🔙 Quay lại trang tải sách pdf ebook Đại Dương Cuối Đường Làng
Ebooks
Nhóm Zalo
https://thuviensach.vn
ebook©vctvegroup 29/04/2019
https://thuviensach.vn
Tặng Amanda, người cứ muốn biết
https://thuviensach.vn
“Tôi còn nhớ rõ ràng tuổi thơ của mình... Tôi đã biết những chuyện khủng khiếp. Nhưng tôi biết mình không được để người lớn biết rằng tôi biết. Tôi sẽ khiến họ sợ.”
Maurice Sendak, trong cuộc chuyện trò với Art Spiegelman, tờ New Yorker, 27 tháng Chín năm 1993
https://thuviensach.vn
Đó chỉ là một cái ao vịt nằm phía sau trang trại. Nó không lớn lắm.
Lettie Hempstock gọi nó là đại dương, nhưng tôi biết gọi như thế thì thật ngớ ngẩn. Cô bé nói họ từng từ vùng đất xưa vượt đại dương đến đây.
Mẹ Lettie nói cô bé nhớ không đúng vì chuyện đó xảy ra đã lâu, mà dù sao thì vùng đất xưa ấy cũng đã chìm rồi.
Bà Hempstock, bà của Lettie, nói cả hai người đều sai, chỗ bị chìm đó không phải là vùng đất xưa đích thực. Bà nói bà còn nhớ vùng đất xưa đích thực.
Bà nói vùng đất xưa đích thực nổ tung rồi.
https://thuviensach.vn
Phần mở đầu
Tôi mặc bộ comple đen với sơ mi trắng, thắt cà vạt đen, mang giày đen, tất thảy đều tinh tươm lịch sự: đây là loại trang phục vẫn thường làm tôi thấy không được thoải mái, cứ như đang mặc bộ đồng phục lấy trộm hay giả làm người lớn vậy. Nhưng hôm nay nó lại khiến tôi thấy dễ chịu, tạm cho là thế. Tôi đang ăn mặc phù hợp với một ngày nặng nề.
Tôi đã làm xong phận sự trong buổi sáng, đã nói những câu phải nói, nhưng là nói thật lòng, thế rồi khi xong lễ, tôi lên xe chạy đi, bâng quơ, không có dự tính gì, để cho qua khoảng thời gian độ một tiếng trước khi lại gặp thêm những người đã nhiều năm rồi tôi không gặp, rồi lại bắt tay, lại uống thật nhiều trà trong mấy bộ đồ sứ hảo hạng. Tôi chạy xe dọc những con đường làng quanh co ở Sussex mà tôi chỉ còn nhớ mang máng cho đến khi nhận ra mình đang tiến vào trung tâm thị trấn, vậy là tôi rẽ qua một đường khác, rẽ trái, rồi rẽ phải. Đến lúc ấy tôi mới nhận ra mình đi đâu, nhận ra từ nãy đến giờ tôi đang đi đâu, và tôi nhăn mặt, tự thấy mình thật ngớ ngẩn.
Tôi đang chạy xe đến ngôi nhà đã không còn tồn tại hàng chục năm nay rồi.
Thế rồi, khi chạy xuống một con đường rộng rãi đã một thời là con đường làng ven cánh đồng lúa mạch, tôi tính quay xe lại, tính quay về mà không làm xáo trộn dĩ vãng. Nhưng tôi thấy tò mò.
Ngôi nhà cũ tôi từng sống bảy năm, từ hồi năm tuổi cho đến khi lên mười hai, ngôi nhà đó đã bị đập bỏ và không còn nữa. Ngôi nhà mới mà bố mẹ tôi xây ở tận cuối vườn, giữa đám đỗ quyên và vòng
https://thuviensach.vn
tròn cỏ xanh mà chúng tôi gọi là nhẫn thần, ngôi nhà đó đã bị bán đi ba mươi năm nay rồi.
Khi nhìn thấy ngôi nhà mới, tôi chạy xe chậm lại. Trong tâm tưởng tôi, nó vẫn luôn là căn nhà mới. Tôi vừa chạy xe vào lối vào vừa để ý thấy cách họ sửa sang lại theo kiến trúc thập niên bảy mươi. Tôi không nhớ là gạch có màu nâu sô cô la. Họ đã biến ban công của mẹ tôi thành phòng tắm nắng hai tầng. Tôi ngây người nhìn ngôi nhà, tưởng rằng mình sẽ nhớ được nhiều hơn về những năm niên thiếu: không có những quãng thời gian hạnh phúc, cũng chẳng có những lúc đau buồn. Tôi từng sống ở đấy một thời gian, thời còn niên thiếu. Vậy mà dường như nó không góp một phần nào tạo nên con người tôi hiện nay cả.
Tôi lùi xe ra khỏi lối vào.
Tôi biết mình cần phải tới mái nhà nhộn nhịp, vui tươi của cô em gái, ngôi nhà đã được dọn dẹp tinh tươm đâu ra đấy cho ngày hôm nay. Tôi sẽ trò chuyện với những người mà từ nhiều năm rồi tôi đã quên mất là có tồn tại, họ sẽ hỏi thăm về cuộc hôn nhân của tôi (thất bại từ mười năm trước, một mối quan hệ cứ xơ xác dần, đến cuối cùng thì đứt bung, dường như các mối quan hệ bao giờ cũng vậy), rồi họ lại thắc mắc tôi có đang gặp gỡ ai không (tôi không gặp gỡ ai cả; tôi còn không chắc mình có thể làm được việc đó hay không nữa, vẫn chưa đến lúc), rồi họ sẽ hỏi han về con cái tôi (đã lớn cả, chúng nó có cuộc sống của chúng nó, chúng nó cũng ước gì có thể ở đây hôm nay), công việc của tôi (tôi sẽ trả lời là tốt cả, cảm ơn anh chị, tôi chưa bao giờ biết phải nói sao về công việc của mình. Nói ra được thì tôi đã không phải làm việc đó rồi. Tôi làm trong lĩnh vực nghệ thuật, đôi lúc tôi cũng sáng tạo ra được nghệ thuật đích thực và đôi lúc nó lấp đầy những khoảng trống trong đời tôi. Một số thôi. Không phải tất cả). Chúng tôi sẽ nhắc đến người quá cố. chúng tôi sẽ nhớ về người đã khuất.
https://thuviensach.vn
Con đường làng nhỏ thời thơ ấu giờ đây là con đường nhựa đen như một vùng đệm chắn giữa hai khu dân cư ngổn ngang, lộn xộn. Tôi chạy xuôi con đường đó ra khỏi thị trấn, vốn không phải là lối tôi cần đi, và tôi thấy thật thích.
Con đường đen trơn láng nhỏ hẹp lại, gió mạnh hơn, biến thành con đường làng một làn mà tôi nhớ từ thuở ấu thơ, con đường đất nện với đá dăm lồi lõm.
Chỉ một lát sau, tôi đã chạy từ từ xuôi một con đường làng hẹp và gập ghềnh, hai bên lề mọc những bụi mâm xôi và cây tầm xuân chen giữa mấy giàn cây phỉ hoặc bờ giậu mọc hoang. Tôi có cảm giác như đang chạy xe ngược dòng thời gian. Con đường làng vẫn hệt như tôi nhớ khi mà những thứ khác thì không.
Tôi chạy xe ngang trang trại nhà Caraway. Tôi nhớ hồi mới mười sáu, tôi đã hôn Callie Anders má hồng, tóc vàng sống ở đó, khi ẩy gia đình cô bé sắp dọn đến sống ở Shetlands nên tôi sẽ không bao giờ còn được hôn hay gặp lại cô bé nữa. Thế rồi, ở cả hai bên đường chỉ còn là những cánh đồng trải dài suốt gần cả dặm: những đồng cỏ chằng chịt, mênh mang. Đường làng dần dần trở thành đường mòn. Sắp hết đường rồi.
Lúc chuẩn bị rẽ, tôi đã nhớ ra nó trước cả khi nhìn thấy nó trong ánh hào quang rỡ ràng của cả một khối gạch đỏ lụp xụp đổ nát: căn nhà trang trại của gia đình Hempstock.
Tôi thấy bất ngờ khi đã đi hết đường, mặc dù đường làng vẫn luôn kết thúc ở đó. Tôi không thể đi xa hơn được nữa. Tôi đậu xe lại bên hông sân trang trại. Tôi không có dự tính gì. Tôi băn khoăn tự hỏi liệu sau chừng ấy năm có còn ai ở đây không, hay đúng hơn là liệu gia đình Hempstock có còn sống ở đây không. Xem ra điều đó thật phi lý, nhưng nghĩ lại thì, theo những gì ít ỏi tôi còn nhớ được, họ cũng là những người kỳ lạ.
Khi bước xuống xe, tôi ngửi thấy mùi phân bò nồng nặc xộc vào mũi, vậy nên tôi cẩn trọng bước qua khoảng sân nhỏ đến cửa trước.
https://thuviensach.vn
Tôi không tìm được chuông nên đành gõ cửa. Cửa cài then không được chặt nên khi tôi gập ngón tay gõ khẽ, nó nhẹ nhàng bật ra. Tôi từng đến đây hồi lâu lắm rồi, phải không nhỉ? Tôi tin chắc mình đã từng đến đây. Đôi khi, ký ức tuổi thơ bị khuất lấp nhạt nhòa bên dưới những thứ đến sau, như những món đồ chơi tuổi thơ bị bỏ quên dưới đáy tủ đồ người lớn chật như nêm chứ không bao giờ mất hẳn. Tôi đứng ở hành lang và cất tiếng gọi, “Xin chào? Có ai ở nhà không?”
Tôi không nghe ai ơi hỡi. Tôi ngửi thấy mùi bánh mì đang nướng, sáp đánh bàn ghế và gỗ lâu năm. Mắt tôi từ từ điều tiết được với bóng tối: tôi ngó vào nhìn, đang chuẩn bị quay đi thì một bà lão từ trong hành lang âm u bước ra, tay cầm miếng giẻ trắng lau bụi. Mái tóc bạc của bà để dài.
Tôi hỏi, “Có phải bác Hempstock không ạ?”
Bà nghếch đầu nhìn tôi. “Phải. Ta biết cháu mà, chàng trai,” bà nói. Tôi không phải chàng trai. Không còn là chàng trai nữa. “Ta biết cháu, nhưng khi nào cháu tới tuổi ta rồi thì mọi thứ đâm ra lẫn lộn cả. Chính xác thì cháu là ai?”
“Con nghĩ lần trước đến đây, có lẽ con bảy hay tám tuổi gì đó.” Bà nhoẻn miệng cười. “Cháu là bạn của Lettie phải không? Nhà ở đầu đường làng, đúng chứ?”
“Bác cho con uống sữa. Sữa bò mới vắt, còn ấm.” Thế rồi, tôi nhận ra đã bao nhiêu năm trôi qua rồi nên nói, “Không, không phải bác, chắc hẳn người cho con uống sữa là mẹ bác. Con xin lỗi.” Khi già đi, ta trở nên giống cha mẹ mình; sống đủ lâu rồi thì sớm muộn gì ta cũng sẽ thấy những gương mặt lặp lại. Tôi nhớ bác Hempstock, mẹ của Lettie, là một phụ nữ mập mạp. Người phụ nữ này gầy nhom, trông cũng mỏng manh. Bà trông giống mẹ mình, giống người phụ nữ tôi từng biết với cái tên bà Hempstock.
Nhiều lúc soi gương, tôi thấy khuôn mặt của bố chứ không phải của mình, và tôi còn nhớ bố vẫn mỉm cười với chính mình trong
https://thuviensach.vn
gương trước khi ra khỏi nhà. “Trông được đấy,” bố nói với bóng hình mình, vẻ hài lòng. “Trông được đấy.”
“Cháu đến để gặp Lettie sao?” bà Hempstock hỏi.
“Chị ấy có ở đây sao ạ?” Ý nghĩ đó làm tôi ngạc nhiên. Cô bé đi đâu rồi mà, không phải sao ? Mỹ chăng?
Bà cụ lắc đầu. “Ta vừa định bắc ấm nước lên. Cháu có muốn uống tí trà không?”
Tôi ngập ngừng. Rồi tôi nói nếu bà không phiền, tôi muốn bà chỉ đường cho tôi tới chỗ ao vịt trước.
“Ao vịt ư?”
Tôi biết Lettie từng đặt cho nó một cái tên ngồ ngộ. Tôi còn nhớ chuyện đó. “Chị ấy gọi nó là biển. Đại loại như vậy.”
Bà cụ bỏ cái khăn xuống chạn bát đĩa. “Ta đâu thể uống nước lấy dưới biển, đúng không? Mặn chát. Như uống máu sự sống vậy. Cháu còn nhớ đường không? Cháu cứ đi vòng bên hông nhà là tới. Cứ men theo lối đi ấy.”
Một giờ trước, bạn mà hỏi thì tôi đã nói không, tôi không nhớ đường. Tôi còn không nghĩ mình nhớ được tên của Lettie Hempstock nữa là. Nhưng khi đứng trong hành lang đó, mọi chuyện lại hiện về với tôi. Những ký ức đang chờ bên lề mọi sự vẫy gọi tôi. Bạn có nói tôi lại bảy tuổi một lần nữa thì ắt trong chốc lát tôi cũng sẽ tin phần nào.
“Cám ơn bác.”
Tôi bước ra sân. Tôi đi ngang chuồng gà, qua cái chuồng bò cũ rồi men theo rìa cánh đồng, vừa đi vừa nhớ lại chỗ mình đang tới và cái mình sắp được nhìn thấy, rồi cảm thấy hân hoan vì mình nhớ được những điều đó. Hàng cây phỉ chạy ven đồng cỏ. Tôi hái một nắm hạt phỉ còn xanh bỏ vào túi.
Kế đến sẽ là cái ao, tôi nghĩ. Mình chỉ cần đi vòng qua nhà kho này là sẽ thấy nó.
https://thuviensach.vn
Tôi nhìn thấy cái ao và cảm thấy tự hào kỳ lạ, như thể chỉ mỗi việc nhớ được nó thôi cũng thổi đi được chút mạng nhện của ngày hôm ấy.
Cái ao nhỏ hơn là tôi nhớ. Phía bên kia bờ có một nhà kho bằng gỗ nhỏ xíu, và cạnh lối đi có một bảng ghế nặng nề, cũ kỹ làm bằng gỗ với kim loại. Mấy thanh gỗ bong ra được sơn màu xanh lá từ đôi ba năm trước. Tôi ngồi xuống băng ghế, nhìn đăm đăm bóng mây lồng trong nước, nhìn lớp váng bèo tấm viền mép ao và năm bảy chùm hoa súng. Chốc chốc, tôi lại ném một hạt phỉ ra giữa ao, cái ao mà Lettie Hempstock từng gọi là...
Đâu phải biển nhỉ?
Lettie Hempstock, có lẽ bây giờ cô bé già hơn tôi rồi. Ngày ấy, cô bé lớn hơn tôi có vài tuổi, dù cô bé toàn nói những chuyện kỳ lạ. Cô bé mười một tuổi. Tôi thì... tôi thì mấy? Lúc đó là sau buổi tiệc sinh nhật tồi tệ. Tôi còn nhớ chuyện đó. Cho nên có lẽ tôi bảy tuổi.
Tôi tự hỏi phải chăng chúng tôi đã từng ngã xuống nước. Có phải tôi đã đẩy cô bé, đứa con gái lạ lùng sống trong trang trại ngay cuối đường làng ấy, xuống ao vịt hay không ? Tôi nhớ là có thấy cô bé ở dưới nước. Có lẽ cô bé cũng đã đẩy tôi xuống.
Cô bé đến nơi nào? Mỹ? Không phải, Úc. Đúng là vậy rồi. Một nơi nghìn trùng xa.
Mà đó cũng không phải biển. Nó là đại dương.
Đại dương của Lettie Hempstock.
Tôi nhớ ra điều đó, và khi nhớ được chuyện ấy, tôi nhớ lại tất cả.
https://thuviensach.vn
I.
Không có ai đến dự tiệc sinh nhật lên bảy của tôi cả.
Có một cái bàn được bày kẹo dẻo và bánh xốp kem, một chiếc mũ tiệc để bên cạnh mỗi chỗ ngồi, rồi một ổ bánh sinh nhật có cắm bảy cây nến để chính giữa bàn. Trên ổ bánh có trang trí hình cuốn sách được vẽ bằng kem đường. Mẹ tôi, người lo tổ chức buổi tiệc, kể với tôi là cô ở tiệm bánh nói rằng họ chưa từng vẽ sách lên bánh sinh nhật bao giờ, rằng bánh cho con trai thì chủ yếu là họ vẽ quả bóng hay phi thuyền. Người đầu tiên đặt họ trang trí hình cuốn sách là tôi.
Khi đã rõ là không có ai tới, mẹ tôi thắp bảy ngọn nến trên ổ bánh, rồi tôi thổi tắt nến đi. Tôi ăn một lát bánh, nhỏ em tôi và một đứa bạn của nó cũng ăn (cả hai dự tiệc với tư cách quan sát viên, không phải người tham dự) rồi hai đứa vừa cười khúc khích vừa chạy trốn ra vườn.
Mẹ tôi đã chuẩn bị sẵn các trò để chơi trong buổi tiệc, nhưng vì không có ai ở đó, ngay cả nhỏ em tôi, nên tôi cũng không chơi đùa gì, thế rồi tôi tự mở tờ giấy báo bọc món quà vốn được chuẩn bị cho trò chuyền quà ra thì thấy một hình nhân Người Dơi bằng nhựa màu xanh. Tôi buồn vì không ai đến dự tiệc nhưng vui vì có được Người Dơi, thế rồi tôi bỏ lên lầu, đem theo một món quà sinh nhật khác đang chờ tôi đọc, một hộp nguyên bộ sách Narnia. Tôi nằm trên giường và say sưa theo những câu chuyện.
Tôi thích vậy. Dù sao thì sách cũng an toàn hơn mấy người kia. Bố mẹ còn tặng tôi một đĩa than Tuyển tập những bài hát hay nhất của Gilbert và Sullivan* để thêm vào bộ sưu tập gồm hai đĩa tôi
https://thuviensach.vn
đã có từ trước. Tôi mê Gilbert và Sullivan từ lúc lên ba, ngày ấy em gái út của bố, tức cô tôi, dẫn tôi đi xem Iolanthe, một vở kịch toàn những ông vua với bà tiên. Tôi thấy bà tiên thì dễ hiểu hơn mấy ông vua. Ít lâu sau, cô tôi mất trong bệnh viện vì bệnh viêm phổi.
Tối hôm ấy, bố đi làm về chở theo một thùng bìa cứng. Trong thùng có một con mèo con lông đen mướt, không rõ là đực hay cái, tôi đặt ngay cho nó cái tên là Mướt và rất mực thương yêu nó.
Hằng đêm, Mướt ngủ trên giường tôi. Thỉnh thoảng, khi không có nhỏ em ở đó, tôi nói chuyện với mèo con, gần như chờ nó đáp lại bằng tiếng người. Nó chẳng bao giờ làm vậy. Tôi chẳng thấy phiền lòng. Mèo con trìu mến và biết quan tâm, lại còn là người bạn tốt cho cái đứa có một bàn bánh quy kem, bánh flan, một ổ bánh sinh nhật và mười lăm cái ghế xếp trống không trong buổi tiệc sinh nhật lên bảy.
Tôi nhớ mình chưa bao giờ hỏi đứa nào trong đám cùng lớp sao chúng không tới dự tiệc của tôi. Tôi không cần phải hỏi chúng. Suy cho cùng, chúng chẳng phải bạn tôi. chúng chỉ là những đứa tôi học cùng.
Tôi kết bạn rất chậm, nếu thực sự có ý kết bạn.
Tôi đã có sách rồi, giờ tôi lại có thêm cả mèo con. Tôi biết hai đứa tôi sẽ giống như Dick Whittington với con mèo của ông*, hay nếu Mướt tỏ ra đặc biệt thông minh, bọn tôi sẽ là con trai của ông chủ cối xay với Mèo Đi Hia. Mèo con ngủ trên gối tôi, thậm chí ngồi trên lối vào cạnh hàng rào trước nhà chờ tôi đi học về cho đến khi, một tháng sau, mèo con bị cái taxi chở ông thợ mỏ đá mắt mèo đến ở trọ nhà tôi cán chết.
Tôi không có mặt ở đấy khi chuyện xảy ra.
Hôm ấy, tôi đi học về nhưng không thấy mèo con chờ đón. Trong bếp có một ông cao lêu nghêu, gầy nhẳng, da rám nắng và mặc sơ mi kẻ ô. Ông ta hẳn là đang uống cà phê bên bàn bếp vì tôi ngửi thấy mùi
https://thuviensach.vn
cà phê. Cà phê thời ấy chỉ toàn là cà phê hòa tan, thứ bột nâu đậm đắng ngắt đựng trong hũ.
“Chú e là mình đã gây ra một tai nạn nho nhỏ tại đây,” ông ta nói với tôi, giọng vui vẻ. “Nhưng đừng lo.” Ông ta có giọng nhấn cộc lốc, khác lạ: đó là giọng Nam Phi đầu tiên tôi từng nghe.
Ông ta cũng có một thùng bìa cứng để trên bàn trước mặt. “Mèo con lông đen, chú ta là của cháu hả?” ông ta hỏi. “Nó tên là Mướt,” tôi đáp.
“Ừ. Như chú nói đấy. Tai nạn khi đến đây. Đừng lo. Xử lý cái xác rồi. cháu không phải nhọc công. Đã giải quyết vấn đề. Mở cái thùng ra đi.”
“Sao cơ ạ?”
Ông ta chỉ cái thùng. “Mở ra đi,” ông ta nói.
Ông thợ mỏ đá mắt mèo là người cao ráo. Lần nào tôi cũng thấy ông ta mặc quần jean với áo sơ mi kẻ ô, trừ lần sau cùng. Ông ta đeo sợi dây chuyền vàng xỉn nặng trịch trên cổ. Khi tôi thấy ông ta lần cuối thì nó cũng không còn.
