🔙 Quay lại trang tải sách pdf ebook Chuyện Vặt Ông Pickwick
Ebooks
Nhóm Zalo
https://thuviensach.vn
Table of Contents
Chương 1: Chuyến Phiêu Lưu Đầu Tiên Của Ông Pickwick Chương 2: Cái Áo Khoác Của Ông Winkle Lọt Vào Một Vũ Hội Và Gây Rắc Rối Cho Ông Ta
Chương 3: Trận Quyết Đấu
Chương 4: Ông Pickwick Lọt Vào Giữa Những Cánh Quân Và Anh Chàng Mập Phục Vụ Bữa Ăn Trưa
Chương 5: Đi Về Thung Lũng Dingley
Chương 6: Ông Tupman Bị Trúng Đạn Và Bị Bắt Gặp Đang Bày Trò Yêu Đương Với Một Quý Bà
Chương 7: Gã Jingle Vụn Trộm Với Bà Cô
Chương 8: Ông Pickwick Gặp Sam Weller Và Gã Jingle Xoay Được Một Món Bở
Chương 9: Ông Pickwick Bị Bắt Gặp Đang Ôm Một Bà Trong Tay Chương 10: Cơn Sốt Bầu Cử Ở Eatanswill
Chương 11: Làm Thế Nào Ứng Cử Viên Đảng Áo Xanh Thắng Cử Chương 12: Gã Kép Hát Jingle Lại Xuất Hiện Và Một Cái Bẫy Được Giương Ra
Chương 13: Một Đêm Đến Thăm Trường Nữ Trung Học Chương 14: Ông Pickwick Trong Cái Xe Cút-Kít
Chương 15: Ông Pickwick Bị Bắt Gặp Trong Phòng Ngủ Một Quý Bà Chương 16: Ông Thẩm Phán Thô Lỗ Và Sự Trả Thù Ngọt Ngào Chương 17: Một Chuyến Đi Lạnh Lẽo Chấm Dứt Trong Sự Chào Đón Bên Ánh Lửa Ấm Áp
Chương 18: Ngày Giáng Sinh Trên Băng
Chương 19: Bữa Tiệc Của Bob Sawyer
Chương 20: Vụ Xử Án
Chương 21: Thăm Thành Phố Bath - Ông Winkle Bị Nhốt Bên Ngoài Nhà Trọ Với Bộ Quần Áo Ngủ
https://thuviensach.vn
Chương 22: Giải Tán Câu Lạc Bộ Pickwick
https://thuviensach.vn
CHUYỆN VẶT ÔNG PICKWICK
Charles Dickens
www.dtv-ebook.com
Chương 1: Chuyến Phiêu Lưu Đầu Tiên Của Ông Pickwick
Ông Samuel Pickwick, chủ tịch câu lạc bộ Pickwick của thành phố Luân Đôn, đang ngồi trầm tư trong chiếc ghế bành của mình và mỉm cười. Đối với những ai xa lạ, ông Pickwick không khác gì một con người bình thường, với cái đầu hói và cặp kính tròn, lớn; chỉ những bạn bè ông mới biết được bộ óc phi thường bên trong cái đầu bự của ông, cũng như đôi mắt lúc nào cũng ánh lên vẻ cười cợt và luôn luôn sáng long lanh đằng sau cặp kính to tròn đó.
Hôm ấy ngày Mười hai tháng Năm, năm Một ngàn tám trăm hai mươi bảy - Câu lạc bộ Pickwick tổ chức một cuộc hội thảo vô cùng quan trọng. Cuộc hội thảo này chỉ chú trọng vào một mục đích duy nhất: Câu lạc bộ quyết định thành lập một Ủy ban du lịch, nhiệm vụ của ủy ban là đi thăm thú khắp nơi trong nướcđể ghi lại mọi tất cả mọi sự việc đáng chú ý mà họ được chứng kiến và tham dự, rồi thường xuyên báo cáo những điều ấy cho Câu lạc bộ. Các thành viên trong ủy ban gồm có: chính ông Pickwick và ba người bạn đặc biệt là các ông Tracy Tupman, Augustus Snodgrass và Nathaniel Winkle.
Trong lúc viên thư ký ghi chép quyết định đó, ông Pickwick đảo mắt nhìn khắp mấy ông bạn thân "Hội viên Hội Pickwick" của mình, một cách nói mà các thành viên vẫn hay dùng để tự gọi câu lạc bộ của họ. Ngồi một bên Hội trưởng Pickwick là ông Tupman, một người luôn luôn quan niệm
tình yêu là thứ quan trọng nhất trên đời này. Nhân vật lúc nào cũng tôn vinh tình yêu ấy, là một người béo trục béo tròn, béo đến nội mà ông ta không bao giờ cúi xuống nhìn thấy sợi dây đồng hồ quả quít bằng vàng của mình
https://thuviensach.vn
treo lủng lẳng ở cái túi áo khoác ngắn bằng lụa. Ngồi bên kia hội trưởng là ông Snodgrass, có vẻ rất thi sĩ trong cái áo khoác màu xanh và cái khăn quàng cổ màu lông chó; kế tiếp ông này là ông Winkle, có vẻ bề ngoài rất giống một nhà thể thao, bận một cái áo khoác ngắn của những người thợ săn màu xanh rêu, với cái cổ cồn rất hoa lá cành.
Ủy ban mới mẻ này hoàn toàn nghiêm chỉnh chấp hành nhiệm vụ được giao phó cho họ. Trước lúc hội thảo chấm dứt, cả bốn người đã sẵn sàng mọi thứ để bắt đầu cho chuyến đi, sẽ khởi sự ngày hôm sau.
Ngay khi mặt trời vừa thức giấc sánh hôm sau, ông Pickwick thức dậy cùng mặt trời và mở của sổ phòng ngủ của mình ra để nhìn thế giới bên ngoài. Rồi ông nhanh chóng cạo râu, mặc quần áo, uống cà phê sáng và vội vàng tống vài thứ quần áo vào túi xách du lịch. Sau đó với cái túi xách du lịch trên tay và cuốn sổ ghi chép trong túi áo, ông đã có mặt ngoài đường phố; và chẳng mấy chốc, ông đón được một xe ngựa chở khách thuê. Ông Pickwick bước lên, ra lệnh cho người xà ích đưa ông tới lữ quán "Cây Thánh Giá Vàng".
- Con ngựa này già quá rồi phải không, anh bạn? - Ông Pickwick hỏi người xà ích, vừa cọ cọ mũi vào đồng xu Shilling mà ông cầm sẵn để trả tiền cuốc xe.
- Bốn mươi hai tuổi đấy. - Người đánh xe trả lời, liếc nhìn ông khách với đôi mắt ngờ vực.
- Cái gì? - Ông Pickwick ngạc nhiên kêu lên, bàn tay cũng vừa chạm vào cuốn sổ ghi chép.
Người xà ích lặp lại câu nói. Ông Pickwick nhìn chăm chú lên gương mặt anh ta để đánh giá xem anh chàng này nói năng có nghiêm chỉnh không. Rồi ông ghi điều vừa mới nghe thấy vào cuốn sổ của mình.
https://thuviensach.vn
- Và anh định bắt nó làm việc bao lâu nữa mà chưa chịu cho nó nghỉ ngơi? - Ông Pickwick hỏi tiếp.
- Hai hoặc ba tuần lễ nữa. - Người xà ích đáp.
- Những mấy tuần lễ nữa cơ à! - Giọng ông Pickwick không giấu được ngạc nhiên, trong lúc ông ta ghi thêm một chi tiết mới.
- Nó sống bên kia sông - Người xà ích tiếp tục - nhưng chúng tôi cũng ít khi đưa nó về nhà lắm, chẳng qua vì nó cũng có chỗ yếu.
- Vì nó có chỗ yếu là thế nào? - Ông Pickwick lại hỏi, bây giờ thì ông cảm thấy bối rối thật sự.
- Vâng, nó cứ té lên té xuống mỗi khi người ta tháo nó ra khỏi cái xe - Người xà ích giải thích tiếp - Nhưng một khi đóng vào xe, chúng tôi buộc thật chặt vào hai càng xe, thế là cu cậu hết té. Ngoài ra chúng tôi còn lắp hai bánh xe thật bự, nên mỗi khi con ngựa chạy, hai bánh xe cứ bám sát đít và cu cậu đó dám dừng lại.
Ông Pickwick ghi không sót một chữ những điều người xà ích nói vào cuốn sổ ghi chép của mình, với mục đích sau này ông có thể tường thuật đầy đủ cho Câu lạc bộ về cuộc sống day dẳng và nhọc nhằn của một con ngựa kéo xe là như thế nào. Ông vừa ghi chép xong thì họ cũng vừa tới quán trọ "Cây Thánh Giá Vàng" và ông Pickwick xuống xe. Các ông bạn Tupman, Snodgrass và Winkle bu lại quanh ông hội trưởng, chào mừng rối rít.
- Tiền xe của anh đây. - Ông Pickwick nói và chìa ra đồng Shilling trị giá mười hai xu cho người đánh xe.
Các bạn thử tưởng tượng xem sự ngạc nhiên của ông Pickwick như thế nào, khi người đánh xe, thay vì nhận đồng shilling, lại ném đồng tiền xuống
https://thuviensach.vn
đất và bằng một thứ ngôn ngữ thật thô lỗ, hắn khiêu khích ông khách của mình hãy đánh nhau với hắn để giành lấy đồng xu.
- Anh điên mất rồi. - Ông Snodgrass nói.
- Hoặc anh xỉn. - Ông Winkle thêm.
- Hoặc cả hai thứ đó. - Ông Tupman kết luận.
- Nhào vô! - Người đánh xe quát lớn, vừa nhảy choi choi với vẻ khích động - Nhào vô!... Chấp cả bốn người luôn!
- Có trò nhộn để xem rồi, ê! - Độ nửa tá tên xà ích khác cùng hét lên - Làm cha nó một mách đi, Jim! - Rồi họ bu quanh người bạn đồng nghiệp, reo hò inh ỏi.
- Có chuyện rắc rối gì vậy, Jim? - Một người trong đám này hỏi. - Rắc rối à? - Jim vặn hỏi lại - Tại sao lão ta lại ghi số xe của tôi chứ?
- Tôi có ghi số xe số xiếc gì của anh đâu? - Ông Pickwick nói với giọng giận dữ.
- Chẳng những lão đã ghi số xe của tôi - Người đánh xe nói tiếp, mặt quay về phía đám đông, chẳng cần đếm xỉa gì tới ông Pickwick - mà lão còn ghi ghi chép chép lia lịa không sót một chữ những gì tôi nói nữa!
Sau cùng, cho tới lúc này thì ông Pickwick cũng hiểu rõ đầu đuôi, nhưng đã quá trễ để tìm lời phân trần.
- Tôi phải trừng trị lão mới được - Người đánh xe lại quát - Tôi phải trừng trị lão ta, dù cho tôi phải đi tù sáu tháng vì chuyện này. Nào, nhào vô!
Vừa nói anh ta vừa giật cái nón trên đầu rồi ném xuống đất, đấm một quả đích đáng vào mũi ông Pickwick là văng mất cặp mắt kính. Quả đám
https://thuviensach.vn
thứ hai tống thẳng vào ngực ông hội trưởng, quả thứ ba bay tuốt tới cặp mắt ông Snodgrass, quả thứ tư làm văng cái áo khoác ngắn của ông Tupman, quả thứ năm làm ông Winkle hoàn toàn nín thở. Tất cả những hành động đó chỉ mất đúng mười hai giây. Rồi mọi người bắt đầu tranh nhau nói ỏm tỏi.
- Có ông cảnh sát nào gần đây không? - Ông Snodgrass hỏi.
- Đem nhét bọn chúng xuống dưới cái máy bơm nước. - Gã bán bánh nướng đề nghị.
- Rồi các người sẽ khốn khổ vì chuyện này! - Ông Pickwich hăm dọa. - Chỉ nói phét! - Đám đông hét rần rần.
- Nhào vô nữa đi! - Người đánh xe lại quát, có vẻ anh ta còn khoái đánh nhau.
Lúc này đám đông hoàn toàn tin chắc các hội viên Câu lạc bộ Pickwick đều là những tay cảnh sát chìm, và đúng lúc họ chuẩn bị đem nhốt bốn người vào dưới cái máy bơm nước theo lời đề nghị của gã bán bánh nướng, thì một người lạ mặt xuất hiện trước mặt đám đông. Hắn là một gã trẻ tuổi, dáng gầy gò và khá cao lớn, bận áo khoác màu xanh lá cây.
- Có chuyện gì vui? - Gã lạ mặt hỏi.
- Bọn cảnh sát chìm! - Đám đông la lên.
- Chúng tôi đâu phải cảnh sát đâu! - Ông Pickwik gào to.
Người lạ dùng sức lách qua đám đông, bước vào; và ngay tức khắc, ông Pickwick vội vàng giải thích những gì đã xảy ra.
- Thế thì, đi theo tôi - Gã lạ mặt với cái áo khoác màu xanh lá cây vừa nói vừa kéo ông Pickwick theo sau hắn. Mỗi lần muốn nói gì, hắn tuôn ra thật nhanh với những câu cụt ngủn, đứt quảng - Này, anh đánh xe số 924!
https://thuviensach.vn
Nhận tiền của anh và cút khuất mắt. Tôi biết rõ những ông này. Dẹp trò càn rỡ của anh! Đi lối này, thưa ông. Các bạn ông đâu? Tất cả chỉ là hiểu lầm, quá rõ còn gì. Đừng lo lắng. Những thằng ngốc.
Trong lúc miệng nói tía lia, gã lạ mặt vẫn đi trước dẫn đường về phía phòng đợi dành cho khách du lịch tại quán trọ Thánh Giá vàng. Ông Pickwick và mấy người bạn nối gót theo sau.
- Này, hầu bàn đâu! - Người lạ mặt hét lớn, rung cái chuông thật hách dịch - Mang ly rượu mạnh và nước nóng ra coi! Mắt ông có sao không, thưa ông? Hầu bàn, mang một miếng thịt sống cho con mắt đau của quý ông đây.
Thịt sống là thứ thuốc hay nhất để trị mắt sưng, thưa ông. Một cái trụ đèn lạnh ngắt cũng tốt đấy, nhưng - Ha ha! - trông ông sẽ rất buồn cười, nếu ông đứng ngoài đường và áp con mắt đau vào sát cột đèn trong nửa giờ.
Đó là câu nói dài dòng nhất của gã lạ mặt. Nói xong, chẳng cần dừng lại để lấy hơi, hắn nốc một mạch hết luôn nửa ly cối thứ rượu mạnh ph nước nóng, rối khoan khoái ném mìng xuống một cái ghế dựa, như thể chẳng có chuyện gì bất thường vừa mới xảy ra.
Trong lúc ba người bạn bận tíu tít cám ơn người lạ mặt về sự giúp đỡ của hắn dành cho họ, ông Pickwick có đủ thời gian quan sát dáng dấp bên ngoài của hắn. Gã đàn ông có chiều cao trung bình, nhưng vì thân thể gầy gò và cặp chân dài khiến hắn trông có vẻ cao hơn nhiều. Cái áo khoác màu xanh của hắn đã từng có lúc hợp thời trang đấy, nhưng rõ ràng nó được may cho một người thấp hơ hắn nhiều, vì hai ống tay áo không phủ tới cổ tay hắn. Cái áo trông thật bẩn và đã bạc màu, và vì hắn cài kín nút lên tới tận cổ họng, nên có vẻ như nó có thể sẽ bục toác ra chẳng biết lúc nào. Cái quần màu đen sờn mòn gần rách được buộc chằng chịt bằng những sợi dây da từ đầu gối đến tận đồi giày đã chữa đi chữa lại hàng bao nhiêu lần, như để che giấu đôi bít tất trắng dơ dáy bên trong. Mái tóc màu đen dài thậm thượt của hắn buông thõng tự do bên dưới một cái nón đã cũ rích. Gương mặt hắn gầy
https://thuviensach.vn
trơ xương và có vẻ mệt mỏi; tuy bề ngoài xơ xác như vậy, hắn lại làm người ta phải ngạc nhiên vì vẻ sống động và thái độ tự tin của hắn.
Nhận ra cặp kính của mình chẳng sứt mẻ chỗ nào, lúc này ông Pickwick mới chính thức lên tiếng cảm ơn người đã giúp đỡ mình.
- Ông chớ bận tâm! - Gã lạ mặt nói - Đừng nói gì thêm. Hắn rất ranh ma, thằng cha đánh xe ấy. Hắn sử dụng hai bàn tay rất cừ. Nhưng ông, thưa ông - Gã lạ mặt đưa mắt nhìn ông Winkle - với cái áo thợ săn ông đang mặc đây! Thì ông sẽ dễ dàng làm vỡ toác cái sọ của hắn thôi. Và cả cái đầu thằng cha bán bánh nướng nữa chứ.
Đang oang oang ba hoa, hắn chợt dừng lại, vì người đánh xe ngựa trạm Rochester vừa bước vào, ông này cho biết xe đã sẵn sàng lên đường.
- Rochester à? - Gã lạ mặt chợt kêu lớn và nhảy vọt lên - Đúng là xe của tôi. Đã đặt chỗ trước. Ông trả tiền rượu chứ? Rất tiếc, không có tiền lẻ. Chỉ toàn tiền lớn. Đâu có tiền thối, ê? - Rồi hắn lắc đầu với dáng đường bệ.
Thật đúng dịp, vì ông Pickwick và mấy người bạn cũng dự tính đến Rochester để viếng cảnh. Sau cùng để khỏi mất công đợi xe khác, họ đồng ý cả bốn người sẽ ngồi bên ngoài chiếc xe ngựa trạm.
- Thưa ông, chẳng có hành lý gì sao? - Người đánh xe hỏi.
- Ai, tôi à? Có một gói hàng bọc giấy nâu ở đây, thế thôi. Hành lý khác được gửi tới đây sau bằng tàu thủy, những hòm gỗ lớn. Bằng cả tòa nhà ấy chứ. Nặng, rất nặng - Gã lạ mặt trả lời. Trong lúc nói, hắn cố nhét cái gói bọc giấy vào túi áo. Có vẻ như gói hàng của hắn chỉ chứa một sơ mi và một khăn tay, không hơn.
- Đầu... đầu... coi chừng đầu các ông! - Gã lạ mặt kêu lên khi họ đi qua dưới một trần vòm dẫn ra phố - Một nơi nguy hiểm. Có lần một bà to lớn, đang ăn táo. Bà ta quên cái trần vòm. Bốp! Lũ con bà ta nhìn quanh. Cái
https://thuviensach.vn
đầu của mẹ chúng đã lìa khỏi cổ. Trái táo còn trong tay bà ta... nhưng còn miệng đâu mà ăn chứ. Buồn... quá buồn!
Sau đó gã lạ mặt hỏi những người đồng hành mới của hắn điều quan tâm chính của họ là gì. Ông Pickwick cho biết ông thích tìm hiểu về bản chất con người; ông Snodgrass thú nhận ông muốn trở thành thi sĩ; còn ông Winkle khẳng định ông rất say mê thể thao.
- Thể thao à, ê? - Gã lạ mặt hỏi - Mấy con chó hả, thưa ông?
Ông Winkle trả lời lúc này ông không còn nuôi chó săn nữa. sau đó gã lạ mặt kể một câu chuyện dài - vẫn bằng cái lối dùng những câu cộc lốc quen thuộc của hắn - về việc hắn từng có một con chó. Một hôm, theo lời hắn, hắn mang súng ra khỏi nhà. Hắn vào một khu rừng. Con chó không đi theo. Hắn huýt sáo gọi. Con chó không thèm nhúc nhích. Hắn gọi tên con vật: "Ponto!" Con vật vẫn ngồi bất động. Hắn quay lại chỗ con chó. Nó đang chăm chú nhìn một tấm bảng thông báo:
"Đất tư nhân. Bất cứ con chó nào lọt vào sẽ bị bắn bỏ".
Vậy thì đâu có gì lạ, khi con chó không chịu đi qua! Con chó mới khôn gớm! Một con thú có giá trị. Rất giá trị.
Ông Pickwick bắt đầu ghi một điều mới mẻ nữa về con chó biết đọc này vào cuốn sổ, còn gã lạ mặt lại chuyển sự chú ý của hắn sang ông Tupman. Người đàn ông quý phái này không chịu thừa nhận mối quan tâm chính của mình là các bà, thế nhưng ông ta đang dán chặt đôi mắt đầy vẻ âu yếm vào một phụ nữ trẻ đang đi trên vỉa hè.
- Đúng là một cô gái xinh đẹp hả, ê? - Gã lạ mặt trầm trồ, rồi hắn bắt đầu kể một câu chuyện dài về một trong những chuyện tình của hắn. Ông Tupman chăm chú nghe với thái độ say mê. Gã lạ mặt vẫn tiếp tục kể hết chuyện này đến chuyện khác cho đến khi tòa lâu đài Rochester hiện ra trước
https://thuviensach.vn
mắt họ. đến lúc này cuốn sổ ghi chép của ông Pickwick đã đầy ắp những chuyện phiêu lưu lạ lùng.
