🔙 Quay lại trang tải sách pdf ebook Con Quỷ Đất
Ebooks
Nhóm Zalo
https://thuviensach.vn
Table of Contents
Mục lục
Đôi Lời Về Tác Giả Và Tác Phẩm Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
https://thuviensach.vn
Mục lục
Đôi Lời Về Tác Giả Và Tác Phẩm
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
https://thuviensach.vn
CON QUỶ ĐẤT
Jason Dark
www.dtv-ebook.com
Đôi Lời Về Tác Giả Và Tác Phẩm
Jarson Dark khởi đầu sự nghiệp viết văn của mình vào năm 1966 với một tiểu thuyết giả tưởng. Sau đó, ông tiếp tục viết một vài tiểu thuyết hình sự và Western, cho đến khi sáng tác ra nhân vật John Singlair, một chàng thám tử tại London, nhân viên của Scotland Yard. Đối tượng theo dõi, diệt trừ của John không phải là những tội phạm bình thường. Cùng các bạn bè, cây thánh giá thần và khẩu Beretta bắn đạn bạc, John Singlar là một chuyên gia đuổi ma diệt quỷ.
Thành công của những chuyến phiêu lưu mà John thực hiện đã đẩy sáng kiến thành một loạt truyện với số lượng độc giả không ngừng tăng.
Jarson Dark sử dụng tất cả mọi "ngóc ngách" của thế giới bí hiểm, từ những huyền thoại cổ đại bao trùm châu lục như quỷ Medusa, ma cà rồng, cương thi... những câu chuyện của đạo Thiên Chúa, đạo Phật, đạo Hồi, các
nhóm đạo Á, Mỹ, Âu, những truyền thuyết của từng địa phương cụ thể, trộn lẫn với những lý thuyết khoa học viễn tưởng hết sức hiện đại như trường thời gian, các trường vật chất, dòng điện sinh học cực mạnh... Chất huyền thoại được tác giả dùng để "xử lý" những vấn đề thời sự nóng bỏng theo một nhân sinh quan dương bản: bảo vệ môi trường, giữ gìn nền tảng gia đình, giữ gìn lòng tin vào cái thiện...
Trong mỗi một tiểu thuyết, tác giả cho người anh hùng của mình ra trận tại mộ địa điểm cụ thể tại các nước Châu Âu và kể cả các địa điểm tại Châu Phi, Châu Mỹ. Những yếu tố đặc thù trong những huyền thoại của địa phương được sử dụng làm nền tảng cho một cuộc đụng đầu quyết liệt giữa cái tốt và cái xấu. Mạch truyện nhanh gọn là sức thu hút chính. Những nét miêu tả tuy thoáng qua song sắc sảo về phong cảnh, tập tục của địa phương
https://thuviensach.vn
cũng tạo nên một khía cạnh hấp dẫn khác. Một điểm cần nhấn mạnh trong loạt truyện của John Singlair là giới hạn tuân thủ Luật Bảo Vệ Thanh Thiếu Niên của nước Đức được tác giả Jarson Dark luôn luôn giữ vững: rất hấp dẫn, song không quá đẫm máu, không quá căng thẳng, không quá nhiều xác chết. Cái tốt, cái dương bản luôn vượt lên, luôn thắng bản thân mình, luôn đạt tới những đỉnh cao mới.
https://thuviensach.vn
CON QUỶ ĐẤT
Jason Dark
www.dtv-ebook.com
Chương 1
Giữa nửa đêm, đốm sáng màu đỏ đó xuất hiện!
Nó xuất hiện bất thình lình, không hiểu từ trên trời rơi xuống hay từ dưới đất mọc lên. Nhưng đó không phải là vấn đề nghiêm trọng. Điểm đáng nói duy nhất ở đây là chính bản thân đốm lửa đó, nó đứng lừng lững giữa không trung như một quả cầu đỏ có phần rìa hơi tua ra.
Quả cầu nhìn trân trân như một con mắt. Nó chờ đợi. Không một dấu hiệu nào cho biết nó sẽ chuyển động hoặc sẽ biến đi. Nó dừng lại ngay trước mặt chúng tôi, nhấp nháy, như đang chuyển tới chúng tôi lời chào.
Không phải những lời chào thân thiện, mà là những tín hiệu độc ác. Một kẻ tuyên bố thảm họa, được trang bị một quyền lực bất thường. Một thứ mà thiên nhiên đã tung ra để chứng minh sức mạnh với con người.
Đột ngột, quả cầu lửa chuyển động. Nó bắt đầu nhảy múa, giật sang phải, rồi lại giật sang trái, lao vút lên cao, rồi nổ bùng ra, tạo thành vô vàn những mảnh lửa nhỏ. Những mảnh lửa này tản ra như một cơn mưa phủ xuống không trung, cháy lóe lên lần cuối để rồi rơi xuống đất.
Trước khi chúng chạm tới mặt đất, một thế lực kỳ lạ lại thâu tóm chúng lại với nhau, tạo thành quả cầu đỏ như lúc trước.
Từ phía xa vang lên những âm thanh kỳ lạ. Nghe gần giống tiếng la thét của con người, nhưng lại không hẳn như vậy. Những con chim đang kêu lên thảng thốt giữa không gian mênh mông của miền quê. Chúng là những thực
thể đầu tiên tụ họp lại, bởi chúng là những thực thể đầu tiên nhìn thấy quả cầu lửa.
https://thuviensach.vn
Những con chim sợ hãi...
° ° °
Delphi ngồi trên một tảng đá lớn, giơ cả hai bàn tay ôm lấy mặt. Cô không nhìn thấy nỗi thống khố đó, nhưng cô biết nó tồn tại. Cũng vì thế mà cô ngồi đây và buồn thương. Cô đã tìm cách cảnh báo con người, nhưng người ta đã chỉ biết cười giễu cô.
Kể ra thì cũng có người thú nhận rằng mảnh đất này hiện đang xảy ra một số sự kiện mà người ta chỉ biết đánh giá là thuộc loại bí hiểm. Nhưng không một ai vì thế mà đâm lo nghĩ hay hoảng sợ.
Vậy là hết nơi này đến nơi khác, người ta xua đuổi Delphi như xua đuổi một đứa trẻ chưa biết gì. Người ta thậm chí không nói lời từ biệt với cô, chỉ nhìn bằng vẻ thương hại, bởi họ cho cô là người không hoàn toàn tỉnh táo.
Mặc dù không khoác cho cô tội làm phù thủy, nhưng dân chúng vùng này thường nhìn cô bằng ánh mắt xa lạ. Delphi là một người phụ nữ hòa đồng hết mực với thiên nhiên, cỏ không sống trong một thị trấn hoặc một ngôi làng, mà sống xa mọi nền văn minh, sống đơn độc cùng với những con cừu của mình. Cô chỉ trà trộn vào xã hội loài người khi cần mua hoặc cần bán một vật gì đó, điều cũng rất hiếm khi xảy ra. Cũng có một số người rất biết cách tôn trọng và đánh giá đúng những sức mạnh của cô, bởi Delphi thuộc hiện tượng "người có đôi tay vàng". Cô có thể làm dịu những cơn đau, cô có thể khiến những vết thương không lan rộng ra, không cháy bỏng lên nữa, cô chữa bệnh cho cả người và vật. Lẽ ra phải có rất nhiều người bày tỏ lòng biết ơn với cô mới đúng. Nhưng họ không dám biểu lộ điều đó ra ngoài, họ mang nỗi hàm ơn đó câm lặng trong lòng. Delphi rất hiểu và thông cảm cho họ.
Người dân ở đây không muốn nói đến những thảm họa đã ập tới. Bởi chuyện đó nếu lan ra sẽ rất có hại cho ngành du lịch, cái ngành hiện đang là
https://thuviensach.vn
nguồn thu chủ lực của Scotland. Nếu thông tin về những vụ thảm họa thậm chí lan ra đến nước ngoài thì khách du lịch sẽ chẳng còn kéo đến thám hiểm vùng đất này. Ngành du lịch sẽ bị ảnh hưởng trầm trọng, dân bản xứ qua đó
cũng bớt đi cơ hội kiếm tiền. Vậy nên người ta đồng lòng nhất trí coi như những sự kiện đó chưa hề xảy ra. Thật là một cách ứng xử không hay!
Delphi hiểu rõ tình huống hơn họ. Cô tin rằng đó mới chỉ là một sự bắt đầu. Một sự bắt đầu của kết thúc. Cô biết, trái đất rồi sẽ đứng dậy, cái trái đất đã bị người ta hành hạ quá lâu rồi.
Nhưng liệu cô có thể nói điều đó với những người khác không? Liệu cô có thể nói chuyện với những người có đủ quyền lực, đủ ảnh hưởng để thay đổi một số sự việc?
Không, chắc chắn là không. Người ta sẽ không tin lời cô. Người ta sẽ chỉ cười giễu cô.
Delphi ngưng suy nghĩ, lắc đầu. Tới lúc này, cô gái mới bỏ đôi bàn tay ra khỏi mặt, nhìn về hướng xa xa. Cô đang ở dưới một bầu trời đêm trong suốt, kế tiếp một ngày thu đẹp tuyệt vời. Cả nền trời quang như một mảnh vải sạch tinh khôi, phủ vô vàn những vì sao dịu dàng, bầu không khí trong lành đến tuyệt diệu, những cánh rừng, những lòng hồ đang thở. Chúng gửi lên không trung hơi thở của nước, hơi thở của những dãy thông, hơi thở của những cánh rừng tươi, và Delphi cảm nhận mùi hương đó là một lời chào, đang ve vuốt tâm hồn đau thương của cô như một bàn tay an ủi.
Thiên nhiên thật tuyệt vời. Thiên nhiên là một sự kiện khổng lồ, mặc dù con người ta luôn tìm cách hủy hoại nó. Thỉnh thoảng, cô gái trẻ lại tự hỏi, liệu con người có ý thức về hành động của mình không. Cô không hiểu nổi. Cô đơn giản là không thể tưởng tượng nổi loài người lại ngu ngốc đến mức độ ra tay hủy diệt nguồn sống của chính mình.
Không, không thể như thế được...
https://thuviensach.vn
Cô gái trẻ rên lên.
Tảng đá dưới chân cô rất cứng, nhưng cô gái không cảm nhận thấy điều đó. Cô đã khoác lên vai một tấm khăn len rất dày, nó bảo vệ cô trước cái lạnh ban đêm. Cô nhìn lên trời cao, nơi mặt trăng đang hiện rõ như một chiếc xe ngựa bị lật nghiêng. Rồi cô nhìn xuống dưới thung lũng. Thế đứng của cô hiện giờ đã được lựa chọn kỹ, dưới chân cô là một bình nguyên rất rộng, thoai thoải dốc, nối từ bờ hồ này lên trên cao. Đây là ranh giới nằm giữa cao nguyên và trung nguyên, thật sâu bên dưới mảnh đất này có một vết nứt rất rộng. Nó đã phình ra ở một vài chỗ từ trước đây cả vài triệu năm trời, tạo thành những bình đựng khổng lồ, cho đến ngày hôm nay vẫn còn chứa thứ nước từ thời cổ đại. Những bình đựng này được người ta gọi là Loch.
Rất nhiều những cái hồ nho nhỏ như thế đang nối đuôi nhau nằm trước mắt cô. Cái Loch nổi tiếng nhất có tên là Loch Ness, người ta đồn trong đó có những quái vật đang sống, một điều chưa ai chứng minh được. Dù nó thật hay hư, cả vùng đất này đang hợp lực gắng sức nuôi dưỡng cho huyền thoại đó tiếp tục sống, tiếp tục nở hoa kết trái, để dòng sông khách du lịch tiếp tục đổ về đây.
Delphi chưa bao giờ nhìn thấy con quái vật trong hồ Loch Ness mặc dù cô đã tới thăm nơi này không biết bao nhiêu lần. Mặt khác, cô cũng chẳng thật muốn nhìn thấy nó. Nếu người ta sung sướng với cái huyền thoại đó thì hãy cứ để yên cho họ sung sướng.
Cô gái quan tâm đến những vấn đề khác.
Mảnh đất đã thầm màu lại trong màn đêm. Không hẳn thành màu đen, mà là những sắc tối. Những ngọn đồi và những thảm cỏ óng ánh trong các sắc thái khác nhau, ở khoảng giữa thỉnh thoảng chen vào vài dải rừng trông như những đài tưởng niệm câm nín. Mặt nước trong các hồ trông giống như những con mắt khổng lồ vừa trồi lên từ dưới sâu để quan sát thế giới trên
https://thuviensach.vn
này. Mỗi khi ngọn gió thổi qua, Delphi lại có cảm giác như nó đang kể cho cô nghe những câu chuyện mà nó chứng kiến ở những miền xa xôi. Cô yêu ngọn gió miền Scotland. Đã không biết bao lần cô ngước mặt đón nó để nghe tin tức mới từ những thế giới khác hẳn với miền quê nơi cô đang sinh sống.
Ngọn gió chẳng mấy khi vui.
Nó kể cho cô về những sự kiện trầm trọng. Về sự hủy diệt môi trường, về những cuộc chiến tranh, về những con người không bao giờ chú ý đến đồng loại và môi trường sống đang sụp đổ xuống xung quanh bởi họ chỉ chú trọng duy nhất đến lợi nhuận.
Thật trầm trọng...
Trong những giây phút như vậy, Delphi cảm nhận nỗi sung sướng được sống ở miền quê hoang dã này. Mặc dù cả ở đây cũng đã có những sự kiện bất thường...
Những suy nghĩ của cô chìm xuống, như đã trôi hẳn xuống những hồ nước nằm phía dưới kia. Cô gái thấy mệt. Thật ra thì đã tới lúc lên giường, tới lúc nghỉ ngơi để dành sức cho ngày hôm sau, nhưng Delphi không muốn.
Cô đang cân nhắc giữa đi và ở. Cơ thể cô mệt mỏi, nhưng mật khác, cô e ngại nếu bỏ đi có thể cô sẽ bỏ lỡ một sự kiện quan trọng.
Cô không biết sự kiện đó sẽ là chuyện gì, là ai, nhưng rõ ràng nó đang hiển hiện trong không khí. Cô cảm thấy nó rất rõ ràng, rõ hơn hẳn những đêm hôm trước. Cô đã tìm cách nói lên những lời cảnh báo, cô chỉ hy vọng những lời cảnh báo lần cuối này đã tìm được đúng tai nghe.
Đã có quá nhiều chuyện bất thường xảy ra, nhưng hiện Delphi vẫn còn tin tưởng vào số phận.
https://thuviensach.vn
Cô lấy hơi thật sâu. Cơ thể cô thoáng run rẩy. Đột ngột, cô cảm nhận rõ mảng mồ hôi đang đọng trên trán và cô thấy ngạc nhiên. Tại sao cô lại đổ mồ hôi? Cô có lao động gì đâu? Lý do nào khiến cô phản ứng như trong mùa hè?
Rồi cô rùng mình.
Làn hơi lạnh lan xuống vai cô, chạy dọc sống lưng đi xuống. Thậm chí hai chân cô bây giờ cũng đã nhiễm phải làn khí lạnh, nó đang bò dọc hai bắp chân, chỉ dừng lại ở hai bàn chân đang được bó chặt trong đôi ủng buộc dây.
Không khí cũng đã lạnh hơn.
Cô không nhìn thấy sương mù, mặc dù cô cảm giác đang có những tấm khăn ẩm ướt chạm vào người mình.
Mọi vật thật ra vẫn như cũ, vậy mà đã đổi khác. Không khí lạnh ập đến từ mọi ngả và cô gái không tìm được nguyên nhân cho hiện tượng này. Gió đâu có thổi.
Delphi đứng dậy.
Cô nhìn lên bầu trời, nhằm phát hiện ở đó một sự đổi thay. Cô thất vọng, chẳng có gì hiện lên trên đó cả. Không một đám mây, không một vệt khí ẩm, không gì hết...
Dòng suy nghĩ của cô lại tan biến thành muôn vàn mảnh nhỏ. Đồng thời, cô gái lấy hơi thật sâu, cứ như thể đây là hơi thở cuối cùng trong đời mình. Đã có một sự kiện xuất hiện, đã có chuyện thay đổi, và Delphi cảm nhận rất rõ ràng qua kha năng nhạy cảm khác thường của bản thân. Cô đã luyện tập rất lâu để cảm nhận rõ những thay đổi trong môi trường, cảm nhận tinh tế hơn tất cả những người khác. Cuộc sống giữa thiên nhiên và cùng với thiên
https://thuviensach.vn
nhiên ngày càng trau dồi cho cô sự tinh nhạy của những con thú trong một số tình huống nhất định.
Những con chim cũng là thú vật!
Ý nghĩ đó xuyên qua đầu óc khi Delphi nghe những âm thanh vẳng tới từ trời xa. Lập tức, cô lại ngẩng lên, ánh mắt tự động lướt qua những mặt hồ, hướng về phía xa, nhưng cô không nhìn ra đám mây lạ nào trên mặt nước.
Một thoáng sau đó, cô gái mới thấy đàn chim. Trông nó thật giống một đám mây lớn bởi nó được tạo bởi hàng trăm, không đâu, hàng ngàn con chim, vì một lý do nào đó đang tụ tập lại với nhau, bay trên mặt hồ, tạo thành một đám mây vỗ cánh, và mỗi lúc một dày đặc hơn, được bổ sung thêm bởi những con chim bay tới từ mọi hướng. Cùng với đám mây chim, ngọn gió cũng xuất hiện, vuốt trên mặt nước và tạo nên những gợn sóng lăn tăn.
Đột ngột, thiên nhiên xung quanh cô trở nên lạnh lùng và dữ tợn. Những bóng ma ẩn nấp xưa nay bây giờ được thả ra. Delphi cân nhắc xem cô nên ở lại hay nên chạy trốn.
