🔙 Quay lại trang tải sách pdf ebook Đi Tìm Alaska Ebooks Nhóm Zalo https://thuviensach.vn https://thuviensach.vn HỘI NHỮNG NGƯỜI THÍCH ĐỌC SÁCH BẰNG KINDLE ❃ - ❃ - ❃ Truyện và scan Minh Minh Thành viên soát lỗi Minh Minh, Sơn Anh, Đình Trí, Nguyen Thanh Ha, Nguyen Thi Minh Yen, Phạm Vũ Hòa Soát lần 2 và ebook Nguyễn Ngọc Thủy 17.6.2019 https://thuviensach.vn Gửi đến gia đình tôi: Sydney Green, Mike Green, và Hank Green “Tôi đã cố gắng làm thật tốt.” (lời trăng trối của Tổng thống Grover Cleveland) https://thuviensach.vn Lời cảm ơn BẰNG CỠ CHỮ NHỎ không thể hiện được hết cỡ nợ mình mang, tôi cần bày tỏ một vài điều sau: Đầu tiên, cuốn sách này sẽ không đời nào được xuất bản nếu không nhờ lòng tốt vô biên của người bạn, biên tập viên, gần-như quản lý, và cố vấn của tôi, Ilene Cooper. Ilene giống như một bà tiên đỡ đầu vậy, duy chỉ là chị ấy có thật, và ăn mặc phong cách hơn. Thứ hai, tôi thật may mắn khi có Julie Strauss-Gabel là biên tập viên ở Dutton, thậm chí còn may mắn hơn khi trở thành bạn của cô ấy. Julie là biên tập viên trong mơ của mọi tác giả: chu đáo, nhiệt tình, và giỏi giang không tưởng. Đoạn văn này đây, vốn là lời cảm ơn gửi đến cô ấy, là phần duy nhất cô ấy không thể biên tập trong cả cuốn sách, và tôi nghĩ cả hai đều đồng ý rằng kết quả cũng không tệ lắm. Thứ ba, cảm ơn Donna Brooks đã tin vào cuốn sách này ngay từ đầu và góp phần trau chuốt nó. Tôi cũng mắc nợ Margaret Woollatt ở Dutton, cô có quá nhiều phụ âm trong tên nhưng lại là một thiên tài xuất chúng. Đồng thời cũng cảm ơn Sarah Shumway thiên tài, lối đọc bản thảo cẩn thận và những góp ý sắc sảo của cô là ơn lành của tôi. Thứ tư, tôi rất biết ơn quản lí của mình, Rosemary Sandberg, cô ấy luôn đấu tranh không ngừng nghỉ cho những tác giả của mình. Chưa kể, cô ấy là người Anh. Cô nói “Hoan hô” thay vì “Chốc nữa.” Có tuyệt không kia chứ? Thứ năm, những bình luận của hai người bạn tốt nhất thế giới của tôi, Dean Simakis và Will Hickman, là yếu tố quan trọng với cách viết và chỉnh sửa câu chuyện này, và rồi, ưm, bạn biết đấy, yêu họ. Thứ sáu, tôi vô cùng biết ơn, còn nhiều người khác, Shannon James (bạn cùng phòng), Katie Else (tôi hứa mà), Hassan Arawas (bạn), Braxton Goodrich (anh họ), Mike Goodrich (luật sư, và cũng là anh họ), Danel Biss https://thuviensach.vn (toán học gia chuyên nghiệp), Giordana Segneri (bạn), Jenny Lawton (chuyện dài lắm), Dayid Rojas và Molly Hammonnd (bạn), Bill Ott (hình mẫu lý tưởng), Amy Krouse Rosenthal (đã khiến tôi thích nghe radio), Stephanie Zvirin (cho tôi công việc thực thụ đầu tiên), P. F. Kluge (giáo viên), Diane Martin (giáo viên), Perry Lentz (giáo viên), Don Rogan (giáo viên), Paul MacAdam (giáo viên—tôi là fan cuồng của các giáo viên), Ben Segedin (là sếp và là bạn), cùng Sarah Urist đáng yêu. Thứ bảy, tôi đã học cấp ba với những người tuyệt vời. Tôi muốn đặc biệt cảm ơn anh chàng bất khuất Todd Cartee cũng như Olga Charny, Sean Titone, Emmett Cloud, Daniel Alarcon, Jennifer Jenkins, Chip Dunkin, và MLS. https://thuviensach.vn trước đó https://thuviensach.vn một trăm ba mươi sáu ngày trước MỘT TUẦN TRƯỚC KHI tôi rời gia đình ở Florida và phần còn lại của cuộc đời nhàm chán của mình để đi học nội trú tại Alabama, mẹ tôi cứ khăng khăng phải tổ chức tiệc chia tay cho tôi. Để bảo tôi không có kì vọng gì nhiều thì rõ là tôi đã quá xem thường sự kiện trọng đại này. Dù ít nhiều tôi cũng bị bắt mời thêm mấy “bạn trên trường”, ví dụ, đám nhà nghèo khoái làm lố và lũ mọt sách người Anh tôi buộc phải ngồi cạnh để có hội có bầy trong căn-tin to bự ở trường công, tôi biết chúng sẽ không đến. Dầu vậy, mẹ tôi vẫn rất kiên quyết, bà đắm chìm trong mộng tưởng rằng tôi đã giấu bà sự nổi tiếng của mình bấy lâu. Bà nấu một núi nhỏ xốt a-ti-sô. Bà trang trí phòng khách bằng tua rua màu xanh lá và vàng, vốn là màu ngôi trường mới của tôi. Bà mua hai tá sâm-panh đựng kim tuyến và đặt chúng quanh mép bàn cà phê. Và rồi khi thứ sáu cuối cùng ấy tới, lúc tôi đã dọn đồ gần xong, mẹ ngồi cùng cha và tôi trên sofa trong phòng khách lúc 4:56 chiều, kiên nhẫn chờ đợi sự xuất hiện của Phái Đoàn Giã Biệt Miles. Phái Đoàn ấy bao gồm đúng hai người: Marie Lawson, một cô tóc vàng nhỏ con đeo cặp kính hình chữ nhật, và gã bạn trai lùn mập (nói một cách tế nhị) của cổ, Will. "Chào, Miles,” Marie nói trong lúc ngồi xuống. “Chào,” tôi đáp lại. “Mùa hè thế nào?” Will hỏi. “Ổn. Còn anh?” “Tốt. Tụi này đã mở buổi Chúa Giê-su Siêu Sao. Anh giúp phần lắp đặt. Marie phụ trách ánh sáng,” Will trả lời. “Nghe hay phết.” Tôi gật gù ra chiều hiểu biết, và chủ đề nói chuyện của chúng tôi đến đấy là gần hết. Tôi có thể hỏi một câu về chúa Giê-su Siêu Sao, ngoại trừ 1. Tôi không biết nó là gì, và 2. Tôi không có hứng tìm hiểu, và 3. Tôi chưa bao giờ giỏi buôn chuyện. Mẹ tôi, tuy thế, lại có thể buôn hàng giờ liền, nên bà kéo dài sự lúng túng bằng cách hỏi họ về lịch tập ban nhạc, và buổi diễn thế nào, và nó thành công hay không. https://thuviensach.vn “Cháu đoán là có,” Marie nói. “Nhiều người đến lắm, cháu đoán vậy.” Marie thuộc típ người rất hay đoán mò. Cuối cùng, Will bảo, “Chà, chúng cháu chỉ ghé qua để chào tạm biệt thôi. Cháu phải đưa Marie về trước sáu giờ. Học nội trú vui nhé, Miles.” “Cảm ơn,” tôi trả lời, cảm thấy nhẹ nhõm. Thứ duy nhất tệ hơn một buổi tiệc không ai thèm đến là một buổi tiệc gồm hai người cực kì không có hứng thú tới tham gia. Họ rời đi, và tôi ngồi với cha mẹ rồi nhìn chằm chằm vào màn hình TV đen ngòm, tôi muốn bật nó lên nhưng tôi biết mình không nên làm thế. Tôi có thể nhận thấy cả cha và mẹ đều đang nhìn tôi, chờ tôi òa khóc hay gì đó, như thể trước giờ tôi không biết mọi chuyện sẽ thế này. Nhưng tôi đã biết. Tôi cảm giác được sự thương cảm của họ trong lúc hai người nhúng món snack khoai tây vào xốt a-ti-sô định dành cho những người bạn tưởng tượng của tôi, nhưng họ cần được thương cảm hơn tôi: Tôi không hề thất vọng. Kì vọng của tôi đã đúng. “Đây có phải là lí do con muốn đi không, Miles?” mẹ hỏi. Tôi suy nghĩ một lúc, cẩn thận không nhìn thẳng vào bà. “Ưm, không,” tôi đáp. “Thế thì tại sao?” mẹ hỏi. Đây không phải lần đầu tiên bà hỏi câu này. Mẹ không thích để tôi học trường nội trú cho lắm và bà chẳng giấu giếm gì chuyện đó. “Tại cha sao?” cha tôi hỏi. Ông đã từng học ở Culver Creek, vốn là trường nội trú mà tôi sắp học, cũng như hai em trai của ông cùng con cái của họ. Tôi nghĩ cha thích thấy tôi theo bước ông. Các chú đã kể tôi nghe về việc cha nổi tiếng thế nào trong trường vì ông vừa quậy tung trời vừa đạt điểm tối đa trong tất cả các môn. Nghe như một cuộc đời tốt hơn của tôi ở Florida. Nhưng không, không phải tại cha. Không hẳn. “Chờ chút,” tôi nói. Tôi vào phòng làm việc của cha và tìm cuốn tiểu sử François Rabelais của ông. Tôi thích đọc tiểu sử về các tác giả, dù (như trường hợp của Monsieur Rabelais) tôi chưa bao giờ đọc tác phẩm nào của https://thuviensach.vn họ. Tôi lật tới cuối và tìm dòng trích dẫn được tô đậm (“ĐỪNG BAO GIỜ DÙNG BÚT DẠ TÔ VÀO SÁCH CỦA CHA,” cha đã bảo tôi chừng một nghìn lần. Nhưng bạn còn cách nào để nhìn ra thứ mình đang tìm chứ?) “Cái ông này,” tôi nói, đứng ở cửa phòng khách. ‘François Rabelais. Ổng là một nhà thơ. Và lời trăng trối cuối cùng của ổng là ‘Ta đi để tìm Cơ Hội Lớn.’ Cho nên con sẽ đi. Như thế con sẽ không phải chờ tới lúc xuống mồ mới bắt đầu tìm kiếm Cơ Hội Lớn.” Và điều ấy khiến họ im lặng. Tôi đang theo đuổi Cơ Hội Lớn, và họ cũng biết tôi sẽ không tìm thấy nó với những người như Will và Marie. Tôi ngồi xuống lại sofa, giữa cha và mẹ, và cha vòng tay ôm tôi, và chúng tôi ở yên như thế, lặng lẽ ngồi cùng nhau trên sofa một lúc lâu đến khi có thể bật TV lên, và chúng tôi dùng xốt a-ti-sô cho bữa tối và xem Kênh Lịch Sử, và với một buổi tiệc chia tay mà nói, mọi thứ biết đâu đã có thể tệ hơn. một trăm hai mươi tám ngày trước FLORIDA RẤT NÓNG, dĩ nhiên, và ẩm thấp nữa. Đủ nóng để quần áo dính chặt vào người bạn như băng dính hiệu Scotch, và mồ hôi như thác đổ chảy ròng ròng từ trán xuống mắt. Nhưng chỉ có ngoài trời là nóng, và tôi thường chỉ ra ngoài để đi từ phòng máy lạnh này đến phòng máy lạnh khác. Điều này chẳng hề giúp ích cho tôi trước cái nóng lạ đời bạn có thể gặp ở mười lăm dặm về phía nam Birmingham, Alabama, tại Trường Dự Bị Culver Creek. Chiếc SUV của cha mẹ đậu ngay bãi cỏ cách phòng nội trú của tôi chỉ chừng mấy mét, Phòng 43. Nhưng mỗi lần đi tôi lui vài bước từ xe để tháo dỡ đống đồ mà giờ tôi cho là quá nhiều ấy, ánh mặt trời gay gắt lại chiếu xuyên qua quần áo và đốt cháy da tôi với sức nóng tàn bạo khiến tôi thật lòng đâm sợ hoả ngục. Cha mẹ và tôi chỉ mất vài phút để chuyển đồ khỏi xe, nhưng phòng nội trú không-điều-hoà của tôi chỉ mát hơn được tí xíu, dù may mắn không hứng nắng. Căn phòng làm tôi khá ngạc nhiên: Tôi đã tưởng tượng đến thảm https://thuviensach.vn nhưng, tường ốp gỗ, nội thất kiểu Victoria. Nhưng ngoại trừ một đặc quyền xa xỉ là phòng tắm riêng, còn lại tôi chỉ có một cái phòng mắt muỗi. Với tường bê-tông xỉ than được quét lớp sơn trắng dày và sàn nhà bằng vải lót màu ca-rô xanh trắng, chỗ này nhìn giống bệnh viện hơn là căn phòng nội trú tôi hằng mơ. Một chiếc giường tầng bằng gỗ thô cùng đệm nhựa vinyl bị đẩy sát vào cửa sổ cuối phòng. Bàn học, tủ quần áo và giá sách đều được đóng chặt vào tường để ngăn chặn mọi thể loại bài trí sáng tạo. Và không có điều hòa. Tôi ngồi trên giường tầng dưới trong lúc mẹ mở rương, lôi ra một chồng tiểu sử mà cha tôi đã đồng ý chia xa, rồi đặt chúng lên giá sách. “Con tự làm được mà mẹ,” tôi nói. Cha đứng dậy. Ông đã sẵn sàng lên đường. “Ít nhất phải để mẹ dọn giường cho con chứ,” mẹ bảo. “Không, thật đó. Con làm được. Không sao đâu mẹ.” Bởi vì về cơ bản, bạn không thể kéo dài những chuyện như thế này mãi. Một lúc nào đó, bạn chỉ cần giật băng cá nhân ra và nó sẽ rất đau, nhưng rồi tất cả sẽ kết thúc và bạn thấy thật nhẹ lòng. “Chúa ơi, chúng ta sẽ nhớ con lắm,” mẹ đột nhiên nói, bà bước qua đống va-li vung vãi để đến bên chiếc giường. Tôi đứng lén ôm lấy bà. Cha cũng đi tới, và chúng tôi đại khái rúc vào nhau. Trời quá nóng và chúng tôi đổ mồ hôi quá nhiều nên chẳng ôm ấp được lâu. Tôi biết mình nén khóc, nhưng tôi đã ở với cha mẹ mười sáu năm, và chuyện thử sống xa nhà này dường như diễn ra quá trễ. “Mẹ đừng lo.” Tôi mỉm cười. “Con sẽ học cách nói chuyện y chang người miền Nam dzậy đó.” Mẹ bật cười. “Đừng làm gì ngu ngốc đấy,” cha dặn dò. “Vâng.” “Không ma túy. Không rượu chè. Không hút thuốc.” Là một cựu học sinh của Culver Creek, ông đã làm những điều mà tôi chỉ mới nghe qua: mấy https://thuviensach.vn buổi tiệc bí mật, chạy đua qua đồng cỏ (ông luôn miệng than phiền về việc ngày xưa chỉ toàn lũ con trai), thuốc phiện, uống rượu, hút thuốc. Cha mất một thời gian để bỏ thuốc, nhưng những tháng ngày oanh liệt ấy giờ đã ở lại phía sau ông. “Chúng ta yêu con,” cả hai cùng đồng thanh. Câu ấy cần được nói ra, nhưng nó làm cho mọi chuyện trở nên bối rối vô cùng, cứ như bạn đang nhìn ông bà mình hôn nhau ấy. “Con cũng yêu cha mẹ. Con sẽ gọi về mỗi Chủ Nhật.” Phòng chúng tôi không có đường dây điện thoại, nhưng cha mẹ đã yêu cầu tôi được xếp vào phòng nào gần với một trong năm bốt điện thoại trả tiền của Culver Creek. Họ ôm tôi lần nữa—mẹ, rồi đến cha và thế là hết. Từ cửa sổ cuối phòng, tôi nhìn họ lái xe khỏi khúc quanh để rời trường. Đáng ra tôi phải thấy sướt mướt, một nỗi buồn ủy mị chẳng hạn. Nhưng chủ yếu tôi chỉ muốn mát, nên tôi vớ lấy cái ghế và ngồi dưới mái chìa ngoài cửa, chờ một ngọn gió không bao giờ tới. Không khí bên ngoài tĩnh lặng và ngột ngạt như bên trong. Tôi nhìn quanh nhà mới của mình: Sáu tòa nhà một tầng, mỗi tòa nhà mười sáu phòng nội trú, xếp theo sơ đồ hình ngôi sao sáu cạnh quanh một bãi cỏ lớn hình tròn. Trông nó như một nhà trọ cũ quá cỡ. Trai gái ôm ấp và cười đùa và dạo bộ cùng nhau khắp nơi. Tôi thoáng mong rằng ai đó cũng sẽ đến bắt chuyện với mình. Tôi hình dung cuộc đối thoại ấy như sau: “Chào. Năm đầu của đằng ấy hả?” “Ừ. Đúng. Mình đến từ Florida.” "Tuyệt. Vậy đằng ấy quen với cái nóng rồi.” “Có đến từ Địa ngục thì mình cũng không quen nổi cái nóng này đâu,” tôi sẽ đùa thế. Tôi sẽ tạo ấn tượng đầu tiên thật tốt. Ồ, cậu ta vui lắm. Thằng Miles đó hết sảy luôn. Chuyện đó không xảy ra, dĩ nhiên. Chẳng chuyện gì xảy ra như tôi hình dung cả. https://thuviensach.vn Chán nản, tôi quay trở vào trong, cởi áo rồi nằm xuống lớp đệm vinyl nóng hổi của chiếc giường tầng dưới, đoạn tôi nhắm mắt. Tôi sẽ không bao giờ được sinh ra lần nữa với lễ rửa tội và mấy trò khóc lóc ỉ ôi, nhưng thế cũng chẳng tốt hơn chuyện tái sinh làm một gã không có quá khứ nổi trội là bao. Tôi nghĩ về những người mình đã đọc—John F. Kennedy, ]ames Joyce, Humphrey Bogart những người từng học trường nội trú cùng mấy chuyến phiêu lưu của họ Kennedy chẳng hạn, ổng rất thích bày trò. Tôi nghĩ về Cơ Hội Lớn và những sự có thể xảy ra và những người tôi có thể gặp và bạn cùng phòng của tôi có thể là ai (Tôi nhận được một lá thư có tên cậu ta cách đây mấy tuần, Chip Martin, nhưng không còn thông tin gì khác.) Dù Chip Martin là ai, tôi mong cậu ta mang tới một kho quạt máy công suất lớn, vì tôi không đem theo lấy một cái, và tôi đã có thể cảm thấy mồ hôi chảy thành vũng trên đệm vinyl, nó làm tôi gớm đến mức thôi hẳn việc nghĩ ngợi mà nhấc mông lên để tìm khăn lau mồ hôi. Và rồi tôi nghĩ. Chà, trước chuyến phiêu lưu là công cuộc dỡ đồ. Tôi loay hoay dán được bản đồ thế giới lên tường và nhét phần lớn quần áo vào trong tủ trước khi nhận ra luồng khí oi bức, ẩm thấp nơi đây cũng đang làm bốn bức tường chảy nước, và tôi quyết định giờ không phải lúc lao động tay chân. Giờ là lúc tắm một trận mát lạnh sảng khoái. Phòng tắm nhỏ gắn một cái gương toàn thân rất lớn sau cửa, thành thử tôi không thể né khỏi phản ảnh trần truồng của mình trong lúc cúi người vặn vòi nước. Cơ thể gầy nhom này lúc nào cũng làm tôi ngạc nhiên: Hai cánh tay khẳng khiu dường như chẳng to hơn chút nào khi chuyển từ cổ tay lên bả vai, lồng ngực không có chút xíu mỡ hay cơ bắp, và tôi thấy xấu hổ và không biết mình có tháo bỏ cái gương được không. Tôi kéo bức màn tắm trắng tinh rồi trốn vào bên trong. Xúi quẩy thay, vòi sen hình như đã được thiết kế cho ai đó cao khoảng một mét mốt, nên nước lạnh chỉ xịt trúng phần ngực dưới của tôi với lực chảy của một cái vòi nhỏ giọt. Để làm ướt khuôn mặt đẫm mồ hôi, tôi phải dang chân và ngồi xổm thật thấp. Chắc chắn John F. Kennedy (theo tiểu sử nói là cao một mét tám, đúng bằng tôi) đã không phải ngồi xổm ở trường nội https://thuviensach.vn trú. Không, đây là một tình cảnh hoàn toàn khác, và trong lúc đợi vòi nước nhỏ giọt từ từ làm ướt người, tôi đã tự hỏi liệu mình có thể tìm thấy Cơ Hội Lớn ở đây không, hay thật ra mình đã phạm phải một sai lầm nghiêm trọng. Lúc tôi mở cửa phòng tắm sau khi xong việc, khăn quấn quanh eo, tôi nhìn thấy một gã thấp người vạm vỡ với mái tóc nâu rối bù. Gã đang kéo lê một cái túi cắm trại khổng lồ màu xanh quân đội qua cửa phòng tôi. Gã đứng thẳng chừng mét rưỡi không hơn, nhưng người gã chắc nịch, như mô hình tỉ lệ Adonis, và đi cùng gã là mùi khói thuốc cũ hôi rình. Tuyệt, tôi nghĩ. Mình gặp bạn cùng phòng khi đang khoả thân. Gã kéo cái túi vào phòng, đóng cửa lại, rồi đến chỗ tôi. “Tao là Chip Martin,” gã nói bằng giọng trầm, giọng của một phát thanh viên trên đài. Trước khi tôi kịp trả lời, gã liền bổ sung, “Tao sẽ bắt tay mày, nhưng tao nghĩ mày nên giữ cái khăn chết tiệt ấy cho chặt tới khi mặc được quần áo vào.” Tôi bật cười và gật đầu với gã (ổn đúng không? cái gật đầu ấy?) rồi tự giới thiệu, “Tao là Miles Halter. Rất vui được biết mày.” “Miles, như trong ‘trước khi say giấc’?” gã hỏi tôi. “Hử?” “Nó là một bài thơ của Robert Frost. Mày chưa bao giờ đọc thơ của ổng hả?” Tôi lắc đầu ý bảo không. “Xem như mày may mắn.” Gã mỉm cười. Tôi chộp lấy vài cái quần lót sạch, một cái quần soóc đá banh màu xanh dương Adidas và một cái áo thun trắng, lẩm bẩm rằng tôi sẽ quay lại ngay, rồi chạy biến trở lại vào phòng tắm. Ấn tượng đầu tiên thế là đi tong. “Thế ba mẹ mày ở đâu?” tôi hỏi với ra từ phòng tắm. “Ba mẹ tao? Ông già tao giờ đang ở California. Có thể đang ngồi trên cái ghế La-Z-Boy của ổng. Hoặc đang lái xe tải. Cỡ nào ổng cũng đang nốc rượu. Mẹ tao chắc đang quẹo ra khỏi trường.” https://thuviensach.vn “Ồ,” tôi nói, hiện đã mặc quần áo, tôi không biết phải làm gì với một thông tin riêng tư như thế. Đáng ra tôi không nên hỏi, tôi đoán vậy, nếu tôi không muốn biết. Chip cầm mấy tấm ga trải giường và quăng chúng lên giường tầng trên. “Tao thích nằm tầng trên. Mong là mày không phiền.” “Ưm, không. Sao cũng được.” “Tao thấy mày trang trí phòng ốc rồi,” gã nói, đưa tay về phía tấm bản đồ thế giới. “Tao thích nó đấy.” Đoạn gã bắt đầu đọc tên các nước. Gã nói giọng đều đều như thể đã làm thế một ngàn lần trước đó. Afghanistan Albania Algeria. American Samoa. Andorra. Và tiếp tục. Gã đọc xong vần A trước khi ngẩng lên và bắt gặp ánh mắt ngỡ ngàng của tôi. “Tao có thể đọc hết, nhưng chắc mày sẽ thấy chán. Tao học chúng hồi hè. Quỷ thần ơi, mày không tưởng tượng