🔙 Quay lại trang tải sách pdf ebook Cuộc Gọi Từ Thiên Thần Ebooks Nhóm Zalo https://thuviensach.vn Table of Contents Mục lục Tóm Tắt Mở Đầu Phần Thứ Nhất: Mèo Và Chuột Đổi Chác Separate Lives 1 Trong Vòng Bí Mật Chênh Lệch Múi Giờ You'Ve Got Mail 1 Sợi Dây Hoàng Đế Bị Truất Ngôi Những Người Ta Yêu Một Bí Mật Được Giấu Kín Cuộc Đời Của Những Người Khác Cuộc Điều Tra Phần Hai: Vụ Alice Dixon Alice Những Ngày Suy Sụp Kẻ Thù Sâu Kín The Girl Who Wasn’T There 1 Cái Hộp Hoa Lan Đen Thuốc Ngủ Cắt Ngang Đường Bạn Đi Trơ Thịt The Wild Side 1 Bóng Ma Thành Manchester Chiếc Gương Hai Mặt Phần Ba: Vì Nhau Thứ Người Chết Để Lại Cho Người Sống Thành Phố Không Bao Giờ Ngủ https://thuviensach.vn Cô Bé Có Đôi Mắt Trong Tranh Của Modigliani Bị Cầm Tù Francesca Một Thiên Thần Thần Nơi Địa Ngục Mặt Khuất Của Vầng Trăng Trên Vùng Đất Địch Sự Thật Về Danny Doyle Các Nhân Chứng The Girl In The Dark 1 Kiệt Sức Finding Alice Cơn Sốt Trong Máu Little Odessa Đoạn Kết https://thuviensach.vn Mục lục Tóm Tắt Mở Đầu Phần Thứ Nhất: Mèo Và Chuột Đổi Chác Separate Lives 1 Trong Vòng Bí Mật Chênh Lệch Múi Giờ You'Ve Got Mail 1 Sợi Dây Hoàng Đế Bị Truất Ngôi Những Người Ta Yêu Một Bí Mật Được Giấu Kín Cuộc Đời Của Những Người Khác Cuộc Điều Tra Phần Hai: Vụ Alice Dixon Alice Những Ngày Suy Sụp Kẻ Thù Sâu Kín The Girl Who Wasn’T There 1 Cái Hộp Hoa Lan Đen Thuốc Ngủ Cắt Ngang Đường Bạn Đi Trơ Thịt The Wild Side 1 Bóng Ma Thành Manchester Chiếc Gương Hai Mặt Phần Ba: Vì Nhau Thứ Người Chết Để Lại Cho Người Sống Thành Phố Không Bao Giờ Ngủ Cô Bé Có Đôi Mắt Trong Tranh Của Modigliani Bị Cầm Tù Francesca Một Thiên Thần Thần Nơi Địa Ngục Mặt Khuất Của Vầng Trăng Trên Vùng Đất Địch Sự Thật Về Danny Doyle Các Nhân Chứng The Girl In The Dark 1 Kiệt Sức Finding Alice https://thuviensach.vn Cơn Sốt Trong Máu Little Odessa Đoạn Kết https://thuviensach.vn CUỘC GỌI TỪ THIÊN THẦN Guillaume Musso www.dtv-ebook.com Tóm Tắt "Một tuần trước lễ Giáng sinh, tại phòng chờ chật cứng người của sân bay JKF, New York, một người đàn ông và một người phụ nữ đâm sầm vào nhau. Sau cú sốc vì va chạm và những lời lẽ cáu giận mà mỗi người dành cho người còn lại, Madeline và Jonathan ai đi đường nấy: anh lên chuyến bay Delta 4565 rời New York với đích đến là San Francisco, còn cô lên chuyến Air France để trở về Paris nơi mình sinh sống. Mọi thứ tưởng như ổn thỏa, nhưng chỉ đến khi đã cách nhau 10,000 cây số, họ mới nhận ra rằng mình đang… cầm nhầm điện thoại của nhau. Madeline là chủ một tiệm hoa tại Paris, trong khi Jonathan là chủ một nhà hàng tại San Francisco. Họ chưa bao giờ gặp nhau, và hẳn cũng sẽ chẳng bao giờ tái ngộ. Nhưng rồi, hai chiếc điện thoại đã trở thành cầu nối, khiến họ khám phá ra những điều bí mật gắn kết hai người mà chính họ cũng chưa bao giờ ngờ tới… Và định mệnh tình yêu, nằm trong hai chiếc điện thoại kia…" https://thuviensach.vn CUỘC GỌI TỪ THIÊN THẦN Guillaume Musso www.dtv-ebook.com Mở Đầu "Ở trên bờ thì an toàn hơn, nhưng tôi thích vật lộn với những con sóng" Emily DICKINSON Một chiếc điện thoại di động ư? Ban đầu, bạn không thực sự thấy được ích lợi của nó, nhưng để không tỏ ra tụt hậu, bạn mua thử một chiếc điện thoại di động hết sức đơn giản với gói cước cơ bản. Thời gian đầu, đôi khi bạn bất giác thấy mình ba hoa trên điện thoại hơi to một chút, ở nhà hàng, trong tàu điện ngầm hoặc trên sân hiên các quán cà phê. Đúng là dùng di động rất tiện lợi, thật yên lòng khi hễ muốn là có thể nghe được giọng nói của bạn bè người thân. Giống như tất cả mọi người, bạn học cách soạn SMS bằng cách bấm trên một bàn phím bé xíu, và rồi bạn quen với việc gửi tin nhắn hàng loạt. Giống như tất cả mọi người, bạn không dùng sổ ghi nhớ nữa mà thay bằng phiên bản điện tử. Bạn cần mẫn lưu vào danh bạ số liên lạc của những người quen biết, gia đình và người yêu. Bạn ngụy trang ở đó cả số của người cũ cũng như mã số thẻ tín dụng, phòng trường hợp bạn không nhớ ra. Bạn sử dụng chức năng máy ảnh trong điện thoại, ngay cả khi nó chỉ đem lại những tấm hình chất lượng tệ hại. Thật dễ chịu khi luôn có bên mình một tấm ảnh tức cười để cho các đồng nghiệp cùng xem. Vả lại, tất cả mọi người đều làm vậy. Món đồ vật hợp với thời đại: Những vách ngăn giữa đời sống riêng tư, đời sống nghề nghiệp và đời sống xã hội mờ nhạt đi. Nhất là khi cuộc sống thường nhật đã trở nên gấp rút hơn, linh https://thuviensach.vn hoạt hơn, thường xuyên đòi ở bạn hỏi một sự tung hứng khéo léo với thời gian biểu. ° Mới đây, bạn đã đổi từ chiếc điện thoại cũ kỹ đang dùng sang một mẫu điện thoại cải tiến hơn: Một tuyệt tác nho nhỏ cho phép bạn check mail, lướt mạng, và tải từ đó về hàng trăm ứng dụng. Tới đây thì bạn đã trở thành một tín đồ của điện thoại di động. Như thể được cấy ghép vào cơ thể bạn, từ nay trở đi, chiếc điện thoại di động đã trở thành một phần nối dài của chính bạn, theo bạn vào tới tận phòng tắm hay toa lét. Dù ở bất cứ nơi đâu, bạn cũng sẽ hiếm khi để tới hơn nửa tiếng trôi qua mà không nhìn tới màn hình điện thoại, chờ một cuộc gọi vẫn chưa thấy tăm tích, một tin nhắn thân tình hay mật thiết. Và dù hòm thư của bạn báo trống, bạn vẫn sẽ nhấp vào kiểm tra xem liệu mình có thư nào đang chờ không. Giống như món đồ chơi cưng nhất thời thơ ấu, chiếc điện thoại di động khiến bạn yên lòng. Màn hình của nó êm dịu, tạo cảm giác thư thái mời gọi giấc ngủ. Nó giúp bạn tự tin trong mọi tình huống và giúp bạn có thể dễ dàng liên lạc ngay tức khắc, để mở ra mọi khả năng... Nhưng một tối nọ, về tới nhà, bạn lục hết túi quần túi áo rồi cả túi xách nữa, và nhận ra rằng điện thoại di động của bạn đã biến mất. Bị mất ư? Bị đánh cắp ư? Không, bạn chẳng chịu tin như thế. Sau khi kiểm tra lại một lần nữa nhưng vẫn chẳng thấy tăm hơi chiếc điện thoại đâu, bạn cố tự thuyết phục mình là đã để quên ở văn phòng, nhưng... đâu thể thế được: Bạn nhớ mình vẫn còn dùng đến nó khi vào thang máy rời công sở kia mà, và dĩ nhiên, cả trên tàu điện ngầm lẫn trên xe buýt. Chà! https://thuviensach.vn Thoạt tiên, bạn bực mình vì đã mất điện thoại, rồi bạn mừng vì đã đăng ký bảo hiểm "Trong trường hợp mất cắp/thất lạc/gãy vỡ", nếu tính các điểm tích lũy được thì ngay ngày mai, bạn có thể tặng cho mình một món đồ chơi công nghệ mới với màn hình cảm ứng. Tuy nhiên, đến tận ba giờ sáng, bạn vẫn không tài nào chợp mắt được... Bạn lặng lẽ thức dậy để khỏi đánh thức người đàn ông đang nằm cạnh. Vào đến bếp, bạn lục tìm ngăn trên tủ tường lấy ra một bao thuốc hút dở từng nhét bừa vào đó phòng trường hợp gặp chuyện nan giải. Bạn châm một điếu, và vì hoàn cảnh bạn đang lâm vào quá đỗi bi đát, bạn rót một cốc vodka. Khốn nạn thật... Bạn ngồi đó, co ro trên ghế dựa. Bạn lạnh, vì trước đó đã mở toang cửa sổ không muốn mùi thuốc lá lưu lại trong bếp. Bạn tổng kết toàn bộ những gì có trong chiếc điện thoại vừa mất: một vài video, khoảng năm mươi bức ảnh, lịch sử truy cập Internet, địa chỉ nhà bạn (kèm đó là mã cửa ra vào tòa nhà), địa chỉ nhà bố mẹ bạn, số liên lạc của những người dĩ nhiên không nên xuất hiện trong danh bạ, những tin nhắn có thể khiến người ta nghĩ rằng... Đừng cuồng ám như vậy chứ! Bạn rít thêm một hơi thuốc rồi nhấp một ngụm rượu. Nhìn bề ngoài thì chẳng có gì thực sự nguy hại hết, nhưng bạn thừa biết vẻ bề ngoài luôn lừa dối. Điều khiến bạn lo lắng, đó là điện thoại của mình có thể đã lọt vào tay những kẻ có dụng ý xấu. https://thuviensach.vn Chưa gì bạn đã hối tiếc về một vài tấm ảnh, một vài bức mail, một vài cuộc trò chuyện. Quá khứ, gia đình, tiền bạc, tình dục... Nếu tìm kỹ, ai đó muốn hại bạn sẽ có trong tay thứ thừa sức phá tan hoang cuộc đời bạn. Bạn nuối tiếc, nhưng tiếc nuối cũng chẳng ích gì. Vì đã rét run, bạn bèn đứng dậy đóng cửa sổ. Trán tì vào cửa kính, bạn nhìn những tia sáng hiếm hoi vẫn lấp lóe trong đêm rồi tự nhủ rằng ở đầu kia thành phố, một người đàn ông nào đó có lẽ đang dán mắt vào màn hình điện thoại của bạn, khoái trá thăm dò những khoảng tối trong cuộc sống riêng tư của bạn và quyết lục tung bộ nhớ điện thoại để tìm cho ra những bí mật nho nhỏ đầy nhơ bẩn của bạn. https://thuviensach.vn CUỘC GỌI TỪ THIÊN THẦN Guillaume Musso www.dtv-ebook.com Phần Thứ Nhất: Mèo Và Chuột Đổi Chác "Có những người được số phận sắp đặt để gặp nhau. Dù họ có ở đâu chăng nữa. Dù họ có đi đâu chăng nữa. Một ngày nào đó họ sẽ gặp nhau." - Claudie GALLAY New York Sân bay JFK Một tuần trước Giáng sinh NÀNG - Thế rồi sao? - Thế rồi Raphaël tặng tớ một chiếc nhẫn kim cương hiệu Tiffany và cầu hôn tớ. Điện thoại áp vào tai, Madeline tản bộ trước những ô kính rộng nhìn xuống đường băng. Cách đó năm nghìn cây số, trong căn hộ nhỏ nằm phía Bắc Luân Đôn, cô bạn thân nhất của nàng đang lắng nghe với vẻ nôn nóng bản tường thuật chi tiết chuyến du hí lãng mạn của nàng tại Quả táo lớn. - Anh chàng đã trình diễn cho cậu xem màn khủng nhất rồi đấy! Juliane ghi nhận. Nghỉ cuối tuần ở Manhattan, phòng khách sạn Waldorf, dạo chơi bằng xe ngựa, cầu hôn kiểu cổ điển... - Đúng vậy, Madeline vui sướng. Mọi chuyện thật hoàn hảo, như trong phim vậy. https://thuviensach.vn - Có lẽ hơi quá hoàn hảo chăng? Juliane trêu bạn. - Cậu có thể giải thích cho tớ biết làm thế nào mà chuyện gì đó lại có thể "quá" hoàn hảo được không, quý bà chán đời? Juliane cố nói gỡ một cách vụng về: - Ý tớ là: có lẽ chuyện này hơi thiếu yếu tố bất ngờ. New York, Tiffany, dạo chơi dưới tuyết và sân trượt băng Central Park... Như thế hơi nhàm và sáo rỗng quá phải không nhỉ! Madeline ranh mãnh phản công: - Nếu tớ nhớ không nhầm, khi Wayne cầu hôn cậu là lúc anh chàng vừa từ quán rượu về sau một tối chè chén say sưa. Anh chàng đã nốc căng bụng như đoàn tàu điện ngầm vào giờ cao điểm rồi đi nôn mửa trong toa lét ngay sau khi ngỏ lời với cậu, đúng không nào? - OK, ván này cậu thắng, Juliane đầu hàng. Madeline mỉm cười, tiến lại gần khu vực làm thủ tục cố tìm ra Raphaël giữa đám đông chen chúc. Vào đầu dịp nghỉ Giáng sinh như những ngày này, hàng nghìn du khách đang hối hả trong nhà ga sân bay ầm ĩ như ong vỡ tổ. Một số về thăm gia đình trong khi những kẻ khác lại khởi hành tới nơi tận cùng trái đất, tới những điểm đến thiên đường, rời xa khung cảnh âm u của New York. - Mà này, Juliane tiếp lời, cậu vẫn chưa nói tớ nghe câu trả lời của cậu là thế nào đâu đấy. - Cậu đùa hay sao thế? Dĩ nhiên là tớ nhận lời cầu hôn rồi! - Cậu không bắt anh chàng phải chờ đợi chút nào sao? https://thuviensach.vn - Chờ đợi ư? Jul’ à, tớ gần ba mươi tư tuổi rồi còn gì! Cậu không nghĩ tớ chờ đợi như thế là đủ rồi ư? Tớ yêu Raphaël, tớ hẹn hò với anh ấy đã hai năm nay và bọn tớ đang cố gắng có con với nhau. Chỉ vài tuần nữa thôi, bọn tớ sẽ dọn tới căn nhà đã cùng nhau chọn mua. Juliane ạ, lần đầu tiên trong đời mình tớ cảm thấy được chở che và hạnh phúc. - Cậu nói thế là bởi anh chàng đang ở bên cạnh cậu chứ gì? - Không! Madeline kêu lên rồi bật cười thành tiếng. Anh ấy đi gửi hành lý rồi. Tớ nói thế bởi tớ đang nghĩ đúng như thế! Cô dừng lại trước một quầy bán báo. Xếp nối đầu nhau, các trang nhất nhật báo vẽ nên bức chân dung về một thế giới tuột dốc không phanh đã cầm cố tương lai của chính mình: khủng hoảng kinh tế, thất nghiệp, bê bối chính trị, bất bình trong xã hội, thảm họa môi trường... - Cậu không sợ rằng với Raphaël, cuộc đời cậu sẽ toàn những điều được dự kiến sẵn ư? Juliane hỏi xóc. - Đó đâu phải là điều xấu! Madeline vặc lại. Tớ cần ai đó vững chãi, đáng tin cậy, chung thủy. Xung quanh chúng ta mọi thứ đều đang tạm bợ, mong manh và bấp bênh quá rồi. Tớ không muốn trong cuộc sống lứa đôi của mình tồn tại những thứ đó. Tớ muốn mỗi tối về nhà đều chắc chắn tìm được trong tổ ấm của mình cảm giác yên ổn và bình tâm. Cậu hiểu không? - Hừm... Juliane nói thay lời đáp. - Không có kiểu "hừm" hàm ý phản đối đó đâu nhé, Jul’. Vậy nên cậu hãy bắt đầu công cuộc lượn qua các tiệm để chọn bộ váy phù dâu đi nhé! - Hừm, cô gái trẻ người Anh vẫn lặp lại, nhưng lần này là để che giấu cảm xúc hơn là thể hiện thái độ hoài nghi. https://thuviensach.vn Madeline nhìn đồng hồ đeo tay. Đằng sau cô, trên đường băng cất cánh, những chiếc máy bay màu trắng sữa xếp hàng nối đuôi nhau chờ đến lượt cất cánh. - Được rồi, tớ cúp máy đây, chuyến bay sẽ cất cánh lúc 17 giờ 30 và đến giờ tớ vẫn chưa tìm được... chồng tớ! - Chồng tương lai của cậu, Juliane mỉm cười chỉnh lại. Khi nào cậu mới tới Luân Đôn thăm tớ nhỉ? Tại sao không phải là dịp cuối tuần này? - Tớ muốn lắm chứ, nhưng không thể được: bọn tớ hạ cánh xuống Roissy sớm lắm. Tớ chỉ đủ thời gian ghé về nhà tắm qua trước khi cửa hàng mở cửa. - Phải, ít nhất thì cậu không thất nghiệp! - Tớ là người bán hoa, Jul’ à! Giáng sinh là một trong những mùa tớ bận rộn nhất. - Cố gắng chợp mắt một chút trên máy bay nhé. - Được rồi! Mai tớ sẽ gọi cho cậu, Madeline hứa trước khi gác máy. ° CHÀNG - Đừng cố nài nữa, Francesca! Không có chuyện ta gặp nhau đâu! - Nhưng em chỉ cách anh có hai chục mét thôi, ngay dưới chân cầu thang cuốn... Điện thoại di động áp vào tai, Jonathan nhíu mày rồi tiến lại gần lan can nhô ra phía trên cầu thang cuốn. Nơi bậc thang cuối cùng, một phụ nữ tóc nâu dáng dấp chẳng khác nào Đức Mẹ đang vừa nói chuyện điện thoại vừa https://thuviensach.vn dắt tay một đứa trẻ lọt thỏm trong chiếc áo phao ngắn hơi quá rộng. Tóc buông dài, cô mặc chiếc quần jean cạp trễ, áo phao lông vũ ôm sát, và cặp kính râm gọng to tựa như một chiếc mặt nạ che khuất một phần khuôn mặt