🔙 Quay lại trang tải sách pdf ebook Đàn Ông + Đàn Bà = Cuộc Sống Ebooks Nhóm Zalo https://thuviensach.vn Ngoại tình trong Phim - Truyện Hạnhphúcđôikhigiốngnhưchiếcbìnhhoa,sựxacáchgiống nhưnhữngvếtrạn. Mỗingàymộtchútcho đếnmộtngàyvỡtanchỉbằngnụhôn củamộtngườixalạ! https://thuviensach.vn https://thuviensach.vn Khi đàn bà không ngoại tình viết về ngoại tình Thu Không “Đàn Ông + Đàn Bà = Cuộc sống” là điều đương nhiên rồi, không thể khác. Nhưng “Đàn Ông + Đàn Bà = Cuộc sống” của Thảo Gấu thì lại nghiêng về một cuộc sống tình ái, tình dục - đúng hơn là nặng về yếu tố ngoại tình. “Đàn Ông + Đàn Bà = Cuộc sống” như một cuốn truyện ngôn tình, dễ đọc, dễ cảm nhận, dù nó hầu như không có chút thực tế kinh nghiệm thật nào. Cái nhìn của Thảo Gấu về ngoại tình chủ yếu qua phim ảnh, qua những người bạn, người quen, vì thế những câu chuyện luôn lấp lánh sự lãng mạn đẹp đến mê mẩn kiểu “nhịp cầu hạt Mandison”. Nếu có trả giá, có cay đắng… cũng y như khúc hát tấu lên trước khi nhân vật chính gục xuống của một vở opera. Nhưng “Đàn Ông + Đàn Bà = Cuộc sống” lại chở thông điệp khá rõ ràng, mỗi khi đọc những ghi chú (note), trạng thái (stt) của Thảo trên mạng thì tâm trạng và khúc mắc của tôi đều được giải tỏa: Sao đề tài “Ngoại tình” lại cứ cuốn hút cái “cô bé” yêu là cưới, chẳng hề có chút kinh nghiệm gì về tình trường nội lẫn ngoại này? Nhưng hẳn là đọc riêng lẻ, trong nhiều thời điểm, trạng thái, ngữ cảnh… nó khác khi tất cả được tập hợp lại thành một tổng thể có chương, có mục, có chủ đề. Cuốn sách lý giải vì sao mà Thảo Gấu cứ như bị mê hoặc, ám ảnh bởi những câu chuyện ngoại tình. Như một người hạnh phúc đủ đầy cứ ca hoài bài ca về mất mát? Một Thảo Gấu đậm chất đàn bà, một người đàn bà có quá nhiều yêu https://thuviensach.vn thương, quá nhiều nhân ái… Cô sợ những đổ vỡ, những mất mát dù nó đã và sẽ chẳng bao giờ thấp thoáng hiện hữu trong cuộc đời cô. Chỉ là Thảo Gấu luôn cảm thấy lo sợ về những cảnh ly tán của các cuộc hôn nhân, tình yêu. Thảo Gấu như cảm nhận rõ ràng được quy luật bất biến rằng dù cuộc tình nào cũng ngập sắc hồng nhưng sự thay lòng đổi dạ của Tình Yêu, sự xuất hiện của các nhân vật bên ngoài hôn nhân … thì yêu thương không bao giờ có thể đong đầy… Và, đằng sau “mưa bay lãng đãng miên man trên cuộc tình” đó là những cơn giông bão có thể xé tâm hồn người ta ra hàng trăm nghìn mảnh và biến cuộc sống thực của người trong cuộc thành một bãi chiến trường không thể cứu vãn, chắc chắn là thế! Yêu thương đó, trăn trở đó đều được Thảo Gấu viết ra như một sự sẻ chia, một sự níu giữ, cũng có thể như những lời nhắc nhở nhẹ nhàng để những người đàn ông, đàn bà xung quanh cô biết yêu thương nhau hơn, trân trọng nhau hơn, biết thứ tha, bỏ qua những gì chưa hài lòng về nhau… Nhắc nhở những người vợ người chồng đừng sao nhãng tình yêu dành cho nhau giữa cuộc sống hôn nhân bộn bề lo toan con cái, trách nhiệm và cơm áo gạo tiền… Và thế là “Đàn Ông + Đàn Bà = Cuộc sống”. Một cuộc sống trọn vẹn để yêu thương nhau và đem đến hạnh phúc cho nhau. Tháng 12/2015 Nhà thơ, nhà báo Đoàn Ngọc Thu https://thuviensach.vn Ngoại tình không chỉ có trong phim Ngườihạnhphúclàngườibiếtbằnglòngvớinhữnggìmình có,cảnhữngkhổ đauvàsungsướng–ngườibiếtmỉmcười lúccó chuyệnvui,đứngdậysaugụcngãvàbướcvềphíatrướcmàkhông cầnthèmmuốnnhữngthứkhôngthuộcvềmình! https://thuviensach.vn Ðàn ông Ðàn bà Cuộc sống Nhưlàtrênphố đôngngười, làmsaoquađườngđượcđây? chỉcầnnhắmmắt lạivànắmtayanh,emhiểukhông! https://thuviensach.vn Hôn nhân Có thểnào, tìnhyêudànhchomộtaiđócànglớnthìnỗibuồnsẽ càngnhiềuvànỗiđaucũngvì thếmàdàyhơn? https://thuviensach.vn Tin được không? B ốn năm trước em gọi điện và khóc: “chồng em có bạn gái”. Anh ấy xin lỗi và em bỏ qua. Vừa rồi em lại gọi nhưng không khóc: “Họ vẫn chưa dừng lại - thế là đã 4 năm họ vẫn giữ quan hệ với nhau. Anh ấy lại xin lỗi, chối bỏ và muốn em bỏ qua”. Em hỏi chị liệu có thể tin thêm một lần nữa được không? Tin người mà em gọi là chồng, người đã nhận được sự bao dung từ em “bỏ qua, không một lần nhắc lại, đề cập đến” chuyện anh ấy đã thích một người phụ nữ khác một lần và bây giờ lại nói “hãy tin anh thêm một lần nữa”. Thực sự mà nói chị không biết phải trả lời em thế nào. Đàn ông họ có thể say nắng, có thể thích, có thể đam mê nhưng 4 năm để hẹn hò với một người là quãng thời gian đủ dài để có thể đặt tên cho cuộc tình đó một chữ “yêu”. Chị không dám nói thẳng với em cảm giác đó của chị, cảm giác về tình cảm thật của những người đàn ông không dễ yêu, không dễ rung động hay không dễ nói lời yêu thương với người khác không phải vợ mình. Chị bảo em: đàn ông nói nhớ nhung, thương nhớ cho vui ấy mà, nhưng sự thực thường không phải vậy. Những lời nhớ nhung như em nghe thấy, đọc được chỉ đơn giản là tay gõ, đầu chẳng nghĩ gì và tim thì không rung động. Em hỏi chị: có nên tin thêm một lần nữa không? https://thuviensach.vn Chị không biết người đàn ông của em tính cách ra sao, là người thế nào, không biết tình yêu của anh ấy dành cho em và gia đình lớn đến đâu. Chị càng không thể biết tình cảm của em dành cho anh ấy có đủ lớn để chấp nhận bỏ qua mà vui sống bên cạnh người mà mình đã từng tha thứ một lần. Nhưng chị vẫn luôn tự nhủ mình rằng, không buông xuôi nếu như người ta còn nói câu: còn yêu. Cuộc sống còn dài lắm em, cứ cho là chúng mình sống đến 70 tuổi thì chặng đường tình yêu em đi mới chỉ có 1/5. Vậy thì 4/5 thời gian còn lại em thử hình dung xem em có thể bước đi một mình được không? Hoặc em thử chấp nhận đánh cược thêm một lần nữa? Có thể bốn năm sau em sẽ phải nghe thêm câu: tin anh thêm một lần nữa - lần thứ thứ 3 hoặc em sẽ có được một người chồng hết mực yêu thương và nể trọng em vì sự bao dung. Tin được không? Tin hay không tin chẳng thể nói mà làm được, chẳng thể tự nhủ thế mà đầu không nghi ngờ, tim không đau nên chẳng ai có thể giúp em được. Câu trả lời là ở em và chị chỉ khuyên em đừng làm điều gì trong lúc hoang mang và đau khổ, hãy để thời gian giúp em bình tâm lại, ít nhất là đủ để đưa ra một quyết định đúng đắn và không khiến em phải ân hận sau này! https://thuviensach.vn Hạnh phúc Có nhiềungườibạncủatôinóirằnghọđãhysinhrấtnhiều: tự do –côngviệc–bảnthânđểduytrìhạnhphúcgiađình.Trong hạnhphúckhôngcó từhysinh,chỉcónhữngviệcmìnhmuốnlàm, thíchlàm–nhưthếmới làhạnhphúc! https://thuviensach.vn Tin vào bản năng – điều thật thà khôn ngoan! T oàn bộ nội dung cuốn sách của Thảo Gấu đã bị cái tựa đề thật thà tóm tắt hết: viết về đàn ông, đàn bà và cũng có nghĩa là viết về cuộc sống. Cuộc sống không thể gọi là cuộc sống nếu thiếu một nửa ấy – ai cũng biết. Nhưng trong chúng ta, từ “biết” cho đến “hiểu” là cả một quãng đường dài mà không phải ai cũng có thể đi đến tận cùng - cho dù họ đã trải qua quá nửa hoặc đi hết cả cuộc đời. Thảo Gấu là một người phụ nữ đặc biệt, có vẻ như cô đã đi được đến cuối con đường ấy trước cả sự trải nghiệm. Bởi lẽ, cô tin vào bản năng của mình. Bố cục của cuốn sách tương đối thú vị và khôn ngoan. Ban đầu là những chuyện tình hư cấu: những chuyện tình trên phim ảnh. Bàn về những chi tiết có yếu tố “ngoại tình” trong phim, Thảo Gấu thật thà cho người đọc biết những suy nghĩ thực sự của mình. Những xúc động tinh tế. Những nuối tiếc kéo dài vô tận. Những khao khát được bày tỏ đằng sau từng câu chữ và cả một sự im lặng ấm áp như một vĩ thanh. Sau chuyện tình phim ảnh là những câu chuyện đời thật, dưới tiêu đề “Ngoại tình không chỉ có trong phim” - cũng thật thà quá, ai chẳng biết! Nhưng để viết ra những câu chuyện thật ấy lại không hề dễ. Từ những cảm xúc bé nhỏ mỗi ngày mà hình dung về “đàn ông, đàn bà, cuộc sống” trở nên rõ nét hơn nhiều. Có thể nói, những lời tâm sự của tác giả là sự thật thà đầy bản năng. Và đó, theo tôi nghĩ thì khả năng tin vào bản năng của mình là một sự thật thà khôn ngoan! Một sự khôn ngoan cũng... đầy bản năng! https://thuviensach.vn Thảo Gấu - một người phụ nữ trẻ lại mang trong mình bản năng đàn ông mạnh mẽ đến thế. Ngược lại, nếu sinh ra là một người đàn ông, Thảo Gấu cũng có thể là một người đàn ông mang bản năng đàn bà. Dù thế nào đi chăng nữa thì đó cũng được coi là món quà mà ông Trời trao cho cô. Đọc sách của Thảo Gấu, tôi nhớ đến Janusz Leon Wisniewski (Cô đơn trên mạng) – người đàn ông nữ tính nhất trên đời, người sáng tạo ra một nhân vật nam tưởng chừng không có thật để tỏ ra thấu hiểu người đàn bà của mình đến mức không thể nào tồn tại bên cạnh nhau lâu dài. Câu chuyện của nhà văn vì thế mà thật đến đau đớn và cũng hoang đường đến đau đớn. Hóa ra, đàn ông – đàn bà luôn đi song song bên nhau như thế trong đời, và có thế mới là cuộc sống. Với Thảo Gấu, cô có cái nhìn sáng suốt đến ngạc nhiên về đàn ông, vạch ra mọi khác biệt giữa hai giới, kêu gọi sự chấp nhận khác biệt ấy để cuộc sống của những người đàn ông, những người đàn bà được yên ổn, hạnh phúc trong tâm, để họ thôi dằn vặt nhau, dằn vặt mình sau những đổ vỡ. Thế nhưng, Thảo Gấu ơi, cuối cùng thì đàn ông vẫn là đàn ông và đàn bà vẫn là đàn bà. Có nghĩa là, rất hiếm người có một người đàn ông trong một người đàn bà (và ngược lại) như cô, rất hiếm người có được món quà ấy của ông Trời hay từ một bí ẩn nào đó của trăng sao, vũ trụ, để có thể tận hưởng cuộc sống này, để thấy trong nó mọi giá trị, ngay cả sự rạn vỡ, đau buồn... Tôi nghĩ điều lớn nhất mà người đọc cảm nhận được sau khi đọc cuốn sách của Thảo Gấu là sự chia sẻ. Những người đàn bà đang có tâm trạng rối như tơ vò, tất bật lo lắng cho con cái, vội vã hoàn thành công việc của mình nơi công sở, nhưng đôi khi vẫn cảm thấy đau lòng mỗi khi nhớ về một (hoặc nhiều) người đàn ông. Cho dù mỗi người có một cách riêng để đối mặt với nỗi đau thì đa số họ vẫn phải trải qua những khoảnh khắc cảm thấy bất https://thuviensach.vn hạnh, tan nát. Nếu ai đó đã từng một lần đọc được bài viết của Thảo Gấu trên mạng thì chắc hẳn họ sẽ có những giây phút ngồi ngẩn ra, ngẫm, sao mà cô ấy nói đúng thế, như thể đang “đi guốc” trong bụng mình vậy. Và họ sẽ thở một hơi dài cố nén để trút mọi nỗi sầu muộn vì hóa ra trong cuộc sống này vẫn có nhiều người gặp phải những tình cảnh như họ. Nếu suy nghĩ bình tĩnh hơn, theo kiểu của Thảo Gấu thì cuộc đời không đến nỗi bế tắc như vậy. Mặc dù không học ngành Tâm lý học nhưng Thảo Gấu lại có cơ hội trở thành người am hiểu và dẫn dắt tâm lý người khác, có lẽ vì cô là người có bản năng mạnh mẽ. Bản năng đàn bà - bản năng đàn ông - bản năng NGƯỜI khiến cho cô dám sống thật với những suy nghĩ của mình. Hơn thế nữa, cô là người dám nói, dám viết, dám thể hiện mình, không ngại bị người đời đánh giá, phán xét. Cô viết tự nhiên, nồng nhiệt, như viết về câu chuyện của chính mình vậy. Chính cái bản năng ấy hóa ra lại là chìa khóa của mọi sự an ủi, đồng cảm, thấu suốt. Facebook thường đặt câu hỏi: “Bạn đang nghĩ gì?” như một sự khích lệ người ta nói ra những tâm sự của mình cho nhẹ lòng. Đó là cái khôn ngoan của nhà tâm lý Mark Zuckerberg. Tuy nhiên, mấy ai trong số những người sử dụng Facebook dám nói hoặc bày tỏ nỗi lòng