Crofton Lee là có thật hay chỉ là trò https://thuviensach.vn đóng kịch. Nhìn chiếc áo choàng rộng thùng thình, chiếc mũ rơm giống như là bọn lục lâm. Những người tìm được tác phẩm của ông nói lại với tôi là ông thích tự đề cao mình. Cũng may là ngài Thomas Rice đến đây kịp lúc để đối phó. Có điều tớ không biết, Scheele’s Green là gì nhỉ?” “Scheele’s Green nào?” - Ông bạn kia hỏi lại vừa nhíu mày “Có phải là chuyện giấy dán tường gì đó phải không? Thuốc độc đấy. Một dạng hóa chất arsenic”. “Trời!” - Shrivenham kinh ngạc buông lời. “Tớ cứ tưởng là bệnh, y như là bệnh lỵ amip”. “Ồ, đâu phải vấn đề thuộc bên ngành hóa chất, vợ chồng nào mà chẳng yêu thương nhau”. Nghe vậy Shrivenham càng kinh ngạc hơn. Gã chợt nhận ra còn nhiều điều trái khoáy. Ngài Crofton Lee thì cho là thật ra ngài Thomas Rice không phải bị bệnh viêm vị tràng mà bị trúng độc hóa chất arsenic. Hơn nữa ngài Rupert còn cho là tính mạng ông đang bị đe dọa nên ông không dám ăn uống những món sẵn có bên trong Sứ quán Anh khiến Shrivenham cảm thấy tinh thần tôn trọng lễ nghi của dân Ăng-lê bị đụng chạm. Cho nên gã chẳng hiểu ra làm sao cả. https://thuviensach.vn CHƯƠNG 10 N àng Victoria hít phải thứ bụi vàng khè cay cả mũi, nàng có ấn tượng không hài lòng khi vừa đến Bát Đa. Từ phi trường về đến khách sạn Tio Hotel là một chặng đường biết bao nhiêu tiếng ồn tới tấp dồn vào đầy hai lỗ tai. Tiếng còi xe như điên cuồng. Tiếng gọi réo nhau trên đường phố, tệ hơn nữa tiếng còi xe gắn máy nhấn inh ỏi vào tội vạ. Đã vậy nàng còn phải nghe từng tiếng chậm rãi từ cửa miệng bà Hamilton Clipp phát ra. Về đến khách sạn Tio Hotel, nàng Victoria thấy choáng váng và mệt lã cả người. Từ nơi ban nhạc kèn đồng ở phố Rashid Street lùi về phía sau ngõ hẹp ra tới bờ sông Tigris. Khách lần theo lối đi trên mấy bậc thềm đến ngay trước cửa khách sạn, một anh chàng khỏe mạnh đứng chờ đón chào khách trên miệng nở một nụ cười, để đón tiếp khách. Cuối cùng nàng Victoria cũng thu hút được Marcus - để đón tiếp ngài Tio chủ khách sạn Tio Hotel. Gã đang la hét sai khiến bọn hầu hạ lo soạn hành lý chợt quay qua bà Clipp, gã vồn vã hỏi. “Lại gặp nhau lần nữa thưa bà Clipp - Ủa tay bà làm sao thế kia? Tôi cứ nghĩ rằng hôm nay bà không ghé chứ, tôi sợ máy bay không đáp được xuống phi trường. Nó cứ liệng vòng vòng trên trời. Hôm nay bà đến đây có việc gì không? - Thật tình cô gái đi cùng bà đẹp quá, ở Bát Đa tôi chưa từng thấy ai trẻ đẹp như vậy cả. À, sao Hamison không ra đón bà. Bà ăn món gì đã nhé!” - Miệng gã nói không ngớt. Nàng Victoria cảm thấy choáng váng đầu óc quay cuồng khi nốc cạn hai ly Whisky mà Marcus nài ép nàng uống. Nàng đang đứng bên trong gian phòng sơn trắng toát, bày chiếc giường khung bằng đồng thau, một chiếc bàn trang điểm cầu kỳ theo kiểu Pháp, một chiếc tủ quần áo thời Victoria, hai chiếc ghế https://thuviensach.vn