🔙 Quay lại trang tải sách pdf ebook Chúng Mình Lấy Nhau Đi Ebooks Nhóm Zalo https://thuviensach.vn Mục lục Chương 1: Đến Cục Dân Chính, Chúng Mình Lấy Nhau Đi! Chín Tệ, Em Mời Anh! Chương 2: Lần Sau Nếu Không Ly Hôn, Tôi Phải Trả Bao Nhiêu Hào? Chương 3: Phụ Nữ Thiệt Thòi Chương 4: Yên Tâm Đi Bà Xã, Anh Đây Không Ăn Thịt Em Đâu Mà! Chương 5: Thì Ra Nhục Thế! Chương 6: Lòng Vả Cũng Như Lòng Sung! Tức Nước Là Phải Vỡ Bờ Chương 7: Giết Nhau Chẳng Cái Lưu Cầu Giết Nhau Bằng Cái U Sầu Độcchưa? Chương 8: Chó Cắn Áo Rách Chương 9: Môn Đăng Hộ Đối Chương 10: Thử Xem Có Thể Dùng Ý Nghĩ Khiến Miếng Khoai Tây Chiên Chuyển Đông Chương 11: Rốt Cuộc Ai Bảo Ăn No Mới Có Sức Giảm Béo Chứ?! Chương 12: Mình Cớ Gì Mà Khóc? Ấy Là Mừng Quá Thì Khóc, Hiểu Không Hả? Chương 13: Hóa Ra Chẳng Phải Ai Chịu, Mỗi Mình Cô Chấp Nhận Chương 14: Triệu Noãn Noãn, Em Nguyền Rủa Anh Suốt Đời Làm Kẻ Bị Trị Chương 15: Em Hỏi Anh, Dối Người Có Bị Coi Là Trái Luân Thường Đạo Lý Không? Chương 16: Thế Thì Sinh Cho Mẹ Anh Một Đứa Cháu Đi Chương 17: Chẳng Lẽ Bon Họ Định Vào Hùa Đập Chết Cô, Sau Đó Về Chung Môt Nhà Với Nhau? Chương 18 Chương 19: Khó Tả Chương 20: Đem Thân Đánh Đổi Cũng Chẳng Sai, Người Ta Dù Sao Cũng Là Anh Chàng Đep Trai… Chương 21: Phu Nữ Không Đẹp, Không Tiền, Không Sexy, Đàn Ông Tốt Với Họ Chỉ Vì Một Nguyên Nhân! https://thuviensach.vn Chương 22: Thiếu Chút Nữa, Cô Ấy Cướp Ban Trai Của… Anh Noãn Noãn Chương 23: Như Sợi Bún, Ba Phút Là Mềm Nhũn? Chương 24: Đep Trai Đáng Mấy Xu? Đẹp Trai Có Mài Ra Mà Ăn Được Không? Chương 25: Thích Cô Ấy Ư? Tôi Vốn Không Mê Phụ Nữ Mà! Chương 26: Tình Một Đêm Cũng Được, Đối Tượng Là Gay Mà! Chương 27: Đàn Ông Mỗi Tháng Có Vài Ngày Mừng Giận Bất Thường Chương 28: Em Đừng Vào Lúc Anh Đang Tắm, Có Được Không? Chương 29: Mặc Quá Đẹp, Nhỡ Bị Đàn Ông Để Mắt Thì Sao?! Chương 30: Không Những Đẹp Trai Mà Còn Hoc Vấn Cao, Nói Đơn Giản Là Einstein Trong Đám Mỹ Nam Chương 31: Một Cuộc Hẹn Hò Rốt Cuộc Thành Một Mâm Đấu Khẩu Chương 32: Chẳng Lẽ Bọn Họ Thành Đôi, Còn Cô Không Được Tìm Một Ai Đấy? Chương 33: Muốn Bán Đứt Em? Không Dễ Thế Đâu! Chương 34: Đừng Nhìn Em Như Thế, Em Chỉ Là… Chương 35: Có Khi Nhớ Ưu Điểm Của Một Ai Đó Cũng Sẽ Khiến Người Ta Chìm Đắm Chương 36: Hóa Ra Mình Luôn Đóng Vai Kẻ Thứ Ba… Chương 37: Mẹ Ơi, Bọn Con Măc Áo Ngủ Ra Ngoài Còn Hơn… Chương 38: Nhìn Cái Gì Mà Nhìn! Chưa Thấy Cosplay Bao Giờ À? Chương 39: Trời Mưa Có Người Lạ Mang Ô Đón, Rất Có Thể Đó Chỉ Là Người Bán Ô Chương 40: Hôn Lễ, Tổ Chức Hay Không Là Cả Một Vấn Đề Chương 41: Em Nghĩ Kỹ Rồi, Làm Người Là Phải Có Việc Làm Chương 42: Anh Noãn Noãn, Em Cảm Thấy Anh Vẫn Khá Hợp Vào Vai Chồng! Chương 43: Dọn Toa-Lét Cũng Có Giải Thưởng Hàng Quý Chương 44: Tình Yêu, Nói Thẳng Ra Thật Quá Đáng Sợ! Chương 45: Lòng Dạ Đàn Ông Mới Thật Là Cây Kim Đáy Biển! Chương 46: Vì Anh Là Là Đàn Ông, Đàn Ông Nên Kết Vớỉ Đàn Ông Mới Phải Chương 47: Cô Ấy Đã Quyết, Vẫn Cứ Choáng! https://thuviensach.vn Chương 48: Mới Được Mấy Phút Thôi À? Bản Thân Từ Chỗ Là Người Bị Hại, Biến Thành Kẻ Biến Thái Xấu Xa Chương 49: Mỗi Phụ Nữ Đều Nên Có Một Đôi Giày Thuộc Về Mình, Cũng Như Mỗi Chị Em Đều Nên Có Một Người Đàn Ông Che Chở Mình… Chương 50: Hôm Nay Sinh Nhật, Em Phải Đi Tìm Lại Tuổi Thanh Xuân Đã Trôi Qua Chương 51: Chơi Trò Tuổi Trẻ Chương 52: Chỗ Ấy Là Vườn Vui Chơi, Chính Xác Là Chỗ Chơi Hết Mình Chương 53: Anh Lớn, Anh Không Chấp, Nhưng Em Chấp Chương 54: Anh Noãn Noãn! Anh Không Thể Không Cần Em Được! Chương 55: Danh Tiết 25 Năm Trời Của Tô Xán Xán Tiêu Tan Trong Chớp Mắt Chương 56: Mẹ Không Phải Người Ưa Bao Lưc, Vì Khi Bạo Lực Me Không Phải Là Người Chương 57: Đột Ngột Chương 58: Điều Khó Hiểu Nhất Trên Đời Là Bạn Bỗng Nhiên Nhận Ra Đã Yêu Một Người Chưa Bao Giờ Nghĩ Là Yêu Chương 59: Đàn Ông Nói Chả Tin Được Câu Nào! Hành Động Mới Có Thể Chứng Tỏ Họ Thành Thực Chương 60: Anh Noãn Noãn… Anh… Anh Bị Đụng Xe Thành Phụ Nữ À? Chương 61: Trong Vòng Chưa Đầy Một Tiếng Đồng Hồ, Con Chó Của Nhà Hàng Xóm Cách Xa Hàng Kilômét Cũng Biết Cô Ấy Sắp Cưới Chồng Chương 62: Động Phòng! Em Muốn Động Phòng! https://thuviensach.vn CHÚNG MÌNH LẤY NHAU ĐI Ức Cẩm www.dtv-ebook.com Quyển 1 Chương 1: Đến Cục Dân Chính, Chúng Mình Lấy Nhau Đi! Chín Tệ, Em Mời Anh! - Hả? – Triệu Noãn Noãn bị câu hỏi này làm cho đầu óc rối loạn, ngẩn ngơ một lúc lâu mới ấp úng đáp: – Có chứ… - Ở thành phố chứ? - Lạy hồn, nhà anh em tới bao nhiêu lần rồi, đương nhiên ở thành phố còn gì! Đừng nói thừa, em hỏi cái gì anh đáp cái đấy thôi! – Tô Xán Xán tuôn thêm một tràng mắng nhiếc – Có hai phòng một sảnh không? Ba phòng hai sảnh… - Có xe riêng không? -Có… -Đời mới không? - BMW… Tốt! – Tô Xán Xán thở phào quát to. – Thu nhập hàng năm bao nhiêu? - Hả…? – Mặt Triệu Noãn Noãn nhăn nhúm, Tô Xán Xán hôm nay uống nhầm thuốc thì phải? – Không biết, còn phải xem đóng góp với công ty ra sao. - Có hai mươi vạn không? https://thuviensach.vn - Cái này chắc chắc có… - Triệu Noãn Noãn, em lại hỏcanh một câu. – Giọng Tô Xán Xán đột nhiên trở nên nghiêm túc. - Được, em hỏi đi. - Anh khẳng định anh là GAY chứ? - Tô Xán Xán, hôm nay có uống nhầm thuốc gì hả? – Triệu Noãn Noãn nhịn không nổi, anh nhìn người đàn ông đang nằm ngủ bên cạnh, mặt đỏ lên, nói quả quyết. – Đúng, anh khẳng định. - Tốt! – Giọng Tô Xán Xán còn quả quyết hơn anh. – Triệu Noãn Noãn, hai mươi phút nữa anh phải có mặt ở cổng hội trường Tất Thắng bên cạnh đường Nhân Dân, mang theo chứng minh thư và khai sinh cùa anh, nếu không cả đời anh sẽ không gặp lại em đâu đây. Bye bye! Nói rổi, Tô Xán Xán cúp máy. Cô còn 6 tiếng 45 phút nữa, không phải vội! Cùng lúc ây, Triệu Noãn Noãn nghe tràng tút… tút… tút… dài trong điện thoại, cả người như hóa đá. ( ) - Cưng ơi, sao vậy? – Bỗng nhiên một cánh tay dàiii vươn ra từ trong chăn, ôm riết lấy cổ Triệu Noãn Noãn, liền đó đôi môi mỏng êm ái gắn chặt lên má anh, chiếc lưỡi mềm dịu dàng liếm lên vành tai mẫn cảm, đôi mắt phượng mơ màng đắm đuối nhìn gương mặt đang thất kinh của Triệu Noãn Noãn. Triệu Noãn Noãn đỏ bừng mặt, dường như nhớ ra việc gì đó, ngồi phắt dậy vớ lấy chiếc sơ-mi bên cạnh: - Phải ra ngoài! https://thuviensach.vn - Sao vậy, cưng? – Bàn tay Cao Vũ tuy không vạm vỡ nhưng rất chắc nắm chặt lấy tay áo anh, thở khe khẽ bên tacanh. - Không có gì… – Triệu Noãn Noãn không vui, chau mày rồi kêu lên. – Không xong, không xong rồi! Mình mà không đến thì cô ấy sẽ đi chết mất! – Nói rồi nhân lúc Cao Vũ lỏng tay, thoát ngay khỏi anh ta, vội vã mặc quần áo chỉnh tề, rất nhanh tìm ra chứng minh thư và giấy khai sinh, lao như tên bắn khỏi cửa. Trước khi đi không quên dặn Cao Vũ vẫn nằm trên giường: - Đi sau nhớ khóa cửa cẩn thận nhé! – Dứt lời, người đã mất hút. Nhìn theo bóng anh, người nằm trên giường nhếch môi khe khẽ. * * * 20 phút sau. Tô Xán Xán nóng ruột đi đi lại lại trước cửa Hội trường Tất Thắng, một chiếc BMW màu ngọc dừng trước cô, cửa xe bị mở ra vội vã, Triệu Noãn Noãn hớt hơ hớt hải từ trong xe xông ra, ôm choàng lấy vai Tô Xán Xán: Xán Xán, em sao rồi? Gặp chuyện gì hả? Em đừng có nghĩ quẩn, việc khó thế nào cũng có cách giải quyết, chết không phải là cách đâu… - Câm miệng! Anh mới đáng chết thì có! – Tô Xán Xán không nhịn dược, cắt ngang lời. Sao? – Triệu Noãn Noãn thêm một lần đơ người. – Chẳng phải em nói anh không có mặt thì sẽ không bao giờ gặp lại em sao? Em không tìm tới cái chết thì đi làm gì? https://thuviensach.vn Hụp! – Trán Noãn Noãn bị gõ kêu cácbụp. – Đồ chết tiệt, em chết bao giờ được! - Thế mới sáng sớm em gọi anh ra đây làm gì? – Lúc này Triệu Noãn phát cáu, anh vừa phải thiệt thòi để lại Cao Vũ ở nhà… - Kết hôn thôi! – Tô Xán Xán quát to một tiếng khiến người đi đường ngoái lại nhìn. – Triệu Noãn Noãn, chúng mình lấy nhau đi! Có 9 tệ, em mời anh! Triệu Noãn Noãn cứng đơ người. Đừng ngẩn ra thế, chị đây còn phải mời lần nữa sao? Đi mau nào! https://thuviensach.vn CHÚNG MÌNH LẤY NHAU ĐI Ức Cẩm www.dtv-ebook.com Quyển 1 Chương 2: Lần Sau Nếu Không Ly Hôn, Tôi Phải Trả Bao Nhiêu Hào? - Họ tên? – Bà già làm nhiệm vụ đăng ký ở Cục Dân chính không thèm ngẩng đầu, cây bút trên tay động đậy. -Gì ạ? - Tôi đang hỏi họ tên! – Bà già lặp lại câu hỏi không sõi tiếng phổ thông, ngẩng lên lườm Tô Xán Xán đầy vẻ khinh khi. - Tô Xán Xán, Tô trong Tô Châu, Xán trong Xán Lạn. – Rốt Cuộc Tô Xán Xán cũng nghe hiểu. - Giới tính? - Nữ! – Tô Xán Xán cố gắng hết sức kìm nén trong ngực. - Tuổi? -25. - Còn người kia? - Triệu Noãn Noãn, Triệu trong Triệu Châu, Noãn là ấm áp. Nam. 27 tuổc- Tô Xán Xán lanh lẹ đáp. - Tự trả lời! – Bà già ngẩng đầu, ánh nhìn đầy vẻ coi thường, rồi nhìn như đóng đinh vào Triệu Noãn Noãn đang ngồi ngây trên ghế. – Họ tên? https://thuviensach.vn Triệu Noãn Noãn không có phán ứng gì. - Họ tên? – Bà già cao giọng. Tô Xán Xán huỵch mạnh Triệu Noãn Noãn, nói nhỏ: - Này, hỏi anh đấy! - Họ tên!!! – Bà già giận dữ. Cùng lúc ấy, nhân vật nam chính của lần kết hôn này – bạn học Triệu Noãn Noãn cuối cùng cũng định thần, anh quay đầu, nghiêm túc nhìn Tô Xán Xán, nói: - Xán Xán, em nói cho anh rõ, rốt cuộc là có chuyện gì? - Kết hôn thôi! – Tô Xán Xán không rời mắt khỏi cây bút trên tay bà già đăng ký. - Em với anh kết hôn? Em điên à? – Đến lúc Triệu Noãn Noãn không thể kìm nén được thái độ. – Anh là GAY! Là GAY đây! – May mà phòng đăng ký kết hôn hôm nay chỉ có hai người bọn họ, còn bà già thì không hiểu GAY là gì. - Em biết anh là GAY, không thế thì em tìm anh làm gì? Em muốn kết hôn với anh! – Tô Xán Xán cũng nóng máu, Triệu Noãn Noãn này ngày thường thì vâng vâng dạ dạ được, sao hôm nay lúc quan trọng lại giở quẻ ra thế? - Cái người này, hai cô cậu rốt cuộc liệu có bị điên không đấy? - Bà già ngồi đó đã không nhịn nổi cơn cáu. - Lấy đi! https://thuviensach.vn - Không lấy! Hai người lời nói khác nhau mà phát âm cùng lúc, Triệu Noãn Noãn và Tô Xán Xán lúc này trợn trừng mắt, không ai chịu nhường ai. - Xin hai cô cậu đừng có điên nữa được không? Chúng tôi ở đây không phải để cô cậu làm trò đùa, cô cậu có điên hãy đi chỗ khác mà điên được không? – Bà già đã làm công việc đăng ký kết hôn mấy chục năm mà chưa từng gặp cảnh như thế, mặt sa sầm. - Cô à! – Tô Xán Xán rời ánh mắt uy hiếp khỏi khuôn mặt Triệu Noãn Noãn, đổi ngay sang vẻ nịnh nọt. – Xin lỗi cô, có lẽ có chút mắc mó, chúng cháu sẽ ra ngoài bàn lại một chút. – Nói rồi, chộp lấy tay Triệu Noãn Noãn kéo ra hành lang của tòa nhà Cục Dân chính. * * * Lúc này, chỉ còn đúng 5 giờ đồng hồ nữa là tới bốn giờ chiều. - Tô Xán Xán, em nói rõ mọi việc cho anh đi! – Triệu Noãn Noãn kiên quyết rút phắt tay khỏi tay Tôn Xán Xán. - Noãn Noãn, anh Noãn Noãn! – Tô Xán Xán bắt đầu làm nũng. – Anh lấy em đi mà! Nếu anh mà không lấy em, mẹ em sẽ ép gả em cho một người đàn ông nhà quê, xấu lắm, nói tiếng phổ thông còn không sõi, y như bà già trong kia kìa! Anh ơi, anh cứu em với! – Tô Xán Xán nói một câu là nước mắt nước mũi đổ ra rầm rầm, trông tình cảnh còn thảm hơn cả Bạch Mao nữ. - Em nói gì? Cái gì nhà quê, xấu xí… - Chuyện là thế này… https://thuviensach.vn Thế là Tô Xán Xán lạitốn thêm 10 phút quý báu kế lạimột lượt chuyện mẹ ép cô kết hôn với người đàn ông họ Lưu, kể xong lau chớp chớp mắt đấy đau khổ nhìn chòng chòng vao Triệu Noãn Noãn. - Vì vậy, ý em là anh hãy giả vờ lấy em để cái ông họ Lưu kia biến đi, phải không? - Anh ơi! Triệu Noãn Noãn ơi, em nhận ra anh trở nên thông minh rồi đấy! - Không được! – Triệu Noãn Noãn từ chối thẳng. - Tại sao? Anh là bạn khác giới duy nhất của em, vả lại quan hệ của chúng mình tốt như thế anh lại có nhà có xe, anh không giúp em thì ai giúp được? – Tô Xán Xán cuống quýt. - Xán Xán! – Triệu Noãn Noãn nghiêm túc nhấn giọng nói. – Em có biết kết hôn có nghĩa là gì không? - Em biết! – Tô Xán Xán gật đầu. – Là cùng ký tên, cầm giấy chứng nhận đăng ký kết hôn, ngủ cùng nhau, và nuôi con. - Em! – Triệu Noãn Noãn bất lực không thể giải thích. – Chẳng lẽ em dự định ngủ với anh để sinh con sao? - Ai thèm với anh… – Tô Xán Xán nhăn cả mặt. – Đã nói với anh là giả mà! Chỉ vì em muốn cho cái ông họ Lưu kia biến đi thôi, sau nữa là để mẹ em không ép phải lấy chồng. - Chẳng lẽ em định cả đời này không lấy ai sao? – Triệu Noãn Noãn nhìn cô, vẻ không thể hiểu nổi. - Đúng đấy! – Tô Xán Xán gật đầu. – Lấy chồng làm gì chứ? Một tờ giấy mà có thể bắt hai người sống với nhau tới đầu bạc răng long sao? Nếu https://thuviensach.vn thực sự có tình cảm thì muốn xé cũng không xé được. Nếu đã không cảm xúc gì thì tờ chứng nhận kết hôn để làm gì đâu! - Em đúng là… – Triệu Noãn Noãn hoàn toàn bó tay với người phụ nữ này. – Nhưng em kêu anh kết hôn, anh là GAY mà! - Chính vì anh là GAY em mới tìm anh đê kết hôn! – Tô Xán Xán bắt đầu lý luận – Em hỏi anh năm nay anh bao nhiêu tuổi? -27. - Mẹ anh chẳng phảiđã bao nhiêu lần giục anh rồi, kêu anh mau mau lấy vợ, phải không? - Ờ thì… – Triệu Noãn Noãn cúi đầu im lặng, việc anh là GAY, anh chưa từng nói cho mẹ biết, tránh cho mẹ khỏi đau lòng, anh chỉ luôn lấy cớ mình bận công việc, không có thời gian tìm hiểu yêu đương cô nào. Nhưng mỗi lần về nhà, mẹ lại ra rả thúc giục, thậm chí còn nhiều phen xếp đặt để anh đi xem mặt nữa. - Vậy anh có định lấy một cô nào không? - Đương nhiên là không! – Triệu Noãn Noãn nghiêm túc phản bác. – Anh chẳng có cảm xúc gì với phụ nữ, sao đòi anh lấy vợ được? - Thế thì đừng lấy! – Tô Xán Xán vỗ bộp vào cánh tay Triệu Noãn Noãn. – Em không định lấy chồng, anh không thể lấy vợ, hai chúng ta thực sự là do trời đất run rủi tác hợp, chúng ta lấy nhau là ý trời đây! Lời nói không suy xét của Tô Xán Xán lại đánh động vào trái tim Triệu Noãn Noãn, mẹ lúc nào cũng mong anh lấy vợ, miệng không nói ra nhưng ánh mắt… https://thuviensach.vn - Nhưng… Chẳng lẽ em không cảm thấy chúng mình lấy nhau lá quá hoang đường sao? – Trong lòng anh đang tranh đấu. - Hoang đường cái gì chứ! Hai chúng mình là giúp đỡ lẫn nhau, gọi là có tinh thần đồng đội, hoang đường chỗ nào nào? Tóm lại, anh có kết hôn hay không? Em nói cho anh biết, đến lúc mẹ anh ép anh phải lấy một cô vợ, đòi anh sinh cho bà đứa cháu, thì anh đừng có gọi điện thoại cho em kể khổ nhé! – Tô Xán Xán bắt đầu uy hiếp cậu ngốc. -Thế thì… -Thế thế cái gì, mau lên đi! – Nói rồi, Tô Xán Xán lại kéo Triệu Noãn Noãn đivào phòng đăng ký kết hôn. Vẫn bà già đó: -Bàn bạc kỹ chưa? - Dạ, dạ! Thưa cô, cháu thực sự muốn kết hôn ạ! – Tô Xán Xán ôm cứng lấy tay Triệu Noãn Noãn. – Ôi chao, chồng của em ơi… Tởm! Bà cô già cảm thấy toàn thân sờn gai ốc, vội vã điền vào mẫu khai cho hai người rồi chia ra một tờ hóa đơn: - Thanh toán trước đã! Thế là Tôn Xán Xán cười hà hà kéo Triệu Noãn Noãn đi trả tiền, vừa cười vừa sảng khoái nói: - Yên tâm, anh yên tâm, không đòi anh thanh toán đâu! Em mời mà! https://thuviensach.vn * * * Quầy thu ngân. Tô Xán Xán cười tươi như hoa chìa tay ra, bàn tay cầm đúng 9 đổng tiền. - Thưa cô, 11 tệ. – Cô thu ngân cúi đầu nhìn qua, mỉm cười lịch sự. - Gì ạ? – Tô Xán Xán trợn mắt. – Không phải 9 tệ sao? - Thực xin lỗi, vì giá cả tăng nên thêm chút chỉ phí là 2 tệ. – Cô gái kiên nhẫn giải thích. - Nhưng mà… – Tô Xán Xán sa sầm mặt. – Cô đợi chút! – Nói xong, cô lướt đên bên Triệu Noãn Noãn – Có 2 tệ không? - Lúc anh đi không mang ví. – Triệu Noãn Noãn khua tay. Cô giục anh khiến anh vội vã chỉ cầm theo chứng minh thư và giấy khais inh, đâu có kịp mang theo gì khác. Tô Xán Xán mặt tôi sầm, thôi rồi thôi rồi, người kết hôn thì có, tiền thì không đủ. - Em không mang ví à? - Đợic hút, em tìm xem nào! – Tô Xán Xán mở ví đánh tách, lôi mọithứ bày la liệt lên bàn. 5 hào, 1 tệ 6,1 tệ 7, 1 tệ 8… Rồi cô ngẩng phắt lên, nét mặt ủ dột: - Làm sao đây, còn thiếu 2 hào… Triệu Noãn Noãn: https://thuviensach.vn Đúng là anh hùng khi sa cơ cũng hèn, chỉ thiếu 2 hào mà làm chết toi Tô Xán Xán! Không thế được, Tô Xán Xán gượng tươi nét mặt đến bên cô thu ngân, Triệu Noãn Noãn tự động đúng cách 30 mét, coi như không quen biết. - Em gái à… Bớt một chút có được không? Mình chỉ có 1 tệ 8… - … – Cô thu ngân dễ thương giật mình. – Xin lỗi, quy định của Nhà nước về chi phí đăng ký kết hôn không bớt được. – Nụ cười thường trực mau chóng tắt lịm. - Người đẹp ơi, nàng tiên ơi, em xin chị cứu em, bớt một chút được mà… – Tô Xán Xán quyết định hôm nay không còn giữ cái thể diện nào nữa. – Em nhất định phải kết hôn trong hôm nay! Nếu không bớt cho em, ngày mai em sẽ xin mang 2 hào đến trả được không? - Việc này… – Cô thu ngân dở cười dở mếu. – Xin lỗi, quy định của Nhà nước không thể cho nợ. • Nàng tiên ơi, em xin chị đấy, chị nghĩ cách nào giúp em với! ! Tô Xán Xán tiếp tục nài nỉ. – Nếu không thì để lần sau ly hôn, em ra bù 2 hào được không? Nét mặt cô thu ngân bắt đầu cau lại: Xin lỗi, quy định của Nhà nước khoản chi phí đăng ký kết hôn va ly hôn là khác hẳn nhau… Hừ! – Tô Xán Xán hết cách, đập tay lên bàn đánh chát một cái khiến Triệu Noãn Noãn giật mình quay lại nhìn. – Cô kia, quy định của Nhà nước cũng phải có tình có lý, cái cô tăng giá sao không thông báo trước? Nếu cái cô không giải thích được cho tôi hài lòng, ngày mai tôi sẽ đi kiện cái cô! https://thuviensach.vn - Việc này… – Cô thu ngân sợ quá. – Xin chị đợi một chút. Tôi sẽ gọi điện thoại cho cấp trên xin ý kiến… * * * Ba phút quý giá trôi qua. Cô thu ngân gác máy, cười mủm mỉm nói: - Thưa cô, thực xin lỗi cô, lãnh đạo chúng tôi nói chúng tôi có thất thố, để bảo vệ quyền lợi của cô, lãnh đạo chúng tôi quyết định miễn phí đăng ký kết hôn cho hai người. Hả! Tô Xán Xán mở to mắt: - Cái cô đã có lòng thành, tôi cũng không để bụng… Cô thu ngân cúi xuống nhanh chóng viết hóa đơn trao cho Tô Xán Xán: - Thưa cô, hóa đơn của cô đây, mời sang bên kia chụp ảnh. Tô Xán Xán cầm hóa đơn, cúi nhìn hai chữ được đóng dấu đỏ chót “Miễn phí”. - Cô ơi…, – Tô Xán Xán nghĩ một lúc vẫn thấy không yên tâm - Miễn phí tức là không phải đóng tiền đăng ký kết hôn à? - Xin cứ yên tâm, đúng vậy ạ. Tô Xán Xán lúc ấy mới yên lòng, cầm chắc tờ hóa đơn trong tay rồi nhìn đồng hồ. Còn những 3 giờ đồng hồnữa. https://thuviensach.vn Kéo Triệu Noãn Noãn mau chóng tới chỗ chụp ảnh, chụp ổn thỏa xong, làm mọi thủ tục xong, Tô Xán Xán mãn nguyện nhận hai bản đăng ký kết hôn từ tay bà cô già, hưng phấn tràn trề: - Cô ơi, cám ơn cô quá, em thay mặt Đảng và Nhà nước cảm ơn cô nhé. Bà cô già theo phản xạ co rúm lại. Cuối cùng cũng đã ra đến cửa Cục Dân chính, Tô Xán Xán thở phào, nhìn đồng hồ. Hay ghê, vẫn còn những 40 phút nữa. - Gấp lắm rồi, chồng ơi, chúng mình nhanh lên! – Tô Xán Xán ngoắc tay, cắm đầu phi về phía trước. Đến cả xưng hô cũng thay đổi, Tô Xán Xán, em thực là… Triệu Noãn Noãn khó chịu ngúc ngoắc đầu, nhẫn nại bước nhanh theo Tô Xán Xán. Không phải! Là theo sau vợ chứ! https://thuviensach.vn CHÚNG MÌNH LẤY NHAU ĐI Ức Cẩm www.dtv-ebook.com Quyển 1 Chương 3: Phụ Nữ Thiệt Thòi Ngồi trong xe BMW của Triệu Noãn Noãn, Tô Xán Xán cầm hai bản đăng ký kết hôn trong tay, nhìn ngược nhìn xuôi, mắt cười tít, trông như vừa cướp được ngân hàng. Triệu Noãn Noãn vừa lái xe vừa thấy lòng chới với, sao mà Tô Xán Xán lại điên đến mức đòi kết hôn với mình chứ! Đang phiền muộn trong lòng, nhìn thấy Tô Xán Xán hí hừng ngắm nghía hai bản đăng ký kết hôn, mắt anh vằn đỏ, cau có: - Xán Xán, em đừng có xem kỹ thế tý nữa lại vứt đi bây giờ chứ gì! - Không bao giờ, không bao giờ nhé! – Tô Xán Xán đắc ý cầm giấy kết hôn khua đi khua lại trước mắt anh. – Anh nhìn xem, mất lúc nào? – Càng khua, người kia càng chẳng thèm nhìn. Một vật gì màu đỏ từ trong tay Xán Xán bay ra, lọt qua cưa kính xe bay ra ngoài, rơi vào một khe đá bên lề đường. -Ối… Tiếng kêu chói lói như đạn bắn, Tô Xán Xán há hốc miệng không ngậm lại được. - Em này! – Triệu Noãn Noãn phanh kít, quay đầu định mắng đứa phá bĩnh, mồm đang mấp máy chưa biết mắng thế nào cho hả, rồi lại thở dài mở https://thuviensach.vn cửa xe, đi đến bên kẽ đá có một tờ đăng ký kết hôn nằm dí trong đó, cố gắng moi ra mà không moi được. Tô Xán Xán từ từ định thần, tay câm một ban còn lại, xông ra khỏi xe: - Làm sao bây giờ hả? – Cô cuống quýt đến nỗi mồ hôi nhễ nhãi trên mặt. - Đừng có cuống… – Triệu Noãn Noãn xua xua tav, ngón tav đặt vào vết rách. – Có sợi dây thép không? - Dây thép? - Phải, cần cái gì dài thế này, .. * * * Lúc này mà cần đi kiếm dây thép à? Tô Xán Xán chuồn lên xe, tìm mọi chỗ, chỉ thiêu nước lật hết cả đệm ghế lên. - Cái gì dài thế này, mảnh thế này… – Cuông quýt lên, Tô Xán Xán cũng đã biết chú ý quan sát. Một phút sau. Tô Xán Xán xuống xe, chạy đến bên Triệu Noãn Noãn, chìa một tay ra: - Đây! Cái này được không? - Làm thế nào mà em tìm được? Triệu Noãn Noãn cầm lấy dây thép sau mấy giấy kinh ngạc. – Sao sợi dây này lại cong thê? Cứ như là… - ít mồm thôi, có dùng được không? – Tô Xán Xán cắt bụp hưng phân xem xét của Triệu Noãn Noãn. – Mau lên, mau lên, mau lên nào! Hạnh https://thuviensach.vn phúc của