🔙 Quay lại trang tải sách pdf ebook Đánh Thức Trái Tim
Ebooks
Nhóm Zalo
https://thuviensach.vn
Table of Contents
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
https://thuviensach.vn
ĐÁNH THỨC
TRÁI TIM
Debbie Macomber
https://thuviensach.vn
Thông tin sách
Nguyên tác: 6 Rainer Drive (Cedar Cove #6)
Tác Giả: Debbie Macomber
Người Dịch: Hồng Ngọc
Công ty phát hành: IPM
Nhà xuất bản: NXB Hội Nhà Văn
Trọng lượng vận chuyển: 550 grams
Kích thước: 13,5 x 20.5 cm
Số trang: 504
Ngày xuất bản: 08-2010
Giá bìa: 86.000₫
Thông tin ebook
Nguồn: www.vuilen.com
Làm ebook: thanhbt
https://thuviensach.vn
Giới thiệu
Đánh thức Trái tim - Tập 6 trong Series Chuyện tình Vịnh Cedar
Tập truyện mang vị siro, ngọt ngào và phấn khích. Ống kính lần này tập trung đặc tả tổ ấm của Justine và Seth Gunderson. Trải qua bao hờn giận và nghi ngại, Justine mới sẵn sàng mở lòng đón nhận Seth, duyên phận chưa kịp tròn đầy lại bắt đầu bị đe dọa vì sự xuất hiện của người thứ ba. Nhưng hệt như dòng sông, mối tình của họ thoạt đầu là một nguồn nước yếu ớt, chảy qua bao hòn đá gập ghềnh, đến khi đổ ra đại dương bao la thì đã trở nên trong vắt và lớn lao. Mang trong ngòi bút nguồn rung cảm mãnh liệt trước đam mê của tuổi trẻ, Macomber đưa đến cho người đọc cả thế giới hiện tại lẫn mùa xuân tương lai, nơi tình yêu trở thành lương thực, thành phong vị thái hòa của đời người. Và cũng tinh tế như khi ẩn dụ, Macomber nhắn nhủ rằng, để duy trì được ánh sáng triền miên của hạnh phúc và hoan lạc, mỗi chúng ta cần ấp ủ tình yêu, nâng niu và vun xới nó để được ngắm lộc xanh nảy nở suốt bốn mùa tháng năm.
https://thuviensach.vn
Mục lục
Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11
Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20
https://thuviensach.vn
Chương 1
Justine Gunderson giật mình thức dậy sau một giấc ngủ sâu với cảm giác mơ hồ hình như có điều gì đó không ổn đã xảy ra. Vài giây sau cô nhớ lại và một nỗi buồn nặng trĩu dâng lên lòng. Cô nằm lặng lẽ, mắt đăm đắm nhìn lên mảng trần tối đen. Vậy là Hải Đăng, nhà hàng mà cô và Seth dồn bao tâm huyết gây dựng không còn nữa. Chẳng còn gì. Một tuần trước nó đã bị cháy rụi trong trận hỏa hoạn mà ánh lửa như thổi bùng cả bầu trời đêm ở vịnh Cedar. Không rõ tung tích kẻ phóng hỏa.
Chẳng cần nhìn, Justine cũng biết chồng mình không nằm trên giường. Chỉ mới một tuần kể từ trận hỏa hoạn, nhưng thời gian trôi qua ngỡ như một tháng, một năm, một đời người. Cô biết Seth không chợp mắt quá 3, 4 giờ một ngày kể từ cuộc điện thoại hôm đó. Gấp chăn lại, Justine chầm chậm bước ra khỏi giường. Màn hình đồng hồ trên dài chỉ 4 giờ sáng. Ánh trăng xuyên qua những khe rèm cửa, tạo nên những vệt sáng dài trên tường. Justine lặng lẽ xỏ tay vào chiếc váy ngủ và đi tìm Seth.
Đúng như cô nghĩ, cô thấy anh trong phòng khách, đang đi đi lại lại. Anh di chuyển liên tục, sải chân giận dữ từ lò sưởi đến cửa sổ và ngược lại. Nhìn thấy cô, anh vẫn tiếp tục bước, đánh mắt sang phía khác như thể không thể đối diện với cô. Justine biết anh không muốn cô ở bên cạnh lúc này. Sau vụ hỏa hoạn, anh đã trở thành người như thế.
“Anh không ngủ được sao?”, cô hỏi thì thầm vì sợ cậu con trai 4 tuổi thức dậy. Leif rất tỉnh ngủ, và mặc dù còn quá nhỏ để có thể hiểu chuyện gì đã xảy ra, trực giác của một đứa trẻ khiến nó hiểu cha mẹ mình đang bối rối.
“Anh muốn tìm ra kẻ nào đã làm việc này, và tại sao”. Siết chặt hai nắm tay,
https://thuviensach.vn
Seth quay sang vợ như thể cô là người có thể trả lời anh. Kh ẽ vén mấy sợi tóc dài ra sau vành tai, Justine ngồi lọt thỏm trong cái ghế bập bênh mà cô từng ngồi ru con trai ngủ. “Em cũng thế”, cô khẽ nói với anh. Cô chưa từng thấy Seth trong trạng thái này bao giờ. Người bạn đời gốc Na Uy với mái tóc vàng ấn tượng, một người đàn ông to lớn với bờ vai rộng cân xứng. Anh từng làm nghề đánh bắt cá nhưng sau khi cưới đã quyết định mở nhà hàng Hải Đăng là giấc mơ của Seth, cùng với sự trợ giúp kinh tế từ bố mẹ, anh đã đầu tư tất cả mọi thứ vào đây, kỹ năng, cảm xúc, tiền bạc và Justine ở bên anh trên mỗi bước tạo dựng nên nhà hàng này. Ban đầu, khi Leif còn nhỏ, cô trông coi sổ sách và tiền lương. Khi cậu bé đến tuổi đi mẫu giáo, cô đảm nhận vai trò năng động hơn như một bà chủ và giám sát mọi việc.
“Kẻ nào đã gây ra chuyện này?”, anh nhắc lại.
Không có câu trả lời nào cho anh cũng như cho cô. Thực sự cô không thể hiểu nổi tại sao lại có ai đó muốn làm tổn thương họ. Họ không có kẻ thù cũng chẳng gặp phải sự cạnh tranh ghê gớm nào. Thật khó mà tin được họ lại là mục tiêu của một kẻ đốt nhà ngẫu nhiên nào đấy, nhưng cũng có thể lắm, biết đâu được. Cho tới giờ, chưa có một tiến triển nào trong việc tìm ra kẻ châm lửa.
“Seth”, cô âu yếm gọi khẽ, đưa tay về phía anh. “Anh không thể cứ như thế này”. Anh không trả lời và Justine nhận ra anh không nghe cô nói. Cô nóng lòng muốn trấn an anh, muốn anh được thanh thản. Nhưng có một nỗi sợ hãi dâng lên trong cô rằng đám cháy không chỉ thiêu hủy nhà hàng của họ. Nó còn lấy mất sự yên tĩnh trong tâm hồn anh, mục đích và theo cách nào đó, cả sự vô tư của anh. Anh đã mất đi niềm tin vào sự tử tế của con người và vào khả năng của bản thân.
Sự vô tư của Justine đã bị hủy hoại vào một chiều mùa hè tươi sáng năm l986 - ngày Jordan, người anh sinh đôi của cô bị chết đuối. Justine ôm chặt lấy cơ thể không còn sự sống của anh mình trong tay cho đến khi nhân viên
https://thuviensach.vn
y tế đến. Cô đã bị khủng hoảng nặng, không chịu đựng nổi ý nghĩ là anh mình đã chết. Anh cô đã bị gãy cổ sau cú nhảy bất cẩn từ một cầu phao.
Thế giới của cô thay đổi mãi mãi từ ngày đó. Không lâu sau, cha mẹ cô ly dị và cha cô nhanh chóng tái hôn. Nhìn bên ngoài, Justine như thể đã thích ứng với biến cố của đời mình. Cô tốt nghiệp trung học, rồi đại học và tìm được công việc tại Ngân hàng quốc gia số Một, được thăng chức truởng chi nhánh. Mặc dù không có ý định kết hôn, cô cũng hẹn hò với Warren Saget, một chủ thầu bằng tuổi mẹ mình. Rồi cô gặp Seth Gunderson tại buổi Họp trường kỷ niệm l0 năm tốt nghiệp.
Seth là bạn thân nhất của anh trai cô. Cô luôn cảm thấy rằng nếu ngày đó Seth ở bên Jordan, anh ấy sẽ còn sống và cuộc đời cô sẽ khác. Mặc dù không biết chính xác sẽ khác như thế nào, nhưng... đó là điều cô tin. Cô ít khi nói chuyện với Seth. Anh là người hùng của đội bóng, cây cười của lớp, còn cô chỉ chú tâm vào việc học. Cả hai chẳng bao giờ gặp gỡ cho đến một đêm cách đây khoảng 6 năm, khi cô tình cờ gặp anh tại ngày họp trường. Seth bỗng dưng thú nhận anh đã để ý đến cô suốt những năm trung học. Mắt anh bảo với cô rằng ngày ấy anh thấy cô đẹp lắm, và bây giờ cô còn tuyệt hơn.
Quan h ệ của hai người không diễn ra suôn sẻ. Warren Saget không muốn mất cô và dùng nhiều cách gây áp lực để cô lấy anh ta. Bản năng đàn ông cho anh ta biết Seth là mối đe dọa. Warren mua cho Justlne viên kim cương lớn nhất mà cô từng thấy, hứa hẹn một cuộc sống giàu sang và một địa vị xã hội nếu cô đồng ý làm vợ anh ta. Còn Seth, tất cả những gì anh có thể cho cô là chiếc thuyền buồm đã 20 năm rong ruổi ngoài khơi và tình yêu của anh. Lúc ấy, dù si mê anh đến nghẹn thở nhưng cô vẫn cố sức đấu tranh chống lại tiếng nói của con tim. Cho đến một ngày, cô không thể từ chối anh thêm nữa...
“Sáng nay anh sẽ gọi cho Đội trưởng đội cứu hỏa”, Seth lẩm bẩm, phá vỡ
https://thuviensach.vn
những hồi tưởng của cô. “Anh muốn có câu trả lời”.
“Seth”, cô thử gọi anh lần nữa, “Anh yêu, tại sao...”.
“Đừng gọi anh là anh yêu”, anh gắt lên. Justine khựng lại vì sự thịnh nộ của anh. “Đã một tuần rồi. Lẽ ra họ phải có được chút thông tin gì đó chứ, chỉ có thể là họ không nói cho chúng ta. Có điều gì đó họ không muốn anh biết và anh sẽ tìm ra nó. Nếu có phải đưa Roy McAfee vào cuộc anh cũng sẽ làm”. Anh nhìn thẳng vào cô, cái nhìn đầu tiên kể từ lúc cô bước vào phòng.
“Seth, em quý m ến và tin Roy”, cô nói, Roy là thám tử tư duy nhất của thị trấn, “nhưng Đội cứu hỏa đang điều tra. Công ty bảo hiểm cũng vậy. Hãy để họ làm công việc của họ đi anh”, Justine nhẹ nhàng nói, “Và để Cảnh sát trưởng làm việc của ông ấy.
Luồn ngón tay vào tóc, anh thở hắt ra, “Anh xin lỗi anh không có ý trút giận dữ lên em”. “Em hi ểu mà”. Justine dứng dậy và ngã vào vòng tay anh, ép chặt người vào anh, khẩn khoản bảo anh hãy thư giãn một chút. “Quay lại giường và cố chợp mắt đi anh”.
Anh lắc đầu, “Anh không thể. Mỗi lần nhắm mắt lại, tất cả những gì anh nhìn thấy là Hải Đăng đang tan dần trong đám khói”.
Seth đến hiện trường vài phút sau khi xe cứu hỏa tới và bất lực đứng nhìn đám lửa liếm sạch tài sản và tâm huyết của mình. “Em không tin Anson Butler làm điều này”, Justine nói ra suy nghĩ của mình. Cô quý cậu bé và tin tưởng cậu ta, và điều này, theo như bạn bè và hàng xóm, là sai lầm của cô.
“Chỉ là em không muốn tin kẻ đó là nó”, chồng cô xoay người lại, anh gằn giọng đầy giận dữ. Anh nói đúng. Seth thuê Anson vài tháng trước. Thiếu
https://thuviensach.vn
niên này đang phải trả án phí cho vụ cháy cậu ta gây ra trong công viên thành phố. Cậu ta không đưa ra một lời giải thích nào về sự việc. Tất cả những gì Justine biết là vài điều ít ỏi Seth để lộ ra lúc nhận cậu bé vào làm.
Theo hồ sơ, Anson đã ra đầu thú và nhận toàn bộ trách nhiệm cho tất cả những hành động của mình. Điều đó gây ấn tượng tốt với Seth, lại thêm sự giới thiệu của viên kế toán nhà hàng và một người bạn, Zachary Cox, người cố vấn và bảo hộ cho Anson, Seth đã đồng ý nhận thằng bé vào làm. Thoạt đầu Anson đã cố gắng chứng minh sự chăm chỉ của mình. Nó đến sớm trước giờ làm và còn làm thêm giờ, háo hức làm hài lòng ông chủ. Nhưng trong vòng vài tuần sau đó đã có chuyện trục trặc xảy ra. Tony, một nhân viên rửa chén khác, không ưa Anson ra mặt và cả hai lời qua tiếng lại. Theo như cô được biết, cả hai thậm chí đã choảng nhau một hai lần gì đó. Kết quả của sự thù nghịch này là sự căng thẳng trong khu vực bếp tăng lên dữ dội.
Seth đã bàn bạc với Justine và cô gợi ý tách hai thằng bé ra. Seth quyết định cho Anson làm đầu bếp dự bị. Tony không thích chuyện Anson được thăng tiến, trong khi nó làm ở nhà hàng lâu hơn mà vẫn chỉ là một người rửa chén bát. Rồi tiền bạc trong văn phòng bị mất cắp, mặc dù mọi người đều có thể đến gần hộp tiền, nhưng cả Tony và Anson đều bị nhìn thấy bước vào phòng.
Khi được hỏi, Anson nói rằng cậu ta đi tìm Seth vì một người cung cấp hàng đang gặp rắc rối. Tony thì khăng khăng bảo mình tìm Seth vì cần nói chuyện về lịch làm việc của mình. Cả hai cậu bé đều bị tình nghi, vì thế Seth cảm thấy rằng mình không có sự lựa chọn nào khác ngoài chuyện cho cả hai cùng nghỉ việc. Số tiền đó không bao giờ được tìm thấy, Seth tự trách mình vì đã để ngỏ két sắt trong lúc vội đi ra ngoài.
Một tuần sau đó, nhà hàng Hải Đăng bị thiêu rụi.
“Chúng ta không có bất kỳ bằng chứng nào cho thấy đó là Anson”, Justine
https://thuviensach.vn
nhắc nhở chồng mình. “Chúng ta sẽ tìm ra bằng chứng. Cho dù nó là thủ phạm hay là một người nào khác. Chúng ta sẽ truy cho ra bất kỳ kẻ nào đã làm chuyện này”. Seth nghiến răng, hai quai hàm bạnh ra, cơ thể anh gồng lên.
“Thôi cố ngủ một chút đi anh”, cô giục lần nữa. Bất chấp vẻ miễn cưỡng của Seth, cô đẩy nhẹ anh đi về phòng ngủ. Cả hai luồn người vào trong chăn, Justine nhích lại gần anh. Seth nằm ngửa, mắt vẫn mở khi cô gác chân mình lên chân anh và vòng tay ôm khuôn ngực vạm vỡ của anh. Anh ôm chặt lấy cô, như thể cô là chỗ dựa duy nhất còn sót lại trên đời sắp sửa vụn vỡ ra. Hôn vào cổ Seth, Justine lần lên tai anh, hy vọng rằng nếu họ giao hoan, sự bồn chồn, lo lắng trong anh sẽ dịu đi và anh sẽ có thể thư giãn đôi chút. Nhưng Seth lắc đầu, từ chối lời gợi ý tinh tế của vợ. Cô nén cảm giác hụt hẫng vào tận đáy lòng và cố không giận dỗi vì sự từ chối của anh. Tất cả rồi sẽ qua thôi, cô tự nhủ, rồi mọi chuyện sẽ trở lại như cũ. Justine phải tin vào điều đó. Không có niềm tin đó, sự thất vọng sẽ xâm chiếm, mà nó là điều mà cô cần tránh bằng bất cứ giá nào. Cô không ngừng đấu tranh để duy trì sự lạc quan vì lợi ích của chồng cô và lợi ích của cuộc hôn nhân này.
Khi Justine tỉnh giấc, trời đã sáng bửng và Lief đang trèo lên giường cô, đòi ăn sáng. Penny, con chó xù giống Tây Ban Nha lai Spaniel chạy theo sau thằng bé, đưa mắt nhìn lên giường.
“Bố đâu rồi con?”, cô hỏi, ngồi thẳng lên, mệt mỏi đưa tay vuốt mặt. Cậu con trai kéo con gấu nhồi bông lên trên giường, đôi mắt xanh chớp chớp. “Trong phòng làm việc của bố ấy”. Đó không phải là một dấu hiệu tốt.
“Đến giờ chuẩn bị đi học rồi đó con”, Justine nói nhanh, dứt khoát, mắt liếc nhìn đồng hồ đã tám giờ kém mười lăm phút. Lớp học ở trường mẫu giáo của Leif bắt đầu vào mỗi buổi sáng, và dù thời khóa biểu của họ đã đảo lộn, Justine và Seth vẫn cố gắng hết sức để duy trì giờ giấc sinh hoạt cho con trai.
https://thuviensach.vn
“Bố lại giận dữ nữa rồi”, cậu bé bốn tuổi thì thầm. Justine thở dài. Điều này gần như là chuyện cơm bữa, và cô lo lắng sự căng thẳng này sẽ ảnh hưởng nặng nề đến Leif, nó không thể nào hiểu được tại sao bố lại nổi nóng hay thỉnh thoảng mẹ lại khóc.
“Bố có quát con không?”, Justine hỏi, rồi rống lên như một con gấu xám Bắc Mỹ, đưa tay ra, giả vờ quặp lại như một bộ móng vuốt. Penny sủa nhặng xị lên vẻ hớn hở, Justine trườn quanh nệm đuổi theo sau lưng Leif cố làm cho đầu óc con trai mình sao nhãng khỏi sự lo lắng về cơn giận của Seth.
Leif hét lên inh ỏi và bò ra khỏi giường, vụt chạy về phòng mình. Justine đuổi theo và dồn thằng bé vào góc tường, cười vang lên. Mắt lại lóe lên đầy thích thú khi mẹ cậu lấy quần áo ra khỏi tủ. Gần đây thằng bé năn nỉ mẹ cho mình tự mặc quần áo, và Justine chiền theo ý con. Sau khi chào tạm biệt Seth một cái lấy lệ, Justine chở Leif tới trường. Khi cô chạy xe quay lại nhà. Seth bước ra cửa đón cô. Bầu trời tháng tư tối sẩm, u ám, và mưa sẽ kéo đến bất kỳ lúc nào. Thời tiết là sự phản chiếu hoàn hảo cho tâm trạng của họ, Justine nghĩ. Một ngày nắng đẹp dường nhu không hợp với hoàn cảnh này khi cả hai người đều cảm thấy quá sợ hãi và giận dữ.
“Anh đã nói chuyện với Cảnh sát trưởng”, chồng cô thông báo khi cô vừa bước ra khỏi xe.
“Ông ấy có tin tức gì mới không?”.
Vẻ mặt đang cau có sẵn của Seth chợt tối sầm lại. “Ông ta không sẵn lòng chia sẻ với anh bất kỳ chuyện gì cả. Thậm chí người phụ trách khâu bảo hiểm cũng tỏ ra chậm chạp như thế”.
“Seth à, những chuyện thế này đòi hỏi sự kiên nhẫn”. Cô cũng nôn nóng
https://thuviensach.vn
nhận được câu trả lời nhiều như anh vậy, nhưng tất nhiên cô không muốn cảnh sát phải vội vã điều tra để đưa ra một kết luận không chính xác.
“Em đừng có mà nói nói anh như thế”, Seth nổi cáu. “Mỗi ngày trôi qua là mỗi ngày chúng ta đang dần cạn kiệt. Làm sao chúng ta có thể sống thiếu nhà hàng được chứ?”
“Bảo hiểm...”.
“Anh biết về số tiền bảo hiểm”, Seth nói, cắt ngang lời vợ. “Nhưng chúng ta sẽ trắng tay, sẽ bị túng thiếu ít nhất là một tháng trời. Mà như thế thì không thể giữ được nhân viên không đi tìm việc làm khác. Chúng ta cũng không có tiền trả lại cho bố mẹ anh. Họ đã đặt hết niềm tin vào anh đấy”.
Bố mẹ Seth đã đầu tư một số tiền khá lớn vào việc xây cất gây dựng nhà hàng, Seth và Justine trả lại cho họ hàng tháng và cô biết bố mẹ chồng mình sống dựa vào thu nhập đó.
Justine không tìm ra được giải pháp nào cho anh. Cô nhận ra rằng anh bị khủng hoảng về một điều nào đó còn hơn là vấn đề tài chính gây ra bởi cơn hỏa hoạn, nhưng cô lại không có sẵn câu trả lời. “Thế anh muốn em làm gì đây?”, cô hỏi. “Nói đi rồi em sẽ làm cho anh”.
