🔙 Quay lại trang tải sách pdf ebook Cuộc Đời Và Những Cuộc Phiêu Lưu Của Santa Claus Ebooks Nhóm Zalo https://thuviensach.vn TableofContents PHẦN MỘT Chương một Chương hai Chương ba Chương bốn Chương năm Chương Sáu Chương bảy PHẦN HAI Chương một Chương hai Chương ba Chương bốn Chương năm Chương sáu Chương bảy Chương tám Chương chín Chương mười Chương mười một Chương mười hai PHẦN BA Chương một Chương hai Chương ba https://thuviensach.vn https://thuviensach.vn https://thuviensach.vn https://thuviensach.vn https://thuviensach.vn CUỘC ĐỜI & NHỮNG CUỘC PHIÊU LƯU CỦA SANTA CLAUS Lyman Frank Bản quyền bản tiếng Việt © Công ty Sách Phương Nam, 2008 Công ty Sách Phương Nam https://thuviensach.vn https://thuviensach.vn https://thuviensach.vn Chương một Burzee Bạn đã nghe kể về rừng Burzee vĩ đại bao giờ chưa? Ngày xưa cô bảo mẫu vẫn thường hát về nó cho tôi nghe khi tôi còn bé. Cô hát về những thân cây to, đứng sát bên nhau, rễ đan vào nhau dưới lòng đất và nhánh đan vào nhau ở trên trời; về lớp vỏ dày xù xì và những chiếc lá lạ lùng vằn vện; về tán lá rậm rạp làm mái cho toàn bộ khu rừng, để dành một khe nhỏ cho những tia sáng lách qua rơi xuống đất thành những đốm sáng nhỏ, tạo nên những hình bóng kì quặc in trên những thảm rêu, những lớp địa y cùng những cụm lá khô. Rừng Burzee thật hùng vĩ, trang nghiêm và đáng kính đối với những cư dân sống trong đó. Từ những bãi cỏ rực nắng cho đến những mê cung bên trong, mới nhìn có vẻ u ám, nhưng tiếp đó sẽ là sự dễ chịu, và cuối cùng là tràn ngập niềm vui vô bờ bến. Sau hàng trăm năm, khu rừng đã mở rộng tới mức vĩ đại nhất, sự tĩnh lặng khép kín của rừng liên tục được điểm xuyết bởi những tiếng kêu chiêm chiếp của những con sóc chuột hiếu động, bởi tiếng gầm của những con thú hoang và bởi những bài ca của bầy chim hót. Nhưng Burzee cũng có những cư dân của mình. Ngay từ đầu đấng tạo hóa đã sinh ra ở đó những tiên đồng, những Knook, những Ryl và các nữ thần. Chừng nào còn tồn tại thì khu rừng vẫn sẽ là nhà, là nơi trú ẩn và sân chơi cho những vị thần dễ thương luôn say sưa vui sống trong sâu thẳm khu rừng. Nền văn minh chưa từng đến với Burzee. Liệu có khi nào điều đó sẽ xảy ra trong tương lai, tôi tự hỏi? https://thuviensach.vn https://thuviensach.vn https://thuviensach.vn Chương hai Đứa con của rừng Ngày xửa ngày xưa, xa xôi tới mức tổ tiên chúng ta có lẽ cũng ít nghe nói tới, có một nữ thần mang tên Necile sống trong rừng Burzee. Nữ thần là một người bà con gần với nữ hoàng Zurline đầy quyền uy, và nhà của nàng nằm dưới bóng của một cây sồi khổng lồ. Hàng năm cứ vào ngày Đâm Chồi Nảy Lộc, Necile lại dâng chiếc ly vàng của Ak lên để nữ hoàng uống từ đó sự phồn thịnh của khu rừng. Bạn thấy đấy, nàng là một nữ thần cũng có vai vế, và hơn nữa, người ta còn đồn rằng nàng được đánh giá cao vì sắc đẹp và sự dịu dàng của mình. Đấng tạo hóa đã sinh ra nàng từ khi nào? Nàng không thể trả lời; nữ hoàng Zurline không thể trả lời; ngay chính bản thân Ak vĩ đại cũng không thể trả lời. Đó là từ thuở rất xa xưa, khi thế giới này mới được tạo thành và cần có các nữ thần để cai quản các khu rừng và chăm sóc những cây non. Thế rồi, vào một ngày mà không ai còn nhớ chính xác, Necile đã được sinh ra; rực rỡ, dễ thương, mảnh mai và gọn gàng như chính cái cây non mà nàng được tạo ra là để bảo vệ nó. Tóc nàng mang màu hoa dẻ; mắt nàng xanh thẫm trong ánh nắng mặt trời và tím biếc trong bóng râm; má nàng rực lên trong màu hồng nhạt của viền những đám mây lúc hoàng hôn; môi nàng đỏ, ngọt ngào và mềm mại. Về trang phục, nàng chọn màu xanh của lá sồi; tất cả các nữ thần rừng đều sử dụng màu đó và không ai thích màu nào khác. Đôi chân xinh xắn của nàng xỏ trong đôi dép con, trong khi đầu nàng không đội gì ngoài một mái tóc dài óng mượt. Nhiệm vụ của Necile rất ít và đơn giản. Nàng giữ không cho đám cỏ dại mọc dưới gốc mà lấy đi chất dinh dưỡng của những cái cây được nàng chăm sóc. Nàng xua đuổi bọn Gadgol để chúng không thể có được thú vui ác độc là bay quanh những thân cây, làm cho cây bị thương rồi héo rũ, chết https://thuviensach.vn đi vì tiếp xúc với chất độc. Vào mùa khô, nàng lấy nước từ ao và suối tưới ẩm những rễ cây đang khát nước. Đó là thời kỳ đầu. Còn bây giờ cỏ dại đã biết cách tránh xa những khu rừng có nữ thần rừng cư trú; những con Gadgol đáng ghét đã không còn dám bén mảng tới gần; cây cối đã trở nên già và cứng cáp, chúng có thể chịu hạn tốt hơn so với khi vừa mới mọc. Do vậy gánh nặng công việc của Necile cũng được trút bớt, trong khi thời gian ngày càng trôi chậm lại, và những năm tháng tiếp theo trở nên buồn chán, tẻ nhạt hơn so với tâm hồn vui vẻ yêu đời của nữ thần. Thực ra thì những cư dân của rừng không thiếu gì dịp giải trí. Mỗi tháng vào dịp trăng tròn họ lại nhảy múa trong hoàng cung của nữ hoàng. Cũng có cả bữa tiệc Quả Hạnh, có lễ kỉ niệm Những Sắc Màu Mùa Thu, có buổi lễ Rơi Lá đầy trang nghiêm và bữa tiệc ồn ào trong ngày Đâm Chồi Nảy Lộc. Nhưng những dịp lễ hội này thường cách xa nhau, bỏ lại khoảng trống giữa chúng là những chuỗi ngày nhàm chán. Việc một nữ thần rừng có thể trở nên bất mãn là một điều mà các chị em của Necile chưa từng nghĩ tới. Nó chỉ xảy đến với nàng sau rất nhiều năm chịu đựng. Nhưng ngay khi nàng quả quyết rằng cuộc đời nàng thật tẻ nhạt thì cũng là khi nàng đã không còn kiên nhẫn với tình trạng của mình; nàng muốn làm điều gì đó thực sự thú vị và muốn biến đổi những chuỗi ngày của nàng theo một cách mà những nữ thần rừng chưa từng mơ đến. Chỉ mỗi luật của rừng đã không cho phép nàng tiến hành việc tìm kiếm cuộc phiêu lưu cho riêng mình. Trong khi tâm trạng ấy đang đè nặng lên nàng Necile xinh đẹp thì tình cờ một sự kiện xảy ra, đó là khi Ak vĩ đại đến thăm rừng Burzee và cho phép các nữ thần rừng ở đây - theo tập quán - được nằm dưới chân ngài và lắng nghe từng câu từng chữ thông thái từ miệng ngài. Ak là thần rừng của https://thuviensach.vn toàn thế giới; ngài có thể nhìn thấy mọi thứ, và biết nhiều hơn tất cả những đứa con của loài người gộp lại. Đêm đó ngài nắm tay nữ hoàng, bởi ngài luôn yêu quí những nữ thần như những đứa con; và Necile nằm dưới chân ngài cùng với nhiều chị em mình, chăm chú lắng nghe ngài nói. “Hỡi những cô bé xinh đẹp, chúng ta đã sống quá hạnh phúc trong khu rừng của mình,” Ak nói, trong lúc tay vuốt bộ râu hoa râm một cách chậm rãi, “đến mức chúng ta không biết gì về những đau buồn và nghèo khổ của rất nhiều những con người đáng thương đang sống ở những vùng đất trống ngoài kia của trái đất. Họ không cùng một loài với chúng ta, điều đó đúng, nhưng một giống loài được nhiều ưu ái như chúng ta thì luôn giàu lòng trắc ẩn. Thường thì mỗi khi đi qua nhà của những con người đang bị đau khổ giày vò đó, ta lại động lòng muốn dừng lại và giúp họ xua tan những đau khổ. Nhưng đau khổ, ở mức không thái quá, lại là số mệnh của loài người, và chúng ta không có quyền can thiệp vào qui luật của tự nhiên.” “Tuy nhiên,” nữ hoàng xinh đẹp nói, cúi mái đầu vàng óng trước vị thần rừng, “ta đoán rằng Ak vẫn thường giúp đỡ loài người.” Ak mỉm cười. “Đôi khi,” ngài đáp lời, “khi họ còn rất trẻ - ‘những đứa trẻ’, loài người gọi chúng là vậy - ta đã dừng lại để cứu vớt chúng khỏi những buồn đau. Còn những người đàn ông và đàn bà thì ta không dám can thiệp, họ phải chấp nhận gánh nặng mà tự nhiên đã đặt lên vai họ. Nhưng những em bé vô tội, những đứa trẻ ngây thơ của loài người, chúng có quyền được hưởng hạnh phúc cho đến khi chúng thực sự trưởng thành và có khả năng chịu đựng những thử thách dành cho loài người. Do vậy ta nghĩ là ta có lý khi ra tay giúp đỡ các em. Gần đây - khoảng một năm - ta có gặp bốn đứa trẻ đáng thương đang nằm co ro cúm rúm vì lạnh trong một túp lều gỗ, chúng đang sắp bị chết cóng. Bố mẹ chúng sang ngôi làng bên cạnh để tìm thức ăn và https://thuviensach.vn đã nhóm một đống lửa để giữ ấm cho những đứa con nhỏ bé trong khi đi vắng. Nhưng một cơn bão nổi lên và phủ tuyết suốt đường, do vậy họ đã phải mất rất nhiều thời gian di chuyển. Trong khi đó lửa đã tắt và sương giá đã thấm vào tận xương của những đứa trẻ đang chờ đợi giữa túp lều.” “Quả là đáng thương!” nữ hoàng thì thầm nói. “Ngài đã làm gì?” “Ta đã gọi Nelko, ra lệnh đi lấy gỗ từ những khu rừng của ta và thổi chúng cho tới khi đống lửa rực sáng trở lại và sưởi ấm túp lều nhỏ bé mà những đứa trẻ đang nằm. Sau đó bọn trẻ hết run rẩy và ngủ thiếp đi cho đến khi bố mẹ chúng trở về.” “Rất mừng là ngài đã làm như vậy,” nữ hoàng tốt bụng nói, hướng lên vị thần rừng; và Necile, sau khi nhiệt tình lắng nghe từng câu từng chữ, đã thì thầm trong im lặng: “Ta cũng mừng vì điều đó đã diễn ra!” “Và đúng vào tối nay,” Ak tiếp tục nói, “khi đi đến rìa rừng Burzee, ta nghe được một tiếng khóc mong manh mà ta nghĩ là xuất phát từ một trẻ sơ sinh của loài người. Ta nhìn quanh và tìm thấy, ở gần rừng, một em bé nằm trần truồng trên cỏ, khóc thút thít rất đáng thương. Không xa, ở phía rừng, có sư tử Shiegra đang thu mình lấy đà, định ngấu nghiến bé con cho bữa tối.” “Và ngài đã làm gì, Ak?” nữ hoàng hỏi trong hồi hộp. “Không nhiều, bởi vì ta đang vội đến chào các nữ thần của ta. Nhưng ta đã ra lệnh cho Shiegra lại gần, cho bé bú để qua cơn đói khát. Và ta đã bảo Shiegra truyền lời của ta đến tất cả những động vật trong rừng, rằng không kẻ nào được làm hại đến bé.” “Ta rất mừng rằng ngài đã làm điều đó,” nữ hoàng tốt bụng lại nói, với giọng điệu như vừa trút được gánh nặng; nhưng lần này Necile không bắt chước nữa, bởi vì nàng, trong một quyết định kì lạ, đã bất ngờ tách ra khỏi nhóm. https://thuviensach.vn Dáng người mềm mại của nàng nhanh chóng lướt theo các lối đi trong rừng cho đến khi tới được rìa rừng Burzee thì dừng lại, và nàng chăm chú nhìn ra xung quanh. Từ trước đến giờ nàng chưa từng đi xa đến vậy, bởi vì theo luật của rừng thì các nữ thần rừng phải sống sâu bên trong rừng thẳm. Necile biết mình đang phạm luật, nhưng ý nghĩ đó không làm chùn chân nàng. Nàng đã quyết phải tự mắt mình nhìn thấy em bé mà Ak đã kể, bởi vì nàng chưa từng được ôm một đứa trẻ của loài người trong lòng. Tất cả loài người mà nàng gặp đều đã trưởng thành; không có ai là trẻ con cả. Nhìn xuyên qua những cái cây, Necile thấy em bé đang nằm trên cỏ. Nhưng bây giờ em đang ngủ ngon lành, sau khi đã bú sữa của Shiegra. Em chưa đủ lớn để hiểu được nguy hiểm là gì; chỉ cần không thấy đói thì em hài lòng. Nữ thần nhẹ nhàng tiến đến gần em bé và quì xuống bãi cỏ, chiếc áo choàng màu hoa hồng phủ lên người nàng mỏng như tơ. Nét mặt dễ thương của nàng đầy vẻ tò mò và ngạc nhiên, nhưng trên hết là một tình thương dịu dàng nữ tính. Em bé chỉ vừa mới đẻ, mũm mĩm và hồng hào. Em hoàn toàn không nơi nương tựa. Trong khi nữ thần chăm chú nhìn, bỗng em bé mở mắt ra, mỉm cười với nàng và dang rộng cả hai cánh tay. Ngay lập tức Necile ôm lấy em bé vào lòng và nhanh chóng cùng với em quay ngược vào rừng thẳm. https://thuviensach.vn https://thuviensach.vn