🔙 Quay lại trang tải sách pdf ebook Chìa Khóa Vũ Trụ Của George
Ebooks
Nhóm Zalo
https://thuviensach.vn
CHÌA KHÓA VŨ TRỤ CỦA GEORGE
LUCY & STEPHEN HAWKING
NHÀ XUẤT BẢN VĂN HỌC
Các thành viên tham gia: annsuri, mgvn, antigone, yendieu. Tạo Ebook: Mr.E.
www.thuvien-ebook.com Tháng 8/2009.
MỤC LỤC.
CHƯƠNG MỘT
CHƯƠNG HAI
CHƯƠNG BA
CHƯƠNG BỐN
CHƯƠNG NĂM
CHƯƠNG SÁU
CHƯƠNG BẢY
CHƯƠNG TÁM
CHƯƠNG CHÍN
CHƯƠNG MƯỜI MỘT
CHƯƠNG MƯỜI HAI
CHƯƠNG MƯỜI BA
CHƯƠNG MƯỜI BỐN
CHƯƠNG MƯỜI LĂM
CHƯƠNG MƯỜI SÁU
https://thuviensach.vn
CHƯƠNG MƯỜI BẢY
CHƯƠNG MUỜI TÁM
CHƯƠNG MƯỜI CHÍN
CHƯƠNG HAI MƯƠI
CHƯƠNG HAI MƯƠI MỐT
CHƯƠNG HAI MƯƠI HAI
CHƯƠNG HAI MƯƠI BA
CHƯƠNG HAI MƯƠI TƯ
CHƯƠNG HAI MƯƠI LĂM
CHƯƠNG HAI MƯƠI SÁU
CHƯƠNG HAI MƯƠI BẢY
CHƯƠNG HAI MƯƠI TÁM
CHƯƠNG HAI MƯƠI CHÍN
CHƯƠNG BA MƯƠI
CHƯƠNG BA MƯƠI MỐT
CHƯƠNG BA MƯƠI HAI
Một chuyến du hành VƯỢT KHỎI THẾ GIỚI của Lucy và Stephen Hawking.
https://thuviensach.vn
CHƯƠNG MỘT
Lợn không thể tự dưng biến mất, George tự nhủ trong khi đứng nhìn vào lòng cái chuồng lợn rõ ràng trống huếch trống hoác. Nó thử nhắm mắt vào rồi lại mở mắt ra, để xem có phải đó chỉ là một loại ảo giác quái gở nào đó không. Nhưng khi nó nhìn lại thì chú lợn vẫn mất tăm, chẳng thấy cái thân hình đồ sộ hồng hào và đầy bùn của chú ở đâu hết. Thật ra, khi George xem xét lại tình hình lần thứ hai thì mọi chuyện chỉ có tệ hơn chứ chẳng tốt lên chút nào. Nó nhận thấy cánh cửa bên của chuồng lợn đang hé mở, có nghĩa là một người nào đó đã không đóng cửa cho tử tế. Và rất có thể cái người nào đó ấy chính là nó.
“George!” nó nghe thấy tiếng mẹ gọi vọng từ trong bếp ra. “Mẹ chuẩn bị nấu bữa tối rồi đây, tức là con chỉ còn khoảng một tiếng nữa thôi đấy. Con đã làm xong bài tập chưa?” “Rồi mẹ ạ,” nó đáp lại bằng cái giọng giả vờ vui vẻ. “Con lợn của con thế nào rồi?”
“Nó ổn ạ! Ổn ạ!” George trả lời, giọng lạc cả đi. Nó thử éc lên vài tiếng, chỉ để nghe cho có vẻ như mọi việc vẫn ổn ở cái khoảnh vườn nhỏ sau nhà này, nơi có vô số loại rau cỏ và một chú lợn khổng lồ – nhưng giờ đã biến mất một cách khó hiểu. Nó ủn ỉn thêm mấy tiếng nữa cho thêm phần hiệu nghiệm – việc tối quan trọng là mẹ nó đừng có đi ra vườn trước khi George kịp nghĩ ra được một kế hoạch. Làm cách nào để tìm lại chú lợn, cho chú ta vào chuồng, đóng cửa chuồng và quay về nhà kịp giờ ăn tối, thì nó không biết. Nhưng nó đang suy nghĩ rất lung, và điều cuối cùng nó muốn là một trong hai vị phụ huynh đừng xuất hiện trước khi nó tìm ra được mọi câu trả lời.
George biết rằng chú lợn không được bố mẹ nó ưa cho lắm. Bố mẹ nó chưa bao giờ muốn nuôi một con lợn ở vườn sau, và đặc biệt là bố nó thì rất hay nghiến răng kèn kẹt mỗi khi ông nhớ ra kẻ nào đang sống ở phía cuối các luống rau. Chú lợn đó là một món quà: một đêm Giáng Sinh lạnh lẽo cách đây vài năm, một cái hộp các tông đầy những tiếng kêu eng éc và tiếng lục xục đã được gửi đến trước cửa nhà. Khi George mở cái hộp ra, nó thấy một chú lợn con hồng hào đang hết sức phẫn nộ bên trong. George đã rất cẩn thận nhấc nó ra khỏi hộp và khoái chí ngắm người bạn mới của mình chạy loăng quăng quanh cây thông Noel trên bốn bàn chân bé tí xíu. Trên cái hộp có một
https://thuviensach.vn
mẩu thư đính kèm. Cả nhà yêu quý! thư viết. Chú nhóc này cần có một mái ấm – các con có thể cho nó một gia đình được không? Thân yêu, Bà Nội xxx.
Bố George chẳng thích thú gì với thành viên mới này của gia đình. Chỉ bởi vì ông là người ăn chay, không có nghĩa là ông yêu động vật. Thật ra thì ông thích cây cỏ hơn. Cây cỏ dễ đối phó hơn nhiều: chúng không đảo tung mọi thứ lên hay để lại những dấu chân đầy bùn trên sàn bếp hay xông vào nhà và ăn vụng hết những chiếc bánh quy còn lại trên bàn. Nhưng George thì lại sướng run vì có được chú lợn của riêng mình. Nhưng món quà bố mẹ tặng nó năm đó vẫn khá là kinh khủng, như mọi năm. Cái áo len sọc tía và da cam mẹ tự đang thì có ống tay dài lượt thượt đến tận sàn nhà; nó chưa bao giờ ao ước có một bộ kèn và nó phải khó khăn lắm mới có thể tỏ ra háo hức khi mở ra một hộp đồ hướng dẫn tự gây dựng trang trại nuôi giun.