của mình, dường như họ luôn e sợ suy nghĩ của mình bị bóc trần ra trước thiên hạ. Có người mạnh miệng đôi khi lại theo đuổi một mục đích khác: xây dựng hình ảnh trên mạng - mạnh mẽ hoặc yếu đuối. Thảo Gấu - theo cảm nhận chủ quan của tôi thì cô là một trong những người sử dụng mạng xã hội để viết, đơn giản vì một khao khát tự thân. Hơn thế nữa, cô viết không phải để “khoe mình”, mà vô hình chung cô đang thực hiện “thiên chức” của một người bạn gái với những người bạn mình - cả nam lẫn nữ (ngoài cái thiên chức làm vợ, làm mẹ như người ta vẫn nhắc!). Người bạn ấy https://thuviensach.vn sẵn sàng viết, như thể sẵn sàng bỏ mọi công việc đang hối hả để ngồi lại bên tách trà nóng, lắng nghe bạn mình kể lể, rồi thủng thẳng nói những điều gần gũi, những điều xa xôi... Sự chia sẻ không nằm ở chỗ người hiểu ta đến đâu, khuyên ta thế nào, mà là sự chân thành bóc tách từ chính câu chuyện của người đối thoại. Để trong một tích tắc, ta thấu hiểu ra rằng: HẠNH PHÚC BẮT ĐẦU ĐƯỢC BIẾT ĐẾN TỪ MẤT MÁT! TS Giáo dục Nguyễn Thuỵ Anh https://thuviensach.vn Viết cho Thảo Gấu T ôi từng có lần nghĩ với cảm giác tức tối “Đúng là quá dại khi vì Thảo Gấu mà đi xem phim này” (và tôi tin không chỉ mình tôi nghĩ thế)… Không phải vì Thảo Gấu mời tôi, rủ tôi, chèo kéo tôi đi xem phim, thậm chí cô ấy còn không biết tôi đã đi xem. Tôi thường đi xem hoặc thuê đĩa phim về nhà xem sau khi đọc được một bài viết nào đó của Thảo trên facebook nói về bộ phim ấy, bởi vì cô viết những lời bình luận về bộ phim quá hay! Có lẽ nào tôi không đủ trình độ để cảm nhận được như Thảo? Không, cái này không phụ thuộc vào trình độ, dù có giỏi hơn Thảo thì tôi cũng không viết được như thế, bởi Thảo viết những bài này không phải chỉ bằng trình độ cảm nhận và hưởng thụ của mình mà cô ấy còn viết bằng cả trái tim và một tâm hồn tinh tế và thật sự nhạy cảm, nhân hậu. Vậy nên qua lăng kính nhìn nhận của cô thì mỗi bộ phim đều có cái gì đó vừa giản dị, vừa chân thật, vừa tinh tường đến thú vị và hơn hết là sự đồng cảm tuyệt đối với những số phận, những con người, những câu chuyện của cuộc sống quanh ta được tái hiện trên phim… Và sau mỗi lần tức tối, tôi lại bình tâm lại, xem lại lần nữa để hiểu tại sao mình chưa thấy được những điều cô ấy thấy… Và đó là những bộ phim… Còn Thảo Gấu đã thấy gì từ những câu chuyện đời thường? Tôi hay đọc những bài nho nhỏ Thảo viết, và tôi thích! Thích bởi Thảo viết như người trong cuộc, lần nào đọc tôi cũng tự hỏi tại sao Thảo lại có nhiều kinh nghiệm đến thế? Thảo trải https://thuviensach.vn qua từng ấy chuyện rồi sao? Thảo đã thất tình sao?... Nhiều câu hỏi cứ hiện lên trong đầu tôi, và tôi lại lần mò đọc cả những thứ rất vụn vặt trong cuộc sống của Thảo để tìm câu trả lời cho mình. Nhưng điều ngạc nhiên là phần lớn những bài viết tôi tìm được đều trái ngược hoàn toàn với nghi ngờ lúc đầu của tôi. Thảo rất hạnh phúc, Thảo là người đàn bà yêu và được yêu, tình yêu của gia đình lớn, gia đình nhỏ, của chồng, của những đứa con, của công việc, của những gì Thảo đón nhận từng ngày trong cuộc đời này… Nghe đến đây có lẽ bạn sẽ nghĩ tôi tô vẽ quá mức cho cuộc sống của Thảo, đúng, bạn có thể nghĩ thế, vì cuộc sống quanh ta đầy những buồn bã, dối lừa và bi quan, mất niềm tin, ngay cả tôi cũng luôn nghi ngờ đủ thứ… Nhưng Thảo thì không! Cô ấy thật sự là người làm cho bạn có cảm giác rằng bạn sẽ hối tiếc rất nhiều nếu không biết cách sống đúng từng phút, từng giờ của cuộc đời này! Cô ấy làm cho bạn có cảm giác rằng, mỗi phút giây trôi qua và đang đến đều rất đáng được trân trọng, thưởng thức và bạn đừng nên bỏ lỡ…Cô ấy truyền cảm hứng sống cho bạn, dù những thứ cô ấy viết đều là những trăn trở, những lo lắng, những lung lay, nhưng cô ấy phần nào giúp bạn hiểu rằng tại sao những thứ như thế lại đến trong đời ta, để rồi sau đó ta bỗng thở một hơi nhẹ nhõm, thấy tự tin và dũng cảm hơn để bước tiếp con đường phía trước… Cô ấy không phải chuyên gia tâm lý, nhưng những gì cô ấy viết đều được mọi người đón đọc, xin lời khuyên, bởi những gì cô viết luôn ẩn chứa một sự đồng cảm sâu sắc và suy nghĩ nhân văn. Và điều quan trọng là những bài viết của Thảo mặc dù nhân văn và giàu lòng trắc ẩn, nhưng Thảo cũng rất thực tế. Cô ấy sẽ không đưa ra những lời khuyên trên mây và bảo người ta rằng luôn có cái kết cổ tích cho mọi câu chuyện. Cô ấy rất rõ ràng, đôi khi còn khá phũ phàng khi không chấp nhận những việc đi quá giới https://thuviensach.vn hạn, quá mức tự trọng của con người, bởi tha thứ chỉ có ý nghĩa với những người hiểu được giá trị của sự tha thứ ấy... Trước những vấn đề tưởng như rất tệ, tưởng như vô lý, tưởng như không thể chấp nhận được thì cô ấy đều có những cách lý giải của mình. Mặc dù đấy là quan điểm riêng, nhưng có lẽ nó khá phù hợp với những tiêu chuẩn của cuộc sống nếu ta cho là có, vì vậy cô luôn được mọi người quý mến và tin tưởng… Với một người, chỉ bằng những dòng chữ ngắn gọn mà được đón nhận, được yêu quý thì còn hạnh phúc nào hơn… Cô ấy xứng đáng nhận được những tình cảm như thế, bởi từng dòng chữ ấy được viết nên từ nhịp đập của trái tim… MC Thảo Vân https://thuviensach.vn Unfaithful(1) - Ngoại tình N ội dung phim thì rất đơn giản thế này thôi: rằng có một đôi vợ chồng lấy nhau đã 11 năm - họ sống một cuộc sống đơn giản và bình dị như hàng triệu đôi vợ chồng khác trên thế giới này. Anh chồng thì chăm chút cho gia đình, chị vợ thì chăm sóc những đứa con. Và rồi một ngày kia chị gặp một người đàn ông khác - trẻ hơn, nóng bỏng hơn và biết cách khơi gợi bản năng tình dục trong chị, thế là chị trút vào đó những đam mê, yêu thương, thèm muốn và khao khát của mình, để rồi tâm trí chị gửi hết về nơi có người đàn ông trẻ hơn mình dễ đến cả chục tuổi ấy - chị lơ đãng việc gia đình, chị chăm chút cho bản thân hơn khi đến với người đó, chị hớn hở vui mừng khi nghe tin chồng mình đi vắng. Tới một ngày, chuyện gì đến cũng đến, người chồng phát hiện ra và trong cơn bấn loạn, anh đã giết chết người tình của vợ mình. Hình ảnh người đàn ông khi đối diện với tình địch của mình trong phim sẽ làm người xem nhớ rất lâu. Có lẽ sẽ không có ai chết nếu như ga gối xộc xệch trên giường không nói lên một cuộc làm tình nồng nhiệt vừa diễn ra và nếu như món quà mà anh đã tặng cho vợ mình không nằm ngay trên đầu giường của người đàn ông đang đứng trước mặt anh. Nhòe nhoẹt và đớn đau. “Tôi không thể làm được việc này và tôi muốn giết cô chứ không phải người đàn ông đó”. Con người khi bị dồn vào tột cùng của nỗi đau họ sẽ muốn làm cho kẻ gây ra đớn đau cho mình phải biến mất, nhưng họ https://thuviensach.vn không hiểu rằng nỗi đau nếu đã từng đến một lần trong đời thì sẽ không bao giờ quên được. “Không có gì được gọi là sai lầm – chỉ có những điều ta làm và những điều ta không làm”, chàng trai trẻ trong phim đã nói với người đàn bà của người khác mà anh ta đang cùng chung chăn gối như thế. Đúng - trên đời này chẳng có gì được gọi là sai lầm bởi vì mỗi việc chúng ta làm, chúng ta gặp đều là sự sắp đặt, nhưng ông trời cũng ban cho ta một quyền năng mạnh mẽ để dẫn chính mình bước vào những con đường đó. Bất kể sự việc nào xảy ra cũng đều có vài phương án giải quyết, nhưng chọn làm theo phương án nào là quyền của chúng ta. Người phụ nữ ấy có thể bước vào ngôi nhà đó như cách mà chị đã làm trong phim - hoặc có thể bước lên taxi và trở về nhà như một vài lần chị đã nghĩ trong tiềm thức. Tất cả đều có thể xảy ra và đó chính là những cột mốc trong đời mà ta phải vượt qua. Chị đã lựa chọn cho mình cách bước vào đó là cho phép mình đi theo tiếng gọi của bản năng, của cảm xúc, của những ham muốn tình dục, của những cảm giác mới lạ. Và ở phía cuối con đường đó là một cái kết quá bi thảm. Người ta cứ tưởng phụ nữ không có đam mê chăn gối, không có nhu cầu tình dục nhiều như đàn ông nhưng hóa ra không phải thế. Bao nhiêu dồn nén tưởng là sẽ được khỏa lấp bằng những gối chăn hàng ngày đã bùng lên thành ngọn lửa thiêu rụi cả bản lĩnh con người. Có thể ở ngoài đời sẽ có rất nhiều kết quả khác nhau, ví dụ như chị biết dừng lại; ví dụ như chị bị phát hiện và gia đình chị tan vỡ; ví dụ anh biết, anh không giết người, anh chỉ xử lý một cách bình tĩnh https://thuviensach.vn và cũng im lặng như thế với chị; hay có thể anh vẫn chung sống với chị nhưng ngày đêm nguyền rủa và sỉ nhục chị… Mỗi người có quyền lựa chọn cho mình một cách hành xử và phải tự chịu trách nhiệm với sự lựa chọn ấy. Còn người đàn ông trong phim đã giết người tình của vợ - đã ôm vợ để an ủi động viên cô - và đã không đi tiếp khi đèn xanh ngay trước cửa đồn cảnh sát bật sáng. Tôi không thấy ai xấu ai tốt trong phim, cũng không thấy việc chị có người đàn ông khác hay việc anh trở thành kẻ sát nhân là một tội lỗi. Tôi chỉ nhìn vào đó để hiểu mình hơn, hiểu đàn ông hơn, hiểu những người sẵn sàng trở thành người tình của người khác. Chỉ để hiểu thôi - và thế là đủ, bởi vì chỉ khi bạn là người trong cuộc, bạn mới có thể quyết định được mình sẽ làm gì và không làm gì. Và một khi đã quyết định thì không có gì là sai lầm cả, đó chỉ đơn giản là một lần bạn lựa chọn mà thôi! https://thuviensach.vn The Descendants(1) – Hậu duệ B ất kỳ cuộc hôn nhân nào cũng có những bí mật riêng của nó, và không phải lúc nào bạn cũng có thể nhìn thấy những bí mật đó ngay cả khi bạn là người trong cuộc. The Descendants kể về một cuộc hôn nhân như thế. Dường như nội dung phim đã được đạo diễn dựng lên bằng những câu chuyện thật trong một gia đình thật, để rồi người xem thảng thốt nhận ra hình như trong những nhân vật kia phảng phất có bóng dáng của mình. Một người đàn ông cả đời chú tâm vào làm ăn, lo kiếm tiền với những khoản thu nhập đủ để trang trải cho mọi sinh hoạt của một gia đình có vợ và hai cô con gái; một người cha dường như quên đi sự có mặt của hai đứa con mình bởi vì anh quá bận với những hợp đồng, dự án; một người chồng dường như có vợ như một thói quen bởi những lôi cuốn của công việc đã ngày một kéo anh rời xa cô. Cuộc sống có lẽ cứ êm đềm như thế nếu không có một vụ tai nạn xảy ra với vợ của người đàn ông đó. Chị bị tai nạn và hôn mê không biết khi nào mới tỉnh dậy. Gác công việc qua một bên, anh trở về đảm đương vai trò của một người chồng - một người cha - một chỗ dựa duy nhất cho những đứa con và người vợ đang nằm trên giường bệnh của mình. Bắt đầu một cuộc sống mới mà anh bỏ quên đã rất lâu rồi. Tập lại từ đầu, tập chăm sóc vợ, tập quan tâm con, tập làm những việc mà nếu như không có sự cố đó xảy ra, anh sẽ chẳng bao giờ biết đến. https://thuviensach.vn Có lẽ mọi khó khăn cũng sẽ được giải quyết nếu như anh không phát hiện ra rằng vợ mình đã yêu người khác - và quyết định chia tay đã đến nhưng chị chưa có cơ hội để nói với anh thì đã chìm vào hôn mê vì tai nạn. Cảm giác của người đàn ông khi biết được sự thật đó sẽ thế nào nhỉ? Tìm hiểu - phải rồi, và tiếp sau đó là rất nhiều những hành động khác mà chỉ khi nào ở trong hoàn cảnh đó bạn mới có thể hình dung được. Có người chọn giải pháp tha thứ để tiếp tục một cuộc sống cũ - có người chia tay để bắt đầu một cuộc sống mới - hay có người chọn giải pháp giữ người mình đã từng yêu bên cạnh để trả thù, để trả lại cho người đó hết những uất hận mà mình đang phải gánh. Người đàn ông của Descendants không có ai để đối chất, không thể hỏi trực tiếp người vợ của mình, anh không có cơ hội đó bởi vì lúc này, chị nằm đó và không thể nhìn, không thể nói, thậm chí không thể cảm nhận được sự có mặt của anh. Hành trình đi tìm hiểu sự thật bắt đầu để rồi những gì anh phát hiện ra khiến anh vừa giận vừa thương vợ của mình. Chị cũng giống như trăm nghìn người phụ nữ khác đã tự cho phép mình rơi vào chiếc bẫy quá êm ái và ngọt ngào của một người đàn ông xa lạ, người đàn ông coi việc thể hiện tình yêu với phụ nữ như một thói quen không thể bỏ. Không có sự chân thành, không có tình yêu, chỉ có màu của dục vọng. Cứ như thế, bộ phim đưa người xem song hành cùng anh trong suốt cuộc hành trình để rồi khi sự thật đã được sáng tỏ, khi không chỉ mình anh biết được sự thật đáng buồn đó, khi mà những người xung quanh liên quan đến mối quan hệ ấy đều đã phải nhận những nỗi đau, sự tổn thương mà lẽ ra họ không phải nhận thì người phụ nữ ấy ra đi. “Goodbye my love, goodbye my friend. My pain. My Joy. Goodbye!!!”