Chương ba Làm con nuôi Vị thần rừng đột ngột đứng dậy, nhăn trán. “Có kẻ lạ đang xuất hiện trong rừng,” ngài tuyên bố. Thế rồi nữ hoàng và các nữ thần quay đầu lại, nhìn thấy đứng ngay trước mặt họ là Necile, với một đứa trẻ sơ sinh đang ngủ nằm gọn trong vòng tay, cặp mắt xanh sâu thẳm của nàng đầy thách thức. Họ im lặng trong chốc lát, các nữ thần đầy sửng sốt và kinh hoàng, nhưng vầng trán của vị thần rừng dần dần giãn ra khi ngài nhìn chăm chú vào em bé dễ thương, kẻ đã cố tình vi phạm luật của rừng. Rồi trước sự ngạc nhiên của tất cả mọi người, Ak vĩ đại dịu dàng vuốt tay lên suối tóc của Necile và hôn nhẹ lên vầng trán sáng ngời của nàng. “Lần đầu tiên ta được biết,” ngài nhẹ nhàng nói, “một nữ thần rừng đã không tuân lệnh và luật lệ của ta; nhưng tim ta không thể khiển trách. Mong muốn của con là gì, Necile?” “Hãy cho con được nuôi dưỡng đứa trẻ!” nàng trả lời, bắt đầu trở nên run rẩy và quì xuống để khẩn cầu. “Tại đây ư, trong rừng Burzee, nơi mà loài người chưa từng bước tới?” Ak chất vấn lại. “Vâng, tại đây, trong rừng Burzee,” nữ thần liều lĩnh đáp. “Đây là nhà của con, và con đang lo vì ở đây hết việc. Hãy để cho con được chăm sóc em bé! Hãy nhìn xem, em thật là yếu ớt và không nơi nương tựa. Tất nhiên là em không thể làm điều gì xấu cho Burzee hoặc cho thần rừng của thế giới rồi!” “Nhưng luật lệ thì sao, đứa bé của ta ơi, luật lệ!” Ak kêu lên, đầy nghiêm khắc. https://thuviensach.vn “Luật lệ là do thần rừng tạo ra,” Necile đáp lại; “nếu người ra lệnh cho con chăm sóc đứa trẻ mà bản thân người đã cứu cho thoát chết, thì liệu có ai trên thế giới này dám chống lại con không?” Nữ hoàng Zurline, người đã chăm chú lắng nghe từ đầu, vỗ tay vui mừng ủng hộ cho câu trả lời của Necile. “Ngài đã mắc bẫy rồi, Ak!” nữ hoàng reo lên, và cười. “Bây giờ ta cũng cầu xin ngài, hãy lưu tâm đến lời thỉnh cầu của Necile.” Vị thần rừng, theo thói quen mỗi khi đang suy nghĩ, lại chậm rãi mân mê bộ râu của mình. Rồi ngài nói: “Necile được phép nuôi đứa bé, và ta sẽ bảo vệ nó. Nhưng ta muốn cảnh cáo với tất cả các ngươi, rằng đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối ta nới lỏng luật rừng. Cho đến ngày tận cùng của thế giới, sẽ không còn một con người nào khác được một vị thần tiên như chúng ta nuôi nấng. Nếu không thì chúng ta sẽ phải từ bỏ cuộc sống hạnh phúc này vì những rắc rối và lo âu gây ra. Chúc các ngươi ngủ ngon, hỡi những nữ thần rừng của ta!” Sau đó Ak biến mất, còn Necile vội vã trở về nhà trong niềm vui với kho báu mới kiếm được của nàng. https://thuviensach.vn https://thuviensach.vn Chương bốn Claus Ngày hôm sau, nhà Necile trở thành địa điểm đông khách nhất rừng. Các nữ thần rừng vây quanh nàng với em bé nằm ngủ yên trong lòng, ai nấy đều tò mò và vui sướng. Vô số lời ca ngợi lòng tốt của Ak vĩ đại khi cho phép Necile được giữ lại em bé và chăm sóc em. Thậm chí nữ hoàng cũng đến để nhìn ngắm gương mặt bé bỏng và ngây thơ kia, đỡ lấy những ngón tay nắm chặt mũm mĩm cần được bảo vệ trong lòng bàn tay đẹp đẽ của bà. “Chúng ta sẽ gọi nó thế nào đây, Necile?” nữ hoàng hỏi và mỉm cười. “Nó phải có một cái tên, em biết đấy.” “Hãy gọi em bé là Claus,” Necile trả lời, “vì cái tên này cũng có nghĩa là ‘một đứa trẻ’.” “Hay là Neclaus [1] ,” nữ hoàng đáp lời, “vì cái tên này có nghĩa là ‘đứa trẻ của Necile’.” Các nữ thần rừng vỗ tay chúc mừng, và Neclaus đã trở thành tên của em bé, mặc dù Necile thích nhất được gọi bé bằng cái tên Claus, và trong những ngày sau, rất nhiều chị em của nàng cũng theo gương nàng. Necile lấy về những thảm rêu mềm nhất trong rừng cho Claus nằm, và trong ngôi nhà của mình, nàng tự làm một chiếc giường cho em. Về thức ăn mà nói thì không thiếu. Các nữ thần rừng đi tìm những quả vú sữa hình chuông, mọc trên cây goa và khi mở ra bên trong chứa đầy sữa ngọt. Những kẻ tốt bụng khác cũng luôn sẵn lòng chia sẻ một phần sữa của mình để giúp đỡ sinh vật bé nhỏ xa lạ này, trong khi sư tử cái Shiegra vẫn thường rón rén bò vào nhà Necile, gầm gừ dịu dàng khi nằm xuống bên cạnh em bé và cho em bú. Vì vậy em bé ngày qua ngày lớn phổng và cứng cáp, còn Necile thì dạy em cách nói, cách đi và cách chơi. https://thuviensach.vn Lối suy nghĩ và ngôn ngữ của em cũng ngọt ngào và dịu dàng, bởi các nữ thần không làm điều ác bao giờ, trái tim của họ tinh khiết và đầy tình yêu thương. Em đã trở thành sinh vật cưng của cả khu rừng, sắc lệnh của Ak đã cấm tất cả thú vật và bò sát không được làm phiền em, nên em có thể đi lại thoải mái tới bất cứ chỗ nào em thích. Giờ thì tin tức đã tới tai các thần tiên khác, rằng đám nữ thần rừng Burzee nhận nuôi một em bé con của loài người, và hành động này lại được Ak vĩ đại phê chuẩn. Do vậy rất nhiều người trong bọn họ đã đến thăm sinh vật bé nhỏ xa lạ kia, nhìn em đầy thích thú. Đầu tiên là các Ryl, đám chị em họ gần gũi nhất của các nữ thần rừng, mặc dù họ được tạo ra theo một cách hoàn toàn khác. Các Ryl có nhiệm vụ trông nom hoa và những cỏ cây nho nhỏ, trong khi các nữ thần cai quản các cây lớn trong rừng. Các Ryl đi khắp thế giới, tìm thức ăn cần cho rễ của những loài hoa, còn màu sắc rực rỡ của những bông hoa mãn khai là nhờ thuốc nhuộm mà Ryl đưa vào trong đất, để rồi được hút lên qua những mao mạch nhỏ trong rễ và thân cây khi cây thực sự trưởng thành. Đám Ryl luôn luôn bận rộn bởi những bông hoa của họ cứ nở rồi tàn liên tục, nhưng họ vẫn luôn vui vẻ và nhẹ nhàng, và họ cũng rất được ưa thích trong giới thần tiên. Tiếp theo là đám Knook mà nhiệm vụ của họ là trông nom thú vật của thế giới, cả lành lẫn dữ. Các Knook rất vất vả, bởi rất nhiều thú vật không thể thuần phục được và nổi loạn chống lại những ràng buộc, câu thúc. Nhưng rốt cuộc họ cũng biết cách để cai quản chúng, và bạn sẽ thấy rằng, một số điều luật của Knook đã được tuân thủ, ngay cả với những thú vật dữ tợn nhất. Những mối lo trong công việc đã khiến cho các Knook trở nên già nua, mệt mỏi, lưng còng cả xuống, và bản tính của họ cũng trở nên thô ráp do thường xuyên phải ở bên những sinh vật hoang dã; tuy nhiên họ rất có ích đối với loài người và với cả thế giới nói chung, bởi thú vật trong rừng chỉ chịu tuân theo những luật của họ, bên cạnh những điều luật của Thần Rừng. https://thuviensach.vn Kế tới là các tiên đồng, có nhiệm vụ bảo vệ loài người, họ đều rất quan tâm đến việc nhận nuôi Claus, bởi chính luật của họ cũng cấm họ được chăm sóc loài người. Đã ghi lại được một vài trường hợp các tiên đồng hiện hình ra trước loài người, thậm chí còn nói chuyện với loài người; mà lẽ ra nhiệm vụ của các tiên đồng phải là bảo vệ cho cuộc sống của loài người một cách không ai thấy, không ai biết, và nếu có yêu thích ai đó hơn những kẻ khác thì cũng là do kẻ ấy rất xứng đáng, còn các tiên đồng phải thật công bằng và không được thiên vị. Nhưng ý tưởng nuôi nấng một đứa con của loài người chưa bao giờ xuất hiện trong đầu họ, bởi vì điều đó đi ngược hoàn toàn với luật lệ của họ; vì thế họ rất tò mò muốn được ôm ấp sinh vật bé nhỏ xa lạ này, do nữ thần Necile và các chị em của nàng nuôi. Claus ngước nhìn các thần tiên đang vây kín quanh mình với ánh mắt không chút sợ hãi và đôi môi mỉm cười. Em cười vang khi cưỡi trên vai của đám Ryl vui vẻ, em láu lỉnh kéo bộ râu xám của hội Knook thô kệch; em tự tin ngả mái đầu xoăn tít của mình vào bộ ngực xinh đẹp của chính bà chúa tiên. Và các Ryl yêu thích tiếng cười của em; các Knook thích sự dũng cảm của em; các tiên đồng thích sự ngây thơ của em. Cậu bé đã làm bạn với tất cả bọn họ, và học để biết tường tận về mọi điều luật của họ. Em không bao giờ dẫm nát một bông hoa nào trong rừng, vì điều đó sẽ làm cho các Ryl thân thiện của em phải đau buồn. Em không bao giờ giao du với đám thú vật trong rừng, vì điều đó sẽ khiến cho các Knook trở nên giận dữ. Bầy tiên đồng thì em rất yêu quí, nhưng vì không biết gì về loài người, em không thể hiểu được rằng có mỗi mình em là được phép giao lưu một cách thân thiện với họ, trong khi cả loài người thì không. Thực vậy, Claus đã nghĩ rằng em là duy nhất, vì trong tất cả các tạo vật của rừng, không có ai giống em và cùng trang lứa với em. Đối với em, khu rừng này là cả thế giới. Em không biết rằng có hàng triệu người đang tồn tại mà vật lộn trong vất vả, nhọc nhằn. https://thuviensach.vn Thế là em hài lòng và hạnh phúc. [1] Một số người đã đánh vần tên này thành Nickclaus, người khác gọi là Nicolas, đây cũng là lí do mà ở một số vùng ngày nay người ta vẫn gọi Santa Claus là St. Nicolas (thánh Nicolas). Nhưng, tất nhiên Neclaus vẫn là tên đúng và Claus là biệt hiệu do mẹ nuôi, nữ thần rừng Necile xinh đẹp, đặt cho. https://thuviensach.vn https://thuviensach.vn Chương năm Thần rừng Năm tháng trôi nhanh trong khu rừng Burzee, các nữ thần cũng không cần phải để ý tới thời gian làm gì. Thậm chí hàng thế kỉ cũng không gây ra thay đổi nào ở những tạo vật xinh đẹp này; mãi mãi họ vẫn như thế, bất tử và không thay đổi. Tuy nhiên Claus, vì là một con người, lại mỗi ngày mỗi trưởng thành. Giờ thì Necile có hơi phiền, vì em đã quá lớn để mà ngồi trong lòng nàng, rồi em lại muốn ăn những món khác chứ không phải chỉ có sữa. Đôi chân cứng cáp đưa em đi sâu vào tận giữa rừng Burzee, tại đó em có thể nhặt quả hạch và quả mọng, cùng nhiều loại rễ cây ngọt ngào và rất lành, chúng hợp với dạ dày của em hơn là mấy quả vú sữa hình chuông kia. Em ít về nhà Necile hơn, dần dần thói quen của em là chỉ về đó để mà ngủ. Nữ thần Necile, người yêu quí em hết mực, đâm ra bối rối không hiểu được sự thay đổi bản tính này của em, và nàng đã vô tình thay đổi cuộc sống của chính mình để chiều theo ý thích của em. Nàng sẵn lòng đi theo em qua những nẻo đường rừng, và rất nhiều chị em của nàng cũng vậy, vừa đi vừa giải thích cho em về những điều thần bí của khu rừng khổng lồ, về thói quen và bản tính của những tạo vật sống bên trong đó. Claus hiểu được rõ ràng ngôn ngữ của thú vật; nhưng em không bao giờ hiểu được tính khí ảm đạm và buồn rầu của chúng. Dường như chỉ có bọn sóc, chuột và thỏ là có bản tính vui vẻ, dễ chịu; nhưng Claus không thể cười vang khi con báo gầm lên, và cũng không thể vuốt ve bộ lông bóng bẩy của gấu khi loài này gầm gừ và nhe răng ra hăm dọa. Những tiếng gầm đó không phải dành cho Claus, em biết điều này rất rõ, vậy thì chúng để làm gì? https://thuviensach.vn Em có thể hát những bài hát của loài ong, có thể đọc thuộc lòng bài thơ của những bông hoa gỗ và biết rành tiểu sử của từng con cú trong rừng Burzee. Em giúp đỡ các Ryl nuôi nấng cây, giúp các Knook giữ trật tự cho loài vật. Những loài bất tử nhỏ bé này coi em là một nhân vật đặc biệt, được nữ hoàng Zurline cùng các nữ thần của bà bảo vệ chu đáo, và được đích thân Ak vĩ đại ưu ái. Rồi đến một ngày, thần rừng quay về rừng Burzee. Trước đó ngài đã đi thăm, lần lượt, tất cả các khu rừng của mình trên toàn thế giới, rất nhiều và rất rộng. Trước khi bước vào trảng đất nơi nữ hoàng cùng các nữ thần của bà đang tụ tập để