Cái mà George thật sự ước ao – hơn hết thảy mọi thứ trên toàn Vũ Trụ này – là một chiếc máy vi tính. Nhưng nó biết bố mẹ chắc sẽ chẳng bao giờ mua cho nó. Họ không thích các phát minh hiện đại và cố sống mà không cần đến các thứ đồ gia dụng thông thường càng nhiều càng tốt. Với mong muốn có được một cuộc sống đơn giản, thanh sạch hơn, họ tự giặt quần áo bằng tay, không sở hữu xe ôtô và thắp sáng ngôi nhà bằng nến để khỏi phải dùng điện.
Tất cả những điều đó là để cho George được lớn lên trong một môi trường tự nhiên và tiến bộ, không có chất độc, chất phụ gia, chất phóng xạ và những thứ xấu xa tương tự. Vấn đề duy nhất ở đây là khi loại bỏ mọi thứ có thể làm hại George, bố mẹ nó cũng đã loại bỏ hàng đống các thứ có thể là thú vị đối với nó. Bố mẹ của George có thể thích nhảy múa quanh cây nêu tháng Năm[1], tham gia các cuộc diễu hành bảo vệ môi trường hay tự xay bột để làm bánh mì, nhưng George thì không. Nó muốn được đến công viên giải trí,ồi tàu lượn siêu tốc hay chơi trò chơi điện tử hay lái một chiếc máy bay đến nơi nào đó xa thật xa. Thay vì thế, trong lúc này, tất cả những gì nó có chỉ là một chú lợn.
Nhưng đó là một chú lợn rất tuyệt. George đặt tên cho chú ta là Freddy và thường sung sướng vắt người hàng giờ liền qua vách cái chuồng lợn mà bố nó đã xây ở vườn sau, ngắm Freddy sục sạo trong đống rơm hay khụt khịt dũi đất. Các mùa đổi thay và tháng năm trôi qua, chú lợn con của George dần lớn lên... và lớn lên... và lớn lên... cho tới khi chú ta lớn đến nỗi trong ánh sáng lờ mờ nom chú chẳng khác gì một con voi con. Freddy càng lớn lên thì chú ta càng cảm thấy bị cầm tù trong cái chuồng chật chội tù túng. Mỗi khi có dịp là
https://thuviensach.vn
chú lại trốn ra và hoành hành trên khoảnh vườn rau, giẫm nát những đọt cà rốt, nhai hết đám cải bắp non và gặm trụi các luống hoa của mẹ George. Mặc dù mẹ vẫn thường bảo George rằng cần phải thương yêu mọi sinh vật trên đời, George nghĩ rằng vào những ngày Freddy phá tan hoang khu vườn của bà thì bà chẳng mấy yêu thương chú lợn của nó. Cũng như bố của George, mẹ nó là người ăn chay, nhưng George dám chắc nó đã từng nghe thấy bà giận dữ lẩm bẩm “xúc xích” khi bà phải dọn dẹp lại sau một buổi chạy chơi phá hoại của Freddy.
Nhưng trong ngày này, rau cỏ không phải là thứ mà Freddy phá hoại. Thay vì điên cuồng chạy quanh, chú lợn đã gây ra một điều tồi tệ hơn nhiều. Trên cái hàng rào ngăn cách khu vườn của nhà George với vườn nhà hàng xóm, George đột nhiên nhận ra một cái lỗ khả nghi có kích cỡ đúng bằng chú lợn. Chắc chắn hôm qua cái lỗ chưa có đó, nhưng hôm qua thì Freddy vẫn đang bị nhốt êm trong chuồng. Còn bây giờ lại chẳng thấy chú lợn đâu cả. Điều đó chỉ có thể có nghĩa là – Freddy, trong lúc tìm kiếm một chuyến phiêu lưu, đã vượt ra khỏi ranh giới an toàn của khu vườn và đi đến một nơi mà chắc chắn là chú ta không được phép đến.
Vườn Nhà Hàng Xóm là một nơi bí hiểm. Từ hồi nảo hồi nào George bắt đầu nhớ được, khu vườn đã trống không như vậy. Trong khi tất cả các ngôi nhà khác trong dãy đều có những mảnh vườn sau gọn ghẽ, những ô cửa lấp lánh ánh sáng mỗi tối và những cánh cửa chính đóng lại sầm sầm mỗi lúc có người ra vào, thì ngôi nhà này lại chỉ nằm đó – buồn bã, im lặng, tối tăm. Không có đứa bé nào la hét vui vẻ mỗi sáng. Không có bà mẹ nào ra cửa sau gọi các con vào ăn tối. Vào cuối tuần, không có tiếng búa gõ hay mùi sơn mới, vì chẳng có ai đến sửa những khung cửa sổ đã gãy hay dọn dẹp những máng xối đã võng cả xuống. Bị bỏ quên hàng bao nhiêu năm trời thành ra khu vườn nổi dậy, không còn kiểm soát nổi nữa, cho đến khi nom chẳng khác gì rừng rậm Amazon đã mọc lên ở bên kia hàng rào.
Bên phía vườn nhà George, mọi thứ sạch sẽ, ngăn nắp, và chán phèo. Có những luống đậu tây được buộc chặt vào cọc, những hàng rau diếp mềm oặt,ọn cà rốt xanh thẫm vô tích sự, và những cây khoai tây đâu ra đấy. George thậm chí không thể đá một quả bóng mà không làm cho nó rơi đánh “bịch” vào giữa một bụi mâm xôi được chăm sóc cẩn thận và đè bẹp bụi cây.
Bố mẹ George đã phân ra một khoảnh đất nhỏ để George tự trồng rau, hy vọng rằng nó sẽ thích việc vườn tược và khi lớn lên có thể trở thành một
https://thuviensach.vn
nông dân trồng cây hữu cơ[2]. Nhưng George thì lại thích nhìn lên trời hơn là nhìn xuống đất. Và thế là cái khoảnh đất nhỏ của riêng nó nằm trơ trụi, chẳng được chăm sóc gì, chỉ có mấy hòn đá, vài bụi cỏ và mặt đất trơ khấc, trong khi ông chủ thì cố công đếm hết mọi ngôi sao trên vòm trời đêm để biết xem tất cả là bao nhiêu.
––––––––––––-
BẦU TRỜI ĐÊM.