Anh trừng mắt nhìn cô, ánh mắt giận dữ mà cô chưa từng thấy trước đây bao giờ. “Điều anh muốn”, Seth càu nhàu, “là em sẽ thôi hành động như thể đây chỉ là sư phiền muộn tạm thời. Nhà hàng Hải Đăng đã mất rồi. Chúng ta đã mất hết, còn em thì tỏ vẻ như thể không có chuyện gì to tát cả”. Justine giật mình lùi lại trước sự bất công trong lời nói của chồng. Anh làm như cô là một người hời hợt, không nhận thức được đầy đủ tình cảnh lúc này vậy. “Em không nhận ra kết quả lao động cật lực của ta năm năm qua giờ tan thành mây khói rồi sao?”, anh xỉ vả. “Năm năm trời đằng đẵng những ngày phải lao động suốt mười sáu tiếng, vì cái gì chứ?”.
https://thuviensach.vn
“Nhưng chúng ta không phải đã mất hết tất cả”, cô phản đối, hy vọng có thể chen một lý do nào đó vào tràng diễn văn không ngớt của Seth. Cô không có ý tranh cãi, cô chỉ đơn giản muốn anh thấy rằng mặc dù thời điểm này hết sức khó khăn, nhưng họ vẫn còn có nhau. Họ có con cái, nhà cửa. Họ sẽ cùng nhau tìm thấy động lực để bắt đầu gây dựng lại, nhưng chỉ khi Seth trút bỏ được những con giận này.
“Em lại thế nữa rồi”. Anh lắc đầu, không giấu nổi vẻ thất vọng. “Anh muốn em cũng nóng giận như anh sao?”, cô hỏi.
“Đúng thế!”, anh hét lên. “Em nên nổi giận. Em nên muốn có câu trả lời như anh đây này. Em nên...”. “Hơn tất cả cả mọi thứ”, cô khóc, không kiềm chế được tiếng nức nở bật ra thành lời. “Em muốn chồng em trở lại như xưa, cũng như anh, em hết sức đau khổ về những chuyện đã xảy ra. Chúng ta mất nhà hàng, mất công việc làm ăn, và đối với em điều đó hết sức khủng khiếp, không khác gì một tấn bi kịch, nhưng nó không có nghĩa là thế giới của em cũng kết thúc”.
Chồng cô nhìn cô chằm chằm đầy nghi hoặc. “Sao em có thể nói như thế được kia chứ?”. “Có lẽ anh cũng đang muốn mất luôn cả vợ lẫn con mình”, cô thét lên, và trước khi có thể đổi ý, cô nhào trở vào xe, đóng sầm cửa lại. Seth không ngăn cản Justine và điều đó với Justine cũng không hề gì. Cô cần tránh xa khỏi anh. Không đợi anh phản ứng, cô lao xe ra ngoài đường.
Không xác định được nơi dừng chân, Justine lái xe vào thành phố, chỉ cách trường học của Lief vài dãy phố. Con trai cô sẽ còn học khoảng hai tiếng nữa, và cô thì không có gì gấp gáp phải làm, và vì cũng không biết phải gặp ai nên cô thả bộ xuống bến du thuyền.
Cố căng óc tìm hiểu thấu đáo về bất hạnh giáng xuống và làm méo mó cuộc hôn nhân của mình, cô ngồi xuống chiếc ghế gỗ dài trong công viên
https://thuviensach.vn
Waterfront và nhìn chăm chú ra ngoài vịnh. Bầu trời lúc này còn u ám hơn, sóng biển vỗ oàm oạp vào bờ đá gần bãi biển. Cô cần phải suy nghĩ. Mọi chuyện sẽ ổn cả thôi, khi cô về đến nhà, cô tự nhủ như thế. Seth sẽ hối hận vì những gì mình đã nói, và cô sẽ...
“Justine, có phải là em không?” Cô nhìn lên và thấy Warren Saget đang đi về phía mình. Cô nở một nụ cười gượng gạo. Cô không chào đón sự thân thiện của anh ta - không muốn gặp bất kỳ ai vào lúc này, đặc biệt là Warren, người không giấu giếm rằng mình vẫn còn dành tình cảm cho cô. Khi cô từ chối lời cầu hôn của Warren, anh ta không chấp nhận nó một cách đơn giản mà không ngừng làm phiền để mong cô đổi ý, vì thế cô luôn tìm cách lảng tránh.
Không đợi mời, anh ta ngồi xuống cạnh cô. “Anh rất tiếc khi đọc được tin tức về trận hỏa hoạn”. Tờ Bản tin vịnh Cedar đã đăng tin về trận hỏa hoạn trên trang nhất, và mọi người trong thành phố không ngớt bàn tán về nó suốt một tuần qua.
“Đó là... một cú sốc”, cô lầm bầm, bất chợt thấy lạnh.
“Dĩ nhiên là em sẽ xây lại mà, phải không?”.
Cô g ật đầu. Cô không thể tưởng tượng được việc Seth không muốn gây dựng lại nhà hàng. Vài tháng nữa thôi tất cả những chuyện này sẽ trở thành quá khứ, cô tự nhủ với mình như thế. Mọi chuyện sẽ ổn cả thôi. Đơn giản không có sự lựa chọn nào khác.
M ột cơn ớn lạnh chạy dọc hai cánh tay Justine khi cô nhớ lại đây chính là điều cô đã từng tin vào cái ngày họ chôn cất Jordan. Rồi tất cả sẽ qua đi, lúc ấy cô đã nghĩ vậy. Bà con họ hàng sẽ trở về nhà, trường học sẽ lại bắt đầu và mọi chuyện sẽ tiếp diễn y như trước kia. Nhưng nó lại không như thế. Cô đã ngây thơ biết bao, một đứa con gái mười ba tuổi, tin tưởng bố mẹ sẽ duy
https://thuviensach.vn
trì cuộc sống ổn định cho nó. Nhưng họ đã không làm thế - họ không thể. Vấn đề riêng của họ đã khiến họ không thể đương đầu với những khó khăn của cô, phá hủy cuộc hôn nhân của họ và xé tan gia đình của họ ra. Còn hơn cả sự kết thúc, nỗi đau khổ khi đó chỉ mới bắt đầu.
“Warren”, cô nói, nỗi sợ hãi lập tức dậy lên trong cô. Cô tìm bàn tay anh ta và nắm chặt nó. Cô mắc chứng tăng thông khí, cô không thể thở được. Cô nghe hai tai mình ù đặc, cô hổn hển hít lấy chút không khí. Mọi thứ như quay cuồng trước mắt cô. “Có chuyện gì vậy?”. Warren hỏi, giọng anh ta như vọng đến từ một nơi nào xa lắm. “Em bị bệnh à?”.
“Em... không biết”, tiếng cô thì thầm như bị ai đó bóp nghẹt cổ mình, nỗi sợ hãi lắng dịu xuống. Bỗng nhiên cô cảm thấy mình cần phải đi tìm mẹ. “Anh nên làm gì đây?”, anh ta hỏi, vòng hai cánh tay quanh vai cô. “Anh chở em đến phòng khám nhé? Hay gọi điện cho xe cấp cứu?”. Cô lắc đầu, cảm thấy mình quá nhỏ bé, đầy mất mát và như trẻ con. “Em... em muốn gặp mẹ”.
Warren không ngần ngại. Anh ta đứng bật dậy.
“Anh sẽ chở bà ấy đến”.
“Thôi đừng”. Justine cố ngăn mình không khóc òa lên. Cô đã trưởng thành rồi. Cô nên tự mình đối mặt và giải quyết những sự kiện, biến cố trong cuộc đời mình. Nhìn Warren, cô ép mình phải thở sâu, thở đều. Cô ép trái tim mình phải ngừng đập mạnh.
“Anh nghĩ em đang quá sợ hãi”, Warren nói, vén lớp tóc ướt đẫm mồ hôi dính bết trên thái dương Justine ra sau vành tai cô. “Justine tội nghiệp của anh Seth đâu rồi?”.
“Ở nh... nhà”. Cô không thể, và sẽ không nói thêm gì nữa.
https://thuviensach.vn
“Anh có nên gọi điện cho cậu ta không?”.
“Không! Em... giờ em khỏe rồi”, cô nói một cách run rẩy.
Warren choàng tay qua người cô và áp đầu cô vào vai mình. “Đừng lo lắng gì hết”, anh ta thì thầm một cách âu yếm. “Anh sẽ chăm sóc em”.
Gấp quyển sách lại, Allison Cox hối hả rời khỏi lớp lịch sử Mỹ trong tiết đầu tiên để đến lớp học tiếng Pháp. Cô bé trượt nhẹ người vào chỗ ngồi và phớt lờ những lời xì xầm bất ngờ rộ lên không ngớt ngay khi cô bước vào phòng. Không cần ai phải nói cho cô biết chủ đề của cuộc nói chuyện đó. Cô biết hết. Mọi người đang thì thầm bàn tán về Anson. Bạn bè của cô đoán rằng cậu là người đã phóng hỏa đốt cháy nhà hàng Hải Đăng. Nhưng anh không có! Cô bé không tin anh dính dáng gì đến trận hỏa hoạn đó. Anson sẽ không làm bất kỳ chuyện gì dối trá, lừa lọc đối với gia đình Gunderson. Không chỉ vì họ đã quá tốt với cậu, mà vì cậu không phải là loại người như thế. Cậu không phải là loại người nhẫn tâm và thù hằn. Allison không quan tâm những gì người khác nghĩ hay nói, cô bé sẽ giữ vững niềm tin vào Anson, cũng như giữ vững tình yêu mà họ đã cùng nhau vun đắp.
Quay đầu, cô bé liếc nhìn Kaci và Emily qua vai mình. Theo những người được gọi là bạn của Allison thì cô đang từ chối chấp nhận thực tế. Tốt thôi họ có thể nghĩ bất cứ điều gì họ muốn, chẳng liên quan gì đến cô hết. Họ có thể lên án, quy kết cho Anson nhưng cô thì không.
Chuông reo vang, cô chầm chậm ngoảnh lại, phớt lờ những lời xì xầm tán chuyện tầm phào. Phải, Anson đã biến mất ngay sau trận hỏa hoạn. Phải, cậu đã đốt nhà kho trong công viên. Nhưng cô không bao giờ tin anh dính líu đến những chuyện xảy ra tại nhà hàng Hải Đăng.
Cô bé tự thuyết phục mình rằng Anson sẽ trở về vịnh Cedar sớm thôi. Cô
https://thuviensach.vn
hết mực tin anh sẽ trở lại trước lễ tốt nghiệp. Cô níu lấy hy vọng đó, tập trung vào ngày đặc biệt - ngày 4 tháng 6 - và cự tuyệt chuyện nghi ngờ anh.
Bu ổi chiều dài lê thê. Kể từ khi gặp cậu vào cái đêm xảy ra hỏa hoạn, mỗi ngày với cô đã trôi qua một cách nặng nề. Sau tiết học cuối cùng cô bé không thể lao về nhanh hơn thế. Allison vội vã di chuyển từ truờng học đến nơi làm thêm bán thời gian tại công ty kế toán của bố mình. Khi cô bé đi bộ đến tòa nhà thuộc sở hữu của bố cô và các cộng sự của ông, các sự việc lần lượt hiện ra trong trí nhớ cô. Cô vẫn thường làm thế, suy đi nghĩ lại từng chi tiết nhỏ nhặt mà cô có thể nhớ. Cô hiểu tại sao một nguời nào đó không quen với Anson có thể nghĩ rằng anh là kẻ phóng hỏa. Ừ, đúng anh từng gây ra sai lầm vào mùa thu vừa rồi khi đốt nhà kho trong công viên. Nhưng anh đã đứng ra nhận lãnh trách nhiệm, chấp nhận hình phạt và cố gắng vượt lên phía trước.
Đã một tuần trôi qua kể từ khi cô bé gặp Anson, một tuần dài nhất trong cuộc đời cô. Cô nhớ cách anh tìm đến tìm cô tối hôm đó. Cô đang ngủ thì anh gõ gõ vào cửa sổ phòng ngủ, đánh thức cô dậy. Không phải là lần đầu tiên cậu xuất hiện vào nữa đêm như thế, tuy nhiên anh đã không vào bên trong phòng cô. Anson giải thích lý do duy nhất cậu đến là để chào tạm biệt cô.
Cô bé cãi nhau v ới Anson, nhưng cậu rất cương quyết khăng khăng bảo rằng mình phải rời đi. Quá nhiều câu hỏi vẫn chưa được trả lời, kể cả chuyện số tiền bị mất. Anson thề rằng cậu không hề hay biết gì về số tiền đó và cô tin ngay. Ông Gunderson đã sai khi đổ lỗi cho Anson cái tội ăn cắp mà cậu không hề phạm phải. Tệ hơn nữa, theo các điều khoản trong thỏa thuận giữa Anson và tòa án sau vụ phóng hỏa đầu tiên, cậu hứa sẽ tiếp tục theo học tại trường và bồi thường thiệt hại.
Nhưng Anson đã không đi học vào tuần trước trận hỏa hoạn, và Allison lo
https://thuviensach.vn
lắng đến phát ốm, tự hỏi không biết anh đang ở đâu và làm gì. Dường như không ai biết và họ cũng không bận tâm. Thậm chí là mẹ anh ấy.
Anson nói rằng mình sẽ ra đi và không tiết lộ mình sẽ đi đâu và khi nào sẽ trở lại. Cậu ta hôn tạm biệt cô và mặc dù cô bé van cậu ở lại để nói cho rõ, cậu vẫn mất hút vào trong bóng đêm.
Sáng hôm sau, một trong những ngày tồi tệ nhất cuộc đời mình, mẹ của Allison, Rosie, đánh thức cô dậy và bảo rằng Cảnh sát trưởng Troy Davis cần hỏi cô bé vài câu hỏi. Đó là khi cô biết được chuyện của nhà hàng Hải Đăng. Cố gắng hết sức có thể, Allison trả lời các câu hỏi của Cảnh sát trưởng - ngoại trừ không kể với ông tất cả mọi chuyện. Cô không thể.
Ngay cả bố mẹ cô bé cũng không biết toàn bộ sự thật. Cô bé không dám nói với bố vì sợ ông sẽ không còn tin ở Anson, và cả mình nữa.
Allison rất biết ơn bố khi nhận được công việc làm thêm tại văn phòng của ông. Mặc dù chỉ là công việc bán thời gian, nhưng nó giúp cô thoát khỏi những rắc rối của mình ít nhất là vài tiếng mỗi ngày. Bố cô đã cố giúp đỡ Anson. Allison cảm kích cách mà ông đã nâng đỡ và bênh vực Anson sau trận hỏa hoạn trong công viên. Mà bố cô cũng là người duy nhất có cái nhìn bao dung với cậu.
Chính mẹ ruột của Anson còn quay lưng lại với anh mà. Cherry Butler nói rằng con trai bà đáng nhận những gì nó đã gây ra. Có vẻ như bà cũng không bận tâm lắm chuyện Anson giờ đã biến mất. Theo như Cherry thì cậu ta sẽ quay lại khi nào sẵn sàng, và cho đến khi đó, bà ta sẽ không bao giờ phí thời gian lo lắng cho anh. Allison khó chịu trước thái độ của bà ấy. Nếu Allison phải trốn chạy, cô bé biết bố mẹ mình sẽ không bao giờ ngừng tìm kiếm cô. Và họ cũng sẽ chẳng bao giờ chối bỏ cô, như me Anson đã làm với cậu ấy. Nhưng, đó chính là điều mà Anson nói vào cái đêm anh bỏ đi - rằng Allison rất may mắn. Cô bé có bố mẹ thương yêu và quan tâm hết
https://thuviensach.vn
mực. Anson bảo chẳng ai thèm để tâm đến anh. Nhưng Allison nói rằng anh đã sai rồi. Bởi cô luôn quan tâm đến anh đấy. Và thêm bố mẹ cô nữa, mặc dù dĩ nhiên mục đích chính của họ là bảo vệ Allison.
Một vài người sinh ra đã gặp may mắn, Anson bảo cô như thế và cô là một trong những số đó. Còn anh thì không. Anh khăng khăng rằng sẽ tự tạo vận may cho mình.
Khi m ở cánh của trước văn phòng Smith, Cox và Jefferson, Allison thấy khu vực tiếp tân đông nghẹt khách hàng chờ đến phút cuối cùng để điền giấy nộp khai báo thuế. Chỉ còn bốn ngày nữa đến ngày 15 tháng 4, cô bé cảm nhận được tình trạng bức bối, khó chịu trong căn phòng này. Chuyện tiếp diễn y như thế vào mỗi năm.
Mary Lou, nhân viên tiếp tân, cười đáp lại Allison. “Có người nào đó muốn gặp em trong nhà bếp”, cô ấy nói. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, Allison nghĩ có lẽ đó là Anson. Nhưng... không thể nào. Cậu mà xuất hiện, văn phòng Cảnh sát trưởng sẽ phát hiện ra ngay. Bố cô có nhiệm vụ gọi báo cho họ biết. Vì Cảnh sát trưởng Davis nghĩ rằng Anson sẽ tìm cách liên lạc với cô bằng cách này hay cách khác, bố mẹ cô bé đã bàn bạc khả năng và hành động mà họ phải thực hiện. Vấn đề này đã vượt khỏi tầm tay cô cũng như là bố mẹ cô. Allison không còn sự lựa chọn nào khác ngoài chuyện chấp nhận nó.
“Là ai vậy?”, cô hỏi.
Một nụ cười khác hiện ra trên gương mặt cô nhân viên tiếp tân. “Em phải tự mình kiểm tra thôi”.
Allison rất bối rối, vì Mary Lou chưa từng tỏ ra bí ẩn như thế. Nhà b ếp được xây dựng phía sau văn phòng không phải là một nhà bếp thật sự - nó giống phòng ăn hơn, có một lò vi sóng và một chiếc tủ lạnh nhỏ, cộng thêm
https://thuviensach.vn
một cái bàn và bốn cái ghế ngồi. Hầu như ngày nào đến đây sau giờ tan học, Allison cũng nhét sách vở và túi xách vào cái tủ búp phê ở đó. Bước vào phòng, cô bé thấy một chiếc túi địu em bé, cùng với một đứa trẻ, đang nằm trên bàn.
“Cecilia!”, cô bé g ọi to, nước mắt tuôn rơi, nhưng đó lại là những giọt nước mắt vui mừng. Người phụ tá của bố Allison là bạn tốt của cô, một người bạn tốt hơn những người bạn mà bố mẹ cô từng biết đến.
Ba năm trước, Zach và Rosie Cox ly hôn. Thời gian đó quả thật hết sức tồi tệ đối với gia đình họ, đặc biệt là Allison. Cô bé tỏ ra chống đối, nổi loạn bằng cách tụ tập với những người bạn xấu. Điểm số học tập tụt giảm một cách trầm trọng và cô bé cũng chẳng thèm bận tâm đến bất cứ điều gì nữa. Khi bố đề nghị sẽ cho cô công việc làm thêm bán thời gian, cô đã không bị mắc lừa. Cô bé biết rõ rằng lý do duy nhất bố bằng lòng thuê mình vào làm là dễ bề để mắt đến cô sau giờ tan trường. Cô bé nhận việc, nhưng bằng một thái độ không mấy tốt đẹp.
R ồi cô phát hiện ra là không phải cô làm việc cho bố mình. Ông giao cô nhiệm vụ phụ tá cho Cecilia Randall, và vợ của viên sĩ quan hải quân trẻ đã giúp Allison hiểu được hành vi của chính mình - về những việc cô làm và tại sao bố mẹ Cecilia ly hôn khi cô ấy mười tuổi và cô rất hiểu nỗi đau mà Allison đang phải chịu. Cecilia hướng Allison thoát khỏi con đường tụ hủy diệt mà cô từng mắc phải.
Gi ờ đây, ngay sau khi Cecilia thấy Allison, cô dang rộng vòng tay đón lấy một cái ôm thân thiết. “Cô quyết định cho Aaron ra ngoài tắm nắng một ngày”, Cecilia nói, choàng hai cánh tay quanh người Allison và kéo cô bé lại gần hơn. Em bé chỉ mới ba tuần tuổi thôi, vì thế Cecilia cũng nghỉ việc chưa lâu. Tuy vậy, có vẻ như một thời gian rất dài đã trôi qua, bởi rất nhiều chuyện đã xảy đến trong ba tuần đó. Vỗ vai Allison, Cecilia ngửa ra sau một chút và nhìn Allison chăm chú. “Cháu có vẻ...”.
https://thuviensach.vn
“Rất mệt mỏi”, Allison lẩm bẩm. Với tất cả những người khác, kể cả bố mẹ, cô bé có thể giả vờ mạnh mẽ, nhưng với Cecilia, cô bé có thể sống thật với cảm xúc của mình. Đã nhiều đêm cô mất ngủ, cô thật sự mệt mỏi vì mang gánh nặng lo lắng và sợ hãi này.
“Anson”, Cecilia thì th ầm.
Allison gật đầu.
Đứa bé bắt đầu khóc ré lên, đòi hỏi được quan tâm. Nó quẫy đạp, tung cả tấm chăn mà Allison đã đan cho. Mới nhìn cô bé nghĩ Aaron giống bố nó, Ian, nhưng khi nhìn kỹ, Allison nhận ra thằng bé cũng có rất nhiều điểm giống mẹ.
“Cecilia, thằng bé đáng yêu quá”, cô bé thì thầm, chìa một ngón tay của mình ra cho Aaron nắm. Cậu nhóc ngay lập tức nắm chặt lấy bằng bàn tay nhỏ xíu của nó, Allison rất đỗi ngạc nhiên trước sức mạnh của cú siết tay này.