(2) https://thuviensach.vn Nước mắt anh lăn dài trên má. Thế là hết đớn đau, hết buồn phiền, trôi đi giận dữ tưởng chừng có thể làm người đàn ông ấy gục xuống. Cái chết của em giải thoát mọi ưu phiền, mọi hối hận, mọi ăn năn và tội lỗi. Cái chết của em giúp em không phải đối mặt với việc làm anh đau lòng. Và đằng sau sự giải thoát dường như là do trời định ấy dành cho em là sự tha thứ của anh. https://thuviensach.vn Những cây cầu ở quận Madison K hông biết bao nhiêu lần tim tôi thắt lại vì cảm giác đau lòng khi chứng kiến những giọt nước mắt của người phụ nữ lần đầu biết yêu là thế nào, khao khát là ra sao rồi lại phải đớn đau thu tay lại khi vừa chạm được vào những xúc cảm của cuộc đời mình. Người phụ nữ có một cuộc sống êm đềm với những cơm nước bếp núc, lấy việc chăm sóc chồng con như một thói quen hàng ngày và bằng lòng với những yêu thương bình dị đã trải qua những phút giây sóng gió khi gặp người đàn ông lãng tử - người luôn coi mình là con đường, là kẻ lữ hành và là những cánh buồm dẫn về biển cả… Một bình yên - một sóng gió tưởng chừng không có lấy một điểm chung lại hoà quyện với nhau để rồi họ nhận ra rằng mình đã thuộc về nhau. Ông mang đến cho bà những cảm xúc mãnh liệt mà đã rất lâu rồi bà bỏ quên - ông nhắc bà nhớ đến những rung động khẽ khàng nơi con tim - ông tạo cho bà những ham muốn mãnh liệt trong quan hệ tình ái. Ông như ngọn gió mát lành thổi qua cuộc đời bà, cho bà biết thế nào là yêu đương, thế nào là run rẩy và thế nào là khẽ chạm nhẹ mà chấn động mạnh đến cả nơi sâu thẳm nhất của tâm hồn. “Anh có một điều muốn nói - một điều duy nhất, anh sẽ không bao giờ nói lại lần nữa, với bất cứ ai và anh yêu cầu em nhớ: Trong cái vũ trụ đầy nhập nhằng, thứ chắc chắn trong tay như https://thuviensach.vn thế này chỉ đến một lần duy nhất và không bao giờ có nữa, dù em có sống bao nhiêu cuộc đời”. Người đàn ông như ngọn gió đi hoang ấy đã nói như thế, sau bốn ngày gần gũi bên cạnh một người phụ nữ xa lạ. Có tin được không một tình yêu đến sau chưa đầy 100 giờ đồng hồ. Bốn ngày, có đủ để biến một người xa lạ thành một người quen, một người quen thành một người yêu và từ một tình yêu tưởng là tầm thường, tưởng như chỉ là những phút giây nông nổi và bồng bột ấy - trở thành bất tử? Tôi thì tin. Người ta thường hay tiếc nuối về những thứ đã mất, những tình cảm không có được và những người không thuộc về mình. Nhưng tôi biết, Robert Kincaid và Francesca đã không hối tiếc vì họ trân trọng từng khoảnh khắc đã có với nhau, từng giây phút họ ở bên nhau và những ngày tháng sau này họ nghĩ về nhau. Ẩn sau hình ảnh người phụ nữ chỉ biết đến góc bếp và chiếc bàn ăn là một sự mãnh liệt của cảm xúc, cũng như bản lĩnh tuyệt vời của một người vợ, một người mẹ. Đôi lúc tôi tự hỏi, nếu là tôi, không biết tôi có đủ bản lĩnh đứng lại, ngồi trong xe ô tô để nhìn người đàn ông của đời mình rời xa tầm mắt? Liệu tôi có thể chỉ nhìn và khóc khi thấy ánh mắt thiết tha của người đàn ông đó? Liệu tôi có bỏ tất cả lại để chạy đến, để được ngả đầu vào bờ ngực ấm và được ôm trong vòng tay siết chặt? Mặc dù chưa bao giờ phải trải qua cảm giác đó nhưng tôi cảm nhận được nỗi đau khi những trách nhiệm, ràng buộc, yêu thương tự do và hạnh phúc cùng lên tiếng giày vò và giằng xé. Để rồi khi đưa ra quyết định, bạn chẳng thể làm được gì hơn cho mình - thậm chí không thể kìm nén cả những giọt nước mắt. Nếu Robert Kincaid và Francessca đến được với nhau, chắc gì “Những cây cầu ở quận Madison” có thể ở lại trong lòng tôi lâu đến thế; chắc gì đã khiến tôi gấp sách lại mà chẳng hiểu nước mắt https://thuviensach.vn ướt má từ lúc nào và chắc gì đã khiến tôi đưa tay lên bụm miệng cho tiếng nấc không thành tiếng như hình ảnh mà tôi đang nhìn thấy trên màn ảnh nhỏ. Những mối tình đẹp là những mối tình dang dở – câu kết luận đó dường như đúng với mọi thời đại, mọi thế hệ và mọi quốc gia. Đúng với những trái tim tìm được nhịp điệu tưởng chừng đã đi lạc, tưởng chừng đã mất đi sau những tháng ngày quẩn quanh với ăn – ngủ và chỉ dừng lại ở đó, chỉ ngân nga đôi ba nốt thăng trầm để rồi lại cất vào tận đáy trái tim mình, để lại quay về với những thói quen, với những thứ được gọi là trách nhiệm và nghĩa vụ - những thứ giúp con người ta tồn tại với một niềm tin tuyệt đối vào hai chữ “số phận”. Số phận đã cho em gặp anh trong cuộc đời này, nhưng nó chưa đủ mạnh mẽ để kéo em đến bên anh cùng dựng nên một định mệnh mới. Vì thế, chỉ cần bốn ngày cho sự gần gũi và cho đến cuối đời để mãi nhớ về nhau, phải không anh? https://thuviensach.vn Cưỡng cơn gió bấc(1) C ó cưỡng lại được không khi những xúc cảm, những nhớ nhung và yêu thương cứ dâng tràn trong lồng ngực, trong trái tim - khi mà mọi suy nghĩ, vui buồn đều bắt đầu từ đó mà ra? Tình yêu ảo - cảm xúc ảo có thật sự là ảo khi họ đã đến với nhau bằng những rung động rất đời thường? Bắt đầu từ một email đi nhầm địa chỉ. “Cưỡng cơn gió bấc” ra đời vào đúng thời đại Internet bùng nổ. Khi những cô đơn trong suy nghĩ có cơ hội được thể hiện và chia sẻ qua những dòng chữ gõ vội để trả lời email của một người xa lạ ở tốc độ nhanh nhất có thể: ngay lập tức - một phút - vài giờ. Một người phụ nữ đang ở trong vùng lạnh của một cuộc hôn nhân quá đỗi bình yên. Một người đàn ông vừa trải qua những đổ vỡ về vấn đề tình cảm. Họ gặp nhau qua những bức thư điện tử – họ trao cho nhau những chuyện vu vơ không đầu cuối – họ mỉm cười hay khúc khích cùng nhau và rồi cuối cùng họ yêu nhau. Internet chưa bao giờ là ảo, nó thể hiện chính xác cảm xúc của những người nhạy cảm, nó truyền tải được thông điệp của yêu – ghét https://thuviensach.vn – giận – hờn qua tốc độ gõ chữ, qua cách dùng dấu câu và qua cả những lỗi chính tả lộn xộn nằm lẫn trong đó. Và vì thế mà nó giúp những người giàu cảm xúc tìm đến với nhau từ chính những câu văn ngắn gọn tưởng chừng cụt lủn chẳng chứa đựng thông điệp gì cả. Ngoại tình là một việc làm chưa bao giờ được ủng hộ và việc chấp nhận nó cũng đã là một điều vô cùng khó. Nhưng, đằng sau những con người ngày ngày quẩn quanh với bếp núc chợ búa - những con người tưởng chừng chỉ biết vùi đầu vào công việc và những nỗi đau - là khao khát được yêu thương, vỗ về, chăm sóc và an ủi. Chính vì thế, họ đã phải tự đấu tranh rất nhiều với chính bản thân mình - với những ao ước khao khát được gặp nhau, chạm vào nhau; bên cạnh đó còn là những lo lắng về cái mà họ gọi là thực tế bên ngoài màn hình và bàn phím. Cứ như thế, họ ngần ngại, chần chừ, họ dừng lại bên lề cuộc đời nhau như những kẻ đang đi lạc trên sa mạc bỗng gặp một ốc đảo - chỉ là tưởng tượng để hình dung rằng mình không chết khát và rồi lại tiếp tục bước đi những bước chân khó nhọc nhằm tìm kiếm cho mình một giếng nước mát lạnh thực sự tồn tại. Anh đã biến mất không một lời từ giã - cô mỏi mòn trông đợi để rồi đến một ngày, khi mà cô chẳng còn biết mình tìm gì trong hộp thư điện tử kia nữa thì lại có thư - từ anh! Và thế là cơn sóng thứ bảy đã quay trở lại! Như những cơn sóng ngoài xa kia chẳng thể thôi vỗ vào bờ - tình cảm của những người yêu nhau cuối cùng cũng phải đi đến một cái https://thuviensach.vn kết dù có hậu hay không. Họ phải đối mặt với tình cảm của chính mình - tìm cho mình một hướng đi chứ không chấp nhận chỉ là gặp gỡ nhau một vài lần trên mạng - yêu online và chỉ thế thôi rồi hết. Biết nói thế nào về những gì đã diễn ra trong truyện. Và biết lý giải thế nào cho những câu chuyện tương tự như thế ngoài đời thường. Chẳng thể nào có một đáp án chính xác nhất trong những biểu thức mà ở đó có yêu thương ngọt ngào cộng với sự trung thực của cảm xúc dù cho biểu thức đó được đặt trên mạng ảo hay trong đời thường. Tất cả những ảo - thật đó chỉ đơn giản là một dạng phương tiện giúp họ tìm thấy nhau. Họ đã không lừa dối chính họ - không coi tình yêu trên mạng như một trò giải trí - họ đã yêu nhau bằng chính những xúc cảm rất thật truyền tải qua câu chữ, mỗi ngày ngấm dần vào từng noron cảm xúc. Bảy lần gặp gỡ, lần sau đắm say hơn lần trước và rồi đến lần gặp thứ bảy thì họ hiểu được một điều: họ thực sự thuộc về nhau! https://thuviensach.vn Touch – chạm C âu chuyện đơn giản chỉ là một người đàn ông đến với cô thợ làm móng để cứu vớt cho đôi bàn tay hàng ngày phải tiếp xúc với dầu máy của mình. Đôi bàn tay nhem nhuốc ấy là cái cớ cho sự xa lánh, cho tình trạng không sex trong vòng mười tháng trời, cho những “hắt hủi” từ phía người vợ của anh. Anh cảm nhận được sự xa cách trong suy nghĩ, trong hành vi, trong những âu yếm dường như đã là chuyện của những ngày tháng xa xưa của vợ mình. Cảm nhận được nhưng anh không hiểu được tại vì sao, tại vì lý do gì khiến hai người yêu nhau, quyết lấy nhau bất chấp sự ngăn cản của gia đình cô mà đến bây giờ họ quay lưng lại với nhau trên giường ngủ. Đôi khi, đàn ông cũng hơi áp đặt khi cho rằng vợ mình không còn yêu mình nữa chỉ vì cô ấy không còn muốn làm tình với mình. Không hẳn thế. Những xúc cảm vẫn tràn trề trong từng cơ quan cảm giác của người phụ nữ, chỉ là sự thưa thớt của những lần nói chuyện, tâm sự, sự xa dần trong lối sống, quan điểm, môi trường đã lấp lên những tình cảm ấy. Và rồi, anh chàng trong phim quả thực đã rất may mắn khi gặp được cô gái làm móng, vì cô hướng dẫn cho anh cách đánh thức cảm xúc của vợ mình. Là một cô gái lúc nào cũng thèm thuồng được ôm mẹ mà phải chịu sự ngăn cấm của ba; một người con gái sống tình cảm, nội tâm, luôn thèm muốn được âu yếm, vuốt ve, được chạm va vào từng ngón tay, thớ thịt – cô ấy thấu hiểu sự khao khát của những người phụ nữ. Và cô đã chỉ cho người khách hàng của mình cách cứu vãn https://thuviensach.vn cuộc hôn nhân của anh ấy, giúp anh ấy có lại người phụ nữ đã cùng anh chung sống suốt những năm tháng qua dưới một mái nhà, mang lại cho