Chiếc xe trạm dừng lại trước quán trọ "Con Bò Đực" trên đường High Street. Gã lạ mặt bảo hắn đã đặt phòng ở một nơi khác gần đó, vì thế ông Pickwick mời hắn đến dùng bữa tối với họ tại quán Con Bò Đực tối hôm đó.
- Rất vui lòng - Gã lạ mặt nhận lời - Vịt quay với nước xốt táo chứ? Món ăn ưa thích của tôi. Mấy giờ?
- Để tôi xem nào - Ông Pickwick đáp, mắt nhìn đồng hồ quả quít của mình - Bây giờ mới khoảng ba giờ chiều. Chúng ta sẽ ăn lúc năm giờ.
Gã lạ mặt giở nón ra thật sự, rồi cẩu thả đội lên lại, cái nón nằm lệch một bên đầu. Kẹp gói hàng bọc giấy nâu dưới nách, hắn bước nhanh ra ngoài, băng qua sân lữ quán và ra tới đường phố.
https://thuviensach.vn
CHUYỆN VẶT ÔNG PICKWICK
Charles Dickens
www.dtv-ebook.com
Chương 2: Cái Áo Khoác Của Ông Winkle Lọt Vào Một Vũ Hội Và Gây Rắc Rối Cho Ông Ta
Ông Pickwick và các bạn đi lên cầu thang để đến xem những phòng ngủ được dành cho họ. Sau đó, họ dặn những món ăn cho bữa tối, rồi rủ nhau ra phố ngắm cảnh Rochester. Như hầu hết các thành phố cảng sầm uất, thành phố Rochester cũng bẩn thỉu nhớp nhúa và mù mịt khói. Các cửa hiệu trên mọi đường phố đều bán cá và các thứ sò, ốc, dây chão, thùng đựng nước và đủ thứ thập vật khác dùng cho ghe thuyền. Đường phố nào cũng nhan nhản các anh chàng thủy thủ, và anh nào anh nấy đều say xỉn tới mức họ thả rông dọc theo những con đường, cười nói huyên náo theo sau là những bầy trẻ con, hình như chúng tìm thấy ở đám thủy thủ vô số trò thú vị để xem mà khỏi tốn tiền.
Đến năm giờ chiều, mọi người cùng ngồi vào bàn ăn. Bây giờ thì các Hội viên hội Pickwick đều biết tên người khách lạ, hắn tự giới thiệu là ông Jingle (Kêu Leng Keng), nói luôn mồm uốt cả bữa ăn và tất nhiên, vẫn nói rất nhanh, hắn uống rượu vang cũnh nhanh và nhiều như cách hắn nói.
- Hầu bàn, chuyện gì đang xảy ra trên lầu vậy? - Jingle hỏi - Ghế đều bò lên đó cả, công nhân thì bò xuống... chỗ nào cũng thấy ly tách và nhạc khí. Cái gì vậy?
- Một đêm dạ vũ, thưa ông. - Người hầu bàn đáp.
- Những phụ nữ xinh đẹp trong thành phố đều đến cả chứ? - Ông Tupman hỏi.
https://thuviensach.vn
- Tất nhiên, thưa ông, những bà rất lộng lẫy - Jingle trả lời - Nơi đây thuộc vùng Kent, một miền đẹp nhất nước Anh đấy, nổi danh nhờ táo, bia, đàn bà.
- Tối rất muốn tham dự đêm dạ vũ này, muốn ghê gớm. - Ông Tupman nói.
- Mỗi vé vào cửa giá mười shilling, thưa ông. - Người hầu bàn tiết lộ.
Ông Tupman lặp lại mối bận tâm của mình, nhưng hình như chẳng ai nghe ông ta nói. Người hầu bàn mang thêm rượu vang đến. Trong suốt một hoặc hai giờ gì đó tiếp theo, chỉ độc một mình gã Jingle Leng Keng kể đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, những hội viên hội Pickwick say mê giỏng tay lên nghe, và mạnh ai nấy uống thỏa thích thứ rượu vang ngon lành, cho tới lúc ông Winkle và ông Snodgrass cảm thấy mắt híp lại. Ông Pickwick vẫn còn mỉm cười được, nhưng mắt ông đã nhắm nghiền, và chẳng mấy chốc ông ta cũng ngủ nốt.
Trên lầu bắt đầu vọng xuống tiếng nhạc xập xình, cho biết buổi dạ vũ bắt đầu. Ông Tupman lại nhắc tới ý muốn tham dự buổi khiêu vũ của mình. Lần này gã Jingle Leng Keng than phiền hắn rất khổ tâm vì hành lý của hắn
vẫn chưa thấy đến, hắn giải thích là nếu có quần áo tử tế thích hợp, hắn cũng sẽ rất vui lòng tham gia buổi khiêu vũ.
Ông Tupman nhìn hắn với dáng nghĩ ngợi.
- Tôi sợ rằng tôi hơi béo một chút, còn ông thì lại hơi gầy một chút, vì vậy tôi không thể cho ông mượn một bộ quần áo vừa vặn. - Ông Tupman nói - Ông bạn Winkle của tôi có một bộ có lẽ vừa với ông hơn.
Cả hai cùng quay nhìn ông Winkle lúc này đang gục đầu xuống phía trước, cằm tì sát ngực. Ông Tupman bị cám dỗ quá nặng rồi. Ông háo hức nhìn ngắm các bà các cô xinh xắn lịch sự trong buổi dạ vũ, và ông cũng
https://thuviensach.vn
muốn lôi theo cả anh chàng Leng Keng này cho ó bạn. Ông tỏ ra phân vân bất quyết.
- Uống thêm chút vang nữa đi - Gã Jingle nói để tạo thêm can đảm cho ông Tupman, và hắn rót đầy ly cho cả hai người
Ông Tupman nốc một hơi rõ dài và chẳng còn phân vân ngần ngại gì nữa. Ông mua ngay hai vé tham dự dạ vũ, rồi dẫn Leng Keng lên phòng ngủ của mình, ngay sát cạnh phòng ông Winkle.
Hai mươi phút sau, gã Jingle Leng Keng đã diện xong bộ đồ lớn, kẻng và mới nhất của ông Winkle trên ngực áo có thêu biểu tượng của Câu lạc bộ Pickwick: cái đầu của ông Hội trưởng và những chữ cái P.C (Pickwick Club: Câu lạc bộ Pickwick). Nếu ông Tupman biết trước được những phiền toái mà trò đùa nghịch nhỏ nàysẽ gây ra như thế nào, có lẽ ông sẽ không dám mỉm cười sung sướng như vậy, nhưng những ý nghĩ của ông Tupman không đi xa hơn căn phòng khiêu vũ với hình ảnh các bà vô cùng hấp dẫn trong đó. Ông đóng cửa phòng lại rồi đi ra trước dẫn đường, bước xuống cầu thang.
Phòng khiêu vũ đông đặc người là người. Khi nào không bận khiêu vũ, người ta ngồi lại thành từng nhóm. Những ngài sĩ quan vênh váo chuyện trò với các ngài quý tộc địa phương, và những nhà quý phái địa phương lại bốc phét với các ông chủ tiệm buôn. Còn ngài sĩ quan chỉ huy trưởng bến cảng thì hãnh diện mỗi khi tán gẫu với bất kỳ người nào khác.
Một trong những nhân vật được biết đến nhiều nhất trong đám các sĩ quan là một ông bác sĩ quân y nhỏ con, nhưng béo tốt, được gọi là bác sĩ Slammer. Đỉnh đầu ông này hói, bóng lưỡng, lớp tóc khô cứng màu đen còn lại bao quanh đầu trông chẳng khác gì cái móng ngựa. Ông ta hút thuốc liên tục và tán hươu tán vượn với tất cả, chẳng chừa một ai, cười ầm ĩ, khiêu vũ, bày trò đùa bỡn, chơi bài và làm mọi thứ. Nhưng hành động đặc biệt hơn cả là giở trò tán tỉnh một bà góa già nhỏ nhắn, mà quần áo và các thứ trang sức
https://thuviensach.vn
trên người bà này nói lên rằng bà sẽ là một người vợ quá tốt cho bất kỳ người đàn ông nào có đồng lương khiêm tốn.
Cặp mắt ông Tupman và người bạn mới của ông dán chặt lên tấm thân phì nộn của ông bác sĩ và bà góa phụ mất một lúc. Rồi gã Jingle nói:
- Cô gái già... lão bác sĩ ngốc nghếch già... ý kiến hay đấy... tôi sẽ có vài trò thú vị.
Ông Tupman nhìn hắn, không giấu được ngạc nhiên.
- Tôi sẽ khiêu vũ với bà góa phụ - Jingle quả quyết.
- Bà ấy là ai thế? - Ông Tupman hỏi.
- Ai biết đâu... Tôi chưa từng thấy bà này trước đây... nhưng tôi sẽ phá tan mưu đồ của thằng cha lang băm.
Vừa nói dứt, hắn đã băng qua căn phòng, đứng dựa vào tường và bắt đầu ngắm nghía người phụ nữ nhỏ nhắn béo tốt, nét mặt làm ra vẻ buồn rầu nhưng không thiếu thái độ tôn kính. Ông Tupman càng ngạc nhiên hơn.
Jingle nhanh chóng gặt hái kết quả. Lúc ông bác sĩ nhỏ con khiêu vũ với một bà khác, bà góa phụ đánh rơi cây quạt cầm tay, Jingle nhanh chóng nhặt nó lên ngay. Hắn đưa trả cây quạt cho người phụ nữ với một nụ cười, đồng thời lịch sự cúi đầu xuống. Mỗi nhười nói với người kia vài tiếng. Rồi hắn với điệu bộ ra vẻ rất can đảm, đi thẳng tới người trưởng ban lễ tân, ông này trang trọng giới thiệu hắn với bà góa phụ nhỏ nhắn, thế là chỉ một lúc sau, bà này và Jingle leng Keng đã khiêu vũ với nhau.
Sự ngạc nhiên của ông Tupman kể cũng không nhỏ, nhưng nó không thấm vào đâu nếu đem so sánh với vẻ ngơ ngác của ông bác sĩ bé loắt choắt nhưng to béo. Vì rằng tuy Jingle còn trẻ, nhưng bà góa già lại tỏ ra thích thú với người bạn nhảy của mình. Không người nào trong cặp nhảy này mảy
https://thuviensach.vn
may để ý tới ông bác sĩ bị bỏ rơi trong cơn giận dữ điên cuồng, đến nỗi chẳng nói được một tiếng nào. Ông ta, ông Slammer vĩ đại, mà lại mất người phụ nữ của mình và tay một gã lạ mặt ư, một thằng cha chẳng ai biết tí tẹo gì về gốc gác của hắn? Và thằng cha lạ hoắc đó lại giới thiệu bà ta với bạn của hắn mới chết không chứ! Không thể được! Ông bác sĩ nhìn lại cho kỹ hơn. Đúng quá rồi còn gì, bây giờ bà góa đang khiêu vũ với ông Tupman kia kìa.
Ông bác sĩ nhẫn nại và im lặng ngắm họ, hai gã đối thủ của ông đang bông đùa và uống rượu vang với bà góa phụ, và đến lúc hai người này đưa bà ta ra ngoài, tiễn đến tận xe của bà ta, ông bác sĩ cũng xông ra khỏi phòng với cơn giận khủng khiếp. Lúc Jingle và ông Tupman trở lại, ông bác sĩ đang chờ họ trong hành lang bên ngoài phòng khiêu vũ. Ông ta đã quyết định sẽ đấu súng tay đôi với địch thủ.
- Thưa ông! - Ông bác sĩ nói với giọng hung hăng, trong lúc bàn tay chìa một tấm danh thiếp vừa lấy từ túi áo ra - Tên tôi là Slammer, bác sĩ Slammer, trong Y sĩ đoàn phục vụ Đức Hoàng thượng, và đây là danh thiếp của tôi, thưa ông.
- A! - Jingle lạnh lùng đáp lại - Slammer à? Rất vui được biết ông. Lúc này tôi không đau ốm gì, Slammer. Chừng nào có bệnh tôi sẽ gọi ông.
- Ông... ông là một tên lừa đảo, thưa ông - Ông bác sĩ rống lên, cố tìm cách ép buộc kẻ thù của mình phải nhận lời thách đấu - Ông là một đứa hèn nhát, một tên nói dối, một... à... một... Hãy đưa danh thiếp của ông cho tôi, thưa ông!
- Ồ, tôi hiểu rồi - Jingle nói với ông Tupman - Rượu ở miền này mạnh thật. Quá điên mới ráng nốc cho nhiều vào. Nước cam tốt hơn cho những người già. Sáng mai lại nhức đầu.
Nói xong hắn bắt đầu đi vượt qua ông bác sĩ nhỏ con.
https://thuviensach.vn
- Tôi nghĩ rằng ông trọ trong ngôi nhà này, thưa ông? - Ông bác sĩ nói - Lúc này ông đang say, thưa ông, nhưng sáng mai ông sẽ nghe nói về ý kiến của tôi. Dù ông có đi đâu, ở đâu, tôi cũng sẽ tìm ra.
- Còn tôi lạ muốn ông tìm thấy tôi "ở ngoài" hơn là "tại nhà" - Jingle điềm tĩnh trả lời.
Trông ông bác sĩ có vẻ như sẵn sàng giết kẻ thù của mình bất cứ lúc nào, nhưng thay vì gây gỗ ầm ĩ, ông ta chỉ giận dữ biết ra khỏi lữ quán.
Ông Tupman đưa người bạn đồng hành mới lên tận phòng ngủ của mình, để nhận lại bộ quần áo Jingle đã mượn của ông Winkle lúc này đang ngủ say như chết. Việc này được làm thật chóng vánh, rồi gã Jingle chào từ giã và bước ra. Ông Tupman lóng cóng thay quần áo vì đôi chân ông gần như chẳng chịu tuân theo ý của chủ chúng nữa, nhát là khi ông cố gắng đút chúng vào hai ống tay của áo ngủ. Nhưng sau cùng, ông Tupman cũng xoay xở được rồi tìm cách bò lên giường, và ngay lập tức chìm vào giấc ngủ.
Lúc bảy giờ sáng hôm sau, có người gõ cửa phòng ông Pickwick. - Ai đấy? - Ông hỏi với giọng ngái ngủ.
- Tôi ạ, thưa ông, người hầu phòng, thưa ông.
- Anh muốn gì?
- Xin vui lòng, thưa ông, ông có thể nói cho biết về một quý ông trong nhóm của ông không ạ, người mặc bộ đồ lớn màu xanh sáng có đính một hột nút màu vàng ấy mà?
Ông Pickwick nghĩ có lẽ bộ quần áo đã được đưa đi chải, bây giờ nhười hầu phòng mang về lại, nên ông trả lời:
- Của ông Winkle đấy, phòng bên cạnh.
https://thuviensach.vn
- Hu-lô! - Ông Pickwick kêu lớn từ bên dưới cái chăn, khi người hầu phòng mới vừa gõ cửa phòng của ông. Rồi ông nhanh nhẹn nhảy xuống giường, khoác cái áo choàng chỉ mặc trong nhà vào.
- Có một quý ông đang chờ trong phòng uống cà phê - Người hầu phòng nói khi ông Winkle mở cửa - Ông ấy muốn nói chuyện với ông ngay bây giờ ạ.
- Lạ chưa kìa! - Ông Winkle hơi sửng sốt - Được, tôi sẽ xuống ngay.
Ông nhanh chóng mặc quần áo rồi xuống cầu thang. Một bà già và một người hầu bàn đang lau bụi phòng uống cà phê, khi ông Winkle bước vào. Trong phòng đã có sẵn một sĩ quan quân đội đang nhìn ra ngoài cửa sổ. Viên sĩ quan lạnh lùng cúi đầu chào ông Winkle rồi yêu cầu hai người giúp việc ra khỏi phòng, để yên cho họ với nhau. Sau đó, ông ta cẩn thận khó cửa phòng lại.
- Ông Winkle phải không, tôi nghĩ thế?
- Vâng, tôi vẫn là Winkle.
- Tôi là Đại úy Teppleton. Tôi đến đây theo lời yêu cầu của bạn tôi, đại úy bác sĩ Slammer. Tôi nghĩ rằng ông đã đoán ra lý do vì sao.
- Bác sĩ Slammer? - Ông Winkle nói, và ông chẳng đoán ra chuyện quỷ quái gì cả.
- Vâng ông ấy yêu cầu tôi nói lại với ông rằng thái độ cư xử tối hôm qua của ông hoàn toàn không thích đáng. Ông ấy bảo rằng những gì ông đã làm thật không xứng đáng với người quý phái chút nào, thưa ông.
Ông Winkle sửng sốt đến nỗi người sĩ quan vội vàng nói tiếp:
https://thuviensach.vn
- Bác sĩ Slammer hoàn toàn tin rằng lúc ấy ông rất say, vì thế ông không nhận biết được ông đã lăng nhục ông ấy như thế nào. Ông ấy yêu cầu tôi nói với ông rằng, nếu ông chịu xin lỗi ông ấy về hành vi của ông, ông ấy sẽ vui lòng chấp nhậnlời xin lỗi của ông được viết ra trên giấy.
- Một lời xin lỗi về hành vi của tôi được viết ra trên giấy! - Ông Winkle lẩm bẩm, vẫn chẳng hiểu ất giáp gì những lời viên sĩ quan vừa nói.
- Nếu không ông phải chấp nhận lời thách đấu bằng vũ khí của ông ấy, tất nhiên phải thế thôi - Ông sĩ quan thản nhiên kết luận.
- Có phải bác sĩ Slammer nói tên tôi với ông không? - Ông Winkle hỏi.
- Bác sĩ Slammer bảo ông đã từ chối không chịu nói tên ông cho ông ấy biết, nhưng ông nặc bộ đồ lớn màu xanh nước biển sáng, có đính một hột nút bằng vàng trên đó ghi mấy chữ P.C. Những người giúp việc ở đây cho tôi biết ông chính là chủ nhân của bộ quần áo đó.
Càng lúc ông Winkle càng thêm ngơ ngác, khi ông nhận ra bộ y phục của ông được miêu tả chính xác đến như thế. Thoạt đầu, ông nghĩ ngay đến chuyện quần áo của mình đã bị trôm đến viếng.
- Xin lỗi, vui lòng chờ tôi một lúc.
Ông nói, rồi chạy nhanh lên cầu thang. Với bàn tay run bần bật, ông mở túi hành lý của mình ra. Bộ quần áo vẫn nằm nguyên ở chỗ thường lệ của nó, nhưng rõ ràng có những dấu vết cho thấy có người đã bận nó đêm qua.
- Đúng như thế rồi! - Ông Winkle tự nói cho mình nghe và ông bối rối thấy rõ - Ta tự biết đã uống quá nhiều rượu mà, trong bữa tối hôm qua ấy. Và sau đó - Ta nghĩ có lẽ như vậy - ta đã thay quần áo... rồi ta đi đâu đó... rồi ta lăng nhục một ông nào đó... và bây giờ ông ấy muốn thách đấu với ta
bằng vũ khí, trừ khi ta chịu viết lời xin lỗi!
https://thuviensach.vn
Trong lúc quay lại phòng uống cà phê, đầu óc ông Winkle hoàn toàn đắm chìm trong những suy nghĩ. Nếu ông từ chối lời thách đấu của ông kia, và bằng lòng xin lỗi, điều ấy có nghĩa là danh dự và tiếng tăm của ông đối với câu lạc bộ Pickwick sẽ vĩnh viễn bị hủy diệt từ giờ phút này. Tuy nhiên nếu ông chấp nhận thách đấu, ông có thể yêu cầu ông Snodgrass hành động với tư cách người trợ lý của ông. Ông se giải thích cho bạn ông điều ấy nguy hiểm như thế nào, trong trường hợp đó, ông Snodgrass sẽ báo động cho ông Pickwick, và ông Pickwick chắc chắn sẽ báo động với các cơ quan pháp luật, và các cơ quan pháp luật sẽ ngăn cấm họ thực hiện cuộc quyết đấu.
Trước khi đến phòng uống cà phê, ông Winkle đã có một quyết định. Ông đồng ý nhận lời thách đấu.
- Ông vui lòng cho biết tên người bạn sẽ giúp đỡ ông chứ, người mà tôi sẽ thu xếp về thời gian và địa điểm quyết đấu? - Ông đại úy hỏi.
- Tôi nghĩ không cần chuyện ấy - Ông Winkle trả lời - Cứ dàn xếp những chuyện ấy ngay bây giờ, và tôi sẽ thông báo cho bạn tôi sau.