cô. Jonathan hướng về phía con trai mình giơ tay vẫy, cậu bé rụt rè giơ tay vẫy lại. - Giao Charly cho tôi rồi xéo đi! - Anh giận dữ ra lệnh. Mỗi lần nhìn thấy vợ cũ, một cơn điên giận pha lẫn đau đớn lại xâm chiếm anh. Một thứ cảm giác mãnh liệt mà anh không thể kiểm soát khiến anh cùng lúc vừa trầm uất vừa hung hãn. - Anh không thể tiếp tục nói với em bằng giọng như vậy! - Cô chống chế bằng giọng mang chút âm sắc Ý. - Đừng cho mình cái quyền lên giọng giảng đạo đức với tôi! - Anh vỡ òa. Cô đã lựa chọn nên giờ hãy gánh lấy hậu quả. Cô đã phản bội gia đình mình, Francesca ạ! Cô đã phản bội chúng tôi, Charly và tôi. - Anh đừng có kéo Charly vào chuyện này! - Đừng có kéo thằng bé vào chuyện này ư? Trong khi chính nó phải chịu những hệ lụy phiền toái ư? Chính vì những lầm lạc của cô mà mỗi năm thằng bé chỉ được gặp bố nó có vài tuần kia mà! - Em rất tiếc... - Còn vụ đi máy bay nữa! Anh không để vợ cũ nói hết câu. Cô có muốn tôi nhắc cô nhớ tại sao Charly lại sợ phải đi máy bay một mình, thế nên tôi buộc phải bay từ đầu này sang đầu kia đất nước vào mỗi kỳ nghỉ ở trường không? Anh cao giọng hỏi. https://thuviensach.vn - Chuyện xảy ra với chúng ta, chỉ là... đời là vậy mà, Jonathan. Chúng ta đều là người trưởng thành cả rồi và không có chuyện một bên là người đàn ông tử tế còn bên kia là ả đàn bà độc ác đâu. - Thẩm phán không nghĩ thế đâu, anh lưu ý, bỗng chốc cảm thấy chán ngán khi ám chỉ đến cuộc ly hôn được tòa tuyên bố là bắt nguồn từ những lầm lỗi của người vợ cũ. Vẻ suy tư, Jonathan đưa mắt nhìn đường băng. Mới có 16 giờ 30 nhưng bóng tối chẳng mấy chốc sẽ bao trùm. Trên các đường băng sáng trưng, một hàng dài các máy bay chở khách cỡ lớn đang chờ hiệu lệnh của tháp điều khiển trước khi cất cánh tới Barcelona, Hồng Kông, Sydney, Paris... - Thôi, nói thế đủ rồi, anh tiếp lời. Đến mùng 3 tháng Một là trường học mở cửa lại, tôi sẽ đưa Charly về trước đó một ngày. - Nhất trí, Francesca chấp nhận. Còn một điều cuối cùng này: Em đã mua cho thằng bé một chiếc điện thoại di động. Em muốn bất cứ lúc nào cũng có thể liên lạc với thằng bé. - Cô đùa hay sao thế! Quên chuyện đó đi! Anh bùng nổ. Không ai cho trẻ con bảy tuổi dùng di động cả. - Chuyện đó thì còn phải bàn đã, cô vặn lại. - Nếu chuyện đó còn phải bàn thì cô đừng có tùy tiện ra quyết định. Có lẽ chúng ta sẽ bàn chuyện này sau, nhưng lúc này thì cô lấy lại thứ đồ chơi công nghệ của cô ngay rồi để thằng bé tới chỗ tôi! - Đồng ý thôi, cô bình tĩnh nhượng bộ. Jonathan nghiêng người nhìn qua thành lan can rồi nheo mắt quan sát cảnh Charly đưa trả Francesca một chiếc điện thoại nhỏ sặc sỡ. Rồi cậu bé ôm hôn mẹ, sau đó bước những bước rụt rè về phía cầu thang cuốn. https://thuviensach.vn Jonathan chen lấn qua vài hành khách để lao tới đón con trai. - Con chào bố. - Chào cậu bé của bố, anh thốt lên rồi ôm con trai vào lòng. ° HỌ Những ngón tay của Madeline lướt nhanh trên bàn phím. Điện thoại trên tay, cô vừa nhìn lướt các quầy kính trong khu vực bán hàng miễn thuế vừa soạn một tin nhắn trả lời Raphaël. Bạn trai cô đã gửi xong hành lý nhưng lúc này đang xếp hàng để qua cổng an ninh. Trong tin nhắn, Madeline hẹn anh sẽ gặp nhau tại quầy bán đồ uống. - Bố ơi, con thấy hơi đói. Con muốn ăn một chiếc bánh kẹp được không ạ? Charly lễ phép hỏi ý kiến bố. Tay đặt lên vai con trai, Jonathan đang rảo bước trên lối đi quanh co bằng thép và kính dẫn tới cửa lên máy bay. Anh ghét các sân bay, đặc biệt là vào thời điểm này trong năm - Giáng sinh và các nhà ga sân bay nhắc anh nhớ tới hoàn cảnh thảm thê hai năm về trước khi anh biết vợ phản bội - nhưng quá đỗi vui mừng được gặp lại Charly, anh bế bổng thằng bé lên. - Một chiếc bánh kẹp cho chàng trai trẻ này nào, một chiếc thôi! Anh vừa hào hứng thốt lên vừa rẽ đám đông để bước vào quầy bán đồ ăn. Thiên Môn, quầy bán đồ ăn uống chính của sân bay được bố trí quanh một khoảng sân trong, ở trung tâm là nhiều quầy hàng ẩm thực bày bán đủ loại đặc sản. Một chiếc bánh phồng sô cô la hay một phần pizza nhỉ? Madeline tự hỏi khi nhìn quanh bàn bày các món tự chọn. Dĩ nhiên, một loại quả nào đó sẽ https://thuviensach.vn hợp lý hơn, nhưng bụng cô đang đói ngấu. Cô đặt chiếc bánh ngọt vào khay, rồi vội để lại chỗ cũ gần như ngay tắp lự khi chú dế lương tâm rỉ tai cô lượng calo có trong thứ đồ ăn hấp dẫn đó. Hơi thất vọng cô nhón một quả táo trong giỏ đan bằng cành liễu, gọi một ly trà chanh rồi ra quầy thanh toán. Bánh mì Ciabatta, sốt Pesto, cà chua dầm, giăm bông Parme và pho mát Mozzarella. Charly chảy nước miếng trước chiếc bánh kẹp kiểu Ý của mình. Từ hồi nhỏ xíu cậu đã được bố dẫn theo đến những căn bếp của nhà hàng, điều ấy mang lại cho cậu sở thích ăn ngon và kích thích nơi cậu trí tò mò với đủ mọi loại mùi vị. - Con chú ý không làm đổ khay nhé, đồng ý chứ? Jonathan khuyên con trai sau khi trả tiền suất ăn nhẹ của hai bố con. Cậu bé gật đầu cam kết, chú tâm duy trì thế cân bằng mong manh giữa chiếc bánh kẹp và chai nước trên khay. Quầy hàng đông nghẹt người. Căn phòng hình ovan khuôn dọc theo một bức tường kính trông thẳng ra các đường băng. - Ta ngồi đâu hả bố? Charly hỏi, mất phương hướng giữa đám đông du khách. Jonathan nhìn chằm chặp đám đông ồn ã đang chen lấn giữa các hàng ghế bằng ánh mắt đầy lo ngại. Rõ ràng là số thực khách đông hơn số ghế còn trống. Thế rồi, như có phép mầu, một chiếc bàn trống hiện lên gần khung cửa kính rộng. - Thẳng hướng Đông, cậu nhóc thủy thủ! Anh thông báo và nháy mắt với con trai. Trong lúc anh rảo bước, điện thoại của anh réo vang giữa mớ âm thanh inh ỏi. Jonathan lưỡng lự chưa muốn nhận cuộc gọi. Mặc dù đang tay xách https://thuviensach.vn nách mang - túi hành lý gắn bánh xe ở một tay, tay kia cầm khay đồ ăn - anh vẫn cố lấy máy di động ra khỏi túi áo vest, nhưng... Hỗn độn ồn ào kinh khủng! Madeline phát bực khi nhìn thấy đám đông du khách đang đổ dồn vào nhà hàng ăn. Cô, kẻ đang nuôi hy vọng có được khoảnh khắc thư thái trước chuyến bay, thậm chí còn không thể tìm ra một cái bàn trống để ngồi xuống! Ái! Cô cố nén để khỏi hét lên khi một con bé mặt mũi trâng tráo giẫm xéo lên chân cô mà không hề có một lời xin lỗi. Oắt con đáng ghét, cô bực bội nghĩ đồng thời nhìn con bé bằng ánh mắt nghiêm khắc, con bé liền đáp trả bằng cách lén chĩa ngón tay giữa lên, ý nghĩa của hành động ấy thì đã quá rõ. Madeline thậm chí chẳng kịp nghĩ ngợi lâu trước hành động thù nghịch này. Cô vừa nhìn thấy một cái bàn trống ngay sát ô cửa kính rộng. Cô vội rảo bước vì sợ sẽ để vuột mất vị trí ngồi quý giá đó. Cô chỉ còn cách đích ba mét thì thấy điện thoại di động rung bần bật trong túi. Chẳng đúng lúc tẹo nào! Thoạt tiên cô quyết định không nhấc máy nhưng rồi lại đổi ý: chắc trăm phần trăm là Raphaël đang tìm cô. Cô vụng về bê chiếc khay bằng một tay – "khỉ thật, cái khay đồ uống này nặng chết đi được!" – trong lúc lục túi để moi chiếc điện thoại đang nằm lẫn lộn giữa chùm chìa khóa to tướng, cuốn sổ ghi nhớ và cuốn tiểu thuyết đang đọc dở. Cô đang vặn vẹo người để ấn nút nhận cuộc gọi và đưa điện thoại áp lên tai thì bỗng... ° Madeline và Jonathan đâm sầm vào nhau. Tách trà, táo, sandwich, chai Coca, ly rượu vang, tất tật bay vèo lên không trung trước khi hạ cánh xuống mặt đất. https://thuviensach.vn Bị sốc, cả Charly cũng buông rơi khay đồ ăn đang bê trên tay rồi bật khóc nức nở. - Ngu không để đâu cho hết! Jonathan vừa càu nhàu vừa khó nhọc đứng dậy. - Không còn biết nhìn xem mình đang đặt chân ở đâu nữa hả! Anh hét lên. - Đồ u mê ngây dại! Madeline nổi cáu ngay khi đã hoàn hồn. - Ra thế! Lại còn là lỗi của tôi nữa đấy? Không cần đổi vai như vậy đâu anh bạn! Cô quyết đối đầu với anh trước khi nhặt lại điện thoại di động, túi xách và chùm chìa khóa vương vãi trên mặt đất. Jonathan quay sang trấn an con trai, nhặt lại chiếc sandwich vốn được bọc một lớp giấy ni lông, chai nước cùng điện thoại di động. - Tôi nhìn thấy cái bàn này trước nhé! Anh phẫn nộ. Hai bố con tôi gần như đã ngồi xuống thì bỗng đâu cô lao phăm phăm đến như tuyết lở mà thậm chí còn không... - Anh đùa chắc? Tôi phát hiện ra cái bàn này trước anh nhiều! Cơn giận của cô gái làm âm sắc giọng Anh nãy giờ không thể nhận thấy lộ ra rõ nét. - Nói gì thì nói, cô chỉ có một mình trong khi tôi đang dắt theo một đứa bé. - Lý do hay hớm nhỉ! Tôi chẳng hiểu tại sao việc dẫn theo một đứa bé lại cho anh cái quyền nhảy xổ vào tôi và làm bẩn áo sơ mi của tôi! Cô không https://thuviensach.vn hài lòng chút nào khi phát hiện ra vết rượu vang dây trên ngực áo. Chút bối rối, Jonathan lắc đầu rồi ngước mắt nhìn lên. Anh toan mở miệng phản đối nhưng Madeline đã nhanh miệng nói trước: - Mà trước hết, tôi cũng không đi một mình nhé! Cô khẳng định chắc nịch khi thoáng thấy Raphaël. Jonathan nhún vai rồi cầm tay Charly. - Đi nào, bố con mình đi chỗ khác thôi. Cô ả vụng về tội nghiệp... Anh thốt lên rồi rời khỏi quầy hàng. Chuyến bay Delta 4565 rời New York tới San Francisco lúc 17h. Vui mừng vì được gặp lại con trai, Jonathan dường như không nhận thấy sự trôi qua của thời gian. Từ khi bố mẹ chia tay nhau, Charly mắc phải chứng sợ máy bay. Thằng bé không thể đi máy bay một mình, và cũng không thể ngủ nổi khi đang ở trên máy bay. Vậy nên hai bố con họ dành bảy tiếng hành trình để kể cho nhau nghe những giai thoại, những câu chuyện cười và xem đến lần thứ hai mươi từ đầu tới cuối bộ phim Cô tiểu thư và gã lang thang trên màn hình máy tính xách tay, trong khi khoái trá thưởng thức những hũ kem Häagen-Dazs nhỏ lạnh cóng môi. Loại đồ ngọt này thường dành cho khách hạng thương gia nhưng một cô tiếp viên sáng ý, hết sức có cảm tình với vẻ mặt của Charly và thái độ vụng về đầy duyên dáng của bố cậu bé, đã tự cho phép mình vi phạm quy tắc ấy. Chuyến bay Air France 29 rời sân bay JFK lúc 17h30. Ngả người vào chiếc ghế êm ái và tiện nghi của khoang hạng thương gia – "rõ ràng là Raphaël thu xếp mọi chuyện rất ổn thỏa" – Madeline bật máy ảnh lên xem lại những bức hình trong chuyến du lịch của họ tới New York. Kề bên nhau, hai kẻ đang yêu sung sướng điểm lại những khoảnh khắc tuyệt vời nhất của một chuyến đi mang hơi hướm tuần trăng mật. Rồi Raphaël thiu thiu ngủ https://thuviensach.vn trong khi Madeline mải miết xem không biết bao nhiêu lần The Shop Around the Corner, vở hài kịch cũ của Lubitsch từ danh sách video tự chọn. Nhờ chênh lệch múi giờ nên thậm chí còn chưa tới 21h khi máy bay chở Jonathan hạ cánh xuống San Francisco. Trút bỏ được nỗi bồn chồn cố hữu, Charly ngủ thiếp trên tay bố khi vừa rời khỏi máy bay. Trong sảnh đến của sân bay, Jonathan đứng chờ anh bạn Marcus, người hùn vốn với anh mở một quán bia nhỏ kiểu Pháp giữa khu North Beach. Marcus đã hứa sẽ lái xe tới sân bay đón hai bố con anh. Anh kiễng chân lên để nhìn bao quát khắp đám đông. - Hắn mà đúng giờ thì mình mới choáng chứ! Anh gắt gỏng. Cam chịu chấp nhận giả thiết đó, anh quyết định kiểm tra điện thoại xem có tin nhắn nào không. Ngay khi anh tắt chế độ "máy bay", một tin nhắn dài ngoằng lập tức xuất hiện trên màn hình: "Chào mừng tới Paris, bạn thân mến! Tớ hy vọng cậu đã tranh thủ nghỉ ngơi trên máy bay và Raphaël không ngáy quá to:-) Cho tớ xin lỗi chuyện ban nãy nhé: Tớ vui vì cậu kết hôn và vì cậu đã tìm được người đàn ông có thể mang lại hạnh phúc cho cậu. Tớ hứa sẽ làm hết khả năng để hoàn thành nghiêm túc và trọng thể vai trò phù dâu của mình! Bạn thân trọn kiếp của cậu, Juliane." Trò đùa này là gì vậy? Anh thầm nghĩ khi đọc lại tin nhắn. Một trò gàn dở của Marcus chăng? Anh tin như thế mất vài giây, cho đến khi kịp xem xét lại chiếc điện thoại đang cầm trên tay: Cùng mẫu máy, cùng màu sắc, nhưng... đây không phải điện thoại của anh! Một cú liếc nhanh qua ứng dụng thư điện tử cho phép anh phát hiện danh tính của chủ nhân thực sự: một cô Madeline Greene nào đó sống tại Paris. https://thuviensach.vn Khốn nạn! Anh lầm bầm. Điện thoại của cô ả đầu đất gặp ở sân bay JFK đây mà! Madeline nhìn đồng hồ đeo tay và cố nén cơn ngáp. Sáu rưỡi sáng. Chuyến bay chỉ kéo dài hơn bảy tiếng một chút nhưng vì chênh lệch múi giờ, đã là sáng thứ bảy khi máy bay hạ cánh xuống. Sân bay Roissy đang thức dậy với nhịp điệu gấp gáp. Giống như ở New York, những du khách đi nghỉ dịp Giáng sinh đã chiếm lĩnh sân bay dù cho giờ vẫn là sáng sớm. - Em chắc chắn muốn đi làm hôm nay chứ? Raphaël hỏi khi đứng đợi trước băng chuyền trả hành lý. - Dĩ nhiên rồi, anh yêu! Cô nói rồi bật điện thoại để kiểm tra hòm thư. Em cá với anh là đã có rất nhiều đơn hàng đang chờ em rồi đấy. Cô nghe hộp thư thoại trước tiên, một giọng lè nhè ngái ngủ hoàn toàn xa lạ với cô để lại một tin nhắn: "Chào Jon’, Marcus đây. Ờ... tớ gặp chút rắc rối với chiếc 4L rồi: nó bị rò dầu kiểu... Thôi, tớ sẽ giải thích với cậu sau. Tóm lại là tớ sẽ tới muộn một lúc. Xin lỗi nhé..." Vậy gã khờ khạo này là ai mới được chứ? Cô vừa nói vừa ngắt máy. Ai đó đã bấm nhầm số chăng? Hừm... Lòng đầy nghi hoặc, cô quan sát thật kỹ chiếc điện thoại. Cùng một nhãn hiệu, cùng mẫu máy... nhưng đây không phải máy của cô. - Khốn kiếp! Cô buột miệng thành tiếng. Đây là điện thoại của thằng cha dở hơi ở sân bay! https://thuviensach.vn CUỘC GỌI TỪ THIÊN THẦN Guillaume Musso www.dtv-ebook.com Separate Lives 1 "Thật kinh khủng khi sống có đôi có cặp mà vẫn cảm thấy cô đơn." - Paul MORAND Jonathan gửi tin nhắn đầu tiên... Tôi đang giữ điện thoại của cô, cô đang giữ điện thoại của tôi đúng không? Jonathan Lempereur... Madeline