anh nụ cười tươi thay thế cho nét ngây ngô trong lần đầu gặp gỡ. Những va chạm, những câu chuyện, những tâm sự nhỏ to ấy cũng đưa họ đến gần với nhau hơn. Nhưng chỉ thế thôi bởi nếu gần thêm chút nữa, chắc chắn họ sẽ không thể đứng nhìn nhau đi xa dần, chỉ chạm vào thôi mà không làm gì hơn thế. Người đàn ông trong bộ phim ấy chưa yêu cô gái, chỉ là những rung động vì có người hiểu mình, có người khiến mình thấy dào dạt cảm hứng trong chuyện làm tình, để rồi về mình quấn quýt, mãnh liệt và ngọt ngào với vợ mình hơn. Cô như chất xúc tác làm mới lại chuyện tình của hai vợ chồng. Thế rồi cũng bén hơi, cũng nhớ nhung và thẫn thờ. Trách sao được khi họ đã từng ở gần nhau đến thế. Còn cô gái, hình như đây là lần đầu tiên cô gần gũi đàn ông đến thế. Lúc đầu chỉ đơn giản như gần gũi bố mình, như một cơ thể đàn ông mà cô vẫn thường chăm sóc vào mỗi ngày cuối tuần. Nhưng rồi, những xúc cảm của người con gái đã khiến cô đi tìm anh. Đến để hiểu, để thấy rõ tình cảm của người mình quý mến cũng là một cách yêu thương đến cùng. Để rồi khi nhìn thấy sự lựa chọn của anh, cô cũng tìm cho mình một con đường khác. Nói quá lên thì đó gọi là yêu thương không nửa vời. Trong cuộc đời mỗi con người, sẽ không thiếu những lần khẽ chạm, những lần nắm tay, hay những lần cảm xúc được chạm vào cảm xúc. Nhưng không phải sự va chạm nào cũng làm người ta nhớ lâu, cũng đủ mạnh để người ta thay đổi cả một sự lựa chọn. Đôi khi, dừng lại đúng lúc, đúng thời điểm sẽ làm người ta trân trọng những phút giây thoáng qua ấy, nhiều hơn, lâu hơn. Và cũng dừng lại để thấy quý những gì mình đang có, để vun đắp, để chạm vào cái https://thuviensach.vn ngưỡng của hai từ hạnh phúc, để không ân hận vì đã nói yêu nhau, vì đã hứa ở bên nhau đến cuối cuộc đời. Dừng lại không phải là kết thúc – mà là để có thể mỉm cười khi nhớ về nhau! https://thuviensach.vn Những phút xao lòng B ạn hỏi tôi rằng, trong suốt những năm tháng sống bên cạnh người đàn ông của mình, tôi có bao giờ nghĩ đến người đàn ông khác hay không? Biết trả lời bạn thế nào bây giờ nhỉ? Nhiều khi ngồi cạnh những người phụ nữ khác, nghe họ ca ngợi về chính họ, về gia đình họ, về cái sự chung thủy của họ mà trong lòng tôi cứ dấy lên một cảm giác nghi ngờ - nghi ngờ họ và nghi ngờ chính bản thân mình. Phải chăng họ đã gặp được những vị thánh để cưới làm chồng? Phải chăng cảm xúc của họ quá nghèo nàn hoặc quá tuyệt đối nên chỉ dành riêng cho một người? Hay phải chăng tôi là người quá lăng nhăng vì đã có những phút xao lòng trước rất nhiều người? Tôi từng đọc câu này ở đâu đó: “Cảm xúc không có lỗi – nhưng có thể kết tội hành vi”. Đàn ông thực tế ở chỗ, họ không thèm để tâm đến những cảm xúc mà vợ mình dành cho người khác. Điều họ quan tâm là cô ấy đã, có hay sắp lên giường với ai? Có thể vì đàn ông coi trọng sự toàn vẹn về mặt thể xác của người chung sống với mình, hoặc có thể anh ta hiểu một điều: khi người phụ nữ đã dám lên giường với một người đàn ông khác, nghĩa là cảm xúc đã chín muồi. https://thuviensach.vn Đàn bà thì hay ngược lại. Họ có thể bỏ qua chuyện người đàn ông của mình lên giường với những người phụ nữ khác, hay bỏ tiền ra mua một vài đêm vui nhưng lại không chấp nhận được việc anh ấy ngồi nghĩ đến một người đàn bà khác ngoài mình. Họ thường áp đặt suy nghĩ của mình cho đàn ông ở điểm: làm tình đối với đàn ông chỉ là một nhu cầu thỏa mãn bản năng còn nghĩ đến là đã yêu lắm rồi. Họ vô tình hạ thấp đàn ông thời nay quá nhiều. Bởi vì lên giường - bây giờ - đối với đàn ông sẽ có kèm theo cảm xúc. Đàn ông hay ở chỗ họ ít ghen bóng ghen gió, có lẽ là vì họ hiểu cảm xúc cũng như những cơn gió lạnh đầu mùa, mát lạnh thế thôi nhưng khi nắng lên, lại ấm ấp, lại hiền hòa. Và cũng bởi thực tế như thế, nên họ có thể chung sống cả đời với một người đàn bà. Họ chỉ cần người đó nấu ăn ngon, chăm sóc cho họ bữa ăn giấc ngủ, thỏa mãn nhu cầu gần gũi với một sự hài lòng tương đối và đôi khi, chịu khó lắng nghe và thấu hiểu. Ví dụ như một vài nhu cầu đó không được đáp ứng, họ sẽ tìm ở chỗ khác nhưng giá trị cơ bản của người mà họ đã chọn làm vợ vẫn là điều mà họ cần, hiểu và muốn giữ. Người đàn ông thực sự thường biết cân-đo- đong-đếm giữa những ảo mộng tình ái hão huyền với thực tế mà họ đang có với một sự tỉnh táo tuyệt vời, để xem có nên đổi cái đang có lấy những thứ mới mẻ hơn hay không? Đàn bà thì lại hay ảo ảnh huyễn hoặc bản thân. Những bong bóng nhiều màu mang tên tình yêu có thể do những người đàn ông vây xung quanh họ tạo nên và cũng có thể do chính họ thổi phồng lên rồi ngồi ngắm nghía và đắm chìm trong đó. Họ cứ nghĩ rằng đã tìm được hạnh phúc của đời mình, vì thế quay lưng lại với những gì đã có, đang có để hướng về phía rực rỡ của tình yêu màu hồng. Chỉ đến khi gặp phải một khuôn mặt lạnh, một lời từ chối hay một cảnh hạnh phúc vợ chồng con cái tay trong tay của người đàn ông đang ngỡ thuộc về mình, mới bừng tỉnh. Lúc ấy thì đã muộn mất rồi! https://thuviensach.vn Chẳng mấy ai có thể điều khiển được cảm xúc của mình. Nhưng, coi đó như một góc ngọt ngào nơi trái tim, là thứ cho mình thêm năng lượng để sống, hay thổi bùng lên như một ngọn lửa rồi tàn lụi đi khi đêm qua ngày tới hoặc chôn nó xuống dưới tầng tầng lớp lớp những lạnh lùng… là ở sự lựa chọn của mỗi người. Cảm xúc không điều khiển nổi nhưng hành vi thì có thể. Chỉ làm khi đã biết cái giá mà mình phải trả, đúng không? Giađìnhlànơicó ngườiđangđợivàlànơidùcóđiđâuxa,dù có thi thoảnglạcbướcthìbạnvẫnmuốnđượctrởvề!!! https://thuviensach.vn Muôn màu ngoại tình T rong cái nắng hanh hao của một buổi chiều mùa hè, anh gặp lại em sau hơn bảy năm xa cách. Vẫn ánh mắt tinh nghịch và nụ cười ấy, vẫn như ngày đầu tiên anh nhìn thấy em khi em còn là một cô bé 18 tuổi, thơ ngây và trong sáng. Anh đã cất giữ khuôn mặt ấy vào một góc khuất của trái tim mình, nâng niu và trân trọng. Đủ để không quên những tháng ngày anh được sống trong tiếng cười trong vắt như pha lê và ánh nhìn tỏa nắng. Anh chưa bao giờ quên em, nhưng đã có lần em từng nói: “Chúng mình có duyên nhưng chưa có phận”. Anh chỉ như một ga xép cho con tàu em ghé qua. Anh cũng biết con tàu em nhiều hoài bão, nhiều khát vọng mà một người như anh chưa khi nào đáp ứng được. Vì thế, mặc dù đau đớn trước những lời nói phũ phàng của em ngày xưa, anh cũng hiểu đó là sự thật. Và anh buông tay. Ấy thế mà trái đất tròn. Không phải nơi anh và em cùng được sinh ra, không phải nơi em đang sống hay nơi anh đang tồn tại; anh gặp lại em ở một nơi tình cảm nhất Việt Nam, nơi kết đôi cho bao trái tim lỡ nhịp. Nhìn thấy em, anh sững sờ, còn em bình thản. Không một chút vồn vã, không chút ngạc nhiên hay bối rối, em bình tĩnh mỉm cười với anh như với một người bạn. Không để anh kịp trấn tĩnh, em quay đi. Khi anh còn chưa tìm được cách để tiếp cận em, để lấy lại phong độ của một thằng đàn https://thuviensach.vn ông thì em đã quay gót, kiêu ngạo và lạnh lùng. Cái cách mà em đối xử với anh ngày xưa, cũng đầy ngạo mạn như thế. Em không xinh đẹp, càng không phải là hình mẫu lý tưởng của anh nhưng cái cách em đối xử với nỗi buồn, với những khó khăn của mọi người xunh quanh khiến anh luôn kinh ngạc. Đứng trước em, anh có thể thoải mái bộc lộ bản ngã của mình - tự nhiên và nhẹ nhàng. Nhưng anh chưa bao giờ được nhìn thấy con người thật của em. Em bao bọc mình trong những nụ cười, đủ để người đối diện không thể tìm hiểu được gì ngoài những điều em muốn nói. Có thể em giỏi che giấu hoặc anh quá ngốc nghếch. Anh đứng lại nhìn em ra đi, y như bảy năm trước. Lúc đó anh nhớ câu nói của em: “nếu anh còn muốn làm bạn thì buông em ra bởi em chưa bao giờ thuộc về anh”. Anh đã buông, nhưng bảy năm qua em chưa khi nào coi anh là bạn. Không tin tức, từ chối mọi lời hỏi thăm. Anh rơi vào trạng thái trầm cảm một thời gian khá dài. Và bây giờ, khi anh đã lấy lại được thăng bằng thì em lại bước đến, khiến cho anh một lần nữa cảm thấy thật chênh vênh. Kiềm chế mãi, cuối cùng anh cũng gọi điện cho em. Bảy năm trôi qua đã lâu nhưng trí nhớ anh vẫn còn hoạt động tốt. May mắn cho anh khi em nhận máy và đang khóc - lần đầu tiên anh nghe thấy em khóc. Lúc đấy chân tay anh rụng rời, nhưng ơn trời, một thằng đàn ông 30 tuổi cũng đủ tỉnh táo để nhận ra mình cần phải làm gì. Anh đã chạy đến bên em, ôm em vào lòng và nghe em khóc. Em không nói gì, dù chỉ là nửa lời. Anh cũng không dám hỏi, dù là nửa câu. Chỉ lặng im ngồi bên cạnh em, cho em một chỗ dựa. Anh cũng không dám chắc mình khi ấy có được coi là điểm tựa của em hay không, nhưng được ngồi cạnh em như thế này, anh đã thấy mãn nguyện lắm rồi. https://thuviensach.vn Anh ra về khi em đã ngủ say. Em không màng đến sự có mặt của anh, không chút lo lắng khi có một thằng đàn ông đã từng yêu mình ngồi ngay bên cạnh. Em chìm vào giấc ngủ với những nỗi đau của riêng mình. Chiếu cố cho anh nhìn thấy những giọt nước mắt đã là sự ban ơn quá lớn phải không em? Sáng hôm sau khi anh quay lại, em đã rời đi mà không để lại một lời nhắn nhủ, anh băn khoăn không hiểu những việc xảy ra tối qua là thật hay do anh mộng du. Và rồi thật bất ngờ, một tháng sau đó em đã tìm anh. Những câu chuyện vô thưởng vô phạt. Những tin nhắn qua lại lúc vợ anh đã say giấc nồng và con anh đã ngủ. Những cuộc điện thoại không đầu không cuối. Những cuộc gặp chớp nhoáng giữa những chuyến công tác dài ngày. Tất cả đều vội vàng và chỉ có những cái nắm tay cùng những nụ hôn rất vội. Đã có lần bản năng của một thằng đàn ông trong anh kéo em ngã vật ra giường, nhưng anh đã chùn bước khi nhìn thấy ánh mắt em - lạnh lùng và xa cách. Nó không hề thanh thoát như lúc anh hôn em mà nó đen thẳm và tối sẫm. Nó làm anh sợ. Sau lần đó em trốn tránh không còn muốn gặp anh nữa. Lần cuối ngồi trước mặt anh, em cười. Vẫn nụ cười hồn nhiên và trong trẻo. Em bảo: “em không dám thách thức bản năng đàn ông của anh thêm một lần nữa”. Em cũng chưa đủ dũng cảm để lún sâu vào chuyện này. Phải, biết “đủ” để dừng lại; biết “trân trọng” những giá trị cá nhân, những giá trị tinh thần của em và của anh; biết “tự” bảo vệ bản thân trước những điều cần phải giữ. Em còn có một gia đình đang rất yên ấm, anh còn có ngôi nhà và những đứa trẻ. Em biết anh sẽ lấy em nếu em gật đầu, nhưng anh không thể đi cùng em trên một con đường. Vì thế, phải dừng lại trước khi quá muộn. https://thuviensach.vn Anh cứ lặng im ngồi nghe em nói và lại trở về là một thằng trẻ ranh ngây ngô ngày nào. Vẫn luôn là như vậy mỗi khi đứng trước mặt em, dù cho anh đã tưởng em thuộc về anh. Chưa khi nào anh thắng em dù cho lúc anh 18 tuổi hay khi anh đã thành người đàn ông trưởng thành. https://thuviensach.vn Ngoại tình vui không? V ề cơ bản ngoại tình mang lại cho người ta niềm vui, đó có thể là sự thỏa mãn về tình dục, đó có thể là sự thích thú vì khả năng chinh phục hay đó có thể là cảm giác được chia sẻ, được cảm thông và thấu hiểu. Điểm cuối cùng cũng là lý do được nhắc đến nhiều nhất trong các cuộc ngoại tình. Đàn ông sinh ra đã có trong máu sự thích thú đối với phụ nữ. Đó dường như