Tôi không muốn mở cái thùng của ông ta ra. Tôi muốn bỏ đi để được một mình. Tôi muốn khóc cho mèo con của tôi, nhưng tôi không làm vậy được khi có ai ở đó nhìn. Tôi muốn khóc thương mèo con. Tôi muốn chôn bạn mình ở cuối vườn, quá chỗ chiếc nhẫn thần bằng cỏ xanh, xuống dưới hang bụi rậm đỗ quyên, vòng ra sau đụn cỏ cắt, chỗ đó ngoài tôi ra chẳng bao giờ có ai đặt chân tới.
Cái thùng động đậy.
“Mua nó cho cháu đấy,” ông này nói. “Có nợ là chú luôn trả.” Tôi thò tay giở nắp hộp lên, tự hỏi liệu đây có phải trò đùa không, liệu mèo con của tôi có ở trong đó không. Tuy nhiên, chỉ có một cái mặt màu hoe hung hăng nhìn lên tôi.
Ông thợ mỏ bế con mèo trong thùng ra.
https://thuviensach.vn
Nó là một con mèo đực to sụ, lông màu hoe vằn vện, cụt mất nửa bên tai. Nó nhìn tôi trừng trừng giận dữ. Con mèo này không thích bị bỏ trong thùng. Nó không quen với thùng hộp. Tôi thò tay vuốt đầu nó, cảm thấy không được chung thủy với ký ức về mèo con của mình, nhưng con mèo rụt lại nên tôi không chạm vào nó được, đoạn nó gầm gừ với tôi rồi hiên ngang bỏ đi tới tít góc phòng, ngồi đó mà nhìn đầy căm hận.
“Rồi đấy cháu nhé. Mèo đền mèo,” ông thợ mỏ nói rồi chìa bàn tay sần sùi ra vò tóc tôi. Đoạn, ông ta bỏ ra ngoài hành lang, để tôi lại trong bếp với con mèo không phải là mèo con của tôi.
Ông này lại thò đầu qua cửa. “Nó tên là Yêu Quái,” ông ta nói. Tôi thấy đó như một câu đùa ác ý.
Tôi chống cửa bếp để con mèo ra được. Rồi tôi lên phòng ngủ, nằm trên giường và khóc cho Mướt đã chết. Tối đến, khi bố mẹ đi làm về, tôi nghĩ mọi người còn chẳng thèm nhắc đến mèo con của tôi nữa.
Yêu Quái sống với chúng tôi được độ một tuần hay hơn. Sáng sáng, tôi bỏ đồ ăn của mèo vào bát cho nó rồi thêm một lần nữa vào buổi tối như đã từng dọn cho mèo con. Nó thường ngồi bên cửa sau cho đến khi tôi hay ai khác mở cửa cho nó ra. Chúng tôi thấy nó lủi từ bụi rậm này sang bụi rậm khác ngoài vườn, thấy nó trên cây cao hay dưới tầng cây thấp. Chúng tôi biết được hành tung của nó nhờ bắt gặp mấy con chim sẻ ngô xanh và chim hét chết queo trong vườn, chứ chẳng mấy khi chúng tôi thấy nó.
Tôi nhớ con Mướt. Tôi biết những vật sống thì đâu thể dễ dàng bị thay thế, nhưng tôi không dám càu nhàu với bố mẹ về chuyện đó. Có lẽ việc tôi buồn bực đã làm bố mẹ thấy khó hiểu rồi: suy cho cùng, mèo con của tôi có bị cán chết đi nữa thì cũng đã được thay bằng con khác rồi. Tổn thất đã được đền bù.
Tất cả đều hiện về, nhưng dẫu sao tôi cũng biết nó sẽ không ở lại lâu: mọi thứ tôi nhớ lại được khi ngồi trên băng ghế xanh cạnh cái ao bé xíu mà Lettie Hempstock từng khiến tôi tin là đại dương.
https://thuviensach.vn
II.
Thuở nhỏ, tôi không được vui vẻ cho lắm dù thi thoảng tôi cũng thấy hài lòng. Tôi sống trong sách nhiều hơn ở bất cứ nơi nào khác. Nhà chúng tôi rộng và có nhiều phòng, chuyện đó thì hay khi bố mẹ mới mua nhà và bố tôi có tiền, về sau thì không.
Một chiều nọ, bố mẹ gọi tôi vào phòng ngủ riêng một cách rất nghiêm trọng. Tôi nghĩ chắc mình đã làm chuyện gì sai quấy nên vào để nghe rầy la, nhưng không phải: bố mẹ chỉ nói với tôi là bố mẹ không còn dư dả nữa, là trong nhà ai cũng sẽ phải chịu thiệt thòi, và thứ tôi sẽ chịu thiệt thòi là phòng ngủ, căn phòng bé xíu ở đầu cầu thang. Tôi buồn xo: phòng ngủ của tôi có cái bồn rửa mặt màu vàng bé tí bố mẹ ráp vào cho, nhỏ vừa bằng cỡ tôi; căn phòng nằm bên trên nhà bếp và ở ngay đầu cầu thang dẫn xuống phòng xem tivi nên đêm đêm tôi không thấy lẻ loi vì được nghe tiếng người lớn trò chuyện rì rầm thật dỗ dành vọng lên cầu thang, luồn qua cửa phòng hé mở. Còn nữa, trong phòng ngủ của tôi, không ai phản đối gì khi tôi để cửa hé mở ra hành lang, vừa đủ cho ánh sáng lọt vào để tôi đỡ sợ bóng tối, và quan trọng chẳng kém, để nếu cần thì tôi còn được lén đọc sách trong ánh đèn hành lang lờ mờ sau giờ lên giường. Đọc sách thì bao giờ tôi cũng cần.
Bị lưu đày tới phòng ngủ rộng thênh của nhỏ em nhưng tôi không thấy đau lòng. Trong đó đã kê sẵn ba chiếc giường, tôi chọn chiếc sát bên cửa sổ. Tôi thích việc mình có thể trèo qua cửa sổ phòng ngủ đó ra phần ban công dài xây bằng gạch, hay việc khi ngủ tôi được mở cửa sổ để cảm nhận gió mưa trên mặt. Nhưng hai anh em tôi cứ hay tranh
https://thuviensach.vn
cãi, chuyện gì cũng cãi nhau. Con bé lại thích đóng cửa ra hành lang khi ngủ nên mẹ tôi đã giải quyết nhanh gọn những tranh cãi trước mắt về chuyện đóng cửa hay mở cửa bằng cách ghi ra một bảng sắp xếp luân phiên nhau những ngày để cửa theo ý tôi hay nhỏ em rồi treo sau cửa. Mỗi đêm, tùy xem cửa mở hay đóng mà tôi sung sướng hay khiếp đảm theo.
Căn phòng ngủ của tôi ở đầu cầu thang thì để cho thuê, rồi thì đủ hạng người đã dùng qua nó. Tôi quan sát tất cả bọn họ với vẻ nghi ngờ: họ đang ngủ trong phòng của tôi, dùng bồn rửa mặt màu vàng nhỏ xíu vừa đúng cỡ tôi. Có một bà người Áo béo ú nói với nhà tôi là bà ta có thể bỏ đầu mình lại rồi đi loanh quanh trên trấn nhà; một sinh viên kiến trúc từ New Zealand đến; một cặp người Mỹ mà mẹ tôi bắt phải dọn đi vì thấy chướng tai gai mắt khi mẹ phát hiện thực ra họ chưa phải vợ chồng; còn bây giờ thì có ông thợ mỏ đá mắt mèo.
Ông ta là người Nam Phi, mặc dù ông ta từng đào mỏ tìm đá mắt mèo kiếm sống ở Úc. Ông ta cho hai anh em tôi mỗi đứa một viên đá mắt mèo, loại đá đen xù xì có ánh lửa lục lam đỏ bên trong. Em tôi thích ông ta vì chuyện này và luôn nâng niu viên đá mắt mèo của mình. Tôi thì không sao tha thứ được cho ông ta vì đã làm mèo con chết.
Hôm ấy là ngày đầu tiên trong kỳ nghỉ xuân: ba tuần không phải đi học. Tôi dậy sớm, lòng rộn ràng vì cái viễn cảnh sẽ được sử dụng những ngày dài bất tận thế nào tùy thích. Tôi sẽ đọc sách. Tôi sẽ thám hiểm.
Tôi tròng quần cộc với áo thun lên người và mang xăng đan vào. Tôi đi xuống nhà và vào phòng bếp. Bố tôi đang làm bếp trong khi mẹ còn ngủ thêm. Bố khoác áo choàng bên ngoài bộ đồ ngủ. Bố luôn nấu bữa sáng vào những hôm thứ Bảy. Tôi hỏi, “Bố ơi! Truyện tranh của con đâu?” Thứ Sáu nào bố cũng mua cho tôi một cuốn tuần san truyện tranh SMASH! trước khi lái xe về nhà, rồi tôi sẽ đọc nó vào sáng thứ Bảy.
https://thuviensach.vn
“Để sau xe ấy. Con muốn ăn bánh mì nướng không?” “Dạ có,” tôi nói. “Nhưng không bị khét nhé.”
Bố tôi không thích dùng máy nướng bánh mì. Bố nướng bánh mì bằng lò nướng nên thường là bố làm cháy bánh.
Tôi bước ra ngoài lối vào nhà. Tôi nhìn quanh quất. Tôi trở vào nhà, đẩy cánh cửa bếp rồi đi vào. Tôi thích cánh cửa bếp. Nó bật ra theo cả hai hướng vào và ra nên những người hầu sáu mươi năm về trước có thể bước ra bước vào, hai cánh tay chất đầy những chiếc đĩa trống hay có thức ăn.
“Bố ơi ? Xe đâu mất rồi?”
“Ở ngoài lối vào ấy.”
“Không, không có.”
“Hả?”
Điện thoại reo nên bố tôi đi ra hành lang để nghe máy. Tôi nghe thấy bố nói chuyện với ai đó.
Bánh mì nướng trong lò bắt đầu tỏa khói.
Tôi đứng lên ghế rồi tắt vỉ nướng.
“Cảnh sát gọi,” bố nói. “Có người vừa trình báo là thấy xe nhà mình bị bỏ lại cuối đường làng. Bố nói bố còn chưa đi trình báo là xe bị mất cắp nữa mà. Được rồi. Giờ bố con mình sẽ xuống gặp họ ở đó. Bánh mì nướng!”
Bố rút cái chảo từ trong lò ra. Miếng bánh mì nướng đang bốc khói và cháy thui một mặt.
“Cuốn truyện tranh của con có ở đấy không? Hay là họ lấy cắp mất rồi?”
“Bố biết đâu nào. Cảnh sát không nhắc tới cuốn truyện tranh của con.”.
Bố tôi phết bơ đậu phộng lên mặt bánh mì bị nướng khét, cởi áo choàng ngủ ra, mặc áo khoác vào bên ngoài bộ đồ ngủ, xỏ giày, rồi hai
https://thuviensach.vn
bố con cùng bước xuống đường làng. Bố vừa đi vừa nhai tóp tép miếng bánh mì của mình. Tôi thì chỉ cầm bánh chứ không ăn. Chúng tôi đi được độ năm phút xuôi con đường làng hẹp chạy giữa những cánh đồng ở hai bên thì một chiếc xe cảnh sát chạy lại sau lưng. Nó chạy chậm lại, rồi ông cảnh sát gọi bố tôi và nói lời chào. Tôi giấu miếng bánh khét ra sau lưng, còn bố nói chuyện với ông cảnh sát. Tôi ước gì gia đình mình mua loại bánh mì trắng cắt lát bình thường để đưa vào máy nướng bánh mì như bao gia đình khác mà tôi biết. Bố tôi tìm được một tiệm bánh trong vùng làm ra những ổ bánh mì nâu vừa dày vừa nặng, vậy là bố cứ nhất quyết mua thứ đó. Bố nói mùi vị nó ngon hơn, mà theo như tôi thấy thì chuyện ấy thật ngớ ngẩn. Bánh mì đúng chuẩn có màu trắng, cắt lát sẵn và hầu như không có mùi vị gì: đó mới là điểm chính.
Ông cảnh sát bước xuống xe, mở cửa bên ghế hành khách rồi bảo tôi lên. Bố tôi ngồi đằng trước, bên cạnh ghế người lái. Chiếc xe cảnh sát chạy chậm xuôi đường làng. Hồi ấy, cả con đường làng vẫn chưa được tráng nhựa, chỉ vừa đủ rộng cho từng xe một đi qua, một con đường đầy vũng nước, dốc ngược, mấp mô, đá vụn lởm chởm, bị mấy thứ thiết bị đồng áng rồi mưa gió và thời gian cày thành rãnh cả.
“Bọn nhóc này,” ông cảnh sát nói. “Chúng tưởng vậy là buồn cười lắm. Ăn cắp xe, chạy quanh chơi, vứt lại đó. Chúng là dân trong vùng đây mà.”
“Tôi chỉ thấy mừng là tìm lại được xe nhanh như vậy,” bố tôi nói. Khi chúng tôi chạy xe ngang trang trại Caraway, một cô bé có mái tóc vàng sáng đến nỗi gần như bạch kim và hai má đỏ au ngây người nhìn chúng tôi đi qua. Tôi đặt miếng bánh khét xuống đùi. “Thế nhưng thật lạ là chúng lại bỏ xe dưới này,” ông cảnh sát nói. “Vì từ đây mà về lại đâu thì cũng xa cả.”
Chúng tôi vừa đi qua một khúc quanh trên đường làng thì thấy chiếc xe Mini trắng ở tít bên kia đường, đằng trước cánh cổng dẫn vào
https://thuviensach.vn
một cánh đồng, lốp xe lún sâu trong bùn nâu. Chúng tôi chạy quá nó một đoạn rồi đậu xe bên vệ cỏ. Ông cảnh sát mở cửa cho tôi xuống, rồi ba người chúng tôi bước tới chỗ chiếc Mini, trong khi ông cảnh sát nói cho bố tôi nghe về tội phạm trong vùng này và vì sao rõ ràng là bọn trẻ trong vùng làm chuyện đó, rồi bố tôi lấy chìa khóa dự phòng mở cửa hông bên ghế hành khách.
Bố nói, “Có ai bỏ lại cái gì ở ghế sau này.” Bố tôi thò tay rút tấm chăn xanh phủ cái thứ ở ghế sau ra ngay cả khi ông cảnh sát nói là bố không nên làm vậy, còn tôi thì đang nhìn chằm chặp ra ghế sau vì đó là nơi để cuốn truyện tranh của tôi, thế là tôi thấy nó.
Thứ tôi đang nhìn là một cái, không phải một bắn.
Mặc dù là đứa trẻ giàu trí tưởng tượng và hay gặp ác mộng nhưng hồi sáu tuổi, tôi cũng đã thuyết phục được bố mẹ dẫn đi xem Bảo tàng Sáp Madame Tussauds ở Luân Đôn vì tôi muốn đến xem Ngục Tra Khảo, mong được thấy những ngục tra khảo lớn như trong phim ảnh mà tôi thường đọc trong mấy cuốn truyện tranh. Tôi đã muốn được hào hứng đến run người trước những bức tượng sáp quỷ Dracula, Frankenstein và Người Sói. Thế mà tôi lại được dẫn đi xem cả chuỗi dài lê thê các cảnh dựng mô tả những người đàn ông đàn bà mặt mày cau có và tầm thường, tất cả đều đã giết người nạn nhân thường là khách trọ và người nhà của họ - rồi đến lượt họ cũng bị xử tử: bằng cách treo cổ, bằng ghế điện, trong phòng hơi ngạt. Hầu hết bọn họ cùng với các nạn nhân được đặt trong những tình huống khó xử - họ ngồi ở quanh bàn ăn khi người nhà bị họ đầu độc rồi tắt thở chẳng hạn. Mấy tấm bảng chú thích nhỏ còn cho tôi biết rằng hầu hết những người này đã giết người nhà rồi đem xác bán cho bên giải phẫu. Đó là lúc cái từ giải phẫu tích tụ dần dần vẻ ghê rợn đối với tôi. Tôi không biết giải phẫu là gì. Tôi chỉ biết giải phẫu khiến người ta giết con cái mình.
Khi được dẫn đi xem, điều duy nhất khiến tôi không vừa kêu thét vừa bỏ chạy ra khỏi Ngục Tra Khảo là không có tượng sáp nào trông
https://thuviensach.vn
giống hệt như thật cả. chúng không làm sao trông như chết rồi được, bởi chúng chưa bao giờ trông như có sự sống.
Cái thứ bị tấm chăn xanh phủ lên ở ghế sau (tôi biết tấm chăn đó. Nó là cái chăn trong phòng ngủ của tôi lúc trước, cất trên giá, để dành khi trời trở lạnh) trông cũng không thật. Trông nó hao hao giống ông thợ mỏ đào đá mắt mèo, nhưng nó lại mặc bộ comple đen, áo sơ mi trắng có điểm xếp nếp và thắt nơ bướm đen. Tóc nó chải láng ra sau và bóng một cách giả tạo. Hai mắt nó trợn trừng. Cặp môi nó xanh xao, nhưng da thì đỏ nọc. Nó trông như một thứ xác ướp. Quanh cổ nó không có sợi dây chuyền vàng.
Bên dưới nó, tôi thấy cuốn SMASH! của mình nhàu nát cong queo cả lên, trên bìa có hình Người Dơi trông hệt như trên tivi. Tôi không nhớ lúc ấy ai nói gì, chỉ nhớ là họ bắt tôi tránh xa chiếc Mini ra. Tôi bước qua bên kia đường rồi đứng đó một mình trong khi ông cảnh sát nói chuyện với bố tôi và ghi lại gì đó vào một cuốn sổ.
Tôi cứ nhìn chiếc Mini. Một khúc ống nước màu xanh lá dùng trong vườn chạy từ ống xả đến chỗ cửa sổ bên phía tài xế. Bùn nâu đóng bánh khắp ống xả, giữ yên ống nước một chỗ.
Không có ai nhìn tôi. Tôi cắn một miếng bánh mì nướng. Nó bị khét và nguội ngắt rồi.
Ở nhà, cứ miếng bánh nào bị khét nhiều nhất là bố ăn hết. Bố thường nói, “Ngon ơi là ngon!” rồi “Than ư! Tốt chứ sao!” và “Bánh mì khét! Món bố thích ăn nhất!” rồi sau đó ăn hết cả miếng. Khi tôi đã khôn lớn hơn nhiều thì bố mới thú thật với tôi là bố chưa bao giờ thích bánh khét cả, rằng bố chỉ ăn để khỏi bỏ phí thôi, vậy là trong chớp mắt, tôi cảm thấy như cả tuổi thơ của mình là một sự dối trá: như thể một trong những cột trụ niềm tin xây nên thế giới của tôi đã vỡ vụn thành cát khô.
Ông cảnh sát nói vào điện đài đằng trước xe.
https://thuviensach.vn
Rồi ông ta băng qua đường đi lại chỗ tôi. “Chú rất tiếc về chuyện này, cháu ạ,” ông ta nói. “Chốc nữa sẽ có thêm mấy xe chạy xuống đường này. Bọn chú phải kiếm cho cháu chỗ nào để chờ mà không gây cản trở. Cháu có muốn lại ngồi vào sau xe chú không?”
Tôi lắc đầu. Tôi không muốn ngồi trong đó nữa.
Có ai đó, một đứa con gái, nói, “Để em ấy đi với cháu về đằng nhà cháu cũng được. Chẳng phiền gì đâu ạ.”
Cô bé lớn hơn tôi nhiều, ít nhất cũng đã mười một tuổi. Mái tóc nâu đỏ của cô bé khá ngắn so với lũ con gái, cái mũi thì hếch. Mặt cô bé đầy tàn nhang. Cô bé mặc chiếc váy đỏ - thời ấy, con gái ở những vùng đó không mấy khi mặc quần jean. Cô bé nói giọng vùng Sussex nhỏ nhẹ và có đôi mắt xanh xám sắc sảo.
Ông cảnh sát đi cùng cô bé lại chỗ bố tôi, rồi cô bé được phép dẫn tôi đi, và thế là tôi cùng cô bé bước dọc đường làng. Tôi nói, “Trong xe nhà em có người chết.”
“Vì vậy mà ông ta xuống đây,” cô bé bảo tôi. Cuối đường. Quanh đây sẽ chẳng ai bắt gặp mà ngăn ông ta lại lúc ba giờ sáng. Bùn ở đó lại ướt và dễ đóng bánh.”
“Chị nghĩ ông ta tự sát sao?”
“Phải. Em có thích uống sữa không ? Bây giờ bà đang vắt sữa con Bessie đấy.”
Tôi hỏi, “Ý chị nói là sữa từ bò thật ấy hả?” rồi cảm thấy mình thật ngu ngốc, nhưng cô bé gật đầu, vẻ trấn an.
Tôi ngẫm nghĩ chuyện này. Tôi chưa từng uống sữa mà không lấy từ trong chai ra. “Em nghĩ là em thích.”
Chúng tôi ghé vào một chuồng bò nhỏ, một bà cụ đang đứng bên con bò, bà già hơn bố mẹ tôi nhiều, tóc dài bạc trắng như tơ, gương mặt gầy guộc. Có những cái ống đen dài gắn vào hai hàng vú bò. “Trước đây, nhà chị vắt sữa bò bằng tay,” cô bé bảo tôi. “Nhưng thế này thì dễ hơn.”
https://thuviensach.vn
Cô bé chỉ cho tôi xem sữa từ con bò chảy xuống mấy ống đen rồi vào một cái máy, qua một thùng làm lạnh rồi vào những thùng đựng sữa to tướng bằng kim loại. Mấy thùng đựng sữa được để lại trên bệ gỗ nặng trịch bên ngoài chuồng bò, mỗi ngày sẽ có một xe tải đến lấy đi.
Bà cụ cho tôi một cốc sữa béo ngậy vắt từ con bò Bessie, sữa còn tươi, chưa đi qua thùng làm lạnh. Trước giờ, tôi chưa từng uống thứ gì có mùi vị như vậy: đậm đà, âm ấm và hết sức dễ chịu trong miệng. Tôi vẫn còn nhớ vị sữa đó khi đã quên hết mọi thứ khác.
“Họ còn mấy người nữa ở đầu đường làng đấy,” bất chợt bà cụ nói. “Đủ thứ người xuống rối lại còn đèn chớp với nháy loạn cả lên. Đúng là nhắng nhít, cháu dẫn thằng bé vào bếp đi. Nó hãy còn đói đấy, một cốc sữa thì chẳng thấm béo gì với một thằng đang tuổi ăn tuổi ngủ đâu.”