- Thế thì chúng ta hãy đồng ý "vào lúc mặt trời lặn chiều mai" được không? - Ông đại úy thản nhiên đề nghị, rồi ông mô tả "một chỗ yên tĩnh" phía sau tòa lâu đài, tại đây cuộc thách đấu có thể diễn ra không bị ai quấy rầy.
- Rất tốt. - Ông Winkle đồng ý, dù ông nhận ra tim mình lúc này chẳng tốt chút nào.
- Thế thì mọi chuyện xem như đã thu xếp xong - Ông đại úy nói - Xin chào ông, chúc buổi sáng tốt lành.
Rồi ông ta húyt sáo một điệu nhạc thật vui trong lúc bước ra khỏi lữ quán.
https://thuviensach.vn
CHUYỆN VẶT ÔNG PICKWICK
Charles Dickens
www.dtv-ebook.com
Chương 3: Trận Quyết Đấu
Bữa điểm tâm sáng hôm đó chẳng vui vẻ gì. Ông Tupman vẫn chưa đủ sức bò ra khỏi giường ngủ, ông Snodgrass cảm thấy đầu óc vẫn còn ngầy ngật, và ông Pickwick thậm chí cũng ngồi câm như thóc, chỉ uống một ly nước lạnh. Ông Snodgrass vừa đưa ra ý kiến họ sẽ đi thăm thú tòa lâu đài, và ông Winkle đồng ý sẽ đi cùng ông này.
B
- Snodgrass, bạn già thân mến - Ông Winkle nói trong lúc hai người thả bộ dọc theo một lối đi nhỏ dẫn đến lâu đài - Bạn có thể giữ kín được một điều bí mật không?
Trong lúc hỏi như thế, ông Winkle thực lòng mong ông bạn già thân mến của mình sẽ trả lời không.
- Tất nhiên được chứ - Ông Snodgrass đáp - Tôi sẵn sàng thề...
- Ô không, không đâu - Ông Winkle thất vọng ngắt ngang - Không nên thề thốt, bạn ạ, xin vui lòng đừng thề điều gì cả, chuyện đó hoàn toàn không cần thiết.
Ông Snosgrass buông cánh tay ông vừa đưa thẳng lên trờ xuống, vì ông đã sẵng sàng thốt ra lời thề như một nhà thi sĩ chính cống, và ông Winkle nói tiếp:
https://thuviensach.vn
- Tôi muốn bạn hành động như một người bạn cùng chia sẻ ngọt bùi với tôi, Snodgrass ạ, trong một vấn đề có liên quan đến danh dự. Lúc mặt trời lặn hôm nay, trong một bãi đất vắng vẻ phía sau lâu đài, tôi phải quyết đấu bằng súng với một sĩ quan, một sĩ quan quân y. Tên ông ta là bác sĩ Slammer.
- Chắn chắc rồi - Ông Snodgrass nói. Trông ông ta chẳng có vẻ gì tỏ ra ngạc nhiên như ông Winkle vẫn mong đợi.
- Tôi có thể chết cháy đấy. - Ông Winkle nói.
- Tôi hi vọng không có chuyện đó. - Ông Snodgrass đáp.
- Tôi tin viên sĩ quan ấy bắn súng rất giỏi. - Ông Winkle nhấn mạnh.
- Hầu hết những người trong quân đội đều bắn giỏi. - Ông Sndgrass nói - Nhưng bạn cũng bắn giỏi vậy, không phải sao?
Ông Winkle rất sẵn lòng thú nhận rằng ông được nổi tiếng như một nhà thể thao nhưng ông mong muốn bạn mình bộc lộ nhiều lo lắng hơn.
- Snodgrass - Ông Winkle nói, giọng ông hơi run - nếu tôi chết, bạn hạy mang đến cho bố tôi một bức thư.
Ông Snodgrass nhận lời ủy thác đó với thái độ vui vẻ như thể ông là một nhân viên bưu tá có lương tâm. Ông Winkle lại nài nỉ:
- Nếu tôi chết, hoặc nếu ông bác sĩ khia chết, bạn sẽ phải ra hầu tòa vì đã nhúng tay vào việc sắp đặt vụ quyết đấu này. Bạn có thể lãnh một án tù, có thể là một án tù chung thân!
Lần đầu tiên, ông Snodgrass tỏ ra hơi lo lắng một chút, nhưng rồi ông ta quyết định phải trung thành với ông bạn già của mình, dù phải chấp nhận bất cứ hậu quả nào.
https://thuviensach.vn
- Với lý do tình bạn - Ông ta nói - tôi sẽ chịu đựng được mọi chuyện.
Ông Winkle âm thầm nguyền rủa ông Snodgrass về cái tình bạn mắc dịch của ông ta trong lúc họ tiếp tục đi, người này cạnh người kia. Trong khoảng thời gian có đến vài phút, mỗi người theo đuổi ý nghĩ riêng tư của mình. Ông Winkle thì hoàn toàn tuyệt vọng. Làm sao ông ta có thể nhồi nhét ước muốn chính đáng của mình vào cái đầu ngu ngốc của ông bạn Snodgrass nhỉ?
- Snodgrass - Ông Winkle nói, đột ngột đứng lại - chớ ngăn cản tôi nhận lời thách đấu ấy... chớ có báo động với ông bạn già Pickwick của chúng ta... chớ có yêu cầu luật pháp ngăn cấm tôi hoặc ông bác sĩ Slammer, dù tôi có thể dễ dàng cho bạn biết địa chỉ của ông ta... chớ có làm gì đấy, tôi van bạn.
Ông Snodgrass nắm bàn tay người bạn già.
- tất nhiên tôi sẽ làm theo lời bạn dặn! - Ông ta nghiêm chỉnh hứa.
Bây giờ ông Winkle đành phải bỏ sự có gắng của mình. Ông cho phép ông Snodgrass - lúc này đã quyết định sẽ thi hành trọn vẹn bổn phận được phó thác - được đưa ông ta đến một tiệm bán súng. Tại đây họ thuê hai khẩu súng lục với đầy đủ thuốc nổ và đạn, rồi họ quay lại lữ quán.
Buổi chiều hôm ấy, bầu trời thật u ám, nhiều đám mây vần vũ trên không, khi mình rời chỗ trọ bắt đầu chuyến đi hiểm nghèo của họ. Mặt ông Winkle khuất kín sau cổ cái áo khoác để tránh bị nhận dạng. Còn ông Snodgrass mang những thứ vũ khí của Thần Chết.
- Chúng ta đang ở vào giờ giấc lý tưởng nhất - Ông Snodgrass nói khi họ leo qua một bờ giậu để vào bãi đất trống phía sau lâu đài. Mặt trời cũng vừa tắt nắng.
- Có cả viên đại úy nữa, ông ta là bạn của bác sĩ Slammer - Ông Winkle nói - người đàn ông mặc áo khoác xanh ấy.
https://thuviensach.vn
Ông đại úy dùng bàn tay ra hiệu cho hai người và họ đi theo sau ông kia. Bầu trời trở nên u ám hơn, một cơn gió bất thường thổi qua trên những bãi đất trống trơn, rít lên những âm thanh như những linh hồn tội lỗi đang húyt gọi bầy chó của họ. Bên dưới một bức tường đổ nát của tòa nhà, một mương nước sâu hoắm nằm phơi mình trong giống một mộ huyệt khổng lồ không có bia.
Lúc này họ vừa rời khỏi lối mòn và leo qua một bờ giậu khác để vào một bãi đất trống nhỏ, nơi này khuất hẳn tầm mắt của những người bên ngoài. Hai người đàn ông đã chờ sẵn ở đấy. Một người là bác sĩ Slammer, người kia cũng là một bác sĩ, sẵn sàng xử lý khi có ai trong hai kẻ quyết đấu bị thương, và ông này đang ngồi thoải mái trên một cái ghế dựa, loại dùng cho những người đi cắm trại.
- Bạn nên uống một giọt rượu mạnh. - Ông Snodgrass nói, vừa chìa ra một chai rượu nhỏ lấy từ túi áo.
Ông Winkle đón lấy chai rượu và uống như thể đây là lần cuối cùng trong đời mình trên cõi trần gian này.
Ông Snodgrass và viên đại úy đo khoảng cách giữa hai đối thủ, và bày những khẩu súng của họ ra. Viên đại úy đưa những khẩu súng của ông ta cho bác sĩ Slammer, còn ông Snodgrass bước về phía ông Winkle, lúc ấy đang nhắm mắt cố tập trung can đảm.
- Tất cả đều đã sẵn sàng - Ông Snodgrass nói, đưa súng cho ông bạn mình - Bạn hãy ổn định tinh thần, và nhắm cho đúng vai phải của ông ta. Bây giờ để tôi giữ áo khoác của bạn.
Với hai bàn tay run rẩy, ông Winkle cởi chiếc áo khoác nặng nề của mình, cái cổ áo cao đã che kín mặt ông từ lúc rời khỏi quán trọ.
- Ngừng lại! Ngừng lại!
https://thuviensach.vn
Những người kia chạy đến chỗ ông ta.
- Cái gì thế này? - Bác sĩ Slammer hỏi lớn - Ông này không phải thằng cha kia!
- Không phải à! - Viên đại úy hét.
- Không phải sao? - Ông Snodgrass hét.
- Không phải ư? - Ông bác sĩ ngồi trên cái ghế cắm trại hét.
- Chắc chắn không phải mà! - Ông bác sĩ nhỏ con Slammer trả lời - Ông này đâu phải thằng cha đã lăng nhục tôi tối qua.
- Kỳ cục thật! - Ông đại úy nói.
- Quá sức! - Ông bác sĩ ngồi ghế nói, xem ra ông ta hoàn toàn thất vọng.
Ông Winkle mở mắt trong khi ông bác sĩ nói, rồi nhận ra rằng, sau cùng, ông chẳng gây ra chuyện gì sai quấy cả. Ông chững chạc bước về phía trước, rồi nói:
- Đó là sự thực. Tôi không phải gã kia.
- Vậy sao sáng nay ông không chịu nói với tôi. - Ông đại úy Tappleton hỏi.
- Vì rằng, thưa ông - Ông Winkle đáp, lúc này ông đã có đủ thì giờ để suy nghĩ và tìm ra câu trả lời khôn ngoan rồi - Vì rằng, thưa ông, ông đã mô tả một gã say rượu bận cái áo khoác đặc biệt mà tôi mới sáng tạo gần đây, thưa ông, cái áo khoác ấy chỉ dành riêng cho một hội viên Câu lạc bộ Pickwick, Luân Đôn như tôi. Và bổn phận của tôi là phải bảo vệ danh dự Câu lạc bộ của tôi. Vì thế tôi đã nhận lời thách đấu mà không cần hỏi thêm điều gì.
https://thuviensach.vn
- Thưa ông thân mến - Ông bác sĩ nhỏ con nói - Xin hãy cho tôi hân hạnh được bắt tay ông. Ông đúng là một người quý phái rất tôn trọng danh dự, và tôi khâm phục lòng can đảm của ông. Xin vui lòng nhận lời xin lỗi của tôi, vì tôi đã gây ra điều phiền phức này cho ông.
- Xin đừng nói thế, tôi van ông đấy, thưa ông bác sĩ. - Ông Winkle đáp. - Tôi rấ hãnh diện được biết ông, thưa ông. - Bác sĩ Slammer nói.
Sau đó, mọi người bắt tay nhau. Những khẩu súng lại được cho vào hộp, và đoàn nguời vui vẻ cùng nhau trở lại thành phố.
Bác sĩ Slammer ân cần mời tất cả cùng đến dùng bữa ăn tối với ông ta, nhưng ông Winkle bảo rất tiếc không thể nhận lời. Vì thế, sau cùng, ông bác sĩ và hai người bạn đồng ý sẽ đến lữ quán Con Bò Đực để uống cà phê, sau khi họ dùng xong bữa ăn tối.
- Tôi sẽ rất sung sướng được giới thiệu quý ông với các bạn của tôi, ông Pickwick và ông Tupman. - Ông Winkle nói.
- Điều ấy sẽ khiến tôi rất vui lòng, tôi tin chắc chắn như thế. - Ông bác sĩ nhỏ con trả lời, vì ông ta vẫn chưa biết ông Tupman là ai.
Những hội viên Câu lạc bộ Pickwick và gã Jingle Leng Keng đã chấm dứt bữa ăn tối và đang đấu hót với sự yểm trợ của một chai vang, trong lúc người hầu bàn đưa những vị khách mời của ông Winkle vào.
- Đây là mấy ông bạn mới của tôi, những vị tôi vừa mới quen hôm nay trong một tình huống khá lạ lùng - Ông Winkle nói và bắt đầu giới thiệu họ với những ông bạn của mình, nhưng khi ông bác sĩ nhỏ con nhìn thấy ông Tupman, bầu không khí đột ngột trở nên yên lặng.
- Tôi đã gặp quý ông đây rồi. - Ông bác sĩ nói với giọng lạnh lùng.
https://thuviensach.vn
- Thế ư! - Ông Winkle ngạc nhiên kêu lên.
- Và cả ông này nữa, nếu tôi nhìn không lầm. - Ông bác sĩ nói tiếp, mắt nhìn gã Leng Keng chăm chú. Rồi ông thầm thì gì đó với hai người bạn.
- Anh làm tôi rất ngạc nhiên. - Ông đại úy nói.
- Nếu tôi là anh, tôi sẽ đá hắn một phát ngay lập tức. - Ông chủ nhân cái ghế cắm trại nói.
- Xin ông vui lòng cho tôi biết, thưa ông. - Viên đại úy nói với ông Pickwick.
- Có phải người đàn ông này là hội viên trong Câu lạc bộ của ông không?
- Không ạ, thưa ông - Ông Pickwick trả lời - Ông ấy là khách mời của chúng tôi.
- Xin hỏi lại, có phải ông kia là thành viên trong Câu lạc bộ của ông? - Chắc chắn không phải, thưa ông!
Ông bác sĩ nhỏ con trông có vẻ rất tức giận như lại tỏ ra bối rối. Rồi ông quay sang nói với ông Tupman, khiến ông này thình lình nhảy lên như thể vừa dẫm phải gai.
- Chính ông, thưa ông, mới là người có mặt trong buổi dạ vũ tối qua! Và anh chàng này - Ông ta đưa tay chỉ gã Jingle - là người đã cùng đi với ông.
Ông Tupman xác nhận quả có chuyện ấy.
- Thế thì, thưa ông - Ông bác sĩ Slammer nói với Jingle - Ông sẽ vui lòng trao danh thiếp của ông cho tôi chứ, như tôi đã yêu cầu ông đêm qua?
https://thuviensach.vn
Hoặc tôi sẽ nện ông bằng roi ngay tại đây và liền bây giờ, ngay trước mặt quý ông khả kính này?
- Hãy khoan, thưa ông - Ông Pickwick nói - Tôi yêu cầu một lời giải thích về vấn đề này. Bác Tupman, hãy cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra.
Ông Tupman làm theo lời yêu cầu. Ông ta dùng những lời lẽ khôn khéo nhất để xin lỗi ông Winkle vì đã mượn bộ quần áo của ông này, rồi ông thành khẩn xin lỗi về mọi sự xúc phạm đối với ông bác sĩ, sau đó để mặc gã Jingle tự đối phó lấy
Jingle vừa tính mở miệng thì ông đại úy đã quay sang hắn, nói với giọng khinh miệt.
- Có phải tôi đã có lần trông thấy ông trong rạp hát không nhỉ, thưa ông? - Hiển nhiên rồi còn gì. - Jingle đáp, hoàn toàn chẳng tỏ ra xấu hổ.
- Ông ta chẳng làm trò trống gì cả, ngoài cái nghề đi hát rong! - Ông đại úy nói tiếp, giọng ông ta càng bộc lộ sự khinh bỉ hơn, rồi quay sang bác sĩ Slammer - Ông ta hát hỏng trong một vở tuồng mà mấy ông sĩ quan chuẩn bị cho tối mai tại hí viện Rochester. Anh không có gì cần phải quan tâm thêm về người đàn ông này nữa đâu, Slammer.
- Hoàn toàn không thể được! - Chủ nhân cái ghế cắm trại nói.
- Tôi rất tiếc các ông đã bị đặt vào một tình huống chẳng thú vị gì như thế này, thưa ông - Đại úy Tappleton nói với ông Pickwick - Nhưng tôi xin đề nghị, từ rày về sau, quý ông nên thận trọng hơn khi phải chọn những người đồng hành của mình. Xin chào, thưa ông!
Rồi ông ta hùng hổ bước ra khỏi phòng.
https://thuviensach.vn
- Và hãy để tôi nói, thưa quý ông - Ông bác sĩ nóng tính, chủ nhân cái ghế cắm trại nói với giọng mỗi lúc một vang lớn hơn - Nếu tôi là Slammer, chắc chắn tôi sẽ kéo mũi ông ra, thưa ông. Và tôi sẽ kéo mũi từng người các ông trong phòng này. Tên tôi là Payne, thưa quý ông, Bác sĩ Payne, trong Y đoàn Phục vụ Đức Hoàng thượng. Xin chào, thưa quý ông.
Rồi ông ta cũng hùng dũng buớc ra nốt, bác sĩ Slammer theo sau, không nói một lời, nhưng nhìn quanh căn phòng với ánh mắt dữ dội trước khi bỏ đi.
Trong lúc những lời miệt thị đầy xúc phạm đó tuôn ra, ông Pickwick càng lúc càng trở nên giận dữ và kinh ngạc. Khi cánh cửa đóng lại, cơn giận của ông sôi bùng lên, và ông chạy băng qua căn phòng. Bàn tay ông vừa đặt lên núm cửa, chắc chắn bàn tay đó sẽ đặt lên cổ họng bác sĩ Payne thuộc Y
sĩ đoàn Phục vụ Đức Vua, nếu ông Snodgrass không nhanh chóng nắm lấy đuôi áo khoác của ông và kéo ông lùi lại.
- Giữ bác ấy cho chặt vào! - Ông Snodgrass la lớn - Winkle, Tupman, chúng ta không được để bác ấy đem cuộc sống đáng giá của mình ném vào một hành động nguy hiểm với một lý do chẳng ra gì như chuyện này.
- Hãy để tôi đi! - Ông Pickwick gầm lên, nhưng các bạn ông ấy cùng hợp sức kéo ông lại và ông đành phải ngồi xuống cái ghế của mình.
- Cứ để yên ông ấy - Gã Jingle nói - Cho ông ấy một ít rượu mạnh... một ông già quý phái can đảm... đấy, ông uống cái này đi... món thuốc hết ý đấy.
Sau khi uống hết nửa ly rượu để tin chắc đó là thứ rượu tốt, hắn đổ nửa ly còn lại vào cổ họng ông Pickwick.
Một thoáng yên lặng ngắn - trong lúc món rượu mạnh làm công việc của nó - và chỉ mấy giây sau đó, gương mặt thân thiện của ông Pickwick lại trở nên hồng hào với nụ cười hạnh phúc cố hữu.
https://thuviensach.vn
CHUYỆN VẶT ÔNG PICKWICK
Charles Dickens
www.dtv-ebook.com
Chương 4: Ông Pickwick Lọt Vào Giữa Những Cánh Quân Và Anh Chàng Mập Phục Vụ Bữa Ăn Trưa
Sáng hôm sau, toàn thể dân chúng thành phố Rochester và các thành phố lân cận thức dậy vào một giờ rất sớm. Vị tướng tư lệnh quân đội sẽ đến Rochester thanh tra, và người ta tổ chức một cuộc diễn tập rất long trọng. Mười ngàn binh sĩ sẽ được tung vào tập trận. Một lâu đài nhỏ, đặc biệt được dựng lên cho mục đích này, binh sĩ sẽ tấn công và chiếm lĩnh lâu đài sau khi người ta cho nổ mìn chôn sẵn dưới chân nó.
S
Trên cánh đồng trống, ai nấy bận bịu công việc chuẩn bị. Có nhiều lính gác giữ gìn mặt đất sạch sẽ để các toán binh dễ dàng họat động. Nhiều người giúp việc dành những khu riêng cho các bà ngồi xem. Các sĩ quan chạy như mắc cửi từ nơi này sang nơi khác. Các sĩ quan chỉ huy tại địa phương cưỡi ngựa chạy lên chạy xuống, quát thét luôn miệng cho tới lúc mặt đỏ gay, mà chẳng vì lý do gì hết. Thậm chí đến những người lính bình thường trông cũng có vẻ nghiêm nghị, tất cả đều chứng tỏ đây là một dịp vô cùng quan trọng.
Ông Pickwick và các bạn bè đứng ở hàng đầu của đám đông để chờ cuộc diễn tập bắt đầu. Vì đám đông càng lúc càng dày đặc thêm, nên nhóm Pickwick nhận ra họ khó lòng giữ được chỗ đứng của mình. Một lần ông Pickwick bị đẩy mạnh về phía trước do sức xô lấn đột ngột từ đám đông sau lưng. Lần tiếp theo, một người lính giữ trật tự nện đầu báng súng nặng nề của y lên ngón chân ông đau điếng để bắt ông phải lùi lại. Ông Snodgrass
https://thuviensach.vn
cũng phải chịu cảnh đối xử tương tự. Rồi từ phía sau, có kẻ nào đó đấm cái nón ông Pickwick sụp xuống tận mắt ông và yêu cầu ông nhét cái nón vào túi. Trong khi đó, ông Tupman lặn mất tăm.