là một đặc tính cố hữu đặc trưng cho hai chữ “đàn ông”. Họ cần được ngắm nhìn những người phụ nữ đẹp, cần được lên giường với những thân hình khêu gợi, cần được lắng nghe và trao đổi của những cái đầu thông minh. Họ tham lam, họ thích khám phá, họ khao khát chinh phục những miền đất lạ - những người phụ nữ lạ. Và thế là họ ngoại tình. Mỗi khi nhắc đến ngoại tình, ngay lập tức trong đầu người phụ nữ đang được coi là “nội tình” sẽ xuất hiện sự căm thù người đàn bà đã được hưởng chung một thân thể, một trái tim của người đàn ông mà chị ta đang gọi là chồng. Có một sự mặc định từ lâu rằng, đàn ông là một lũ yếu đuối, dễ sa ngã trước những mời chào, quyến rũ của đàn bà. Thế là bao nhiêu uất ức, thù hận được trút cả lên người “ngoại” đó. Nhưng có một thực tế phũ phàng rằng, trên đời này chẳng ai có khả năng quyến rũ được ai - và họ chỉ lao vào nhau khi cả hai cùng muốn. https://thuviensach.vn Thực chất, ít khi đàn bà chủ động đi tìm kiếm người tình. Họ chỉ dễ dàng - hoặc chống cự yếu ớt - hoặc dù cho có quyết liệt phủ nhận thì đến một ngày nào đó cũng gục ngã vào lòng người đàn ông khác khi bên cạnh họ thiếu một điểm tựa, thiếu một chỗ dựa về một hoặc nhiều mặt. Còn đàn ông, nếu họ bỏ qua những yếu tố ngoại tình vì ham hố tình dục, bỏ qua những yếu tố thả thính vu vơ cá nào cắn thì chén thì cũng chỉ ngoại tình khi đang ở trong khoảng lặng, tệ hơn là vùng lạnh của một cuộc hôn nhân. Ấy là khi người đàn bà thuộc về họ, là của họ dường như đã không còn giữ được lực hấp dẫn và sức hút như đã từng. Đàn ông cần người đàn bà “3 trong 1”: một để làm vợ quán xuyến công việc gia đình, một để làm người tình ân ái mặn nồng trên giường và một để làm tri kỷ chia sẻ những buồn vui trong cuộc sống hàng ngày. Thông thường ở giai đoạn đầu của mỗi cuộc hôn nhân, người vợ thường đảm nhiệm rất tốt cả ba vai trò trên, nhưng rồi với sự tàn phá của thời gian, nhan sắc đi xuống, những mệt mỏi của việc nước việc nhà khiến họ không còn làm tròn vai trò của một người tình - có chăng chỉ là những buông xuôi kiểu anh muốn làm gì thì làm, nhanh lên để cho tôi còn đi ngủ. Họ cũng không có nhiều thời gian để lắng nghe những chuyện vu vơ kiểu trưa nay anh gặp phải một thằng đối tác khó nhằn, giờ chưa biết phải tính sao. Nếu như trước kia thì sẽ là những câu “anh nên thế này, thế nọ, thế kia” thì nay chỉ có những câu hững hờ kiểu “anh muốn làm thế nào cũng được, tùy anh”. Còn lại duy nhất chức năng quán xuyến gia đình, chăm sóc con cái thì họ vẫn làm rất tốt. Tuy nhiên, chính cái chức năng cuối cùng này lại khiến nhiều người đàn ông không thể từ bỏ nó để đi theo tiếng gọi khác của trái tim. Họ thực tế, họ nhìn thấy rất rõ những thứ họ cần và con cái, bố mẹ, người thân của họ cần gì ở người đàn bà mà họ gọi là vợ. Họ cũng nhìn thấy những cố gắng, https://thuviensach.vn những gì mà người phụ nữ ấy đã và đang làm cho họ - cho gia đình họ. Thế nên, thay vì vứt bỏ cả một gia đình, thì họ sẽ bước chân ra khỏi cửa, đi tìm những thứ còn thiếu để bù đắp cho chính mình - để mỗi khi quay về, lại vui vẻ, lại sung mãn, lại không cần đến người tình - tri kỷ mà chỉ cần duy nhất một người vợ. Vậy thì: ngoại tình vui không và có lợi không? Nếu không thì sao người ta lại thích việc đó thế? https://thuviensach.vn Khi chồng có con riêng T rong mắt thiên hạ chị là người phụ nữ tốt số, chị có một công việc ổn định - thậm chí có thể gọi là thành đạt, một gia đình êm ấm, một người chồng mà chị có thể tin tưởng và sẻ chia. Bỗng nhiên một ngày kia, người phụ nữ tốt số ấy gục xuống vì nghe tin chồng mình đã có một đứa con khác. Niềm tin khiến người ta sống tốt nhưng cũng lại là thứ khiến người ta gục ngã nhanh nhất khi mất nó. Tôi vẫn bảo bạn bè mình rằng: chỉ nên biết, đừng nên tin, và càng không nên gắn thêm chữ “tuyệt đối” vào phía sau. Không phải vì tôi là người không lạc quan, càng không phải tôi là kẻ chỉ thích nghi ngờ mà là vì tôi luôn để cho mình một lối thoát cũng như tạo điều kiện cho người khác không thể trở thành kẻ gây tổn thương cho tôi chỉ vì tôi đã quá tin vào người ta. Tin vào một ai đó, một điều gì đó không phải nói là làm được, càng không thể muốn là có được. Cũng như không tin ấy. Dù có nói rằng tôi sẽ bình tĩnh, tôi đã lường trước rồi, tôi đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho tất cả những điều tốt đẹp cũng như tồi tệ, thì chẳng ai có thể bình chân như vại trước cái tin chồng mình có con với người phụ nữ khác - không phải mình. Bạn hỏi: nếu là tôi thì sẽ giải quyết thế nào? Tôi cũng không biết nếu mình ở vào vị trí đó, tôi sẽ xử lý ra sao. Nhưng như đã từng viết, đừng bắt tôi phải yêu quý một đứa trẻ https://thuviensach.vn không phải con mình, cũng đừng yêu cầu tôi thông cảm với những hành vi như thế bởi vì đối với tôi, khi người ta lớn, người ta phải có trách nhiệm với hành vi của mình, phải hiểu đâu là những giới hạn cần có của mọi mối quan hệ. Tôi không bao giờ trách người đàn ông của mình nếu như anh đã có những phút xao lòng, nếu như anh đã có những phút giây ngoài chồng ngoài vợ, bởi vì tôi hiểu vì sao người ta có thể tìm đến một bờ vai khác, một vòng ôm khác, một nụ hôn và những phút gối chăn mặn nồng với người khác. Và tôi cũng đủ tỉnh táo để biết dù có như thế nào thì ga cuối cũng là điểm đến của mọi chuyến tàu, cho dù có phải đi qua bao nhiêu ga tạm, bao nhiêu lần dừng chân thì đích đến cũng khó mà thay đổi. Nhưng, khi những phút xao lòng ấy không còn là thoáng qua của những mong manh cảm xúc thì đừng yêu cầu sự thông cảm bởi làm thế nghĩa là hèn nhát. Nếu bạn có đủ lý trí để hiểu khi một đứa trẻ được sinh ra, nó cần gì và có đủ tỉnh táo để hiểu thế nào là hậu quả thì bạn cũng nên có đủ dũng cảm để chịu trách nhiệm về những gì mình làm chứ nhỉ! Quay lại với những người phụ nữ của tôi, những người có đủ thông minh để hiểu mọi chuyện nhưng lại thiếu sự “không tin tưởng” vào người đàn ông mà mình đang gọi là chồng, nên dễ dàng gục xuống và tưởng như không gượng dậy nổi. Trong cuộc đời này, không có gì là không thể xảy ra, càng không có gì lại không thể xảy đến với mình và gia đình mình. Vì thế, thay cho việc khóc lóc, tự hành hạ bản thân, tự nhốt mình vào nỗi đau hoàn toàn không phải do mình gây ra thì bạn nên đứng dậy và tiếp tục sống. Cho dù những ngày tiếp theo ấy là cả một chặng đường đầy chông gai thì bạn vẫn phải kiên trì bước tiếp từng bước, từng https://thuviensach.vn bước thật vững chãi và rồi bạn sẽ thấy niềm vui chờ mình ở phía trước. https://thuviensach.vn Đàn bà ngoại tình C uộc sống với em như thế chưa đủ sao? Em còn muốn gì… là câu hỏi thường được đặt ra cho những người vợ đầy đủ về kinh tế, được bao bọc trong một cuộc sống chỉ có cơm ngon, quần áo đẹp, được hưởng những gì sang trọng nhất trong một ngôi nhà tiện nghi nhất cùng những thứ đồ đạc đắt tiền nhất. Cuộc sống đủ ư? Biết thế nào là đủ cho những khao khát vỗ về, những ước muốn được quan tâm, chăm sóc của một người phụ nữ? Đàn ông hay ở chỗ, họ nghĩ họ sẽ mang lại một cuộc sống ấm no, hạnh phúc cho người vợ của mình thông qua những đồng tiền, những món đồ đạc đắt tiền hay một ngôi nhà to cùng những chiếc xe đẹp. Có thể vì suy nghĩ đó mà họ “hùng hục” kiếm tiền, không ngớt mỉm cười cùng đối tác và sẵn sàng trút vào mình giọt bia, giọt rượu cuối cùng để kiếm được chữ ký cho những bản hợp đồng kinh tế. Niềm tự hào của đàn ông là thế. Và rồi sau những toan tính hy sinh đó, họ chợt khựng lại, đau xót khi thấy người phụ nữ của mình tay trong tay với một người đàn ông khác chỉ vì một lý do rất đơn giản: em cần sự quan tâm. Quan tâm như thế vẫn chưa đủ sao? Thưa các anh, đủ nhưng lại thiếu bởi vì đàn bà chúng tôi không chỉ cần cơm ngon và áo đẹp. Điều chúng tôi cần hơn cả là cảm giác mình có một người chồng chứ không phải là một người xa lạ, vô tri vô giác, hiện diện trong cuộc đời chúng tôi như một cái bóng, một cái https://thuviensach.vn máy kiếm tiền. Đàn bà chúng tôi yêu bằng tai, dẫu có ăn bớt ngon một chút, dẫu có quần áo xấu xí một chút, dẫu chẳng bao giờ được tham gia vào những buổi du lịch dã ngoại xa xỉ thì chỉ cần một vài lời nói yêu thương, động viên, chia sẻ là chúng tôi lại có thể nhìn cuộc sống mình đang có với một vẻ hồng hào không giấu giếm. Tôi biết có những người phụ nữ chẳng thiếu thứ gì, thích lên là quẹt thẻ mua sắm vài chục triệu mà chẳng hề chớp mắt, thích lên thì tham gia một tour du lịch giải trí, thích thêm tý nữa là có thể mua cho mình một chiếc xe hơi... nhưng họ vẫn buồn. Buồn vì trong ngôi nhà đẹp đẽ mà họ đang sống chỉ có họ ngày ngày vật vờ như một bóng ma; buồn vì cuộc sống của họ quanh quẩn chỉ có ăn, chơi rồi tiêu tiền; buồn vì những tâm sự mà lẽ ra người đầu gối tay ấp cần nghe thì họ chỉ có thể nói với những người bạn. Sống thế có chán không? Chán quá đi ấy chứ. Và giải pháp để giải tỏa những chán nản ấy là gì? Là ngoại tình! Đôi khi xã hội nói về những người phụ nữ kiểu này bằng những từ rất độc. Kiểu như rửng mỡ, kiểu như sướng quá hóa rồ. Nhưng chỉ khi nào bạn ở trong hoàn cảnh đó bạn mới thực sự hiểu thế nào là thiếu thốn, thế nào là cô đơn, thế nào là dễ dàng vấp ngã vào vòng tay của một người đàn ông khác. Có bao giờ đàn ông vắt tay lên trán và nghĩ vì sao người vợ của mình bỏ mình để đi theo một người đàn ông khác? Có bao giờ các anh tự hỏi vì sao mình đã cố gắng như thế, hết lòng như vậy mà người phụ nữ của mình vẫn không thấy đủ? Hay có bao giờ các anh thực sự muốn thay đổi chỉ để có lại tình yêu tưởng như đã mất của người phụ nữ đã từng rất yêu thương mình? Hạnh phúc đôi khi giống như chiếc bình hoa, sự xa cách giống như những vết rạn. Mỗi ngày một chút cho đến một ngày vỡ tan chỉ bằng nụ hôn của một người xa lạ. Đàn bà sinh ra đã có nhu cầu được https://thuviensach.vn yêu thương, quan tâm, chăm sóc. Họ cần được nâng niu để thấy mình nhỏ bé. Và đôi khi, để có được điều đó, họ chấp nhận bước qua rào cản của hôn nhân, của những ràng buộc về mặt pháp lý, để đi về phía người đàn ông có thể mang đến cho họ cảm giác được yêu thương bằng thứ tình cảm rất bản năng dù cho đó có là những thứ tình cảm phù phiếm không thực tế. Đừng trách người phụ nữ của mình đã ngoại tình, đừng bắt họ phải biết chấp nhận, chịu đựng, hy sinh mà trước hết hãy nhìn lại mình để thấy mình đã đối xử thế nào với người mà mình đã từng hứa sẽ không bao giờ để cô ấy buồn, sẽ không bao giờ để cô ấy cô đơn. Yêu thương, nếu không đúng cách, đôi lúc sẽ chẳng mang lại điều gì ngoài sự thất vọng cho chính bạn và sự quay lưng của người mà bạn đã từng yêu thương! Suycho cùngở trongcuộcđờinày, thứgìmới thựcsựlàm người tacảmthấynuối tiếcvàtrôngchờnhất?thứgìkhimấtđicó thểkhiếnngười tatrở nêntrốngrỗngvàthấynhữngthứcònlại trở nênvô nghĩa?chỉcó thểlàtìnhyêu! https://thuviensach.vn https://thuviensach.vn Thư gửi người xa lạ A nh thân mến, Em không biết anh là ai, không biết anh là người thế nào, và có lẽ cũng không đủ gần gũi để biết anh đã yêu thương và chăm sóc vợ mình ra sao. Nhưng đứng trước câu chuyện của anh, em chỉ muốn nói đôi lời thay người