em ở cả trong này đây! Triệu Noãn Noãn đành cầm sợi dây thép chọc vào khe đá. Hai phút trôi qua. - Thế nào? - Có vẻ vẫn không được… – Triệu Noãn Noãn ngoáy ngoáy đầu theo thói quen, có vẻ buông xuôi – Dù sao cũng có hai bản đăng ký cơ mà.. - Anh đừng có lắm lời! – Tô Xán Xán tức trào lên mắt. – Đợi đấy! – Nói xong hai tiếng, cô lại quẩy quả lục lọi chui vào xe, rút từ trong áo lót ngực ra một sợi dây thép khác, quay lại đưa cho Triệu Noãn Noãn trong ánh mắt kinh ngạc của anh. Với hai sợi dây thép làm kẹp gắp, cuối cùng tờ đăng ký kết hôn cũng được lấy ra. - Ui da! – Tô Xán Xán vồ lấy tờ đăng ký, ôm khư khư như bào bối vào lòng, như trẻ con tìm lại được đổ chơi sau bao năm bị mât. Vừa mãn nguyện, cô vừa nhìn đồng hồ, vẻ mặt mới hớn hở thoắt cái sa sầm. Hỏng rồi! sắp tới giờ rồi! - Chồng ơi, mau lên xe! Go! Go! Go! Khi chiếc BMW của Triệu Noãn Noãn tới được dưới lầu nhà Tô Xán Xán, kim giấy chi đúng số 12. Bốn giờ chiều, rất vừa vặn, rất kịp giờ! Tô Xán Xán ngẩng lên, chỉ thấy một chiếc xe đời mới màu trắng xám đậu chềnh ềnh dưới lầu nhà cô, bên cạnh xe là mẹ cô cúi đầu khom lưng cười nịnh nọt, xa xa là ông họ Lưu với cái gáy như kiểu Địa Trung Hải. https://thuviensach.vn Tô Xán Xán nắm chặt hai tờ giấy đăng ký kết hôn trong tay, dựng thẳng hai vai, níu chặt một bên cánh tay Triệu Noãn Noãn đang cầm lái: - Chồng ơi! Hạnh phúc của vợ anh là được tựa vào anh đây! Vội vàng phanh gấp, Triệu Noãn Noãn thiêu chút nữa là đập đầu vào kính phía trước. * * * Lại nói mẹ của Tô Xán Xán đang khom lưng cúi mình thủ thỉ với Lưu tiên sinh: - Thực không phải với Lưu tiên sinh, Xán Xán nó bỗng nhiên kêu đau bụng, xem ra… - Em Xán Xán đau à? Có cần thăm em… – Lưu tiên sinh tuôn một tràng tiếng phổ thông quá chuẩn, cười tươi như hoa, Tô Xán Xán nhìn mà cảm thấy ruột gan thắt cả lại. - Việc này… việc này… Xán Xán nó… – Bà mẹ mặt căng thẳng hõt mức, trong bụng rủa thầm đứa con gái bâ’t hiếu. Xán Xán! – Lưu tiên sinh mắt bé mà tinh, nhìn một phát thấy ngay Tô Xán Xán từ trong xe hơi bước ra, nên vẫy tay rất nhiệt tình. Bà mẹ sững người, ngoảnh đầu thấy con gái đang tiến thẳng về phía mình, vẻ rất hiên ngang đĩnh đạc. Nhưng điều khiến hai người đồng thời kinh ngạc là tò trong chiếc xe phía sau Tô Xán Xán đột ngột xuất hiện một người đàn ông cao ráo, chỉ mấy bước theo kịp cô, Tô Xán Xán quay đầu nói gì đó với anh, chàng trai vòng tay ôm vai cô. - Cô à… thế này… thế này là… – Lưu tiên sinh nheo mắt bé tí, vẻ mặt đầy ngạc nhiên. https://thuviensach.vn Tô Xán Xán dịu dàng gọi: Mẹ… – Rồi vòng tay nũng nịu Triệu Noãn Noãn, Anh cũng đành ngượng nghịu gọi một tiếng: Mẹ… Noãn Noãn à, thì ra là con à… – Mẹ thở hắt ra một hơi, bỗng nhiển cảm thấy có gì đó đáng ngờ. – Cậu vừa gọi tôi là gì? Xán Xán huých ngầm một cái Mẹ - Giọng Triệu Noãn Noãn run rẩy. Mẹ?! Cái từ được phát ra từ miệng Triệu Noãn Noãn, quả là rất chân động, mẹ Xán Xán lặng cả người. Đôi mắt bé tin hin của người đàn ông họ Lưu càng híp tịt lại - Cô à, việc này là sao vậy? – Ông ta cuống quýt gần như nhảy dựng lên. – Cô không hề nói là Xán Xán… - Tôi… – Tôi làm sao biết được? Mẹ Xán Xán không hiểu ra sao, quay phắt về phía con gái. – Xán Xán, con với Noãn Noãn đã có chuyện gì? Con lại đang đùa cái gì vậy hả? Mẹ nhất mực tin rằng con gái tìm cách kéo Triệu Noãn Noãn tới để dọa người ta. - Mẹ… – Tô Xán Xán ra bộ nhõng nhẽo dễ thương. – Con với Noãn Noãn… https://thuviensach.vn - Cô à, chúng cháu kết hôn rồi! – Triệu Noãn Noãn chỉ cảm giác là eo lưng bị móng vuốt của Xán Xán cấu nhéo, vẻ như sắp khóc, thốt ra nốt câu thay cô. -Kết hôn!!! Thấy bản mặt của mẹ mình và Lưu tiên sinh như sắp rớt xuống đất, Tô Xán Xán thấy rất hưng phấn: - Mẹ ơi, con xin lỗi, con vẫn chưa nói với mẹ, thực ra con và Noãn Noãn từ lâu đã… – Nói dở chừng, người nghe tự hiểu nốt. Thêm nữa, nhìn hai đứa đang ôm siết lấy nhau, dù đầu óc có đơ đến đâu củng nhận ra mối quan hệ của chúng. Lưu tiên sinh rốt cuộc nhịn không nổi: - Cô à, công ty tôi còn nhiều việc, tôi đi trước đây… – Nói rồi anh ta cụp đuôi chui vào xe. - Lun tiên sinh, anh đừng đi! Lưu tiên sinh! – Thấy mẹ chạy theo níu kéo, Tô Xán Xán cũng vội đuổi đằng sau vài bước. – Lưu tiên sinh, đừng đi! Tôi còn chưa giới thiệu chồng tôi với ông mà! Lưu tiên sinh… Chưa nói xong, chiếc xe đã xì khói chuyến bánh. Vì tốc độ rất lớn nên khói xe bay mù mịt. - Lưu tiên sinh, lần sau lại tới nhé! Tô Xán Xán nhiệt tình chạy sau đuôi xe vẫy chào, sau đó mới dịu dàng quay lại, nhìn thấy mặt mẹ đen sạm… - Hai đứa chơi mẹ được đấy! * * * https://thuviensach.vn - Cái gì?! Vừa bước vào nhà, Tô Xán Xán rút ngay hai bán đăng ký kết hôn vung vẩy trước mắt mẹ. Mẹ cô – bà Trần Xuân Kiều lồng lên như một chú sư tử Hà Đông, chộp lấy hai bản đăng ký, nhìn hết bên nọ đến bên kia rồi đưa cho ông chồng Tô Kiến Quốc: - Ông này, đây có phải thật không? Tô Kiến Quốc ôm đầu: - Hình như là… - Ông nhìn lại cho kỹ đi! - Bố! Mẹ! – Tô Xán Xán cắt ngang câu chuyện thì thầm của bố mọ. – Bố mẹ không cần phải xem, là thật đây, không tin con có thê đưa đi hỏi. Trần Xuân Kiều do dự một hồi, cảm thấy con gái nói không tin được, bèn quay về phía Triệu Noãn Noãn: - Noãn Noãn, con nói cho cô nghe, chuyện này có phải thật không? Triệu Noãn Noãn bắt buộc phải gật đầu: Thật đây ạ! Mẹ! Mẹ thấy đây, con nói thật mà! – Tô Xán Xán đắc ý hớn hớ. - Im mồm! – Mẹ cắt ngang lời con gái. – Mẹ làm mẹ của con ngần ấy năm trời, chẳng lẽ không biết lời nói của con tin được mấy phần à? – Rồi bà chuyến vẻ mặt hiền từ quay sang Triệu Noãn Noãn. – Noãn Noãn, con không thể lừa cô được! Triệu Noãn Noãn chưng hửng: https://thuviensach.vn - Cô à, cháu… Tô Xán Xán từ phía sau gõ đầu anh một cái. - Không lừa cô đâu ạ! – Triệu Noãn Noãn đầy vẻ khổ sở. Đến lúc này, Trần Xuân Kiều không nói gì được nữa. Thực ra, Tô Xán Xán với Triệu Noãn Noãn hổi nhỏ ở cùng nhau, cha mẹ hai nhà quen biết lâu năm, hai đứa chơi với nhau từ khi còn đóng bỉm đến lúc lớn lên, người lớn không phải không nghĩ đến việc tác thành cho chúng nó. Nhưng dù tạo cơ hội thế nào, hai đứa vẫn chủng chẳng, dằng dai vài năm, hai nhà đành thôi. Ngờ đâu, hôm nay hai chúng nó lại giơ giấy kết hôn ra trước mặt, làm sao phụ huynh không giật mình cho được? - Noãn Noãn này, rốt cuộc hai đứa bắt đầu từ bao giờ? – Ông bố Xán Xán không nén nổi nữa – Cháu với Noãn Noãn nhà bác chẳng phải luôn luôn gây gổ hay sao? - Năm ngoái ạ! - Hôm nay! Hai cái mồm hai lời khác nhau. Tô Xán Xán trợn mắt lườm Triệu Noãn Noãn một cái, rồi ngầm nhéo rõ đau vào lưng anh. Triệu Noãn Noãn vội vàng nói lại: - Ý cháu là bọn cháu bắt đầu yêu nhau từ năm ngoái, đến hôm nay mới đi làm thủ tục… - Sao hai đứa không nói gì trước? – Bà mẹ đã cảm thấy yên tâm, nhưng vẫn tỏ ra không hài lòng với sự che giấu của đôi trẻ. – Bác vẫn https://thuviensach.vn khuyên Xán Xán mau mau tìm lấy một anh chàng, mẹ cháu cũng phàn nàn với bác là cháu không chịu lấy vợ, chẳng phải chúng mày định đẩy bọn già các bác vào đường cùng hay sao? - Bác ạ, cháu sai rồi, cháu không có ý ấy… – Triệu Noãn Noãn trông vẻ mặt của mẹ Xán Xán thì có chút bối rối. May sao Tô Kiến Quốc đứng ra hòa giải, nói với vợ: - Thôi được rồi, được rồi, đã kết hôn thì không bàn chuyện đó nữa. – Rồi ông quay qua nói với Triệu Noãn Noãn. – Cháu à, cháu cũng nên đổi cách xưng hô là bố mẹ được rồi đấy. - Việc này… - Mau gọi đi! – Tô Xán Xán nói, tay lại nhéo lưng Triệu Noãn Noãn, anh nhận ra là mình không đúng rồi, đành vội vàng mở miệng: - Bố! Mẹ! https://thuviensach.vn CHÚNG MÌNH LẤY NHAU ĐI Ức Cẩm www.dtv-ebook.com Quyển 2 Chương 4: Yên Tâm Đi Bà Xã, Anh Đây Không Ăn Thịt Em Đâu Mà! Là lá.. là la… Triệu Noãn Noãn từ nhà bếp đi ra: - Xán Xán, em sao vậy? - Sao gì? Chẳng phải là em đây sao? – Xán Xán hất hất mái tóc vốn tự cho là rất mượt của mình, vọt từ phía sau Triệu Noãn Noãn - Thơm quá! Anh đang xào món gì vậy? Triệu Noãn Noãn không biết làm sao đành nhìn ra cửa sổ, tránh cái bộ dạng không e dè giữ kẽ của cô, bỗng liếc mắt nhìn thấy trên tay cô xách va li hành lý to tướng – Xán Xán, em bỏ nhà ra đi rồi à? – Giọng rất kinh ngạc. Tô Xán Xán đang đánh mắt khắp nơi hít hà mùi thơm thức ăn, … nhìn va li của mình: Bỏ nhà anh á?, em phải đến ở đây chứ! Gì cơ? – Anh chặn đứng Tô Xán Xán đang bước vào bếp. – Tại sao lại đến ở nhà anh? - Lạy hồn, anh ngạc nhiên như thế làm gì? Quên là hôm qua chúng mình đã ký giao kèo à? Bây giờ em là vợ anh, đến nhà anh ở, có gì là lạ… https://thuviensach.vn – Nói rồi, cô hài lòng đưa mắt nhìn vào bếp, chực vồ lấy món thức ăn thơm phức. - Không được! – Triệu Noãn Noãn bê ngay lấy bữa trưa cùa mình. – Đừng nhìn vào đây! Chi có một suất thôi! - Đổ ki bo…- Tô Xán Xán bĩu môi, hai mắt láo liên nhìn vào đĩa thức ăn. – Nhiều như thế anh ăn không hết đâu, người ta vội nên chưa kịp ăn sáng đây… - Phàn nàn ít thôi! – Triệu Noãn Noãn lườm cô. – Nói mau, tại sao lại dọn đến đây? - Không phải nói rồi sao! – Tô Xán Xán liếc anh thản nhiên nói - Em là vợ của anh, em không ở nhà anh thì ở đâu? - Em..- Triệu Noãn Noãn nhất thời chưng hửng vì câu nói của cô, ấp a â’p úng. – Em, em có thể ở nhà em, sao nhất định phải đến ở cùng anh? - Ôi dào! – Tô Xán Xán không chút cảm thông, đặt phịch tay lên vai anh. – Khó khăn lắm em mới thuyết phục được bố mẹ em không cần tô chức lễ cưới, ông bà cụ đã rất nghi ngờ rồi, nếu hai chúng mình còn không ở với nhau, anh nghĩ xem bố mẹ em và bố mẹ anh có tin là chúng mình lấy nhau rồi không? - Việc này… – Triệu Noãn Noãn đang phân vân, đĩa thức ăn thơm phức trong tay bị cướp trắng, còn chưa kịp định thần, Tô Xán Xán đã xúc lấy xúc để chẳng ra vẻ thục nữ tý nào, vừa ăn vừa nói: - Ngon… quá… - Tô Xán Xán! Em phải giữ chút thể diện chứ! – Triệu Noãn Noãn nhìn bữa trưa mà mình vất vả mới nấu được, trong chớp mắt bị Tô Xán Xán https://thuviensach.vn tặc lưỡi ăn quá nửa, không nén được, nổi cáu. - ơ.. không cho ăn thì thôi, làm gì mà dữ thế… - Em! Em! Em cút đi cho anh! – Triệu Noãn Noãn gầm lên, chạy ra mở cửa, vứt va li của Tô Xán Xán ra ngoài. - Á à! – Tô Xán Xán lập tức nổi giận. – Triệu Noãn Noãn, anh là đồ vô lương tâm, đáng chết! Em làm vợ anh, đến chỗ ở anh cũng không cho, lại còn đuổi em đi! Em làm gì nên tội chứ? Sao có thể tin được loại người như anh nhỉ! – Tô Xán Xán rển ri càng lúc càng to, đúng lúc có mấy người trên lầu đi xuống, họ hiếu kỳ dồn mắt nhìn, Tô Xán Xán càng được thế làm già. – Triệu Noãn Noãn, anh đúng là đổ lòng lang dạ sói! Em đang mang trong bụng giọt máu cùa anh, anh lại không chấp nhận chuyện hai đứa, anh để em một thân một mình bụng mang dạ chửa đi đâu hả, trời ơi… - Thôi, thôi được rồi! – Thấy tư cách của mình bị xúc phạm, Triệu Noãn Noãn lập tức lại kéo va li vào, đóng sập cánh cửa. – Tô Xán Xán, chắc là kiếp trước anh nợ em… - He he… – Tô Xán Xán mắt ráo hoảnh, hí hửng nở nụ cười tiểu nhân đắc chí, giật phắt va li của mình từ tay Triệu Noãn Noãn, sải bước khắp nhà. – Căn hộ này không tồi… từ nay em sẽ ở lại đây! – Vừa nói vừa ra vẻ rất nghĩa khí vỗ vỗ vai Triệu Noãn Noãn. – Yên tâm đi ông xã, em đây sẽ không ăn thịt anh đâu! Từ nay về sau, tối đến dù có nghe thấy tiếng gì, đây cũng làm như không lọt tai, đám bảo không làm phiền mình và ấy của mình đâu… Em! – Triệu Noãn Noãn tức đến nỗi nghẹn họng. * * * Hôm sau, sáng sớm. https://thuviensach.vn - Tô Xán Xán! Em ra đây cho anh! Đất bằng đột nhiên dậy sóng, Tô Xán Xán đang mơ màng mộng đẹp bị giật mình tỉnh giâc. - Làm cái gì mà… – Tô Xán Xán ló gương mặt tròn xoe tiều tụy từ trong đống chăn ấm màu vàng chanh, đêm qua không bị mẹ giám sát, cô ngồi với cái máy tính tới hơn năm giờ sáng, thành ra giờ này mới ngủ chưa đầy nửa tiếng đồng hồ. Triệu Noãn Noãn mặt tái xanh: - Em ra đây cho anh! - Sáng sớm đã muốn đòi mạng người ta à.. – Tô Xán Xán ôm cả chăn khỏi giường, lục cục ra mờ cửa, bộ dạng chẳng khác gì chú chó con vừa đi vừa vẫy đuôi. Cô nói không sai, người ngoài cửa đúng là đang muốn đòi mạng cô. - Coi bộ dạng em giống cái gì hả? Mấy giờ rồi mà em còn ngủ? - ơ… – Gì mà vẫn còn ngủ, cô vừa mới ngủ đây chứ! Tô Xán Xán tiện mồm hừ một tiếng, quay đầu đi về giường, nhưng bị người ta kéo chăn lại, soạt một tiếng, Tô Xán Xán như cái bánh bao bị lột hết vỏ, ngã phịch xuống đất, cái đau khiến cô tỉnh như sáo, quơ lấy chăn quấn quanh mông, nghiến răng ngẩng đầu. – Triệu Noãn Noãn, sớm ra anh đã bị điên à? - Anh điên? – Triệu Noãn Noãn giận đến mức nghĩ hay là bóp chết cô gái này, anh đang hối hận chết đi được, lúc đầu cớ sao lại u mê mà chấp nhận đăng ký kết hôn. – Em đi ra xem cái việc hay hơ mà em làm đây! - Cái gì chứ.. – Tô Xán Xán bò xoài trên đất, tay xoa xoa chỗ mông đau, gãi gãi lên mái tóc xù như tổ quạ. https://thuviensach.vn Hai phút sau, cô đổi ngay bộ dạng, nét mặt cười nịnh nọt: Anh Noãn Noãn ơi, lần sau em không dám nữa… - Lần sau? Nếu có lần sau thì anh quẳng em từ lầu tám xuống đấy! – Trên bàn đầy những vỏ túi đụng khoai tây chiên, sô-cô-la, bánh quy, thậm chí.. cá bát mỳ ăn dở nữa. Không cần nhiều lời cũng biết đó là kiệt tác của Tô Xán Xán. Với kinh nghiệm hiểu Triệu Noãn Noãn bao nhiêu năm, cứ nghĩ anh là một thanh niên ưu tú thời đại mới không biết giận dữ, ôn hòa hiền lành, không nghiện hút gì. Nhưng dù có thế^ anh vẫn là một kẻ cực đoan. Nếu anh đã mê cái gì thì không bao giờ chấp nhận một ánh mắt coi rẻ nào. Ví dụ, anh là người theo chủ nghĩa hoàn mỹ, chăn gối trên giường lúc nào cũng được gấp gọn gàng như trong quân đội. Thếm nữa, Triệu Noãn Noãn là người đàn ông rất chú trọng tiểu tiết, chi cần áo sơ-mi hơi có vết nhàu là anh sẽ bỏ đi ngay. Điều khiến Xán Xán không nuốt nối nữa, anh còn là chàng trai thượng lưu có thói quen sinh hoạt rất nguyên tắc, 5 giờ rưỡi sáng là dậy khỏi giường, chạy bộ nửa tiếng rồi đọc báo, ăn sáng, đi làm, chiều tối về nhà nấu cơm ăn, xem sách đọc tin, tắm gội, kim đồng hổ chi đúng 11 giờ là lên giường đi ngủ! Còn Tô Xán Xán? Xem cái đống vỏ hộp thực phẩm la liệt trên bàn và cái đầu tóc rối bù như tổ quạ của cô thì rõ ràng là trái ngược hẳn với Triệu Noãn Noãn, nói thẳng ra thì hai người là hai thái cực khác nhau. Tóm lại, chàng trai hoàn hảo như Triệu Noãn Noãn không thể nhịn nổi cơn phẫn nộ: - Tô Xán Xán, anh muốn em phải cam kết với anh. https://thuviensach.vn Và thực tế, hai kẻ khác nhau một trời một vực đã ký cam kết, nội dung như sau: Bên A: Triệu Noãn Noãn – người sở hữu không gian chung. Bên B: Tô Xán Xán – người sống tạm. Dưới ánh mắt đằng đằng sát khí của Triệu Noãn Noãn, Tô Xán Xán cúi đầu ký tên vào bản cam kết làm nhục mình, bắt đầu một cuộc đời nô lệ. https://thuviensach.vn CHÚNG MÌNH LẤY NHAU ĐI Ức Cẩm www.dtv-ebook.com Quyển 2 Chương 5: Thì Ra Nhục Thế! Chớp mắt, cuộc sống nhẫn nhục kiếm ăn đã vèo trôi một tuần, chiếu theo những điều ước nhục nhã, mấy ngày này, Tô Xán Xán chịu không ít áp bức. Nhưng mà ai bảo cô bỗng dưng đi ở nhờ chứ! Nhưng nói đi cũng phải nói lại, kỳ thực Triệu Noãn Noãn cũng không thoải mái gì. Anh là Giám đốc sáng tạo của một công ty quảng cáo lớn ở thành phố này, cho nên hàng ngày công việc khá bận rộn. Trước đây, anh sống một mình, tuy bận nhưng cũng rảnh thân. Nay trong nhà bỗng dưng thêm một người, mà những phiền phức người này gây ra nhiều hơn hẳn bình thường… Tóm lại, hai người ở cùng nhau là bi kịch! Trong những ngày bi kịch này, Tô Xán Xán vốn chưa từng làm việc nhà, cuối cùng cũng nổi cáu. Hôm nay, cô xông vào phòng Triệu Noãn Noãn, lớn giọng phản kháng: - Triệu Noãn Noãn, em muốn sửa cam kết! - Không được! – Triệu Noãn Noãn từ chối thẳng thừng. - Tại sao? https://thuviensach.vn - Đây! – Ngón tay dài mảnh của Triệu Noãn Noãn đặt mạnh lên điều thứ sáu của bản cam kết: Bản cam kết có hiệu lực từ ngày soạn thảo, lập tức chấp hành, bên B không được đưa ra bất cứ kiên nghị nào. – Theo quy định, em không được có quyền sửa đổi cam kết. – Anh nói với vẻ mặt nghiêm túc. “Triệu Noãn Noãn, anh được đấy!” Tô Xán Xán nghiến răng kèn kẹt, quyết định vì tự do của bản thân, dù có liệt cơ mặt cũng cam lòng, đổi ngay sang nụ cười nịnh nọt: - Noãn Noãn anh à… - Đây! – Ngón tay Triệu Noãn Noãn lại đặt vào điều thứ báy của bản cam kết: Người vi phạm cam kết chịu bất cứ xử phạt nào của đối phương. – Nếu em không muốn bị thu máy tính, tốt nhất hãy ngoan ngoãn chấp hành cam kết. – Anh tiếp tục giữ giọng điệu vô cùng nghiêm túc. Tô Xán Xán mặt mày bí xị, đúng là tránh vỏ dưa gặp vò dừa! Không ngờ bộ mặt thật của Triệu Noãn Noãn là như thế, cũng biết dùng thú đoạn cơ đấy. - Anh, anh, anh… – Cô nghiến răng ken két. Triệu Noãn Noãn tỏ vẻ thương xót: - Anh thế nào? Cuộc chiến nảy lửa sắp nô bung, đột nhiên chuông cửa reo vang. - Ra mở cửa đi! – Triệu Noãn Noãn ra lệnh. Xán Xán ương ngạnh: - Tại sao đến mờ cửa cũng phải em? https://thuviensach.vn Triệu Noãn Noãn chi vào máy tính: - Em không thấy anh đang làm việc à? - Em – không – đi! Cam kết vốn không quy định nghĩa vụ em phải mở cửa, vì thếem từ chối! - Đây! – Ngón tay Triệu Noãn Noãn lại chi vào điều thứ 8: Bên B trong thời gian sống chung phải làm hết trách nhiệm đối với người sòng chung, thay bên A dọn dẹp vệ sinh, sắp xếp nhà cửa, giặt giũ quét tước. Mọi yêu cầu bên A đề ra mà không vi phạm luân lý đạo đức thì đểu phải tuân thủ vô điều kiện. – Mở cửa là vi phạm luân lý đạo đức à? * * * Tô Xán Xán ôm mối hận không thể rửa ra mờ cửa, cánh cửa mở ra, cô sững người. Đàn ông đẹp trai đã thấy nhiều trên ti vi, nhưng Tô Xán Xán dám đám bảo, người đàn ông đứng trước mặt cô đáng được xếp vào hàng đầu trong những chàng trai đẹp nhất mà cô từng nhìn thấy. Nếu nói Triệu Noãn Noãn đủ tiêu chuẩn là người đàn ông lương thiện thì chàng trai này xứng danh là đổ Sở khanh. Tóc dài, mắt đen, môi mỏng, nụ cười nửa kín nửa hở, ba phần mua chuộc bảy phần tử tế, trai gái già trẻ đều chết mê. Thấy người phụ nữ ra mở cứa trố mắt, người đàn ông dịu dàng giơ tay nâng cằm cô: - Người đẹp, sao vậy? Eo ơi.. nổi hết cả da gà, Tô Xán Xán chớp mắt lùi lại, cảnh giác nhìn Cao Vũ – tên người đàn ông, hình tượng đẹp giai thoắt cái đã giảm đi gần hết. - Nói mau! Anh tìm ai? – Tay chống nạnh, ngực ưỡn ra, Tô Xán Xán ra vẻ sư tử Hà Đông. Phụ nữ béo là một ưu điểm, ưỡn ngực ngẩng đầu đã https://thuviensach.vn đủ hiên ngang. Cao Vũ sũng sờ ngoài cửa: - Cô là ai vậy? - Tôi? – Thấy tên đàn ông này đã không chịu khai họ tên còn hỏi ngược lại mình, Tô Xán Xán vừa bị Triệu Noãn Noãn bắt nạt tìm ngay được chỗ xả tức. – Tôi là ai thì can hệ tới cái mông anh ấy! Anh tới gõ cửa chẳng lẽ còn nói không biết tên chủ nhà? À, tôi biết rồi… nhất định là anh đến chào hàng chứ gì! Nói cho anh biết, khu này câm người chào hàng vào, nếu anh định kiêm cớ luồn vào đây là quá kém sáng suốt rồi, đội bào vệ dưới lầu không khách sáo đâu, hôm qua có kẻ chào hàng bị đánh nằm liệt giường nửa năm đây! Ý tôi là chẩn đoán nằm bất động nửa năm. Vì thế, tôi khuyên anh tốt nhấtbiến ngay đi, nếu không tôi gọi điện thoại gọi bảo vệ lên, đến lúc ấy anh chết hay sống không liên quan tới tôi… bla bla bla… Tô Xán Xán đang khua môi múa mép làm tới, nước bọt tung tóe, thiếu chút nửa mọi triết lý kinh điển văng cả ra, nói một thôi một hồi bỗng nhiên cảnh giác: - Sao anh vẫn chưa biến đi? Người đàn ông nhịn không nổi, lặng đi một lát rồi ôm bụng cười phá lên. - Ôi trời ơi! Anh cười cái gì! Những điều tôi nói là thật đấy, không tin anh đi hỏi bảo vệ mà xem… Sao thế? – Nghe thấy ồn ào, Triệu Noãn Noãn đi ra, đẩy Tô Xán Xán đứng chắn trước cửa, đang định hỏi thì đột nhiên sững người: - Là… anh à? – Mặt anh hơi đỏ. https://thuviensach.vn Người đàn ông điển trai đang ôm bụng cười sặc sụa gắng gượng thẳng người lên, lườm yêu một cái, cười mê đắm: - Sao thế? Quên anh nhanh thếsao? Tô Xán Xán hơi ngạc nhiên, nhìn Triệu Noãn Noãn rồi đưa mắt nhìn người đẹp trai từ trên xuống dưới một lượt, tóc dài, mắt đen, môi mỏng… bỗng nhiên, cô đột nhiên hiểu ra. Thì ra là cùng một bọn! Nó!