nghênh đón, ngài vẫn nhớ tới đứa trẻ mà ngài từng cho phép Necile được nhận nuôi. Thế rồi ngài thấy, ngồi tự nhiên giữa vòng những tạo vật bất tử dễ thương kia, một chàng trai trẻ vạm vỡ với bờ vai rộng, chàng trai ấy, khi đứng lên thì đã cao tới ngang vai của chính ngài. Ak ngừng lại, im lặng và tư lự, hướng cái nhìn xuyên thấu vào Claus. Cặp mắt trong trẻo nhìn thẳng vào mắt ngài, và vị thần rừng thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy ở đó sự trầm tĩnh cũng như đọc được ở đó một trái tim trong sáng và dũng cảm. Tuy nhiên, khi Ak ngồi xuống bên cạnh nữ hoàng xinh đẹp, với chiếc ly vàng đựng đầy rượu tiên nhấp trên môi, ngài lại trở nên trầm lặng và dè dặt một cách kỳ lạ, vuốt râu suy nghĩ rất lâu. Đến sáng, ngài gọi Claus đến, một cách chân tình, ngài nói: “Chào tạm biệt một thời gian Necile và các chị em của nàng đi con; bởi vì con sẽ cùng ta làm một chuyến vòng quanh thế giới.” Claus thích chuyến đi lắm, cậu biết rõ được đồng hành với vị thần rừng của cả thế giới mới vinh hạnh làm sao. Nhưng Necile thì khóc, lần đầu tiên trong đời, và ôm chặt cổ Claus như thể không chịu được việc phải rời xa cậu. Nữ thần, người đã làm mẹ nuôi của chàng trai trẻ vạm vỡ này, vẫn thanh nhã, quyến rũ và xinh đẹp như cái ngày nàng dám đối mặt với Ak https://thuviensach.vn cùng đứa bé sơ sinh nằm gọn trên ngực; tình yêu của nàng cũng không giảm đi chút nào. Ak nhìn hai kẻ đang ôm chặt lấy nhau, trông như là chị với em, và một lần nữa ngài trở nên trầm tư suy nghĩ. https://thuviensach.vn https://thuviensach.vn Chương Sáu Thần rừng Đưa Claus tới một khoảng trống nhỏ trong rừng, vị thần rừng nói: “Đặt tay con lên thắt lưng ta và giữ chặt trong khi chúng ta sẽ bay trên bầu trời; chúng ta sẽ đi vòng quanh thế giới và ngó xuống rất nhiều căn nhà của những người mà từ đấy con sinh ra.” Những từ này khiến cho Claus kinh ngạc, bởi vì cho tới lúc này cậu luôn nghĩ rằng bản thân mình là tạo vật duy nhất của loài người có trên mặt đất; nhưng Claus vẫn im lặng bám chặt lấy thắt lưng của Ak vĩ đại, sự kinh ngạc đã khiến cậu không thốt nên lời. Sau đó cả khu rừng Burzee rộng lớn dường như tuột khỏi chân họ, và chàng trai trẻ thấy mình vụt lướt lên không, tít trên cao thật là cao. Chẳng bao lâu đã thấy những ngọn tháp xuất hiện bên dưới, thấp hơn nữa là các ngôi nhà với đủ mọi hình thù, màu sắc. Đó là thành phố của loài người, và Ak, giảm tốc độ để đáp xuống, đưa Claus tới một khu đất. Vị thần rừng nói: “Miễn là cứ nắm chặt lấy thắt lưng ta thì con sẽ là tàng hình trước cả loài người, trong khi con lại có thể thấy họ rất rõ. Nếu bỏ tay ra con sẽ vĩnh viễn xa rời ta và nhà của con ở Burzee.” Một trong những điều luật đầu tiên của rừng là vâng lời, và Claus thậm chí còn không nghĩ đến chuyện làm trái ý Ak. Cậu bám chặt vào thắt lưng Ak và cứ thế tàng hình. Sau đó, mỗi khoảnh khắc trôi qua trong thành phố lại khiến sự kinh ngạc của chàng trai trẻ lớn lên thêm. Một kẻ ngỡ đâu được sinh ra khác với tất cả những kẻ khác thì nay lại thấy mặt đất ngập tràn toàn những tạo vật cùng loại với mình. https://thuviensach.vn “Đúng đó,” Ak nói, “thần tiên bất tử thì ít; con người hữu tử thì nhiều.” Claus tha thiết ngắm nhìn đồng loại của mình. Có những gương mặt buồn, có những gương mặt vui tươi vô tư lự, có gương mặt thư thái, có gương mặt lo âu, có gương mặt chân thành, tất cả trộn với nhau theo một trật tự rối rắm và phức tạp. Có những người làm những việc tẻ nhạt; có những kẻ đi lại vênh vang; có người lo lắng, u sầu, trong khi kẻ khác dường như lại hạnh phúc và mãn nguyện. Khắp nơi là con người với đủ mọi bản tính, và Claus thấy có bao nhiêu thứ làm mình buồn cũng như khiến mình vui. Nhưng cậu đặc biệt chú ý đến trẻ con - đầu tiên là tò mò, sau đó háo hức, rồi yêu thương. Những em bé quần áo rách rưới lăn lộn bụi bặm trên đường phố, chơi với những mảnh vụn đồ chơi và đá sỏi. Những đứa trẻ khác, ăn mặc rực rỡ, được nâng niu chiều chuộng và ăn những viên kẹo bi. Tuy nhiên, theo Claus thì dường như những đứa trẻ con nhà giàu này lại không hạnh phúc hơn những đứa đang chơi trong cát bụi và sỏi đá kia. “Tuổi thơ là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của con người,” Ak nói, theo mạch suy nghĩ của chàng trai trẻ. “Chính những năm tháng vui vẻ ngây thơ này là khoảng thời gian mà những đứa trẻ không phải lo nghĩ gì hết.” “Hãy nói cho con biết,” Claus nói, “tại sao các em bé lại không được sống trong hoàn cảnh giống nhau?” “Bởi vì chúng được sinh ra từ cả nhà tranh và cung điện,” vị thần rừng đáp lời. “Sự khác biệt về tài sản của cha mẹ đã tạo nên số phận của đứa trẻ. Một số em được bọc trong nhung lụa; những em khác lại bị bỏ rơi trong đói nghèo và rách rưới.” “Nhưng dường như tất cả đều đẹp và ngọt ngào ngang nhau,” Claus nói một cách sâu sắc. “Khi chúng còn là những em bé thì đúng thế,” Ak đồng ý. “Niềm vui của chúng là được sống, và chúng không phải dừng lại để suy nghĩ. Nhiều năm https://thuviensach.vn sau, khi số phận bất hạnh của loài người bắt đầu đổ xuống đầu, chúng nhận ra mình phải nỗ lực và lo lắng, phải làm việc và buồn phiền, để với tới được sự giàu sang là thứ mà trái tim loài người luôn tha thiết. Những điều đó không có trong khu rừng mà con vừa mới rời đi.” Claus im lặng một lúc. Rồi cậu hỏi: “Tại sao con lại ở trong rừng, giữa những thứ không cùng giống nòi với con?” Thế là Ak, với giọng nói rất nhẹ nhàng, đã kể về câu chuyện thuở sơ sinh của cậu: về việc cậu đã bị bỏ rơi ở rìa rừng và trở thành con mồi của thú hoang như thế nào, về việc nữ thần Necile yêu quí đã cứu cậu và nuôi cậu trưởng thành dưới sự bảo vệ của thần tiên ra sao. “Nhưng con vẫn không thuộc về họ,” Claus nói đầy đăm chiêu. “Con không phải là họ,” vị thần rừng đáp lời. “Vị nữ thần, người đã chăm sóc con như một người mẹ, giờ nhìn đã như một người chị của con; và theo thời gian trôi đi, lúc con đã già rồi, nàng sẽ trông như một đứa con gái của con. Thêm một khoảng thời gian ngắn nữa, khi con không còn là gì nữa ngoài kỉ niệm, thì nàng vẫn mãi là Necile.” “Nếu loài người phải chết đi như vậy, thì tại sao họ lại được sinh ra?” cậu bé chất vấn. “Tất cả đều lụi tàn, trừ chính thế giới này và những người trông coi nó,” Ak trả lời. “Nhưng trong khi còn, thì tất cả mọi thứ trên trái đất này đều có giá trị của nó. Những kẻ khôn ngoan tìm cách để trở nên có ích đối với thế giới, bởi vì chắc chắc những gì có ích rồi sẽ được sống lại.” Claus không hiểu hoàn toàn câu nói trên, nhưng trong tâm trí, cậu đã có ước muốn được trở nên hữu ích cho đồng loại, và cậu trở nên u ám, trầm tư trong khi họ tiếp tục cuộc hành trình. https://thuviensach.vn Họ đến thăm rất nhiều nơi ở của con người tại nhiều nơi trên thế giới, quan sát những người nông dân làm việc vất vả trên đồng ruộng, những chiến binh lao thẳng vào những trận đánh tàn bạo, và những thương gia trao đổi hàng hóa để lấy về những mẩu kim loại màu trắng với màu vàng. Và ở bất cứ nơi đâu thì cặp mắt của Claus cũng hướng về những em bé với tình yêu và lòng thương cảm, vì ý nghĩ về thuở sơ sinh không nơi nương tựa của bản thân luôn dai dẳng trong lòng và cậu khát khao được giúp đỡ những sinh linh bé nhỏ đồng loại của mình, như cậu đã được vị nữ thần rừng tốt bụng cứu giúp. Ngày qua ngày, vị thần rừng và học trò của ngài đi vòng quanh trái đất, Ak hiếm khi nói chuyện với chàng trai trẻ đang bám chặt vào thắt lưng ngài, thay vào đó, ngài đưa cậu tới tất cả những nơi có thể giúp cậu hiểu hơn về cuộc sống của loài người. Và cuối cùng họ cũng trở về khu rừng già Burzee rộng lớn, tại đó Ak đặt Claus xuống giữa vòng tròn của các nữ thần rừng, lẫn trong đó có Necile đang hồi hộp chờ đợi cậu. Vầng trán của Ak giờ đây đã trở nên êm ả và bình yên; nhưng trán của Claus thì hằn xuống với bao nhiêu là suy nghĩ. Necile thở dài buồn bã khi thấy sự thay đổi ở đứa con nuôi, kẻ mà từ trước đến giờ vẫn luôn vui vẻ và hay cười. Và rồi một ý nghĩ xuất hiện trong đầu nàng, rằng sau cuộc hành trình với nhiều sự kiện này, cuộc đời cậu bé sẽ không bao giờ trở lại như xưa nữa. https://thuviensach.vn https://thuviensach.vn Chương bảy Thần rừng Khi nữ hoàng Zurline tốt bụng đã chạm làn môi tiên vào chiếc ly vàng rồi chuyền nó quanh vòng để chúc mừng sự trở về của những người đi xa, vị thần rừng của thế giới, người mà từ nãy đến giờ vẫn chưa nói gì, nhìn thẳng vào Claus và nói: “Thế nào?” Cậu bé hiểu, từ từ đứng dậy bên cạnh Necile. Đôi mắt cậu chỉ lướt qua một lần vòng tròn các nữ thần thân quen, cậu sẽ nhớ tới từng người trong đó như một bạn đồng hành yêu dấu; nhưng nước mắt cứ thế chảy xuống đã làm nhòe mắt cậu, và thế là sau đó cậu nhìn chăm chăm về phía thần rừng. “Con thật là dốt nát,” cậu nói, rất đơn giản, “cho đến khi Ak vĩ đại với lòng tốt của mình cho con biết mình là ai. Các vị, những người sống thật ngọt ngào trong khu rừng của mình, những người mãi mãi trẻ đẹp và trong trắng, các vị không thể thích hợp với một đứa con của loài người. Vì con đã được nhìn thấy loài người, con thấy họ phải chịu số phận một quãng đời ngắn ngủi trên trái đất này, phải làm việc cực nhọc để có được những gì họ cần, rồi tàn lụi dần theo năm tháng, và cuối cùng sẽ mất đi như những chiếc lá trong mùa thu. Tuy vậy, mỗi người đều có nhiệm vụ của riêng mình, đó là làm cho thế giới tốt đẹp hơn, bằng cách này hay cách khác. Con thuộc về loài người, và số phận của loài người là số phận của con. Trái tim con sẽ luôn nhớ tới tấm lòng của các vị vì đã quan tâm săn sóc đến đứa trẻ đáng thương bị bỏ rơi này, cũng như tình bạn thân ái trong suốt thời thơ ấu của con. Mẹ nuôi của con,” đến đây cậu cúi xuống và hôn lên trán Necile, “còn sống thì con còn yêu thương và giữ hình ảnh mẹ trong lòng. Nhưng con phải rời xa mẹ, để đảm nhận phần của con trong cuộc đấu tranh vô tận mà loài người phải chịu, và để sống theo cách của riêng con.” https://thuviensach.vn “Con sẽ làm gì?” nữ hoàng hỏi, giọng buồn bã. “Con sẽ cống hiến cả đời con để chăm sóc cho những đứa trẻ của loài người, và cố gắng làm chúng hạnh phúc,” cậu trả lời. “Chính sự chăm sóc dịu dàng của các vị với một đứa trẻ sơ sinh đã đem lại cho con hạnh phúc và sức mạnh, cho nên sẽ là công bằng nếu con dâng đời mình cho hạnh phúc của những em bé khác. Nhờ đó, sau này những kỉ niệm về nữ thần Necile yêu dấu cũng sẽ được nảy mầm trong tim của hàng ngàn đứa trẻ, và việc làm tốt của mẹ con sẽ được nhắc đi nhắc lại trong những bài hát, những câu chuyện cho đến ngày tận cùng của thế giới. Con nói vậy có được không, thưa chúa tể?” “Con nói rất đúng,” Ak đáp lời, và đứng lên nói tiếp: “Tuy nhiên, có một điều mà con phải nhớ. Vì đã được nuôi nấng như một đứa con của rừng, được sống trong vòng tay bè bạn của các nữ thần, con đã mãi mãi trở nên khác biệt so với giống loài của mình. Do vậy, khi bước tiếp vào thế giới loài người, con sẽ vẫn có được sự bảo hộ của rừng, và những sức mạnh mà con đang có bây giờ sẽ luôn ở cùng con để giúp con trong công việc. Bất cứ khi nào cần giúp đỡ, con có thể nhờ các nữ thần rừng, các Ryl, các Knook và các cô tiên, họ sẽ rất vui mừng được phục vụ con. Ta, vị thần rừng của thế giới, đã nói như thế, và những gì ta nói chính là luật lệ!” Claus nhìn Ak với ánh mắt biết ơn. “Điều này sẽ khiến cho con trở nên mạnh mẽ hơn giữa loài người,” cậu trả lời. “Được bảo vệ bởi những bạn bè tốt bụng này, con sẽ có thể làm cho hàng ngàn em bé được hạnh phúc. Con sẽ cố gắng hết mình để làm tròn nhiệm vụ của mình, và con biết rằng những cư dân của rừng sẽ chia sẻ và giúp đỡ con.” “Chúng ta sẽ làm thế!” bà chúa tiên nói, đầy sốt sắng. “Chúng ta sẽ làm thế!” đám Ryl vui vẻ reo lên, với tiếng cười vang. “Chúng ta sẽ làm thế!” đám Knook lọm khọm gào lên, cau có. https://thuviensach.vn “Chúng ta sẽ làm thế!” những nữ thần rừng ngọt ngào thốt lên, đầy tự hào. Nhưng Necile không nói gì cả. Nàng chỉ ôm chặt lấy Claus trong vòng tay của mình và hôn cậu thật dịu dàng. “Thế giới này rất rộng lớn,” cậu bé tiếp tục nói, quay mặt về phía những người bạn thủy chung của mình, “nhưng loài người ở khắp nơi. Con sẽ bắt đầu công việc ở một chỗ gần với bạn bè của con, để cho nếu gặp khó khăn thì con có thể đi vào rừng xin lời khuyên và giúp đỡ.” Nói xong cậu nhìn tất cả bọn họ với ánh mắt đầy thân thương rồi quay mình bước đi. Không cần phải nói lời chia tay, nhưng đối với cậu, cuộc sống ngọt ngào và hoang dại trong rừng đã kết thúc. Cậu đi những bước dũng cảm để đương đầu với số phận của mình - cũng là số phận của toàn bộ loài người - đó là lo lắng và lao động. Nhưng Ak, người biết rất rõ tấm lòng của cậu, đã nhân từ và dẫn đường cho cậu. Đi xuyên qua rừng Burzee, hướng về phía đông, Claus tới Thung lũng Cười Hohaho. Ở mỗi phía của thung lũng đều có những ngọn đồi xanh mướt trải dài nối tiếp nhau, và một dòng suối len lỏi ở giữa chúng chạy dần ra xa khuất tầm nhìn. Sau lưng Claus là rừng già dữ tợn; ở phía xa của thung lũng là vùng đồng bằng bao la. Cặp mắt cậu trai trẻ, vốn chìm đắm trong những ý nghĩ buồn bã, giờ đã sáng lên khi đứng im lặng, nhìn ra Thung lũng Cười. Rồi bất chợt mắt cậu trở nên lấp lánh, như những vì sao trong một đêm tĩnh lặng, và mở to đầy vui vẻ. Bởi vì, ở dưới chân, những cây anh thảo và cúc dại đang mỉm cười thân thiện với cậu; làn gió thổi vui vẻ khi lướt qua và mơn man mái tóc cậu; dòng suối cười vang khi cậu nhảy qua đá cuội và lượn vòng quanh theo những đường bờ suối xanh rì; những con ong hát những bài ca ngọt ngào khi bay từ những cây hoa bồ công anh sang những cây thủy tiên màu vàng; https://thuviensach.vn những con bọ cánh cứng kêu vang đầy hạnh phúc trong lớp cỏ dài, và những tia sáng mặt trời lấp lánh chiếu lên toàn bộ khung cảnh đó. “Tại đây,” Claus reo lên, dang rộng vòng tay ra như thể muốn ôm cả thung lũng vào lòng, “ta sẽ chọn làm nhà của mình!” Đó là chuyện đã xảy ra từ rất nhiều nhiều năm về trước. Và nơi đó đã trở thành nhà của Claus kể từ đó. Đến giờ vẫn vậy. https://thuviensach.vn https://thuviensach.vn https://thuviensach.vn Chương một Thung lũng Cười Khi Claus tới, thung lũng này vẫn trống trơn, chẳng có gì ngoài cỏ, dòng suối, hoa dại và những đàn ong, đàn bướm. Nếu muốn biến nơi đây thành nơi ở của mình và sống theo kiểu của loài người, chàng cần phải có một ngôi nhà. Lúc đầu, điều này đã làm cho Claus bối rối, nhưng khi đứng mỉm cười dưới ánh nắng mặt trời, chàng chợt thấy Nelko già nua, người hầu của vị thần rừng, đang đứng cạnh mình. Nelko cầm theo một cái rìu, chắc chắn và to bản, có lưỡi sáng bóng như được làm bằng bạc. Lão đặt nó vào tay chàng trai trẻ, rồi biến mất mà chẳng nói một lời. Claus đã hiểu ra, liền quay về rìa rừng và chọn lấy một số thân cây đang nằm trên mặt đất, cắt tỉa đi những nhánh cây khô héo. Chàng sẽ không cắt vào thân của một cái cây nào đang sống. Quãng đời sống với những nữ thần rừng đã dạy cho chàng biết rằng, một cái cây đang sống là một thứ thiêng liêng, là thứ được tạo hóa sinh ra cùng với những cảm giác của riêng nó. Nhưng với những cây đã chết hoặc đã gục xuống thì lại là chuyện khác. Chúng đã hoàn thành số phận của mình với tư cách là một thành viên tích cực của cộng đồng rừng, và giờ thì sẽ là hợp lí nếu những phần còn sót lại của chúng được dùng để phục vụ cho nhu cầu của loài người. Lưỡi rìu ngập sâu trong những khúc gỗ vào mỗi lần cắt, tựa hồ như có một sức mạnh bên trong, và Claus chẳng phải làm gì ngoài việc vung lưỡi rìu lên và định hướng đi cho nó. Khi bóng tối lướt qua những ngọn đồi xanh và tràn tới thung lũng, chàng trai trẻ đã chặt xong những khúc gỗ thành nhiều miếng đều nhau và có hình dạng thích hợp để dựng một ngôi nhà, giống như kiểu nhà mà chàng đã thấy những người nghèo sinh sống. Thế rồi, khi đã quyết định sẽ đợi tới ngày hôm sau mới bắt đầu lắp ghép những miếng gỗ, Claus ăn một vài rễ cây ngọt mà chàng biết rõ chỗ tìm, uống nước từ con suối, nằm ngủ trên thảm https://thuviensach.vn cỏ, và tìm một chỗ không có hoa mọc để cho sức nặng cơ thể chàng không làm nát chúng. Và trong khi đang ngủ ngon lành, hít thở hương thơm của thung lũng tuyệt vời này, Tâm trạng Hạnh phúc đã len lỏi vào tim chàng và xua đi tất cả những nỗi khiếp sợ, lo lắng và nghi ngờ. Gương mặt Claus sẽ không bao giờ bị những đám mây lo lắng bao phủ; những thử thách trong cuộc sống sẽ không bao giờ là gánh nặng đối với chàng. Thung lũng Cười đã tiếp nhận chàng. Giá mà tất cả chúng ta đều được sống ở một nơi tuyệt vời như vậy! - nhưng nếu thế thì rất có thể thung lũng này sẽ lại trở nên quá đông đúc và chật chội. Đã nhiều năm rồi, nơi ấy vẫn chờ đợi một người chủ đến định cư. Liệu có phải do tình cờ mà Claus đã chọn thung lũng hạnh phúc này làm nhà? Hay chính những người bạn chu đáo, các vị thần tiên kia, đã dẫn lối cho bước chân của chàng khi chàng lang thang rời khỏi Burzee để tìm một chỗ trong cái thế giới rộng lớn vĩ đại này? Có một điều chắc chắn là, khi mặt trăng lên ngang đỉnh đồi và chiếu những tia sáng mềm mại lên thân thể của vị khách lạ đang nằm ngủ, thì cả Thung lũng Cười cũng tràn ngập bóng của những Knook thân thiện. Họ không nói gì cả, nhưng làm việc rất khéo léo và nhanh nhẹn. Những miếng gỗ mà Claus đã xẻ ra bằng rìu được tập hợp tại một vị trí bên dòng suối, rồi lần lượt được ghép lại với nhau, và chỉ trong một đêm, một ngôi nhà vững chắc, rộng rãi đã được dựng lên. Khi bình minh thức giấc, những cánh chim bay tràn tới thung lũng, và những bài ca của chúng, rất ít khi được nghe thấy trong rừng thẳm, đã đánh thức vị khách lạ của chúng ta. Chàng dụi mắt, nhìn quanh và chợt thấy ngôi nhà. “Ta phải cảm ơn các bạn Knook vì chuyện này mới được,” chàng nói, đầy vẻ biết ơn. Thế rồi chàng bước tới ngôi nhà của mình và đi qua cửa https://thuviensach.vn chính. Trước mặt chàng là một căn phòng lớn, với bếp lửa ở cuối phòng, một cái bàn và một chiếc ghế dài ở giữa phòng. Cạnh bếp lửa là một chiếc tủ. Sau đó là một cái cửa khác. Claus bước vào, đó là một căn phòng nhỏ hơn, với một chiếc giường kê sát tường và một chiếc ghế đẩu đặt kề một cái giá nhỏ. Trên giường có rất nhiều lớp rêu khô được lấy từ trong rừng. “Đây thực là một cung điện!” Claus thốt lên vui sướng. “Ta phải cảm ơn các bạn Knook tốt bụng một lần nữa, vì họ đã thấu hiểu về nhu cầu của một con người, và vì họ đã lao động giúp ta.” Claus bước ra ngoài căn nhà với một cảm giác vui vẻ, vì chàng vậy là hoàn toàn không cô đơn trong thế giới này, mặc dù đã chọn việc từ bỏ cuộc sống nơi rừng sâu. Tình bạn không dễ bị cắt đứt và các vị thần tiên luôn có mặt khắp mọi nơi. Khi đến bên dòng suối, chàng uống nước ở đó, rồi ngồi xuống ven bờ cười vui với những gợn sóng láu lỉnh đang vui đùa khi chúng lũ lượt xô vào những tảng đá, hoặc khi chúng chen chúc một cách tuyệt vọng để xem con sóng nào tới được chỗ rẽ đằng xa trước tiên. Và trong khi những gợn sóng chạy đua, chàng nghe được bài ca chúng hát: “Cuốn, xô, nào chúng ta đi! Không con sóng nào trôi chậm được - Tất thảy quá hân hoan. Từng giọt đều sung sướng, Trên đường cùng xô nhau cuốn Chúng ta thành bụi nước vui tươi!” Kế đó Claus đi tìm rễ cây để ăn, trong lúc đám hoa thủy tiên vàng hướng những cặp mắt nhỏ xíu về phía chàng cười vui và rì rào hát một bài ca dễ thương của chúng: https://thuviensach.vn “Nở thật đẹp, bung thật chậm, Những bông hoa con vui quá là vui! Vừa phô sắc Vừa tỏa hương Chúng ta để lại niềm vui sướng.” Claus cười vang khi nghe những tạo vật bé nhỏ vừa nói về niềm hạnh phúc của mình vừa đung đưa nhẹ nhàng trên những nhành hoa. Nhưng một giai điệu khác lại lọt vào tai khi những tia sáng mặt trời rơi nhẹ lên khuôn mặt chàng và thì thầm: “Này đây niềm vui, Khi những tia sáng của chúng ta ngày qua ngày sưởi ấm cho thung lũng; Này đây niềm hạnh phúc, Được an ủi cho tất thảy những ai đang sống!” “Vâng,” Claus reo lên đáp lời, “hạnh phúc và niềm vui có trong tất cả mọi thứ ở đây. Thung lũng Cười là một thung lũng của an bình và lòng tốt.” Chàng dành cả ngày để nói chuyện với những chú kiến và những con bọ, kể chuyện cười với những con bướm vui tính. Khi đêm về, chàng nằm trên giường của mình kết bằng thảm rêu mềm và ngủ rất ngon. Thế rồi các nàng tiên xuất hiện, rất vui mừng nhưng vẫn giữ lặng im, mang đến cho Claus nào là chảo rán, xoong nồi, đĩa và tất cả những dụng cụ cần thiết để nấu ăn và phục vụ cho cuộc sống của một con người trần tục. Họ chất đầy đồ lên giá đựng thức ăn và xung quanh bếp lửa, và cuối cùng vắt một bộ trang phục rất bền làm từ vải len lên chiếc ghế đẩu ở cạnh giường. https://thuviensach.vn Khi Claus thức dậy, chàng dụi mắt và phá lên cười, rồi nói to thành lời để cám ơn các nàng tiên và vị thần rừng - người đã ra lệnh cho các nàng tiên làm điều đó. Chàng thử tất cả các món đồ mới của mình một cách háo hức, đôi lúc băn khoăn không biết một vài thứ dùng để làm gì. Nhưng, trong những ngày bám vào thắt lưng của Ak vĩ đại và đi thăm những thành phố của loài người, chàng đã ghi nhớ rất nhanh tất cả những cung cách và phong tục của đồng loại mình; do vậy, từ những món quà mà các nàng tiên đem đến, chàng đoán chừng rằng vị chúa tể kia muốn chàng từ nay về sau cũng sống giống như đồng loại của mình. “Điều ấy có nghĩa là ta phải cày đất và gieo lên đó những hạt ngũ cốc,” chàng suy nghĩ, “và khi mùa đông đến, ta sẽ có rất nhiều thức ăn.” Nhưng khi đứng giữa thung lũng đầy cỏ này, chàng nhận ra rằng, để biến mặt đất thành những luống cày, chàng sẽ phải phá bỏ đi hàng trăm bông hoa xinh đẹp không nơi nương tựa, cũng như hàng ngàn lá cỏ mềm khác. Mà chàng thì không chịu nổi nếu phải làm điều ấy. Thế là chàng giang rộng cánh tay và huýt lên một tiếng sáo lạ kỳ mà chàng đã học được trong rừng thẳm, rồi kêu lên: “Hỡi những vị Ryl của các bông hoa trên đồng - hãy đến với ta!” Ngay lập tức, khoảng một tá các Ryl nhỏ bé kỳ lạ đã đến ngồi trên mặt đất, ngay trước mặt chàng, và họ gật đầu chào chàng với vẻ mừng rỡ. Claus tha thiết nhìn thẳng vào họ. “Những anh em ở trong rừng của các vị,” chàng nói, “ta đều quen