mà anh đang gọi là vợ. Đàn bà chúng em, không đủ thực tế, cũng không đủ vững vàng để phân biệt đâu là yêu thương mong manh, đâu là hạnh phúc đích thực. Cứ thả hồn lãng đãng bay cùng với mây trời để có cảm giác mình vẫn là cô bé ngày xưa được yêu thương, quan tâm, chăm sóc và nâng niu. Đàn bà chúng em, sau những bộn bề của việc ngoài đường, việc trong nhà, chúng em bỗng muốn được nghe một câu hỏi han đơn giản kiểu như “em có mệt không?” - câu nói quá đơn giản mà đã lâu rồi chúng em không được nghe từ người bạn đời của mình. Đàn bà chúng em, đi qua hết những nỗi buồn, vượt lên hết những khó khăn của cuộc sống - của rất nhiều tháng năm bên anh bỗng dưng cảm thấy hụt hẫng và chơi vơi khi những nhàn nhã và thảnh thơi xâm chiếm cuộc sống của mình. Chẳng còn những tất bật, lo toan cho chồng, cho con như người đời vẫn ác miệng nói rảnh rỗi sinh nông nổi. Và đàn bà chúng em, như ngày xưa đã nhận lời yêu anh, lấy anh biết đâu cũng là trong những giây phút mong manh như lúc này - lúc vừa biết đáp trả lời yêu thương của một người đàn ông khác. https://thuviensach.vn Đừng hỏi vì sao không phải là bất cứ một người đàn ông xa lạ nào mà lại là người bạn của anh. Tình cảm của con người nếu điều khiển được như một thiện xạ ngắm đâu trúng đấy thì đã chẳng còn gì để nói. Như thế sẽ chẳng có ngày mà anh trở nên đau đớn và bất lực nhìn vợ mình mắt long lanh, má ửng hồng không thể giấu giếm khi nói về người đàn ông khác. Em cũng đã từng đặt một câu hỏi như thế cho một người khác - ở vào hoàn cảnh tương tự của anh bây giờ - khi mà em còn chưa đủ hiểu đời, hiểu người; khi mà em nghĩ người ta có thể dùng đến lí trí để bắt mình phải yêu người này, nhớ người kia. Nhưng không phải, bản thân tình cảm đã bất trị, không quan tâm đến đối tượng mà nó hướng tới là ai, không cần biết những rào cản mà nó sẽ vấp phải, chỉ đơn giản là thích, là nhớ, là mong. Chẳng ai không đau đớn khi tình cảm mà lẽ ra mình được hưởng tất cả lại bị san sẻ. Cũng chẳng ai dễ dàng chấp nhận vợ mình có quan hệ tình cảm với người đã có mấy chục năm là bạn. Nhưng, bây giờ không phải là lúc để trách móc, để đặt ra những câu hỏi tại sao. Không ai trả lời được. Chỉ có những giọt nước mắt của người mà anh đã từng yêu thương, đã từng đầu gối tay ấp. Chẳng biết trả lời thế nào cho những câu hỏi ấy vì thực sự chính người ta cũng không biết. Trên con đường đời của anh, đây có lẽ là một thử thách lớn lao nhất bởi vì những thứ liên quan đến tình cảm luôn làm cho con người ta bỗng dưng trở nên thiếu sáng suốt, thiếu minh mẫn và bị che mắt bởi vô số những hình dung chưa chắc đã có trong hiện thực. Lúc này, em cũng chẳng dám nói anh phải bỏ qua, em chỉ muốn anh hãy ngồi lại, bình tĩnh và nhớ đến những điều tốt đẹp nhất mà anh đã từng có với người phụ nữ ấy. Hãy nhớ đến những nụ cười, hãy nhìn quanh căn nhà mà anh đang sống, có góc nào không gợi nhớ đến người đó. Hãy thử hình dung nếu bên cạnh anh https://thuviensach.vn không có chị, sẽ trống vắng và buồn bã biết bao. Và hãy thử đem những hạnh phúc đã từng có (và sẽ có thể tiếp tục có) đặt lên bàn cân với những giận dữ, buồn đau mà anh đang có, để rồi quyết định anh nhé. Trên con đường đời dài đằng đẵng này, liệu có ai không một lần xao động? Nhưng đó chỉ là cơn gió thoảng qua hay thực sự trở thành một trận bão càn quét phá tan ngôi nhà mà anh đã và đang trân trọng, điều này thực sự không chỉ phụ thuộc vào sự quay về của người phụ nữ. Anh có thể tặng cho chị ấy một vòng tay - ở nơi anh đang đứng còn chị đã rẽ ngang - được không? https://thuviensach.vn Là gì của nhau? E m hỏi chị: em là gì của anh ấy? Chị phũ phàng: có là gì cũng đâu quan trọng, bởi vì ở phía cuối con đường của người đàn ông ấy đâu có em? Nói vậy thôi chứ cũng suy nghĩ lắm chứ. Yêu một người đàn ông có vợ là em đã chấp nhận đứng trong bóng tối, tồn tại trong một góc khuất của người ta - cái góc mà người ta chẳng bao giờ muốn đưa ra ánh sáng. Yêu một người đàn ông có vợ là em đã chấp nhận chỉ được mỉm cười khi nhìn thấy vợ chồng con cái người ta tay trong tay cười nói đầy hạnh phúc - thứ hạnh phúc mà em đã và luôn khát thèm để rồi phải che đậy bằng một từ chấp nhận; chấp nhận thứ lý lẽ mà em vẫn bao biện rằng hạnh phúc không phải là điểm đến mà là hành trình. Nhưng em ạ, dù cho hành trình có dài hay ngắn, nông hay sâu thì đích đến vẫn là nơi mà người ta hướng đến dù không hề nói ra. Chị chưa từng nói chị không tin vào tình yêu của em và người đàn ông đó. Nhưng chị cũng không tin vào 2 chữ tình yêu - thứ tình yêu không đúng thời điểm. “Sao không là 20 năm trước? Sao không phải 100 năm sau?” https://thuviensach.vn là 2 câu thơ mà chị đã rất tâm đắc bởi vì khi người ta đã phải dùng đến từ “muộn” cho một mối quan hệ thì điều đó cũng có nghĩa là hạnh phúc không bao giờ trọn vẹn. Muộn nghĩa là cơ hội dành cho em hay cho tình yêu của em không còn. Muộn nghĩa là ngay từ trong suy nghĩ đã không có sự muốn - cần - phải thay đổi. Muộn nghĩa là thực tế vẫn đang tốt đẹp và được chấp nhận như trước khi có em. Chưa kể đến những điều mà chị đã từng viết về đàn ông 40 - về tình yêu của họ. Những người đàn ông ở tuổi đó đã: - Có đủ nhiều để biết trân trọng; - Yêu đủ nhiều để biết đâu là hạnh phúc đích thực. thực tế đủ nhiều để biết đâu là giới hạn cần có của những mối quan hệ; và sống đủ nhiều để biết đâu là điểm đến - đâu là những trạm dừng chân. Thế nên, đừng hỏi mà làm gì; Câu hỏi chỉ được đặt ra khi em chông chênh, khi em bắt đầu đặt hy vọng vào phía sau những nụ cười, nụ hôn, những vòng ôm vội vã, chóng vánh và tất bật - những yêu thương chớp nhoáng đến trong vụng trộm; Đừng bao giờ hy vọng vào thứ tình yêu đó – em gái của chị ạ; https://thuviensach.vn Niềm tin là thứ cần có nhưng đừng nuôi dưỡng nó bằng những ảo tưởng hão huyền! https://thuviensach.vn Ngoại tình – bỏ chồng? C ô ấy tâm sự với tôi chuyện gia đình, về cảm xúc mà cô ấy đang có với một người đàn ông khác. Vẫn là những câu văn quen thuộc mà tôi được đọc, được nghe từ rất nhiều người. Ấy là về những người đàn ông đang đảm nhiệm tốt vai trò của một người chồng - một người cha nhưng không đủ lãng mạn để làm người tình - ấy là về những người đàn ông không phải chồng nhưng biết tặng cô ấy những đóa hồng đính kèm những lời yêu thương có cánh. Đàn bà, ở một giai đoạn nào đó của cuộc đời, bỗng thấy cần một người đàn ông ở cạnh mình và hiểu mình nhiều hơn chứ không đơn thuần chỉ là một người đàn ông trong vai trò của một ông chồng. Họ muốn được yêu thương chăm chút - muốn được quan tâm kiểu như hỏi thăm vì sao về muộn? đi mưa có ướt tóc không? hay thi thoảng là một bó hoa giấu sau lưng khi đứng trước cửa nhà. Ừ thì đàn bà mà, ai chả thích những điều tử tế một cách tinh tế và tinh vi như thế. Nhưng mà đàn ông ấy, cũng giống như đàn bà chúng mình ấy, chẳng mấy ai được sinh ra với một sự galant tuyệt vời đi kèm với sự tận tụy chu đáo như vậy - kiểu như rất khó có ở trên đời một người đàn ông vừa thông minh, hài hước lại vừa hiền lành chân chất. Nên, đòi hỏi sự đột biến ở người đàn ông đang ở cạnh mình mấy năm hay mấy chục năm dường như là một điều quá phi lý. Và đôi khi, các bạn có thực sự nhìn lại mình để xem trong mắt những ông chồng mà các bạn đang thất vọng ấy, mình có đang trở nên đáng chán ngán hay không? Hay mình cũng chỉ có thể đảm đương vai trò của một cô vợ, một bà mẹ và hoàn toàn không thể là một người tình đúng nghĩa? https://thuviensach.vn Quay trở lại với cô gái của tôi. Cô ấy bảo, cô ấy chẳng cần gì ở người đàn ông không phải chồng ấy, chỉ đơn giản là ở bên cạnh anh, cô thấy mình được bay, được sống, được trôi nổi trong cảm giác yêu đương nồng nàn mà rất lâu rồi cô ấy không có được với chồng. Thì đúng rồi, cứ cho là vui đi, cứ cho là hạnh phúc đi nhưng rồi sẽ được bao lâu? Liệu có bền được như mối tình cô đã có với chồng? Hay rồi cũng sẽ đến lúc cảm xúc thăng hoa ấy qua đi, cô lại nhìn người tình và thấy chán ngán bởi anh ta chỉ có thế mà thôi, chẳng còn chức năng của một người tình , mà chức năng của một người chồng thì càng không! Đừng đòi hỏi ở người đàn ông của mình quá nhiều thứ - để người ta cũng không yêu cầu mình phải hoàn hảo; để không thất vọng về người mà mình đã chọn để làm chồng; để không vì những thiếu sót đó mà phải đi tìm một bờ vai khác để dựa, một đôi bàn tay khác để nắm. Chẳng có một gia đình nào trong cuộc đời này lại hạnh phúc tuyệt đối bởi vì khái niệm tuyệt đối có khi lại đi cùng với sự chấp nhận, sự bỏ qua hay cả sự nhàm chán. Tôi rất sợ những người phụ nữ khi đang ở trong giai đoạn thăng hoa của cảm xúc với người tình, đã ngay lập tức nghĩ đến chuyện bỏ chồng - họ sẽ không bao giờ lường trước được sự phũ phàng phía sau những phút giây ấy! Người tavẫnbảo đànbàhayngộnhậnnhưngcóbiếtđâusự ngộ nhậnấyđếntừnhữngyêuthươngtuỳtiệncủađànông! https://thuviensach.vn https://thuviensach.vn Ai cũng có quyền từ chối được yêu thương B ởi vì em là một con bé được sinh ra dưới thân xác đàn bà nên em chẳng thể nào chối bỏ rằng em đã xúc động khi nghe anh nói lời yêu em dù em đã qua tuổi 30. Cũng bởi vì em đã trải qua biết bao sóng gió của cái mà người ta gọi là cảm xúc của con người nên em không dám giấu anh rằng khi những bồi hồi ấy qua đi, em lại trở về là một con người biết đọc những gì mà người ta muốn nói thông qua lời yêu thương ấy. Là đàn bà, em có quyền được nghe những lời ngọt ngào và âu yếm. Là đàn bà, em có quyền được mắt ai đó nhìn vào để thấy em còn quyến rũ. Và là đàn bà, em hoàn toàn có quyền được làm cho anh phải nói yêu em. Nhưng là đàn bà không có nghĩa em sẽ gật đầu nhận hết những thương yêu của tất cả những người đàn ông đi qua cuộc đời em. Em đã từng này tuổi, nói quá lên thì cũng đã đi gần nửa đời người. Em đã đi qua những xao xuyến vụng trộm, những yêu thương giấu giếm đủ để em hiểu đâu là cái đích mà em cần phải hướng tới, đâu là nơi em phải trở về và đâu là thành quả mà em cần giữ gìn. Những rung động của em chưa bao giờ khác nhau dù là với ai, vẫn như những ngày đầu tiên em biết nhớ nhung người mà em gọi là https://thuviensach.vn chồng bây giờ. Nhưng rung động chỉ là khoảnh khắc rất khác so với cả một quá trình yêu thương. Mà hạnh phúc lại không chỉ là thời điểm. Em chẳng thể chối bỏ những cảm xúc của bản thân mình cũng như em sẽ không bao giờ phủ nhận rằng em đã có những cảm giác rất khác lạ với anh, không giống như với những người đàn ông khác mà em đã, đang và sẽ gặp trong cuộc đời này. Nhưng chỉ thế mà thôi bởi vì khi người ta lớn, người ta sẽ biết đâu là giới hạn, đâu là điểm dừng. Và em biết, anh chưa thể là đích đến khác của em. Bạn em có bảo, bây giờ tìm đâu ra người khiến mình có thể từ bỏ thói quen, từ bỏ gia đình, từ bỏ những gì mà mình đang có để chạy theo người ta? Khi người ta lớn, người ta không thể làm được điều đó, không muốn làm và thực sự rất hiếm có một thứ tình cảm nào có đủ sức mạnh phá bỏ những thói quen - nhất là những thói quen tốt. Anh cũng vậy và em cũng thế. Khi những cảm xúc ấy qua đi, anh sẽ nhận ra rằng sao có lúc mình trẻ con đến thế, sao