Đứa con gái hỏi, “Em đã ăn gì chưa?”
“Mới có một mẩu bánh mì nướng thôi. Nó còn bị khét nữa.” Cô bé nói, “Chị tên là Lettie. Lettie Hempstock. Đây là trang trại nhà Hempstock. Đi nào.” Cô bé dẫn tôi qua cửa trước vào nhà rồi bước vào căn bếp rộng thênh thang, cho tôi ngồi bên một chiếc bàn gỗ to, loang lổ vằn vện đến độ cứ như có những gương mặt đang nhìn lên tôi từ trong thứ gỗ lâu đời đó vậy.
“Nhà chị ăn sáng ở đây hồi sớm rồi,” cô bé nói. “Bắt đầu vắt sữa từ lúc trời hửng sáng. Nhưng có cháo trong nồi đấy, cả mứt để ăn kèm nữa.”
Cô bé đưa cho tôi một bát sứ đầy cháo còn ấm lấy trên mặt lò, ở giữa có một thìa mứt quả mâm xôi nhà làm, món tôi ưa thích nhất, rồi cô bé rót kem vào. Tôi dùng thìa khuấy soàn soạt trước khi ăn, trộn tất cả lại thành thứ hỗn hợp có màu tím rồi thấy cũng hài lòng như mọi lần tôi thấy hài lòng về bất cứ chuyện gì. Nó có mùi vị không chê vào đâu được.
https://thuviensach.vn
Một người phụ nữ có vóc người chắc nịch bước vào. Mái tóc của bác màu nâu đỏ, đã ngả muối tiêu và cắt ngắn. Hai má bác tròn và hây hây, chiếc váy xanh lục dài xuống tới đầu gối, chân mang ủng cao su cao cổ. Bác nói, “Chắc đây là thằng bé sống ở đầu đường làng. Đúng là đủ thứ chuyện đang xảy ra với cái xe đó. Năm người họ sẽ cần uống trà bây giờ đấy.”
Lettie hứng nước ở vòi vào một ấm đồng to. Cô bé quẹt diêm châm lửa bếp ga rồi bắc ấm lên bếp. Đoạn, cô bé lấy trên tủ chén xuống năm cái ca sứt mẻ rồi ngập ngừng nhìn người phụ nữ. Bác nói, “Con đúng đấy. Sáu người. Cả ông bác sĩ cũng sẽ đến đây.”
Rồi người phụ nữ mắm môi và làm một tiếng chậc! “Họ bỏ sót tờ thư rồi,” bác nói. “Ông ta viết cũng rất là cẩn thận, xếp lại bỏ trong túi ở ngực áo, vậy mà họ vẫn chưa lục soát ở đó.”
“Thư nói gì vậy ạ?” Lettie hỏi.
“Con tự đọc đi,” bác nói. Tôi nghĩ bác là mẹ của Lettie. Trông bác giống như mẹ của ai đó. Rồi bác nói, “Nó viết rằng ông ta đã cầm hết tiền mà bạn bè đưa cho ông ta để mang khỏi Nam Phi và nhờ gửi vào ngân hàng ở Anh giùm họ, cùng với tất cả số tiền ông ta kiếm được suốt bao năm trời đào mỏ tìm đá mắt mèo, rồi ông ta đến sòng bài ở Brighton để đỏ đen, nhưng ông ta chỉ định đánh bạc bằng tiền của mình thôi. Thế rồi, ông ta chỉ định động đến tiền của bạn bè đưa cho đến bao giờ kiếm lại được số tiền đã thua.”
“Thế rồi, ông ta chẳng còn gì sất,” người phụ nữ nói, “và mọi sự đều tối tăm mịt mù.”
“Dù sao thì ông ta cũng không viết như vậy,” Lettie nói, mắt nheo nheo. “Ông ta viết là,
‘Gửi tất cả các bạn,
Tôi rất lấy làm tiếc rằng chuyện đã không như tôi
định bụng và mong các bạn sẵn lòng tha thứ cho tôi
https://thuviensach.vn
vì tôi không thể nào tha thứ cho mình.’ ”
“Cũng vậy cả thôi,” người phụ nữ đứng tuổi nói. Bác quay qua tôi. “Ta là mẹ của Lettie,” bác nói. “Chắc con gặp mẹ ta rồi, trong nhà kho vắt sữa ấy. Ta là bác Hempstock, còn bà ấy là bác Hempstock trước cả ta nên giờ bà ấy là bà Hempstock. Đây là trang trại Hempstock. Nó là trang trại lâu đời nhất vùng này. Nó có trong Sổ Điền Thổ* đấy.”
Tôi thắc mắc vì sao mà mấy người phụ nữ này ai cũng được gọi là Hempstock, nhưng tôi không hỏi, cũng như tôi không định hỏi làm sao mà họ biết chuyện lá thư tuyệt mệnh hay người thợ mỏ đá mắt mèo nghĩ gì trước lúc chết. Họ thấy chuyện đó rất hiển nhiên.
Lettie nói, “Con đã huých ông ta ra để nhìn vào túi ở ngực áo. Ông ta sẽ tưởng tự ông ta nghĩ ra chuyện đó.”
“Giỏi lắm,” bác Hempstock nói. “Khi nào ấm nước sôi, họ sẽ tới đây để hỏi xem ta có thấy gì bất thường không và dùng trà. Sao con không dẫn thằng bé xuống đằng ao đi?”
“Đó đâu phải ao,” Lettie nói. “Nó là đại dương của con.” Cô bé quay qua tôi nói, “Đi nào.” Cô bé dẫn tôi ra khỏi nhà theo lối chúng tôi vừa vào.
Ngày vẫn còn xám xịt.
Chúng tôi đi vòng quanh nhà, xuôi theo lối bò đi.
“Nó là đại dương thật sao?” tôi hỏi.
“Ồ thật chứ,” cô bé nói.
Bất thình lình, chúng tôi gặp nó: một nhà kho bằng gỗ, một băng ghế cũ kỹ, và ở giữa là một ao vịt, nước ao đen ngòm điểm bèo tấm và hoa súng. Có một con cá chết, màu bạc như đồng tiền, nằm nghiêng lềnh bềnh trên mặt nước.
“Vậy là không hay rồi,” Lettie nói.
https://thuviensach.vn
“Em tưởng chị nói nó là đại dương,” tôi nói với cô bé. “Thật ra thì đó chỉ là cái ao mà thôi.”
“Nó là đại dương,” cô bé nói. “Lúc chị mới chào đời, nhà chị đã từ vùng đất xưa vượt đại dương đến đây.”
Lettie đi vào nhà kho rồi trở ra cùng một cây sào tre dài, một đầu có thứ gì đó trông như lưới đánh bắt tôm. Cô bé cúi người xuống, cẩn thận đưa tấm lưới xuống dưới con cá chết. Cô bé kéo nó lên.
“Nhưng trang trại Hempstock có trong Sổ Điền Thổ,” tôi nói. “Mẹ chị đã nói thế. Mà đó là từ thời William Chinh Phạt*.”
“Phải,” Lettie Hempstock nói.
Cô bé lấy con cá chết trên lưới ra săm soi. Con cá vẫn còn mềm, chưa cứng đờ, quẫy lóc bóc trong tay cô bé. Tôi chưa bao giờ được thấy nhiều màu sắc như vậy: nó màu bạc, phải, nhưng bên dưới ánh bạc là màu xanh lam, xanh lục và tím, rồi mỗi vảy lại có điểm ít màu đen.
“Nó là loại cá gì vậy?” tôi hỏi.
“Chuyện này rất kỳ lạ,” cô bé nói. “Ý chị là, dù sao thì cá trong đại dương này thường không chết.” Cô bé lấy ra một con dao bỏ túi có cán bằng sừng thú, mặc dù tôi không làm sao cho bạn biết là từ đâu được, rồi cô bé đâm dao vào bụng con cá và xẻ dọc đến tận đuôi.
“Cái này làm nó chết đây,” Lettie nói.
Cô bé moi trong ruột con cá ra cái gì đó. Rồi cô bé đặt thứ vẫn còn dính mỡ từ ruột cá đó vào tay tôi. Tôi cúi xuống, nhúng nó vào nước, đưa mấy ngón tay kì cọ rửa sạch đi. Tôi ngây người nhìn nó. Gương mặt nữ hoàng Victoria nhìn chằm chằm lại tôi.
“Đồng sáu xu hả?” tôi hỏi. “Con cá ăn một đồng sáu xu sao?” “Không tốt rồi, đúng không?” Lettie Hempstock nói. Lúc này trời đã hửng chút nắng: soi rọi mấy nốt tàn nhang chụm ngang má và mũi cô bé, và ở chỗ ánh nắng chiếu vào, mái tóc cô bé có màu đồng đỏ.
https://thuviensach.vn
Thế rồi, cô bé nói, “Bố em đang băn khoăn không biết em đang ở đâu đấy. Đến lúc quay về rồi.”
Tôi cố trả đồng sáu xu bằng bạc nhỏ xíu cho cô bé, nhưng cô bé lắc đầu. “Em cứ giữ nó đi,” cô bé nói. Em mua sô cô la hay kẹo chanh được mà.”
“Em không nghĩ là mua được đâu,” tôi nói. “Thế này ít quá. Em không biết bây giờ có cửa hàng nào chịu nhận đồng sáu xu thế này không.”
“Vậy thì bỏ nó vào heo đất đi,” cô bé nói. “Có lẽ nó sẽ đem lại may mắn cho em.” Cô bé nói điều này một cách hoài nghi, tựa hồ cô bé không chắc nó sẽ đem lại may mắn kiểu gì.
Mấy ông cảnh sát với bố tôi cùng hai người đàn ông mặc comple nâu và thắt cà vạt đang đứng trong bếp căn nhà trang trại. Một trong mấy người đàn ông nói với tôi rằng mình là cảnh sát, nhưng ông ta không mặc đồng phục, tôi nghĩ điều này thật đáng thất vọng: tôi mà là cảnh sát thì tôi sẽ mặc đồng phục bất cứ khi nào có thể. Tôi nhận ra người đàn ông mặc comple và thắt cà vạt còn lại là bác sĩ Smithson, bác sĩ của gia đình chúng tôi. Họ đang uống nốt trà.
Bố tôi cảm ơn bác Hempstock và Lettie đã trông coi tôi, họ nói tôi không làm phiền gì cả và bảo tôi cứ đến chơi. Ồng cảnh sát đã chở chúng tôi xuống chỗ chiếc Mini giờ lại đưa chúng tôi về và thả chúng tôi xuống cuối lối vào nhà.
“Có lẽ tốt nhất là con đừng nói chuyện này cho em con biết,” bố tôi nói.
Tôi không muốn kể cho ai nghe chuyện đó cả. Tôi đã tìm được một nơi đặc biệt, có một người bạn mới, bị mất cuốn truyện tranh và đang nắm chặt một đồng sáu xu cổ xưa bằng bạc trong tay.
Tôi hỏi, “Đại dương khác với biển như thế nào vậy bố?” “Lớn hơn,” bố tôi nói. “Đại dương lớn hơn biển nhiều. Sao thế?” “Con chỉ đang nghĩ thôi,” tôi nói. “Ta có thể nào có đại dương nhỏ bằng cái ao không?”
https://thuviensach.vn
“Không đâu,” bố tôi trả lời. “Ao có cỡ của ao, hồ có cỡ của hồ. Biển là biển và đại dương là đại dương. Đại Tây Dương, Thái Bình Dương, Ấn Độ Dương, Bắc Băng Dương. Bố nghĩ vậy là đủ hết các đại dương rồi.”
Bố tôi đi lên phòng ngủ để nói chuyện với mẹ và gọi điện thoại trên đó. Tôi thả đồng sáu xu vào con heo đất. Nó là một kiểu heo bằng sứ mà ta không thể lấy gì ra được. Một ngày nào đó, khi nó không ních thêm được đồng xu nào nữa, tôi sẽ được phép đập nó ra, nhưng nó thì còn lâu mới đầy.
https://thuviensach.vn
III.
Tôi không còn thấy lại chiếc Mini trắng nữa. Hai ngày sau, đúng hôm thứ Hai, người ta giao đến cho bố tôi một chiếc Rover đen có ghế bọc da màu đỏ đã rạn. Xe đó lớn hơn chiếc Mini ngày trước nhưng không được thoải mái bằng. Mùi xì gà lâu ngày bám đầy lớp bọc da, và ngồi sau chiếc Rover trong những chuyến đi dài bao giờ bọn tôi cũng say xe.
Sáng thứ Hai không chỉ có chiếc Rover đen tới. Tôi còn nhận được một lá thư.
Tôi bảy tuổi và chưa từng nhận được thư. Hôm sinh nhật, tôi nhận được thiệp của ông bà và của cô Ellen Henderson, cô bạn của mẹ mà tôi không quen. Vào ngày sinh nhật tôi, cô Ellen Henderson sống trong nhà lưu động thường gửi cho tôi một chiếc khăn tay. Tôi chẳng bao giờ nhận được thư. Dù vậy, mỗi ngày tôi vẫn ra kiểm tra hòm thư xem có gì cho mình không.
Thế rồi, sáng hôm ấy, tôi có thư thật.
Tôi mở nó ra nhưng không hiểu cái mình đang nhìn vào là gì nên cầm tới hỏi mẹ.
“Con trúng được Premium Bond* rồi,” mẹ nói.
“Vậy nghĩa là sao ạ?”
“Ngày con ra đời - đứa cháu nào ra đời cũng vậy - bà mua cho con một tấm trái phiếu Premium Bond. Khi họ quay số thì ta có thể trúng đến hàng ngàn bảng.”
“Con trúng hàng ngàn bảng sao?”
https://thuviensach.vn
“Không đâu.” Mẹ xem mảnh giấy. “Con trúng được hai mươi lăm bảng.”
Tôi buồn vì không trúng được hàng ngàn bảng (tôi đã biết mình sẽ dùng số tiền đó để mua những gì rồi. Tôi sẽ mua một nơi rồi đến đó để được một mình, một hang dơi có lối vào khuất kín chẳng hạn), nhưng tôi sung sướng vì được sở hữu một gia tài vượt quá những gì mình đã tưởng tượng. Hai mươi lăm bảng. Một xu tôi mua được bốn viên kẹo Blackjack hay Fruit Salad bé tí: mỗi viên là một pha đinh*, mặc dù người ta không còn sử dụng đồng pha đinh nữa. Hai mươi lăm bảng, một bảng là hai trăm bốn mươi* xu mà một xu được bốn viên kẹo, vậy là... nhiều kẹo đến mức tôi khó mà hình dung được.
“Mẹ sẽ bỏ nó vào tài khoản tiết kiệm bưu điện cho con,” mẹ nói vậy làm những giấc mơ của tôi tan tành.
Sáng hôm ấy, tôi không có thêm được một viên kẹo nào cả. Dẫu sao thì tôi cũng giàu có rồi. Giàu hơn tôi ít phút trước những hai mươi lăm bảng. Tôi chưa bao giờ trúng được thứ gì, chưa bao giờ.
Tôi bảo mẹ cho tôi xem tờ giấy có ghi tên mình thêm một lần nữa trước khi mẹ cất nó vào túi xách tay.
Chuyện đó xảy ra sáng thứ Hai. Tới chiều, ông cụ Wollery, người cứ mỗi chiều thứ Hai và thứ Năm lại đến làm vườn một lúc (bà Wollery, bà vợ cũng già như ông và hay mang loại ủng cao su to tướng gần như trong suốt, thì thường đến vào những chiều thứ Tư để dọn dẹp), đang cuốc đất trong vườn rau thì đào lên được một cái lọ đầy những đồng một xu, nửa xu, ba xu và thậm chí cả đồng pha đinh. Không đồng xu nào có sau năm 1937 nên tôi bỏ cả buổi chiều lấy xốt nâu với giấm đánh mấy đồng xu cho sáng bóng lên.
Mẹ tôi bỏ lọ đồng tiền xưa lên bệ lò sưởi ở phòng ăn rồi nói mẹ nghĩ rằng một người sưu tầm đồng xu có thể bỏ ra vài bảng mà mua chỗ tiền xu đó.
https://thuviensach.vn
Đêm ấy, tôi đi ngủ thật sung sướng và hào hứng. Tôi giàu rồi. Đã khám phá được kho báu bị chôn vùi. Thế giới này quả là một chốn tươi đẹp.
Tôi không nhớ những giấc mơ mở đầu ra sao. Nhưng giấc mơ là như vậy, phải không nào ? Tôi biết là mình đang ở trường, trải qua một ngày tồi tệ, chạy trốn bọn con nít hay đánh và chửi tôi, nhưng chúng cũng tìm ra tôi đang nấp tít trong bụi đỗ quyên đằng sau trường, và tôi biết chắc đó chỉ là một giấc mơ thôi (nhưng trong mơ tôi lại không biết, nó hệt như thật) vì ông tôi đang đứng đấy với bọn chúng và bạn bè của ông, mấy ông già da dẻ xám ngoét và ho khọt khẹt. Họ cầm mấy cây bút chì nhọn hoắt mà hễ cứ đâm vào là sẽ hút máu ta. Tôi chạy trốn, nhưng mấy ông già và mấy thằng to con ấy lại nhanh hơn tôi, thế rồi bọn họ đuổi kịp khi tôi trốn vào một buồng nhỏ trong dãy phòng vệ sinh nam. Bọn họ đè cổ tôi xuống, cạy miệng tôi ra.
Ông tôi (nhưng đó không phải ông tôi: thật ra, đó là hình nhân bằng sáp của ông tôi, quyết đem bán tôi cho bên giải phẫu) cầm thứ gì đó nhọn hoắt và loang loáng, rồi mấy ngón tay múp míp của ông tọng nó vào miệng tôi. Nó cứng, bén và quen quen, rồi nó làm tôi sặc và nghẹn. Miệng tôi đầy vị kim khí.
Đám người trong nhà vệ sinh nam nhìn tôi bằng cặp mắt độc ác, đắc thắng, còn tôi thì cố sao để không mắc nghẹn cái thứ trong họng, quyết không cho bọn họ được hả hê.
Tôi tỉnh dậy thì thấy mình đang bị nghẹn.
Tôi không thở được. Trong cổ họng tôi có cái gì đó cứng và bén, nó làm tôi không thở hay kêu lên được. Từ lúc tỉnh dậy, tôi ho sặc sụa, nước mắt giàn giụa trên má, nước mũi chảy lòng thòng.
Tôi tuyệt vọng, hốt hoảng và quyết tâm thọc sâu hết mức mấy ngón tay vào miệng. Tôi đưa đầu ngón trỏ sờ thấy cạnh của cái gì đó cưng cứng, để ngón giữa lên mặt kia của nó, tự mắc nghẹn, rồi kẹp chặt hai ngón tay móc thứ tôi không biết là gì trong cổ họng ra.
https://thuviensach.vn
Tôi há miệng thở hổn hà hổn hển rồi gần như nôn lên tấm trải giường, khạc ra đám nước dãi trong veo lấm tấm máu do cái thứ đó đã cứa rách cổ họng khi tôi moi nó ra.
Tôi không nhìn thứ đó. Tôi nắm chặt cái thứ nhầy cả đờm và nước dãi đó trong tay. Tôi không muốn nhìn nó. Tôi không muốn nó tồn tại, cây cầu nối giữa giấc mơ và cõi thực của tôi.
Tôi chạy qua hành lang đến phòng tắm ở đầu kia căn nhà. Tôi súc miệng, uống nước từ ngay vòi nước lạnh, rồi khạc máu đỏ vào chậu rửa trắng, chỉ khi xong xuôi, tôi mới ngồi bên thành bồn tắm màu trắng và xòe tay ra. Tôi thấy sợ.
Nhưng thứ trong tay tôi - thứ đã ở trong họng tôi -không có gì đáng sợ. Đó là một đồng xu: một đồng silinh bạc.
Tôi quay về phòng ngủ. Tôi thay đồ, lấy khăn mặt ướt cố chùi thật sạch chỗ mình vừa khạc ra trên tấm trải giường. Tôi hy vọng tấm trải giường sẽ kịp khô cho tôi ngủ đêm đó. Rồi tôi đi xuống nhà dưới.
Tôi muốn kể cho ai đó nghe chuyện đồng silinh nhưng không biết nói với ai. Tôi hiểu người lớn đủ để biết rằng tôi mà nói cho họ nghe chuyện xảy ra thì họ sẽ không tin tôi. Dù gì thì khi tôi nói thật, dường như chẳng mấy khi người lớn tin. Sao họ lại phải tin lời tôi về chuyện kỳ lạ như vậy?
Nhỏ em tôi đang chơi trong vườn sau với mấy đứa bạn. Khi thấy tôi, nó giận dữ chạy lại. Con bé nói, “Em ghét anh. Khi nào bố mẹ về, em mách bố mẹ cho xem.”
“Gì chứ?”
“Anh biết mà,” con bé nói. “Em biết đó là anh.”
“Anh làm sao?”
“Ném tiền xu vào em. Vào tất cả bọn em. Từ trong bụi rậm. Chuyện đó đúng là xấu xa.”
“Nhưng anh đâu có làm.”
“Đau lắm.”
https://thuviensach.vn
Con bé quay lại với đám bạn, rồi cả bọn trừng mắt nhìn tôi. Cổ họng tôi có cảm giác đau rát và rách bươm.
Tôi đi xuống lối vào nhà. Tôi không biết mình định đi đâu - tôi chỉ không muốn ở đấy nữa.
Lettie Hempstock đang đứng ở cuối lối vào, dưới mấy cây hạt dẻ. Trông như thể cô bé đã chờ cả trăm năm rồi và có chờ thêm một trăm năm nữa cũng được. Cô bé mặc chiếc váy trắng, nhưng ánh sáng xuyên qua những chiếc lá non mùa xuân trên cây dẻ nhuộm nó thành màu xanh lá.
Tôi nói, “Chào chị.”
Cô bé hỏi, “Em gặp ác mộng, đúng không?”
Tôi lấy đồng silinh trong túi ra đưa cho cô bé xem. “Em bị mắc nghẹn cái này,” tôi bảo cô bé. “Khi em tỉnh dậy. Nhưng em không biết sao nó lại ở trong miệng mình. Nếu có ai bỏ nó vào miệng em thì em đã thức giấc rồi. Khi em tỉnh dậy thì nó cứ thế ở trong đó thôi.”