“Th ằng bé bắt đầu hư rồi đó”, Cecilia nói, nhìn con trai và mỉm cười âu yếm. “Thật tệ là mỗi khi nó khóc ré lên, cô không còn cách nào khác là phải lập tức nhào đến, nhưng cháu còn chưa thấy Ian đấy. Lúc ấy cháu sẽ nghĩ mặt trời mọc và lặn cũng vì tên nhóc này”.
Bởi đứa con gái đầu lòng của Cecilia và Ian đã mất không lâu sau khi sinh, Allison biết đứa bé này quý giá với người bạn của mình như thế nào. Aaron lại bắt đầu nhặng xị lên, lần này còn ồn ào hơn trước. Cecilia bế thằng bé ra khỏi túi địu và ngồi xuống bên chiếc bàn. “Chị nghĩ mình nên chăm cậu nhóc một chút”, cô nói, choàng tấm chăn qua vai mình trong khi mở nút áo rồi thành thục cho thằng bé bú.
https://thuviensach.vn
“Ngồi đi”, cô bảo Allison, gật đầu chỉ về chiếc ghế bên cạnh mình. Allison s ẵn sàng nghe theo. “Cháu muốn nói chuyện với cô quá đi mất”, cô bé nói. Rất may là không có ai bước vào phòng tìm cô. Mặc dù các nhân viên rất bận rộn, nhưng họ hiểu rằng Allison cần thời gian riêng tư bên Cecilia, chỉ hai người thôi.
“Cháu có th ế gọi cho cô bất cứ khi nào cần”, Cecilia cam đoan với Allison. “Cô rất lo lắng khi không nghe được tin tức gì từ cháu”.
“Cháu không thể...”.
“Cô biết”, Cecilia nói khi cô cho con trai bú. Cô chăm chú nhìn Aaron. Một tay ôm con, một tay cô âu yếm vuốt lọn tóc lòa xòa trên thái dương thằng bé.
“Cô có nhớ khi ta mới gặp nhau, cháu đang hẹn hò với Ryan Wilson không?”.
“Cậu bé đeo khuyên tai hình chiếc kẹp giấy đó hả?”. Cecilia hỏi, cúi xuống nhìn Aaron, lúc đó đang toe toét cười, như thể có điều gì đó gợi ra trong đầu người mẹ trẻ này nỗi sợ hãi mơ hồ về cái ngày mà thằng bé trở thành thiếu niên. “Bố cháu có lẽ đã đề cập đến cậu ấy”.
Giờ đây Allison cảm thấy xấu hổ khi nhớ lại hồi đó mình ngu ngốc thế nào. Ryan thật nhiều rắc rối, và việc cặp kè với cậu ta rõ ràng chẳng khác gì đòn trả đũa bố mẹ cô vì sự ích kỷ của họ - mà lúc này đây cô bé thấy rằng nó chỉ là sự điên rồ tức thời của họ mà thôi. Không lâu sau đó, bố mẹ cô làm hòa với nhau, và trước khi mùa hè kết thúc, họ đã cưới lại.
“Anson không giống như Ryan đâu”. Cô bé lắc đầu. “Mọi người có thể nghĩ anh ấy chẳng khác gì Ryan, nhưng Anson tốt hơn rất nhiều. Anh ấy thông
https://thuviensach.vn
minh, chung thủy và tốt bụng. Ryan thì không có được một đức tính nào trong số đó cả. Thậm chí cậu ta không còn đi học nữa. Cháu không biết cậu ta hiện đang ở đâu”. Nhưng hiện tại cô bé cũng chẳng biết Anson đang trôi giạt nơi nào.
“Cô biết mà”, Cecilia nói một cách điềm tĩnh, “và lý do mà cô biết chính là bố cháu. Ông chẳng bao giờ thèm giúp đỡ nếu nghĩ Anson sẽ làm tổn thương cháu”.
“Anh ấy đã làm tổn thương cháu”. Allison phản ứng, nắm chặt tay lại. “Cháu không hiểu tại sao anh ấy lại trốn chạy nữa”. Cô bé tự hỏi liệu Anson có cân nhắc đến tình cảnh khủng khiếp mà anh đã đặt cô vào không. Anh không hề bận tâm suy nghĩ đến ai khác ngoài chính bản thân mình. Anh phải trốn thoát, phải bỏ chạy. Vậy nhưng, anh đã bỏ Allison lại đối mặt với những người gièm pha anh, một mình.
“Đôi khi người ta không biết phải đối mặt với đau đớn như thế nào”, Cecilia nói, mắt vẫn không rời đứa trẻ. “Cách duy nhất mà họ có thể phản ứng là chạy trốn”.
“Điều đó chỉ làm cho mọi việc thêm tệ hại hơn”, Allison nói.
“Cháu rất khôn ngoan khi nhận ra được như thế”, Cecilia bảo. “Nhưng không may là Anson lại không hiểu được điều đó. Cô đoán cậu ấy cũng đau đớn và bối rối, bỏ trốn là giải pháp tốt nhất và nhanh nhất mà cậu ấy có thể nghĩ ra lúc này, như phản ứng đầu tiên mà chúng ta có khi nỗi đau kéo đến”.
“Anh ấy đi đâu cơ chứ?”. Như cô biết thì Anson không có ai khác thân thuộc. Mẹ anh là một bà mẹ độc thân, chưa bao giờ bà nói cho anh biết bố anh là ai. Anson chưa từng đề cập đến ông bà hay cô, dì, chú, bác mình. Cô
https://thuviensach.vn
bé lục lọi trong trí nhớ, cố nghĩ xem anh có thế lẩn trốn nơi nào. Cô bé hy vọng anh bình an và có đủ tiền để ăn.
“Bố mẹ nói rằng ngay khi anh ấy liên lạc với cháu, cháu phải gọi liền cho Cảnh sát trưởng Davis”. “Và họ nói đúng đó”.
Allison đồng ý, dù cô bé không thích điều đó chút nào.
“Cảnh sát trưởng gọi Anson là người được quan tâm đặc biệt”.
Thật chết tiệt, cô bé cũng như thế. Cô bé cũng có những thắc mắc riêng của mình. Sau khi cho Aaron bú xong, Cecilia gài lại nút áo và bế đứa bé tựa vào vai mình, xoa nhè nhẹ lên lưng nó. “Mọi việc sẽ sớm được giải quyết thôi Allison ạ. Nếu Anson vô tội...”.
“Đúng vậy, anh ấy vô tội mà”, cô bé nói một cách dứt khoát.
Cecilia bất ngờ ngẩng đầu lên, nhìn Allison chằm chằm. Đôi mắt đen thẫm của cô như tia lửa phóng thẳng vào Allison. “Có điều gì đó cháu vẫn còn giấu cô phải không?”.
Allison có vẻ ngập ngừng lúng túng.
“Cô có thể đọc được điều đó trong mắt cháu”. Cecilia dừng lại và chờ đợi. “Allison? Cháu có nghe được tin tức gì từ cậu ấy không?”.
“Không ạ”.
“Allison?”, cô hỏi lần nữa, giọng bình tĩnh. “Tốt hơn cháu nên kể cho cô nghe đi”. “Cháu... cháu không chắc...”.
“Tại sao cháu lại sợ chứ?”.
https://thuviensach.vn
Allison g ục đầu xuống, cắn chặt môi. “Không ai khác biết được”, cô bé lầm bầm. Tuần trước, khi Cảnh sát trưởng đến nói chuyện với Allison, cô bé trả lời tất cả những câu hỏi của ông - từng từ từng từ một. Nhưng ông không hỏi gì đến chuyện này, nên Allison cũng không tự nguyện cung cấp thông tin.
“Cháu có thể tin ở cô”, Cecilia nói thêm. “Cháu biết cô chỉ muốn tốt cho cháu thôi mà”.
Allison gật đầu. “Cô sẽ không kể lại chuyện này với ai chứ?”. Cecilia cố gắng kìm chế cơn xúc động đang trào lên trong giọng nói. “Cô sẽ không nói với ai đâu”.
“Không kể cho bất kỳ ai nhé”, cô bé năn nỉ.
“Cô hứa”.
“Được rồi”. Allison hít một hơi thật sâu. “Nếu cháu nói với cô... có lẽ cô nghĩ - có lẽ cô sẽ tin Anson là người phóng hỏa”. “Cháu không che gi ấu bằng chứng đó chứ?”
Cecilia hỏi dồn dập. “Vì nó sẽ làm thay đổi mọi thứ”.
“Không! Cháu không thể làm thế”.
Cecilia thở dài. “Tốt, bởi điều đó sẽ biến cháu thành kẻ đồng lõa”.
Cảnh sát trưởng Davis và bố mẹ Allison đã giải thích điều này với cô rồi. “Cháu đã thành thật trả lời tất cả các câu hỏi của ông ấy”. Allison nói. Ceciiia cau mặt. “Thế thì đây là tội bỏ sót hử?”. Allison chầm chậm thở ra. “Đêm đó... khi Anson gõ cửa sổ phòng cháu. Bọn cháu nói chuyện, và... và
https://thuviensach.vn
rồi anh ấy bước vào trong phòng”. Mẹ Allison thật sự rất khó chịu khi Allison thú nhận điều này. Cecilia có thể hình dung ra Rosie sẽ nói gì nếu bà biết được toàn bộ sự việc.
“Rồi sao nữa?”. Allison ng ần ngại. “Anh ấy... anh ấy vào phòng cháu được vài phút rồi bỏ đi và khi anh ấy rời đi...”. Từng tiếng bật ra gần như bị bóp nghẹt lại nơi cổ họng Allison.
Cecilia chồm lại gần hơn.
Allison lo lắng, xúc động đến nghẹn giọng. “Cháu... cháu có thể ngửi được mùi khói”. Cổ họng cô bé khô chát, đau rát cả lên. “Trước đó cháu không ngửi được gì, bởi tất cả những gì cháu có thể tập trung vào lúc đó là không để anh ấy rời đi. Cháu nhận biết có mùi gì đó nhưng không nghĩ là khói. Sau đó cháu nhận ra được thì anh ấy đã đi rồi, cháu khóc đến lả người và ngủ thiếp luôn”.
“Trên người Anson có mùi khói ư?”. Cecilia thì thầm hỏi.
“Giống như lần trước”, Allison nói một cách run rẩy. “Như thể... như thể anh ấy đứng gần một ngọn lửa đốt rác vậy”. Hai vai Cecilia chùng xuống, cô nhắm mắt lại. Không chỉ một mình Allison phải lo sợ và bị dằn vặt nữa. Giờ thì ngay cả Cecilia cũng tin Anson đã ra tay phóng hỏa đốt cháy nhà hàng Hải Đăng.
https://thuviensach.vn
Chương 2
Cong lưng lại Maryellen Bowman đổi tư thế nằm trên ghế sô-pha, chiếc gi ường tạm thời của cô. Phòng khách gia đình giống như một nhà giam khi thai kỳ bước vào giai đoạn cuối. Jon đã ra ngoài cùng với Katie, đứa con gái ba tuổi của họ, vì thế căn nhà trở nên vắng vẻ, yên bình đến lạ. Maryellen biết mình nên tranh thủ nghỉ ngơi để dưỡng sức. Nhưng ngặt một nỗi cô không thể ngủ được. Lo lắng bủa vây, tấn công cô từ mọi phía. Cô lo cho đứa con còn nằm trong bụng và thời kỳ mang thai khó khăn này. Cô lo lắng về áp lực mà chồng cô đang chịu đựng khi anh phải vất vả kiếm tiền nuôi sống gia đình, đặc biệt là khi nhà hàng Hải Đăng nơi anh từng làm đầu bếp bị thiêu rụi. Cô lo cho sự nghiệp nhiếp ảnh của anh, cho cuộc hôn nhân của họ và cả những sai lầm mà cô đã gây ra. Trong đó, sai lầm lớn nhất lại xuất phát từ thiện chí tốt đẹp nhất. Maryellen cố hàn gắn vết rạn nứt, bất hòa giữa Jon và bố mẹ anh, và điều đó suýt làm hỏng mối quan hệ vợ chồng giữa họ.
Cô thấy thật khó mà nghỉ ngơi, dù đó là điều bác sĩ buộc cô phải thực hiện - dưỡng sức thật tốt trong giai đoạn cuối của thai kỳ. Cô tuyệt đối không được leo cầu thang hay làm lụng việc gì nặng nhọc. Thế nhưng làm sao cô có thế nghỉ ngơi và thư giãn khi có quá nhiều chuyện đau đầu đang ập đến cuộc sống của gia đình mình? Dựa lưng vào ghế sô-pha cô nhắm mắt lại và hít thở một cách khó nhọc. Khi mang thai bé Katie, cô không bị mệt mỏi nhiều như thế này. Giai đoạn thai nghén đó hết sức bình thường. Rồi cô bị sảy thai đứa con thứ hai. Dù biết trước lần mang thai này sẽ hết sức khó khăn nhưng cả hai vợ chồng cô đều tha thiết muốn có thêm một đứa con nữa. Maryellen chỉ cần làm theo chỉ dẫn của bác sĩ, là cố không lo lắng. Cô thầm cầu mong đứa trẻ này được sinh ra khỏe mạnh và lành lặn.
https://thuviensach.vn
Vì Maryellen ch ỉ có thể nghỉ ngơi quanh quẩn bên giường, mọi người phải giúp đỡ cô rất nhiều. Đặc biệt là mẹ cô, bà hết lòng tiếp giúp con gái, ghé qua hai lần mỗi tuần mang theo bữa tối và trông chừng Katie trong khoảng thời gian rảnh rỗi mà cuộc sống bận rộn của bà cho phép. Điều này mang lại cho Jon và Maryellen những phút giây nghỉ ngơi thật sự cần thiết. Cô rất ghét phải làm phiền mẹ mình thế này, vì Grace - mẹ cô và Cliff vừa mới cưới và hiện đang gấp rút xây nhà. Grace cũng có những khó khăn riêng cần phải giải quyết.
Chuông điện thoại reng vang, Maryellen nhấc máy, háo hức vì có việc khiến cô dừng lại những suy nghĩ luẩn quẩn. “A lô”, cô nói, hy v ọng giọng mình không khiến người khác nhận ra cô đang gặp rắc rối.
“Ellen Bowman đây. Mọi việc ổn cả chứ?”.
Sự quan tâm của mẹ chồng khiến cô gần như bật khóc Maryellen cảm thấy sợ hãi. Cô ghét cái cảm giác này, nó đã gần như chiếm trọn cuộc sống của cô, cũng như trong suốt cuộc hôn nhân ngắn ngủi đầu tiên. “Con không sao”, Maryellen phải cố gắng lắm mới trả lời được như thế.
“Còn Jon?”. Ellen hỏi một cách ngần ngại. “Anh ấy...”. Maryellen có thể không sẵn sàng bày tỏ sự thật về tâm trạng và tình trạng sức khỏe của cô, nhưng cô không thể nói dối điều gì về chồng mình. “Không tốt lắm mẹ ạ. Anh ấy không ổn chút nào”.
Đầu dây bên kia im bặt. “Bố mẹ cũng nghĩ như thế. Mẹ biết cơn giận của Jon mà. Thái độ của nó rõ ràng cho thấy nó không hề muốn dính líu gì đến bố mẹ cả. Chính điều đó đang giết dần giết mòn ông ấy. Nhưng mẹ biết là con đã thử nói chuyện với nó, và bố mẹ rất cảm kích trước sự cố gắng của con, nhiều hơn những gì mà chúng ta có thể thốt lên thành lời”.
https://thuviensach.vn
Maryellen đã phải trả một giá rất đắt vì trót xen vào giữa mối quan hệ của Jon và bố mẹ anh, cô không dám tái diễn điều đó nữa. Cô và Jon ly thân nhau một thời gian, ngay trước khi cô bị sảy thai, bởi những cố gắng của cô trong việc hòa giải họ không thành. Sau đó, vợ chồng cô đã hàn gắn và trở về bên nhau. Nhưng hồi đầu tháng, không lâu sau khi cô bắt đầu thực hiện chế độ nghỉ ngơi, Jon thừa nhận rằng họ không còn sự lựa chọn nào khác ngoài chuyện nhờ gia đình anh giúp đỡ.
Tuy vậy Maryellen biết anh vẫn chưa gọi điện cho bố mẹ mình, anh cũng không liên lạc với họ bằng cách này hay cách khác. Thay vào đó, họ cố gắng gượng qua ngày cho đến khi cô sợ hãi nhận thấy rằng cuộc sống của họ rệu rã như sắp nổ tung từ bên trong. Cả Jon và Maryellen, không ai có thể tiếp tục sống cùng với sự căng thẳng triền miên như thế này.
“Jon định gọi cho mẹ”, Maryellen nói. “Anh ấy bảo thế”.
“Thật sao?”. Giọng Ellen tràn đầy niềm phấn khởi.
“Nhưng anh ấy vẫn chưa gọi, bởi vì, à, bởi anh ấy ngại, con nghĩ vậy, và sĩ diện nữa. Quá sĩ diện”.
Ellen cười nhẹ nhàng. “Nó giống hệt bố mình ở điểm này”. Maryellen mỉm cười và cố thư giãn. Tình trạng căng thẳng, hồi hộp này không tốt cho đứa bé, cho cô và cho mọi thứ. Trong đợt khám thai cuối, bác sĩ Degroot nhấn mạnh tầm quan trọng của việc giữ bình tĩnh. Khi ông nói rằng cô nên cố gắng tránh xa tình trạng căng thẳng, cô gần như bật cười thành tiếng. Làm sao cô có thể không căng thẳng khi có bao chuyện dồn dập xảy ra như thế chứ?”.
“Bố mẹ có đặt tờ Bản tin vịnh Cedar ở Oregon”, Ellen nói, “và có đọc về trận hỏa hoạn ở nhà hàng Hải Đăng. Bố mẹ biết Jon đã từng làm việc ở đó”.
https://thuviensach.vn
“Vâng, chuy ện đó thật khủng khiếp”. Không còn làm đầu bếp ở đó, Jon chỉ có thể kiếm tiền nuôi gia đình bằng thu nhập từ nghề chụp ảnh. Các bức ảnh của anh được đặt trong một phòng trưng bày ở Seattle và bán rất chạy, nhưng số tiền mà anh kiếm được vẫn không đủ chi trả cho các khoản sinh hoạt phí, đặc biệt giờ đây khi Maryellen không còn bảo hiểm y tế nữa.
“Thế Jon không còn làm việc ở chỗ nào khác à?”. “Các b ức hình anh ấy chụp bán cũng chạy lắm”, Maryellen cảm thấy mình bắt buộc phải nói thế. “Anh ấy rất có tài”. Nhờ những tác phẩm nghệ thuật này mà Maryellen biết đến Jon Bowman. Anh mang những tấm ảnh mình chụp đến trưng bày tại phòng trưng bày trên phố Harbor, nơi Maryellen làm quản lý. Chúng nằm trong số những bức ảnh nổi tiếng nhất được trưng bày ở đây.
Không giống như những người làm nghệ thuật khác, Jon không thích nói nhiều về mình. Mãi đến khi sinh Katie, cô mới biết được người mình yêu từng có thời gian ngồi tù. Để cứu em trai Jon, bố mẹ anh đã nói dối và Jon bị kết án cho cái tội mà mình không hề gây ra.
“Bố mẹ muốn giúp đỡ các con”, Ellen nói với giọng cầu khẩn. “Chúng ta có thể làm gì?”. “Con không ch ắc...”. Cô cảm thấy không thoải mái khi nói ra sự thật - rằng cô cần có ai đó ở đây với mình, trong ngôi nhà này, đế trông chừng Katie, nấu ăn và dọn dẹp.
“Có chuyện gì đó không ổn với các con”, chợt Ellen nói mạnh mẽ. “Có chuyện gì vậy?”. “Con... l ần mang thai này gặp nhiều vấn đề khó khăn quá”, cô thừa nhận. “Giờ con chỉ có thế nằm nghỉ một chỗ thôi”. Đứa bé đạp vào bụng cô một cái thật mạnh như để nhắc nhở mẹ.
“Vậy còn Katie thì sao? Con không thể chăm sóc nó nếu phải nằm trên giường suốt”. “Con không thể lo cho nó được. Nó đã ra ngoài với Jon”, Maryellen nói. Jon đang cố hết sức mình để vừa kiếm tiền, vừa chăm sóc con, làm việc nhà và mọi thứ khác.
https://thuviensach.vn
“Nh ưng làm thế nào Jon làm đuợc?”. Ellen hỏi rõ ràng là đang lo lắng. “Anh ấy không thể”. Maryellen không muốn giải thích thêm nữa. “Bố mẹ sẽ tới đó”, Ellen quyết định. “Cả hai con cần sự giúp đỡ của bố mẹ”.
Maryellen thở dài, vừa cảm thấy nhẹ nhõm, vừa lo lắng về phản ứng của chồng nếu anh biết tin này. “Con không thể nhờ bố mẹ điều đó”. “Con có đòi hỏi gì ở chúng ta đâu”, Ellen nói. “Nhưng chúng ta muốn giúp. Con trai của chúng ta chỉ phải gạt bỏ tính sĩ diện ngớ ngẩn ấy đi thôi. Các con đang gặp khó khăn. Như mẹ được biết, đây là cách Chúa mang tất cả chúng ta gần lại với nhau. Giờ Jon không thể phớt lờ bố mẹ được nữa. Nó là con của bố mẹ, Katie và đứa trẻ sắp sinh này là cháu của bố mẹ”. Ellen nói một cách hùng hồn.