() * * * Bước vào phòng khách, Xán Xán cảm thấy không khí giữa hai người họ rất tế nhị nên tìm cớ vào bếp gọt hoa quả, nhưng vẫn len lén gần cửa bếp nghe trộm. Tình huống này khiến cô cảm thấy mình giống như nhân vật chính trong những câu chuyện tình tay ba cổ điển, mở cửa ra thấy người thứ ba đứng ngoài cửa, khóc lóc kêu la Tôi đã có con với anh ta, xin chị rời bò anh ấy.. Đang nghĩ ngợi, bỗng nhận ra hai người đã mất hút, cửa phòng Triệu Noãn Noãn đóng gần kín, bên trong dường như có tiếng người nói. Đói khát đến mức này sao? Xán Xán nhất thời hai mắt sáng rực, trong đầu bắt đầu hiện ra những cảnh trẻ em không được xem. Hiếu kỳ, cô bèn tiến về phía cửa phòng. Mắt đang thao láo xem xảy ra việc gì thì cứa đột nhiên mở toang. Triệu Noãn Noãn vẻ mặt ngạc nhiên nhìn cô: - Em đang làm gì vậy? https://thuviensach.vn - Đưa… đưa hoa quả… - Hoa quả? Xán Xán cúi đầu, bối rối, con dao gọt hoa quả sắc nhọn trên tay vẫn hướng về phía Triệu Noãn Noãn… Triệu Noãn Noãn sa sẩm mặt: - Còn không mau đi gọt hoa quả đi! - Thì đi! – Nói rồi cô cầm dao quay lại bếp, cắt đầy một đĩa táo ‘lịnh mang ra đãi khách. - Đây là cái gì? – Cao Vũ từ nãy đến giờ không nói một lời bỗng nhiên hỏi cô. Xán Xán chưng hửng: - Táo chứ gì! - Sao không gọt vỏ đi? Xán Xán ngấn người, gọt vỏ phức tạp chết được, thế là cô ra vẻ nghiêm chỉnh nói: - Không gọt vỏ nhiều dinh dưỡng hơn. - Tôi không ăn táo mà không gọt vỏ. Á! Cái thằng to gan này! Xán Xán cũng không vừa: - Hừ! Có ăn là tô’t rồi, sao lắm lời thế? Cao Vũ cau mày: https://thuviensach.vn - Noãn Noãn, em trả lương cho bà ô-sin này chưa? Ồ-sin? Tô Xán Xán giật thót cả mình! - Ô-sin cái gì hả? Tôi là… - Cô ấy là em gái. – Triệu Noãn Noãn tiếp lời. Nhân lúc Cao Vũ không để ý, anh trừng mắt lườm Xán Xán. - Em gái? – Cao Vũ nhìn Tỏ Xán Xán từ trên xuôrig dưới, rồi lại đưa mắt sang Triệu Noãn Noãn bên cạnh. – Chẳng giống gì cả… - Cô ấy là em họ, con gái của ông cậu. – Triệu Noãn Noãn vội vàng giải thích. - À… – Cao Vũ hiểu ra gật gù, quay đầu lại cười với Tô Xán Xán. – Em họ, làm phiền em gọt vỏ táo hộ nhé. Tô Xán Xán: - Nát một chút mới dễ tiêu hóa. – Cái cớ này cô đã nghĩ từ trước rồi, ăn được thì ăn, không thì nhịn đi. Thôi được rồi, cô giữ lấy mà tự ăn đi. – Cao Vũ đành xua tay. - Anh là cái loại người gì vậy? Vừa nói ăn, lại không ăn! Sớm biết thếnày, lúc nãy đã chăng… - Xán Xán! – Lại là địa chu Triệu Noãn Noãn đáng ghét. Xán Xán trợn mắt lườm Cao Vũ một cái: - Không ăn thì tôi ăn. Đang quay đầu định đi, Triệu Noãn Noãn quát dừng lại. https://thuviensach.vn Lại còn muốn gì đây? Xán Xán mặt xầm xì quay lại. - Không còn sớm nữa, đi ra ngoài ăn đi! Ai chà! Nghe đến chữ ăn, cái đầu bé tý cúa Xán Xán nhanh chóng nở tung ra vì những tưởng tượng sơn hào hải vị, đến nỗi nhất thời quên béng cả cái nhìn ác cảm đôi với Cao Vũ, ngoáy mông vội vàng theo hai người bọn họ lên xe. Có điều là… “Cảm…”. Còn chưa nói hết lời cảm ơn, đã có người nhanh chân hơn một bước mở cửa xe chui vào, Xán Xán dừng sững lại. Cao Vũ chết tiệt! Lại còn cướp cả chỗ ngồi cạnh tài xế của cô! Không thể bỏ qua được!!! - Mau lên xe đi! – Triệu Noãn Noãn hối thúc. Xán Xán đang dừng sững, hận đến nỗi răng nghiến ken két cũng đành vội vàng mờ cửa xe, ngồi ở hàng sau, đóng sập cánh ma bụp một cái. Đối xử với xe cưng như thế, Triệu Noãn Noãn tím mặt: - Xán Xán, em đóng cửa mạnh quá đấy. - Hứ! – Xán Xán chẳng nề hà lườm anh một cái, ánh mắt giận dữ xoáy vào cái đứa ngồi ở chỗ của cô. Triệu Noãn Noãn thở dài, nhẫn nại quav đầu, khởi động xe. - Đây là cái gì? – Cao Vũ bỗng dưng hòi. - Nói lắm thếl – Xán Xán đang lẩm bẩm, cau có lườm kẻ đang nói, thì nhìn thấy vật gì đó đang nằm trong tay Cao Vũ có vẻ quen thuộc, hình như https://thuviensach.vn là… cô ngây ra một lát, đây rõ rằng là cái sợi dây thép cô đã tháo từ áo lót ra, sao… sao… sao lạỉ ở trong tay anh ta? Triệu Noãn Noãn liếc mắt: - Hôm đó không biết Xán Xán lấy được từ đâu mấy sợi dây thép. Vừa nghe xong, ánh mắt Cao Vũ lập tức rọi vào nguời Xán Xán, nhếch mép thoáng nụ cười: - Cái này cùa cô hả? Xán Xán vội vàng lắc đầu. - Xán Xán, cái này không phải là dây thép em đưa cho anh à? – Triệu Noãn Noãn bóc mẽ ngay. Cô đành chớp mắt quay đi tránh cái nhìn của C ao Vũ. Ngờ đâu Cao Vũ chuyên sang Triệu Noãn Noãn: - Em muốn biết đây là cái gì không? - Cái gì? - Đây là… Xán Xán thấy tình thế không hay, nêu để Triệu Noãn Noãn phong kiến biết là hai sợi dây thép kia được rút từ áo lót thì ra sao chứ? Trong lúc cấp bách, cô đang định từ hàng ghế sau xông lên tóm lấy cổ áo Cao Vũ không cho anh ta nói. Đúng lúc, hai người cùng nhìn cô, tình cánh nhất thời rất lúng túng. https://thuviensach.vn - Ui dà! Em đói chết được rồi! Mau mau đi ăn thôi! – Xán Xán ra bộ rũ xuống. - Anh ngược đãi em hả? – sắc mặt Triệu Noãn Noãn không hứa hẹn điều gì tốt lành. - Không đâu! - Anh không cho ăn à? Xán Xán lắc đầu, đâu phải cô không ăn, mà luôn ăn hết cả phẩn của hai người. Thế tại sao em cứ như dân ăn mày ba ngày chưa được miếng nào vào mồm thế? Xán Xán: - Vì cô ấy tích trữ nhiều nên tiêu hóa nhanh. – Cao Vũ đưa ra đáp án. - Đúng đấy, đúng đây! Vì em tích trử nhiều.ằ. – Đợi đã! Câu này nghe ra có gì rất châm chọc? Nghe sao cứ như đang mắng cô vậy? - Anh! – Lòi nói ra đến miệng rồi còn bị nghẹn lại, bởi cô liếc Ihây Cao Vũ đang cầm hai sợi dây thép không biết vô tình hay cố đong đưa, vẻ mặt lộ rõ sự ngạc nhiên cực điểm. - Tôi làm sao? – Anh ta nhướn mày, truy hỏi đầy vẻ thú vị. - Quý anh phân tích quả là chính xác quá… – Tô Xán Xán muốn khóc mà mắt khô khốc. https://thuviensach.vn Vẻ mặt Cao Vũ: Tôi cũng định nói như thế đấy, nhưng mà hai sợi dây thép trong tay anh ta thì không chịu hạ xuống, ánh mắt vẫn không chịu rời khỏi người Xán Xán. - Còn… còn có việc gì nữa? Cao Vũ liếc mắt xuống dưới, Xán Xán lúc này mới ý thức là mong vuốt mình còn đang bấu lấy cổ áo anh ta, lập tức buông ra Ithư bị điện giật, cảnh giác nhìn đăm đăm Cao Vũ, việc này không anh ta vui đây chứ? Hai người trân trối nhìn nhau một lúc, Cao Vũ đột nhiên nhếch mép cười, đem cất hai sợi dây thép đáng ghét đi. Tô Xán Xán bấy giờ mới thở phào. Địa điểm dùng cơm là Nhà hàng Hoàng gia nổi tiếng nhất thành phố tuy có tên gọi Hoàng gia, kỳ thực ngon nhất ở đây là thực đơn cơm nhà, nhất là món cánh gà chiên trứng, Tô Xán Xán ăn một lần mà mãi không quên, mỗi lần đi ăn tiệm đều giục Triệu Noãn Noãn tới đây. Nhưng hôm nay, cảm hứng hoàn hào dường như bị một kẻ phá vỡ… - Em họ, phiền em đi lấy giúp một cái thìa được không? – Đằng sau nụ cười rạng rỡ của Cao Vũ ẩn chứa mũi dao, như muôn băm vằm lột da Xán Xán đáng thương của chúng ta. - Vừa mới lấy cho anh rồi đó thôi? Rất hiển nhiên, phán kháng chỉ mất công: - Em nhìn xem, cái thìa em vừa lấy có vết xước… - Ở đâu? – Tôn Xán Xán mở to mắt ngắm nghía cái thìa rất lâu. - Cái vết này hình như là hoa văn đây chứ? https://thuviensach.vn - Hoa văn? – Cao Vũ hồ nghi nhìn cái thìa. – Hoa văn này dài thượt, phiền em họ giúp anh đổi cái khác dễ nhìn hơn. – Nói rồi, còn nhìn cô nở một nụ cười hấp dẫn chết người không phải đền mạng. Tô Xán Xán ngây ra. Đến khi thìa được mang đến, ngồi chưa ấm chỗ, cái giọng ma mị lại vang lên: - Em họ, em xem hoa văn của cái đĩa này có phải cũng không đẹp mắt không… Cứ như vậy, suốt bữa ăn, Xán Xán chẳng khác gì đứa bé giúp việc đi tới đi lui, hầu như mọi dụng cụ trên bàn ăn đều đã đổi cả, rốt cuộc cũng đến lúc đẹp lòng thỏa dạ mà ngồi xuống ăn cơm. - Món cánh gà chiến trứng của em đâu? – Một linh cảm không lành lướt qua trong tim. Cao Vũ nhìn vào đám xương còn sót lại của món cánh gà chiên trứng: - Anh nghĩ là em họ không thích ăn gà, cho nên.. Không được lãng phí mà… – vẻ mặt Cao Vũ vẫn như người gỗ vô tội. Trái tim Tô Xán Xán vỡ vụn, món cánh gà chiên trứng yêu thích nhấtcủa cô đã tiêu rồi! Nếu nhũng áp bức vừa rồi chí như là dòng nham thạch cuồn cuộn trong lòng núi lửa, thì đến lúc này, nhìn món cánh gà yêu thích tiêu tan trong mồm người khác, bao nhiêu uâ’t ức tích tụ Irong lòng Tô Xán Xán bộc phát hết. Cao Vũ! Tôi quyết định rồi, có tôi thì không thể có anh! Đọc tiếp Chúng mình lấy nhau đi – chương 6 https://thuviensach.vn Đọc truyện online trên điện thoại - Để những câu chuyện, tâm sự, phản hồi cũng như những thắc mắc của bạn đến với các độc giả của doctruyen360.com các bạn vui lòng gửi về email [email protected] https://thuviensach.vn CHÚNG MÌNH LẤY NHAU ĐI Ức Cẩm www.dtv-ebook.com Quyển 2 Chương 6: Lòng Vả Cũng Như Lòng Sung! Tức Nước Là Phải Vỡ Bờ Vì món canh gà chiên trứng,Xán Xán tính sẽ công khai tuyên chiến với Cao Vũ.Có điều, Xán Xán ngốc nghếch quên béng câu của người xưa Vỏ quýt dày có móng tay nhọn, cho nên khi cô đang hớn hở ngồi chơi game trên máy tính thì Bịch !, tim như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Quay ra cửa, Triệu Noãn Noãn rốt cuộc… Tô Xán Xán trong cơn thịnh lộ quyết định cúng đầu tuyên chiến tao còn mày chết, nhưng khi nhìn thấy hai sợi dây thép trên tay Triệu Noãn Noãn thì ngẩn cả người. Không sai! Nhìn cái bộ mặt tối sầm không thể tối hơn của Triệu Noãn Noãn, cô ý thức được mình vẫn chưa thoát khỏi móng vuốt yêu ma của Cao Vũ . Triệu Noãn Noãn vứt hia sợ dây thép trước mặt cô: -Tự em nói đi! Đây là cái gì? -Dây thép -Dây thép ở đâu ? -Quên… quên mất rồi… – Vốn cũng muốn đánh trống lảng, nhưng thấy ánh mắt tối sầm của Triệu Noãn Noãn, cô đành xuống nước - Anh đừng giận mà… không phải lây từ đổ lót ra đâu… https://thuviensach.vn - Em còn còn nói được thế à? – Triệu Noãn Noãn cuối cùng không nén được – Một người con gái nhà lành như em làm một việc như vậy mà không đỏ mặt, lại còn trơ tráo nói là không phải nói từ đồ lót là sao? - Quan trọng là sao cô có thể không có trách nhiệm đem vứt cái của nợ đó khỏi xe anh mà lại để đây suốt hai tuần lễ! Triệu Noãn Noãn thật sự rất giận. -Việc này có gì đâu… Vả lại chẳng ai nhìn thây… -Anh không phải hay sao? Xán Xán ấp úng: -Anh thì không coi là người… -Cái gì? -Không phải, không phải, ý em nói là anh không tính là người đàn ông … cũng không phải! Anh là người đàn ông rất đặc biệt, cũng không đúng… – Nhìn vẻ mặt Triệu Noãn Noãn ngày càng khó coi, Xán Xán vỗ bàn đánh thịch. – Vả lại hai chúng mình đều thích đàn ông, nói đúng là như thế. -Em! – Đêh lượt Triệu Noãn Noãn nghẹn họng. Đột nhiên, chuông cửa reo, cắt đứt sự căng thẳng giữa hai người. -Em đi mở cửa đây! – Lần này, Xán Xán rất tích cực chủ động. Cô ngoáy mông đi ra mở cửa, nhưng khi nhìn thấy người ngoài cửa nụ cười tắt ngóm. -Em họ, nhìn thấy anh không cần vui đến vậy chứ? Mặt méo xệch, Xán Xán khinh bỉ lườm kẻ từ thù, nhưng bỗng nhiên liếc nhìn thây một đống hành lý chất ngất sau lưng Cao Vũ, một linh cảm https://thuviensach.vn không lành lướt qua tìm, cô nhảy dựng lên như bị liện giật. -Anh, anh, anh muôn gì vậy? -Đến ở cùng em họ đây! -Cái gì? – Xán Xán kinh hãi. Cao Vũ ngược lại, chẳng khách khí, tiến thẳng vào nhà, quay đầu nở nụ cười mê hổn với Xán Xán: -Em họ, phiền em mang giúp hành lý vào đây. Nói rồi thư thái đi vào trong nhà. -Noãn Noãn, anh ở phòng nào đây? Triệu Noãn Noãn chi vào phòng khách còn lại, vẻ mặt phức tạp. -Em họ, mang hành lý vào phòng anh đi. – Nói xong, Cao Vũ đi luôn vào phòng, thong dong ngồi xuống giường, bộ dạng rất nghiễm nhiên. Đương nhiên khi một chuỗi hành vi đó kết thúc, Tô Xán Xán mới thoát khòi trạng thái hóa đá. -Chuyện này là thế nào? – Cô kinh ngạc nhìn chòng chọc Triệu Noãn Noãn, cớ sao cái con yêu tinh hại người, tự cao tự đại lại đến đây ở? -Nhà anh Vũ đã đến hạn trả, chưa có nơi ở, cho nênệ..