hồi âm hầu như tức khắc: Phải! Anh đang ở đâu? Madeline Greene Ở San Francisco. Còn cô? Ở Paris L Làm thế nào bây giờ? Ở Pháp vẫn có bưu điện cơ mà, đúng không nhỉ? Ngay ngày mai tôi sẽ gửi lại điện thoại cho cô qua FedEx. Thật tử tế... Tôi cũng sẽ làm vậy ngay khi có thể. Địa chỉ của anh là gì? Nhà hàng French Touch, 1606 phố Stockton, San Francisco, CA. Địa chỉ của tôi: Tiệm hoa Khu Vườn Kỳ Diệu, số 3 phố Delambre, quận XIV Paris. Cô chuyên bán hoa tươi phải không? Nếu đúng thì cô có một đơn hàng khẩn từ một tay Oleg Mordhorow nào đó: 200 bông hồng đỏ giao tại nhà hát Châtelet cho nữ diễn viên có cảnh trút bỏ y phục ở hồi ba. Nói riêng với cô nhé, tôi không nghĩ đó là vợ ông ta đâu... https://thuviensach.vn Anh có quyền gì mà nghe tin nhắn thoại của tôi? Nhưng làm vậy chỉ để giúp cô thôi mà, đồ óc bã đậu! Tôi thấy anh nhắn tin cũng thô thiển chẳng kém gì lúc nói năng! Vậy ra anh kinh doanh nhà hàng hả Jonathan? Đúng vậy. Vậy thì quán ăn hạng bét của anh có khách đặt chỗ đây: một bàn hai người vào tối mai, cho ông bà Strzechowski. Tóm lại, tuy sóng điện thoại hơi kém, nhưng đó là lời nhắn tôi nhận được… Tuyệt lắm. Chúc ngủ ngon. Ở Paris mới có 7 giờ sáng... Jonathan lắc đầu vẻ đầy tức tối rồi nhét điện thoại vào túi trong áo vest. Cô ả này khiến anh dựng tóc gáy. San Francisco 21h30 Một chiếc 4L Renault kiểu cổ màu đỏ chót rời quốc lộ 101 để rẽ vào đường dẫn tới khu trung tâm. Chiếc xe cà tàng cũ kỹ bò lê trên đường Embarcadero như một con ngựa tồi, tạo cảm giác như đang chạy ở chế độ chậm nhất của động cơ. Hệ thống sưởi đã bật ở mức cao nhất nhưng không ăn thua, các cửa kính đều đầy hơi nước đọng lại thành giọt. - Bố con tớ đến văng lên lề đường với đống sắt vụn của cậu mất! Jonathan than vãn, chỗ ngồi ghế cạnh lái của anh chật cứng. - Không đâu, con xế của tớ chạy ngon đấy chứ! Marcus gạt phăng. Giá mà cậu biết tớ dồn tâm sức chăm sóc cho nó thế nào! https://thuviensach.vn Mái tóc bù xù và dính bết, lông mày rậm rì, bộ râu mười tám ngày chưa cạo và mí mắt sùm sụp kiểu chó Droopy, trông Marcus như người tiền sử, thậm chí có những ngày nom anh còn nhưng người ngoài hành tinh. Bơi trong chiếc quần tụt và áo sơ mi Hawaii phanh cúc đến tận rốn, thân hình cò hương của anh như cố vặn vẹo và trật khớp để trụ lại trong khoang lái của ô tô. Chân đi đôi tông cũ, anh lái xe bằng một chân, gót đặt trên chân côn còn các ngón lần lượt đè lên chân ga và chân phanh. - Con thì con rất khoái xe của chú Marcus! Charly vừa reo lên phấn khích vừa khua khoắng tay chân trên ghế sau. - Cảm ơn cậu nhóc của chú! Anh đáp kèm với một cái nháy mắt dành cho Charly. - Charly! Thắt ngay dây an toàn vào, thôi ngay cái trò ngọ nguậy liên hồi đó đi! Jonathan ra lệnh. Rồi anh quay sang bạn: - Chiều nay cậu có ghé qua quán không? - Ờ... không phải hôm nay chúng ta đóng cửa quán sao? - Nhưng ít ra cậu cũng nhận mẻ vịt rồi chứ? - Vịt nào? - Mẻ đùi vịt và gà gô mà Bob Woodmark vẫn giao cho chúng ta thứ Sáu hằng tuần ấy! - À, tớ đã tự nhủ rõ ràng mình quên khuấy mất việc gì đó mà! - Đồ đại ngốc! Jonathan nổi cáu. Làm sao cậu có thể quên việc duy nhất tớ đã nhờ cậu thế hả? https://thuviensach.vn - Chuyện cũng đâu đến nỗi nghiêm trọng... Marcus lẩm bẩm. - Có chứ! Ngay cả khi Woodmark khó tính như ranh thì trang trại của hắn vẫn cung cấp cho chúng ta những sản phẩm tốt nhất. Nếu cậu cho hắn leo cây, hắn sẽ đâm ác cảm với chúng ta và cắt nguồn cung ứng. Thử vòng qua quán xem nào, tớ cá với cậu là hắn đã để lô hàng lại sân sau rồi đó. - Tớ có thể ghé qua đó sau, Marcus nói chắc. Giờ tớ đưa bố con cậu về nhà cái... - Không! Jonathan ngắt lời ngay. Cậu chỉ là một gã hậu đậu không ai có thể tin tưởng được, vậy nên tớ phải tự quán xuyến lấy thôi. - Nhưng thằng nhỏ mệt lử rồi kia kìa! - Không ạ, không hề đâu ạ!Charly hớn hở reo lên. Cháu cũng muốn ghé qua quán mà! - Thế là xong rồi nhé, Jonathan dứt khoát. Tới ngã tư phố 3 thì rẽ đi, anh ra lệnh rồi dùng tay áo quệt hơi nước đang ngưng đọng lại trên kính chắn gió. Chiếc 4L cũ kỹ không quen với sự thay đổi bất ngờ này. Bốn chiếc bánh xe không bám đường, cùng với thao tác chuyển hướng đột ngột này thiếu chút nữa đã gây ra tai nạn. - Cậu thấy rõ rành rành là cậu không đủ sức kiểm soát đồ cặn bã này chưa! Jonathan gào lên. Khốn kiếp, cậu sẽ giết chúng ta mất thôi! - Tớ đã gắng hết sức rồi đấy! Marcus vừa nói giọng chắc nịch vừa nắn lại vô lăng giữa một dàn hợp xướng những tiếng còi xe đầy phẫn nộ. Trên đường ngược lên phố Kearney, chiếc xe cà tàng cũng chạy ổn định hơn được một chút. https://thuviensach.vn - Chính vì vừa gặp lại chị gái tớ mà tâm trạng cậu thành ra thế hả? Marcus cất tiếng sau hồi lâu im lặng. - Francesca chỉ là chị cùng cha khác mẹ với cậu thôi.Jonathan chữa lại. - Cô ấy thế nào rồi? Jonathan ném cho cậu bạn ánh mắt thù địch. - Nếu cậu nghĩ là hai người bọn tớ đã nói chuyện phiếm thì... Marcus biết chủ đề này hết sức nhạy cảm nên quyết định không hỏi thêm. Anh tập trung lái tới đại lộ Columbus rồi đỗ "bé cưng" của mình trước một quán bia treo biển tên French Touch nằm ở góc giao giữa phố Union và Stockton. Đúng như Jonathan đã dự đoán, Bob Woodmark đã để lại lô hàng ở mé sau quán. Hai người khiêng các sọt hàng vào trữ trong phòng lạnh rồi vào phòng chính để kiểm tra xem mọi thứ đã ngăn nắp đâu vào đó chưa. French Touch là một mảnh nước Pháp nằm gọn trong khu North Beach, khu phố Ý của San Francisco. Nhỏ bé nhưng ấm cúng, nơi đây tái hiện nội thất những quán rượu Pháp thập niên 30: gỗ ốp tường, gờ thạch cao trang trí, sàn ghép mảnh, những chiếc gương lớn của Thời Hoàng Kim, những tấm áp phích cũ có hình Joséphine Baker, Maurice Chevalier và Mistinguett. Thực đơn của quán chào mời một thứ ẩm thực Pháp kiểu truyền thống, giản dị, không chút phô trương kiểu cách. Trên tấm bảng đã đen treo tường người ta có thể đọc thấy: "Ốc sên xếp lớp mật ong, lườn vịt nấu cam, bánh tác Saint Tropez..." "Con ăn kem được không bố?" Charly xin phép khi tới ngồi trước quầy bar bóng loáng nằm dọc căn phòng. https://thuviensach.vn - Không được đâu con yêu. Con đã ních đến hàng kí lô kem trên máy bay rồi còn gì. Mà giờ đã quá khuya rồi, lẽ ra con phải nằm trên giường từ lâu rồi mới phải. - Nhưng đang là kỳ nghỉ mà bố... - Thôi nào, Jon’, tỏ ra dễ mến đi nào! Marcus cũng nằn nỉ. - Ôi không, cậu không định xía vào chuyện này đấy chứ! - Nhưng giờ là Giáng sinh cơ mà! - Đúng là hai cậu nhóc! Jonathan không khỏi mỉm cười. Anh ngồi ở phía cuối quán. Đằng sau quầy bếp để ngỏ cho phép thực khách theo dõi một phần công đoạn chuẩn bị các món ăn. - Con thích ăn kem gì nào? anh hỏi cậu con trai. - Một ly Bà Đầm Trắng ạ! cậu nhóc reo lên phấn khích. Vô cùng khéo léo, "anh cấp dưỡng" bẻ vài khoanh sô cô la đen vào chiếc bát nhỏ để nấu chảy trong nồi hấp. - Thế còn cậu? Anh hỏi Marcus. - Chúng ta nên mở một chai vang... - Tùy cậu. Một nụ cười tươi rói rạng rỡ trên gương mặt Marcus. Anh háo hức rời chỗ ngồi tiến lại gần chốn thánh đường của riêng mình - hầm rượu nhà hàng. Cùng lúc, trước ánh mắt thèm thuồng của Charly, Jonathan xếp hai viên kem va ni ăn kèm bánh lòng trắng trứng vào một chiếc cốc có chân. Đợi https://thuviensach.vn cho sô cô la tan chảy, anh cho thêm một thìa kem tươi rồi trộn đều. Anh trút sô cô la nóng lên hai viên kem lạnh rồi phủ lên trên cùng một lớp kem đánh dậy bọt và hạnh nhân sém cạnh. - Thưởng thức thôi! Anh vừa nói vừa cắm một chiếc ô nhỏ trang trí trên chóp kem. Bố và con trai cùng vào bàn, ngồi sát cạnh nhau trên băng ghế dài êm ái. Mắt sáng lấp lánh, Charly vớ lấy chiếc thìa dài và bắt đầu nếm thử. - Nhìn cho kỹ kỳ quan này đi! Marcus hừng hực khí thế khi từ hầm rượu trở ra. - Một chai Screaming Eagle 1997 ư! Cậu điên hay sao thế? Những chai như thế này phải được dành cho khách hàng chứ! - Thôi nào! Cứ coi như đây là quà Giáng sinh cho tớ đi, anh xuống giọng nài nỉ. Sau một thoáng ngần ngừ lấy lệ, Jonathan đồng ý mở chai rượu hảo hạng. Cân nhắc mọi bề thì thà rằng Marcus uống vài ly ngay tại quán còn hơn. Ít ra anh có thể trông chừng cậu bạn thân. Nếu không, anh chàng người Canada có nguy cơ đi lòng vòng khắp các quán bar và một khi đã ngà ngà say, anh chàng sẽ gây ra hàng loạt thảm họa. Đã rất nhiều lần, một vài gã bạn nhậu của Marcus đã lạm dụng lòng tốt và sự cả tin của anh để vặt sạch bách tiền bạc của anh qua vài ván bài poker rồi dụ anh ký những tờ giấy ghi nợ khống mà sau đó Jonathan phải khổ sở đủ đường mới trả gỡ lại được. - Nhìn màu thứ rượu tiên này mà xem! Marcus phấn khích reo lên trong lúc san rượu vang vào một bình khác. Là đứa con ngoài giá thú của cha ruột Francesca với một nữ ca sĩ nhạc đồng quê người Québec, Marcus không được thừa kế xu lẻ nào sau khi thân sinh của anh, một doanh nhân giàu nứt đố đổ vách người New York, qua https://thuviensach.vn đời. Mẹ anh mới mất cách đây ít lâu và anh chỉ duy trì mối quan hệ hết sức xã giao với người chị cùng cha khác mẹ. Không một đồng xu dính túi, anh từng sống trong một tâm thế vô tư lự, thờ ơ với vẻ ngoài của bản thân, lờ đi quy tắc cơ bản của phép lịch sự và những nguyên tắc sống trong xã hội. Anh ngủ triền miên mười hai tiếng mỗi ngày, đến giờ lại qua quán giúp một tay, nhưng những gò bó của cuộc sống và thời gian biểu làm việc dường như không tác động nhiều đến anh. Tử tế đến mức khờ khạo, chất phác và lôi cuốn, ở anh có cái gì đó chân thành và dễ tha thứ, ngay cả khi việc giải quyết những hậu quả do thói vô trách nhiệm thường nhật màMarcusgây ra luôn khiến người ta kiệt sức. Suốt thời gian cuộc hôn nhân của anh vẫn còn êm ấm, Jonathan chỉ nhìn nhận Marcus như một gã đần mà anh chẳng có gì để chia sẻ. Tuy nhiên, khi Francesca rời bỏ anh, cậu em vợ ấy mới là người duy nhất trợ giúp anh. Thời điểm đó, bất chấp đã có Charly, Jonathan vẫn phó mặc bản thân trượt vào hố sâu trầm uất. Không có việc gì để làm, tâm trạng hoang mang cực độ, anh chìm đắm trong nỗi buồn, giao du hơi quá mức với các quý ông Jack Daniel và Johnnie Walker 2. May thay, nhờ có phép mầu kỳ diệu, Marcus đã dẹp thói biếng nhác của mình sang một bên, và lần đầu tiên trong đời, đứng ra lo liệu mọi việc. Anh nhắm được một nhà hàng Ý cũ kỹ vừa đổi chủ, chạy vạy ngược xuôi để thuyết phục những người mua lại biến nơi này thành một quán rượu kiểu Pháp rồi giao phần việc bếp núc cho anh rể phụ trách. Sáng kiến này đã giúp Jonathan vững bước quay lại với cuộc sống bình thường. Vừa cảm thấy bạn bình tâm trở lại thì Marcus lập tức tái phát chứng lười vô phương cứu chữa. - Chúc sức khỏe cậu! Anh vừa nói vừa đưa Jonathan một ly rượu. - Vậy thì đây là Giáng sinh sớm nhé, anh chàng người Pháp kết luận rồi bật chiếc radio Art déco tậu được tại chợ trời Pasadena. https://thuviensach.vn Anh chuyển sang kênh chuyên nhạc rock đang phát bản live ca khúc Light My Fire. - Chà! Ra trò đấy! Marcus đang ngồi thoải mái trên chiếc ghế dài không tiếc lời khen ngợi, mặc dù cũng không rõ anh đang nói tới loại rượu vang đỏ hay âm nhạc của nhóm The Doors. Jonathan cũng đang gắng thư giãn. Anh mở cúc cổ sơ mi rồi cởi hẳn áo vest, nhưng lại thấy phiền lòng ngay khi thoáng thấy chiếc điện thoại của Madeline trên mặt bàn. Câu chuyện cầm nhầm điện thoại này sẽ khiến mình mất khối khách đặt bàn! anh thở dài. Trong số các khách quen quả đã có vài người được biết số di động của anh: Một đặc quyền giúp họ có một bàn trống ngay cả trong những tối quán đông khách. Trong khi Marcus cầm chiếc điện thoại lên, Jonathan ngắm nhìn con trai đang dần ngủ thiếp đi trên băng ghế. Anh những mong có được khoảng chục ngày nghỉ để chăm sóc Charly chu đáo hơn nhưng lại không thể tự cho phép mình làm vậy. Anh vừa mới thoát khỏi vòng xoáy nợ nần gần như đã nhấn chìm anh vài năm trước, và cơn hoảng loạn đó đã dạy anh biết tránh xa những hạn thanh khoản, những khoản thanh toán tiền mặt, những thương phiếu chưa thanh toán và các điều luật hình sự xử lý việc thanh toán chậm trễ. Anh nhắm mắt trong tâm trạng rã rời và Francesca lại hiện lên, trong bộ dạng anh đã trông thấy tại sân bay. Đã hai năm trôi qua mà nỗi đau vẫn còn nguyên. Gần như không thể chịu thấu, anh mở mắt rồi nhấp một ngụm rượu để xua tan hình bóng cô. Anh đã không có được cuộc sống như hằng mong muốn, nhưng đó vẫn là cuộc đời anh. - Này, cô nàng này không tệ đâu nhé! Marcus reo lên phấn khích trong khi lướt ngón tay không lấy gì làm sạch sẽ trên màn hình cảm ứng để xem ảnh chụp lưu trong chiếc điện thoại. https://thuviensach.vn Tò mò, Jonathan ngó sang nhìn màn hình. - Để xem nào. Trong số hình chụp cô gái trẻ có một vài tấm người mẫu tạo dáng khá khêu gợi. Những tấm ảnh đó đều được đặt chế độ chụp đen trắng: đồ ren mỏng, dải đeo tất bằng xa tanh, bàn tay đưa lên e ấp che ngực hoặc để hờ trên đường cong nơi hông. Không có gì quá nghiêm trọng vào thời buổi này khi một số kẻ còn tung clip sex của chính mình lên mạng Internet... - Cho con xem với được không? Charly hỏi khi bừng tỉnh giấc. - Không, không. Con ngủ lại đi. Cái này trẻ con không xem được. Dù sao thì cũng khá ngạc nhiên khi cô ả lắm chuyện ở sân bay, với điệu bộ cảnh vẻ như thế, lại có những tấm hình gợi tình đến thế này. Có phần kinh ngạc hơn là thích thú, Jonathan chỉnh chế độ zoom vào mặt người mẫu. Nhìn bề ngoài, cô nàng có vẻ vui ra mặt, sẵn sàng cống hiến cho cuộc chơi, nhưng đằng sau nụ cười phô diễn ấy người ta có thể đoán được thái độ đầy ngượng ngùng. Rõ ràng những bức hình dạng này nói đúng ra là yêu cầu của người