bọc vải, nhung hành lý vỏn vẹn một túi xách đơn giản để ở dưới chân. Đằng kia một lão già mặt mũi vàng khè, chòm râu bạc phơ gật đầu nhìn về phía nàng, đang móc khăn trong buồng tắm hỏi nàng có thích tắm nước nóng không. “Bao lâu mới có?” - Nàng hỏi lại. “Hai mươi phút hoặc nửa tiếng. Tôi sẽ chuẩn bị”. Lão nở một nụ cười nhân từ rồi lui ra. Victoria ngồi xuống giường đưa tay vuốt tóc. Tóc nàng đầy bụi đường, da mặt dần sùi nhám sịt. Nàng soi mặt vào gương. Tóc nàng đen nhánh nay đã ngã sang một màu nâu đỏ. Nàng với tay kéo màn cửa về một bên nhìn ra ngoài hiên thoáng đãng hướng về phía bờ sông. Nàng chẳng thấy đâu là dòng sông Tigris, chỉ lờ mờ một màn sương mù dày đặc, điều đó càng làm cho nàng buồn chán hơn. Victoria từ nhủ rằng ở đây tệ thật. Nàng đứng dậy bước về phía đầu cầu thang, gõ cửa phòng bà Clipp. Nàng nghĩ ra cần phải nghĩ lại đây dưỡng sức rồi mới tính chuyện tắm rửa phục hồi sức khỏe...... Tắm xong, ăn bữa trưa, ngủ được một giấc sâu, nàng Victoria bước ra bên ngoài ban công, đưa mắt nhìn qua bên kia dòng sông Tigris lòng cảm thấy khoan khoái. Cơn bão cát bụi đã lắng xuống, bầu trời sáng trong. Bên kia sông một hàng câu cọ soi bóng và những dãy nhà chen chúc nhau mái thấp mái cao. Chợt nghe tiếng gọi từ phía khu vườn dưới kia, Victoria bước tới đầu ban công nhìn qua. Bà Hamilton Clipp đang nói chuyển để làm quen với một bà người Anh - Bà đang khoe khoang về cô, giọng bà oang oang: “Cô ấy thật dễ thương và rất là gần gũi. Cô là cháu ngài mục sư xóm đạo Llangow”. “Mục sư nào?” https://thuviensach.vn “Ồ, mục sư xóm đạo Llangow”. “Vô lý, làm gì có mục sư ở đó”. - Bà kia vừa nói. Victoria nhíu mày lại. Nàng biết ngay bà này thuộc giới phụ nữ Ăng-lê tầng lớp quý tộc nên không thích để tai nghe nhắc tới mục sư giả danh. “Ô kìa, lẽ nào tôi nghe nhầm tên”. - bà Clipp ra vẻ còn hồ nghi. Nghe đến đây, Victoria vội tìm cách để tránh đụng chạm với bà ấy. Nàng cảm thấy bịa chuyện với mấy bà này coi bộ không nên. Nàng trở lại phòng, ngồi xuống giường ngẫm nghĩ lại hoàn cảnh của mình. Nàng đang ở tại khách sạn Tio Hotel và nàng biết rõ là giá không phải rẻ. Trong túi nàng còn bốn đồng bảng với tiền lẻ mười bảy shilling. Nàng ăn một bữa trưa thịnh soạn, chưa thanh toán phiếu ăn, nàng thấy không nên để cho bà Clipp chi trả khoản này. Dù biết là chuyến đi Irag bà Clipp đề nghị. Cuộc mặc cả xong xuôi. Nàng Victoria đã đến được Bát Đa. Bà Clipp được người cháu gái Mục sư chăm sóc tận tình, đã từng làm y tá và là một thư ký có trình độ. Cuộc chơi sòng phẳng, đôi bên cùng có lợi. Tối nay bà Clipp đáp tàu hỏa đi về thành phố Kirkuk - thế là hết. Nàng Victoria nghĩ vu vơ và hy vọng bà Clipp sẽ dành cho nàng một món quà chia tay. Ước chi là một số tiền mặt, nhưng thôi không nên nghĩ đến điều đó. Có lẽ bà Clipp đâu ngờ Victoria lại túng bấn đến thế. Nhưng nếu vậy thì nàng phải