Cô gái đứng lại, trì người như một bức tượng chống làn gió lạnh. Cô siết chặt tấm khăn choàng thật sát vào cơ thể mình, lòng thầm mong nó che chắn cô trước những ngón tay dài băng giá. Mặc dù vậy, cô vẫn cảm nhận thấy chúng rất rõ trên da mình.
Những con chim bây giờ vẫn còn bay rất cao trên mặt nước. Đó không phải là cuộc tụ hội bình thường của loài có cánh này, cái sự kiện bao giờ cũng xảy ra khi chúng rủ nhau bay về hướng Nam. Đa số những loài chim xa lạ đã cất cánh bay đi từ lâu rồi, đây là những con chim sẽ ở lại quê hương suốt mùa đông. Delphi cảm nhận rõ nỗi hốt hoảng của chúng.
Đó là nỗi sợ hãi trước những gì sắp xảy ra, trước một sự kiện bí hiểm, trước một thế lực không thể bị chỉ huy bằng lý trí con người. Thiên nhiên
https://thuviensach.vn
đã nhảy ra, đích thân nhúng tay vào trò chơi. Những con chim lượn vòng tròn. Chúng bay sát vào nhau, hâu như không còn lỗ hổng. Một tảng mây rất dày, nơi mỗi một con chim đều nhất nhất tuân lệnh chung. Không một con nào bay lệch hàng.
Tảng mây chuyển động. Nó hạ thấp xuống, nó bay về hướng mặt nước, và những con chim dịch chuyển khiến hình dạng của tảng mây thay đổi.
Một cơn bão khủng khiếp của tiếng vỗ cánh đập đến bên tai cô gái đang chờ đợi. Sóng âm thanh lướt qua bờ hồ và đột ngột khiến tóc trên đầu Delphi dựng đứng lên. Cô nhìn thấy đám mây chim đang vuốt dài thành hình mũi tên, hướng thẳng về phía cô, như muốn đè bẹp cô xuống đất, nghiến nát cô ra. Khi nhìn về phía trước, cô không còn thấy gi ngoài hằng hà vô số những con chim đang lướt trên mặt đất như những bóng tối kéo dài, đe dọa. Chỉ vài giây nữa thôi, đám mây chim sẽ đâm bổ vào cô, lấy mạng cô.
Delphi ném người xuống đất. Đó chính là tích tắc duy nhất thích hợp, bởi chỉ một giây đồng hồ sau, cả tảng mây hình mũi tên của những thân chim lướt sát trên thân hình cô. Cô gái cảm nhận rõ luồng gió mạnh mẽ đang giơ tay rung lắc quần áo trên cơ thể cô, kéo giật nó lên, khiến cô bỗng e ngại vì sợ bị luồng không khí bất thường kéo lên trên không trung.
Nhưng không, thân thể cô nằm lại.
Khuôn mặt áp chặt vào làn rêu mềm mại phủ trên mặt đất. Cô gái nhắm mắt, tập trung mọi giác quan vào những âm thanh nổ ra trên người mình.
Thế rồi đợt sóng âm thanh trào qua.
Delphi vẫn nằm yên, cô không tin vào vẻ an bình hiện thời.
Bắt đầu khoảng thời gian chờ đợi, khoảng thời gian cho cô lại sức. Trời đất! Chưa bao giờ cô run rẩy như bây giờ. Nhưng nếu suy nghĩ cho thật kỹ
https://thuviensach.vn
thì lối ứng xử của những con chim chẳng phải bất bình thường. Nó hoàn toàn phù hợp với những sự kiện đã xảy ra trong thời gian qua ở miền cao nguyên này.
Delphi co hai tay về. Cô hơi ngẩng đầu lên, quệt cằm trên tấm thảm rêu. Ánh mắt cô lại hướng về phía trước, và cô nhìn thấy những lòng hồ với mặt nước đã bằng phẳng trở lại.
Cô gái đứng dậy.
Tự động, cô đưa tay phủi vết đất bám trên y phục, nhưng những động tác này ngừng phắt lại giữa chừng khi Delphi nhận ra sự thay đổi.
Trên mặt nước hồ có một đốm lửa đỏ!
Một quả cầu lửa với những đường viền hơi tươm ra, mặc dù ngoài rìa nó cũng tỏa sang mạnh mẽ y như phía bên trong. Vạn vật lại trở về như trước đó, hẵng có gì thay đổi, và người con gái lẽ ra đã có thể coi đốm sáng trong bóng tối kia là một tín hiệu tốt, bởi ánh sáng bao giờ cũng là hy vọng.
Nhưng không phải trong trường hợp này.
Đốm sáng này khiến Delphi sợ hãi, và cô nghĩ đây mới chỉ là điểm bắt đầu của sự kết thúc...
° ° °
Bill Conolly vừa ho vừa dẫn tôi vào phòng làm việc, bật điện lên và chỉ tay về phía một đôi ghế bành đứng kẹp hai bên một khuôn bàn thấp. Trên bàn có để đồ uống và cốc, anh nói:
- Ngồi xuống và tự nhiên đi!
- Cám ơn!
https://thuviensach.vn
Bill Conolly đứng bên bàn làm việc và cười.
- Không có chi! Mình biết phải tiếp đãi khách khứa như thế nào cho tử tế. - Vậy có lẽ cậu coi mình thuộc loại đệ tử ma men, đúng không? - Không nhất thiết, nhưng tối hôm nay có thể dài đấy.
- Dài mà có rượu ngon thì cùng không sao.
Bill tiếp tục cười.
- Sheila đã chuẩn bị giường trong phòng khách rồi, yên tâm đi John! Tối nay cậu cứ uống cho thoải mái!
- Hay quá.
- Chính thế.
Tôi ngồi xuống, cân nhắc xem nên dùng thứ nào đầu tiên. Cùng với một lượng lớn chai rượu trên bàn, Bill Conolly quả đã khiến cho việc chọn lựa trở thành khó khăn. Sau một hồi, tôi nhận ra một chai hình tam giác đựng đầy Whisky đang mỉm nụ cười thân thiện nhất. Tôi giơ tay về phía nó rồi rót cho mình một cốc đầy.
- Tinh mắt đấy! - Bill Conolly nói và ngồi xuống - Đưa nó sang đây cho mình!
Tôi đưa chai rượu sang, anh cũng rót cho mình một cốc đầy. Chúng tôi chạm cốc, uống, rồi Bill Conolly nói:
- Theo như mình được biết, cậu vừa mới qua một trận ly kỳ bí hiểm bên Mỹ.
- Đúng.
https://thuviensach.vn
- Rồi sao?
- Mình không muốn nói chuyện đó.
Chàng phóng viên ngẩng lên.
- Không muốn hay là không thể?
- Cả hai.
Cánh phóng viên vốn thuộc loại người có bản chất tò mò nhất đời, Bill Conolly không hề là ngoại lệ.
- Một cú ra quân tuyệt mật phải không?
- Đại khái thế.
Tôi đâu có nói dối, những sự kiện mà tôi vừa trải qua ở Mỹ được xếp vào hàng tuyệt mật. Sự thật đã dạy bảo cho tôi biết, cuộc đời quả thật có tồn tại mối quan hệ giữa một nhân vật ngoài trái đất với những quy tắc sống của nhân loại cũng như với những đại diện của bóng tối. Mặc dù xếp vụ việc vào khái niệm đã được giải quyết, nhưng chúng tôi thật sự chưa giải đáp được vụ án. vẫn còn quá nhiều câu hỏi mở.
Mà suy cho cùng, đó là những câu hỏi không được phép có câu trả lời. Rất nhiều công chức cao cấp đã đích thân ra tay đóng ngăn kéo đó. Suko và tôi nhận được thêm một khóa đào tạo khắc nghiệt về việc phải im lặng tuyệt
đốì về những sự kiện đã xảy ra. Đây là lệnh, chúng tôi nhất nhất phải tuân thủ.
Bill Conolly, chăm chú quan sát khuôn mặt tôi, cuối cùng ra vẻ hài lòng gật đầu.
- Thôi được, John, mình chấp nhận những lý do của cậu, mặc dù không biết rõ, nhưng mình sẽ rất vui nếu được làm quen.
https://thuviensach.vn
Tôi đặt cốc xuống bàn.
- Có lẽ để sau. - Tôi lẩm bẩm - Rất có thể mọi việc vẫn chưa kết thúc đâu. - Tốt, thôi ta bỏ chuyện đó đi!
- Cám ơn!
Anh nhướn hai hàng lông mày, nhưng không đưa ra lời nhận xét nào nữa, mà hất hàm về phía một tập vở mà anh vừa mang từ bàn làm việc sang mặt bàn nước trước mặt hai chúng tôi.
- Đây, mình có thu thập được một số thông tin có lẽ sẽ khiến cậu quan tâm, John.
- Các bài báo, nếu mình không lầm.
- Đúng, từ nhiều loại báo khác nhau.
- Sao nữa?
- Các hiện tượng huyền bí. - Bill Conolly đáp ngắn.
Bất giác, tôi lại vụt nghĩ đến những vật thể ngoài trái đất mà tôi đã phải đối đầu trong vụ án trước, lòng thầm hy vọng điều đó đừng lặp lại.
- Hiện tượng huyền bí à? Loại nào?
- Bất bình thường.
- Thế là quá chung chung.
- Mình biết, John!
Bill Conolly mở tập vở ra. Tôi quan sát từ hướng bên kia bàn. Đúng, đó là bản sao của nhiều bài báo khác nhau. Vì các tít báo được in to và rất đậm
https://thuviensach.vn
nên cả tôi cũng đọc được đôi chút.
- Người ta nói về những vụ động đất tại miền Highland, về việc thú vật bị chết hàng loạt một cách bí hiểm, về những dòng nham thạch nóng bỏng đột ngột phun lên từ trái đất và cả về một đốm lửa màu đỏ bất thường, xuất hiện rất nhiều lần.
Tôi không đọc được chi tiết. Bill Conolly đọc cho tôi nghe, tay lật từng tờ giấy. Bản báo cáo của anh kéo dài tới nhiều phút đồng hồ. Khi anh gập tập vở lại, tôi nhìn xuống cái cốc đã rỗng không của mình, quyết định đố đầy rượu một lần nữa.
- Bây giờ đến lượt cậu đấy, John.
- Thì đã sao?
- Cậu không nói được gì hơn hả?
- Không. - Tôi khẽ cười - Mình rất tôn trọng những bài báo này, Bill, nhưng mình không biết mình có liên quan gì đến chuyện đó. Nếu mặt đất mở ra và phun nham thạch nóng thì công nhận đó là một hiện tượng bất thường, nhưng đó là một hiện tượng tự nhiên. Cậu hiểu không?
- Đúng, cậu nói đúng.
- Chính thế.
- Nhưng chỉ đúng nếu không có một khía cạnh khác.
- Khía cạnh nào?
- Hiện tượng này rất ít khi xảy ra trong kinh tuyến của chúng ta. John, cậu muốn nói gì thì cứ nói đi, nhưng chuyện miền Highland của Scotland động đất thì đây không chỉ là quyền lực của thiên nhiên, mà là của một thiên nhiên đã bị thay đổi và điều khiển.
https://thuviensach.vn
Tôi nghi ngờ.
- Một thiên nhiên bị điều khiển...? - Tôi lấm bẩm - Cậu phải giải thích rõ hơn!
- Thôi đừng làm ra vẻ ngây thơ, John! - Giọng nói của chàng phóng viên thoáng vẻ bực bội - Cậu biết rất rõ ý mình muốn nói gì. Theo mình thì đây là những ảnh hưởng của ma quỷ.
Tôi gãi gãi sau tai.
- Rất tiếc, Bill, nhưng mình không theo kịp.
- Kìa John! Mình tin chắc trong vụ này có bàn tay của ma quỷ, và sự tin chắc của mình xuất phát từ cái đốm lửa bí hiểm không ai giải thích nổi. Người ta miêu tả nó như một quả cầu, có lúc đứng im, có lúc chuyển động, có thể xẻ ra thành muôn vàn mảnh nhỏ để rồi lại tụ họp lại. Đốm lửa này không thể giải thích được, John. Không một ai biết nó đến từ đâu, nhưng đã có không ít người nhìn thấy nó. Mình không hiểu hiện tượng này, và tác giả của những bài báo này cũng không, bởi vì họ bị lạc trong một biển ước đoán và những lời giải thích đầy bí ẩn.
- Những bài báo này đã được in ở báo nào?
- Không phải trong tờ Times. - Bill Conolly hắng giọng - Phần nhiều là những tạp chí chuyên ngành, chuyên nghiên cứu chủ đề những hiện tượng bí hiểm. Mục đích chính ở đây là những hiện thực khác, họ muốn tìm hiểu thế giới đằng sau đó, nói một cách ngắn gọn, đây là những tờ tạp chí quan tâm đến chủ đề siêu vật lý.
- Thôi được. - Tôi lẩm bẩm.
- Nghe giọng cậu chẳng có vẻ hào hứng chút nào.
https://thuviensach.vn
- Chẳng lẽ mình phải hào hứng sao?
- Không ai đòi hỏi điều đó ở cậu, nhưng theo mình, có lẽ cậu nên nghĩ cho kỹ hơn. Những gì xảy ra ở Scotland là hiện tượng không có lời giải thích khoa học. Có quá nhiều sự kiện cùng một lúc, không tuân thủ theo lẽ bình thường. Cả mình cũng không giải thích được, mình thú thật. Nhưng giác quan thứ sáu cho mình biết, ở miền Highland đang sắp xảy ra một sự kiện mà chúng ta phải săm soi đến gốc rễ.
- Nói một cách khác, cậu muốn đi đến đó?
- Chính xác. Mà là đi cùng với cậu và Suko.
- Cho mình đọc mấy bài báo, được không? - Tôi cố ý nói chuyện này để tránh trả lời cụ thể câu hỏi của Bill. Chàng phóng viên đưa cho tôi tập vở.
Tôi không đọc từng câu từng chữ, mà lướt qua các bài báo, và phải công nhận rằng những sự kiện được miêu tả ở đây thật bí hiểm, hoàn toàn không thích hợp với logic bình thường của thiên nhiên.
Và tôi còn phát hiện ra một yếu tố khác.
Một vài bài báo có nhắc tới một nữ nhân chứng, một người phụ nữ, có cái tên rất lạ là Delphi. Ngay lập tức, tôi nghĩ tới một hiện tượng kỳ diệu, bởi thời Hy Lạp cổ cùng có một thành phố tên Delphi.
Bill Conolly nhận ngay ra nét mặt thay đổi của tôi, anh nói: - Mình biết mà, cậu bắt đầu suy nghĩ rồi đấy.
- Đúng.
- Đã có kết quả chưa?
https://thuviensach.vn
- Đáng tiếc là chưa, nhưng mình đang cân nhắc về cái tên của người phụ nữ đó. Cô ta tự xưng là Delphi. Có phải cô ta là một hiện tương siêu nhiên?
- Mình không biết, John.
- Vậy là cậu vẫn chưa thật sự bám theo những người chịu trách nhiệm cho những bài báo này?
- Có chứ, có chứ. - Anh gật đầu quả quyết - Bản thân mình cũng là người trong ngành. Chính mình đã đi thăm các bạn đồng nghiệp đó. Họ kể lại rằng những thông tin này đã được gửi tới tòa soạn trong những bức thư nặc danh. Nhưng qua dòng chữ viết tay, họ đoán tất cả thông tin đó chỉ là của một người phụ nữ, của cô Delphi đó.
- Còn chuyện gì khác nữa không?
- Không nhiều. Họ sửa lại lời văn cho dễ đọc hơn và cho phù hợp phong cách tờ báo. Thế rồi thông tin được in ra. Không một ai đi về miền đất đó, hoặc ít nhất là họ cũng không cho mình biết. Nhưng mình có cảm giác rõ ràng là các bạn đồng nghiệp đó đang che giấu một điều gì đó về bài báo. Mình không muốn nói là họ đang có một âm mưu nào riêng, nhưng người ta chắc chắn không cho mình biết toàn bộ sự thật.
- Cậu muốn đích thân kiểm nghiệm toàn bộ sự thật đó, nếu mình không lầm.
- Dĩ nhiên rồi, và ngay tại hiện trường. Chỉ có điều mình không muốn đi một mình, John. Mình cần cậu làm nhân chứng.
- Không thích thú sao? - Tôi nhếch môi.
- Chưa.
- Chẳng lẽ phải có người chết đã?
https://thuviensach.vn
- Thôi đi, đừng có nói vớ vẩn! Sao cậu lại có thể nói như thế được, cậu chơi với mình cũng đã lâu rồi mà.
- Dĩ nhiên rồi, mình chỉ muốn khiêu khích cậu thôi.
Tôi nghịch nghịch chiếc cốc trong tay, khoan chưa uống một giọt nào từ thứ chất lỏng hấp dẫn màu nâu đậm bên trong.
- Vậy là theo ý cậu, ta cần phải bám vào vụ này?
- Toàn lực và ngay lập tức.
- Bao giờ cậu muốn đi?
- Càng nhanh càng tốt. Ngày mai đã là thứ sáu rồi, ta có thể lên đường. - Xe hơi hay là...
- Mình đã mua được vé máy bay. Tới đó ta có thể thuê xe. Ta sẽ đi từ Glasgow lên hướng Bắc. Không có gì khó cả.
- Cho phép mình hỏi, những sự kiện bí hiểm này đã xảy ra ở miền đất nào? Hay là chúng không tụ tập ở một địa phương?
- Vừa có vừa không. Người ta có thể nói tất cả những hiện tượng đó xuất hiện dọc một đoạn đường du lịch nổi tiếng. Cậu thử nhắm mắt lại và tưởng tượng ra bản đồ, cậu sẽ biết Inverness nằm ở đâu, cái thành phố làm điểm xuất phát cho tất cả những chương trình du lịch nổi tiếng.