- Vào ban ngày, chúng ta chỉ thấy được một ngôi sao duy nhất trên bầu trời. Đó là ngôi sao gần chúng ta nhất, ngôi sao có ảnh hưởng lớn nhất đến cuộc sống thường nhật của chúng ta, ngôi sao mà chúng ta đã tặng cho một cái tên riêng: Mặt Trời.
- Trên bầu trời đêm, chúng ta có thể thấy một vài vật thể khác không phải là sao – đó là Mặt Trăng và các hành tinh như sao Kim, sao Hỏa, sao Mộc hay sao Thổ.
- Mặt Trăng và các hành tinh nay không tự phát sáng. Chúng sáng lấp lánh vào ban đêm là nhờ phản chiếu lại ánh sáng của Mặt Trời.
- Mọi đốm phát sáng khác trên bầu trời đều là các ngôi sao, giống như Mặt Trời của chúng ta. Một số lớn hơn, một số nhỏ hơn, nhưng tất cả đều là sao. Trong một đêm trời quang, cách xa khỏi những nguồn sáng như đô thị chẳng hạn, chúng ta có thể thấy được hàng trăm ngôi sao bằng mắt thường.
––––––––––––-
Nhà Hàng Xóm thì lại hoàn toàn khác. George vẫn thường đứng trên nóc chuồng lợn và nhìn qua hàng rào sang cái khu rừng rậm rạp tuyệt vời ấy. Những bụi cây um tùm tạo thành những chỗ trốn nho nhỏ rất lý tưởng, trong khi các cây cao đều có chạc uốn lượn, đầy mấn hảo cho một cậu bé leo lên. Mâm xôi gai mọc thành từng bụi lớn, những cành cây đầy gai nhọn của chúng uốn lại thành những cái vòng nhấp nhô kỳ lạ, đan cài lẫn nhau chằng chịt như đường ray xe lửa ở một nhà ga nào đó. Vào mùa hè, giống bìm bìm uốn éo bao trùm lên hết mọi loại cây khác trong vườn chẳng khác gì một tấm mạng nhện xanh; hoa bồ công anh vàng rực nở khắp mọi nơi; nhưng cây hoa tán khổng lồ có độc và đầy gai thì lù lù nom như một sinh vật đến từ hành tinh khác, trong khi những bông lưu ly thảo be bé màu xanh nhấp nháy xinh
https://thuviensach.vn
tươi như muôn vì sao trên cái nền xanh mơn mở đầy cây cỏ lộn xộn của vườn sau Nhà Hàng Xóm.
Nhưng Nhà Hàng Xóm cũng là vùng lãnh thổ bị cấm. Bố mẹ George đã nói “không” rất cương quyết với cái ý tưởng là George có thể dùng nó làm sân chơi phụ. Và đó không phải là câu “không” kiểu bình thường, cái câu “không” nhẹ hều, âu yếm, bố-mẹ-nói-không-chỉ-vì-muốn-tốt-cho-con-thôi. Đó là một câu “không” thực sự, cái câu “không” mà ta không thể cãi lại được. Đó cũng là câu “không” mà George đã nhận được khi nó thử gạ gẫm bố mẹ nó rằng, vì tất cả lũ bạn nó ở trường đều có tivi – thậm chí vài đứa còn có cả tivi trong phòng ngủ! – thành ra có thể bố mẹ nó cũng nên mua một cái. Về vấn đề tivi này, George đã phải nghe một bài thuyết giáo dài lê thê của bố nó, nói rằng xem những thứ nhảm nhí ấy sẽ đầu độc trí não của nó ra sao. Nhưng khi đụng đến chuyện Nhà Hàng Xóm, nó thậm chí còn không được nghe bố thuyết giáo nữa. Chỉ độc một câu “không” cụt lủn, chấm dứt luôn mọi chuyện.
Tuy vậy, George vẫn luôn muốn biết tại sao. Đoán rằng hỏi bố thì sẽ không được gì nữa, nó liền đem ra hỏi mẹ.
“Ôi, George,” bà thở dài một hơi trong khi thái bắp cải chồi và củ cải để cho vào bột làm bánh. Bà thường nấu bất kể thứ gì đó có được, thay vì lựa chọn các nguyên liệu và gia vị để khi nấu lên sẽ tạo thành một thứ cho ngon miệng. “Con hỏi quá nhiều câu hỏi đấy.”
“Con chỉ muốn biết tại sao con không được sang nhà hàng xóm thôi,” George năn nỉ. “Nếu mẹ nói cho con biết thì từ giờ đến hết ngày con sẽ không hỏi một câu nào nữa. Con hứa đấy.”
Mẹ nó lau tay vào cái tạp dề hoa và nhấp một ngụm trà tầm ma. “Thôi được rồi, George,” bà nói. “Mẹ sẽ kể cho con nghe một chuyện nếu như con giúp mẹ trộn bột làm bánh.” Bà đưa cho nó cái bát nâu đựng bột và chiếc thìa gỗ rồi ngồi xuống, trong khi George bắt đầu trộn thứ bột vàng đặc sệt cùng những mẩu rau trắng và xanh lẫn vào nhau.
“Hồi nhà mình mới chuyển đến đây,” mẹ nó bắt đầu, “khi ấy con còn bé xíu, có một ông già sống trong căn nhà đó. Bố mẹ hầu như không bao thấy ông ta, nhưng mẹ vẫn còn nhớ rất rõ. Ông ta có bộ râu dài nhất mà mẹ từng được thấy – nó dài đến tận đầu gối ông ta kìa. Không ai biết chắc ông ta bao nhiêu tuổi nhưng hàng xóm láng giềng nói ông ta đã ở đó từ lâu lắm rồi.”
https://thuviensach.vn
“Thế rồi sau ông ấy làm sao ạ?” George hỏi, nó đã quên biến lời hứa sẽ không hỏi câu nào nữa.
“Không ai biết cả,” mẹ nó nói vẻ bí mật.
“Tức là sao ạ?” George hỏi, thôi cả việc trộn bột.
“Chỉ thế thôi,” mẹ nó trả lời. “Hôm trước ông ta còn ở đó. Hôm sau thì đã biến mất.”
“Lỡ ông ta đi nghỉ thì sao,” George bảo.
“Nếu thế thì ông ta cũng không bao giờ quay về nữa,” mẹ nó nói. “Cuối cùng họ đến lục soát ngôi nhà nhưng chẳng thấy dấu vết gì của ông ta cả. Từ đó trở đi ngôi nhà bị bỏ không, và cũng chưa ai gặp lại ông già đó.”