“Để con nói chuyện với anh ấy trước đã”, Maryellen thuyết phục. “N ếu đó là điều con muốn thì cứ làm, nhưng nó sẽ không thay đổi suy nghĩ của Jon nhiều đâu. Bố mẹ sẽ đến vịnh Cedar, và không gì có thể ngăn cản được ý định đó. Hãy để mẹ lo mọi chuyện, Maryellen ạ”, bà nài nỉ bằng giọng quả quyết. “Mẹ sẽ liên lạc lại sau”.
Họ kết thúc cuộc nói chuyện và Maryellen cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút. Cô không biết mình sẽ nói gì với Jon. Có lẽ cô sẽ không đề cập đến vấn đề này. Có lẽ cô sẽ để cho bố mẹ chống mình giải quyết mọi chuyện. Cô quá mệt mỏi khi phải tranh cãi với anh về mối bất hòa giữa anh và bố mẹ. Duy nhất có một, lần anh tỏ ra bớt gay gắt và có vẻ nhân nhượng, đống ý nhờ gia đình giúp đỡ, nhưng rồi anh lại không làm gì cả. Cô không thể đối mặt với trận chiến đó thêm một lần nữa. Trong lúc cô đang mông lung suy nghĩ thì Jon và Katie trở về nhà, cô nghe tiếng xe tiến vào trong sân. Cố tỏ ra thư thái và thoải mái, cô nở một nụ cười, chờ chồng và con gái bước vào nhà.
Nhưng thay vào đó là tiếng chuông cửa.
https://thuviensach.vn
Khách đến thăm ư? Vào giữa trưa thế này?
Trước khi Maryellen có thể di chuyển ra khỏi ghế sô-pha, cánh cửa bật mở. Rachel Pendergast cùng với Teri Miller bước vào, mang theo không khí mùa xuân ấm áp và những tràng cười tươi tắn, thoải mái. Họ làm việc tại tiệm Get Nailed, nơi Maryellen thường đến làm tóc và móng. Đúng hơn là đã tìm đến...
“Rachel? Teri?”. Maryellen không thể ngạc nhiên và vui mừng hơn thế. “Mấy cậu làm gì ở đây vậy?”.
“Bọn tớ đi làm từ thiện”, Rachel nói. Cô đặt một chiếc túi trắng đựng thức ăn mang về lên bàn trước mặt Maryellen rồi nắm tay Maryellen. Lắc đầu, Rachel thở dài vẻ cám cảnh. “Nhìn bộ móng tay này xem”, cô lầm bầm.
“Còn tớ thì nghĩ đã đến lúc cậu nên cắt tóc”, Teri nói vui. “Và vì đến thăm cậu, bọn tớ quyết định mang bữa trưa cho cả ba chúng ta luôn”. Maryellen muốn phá lên cười và òa khóc cùng một lúc. “Làm thế nào mà các cậu biết tớ mong mỏi được chăm sóc đặc biệt vậy nhỉ?”, cô thì thầm, cố kìm lại để không bật khóc.
“Con chim non bé nh ỏ bảo chúng tớ đấy”, Rachel nói, mỉm cười toe toét. Rồi cô bước vào nhà bếp lấy ra ba cái dĩa. “Nơi này đẹp thật”, Teri nói. Tay chống hông, cô đưa mắt nhìn quanh. “Rachel nói Jon tự mình trang trí mọi thứ. Cậu có một người chồng hết sức tài năng đấy, bạn ạ”.
Maryellen hoàn toàn đồng ý với nhận xét này. Cô quý hai nguời phụ nữ này vô cùng. Rachel làm móng cho cô suốt nhiều năm liền, còn Teri dạo gần đây bắt đầu cắt tóc cho Maryellen. Teri có vẻ gì đó rất đặc biệt, lạ và thú vị. Hơn nữa, cô ấy còn là một người tốt bụng, giàu lòng trắc ẩn, mà cuộc thăm nom ngày hôm nay là một ví dụ điển hình.
https://thuviensach.vn
Qua nhiều năm, Maryellen đã có dịp tìm hiểu họ khá rõ, và từng có một lần định mai mối Teri cho Jon. Giờ đây cô thấy kinh ngạc với chính bản thân mình khi từng nghĩ ra chuyện như thế. Teri và Jon hoàn toàn không hợp nhau, nhưng lúc đó Maryellen thậm chí không cân nhắc đến điều đó. Khi ấy cô đấu tranh tư tưởng rất dữ dội, cô gạt bỏ mối thiện cảm dành cho anh đang nhen nhóm trong lòng mình. Cô cũng thuyết phục bản thân mình rằng nếu anh để ý đến người nào khác, anh sẽ quên cô và ngược lại. Tuy nhiên, Jon chỉ chú ý đến cô.
“Bọn tớ mang cho cậu gà rán trộn sốt teriyaki cùng với cơm và một ít rau”, Rachel nói khi lôi các hộp đựng thức ăn từ trong túi trắng ra.
Mấy tuần nay gần như Maryellen không còn thèm ăn nữa. Jon phải dỗ dành cô ăn từng bữa. Nhưng đột nhiên lúc này cô lại thấy đói cồn cào. “Nghe h ấp dẫn quá nhỉ”.
“Tốt”. Rachel đưa cho Maryellen một dĩa đầy thức ăn và một đôi đũa.
Maryellen ng ồi xếp bằng trên ghế sô-pha trong khi hai người bạn ngồi trên ghế dài có đệm phía bên kia của chiếc bàn nhỏ đặt ở phòng khách. Cả ba người ăn ngấu nghiến trong lúc Teri giải thích bữa trưa được mua ở một nhà hàng bán thức ăn mang về nằm ở vùng ngoại ô của vịnh Cedar. Họ đồng ý với nhau là thức ăn rất ngon và đáng để quay lại đó lần nữa. Teri đã rất chu đáo khi mang theo tờ thực đơn cho Maryellen. “Để dành khi các cậu muốn đặt họ mang đến tận nhà”.
“Tớ nghĩ cậu nên cắt tóc ngắn”. Teri nói tiếp. “Thật ngắn ấy. Cậu có nhiều việc khác đáng quan tâm hơn chuyện phải mệt mỏi với mái tóc của mình”. Maryellen mỉm cười. “Jon sẽ không thích thế đâu”.
“Này, anh ấy có phải gội và chải nó hằng ngày đâu”, Teri nói. “Rồi anh ấy
https://thuviensach.vn
sẽ quen với nó thôi”. Maryellen có th ế tưởng tượng phản ứng của Jon. Lần cô tỉa tóc lại cho gọn là không lâu sau khi sinh Katie. Trước đó, Maryellen để tóc dài, mái tóc đen bóng, thẳng mượt ngang lưng, cỡ như tóc cô hiện giờ. Thật ra Jon chưa bao giờ nói anh không thích kiểu tóc mới của cô, nhưng cô cảm nhận rằng anh có vẻ thất vọng. Anh thường bảo cô rằng anh rất yêu mái tóc dài óng mượt của cô, và rằng anh thấy nó rất đẹp.
“Được thôi, ý cậu nói ngắn là thế nào?”, Maryellen hỏi.
Đôi mắt nâu thẫm của Teri sáng lấp lánh. “Cậu hãy đợi rồi xem”. “Tớ mong các cậu hiểu là tớ không có khả năng chi trả cho chuyện này”, cô thấy mình buộc phải nói ra điều đó với các cô bạn.
“Cậu không phải bận tâm”, Rachel nói nhanh. “Tất cả đã được thanh toán hết rồi”.
“Và”, Teri thêm vào, “ngoài tiền công còn có thêm một khoản boa rộng rãi nữa”. “Ai trả vậy?”. Maryellen hỏi, dù cô có thể đoán ra người đó.
“Người bố nuôi tốt bụng của cậu”, Rachel bảo. “Tớ sẽ chỉ nói thế thôi”.
“Cliff ư?”. Quả thật Maryellen đang nghĩ người làm việc này là Cliff. Bố dượng của cô - Cliff Harding - đã sắp xếp chuyện này.
“Như tớ đã nói”, Rachel nói, dùng hai ngón tay bắt chéo ngang miệng mình, “môi tớ bị kéo khóa rồi nhé”. Hai giờ kế tiếp là những phút giây đầy niềm vui. Teri gội đầu cho Maryellen, và trong lúc cô cắt tóc sấy khô và chỉnh kiểu, Rachel làm móng cho Maryellen. Chúa phù hộ cho Cliff vì đặc ân này - và vì nhiều sự quan tâm khác của Cliff nữa. Kể từ khi mẹ cô gặp Cliff, cô luôn thấy ấn tượng với người đàn ông chu đáo và hết sức đáng yêu này.
https://thuviensach.vn
“Tám chuyện gần đây nhất cho tớ nghe đi nào”, Maryellen nói khi hai cô bạn tiếp tục việc chăm sóc sắc đẹp cho mình.
“À”, Teri nói, thở dài, “tin hấp dẫn nhất là Nate Olsen đã trở lại thành phố”. Nate là anh chàng chu ẩn uý trẻ trong lực lượng hải quân mà Rachel đang gặp gỡ. Cô bạn của Maryellen có mối quan hệ nhập nhằng với người đàn ông góa vợ Bruce Peyton, mối quan hệ này đã kéo dài được ba, bốn năm gì đó. Rồi anh lính hải quân này bước vào cuộc đời cô. Maryellen băn khoăn không biết cuối cùng Rachel sẽ chọn nguời nào.
“Cậu có thôi ngay đi không!”. Rachel kêu toáng lên. “Nate và tớ chỉ gặp gỡ nhau hết sức bình thường, chỉ vậy thôi”.
Maryellen nghi ngờ chuyện “bình thường” của Rachel nhưng cô không bình luận gì. “Th ế còn Bruce thì sao?”, cô hỏi, dù biết rõ Rachel thân thiết với Jolene, con gái của Bruce như thế nào. “Tớ và anh ấy chỉ là bạn”. Rachel gạt ngan câu hỏi của bạn mình, giọng điệu có vẻ mất kiên nhẫn, nhưng Maryellen nghi ngờ rằng tình cảm Rachel dành cho Bruce sâu sắc hơn những gì Rachel nhận thấy.
“Cậu biết tớ không hiểu điều gì không?”. Teri hỏi, xoay kéo một cách điệu nghệ. “Rachel có hai người đàn ông để lựa chọn, còn tớ thì chẳng có ma nào”. “ Đáng lẽ ra cậu nên tham gia đấu thầu trong cuộc đấu giá những người đàn ông độc thân ấy”, Rachel chọc, ám chỉ sự kiện từ thiện nơi cô đã “mua” - câu được anh chàng Nate.
“Mấy gã đó quá đắt so với túi tiền của tớ”, Teri lầm bầm, tiếp tục cắt tóc. Tùng lọn tóc dài rơi xuống nền nhà.
Cô cúi xuống để gom tóc Maryellen lại. “Cậu muốn hiến mớ tóc này làm bộ tóc giả cho bệnh nhân ung thư không?”, cô hỏi. “T ất nhiên rồi”. Maryellen
https://thuviensach.vn
cảm thấy hạnh phúc khi giúp được một ai đó - đặc biệt khi bản thân đã nhận quá nhiều lòng tốt của mọi người. “Ý này hay đó”.
Vài phút sau, Teri b ật tivi lên xem bản tin dự báo thời tiết dịp cuối tuần. “Này”, cô nói, bước ra màn hình khi chương trình thời sự địa phương kết thúc. “Sắp tới sẽ có giải đấu cờ vua lớn tổ chức ở Seattle”.
“Cậu có thích chơi cờ không?”, Maryellen hỏi.
Teri nhún vai. “Tớ không biết nhiều về bộ môn đó. Nó giống môn cờ đam phải không?”. Rachel và Maryellen đưa mắt nhìn nhau.
“À không hẳn thế”, Rachel trả lời. “Nó phức tạp hơn một chút”.
Không lâu sau khi hai cô bạn của Maryellen hoàn thành phần việc của mình, thu xếp mọi vật dụng và rời đi, Jon và Katie về đến nhà. Trông Jon dường như rất mệt mỏi, cả Katie cũng vậy. Khi nhìn thấy Maryellen, Jon chớp chớp mắt.
“Anh có thích ki ểu tóc mới này không?”, cô ngập ngừng dò hỏi, đặt tay lên đầu. Rồi cô tiếp tục giải thích nó làm thay đổi diện mạo của cô thế nào và bày tỏ sự hài lòng của mình khi hiến tóc cho bệnh nhân bị ung thư.
Jon g ật đầu. “Tuyệt lắm”, anh nói. “Và anh thích em trong diện mạo mới này. Anh luôn yêu mái tóc dài của em nhưng cái này... cũng đẹp lắm. Đẹp mà”, anh lặp lại. “Nó hợp với em và anh thấy rằng nó thiết thực hơn nhiều đấy”.
Maryellen rất vui khi nghe chồng trả lời như vậy, điều này với cô thì cực kỳ có ý nghĩa. Katie bò vào lòng cô rồi dựa đầu vào vai cô. Vài phút sau, con bé ngủ thiếp đi. Maryellen đặt Katie nằm xuống ghế sô-pha bên cạnh mình.
https://thuviensach.vn
Cô không hỏi Jon một ngày của anh trôi qua thế nào. Nét mặt và dáng vẻ của anh đã nói lên tất cả. Anh đã có một ngày vô cùng mệt mỏi - mua thực phẩm, chụp ảnh, đến thư viện.
“Ng ồi xuống đây với em một lát đi nào”, cô giục anh ngồi thẳng lên. “Anh có việc phải làm rồi”.
Cô vỗ vỗ xuống chỗ trống kế bên mình. “Jon”, cô thì thầm. “Chút xíu thôi mà”'. Anh l ưỡng lự, và cô biết anh cảm thấy bị giằng xé giữa nhu cầu cần phải làm việc trong lúc Katie chợp mắt và khao khát được ở bên trò chuyện với vợ. Nụ cười của cô ắt hẳn đã làm anh xiêu lòng, anh quyết định ngồi xuống bên cạnh cô, choàng tay qua vai cô.
“Em yêu anh l ắm”, cô nói.
Jon hôn lên trán cô. “Anh cũng yêu em”.
“Vài tháng nữa thôi, chuyện này sẽ kết thúc”.
“Có vẻ như nó sẽ tiếp diễn thế này mãi”, anh lầm bầm.
“Vượt qua những tuần cuối cùng của thai kỳ sẽ là khoảng thời gian khó khăn nhất. Mọi việc thường có chiều hướng xấu trước khi nó trở nên đẹp hơn”. Anh thở dài, tiếng thở sâu và như bị dồn nén. “Chúng ta sẽ ổn thôi”. “Em cũng nghĩ vậy”. Cô quay đầu lại nhìn thẳng vào mắt anh. “Mẹ kế anh gọi điện cho em chiều nay”, cô nói mà không cần mào đầu.
Jon im lặng không nói gì. Rồi anh hỏi. “Bà ấy gọi hay là em gọi?”. “Bà ấy gọi”, Maryellen khẳng định lại, cô cảm thấy không vui trước câu hỏi của Jon. “Họ đọc được tin tức trận hỏa hoạn tại nhà hàng Hải Đăng vì họ có đặt tờ Bản tin. Bà gọi để xem chúng ta có ổn không”.
https://thuviensach.vn
Anh không nói n ăng gì trong một lúc lâu. “Vậy họ biết anh không còn làm việc nữa hả?”, cuối cùng Jon cũng cất tiếng hỏi. “Ý anh là, làm đầu bếp tại nhà hàng đó?”.
“Họ biết”, cô nói. “Em có nói với bà về những khó khăn trong lúc mang thai thế này”.
Cô biết anh không vui vì cô đã nói với mẹ kế những điều đó, cô có thế đoán biết, nhưng anh không nói ra. “Em không nhờ bà ấy làm như vậy, em muốn anh hiểu điều đó”. “Làm gì?”.
“Đến đây giúp chúng ta. Ellen năn nỉ mãi. Bà nói bọn trẻ là cháu của bà và chúng ta cần sự giúp đỡ”.
Jon vẫn không đưa ra lời bình luận nào. “Nói gì đi chứ anh”, cô nói, sợ hãi truớc phản ứng của anh. Hơn tất cả những thứ khác, cô không thể chịu đựng được cơn giận của anh. Nó sẽ khiến cô ngã quỵ mất.
“Họ không thể ở lại đây”.
Cô gật đầu.
“Anh không muốn họ ở gần khi anh về nhà”. Cánh tay anh nặng trĩu trên vai cô.
“Em sẽ giải thích cho họ hiểu điều đó”.
Anh thở dài. “Anh không thích chuyện này, nhưng sẽ làm vì em, Katie và vì đứa con sắp chào đời của chúng ta”. “Cảm ơn anh”, cô thì thầm.
“Nó không thay đổi được bất kỳ điều gì đâu, Maryellen ạ”.
https://thuviensach.vn
“Em biết”. Cô dựa đầu vào người anh. Chỉ một lúc sau, cô lại cảm thấy thoải mái. “Tình yêu khi ến nguời ta làm được như thế phải không?”.
“Sao cơ?”, cô hỏi nhỏ.
“Làm được những chuyện mà mình không muốn làm và không bao giờ nghĩ là mình sẽ làm, chỉ để người mình yêu hạnh phúc”. Maryellen hi ểu ý anh. Jon đã thề rằng anh không cho phép gia đình bước vào cuộc đời anh thêm một lần nữa sau tất cả những gì họ đã làm với anh. Vậy mà giờ đây, anh đã bỏ qua mối hiềm khích sâu sắc đó bởi tình yêu với vợ. Anh đồng ý để họ bước vào ngưỡng của cuộc sống của anh vì lợi ích của Maryellen và Katie. Có lẽ trong tim anh không có sự tha thứ, nhưng anh đã bỏ qua cơn giận mang nặng trong lòng để làm hài lòng vợ mình.
“Tình yêu khiến chúng ta đặt lợi ích của người mình yêu lên hàng đầu”, cô nói. “Ý anh không phải thế sao?”. Đó không phải là tình yêu sao?
Justine gần như không thể đứng nhìn đống tro tàn trước mặt, nơi từng là nhà hàng H ải Đăng của mình. Hầu hết các khung sườn đều đã đổ sập. Tàn tích của nó chỉ như một vệt mờ chấm trên phông nền xanh thẫm của mặt nước vịnh. Dây rào hiện trường vàng rực căng quanh bãi đỗ xe. Ngay cả lúc này, hai tuần sau đám cháy, mùi hăng hắc của gỗ cháy và khói vẫn lơ lửng bay lên, khiến bầu không khí trở nên hết sức ngột ngạt.
Seth đứng bên cạnh Justine và Robert Beckman, nhân viên phụ trách thanh toán bảo hiểm. Ông ta ghi chú thông tin trên bìa kẹp hồ sơ khi khảo sát hiện trường. Leif, cảm ơn Chúa, đang học trong trường, Justine muốn tránh cho con trai mình khỏi mớ bòng bong này.
C ơn bệnh kinh hoàng hồi tuần trước khiến cô run rẩy. Cô không kể cho Seth về chuyện gặp lại Warren. Tốt hơn hết là cô không nên kể. Biết cô thân
https://thuviensach.vn
với người đàn ông khác, Seth chỉ buồn phiền hơn mà thôi, mặc dù chồng cô chẳng có gì phải lo lắng gì hết. Tình yêu cô dành cho Seth và gia đình mình không gì có thể phá vỡ được. Warren rất tử tế với cô và cô rất biết ơn anh ta về điều đó. Anh ta mời cô đi ăn trưa, nhưng cô đã từ chối và không nói chuyện với anh ta từ dạo đó đến giờ.
“Cuộc điều tra sẽ mất bao lâu nữa?”. Seth h ỏi, tiếp tục bước đi cùng với nhân viên bảo hiểm. Justine nắm lấy cánh tay anh thay cho lời khẩn nài. Seth vẫn còn gay gắt và mất kiên nhẫn, anh nói huyên huyên về chuyện vực dậy sau trận hỏa hoạn và phẫn uất trước mọi sự trì hoãn. Anh đã nói đến chuyện xây dựng lại nhà hàng, anh nôn nóng với công việc làm ăn và mong muốn cuộc đời họ sẽ mau chóng trở lại bình thường. Hơn cả sự nôn nóng, anh bị ám ảnh. Mỗi một trở ngại, mỗi một câu hỏi đều khiến anh thất vọng. Anh không ngủ được, tình trạng căng thẳng bắt đầu ảnh hưởng đến sức khỏe và tinh thần của anh.
“Tôi biết nó có vẻ mất nhiều thời gian”, Robert nhẹ nhàng nói. “Nhưng...”. “Đã hơn hai tuần trôi qua rồi”, Seth độp lại. “Còn gì phải điều tra nữa chứ?”.
“Mong ông hãy bỏ qua cho chúng tôi, ông Beckman ạ”, Justine nói nhỏ nhẹ. “Như ông có thể hình dung đấy, trận hỏa hoạn này khiến chúng tôi lâm vào tình cảnh hết sức khó khăn”.
“Tôi rất hiểu”, người đàn ông lớn tuổi trấn an cô. “Như tôi nói lúc nãy, tôi biết có vẻ mất nhiều thời gian, nhưng tôi xin hứa là chúng tôi sẽ làm việc một cách nhanh chóng nhất có thể”.
“Tôi không có ý n ạt nộ ông”. Seth nhún vai. “Chỉ là mỗi ngày trôi qua, nếu chúng tôi không mở ra làm ăn thì sẽ mất biết bao nhiêu khách, và nhân viên sẽ bỏ đi”.
https://thuviensach.vn
Sáng nay, có người nói trưởng nhóm phục vụ của họ đã tìm được công việc khác ở Tacoma. Không ai có thể đợi chờ quá lâu mà không được lĩnh lương. “Công ty chúng tôi hi ểu điều đó, nhưng chúng tôi không thể làm bất kỳ điều gì cho đến khi Cảnh sát trưởng phòng cứu hỏa cho chúng tôi cơ hội khảo sát thiệt hại một cách tỉ mỉ. Và bởi vì đây là một vụ điều tra tội phạm, nên lẽ đương nhiên là sẽ mất thêm nhiều thời gian”.