- Có, tại cực Bắc của Loch Ness.
- Chính xác, John. Nếu từ đó đi dọc theo bờ Loch Ness về hướng Tây nam, cậu sẽ đến Loch Lochy. Tiếp tục đi theo bờ của nó, cậu sẽ đến Loch Linnhe, phần đuôi của nó chuyển thành vịnh hẹp nhìn ra biển Bắc. Trong toàn khu này, Fort William là thành phố lớn cuối cùng, dãy hồ Loch là cầu
https://thuviensach.vn
nối giữa nó và Inverness. Đây chính là con đường mà rất nhiều tua du lịch mùa hè đi qua.
- Giải thích hay lắm. Cám ơn cậu! Vậy là tất cả những sự kiện bí hiểm đó đã xảy ra dọc theo những tuyến du lịch và...
Bill Conolly ngắt lời tôi.
- Không, không phải như vậy. Cậu chỉ nên coi tuyến đó là con đường chính. Phía bên phải và bên trái những con hồ lớn có không ít miền đất hoang vu, chứa hằng hà sa số những cái hồ nhỏ hơn. Thật sâu bên dưới có một đường hầm rất rộng, một nếp đất gấp vẫn ngủ yên cho tới suốt khoảng thời gian gần đây, khi những sự kiện bất thường nọ xảy tới. Mình lo rằng những sự kiện này sẽ lan rộng ra, bao trùm toàn bộ tuyến du lịch và càng ngày càng xuất hiện với tần suất cao hơn.
- Chẳng hay chút nào cho đám người ngành du lịch.
- Chắc chắn là như thế.
- Và vì thế mà họ đã sử dụng mọi phương pháp, tận dụng mọi quyền thế và ảnh hưởng để che giấu sự việc này.
- Chính thế.
- Cậu đã đào bới kỹ chưa?
- Chắc chắn là rất kỹ. - Bill Conolly dang cả hai cánh tay ra, vẻ thất vọng - Nhưng dù có gọi điện đến cho bất kỳ đồng nghiệp nào, một số thậm chí thân quen, người ta cũng chỉ cười giễu và đẩy mình đi nơi khác. Chỉ có điều mình thấy rõ, nụ cười của họ không tự nhiên. Dù sao vẫn có một chút băn khoăn, gượng gạo trong đó, mình tin là mình không lầm. Ngay cả khi mình nói đến chuyện đốm lửa đỏ, không một ai đưa ra một câu trả lời nào. Người ta đơn giản lờ đi như chưa từng nghe thấy, nhìn mình như nhìn một kẻ
https://thuviensach.vn
chuyên khua chuông múa trông để gây hoảng sợ, một kẻ tâm thần. Mình không ghi lại chi tiết những kinh nghiệm của mình, nhưng lúc đó mình đã rất tỉnh táo, chú ý nghe thật rõ, nhìn thật tinh, và cuối cùng mình đã thu thập tất cả những bài báo liên quan từ những tờ tạp chí đó. Giờ đến lượt cậu, John. Cậu muốn đi cùng hay là không nào?
Tôi không trả lời, nâng cốc rượu lên thật cao để nhìn gương mặt của Bill qua lớp thủy tinh, uống một ngụm, tôi đặt cốc xuống, tận hưởng mùi vị rượu Whisky, rồi khẽ nhún vai.
- Nếu cậu không đi, mình cũng sẽ đi một mình. - Bill Conolly quả quyết. - Chẳng cần thiết đâu.
- Kìa, vậy là cậu muốn đi cùng? - Ánh mắt anh sáng lên.
- Đúng, nhưng chẳng phải vì cậu đã thuyết phục nổi mình, mà bởi mình đã nghĩ đến Sheila. Cô ấy chắc chắn sẽ rất cáu kỉnh nếu bọn mình để cậu đi một mình.
- Có lẽ.
- Chính thế.
- Vậy bao giờ ta lên đường? - Bill Conolly hỏi tôi. Bàn tay anh nóng nảy trượt lên trượt xuống trên đùi.
- Vừa nãy cậu có nói đến chữ ngày mai đó thôi.
- Có chứ, mình vẫn giữ ý kiến đó!
Chàng phóng viên trông có vẻ rất hồ hởi, nhưng tôi vẫn giữ nguyên mối nghi ngờ của mình. Tôi không hiểu phải đánh giá những sự kiện này ra sao, bởi tôi không muốn tin ngay vào một thế lức bí hiểm, mặc dù những chuyện tình cờ kia hơi có vẻ bất thường và thiên nhiên ở đây hình như đã đột ngột
https://thuviensach.vn
nổi điên. Chắc chắn phải có một nguyên nhân, và khi tôi kéo dài những suy nghĩ của mình, tôi bất chợt nhớ đến đốm lửa đỏ.
Da tôi rợn lên...
https://thuviensach.vn
CON QUỶ ĐẤT
Jason Dark
www.dtv-ebook.com
Chương 2
Delphi vẫn còn đứng ở vị trí cũ. Ngay cả khi cô muốn, cô vẫn chưa thể chuyển động được ngay. Đốm lửa đó như đã thôi miên cô gái trẻ. Nó thật khác lạ, nó đã xuất hiện, cô không nhìn thấy nó đến từ đâu và nó được tạo lập như thế nào. Từ không khí, từ nước, hoặc thậm chí từ một miền vô định ngoài thế giới này? Cô gái tin hơn cả vào khả năng thứ ba, bởi cô biết chắc rằng những thế lực vô hình bí hiểm không hiếm khi can thiệp vào cuộc sống bình thường của con người.
Đốm lửa không thay đổi, mặc dù vậy vẫn có cái gì đó đã khác đi. Có thể lực tỏa sáng của nó đã tăng lên, những chiếc bóng màu đỏ đã thọc sâu hơn xuống dưới làn nước và phủ lên trên mặt hồ cô đơn như một tấm khăn choàng bí hiểm. Chúng tạo cho làn nước thẫm màu một hơi thở đẫm máu, vẽ lên trên bề mặt thành từng dải đỏ rõ ràng.
Cô lấy hơi thật sâu mà vẫn không xua đuổi được nỗi sợ hãi trong tâm khảm. Đốm sáng không tấn công trực diện, nhưng cô vẫn không thể coi nó là một hiện vật bình thường. Sự xuất hiện của nó quá bí hiểm, và trong khoảng thời gian gần đây, Delphi cũng đã tìm cách đặt tên cho hiện tượng này.
Một con mắt quan sát cô và quan sát thiên nhiên - khái niệm đó đã bật lên trong đầu óc của Delphi. Sự so sánh chưa phải đả chính xác hoàn toàn, bởi mỗi khi đốm lửa xuất hiện là ngay sau đó lại xảy ra những hiện tượng thiên nhiên không ai giai thích nổi.
Chúng chưa trực tiếp tiến đến mảnh đất dưới chân cô, nhưng sự chạy trốn của những con chim đã quá đủ làm một lời cảnh báo.
https://thuviensach.vn
Đốm sáng truyền thông điệp. Chỉ những ngôi sao trên trời mới biết thông điệp đó từ đâu tới và của ai. Nó là lời cảnh báo, nó có thể trở thành một sự trả thù thâm độc của trái đất đối với con người luôn tìm cách bóc lột nó mỗi lúc một nhiều hơn, những kẻ phá hoại.
Đốm lửa đột ngột chuyển động!
Nó nhảy nhót thật nhanh, nhanh đến bản thân Delphi cũng kinh hãi. Cô quan sát đường đi của đốm lửa. Đốm sáng đang vẽ một hình zích zắc trong không khí, lúc lên cao, lúc xuống thấp, rồi lại vọt lên, có lần uốn thật nhanh
một đường tròn, rồi sà thẳng xuống mặt hồ, nhưng không đâm xuống dưới mà trôi là là sát mặt nước, cứ như thể nó đang trên đường chạy trốn.
Cô gái trẻ không hiểu, và cũng không muốn nhìn nữa. Delphi định đưa mắt sang bên và nhận ra rằng cô không làm được việc đó nữa. Đốm sáng kia như một ông chủ đầy quyền uy và cô có cảm giác mình đã thành một nữ nô tì: Cô không đủ sức thoát ra khỏi lực hút của nó.
Quả cầu lửa vẫn tiếp tục nhảy múa.
Với những chuyển động đột ngột trong đường đi zích zắc, lúc lên, lúc xuống, lúc vẽ vòng tròn, quả cầu để lại đằng sau nó một cái đuôi màu đỏ.
Đột ngột, nó phóng lên cao, xoay vòng quanh một điểm vô hình nào đó, lướt qua mặt nước hồ rồi giữ thẳng hướng lao sang bờ đất nơi Delphi đang đứng.
Nó lao tới.
Tương đối gần, thậm chí người phụ nữ cô đơn nghe được tiếng quả cầu xé gió. Đột ngột, cô lại có khả năng chuyển động thân mình. Tự động, cô gái xoay mình về hướng đốm lửa đang bay đi.
Cô lại nhìn thấy nó.
https://thuviensach.vn
Nó vẫn tiếp tục lao đi, lần này không cao như lúc trước mà là là sát mặt đất, uốn theo từng nếp gấp của bề mặt địa hình. Nó lượn theo đường xoáy của lưng đồi, nó vòng quanh một dải rừng, rồi tiến đến gần một con đường nhỏ chạy song song với tuyến đường du lịch dẫn về hướng tây nam, cách chỗ Delphi đứng không đầy một dặm.
Tới một điểm khá xa, đốm lửa đột ngột dừng lại.
Delphi vẫn đứng, quan sát nó. Với khoảng cách quá xa, đốm sáng bây giờ đã nhỏ đi nhiều nhưng trông vẫn rất rõ. Delphi quen thuộc khu vực xung quanh, cô tìm cách định vị xem đốm lửa đang nghỉ chân ở chỗ nào.
Có phải bên con đường?
Có lẽ. Ít ra thì cách đường cũng không xa. Nếu đốm sáng là đại sứ của một hiện tượng không thể giải thích, thì có nghĩa là...
Dòng suy nghĩ của cô gái ngừng phắt lại. Cô cảm nhận sự khác lạ dưới chân mình. Một cảm giác rung chuyển bất thường.
Khuôn mặt cô gái nhợt nhạt. Cô nhìn xuống dưới tay mình và thấy những ngón tay run rẩy. Trong khoảnh khắc đó, Delphi biết rằng sự thanh bình ở mảnh đất này vậy là đã chấm dứt. Những gì lẽ ra phải được hàn gắn lại, nay đã rời vỡ ra.
Cảm giác rung tiếp tục.
Bây giờ nó mạnh hơn. Đã nghe vang lên một tiếng gầm nhè nhẹ, như thể một con quái vật ở rất sâu dưới kia đang tìm đường xé đất chui lên. Tiếng gầm và cơn địa chấn thật không bình thường. Delphi không thể đứng lại ở vị trí của mình nữa, cô phải chuyển dịch. Cô gái nhìn xuống dưới đất, muốn nhận xem liệu mặt đất có chuyển động hay không.
https://thuviensach.vn
Khoảnh đất dưới chân cô thì không, nhưng chắc chắn nó đang chuyển động cách cô một đoạn đường không xa, ở chính cái nơi mà đốm sáng đỏ đang rình mò.
Nó hiện lên rất rõ ràng trước hậu trường thẫm màu. Nó là một sản phẩm bí hiểm của những thế lực vô hình, nhưng nó có khả năng mang lại cái chết.
Một tiếng gầm trầm đục dứt cô gái ra khỏi dòng suy nghĩ. Đột ngột, mảnh đất dưới chân Delphi bắt đầu rung lên. Cô gái không quan tâm nhiều đến chuyện đó, bởi một tiếng nổ lớn hơn đang vang lên từ phía đốm sáng. Thế rồi, có cái gì đó vọt lên từ mặt đất, lao thẳng lên trời đêm.
Một tia nước rất dài, nhưng cũng đủ rộng để Delphi nhìn thấy nó từ nơi cô đứng, ở phía trên đỉnh, tia nước xòe ra như một đám mây, như đang muốn cõng ai đó bên trên. Delphi không nhìn thấy đốm lửa nữa, nhưng vị trí mà nó vừa trụ lại chắc phải là nơi địa ngục đang mở ra cánh cửa của mình để mảnh đất dưới chân cô run rẩy quằn quại, khiến cô có cảm giác đứng trên một con thuyền tròng trành giữa biển khơi.
Cô gái chắp tay lại trong tư thế cầu nguyện...
https://thuviensach.vn
CON QUỶ ĐẤT
Jason Dark
www.dtv-ebook.com
Chương 3
Jill McCall đã cầm tay lái suốt ngày Khi bóng tối phủ xuống thì anh bạn đồng nghiệp Don Morgan thay cô điều khiển xe. Cả hai người đều muốn đến mục tiêu sớm như có thể, nhưng họ đã không nhanh chân hơn được bóng tối trên con đường rất hẹp đầy khúc lượn vòng. Chiếc Ford chòng chành trên những ổ gà và cả hai luồng đèn pha đằng trước xe như tạo thành một tấm màn chói sáng, nhảy nhót trong không khí, thỉnh thoảng lại dội lên cao, khuấy đảo màn đêm.
Don Morgan và Jill McCall là hai phóng viên làm việc tự do.
Họ là một đôi rất ăn ý, họ bổ sung cho nhau một cách tuyệt vời, thỉnh thoảng họ lại sống chung với nhau một vài đêm, thế nhưng họ vẫn quyết định làm bạn đồng nghiệp chứ không thành vợ thành chồng.
Morgan là một chàng trai khỏe mạnh, người rất thích văng tục, đặc biệt khi anh phải chiến đấu với những đoạn đường tồi tệ, ví dụ như bây giờ.
- Thề có cả trời lẫn đất, cả ma sống lẫn ma chết đã có thời anh rất yêu mảnh đất này bởi ông bà anh vốn là người Scotland. Nhưng bây giờ thì anh bắt đầu căm ghét nó rồi đấy.
Jill McCall thú vị mỉm cười.
- Chỉ vì đoạn đường tồi tệ sao?
- Cũng một phần.
- Còn những nguyên nhân khác?
https://thuviensach.vn
- Anh cũng không biết nữa.
Jill McCall phẩy tay. Cô là một người phụ nữ tự tin, thạo việc. Cùng với anh bạn đồng nghiệp Morgan, cô đã tung ra rất nhiều bài báo nóng bỏng. Cô nữ phóng viên cũng chẳng mấy thẹn thùng bẽn lẽn khi chọn chủ. Đôi phóng viên đã viết cho các tạp chí đứng đắn lẫn không ít tờ lá cải và kể cả những tạp chí chuyên ngành hơi có phần bí hiểm, kỳ lạ. Vụ này cũng vậy.
Người ta giao cho họ nhiệm vụ tìm hiểu nguyên nhân dẫn đến những hiện tượng bất thường và không lời giải thích hiện đang xảy ra ở Scotland. Tờ tạp chí "Bộ Mặt Thứ Hai" đã được một người phụ nữ bí hiểm cung cấp thông tin rằng thiên nhiên đang ra tay trả thù loài người, đang chỉ cho họ hiểu đâu là ranh giới.
Không một ai biết những vụ việc này chỉ xuất phát từ những hoạt động địa chất bình thường, hay có cả những thế lực khác đang đóng một vai trò nhất định. Người ta chỉ biết phỏng đoán. Nhiệm vụ của Jill McCall và Don Morgan bây giờ là soi ánh sáng vào khoảng tối đó.
Trong khi Don Morgan cầm tay lái, Jill McCall lôi máy ảnh ra kiếm tra lại. Cô xem xét lại tất cả các chức năng, đôi bàn tay cô làm việc rất khéo léo. Jill là một nhiếp ảnh gia xuất sắc, luôn có con mắt tinh nhạy cho những yếu tố quan trọng nhất.
Bí quyết làm nên thành công là biết bấm máy vào thời điểm thích hợp, ở những vị thế thích hợp và với đối tượng thích hợp.
Cô gái mảnh dẻ Jill McCall trang phục như một người đàn ông. Quần Jean, áo khoác Jean, bên dưới đó là một áo len in hàng chữ "Keep in Moving" (luôn luôn hoạt động). Một khẩu hiệu rất thích hợp với tính cách người mặc, bởi cô nữ phóng viên Jill là người luôn luôn muốn hoạt động, không bao giờ dừng lại, không bao giờ hài lòng. Mái tóc ngắn màu nâu
https://thuviensach.vn
được cô che dưới lần mũ len. Khuôn mặt cô thon mảnh, mắt màu xám, tuy vậy cô gái thật sự không thuộc hàng hoa hậu.
Thật khác với anh bạn đồng nghiệp ngồi bên. To cao, một cái cổ bò mộng, đầu to với mái tóc phẳng. Khuôn mặt trông đầy đặn, trên môi là một vệt ria rậm. Don Morgan luôn muốn có ngoại hình giống như nam diễn viên Tom Selleck. Nhưng đó là điều không tưởng, bởi càng già bao nhiêu thì thân hình anh càng phát triển về bề ngang bấy nhiêu.
Bởi Jill McCall đã nhận trách nhiệm xem bản đồ và đóng vai người chỉ đường, Don Morgan nói với cô.
- Nhìn lại xem ta còn phải đi bao lâu nữa.
- Chờ chút. - Cô gái đặt máy ảnh về phía lưng ghế, mở bản đồ ra. Con đường đi đã được họ đánh dấu màu đỏ, Jill McCall giơ ngón tay vuốt dọc màu đỏ đó - Theo em thì chúng ta đang ở ngang với Loch Lochy.
- Nghe có vẻ tốt đấy, nhưng anh chưa hiểu gì cả.