“Ôi trời,” George kêu lên.
“Cách đây ít lâu,” mẹ nó nói tiếp, vừa thổi tách trà nóng, “bố mẹ nghe có tiếng động ở bên đó – tiếng đập thình thình giữa đêm khuya. Có cả ánh đèn và tiếng người. Có một bọn lang thang đã đột nhập vào và ở trong đó – cảnh sát phải đến tống cổ chúng đi. Vừa mới tuần trước thôi bố mẹ nghĩ là bố mẹ lại nghe thấy tiếng động. Bố mẹ không biết có ai trong căn nhà đó, thế nên bố con mới không muốn con lảng vảng lại gần, George ạ.”
Trong khi George nhìn vào cái lỗ đen to tướng ở hàng rào, nó nhớ lại cuộc trò chuyện của hai mẹ con. Câu chuyện mẹ đã kể cho nó nghe không hề khiến nó thôi muốn sang vườn Nhà Hàng Xóm chút nào – khu vườn nom vẫn thật bí ẩn và hấp dẫn. Nhưng, muốn sang vườn Nhà Hàng Xóm trong khi biết rõ mình không được phép là một chuyện; biết mình phải đi sang đó lại là chuyện khác. Vườn Nhà Hàng Xóm bỗng nhiên trở nên tối tăm, ma quái, và hết sức đáng sợ.
George cảm thấy phân vân. Một phần con người nó chỉ muốn quay về nhà với ánh nến bập bùng và mùi thức ăn kỳ quặc quen thuộc của mẹ; muốn đóng cánh cửa sau lại và ngồi trong nhà mình, an toàn và ấm cúng. Nhưng như thế cũng có nghĩa là nó sẽ bỏ mặc Freddy một mình, mà có khi nguy hiểm nữa. Nó không thể nhờ bố mẹ giúp, lỡ bố mẹ nó lại quyết định đây là vết đen cuối cùng trong lý lịch của Freddy và tống khứ chú lợn đi để biến chú thành giăm bông muối thì sao? Hít một hơi dài, George quyết định nó phải làm thôi. Nó phải sang vườNhà Hàng Xóm.
https://thuviensach.vn
Nhắm nghiền mắt, nó lao qua cái lỗ ở hàng rào.
Khi sang đến bên kia và mở mắt ra, nó thấy mình đang ở chính giữa khu vườn rừng rậm. Trên đầu nó, cây che kín đến nỗi nó gần như không thể nhìn thấy bầu trời. Trời bây giờ đang tối dần và khu rừng rậm rịt này khiến trời cành tối hơn. George chỉ có thể nhìn thấy nơi đám cỏ dại cao vút đã bị giẫm bét thành lối đi. Nó liền men theo, hy vọng lối đi ấy sẽ dẫn nó đến với Freddy.
Nó vượt qua một bụi mâm xôi khổng lồ, bị gai móc rách cả quần áo và xước hết da. Dường như chúng đang vươn ra từ mọi chỗ tranh tối tranh sáng để cào những cành cây đầy gai vào cẳng tay cẳng chân nó. Lá mục nhũn nhoét dưới bàn chân nó và đám tầm ma tấn công nó với những ngón tay sắc nhọn châm đau nhói. Trong lúc đó, gió thổi xào xạc qua tán cây trên đầu nó tạo thành một âm thanh nghe nửa hát nửa thở dài, như thể đám lá đang thì thào. Cẩn thận đấy, George... cẩn thận đấy, George...
Lối đi dẫn George đến một khoảng trống, ngay đằng sau căn nhà. Cho đến lúc này nó vẫn chưa nhìn thấy hay nghe thấy gì từ chú lợn hư đốn của mình. Nhưng kìa, trên lớp đá lát đã nứt vỡ ở cửa sau, nó nhìn thấy chỉ có rõ rành rành hai hàng dấu chân đầy bùn. Nhờ các dấu chân ấy, George biết rõ Freddy đã đi về hướng nào. Chú lợn của nó đã xông thẳng vào căn nhà hoang qua cửa sau, cánh cửa đã bị đẩy đủ rộng để một chú lợn béo múp có thể chui qua. Tệ hơn thế, từ bên trong căn nhà đã bị bỏ hoang từ bao nhiêu năm nay hắt ra một tia sáng.
Có người ở nhà.
https://thuviensach.vn
CHƯƠNG HAI
George quay nhìn lại khu vườn, nhìn lại lối đi mà nó vừa men theo. Nó biết mình nên quay về tìm bố mẹ. Ngay cả nếu nó có phải thú thật với bố là đã trèo qua hàng rào sang vườn Nhà Hàng Xóm đi chăng nữa, thì cũng còn hơn là đứng đây một mình. Nó sẽ chỉ ngó qua cửa sổ để xem có thấy Freddy không, rồi sẽ quay về tìm bố.
Nó nhích lại gần cái tia sáng chói lòa đang chiếu ra từ căn nhà trống. Ánh sáng vàng rực chứ không leo lét như ánh nến ở nhà nó hay lạnh lẽo như ánh đèn nê ông xanh ở trường. Mặc dù nó sợ đến nỗi răng đánh vào nhau lập cập, ánh sáng ấy vẫn như đang lôi kéo nó về phía trước cho đến khi nó tiến tới sát cửa sổ. Nó nhòm vào trong. Cái khe hở hẹp giữa khung cửa và mành mành vừa đủ cho nó nhìn vào nhà. Nó nhận ra đó là một căn bếp, vương vãi đầy cốc chén và túi trà cũ.">
Một chuyển động đột ngột làm nó chú ý, nó liền nheo mắt nhìn xuống sàn bếp và thấy Freddy, chú lợn của nó! Chú ta đang chúi mõm vào một cái bát và soàm soạp uống no thứ chất lỏng kỳ quái gì đó màu tía.
George sợ cứng cả người – một trò lừa khủng khiếp, nó biết mà. “Tệ quá!” nó hét lên. “Thuốc độc đấy.” Nó đập mạnh lên ô kính cửa sổ. “Không được uống, Freddy!” nó quát.