Justine biết rằng Seth đã gọi không biết bao nhiêu cuộc điện thoại đến chỗ Cảnh sát trưởng, nhằm thúc đẩy cuộc điều tra nhanh hơn. “Tôi đã liên lạc với kiến trúc sư”, Seth giải thích, và Justine gần như không thể giấu được vẻ sững sờ trên nét mặt. Cô không hề hay biết gì về chuyện này. “Chúng tôi đã bàn bạc về các bản vẽ thiết kế”, anh nói tiếp, “và tôi muốn sắp xếp lịch xây dựng. Tôi không thể làm điều đó cho đến khi Cảnh sát trưởng cho giải phóng hiện trường”.
“À... có lẽ anh phải đợi một thời gian thôi”.
“Vậy đến khi nào chúng tôi có thể xây dựng lại?”, Seth hỏi. Robert Beckman chầm chậm lắc đầu. “Vì đám cháy này bị tình nghi là do phóng hỏa, công ty chúng tôi muốn đưa một điều tra viên vào tìm hiểu về nguyên nhân và nguồn gốc”. Ông dừng lại. “Tức là anh ta sẽ làm việc biệt lập với bên cảnh sát”.
“Anh ta sẽ làm những gì?”. Justine hỏi. “Điều tra viên của công ty ông ấy?”. “M ục đích đầu tiên của điều tra viên là khẳng định lại bước điều tra sơ bộ về hung thủ phóng hoả. Các điều tra viên của chúng tôi làm điều đó bằng cách khảo sát đường đi của ngọn lửa để tìm xem bắt nguồn từ đâu”.
“Người ta có thế nói lên điều gì từ một đống lửa tàn chứ?”. Sự mất kiên nhẫn lộ rõ trong giọng của Seth. “ Đáng ngạc nhiên là thông tin họ thu thập được lại có từ hiện trường. Họ có thế nhận biết chính xác ngọn lửa bắt
https://thuviensach.vn
nguồn từ đâu. Họ có thế xác định chất hóa học phản ứng trong đám cháy. Đôi khi họ có thể thu lượm được các manh mối khác bằng cách sàn rây những mảnh vỡ còn sót lại. Đã có nhiều cuộc điều tra như vậy dẫn đến kết quả là nhận dạng rồi kết tội những kẻ phóng hỏa. Tôi nhớ có một trường hợp khi mà...”.
“Tốt thôi, nhưng tôi phải nói gì với kiến trúc sư đây?”, Seth chen ngang. Anh luồn tay vào mái tóc của mình, vẻ bất lực, mệt mỏi. Justine c ảm thấy sợ khi biết Seth đã bàn bạc với kiên trúc sư và tự hỏi không biết anh làm điều này từ khi nào. Anh ra ngoài hai lần vào buổi chiều nhưng không hề đề cập đến chuyện đi đâu hoặc đi với ai. Mà Justine cũng không hỏi anh. Thành thật mà nói, việc anh ra khỏi nhà giúp cô dễ thở hơn một chút. Seth cảm thấy bứt rứt không yên khi chỉ ở một chỗ. Lúc ở nhà, anh xồng xộc chạy đi chạy lại hết phòng này tới phòng khác, anh không thể làm được bất kỳ chuyện gì hoặc thậm chí đọc cái gì đó trong vài phút. Dĩ nhiên là anh không thể có được những giây phút nghỉ ngơi hay thư giãn.
“Các điều khoản bao gồm tổn thất thu nhập trong một năm”, Robert Beckman nói tiếp, lật giở một trang trên bìa kẹp hồ sơ. “Nếu thời gian xây dựng vượt mốc đó, chúng ta có thể xin gia hạn”.
“Vậy là chúng ta bắt đầu sớm chừng nào tốt chừng đó, ông có đồng ý không?”. Seth hỏi. “Tôi lo cả công ty của ông và cả cho chúng tôi”. Robert ân cần trả lời, nhưng ông ta có vẻ muốn kết thúc không muốn nghe thêm nữa. Justine bước ra bãi đỗ xe để đứng ở một góc xa nhất, nơi có thế nhìn xuống vịnh. Trong một ngày tiết trời u ám như thế này, gió mang hơi nước mằn mặn bao phủ mùi hăng hắc của khói.
M ỗi lần nhìn ra vịnh, lòng cô đều thấy ấm áp và dịu lại. Cô lặng lẽ bước đi, phong cảnh tĩnh lặng của vùng nước trước mặt xoa dịu con tim đang đập liên hồi trong cô. Seth tự mình nhúng tay vào giải quyết mọi vấn đề mà không hề nói với cô một tiếng nào, anh ấy đã bàn bạc với kiến trúc sư cả
https://thuviensach.vn
rồi. Ngày xưa, khi họ có ý tưởng mở nhà hàng Hải Đăng, Justine đều tham gia vào từng bước của dự án. Giờ thì Seth cho cô ra rìa.
Trận hỏa hoạn xảy ra, và hậu quả của nó tệ hơn rất nhiều so với những gì cô có thế tưởng tượng. Chồng cô đã biến thành một người xa lạ, một người mà Justine chưa từng biết, chưa từng cảm mến. Ý nghĩ bỏ đi, cuốn quần áo vào valy rồi biến mất càng ngày càng lớn trong cô, như một cám dỗ khó cưỡng lại Warren đã đề nghị cô dọn đến căn nhà nghĩ dưỡng của anh ta ở kênh đào Hood. Ở đó rất yên bình với bờ biển trải rộng, khoáng đạt đến vô cùng. Leif sẽ rất thích đi dọc theo bãi biển, khám phá, đùa nghịch trong làn nước mát. Lúc này đây cô có thể mường tượng ra cảnh ấy, rằng con trai mình sẽ đào cát tìm sò bằng chiếc xẻng nhỏ, tiếng cười của thằng bé sẽ hòa vào trong gió. Kể từ lúc Leif chào đời đến giờ, gia đình họ chưa từng đi nghỉ mát lần nào. Nhà hàng Hải Đăng đã chiếm trọn quỹ thời gian của họ. Chỉ khi nhà hàng không còn nữa, cô mới bắt đầu nhận thấy nó đã thâu tóm cuộc sống của họ thế nào.
“Justine”. Seth đặt tay lên vai cô khi bước đến từ phía sau. “Mọi việc sẽ ổn thỏa thôi, em yêu ạ”, anh nói, giọng êm dịu như muốn hòa giải. “Em biết”. Trận hỏa hoạn, sự sụp đổ nhà hàng... tất cả không còn là mối bận tâm lớn của cô nữa. Điều khiến cô lo lắng chính là sự tác động, ảnh hưởng của nó lên chồng cô.
“Anh nhận ra dạo gần đây anh gàn dở và hay cáu giận vô lý quá”. Cô mỉm cười và đặt tay mình lên mu bàn tay anh. Thú nhận mình gàn dở chỉ là một cách nói giảm, nói tránh thôi. Sự thật thì Seth đã xử sự tồi tệ hơn thế nhiều.
“Mọi việc rồi sẽ ổn”, anh lặp lại, “một khi chúng ta tìm ra kẻ đã làm chuyện này”.
“Có thật thế không?”, cô hỏi, nhưng dường như Seth không nghe thấy vì anh không trả lời.
https://thuviensach.vn
Justine nghiêng đầu qua một bên để kề má mình lên tay anh. “Anh đã nói về chuyện xây dựng lại”. Cô lầm bầm.
“Dĩ nhiên rồi. Anh muốn bắt tay làm lại từ đầu càng sớm càng tốt. Em không muốn sao?”.
Cô nhún vai. “Em cũng chẳng biết nữa”. “Ý em là sao mà nói là mình không biết?” Anh cười phá lên và dường như chỉ nghĩ cô đang đùa anh. “Chúng ta kinh doanh nhà hàng. Đó là cách ta kiếm sống. Nếu chúng ta không xây dựng lại thì sẽ không kiếm được khoản thu nhập nào đâu”.
“Vâng, nhưng...”.
Chồng cô im lặng một lúc. “Anh không thể quay lại nghề đánh cá được, Justine ạ”. một người thợ đánh cá chuyên nghiệp luôn phải sống một cuộc sống vô cùng khó khăn, nguy hiểm, và họ đã thống nhất với nhau rằng tốt hơn hết Seth nên bỏ nghề. Bố anh đã động viên anh đi đến quyết định đó.
“Em không muốn anh trở lại nghề đánh bắt cá”, cô nói, xoay người để có thể ôm ngang người chồng. “Em chỉ không chắc mình có muốn làm chủ nhà hàng nữa không”.
Seth ghì chặt hai vai cô, mấy ngón tay bấu chặt vào thịt cô. “Ý em không phải như vậy phải không? Em không biết mình đang nói gì đâu”. “Em... em biết”, cô phản ứng. “Ít ra thì em nghĩ ý em là thế. Chúng ta bước vào con đường kinh doanh mà hoàn toàn không biết chúng ta đặt hết tâm sức, trí óc vào đó để làm gì. Chúng ta hoàn toàn ngây thơ và mờ mịt, chúng ta đã không lường trước được việc làm chủ nhà hàng sẽ lấy đi những gì ở chúng ta”.
Theo thống kê, tám trong số mười cơ sở kinh doanh mới đều làm ăn thua lỗ
https://thuviensach.vn
dẫn tới đóng cửa, kinh doanh nhà hàng đứng đầu danh sách đó. Lý do duy nhất dẫn đến thành công của họ là những nỗ lực đạt hiệu quả tuyệt đối kết hợp với một mức độ may mắn.
“Chúng ta mắc vài lỗi”, Seth nói, rồi thêm vào bằng nụ cười nhăn nhó, “được rồi, chúng ta mắc nhiều sai lầm trong giai đoạn đầu, nhưng chúng ta đã nhanh chóng rút ra bài học kinh nghiệm và đã vượt qua được một chặng đường dài rồi đấy thôi”.
“Chúng ta hầu như không còn thời gian để dành cho nhau, như một gia đình đúng nghĩa nữa”. Đ ây chính là điều khiến Justine buồn bã và lo lắng nhất.
Seth không đồng ý cũng không phản đối.
“Anh ở nhà hàng cả ngày lẫn đêm, cả em cũng vậy”. Cô cho rằng giờ không phải là lúc thích hợp để đề cập đến những mối lo ngại buồn phiền của mình, trong lúc Seth vẫn còn quá đau buồn.
“Anh phải ở đó. Em biết mà”. “Em không hề trách cứ anh về điều này”, Justine bảo, nhìn vào đôi mắt xanh hằn lên sự căng thẳng của Seth. Anh cau mày, và cô đọc được trong đôi mắt anh sự bối rối và đau đớn.
“Ý em nói anh không phải là một người chồng tốt?”, anh hỏi.
“Không! Ý em không phải thế. Em yêu anh và anh yêu em. Em chưa bao giờ nghi ngờ điều đó”. Rồi cô nói một cách miễn cưỡng. “Em lo sợ, Seth ạ”.
“Lo sợ ư? Lo sợ chuyện gì?”.
“Em không chắc nữa. Tuần rồi em bị bệnh gì đó khủng khiếp lắm, nó khiến
https://thuviensach.vn
em xây xẩm mặt mày. Lúc đầu em không biết mình bị làm sao. Em cảm thấy như mình không có đủ dưỡng khí và sắp bị xỉu đến nơi”.
Sự lo lắng làm mắt anh tối sầm lại. “Khi nào vậy? Sao em không nói sớm?”. “Làm sao em có thể chứ? Anh chưa nguôi cơn giận và cứ bồn chồn mãi. Em không muốn anh phải lo lắng thêm”. Anh vòng tay ôm lấy cô, kéo cô lại gần.
“Anh xin lỗi, em yêu. Xin lỗi em”.
“Em cũng xin lỗi. Về mọi thứ”.
Anh ngẩng đầu lên. “Sao em lại xin lỗi?”.
“Vì em không nghĩ mình có thể quay trở lại cuộc sống trước kia, khi anh phải ra ngoài suốt. Khi em phải đến nhà hàng gần như mỗi ngày. Em không muốn con trai chúng ta phải ở nhà suốt đêm bên người giữ trẻ. Em không muốn quay lại chuỗi ngày lo lắng về chuyện tiền bạc và đến kỳ trả lương. Lúc nào cũng có chuyện gì đó, phải vậy không?”. Khi cô bắt đầu liệt kê những điều mình lo lắng, duờng như cô không thể dừng lại. “Điều này chưa từng là kế hoạch của chúng ta, anh nhớ không? Lúc đầu ta định là em sẽ làm sổ sách và thỉnh thoảng đến trông coi giúp anh, nhưng rồi cái “thỉnh thoảng” ấy lại trở thành việc thường xuyên mỗi ngày. Leif được nuôi dạy bởi những người lạ, còn anh thì càng lúc càng ít có thời gian dành cho chúng ta”.
Seth nhìn cô cau có. “Trước đây em chưa hề nói bất cứ điều gì như thế cả”. “Đó là bởi hiếm khi em được gặp anh, mà gặp được, chúng ta thường chỉ nói về nhà hàng. Chúng ta đã muốn có thêm một đứa con, vậy mà lần lựa mãi”. “Nhưng...”. “Thực tế chúng ta không có thời gian để vun đắp gia đình chúng ta thành một gia đình đúng nghĩa. Sẽ không hợp lý chút nào khi
https://thuviensach.vn
chúng ta sinh thêm một đứa con”. Cô nhìn anh chằm chằm. “Em biết anh đang nghĩ gì”.
“Thật sao?”.
“Anh đang nghĩ sẽ không đời nào để công sức khó nhọc của mình phải uổng phí. Rằng anh không phải cày như trâu trong suốt năm năm qua để rồi kết thúc trắng tay như thế này”.
Anh có vẻ giật mình, như thể nhận xét của cô khiến anh ngạc nhiên. “Cả hai chúng ta cần phải cùng nhau xem xét việc gì là thật sự quan trọng”, cô nói, giọng gần như nghẹn lại. “Làm việc một ngày mười ba, mười bốn tiếng đồng hồ có đáng với những gì nó tác động đến chúng ta, con trai chúng ta và cuộc hôn nhân của chúng ta không?”.
“Nó đáng đó”, anh khẳng định không một chút lưỡng lự. “Em đang thổi phồng sự việc quá đấy, Justine ạ. Đâu phải tất cả mọi chuyện đều xấu”. “Em đồng ý, nhưng đối với em, mặt xấu nhiều hơn mặt tốt, nó lấn lướt mặt tốt. Giờ đây em không còn chắc mình hy sinh như thế có đáng không nữa. Em yêu anh nhiều lắm”, cô thì thầm, đặt hai tay lên mặt anh, cố kìm lại những giọt nước mắt sắp trào ra khỏi khóe mi. “Em muốn chồng em trở lại như trước - như người đàn ông em đã cưới. Người đàn ông đã chứng minh cho em thấy mình có thể yêu và được yêu. Em muốn tìm lại những gì mà chúng ta tìm cùng nhau chia sẻ và em lo sợ bây giờ mới tính đến chuyện đó thì có lẽ đã quá muộn”.
Seth nhanh tay kéo cô về phía anh rồi ôm cô thật chặt. Cô cảm thấy người anh rung lên, và anh im lặng trong một lúc lâu. “Anh không hề biết em cảm thấy như thế này”. Cuối cùng anh cất tiếng. “Chính em cũng không biết cho đến khi nhà hàng bị cháy”, cô thừa nhận. “Vậy em thực sự muốn gì?”.
“Điều đó cũng là ẩn số đối với em đấy”, cô nói, cố gượng cười, một giọng
https://thuviensach.vn
cười run rẩy. “Em đoán là em muốn cả hai chúng ta phải suy nghĩ cho thật kỹ trước khi quyết định có nên xây dựng lại nhà hàng Hải Đăng hay không”.
Từ trạng thái căng thẳng bất ngờ của anh, cô đoán rằng anh không muốn phải cân nhắc gì nữa, mà anh muốn bắt đầu tiến hành kế hoạch xây dựng lại nhà hàng càng nhanh càng tốt. Justine cố nén cảm giác thất vọng, cô ngập ngừng vài giây tự hỏi liệu những gì mà mình vừa nói có khiến lay động một chút nào không.
“Anh không hứa bất cứ chuyện gì hết”, Seth bảo cô.
“Nhưng chúng ta có thể nói chuyện, bàn bạc với nhau được không?”, cô hỏi. “Được thôi” chồng cô đồng ý.
https://thuviensach.vn
Chương 3
Gập tờ báo Bản tin vịnh Cedar lại ngay mục đăng tin nhà cho thuê, Cecilia đọc lướt qua, danh sách đó thêm một lần nữa. Những cặp đôi khác làm trong lực lượng hải quân đã cảnh báo vợ chồng Cecilia rằng họ gần như không thể thuê nhà ở khu vực trung lưu nếu không tính thêm thu nhập của người vợ. Cecilia và Ian không muốn như vậy. Họ sẽ không bao giờ có đủ tiền để mua nhà nếu phần lớn số tiền kiếm được hàng tháng dùng để trả tiền thuê nhà. Họ muốn có một ngôi nhà cho riêng mình, đặc biệt khi giờ đây họ đã có thêm Aaron.
“Căn nhà nằm tại địa chỉ 204 đường Rosewood”, Cecilia nói trong khi Ian lái xe. Cô quay sang nhìn Aaron, thằng bé ngủ ngon lành trong chiếc túi địu ở băng ghế sau.
“Em cũng đừng hy vọng nhiều quá đấy”, Ian dặn trước. “Quá mu ộn rồi - vì giờ đây em đã tràn trề hy vọng”. Cecilia cực kỳ muốn chuyện này nhanh chóng trở thành hiện thực. Bố mẹ cô ly hôn khi cô còn nhỏ và kể từ lúc đó, Cecilia và mẹ mình phải sống trong các căn hộ chung cư. Cô luôn mơ ước một ngày nào đó sẽ có một căn nhà với một khoản sân và một khu vườn rùng những người hàng xóm thực sự.
Ian l ớn lên dưới một mái ấm theo đúng nghĩa, nên chuyện sống trong một ngôi nhà thêm lần nữa không gây nhiều háo hức cho anh như cho Cecilia. Anh sẵn lòng đợi cho đến khi họ có thế mua được một căn cho riêng mình, nhưng Cecilia thì không. Cô đã gọi điện cho một vài nơi. Căn nhà trên đường Rosewood được đại điện bởi một công ty môi giới nhà đất. Judy Flint, làm việc cho công ty bất động sản vịnh Cedar, sẽ gặp họ tại căn nhà cho thuê.
https://thuviensach.vn
Ian lái xe vào đường Rosewood và Cecilia lập tức thích khu vực này. Những hàng cây du thẳng tắp hai bên đuờng, lá trổ xanh, sum suê. Trước mỗi sân nhà, hoa uất kim hương và thủy tiên bông vàng chen nhau khoe sắc. Khu vực này rất thích hợp cho trẻ em đạp xe trên phố, vỉa hè rộng rãi có thế dành cho chúng chơi nhảy dây hay những trò trẻ con khác. Cô thấy một hàng rào cọc trắng, cô nín thở, hy vọng số 204 chính căn nhà đó.
Và đúng là nó!
“Ôi Ian ơi, nhìn kìa!”, cô kêu toáng lên, gần như không thở được vì phấn khích. “Nó th ật hoàn hảo”. Thành thật mà nói, nó thậm chí còn tuyệt hơn những gì cô mơ ước. Đó là một căn nhà hai tầng màu trắng, có một phòng nhỏ xíu trồi lên cao hơn mái nhà, gắn cửa sổ lớn nằm hướng mặt ra hiên trước. Dù đây có là một ngôi nhà cũ kỹ thì nó cũng không khiến Cecilia bận tâm, thậm chí điều đó chỉ càng làm cho sự hấp dẫn của nó tăng thêm mà thôi. Cô đặc biệt thích khoảng hiên rộng và những chiếc cột bằng gạch.
“Nó cũng được đấy, anh đoán thế”, Ian nói khi cho xe đậu bên lề đường. Cecilia đùa Ian bằng cách vỗ vào cánh tay anh. “Anh cũng thích nó mà”. “Ừ”. Anh nhún vai. “Trông có vẻ như nhà của một gia đình tử tế”.
Anh v ừa mới cho xe đỗ lại thì Cecilia tháo dây an toàn và trèo ra ngoài. Judy Flint, nhân viên nhà đất đang đứng đợi họ ở cửa trước, còn chủ nhà sẽ đến sau, nếu như thỏa thuận xong. Dường như điều này hơi bất thường, nhưng chủ nhà yêu cầu được gặp gỡ khách hàng sẽ thuê ngôi nhà của họ.
Ian bồng em bé ra khỏi túi địu trên băng ghế sau và bế cậu bé Aaron còn đang say ngủ tiến vào hiên nhà cùng mình. “Chà, nhóc dễ thương quá!”. Cô nhân viên cười với Aaron. “Tôi thấy anh chị đúng giờ thật”, cô nói với Ian và Cecilia bằng một giọng hết sức thân thiện, hòa nhã, mắt vẫn không rời
https://thuviensach.vn
thằng bé, miệng mỉm cười. Thật ra Cecilia đã sẵn sàng từ một giờ trước đó, và việc chờ đợi đối với cô dường như kéo dài đến vô tận.