Sau cùng hàng loạt giọng nói rộ lên ồn ào, báo hiệu một chuyện gì đó sắp xảy ra. Cờ xí bay rối mắt trong gió, đủ thứ vũ khí đã được lau chùi bóng lộn chỉa thẳng lên trời, rồi từng đợt binh sĩ như những triền sóng tiếp nối nhau tràn qua canh đồng trống. Ban quân nhạc bắt đầu trỗi nhạc, vàông tướng tư lệnh - được hộ tống bởi đoàn sĩ quan tùy tùng - ngồi bảnh chọe trên lưng ngựa, bắt đầu nhiệm vụ thanh tra của mình. Thoạt đầu ông Pickwick cứ mải lo đề phòng tránh né những chân sau của bầy ngựa nên không còn thì giờ đâu để thưởng thức quang cảnh trước mắt, mãi đến khi bầy ngựa đi hết ông mới có thể tranh cãi với mấy người bạn về những điều lạ lùng bày ra trước mắt ông. Hàng ngàn binh sĩ, trong áo choàng đỏ và quần trắng lốp, đang đứng yên lặng bất động thành những hàng dài thẳng tắp.
Trong lúc những hội viên Câu lạc bộ Pickwick bận tranh cãi về khung cảnh hoành tráng đang diễn ra, họ không chú ý đến phía sau họ, đám đông đã dần dần giãn ra nơi khác. Liền sau đó, chỉ còn trơ trọi đám Pickwick ba người đứng với nhau. Ông Pickwick gỡ cặp kính ra, bắt đầu lau sạch bụi.
- Họ định làm gì vậy kìa? - Ông hỏi.
- Tôi... tôi... chắc họ sẽ bắn. - Ông Winkle đáp.
- Không thể được! - Ông Pickwick cãi, vừa tỏ vẻ lo lắng, gắn cặp kính lên mắt lại.
Giọng ông Pickwick đầy căng thẳng khi ông nói những lời vừa rồi, vì toán lính ngoài bãi đất trống đều đưa cao súng của họ lên để ngắm bắn, mà đường ngắm dường như đang chĩa thẳng về chỗ họ đứng. Rồi đám binh sĩ nổ súng, loạt đạn gào rít khủng khiếp như muốn làm quả đất rung lên.
https://thuviensach.vn
Tuy nhiên ông Pickwick đâu có dễ dàng bị rung như thế. Ông len thật sát vào giữa hai người bạn, và nhắ họ nhớ rằng những khẩu súng chỉ nhồi thuốc nổ, không có đầu đạn, vì thế họ có thể bị tiếng súng làm cho rát tai nhưng mối nguy hiểm chỉ có vậy thôi.
- Nhưng mà... nhưng mà... giả sử có anh lính đãng trí nào lại nhét nhầm đạn thật vào súng của hắn thì sao? - Ông Winkle nói, mặt mũi tái xanh vì ý nghĩ sợ hãi.
- Tốt hơn chúng ta nên nằm sát xuống đất, chẳng phải à? - Ông Snodgrass gơi ý.
- Không, không được đâu... sẽ chấm dứt ngay bây giờ ấy mà. - Ông Pickwick nói, cố tỏ ra can đảm. Dù cảm thấy điều gì ông cũng giấu kín, không chịu nhận là mình sợ.
Và ông Pickwick có lý... đám binh sĩ thôi không bắn nữa, nhưng những thứ tệ hại hơn lại sắp xảy ra. Một tiếng trống nổi lên. Một sĩ quan ban ra một mệnh lệnh, thế là sáu ngàn người lính chạy hết tốc lực băng qua cánh đồng, tiến thẳng về phía nhóm hội viên Câu lạc bộ Pickwick đang đứng.
Dù có là một người can đảm nhất đi nữa, thì lòng can đảm của người đó cũng có giới hạn. Ông Pickwick chỉ có đủ thì giờ để ném một cái nhìn vào đám lính lác đang hăng máu phóng tới, rồi ông dáo dác quay khắp nơi mong tìm ra một chỗ trú an toàn. Chúng ta không thể bảo ông Pickwick bỏ chạy, chỉ vì không những đó là một ý nghĩ hèn nhát mà vì Thượng đế đã sinh ra cơ thể ông ấy không phải để được dùng vào những việc có liên quan đến tốc độ. Ông Pickwick chỉ dời bỏ chỗ đứng cũ và di chuyển nhanh nhất trong điều kiện cặp chân ngắn củn của ông cho phép, và ông không hề nhận ra rằng - mãi đến khi mọi việc đã trở nên quá trễ - mình đang lâm vào một tình huống vô cùng rắc rối.
https://thuviensach.vn
Lúc nãy, trong lúc họ còn đang bận tán gẫu với nhau, hai hàng binh sĩ thật dài đã hiện ra từ phía au lưng họ, đám lính này có nhiệm vụ bảo vệ tòa lâu đài nhỏ, ngăn cản đợt tấn công của đám kia, lúc này vừa thật sự bắt đầu. Thế là họ bị kẹt giữa hai cánh quân trên bãi chiến truờng, ông Pickwick và hai người bạn đành đứng trơ mắt ra, không còn lối thoát.
- Hoi! - Những sĩ quan của đám tấn công thét lớn.
- Hãy mau rời khỏi nơi này ngay! - Các sĩ quan phòng thủ lâu đài cũng thét to không kém.
- Chúng tôi phải đi đâu bây giờ? - Ba hội viên Hội Pickwick đồng loạt gào lên.
- Hoi! Hoi! Hoi! - Đó là những tiếng thét trả lời cho câu hỏi của họ.
Rồi thời khắc hỗn loạn thực sự diễn ra; một tiếng thét lớn dội lên, tiếng những cơ thể rơi xuống, những giọng cười khả ố... rồi sáu ngàn binh sĩ cách đó chừng năm chục mét tràn tới... và ba người đàn ông quý phái nằm ngửa phơi bụng, chân tay run rẩy loạn xạ lên trời...
Ông Winkle ngồi lên, với một cái khăn tay lụa màu vàng, tìm cách ngăn chặn dòng máu đỏ tươi đang chảy ra từ hai lỗ mũi mình. Đến lúc mở mắt ra, ông quá đỗi ngạc nhiên khi trông thấy vị lãnh đạo khả kính của ông cách đó mấy bước, đang lệt bệt chạy theo sau cái nón của ông đang nhảy múa vui vẻ trước mặt.
Không có gì buồn cười bằng khi thấy một người làm rớt nón! Để nhặt lại cái nón, ông ta phải giữ một thái độ xem thường chuyện ấy, và cũng không được tỏ ra bối rối. Nếu chạy theo cái nón nhanh quá, ông ta sẽ xéo lên nó và làm cho nó bẹp dúm. Nhưng nếu ông ta chạy khôn đủ nhanh, cái nón sẽ cứ trêu ngươi trước mặt không sao chịu được. Ông ta phải không rời mắt khỏi cái nón, đuổi theo nó với thái độ thận trọng của một thợ săn bám theo con mồi, rồi thì ông ta phải thình lình phóng chúi tới, chộp lấy nó, và sau đó
https://thuviensach.vn
đường bệ gắn chặt nó lên đầu mình. Trong suốt thời gian chạy theo cái nón, lúc nào ông ta cũng phải giữ một nụ cười thích thú trên miệng, như thể ông ta nhất định nghĩ rằng đó chỉ là một trò đùa rất lý thú; cũng giống như bất kỳ người nào khác có mặt chung quanh đang theo dõi hành động của ông ta đều nghĩ như vậy.
Lúc này một cơn gió mất nết - Ông Pickwick nghĩ như thế về nó - lại nổi lên và cái nón của ông vui sướng quay cuồng, múa may trước gió. Thỉnh thoảng nó lại phóng thẳng lên trời như một con cá bay, rồi lại rơi xuống mặt đất cách đó một quãng không sao vớ được.
Ông Pickwick đã cảm thấy mệt, thực a thì ông cũng định bỏ rơi cuộc chạy đuổi này, nhưng cuối cùng vận may cũng chiếu cố ông. Cái nón bị thổi bay tung và tấp vào bánh xe của một chiếc xe ngựa rồi mắc vào đó. Ông Pickwick nhảy thẳng tới, chộp được nó gắn chặt lên đầu mình, rồi đứng thở lấy lại hơi.
Bỗng nhiên, từ phía trên đầu ông, ông nghe có người gọi tên mình. Lập tức, ông nhận ra giọng nói và ngẩng lên, vừa thích thú vừa ngạc nhiên. Kia rồi, chẳng phải ông bạn già Tupman thì còn ai vào đây chứ, có điều, không biết những người bạn mới của ông là những nhân vật nào.
Ngồi trên chiếc xe ngựa cửa để mở - chính chiếc xe đã tử tế chặn dùm cái nón của ông Pickwick lại - gồm có một ông già quý phái thân thể phì nộn, mặc một cái áo khoác màu xanh da trời với những nút áo bóng lộn; hai phụ nữ trẻ, nón gắn lông chim lòe loẹt; một người đàn ông ra dáng thượng lưu hãy còn trẻ, điệu bộ tỏ ra rất say đắm một trong hai cô gái nón có gắn lông chim; mộtt ngươi phụ nữ khác nữa, rất khó đoán tuổi, có lẽ là cô hoặc dì của hai cô gái, và người cuối cùng là ông Tupman, lúc này trong có vẻ tự nhiên thoải mái chẳng khác gì ông ta là một thành viên trong gia đình kia.
Phía sau xe có một cái thùng bự - những cái thùng loại này thương được dùng để chứa những thứ rất hấp dẫn như thịt gà đông lạnh, phó-mát, hoa
https://thuviensach.vn
quả và những chai rượu vang... và trên cái thùng, một anh chàng béo ị mặt mũi đỏ gay đang ngồi ngủ gục.
- Pickwick, bạn Pickwick - Ông Tupman gọi - Leo lên đây đi. Nhanh lên nào.
- Vâng hãy đến với cúng tôi, thưa ông - Ông già mập quý phái nói - Joe! Thánh thần ơi, cái thằng mập này lại ngủ nữa rồi! Dậy đi, Joe!
Anh chàng mập chậm chạp leo xuống khỏi cái thùng, hai chân đứng nghiêm, đưa tay giữ cánh cửa xe đã mở sẵn. Đúng ngay lúc đó, chẳng biết thế nào, ông Winkle và ông Snodgrass cũng vừa đến nơi.
- Có đủ chỗ cho cả ba ông, thưa quý ông - Ông già béo, có tên là Wardle, vồn vã mời - Joe, sắp đặt chỗ ngồi cho mỗi quý ông đây, bên cạnh anh.
Cả ba người đều trèo lên xe, ông Winkle ngồi sát bên cạnh Joe, anh chàng mập này lại nhanh chóng thả hồn vào giấc ngủ. Sau đó ông già béo Wardle giới thiệu em gái và hai cô cháu gái - Emily và Isabella - cùng cậu bạn của Isabella là anh chàng trẻ tuổi Trundle.
Suốt một giờ sau đó, hoặc cũng gần như thế, mọi người đứng trên xe theo dõi trận đánh từ một khoảng cách an toàn. Lúc đầu gai cánh quân bắn nhau lọan xạ, và có vẻ như toán bảo vệ tòa lâu đài đã đẩy lùi được nhóm tấn công. Sau đó nhóm tấn công lại ồ ạc tràn lên, bò trượt xuống hào nước quanh lâu đài rồi đặt những cái thang rất dài lên các mặt tường. Rồi một quả mìn được chôn dưới chân mỗi mặt tường. Tiếng nổ khủng khiếp của mìn làm các bà sợ xanh xám mặt mũi, đến nỗi anh chàng trẻ tuổi Trundle thấy cần phải quàng một cánh tay qua vai Isabella đề phòng cô này có thể bị xỉu bất tử, ông Snodgrass cũng làm y thế với Emily. Còn bà cô của hai cô gái thì bắt đầu run bắn lên, khiến ông Tupman - một người mà chúng ta từng biết là rất yêu phụ nữ - cũng vội vàng choàng tay qua eo lưng bà này để giữ
https://thuviensach.vn
cho bà khỏi rơi xuống đất. Thực ra thì người nào cũng có cảm giác kích động cao độ, chỉ trừ anh chàng mập, có lẽ lúc này đang đắm chìm trong một giấc mơ bình yên, nên không hề nghe thấy tiếng nổ.
- Joe! Joe! - Ông Wardle gọi lớn khi tòa lâu đài đã thất thủ, và bỗng dưng ai nấy đều cảm thấy bụng đói cồn cào - Ông Winkle, xin vui lòng véo vào chân thằng nhỏ thật đau, ngoài đều ấy ra, người ta có cách làm nào khác, nó cũng không chịu thức dậy.
Dùng hai ngón tay, ngón cái và ngón trỏ, ông Winkle kẹp vào chỗ miếng thịt non trên chân anh mập, rồi nghiến răng nghiến lợi véo thật mạnh, đúng là một cú đích đáng. Anh mập lăn ngay xuống khỏi cái thùng, rồi nhanh nhẹn mở nó ra; sau cùng thì công việc này xem ra đã làm anh chàng rất thích thú.
- Nào bây giờ chúng ta phải ngồi sát lại vào nhau. - Ông Wardle nói.
Không đủ chỗ rộng rãi dành cho họ, một người đề nghị các phụ nữ ngồi lên đầu gối các ông. Mặt các bà bừng đỏ trước câu gợi ý khủng khiếp.
Rồi Joe phân phát nĩa, dao và đĩa ăn cho mọi người. Anh mập có vẻ không thích lắm khi phải phục vụ món gà hầm và món bồ câu rô-ti, nhất là món thịt thỏ hầm với gạo, cũng như những loại thức ăn khác nhau gồm sò,
ốc, cá dầm nước sốt trứng. Anh ta cũng xoay sở dành được cho mình một miếng thịt thỏ, nhưng chưa kịp ăn thì ông Wardle lại gọi anh ta dọn rượu. Mọi người cùng thi nhau uống chúc sức khỏe người khác, vì vậy anh mập bận bịu tíu tít lo rớt rượu cho từng người.
- Em nghĩ anh chàng bảnh bao này đã mết con bé Emily nhà mình rồi. - Bà cô thì thầm bên tai ông Wardle với thái độ ganh tỵ, nhưng ông anh trai chẳng buồn quan tâm đến lời bà ta, chỉ im lặng quay sang ông Pickwick và rót thêm rượu cho ông bạn mới.
https://thuviensach.vn
- Emily cháu yêu mến của cô - Bà cô nói, bà ta quyết tâm phá hỏng niềm vui của cô cháu gái - Cháu không nên cười nói ầm ĩ như vậy đâu.
- Ối trời, cô!
- Cô tụi mình chỉ muốn chính bà ấy vui vẻ thôi, em nghĩ thế - Isabella hạ thấp giọng, nói với cô chị Emily - Bà ấy muốn tít mắt lại trước cái ông già Tupman bé loắt choắt kia kìa.
Hai cô gái cùng phì cười khoái trá; còn bà cô cũng cố tỏ ra mình đang vui thú, nhưng hình như bà chẳng thành công chút nào.
- Mấy con bé này điên khùng mới gớm chứ! - Bà cô lấy giọng nghiêm trang nói với ông Tupman, như thể bà nghĩ rằng khi người ta cười nói ồn ào là đã vi phạm luật pháp vậy.
- Vâng, họ vui nhộn thật. Nhìn các cô ấy cười đùa vui vẻ như thế chẳng phải là điều thú vị sao! - Ông Tupman đáp, và rõ ràng câu trả lời của ông hoàn toàn không làm bà cô hài lòng chút nào, bà đâu có mong chờ ông Tupman trả lời theo kiểu đó! Tôi xin lỗi - Ông nói tiếp, và cánh tay ông siết eo lưng bà cô thật chặt trong lúc bà rót đầy ly rượu của mình. Rồi hai người bắt đầu tranh luận về thói quen của các cô gái, cặp mắt ông Tupman nhìn bà cô thật âu yếm và nói trông bà còn xinh đẹp hơn các cô cháu gái nhiều.
- Chị chắc chắn cô đang nói về bọn mình - Emily thì thầm với cô em - Chị biết chắc mà... cứ nhìn mặt bà ấy là rõ thôi, cái mặt trông mà phát khiếp!
- Vậy sao? - Isabella hỏi, rồi cô cao giọng lên - Cháu rất lo ngại cô có thể bị cảm lạnh đấy, cô ạ... Cô hãy dùng cái khăn lụa này của cháu quấn quanh cái đầu thấn yêu của cô... Cô phải rất cẩn thận mới được... Phải nhớ đến tuổi tác của cô, cô ạ.
https://thuviensach.vn
Trước khi bà cô nghĩ ra một câu trả lời đích đáng để ăn miếng trả miếng cho màn tấn công quá đau của cô cháu gái, một cú tấn công mà bà chẳng hề mong đợi, ông Wardle đã gọi anh chàng mập dọn dẹp các thứ dao, nỉa... vào cái thùng lại. Trong lúc anh mập làm nhiệm vụ của mình, mọi người nốc thêm một ly rượu đầy. Sau đó ông Wardle mời ông Pickwick và các bạn bè đến nhà ông ta ngày hôm sau.
- Ông có cần địa chỉ không? - Ông Wardle hỏi.
- Vâng. Nông trang Manor, thung lũng Dingley. - Ông Pickwick nói, mắt nhìn dòng chữ vừa ghi trong sổ tay.
- Đúng rồi - Ông Wardle gật đầu - Và ông phải ở lại chỗ chúng tôi đúng một tuần lễ, nếu các ông muốn học đôi điều về cuộc sống thôn dã.
Khi xe ngựa lăn bánh rời xa dần, ánh sáng lúc mặt trời sắp lặn chiếu hồng gương mặt những người ngồi trên xe. Nhưng người ta không thể nhìn thấy mặt anh chàng mập ra sao, cái đầu anh ta lại gục xuống, lúc la lúc lắc đập lên ngực, vì anh ta đã nhanh chóng ngủ thiếp đi.
https://thuviensach.vn
CHUYỆN VẶT ÔNG PICKWICK
Charles Dickens
www.dtv-ebook.com
Chương 5: Đi Về Thung Lũng Dingley
Trong lúc chờ đợi bữa điểm tâm, ông Pickwick đứng trên cầu Rochester ngắm tàu thuyền với những cánh buồm duyên dáng đang xuôi giữa dòng sông. Bầu trời trong xanh phản chiếu trên mặt nước phẳng lì mịn màng. Phía bờ bên kia, những cáng đồng lúa mì và những thảm cỏ xanh chạy dài đến hết tầm mắt; những cối xay gió và một tháp nhà thờ nằm rải rác đây đó, vươn cao, nổi bật trên nền trời; vài đám mây trắng nhỏ, mềm mại - trông như những mảnh bông dệt - trôi bồng bềnh đến tận chân trời. Mặt trời buổi sáng tạo cảm giác ấm áp trên lưng ông Pickwick. Đúng là một ngày đẹp trời, đẹp tới độ hoàn hảo để người ta thực hiện chuyến đi về vùng quê. Ông Pickwick nghĩ đến chuyến đi bằng xe ngựa sẽ diễn ra chốc nữa đây với cảm giác hài lòng.
T
Lúc ông quay lại lữ quán, mấy người bạn đã ngồi vào bàn, sẵn sàng bắt đầu bữa ăn sáng.
- Chà, tôi tự hỏi chẳng biết nông trại Manor có cách đây xa lắm không?
- Và chúng ta đến đó bằng cách nào? - Ông Pickwick nói trong lúc uống cà phê.
- Tốt hơn ta nên hỏi anh hầu bàn - Ông Tupman đáp, rồi đứng lên đi gọi anh ta.
https://thuviensach.vn
- Thung lũng Dingley ạ, thưa quý ông? Cách đây mười lăm dặm. Quý ông thuê một chiếc xe ngựa chứ? Hai ông sẽ ngồi trong lòng xe, nếu một vị thích đánh xe. Có lẽ vị thứ tư thích cưỡi ngựa ạ? Chúng tôi có vài loại yên ngựa rất tốt. Ông Wardle sẽ dễ dàng gửi trả chiếc xe và mấy con ngựa lại, chỉ trong buổi chiều nay mà thôi.
- Ý kiến hay lắm - Ông Pickwick nói - Winkle, bác sẽ cưỡi ngựa phải không?
Trong thâm tâm ông Winkle không mấy tin tưởng vào tài cưỡi ngựa của mình; nhưng ông không muốn bất kỳ người nào biết được nhược điểm đó của ông; vì vậy, ông đáp với giọng cố tỏ ra sốt sắng:
- Tất nhiên tôi khoái chuyện ấy lắm mà.