tính thế nào? Có lẽ nàng phải đi tìm Edward thôi. Nàng cảm thấy khó nghĩ là không nhớ rõ Edward họ gì. Nàng chỉ nhớ Edward - Baghdad. Cũng tương tự như một nàng Saracen qua nước Anh chỉ nhớ tên người yêu là “Gilbert” và “England”. Dù sao nàng Saracen cũng dễ tìm Gilbert vì trong thời kỳ thập tự chinh ở nước Anh không ai mang họ và dân cư thưa thớt. Chợt nàng không liên tưởng đến chuyện xưa nữa mà quay trở về lại với thực tế. Nàng phải đi tìm Edward ngay, gã sẽ kiếm việc làm giúp nàng. Có lẽ gã https://thuviensach.vn cũng đang mong nhớ nàng. Nàng không biết Edward mang họ gì, chỉ biết gã đến Bát Đa làm thư ký cho ngài Tiến sĩ Rathbone, nàng đoán chừng Tiến sĩ Rathbone là một nhân vật quan trọng. Victoria trang điểm thêm một chút phấn, vuốt lại mái tóc nàng trở xuống nhà dưới dò la tin tức. Ông chủ Marcus đi qua hành lang mừng rỡ vẫy tay chào lúc vừa trông thấy nàng. “Ồ, nàng Jones đây rồi, mời cô ghé lại uống một ly với tôi được chứ? Tôi rất thích phụ nữ người Anh. Mấy bà người Anh ở Bát Đa tôi đều quen biết. Mọi người ai cũng hài lòng khi được ở lại khách sạn. Mời cô theo tôi đến quầy bar”. Victoria không quen với cách chiêu đãi thoải mái thế này vui vẻ nhận lời ngay. Ngồi trên chiếc ghế cao trước mặt là một ly gin, nàng bắt đầu dò la tín tức. “Ông biết ngài Tiến sĩ Rathbone vừa mới đến Bát Đa chứ?”. - Nàng mở lời. “Ở Bát Đa này tôi quen mặt hết” Marcus Tio vẻ hân hoan nói “Nghe nói tên Marcus là người ta biết ngay. Tôi nói thật đấy. Ối giời, bạn bè tôi nhiều lắm”. “Tôi biết bạn bè của ông rất nhiều”. - Victoria nói “Vậy ông có quen biết Tiến sĩ Rathbone không?” Tuân vừa rồi ngài Tư lệnh lực lượng không quân vùng Trung Đông ghé ở lại đây. Gặp tôi ngài mới nói: “Marcus, cậu đểu thật, từ những năm 46 đến nay mới gặp lại cậu. Trông cậu chẳng gầy bớt đi chút nào. - Cô biết không, ông ấy thật tử tế, tôi rất thích ông ấy”. “Còn tiến sĩ Rathbone? Ngài có tử tế không?”. “Tôi thích nếp sống một người luôn hài lòng với chính mình. Tôi không thích những bộ mặt cau có. Tôi thích nhìn ai vui vẻ, trẻ trung, dễ chịu, như cô em https://thuviensach.vn đây. Ngài Tư lệnh không quân bảo tôi ‘Này Marcus, cậu có tật hay mê gái’. Tôi mới thưa lại ‘khổ nỗi tôi lại mê anh chàng Marcus hơn...’.” Nói xong Marcus phá ra cười, chợt quay lại gọi to “Jesus - Jesus!” Nàng Victoria kinh ngạc, thì ra Jesus là tên người phục vụ quầy bar. Victoria lại nghĩ các nước ở phương Đông mới lạ kỳ làm sao. “Thêm một gin cam, với một whisky” - Gã Marcus gọi. “Tôi không nghĩ là tôi...” “Phải đấy, cô uống thêm - rượu nhẹ thôi”. “Tôi cần biết về chuyện Tiến sĩ Rathbone”. - Victoria nài nỉ. “Còn phần bà Hamilton Clipp - cái tên nghe lạ tai - bà ấy là người Mỹ - đúng không? Tôi cũng thích người Mỹ, nhưng người Anh vẫn hơn. Người Mỹ trông lúc nào cũng có vẻ lo âu. Đôi khi thật tình mà nói cũng có nhiều người biết