chụp cô nàng, kẻ trong một khoảnh khắc đã tự coi mình là Helmut Newton 3. Ai là kẻ cầm máy ảnh đó? Chồng cô nàng? Người tình? Jonathan nhớ là đã gặp gã đó tại sân bay, nhưng anh không tài nào hình dung được khuôn mặt gã. - Thôi nào, như thế đủ rồi đấy! anh quả quyết nói rồi tắt phụp điện thoại trước ánh mắt thất vọng của Marcus. Bỗng cảm thấy mình chẳng khác nào một kẻ biến thái thích thị dâm, anh tự hỏi mình có quyền gì mà đi sâu vào lục lọi đời tư của người phụ nữ này. - Cứ làm như cô nàng sẽ thấy ngại khi xem xét trong máy cậu ấy! anh chàng người Canada lưu ý anh. https://thuviensach.vn - Tớ mặc xác. Đằng nào thì cô ta cũng chẳng bao giờ tìm thấy dạng ảnh đó trong điện thoại của tớ! Anh thốt lên rồi rót cho mình một ly Screaming Eagle. Cậu đừng tưởng là tớ thích thú với việc chụp ảnh Popaul... Thứ rượu vang này đậm đà vị nho đỏ và bánh mì tẩm gia vị. Vừa nhấm nháp thứ đồ uống tuyệt hảo, Jonathan vừa thầm điểm lại những gì được lưu trong điện thoại di động của anh. Nói cho đúng ra thì anh hoàn toàn chẳng còn nhớ gì hết. Dù thế nào đi nữa thì cũng chẳng có gì riêng tư hay nguy hại cả, anh tự trấn an. Về điều này thì anh đã nhầm hoàn toàn. Paris 7h30 Được trang trí bởi những đường kẻ sọc trên nắp xe, chiếc Jaguar XF đời mới nhất lướt nhanh trong sắc xanh lơ lạnh lẽo như kim loại của vùng ngoại ô Paris. Với toàn những chất liệu sang trọng - da bọc trắng, gỗ hồ đào, nhôm xước - khoang lái toát lên vẻ xa hoa và tiện nghi. Trên ghế sau chất đầy hành lý có in họa tiết Monogram cùng với túi đựng đồ chơi gôn và một cuốn tạp chí Fig Mag. - Em chắc chắn muốn mở cửa tiệm hôm nay chứ? Raphaël hỏi lại lần nữa. - Anh ơi! Madeline kêu lên. Chúng ta đã nói chuyện này nhiều lần rồi mà. - Ta có thể kéo dài kỳ nghỉ kia mà… anh nằn nì. Anh lái thẳng đến Deauville, ta sẽ nghỉ qua đêm ở Normandy rồi ngày mai sẽ dùng bữa sáng cùng bố mẹ anh. https://thuviensach.vn - Nghe hấp dẫn quá, nhưng... thôi anh ạ. Mà hơn nữa, anh cũng có cuộc hẹn đưa khách hàng đi thăm công trường còn gì. - Chính em là người quyết định, kiến trúc sư đầu hàng, rẽ sang đại lộ Jourdan. Denfert-Rochereau, Montparnasse, Raspail: chiếc xe chạy gần như qua cả quận XIV trước khi đỗ trước số nhà 13 phố Campagne-Première có cánh cổng màu lục thẫm. - Tối nay anh qua cửa tiệm đón em nhé? - Thôi anh, để em đi xe máy tới. - Em sẽ đóng băng mất! - Có thể lắm, nhưng em yêu chiếc Triumph của em! Cô đáp rồi hôn anh. Họ ôm siết nhau cho tới khi hồi còi vội vã của một tài xế taxi tàn nhẫn kéo họ ra khỏi thế giới của riêng hai người. Madeline sập cửa xe lại rồi hôn gió tạm biệt người yêu. Cô bấm mã mở cánh cổng dẫn vào một khoảng sân lác đác cây cối. Ở đó, ngay sát khu vườn là căn hộ cô thuê từ ngày chuyển tới sống tại Paris. - Chà! Nhiệt độ trong này chắc chỉ âm 15 độ! Cô run cầm cập khi bước vào căn nhà nhỏ hai tầng, điển hình cho các xưởng nghệ sĩ được xây dựng trong khu phố vào cuối thế kỷ XIX. Cô quẹt diêm nhóm hệ thống sưởi lên rồi cắm bình siêu tốc để chuẩn bị pha trà. Căn xưởng vẽ nguyên thủy từ lâu đã nhường chỗ cho một căn hộ hai phòng xinh xắn bao gồm một phòng khách, một khu bếp nhỏ và một phòng ngủ trên gác lửng. Nhưng trần nhà cao, những khung cửa kính màu khổ lớn https://thuviensach.vn trên bức tường chính và sàn nhà bằng gỗ sơn vẫn gợi nhắc khuynh hướng nghệ thuật ban đầu và góp phần tạo nên nét quyến rũ độc đáo cho nơi này. Madeline bật kênh TSF Jazz, kiểm tra xem lò sưởi đã bật mức to nhất chưa rồi nhấm nháp trà, lắc lư theo nhịu kèn trompette của Louis Amstrong trong lúc chờ căn hộ ấm dần lên. Cô tắm qua dưới vòi sen, rồi rùng mình bước ra khỏi phòng tắm mở tủ áokhoác vội chiếc áo phông giữ nhiệt, quần jean và một chiếc áo len Scotland dày sụ. Sẵn sàng lên đường, cô ăn vội một thanh Kinder Bueno, vừa nhai vừa khoác thêm chiếc áo bu dông da rồi quàng quanh cổ chiếc khăn dày nhất. Lúc cô leo lên yên chiếc mô tô màu vàng lửa đã là hơn 8 giờ. Cửa tiệm của cô không mở cửa, nhưng cô muốn ghé qua nó trước khi đi gặp Raphaël. Tóc tung bay trong gió, cô phóng trên quãng đường khoảng trăm mét dọc con phố cô hằng yêu quý. Chính tại đây, Rimbaud và Verlaine đã sáng tác thơ, Aragon và Elsa đã yêu nhau, Godard đã lưu danh muôn thuở hồi kết bộ phim đầu tay của mình. Trong cảnh phim buồn vô hạn này Jean-Paul Belmondo "kiệt sức" ngã vật xuống đất sau khi nhận một phát đạn vào lưng, ngay trước mắt vị hôn thê người Mỹ. Madeline rẽ sang đại lộ Raspail rồi men theo phố Delambre tới tận Khu vườn kỳ diệu, tiệm hoa được mở cách đây hai năm và giờ đã trở thành niềm tự hào của cô. Cô vừa mở cửa sắt cuốn vừa nơm nớp lo. Chưa bao giờ cô đi vắng lâu đến thế. Suốt kỳ nghỉ ở New York, cô đã nhờ Takumi trông nom hộ cửa tiệm, anh chàng học việc người Nhật đã học xong khóa đào tạo dành cho người trồng hoa tại Paris. Bước vào bên trong tiệm rồi, cô liền thở phào nhẹ nhõm. Takumi đã làm đúng lời cô dặn. Chàng trai trẻ người châu Á đã đi Rungis mua những đồ https://thuviensach.vn thiết dụng từ hôm qua và căn phòng đang tràn ngập hoa tươi: lan, tulip trắng, loa kèn trắng, trạng nguyên, râm bụt tím, mao lương, trinh nữ, thủy tiên bấc, hoa bướm, loa kèn đỏ. Cây thông Noel to mà họ đã cùng nhau trang trí đang lấp lánh khoe sắc, những bó tầm gửi và nhựa ruổi thì rủ từ trên trần xuống. Đã thấy yên tâm, cô cởi áo khoác ra, đeo tạp dề vào, tập hợp dụng cụ làm việc - kéo tỉa, bình tưới, lưỡi xới - rồi hăm hở bắt tay vào những nhiệm vụ khẩn cấp nhất, lau chùi lá một cây sung, sang chậu một cây lan, cắt tỉa tạo hình một chậu bonsai. Madeline đã thiết kế cửa tiệm hoa của cô như một xứ sở diệu kỳ và thơ mộng, một không gian lãng mạn, một chốn thanh bình và an toàn cách xa bầu không khí ồn ào náo động của thành phố. Dù một ngày trôi qua có buồn bã thế nào, cô vẫn muốn các khách hàng rũ bỏ được những phiền muộn sâu kín ngay khi bước qua ngưỡng cửa tiệm hoa. Vào mùa Giáng sinh, bầu không khí trong Khu vườn kỳ diệu trở nên đặc biệt quyến rũ, gợi nhớ lại những mùi hương thuở ấu thơ và những truyền thống xưa cũ. Sau khi đã hoàn thành những bước cơ bản, cô lôi đám thông ra trang trí mặt tiền rồi mở cửa tiệm vào đúng lúc đồng hồ điểm 9 giờ. Cô mỉm cười khi nhìn thấy khách hàng đầu tiên bước vào - trong nghề này, một câu ngạn ngữ cổ có nói rằng nếu khách mở hàng là đàn ông, ngày hôm đó sẽ đắt hàng, rồi lại mặt mũi sa sẩm trước yêu cầu của người khách ấy: Anh ta muốn gửi một bó hoa tới vợ mình mà không kèm theo danh thiếp. Đây là chiến thuật mới đang thịnh hành của các ông chồng ghen tuông: gửi tặng hoa nặc danh để chờ xem phản ứng của vợ mình như thế nào. Nếu khi anh chồng về tới nhà, cô vợ không kể gì về bó hoa, anh ta có thể kết luận nhanh chóng rằng vợ mình đang cặp bồ... Người khách thanh toán hóa đơn rồi rời khỏi tiệm, không thèm quan tâm xem bó hoa ấy gồm có những gì. Trong khi Madeline đang một mình bắt tay vào thiết kế bó hoa để Takumi kịp giao tới ngân hàng nằm trên phố Boulard vào lúc 10h thì bỗng https://thuviensach.vn nghe vang lên khắp tiệm tiếng ghi ta điện trong bài Jumpin’ Jack Flash. Cô chủ tiệm hoa nhướng mày đầy nghi hoặc. Bản nhạc nổi tiếng của Rolling Stones vọng ra từ chiếc ba lô có chứa điện thoại di động của gã Jonathan gì gì đó. Cô ngần ngừ chưa muốn bắt máy, nhưng cô còn đang mải cân nhắc thì tiếng chuông đã tắt. Im lặng được khoảng một phút, rồi lại có một âm thanh ngắn và trầm đục cho thấy người vừa gọi đã để lại một tin nhắn. Madeline khẽ nhún vai. Dẫu gì cô cũng sẽ không nghe bất cứ cuộc gọi nào của người khác... Cô còn khối việc phải làm! Vả lại, cô mặc xác cái gã Jonathan gì gì vừa thô lậu vừa đểu cáng đó. Vả lại... Chợt cảm thấy tò mò đến không thể cưỡng lại, cô ấn vào màn hình cảm ứng rồi áp điện thoại lên tai. Một giọng trầm và ngần ngại vang lên: Một phụ nữ người Mỹ, giọng nói pha chút âm sắc Ý, đang khó khăn lắm mới kìm được những tiếng thổn thức. "Jonathan à, em đây, Francesca đây. Làm ơn gọi lại cho em. Chúng ta cần nói chuyện, chúng ta cần... Em biết em đã phản bội anh, em biết anh không hiểu tại sao em lại phá hỏng tất cả. Hãy quay lại đi, xin anh, hãy làm vậy vì Charly và hãy làm vậy vì chúng ta. Em yêu anh... Anh sẽ không quên, nhưng anh sẽ tha thứ cho em. Chúng ta chỉ có một cuộc đời này thôi, Jonathan, và chúng ta được sinh ra là để cùng nhau sống cuộc đời dó và có thêm những đứa con khác. Hãy tiếp tục thực hiện những kế hoạch của chúng ta, hãy tiếp tục sống như trước. Không có anh thì chẳng còn là cuộc sống nữa..." Giọng người phụ nữ Ý tắc nghẹn trong một nỗi buồn thương vô hạn và tin nhắn thoại kết thúc ở đó. Mất một lúc, Madeline ngồi bất động, xáo trộn bởi những gì vừa nghe được, và chợt cảm thấy tội lỗi. Hai cánh tay cô nổi da gà. Cô rùng mình rồi đặt chiếc điện thoại vẫn còn chất chứa nước mắt lên quầy, tự hỏi rằng cô đang định làm gì thế nhỉ. https://thuviensach.vn -------------------------------- 1 Tiếng Anh trong nguyên bản: Những mảnh đời riêng lẻ. (Mọi chú thích nếu không có gì thêm đều là của người dịch) 2 Tên các loại rượu mạnh. 3 Nhiếp ảnh người Úc gốc Đức, nổi tiếng với những bức ảnh khỏa thân đen trắng. https://thuviensach.vn CUỘC GỌI TỪ THIÊN THẦN Guillaume Musso www.dtv-ebook.com Trong Vòng Bí Mật "Ai cũng có bí mật. Chỉ là chúng ta có tìm được chúng hay không. - Stieg LARSSON Jonathan nhả chân phanh rồi chuyển sang số ba. Hộp tốc độ rít lên một tiếng chói tai như thể chiếc xe vừa được giải thoát. Anh đã đòi hỏi quá nhiều ở vô lăng chiếc 4L: ngay cả khi nhà đã ngay gần đó, anh vẫn không thể nghĩ đến khả năng để Marcus tự lái xe. Nằm ườn trên ghế sau, bạn anh đang nằm nghỉ cho giã rượu, miệng lẩm nhẩm từng đoạn ngắn trong những bài hát ngông cuồng quen thuộc của Georges Brassens: Khi nghĩ đến Fernande, Tôi lại cửng, lại cửng... - Thấp xuống một tông nữa đi! Jonathan ra lệnh rồi liếc xéo qua kính chiếu hậu, canh chừng xem cậu con trai của anh có bị giật mình thức giấc hay không. - Xin lỗi nhé, Marcus nói rồi ngồi thẳng dậy để hạ kính xe xuống. Anh chàng người Canada thò đầu ra khỏi cửa xe, mặc cho gió thổi mơn man trên mặt, như thể khí trời đêm sẽ giúp anh tỉnh rượu. Thằng cha này say mèm rồi..., Jonathan thầm nghĩ rồi lại giảm tốc lần nữa cho đến khi chiếc xe đạt tới vận tốc của một con sên mắc chứng hen suyễn. https://thuviensach.vn Chiếc ô tô con đang tiến vào ngả phía Tây của phố Filbert, một trong những con phố sầm uất nhất San Francisco. Khi bắt đầu lên dốc, chiếc xe cà khổ lại ho khù khụ, có nguy cơ dừng khựng lại nhưng rốt cuộc cũng lấy đủ hơi sức để khó nhọc bò lên tới đỉnh đồi được chiếu sáng bởi thứ ánh sáng trắng của Coit Tower, tòa nhà cao nhất thành phố. Jonathan thực hiện một cú quay ngoắt hóc hiểm để đỗ ngang xe, quay bánh xe hướng về phía trong vỉa hè. Nhẹ cả người vì đã về tới nơi bình yên vô sự, anh bế con trai vào lòng, tiến vào lối đi khuất giữa đám bạch đàn, cọ và hoa giấy. Marcus loạng choạng theo sau anh, vừa đi vừa hát rống lên đến váng óc những bài hát nhả nhớt ban nãy. - Có để cho người khác ngủ không đấy! Một giọng hàng xóm phàn nàn. Jonathan chộp lấy vai bạn mà kéo cho anh chàng rảo bước. - Cậu là người bạn đích thực duy nhất của tớ, bạn thân duy nhất tớ có..., gã say lẩm nhẩm rồi bíu lấy cổ anh. Jonathan khó khăn lắm mới giữ được bạn anh đứng vững, và "hai người đàn ông rưỡi" đó lần từng bước men xuống những bậc thang gỗ dốc đứng của đồi Telegraph. Chiếc cầu thang uốn khúc giữa một thảm thực vật rậm rạp ngăn cách giữa những ngôi nhà nhỏ xinh màu sắc rực rỡ sắc màu. Tránh được sự tàn phá của trận động đất năm 1906, những ngôi nhà ghép ván ban đầu được xây dựng làm nơi ở cho các thủy thủ và công nhân bốc vác, nay được các khách hàng thuộc giới văn nghệ sĩ và trí thức giàu có ưa chuộng. Cuối cùng họ cũng đến trước cánh cổng chính dẫn vào một khu vườn bỏ hoang nơi cỏ dại mọc sum sê đã giành phần thắng tuyệt đối trong cuộc chiến sinh tồn với đám văn anh và đỗ quyên. - Tốt rồi, ai nấy về phòng mình đi nào! Jonathan tuyên bố với vẻ quyền uy của người chủ gia đình. https://thuviensach.vn Anh thay quần áo cho Charly, đặt cậu bé nằm lên giường, dém chăn rồi hôn chúc ngủ ngon. Rồi anh cũng làm tương tự với Marcus, trừ có vụ hôn. Dù sao cũng không cần phải phóng đại kia mà... Rốt cuộc cũng được yên thân, Jonathan ghé vào bếp tự rót cho mình một cốc nước rồi mang laptop ra sân thượng ngồi. Vẫn chưa quen với chênh lệch múi giờ, anh cố nén một cái ngáp rồi dụi mắt, thả mình xuống một chiếc ghế tựa bằng gỗ tếch. - Thế nào chàng trai, cậu không buồn ngủ sao? Jonathan ngước lên nhìn về phía phát ra giọng nói: đó là Boris, chú vẹt nhiệt đới sống trong nhà. Mình quên khuấy mất nó! Chú chim thuộc về chủ cũ của căn nhà, một kẻ gàn dở đã viết chúc thư với một điều khoản bắt buộc đối với bất cứ ai mua lại căn biệt thự, là phải chăm sóc chú vẹt cưng của mình đến khi chú lìa đời. Boris đã hơn sáu mươi tuổi. Ròng rã hàng thập kỷ, ngày nào người chủ cũng dành một tiếng đồng hồ dạy Boris nói tiếng ngườivới hơn một nghìn từ và hàng trăm thành ngữ luôn được chú ta đem ra sử dụng hợp tình hợp cảnh đến kinh ngạc. Chú vẹt gia nhập tổ ấm mới với thái độ hết sức điềm tĩnh và lập tức trở thành nguồn vui của Charly. Nhất là chú ta lại còn cực kỳ hòa hợp với Marcus, người đã truyền cho chú ta trọn bộ sưu tập những câu rủa xả của thuyền trưởng Haddock. Nhưng Boris cũng là một kẻ bông lơn đáng ghét nên Jonathan chỉ đánh giá cao một cách tương đối tính nết tinh quái và miệng