Nhưng Freddy, vốn là một chú heo tham lam, tảng lờ tiếng kêu của cậu chủ và tiếp tục sung sướng nuốt hết thứ chất lỏng trong bát. Không kịp suy nghĩ gì, George lao qua cửa vào bếp, giằng lấy cái bát từ mõm của Freddy, đổ hết những gì còn lại trong đó xuống bồn rửa. Thứ chất lỏng màu tía vừa ùng ục chảy xuống lỗ thoát nước thì nó nghe thấy một giọng nói cất lên sau lưng.
“Cậu là ai?” giọng đó hỏi, đầy hống hách nhưng nghe vẫn có vẻ trẻ con.
George quay ngoắt lại. Đứng sau lưng nó là một con bé con. Con bé mặc bộ quần áo lạ lùng nhất trần đời, gồm cơ man những lớp vải mỏng nhiều màu đến nỗi trông như thể nó đã quấn mình trong hàng lớp cánh bướm vậy.
George lắp bắp. Đứa con gái trông thì kỳ quặc thật, cái con bé với mái tóc vàng rối bù và chiếc mũ đội đầu làm bằng lông chim xanh biếc pha xanh lục này, nhưng rõ ràng là nó không đáng sợ. “Thế còn cậu,” nó phẫn nộ hỏi lại, “cậu nghĩ cậu là ai chứ?”
https://thuviensach.vn
“Tớ hỏi trước cơ mà,” con bé nói. “Và dù sao thì đây cũng là nhà tớ. Vì thế tớ có quyền được biết cậu là ai nhưng tớ thì không phải cho cậu biết điều gì hết, nếu tớ không muốn.”
“Tớ là George.” Nó vênh cằm như nó vẫn thường làm mỗi khi nổi cáu. “Còn kia” – nó chỉ vào Freddy – “là con lợn của tớ. Và cậu đã bắt cóc nó.”
“Tớ không hề bắt cóc lợn của cậu,” con bé tức tối đáp lại. “Sao mà ngu thế. Tớ thì cần lợn làm gì cơ chứ? Tớ là một vũ nữ múa ba lê và ở ba lê thì không có lợn nào cả.”
“Hừ, ba lê à,” George lẩm bẩm, mặt xầm xì. Bố mẹ nó đã bắt nó học múa khi nó còn bé và nó sẽ không bao giờ quên được nỗi kinh hoàng ấy. “Dù sao thì,” nó bẻ lại, “cậu cũng chưa đủ lớn để làm vũ nữ múa ba lê. Cậu chỉ là một đứa nhóc thôi.”
“Thế mà tớ lại là thành viên của đội múa ba lê đấy,” con bé kiêu kỳ nói. “Như thế cũng đủ chứng t cậu biết nhiều đến mức nào rồi.”
“Được, nếu cậu người lớn đến thế, thì tại sao cậu lại tìm cách đầu độc con lợn của tớ?” George hỏi gặng.
“Đấy đâu phải là thuốc độc,” con bé khinh khỉnh đáp. “Đó là Ribena. Một thứ nước làm từ quả lý chua đen[3]– tớ cứ tưởng là ai cũng phải biết thế chứ.”
George, vốn thường chỉ được bố mẹ cho uống thứ nước quả nhà tự ép lấy, màu sắc nhờ nhờ, vân vẩn đục, bỗng cảm thấy hết sức ngớ ngẩn vì không nhận ra chất lỏng màu tím đó là cái gì.
“Ờ, nhưng đây đâu phải là nhà thật của cậu, phải không?” nó nói tiếp, quyết tâm bắt bẻ con bé cho bằng được. “Nhà này thuộc về một ông già có bộ râu dài, ông ta đã mất tích từ lâu lắm rồi.”
“Đây đúng là nhà tớ,” con bé nói, cặp mắt xanh lóe lên. “Và tớ sống ở đây trừ những khi tớ phải biểu diễn trên sân khấu.”
“Thế bố mẹ cậu đâu?” George hỏi.
“Tớ không có bố mẹ nào cả.” Con bé bĩu cặp môi hồng. “Tớ là trẻ mồ côi. Người ta nhặt được tớ sau cánh gà, bọc trong một chiếc váy xòe của vũ nữ. Đoàn múa ba lê đã nhận nuôi tớ. Chính vì thế tớ mới là một vũ công tài năng
https://thuviensach.vn
đến vậy.” Con bé khịt mũi thật to.
“Annie!” Một giọng đàn ông vang khắp căn nhà. Con bé đứng im như trời trồng.
“Annie!” Bọn trẻ lại nghe thấy tiếng gọi, lần này đang tiến đến gần hơn. “Con đâu rồi, Annie?”
“Ai thế?” George tò mò hỏi.
“Đó là... ờ... là...” Con bé đột nhiên tỏ ra chăm chút đôi giày của mình.
“Annie, con đây rồi!” Một người đàn ông cao lớn với mái tóc sẫm màu bù xù và cặp kính dày cộp, gọng to, trễ xệch xẹo trên mũi, bước vào bếp. “Con lại đang làm gì thế?”
“Ồ!” Con bé toét miệng cười thật tươi. “Con vừa mới cho chú lợn này uống một ít Ribena thôi.” ">
Thoáng bực mình lướt qua khuôn mặt người đàn ông. “Annie,” ông nhẫn nại nói, “bố con mình đã nói về chuyện này rồi. Bịa chuyện thì cũng chỉ có lúc thôi. Còn những lúc khác thì...” ông kéo dài giọng ra rồi ngừng bặt khi nhìn thấy George đứng trong góc nhà và, bên cạnh nó, là một chú lợn đầy nước quả lý chua đen dính trên mõm và mũi, làm cho chú trông như thể đang cười.
“À... một chú lợn... Trong bếp... bố hiểu rồi...” ông chậm rãi nói trong lúc ngắm nhìn cảnh tượng ấy. “Bố xin lỗi, Annie, bố cứ tưởng con lại bịa chuyện nữa. Chào cháu.” Người đàn ông bước ngang qua căn phòng để đến bắt tay George. Rồi ông vỗ chiếu lệ một cái lên đầu chú lợn, ở chỗ giữa hai tai. “Xin chào... Chào...” Có vẻ như ông không chắc lắm phải nói gì tiếp theo.
“Cháu là George ạ,” George đỡ lời. “Còn đây là con lợn của cháu. Tên nó là Freddy.”
“Con lợn của cháu,” người đàn ông nhắc lại. Ông quay lại nhìn Annie, cô bé liền nhún vai và nhìn ông như muốn nói con-đã-bảo-mà.