- Anh cũng đã để cho em nói hết câu đâu.
- Thôi được, anh im đây. - Morgan rút từ túi áo ngực ra một điếu thuốc lá, châm lửa rồi phả liên tiếp vài vòng khói vào làn kính trước mặt.
- Loch Mhor đã ở sau lưng ta. - Jill McCall lẩm bẩm - Nếu tiếp tục đi theo con đường này, ta sẽ vào khu vực của những cái hồ không tên. Ít nhất thì trên bản đồ này cũng không ghi tên nào. Đó là trung tâm của tất cả các
sự kiện vừa xảy ra, nhưng em không thể cho anh biết tên của một địa phương nào cụ thể.
- Em có thể xác định được khoảng cách không?
- Khoảng chừng mười cho tới hai mươi dặm.
https://thuviensach.vn
- Thế thì ta sẽ tới kịp.
Jill McCall cúi người sang bên, nhìn qua cửa sổ ra ngoài. Cô muốn quan sát bầu trời.
Cô mỉm cười, ra vẻ hài lòng. Toàn bộ nền trời không một gợn mây, chỉ có những ngôi sao đang nhấp nhánh như muôn vàn hạt kim cương. Mảnh trăng lưỡi liềm đứng giữa chúng như một người lính canh chừng tất cả.
Don Morgan cảm nhận được ánh mắt của Jill McCall.
- Thế nào, ngoài ấy thế nào?
- Tốt.
- Thế thì hay. Lúc này anh chẳng thích sương mù và mưa chút nào.
- Trời chắc còn trong như thế này cho tới sáng mai. Mà tới đó thì chúng ta cũng sẽ xong việc.
- Xong việc gì?
- Em không biết. Anh mới là người điều tra chính, là con chó đánh hơi tài tình, người ta nói như vậy mà.
Morgan lắc đầu.
- Nhưng anh chưa làm một việc như thế này bao giờ. Anh chỉ ngạc nhiên, không hiểu tại sao bọn ở tờ tạp chí đó lại sẵn sàng chi ra nhiều tiền đến như vậy.
- Họ muốn có một chứng cứ chắc chắn.
- Thế tại sao họ không cử người của họ đi? Em đã nghĩ đến chuyện này chưa?
https://thuviensach.vn
- Rồi.
- Ai cha...
- Rất đơn giản, Don. Họ biết chúng ta là hai phóng viên tốt. Morgan im lặng. Rồi anh ta cười.
- Sao thế?
- Không, Jill, không có gì đâu. Anh chỉ đang tự hỏi, liệu em có nghĩ thực như câu trả lời ban nãy không.
- Em nghĩ thật như vậy đấy.
- Thế thì anh hài lòng. - Don Morgan lại tập trung tư tưởng vào chuyện lái xe, bởi đột ngột đã có những bóng tối u ám lướt ngang xe của họ - Chúng xuất phát từ sự thay đổi địa hình phía trái. Một vách núi đá dồ sộ mọc lên sừng sững sát con đường, vô vàn những bụi cây nhỏ mọc bên trên, bám rất chắc vào từng nếp đá.
Cả Jill McCall cũng nhìn qua cửa sổ về phía phải, nơi triền đất đang dốc xuống thoai thoải. Con đường lượn cùng một triền dốc rất dài. Trong bóng đêm bây giờ, Jill chỉ nhìn thấy một màu tối đen. Nhưng chắc trong ánh sáng ban ngày, nó sẽ óng ánh màu thảm cỏ non xanh kéo dài tới tận bờ hồ. Làn nước dưới kia thẫm màu, gây ấn tượng sâu và lạnh, thật thích hợp với phong cảnh nơi đây. Từng dãy đồi núi đua nhau nhô lên trời cao, trên đỉnh thỉnh thoảng lại có những cánh rừng nhỏ xòe ra như một làn mũ viền đăng ten.
Jill McCall nhìn xuống bản đồ. Cô ấn đầu bút chì lên môi, gật đầu, so sánh một lần nữa với đoạn đường mà họ đang đi qua rồi cất tiếng:
- Chẳng bao lâu nữa là ta có thể dừng xe đấy Don.
https://thuviensach.vn
- Tại sao?
- Ta sẽ đến một khu vực đã xảy ra động đất.
- Chỉ có điều liệu ta có đi tiếp được không?
- Tại sao lại không?
- Nếu mặt đất nở toác ra thì ta phải cẩn thận. Anh hoàn toàn không muốn bị kẹt chân trong một kẽ nứt nào đó, kẹt chân mãi mãi rồi bị nuốt chửng, dù đó có là một cái chết đặc biệt đi chăng nữa thì anh...
- Dừng xe!
Anh đạp chân lên phanh khi nghe thấy tiếng kêu chói gắt của Jill. Cô gái đã nhận ra một bóng tối rất dài đang nhào tới xe từ phía phải, nhưng nó không phải là một hóng tối, mà trông chỉ giống như vậy ở khoảng cách xa.
Thật ra, đó là những con thú đang hoảng hốt lao băng băng trong một cuộc chạy trốn hoang dại và hàng ngũ của chúng mỗi lúc một rộng hơn, đông hơn. Bây giờ đã rõ là chúng sẽ không tha cả chiếc xe của họ.
Xe dừng lại và người lái hoảng sợ tắt máy. Cả anh cũng như đờ người ra vì kinh ngạc, đưa tay quệt mồ hôi trán, thì thào:
- Anh không hiểu, Jill. Cái này... cái này... nó là thú vật. Thỏ, chồn, cáo và hoẵng. Thậm chí cả hươu. - Anh thở phì ra thành từng tiếng - Khốn nạn, anh không tin được!
- Nhưng nó là sự thật. - Jill McCall lẩm bẩm - Ta đâu có thể nhắm mắt lại.
- Đúng, nhưng em có thể cho anh biết lý do không?
Cô gái nhún vai.
https://thuviensach.vn
- Em không rõ. Em thật sự không thể nói cho anh biết, nhưng em đã có lần đọc rằng chính bọn thú sẽ cảm nhận được những sự kiện đặc biệt sớm hơn con người chúng ta rất nhiều.
- Em muốn nói đến một mối nguy hiểm?
- Vâng, chính thế.
- Anh không biết, Jill. Anh chưa nhìn thấy mối nguy hiểm nào, chỉ có những con thú đang mỗi lúc một chạy lại gần hơn.
Đúng là Don Morgan có lý. Chúng đang lại gần, và hàng ngũ của chúng đang thay đổi. Có những con thú tách ra, tạo lỗ hở, cho những con thú khác chen vào. Đặc biệt là những loài thú lớn, những con hoẵng và những con hươu, đang nhảy những bước nhảy nhanh và phóng qua đầu những con vật nhỏ.
Jill McCall xoay đầu lại, nhìn bạn đồng nghiệp. Khuôn mặt anh hơi nhợt nhạt, thấy rõ là anh cũng không làm chủ được tình huống đã thay đổi này. Cho tới nay, Don Morgan luôn cho rằng con người sớm hay muộn cũng sẽ tìm được cách bắt thiên nhiên phải khuất phục mọi ý chí của họ, chỉ trừ một số trường hợp đặc biệt. Những gì mà anh đang chứng kiến ở đây thật không thích hợp với nhân sinh quan của chàng phóng viên.
Ở đây đang có những sự việc nằm ngoài trật tự thông thường. Những con thú trốn tránh sẽ đạp lên tất cả mà chạy, tất cả những gì ngăn đường chúng, kể cả những chiếc xe.
Jill McCall ngồi đờ ra bên cạnh Don Morgan. Cả hai con người chẳng thể làm được điều gì. Chạy trốn sẽ chẳng có ý nghĩa chi, bởi ngồi trong xe này họ còn được bảo vệ tốt hơn. Hai người nhìn một con sóng khổng lồ của những thân hình sống động đang tràn tới mỗi lúc một gần hơn và sẽ không để cho bất cứ vật gì ngăn cản nó.
https://thuviensach.vn
Đột ngột, cô gái cử động. Cô nghĩ đến công việc của mình, cô nghĩ đến hợp đồng và cô nghĩ cô sẽ có những bức ảnh hết sức giật gân về cuộc trốn chạy của bầy thú. Cô kéo máy chụp ảnh lại gần và chĩa ống nhòm về hướng làn sóng đang trào tới.
Cô bấm máy.
Ánh đèn flash chốc chốc lại lóe sáng soi rọi không gian bên trong xe, Jill McCall ghi lại trên phim tất cả những gì cô có thể ghi được. Thật điên khùng, làn sóng đang trào tới, mỗi lúc một trải rộng ra. Nó trèo dọc triền đồi, nó đã lên tới mép con đường, thế rồi nó đến nơi.
Khi những con thú đầu tiên đập người vào chiếc xe và cả hai con người ngồi bên trong nghe thấy những tiếng động trầm đục vang lên, cô nữ phóng viên buông máy ảnh xuống. Cô không thể bấm máy trong hoàn cảnh này. Nó là một đại dương khổng lồ của những cơ thể sống đang bị thiêu đốt bởi ngọn lửa kinh hoàng và đa số những con thú thậm chí không hề có ý định né tránh vật cản đường.
Chúng đập vào xe, chúng lao vọt qua nóc xe, chui xuống dưới gầm mà đi. Có những con thỏ nhảy vọt qua đầu chiếc Ford bằng những bước nhảy dài trái tự nhiên. Cáo và chồn chui qua gầm xe. Một con hoẵng không kịp tính đúng bước nhảy, đột ngột gục về phía trước, đập vào cửa xe rồi văng trở lại, cuối cùng bị những con thú khác đạp lên.
Jill McCall và Don Morgan ngồi đờ đẫn. Họ có cảm giác như họ đang là một hòn dảo, và xung quanh họ là một cơn bão cuồng nộ. Họ cũng không nói nên lời, làn da trên gương mặt đã nhợt nhạt như ánh đèn flash của máy chụp ảnh.
Những gì họ đang chứng kiến không phải là một hiện tượng tự nhiên, mà là động tác tự vệ của thiên nhiên, một thiên nhiên đang gom góp tất cả những sức lực của nó để cho con người biết tay.
https://thuviensach.vn
Chiếc Ford chòng chành. Nó vẫn liên tiếp phải chịu những cú thúc nặng nhẹ khác nhau. Móng vuốt cào lên trên mặt tôn và khuôn kính cửa sổ, có những con thú chạm vào đó rồi chạy trượt đi, gắng sức ngẩng lên cao, tiếp tục cuộc trốn chạy. Jill McCall và cả Don Morgan đều không biết chúng đang trốn chạy trước ai và trước cái gì.
Cả hai người đều không nhìn thấy một sự kiện, một hiện vật nào có thể là nguyên nhân gây nên cơn hoảng loạn đó. Họ chỉ thấy rành rành trước mắt mình vô vàn con thú đang hoảng loạn tuôn chạy trên đường, dọc triền đồi cao.
Hai phóng viên không biết họ đã cùng chiếc xe cản đường trốn chạy của bọn thú bao lâu rồi. Cuối cùng, họ thở ra khi nhìn thấy làn sóng những con thú dần dần thu hẹp lại, thoáng đãng hơn, chỉ còn một vài con tới muộn, vẫn còn đủ thời gian để vòng quanh chướng ngại vật.
Chiếc Ford vẫn đứng vững, nó đã chống chọi được với cơn bão tràn tới. Nó không bị vỡ một mảng kính nào, và một vài chỗ lồi lõm trên vỏ xe thật là điều không đáng kể.
Jill McCall là người đầu tiên cử động trở lại. Cô bật tiếng cười, không phải một tiếng cười bình thường, mà đúng hơn như một tiếng khúc khích. Cô ngửa đầu ra sau gáy, miệng hé mở, tiếng cười khúc khích không dừng lại, nghe như thể bây giờ cô đang bị nấc cụt. Thế rồi âm thanh thay đối. Từ tiếng khúc khích trở thành một tiếng cười cứng, dài, mang đầy âm thép, được sinh ra thật sâu trong cổ họng.
Cô lại cúi đầu về phía trước, đưa cả hai tay ép thật chặt lên má, lắc đầu và cười.
Don Morgan im lặng. Khuôn mặt anh trống rỗng, đôi mắt cũng vậy. Anh nhìn trân trối về phía trước mà không hề thấy gì, trông anh như một người vừa bị đẩy sang một thế giới xa lạ. Don Morgan bây giờ chỉ còn là một
https://thuviensach.vn
chiếc mặt nạ, không còn là người bằng xương bằng thịt nữa, đúng hơn là một con người đã rút lui ẩn sâu vào nội tại của mình.
Khi Jill McCall ngưng cười, Don Morgan thậm chí không nhận ra điều đó và vẫn tiếp tục trạng thái cứng đờ của anh.
Jill McCall lấy hơi thật sâu. Cô cảm nhận rõ lớp mồ hôi đang dính bết giữa lần mũ len và làn da mình, và cô cũng nhìn thấy mồ hôi óng ánh trên cổ tay. Cô gái run rẩy, cô thấy ớn lạnh, làn môi chuyến động không theo ý cô, Jill rên lên thật lớn.
Don Morgan nghe thấy âm thanh đó. Nó kéo anh ra khỏi trạng thái đờ đẫn, và thật chậm, thật chậm, anh xoay đầu mình sang trái.
Jill McCall đã nhận thấy điều đó qua khóe mắt, cô cũng quay lại nhìn bạn mình.
- Nói gì đi Jill!
- Em không nói được.
- Một cơn mơ phải không?
- Không.
- Không một ai tin chúng ta đâu.
- Em phản đối, Don! - Cô thì thào và giơ tay cọ cọ má mình - Người ta sẽ phải tin chúng ta.
- Tại sao?
- Bởi em đã chụp được những tấm ảnh kia. Nếu đưa chúng ra, chúng ta sẽ có bằng chứng.
https://thuviensach.vn
- Bằng chứng cho chuyện gì?
- Rằng ở đây đã có một việc xảy ra.
- Họ sẽ chỉ cười giễu ta mà thôi. - Don Morgan đáp rồi lại nhìn trân trân ra làn kính đằng trước - Đúng thế, họ chỉ cười giễu, họ không coi trọng chúng ta nữa. Chuyện đó thì đã có gì nào? Những con thú hoảng sợ! Thì đã sao...?
- Anh nói tiếp đi!
- Thì anh đang nói đây. Những tấm ảnh sẽ được in, người ta sẽ tìm lời giải thích. Người ta sẽ rút hết sức mạnh khoa học trong những bằng chứng của chúng ta. Mà anh nói thật cho em biết, nếu có thế anh cũng chẳng buồn đâu.
- Tại sao lại không?
Don Morgan nhìn trân trối xuống hai bàn tay mình.
- Bởi cả bản thân anh cũng không thể đưa ra một lời giải thích nào. Chính anh đã chứng kiến tất cả những chuyện đó, nhưng cũng chính những sự kiện đó đã ào trôi qua anh như một cơn gió thoảng, như một cơn mưa độc ác. Hay em còn nhìn thấy điều gì khác?
- Không.
- Thế thì tốt, anh mừng cho em. - Giọng nói của chàng phóng viên thấm đẫm vẻ mỉa mai cay đắng - Anh rất mừng về điều đó, và anh muốn quên tất cả những chuyện này đi càng nhanh càng tốt, không từ cả những bằng chứng mà em vừa nói đến.
Jill McCall hiểu ra rất nhanh.
- Anh muốn nói đến những tấm ảnh?
https://thuviensach.vn
- Chính xác.
- Không, không được. - Jill McCall lắc đầu - Anh không thể đòi hỏi điều đó, Don Morgan. Em đã cố gắng giữ vững thần kinh, em đã cố gắng rất nhiều. Bây giờ em có bằng chứng về một hiện tượng huyền bí trong máy ảnh của em. Anh phải hiểu điều đó có ý nghĩa như thế nào chứ. Những tấm ảnh này, cùng với bài báo của hai chúng ta, sẽ làm nên chuyện. Em tin chắc rằng các tờ báo sẽ thi nhau vồ lấy nó. Đây là thứ mà các bạn đồng nghiệp của chúng ta chỉ dám nằm mơ tới. - Cô vừa nói vừa thúc vào mạn sườn anh một vài lần, để mong chờ Don Morgan phản ứng, nhưng anh vẫn ngồi yên.
- Kìa, nói gì đi chứ!
Người đàn ông lại rút ra một điếu thuốc lá, kéo cửa kính trôi xuống dưới một nửa và lắc đầu.
- Jill, những gì anh vừa chứng kiến ở đây thật quá sức chịu đựng. Nó là một hiện tượng huyền bí, và anh nghĩ là chúng ta nên đơn giản chấp nhận.
- Thì mình cũng chấp nhận đó thôi.
- Chúng ta không nên mổ xẻ nó ra. Người ta đã thuê chúng ta tìm ra những gì đang xảy ra ở khu đất này. Đó là những hiện tượng bí hiểm, người ta chứng kiến những cơn động đất nho nhỏ, mặt đất nứt toác ra tạo thành những cái hồ mới, nham thạch phun thành từng luồng nóng bỏng lên trên cao. Tất cả những điều đó không phải là quy luật thiên nhiên bình thường ở chốn này. Anh có cảm giác đang bị một kẻ giấu mặt nào đó rình mò theo dõi, một thế lực khác, độc địa, đã ra tay ở đây. Nó muốn hất mọi sự việc ra khỏi thế cân bằng và chính chúng ta đã rơi vào kẽ hở.
- Thế thì hay chứ sao.
- Không, không hay đối với anh. Anh vốn ham mê điều tra cho thật cặn kẽ, em cũng biết như vậy. Anh không phải người ưa sợ hãi, nhưng anh
https://thuviensach.vn
không muốn một lần nữa phải chứng kiến hiện tượng như thế này.