“Ừ,” cô bé nói.
“Nhỏ em của em nói là em nấp trong bụi ném đồng xu vào tụi nó, nhưng em không làm thế.”
“Phải,” cô bé đồng tình. “Em không làm thế.”
Tôi hỏi, “Chị Lettie? Đang có chuyện gì vậy?”
“Ồ,” cô bé nói, như thể chuyện đó đã hiển nhiên rồi. “Có kẻ đang cố phát tiền cho thiên hạ, chỉ vậy thôi. Nhưng nó làm ăn chán quá, nó đang khuấy động những thứ đáng ra phải im ngủ quanh đây. Mà chuyện đó thì không hay.
“Chuyện này có liên quan gì đến cái ông đã chết không?” “Có liên quan tới ông ta. Phải.”
“Ông ta đang làm chuyện này sao?”
Cô bé lắc đầu. Rồi cô bé hỏi, “Em ăn sáng chưa?”
Tôi lắc đầu.
“Được rồi,” cô bé nói. “Đi nào.”
https://thuviensach.vn
Chúng tôi cùng bước xuôi đường làng. Ngày ấy, đây đó dọc đường làng có mấy túp nhà, và khi chúng tôi đi ngang qua, cô bé chỉ về mấy ngôi nhà đó. “Trong nhà ấy,” Lettie Hempstock nói, “có một ông nằm mơ thấy mình bị đem bán và bị biến thành tiền. Giờ thì ông ta bắt đầu thấy thứ này thứ nọ trong gương.”
“Những thứ kiểu gì?”
“Chính ông ta. Nhưng có ngón tay từ hốc mắt thò ra. Rồi thì những thứ trong miệng bò ra. Như càng cua ấy.”
Tôi nghĩ về những người soi gương thấy miệng mình có càng cua thò ra. “Sao em lại bắt được đồng silinh trong cổ họng?” “Ông ta muốn mọi người có tiền.”
“Ông thợ mỏ đá mắt mèo hả ? Ông ta chết trong xe sao?” “Phải. Gần như vậy. Không hẳn. Ông ta đã châm ngòi cho tất cả những chuyện này, kiểu như là người châm ngòi pháo hoa ấy. Cái chết của ông ta đã châm mồi lửa. Cái thứ ngay lúc này đang bùng nổ thì không phải ông ta. Đó là người khác. Thứ gì khác.”
Cô bé đưa bàn tay bê bết bụi đất lên dụi cái mũi lấm tẩm tàn nhang.
“Trong nhà kia có một bà hóa điên,” cô bé kể tôi nghe, và tôi chẳng hề có ý nghi ngờ cô bé. “Bà ta giấu tiền dưới nệm. Giờ thì bà ta không chịu ra khỏi giường, sợ biết đâu có người lấy trộm mất.” “Làm sao chị biết?”
Cô bé nhún vai. “Khi ở quanh đây được ít lâu, ta sẽ dần dà biết chuyện này chuyện kia.”
Tôi đá hất một hòn đá. “Chị nói ít lâu nghĩa là một quãng thời gian thật dài hả?”
Cô bé gật đầu.
“Thật ra thì chị mấy tuổi rồi?” tôi hỏi.
“Mười một.”
https://thuviensach.vn
Tôi ngẫm nghĩ một lát. Rồi tôi hỏi, “Chị mười một tuổi được bao lâu rồi?”
Cô bé nhoẻn miệng cười với tôi.
Chúng tôi đi ngang qua trang trại nhà Caraway. Mấy chủ trại mà một ngày nọ tôi sẽ được biết là bố mẹ của Callie Anders đang đứng trong sân quát tháo nhau. Họ ngừng lại khi thấy chúng tôi.
Khi chúng tôi đi vòng qua một khúc quanh trên đường làng và đã khuất tầm mắt của họ, Lettie nói, “Mấy người đó thật tội nghiệp.” “Sao họ lại tội nghiệp?”
“Vì họ đang gặp rắc rối về tiền bạc. Sáng nay, ông ta nằm mơ thấy bà ta... bà ta làm những chuyện xấu xa. Để kiếm tiền. Nên ông ta lục lọi túi xách tay của bà ta và thấy rất nhiều tờ mười silinh gấp lại. Bà ta nói không biết tiền ở đâu ra, nhưng ông ta không tin. Ông ta không biết phải tin vào cái gì.”
“Tất cả những cãi cọ và chiêm bao đó. chúng đều là về chuyện tiền bạc, phải không?”
“Chị không rõ,” Lettie nói, lúc ấy cô bé trông như người lớn đến mức tôi gần như thấy sợ cô bé.
“Dù là chuyện gì đi nữa,” cuối cùng cô bé nói, “thì cũng giải quyết được hết.” Cô bé thấy mặt tôi lúc ấy có vẻ lo âu. Thậm chí sợ hãi. Thế là cô bé nói, “Ăn bánh rán xong hẵng hay.”
Lettie rán bánh cho cả hai đứa bằng khay kim loại to trên bếp lò. Bánh được rán mỏng dính, xong bánh nào là Lettie lại vắt chanh vào bánh ấy, bỏ một miếng mứt mận vào giữa rồi cuộn chặt lại như điếu xì gà. Khi đã đủ bánh, chúng tôi ngồi vào bàn bếp mà ăn ngấu nghiến.
Trong căn bếp đó có một cái lò sưởi, trong lòng lò sưởi vẫn còn âm ỉ tro tàn từ đêm trước. Căn bếp đó là một chốn thân tình, tôi nghĩ vậy.
Tôi nói với Lettie, “Em thấy sợ.”
https://thuviensach.vn
Cô bé mỉm cười với tôi. “Chị sẽ lo sao cho em được an toàn. Chị hứa. Chị thì không sợ đâu.”
Tôi vẫn còn sợ, nhưng không sợ như trước nữa. “Rùng rợn quá.” “Chị nói là chị hứa rồi mà,” Lettie Hempstock nói. “Chị sẽ không để người ta làm hại em.”
“Hại ư?” một giọng nói cao vút, khào khào lên tiếng. “Ai bị hại ? Cái gì bị hại ? Sao ai lại phải bị hại?”
Đó là bà Hempstock, hai tay bà nắm tạp dề, giữa vạt tạp dề trũng xuống có nhiều hoa thủy tiên vàng đến mức ánh sáng hắt lên mặt bà vàng rực, căn bếp thì dường như tắm đẫm trong thứ ánh sáng vàng.
Lettie nói, “Có thứ gì đó đang tác oai tác quái. Nó phân phát tiền cho mọi người. Trong giấc mơ và trong đời thực.” Cô bé đưa đồng silinh của tôi cho bà xem. “Sáng nay khi thức dậy, bạn cháu thấy mắc nghẹn đồng silinh này.”
Bà Hempstock bỏ tạp dề lên bàn bếp, lẹ làng trút mớ hoa thủy tiên vàng trong tạp dề ra mặt bàn bằng gỗ. Rồi bà cầm lấy đồng silinh Lettie đưa. Bà nheo mắt nhìn, hít ngửi nó, chà lên nó, nghe ngóng nó (hay ít nhất cũng cầm nó đưa lên tai) rồi thè đấu lưỡi tím lịm ra liếm.
“Nó mới keng,” cuối cùng bà nói. “Trên đó ghi năm 1912, nhưng hôm qua nó vẫn chưa tồn tại.”
Lettie nói, “Cháu đã biết nó có gì là lạ rồi mà.”
Tôi ngước nhìn bà Hempstock. “Làm sao mà bà biết ạ?” “Hỏi hay đấy, cháu ạ. chủ yếu là nhờ sự phân rã electron. Ta phải nhìn thật kỹ các thứ mới thấy được electron. Đó là thứ tí tẹo, xinh xinh trông như những nụ cười bé xíu. Nơtron thì xám xịt và trông như cái nhíu mày. Mấy electron này đều tươi cười hơi nhiều một tí nên không thể là năm 1912 được, nên ta mới kiểm tra mặt có chữ và mặt có đầu ông vua đời xưa thì thấy chỗ nào cũng hơi quá cứng và bén một tí. Ngay cả ở chỗ bị mòn thì cũng như thể nó bị làm cho mòn đi vậy.”
“Hẳn là mắt bà tinh tường lắm,” tôi nói với bà. Tôi thấy ấn tượng. Bà trả đồng xu lại cho tôi.
https://thuviensach.vn
“Không còn tinh tường như xưa nữa, nhưng mà, khi nào cháu đến tuổi ta, mắt cháu cũng sẽ không còn được tinh tường như trước nữa.” Rồi bà bật cười hô hố như thể vừa nói điều gì buồn cười lắm. “Vậy là bà bao nhiêu tuổi ạ?”
Lettie nhìn tôi nên tôi lo mình đã nói gì vô lễ. Khi thì người lớn không thích bị hỏi tuổi, khi thì họ thích. Theo kinh nghiệm của tôi, người già thích được hỏi tuổi. Họ lấy làm tự hào về tuổi tác của mình. Bà Wollery đã 77 tuổi, còn ông Wollery thì 89, vậy nên họ rất thích cho chúng tôi biết tuổi.
Bà Hempstock đi lại tủ chén, lấy ra mấy lọ cắm hoa đủ màu. “Khá già rồi,” bà nói. “Ta còn nhớ ngày mặt trăng được tạo ra nữa kia.”
“Chẳng phải mặt trăng vẫn luôn ở đó hay sao ạ?”
“Khổ thân cháu. Làm gì có chuyện ấy. Ta nhớ ngày mặt trăng ra đời. Bọn ta nhìn lên trời - thời ấy, ở đây chỉ toàn màu nâu bẩn và xám xịt như bồ hóng, không xanh lam xanh lá gì cả...” Bà đứng bên chậu rửa, hứng lưng lửng nước vào mỗi lọ hoa bên chậu rửa. Rồi bà lấy một cây kéo dùng trong bếp đã đen sì, hớt bớt một phân của từng cuống hoa thủy tiên vàng.
Tôi hỏi, “Bà có chắc là không phải hồn ma ông đó đang làm chuyện này không ạ? Bà có chắc chúng ta không bị ma ám không?” Cả Lettie và bà cụ đều cười nên tôi thấy mình thật ngớ ngẩn. Tôi nói, “Con xin lỗi ạ.”
“Ma không biết làm ra thứ này thứ nọ đâu,” Lettie nói. “Chúng còn chẳng giỏi dời chỗ đồ vật nữa là.”
Bà Hempstock nói, “Đi gọi mẹ cháu đi. Nó đang giặt đồ đấy.” Rồi bà nói với tôi, “Cháu sẽ giúp ta cắm hoa.”
Tôi giúp bà cụ cắm hoa vào lọ, rồi bà hỏi ý tôi xem nên đặt mấy lọ hoa ở đâu trong bếp. Hai bà cháu đặt mấy lọ hoa ở những chỗ tôi gợi ý, vậy nên tôi cảm thấy mình quan trọng cực kỳ.
https://thuviensach.vn
Mấy bông thủy tiên vàng như những vạt nắng khiến căn bếp gỗ tối màu ấy còn tươi vui hơn nữa. Sàn lát gạch đỏ. Tường sơn trắng. Bà cụ đưa tôi một miếng sáp ong lấy từ tổ ong của nhà Hempstock, để nó trên chiếc đĩa nhỏ nứt nẻ rồi rưới lên chút kem đựng trong cái bình nhỏ. Tôi lấy thìa xúc ăn, nhai miếng sáp ong như kẹo cao su, để mật tràn vào miệng, ngọt và deo dẻo dư vị hoa dại. Khi tôi đang vét miếng kem và mật sau cùng trên đĩa thì Lettie cùng mẹ cô bé bước vào bếp. Bác Hempstock vẫn còn mang đôi ủng cao su to tướng, sải bước vào như thể đang gấp gáp lắm. “Mẹ!” bác kêu lên. “Sao mẹ lại cho thằng bé ăn mật. Mẹ làm nó sâu răng mất.” Bà Hempstock nhún vai. “Ta sẽ nói với lũ ngọ nguậy trong miệng nó một tiếng,” bà nói. “Bảo chúng để cho răng thằng bé được yên.” “Mẹ đâu thể sai khiến vi khuẩn như vậy được,” bác Hempstock nói. “Chúng không thích vậy đâu.”
“Nói bậy,” bà cụ nói. “Ta mà để yên cho lũ ngọ nguậy đó thì chúng sẽ mặc sức làm tới cho xem. Phải cho chúng thấy ai là chủ rồi thì chúng sẽ hăm hở lấy lòng ta. cháu đã nếm phô mai của ta rồi.” Bà quay qua tôi. “Phô mai ta làm giành được huy chương đấy. Huy chương cơ đấy. Thời đức vua cũ, có những kẻ phải phi ngựa cả tuần để mua một khoanh phô mai của ta. Họ nói chính nhà vua cũng ăn nó với bánh mì, còn các con trai của ngài, hoàng tử Dickon với hoàng tử George và thậm chí hoàng tử bé John, thì cam đoan đó là thứ phô mai thượng hảo hạng chúng từng được nếm...”
“Bà à,” Lettie nói và bà cụ dừng phắt giữa chừng.
Mẹ Lettie nói, “Con sẽ cần một cây đũa thần bằng gỗ phỉ. Và,” bác nói thêm, có phần hồ nghi, “ta nghĩ con cứ dẫn thằng bé theo. Đó là đồng tiền của nó nên nếu thằng bé đi cùng con thì sẽ dễ cầm hơn. Là thứ mụ ta đã làm mà.”
“Mụ ta ư?” Lettie hỏi.
Cô bé đang cầm con dao nhíp có cán bằng sừng thú, lưỡi dao xếp lại.
https://thuviensach.vn
“Có mùi vị như một con mụ,” mẹ Lettie nói. “Hãy nhớ là mẹ cũng có thể sai.”
“Đừng dẫn thằng bé theo,” bà Hempstock nói. “Ấy là chuốc lấy phiền phức đấy.”
Tôi thấy thất vọng.
“Bọn cháu sẽ không sao đâu,” Lettie nói. “Cháu sẽ lo cho nó. Cho cả hai đứa cháu. Đây sẽ là một chuyến phiêu lưu. Và thằng bé sẽ là bạn đường. Bà nhé?”
Tôi ngước lên nhìn bà Hempstock đầy hy vọng rồi chờ đợi. “Mọi chuyện mà có trở nên bất ổn thì đừng bảo rằng ta chưa cảnh báo cháu đấy nhé,” bà Hempstock nói.
“Cảm ơn bà. Cháu sẽ không làm vậy đâu. cháu cũng sẽ cẩn thận.” Bà Hempstock khịt mũi. “Giờ thì đừng có làm chuyện gì ngu ngốc. Thận trọng đến gần nó. Trói nó, chặn hết mọi lối của nó, cho nó ngủ im trở lại.”
“Cháu biết rồi,” Lettie nói. “Cháu biết hết mấy chuyện đó mà. Thật đấy. Bọn cháu sẽ ổn thôi.”
Cô bé nói vậy. Nhưng chúng tôi không ổn tí nào.
https://thuviensach.vn
IV.
Lettie dẫn tôi đến một bụi cây phỉ bên con đường cũ (đến mùa xuân, hoa phỉ hình đuôi sóc trĩu nặng trên cành) rồi bẻ xuống một cành nhỏ. Đoạn, như thể đã làm vậy cả chục ngàn lần rồi, cô bé lấy con dao tước vỏ cây ra rồi lại gọt giũa, và giờ thì nó trông giống như chữ Y. Cô bé cất con dao đi (tôi không thấy cô bé cất nó đi đâu) rồi cầm hai đầu chữ Y.
“Không phải chị tìm mạch nước đâu,” cô bé bảo tôi. “Chỉ dùng nó làm kim chỉ nam thôi. Chị nghĩ trước tiên ta sẽ tìm một... con ruồi xanh. Hay cái gì đó màu xanh tím và sáng bóng.”
Tôi cùng cô bé nhìn quanh. “Em không tìm thấy gì cả.” “Nó sẽ có ở đây thôi,” cô bé cam đoan với tôi.
Tôi nhìn kỹ xung quanh, quan sát thấy cỏ, một con gà nâu đỏ đang mổ bên đường xe chạy, một thứ máy móc dùng ở trang trại đã gỉ sét, một chiếc bàn bằng gỗ kê bên đường, trên để sáu thùng đựng sữa bằng kim loại trống không. Tôi thấy ngôi nhà gạch đỏ của gia đình Hempstock, nó lom khom và ung dung như con thú đang nằm nghỉ. Tôi thấy hoa xuân; hoa cúc trắng và vàng bàng bạc khắp nơi, hoa mao lương vàng bơ cùng bồ công anh vàng kim và lẻ loi một bông hoa chuông cuối mùa vẫn còn lấp lánh sương trong bóng râm dưới cái bàn để thùng đựng sữa...
“Cái đó hả?” tôi hỏi.
“Mắt em tinh đấy,” cô bé nói, vẻ hài lòng.
Chúng tôi cùng bước tới chỗ bông hoa chuông. Khi tới nơi, Lettie nhắm mắt lại. Người cô bé lắc tới lắc lui, cây đũa thần gỗ phỉ kéo dài
https://thuviensach.vn
ra, như thể cô bé là tâm điểm trên đồng hồ hay la bàn, còn cây đũa là cây kim đang định hướng mười hai giờ đêm hay hướng Đông mà tôi không thể nhìn thấy. “Đen,” đột nhiên cô bé nói, như thể đang mô tả cái gì đó trong giấc mơ. “Và mềm.”
Chúng tôi bỏ bông hoa chuông lại đấy, bước xuôi con đường làng mà lắm lúc tôi nghĩ hẳn đã từng là một con đường La Mã. Chúng tôi còn cách đầu đường làng độ một trăm mét, gần chỗ chiếc Mini đã đậu, thì cô bé phát hiện ra nó: một mẩu vải đen vướng trên kẽm gai ở hàng rào.
Lettie bước lại gần. Cây đũa gỗ phỉ lại kéo dài ra, lại quay từ từ. “Đỏ,” cô bé nói, vẻ chắc chắn. “Đỏ tươi. Lối đó.”
Chúng tôi cùng bước theo hướng cô bé chỉ. Băng qua đồng cỏ rồi vào một lùm cây. “Kia kìa,” tôi hào hứng reo lên. Xác một con vật bé xíu xiu - nhìn thì như chuột đồng - nằm trên mớ rêu xanh. Nó không còn đầu, máu tươi lấm lem cả lớp lông và lấm tấm trên rêu. Nó đỏ tươi.
“Này, từ đây trở đi,” Lettie nói. “Hãy nắm chặt cánh tay chị. Đừng buông ra.”
Tôi đưa tay phải ra nắm cánh tay trái của cô bé chỗ ngay dưới cùi chỏ. Cô bé huơ cây đũa gỗ phỉ. “Lối này,” cô bé nói.
“Giờ mình tìm cái gì?”
“Ta đang tiến lại gần,” cô bé nói. “Thứ kế tiếp ta tìm là cơn bão.” Chúng tôi chui vào một lùm cây rồi đi xuyên qua nó vào một khu rừng, lách qua cây cối mọc san sát nhau, tán lá tạo thành cái lọng dày trên đầu. Chúng tôi bắt gặp một khoảng rừng thưa và đi dọc theo nó, giữa một thế giới chỉ toàn màu xanh lá.
Bên trái chúng tôi vẳng lại tiếng sấm ì ầm xa xa.
“Bão,” Lettie reo lên. Người cô bé lại lắc lư nên người tôi cũng quay theo vì đang nắm cánh tay cô bé. Khi ấy, tôi cảm thấy, hay tưởng là mình cảm thấy, rùng rùng khắp người như thể đang chạm vào những động cơ cực mạnh.
https://thuviensach.vn
Cô bé bỏ đi sang hướng khác. Chúng tôi cùng lội qua một con suối bé xíu. Thế rồi, bỗng nhiên cô bé dừng lại, loạng choạng nhưng không ngã.
“Mình đến đó rồi hả?” tôi hỏi.
“Không phải ở đấy,” cô bé nói. “Không. Nó biết ta đang đến. Nó đánh hơi được chúng ta. Và nó không muốn ta tới chỗ nó.” Lúc này, cây đũa phỉ quay vun vút như thỏi nam châm bị đẩy ở đầu cực. Lettie toét miệng cười.
Một luồng gió thổi tung lá cây và bụi đất vào mặt chúng tôi. Tôi nghe thấy có gì đó rầm rập xa xa như một đoàn tàu. Vạn vật đang trở nên khó nhìn thấy hơn, còn mảnh trời tôi nhìn ra được bên trên vòm lá thì tối sầm, như thể những đám mây dông khổng lồ đã dồn lại trên đầu chúng tôi, hay như thể trời vừa tức khắc chuyển từ sáng thành chiều hôm.
Lettie hét lên, “Nằm xuống!” rồi lom khom trên đám rêu, kéo tôi thụp xuống theo. Cô bé nằm sấp, còn tôi nằm bên cạnh và cảm thấy hơi ngốc nghếch. Mặt đất ẩm ướt.
“Bao lâu nữa thì mình sẽ...?”
“Khẽ nào!” cô bé nói nghe có vẻ giận dữ. Tôi nín thinh. Có thứ gì đó đang băng rừng đến, phía trên đầu chúng tôi. Tôi liếc nhìn lên, thấy thứ gì đó màu nâu nâu và có lớp lông nhưng lại dẹp lép như tấm thảm khổng lồ, các mép cong lại đập phành phạch, và ở đằng trước tấm thảm, một cái miệng lởm chởm hàng chục cái răng li ti sắc nhọn đang hướng xuống mặt đất.
Nó đập lạch phạch, lơ lửng bên trên chúng tôi rồi đi mất. “Cái gì thế?” tôi hỏi, tim trong lồng ngực đập mạnh đến mức tôi không biết mình có đứng lên lại được không.