và yêu quí suốt bao năm qua. Ta cũng sẽ yêu quí các vị khi chúng ta trở thành bạn của nhau. Đối với ta, luật của Ryl, bất kể là ở trong rừng hay trên đồng cỏ, đều rất thiêng liêng. Ta không bao giờ cố tình phá đi dù chỉ là một cây hoa mà các vị đã chăm sóc rất chu đáo; nhưng ta sẽ phải gieo trồng những hạt ngũ cốc để làm thực phẩm dự trữ cho mùa đông lạnh giá, và bằng cách nào https://thuviensach.vn đây để ta có thể làm việc này mà không phải giết đi những tạo vật bé nhỏ đã hát với ta thật dễ thương về những nụ hoa thơm tho của chúng?” Ryl Vàng, kẻ chăm sóc những cây mao lương hoa vàng, trả lời: “Đừng muộn phiền như thế anh bạn Claus! Ak vĩ đại đã nói với tụi này về cậu. Đối với cậu, sẽ có những việc còn hay hơn là đi làm lụng kiếm miếng ăn, và mặc dù không thuộc về rừng, cũng như Ak không hề ra lệnh, nhưng tụi này luôn sẵn lòng ưu ái cho người mà Ak yêu quí. Do vậy hãy sống để làm những việc tốt mà cậu đã quyết tâm làm. Chúng ta, những Ryl của đồng cỏ, sẽ cung cấp thức ăn cho cậu.” Nói xong các Ryl biến mất, và Claus bỏ luôn ra khỏi đầu ý định về việc cày bừa trên mặt đất. Sau đó, khi chàng trở về nhà, đã có ngay một bát sữa tươi được đặt sẵn trên bàn; có bánh mì trong chạn đựng thức ăn và có mật ong ngọt tràn đầy trong một cái đĩa nằm bên cạnh. Một chiếc giỏ xinh xắn đựng những quả táo hồng và những chùm nho mới hái cũng đang nằm đợi chàng. Chàng thốt lên “Xin cảm ơn, hỡi những người bạn của ta!” với những vị Ryl tàng hình, và ngay lập tức bắt đầu bữa ăn của mình. Từ đó về sau, mỗi khi thấy đói, Claus chỉ việc tìm thức ăn trong chạn do những Ryl tốt bụng cung cấp. Còn các Knook thì chặt và xếp rất nhiều củi vào trong bếp lửa cho chàng. Những nàng tiên thì đem tới cho chàng chăn và quần áo. Cuộc sống của chàng ở Thung lũng Cười đã bắt đầu như thế, với sự ưu ái và tình bạn của các thần tiên, đáp ứng tất thảy những gì chàng cần đến. https://thuviensach.vn https://thuviensach.vn Chương hai Claus đã làm món đồ chơi đầu tiên như thế nào Thực vậy, Claus của chúng ta rất sáng suốt. Số phận may mắn của chàng chỉ làm chàng càng quyết tâm kết bạn với những em nhỏ đồng loại của mình. Chàng biết kế hoạch của mình đã được các vị thần tiên bất tử chấp thuận, nếu không họ đã chẳng ưu ái chàng nhiều đến vậy. Vậy là ngay lập tức chàng bắt tay vào làm quen với loài người. Chàng ra khỏi thung lũng để tới vùng đồng bằng phía bên kia, và băng qua đồng bằng theo nhiều hướng khác nhau để tới được nơi ở của loài người. Nhà của họ có thể đứng đơn độc một chỗ hoặc tụ tập với nhau thành nhóm gọi là làng, và gần như trong tất cả các ngôi nhà, dù lớn hay nhỏ, Claus đều thấy có trẻ em. Những bạn nhỏ chẳng mấy chốc đã quen với gương mặt vui vẻ, tươi cười và ánh mắt sáng trong hiền lành, tốt bụng của chàng; còn các bậc cha mẹ, trong khi nhìn chàng trai với vẻ miệt thị vì chàng thích trẻ con hơn bố mẹ chúng, cũng hài lòng vì những cô bé và cậu bé của họ đã tìm được một người bạn sẵn lòng làm chúng vui. Thế là bọn trẻ nô đùa và chơi nhiều trò chơi với Claus. Các cậu bé trèo lên vai chàng, các cô bé nép trong cánh tay mạnh mẽ của chàng, còn đám em bé bám chặt lấy chân chàng. Bất cứ nơi nào tình cờ có mặt chàng, nơi ấy có theo tiếng cười trẻ nhỏ; và để hiểu được điều này rõ hơn, bạn phải biết rằng thời đó trẻ em thường bị bỏ rơi và hiếm khi được bố mẹ chăm sóc, cho nên đối với chúng, quả là một điều kỳ diệu khi có một người tốt bụng như Claus chịu bỏ thời gian để làm chúng hạnh phúc. Và những đứa trẻ quen biết chàng, bạn có thể chắc chắn rằng, chúng quả thật vô cùng hạnh phúc. Những gương mặt buồn so của những đứa trẻ nghèo và bị ngược đãi đã trở nên rạng rỡ; những bé tàn tật đã mỉm cười, dù cho số phận mình có kém https://thuviensach.vn may mắn; những bé đau ốm thôi không rên rỉ nữa; những bé đang buồn thì ngừng khóc ngay lập tức mỗi khi người bạn vui vẻ này đến bên an ủi chúng. Chỉ có cung điện lộng lẫy của vị chúa Lerd và lâu đài nguy nga của Baron Braun là những nơi không đón nhận Claus. Cả hai chỗ ấy đều có trẻ con; nhưng đám người hầu ở cung điện đã đóng sập cửa ngay trước mặt vị khách trẻ này, còn Baron dữ tợn thì dọa treo chàng lên cái móc sắt trên những bức tường của lâu đài. Claus thở dài buồn bã và quay trở về với ngôi nhà của những người nghèo, nơi chàng được mọi người chào đón. Sau một thời gian, mùa đông đã đến rất gần. Những bông hoa đã sống hết cuộc đời mình, héo đi và biến mất; những con bọ chui sâu xuống để sống trong lòng đất ấm áp; những con bướm bỏ thảm cỏ mà đi; và tiếng suối trở nên khàn khàn, như thể đang bị nhiễm một cơn cảm lạnh. Một ngày kia, những bông tuyết rơi ngập bầu trời của Thung lũng Cười, huyên náo xô về phía mặt đất và phủ lên mái nhà của Claus một lớp áo khoác trắng muốt. Tối hôm đó, Jack Sương Giá gõ cửa. “Vào đi!” Claus kêu lên. “Ra đi!” Jack trả lời, “vì ngươi có bếp lửa trong nhà.” Thế là Claus bước ra. Chàng đã quen Jack Sương Giá từ hồi còn ở trong rừng, và chàng cũng thích cái gã lêu lổng vui tính này, ngay cả khi chàng không tin tưởng gã. “Sẽ có một trò giải trí hiếm hoi cho ta đêm nay đây, Claus!” gã yêu tinh gào lên. “Thời tiết này quá tuyệt, phải không? Ta sẽ vặt rụng cả đống mũi, tai và ngón chân trước lúc rạng đông.” “Nếu ngươi yêu quí ta, Jack, thì hãy tha cho bọn trẻ,” Claus cầu xin. https://thuviensach.vn “Tại sao?” gã kia hỏi lại, ngạc nhiên. “Chúng thật non nớt và chẳng biết bấu víu vào đâu,” Claus trả lời. “Nhưng ta lại thích vặt mấy thứ đó ở những kẻ non nớt!” Jack tuyên bố. “Những kẻ lớn tuổi hơn lại rất dai, làm mỏi cả tay ta.” “Bọn trẻ rất yếu ớt và không thể đánh lại ngươi,” Claus nói. “Đúng vậy,” Jack đồng ý và trầm tư suy nghĩ. “Được rồi, ta sẽ không cấu véo một đứa trẻ nào trong đêm nay - nếu ta có thể cưỡng lại sự cám dỗ,” hắn hứa. “Chúc ngủ ngon, Claus!” “Chúc ngủ ngon.” Chàng trai trẻ trở vào nhà và đóng cửa lại, còn Jack Sương Giá thì chạy tiếp tới ngôi làng gần đó nhất. Claus ném một khúc gỗ vào bếp, khiến cho ngọn lửa cháy bùng lên. Bên cạnh nền bếp lửa có Blinkie đang ngồi, đó là con mèo to mà Peter the Knook đã tặng cho chàng. Lông của Blinkie rất mềm và bóng mượt, và con mèo cứ rừ rừ những bài hát bất tận của mình về sự mãn nguyện. “Ta sắp sửa không gặp lại được bọn trẻ rồi,” Claus nói với con mèo, và Blinkie tạm ngừng hát để lắng nghe. “Mùa đông đã tới, tuyết sẽ rất dày trong nhiều ngày tới, và ta sẽ không thể chơi với những người bạn nhỏ của mình.” Con mèo nhấc một chân lên và gãi gãi mũi trầm ngâm, nhưng không đáp lời. Một khi bếp lửa vẫn cháy và Claus vẫn ngồi trong chiếc ghế bên cạnh lò thì nó chả thèm để tâm đến thời tiết. Nhiều ngày dài nhiều đêm thâu đã trôi qua. Chạn vẫn luôn đầy thức ăn, nhưng Claus trở nên mệt mỏi vì không có gì để làm, ngoài việc giữ lửa cho lò sưởi nhờ một đống củi to mà các Knook đã đem đến. https://thuviensach.vn Một buổi tối nọ, chàng nhặt lên một khúc gỗ và bắt đầu đẽo gọt bằng con dao sắc của mình. Thoạt tiên chàng chẳng nghĩ gì ngoài việc để giết thời gian, và chàng huýt sáo rồi hát cho con mèo nghe trong lúc gọt đi những mẩu gỗ nho nhỏ. Con mèo vừa ngồi chồm chỗm quan sát chàng, vừa lắng nghe những giai điệu huýt sáo vui vẻ của cậu chủ, nó thích nghe tiếng huýt sáo ấy hơn cả những bài ca của chính mình. Claus liếc nhìn con mèo, rồi lại nhìn vào khúc gỗ mà chàng đang đẽo, đến giờ thì khúc gỗ ấy đã bắt đầu có hình thù và trông giống như đầu một con mèo với hai tai vểnh. Claus ngừng huýt sáo và phá lên cười, sau đó cả chàng và con mèo đều nhìn vào khúc gỗ đầy ngạc nhiên. Tiếp theo, chàng khắc thêm cặp mắt, cái mũi và gọt tròn phần dưới của cái đầu để cho nó tựa trên một cái cổ. Con mèo lúc này chỉ mới lờ mờ biết đó là cái gì, và nó ngồi dậy thẳng đơ, tò mò theo dõi bước kế tiếp. Claus thì biết rõ. Miếng gỗ hình đầu mèo cho chàng một ý tưởng. Chàng miệt mài đưa lưỡi dao một cách tỉ mỉ và khéo léo, dần dần tạo nên cái thân mèo trong tư thế đang ngồi chồm chỗm giống hệt như con mèo thật, với cái đuôi quấn vòng quanh hai chân trước. Việc này chiếm khá nhiều thời gian, nhưng đêm thì dài mà Claus lại không có việc gì hay hơn để làm. Cuối cùng chàng nhìn vào thành quả lao động của mình mà cười to vui sướng, rồi đặt con mèo gỗ giờ đã hoàn thiện lên sàn bếp lửa, đối diện với con mèo thật. Ngay lập tức con mèo thật nhìn chằm chằm vào hình ảnh của mình, lông dựng lên đầy giận dữ, kêu lên một tiếng meo đầy thách thức. Con mèo gỗ chẳng phản ứng gì, và Claus, vô cùng thích thú, lại phá lên cười tiếp. Thế rồi Blinkie tiến tới chỗ con mèo gỗ để nhìn nó gần hơn và hít hà một cách thông minh: mũi và cặp mắt mách bảo Blinkie, rằng sinh vật này chỉ là một cục gỗ, dù cho dáng vẻ bên ngoài có giống y như thật; cho nên con mèo https://thuviensach.vn trở về chỗ ngồi và tiếp tục rừ rừ hát, nhưng trong lúc dùng chân rửa mặt một cách gọn gàng, con mèo liếc nhìn thán phục cậu chủ khéo tay của mình không chỉ một lần. Có lẽ nó cũng có cảm giác thỏa mãn như khi chúng ta nhìn bức ảnh đẹp của chính mình. Bản thân cậu chủ của con mèo cũng hài lòng với tác phẩm của mình mà không hiểu chính xác tại sao. Quả thực chàng đã có lí do chính đáng để chúc mừng bản thân vào đêm đó, và tất cả những đứa trẻ trên thế giới này cũng nên vui cùng chàng. Bởi vì đêm đó, Claus đã làm ra món đồ chơi đầu tiên của mình. https://thuviensach.vn https://thuviensach.vn Chương ba Các Ryl đã tô màu đồ chơi như thế nào Giờ thì im lặng bao trùm lên Thung lũng Cười. Tuyết phủ thung lũng như một tấm khăn trải giường màu trắng, những cái gối bông tuyết nhấp nhô phía trước ngôi nhà nơi Claus đang lo giữ lửa cho lò sưởi. Dòng suối chảy róc rách dưới lớp băng dày, và mọi loài cây cối cũng như côn trùng đều phải nép mình vào sát Đất Mẹ để giữ ấm. Mặt trăng bị che khuất sau những đám mây đen; và những cơn gió, vui thú trong trò tiêu khiển mùa đông của mình, xô đẩy và cuốn đi những bông tuyết theo bao nhiêu là hướng, khiến chúng không cách gì rơi được xuống đất. Claus nghe tiếng gió thổi và rú rít trong lúc chơi đùa mà cảm ơn các bạn Knook một lần nữa vì đã giúp dựng lên ngôi nhà ấm cúng. Blinkie lười biếng rửa mặt và nhìn chằm chằm vào đám than trong lò sửa với vẻ cực kỳ mãn nguyện. Con mèo đồ chơi ngồi đối diện với con mèo thật, nhìn thẳng về phía trước như mọi con mèo đồ chơi khác. Đột nhiên Claus nghe thấy một âm thanh lạ, không phải là tiếng gió. Giống như một lời rên rỉ đau khổ và tuyệt vọng thì đúng hơn. Chàng đứng dậy và lắng nghe, nhưng gió, càng ngày càng ầm ĩ, rung lắc cánh cửa lớn và gõ lạch cạch vào cửa sổ để phân tán sự chú ý của chàng. Chàng đợi cho đến khi gió mệt và cố lắng nghe thêm, để rồi một lần nữa lại nghe thấy tiếng kêu gào đau đớn ấy. Claus nhanh chóng khoác áo choàng vào, kéo cao mũ trùm lên và mở cửa. Gió ập vào và rắc đám vụn than hồng khắp bệ lò, đồng thời thổi thẳng vào lớp lông của Blinkie, làm cho con mèo phải chui xuống dưới gầm bàn mà lẩn trốn. Thế rồi cửa được đóng lại và Claus đã ở bên ngoài, lo lắng