Jill McCall cân nhắc. Cô nhìn trân trối vào đầu thuốc lá đang cháy lên giữa hai đầu ngón tay của Don Morgan. Cuối cùng, cô lắc đầu và hỏi:
- Thôi được, anh muốn làm gì?
- Muốn đi.
- Đang nào thì chúng ta cũng định làm vậy.
Don Morgan búng tro vào gạt tàn.
- Em chưa nghe cho kỹ. Anh muốn nó là đi ra khỏi nơi đây. Anh không muốn tiếp tục ở đây nữa, anh cũng không muốn quan tâm đến những chi tiết hiện tượng khác và tìm hiểu nguyên nhân của chúng. Anh chỉ muốn biến ra khỏi nơi này, và nếu chúng ta đủ sức thì chúng ta sẽ đi không nghỉ cho tới tận Fort William.
- Hay thật, hay thật đấy! - Jill McCall vừa kêu lên vừa cười - Anh đúng là một người hùng! Ta phải nói gì với đám ông chủ đây?
- Ta cứ nói thật rằng ta không thành công. Rằng ở đây chẳng có gì bất bình thường cả, bởi khi nhận nhiệm vụ này chúng ta có cam đoan rằng nhất nhất phải thành công đâu.
- Đúng là chuyện vớ vẩn.
- Tại sao?
Jill McCall chỉ tay vào làn kính đằng trước. Bàn tay cô giật tới giật lui.
- Không lẽ chỉ vì một vài con thú hoảng hốt mà anh muốn quẳng cả công việc này đi? Ta đâu đã bị sao. Cái xe bị lồi lõm một vài chỗ nhỏ, chỉ có thế thôi. Ít ra thì ta cũng phải quan sát mọi việc cho kỹ hơn chút đã.
https://thuviensach.vn
Don Morgan dụi thuốc lá.
- Ta cũng sẽ làm điều đó, nhưng trên đường đi về Fort William. Anh không muốn qua đêm trong một túp lều đơn độc ơ khí vực này.
- Thế nhưng trong kế hoạch ta đã định như vậy.
Don Morgan nhìn Jill McCall.
- Anh sẽ hoàn toàn không phản đối nếu em muốn ở lại đây và...
- Khốn kiếp, thôi đi! Anh đừng có nói vớ vẩn! Làm sao mà em có thể ở lại dây, không có xe, làm sao em đi thoát được?
- Thì đi nhờ xe.
Jill McCall mím chặt đôi môi. Cô nắ chặt tay thành hai nắm đấm, bởi cô rất bực bội khi thấy mình ở thế yếu hơn.
- Thôi được! - Cô nói sau một thoáng suy nghĩ - Em đồng ý. - Đồng ý với anh?
- Còn với ai nữa?
- Thế thì ta lên đường chứ?
Cô gái gật đầu.
Một tiếng thở nhẹ nhõm thoát lên từ bờ môi người đàn ông. Giờ anh đã cảm thấy dễ chịu hơn. Mặc dù anh không thuyết phục nổi Jill, Don Morgan biết rõ như vậy, nhưng chắc chắn cô gái cũng sẽ không chống đối lại kế hoạch của anh. Trong hoàn cảnh hiện thời, họ thật sự phải trông cậy, bấu víu vào nhau.
https://thuviensach.vn
Họ cho xe lăn bánh thật chậm, vì muốn thẩm định liệu cú va chạm với rất nhiều con thú ban nãy có khiến chiếc xe thay đổi gì không.
Mọi thứ vẫn còn tốt. Chiếc Ford tiếp tục tiến về phía trước, không hề có một triệu chứng cho biết đã có chiếc lốp nào bị hỏng, như Don Morgan thầm lo sợ. Cẩn thận, người đàn ông dừng xe sau một vài trăm mét, trèo ra ngoài.
- Anh xem lại chút thôi.
Jill McCall lặng lẽ gật đầu. Cô gái cũng nhận thấy chìa khóa không còn cắm trong ổ nữa. Đó là một dạng vi phạm hợp đồng tin tưởng giữa hai người, rõ ràng là Don Morgan đang sợ cô sẽ lái xe lao vọt đi.
Trước đây một vài phút, cô còn bực bội với anh bạn đồng nghiệp của mình. Nhưng bây giờ thì cô đang nghi ngờ, không hiểu mình hành động có đúng hay không. Cũng có lẽ yếu tố quan trọng hơn cả đối với cả hai người bây giờ là biến ra khỏi mảnh đất này, một mảnh đất không còn bình thường nữa.
Cô gái càng cảm thấy điều đó rõ ràng hơn nữa khi cô nhìn qua khuôn cửa sổ để mở, lắng nghe và cảm nhận thấy nét đe dọa trong vẻ yên tĩnh bên ngoài. Nó đã lẻn vào giữa bầu trời và trái đất, tràn ra như một tấm khăn thẫm màu khổng lồ và đột ngột gây ấn tượng nhợt nhạt, mất sức sống, sau sự trốn chạy của từng ấy thú vật.
Cô cô nữ phóng viên không nghĩ ra một lối so sánh nào khác, mặc dù suy cho cùng, có sự yên tĩnh nào ồn ã đâu. Nhưng rất hiếm khi cô chứng kiến một sự yên tĩnh tới tuyệt đối như hiện thời, mà lại trong một miền đất cô đơn và tự do đến mức này.
Hồ nước vẫn nằm phía bên tay phải họ. Không một làn gió vuốt trên mặt nước. Cả khoảng trời đứng bên trên hồ cũng im lặng như được vẽ nên. Những con thú đã khuất bóng từ lâu đằng sau chuỗi vách đá. Mọi việc trông
https://thuviensach.vn
lại hết sức bình thường. Cả hai con người hầu như cũng đã làm quen được với những bóng tối phủ xuống, nhưng vẫn còn một điều khiến cô nữ phóng viên cảm thấy bất an. Lần này chẳng phải riêng là sự tĩnh lặng tuyệt đối, mà còn cái gì đằng sau nó. Một cái gì đang nằm chờ, rình mò, không thể được hiểu hoặc tưởng tượng bằng đầu óc của con người. Ít nhất thì cô cũng có cảm giác như vậy. Cái thế lực vô hình mà hiện hữu đó thật xa lạ, thật nguy hiểm...
Don Morgan mở cửa xe, cắt ngang dòng suy nghĩ của bạn đồng nghiệp. Anh ta lên xe, thả người xuống chiếc ghế đằng sau tay lái. Khi Don Morgan sập cửa lại, anh ta quay đầu, bày cho Jill McCall thấy một khuôn mặt đang cười.
- Rõ rồi, ta không cần phải lo lắng gì cả, có thể tiếp tục đi. - Bọn thú vật để lại bao nhiêu vết lồi lõm?
Don Morgan xoay chìa khóa.
- Một số, anh không đếm kỹ.
Anh cho xe lăn bánh, họ để cửa số mở. Không khí trong xe đã ấm lên, cả hai đều đang đổ mồ hôi.
- Thật ra mà nói, bây giờ mà được uống một ngụm rượu thì tốt quá. - Don Morgan.
- Tốt, để em...
Jill McCall đã muốn giơ tay với ra hàng ghế sau, nơi cô có để một chiếc hộp làm lạnh đựng thức uống. Nhưng đúng vào lúc cô nữ phóng viên quay người thì có hai sự kiện đột ngột xảy ra.
Don Morgan phanh thật gấp.
https://thuviensach.vn
Jill McCall mất thăng bằng, cô không nghĩ tới món uống nữa, xoay người trở lại, nhìn qua khuôn cửa kính, và thoáng thấy anh bạn đồng nghiệp ngồi đờ ra như hóa đá.
Anh đang trân trân nhìn qua làn kính đằng trước.
Nguyên nhân là đốm sáng màu đỏ!
https://thuviensach.vn
CON QUỶ ĐẤT
Jason Dark
www.dtv-ebook.com
Chương 4
Một quả cầu màu đỏ, đứng giữa lưng chừng không khí, ngay trên con đường họ đi. Một vòng tròn tỏa sáng với những mảnh nhỏ nhảy nhót bên rìa và sự tích tụ vật chất ở trung tâm. Một vòng tròn xuất hiện bất chợt khiến cả hai người cùng nhận ra nó rất muộn.
Don Morgan nói:
- Anh đã nhìn thấy nó lướt qua bờ hồ. Tin anh đi, nó đột ngột hiện ra ở đây...
- Được rồi mà.
Đôi môi của Jill McCall cũng đã khô khốc như cổ họng của cô, nó nhắc cô nhớ lại những bài báo tạo nền tảng cho chuyến đi này của hai người. Những bài báo cũng có nói tới một đốm sáng màu đỏ, đã được nhiều người nhìn thấy.
- Trời ạ! - Don Morgan nói khẽ - Chính nó đó. Đó là cái đốm sáng khốn kiếp. Suýt nữa thì anh đã quên.
Jill McCall chỉ gật đầu.
Đốm sáng đứng bất động. Nó đơn giản trồi lên, đơn giản cắm tín hiệu của nó vào khung cảnh xung quanh. Nó đứng yên lặng, thách thức như muốn nói giờ đây nó trở thành ông chủ, từ bây giờ trở đi nó sẽ ra lệnh cho mọi luật lệ của cả mặt đất lẫn tạo vật xung quanh.
- Nó tới từ đâu nhỉ? - Jill McCall thì thào.
https://thuviensach.vn
- Anh không biết...
- Từ ngoài vũ trụ chắc?
Người bạn đồng nghiệp của cô nhếch mép.
- Chắc là em không tin đâu. - Anh ta thì thào - Nhưng bây giờ anh thậm chí chẳng dám gạt bỏ cả khả năng đó. Thật khó giải thích, anh không thể tiếp tục suy nghĩ được, không thể tiếp tục theo kiểu logic bình thường.
- Đúng đấy, Don. Em chỉ tự hỏi, cái đốm ánh sáng khốn nạn này định làm gì. Em không muốn hỏi chung, mà muốn hỏi nó có ý định gì với chúng ta. Chuyện này có liên quan đến cả hai chúng mình, em thấy rõ như vậy. Hay anh không có cảm giác là anh đang bị nó hút?
- Có, anh có cảm giác...
- Thế thì nó hiện ra là vì chúng ta.
- Chẳng lẽ hai đứa mình quan trọng đến vậy?
- Trong trường hợp này thì có lẽ là như vậy, Don ạ. Chúng ta đang chuyển động trong lãnh địa của nó.
Không lẽ trái đất không thuộc về con người chúng ta hay sao...? - Thật ra thì có, nhưng mà... Kìa, cái gì thế?
- Cái gì vậy?
Tiếng sấm... Cả hai im lặng, lắng tai nghe. Từ phía xa xa quả đang nổi tiếng ầm ì bất bình thường, có thể so sánh với những âm thanh trước một trận bão mùa hè, chỉ có điều đây là những âm thanh vang lên từ dưới lòng đất.
https://thuviensach.vn
Hai người không thể nhìn xuống dưới lâu, bởi họ bị phân tâm ngay sau đó vì đốm sáng không còn ở yên vị trí của nó nữa mà bắt đầu nhảy múa.
Đó là những chuyển động đột ngột, lúc giật lên trên, giật xuống dưới, rồi lại nhào sang phải, nhảy sang trái. Một cuộc khiêu vũ kỳ lạ, không tuân thủ theo một nguyên tắc luật lệ nào, mà chỉ đơn giản là giãy giụa, giật giật, như thể quả cầu màu đỏ đó đang muốn vẽ vào không khí những dấu hiệu bí ẩn
để gọi hồn những thế lực thiên nhiên.
Đột ngột, cả chiếc xe cũng bắt đầu run rẩy. Điều đó xảy ra tại thời điểm tiếng sấm từ dưới lòng đất thình lình trở nên to hơn, vỡ òa ra, tạo thành những làn sóng âm thanh đẩy tới, một thế lực mà chiếc xe không đủ sức chống chọi.
Chiếc xe bị rung lắc, rồi rung lắc nữa, cả hai con người ngồi bên trong cũng chẳng được tha. Họ cảm nhận thế lực bí hiểm đó một cách mạnh mẽ. Chiếc xe chòng chành, đột ngột bị nâng lên cao, rồi lại đập xuống, rập rình
trên bốn bánh. Bốn bàn tay cùng túm chặt lấy những nắm đấm bên cửa, nhưng điều đó chưa đủ để đè nén nỗi hoảng sợ đang trỗi dậy trong lòng Jill McCall và Don Morgan. Thế lực này trầm trọng hơn cơn hoảng sợ của những con thú ban nãy, bởi những sự kiện mới mẻ này chỉ tấn công một mình họ, tấn công trực tiếp.
Mảnh đất dưới chân họ chuyển động!
Đầu tiên, Jill McCall tưởng mình cảm nhận nhầm, thế rồi cô nhìn thấy làn đường nhựa đằng trước mặt mình đang nổi sóng, như thể nó được làm bằng nước chứ không phải bằng đá. Nó dềnh lên, tụt xuống, tiếp tục lan ra
xa. Những đầu sóng và những chỗ trũng nôi tiếp nhau, và đột ngột, chiếc xe bay vọt lên cao, khiến đầu hai người đập mạnh vào nóc xe.
Thế rồi họ lại rơi xuống, và hoảng hốt nhận ra rằng việc nổi sóng chưa phải là đỉnh cao. Bởi con đường trước mặt họ đơn giản đang xé dọc ra theo
https://thuviensach.vn
chiều dài, như có một bàn tay to lớn đang mở một dây kéo khổng lồ.
Cách họ một quãng xa ở phía trước đã xuất hiện một vệt hở, làn đường chỗ đó đang xé toạc ra theo hai hướng, và không một ai có thể đoán trước, bao giờ thì sự kiện kỳ quái này mới dừng lại.
Nỗi nguy hiểm hiện hình chết chóc.
Phía bên tay phải họ, những thế lực thiên nhiên vẫn nằm ngủ yên bao năm nay dưới lòng đất nay trỗi dậy trong hỗn độn. Những chuyển động bắt đầu từ bên dưới lớp đất, nổi lên những trồi sụt đầu tiên. Toàn bộ triền đồi chuyển động, xuất hiện những kẽ nứt, lực ấn từ dưới lên trên như đang muốn lật ngược tất cả những lớp vỏ đất bên trên.
Dãy núi đá bên trái con đường chắc chắn cũng đã chịu ảnh hưởng của lực ấn mạnh mẽ đó, chỉ có điều nó đủ lớn và đủ mạnh để chống chọi.
Con đường tiếp tục bị xé ra, khoảng hở ở giữa đã trở thành một vết hào sâu hoắm, phun lên những đám mây dày đặc. Đốm ánh sáng vẫn còn nhảy nhót. Có vẻ như nó đang mừng vui. Nó nhảy trong không khí như một trái bóng bị một em bé ném lên trời. Tất cả đã đổi khác, thế giới lộn đầu xuống đất đốm sáng tiếp tục nhảy nhót - và hạ cánh xuống dưới mũi chiếc Ford.
Vừa chạm vào lần kim loại, đốm sáng ngay tức thì nổ tung. Vô vàn những phần lửa nhỏ sáng chói tóe ra bốn hướng. Chúng bay tung trong không khí, để rồi tụ họp lại ở một vị trí khác, tạo lại thành quả cầu màu đỏ như trước đó. Thật không thể hiểu nổi. Jill McCall và bạn đồng nghiệp của cô đang chứng kiến một trận pháo hoa câm lặng vì quả cầu kia lại đột ngột một lần nữa nhảy nhót trên nóc chiếc Ford, rồi lại nổ tung thành muôn mảnh. Một trận mưa lửa màu đỏ phủ xuống chiếc xe.
Jill McCall không còn đầu óc nào để chú ý đến điều đó. Ngược lại với Don Morgan. Anh xoay đầu, theo dõi đốm sáng, trong khi cô nữ phóng viên không rời mắt khỏi con đường trước mặt.
https://thuviensach.vn
Không biết bao nhiêu lần, cô tự nhắc với mình rằng đây không phải là một bộ phim. Những gì đang mỗi lúc mỗi đến gần co hơn đơn giản là một sự thật khủng khiếp, nhưng là sự thật.
Mặt đất đang xé toạc ra.
Qua kẽ hở, lòng đất sôi sục bên dưới đang phun khói mù mịt lên trên. Nhưng qua vào một cành cây, rồi cô dùng nó làm xà ngang, kéo người lên.
Lấy hơi, kéo, co hai chân về rồi duỗi thật nhanh về phía trước, bàn chân cô bám được vào một mỏm đá mọc nhô về phía trước. Jill McCall ngay lập tức coi nó là hòn đảo cứu tinh giữa biển khơi.
Cô kéo, vươn người ra xa, vẫn còn bám lấy cành cây. Thế rồi cô gái có thể quay người lại, và tìm được thế đứng trên mỏm đá nhô ra đó. Việc không đơn giản, cô bị trầy xước tất cả các ngón tay, hai móng tay gãy, nhưng Jill McCall nghiến răng ôm lấy thớ đá với cả hai cánh tay như người ta ôm một người tình. Khi bàn tay cô buông cành cây ra, lực đẩy khiến nó đập qua đập lại, những cành cây quất rất rát vào lưng cô. Jill nghiến răng chịu đựng, quay mình lại và đứng từ vị trí lưng chừng trời của mình nhìn xuống con đường phía dưới.
Cô nhìn thấy chiếc xe và anh bạn đồng nghiệp của mình. Chỉ có điều Don Morgan đã không kịp rời bỏ chiếc Ford, vết xé toạc trên mặt đất đã nhanh tay hơn và cô nữ phóng viên Jill McCall phải chứng kiến cảnh chiếc xe của họ từ từ đổ về phía trước, đổ xuống với một vực thẳm đang bốc khói và phun lửa.
https://thuviensach.vn
CON QUỶ ĐẤT
Jason Dark
www.dtv-ebook.com
Chương 5
Cô nữ phóng viên Jill McCall nhớ lại rằng trước đây một vài tuần, cô có xem một vở kịch miêu tả cảnh một người đàn ông bị khóa vào trong một chiếc lồng bằng thủy tinh, và tuyệt vọng tìm cách phá vỡ cái lồrig nhưng không thành công.