được New Hope, Alabama mùa hè chán thế nào đâu. Như ngó đậu nành mọc vậy. Nhân tiện, mày từ đâu tới?” “Florida,” tôi nói. “Chưa bao giờ ghé.” “Cũng thú vị lắm, miền quê ấy mà,” tôi bảo. “Ờ, ai cũng có tài. Tao có thể ghi nhớ sự vật. Và mày có thể...?” “Ưm, tao biết rất nhiều lời trăng trối của người khác.” Đấy là một thú vui, học lời trăng trối. Người khác có chocolate; tôi có diễn văn lúc chết. “Ví dụ?” https://thuviensach.vn “Tao thích lời trăng trối của Henrik Ibsen. Ổng là một nhà soạn kịch.” Tôi biết khá bộn về Ibsen, nhưng tôi chưa bao giờ đọc qua vở kịch nào của ổng. Tôi không thích đọc kịch. Tôi thích đọc tiểu sử. “Ờ, tao biết ổng là ai,” Chip đáp. “Ừa thì, ổng bệnh cũng lâu rồi và y tá nói với ổng, ‘Sáng nay trông ông khoẻ hơn rồi đấy,’ và Ibsen nhìn cổ và nói, ‘Ngược lại,’ và rồi ổng chết.” Chip cười lớn. “Nghe bệnh bệnh. Nhưng tao thích lắm.” Gã bảo gã học ở Culver Creek ba năm rồi. Gã bắt đầu hồi lớp chín, năm đầu tiên của trường, và giờ là một thằng lớp mười một như tôi. Một đứa có học bổng, gã nói. Học bổng toàn phần. Gã nghe đồn đây là ngôi trường tốt nhất Alabama, nên gã viết luận văn dự thi về chuyện gã muốn đến học ở một ngôi trường mà gã có thể đọc những cuốn sách dài hơi. Vấn đề là, gã viết trong luận văn, bố gã lúc nào cũng lấy sách trong nhà để đánh gã, nên Chip mua toàn sách mỏng và bìa mềm để bảo đảm an toàn cho bản thân. Bố mẹ gã li dị hồi gã học lớp mười. Gã thích “Creek,” gã gọi thế, nhưng “ở đây mày phải cẩn thận, với cả học sinh lẫn giáo viên. Và tao rất ghét phải cẩn thận.” Gã nhếch mép. Tôi cũng ghét phải cẩn thận nữa hoặc ít nhất là tôi muốn thế. Gã bảo tôi điều ấy trong khi lục túi rồi vất quần áo tung tóe vào kệ tủ. Chip không tin vào việc xếp riêng một ngăn vở hoặc một ngăn áo thun. Gã tin rằng tất cả mọi ngăn đều bình đẳng và nếu nhét vừa thứ gì thì cứ tống hết vô. Mẹ tôi chắc chết mất. Ngay sau khi “dỡ đồ” xong xuôi, Chip đập vào vai tôi một cái rõ to, gã nói, “Mong là sức mày mạnh hơn vẻ ngoài,” rồi bước ra khỏi cửa, để nó mở toang sau lưng. Mấy giây sau gã ngoái đầu lại và thấy tôi đứng yên. “Ê, lẹ lên, Miles Trước Khi Halter. Ta còn việc phải làm.” Chúng tôi đến phòng TV, theo lời Chip thì đây là nơi có cái TV gắn cáp duy nhất trong trường. Vào mùa hè, nó trở thành nhà kho. Ghế sofa, tủ lạnh và thảm cuốn chất cao gần đụng nóc, trong phòng đầy bọn nhóc lố nhố đang cố tìm và lôi hết đồ đạc của mình ra. Chip nói lời chào với vài đứa nhưng https://thuviensach.vn không giới thiệu tôi. Trong lúc gã lang thang quanh mê cung sofa, tôi đứng gần cửa ra vào, cố gắng không cản đường mấy cặp bạn cùng phòng đang khiêng đồ qua khung cửa chật hẹp. Chip mất mười phút để tìm đồ của gã, và thêm một tiếng để chúng tôi qua lại bốn chuyến giữa phòng TV và Phòng 43 trong kí túc xá. Sau khi xong việc, tôi chỉ muốn chui vào cái tủ lạnh mini của Chip và ngủ luôn một ngàn năm, nhưng Chip có vẻ miễn nhiễm với cả mệt mỏi và sốc nhiệt. Tôi ngồi xuống sofa của gã. “Tao thấy nó nằm trên lề đường trong khu phố hồi mấy năm trước,” gã nói về cái ghế trong lúc lắp bộ Playstation 2 của tôi để lên rương cất đồ của gã. “Tao biết lớp da có vài vết nứt, nhưng thôi nào. Cái ghế đẹp hôn mê.” Lớp da có nhiều hơn vài vết nứt khoảng 30 phần trăm da giả màu xanh nhạt và 70 phần trăm nệm mút dù sao tôi vẫn thấy nó thoải mái ra trò. “Được,” gã nói. “Sắp xong rồi.” Gã bước tôi bàn học và lôi một cuộn băng dính trong ngăn kéo ra. “Chúng ta chỉ cần cái rương của mày.” Tôi đứng dậy, kéo rương khỏi gầm giường, và Chip đặt nó giữa ghê sofa và bộ Playstation 2 và bắt đầu xé băng dính thành từng miếng mỏng. Gã dán chúng lên rương thành chữ BÀN CÀ PHÊ. “Đấy,” gã bảo. Gã ngồi xuống và gác chân lên, ở, cái bàn cà phê. “Xong rồi.” Tôi ngồi xuống cạnh gã, và gã quay sang nhìn tôi và đột ngột nói, “Nghe này. Tao sẽ không làm cánh cửa dẫn mày tới cuộc sống xã giao ở Culver Creek đâu.” “Ừm, được,” tôi đáp, nhưng tôi có thể nghe thấy ngôn từ tắc nghẹn trong họng. Tôi vừa khiêng ghế cho thằng cha này dưới cái nóng đổ lửa và giờ gã không thích tôi? “Về Cơ bản, trường này chia thành hai nhóm,” gã giải thích, giọng nói dần gấp gáp. “Nhóm nội trú thường nhật, như tao, và lũ Chiến Binh Ngày Thường; tụi nó học nội trú ở đây, nhưng chúng toàn một lũ giàu có ở Birmingham và mỗi cuối tuần lại về với mấy căn biệt thự lắp điều hòa của https://thuviensach.vn bố mẹ. Đấy là bọn sang chảnh. Tao không thích tụi nó, và tụi nó không thích tao, và nếu mày tới đây vì nghĩ rằng nếu mày là siêu sao ở trường công thì mày cũng sẽ là siêu sao ở đây, tốt nhất mày đừng để bị bắt gặp với tao. Hồi đó mày học trường công đúng không?” “Ừm...” tôi ngần ngừ. Một cách vô thức, tôi khởi sự cạy mấy vết nứt trên mặt da của ghế, mấy ngón tay sục vào lớp mút màu trắng. “Phải rồi, mày đã học ở đó, vì nếu học trường tư thì cái quần soóc chết tiệt kia đã vừa rồi.” Gã cười khanh khách. Tôi mặc quần hơi trễ dưới hông, tôi nghĩ thế là hay. Cuối cùng tôi nói, “Ừa, tao học trường công. Nhưng tao không phải siêu sao gì hết, Chip. Tao chỉ là sao xẹt thôi.” “Ha! Thế thì tốt. Và đừng gọi tao là Chip. Gọi tao là Đại Tá.” Tôi nín cười. “Đại Tá?" “Ờ. Đại Tá. Và chúng ta sẽ gọi mày là... ừmmm. Bé Bự.” “Hử?” “Bé Bự,” Đại Tá nói. “Vì mày ốm nhom. Đấy gọi là châm biếm, Bé Bự ạ. Nghe qua bao giờ chưa? Giờ đi lấy vài điếu thuốc rồi bắt đầu năm học cho tử tế nào.” Gã bước ra khỏi phòng, tự cho rằng tôi sẽ đi theo lần nữa, mà tôi đi theo thật. May sao mặt trời đang lặn xuống phía cuối chân trời. Chúng tôi băng qua năm cánh cửa đến Phòng 48. Một tấm bảng trắng được dán lên cửa bằng băng dính. Trên có ghi bằng bút lông xanh: Alaska có phòng riêng! Đại Tá giải thích cho tôi rằng 1. Đây là phòng của Alaska, và 2. Cô ấy có một phòng riêng vì con nhỏ đáng ra sẽ làm bạn cùng phòng với cổ đã bị đuổi học cuối năm ngoái, và 3. Alaska có thuốc lá, dù Đại Tá đã quên không hỏi liệu 4. Tôi có hút thuốc không, vì 5. Tôi không hút. Gã gõ cửa một lần thật mạnh. Qua lớp cửa, một giọng nói hét lên, “Quỷ thần ơi, vào đi nhóc lùn vì mình có chuyện này hết sảy luôn.” https://thuviensach.vn Chúng tôi đi vào. Tôi quay lại đóng của sau lưng, và Đại Tá lắc đầu rồi nói, “Sau bảy giờ mày phải để cửa mở nếu đang ở trong phòng con gái,” nhưng tôi chẳng nghe được gì nữa, bởi vì cô gái nóng bỏng nhất trong lịch sử loài người đang đứng trước mặt tôi trong chiếc quần jean cắt ngắn và áo ba lỗ màu hồng đào. Và cô ấy đang nói át cả tiếng của Đại Tá, nói rất to và nhanh. “Thì ngày đầu tiên của mùa hè, mình đang ở Trạm Vine thân yêu với cái gã tên Justin này và tụi mình đang ngồi trên sofa xem TV ở nhà hắn và đừng đùa, mình đã hẹn hò với Jake rồi thật ra mình vẫn đang hẹn hò với ảnh, nhiệm màu chưa, nhưng Justin chỉ là một người bạn hồi nhỏ nên tụi mình chỉ đang xem TV và buôn chuyện về mấy bài thi SAT hay đại loại thế, và Justin quàng tay qua vai mình và mình nghĩ, Ồ thích thật, chúng mình đã là bạn từ rất lâu và tư thế này hoàn toàn thoải mái, và cả hai chỉ đang nói chuyện và rồi mình đang nói dở câu về phép loại suy hay gì đó và hắn thò tay xuống như một con diều hâu và bóp ngực mình. BÓP. Một cú BÓP hai đến ba giây rất mạnh. Và điều đầu tiên mình nghĩ là Được rồi, làm sao mình có thể gỡ cái móng vuốt này ra khỏi ngực trước khi nó để dấu vĩnh viễn? và điều thứ hai mình nghĩ là Chúa ơi, mình phải kể cho Takumi và Đại Tá nghe liền." Đại Tá bật cười. Tôi trố mắt nhìn, phần vì sững sờ bởi âm lượng của giọng nói phát ra từ cô nàng nhỏ con (nhưng hấp dẫn, lạy Chúa tôi) và phần vì những chồng sách khổng lồ xếp dọc trên tường. Thư viện của cô nàng nhét đầy trên kệ, rồi chất thành những đống sách cao ngang hông ở khắp nơi, bừa bãi tựa vào tường. Chỉ cần một trong số chúng di chuyển, tôi nghĩ, hiệu ứng domino có thể nuốt chửng ba chúng tôi trong một khối văn học nghẹt kín. “Anh chàng không mắc cười trước câu chuyện siêu hài hước của mình là ai thế?” cô ấy hỏi. “Ồ, phải rồi. Alaska, đây là Bé Bự. Bé Bự ghi nhớ lời trăng trối của người khác. Bé Bự, đây là Alaska. Cổ bị bóp ngực hồi nghỉ hè.” Cô ấy đi đến chỗ https://thuviensach.vn tôi và giơ tay ra, rồi nhanh chóng đưa xuống dưới vào giây cuối cùng để tuột quần tôi. “Đấy là cái quần soóc bự nhất bang Alabama!" “Mình thích mặc thùng thình,” tôi nói, cảm thấy xấu hổ, đoạn tôi kéo quần lên. Hồi ở Florida chúng rất thời thượng. “Chúng ta mới quen nhau, Bé Bự ạ, nhưng tao thấy hai cái cẳng gà của mày quá nhiều rồi,” Đại Tá nghiêm mặt. “Ê, Alaska. Bán cho bọn này mấy điếu thuốc.” Rồi bằng cách nào đó, Đại Tá đã thuyết phục tôi trả năm đô-la cho một gói Marlboro Lights mà tôi không định hút bao giờ. Gã đề nghị Alaska nhập bọn, nhưng cô ấy nói, “Mình phải tìm Takumi và kể cậu ấy nghe về Cú Bóp.” Cô ấy quay sang tôi và hỏi, “Cậu có thấy cậu ấy không?” Tôi không biết mình đã thấy qua Takumi chưa, bởi tôi không biết cậu ta là ai cả. Tôi chỉ lắc đầu. “Được rồi. Gặp cậu ở bờ hồ vài phút nữa vậy.” Đại Tá gật đầu. Ở rìa bờ biển đầy cát (và giả tạo, Đại Tá bảo thế), chúng tôi ngồi xuống cái xích đu hai người bằng gỗ. Tôi đùa cho có lệ: “Đừng bóp ngực tao.” Đại Tá cũng cười cho có lệ, rồi hỏi, “Làm một điếu không?” tôi chưa bao giờ hút thuốc, nhưng nhập gia thì tùy tục... “Chỗ này an toàn chứ?” “Không hẳn,” gã trả lời, rồi đốt một điếu và đưa nó cho tôi. Tôi hít vào. Ho sù sụ. Thở khò khè. Đớp lấy hơi. Xong lại ho sù sụ. Đoạn tôi nghĩ đến chuyện nôn. Tôi tóm lấy xích đu đang đung đưa, đầu quay mòng mòng, rồi ném điếu thuốc xuống đất và đạp lên nó, nhất quyết rằng Cơ Hội Lớn của tôi sẽ không bao gồm thuốc lá. “Hút nhiều quá hả?” gã cười lớn, rồi chỉ về phía một đốm trắng bên kia hồ và nói, “Thấy không?” “Ờ,” tôi đáp. “Gì đó? Một con chim?” “Là thiên nga,” gã nói. https://thuviensach.vn “Oa. Trường có nuôi thiên nga. Òa.” “Con thiên nga đó là dòng giống của Satan. Đừng bao giờ lại gần nó hơn khoảng cách bây giờ.” “Tại sao?” “Nó có vài vấn đề với con người. Nó bị bạo hành hay chi đó. Nó sẽ xé xác mày. Đại Bàng để nó ở đó nhằm ngăn tụi học sinh hút thuốc quanh hồ.” “Đại Bàng?” “Ông Starnes. Mật danh: Đại Bàng. Thầy hiệu trưởng. Hầu hết giáo viên sống trong trường, và họ đều sẽ bắt mày. Nhưng có mỗi Đại Bàng sống trong kí túc xá, và ổng thấy hết. Ổng có thể ngửi thấy mùi thuốc lá từ cỡ năm dặm.” “Nhà ổng không phải ở kia hả?” tôi hỏi, chỉ về phía nó. Tôi có thể thấy ngôi nhà khá rõ dù trời tối mù, nên chắc ổng cũng sẽ thấy tụi tôi. “Ờ, nhưng ổng không bật chế độ thảm sát trước khi lớp học bắt đầu đâu,” Chip thản nhiên nói. “Chúa ơi, cha mẹ sẽ giết tao nếu tao dính vào rắc rối,” tôi rên rỉ. “Tao đoán mày đang nói quá. Nhưng nghe này, mày sẽ dính vào rắc rối. Chín mươi chín phần trăm thời gian, nhưng cha mẹ mày không cần phải biết. Trường này không muốn cha mẹ mày nghĩ rằng họ đã biến mày thành một thằng bố láo cũng như mày không muốn cha mẹ mày nghĩ mày là một thằng bố láo vậy.” Gã thổi một làn khói mỏng về phía bờ hồ. Tôi phải thú nhận: Gã làm thế trông rất ngầu. Nhìn cao ráo hơn, chẳng hiểu sao. “Dù sao đi nữa, khi dính vào rắc rối, nhớ đừng khai tên ai. Ý tao là, tao ghét cay ghét đắng lũ nhà giàu hợm hĩnh ở đây, dù bình thường tao chỉ ghét mỗi phòng khám răng và ông già tao. Nhưng đấy không có nghĩa là tao sẽ khai tên tụi nó. Nói chung điều quan trọng duy nhất là không bao giờ, không bao giờ, không bao giờ được mách lẻo.” “Được,” tôi nói, dù vẫn thắc mắc: Nếu có ai đó đấm vào mặt tôi, tôi phải khăng khăng rằng tôi đập mặt vào cửa? Nghe hơi ngu. Làm sao bạn đối mặt https://thuviensach.vn với bọn bắt nạt và cùi bắp nếu bạn không thể khiến chúng dính vào rắc rối? Nhưng tôi đã không hỏi Chip. “Được rồi, Bé Bự. Chúng ta đã đến thời điểm mà tao buộc phải đi tìm bạn gái của mình vào buổi tối. Nên đưa cho tao mấy điếu thuốc mày sẽ không bao giờ hút ấy đây, và tao sẽ gặp mày sau.” Tôi quyết định ngồi lại trên xích đu một chốc, phần vì hơi nóng cuối cùng đã tan thành bầu không khí hai mươi sáu độ ngai ngái dễ chịu, phần vì tôi nghĩ rằng Alaska sẽ xuất hiện. Nhưng ngay sau khi Đại Tá rời đi, bọn côn trùng bắt đầu xâm lấn: Ruồi-Vô-Hình (mà thật ra bạn có thể thấy chúng) và muỗi bay lởn vởn quanh tôi nhiều đến mức tiếng đập cánh tí hon của chúng nghe rất chói tai. Và rồi tôi quyết định hút thuốc. Hiện tại, đúng là tôi đã nghĩ, Khói sẽ đuổi côn trùng đi. Và ít nhiều nó cũng đã thành công. Nhưng tôi sẽ nói dối nếu tuyên bố rằng tôi hút thuốc để đuổi côn trùng. Tôi hút thuốc vì 1. tôi đang ngồi trên xích đu đôi một mình, và 2. tôi có thuốc lá, và 3. tôi nhận ra nếu người khác có thể hút thuốc mà không ho sù sụ thì tôi cũng có thể. Nói tóm lại, tôi không có một lí do thuyết phục. Nên ờ, hãy cứ nói là 4. tại bọn côn trùng. Tôi hút được ba hơi trước khi thấy buồn nôn và chóng mặt và chỉ có chút đê mê nửa vời. Tôi đứng dậy bỏ đi. Trong lúc đứng lên, một giọng nói phía sau tôi lên tiếng; “Có thật là cậu nhớ được những lời trăng trối không?” Cô ấy chạy đến cạnh tôi và chộp lấy vai tôi, đẩy tôi ngồi xuống xích đu trở lại. “Ừa,” tôi nói. Rồi hơi do dự, tôi thêm vào. “Cậu muốn kiểm tra không?” “JFK,” cô ấy nói. “Rõ ràng quá mà,” tôi đáp. “Ồ, thật à?” cô ấy hỏi lại. “Không. Đấy là câu nói cuối cùng của ổng. Ai đó bảo, ‘Ngài Tổng Thống, ngài không thể nói Dallas không yêu ngài,’ rồi ổng báo, ‘Rõ ràng quá mà,’ https://thuviensach.vn và ổng bị bắn chết.” Cô ấy bật cười. “Quỷ thần ơi, tệ quá. Mình không nên cười. Nhưng mình sẽ làm thế,” đoạn cô ấy cười tiếp. “Được rồi, cậu trai Lời Trăng Trối Nổi Tiếng này. Mình có một câu cho cậu đây.” Cô ấy thò tay vào cái ba-lô đầy ứ của mình và lôi ra một cuốn sách. “Gabriel García Márquez. Tướng quân giữa mê hồn trận. Một trong những cuốn sách yêu thích của mình. Nó nói về Simón Bolívar.” Tôi không biết Simón Bolívar là ai, nhưng cô ấy không để cho tôi hỏi. “Nó là tiểu thuyết dã sử, nên mình không biết nó có thật hay không, nhưng cậu có biết lời trăng trối của ông ta trong sách là gì không? Không, cậu không biết. Nhưng mình sẽ nói cho cậu. Señor Nói Lời Chia Ly.” Đoạn cô ấy đốt một điếu thuốc và rít vào thật mạnh, lâu đến nỗi tôi tưởng cả điếu sẽ cháy rụi trong một hơi. Cô ấy thở ra rồi đọc cho tôi nghe: “‘Ông ta, cái ông Simón Bolívar ấy‘ bị choáng ngợp trước sự thật rằng cuộc đua liều lĩnh giữa vận rủi và giấc mơ của mình sắp kết thúc ngay lúc đó. Phần còn lại là bóng tối. “Chết tiệt,” ông thở dài. “Làm sao ta thoát khỏi mê hồn trận này đây!”’” Tôi biết đâu là lời trăng trối vĩ đại khi nghe thấy chúng, và tôi thầm nhắc mình phải mua một bản tiểu sử của gã Simón Bolívar này. Lời trăng trối tuyệt đẹp, nhưng tôi không hiểu lắm. “Thế mê hồn trận là gì?” tôi hỏi cô ấy. Và đây là thời điểm hoàn hảo như bao thời điểm khác để nói rằng cô ấy thật xinh đẹp. Trong bóng tối bên cạnh tôi, cô ấy có mùi mồ hôi và nắng sớm và vanilla, và vào đêm trăng khuyết ấy, tôi chỉ thấy mỗi bóng cô trừ lúc cô hút thuốc, khi đốm đỏ màu anh đào của điếu thuốc hắt lên mặt cô thứ ánh sáng hồng nhạt. Nhưng kể cả trong bóng tối, tôi vẫn có thể nhìn thấy đôi mắt của cô — hai viên ngọc lục bảo chói lòa. Ánh mắt của cô ấy sẽ khiến bạn ủng hộ mọi nỗ lực của cô. Và cô không chỉ xinh đẹp mà còn hấp dẫn, với bộ ngực nằm gọn trong áo ba lỗ ôm sát người, cặp chân cong cong đung đưa dưới ghế xích đu, đôi dép xỏ ngón lúc lắc trên mười đầu ngón chân sơn màu xanh dạ quang. Ngay đúng lúc ấy, khi tôi hỏi về mê hồn trận và nghe cô ấy https://thuviensach.vn trả lời, tôi đã nhận ra tầm quan trọng của những đường cong, của hàng ngàn vị trí nối liền nhau trên cơ thể con gái, từ lòng bàn chân đến mắt cá chân đến bắp chân, từ bắp chân đến eo đến hông đến ngực đến cổ đến cái mũi hếch đến trán đến vai đến hõm lưng đến mông đến đủ thứ. Trước đây tôi từng để ý đến những đường cong, dĩ nhiên, nhưng tôi chưa bao giờ thật sự hiểu rõ ý nghĩa của chúng. Miệng của cô ấy đủ gần để tôi thấy hơi thở của cô ấm hơn không khí, cô nói, “Đấy là điều bí ẩn, đúng không? Mê hồn trận là sống hay chết? Ông ấy đang cố thoát khỏi cái gì—thế giới hay tận cùng của nó?” tôi đợi cô ấy nói tiếp, nhưng một lúc sau tôi nhận ra cô ấy muốn nghe câu trả lời. “Ưm, mình không biết,” cuối cùng tôi nói. “Cậu thật sự đã đọc hết số sách trong phòng à?” Cô ấy cười to. “Quỷ thần ơi, không hề. Chắc mình đọc được một phần ba. Nhưng mình sẽ đọc hết. Mình gọi chúng là Thư Viện Cuộc Đời. Mỗi mùa hè từ khi còn nhỏ, mình sẽ đến chỗ garage sale và mua hết những cuốn sách trông có vẻ thú vị. Nên mình lúc nào cũng có sách để đọc. Nhưng đời có quá nhiều thứ để làm: thuốc để hút, bạn tình để quan hệ, xích đu để ngồi lên. Mình sẽ có nhiều thời gian đọc sách hơn khi đã già nua và chán ngắt.” Cô ấy bảo tôi gợi cô ấy nhớ đến Đại Tá khi gã mới đến Culver Creek. Họ cùng là học sinh mới, cô ấy nói, cùng là học sinh có học bổng với, như cô ấy nói thì, “sở thích chung về bia rượu và quậy phá.” Cụm từ bia rượu và quậy phá khiến tôi lo rằng tôi đã gặp phải những người mà mẹ tôi gọi là “bạn xấu,” nhưng với những người bạn xấu mà nói, họ đều trông hết sức thông minh. Trong lúc cô ấy châm thêm một điếu từ mẩu thuốc vừa rồi, cô ấy bảo tôi Đại Tá rất thông minh nhưng vẫn chưa tận hưởng gì mấy từ khi đến Creek. “Mình giải quyết vấn đề ấy nhanh chóng.” Cô ấy mỉm cười. “Tới tháng Mười Một, mình đã tìm cho hắn cô bạn gái đầu tiên, một cô nàng hoàn hảo không-phải-Chiến-Binh-Ngày-Thường tên Janice. Hắn đá cô nàng sau một tháng vì cổ quá giàu với một gã nghèo kiết xác như hắn, nhưng sao cũng https://thuviensach.vn được. Chúng mình thực hiện trò chơi khăm đầu tiên vào năm đó, cả hai lấp đầy sàn Phòng Học 4 bằng một lớp bi mỏng. Từ đó đến nay đã tiến triển chút ít, dĩ nhiên.” Cô ấy bật cười. Nên Chip trở thành Đại Tá—nhà chiến lược quân sự cho những trò chơi khăm của họ, và Alaska mãi là Alaska, lực lượng sáng tạo vĩ-đại-hơn-cả-sự-sống đứng sau họ. “Cậu thông minh giống hắn,” cô ấy nói. “Dù ít nói hơn. Và dễ thương hơn, nhưng mình không nói thế đâu nhé, vì mình yêu bạn trai của mình.” “Ừa, trông cậu cũng không tệ,” tôi nói, ngây ngất vì lời khen của cô. “Nhưng mình không nói thế đâu nhé, vì mình yêu bạn gái của mình. Ồ khoan. Phải rồi. Mình không có bạn gái.” Cô ấy lại cười, “Ờ, đừng lo, Bé Bự. Nếu có gì mình lấy được cho cậu, ấy chính là một cô bạn gái. Mình thỏa thuận đi: Cậu tìm xem mê hồn trận là gì và làm sao để thoát ra, rồi mình giúp cậu tìm bạn gái.” “Đồng ý.” Chúng tôi bắt tay. Sau đó, tôi đi cùng Alaska về kí túc xá. Những con ve sầu liên tục ngân vang bài ca một nốt muôn thuở, cũng như chúng đã làm hồi ở Florida. Cô ấy quay sang tôi trong lúc cả hai rảo bước trong bóng đêm và nói, “Có bao giờ cậu thấy sợ khi đi giữa đêm và chỉ muốn chạy về nhà dù biết nó rất ngớ ngẩn và xấu hổ không?” Thú nhận với một người lạ mới toanh thế này có vẻ quá thầm kín và riêng tư, nhưng tôi vẫn trả lời cô ấy, “Ừa, có chứ.” Trong thoáng chốc, cô ấy im lặng. Rồi cô nắm lấy tay tôi, thì thầm, “Chạy mau chạy mau chạy mau chạy mau chạy mau,” rồi phóng vụt đi, kéo cả tôi theo sau. một trăm hai mươi bảy ngày trước https://thuviensach.vn SỚM TRƯA HÔM SAU, tôi chớp mồ hôi khỏi mắt trong lúc dán tấm poster van Gogh lên phía sau cửa. Đại Tá ngồi trên sofa kiểm tra xem poster đã đều chưa và trả lời chuỗi câu hỏi vô tận của tôi về Alaska. Gia cảnh cô ấy thế nào? “Nhà nó ở Trạm Vine. Mày có thể lái xe vượt qua mà không để ý— nhưng mày bắt buộc phải nhận ra, ấy là từ những gì tao biết. Bạn trai của nó có học bổng ở Vanderbilt. Chơi bass cho ban nhạc nào đó. Tao không rành về gia đình nó.” Vậy cô ấy thích hắn thật à? “Tao đoán vậy. Nó vẫn chưa ngoại tình với thằng khác, thế mới kinh chứ lị.” Và cứ thế. Cả buổi sáng, tôi đã không thể quan tâm tới bất cứ thứ gì khác, không phải tấm poster van Gogh hay trò chơi điện tử và thậm chí cả thời khóa biểu mà Đại Bàng đã đem tới vào buổi sáng hôm ấy. Ổng cũng giới thiệu bản thân luôn: “Chào mừng đến với Culver Creek, cậu Halter. Trò có rất nhiều quyền tự do ở đây. Nếu lạm dụng chúng, trò sẽ hối hận. Trò có vẻ là một thanh niên tốt. Tôi ghét phải nói lời tạm biệt trò.” Rồi ổng nhìn tôi chằm chằm theo kiểu hoặc rất nghiêm túc hoặc ác ý ra mặt. “Alaska gọi đó là Anh Mắt Kết Tội,” Đại Tá bảo tôi sau khi Đại Bàng rời đi. “Lần sau thấy nó thì mày tiêu đời rồi.” “Được, Bé Bự,” Đại Tá lên tiếng trong lúc tôi lùi xa tấm poster. Không đều cho lắm, nhưng cũng tạm. “Thôi chuyện Alaska đi. Tao đếm được chín mươi hai đứa con gái ở cái trường này, và đứa khỉ nào cũng đỡ điên hơn Alaska, người, tao xin được bổ sung, là đã có bạn trai rồi. Tao đi ăn trưa đây. Hôm nay là ngày burri-chiên.” Gã bước ra ngoài, để cửa mở. Cảm thấy như một kẻ ngốc si tình, tôi đứng dậy đóng cửa. Đại Tá, đã băng qua nửa vòng kí túc xá, liền quay lại. “Chúa ơi. Mày có đi không thế?” Bạn có thể nói xấu nhiều thứ về Alabama, nhưng bạn không thể nói người Alabama rất sợ đồ chiên xào. Tuần đầu tiên tôi ở Creek, căn-tin dọn món gà chiên, thịt bò chiên áp chảo và mướp tây chiên giòn, cũng là cột mốc đánh dấu món rau chiên mĩ vị đầu tiên của tôi. Tôi tưởng họ sẽ chiên luôn xà lách. Nhưng không gì sánh bằng món burri-chiên, món ăn được sáng tạo bởi Maureen, gã đầu bếp béo phệ hết hồn (và dễ hiểu) ở Culver Creek. Gồm một miếng burrito nhân đậu chiên ngập dầu, món burri-chiên đã chứng minh https://thuviensach.vn xuất sắc được câu nói chiên xào luôn làm món ăn ngon hơn. Trưa hôm ấy, ngồi cùng Đại Tá và năm thằng con trai lạ mặt ở một cái bàn tròn trong căn tin, tôi đã cắn phập vào lớp vỏ giòn tan của món burri-chiên đầu tiên và trải nghiệm cảm giác cực khoái ăn uống. Mẹ tôi nấu nướng cũng ổn, nhưng ngay lập tức tôi muốn đưa Maureen về nhà vào dịp Lễ Tạ ơn. Đại Tá giới thiệu tôi (bằng tên “Bé Bự”) với mấy thằng ngồi chung cái bàn gỗ nghiêng ngả, nhưng tôi chỉ nhớ được tên Takumi, người Alaska nhắc đến hôm qua. Một tên người Nhật còm nhom chỉ cao hơn Đại Tá vài phân, Takumi ngốn đầy một họng rồi nói trong lúc tôi nhai nuốt chậm rãi, tận hưởng miếng bánh giòn rụm thơm mùi đậu. “Lạy Chúa,” Takumi nói với tôi, “không gì thích bằng việc nhìn người khác ăn miếng burri-chiên đầu tiên.” Tôi không nói nhiều, phần vì không ai hỏi tôi câu nào và phần vì tôi chỉ muốn ăn càng nhiều càng tốt. Nhưng Takumi không tế nhị như thế, cậu ta có thể ăn và nhai và nuốt trong lúc nói chuyện, và cậu ta đã làm vậy. Cuộc thảo luận buổi trưa xoay quanh cô bạn cùng phòng hụt của Alaska, Marya, và bạn trai của cô nàng, Paul, một tên Chiến Binh Ngày Thường. Hai đứa bị đuổi vào tuần học cuối cùng năm ngoái, tôi nghe nói, vì cái mà Đại Tá gọi là “Tam Tội”—tụi nó bị bắt quả tang đang thực hiện ba tội đáng trục xuất của Culver Creek cùng một lúc. Khoả thân nằm trên giường cùng nhau (“đụng chạm vùng kín” là tội #1), xỉn bét nhè (#2), tụi nó đang hút cần (#3) khi Đại Bàng xông vào phòng. Nghe đồn ai đó đã mách lẻo, và Takumi có vẻ quyết tâm tìm ra thủ phạm—đủ quyết tâm để hét to vụ đó với một miệng đầy burri-chiên. “Paul là một thằng vô lại,” Đại Tá nói. “Tao sẽ không mách lẻo tụi nó, nhưng cái đứa cặp kè với một thằng Chiến Binh Ngày Thường lái Jaguar như Paul đáng bị vậy” “Ê bồ tèo,” Takumi đáp lại, “bạn bái bày,” rồi cậu ta nuốt một miếng to, “là một Chiến Binh Ngày Thường.” https://thuviensach.vn “Đúng.” Đại Tá cười xòa. “Dù tao rất ghét, nhưng đấy là sư thật không thể chối cãi. Nhưng cổ không vô lại như Paul.” “Không bằng.” Takumi nhếch mép. Đại Tá lại cười, và tôi tự hỏi sao gã không bênh vực bạn gái mình. Tôi sẽ chẳng quan tâm nếu bạn gái tôi là một thằng khổng lồ Cyclops râu ria lái Jaguar—có người để ôm ấp là tôi biết ơn rồi. Tối đó, lúc Đại Tá ghé qua Phòng 43 để lấy thuốc lá (gã dường như đã quên rằng chúng, về cơ bản, là của tôi), tôi đã không để ý khi gã không mời tôi đi cùng. Ở trường công, tôi biết vô số người có thói quen phải ghét loại người này hoặc loại người kia, bọn mọt sách ghét lũ học dự bị, vân vân và tôi luôn thấy chuyện đó thật phí thời gian. Đại Tá không kể tôi nghe buổi trưa gã ở đâu, hoặc buổi tối gã sẽ ở đâu, nhưng gã đã đóng cửa lại lúc đi, nên tôi đoán mình không được chào đón. Thế thì thôi: Tôi dành cả buổi tối để lướt Web (không phim khiêu dâm, tôi thề) và đọc Những Ngày Cuối Cùng, một cuối sách về Richard Nixon và Watergate. Để ăn tối, tôi hâm nóng một miếng burri-chiên được Đại Tá lén đem ra khỏi căn-tin. Nó gợi tôi nhớ về những đêm ở Florida—ngoại trừ việc đồ ăn ngon hơn và không có máy lạnh. Nằm trên giường đọc sách khiến tôi cảm thấy thân thuộc vô cùng. Tôi quyết định làm theo điều mà tôi chắc rằng đấy là lời khuyên của mẹ và ngủ một giấc thật ngon trước ngày học đầu tiên. Môn tiếng Pháp II bắt đầu lúc 8:10, nghĩ mình sẽ không mất hơn tám phút để mặc quần áo và đi bộ tới lớp, tôi đặt báo thức lúc 8:02. Tôi tắm rửa, rồi nằm trên giường đợi giấc ngủ đến cứu tôi khỏi cái nóng. Chừng 11:00, tôi nhận ra cánh quạt tí hon gắn trên giường tôi sẽ mát hơn chút xíu nếu tôi cởi áo, và cuối cùng tôi cũng thiếp đi trên tấm đệm, mặc độc chiếc quần lót trên cơ thể. Một quyết định làm tôi hối hận vài giờ sau đó, khi tỉnh dậy bởi hai bàn tay bị thịt đẫm mồ hôi đang lắc người tôi như điên. Tôi tỉnh hẳn ngay lập tức, ngồi thẳng trên giường, hốt hoảng, và vì lẽ gì đó tôi không thể hiểu được tiếng nói, không thể hiểu được vì sao lại có tiếng nói, mà mấy giờ rồi mới https://thuviensach.vn được? Và cuối cùng đầu tôi cũng đủ tỉnh táo để nghe, “Ê nhóc. Đừng bắt tao đá đít mày. Cứ dậy đi,” và rồi từ giường tầng trên, tôi nghe, “Lạy Chúa, Bé Bự. Cứ dậy đi.” Nên tôi ngồi dậy, và lần đầu tiên nhìn thấy ba cái bóng. Hai trong số đó tóm lấy tôi, còn một người giữ lấy hai bên bắp tay tôi, rồi dắt tôi ra khỏi phòng. Trên đường đi, Đại Tá lẩm bẩm, “Chúc vui. Nhẹ nhàng với nó thôi, Kevin.” Họ dắt tôi, gần như chạy, ra sau tòa nhà nội trú, băng qua sân bóng đá. Sân bóng nhiều cỏ nhưng cũng đầy đá sỏi, và tôi tự hỏi sao không ai biết phép lịch sự thông thường để nhắc tôi mang giày, và tại sao tôi lại mặc quần lót ở ngoài này, hai cái cẳng gà lộ ra cho cả thế giới? Một ngàn viễn cảnh nhục nhã chạy xẹt qua đầu tôi: Thằng lớp mười một mới kìa, Miles Halter, bị còng vào khung thành với mỗi chiếc quần lót. Tôi tưởng tượng họ đưa tôi vào rừng, nơi chúng tôi hình như đang hướng đến, và đánh tôi bầm dập để dòm tôi thật ngầu vào hôm khai giảng. Và suốt quãng thời gian đó, tôi chỉ nhìn chằm chằm xuống dưới chân, vì tôi không muốn nhìn họ và không muốn trượt té, nên tôi cẩn thận từng bước, cố tránh khỏi mấy hòn đá lớn hơn. Phản xạ Chiến-hay-Biến nảy sinh trong tôi hết lần này đến lần khác, nhưng tôi biết chiến hay biến thì cũng chưa từng giúp ích cho tôi trước đó. Họ dẫn tôi đi đường vòng đến bãi biển nhân tạo, và rồi tôi biết chuyện gì sẽ xảy ra một vụ nhấn nước kinh điển, lỗi thời và tôi bình tĩnh lại. Tôi có thể chịu được. Khi chúng tôi đến bờ biển, họ bảo tôi ép hai tay vào sườn, và gã lực lưỡng nhất lấy ra hai cuộn băng dính từ bãi cát. Đôi tay tôi áp sát hai bên như quân lính đứng nghiêm, họ quấn băng khắp người tôi từ vai đến cổ tay. Rồi họ ném tôi xuống đất; cát từ bãi biển nhân tạo làm giảm lực ngã, nhưng tôi vẫn đập đầu. Hai trong số họ kéo chân tôi khép lại trong khi gã kia—Kevin, tôi đã biết, kề khuôn mặt góc cạnh, to bè của hắn lại gần đến nỗi nhúm tóc đẫm gel chĩa ra trên trán hắn đâm thẳng vào mặt tôi, đoạn hắn bảo tôi, “Đây là vì Đại Tá. Mày không nên chơi với thằng khốn đó.” Họ dán chân tôi lại với nhau, từ mắt cá đến bắp đùi. Trông tôi như xác ướp màu bạc. Tôi nói, “Làm https://thuviensach.vn ơn, xin đừng,” ngay trước khi họ dán chặt miệng tôi. Rồi họ nhấc tôi lên và ném tôi xuống nước. Chìm. Tôi đang chìm, nhưng thay vì hoảng sợ hay cảm giác gì khác, tôi nhận ra “Làm ơn, xin đừng” là một lời trăng trối tệ hại. Nhưng rồi phép màu của nhân loại sức nổi của chúng ta xuất hiện, và trong lúc thấy mình nổi dần lên mặt nước, tôi vặn vẹo qua lại hết mức có thể để bầu không khí buổi đêm ấm áp sẽ ập vào mũi trước, và tôi hít thở. Tôi không chết và sẽ không chết. Chà, tôi nghĩ, cũng không tệ lắm. Nhưng vẫn còn chút vấn đề về việc bơi vào bờ trước khi trời sáng. Trước tiên, phải xác định vị trí đối mặt với bờ biển. Nếu tôi nghiêng đầu quá nhiều, cả người tôi sẽ bắt đầu quay theo, và trong bản danh sách dài ngoằng những cách chết khó đỡ, “chết sấp mặt trong chiếc quần lót trắng ướt đẫm” nằm ở thứ hạng khá cao. Nên thay vào đó tôi đảo mắt và ngửa cổ ra sau, mắt gần như chìm dưới nước, cho đến khi nhìn thấy bờ—cách chưa đến ba mét—ở ngay sau đầu. Tôi bắt đầu bơi, một chàng tiên cá đuôi bạc không tay, chỉ dùng mỗi hông để tạo chuyển động, đến khi mông tôi cạ lên đáy hồ nhớp bùn. Tôi quay lại và dùng eo và hông để lăn đúng ba lần tới lúc trôi vào bờ, gần một cái khăn xanh tơi tả. Họ để khăn lại cho tôi. Ân cần chưa kìa. Nước thấm xuống băng dính và nới lỏng dây siết trên da, nhưng băng quấn quanh người tôi thành ba lớp chặt thít, buộc tôi phải giãy giụa như cá mắc cạn. Cuối cùng nó cũng giãn đủ để tôi trượt tay trái ra khỏi ngực và xé toạc lớp băng. Tôi quấn cái khăn đầy cát quanh người. Tôi không muốn về phòng và gặp Chip, vì tôi không rõ ý của Kevin là gì—có thể nếu tôi về phòng, họ sẽ chờ và xử tử tôi thật; có lẽ tôi cần phải cho họ thấy, “Được. Tao hiểu rồi. Nó chỉ là bạn cùng phòng, không phải bạn tao.” Mà dù sao, tôi cũng không thấy thân thiết mấy với Đại Tá. Chúc vui, gã đã nói. Ờ, tôi nghĩ. Vui dữ thần. Nên tôi đến phòng Alaska. Tôi không biết lúc đó là mấy giờ, nhưng tôi có thể thấy ánh đèn lờ mờ bên dưới cửa phòng. Tôi gõ nhè nhẹ. https://thuviensach.vn “Đây,” cô ấy cất tiếng, và tôi bước vào, ướt như chuột lột và lấm lem cát và trên người chỉ có mỗi cái khăn cùng quần lót ướt nhẹp. Rõ ràng đây không phải cách bạn muốn cô nàng nóng bỏng nhất thế giới nhìn thấy bạn, nhưng tôi đoán cô ấy có thể giải thích cho tôi chuyện gì vừa xảy ra. Cô ấy đặt sách xuống và ra khỏi giường với tấm mền quấn quanh vai. Trong thoáng chốc, trông cô có vẻ lo lắng. Cô ấy giống như cô gái tôi đã gặp hôm qua, cô gái đã khen tôi dễ thương và tràn đầy sự sống và sự ngây ngô và thông thái. Rồi cô ấy bật cười. “Mình đoán cậu vừa đi bơi hử?” và cô ấy nói thế với sự cay độc thản nhiên đến mức tôi tưởng mọi người đều đã biết, và tôi tự hỏi sao cái trường quái quỷ này lại đồng ý nhấn chìm Miles Halter trước với nhau. Nhưng Alaska thích Đại Tá, và trong phút giây bối rối, tôi chỉ đờ đẫn nhìn cô, thậm chí không biết phải hỏi gì. “Cho mình xin đi,” cô ấy nói. “Thôi nào. Cậu biết gì không? Có người gặp rắc rối thật sự đấy. Mình gặp rắc rối thật sự đấy. Mẹ cậu không có ở đây đâu, nên ráng chịu đi, ông tướng.” Tôi đi mà không nói một lời với cô ấy và trở về phòng, dập cửa sau lưng, đánh thức Đại Tá, đoạn giậm chân vào phòng tắm. Tôi vào đấy để gột rửa tảo và nước hồ khỏi người, nhưng cái vòi hoa sen lố lăng vô dụng quá thể, và tại sao Alaska và Kevin và mấy tên kia chưa gì đã ghét tôi? Sau khi tắm xong, tôi lau khô người và vào phòng tìm quần áo. “Thế,” gã nói. “Mày làm gì lâu vậy? Lạc đường à?” “Họ nói là tại mày,” tôi đáp, giọng không giấu nổi vẻ bực tức. “Họ nói tao không nên chơi với mày.” “Cái gì? Không, ai cũng bị vậy hết,” Đại Tá nói. “Tao bị rồi. Tụi nó ném mày xuống hồ. Mày bơi ra. Mày đi bộ về.” “Tao đâu có bơi dễ vậy,” tôi khẽ nói, kéo quần soóc jean mặc bên dưới khăn. “Họ quấn người tao bằng băng keo. Tao cử động còn không nổi, thiệt đó.” https://thuviensach.vn “Khoan. Khoan,” gã nói, rồi nhảy khỏi giường, nhìn chằm chằm tôi trong bóng tối. “Tụi nó quấn băng keo mày? Như thế nào?” và tôi cho gã thấy: Tôi đứng như xác ướp, hai chân chụm vào nhau và hai tay ép sát sườn, và cho gã thấy họ quấn người tôi ra sao. Rồi tôi ngã phịch xuống ghế. “Quỷ thần ơi! Mày có thể chết đuối! Tụi nó chỉ được quăng mày xuống nước với cái quần lót rồi chạy thôi!” gã hét lên. “Tụi nó nghĩ cái quỷ gì vậy? Là ai? Kevin Richman rồi ai nữa? Mày nhớ mặt tụi nó không?” “Có, tao nghĩ thế.” “Tụi nó chơi vậy làm quái gì nhỉ?” gã thắc mắc. “Mày có làm gì tụi nó không?” tôi hỏi. “Không, nhưng giờ tao chắc như đinh đóng cột là có. Chúng ta sẽ trả đũa tụi nó.” “Không có gì nghiêm trọng đâu. Tao thoát ra được rồi.” “Mày có thể đã chết." Và tôi đoán là đúng. Nhưng tôi đã không chết. “Chà, có lẽ ngày mai tao chỉ cần tới gặp Đại Bàng và méc ổng,” tôi nói. “Tuyệt đối không được,” gã trả lời. Gã đi tới chỗ cái quần soóc nhàu nhĩ trên sàn và lôi ra một gói thuốc. Gã đốt hai điếu và đưa tôi một điếu. Tôi hút hết cái quỷ đó. “Mày sẽ không làm thế,” gã nói tiếp, “vì đấy không phải cách xử lý rắc rối ở đây. Với lại, mày không muốn mang tiếng mách lẻo đâu. Nhưng chúng ta sẽ xử lũ khốn đó, Bé Bự. Tao hứa với mày. Tụi nó sẽ hối hận vì đã bắt nạt một trong số bạn bè của tao.” Và nếu Đại Tá nghĩ rằng gọi tôi là bạn sẽ khiến tôi theo phe gã, thì, ờ, gã đã đúng. “Tối nay Alaska hơi thô lỗ với tao,” tôi nói. Tôi ngả người về trước, mở một ngăn bàn trống và dùng tạm nó như gạt tàn. “Tao nói rồi, nó ẩm ương lắm.” Tôi mặc áo thun, quần soóc và mang vớ đi ngủ. Không cần biết trời nóng thế nào, tôi đã quyết tâm, tôi sẽ mặc quần áo đi ngủ mỗi đêm ở Creek, cảm https://thuviensach.vn thấy—chắc là lần đầu tiên trong đời—sợ hãi và phấn khích khi sống ở một nơi mình không bao giờ biết chuyện gì sẽ xảy ra và chừng nào. một trăm hai mươi sáu ngày trước “Ê, CHÍNH THỨC CHIẾN TRANH RỒI," Đại Tá hét lên vào sáng hôm sau. Tôi lăn qua nhìn đồng hồ: 7:52. Lớp học đầu tiên ở Culver Creek của tôi, tiếng Pháp, sẽ bắt đầu sau mười tám phút. Tôi chớp mắt vài lần và ngẩng đầu nhìn Đại Tá, đang đứng giữa ghế sofa và BÀN CÀ PHÊ, túm dây đôi giày tennis cũ kĩ đã-từng-mang-màu-trắng giơ lên cao. Gã nhìn tôi một lúc lâu, và tôi nhìn lại gã. Và rồi, gần như được chiếu chậm, nụ cười nhăn nhở dần hiện ra trên khuôn mặt của Đại Tá. "Tao phải khen tụi nó,” cuối cùng gã nói. “Thông minh phết.” “Cái gì?” tôi hỏi. “Tối qua, trước khi tụi nó kêu mày dậy, tao đoán thế, tụi nó đã tè vào giày tao.” “Mày chắc chứ?” tôi nói, cố không cười. “Mày muốn ngửi không?” gã nói, đưa đôi giày về phía tôi. “Vì tao ngửi trước rồi, và có, tao dám chắc. Nếu có điều gì tao biết rõ thì đó là lúc tao giẫm vào bãi nước tè của một thằng khác. Như mẹ tao thường nói ấy: ‘Con nghĩ mình đang đi trên nước, nhưng hóa ra giầy con dính nước tiểu.’ Nhớ chỉ mặt cả đám cho tao nếu hôm nay mày thấy tụi nó.” Gã bổ sung, “vì chúng ta cần biết vì sao tụi nó lại, ờ, căm tao tới vậy. Rồi chúng ta phải tính trước và bắt đầu nghĩ cách phá hoại cuộc đời hèn mọn khốn khổ của tụi nó.” Khi tôi nhận được Cẩm Nang Culver Creek trong kì nghỉ hè và sung sướng nhận ra phần “Nội Quy Ăn Mặc” chỉ bao gồm bốn chữ, giản dị thoải mái, tôi đã không ngờ đến việc bọn con gái sẽ gà gật đến lớp trong bộ đồ ngủ gồm quần soóc vải bông, áo thun và dép xỏ ngón. Giản dị, tôi đoán vậy, và thoải mái. https://thuviensach.vn Và có điều gì đó về bọn con gái mặc đồ ngủ (tuy rất giản dị) đã khiến cho lớp tiếng Pháp vào 8:10 sáng trở nên dễ chịu hơn, nếu tôi hiểu được Madame O’Mallev đang nói gì. Comment dis-tu “Quỷ thần ơi, tiếng Pháp của tôi không đủ để qua mô tiếng Pháp II” en français? Lớp tiếng Pháp I tôi học hồi ở Florida đã không giúp tôi chuẩn bị tư tưởng cho Madame O’Malley, đã bỏ qua phần thăm hỏi “mùa hè của em thế nào” và nhảy thẳng vào một thứ gọi là passé composé, nghĩa là một thì của động từ. Alaska ngồi đối diện tôi trong dãy bàn quây tròn, nhưng cô không nhìn tôi lấy một lần suốt buổi học, dù tôi chẳng để ý tới gì khác ngoài cô ấy. Cô ấy có thể xấu tính... nhưng cách cô ấy nói về chuyện thoát khỏi mê cung vào cái đêm đầu tiên đó—thật thông minh. Và cách cô ấy lúc nào cũng nhếch môi bên phải, như thể chuẩn bị cười mỉm, như thể cô ấy đã thành thạo nửa bên phải của nụ cười độc nhất vô nhị cộp mác Mona Lisa... Trong lớp, sĩ số học sinh có vẻ dễ quản lí, nhưng nó làm tôi thấy ngộp thở ở khu vực phòng học, một tòa nhà nối dài đối diện kí túc xá được chia thành mười bốn phòng hướng ra bờ hồ. Lũ nhóc chen chúc nhau trên hành lang chật hẹp trước lớp, và dù tìm phòng học không khó (thậm chí với bệnh mù đường, tôi vẫn có thể đi từ lớp Tiếng Pháp ở Phòng 3 đến lớp toán học dự bị ở Phòng 12), tôi vẫn thấy hoang mang suốt cả ngày. Tôi không biết ai và không biết mình nên làm quen với ai, và các môn học cực kì khó, dẫu mới chỉ là ngày đầu tiên. Cha từng bảo tôi phải cố gắng học, và giờ tôi đã tin ông. Dàn giáo viên nghiêm túc và thông thái, rất nhiều người có học vị “Tiến Sĩ”, đến tiết cuối cùng trước bữa trưa, Tôn Giáo Thế Giới, tôi thấy nhẹ nhõm khủng khiếp. Vốn là di sản từ thời Culver Creek còn là trường dòng nam sinh, tôi đoán lớp Tôn Giáo Thế Giới, môn học bắt buộc của khối mười một và mười hai, chắc sẽ dễ lấy điếm A lắm. Đấy là lớp học duy nhất trong ngày mà bàn ghế không bị xếp thành hình vuông hay hình tròn, nên là, vì không muốn tỏ ra háo hức, tôi chọn ngồi xuống hàng thứ ba lúc 11:03. Tôi tới sớm bảy phút, phần vì tôi thích đúng https://thuviensach.vn giờ, phần vì tôi không có ai để buôn chuyện ngoài hành lang. Không lâu sau đó, Đại Tá bước vào cùng Takumi, và họ ngồi xuống hai bên đối diện tôi. “Tao nghe vụ tối qua rồi,” Takumi nói. “Alaska giận điên người.” “Ngộ thiệt, vì tối qua cô ấy khó chịu ra mặt,” tôi buột miệng. Takumi chỉ lắc đầu. “Chẹp, thôi, cổ không biết rõ toàn bộ câu chuyện. Và con người ta dễ lên cơn lắm, bồ tèo ạ. Mày phải tập sống cùng người khác. Mày đã có thể quen với lũ bạn tồi hơn.” Đại Tá cắt ngang lời cậu ta. “Thôi trò thuật ngữ tâm lí ấy đi, MC Tiến Sĩ Phil. Bàn chuyện dập tắt nổi loạn nghe coi.” Học sinh bắt đầu nối đuôi nhau vào lớp, nên Đại Tá ghé sát người tôi thì thầm, “Nếu có thằng nào trong lớp này thì nhớ nói tao biết, được không? Đây, cứ gạch chéo chỗ ngồi của tụi nó,” đoạn gã xé một tờ giấy khỏi tập và vẽ hình vuông cho từng bàn. Trong lúc người khác ngồi vào chỗ, tôi thấy một trong số họ— tên cao to với mái tóc lỉa chỉa không chê vào đâu được—Kevin. Kevin nhìn trừng trừng Đại Tá trong lúc đi qua, nhưng khi cố liếc xéo, hắn quên không nhìn bước chân và va đùi vào bàn. Đại Tá cười nắc nẻ. Một trong hai tên còn lại, cái thằng hoặc hơi mập hoặc tập gym quá đà, đi tới sau Kevin, mặc quần kaki gấp nếp và áo polo tay ngắn màu đen. Trong lúc cả hai ngồi xuống, tôi gạch chéo hai ô vuông tương ứng trong sơ đồ của Đại Tá và đưa nó cho gã. Ngay lúc đó, Ông Già bước vào. Ông ta hít thở chậm rãi và nặng nhọc qua cái miệng há to. Ông đi từng bước nhỏ tôi bục giảng, gót bàn chân này không vượt hơn đầu ngón chân kia. Đại Tá huých tôi và thản nhiên chỉ vô tập của gã, Ông Già chỉ có một lá phổi, và tôi không nghi ngờ điều đó. Tiếng thở khò khè gần như đứt hơi của ổng gợi tôi nhớ đến ông ngoại tôi lúc sắp lìa đời vì ung thư phổi. Khuôn ngực rộng và già nua, Ông Già, theo như tôi thấy, chắc sẽ ngủm củ tỏi trước khi đến được bục giảng. “Tôi,” ổng nói, “là Tiến Sĩ Hyde. Dĩ nhiên tôi cũng có tên. Nhưng các em phải gọi tôi là Tiến Sĩ. Cha mẹ các em trả rất nhiều tiền để các em được học ở đây, và tôi mong các em sẽ báo đáp sự đầu tư của họ bằng cách đọc những https://thuviensach.vn gì tôi yêu cầu, khi tôi yêu cầu và thường xuyên có mặt trong lớp. Và khi các em ở đây, các em phải lắng nghe những gì tôi nói.” Rõ là không dễ lấy điểm A. “Năm nay, chúng ta sẽ học ba tập tục tôn giáo: Hồi Giáo, Thiên Chúa Giáo và Phật Giáo. Chúng ta sẽ nghiên cứu ba tập tục khác vào năm sau. Và trong lớp của tôi; tôi sẽ là người nói chủ yếu, còn các em sẽ là người nghe chủ yếu. Vì các em có thể khôn khéo, nhưng tôi đã khôn khéo lâu hơn. Tôi chắc vài em sẽ không thích những lớp học diễn thuyết, nhưng hẳn các em cũng thấy rồi, tôi không còn trẻ như xưa. Tôi muốn dành chút hơi tàn để bàn về những ưu điểm của lịch sử Hồi Giáo với các em, nhưng thời gian chúng ta ở cạnh nhau rất ngắn. Tôi phải nói, và các em phải nghe, vì ở đây chúng ta đang nghiên cứu mưu cầu quan trọng nhất trong lịch sử: tìm kiếm những ý nghĩa. Bản chất của con người là gì? Cách tốt nhất để sống như một con người? Chúng ta sinh ra như thế nào, và sẽ hóa thành cái gì khi không còn nữa? Nói tóm lại: Luật chơi của trò này là gì, và chúng ta làm sao để chiến thắng?” Bản chất của mê hồn trận, tôi nguệch ngoạc trong cuốn sổ đóng gáy lò xo, và cách thoát ra khỏi nó. Ông thầy tuyệt cú mèo. Tôi ghét mấy lớp họ thảo luận, và tôi ghét phải nghe người khác lắp bắp từng chữ và cố diễn tả sự vật theo lối mơ hồ nhất có thể để nghe cho đỡ tồ, và tôi ghét việc tất cả chỉ là trò đoán xem giáo viên muốn nghe gì rồi phát biểu. Tôi đang ở trong lớp, nên hãy dạy tôi đi. Và ổng dạy tôi thật: Trong năm mươi phút đó, Ông Già đã bắt tôi học về tôn giáo một cách nghiêm túc. Tôi chưa bao giờ sùng đạo, nhưng ổng bảo chúng tôi rằng tôn giáo rất quan trọng dù chúng tôi tin hay không, cũng như sự kiện lịch sử rất quan trọng dù bạn có đích thân trải nghiệm hay không. Rồi ổng giao cho chúng tôi đọc năm mươi trang cho ngày hôm sau—từ một cuốn sách tên Tôn Giáo Học. Trưa hôm đó, tôi có hai tiết học và hai tiết tự do. Chúng tôi có chín lớp năm-mươi-phút mỗi ngày, nghĩa là phần lớn học sinh đều có ba “tiết bộ môn” (ngoại trừ Đại Tá, gã có thêm một lớp toán tự học nhờ cái danh Thần Đồng Siêu Việt). Đại Tá và tôi học chung lớp Sinh học, nơi tôi chỉ ra tên đã https://thuviensach.vn quấn băng khắp người tôi tối qua. Đại Tá viết ở góc trên cùng của quyển sổ, Longwell Chase. Chiến Binh N/ Thường Lớp Mười Hai. Bạn Sara. Quái gở. Tôi mất một phút để nhớ ra Sara là ai: Bạn gái của Đại Tá. Tôi dành mấy tiết tự học ở trong phòng để đọc về tôn giáo. Tôi học được rằng thần thoại không có nghĩa là dối trá; nó nghĩa là một câu chuyện cổ xưa về con người và nhân sinh quan cùng những tín ngưỡng linh thiêng của họ. Thật thú vị. Tôi cũng học được rằng sau những sự kiện đêm qua, tôi đã quá mệt để quan tâm tới thần thoại hay cái gì khác, nên tôi ngủ trên đệm gần hết buổi trưa, đến khi tôi tỉnh giấc vì nghe Alaska hát, “DẬY ĐI, BÉ BỰ TÍ HONNNNNNNN!” thẳng vào lỗ tai bên trái của tôi. Tôi ôm chặt cuốn sách tôn giáo vào lòng như một tấm mền bảo hộ bìa mềm. “Ghê quá,” tôi nói. “Mình phải làm gì để bảo đảm rằng nó sẽ không bao giờ xảy ra với mình nữa?” “Cậu không thể làm gì cả!” cô ấy reo lên phấn khích. “Mình khó đoán lắm. Chúa ơi, cậu có ghét Tiến Sĩ Hyde không? Có không? Ổng hợm hĩnh quá.” Tôi ngồi dậy và nói, “Mình nghĩ ổng là thiên tài,” phần vì tôi thấy đúng và phần vì tôi chỉ muốn cãi lại cô ấy. Cô ấy ngồi xuống giường. “Lúc nào cậu cũng mặc đồ đi ngủ à?” “Ừa.” “Vui thật,” cô ấy bảo. “Tối qua cậu đâu có mặc gì nhiều.” Tôi chỉ liếc cô ấy. “Thôi nào, Bé Bự. Mình chọc cậu thôi, ở đây cậu phải cứng rắn. Mình không biết chuyện tệ dữ vậy, mình xin lỗi, và họ sẽ phải hối hận nhưng cậu phải cứng rắn lên.” Và rồi cô ấy bỏ đi. Đấy là tất cả những gì cô ấy muốn nói về chuyện này. Dễ thương đó, tôi nghĩ, nhưng mày không cần một cô gái đối xử với mày như thằng nhóc mười tuổi: Mày đã có một bà mẹ rồi. https://thuviensach.vn một trăm hai mươi hai ngày trước SAU LỚP HỌC CUỐI CÙNG trong tuần đầu tiên ở Culver Creek, tôi bước vào Phòng 43 và bắt gặp một cảnh tượng hiếm thấy: Đại Tá nhỏ con đang ở trần, gã lom khom trên tấm ván ủi quần áo, giày vò một cái áo sơ-mi màu hồng có nút cài ở cổ. Mồ hôi chảy dài từ trán và ngực gã trong lúc gã hì hụi ủi áo, tay phải gã đẩy cái bàn ủi dọc theo chiều dài áo bằng một sự hăng say quyết liệt, khiến hơi thở của gã gần như giống hệt Tiến sĩ Hyde. “Tao có một cuộc hẹn,” gã giải thích. “Đây là trường hợp khẩn cấp.” Gã dừng lại để lấy hơi. “Mày biết”—thở dốc—“ủi quần áo không?” Tôi đi đến chỗ cái áo màu hồng. Nó nhăn nhúm như một bà già đã phơi nắng cả thời thanh xuân. Phải chi Đại Tá không vo tròn tất cả mọi thứ và nhét đại chúng vào mấy ngăn tủ. “Tao nghĩ mày chỉ bật nó lên và đè nó lên áo thôi, phải không?” tôi nói. “Tao không biết. Tao thậm chí còn không biết tụi mình có một cái bàn ủi nữa là.” “Đâu ra. Của thằng Takumi đấy. Nhưng nó cũng chẳng biết ủi áo. Và khi tao hỏi Alaska, con nhỏ bắt đầu la hét, ‘Cậu không được giở cái thói gia trưởng ấy với mình.’ Ôi, lạy Chúa, tao cần hút thuốc. Tao cần hút thuốc, nhưng người tao không thể bốc mùi khi ra mắt bố mẹ Sara. Được, thây kệ. Chúng ta sẽ hút thuốc trong phòng tắm và mở vòi sen lên. Vòi có hơi nước. Hơi nước làm mất vết nhăn đúng không? "Nhân tiện,” gã nói trong lúc tôi theo gã vô phòng tắm, “nếu mày muốn hút thuốc vào ban ngày, cứ bật vòi sen lên. Khói sẽ theo hơi nước bay ra lỗ thông hơi.” Dù điều này nghe hơi sai về mặt khoa học, nó có vẻ hiệu quả. Áp suất nước thiếu hụt và vòi sen thấp lè tè làm phòng tắm trở nên vô dụng trong việc tắm rửa, nhưng dùng làm bình phong thì chuẩn khỏi chê. Khốn khổ thay, nó lại là một cái bàn ủi tệ hại. Đại Tá cố ủi cái áo thêm lần nữa (“Tao sẽ đẩy thật mạnh xem có đỡ chút nào không”) và cuối cùng vẫn mặc nó trong tình trạng nhăn nheo. Gã thắt một chiếc cà-vạt màu xanh dương với họa tiết chim hồng hạc nằm ngang để phối với cái áo. https://thuviensach.vn “Điều duy nhất ông bố cùi bắp của tao dạy,” Đại Tá nói trong khi hai tay thoăn thoắt đan cài chiếc cà-vạt thành một nút thắt hoàn hảo, "là cách thắt cà-vạt. Kì quặc nhỉ, vì tao không thể tưởng tượng ra có dịp nào ổng phải thắt cà-vạt hết.” Ngay lúc đó, Sara gõ cửa. Tôi đã thấy cô gái một hoặc hai lần trước đó, nhưng Đại Tá chưa bao giờ giới thiệu tôi với cổ và đêm ấy gã cũng không có dịp. “Ôi Chúa ơi. Anh không ủi được cái áo sao?” cổ vặn vẹo, dù Đại Tá đang đứng trước tấm ván ủi. “Tụi mình sắp đi chơi với bố mẹ em.” Sara trông tuyệt đẹp trong bộ váy mùa hè màu xanh. Mái tóc dài hoe vàng được cột lên thành búi, với một lọn tóc buông xõa ở hai bên. Nhìn cổ như một siêu sao— một cô nàng đỏng đảnh. “Nghe này, anh cố hết sức rồi. Không phải ai cũng có hầu gái ủi đồ giùm đâu.” “Chip, cái kiểu ăn nói hoạnh họe ấy làm anh lùn hơn đó.” “Quỷ thần ơi, tụi mình có thể ra cửa mà không cãi nhau không?” “Em nói vậy thôi. Là một vở opera đấy. Nó rất quan trọng với bố mẹ em. Mà sao cũng được. Đi thôi.” Tôi muốn lánh đi, nhưng trốn trong nhà tắm nghe hơi tồ, và Sara đang đứng án ở cửa, một tay chống hông, một tay nghịch chìa khóa xe như thể muốn nói, Đi thôi. “Anh có thể mặc tuxedo và bố mẹ em vẫn sẽ ghét anh!” gã hét lên. “Không phải lỗi của em! Do anh chọc tức họ!” Đoạn cổ giơ chìa khóa xe trước mặt gã. “Được rồi, hoặc ta đi ngay bây giờ hoặc không đi đâu cả.” “Cóc cần. Tôi không đi đâu với cô hết,” Đại Tá độp lại. “Ổn thôi. Buổi tối tốt lành.” Sara đập cửa mạnh đến nỗi cuốn tiểu sử Leo Tolstoy cỡ lớn của tôi (lời trăng trối của ổng: “Sự thật là... ta quan tâm rất nhiều... đến những gì họ...”) rớt khỏi kệ sách và rơi bịch xuống sàn nhà kẻ ca-rô, tựa như tiếng vọng của cánh cửa đóng sầm. “AAAAAA!!!!!!!!!!!” gã gào to. https://thuviensach.vn “Ra đấy là Sara,” tôi nói. “Ờ.” “Nom tốt tính dữ.” Đại Tá bật cười, gã quì xuống kế tủ lạnh mini và lôi ra một bình gần bốn lít sữa. Gã mở nắp, nhấp một ngụm, nhăn mặt, ho mấy tiếng, rồi ngồi xuống sofa với bình sữa kẹp giữa hai chân. “Sữa chua rồi hay sao?” “Ồ, đáng ra tao phải nói sớm hơn. Đây không phải sữa. Nó là hỗn hợp năm phần sữa và một phần vodka. Tao gọi nó là ambrosia. Thức uống thần thánh. Mày không ngửi ra mùi vodka trong sữa, nên Đại bàng không thể bắt tội tao trừ phi ổng uống thử một ngụm. Khuyết điểm của nó là có vị như sữa chua và cồn tẩy rửa, nhưng giờ là tối thứ sáu, Bé Bự ạ, và bạn gái tao là một con quỷ cái. Mày uống không?” “Tao xin kiếu.” Ngoại trừ vài ngụm sâm-panh mừng Năm Mới dưới sự giám sát chặt chẽ của cha mẹ, tôi thật sự chưa bao giờ uống thứ nước có cồn nào, và “ambrosia” dường như không phải loại đồ uống thích hợp để khởi đầu. Bên ngoài, tôi nghe tiếng bốt điện thoại reng. Tôi thấy ngạc nhiên trước tần suất hiếm hoi của nó, trong khi chỉ có năm bốt điện thoại chia cho 190 đứa học sinh. Chúng tôi không được dùng điện thoại di động, nhưng tôi để ý vài đứa Chiến Binh Ngày Thường lén mang theo. Và hầu hết những đứa không-phải-Chiến-Binh gọi cha mẹ của chúng khá thường xuyên, như tôi, nên các bậc phụ huynh chỉ gọi khi con của họ quên mất. “Mày không bắt máy à?” Đại Tá hỏi tôi. Tôi không thích bị gã ra lệnh, nhưng tôi cũng không có hứng đánh nhau. Qua cảnh tranh tối tranh sáng chớp nháy, tôi đi bộ đến bốt điện thoại, nó được khoan vào tường giữa Phòng 44 và 45. Ở hai bên là một tá những số điện thoại và ghi chú riêng tư được viết bằng bút bi và bút lông (205. 555.1584; Tommy đến sân bay 4:20; 773. 573. 6521; ỊG—KuJfs?). Bạn phải thật kiên nhẫn để gọi tới số điện thoại trả tiền. Tôi bắt máy sau tiếng reng thứ chín. https://thuviensach.vn “Cậu bảo Chip đến hộ tôi được không?’’ Sara hỏi. Nghe như cổ đang dùng điện thoại di động. “Ờ, chờ chút.” Tôi quay lại, và gã đã ở ngay sau lưng, như thể gã biết trước rằng đấy là cổ. Tôi đưa gã ống nghe rồi đi về phòng. Một phút sau, một câu gồm năm từ vọng tới phòng chúng tôi qua bầu không khí dày đặc, yên tĩnh ở Alabama vào sập tối. “Cô cũng tồi chẳng kém!” Đại Tá hét lên. Gã trở về phòng, ngồi xuống với bình ambrosia và bảo tôi, “Cổ nói tao mách lẻo thằng Paul với con Marya. Đấy là những gì tụi Chiến Binh kháo nhau. Rằng tao mách lẻo tụi nó. Tao. Đấy là lí do có nước tiểu trong giày. Đấy là lí do bọn nó suýt giết mày. Vì mày ở với tao, và tụi nó gọi tao là thằng phản bội.” Tôi cố nhớ xem Paul và Marya là ai. Hai cái tên quen quen, nhưng tôi đã nghe quá nhiều tên trong suốt tuần qua, và tôi không thể gán cho “Paul” và “Marya” một khuôn mặt nào cả. Đoạn tôi hiểu ra: Tôi chưa bao giờ gặp họ. Họ bị đuổi học năm ngoái vì phạm phải Tam Tội. “Mày quen cổ bao lâu rồi?” Tôi hỏi. “Chín tháng. Tụi tao chưa bao giờ hòa thuận. Ý tao là, tao còn chẳng thích cổ tẹo nào. Kiểu, bố mẹ tao ấy, bố tao sẽ tức giận, rồi ổng sẽ đánh mẹ tao dã man. Xong ổng sẽ lại vui vẻ, và họ sẽ có một giai đoạn như kì trăng mật. Nhưng tao chưa từng có một kì trăng mật với Sara. Quỷ thần ơi, sao cổ có thể nghĩ tao là một thằng phản bội chứ? Tao biết, tao biết: Sao tụi tao không chia tay đi?” Gã đưa tay vò tóc, nắm một nhúm trên đầu, rồi bảo, “Tao đoán tao ở bên cổ vì cổ ở bên tao. Và đấy không phải một điều dễ dàng. Tao là một thằng bạn trai tồi, cổ là một cô bạn gái tồi. Chúng tao rất xứng với nhau." “Nhưng…” https://thuviensach.vn “Tao không thể tin là tụi nó nghĩ như thế,” gã nói trong lúc đi đến kệ sách và lôi cuốn niên giám ra. Gã hớp một ngụm lớn ambrosia. “Lũ Chiến Binh Ngày Thường chết tiệt. Chắc chắn một trong số chúng đã mách lẻo Paul và Marya rồi đổ cho tao để giấu tội. Thôi kệ, đêm nay rất tốt để ở nhà. Ở nhà với Bé Bự và ambrosia.” “Tao vẫn…” tôi lên tiếng, muốn nói rằng tôi không hiểu sao gã có thể hôn một người đã tin rằng gã là kẻ phản bội vốn là điều tệ hại nhất thế gian, nhưng Đại Tá đã ngắt lời tôi. “Mày đừng nói về chuyện này nữa. Mày biết thủ đô của Sierra Leone là gì không?” “Không.” “Tao cũng thế,” gã bảo, “nhưng tao định sẽ tìm ra.” Và chỉ vậy, gã chúi mũi xuống cuốn niên giám, và cuộc nói chuyện kết thúc. một trăm mười ngày trước CHUYỆN THEO KỊP BÀI VỞ hóa ra dễ hơn tôi tưởng. Khuynh hướng ngồi nhà đọc sách của tôi rốt cuộc lại đem đến lợi thế khác biệt so với một học sinh trung bình ở Culver Creek. Tầm tuần thứ ba trông trường, khá nhiều đứa đã bị cháy nắng thành vàng nâu như món burri-chién sau những ngày buôn chuyện ngoài trời trong giờ tự học ngoài sân kí túc xá không bóng râm. Nhưng da tôi còn chả thèm hồng lên: Tôi ngồi học trong phòng. Và tôi lắng nghe bài giảng nữa, nhưng sáng hôm thứ tư ấy, khi Tiến sĩ Hyde khới sự nói về việc