điều. Ngài Summers - cô biết chứ? - Đến Bát Đa ông uống rượu khiếp lắm, ông ngủ li bì suốt ba ngày chưa dậy”. “Nhờ ông giúp tôi”. - Victoria nói. Marcus nhìn ngạc nhiên. “Được thôi, tôi sẽ giúp cô. Tôi sẵn sàng giúp đỡ bè bạn, tính tôi vậy đó. Cô cần gì nói cho tôi nghe - tôi sẽ giúp ngay. Món bít-tết đặc biệt - hay món gà nâu cháo với nho khô, thuốc bắc - hoặc món gà tơ. “Tôi không ăn gà tơ” - Victoria đáp - “Bây giờ tôi chưa muốn ăn đâu” - Nàng đáp dè dặt. “Tôi cần gặp ngài Rathbone. - Tiến sĩ Rathbone. Ngài vừa đến Bát Đa và cùng đi với - với một - người thư ký”. “Tôi không biết” - Marcus nói “Ngài không ở lại khách sạn Tio”. Đúng như lời lão, nếu khách không ở đây làm thế nào Marcus nhớ được hết. “Thì còn nhiều chỗ khách sạn khác nữa”, - Victoria nhắc lại “hay là ngài có nhà riêng?” https://thuviensach.vn “Ồ, phải đấy, còn nhiều khách sạn nữa. Như là Babylonian Palace, Senacherib, Zobeide Hotel. Đó là những khách sạn cũng được nhưng so với khách sạn Tio thì không bằng”. “Dĩ nhiên là không hơn được”. - Victoria nói cho gã yên tâm. “Ông cũng không biết chỗ nào Tiến sĩ đến ở lại hay sao? Tôi biết ngài là người quản lý một số cơ sở - như là văn hóa - và sách báo”. Marcus nghe nói đến chuyện hoạt động văn hóa gã nghiêm sắc mặt. “Văn hóa thì cần cho mọi người” - Gã nói “Văn hóa thì nhiều ngành. Nghệ thuật và âm nhạc, rất hay, hay lắm. Tôi thích nghe đàn vĩ cầm dạo nhạc, nhưng chơi với bần nào không quá dài thôi”. Nãy giờ ngồi trò chuyện với Marcus, nhưng Victoria chưa moi ra được thông tin mới. Nói chuyện với Marcus chỉ để giải khuây, gã là một anh chàng vui tính hồn nhiên, khiến nàng liên tưởng đến nàng Alice trong truyện thần tiên cố tìm lối đi đến ngọn đồi. Nói vòng vo tam quốc rồi trở lại chuyện cũ - cũng Marcus! Nàng từ chối ly rượu thứ hai, vẻ mặt buồn xo đứng dậy. Nàng thấy hơi choáng đầu. Mặc dù ly cocktail chỉ pha rượu nhẹ thôi. Nàng bước ra ngoài quầy bar đứng tựa vào lan can nhìn qua bên kia sông, chợt nàng nghe tiếng nói từ phía sau. “Xin lỗi, cô nên đi lấy áo khoác mặc vào đi. Ở đây không như nước Anh, vào những chiều tối mùa hè trời trở lạnh”. Bất chợt nàng gặp người phụ nữ Ăng-lê ban nãy, bà mặc chiếc áo lông thú, đắp tấm chăn trên đầu gối, bà ngồi uống rượu Whisky pha sô-đa. Thấy nàng bà ta vui vẻ mời nàng một ly, rồi nói: “Tôi xin tự giới thiệu là Cardew Trench”. (Rõ ràng bà có ý nói, ta có bà con với nhà Cardew Trenches đây). Tôi biết là cô đi cùng với một bà - tên là gì nhỉ? - Hamilton Clipp”. “Dạ phải” - Victoria đáp. “Tôi đi cùng với bà ấy”. https://thuviensach.vn “Bà kể lại cô là cháu ngài Mục sư xóm đạo Llangow”. Nàng Victoria nhạo lại. “Bà ấy nói vậy sao?” - Nàng hỏi lại nét mặt nàng tươi rói. “Tôi có nghe nhầm chăng?” Victoria nhoẻn một nụ cười. “Phần lớn người Mỹ thường gọi nhầm một số tên. Chú tôi là Mục sư xóm đạo Languao”. - Victoria ứng khẩu