“Tôi nghĩ vợ tôi muốn thuê nhà mà không cần tận mắt xem xét, nhưng tôi thì muốn xem qua”, Ian nói, chọc Cecilia.
“Bước vào trong này đi”, Judy mời, cô mở và vịn cánh cửa trước mặt. Đư a mắt nhìn quanh, Cecilia bước vào bên trong căn nhà. Ngay cả khi chưa có vật dụng trang trí, phòng khách vẫn phả ra hơi ấm từ lò sưởi bằng gạch, sàn nhà bằng gỗ sồi bóng nhẵn và các bức tường trắng toát. Rất dễ để tưởng tượng nơi này trông sẽ như thế nào sau khi họ sắp đặt đồ đạc của mình. Trong khi cô vẫn còn đang xem xét phòng khách thì Ian gọi to từ nhà bếp.
“Ở đây hơi nhỏ một chút”. “Lát n ữa em sẽ ra đó xem”, Cecilia đáp lại. Cô nhìn ngắm tỉ mỉ lò sưởi và từng góc cạnh của những giá sách đóng liền vào trong tường nối với lò sưởi. Nơi này thật hoàn hảo để đặt một chiếc ghế đu, nơi cô có thế cho Aaron bú, đọc sách, hay tranh thủ chợp mắt vào ban ngày...
Ian bước ra phòng khách. “Hãy nhớ đây chỉ là một căn nhà đầu tiên chúng ta xem qua thôi. Còn nhiều căn khác trong danh sách nhà ta muôn thuê lắm”. “Em nh ớ mà”, cô hứa, nhưng Cecilia đã quyết định rồi. Đây chính là căn nhà mà cô mong muốn. Giờ cô chỉ phải thuyết phục chồng mình nữa thôi. Nếu họ trì hoãn, người khác sẽ nhanh chóng giành lấy nó từ tay họ.
Ian biến mất, vài phút sau cô nghe anh nói. “Anh sẽ kiểm tra ga-ra”. Hình như anh đã xem qua hết tầng trệt, còn cô vẫn chưa rời khỏi phòng khách. Xem xét tỉ mỉ mọi thứ, cô tiến đến nhà bếp. Ian nói đúng, khu vực này nhỏ hơn so với ý muốn của cô, nhưng điều đó cũng không phải là cản trở lớn. Cô đều thấy cửa sau có một lỗ ra vào cho chó. Có lẽ sau này họ có thể nuôi một con chó, cô mơ màng nghĩ. Phòng giặt nối với nhà bếp dẫn ra ngoài hành lang. Cô men theo lối đó và nó dẫn đến một không gian rộng hơn có
https://thuviensach.vn
hai phòng ngủ. Phòng ngủ lớn được sơn màu vàng nhạt, mềm mại và tươi mới. Tủ quần áo nhỏ nhưng rất vừa mắt.
“Có hai phòng ngủ nữa ở trên lầu”, Judy bảo Cecilia. “Tổng cộng là bốn phòng ngủ”. “B ốn phòng”, Cecilia lặp lại. Nghe cứ như là một biệt thự vậy. “Tầng hầm vẫn chưa được sửa sang xong”.
“Có cả tầng hầm nữa à?”.
“Chủ nhà không sử dụng nó vì đã có nhà kho rồi”.
Ian vụt trở vào trong nhà và Cecillia nhận thấy anh rất vui. “Ga-ra tuyệt lắm! Em muốn xem không?”. “Tất nhiên rồi”. Cecilia và Judy Flint nhìn nhau cười. Đàn ông và ga-ra cũng giống như phụ nữ với thời trang vậy. Cô theo anh ra ngoài và bước vào ga-ra nằm tách biệt với ngôi nhà. Judy cùng đi với họ và tô đậm một vài số liệu hay thông tin nào đó. Có nhiều khoảng trống cho Ian thử, sửa xe, thậm chí vẫn còn chỗ cho họ để đồ đạc.
“Em muốn nhắc anh rằng đây chỉ là căn nhà đầu tiên chúng ta xem qua thôi”, Cecilia chọc, nói lại y những lời anh đã bảo cô lúc nãy. “Vậy nên đừng có phấn khích quá nhé”.
“Đây là căn nhà tốt nhất mà tôi có theo mức giá anh chị đưa ra”, Judy nói xen vào. Ian đưa mắt nhìn Cecilia. “Ý em thế nào?”, anh hỏi.
“Em nghĩ sẽ rất ngốc nếu chúng ta để cơ hội này tuột khỏi tay”. Ian nắm lấy tay vợ và bóp nhè nhẹ.
“Anh chị có muốn tôi liên lạc với chủ nhà ngay không?”. Judy Flint hỏi. Ian trả lời bằng cách gật đầu lia lịa.
Cô nhân viên nhà đất bước ra bên ngoài, Cecilia nhìn chăm chú khi cô ấy
https://thuviensach.vn
mở điện thoại động ra. “Nó là tất cả những gì em mơ ước”, Cecilia thì thầm. “Tất cả”. “Bốn phòng ngủ thì quá thừa cho ba người chúng ta”.
“Sẽ có những đứa con khác”, Cecilia nói. “Chúng ta có thế lấp đầy mấy phòng ngủ này rất nhanh mà”. Ian nh ướng mắt lên còn Cecilia cười rúc rích. Cô vui quá đến nỗi gần như không kìm lại được, và cô có thế thấy Ian cũng mừng không kém. Cô nghĩ anh có lẽ đã hôn cô ngay rồi ấy chứ, nếu như Judy không quay trở lại đúng vào lúc đó. “Ông bà chủ nhà đang trong thành phố và họ sẽ đến trong mười phút nữa”.
Khi Cecilia và Ian đã xem nhà xong, kể cả hai phòng ngủ trên lầu, cô nhìn thấy một chiếc xe hơi khác vừa đỗ lại ngay trước nhà. Một quý ông lớn tuổi đội chiếc mũ cao bồi to và mang ủng, một phụ nữ trung niên đang sải bước trên lối đi dẫn vào nhà.
Judy Flint mở cánh cửa trước cho họ và giới thiệu họ là Grace và Cliff Harding. Cecilia mỉm cười một cách ngượng ngập. Khi Aaron bắt đầu quấy khóc, cô nhấc bé ra khỏi túi địu và bế nó dựa vào vai mình.
“Tôi biết thật bất thường khi chủ nhà đòi gặp người thuê trước khi thỏa thuận hợp đồng”, Grace nói. “Chúng cháu không ngại đâu ạ”, Cecilia đáp lời, trấn an bà chủ nhà. Cô nhận ra Grace, người cô đã gặp trong thư viện. Trước khi có máy vi tính riêng, Cecilia từng đến thư viện vài lần đế sử dụng máy tính khi Ian đang ở ngoài biển, vì thế cô nhớ Grace, bà ấy đã rất thân thiện và hết lòng giúp đỡ cô.
“B ọn cháu rất thích nhà của cô chú và sẽ giữ gìn nó cẩn thận”. Cliff vòng tay ôm lấy vợ mình.
“Grace và gia đình cô ấy đã sống ở đây suốt hơn ba mươi năm và cô ấy muốn chắc rằng nó được giao cho những người cẩn thận, biết giữ gìn ngôi nhà”. “S ẽ thế mà”, Cecilia hứa. Bây giờ thì cô hiểu tại sao Grace muốn gặp
https://thuviensach.vn
gỡ, trò chuyện với người sẽ thuê nhà mình. Ắt hẳn không dễ dàng gì cho người lạ chuyển vào nơi mà mình đã từng sống phần lớn cuộc đời. Tuy vậy Cecilia vẫn không hiểu tại sao Grace lại rời khỏi căn nhà nơi đã gắn bó với mình suốt ba mươi năm qua. Cliff Harding rất đỗi dịu dàng với vợ. Cecilia nhận ra điều đó qua cách anh chạm vào vợ mình và qua cách anh nhìn Grace âu yếm.
“Cậu phục vụ trong lực lượng hải quân à?”, Cliff Harding hỏi Ian. Ian gật đầu. “Vâng, thưa chú”.
“Thế thì cậu có thể bị thuyên chuyển”, Grace nói, liếc nhìn chồng mình. Chị có vẻ lưỡng lự một chút.
“Bọn cháu có thế sẽ phải dời đi”. Cecilia sẽ rất buồn nếu họ phải rời khỏi vịnh Cedar nhưng cô sẽ theo Ian đến bất kỳ nơi nào anh được điều đến. “Cô Harding đây đòi hợp đồng thuê một năm”, Judy giải thích. Ian ng ập ngừng. “Vậy thì rắc rối đây”, anh nói. “Có thế tàu hàng không mẫu hạm George Washington sẽ chuyển đến San Diego. Điều đó vẫn chưa chắc chắn, nhưng cũng có khả năng xảy ra”. Lúc trước anh đã đề cập chuyện này với Cecilia nhưng cô hy vọng tin đồn sẽ chỉ là tin đồn mà thôi.
“Cô chú có xem xét h ợp đồng thuê nhà không bó buộc thời gian không?” Cecilia hỏi. Đáng lẽ ra nên bàn kỹ chuyện này với Ian trước và cô ước mình đã làm thế, nhưng nếu đó là một hợp đồng thuê không bó buộc thời gian, cô muốn biết cách thức thuê nhà là như thế nào.
Một lần nữa Grace nhìn Cliff. “Tôi... không biết. Tôi muốn có thêm thời gian để nghĩ đã”.
“Được ạ”, Ian và cháu cũng không chắc mình có thể thuê nổi căn nhà to như thế này không nữa”. “Chúng ta sẽ bàn về những thứ đó sau nhé”, Ian nhìn quanh. “Như vợ cháu đã nói, bọn cháu sẽ giữ gìn nhà của cô chú như
https://thuviensach.vn
là nhà của bọn cháu vậy”, anh bảo Grace. “Nhưng nếu cô chú muốn làm hợp đồng cho thuê một năm trở lên, bọn cháu không thể thuê được”.
Cecilia nín th ở chờ đợi Grace trả lời.
“Liệu chúng ta có nên tìm thêm nơi khác không?”. Ian nhấn mạnh.
Sau một chút luỡng lự. Cliff Harding nhún vai và dường như để ngỏ vấn đề này cho Grace. Cecilia không biết nói gì thêm nữa, nên cô hỏi. “Có chỗ trống để làm vườn không ạ?”.
“Ồ, có chứ, lúc nào tôi cũng dành đất trồng cây. Tôi trồng hoa hồng cùng với hoa hành và những cây lâu năm. Còn nhiều loại khác nữa, nhưng chắc chắn vẫn còn chỗ để trồng thêm. Còn sân nhà ngập tràn ánh nắng ban chiều”.
“Cháu luôn mong ước có một mảnh vườn”, Cecilia thú nhận. Cô vỗ nhè nhẹ vào lưng Aaron và thằng bé nhanh chóng ngủ êm trên vai cô. Cả bốn người họ cùng nhau dạo quanh căn nhà, trong khi Judy đợi bên trong. Ian và Harding nói chuyện say sưa, còn Cecilia cũng có nhiều câu để hỏi Grace.
“Cháu rất hy vọng cô chú sẽ đồng ý cho bọn cháu thuê mà không cần hợp đồng dài hạn”, Cecilia nói khi họ xem quanh nhà xong. Grace mỉm cười với chồng và gật đầu. “Tôi mong muốn ngôi nhà này sẽ được những người như vợ chồng cháu đến thuê. Khu vực này rất tốt cho cuộc sống gia đình và các cháu sẽ hòa nhập tốt thôi”.
Cecilia tưởng chừng như mình sắp khóc đến nơi, sau khi nghe Grace nói thế. “Cảm ơn hai cô chú nhiều lắm”.
“Này”, Harding nói, đưa hai bàn tay lên. “Đó hoàn toàn là quyết định của Grace đó”.
https://thuviensach.vn
Rồi Judy Flint bước đến chỗ bốn người họ. “Tôi sẽ thảo giấy tờ ngay”, cô thông báo. “Anh chị sẵn sàng viết séc cho tôi vào chiều nay chứ?”. “Chắc rồi”. Ian lôi tập chi phiếu ra khỏi túi quần mình.
“Khi nào bọn cháu có thể dọn đến đây?”. Cecilia hỏi, không giấu nổi vẻ phấn khích trong giọng nói.
Cô nhân viên nhà đất quay sang Grace, chị đang mỉm cười. “Như tôi được biết thì một khi giấy tờ được ký xong, các cháu có thể dọn vào”.
“Cảm ơn cô”, Cecilia nói, lặp đi lặp lại. “Rất cảm ơn cô”. Cô không thể ngừng lại được nụ cười vui sướng trên môi.
Linnette McAfee mong được ở bên Cal suốt cả tuần nay. Công việc của cô là ph ụ tá bác sĩ tại Trung tâm y tế vịnh Cedar nên cô chỉ được nghỉ luân phiên. May mắn là công việc của Cal với Cliff Harding cho phép anh cân bằng thời khóa biểu của mình với thời khóa biểu của cô. Nếu không có một ông chủ đầy cảm thông như thế, Cal và Linnette có lẽ chẳng bao giờ có cơ hội được ở bên nhau.
Mẹ của Linnette, Corrie, đã mua được một buổi hẹn hò cho cô với Cal tại cuộc bán đấu giá Chó và những người đàn ông độc thân, một sự kiện từ thiện nhằm tìm nơi nương náu cho các con vật ở địa phương. Trả một số tiền nhiều hơn những gì Linnette hình dung, mẹ cô đã sắp đặt cô với Cal Washburn và cùng lúc đó tìm mua được một con chó chăn cừu Úc cho Mack, em trai cô. Cả hai món quà đều rất tuyệt. Lucky ngay lập tức trở thành người bạn trung thành của Mack, còn cô, cũng đã phải lòng Cal. Tuy nhiên cô không phải lòng anh ngay từ phút đầu gặp gỡ.
Những gì cô biết về Cal Washburn không khác hơn ngoài việc anh là một người huấn luyện ngựa. Ngoài ra, thời gian đó cô đang để ý bác sĩ Chad
https://thuviensach.vn
Timmons. Thế nhưng, Chad không mấy hứng thú trước Linnette - bất chấp những cố gắng không ngừng nghỉ của cô nhằm thu hút sự chú ý của anh.
Mẹ Linnette khiến cô bực mình khi thúc ép cô ra ngoài gặp gỡ Cal, nhưng cuối cùng cô cũng phải đầu hàng trước sự kiên quyết của mẹ. Ngạc nhiên làm sao, cô thấy rất thích thú với buổi hẹn hò đầu tiên đó. Khi anh mời cô đi chơi lần nữa và hôn cô, Linnette càng kinh ngạc hơn. Cô đã không nghĩ mình sẽ thấy thoải mái và vui vẻ như thế khi ở bên anh, cô càng không nghĩ anh sẽ hôn mình.
Và th ế là giai đoạn tìm hiểu của họ bắt đầu. Giai đoạn tìm hiểu là một từ lỗi thời, nhưng nó hợp với Linnette, vì cô luôn cho rằng mình là một người cổ hủ. Cal dường như đánh giá cao điều đó ở cô. Mối quan hệ của họ tiến triển chậm rãi, mà theo như cô thừa nhận, cô bắt đầu thấy có một chút thất vọng nhưng cô nhận ra rằng anh cũng thuộc tuýp người như thế. Tật nói lắp của Cal khiến anh khá mắc cỡ với người đối diện, kể cả khi đứng trước cô.
Cal đang chờ Linnette khi cô cho xe chạy tới trại nuôi ngựa của Cliff Harding ở Olalla, cách vịnh Cedar hai mươi phút về phía nam. Nụ cười ấm áp chào đón của anh khiến cô bật cười theo. Linnette thích thú trước tình cảm họ dành cho nhau, nhưng cô cũng cảm thấy sợ đôi chút bởi lực hút giới tính giữa họ. Mới ngoài hai mươi, cô nỗ lực phấn đấu cho ngành y mình đang theo đuổi, thế nên cô chưa thực sự có bất kỳ mối quan hệ nghiêm túc nào. Cal là người đầu tiên.
“Chào anh”, cô nói khi trèo ra kh ỏi xe. Cal cao và gầy, đôi mắt sâu, xanh biếc. Màu mắt anh sắc đến nỗi cô có cảm giác mình chưa bao giờ thấy thứ gì xanh hơn thế.
“Ch... chào em”. Anh không cần phải nói thêm gì nữa để chứng tỏ cho cô thấy anh vui như thế nào khi được gặp cô. Anh không cần phải lên tiếng để cho cô biết anh đang cảm thấy thế nào. Cả trước khi cô sẵn sàng, anh vòng
https://thuviensach.vn
hai tay quanh eo cô và sau khi kiểm tra xung quanh để chắc rằng không ai để ý đến họ, anh kéo cô lại gần và hôn cô với tất cả sự khao khát mãnh liệt, khiến tâm trí cô bay bổng.
Khi màn khóa môi kết thúc, cô dựa trán mình vào ngực Cal và hít một hơi thật sâu. “Anh nhớ em lắm phải không?”.
“Ừ, nh-nhớ lắm”. “Cal”, cô nói. Vì những nụ hôn của anh tác động mạnh đến cô nên cô phải hắng giọng. “Cal”, cô gọi lại lần nữa. “Em nhận đuợc tin nhắn của anh và đã chuẩn bị cho chúng ta một bữa trưa dã ngoại. Anh định làm gì nào?”.
“E-em sẽ b-b-biết thôi”. Anh cầm tay cô và dẫn cô vào trong chuồng ngựa, nơi anh đã thắng dây cương cho hai con ngựa và sẵn sàng cưỡi chúng. Linnette ngần ngại. “À... Em đã nói với anh là em chưa bao giờ cưỡi ngựa chưa nhỉ?”
“Rồi. Đ-đ-đừng lo”. “Nh ưng em lo lắm”, cô đáp. “Được rồi, trước đây em đã từng cưỡi ngựa. Giờ thì em nhớ ra. Lúc năm tuổi, bố em đã cho em cưỡi một con pony ở hội chợ Puyallup. Em sợ chết khiếp và ông phải bộ quanh vòng quay đó với em”.
Cal cười. “Em sẽ ôổn thôi. Sheba”, anh chỉ con ngựa màu nâu, “là một con ngựa cái trưởng thành hơn. R-rất hiền”. “Anh hứa chứ?”. Hai con ngựa mà Cal chọn hơn rất nhiều so với con ngựa pony mà cô cưỡi còn bé. Mặc cho Linnette đang đánh vật với nỗi sợ hãi, con ngựa dường như liếc mắt nhìn cô và nhanh chóng dò xét, rồi khịt khịt mũi như nói rằng cô hối tiếc ngay khi vừa leo lên lưng nó.
“Anh hứa”, Cal trấn an cô. Cô đoán Cal đã lên kế hoạch thực hiện khoảng thời gian giải lao đầy lãng mạn này, và sự hồi hợp trong cô sắp làm tiêu tan mọi thứ. Trong một nỗ lực câu giờ, cô chầm chậm quay lại xe mình và lấy
https://thuviensach.vn
hai gói đựng thức ăn trưa từ trên chiếc ghế kế tay lái. Cal cùng đi với cô và đưa tay lên vuốt gáy. “Đ-đừ-đừng có sợ”.
“S ợ ư? Em đâu có sợ”, cô nói dối. Cô nghĩ mình nói dối quá tài tình. Cal có vẻ tin cô - hoặc anh giỏi giả vờ cũng nên.
“Vậy Sheba là của em hả?”, cô hỏi khi anh đón thức ăn từ tay cô và đặt chúng vào túi yên ngựa to hơn trong số hai con.
“Đúng vậy”. Anh chỉ bằng cách hất đầu về phía con ngựa. “N-như anh nói lúc nãy, Sh-Sh-Sheba rất hiền”. “Hiền thì tốt”, Linnette lẩm bẩm khi bước vòng qua đứng trước Sheba, cho phép con ngựa cái có dịp nhìn cô. Sheba gật đầu hai lần, dường như nhận được sự có mặt của Linnette. Có lẽ trong suy nghĩ của Sheba, Cal đã cam đoan với nó rằng cô là tay rất cừ, Linnette nghĩ. Cô ngập ngừng đưa lên, thử vuốt ve chiếc rọ buộc mõm sẫm màu của nó.
Cô leo lên l ưng Sheba với sự giúp sức của Cal. Ngay khi Linnette ngồi lên yên, Cal cân bằng bàn ngựa dùng để chân và trao dây cương cho cô. Cô cảm thấy mình chênh vênh và rất dễ gặp nguy hiểm. Một cú ngã từ trên lưng con ngựa này xuống có thể khiến cô bị chấn thương nghiêm trọng. Tuy vậy cô vẫn không dám cho Cal biết cô thực sự sợ hãi thế nào.
Sau khi hỏi Linnette liệu như thế có thoải mái chưa, mà dĩ nhiên là cô sẽ gật đầu xác nhận, Cal trèo lên lưng một con khác, con ngựa thiến màu hạt dẻ. Anh dẫn đường ra khỏi khu trang trại rộng lớn. Không cần bất kỳ hiệu lệnh nào từ Linnette, Sheba ngoan ngoãn theo sau Webster, con ngựa của Cal.
Mặc dù chưa vào trưa nhưng mặt trời đã hiện ra thật rực rỡ, hứa hẹn một ngày nắng đẹp. Cal đã chỉ dẫn Linnette vài điều căn bản, nhưng với người mới cưỡi ngựa như Linnette thì cô cảm thấy thật lúng túng. Linnette giật nảy người lên và hai hàm răng cô cắn chặt lại cho đến khi cô học được cách
https://thuviensach.vn
thả lỏng cơ thể. Cal giữ cho ngựa đi chậm và nhẹ nhàng. Khi cô cảm thấy đủ tự tin để ngẩng đầu lên, cô mê mẩn ngắm nhìn Cal ngồi trên lưng ngựa, gương mặt ấy mới đẹp trai, mới mộc mạc tự nhiên làm sao. Cô nhớ có lần nghe Cliff nói rằng Cal sinh ra để làm kỵ sỹ.