lưỡi dẻo quẹo của chú. - Cậu không buồn ngủ saaaaao? Chú chim nhắc lại. - Có chứ, cậu nghĩ mà xem, nhưng tôi quá mệt nên không ngủ được. https://thuviensach.vn - Đồ rỗ mặt! Boris buông lời lăng mạ. Jonathan lại gần chú vẹt đang chễm chệ ngự trên sào đậu với chiếc mỏ to khoằm và hai cẳng chân có móng sắc dày. Bất chấp tuổi đã cao, bộ lông nửa vàng nửa lam của Boris vẫn giữ được độ láng bóng, còn lớp lông tơ màu đen vằn vện quanh viền mắt đem lại cho chú ta vẻ đĩnh đạc và ngạo nghễ. Chú vẹt lúc lắc chiếc đuôi dài, vừa giang cánh vừa ngoạc mỏ ra đòi: - Tôi muốn táo, mận, chuối... Jonathan quan sát kỹ lồng vẹt. - Cậu vẫn chưa ăn dưa chuột và rau diếp kìa. - Rau diếp tởm! Tôi muốn quả thông, hồ đào và đậu phộôông cơ. - Thế đấy, còn tôi ấy à, tôi muốn Hoa hậu Thế giới nằm trên giường tôi kia. Jonathan lắc đầu rồi mở máy tính. Anh đọc hết thư điện tử, trả lời thư cho hai nhà cung cấp, ghi lại vài bàn đặt chỗ trước rồi châm một điếu thuốc, quan sát hàng nghìn đốm sáng đang lấp lánh trên đại dương. Ngồi từ đây, tầm nhìn ra vịnh đẹp tuyệt vời. Những tòa nhà chọc trời của khu phố thương mại nổi bật trên hình bóng khổng lồ của cây cầu Bay Bridge trải dài về phía Oakland. Phút tĩnh mịch ấy bị khuấy động bởi một hồi chuông điện thoại xa lạ: một đoạn violon, theo vốn hiểu biết mù mờ của anh về âm nhạc thì đó là đoạn mở đầu một bản Caprice của Paganini. Điện thoại của Madeline Greene. Nếu muốn ngủ, tốt hơn hết là anh nên tắt máy, bởi với múi giờ chênh lệch, nhiều khả năng số cuộc gọi đến còn tăng thêm nhiều. Tuy thế, anh vẫn quyết định nhận nốt cuộc gọi này. https://thuviensach.vn - Tôi xin nghe? - Là cậu đấy hả người đẹp? - Ơ... - Cậu không đến nỗi kiệt sức đấy chứ? Tớ hy vọng cậu đi đến nơi về đến chốn. - Tuyệt lắm. Cô thật tử tế vì đã hỏi thăm. - Thế anh không phải là Madeline sao? - Rõ là thế còn gì! - Là anh hả Raphaël? - Không, tôi là Jonathan ở San Francisco. - Hân hạnh được biết anh, tôi là Juliane Wood. Tôi có thể biết tại sao anh lại cầm điện thoại của cô bạn thân của tôi không? - Vì tôi và bạn cô vô tình nhầm điện thoại với nhau. - Tại San Francisco sao? - Tại New York, chính xác là tại sân bay. Nói tóm lại, giải thích cặn kẽ ra thì dài dòng lắm. - Ra thế, kỳ cục thật đấy... - Vâng, nhất là khi chuyện đó xảy đến với người khác. Vậy cô... - Chuyện xảy ra thế nào? https://thuviensach.vn - Được rồi, cô nghe đây, giờ đã muộn rồi và chuyện này kể ra cũng không lấy gì làm thú vị. - Ôi có chứ! Ngược lại thì có, kể cho tôi nghe đi! - Cô gọi từ châu Âu hả? - Tôi gọi từ Luân Đôn. Để tôi bảo Madeline kể lại vậy. Số của anh là bao nhiêu ấy nhỉ? - Cô hỏi gì kia? - Số di động của anh. -... - Để tôi gọi cho Madeline... - Nhưng tôi không cho cô số cá nhân được đâu, tôi đâu có quen cô! - Nhưng Madeline đang cầm điện thoại của anh cơ mà! - Ôi, khỉ thật! Chắc là cô còn cách khác để liên lạc với bạn cô chứ! Cô chỉ việc gọi cho anh chàng Raphaël gì đó thôi! Cô ả lắm lời! Anh nghĩ trong lúc vội vã chấm dứt cuộc trò chuyện. - Alô, alô, từ đầu máy bên kia Juliane vẫn lặp đi lặp lại. Ôi, đồ đểu cáng! Cô tức điên lên khi rốt cuộc cũng hiểu ra rằng đầu dây bên kia đã ngang nhiên cúp máy. ° Jonathan đang kiên quyết tắt máy thì bỗng cơn tò mò trỗi dậy khiến anh muốn xem lại lần nữa những bức ảnh lưu trong điện thoại. Ngoài vài ba https://thuviensach.vn kiểu ảnh tư thế khêu gợi, phần lớn các file đều chứa ảnh chụp khi du lịch, một album thực thụ kỷ niệm những chuyến du hí lãng mạn của cặp đôi. Giả dụ như Madeline và Raphaël tình tứ trên quảng trường Navone tại Rome, trên thuyền mui cong ở Venise, trước quần thể lâu đài Gaudí ở Barcelona, đu lên xe điện ở Lisbon hay trượt tuyết trên dãy Alpes. Cũng chừng ấy địa danh chính Jonathan đã cùng Francesca đi qua thời còn mặn nồng yêu đương. Nhưng hạnh phúc của người khác vẫn khiến anh buốt nhói, anh chỉ dám xem lướt qua chứ không nấn ná lâu. Tuy thế anh vẫn tiếp tục xem xét các dữ liệu khác, xem qua thư viện nhạc của Madeline với vẻ hết sức chú tâm. Vốn chờ được thấy điều tệ hại nhất - mớ nhạc Pop và R’n’B thị trường - anh đã phải tròn mắt ngạc nhiên khi phát hiện ra... thứ âm nhạc mà bản thân anh mê thích: Tom Waits, Lou Reed, David Bowie, Bob Dylan, Neil Young... Những kẻ lãng du ca lên những khúc nhạc buồn bã, buổi bình minh nhợt nhạt như báo trướcsố phận phảichia ly. Chuyện này thật lạ lùng. Hẳn là bộ quần áo không làm nên thầy tu nhưng anh thấy khó mà hình dung ra người phụ nữ trẻ quần áo là lượt, đầu tóc bóng bẩy và diện đồ Louis Vuitton từ đầu đến chân khi ở sân bay ấy lại có thể chìm đắm trong thế giới thống khổ này. Bị trí tò mò đẩy đi xa hơn, anh xem thêm danh mục phim Madeline đã tải về điện thoại. Lại một sự ngạc nhiên nữa: không phải những bộ phim hài lãng mạn dài tập như Sex and the City hay Desperate Housewives, mà là những bộ phim điện ảnh gai góc hơn, gây nhiều tranh cãi hơn: Bản tango cuối ở Paris, Crash, Nghệ sĩ dương cầm, Macadam Cowboy và Leaving Las Vegas. Jonathan dừng lại ở nhan đề phim cuối cùng: Câu chuyện tình vô vọng giữa một kẻ nghiện rượu nung nấu ý định tự sát và một cô điếm khốn khổ này chính là bộ phim anh yêu thích nhất. Khi xem bộ phim lần đầu, anh https://thuviensach.vn đang ở đỉnh cao trong sự nghiệp và hạnh phúc gia đình. Tuy nhiên, vết trượt dài của Nicolas Cage trong hơi men khi cố nhấn chìm thất bại của cuộc đời bằng rượu chè dường như khá thân thuộc đối với anh. Đó là thể loại phim khơi lại những vết thương lòng của bạn, đánh thức những con quỷ đã ngủ yên trong bạn và những bản năng tự hủy hoại của bạn. Kiểu câu chuyện buộc bạn phải đối mặt với những nỗi sợ thầm kín nhất, với nỗi cô đơn trong bạn, và nhắc bạn nhớ rằng không ai có thể tránh được lúc sẩy chân rơi xuống địa ngục. Tùy theo tâm trạng của bạn vào lúc xem phim, tác phẩm điện ảnh này có thể khiến bạn nôn nao hoặc khiến bạn tự nhìn mình sáng rõ hơn. Dù thế nào chăng nữa nó vẫn tác động sâu sắc đến bạn. Chắc chắn là: Madeline có những sở thích gây bất ngờ. Càng lúc càng băn khoăn, anh chuyển sang check mail và SMS. Không kể một vài tin nhắn liên quan tới công việc, phần còn lại chủ yếu là tin trò chuyện với Raphaël - bạn trai cô nàng, rõ ràng là một người tình say đắm và ân cần - và với cả cô bạn thân - cô nàng Juliane mồm loa mép giải kiêm đại lý buôn dưa nhưng cũng là người bạn trung thành và vô cùng hóm hỉnh ban nãy. Hàng chục email đến từ một nhà thầu xây dựng tại Paris cho phép đoán được Madeline và Raphaël sắp chuyển đến sống trong một ngôi nhà thuộc khu Saint-Germain-en-Laye, họ đã dành nhiều công sức chăm chút kỹ càng để biến nơi đó thành tổ ấm tình yêu đầu tiên. Rõ ràng là cặp đôi này đang trên mây, chỉ có điều trong lúc tiếp tục làm cái việc rõ ràng có thể định nghĩa là "lục lọi", Jonathan đã truy cập nhật ký điện tử của Madeline và phát hiện thấy những cuộc gặp đều đặn với một người nào đó tên Esteban. Ngay lập tức anh hình dung ra một gã tay chơi người Achentina, tình nhân của cô gái người Anh. Mỗi tuần hai lần, vào thứ Hai và thứ Năm từ 18 giờ đến 19 giờ, Madeline lại gặp anh chàng Casanova người Nam Mỹ của mình! Anh chàng Raphaël đã hay biết những lầm lạc của cô vợ chưa cưới xinh đẹp này chưa nhỉ? Chưa hề, chắc chắn là thế rồi. Chính Jonathan cũng đã phải chịu vận rủi đó mà không hề nhận ra tín hiệu gì cho tới tận khi phát https://thuviensach.vn hiện ra sự lừa dối của Francesca, trước đó anh cứ nghĩ cặp đôi của mình vẫn tránh được những cơn lốc xoáy. Cũng y như thế..., anh nghĩ với tâm thế của kẻ chẳng còn chút ảo tưởng nào. Qua ảnh chụp, anh thấy tuồng như Raphaël có vẻ chán ngắt với chiếc áo pull buộc hờ trên vai và chiếc sơ mi màu xanh nhạt đúng hình mẫu con rể lý tưởng. Nhưng trước Esteban, kẻ hẳn đang đóng vai tay thủy thủ chuyên phóng ngư lôi vào hạnh phúc hôn nhân của người khác, Jonathan không khỏi cảm thấy dâng lên một mối đồng cảm với Raphaël và tình đoàn kết riêng giữa các ông chồng bị cắm sừng với nhau. ° Trong số những cuộc gặp khác, từ "phụ khoa" lặp lại khá đều đặn: bác sĩ Sylvie Andrieu, người mà Madeline có vẻ vẫn đến khám từ sáu tháng nay vì gặp vấn đề về hiếm muộn. Ít ra, đó cũng là điều mà những bức thư điện tử đến từ một phòng xét nghiệm y học đã được Madeline đặt mật khẩu truy cập gợi lên. Trước màn hình điện thoại của cô nàng, Jonathan hơi có cảm giác mình là kẻ xem trộm và không được thoải mái tự nhiên, nhưng có điều gì đó ở người phụ nữ này bắt đầu thu hút anh. Những tuần gần đây, Madeline đã trải qua những đợt kiểm tra thông thường nhất để tầm soát nguy cơ vô sinh tiềm ẩn: đường biểu diễn thân nhiệt, chọc sinh thiết, siêu âm, chụp X-quang. Đến đây Jonathan vẫn thành thạo: Francesca và anh đã từng gặp phải những vấn đề tương tự và cũng theo đúng những liệu trình này trước khi thụ thai Charly. Anh dành thời gian đọc kết quả hết sức chăm chú. Theo những gì anh hiểu được, kết quả khá khả quan. Madeline có vòng kinh đều đặn, lượng hoóc môn ở mức bình thường và không cần phải kích rụng trứng. Ngay cả https://thuviensach.vn anh yêu dịu dàng của cô cũng đã thuận lòng xét nghiệm tinh dịch và Raphaël hẳn là đã nhẹ cả người khi thấy số lượng tinh trùng của mình đủ đông đảo và di chuyển đủ nhanh để cho phép thụ tinh tự nhiên. Chỉ còn thiếu một xét nghiệm duy nhất, thường gọi là "test Hühner" là bức tranh hoàn chỉnh. Và khi xem lại tổng thể các ghi chú xuất hiện trong nhật ký điện tử, Jonathan nhận ra rằng kể từ ba tháng trở lại đây, lần nào ngày hẹn làm xét nghiệm cũng bị hoãn lại. Kỳ lạ thật... Anh nhớ rất rõ tâm trạng của mình thời đó, khi chính anh thực hiện xét nghiệm này cùng Francesca. Dĩ nhiên, xét nghiệm nhằm kiểm tra độ tương hợp giữa tinh trùng và dịch nhầy tử cung này hơi mang tính gò bó - phân tích phải được thực hiện trong vòng hai ngày trước khi rụng trứng và chưa đầy mười hai tiếng sau một cuộc giao hợp không áp dụng phương pháp tránh thai nào -, nhưng một khi đã quyết định tiến hành hàng loạt phân tích này, bạn chỉ có một mong muốn duy nhất: Kết thúc nó càng nhanh càng tốt để được yên lòng. Tại sao Madeline lại hoãn thực hiện xét nghiệm này đến ba lần như vậy? Anh vắt óc suy nghĩ dù biết rằng mình sẽ không thể tìm được câu trả lời cho câu hỏi này. Nói cho cùng, những lần lỡ hẹn đó có thể bắt nguồn từ phía bác sĩ phụ khoa hoặc từ phía Raphaël lắm chứ. - Đi ngủ thôi, thằng cha kia! Boris gọi anh. Lần duy nhất này, chú vẹt có lý. Anh đang chơi trò gì vậy, thức như chong chong đến tận hai giờ sáng để dò xét một cách vô vọng màn hình điện thoại của một phụ nữ anh mới chỉ thoáng gặp có hai phút trong đời ư? ° https://thuviensach.vn Jonathan đứng dậy khỏi ghế, quyết tâm đi ngủ, nhưng chiếc điện thoại tiếp tục phát huy sức hấp dẫn của mình. Không thể đặt nó xuống, anh kết nối điện thoại với mạng wifi sẵn có rồi xem lại bộ sưu tập ảnh lần nữa. Anh cho phát tự động những tấm ảnh của Madeline cho tới khi thấy bức mình đang tìm. Anh bấm lệnh in rồi trở vào phòng khách. Máy in kêu lạo xạo trước khi đẩy ra một bức ảnh chân dung chụp nửa thân trên người phụ nữ trẻ trước Kênh Lớn tại Venise. Jonathan cầm lấy bức ảnh rồi nhìn thẳng vào mắt Madeline. Trên gương mặt này ẩn chứa một bí mật. Đằng sau vẻ rạng rỡ và nụ cười này, anh cảm thấy một vết rạn, một điều gì đó đổ vỡ không cách nào cứu chữa, như thể bức ảnh mang một thông điệp vô thức mà anh không thể giải mã. Jonathan quay ra sân thượng. Như bị chiếc điện thoại thôi miên, giờ anh xem thêm những ứng dụng khác mà Madeline đã tải về máy - nhật báo tin tức, bản đồ tàu điện ngầm Paris, dự báo thời tiết... - Bí mật của cô là gì hả Madeline Greene? Anh thì thầm, tay vẫn lướt trên màn hình điện thoại. - Madeline Greene, chú vẹt nhại theo ầm ĩ. Ánh đèn bật sáng trong căn nhà đối diện. - Để cho người ta ngủ với chứ! Giọng một ông hàng xóm than phiền. Jonathan đang định mở miệng mắng Boris thì bỗng bị một chương trình thu hút sự chú ý: "lịch hoa hồng", trong đó Madeline ghi lại một phần không nhỏ cuộc sống riêng tư của mình. Được sắp xếp như một cuốn sổ lịch, ứng dụng ghi nhớ ngày bắt đầu và kết thúc chu kỳ, xác định ngày rụng trứng, những ngày khả năng thụ thai tăng cao và tính toán độ dài trung bình của chu kỳ tháng. Một "nhật ký" theo dõi sự thay đổi của cân nặng, nhiệt độ https://thuviensach.vn và tâm trạng trong khi những biểu tượng bí ẩn hình trái tim cho phép người sử dụng ghi nhớ những ngày có gần gũi thể xác. Vị trí các biểu tượng hình trái tim trên lịch này cho Jonathan một sự thật hiển nhiên: Madeline tỏ vẻ muốn sinh con, nhưng lại cẩn trọng để chỉ gần gũi chồng sắp cưới vào những ngày nằm ngoài khoảng thời gian dễ thụ thai... https://thuviensach.vn CUỘC GỌI TỪ THIÊN THẦN Guillaume Musso www.dtv-ebook.com Chênh Lệch Múi Giờ "Trái tim phụ nữ là một mê cung những điều tế nhị thách thức tâm hồn thô kệch của người đàn ông đang rình rập. Nếu bạn thực sự muốn chiếm hữu một phụ nữ, trước tiên cần phải nghĩ giống như nàng và việc đầu tiên cần làm là chinh phục tâm hồn nàng". - Carlos RUIZ ZAFON Trong lúc đó, tại Paris... - Takumi, tôi có việc này nhờ cậu. Đồng hồ treo tường trong tiệm vừa điểm 11 giờ. Ngồi vắt vẻo trên ghế thang, tóc búi lại ghim bằng một que ghim hoa, hai bàn tay trầy xước, Madeline vừa treo xong một bó nhựa ruồi to tướng. - Sẵn sàng, thưa cô chủ, anh chàng học việc đáp. - Đừng gọi tôi là "cô chủ" nữa đi! Cô vừa bước xuống thang vừa càu nhàu. - Nhất trí, Madeline ạ, anh chàng người châu Á chữa lại, đỏ mặt tía tai. Gọi cô chủ bằng tên riêng thế này tạo ra một cảm giác thân mật khiến anh chàng thấy không thoải mái. - Nhờ cậu ra bưu điện gửi giúp tôi gói hàng này, cô giải thích, rồi chìa ra một phong bì nhỏ bằng giấy không thấm nước trong đó có chiếc điện thoại di động của Jonathan. https://thuviensach.vn - Được thôi, thưa... ờ, Madeline. - Địa chỉ này ở Mỹ đó, cô dặn dò rồi đưa cho anh chàng phụ việc tờ 20 euro. Takumi đọc địa chỉ ghi trên phong bì: Jonathan LEMPEREUR French Touch 1606 phố Stockton San Francisco, CA 94133 USA - Jonathan... Như tên bếp trưởng ấy nhỉ? anh chàng vừa cưỡi lên chiếc xe đạp điện thường dùng để giao hàng vừa hỏi. - Cậu biết người này sao? Cô chủ tiệm hoa ngạc nhiên bước hẳn xuống vỉa hè để trò chuyện tiếp. - Cả thế giới này biết anh ta ấy chứ, anh chàng đáp ngay mà không nhận ra sự vụng về trong nhận xét của mình. - Có nghĩa tôi là đứa đại ngốc chứ gì? Madeline đùa. - Không, ờ... hoàn toàn không phải vậy, tôi..., anh chàng học việc ấp úng. Giờ thì mặt Takumi đã đỏ bừng như hoa mười giờ. Trán anh chàng lấm tấm mồ hôi, mắt thì nhìn dán xuống đất. - Được rồi, cậu để hôm khác hẵng tiến hành vụ mổ bụng tự sát nhé, cô giễu thêm. Trong khi chờ đợi hãy nói tôi biết gã kia là ai nào. https://thuviensach.vn Anh chàng người Nhật nuốt nước bọt đánh ực. - Cách đây vài năm, Jonathan Lempereur sở hữu nhà hàng nổi tiếng nhất New York. Bố mẹ tôi đã đãi tôi một bữa ở đó nhân dịp tốt nghiệp cử nhân. Đó là một địa chỉ huyền thoại: muốn đặt bàn phải đăng ký danh sách chờ trước cả năm trời, hương vị các món ăn thì độc đáo, không thể thấy ở bất cứ nơi nào khác. - Tôi không nghĩ là cùng một người đâu, cô nói, tay chỉ vào phong bì. Địa chỉ anh ta cho tôi cũng là một nhà hàng, nhưng có vẻ là loại quán ăn xập xệ chứ không phải nhà hàng năm sao. Takumi cất phong bì vào ba lô rồi nhấn pêđan mà không tìm hiểu thêm. - Hẹn lát nữa. Madeline vẫy tay chào tạm biệt rồi trở vào tiệm. Câu chuyện do anh chàng học việc kể đã kích thích trí tò mò của cô nhưng cô vẫn cố gắng làm việc tiếp như thể không có chuyện gì xảy ra. Từ lúc mở cửa tới giờ, tiệm vẫn chưa ngớt khách. Cũng giống như dịp lễ thánh Valentine, Giáng sinh đánh thức những xúc cảm: tình yêu, lòng hận thù, nỗi cô đơn, sự sầu muộn. Chỉ trong sáng này, cô đã gặp trong tiệm hoa của mình một loạt nhân vật độc đáo chẳng ai kém ai: một kẻ chuyên quyến rũ già đời gửi mười hai bó hoa cho mười hai người tình ở mười hai thành phố khác nhau, một phụ nữ trung niên tự gửi cho mình một bó hoa lan để giữ thể diện trước các đồng nghiệp, một cô gái người Mỹ khóc lóc sụt sùi muốn gửi cho bạn trai người Paris một bó hoa héo úa thay cho lời tuyên bố chia tay. Chủ tiệm bánh trong khu phố thì đặt hàng một chậu xương rồng Mexico to đùng với những cái gai vừa dài vừa nhọn để gửi tặng bà mẹ vợ yêu quý... Madeline thừa hưởng từ bố mình niềm đam mê với nghệ thuật trồng hoa. Được sự hứng thú này dẫn dắt, thoạt tiên cô rèn mình theo phương pháp tự học trước khi theo học các khóa của Piverdière, trường đào tạo nghề trồng https://thuviensach.vn hoa nổi tiếng thuộc Angers. Cô tự hào vì theo đuổi một nghề góp mặt trong tất cả các sự kiện trọng đại của cuộc đời một con người. Chào đời, rửa tội, cuộc hẹn đầu tiên, đám cưới, giảng hòa, thăng tiến sự nghiệp, về hưu, an táng: hoa luôn đồng hành với người từ lúc nằm nôi cho tới lúc xuống mồ. Người phụ nữ trẻ bắt tay vào thực hiện một tác phẩm mới, nhưng chỉ sau năm phút đã phải bỏ dở giữa chừng. Cô không thể gạt ra khỏi đầu câu chuyện Takumi vừa kể. Cô ra đằng sau quầy và bật máy vi tính của tiệm. Khi gõ cụm "Jonathan Lempereur" trên Google, cô nhận được hơn sáu trăm nghìn kết quả! Cô truy cập vào Wikipedia. Hệ thống bách khoa toàn thư trực tuyết có một trang dài về người đầu bếp, bài viết được minh họa bằng một tấm ảnh chụp, không thể nghi ngờ gì nữa, đúng là ảnh của người đàn ông mà hôm qua cô đã gặp ở sân bay, ngay cả khi trên bức ảnh này Jonathan trông trẻ và sexy hơn. Bối rối, Madeline đeo cặp kính cận vào rồi vừa cắn bút chì vừa bắt đầu đọc những gì hiển thị trên màn hình máy tính: Jonathan Lempereur, sinh ngày 4 tháng Chín năm 1970, là một đầu bếp kiêm doanh nhân người Pháp đã tạo dựng phần lớn sự nghiệp của mình tại Mỹ. Quá trình học nghề Vốn là người gốc Gascogne, anh xuất thân trong một gia đình chủ nhà hàng hạng thường và từ nhỏ đã làm việc tại nhà hàng của bố mình, quán La Chevalière, quảng trường Libération tại Auch. Năm mười sáu tuổi, anh bắt đầu học việc và thu thập được vô số kinh nghiệm: phụ bếp nhà hàng Ducasse, Robuchon và Lenôtre sau đó trở thành trợ tá đắc lực của bếp trưởng nổi tiếng người Provence Jacques Laroux trong nhà hàng La Bastide tại Saint-Paul-de-Vence. Tài năng bộc lộ https://thuviensach.vn Vị sư phụ tài năng đột ngột tự tử đẩy Lempereur lên vị trí số một của nhà hàng La Bastide. Trái với mọi dự đoán, anh đã lèo lái nhà hàng trụ hạng thành công và ở tuổi hai mươi lăm, trở thành bếp trưởng trẻ nhất người Pháp đứng đầu một nhà hàng được Cẩm nang Michelin xếp loại ba sao. Vậy nên khách sạn Cap-d’Antibes lừng danh đã đánh tiếng mời anh về để vực dậy nhà hàng La Trattoria của họ. Chưa đầy một năm ngày khai trương, nhà hàng khách sạn này cũng được xếp loại ba sao, biến Jonathan Lempereur thành một trong bốn đầu bếp duy nhất tích lũy được sáu sao trong cuốn cẩm nang nổi tiếng này. Chính thức thành danh Năm 2001, anh gặp Francesca, con gái doanh nhân người Mỹ Frank DeLillo, ghé qua khách sạn Cap trong kỳ nghỉ trăng mật cùng chủ ngân hàng Mark Chadwich. Cô gái sắp thừa kế một gia tài lớn và chàng bếp trưởng tuổi trẻ tài cao đã trúng phải tiếng sét ái tình, khiến chưa đầy một tuần sau đám cưới, Francesca quyết định tiến hành thủ tục ly dị, chấp nhận sống trong mối bất hòa với gia đình trong khi khách sạn danh tiếng vùng Côte d’Azur sa thải bếp trưởng của mình để giữ gìn danh tiếng. Cặp đôi mới chuyển tới sống tại New York rồi kết hôn. Với sự giúp đỡ của vợ, Jonathan Lempereur mở nhà hàng của riêng mình mang tên Thống Soái nằm tại tầng thượng của tòa nhà Rockefeller Center. Đối với Lempereur, đó là khởi đầu một thời kỳ đặc biệt sáng tạo. Vừa thí nghiệm những công nghệ mới vừa bảo tồn những hương vị đặc trưng của ẩm thực Địa Trung Hải, anh trở thành một trong những người truyền bá "ẩm thực phân tử" và ngay lập tức gặt hái thành công. Chỉ trong vài tháng, anh trở thành con cưng của các ngôi sao, các chính khách và các chuyên gia phê bình ẩm thực. Vừa tròn ba mươi lăm tuổi, anh đã được một hội đồng giám khảo quốc tế gồm bốn trăm nhà báo viết thời luận bầu là đầu bếp tài ba nhất thế giới, họ ca ngợi "căn bếp sáng ngời" của anh và biệt tài tặng cho các https://thuviensach.vn thực khách "một chuyến du hành vị giác kỳ diệu". Vào thời đó, mỗi năm nhà hàng của anh nhận được hàng chục nghìn yêu cầu đặt chỗ đến từ khắp nơi trên thế giới và thường xuyên phải đợi hơn một năm trời mới có bàn. Biểu tượng truyền thông Song song với sự nghiệp đầu bếp, Jonathan Lempereur còn trở nên nổi tiếng bởi tần suất xuất hiện trên truyền hình dày đặc, đặc biệt là chương trình Một giờ với Jonathan trên BBC America rồi Những bí mật của bếp trưởng trên Fox thu hút hàng triệu khán giả truyền hình mỗi tuần và đã được phát hành dưới dạng sách và DVD. Năm 2006, được sự ủng hộ của Hillary Clinton, Thượng nghị sĩ New York, Lempereur bắt đầu cuộc vận động chống lại thực đơn áp dụng trong các căng tin nhà trường của thành phố. Các cuộc gặp gỡ của anh với học sinh, phụ huynh học sinh và giáo viên rốt cuộc đã đưa đến kết quả là việc áp dụng thực đơn cân bằng hơn trong các trường học. Với nụ cười quyến rũ, chiếc áo khoác da và âm sắc Pháp lôi cuốn của mình, bếp trưởng trẻ tuổi đã trở thành biểu tượng của ẩm thực hiện đại và lọt vào danh sách những nhân vật có ảnh hưởng nhất của tạp chí Time. Tờ tuần san còn nhân dịp này đặt cho anh biệt danh "Tom Cruise của giới ẩm thực". - Cô có bán những đồ trang trí này không? - Gì kia? Madeline ngẩng lên khỏi màn hình máy tính. Mải mê theo dõi diễn biến cuộc đời của Lempereur, cô không nhận ra một vị khách nữ vừa bước vào tiệm. - Mấy món đồ trang trí này, cô bán luôn chứ? người phụ nữ hỏi lại, tay chỉ các tầng giá bằng gỗ vân nhạt màu trưng bày các đồ phụ kiện: nhiệt kế https://thuviensach.vn cổ, đồng hồ cúc cu cổ, lồng chim, gương ố, đèn bão và nến thơm. - Ơ... không ạ, bà thứ lỗi, chúng là một phần của cửa hàng này, Madeline nói dối, chỉ mong khách hàng đi khỏi để tập trung theo dõi tiếp tiểu sử của Jonathan. Doanh nhân: xây dựng tập đoàn Thống Soái Dựa trên danh tiếng mới hình thành đó, Lempereur đã cùng vợ mình sáng lập ra tập đoàn Thống Soái được ủy thác quản lý thương hiệu mang tên anh dưới dạng các sản phẩm phái sinh. Vậy là cặp vợ chồng bắt đầu mở hết cơ sở này đến cơ sở khác: quán rượu, quán bia, bar chuyên phục vụ rượu vang, khách sạn hạng sang... Đế chế nhà hàng của họ trải rộng khắp thế giới, từ Las Vegas tới Miami qua cả Bắc Kinh, Luân Đôn và Dubai. Năm 2008, tập đoàn Thống Soái có trong tay hơn hai nghìn nhân công tại hơn mười lăm quốc gia và doanh số đạt tới vài chục triệu đô. Những khó khăn tài chính và rút lui khỏi thế giới ẩm thực Trong khi khách hàng tiếp tục đổ về nhà hàng của anh tại New York, đầu bếp người Pháp lại là đích ngắm của những cuộc tấn công ngày càng dữ dội. Chính những nhà phê bình mới cách đây vài năm còn ca ngợi khả năng sáng tạo và tài năng của anh giờ lại quay ra trách anh đã phân tán hoạt động và trở thành "một cỗ máy kiếm tiền đơn thuần". Tuy nhiên, nhiều hoạt động trong tập đoàn khổng lồ của anh còn xa mới đạt tới ngưỡng sinh lời. Tập đoàn Thống Soái ngập trong nợ nần và đứng bên bờ vực phá sản vào tháng Mười hai năm 2009. Vài tuần sau, sau khi chia tay vợ, Jonathan Lempereur tuyên bố bỏ cuộc vì "mệt mỏi với những lời phê phán", "cạn kiệt cảm hứng" và "vỡ mộng với thế giới ẩm thực". Ở tuổi ba mươi chín, buộc phải nhượng lại quyền khai thác thương hiệu của mình, Lempereur rút hẳn khỏi các hoạt động kinh doanh sau khi ghi dấu ấn trong thế giới ẩm thực hiện đại. https://thuviensach.vn Đọc đến cuối phần tiểu dẫn, Madeline được biết vị bếp trưởng đã từng xuất bản một cuốn sách năm 2005, Tự thú của một đầu bếp đang yêu. Tìm kiếm thêm nữa với hai ba lần kích chuột, cô tìm ra trang web của quán French Touch tại San Francisco là nơi Jonathan đang quản lý. Rõ ràng là trang web không được cập nhật thường xuyên. Trong đó chỉ xuất hiện vài thực đơn giá 24 đô làm thí dụ: xúp hành, dổi đen nấu táo, bánh kem quả vả. Không có gì ngộ hơn đối với một người cách đây vài năm đã từng đứng đầu nhà hàng danh tiếng nhất thế giới. Làm sao anh ta lại ra nông nỗi ấy? Cô tự hỏi trong lúc tản bộ giữa đám thông và lan. Cô đến góc trong cùng của tiệm hoa nơi được bài trí như một khu vườn, rồi thẫn thờ ngồi xuống chiếc xích đu treo trên một cành cây lớn gắn lên trần. Điện thoại trong tiệm đổ chuông kéo cô ra khỏi dòng suy tưởng. Cô đứng bật dậy để ra nhấc máy. Là Takumi. - Cậu vẫn ở bưu điện hả? - Không thưa..., à Madeline. Vì đang có đình công nên bưu điện đóng cửa hết rồi. - Được, trên đường về cậu nhớ ghé qua hiệu sách mua cho tôi cuốn này nhé. Cậu có gì để ghi lại không? Tên sách đây: Tự thú của một đầu bếp đang yêu của... https://thuviensach.vn CUỘC GỌI TỪ THIÊN THẦN Guillaume Musso www.dtv-ebook.com You'Ve Got Mail 1 "Mong muốn biết ai đó trọn vẹn là một cách chiếm hữu họ, khai thác họ. Đó là một ước muốn đáng hổ thẹn cần phải từ bỏ" - Joyce Carol OATES San Francisco, nửa đêm Jonathan giật nhanh sợi dây công tắc bật bóng đèn nê ông treo phía trên gương phòng tắm. Không thể chợp mắt nổi. Trạng thái kích động và cảm giác bỏng rát trong dạ dày không ngừng tra tấn anh sau khi uống thứ rượu vang dấm dớ đó. Dưới quầng sáng nhợt nhạt, anh lục tìm trong tủ vỉ thuốc an thần và dạ dày. Tìm được hai viên thuốc đó rồi, anh sang phòng bếp lấy nước khoáng uống luôn. Căn nhà chìm trong tĩnh lặng. Marcus, Charly và ngay đến Boris đã ngã vào vòng tay của thần Morphée từ lâu. Khung cửa sổ cánh sập vẫn mở hé, nhưng trong phòng không vì thế mà lạnh. Một làn gió ấm nổi lên khiến chiếc chuông gió làm bằng tre kêu khe khẽ trong khi ánh trăng xuyên qua cửa kính chiếu sáng màn hình chiếc điện thoại anh đang sạc pin trên quầy bar. Jonathan không thể kiềm chế thêm: anh bấm vào nút duy nhất trên điện thoại để mở máy, màn hình lập tức sáng lên trong vắt. Chấm nhỏ màu đỏ báo hiệu Madeline đã nhận được thư đang bật sáng. Một dạng giác quan thứ sáu pha lẫn tò mò thúc giục anh chạm vào biểu tượng để đọc thư. Anh mới gửi thư đi mười phút trước, và kỳ lạ làm sao thư này lại được gửi tới cho anh... https://thuviensach.vn "Jonathan thân mến (anh có muốn chúng ta bỏ qua cách xưng hô trịnh trọng ông Lempereur hay cô Greene không? Nói cho cùng, tôi hình dung rằng nếu đã cả gan đọc thư của tôi thì hẳn anh cũng đã xem qua ảnh tôi lưu trong máy và được rửa mắt với vài ba tấm ảnh "nghệ thuật" trong album của tôi. Vậy thì anh là một kẻ đồi bại và đó là vấn đề của anh, nhưng hãy tuyệt đối tránh đưa chúng lên Facebook, vì tôi không chắc liệu chồng sắp cưới của tôi có đánh giá cao hành động đó không...) Jonathan thân mến (lần nữa), tôi đang tranh thủ giờ nghỉ trưa (à vâng, ở Paris giờ đã là quá trưa rồi) để viết cho anh trong lúc nhấm nháp một chiếc sandwich chả viên hiệu Mans được chế biến cẩn thận bởi Pierre & Paul, các thành viên ưu tú của Hiệp hội Hiệp sĩ Chả Băm tỉnh Sarthe kiêm nghệ nhân làm bánh