- Triệu Noãn Noãn có lẽ cũng cảm thây không hỏi qua ý kiến Xán Xán thì có chút không phải. -Vì vậy anh cho anh ta vào nhà? -Nào! Đừng to tiếng như thêl – Triệu Noãn Noãn trợn mắt lườm cô. https://thuviensach.vn Cô đành hạ giọng: -Dù anh ta không có chỗ ở, anh cũng không thể cho anh ta vào nhà chứ? Chúng ta ở đây đâu có phải cơ quan từ thiện… -Từ thiện cái gì, người ta không có chỗ ở, không thể để anh ấy lang thang ngoài đường được! -Sao phải lang thang ngoài đường? Thành phố bao nhiêu khách sạn, chẳng lẽ mở cửa để không à? Cớ sao anh ta nhất định lại phỉa ở chỗ chúng ta? Xán Xán CHuyện không phải như em nghĩ… -Không phải như em nghĩ thì là như thế nào? – Cô trông sắc thái phức tạp của Triệu Noãn Noãn, bỗng nhiên linh cảm, kêu to – À! -Em làm gì vậv? – Triệu Noãn Noãn bịt chặt mồm cô. -Noãn Noãn, anh, chẳng phải anh là… – Xán Xán mở to đôi mắt kinh hãi. Khoảnh khắc ấy, cô đột ngột hiếu ra, chắc chắn là như vậy rồi! Cái con yêu tinh trong phòng kia nhất định là ỷ vào săc đẹp bản thân mà mê hoặc Triệu Noãn Noãn chất phác, sau đó ngạo nghễ bước vào nhà, dọn đến ở để mà ăn trắng mặc trơn… Nói trắng ra, Triệu Noãn Noãn sắp phải nuôi báo cô nó rổi! Ý thức được mức độ nghiêm trọng, Xán Xán lập tức níu tay áo anh: -Noãn Noãn anh ơi, anh không thể thế được đâu! Tuy là số lượng người GAY có không nhiều, nhưng anh cũng không thể vì thế mà… mà… – Hai từ nuôi bao thực sự cô không thế nói ra lời. Tuy không biết Xán Xán định nói gì, nhưng ngay lập tức Noãn Noãn ý thức được cách nghĩ trong đầu cô hiện thời nhất định là khoa trương gâp https://thuviensach.vn bội so với thực tế: Xán Xán, anh dám cá rằng việc này hoàn toàn không giống như em nghĩ đâu. -Giải thích tức là che giấu rồi! Tô Xán Xán càng khẳng định Cao Vũ chính là một trai bao. -Hai người đang bàn chuyện gì vậy? – Cao Vũ cũng đã ở trong phòng, không biết đứng sau lưng họ từ bao giờ. -Không có gì, không có gì, bọn tôi đang bàn xem bữa trưa ăn ui. – Triệu Noãn Noãn ra dấu ngầm với Xán Xán. -Gì cơ? Rõ ràng là… – Rõ ràng là đang bàn về việc trai bao thì có! Tiếc là mới nói được có một nửa thì đã bị Triệu Noãn Noãn trừng mắt cắt ngang, cô đành ngậm miệng không nói nữa, ai bảo chính cô cũng đang là phận ăn gửi nằm nhờ chứ? -Rõ ràng là cái gì? -Rõ ràng là đang bàn xem anh thích ăn gì, sợ anh ăn không quen. – Cái giọng móc máy của Xán Xán lại nổi lên. -Em họ đừng khách khí, anh ăn gì cũng được, rất dễ. -Dễ cái mông ý! Cứ giương mắt lên mà phán! -Em họ còn chưa mang hành lý của anh vào à? -Được! Tôi mang! Tôi đi mang đây! -Cám ơn em họ! Anh chưa gặp ai nhiệt tình như em họ đây. Tô Xán Xán cười như mếu. https://thuviensach.vn Cứ như vậy, Cao Vũ chính thức bước vào nhà Triệu Noãn Noãn, ba người bắt đầu cuộc sống chung dưới một mái nhà… Đọc tiếp Chúng mình lấy nhau đi – chương 7 Đọc truyện online trên điện thoại - Để những câu chuyện, tâm sự, phản hồi cũng như những thắc mắc của bạn đến với các độc giả của doctruyen360.com các bạn vui lòng gửi về email [email protected] https://thuviensach.vn CHÚNG MÌNH LẤY NHAU ĐI Ức Cẩm www.dtv-ebook.com Quyển 2 Chương 7: Giết Nhau Chẳng Cái Lưu Cầu Giết Nhau Bằng Cái U Sầu Độcchưa? Từ khi Cao Vũ chuyển đến, cuộc sống của Tô Xán Xán trở nên bi kịch Trước đây, cô chỉ có nghĩa vụ hàng ngày giặt giũ cho Triệu Noãn Noãn, nay còn phải giặt thêm rất nhiều, đã thế cái gã họ Cao đẹp trai rât thích làm đỏm, mỗi ngày thay một bộ quần áo, lại còn phải giặt là phẳng phiu tinh tươm nữa. Uất ức nhất là thói quen sinh hoạt của Cao Vũ mỗi ngày mỗi khác, tối 8 giờ ra khỏi cửa, sáng 6 giờ trở về khiến người ta rất khó theo hầu được anh ta. Riêng Triệu Noãn Noãn có thói quen sớm nào cũng chạy bộ, khi Cao Vũ trở về là lúc anh không có nhà, vậy là gánh nặng hầu hạ đại gia tự nhiên rơi vào Tô Xán Xán. giờ sáng nay, Xán Xán đang nằm mơ thây chảy nước miếng vì món vịt quay Bắc Kinh Bỗng nhiên, một âm thanh không biết tận đâu truyền lại, từ xa đến gần, giật phắt mất miếng vịt quay Bắc Kinh sắp vào mổm Xán Xán. -Đừng đi mà! Em còn chưa ăn mà ! – Cô cố hết sức níu kéo. Bính bong… – Tiếng chuông ngân nga, chú vịt quay bỗng nhiên ngóc đầu, mở to đôi mắt oan khuất: https://thuviensach.vn Xán Xán, chúng mình e là kiếp này không có duyên rồi. Xán Xán lắc đầu quầy quậy, vươn tay liều chết tóm lây cổ chú vịt quay, chi thây chú vịt quay đột nhiên xòe đôi cánh, đắm đuối ngoái đầu nhìn Xán Xán rồi từ tốn bay đi xa khuất tầm mắt cô. -Đừng đi mà! – Xán Xán tuyệt vọng rên ri, vội vàng vươn tay, còn kịp tóm được cái gì đó, nhưng lông vịt quay sao lại không sạch sẽ thế này? Lại còn từng sợi từng sợi… -Cái này là gì… – Xán Xán tự nhủ thầm. -Đây là tóc anh. Xán Xán giật thót mình, mở choàng mắt: -Ma! Em họ, anh đây chứ ma nào, anh cũng chẳng đi đâu, ngoài ra em cũng không thể ăn được. – Cao Vũ liếc mắt nhìn Tô Xán Xán. Xán Xán lúc này mới tỉnh hẳn, nhìn rõ Cao Vũ đang ngồi bên giường cô, đang bị cô vò đầu tóc, chi thây anh ta mặc chiếc sơ-mi màu xanh, cổ áo mờ phanh, nét mặt có phần tiều tụy… Cô bỗng nhiên hiểu ra vì sao Triệu Noãn Noãn muốn bao bọc người đàn ông này. Cao Vũ không trả lời, chỉ chau mày: -Trước hết có thể bỏ tay ra được không? Lúc này Xán Xán mới ý thức được là mình vẫn còn tóm tóc người ta: -Xin… xin lỗi nhé… – Đợi đã! Cớ sao cô phải nói xin lỗi? Đó là kẻ cướp món vịt quay của cô mà. Tổn thất cô phải chịu đựng lớn lắm mà. Thế là cô khí thế ào ào. – Mới sớm bảnh mắt anh làm gì mà kêu tôi chứ! https://thuviensach.vn Cao Vũ vuốt ve lại mái tóc bị xới loạn, ngáp dài một cái: -Em mua giúp anh đổ ăn sáng đi. Tô Xán Xán chưng hửng, rồi lập tức nổi giận: - Sớm tinh sương đã gọi tôi là để sai tôi đi mua đổ ăn sáng cho anh sao? - Đúng vậy. – Cao Vũ nhún vai. - Anh biến thái rồi! – Tô Xán Xán nghiến răng uất hận. Bị mắng mà Cao Vũ cũng chẳng giận, chỉ phẩy tay nói: Nếu em không đi mua giúp anh, anh sẽ bảo Noãn Noãn là em đuổi anh đi. Tô Xán Xán: -….. Dưới sự hành hạ đồng bóng của Cao Vũ, mới có mấy ngày mà tinh thần Tô Xán Xán đã sa sút nghiêm trọng, cô từng nghĩ đến việc nhử phản đối Triệu Noãn Noãn nhưng thời gian đó công ty của Triệu Noãn Noãn đang nhận hợp đồng lớn, ngày nào cũng đi sớm về muộn, về nhà chỉ ăn xong bát cơm là ngồi ngay vào máy tính. Tô Xán Xán tuy hay gây gổ nhưng cũng biết Triệu Noãn Noãn một khi đã làm việc thì quên mình, động vào anh như châm ngòi thuốc súng cho nên biết thân biết phận nuốt giận ngậm miệng. Những ngày như thế dằng dai trong khoảng hai tuần, đến hôm chat với cô bạn thân Nhan Như Ngọc thì Tô Xán Xán mói thấy sóng lòng càng cuồn cuộn https://thuviensach.vn Nhan Như Ngọc: Xán Xán, hôm nay tớ gặp chàng đẹp trai đây! Xán Xán: Á à. Nhan Như Ngọc: Tớ chụp trộm hình anh ấy đây! Cậu muốn xem không? Xán Xán: Tùy. Nhan Như Ngọc: Xán Xán, cậu không ôm đây chứ? Trước đây, chỉ cần nói đến đẹp trai là cậu thế nào cũng hào hứng hơn tớ cơ mà. Xán Xán: Tớ rất tệ… Nhan Như Ngọc: Đừng có thế ! Hôm nay cậu có ngủ đủ 12 tiếng đổng hổ không? Xán Xán: … Nhan Như Ngọc: ??? Một phút trôi qua. Nhan Như Ngọc: Cậu còn đó không? Sao không nói gì thê? Xán Xán: Như Ngọc à, cậu bảo giết người nhất định sẽ bị tội tử hình phải không? Nhan Như Ngọc: ? Xán Xán: Không giết chết, chi chém thành liệt nửa người thì sẽ bị tội mấy năm? Nhan Như Ngọc: Xán Xán, cậu mộng du như thế sao vẫn dùng được máy tính? https://thuviensach.vn Xán Xán:… Lại một phút nữa trôi đi. Xán Xán: Cậu nói xem có cách gì để chém người mà không bị đi tù không? Nhan Như Ngọc: Có! Xán Xán: Cách gì? Nhan Như Ngọc: Chém xong thì tự sát. Xán Xán: Phù! Nhan Như Ngọc: Xán Xán, tớ thây cậu cần đi ngủ đi, đêm khuya đừng có nghĩ lung tung. * * Được Nhan Như Ngọc khuyên giải, Xán Xán tạm thời bỏ ý định giết Cao Vũ, nhưng rất mau chóng lại thấy hối hận. -Em đang làm gì? Hả ! Xán Xán run bắn toàn thân, nặng nhọc ngoái lại, giật mình nhìn thây Cao Vũ đứng sau lưng mình. -Anh, anh, sao anh vào đây? Cao Vũ làm động tác đẩy cửa: -Cửa phòng em không khóa. -Anh vào từ lúc nào? – Không biết mình nói chuyện vừa rồi anh ta có nhìn thây không? https://thuviensach.vn -Không quá lâu… Vẫn còn may… Xán Xán thở phào một hơi. -Đúng lúc em nói giết người nhất định chịu tội tử hình. Hả! Mồm Xán Xán chúm lại. Nói chung, trừ khi tự vệ, giết người đều bị ghép tội tử hình. Đương nhiên, nếu chấp hành án tốt thì có khi chỉ bóc lịch bốn, năm mươi năm là được trả tự do. Bốn, năm mươi năm, dài phết nhỉ… Mồm Xán Xán càng chu lại. Nếu người bị hại bị trọng thương, ví dụ liệt hẳn nửa người, nỏi chung án phạt sẽ là vô kỳ hạn, cũng như anh vừa nói, nêu mà được bốn, năm mươi năm thì cũng còn tốt hơn là chung thân rồi. Cao Vũ cứ khơi khơi giải thích. 25 tuổi, cộng thêm 40, 65 tuổi, so với một đời cũng chẳng ít hơn bao nhiêu… Xán Xán không còn giẩu mỏ được nữa. Còn cách chém người mà không bị ngồi tù… – Cao Vũ nói từng nhát từng nhát, vẻ mặt cười cười nhìrỉ Xán Xán. Có cách gì? – Hai mắt Xán Xán sáng rỡ. Anh thấy cách của bạn em không tồi. Thoắt cái, Xán Xán người cứng đờ như hóa đá, trông theo tiếng Cao Vũ đóng cửa đánh sầm một cái mà thấy bàn thân vỡ vụn từng mảnh… Đọc tiếp Chúng mình lấy nhau đi – chương 8 https://thuviensach.vn Đọc truyện online trên điện thoại - Để những câu chuyện, tâm sự, phản hồi cũng như những thắc mắc của bạn đến với các độc giả của doctruyen360.com các bạn vui lòng gửi về email [email protected] https://thuviensach.vn CHÚNG MÌNH LẤY NHAU ĐI Ức Cẩm www.dtv-ebook.com Quyển 2 Chương 8: Chó Cắn Áo Rách Buổi chiều, Tô Xán Xán đang chổng mông quét dọn, trông thấy Cao Vũ nhàn nhã ngổi sô-pha chơi game thì uất không chịu nổi. Đang nổi cơn tam bành thì điện thoại đổ chuông, là mẹ gọi tới. -A lô? Xán Xán hả, dì con gửi biếu một cái chân giò hun khói, mẹ với bố con ăn không hết, ngày mai con về cắt một miếng mà ăn nhé. -Vâng ạ. – Xán Xán đáp. -Sao thê? Giọng con nghe có vẻ xuống tinh thần quá thê? – Hiểu con gái chẳng ai bằng mẹ, tiếng nói của con gái ngày thường sang sảng, hôm nay bỗng nhiên u ám hẳn, làm mẹ phải quan tâm chứ. Xán Xán mặt mũi sầu não, trông nhà cửa mình vừa dọn dẹp tươm tất rồi lại nhìn Cao Vũ đang thư thái tiêu khiển… cảm thấy như bị hai quả núi đè nặng, làm sao mà phấn chấn cho được? Cô nuốt nghẹn rồi nói: - Mẹ à, con không sao đâu. -Con không giấu mẹ việc gì đấy chứ? – Trần Xuân Kiều tuy