“Gloria?”. Cal thường hỏi tắt như thế. Anh đang hỏi về chị gái của cô, người cô chỉ mới gặp gần đây. Bố mẹ cô phải lòng nhau khi cả hai còn học trung học. Khi mang thai Gloria, mẹ cô vẫn còn nằm trong độ tuổi thiếu niên - và rồi chuyện tình cảm tan vỡ. Vừa xấu hổ, vừa lo sợ, Corrie chuyển về nhà ở cùng gia đình mình. Vài tháng sau, bà sinh ra một bé gái và cho người khác nhận làm con nuôi. Sau đó, bà quay lại trường học. Không hề hay biết gì về đứa trẻ, Roy tìm kiếm Corrie và họ tái hợp. Chỉ đến sau khi họ đính hôn với nhau, Corrie mới kể với Roy về chuyện mình đã có với ông một đứa con. Họ thống nhất với nhau sẽ không bao giờ nhắc lại chuyện đó nữa, và thật sự họ đã không đả động gì đến nó, chỉ đến khi Gloria tìm ra họ.
Không cần phải nói, đó là một cú sốc khi Linnette phát hiện ra mình có một người chị. Linnette sững sờ, hoang mang, ngơ ngác nhưng đồng thời cũng rất phấn khích. Cô luôn muôn có một người chị. Cô không hề hay biết người phụ nữ sống cùng khu chung cư với mình, người đã trở thành bạn cô hóa ra lại là chị gái cô. Mối quan hệ giữa họ ngày càng thêm bền chặt và đằm thắm.
“Gloria kh ỏe ạ”, Linnette bảo Cal. “Bọn em cùng ăn tối sau giờ làm việc vào thứ hai vừa rồi. Cả gia đình sẽ tụ họp vào ngày Lễ Phục sinh, và Gloria sẽ đến tham dự với cả nhà”. Đây sẽ là một thử nghiệm thật sự cho gia đình họ, Linnette nghĩ thế. Cô biết bố mẹ cô rất thương Gloria và luôn chào đón chị ấy về với gia đình. Tuy vậy, dĩ nhiên mọi việc không được suôn sẻ, cả Linnette và Gloria đều nhận ra điều đó. Bố mẹ nuôi của chị ấy đã mất trong một tai nạn máy bay và chị ấy không còn ai thân thuộc nữa. Và chị bỏ công tìm kiếm bố mẹ đẻ của mình vì do đó. Bố mẹ Linnette, Roy và Corrie đã hết sức cố gắng bù đắp cho khoảng thời gian đã bỏ mất, họ cố gắng lấp đầy
https://thuviensach.vn
những lỗ hổng tình cảm bị mất, trao đổi thông tin với Gloria về lai lịch của chị ấy cũng như là của họ.
Cal nhìn Linnette ch ăm chú khi cô nói. “Không phải là gia đình em không muốn chị ấy hay không yêu chị ấy”, Linnette giải thích tiếp. “Gia đình em rất thương chị. Chỉ có điều mọi người không được ở cùng bên nhau suốt một thời gian dài. Chị có một người bố và một người mẹ khác nuôi dưỡng, yêu thương và ủng hộ chị, họ là gia đình thật sự của chị, bố mẹ thật sự của chị”. Thế nhưng, mọi người - kể cả Gloria - đều nhất mực cố gắng đế củng cố mối quan hệ mới giữa họ. Dịp Lễ Phục sinh này sẽ là kỳ nghỉ đầu tiên của họ, họ sẽ ở bên nhau như một gia đình thực thụ.
Hai con ng ựa đi nước kiệu theo một hàng, tiến vào rừng. Linnette theo sau Cal trên con đường hẹp, khiến cho cuộc đối thoại trở nên khó khăn. Mùi hương của cây linh sam và sương mù giăng trên biển lan tỏa, hòa quyện vào không khí của buổi sớm. Linnette nhận thấy rằng họ không thể tiếp tục nói chuyện được. Cô có chuyện quan trọng muốn bàn với Cal và phải tìm ra cách tốt nhất để tiếp cận nó. Cô đã suy nghĩ rất nhiều về tật nói lắp của Cal và muốn nói với anh về nghiên cứu cô đã thực hiện về việc điều trị khả năng nói. Tuy nhiên, cô muốn chắc rằng anh hiểu cô yêu anh vì chính người anh. Khoảng mười phút sau, họ ra khỏi khu rừng và tiến đến một bờ biển. Những đợt sóng lăn tăn vỗ vào bãi biển đầy đá cuội, thủy triều đã lên, sáng lấp lánh trong ánh mặt trời.
“Ôi, Chúa ơi”, Linnette gần như bật khóc vì cảm động và kinh ngạc trước sự tách biệt tuyệt đẹp bãi biển. Núi Rainier phủ đầy tuyết trắng nằm thấp thoáng phía chân trời xa. Vùng Puget Sound trải rộng trước mắt cô như một tấm chăn màu ngọc bảo, với đảo Vashon ở kế bên, gần đến nỗi cô cảm giác như mình có thế dễ dàng bơi qua đó vậy.
“E-em thích không?”. Cal hỏi, đôi mắt xanh trong vắt và sinh động. “Em thích lắm”.
https://thuviensach.vn
Cal trèo khỏi lưng ngựa và giúp Linnette leo xuống. Anh thả cho hai con ngựa đi lang thang trong lúc trải một tấm chăn trên bãi biển và mang thức ăn ra. Dựa lưng vào miếng gỗ cũ kỹ vừa nhặt được họ ngồi bên nhau cùng thưởng thức bữa trưa.
Đó có thể là buổi hẹn hò lãng mạn nhất của họ. Ăn trưa xong, họ vẫn ngồi yên tại chỗ, nhìn ngắm phong cảnh tuyệt đẹp trước mặt. Cal thả tay ôm quanh người Linnette rồi thỉnh thoảng họ hôn nhau say đắm. Những nụ hôn của Cal mềm mại, ngọt ngào, môi anh nấn ná không muốn rời môi cô.
Linnette nghĩ về những điều mình muốn nói và suýt chút nữa thì mất hết dũng khí. Cô lưỡng lự, ngần ngại không muốn đề cập đến bất kỳ điều gì có thể phá hủy sự yên tĩnh, thanh bình của giây phút này.
“Em có thể hỏi anh điều này được không?”, cô cất tiếng sau vài phút suy nghĩ. “Một điều mà trước giờ em chưa từng hỏi anh”. “ Đ-được mà”.
“Anh bị nói lắp từ nhỏ đến giờ hả?”.
Đúng như cô nghĩ, Cal chợt trở nên căng thẳng.
“Cal”, cô nói, bò vòng qua ng ười anh. Cô quỳ gối trước mặt anh và áp hai bàn tay mình lên má anh. “Em có lý do để hỏi. Mong anh đừng mặc cảm hay bực mình nhé”.
Anh nhìn sâu vào m ắt cô, như thể đánh giá xem anh có thể tin tưởng cô nhiều đến mức nào. Cô không chớp mắt, cũng không nhìn xuống mà nhìn thẳng vào Cal, để tình yêu trong cô rọi sáng qua mắt anh.
“Đúng vậy”, anh nói. “Từ nhỏ đ-đến gi-giờ”.
https://thuviensach.vn
Cô thưởng cho anh bằng những nụ hôn nhẹ nhàng, chậm rãi.
“Anh có biết rằng khi chúng ta hôn nhau và âu yếm nhau, anh không bị lắp không?”.
Anh khẽ cau mày. “Anh không bị thế sao?”.
“Không hề. Khi anh nói chuyện với các con thú, anh cũng không nói lắp”. Trước đây cô đã quan sát và hết sức ngạc nhiên khi phát hiện ra điều này. Thêm một lần nữa anh có vẻ không chắc chắn nên tin lời cô hay không. “Anh đã bao giờ đến gặp bác sĩ chữa trị tật nói lắp chưa?”, cô hỏi. Vẻ mặt anh toát lên sự phản kháng và anh nhìn sang chỗ khác. “Ch-chưa”.
Cô xoay mặt anh lại để anh không thể tránh ánh mắt của cô nữa. “Em cũng nghĩ vậy”.
Cô hít một hơi thật sâu. “Có một bác sĩ rất giỏi ở hạt Kitsap này”. Cô đã điều tra các bác sĩ trị liệu trong vùng và tìm hiểu cặn kẽ khả năng của họ. “E-e-em m-m-m-muốn anh đ-đi b-bác s-sỹ hả?”. “Hoàn toàn tùy thu ộc ở anh thôi”, cô bảo, phớt lờ tật nói lắp của anh bỗng trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết, mà điều này luôn xảy ra như một phản ứng khi anh gặp tình trạng căng thẳng. Lớp sỏi trên bờ biển nằm lổn nhổn, đâm vào đầu gối Linnette nhưng mặc kệ, cô vẫn giữ nguyên tư thế. “Em chỉ muốn cho anh biết rằng anh luôn có sự giúp đỡ nếu như anh muốn”. Cô nhấn mạnh với anh. Điều này tùy ở Cal, và cho dù anh quyết định thế nào nữa, cô cũng ủng hộ anh.
Khi anh không trả lời ngay, Linnette ngồi xuống bên cạnh anh lại lần nữa. Cal choàng tay cánh mình lên vai cô và kéo cô vào ngồi sát bên mình. Cô thấy thật bình yên và ấm áp trong vòng tay anh.
“E-em s-s ẽ đi với a-anh chứ?”.
https://thuviensach.vn
“Trong lần khám đầu tiên - nếu anh muốn thế”.
Nhổm người lên, Cal hôn vào đỉnh đầu cô.
“Thôi e-em l-leo lên lưng Sheba đi”.
Anh nói v ới cô rằng mặc dù sợ cưỡi ngựa, cô vẫn leo lên lưng nó - vậy thì anh cũng bằng lòng đón lấy rủi ro, thử thách. Anh sẽ đến gặp bác sĩ điều trị tật nói lắp - trở ngại trong khả năng nói của anh - dù anh rất muốn bảo vệ sự riêng tư của chính mình.
“Em nợ mẹ mình ngàn lời cảm tạ”, Linnette thì thầm cho chính cô nghe hơn là với Cal.
“Sao cơ?”. “Bà đã trả rất nhiều tiền trong buổi đấu giá đó để em có thể gặp được anh, và giờ khi đã có anh, em nghĩ bà đã tậu được một món hời kỷ lục của thế kỷ”. Cô toét miệng cười. “À, không. Thật ra ý em là em đã có được món hời đó”.
https://thuviensach.vn
Chương 4
Khi Rachel Pendergast đang cho đống đồ sạch vào máy sấy thì có chuông điện thoại. Cô nhấc máy trước khi chuông đổ tiếng thứ năm, đó là khi hộp thư thoại bắt đầu hoạt động.
Cô mong tin tức từ Nate suốt cả ngày nay và như nín thở khi cầm ống nghe. “A lô”.
“Cô Rachel ạ?”. Đ ó là giọng nói của một bé gái, ngay lập tức Racheal nhận ra đó là cô bé Jolene Peyton chín tuổi. Họ đã là bạn tốt của nhau trong suốt bốn năm qua. Không lâu sau khi Bruce Peyton dẫn con gái mình đến tiệm Get Nailed để cắt tóc, Jolene đã mong muốn Rachel sẽ là mẹ kế của mình. Lúc đó, việc này tạo ra tình thế thật khó xử. Bruce vẫn còn đau buồn, thương nhớ người vợ quá cố đã chết trong một tai nạn xe hơi khi đang trên đường đến đón Jolene từ trường mẫu giáo. Anh rất cứng rắn và không có hứng thú tìm hiểu hay vướng vào chuyện tình cảm với bất kỳ ai, kể cả Rachel. Cô tôn trọng suy nghĩ của anh, và trong suốt những năm sau đó khi Jolene và Rachel tiếp tục gặp nhau, Bruce và Rachel đã trở thành bạn. Thỉnh thoảng họ ra ngoài ăn tối, chủ yếu là nói về Jolene. Bruce thường tìm lời khuyên từ Rachel, bởi cô cũng mất mẹ từ rất sớm nên hiểu được tâm trạng của đứa trẻ.
Nói cách khác, ch ẳng có gì lãng mạn giữa cô và Bruce cả. Rachel gặp gỡ, hẹn hò với Nate Olsen, mặc dù thời gian họ thật sự bên nhau rất ít và hạn chế vì luôn phải tuân thủ một cách nghiêm ngặt mệnh lệnh của hải quân.
“Cháu muốn có người dẫn cháu đi mua sắm”, Jolene nói, giọng nhỏ và
https://thuviensach.vn
không chắc lắm. “Bố nói cháu có thể mua một chiếc áo đầm để mặc trong Lễ Phục sinh”.
“Cô sẽ rất vui được cùng đi với cháu”, Rachel trấn an đứa trẻ. “Bố cháu muốn nói chuyện với cô”, giọng của cô bé trở nên phấn khích hơn. “Rachel”, Bruce nói. “Như thế có phiền cô lắm không?”.
“Không đâu. Tôi muốn đi với con bé mà”.
“Lúc nào thuận tiện cho cô?”.
Vì Lễ Phục sinh diễn ra vào cuối tuần tới, Rachel nghĩ cần phải đi sớm. “Chiều nay có được không?”. Cô đề nghị. Cô hiếm khi rảnh rỗi vào ngày thứ bảy, nhưng cô đã sắp xếp nghỉ vào hôm nay vì hy vọng Nate cũng sẽ được rảnh. Nhưng đã vào giữa chiều rồi mà cô vẫn chưa nghe tin tức gì từ anh, vì thế cô đoán anh sẽ không gọi cho mình.
“Chi ều nay mà đi thì hay quá”, Bruce nói.
Rachel nghe Jolene hét vang vui sướng ở đầu dây bên kia.
“Tôi sẽ chở con bé đến trong một tiếng nữa nếu tiện cho cô”. Bruce nói. “Sẽ rất tuyệt đấy”. họ bàn bạc về giá cả cho bộ quần áo mới và cúp điện thoại sau vài lời tạm biệt. Rachel luôn thích khoảng thời gian ở bên Jolene, họ giống như hai bạn gái thân thiết của nhau vậy. Khi Jolene bắt đầu học lớp bốn, con bé nhờ cô đến trường tham dự buổi họp phụ huynh cho mình, và được sự đồng ý của Bruce, Rachel đã đến. Sau đó Jolene viết cho cô một bức thư cảm ơn rất dễ thương mà Rachel xem như báu vật. Cô có một xấp giấy mà Jolene đã vẽ hoặc tô màu tặng cô. Chúng là những thứ mà một bé gái thường tặng mẹ mình, và Rachel cảm thấy rất tự hào khi đóng vai trò đó - một bà mẹ thay thế thời gian trong cuộc sống của Jolene.
https://thuviensach.vn
Khi Rachel chải đầu xong, chuông điện thoại reo lên lần nữa. Ngay cả trước khi nhấc máy, cô đã linh cảm đó chính là Nate. Th ật vậy.
“Em rảnh không?”, anh hỏi.
“Tới tối em mới rảnh”, cô bảo anh. Nate đang thực hiện một dự án quan trọng nào đó trên tàu hàng không mẫu hạm. Cũng vì lẽ đó mà họ đã không ở bên nhau hơn một tuần nay rồi.
“Anh tưởng em xin nghỉ một ngày chứ”, anh phàn nàn. “ Đúng là em có xin nghỉ làm”. Cô không đề cập đến chuyện phải gọi điện cho biết bao người nhờ họ đổi ca với mình để sắp xếp nghỉ ngày thứ bảy. “Khi không thấy anh nói năng gì, em đoán là anh vẫn còn bận túi bụi với dự án đang dở dang”.
Nate rền rĩ. “Em có thể hủy bỏ kế hoạch gì đó của mình không?”. Rachel không muốn làm thế với Jolene. “Không được. Là Jolene. Em sẽ dẫn con bé đi sắm áo đầm cho Lễ Phục sinh”. Đầ u dây bên kia im thin thít. “Được rồi”, anh nói một cách miễn cưỡng, rõ ràng là anh đang thất vọng. “Anh có thế đã gọi điện sớm hơn nếu như ngơi tay được một tí”.
“Em biết”. Rachel cũng thất vọng. “Vậy muộn muộn một chút được không anh?”.
“Mấy giờ?”.
“Em không chắc nữa”. Cô không biết được điều đó cho tới khi vào đến trung tâm mua sắm.
“Khoảng sáu giờ gì đó”. “Th ế thì trễ quá”, anh lầm bầm. “Anh có một buổi chuyển giao vào tối nay - một buổi tiệc dành riêng cho cánh đàn ông mà anh phải tham dự. Ăn tối và, à, giải trí. Đã lên lịch, thống nhất cả rồi”.
https://thuviensach.vn
“Uhm... vậy thôi chúng ta gặp nhau sau nhé”, cô trấn an anh. Đ ó là lời đề nghị tốt nhất mà cô có thể đưa ra.
“Để sau vậy”, Nate đồng ý kèm theo tiếng thở dài.
Họ nói chuyện cho đến khi có chuông. Đoán đó là Bruce và Jolene, Rachel tạm biệt Nate, gác máy và ra mở cửa thì nhìn thấy Teri Miller đang đợi bên ngoài. “Mở tivi nhà cậu lên xem nào”, Teri nài nỉ, lao vào căn nhà thuê của Rachel như một cơn lốc.
“Tivi hả?”. Rachel hỏi. “Để làm gì?”. “C ậu nhớ lúc bọn mình ở nhà Maryellen vào tuần rồi không?”. Teri đến trước tivi và chộp lấy chiếc điều khiển. Không cho Rachel cơ hội trả lời, bật tivi lên và bấm chuyển từ kênh này sang kênh khác đến khi tìm thấy thứ mình muốn. Rachel nhìn chằm chằm vào màn hình, không thể nghĩ ra chương trình gì, hình như nó là... sự kiện thể thao nào đó? Rồi cô nhanh chống hiểu rằng nó chẳng liên quan gì đến thể thao cả. Một nhóm đa số là đàn ông tập trung lại quanh những bàn game, mọi người có vẻ chăm chú và cực kỳ căng thẳng.
“Họ đang chơi cờ”, Rachel nói. Cô không thể hình dung tại sao chuyện này lại quá quan trọng với bạn mình.
“Nó là một trong những giải đấu cờ vua lớn nhất thế giới, năm nay tổ chức ở Seattle”.
“Seattle”, Rachel lặp lại. “Đúng rồi. Tớ nhớ rồi. Chúng ta đã nghe thông báo lúc ở nhà Maryellen”. “Bobby Polgar đang chơi đấy”, Teri nói đầy phấn khích, đứng chết trân trước màn hình tivi. Cô chỉ một người đàn ông ngồi gập xuống bàn cờ vừa lúc máy quay quay cận cảnh nhắm thẳng vào anh ta.
https://thuviensach.vn
“Là ai vậy?”. Cái tên nghe ngờ ngợ, có vẻ quen thuộc nhưng Rachel không quan tâm lắm về môn cờ vua. Cô biết vài điều căn bản, hay có chơi một lần gì đó nhưng chỉ có thế.
“Bobby Polgar là một cờ thủ hàng đầu ở Mỹ”, Teri giải thích. Điều này một lần nữa lại khiến Rachel thắc mắc, tự hỏi tại sao nó lại quan trọng với bạn mình đến thế. “Anh ấy đang đấu với một gã nào đó, tên gì tớ không thể phát âm được. Đến từ Ukaraina”.
“Và điều này thu hút cậu?”. Rachel hỏi.
“Đúng vậy. ít ra thì Bobby hấp dẫn tớ. Tớ nghĩ anh ấy thật có duyên”. Thình lình cô nhún vai. “Tớ hiểu tại sao Bobby sẽ thua trận này”. “C ậu biết sao?”. Rachel cau mày nhìn Teri vẻ bối rối. “Tớ không hiểu, thôi thì giải thích cho tớ rõ đi”, Rachel nói. “Như tớ nhớ thì cậu hầu như chẳng biết gì về môn cờ này cả”. Cô nhớ rằng Teri nghĩ cờ vua cũng không khác cờ đam là mấy, dĩ nhiên là hai thứ này khác xa nhau.
“T ớ chẳng biết chơi thế nào”, Teri nói. Cô liếc nhìn chiếc đồng hồ đeo tay rồi lập tức trở nên phấn khích. “Nhưng điều đó không quan trọng, chỉ là thứ vặt vãnh của vấn đề chính thôi. Nghe này, tớ phải bắt kịp chuyến phà tới. Tớ sẽ đi Seattle để giúp Bobby”.
Rachel nhìn Teri ch ằm chằm. Teri - một cô gái mê tiệc tùng - sẽ đi “giúp đỡ” một bậc đại kiện tướng cừ khôi? Một người cô chỉ mới gặp trên tivi? Một người xuất chúng trong một môn cờ mà cô không hề biết chút gì về nó? “Teri, cậu có sao không?”.
Đôi mắt Teri mở to ra. “Dĩ nhiên là tớ không sao. Đây là một nhiệm vụ từ thiện. Nhân tiện, cho tớ mượn hai chục đô được không?”. “ Để tớ lấy ví đã”. Họ thường giúp đỡ nhau khi một trong hai người thiếu tiền. Rachel mở
https://thuviensach.vn
ví, lấy tiền ra. Thật không giống Teri chút nào. Rachel biết bạn mình rất bốc đồng và hăng hái, nhưng điều này thật sự là quá sức tưởng tượng.
