🔙 Quay lại trang tải sách pdf ebook Cô Gái Trên Tàu - Paula Hawkins Ebooks Nhóm Zalo DÀNH CHO KATE •   •   • Cô ấy được chôn dưới một gốc cây bạch dương bạc, ngay gần đường ray xe lửa cũ, ngôi mộ được đánh dấu bằng một ụ đá. Thực sự là cũng chẳng hơn một đống đá. Tôi không muốn quá chú ý đến nơi an nghỉ của cô, nhưng tôi không thể từ biệt mà không hồi tưởng lại quá khứ. Cô ấy sẽ có giấc ngủ yên bình nơi đây, không ai làm phiền, không một tiếng động ngoài tiếng chim và tiếng xình xịch của con tàu điện chạy ngang qua. •   •   • Một dành cho nỗi u sầu, hai dành cho niềm vui, ba dành cho một người con gái. Ba dành cho một người con gái. Tôi dừng lại ở ba, không thể tiến xa thêm nữa. Đầu tôi chứa đầy âm thanh, mồm tôi chứa đầy máu. Ba cho một người con gái. Tôi có thể nghe thấy tiếng chim ác, chúng đang cười nhạo, chế giễu tôi, những tiếng cười khúc khích khàn đặc. Tin xấu. Chúng báo hiệu điềm xấu. Tôi nhìn thấy chúng, màu đen đối nghịch với mặt trời. Không phải chim, là một ai khác. Ai đó đang đến. Ai đó đang nói với tôi. Giờ thì hãy nhìn đi. Nhìn xem cô đã khiến tôi phải làm gì. RACHEL •   •   • THỨ SÁU, MÙNG 5 THÁNG BẢY 2013 BUỔI SÁNG CÓ MỘT ĐỐNG QUẦN ÁO nằm la liệt dưới ray tàu. Một chiếc áo sơ mi xanh nhạt, có lẽ vậy, lẫn lộn với thứ gì đó màu trắng đục. Đó có thể là rác rưởi, một phần bị cuốn ra từ bãi bụi rậm gần bờ sông. Nó cũng có thể bị những người thợ làm việc ở toa tàu này bỏ lại. Hoặc nó là một thứ gì đó khác. Mẹ từng nói rằng tôi có một trí tưởng tượng theo hướng tích cực; Tom cũng nói vậy. Tôi không dừng được, mỗi khi tôi nhìn thấy một đống phế liệu bỏ đi, một chiếc áo bẩn thỉu hay một chiếc giày, tất cả những gì tôi nghĩ đến là chiếc giày còn lại, và đôi bàn chân đi vừa đôi giày đó. Con tàu xóc, kéo lê trên ray và rít lên theo từng nhịp chuyển động, đống quần áo biến mất khỏi tầm mắt tôi. Và chúng tôi đang tiến vào Luân Đôn, với tốc độ nhanh chóng. Ai đó ngồi sau tôi thở dài một cách khó chịu; chuyến tàu chậm chạp lúc 8:04 từ Ashbury đến Euston có thể kiểm tra độ nhẫn nại của những người đi tàu lâu năm. Chuyến đi đáng ra mất 54 phút, nhưng nó hiếm khi nhanh đến vậy: toa tàu này đã cũ nát, hư hỏng, đầy những hỏng hóc về tín hiệu và cần sửa chữa liên tục. Con tàu di chuyển chậm qua các đài phun nước, cầu và những ngôi nhà của tầng lớp trung lưu cũ, đối lưng vuông vức với đường ray. Tôi tựa đầu vào khung cửa sổ, nhìn những ngôi nhà trôi qua như một đoạn phim ngắn. Tôi nhìn nó theo cách mà người khác không thể, kể cả người chủ của những ngôi nhà ấy, từ hướng này. Hai lần trong ngày, tôi nhìn vào cuộc sống của người khác, trong giây lát ngắn ngủi. Có gì đó rất thoải mái khi nhìn cảnh người lạ sống an toàn trong ngôi nhà của họ. Điện thoại của ai đó kêu lên, sự thích thú ngẫu nhiên cùng một bài hát lạc quan. Họ chậm rãi trả lời điện thoại, nó cứ reng reng xung quanh tôi. Tôi có thể cảm nhận được những người bạn đồng hành của tôi lạo xạo thay đổi tư thế, sột soạt đọc báo và nghịch máy tính. Con tàu lắc lư, dao động qua chỗ rẽ, chậm rãi tiến gần tới đèn đỏ. Tôi cố không ngước lên nhìn, cố đọc tờ báo miễn phí được tặng trên đường ra bến, nhưng những con chữ cứ mờ nhạt trong mắt tôi, không có gì khiến tôi hứng thú. Trong đầu tôi vẫn còn hình ảnh đống quần áo nằm trên toa, bị vứt bỏ. BUỔI TỐI Từng thìa thuốc bổ trộn lẫn với rượu sâm panh xì xèo trên môi khi tôi đưa lên hấp từng ngụm nhỏ. Nó thơm, hơi lạnh, có vị như kì nghỉ đầu tiên của tôi cùng Tom, đến khu làng chài ở Basque năm 2005. Vào buổi sáng, chúng tôi sẽ bơi khoảng nửa dặm ra hòn đảo nhỏ ngoài vịnh, ở một bãi biển kín; buổi chiều, chúng tôi sẽ ngồi trong quán ba uống những thứ rượu mạnh, xem những trận đá bóng bãi biển trên nền cát nông. Tôi nhấp thêm một thìa, và một thìa nữa; cái can đã vơi đi một nửa nhưng vẫn đủ, tôi còn có ba can nữa trong túi nhựa nằm dưới chân. Hôm nay là thứ sáu, nên cũng không cần cảm thấy quá tội lỗi về việc uống trên tàu. Chuyện vui bây giờ mới bắt đầu. Nó sẽ là một cuối tuần thật vui vẻ, đó là những gì họ nói với chúng tôi. Ánh mặt trời hoà quyện với bầu trời trong vắt không một gợn mây. Ngày xưa, chúng tôi có thể sẽ lái xe tới rừng Corly để cắm trại, dành cả buổi chiều nằm dài trên cái chăn dưới ánh nắng lốm đốm, cùng nhau uống rượu. Chúng tôi xó thể sẽ nướng thịt cừu, hoặc đến vườn hoa hồng và ngồi trong vườn, tận hưởng ánh ban mai và cồn tới tận chiều muộn, rồi cùng nhau về nhà, tay trong tay, ngủ gật trên ghế sô pha. Vẫn vậy, ánh mặt trời, bầu trời trong veo, nhưng không ai cùng hưởng thụ, chả có gì để làm. Cuộc sống như vậy, cái cách mà tôi đang sống, khó khăn hơn rất nhiều vào mùa hè, khi có rất nhiều ánh nắng ban ngày, và cực ít bóng tối, khi mọi người cùng ra ngoài, vui vẻ và náo nhiệt. Nó làm bạn kiệt sức, và khiến bản thân cảm thấy tồi tệ vì không tham gia. Những ngày cuối tuần kéo dài lê thê, còn bốn mươi tám giờ đồng hồ trống rỗng nữa. Tôi đưa cái can lên miệng, nhưng không còn một giọt nào nữa. THỨ HAI, NGÀY 8 THÁNG BẢY 2013 BUỔI SÁNG Thật nhẹ nhõm khi lại được trở lại 8:04. Không phải là tôi mong chờ đến Luân Đôn để bắt đầu tuần làm việc - thực ra tôi chẳng muốn đến Luân Đôn chút nào. Tôi chỉ muốn tựa lưng vào chỗ ngồi bằng nhung mềm, trũng xuống, để cảm nhận cái ấm áp của ánh nắng mặt trời chiếu qua cửa sổ, cảm nhận sự rung chuyển khi lên xuống, lúc xuống lên và nhịp điệu của bánh xe lăn tròn trên ray. Tôi thà ngồi đây, nhìn ra những ngôi nhà đằng xa, hơn là bất cứ nơi đâu. Có một lỗi tín hiệu ở đoạn đường này, khoảng nửa quãng trong suốt chuyến đi của tôi. Tôi nghĩ là nó bị lỗi, bởi vì nó luôn luôn đỏ; hầu hết chúng tôi phải dừng tại đây, có lúc thì một vài giây, cũng có lúc khoảng vài phút. Nếu tôi ngồi ở toa D, mà thường thì tôi ngồi ở đấy, và con tàu dừng ở cột tín hiệu này, thường thì là nó, tôi có một điểm nhìn tuyệt vời ra ngôi nhà yêu thích của mình: số mười lăm. Số mười lăm cũng giống như hầu hết những ngôi nhà trên đoạn đường này: một ngôi nhà đôi, cao hai tầng, nhìn ra một mảnh vườn nhỏ, được chăm nom cẩm thận với hàng rào cao hai mươi phân, qua một quãng là khu đất hoang. Tôi nằm lòng ngôi nhà này. Tôi nhớ từng viên gạch, từng màu sắc trên chiếc rèm cửa trong phòng ngủ tầng hai ( màu be với sơn xanh đậm). Tôi biết rằng sơn đã bị tróc trên khung cửa sổ và có bốn miếng ngói bị thiếu trên phía bên phải của mái nhà. Tôi biết rằng vào những buổi tối mùa hè ấm áp, người chủ của ngôi nhà, Jason va Jess, thỉnh thoảng hay trèo lên bậc thềm to trước khung cửa trên mái nhà phòng bếp. Họ là một cặp trời sinh. Anh ta có mái tóc đen, thân hình vạm vỡ, khoẻ mạnh, tốt bụng. Anh ta còn có nụ cười rất tuyệt. Cô ấy thuộc kiểu nhỏ người, xinh đẹp, da trắng với mái tóc vàng ruộm cắt ngắn. Cô có cấu trúc xương má nhọn, lốm đốm tàn nhang và một khuôn hàm đầy đặn. Trong khi chúng tôi đang mắc kẹt tại các tín hiệu đèn đỏ, tôi tìm họ. Jess thường ra ngoài vào buổi sáng, đặc biệt là vào mùa hè, đi uống cà phê. Đôi khi, khi tôi nhìn thấy cô ấy ở đó, tôi cảm thấy như cô ấy cũng đang nhìn thấy mình, như thể cô nhìn thẳng vào tôi, và tôi muốn vẫy tay. Tôi có thể tự ý thức điều đó. Tôi không thấy Jason nhiều, anh ấy đi làm nhiều. Nhưng ngay cả khi họ không có ở đó, tôi vẫn suy nghĩ về những gì họ có thể đang làm. Có lẽ sáng nay họ có một ngày nghỉ và cô ấy đang nằm trên giường trong khi anh làm bữa sáng, hoặc có thể họ đi tập thể dục với nhau, bởi vì đó là loại điều họ thường làm. (Tom và tôi thường đi bộ với nhau vào ngày chủ nhật, tôi đi nhanh hơn một chút so với tốc độ bình thường, còn anh ấy đi khoảng một nửa tốc độ, nên chúng tôi có thể chạy song song nhau.) Có lẽ Jess đang trên lầu, sơn tường, hoặc có thể họ đang trong phòng tắm cùng nhau, hai tay cô ấy ép vào tường, tay anh đặt trên eo cô. BUỔI TỐI Đi chậm rãi về phía cửa sổ, tôi tựa lưng vào ghế, mở một trong những chai Chenin Blanc nhỏ tôi mua từ Whistlestop khi ở Euston. Nó không lạnh, nhưng chắc cũng thơm. Tôi đổ một ít vào cốc nhựa, vít lại nút và đặt các chai vào trong túi xách. Uống rượu trên tàu vào ngày thứ hai thật khó chấp nhận được, trừ khi uống rượu với công ty, mà tôi thì không. Có nhiều gương mặt quen thuộc trên chuyến tàu, những người tôi thấy mỗi tuần, đi tới đi lui. Tôi nhận ra họ và họ có thể nhận ra tôi. Tôi không biết liệu họ nhìn thấy tôi, nhận ra con người thật của tôi. Đó là một buổi tối đẹp, ấm áp, mặt trời lặn chậm rãi, bóng tối kéo dài còn ánh sáng chỉ mới bắt đầu đánh bóng những cây đề vàng. Các tàu lượn qua nơi ở của Jason và Jess, khi ánh sáng mặt trời đã tối mờ. Đôi khi, tuy không thường xuyên, tôi có thể nhìn thấy họ từ bên này của đoàn tàu. Nếu không có chuyến tàu nào đi theo hướng ngược lại, và nếu chúng tôi đi vừa đủ chậm, đôi khi tôi còn bắt gặp họ liếc qua mình trên sân thượng. Nếu không - như ngày hôm nay - Tôi có thể tưởng tượng ra họ. Jess sẽ được ngồi trên bàn nhìn ra sân thượng, với một ly rượu vang trên tay, Jason đứng đằng sau cô, đặt tay lên vai cô. Tôi có thể tưởng tượng được cảm giác của bàn tay, trọng lượng của chúng, mang đến cảm giác trấn an và bảo vệ. Đôi khi tôi thấy bản thân mình đang cố gắng nhớ lại lần cuối cùng tôi chạm vào một ai đó, một cái chạm ý nghĩa, chỉ cần một cái ôm hay một cái bắt tay khiến con tim tôi loạn nhịp. THỨ BA, NGÀY 9 THÁNG BẢY 2013 BUỔI SÁNG Đống quần áo từ tuần trước vẫn còn đó, có vẻ bẩn hơn vài ngày trước. Tôi đọc ở đâu đó rằng một đoàn tàu có thể thổi bay bộ quần áo trên người nạn nhân khi nó đâm. Điều đó không phải bất thường, những cái chết do xe lửa. Hai đến ba trăm vụ trong một năm, vậy là có ít nhất một người chỉ trong vài ngày. Tôi không chắc có bao nhiêu người trong đó là tình cờ. Tôi xem xét cẩn thận, khi con tàu từ từ lăn qua, xem có vệt máu nào trên quần áo không, nhưng tôi không thể nhìn thấy bất kỳ vệt nào. Đoàn tàu dừng tại ở các tín hiệu như bình thường. Tôi nhìn thấy Jess đứng trên hiên phía trước cửa ra vào. Cô mặc một chiếc váy in sáng màu, đi chân đất. Cô nhìn qua vai, vào bên trong nhà; có thể đang nói chuyện với Jason, trong khi anh đang làm bữa sáng. Tôi giữ ánh nhìn cố định vào Jess, về ngôi nhà của cô, khi con tàu bắt đầu nhích về phía trước. Tôi không muốn nhìn những ngôi nhà khác; đặc biệt là ngôi nhà cách đó 4 cánh cửa, cái từng là của tôi. Tôi sống ở số hai mươi ba đường Blenheim trong năm năm, sung sướng, hạnh phúc tuy nhiên cũng khá tồi tệ. Tôi không thể nhìn vào nó lúc này. Đó là căn nhà đầu tiên của tôi. Không phải nhà cha mẹ tôi, không phải là một ngôi nhà trọ với các sinh viên khác, ngôi nhà đầu tiên của tôi. Tôi không chịu được khi nhìn vào nó. Vâng, tôi có thể, tôi nhìn, tôi muốn, tôi không muốn, tôi cố gắng không nhìn. Mỗi ngày tôi nhắc nhở bản thân mình không nhìn, và mỗi ngày tôi vẫn nhìn. Tôi không thể giúp bản thân mình, mặc dù không có gì tôi muốn nhìn thấy ở đó, dù cho bất cứ điều gì tôi nhìn thấy sẽ làm tôi tổn thương. Mặc dù tôi nhớ rất rõ cảm giác khi tôi nhìn lên và nhận thấy cái kem bông trong phòng ngủ trên lầu đã biến mất, thay thế bằng một cái gì đó mềm mại màu hồng; mặc dù tôi vẫn còn nhớ những nỗi đau mà tôi cảm thấy khi tôi nhìn thấy Anna tưới bụi hoa hồng gần hàng rào, chiếc áo sơ mi của cô kéo dài sệ dưới bụng của cô, và tôi cắn môi tới khi nó chảy máu. Tôi nhắm chặt mắt lại và đếm đến mười, mười lăm, hai mươi. Được rồi, nó qua rồi, không có gì để nhìn nữa. Chúng tôi đi qua trạm Witney, đoàn tàu đang tăng tốc nhanh chóng khỏi vùng ngoại ô Bắc Luân Đôn bẩn thỉu, dơ dáy. Những ngôi nhà thềm cao đã được thay thế bằng nhiều con cầu nối tiếp nhau và những toà nhà trống trải với cửa sổ vỡ vụn. Càng đến gần Euston, tôi càng cảm thấy lo lắng, áp lực đè nặng, ngày hôm nay sẽ diễn ra như thế nào? Có một toà nhà bọc bê tông cáu bẩn phía tay phải đường ray cách Euston khoảng 500 mét. Ai đó đã sơn lên tường dòng chữ: CUỘC SỐNG KHÔNG PHẢI LÀ MỘT ĐOẠN VĂN. Tôi lại nghĩ đến đống quần áo dưới chân đường ray và cảm thấy cổ họng nghẹn ứ. Cuộc sống không phải một đoạn văn và cái chết không phải dấu ngoặc kết. BUỔI TỐI Đoàn tàu tôi bắt vào buổi chiều, số 17.56, chậm hơn một chút so với cái buổi sáng - mất một tiếng và một phút, đúng bảy phút lâu hơn chuyến tàu buổi sáng mặc dù không phải dừng ở bất kì trạm nào. Tôi không quan tâm lắm, vì tôi đã không phải vội vã đến Luân Đôn vào buổi sáng, thì chẳng có lí gì tôi lại muốn về Ashbury vào buổi chiều. Không chỉ bởi vì nó là Ashbury, mặc dù nơi đây cũng đủ tệ rồi, nó là một thành phố mới những năm 1960, lan rộng ra như cục bướu đến trái tim của Buckinghamshire. Không tốt hơn cũng chẳng tệ hơn hàng tá những thành phố khác, một khu trung tâm với những quán cà phê, bốt điện thoại và các chi nhánh của các công ti thể thao JD, bao quanh bởi một ban nhạc từ ngoại ô và các thể loại rạp chiếu phim và dịch vụ Tesco du nhập từ bên ngoài thành phố. Tôi sống trong khu hiện đại nhất, mới nhất, nằm ở trung tâm thương mại, đang dần chuyển ra phía ngoại tỉnh, nhưng nó không phải nhà tôi. Nhà tôi là một căn nhà đôi nằm trên đoạn đường mà đoàn tàu đi qua, cái mà tôi từng sở hữu. Ở Ashbury, tôi không phải là chủ nhà, không phải là người ở nhờ - tôi đi thuê trọ, ở chung phòng