Vở kịch đã miêu tả tình trạng bất lực của một cá thể tự do trong một không gian sống bị thu hẹp, và tình cảnh của Don Morgan bây giờ cũng giống y như người đàn ông trên sân khấu nọ.
Anh không thoát ra khỏi cái bẫy!
Jill McCall đã kịp thời trốn chạy. Cô không biết tại sao bạn đồng nghiệp của mình lại không làm điều đó và không ra khỏi xe kịp thời. Có phải anh đã đập đầu vào đâu đó để rồi dờ đẫn một vài giây đồng hồ, khoảng thời gian quyết định tất cả, bởi khi anh tỉnh dậy thì nền đất nổi loạn đã chạy lại gần chiếc Ford và đột ngột không còn lực đỡ dưới hai bánh trước của nó nữa.
Chiếc xe gục về phía trước.
Trông quái gở như một bao diêm bị đặt dọc. Người phụ nữ đang bám chặt vào thớ đá bên đường kinh hoàng mở to mắt, nhìn xem những gì tiếp tục xảy ra.
Không còn gì giữ chiếc xe lại nữa. Nó trượt xuống dưới hố sâu, cái hố đang bốc khói, và cùng trong tích tắc đó, đốm lửa màu đỏ cũng lao vào bên trong, khiến làn khói tỏa lên nhuộm một màu đỏ máu.
https://thuviensach.vn
Don Morgan đang chiến đấu một cách tuyệt vọng trong chiếc xe. Anh loay hoay xoay bên này, giật bên kia, anh tìm mọi cách, nhưng những cố gắng của anh chắc chắn không thể thành công. Anh không thể ra khỏi chiếc ghế phía bên kia tay lái của chiếc Ford, bởi kẽ hở dưới đất quá sâu và Don Morgan bây giờ trông như một nhân vật không thể một mình kiểm soát được những chuyển động của mình.
Anh biến mất cùng chiếc Ford.
Hình ảnh cuối cùng mà cô nữ phóng viên Jill McCall nhìn thấy trong cơn kinh hoàng là khuôn mặt người bạn đồng nghiệp dán sát vào bên trong cửa kính. Anh thúc thật mạnh cả mặt lẫn hai bàn tay vào làn kính, trên nét mặt là nỗi sợ hãi trần trụi.
Thế rồi chiếc xe biến mất.
Tiếng gẫy, tiếng vỡ và tiếng rung lắc vọng lên từ dưới sâu, đi kèm với tiếng va quệt khủng khiếp, như thể chiếc xe đang bị một bàn tay vô hình chà vào những vách đá bên dưới đó, Jill McCall thật sự không còn sức để hiểu. Cô bám chặt vào mỏm đá, run rẩy toàn thân, thậm chí cô không biết mình đang la hét hay câm nín. Cô nhìn trần trối về chỗ cách đó một vài phút chiếc Ford còn đứng. Nhưng chiếc xe đã biến mất. Không đế lại một dấu vết nào, mặt đất đã nuốt chửng nó. Mặt đất mẹ, như cách gọi từ ngàn đời nay trong văn chương, bây giờ hiện rõ là một bà mẹ muốn trừng phạt những đứa con của mình, bởi bà cảm thấy bà bị hành hạ, tra tấn và bóc lột.
Jill McCall khóc. Hai dòng nước mắt cô chảy xối xả, nhưng cô gái không biết là mình đang khóc. Những gì cô chứng kiến ở đây thật vượt quá ngoài khả năng tưởng tượng, khả năng thấu hiểu, nó nhắc cho cô nhớ tới những hình ảnh từ nước Mỹ mà cô đã được xem. Những hình ảnh đó cô có thể xua khỏi tâm trí, nhưng hiện thực còn lại trước mặt cô thì không gì có thể đưa ra khỏi thế giới này.
https://thuviensach.vn
Mặt đất nứt toác ra. Nó như bị xé toạc bởi một sợi dây kéo và xẻ làn đường ra làm hai. Từ xa vẳng lại những âm thanh rung động, đất đá đang lăn dọc theo triền đất. Jill McCall không nghe tất cả những âm thanh đó,
không nhìn thấy những hiện tượng đó. Cô gái ngồi trên triền đá, nhìn trân trối vào nơi trống vắng, đầu óc cô đơn giản từ chối không chấp nhận những sự kiện khủng khiếp kia. Cô có cảm giác như mình đang bị nhốt vào một cơn mơ khủng khiếp, cô tưởng tượng rằng bộ phim mà cô đang chứng kiến có thể được quay ngược trở lại và tất cả lại trở về như xưa.
Nhưng Jill McCall đã nhầm, hiện thực ở lại.
Không còn xe nữa, không còn người bạn đồng nghiệp mà cô đã từng làm việc chung cả một thời gian nay. Thay vào đó là một vết đất nứt với những đường zích zắc tua tủa hai bên mép, như thể chúng muốn tạo ra một cái lược bằng đá. Từ dưới sâu không vẳng lên một âm thanh nào nữa. Không tiếng rít, không tiếng đổ rơi, không tiếng gầm gào phun cuộn, tuyệt đối không. Một cơn mơ hay là một bộ phim?
Cô không hiểu được điều đó, không, như thế này là...
Dòng suy nghĩ của cô cuộn sóng. Cuối cùng, cô nhận ra là cô còn sống. Nguyên nhân khiến cô ý thức được điều đó là một sự việc rất nhỏ nhoi: Cô cảm thấy mình đang lấy hơi.
Cô có thể thở!
Yếu tố này làm Jill McCall tỉnh ra được một chút xíu, nhưng không khí ở đây đầy mùi bụi. Cảm giác đất đá đè nặng lên làn môi cô, bám chặt vào lưỡi.
Jill McCall nhắm mắt lại.
Rồi cô lại khóc. Cô gái không muốn nhìn gì cả, không muốn nghe gì nữa, cô chìm xuống trong đau thương. Không bao giờ cô nghĩ lại có thể lại trải
https://thuviensach.vn
qua cảnh này, không bao giờ!
Triền đá tạo cho cô chỗ tựa. Cô ngồi trên nó như ngồi trên một cây cầu. Nhưng cô không dám rời bỏ triền đá này, bởi cô đang sợ vết nứt khủng khiếp dưới kia.
Có cái gì đang nhảy múa trước hai mí mắt nhắm nghiền của cô. Nó khiến Jill McCall bối rối, cô mở mắt ra.
Cô nhìn thấy khối sáng!
Nó ở đây, nó không chuyển động nữa. Nó đứng trên vết nứt. Một quả cầu màu đỏ, có những bờ rìa hơi rách tươm ra, một thông điệp tàn nhẫn và nguy hiểm.
Đốm lửa đó đã chiến thắng! Có vẻ như nó đang cười giễu cô, có vẻ như nó đang dạy bảo cho cô biết cô yếu ớt tới mức nào. Rằng là một con người bình thường, cô chỉ có thể chiến bại mà thôi.
Khuôn mặt Jill McCall cũng phủ đầy bụi đất như đôi môi, đôi môi bây giờ đang chuyển động.
- Tại sao?... - Cô tự hỏi rồi nuốt khan - Tại sao? - Cô đột ngột thét váng lên.
Đốm sáng không trả lời...
https://thuviensach.vn
CON QUỶ ĐẤT
Jason Dark
www.dtv-ebook.com
Chương 6
Delphi không nhìn rõ tất cả những chuyện đó, cô đứng quá xa hiện trường. Nhưng cô đã nghe thấy và biết chuyện gì xảy ra. Cô đã chứng kiến cuộc trốn chạy của những con chim, đã nghe tiếng gầm trầm đục của đất mẹ, đã nhìn khối sáng màu đỏ ở phía bên kia mặt nước, nơi có một con đường nhỏ lượn quanh bờ hồ.
Delphi đang cầu nguyện và vô cùng tuyệt vọng. Cô có cảm giác mình đang mỏi mệt và kiệt sức như có một gánh nặng hàng tấn đè lên đôi vai mảnh dẻ, khiến cô hầu như không thể chuyển động được. Cô không phải chỉ linh cảm thấy điều đó, mà biết chắc chắn, bởi cô chính là người đã cảnh báo mà không một ai nghe, và bản thân cô cũng đã được mặt đất cảnh báo trước đó.
Đất mẹ!
Người ta nên suy nghĩ sâu sắc về đất mẹ, bởi đó cũng là một thực thể sống. Giống như tất cả những thực thể sống khác có hai chân và bốn chân đang sống trên bề mặt nó. Thực thể này tồn tại, nó có cảm xúc, biết đau đớn, nó biết nhẫn nại nhưng không phải nhẫn nại vô hạn độ, và bây giờ đất mẹ đã sẵn sàng ra đòn trở lại. Đất mẹ không tiếp tục chịu đựng cái cảnh bóc lột một cách quỷ ám. Con người đã hành hạ tra tấn mặt đất quá lâu rồi. Đất mẹ đã để tất cả những điều đó xảy ra với mình để rồi sau đó âm thầm tự chữa lành mọi vết thương. Đúng, lẽ ra phải như thế, như thế chứ không thể khác.
Đất mẹ phải làm điều đó, nó không thể để cho người ta hủy diệt mình.
https://thuviensach.vn
Đã bao nhiêu lần đất mẹ cất tiếng cảnh báo. Những trận núi lửa, những cơn lụt lội, những cơn bão cuồng nộ, rồi động đất, trượt tầng địa chấn, bão nhiệt đới vòi rồng - đất mẹ rõ ràng không còn chấp nhận cảnh người khác tiếp tục bóc lột mình một cách quá tàn nhẫn. Nó đang đứng dậy, và Delphi tự hỏi, còn phải xảy ra những chuyện khủng khiếp nào nữa đây thì con người mới ý thức được tội lỗi của mình.
Có lẽ nhiều lắm, rất nhiều, nhưng tới lúc đó thì mọi việc sẽ quá muộn rồi người phụ nữ cô đơn biết chắc như vậy.
Cô chầm chậm đứng thẳng người lên. Từ mỏm đất cô đứng, Delphi có thể nhìn qua mặt hồ, và thêm một lần nữa, cô gái phát hiện ra đốm sáng đỏ. Một quả cầu đầy những tàn nhẫn, hể hả, vênh vang chiến thắng. Cô hiểu rằng nó đã lại vừa thắng cuộc.
Delphi chuyển động đôi bàn tay, lòng bàn tay bây giờ phủ một lớp mồ hôi óng ánh như dầu. Hai cánh mũi phập phồng khi cô lấy hơi.
Đừng, đừng làm thế. Đừng làm như vậy. Con người không đến nỗi tồi tệ để đến mức độ bị đất mẹ ăn thịt. Kẻ có lỗi chỉ là một vài kẻ đơn độc, nhưng không phải tất cả. Hãy cứ trừng phạt một vài nhân vật nào đó, nhưng đừng trừng phạt tập thể. Bất chấp những tội lỗi của mình, loài người không xứng đáng bị đối xử như vậy.
Delphi lắc đầu. Cô cảm thấy rõ nỗi bối rối của mình. Những suy nghĩ nổi sóng trong đầu óc cô. Điềm tốt và điềm gở, lạc quan và bi quan, cô gái trẻ không rút ra được một kết luận nào. Tiếp tục suy nghĩ cũng chẳng ích chi, điều quan trọng là hiện tại, một hiện tại vừa có chuyện xảy ra, một sự kiện cô chưa tìm được lời giải thích đầy đủ.
Nhưng cô muốn nhìn hậu quả của nó. Hồ nước đâu có lớn, mặt nước giờ trở lại bằng phẳng sau khi đã đón rất nhiều đất và đá lăn xuống theo triền đường.
https://thuviensach.vn
Sự kiện xảy ra ở phía bên kia hồ, và cô gái trẻ muốn đi sang đó. Delphi cất bước.
https://thuviensach.vn
CON QUỶ ĐẤT
Jason Dark
www.dtv-ebook.com
Chương 7
Bình tĩnh đi, bình tĩnh, tôi sẽ giúp chị. Tôi sẽ đưa chị ra khỏi triền đá này, chị chỉ cần bình tĩnh lại mà thôi. Tôi biết, cả hai chúng ta không thay đổi được chuyện gì nơi đây, nhưng bây giờ chúng ta không được phép xuôi tay, phải chọn lấy giải pháp tốt nhất. Bình tĩnh đi, bình tĩnh nào...
Giọng nói của người phụ nữ xa lạ cứ tiếp tục ngân mãi trong đôi tai Jill McCall. Lạ lùng làm sao, cô tin tưởng vào giọng nói, tin tưởng vào người phụ nữ này và ngoan ngoãn nghe lời cô ta. Jill McCall đã cùng với cô ta bỏ đi. Chính bản thân cô đã chứng kiến những sự kiện đó, nhưng trong cảm giác mình là một con người xa lạ đang đi qua một sân khấu kịch nói, hoàn toàn không biết cần phải làm gì và cứ một mực chờ đợi những mệnh lệnh của người kia, người tỏ ra hiểu biết tất cả.
Cô đã đi qua một đoạn đường. Một đoạn đường dài hay ngắn? Cô không rõ, chỉ có điều nó đã ở lại sau lưng. Cô đang ngồi trong một ngôi nhà, không, nói đúng hơn là một túp lều, và ánh sáng mềm mại ấm áp của những cây nến đang vuốt ve khuôn mặt cô. Thật tốt khi được ngửi mùi nến, bởi vì nó nhắc cho cô nhớ rằng cô đã quay trở lại với thế giới bình thường và còn sống.
Còn sống!
Chỉ đơn giản hai từ ngữ ngắn ngủi, nhưng mang ý nghĩa vô cùng trọng đại. Jill McCall không ngừng nhét vào đầu mình ý nghĩ rằng cô vẫn còn tồn tại, tiếp tục tồn tại, dù chỉ mới cảm nhận được ánh nến.
https://thuviensach.vn
Ý thức cô bây giờ vẫn nằm dưới một lớp sương mù dày đặc. Hiện thực ở bên cạnh cô đây mà sao vẫn quá xa xôi. Jill McCall nghe thấy những tiếng thình thịch nhỏ, đầu tiên nó khiến cô sợ hãi bởi nó nhắc cô nhớ tới tiếng ầm ì bật lên từ lòng đất. Nhưng lạ lùng làm sao, cô nữ phóng viên lần này kiềm chế được cơn sợ hãi, bởi cô vừa nhận ra rằng đây là những âm thanh hết sức bình thường, đó là tiếng chân người đang đi quanh cô.
Có ai đó đang ở gần cô. Một người tốtl bụng với cô. Có lẽ đó phải là người phụ nữ đã đưa được cô từ trên triền núi về đây như người ta hái một quả dâu rừng.
- Đây, chị uống một chút đi...
Người phụ nữ đó cất tiếng nói, và Jill McCall bây giờ đã đủ sức để xoay đầu lại. Cuối cùng, cô đã có thể tự hành động, không cần phải trông cậy hoàn toàn vào người khác.
Cô mở mắt ra.
Khuôn mặt người phụ nữ kia không rõ. Có lẽ do ánh nến khiến những đường nét nhợt nhòa. Có phải mái tóc kia đang bốc màu đỏ, hay chỉ do ánh đèn? Có phải đôi mắt kia rất lớn, khuôn miệng mềm mại, và một sống mũi rất thẳng? Có phải hai con ngươi kia đang nhìn mình thật sự với thiện cảm? Có phải cái gật đầu kia là thật? Biết bao nhiêu câu hỏi hỗn loạn xoay cuồng
trong đầu óc Jill. Nhưng rồi chúng tan đi, đọng lại cái nhu cầu thiết thực của cơ thể, bởi người phụ nữ xa lạ có lý: Jill McCall đang bị cơn khát hành hạ.
Cô giơ được hai cánh tay lên, duỗi dài nó ra, và cốc nước được đặt vào tay cô. Cô có thể cầm nó bằng cả hai tay và cũng cảm nhận được hơi ấm tỏa ra từ nước. Mùi trà bốc lên mũi cô. Đó là một loại trà dược thảo, Jill McCall uống từng ngụm dài, vừa uống vừa cảm nhận. Trà khiến cô tỉnh trở lại.
- Chị uống cho hết đi.
https://thuviensach.vn
Jill McCall gật đầu, không đặt cái cốc xuống bàn. Trời đêm đã lạnh và cả triền núi ngoài kia cũng đã truyền không ít hơi lạnh sang cô. Trên con đường tới đây, Jill McCall đã bị cóng. Trà nóng đối với cô bây giờ thật dễ chịu.
Cô uống đến giọt nước cuối cùng, thế rồi chiếc cốc được lấy ra khỏi tay cô, và bây giờ Jill McCall mới nhận ra rằng, người ta đã khoác lên thân thể cô một tấm chăn.
Tấm chăn cao lên tới tận vai cô, nhưng vẫn để hai cánh tay tự do. - Chị đỡ hơn chưa?
- Vâng, đã đỡ hơn nhiều.
- Chị muốn uống nữa không?
- Không!
- Chị có đói không?
- Cũng không...
Những câu hỏi được đưa ra rất nhẹ nhàng, và Jill McCall cũng khẽ khàng đáp lại. Cô bắt đầu suy nghĩ về giọng nói đó và nhận ra rằng cô rất yêu thích nó. Thật mềm mại, thật dễ chịu, nó an ủi và mang lại cho cô cảm giác về một sự thanh bình mà cô vừa thiếu vắng trong đau đớn.