có khi mình bồng bột đến vậy. Cũng như em có thể trả lời anh rằng vì sao em lại trốn tránh ánh nhìn của anh? Vì trong đó em cảm nhận được sự chân thành. Đôi khi con người ta đối diện với những bất trắc lại không thấy hoảng sợ bằng khi phải đối mặt với những chân tình. Thời gian rồi cũng sẽ xóa nhòa đi nhiều thứ, như những dấu chân trải dài trên bãi cát ngút ngàn dù nông sâu thì cũng tan biến đi khi thủy triều lên. Em biết anh sẽ không bao giờ quên được em bởi mỗi một cuộc gặp gỡ trong cuộc đời này dù ngắn hay dài cũng đã là một điểm nhấn của số phận. Nhưng em cũng biết rồi anh sẽ lại là anh, bình thản nhìn em như nhìn một người bạn cũ. https://thuviensach.vn Ai cũng có những phút xao lòng bạn hiền ạ - nhưng chỉ để đó thôi thì sẽ tốt hơn cho một tình bạn như là những cái nắm tay sẽ có giá trị hơn rất nhiều so với những nụ hôn – hiểu không? Rồi anh sẽ nhìn em như nhìn một người dưng, sẽ quên mình từng yêu em đến thế. Những thờ ơ dửng dưng sẽ chiếm chỗ yêu thương ngày cũ. Nụ cười xã giao sẽ thay thế những chân tình. …rồi có ngày anh sẽ ngạc nhiên nhìn lại mình, nhìn lại em và tự hỏi vì sao mình có thể nói yêu em nhiều như thế. Tại sao mình có thể nói nhớ em đều đặn từng ngày nhiều đến vậy, và chẳng thể lý giải nổi thế nào là tình yêu. Rồi cũng sẽ đến một ngày em chẳng còn phải nhíu mày, trước mắt anh nồng nàn và môi anh khao khát, đến một ngày em không còn phải nhắc anh nhớ - ai cũng có quyền từ chối những yêu thương… https://thuviensach.vn Dừng lại mới thực sự là biết yêu thương T ình yêu này cho em thấu hiểu tâm trạng của những người phụ nữ đang yêu và những người phụ nữ bị phản bội. Cho em đi chênh vênh mà ngạo nghễ trên những điều tưởng như viển vông, hoang đường mà thực tế là chúng đã nuôi em sống tươi cười, lạc quan trong 365 ngày qua. Cho em liều lĩnh chấp nhận những công việc mà em chưa bao giờ nghĩ là mình sẽ làm chỉ vì em tin em có anh bên cạnh chỉ dạy, hướng dẫn bao nhiêu điều còn mờ mịt trong em. Cho em thấm thía ý nghĩa của “em hạnh phúc khi anh hạnh phúc, bình an” dù điều đó có đồng nghĩa với việc em đẩy anh về lại với những trách nhiệm ràng buộc với gia đình, công việc mà có khi khiến mình xa nhau mãi mãi. Cho em tin rằng, đến giờ này, mình đã biết yêu thực sự. Bạn em đã viết thế, và buổi tối ấy ngồi bên nhau, nói huyên thuyên đủ thứ chuyện, lần đầu tiên bạn nói về tình yêu ấy, làm em day dứt và trăn trở. Em thương bạn, thương cho tình yêu của những người như bạn. Ở đó, có thương, có yêu, có day dứt, có đợi chờ, có khắc khoải, có sợ hãi, có những nỗi ghen tuông không giống với những sự ghen tuông thông thường trong tình yêu. Bạn của em, đàn bà đến mức em cũng phải yêu. Một mình, cứ như con thoi, bạn chạy qua chạy lại giữa lo toan đời thường. Phải tự lo cho bản thân mình, lo cho những ngày sắp tới và cho cuộc đời trước mặt. Nhưng, bạn cũng cần một bờ vai đủ rộng để đôi lúc mệt mỏi, https://thuviensach.vn bạn dựa vào đó, ngủ một giấc dài; bỏ quên bao cực nhọc phía bên kia, bạn bình yên và tự do trong giấc ngủ của mình. Em chưa bao giờ hỏi vì sao bạn chọn một người đàn ông đã có vợ. Bạn bảo, với người ấy, không chỉ có tình cảm trai gái thông thường, khoảng cách về tuổi tác khiến bạn vừa là người yêu - người tình - vừa là một cô con gái cần được bao bọc, che chở; cần người nhắc nhở và chăm sóc. Bạn yêu người đó chân thành như chưa từng được yêu nhiều như thế. Người ấy cũng đối xử với bạn như bạn cần: yêu thương, nhung nhớ, đợi chờ, bao dung và ấm áp. Ngày bạn quyết định rời xa người ấy, cũng là ngày bạn hiểu thế nào là yêu thương thật sự. Khi đó, bạn không còn thấy ghen tuông giận hờn; không còn thấy cồn cào một ý nghĩ muốn dành lấy người ấy từ tay một người phụ nữ khác. Mà bạn chỉ nhẹ nhàng, dắt tay anh về phía bên kia đường, nơi anh đã và đang đứng; nơi có một góc nhỏ bình yên cho anh sau mỗi ngày cực nhọc. Nơi anh dễ dàng thả mình xuống và ngủ một giấc ngon lành, không mộng mị, không day dứt, không giấu giếm và lo sợ. Bạn dừng lại, dù biết, chỉ cần anh quay đi, chân bạn sẽ khụy xuống. Sẽ không còn những lời hỏi han khi bạn ốm, không còn những cái nhìn bao dung khi bạn nổi nóng, không còn cả những vòng tay và bờ ngực ấm. Sẽ chỉ là những khoảng trống trong những ngày dài và hình bóng thoáng qua trong ký ức mà như hiện diện ngay trước mặt, sống động. Nhưng, sẽ qua những nhói đau khi nghĩ đến người bên anh không phải là bạn; hết day dứt vì đang đánh cắp tình yêu của một người phụ nữ khác; sẽ hết những băn khoăn, những đấu tranh giữa được - mất; có - không; hết những phút nhói lòng vì cảm giác không trọn vẹn. https://thuviensach.vn Hạnh phúc lưng chừng chưa bao giờ thực sự hạnh phúc! https://thuviensach.vn Em muốn dừng lại C ô bấm số thảng thốt gọi anh khi vừa đọc xong một bài viết trên mạng về thế nào là vợ, thế nào là tri kỷ và thế nào là người tình để rồi chỉ đổi lại là tiếng tút dài báo bận của điện thoại. Và thế là cô cứ hoang mang ngồi nhìn vào bức tường xám trước mặt, bức tường mà cô đã tự mình vẽ nên bức tranh người con gái cầm chiếc ô đỏ dưới cơn mưa tầm tã trong một ngày xám xịt. Ở phía bên kia đường có một người đàn ông đứng đợi - người đàn ông không rõ mặt người. Em là gì của anh? Câu hỏi đặt ra đến tỷ lần để rồi được đáp trả lại bằng một nụ cười và những vòng ôm đủ chặt khiến cô ngộp thở mà quên đi mất mình cần một câu trả lời. Anh cứ đi về giữa những căn phòng, vẫn đến bên cô lúc anh cần chứ không phải những lúc cô muốn. Còn cô cứ coi những lần ghé thăm ấy như một lần mua vui cho chính mình dù chẳng biết trong những lần gặp gỡ chớp nhoáng đó, ai mới thực sự là người mua - người bán hay đơn giản chỉ là một cuộc trao đổi để sau những hoang hoải rã rời đó cô lại bó gối nhìn vào bức tường trước mặt - nhìn vào phía người đàn ông. “Em muốn dừng lại”… …là câu mà có lẽ chỉ trong suy nghĩ cô cũng không dám đã được phát ra nhẹ như một làn gió đầu đông thổi bạt hết những nhớ nhung https://thuviensach.vn cô đã từng có với anh, với người đàn ông không biết trả lời các câu hỏi. Trên bức tường trước mặt ấy chỉ còn cô gái với chiếc ô màu đỏ, phía bên kia đường chỉ còn những vết sơn trắng xoá không rõ cả hình người… Sinhralàmgì, làaikhôngquantrọng. Quantrọnglàmìnhcó ýnghĩavớimộtaiđó… https://thuviensach.vn Nơi ta gặp nhau (Truyện ngắn) B uổi họp mặt nhân viên ở chi nhánh mới của công ty anh đã diễn ra tốt đẹp. Kết thúc của những bữa tiệc tùng luôn là sự trống rỗng đến từ dạ dày và cảm xúc. Đã lâu rồi, anh không thấy cảm giác ngon miệng khi tham dự những bữa tiệc. Lang thang ra ngoài khuôn viên nhà hàng - anh châm cho mình một điếu thuốc. - Hút thuốc lá sẽ có hại cho người đối diện đó, biết không? Giật mình vì tiếng nói lanh lảnh như tiếng chuông gió, anh ngước mắt nhìn thẳng về phía trước. Chênh chếch nơi anh đang đứng là một người phụ nữ trong chiếc đầm đen - dưới ánh trăng 16 bàng bạc, da thịt chị ánh lên những vệt trắng đến nôn nao. - Anh có thể ngồi xuống đây cho đôi chân được nghỉ ngơi - tôi đoán anh đã đứng rất lâu trong buổi tiệc. Không nói gì, anh chầm chậm bước đến và ngồi xuống cạnh chị. Mùi nước hoa nhẹ như làn gió thu khuấy động khứu giác của anh. - Chị dùng nước hoa gì vậy? - Gucci Floral, một chút của cam quýt, một chút của mẫu đơn và hoa hồng, thêm chút hoắc hương và gỗ cây tuyết tùng. https://thuviensach.vn - Chị học thuộc lòng mùi hương của loại nước hoa mình đang dùng đến thế à? - Anh không cảm nhận được sao? - Tôi không có sự nhạy cảm với mùi hương. - Vậy là anh không phải người đàn ông tinh tế rồi. Tự nhiên anh phá lên cười vì lời nhận xét của chị. Anh - người đàn ông 38 tuổi - tổng giám đốc một công ty có bảy chi nhánh ở ba đất nước lớn. Xung quanh anh tràn ngập những lời tán tụng và ngưỡng mộ về cách ăn mặc, về cách giao tiếp, về cách sử dụng bản thân mình như một hình ảnh hoàn hảo về mọi mặt, lại đang ngồi đây, tại một thành phố nhỏ để nghe một người phụ nữ đánh giá bằng ba chữ đơn giản: “không tinh tế”. Anh lại đốt thuốc. - Không cần phải giấu sự cô đơn trong khói thuốc đâu. Có thể nó sẽ bay đi nhưng đốm lửa ở đầu điếu thuốc lập lòe càng làm tôi thấy rõ hơn sự cố gắng che đậy của anh đấy. - Chị là ai? - Nhân viên trong chi nhánh của anh. - Tại sao tôi không biết? - Vì tôi mới vào nhận việc từ ngày hôm nay và vừa bước chân đến nơi này trước khi nhìn thấy anh năm phút. - Chị làm ở vị trí nào? - Trưởng phòng PR. https://thuviensach.vn - Tại sao chị không vào trong? - Ngày hôm nay không phải là một ngày thích hợp cho những nụ cười xã giao, lịch thiệp. Lẽ ra tôi đã không đến… Anh có muốn đi đến một nơi nào yên tĩnh hơn không? - Chị muốn gì? - Đừng có nhìn tôi bằng ánh mắt đó - tôi không có ý định rủ anh lên giường ngay từ lần gặp đầu tiên đâu. Chị phá lên cười. - Đàn ông các anh, suy nghĩ đơn giản như nhau. Một nơi nào đó yên tĩnh không chỉ là một căn phòng với một chiếc giường đôi và tiếng máy lạnh êm ru, thích hợp cho những cuộc phiêu lưu tình ái chứa đầy nhục cảm. Anh cũng phá lên cười - nụ cười làm chính anh cũng ngạc nhiên. Sảng khoái đến lạ kỳ. Và rồi họ đã đi bên nhau gần hai giờ đồng hồ của ngày hôm ấy và ba năm cho đến ngày hôm nay. - Đã 365 ngày của lần gặp cuối rồi anh nhỉ? - Ừ, và nhân 3 lên cho lần gặp đầu tiên. - Thời gian trôi nhanh đến thế sao? - Chớp mắt một lần thôi mà cũng được 1095 ngày đấy em. Đêm đó, dù không hẹn trước, dù không định sẵn, họ đã ở bên nhau. Rất tự nhiên và đơn giản như sau mỗi bữa tiệc tràn trề thức ăn và những ly rượu - họ cần một chút nước khoáng để cân bằng. Như một người sau cơn say, thường khát. https://thuviensach.vn Và rồi cứ mỗi năm, đến ngày đó, họ lại gặp nhau. Bây giờ, chị không còn là nhân viên của anh như ba năm về trước. Chị có sự nghiệp của riêng mình, công ty của riêng mình và gia đình của riêng mình. Chị đã ổn định - như anh ba năm trước. Đôi khi, chị và anh đều tự hỏi lại mình rằng, vì sao họ đến với nhau? Vì sao họ không tiến lại gần nhau thêm chút nữa? Vì sao, năm nào, cũng chỉ ba ngày cho một cuộc gặp gỡ? Anh thì bảo, anh là thằng đàn ông tham lam. Anh yêu vợ và các con mình, nhưng anh không muốn thiếu chị. Chị cũng có khác gì anh, chị yêu tổ ấm của mình nhưng thiếu anh, chị không chịu nổi. Ngày qua ngày, chị gặp anh qua những cuộc nói chuyện chớp nhoáng qua điện thoại. Đôi khi chỉ là những lời than thở vu vơ, những câu đùa tếu táo hay đơn giản chỉ là một tin nhắn với biểu tượng nụ cười. Rất xa xôi nhưng lại rất gần, tựa như với tay là có thể chạm vào nhau, nhẹ nhàng như là đang ở bên nhau hàng ngày. Thế nhưng cũng lại rất xa. Nhiều lúc anh hỏi chị: “có buồn không? có ghen không?”