“Cháu ở nhà bên cạnh,” George tiếp tục bằng cách giải thích. “Nhưng con lợn của cháu chui qua cái lỗ ở hàng rào nên cháu phải chạy sang đây bắt lại nó.”
“Tất nhiên!” Người đàn ông mỉm cười. “Chú đang băn khoăn không hiểu làm sao cháu lại vào bếp được. Chú là Eric – bố của Annie.” Ông chỉ vào con
https://thuviensach.vn
bé tóc vàng.
“Bố của Annie ấy ạ?” George láu lỉnh nói, nhếch miệng cười với con bé. Con bé hếch mũi lên và không chịu nhìn vào mắt nó.
“Bố con chú là hàng xóm mới của nhà cháu,” chú Eric nói, đưa tay khoát một vòng quanh căn bếp, la liệt những tờ giấy dán tường đã bong tróc hết, những túi trà cũ mốc meo, những vòi nước rò rỉ và những tấm thảm trải sàn rách nát. “Nhà cửa vẫn còn hơi bề bộn. Bố con chú mới chuyển đến chưa được lâu. Thế nên chúng ta chưa từng gặp nhau.” Chú Eric vò mái tóc sẫm màu và nhíu mày. “Cháu có muốn uống gì không? Chú vừa được biết là Annie đã cho con lợn của cháu thứ gì đó rồi.”
“Cho cháu một tí Ribena,” George nói ngay.
“Hết rồi,” Annie lắc đầu nói. George xịu mặt xuống. Thật là quá xúi quẩy, ngay cả chú lợn Freddy cũng được uống nước ngon còn nó thì lại không.
Chú Eric mở một vài cái tủ trong bếp ra, nhưng tủ nào cũng trống không. Chú nhún vai vẻ như xin lỗi. “Nước trắng vậy nhé?” chú hỏi, chỉ vào vòi nước.
George gật đầu. Nó chẳng vội gì mà về nhà ăn tối ngay. Thường khi ra ngoài chơi với những đứa trẻ khác, nó rầu rĩ quay về với bố mẹ mình vì thấy họ kỳ cục quá thể. Song ngôi nhà này lại có vẻ lạ lùng đến nỗi George thấy khá khoái chí. Rốt cuộc nó cũng tìm được những người còn kỳ lạ hơn gia đình nó. Đúng lúc đang nghĩ những điều vui vẻ ấy thì chú Eric lại làm hỏng tiệt hộ nó.
“Trời tối rồi đấy,” chú nói, liếc ra ngoài cửa sổ. “Bố mẹ cháu có biết cháu đang ở đây không, George?” Chú nhấc một chiếc điện thoại trên bàn bếp lên. “Chú cháu mình phải gọi điện về để bố mẹ cháu khỏi lo chứ nhỉ.”
“Ơ...” George lúng túng nói.
“Số điện thoại nhà cháu thế nào?” chú Eric hỏi, ngó nó từ bên trên cặp kính. “Hay gọi vào điện thoại di động thì dễ gặp hơn?”
“Bố mẹ cháu, ờ...” George chẳng biết làm cách nào nữa. “Bố mẹ cháu không có điện thoại ạ,” nó nói thật nhanh.
“Sao lại không cơ?” Annie hỏi, cặp mắt xanh của con bé tròn xoe trước cái ý nghĩ rằng có người thậm chí còn không có cả điện thoại di động.
https://thuviensach.vn
George hơi vặn vẹo người; cả Annie lẫn chú Eric đều đang nhìn nó một cách tò mò, vì thế nó cảm thấy mình nên giải thích rõ thì hơn. “Bố mẹ cháu nghĩ rằng công nghệ kỹ thuật đang xâm chiếm thế giới,” nó nói nhanh. “Và rằng chúng ta nên sống mà không có nó. Bố mẹ cháu nghĩ rằng con người – nhân danh khoa học và các phát kiến khoa học – đang làm ô nhiễm Trái Đất bằng những phát minh hiện đại.”
“Thật sao?” Mắt chú Eric lấp lánh đằng sau cặp kính dày. “Hay nhỉ.” Đúng lúc đó thì chiếc điện thoại trong tay chú reo lên những tiếng nhạc leng keng.
“Cho con nghe đi! Cho con nghe đi! Đi mà, đi mà, đi mà, đi mà!” Annie nói, giật lấy điện thoại từ tay bố. “Mẹ!” Và rồi với một tiếng hét sung sướng, con bé lao ra khỏi bếp, điện thoại áp vào tai, bộ đồ rực rỡ bay phấp phới. “Mẹ thử đoán mà xem!” Tiếng con bé hét váng lên léo nhéo khi nó lộp cộp bước dọc hành lang ngoài sảnh. “Một thằng nhóc vừa đến, nó lạ lắm...”
Mặt George đỏ gay lên vì ngượng.
“Và nó có cả một con lợn!” Giọng Annie vọng rõ mồn một vào trong bếp.
Chú Eric liếc nhìn George, rồi nhẹ nhàng dùng chân đẩy cánh cửa bếp đóng lại.
“Và nó chưa bao giờ được uống Ribena cả!” Vẫn còn nghe thấy tiếng nói lanh lảnh của con bé qua cánh cửa khép chặt.
Chú Eric vặn vòi để lấy nước cho George.
“Và bố mẹ nó còn không có điện thoại nữa!” Giọng Annie giờ nhỏ hơn nhưng hai chú cháu vẫn nghe rõ từng lời khiến họ hết sức bối rối.
Chú Eric bật đài và tiếng nhạc bắt đầu vang lên. “Nào, George,” chú nói to, “chú cháu mình nói đến đâu rồi nhỉ?”
“Cháu không biết ạ,” George thì thào, giọng nó gần như không nghe nổi nữa giữa những tiếng ầm ĩ mà chú Eric đã tạo ra trong bếp để chặn bớt tiếng nói chuyện điện thoại của Annie.
Chú Eric nhìn nó một cái vẻ thông cảm. “Để chú chỉ cho cháu một điều thú vị nhé,” chú nói to và lôi một cây thước kẻ nhựa từ trong túi áo ra. Chú khua khua cây thước ngay trước mũi George. “Cháu có biết đây là cái gì không?” chú lấy giọng hỏi to hết cỡ.
https://thuviensach.vn
“Một cây thước kẻ ạ?” George đáp. Câu trả lời quá hiển nhiên.