“Tớ nhận ra rằng cậu đang rất gấp, nhưng hãy bắt đầu kể trình tự từ đầu đi. Nói nhanh là được”.
Teri hít một hơi thật sâu và nói như máy xả. “Lúc ấy tớ đang cắt tóc cho bà Giáo sư đại học kiêu kỳ đó vào sáng nay. Bà Uptight”.
“Upright”, Rachel chỉnh lại. “Gì cũng được. Vấn đề là, trong lúc tớ đang cắt tóc cho bà ấy, bà ấy nghe điện thoại suốt để cập nhật về giải đấu cờ. Bà ấy không thể tin được là Bobby bị tụt lại đằng sau. Tớ rất tò mò, thế là sau khi cắt tóc cho bà ấy xong, tớ bật tivi trong tiệm lên xem và tớ thấy anh ấy đang đấu ván đầu tiên, ván cờ mà anh ta thua ấy”. Teri nói tất cả những điều này mà không thèm dừng lại để thở.
“R ồi sao nữa?”. Rachel giục.
“Anh ấy cần được cắt tóc”.
“Bobby Polgar cần được cắt tóc?”. Chuyện đó thì có liên quan gì với chuyện thua cờ chứ?”. “ Đúng vậy”, Teri nói. “Anh ấy liên tục phủi tóc ra khỏi mắt. Tóc làm anh ấy mất tập trung. Anh ấy để tóc dài quá mà chưa chịu cắt, và tớ sẽ làm gì đó để giúp anh ấy. Tớ sẽ đến chỗ thi đấu và sẽ đề nghị cắt tóc cho anh ấy”.
Rachel có thể liệt kê hàng tá trở ngại mà cô bạn mình sẽ chạm trán trước khi gặp được Bobby Polgar, nếu cô có cơ hội làm được điều đó. Tuy nhiên, không dễ gì can ngăn được Teri một khi cô ấy đã quyết.
“Tớ sẽ làm điều này vì đất nước mình”, cô thông báo với vẻ vui mừng gần như quá khích.
https://thuviensach.vn
“Tốt cho cậu thôi”. Rachel cười toe toét, vỗ vào vai Teri. “Hãy kể cho tớ biết diễn biến của nó nhé”.
“Ừ, tớ sẽ kể cho cậu nghe”, Teri hứa, chạy một mạch ra cửa đến bên xe mình. Teri ch ưa rời đi hẳn thì Bruce và Jolene đã đến. Rachel vẫn còn vẫy tay chào Teri thì cô bé con chín tuổi lao lên vỉa hè hướng về phía Rachel, ôm lấy eo cô. Bruce chầm chậm theo sau. “Tôi nên đến đón con bé vào khoảng mấy giờ?”, anh hỏi.
“Tôi sẽ chở Jolene về nhà anh”, Rachel bảo. Nhà Bruce cũng không xa nơi ở của Rachel, mà cô cũng không có kế hoạch gì khác.
“Tôi có ý này hay lắm”, Bruce nói. “Sao ta không gặp nhau ở đâu đó rồi ba người cùng đi ăn tối?”.
“Được không cô Rachel?”. Jolene hỏi, mái tóc đuôi gà buộc nhổng đung đưa khi con bé nhảy tưng tưng. “Được không? Được không cô?”.
“Chà, nghe có vẻ vui đấy nhỉ”. Ba giờ sau, Rachel và Jolene tiến đến bãi đỗ xe ở nhà hàng Pancake Palace, họ hẹn nhau ăn tối tại đây. Thức ăn ở nhà hàng này rất phong phú, giá lại rẻ, và là nơi yêu thích của Jolene ở vịnh Cedar khi muốn ra ngoài ăn tối. Con bé thích chấm khoai tây chiên vào sô cô la nóng có phủ kem, một sáng kiến ăn uống khiến Rachel phải nhăn mặt.
Bruce đang chờ họ trong một quán gần phía trước. Khi Rachel và Jolene vừa bước vào cửa, anh ra hiệu cho họ đến chỗ mình. Jolene chạy ào tới bên anh như thế đã hàng tuần chưa được gặp bố. Rachel cũng nhanh chóng ngồi xuống.
“Mua sắm thế nào rồi con?”. Bruce hỏi, nhít qua một bên để cô con gái có thể ngồi xuống bên cạnh.
https://thuviensach.vn
Rachel quay mặt sang chỗ khác, cười thầm khi Jolene chọn chỗ ngồi cạnh cô thay vì ngồi cạnh Bruce. “Bố ạ, cô và con đi chơi vui lắm ạ. Mua sắm thật là tuyệt? Cô và con mua giảm giá cái áo đầm màu hồng cho con này, vậy là còn thừa tiền để mua quần bó và một cái ví nữa”.
“Đàn ông thường không đánh giá cao chuyện mua được hàng khuyến mại năm mươi phần trăm, trừ phi nó dính dáng đến máy móc hay dụng cụ nào đó”, Rachel bảo. Cô với tay lấy thực đơn và đọc lướt qua, quyết định chọn món trứng tráng pho mát và thịt giăm bông.
Cô ph ục vụ bàn đến chờ họ gọi món rồi lặng lẽ rời đi. Jolene líu lo một lát rồi chọn một cây bút chì màu trong cái cốc đựng đầy bút màu trên bàn và bắt đầu tô màu tờ giấy lót ly dĩa trước mặt, tờ giấy vẽ hình con thỏ viền bằng những đường gạch nối.
Rachel và Bruce bắt đầu trò chuyện. Dường như họ luôn có nhiều chuyện để nói với nhau, dù cho không thường xuyên gặp Bruce. Qua nhiều năm, họ trở nên cởi mở, thoải mái hơn. Đôi lúc họ hôn nhau, nhưng không hề có ảo tưởng tình cảm lãng mạn nào xen vào mối quan hệ này. Dù sao, Bruce vẫn còn yêu vợ mình, và Rachel thì đang hẹn hò với Nate.
Thật ra, Bruce là người đầu tiên cô giãi bày tâm sự khi biết được bố của Nate là một đại biểu quốc hội Hoa Kỳ.
“Tôi đã không nghĩ cô sẽ rỗi vào tối thứ bảy”, Bruce nói hết sức tự nhiên, thoải mái. “Cô và Nate thường không đi chơi sao?”. “Tôi ước gì bọn tôi được như thế. Hải quân được đưa lên hàng đầu, và hiện tại anh ấy đang thực hiện một dự án gấp rút nào đó, nó khiến anh ấy bận tối mặt tối mũi suốt mấy tuần nay”. Cô không nói thêm là mặc dù họ đều tranh thủ nói chuyện với nhau hàng ngày, nhưng cũng chỉ là vào lúc tối muộn, khi cả hai đều mệt rã rời.
https://thuviensach.vn
Cô và Bruce v ẫn còn chưa uống xong cà phê của mình thì Jolene đã có thêm một cốc sô cô la nóng thứ hai. Khi Rachel về đến nhà thì đã hơn 8h tối. Cô thích thú với bữa ăn tối, cũng giống như khoảng thời gian đi mua sắm - sự vui vẻ khiến cô sập bẫy, sắm thêm hai cái áo len dài tay liền một lúc. Sau đó, cả ba người xuống bến tàu vịnh Cedar đi dạo và ăn kem ốc quế. Cô kể lại cuộc gặp gỡ kỳ lạ của mình với Teri lúc chiều khiến Bruce cười vang.
“Nếu một ai đó có thể vượt qua hàng rào bảo vệ để gặp Bobby Polgar, đó chính là Teri”, Bruce nói.
“Anh nghĩ vậy ư?”.
“Tôi biết là vậy”. Bruce tự tin gật đầu. “Cô ấy không phải là người để cho một chuyện nhỏ như đám người bảo vệ hay máy quay phim ngăn cản mình”. Rachel cho là anh nói đúng. Nếu một người nào đó có thể thuyết phục người khác cho vào gặp nhà vô địch cờ vua xuất chúng của Mỹ, đó sẽ là Teri. Cô v ừa mở khóa cửa truớc thì điện thoại reo chuông. Chạy vào bắt máy, cô thả mấy chiếc túi đựng mớ đồ mới mua xuống đất. Như cô hy vọng đó chính là Nate. Anh bảo cô là anh đang trong bữa tiệc, và cô nghe được tiếng la hét và cười đùa ầm sau lưng anh. Nate dường như không được vui.
“Lúc nãy em ở đâu vậy?”, anh tra hỏi, giọng mệt mỏi và muốn gây sự. “Em nói với anh là sẽ dẫn Jolene đi mua sắm mà”.
“Đến hơn tám giờ tối ư? Em nói là sẽ về trước sáu giờ”.
“Vâng, nh ưng...”. Nhưng anh đã không đề nghị gặp cô hay là gì sau đó cả, vì anh đã có kế hoạch riêng rồi. “Bọn em mua sắm xong vào khoảng sáu giờ rồi gặp Bruce và cùng ăn tối ở Pancake Palace”.
https://thuviensach.vn
Nate im lặng một lúc lâu. “Em đã không nói về chuyện em và Bruce cùng ăn tối”, anh lầm bầm mỉa mai.
“À, em đã không nói”, cô đồng ý, “chuyện ăn tối không nằm trong kế hoạch. Đừng nói với em là anh ghen nhé”.
“Phải”, Nate thẳng thắn thừa nhận, “Anh ghen, rất ghen. Anh không gặp em cả tuần nay rồi”. “Em biết, và em nhớ anh phát điên. Bữa ăn tối này không có ý nghĩa gì đặc biệt cả, Nate ạ. Anh biết mà. Đó chỉ là cách Bruce cảm ơn em đã dẫn Jolene đi mua sắm thôi”.
“Được rồi”, anh nói, giọng miễn cưỡng.
“Bữa ăn tối không có ý gì hết, và nó cũng không phải là sự sắp đặt từ trước, em hứa với anh đấy”.
“Được rồi”, anh lặp lại. “Nghe này, chiều mai anh rảnh. Em có thể sắp xếp chút thời gian dành cho anh được không?”. “ Để xem em có thể làm được gì nhé”.
“Tốt”.
Họ hẹn gặp nhau ở bên tàu, và sau lời chúc ngủ ngon, Rachel gác máy. Cô đứng tắm dưới vòi sen thật lâu, rồi mặc chiếc áo ngủ cũ bằng vải flanen và ngồi trước tivi, hy vọng bản tin thời sự lúc mười giờ sẽ đăng tin về giải đấu cờ vua. Cô hồi hộp, hi vọng sẽ được thấy bản tin về vụ đột nhập của Teri và việc cô nàng bị các bảo vệ có trang bị vũ khí lôi ra ngoài.
Khi bản tin bắt đầu phát trên tivi, tâm trí cô quay ngược về bữa tối với Bruce. Cô cảm thấy mối quan hệ của họ dường như có sự thay đổi nào đó trong những tháng vừa qua. Cô không chắc nó xảy ra thế nào hay nó có ý
https://thuviensach.vn
nghĩa gì. Cô không đánh lừa hay gạt gẫm gì Nate, bữa ăn tối không phải một buổi hẹn hò lãng mạn. Không hề. Tuy vậy dường như có điều gì đó khác lạ lắm đã xảy ra giữa họ. Rachel chỉ có thể tự hỏi tại sao lại thế?
Khi phát thanh viên đưa tin về giải vô địch cờ vua, cô ta chỉ đề cập đến vài chi tiết - ứng cử viên sáng giá Bobby Polgar sau cú bật trả đầu tiên đến kinh ngạc, đã vượt qua ván đấu thứ hai rồi thứ ba trở thành nhà vô địch.
Sau khi bước ra hành lang bên ngoài văn phòng Cảnh sát trưởng, Seth Gunderson ng ồi xuống chiếc ghế dài bên cạnh, vẻ bồn chồn không yên. Hình như Troy Davis có tin tức gì đó về trận hỏa hoạn. Gần một tháng sau khi sự cố xảy ra, Seth vẫn còn thấy khó khăn trong việc cân bằng lại tâm lý trước những mất mát của anh và Justine. Anh có cảm giác mình như nằm dưới lớp kính vạn hoa đồ chơi của Leif, những mảnh ghép cuộc đời anh bị xé toạc ra một cách phũ phàng, tạo thành những hình dạng méo mó ngẫu nhiên mà anh không hề mong muốn. Dù đã hết sức cố gắng kiềm chế, Seth vẫn nhận thấy mình 1uôn nói chuyện như tát nước vào mặt những người xung quanh. Anh cảm thấy hối hận trước cách ửng xử tệ hại của mình và rất biết ơn sự kiên nhẫn của Justine, dù họ vừa mới cãi nhau vào sáng hôm đó.
Hai tuần trước đây, việc cô đưa ra ý kiến rằng có lẽ cô không muốn xây dựng lại nhà hàng đã khiến Seth bị sốc. Anh cho rằng vợ mình đã không suy nghĩ tỉnh táo. Anh không đời nào để kẻ phóng hỏa giấu mặt nào đó quyết định thay mình. Vợ càng cố thuyết phục anh xem xét những lựa chọn khác ngoài việc xây dựng lại nhà hàng thì anh càng lờ đi. Seth biết một điều chắc chắn rằng mình không thể ngồi nhà như thế này mãi được. Anh sắp điên lên mất, tâm trạng của anh lúc nào cũng cáu kỉnh bực dọc. Kể từ khi nghe Justine nói hết suy nghĩ và ý tưởng của cô, anh thậm chí không thấy hứng thú trong việc cân nhắc các mẫu thiết kế mới cho quán trà tương lai thay cho nhà hàng cũ. Cánh cửa văn phòng bật mở, và Troy bước ra hành lang. “Xin lỗi đã để anh đợi lâu”. Cảnh sát trưởng nói, chìa tay ra Seth đứng dậy và hai người bắt tay nhau. Troy hất hàm chỉ vào văn phòng của mình,
https://thuviensach.vn
rồi bước trở vào trong và ngồi bên bàn làm việc. Seth lấy ghế ngồi đối diện Troy.
“Tôi đang nói chuyện điện thoại với đội trưởng đội cứu hỏa thì anh đến”, Troy giải thích.
Lo lắng khi nghe tin mới cập nhật, Seth chồm lên. “Vậy có tin tức gì không?”. Troy đẩy nhẹ ghế ngồi về phía sau, hay tay đan chéo đặt sau đầu. “Có một chi tiết có lẽ rất quan trọng, nhưng tôi sẽ nói về chuyện đó sau. Điều tra viên được công ty bảo hiểm thuê khẳng định lại những gì chúng ta đã biết - rằng ngọn lửa là do có ai đó cố ý châm. Hắn sử dụng hóa chất nào đó, có lẽ là xăng. Ngọn lửa bắt đầu gần nhà bếp rồi bùng phát đến văn phòng của anh và nhanh chóng nhấn chìm phòng ăn chính”.
“Ông có nghi ngờ ai không?”. “Nh ư anh biết, tôi đã phỏng vấn các nhân viên làm việc ở nhà hàng”, Troy bảo anh, buông thõng tay xuống và cầm lấy một tập tài liệu trên bàn. “Kể cả các nhân viên cũ”, ông nói thêm.
Seth cau mày. “Tony Phipott ư?”.
Davis chầm chậm gật đầu. “Gần đây nó bị sa thải đúng không?”.
Seth ấn mạnh tay mình xuống thành ghế. “Tôi buộc phải cho cả Tony và Anson Butler thôi việc vì ở văn phòng tôi xảy ra vụ mất trộm tiền. Cả hai đứa đã vào đó và cả hai đều đáng nghi. Nói riêng với ông, tôi nghĩ Tony là đứa ra tay ăn cắp, nhưng tôi thì không dám chắc. Chúng tôi chưa bao giờ tìm lại được số tiền đó, và tôi cũng không có bất kỳ bằng chứng nào để tìm lại. Đó là chuyện rủi ro, và đáng lẽ ra tôi nên xử lý khéo léo hơn”.
Seth ước gì anh giải quyết chuyện lộn xộn đó bằng cách khác hay hơn. Giờ đây, anh mới hiểu được cơn giận của Anson. Tuy nhiên thằng bé từng làm
https://thuviensach.vn
điều xấu, bị ghi vào hồ sơ cá nhân, và bất chấp nỗ lực chứng tỏ bản thân của Anson, Seth vẫn không thể nào hoàn toàn tin tưởng cậu bé.
“Philpott đã rời khỏi thành phố vào thời điểm xảy ra vụ hỏa hoạn”, Troy nói. “Chứng cứ ngoại phạm của nó đang được tra xét”. Seth th ở dài. Anh không muốn nghĩ Anson có dính líu gì đến vụ phóng hỏa, thế nhưng anh phải tin vào điều gì nữa đây? Thằng bé đã từng phải đứng ra chịu trách nhiệm cho một vụ cháy trong thành phố và nhà hàng Hải Đăng rừng rực trong biển lửa ngay sau khi nó bị sa thải. Tất cả mọi chuyện dường như đều ăn khớp với nhau, và bắt đầu lộ rõ chân tướng.
“Anh đã từng nhìn thấy cái này chưa?”. Troy hỏi khiến Seth ngạc nhiên. “Nó là thứ mà tôi đề cập lúc nãy”. Ông đưa ra bức ảnh của một mặt dây chuyền hình thánh giá bằng thiếc to rồi đẩy qua cho Seth.
Seth nhìn k ỹ bức ảnh và lắc đầu. Anh không thể nhớ ra được mình đã thấy nó trước đây hay chưa nhưng điều đó cũng không nói lên gì nhiều. Anh chưa bao giờ để ý lắm đến những món trang sức.
“Các ông tìm thấy nó ở đâu?”. Mặt dây chuyền trông như bị nóng chảy một phần, vì thế ắt hẳn nó đã nằm trong đám cháy hoặc ở gần đó. “Các nhân viên điều tra hỏa hoạn tình cờ phát hiện ra nó trong đống gạch vụn gần văn phòng. Nó có lẽ chẳng có ý nghĩa gì cả, nhưng biết đâu...”. Ông nhún vai. “Ngay thời điểm này chúng ta chưa biết được. Tôi sẽ cung cấp cho anh bất kỳ thông tin mới nào mà chúng tôi nhận được”.
Seth đứng dậy. “Cảm ơn, Cảnh sát trưởng. Tôi rất cảm kích trước những gì ông đã làm cho gia đình chúng tôi”. Trên đường ra khỏi văn phòng của Troy, Seth nhìn đồng hồ. Mười giờ. Cả một ngày dài chờ anh phía trước, nhưng nó lại trống rỗng như một chai bia đã cạn sạch. Tháng vừa qua là thời gian đầu tiên anh không có việc gì để làm từ ngày anh mua lại nhà hàng Galley từ vị chủ cũ và tu sửa nó.
https://thuviensach.vn
Trước đó, thời gian dường như không bao giờ đủ đối với anh. Lịch làm việc của anh kín mít, anh liên tục hội họp, lên kế hoạch và đưa ra ý tưởng mới. Cuộc sống thiếu mục đích giết dần giết mòn anh. Dĩ nhiên anh có thể quay về nhà, nhưng mối quan hệ của anh với Justine đang rất căng thẳng. Anh yêu vợ, nhưng anh không còn hiểu cô nữa. Giờ đây anh cần một căn phòng tĩnh lặng, nơi anh có thể góp nhặt những suy nghĩ để tìm ra hướng đi tiếp theo. Seth luôn có được những suy nghĩ tốt nhất lúc bồng bềnh trên sóng nước, và dường như thả bộ xuống bến du thuyền là một việc hợp lý nhất đối với Seth lúc này. Anh đã bỏ neo chiếc thuyền buồm của mình ở đó, nhưng anh không thể nhớ lần cuối cùng mình đi thuyền là khi nào. Không khí khô lạnh và trong lành, anh hít thở thật sâu khi tản bộ đến bến tàu. Thuyền buồm và xuồng máy với đủ kích cỡ đang neo đậu lại, chúng khẽ tròng trành trông thật thanh bình trong làn nước xanh thẫm.
“Seth”. Nghe gọi tên mình, anh quay lại thì thấy bố đang đi tới. Seth mỉm cười. Anh luôn gần gũi với gia đình. Anh và bố từng làm việc chung trong một xí nghiệp đánh cá, nơi mỗi năm họ bắt buộc phải đến Alaska vài tháng. Tiền lương rất khá, nhưng công việc lại nguy hiểm, và khi Justine bước vào cuộc đời anh, Seth biết rằng đã đến lúc nên đổi nghề. Khi ấy, bố anh đã giúp anh mở nhà hàng.
“Con nói chuyện với Cảnh sát trưởng rồi à?”. Leif Gunderson hỏi khi vừa đến bên con trai. Seth g ật đầu. Anh chưa đề cập chuyện này với bố mình, điều này có nghĩa Leif đã nói chuyện với Justine. “Chẳng có phát hiện gì mới về chuyện ngọn lửa bắt đầu như thế nào - chúng ta đã biết chuyện đó rồi - chúng ta cũng đoán được là do ai gây ra. Điều tra viên tìm thấy một mặt dây chuyền hình thánh giá bằng thiếc trong đống gạch vụn. Đó là tin quan trọng nhất. Nhưng con chẳng biết nó là của ai và chúng ta không dám chắc rằng liệu nó có liên quan gì đến kẻ phóng hỏa không”.
Leif cau mày, như thể trầm tư nghĩ về tin tức mới nhận được này. Họ ngồi
https://thuviensach.vn