“Sói cá đuối,” Lettie nói. “Ta đã đi ra xa hơn chị tưởng một chút.” Cô bé đứng lên rồi nhìn đăm đăm theo hướng cái thứ lông lá đó đã đi. Cô bé đưa đầu cây đũa gỗ phỉ lên rồi từ từ xoay người.
https://thuviensach.vn
“Chị chẳng bắt được gì cả.” Cô bé hất đầu để tung mớ tóc che mắt ra mà tay vẫn không buông chạc cây đũa gỗ phỉ. “Hoặc nó đang nấp hoặc ta đang đến gần quá.” Cô bé bặm môi. Rồi cô bé nói, “Đồng silinh. Đồng xu trong cổ họng em ấy. Lây ra đây.
Tôi thò tay trái vào túi lấy đồng xu ra đưa cho cô bé.
“Không,” cô bé nói. “Lúc này chị không chạm vào nó được. Để nó xuống giữa chạc đũa đi.”
Tôi không hỏi tại sao. Tôi chỉ để đồng silinh bạc xuống ngay chạc chữ Y. Lettie dang hai tay ra, xoay người thật chậm, hướng đầu đũa thẳng ra ngoài. Tôi di chuyển theo cô bé nhưng không cảm thấy gì. Không có động cơ rùng rùng nữa. Chúng tôi xoay được quá nửa vòng thì cô bé dừng lại nói, “Nhìn kia!”
Tôi nhìn theo hướng cô bé xoay mặt nhưng không thấy gì ngoài cây cối và những bóng râm trong rừng.
“Không, nhìn kìa. Đấy.” Cô bé hất hàm chỉ.
Đầu cây đũa gỗ phỉ bắt đầu tỏa khói nhè nhẹ. Cô bé quay qua trái một chút, quay sang phải một chút, lại sang phải thêm chút nữa, thế rồi đầu đũa rực lên ánh màu cam sáng.
“Chị chưa thấy thứ đó bao giờ,” Lettie nói. “Chị dùng đồng xu để khuếch đại, nhưng như thể...”
Có một tiếng phụt rồi đầu đũa bùng lên thành ngọn lửa. Lettie gí đũa thần xuống lớp rêu ẩm. Cô bé nói, “Lấy đồng xu lại đi,” nên tôi lấy nó lại, cẩn thận nhặt lên phòng khi nó còn nóng, nhưng nó lại lạnh như đá. Cô bé bỏ cây đũa gỗ phỉ lại trên đám rêu, đầu đũa vừa cháy thành than vẫn còn âm ỉ khói.
Lettie cất bước và tôi đi bên cạnh. Lúc này, chúng tôi nắm tay nhau, bàn tay phải tôi đặt trong bàn tay trái của cô bé. Không khí có mùi kỳ lạ như pháo hoa, và chúng tôi càng tiến vào rừng thì vạn vật càng tối hơn.
“Chị đã nói chị sẽ lo cho em được an toàn, đúng không?” Lettie hỏi.
https://thuviensach.vn
“Đúng.”
“Chị đã hứa chị sẽ không để thứ gì làm hại em.”
“Phải.”
Cô bé nói, “Cứ nắm tay chị là được. Đừng buông ra. Có chuyện gì đi nữa cũng đừng buông ra.”
Bàn tay cô bé ấm nhưng không đổ mồ hôi. Nó làm tôi vững dạ. “Nắm tay chị,” cô bé lặp lại. “Và đừng làm điều gì trừ phi chị dặn. Em hiểu chưa?”
Tôi nói, “Em cảm thấy không được an toàn cho lắm.” Cô bé không tranh cãi. Cô bé nói, “Ta đã đi xa hơn chị hình dung. Xa hơn chị tưởng. Chị không rõ lắm thứ gì sống ngoài rìa này.” Không còn cây cối nữa, và thế là chúng tôi bước ra giữa chốn đồng không mông quạnh.
Tôi hỏi, “Mình đi có xa trang trại của chị không?”
“Không. Ta vẫn còn ở trong phạm vi trang trại. Trang trại Hempstock trải dài lắm. Lúc đến đây, nhà chị đem theo phần lớn trang trại từ vùng đất xưa. Trang trại đi theo nhà chị, và khi đến nơi, nó kéo theo những thứ này. Bà gọi chúng là bọ chét.”
Tôi không biết chúng tôi đang ở đâu, nhưng tôi không làm sao tin được chúng tôi vẫn còn ở trên vùng đất nhà Hempstock, cũng như không tin chúng tôi đang ở trong thế giới tôi đã lớn lên. Bầu trời nơi này có màu cam đục lờ như đèn báo hiệu; cây cối nhọn hoắt như những cây lô hội khổng lồ xơ xác có màu lục sẫm ánh bạc và trông như được gò từ hợp kim đúc súng.
Đồng xu bên tay trái nãy giờ ấm theo thân nhiệt tôi đã bắt đầu nguội đi cho đến khi lạnh ngắt như viên đá. Tay phải tôi cố nắm thật chặt tay Lettie Hempstock.
Cô bé nói, “Ta tới nơi rồi.”
Thoạt tiên, tôi tưởng mình đang nhìn một tòa nhà: nó là một kiểu lều nào đó, cao bằng ngôi nhà thờ làng, làm bằng vải bố có màu xám
https://thuviensach.vn
và hồng đang bay lạch phạch trong luồng gió bão, bên dưới bầu trời màu cam đó - một công trình kiến trúc bằng vải bố xiên xẹo, bạc màu vì mưa gió và tả tơi theo thời gian.
Thế rồi, nó quay lại nên tôi thấy được mặt nó, rồi tôi nghe có gì phát ra tiếng ư ử như con chó bị đá phải và nhận ra cái thứ đang rên rỉ đó chính là mình.
Mặt nó rách bươm, còn mắt nó là hai cái hố sâu hoắm trong thớ vải. Đằng sau không có gì, chỉ là một chiếc mặt nạ bằng vải bố xám xịt, to lớn hơn những gì tôi có thể tưởng tượng được, rách rưới tả tơi, phần phật trong luồng gió bão.
Có gì đó động đậy, rồi cái thứ rách bươm đó nhìn xuống chúng tôi.
Lettie Hempstock nói, “Hãy xưng tên đi.”
Im lặng một lúc. Hai hố mắt rỗng không nhìn chòng chọc xuống chúng tôi. Rồi một giọng nói cũng vô định như gió lên tiếng, “Ta là bà chủ của nơi này. Ta đã ở đây từ lâu lắm rồi. Từ trước khi những con người nhỏ bé hiến tế nhau trên đá cơ. Tên ta là của riêng ta, nhóc à. Không phải của mi. Giờ thì hãy để ta yên, kẻo ta thổi bay cả bọn mi đi.” Nó khua cánh tay như cánh buồm chính bị gãy, và tôi cảm thấy mình run cầm cập.
Lettie Hempstock siết tay tôi một cái nên tôi thấy can đảm hơn. Cô bé nói, “Ta đã yêu cầu bà xưng tên. Ta sẽ không nghe thêm những lời huênh hoang, rỗng tuếch về tuổi tác và thời gian nữa. Nào, bà cho ta biết tên đi, rồi thì ta sẽ không hỏi bà đến lần thứ ba.” Cô bé nói nghe giống con gái thôn quê hơn bao giờ hết. Có lẽ là do cơn giận trong giọng cô bé: khi cô bé giận thì lời lẽ nghe khác hẳn đi.
“Không,” cái thứ xám xịt rầm rì nói một cách thẳng thừng. “Bé con ơi bé con... bạn của mi là ai thế?”
Lettie nói nhỏ, “Đừng nói gì cả.” Tôi gật đầu, mím chặt hai môi. “Ta đâm chán chuyện này rồi đấy,” cái thứ màu xám nói, nóng nảy giũ hai cánh tay vải rách bươm. “Thứ gì đó đã đến gặp ta, cầu xin
https://thuviensach.vn
được thương yêu và giúp đỡ. Nó bảo ta cách giúp cho tất cả những thứ như nó được sung sướng. Rằng chúng là những loài đơn giản và đứa nào cũng muốn có tiền, chỉ tiền thôi, không gì nữa cả. Cái thứ nhỏ nhoi tượng trưng cho công sức lao động ấy. Nó mà xin sự sáng suốt hay bình yên, bình yên tuyệt đối, thì ta đã cho chúng rồi...”
“Chẳng có thứ nào cả,” Lettie Hempstock nói. “Bà chẳng có gì mà họ muốn cả. Hãy để cho họ được yên.
Gió giật từng cơn khiến cái hình dáng khổng lồ ấy phần phật theo như những cánh buồm to chao đảo, và khi gió lặng thì sinh vật này đã đổi tư thế. Giờ thì dường như nó đã khom xuống gần mặt đất hơn và đang săm soi chúng tôi như nhà bác học khổng lồ bằng vải đang quan sát hai con chuột bạch.
Hai con chuột bạch đang vô cùng khiếp sợ và nắm tay nhau. Bàn tay Lettie lúc này đang rịn mồ hôi. Cô bé nắm chặt tay tôi, để trấn an tôi hay trấn an chính mình thì tôi không rõ, nên tôi cũng siết tay cô bé.
Cái mặt rách lem nhem, hay chỗ đáng ra phải có bộ mặt, nhăn nhúm lại. Tôi nghĩ nó đang cười. Có lẽ nó đang nhoẻn miệng cười. Tôi cảm thấy như nó đang chọn riêng tôi ra mà săm soi tìm hiểu. Như thể nó biết mọi thứ về tôi - những thứ mà ngay cả tôi cũng không biết.
Cô bé đang nắm tay tôi nói, “Nếu bà không chịu cho ta biết tên, ta sẽ trói bà như một thứ vô danh tiểu tốt. Rồi bà vẫn sẽ bị xiềng xích, bị trói, bị niêm phong lại như con ma xó hay con ma sói.”
Cô bé chờ, nhưng cái thứ đó nín thinh, vậy là Lettie Hempstock bắt đầu đọc những câu chữ bằng thứ ngôn ngữ tôi không quen. Khi thì cô bé nói, khi thì giống như hát hơn, bằng một thứ tiếng tôi chưa từng nghe hay về sau này cũng sẽ chẳng bao giờ gặp trong đời. Nhưng tôi lại biết giai điệu ấy. Đó là một bài đồng dao, bọn tôi hát bài “Nào ta cùng ra chơi” theo giai điệu đó. Giai điệu thì vậy, nhưng lời cô bé hát lại xưa hơn. Tôi biết chắc như vậy.
https://thuviensach.vn
Thế rồi, khi cô bé hát, mọi chuyện xảy ra bên dưới bầu trời màu cam.
Mặt đất quằn quại, trồi sụt toàn sâu là sâu, những con sâu xám ngoét dài ngoằng từ mặt đất dưới chân chúng tôi trồi lên. Có gì đó từ giữa mớ vải phành phạch được ném về phía chúng tôi. Nó lớn hơn quả bóng đá một chút. Trong giờ chơi ở trường, tôi thường đánh rơi những thứ đáng ra phải bắt, hay nắm tay lại bắt quá trễ nên bị thứ ấy đập vào mặt hay bụng. Nhưng thứ này đang bay thẳng vào tôi và Lettie Hempstock nên tôi không suy nghĩ gì cả, tôi chỉ hành động.
Tôi đưa cả hai tay ra chụp cái thứ đó, một khối phần phật, ngoằn ngoèo mạng nhện và vải mục. Khi chụp nó trong tay, tôi cảm thấy có gì đó làm mình đau: một cơn đau nhói trong lòng bàn chân, loáng một cái rồi hết, như thể tôi vừa giẫm phải cái đinh ghim.
Lettie hất cái thứ tôi đang cầm trên tay đi, nó rơi xuống đất rồi đổ sụp xuống hiện nguyên hình. Cô bé nắm lại bàn tay phải của tôi, siết chặt. Suốt lúc đó, cô bé vẫn tiếp tục hát.
Tôi đã nằm mơ thấy bài hát đó, nằm mơ thấy ca từ lạ lùng của bài đồng dao đơn giản đó, và trong mơ, đôi lúc tôi hiểu được những gì cô bé nói. Trong những giấc mơ đó, tôi cũng nói thứ tiếng ấy, thứ ngôn ngữ sơ khai ấy, và tôi có quyền chi phối bản chất của tất cả những gì thực hữu. Trong mơ, nó là ngôn ngữ của cái tồn tại, bất cứ thứ gì được nói bằng ngôn ngữ ấy cũng đều trở thành hiện thực vì không có gì được nói bằng ngôn ngữ ấy mà lại là dối trá được. Đó là viên gạch cơ bản nhất xây đắp nên mọi sự. Trong mơ, tôi đã dùng ngôn ngữ đó để chữa lành cho người bệnh và để bay; có lần, tôi mơ thấy mình nằm ăn sáng trên một chiếc giường nhỏ tuyệt trần bên bờ biển rồi nói với những người đến ở lại cùng mình bằng thứ tiếng ấy, “Mạnh khỏe nhé,” vậy là họ trở nên khỏe mạnh và không còn ốm yếu nữa, bởi lẽ tôi đã nói thứ ngôn ngữ định hình.
https://thuviensach.vn
Và vì Lettie đang nói thứ ngôn ngữ định hình đó nên dù không hiểu lời cô bé nói nhưng tôi cũng hiểu điều đã được nói ra. Thứ trong khoảng rừng thưa đã bị trói vào nơi đó mãi mãi, bị dồn đến cùng đường, bị cấm dùng quyền năng với bất cứ thứ gì bên ngoài địa phận của nó.
Lettie Hempstock đã hát xong.
Trong đầu, tôi nghĩ mình nghe được sinh vật đó gào thét, phản đối, xỉ vả, nhưng không gian bên dưới bầu trời cam đó lại im lặng như tờ, chỉ có tiếng vải bố phần phật và cành cây con răng rắc trong gió phá tan sự im lặng.
Gió đã lặng.
Cả ngàn mảnh vải xám rách bươm dồn tụ lại trên mặt đất đen như những thứ đã chết hay như đống áo quần đem đi giặt rồi bị bỏ lại. Không thấy động tĩnh gì.
Lettie nói, “Cái đó sẽ giam giữ nó.” Cô bé siết tay tôi. Tôi nghĩ cô bé đang cố ra vẻ hớn hở nhưng thật ra cô bé không như vậy. Giọng cô bé có vẻ lầm lì. “Để chị đưa em về nhà nào.”
Hai đứa tôi tay trong tay đi xuyên qua một rừng cây thường xanh nhuốm màu lam rồi băng qua cây cầu sơn đỏ vàng bóng loáng bắc ngang một cái ao cảnh; chúng tôi đi men theo bìa cánh đồng ngô non mới nhú như cỏ xanh trồng thành hàng; chúng tôi nắm tay nhau, trèo qua một bục gỗ rồi tới một cánh đồng nữa trồng thứ gì tựa như cây lau hay mấy con rắn có lông, mình màu trắng, đen, nâu, cam, xám và có sọc, đang rung rinh, cuộn lại, duỗi ra trong nắng.
“Đó là gì vậy?” tôi hỏi.
“Nếu thích thì em cứ nhổ một cái lên xem đi,” Lettie nói. Tôi nhìn xuống: sợi tua đầy lông bên cạnh chân tôi có màu đen tuyền. Tôi cúi xuống, đưa tay trái nắm chặt đằng gốc rồi nhổ nó lên. Có thứ gì đó từ dưới đất trồi lên và vùng vẫy giận dữ. Bàn tay trái tôi có cảm giác như bị cả chục cây kim li ti cắm vào. Tôi phủi đất cho nó rồi xin lỗi, còn nó thì nhìn tôi chằm chằm, vẻ mặt ngạc nhiên và
https://thuviensach.vn
ngơ ngác hơn là tức giận. Nó nhảy từ tay tôi qua áo, rồi tôi vuốt ve nó: một con mèo con đen tuyền và láng mượt, cái mặt nhọn và tọc mạch, một bên tai có đốm trắng, mắt màu lam lục sống động lạ lùng.
“Ở trang trại, nhà chị có mèo theo cách bình thường,” Lettie nói. “Là gì thế?”
“Oliver Lớn. Nó xuất hiện ở trang trại từ thời ngoại giáo. Tất cả mèo ở trang trại nhà chị đều có nguồn gốc từ nó.”
Tôi nhìn mèo con bám vào áo mình bằng mấy móng vuốt bé tí. “Em mang nó về nhà được không?” tôi hỏi.
“Đó không phải là nó. Là con bé. Mang gì từ vùng này về nhà cũng không phải là ý hay đâu,” Lettie nói.
Tôi để mèo con xuống ven đồng. Nó phóng theo một con bướm, rồi khi con bướm bay lên cao khỏi tầm với, mèo con nhốn nháo chạy đi, không nhìn lại.
“Mèo con của em bị xe cán mất rồi,” tôi nói với Lettie. “Nó còn bé lắm. Cái ông đã chết kể em nghe chuyện đó, mặc dù ông ta không lái xe. Ông ta nói họ không nhìn thấy nó.”
“Chị rất lấy làm tiếc,” Lettie nói. Lúc đó chúng tôi đang bước đi dưới vòm hoa táo, vạn vật có mùi như mật ong. “Những thứ có sự sống đều gặp phải vấn đề như vậy. Không được trường tồn. Nay là mèo con, mai đã thành mèo già. Và rồi chỉ còn là ký ức. Rồi ký ức cũng phôi pha nhạt nhòa với nhau...”
Cô bé mở một cánh cổng đóng bằng năm thanh gỗ ra rồi hai đứa bước qua. Cô bé buông tay tôi ra. Chúng tôi đang ở cuối đường làng, gần cái giá gỗ bên đường, trên có để mấy thùng đựng sữa móp méo màu bạc. Vạn vật có mùi bình thường.
Tôi hỏi, “Giờ mình về lại nhà thật rồi hả?”
“Phải,” Lettie Hempstock nói. “Và ta sẽ không gặp phiền phức nào từ mụ ta nữa.” Cô bé dừng lời. “Mụ ta to lớn quá phải không? Xấu xa nữa chứ? Trước giờ, chị chưa từng thấy thứ gì như vậy. Chị mà biết
https://thuviensach.vn
mụ ta già khọm như vậy, to lớn như vậy và xấu xa như vậy thì chị đã để em ở nhà rồi.”
Tôi thấy mừng là cô bé đã đưa tôi đi cùng.
Rồi cô bé nói, “Nhưng chị ước gì lúc đó em đừng buông tay chị ra. Nhưng dù sao thì em vẫn ổn phải không? Chuyện không xấu đi. Không có tổn thất gì hết.”
Tôi nói, “Em ổn mà. Chị đừng lo. Em là một chú lính dũng cảm.” Ông tôi vẫn luôn nói vậy. Rồi tôi lặp lại điều cô bé vừa nói, “Không có tổn thất gì hết.”
Cô bé cười với tôi, một nụ cười nhẹ nhõm, tươi sáng, và tôi hy vọng mình đã nói đúng điều cần nói.
https://thuviensach.vn
V.
Chiều hôm ấy, nhỏ em tôi ngồi trên giường, cứ chải đi chải lại mái tóc. Nó chải tóc cũng cả trăm lượt mỗi đêm và còn đếm từng lượt chải. Tôi cũng không hiểu tại sao.
“Anh đang làm gì vậy?” con bé hỏi.
“Nhìn chân anh,” tôi nói nó.
Tôi đang nhìn chằm chằm lòng bàn chân phải. Có một lằn hồng hồng chạy dọc giữa lòng bàn chân từ cục chai bàn chân đến gần gót, chỗ tôi giẫm phải mảnh chai hồi còn chập chững mới biết đi. Tôi nhớ buổi sáng sau khi chuyện đó xảy ra, tôi thức giấc trong cũi, nhìn mấy mũi chỉ đen thui khâu liền mấy mép vết rách lại với nhau. Đó là ký ức đầu tiên của tôi. Tôi đã quen với vết thẹo hồng. Cái lỗ nhỏ bên cạnh nó trên vòm chân thì mới có. Đó rõ ràng là một vết thương đột ngột xuất hiện, dù không hề đau. Đó chỉ là một cái lỗ.
Tôi chọt ngón trỏ vào thì thấy hình như bên trong lỗ có gì đó rụt lại.
Em tôi đã ngừng chải tóc, tò mò nhìn tôi. Tôi đứng lên, bỏ ra khỏi phòng ngủ, đi đến nhà tắm ở cuối hành lang.
Tôi không hiểu tại sao mình không hỏi người lớn về chuyện đó. Tôi nhớ mình chưa bao giờ hỏi người lớn về chuyện gì, trừ phi đó là phương cách cuối cùng. Đó là năm tôi dùng dao nhíp cạy cái mụn cóc nơi đầu gối, phát hiện ra mình có thể rạch xuống sâu chừng nào rồi mới thấy đau và cái cồi mụn cóc trông ra làm sao.
Trong chiếc tủ nhỏ ở phòng tắm, phía sau tấm gương, có cái nhíp bằng inox, loại có đầu sắc nhọn để nhổ dằm gỗ, và một hộp băng cá
https://thuviensach.vn
nhân. Tôi ngồi bên thành kim loại của bồn tắm màu trắng và quan sát kỹ cái lỗ trong lòng bàn chân. Đó là cái lỗ tròn nhỏ bình thường, mép thẳng thớm. Tôi không thấy được nó vào sâu đến đâu vì có gì đó che mất. Có gì đó đang bịt kín cái lỗ. Cái gì đó dường như đang rụt lại khi ánh sáng rọi vào.
Tôi cầm nhíp và quan sát. Không có gì xảy ra. Không có gì khác đi.
Tôi nhè nhẹ bịt ngón trỏ bàn tay trái lên cái lỗ, che ánh sáng đi. Rồi tôi đưa mũi nhíp tới bên cạnh cái lỗ và chờ. Tôi đếm đến một trăm - có lẽ được chuyện nhỏ em chải tóc gợi ý. Rồi tôi rút ngón tay ra và đâm cây nhíp vào.
Tôi gắp được phần đầu con sâu, nếu nó quả là sâu, giữa hai gọng kìm kim loại, rồi kẹp chặt nó và rút ra.
Bạn đã bao giờ cố rút một con sâu nằm trong lỗ ra chưa? Bạn có biết chúng bám chặt thế nào không? Cái cách chúng dùng toàn thân ghì vào thành lỗ ấy? Tôi kéo được đâu khoảng ba phân con sâu này - hồng và xám, có sọc, trông như thứ gì bị nhiễm trùng - ra khỏi cái lỗ trong bàn chân thì cảm thấy nó dừng lại. Tôi cảm thấy nó bên trong da thịt mình, đang gồng lên cho cứng lại, không làm sao lôi ra được. Tôi không thấy sợ chuyện này. Rõ ràng, đó chỉ là chuyện thường xảy ra, như khi con mèo Xám Khói nhà hàng xóm bị nhiễm giun. Trong bàn chân tôi có một con sâu và tôi đang lấy nó ra.