“Đúng thế,” chú Eric vừa hét lên vừa xát cây thước kẻ vào tóc. “Xem đây!” Chú giơ cây thước lại gần dòng nước mảnh đang chảy ra từ vòi. Lập tức, dòng nước uốn cong trong không khí và chảy nghiêng đi chứ không thành dòng thẳng xuống nữa. Chú Eric giơ cây thước ra xa dòng nước và nước lại chảy xuống bình thường. Chú đưa cây thước cho George, nó cũng bắt chước xát lên tóc rồi giơ lại gần dòng nước. Hiện tượng đó lại xảy ra.
“Có phải là phép thần không ạ?” George phấn khích reo lên, quên bẵng những lời ba hoa bất lịch sự của Annie, “Chú là thầy phù thủy à?”
“Không,” chú Eric đáp, bỏ cây thước trở vào túi áo trong khi nước từ vòi lại một lần nữa chảy xuống thành dòng thẳng tuột. Chú khóa vòi nước và tắt đài đi. Bây giờ trong bếp đã hoàn toàn im lặng, không còn nghe thấy tiếng Annie từ xa vẳng lại nữa.
“Đó là khoa học, George à,” chú Eric nói, cả khuôn mặt chú sáng bừng lên, “Khoa học. Chiếc thước kẻ đã tích điện từ tóc cháu khi cháu xát thước lên tóc. Chúng ta không thể thấy được luồng điện tích, nhưng dước thì có thể cảm thấy được.”
“Wao, thật là tuyệt,” George thở ra một hơi.
“Quả vậy,” chú Eric đồng tình. “Khoa học là một môn học hết sức tuyệt vời và cuốn hút, nó có thể giúp chúng ta hiểu được thế giới quanh mình và mọi điều kỳ diệu trên đời.”
“Chú là một nhà khoa học ạ?” George hỏi. Đột nhiên nó cảm thấy hết sức bối rối.
“Phải, đúng thế,” chú Eric trả lời.
“Nếu thế thì làm sao mà cái đó” – George chỉ vào vòi nước – “lại là khoa học được, trong khi chính khoa học đang hủy hoại Trái Đất và mọi thứ trên Trái Đất? Cháu không hiểu.”
“A, cậu bé thông minh,” chú Eric nói, kèm một cú vung tay. “Cháu đi ngay đến cốt lõi của vấn đề. Chú sẽ trả lời câu hỏi của cháu, nhưng để làm được điều đó, trước tiên chú phải cho cháu biết một vài điều về bản thân khoa học cái đã. Khoa học là một từ rất rộng. Nó có nghĩa là sử dụng các giác quan, trí não và khả năng quan sát của chúng ta để lý giải thế giới quanh ta.”
https://thuviensach.vn
“Chú có chắc không ạ?” George nghi ngờ hỏi.
“Chắc chứ,” chú Eric nói. “Có rất nhiều bộ môn khoa học tự nhiên khác nhau và chúng có rất nhiều mục đích khác nhau. Bộ môn chú nghiên cứu là để tìm hiểu Như Thế Nào và Tại Sao. Tất cả đã bắt đầu như thế nào – Vũ Trụ, Hệ Mặt Trời, hành tinh của chúng ta, sự sống trên Trái Đất? Trước khi sự sống bắt đầu thì có gì? Tất cả chúng ta từ đâu đến? Chúng hoạt động như thế nào? Và tại sao? Đó là môn vật lý, George ạ, môn vật lý tuyệt diệu, hấp dẫn, đầy lý thú.”
“Nghe hay quá!” George reo lên. Chú Eric đã nhắc đến tất cả những câu hỏi mà nó vẫn thường hỏi đi hỏi lại bố mẹ nó – những câu hỏi mà họ không bao giờ có thể trả lời. Nó cũng đã thử hỏi những câu hỏi lớn ấy ở trường nhưng câu trả lời nó hay nhận được nhất là năm tới lên lớp trên thì nó sẽ biết. Đó không hẳn là câu trả lời mà nó hằng theo đuổi.
“Chú nói tiếp chứ hả?” chú Eric nhướn mày hỏi.
George đang sắp sửa nói “Ồ, vâng ạ,” thì Freddy, từ nãy đến giờ vẫn tỏ ra rất yên lặng và ngoan ngoãn, dường như đã bị lây sự phấn khích của cậu chủ. Chú lợn ì ạch nhổm dậy và rồi, với tốc độ nhanh đến lạ lùng, lao về phía trước, tai ẹp xuống đầu, chân phóng tít về phía cửa.
“Khô-ô-ô-ông!” chú Eric hét lên, lao mình theo sau chú lợn đang xông qua cửa bếp.
“Dừng lạ-ạ-ạ-ại!” George cũng hét lên, lao theo cả hai vào căn phòng bên cạnh.
“Éc éc éc éc éc éc!” Freddy ré lên, rõ ràng là đang tận hưởng cái ngày xổng chuồng của mình ghê gớm.
https://thuviensach.vn
CHƯƠNG BA
Nếu lúc trước George còn tưởng căn bếp đã là bừa bộn lắm rồi, thì căn phòng bên cạnh này lại còn bữa bãi theo một quy mô khác hẳn. Trong phòng xếp đống hàng chồng hàng chồng sách, chồng chất cao đến nỗi một vài cột sách ngất ngưởng ấy gần chạm trần nhà. Khi Freddy xông thẳng qua giữa phòng thì vở, sách bìa mềm, sách bọc da và những tờ giấy rời tứ tán bay lên quanh nó tựa như một cơn lốc xoáy.
“Bắt lấy nó!” chú Eric hét lớn, chú đang cố hướng cho chú lợn quay trở lại bếp.
“Cháu đang cố đây!” George hét lên đáp lại, vừa hay bị một cuốn sách bìa bọc bóng lộn tương ngay vào mặt.
“Nhanh lên!” chú Eric nói. “Phải đuổi nó ra khỏi đây.”
Với một cú nhảy ngoạn mục, bố Annie lao gọn mình lên lưng Freddy và túm lấy hai tai con vật. Dùng cặp tai như một thứ vô lăng, chú Eric quay đầu chú lợn – lúc này vẫn đang chạy khá nhanh – và cưỡi nó như cưỡi một con ngựa đực chưa được thuần hóa phi qua cánh cửa, trở lại bếp.