ngay. “Languao à?” “Dạ phải - ở ngoài quần đảo Thái Bình Dương. Ngài làm Mục sư từ thời còn thuộc địa Anh”. “Ồ, Mục sư thời thuộc địa”. Bà Carden Trench hoàn toàn không biết gì chuyện Mục sư thời thuộc địa. “Dạ phải đây”. Victoria tự hào với chính mình, bỗng dưng trong phút chốc câu chuyện được giải thích trọn vẹn. “Vậy cô qua đây có việc gì không?” - Bà Cardew Trench ân cần hỏi thăm nhưng thực chất là để thỏa mãn cái thói hay tò mò của mình. “Tôi đến để tìm lại một anh chàng mà tôi đã gặp gỡ chỉ một lần tại công viên ở London”. - Nói xong, chợt nàng nhớ lại mấy dòng tin đọc được trên báo và lời giãi bày với bà chủ Clipp. “Tôi đi theo cùng với chú tôi, đó là Tiến sĩ Paunce Jones”. “Ồ, thì ra là vậy”. - Bà Cardew Trench tỏ ra vui vẻ. “Ông ta là một con người khả ái. Năm trước tôi có đến dự một buổi thuyết trình rất tuyệt vời, nhưng tôi chẳng hiểu được một chữ nào. Quả thật, ngài đến Bát Đa cách nay hai tuần. Tôi còn nhớ ngài nhắc tên mấy cô nàng sẽ đến đây trong mùa này”. Nhanh miệng sau khi đã khai rõ lý lịch, nàng Victoria mới hỏi xen vào. https://thuviensach.vn “Bà có biết ngài Tiến sĩ Rathbone cũng đến đây không?” - Nàng vội hỏi. “Ông vừa mới đi” - Bà Cardew Trench đáp. “Tôi biết là thứ Năm tuần tới ông được mời thuyết trình tại Học viện. Hình như là một bài thuyết trình về mối quan hệ Quốc tế và Hữu nghị”. “Bà có biết hiện ông ấy ở đâu không?” “Ông ta đang ở tại khách sạn Babylonian Hotel, còn trụ sở làm việc thì gần Viện Bảo tàng có tên nghe thật buồn cười Cành Ô Liu. Người ta thường nhìn thấy mấy bà còn trẻ mặc quần tây để hở cổ cáu bẩn, đeo kính mát đến đó”. “Tôi có quen biết sơ qua người thư ký của ngài?” - Victoria vừa nói. “Ồ đúng rồi, hắn tên là Edward Thingummy - hắn dễ thương - chọn đúng nghề - trong thời kỳ chiến tranh hắn là chiến binh xuất sắc. Gương mặt điển trai - tôi biết mấy cô nàng nhìn thấy hắn là phải lòng ngay”. Cơn ghen tức xâm chiếm lấy nàng. “Cành Ô Liu” - Nàng chợt kêu lên “Thưa bà đó là chỗ nào?” “Đi ngược chiều qua khỏi khúc ngoặt tới chỗ chiếc cầu thứ hai. Từ đây có ngã rẽ qua khu phố Rashid Street - chỗ hơi khuất tầm nhìn. Cách xa một đoạn đường từ khu phố bán đồ đồng đi tới”. “Phần bà Pauncefoot Jones thì sao?” - Bà Cardew Trench lại hỏi tiếp. “Bà sẽ đến sau, tôi nghe nói bà đang ốm thì phải”. - Victoria trả lời. Moi được thông tin, Victoria không còn nghĩ cách bịa chuyện nữa. Liếc nhìn đồng hồ nàng chợt kêu. “Ôi chao - 6 giờ rưỡi rồi, đã đến giờ tôi phải gọi bà Clipp dậy và lo phụ bà soạn hành lý đi du lịch. Tôi phải đi ngay”. Nàng lấy lý do nghe cũng xuôi tai, nàng sửa lại sáu giờ rưỡi thay vì bảy giờ. Nàng cảm thấy hoan hỉ nhanh bước trở về lại phòng trọ. Sáng mai nàng sẽ gặp được chàng Edward tại trụ sở Hiệp hội Cành Ô Liu. Một nơi có mấy cô nàng phây phây để hở cổ lem luốc! Nghe thật không ham chút nào... https://thuviensach.vn