ngủ nhỏ, cũ kĩ cùng với Cathy, cô nàng hiền lành, vô hại, đương nhiên là rất yêu kiều, đảm đang, dễ chiếm được cảm tình. Cathy và tôi từng là bạn đại học. Một phần là bạn bè, thực sự, chúng tôi chưa bao giờ thân thiết đến mức đấy. Cô sống cùng khu với tôi năm đầu tiên và chúng tôi tham gia cùng một khóa học, vì vậy chúng tôi gần như đồng minh trong vài tuần học đầu khó khăn, trước khi chúng tôi gặp những người thực sự có nhiều điểm chung. Chúng tôi hiếm khi gặp nhau sau năm đầu tiên và hầu như không lần nào sau khi ra trường, trừ ở những đám cưới của bạn bè. Nhưng trong giờ khắc khó khăn, cô đã để tôi ở chung phòng và điều đó thực sự có ý nghĩa. Tôi đã chắc chắn rằng nó chỉ tạm thời trong một vài tháng, nhiều nhất là sáu tháng, và tôi không biết phải làm gì khác. Tôi sẽ không bao giờ có thể sống một mình, tôi đã từng chuyển từ căn hộ của bố mẹ đến ở chung nhà với người xa lạ, rồi đến Tom, tôi thấy ý tưởng của Cathy thật tuyệt vời, vì vậy tôi nói có. Và thời điểm đó là gần hai năm trước. Nó không khủng khiếp. Cathy là một người tốt bụng, theo một cách mạnh mẽ. Cô khiến bạn nhận thấy giá trị của cô. Tốt bụng là điều hiển nhiên, đó là phẩm chất của cô, và cô ấy muốn nó được thừa nhận, thường xuyên, hầu như hàng ngày, điều đó có thể khiến tôi mệt mỏi. Nhưng nó không đến nỗi tệ lắm, tôi có thể nghĩ về những đặc điểm tồi tệ hơn ở một người chung phòng. Không, không phải do Cathy, cũng chẳng phải Ashbury khiến tôi phiền lòng (tôi vẫn cảm thấy chưa quen với tình huống này, mặc dù đã được hai năm). Đó là sự mất kiểm soát. Ngôi nhà của Cathy luôn khiến tôi thấy như một vị khách dù họ tiếp đón rất nhiệt tình. Tôi có cảm giác đó khi ở trong bếp, nơi chúng tôi phải tiết kiệm từng khoảng không gian nhỏ bé để ăn tối. Tôi có cảm giác đó khi tựa vào chiếc ghế sô pha, nơi tôi có thể bao trọn căn phòng. Nơi duy nhất khiến tôi có cảm giác như nhà mình là căn phòng ngủ nhỏ, chỉ nhét vừa một chiếc giường đôi và một cái bàn, chỉ cách nhau một chút để lấy lối đi. Đủ tiện nghi, nhưng nó không phải nơi bạn muốn ở, vì thế tôi luôn nấn ná ở phòng khách hoặc ở bàn ăn, mệt mỏi và không có tí năng lượng nào. Tôi mất kiểm soát mọi thứ, ngay cả cái nơi trong xuất hiện trong đầu. THỨ TƯ, NGÀY 10 THÁNG BẢY 2013 BUỔI SÁNG Trời đang nóng dần. Chuẩn bị tám rưỡi và một ngày mới sắp bắt đầu, không khí ẩm ướt. Tôi đang mong chờ một trận bão, nhưng bầu trời chỉ trống rỗng, nhợt nhạt, đẫm màu xanh. Tôi gạt giọt mồ hôi ở môi trên, ước rằng mình đã mua một chai nước. Sáng nay tôi không nhìn thấy Jason và Jess, và sự thất vọng dấy lên một cách gay gắt. Thật lố bịch, tôi biết. Tôi nhìn ngôi nhà chăm chú, nhưng chẳng có gì đáng nhìn cả. Rèm cửa dưới tầng một đang mở nhưng cánh cửa ngoài lại đóng, ánh sáng rọi vào phản chiếu trên tấm cửa kính. Khung cửa sổ trượt trên lầu cũng đóng. Có lẽ Jason đang đi làm. Anh ấy là một bác sĩ, tôi nghĩ vậy, có thể là do từng nhìn thấy một tổ chức nước ngoài. Anh ấy đang rất bận rộn, chiếc túi đồ nằm trên nóc tủ; có một trận động đất ở Iran hoặc một cơn bão ở châu Á và anh bỏ mọi thứ, túm lấy túi và đi ngay trong vài giờ, sẵn sàng bay đi cứu người. Jess, với chiếc váy in và đôi giày thể thao Converse, vẻ đẹp, thái độ của cô, chắn hẳn là làm trong ngành thời trang. Hoặc cũng có thể trong môi trường ca hát, hay môi giới quảng cáo - cô ấy có thể là một nhà thiết kế hoặc một nhiếp ảnh gia. Cô cũng sơn rất đẹp, rất có khiếu nghệ thuật. Bây giờ thì tôi có thể nhìn thấy cô, trên tầng hai, bật nhạc, mở cửa sổ, cầm trên tay một cây bút lông, một tấm vải căng dựa vào tường. Cô ấy có thể ở đó cho đến tối; Jason đủ hiểu không nên làm phiền khi cô đang làm việc. Tôi không thể thực sự nhìn thấy cô, tất nhiên rồi. Tôi không biết có phải cô ấy đang vẽ không, hay Jason đang lăn ra cười, hay liệu Jess có một khung xương má đẹp hoàn hảo. Tôi không thể chiêm ngưỡng cấu trúc xương của cô từ đây, và tôi cũng chưa từng nghe thấy giọng nói của Jason. Tôi chưa từng nhìn thấy họ âu yếm, họ không sống ở đây khi tôi còn ở đoạn đường này. Họ chuyển đến sau khi tôi rời hai năm trước, tôi cũng không biết chính xác thời gian nào. Tôi nghĩ rằng tôi bắt đầu để ý tới họ một năm trước, và thường xuyên, từng ngày trôi qua, họ trở nên quan trọng đối với tôi. Tôi cũng không biết tên của họ, nên tôi đã tự đặt cho họ hai cái tên. Jason, bơi vì anh ấy khá đẹp trai theo kiểu ngôi sao người Anh, không phải như Depp hay Pitt, như là Firth, hay Jason Isaacs. Và Jess thì hợp với Jason. Nó cũng hợp với cô, xinh đẹp và tự do như chính cô. Họ rất đẹp đôi, như được định sẵn. Họ sống hạnh phúc, tôi có thể thấy được điều đó. Họ chính là những gì mà tôi đã từng, họ là Tom và tôi, năm năm trước. Họ là những gì tôi đánh mất, là những gì tôi muốn trở thành. BUỔI TỐI Chiếc áo sơ mi của tôi đã chật, tạo cảm giác không thoải mái, vết cúc lằn lên ngực tôi, nó lốm đốm bẩn, những miếng vá ẩm sền sệt, kết dính dưới cánh tay tôi. Mắt và họng tôi ngứa ran. Tôi không muốn chuyến đi tối nay kéo dài; tôi chỉ muốn về nhà, để thay quần áo, bước vào bồn tắm, ở nơi không ai có thể nhìn thấy tôi. Tôi nhìn người đàn ông ngồi ghế đối diện tôi. Anh ta khoảng tuổi tôi, ít hơn hai lăm tuổi, mái tóc đen, hơi ngả xám trên đỉnh. Da hơi vàng. Anh ta đang mặc một bộ vét, nhưng đã cởi áo khoác ngoài ra và treo nó ở ghế bên cạnh. Anh ta có một cái máy tính Macbook, chỉ mỏng như tờ giấy, mở ngay trước mặt. Anh ta đánh rất chậm. Trên tay phải đeo chiếc đồng hồ bạc mặt to - có vẻ rất đắt, hình như là hãng Breitling. Anh ta đang nhai phần bên trong má. Có lẽ anh đang lo lắng. Hay chỉ đang tập trung nghĩ ngợi. Viết một email quan trọng gửi đến trường đại học ở New York, hoặc một lá thư chia tay gửi cho bạn gái. Anh ta bất ngờ ngẩng lên và bắt gặp ánh mắt tôi; liếc một lượt, qua chai rượu trên bàn trước mặt tôi. Anh ta nhìn đi chỗ khác. Có gì đó ở khuôn miệng của anh thể hiện sự khó chịu. Anh ta thấy tôi khó chịu. Tôi không còn là người con gái trước kia. Tôi không còn cảm hứng. Theo một cách nào đó, tôi đang đi xuống. Không phải do sụt cân, hay khuôn mặt tôi sưng phù vì uống rượu và mất ngủ; như thể mọi người thấy được sự nát vụn in hằn trên cơ thể tôi, họ nhìn thấy trên mặt tôi, cái cách mà tôi kìm nén bản thân, cái cách tôi di chuyển. Buổi tối tuần trước, khi tôi rời phòng để lấy một cốc nước, tôi nghe thấy Cathy nói chuyện với Damien, bạn trai của cô, ngoài phòng khách. Tôi đứng ngoài hành lang nghe lỏm. “Cô ấy đang cô đơn”, Cathy nói, “em rất lo lắng cho cô ấy. cô ấy ở một mình hầu hết thời gian, điều đó không tốt chút nào.” Rồi cô nói, “chẳng lẽ không có ai ở công ti anh, hay ở câu lạc bộ bóng bầu dục à?” Damien nói, “Cho Rachel á? Đừng đùa nữa Cath, anh không quen ai tuyệt vọng đến mức đấy đâu.” THỨ NĂM, NGÀY 11, THÁNG BẢY 2013 BUỔI SÁNG Tôi dán cao lên ngón tay trỏ. Nó bị trầy khi tôi rửa tách cà phê sáng; cảm giác nhầy nhụa, kết dính, dù tôi đã rửa sạch nó rồi. Tôi không muốn tháo băng ra vì vết cắt cũng khá sâu. Cathy đã ra ngoài khi tôi về đến nhà, nên tôi ra hàng tạp hoá mua vài chai rượu. Tôi uống chai đầu tiên và nghĩ rằng có lẽ việc Cathy không ở nhà lại là một chuyện tốt, tôi có thể nấu cho mình một miếng thịt bò, vị hành tây, trộn lẫn cùng sa lát xanh. Một bữa ăn đầy đủ và tốt cho sức khoẻ. Tôi tránh đầu ngón tay ra khi cắt hành. Sau khi tắm rửa sạch sẽ và nằm nghỉ một lúc thì tôi quên béng đi chuyện bếp núc, lúc tôi dậy đã gần mười giờ và nghe thấy tiếng Cathy và Damien đang nói chuyện về việc tôi để nhà bếp bẩn thỉu và bừa bộn. Cathy lên tầng tìm tôi, cô gõ nhẹ vào cửa, mở hé và ngó đầu vào hỏi xem tôi có ổn không. Tôi xin lỗi mặc dù chẳng biết mình đang xin lỗi cho việc gì. Cô nói chuyện đó không sao, nhưng tôi có phiền lau dọn lại không? Có vệt máu trên con dao, căn phòng sặc mùi thịt sống, miếng thịt bò vẫn nằm trên thớt, ngả màu xám. Damien chả buồn chào một câu, anh ta chỉ lắc đầu khi nhìn thấy tôi rồi đi thẳng lên phòng của Cathy. Sau khi hai người họ đã đi ngủ, tôi chợt nhớ ra mình vẫn chưa uống chai rượu thứ hai, nên tôi bật nắp. Tôi tựa lưng vào sô pha và xem ti vi vặn nhỏ vô lum hết mức để họ không nghe thấy. Tôi không thể nhớ tôi đã xem cái gì, nhưng trong phút chốc, tôi bỗng cảm thấy cô đơn, hoặc hạnh phúc, hoặc gì đó, bởi tôi muốn nói chuyện với ai đó. Mong muốn được trò chuyện đang tràn ngập nhưng tôi không còn ai để trò chuyện ngoài Tom. Không có ai tôi muốn trò chuyện ngoài Tom. Nhật kí cuộc gọi trên máy tôi báo rằng tôi đã gọi bốn cuộc: lúc 11.02, 11.12, 11.54, 12.09. Theo thời gian gọi, chắc tôi đã để lại hai tin nhắn. Anh ấy cũng có thể đã nghe máy, nhưng tôi không thể nhớ có nói chuyện cùng anh không. Tôi nhớ mang máng tin nhắn đầu tiên; hình như là tôi bảo anh gọi lại cho tôi. Điều đó có thể được nói trong cả hai tin nhắn, mong là không có gì tệ lắm. Con tàu rung lên ở điểm dừng đèn đỏ và tôi nhìn lên. Jess đang ngồi trong sân, uống một cốc cà phê. Cô tựa chân lên bàn và ngả đầu ra đằng sau, hưởng thụ chút nắng sớm. Đằng sau cô, tôi nghĩ là mình nhìn thấy một cái bóng, ai đó đang đi tới: Jason. Tôi mong muốn được nhìn thấy anh, để nhìn thoáng qua gương mặt đẹp trai của anh. Tôi muốn anh bước ra ngoài, đứng sau cô, cách anh thường làm, hôn lên đỉnh đầu cô. Nhưng anh không ra, đầu cô gục xuống. Có gì đó lạ lùng trong cách cô chuyển động hôm nay rất khác lạ; cô nặng hơn, trùng xuống. Tôi muốn anh bước ra cùng cô, nhưng con tàu xóc nảy lên và tôi vẫn không thấy bóng dáng của anh; cô đang ở một mình. Và giờ, không nghĩ ngợi gì hết, tôi nhìn thẳng vào căn nhà, và không thể quay mặt đi. Cánh cửa ngoài mở toang ra, ánh sáng chiếu rọi vào bếp. Tôi không thể phân biệt được, thực sự không thể, không biết là mình có đang nhìn hay chỉ tưởng tượng ra - có phải cô ấy đang ở kia, ở bồn tắm, rửa ráy cơ thể? Có phải kia là một bé gái ngồi trên chiếc ghế nảy cho trẻ con, trên bàn ăn? Tôi nhắm mắt lại và để bóng tối ngự trị và lan toả đến khi nó thấm đượm từng cảm giác của nỗi buồn về một thứ gì đó tồi tệ: một kí ức, một hồi tưởng. Tôi không chỉ nói với anh gọi lại cho tôi. Tôi nhớ rồi, tôi đã khóc. Tôi nói với anh rằng tôi vẫn còn yêu anh, và sẽ luôn như vậy. Làm ơn, Tom, xin anh đấy, em cần nói chuyện với anh. Em nhớ anh. Không không không không không không không. Tôi cần chấp nhận nó, không có ích gì trong việc chối bỏ nó. Tôi sẽ cảm thấy tồi tệ cả ngày hôm nay, tất cả sẽ ùa về như làn sóng - mạnh hơn rồi yếu dần rồi lại mạnh mẽ trở lại - nó cuộn lại trong bụng tôi, nỗi đau đớn vì xấu hổ, cái nhiệt đang toả ra từ khuôn mặt tôi, tôi nhắm nghiền mắt như thể tôi có thể làm nó biến mất. Và rồi tôi sẽ nhắc nhở bản thân cả ngày hôm nay, rằng đó không phải điều tồi tệ nhất, đúng không? Đó không phải điều tồi tệ nhất tôi từng làm, nó không như khi tôi trượt chân ngã trước công chúng, hay khi tôi mắng một người lạ mặt trên đường. Nó không như khi tôi làm chồng tôi mất mặt ở bữa tiệc hè bằng cách hét vào mặt vợ của một người bạn của anh. Nó không như khi chúng tôi cãi nhau vào một buổi tối ở nhà, lấy gậy ra trét đầy vôi vữa lên tường hành lang phòng ngủ. Nó không như việc trở lại làm việc sau giờ ăn trưa ba tiếng và bước vào văn phòng với ánh mắt của mọi người dồn về mình, Martin Miles nói với tôi, tôi nghĩ cô nên về nhà đi Rachel. Có lần tôi từng đọc một cuốn sách viết bởi một người từng nghiện rượu khi cô ấy miêu tả cảnh quan hệ bằng miệng với hai người đàn ông khác nhau cô ấy gặp trong một quán ăn trên đường phố đông đúc ở Luân Đôn. Tôi đọc nó và nghĩ, tôi không tệ đến mức đấy. Đây chính là nơi quán ba được xây lên. BUỔI TỐI Tôi nghĩ về Jess cả ngày, không thể tập trung làm chuyện gì ngoài thứ tôi nhìn thấy sáng nay. Nó là cái gì mà khiến tôi nghĩ là chuyện gì đó đã xảy ra? Tôi không thể nhìn thấy rõ biểu cảm khuôn mặt của cô với khoảng cách xa như vậy, những tôi cảm giác được khi tôi nhìn vào cô, cô đang một mình. Hơn cả một mình - cô đơn. Cô thể cô ấy đang - hoặc anh không có ở nhà, đi đến một đất nước nào khác cứu người. Và cô nhớ anh, và cô lo lắng, mặc dù biết rằng anh thực sự phải đi. Tất nhiên là cô nhớ anh, như tôi vậy. Anh hiền lành và mạnh mẽ, tất cả những gì mà một người chồng nên có. Và họ là một đôi. Tôi có thể nhìn thấy điều đó, tôi biết là họ như vậy. Sức mạnh của anh, sự bảo vệ anh dành cho cô, không có nghĩa là cô yếu đuối. Cô mạnh mẽ theo cách khác; cách cô hành động theo bản năng khiến anh kinh ngạc và ngưỡng mộ. Cô ấy có thể tìm được trọng tâm của vấn đề, mổ xẻ, phân tích nó trong thời gian mà hiếm người có thể làm được. Ở những bữa tiệc, anh thường nắm tay cô, mặc dù họ đã ở bên nhau hàng năm trời. Họ tôn trọng nhau, không làm nhau thất vọng. Tôi cảm thấy kiệt sức tối nay. Tỉnh táo, lạnh lùng. Có những ngày tôi cảm thấy khó khăn nên tôi phải uống; những cũng có những ngày tôi còn cảm thấy tồi tệ hơn đến mức không thể uống được nữa. Ngày hôm nay, ý nghĩ về cồn lại cuộn trào trong bụng tôi. Nhưng để tỉnh táo tối nay quả là một thử thách, trong cái nóng này. Một cảnh tượng ướt át khiến tôi nổi cả da gà, miệng đau nhói, mắt ngứa ngáy, mascara vón thành cục vào một góc. Tiếng chuông điện thoại reo lên trong túi, làm tôi giật nảy mình. Hai cô gái ngồi cách tôi một hàng ghế nhìn tôi chằm chằm rồi quay ra nhìn nhau, nhoẻn miệng cười. Tôi không biết họ nghĩ gì về mình, nhưng tôi biết nó không tốt đẹp tí nào. Tim tôi đập loạn xạ trong lồng ngực khi với lấy điện thoại. Tôi cũng biết rằng nó cũng sẽ là một điều gì đó tồi tệ: có thể là Cathy, dò hỏi tôi một cách tử tế xem tôi có uống say tuý luý không? Hoặc là mẹ, nói rằng bà sẽ đến Luân Đôn tuần sau, bà sẽ ghé qua văn phòng, chúng tôi có thể sẽ đi ăn trưa cùng nhau. Tôi nhìn vào màn hình. Đó là Tom. Tôi chần chừ khoảng một giây rồi bắt máy. “Rachel?” Lần đầu tiên trong năm năm trời tôi quen biết anh, tôi chưa bao giờ là Rachel, luôn là Rach. Thỉnh thoảng là Shelley, vì anh biết tôi ghét nó và điều đó khiến anh buồn cười chứng kiến tôi khó chịu rồi lại khúc khích vì tôi không còn cách nào khác ngoài chung vui cùng anh. “Rachel, anh đây.” Giọng anh xám xịt, nghe rất mệt mỏi.” Nghe này, em phải dừng lại ngay, được không?”