Vừa dứt câu nói, ông Winkle cảm thấy hối hận ngay, nhưng làm sao ông có thể nói ngược lại được. Ông Pickwick nhờ người hầu bàn thuê xe và ngựa, tất cả phải sẵn sàng lúc mười một giờ. Rồi ai về phòng nấy chuẩn bị hành lý cho chuyến đi.
Đúng mười một giờ, chiếc xe ngựa thuê đến trước quán trọ. Cái xe trong giống môt cái hộp hình dáng kỳ dị, nhỏ nhắn, màu xanh lá cây đặt trên bốn bánh xe; phía sau có hai chỗ ngồi thấp, và một chỗ ngồi cao hơn ở phía trước. Con ngựa kéo xe to lớn dềnh dàng, màu nâu. Một cậu bé giữ ngựa đứng gần đó, tay đang giữ dây cương một con ngựa khác cũng to kềnh không kém con kia - nhìn bề ngoài, con ngựa này chắc có bà con họ hàng gì với con vật được thắng vào xe bên cạnh nó - yên cương sẵn sàng, được dành cho ông Winkle.
- Xin Chúa cứu vớt linh hồn con! - Ông Winkle ca cẩm - Ai đánh xe đây? Tôi quên nghĩ đến điều ấy
- Ồ, tất nhiên người đó phải là bác. - Ông Tupman nói.
https://thuviensach.vn
- Chứ còn ai vào đây. - Ông Snodgrass nói.
- Xin ông đừng sợ, thưa ông - Người hầu bàn xen vào - Một thằng nhóc con cũng có thể đánh ngon lành ạ.
- Thế thằng bé không sợ à? - Ông Pickwick hỏi.
- Sợ ư, thưa ông? Sợ thế nào được cơ chứ, thậm chí ngay cả khi con ngựa nhìn thấy một bầy khỉ bị đốt cháy đuôi.
Lời người hầu bàn làm ông Pickwick an tâm; ông leo lên xe, ngồi vào chỗ dành cho người xà ích, những người kia ngồi vào bănng ghế phía sau, trong xe. Cậu bé giữ ngựa đưa dây cương cho ông rôi vỗ đầucon ngựa cho nó đi tới.
- Hô... ô. - Ông Pickwick kêu lên khi con ngựa bắt đầu quay lại, đi thẳng tới cửa sổ phòng uống cà phê.
- Sẽ ổn cả thôi, thưa ông, nó chỉ tinh nghịch một chút thôi, chẳng là nó thích mùi cà phê đấy mà. - Thằng bé dắt ngựa nói, vừa nắm dây cương giữ đầu con ngựa lại.
Trong lúc đó, ông Winkle cũng tỏ ra lúng túng không kém.
- Bỏ mẹ rồi! - Một thằng bé khác, có bổn phận đi phát thư, vẻ mặt lúc nào cũng như cười, nói nhỏ với anh hầu bàn - Ông kia leo lên lưng ngựa không đúng bên, trời ạ!
Ông Winkle thử làm lại; lần này ông leo lên phía bên kia, ông leo lên lưng ngựa mà người ta cứ tưởng như ông đang leo lên hông một chiếc tàu chiến! Nhưng rồi sau cùng ông cũng ngồi được lên lưng con ngựa.
- Tốt rồi hả? - Ông Pickwick hỏi, ông thật sự nghi ngờ khi thấy sai lầm vụng về của ông bạn già.
https://thuviensach.vn
- Tốt rồi. - Ông Winkle trả lời yếu ớt.
- Để yên cho các ông ấy nào! - Thằng bé dắt ngựa hét to với đám người đang khoái chí trong sân quán trọ, rồi cả bọn tản ra.
- Làm sao để bắt nó đi sang bên này hoặc bên kia nhỉ? - Ông Snodgrass ló đầu ra cửa xe, hỏi ông Winkle.
- Tôi làm sao tưởng tượng ra được chuyện ấy chứ. - Ông Winkle đáp.
Con ngựa ông ta cưỡi đang bước tới trên con đường với một kiểu đi kỳ cục nhất, đầu nó ngó sang bên này con đường, còn đuôi thì quay về hướng bên kia.
Ông Pickwick cũng đang hết sức vất vả với những rắc rối của mình, chẳng có thì giờ đâu mà nhìn ông kia. Con ngựa của ông, có lẽ vì có họ hàng với con kia, nên cũng có những thói quen lạ lùng. Đầu nó lắc lia lịa làm hai càng xe bị giật mạnh đến nỗi ông Pickwick không sao giữ cho cái xe vững vàng được và cứ vài phút, con vật lại lôi chiếc xe về phía bên kia đường, rồi nó đứng khựng lại, rồi nó tiếp tục bật chạy tới với một tốc độ đáng sợ, ông Pickwick đành chịu thua, để mặc cho nó muốn làm gì tùy thích.
- Nó muốn gì nhỉ, khi nó làm như thế? - Ông Snodgrass ngạc nhiên hỏi khi con ngựa giở trò đến lần thứ hai mươi.
Trước khi có người kịp trả lời, ông Pickwick đã hốt hoảng thét lên và buông dây cương ra, sợi dây rơi xuống mặt đường.
- Winke - Ông Snodgrass gọi bạn khi con ngựa cao lớn chạy lên ngang hàng với họ - Bác nhặt giúp sợi dây cương lên cái coi? May mà có ông bạn tốt như bác.
https://thuviensach.vn
Cái nón của ông Winkle sụp xuống che ngang mắt, và ông ta cũng đang khốn đốn với bài tập cưỡi ngựa dữ dội của mình. Lúc này ông dùng hết sức ghì sợi dây cương đến nỗi da mặt ông biến thành xám xịt; sau cùng ông cũng làm cho con ngựa dừng lại, rồi vội vàng tụt xuống khỏi lưng con vật. Ông nhặt dây cương xe ngựa lên, đưa cho ông Pickwick rồi chuẩn bị lên ngựa lại.
Nhưng thật không may cho ông chút nào, con ngựa to lớn bây giờ đột nhiên lại có một ý định khác. Chẳng ai rõ đơn giản nó chỉ muốn nghịch nhợm một tí với ông Winkle, hay nó quyết định thực hiện chuyến đi một mình không có người cưỡi trên lưng. Nó nghĩ gì chỉ có nó và trời biết, vì khi ông Winkle vừa mới nắm được cái đai da, con ngựa liền thụt lùi lại làm bộ dây cương trùm lên đầu nó; và cứ thế, nó lùi mãi cho đến khi dây cương căng thẳng ra.
- Anh bạn đáng thương - Ông Winkle dịu dàng nói - Anh bạn ngựa già đáng thương, yên đi nào!
Tuy nhiên "anh bạn già đáng thương" lại tỏ ra chẳng thèm quan tâm đến những lời vỗ về dịu dàng của ông Winkle. Ông càng cố gắng đến gần nó bao nhiêu, nó lại càng thụt lùi bấy nhiêu. Có đến mười phút đã trôi qua; một người, một ngựa cứ trình diễn cái màn đưa nhau đi lòng vòng như thế.
- Tôi phải làm sao đây hở trời! - Ông Winkle kêu lên, giọng tuyệt vọng - Tôi phải làm cách nào chứ? Không sao leo lên lưng nó được.
- Tốt hơn bác nên dẫn "anh bạn đáng thương" của bác đi cho đến lúc nào chúng ta tới được một căn nhà gần đây nhất - Ông Pickwick nói, vì rằng cho tới lúc này họ đang ở trên một khúc đường vắng trong một vùng quê nào đó, và chẳng biết nhờ ai giúp đỡ.
- Nhưng nó có chịu tới đó đâu chứ! - Ông Winkle gào ỏm tỏi - Các bạn mau giúp tôi giữ nó lại xem nào
https://thuviensach.vn
Ông Pickwick vẫn luôn luôn là người tốt bụng: ông ném sợi dây cương của mình lên lưng con ngựa kéo xe, leo xuống khỏi chỗ ngồi, kéo cái xe ngựa đậu sát một bên đường, đề phòng có một xe khác chạy ngang. Rồi ông băng qua đường để giúp ông Winkle; hai ông bạn kia vẫn ngồi trên xe.
Vừa trông thấy ông Pickwick xăm xăm đi về phía nó với cái roi lăm le trong tay, con ngựa càng bắt đầu thụt lùi nhanh hơn với tất cả nỗ lực của nó. Ông Pickwick càng chạy nhanh tới, con vật cũng thụt lùi nhanh không kém. Tiếng bước chân của người và thú cày lên mặt đường nghe thật hỗn loạn, bụi đường bốc lên mù mịt; mãi đến khi, cuối cùng ông Winkle đành phỉa để mặc con ngựa đi theo ý nó. Con vật dừng lại, ngạc nhiên nhìn ông, lắc lư cái đầu, nhìn ngó chung quanh rồi bình thản quay lại hướng cũ, đi về phía Rochester.
Trước khi ông Pickwick và ông Winkle bình tĩnh trở lại sau cơn choáng váng, đầu óc hai người càng thêm hoang mang vì những tiếng kêu thất thanh phía sau lưng họ. Cả hai ông dáo dác quay lại.
- Xin Chúa thương xót linh hồn con! - Ông Pickwick rên rỉ - Con ngựa kia lại cũng chạy nốt.
Rõ ràng không còn nghi ngờ gì nữa. Con ngựa kéo xe lúc nãy cũng đột nhiên lên cơn hoảng sợ bộ dây cương nằm lõng thõng trên lưng nó. Thế là nó phóng chạy xuống dốc, mang theo cái xe và hai ông khách mặt mày xanh xám đang lăn long lóc bên trong thùng xe sau lưng nó.
Chiếc xe lao đi một quãng, ông Tupman liều mạng phóng ra, rơi tõm xuống một mương nước, ông Snodgrass cũng vội vã noi theo gương bạn. Chiếc xe ngựa đâm vào một cây cầu gỗ, hai bánh xe phía bên phỉa văng ra. Bây giờ con ngựa mới chịu đứng yên rồi nó ngắm cái xe gẫy nát với dáng quan tâm.
https://thuviensach.vn
Ông Pickwick và ông Winkle lúi húi cứu hai người bạn ra khỏi những bụi gai dưới mương nước. Cả hai ông kia bị gai quào khắp mặt mũi, tay chân, xem ra cũng không nhẹ lắm; quần áo họ rách bươm, thế nhưng chính những bụi gai đã cứu họ thoát khỏi mấy chuyện còn có thể tồi tệ hơn. Việc làm tiếp theo là phải tìm cách tháo con ngựa ra khỏi cái đống hổ lốn đang trói chặt con vật với cái xe đổ nát móp méo. Sau đó nhóm ngưới xui xẻo tiếp tục lếch thếch trên con đường, dẫn theo con ngựa chỉ còn bộ cương.
Sau một giờ đi bộ, rồi họ cũng đến được một quán trọ nhỏ bên đường. Trước quán có hai cây cao tỏa tán khá rộng, ngoài ra còn một tấm bảng vẽ dấu hiệu của quán và một cái bơm để lấy nước cho ngựa uống. Một người đàn ông có cái đầu đỏ au đang vun rơm thành đống trong một góc vườn bên cạnh cái nhà. Khi ông Pickwick gọi ông ta, người đàn ông ngước nhìn lên rồi lấy tay chùi mắt, nhưng không hề nói tiếng nào.
- Chào ông bạn! - Ông Pickwick lặp lại.
- Chào! - Người đàn ông trả lời.
- Từ đây đến thung lũng Dingley còn xa không?
- Bảy dặm hoặc xa hơn gì đó.
- Đường tốt chứ?
- Không, đường xá chẳng ra gì đâu. - Nói xong câu trả lời cộc lốc và thiếu thiện chí giúp đỡ ấy, người đàn ông có cái đầu đỏ quay lại tiếp tục công việc của mình. Ông ta không vun cao đống rơm nữa mà bắt đầu đào đất.
- Chúng tôi muốn gửi con ngựa này lại đây - Ông Pickwick nói, vừa bước lại gần bờ rào ngăn cách khu vườn và sân quán trọ - Ông bằng lòng cho chúng tôi gửi nó nhé?
https://thuviensach.vn
Người đàn ông đầu đỏ bỏ cái xẻng xuống, ra khỏi mảnh vườn, nhìn con vật với đôi mắt xoi mói nghiêm khắc. Rồi ông ta lớn tiếng gọi bà vợ. Một người đàn bà cao lớn nhưng gầy lép với cái váy thô kệch màu xanh từ trong nhà bước ra; và ông Tupman nhắc lại lời yêu cầu của họ bằng một giọng nói êm ái nhất. Trông bà nhà quê này có vẻ nghi ngờ cả nhóm Pickwick; đã vậy ông chồng lại còn thậm thà thậm thụt điều gì đó vào tay bà ta.
- Không được - Bà nhà quê lên tiếng sau khi suy nghĩ một lúc khá lâu - Tôi sợ con ngựa quỷ này lắm.
- Sợ ư! - Ông Pickwick không giấu được vẻ ngạc nhiên - Việc gì lại sợ nó chứ?
- Lần cuối cùng vừa rồi nó gây cho tôi không ít phiền phức - Người đàn bà nói, vừa quay vào lại căn nhà - Và tôi không muốn bị rắc rối thêm với con vật quái quỷ này.
- Tôi chắc rằng - Ông Winkle nói nhỏ với mấy người bạn - bà ta nghi ngờ mình đã bày trò bất lương để tóm con ngựa của người khác.
- Cái gì? - Ông Pickwick giận dữ la lớn - Hoi! Này, ông bạn! Bộ mấy người cho rằng chúng tôi ăn trộm con ngựa này hả?
- Tôi biết chắc các ông đã làm chuyện ấy. - Người đàn ông đầu đỏ trả lời với một kiểu cười làm căng cái miệng ông ta rộng tới hai mép tai. Rồi ông ta bỏ vào nhà, đóng sầm cánh cửa lại sau lưng.
- Thật chẳng khác gì nằm chiêm bao - Ông Pickwick ca cẩm - Một giấc chiêm bao quái dị và khủng khiếp. Chính tôi sao, tôi phải đi chung với một con vật chỉ toàn nghĩ ra những trò quái đản độc ác này à, và tôi không có cách nào dứt nó ra được trời ạ!
Đã xế chiều khi bốn người bạn bè và kẻ đồng hành bốn chân đến được nông trại Manor. Tất cả đều hài lòng vì cuối cùng họ cũng đã tới nơi tới
https://thuviensach.vn
chốn; nhưng chẳng lâu lắc gì, sự hài lòng của họ cũng tiêu tan phần lớn khi họ nhìn lại vẻ bề ngoài lôi thôi lếch thếch của mình. Ai nấy đều có cảm giác mình chẳng khác gì một lũ điên với quần áo rách xơ xác mặt mũi trầy trụa, giày ngập bùn sình; và, trên hết mọi chuyện lại kèm theo con ngựa vô dụng! Ông Pickwick không ngớt nguyền rủa con vật một cách ghê gớm! Lúc ông đưa mắt nhìn nó, đầu ông căng cứng những ý nghĩ căm hờn và ước muốn trả thù rửa hận. Thực ra thì ông đang tự hỏi chuyện gì sẽ xảy ra với ông, nếu ông tìm cách cắt họng con ngựa? Đúng lúc ấy, hai bóng người hiện ra chỗ khúc quanh co đường. Chính ông Wardle và anh chàng nô bộc trung thành, anh mập Joe.
- Các ông đã đi đâu vậy? - Ông già chủ nông trại hỏi với giọng thân thiện - Tôi đợi các ông suốt cả ngày nay. Chà, trông các ông có vẻ mỏi mệt dữ à. Có chuyện gì phải không? Vì sao mà lầy lụa lấm lem khiếp đến thế này? Lật xe hả? Ồ, đừng lo. Chuyện tai nạn kiểu đó trong vùng vẫn thường xảy ra như cơm bữa mà. Joe! Thức dậy, thằng rởm. Dẫn con ngựa của quý ông ra sau nhà, nhớ cho nó ăn đấy.
Ông Wardle đưa mấy ông khách của mình vào nhà bếp.
- Trước hết, chúng tôi phải tẩy sạch các ông đã - Ông ta nói - Rồi sau đó, tôi sẽ giới thiệu các ông với cả nhà tại phòng khách. Emma, đem rượu brandy lại đây; Jane, đem kim chỉ lại đây. Còn cô, Mary, lấy cho cúng tôi ít nước nóng và mấy cái khăn bông. Nhanh chân lên, các cô gái của ta!
Các cô gái lăng xăng, ai lo việc nấy. Vừa đúng lúc đó, hai gã lực điền vạm vỡ hiện ra với bàn chải trên tay; một gã thình lình chộp lấy cườm chân ông Pickwick, chải lia lịa đội giày của ông cho tới lúc mấy ngón chân của ông nóng đỏ lên; trong khi đó, gã kia tấn công ông Winkle với bàn chải quần áo vừa bự vừa nặng, hắn chải mạnh bạo chẳng khác gì chải bùn trên mình ngựa.
https://thuviensach.vn
Lúc ấy, ông Snodgrass đứng bình yên cạnh cái lò sưởi, khoan khoái thưởng thức ly rượu brandy của mình, mắt nhìn ông Winkle đang bị hành hạ. Căn phòng rộng rãi, sàn lót gạch đỏ, ống khói lò sưởi rõ bự. Trên tường treo vài ba thứ chiến lợi phẩm trong những cuộc săn bắn, một bộ yên ngựa và một cây súng cổ lỗ sĩ dễ đã đóng bụi từ nửa thế kỷ nay. Một cái đồng hồ cũng già nua chẳng kém khẩu súng, thuộc loại tám ngày mới lên dây thiều một lần, đứng trong một góc, đang nghiêm nghị đĩnh đạc đếm từng phút một. Mùi thức ăn ngon lành đang tỏa ra một cách thân mật khắp căn phòng.
- Đã sẵn sàng chưa? - Ông Wardle hỏi - Nếu rồi xin nhập cuộc cho.
Trừ ông Tupman đứng thụt lại phía sau để hôn trộm Emma, những người còn lại theo sát ông chủ nhà.
- Xin chúc mừng - Ông chủ vui vẻ nói trong lúc mở của phòng khách - Xin chúc mừng quý ông đã đến nông trại Manor.
https://thuviensach.vn
CHUYỆN VẶT ÔNG PICKWICK
Charles Dickens
www.dtv-ebook.com
Chương 6: Ông Tupman Bị Trúng Đạn Và Bị Bắt Gặp Đang Bày Trò Yêu Đương Với Một Quý Bà
Những tia nắng lóng lánh của mặt trời buổi sáng sớm chiếu vào phòng ngủ của ông Pickwick và đánh thức ông dậy từ một giấc ngủ ngon lành không mộng mị. Mùi rơm rạ ngọt ngào và nồng nàn tràn qua cửa sổ, lan khắp phòng cùng với tiếng chim hót thật vui tai từ khu vườn hoa phía bên dưới vọng lên. Ông Pickwick đứng lên và nhìn ra ngoài.
N
- Hu-lô! - Một giọng nói nổi lên đâu đó - Buổi sáng mới đẹp kinh khủng, phải không nào? Gấp lên gấp lên và mau ra đây. Tôi sẽ đợi ông ngoài này.
Ông Pickwick nhanh chóng thay quần áo và bước ra, đi đến chỗ ông Wardle lúc ấy đang đứng trong vườn hoa với cây súng săn kẹp dưới nách, một cây khác nằm trên bãi cỏ cạnh ông ta.
- Ông bạn của ông và tôi sẽ đi săn bồ câu, trước khi chúng ta dùng điểm tâm - Ông chủ nhà giải thích - Chắc ông ấy là một tay săn bắn rất cừ phải không?
- Tôi có nghe ông ấy bảo thế - Ông Pickwick đáp - Nhưng chưa bao giờ tôi trông thấy nhắm bắn thứ gì cả.
- Không sao, tôi chỉ mong ông ấy chuẩn bị nhanh nhanh thôi. Joe! Cháu đi gọi ông ấy nhanh lên. Bảo ông ấy đến tìm chúng tôi tại bìa rừng. Nhớ cẩn thận chỉ đường đấy, mày có nghe tao nói không?
https://thuviensach.vn
Anh mập vội vã chạy vào nhà, còn ông Wardle đi trước dẫn đường, băng qua cánh đồng, một mình ông mang cả hai cây súng. Ông nạp đạn vào một khẩu và đặt khẩu kia xuống đất.
- Họ đến kia rồi - Ông Pickwick nói khi anh mập xuất hiện, ba ông Winkle, Snodgrass và Tupman theo sau. Anh mập không biết ông chủ dặn gọi ông ấy là ông nào, nên để chắc ăn, bèn gọi luôn cả ba ông.
Lúc này ông Wardle ra một dấu hiệu cho Joe; liền đó hai cậu trai quần áo luộm thuộm bắt đầu trèo lên hai cây cao.