soi mắt vào bóng đêm. https://thuviensach.vn Gió phá lên cười, gắt gỏng và cố gắng xô Claus ngã, nhưng chàng vẫn đứng vững. Những bông tuyết bất lực rơi lơ lửng chặn trước mắt và làm khuất tầm nhìn, nhưng chàng xua chúng đi và lại nhìn ngó tiếp. Tuyết tràn khắp mọi nơi, trắng xóa và lấp lánh. Tuyết bao phủ cả mặt đất và lấp đầy không trung. Không còn nghe tiếng khóc. Claus quay người định trở vào nhà, nhưng gió bất ngờ xô tới khiến chàng ngã nhào vào một đống tuyết. Tay chàng cắm sâu vào trong tuyết và chạm phải một vật gì đó không phải là tuyết. Chàng nắm chặt lấy vật đó, từ từ kéo về phía mình, và phát hiện ra đó là một đứa trẻ. Ngay lập tức chàng nhấc đứa trẻ lên, ôm nó trong lòng và mang nó vào nhà. Gió lùa theo Claus qua cửa, nhưng chàng nhanh tay đóng cửa lại. Chàng đặt đứa bé nằm trên bệ lò sưởi, và khi đã phủi lớp tuyết bám trên người em rồi, chàng nhận ra đó chính là Weekum, cậu bé sống trong ngôi nhà bên kia thung lũng. Claus lấy chăn ấm bọc quanh người em và phủi sạch lớp sương giá trên chân tay em. Một lúc lâu sau Weekum mở mắt ra; khi nhìn thấy mình đang ở đâu, em mỉm cười hạnh phúc. Thế rồi Claus hâm nóng sữa và cho cậu bé uống thật từ từ, trong lúc đó, con mèo vẫn quan sát với vẻ tò mò đúng mực. Cuối cùng, cậu bé cuộn tròn trong vòng tay người bạn của mình, thở dài và ngủ thiếp; còn Claus, trong lòng ngập tràn vui sướng vì đã tìm được đứa trẻ lang thang, ôm chặt em vào lòng trong lúc em ngủ vùi. Gió, thấy không còn trò nào để làm nữa, bèn leo lên đồi và đi về phương Bắc. Điều này giúp cho những bông tuyết mệt mỏi có thời gian hạ xuống mặt đất, và thung lũng cũng tĩnh lặng trở lại. Cậu bé, sau khi đã ngủ đẫy giấc trong vòng tay người bạn của mình, giờ đã mở mắt và đứng dậy. Sau đó, giống như mọi đứa trẻ khác, em nhìn quanh phòng và quan sát tất cả những gì trong đó. https://thuviensach.vn “Con mèo thật là dễ thương, Claus à,” cuối cùng em cũng nói. “Cho em ôm nó nào.” Nhưng con mèo phản đối và chạy biến đi. “Con mèo kia sẽ không chạy, Claus à,” cậu bé tiếp tục nói. “Cho em ôm con đó đi.” Claus đặt món đồ chơi này vào lòng cậu bé, em âu yếm ôm lấy nó và hôn lên hai cái tai gỗ. “Làm sao mà em lại lạc trong cơn bão vậy, Weekum?” Claus hỏi. “Em đi bộ đến nhà cô em và bị lạc đường,” Weekum trả lời. “Em có sợ không?” “Trời lạnh lắm,” Weekum nói, “tuyết chui vào mắt nên em không thấy gì cả. Em cứ thế mà đi cho đến khi ngã vào trong tuyết mà không biết mình đang ở đâu, thế rồi gió thổi bông tuyết lên người và phủ kín em.” Claus nhẹ nhàng xoa đầu cậu bé, em ngước nhìn lên và mỉm cười. “Giờ thì em ổn rồi,” Weekum nói. “Ừ,” Claus vui vẻ trả lời. “Giờ ta sẽ đặt em xuống giường của ta, và em phải ngủ đến sáng, lúc đó ta sẽ đưa em về nhà gặp mẹ.” “Cho em ngủ với con mèo này được không?” cậu bé hỏi. “Được, nếu em muốn,” Claus trả lời. “Con mèo thật là dễ thương!” Weekum nói, mỉm cười khi Claus kéo chăn phủ lên người em; và em ngủ thiếp đi với món đồ chơi bằng gỗ trong tay. Đến sáng thì mặt trời đòi lại Thung lũng Cười và tỏa ánh sáng ngập tràn; Claus chuẩn bị đưa cậu bé bị lạc đường về nhà với mẹ. “Em giữ con mèo này có được không, Claus?” Weekum hỏi. “Nó dễ thương hơn cả mèo thật. Nó không chạy đi, không cào, không cắn. Em giữ nó có được không?” https://thuviensach.vn “Được, tất nhiên rồi,” Claus trả lời, hài lòng vì món đồ chơi chàng làm ra có thể đem lại niềm vui cho cậu bé. Chàng lấy một chiếc áo choàng ấm để bọc lấy cậu bé và con mèo gỗ, đặt cả hai lên vai mình và băng qua tuyết, vượt qua thung lũng, đi sang mãi phía bên kia đồng bằng về phía bên kia, đến mái tranh nghèo nơi mẹ của Weekum đang sống. “Xem này, mẹ!” cậu bé reo lên ngay khi họ bước vào nhà. “Con có một con mèo!” Người phụ nữ hiền lành kia òa khóc, mừng đứa con thân yêu được cứu sống, rồi cảm ơn đi cảm ơn lại vì hành động tử tế của Claus. Thế là Claus mang một trái tim ấm áp và hạnh phúc trên suốt quãng đường trở về thung lũng. Đêm đó chàng nói với mèo Blinkie: “Ta tin trẻ con sẽ thích mèo gỗ cũng gần như mèo thật, và chúng sẽ không làm mèo đau khi kéo đuôi kéo tai mèo. Ta sẽ làm thêm một con nữa.” Đó chính là một khởi đầu cho tác phẩm vĩ đại của chàng. Con mèo tiếp theo đẹp hơn con đầu. Trong lúc Claus đang ngồi đẽo gọt thì Ryl Vàng ghé vào thăm chàng, quá hài lòng với tay nghề của chàng đến mức Ryl Vàng vội chạy đi và gọi thêm nhiều người khác tới. Các Ryl Đỏ, Ryl Đen, Ryl Xanh Lục, Ryl Xanh Dương, và Ryl Vàng tụm thành một vòng tròn trên sàn nhà, trong khi Claus vừa đẽo gọt vừa huýt sáo, và con mèo gỗ hiện hình mỗi lúc một rõ ràng hơn. “Nếu con này mà có màu giống như mèo thật thì không ai phân biệt nổi đâu,” Ryl Vàng trầm ngâm nói. “Có thể lắm, bọn nhỏ sẽ chẳng thể biết được,” Claus đáp lời, hài lòng với ý tưởng đó. “Ta sẽ mang đến cho cậu một ít màu đỏ ta vẫn dùng để tô cho những bông hồng và tulip,” Ryl Đỏ thốt lên; “và cậu có thể dùng để tô cho môi và https://thuviensach.vn lưỡi của con mèo.” “Ta sẽ mang đến một ít màu xanh lục ta vẫn dùng để tô cho cỏ và lá cây,” Ryl Xanh Lục nói; “và cậu có thể tô cho cặp mắt của con mèo.” “Mắt mèo cũng cần một ít màu vàng nữa,” Ryl Vàng nhận xét; “ta sẽ lấy đi một ít màu vàng ta vẫn dùng để tô cây mao lương và cây roi vàng.” “Mèo thật màu đen,” Ryl Đen nói; “ta sẽ đem đến một ít màu đen ta vẫn dùng để tô màu mắt cho cây hoa bướm, và cậu có thể dùng tô đen con mèo gỗ của cậu.” “Ta thấy có một dải ruy-băng màu xanh dương đeo trên cổ Blinkie,” Ryl Xanh Dương xen vào; “ta sẽ lấy một ít màu vẫn dùng để tô cho đám cây hoa chuông và lưu ly để cậu có thể khắc một cái ruy-băng gỗ lên cổ con mèo đồ chơi và tô xanh cái ruy-băng đó.” Thế là các Ryl biến mất, và đúng lúc Claus vừa đẽo gọt xong con mèo gỗ thì họ quay trở lại với đầy đủ màu và cọ vẽ. Họ cho Blinkie ngồi trên bàn làm mẫu để Claus tô màu con mèo gỗ cho chính xác, và khi xong việc, các Ryl tuyên bố rằng con mèo gỗ đã giống hệt một con mèo thật. “Đúng vậy, xét về mọi mặt,” Ryl Đỏ thêm vào. Blinkie dường như hơi cảm thấy bị xúc phạm khi mọi người chỉ chú ý đến con mèo đồ chơi, và vì dường như không chấp nhận con mèo bắt chước, nó bỏ tới góc bếp lửa và ngồi xuống với một dáng vẻ cao quý. Nhưng Claus lại rất vui, và ngay khi trời hừng sáng, chàng đã ra ngoài và vượt tuyết băng qua thung lũng, băng qua đồng bằng, cho tới khi đến được một ngôi làng. Ở đó, trong một túp lều ổ chuột nằm gần những bức tường thành cung điện nguy nga của chúa Lerd, một bé gái nằm trong một chiếc cũi rách nát, đang rên rỉ vì đau đớn. https://thuviensach.vn Claus lại gần em bé, hôn em và dỗ dành em, rồi chàng lấy con mèo đồ chơi từ trong áo choàng ra và đặt vào cánh tay em. Chà, nhìn ánh mắt em bé sáng lấp lánh trong niềm vui, Claus thấy được trả công xứng đáng biết bao cho sự lao động và chuyến đi dài của mình. Em bé ôm chặt con mèo vào ngực như thể đó là một viên ngọc quí, và em sẽ không muốn rời nó một phút nào. Cơn sốt đã biến mất, đau đớn cũng giảm dần, em rơi vào một giấc ngủ ngọt ngào và dễ chịu. Claus cười vang, huýt sáo và hát suốt đường về nhà. Chưa bao giờ chàng lại sung sướng như hôm đó. Khi bước vào nhà, Claus thấy sư tử cái Shiegra đang đợi mình ở đó. Shiegra luôn yêu quí chàng ngay từ thuở nhỏ, và hồi chàng còn ở trong rừng, nó vẫn thường xuyên đến thăm chàng ở nhà của Necile. Sau khi Claus rời đến sống ở Thung lũng Cười, Shiegra trở nên cô độc và rất hay bị ốm, thế mà bây giờ nó đã dũng cảm vượt qua băng tuyết, thứ mà loài sư tử rất căm ghét, để đến thăm chàng một lần nữa. Shiegra đang bước vào tuổi già và bắt đầu rụng răng, bộ lông phủ từ đầu đến chân từ màu vàng nâu nay cũng đã trở nên bạc trắng. Thấy Shiegra nằm trên bậu lò sưởi, Claus âu yếm vòng tay ôm quanh cổ con sư tử. Con mèo đã rút lui vào một góc xa. Nó không muốn dính dáng gì với Shiegra. Claus kể cho người bạn già của chàng về những con mèo mà mình đã làm, về việc chúng đã mang lại niềm vui cho Weekum và bé gái bị bệnh kia ra sao. Shiegra không biết nhiều về trẻ con; thực vậy, nếu có gặp một em bé, khó có thể tin là nó lại không ngấu nghiến em bé đó cho bằng được. Nhưng Shiegra lại quan tâm đến những công việc mới của Claus, và nó nói: “Những hình ảnh này với ta rất hấp dẫn. Nhưng ta không hiểu tại sao con lại chỉ làm có mỗi mèo, là cái thứ động vật chẳng hề quan trọng chút nào. Chẳng hạn như, giờ ta đang ở đây, con có thể tạo ra hình một con sư tử, nữ https://thuviensach.vn hoàng của tất cả các loài thú. Nhờ vậy lũ trẻ của con sẽ rất vui - và an toàn nữa!” Claus thấy đây là một gợi ý rất hay. Chàng lấy một mẩu gỗ và bắt đầu mài dao, trong khi Shiegra trườn trên bậu lò sưởi, dưới chân chàng. Claus cẩn thận đẽo cái đầu sư tử sao cho giống y như thật, thậm chí còn tỉ mỉ khắc cả hai chiếc răng nanh dữ tợn thò ra ngoài cùng những nếp nhăn hằn sâu và nghiêm nghị quanh cặp mắt luôn mở to của nó. Khi đã hoàn thành, chàng nói: “Người có một dáng vẻ thật dữ tợn, Shiegra à.” “Thế thì giống ta rồi,” sư tử trả lời; “bởi vì thực sự ta rất dữ tợn đối với tất cả những kẻ nào không là bạn.” Giờ Claus tạc tiếp đến phần thân, với cái đuôi dài giống như của Shiegra quết phía sau. Hình ảnh một con sư tử đang nằm trông quả là như thật. “Ta rất hài lòng,” Shiegra nói, vừa ngáp vừa vươn mình thoải mái. “Giờ thì ta sẽ quan sát trong lúc con tô màu.” Claus lấy ra từ cái chạn những loại màu vẽ mà các Ryl đã tặng, tô màu sao cho thật giống với Shiegra. Shiegra đặt cặp chân to đầy lông lên cạnh bàn và nâng mình lên trong lúc quan sát kỹ lưỡng xem món đồ chơi có giống mình không. “Con thực sự rất khéo tay!” Shiegra nói đầy tự hào. “Lũ trẻ sẽ thích món đồ chơi này hơn mèo, ta đảm bảo.” Sau khi quay lại gầm gừ dọa dẫm Blinkie khiến con mèo phải cong lưng lại kinh hoàng và rên rỉ sợ hãi, Shiegra quay về với rừng thẳm bằng những sải chân dài oai vệ. https://thuviensach.vn https://thuviensach.vn https://thuviensach.vn Chương bốn Làm sao mà bé Mayrie lại sợ hãi Giờ thì mùa đông đã qua đi, và toàn Thung lũng Cười lại tràn ngập những háo hức vui tươi. Con suối quá mừng vì lại được tự do nên đã chảy róc rách huyên náo hơn bao giờ hết, và cứ thế liều lĩnh xô mình vào những tảng đá khiến cho màn nước bắn tung đến tận trời cao. Từ chỗ trú tuyết là lớp thảm thực vật chết, cỏ đâm lên những chiếc lá nhỏ sắc nhọn của mình, tuy nhiên những bông hoa vẫn còn quá rụt rè nên chưa dám xuất hiện, mặc dù các Ryl đang hối hả cho đám rễ của chúng ăn. Mặt trời đang cực kỳ vui tính, gửi những tia nắng tới nhảy múa vui vẻ khắp trên thung lũng. Một ngày kia đang ăn tối, Claus nghe một tiếng gõ rụt rè lên cửa. “Mời vào!” chàng gọi. Không ai bước vào, nhưng sau đó một lúc lại có một tiếng gõ nhẹ nữa. Claus nhảy lên và phóng tới mở cửa. Đứng trước mặt chàng là một bé gái đang giữ chặt một đứa em trai nhỏ trong tay. “Có phải là người đó không, Tlaus ?” bé gái hỏi đầy nhút nhát. “Đúng rồi, là ta đây!” chàng trả lời, và cười vang, dang tay ra ôm lấy cả hai đứa trẻ và hôn chúng. “Xin mời, các em đã đến rất đúng lúc để cùng ăn bữa tối với ta.” Chàng đưa chúng tới chiếc bàn ăn, cho chúng uống sữa tươi và ăn bánh hoa quả. Khi chúng đã no, chàng hỏi: “Vì sao các em lại phải đi cả một chặng đường dài để tới gặp ta?” “Em muốn có một con nghèo !” bé Mayrie đáp lời; và cậu em, vẫn chưa học nói được một câu dài, cũng gật đầu và thốt lên: “ Nghèo !” “Ồ, các em muốn mấy con mèo đồ chơi của ta phải không?” Claus hỏi, trong lòng rất vui vì phát hiện ra rằng lũ trẻ rất thích những thứ chàng làm https://thuviensach.vn ra. Những vị khách bé nhỏ vội vàng gật đầu. “Rất tiếc,” chàng tiếp tục nói, “là giờ ta chỉ còn mỗi một con mèo, vì hôm qua đã đem hai con tặng lũ trẻ trong thị trấn. Và ta sẽ tặng nó cho em trai của em, Mayrie, vì em ấy nhỏ hơn; và đến con tiếp theo ta sẽ tặng cho em.” Gương mặt cậu bé sáng bừng với những nụ cười, nhìn chăm chú món đồ chơi quí giá mà Claus chìa ra; nhưng bé Mayrie thì úp mặt vào cánh tay và bắt đầu khóc nức nở. “E... e... em muốn có một con nghèo ... nghèo ngay bây giờ cơ!” bé rền rĩ. Sự thất vọng của bé khiến cho Claus cảm thấy đau lòng. Rồi bất chợt chàng nhớ tới Shiegra. “Đừng khóc nữa, bé yêu của ta!” Claus nói êm ái; “Ta có một món đồ chơi còn đẹp hơn mèo rất nhiều, và em sẽ có nó!” Chàng đi tới cái chạn, lấy ra con sư tử rồi đặt lên bàn ngay trước mặt Mayrie. Cô bé nhấc cánh tay lên, mắt liếc bộ răng dữ tợn và cặp mắt trợn trừng của con quái vật, và rồi sau đó, thét lên một tiếng kinh hãi, cô bé bỏ chạy ra khỏi nhà. Cậu bé bám theo chị, cũng kêu gào sợ hãi, và thậm chí trong lúc sợ còn đánh rơi cả con mèo gỗ quí giá của mình. Mất một lúc Claus đứng bất động, ngạc nhiên và bối rối. Thế rồi chàng quăng tấm hình Shiegra vào trong chạn và chạy theo lũ trẻ, bảo chúng đừng có sợ. Bé Mayrie dừng lại giữa cơn tháo chạy và cậu em trai bám chặt vào váy của chị; nhưng cả hai đều sợ hãi liếc về phía ngôi nhà, mãi cho đến khi https://thuviensach.vn Claus phải đảm bảo đi đảm bảo lại với chúng rằng con quái vật đó đã bị khóa trong chạn. “Nhưng tại sao các em lại sợ khi nhìn thấy nó?” chàng hỏi. “Đó chỉ là một thứ đồ chơi để chơi thôi mà!” “Nó xấu nhắm !” Mayrie nói, rất kiên quyết, “và... và... sợ nhắm ..., không ngoan tí nào, không giống như nghèo !” “Có lẽ em nói đúng,” Claus trầm ngâm đáp. “Nhưng nếu em quay về nhà với ta thì ta sẽ làm ngay cho em một con mèo xinh đẹp.” Thế là lũ trẻ rón rén bước vào nhà lần nữa, tin tưởng vào lời nói của bạn mình; và sau đó chúng vui sướng ngồi quan sát Claus đẽo từ miếng gỗ ra một con mèo, rồi tô cho nó những màu sắc tự nhiên. Chàng không mất quá nhiều thời gian để làm việc này, vì bây giờ dùng dao đã rất thành thạo, còn bé Mayrie lại càng yêu món đồ chơi của mình hơn, vì đã tận mắt xem nó được làm ra như thế nào. Sau khi những vị khách bé nhỏ đã quay về nhà, Claus ngồi suy nghĩ rất lâu. Cuối cùng chàng quyết định rằng những sinh vật dữ tợn như con sư tử bạn chàng sẽ không bao giờ làm mẫu cho những món đồ chơi của chàng nữa. “Không được là bất cứ cái gì có thể làm cho các bé con sợ hãi,” chàng nghĩ thầm; “ta thì biết rõ và không sợ Shiegra đấy, nhưng trẻ con sợ hãi khi thấy hình ảnh của nó thì cũng bình thường thôi. Từ giờ về sau ta sẽ chọn những động vật dễ chịu hơn như sóc, thỏ, hươu và cừu non để làm mẫu đồ chơi, để các bé sẽ yêu quí thay vì sợ hãi chúng.” Chàng bắt tay vào việc ngay từ hôm đấy, và trước khi đi ngủ đã làm xong một con thỏ và một con cừu gỗ. Chúng không hoàn toàn giống thật như mấy con mèo gỗ, bởi chúng được tạo nên từ ký ức, trong lúc đó Blinkie đến ngồi yên không động đậy làm mẫu cho Claus. https://thuviensach.vn Tuy nhiên những món đồ chơi mới này cũng làm lũ trẻ hài lòng, và tiếng tăm của những món đồ do Claus làm ra nhanh chóng lan khắp mọi túp lều trên cánh đồng và trong làng xóm. Chàng thường mang quà cho những em bị ốm hoặc bị tật nguyền, còn những trẻ khỏe mạnh thì phải tự đi bộ tới nhà chàng trong thung lũng để hỏi xin, thế là chẳng mấy chốc, từ cánh đồng dẫn tới cửa ngôi nhà của chàng đã mòn vẹt thành một lối đi nhỏ. Đầu tiên là những đứa trẻ vốn là bạn của Claus trước khi chàng bắt đầu làm đồ chơi. Những trẻ này, chắc chắn rồi, luôn được chàng cấp đồ chơi đầy đủ. Sau đó là những trẻ sống ở xa, nghe tiếng những đồ chơi có hình thù tuyệt vời của chàng, đã cất công đi những đoạn đường dài tới thung lũng để xin. Tất cả trẻ con đều được chàng đón tiếp nồng hậu và chưa từng có đứa nào phải ra về tay không. Việc bọn trẻ yêu cầu phải tự tay Claus làm đã khiến cho chàng luôn bận rộn, nhưng chàng hoàn toàn vui sướng khi biết rằng mình đã đem lại niềm vui cho rất nhiều đứa trẻ thân yêu. Những người bạn thần tiên của chàng cũng hài lòng với thành công của chàng và hăng hái giúp chàng. Các Knook chọn riêng cho chàng những mẩu gỗ mềm nhất, nhờ thế lưỡi dao của chàng không bị cùn khi đẽo chúng; các Ryl cung cấp cho chàng đủ loại màu sơn và những bút vẽ làm từ chóp cỏ đuôi mèo; các nàng tiên phát hiện ra rằng cần phải có cưa, đục, búa, đinh, và cả dao nữa, nên đã đem đến cho chàng vô số những thứ dụng cụ ấy. Chẳng mấy chốc Claus đã biến phòng khách thành một xưởng làm việc tuyệt vời nhất. Chàng xây một cái bệ ở trước cửa, sắp xếp đồ nghề ở đó, sao cho chàng có thể với tay lấy bất cứ công cụ nào khi đang ngồi trên ghế. Và khi hoàn tất hết món đồ chơi này đến món đồ chơi khác để làm vui lòng lũ trẻ, chàng thấy mình trở nên quá sức vui, quá sức hạnh phúc, tới mức không sao kìm được, cứ hát, cười và huýt sáo suốt cả ngày. https://thuviensach.vn “Đó là tại vì ta sống ở Thung lũng Cười, nơi mà bất cứ vật gì cũng cười vui!” Claus nói. Nhưng đó không phải là lý do. https://thuviensach.vn https://thuviensach.vn Chương năm Bessie Blithesom đến Thung lũng Cười như thế nào Một ngày kia, khi Claus đang ngồi trước cửa vui thưởng nắng, trong lúc bận tay khắc đầu và sừng của một con hươu đồ chơi, chàng ngước lên nhìn và phát hiện ra một đoàn người ngựa kiêu hùng đang đến gần, xuyên qua trong thung lũng. Khi họ đã tới gần hơn, chàng thấy đoàn người ấy là một nhóm lính, mặc áo giáp sáng bóng, cầm trong tay giáo mác và rìu chiến. Đầu đoàn quân là Bessie Blithesome bé con ngồi trên yên ngựa, cô con gái xinh đẹp của lãnh chúa Lerd, người đã từng một lần đuổi Claus ra khỏi cung điện của ông ta. Con ngựa nhỏ của cô trắng muốt, dây cương có đính những viên ngọc lấp lánh, và yên ngựa làm bằng lụa vàng có thêu hoa văn trên đó. Những binh lính kia có nhiệm vụ bảo vệ cô bé trên đường đi. Claus ngạc nhiên, nhưng vẫn tiếp tục chuốt gọt đồ chơi và ca hát, cho đến khi đoàn kỵ binh kéo tới trước mặt chàng. Thế rồi cô bé kia trườn mình xuống bên cổ con ngựa và nói: “Làm ơn, chú Claus ơi, cháu muốn có một món đồ chơi!” Cô bé tỏ thái độ cầu xin tới mức Claus đứng dậy ngay lập tức và đi tới bên cô. Nhưng chàng bối rối không biết trả lời lời thỉnh cầu của cô bé như thế nào. “Cháu là con gái của vị lãnh chúa giàu có,” chàng nói, “và có tất cả những gì mình muốn mà.” “Trừ đồ chơi,” Bessie chen vào. “Trên khắp thế giới này không ở đâu có đồ chơi ngoài những món đồ của chú.” “Và ta chỉ làm chúng cho những trẻ em nghèo khó, những người không có gì để làm vui,” Claus nói tiếp. https://thuviensach.vn “Thế trẻ con nhà nghèo có thích đồ chơi nhiều hơn trẻ con nhà giàu không?” Bessie hỏi. “Ta nghĩ là không,” Claus suy nghĩ. “Thế cháu có lỗi vì bố cháu là một lãnh chúa sao? Có phải cháu đáng bị từ chối những món đồ chơi đẹp đẽ mà cháu muốn chỉ vì những đứa trẻ khác nghèo khổ hơn cháu không?” cô bé sốt sắng chất vấn. “Ta e rằng như vậy,” chàng trả lời; “bởi vì những đứa trẻ nghèo khó không có gì khác để chơi. Còn cháu thì đã có con ngựa con để cưỡi, có người hầu phục vụ cho cháu, và tất cả những thứ tiện nghi khác mà tiền có thể mua được.” “Nhưng cháu muốn có đồ chơi!” Bessie òa khóc, tay lau đi những giọt nước mắt. “Nếu không có được chúng thì cháu sẽ rất bất hạnh.” Claus bối rối, vì sự đau khổ của cô bé đã làm chàng nhớ lại mong muốn của mình là khiến cho tất cả trẻ em hạnh phúc, bất kể hoàn cảnh sống của chúng có là thế nào. Tuy nhiên, trong lúc có bao nhiêu trẻ em nghèo đang muốn có được những món đồ chơi của chàng, chàng không thể chấp nhận việc phải đưa một món trong số đó cho Bessie Blithesome, kẻ đã có quá nhiều thứ để khiến mình hạnh phúc. “Hãy nghe này, em bé của ta,” chàng dịu dàng nói; “ta đã hứa đem tặng tất cả những món đồ chơi đang làm đây cho người khác mất rồi. Nhưng cái tiếp theo sẽ là của em, vì trái tim em quá muốn có nó. Hãy quay lại sau hai ngày nữa và em sẽ có được món đồ chơi của mình.” Bessie òa lên vui sướng, ngả mình trên cổ con ngựa con mà âu yếm hôn lên trán Claus. Thế rồi, gọi đám binh lính của mình lại, cô bé vui vẻ cưỡi ngựa ra về, để Claus lại tiếp tục công việc đang làm dở. “Nếu phải cung cấp đồ chơi cho cả trẻ em nhà giàu lẫn nhà nghèo,” chàng nghĩ, “thì ta sẽ chẳng có lúc nào rảnh rỗi suốt cả năm! Nhưng nếu https://thuviensach.vn phải cho người giàu thì có đúng không nhỉ? Ta phải tới gặp Necile và nói với mẹ về chuyện này mới được.” Vậy là khi đã làm xong con hươu đồ chơi rất giống với con hươu thật mình từng gặp trong rừng, Claus đi bộ vào rừng Burzee và rẽ đường tới nhà nữ thần Necile xinh đẹp - người trước kia là mẹ nuôi của chàng. Nữ thần tiếp đón chàng rất âu yếm và đầy yêu thương, chăm chú lắng nghe câu chuyện của chàng về cuộc ghé thăm vừa rồi của Bessie Blithesome. “Giờ thì nói cho con biết đi,” chàng hỏi, “con có nên cho đám trẻ nhà giàu đồ chơi không?” “Chúng ta, sống trong rừng thẳm, chẳng biết gì về nhà giàu,” Necile đáp lời. “Đối với ta, dường như trẻ con đứa nào cũng giống đứa nào, bởi tất cả bọn chúng đều được làm ra từ cùng một thứ đất sét, và giàu có thì cũng chỉ như một cái áo choàng, có thể mặc vào và cũng có thể dễ dàng cởi ra, mà đứa trẻ kia vẫn không thay đổi. Nhưng các bà tiên có nhiệm vụ bảo vệ loài người sẽ hiểu về giống trẻ em hữu tử nhiều hơn ta. Chúng ta hãy hỏi bà chúa tiên xem.” Thế là họ đã hỏi, và bà chúa tiên ngồi cạnh họ, nghe Claus kể ra những lý do chàng nghĩ tại sao trẻ con giàu có thể vui sống mà không cần đồ chơi, và cũng nghe những điều Necile đã nói. “Necile đúng đấy,” bà chúa tiên tuyên bố; “bởi vì bất kể giàu hay nghèo, lòng ham muốn của trẻ con đối với đồ chơi đẹp đều là rất tự nhiên. Trái tim của Bessie giàu có cũng có thể phải chịu đau khổ không thua gì Mayrie nghèo khó; cô bé đó cũng có thể cô đơn và buồn bực, vui vẻ và hạnh phúc hệt Mayrie. Ta nghĩ thế này, anh bạn Claus, nhiệm vụ của con là phải làm cho tất cả trẻ em được vui sướng, bất kể vô tình chúng sinh ra trong cung điện hay trong một túp lều tranh.” https://thuviensach.vn “Lời của người rất sáng suốt, chúa tiên xinh đẹp,” Claus đáp, “và trái tim con cũng mách bảo con rằng, những điều người vừa nói vừa sáng suốt lại vừa công bằng. Do vậy, từ nay về sau, tất cả trẻ em trên đời sẽ được con phục vụ.” Thế rồi cúi đầu chào bà chúa tiên nhân từ, và hôn lên đôi môi đỏ của Necile, chàng