những người theo đạo Phật tin rằng, tất cả mọi thứ đều có liên quan đến nhau, tôi lại đang nhìn ra ngoài của sổ. Tôi đang nhìn về ngọn đồi rậm rạp, thoai thoải bên kia hồ. Và từ lớp học của ông Hyde, cảnh vật có vẻ gắn kết với nhau: Những hàng cây bao trùm ngọn đồi, và hệt như lúc tôi không nhận ra sợi chỉ mảnh vắt ngang cái áo ba lỗ ôm sát người mà Alaska mặc hôm đó, tôi lại càng khó trông rõ từng hàng cây giữa cả cánh rừng rậm rạp, tất cả đan xen vào nhau một cách phức tạp đến nỗi không lí https://thuviensach.vn nào có thể phân biệt được một cái cây tách biệt khỏi ngọn đồi. Đoạn tôi nghe thấy tên mình, và tỏi biết mình đang gặp rắc rối. “Cậu Halter,” Ông già nói. “Tôi ở đây, gào nát phổi để cậu mở mang đầu óc. Vậy mà hình như thứ gì đó ngoài kia đã khiến cậu mê mẩn theo cách mà tôi không thế làm. Nói tôi nghe: Cậu đã phát hiện điều gì ngoài ấy?” Giờ tôi thấy hơi thở mình đứt quãng, cả lớp chăm chú nhìn theo, tạ ơn Chúa vì họ không phải là tôi. Tiến Sĩ Hyde đã làm điều này ba lần, đá đít học sinh khỏi lớp vì không chú ý nghe giảng hoặc chuyền thư cho nhau. “Ưm, em chỉ nhìn ra, ưm, ngọn đồi ở ngoài và nghĩ về, ưm, cây và rừng, như thầy vừa giảng, về cách…” Ông Già, rõ ràng không chịu được kiểu phát âm lúng búng, cắt ngang lời tôi. “Tôi sẽ phải yêu cầu cậu ra khỏi lớp, cậu Halter, để cậu được ra ngoài và khám phá mối quan hệ giữa ưm-cây và ưm-rừng. Và ngày mai, khi cậu sẵn sàng học môn này một cách nghiêm túc, tôi sẽ chào đón cậu trở lại.” Tôi ngồi yên, bút cầm trên tay, tập chép bài mở toang, mặt tôi đỏ lừ và cằm tôi nhô ra như bị móm, một mẹo cũ tôi học được để trông không rầu rĩ hay lo sợ. Tôi nghe tiếng ghế di chuyển ở hai hàng phía sau và quay lại để thấy Alaska đứng dậy, quàng ba-lô qua một bên vai. “Em xin lỗi, nhưng thật vớ vẩn. Thầy không thể đuổi cậu ấy ra khỏi lớp. Thầy luyên thuyên suốt một tiếng liền mỗi ngày, và chúng em không được phép nhìn ra ngoài cửa sổ?” Ông già nhìn Alaska như con bò nhìn đấu sĩ, rồi đưa tay lên khuôn mặt chảy xệ của mình và chầm chậm xoa đám râu bạc lởm chởm trên má. “Năm mươi phút một ngày, năm ngày một tuần, các em phải tuân theo luật của tôi. Hoặc các em sẽ rớt môn. Lựa chọn là của các em. Giờ cả hai ra ngoài đi.” Tôi nhét tập vào ba-lô và bước ra, cảm thấy xấu hổ. Sau khi cửa đóng lại, có người vỗ vai trái của tôi. Tôi quay lại, nhưng không có ai cả. Rồi tôi quay sang hướng đối diện, và Alaska đang cười với tôi, lớp da giữa mắt và thái https://thuviensach.vn dương kéo thành hình ngôi sao tỏa sáng. “Chiêu trò cũ rích,” cô ấy nói, “nhưng ai cũng mắc lừa.” Tôi gượng cười, nhưng tôi không thể thôi nghĩ về Tiến sĩ Hyde. Chuyện này còn tệ hơn Sự Cố Băng Dính, vì tôi biết thừa mấy thằng Kevin Richman trên thế giới không ưng tôi. Nhưng các giáo viên của tôi luôn là thành viên mang thẻ của Hội Những Người Hâm Mộ Miles Halter. “Mình đã bảo cậu ông ta đáng ghét lắm mà,” cô ấy nói. “Mình vẫn nghĩ ổng là thiên tài. Ổng nói đúng. Mình đã không nghe giảng.” “Phải, nhưng ổng đâu cần khó chịu như vậy. Bộ ổng cần làm nhục cậu để chứng tỏ uy quyền à!? Dù sao đi nữa,” cô ấy tiếp tục, “thiên tài thực thụ là những tác giả: Yeats, Picasso, García Márquez: thiên tài. Tiến sĩ Hyde: một ông già chua chát.” Đoạn cô ấy tuyên bố chúng tôi sẽ đi tìm cỏ bốn lá đến khi tiết học kết thúc và chúng tôi có thể đi hút thuốc với Đại Tá và Takumi, “mà cả hai,” cô đế thêm, “đều là bọn cùi bắp vì đã không bỏ ra khỏi lớp ngay sau chúng ta.” Khi Alaska Young ngồi khoanh chân rồi cúi người về phía trước trên một trảng cỏ ba lá mỏng manh và xanh mướt theo mùa, để lộ làn da nhợt nhạt quanh bộ ngực cỡ bự, xét về mặt tâm lý con người mà nói thì rõ là tôi không thể tham gia tìm kiếm cùng cô ấy được. Tôi đã gặp đủ rắc rối vì nhìn vào những chỗ không nên rồi, nhưng mà... Sau chừng hai phút cào xới xuyên trảng cỏ với mười đầu móng tay thon dài nhuốm bẩn, Alaska tóm lấy một ngọn cỏ với ba lá to tròn và một lá thứ tư nhỏ xíu, còi cọc rồi ngẩng lên nhìn tôi, không kịp để tôi dời mắt ra chỗ khác. “Dù rõ ràng cậu không giúp gì trông việc tìm cỏ bốn lá, đồ dê xồm,” cô ấy thản nhiên nói, “mình vẫn sẽ cho cậu ngọn cỏ này. Ngoại trừ chuyện may mắn chỉ dành cho lũ dở hơi.” Cỏ ấy kẹp cái lá nhỏ giữa móng ngón cái và ngón trỏ rồi ngắt nó. “Xong,” cô nói với ngọn cỏ trông lúc thả nó rơi xuống đất. “Giờ cậu không còn là một thằng lập dị bẩm sinh nữa.” https://thuviensach.vn “Ừm, cảm ơn,” tôi đáp. Chuông vang lên, và Takumi và Đại Tá lao ra khỏi cửa trước tiên. Alaska nhìn họ chằm chặp. “Gì?” Đại Tá hỏi. Nhưng cô ấy chỉ đảo mắt và bắt đầu rảo bước. Chúng tôi lặng lẽ theo sau đến hết kí túc xá rồi băng qua sân bóng. Cả bọn chui vào rừng, lần theo lối đi mờ nhạt quanh hồ tới khi đụng phải đường đất. Đại Tá bắt kịp Alaska, và họ bắt đầu cãi nhau về chuyện gì đó khẽ khàng đến nỗi tôi không nghe ra từ nào ngoài vẻ bực tức lẫn nhau, sau cùng tôi mới hỏi Takumi chúng tôi đang đi đâu. “Đường này dẫn tới chuồng bò,” cậu ta nói. “Nên có thể là nơi đó. Nhưng chắc là trũng hút thuốc. Rồi mày sẽ thấy.” Ở đây, rừng cây là thứ hoàn toàn khác hẳn lúc nhìn từ lớp học của Tiến Sĩ Hyde. Mặt đất dày đặc những nhánh cây gãy, lá thông thối rữa cùng bụi xanh đầy gai; lối đi uốn quanh những hàng thông cao lớn, khẳng khiu, mấy tán lá tua rua của chúng tạo thành bóng rám lỗ chỗ tránh ngày nắng gắt. Và những cây sồi và cây thích nhỏ hơn, cứ tưởng vô hình bên dưới tàn thông oai nghiêm khi nhìn từ phòng học, cho thấy dấu hiệu của mùa thu khó đoán: Những chiếc lá còn xanh của chúng đã bắt đầu rủ xuống. Chúng tôi đến một cây cầu gỗ ọp ẹp, chỉ là tấm ván dày lót trên nền bê tông bắc ngang Culver Creek, con lạch uốn lượn bên dưới chảy vòng vèo quanh khu ngoại ô của khuôn viên. Ở phía xa cây cầu, có một lối đi tí hon dẫn xuống một triền dốc. Nó thậm chí còn không giống một lối đi ngoài loạt dấu hiệu cành cây bị gãy ở đây, một vạt cỏ bị đạp ở kia là trước đây từng có người đi qua. Trong lúc lần lượt đi xuống, Alaska, Đại Tá và Takumi đều cầm lấy một cành cây thích, chuyền cho nhau đến khi tôi, kẻ cuối cùng trông hàng, bẻ gãy nó rồi quăng ra phía sau. Và kia, bên dưới cây cầu, là một ốc đảo. Một phiến bê-tông mỏng, rộng một mét dài ba mét, với những cái ghế nhựa màu xanh bị lấy cắp từ một phòng học nào đó rất lâu về trước. Được con lạch và bóng râm của cây cầu làm mát, lần đầu tiên trông suốt nhiều tuần liền, tôi mới thấy đỡ nóng. Đại Tá mời thuốc. Takumi từ chối; hai đứa còn lại châm lửa. https://thuviensach.vn “Ý mình là ổng không có quyền lên giọng với tụi mình,” Alaska nói, tiếp nối cuộc trò chuyện với Đại Tá. “Bé Bự đã thôi nhìn ra ngoài cửa sổ, và mình đã thôi chửi rủa ổng, nhưng ổng là một thầy giáo tồi, và cậu không thể thuyết phục mình nghĩ khác.” “Được,” Đại Tá bảo. “Nhưng đừng gây chuyện nữa. Lạy Chúa, cậu suýt giết lão già tội nghiệp ấy đấy.” “Thiệt luôn, cậu không bao giờ thắng khi chống đối ông Hyde đâu,” Takumi góp lời. “Ông sẽ ăn tươi nuốt sống cậu, thải cậu ra, rồi tè lên bãi phân. Nhân tiện, đó vốn là thứ chúng ta nên làm với cái đứa bán đứng Marya. Có ai nghe gì không?” “Chắc là đứa Chiến Binh Ngày Thường nào đó,” Alaska nói. “Nhưng rõ ràng tụi nó nghĩ thủ phạm là Đại Tá. Nên ai mà biết. Có lẽ Đại Bàng chỉ gặp may. Nhỏ đó quá ngu; nó bị bắt; bị đuổi học; xong đời. Đấy là những gì sẽ xảy ra khi cậu ngu ngốc và bị bắt.” Alaska cong môi thành hình chữ o, cử động miệng như con cá vàng đớp mồi, cố gắng thổi vòng khói mà chẳng được. “Oa,” Takumi nói, “nếu sau này tôi bị đuổi học, nhớ nhắc tôi tự lực cánh sinh nhé, vì tôi chắc chắn không nhờ vả gì cậu được.” “Đừng có điên,” cô ấy đáp, không hẳn tức giận mà có vẻ gạt ngang. “Mình không hiểu vì sao cậu lại ám ảnh với chuyện tìm hiểu mọi việc đang diễn ra ở đây đến vậy, như thể chúng ta phải làm sáng tỏ tất cả bí ẩn. Lạy Chúa, xong rồi, Takumi, cậu thôi cái trò đánh cắp rắc rối của người khác và tự tạo vài cái cho chính mình đi.” Takumi định mở miệng lần nữa, nhưng Alaska giơ tay như muốn gạt bỏ câu chuyện. Tôi không nói gì, tôi không biết Marya, với lại, “yên lặng lắng nghe” là chiến thuật ngoại giao phổ biến của tôi. “Dù sao thì,” Alaska nói với tôi. “Mình nghĩ cách ổng đối xử với cậu thật tệ lậu. Mình muốn khóc luôn. Mình chỉ muốn hôn cậu và giúp cậu thấy khá hơn.” “Buồn là cậu đã không làm thế,” tôi thản nhiên nói, và họ bật cười https://thuviensach.vn “Cậu đáng yêu quá,” cô ấy nói, và tôi cảm nhận được ánh nhìn mãnh liệt của cô và bối rối quay đi. “Tiếc quá, mình yêu bạn trai mình.” Tôi nhìn chằm chằm vào đống rễ cây chằng chịt bên bờ lạch, cố tỏ vẻ như mình không vừa được gọi là đáng yêu. Takumi cũng không tin, và cậu ta đi đến chỗ tôi, đưa tay vò tóc tôi, và bắt đầu đọc rap cho Alaska nghe. “Ừa, Bé Bự rất đáng yêu/ Nhưng cậu thích quái chiêu / Nên Jake mới dễ chịu/ Vì cậu ta rất chết tiệt. Chết tiệt. Suýt nữa mình có bốn từ vần với đáng yêu rồi. Nhưng tất cả những gì mình nghĩ được là đàng điệu, mà nó thậm chí còn không phải một từ.” Akska bật cười. “Cậu làm mình hết giận rồi. Chúa ơi, đọc rap gợi tình phết. Bé Bự, cậu có biết mình đang ở cùng em-xi đỉnh nhất bang Alabama chưa?” “Ưm, không.” “Nổi nhạc lên, Đại Tá Tai Ương,” Takumi hô vang, và tôi bật cười trước ý nghĩ một gã thấp bé và ngớ ngẩn như Đại Tá cũng có nghệ danh rap. Đại Tá khum tay đặt lên miệng và bắt đầu tạo ra mấy âm thanh lô bịch mà tôi đoán là nhạc miệng. Bình-bịch. Bình-bìnhbình-bịch.Takumi cười phá lên. “Bên bờ sông hôm nay, cậu muốn thấy tôi chứng tỏ?/ Nếu làn khói là que kem, thì tôi sẽ liếm nó/ Tôi đặt vần lạc hậu tựa người La Mã thuở hồng hoang/ Đại Tá bắt nhịp buồn như Arthur Miller viết về Willy Loman/ Đôi khi tôi bị gọi là một ông bầu đa đoan/ Tôi có thể rap nhanh và rap chậm, thưa ông bạn.” Cậu ta dừng lại, hít một hơi, rồi kết thúc. “Như Emily Dickinson, tôi không sợ vần méo/ Và đấy là kết thúc của đoạn này, em-xi xin chốt kèo.” Tôi không biết phân biệt vần méo với vần thường, nhưng tôi đại để cũng ấn tượng. Chúng tôi khẽ vỗ tay hoan hô Takumi. Alaska hút hết điếu thuốc và búng nó ra sông. “Sao cậu hút nhanh dữ vậy?” tôi hỏi. https://thuviensach.vn Cô ấy nhìn tôi cười toe toét, và nụ cười toe toét trên khuôn mặt thon gọn của cô đáng lẽ đã trông thật dở hơi nếu không phải vì màu xanh lục bảo thanh tao tuyệt mĩ trong đôi mắt. Cô ấy cười với tất cả sự hào hứng của một đứa trẻ vào buổi sáng Giáng Sinh và nói, “Các cậu hút để thưởng thức. Mình hút để chết.” một trăm lẻ chín ngày trước BỮA TỐI Ở CĂN-TIN vào hôm sau là thịt bò xay nướng xốt cà chua, một trong những món hiếm có không bị chiên ngập dầu, và, có lẽ bởi vì vậy mà nó là thất bại ê chề nhất của Maureen, một hỗn hợp dai nhách đẫm nước xốt có hình dạng và mùi vị chẳng giống thịt bò chút nào. Alaska có một chiếc xe, dù tôi chưa bao giờ ngồi vào đấy, và cô ấy đề nghị chở tôi và Đại Tá đến McDonald’s, nhưng Đại Tá hết sạch tiền, và tôi cũng không có bộn, tại tôi phải liên tục trả cho thói quen hút thuốc xa hoa của gã. Nên thay vào đó Đại Tá và tôi hâm lại món burri-chiên đã để qua hai ngày. Khác với, ví dụ, khoai tây chiên, một cuốn burri-chiên hâm nóng không hề đánh mất hương vị cũng như độ giòn đã đời của nó sau đó đã khiến Đại Tá khăng khăng đòi đến xem trận bóng rổ đầu tiên trong mùa giải của Creek. “Bóng rổ vào mùa thu?” tôi hỏi Đại Tá. “Tao không rành về thể thao lắm, nhưng không phải đấy là lúc chơi bóng bầu dục sao?” “Mấy trường trong liên đoàn của chúng ta quá nhỏ không lập thành đội bóng bầu dục được, nên chúng ta chơi bóng rổ vào mùa thu. Mặc dù, bạn tao ơi, đội bóng bầu dục của Culver Creek chắc chỉ để trưng cho có. Cái thằng ốm yếu nhà mày biết đâu sẽ được vào đội hình chính thức. Nói chung là, mấy trận bóng rổ tuyệt lắm.” Tôi ghét thể thao. Tôi ghét thể thao, và tôi ghét những kẻ chơi chúng, và tôi ghét những kẻ xem chúng, và tôi ghét những kẻ không ghét kẻ xem hoặc chơi chúng. Năm tôi học lớp ba, năm cuối cùng bạn còn chơi bóng mềm, mẹ https://thuviensach.vn tôi muốn tôi kết bạn, nên bà ép tôi tham gia câu lạc bộ Cướp Biển Orlando. Đúng là tôi đã kết bạn với một đám nhóc mẫu giáo, mà điều này chẳng thể nâng cấp địa vị xã hội của tôi với bạn cùng trang lứa. Năm ấy suýt nữa thì tôi được vào đội siêu-sao bóng mềm, chủ yếu vì tôi cao hơn hẳn mấy tuyển thủ còn lại. Thằng nhóc chiếm chỗ tôi, Clay Wurtzel, chỉ có một tay. Tôi là một đứa lớp ba cao vượt trội đầy đủ hai tay, và tôi bị đánh bại bởi thằng mẫu giáo Clay Wurtzel. Và hoàn toàn không phải vì lòng thương hại một thằng bé khuyết tật. Clay Wurtzel đánh bóng rất tốt, trong khi thi thoảng tôi còn đánh hụt trái bóng vẫn còn nằm trên cột phát. Một trong những lý do khiến tôi hứng thú với Culver Creek nhất là cha bảo đảm với tôi rằng họ không yêu cầu về thể lực. “Chỉ có duy nhất một lần tao gạt bỏ nỗi căm thù cháy bỏng của mình với lũ Chiến Binh Ngày Thường, và câu lạc bộ đồng quê chết giẫm của tụi nó,” Đại Tá bảo tôi. “Và đấy là khi chúng nó bật điều hòa trong phòng thể dục cho một trận đấu bóng rổ lỗi thời kiểu Culver Creek. Mày không được bỏ lỡ trận đấu đầu tiên của năm.” Trông lúc đi tới phòng thể dục rộng như nhà để máy bay, tôi đã thấy nhưng chưa bao giờ nghĩ chuyện đến gần, Đại Tá giải thích cho tôi điều quan trọng nhất về đội bóng rổ của trường: Họ chơi không giỏi lắm. ‘‘Ngôi Sao”của cả đội, Đại Tá bảo, là một đàn anh lớp mười hai tên Hank Walsten, chơi ở vị trí tiền đạo chính dù chỉ cao một mét bảy mươi hai. Nguyên do chủ yếu Hank nổi tiếng khắp trường, tôi đã biết trước, là anh ta luôn phê cỏ, và Đại Tá kể rằng suốt bốn năm liền, Hank chưa bao giờ bắt đầu một trận nào trong trạng thái tỉnh táo. “Nó nghiện cỏ như Alaska nghiện làm tình,” Đại Tá so sánh. “Đấy là thằng cha đã chế tạo tẩu hút cần chỉ bằng nòng súng hơi, một trái lê chín, và một tấm ảnh Anna Kournikova giấy bóng cỡ tám-mươi. Một tên ngu độn, nhưng mày phải ngưỡng mộ lòng tận tụy sắt son của thằng cha với màn chơi thuốc quá liều.” Từ Hank, Đại Tá tiếp tục, bạn cứ đếm xuống đến khi đụng Wilson Carbod, tuyển thủ trung phong, cao tầm một mét tám hai. “Trường này tệ https://thuviensach.vn vãi,” Đại Tá chê bôi, “chúng ta thậm chí còn không có linh vật. Tao gọi cả bọn là Culver Creek Vô Danh.” “Vậy là họ chơi rất dở?” tôi hỏi. Tôi không hiểu rõ ý nghĩa của việc xem đội bóng kém tắm của mình bị đánh bại, dù dàn máy điều hòa đã đủ làm lí do cho tôi. “Ờ, dở lắm,” Đại Tá đáp lời. Nhưng chúng ta luôn hạ đo ván bọn trường đui-điếc.” Có vẻ môn bỏng rổ không phải là ưu tiên hàng đầu của Trường Alabama dành cho Trẻ Đui Điếc, thành thử chúng tôi thường kết thúc mùa giải với chiến thắng độc nhất. Khi chúng tôi đến nơi, sân tập đã chật ních với hầu hết học sinh ở Culver Creek. Tôi nhận ra, ngay lập tức, ba cô gái mang phong cách gothic ở Creek đang kẻ lại viền mắt trong lúc ngồi ở hàng ghế trên cùng trong phòng thể dục. Hồi còn ở nhà, tôi chưa bao giờ tham dự một trận đấu bóng rổ, nhưng tôi đồ rằng đám đông ở đó không đông đến thế này. Dẫu vậy, tôi vẫn ngạc nhiên khi người ngồi trên hàng ghế ngay trước mặt tôi không ai khác chính là Kevin Richman, trông khi đội cổ động của trường đối thủ (màu đại diện của họ vô phước lại là màu nâu đất và màu vàng của nước tiểu khô) cố kích động khu vực đội khách mời ít ỏi lẫn trong đám đông. Kevin quay lại và liếc Đại Tá. Như phần lớn những thằng Chiến Binh khác, Kevin ăn mặc rất trịch thượng, nhìn hắn y chang một gã luật sư thích đánh golf tương lai. Và tóc của hắn, vốn là một đống bùi nhùi màu vàng, được cắt ngắn ở hai bên và chỉa tứ tung trên đỉnh đầu, lúc nào cũng mướt rượt gel như bị ướt đẫm. Tôi không ghét hắn đến mức giống Đại Tá, dĩ nhiên, vì Đại Tá bẩm sinh đã ghét hắn, và cái sự ghét bẩm sinh nó mạnh gấp tỉ lần cái sự ghét “Thằng kia, giá như mày đừng quấn tao như xác ướp và quăng tao xuống hồ.” Dẫu vậy, tôi vẫn cố nhìn hắn hăm dọa lúc hắn nhìn Đại Tá, nhưng thật khó có thể quên đưọc rằng thằng cha này vừa nhìn thấy cái mông lép kẹp trông chiếc quần lót độc nhất của tôi chỉ vài tuần trước. https://thuviensach.vn “Mày mách lẻo Paul và Marya. Bọn tao trả đũa mày. Đình chiến?” Kevin hỏi. “Tao không có mách lẻo tụi nó. Bé Bự đây chắc chắn không mách lẻo tụi nó, nhưng tụi mày tự lôi nó vào. Đình chiến? Ừmmm, để tao trưng cầu dân ý cái đã.” Đội cổ động ngồi xuống, ôm mấy cục bông xù vào sát ngực như đang cầu nguyện. “Ê Bé Bự,” Đại Tá cất tiếng. “Mày muốn đình chiến không?” “Nó làm tao nhớ đến hồi quân Đức lệnh cho quân Mỹ đầu hàng ở trận Bulge,” tôi nói. “Tao đoán mình sẽ đáp lại đề nghị đình chiến này bằng câu trả lời của Tướng McAuliffe khi đó: Còn lâu.” “Sao mày lại muốn giết thằng này hả, Kevin? Nó là một thiên tài. Còn lâu tao mới đình chiến.” “Thôi nào ông bạn. Tao biết mày đã mách lẻo, và tụi tao phải bênh vực bạn mình, và giờ thì xong rồi. Kết ở đây đi.” Hắn có vẻ chân thành, chắc vì sợ mấy trò nghịch phá có tiếng của Đại Tá. “Tao thỏa thuận với mày. Mày chọn ra một cố tổng thống Mỹ. Nếu Bé Bự không biết lời trăng trối của ổng, thì đình chiến. Còn nếu nó biết, mày phải dành cả cuộc đời còn lại để hối hận vì đã tè vào giày của tao.” “Mày điên à?” “Thế thôi, khỏi đình chiến,” Đại Tá độp lại. “Được. Millard