- Mấy cậu bé dùng để làm gì thế? - Ông Pickwick hỏi.
Chằng là ông Pickwick có phần nào sợ rằng hai cậu bé nghèo khó này phải kiếm sống bằng cách đem thân thể gầy nhom ốm đói của mình ra làm bia để những tay thợ săn non nớt cỡ ông Winkle tập nhắm bắn.
- Bọn nhãi này chỉ có nhiệm vụ hò hét cho chim bay đến thôi. - Ông Wardle trả lời trong tiếng cười ha hả.
Một trong hai cậu trai vừa hét lớn vừa run mạnh một cành cây. Ông già chủ nhà nổ súng và một con chim rơi xuống. Anh chàng mập nhặt ngay con mồi lên và mỉm cười khi tưởng tượng đến món bồ câu rô - ti trong bữa ăn tối.
Bây giờ đến phiên ông Winkle bắn. Ông ta nâng cao cây súng lên. Cả hai cậu bé cùng la hét rầm trời. Một con chim bay ra khỏi đám cây, lượn về phía khu rừng. Ông Winkle đang khốn khổ vật lộn với cây súng trên tay.
- Có chuyện không ổn à? - Ông Wardle hỏi, lấy cây súng từ tay ông Winkle - Súng chưa nạp đạn mà.
Rồi ông tự tay nạp đạn và trả lại cho ông kia. Ông Pickwick lẻn ra sau một thân cây cho chắc ăn. Hai cậu bé ra sức gào la và bốn con chim vụt bay
https://thuviensach.vn
lên. Ông Winkle siết cò. Một tiếng thét đau đớn thoát ra - tất nhiên loài chim không bao giờ kêu thét theo kiểu đó - rồi người ta thấy ông Tupman nằm lăn quay ra đất, có những vệt máu tươi dính trên cái áo khoác.
Họ buộc vết thương trên cánh tay ông này bằng những khăn tay rồi giúp ông trở lại nhà.
- Xin đừng lo lắng gì cả - Ông Wardle nói lúc các bà ào ra gặp họ - Ông Tupman bị một tai nạn nho nhỏ. Bị thương chút đỉnh thôi.
Vừa nghe xong, bà cô - vốn đã âm thầm mê mẩn ông Tupman - ngất xỉu, té xỉu vào mấy cánh tay hai cô cháu gái Emily và Isabella
- Đổ một ít nước lạnh lên mặt cô ấy - Ông Wardle ra lệnh.
- Không, không, em sẽ khá lên ngay thôi - Bà cô vội vàng nói - Nhưng ông ấy có chết không? Ồ, Tupman thân mến, hãy nói rằng ông không chết đi!
- Đừng có điên khùng nào, Rachel! - Ông Wardle nói với em gái - Tại sao lại bắt ông ấy nói khi ông ấy chẳng chết gì ráo?
Lúc ấy người ta đã cho gọi bác sĩ đến, ông này bảo vết thương chẳng có gì ghê gớm cả, và vì thế mọi người có quyền ăn sáng cho ngon lành vào. Chỉ riêng một mình ông Pickwick hoàn toàn im lặng, vì rằng niềm tin của ông dành cho ông Winkle đang lung lay một cách thảm hại.
Xế chiều hôm đó, các hội viên Câu lạc bộ Pickwick rời nhà để đến dùng bữa ăn tối tại Mugleton cách đó khỏng hai dặm, băng qua nhiều cánh đồng. Tuy nhiên ông Tupman phải ở nhà để nghỉ ngơi và để trông chừng các bà các cô. Giờ khắc trôi qua thật thú vị, và đến lúc mặt trời sắp lặn, hai cô cháu gái Emily và Isabella ra ngoài dạo chơi một lúc. Bà mẹ già lãng tai của ông Wardle đang ngủ gà ngủ gật trong cái ghế bành của mình. Các cô gái giúp
https://thuviensach.vn
việc đang bận rộn trong bếp. Chỉ còn lại ông Tupman và bà cô ngồi cạnh nhau trong phòng khách, trong thứ ánh sáng nhợt nhạt của buổi chiều tà.
- Em quên tưới mấy cây hoa của em rồi. - Bà cô nói.
- Thế thì tưới bây giờ đi - Ông Tupman đề nghị - và tôi sẽ đi với cô. Ông ta đứng lên, nắm cánh tay bà.
Tận cuối khu vườn có một nhà lều nhỏ bằng gỗ, bà cô có để một bình nhỏ màu đỏ ở đó. Họ bước vào nhà lều để lấy bình tưới.
- Cô Wardle! - Ông Tupman gọi bà cô, giọng rất âu ếm, vừa kéo bà sát lại gần ông trên cái băng gỗ đặt chỗ cuối nhà lều.
Bà cô run lẩy bẩy.
- Ồ, ông Tupman! - Mặt bà đỏ lựng chẳng khác gì cái bình tưới.
Trước khi bà kịp hiểu ông Tupman định làm gì thì ông này đã quỳ xuống trước chân bà.
- Ồ, em Rachel! - Ông nắm lấy bàn tay bà đang đặt trên cái bình tưới rồi đặt bàn tay bà lên môi mình - Ôi, em Rachel yêu dấu của anh! Hãy nói em yêu anh đi!
- Anh Tupman - Bà cô thều thào - Em phải thú nhận rằng... rằng em đâu có không thích anh.
Nghe nói thế ông Tupman nhảy lên, choàng một tay qua cổ bà cô và tới tấp hôn lên môi bà. Thoạt đầu, bà cô có ý định chống lại ông ta, nhưng bà không tỏ ra chống cự mạnh mẽ gì lắm; vì thế ông kia cứ tiếp tục công việc của mình, thình lình bà cô kêu lên.
https://thuviensach.vn
- Anh Tupman, họ nhìn thấy chúng ta mất! Bí mật của chúng ta sẽ lộ mất!
Ông Tupman dáo dác nhìn quanh. Anh chàng mập kia rồi, hắn đang đứng như trồi trồng, cặp mắt mở trợn tròn muốn rách khóe, đang trừng trừng nhìn thẳng vào nhà lều. Thằng quỷ ấy nhìn được bao nhiêu nhỉ, ông Tupman tự hỏi. Cái mặt đần độn của hắn chẳng tỏ ra có dấu hiệu gì chứng tỏ hắn đã thấy chuyện quan trọng vừa rồi.
- Bữa xúp tối đã sẵn sàng rồi ạ. - Anh mập nói.
Ông Tupman nắm cánh tay bá cô rồi cả hai người cùng đi về phía ngôi nhà lớn, anh mập chậm chạp theo sau.
- Hắn chẳng biết gì ráo về những chuyện vừa rồi đâu. - Ông Tupman nói khẽ.
Một âm thanh bật ra từ phía sau lưng họ, nghe giống như tiếng cười khúc khích. Họ quay nhìn lại, nhưng nét mặt anh chàng mập vẫn tỉnh bơ như hắn đang ngủ.
Bữa xúp tối diễn ra trong lặng lẽ. Ai nấy đều tự hỏi chừng nào nhóm các ông kia mới từ trong làng trở về. Bà cụ mẹ ông Wardle đứng lên để đi ngủ. Đồng hồ gõ mười một giờ, rồi mười hai giờ, rồi một giờ, nhưng các ông kia vẫn chưa về. Họ có bị chặn lại và bị bọn cướp lột sạch trên đường không? Có nên cho người mang đèn đi tìm họ không? Đành phải chờ thôi! Có những tiếng nói vọng lại từ phía sau nhà, rồi tiếng cửa sau ồn ào mở ra. Các bà vội vã chạy về hướng nhà bếp để đón ông Wardle và mấy người bạn mới của ông.
Ông Pickwick hai tay thọc sâu vào túi quần, cái nón sụp xuống lệch sang một bên gần che khuất con mắt trái, đang đứng dựa vào tường, cái đầu lắc lư hết sang bên này lại sang bên kia, miệng mỉm cười vui vẻ với chính mình. Ông Wardle có vẻ đang rất hưng phấn, nắm chặt bàn tay người lạ
https://thuviensach.vn
mặt, đang lè nhè hứa hẹn một tình bạn bền bỉ như sự trường tồn của trời đất. Ông Winkle, một cánh tay quàng quanh cái đồng hồ cổ lỗ sỉ tám - ngày - mới - lên - dây - một lần, đang oang oang tuyên bố ông sẽ giết bất kỳ kẻ nào dám táo gan bảo ông đi ngủ giờ này. Còn ông Snodgrass đang ngồi trên một cái ghế dựa, trông ỉu xìu và thảm hại như bạn có thể tưởng tượng ra được.
- Có chuyện gì vậy? - Các bà hỏi nhau.
- Chẳng có gì hết! - Ông Snodgrass đáp - Tôi bảo mà, Wardle! Bọn chúng ta đâu có làm điều gì bậy bạ, phải không nào?
- Tôi hy vọng vậy - Ông chủ nhà hăng hái nói - các người thân mến, đây là ông bạn của tôi, ông Jingle... tôi muốn nói là bạn của ông Pickwick, tên ông ta là Jingle. Chúng tôi gặp ông ta ở lữ quán. Ông ta đến đây và ở lại với chúng ta.
- Thưa cô Wardle, cô không nghĩ là tất cả các ông ấy đều cần phải đi ngủ sao? - Cô hầu gái Emma đề nghị - Hai thanh niên sẽ đưa họ lên lầu ạ.
- Còn lâu tôi mới đi ngủ à. - Ông Winkle nói giọng quả quyết.
- Đứa nào đưa tôi lên lầu, nó sẽ chết ngay với tôi! - Ông Pickwick tuyên bố, miệng vẫn mỉm cười.
- Hoan hô! - Ông Winkle hô lớn.
- Thì hoan hô chứ sao! - Ông Pickwick hét càng lớn hơn ông kia và ném cái nón của mình xuống sàn nhà, tháo luôn cặp kính ném tiếp theo lên trên cái nón, rồi đứng cười ha hả đầy vẻ khoái trá về hành động khôn ngoan của mình.
- Chúng ta phải làm thêm một chai nữa mới được - Ông Winkle nói, nhưng giọng ông cứ nhừa nhựa dần đi sao mỗi tiếng nói. Rồi cái đầu ông ta ngoẹo xuống ngực, giọng nói cuối cùng trở thành một hơi thở phều phào -
https://thuviensach.vn
Tôi sẽ không đi ngủ đ...â...u.. Và tôi ước gì tôi làm đổ máu ông bạn già Tupman nhiều hơn tôi đã làm sáng nay.
Nói dứt câu ông ta ngủ luôn.
Hai thanh niên khỏe mạnh của nông trại mang ông ta lên phòng ngủ, cẩn thận đặt lên giường; rồi họ cùng làm như thế với ông Snodgrass. Ông Pickwick vẫn còn mỉm cười, chỉ có ông chủ nhà Wardle cố hết sức tỏ ra mình nghiêm chỉnh, chúc các bà ngủ ngon rồi cùng với ông Pickwick, họ dìu nhau lên lầu đi ngủ.
- Đúng là một cảnh tượng không sao chịu được. - Bà cô phàn nàn. - Tuyệt đối không sao chịu nổi. - Hai cô cháu gái phụ họa theo.
- Khủng khiếp, khủng khiếp! - Gã kép hát Jingle lên tiếng. Hắn đã uống khoảng một chai và thêm nửa chai nữa nhiều hơn bất cứ người nào khác trong số các ông kia - Một cảnh tượng tồi tệ nhất đấy!
- Ông ta mới lịch sự làm sao! - Bà cô nói khẽ với ông Tupman. - Còn đẹp trai nữa trời ạ! Emily thì thầm.
- Ồ, đúng quá đi chứ. - Bà cô đồng ý.
Ông Tupman chợt nhớ lại buổi tối khiêu vũ với bà góa già ở Rochester hôm nọ, và đột nhiên ông cảm thấy bối rối. Trong suốt nửa giờ sau đó, gã Jingle thao thao kể đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, còn bày ra vô số trò đùa khiến các bà phục hắn sát đất. Cuối cùng, đến khi họ lên lầu đi ngủ, ông Tupman vẫn nằm trằn trọc mãi, rất lo lắng về gã địch thủ của mình. Ông hết lòng mong ước phải chi mình có thể trói đầu gã Jingle lại, nhét vào một cái bao và ngồi lên trên cái đầu của hắn!
https://thuviensach.vn
CHUYỆN VẶT ÔNG PICKWICK
Charles Dickens
www.dtv-ebook.com
Chương 7: Gã Jingle Vụn Trộm Với Bà Cô
Sáng hôm sau, Jingle là người duy nhất có mặt tại bàn ăn vào giờ điểm tâm; sau đó hắn đi tản bộ một vòng trong khu vườn. Hắn lần mò ra tận phía sau cái nhà lều nhỏ nằm lọt thỏm mãi tít cuối vườn hoa, bỗng nhiên hắn nghe có tiếng người nói chuyện. Jingle đứng lại, giấu mình sau một bụi cây và lắng nghe.
S
Hắn nhận ra ngay giọng nói đầu tiên, vì rằng bà mẹ già của ông Wardle luôn luôn ngồi ở đấy vào mỗi buổi sáng mùa hè, và lúc nào bà cũng nói rất lớn, như hầu hết những người không nghe rõ nữa. Giọng người kia nghe có vẻ lạ lùng và đầy ngờ vực, chính là anh chàng mập. Vẻ mặt hắn lúc này cũng rất kỳ quặc khiến bà cụ cũng đâm ra hoảng thật sự. Hắn rón rén bước lại gần bà cụ, kê miệng sát tai bà.
- Bà có biết con nhìn thấy chuyện gì trong nhà này tối qua không? - Hắn hỏi.
- Xin Chúa lòng lành cứu vớt linh hồn ta, cháu thấy chuyện gì vậy? - Bà cụ đáp, nét mặt càng lộ ra vẻ khủng khiếp hơn bao giờ hết.
- Cái ông có cánh tay bị thương ấy. Ông ta hôn cô ấy và... - Ai, Joe? Không phải một trong những đứa tớ gái chứ?
https://thuviensach.vn
- Còn tệ hơn nữa ạ - Anh mập nói, hắn cẩn thận đảo mắt nhìn quanh, rồi hét vào tai bà cụ - Cô Rachel đấy!
- Cái gì! - Bà cụ kêu lớn - Con gái ta ư! - Và nó cho phép hắn à? Anh chàng mập nở một nụ cười độc ác.
- Cô ấy còn hôn trả ông kia nữa ạ. - Hắn đáp.
Nếu gã Jingle có thể nhìn thấy điều gì đã lộ ra trên mặt bà cụ lúc ấy, chắc chắn hắn sẽ phì cười khoái trá; nên thay vì cười lên, hắn lại tiếp tục lắng nghe với vẻ quan tâm những lời quát mắng giận dữ của bà cụ về mối tình bí mật của cô Rachel; rồi hắn im lặng rón rén lỉnh đi. Hắn đã quyết định xong rồi, nội đêm nay thôi, chính hắn sẽ tỏ tình với cô Rachel; bây giờ nhất định hắn có cơ hội thực hiện có hiểu quả mưu đồ của hắn.
Jingle nhìn thấy bà cô trong phòng khách, đang đính những dây đăng ten lên một chiếc áo dài. Hắn ho khe khẽ. Bà cô ngẩng lên và mỉm cười. Hắn đặt một ngón tay lên môi một cách thật khó hiểu, bước vào phòng rồi đóng cánh cửa lại.
- Thưa cô Wardle - Hắn nói, giọng cố tỏ ra tha thiết - Xin tha lỗi cho tôi. Không có thì giờ để giữ đúng phép lịch sự. Tôi phải nói thẳng thắn với cô thôi. Thằng mập đã tiết lộ với bà cụ bí mật của cô.
- Ông định nói về Joseph đó chắc, thưa ông? - Bà cô đáp, cố tỏ ra mình chẳng có điều gì phải lo lắng.
- Vâng, đúng thế! Chính thằng Joe bất nhân đó đấy. Hắn thấy cô và Tupman... ở trong nhà lều... hôn và vân vân... Bà cụ rất giận dữ. Tôi đến để báo cho cô biết. Có lẽ tôi có thể giúp cô được.
- Ồ, tôi sẽ phải làm gì? - Bà cô đáng thương hỏi, nước mắt đã ứa ra - Anh trai tôi sẽ rất tức giận. Tôi biết nói sao bây giờ?
https://thuviensach.vn
- Cô cứ nói thằng mập nằm chiêm bao - Gã Jingle bày mưu - Họ sẽ tin cô thôi mà. Họ sẽ quất thằng mập một trận roi cho nó no ứ luôn. Rồi mọi chuyện sẽ đâu vào đấy tuốt tuột.
Quả là một gợi ý rất tuyệt, và bà cô nhìn gã kép hát Jingle với ánh mắt biết ơn. Hắn đảo mắt né tránh ánh mắt bà cô rồi nhìn xuống sàn với dáng buồn bã.
- Ông có vẻ không được vui, thưa ông Jingle - Bà cô nói - Ông đã giúp đỡ tôi, có lẽ tôi có thể giúp được ông điều gì chăng?
Jingle lấy khăn tay chậm lên mắt để lau một giọt nước mắt tưởng tượng.
- Cô đã dâng tặng tình yêu của cô - Hắn nói - cho một gã đàn ông không hề yêu lại cô. Thưa cô Wardle - Hắn hạ thấp giọng xuống, nói tiếp - Tupman chỉ muốn tiền bạc của cô thôi!
- Ôi, người đàn ông độc ác ấy! - Bà cô rên rỉ trong trạng thái vô cùng khích động.
- "A! Mụ ta có tiền thực mà", Jingle tự nói với mình. Hắn vẫn đánh một dấu hỏi lớn về điều này, giờ đây thì hắn hoàn toàn tin chắc.
- Tôi e rằng còn ghê gớm hơn nữa kia - Gã kép hát nói tiếp - Hắn chỉ yêu cô cháu gái Emily của cô thôi.
Bây giờ thì nét mặt bà cô lại đỏ bừng giống như cái bình tưới, vì chẳng là bà ta rất ganh tị với cô cháu Emily. Bà lắc đầu với dáng khinh miệt.
- Cô cứ nhìn cách họ đối xử với nhau thì biết. - Jingle nói.
- Tôi sẽ làm chuyện ấy. Nếu đó là sự thật, tôi sẽ chẳng bao giờ thèm nói với hắn một tiếng nào nữa.
- Nhưng cô sẽ có một người khác chứ?
https://thuviensach.vn
- Vâng - Bà cô đáp. Và vừa nghe nói thế, Jingle bèn quỳ xuống chân bà cô, hắn quỳ như thế mất đúng năm phút. Trước khi hắn đứng lên, bà cô đồng ý sẽ chấp nhận tình yêu của hắn, ngay lập tức sau khi tình yêu gian dối của ông Tupman bị chứng tỏ.
Đến giờ ăn tối hôm đó, bằng chứng được trưng ra rõ ràng. Ông Tupman ngồi ngay một bên Emily và cứ thì thầm nhỏ to với cô gái không ngớt, ông ta lại còn cười ruồi với cô gái suốt cả buổi tối nữa chứ! Đã thế gã bạc tình còn không hề một lần liếc mắt nhìn đến cô gái già Rachel!
"Ta sẽ trừng phạt thằng quỷ Joe mới được - Ông Wardle nghĩ. Ông đã nghe bà mẹ già kể lại câu chuyện và lúc này ông đang theo dõi ông Tupman. Chắc chắn nó đã ngủ gục và tưởng tượng ra tất cả chuyện này".
Trong lúc đó cô Rachel nhìn thấy mọi hành động của gã bạc tình với nỗi ghen tương phẫn nộ, nhưng cô không nói gì.
Sau đó, cùng trong buổi tối ấy, có hai bóng người bí mật gặp nhau tại một góc kín trong vườn hoa. Một người vừa lùn vừa mập, người kia cao và gầy.
- Tôi đã thi hành rất tốt phần việc của tôi đấy chứ? - Người mập và lùn hỏi - Chuyện ấy có kết quả gì không?
- Tuyệt vời, số dách! - Người cao gầy trả lời - Phải lập lại chuyện ấy vào ngày mai, và cả ngày mốt nữa. Tất cả sẽ ngon lành thôi mà. Rachel đang ban phát tình yêu, còn gì nữa!
- Ông bạn có thật sự nghĩ rằng họ sẽ không tin những điều thằng mập nói không, nếu tôi giả vờ yêu Emily. Và Rachel sẽ hiểu tôi chứ? Ồ, làm sao tôi có đủ lời để cảm ơn ông bạn về kế hoạch không ngoan và lòng tử tế của ông bạn?
https://thuviensach.vn
- Ông có thể cho tôi mượn tạm mười đồng... chỉ ba ngày thôi. - Gã kép hát Jingle nói, hắn chộp ngay lấy cơ hội hiếm có.