Đêm hôm nay là một đêm khủng khiếp. Nó là hiện hình của nỗi kinh hoàng trần trụi, nó vừa cướp đi một mạng người.
Jill McCall bật khóc khi cô nghĩ tới Don Morgan. Cả hai phóng viên đã cùng lên đường trong lạc quan để tiến hành điều tra một vụ bí hiểm, họ đâu có ngờ sự thực lại có những góc quanh như thế này.
https://thuviensach.vn
Khi nghe thấy tiếng ghế lệt xệt, dòng suy nghĩ của cô bị cắt ngang, Jill McCall ngâng lên, người phụ nữ lạ đang kéo một chiếc ghế lại gần cô. Đó là một chiếc ghế bập bênh bằng gỗ, trên lòng ghế có để một chiếc gốì bọc vải sặc sỡ. Những màu sắc trong sáng và thanh mát như màu của mùa xuân, Jill McCall rất vui khi được nhìn thấy chúng.
Người phụ nữ xa lạ ngồi xuống ghế sao cho Jill McCall có thể nhìn thấy mặt mình. Cô ta mặc một lần áo len rất dày, óng ánh màu đò sẫm. Cô chắp hai bàn tay vào nhau, rồi gật đầu với cô nữ phóng viên.
- Tôi là Delphi...
Chỉ một ngày trước đây thôi, có lẽ Jill McCall còn ngạc nhiên vì cái tên rất lạ đó. Nhưng bây giờ thì cô không còn sức lực để hỏi tiếp. Cô chấp nhận.
- Chị tên gì?
- Jill... Jill McCall.
- Chào mừng Jill McCall đến với tôi, chào mừng chị. Chị không phải là người của mảnh đất này, đúng không?
- Không, tôi là người London.
Delphi gật đầu, đưa cả hai bàn tay vòng quanh đầu gối bên phải. - Chị có muốn nói không? - Cô ta hỏi khẽ.
Jill McCall mỉm cười bối rối.
- Tôi có cần nói không? Tôi có phải nói không?
- Chị không cần và cũng không phải làm điều gì cả, Jill. Hoàn toàn là ở ý muốn của chị thôi, nhưng tôi nghĩ như thế sẽ tốt hơn. Con người ta cần phải
https://thuviensach.vn
tự giải phóng mình ra khỏi những sự kiện và kinh nghiệm quá trầm trọng. Thật là tốt nếu ta nói được ra, và có ai đó lắng nghe ta.
- Nếu chị nghĩ như vậy...
- Chị kể đi, Jill.
Cô nữ phóng viên cân nhắc. Hiện cô vẫn còn quá bối rối và không biết nên bắt đầu như thế nào. Cô ngồi dịch cao lên một chút, vươn thẳng lưng và nhìn thấy những lưỡi lửa trong lò sưởi được xây bằng đá. Những lưỡi lửa gợi cô nhớ tới đốm lửa màu đỏ dấu hiệu bắt đầu của thảm họa. Jill McCall cứng người lại. Chỉ tớí khi quay đầu đi chỗ khác, cô mới thấy dễ chịu hơn một chút.
- Tôi phải bắt đầu từ đâu?
- Nếu được thì từ đầu.
- Vâng, thế thì tốt.
Jill McCall kể lại. Cô thật sự bắt đầu từ đầu, bởi cô kể từ sự kiện ở London, kể về hợp đồng mà cô và người bạn đồng nghiệp đã nhận được. Cô không nhận ra Delphi nghe cô kể chăm chú tới mức nào, bởi người phụ nữ bí hiểm nọ đang âm thầm cảm nhận trong nội tâm niềm vinh quang chiến thắng. Cô chính là người đã cùng những bài báo của mình tạo nên điểm bắt đầu cho chuỗi sự kiện này, mặc dù cô đã phải chờ một thời gian dài, thậm chí quá dài, nhưng giờ đây đã có những con người chú ý tới vấn đề và cũng đã hành động. Chỉ đáng tiếc là một người trong số họ đã phải bỏ mạng, nhưng đồng thời nó cũng là một bằng chứng cho thấy những cây kim trên đồng hồ môi trường đã chỉ tới con số năm phút trước mười hai giờ. Năm phút trước giờ quyết định.
Delphi nghe mỗi lúc một chăm chú hơn. Jill McCall trút toàn bộ tâm sự qua lời kể. Đầu tiên cô nói nhỏ, nhưng càng sống lại với những sự kiện vừa
https://thuviensach.vn
xảy ra bao nhiêu, cô càng nói nhanh bấy nhiêu, to tiếng bấy nhiêu. Cô nữ phóng viên cũng không che giấu tình cảm của mình nữa, thỉnh thoảng cô lại khóc nức nở, vung vẩy đôi tay một cách hốt hoảng, rồi dừng lại từng đoạn ngắn để sịt mũi. Cuối cùng, cô kết thúc bản báo cáo bằng cảnh cô ngồi trên triền núi và được một người lạ cứu sống.
- Tôi không phải là người xa lạ đối với chị, Jill. Tôi là một cô bạn gái rất yêu mến chị.
- Bây giờ thì tôi biết rồi.
- Và tôi cũng đồng thời là những người đã bắt đầu tất cả những chuyện đó. - Delphi giải thích.
Đôi mắt Jill McCall mở lớn:
- Tại sao?
- Tôi chính là người đã viết những bài báo đó.
- Những bài báo nào?
- Tôi đã gửi những kiến thức của mình đến các tờ báo thích hợp. Thế nhưng họ không coi trọng những kết quả quan sát của tôi, hoặc thậm chí còn làm ngơ. Cũng dễ hiểu thôi, du lịch là một ngành quan trọng. Không một ai được phép khuấy rối vẻ thanh bình của nó cả.
- Thanh bình hả? - Jill McCall bật lên câu hỏi đó sau khi lấy hơi thật sâu - Liệu có còn vẻ thanh bình đó nữa không? Thế cái gì vừa xảy ra vậy?
- Tôi cũng không chắc nữa. - Delphi thú nhận - Ít nhất thì cái vẻ thanh bình này bây giờ cũng đang đứng trên một đôi chân rất yếu.
- Chị có lý. Thiên nhiên không còn để cho người ta muốn làm gì thì làm nữa.
https://thuviensach.vn
Delphi không đồng ý với cô.
- Tôi không nghĩ đó thật sự chỉ là thiên nhiên. Tôi đã cân nhắc rất lâu. Nó chính là đất mẹ bây giờ đang đứng dậy trước nhừng cư dân trên bề mặt nó, bởi cả đất mẹ cũng là một thực thể sống. Ít nhất thì tôi cũng rất tin vào lý thuyết này. Nó sống, nó bị điều khiến và cũng để cho người khác điều khiến. Trong lòng sâu của quả đất có cái gì đó vẫn còn sống, dù đã bị che giấu cả một thời gian rất dài. Nó đã chấp nhận tất cả, nhưng thời đó bây giờ đã kết thúc. Mặt đất muốn trả thù.
Jill McCall nhăn trán. Dù đã tỉnh táo lại được đôi chút, nhưng cô vẫn còn quá bối rối để thấu hiểu hết mọi chuyện.
- Cho tôi suy nghĩ đã, mà không hiểu tại sao tôi không theo kịp ý chị. Có phải khối sáng kia là mặt đất? Chị phải biết chứ, chắc chắn chị đã nhìn thấy nó.
- Tôi có nhìn thấy nó.
- Khối lửa đó là cái gì vậy?
Delphi nhún vai.
- Chị không biết tôi cũng đã đặt câu hỏi đó ra với mình biết bao nhiêu lần rồi nhưng không tìm được câu trả lời. Khối lửa này có liên quan trực tiếp với những gì mà tôi vừa nói. Có thể coi đó là một sứ giả, nó vừa đẹp mà vừa khủng khiếp. Dù sao, nó vẫn rất hấp dẫn đối với những người nhìn thấy nó.
Jill McCall lấy hơi thật sâu.
- Nó có phải là ảo ảnh không?
- Có lẽ.
https://thuviensach.vn
- Một hồn ma?
- Cũng có thể.
- Nhưng nó giết người...
Delphi gật đầu.
Jill McCall hắng giọng một hồi rồi mới hỏi tiếp.
- Đã bao giờ chị nghĩ đến chuyện hủy diệt nó chưa? Nếu tôi nhìn đúng thì nó là một tên sát nhân.
Delphi ngả người ra sau và cả cái ghế bắt đầu lúc lắc. Người con gái nhìn lên trần phòng lát những cây xà màu đen và những dải gỗ được sơn trắng, rồi gật đầu lẩm bẩm:
- Tôi không biết ta có thể gọi nó là kẻ sát nhân được hay không. Quầng sáng là một thứ mà một thực thể bị hành hạ và bóc lột có tên là đất mẹ đã gửi lên đây, nhằm mục đích trả thù. Chắc chắn đó là những sự kiện phức tạp. Tôi đang tìm cách diễn giải nó bằng một công thức đơn giản hơn, dễ hiểu hơn. Nhưng đây không phải là một việc dễ dàng.
- Tôi cũng nghĩ vậy. - Jill McCall nhìn quanh - Chị sống một mình ở đây sao?
- Vâng, rất tuyệt!
- Chị không sợ sao?
Delphi ngạc nhiên nhướn lông mày.
- Sợ hả? - Cô ngạc nhiên nhắc lại - Trời đất, tại sao tôi lại phải sợ?
https://thuviensach.vn
- Ừ thì... - Jill McCall bối rối - Ví dụ sợ vẻ cô đơn nơi này. Chị sống một mình, và chị vẫn là một người phụ nữ. Dù đã có những tư tưởng bình quyền và tiến bộ, nhưng mà...
Cô gái kia phẩy cả hai bàn tay cắt ngang lời cô phóng viên.
- Không, Jill McCall, chị nói không đúng. Cảnh sống cô đơn này rất tuyệt vời. Chính tôi đã chọn nó, và những người dân quanh vùng cũng chấp nhận điều đó. Thỉnh thoảng tôi lại đi đến những khu dân cư gần đây để mua bán đồ, tôi cảm thấy rất dễ chịu mặc dù ngôi nhà của tôi không đầy đủ tiện nghi. Nó chỉ thích hợp với tôi và với những con thú của tôi.
- Chị nuôi thú?
- Vâng, vẫn còn một vài con cừu.
Jill McCall đã nhận ra nét giọng u ám trong lời kể.
- Tại sao chị lại nói bằng giọng như vậy, Delphi?
- Bởi tôi rất buồn, đa số những con vật của tôi đã bỏ mạng. Đây không phải là trận động đất đầu tiên lao qua miền đất này. Chúng đã đánh trúng đàn gia súc của tôi.
Jill McCall lấy hơi thật sâu.
- Chúng cũng bị mặt đất nuốt chửng sao?
- Vừa bị nuốt chửng, vừa bị chết đuối. Trong cơn hoảng loạn, chúng lao đầu xuống nước, một số nhảy qua vách đá rồi bị rơi xuống chết. Thật khủng khiếp cho tôi!
- Tôi hiểu lắm. - Jill McCall khẽ nói - Nhưng nếu như thế thì thật chị không có lý nếu vẫn đứng về phía mặt đất hoặc về phía quầng lửa kia.
https://thuviensach.vn
- Ý chị muốn nói sao?
- Tôi không phải chuyên gia, nhưng tôi tự hỏi, tại sao mặt đất muốn trả thù cả chị. Trả thù chị và những con thú của chị? Chị đâu có làm gì nó, ngược lại, chị muốn gìn giữ hòa bình, chị muốn con người ta kết thúc việc bóc lột mặt đất này. Nhưng có ai cám ơn chị đâu, nếu tôi không lầm.
- Điều đó chỉ đúng phần nào thôi. - Delphi thú nhận - Tôi không đứng hoàn toàn về phía trái đất. Chí ít thì cũng không phải với toàn bộ tâm hồn và thể xác. Tôi biết có những mối nguy hiểm đó, và theo tôi, cũng đã tới lúc người ta phải khép nó vào khuôn khổ.
Jill McCall không hiểu ngay.
- Nghe lạ quá. Chả lẽ chị coi đất mẹ là đối thủ...?
- Không, không toàn bộ đất mẹ. Tôi cho rằng việc bóc lột và tàn phá của con người đối với trái đất cần phải được chặn lại, nhưng tôi không muốn con người phải bỏ mạng. Nhất là những người vô tội như anh bạn đồng nghiệp của chị. Cần phải làm một điều gì đó. Phải có ai đó đủ lòng dũng cảm đứng lên, chống chọi lại với những thế lực vừa được thả sổng ra, những thế lực thật ra u tôi không khác gì những kẻ chỉ chăm chăm thu lợi từ trái đất. Chị có hiểu không?
- Chỉ hiểu phần nào. - Jill McCall thú nhận.
- Vậy để tôi nói rõ hơn. Ta phải phá hủy quầng sáng đó.
Cô nữ phóng viên ngồi câm lặng trên chỗ của mình. Đôi mẩt cô mở lớn, miệng không hoàn toàn khép lại, và cô thở thật mạnh qua mũi.
- Đúng là bất ngờ. - Cô thì thào - Chẳng lẽ chị coi quầng lửa đó là kẻ thù? - Chắc chắn.
https://thuviensach.vn
- Tại sao?
- Vì nó không tốt.
Jill McCall nhún vai.
- Chị phải giải thích rõ hơn. Tại sao chị lại nhận ra nó tốt hay là không? - Tôi cảm nhận được. - Delphi chỉ tay về vùng trái tim mình.
- Tôi chấp nhận. - Jill McCall gật đầu - Vâng, tôi chấp nhận. Nhưng nghề nghiệp đã biến tôi thành kẻ tò mò. Làm sao chị có thể cảm nhận được?
- Con người liên kết với thiên nhiên, người nhiều người ít. Tôi thuộc dạng người thứ nhất. Tôi cũng đã nhận ra đất mẹ chẳng phải bao giờ cũng tốt. Trong đất mẹ có cái gì đó đang sống, đang rình mò, một thứ mà chúng
ta có thể coi là hiểm họa, Vi khối lửa đó đối với tôi là một mối hiểm họa. Cần phải hủy diệt nó.
- Tôi hiểu rồi. - Jill McCall lẩm bẩm sau một hồi suy nghĩ. Cô cúi nhìn tấm chăn dày màu xám đã tụt xuống một chút khỏi bờ vai cô xuống - Nhưng tại sao chị lại định làm điều đó một mình? Tại sao chị không tìm người giúp dỡ, những người cùng suy nghĩ như chị.
- Tôi đã làm điều đó chứ, bạn gái thân mến. Chẳng phải chính các bạn đã đến đây sao? Chẳng phải các bạn muốn giúp tôi sao? Những bài báo mà tôi đã gửi đi thật ra là những lời kêu cứu. Trên những mảnh đất hoang vu của Scotland này đã xảy ra một chuyện mà chúng ta cần phải chặn đứng lại trước khi nó lan ra toàn trái đất. - Cô gái mỉm cười - Nếu cứ nghe theo những tình cảm đang sôi trào, thì tôi có thể nói rằng dây là nơi mà ta cần phải bắt đầu một công cuộc cứu vớt toàn thế giới. Ta phải hiểu mọi việc như vậy, không một chút khác đi.
- Và chị muốn làm điều đó?
https://thuviensach.vn
- Không phải một mình tôi.
Jill McCall đã nhận rõ ánh mắt của người bạn gái mới quen đang hướng về phía mình, rồi cô lắc đầu.
- Tôi rất tiếc, tôi biết ý chị muốn nói gì, nhưng sao tôi cảm thấy mình vẫn còn quá yếu ớt để có thể đứng bên cạnh và cùng chiến đấu với chị. Tôi xin nói thật, Delphi.
- Thật đáng tiếc.
- Vâng, thật đáng tiếc.
Delphi mỉm cười.
- Không hẳn như vậy đâu, bạn thân mến. Vẫn còn một điểm khác biệt nhỏ.
- Điểm khác biệt nào?
- Bạn đã sống sót, Jill McCall, và bạn có thể tiếp tục. Nếu không ở đây thì ở London. Bạn có khả năng viết báo, những bài báo khiến cả thế giới lắng nghe. Hãy miêu tả lại những gì bạn đã trải qua, hãy tìm cách đưa chúng tới những tờ báo thích hợp. Chúng phải được in ra, và phải gõ được vào lương tâm thế giới. Đó vừa là ý kiến mà vừa là yêu cầu của tôi.
Jill McCall không trả lời. Cô suy nghĩ, cúi đầu một thời gian. Sau một lúc, cô lại lên tiếng.
- Chuyện sẽ không đơn giản như vậy đâu, Delphi, hoàn toàn không đơn giản, tôi xin nói trước.
- Tôi biết.
- Vậy bạn cho biết tôi phải làm gì? Có thể cho tôi một lời khuyên chăng?
https://thuviensach.vn
- Có, tôi có thể làm. Cho tới buổi sáng sớm ngày mai, ta vẫn còn đủ thời gian. Tôi không tin là quầng sáng đó lại xuất hiện một lần nữa và tiếp tục gây thảm họa. Hãy ngủ cho qua đêm nay, sáng mai ta lại nói tiếp. Nếu bạn không ngủ được, tôi sẽ đun cho bạn một ấm trà dạ thảo để bạn bình tĩnh lại. Ý bạn sao?
Jill McCall gật đầu.
- Tôi muốn uống trà.
- Tôi cũng đoán vậy.
- Tôi có thể nằm ở đâu?
Delphi giơ tay ra cho cô.
- Đi nào, tôi đưa bạn vào phòng ngủ. Ở đó có hai giường. Bạn sẽ có một chiếc chăn lông cừu tuyệt vời, và đến sáng sớm ngày mai thì bạn sẽ quên đi mọi sự kinh hoàng.
- Chắc không?
- Chắc chắn.