. Tôi không nói gì. Con tàu đi chậm lại, tôi gần đối diện với ngôi nhà, nhà cũ của tôi. Tôi muốn nói chuyện với anh, ra ngoài đi, ra và đứng trên bãi cỏ. Hãy để em được nhìn thấy anh. “Làm ơn, Rachel, em không thể gọi cho anh suốt như vậy được. Em cần biết đâu là chừng mực chứ.” Có một cục gì đó trong cổ họng tôi như mớ bòng bong, trơn và dai. Tôi không thể nuốt nó xuống được. “Rachel? Em có ở đó không? Anh biết em đang không ổn, và anh cảm thấy buồn cho em, thật sự đấy, nhưng … anh không thể giúp em, và những cuộc gọi này khiến Anna buồn. Ok? Anh không thể giúp em việc gì nữa. Đến AA hay gì đó đi. Làm ơn đấy Rachel. Đến các cuộc gặp mặt AA sau giờ làm đi.” Tôi gỡ miếng cao trên ngón tay ra và nhìn vào miếng thịt nhợt nhạt, nhăn nheo bên dưới cục máu khô. Tôi ấn móng tay vào vết cắt và cảm thấy nó đang bong ra, cơn đau sắc lẹm và nóng bỏng. Tôi thở nhẹ. Máu bắt đầu rỉ ra từ vết thương. Hai cô gái ngồi bên kia toa đang nhìn tôi, ngây người ra. MEGAN •   •   • Một năm trước THỨ TƯ, NGÀY 16, THÁNG NĂM 2012 BUỔI SÁNG TÔI NGHE THẤY TIẾNG TÀU đang đến; tôi nằm lòng nhịp điệu này. Nó bắt đầu đi nhanh khi ra khỏi trạm Northcote và rồi, sau khi rung lắc quanh ray, nó giảm tốc độ, kêu lên ầm ầm, thỉnh thoảng rít phanh khi dừng lại tại đèn đỏ cách nhà tôi khoảng trăm thước. Cốc cà phê trên bàn của tôi nguội lạnh, nhưng tôi đang quá ấm áp và lười nhác để đi pha một tách cà phê khác. Có lúc tôi còn chả buồn nhìn con tàu chạy qua, chỉ lắng nghe. Ngồi đây vào buổi sáng, nhắm mắt và ánh nắng mặt trời rọi vào hàng mi, tôi có thể đến mọi nơi. Tôi có thể đến phía Nam Tây Ban Nha, ở bãi biển; tôi có thể ở Ý, vùng Cinque Terre, những ngôi nhà với màu sắc đẹp mắt và con tàu ngả ra trước ngả ra sau. Tôi có thể trở lại Holkham với âm thanh của mòng biển bên tai, vị mặn trên đầu lưỡi và một con tàu xa đi qua ray cách đó khoảng nửa dặm. Con tàu không dừng lại hôm nay, nó chỉ di chuyển chậm qua thôi. Tôi có thể nghe thấy tiếng bánh xe lạo xạo qua ray, gần như cảm thấy nó nảy lên. Tôi không trông thấy mặt những hành khách nhưng biết rằng họ đang cùng tiến tới Euston để làm việc, nhưng tôi có thể mơ: đến một hành trình đặc biệt hơn, của sự phiêu lưu đến tận cùng và xa hơn nữa. Trong trí tưởng tượng của tôi, tôi luôn quay về với Holkham; nó thật lạ và khiến tôi vẫn luôn nghĩ về nó, trong những buổi sáng như này, với những cảm xúc, và ao ước, nhưng tôi vẫn làm. Gió thổi trên cỏ, một phiến đá trên cát, ngôi nhà tràn ngập chuột, đầy nến và bụi bẩn, cùng nhạc. Nó như một giấc mơ đối với tôi. Tôi cảm thấy tim đập nhanh hơn. Tôi nghe thấy tiếng bước chân trên cầu thang, anh gọi tên tôi. “Em có muốn một cốc cà phê khác không, Megs?” Câu thần chú hết hiệu nghiệm, tôi tỉnh dậy. BUỔI TỐI Tôi ngồi nhâm nhi li Martini lạnh trên tay. Tôi đứng trước thềm, đợi Scott về. Tôi sẽ thuyết phục anh đưa tôi ra ngoài ăn tối ở một nhà hàng Ý trên đường Kingly. Lần cuối chúng tôi ra ngoài ăn đã từ rất lâu rồi. Tôi không có gì làm ngày hôm nay. Đáng ra tôi phải đang viết đơn đăng kí khoá học dệt ở St Martins; tôi từng thử, tôi đang làm việc trên tầng trong phòng bếp thì nghe thấy âm thanh một người phụ nữ đang hét lên, tạo ra một thứ tiếng rất kinh khủng, tôi nghĩ là ai đó đang bị sát hại. Tôi chạy ra ngoài vườn, nhưng không nhìn thấy gì cả. Mặc dù vậy, tôi vẫn nghe thấy âm thanh đó, rất tục tĩu, vang qua tai tôi, giọng của cô ta rít lên tuyệt vọng. “Bà đang làm gì vậy? Bà đang làm gì nó thế? Đưa nó đây, đưa nó cho tôi.” Nó dường như vang vọng mãi, dù âm thanh đó tắt sau vài giây. Tôi chạy lên tầng và leo qua ban công, tôi có thể thấy rõ, qua những tán cây, hai người đàn bà bên cạnh hàng rào, cách một vài khu vườn. Một trong hai người đang khóc - cũng có thể là cả hai - và có một đứa trẻ đang chửi bới oang oang. Tôi nghĩ là mình chuẩn bị gọi cảnh sát, nhưng mọi việc dường như đang lắng xuống. Người đàn bà lúc trước hét chạy thẳng vào trong nhà, bế theo đứa bé. Người kia đứng ngoài. Bà ta chạy quanh ngôi nhà, sẩy chân, và chạy chân đất quanh khu vườn theo vòng tròn. Thật lạ lùng. Chúa mới biết điều gì đang xảy ra. Nhưng đó là khoảnh khắc thú vị nhất mà tôi có trong cả tuần trời. Cả ngày trôi đi trống rỗng, không còn phòng trưng bày tôi có thể đến nữa. Tôi thực sự rất nhớ nó. Tôi nhớ những cuộc nói chuyện với các hoạ sĩ. Tôi nhớ cảnh mặc cả những hàng ăn ngon tuyệt mà tôi thường ghé qua, tay cầm Starbucks, lóng ngóng xem những bức tranh, kể với bạn bè về việc bé Jessie vẽ những bức tranh đẹp hơn nhiều những bức ở trường mẫu giáo. Nhiều lúc, tôi cảm thấy như tôi có thể lần tìm ra những người bạn cũ, nhưng rồi lại nghĩ, tôi sẽ nói gì với họ? Họ sẽ không nhận ra cô gái ngoại thành có cuộc hôn nhân hạnh phúc Megan. Dù trong trường hợp nào, tôi không thể liều mình nghĩ về quá khứ, đó là một ý kiến tồi. Tôi sẽ đợi đến khi mùa hè qua đi, rồi sẽ đi tìm việc. Tôi sẽ tìm ra gì đó, ở đây hoặc đâu đó, tôi biết rằng mình sẽ làm được. THỨ BA, NGÀY 14, THÁNG TÁM 2012 BUỔI SÁNG Tôi đứng trước tủ quần áo, nhìn chằm chằm đến cả trăm lần vào đống quần áo đẹp đẽ, chiếc tủ hoàn hảo cho một người quản lí phòng trưng bày nghệ thuật. Không có gì phù hợp với” một người giữ trẻ”. Trời ơi, kể cả cái xấu nhất cũng khiến tôi phì cười. Tôi mặc một chiếc quần jeans và chiếc áo sơ mi, vén tóc ra đằng sau. Tôi chả buồn trang điểm. Không ích gì, làm đẹp bản thân để dành cả ngày chơi với một đứa bé. Tôi hối hả chạy xuống dưới tầng, chuyển bị cho trận đấu. Scott đang pha cà phê trong bếp. Anh quay ra cười với tôi, tâm trạng của tôi cũng khá lên chút ít. Tôi bĩu môi cười lại anh. Anh đưa tôi một cốc cà phê và hôn tôi. Không có lí gì để trách anh về chuyện này, đó là ý kiến của tôi. Tôi tình nguyện làm việc này, trở thành một bà vú cho những người trên đoạn đường. Lúc ấy, tôi nghĩ là nó sẽ rất thú vị. Hoàn toàn điên rồ, thật đấy, tôi chắc đã phát điên. Chán nản, điên cuồng, lạ lùng. Tôi muốn xem nó sẽ xảy ra như thế nào. Tôi nghĩ là tôi nảy ra ý tưởng này khi nghe thấy người đàn bà hét lên trong khu vườn và tôi muốn biết điều gì đã diễn ra. Không phải là tôi đã hỏi, tất nhiên. Bạn không thể làm vậy, phải không? Scott khuyến khích tôi - anh đã rất ngạc nhiên khi tôi gợi ý việc đó. Anh nghĩ dành thời gian quanh những đứa trẻ sẽ khiến tôi trở nên chán chường. Thực ra, nó hoàn toàn ngược lại; khi tôi rời nhà họ và trở về nhà, không thể đợi đến khi được cởi bộ quần áo ra, đứng dưới vòi hoa sen và gột sạch mùi trẻ em trên người. Tôi chần chừ cả ngày ở phòng trưng bày, trang điểm, làm tóc, nói chuyện với người lớn về mấy bức vẽ hay những bộ phim, hoặc chẳng làm gì cả. Không làm gì cả quả là một bước tiến lớn so với việc trò chuyện cùng Anna. Chúa ơi, cô ta ngu thật đấy! Ngày xưa, tôi có cảm giác cô ta muốn nói gì đó về bản thân, nhưng giờ thì mọi thứ là về đứa con của cô ta: Nó có đủ ấm không? Hay nó nóng quá? Nó uống bao nhiêu sữa? Và cô ta luôn ngồi ở đó, nên hầu hết thời gian, tôi cảm thấy như bị cô lập. Công việc của tôi là chăm sóc đứa bé khi Anna nghỉ ngơi, cho cô ta giải lao. Tại sao phải giải lao chứ? Cô ta luôn lo lắng một cách kì lạ. Tôi phải để mắt đến cô ta những lúc cô ta băn khoăn, co rúm người lại. Cô ta ngần ngại mỗi khi đoàn tàu đi qua, giật bắn người khi điện thoại reo. Chúng rất mỏng manh, phải không? Cô ta nói, và tôi không thể không đồng ý. Tôi rời khỏi nhà và đi bộ, chân mỏi rã rời, cái sân từ đường Blenheim đến nhà họ chỉ dài năm mươi thước. Những bước đi của tôi không vội vã. Ngày hôm nay, cô ta không ra mở cửa, là anh, người chồng. Tom, trong bộ vét và đôi bốt, nghỉ làm. Anh ta nhìn khá đẹp trai trong bộ vét - không đẹp trai kiểu Scott, anh ta nhỏ người và trắng hơn, và mắt hơi gần nhau khi nhìn cận mặt - nhưng cũng không đến nỗi. Anh ta cười trong giây lát, kiểu Tom Cruise, rồi đi, giờ chỉ còn tôi và đứa bé. THỨ NĂM, NGÀY 16, THÁNG BẢY 2012 BUỔI CHIỀU Tôi bỏ việc Tôi cảm thấy mọi thứ tốt đẹp hơn, như mọi điều đều có thể xảy ra. Tôi tự do! Tôi ngồi trên thềm nhà, đợi trời mưa. Bầu trời đang tối dần, trên đầu tôi, chim nhạn đang nhào liệng, bay bổ nhào, không khí ẩm đặc. Scott sẽ về nhà trong khoảng một tiếng nữa và tôi sẽ phải nói với anh. Anh sẽ chỉ giận một chốc, rồi tôi sẽ làm hoà với anh. Và tôi sẽ không ngồi không ở nhà cả ngày: tôi sẽ lên kế hoạch. Có thể sẽ tham gia một khoá học nhiếp ảnh, hoặc lập một hàng tạp hoá, bán trang sức. Tôi cũng có thể học nấu ăn. Có một giáo viên ở trường từng nói với tôi rằng tôi là người thích thay đổi. Tôi không hiểu ý của ông lúc đó, tôi từng nghĩ rằng ông ta cố gắng thuyết phục tôi, nhưng từ đó, tôi đã bắt đầu thích ý kiến đó. Một người lẩn trốn, người tình, vợ, hầu bàn, phụ trách phòng trưng bày, bảo mẫu, và một số khác nữa. Ngày mai tôi sẽ muốn trở thành ai? Tôi không có ý định bỏ việc, lời lẽ cứ tuôn ra thôi. Chúng tôi đang ngồi đó, quanh bàn ăn, Anna bế đứa trẻ lên đùi, và Tom quay lại để lấy thứ gì đó, nên anh cũng đang ở đó, uống một cốc cà phê, và có vẻ lố bịch, tôi chả có ích gì ở đó. Tệ hơn thế, tôi cảm thấy không thoải mái, như là không mời mà đến. “Tôi tìm được một công việc khác” tôi nói, không nghĩ gì đến nó. “Nên tôi không thể làm việc này được nữa.” Anna nhìn tôi - tôi không nghĩ là cô ta tin tôi. Cô ta chỉ nói, “Ồ, tiếc nhỉ” và tôi có thể thấy là cô ta không có ý đấy. Nhìn cô ta có vẻ nhẹ nhõm. Cô ta còn không thèm hỏi tôi công việc đó là gì, cũng thật nhẹ nhõm, vì tôi không phải nghĩ ra một lời nói dối đủ tính thuyết phục. Tom có vẻ bất ngờ. Anh ta nói” Chúng tôi sẽ rất nhớ cô” nhưng đó cũng là một lời nói dối. Người duy nhất cảm thấy thất vọng là Scott, nên tôi phải nghĩ ra gì đó để nói với anh. Có thể tôi sẽ nói rằng Tom đánh tôi. Điều đó sẽ chấm dứt chuyện này. THỨ NĂM, NGÀY 20 THÁNG CHÍN 2012 BUỔI SÁNG Mới bảy giờ hơn, ngoài trời hơi lạnh, nhưng buổi sáng như này thật đẹp, những dải vườn nối tiếp nhau, xanh mơn mởn, đang đợi thu hoạch. Tôi đã dậy từ mấy tiếng trước; không ngủ được. Tôi đã mất ngủ mấy ngày hôm nay. Tôi ghét nó, ghét chứng mất ngủ hơn bất cứ thứ gì, chỉ nằm như này, quanh tai văng vẳng tiếng tích, tích, tích, tích. Tôi ngứa ngáy toàn thân. Tôi muốn cạo trọc đầu đi. Tôi muốn chạy trốn. Tôi muốn lên một chiếc xe, mui trần. Tôi muốn lái nó đến bờ biển - bờ biển nào cũng được. Tôi muốn đi bộ dọc bãi cát. Tôi và anh trai đã suýt trở thành những người đi phượt. Chúng tôi có những kế hoạch, Ben và tôi. Hầu hết là kế hoạch của Ben - anh là một người mơ mộng. Chúng tôi định lái xe mô tô từ Pa ri đến Carte d’Azur, hoặc đến tận bờ Thái Bình Dương ở Mĩ, từ Seattle đến Los Angeles; chúng tôi định theo những chuyến tàu ở Che Guevara xuất phát từ Buenos Aires đến Caracas. Có lẽ nếu tôi định làm tất cả những việc đó, chắc tôi sẽ kết thúc ở đây, không biết làm gì tiếp theo. Hoặc có thể, tôi sẽ kết thúc ở chính xác nơi tôi đang đứng và hài lòng với cuộc đời mình. Nhưng tất nhiên tôi không làm tất cả mọi việc, bởi Ben chưa bao giờ đi quá khỏi Pa ri, anh ấy còn chưa đến được Cambridge. Anh ấy chết ở A10, với hộp sọ bị cán nát bét dưới bánh xe của một chiếc xe tải. Tôi nhớ anh mỗi ngày. Hơn ai hết, tôi nghĩ vậy. Anh là một lỗ hổng lớn trong cuộc đời, ở chính giữa tâm hồn tôi. Hoặc có thể anh là khởi đầu của nó. Tôi không biết. Tôi còn chẳng biết những điều này có thực sự là về Ben hay không, hay là về mọi thứ xảy ra sau đó. Tất cả những gì tôi biết là một phút trước mọi thứ vẫn ổn, cuộc sống vẫn thật ngọt ngào và tôi chẳng mong muốn gì hơn, rồi sau đó, tôi phải vật lộn, quay cuồng để chấp nhận sự thật. Vậy nên tôi sẽ đi gặp một bác sĩ tâm lí! Điều này nghe có thể lạ lùng, cũng có thể như một trò đùa. Tôi luôn nghĩ là trở thành một tín đồ sẽ rất thú vị, có thể thú tội và giải phóng bản thân, có ai đó nói với bạn rằng họ tha thứ cho bạn, gột sạch tội lỗi và lau chùi quá khứ xám xịt. Tất nhiên chúng không giống nhau. Tôi hơi lo lắng, nhưng dạo gần đây, tôi không thể ngủ được, và Scott cũng bị mất giấc theo. Tôi nói với anh rằng tôi thấy khó khăn khi nói những chuyện thế này với những người mình quen biết - tôi còn chẳng thể nói cho bạn về nó. Anh nói, đấy chính là vấn đề, rằng tôi có thể nói mọi thứ cho một người lạ. Nhưng nó không hoàn toàn