Khi xoắn rồi quấn con sâu quanh cây nhíp, tôi nghi là mình đang nghĩ đến mì spaghetti trên nĩa. Nó cố rụt lại, nhưng tôi vẫn xoay từng tí một cho đến khi dứt khoát là không thể kéo thêm được nữa.
Từ bên trong tôi cảm nhận được là nó đang cố bám lấy như nhựa dẻo, như một sợi cơ thuần túy. Tôi cố rướn người tới hết mức, với tay trái mở vòi nước nóng trên bồn tắm, cái vòi có chấm đỏ ở giữa, rồi để nước chảy. Nước chảy được ba, bốn phút từ vòi xuống nút xả rồi mới bắt đầu bốc hơi.
https://thuviensach.vn
Khi nước đang bốc hơi, tôi giơ bàn chân và cánh tay phải ra trong lúc vẫn kẹp chặt cây nhíp giữ ba phần sinh vật mà tôi vừa xoắn từ người mình ra. Rồi tôi đưa chân chỗ có cây nhíp xuống dưới vòi nước nóng. Nước bắn vào chân tôi, nhưng lòng bàn chân tôi đã chai lại vì hay đi chân trần nên tôi chẳng thấy hề hấn gì. Nước chạm vào mấy ngón tay tôi bỏng rát, nhưng tôi đã sẵn sàng chịu nóng. Con sâu thì không. Tôi cảm thấy nó gập lại bên trong tôi, cố rụt lại để tránh làn nước bỏng rát, rồi cảm thấy nó không còn bám chắc được vào bên trong bàn chân tôi nữa. Khi sinh vật này bớt chống cự dần và bắt đầu ló ra khỏi người tôi thì tôi đắc thắng xoay cây nhíp cứ như vừa gỡ được cái vảy vết thương tuyệt nhất trần đời.
Tôi cứ kéo như yậy, và khi bị lôi ra dưới làn nước nóng thì nó bớt quẫy dần, cho đến tận lúc cuối. Nó đã ra gần hết - tôi cảm thấy như vậy - nhưng tôi tự tin quá, đắc thắng quá, lại nôn nóng nên đã giật quá nhanh, quá mạnh, và thế là con sâu rơi ra tay tôi. Phần đuôi con sâu vừa ra khỏi người tôi bị đứt khúc và rỉ máu như thể vừa bị bẻ đôi ra vậy.
Tuy nhiên, nếu sinh vật này còn để lại gì bên trong bàn chân tôi thì nó cũng chỉ còn có một chút xíu thôi.
Tôi quan sát con sâu. Nó có màu xám đậm và xám nhạt, có sọc hồng và chia thành từng khúc như một con giun đất bình thường. Giờ khi đã ra khỏi nước nóng, dường như nó đang tỉnh lại. Nó ngọ ngà ngọ nguậy, khúc thân quấn quanh cây nhíp lúc này toòng teng, ngo ngoe dù nó thòng xuống từ phần đầu (có phải đó là đầu nó không? Làm sao tôi biết được?), chỗ tôi kẹp vào.
Tôi không muốn giết chết nó - tôi không giết các con vật nếu tránh được - nhưng tôi phải vứt nó đi. Nó nguy hiểm. Tôi không nghi ngờ gì chuyện đó.
Tôi cầm con sâu đưa tới chỗ lỗ xả trong bồn tắm và nó ngọ nguậy bên dưới làn nước nóng bỏng. Tôi bèn thả nó ra và nhìn nó biến mất xuống dưới cống. Tôi để nước chảy một lát, xong xuôi tôi rửa sạch cây
https://thuviensach.vn
nhíp. Sau đó, tôi dán một miếng băng cá nhân nhỏ lên lỗ thủng trong lòng bàn chân, đậy nút trong bồn để con sâu không bò lên lại lỗ xả để hở rồi mới tắt vòi. Tôi không biết nó đã chết chưa, nhưng tôi không nghĩ từ dưới cống mà nó lên được nữa.
Tôi trả cây nhíp lại chỗ cũ ở đằng sau cánh cửa tủ gắn tấm gương trong buồng tắm rồi đóng cánh cửa lại và ngây người nhìn mình. Tôi tự hỏi, như vẫn thường tự hỏi ngày tôi ở tuổi ấy, tôi là ai và thật ra thì cái gì đang nhìn bộ mặt trong gương kia. Nếu khuôn mặt tôi đang nhìn không phải là tôi, mà tôi biết là không phải bởi tôi vẫn sẽ là mình dù cho mặt tôi có làm sao đi nữa, vậy thì cái gì là tôi? Và cái gì đang nhìn?
Tôi quay về phòng ngủ. Đó là đêm tôi được để cửa mở ra hành lang nên tôi chờ cho nhỏ em chìm vào giấc ngủ để nó không mách lẻo tôi, rồi trong ánh sáng tù mù từ ngoài hành lang, tôi đọc một vụ án trong truyện Thất Mật Hội cho đến khi ngủ thiếp đi.
https://thuviensach.vn
VI.
Một lời tự thú về bản thân: hồi còn là thằng oắt con, có lẽ đâu ba hay bốn tuổi, tôi cũng quỷ quái lắm. “Con từng là tiểu yêu,” vài bà cô đã cho tôi biết trong nhiều dịp khác nhau khi tôi đã an toàn tới tuổi thành niên và họ có thể khoái trá nhắc lại mà chế giễu những chiến tích đáng sợ của tôi ngày thơ ấu. Nhưng thực ra, tôi không nhớ là mình tinh quái. Tôi chỉ nhớ mình muốn làm mọi thứ theo cách riêng.
Trẻ con tin mình là ông trời, hay một số đứa tin như vậy, nên chỉ vừa lòng khi cả thiên hạ hùa theo cách chúng nhìn nhận mọi sự. Nhưng tôi không còn là cậu bé con nữa. Tôi bảy tuổi rồi. Tôi đã từng can đảm, vậy mà giờ đây tôi là đứa trẻ đang sợ chết khiếp. Sự cố con sâu trong bàn chân không làm tôi sợ. Tôi không nói về chuyện đó. Dù vậy, ngày hôm sau, tôi lại thắc mắc chẳng biết mọi người có thường bị sâu chui vào trong chân không, hay đó là chuyện xảy ra với mỗi mình tôi, ở nơi có bầu trời màu cam bên rìa trang trại nhà Hempstock.
Khi ngủ dậy, tôi lột miếng băng cá nhân trên lòng bàn chân ra thì thấy nhẹ cả người vì cái lỗ đã bắt đầu khép miệng. Có một chỗ hồng hồng như trước, như vết máu bầm, nhưng chỉ có vậy.
Tôi xuống dưới nhà ăn sáng. Mẹ tôi có vẻ vui. Mẹ nói, “Tin vui đây con yêu. Mẹ tìm được việc rồi. Phòng khám mắt Dicksons cần một nhân viên khám mắt và họ muốn mẹ bắt đầu làm từ chiều nay. Mẹ sẽ làm bốn ngày mỗi tuần.”
Tôi không phản đối gì chuyện đó. Tôi sẽ tự lo được cho mình.
https://thuviensach.vn
“Mẹ còn thêm một tin vui nữa. Sẽ có người tới chăm sóc bọn trẻ các con khi mẹ vắng nhà. Cô ấy tên là Ursula. Cô sẽ ngủ trong phòng của con lúc trước, căn phòng ở đầu cầu thang ấy. Cô sẽ như quản gia luôn. Cô sẽ lo cho các con ăn uống đầy đủ, cô cũng sẽ lau dọn giúp nhà cửa - bà Wollery đang bị đau hông, bà nói phải vài tuần nữa bà mới đến làm lại được. Tìm được người đến đây mẹ nhẹ cả đầu vì bố mẹ đều đi làm cả.”
“Bố mẹ không có tiền mà,” tôi nói. “Bố mẹ nói bố mẹ hết tiền rồi.”
“Vì vậy mẹ mới nhận công việc khám mắt này,” mẹ nói. “Còn Ursula cũng trông nom các con để đổi lấy chỗ ăn ở. Cô cần sống trong vùng này vài tháng. Lúc sáng, cô đã gọi điện đến. Thư giới thiệu của cô thật tuyệt hảo.”
Tôi hy vọng cô ta tử tế. Cô quản gia Gertruda sáu tháng trước chẳng tử tế gì cả: cô ta thích chơi khăm làm hai anh em tôi lúng túng, chẳng hạn như xếp tấm trải giường làm sao để bọn tôi không chui vào được. Cuối cùng, anh em tôi cầm mấy tấm biển ghi rằng BỌN CON GHÉT GERTRUDA và BỌN CON KHÔNG THÍCH ĐỒ ĂN GERTRUDA NẤU đi diễu hành bên ngoài nhà rồi bỏ mấy con nhái bén bé tẹo vào giường cô ta, vậy là cô ta khăn gói về lại Thụy Điển.
Tôi lấy một cuốn sách cầm ra vườn.
Hôm ấy là một ngày xuân ấm áp đầy nắng nên tôi trèo thang dây lên cành thấp nhất của cây sồi to rồi ngồi trên đó đọc sách. Khi đọc sách, tôi không thấy sợ gì cả: tôi đang ở xa tít mù, tận bên Ai Cập cổ đại, biết được chuyện Hathor trong lốt sư tử cái rình mò dân Ai Cập, chuyện bà ta đã giết không biết bao nhiêu mạng người đến nỗi cát Ai Cập hóa đỏ, và họ chỉ đánh bại được bà ta khi tẩm thuốc ngủ vào bia với mật rồi nhuộm đỏ hỗn hợp này cho bà ta tưởng đó là máu, thế rồi bà ta uống và lăn ra ngủ. Sau đó thì Ra, cha của các vị thần, mới biến bà ta thành nữ thần tình yêu để từ đây, những vết thương bà ta bắt mọi người chịu sẽ chỉ là những vết thương lòng.
https://thuviensach.vn
Tôi băn khoăn không hiểu sao thần linh lại làm như vậy. Sao các vị không giết quách bà ta đi khi có cơ hội?
Tôi thích truyện thần thoại. Đó không phải truyện người lớn mà cũng chẳng phải truyện thiếu nhi. Nó hay hơn vậy. Nó chỉ là như thế. Truyện người lớn chẳng bao giờ dễ hiểu cả, lại còn mở đầu rất ư là chậm, chúng làm tôi cảm thấy như tuổi trưởng thành có nhiều bí mật, kiểu những bí mật hoang đường của hội Tam điểm ấy. Sao người lớn không muốn đọc về Narnia, về những hòn đảo bí ẩn rồi bọn buôn lậu và những bà tiên nguy hiểm?
Tôi thấy đói. Tôi trèo từ trên cây xuống, đi ra phía sau nhà, băng ngang phòng giặt có mùi xà phòng và nấm mốc, ngang nhà kho nhỏ xíu chứa than với củi, ngang nhà vệ sinh ngoài trời có nhện giăng tơ chờ đợi và những cánh cửa gỗ sơn màu xanh của vườn cây. Qua cửa sau, đi theo hành lang rồi vào bếp.
Mẹ đang ở đó với một người phụ nữ tôi chưa gặp bao giờ. Khi nhìn thấy cô ta, tim tôi nhói đau. Tôi muốn nói theo nghĩa đen, không phải ẩn dụ: một thoáng nhói lên trong lồng ngực, chỉ loáng một cái rồi hết.
Em tôi đang ngồi bên bàn bếp ăn một bát ngũ cốc.
Người phụ nữ đó rất xinh đẹp. Cô ta có mái tóc màu vàng mật hơi ngắn, cặp mắt to màu xanh xám, thoa son môi nhạt. Cô ta có vẻ cao, ngay cả so với người lớn.
“Con yêu ơi? Đây là cô Ursula Monkton,” mẹ nói. Tôi không nói gì. Tôi chỉ giương mắt nhìn cô ta. Mẹ huých tôi.
“Xin chào cô,” tôi nói.
“Cậu bé e thẹn ấy mà,” Ursula Monkton nói. “Tôi chắc chắn là khi cậu bé đã cởi mở với tôi rồi thì chúng tôi sẽ là những người bạn tuyệt vời.” Cô ta đưa tay ra vỗ lên mái tóc nâu xám của nhỏ em tôi. Em tôi nhoẻn miệng cười khoe răng sún.
“Con thích cô nhiều lắm,” em tôi nói. Rồi nó nói với mẹ và tôi, “Bao giờ con lớn, con muốn được như cô Ursula Monkton.”
https://thuviensach.vn
Mẹ và Ursula cười. “Con bé đáng yêu này,” Ursula Monkton nói. Rồi cô ta quay qua tôi. “Vậy còn chúng ta thì sao hả? Ta cũng là bạn chứ?”
Tôi cứ nhìn cô ta, đúng là người lớn, tóc vàng, váy xám hồng, và tôi thấy sợ.
Váy của cô ta không tả tơi xơ xác. Tôi cho rằng đó chỉ là do kiểu váy thôi, nhưng khi nhìn cô ta, tôi lại hình dung chiếc váy của cô ta đang đập phành phạch trong căn bếp lặng gió, phần phật như cánh buồm chính trên con tàu, giữa một đại dương lẻ loi, dưới bầu trời màu cam.
Tôi không biết mình đã trả lời lại thế nào hay thậm chí tôi có nói gì không. Nhưng tôi bỏ ra khỏi căn bếp, một trái táo cũng không cầm theo dù đang đói.
Tôi cầm sách ra sân sau, ngồi dưới ban công, bên cạnh luống hoa mọc bên dưới cửa sổ phòng xem tivi, rồi đọc sách - quên đi cơn đói của mình ở Ai Cập, nơi có các vị thần đầu thú xé xác nhau và rồi làm cho nhau sống lại.
Nhỏ em tôi bước ra vườn.
“Em thích cô lắm cơ,” con bé bảo tôi. “Cô là bạn em. Anh muốn xem cô cho em cái gì không?” Con bé chìa ra một cái ví nhỏ màu xám, kiểu ví mẹ tôi bỏ trong túi xách tay để đựng tiền xu, cặp lại bằng kẹp kim loại hình con bướm. Nó trông như được làm bằng da. Tôi thắc mắc không biết đó có phải da chuột không. Con bé mở ví, đút mấy ngón tay vào, lấy ra một đồng xu lớn bằng bạc: đồng nửa curon*.
“Nhìn này!” con bé nói. “Xem em có gì này!”
Tôi muốn có đồng nửa curon. Không phải, tôi muốn cái mà tôi mua được bằng đồng nửa curon - những trò ảo thuật và mấy thứ đồ nhựa để chơi khăm, rồi sách, và, ồ, biết bao nhiêu là thứ. Nhưng tôi không muốn một cái ví xám nhỏ có đồng nửa curon bên trong.
“Anh không thích cô ta,” tôi nói với nhỏ em.
https://thuviensach.vn
“Chỉ là vì em gặp cô ấy trước thôi,” em tôi nói. “Cô ấy là bạn của em.”
Tôi không nghĩ Ursula Monkton là bạn của ai hết. Tôi muốn đi báo cho Lettie Hempstock biết về cô ta - nhưng tôi nói gì được đây? Là cô bảo mẫu kiêm quản gia mới đến mặc đồ màu xám với hồng ư? Là cô ta nhìn tôi thật kỳ quặc ư?
Tôi ước gì mình chưa hề buông tay Lettie ra. Chuyện Ursula Monkton là lỗi của tôi, tôi tin chắc chuyện đó, và tôi sẽ không thể tống cô ta đi chỉ bằng cách xối nước cho cô ta trôi xuống lỗ xả hay bỏ ếch nhái vào giường cô ta được.
Lẽ ra lúc ấy tôi phải bỏ đi, phải chạy trốn, phải phi chừng một dặm dọc đường làng đến trang trại nhà Hempstock, nhưng tôi không làm, thế rồi một chiếc taxi đến chở mẹ tôi đi làm ở phòng khám mắt Dicksons, ở đó mẹ chỉ cho người ta những chữ cái to nhỏ qua mắt kính và giúp họ nhìn rõ hơn, bỏ tôi lại đó với Ursula Monkton.
Cô ta cầm đĩa bánh mì kẹp đi ra vườn.
“Cô nói chuyện với mẹ các con rồi,” cô ta nói, nở một nụ cười dễ thương dưới làn son môi nhạt, “nên khi cô ở đây, bọn trẻ các con phải bớt đi chơi lại. Các con muốn ở đâu trong nhà hay trong vườn cũng được, hoặc cô sẽ dắt các con đến chơi nhà bạn, nhưng các con không được rời nhà mà đi tha thẩn.”
“Tất nhiên rồi ạ,” em tôi nói.
Tôi nín thinh.
Em tôi ăn một miếng bánh phết bơ đậu phộng.
Tôi đang đói meo. Tôi tự hỏi bánh mì kẹp có nguy hiểm không. Tôi không biết. Tôi sợ mình mà ăn một cái thì nó sẽ biến thành sâu trong bụng và ngọ nguậy khắp người tôi, định cư trong người tôi cho đến khi chui ra khỏi da tôi.
Tôi quay vào bếp. Tôi đẩy mở cửa bếp. Không có Ursula Monkton ở đó. Tôi đút mấy thứ trái cây như táo, cam và lê nâu giòn
https://thuviensach.vn
tan vào mấy túi áo quần. Tôi lấy ba trái chuối đút vào áo len rồi trốn đến phòng thí nghiệm của mình.
Phòng thí nghiệm của tôi - tôi gọi nó như vậy - là một nhà kho sơn màu xanh lá, nằm ở vị trí xa nhà chính nhất có thể, được xây vào bên hông nhà để xe cũ rộng thênh thang. Bên cạnh nhà kho có một cây sung, nhưng chúng tôi chưa hề được nếm trái chín trên cây mà chỉ thấy những chiếc lá to và trái xanh lè. Tôi gọi nó là phòng thí nghiệm của mình vì tôi cất bộ dụng cụ thí nghiệm hóa học trong đó: bộ dụng cụ hóa học là món quà sinh nhật đã có từ lâu, nó bị bố tống khỏi nhà sau khi tôi làm ra một thứ gì đó trong ống nghiệm. Tôi đã pha bừa các thứ với nhau rồi đem hơ nóng cho đến khi chúng trào ra và ngả sang màu đen, có mùi nước đái quỷ nồng nặc không chịu tan. Bố nói mình không nề hà gì chuyện tôi làm thí nghiệm (dù chẳng ai trong hai chúng tôi biết tôi thí nghiệm cái gì, nhưng chuyện đó chẳng sao; mẹ tôi được tặng mấy bộ dụng cụ thí nghiệm vào dịp sinh nhật, và đã thấy chuyện đó hóa ra tốt đẹp thế nào chưa?) nhưng bố không muốn nghe chúng bốc mùi trong nhà.
Tôi ăn một quả chuối và một trái lê rồi giấu phần trái cây còn lại dưới chiếc bàn gỗ.
Người lớn theo lối mòn. Trẻ con thì thám hiểm. Người lớn bằng lòng đi mãi một lối hàng trăm lần hay hàng ngàn lần; có lẽ người lớn chưa bao giờ chợt nghĩ tới chuyện bước ra khỏi lối mòn, bò bên dưới đám đỗ quyên, tìm những khoảng hở giữa các hàng rào. Vì là trẻ con, tôi biết cả chục cách khác nhau để ra khỏi nhà và đến đường làng, những cách sẽ không đòi hỏi phải bước xuống lối vào trước nhà chúng tôi. Tôi quyết định là sẽ lẻn ra khỏi nhà kho dùng làm phòng thí nghiệm, men theo tường đến mép bãi cỏ rồi chui qua bụi đỗ quyên và nguyệt quế chạy quanh rìa khu vườn ở phía đó. Từ chỗ mấy cây nguyệt quế, tôi sẽ trượt xuống đồi rồi leo qua hàng rào kim loại gỉ sét tiếp giáp với đường làng.
https://thuviensach.vn
Không có ai nhìn thấy. Tôi chạy rồi chui qua đám nguyệt quế, trượt xuống đồi, chui qua mấy bụi mâm xôi và những vạt tầm ma đã nhú lên từ lần cuối tôi đi lối đó.
Ursula Monkton đang chờ tôi dưới chân đồi, ngay trước hàng rào kim loại gỉ sét. Cô ta không thể nào tới đó mà tôi không thấy được, vậy mà cô ta đang đứng đó. Cô ta khoanh tay nhìn tôi, chiếc váy xám hồng đập phành phạch trong cơn gió giật.
“Ta tin là mình đã nói mi không được phép rời nhà rồi mà.” “Tôi không rời nhà,” tôi bảo cô ta với vẻ vênh váo mà tôi biết mình không mảy may cảm thấy “Tôi vẫn còn đứng trên đất nhà tôi. Tôi đang thám hiểm thôi.”
“Mi đang lén lút đi quanh thì có,” cô ta nói.
Tôi làm thinh.
“Ta nghĩ mi phải ở trong phòng ngủ, ở đó ta còn trông chừng mi được. Đến giờ mi ngủ trưa rồi.”
Tôi đã quá lớn để ngủ trưa, nhưng tôi biết mình còn quá nhỏ để tranh cãi, hay để cãi thắng nếu có cãi.
“Được,” tôi nói.
“Không được nói được” cô ta nói. “Nói là Vâng, thưa cô Monkton. Hay bà. Nói Vâng, thưa bà đi.” Cặp mắt xám xanh của cô ta nhìn xuống tôi làm tôi nhớ lại mấy lỗ thủng mục rã trong vải bố, và trong giây phút đó, trông chúng chẳng xinh đẹp gì cả.
Tôi nói, “Vâng, thưa bà,” rồi giận bản thân mình vì đã nói vậy. Chúng tôi cùng đi lên đồi.