mở tiệm ngay đối diện tiệm hoa của tôi. Tôi đang ngồi tại quầy, giữa ngập tràn ánh nắng. Vậy nên miệng tôi đầy thịt, vụn bánh vãi tứ tung trên áo len còn màn hình chiếc điện thoại đẹp đẽ của anh đang dính đầy vết mỡ. Không được quyến rũ cho lắm, tôi đồng ý với anh, nhưng cực ngon luôn. À mà anh đâu phải đối tượng tôi phải thuyết phục trong chuyện nên biết đánh giá cao thú ăn ngon... Vậy thì Jonathan thân mến ạ, tôi viết thư này để thông báo cho anh hai tin: một tin tốt và một tin xấu. Chúng ta hãy bắt đầu bằng tin xấu nhé: như anh có lẽ đã biết, vào đầu kỳ nghỉ này, một cuộc đình công đang làm tê liệt xứ sở tuyệt vời là nước Pháp này. Sân bay, xa lộ, các phương tiện giao thông công cộng, dịch vụ bưu điện: tất cả đều ngừng hoạt động. Takumi, cậu học việc ở tiệm tôi, vừa ra tới bưu điện trên đại lộ Montparnasse thì thấy nó đã đóng cửa, vậy nên ngay lúc này tôi không có cách nào gửi trả điện thoại cho anh. Sẵn lòng phục vụ. Madeline." https://thuviensach.vn Jonathan lập tức có phản ứng. Mười hai phút sau, thư hồi âm của anh xuất hiện: Cô trêu tức tôi đấy à? Câu chuyện đình công này là gì thế? Nếu cô ta không trả lại điện thoại cho anh, thì còn lâu anh mới trả lại điện thoại cho cô ta! Và ba mươi giây sau Madeline đã kịp đổ thêm dầu vào lửa: Giờ này mà vẫn thức sao Jonathan? Anh không bao giờ chợp mắt hả? Không phải tình trạng thiếu ngủ này đã gây ra kiểu tâm trạng pha trộn giữa cáu bẳn và chán sống đặc trưng của anh sao? Jonathan buông một tiếng thở dài rồi gửi tiếp một lá thư nữa đến người phụ nữ trẻ: Mà cô đã hứa hẹn với tôi là có một tin tốt bù lại tin xấu đấy... Ngồi vắt vẻo trên ghế quầy bar, Madeline nuốt miếng sandwich cuối cùng trước khi độp lại: Chính xác, tin tốt đây: dù lạnh và có đình công khắp nơi nhưng thời tiết ở Paris vẫn đẹp vô cùng. Vừa gửi mail đi mà cô đã ngóng hồi âm, nó xuất hiện gần như ngay lập tức: Được, ít ra là lần này thì không còn nghi ngờ gì nữa: cô đang trêu tức tôi. Dù đang lo lắng nhưng cô không thể nén nổi một nụ cười. Vì ngăn cô trả lại chiếc điện thoại di động cho chủ nhân đích thực, cuộc đình công của các dịch vụ công cộng này đã đưa cô vào một mớ bòng bong. Nó bắt cô gánh lấy một trách nhiệm nặng nề mà cô không hề muốn. Cô có nên báo cho Jonathan biết về tin nhắn thoại mà vợ cũ của anh đã để lại sau khi gọi từ https://thuviensach.vn New York nhằm van xin anh quay trở lại, chung sống với cô ta hay không? Madeline đang vô tình nắm giữ một thông tin quan trọng đối với tương lai của một cặp đôi và chuyện này không khiến cô thoải mái chút nào. Người phụ nữ trẻ gọi ly rượu vang thứ hai rồi vừa uống vừa quan sát người qua đường và xe cộ đi lại qua cửa kính. Nằm gần một chuỗi cửa hàng của các thương hiệu lớn, phố Delambre náo nhiệt vào dịp cuối tuần này nhờ những cuộc mua sắm cho lễ Giáng sinh. Trên vỉa hè chan hòa ánh nắng, những chiếc măng tô ôm sát của phụ nữ Paris, những chiếc áo phao lông vũ dày sụ của đám thiếu niên, những chiếc khăn sặc sỡ, những chiếc mũ không vành của bọn nhóc con, những gót giày nện côm cốp và hơi nước thoát ra từ mọi cái miệng hòa quyện vào nhau trong một chuyển động mê say của màu sắc và các gương mặt. Madeline uống nốt ly rượu vang, và chính trong tình trạng chếnh choáng hơi men ấy mà cô cầm bút - chỉ là một cách nói - để viết bức thư sau cùng: Jonathan thân mến, Giờ đã là 13 giờ. Giờ nghỉ ăn trưa của tôi đã hết và thế càng hay, vì nếu tôi còn ngồi thêm phút nào trong nhà hàng này tôi cảm thấy mình sẽ xiêu lòng trước món bánh kem Tatin táo renet cùng viên kem và tất cả những thứ còn lại. Một "sự quét sạch" thực sự như ở chỗ anh người ta thường nói vậy. Nhưng ở thời điểm chưa đầy một tuần nữa là đến Giao thừa này, sự cám dỗ đó sẽ không thực sự hợp lẽ, anh có lẽ nhất trí với tôi về điểm đó. Thật vui được trò chuyện cùng anh, dù chỉ là những bức mail ngắn ngủi, và bất chấp tính tình cáu bẳn và thói hay cằn nhằn, cục súc và giận dỗi của anh, mà tôi hiểu rất rõ, đã tạo nên một dạng "thương hiệu" mà nhất định nhiều phụ nữ khác hẳn sẽ thấy hấp dẫn. Tuy nhiên, trước khi tạm biệt anh, cho phép tôi thỏa mãn trí tò mò cá nhân bằng cách đặt cho anh ba câu hỏi: https://thuviensach.vn 1) Tại sao người tự nhận là "bếp trưởng tài ba nhất thế giới" lúc này lại phục vụ món bít tết-khoai chiên tại một quán rượu bình thường trong khu phố? 2) Tại sao anh vẫn còn thức vào lúc 4 giờ sáng? 3) Anh còn yêu vợ cũ không? ° Ấn nút GỬI xong ngay lập tức Madeline đã hiểu ra rằng mình vừa làm một việc ngu ngốc. Nhưng đã quá muộn... Cô rời khỏi nhà hàng Pierre & Paul rồi băng qua phố, đầu nhưng nhức vì rượu vang. - Này! Chống mắt lên xem mình đang đi đâu chứ, CÔ NGỐC! Một tay chơi cá tính với mái tóc chờm mắt nạt cô, thiếu chút nữa đã hất cô ngã nhào với chiếc xe đạp Vélib. Để tránh chiếc xe này, Madeline thình lình lùi lại một bước, nhưng "lượm" ngay được một hồi còi của chiếc 4x4 đang cố vượt chiếc xe đạp từ bên phải. Cô sợ phát khiếp và vội né chiếc ô tô địa hình để bước lên vỉa hè phía đối diện. Trong lúc mải tránh né, cô làm gãy gót một trong hai chiếc giày cao cổ của mình. Khỉ thật! cô thở dài khi mở cửa tiệm để trốn vào Khu vườn kỳ diệu của mình. Cô tôn thờ Paris, nhưng lại ghét dân Paris... - Mọi việc ổn chứ thưa cô chủ? Takumi hỏi thăm vì thấy rõ là cô đang bị choáng. - Cậu chậm tiếp thu quá đấy! Cô nạt lại để có thời gian trấn tĩnh. - Xin lỗi, anh chàng người châu Á tiếp. Mọi việc ổn chứ Madeline? https://thuviensach.vn - Ổn cả, chỉ là cái gót giày ngớ ngẩn này... Cô bỏ lửng câu nói, nhấp chút nước lên mặt rồi tháo giày và cởi áo khoác ra trước ánh mắt trân trối của cậu nhân viên. - Không cần nhìn tôi chằm chằm với vẻ dê xồm như thế, tôi sẽ không múa thoát y đâu. Khi thấy Takumi đỏ lựng như một quả gấc, Madeline lập tức hối tiếc về cách cư xử của mình và không muốn để sự ngượng nghịu kịp hình thành giữa họ. - Cậu có thể đi ăn trưa được rồi. Cứ ăn thong thả nhé, tôi sẽ lo mọi việc. Còn lại một mình trong tiệm, người phụ nữ trẻ cuống cuồng mở điện thoại của Jonathan ra. Anh vừa hồi âm cho cô: Madeline thân mến, Nếu làm thế này có thể thỏa mãn trí tò mò của cô thì đây là câu trả lời cho từng câu hỏi cô nêu ra: 1) Đã từ rất lâu rồi tôi không còn là "bếp trưởng tài ba nhất thế giới" nữa, đấy là nếu đã từng như vậy. Nói theo cách văn vẻ thì tôi đã đánh mất cảm hứng và đam mê cần thiết để thực hiện những tác phẩm mang tính sáng tạo rồi. Có nghĩa là, nếu cô có dịp qua San Francisco cùng Raphaël của cô, hai người đừng quên ghé lại thưởng thức món bít tết-khoai chiên của nhà hàng chúng tôi. Thịt bít tết ở chỗ chúng tôi mềm và ngon tuyệt, còn khoai chiên thực sự là khoai tây được chiên với tỏi, húng và mùi. Những "mỹ nhân của Fontenary", được một nhà sản xuất địa phương trồng với số lượng hạn chế và toàn bộ khách hàng của chúng tôi đều có nhận xét là đặc biệt giòn và vàng đủ độ. https://thuviensach.vn 2) Đúng là lúc này đã 4 giờ sáng và tôi vẫn còn thức. Lý do à? Có hai câu hỏi cứ luẩn quẩn trong đầu khiến tôi không tài nào chợp mắt được. 3) Biến đi cho khuất mắt tôi. ° Phố Odessa, Takumi bước vào nhà hàng nhỏ nơi cậu là khách quen. Cậu chào ông chủ nhà hàng rồi chọn chỗ ngồi hơi khuất trong phòng thứ hai, bớt ồn ã và ít người lui tới. Cậu gọi một chiếc bánh nhiều tầng thêm cà chua và pho mát dê tươi: một món đặc sản do Madeline giúp cậu khám phá. Trong khi chờ món nhập bữa được mang ra, cậu lôi từ trong túi ra một cuốn từ điển bỏ túi để tìm trong đó nghĩa của từ "dê xồm", tra được rồi cậu lại càng bối rối hơn nữa. Như bị bắt quả tang, cậu bỗng có cảm tưởng phi lý rằng mọi khách hàng đang ném cho cậu những ánh mắt buộc tội. Madeline có một thú vui tinh quái là thách thức cậu và khiến mọi xác tín cùng điểm tựa của cậu lung lay. Cậu lấy làm tiếc vì cô đã không coi trọng cậu, đúng ra cô chỉ coi cậu như một thiếu niên chứ không phải như một người đàn ông. Người phụ nữ này quyến rũ cậu như một loài hoa bí ẩn. Thường thì cô rạng rỡ, vàng ươm như một bông hướng dương, tỏa ra quanh mình vẻ rạng rỡ, niềm tin và lòng nhiệt thành. Nhưng có đôi lúc, cô có thể trở nên bí ẩn và ủ rũ, giống hình ảnh của hoa lan đen: Một loài hoa hiếm được các nhà sưu tầm săn lùng thường nở vào giữa mùa đông trên những cây cọ Madagascar. ° Vị khách bước vào thật không đúng lúc. Để phục vụ vị khách này, Madeline đã phải bỏ dở việc soạn thư và cất điện thoại vào chiếc túi nhỏ trên tạp dề. Đó là một cậu thiếu niên chừng mười lăm mười bảy tuổi với vẻ ngoài của một baby rocker như người ta vẫn thường thấy tại cổng các trường trung học ở các khu phố quý tộc: Giày Converse, quần jean bó, áo sơ mi trắng, áo vest ôm sát hàng hiệu, kiểu tóc được chải rối một cách khéo léo. https://thuviensach.vn - Tôi có thể giúp gì cho cậu nhỉ? - Em... ờ... phải rồi, em muốn mua hoa, cậu nhóc giải thích rồi đặt bao đàn ghi ta xuống ghế. - Cậu hỏi đúng lúc thật. Lẽ ra cậu nên hỏi mua bánh sừng bò, tôi sẽ có nhiều hơn đấy. - Gì kia? - Không có gì, bỏ đi. Cậu cần một bó tròn hay bó dài? - Chà, thực ra em cũng không rõ đâu. - Màu nền nã hay sặc sỡ? - Gì kia? cậu thiếu niên nhắc lại như thể người ta đang nói với cậu bằng tiếng Do Thái cổ. Chắc chắn là không phải kẻ khôn khéo tinh ranh nhất trong lứa tuổi đó, cô nghĩ vậy trong lúc cố gắng giữ thái độ bình tĩnh và nụ cười trên môi. - Được rồi, cậu có dự định dành cho việc mua hoa này một khoản là bao nhiêu không? - Em chả rõ đâu. Có thể mua được gì đó với 300 euro không? Lần này thì cô không thể nén nổi một tiếng thở dài: cô ghét những kẻ không có chút ý thức nào về giá trị của đồng tiền. Trong thoáng chốc, một vài kỷ niệm thời thơ ấu lại ùa về trong cô: những năm tháng bố cô thất nghiệp, những hy sinh của gia đình để cô có thể tiếp tục đến trường... Làm thế nào lại tồn tại một hố sâu ngăn cách như vậy giữa cậu nhóc sinh ra đã hưởng cảnh giàu sang phú quý và bé gái là cô khi xưa nhỉ? https://thuviensach.vn - Được rồi, nghe này nhóc, cậu không cần tới 300 euro để mua một bó hoa đâu. Dù thế nào chăng nữa cũng không phải là trong tiệm của tôi, rõ chưa nào? - Rõ rồi, cậu ta uể oải đáp. - Vậy thì cậu mua hoa tặng ai nhỉ? - Tặng một phụ nữ. Madeline ngước mắt nhìn lên. - Là mẹ cậu hay bạn gái? - Thực ra là tặng cho một người bạn của mẹ em, cậu ta đáp, xem chừng đã bắt đầu lúng túng. - Được rồi, và thông điệp cậu muốn truyền tải khi tặng bó hoa này là gì vậy? - Thông điệp ư? - Cậu tặng hoa cho người ấy với mục đích gì? Để cảm ơn người ấy đã tặng cho cậu chiếc áo len nhân dịp sinh nhật hay để bày tỏ điều gì khác? - Ờ... phương án thứ hai có vẻ đúng hơn. - Khỉ thật, tình yêu khiến cậu mụ người đi hay là lúc nào cậu cũng như vậy thế? Cô vừa hỏi vừa lắc đầu. Cậu thiếu niên không nghĩ là trả lời thì giúp được gì. Madeline rời khỏi quầy và bắt đầu làm một bó hoa. - Cậu tên gì nhỉ? - Jeremy. https://thuviensach.vn - Còn bạn của mẹ cậu, người ấy bao nhiêu tuổi rồi? - Ơ... nói gì thì nói cũng nhiều tuổi hơn chị. - Vậy cậu đoán tôi bao nhiêu tuổi? Đến đây cũng vậy, cậu ta chọn cách không trả lời, bằng chứng cho thấy cậu ta có lẽ không đến nỗi quá ngốc như bề ngoài. - Được rồi, cậu chẳng xứng đáng có chúng chút nào, nhưng đây là thứ phù hợp nhất, cô giải thích rồi chìa cho cậu nhóc bó hoa. Đây là loại hoa tôi yêu thích nhất: Violet Toulouse, vừa đơn giản, sang trọng lại thanh lịch. - Đẹp quá, cậu ta công nhận, nhưng trong ngôn ngữ các loại hoa thì nó tượng trưng cho điều gì vậy? Madeline nhún vai. - Bỏ qua ngôn ngữ của các loài hoa đi. Mang tặng thứ gì cậu cho là đẹp, chỉ thế thôi. - Nhưng dẫu sao..., Jeremy cố nài. Madeline giả bộ ngẫm nghĩ. - Trong thứ mà cậu gọi là "ngôn ngữ của các loại hoa", hoa violet thể hiện sự khiêm tốn và e ấp, nhưng nó cũng tượng trung cho một tình yêu bí mật, vậy nếu như cậu e rằng nó hơi mơ hồ, tôi sẽ thay bằng một bó hồng. - Không, hoa violet rất phù hợp với em, cậu trả lời rồi ngoác miệng cười. Cậu nhóc trả tiền và, trước khi rời khỏi tiệm, cậu cảm ơn Madeline về những lời khuyên. https://thuviensach.vn Còn lại một mình, cô lại lấy điện thoại ra vội vã soạn tiếp tin nhắn đang bỏ dở: Ngàn lần xin lỗi anh, Jonathan, vì đã thiếu tế nhị mà can thiệp vào cuộc sống riêng tư của anh. Vì một ly rượu đã làm tôi cẩu thả hơn trong lời lẽ (một ly Vouvray trắng êm dịu hương mật ong, hoa hồng và quả mơ. Chắc là anh biết, và nếu đúng là thế thì anh hẳn sẽ thứ lỗi cho tôi:-) Tôi nghĩ là cuộc đình công của bưu điện sẽ không kéo dài quá lâu, nhưng để phòng trường hợp ngược lại, tôi sẽ nhờ đến một hãng vận chuyển tư nhân. Tôi đã liên lạc với một nhân viên chuyển phát nhanh và anh ta sẽ đến lấy điện thoại của anh vào cuối buổi chiều. Tính cả những ngày lễ và cuối tuần, công ty đó đảm bảo với tôi rằng anh sẽ nhận được gói hàng trước thứ Tư. Cho phép tôi chúc anh cũng như con trai anh những ngày lễ vui vẻ và an lành. Madeline P/S: Tôi lại tò mò nữa, xin lỗi anh. Trong tin nhắn vừa rồi anh có nói là, nếu như anh còn thức vào lúc giữa đêm như thế, là vì có hai câu hỏi đang luẩn quẩn trong đầu anh và ngăn cản anh đến với giấc ngủ. Có vô ý quá không khi tôi hỏi chúng là gì? ° Gửi Madeline, Cô muốn biết hai bí ẩn đã ngăn cản giấc ngủ của tôi sao, chúng đây: 1. Tôi tự hỏi ESTEBAN là ai. https://thuviensach.vn 2. Tôi tự hỏi tại sao cô làm cho người thân của mình tin rằng cô đang muốn có con trong khi thực tế cô lại làm mọi cách để điều đó ĐỪNG xảy ra... ° Chìm trong sợ hãi, Madeline tắt điện thoại và tránh xa nó như để chạy