đúng. Bạn không thể nói được. Tội nghiệp Scott. Anh không biết một nửa còn lại. Anh yêu tôi nhiều tới mức khó chịu. Tôi không hiểu sao anh làm được. Nhưng nó khiến tôi bực. Nhưng tôi phải làm gì đó và ít nhất thì khiến nó giống như tôi thực sự bắt tay vào công việc. Những kế hoạch tôi đã đề ra - khoá học nhiếp ảnh và lớp nấu ăn - khi nghĩ đến thì cảm thấy chúng thật vô dụng, như thể tôi đang chơi một cuộc sống thật thay vì thực sự sống nó. Tôi cần tìm ra thứ gì đó mà tôi phải làm, thứ gì đó không thể phủ nhận được. Tôi không thể làm điều này, tôi không thể chỉ đơn thuần là một người vợ. Tôi không hiểu sao mọi người chịu được nó - nói đúng ra thì chẳng có gì ngoài đợi chờ. Chờ một người đàn ông về nhà và yêu bạn. Hoặc hơn thế, nghĩ ra điều gì đó để đánh lạc hướng bạn. BUỔI TỐI Tôi phải ngồi chờ. Cuộc hẹn đáng lẽ bắt đầu từ nửa tiếng trước rồi, và tôi vẫn ngồi đây, ngồi ngoài phòng lễ tân đọc lướt mấy tờ báo Vogue, nghĩ đến việc đứng dậy và đi khỏi đây. Tôi biết là những cuộc hẹn của bác sĩ có thể quá lịch, nhưng đây là bác sĩ tâm lí? Những bộ phim luôn khiến tôi tin rằng họ sẽ đuổi bạn ra ngoài sau khi năm mươi phút đã hết. Tôi nghĩ là Hollywood không thực sự nói đến loại bác sĩ tâm lí bạn sẽ gặp trong NHS. Tôi đang chuẩn bị đứng dậy đi đến một quầy tiếp tân và nói với cô ta rằng tôi đã phải chờ quá lâu, rằng tôi sẽ đi khỏi đây, thì cánh cửa phòng mở ra và chàng trai cao ráo, gầy gò, nhìn tôi với vẻ biết lỗi và chìa tay ra mời tôi vào. “Mrs Hipwell, tôi vô cùng xin lỗi vì khiến cô chờ lâu” anh ta nói, và tôi chỉ cười với anh ta rồi nói rằng mọi chuyện vẫn ổn, và tôi cảm thấy, trong giây phút ấy, rằng mọi chuyện sẽ ổn, vì tôi chỉ mới ở trong phòng làm việc của anh ta có một hoặc hai phút mà tôi đã muốn nói ra sự thật rồi. Tôi nghĩ là do giọng nói đó. Đánh trọng âm nhẹ nhàng, điều mà tôi đã mong đợi, vì tên anh ta là Dr Kamal Abdic. Tôi đoán là anh ta khoảng hơn ba mươi, mặc dù trông anh ta khá trẻ với làn da nâu bánh mật đẹp tuyệt vời. Anh ta có bàn tay tôi có thể tưởng tượng chạm vào tôi, những ngón tay dài và thanh tú, tôi gần như có thể cảm nhận chúng chạm vào cơ thể mình. Chúng tôi không nói về điều gì quan trọng, chỉ là những thủ tục giới thiệu bản thân, để làm quen; anh ta hỏi vấn đề của tôi là gì và tôi nói với anh về vụ hoảng loạn, về chứng mất ngủ, thực tế là tôi nằm trỏng trơ ban đem và không thể ngủ được. Anh ta muốn tôi nói nhiều hơn về chuyện đó, nhưng tôi chưa sẵn sàng. Anh ta hỏi tôi có dùng thuốc hay uống rượu không. Tôi nói rằng tôi có các tật xấu khác, và nhìn vào mắt anh ta, tôi nghĩ là anh ta hiểu ý tôi. Rồi tôi cảm thấy rằng tôi nên thành thật hơn một chút, nên tôi kể về việc phòng trưng bày bị đóng cửa và rằng tôi thấy mình đang ăn không ngồi rồi cả ngày, mất phương hướng, thực tế là tôi dành quá nhiều thời gian trong tưởng tượng. Anh ta không nói nhiều, chỉ thỉnh thoảng nhắc, nhưng tôi muốn nghe anh ta nói, nên khi tôi ra về, tôi hỏi anh ta đến từ đâu. “Maidstone” anh ta nói “ở Kent. Nhưng tôi chuyển đến Corly vài năm trước. Anh ta biết rằng đó không phải những điều tôi muốn hỏi; anh ta nở một nụ cười đói khát. Scott đang ngồi đợi khi tôi về đến nhà, anh đưa cho tôi một li rượu, anh muốn biết về tất cả mọi thứ. Tôi nói rằng nó ổn. Anh hỏi tôi về tên bác sĩ tâm lí: tôi có thích anh ta không, anh ta có tốt bụng không? Ổn, tôi nói lại, vì tôi không muốn có vẻ nhiệt tình quá. Anh hỏi rằng chúng tôi có nói về Ben không. Scott nghĩ mọi chuyện là vì Ben. Có thể anh đúng. Có thể anh hiểu tôi hơn tôi nghĩ. THỨ BA, NGÀY 25, THÁNG CHÍN 2012 BUỔI SÁNG Sáng nay tôi dậy từ sớm, nhưng cũng có ngủ được vài tiếng, có tiến triển so với tuần trước. Tôi cảm thấy tỉnh táo hơn khi ra khỏi giường, vậy nên thay vì ngồi trước thềm nhà như mọi khi, tôi quyết định đi bộ vài vòng. Dạo đây tôi thường tự cô lập mình, mà không nhận ra điều ấy. Nơi duy nhất tôi đi đến thường là những cửa hàng, các lớp học và bác sĩ tâm lí. Thỉnh thoảng đến nhà Tara. Thời gian còn lại, tôi chỉ ở nhà. Tôi đi khỏi nhà, rẽ phải rồi trái trên con đường Kingly, qua quán ăn - Hoa Hồng. Chúng tôi thường đến đó ăn; tôi không thể nhớ nổi vì sao chúng tôi bỏ thói quen đó. Tôi chưa từng thích nó đến mức ấy, quá nhiều cặp đôi trên bốn mươi tuổi uống say bí tỉ rồi dạo quanh tìm thứ gì đó thú vị hơn, tự hỏi sao họ có được dũng khí đó. Có lẽ đó là lí do chúng tôi không đến đó nữa, vì tôi không thích. Qua quán ăn, qua những cửa hàng. Tôi không muốn đi quá xa, chỉ loanh quanh vòng tròn, để vận động đôi chân. Ra ngoài buổi sớm thật dễ chịu, trước giờ các trường học bắt đầu, trước khi mọi người bắt đầu bận rộn; đường phố vắng vẻ và sạch sẽ, một ngày mới đầy khả năng. Tôi lại rẽ trái, đi xuống gần một sân chơi, một lí do tồi cho việc chúng tôi có không gian xanh. Nó trống không, nhưng trong vài giờ nữa, nó sẽ tấp nập trẻ con, các mẹ và các cặp đôi. Còn các cô gái sẽ tới đây, đến những xà ngang tập nâng mình, rồi sau đó sẽ đến Starbucks. Tôi đi qua công viên và hướng thẳng xuống đại lộ Roseberry. Nếu rẽ phải, tôi sẽ đi ngang qua phòng trưng bày - phòng trưng bày của tôi, giờ là một nơi trống rỗng - nhưng tôi không muốn, vì nó vẫn khiến tôi hơi thất vọng. Tôi từng rất cố gắng để phát triển nó. Nhưng không gặp thời - dân ngoại ô không mê nghệ thuật, không phải trong tình hình kinh tế như thế này. Thay vào đó, tôi rẽ trái, qua vài hàng quán, rồi trở về nhà. Tôi cảm thấy hưng phấn, nhưng rồi lại lo lắng. Tôi sợ sẽ chạm mặt nhà Watsons, vì nó sẽ rất khó xử; điều đó chắc chắn rằng tôi không có việc mới, rằng tôi đã nói dối vì tôi không muốn tiếp tục làm cho họ. Hoặc hơn thế, sẽ rất bất tiện khi tôi gặp cô ta. Tom sẽ chỉ lờ tôi đi. Nhưng Anna thường nghĩ mọi việc theo hướng cá nhân. Cô ta chắc chắn sẽ nghĩ sự nghiệp bảo mẫu ngắn ngủi của tôi kết thúc vì đứa bé của cô ta. Thực ra là không liên quan gì đến đứa bé, mặc dù nó cứ suốt ngày rên rỉ và tôi khó có thể quý nó được. Điều này phức tạp hơn nhiều, nhưng tất nhiên tôi không thể giải thích cho cô ta. Đó cũng là một lí do mà tôi cô lập bản thân, vì tôi không muốn nhìn thấy nhà Watsons. Một phần trong tôi chỉ mong họ chuyển đi. Tôi biết cô ta không thích ở đây: cô ta ghét ngôi nhà, ghét sống giữa những đồ đạc của người vợ cũ của Tom, ghét đoàn tàu. Tôi dừng lại ở góc phố và cúi nhìn đường hầm. Mùi lạnh lẽo và ẩm ướt khiến tôi rùng mình, như cảm giác lật một hòn đá lên và xem bên dưới ẩn chứa điều gì: rêu và sâu bọ, và đất. Nó nhắc tôi nhớ lại hồi còn chơi trong sân khi còn là một đứa trẻ, bắt ếch bên bờ hồ cùng Ben. Tôi đi tiếp. Đường phố vẫn vắng tanh - không có dấu hiệu của Anna và Tom - và một phần trong tôi nghĩ là mình đã hơi lo lắng không đâu. BUỔI TỐI Scott vừa gọi cho tôi nói anh phải làm muộn, không phải thứ tôi muốn nghe. Tôi đã cảm thấy cáu kỉnh cả ngày. Không thể giữ bình tĩnh. Tôi cần anh về nhà và làm dịu tôi, và sẽ còn mấy tiếng trước khi anh về đây, đầu óc tôi cứ quay cuồng rồi quay cuồng. Tôi biết rằng mình sẽ lại có một đêm thức trắng nữa đây. Tôi không thể chỉ ngồi đây, nhìn đoàn tàu, tôi quá bồn chồn, những nhịp tim như yếu dần trong lồng ngực, như một con chim đang cố thoát khỏi cái lồng. Tôi đổi ý và đi xuống dưới nhà, đi dọc đường Blenheim. Khoảng bảy rưỡi - một vài công nhân đang đi từ chỗ làm về nhà. Chẳng có ai ở xung quanh, mặc dù vẫn có thể nghe tiếng khóc của vài đứa trẻ chơi ở vườn sau, hưởng thụ nốt ánh nắng mùa hè, trước khi chúng bị gọi vào ăn tối. Tôi đi qua trạm tàu, dừng chân một chốc ở nhà số 23 và nghĩ đến việc ấn chuông. Tôi sẽ nói gì? Nhà hết đường? Chỉ muốn nói chuyện? Cửa nhà mở hé nhưng tôi không thấy ai bên trong. Tôi đi tiếp, qua góc phố, và chẳng nghĩ ngợi gì cả, tôi đi xuống đường hầm. Tôi đi được gần nửa đường thì nghe tiếng đoàn tàu chạy qua trên đầu, và nó rực rỡ: như một trận động đất, bạn có thể cảm nhận được nó ngay trong chính cơ thể mình, khuấy động từng mạch máu. Tôi nhìn xuống và thấy gì đó dưới sàn, một chiếc bờm tóc, màu tím, bị dãn, dùng đã lâu. Đánh rơi bởi một người đi ngang qua, có thể vậy, nhưng có gì đó khiến tôi run sợ và muốn ra khỏi đây thật nhanh, trở lại với không khí trời. Trên đường, anh lái xe ngang qua tôi, mắt chúng tôi gặp nhau trong giây lát và anh cười với tôi. RACHEL •   •   • THỨ SÁU, NGÀY 12, THÁNG BẢY 2013 BUỔI SÁNG TÔI KIỆT SỨC, vẫn cảm thấy ngái ngủ. Khi tôi uống rượu, tôi khó có thể ngủ. Tôi thường thức khoảng một, hai tiếng, lo sợ, chán ghét bản thân. Nếu có ngày nào đó tôi không uống, tối hôm đó tôi sẽ ngủ thật say, trong trạng thái bất tỉnh sâu, rồi đến sáng, tôi không thể giữ tỉnh táo, nó kéo dài hàng tiếng đồng hồ, có khi cả ngày. Hôm nay chỉ có vài người trên toa, không có ai ngồi gần tôi. Không ai để ý đến tôi, nên tôi tựa đầu vào cửa sổ và nhắm mắt lại. Con tàu bật lên, đánh thức tôi. Chúng tôi đang dừng ở tín hiệu đỏ. Ở thời điểm này của buổi sáng, thời điểm này trong năm, mặt trời rọi thẳng vào phía sau của các ngôi nhà gần đường ray. Tôi gần như có thể cảm nhận được nó, sự ấm áp của ánh nắng trên mặt và cánh tay khi tôi ngồi trên bàn ăn sáng, Tom ngồi đối diện, chân tôi gối lên chân anh vì chúng ấm hơn của tôi nhiều, mắt chăm chú đọc báo. Tôi cảm nhận được nụ cười của anh hướng về tôi, má tôi đỏ hồng, mỗi khi anh nhìn tôi như vậy. Tôi mở mắt ra và Tom biến mất. Chúng tôi vẫn ở chỗ tín hiệu. Tôi nhìn thấy Jess ngoài vườn, và một người đàn ông từ xa tiến lại. Anh ta đang cầm cái gì đó - có lẽ là một tách cà phê - tôi nhìn vào anh ta và nhận ra đó không phải Jason. Người đàn ông này cao hơn, mảnh khảnh và da tối màu hơn. Anh ta là một người bạn của gia đình; anh ta là anh trai của cô hoặc anh trai của Jason. Anh ta cúi xuống, đặt tách cà phê xuống bàn. Anh ta là một người họ hàng từ Úc, ở chơi khoảng vài tuần; anh ta là bạn thân của Jason, phù rể trong đám cưới của họ. Jess bước tới gần anh ta, cô đặt tay lên eo anh và hôn anh nồng cháy. Con tàu tiếp tục lăn bánh. Tôi không thể tin được. Tôi thở mạnh, nhận ra là mình đang nín thở. Sao cô ấy lại làm như vậy? Jason yêu cô, tôi có thể nhìn ra điều đó, họ sống hạnh phúc. Tôi không thể tin được cô lại làm vậy với anh, anh không đáng phải chịu điều này. Tôi thấy thực sự thất vọng, cảm thấy như mình bị phản bội. Một nỗi đau quen thuộc lấp đấy ngực tôi. Tôi đã từng cảm thấy điều này trước đây, đau đớn hơn, nhưng tôi vẫn nhớ, tôi không thể quên nó. Tôi phát hiện ra bằng cách mọi người vẫn thường phát hiện ra: một sự lỗi điện tử. Có lúc là một tin nhắn hay một mẩu thoại; trong trường hợp của tôi là một email, một vết son dính trên cổ áo. Thật ra nó là một tai nạn, không phải do tôi rình mò. Tôi đáng ra không được đến gần máy tính của Tom, vì anh lo là tôi sẽ vô tình xoá mất những tài liệu quan trọng, hoặc ấn nhầm thứ gì đó khiến vi rút hay Trojan có thể xâm nhập vào. “Công nghệ không phải thế mạnh của em, phải không Rach?” anh nói sau một lần tôi lỡ xoá toàn bộ thông tin liên lạc trong danh bạ email của anh. Nên đáng ra tôi không được động vào nó. Nhưng thực ra tôi đang làm một việc tốt, cố gắng sửa chữa mọi việc, tôi đang lên kế hoạch một buổi du lịch mừng lễ kỉ niệm 4 năm ngày cưới, một chuyến đi gợi lại những kỉ niệm cũ. Tôi muốn tạo bất ngờ, nên tôi phải bí mật kiểm tra lịch làm việc của anh. Tôi không rình mò, tôi không cố gắng bắt quả tang anh hay gì cả, tôi không đến mức đó. Tôi không muốn trở thành một người vợ tồi tệ hay nghi ngờ. Có một lần, tôi trả lời điện thoại khi anh đang tắm và anh hơi thất vọng vì nghĩ rằng tôi không tin tưởng anh. Tôi thấy thật tồi tệ vì nhìn anh có vẻ đau lòng. Tôi cần xem lịch làm việc của anh. Và anh để cái laptop mở, vì anh bị muộn cho cuộc họp, đó là một cơ hội tốt, nên tôi cần tìm lịch và ghi lại những ngày quan trọng. Khi đóng mục chứa lịch của anh, tôi thấy tài khoản email của anh, đã đăng nhập. Có một tin nhắn phía trên cùng từ [email protected]. Tôi ấn vào. XXXXX. Vậy thôi, chỉ có một dòng những chữ X. Lúc đầu tôi nghĩ đó là tin rác, cho đến khi tôi nhận ra đấy là những nụ hôn. Đó là câu trả lời cho tin nhắn anh gửi vài tiếng trước, chỉ sau 7 giờ, khi tôi đang ngủ. Anh thiếp đi khi đang nghĩ về em, anh mơ về những nụ hôn, vòng ngực và phía giữa đùi của em. Anh tỉnh dậy mà đầu óc chỉ nghĩ về em, ham muốn được chạm vào em. Đừng mong muốn anh phải suy nghĩ lành mạnh, anh không thể, khi đó là em. Tôi đọc qua tin nhắn của anh: có hàng tá những thư mục được giấu kín dưới tên “Quản Trị Viên”. Tôi phát hiện ra tên cô ta là Anna Boyd, và chồng tôi đang yêu say đắm cô ta. Anh thường xuyên nói với cô ta như vậy. Anh nói với cô ta rằng anh chưa từng cảm thấy như vậy, rằng anh không thể đợi thêm giây phút nào để đến với cô ta, rằng sẽ không còn lâu nữa, họ có thể ở bên nhau mãi mãi. Không có từ ngữ nào có thể diễn tả tâm trạng tôi lúc đó, nhưng giờ, khi ngồi trên tàu, tôi tức giận, cào cấu lòng bàn tay, nước mắt chỉ chực tuôn trào. Tôi cảm thấy như có gì đó trong tôi đã bị lấy mất. Sao cô ấy có thể? Sao Jess lại làm vậy? Chuyện gì đang xảy ra với cô vậy? Nhìn vào cuộc sống hạnh phúc của họ đi, xem nó đẹp đẽ biết bao! Tôi chưa bao giờ hiểu nổi sao mọi người không nhận ra sự tổn hại to lớn khi họ cố nghe theo trái tim. Ai nói nghe theo trái tim là điều tốt? Đó là sự tự đại, ích kỉ, muốn chế ngự mọi chuyện. Lòng căm thù dâng trào trong tôi. Nếu lúc này đây, tôi nhìn thấy người đàn bà đó, nếu tôi nhìn thấy Jess, tôi sẽ tát thẳng vào mặt cô ta. Tôi sẽ cào cấu đôi mắt cô ta. Có trục trặc ở đường dây. Chuyến tàu lúc 17.56 đến Stoke bị huỷ bỏ, nên hành khách lũ lượt sang chuyến tàu của tôi. May mắn là tôi tìm được một chỗ ngồi, nhưng ở cánh bên, không phải cạnh cửa sổ, và có những cơ thể tì lên vai, đầu gối tôi, xâm chiếm không gian của tôi. Tôi muốn đẩy họ ra và đứng dậy. Nhiệt độ đang tăng lên, bức bối, tôi cảm thấy như đang thở qua một chiếc mặt nạ. Tất cả cửa sổ đã được mở ra, và dù chúng tôi vẫn đang chuyển động, toa tàu như không có không khí vậy, như một hộp kim loại kín. Tôi không thể lấy đủ ô xi vào phổi. Tôi cảm thấy buồn nôn. Cảnh tượng sáng nay cứ lặp lại trong đầu tôi, tôi không thể ngừng nghĩ rằng tôi vẫn đang ở đó, và không thể ngừng tưởng tượng ra khuôn mặt họ. Tôi đổ lỗi cho Jess. Tôi bị ám ảnh về Jess và Jason, về những gì cô đã làm và cảm giác của anh, về những điều họ phải đương đầu khi anh tìm hiểu ra, và khi thế giới của anh, cũng như tôi, bị xé làm đôi. Tôi sững sờ đi loanh quanh, không chú tâm vào mình đang đi đâu. Không nghĩ ngợi gì cả, tôi đi đến quán cà phê mà mọi người ở Huntingdon Whiteley đến. Tôi đang bước qua cánh cửa khi nhìn thấy họ, và thời điểm đó, đã quá trễ để quay đi; họ đang nhìn tôi, mắt mở to trước khi họ nhớ ra việc nở nụ cười. Martin Miles cùng Sasha và Harriet vẫy tay về phía tôi. “Rachel!” Martin gọi, dang tay ra ôm tôi. Tôi không mong đợi điều đó. Sasha và Harriet cười, hôn gió về phía tôi, cố không tới quá gần. “Cậu đang làm gì ở đây thế?” Trong một lúc, tôi không biết làm gì. Tôi nhìn xuống sàn nhà, tôi cảm thấy người mình đang đỏ bừng, nhận ra điều đó chỉ khiến mọi việc tệ thêm, tôi nở một nụ cười giả và nói, “Phỏng vấn.” “Ồ” Martin không giấu nổi ngạc nhiên, trong khi Sasha và Harriet chỉ gật đầu và cười. “Với ai vậy?” Tôi không nhớ ra tên một công ti nào đó có liên quan. Cũng không thể bịa ra một cái tên, mà còn chưa nhắc đến việc có được nhận hay không. Tôi chỉ đứng đó, cắn móng tay và lắc đầu, rồi Martin nói “Bí mật hàng đầu hả? Một số công ti kì lạ vậy đấy, họ không muốn cậu nói bất cứ điều gì đến khi hợp đồng đã được kí kết và tất cả trở nên chính thức.” Điều đó thật ngớ ngẩn và cậu ta biết, cậu ta cố giải vây tôi và không ai tin cả, nhưng họ đều giả vờ và gật đầu theo. Harriet và Sasha nhìn về phía cánh cửa sau lưng tôi, họ cảm thấy xấu hổ thay cho tôi, họ muốn một đường lui. “Tớ phải đi uống một cốc cà phê đây” tôi nói. “Tớ không muốn đến muộn.” Martin đặt tay lên bả vai tôi và nói, “Thật tuyệt khi được gặp lại cậu, Rachel.” Tôi gần như có thể cảm nhận được sự thương cảm của cậu ta. Tôi chưa từng nhận ra điều đó cho tới tận năm ngoái, thật nhục nhã khi được người khác thương cảm. Kế hoạch của tôi là sẽ đến thư viện Holborn trên đường Theobald nhưng tôi không theo nó được, nên thay vào đó tôi đến công viên Regent’s. Tôi đi bộ đến tận đường cùng, cạnh sở thú. Tôi ngồi xuống hàng ghế dưới một cây dâu, nghĩ về những tiếng sau đó, hồi tưởng lại cuộc nói chuyện ở quán cà phê, nhớ lại cái nhìn của Martin khi chào tạm biệt tôi. Tôi chắc phải ở đó gần nửa tiếng đồng hồ khi điện thoại reo lên. Đó là Tom, gọi từ điện thoại bàn. Tôi cố tưởng tượng ra anh, làm việc bên chiếc laptop trong căn phòng bếp đầy nắng, nhưng hình ảnh bị làm hỏng bởi sự xâm chiếm trong cuộc sống mới cửa anh. Cô ta ở đâu đó, đằng sau, đang pha trà hoặc cho đứa bé ăn, bóng của cô ta trải đến gần nơi anh ngồi. Tôi chuyển cuộc gọi sang chế độ tin nhắn thoại. Tôi để điện thoại vào trong túi và cố lờ nó đi. Tôi không muốn nghe thêm gì nữa, không phải hôm nay; ngày hôm nay đã đủ tồi tệ rồi mà đấy là còn chưa đến mười rưỡi sáng. Tôi chần chừ khoảng 3 phút trước khi lôi điện thoại ra và ấn vào hộp thư thoại. Tôi cố trụ lại sự đau đớn khi nghe thấy giọng nói đó - giọng nói từng nói với tôi bằng những tiếng cười và giờ, nó chỉ mang tính khiển trách, an ủi hoặc cảm thương - nhưng nó không phải của anh. “Rachel, Anna đây.” tôi cúp máy. Tôi không thở được, toàn thân ngứa ran, tôi đứng dậy và bước về phía cửa hàng trên phố Titchfield và mua bốn chai rượu và mấy can thuốc, rồi quay về chỗ cũ ở công viên. Tôi mở chia đầu tiên và tu thật nhanh hết sức có thể, rồi mở chai thứ hai. Tôi quay lưng lại với phía đường đi để không phải nhìn những người qua lại, những bà mẹ dắt theo con hay những khách du lịch, và tôi không thể nhìn thấy họ, tôi có thể giả vờ như mình là một đứa trẻ và họ không thể nhìn thấy tôi. Tôi bật hộp thư thoại lên lần nữa. “Rachel, Anna đây.” Ngắt quãng một lúc. “tôi cần nói chuyện với cô về những cuộc gọi.” Lại một quãng ngắt nữa - cô ta vừa nói chuyện với tôi vừa làm gì đó nữa - nhiều việc cùng lúc, theo cách mà những người vợ bận rộn và những bà mẹ hay làm, dọn dẹp, giặt quần áo. “Nghe này, tôi biết là cô đang có khoảng thời gian khó khăn” cô ta nói, mặc dù cô ta chả liên quan gì đến nỗi đau của tôi,” nhưng cô không thể gọi cho chồng tôi mọi lúc được.” Cô ta hạ giọng, lộ vẻ khó chịu. “Cô khiến chúng tôi tỉnh giấc vào ban đêm, còn đánh thức cả Evie nữa, và điều đó không thể chấp nhận được. Chúng tôi đã rất khó khăn để ru con bé ngủ.” Chúng tôi. Gia đình nhỏ hạnh phúc. Với những vấn đề và lịch trình. Con đàn bà khốn nạn. Cô ta như một con gáy, đẻ trứng vào tổ ấm của tôi. Cô ta đã chiếm lấy mọi thứ của tôi. Và giờ cô ta còn gọi cho tôi để nói rằng nỗi khổ của tôi khiến cô ta bất tiện. Tôi uống xong chai thứ hai và bắt đầu chai thứ ba. Hơi rượu nồng nặc bắt đầu dâng lên trong máu tôi và tôi cảm thấy buồn nôn. Tôi đang đi quá nhanh, tôi cần chậm lại; nếu tôi không giảm tốc độ, điều gì đó kinh khủng sẽ xảy ra. Tôi sẽ làm gì đó khiến mình phải hối hận. Tôi sẽ gọi lại cho cô ta, tôi sẽ nói cho cô ta biết rằng tôi không quan tâm đến cô ta và tôi không quan tâm đến gia đình cô ta, tôi cũng không quan tâm đến việc đứa trẻ của cô ta có được ngon giấc cho đến hết phần đời còn lại hay không. Tôi sẽ nói với cô ta rằng những câu nói anh ta nói với cô - đừng mong tôi cư xử đúng mực - anh ta đã từng dùng nó với tôi, khi chúng tôi lần đầu đến với nhau; anh viết một lá thư cho tôi, tuyên bố tình yêu mãnh liệt của mình. Đấy cũng chả phải câu nói của anh ta: anh ta lấy từ Henry Miller. Tất cả những gì cô ta sở hữu là đồ dùng lại. Tôi muốn biết điều đó sẽ khiến cô ta cảm thấy thế nào. Tôi muốn gọi lại cho cô ta và hỏi, cô cảm thấy như thế nào, Anna, khi sống trong căn nhà của tôi, xung quanh là đồ đạc tôi mua, nằm ngủ trên cái giường mà tôi và anh cùng ngủ chung nhau hàng năm trời, và cho con cô ta ăn trên cái bàn mà anh và tôi đã quan hệ trên đó? Tôi thấy việc họ vẫn ở lại đó thật bất thường, trong ngôi nhà đó, trong ngôi nhà của tôi. Tôi đã không tin khi anh nói điều đó với tôi. Tôi yêu ngôi nhà đó. Tôi là người khăng khăng mua ngôi nhà đó, mặc dù địa điểm đó không thực sự thuận lợi. Tôi thích được ở gần đường ray, tôi thích nhìn đoàn tàu chạy qua, tôi thích âm thanh cửa chúng, không phải âm thanh ồn ào của phố huyện mà là những tiếng cũ kĩ của bánh xe lăn. Tom nói với tôi, nó sẽ không như thế mãi, họ sẽ sửa sang lại đường ray và sẽ là những âm thanh êm ru của tàu siêu tốc, nhưng tôi không tin điều đó. Tôi có thể đã là người ở đó, tôi sẽ mua lại cả căn nhà nếu tôi có tiền. Nhưng tôi không có, và chúng tôi cũng không thể tìm được ai muốn mua nhà với giá cao khi chúng tôi li dị, nên thay vào đó, anh đã mua hoàn toàn căn nhà và ở lại tới khi anh tìm được một người trả giá cao cho nó. Nhưng anh chưa từng tìm được, nên anh đưa cô ta về cùng, và cô ta thích nó như tôi từng thích, rồi họ quyết định ở đó. Cô ta chắc phải bảo đảm rằng, cô ta không phiền lòng, khi đi qua những căn phòng mà một người đàn bà khác đã bước qua. Cô ta chắc chắn không xem tôi như một mối đe dọa. Tôi nghĩ đến Ted Hughes, chuyển từ Assia Wevill đến căn nhà anh ta chia sẻ với Plath, mặc quần áo của Sylvia, chải tóc với cùng một chiếc lược. Tôi muốn gọi cho Anna và nhắc cô ta nhớ rằng kết cục của Assia là đầu cô ta trong lò nướng, như thể Sylvia đã làm. Tôi chắc đã ngủ quên, mùi rượu và ánh sáng đánh thức tôi. Tôi tỉnh dậy với một khởi đầu, lục lọi tìm kiếm trong túi. Nó vẫn ở đấy. Da tôi mẩn ngứa, có đàn kiến bò ở trên, chúng ở trên đầu tôi, trên cổ và trên ngực. Tôi đứng lên, phủi chúng đi. Có hai đứa trẻ đang đá bóng ở ngoài sân cách đó 20 thước cũng dừng lại xem, cười nghiêng ngả. Đoàn tàu dừng lại. Tôi chuẩn bị đối diện nhà của Jess và Jason, nhưng tôi không thể nhìn qua toa tàu, có quá nhiều người chắn đường. Tôi tự hỏi họ có ở đó không, rằng anh đã biết chưa, hay anh đã đi rồi, hoặc anh vẫn đang sống một cuộc đời mà chưa tìm ra tất cả chỉ là lừa dối. THỨ BẢY, NGÀY 13 THÁNG BẢY 2013 BUỔI SÁNG Tôi đoán bây giờ là khoảng bảy giờ bốn năm đến tám giờ mười lăm. Tôi biết, nhìn từ góc độ ánh sáng, từ tiếng ồn bên ngoài cửa sổ, từ âm thanh Cathy đang hút bụi hành lang ngoài phòng tôi. Cứ mỗi ngày thứ bảy, Cathy dậy sớm dọn nhà. Dù ngày đó là sinh nhật của cô, hay là buổi sáng để nghỉ ngơi - Cathy vẫn dậy sớm vào thứ bảy để lau dọn. Cô nói đó là sự thanh tẩy, để chuẩn bị một tuần mới tốt đẹp, và vì cô lau nhà theo kiểu aerobic nên cô cũng không cần đến phòng tập gym. Điều đó không ảnh hưởng gì đến tôi, tiếng máy hút bụi buổi sáng, vì đằng nào tôi cũng không ngủ lúc đó. Tôi không thể ngủ vào buổi sáng; tôi không thể cuộn tròn yên bình đến tận giữa ngày. Tôi tỉnh dậy bất ngờ, thở không đều, tim đập mạnh, mồm thì hôi, rồi tôi biết ngay, là mình đã thực sự dậy rồi. Tôi càng muốn được lãng quên thì tôi lại càng không thể. Cuộc sống và ánh đèn không để tôi làm thế. Tôi nằm đó, nghe âm thanh của bận rộn của Cathy, và tôi nghĩ đến đống quần áo dưới chân đường ray và Jess hôn người tình của cô trước ánh sáng bình minh. Ngày kéo dài, không một phút nào trọn vẹn Tôi có thể đến chợ nông trên đường chính; tôi có thể mua ít thịt hươu và rau quả và dành cả ngày nấu ăn. Tôi có thể ngồi trên ghế sô pha với một tách trà và xem chương trình Vào bếp cuối tuần trên tivi Tôi có thể đến phòng tập gym. Tôi có thể viết lại bài CV. Tôi có thể đợi Cathy rời nhà và đến cửa hàng tạp hoá mua hai chai Sauvignon Blanc. Trong một cuộc đời khác, tôi cũng dậy sớm, tiếng tàu 8.04 chạy ngang qua; tôi mở mắt ra và lắng nghe tiếng mưa đập vào cửa sổ. Tôi cảm thấy anh đằng sau, ngái ngủ, ấm áp. Sau đó, anh đi lấy thư còn tôi làm trứng ốp, chúng tôi cùng ngồi uống trà, rồi đến quán ăn nhỏ vào buổi trưa, chúng tôi thiếp ngủ, cuộn vào nhau trước ti vi. Tôi tưởng tượng ra những điều đó giờ đây cũng thay đổi đối với anh, không còn quan hệ vào ngày thứ bảy hay trứng ốp, thay vào đó là niềm vui khác, một bé gái xen giữa anh và vợ anh, chia tách họ. Con bé sẽ học nói nhanh thôi, Dada, Mama và một thứ tiếng chỉ có ba mẹ nó hiểu được Nỗi đau nặng trĩu, ngay ở giữa ngực tôi. Tôi không thể đợi đến khi Cathy ra ngoài. BUỔI TỐI Tôi sẽ đi gặp Jason. Tôi dành cả ngày trong phòng, đợi Cathy đi khỏi nhà, để tôi có thể uống một chai rượu. Nhưng cô ấy không đi. Cô ngồi yên ngoài phòng khách. Đến chiều muộn, tôi không thể chịu đựng sự giam hãm và nhàm chán này nữa, nên tôi nói với cô là tôi ra ngoài đi dạo một lúc. Tôi đến Wheatsheaf, một quán ăn nhỏ, vô danh dưới đường High, rồi uống 3 cốc rượu to. Tôi bắt đầu thấy hoa mắt. Rồi tôi đi xuống ga, mua một đôi rượu vào thuốc nữa rồi lên tàu. Tôi sẽ đến gặp Jason Tôi không đến thăm anh, cũng sẽ không xuất hiện trước ngôi nhà và gõ cửa. Không phải như vậy. Không làm gì điên rồ. Tôi chỉ muốn đi qua ngôi nhà, ngồi trên tàu. Tôi chẳng có gì khác để làm, và cũng chẳng có hứng ở nhà. Tôi chỉ muốn nhìn thấy anh. Tôi muốn thấy họ. Đây không phải một ý tốt. Tôi biết. Nhưng nó đâu có hại gì? Tôi sẽ đến Euston, rồi sẽ quay lại trở về. Tôi thích đoàn tàu, và điều đó có gì sai. Đoàn tàu thật tuyệt vời. Trước đó, tôi vẫn là bản thân mình, tôi từng nghĩ về việc bắt một chuyến tàu lãng mạn cùng Tom. (Chuyến Bergen vào ngày kỉ niệm năm năm, chuyến Blue cho ngày kỉ niệm thứ 40.) Khoan đã, tôi sắp đi qua họ rồi. Ánh đèn sáng trưng, nhưng tôi không nhìn rõ. (Những hình ảnh cứ nhân đôi. Tôi nhắm một mắt. Đỡ hơn rồi.) Họ kia rồi! Đó có phải là anh không? Họ đang đứng trên thềm nhà. Có phải họ không? Kia có phải Jason? Kia có phải Jess? Tôi muốn đến gần hơn, tôi không nhìn rõ. Tôi muốn đến thật gần họ. Tôi sẽ không đến Euston nữa. Tôi sẽ xuống tàu ở Witney. (Tôi không nên xuống ở bến Witney, nó quá nguy hiểm, nhỡ Tom hay Anna nhìn thấy tôi?) Nhưng tôi sẽ xuống ở Witney. Đây không phải một ý hay. Đây là một ý tồi. Có một người đàn ông ngồi đối diện tôi phía bên kia toa, tóc màu vàng hơi ngả đỏ. Anh ta đang cười tôi. Tôi muốn nói gì đó với anh ta, nhưng từ ngữ cứ tuột khỏi miệng trước khi tôi có cơ hội nói chúng. Như thể tôi nếm được chúng, nhưng không biết nó ngọt hay chua. Anh ta đang cười với tôi, hay đang chế nhạo tôi? Tôi không biết. Chủ nhật, ngày 14 tháng Bảy 2013 BUỔI SÁNG Tôi cảm giác như từng nhịp tim của mình đang dồn