“Bố mẹ mi không còn trang trải nổi cho chỗ này nữa,” Ursula Monkton nói. “Họ cũng không đủ tiền để sửa sang, bảo dưỡng nó. Họ sẽ sớm thấy rằng cách giải quyết các rắc rối tài chính của họ là bán ngôi nhà này cùng vườn tược cho mấy công ty phát triển địa ốc. Bấy giờ thì tất cả những thứ này” - thứ này là mấy đám mâm xôi, cái thế giới um tùm ngổn ngang đằng sau bãi cỏ - “sẽ thành cả chục căn nhà
https://thuviensach.vn
vườn giống hệt nhau. Và nếu may mắn, nhà mi sẽ được sống ở một trong những căn nhà đó. Còn nếu không, nhà mi sẽ chỉ có thể ghen tị với những người được sống ở đó mà thôi. Mi có thích vậy không nào?”
Tôi yêu căn nhà và khu vườn của mình. Tôi yêu sự bề bộn, ngổn ngang của nó. Tôi yêu nơi ấy như thể nó là một phần trong tôi, và về nhiều mặt thì có lẽ đúng là như vậy.
“Bà là ai?” tôi hỏi.
“Ursula Monkton. Ta làm quản gia cho nhà mi.”
Tôi hỏi, “Thật ra thì bà là ai? Sao bà lại cho mọi người tiền?” “Ai cũng muốn có tiền cả,” cô ta nói như thể chuyện đó đã hiển nhiên. “Tiền khiến bọn họ hạnh phúc. Tiền sẽ khiến mi hạnh phúc, nếu mi để nó làm vậy.” Chúng tôi ló ra khỏi đống cỏ cắt phía sau vòng cỏ xanh mà nhà tôi gọi là nhẫn thần: thỉnh thoảng, khi tiết trời ẩm ướt, nơi đó mọc đầy nấm dù vàng sặc sỡ.
“Nào,” cô ta nói. “Về phòng mi đi.”
Tôi bỏ cô ta đó mà chạy - ba chân bốn cẳng băng qua nhẫn thần lên bãi cỏ, vượt qua mấy khóm hoa hồng, ngang qua nhà kho để than rồi vào nhà.
Ursula Monkton đang đứng ngay bên trong cửa sau để đón tôi vào, mặc dù cô ta không thể nào đi vượt ngang qua tôi được. Nếu thế thì tôi đã thấy rồi. Tóc tai cô ta thẳng thớm, còn son môi có vẻ mới thoa.
“Ta đã ở bên trong mi,” cô ta nói. “Nên ta sẽ cho mi một lời khuyên hữu ích đây. Mi có nói gì với bất kỳ ai thì họ cũng sẽ không tin mi đâu. Và vì ta đã ở bên trong mi, ta sẽ biết. Và ta có thể làm sao để mi không bao giờ nói ra những gì ta không muốn mi nói với ai, không bao giờ nữa.”
Tôi lên phòng ngủ và nằm lên giường. Lòng bàn chân, chỗ từng có con sâu giật thình thịch và nhức nhối, rồi giờ thì cả ngực tôi cũng đau. Tôi trốn vào thế giới trong tâm trí, vào một cuốn sách. Đó là nơi
https://thuviensach.vn
tôi đến mỗi khi đời thực quá nặng nề hay quá khắc nghiệt. Tôi rút xuống vài cuốn sách cũ của mẹ, những cuốn sách từ thời mẹ còn con gái, rồi tôi đọc về những cuộc phiêu lưu của mấy cô học trò những năm 1930 và 1940. Chủ yếu là họ đương đầu với bọn buôn lậu, gián điệp, bọn phản quốc hay bất kể là ai, và mấy cô gái đó luôn quả cảm cũng như luôn biết chính xác phải làm gì. Tôi không được can đảm và tôi không biết phải làm gì.
Chưa bao giờ tôi cảm thấy đơn độc như vậy.
Tôi thắc mắc liệu nhà Hempstock có dùng điện thoại không. Chuyện đó có vẻ khó, nhưng không phải là không thể - có lẽ bác Hempstock là người ban đầu đã báo cho cảnh sát về chiếc Mini bị bỏ lại. Cuốn danh bạ điện thoại để dưới nhà, nhưng tôi biết số để gọi cho tổng đài, và tôi chỉ cần hỏi số của bất kỳ ai có tên Hempstock sống ở trang trại Hempstock là được. Trong phòng ngủ bố mẹ tôi có một chiếc điện thoại.
Tôi tụt xuống giường, đi lại phía cửa, nhìn ra ngoài. Hành lang trên lầu không có ai. Hết sức nhanh, hết sức khẽ, tôi đi vào phòng ngủ cạnh phòng tôi. Tường có màu hồng nhạt, rồi giường của bố mẹ cũng phủ tấm ga in hình những đóa hoa hồng thật to. Có cửa kính mở ra ban công chạy dọc hông nhà phía bên đó. Có một chiếc điện thoại màu kem để trên bàn nhỏ màu kem viền vàng ở đầu giường. Tôi cầm ống nghe lên, nghe tiếng ro ro lờ mờ của tín hiệu điện thoại rồi quay số gọi tổng đài, đút ngón tay vào mấy lỗ tròn trên đĩa số rồi kéo xuống, một số một, một số chín, một số hai, rồi tôi chờ nhân viên tổng đài nghe máy và cho tôi biết số của trang trại Hempstock. Tôi cầm sẵn cây bút chì và đã sẵn sàng ghi lại số lên mặt sau cuốn sách đóng bìa vải xanh có tựa Pansy cứu trường.
Tổng đài không nghe máy. Tiếng quay số vẫn tiếp tục, và át qua tiếng đó là giọng Ursula Monkton nói, “Thanh niên được nuôi dạy tử tế còn chẳng nghĩ tới chuyện trốn đi gọi điện thoại nữa là, đúng không nào?”
https://thuviensach.vn
Tôi nín thinh, dù tôi chắc chắn là cô ta nghe được tiếng tôi thở. Tôi bỏ ống nghe xuống giá để, quay lại căn phòng ngủ dùng chung với em gái.
Tôi ngồi trên giường, nhìn đăm đăm ra cửa sổ.
Giường của tôi kê sát tường, ngay dưới cửa sổ. Tôi thích để mở cửa sổ mà ngủ. Những đêm mưa là tuyệt vời hơn cả: tôi sẽ mở cửa sổ rồi kê đầu lên gối, nhắm mắt lại, cảm nhận gió trên mặt và nghe cây cối đu đưa kẽo kẹt. Nếu tôi gặp may thì còn có mưa lất phất vào mặt, rồi thì tôi sẽ hình dung mình đang ở trên thuyền giữa đại dương và bập bềnh theo sóng cồn. Tôi không hình dung mình là hải tặc hay nghĩ đến việc mình đi đâu cả. Tôi chỉ ở trên thuyền của mình thôi.
Nhưng lúc này trời không mưa, cũng chẳng phải ban đêm. Những gì tôi thấy được qua cửa sổ là cây cối, từng cụm mây và màu tím chân trời xa xa.
Tôi có sôcôla dự trữ lúc cần kíp giấu dưới hình nhân Người Dơi to tướng bằng nhựa tôi được tặng hôm sinh nhật, nên tôi lấy ra vừa ăn vừa nhớ lại chuyện buông tay Lettie Hempstock ra để chụp cuộn vải mục, nhớ cả cơn đau nhói trong lòng bàn chân sau đó.
Mình đã đem mụ ta về đây, tôi nghĩ, và tôi biết điều đó là sự thật. Ursula Monkton không có thật. Cô ta là tấm mặt nạ bìa cứng cho cái thứ đã biến thành con sâu để đi lại bên trong tôi, cái thứ đã đập phành phạch và giật từng cơn giữa đồng trống dưới bầu trời màu cam đó.
Tôi quay lại đọc cuốn Pansy cứu trường. Những kế hoạch bí mật cho căn cứ không quân kế bên trường bị những tên gián điệp là các giáo viên phụ trách khu trồng rau của trường tuồn ra cho địch: những kế hoạch được giấu trong những quả bí khoét rỗng ruột.
“Trời đất!” thanh tra Davidson ở Ban Buôn lậu và Mật vụ tiếng tăm thuộc Sở Cảnh sát Thủ đô kêu lên.
“Đó đúng là chỗ chúng tôi sẽ chẳng bao giờ lục soát tới!”
https://thuviensach.vn
“Chúng tôi phải xin lỗi em, Pansy ạ,” bà hiệu trường nghiêm khắc nói, nở nụ cười nồng hậu vốn không thường thấy ở bà, và tia sáng long lanh trong mắt bà làm Pansy nghĩ có lẽ cả học kỳ cô đã đánh giá sai người phụ nữ này. “Em đã cứu thanh danh của trường! Giờ, trước khi em trở nên quá tự phụ - chẳng phải có vài động từ tiếng Pháp em cần chia thì cho cô sao?”
Phần nào đó trong tâm trí tôi thấy vui theo Pansy, dù rằng phần còn lại thì đầy sợ hãi. Tôi chờ bố mẹ về. Tôi sẽ kể cho bố mẹ nghe chuyện xảy ra. Tôi sẽ cho bố mẹ biết. Bố mẹ sẽ tin tôi.
Thời gian ấy, bố tôi làm việc tại một văn phòng cách nhà một giờ chạy xe. Tôi không rõ bố làm việc gì. Bố có một cô thư ký rất tử tế, xinh xắn, có nuôi một con chó xù, và mỗi khi cô biết bọn trẻ chúng tôi sắp vào gặp bố thì cô sẽ mang con chó xù từ nhà theo cho anh em tôi chơi. Thỉnh thoảng, khi chúng tôi đi ngang mấy tòa nhà thì bố nói, “Đó là một trong những căn nhà của chúng ta.” Nhưng tôi không để tâm đến mấy tòa nhà nên không bao giờ hỏi sao nó lại là một trong những tòa nhà của chúng tôi, hay ngay cả việc chúng ta là những ai.
Tôi nằm trên giường đọc hết cuốn này đến cuốn khác cho tới khi Ursula Monkton xuất hiện bên khung cửa và nói, “Giờ mi xuống được rồi.”
Em tôi đang xem truyền hình trong phòng tivi dưới nhà. Nó xem một chương trình gọi là Làm cách nào?, đó là một chương trình khoa học thường thức được ưa chuộng, mở đầu có những người dẫn chương trình đội mũ thổ dân da đỏ nói “Làm cách nào?” rồi làm tiếng hú xông trận rất lố bịch.
Tôi muốn chuyển qua đài BBC, nhưng nhỏ em đắc thắng nhìn tôi mà nói, “Cô Ursula nói là em muốn xem chương trình gì thì cứ để luôn mà xem, còn anh không được đổi.”
Tôi ngồi với con bé một lát, trong khi có một ông già để ria mép chỉ cho toàn thể trẻ em nước Anh cách buộc lưỡi câu.
https://thuviensach.vn
Tôi nói, “Cô ta không tử tế gì đâu.”
“Em thích cô ấy. Cô ấy xinh đẹp mà.”
Năm phút sau thì mẹ tôi về, cất tiếng chào từ ngoài hành lang rồi vào bếp gặp Ursula Monkton. Mẹ lại quay ra. “Bữa ăn tối sẽ sẵn sàng ngay khi bố về. Các con đi rửa tay đi.” Em tôi đi lên lầu rửa tay.
Tôi nói với mẹ, “Con không thích cô ta. Mẹ bảo cô ta đi đi được không?”
Mẹ tôi thở dài. “Không thể lại như Gertruda đâu, con yêu. Ursula là cô gái rất tử tế, từ một gia đình rất đàng hoàng. Và chắc chắn là cô ấy quý mến hai con.”
Bố tôi về, bữa ăn tối được dọn ra. Một món xúp rau sệt, rồi cả gà nướng với khoai tây tươi và đậu đông lạnh. Tôi thích hết mấy món trên bàn. Tôi không ăn món nào cả.
“Con không đói ạ,” tôi giải thích.
“Tôi không phải là người ưa mách lẻo,” Ursula Monkton nói, “nhưng có người từ phòng ngủ xuống mà mặt với tay lấm lem cả sôcôla đấy.”
“Bố ước gì con không ăn thứ tào lao đó,” bố tôi lầm bầm. “Nó toàn là đường chế biến thôi. Nó còn khiến con thấy hết muốn ăn cơm và làm sâu răng con nữa,” mẹ nói.
Tôi sợ là bố mẹ sẽ ép tôi ăn, nhưng họ không làm vậy. Tôi ngồi đó, bụng đói meo, còn Ursula Monkton thì cười theo mỗi câu bố đùa. Tôi thấy dường như bố đang nói những câu đùa đặc biệt cho mỗi mình cô ta.
Ăn xong, cả nhà xem Nhiệm vụ bất khả thi. Thường thì tôi vẫn thích phim Nhiệm vụ bất khả thi, nhưng lần này, nó làm tôi thấy khó chịu khi người ta cứ lột mặt ra để lộ những bộ mặt mới bên dưới. Họ đeo mặt nạ cao su và bên dưới nó luôn là người hùng của chúng ta, nhưng tôi tự hỏi nếu như Ursula Monkton lột mặt ra thì thế nào, bên dưới đó sẽ là gì?
https://thuviensach.vn
Chúng tôi đi ngủ. Đó là đêm của nhỏ em tôi nên cửa phòng ngủ được đóng lại. Tôi thấy nhớ ánh đèn trong hành lang biết bao. Tôi nằm trên giường dưới ô cửa sổ để mở, tỉnh như sáo, lắng nghe những tiếng động một ngôi nhà cũ kỹ tạo ra cuối ngày dài, cố hết sức ước và hy vọng những điều ước của mình sẽ thành sự thật. Tôi ước bố mẹ đuổi Ursula Monkton đi, rồi tôi sẽ xuống trang trại Hempstock, kể cho Lettie nghe chuyện mình đã làm, cô bé sẽ tha thứ cho tôi và giải quyết mọi chuyện ổn thỏa.
Tôi không ngủ được. Em tôi thì ngủ rồi. Dường như hễ con bé muốn ngủ là ngủ, một khả năng tôi ghen tị mà không có được. Tôi bỏ phòng ngủ đi ra ngoài.
Tôi quanh quẩn ở đầu cầu thang, lắng nghe tiếng tivi từ dưới nhà vọng lên. Rồi tôi rón rén đi bằng chân trần, khẽ khàng xuống cầu thang và ngồi trên bậc thứ ba đếm từ dưới lên. Cửa vào phòng tivi mở hờ nên nếu tôi xuống thêm bước nữa thì ai đang xem tivi ở đó cũng sẽ trông thấy tôi. Nên tôi chờ ở đó.
Tôi nghe được mấy giọng nói trên truyền hình bị ngắt quãng bởi những tràng cười như nắc nẻ.
Thế rồi, át những giọng nói trên truyền hình là tiếng người lớn trò chuyện.
Ursula Monkton hỏi, “Vậy là tối nào vợ ông cũng đi vắng sao?” Giọng bố tôi nói, “Không. Tối nay vợ tôi quay lại để thu xếp cho ngày mai. Nhưng từ ngày mai thì sẽ là hằng tuần. Vợ tôi đang gây quỹ ủng hộ châu Phi ở hội trường làng.”
“Chà,” Ursula nói, “tôi đã biết hết về chuyện đó rồi.”
Cô ta cười, giọng cười cao vút, lanh lảnh, nghe thân tình và chân thật, trong đó cũng không có tiếng giẻ rách lạch phạch. Rồi cô ta nói, “Trẻ con hóng hớt...” và loáng sau thì cửa mở ra hẳn, còn Ursula Monkton đang nhìn thẳng vào tôi. Cô ta đã trang điểm lại, son môi nhạt và hàng mi dày.
“Đi ngủ đi,” cô ta nói. “Ngay.”
https://thuviensach.vn
“Tôi muốn nói chuyện với bố,” tôi nói nhưng không trông mong gì. Cô ta không nói gì mà chỉ mỉm cười, một nụ cười không có sự nồng ấm hay tình thương, nên tôi trở lên lầu, trèo lên giường, nằm trong phòng ngủ tối om cho đến khi không còn trông mong gì là sẽ ngủ được nữa, thế rồi giấc ngủ ập đến khi tôi không ngờ đến, và tôi ngủ không yên giấc.
https://thuviensach.vn
VII.
Ngày hôm sau thật khủng khiếp.
Bố mẹ đều đã rời nhà trước khi tôi dậy.
Trời đã trở lạnh, bầu trời là một màu xám ảm đạm vô duyên. Tôi đi qua phòng ngủ của bố mẹ để ra chỗ ban công kéo dài từ phòng bố mẹ đến phòng của anh em tôi, rồi đứng trên ban công dài cầu nguyện với bầu trời để Ursula Monkton chán trò chơi này và để tôi không thấy mặt cô ta nữa.
Khi xuống nhà, tôi thấy Ursula Monkton đang chờ mình dưới chân cầu thang.
“Cũng những quy định như hôm qua, đồ nhóc con nghe lén,” cô ta nói. “Mi không được ra khỏi nhà. Mi mà cố thì ta sẽ nhốt mi lại trong phòng ngủ đến hết ngày, khi bố mẹ mi về, ta sẽ nói với họ là mi đã làm gì đó thật gớm.”
“Bố mẹ sẽ không tin bà đâu.”
Cô ta cười thật dễ thương. “Mi có chắc không đấy? Nếu ta nói với họ mi đã vạch con chim bé tí tẹo ra mà tè khắp sàn bếp, khiến ta phải lau chùi và tẩy rửa hết cả thì sao? Ta nghĩ họ sẽ tin ta. Ta sẽ nói đầy sức thuyết phục.”
Tôi tới phòng thí nghiệm. Tôi ăn hết chỗ trái cây đã giấu ở đó ngày hôm trước. Tôi đọc Sandie sáng suốt, một cuốn truyện nữa của mẹ tôi. Sandie là một cô học trò can trường vô tình được gửi đến học tại một ngôi trường dành cho con nhà giàu mà ở đó, ai cũng ghét cô bé. Cuối cùng, cô bé vạch mặt cô giáo dạy địa lý là thành viên của tổ chức quốc tế xấu xa và là người đã trói cô giáo thật lại. Đỉnh điểm là
https://thuviensach.vn
tại hội đồng nhà trường, khi Sandie can đảm đứng lên phát biểu, mở đầu bằng, “Em biết lẽ ra mình không được đến đây. Do một sơ suất giấy tờ mà em đến đây còn bạn Sandy có chữ Y thì đến trường chuyên thị trấn. Nhưng em cảm tạ ơn trên là mình đã đến đây. Vì cô Streebling không phải là người như cô ta mạo nhận.”
Cuối cùng, Sandie được những người ghét cô bé đón nhận. Bố tôi đi làm về sớm - tôi nhớ nhiều năm rồi bố không về sớm như vậy.
Tôi muốn nói chuyện với bố, nhưng bố chẳng khi nào ở một mình.
Tôi ngồi trên cành cây sồi theo dõi họ.
Đầu tiên, bố dẫn Ursula Monkton đi xem quanh vườn tược, tự hào chỉ cho cô ta thấy mấy bụi hồng rồi lý chua đen với anh đào và đỗ quyên như thể bố có góp phần chăm chút chúng, như thể không phải do ông cụ Wollery bài trí chúng đâu ra đấy và chăm sóc chúng năm chục năm trước khi chúng tôi mua ngôi nhà này vậy.
Cô ta cười theo mọi câu bố đùa. Tôi không nghe được bố nói gì, nhưng tôi thấy được cái nụ cười nhếch mép của bố mỗi khi bố biết mình nói gì đó khôi hài.
Cô ta đang đứng sát rạt bên bố. Thỉnh thoảng, bố để tay lên vai cô ta theo kiểu thân tình. Tôi thấy lo vì bố đang đứng rất gần cô ta. Bố không biết cô ta là thứ gì. Cô ta là yêu quái, nhưng bố cứ tưởng cô ta là người bình thường và đang tử tế với cô ta. Hôm nay cô ta ăn mặc khác đi: chân váy xám, kiểu người ta gọi là váy lửng, và áo hồng.
Nếu như hôm nào khác thấy bố đi dạo trong vườn thì tôi đã chạy lại với bố rồi. Nhưng hôm ấy thì không. Tôi sợ bố sẽ nổi giận, hoặc Ursula Monkton sẽ nói gì đó khiến cho bố giận tôi.
Tôi thấy khiếp sợ bố mỗi khi bố giận dữ. Mặt bố (góc cạnh và thường niềm nở) sẽ đỏ lựng lên, bố sẽ quát, quát âm ĩ và giận dữ đến mức làm tôi tê liệt theo đúng nghĩa đen. Tôi sẽ không suy nghĩ được.
https://thuviensach.vn
Bố không bao giờ đánh tôi. Bố không đồng tình với chuyện đánh đập. Bố vẫn kể cho anh em tôi nghe là ông nội thường đánh bố, bà nội cầm chổi rượt bố, mà bố thì tử tế hơn vậy. Khi giận đến mức phải quát tôi thì bố vẫn nhắc cho tôi nhớ là bố không đánh tôi, như thể để làm tôi thấy biết ơn. Trong mấy câu chuyện về trường học tôi đọc, hạnh kiểm xấu thường dẫn đến đòn roi hoặc bị cầm dép phết mông rồi được tha thứ là xong, nên đôi khi tôi cũng ganh tị với bọn trẻ hư cấu đó về sự gọn ghẽ trong đời chúng.
Tôi không muốn đến gần Ursula Monkton: tôi không muốn liều làm bố nổi giận.
Tôi băn khoăn không biết đây có phải là lúc thích hợp để tìm cách ra khỏi nhà và đi xuống đường làng hay không, nhưng tôi tin chắc rằng tôi mà làm vậy thì sẽ nhìn thấy bộ mặt giận dữ của bố bên bộ mặt hết sức xinh đẹp và tự mãn của Ursula Monkton.
Thế nên, tôi chỉ ngồi trên cành sồi to mà quan sát họ. Khi họ đi khuất tầm mắt ra sau mấy bụi đỗ quyên, tôi trèo xuống thang dây, vào nhà, lên ban công rồi theo dõi họ từ trên đó. Hôm ấy là một ngày xám xịt, nhưng đâu đâu cũng có hoa thủy tiên màu vàng bơ và um tùm hoa lăng ba tiên tử với cánh hoa màu trắng cùng tràng hoa hình loa kèn màu cam đậm. Bố hái một nắm lăng ba tiên tử tặng cho Ursula Monkton, cô ta cười, nói gì đó rồi khẽ nhún đầu gối cúi chào. Bố cúi chào lại và nói gì đó khiến cô ta cười. Tôi nghĩ chắc bố tự xưng mình là kỵ sĩ hào hiệp của cô ta hay đại loại như vậy.