nóng ruột giục con gái lấy chổng nhưng không phải là người mẹ hời hợt đối với con gái. - Không có gì đâu! Mẹ tưởng tượng quá đây. – Có một điều làm sao có thể cho mẹ biết được, là cô kết hôn giả với Triệu Noãn Noãn. Điều này nếu bị tiết lộ, chắc là chết không toàn thây. https://thuviensach.vn Thấy con gái cứng cỏi như thế, Trần Xuân Kiều cũng không tiện nói gì, chi dặn dò vài câu rồi gác điện thoại. Vừa dập máy, Xán Xán vội thở phào: thiếu chút nữa thì lộ bí mật… Nhưng thoắt cái đã nghe thây giọng Cao Vũ trầm trầm bên tai: - Mẹ em vẫn quan tâm đến em nhi! -Lắm lời, chẳng lẽ mẹ anh không quan tâm tới anh sao? – Xán Xán khó chịu độp lại. Cao Vũ tối sầm mắt: - Mẹ tôi ở nước ngoài. Câu nói của anh ta đã khêu gợi tính hiếu kỳ của Xán Xán. Nói thực thì Cao Vũ đến ờ đây cũng đã gần hai tuần, bộ dạng hành tung bí ẩn, chẳng thây anh ta nói về bản thân, chi bằng nhân cơ hội này dò la một phen, biết đâu có thê tìm ra gót chân Asin… Tóm lại, Tô Xán Xán vẫn âm mưu khai quật bí mật của Cao Vũ. Xán Xán buông tay, ve vẩy đi đến bên Cao Vũ ra giọng nịnh nọt: Anh Cao… Sao? – Cao Vũ tạm dừng tay chơi, hướng mắt vào cô. Anh đến đây đã mây ngày rồi, chúng mình còn chưa hiểu nhau, cho nên đến tìm anh giao lưu. – Xán Xán cười nịnh. -Được thôi! – Cao Vũ nhếch mép, chi một chỗ cho cô: - Ngồi đi. https://thuviensach.vn Giăng lưới thành công rồi! Xán Xán mừng thầm ngồi xuống cạnh Cao Vũ. - Giao lưu gì nào? Lúc này đương nhiên muốn biết lý lịch, Xán Xán hỏi: -Anh quê ở đâu? - Thành phố B. – Cao Vũ trả lời một câu ngắn gọn. - Hình như không quá xa đây đâu. Cao Vũ gật đâu. -Thế anh đến đây là để làm việc à? Cao Vũ ngẫm nghĩ: -Thì coi như vậy. Cái gì mà coi như vậy? Xán Xán cố nén cảm giác muốn mắng người đối thoại, tiếp tục hỏi: -Gia đình anh vẫn ở thành phố B chứ? -Không, cả nhà tôi không ở trong nước. -Vậy à? Một mình anh không quá cô đơn chứ? Cũng tốt mà, tôi tự do quen rồi. – Cao Vũ nhún vai, vẻ mặt nhiên. -Nhưng đôi khi cũng nhớ gia đình chứ, ví như nhớ món mì mẹ nấu, món trứng rán hành của bà ngoại, nhớ câu chuyện ông kể… Cả nhà ở cùng nhau tốt đẹp hơn chứ… – Xán Xán thao thao Iuyột về sự sống trên đời, nói rồi hí hừng nhìn Cao Vũ. https://thuviensach.vn Cao Vũ hấp háy mắt, lãnh đạm nói: -Mẹ tôi không biết nấu mì. -Không sao, còn bà ngoại anh nữa! -Bà ngoại tôi cứ ăn trứng là đau bụng đi ngoài. Xán Xán đổ mồ hôi: -Thế bố anh.. -Bố tôi thì không kể chuyện được… -Thật sao? – Câu trả lời làm cô thấy mù mờ. -Tiếc là bố tôi mất từ 10 năm trước rồi Xán Xán: -… Tô Xán Xán nghiến răng, quyết định tổng tân công: -Thế thì anh vẫn còn ông bà nội, ngoại, cậu mợ chú thím chứ? Anh không nhớ họ chút nào sao? Cao Vũ hấp háy mắt: -Rốt cuộc em muốn nói gì? -Tôi muôn… -Xán Xán nghiến răng. -Tôi chi hy vọng là… -Hy vọng là tôi dọn khỏi đây hả? Xán Xán ngẩn người, Cao Vũ đã điếm trúng huyệt! https://thuviensach.vn Chẳng đoái hoài đến sự kinh ngạc của Xán Xán, Cao Vũ nhướn mày: -Muôn tôi dọn đi cũng được… nhưng… -Nhưng cái gì? – Hy vọng tràn trề lên mắt, dù có trèo núi cao lội biển lửa, cô cũng cam lòng! Cao Vũ đột nhiên vứt máy chơi game cho Xán Xán, chỉ vào màn hình: -Nhưng cô phải đánh thắng tôi! -Chơi game? Đúng vậy! Chi cần cô đánh thắng tôi, ngày mai tôi lập tức dọn đi! -Được! – Xán Xán bị kích động đến độ khóc rưng rức. Nhưng nếu tôi thắng, em phai đáp ứng 3 điều kiện của tôi. – Quả nhiên bọn tư bản không bao giờ nhận phần thiệt. Xán Xán ngờ vực nhìn anh ta: -Việc gì? Cao Vũ cười ngạc nhiên: -Tôi vẫn chưa nghĩ ra. – Nói rồi làm ra vẻ tùy cô, đổng ý hay không không quan trọng. Xán Xán bối rối, nếu đổng ý, nhỡ may mình thua, chẳng lẽ bị bắt làm nô lệ cho anh ta? Còn nếu anh ta thua? Thế thì kế hoạch hạ bệ tên tư bản đầu sỏ thành công mỹ mãn còn gì! Nghĩ đi nghĩ lại, quả là khó quyết định. -Thế nà o? Không ok thì thôi, anh cũng chẳng mất mát gì. https://thuviensach.vn Thu hết can đam, Xán Xán hoành tráng: -Được! Tôi đồng ý! – Gì thì gì cô cũng là một game thù có sợ ai nào! Nhưng rồi sau nửa giờ đổng hổ, Xán Xán lại thây bầm gan tím mật bởi vì cô đã bị hạ gục đến giọt máu cuối cùng, nằm xoài trên đất chỉ còn thoi thóp. Còn Cao Vũ? Anh ta đang mím cười hài lòng nhìn Tô Xán Xán vơi bộ mặt tuyệt vọng: -Em họ, em mà còn chút tình thì đừng đánh anh nữa. Xán Xán nghiên răng kèn kẹt! Cô vừa lâm trận đã chịu một nhát chém, sóng xoài trên đất, Cao Vũ cứ thong thả xuống tay, vẻ mặt như là có lỗi vậy. Biết làm sao được? Sức cô không địch nổi người ta! Vậy là thân phận cô lại tiếp tục chìm đắm trong địa ngục nô lệ cho kẻ tư bản này… Em họ, phiền em giúp anh dọn dẹp phòng nhé. -Anh không tự làm được à? – Xán Xán gắng chút sức tàn, thêu thào. -Chẳng lẽ em quên ba điều kiện đã đổng ý với anh? Mổ hôi Xán Xán bắt đầu nhỏ giọt. -Một là, từ nay về sau, phòng của anh do em dọn dẹp. Đáng hận biết bao! -Em họ sao thê? https://thuviensach.vn Không được! Xán Xán, mình không thế để đồ ma quý này sai thiên được! Cô quyết định phản kháng. -Em họ, nếu em phản kháng, anh đành đem việc hôm nay kể với Noãn Noãn… -Dọn thì dọn, sợ gì anh! – Xán Xán nghiến răng đổng ý. -Còn việc thứ hai, từ nay về sau anh đưa mắt là em phải tự động lui đi, không được làm phiền anh và Noãn Noãn. Xán Xán phát hiện, kẻ mà mình đang gặp không nhà tư bản , mà là hồ ly tinh! Không những vậy, còn là hổ ly tinh tu luyện ngàn năm đắc đạo! -Ok! Tôi đổng ý với anh! Còn việc thứ ba? – Bão tố đã nổi thì mạnh lên một thê đi! -Việc thứ ba hả… -Việc gì? – Không phải sai cô phóng hỏa giết người, làm việc phạm pháp đây chứ? Xán Xán căng thẳng. -Việc thứ ba để nghĩ rồi nói sau đi. – Cao Vũ cười bí hiểm. – Em họ đi được rồi đây. -Đi đâu? -Đi dọn phòng. Đến nước này, Xán Xán chính thức bị tròng lên cổ ách nô lệ rồi. Đọc tiếp Chúng mình lấy nhau đi – chương 9 Đọc truyện online trên điện thoại - Để những câu chuyện, tâm sự, phản hồi cũng như những thắc mắc của bạn đến với các độc giả của https://thuviensach.vn doctruyen360.com các bạn vui lòng gửi về email [email protected] https://thuviensach.vn CHÚNG MÌNH LẤY NHAU ĐI Ức Cẩm www.dtv-ebook.com Quyển 3 Chương 9: Môn Đăng Hộ Đối -Xán Xán, anh thấy mấy ngày nay em chăm chi quá, đến phòng khách cũng lau dọn sạch sẽ. – Buổi tối, Triệu Noãn Noãn bỗng nhiên khen Tô Xán Xán, một việc chưa từng xảy ra. Đang ăn món thịt, Tô Xán Xán ai oán ngước mắt nhìn Cac Vũ, nếu không phải đánh cuộc thua kẻ kia, cô đâu đến nỗi thảm thế này? Cao Vũ thuận miệng góp chuyện: -Đúng vậy, anh nhận ra em họ đối với anh tốt quá. Đúng là điển hình của kẻ miệng nam mô bụng bồ dao găm, Tô Xán Xán tức phừng phừng. -Quảng cáo của em làm thế nào rồi? – Cao Vũ đột ngộ chuyển chủ đề. -Chuyện đó hả? Hôm nay vừa cho nhà quảng cáo xem, họ rất hài lòng, chắc tháng tới sẽ phát sóng toàn quốc. - Tháng tới bắt đầu khai giảng, tỷ lệ xem truyền hình sẽ giảm sợ thời điểm tung quảng cáo không đúng lúc. Bọn em cũng nghĩ đến điều này, cho nên trên cơ sở files quảng cáo đã hoàn thành, cũng kết hợp quảng cáo trên báo giấy,ngoài đường phố nữa. Ngoài ra công ty cũng ký kết hợp đổng với đài truyền hình địa phương… https://thuviensach.vn Hai người thao thao bất tuyệt về cái hợp đổng quảng cáo của Triệu Noãn Noãn, Tô Xán Xán bỗng nhiên nhận ra, rất nhiều điều họ nói mà cô chẳng hiểu gì. Không kìm được, cô hỏi Cao Vũ: -Chẳng phải anh học khoa Quảng cáo ra đây chứ? – Sao có thê hiểu biết rộng đến thế được? Cao Vũ lắc đầu: -Anh học Master ngành Kinh tế quốc tế và Ngoại thương. Xán Xán giật thột, hóa ra thư sinh mặt trắng này học cao phết! Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Xán Xán, Cao Vũ cười bảo: -Chắc em nghĩ anh cũng giống em à? Mẹ kiếp! Bà đây dù gì cũng là sinh viên đại học lớn đây! Tô Xán Xán nổi giận phừng phừng: -Học vị Thạc sĩ có gì ghê gớm chứ? Ngày thường tôi chẳng thấy anh bận tâm về kinh tế quốc tế gì cả, biết rõ chân tướng ma quỷ rồi! – Nói xong, vẫn còn tức, dám so bì với sinh viên trường lớn à? -Xán Xán! – Triệu Noãn Noãn nhắc nhở cô. -Em nói có gì sai chứ! – Xán Xán đáp. – Anh xem, anh ta cứ khuya thì ra đi, sớm tinh mơ thì trớ về làm mất giấc ngủ người khác, chẳng phải ma quỷ thì đi làm gì giờ ây? -Anh ấy đi làm. -Làm gì? – Làm điếm thì có. https://thuviensach.vn Tô Xán Xán tuy không nói ra lời, nhưng qua ánh mắt, Triệu Noãn Noãn biết trong lòng cô dồn dập bao nhiêu giả thiết hỗn độn . Trước khi cô kịp buột miệng, anh cướp lời: -Cao Vũ kinh doanh club rượu. -Hả? – Lần này đến lượt Tô Xán Xán tròn mắt há miệng. -Thì ra Cao Vũ mở quầy bar? Thảo nào, thời gian biểu của anh kỳ lạ thế cô vẫn nghĩ rằng anh ta là loại ăn trắng mặc trơn… Nghĩ đến đây, Tô Xán Xán thấy trong lòng phiền muộn. Cứ nghĩ rằng dạng dài lưng tốn vải như Cao Vù ắt phải tim người bảo bọc, chu cấp, cũng như mình trông chờ bố mẹ là chuyện đương nhiên, nhưng hóa ra Cao Vũ còn là ông chủ, trong khi mình… Thì ra, người mà Triệu Noãn Noãn phải bảo bọc là chính cô? Đêm ây, Tô Xán Xán buồn bã muốn online trút hết tâm sự với Nhan Như Ngọc. Không đợi đến khi online, Nhan Như Ngọc đã gọi cô trước. Nhan Như Ngọc: Xán Xán, cuối cùng cũng gặp cậu rồi! Xán Xán: Sao vậy? Nhan Như Ngọc: Đặc biệt! Đặc biệt nhé! Xán Xán: ? Nhan Như Ngọc: Hôm nay tớ nghe được một tin động trời, cậu muốn nghe không? Xán Xán: Tin gì? Nhan Như Ngọc: Mình thỏa thuận trước nhé, tớ nói rồi cậu không được giận đây! https://thuviensach.vn Xán Xán: … * * Với tính cách của Xán Xán, ngoài hai người trong nhà, cô không thể nghĩ ra còn cái gì khiến cô nổi giận được. Nhan Như Ngọc: Tớ nói thật đấy! Cậu không được giận đâu đây! Xán Xán: Được, cậu nói đi. Nhan Như Ngọc: Khương Kiệt sắp lấy vợ! Khương Kiệt? Hai từ này hiện ra trước mắt, Xán Xán ngây người. Cái tên này đến chết Xán Xán cũng không thế quên. Đó là loại người gì vậy? Nói trắng ra, đó là mối tình đầu của Xán Xán. Nhớ lại hổi phổ thông trung học, Khương Kiệt ngồi sau Xán Xán, nhà con một, vóc dáng cũng được, trắng trẻo sáng sủa, cao ráo sạch mắt, lại đeo kính trông rất ra dáng. Hồi ây, Xán Xán là cô bé ngốc nghếch hồn nhiên trong sáng, hai đứa nói chuyện bâng quơ, rổi trao đổi bài, dần dần thân nhau. Sau này lớn hơn, Xán Xán dần coi đó là bạn trai mình. Nhưng Khương Kiệt thì không vậy, coi đó là chuyện đùa. Thế là trong lớp mới đầu lan truyền tin đồn về hai đứa. Xán Xán thì không bận tâm, nhưng Khương Kiệt thì ra vẻ hi hả, sau này Xán Xán bắt đầu thấy nghi ngờ, không biết người ta có thực lòng với cô không? Xán Xán kiên trì quan sát