Ông Tupman đếm tiền, thả vào bàn tay ông bạn quý của mình, rồi cả hai trở lại tòa nhà lớn. Liên tiếp hai ngày sau đó, ông Tupman lúc nào cũng tỏ ra hết sức chú ý đến Emily; trong lúc gã kép hát không ngớt trao đổi thậm thụt với bà cô Rachel Wardle cả ghen. Vào ngày thứ ba chuyện rắc rối bùng ra.
Bữa xúp tối đã dọn xong, ghế được bày sẵn sàng quanh bàn ăn, những chai rượu và ly cốc đều nằm đúng chỗ của chúng; đúng là mọi thứ đã được chuẩn bị đâu vào đó cho giờ phút vui vẻ nhất trong ngày.
- Rachel đâu rồi kìa? - Ông Wardle hỏi.
- Và Jingle nữa, sao không thấy ông ta nhỉ? - Ông Pickwick cũng hỏi.
- Xin Chúa cứu vớt linh hồn con! - Ông chủ nhà nói - Đã hai giờ qua, tôi không hề nghe tiếng nói của ông ta. Emily, cháu cưng, rung chuông gọi họ đi.
Chuông được rung lên, và anh chàng mập xuất hiện. Hắn có nhận ra bà cô và ông khách vắng mặt không nhỉ? Không, hắn không nhận ra.
- Mọi người đều tỏ vẻ ngạc nhiên, vì giờ này đã trễ lắm rồi, gần mười một giờ còn gì.
- Đừng lo - Ông Wardle nói sau một lúc im lặng - Họ sẽ đến ngay thôi mà. Chúng ta dùng bữa trước vậy.
Ông Pickwick vừa mới kê cái muỗng đầy xúp lên môi thì có nhiều giọng nói ồn ào từ nhà bếp vọng lên. Rồi mọi người nghe có nhiều tiếng chân chạy thình thich trong hành lang, cánh cửa bị tung mạnh mở tung ra, rồi các
https://thuviensach.vn
cô tớ gái - không thiếu một người - chạy vào trong trạng thái khích động cao độ, dẫn đầu là người đàn ông có nhiệm vụ chăm sóc bầy ngựa.
- Họ trốn đi rồi, thưa ông chủ! Họ đi mất rồi ạ, thưa ông! - Người đàn ông giữ ngựa kêu lớn, vừa thở hào hển vì phải chạy vội vàng.
- Ai trốn đi mới được chứ? - Ông Wardle hỏi với giọng bực tức.
- Ông Jingle và cô Rachel ạ, thưa ông chủ, họ đi bằng xe ngựa, khởi hành từ quán Con Sư Tử Xanh ạ. Tôi có mặt ở đó. Nhưng tôi không ngăn họ được vì vậy tôi chạy một mạch từ Muggleton thẳng về đây để báo cáo cho ông chủ biết.
- Thế mà tôi đã trả tiền cho những món tiêu xài của hắn! - Ông Tupman kêu lớn, nhảy ra khỏi cái ghế như một gã khùng - Tôi cho hắn vay mười đồng nữa chứ! Tóm cổ hắn lại! Hắn là một thằng lừa đảo, một thằng ăn cướp!
- Lại Chúa, bác Tupman điên rồi kìa - Ông Pickwick nói - Chúng ta biết làm gì bây giờ?
- Làm à? - Ông Wardle nói - Chúng ta đuổi theo chứ còn làm gi. Đem xe và ngựa ra trước cửa, nhanh lên! Tôi sẽ thuê một xe bốn ngựa tại quán Con Sư Tử Xanh và chúng ta sẽ tóm cổ chúng nó. Thằng quỷ đó đâu rồi, thằng Joe ấy? Tôi sẽ đặt hai bàn tay của chính tôi lên người của nó! - Vừa nói, ông ta vừa phóng nhanh băng qua căn phòng - Thằng xỏ lá Jingle đã hối lộ nó, nên mới bày trò láo toét về chuyện em gái tôi và ông Tupman, nó muốn tôi điều tra bậy bạ mà. Rồi tôi sẽ cho nó biết tay!
- Ngăn ông ấy lại! - Các bà đồng loạt hét lớn.
- Tránh đường ra! - Ông Wardle gầm lên - Winkle, buông tay ra mau! Pickwick, mặc xác tôi, thưa ông.
https://thuviensach.vn
Anh chàng mập bị các bà cào cấu, ngắt véo, rồi họ kéo, họ đẩy hắn ra khỏi phòng, trước khi ông Wardle có thể xông lại gần hắn.
Lúc này xe ngựa cũng vừa được đánh tới, đậu trước cửa; ông Wardle và ông Pickwick nhảy lên xe ngay, thúc ngựa phóng như điên xuống con đường hẹp dẫn tới Muggleton.
- Đem lại cho tôi một xe bốn ngựa ngay, nhanh lên! - Ông già hét ầm ĩ lúc họ tới quán Con Sư Tử Xanh - Bọn chúng đi bao lâu rồi?
- Chưa lâu hơn ba khắc đồng hồ đâu. - Người chủ lữ quán trả lời - Hãy vội lên, với cái xe này thì chớ lo.
Mọi thứ đều sẵn sàng chỉ trong vài phút. Đám hầu bàn reo hò như điên, bọn giữ ngựa vun roi đen đét, và chiếc xe bốn ngựa phóng như bay vào bóng đêm. Nửa giờ sau họ đếm một cái cổng vòm nằm vắt ngang con đường, và họ mất năm phút mới đánh thức được ông già gác cổng.
- Có một chiếc xe ngựa đã chạy qua đây lâu chưa? - Ông Wardle hỏi.
- Lâu chưa à? - Ông già gác cổng lặp lại, ông đã được Jingle hối lộ để tìm mọi cách làm trì hoãn họ càng lâu càng tốt - Xem nào, cũng khá lâu rồi đấy, và không phải mới đây đâu. Có chuyện gì đó giữa hai người kia.
- Đi tiếp các cậu - Ông Wardle ra lệnh cho hai thanh niên đánh xe - Phí phạm thì giờ với lão già điên này thật vô ích.
"Lão già điên" mỉm cười một mình và cảm thấy đồng tiền xu nằng nặng trong túi. Lúc này, mặt trời đã lặn; những đám mây nặng nề rủ nhau tụ lại che kín bầu trời, gió thổi mỗi lúc một mạnh hơn; trước mắt họ là một đêm giông bão không sao tránh khỏi. Ông Pickwick kéo áo khoác trùm kín người rồi thiu thiu ngủ, mãi đến lúc xe ngựa thình lình dừng lại trước một lữ quán tiếp theo đó. Tại đây họ phải thay ngựa.
https://thuviensach.vn
Lần này họ còn bị trì hoãn hơn. Dám giữ ngựa ngủ say một cách khó hiểu, thậm chí lúc bọn này dẫn những con ngựa còn khỏe khoắn đến, chúng tìm cách đóng dây cương lộn tùng phèo cả lên, vì thế chúng không sao làm
nhanh được và sau cùng, chúng phải làm lại. rồi thì, chiếc xe của họ cũng tiếp tục lên đường; nhưng vì trời quá tối, lại thêm mưa lớn và những cơn gió mạnh, họ không sao đi nhanh để làm hài lòng ông Wardle được.
Tuy nhiên khoảng một giờ sau, ông Wardle - lúc nào cũng chăm chăm nhìn ra phía trước qua cái cửa sổ xe, đột ngột hét lên:
- Chúng nó kia rồi!
Ông Pickwick cũng ló đầu ra nhìn. Đúng thế có một chiếc xe bốn ngựa đang chạy trên đường, phía trước mặt họ.
- Tiếp tục, các cậu! - Ông Wardle gân cổ hét lớn - Ta sẽ cho mỗi đứa một đồng, nếu các cậu bám chặt bọn chúng cho đến lúc chúng dừng lại.
Khi tia sáng đầu tiên của ngày hiện ra, gã kép hát Jingle đã bị nhìn rõ; hắn đang quơ hai tay múa lia lịa để thét hai người đanh xe thúc ngựa chạy nhanh hơn. Màu da mặt ông Wardle đỏ bừng vì giận dữ và khích động, ông gầm thét những lời nguyền rủa dành cho kẻ thù đang ở phí trước; nhưng câu trả lời của gã kép hát chỉ là một nụ cười khinh khỉnh. Bỗng nhiên, một âm thanh của đổ vỡ vang lên; một trong những bánh xe ngựa văng ra, tiếp tục lăn tròn nhiều vòng trước khi nó lảo đảo rơi xuống mương nước. Và chiếc xe ngựa đổ nghiêng trên đường.
Ông Pickwick quờ quạng bò ra khỏi cái xe móp méo và đỡ ông Wardle đứng lên cạnh ông, quần áo ông này rách toạc nhiều chỗ, nón văng đâu mất. Hai người đánh xe, bùn sình lem luốc từ đầu đến chân, đang tìm cách cắt đứt dây cương để giải thoát mấy con ngựa, sau đó, giữ đầu chúng lại và vỗ về cho chúng dịu đi.
https://thuviensach.vn
Chiếc xe ngựa của Jingle Leng Keng dừng lại cách đó gần một trăm mét. Hắn cho dừng xe lại vì nghe tiếng gãy đổ từ chiếc xe kia. Mấy gã đánh xe trên chiếc xe còn nguyên vẹn mỉm cười sung sướng trước sự đau khổ của địch thủ. Jingle nhìn cái xe bị nạn qua cửa sổ xe hết, gương mặt lộ vẻ khoái trá cùng cực.
- Có ai bị thương không đấy? - Hắn hỏi vọng qua.
- Quỷ tha ma bắt nhà anh đi! - Ông Wardle gầm lên trả lời.
- Ha ha! - Jingle cười hả hê, không chút xấu hổ về hành động của hắn - Em gái ông - Hắn nói thêm - không sao đâu mà... ông đừng mất công chuốc lấy phiền phức đuổi theo làm gì, cô ấy nói... yêu lão già Tuppy, cô ấy nói... từ biệt... Nào, tiếp tục đi tới, các cậu!
Rồi gã kép hát vây vẫy cái khăn tay màu trắng từ cửa sổ trong lúc chiếc xe tiếp tục lao đi.
- Từ đây đến lữ quán tiếp theo còn cách bao xa? - Ông Wardle hỏi.
- Sáu dặm hoặc xa hơn một chút ạ, thưa ông. - Một trong hai người xà ích đáp.
- Chúng ta sẽ phải đi bộ tới đó. - Ông Wardle nói, ông Pickwick chỉ còn biết buồn bã gật đầu đồng ý.
Vì thế một người đáng xe cưỡi ngựa đến đó trước để lo thuê xe và ngựa mới, còn người kia phải ở lại trông coi chiếc xe hỏng. Ông Pickwick và ông Wardle dựng cổ áo khoác lên để che cơn mưa lúc này đang rơi nặng hạt hơn bao giờ, và họ bắt đầu đi lếch thếch dọc theo con đường đất gồ ghề đầy bùn sình trơn trợt.
https://thuviensach.vn
CHUYỆN VẶT ÔNG PICKWICK
Charles Dickens
www.dtv-ebook.com
Chương 8: Ông Pickwick Gặp Sam Weller Và Gã Jingle Xoay Được Một Món Bở
Trên bờ nam dòng sông Themes, không xa cầu Luân Đôn mấy, có một trong những lữ quán lâu đời nhất còn lại trong thành phố Luân Đôn, đó là quán "Con Hươu Đực Trắng". Trong sân lữ quán một người đàn ông còn trẻ đang bận rộn chải bùn một đôi giày bốt. Anh ta ăn mặc trông thật luộm thuộm, nhưng cái khăn màu đỏ bóng quấn quanh cổ lại tạo cho vẻ bề ngoài của anh ta một màu sắc bắt mắt, và khuôn mặt bên dưới cái nón màu trắng đã cũ vẫn hiện rõ những nét phấn khởi yêu đời. Một hàng dài gồm cả giày bốt lẫn giày thường nằm trước mặt anh ta, một số đã được chải sạch, số kia còn bẩn lấm lem.
T
Năm bảy chiếc xe ngựa đậu rải rác đâu đó trong sân, bầy ngựa và đám xà ich vẫn còn ngủ. Mọi vật hoàn toàn im vắng cho đến lúc có tiếng gọi từ phía trên vọng xuống:
- Sam!
- Hu-lô! - Anh chàng đội nón trắng đáp.
- Nào, hãy chải sạch ngay lập tức đôi giày này cho phòng số Mười bảy, rồi mang nó đến phòng khách riêng, số Năm, tầng Một.
Nói xong người chủ quán ném đôi giày phụ nữ xuống sân rồi vội vã bỏ đi. Sam nhặt đôi giày lên ngắm ngía.
https://thuviensach.vn
- Giày phụ nữ... phòng khách riêng... bà này từ đâu đến kìa? - Anh chàng hỏi cô hầu gái đang lau chùi chấn song lan can tầng một.
- Bà ta vào đây lúc trời còn rất sớm, sáng nay, trên một chiếc xe thuê, cùng đi với một ông phòng số Hăm hai. Ông ta cũng muốn có giày ngay, vậy anh hãy làm nhanh lên.
Sam bắt đầu đanh giày thật nhanh, anh chàng hi vọng kiếm được một xu, hoặc cũng có thể hai xu, từ người đàn ông giàu có dám thuê phòng khách riêng như ông này. Chỉ một thoáng sau, sam lên gõ cửa phòng số Năm và đem đôi bốt cùng đôi giày phụ nữ vào.
- Anh bạn trẻ - Ông khách trọ nói - anh có tình cờ biết chính xác Văn phòng Hôn nhân nằm ở đâu không?
- Vâng có, thưa ông. Trong khuôn viên nhà thờ St. Paul ạ. Ông phải đi qua dưới một cổng vòm, phía bên trái có một hiệu bán sách báo và bên phải là một khách sạn. Chính ở chỗ đó, ông bố già của tôi đã mua bà vợ thứ hai của ông ấy ở đấy; vì thế bây giờ ông ấy đã tiêu sạch nhẵn số tiền lẽ ra phải để lại cho tôi. Ồ, tôi biết quá rõ chỗ đó mà!
Sam rời khỏi căn phòng, và ngay lập tức, gã kép hát Jingle mang đôi giày bốt vào.
- Chín giờ rưỡi rồi - Hắn nói - Giờ giấc để làm giấy kết hôn... anh sẽ đến nhà thờ lo thủ tục... và chúng ta sẽ cưới nhau ngày mai.
- Chúng ta không thể kết hôn ngay hôm nay ư! - Cô Rachel lo lắng hỏi - Em rất lo sợ ông anh trai em sẽ tìm thấy em.
- Làm gì có chuyện ấy chứ, hả cưng - Jingle đáp rồi hắn giải thích cho bà cô về những điều phiền phức khi người ta muốn kết hôn, cũng như các ghi chép vặt vãnh phải khai ra - Dù sao đi nữa, anh trai em sẽ không có cách gì tìm ra chúng ta ở đây được.
https://thuviensach.vn
Hắn hôn bà cô thật vội vã rồi đi ngay.
Trong lúc Jingle đi khỏi, hai ông già mập và một người nữa có vẻ gầy gò bước vào sân lữ quán Con Hươu Đực Trắng, ngay chỗ Samuel Waller đang bận rộn chải bùn những đôi giày bốt.
- Chào anh bạn - Người đàn ông gầy hỏi Sam - Có nhiều người hiện đang trọ ở đây phải không?
Sam ngước nhìn lên và trông thấy một người đan ông nhỏ con có vẻ lạ lùng, quần áo toàn một màu đen, hai bàn tay giấu sau đuôi áo khoác; ông này đúng là thuộc loại người - Sam kết luận - cứ muốn hỏi mà không bao giờ chịu trả tiền.
- À - Anh chàng nghiêm chỉnh đáp - chúng tôi đâu có đi tù vì nợ nần và chúng tôi cũng chẳng làm giàu làm có gì.
- A! - Ông nhỏ con nói - Anh có óc tiếu lâm thật đấy, tôi biết mà.
- Ông anh cả của tôi có thói quen hay nói chuyện tiếu lâm - Sam nói - Có lẽ vì vậy mà tôi bị nhiễm tính nết anh ấy, chẳng là hồi trước tôi vẫn ngủ chung với anh ấy.
- Cái nhà này trông có vẻ lâu đời lắm rồi nhỉ - Ông nhỏ con chuyển đề tài.
- Nếu các ông báo trước cho chúng tôi các ông sẽ đến, chắc chắc chúng tôi sẽ chuẩn bị đâu vào đó rồi ạ - Sam nói, vẫn giữ thái độ trịnh trọng.
Rõ ràng ông nhỏ con chẳng làm nên cơm cháo gì, thế là một trong hai ông già mập bèn can thiệp vào câu chuyện.
- Tôi có ông bạn vừa đến đây không lâu - Ông mập nói - Sẽ biếu anh mười xu, nếu anh chịu trả lời một hoặc hay câu hỏi.
https://thuviensach.vn
- Ông Pickwick thân mến - Ông nhỏ con kêu lên - với tư cách là luật sư của ông Wardle, tôi thật sự yêu cầu ông hãy để chuyện này cho tôi giải quyết.
- Chúng ta đang vội lắm, thưa ông! - Ông Pickwick trả lời - Và kinh nghiệm của tôi về con người đã dạy tôi rằng tiền bạc là chuyện bàn cãi hay nhất trong một tình huống như lúc này.
- Rất đúng, thưa ông! - Sam nói, và ông Pickwick mỉm cười với ông Wardle - Ông muốn tôi nhận mười xu. Vậy ông muốn tôi bù lại cái gì ạ?
- Chúng tôi muốn biết - Ông nhỏ con trả lời - hiện nay ai đang ở trọ tại đây?
- À - Sam nói, anh chàng này chỉ biết rõ những khách trọ có giao giày dép cho anh chải thôi - có một người đi bằng chân gỗ ở phòng số Sáu, một cặp khác mang giày cưỡi ngựa ở phòng Mười ba, một cặp nữa mang giày ống ngắn đang có mặt tại phòng bán hàng hóa và năm cặp khác nữa trong phòng uống cà phê.
- Chẳng còn ai khác à? - Ông nhỏ con hỏi.
- Để tôi xem nào - Sam nói, anh ta nhớ đến mười xu đã hứa - Còn một cặp nữa, ông ta mang đôi bốt đã mòn vẹt đáng lẽ phải liệng quách cho rồi, và một bà mang giày đẹp lắm tại phòng số Năm.
- Loại giày nào? - Ông Wardle hỏi.
- Giày dành cho các phụ nữ ở nông thôn - Sam đáp - do tiệm Brown ở Muggleton sản xuất.
- Lạy Chúa lòng lành! - Ông Wardle reo lớn - Sau cùng chúng ta cũng tìm ra bọn chúng!
https://thuviensach.vn
- Suỵt! - Sam nói khẽ - Người đàn ông trong phòng đó vừa đi khỏi, ông ta đến Văn phòng Hôn nhân.
- Thế thì chúng ta đến rất đúng lúc - Ông Wardle nói - Hãy chỉ phòng đó cho chúng tôi, nhanh lên!
Ông nhỏ con và gầy đét nhìn ông Wardle với đôi mắt nghiêm khắc. Rồi ông ta moi từ túi áo ra một cái bọc bằng lụa đỏ và chìa cho Sam mấy đồng tiền vàng tương đương mười xu. Sam mỉm cười rồi dẫn họ lên cầu thang. Lúc đến cuối hành lang, Sam chìa tay ra, anh chàng không tin tưởng ông nhỏ con chút nào.
- Thì đây! - Ông luật sư nhỏ con nói, đưa đồng tiền cho Sam.
Một lúc sau, họ đã đứng trước canh cửa phòng số Năm. Ông Wardle mở cửa mà không thèm gõ trước, và cả ba người bước vào phòng. Gã Jingle cũng vừa trở về và đang khoe mấy mẫu giấy kết hôn với nàng Rachel của hắn, lúc ấy bỗng hét lên một tiếng điếc con ráy người nghe và đưa hai tay lên che mặt. Jingle nhanh như chớp, nhét mấy tờ giấy vào túi áo.
- Sao anh dám cưỡm em gái tôi đi ngay trong nhà tôi hử? - Ông Wardle gầm lên, nghẹn thở vì tức giận.
- Một câu hỏi mới hay chứ - Ông luật sư nhỏ con nói - Sao ông dám làm chuyện đó à, thưa ông? Ê?
- Ông là ai vậy, ông thô lỗ kia? - Gã kép hát vặn lại, hắn hung hăng đến nỗi người đàn ông nhỏ con phải lùi nhanh lại hai, ba bước để khỏi bị hắn tóm trúng.