lên cổ họng, to và khó chịu. Mồm tôi khô cong, khó nuốt. Tôi lăn ra một bên, đối mặt với cửa sổ. Rèm cửa đã được kéo vào, nhưng ánh sáng vẫn khiến tôi chói mắt. Tôi đưa tay lên che mặt; ấn những ngón tay lên lông mi, cố làm giảm cơn đau. Móng tay tôi cáu bẩn. Có gì không ổn. Trong một giây, tôi nghĩ là mình sẽ ngã, như là cái giường bên dưới đã biến mất. Tối qua. Đã xảy ra chuyện gì đó. Không khí dồn dập ùa vào phổi, tôi ngồi dậy, quá nhanh, tim đập mạnh, đầu đau nhói. Tôi đợi những kí ức ùa về. Thỉnh thoảng mất một lúc. Thỉnh thoảng nó hiện lên trong mắt tôi trong vài giây. Cũng có lúc nó không quay lại. Chuyện gì đó xảy ra, chuyện gì đó tồi tệ. Có một cuộc cãi vã. Giọng nói to. Nắm đấm? Tôi không biết, tôi không nhớ. Tôi đã đến quán ăn, rồi lên tàu, tôi đứng ở ga, tôi đi trên đường. Đường Blenheim. Tôi đã đến đường Blenheim. Nó đến như một làn sóng, khiến tôi khiếp đảm. Điều gì đó đã xảy ra, tôi biết. Tôi không thể mường tượng ra nó, nhưng tôi cảm nhận được nó. Phía trong miệng tôi nhói đau, tôi đang nhai má, một giọt máu mùi như kim loại ứa ra trên lưỡi tôi. Tôi thấy buồn nôn, choáng váng. Tôi đưa tay qua tóc, qua da đầu rồi lưỡng lự. Có một miếng thịt nhỏ, mềm ngay phía bên phải đầu tôi. Mái tóc tôi đầy máu. Tôi đã sẩy chân, đúng rồi. Trên cầu thang, ở ga Witney. Có phải là tôi đập đầu xuống không? Tôi nhớ là mình ở trên tàu, nhưng sau đó toàn là màu đen, một sự trống rỗng. Tôi thở sâu, cố kiểm soát nhịp tim, dập tắt sự hoảng loạng ở lồng ngực. Nghĩ đi. Tôi đã làm gì? Tôi đã đến quán ăn, tôi lên tàu. Có một người đàn ông ở đó - tôi nhớ rồi, tóc hơi đỏ. Anh ta cười tôi. Tôi nghĩ là anh ta đã nói gì đó, nhưng không thể nhớ được những gì anh ta nói. Còn hơn thế nữa, hơn là một kí ức, nhưng tôi không nhớ được, không thể tìm được nó trong màn đen. Tôi đang hoảng loạn, nhưng không chắc là mình đang sợ điều gì, cái gì đã khiến nỗi sợ hãi trầm trọng hơn. Tôi còn chẳng biết là có thực sự có điều gì đó khiến mình phải sợ không nữa. Tôi nhìn quanh phòng. Điện thoại không ở trên bàn. Túi xách cũng không nằm dưới đất, cũng không được treo sau ghế nơi tôi thường để nó. Tôi chắc chắn phải cầm theo nó,vì tôi đang ở trong nhà, nghĩa là tôi có chìa khoá. Tôi xuống giường. Trong tình trạng khoả thân. Tôi nhìn thoáng qua gương. Tay tôi run lên bần bật. Mascara lem xuống tận má và có một vết cắt ở môi trên. Chân tôi bầm tím. Tôi thấy mệt mỏi. Tôi ngồi lại xuống giường và kẹp đầu vào giữa hai đùi để cơn buồn nôn chóng qua đi. Tôi đứng dậy, lấy bộ áo ngủ và mở cửa ra. Ngôi nhà trống không. Vì một lí do nào đó, tôi chắc chắn rằng Cathy không ở đây. Có phải cô ấy đã nói với tôi là cô ấy đến nhà Damien? Tôi cảm giác như cô đã nói vậy, mặc dù tôi không thể nhớ nổi khi nào. Trước khi tôi ra ngoài? Hay tôi đã nói chuyện với cô ấy sau đó? Tôi đi lặng lẽ ra hành lang và thấy cửa phòng Cathy đang mở. Tôi bước vào phòng cô. Giường chiếu đã được sắp xếp. Có thể là cô ấy dọn sau khi tỉnh dậy, nhưng tôi không nghĩ là tối qua cô ấy ở đây. Cũng có ích. Nếu cô ấy không ở đây, thì cô ấy cũng không nghe hay nhìn thấy tôi tối qua, có nghĩa là cô không biết tôi tệ đến mức nào. Đó không phải là vấn đề, nhưng cũng có thể: sự xấu hổ tôi cảm thấy về việc đã xảy ra không chỉ tỉ lệ với sự nghiêm trọng của sự việc mà còn với số người đã chứng kiến nó. Ở đầu cầu thang, tôi lại thấy chóng mặt mà nắm chặt lan can. Đó là một trong những nỗi sợ hãi lớn nhất của tôi (cùng với sự sôi sục trong dạ dày khi gan bắt đầu làm việc) rằng tôi sẽ ngã xuống cầu thang và gãy cổ. Nghĩ đến điều đó còn làm tôi mệt nhọc hơn. Tôi muốn nằm nghỉ, nhưng tôi phải tìm túi, kiểm tra điện thoại. Ít nhất thì tôi cũng muốn biết mình chưa mất thẻ tín dụng, tôi cần phải biết mình đã gọi cho ai và bao giờ. Chiếc túi xách bị vứt chỏng chơ ở lối vào, ngay sau cửa trước. Quần bò và đồ lót thì nằm thành đống bên cạnh; tôi còn ngửi thấy mùi nước tiểu ở cuối cầu thang. Tôi cầm túi lên và tìm điện thoại - nó ở trong này, tạ ơn Chúa, cùng với một đống khăn giấy nhuốm máu. Cơn buồn nôn lại đến, mạnh hơn; tôi nếm được mùi mật trong cổ họng và tôi chạy, nhưng không kịp đến nhà tắm, tôi nôn ra tấm thảm dưới chân cầu thang. Tôi phải nằm xuống. Nếu tôi không nằm xuống, tôi sẽ ngất mất, tôi sẽ ngã xuống. Tôi sẽ dọn dẹp nó sau. Lên tầng, tôi cắm sạc điện thoại và nằm xuống giường. Nhấc cẳng chân lên, tôi thận trọng xem xét chúng. Có nhiều vết bầm, ngay trên đầu gối, những thứ liên quan đến uống rượu, kiểu vết bầm khi giẫm phải thứ gì đó. Cánh tay tôi có nhiều vết thương nghiêm trọng hơn, tím, hình ô van, nhìn như dấu tay. Đây không phải dấu hiệu xấu lắm, tôi đã từng bị rồi, thường là khi bị ngã và ai đó đến giúp. Vết nứt trên đầu tôi có vẻ tệ, nhưng nó có thể là va chạm với một chiếc xe. Có thể là tôi đã bắt taxi về nhà. Tôi bật máy lên. Có hai tin nhắn. Tin đầu tiên từ Cathy, nhận từ sau năm giờ, hỏi là tôi đang đi đâu. Cô ấy sẽ đến nhà Damien vào buổi tối, và hẹn gặp lại tôi vào sáng hôm sau. Cô ấy hi vọng là tôi không uống rượu một mình. Tin thứ hai từ Tom, nhận lúc mười giờ mười lăm. Tôi gần như đánh rời điện thoại khi nghe thấy giọng anh; anh đang hét lên “Chúa ơi, Rachel, chuyện quái quỷ gì xảy ra với em vậy? Anh chịu đựng đủ chuyện này rồi, được chưa? Anh đã lái xe lòng vòng trong một tiếng đi tìm em đấy. Em đã khiến Anna hoảng loạn, em biết chứ? Cô ấy nghĩ là em định… cô ấy nghĩ… Đó là tất cả anh có thể làm để ngăn cô ấy không gọi cảnh sát. Để bọn anh được yên đi. Đừng gọi cho anh nữa, đừng hẹn gặp, để anh yên đi. Anh không muốn nói chuyện với em. Em hiểu không? Anh không muốn nói chuyện với em, anh không muốn nhìn thấy em, anh không muốn em ở bất cứ đâu gần gia đình anh. Em có thể huỷ hoại cuộc đời em nếu muốn, nhưng đừng huỷ hoại cuộc đời anh. Anh sẽ không bảo vệ em nữa đâu, hiểu chưa? Tránh xa bọn anh ra.” Tôi không biết mình đã làm những gì. Tôi đã làm gì? Giữa năm giờ và mười giờ mười lăm, tôi đã làm gì? Tại sao Tom tìm tôi? Tôi đã làm gì với Anna? Tôi kéo chăn lên quá đầu và nhắm chặt mắt. Tôi tưởng tượng cảnh mình đi vào ngôi nhà, đi theo lối giữa khu vườn, trèo qua hàng rào. Tôi nghĩ đến cảnh trượt cánh cửa kính ra, đi khẽ vào trong bếp. Anna ngồi ở bàn. Tôi túm lấy cô ta từ đằng sau, cuộn tay vào mái tóc vàng dài của cô ta, rồi giật đầu cô ta ra sau, kéo cô ta trên sàn nhà rồi đập đầu cô ta xuống nền nhà. BUỔI TỐI Ai đó đang la hét. Từ góc độ này của ánh sáng chiếu qua cửa sổ phòng ngủ, chắc tôi đã thiếp đi trong khoảng thời gian khá dài; giờ cũng phải chiều muộn rồi, gần tối. Đầu tôi đau như búa bổ. Có một ít máu trên gối. Tôi nghe thấy ai đó đang la hét dưới nhà. “Không thể tin được nữa! Lạy chúa! Rachel! RACHEL!” Tôi đã ngủ quên. Ôi chúa ơi, và tôi chưa lau dọn bãi nôn ở dưới nhà. Còn quần áo thì vứt tứ tung khắp nơi. Chúa ơi. Tôi mặc tạm chiếc quần và một cái áo sơ mi. Cathy đang đứng ngay ngoài cửa phòng khi tôi mở nó ra. Và cô trông có vẻ khiếp sợ khi nhìn thấy tôi. “Cái quái quy gì xảy ra với cậu vậy?” cô nói, rồi giơ tay lên. “Thực sự thì, Rachel, tớ xin lỗi, nhưng tớ chỉ không muốn biết. Tớ không thể chịu đựng được những thứ này trong nhà. Tớ không chịu được…” Cô quay lại, nhìn xuống cầu thang. “Tớ xin lỗi” tôi nói. “Tớ rất xin lỗi, tớ đã bị ốm và định lau dọn nó sau…” “Cậu không ốm, phải không? Cậu đã say bí tỉ. Cậu đã ra ngoài uống rượu. Tớ xin lỗi Rachel. Tớ không thể chịu được. Tớ không thể sống thế này được. Cậu phải đi, OK? Tớ cho cậu bốn tuần để tìm một nơi nào đó khác, nhưng rồi cậu sẽ phải chuyển đi”. Cô quay lại và bước thẳng về phòng. “Và làm ơn, cậu có thể lau dọn lại đống bừa bộn kia đi được không?” Rồi cô dập mạnh cánh cửa phòng lại. Sau khi lau dọn xong, tôi trở lại phòng. Cửa phòng Cathy vẫn đóng, nhưng tôi có thể cảm nhận được cơn thịnh nộ âm thầm trong đó. Tôi không thể trách cô. Tôi cũng sẽ rất tức giận nếu về nhà và thấy một đống quần áo chất bừa và bãi nôn trên sàn. Tôi ngồi xuống giường và mở laptop, đăng nhập vào tài khoản email và bắt đầu soạn một tin nhắn cho mẹ. Tôi nghĩ, cuối cùng thì thời điểm cũng đến. Tôi phải nhờ đến sự giúp đỡ của bà. Nếu tôi dọn về nhà, tôi không được hành xử như thế này. Tôi sẽ phải thay đổi, theo hướng tích cực. Tôi không thể nghĩ ra từ ngữ gì, tôi không thể nghĩ được một cách giải thích hợp lí. Tôi có thể tưởng tượng ra khuôn mặt của bà khi đọc những dòng này, thất vọng, tức giận. Tôi gần như có thể nghe thấy tiếng bà thở dài. Bíp, điện thoại kêu. Có một tin nhắn, nhận vài tiếng trước. Lại là Tom. Tôi không muốn nghe những gì anh sẽ nói, nhưng tôi phải nghe, tôi không thể lờ anh đi. Tim tôi đập nhanh khi ấn vào hộp thư thoại, chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất. “Rachel, em có định gọi lại cho anh không?” Nghe giọng anh không còn giận dữ nữa và tim tôi bắt đầu đập chậm lại. “Anh muốn chắc là em về đến nhà an toàn. Tối qua tình trạng của em rất tệ.” Có tiếng thở dài, nặng trĩu. “Nghe này, xin lỗi vì đã la mắng em, anh đã hơi… nóng nảy. Anh cảm thấy thương em, Rachel, thật đấy, nhưng việc này cần phải dừng lại.” Tôi bật lại tin nhắn một lần nữa, lắng nghe sự tử tế trong giọng nói của anh và những giọt nước mắt bắt đầu chảy ra. Mất một lúc sau tôi mới ngưng khóc, trước khi tôi có thể gửi lại một tin nhắn đến anh nói rằng tôi rất xin lỗi, và giờ tôi đang ở nhà. Tôi không nói gì nữa vì tôi không biết chắc chắn là mình đang xin lỗi vì điều gì. Tôi không biết mình đã làm gì Anna, làm thế nào mà khiến cô ta hoảng sợ như vậy. Thực ra tôi không quan tâm đến chuyện đó lắm, nhưng tôi quan tâm đến việc mình đã làm Tom không vui. Sau những gì anh đã trải qua, anh xứng đáng được hạnh phúc. Tôi sẽ không bao giờ ghen tị với hạnh phúc của anh, chỉ ước hạnh phúc đấy là cùng với mình. Tôi nằm dài ra giường và chùm kín chăn. Tôi muốn biết điều gì đã xảy ra; tôi ước là mình biết mình phải xin lỗi vì cái gì. Tôi cố gắng ghép nối những mảnh ghép kí ức. Tôi cảm thấy chắc chắn là mình đã ở trong một trận cãi lộn, hoặc là đã chứng kiến nó. Có phải cùng với Anna? Tôi lần ngón tay lên vết thương trên đầu, vết cắt trên môi. Tôi gần như có thể nhìn thấy nó, tôi gần như có thể nghe thấy những từ ngữ, nhưng nó lại tuột khỏi tôi, một lần nữa. Tôi không thể làm chủ nó. Mỗi lần tôi cố nắm bắt những giây phút ấy, nó lại trôi vào bóng tối, xa khỏi tầm với của tôi. MEGAN •   •   • THỨ BA, NGÀY 2 THÁNG MƯỜI 2012 BUỔI SÁNG TRỜI SẮP MƯA, sớm thôi, tôi cảm nhận nó đang đến gần. Răng tôi va lập cập vào nhau, đầu lưỡi thì trắng xoá bột màu. Tôi sẽ không vào trong. Tôi thích ở ngoài này, như để làm sạch, thanh tẩy bản thân. Scott sẽ sớm đến và giục tôi vào trong, anh sẽ quấn khăn quanh tôi, như một đứa trẻ. Tối nay tôi đã có một vụ tấn công kinh hoàng trên đường về. Có một cái xe máy, nổ máy vòng qua vòng lại, và một ô tô màu đỏ lái chầm chậm qua, như loài bò sát, và hai người đàn bà với nhiều vết sẹo chặn đường tôi. Tôi không thể đi qua họ trên hè, nên tôi đi xuống lòng đường và suýt nữa bị đâm bởi một chiếc ô tô đi hướng ngược lại. Người lái xe thò đầu ra và hét gì đó về phía tôi. Tôi thở nhanh, tim đập mạnh, và cảm thấy bồn chồn trong bụng, như khi vừa uống thuốc, thứ chất Adrenaline khiến bạn cảm thấy buồn nôn, hứng thú và sợ sệt trong cùng một lúc. Tôi chạy qua đường ray về nhà, rồi ngồi đó, đợi đoàn tàu đến, nó sẽ chạy vụt qua tôi và kéo theo các âm thanh ồn ào khác. Tôi đợi Scott đến và trấn an tôi, nhưng anh không ở nhà. Tôi cố trèo qua hàng rào, tôi muốn ngồi một góc, nơi không ai nhìn thấy. Tay tôi bị cắt phải thứ gì đó, nên tôi vào trong, và Scott về và hỏi tôi chuyện gì đã xảy ra. Tôi nói là mình rửa bát và đánh rơi một chiếc bát. Nhưng anh không tin, anh đã rất thất vọng. Tôi thức dậy lúc nửa đêm, để Scott ngủ một mình và lẻn xuống bậc thềm. Tôi bấm số của anh và được nghe giọng nói của anh khi anh trả lời, lúc đầu có vẻ ngái ngủ, rồi to hơn, thận trọng, lo lắng và trầm trọng hơn. Tôi cúp máy và đợi anh gọi lại. Tôi vẫn chưa dùng số nặc danh, nên có lẽ anh sẽ gọi lại. Nhưng anh không, nên tôi gọi lại lần nữa, lần nữa và lần nữa. Cuộc gọi cuộc tôi bị chuyển vào hộp thư thoại, như cuộc gọi công việc, với lời hứa sẽ gọi lại cho tôi sớm nhất. Tôi nghĩ đến hẹn một cuộc họp, nhưng hệ thống tự động của họ lại không làm việc vào lúc nửa đêm, nên tôi lại quay về giường. Tôi không ngủ được nữa. Sáng nay, tôi có thể đến Corly Wood để chụp vài bức hình; nó có thể ẩm ướt, tối tăm ở đó, nhưng chắc tôi cũng sẽ nháy được vài thứ hay ho. Tôi đang nghĩ đến việc làm vài cái thiệp nho nhỏ, xem xem mình có thể bán chúng như những món quà kỉ niệm ở đường Kingly không. Scott luôn nói rằng tôi không phải lo lắng về chuyện làm việc, mà tôi nên nghỉ ngơi. Như một người tàn tật! Điều tồi tệ nhất bây giờ là nghỉ ngơi. Tôi cần kiếm thứ gì đó làm để bù đắp một ngày. Tôi biết điều gì sẽ xảy ra nếu tôi không làm thế. BUỔI TỐI Bác sĩ Abdic - Kamal, như tôi đã được hẹn gọi cho anh ta - gợi ý rằng bắt đầu từ buổi chiều hôm nay, tôi nên bắt đầu viết nhật kí. Tôi gần như đã nói, tôi không thể làm thế, tôi không tin là chồng mình sẽ không đọc nó. Tôi đã không làm, vì nó sẽ khiến tôi cảm thấy không trung thành với