Jill McCall nhổm người dậy, đi theo cô gái bây giờ không còn xa lạ nữa. Cô có cảm giác đã quen biết Delphi từ rất lâu rồi, và cô thấy thật dễ chịu khi ở trong nhà của Delphi. Cô không muốn nhớ tới người bạn đồng nghiệp của mình nữa, ít nhất là trong cái đêm khủng khiếp này...
https://thuviensach.vn
CON QUỶ ĐẤT
Jason Dark
www.dtv-ebook.com
Chương 8
Khốn kiếp, cái gì thế kia!
Câu nói của Bill kéo tôi ra khỏi trạng thái đờ đẫn, cũng bởi anh vừa nói vừa đạp chân rất mạnh lên bàn đạp thắng, khiến chiếc Jeep màu xanh thẫm của chúng tôi dừng phắt ngay lại.
Tôi bị dây an toàn giật lùi lại phía sau. Vẫn còn một chút lơ mơ, tôi ngớ ngẩn nhìn quanh, nhưng Bill không phản ứng, lúc bấy giờ anh đã mở cửa ra, trèo xuống xe.
Tôi ngồi trên xe, đưa hai tay dụi mắt, nhìn qua làn kính đằng trước và tưởng mình đang nằm mơ.
Con đường đã biến mất!
Điều đó có nghĩa là thật ra nó vẫn còn tồn tại, nhưng một thế lực bí hiểm nào đó đã xé nó ra ở giữa, chia nó thành hai mảnh. Cảnh tượng bây giờ đối với tôi, kẻ chưa hoàn toàn tỉnh ngủ, giống như một cơn ác mộng hơn là hiện thực ở miền Highland.
Bill đứng phía trước xe, xoay người lại, vẫy tay rối rít.
Tôi tháo dây an toàn, trèo ra khỏi xe và nhìn xuống đất, nơi những vết nứt đang toác ra tạo thành một mạng nhện khổng lồ.
Tôi giơ chân và đặt khẽ xuống. Không sao, đất cứng!
Đi tiếp, rồi tôi dừng lại bên Bill. Anh gật đầu, rồi nói lẩm bẩm một mình.
https://thuviensach.vn
- Thế đấy! Rõ là hay! Tin mới, ta không hề nghe thấy.
- Mà cũng chẳng hề đọc thấy. - Tôi bổ sung thêm.
- Chính thế.
Cả hai chúng tôi im lặng, chúng tôi đơn gián cần một khoảng thời gian để suy nghĩ. Hôm nay là một ngày của mùa thu nên đẹp tuyệt vời, bầu trời trong vắt không một gợn mây, và chuyến bay của chúng tôi thật sự đã diễn ra hoàn hảo. Cả con đường từ phi trường lên hướng Bắc, đi sâu vào miền Highland cũng rất trơn tru, thoải mái. Chúng tôi đã tiến rất nhanh kể cả trên nhừng đoạn đường nhỏ quanh co. Vậy mà giờ chúng tôi bị đặt trước một tình huống bí hiểm: vết nứt xẻ con đường làm đôi.
Phía bên trái đang óng ánh mặt nước của một cái hồ nhỏ không tên. Những hồ lớn và nổi tiếng được gọi là Loch mặc dù cũng nằm dọc tuyến đi này, nhưng dịch một chút lên phía Bắc và nằm đằng sau những ngọn đồi trọc, chỉ thỉnh thoảng mới được phủ một vài cánh rừng nhỏ.
Chắc mặt nước đã nuốt một phần lớn những đất đá trên triền đồi lăn xuống. Thế lực vô hình đã xé mặt đất nứt toác ra cũng đã đẩy thiên nhiên xung quanh ra khỏi trạng thái cân bằng, bên triền đường nổi rõ những khúc cuộn, những vầng đất trượt. Đa phần đất và đá rơi ra chắc chắn đã được chôn dưới lòng lồ, chỉ còn lại những tảng đá và đất nhỏ hơn nằm rải rác trên triền đồi, nhìn như thể vừa bị một cây xẻng khổng lồ xúc lên.
- Cậu là người chuyên ngành, John. - Bill nói.
- Thế sao? Chuyên ngành chuyện gì?
- Cho những hiện tượng không giải thích được. Vì thế có lẽ cậu sẽ đưa ra cho mình một lời giải thích, hoặc một lời khuyên.
https://thuviensach.vn
- Mình rất muốn, nhưng cho mình hỏi trước đã, động đất đâu có phải hiện tượng phản tự nhiên?
- Về nguyên tắc thì không, nhưng trong vùng này thì có.
- Thế cậu rút ra kết luận gì?
- Rằng chúng ta đã đến đúng địa điểm, anh bạn ạ. Chúng ta đã gặp may, mình đã có thể thuyết phục cậu đi cùng mình về Scotland. Giờ thì cậu có thể ra tay cứu vớt cho quê hương cũ của cậu, bởi chuyện này là chuyện không thể giải thích.
- Còn phải xét xem đã.
Bill nhìn tôi hầu như bằng ánh mắt giận dữ.
- Cậu vẫn còn cố bám vào cái lý thuyết động đất hả?
- Tại sao không?
- Gạt chuyện đó ra khỏi đầu đi. Những gì chúng ta nhìn thấy ở đây là hậu quả của một thế lực khác.
- Thế lực nào?
Chàng phóng viên duỗi dài ngón tay trỏ chỉ xuống vết nứt. - Của một thứ sống dưới này, rình mò ở dưới đó, hắn là kẻ có tội. - Ai kia?
- Làm sao mình biết được! Một con quỷ đất...
- Thôi đi, Bill! Cho tới giờ bọn mình vẫn chưa có bằng chứng. Không thể nhanh nhẩu lấy vết nứt giữa đường này làm minh chứng cho sự tồn tại của một thế lực siêu nhiên. Cậu cần phải chứng minh cụ thể hơn.
https://thuviensach.vn
- Thế này chưa đủ hả?
- Chưa đủ.
Bill hỏi:
- Cậu có muốn trèo xuống dưới cái vết nứt kia mà tìm thủ phạm không? - Mình không thích.
- Thôi được, thế thì ta nên làm gì?
Tôi quay đầu, nhìn về hướng chiếc xe.
- Tốt nhất là chúng ta nên quay đầu và tiếp tục lăn bánh. Ở đây ta không đi tiếp được. Cũng có thể chúng ta sẽ đi được một đoạn đường vòng, tránh khỏi khúc đường này, để sang phía bên kia hồ, nơi con đường lại bình thường trở lại. Mình không thể tưởng tượng được rằng cái vết nứt này lại kéo dài đến vô tận.
- Chắc chắn là không rồi.
- Nhưng khoan, từ từ làm chuyện đó cũng không muộn. - Tôi nói rõ hơn - Đầu tiên, mình muốn nhìn cái vết nứt này cho kỹ đã.
- Vậy rõ là cậu muốn trèo xuống dưới đó?
- Vớ vẩn, Bill. Mình sẽ đi dọc bờ bên trái. Ở phía bên này đất vẫn còn tương đối cứng.
Đằng trước mặt tôi bắt đầu một con đồi thoai thoải, một triền đất. Sườn đồi có lúc dốc gắt gao, có lúc thoai thoải, ơ phía đăng xa, trước khi con đường lượn vòng quanh, tôi nhìn thấy lóe lên màu xám của một vách đá.
- Mình chờ ở đây. - Bill nói.
https://thuviensach.vn
- Tốt.
Vậy là tôi cất bước đi. Tôi không thể đi nhanh, luôn luôn phải nghiêng chân mình xuống đất, nền đất nhiều chỗ mềm và dễ trượt. Lòng tôi thầm cám ơn từng viên đá nổi lên từ mặt đất xanh, bởi chúng cho tôi một chỗ tựa chắc hơn.
Dĩ nhiên, tôi không quên thỉnh thoảng lại nhìn xuống vết nứt, một vết nứt tương đôi rộng. Có những đoạn hai mép đường tiến lại gần nhau hơn, để rồi sau đó lại ngoác ra, nhưng toàn bộ vết nứt không keo thẳng như một đường hào nhân tạo, nó chạy giữa làn đường theo những vệt ngoằn ngoèo, chỉ ra
phía bên trong hai mép những hình chữ Z lớn, nhô nhọn lởm chởm như hàm răng bằng đá.
Tôi không nhìn được tới đáy vết nứt, bởi bên dưới quá tối. Kể cả ánh sáng ban ngày chắc cũng không đủ mạnh để soi rọi xuống dưới kia. Khi cất bước, tôi đã đinh ninh sẽ kiếm được chứng cứ, nhưng càng đi tôi càng thất vọng.
Chẳng làm được gì hơn. Sau đó không lâu, tôi nhận thấy mình không thể đi tiếp, bởi trước khúc ngoặt, bên dưới lòng đất đột nểột trồi lên một triền đá thẳng đứng như một bức tường. Trông nó chẳng có vẻ gì một thành phần của nơi này mà như đã bay từ một nơi khác đến, được đặt đứng giữa khung cảnh này làm thành một lời thách thức.
Phải quay trở lại thôi, bởi vệt nứt chạy sát sạt chân triền đá. Nhưng trước khi xoay người, tôi quyết định ném một cái nhìn cuối cùng xuống dưới.
Thật may! Lần này tôi phát hiện thấy một vật lạ. Một vật thể tương đối lớn, chắc đã bị mặt đất nuốt khi nó nứt toác ra. Vật thể đã rơi xuống dưới sâu, bây giờ bị kẹt cứng vào giữa các mép đất. Đứng ở trên tôi không nhìn rõ liệu nó đã xuống tới đáy vết nứt hay vẫn còn cách nền một quãng.
https://thuviensach.vn
Tôi xoay đầu nhìn lại. Bill vẫn đứng bên cạnh chiếc Jeep. Anh nhìn thấy cái vẫy tay báo hiệu an toàn của tôi và chào lại.
Trên con đường đi tới đây, tôi luôn luôn giữ một khoảng cách an toàn đối với vết nứt. Bây giờ, muốn xuống đến mép vết nứt, tôi phải dịch xuống dưới khoảng chừng bốn đến năm mét. Thận trọng, tôi bước từng bước nhỏ, cố gắng xuống thật sát để quan sát vật thể đã bị nuốt chửng.
Nó có vẻ tương đối sắc cạnh, và tôi đoán có thể ai đó đã bị mặt đất nứt toác ra nuốt chửng cùng chiếc xe của mình.
Rìa vết nứt có đủ chỗ đứng, tôi có thể chọn một chỗ và ngồi xổm xuống. Cây đèn pin bây giờ được tôi chuyển sang cầm ở tay phải, xộc thẳng xuống dưới sâu. Quả thật, dưới đó là một chiếc xe địa hình.
Trong một thoáng, tôi ngồi bất động, bởi những suy nghĩ của tôi xoay quanh người lái xe. Anh có kịp rời xe chạy trốn? Hay anh đã rơi cùng chiếc xe xuống vết nứt này?
Tôi chuyển động cánh tay phải, quầng sáng của chiếc đèn pin quét dọc cái vật thể đang bị nghẽn lại giữa hai mép đất. Góc nhìn hiện thời quá tệ, tôi không biết liệu có còn ai trong xe hay không.
Nhưng chỉ sau một vài giây đồng hồ, tôi nhận ra một mùi vị bất thường đang từ dưới sâu bốc lên. Nó không phải là mùi thức ăn cháy hay mùi gỗ bị biến thành than, nó vừa rõ ràng vừa gay gắt. Một cái mùi rất khó miêu tả. Tôi thậm chí còn chưa biết nên coi nó là điềm tốt hay điềm gở.
Một cái mùi như vậy cũng xuất hiện ở những nơi có điện thế cực cao. Ví dụ như trong một cơn bão mùa hạ, một chuyện tương tự có thể xảy ra ở đây, mặc dù khả năng này là rất đáng nghi ngờ.
Những câu hỏi không lời giải đáp. ở một khung cảnh chẳng có gì thay đổi như thế này, tôi hầu như không có khả năng tìm câu trả lời. Hiện tôi cũng
https://thuviensach.vn
chưa biết vết nứt này đã xuất hiện bao lâu rồi, nhưng hình như Bill và tôi là những người đầu tiên phát hiện ra nó. Cũng dễ hiểu thôi, đây là một miền đất hoang vu, cách xa tuyến đường du lịch, chẳng mấy khi có ai lạc tới.
Phải thật nhanh chóng quay xe trở lại và báo cáo cho các cơ quan hữu trách. Ngay cả khi đoạn đường này ít có xe qua, nó cũng phải được ngăn lại cẩn thận, bởi vết nứt có thể cướp đi mạng người.
Tình hình quanh chỗ anh bạn Bill của tôi không có gì thay đổi, nhưng nhìn qua nét mặt tôi, anh biết ngay đã có chuyện xảy ra và cất tiếng hỏi:
- Cậu phát hiện ra điều lạ, đúng không?
Tôi tựa người vào mũi chiếc xe địa hình lòng không khỏi thấy an tâm khi cảm nhận lực ấn cứng cáp của nó dưới lưng mình.
- Đúng, mình đã nhìn thấy một vật. Một chiếc xe địa hình đã lao thẳng xuống dưới vết nứt.
- Trời ạ! - Bill lẩm bẩm - Thế còn người lái?
Tôi nhún vai.
- Mình không nhìn rõ, liệu anh ta có còn trong xe hay không. Chúng ta phải quay trở lại ngay và báo cáo cho cảnh sát biết.
- Đi tới tận đâu?
- Khu dân cư gần đây nhất tên là gì?
- Khoan đã, để mình xem lại. - Bill chui vào trong xe, tìm bản đồ.
Tôi dừng lại trước vết nứt bây giờ đã hiện nguyên hình là một đường hào chết chóc và nhìn xuổng dưới sâu. Dĩ nhiên, những suy nghĩ của tôi xoay quanh hiện tượng này, nhưng tôi không rõ tại sao hiện tượng động đất hay
https://thuviensach.vn
trượt đất lại đột ngột xảy ra ở khu vực này. Scotland không nằm trong vành đai động đất. vết nứt thật hợp với những sự kiện đã kéo chúng tôi lại đây.
Bill còn chưa quay ra thì tôi đã nhìn thấy một vật lạ trong đường hào sâu. Một chuyển động, một ánh đỏ.
Một quầng sáng!
Bill quay trở lại, tay cầm bản đồ. Anh đã muốn cất tiếng nhưng cử chỉ rất nhanh lẹ của bàn tay tôi ngăn anh lại. Đồng thời bàn tay khác của tôi chỉ xuống dưới sâu và một nửa tích tắc sau, Bill cũng nhìn thấy nó. Anh đưa tay vuốt tóc, thì thào:
- Khốn kiếp, không thể như thế được, đó là một quầng lửa! - Chính xác.
- Cậu biết nó từ đâu tới không?
- Không. Thế nhưng chắc dưới đó chẳng có chàng lùn nào đang cầm đèn lồng đi dạo đâu.
- Đừng có đùa nữa!
Chúng tôi nói rất khẽ, như sợ khuấy đảo đến cái quầng sáng đang mỗi lúc một to hơn lên kia. Vô vàn những tia lửa nhỏ bí hiểm đang bay qua bờ hào, tất cả chỉ có một mục tiêu.
Chúng muốn đến với cái điểm lớn hơn, giờ đây đã trở thành một quả cầu, đế rồi tụ họp vào nó.
- Cậu hiểu không? - Bill thì thào.
- Hầu như không.
https://thuviensach.vn
- Vậy là bọn mình thống nhất ý kiến.
Quầng sáng hay vệt sáng bí hiểm dưới kia hoàn toàn không nghĩ tới chuyện biến đi. Chắc nó thấy rất dễ chịu bên dưới độ sâu của vết nứt, nó nhảy nhót tới rồi lui, đập vào phía bên này của bờ vực, có lúc chạy xa ra
phía chúng tôi, rồi lại xoay trở lại. Đó là một chuyển động lên và xuống, cứ như thể cái quả cầu màu đỏ kia muốn chứng minh với chúng tôi rằng nó làm được những gì. Hai chúng tôi chỉ biết ngạc nhiên đứng nhìn. Không phải nỗi ngạc nhiên vui sướng, bởi sự tồn tại của quả cầu màu đỏ này khiến chúng tôi cảm thấy lo lắng.
Cả hai chúng tôi biết, chắc chắn nó phải nằm trong một mối liên quan trực tiếp với động tác nứt toác ra của nền đất dưới chân này, cũng không loại trừ khả năng quầng sáng báo trước một hiểm họa mới. Tôi tập trung toàn bộ thần kinh quan sát thật chính xác toàn bộ khu vực xung quanh vết
nứt, nhưng chưa phát hiện được điều gì thay đổi.
Chỉ có quả cầu màu đỏ nhảy nhót qua bờ vực sâu thẳm, có lúc nó bật lên trên, rồi rơi xuống dưới, bay dọc theo hai làn tường, thỉnh thoảng lại bắn ra những tia lửa nho nhỏ, thế nhưng chúng không dừng lại một chỗ, mà những tia lửa đó lại ngay lập tức được hút trở về quả cầu lớn.
- Chuyện gì thế kia? - Bill lẩm bẩm.
- Chắc chắn không phải chuyện tốt.
Tôi chưa nói hết câu thì quầng lửa màu đỏ đó lấy đà và chuyển động. Lần này nó vọt lên cao như một quả bóng được sút rất căng. Nó bay lên khỏi miệng vết nứt, lao vút lên cao, như muốn hòa hẳn vào màu xanh của bầu trời bên trên.
Chúng tôi theo dõi đường đi của quả cầu bây giờ đà đạt tới một độ cao nhất định. Nó dừng lại trên đó một thoáng, rồi nhanh như chớp vọt thẳng xuống dưới sâu.
https://thuviensach.vn