mấy ngày, không thấy gì khác lạ, đang định bỏ qua, đột nhiên nhận được mảnh giấy thông báo của Khương Kiệt. Xán Xán nổi xung lên! Lớn thế này, đó là lần đầu tiên cô bị người thông báo việc riêng qua thư. https://thuviensach.vn Hai đứa thân thiết với nhau hơn nửa năm trời, tuy ban đầu Xán Xán bị động, nhưng ưu điểm nhất của kẻ thư sinh này là mang tới cho cô cảm giác an toàn, khi đã xác định có cảm tình, Xán Xán rất chân tình, thành thực. Ngờ đâu… đến khi nghiêm túc chân thành thì xảy ra vân đề. -Xán Xán, lần này anh thi thử không tốt, bố mẹ anh rất sốt ruột . Mấy tháng nữa là thi tốt nghiệp rồi, anh đã nghĩ kỹ, nhận thấy kỳ thi tốt nghiệp trung học là việc lớn trong đời, vì thế cần chuyên tâm gắng sức, không thế nghĩ đến chuyện khác. Vì vậy… em hiểu anh muôn nói gì chứ. Em là cô gái dễ mến, nếu sau này có duyên, chúng mình cùng thi vào một trường đại học, lại có thể tiếp tục làm bạn với nhau. Khi tìm thấy lá thư ấy trong ngăn kéo, cô buồn rũ cả người. Mối tình này bắt đầu từ một lá thư, ngờ đâu chưa đầy một năm, lại là một lá thư vô tình, phá nát giấc mộng đẹp của Xán Xán. Cô không đau lòng sao được? Lẩn thi thử thứ hai, đến lượt Xán Xán điểm kém. Cô rất muôn tìm Khương Kiệt để hỏi cho ra lẽ! Nhưng kẻ đó đã nói rồi còn gì, để thi tốt nghiệp xuất sắc, vì tương lai, sẽ không động lòng vì nữ nhi thường tình. Lúc ây, Xán Xán vẫn còn tin Khương Kiệt, đành gắng gỏi nén giữ tình cám của mình. Nhưng chưa đầy nửa tháng sau, vết thương lòng của Xán Xán trờ thành sự phẫn nộ. Chẳng phải để thi tốt nghiệp xuất sắc, rồi sẽ tiếp tục làm bạn khi vào đại học! Toàn là giả dối! Sự thực, cái kẻ Sở Khanh ấy đã vứt bò Xán Xán từ lâu để chạy theo cô hoa khôi của lớp. Xán Xán hận vì điều đó. Thiếu chút nữa, cô chạy tới đối mặt với Khương Kiệt, may có Nhan Như Ngọc ngăn cô lại mới không xảy ra việc ầm ĩ. https://thuviensach.vn -Tô Xán Xán! Cái loại Sở Khanh ấy, cậu đi nói chuyện với hắn có ích gì! Rõ ràng là hắn đá cậu rồi. Chẳng thà nhân dịp này cậu cố công mà học để thi cho tốt hơn hẳn cái đồ cặn bã kia đi! – Bạn bè! có lúc cũng nói có lý phết. Thế là Xán Xán chuyên căm hận thành sức mạnh, dổn hết vào việc học. Ai ngờ Nhan Như Ngọc nói trúng. Thi tốt nghiệp, Xán Xán được gần 600 điếm, tuy không phải cao nhất trong lớp nhưng cũng hơn đứt tận hơn 100 điếm so với đổ khốn Khương Kiệt được nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa. Ngày nhận phiếu báo điếm, Xán Xán nhìn vẻ mặt ủ dột của Khương Kiệt, cảm thây thoải mái hẳn lên. Hôm ấy, Xán Xán nghe được từ sau lưng mình cuộc đối thoại giữa Khương Kiệt với người bạn ngồi cùng bàn. Kiệt này, trình độ của cậu không đến nỗi như điểm thi đâu chứ… -Bực thế chứ! Chẳng biết đứa nào ngày nào cũng xịt lốp xe của tớ, hại tớ ngày nào cũng phải dắt xe đi bộ về nhà, phí bao nhiêu thời gian học bài. -Cậu không trêu chọc ai đây chứ? -Sao tớ biết được? Thêm nữa hôm tớ thi môn toán, tìm mãi không thây thước kẻ, tớ nhớ rõ là có mang theo, hại tớ hôm đó vẽ hình sai hết. -Đúng là xui xẻo… Xán Xán mặt lạnh tanh, nhặt nhạnh mấy thứ gì đó trong ngăn bàn , cùng Nhan Như Ngọc lần cuối rời khỏi lớp học năm cuối trung học. -Xán Xán, cậu vứt cái gì vậy? -Không có gì, cái thước kẻ không dùng nữa ây mà. – Xán Xán ngẩng đầu, mỉm cười bình thản với Nhan Như Ngọc. – Như Ngọc! Hôm nay chị đây chủ chi, bọn mình đi KFC thôi! https://thuviensach.vn * * Thực tế, nhiều năm qua rồi, mối hận trong lòng Xán Xán cũng tiêu tan, nghe nói Khương Kiệt kia cũng không học lại mà chi một khoản tiền lớn, chạy vạy để vào học ở một nơi chuyên về ngoại thương nhưng điểm thi đầu vào không đòi hỏi khắt khe. Đã gọi là gia đình có điều kiện thì còn nói gì nữa. Thế nhưng hôm nay nghe tin Khương Kiệt cưới vợ, Xán Xán vẫn cảm thây có chút không vui. Xét cho cùng, mối tình đầu là cái khó quên nhất đổi với phụ nữ. Người phương Tây nói: đàn ông là đinh, đàn bà là tâm gỗ, khi nhổ đinh khỏi tâm gỗ rồi, bao nhiêu dấu vết lưu lại trên gỗ ây đều không thể xóa . Xán Xán không phải người tuyệt tình, đâu thể quên sạch một mối tình đầu như thê) Trên màn hình máy tính, Nhan Như Ngọc lại gửi tin nhắn. Nhan Như Ngọc: Xán Xán, cậu không sao chứ? Sao không trả lời tớ? Xán Xán: Không sao. Cậu có biết khi nào anh ta lấy vợ không? Nhan Như Ngọc: Hình như mùng- 7 tháng sau, tớ vừa nhận thiếp mời hôm nay. Mùng 7? Còn có một tuần nữa. Nhan Như Ngọc: Đồ Sở Khanh này đúng là phách lối, nghe nói mời đù bạn học cấp Ba, cũng chẳng thèm nghĩ là dùng tiền của ai mà phung phí thế nữa. Bố mẹ hắn quả là uổng công sinh ra đứa con này. Xán Xán: Ha ha! https://thuviensach.vn Nhan Như Ngục: Đúng rồi còn gì! Quên không nói với cậu, anh ta mời cả cậu nữa, nhưng không liên lạc được với cậu nên gửi tớ. Cậu đi không? Xán Xán không trả lời. Nhan Như Ngọc: Tớ thấy bọn mình chẳng nên đi, lại còn phải tặng quà nữa, chẳng phải phí tiền à? Một phút sau. Xán Xán: Tại sao không đi? Bọn mình phải ăn trả những gì anh ta nợ tớ chứ! https://thuviensach.vn CHÚNG MÌNH LẤY NHAU ĐI Ức Cẩm www.dtv-ebook.com Quyển 3 Chương 10: Thử Xem Có Thể Dùng Ý Nghĩ Khiến Miếng Khoai Tây Chiên Chuyển Đông -Xán Xán, không phải em khó chịu ở đâu đây chứ? – Bữa cơm tối, Triệu Noãn Noãn nhận ra Xán Xán vốn tham ăn mà hôm nay chỉ nuốt được có nửa bát rau. -Có đâu. – Xán Xán lắc đầu. -Sao hôm nay em ăn có chút xíu vậy? -Ờ… – Xán Xán đảo mắt. – Em đang giảm cân. -Giảm cân? – Triệu Noãn Noãn không thể hiểu nổi, nhìn cô. – Xán Xán, nếu anh nhớ không nhầm, năm ngoái em cũng nói như vậy. Không phải, mà là năm kia cũng đã nói vậy. Hổi học đại học em cũng đã nói mấy lần, lại còn cả… -Giời ơi! Lẩn này là thật! – Xán Xán thây lòng trống rỗng. -Lần nào em cũng nói là thật. – Triệu Noãn Noãn lườm cô. Xán Xán cười khẩy. Nhắc đến việc giảm cân, từ nhỏ đến lớn cô có thể lười làm nhưng có ai bảo cô tham ăn đâu? Chỉ ăn đến khi không động đậy nổi, rồi lại thích ngủ, nhất là sau khi tốt nghiệp đại học, không xin được việc làm, ở nhà ăn trắng mặc trơn, trọng lượng càng tăng vù vù. Cho nên Xán Xán sợ nhất là gặp https://thuviensach.vn phải thân thích bạn bè cũ, nhất là mấy người bạn học ngày xưa, mỗi lần gặp cô, họ đều ồ lên không chút thể diện gì: -Ôi chao! Xán Xán, cậu lại béo lên hả? Những lời ấy nghe một lần thì còn chịu được, nhưng lẩn nào cũng phải nghe thì nhẫn nhịn sao nổi? Vì thế, cứ đến lúc này là Xán Xán bắt đầu nghĩ đến việc giảm béo. Nói đến lễ cưới của Khương Kiệt, chẳng phải anh ta mời khắp bạn hợc cấp Ba đó ư! Thêm nữa, thủa trước Khương Kiệt đá cô cũng ít nhiều vì cái vóc dáng tròn trịa quá mức của cô. Nếu lần này gặp mặt mọi người, Khương Kiệt thấy cô còn béo hơn thì có khi càng đắc chí vì hổi ấy đã quyết định đúng đắn. Thế là Xán Xán suy nghĩ ráo riết, quyết định giảm béo. Không thể ăn, không thể ăn, không thể ăn… – Xán Xán nhìn món khoai tây chiên trước mắt, liên tục thôi miên bản thân. – Tô ! Xán Xán, để giảm béo, vì thể diện, có chết cũng không thể cầm miếng khoai này, chỉ cần nhịn miệng vài ngày, Xán Xán này sẽ có thể trả miếng đích đáng cho kẻ Sở Khanh ngày trước… Không thể ăn! Không thể ăn! -Em họ đang làm gì vậy? – Cao Vũ không biết từ đâu xồ ra, làm Xán Xán đang tự thôi miên giật bắn mình. -Không có gì. – Xán Xán lườm -Thế sao em họ cứ nhìn đăm đăm vào miếng khoai tây chiên? Không chỉ dán mắt vào khoai tây chiên, hôm nay mắt cô chăm chú vào món ăn nào cũng như mắt chuột đói, sâu thăm thẳm, quả khiến Cao Vũ rất tò mò. https://thuviensach.vn -Tôi đang thử nhìn xem có thể dùng ý nghĩ di chuyển miếng khoai tây khỏi vị trí hay không. Cao Vũ ngẩn người: -Không ngờ là em họ lại có hứng thú như thế… -Lèm bèm, đây gọi là khám phá tinh thần! – Xán Xán nguýt dài, vô tình để mắt tới vóc dáng của Cao Vũ, cái thân thê đằng sau áo sơ-mi thấp thoáng bộ ngực vồng cao. Xán Xán nuốt nước miếng , thầm than trong bụng, ông trời cớ sao không công bằng như vậy? Sao lại phú cho cơ thể một người đàn ông đẹp hơn cả phụ nữ, có phải khinh người quá không chứ! Cô thực sự hổ thẹn và phẫn nộ vô cùng. -Em họ có thử dùng ý nghĩ khiến anh cũng chuyển động được không? – Cao Vũ bỗng dưng mở miệng. Đến lúc này Xán Xán mới ý thức được mình đang nhìn chăm chắm vào người ta lâu lắm rồi, nên vội vàng chuyển ánh mắt đi nơi khác, ấp a ấp úng: -Ờ… có lẽ chi thử với miếng khoai tây chiên thì hiệu ứng mới cao… -Anh đề nghị em họ thử với đống quần áo trên giường anh, xem có thể dùng ý nghĩ giặt sạch chúng được không. Xán Xán:.-.. Nhan Như Ngọc: Chưa đến 10 giờ mà, cậu lại nói muốn đi ngủ. Cậu còn nói không ốm ư? Xán Xán: … Nhan Như Ngọc: Có phải vì người ta lây vợ cho nên cậu không vui? https://thuviensach.vn Xán Xán: Không phải, tớ chi đói bụng thôi… * * Không sai, nguyên nhân trực tiếp khiến Xán Xán muốn ngủ sớm là ngủ sẽ không tiêu hao nhiều năng lượng, cô sẽ không cảm thấy đói. Xán Xán đáng thương, phải kiêng ăn, Triệu Noãn Noãn và Cao Vũ áp bức đến nỗi thân thế không còn nguyên vẹn thịt da nữa. Trong khi Nhan Như Ngọc sốt ruột mổ hôi ròng ròng thì Xán Xán tắt máy tính, lên giường ngủ. Tối hôm nay, Xán Xán nằm mộng. Cô mộng thấy trước mặt có một đĩa to đồ ăn ngon, nào là vịt quay, thịt nướng, đùi gà, trứng ốp-la… Hai mắt cô sáng rực, cô không kiềm nổi, lao đến ăn như chê’t đói. Ngon quá… quả là quá ngon… – Xán Xán xúc động đến suýt khóc. Bỗng nhiên, một cánh tay thò vào, cướp đùi gà trong tay cô. -Trà tôi đùi gà! Tra tôi đùi gà! Trà tôi… -Xán Xán? T-ô Xán Xán? -Em họ? Xán Xán mở to mắt, mơ mơ màng màng nhìn hai bóng người đứng trước mặt, sau đó là cuộc nói chuyện to nhỏ vọng tới tai cô. -Cô ấy sao thế? -Xem ra cô ây đói quá đây… https://thuviensach.vn -Đói quá cũng không ôm cả nồi ăn sạch cơm chứ? -Ngốc thế cô ấy đang mộng du! -Có phải gọi cô ây tỉnh lại không? -Đừng, với người mộng du không thể tùy tiện gọi tỉnh được. -Ái chà… Thế rồi mắt cô sụp xuống, âm thanh bên tai càng lúc càng xa dần. * * Hôm sau. -Xán Xán này, hôm nay chúng ta ra ngoài ăn tiệm nhé! – Triệu Noãn Noãn vừa về nhà là vào phòng bế Xán Xán yếu ớt ra. -Không… đi… – Xán Xán kiệt sức lắc đầu. -Xán Xán ngoan nào, hôm nay anh đưa em đi ăn món cánh gà chiên trứng mà em thích nhất! Xán Xán sáng bừng mắt, nhưng chưa tới hai giây, nhớ ra điều đó, lý trí trong cô trỗi dậy: -Em… vẫn không đi… Triệu Noãn Noãn thực sự không còn cách nào, liếc mắt cho Cao Vũ đứng bên. Cao Vũ hiểu ý, mim cười với Xán Xán: -Em họ à! Không hiếu vì sao, Xán Xán bỗng cảm thấy một sức ép vô hình: https://thuviensach.vn