Scott. Nhưng điều đó là sự thật. Tôi sẽ không bao giờ viết lại những điều mình thực sự nghĩ hay cảm nhận. Chuyện sẽ diễn ra theo kiểu: tối nay khi tôi về nhà, laptop ấm. Anh biết làm cách nào để xoá lịch sử theo dõi và dù thế nào đi nữa, anh có thể che đi những giấu vết của mình khá tốt,nhưng tôi biết là tôi đã tắt máy tính trước khi rời khỏi nhà. Anh lại đọc email của tôi lần nữa. Tôi thực sự không phiền lắm, cũng chẳng có gì để đọc. (Chỉ một đống tin rác từ các công ti tuyển nhân viên và Jenny ở lớp tập thể hình hỏi xem tôi có muốn cùng ăn bữa tối vào thứ năm không, nơi mà cô ta và bạn sẽ thay nhau nấu cho nhau ăn. Tôi thà chết còn hơn.) Tôi không quan tâm lắm, vì nó khiến anh nghĩ rằng không có việc gì xảy ra cả, và rằng tôi đang không có gì ấp ủ trong lòng. Và điều đó tốt cho tôi - tốt cho chúng tôi - dù nó không phải sự thật. Tôi cũng không thể giận anh, vì anh có lí do chính đáng để nghi ngờ. Tôi đã từng cho anh động cơ trong quá khứ và chuyển bị một lần nữa. Tôi không phải người vợ hoàn hảo. Không thể. Mặc dù tôi yêu anh chừng nào, nó vẫn là chưa đủ. THỨ BẢY, NGÀY 13 THÁNG MƯỜI MỘT 2012 BUỔI SÁNG Tối qua tôi ngủ được khoảng 5 tiếng, dài hơn nhiều so với thường xuyên, và điều lạ lùng là, tôi đã quá sức khi trở về nhà chiều tối qua và nghĩ là mình sắp gục xuống đến nơi. Tôi nói với bản thân rằng mình sẽ không làm điều đó nữa, không sau lần cuối này, nhưng rồi tôi nhìn thấy anh, tôi muốn anh và tôi nghĩ, tại sao không chứ? Tôi không hiểu tại sao tôi phải ngăn cản bản thân, rất nhiều người không làm thế. Đàn ông không. Tôi không muốn làm ai tổn thương, nhưng tôi phải sống thật với chính mình, phải không? Đó là tất cả những gì tôi đang làm, sống đúng với bản thân, người mà không ai biết rõ - không phải Scott, không phải Kamal, không ai hết. Sau buổi tập thể hình tối qua, tôi hỏi Tara nếu tuần sau cô ấy muốn đi cùng tôi đến rạp chiếu phim vào, rồi cô ấy sẽ che dấu cho tôi. “Nếu anh ấy gọi, cậu hãy nói là cậu đang ở cùng tớ nhé, rằng tớ đang trong nhà vệ sinh và tớ sẽ gọi lại ngay cho anh ấy? Rồi cậu gọi cho tớ, và tớ sẽ gọi cho anh ấy, mọi chuyện sẽ ổn thoả thôi.” Cô cười và hẩy tôi nói “Thôi được rồi” cô ấy còn không bận hỏi tôi sẽ đi đâu và đi với ai. Cô ấy thực sự muốn trở thành bạn của tôi. Tôi gặp anh ở Swan trong Corly, anh đặt một phòng. Chúng tôi phải rất cẩn thận, không thể để bị tóm. Điều đó sẽ không tốt cho anh, cuộc sống đổ vỡ. Đó cũng sẽ là một thảm hoạ đối với tôi. Tôi không muốn nghĩ đến những điều mà Scott sẽ làm. Anh muốn nói chuyện trước, về những gì đã xảy ra khi tôi còn trẻ, sống ở Norwich. Tôi gợi ra một vài điều, nhưng tối qua, anh muốn biết chi tiết. Tôi nói với anh các thứ, nhưng không phải sự thật. Tôi nói dối, bịa ra mọi chuyện, nói với anh những chuyện mà anh muốn nghe. Điều đó rất thú vị. Tôi không cảm thấy tồi tệ khi nói dối, tôi cũng không nghĩ anh tin chúng. Và tôi cũng khá chắc chắn là anh cũng nói dối. Anh nằm trên giường, nhìn tôi mặc quần áo. Anh nói “Điều này không thể lặp lại lần nữa, Megan. Em biết là không thể mà. Chúng ta không thể tiếp tục làm chuyện này.” Anh nói đúng, tôi biết chúng tôi không thể. Chúng tôi không nên, rất không nên. Tôi cũng nghĩ về nó trên đường về, và điều tôi thích thú nhất về nó, có quyền lực đối với ai đó. Đó mới là điều đáng thử. BUỔI TỐI Tôi ở trong bếp, mở một chai rượu, khi Scott xuất hiện đằng sau và đặt tay anh lên vai tôi và nói “Mọi chuyện thế nào rồi, với tên bác sĩ tâm lí?” Tôi nói với anh là nó vẫn ổn, rằng chúng tôi vẫn tiến triển. Giờ thì anh lại không muốn biết chi tiết từ tôi. Rồi: “Tối qua em có vui với Tara không?” Tôi không biết được, vì đang quay lưng về phía anh, rằng anh có thực sự đang hỏi không, hay đang nghi ngờ điều gì đó. Tôi không thể luận ra được gì từ giọng nói của anh. “Cô ấy rất tốt” tôi nói. “Anh và cô ấy nên thử gặp nhau. Tuần sau bọn em sẽ cùng đến rạp chiếu phim. Có lẽ em nên đưa cô ấy đi ăn đâu đó?” “Anh có được mời đến rạp chiếu phim không?” anh hỏi. “Rất vui lòng” tôi nói, quay lại và hôn lên môi anh, “nhưng cô ấy muốn xem gì đó của Sandra Bullock, nên…” “Đừng nói nữa! Đưa cô ấy đi ăn đi” anh nói, đặt nhẹ tay lên vùng lưng dưới của tôi. Tôi rót một cốc rượu và chúng tôi cùng đi ra ngoài, cùng ngồi trên bậc thềm và thả chân xuống cỏ. “Cô ấy đã lấy chồng chưa?” anh hỏi tôi. “Tara? Chưa. Vẫn độc thân.” “Không có bạn trai à?” “Em không nghĩ vậy.” “Thế còn bạn gái?” anh hỏi, rướn lông mày lên, và tôi cười. “Vậy cô ấy bao nhiêu tuổi rồi?” “Em không biết” tôi nói. “Khoảng bốn mươi.” “Ồ. Thế mà cô ấy vẫn một mình. Hơi buồn đấy.” “Ừm. Em nghĩ là cô ấy hơi cô đơn.” “Họ luôn tìm tới em, những người cô đơn, phải không? Họ đến với em.” “Vậy à?” “Cô ấy cũng không có con đúng không? Anh hỏi, và tôi không biết liệu mình có đang tưởng tượng hay không, nhưng khi nhắc đến vấn đề con, tôi thấy gì đó trong giọng nói của anh, một sự tranh cãi đang dấy lên và tôi chỉ không muốn có nó, không thể chịu đựng được, nên tôi đứng lên và bảo anh cầm theo cốc rượu, vì chúng tôi sẽ vào phòng. Anh đi theo tôi và tôi cởi hết quần áo ra trong lúc đi lên phòng, khi chúng tôi tới nơi, anh đẩy tôi xuống giường, tôi còn chẳng nghĩ đến anh, nhưng điều đó không quan trọng vì anh cũng chẳng biết tới điều đó. Tôi đủ thông minh để khiến anh tin rằng tất cả điều này là vì anh. RACHEL •   •   • THỨ HAI, NGÀY 15 THÁNG BẢY 2103 BUỔI SÁNG CATHY GỌI LẠI CHO TÔI ngay khi tôi vừa bước ra khỏi căn hộ sáng nay, và ôm tôi thật chặt. Tôi nghĩ là cô sẽ nói rằng cô ấy không muốn đuổi tôi đi nữa, nhưng thay vào đó, cô nhét một tờ giấy nhỏ vào tay tôi, nhắc lại về chuyện chuyển đi, có cả lịch cụ thể. Cô ấy không thể nhìn thẳng vào mắt tôi. Tôi cảm thấy thông cảm cho cô, thật sự, mặc dù cũng hơi tiếc cho bản thân. Cô nở một nụ cười buồn rầu và nói, “Tớ ghét phải làm điều này với cậu, Rachel, thật lòng đấy.” Tất cả mọi việc khiến tôi thất khó xử. Chúng tôi đang đứng ở hành lang, mặc dù đã cố gắng hết sức lau dọn, nhưng nó vẫn có mùi khiến tôi buồn nôn. Tôi cảm thấy như mình đang khóc, nhưng tôi không muốn khiến cô cảm thấy tồi tệ hơn, nên tôi chỉ cười và nói, “Không có gì đâu, thật sự là không vấn đề gì mà.” như thể cô nhờ tôi làm việc này như một ân huệ. Trên tàu, những giọt nước mắt cứ tuôn ra, tôi không quan tâm nếu người ta có đang nhìn mình không; có thể họ chỉ nghĩ rằng con chó của tôi vừa qua đời. Hay nghĩ rằng có thể tôi bị chẩn đoán có căn bệnh chết người nào đó. Hoặc có thể tôi hiếm muộn, li dị, sớm trở thành một người vô gia cư nghiện rượu. Tất cả những điều đó khi nghĩ đến thật ngớ ngẩn. Tại sao tôi lại ra nông nỗi này? Tôi tự hỏi nó đã bắt đầu khi nào, sự xuống cấp của tôi; tự hỏi khi nào mình mới có thể dừng lại. Tôi đã sai lầm từ đâu? Không phải là khi tôi gặp Tom, người đã cứu tôi thoát khỏi nỗi đau buồn khi bố tôi chết. Không phải khi chúng tôi cưới nhau, vô tư, hạnh phúc, vào một ngày tháng Năm lạnh giá bảy năm trước. Tôi từng hạnh phúc, dư giả, thành đạt. Cũng không phải khi chúng tôi chuyển đến ngôi nhà số hai mươi ba, một căn nhà đầy đủ, đẹp đẽ hơn tất cả tôi có thể tưởng tượng khi ở độ tuổi hai sáu. Tôi nhớ như in những ngày tháng đầu, đi bộ xung quanh, chân đất, cảm nhận sự ấm áp của sàn gỗ bên dưới, cảm nhận nơi ở, sự trống trải của những căn phòng đang chờ có chủ. Tom và tôi, đã lên kế hoạch: sẽ trồng gì ở khu vườn, treo gì lên tường, sơn màu gì trong phòng – và cả phòng của em bé nữa. Có lẽ là lúc đó. Có lẽ đó chính là thời điểm mọi thứ bắt đầu diễn ra theo hướng tiêu cực, khoảnh khắc tôi nhận ra chúng tôi không còn là một cặp nữa, mà là một gia đình; và sau đó, một khi tôi đã mường tượng nó ra trong đầu, thì chỉ hai chúng tôi là không đủ. Có phải đó chính là lúc Tom nghĩ khác về tôi, sự thất vọng của anh về tôi? Sau những gì anh dành cho tôi, để hai chúng tôi được ở bên nhau, tôi đã để anh nghĩ rằng đối với tôi, chỉ mình anh là chưa đủ. Tôi cứ để những giọt nước mắt chảy ra, rồi thu người lại, nhắm chặt mắt và bắt đầu viết một danh sách những thứ cần làm ngày hôm nay vào mặt sau mẩu giấy của Cathy: Thư viện Holborn Gửi email cho mẹ Gửi email cho Martin, hỏi một thư giới thiệu??? Tìm hiểu về những cuộc gặp gỡ AA - ở trung tâm Luân Đôn/Ashbury Cho Cathy biết về chuyện việc làm? Khi con tàu dừng lại ở tín hiệu, tôi nhìn lên và thấy Jason đang đứng trên thềm nhà, nhìn xuống đường ray. Tôi cảm thấy như anh đang nhìn thẳng vào mình, và có một cảm giác lạ lùng – như trước kia anh đã từng nhìn mình như vậy; tôi cảm thấy như anh thực sự có thể nhìn thấy tôi. Tôi tưởng tượng như anh đang cười với mình, và vì một lí do nào đó, tôi thấy sợ. Anh quay đi và con tàu tiếp tục di chuyển. BUỔI TỐI Tôi ngồi trong khoa A&E ở Trường Đại học Y. Tôi vừa bị đâm bởi một cái taxi khi qua đường trên tuyến Gray’s Inn. Tôi đã rất tỉnh táo, mặc dù hơi có chút tâm trạng, bị sao nhãng và gần như là hoảng loạn. Tôi bị một vết cắt dài trên mắt phải, đang được một bác sĩ cực kì đẹp trai và tháo vát chăm sóc, nhưng thất vọng thay lại khá cục cằn. Trong khi khâu vết thương, anh ta để ý đến vết bầm trên đầu tôi. “Nó có từ lâu rồi” tôi nói với anh ta. “Trông nó khá mới” anh ta nói. “Không phải ngày hôm nay.” “Cô đánh nhau à?” “Tôi bị đập vào một chiếc xe.” Anh ta kiểm tra đầu tôi vài giây rồi nói, “Vậy à?” Anh ta lùi lại và nhìn vào mắt tôi. “Nó không giống như thế. Trông giống như ai đó cầm vật gì đánh cô vậy” anh ta nói, và tôi đứng hình. Tôi có chút kí ức về việc cúi người xuống để tránh một cú đánh, và giơ hai tay lên đỡ. Không biết đó có phải kí ức thật không? Người bác sĩ tiến gần hơn và nhìn vào vết thương. “Thứ gì đó sắc, hình như có cả răng cưa…” “Không” tôi nói. “Đó là do một chiếc ô tô. Tôi va vào một chiếc ô tô.” Tôi cố thuyết phục bản thân cũng như anh ta. “OK” Anh ta cười và lùi lại, cúi xuống một chút để mắt chúng tôi ngang bằng nhau. “Cô có ổn không…” anh ta nhìn vào tờ giấy, “Rachel?” “Có.” Anh ta nhìn tôi một lúc lâu; có vẻ không tin. Anh ta lo lắng. Có lẽ anh ta nghĩ tôi là một người vợ hay ghen tuông. “Thôi được rồi. Tôi sẽ rửa vết thương cho cô, vì nhìn nó hơi dơ dáy. Tôi có thể gọi ai đến đây? Chồng cô được không?” “Tôi li dị rồi.” “Vậy thì ai đó khác?” Anh ta còn không quan tâm đến việc tôi đã li dị. “Bạn của tôi, cô ấy chắc đang lo cho tôi.” Tôi đưa anh ta tên và số điện thoại của Cathy. Cathy sẽ không lo lắng – tôi còn chưa về muộn – nhưng tôi mong rằng tin tôi bị đâm bởi một chiếc taxi sẽ khiến cô thương cảm và tha thứ cho những gì xảy ra tối qua. Có thể cô ấy sẽ nghĩ lí do tôi bị đâm là do say rượu. Tôi tự hỏi nếu mình có thể xin bác sĩ cho thử máu hay gì đó, để có bằng chứng rằng tôi hoàn toàn tỉnh táo. Tôi cười với anh ta, nhưng anh ta lại đang không nhìn tôi, anh ta đang viết gì đó. Dù sao thì đó cũng là một ý tưởng tồi tệ. Đó là lỗi của tôi, người lái xe taxi không có lỗi gì cả. Tôi bước ngay ra – thực ra là chạy ngay trước chiếc xe. Tôi không biết là lúc đấy mình định chạy đi đâu. Tôi không nghĩ gì cả, ít nhất thì cũng không nghĩ về bản thân. Lúc đó tôi nghĩ về Jess. Không phải Jess, cô ấy là Megan Hipwell, và cô đang mất tích. Tôi đã đến thư viện trên đường Theobalds. Tôi vừa gửi email cho mẹ (không nói gì đặc biệt, chỉ để thử, xem bà đang nghĩ đến tôi như thế nào) qua tài khoản Yahoo. Trên trang chủ của Yahoo có vài tin tức mới, thay mật khẩu mới hay gì đó – Chúa mới biết mật khẩu của tôi như thế nào, nhưng họ biết. Có một bức ảnh của cô, Jess, Jess của tôi, cô gái tóc vàng hoàn hảo, cạnh đó là dòng chữ VIỆC MẤT TÍCH CỦA CÔ GÁI WITNEY. Lúc đầu tôi không chắc lắm. Nhìn giống như cô, giống hệt như hình ảnh của cô trong đầu tôi, nhưng tôi vẫn nghi ngờ bản thân. Rồi tôi đọc câu chuyện và nhìn thấy tên đường. Và tôi biết. Cảnh sát Buckinghamshire đang rất băn khoăn đến việc mất tích của cô gái hai chín tuổi, Megan Hipwell, trên đường Blenheim, Witney. Cô Hipwell được nhìn thấy lần cuối bởi chồng cô, Scott Hipwell, vào đêm thứ Bảy khi cô rời khỏi nhà để thăm một người bạn vào khoảng bảy giờ. Sự biến mất của cô ấy là ‘hoàn toàn bất ngờ’, anh Hipwell nói. Cô Hipwell đang mặc một chiếc quần jeans và một áo phông đỏ. Cô cao khoảng 1m64, gầy, với mái tóc vàng và đôi mắt xanh. Ai có thông tin gì liên quan đến cô Hipwell xin liên hệ với cảnh sát Buckinghamshire. Cô ấy đang mất tích. Jess đang mất tích. Megan đang mất tích. Từ thứ Bảy. Tôi tra google – câu chuyện xảy ra ở Witney Argus, nhưng không có thêm thông tin gì. Tôi nghĩ đến việc gặp Jason – Scott – sáng nay, đứng trên thềm nhà, nhìn tôi, và cười với tôi. Tôi cầm lấy túi và đứng dậy, chạy ra khỏi thư viện, ra ngoài đường, ngay trước một chiếc xe taxi đen. “Rachel? Rachel?” Anh bác sĩ đẹp trai đang cố hướng sự chú ý của tôi. “Bạn của cô đến đón cô kìa.” MEGAN •   •   • THỨ NĂM, NGÀY 10 THÁNG MỘT 2013 BUỔI SÁNG THỈNH THOẢNG, TÔI KHÔNG muốn đi đâu hết, tôi nghĩ mình sẽ hạnh phúc nếu không bao giờ phải bước chân ra ngoài nữa. Tôi không muốn làm việc. Tôi chỉ muốn được tiếp tục an toàn và ấm áp ở chốn bình yên này với Scott, nơi tôi không bị làm phiền. May mắn là trời đang rất tối và lạnh, thời tiết thì ẩm ướt. Trời vẫn mưa tầm tã suốt mấy tuần - cơn mưa lạnh