quay về thung lũng của mình. Khi tới bên dòng suối, chàng dừng lại để uống nước, rồi ngồi xuống ven bờ và cầm một mẩu đất sét ẩm trên tay, trong khi nghĩ ngợi về món đồ chơi chàng định làm cho Bessie Blithesome. Chàng không hề để ý rằng những ngón tay của mình đang nặn mẩu đất sét ấy thành hình, cho mãi đến khi đưa mắt xuống, chàng mới nhận ra mình đã vô thức thành hình một cái đầu, hơi hơi giống nữ thần Necile! Claus cảm thấy thích thú ngay lập tức. Nhặt thêm đất sét từ bờ suối, chàng mang hết về nhà. Rồi với cây dao và một ít gỗ, chàng đã thành công khi biến chỗ đất sét ấy thành một nữ thần đồ chơi. Với những cái vuốt khéo léo, chàng tạo ra mái tóc dài dợn sóng, rồi phủ lên thân bức tượng một cái áo choàng bằng lá cây sồi, còn đôi bàn chân thò ra ngoài lớp áo choàng thì được xỏ vào một đôi dép cỏ. Nhưng đất sét lại rất mềm, vì thế Claus phải thật nhẹ nhàng để tránh làm hỏng tác phẩm xinh đẹp của mình. “Có lẽ những tia nắng mặt trời sẽ hút hết ẩm và làm cho đất sét rắn lên,” Claus nghĩ. Thế là chàng đặt món đồ chơi lên một tấm ván phẳng và phơi ra trước mặt trời chói chang. Xong xuôi, Claus quay về bàn làm việc của mình và bắt đầu tô màu cho con hươu đồ chơi; chàng nhanh chóng bị cuốn vào công việc và quên bẵng đi vị nữ thần bằng đất sét. Nhưng sáng hôm sau, vô tình nhận ra món đồ chơi ấy vẫn nằm phơi trên ván gỗ, chàng phát hiện ra rằng, mặt trời đã nung cho nó trở nên rắn như đá, và nó đã đủ chắc để có thể cầm trong tay an toàn. https://thuviensach.vn Giờ thì chàng tô màu rất cẩn thận, sao cho món đồ chơi trông thật giống Necile, với cặp mắt xanh thẳm, hàm răng trắng, cặp môi hồng và mái tóc nâu đỏ. Chiếc áo choàng được tô màu xanh của lá sồi, và khi màu vẽ khô đi thì chính bản thân Claus cũng bị món đồ chơi mới của mình lôi cuốn. Dĩ nhiên nó không thể dễ thương như nữ thần Necile thật; nhưng, với những vật liệu đó, chàng nghĩ như vậy cũng đã rất đẹp rồi. Khi Bessie cưỡi con ngựa trắng tới nhà chàng ngày hôm sau, Claus tặng cô bé món đồ chơi mới. Mắt cô bé chưa bao giờ sáng như thế khi săm soi món đồ chơi, và em thích nó ngay lập tức, giữ chặt nó vào lòng chẳng khác nào bà mẹ đang ôm đứa con mình. “Claus ơi, gọi nó là gì ạ?” cô bé hỏi. Claus biết là các nữ thần không thích được loài người hữu tử nhắc tới, nên chàng không thể nói cho Bessie biết rằng đó chính là hình ảnh của Necile. Nhưng vì đó là một món đồ chơi mới, chàng phải lục trong óc mình một cái tên mới để gọi, và chàng quyết định cái tên hay chính là những từ đầu tiên chàng nghĩ tới. “Nó tên là ‘búp bê’,” chàng nói với Bessie. “Em sẽ gọi là búp bê bé yêu của em,” Bessie đáp lời rồi âu yếm hôn lên con búp bê; “và em sẽ chăm sóc, giữ gìn nó cẩn thận như các bảo mẫu vẫn chăm cho em vậy. Cám ơn rất nhiều, Claus; món quà này làm em vui sướng chưa từng thấy!” Rồi cô bé cưỡi ngựa ra về, tay ôm chặt lấy món đồ chơi; và Claus, sau khi đã chứng kiến niềm vui sướng của cô bé, bèn nghĩ rằng sẽ phải làm thêm một búp bê nữa, còn đẹp và tự nhiên hơn món đầu tiên. Chàng lấy thêm đất sét từ dòng suối, và nhớ tới việc Bessie gọi búp bê là em bé của mình, Claus quyết định làm búp bê lần này có hình một em bé. Đối với một người thợ giỏi giang thì đó không phải là một việc quá khó, và chẳng mấy chốc em bé búp bê đã nằm trên tấm ván và được phơi ra nắng https://thuviensach.vn cho khô. Và với phần đất sét còn lại, chàng bắt đầu nặn theo chính hình ảnh của Bessie Blithesome. Việc ấy xem ra chẳng đơn giản chút nào, vì Claus không thể làm được cái áo choàng bằng lụa của cô con gái lãnh chúa kia từ vật liệu đất sét thông thường. Thế nên chàng bèn gọi các bà tiên tới và nhờ họ mang đến những lớp lụa màu để làm trang phục thật cho món đồ chơi bằng đất sét. Các bà tiên lập tức lên đường, và trước khi đêm xuống, họ đã quay trở về với rất nhiều lụa, viền đăng ten cùng những cuộn chỉ vàng. Giờ thì Claus đã sốt ruột lắm rồi, thế nên thay vì đợi mặt trời mọc vào sáng hôm sau, chàng đặt cái tượng đất sét ấy lên bệ lò sưởi và phủ lên nó một lớp củi than đang cháy. Đến sáng hôm sau, khi kéo ra khỏi lớp tro rồi, búp bê đã trở nên rắn chắc như thể đã được phơi trong nắng nóng suốt cả ngày. Giờ thì Claus của chúng ta đã trở thành một người làm đồ chơi kiêm may quần áo đồ chơi. Chàng cắt lớp vải lụa màu tím oải hương, khéo léo khâu lại thành một bộ váy áo xinh đẹp vừa khít với con búp bê mới. Rồi chàng vòng chiếc cổ áo có viền đăng ten quanh cổ và xỏ đôi giày lụa màu hồng vào chân búp bê. Màu tự nhiên của đất sét sau khi nung là màu xám nhạt, nhưng chàng đã tô màu gương mặt sao cho giống màu da nhất, tiếp đến là cặp mắt nâu, mái tóc vàng và đôi má hồng cho búp bê Bessie. Đó quả là một món đồ chơi tuyệt đẹp và chắc chắc sẽ đem lại niềm vui cho những trái tim non trẻ. Trong lúc Claus đang say sưa ngắm tác phẩm của mình thì có tiếng gõ cửa, bé Mayrie bước vào. Gương mặt em buồn rười rượi với cặp mắt đỏ hoe vẫn đang khóc. “Tại sao, cái gì làm em buồn rầu thế?” Claus hỏi và vòng tay ôm cô bé vào lòng. “Em đã... em... làm hỏng đồ chơi của mình mất rồi!” Mayrie nức nở. “Hỏng thế nào?” Claus thắc mắc, mắt chàng lấp láy. https://thuviensach.vn “Em... em đánh rơi và làm vỡ mất cái đuôi; sau... sau đó em lại làm rơi lần nữa và gãy mất cái tai! Và... và giờ thì vỡ sạch rồi!” Claus phá lên cười. “Không sao đâu, Mayrie thân yêu,” chàng nói. “Em có thích con búp bê mới này không, thay cho một con mèo?” Mayrie nhìn con búp bê đang khoác áo choàng lụa bằng đôi mắt mở to kinh ngạc. “Ôi, Tlaus !” em òa lên, vỗ hai bàn tay nhỏ trong nỗi vui sướng; “ xế em lấy con búp bê xinh đẹp này có được không?” “Thế em có thích nó không?” chàng hỏi. “Em yêu nó nhắm !” cô bé nói. “Nó hay hơn con nghèo nhiều!” “Thế thì lấy nó đi, và cẩn thận kẻo vỡ đấy.” Mayrie đỡ lấy con búp bê với một niềm vui gần như là sùng kính, và gương mặt em lấp lánh nụ cười trên suốt quãng đường về nhà. https://thuviensach.vn https://thuviensach.vn Chương sáu Sự độc ác của loài Awgwa Giờ thì tôi phải nói với bạn về Awgwa, một loài kinh khủng đã gây ra bao nhiêu là phiền phức cho Claus tốt bụng của chúng ta, và suýt chút nữa thì đã thành công trong việc cướp đi người bạn đầu tiên và tốt nhất của tất cả trẻ em trên thế giới này. Tôi không thích nhắc đến Awgwa, nhưng chúng là một phần của lịch sử và không thể bỏ qua. Chúng không phải là thần tiên bất tử, cũng chẳng phải là loài người hữu tử, mà ở đâu đó giữa hai loài này. Loài Awgwa vô hình trong mắt người phàm nhưng lại bị thần tiên nhìn thấy. Chúng có thể di chuyển nhanh chóng trong không khí từ phần này đến phần khác của thế giới, và có sức mạnh tác động đến ý chí của loài người, sai khiến họ thực hiện những ý muốn xấu xa của chúng. Chúng có thân hình khổng lồ và vẻ mặt cau có thô bạo cho thấy sự căm ghét của chúng đối với toàn bộ loài người. Chúng chẳng hề có chút lương tâm nào và chỉ vui sướng khi thực hiện được những hành vi ác độc. Nhà của chúng trong vùng núi đá, là nơi mà từ đó chúng tổ chức các cuộc tấn công nhằm thực hiện những ý đồ xấu xa. Kẻ có khả năng nghĩ ra những hành vi kinh khủng nhất trong số bọn Awgwa sẽ được bầu làm vua, và tất cả những kẻ còn lại phải tuân theo lệnh của gã vua này. Đôi khi những tên Awgwa có thể sống tới một trăm tuổi, nhưng thường thì chúng đánh nhau quá dữ tợn, tới mức nhiều kẻ phải bỏ mạng trong chiến trận; và đối với chúng, chết cũng chính là chấm hết. Loài người không có khả năng hại được chúng, còn thần tiên lại rùng mình khi nhắc tới chúng, và thường tránh chúng cho xa. Do vậy, chúng sinh sôi nảy nở suốt bao năm mà chẳng ai ngăn chặn, gây ra biết bao là tai họa. https://thuviensach.vn Tôi rất vui được nói để các bạn an tâm, loài sinh vật độc ác này đã bị tiêu diệt và biến khỏi trái đất từ rất lâu rồi; nhưng vào thời mà Claus còn đang làm những món đồ chơi đầu tiên của chàng, chúng là một bầy đoàn rất đông và vô cùng quyền lực. Một trong những thú vui chính của Awgwa là làm nảy sinh những cơn tức giận trong trái tim trẻ nhỏ, khiến cho bọn trẻ cãi nhau và đánh đấm lẫn nhau. Chúng thường dụ dỗ bé trai ăn trái còn xanh, và vui sướng khi thấy các em đau bụng; chúng xúi bé gái không vâng lời cha mẹ, để rồi phá lên cười khi thấy bố mẹ phạt các em. Tôi không biết thời nay cái gì làm cho một đứa trẻ hư, nhưng vào cái thời mà Awgwa vẫn còn tồn tại trên trái đất, bọn trẻ hư thường là do chúng mà thế cả. Giờ đây, khi bắt đầu làm cho trẻ em hạnh phúc, Claus cũng giữ cho các em thoát khỏi quyền lực của bọn Awgwa; vì khi có được những món đồ chơi dễ thương từ chàng, trẻ em không còn muốn tuân theo những ý nghĩ độc ác mà loài Awgwa cứ cố nhồi vào đầu mình nữa. Chính vì thế mà tới một năm nọ, khi cái bộ tộc xấu xa kia bầu vua mới, chúng đã chọn một tên Awgwa - kẻ đề xuất cách tiêu diệt Claus và cách ly chàng với trẻ em. “Như các ngươi đã biết, từ khi Claus xuất hiện ở Thung lũng Cười và bắt đầu làm đồ chơi, thế giới này đã ít hẳn trẻ con hư,” gã vua mới lên tiếng; hắn ngồi chồm hổm trên một tảng đá và nhìn xuống những gương mặt cau có của đám thần dân. “Tại sao tháng này con bé Bessie Blithesome chưa một lần dậm chân, sao thằng em trai của con Mayrie chưa một lần tát vào mặt chị hay ném con chó con vào thùng đựng nước mưa? Thằng bé Weekum tối qua tắm mà chẳng thèm kêu gào hay giẫy đạp, vì mẹ nó đã hứa cho nó đi ngủ cùng con mèo đồ chơi! Tình trạng này quả là nghiêm trọng đối với loài Awgwa chúng ta, và cách duy nhất để chúng ta có thể điều https://thuviensach.vn khiển được những hành động hư hỏng của lũ trẻ là phải cách ly Claus xa khỏi chúng.” “Hay! Hay!” đám đông Awgwa đồng loạt reo lên và vỗ tay tán thưởng bài phát biểu vừa rồi. “Nhưng chúng ta sẽ phải làm gì với Claus?” một kẻ đứng lên hỏi. “Ta đã có kế hoạch,” tên vua ác độc trả lời; và kế hoạch của hắn là gì thì các bạn sẽ sớm phát hiện ra thôi. Tối hôm đó, Claus đi ngủ mà trong lòng cảm thấy vô cùng hạnh phúc vì đã hoàn thành những bốn món đồ chơi xinh đẹp trong ngày, và chàng nghĩ, chắc chắn chúng sẽ làm cho bốn đứa trẻ con hạnh phúc. Nhưng trong khi đang ngủ, một toán Awgwa vô hình đã bao vây quanh giường Claus, trói chàng lại bằng những sợi dây thừng bền chắc, rồi chúng bay đi và mang chàng tới giữa rừng già ở mãi tận Ethop; tại đó, chúng đặt chàng xuống và bỏ đi. Sáng hôm sau thức dậy, Claus phát hiện ra mình đang ở cách xa loài người đến hàng ngàn dặm, bị cầm tù trong một khu rừng hoang ở một vùng đất xa lạ. Từ cành cây treo ngay trên đầu chàng, một con trăn khổng lồ đang đung đưa, loài bò sát này có thể quấn người ta đến nát xương trong những vòng thân của nó. Cách đó chỉ vài thước, một con báo hung dữ đang trườn mình, cặp mắt đỏ rực của nó gắn chặt lên Claus đang bất lực. Một con nhện đốm khổng lồ mang nọc độc đang lén lút bò trên lớp lá rụng về phía chàng; con nhện chạm vào chiếc lá nào, chiếc lá ấy thành quăn queo và chuyển màu đen kịt. Nhưng Claus đã từng được nuôi nấng trong rừng Burzee và chàng không hề sợ hãi. https://thuviensach.vn