. Ừ nhỉ, có không? Nếu bảo không thì là dối lòng, nhưng nếu nói có cũng là dối anh. Anh với chị, tựa như một bản nhạc hay của cuộc sống, khẽ ngân lên những giai điệu tươi mới trong đời nhau. Nhưng chỉ như thế thôi, rồi khi tắt nhạc, cuộc sống lại trở về với những điệp khúc riêng của nó. Anh - chị không đòi hỏi ở nhau bất kỳ điều gì, không cần đến những ôm ấp vỗ về, những đụng chạm thể xác. Họ đến với nhau, như sự trao đổi qua lại về tâm hồn, về cảm xúc, cho những thiếu hụt mà chỉ có họ mới cảm nhận thấy để bù đắp cho nhau. https://thuviensach.vn Đôi lúc, chị nghĩ về anh với cồn cào nỗi nhớ - cũng như anh, đôi khi tự thấy ghét chính bản thân mình vì toàn bộ thời gian trong ngày đã bị chia ra để dành cho chị một nửa. Nhưng cũng có lúc, cả đến (24h) họ chẳng tìm đến nhau. Họ cứ như thế, ở bên nhau, lúc lặng lẽ, bình thản; lúc ồn ào, cuống quýt - ấy mà cũng đã 3 năm. Em đã chán anh chưa? Nhiều hơn ngày mai và ít hơn ngày hôm qua. Em còn nhớ anh không? Nhiều hơn ngày hôm qua và ít hơn ngày mai. https://thuviensach.vn Ta gặp nhau có đôi lần (Truyện ngắn) T hở phào sau một hồi phỏng vấn nhân viên mới, Đan bước về chỗ ngồi, căn phòng nhỏ có khung cửa sổ nhìn ra phía hồ. Những hàng cây trải dài xanh mướt, những mái nhà nhấp nhô, những dáng người tất bật. Cô chợt nhớ Hội An. - Lấy cho chị một vé đi Đà Nẵng, chuyến sớm nhất. Chỉ kịp chạy qua nhà chọn vài bộ đồ “cơ động” trong đống đồ được đặt riêng ở góc tủ “dành cho những chuyến đi bất chợt” – tần ngần nhìn chiếc áo dài mới may, Đan vơ vội rồi chạy xuống xe, ra sân bay sát giờ cất cánh. Hôm nay, thói quen “đặt vé sát cửa sổ” bị từ chối vì chị là hành khách cuối cùng - chỉ còn lại một ghế cạnh lối đi. - Anh có thể đổi chỗ cho tôi được không? Nụ cười hiền lành được sử dụng mỗi khi cần đã có hiệu quả. Vậy là thay vì phải nhìn mấy cô tiếp viên hướng dẫn cách chui vào áo phao, cách thổi phồng và cách túm ống thở khi có sự cố, Đan ung dung ngồi ngắm mọi vật chuyển động qua khung cửa kính. Mỗi lần máy bay cất cánh hay hạ cánh cũng mang lại một sự khoan khoái dễ chịu cho cô. Ai đó nghe sẽ thấy ngỡ ngàng bởi thời khắc đó chỉ gây cho họ sự ù tai, chóng mặt và cảm giác nôn nao cồn cào. Ấy vậy mà cô thích, y như lần đầu tiên được đi máy bay, https://thuviensach.vn phần thưởng cho việc đỗ vào đại học. Cảm giác lâng lâng, hụt hẫng, chơi vơi và mất trọng lượng của lần đầu tiên ấy cho cô biết thế nào là sự khác nhau trong việc di chuyển bằng máy bay và các phương tiện dưới đất. Nó làm cô thích thú cho đến tận bây giờ - sau hàng chục lần di chuyển, sau gần mười năm của cái lần đầu tiên ấy. Đà Nẵng nắng chan hòa nhưng cũng đủ mát để không làm tâm trạng con người ta bức bối. - Cho tôi một phòng nhìn ra biển. - Rất xin lỗi chị vì chỉ còn một phòng duy nhất và anh ấy vừa lấy rồi ạ. Lễ tân chỉ về phía người bên cạnh. Ánh mắt Đan hướng sang người bên cạnh và cô chợt nhận thấy có nét gì đó rất quen. - Xin lỗi anh, có thể nhường phòng đó cho tôi được không? – lại nụ cười trìu mến. - Cô có duy nhất một kiểu cười đó để dành cho những trường hợp cần “xin xỏ” phải không? Nụ cười khựng lại. Nhưng rất nhanh, cô nở một nụ cười phiên bản khác, tươi tắn hơn. - Vâng ạ, nếu nó giúp tôi có được cái chìa khóa anh đang cầm trên tay. Người đàn ông bật cười và chìa cho cô thứ mà cô đang muốn. https://thuviensach.vn Sau khi ngâm mình trong bồn tắm gần nửa tiếng đồng hồ, Đan lững thững ra biển. Đến lúc này, cô mới nghĩ lại lời nói của người đàn ông đó và nét “dường như quen” trên khuôn mặt anh ta. Trí nhớ rất tồi của cô không giúp ích được gì trong trường hợp này. Lắc đầu để xua đi những thắc mắc, quan trọng gì đâu, miễn là mình đã đạt được mục đích, Đan sải chân bước về phía biển. Lần nào thèm sóng, thèm gió, thèm bước chân trần trên những bãi cát ngút ngàn, Đan lại nhớ đến Đà Nẵng. Thành phố thanh bình với những con người chân tình luôn là điểm đến cho cô trong những ngày mỏi mệt và cần một chốn nương náu cho tinh thần. Bỏ lại đôi xăng đan trên bờ, Đan thong thả bước về phía biển. Để mặc sóng mơn man đôi chân trần, Đan thả cho những suy nghĩ của mình trôi về phía xa kia. Đã bao lâu rồi cô chưa ra biển cùng Phong? Chàng trai của cô, tình yêu của cô hay sự lựa chọn của cô lúc nào cũng bận rộn với những đề tài, dự án, với những công việc có thể mang lại cho anh và cô những bữa tối tại nhà hàng sang trọng; những buổi hòa nhạc cổ điển hay những buổi gặp mặt với giới “thượng lưu” - nhưng chưa khi nào mang đến cho cô những phút giây thảnh thơi, an nhàn và bình yên như thế này. Những lúc ấy, cô chỉ có một mình. Đôi lúc anh nhìn cô lạ lẫm khi đang ngồi cạnh nhau và cô nói: em muốn ra biển, ngay lúc này. Ngay khi anh cất lời từ chối, cô cầm điện thoại và lấy cho mình một vé. Sự giận dỗi cũng không giữ nổi cô ở lại. Miên man với những suy nghĩ của mình. Đan đã đi dọc bờ biển một đoạn khá xa. Hoàng hôn đổ dài trên cát, chẳng còn nhìn thấy dấu vết của đôi xăng đan cô vừa bỏ lại trên bờ. Thành phố biển này chưa khi nào khiến cô lo ngại vì dám để đồ lại và bơi ra phía xa; https://thuviensach.vn hay phải hỏi giá trước khi ăn bất cứ một món ăn nào trong quán. Nhưng lần này, chẳng còn thấy đôi dép mình đã bỏ lại khi cô quay về chỗ cũ. Tặc lưỡi thở dài, cô quay lại khách sạn và chợt sững người khi nhìn thấy trước cửa phòng là đôi xăng đan mình vừa tháo ra trên bãi cát. - Mặc dù cô không nhìn tôi mỉm cười, nhưng tôi cũng đã mang giúp cô về phòng. Tiếng nói vang lên từ phía sau khiến cô giật mình. Quay lại nhìn - gương mặt có nét quen thuộc đó khiến cô bật cười. - Lần này thì không phải nụ cười đó nữa nhỉ? - Vâng, vì tôi đâu có định nhờ vả hay xin xỏ gì anh. Cảm ơn anh vì đã mang giúp đôi xăng đan về phòng và rất mong lần sau anh đừng tự tiện như thế nữa. Khẽ dừng cười, Đan quay lưng vào phòng và chẳng kịp nhìn nụ cười tinh quái trên khuôn mặt người đàn ông phía sau ấy. Bữa tối với những món ăn ưa thích kết thúc - Đan quay về phòng check mail, làm một số việc cần thiết rồi nằm nghe nhạc. Đĩa nhạc của Secret Garden luôn có trong laptop nhẹ đưa cô vào giấc ngủ lúc nào không hay. Chỉ đến khi chợt bừng tỉnh – Đan nhìn đồng hồ, đã 2 giờ sáng. Đi về phía ban công, gió lùa vào mát lạnh. Khoác vội chiếc áo lên người, khẽ đặt chìa khóa lên bàn lễ tân, Đan thầm thì: “Chị ra biển một lát”. Lần nào cũng thế, nếu không vì đặt mình lên giường và ngủ thiếp đi cho đến lúc mặt trời chói chang ngoài cửa sổ thì kiểu gì Đan cũng phải ra đó lúc nửa đêm. Trong cái không gian tối thẫm chẳng thể nhìn thấy gì ở phía đằng xa, cảm giác mơn man của sóng https://thuviensach.vn vỗ lên đôi chân trần luôn khiến Đan phiêu và thả trôi mình. Không lạc lõng, không sợ hãi vì cảm giác nhỏ bé trước biển; không thấy phía đằng xa là chân trời; chỉ thấy mình đang đứng đây, chỉ thấy mình đang trôi theo những tiếng vỗ nhẹ dưới chân, thấy cát, thấy nước khẽ luồn qua những kẽ chân. Thấy thời gian ngừng trôi. - Nụ cười vẫn còn có giá trị đấy – đừng vứt xuống biển như thế. Giật bắn mình vì tiếng nói phát ra trong bóng tối, lúc nửa đêm. Bực bội và khó chịu vì bị quấy rầy khiến giọng nói của Đan rít lên như tiếng rắn: - Điên. Người đàn ông tiến lại phía cô và bật cười lớn. - Cũng gần bằng cô thôi. Nhân tiện, tên trong giấy khai sinh của tôi là Vũ – không phải Điên. Và tôi biết cô tên là Đan, không phải một cái tên bình thường nhỉ. Bị bất ngờ, Đan chẳng nghĩ ra được câu nào hay ho để đáp lại. Cô đi về phía bãi cát và ngồi xuống. Người đàn ông cũng đi theo và ngồi gần cô. - Cô ra biển vào giờ này mà không thấy sợ sao? - Tại sao phải sợ? - Người ta sẽ nghĩ cô là gái đó. - Thì tôi đúng là gái mà – có phải trai đâu. - Cô cũng biết chơi chữ đó nhỉ. - Nhờ ơn anh đấy. https://thuviensach.vn Người đàn ông bật cười và chìa tay: - Làm quen nhé. Tôi là Vũ. - Tôi là Đan - cô khẽ bắt tay anh và mỉm cười. Những câu chuyện miên man lúc nửa đêm về sáng trôi theo cùng với tiếng cười, lúc khúc khích, lúc nghiêng ngả. - Em cười trông rạng rỡ lắm. - Nịnh đầm rồi anh ơi, trong đêm tối chẳng thể nhìn thấy mặt người. Trời sáng dần lúc nào không rõ. Quay lại khách sạn khi kim ngắn đồng hồ chỉ đến số 5, Đan ngạc nhiên khi nghĩ lại quãng thời gian 3 tiếng ấy – cô đã huyên thuyên những gì. Không phải là người dễ trải lòng – nhưng có lẽ đêm tối, sự thân thiện và khả năng gợi chuyện của Vũ đã khiến cô nói được những điều tưởng như không thể nói với ai. - Em có muốn ra Hội An không? - Tất nhiên - điểm đến của chuyến đi này mà, nhưng anh định đi bằng gì? - Xe máy. Nắng - gió - tốc độ và tiếng cười đuổi nhau trên đường. Bỏ lại biển, bỏ lại cát, bỏ lại những con đường, Đan và Vũ vào với phố cổ Hội An. Trời còn sớm, hàng quán lác đác mở cửa. Những ngôi nhà cổ trầm mặc, những tia nắng sớm chiếu qua tán cây hắt xuống khuôn mặt Đan. https://thuviensach.vn Vào một ngôi nhà bên đường, Đan thay nhờ chiếc áo dài mà cô đã mang theo. Chẳng hiểu sao, lúc nào Đan cũng thấy áo dài cô mặc thích hợp và chỉ thuộc về nơi này. Hai người lang thang khắp các con phố. Lần đầu tiên cô có bạn đường và là một người bạn đường am hiểu, thông thạo từng con phố, từng đặc điểm, từng truyền thuyết hay giai thoại. Không phải lần đầu tiên cô đến đây, nhưng những lần trước cô chỉ đi, chỉ cảm nhận, chỉ thấy gần gũi và thân thuộc chứ chưa từng được nghe những câu chuyện xung quanh hai chữ Hội An như thế. Ghé ngang một quán gánh nơi góc đường, Đan hào hứng gọi hai tô mỳ Quảng - món ăn cô có thể ăn từ lúc bước chân đến nơi này cho đến khi phải rời xa, đôi lần, còn cố vớt vát ngay trong nhà chờ của sân bay. Lang thang hết những con đường, gọi tên đủ các con phố, điểm mặt hết những ngôi nhà cổ cũng là lúc mặt trời đã ở trên đỉnh đầu. Những câu chuyện nối tiếp nhau không đầu không cuối - những câu đùa vui, những lời tự sự, những tiếng cười khiến cho thời gian và con đường ngắn lại. Còn họ thì đã rất gần. Tạm biệt phố cổ với những chiếc đèn lồng treo trong đêm, tạm biệt không gian trầm mặc của những ngày xa xưa tưởng như không có thực, họ quay lại biển khi đã quá nửa đêm. Như những câu chuyện thường xảy ra quanh đâu đó trong cuộc sống hàng ngày, hai người gặp nhau ở một nơi tình tứ, họ tưởng chừng hiểu và hợp nhau đến từng câu nói, ý nghĩ, từng cảm giác, họ nghĩ là họ đã thích nhau. Một nụ hôn - kiểu như khẽ chạm - kiểu như lướt qua - kiểu như xã giao như một cái bắt tay khẽ khàng. Không hờ hững như những kẻ hôn nhau vì nghĩa vụ và không vồ vập như người tình lâu ngày gặp https://thuviensach.vn lại - càng không ngấu nghiến như hai kẻ đói tình yêu. “Chỉ là một nụ hôn xã giao đấy anh”, Đan khẽ cười. Thêm một đêm thức trắng ngoài biển - thêm những câu chuyện đủ để 2 người cảm nhận được sự thông minh, hóm hỉnh của nhau, đủ để những nụ hôn nối tiếp những nụ hôn và không chỉ là xã giao. Đan nghe thấy tim mình đập mạnh, khẽ nhói lên những nốt thăng mà lâu rồi cô không còn thấy khi ngồi cạnh Phong. - Có thể nào? - Đừng đặt ra câu hỏi cho mình làm gì em ạ, ngay lúc này. Lần đầu tiên Đan ngồi cạnh một người đàn ông trong đêm. Lần đầu tiên Đan hôn một người không phải người yêu. Lần đầu tiên Đan đỏ mặt vì cái nhìn của một người đàn ông khác - không phải Phong. Lần đầu tiên trái tim Đan đập loạn nhịp. Lần đầu tiên… 3 ngày - liệu có đủ để hiểu thế nào là yêu? 3 ngày - liệu có thể khiến hai người yêu nhau? 3 ngày - liệu có thể làm thay đổi tình yêu của ba năm? Miên man với những câu hỏi tự đặt ra cho mình, cô khẽ thở dài và tự nói: - Không thể nào. https://thuviensach.vn