Tôi muốn gào to với bố, báo cho bố biết là bố đang tặng hoa cho yêu quái, nhưng tôi không làm. Tôi chỉ đứng trên ban công theo dõi, còn họ không nhìn lên nên không thấy tôi.
Tôi đọc thấy trong cuốn sách thần thoại Hy Lạp là hoa lăng ba tiên tử được đặt theo tên một chàng trai trẻ trung, xinh đẹp và đáng yêu đến mức chàng ta đem lòng yêu chính mình. Chàng ta thấy bóng mình dưới hồ nước và không chịu rời khỏi nó, thế rồi cuối cùng, chàng chết đi nên các vị thần đành phải biến chàng thành hoa. Khi đọc thấy
https://thuviensach.vn
vậy, tôi hình dung rằng lăng ba tiên tử hẳn là loài hoa đẹp nhất thế gian. Tôi thất vọng khi biết hóa ra đó chỉ là hoa thủy tiên trắng chứ không được ấn tượng như tôi nghĩ.
Em tôi từ trong nhà đi ra đến chỗ họ. Bố tôi bế con bé rồi tung nó lên cao. Tất cả họ cùng đi vào nhà, bố bồng nhỏ em tôi, nó ôm cổ bố, còn Ursula Monkton thì tay ôm đầy hoa vàng và trắng. Tôi theo dõi họ. Tôi thấy bàn tay còn trống của bố, bàn tay không bế em tôi, buông thõng xuống và để thật tự nhiên như kiểu đã là gia chủ trên gò mông mặc váy lửng của Ursula Monkton.
Nếu là bây giờ thì tôi đã phản ứng với chuyện đó khác đi rồi. Lúc ấy thì tôi tin là mình chẳng để ý gì chuyện đó cả. Tôi chỉ mới bảy tuổi. Tôi dễ dàng trèo từ ngoài ban công vào cửa sổ phòng ngủ, tụt xuống giường rồi đọc một cuốn sách viết về đứa con gái ở trọ tại quần đảo Eo Biển và thách thức Đức Quốc Xã khi không chịu bỏ rơi con ngựa của mình.
Và trong khi đọc, tôi ngẫm nghĩ rằng, Ursula Monkton không thể giam mình ở đây mãi được. Sớm thôi - vài ngày là cùng - sẽ có ai đó dẫn mình xuống thị trấn hay đi khỏi đây, lúc đó mình sẽ xuống trang trại ở cuối đường làng và kể cho Lettie Hempstock nghe những gì mình đã làm.
Rồi tôi nghĩ giả sử Ursula Monkton chỉ cần có vài ngày thôi thì sao. Và điều đó làm tôi sợ hãi.
Chiều hôm đó, cô ta làm món thịt xay nướng cho bữa ăn tối, tôi lại không chịu ăn. Tôi quyết không ăn thứ gì cô ta làm, nấu hay động đến. Bố tôi không vui.
“Nhưng con không muốn mà,” tôi nói với bố. “Con không đói.” Hôm ấy là thứ Tư, mẹ tôi đang đi họp tại hội trường làng kế bên, ở đâu đó xuôi theo con đường, nhằm gây quỹ để người dân châu Phi có thể khoan giếng lấy nước sinh hoạt. Mẹ có các loại áp phích để treo lên, biểu đồ về các giếng nước và ảnh chụp những người đang mỉm
https://thuviensach.vn
cười. Ngồi ở bàn ăn bây giờ chỉ có em tôi, bố tôi, Ursula Monkton và tôi.
“Nó được mà, tốt cho con, lại ngon lành nữa,” bố nói. “Mà trong nhà này không có chuyện bỏ phí đồ ăn.”
“Con đã nói con không đói mà.”
Tôi nói dối. Tôi đói đến mức đau quặn cả bụng.
“Vậy thì cắn thử một miếng nhỏ thôi,” bố nói. “Món này con thích mà. Thịt xay nướng với khoai tây nghiền rưới nước xốt. Con thích mấy món đó mà.”
Trong bếp có một bàn dành cho trẻ con, chỗ chúng tôi ngồi ăn khi bố mẹ có bạn bè đến chơi hay khi ăn trễ. Nhưng tối hôm ấy, chúng tôi ngồi ở bàn người lớn. Tôi thích bàn cho trẻ con hơn. Ở đó, tôi cảm thấy mình vô hình. Không ai nhìn ngó tôi ăn cả.
Ursula Monkton ngồi kế bên bố và nhìn tôi chằm chằm, nụ cười mỏng dính nhếch lên ở khóe môi.
Tôi biết mình nên ngậm miệng, im lặng, sưng sỉa. Nhưng tôi không nhịn được. Tôi phải nói cho bố biết vì sao mình không muốn ăn.
“Con sẽ không ăn bất cứ thứ gì cô ta làm đâu,” tôi nói với bố. “Con không thích cô ta.”
“Con sẽ phải ăn phần của con,” bố tôi nói. “Ít ra thì con cũng phải thử. Rồi xin lỗi cô Monkton.”
“Không đâu ạ.”
“Cháu nó không cần làm vậy đâu,” Ursula Monkton nói ra vẻ đáng mến, rồi cô ta nhìn tôi và nhoẻn miệng cười. Tôi không nghĩ ai trong hai người còn lại ngồi ở bàn để ý thấy cô ta đang mỉm cười thích thú, hay thấy rằng không có gì đáng mến nơi vẻ mặt cô ta, hay nụ cười của cô ta, hay cặp mắt vải mục của cô ta.
“Tôi e là có đấy,” bố tôi nói. Bố lớn tiếng hơn một chút, mặt bố đỏ lên hơn một chút. “Tôi sẽ không để nó hỗn xược với cô như thế.”
https://thuviensach.vn
Rồi quay qua tôi, “Nói bố nghe một lý do chính đáng xem nào, chỉ một thôi, tại sao con không chịu xin lỗi và tại sao con không chịu ăn món ăn ngon lành cô Ursula nấu cho bố con mình.”
Tôi không giỏi nói dối. Tôi kể cho bố nghe.
“Vì cô ta không phải người,” tôi nói. “Cô ta là yêu quái. Cô ta là...” Nhà Hempstock đã gọi cô ta là thứ gì ấy nhỉ? “Cô ta là bọ chét.” Giờ thì hai má bố tôi đỏ rần rần, cặp môi mím lại. Bố nói, “Đi ra hành lang. Ngay.”
Lòng tôi thắt lại. Tôi tụt xuống ghế đẩu và theo bố ra hành lang. Trong hành lang tối om: ánh sáng duy nhất là từ nhà bếp hắt ra, qua tấm kính trong suốt trên cửa bếp. Bố nhìn xuống tôi. “Con sẽ quay vào bếp. Con sẽ xin lỗi cô Monkton. Con sẽ ăn cho hết đĩa thức ăn, thế rồi con sẽ yên lặng và lễ độ đi thẳng lên lầu mà ngủ.”
“Không,” tôi nói với bố. “Con không làm đâu.”
Tôi lồng lên, chạy dọc hành lang, vòng qua góc rồi giậm thình thịch lên cầu thang. Tôi tin chắc là bố sẽ đuổi theo. Bố to cao, bằng hai tôi, chạy lại nhanh, nhưng tôi cũng không phải đi xa nữa. Trong nhà chỉ có mỗi một phòng tôi khóa lại được, và đó là nơi tôi đang tiến đến, rẽ trái ở đầu cầu thang rồi chạy dọc hành lang đến tận cùng. Tôi tới được phòng tắm trước bố. Tôi đóng sầm cửa rồi đẩy cái then bạc nhỏ chốt cửa lại.
Bố không đuổi theo tôi. Có lẽ bố nghĩ đuổi theo một đứa con nít thì không xứng với phẩm cách của bố. Nhưng vài phút sau tôi đã nghe thấy bố nện nắm đấm rầm rầm lên cửa, rồi giọng bố nói, “Mở cửa ra.”
Tôi im thin thít. Tôi ngồi trên nắp bồn cầu có lót lông và ghét bố cũng gần bằng ghét Ursula Monkton.
Cửa lại kêu rầm rầm, lần này mạnh hơn. “Nếu con không mở cửa ra,” bố nói, đủ to để chắc chắn tôi nghe được qua lớp cửa, “bố sẽ phá cửa đấy.”
Bố làm vậy được không? Tôi không biết. Cửa khóa rồi. Cửa được khóa là để ngăn mọi người vào. Một cánh cửa khóa có nghĩa là ta đang
https://thuviensach.vn
ở trong đó, và khi mọi người muốn vào nhà tắm, họ sẽ lắc lắc cửa, rồi thấy nó không bật ra, và họ sẽ nói, “Xin lỗi nhé!” hay kêu lên “Có còn lâu không?” và...
Cửa mở tung vào trong. Cái chốt bạc nhỏ bung ra toòng teng nơi khung cửa, cong queo móp méo cả, còn bố tôi đứng lấp kín khung cửa, mắt trợn tròn và trắng dã, hai má phừng phừng tức giận. Bố nói, “Được.”
Bố chỉ nói có vậy, nhưng bàn tay bố nắm bắp tay trái của tôi thành một gọng kìm tôi không làm sao vùng ra được. Tôi tự hỏi giờ bố sẽ làm gì. Cuối cùng thì bố cũng đánh tôi, đuổi cổ tôi về phòng hay quát tháo tôi to đến mức tôi ước gì mình chết quách đi cho rồi?
Bố không làm điều nào trong những điều ấy cả.
Bố lôi tôi lại bồn tắm. Bố cúi tới, nhét nút cao su trắng vào lỗ xả. Rồi bố vặn vòi nước lạnh. Nước xối ra, bắn lên men trắng rồi đều đều và thong thả chảy đẩy bồn.
Nước chảy ầm ĩ.
Bố tôi quay qua cánh cửa để mở. “Tôi liệu được chuyện này mà,” bố nói với Ursula Monkton.
Cô ta đứng bên khung cửa, nắm tay em tôi, trông quan tâm và dịu dàng, nhưng trong ánh mắt có vẻ đắc thắng.
“Đóng cửa lại đi,” bố tôi nói. Em tôi bật khóc thút thít, nhưng Ursula Monkton đóng cửa lại, cô ta phải cố hết sức vì bản lề không khớp chặt và cái chốt gãy làm cánh cửa không đóng chặt lại được.
Chỉ còn tôi với bố. Hai má bố đã chuyển từ đỏ thành trắng, môi bố mím lại, còn tôi không biết bố định làm gì hay tại sao bố mở nước đầy bồn tắm, nhưng tôi sợ, rất sợ.
“Con sẽ xin lỗi,” tôi nói với bố. “Con sẽ nói xin lỗi. Con không có ý nói những điều ban nãy đâu. Cô ta không phải yêu quái. Cô ta... cô ta xinh đẹp.”
Bố không trả lời. Bồn tắm đã đầy, bố vặn vòi nước lạnh lại.
https://thuviensach.vn
Thế rồi, thoắt một cái, bố bế xốc tôi lên. Hai bàn tay to bè của bố cặp dưới nách tôi, hất tôi lên ngon ơ nên tôi thấy như mình chẳng có tí sức nặng nào.
Tôi nhìn bố, nhìn vẻ đăm đăm trên mặt bố. Bố đã cởi áo vét ra trước khi lên lầu. Bố đang mặc áo sơ mi xanh nhạt và thắt cà vạt có họa tiết cánh hoa màu nâu hạt dẻ. Bố nới dây tháo đồng hồ đeo tay ra và thả lên bậu cửa sổ.
Rồi khi nhận ra điều bố sắp làm, tôi đạp tung lên, hai tay vùng vẫy quất vào bố, nhưng không hành động nào đem lại kết quả khi mà bố dìm tôi xuống làn nước lạnh ngắt.
Tôi kinh hoàng, nhưng ban đầu thì đó là nỗi kinh hoàng khi chuyện đang xảy ra trái với trật tự vốn có của vạn vật. Tôi đang còn mặc nguyên áo quần. Điều đó không phải. Tôi đang mang xăng đan. Điều đó sai. Nước bồn tắm lạnh ngắt, rất lạnh và rất sai trái. Đó là điều thoạt tiên tôi nghĩ khi bố nhấn tôi xuống nước, thế rồi bố dìm thêm nữa, nhấn đầu và vai tôi xuống dưới làn nước lạnh cóng, vậy là tính chất nỗi kinh hoàng biến đổi. Tôi nghĩ, Mình sắp chết rồi.
Thế rồi, khi nghĩ vậy, tôi quyết phải sống.
Tôi đưa hai tay quơ cào vùng vẫy, cố tìm cái gì để bám vào nhưng không có gì để nắm cả, chỉ có hai bên thành trơn trượt của cái bồn tắm tôi đã tắm trong hai năm qua. (Tôi đã đọc rất nhiều sách trong bồn tắm ấy. Đó là một trong những chỗ an toàn của tôi. Còn giờ, không còn nghi ngờ gì nữa, tôi sẽ chết trong đó.)
Ở dưới nước, tôi mở mắt ra thì thấy nó lòng thòng trước mặt: cơ hội sống của tôi, nên cả hai tay tôi túm lấy nó - chiếc cà vạt của bố. Tôi nắm chặt chiếc cà vạt, nhấc người lên trong khi bố nhấn tôi xuống, nắm chặt nó để sống, ngẩng mặt lên khỏi làn nước lạnh ngắt đó, bám chặt vào cà vạt bố đến mức bố không thể tiếp tục nhấn đầu và vai tôi xuống bồn tắm mà không bị ngã vào theo.
Giờ thì mặt tôi đã trồi lên trên mặt nước, tôi cắn chặt hai hàm răng vào ngay dưới nút thắt cà vạt của bố.
https://thuviensach.vn
Chúng tôi giằng co. Tôi ướt mèm nhưng lấy làm sung sướng đôi chút khi biết bố cũng bị ướt hết cả, áo sơ mi xanh dính bết vào thân hình to lớn của bố.
Lúc này, bố lại nhấn tôi xuống, nhưng nỗi sợ chết cho ta sức mạnh: hai bàn tay và răng tôi kẹp lấy chiếc cà vạt nên bố không thể gỡ ra mà không đánh tôi.
Bố không đánh tôi.
Bố đứng thẳng người dậy nên tôi được kéo lên theo, tôi ướt sũng, phun phì phì, tức giận, khóc và sợ hãi. Tôi nhả cà vạt bố ra, hai tay vẫn nắm chặt.
Bố nói, “Con làm hỏng mất cà vạt của bố rồi. Buông ra.” Nút thắt cà vạt bị siết lại còn bé xíu, lớp vải lót cà vạt ướt nhem lòng thòng ra ngoài. Bố nói, “Con nên mừng vì không có mẹ ở đây.”
Tôi buông ra, ngồi phịch xuống tấm thảm phòng tắm sũng nước. Tôi lùi lại một bước về phía bồn cầu. Bố nhìn xuống tôi. Rồi bố nói, “Về phòng ngủ của con đi. Tối nay bố không muốn thấy mặt con nữa.”
Tôi đi về phòng.
https://thuviensach.vn
VIII.
Tôi run cầm cập, ướt từ đầu xuống chân và lạnh, lạnh lắm. Tôi có cảm giác như toàn bộ nhiệt trong người đã bị lấy cắp hết rồi. Áo quần ướt dính bết vào da thịt và nhỏ nước lạnh xuống sàn. Đôi xăng đan tạo những tiếng lép bép buồn cười theo mỗi bước đi, còn mấy lỗ nhỏ hình viên kim cương ở mặt trên xăng đan thì rịn nước ra.
Tôi cởi hết áo quần ra, vứt thành một đống ướt sũng trên nền gạch cạnh lò sưởi, rồi đống quần áo bắt đầu nhỏ nước và đọng thành vũng. Tôi lấy hộp diêm trên bệ lò sưởi, bật vòi khóa khí và châm lửa lò sưởi khí ga.
(Tôi đang nhìn chằm chằm cái ao, nhớ lại những thứ khó tin. Khi hồi tưởng lại, tại sao chuyện khiến tôi thấy khó tin nhất lại là có một cái lò sưởi khí ga trong phòng ngủ của một con bé lên năm với một thằng nhóc lên bảy nhỉ?)
Trong phòng không có khăn tắm nên tôi đứng đó, ướt mèm, băn khoăn không biết làm sao để người khô được. Tôi lấy tấm trải mỏng phủ giường mình để lau khô người rồi mặc đồ ngủ vào. Bộ đồ bằng chất vải ni lông đỏ, bóng láng và có sọc, trên cánh tay bên trái có vết cháy sém thành nhựa đen thui do có lần tôi cúi tới quá gần lò ga nên cánh tay áo bắt lửa, dù nhờ một phép lạ nào đó mà tôi đã không bị bỏng cánh tay.
Sau cửa phòng ngủ có treo chiếc áo choàng ngủ hầu như tôi chẳng bao giờ mặc, bóng của nó đổ xuống thật hoàn hảo để khi đèn hành lang bật và cửa mở thì nó hắt những cái bóng đầy ác mộng lên tường. Tôi mặc áo choàng vào.
https://thuviensach.vn
Cửa phòng ngủ mở ra, nhỏ em tôi vào để lấy chiếc váy ngủ dưới gối. Con bé nói, “Anh hư đến mức em còn không được ở trong phòng với anh nữa. Tối nay, em được ngủ trong phòng của bố mẹ. Bố còn nói em được xem tivi nữa.”
Trong góc phòng ngủ của bố mẹ tôi có cái tivi cũ gần như không bao giờ bật để trên cái giá gỗ nâu. Cái nút chỉnh sọc màn hình ọp ẹp, hình ảnh đen trắng nhòe nhoẹt thường kéo sọc thành từng dải chậm chạp: đầu người biến mất ở dưới đáy màn hình, còn bàn chân lại bệ vệ đặt xuống từ trên đầu.
“Anh chả quan tâm,” tôi bảo nó.
“Bố nói anh làm hỏng mất cà vạt của bố rồi. Bố cũng ướt hết nữa,” em tôi nói, giọng hả hê.
Ursula Monkton đứng bên cửa phòng ngủ. “Chúng ta sẽ không nói chuyện với nó,” cô ta bảo em tôi. “Đến khi nào nó được phép trở lại làm thành viên của gia đình thì chúng ta mới trò chuyện lại với nó.”
Em tôi lẻn ra, đi về phòng bên cạnh, phòng của bố mẹ tôi. “Bà không phải người trong gia đình tôi,” tôi nói với Ursula Monkton. “Khi nào mẹ về, tôi sẽ mách mẹ chuyện bố làm.”
“Hai giờ nữa bà ta mới về,” Ursula Monkton nói. “Mà mi nói với bà ta thì làm được gì? Bà ta bênh bố mi trong mọi chuyện, phải không nào?”
Đúng vậy. Họ luôn cho thấy một mặt trận hết sức đoàn kết. “Đừng có cản trở ta,” Ursula Monkton nói. “Ta có chuyện cần làm ở đây, mà mi lại đang cản đường ta. Lần tới sẽ thê thảm hơn nhiều đấy. Lần tới, ta sẽ nhốt mi lại trên gác mái.”
“Tôi không sợ bà đâu,” tôi nói với cô ta. Tôi sợ cô ta, sợ hơn tôi từng sợ bất cứ thứ gì.
“Trong đây nóng quá,” cô ta nói với tôi rồi nhoẻn miệng cười. Cô ta bước tới chỗ lò ga, thò tay xuống tắt lò, lấy đi hộp diêm trên mặt lò sưởi.
https://thuviensach.vn
Tôi nói, “Bà cũng chỉ là một con bọ chét mà thôi.”
Cô ta không cười nữa. Cô ta với tay lên rầm đỡ bên trên cửa, nó cao hơn tầm với của bất kỳ đứa trẻ nào, rồi cô ta rút chiếc chìa khóa để trên đó xuống. Cô ta bước ra khỏi phòng, đóng cửa lại. Tôi nghe tiếng chìa khóa xoay, nghe khóa khớp vào và kêu cái cách.
Tôi còn nghe được giọng nói trong tivi từ phòng bên. Tôi nghe cửa hành lang đóng lại, tách lìa hai phòng ngủ với toàn bộ ngôi nhà, và tôi biết Ursula Monkton đang đi xuống nhà dưới. Tôi bước tới chỗ khóa cửa, nheo mắt nhìn qua. Tôi đã học được trong sách là ta có thể dùng cây bút chì đẩy chìa khóa qua lỗ khóa xuống một tờ giấy lót bên dưới và tôi có thể thoát ra bằng cách đó... nhưng lỗ khóa trống không.
Trong phòng ngủ, tôi bật khóc, người lạnh toát và vẫn còn ẩm ướt, khóc vì đau, giận và kinh hoàng, tha hồ mà khóc vì biết sẽ không ai vào và thấy tôi, sẽ không ai trêu tôi khóc như ở trường bọn chúng trêu những đứa con trai nào thiếu khôn ngoan đến mức không nhịn được mà khóc.
Tôi nghe mưa vỗ tí tách lên kính cửa sổ phòng ngủ, và ngay cả điều đó cũng không làm tôi thấy vui.
Tôi khóc cho đến khi cạn cả nước mắt. Rồi tôi thở hổn hển để hớp không khí và nghĩ Ursula Monkton, con yêu quái vải bố phành phạch, thứ sâu mọt và bọ chét, sẽ tóm được tôi nếu tôi tìm cách ra khỏi nhà. Tôi biết điều đó.
Nhưng Ursula Monkton đã nhốt tôi lại trong phòng. Giờ cô ta sẽ không ngờ được là tôi bỏ trốn.
Và nếu tôi may mắn, biết đâu cô ta lại lơ đễnh.
Tôi mở cửa sổ phòng ngủ, nghe ngóng màn đêm. Cơn mưa nhẹ gần như tiếng xào xạc. Đêm đó lạnh, mà tôi thì vốn dĩ đã lạnh cóng rồi. Em tôi đang ở phòng bên xem gì đó trên tivi. Nó sẽ không nghe thấy tôi.
Tôi đi lại phía cửa và tắt đèn.
Tôi bước dọc căn phòng ngủ tối om rồi lại trèo lên giường.
https://thuviensach.vn