- Ông này là luật sư của tôi, ông Perker - Ông Wardle vội vàng đáp ngay - Perker, tôi sẽ thưa thằng cha này ra tòa. Tôi sẽ làm cho hắn tán gia bại sản. Còn cô - Ông già đột ngột quay sang cô em gái, nói tiếp - Sao cô dám bỏ chạy nhong nhong với một thằng kép hát mạt hạng như thằng cha này hả.
https://thuviensach.vn
Cô phải cảm thấy xấu hổ với chính cô mới đúng chứ. Đội nón lên và mặc áo ngoài vào rồi đi theo tôi ngay!
Ông rung chuông, Sam - từ nãy giờ vẫn quan sát rõ mọi chuyện qua cái lỗ khóa, đột ngột mở cánh cửa ra và bước vào.
- Gọi gấp cho tôi một chiếc xe, mang giấy tính tiền của bà này lên cho tôi ngay tức khắc - Ông Wardle ra lệnh, và Sam biến nhanh như một ánh chớp để thi hành lệnh ông ta.
- Rachel, em cứ đứng yên đó - Gã kép hát nói - Còn ông, thưa ông, hãy bước ra khỏi nơi này. Người phụ nữ kia được tự do hành động theo sở thích của mình. Cô ấy đã trên hăm mốt tuổi.
- Trên hăm mốt hả? - Ông Wardle kêu lên - Cô ấy trên bốn mốt thì có!
- Không phải đâu! - Bà cô Rachel cãi, cuối cùng thì bà cũng tìm được can đảm để lên tiếng.
- Tôi nói không đúng hử? - Ông anh trai quát - Ít nhất cô cũng đã năm mươi rồi còn gì, và cô biết rõ điều đó quá đi chứ.
Nghe xong người đàn bà đáng thương rú lên một tiếng thảm thiết và ngất xỉu.
- Cho cô ấy một ly nước lạnh. - Ông già Pickwick tốt bụng nói.
- Một ly nước lạnh à? - Ông Wardle nói, ông vẫn còn bị khích động mạnh - Phải mang tới một lu nước và trút sạch lên mình cô ta. Cô ta đáng được như thế.
- Xe đã sẵn sàng rồi ạ, thưa ông. - Sam xuất hiên ở cánh cửa, nói chõ vào.
- Ta đi thôi - Ông Wardle hét - Tôi sẽ đem cô ta xuống cầu thang.
https://thuviensach.vn
Tuy nhiên trước khi ông ta kịp đi xa hơn, ông ta bị chặn lại bởi gã kép hát, vì hắn vừa bảo Sam đi gọi một viên cảnh sát ngay.
- Cô ấy đã đủ tuổi để tự lo liệu cuộc đời mình - Jingle nói - Và cô ấy sẽ chẳng đi đâu cả, trừ phi nếu cô ấy muốn đi.
- Tôi không bằng lòng chuyện ấy - Bà cô Rachel nói - và tôi chẳng cần phải đi đâu hết. - Nói xong bà cô lại ngất xỉu.
Về điểm này, ông luật sư bé choắt gọi ông Wardle và ông Pickwick lại gần rồi giải thích cho họ hiểu là họ không có quyền kiểm soát những hành động của bà cô Rachel. Chỉ còn một điều nên làm nữa thôi. Đó là họ phải chấp nhận bỏ ra một món tiền để trám họng gã Jingle cho hắn khỏi gây ồn ào không tốt. Không một lời bàn cãi, Jingle đồng ý ngay.
- Ông Jingle - Luật sư Perker nói - Ông có vui lòng bước qua phòng bên cạnh với chúng tôi một lúc?
Jingle trả lời được, thế là mọi người cùng kéo nhau ra khỏi phòng, để lại bà vợ ông chủ quán săn só bà cô Rachel Wardle.
- Giờ thì, thưa ông - Luật sư Perker nói, thận trọng khép cánh cửa lại - xin mời vào đây và ngồi xuống với tôi ở góc kia, cạnh cửa sổ; ở đó, ông và tôi có thể nói chuyện riêng với nhau. Nào, ông thân mến, sự thực ông chỉ rủ rê người phụ nữ bỏ trốn với ông chỉ vì tiền bạc của cô ấy. Đừng có vờ vĩnh giở trò tức giận với tôi, ông ạ. Ông và tôi đều là dân thành phố, không phải như những ông bạn nông dân chất phác của chúng ta ở đây.
Vừa nói ông luật sư vừa nhìn về phía hai ông già mập đang xầm xì to nhỏ với nhau gần cánh cửa. Gã kép hát chỉ cười nhếch mép.
- Thế nào? - Ông luật sư nhỏ con nói tiếp - Sự việc đáng tiếc là cô Wardle không có nhiều nhõi gì tiền riêng của cô ta đâu, chùng nào bà mẹ già của cô ấy còn sống; và có lẽ còn lâu lắm bà cụ mới chịu chết đấy. Bây
https://thuviensach.vn
giờ, thưa ông, tôi đề nghị cùng ông một món tiền lớn là năm mươi đồng; và cuộc sống độc thân tự do của ông có lẽ sẽ tốt hơn nhiều, so với chuyện ông phải lấy một người đàn bà chẳng có tiền bạc gì. Ông nghĩ sao, thưa ông?
- Chừng đó hình như không đủ. - Gã kép hát nói, rồi đứng thẳng lên.
- Hãy ngồi xuống đã, tôi van ông đấy, thưa ông. Ông nên nghĩ đến những chuyện ông có thể làm được với sối tiền năm mươi đồng chứ.
- Tôi có thể làm được nhiều thứ hơn với con số một trăm năm mươi đồng. - Jingle nói tỉnh bơ.
- Chờ chút, thưa ông, ông không nên vội vàng như thế - Ông luật sư nhỏ con cố thuyết phục - thôi thì hãy nhận tám chục vậy, và tôi sẽ viết một ngân phiếu cho ông ngay.
- Chừng ấy chẳng bõ bèn gì - Gã kép hát đáp - tôi có nhiều thứ phải tiêu xài... tiền thuê xe và phòng trọ khách sạn mất hết chín đồng... giấy tờ kết hôn ba đồng... phải thêm một trăm nữa về số tiền cô ấy sẽ hưởng gia tài, vị chi là một trăm mười hai... rồi còn tổn thương danh dự nữa chứ... Còn mất cô ta nữa chứ.
- Vâng, vâng - Ông luật sư ngắt lời bằng một nụ cười - xin đừng bận tâm về hai điều sau cùng. Thế thì một trăm mười lăm.
- Cứ xem như một trăm hai. - Gã kép hát cò kè trả giá.
- Cứ trả cho hắn chừng ấy đi - Ông Wardle ra lệnh, ông đã băng qua căn phòng và lúc này đang đứng cạnh hai người kia - Cứ trả đủ cho hắn, và mặc xác hắn muốn đi đâu thì đi.
Ông luật sư kí ngân phiếu và gã kép hát nhét vào túi.
https://thuviensach.vn
- Giờ thì cút ngay khỏi khách sạn này - Ông Wardle gầm lên - và ta hy vọng anh sẽ chết dấp chết gí vì rượu nhờ số tiền ăn cướp đó.
- Tôi nhất định sẽ làm theo lời ông chúc đấy - Jingle nói - Tạm biệt, Pickwick. Đây, cầm lấy! - Hắn nói thêm, vừa ném mớ giấy tờ kết hôn xuống chân ông Pickwick. Cứ thay đổi cái tên trong đó, sẽ tiện cho ông bạn Tuppy nhiều.
Tới lúc này ông già tốt bụng Pickwick không sao còn giữ được bình tĩnh nữa. Ông chộp cái bình mực lên và ném xuống với tất cả sức mạnh của cơn giận điên người; rồi như chưa hả, ông cò điên cuồng chạy theo Jingle để toan làm tiếp. Nhưng gã kép hát đã nhanh chân chuồn mất dạng. Thế là ông Pickwick phóng thẳng vào hai cánh tay của anh chàng Sam Weller lúc ấy tình cờ lại đứng ngay bên ngoài cánh cửa.
- Sao thế ạ, có gì mà vội vậy, bố già đáng kính - Sam nói, xem ra anh chàng có vẻ yêu thích ông Pickwick - Ích lợi gì mà bố chạy theo hắn chứ. Các ngài cũng đâu có đòi tiền lại được.
Ông Pickwick dừng lại, nhìn anh chàng đánh giày. Rồi ông nở một nụ cười, lòng đôn hâu đã trở lại nơi ông. Ông giúp ông Wardle đưa bà cô Rachel đáng thương xuống lầu, đi về phía chiếc xe, rồi họ rời khỏi lữ quán, bắt đầu chuyến hành trình dài trở lại thung lũng Dingley. Bà cô vẫn khóc tức tưởi trong suốt chuyến trở về, nhưng ông Pickwick chẳng tỏ ra quan tâm mấy đến bà ta. Ông đang nghĩ, người ta sẽ làm được nhiều chuyện hay ho, nếu người ta có được một người giúp việc mẫn cán như anh chàng Sam Weller.
https://thuviensach.vn
CHUYỆN VẶT ÔNG PICKWICK
Charles Dickens
www.dtv-ebook.com
Chương 9: Ông Pickwick Bị Bắt Gặp Đang Ôm Một Bà Trong Tay
Những căn phòng trọ được dành cho ông Pickwick trong ngôi nhà trong đường Goswell thật tiện nghi, đồ đạc bày trí trang nhã. Phòng ngủ của ông nằm trên lầu hai, phòng khách tại lầu một; từ nơi này, ông có thể dễ dàng quan sát con phố trước mặt nhà. Chủ nhà, bà Bardell, một phụ nữ góa chồng; bà này đúng là một phụ nữ xinh đẹp thêm nữa bà còn là một đầu bếp rất tuyệt vời. Đứa con duy nhất của bà, một thằng nhóc nhỏ nhắn, suốt ngày mải la cà rong chơi ngoài đường; vì thế ngôi nhà lúc nào cũng yên tĩnh, một không khí yên tĩnh thật thú vị. Bà Bardell không thuê mướn người làm, tự tay mình lo liệu hết mọi việc trong nhà.
N
- Thưa bà Bardell - Ông Pickwick nói vào một buổi sáng, lúc bà chủ nhà vừa quét dọn xong phòng của ông - cậu con bà đi đưa giúp tôi cái thư sao lâu quá vậy không biết.
- Thưa ông từ đây đến cầu Luân Đôn, cũng xa đấy chứ! - Bà chủ nhà đáp.
Mất mấy phút ông Pickwick không nói gì thêm và bà Bardell lại tiếp tục công việc.
- Bà Bardell ạ - Ông Pickwick sau cùng lên tiếng - Bà có nghĩ rằng người ta có phải tốn kém hơn nhiều khi lo lắng cho hai người hơn là chỉ lo lắng cho một người không?
https://thuviensach.vn
- Xin Chúa cứu vớt linh hồn tôi, thưa ông Pickwick - Bà Bardell kêu lên, mặt đỏ lựng do câu hỏi tối tăm của ông Pickwick; đối với bà, rõ ràng nó có ý nghĩa ông Pickwick đang nghĩ tới chuyện lập gia đình - Quả là một câu hỏi lạ lùng, thưa ông.
- Sao ạ, bà có nghĩ như vậy không? - Ông Pickwick nhắc lại câu hỏi.
- Điều ấy, thưa ông, còn tùy thuộc vào việc phải xem người phụ nữ có phải là người biết đảm đang công việc nhà cửa không đã. - Bà Bardell trả lời rồi bước lại gần để lau bụi cái bàn nằm sát ngay cánh tay ông Pickwick.
- Tôi đang nghĩ tới một người rất thận trọng - Ông Pickwick nói trong lúc ngước lên nhìn vào mặt bà chủ nhà - một người còn biết rất nhiều cách để giải quyết công việc trên đời này, một người có thể trở nên rất hữu ích cho tôi.
- Ồ, ông Pickwick. - Bà Bardell kêu lên, và màu da mặt càng trở nên đỏ hơn.
- Bà sẽ thấy chuyện này rất đáng ngạc nhiên - Ông Pickwick nói tiếp và dành cho người đàn bà một nụ cười thân thiện - Vì thế tôi đã phải bảo cậu con bà ra khỏi nhà sáng nay với cái thư của tôi, trước khi tôi tiết lộ bí mật với bà đấy, ê?
Bà Bardell quá đỗi kinh ngạc, đến nỗi không nói năng gì được. Từ lâu, bà vẫn luôn tò ra say mê ông Pickwick, say mê theo cách kính trọng của bà, nhưng chẳng bao giờ bà dám hi vọng ông Pickwick sẽ say mê bà lại. Thế mà sáng nay, ông ấy lại sai con trai bà đi bỏ thư cho ông, chẳng phải ông muốn tm cách đẩy thằng bé đi chỗ khác để ông... đó sao; và, chỉ một chốc nữa thôi, ông sẽ ngỏ lời cầu hôn bà!
- Ồ, ông Pickwick! - Bà nói toàn thân run rẩy vì hân hoan - Ông thật tử tế thưa ông.
https://thuviensach.vn
- Và tôi sẽ giúp bà tránh được những khó khăn, chẳng phải vậy sao? - Ông Pickwick tiếp tục - Và chừng nào tôi trở lại Luân Đôn, bà sẽ luôn có một người ở bên cạnh bà và xem bà như một người bạn đồng hành tốt.
- Như thế, tôi sẽ là một phụ nữ rất hạnh phúc. - Bà Bardell nói.
- Và cả cậu con trai bà nữa chứ, cậu trai bé bỏng ấy - Ông Pickwick nói - Cậu cũng sẽ có một người bạn đồng hành mới, sẽ dạy cho cậu rất nhiều trò trong một tuần lễ còn hơn cậu ấy học được trong cả một năm đấy.
- Ồ, ông thân mến! - Bà Bardell kêu lên - Ông tốt bụng, tử tế, ngọt ngào, ôi, ông bạn già thân mến...
Và không cần báo trước thêm điều gì nữa, bà ta dang tay ôm choàng quanh cổ ông Pickwick rồi bật khóc nức nở.
- Lạy Chúa cứu vớt linh hồn con! - Ông Pickwick rên rỉ - Bà Bardell ạ, người phụ nữ tốt bụng của tôi, xin bà hãy bình tĩnh lại nào. Nếu có ai bất ngờ vào đây thì...
- Ồ, cứ mặc cho người ta vào chứ có sao đâu - Bà Bardell đáp - Em sẽ không bao giờ rời xa ông nữa, không bao giờ.
Rồi bà ta càng ôm siết ông Pickwick chặt hơn.
- Trời đất ơi! - Ông Pickwick rú lên - Tôi nghe có tiếng người đi lên cầu thang kìa! Bà hãy đi đi, bà thân mến, hãy đi ngay đi!
Nhưng đã quá trễ, bà Bardell đã ngất xỉu trong tay ông Pickwick, và trước khi ông có thể đặt bà an toàn vào một cái ghế, cánh cửa chợt mở ra và cậu bé Bardell bước vào, theo sau là ông Tupman, ông Winkle, ông Snodgrass.
https://thuviensach.vn
Ông Pickwick chẳng biết xoay sở làm sao, và cũng không nói năng được gì. Ông đứng như trời trồng với bà góa phụ trong hai cánh tay, mắt nhìn tuyệt vọng vào mặt những người bạn chí thiết. Họ cũng đứng chết cứng, trố mắt ra nhìn và chẳng biết nói gì.
Sự yên lặng kỳ cục đó bị phá vỡ do cậu nhóc Bardell, thằng bé hét lên một tiếng khủng khiếp rồi bắt đầu tấn công ông Pickwick với tất cả sức mạnh mà Thượng đế đã ban cho nó. Nó đấm, nó đá ông già tưng bừng, rồi ngắt véo, rồi cào cấu.
- Lôi thằng nhóc điên này ra giùm chút đi! - Ông Pickwick hét ầm ĩ.
Ông Winkle kéo thằng bé đang hăng máu đánh đấm qua góc phòng bên kia, trong lúc ông Tupman giúp ông Pickwick đưa người đàn bà xuống cầu thang.
- Tôi chẳng làm sao hiểu được bà ta có chuyện gì - Ông Pickwick nói khi họ quay lại căn phòng - tôi vừa bảo cho bà ta biết tôi có ý định thuê một thanh niên giúp việc cho tôi, thế là bà ta nhảy bổ vào tôi như các bác thấy đó. Chuyện gì đâ mà kỳ cục hết sức.
- Kỳ cục thiệt! Cả ba ông bạn cùng nói một lúc.
- Đúng là một tình huống dị hợm quá chừng. - Ông Pickwick nói.
- Quá sức thật đấy - Ba ông bạn lại cùng lên tiếng, rồi họ cùng ho lên, rồi ông này ngó ông kia với ánh mắt chứa đầy ngờ vực. Hành động của họ khiến ông Pickwick thấy rõ là họ không hề tin ông chút nào.
Có tiếng gõ cửa đúng lúc đó, ông Snodgrass bước lại, mở ra. Đứng trước mặt họ, phía ngoài, là anh chàng nhanh nhẩu Sam Weller.
- Vào đây, Sam - Ông Pickwick reo lên - Chắc cậu nhớ tôi phải không, tôi hi vọng thế.
https://thuviensach.vn
- Chắc chắn lắm ạ - Sam đáp với một nụ cười - Cái ông Jingle ấy có hơi ma mãnh đối với ông, có phải không ạ?
- Đến giờ này thì chẳng cần phải nhọc lòng nghĩ ngợi đến chuyện ấy nữa - Ông Pickwick nói nhanh - Tôi muốn nói với cậu về một chuyện khác kia. Cậu ngồi xuống đi.
- Cám ơn ông - Sam nói, anh chàng đặt cái nón trắng cũ rích cũ rác của mình xuống bên cánh cửa rồi kiếm một chỗ và ngồi xuống - Cái nón này chẳng còn lành lặn gì mà phải trông chừng nó ạ - Anh ta nói thêm - nhưng nó đã từng là một cái nón rất bảnh trước khi cái băng nón đứt mất, bây giờ các lỗ thủng tha hồ để không khí mát mẻ chui qua.
- Vấn đề là thế này, Sam - Ông Pickwick tiếp tục - Cậu có cảm thấy sung sướng ở chỗ làm cũ của cậu không?
- Tôi thật sự cũng không biết nữa, thưa ông - Sam nói - Điều ấy còn tùy thuộc vào việc ông có thể tìm ra một điều gì khác tốt đẹp hơn cho tôi không ạ.
Trên môi ông Pickwick hiện ra một nụ cười hài lòng nhất, ông nói: - Tôi có thể thuê cậu làm cho tôi, chính tôi nhé!
- Lương lậu ra sao ạ? - Sam hỏi ngay.
- Mười hai đồng một năm. - Ông Pickwick đáp.
- Còn quần áo ạ?
- Hai bộ.
- Công việc gì ạ?
- Phục vụ và bảo vệ tôi, và đi đây đi đó với tôi và các bạn tôi đây.
https://thuviensach.vn
- Cứ cho là không còn gì nữa ạ - Sam nói với giọng dứt khoát - Cháu sẽ là người giúp việc cho một quý ông độc thân bảnh bao. Cháu chấp nhận những điều kiện đó.
- Ý cậu nói cậu mong ước làm việc cho tôi, phải không? - Ông Pickwick hỏi thêm.
- Đúng thế ạ - Sam đáp - nếu quần áo cũng vừa vặn với thân hình của cháu như công việc này làm cháu rất thích.
- Cậu có thể bắt đầu nhận việc vào chiều nay chứ?
- Cháu sẽ mặc quần áo của cháu ngay từ phút này, nếu quần áo có sẵn ở đây ạ. - Sam háo hức nói.
Không chậm một giây, ông Pickwick dẫn ngay người làm mới của mình đến một tiệm quần áo may sẵn; và rất nhanh chóng, Sam đã chững chạc với cái áo khoác ngoài màu xám có đính huy hiệu Câu lạc bộ Pickwick, một cái nón màu đen có gắn lông chim, một cái áo khoác trong màu hồng có sọc và quần dài màu hồng phấn.
- Ối chà - Anh chàng nói trong lúc cặp mắt dán chặt bóng mình trong gương - Nhất định sẽ không một ai đoán nỗi công việc của cháu là gì, khi họ nhìn thấy bộ cánh này của cháu. Xin ông chủ khỏi phải bận tâm gì cả, đây là một sự thay đổi thú vị, được nhìn thấy biết bao sự việc mà chẳng phải làm gì mấy và tất cả những thứ đó mới hợp khẩu vị của cháu quá chừng! Câu lạc bộ Pickwick muôn năm, cháu nói như vậy đó.
Liên tiếp mấy ngày sau, ông Pickwick vô cùng bận rộn với việc phải làm sao cho bà góa phụ thay đổi cách xử sự lạ lùng của bà ta. Thế rồi, vào một buổi sáng, ông nhận được một bức thư làm ông bị sốc nghiêm trọng. Bức thư như sau:!!!Tòa án Người tự do!!!Luân Đôn!!!Ngày 28 tháng 8 năm 1827!!!Bardell khởi tố Pickwick,!!!Thưa ông,
https://thuviensach.vn