trốn khỏi nguy hiểm. Anh ta biết điều đó! Anh ta đã lục lọi điện thoại của cô và đã đặt câu hỏi về Esteban và đứa trẻ! Mồ hôi chảy dọc sống lưng cô. Madeline nghe tim mình đập thình thịch trong lồng ngực. Tay chân cô run lẩy bẩy. Làm sao lại có chuyện này chứ? Nhật ký điện tử và hộp thư của cô, chắc chắn rồi... Đột nhiên cô thấy lòng mình hoang mang trống rỗng nên phải cố gắng để đứng vững. Cô cần phải bình tĩnh: chỉ với những chi tiết đó, Jonathan Lempereur không thể biết gì nhiều hơn. Chừng nào anh ta chưa tìm ra những thứ khác thì đó chưa phải là một mối đe dọa thực sự. Nhưng trong điện thoại cô có một tài liệu mà anh ta tốt nhất đừng nên đụng vào: Một thứ mà Madeline không có quyền sở hữu. Một thứ đã từng phá hủy cuộc đời cô rồi dẫn cô đến ngưỡng điên loạn và cái chết. Về mặt lý thuyết, bí mật của cô được bảo vệ an toàn. Lempereur là một kẻ tọc mạch bẩn thỉu, chứ không phải một thiên tài tin học hay một tên chuyên đe dọa tống tiền. Anh ta đã chơi lại cô, đùa cợt cười nhạo cô, nhưng nếu cô không tiếp tục trò chơi, rốt cuộc anh ta cũng sẽ chán nó. Ít nhất đó là những gì cô hy vọng. https://thuviensach.vn -------------------------------- 1 Tiếng Anh trong nguyên bản: Bạn có thư mới. https://thuviensach.vn CUỘC GỌI TỪ THIÊN THẦN Guillaume Musso www.dtv-ebook.com Sợi Dây "Bởi (họ) được nối với nhau bằng sợi dây (…) thứ chỉ tồn tại giữa 2 cá thể thuộc giống loài của họ, hai cá thể nhận thấy nỗi cô đơn của mình trong nỗi cô đơn của người kia." - Paolo GIORDANO San Francisco 9h30 sáng Marcus khó nhọc tỉnh dậy. Như một kẻ mộng du, anh tiến vào tận phòng tắm, bước vào dưới vòi sen mà không buồn cởi quần đùi hay áo sơ mi rồi đứng lặng đi dưới những tia nước tuôn xối xả cho đến khi bình nước nòng cạn sạch. Nước lạnh ngắt làm anh mở một mắt, sau khi đã mau chóng lau khô người, anh lê bước tới phòng ngủ để rồi nhận ra rằng ngăn kéo đựng đồ lót đã rỗng không. Toàn bộ quần đùi và áo phông của anh đang chất đống trong chiếc giỏ liễu đan. Anh chàng người Canada nhướng một bên mày dò hỏi. Jonathan, nhiều lần dọa không giặt đồ hộ cho anh nữa, lần này đã làm thật! - Jon’! anh rên rỉ trước khi nhận ra rằng hôm nay là thứ Bảy và vào giờ này thì tay chủ nhà hàng chắc chắn đã rời nhà để lang thang trong khu chợ tụ họp những quầy hàng trang trại trên đường Embarcadero. Vẫn ngái ngủ, anh thọc tay vào túi đồ lót bẩn rồi vớ đại những thứ quần áo "có thể tái sử dụng" mặc lên người. https://thuviensach.vn Sau đó Marcus lê vào bếp, mò mẫm tìm chiếc áo ấm Thermos đựng trà mạn do Jonathan pha sẵn mỗi sáng. Anh buông mình xuống ghế rồi ừng ực tu một hơi trà mạn trực tiếp từ vòi ấm. như thể thứ đồ uống này đánh thức các nơ ron thần kinh của Marcus, anh bỗng thấy minh mẫn lạ thường và lập tức trút bỏ bộ đồ lót đang mặc trên người rồi giặt bằng nước rửa bát ngay trong bồn rửa. Sau khi đã vắt kiệt nước, anh mở lò vi sóng rồi đặt mức thời gian là tám phút. Hài lòng về bản thân, anh bước ra ngoài sân thượng trong bộ dạng trần như nhộng. - Chào gã xỉn! Boris cất tiếng chào mừng anh. - Chào túm lông, Marcus vừa đáp vừa gãi nhẹ vào bộ lông vẹt. Dấu hiệu đỉnh điểm của mối đồng lõa giữa hai bên, chú chim nhảy nhót, nghiêng nghiêng đầu rồi há mỏ, mời anh một bụm hoa quả lẫn lộn đang nuốt dở. Marcus cảm ơn anh bạn vẹt rồi vươn người dưới nắng, ngáp đến sái quai hàm. - Vặn sườn đi! Vặn sườn đi! Chú vẹt hét vang. Nghe những lời cổ vũ nhiệt tình đó, Marcus liền thực hiện công việc anh vốn coi là nhiệm vụ quan trọng nhất trong ngày: kiểm tra hệ thống tưới cho khoảng chục cây tài mà nằm khuất sau bụi hồng trong vườn. Jonathan không tán thành vụ trồng trọt này tẹo nào, nhưng vờ như không hay biết. Nói cho cùng thì California chính là nơi sản xuất sợi gai dầu hàng đầu tại các nước phương Tây và San Francisco là biểu trưng cho thái độ khoan dung, ủng hộ thứ mà những vùng khác đều chống lại. Marcus vẫn nán lại trên sân thượng thêm một lúc để hưởng nắng ấm. Vì đã trải qua phần lớn đời mình trong tiết trời thường xuyên giá lạnh của https://thuviensach.vn Montréal nên anh đặc biệt yêu thích khí hậu ấm áp của California. Trên quả đồi nhỏ thuộc Telegraph Hill, người ta khó mà tin được rằng Giáng sinh đang đến gần: đám loa kèn Virginie vàng rực đang hé nở, đám cọ lùn, mận tía và trúc đào rạng rỡ dưới nắng, những ngôi nhà gỗ oằn mình dưới sức nặng của dàn thường xuân, chỉ còn hiện ra lấp ló giữa cây cối xum xuê nơi lũ sẻ vườn nhí nhảnh và lũ chim ruồi sặc sỡ ríu rít hòa ca. Bất chấp lúc bấy giờ vẫn còn khá sớm, một vài người đi dạo đã bắt đầu thả bước xuống những bậc cầu thang Filbert đầy hoa. Bất chấp đám cây cối mọc um tùm, ngôi nhà vẫn không hoàn toàn khuất nẻo khỏi mọi tầm nhìn. Một vài người đi ngang qua lấy làm vui thích, số khác choáng váng nhưng không ai có thể dửng dưng trước gã khờ đang trần trùng trục mà tán phét với một chú vẹt. Marcus chẳng lấy gì làm phiền cho tới khi một du khách rút máy ảnh ra định lưu lại cảnh tượng này. - Ở nhà mình mà cũng không được yên thân nữa! Anh chàng người Canada gắt gỏng rồi lui vào trong bếp, đúng lúc đồng hồ của lò vi sóng phát tín hiệu đã kết thúc quy trình "nấu". Tò mò muốn biết kết quả, anh mở lò để lôi mớ quần áo ra. Chúng không chỉ khô rang, mà còn nóng hổi và mềm mại nữa! Hơn thế, chúng còn bốc mùi bánh xốp, anh lấy làm mừng rõ sau khi hít hà mớ quần áo. Anh đứng mặc quần áo trước gương, thỏa mãn, chỉnh lại quần đùi, vuốt phẳng chiếc áo phông mà anh đặc biệt ưa thích vì câu slogan in trên đó: OUT OF BEER (life is crap) 1 https://thuviensach.vn Bụng anh sôi ùng ục. Đói ngấu, anh mở tủ lạnh, lục lọi các loại đồ ăn trước khi đánh liều thử chế biến một hỗn hợp kỳ quặc. Trên lát bánh mì, anh phết một lớp bơ lạc dày, phủ thêm lớp dầu cá sác-đin đóng hộp, trên cùng là vài khoanh chuối. Tuyệt cú mèo! Anh nghĩ bụng rồi thở phào khoan khoái. Anh mới chỉ thưởng thức được vài miếng sandwich thì bỗng nhận ra chúng. Những bức ảnh chụp Madeline. Hơn năm chục bức ảnh chân dung được ghim trên tấm bảng gỗ bần, đính bằng nam châm trên các cánh cửa tủ tường kim loại hay thậm chí là dán thẳng lên tường bằng băng dính. Rõ ràng là người bạn sống chung nhà với anh đã mất trọn đêm để in ra những bức ảnh này. Người phụ nữ trẻ hiện lên dưới đủ mọi góc độ: một mình, cùng người yêu, góc chụp chính diện, góc chụp nghiêng… Jonathan thậm chí còn phóng to một vài bức để xem xét tỉ mỉ đôi mắt và gương mặt cô. Bối rối, Marcus ngừng nhai rồi tiến lại gần những bức ảnh. Mặc dù không để lộ ra nhưng anh chàng Canada vẫn luôn theo dõi Jonathan với thái độ hết sức cảnh giác. Tại sao hắn lại dán hết ảnh của cô nàng này ra thế nhỉ? Hắn đang tìm cách nhìn thấu điều gì đằng sau ánh mắt của Madeline Greene? Bên dưới vẻ ngoài bình thản, anh nhận ra sự yếu đuối của bạn mình và biết rằng "sự hồi phục" của Jonathan vẫn chỉ là tạm thời. Mỗi người đều có trong tim mình một sự trống rỗng, một vết đứt gãy, một cảm giác bơ vơ và cô độc. https://thuviensach.vn Marcus biết chỗ đứt gãy trong tim Jonathan vãn sâu hoắm. Và một cách xử sự như thế này không hề báo trước điều gì tốt đẹp. ° Trong lúc đó, cách chỉ vài cây số… - Bố ơi, con nếm thử món thịt bò khô được không? Charly xin phép. Đó là thịt của các chàng cao bồi mà! Công kênh cậu con trai trên vai, suốt một giờ qua Jonathan dạo khắp các quầy hàng thuộc khu chợ nông sản tụ lại trên bãi bồi của bến thuyền cũ. Đối với anh chàng chủ nhà, việc này đã trở thành một thói quen bất di bất dịch: Mỗi sáng thứ Bảy, anh tới đây mua bổ sung đồ dự trữ và tìm cảm hứng soạn ra thực đơn chủ đạo trong tuần. Chợ nông sản là một thể chế thực sự tại San Francisco. Quanh Ferry Building tập hợp khoảng một trăm quầy hàng của các chủ nông trại, dân chài và người trồng rau bán các sản vật địa phương, sản phẩm của nền nông nghiệp sinh thái. Ở đó người ta tìm thấy những loại rau tươi ngon nhất, những loại hoa quả chín mọng nhất, những mẻ cá tươi rói, những súc thịt non mềm. Jonathan yêu cái nơi vốn thu hút một đám đông ô hợp này: Các du khách, các đầu bếp, những người đơn giản là sành ăn tới tìm những sản phẩm chất lượng. - Bố ơi, đằng kia có bán thịt bò khô kìa! Con chưa bao giờ được ăn món đó! Jonathan "thả" con trai xuống đất, cậu bé chạy vội về phía quầy hàng vừa chỉ. Phấn khích, Charly nuốt chửng một mẩu thịt bò sấy khô rồi cố nén để không nhăn mặt. Jonathan nháy mắt với con trai vẻ láu lỉnh. https://thuviensach.vn Giữa nơi có thể coi như đại hội của các thứ mùi vị này, anh cảm thấy thoải mái như ở nhà. Rau húng, dầu ô liu, hồ đào, pho mát dê tươi, quả bơ, bí ngồi, cà chua, cà tím, rau thơm, bí đỏ, xà lách. Anh sờ nắn, hít hà, nếm thử, chọn lựa. "Đầu bếp tồi là người tìm cách che giấu hương vị nguyên thủy của nguyên liệu thay vì khơi dậy nó." Jacques Laroux, bếp trưởng từng huấn luyện anh, đã truyền cho học trò tài khéo léo và thái độ nghiêm khắc trong khâu tuyển chọn sản phẩm, thói quen tôn trọng nguyên tắc mùa nào thức nấy và tìm kiếm những nhà cung ứng nguyên liệu tươi ngon nhất. Ở đây, trong vựa rau củ quả của nước Mỹ, chuyện đó không có gì là quá khó. Đã lâu rồi, thực phẩm sinh học không còn là thứ gì đó quá xa lạ nữa mà đã trở thành một phong cách sống tại San Francisco cũng như trên toàn bang California. Vẫn để mắt trông chừng Charly, Jonathan mua nốt năm con gà chắc nịch, mười khúc cá bơn và một thùng sò Saint-Jacques. Anh mặc cả chục con tôm hùm cùng năm cân tôm hùm Na Uy. Ở mỗi chỗ mua hàng, anh đều cho người phụ trách quầy biết số ô đất nơi anh đỗ chiếc xe tải nhỏ của mình để nhân viên của họ chuyển hàng đã mua ra tận nơi. - Này, Jonathan, nếm thử hộ tôi món này đi! Một người tách vỏ hàu đánh bắt tại mũi Point Reyes chìa cho anh một con hàu. Đó là trò đùa giữa họ với nhau, bởi anh chàng người Pháp, vì không đánh giá cao thói quen của dân địa phương là nhúng con hàu xuống nước trước khi ăn, thường không bao giờ đưa món hàu vào thực đơn của nhà hàng mình. Jonathan cảm ơn rồi nuốt chửng phần thân mềm của con hàu cùng với một chút chanh và mẩu nhỏ bánh mì. https://thuviensach.vn Anh tranh thủ quãng thời gian tạm nghỉ này để lấy từ túi áo khoác ra chiếc điện thoại di động của Madeline. Anh kiểm tra màn hình và thấy hơi thất vọng khi nhận ra cô chủ tiệm hoa không hồi âm lại tin nhắn của anh. Lẽ nào anh nên gửi cho cô thêm một tin nhắn nữa để xin lỗi? Lẽ nào anh đã đi quá xa? Nhưng người phụ nữa này khiến anh tò mò biết chừng nào… Đêm qua, ngay sau khi in những tấm ảnh đó ra, anh đã phát hiện ra một điều khác thường khi xen phân bổ bộ nhớ của chiếc điện thoại: Dung lượng ổ: 32 Go Sẵn sàng để dùng: 1.03 Go % đã dùng: 96,8 % còn trống: 3,2 Thông tin hiển thị này khiến anh sửng sốt. Làm thế nào mà bộ nhớ của chiếc điện thoại này lại có thể đầy đến mức đó? Thoạt nhìn, trong điện thoại có lưu năm bộ phim, khoảng mười lăm ứng dụng, năm chục bức ảnh, hơn hai trăm bài hát và… tất cả chỉ có thế. Không đủ để đầy bộ nhớ một chiếc smartphone, không cần phải là một chuyên gia tin học cũng có thể biết chắc điều đó. Kết luận ư? Ổ cứng hẳn phải chứa đựng những dữ liệu khác. Tì khuỷu tay vào lan can nhô cao trên vịnh, Jonathan vừa châm một điếu thuốc vừa nhìn Charly đang ngồi xổm gần dãy chuồng thỏ. Rõ ràng hút thuốc ở nơi này là việc không đúng luật cho lắm, nhưng vì thiếu ngủ nên anh cần nạp vào cơ thể chút nicotin. Anh rít một hơi thuốc, gật đầu đáp trả câu chào của một đồng nghiệp. Jonathan chỉ được các đồng nghiệp yêu mến như thế kể từ khi anh không còn khiến họ cảm thấy bị lu mờ nữa! Mỗi khi gặp anh, phần lớn các nhà cung cấp nguyên liệu và các chủ nhà hàng đều chào anh với một thái độ kỳ lạ pha trộn giữa tôn trọng và thương hại. Ở đây, phần lớn mọi người đều biết anh là ai: Jonathan Lempereur, cựu bếp trưởng https://thuviensach.vn tài hoa nhất của thế hệ anh, cựu Mozart trong lĩnh vực bếp núc, cựu chủ nhà hàng sành điệu nhất thế giới. Và một loạt cựu khác… Hôm nay thì anh chẳng còn gì cả, hoặc gần như thế. Xét trên phương diện pháp lý, thậm chí anh còn không được quyền mở nhà hàng. Khi buộc phải bán giấy phép khai thác tên tuổi của mình, trên thực tế anh đã cam kết sẽ tránh thật xa khỏi mọi căn bếp. French Touch không thuộc về anh và tên anh sẽ không bao giờ được trương lên nữa, kể cả trên website của nhà hàng hay trên danh thiếp. Trong một bài báo, một cây bút nữ của tờ Thời luận đã đột ngột khơi lại vấn đề khó xử ấy nhưng cô cũng nhận thấy nhà hàng khiêm tốn hiện giờ anh đang đứng bếp không còn sót lại chút nào vẻ hào nhoáng lẫy lừng của Thống Soái khi xưa. Vậy là Jonathan đã tranh thủ mặt báo để giải quyết dứt điểm mọi chuyện: Phải, nhà hàng của anh chỉ phục vụ những món đơn giản với giá phải chăng, anh sẽ không bao giờ sáng tạo thêm bất cứ thực đơn nào nữa và cảm thấy hứng thú của anh đã không quay trở lại; không, anh sẽ không bao giờ màng đến bất cứ giải thưởng nào dành cho giới đầu bếp nữa. Ít ra thì mọi chuyện cũng đã sáng tỏ và bài báo đã giúp các đầu bếp đang lo ngại về khả năng Lempereur sẽ quay trở lại nhà bếp yên chí lớn. - Bố ơi, con nếm vài hạt đậu nhỏ tẩm mù tạc này được không ạ? Charly nằn nì trong khi hướng ánh mắt đầy tò mò về phía quầy hàng của một ông lão châu Á bày bán cả lưỡi vịt và súp rùa. - Không được, con trai. Con sẽ không thích đâu, món đó cay lắm! - Đi mà bố! Trông có vẻ ngon thế cơ mà! Jonathan nhún vai. Tại sao ngày từ thuở thiếu thời, bản chất con người đã xúi giục chúng ta lờ đi những lời khuyên chín chắn? https://thuviensach.vn