Fillmore,” Kevin nói. Đại Tá sốt ruột nhìn tôi, ánh mắt như muốn nói, Ông đó là tổng thống à? Tôi chỉ cười. “Lúc Fillmore hấp hối, ổng đói rã ruột. Nhưng bác sĩ đang cố làm ổng hạ sốt hay gì đó. Fillmore cứ luôn miệng đòi ăn, nên cuối cùng bác sĩ mới đút cho ổng một muỗng súp nhỏ. Rồi với vẻ mỉa mai, Fillmore bảo, ‘Khẩu phần chuẩn đấy,’ rồi ngỏm. Không đình chiến.” Kevin đảo mắt và bỏ đi, và tôi chợt nhận ra mình có thể bịa đại một lời trăng trối cho Millard Pillmore và Kevin vẫn sẽ tin sái cổ nếu tôi cứ nói bằng cái giọng bình tĩnh đó, vẻ tự tin của Đại Tá đã lây sang tôi. https://thuviensach.vn “Đấy là giây phút ngầu xị đầu tiên của mày!” Đại Tá bật cười. “Nhưng đúng là tao đã đưa mày một mục tiêu dễ dàng. Vậy đó. Làm tốt lắm.” Xui cho Culver Creek Vô Danh, chúng tôi không đấu với trường đui điếc. Chúng tôi đấu với một trường dòng nào đấy ở dưới phố Birmingham, một đội đầy những thằng khỉ đột bự con râu ria xồm xoàm và cực ghét chuyện bị đánh mà không trả đũa. Cuối hiệp đầu tiên: 20-4 Và đấy là lúc cuộc vui bắt đầu. Đại Tá dẫn đầu mọi lời cổ vũ. “Bánh bắp!” gã hét to. “THỊT GÀ!” đám đông đáp trả. “Cơm!” “ĐẬU!” Và rồi, tất cả đồng thanh: “ĐIỂM SAT CỦA TỤI TAO CAO HƠN.” “Lên lên lên là lên nóc nhà!” Đại Tá gào toáng lên. “RỒI TỤI MÀY SẼ LUỒN CÚI BỌN TA!” Đội cổ động đối thủ cố độp lại câu của chúng tôi bằng “Mái nhà, mái nhà, mái nhà đang bắt lửa! Cứ say sưa đi rồi xuống địa ngục cho chừa,” nhưng chúng tôi lúc nào cũng trội hơn tụi nó. “Bán!” “MUA!” “Đổi!” “CHÁC!” “TỤI MÀY BỰ HƠN, NHƯNG BỌN TAO GIỎI HƠN!” Mỗi khi đội khách mời được ném phạt trên hầu hết các sân banh của cả nước, cổ động viên sẽ rất ồn ào, hò hét và giẫm chân. Chẳng tác dụng gì, vì tuyển thủ đã học được cách lọc tiếng ồn. Ở Culver Creek, chúng tôi có chiến https://thuviensach.vn thuật hiệu quả hơn. Đầu tiên, mọi người sẽ hét to như một trận đấu bình thường. Nhưng rồi cả đám nói, “Suỵt!” và im lặng như tờ. Ngay khi đối thủ đáng ghét của chúng tôi dùng đập bóng và chuẩn bị ném, Đại Tá sẽ đứng dậy và gào lên câu gì đó. Ví dụ: “Lạy Chúa lòng lành, xin anh cạo lông lưng đi!” Hoặc: “Tôi cần được cứu rỗi. Anh có thể chăm sóc tôi sau cú ném không?!” Gần cuối hiệp ba, huấn luyện viên bên trường dòng kêu gọi hội ý và phàn nàn với trọng tài về Đại Tá, ổng tức tối chỉ về phía gã. Tỉ số đang là 56-13. Đại Tá đứng dậy. “Sao?! Ông có vấn đề gì với tôi à!?” Huấn luyện viên hét lên, “Mày đang làm phiền tuyển thủ của tao!” “THÌ ĐÚNG LẢ VẬY MÀ, BIẾT TUỐT!” Đại Tá gào lại. Trọng tài đi tới và đuổi cổ gã khỏi phòng. Tôi đi theo sau. “Tao bị đuổi ra ba mươi bảy trận liên tiếp rồi,” gã bảo. “Vãi.” “Ờ. Một hai lần tao phải thật sự rồ lên. Có lần tao chạy ra sân khi chỉ còn 11 giây và giật bóng khỏi tay đối thủ. Không hay cho lắm. Nhưng, mày biết đấy. Tao phải giữ gìn danh tiếng của mình.” Đại Tá chạy trước tôi, khoái chí trước việc mình bị đuổi, và tôi vội theo sau, lần theo dấu chân gã. Tôi muốn trở thành một trong số những người có danh tiếng để giữ gìn, những người đầu đội trời chân đạp đất. Nhưng tạm thời, ít nhất tôi cũng quen biết những người như thế, và họ cần tôi, như sao chổi cần đuôi. một trăm lẻ tám ngày trước NGÀY HÔM SAU, Tiến Sĩ Hyde yêu cầu tôi ở lại sau giờ học. Đứng trước ông Hyde, lần đầu tiên tôi nhận ra lưng ổng gù thế nào, và bỗng nhiên nhìn ổng thật buồn bã và có chút già nua. “Trò thích lớp này, đúng không?” ổng hỏi. “Vâng thưa thầy.” https://thuviensach.vn “Trò còn cả đời để chiêm nghiệm sự thấu hiểu về liên kết của nhà Phật.” Ông nói từng câu như thể đã viết nó xuống, học thuộc lòng, và giờ chỉ đang đọc lại. “Nhưng trông lúc nhìn ra cửa sổ, trò đã lỡ mất cơ hội khám phá một đức tin Phật Giáo khác cũng thú vị không kém là tận hưởng hiện tại tùng phút giây, là thực sự tồn tại. Tồn tại trông lớp này. Và rồi, khi nó kết thúc, hãy tồn tại ở ngoài kia,” ổng nói, hất đầu hướng về phía mặt hồ và xa hơn nữa. “Vâng thưa thầy.” một trăm lẻ một ngày trước VÀO BUỔI SÁNG ĐẦU TIÊN của tháng Mười, tôi phát hiện có gì đó không ổn ngay sau khi vừa đủ tỉnh ngủ để tắt báo thức. Mùi của cái giường rất lạ. Và tôi thấy khó chịu. Tôi mất một phút lơ mơ để nhận ra: Tôi lạnh. Hoặc, ít nhất thì, cái quạt nhỏ đính trên giường tôi đột nhiên không cần thiết nữa. “Lạnh quá!” Tôi hét lên. “Lạy Chúa, mấy giờ rồi?” tôi nghe tiếng nói từ phía trên. “Tám giờ bốn phút,” tôi đáp. Đại Tá, gã không có báo thức nhưng gần như luôn thức dậy đi tắm trước khi đồng hồ của tôi reng, vung đôi chân ngắn ngủn qua mép giường, nhảy xuống, rồi chạy tới tủ quần áo. “Tao đoán là tao lỡ buổi tắm sáng rồi,” gã nói trong lúc tròng cái áo thun ĐỘI BÓNG CHÀY CULVER CREEK màu xanh lá cây và một cái quần soóc vào. “Ôi chà. Để mai tính. Và không lạnh. Cỡ hai mươi sáu độ thôi.” Mừng vì đã ăn bận đầy đủ khi ngủ, tôi chỉ mang giày vào, đoạn Đại Tá và tôi chạy bộ đến lớp. Tôi ngồi lên ghế khi còn độ hai chục giây. Sau nửa tiết học, Madame O’Malley quay lưng viết gì đó bằng tiếng Pháp trên bảng đen, và Alaska chuyền cho tôi một mẩu giấy. Kiểu đầu tổ quạ đẹp đấy. Trưa nay học ở McDonald’s nhé? https://thuviensach.vn Chúng tôi chỉ còn hai ngày nữa là đến bài kiểm tra quan trọng đầu tiên của môn toán học dự bị, nên Alaska túm đại sáu đứa cùng môn mà cô ấy cho rằng không phải Chiến Binh Ngày Thường rồi nhét cả đám vào cái xe màu xanh hai cửa tí hon của cô. May sao, một em lớp mười xinh xắn tên Lara lại ngồi lên lòng tôi. Lara sinh ra ở Nga hay đâu đó, và giọng em lơ lớ. Vì chúng tôi chỉ cách trò làm tình bốn lớp quần áo, nên tôi nhân cơ hội tự giới thiệu. “Em biết anh mà.” Em mỉm cười. “Anh là bạn của Alaska ở FlowReeda.” “Ừ. Em chuẩn bị nghe nhiều câu rất ngu nhé, vì anh dốt toán lắm,” tôi bảo. Em toan trả lời, nhưng rồi em ngã ngửa vào người tôi khi Alaska phóng xe khỏi bãi đỗ. “Mấy nhóc, đây là Blue Citrus. Tôi đặt như thế vì nó là quả chanh,’’ Alaska giới thiệu. “Blue Citrus, đây là lũ nhóc. Mọi người có thể thắt dây an toàn vào, nếu tìm thấy chúng. Bé Bự, cậu có thể làm dây an toàn cho Lara.” Alaska bù đắp tốc độ thiếu hụt của chiếc xe bằng cách từ chối bỏ chân ra khỏi chân ga, mặc xác mọi hậu quả. Trước khi chúng tôi kịp ra khỏi trường học, Lara đã lảo đảo như điên mỗi lần Alaska quẹo gấp, nên tôi làm theo lời khuyên của Alaska và vòng tay ôm eo Lara. “Cảm ơn anh,” em nói, gần như thỏ thẻ. Sau khi phóng liều ba dặm đến McDonald’s, chúng tôi gọi bảy phần khoai tây chiên cỡ lớn để ăn chung rồi ra ngoài ngồi trên bãi cỏ. Chúng tôi ngồi quây tròn quanh khay để khoai, và Alaska dạy cả lớp, vừa hút thuốc vừa ăn. Chẳng khác nào một giáo viên tận tụy, cô ấy không để ngắt quãng chút nào. Cô hút thuốc và giảng bài và ăn khoai suốt một tiếng không ngừng, và tôi ghi nguệch ngoạc trong sổ khi những chùm tiếp tuyến và cosine loạn xạ bắt đầu dễ hiểu. Nhưng không phải ai cũng may mắn như vậy. Lúc Alaska giảng qua một nội dung khá rõ ràng về phương trình tuyến, thằng cha nghiện/du côn Hank Walsten cắt ngang, “Khoan, khoan. Tao không hiểu.” https://thuviensach.vn “Đấy là vì anh chỉ có tám tế bào não hoạt động.” “Nghiên cứu cho thấy ma túy tốt cho sức khỏe hơn thuốc lá,” Hank nói. Alaska nuốt một ngụm lớn khoai chiên, hút một hơi thuốc, rồi phà khói vào mặt Hank. “Có thể tôi chết trẻ,” cô ấy bảo. “Nhưng tôi chết khi vẫn thông minh. Giờ, quay lại chùm tiếp tuyến.” một trăm ngày trước KHÔNG MUỐN HỎI một câu quá hiển nhiên đâu, nhưng sao lại là Alaska” tôi hỏi. Tôi mới nhận bài kiểm tra toán học dự bị về và đắm chìm trong ngưỡng mộ dành cho Alaska, vì bài giảng của cô đã dọn đường cho tôi đến với con B-cộng. Cô ấy và tôi ngồi trong phòng TV xem kênh MTV vào một ngày thứ Bảy âm u ảm đạm. Phòng TV có mùi ẩm mốc ngai ngái từ dàn sofa của các đời học sinh Culver Creek trước để lại và có lẽ vì thế mà nó luôn vắng vẻ. Alaska uống một ngụm Mountain Dew rồi nắm lấy tay tôi. “Rồi cậu sẽ hỏi thôi. Thế này, hồi mình còn nhỏ, mẹ mình đại khái là dân hippie. Cậu biết đấy, bà mặc mấy cái áo len quá khổ tự đan, hít cần vô tội vạ, vân vân. Và bố mình là dân Cộng Hòa điển hình, nên khi mình ra đời, mẹ muốn đặt tên mình là Harmony Springs Young, còn bố thì thích tên Mary Frances Young.” Vừa nói, đầu cô ấy vừa lắc lư theo giai điệu trên MTV, dù bài hát là kiểu nhạc pop công nghiệp mà cô ấy luôn miệng bảo ghét. “Nên thay vì đặt tên mình là Harmony hay Mary, họ nhất trí để mình tự chọn. Nên lúc nhỏ, họ gọi mình là Mary. Ý mình là, họ gọi mình là con yêu ơi các thứ, nhưng trên giấy tờ ở trường này nọ, họ viết là Mary Young. Rồi vào sinh nhật năm bảy tuổi, quà của mình là quyền được đặt tên. Thích nhỉ? Nên mình nghiên cứu quả địa cầu của bố cả ngày để chọn ra một cái tên thật oách. Và lựa chọn đầu tiên của mình là Chad, một nước ở châu Phi. Nhưng rồi bố nói đấy là tên con trai, nên mình đổi thành Alaska.” Tôi ước cha mẹ đã để tôi tự chọn tên. Nhưng họ đã đi trước và chọn cái tên duy nhất mà trưởng nam nhà Halter đã được đặt suốt một thế kỉ. “Nhưng https://thuviensach.vn sao lại là Alaska?” Tôi hỏi. Cô ấy nhếch mép phải lên cười. “Thì, về sau, mình biết được ý nghĩa của nó. Ấy là một từ thuộc ngôn ngữ Aleut, Alyeska. ‘Nơi sóng biển vỗ bờ,’ và mình thích lắm. Nhưng hồi đó mình chỉ thấy Alaska trên quả địa cầu. Và nó rất lớn, như thứ mình muốn trở thành như vậy. Và nó xa Trạm Vine tít tắp, như nơi mình muốn đi.” Tôi bật cười. “Và bây giờ cậu đã khôn lớn lẫn ở khá xa nhà,” tôi mỉm cười. “Nên chúc mừng nhé.” Cô ấy thôi không lắc lư nữa và buông bàn tay (không may đã ướt đẫm mồ hôi) của tôi ra. “Không dễ trốn thoát đâu,” cô ấy nói nghiêm túc, mắt nhìn chằm chằm vào tôi như thế tôi biết lối ra nhưng không chịu nói. Đoạn cô ấy đột ngột đổi chủ đề. Sau đại học, cậu biết mình muốn làm gì không? Dạy trẻ khuyết tật. Mình là một giáo viên giỏi, đúng không? Khỉ gió, nếu mình có thể dạy cậu toán học dự bị, mình có thể dạy bất kì ai. Như trẻ tự kỉ chẳng hạn.” Alaska nói, khẽ khàng và trầm ngâm, tựa hồ đang tiết lộ cho tôi một bí mật, và tôi nghiêng người về phía cô ấy, thốt nhiên choáng ngợp trước cảm giác rằng cả hai phải hôn nhau, rằng chúng tôi phải hôn nhau ngay bây giờ trên cái ghế sofa màu cam rệu rã với những vệt thuốc lá cháy sém và hàng lớp bụi lưu niên. Và tôi đã có thể làm thế: Tôi đã có thể cứ rướn người về trước đến khi phải nghiêng đầu để tránh cái mũi hếch của cô ấy, và tôi đã có thể bất ngờ cảm nhận đôi môi mềm mịn của cô. Tôi đã có thể. Nhưng rồi cô ấy sực tỉnh. “Không,” cô ấy nói, và thoạt tiên tôi không biết cô ấy đang đọc to tâm tưởng cuồng hôn của tôi hay tự nói với bản thân nữa. Cô ấy tránh khỏi tôi và nói nhỏ, chắc chỉ để mình nghe, “Chúa ơi, mình sẽ không trở thành loại người chỉ biết ngồi yên và tính trước. Mình sẽ bắt tay vào làm luôn. Vọng tướng về tương lai cũng là một dạng hoài niệm.” “Hử?” tôi thắc mắc. “Cậu mắc kẹt cả đời trong mê hồn trận, nghĩ đến ngày nào đó cậu sẽ thoát khỏi nó, và nó tuyệt vời đến thế nào, và vọng tướng tương lai ấy cho cậu https://thuviensach.vn động lực sống, nhung cậu không bao giờ thực hiện. Cậu chỉ dùng tương lai để trốn tránh thực tại.” Tôi đoán cô ấy nói có lý. Tôi đã tưởng tượng cuộc sống ở Creek sẽ thú vị hơn ở nhà thực tế, bài tập còn nhiều hơn những chuyên phiêu lưu, nhưng nếu tôi không tưởng tượng, tôi đã chẳng bao giờ đến được Creek. Cô ấy quay lại với cái TV, giờ đang là quảng cáo xe, và đùa rằng Blue Citrus cần một quảng cáo xe riêng. Cô ấy bắt chước chất giọng trầm ấm, nồng nhiệt của người thuyết minh rồi cất tiếng, “Nó nhỏ, nó chậm, và nó tàn tạ, nhưng vẫn chạy được. Thi thoảng. Blue Citrus: Đến Gặp Người Bán Xe Cũ ở Địa Phương.” Nhưng tôi muốn hỏi thêm về cô ấy và Trạm Vine và tương lai. “Đôi khi mình không hiểu cậu,” tôi nói. Cô ấy thậm chí chẳng buồn liếc sang tôi. Cô ấy chỉ cười với cái tivi rồi bảo, “Cậu không bao giờ hiểu mình. Đấy là vấn đề.” chín mươi chín ngày trước TÔI NẰM TRÊN GIƯỜNG gần như cả ngày hôm sau, mải mê với thế giới hư cấu chán ngắt của Ethan Frome, trong khi Đại Tá ngồi trên bàn, tìm hiểu bí ẩn của phương trình vi phân hay gì đó. Dù chúng tôi đã cố hạn chế khoản giải lao hút thuốc trong phòng tắm, hai thằng vẫn hết sạch thuốc lá trước khi trời tối, thế là phải tới phòng Alaska. Cô ấy đang nằm đọc sách trên sàn. “Đi hút thuốc thôi,” gã rủ rê. “Cậu hết thuốc lá rồi đúng không?” Alaska hỏi, không thèm ngẩng mặt lên. “Ờ. Phải.” “Có năm đô-la chứ?” có ấy hỏi. “Không.” https://thuviensach.vn “Bé Bự?” cô ấy lại hỏi. “Đây, được rồi.” Tôi móc từ ví ra năm đô-la, và Alaska đưa tôi một gói hai mươi điếu Marlboro Lights. Tôi biết mình sẽ hút chừng năm điếu, nhưng chừng nào tôi còn trợ cấp cho vụ hút hít này, Đại Tá sẽ không tấn công tôi vì cái tội con nhà giàu, một thằng Chiến Binh Ngày Thường không tình cờ sống ở Birmingham. Chúng tôi kéo theo Takumi đến bờ hồ, nấp sau mấy cái cây, cười khanh khách. Đại Tá nhả vòng khói, và Takumi bảo trông chúng thật “tự phụ,” trong khi Alaska di tay theo vòng khói, chọc thủng chúng như con nít làm nổ bong bóng. Rồi chúng tôi nghe tiếng một nhành cầy gãy. Có thể là một con hươu, nhưng Đại Tá vẫn bỏ chạy. Giọng nói vang lên ngay phía sau chúng tôi, “Không được chạy, Chipper,” và Đại Tá đứng yên, quay lại, rồi bối rối trở về chỗ chúng tôi. Đại Bàng chậm rãi đi về phía chúng tôi, môi ổng trề ra giận dữ. Ổng mặc áo sơ-mi trắng và thắt cà-vạt đen, như mọi khi. Ổng lần lượt quăng cho từng đứa Ánh Mắt Kết Tội. “Mấy trò bốc mùi như một cánh đồng thuốc lá đang cháy ở Bắc Carolina,” ổng nói. Chúng tôi đứng im. Tôi thấy tệ hại vô cùng, như thể vừa bị bắt gặp đang trốn khỏi hiện trường giết người. Ổng sẽ gọi cha mẹ tôi sao? “Tôi sẽ gặp mấy trò ở Ban Bồi Thẩm vào năm giờ ngày hôm sau,” ổng tuyên bố rồi bỏ đi. Alaska khom người nhặt điếu thuốc mình vừa vất đi và hút tiếp. Đại Bàng quay phắt lại, giác quan thứ sáu của ổng phát hiện được Thái Độ Bất Phục Trước Nhà Cầm Quyền. Alaska quăng điếu thuốc xuống rồi giẫm lên nó. Đại Bàng lắc đầu, và dù ổng đang điên tiết, tôi thề là mình đã thấy ổng cười. “Ông quí mình,” Alaska nói với tôi trong lúc trở về kí túc xá. “Ông cũng quí tất cả các cậu. Nhưng ổng yêu trường hơn. Thế mới nên chuyện. Ông https://thuviensach.vn nghĩ bắt phạt cả đám là tốt cho cả trường lẫn chúng ta. Đấy là một cuộc chiến bất diệt, Bé Bự ạ. Người Tốt đấu với Kẻ Xấu.” “Với một cô gái vừa bị bắt quả tang thì cậu triết lí quá đấy,” tôi bảo cô ấy. “Đôi khi cậu phải thua một trận. Nhưng sự gian manh sẽ luôn chiến thắng." chín mươi tám ngày trước MỘT TRONG NHỮNG ĐIỀU ĐỘC ĐÁO của Culver Creek là Ban Bồi Thẩm. Mỗi học kì, trường sẽ chọn ra mười hai học sinh, mỗi lớp ba đứa, để hoạt động trong Ban Bồi Thẩm. Ban Bồi Thẩm sẽ đưa ra hình phạt đích đáng cho những tội chưa đến mức đuổi học, đủ mọi thể loại từ ở quá giờ giới nghiêm đến hút thuốc. Thường là tội lén hút thuốc hoặc ở lại phòng nữ sinh sau bảy giờ. Nên bạn đến gặp Ban Bồi Thẩm, giải trình, rồi họ trừng phạt bạn. Đại Bàng sẽ là thẩm phán, và ổng có quyền bác bỏ phán quyết của Ban Bồi Thẩm (như hệ thống tòa án ngoài đời của Mỹ), nhưng ổng hầu như chưa từng làm thế. Tôi tới Phòng Học 4 ngay sau tiết cuối cùng, sớm hơn bốn mươi phút cho chắc ăn. Tôi ngồi dựa tường trên hành lang và đọc sách Lịch Sử Nước Mỹ (như một kiểu trị liệu cho bản thân, thành thật mà nói thì vậy) đến khi Alaska xuất hiện và ngồi xuống cạnh tôi. Cô ấy đang cắn môi dưới, và tôi hỏi cô ấy có lo lắng không. “Ừ, có. Nghe này, cậu cứ ngồi yên và đừng nói gì hết,” cô ấy bảo. "Cậu không cần phải lo. Nhưng đây là lần thứ bảy mình bị bắt vì hút thuốc. Mình chỉ không muốn, sao cũng được. Mình chỉ không muốn bố mình buồn.” “Mẹ cậu hút thuốc hay gì à?” tôi hỏi. "Hết rồi,” Alaska nói. “Không sao. Cậu sẽ không sao đâu.” Tôi đã không lo lắng cho tới khi đã 4:50 và Đại Tá lẫn Takumi vẫn vắng mặt. Thành viên Ban Bồi Thẩm lần lượt xuất hiện, họ đi qua chúng tôi mà https://thuviensach.vn không nhìn, điều này càng khiến tôi thấy tệ hơn. Tôi đếm đủ mười hai người lúc 4:56, cộng thêm Đại Bàng. Vào 4:58, Đại Tá và Takumi rẽ sang dãy phòng học. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy thứ gì như thế. Takumi mặc áo sơ-mi trắng cổ cứng với cà-vạt đỏ có họa tiết hoa đen; Đại Tá mặc lại cái áo sơ-mi màu hồng nhăn nhúm cùng cà-vạt hồng hạc của gã. Cả hai bước song hành, ngẩng đầu ưỡn ngực, như những anh hùng trong phim hành động. Tôi nghe Alaska thở dài. “Đại Tá đang đi kiểu Napoleon.” “Sẽ ổn thôi,” Đại Tá bảo tôi. “Mày chỉ cần im lặng.” Cả bọn bước vào, hai đứa thắt cà-vạt, hai đứa mặc áo thun cũ và Đại Bàng đập một phát búa mạnh trời thần lên dãy ghế trước ổng. Ban Bồi Thẩm ngồi thành hàng sau một chiếc bàn hình chữ nhật. Ở trước căn phòng, ngay sát bảng đen, là bốn cái ghế. Chúng tôi ngồi xuống, và Đại Tá giải thích chính xác những gì đã xảy ra. “Alaska và tôi đang hút thuốc cạnh bờ hồ. Chúng tôi thường hút ở ngoài trường nhưng quên mất. Chúng tôi xin lỗi. Việc này sẽ không tái diễn đâu.” Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra. Nhưng tôi biết bổn phận của mình: ngồi yên và ngậm miệng. Một trong các thành viên nhìn Takumi rồi hỏi, “Còn cậu và Halter?” “Chúng tôi đi theo họ,” Takumi bình tĩnh trả lời. Tên nhóc quay sang Đại Bàng và hỏi, “Thầy có thấy ai hút thuốc không?” “Tôi chỉ thấy mỗi Alaska, nhưng Chip đã bỏ chạy, một điều tôi thấy rất hèn nhát, cũng như lề thói trốn tránh của Miles và Takumi,” Đại Bàng nói, dùng Ánh Mắt Kết Tội để nhìn tôi. Tôi không muốn tỏ ra tội lỗi, nhưng tôi không thể đối mặt với ổng, nên tôi chỉ nhìn xuống tay mình. Đại Tá nghiến răng, như thể nói dối khiến gã đau đớn. “Đấy là sự thật, thưa thầy.” Đại Bàng hỏi có ai trông chúng tôi muốn nói gì không, rồi còn thắc mắc gì nữa không, đoạn ổng kêu chúng tôi ra ngoài. “Chuyện quái gì thế?” tôi hỏi Takumi khi ra ngoài. “Cứ ngồi yên thôi, Bé Bự.” https://thuviensach.vn Tại sao Alaska lại thú tội trong khi cô ấy đã gặp rắc rối rất nhiều lần? Sao lại là Đại Tá, gã thật sự không được dính vào rắc rối nghiêm trọng nào nữa? Sao không phải là tôi? Tôi chưa bao giờ bị bắt quả tang cái gì. Tôi có ít cái để mất nhất. Sau vài phút, Đại Bàng bước ra rồi tỏ ý gọi chúng tôi vào trong. “Alaska và Chip,” một thành viên Ban Bồi Thẩm nói, “hai người bị phạt mười giờ lao động, rửa chén trong căn-tin và sẽ chính thức bị gọi về nhà sau một lần tái phạm nữa. Takumi và Miles, không có luật nào cấm nhìn người khác hút thuốc, nhưng Ban Bồi Thấm sẽ ghi nhớ việc này nếu các cậu lại phá luật. Công bằng chứ?” “Công bằng," Alaska vội vã đáp, rõ ràng rất nhẹ nhõm. Trên đường trở về, Đại Bàng quay người tôi lại. “Đừng quá lạm dụng những đặc quyền của trò ở trường này, nhóc ạ, hoặc trò sẽ hối hận.” Tôi gật đầu. tám mươi chín ngày trước “CHÚNG MÌNH TÌM RA BẠN GÁI CHO CẬU RỒI”, Alaska nói với tôi. Dẫu vậy, vẫn chưa ai giải thích với tôi về chuyện đã xảy ra với Ban Bồi Thẩm một tuần trước. Dù nó dường như chẳng ảnh hưởng gì đến Alaska, cô đang 1. Đóng cửa ở trong phòng chúng tôi sau khi trời tối, và 2. Ngồi hút thuốc trên cái sofa hầu như chỉ toàn mút. Cô ấy đã nhét khăn dưới khe cửa của chúng tôi và khăng khăng bảo nó an toàn, nhưng tôi vẫn lo về điếu thuốc và “bạn gái.” “Tất cả những gì mình cần làm bây giờ,” cô ấy nói, “là thuyết phục cậu thích nó và nó thích cậu.” “Hai nhiệm vụ vĩ đại,” Đại Tá chỉ ra. Gã nằm giường tầng trên, đọc sách chuẩn bị cho tiết Quốc Ngữ. Moby-Dick. “Sao mày có thể vừa nói vừa đọc nhỉ?” tôi hỏi. “Chà, bình thường thì không, nhưng cả cuốn sách lẫn đoạn đối thoại này chẳng có gì là đánh đố trí não hết.” “Mình thích cuốn đó,” Alaska bảo. “Ừ.” Đại Tá mỉm cười và nhoài người ra ngoài để nhìn cô ấy từ phía trên. “Dĩ nhiên. Một con cá voi trắng khổng lồ là hình ảnh ẩn dụ cho tất cả mọi https://thuviensach.vn thứ. Cậu sống vì những ẩn dụ cao sang ấy mà.” Mặt Alaska không hề biến sắc. “Thế, Bé Bự, cậu nghĩ gì về khối Xô Viết cũ?” “Ưm. Mình biết ơn nó?” Cô ấy gạt tàn thuốc vào ống đựng bút chì của tôi. Tôi suýt phản đối, nhưng thôi kệ luôn. “Cậu biết con bé trong lớp toán học dự bị không,” Alaska nói, “giọng rất khẽ, nói cái này, không phải cái này. Biết nó không?” “Ừ. Lara. Em ấy ngồi trên đùi mình lúc đến McDonald’s.” “Phải. Mình biết. Và nó thích cậu. Cậu tưởng nó đang lẩm bẩm về toán học, trông khi rõ ràng nó đang nói về việc làm tình với cậu một cách nóng bỏng. Đấy là lí do cậu cần mình.” “Ngực nhỏ ấy tuyệt phết,” Đại Tá nói mà không rời mắt khỏi con cá voi. “ĐỪNG CÓ ĐÁNH GIÁ CƠ THỂ CỦA PHỤ NỮ!” Alaska hét to. Giờ gã mới ngẩng đầu lên. “Xin lỗi nhé. Ngực nhọn.” “Chẳng khá hơn chút nào!” “Có chứ,” gã nói. “Tuyệt là từ để đánh giá cơ thể một phụ nữ. Nhọn chỉ là sự quan sát. Chúng nhọn thật mà. Ý tôi là, lạy Chúa.” “Cậu hết thuốc chữa rồi,” cô ấy độp lại. “Thì con bé nghĩ cậu rất dễ thương, Bé Bự ạ.” “Tốt.” “Chả nghĩa lí gì. Vấn đề của cậu là nếu cậu bắt chuyện với nó thì cậu sẽ ‘ừa ưm ừm’ tới chết.” “Đừng khó khăn với nó quá,” Đại Tá cắt ngang, như thể gã là mẹ tôi. “Quỉ thần ơi, tôi hiểu rõ cơ thể cá voi rồi. Giờ tiếp tục được chưa, Herman?” “Nên cuối tuần này Jake sẽ đến Birmingham, và chúng mình sẽ hẹn hò ba cặp. A, ba cặp rưỡi, vì Takumi cũng sẽ ở đó. Không áp lực gì mấy đâu. Cậu sẽ không phá hỏng chuyện được, vì mình sẽ ở đó suốt.” https://thuviensach.vn “Được.” “Bồ của tôi là ai?” Đại Tá hỏi. “Bạn gái cậu là bồ cậu còn gì.” “Được rồi,” gã bảo, đoạn nghiêm mặt, “nhưng tụi tôi không hòa thuận cho lắm.” “Thế thứ Sáu nhé? Cậu có kế hoạch gì cho thứ Sáu chưa?” rồi tôi bật cười, vì Đại Tá và tôi không có kế hoạch gì cho thứ Sáu này, hoặc thứ Sáu nào khác trong suốt quãng đời còn lại. “Mình không nghĩ thế.” Cô ấy mỉm cười. “Giờ bọn mình phải đi rứa chén trong căn-tin đây, Chipper. Lạy Chúa, mình đã hi sinh biết bao.” tám mươi bảy ngày trước CUỘC HẸN BA CẶP RƯỠI CỦA CHÚNG TÔI bắt đầu khá thuận lợi. Tôi đang ở trong phòng Alaska vì mục tiêu tìm bạn gái, cô ấy đã đồng ý ủi cái áo sơ-mi màu xanh lá có nút cài ở cổ cho tôi thì Jake xuất hiện. Với mái tóc vàng dài đến ngang vai, hàng râu lởm chởm trên má, và kiểu phong trần giả tạo có thể khiến bạn thành người mẫu catalogue, Jake hoàn hảo đến từng đường nét, đúng như mong đợi của mọi người về bạn trai của Alaska. Cô ấy nhẩy lên và quặp chân vào người anh ta (Cầu trời đừng ai làm thế với mình, tôi thầm nghĩ, mình sẽ ngã mất). Tôi nghe Alaska đề cập đến hôn, nhưng tôi chưa bao giờ thấy cô ấy hôn cho đến tận khi ấy: Trông lúc anh ta ôm eo Alaska, cô ấy ngả người về trước, đôi môi căng mọng hé mở, đầu hơi nghiêng sang bên, và quấn lấy anh ta trong nụ hôn nồng cháy đên mức tôi nghĩ mình phải nhìn đi chỗ khác nhưng không thể. Một lúc lâu sau, cô ấy buông tay khỏi Jake và giới thiệu tôi. “Đây là Bé Bự,” cô ấy nói. Jake và tôi bắt tay. “Anh đã nghe nhiều về cậu.” Anh ta nói bằng giọng miền Nam lơ lớ, một trong số những giọng tôi đã nghe ở ngoài McDonald’s, “Anh mong cuộc hẹn https://thuviensach.vn tối nay của cậu được suôn sẻ, vì anh không muốn cậu cướp Alaska khỏi tay anh đâu.” “Chúa ơi, anh đáng yêu quá,” Alaska nói trước khi tôi kịp trả lời, cô ấy hôn anh ta lần nữa. “Mình xin lỗi.” Cô ấy cười. “Mình không thể ngừng hôn bạn trai của mình được.’’ Tôi mặc cái áo sơ-mi xanh mới ủi vào, và ba chúng tôi đến gặp Đại tá, Sara, Lara và Takumi rồi tới phòng thế thao để xem trận Culver Creek Vô Danh đấu với học viện Harsden, một trường tư thục Ở Mountain Brook, khu ngoại ô giàu nhất Birmingham. Đại Tá ghét bọn Harsden bằng căm phẫn cháy bỏng hơn cả ngàn mặt trời. “Thứ duy nhất tao ghét hơn lũ nhà giàu,” gã bảo tôi trong lúc đến phòng thể thao, “chính là bọn ngu. Và cả đám Harsden đều giàu, và chúng đều ngu đến độ không đậu nổi vào Creek.” Vì đúng ra chúng tôi phải hẹn hò các thứ, nên tôi nghĩ mình sẽ ngồi xem cạnh Lara, nhưng trong lúc tôi cố chen qua Alaska để tới chỗ Lara, Alaska liếc nhìn tôi và vỗ lên chỗ trống cạnh cô ấy trên hàng ghế khán giả. “Mình không được ngồi cạnh bạn gái à?” Tôi hỏi. “Bé Bự, một trong hai ta là con gái. Người còn lại chưa bao giờ sờ soạng ai. Nếu mình là cậu, mình sẽ ngồi xuống, tỏ ra dễ thương, và giữ nguyên vẻ cô đơn dễ chịu thường ngày.” “Được. Cậu nói gì cũng được.” Jake bảo, “Đó đích xác là chiến thuật cưa cẩm Alaska của anh đấy.” “Ôi chaoo,” cô ấy xuýt xoa, “thương quá! Bé Bự, mình đã kể cậu nghe chuyện Jake đang thu âm một album với ban nhạc của ảnh chưa? Họ ngầu lắm. Như Radiohead kết hợp với Flaming Lips vậy. Mình đã kể cậu nghe chuyện mình đặt tên cho họ chưa, Hickman Territory?” Nói đoạn, cô ấy nhận ra mình hơi ngớ ngẩn: “Mình đã kể cậu nghe chuyện hàng của Jake khủng như ngựa và ảnh là một anh người yêu hoàn mĩ, chiều chuộng thế nào chưa?” “Cưng à, lạy Chúa.” Jake mỉm cười. “Không phải trước mặt bọn trẻ.” https://thuviensach.vn Tôi muốn ghét bỏ Jake, dĩ nhiên, nhưng trong lúc nhìn họ ở bên nhau, cười nói và lần mò khắp người nhau, tôi đã không ghét bỏ anh ta. Tôi muốn trở thành anh ta, hẳn rồi, nhưng tôi cố nhớ lại rằng mình đang vờ hẹn hò với người khác. Siêu sao của học viện Harsden là một gã Goliath cao hai mét tên Travis Eastman mà mọi người kể cả mẹ hắn, tôi nghi vậy gọi là Quái Thú. Lần đầu tiên Quái Thú được ném phạt, Đại Tá đã không kìm được mà chửi thề trong lúc khích tướng: “Mày nợ bố mày tất cả đấy, thằng mọi rợ khốn kiếp, ngu đần!” Quái Thú quay lại và liếc gã, Đại Tá suýt nữa là bị đuổi sau lần ném phạt đầu tiên, nhưng gã cười với trọng tài và nói, “Xin lỗi!” “Trận này tao muốn ở lâu hơn,” gã nói với tôi. Mở đầu trận thứ hai, với đội Creek thất thế trước tỉ số cách biệt khá bất ngờ là hai mươi bốn điểm và Quái Thú đang đứng ở biên ném phạt, Đại Tá nhìn Takumi và nói, “Tới giờ rồi.” Takumi cùng Đại Tá đứng lên khi đám đông đồng loạt, "Suỵt...'’ “Tao không biết giờ có phải lúc thích hợp để nói cho mày không,” Đại Tá gào lên với Quái Thú, “nhưng Takumi đây đã bắt bồ với bạn gái mày ngay trước trận đấu.” Cả khán phòng bật cười ngoại trừ Quái Thú, gã rời khỏi vạch ném và bình thản cầm bóng tiến về phía chúng tôi. “Tao nghĩ giờ chạy được rồi,” Takumi đề nghị. “Tao chưa bị đuổi mà,” Đại Tá trả lời. “Gặp mày sau,” Takumi nói. Tôi không biết ấy là vì nỗi lo chung khi hẹn hò (dù bạn gái trên danh nghĩa đang ngồi cách tôi những năm người) hay nỗi lo cụ thể về chuyện bị Quái Thú nhìn trừng trừng về phía mình, nhưng vì lẽ gì đó, tôi đã bỏ chạy theo Takumi. Tôi tưởng hai thằng đã thoát nạn trong lúc quẹo ra khỏi hàng https://thuviensach.vn ghế, nhưng rồi tôi nhìn thấy, trong góc nhìn của mình, một khối cam đang dần trở nên lớn hơn, lớn hơn, như mặt trời lao vun vút về phía tôi. Tôi nghĩ: Mình nghĩ nó sẽ đập trúng mình. Tôi nghĩ: Mình phải né thôi. Nhưng giữa thời gian nghĩ và làm, bóng đã đập vào một bên mặt tôi. Tôi ngã xuống, gáy đập mạnh xuống sàn. Sau đó tôi đứng lên ngay lập tức, ra vẻ không sao, rồi rời khỏi phòng. Danh dự đã giúp tôi gượng dậy trong phòng thể thao, nhưng ngay sau khi ra ngoài, tôi đã ngồi phịch xuống. “Tao bị chấn động não rồi,” tôi tuyên bố, hoàn toàn chắc chắn vào kết quả tự chẩn đoán. “Mày ổn mà,” Takumi nói trong lúc chạy bổ về phía tôi. “Mau biến khỏi đây trước khi tụi mình bị giết.” “Tao xin lỗi,” tôi nói. “Nhưng tao không đứng nổi. Tao bị chấn động não dạng nhẹ.” Lara chạy ra và ngồi xuống cạnh tôi. “Anh không sao chứ?” “Anh bị chấn động não,” tôi đáp. Takumi ngồi với tôi và nhìn vào mắt tôi. “Mày biết chuyện gì đã xảy ra với mày không?” “Quái Thú ném trúng tao.” "Mày biết mình đang ở đâu không?” “Một cuộc hẹn hò ba cặp rưỡi.” "Mày khỏe re,” Takumi kết luận. ‘‘Đi thôi.” Rồi tôi ngả người về trước và nôn ra quần của Lara. Tôi không thể giải thích vì sao mình đã không ngả ra sau hay sang một bên. Tôi ngả về trước và chĩa thẳng miệng về phía cái quần jean của em, một chiếc quần jean tuyệt https://thuviensach.vn đẹp, ôm sát mông, loại quần con gái hay mặc khi muốn mình trông thật đẹp nhưng lại không có vẻ như mình có ý làm thế và nôn tứ tung lên đấy. Hầu hết là bơ đậu phộng, nhưng cũng kèm vài hạt bắp. “Ôi!” Em ré lên, bất ngờ và có phần hốt hoảng. “Ôi lạy Chúa,” tôi nói. “Anh xin lỗi.” “Tao nghĩ chắc mày bị chấn động não rồi,” Takumi nói, như thể ý này chưa từng được đề cập. “Tao đang có hai triệu chứng buồn nôn và nhức đầu thường gặp do chấn động não dạng nhẹ,” tôi lải nhải. Trông lúc Takumi đến gặp Đại Bàng và Lara đi thay quần, tôi nằm trên vỉa hè bê-tông. Đại Bàng trở lại với giáo viên y tế, cô bảo tôi đã bị chấn động não, đoạn Takumi chở tôi tới bệnh viện với Lara ngồi phía trước. Hình như tôi đã nằm ở ghế sau và chậm rãi lặp đi lặp lại những từ này “Những. Triệu. Chứng. Thường. Gặp. Do. Chấn. Động. Não.” Nên cuộc hẹn của tôi diễn ra ở bệnh viện với Lara và Takumi. Bác sĩ bảo tôi về nhà và ngủ thật nhiều, nhưng phải chắc chắn có ai đó gọi tôi dậy bốn tiếng một lần. Tôi nhớ mang máng Lara đã đứng ở cửa, căn phòng tối om và khung cảnh bên ngoài tối om và mọi thứ ôn hòa và dễ chịu nhưng hơi quay cuồng, thế giới đập thật mạnh xung quanh như tiếng bass điên loạn. Và tôi nhớ mang máng Lara đã cười với tôi từ phía cửa, một nụ cười mơ hồ rực rỡ, như đang hứa hẹn đáp án cho câu hỏi chưa từng được đưa ra. Câu hỏi ấy, câu hỏi chúng ta luôn tự vấn từ khi bọn con gái thôi đáng ghét, câu hỏi quá đơn giản để không phải phức tạp hóa: Cô ấy thích mình hay thích mình? Đoạn tôi đánh một giấc mê man và ngủ đến tận ba giờ sáng, lúc Đại Tá gọi tôi dậy. “Cổ đá tao,” gã bảo. “Tao bị chấn động não,” tôi đáp. “Biết rồi. Nên tao mới kêu mày dậy. Chơi game không?” “Được. Nhưng tắt tiếng nhé. Đầu tao đau quá.” https://thuviensach.vn “Ờ. Nghe nói mày nôn ra người Lara. Ga-lăng dữ.” “Đá mày?” Tôi hỏi, cố gượng dậy. “Ờ. Sara bảo Jake là tao chào cờ vì Alaska. Đúng mấy chứ đó. Theo thứ tự đó. Và tao kiểu, ‘Nè, giờ thì anh không có chào cờ vì cái gì cả. Em có thể kiếm tra nếu thích,’ và Sara nghĩ tao quá nham nhở, tao đoán thế, vì sau đó cổ nói cổ thừa biết tao đã ngủ với Alaska. Điều này, tình cờ thay, lại rất nực cười. Tao. Không. Ngoại. Tình,” gã nói, cuối cùng trò chơi đã tải xong và tôi nghe được loáng thoáng trông lúc im lặng lái một chiếc xe chở hàng vòng quanh Talladega. Vòng quay làm tôi buồn nôn, nhưng tôi cứ tiếp tục. “Nên, tóm lại là, Alaska phát rồ lên.” Gã bắt chước giọng Alaska khi đó, khiến nó chói tai và nhức đầu hơn. “'Không đứa con gái nào được nói xấu đứa con gái nào! Mày đã xâm phạm hiệp định giữa con gái với con gái! Làm sao chúng ta vượt lên ách gia trưởng bằng cách đâm sau lưng nhau hả!?’ Và cứ thế. Rồi Jake bênh Alaska, nói rằng nó sẽ không bao giờ ngoại tình vì nó rất yêu anh ta, xong tao mới bảo, ‘Đừng để ý Sara. Cô ấy chỉ thích bắt nạt người khác thôi.’ Rồi Sara hỏi tao sao tao chưa bao giờ bênh cô ấy, và tranh cãi sao đó thì tao gọi cổ là con quỉ mất trí, dẫn đến kết quả không tốt lắm. Rồi bồi bàn yêu cầu tụi tao rời đi, và tụi tao đang đứng giữa bãi đậu xe và cổ nói, ‘Tôi chịu đủ rồi,’ và tao chỉ nhìn cổ chằm chằm và cổ nói, ‘Chuyện chúng ta chấm dứt.”’ Sau đó gã im lặng. “Chuyện chúng ta chấm dứt?” tôi nhắc lại. Tôi đang mê sảng và nghĩ cách tốt nhất là lặp lại câu cuối cùng của những gì Đại Tá vừa nói để gã cứ tiếp tục. “Ừ. Thế đó. Mày biết đau nhất là gì không, Bé Bự? Tao thật sự quan tâm cổ. Ý tao là, tụi tao vô vọng rồi. Khắc khẩu như chó với mèo. Vậy đó. Ý tao là, tao đã nói tao yêu cổ. Lần đầu tiên của tao là với cổ.” “Lần đầu tiên của mày là với cổ?” “Phải. Phải. Tao chưa nói với mày hả? Cổ là người con gái duy nhất tao ngủ cùng. Tao không biết nữa. Dù tụi tao cãi nhau, kiểu, chín mươi tư phần trăm thời gian, tao vẫn buồn lắm.” https://thuviensach.vn “Mày vẫn buồn lắm?” “Buồn hơn tao nghĩ, mà thôi. Ý tao là, tao biết trước rồi. Cả năm nay tụi tao chẳng có phút giây yên ổn. Kể từ lúc tao đến đây, ý tao là, tụi tao chỉ trích nhau liên miên. Đáng ra tao nên đối xử tốt hơn với cổ. Tao không biết. Buồn thật đấy.” “Buồn thật đấy,” tôi lặp lại. “Ý tao là, nhớ một người mà mày thậm chí còn chẳng hòa hợp nổi thì rất ngu. Nhưng, tao không biết nữa, cũng vui phết, mày biết không, có người để cãi nhau ấy.” “Cãi nhau,” tôi nói, đoạn ngơ ngác, không lái xe nổi nữa, rồi bổ sung, “rất vui.” “Phải. Giờ tao không biết mình nên làm gì. Ý tao là, quen cổ vui phết. Tao là một thằng điên, Bé Bự ạ. Tao phải làm gì đây?” “Mày có thể cãi nhau với tao,” tôi nói. Tôi đặt điều khiển xuống và dựa vào cái ghế sofa đầy mút và thiếp đi. Trông lúc lơ mơ, tôi nghe Đại Tá nói, “Tao không giận mày được, thằng quỷ ốm nhom vô hại này.” tám mươi bốn ngày trước BA NGÀY SAU, trận mưa bắt đầu. Đầu tôi vẫn đau, và cục u cỡ lớn ở thái dương bên trái của tôi, Đại Tá nghĩ, trông như bản đồ địa hình thu nhỏ của Macedonia, nơi trước đó tôi còn không biết là một địa điểm chứ đừng nói tới một đất nước. Và trong lúc cùng Đại Tá đi trên bãi cỏ khô cằn sắp chết khô vào thứ Hai hôm ấy, tôi nói, “Tao đoán mưa một chút cũng tốt,” và Đại Tá ngẩng lên nhìn những đám mây thấp tè đang ùn ùn kéo tới đầy đe dọa, và rồi gã nói, “Chậc, tốt hay không thì chắc như đinh đóng cột là chúng ta sẽ thấy thôi.” Và đúng thật. Hai mươi phút sau khi lớp Tiếng Pháp bắt đầu, Madame O’Malley đang chia động từ tin thành câu giả định. Queje croie. Que tu croies. Qu’il ou qu’elle croie. Bà ấy lặp đi lặp lại, như thể nó không phải https://thuviensach.vn động từ mà là kinh Phật. Qụe je croie; que tu croies; qu’il ou qu’elle croie. Đúng là một câu nực cười để lặp lại hết lần này đến lần khác: Tôi sẽ tin, bạn sẽ tin, anh ấy hoặc cô ấy sẽ tin. Tin cái gì? Tôi nghĩ, và ngay lúc đó, cơn mưa kéo tới Nó đến bất thình lình theo dòng lũ chảy xiết, giống như Chúa đã nổi giận và muốn cuốn phăng chúng tôi. Ngày qua ngày, đêm qua đêm, trời mưa tầm tã. Mưa dày đặc đến mức tôi không thể nhìn thấy bên kia kí túc xá, đến mức mặt hồ dâng lên đập vào cái xích đu gỗ, nhấn chìm nửa bãi biển nhân tạo. Đến ngày thứ ba, tôi kệ luôn cây dù và đi loanh quanh với tình trạng thường xuyên ướt đẫm. Mọi thứ ở căn-tin có vị axit trong nước mưa và tất cả mùi hôi mùi mốc ẩm và chuyện tắm rửa trở nên vô ích một cách buồn cười vì áp suất nước của cả thế giới tốt hơn vòi sen nhiều. Và mưa biến chúng tôi thành lũ ẩn sĩ. Đại Tá dành tất tật những giờ không-vào-lớp để ngồi trên sofa, đọc niên giám hoặc chơi game, và tôi không chắc gã muốn nói chuyện hay gã chỉ muốn ngồi trên đống mút màu trắng và yên phận uống ambrosia. Sau “cuộc hẹn” tai họa của cả hội, tôi nghĩ tốt nhất là mình không nên nói chuyện với Lara trong bất kì trường hợp nào, sợ rằng tôi sẽ bị chấn động não và/hoặc nôn vào người em, dù em đã bảo với tôi trong lớp toán học dự bị ngày hôm sau rằng “không chao đâu." Và tôi chỉ gặp Alaska trong lớp và không tài nào bắt chuyện với cô ấy, vì cô ấy đến lớp nào cũng trễ và ra về ngay khi chuông reo, trước khi tôi kịp đóng nắp bút và gấp vở lại. Vào đêm mưa thứ năm, tôi bước vào căn-tin, sẵn sàng quay về phòng và ăn burri-chiên hâm nóng thay cho bữa tối nếu Alaska và/hoặc Takumi không ở đó (tôi biết rõ Đại Tá đang ở Phòng 43, ăn tối với sữa và vodka). Nhưng tôi đã ở lại, vì tôi thấy Alaska đang ngồi một mình, lưng tựa vào ô của sổ chằng chịt vết mưa. Tôi chộp đại một đĩa đậu bắp chiên lớn và ngồi xuống cạnh cô. “Quỉ thần ơi, cứ như không bao giờ tạnh vậy,” tôi nói, ý bảo cơn mưa. https://thuviensach.vn “Phải,” cô ấy đáp. Mái tóc ướt đẫm của cô ấy rủ xuống và che gần hết khuôn mặt. Tôi ăn một ít. Có ấy ăn một ít. “Cậu thế nào rồi?” Cuối cùng tôi hỏi. “Mình thật sự không muốn trả lời bất kì câu hỏi nào có chữ thế nào, khi nào, ở đâu, tại sao hoặc chuyện gì đâu. ” “Chuyện gì thế?” Tôi thắc mắc. “Có chữ chuyện gì. Mình không trả lời đâu. Được rồi, mình nên đi thôi.” Cô ấy mím môi và chậm rãi thở dài, như cách Đại Tá phà ra vòng khói. “Cái gì mà…” Rồi tôi dừng lại và đổi từ. “Mình đã làm gì à?” Tôi hỏi. Cô ấy gom hết khay thức ăn và đứng dậy trước khi trả lời. “Dĩ nhiên là không, cưng à.” Chữ “cưng” của cô ấy thật trịch thượng, không phải lãng mạn, giống như cậu trai đang trải qua cơn cuồng phong đầu tiên trong đời không thể hiểu nổi rắc rối của cô bất kể chúng; là gì đi nữa. Tôi phải cố lắm mới không đảo mắt trước câu nói đó, dù có thế cô ấy còn không để ý trong lúc bước khỏi căn-tin với mái tóc ướt đẫm trên mặt. bảy mươi sáu ngày trước “TAO THẤY KHÁ HƠN RỒI.” Đại Tá nói vào ngày thứ chín của cơn bão trong lúc ngồi xuống cạnh tôi trong lớp tôn giáo. “Tao đã được ơn linh hiển. Mày nhớ cái đêm cổ đến phòng tao rồi sấn sổ như một con quỷ cái không?” “Ờ. Vở Opera. Cà-vạt hồng hạc.” “Chuẩn.” “Thì sao?” Đại Tá rút ra một quyển sổ đóng gáy, nửa trên đã ướt sũng, và tách từng trang ra tới khi đến đúng chỗ cần tìm. “Ơn linh hiển đấy. Cổ là một con quỷ cái.” https://thuviensach.vn Ông Hyde tập tễnh bước vào lớp, nặng nhọc tựa lên một cây gậy màu đen. Trong lúc đi về ghế của mình, ổng lạnh lùng nhắn nhủ, “Bên gối bị tật của tôi cảnh báo rằng trời có thể mưa. Nên các em cẩn thận đấy.” Ông đứng trước ghế, cẩn thận ngả ra sau, đoạn nắm lấy nó bằng hai tay, rồi ngồi phịch xuống ghế với một quãng thở đứt hơi, gấp gáp như đàn bà đau đẻ. "Tuy còn hai tháng nữa mới đến hạn, nhưng hôm nay các em sẽ nhận được chủ đề luận văn của học kỳ. Giờ, tôi khá chắc là các em đã đọc thời khóa biểu của môn này nhiều và kỹ đến mức thuộc nằm lòng.” Ông nhếch mép. “Nhưng nhớ lấy: Luận văn chỉ chiếm năm mươi phần trăm số điểm. Tôi khuyến khích các em học hành cho đàng hoàng. Nào, giờ đến Chúa Giê su.” Ông Hyde giảng về Phúc Âm Mác-cô, cuốn sách tôi đã không đọc cho đến ngày hôm trước, dù tôi theo đạo Thiên Chúa. Tôi đoán mình đã tới nhà thờ chừng, ừm, bốn lần. Thế là nhiều hơn nhà thờ Hồi Giáo hay giáo đường Do Thái rồi. Ông bảo rằng ở thế kỉ thứ nhất, vào thời Chúa Giê-su, có vài đồng xu La Mã in hình Hoàng Đế Augustus, và dưới hình của ông ta khắc dòng chữ Filius Dei. Con Trai của Chúa Trời. “Chúng ta đang nói về,” ổng giải thích, “thời thánh thần có con trai. Không khó để trở thành con trai của Chúa Trời. Phép màu, ít nhất vào thời gian và địa phương đó, là Giê-su một thường dân, một người Do Thái, một kẻ vô danh trong đế chế chuyên trị bởi hoàng tộc lại chính là con trai của vị Chúa Trời ấy, Chúa Trời toàn năng của Abraham và Moses. Con trai của Chúa Trời không phải hoàng đế. Thậm chí không phải một giáo sĩ uyên bác. Một thường dân và một người Do Thái. Một kẻ vô danh giống như các em. Trong khi Đức Phật đặc biệt vì ngài đã từ bỏ xuất thân giàu sang và cao quí để được khai sáng, Giê-su đặc biệt vì ngài không giàu sang hay xuất thân cao quí nhưng lại kế thừa địa vị thanh cao nhất: Vua của những vị Vua. Hết giờ. Các em có thể lấy bản sao của bài thi cuối kì trên đường ra. Đừng để mắc mưa đấy.” Phải đến khi đứng dậy ra về, tôi mới nhận ra Alaska đã cúp https://thuviensach.vn tiết sao cô ấy lại có thể cúp ngay tiết học duy nhất xứng đáng chứ? Tôi cầm theo một bản sao cho cô. Bài thi cuối kì: Câu hỏi quan trọng nhất mà nhân loại phải trả lời là gì? Cẩn thận chọn ra câu trả lời, và phân tích xem Hồi Giáo, Phật Giáo và Thiên Chúa Giáo đã tìm cách giải đáp nó thế nào. ‘’Tao mong ông già khốn khổ ấy sống hết năm học,” Đại Tá nói trong lúc cả hai dầm mưa chạy về nhà, “vì tao đang bắt đầu có hứng với môn này. Câu hỏi quan trọng nhất của mày là gì?” Sau ba mươi giây chạy bộ, tôi đã hết hơi. “Chuyện gì... sẽ xảy ra... khi chúng ta qua đời?” “Lạy Chúa, Bé Bự, nếu mày không ngừng chạy, mày sẽ biết ngay thôi.” Gã đi chậm lại. “Câu hỏi của tao là: Tại sao người tốt lại bị đày đọa quá nhiều trong đời? Quỷ thần ơi, Alaska đấy à?” Cô ấy lao hết tốc lực về phía chúng tôi, và cô đang thét lên, nhưng tôi không thể nghe được gì qua tiếng mưa rào, cho tới khi cô ấy ở gần hai đứa đến nỗi tôi có thể thấy nước bọt của cô văng tung tóe. “Lũ khốn ấy làm ngập phòng mình. Tụi nó làm hỏng gần một trăm cuốn sách! Quỉ tha ma bắt bọn khốn Chiến Binh Ngày Thường. Đại Tá, tụi nó chọc thủng một lỗ trong máng xối và nối một ống nhựa từ đấy vào cửa sổ phía sau vào phòng mình! Căn phòng ngập hết rồi. Cuốn Tướng Quân giữa Mê Hồn Trận của mình hỏng bét rồi.” “Khá đấy chớ,” Đại Tá tấm tắc, như một nghệ sĩ khen ngợi tác phẩm của một nghệ sĩ khác. “Ê!” cô ấy quát to. “Xin lỗi. Đừng lo, bồ tèo,” gã bảo. “Chúa sẽ trừng trị kẻ xấu xa. Và trước khi Ngài làm điều đó. Chúng ta sẽ trả đũa.” sáu mười bảy ngày trước https://thuviensach.vn RA ĐÂY LÀ CẢM GIÁC CỦA NOAH. Bạn thức dậy vào một buổi sáng và Chúa đã tha thứ cho bạn và bạn đi loanh quanh nheo mắt cả ngày vì đã quên mất ánh nắng mặt trời ấm áp và thô ráp trên da như thế nào, tựa cái hôn của bốn bạn lên má, và cả thế giới rực rỡ và trong lành hơn bao giờ hết, như thể trung tâm Alabama đã bị ném vào máy giặt trong hai tuần và được gột rửa bằng thuốc tẩy cực mạnh với thành phần làm sáng màu, và giờ bãi cỏ xanh hơn và món burri-chiên giòn hơn. Tôi ở lại khu phòng học trưa hôm đó, nằm sấp trên bãi cỏ vừa mới khô ráo và đọc sách cho tiết lịch sử nước Mỹ, Nội Chiến, hoặc như dân quanh đây hay gọi là Chiến Tranh Giữa Các Tỉnh Bang. Với tôi, nó là trận chiến đã sản sinh hàng ngàn lời trăng trối tuyệt vời. Như Tướng Albert Sidney Johnston, người, khi được hỏi là ông có bị thương không, đã trả lời rằng, “Có, và tôi sợ chết khiếp.” Hoặc Robert E. Lee, người, nhiều năm sau chiến tranh, trong cơn hấp hối mê sảng, đã tuyên bố, “Đánh vào lều!” Tôi đang ngẫm nghĩ vì sao những vị tướng Liên Minh lại có lời trăng trối hay hơn mấy ông ở Liên Bang (lời trăng trối của Ulysses S.Grant, “Nước,” nghe hơi quê mùa) thì nhận ra một bóng người đang đứng choán cả mặt trời. Lâu rồi tôi mới thấy bóng ai, và nó làm tôi hơi giật mình. Tôi ngẩng lên. “Tao đem đồ ăn vặt cho mày,” Takumi nói, quăng cái bánh yến mạch nhân kem lên cuốn sách của tôi. “Rất giàu dinh dưỡng.” Tôi mỉm cười. “Mày có yến mạch. Mày có bột. Mày có kem. Tháp dinh dưỡng chứ còn khỉ gi nữa.” “Chuẩn rồi.” Và rồi tôi không biết phải nói gì. Takumi biết rất nhiều về hip-hop; tôi biết rất nhiều về những lời trăng trối và trò chơi điện tử. Cuối cùng, tôi nói, “Tao không tin được là bọn nó dám làm ngập phòng Alaska.” “Ờ,” Takumi nói, không nhìn vào tôi. “Chẹp, tụi nó có lí do riêng. Mày phải hiểu rằng với tất cả mọi người, kể cả bọn Chiến Binh Ngày Thường, Alaska nổi tiếng phá phách. Ý tao là, năm ngoái, tụi tao đỗ một chiếc https://thuviensach.vn Volkswagen Beetle trong thư viện. Nên nếu tụi nó có lý do để thử và trả đũa cô ấy, tụi nó sẽ làm tới. Và chiêu trò ma lanh phết, vụ đổ nước từ máng xối vào phòng cổ ấy. Ý tao là, tao không muốn thừa nhận...” Tỏi bật cười. “Ờ. Khó qua mặt đấy.” Tôi tháo gói bánh và cắn một miếng. Ưmm... hàng trăm calo ngon lành mỗi miếng. “Cổ sẽ nghĩ cách gì đó thôi,” cậu ta nói. “Bé Bự,” đoạn tiếp tục. “Hừmm, Bé Bự, mày cần một điếu thuốc. Đi dạo đi.” Tôi thấy lo lắng, tôi vẫn hay như thế mỗi khi có ai gọi tên tôi hai lần với chữ hừmm ở giữa. Nhưng tôi đứng dậy, để sách lại phía sau, và đi về phía Trũng Hút Thuốc. Nhưng ngay khi tới bìa rừng, Takumi đã né xa con đường đất. “Tao không chắc là Trũng an toàn,” cậu ta báo. Không an toàn? Tôi nghĩ. Nó là nơi hút thuốc an toàn nhất trên toàn thể vũ trụ. Nhưng tôi chỉ đi theo cậu ta qua bụi cây dày đặc, len lỏi qua hàng thông và những bụi gai nguy hiểm cao ngang ngực. Giây lát sau, cậu ta ngồi xuống. Tôi cúp tay quanh bật lửa để bảo vệ nó trước luồng gió thoảng qua rồi đốt thuốc. “Alaska mách lẻo vụ Marya,” cậu ta lên tiếng. “Nên Đại Bàng có thể cũng biết về Trũng Hút Thuốc. Tao không biết. Tao chưa bao giờ thấy ổng đi xuống đó, nhưng ai biết cổ đã mách ổng những gì.” “Khoan, sao mày biết?” tôi hỏi, cảm thấy mơ hồ. “Chậc, thứ nhất, tao tự tìm ra. Và thứ hai, Alaska thú nhận chuyện đó. Ít nhất cổ đã kể tao nghe một phần sự thật, là hồi cuối năm ngoái, có đêm cổ đã lén ra khỏi trường sau khi tắt đèn để đến thăm Jake và bị phát hiện. Cổ nói mình rất cẩn thận không có đèn pha hay gì hết nhưng Đại Bàng bắt được cổ, và cổ có một chai rượu trong xe, nên cổ chết chắc. Và rồi Đại Bàng dắt cổ vô nhà ổng và đề nghị y chang những gì ổng nói với cả đám học sinh lúc bị tóm cổ. ‘’Hoặc khai hết những gì em biết hoặc trở về phòng và thu dọn hành lý." Nên Alaska òa lên rồi bảo ổng là Marya và Paul xỉn quắc cần câu và đang ở trong phòng Cổ. Và có Chúa mới biết cổ đã nói thêm cái gì. Thế là Đại Bàng thả cổ đi, vì ổng cần lũ mách lẻo làm việc cho ổng. Cổ rất thông minh, thiệt luôn, vì đã mách lẻo một trong số đám bạn, tại chưa ai từng nghĩ https://thuviensach.vn đến việc đổ tội cho bạn mình. Đấy là lí do Đại Tá chắc mẩm thủ phạm là Kevin và đồng bọn của nó. Tao cũng không nghĩ đấy là Alaska, tới khi tao nhận ra cổ là người duy nhất trong trường biết được Marya đang làm gì. Tao đã nghi ngờ bạn cùng phòng của Paul, Longwell một trong những thằng đã biến mày thành tiên cá không tay. Hóa ra đêm đó nó ở nhà. Dì của nó qua đời. Tao kiểm tra mục tin buồn trên báo rồi. Hollis Burnis Chase cái tên khá ấn tượng cho một bà dì.” “Vậy là Đại Tá không biết?” tôi hỏi lại, sững sờ. Tôi dập tắt điếu thuốc, dù vẫn hút chưa xong, vì tôi thấy rùng mình. Tôi chưa bao giờ nghi ngờ Alaska phản bội. Ẩm ương, đúng. Nhưng không phải một đứa mách lẻo. “Không, và nó không được biết, vì nó sẽ điên lên và khiến cổ bị đuổi học. Đại Tá rất coi trọng ba cái quỉ danh dự và trung thành này, nếu mày vẫn chưa biết.” Tao biết rồi. Takumi lắc đầu, đưa tay gạt bỏ lá cây để bấu vào lớp đất còn ướt bên dưới. “Tao chỉ không hiểu vì sao cổ sợ bị đuổi học như vậy. Tao ghét bị đuổi học, nhưng mày tự làm tự chịu. Tao không hiểu.” “Ờ, rõ ràng là cổ không thích nhà mình.” “Phải. Cổ chỉ về nhà vào dịp Giáng Sinh và nghỉ hè, khi Jake ở đó. Nhưng sao cũng được. Tao cũng đâu thích về nhà. Nhưng tao sẽ không bao giờ cho Đại Bàng thỏa mãn.” Takumi nhặt lấy một cành con và cắm nó xuống mặt đất đỏ nhão nhoẹt. “Nghe này, Bé Bự. Tao không biết Alaska và Đại Tá sẽ bày trò gì để kết thúc vụ này, nhưng tao chắc chắn chúng ta đều sẽ bị kéo vào. Tao kể hết cho mày để mày biết trước mình đang dính vào cái gì, vì nếu mày bị bắt, mày nên tự gánh nhận hậu quả thì hơn." Tôi nghĩ đến Florida, đến “bạn cùng trường” của tôi, và lần đầu tiên nhận ra tôi sẽ nhớ Creek thế nào nếu phải rời xa nó. Tôi nhìn xuống cái cành con của Takumi đang dựng đứng giữa bùn và nói, “Thề với Chúa là tao sẽ không mách lẻo.” https://thuviensach.vn Cuối cùng tôi đã hiểu được cái ngày ở Ban Bồi Thẩm: Alaska muốn chứng tỏ rằng chúng tôi có thể tin cô ấy. Sống sót ở Culver Creek đồng nghĩa với lòng trung thành, và cô ấy đã tảng lờ nó. Nhưng rồi cô ấy lại hướng dẫn tôi. Cô ấy và Đại Tá đã nhận tội thay tôi để chỉ cho tôi đường đi nước bước, để tôi biết phải làm thế nào khi thời điểm đến. năm mươi tám ngày trước KHOẢNG MỘT TUẦN SAU, tôi thức dậy lúc 6:30–6:30 vào ngày thứ Bảy! Trong giai điệu du dương của Decapitation: tiếng súng tự động nổ đùng đoàng, át cả tiếng nhạc nền nặng âm bass đầy đe dọa của trò chơi. Tôi lăn qua và thấy Alaska kéo điều khiển lên cao và về phía bên phải, như thể nó sẽ giúp cô thoát khỏi cái chết trước mắt. Tôi cũng có thói quen xấu tương tự. “Cậu tắt tiếng được không?” “Bé Bự," cô ấy nói, vờ ra vẻ, “âm thanh là một phần trải nghiệm nghệ thuật của trò chơi điện tử này. Tắt tiếng Decapitation chẳng khác nào đọc lướt tác phẩm Jane Eyre. Đại Tá dậy chừng nửa tiếng trước. Cậu ấy dòm hơi bực bội, nên mình bảo cậu ấy sang phòng mình ngủ đi.” “Có lẽ mình sẽ sang đấy ngủ chung,” tôi lờ đờ nói. Thay vì trả lời câu hỏi của tôi, cô ấy cất một tràng, “Nghe nói Takumi kể với cậu rồi. Ờ, mình mách lẻo Marya đấy, và mình xin lỗi, và mình sẽ không bao giờ tái phạm nữa. Mặt khác, cậu có ở đây vào Lễ Tạ ơn không? Vì mình thì có đấy.” Tôi quay lưng lại về phía tường và kéo mền trùm kín đầu. Tôi không biết mình nên tin Alaska hay không, và tôi rõ ràng đã chịu đủ bản tính khó đoán của cô – lạnh lùng hôm nay, ngọt ngào hôm sau; lả lơi khó cưỡng trong thoáng chốc, khó chịu dễ ghét giây tiếp theo. Tôi thích Đại Tá hơn: ít nhất khi gã cáu kỉnh, gã vẫn có lí do. https://thuviensach.vn Để chứng minh sức mạnh của sự mệt mỏi, tôi đã thiếp đi nhanh chóng, tự thuyết phục mình rằng tiếng gào rú của bọn quái vật giãy chết và tiếng hét hào hứng của Alaska khi giết chúng không là gì hơn ngoài một bản nhạc êm dịu để mơ mòng. Tôi tỉnh giấc nửa tiếng sau, khi cô ấy ngồi xuống giường tôi, mông cô tì vào hông tôi. Quần lót của cô ấy, quần jean, tấm mền, quần nhung và quần đùi của tôi chen giữa hai đứa, tôi nghĩ. Năm lớp vải, nhưng tôi vẫn cảm thấy nó, hơi ấm bồn chồn từ những đụng chạm – một phản ảnh nhạt nhòa của tia lửa khi hai đôi môi chạm vào nhau, nhưng vẫn là một phản ảnh. Và trong một thoáng gần như ấy, ít nhất tôi đã đủ quan tâm. Tôi không chắc mình có thích cô ấy hay không, và tôi không biết liệu mình có thể tin cô ấy, nhưng ít nhất tôi đủ quan tâm để tìm ra. Cô ấy ngồi trên giường tôi, đôi mắt to tròn màu xanh lục đang nhìn tôi chằm chằm. Bí ẩn thường trực đến từ nụ cười ranh mãnh, gần như một cái nhếch mép của cô ấy. Năm lớp vải giữa chúng tôi. Cô ấy nói tiếp như thể tôi đã thức nãy giờ. “Jake phải học thi. Nên anh ấy không muốn mình về Nashville. Ảnh bảo ảnh không thể tập trung vào âm nhạc trong lúc ngắm mình. Mình bảo mình sẽ mặc áo burka, nhưng ảnh không tin, nên mình sẽ ở lại đây.” “Mình rất tiếc,” tôi bảo. “Ồ, đừng lo. Mình có hàng đống thứ để làm. Có một trò cần lên kế hoạch. Nhưng mình nghĩ cậu cũng nên ở lại. Thật ra, mình đã soạn sẵn một danh sách.” “Một danh sách?” Cô ấy đút tay vào túi và lôi ra một tờ ghi chú được gấp dày cộm và bắt đầu đọc. "Danh sách: Lí do Bé Bự nên ở lại Creek vào Lễ Tạ ơn, Alaska Young soạn.” "Một. Vì cậu ấy là một học sinh tận tụy, Bé Bự đã thiếu thốn vô vàn trải nghiệm tuyệt diệu của Culver Creek, bao gồm nhưng không giới hạn A. uống rượu với mình ở trong rừng, và B.dậy sớm vào thứ Bảy để ăn sáng tại https://thuviensach.vn McKhông-Nuốt-Nổi rồi lái xe quanh khu thượng lưu Birmingham, hút thuốc và bàn về việc khu thượng lưu ấy chán điên như thế nào, chưa kể C. đi dạo khuya và nằm trên sân bóng đầy sương và đọc sách của Kurt Vonnegut dưới ánh trăng. “Hai. Dù bà ấy không xuất sắc trong lĩnh vực giảng dạy Pháp văn, Madame O’Malley nhồi gà tây rất ngon, và bà mời tất cả học sinh ở lại trường đến ăn bữa tối Tạ ơn. Thường chỉ có mình và nhỏ học sinh trao đổi người Hàn Quốc, nhưng không sao. Bé Bự sẽ được chào đón. “Ba. Mình không có cái Ba nào, nhưng Một và Hai là tuyệt vời lắm rồi.” Một và Hai nghe rất hấp dẫn, dĩ nhiên, nhưng chủ yếu tôi thích ý nghĩ chỉ có cô ấy và tôi trong trường. “Mình sẽ nói chuyện với cha mẹ. Khi họ thức dậy,” tôi bảo. Cô ấy dụ tôi ra sofa ngồi, và chúng tôi chơi Decapitation cùng nhau, tới khi cô ấy đột ngột quăng điều khiển. “Mình không tán tỉnh cậu. Mình chỉ kiệt sức thôi,” Alaska nói, đoạn đá bay dép đi trong nhà. Cô ấy kéo chân lên cái sofa đầy mút, rúc chúng vào phía sau một tấm đệm, rồi nhích sang để gối đầu lên lòng tôi. Quần nhung của tôi. Quần đùi. Hai lớp vải. Tôi có thể cảm nhận gò má ấm áp của cô ấy trên đùi. Có những thời điểm thích hợp, thậm chí đúng lúc, để chào cờ khi ai đó kề sát mặt vào thân dưới bạn. Đây không phải là một trong những thời điểm đó. Nên tôi dừng nghĩ về những lớp vải và hơi ấm, tắt tiếng TV, và tập trung vào trò Decapitation. Vào 8:30, tôi tắt game và luồn ra từ bên dưới Alaska. Cô ấy quay sang nằm ngửa, vẫn còn say ngủ, nếp nhăn quần nhung của tôi hằn trên má cô. Tôi thường chỉ gọi cho cha mẹ vào trưa Chủ Nhật, nên khi nghe giọng tôi, mẹ lập tức kích động. “Chuyện gì thế? Miles? Con không sao chứ?” https://thuviensach.vn