buốt, kéo dài cùng với những cơn gió mạnh rú rít trong những luồng cây, to đến mức nó át hết tiếng đoàn tàu. Tôi không nghe được tiếng đường ray kêu, dụ dỗ, hấp dẫn tôi theo một chuyến đi xa. Ngày hôm nay, tôi không muốn đi đâu hết, tôi không muốn chạy trốn, cũng chẳng muốn đi dạo dọc con đường. Tôi chỉ muốn ở đây, cuộn tròn trong vòng tay chồng, ngồi xem tivi và ăn kem, sau khi gọi anh về nhà sớm, chúng tôi có thể quan hệ vào giữa chiều. Tôi chắc chắn sẽ phải ra ngoài, vì hôm nay là ngày hẹn với Kamal. Dạo đây tôi đang nói với anh về Scott, về những điều tôi đã làm sai, một người vợ thất bại. Kamal nói tôi phải tìm cách khiến bản thân vui vẻ, tôi phải dừng việc tìm kiếm hạnh phúc ở đâu đó lại. Đúng, tôi biết, tôi biết chứ, và trong một khoảnh khắc, tôi chỉ nghĩ, khốn nạn, cuộc đời thật quá ngắn ngủi. Tôi nghĩ đến hồi chúng tôi tận hưởng kì nghỉ gia đình ở Santa Margherita. Tôi chỉ vừa mới bước sang tuổi mười lăm khi tôi gặp một anh chàng ngoài bãi biển, hơn tôi rất nhiều tuổi - chắc khoảng ba mươi, còn có lẽ là gần bốn mươi tuổi - và ngày hôm sau, anh ta mời tôi đi chèo thuyền. Ben đi cùng tôi và anh ấy cũng được mời, nhưng - là một người anh trai bảo vệ quá đà - anh nói là chúng tôi không nên đi, vì anh không tin anh chàng này, anh nghĩ anh ta là một kẻ lập dị quái đản. Mà đúng thật. Nhưng tôi đã quá tò mò, bao giờ chúng tôi mới có được cơ hội chèo thuyền quanh biển Ligurian bằng thuyền riêng chứ? Ben nói rằng chúng tôi sẽ có nhiều cơ hội như vậy, rằng cuộc đời của chúng tôi chứa đầy phiêu lưu. Cuối cùng, chúng tôi không đi, và mùa hè năm đó, Ben mất lái trên chiếc xe phân khối A1O, và anh không bao giờ có cơ hội chèo thuyền nữa. Tôi nhớ cảm giác khi chúng tôi còn bên nhau, Ben và tôi. Chúng tôi không sợ điều gì cả. Tôi nói với Kamal về Ben, nhưng chúng tôi đang tiến triển đến những thứ khác nữa, sự thật, toàn bộ sự thật - chuyện gì xảy ra với Mac, trước và sau đó. Chúng được an toàn với Kamal, anh sẽ không nói với ai để giữ sự tự tin cho bệnh nhân. Nhưng mặc dù nếu anh có thể kể cho ai đó, tôi không nghĩ là anh sẽ làm vậy. Tôi tin anh, thực sự tin. Điều buồn cười là, thứ mà đang kìm nén tôi không nói cho anh mọi thứ không phải nỗi sợ anh sẽ làm gì với chúng, cũng không phải nỗi sợ bị đánh giá, mà là Scott. Tôi cảm thấy như mình đang phản bội Scott nếu tôi kể cho Kamal những điều tôi không thể nói với anh. Khi nghĩ về những việc khác tôi đã làm, những sự phản bội khác, thì điều này chả là gì cả, nhưng không phải. Bằng cách nào đó, điều này tồi tệ hơn, bởi vì đây là cuộc sống thật, đây là những thứ trong sâu thẳm trái tim tôi, và tôi không chia sẻ nó với anh. Tôi vẫn giữ chúng lại, vì tất nhiên tôi không thể nói ra tất cả những gì tôi đang cảm thấy. Tôi biết đó là mục đích của việc điều trị tâm lí, nhưng tôi không thể. Tôi cần giữ mọi chuyện trong mơ hồ, dấu giếm những người đàn ông, người tình và người yêu cũ, nhưng tôi nói với bản thân rằng mọi chuyện vẫn ổn, vì họ là ai không quan trọng. Quan trọng là cách họ khiến tôi cảm nhận. Ngột ngạt, bồn chồn, thèm muốn. Tại sao tôi không thể có mọi thứ tôi muốn? Tại sao họ không thể làm tôi hài lòng? Thực ra, thỉnh thoảng họ cũng làm được. Có những lúc mọi thứ tôi cần là Scott. Nếu tôi có thể học cách gìn giữ những cảm giác này, cảm giác tôi đang có hiện tại - nếu tôi có thể tìm ra cách để tập trung vào sự hạnh phúc, hưởng thụ khoảnh khắc này, không lo lắng về những điều sắp xảy đến - thì mọi thứ sẽ ổn thôi. BUỔI TỐI Tôi phải giữ tập trung khi ở bên Kamal. Thật khó để không nghĩ ngợi lan man, khi anh nhìn tôi với đôi mắt sư tử đó, khi anh khoanh tay đặt trên đùi và vắt đôi chân dài lên nhau. Thật khó để không nghĩ tới những việc chúng tôi có thể làm cùng nhau. Tôi phải tập trung. Chúng tôi đang nói về chuyện xảy ra sau lễ tang của Ben, sau khi tôi bỏ trốn. Tôi đã ở Ipswich một thời gian; không dài. Tôi gặp Mac ở đó, lần đầu tiên. Anh đang làm việc cho một quán ăn hay gì đó. Anh đón tôi trên đường về nhà. Anh cảm thấy thương hại cho tôi. “Anh ấy còn chẳng muốn… anh biết đấy.” Tôi bắt đầu cười. “Chúng tôi quay về căn hộ của anh ta và tôi hỏi xin anh một ít tiền, và anh ta nhìn tôi như thể tôi bị điên vậy. Tôi nói với anh ta rằng mình chưa đủ tuổi, nhưng anh ta không tin. Và anh ta chờ, anh ta đã thực sự chờ, đến tận sinh nhật thứ mười tám của tôi. Rồi anh ta chuyển đến một căn nhà cũ gần Holkham. Một ngôi nhà đá cũ ở cuối một đường hẻm chẳng dẫn đến đâu, với chút đất ở xung quanh, và cách biển gần nửa dặm. Có một đường ray cũ chạy dọc một phía của căn nhà. Đến đêm, tôi luôn thức trắng - và luôn nghe thấy những tiếng rì rầm, chúng tôi cũng từng hút thuốc khá nhiều - và tôi luôn tưởng tượng mình có thể nghe thấy tiếng của con tàu, tôi đã từng rất chắc chắn và tỉnh dậy để ra ngoài tìm kiếm ánh sáng đó.“Kamal đổi tư thế, anh gật đầu, chậm rãi. Anh không nói bất cứ điều gì. Điều đó nghĩa là tôi tiếp tục nói. “Tôi thực sự đã rất hạnh phúc ở đó, với Mac. Tôi sống với anh ta khoảng… Trời ơi, khoảng 3 năm, tôi nghĩ vậy, đến cuối cùng. Tôi rời đi lúc… mười chín tuổi. Đúng rồi. Mười chín.” “Tại sao cô lại rời đi, nếu cô đã từng hạnh phúc ở đó?” anh ta hỏi tôi. Chúng tôi đã nói tới đây rồi, chúng tôi tới đây hơi sớm hơn tôi nghĩ. Tôi chưa có thời gian để nghĩ lại về nó, để bịa ra một câu chuyện. Tôi không thể. Nó đến quá sớm. “Mac bỏ tôi. Anh ta làm trái tim tôi tan nát” tôi nói, là sự thật, nhưng cũng là một lời nói dối. Tôi chưa sẵn sàng để nói ra toàn bộ sự thật. Scott không ở nhà khi tôi về, nên tôi lấy laptop ra và google anh ta, lần đầu tiên. Lần đầu tiên trong cả một thập kỉ, tôi tìm kiếm Mac. Mặc dù vậy tôi không thể tìm ra anh ta. Có hàng trăm Craig McKenzies trên thế giới này, và không trong số đó dường như là Mac của tôi. THỨ SÁU, NGÀY 8 THÁNG HAI 2013 BUỔI SÁNG Tôi đang đi bộ trong rừng. Tôi đã ở ngoài này từ khi đèn sáng lên, nó hiếm khi tối tăm nữa, nhưng lại im lặng một cách đáng sợ bởi những tiếng ré của những con chim ác đậu ở cành cây trên đầu tôi. Tôi cảm thấy chúng đang dõi theo mình, với những con mắt nhỏ và tròn như hạt, đang đếm. Loại chim ác báo điềm xấu. Một dành cho nỗi u sầu, hai dành cho niềm vui, ba dành cho một người con gái, bốn dành cho chàng trai, năm dành cho bạc, sáu dành cho vàng, bảy dành cho một bí mật không bao giờ được tiết lộ. Tôi đã có một vài rồi. Scott đang làm việc, trong một khoá ở đâu đó trong Sussex. Anh đi lúc sáng hôm qua và đến tận tối nay vẫn chưa về. Tôi có thể làm những gì mình muốn. Trước khi đi, tôi nói với Scott là mình sẽ đi xem phim với Tara sau buổi tâm lí. Tôi nói với anh rằng tôi sẽ tắt điện thoại, và tôi cũng đã dặn cô ấy. Tôi cảnh báo rằng có thể anh sẽ gọi, có thể anh muốn kiểm tra tôi. Lần này cô ấy hỏi tôi, về những điều tôi định làm. Tôi chỉ nháy mắt và cô ấy cười. Tôi nghĩ rằng có thể cô ấy rất cô đơn, hoặc cô ấy đang hoạt động ngầm cho tổ chức nào đó. Trong buổi tâm lí của tôi và Kamal, chúng tôi nói về Scott, về những điều với cái laptop. Nó xảy ra khoảng một tuần trước. Tôi đã tìm Mac - tôi tìm kiếm rất nhiều, tôi chỉ muốn tìm ra nơi ở và những dự định của anh ta. Ngày nay có hình ảnh của hầu hết mọi người trên Internet và tôi chỉ muốn nhìn thấy mặt anh ta. Tôi không thể tìm ra anh ta. Tối hôm đó tôi ngủ sớm. Còn Scott thức khuya xem tivi, và tôi quên không xoá lịch sử tìm kiếm. Lỗi lầm ngu ngốc - đó thường là điều cuối cùng tôi làm trước khi tắt máy tính, kể cả tôi có tìm gì đi nữa. Tôi biết là Scott luôn muốn tìm hiểu về những thứ tôi đang nung nấu, anh là một chuyên viên máy tính giỏi, nhưng nó cũng mất kha khá thời gian, nên hầu hết thời gian anh cũng không quan tâm. Dù gì thì tôi cũng đã quên béng mất. Và ngày hôm sau, chúng tôi cãi nhau. Một cuộc cãi lộn to. Anh muốn biết Craig là ai, và tôi đã tìm kiếm anh ta trong bao lâu, chúng tôi gặp nhau ở đâu, và những thứ anh ta có thể làm cho tôi mà Scott không thể. Thật ngu ngốc, tôi nói với Scott rằng anh ta là một người bạn trong quá khứ của tôi, và điều đó chỉ làm mọi chuyện tồi tệ hơn. Kamal hỏi tôi có sợ Scott không, và tôi đã rất tức giận.“Anh ấy là chồng của tôi” tôi phản bác lại. “Tất nhiên là tôi không sợ anh rồi.” Trông Kamal có vẻ sốc. Thực sự tôi cũng hơi khiến bản thân sốc. Tôi đã không kiềm chế cơn giận của mình, sự bảo vệ cho Scott. Điều đó cũng thật bất ngờ đối với tôi. “Có rất nhiều phụ nữ cảm thấy sợ chồng của họ, Megan.” Tôi cố nói gì đó, nhưng anh lại ra dấu cho tôi yên lặng. “Thái độ cô đang miêu tả - đọc emails của cô, lục lọi lịch sử tìm kiếm - cô đang miêu tả như thể nó là một điều rất bình thường. Nhưng nó không phải, Megan. Can thiệp vào đời tư của người khác không hề bình thường. Nó thường được xem là một sự xâm chiếm cảm xúc.” Tôi cười lớn, vì nó nghe hơi cường điệu. “Đó không phải là xâm chiếm” tôi nói. “Không phải nếu như tôi không cảm thấy phiền. Và tôi không hề. Tôi không phiền lòng về nó.” Anh ta cười với tôi, một nụ cười thoáng buồn. “Cô không nghĩ là cô nên cảm thấy phiền à?” anh hỏi. Tôi nhún vai. “Có thể là tôi nên, nhưng sự thật là, tôi không hề. Anh ấy hay ghen tuông và muốn chiếm hữu. Đó là con người anh. Nó không khiến tôi ngừng yêu anh, và một vài cuộc cãi nhau thật không đáng. Tôi đã cẩn thận - thường xuyên. Tôi che giấu những dấu vết, nên nó cũng không phải vấn đề quan trọng. Anh ta hơi lắc đầu, gần như không đồng tình. “Tôi không nghĩ anh ở đây để phán xét tôi.” tôi nói. Khi buổi tâm lí kết thúc, tôi hỏi anh cùng đi uống một li. Anh ta nói không, anh ta không thể, điều đó không thích hợp cho lắm. Nên tôi theo anh về nhà. Anh ta sống trong một căn hộ dưới mặt đường. Tôi gõ vào cửa, và khi anh ta mở cửa, tôi hỏi, “Ở đây có thích hợp không?” Tôi vòng tay quanh cổ anh, nhón chân lên và hôn vào môi anh ta. “Megan” anh ta nói, cao giọng lên. “Đừng. Tôi không thể làm việc này. Đừng.” Chúng thật tinh tế, từng cái đẩy và kéo, ham muốn và cưỡng chế. Tôi không muốn cảm xúc này qua đi, tôi muốn nó đến mức muốn giữ nó lại mãi. Sáng hôm sau tôi dậy rất sớm, chóng mặt và đầu chứa đầy các câu chuyện. Tôi không thể chỉ nằm đó, tỉnh táo, cô đơn, tâm trí tôi đang điểm lại từng cơ hội mà tôi có thể nắm bắt hoặc cho qua, và tôi ngồi dậy, mặc quần áo và bắt đầu đi. Tìm lại bản thân ở đây. Tôi đi loanh quanh và nghĩ lại các thứ trong đầu - anh nói, cô ta nói, sự cám dỗ, giải toả; giá như tôi có thể ổn định với thứ gì đó, chọn cách bám trụ chứ không phải xoay vòng. Nếu như thứ tôi đang tìm kiếm không tồn tại? Nếu như nó quá xa khỏi tầm với? Không khí trong phổi tôi lạnh cóng, đầu ngón tay tôi bắt đầu tím ngắt. Một phần trong tôi chỉ muốn nằm đây, giữa rừng lá cây, để cơn gió lạnh đưa mình đi. Tôi không thể. Đến lúc phải đi rồi. Lúc tôi quay về đường Blenheim thì đã gần chín giờ và khi tôi quẹo qua góc đường, tôi thấy cô ta, đi qua tôi, đẩy xe đẩy đằng trước. Đứa bé, một lần duy nhất, đang yên lặng. Cô ta nhìn tôi và gật đầu, cười một điệu cười nhạt nhẽo, tôi không trả lời. Thường thì tôi sẽ giả vờ tử tế, nhưng sáng hôm nay, tôi cảm thấy thật, như bản thân mình. Tôi cảm thấy hưng phấn, như bản thân đang trượt ra khỏi quỹ đạo, và dù cho có cố gắng thì tôi cũng không thể tỏ ra tử tế được. BUỔI CHIỀU Tôi thức dậy vào buổi chiều, hơi sốt và hoảng sợ. Tội lỗi. Tôi cảm thấy tội lỗi. Nhưng điều đó vẫn là chưa đủ. Tôi nghĩ đến việc anh rời đi lúc nửa đêm, nói với tôi, một lần nữa, rằng đây là lần cuối, lần cuối cùng, chúng tôi không thể lặp lại chuyện này nữa. Anh đang mặc quần áo, kéo chiếc quần jeans bò lên. Tôi đang nằm dài trên giường và cười lớn, vì đó là cách anh nói lần cuối, cũng như lần trước, và lần trước nữa. Anh nhìn tôi. Tôi không biết miêu tả nó như thế nào, không phải tức giận, không phải khiêu khích – đó là một lời cảnh báo. Tôi cảm thấy không dễ chịu chút nào; tôi không thể ngồi yên, tôi cảm thấy như thể có ai đó đã ở đây trong khi tôi thiếp đi. Không có gì bất thường, nhưng ngôi nhà trông khác, như là mọi thứ đã bị chạm vào, hơi dịch chuyển, và khi tôi đi quanh nhà, tôi cảm giác như có ai đó đang ở đây, nhưng luôn luôn vô hình đối với tôi. Tôi kiểm tra cửa trước ba lần, nhưng chúng đã khóa. Tôi không thể đợi được đến khi Scott về nhà. Tôi cần anh. RACHEL •   •   • THỨ BA, NGÀY 16 THÁNG BẢY, 2013 BUỔI SÁNG TÔI BẮT CHUYẾN TÀU lúc 8.04, nhưng tôi không đến Luân Đôn. Thay vào đó, tôi sẽ đến Witney. Hi vọng là đến đó sẽ giúp tôi nhớ lại chút gì đó, rằng khi tôi đến ga tàu, tôi sẽ thấy mọi thứ rõ ràng, và tôi sẽ biết. Mặc dù vậy, tôi cũng không hi vọng nhiều lắm, nhưng tôi không thể làm gì khác. Tôi không thể gọi cho Tom. Tôi quá xấu hổ, và trong trường hợp nào đi nữa, anh đã nói rõ rằng anh không muốn liên quan gì đến tôi nữa. Megan vẫn đang mất tích, cô ấy đã mất tích hơn sáu mươi tiếng và câu truyện bắt đầu trở thành tin tức toàn cầu. Nó được đăng tải trên trang BBC và Báo Online sáng nay; và cũng có một vài mẩu trích ngắn từ những trang khác. Tôi in mẩu tin của BBC và Báo Online ra; và mang theo chúng bên mình. Từ đó tôi có được những thông tin sau: Megan và Scott có một cuộc cãi lộn vào tối thứ bảy. Một người hàng xóm báo cáo là đã nghe thấy những giọng nói lớn. Scott cũng