Còn lại một mình, George ngây người ngắm nhìn xung quanh. Trước nay nó chưa bao giờ đặt chân vào một căn phòng nào giống thế này. Căn phòng không chỉ bừa bộn một cách huy hoàng tuyệt diệu khi tất tật giấy giờ đang bay lượn trên không từ từ hạ cánh xuống đất, mà còn đầy những đồ vật hết sức thú vị nữa.
Trên tường, một tấm bảng đen to tướng chi chít ký hiệu và những nét nguệch ngoạc uốn éo bằng phấn màu khiến nó chú ý. Trên bảng cũng có rất nhiều chữ, nhưng George không đứng lại để đọc. Còn quá nhiều thứ khác cho nó tha hồ nhìn ngắm. Ở một góc phòng, một chiếc đồng hồ quả lắc to tướng đang chậm rãi kêu tích tắc, tiếng tích tắc của quả lắc đu đưa qua lại cùng nhịp với một chuỗi trái bóng nhỏ màu bạc treo trên sợi dây rất mảnh, dường như luôn chuyển động không ngừng. Trên một cái giá gỗ là cái ống dài bằng đồng hướng về phía cửa sổ. Trông nó rất đẹp và cổ kính, George không thể không chạm thử vào lớp kim loại, cảm giác vừa êm ái vừa lành lạnh.
Chú Eric quay trở vào phòng, vạt áo tuột ra ngoài quần, tóc tai dựng đứng,
https://thuviensach.vn
cặp kính vẹo đi nom thật lạ, nhưng bộ cười thoải mái lại đang hiện rõ trên khuôn mặt. Trên tay chú cầm một cuốn sách mà chú đã chộp được khi cưỡi con Freddy phi ra khỏi phòng.
“George, thật là hết sảy!” Chú Eric trông rất phấn khởi. “Chú tưởng chú đã đánh mất nó rồi cơ đấy – đây là cuốn sách mới của chú! Chú chẳng tìm thấy nó ở đâu cả. Thế mà chú lợn của cháu lại tìm ra nó hộ chú! Thật là một kết quả bất ngờ!”
George đứng ngây ra đó, tay để trên cái ống kim loại, há hốc miệng nhìn chú Eric. Nó đã đinh ninh rằng sắp gặp phải rắc rối đến nơi vì những thiệt hại mà chú lợn của nó vừa mới gây ra. Nhưng chú Eric còn không tỏ ra bực mình nữa. Chú không giống bất cứ người nào George đã từng gặp – hình như chú không bao giờ nổi cáu, cho dù có chuyện gì xảy ra trong nhà đi chăng nữa. Thật chẳng hiểu ra làm sao.
“Thế là chú phải cảm ơn cháu vì đã giúp chú hôm nay rồi,” chú Eric kỳ cục nói tiếp, trong lúc đặt cuốn sách bị thất lạc lên trên một cái hộp các tông.
“Giúp ấy ạ?” George yếu ớt nhắc lại, không thể tin nổi vào tai mình.
“Đúng thế, giúp,” chú Eric cả quyết. “Và bởi vì cháu có vẻ rất yêu thích khoa học, có lẽ chú có thể cho cháu biết thêm một đôi điều, coi như để cảm ơn. Chú cháu ta nên bắt đầu từ đâu nhỉ? Cháu muốn biết gì nào?”
Đầu óc George đầy ắp những câu hỏi đến nỗi nó thấy khó mà chọn ra mỗi một câu. Thay vào đó, nó chỉ vào cái ống kim loại. “Cái gì đây ạ?” nó hỏi.
“Chọn khá lắm, George, chọn khá lắm,” chú Eric sung sướng nói. “Đó là chiếc kính viễn vọng của chú. Nó đã cổ lắm rồi – bốn trăm năm về trước nó thuộc về một người tên là Galileo. Ông ấy sống ở Ý và rất thích ngước lên nhìn bầu trời đêm. Vào thời đó, người ta tin rằng mọi hành tinh trong hệ Mặt Trời của chúng ta đều xoay quanh Trái Đất – họ nghĩ rằng ngay cả Mặt Trời cũng xoay quanh hành tinh của chúng ta.”
“Nhưng cháu biết là không phải vậy,” George nói, gh mắt nhìn vào chiếc kính viễn vọng cổ. “Cháu biết là Trái Đất xoay quanh Mặt Trời mà.”
“Bây giờ thì cháu biết,” chú Eric nói. “Một trong những mục đích của khoa học là thu thập kiến thức dựa trên kinh nghiệm – cháu biết được sự thực đó là nhờ có phát hiện của Galileo từ bao nhiêu năm xưa ấy. Nhờ nhìn qua chiếc kính viễn vọng của mình, ông nhận ra rằng Trái Đất và mọi hành tinh khác
https://thuviensach.vn
trong hệ Mặt Trời đều xoay quanh Mặt Trời. Cháu có nhìn thấy gì không?”
“Cháu nhìn thấy Mặt Trăng,” George đáp, nheo mắt nhìn vào chiếc kính viễn vọng, đã được đặt nghiêng chênh chếch để có thể nhìn qua cửa sổ phòng khách lên bầu trời đêm. “Trông như là ông trăng đang mỉm cười ấy.”
“Đó là những vết sẹo của một quá khứ dữ dội, dấu vết của vô số thiên thạch đã va chạm lên bề mặt của nó đấy,” chú Eric nói. “Cháu không thể nhìn được xa lắm với chiếc kính viễn vọng của Galileo, nhưng nếu cháu đến một đài quan sát thiên văn và nhìn qua một chiếc kính viễn vọng thật lớn, cháu sẽ thấy những ngôi sao cách đây hàng tỉ, hàng tỉ dặm[4]– những ngôi sao ở xa đến nỗi khi ánh sáng của chúng đến được với hành tinh của chúng ta thì có thể chúng thực ra đã chết rồi.”
“Sao mà cũng chết được ạ? Thật ạ?” George hỏi dồn.
“Ồ, có chứ,” chú Eric đáp. “Nhưng trước tiên chú muốn chỉ cho cháu biết một ngôi sao được sinh ra như thế nào, và rồi chúng ta sẽ xem xem nó sẽ chết đi ra sao. Hãy chờ một lát, George, trong khi chú chuẩn bị mọi thứ – chú nghĩ là cháu sẽ thích cho mà xem.”
–––––––––––
MẶT TRĂNG
- Mặt trăng là vệ tinh tự nhiên của một hành tinh.
- Một vệ tinh là một vật thể xoay quanh một hành tinh, và vệ tinh tự nhiên có nghĩa là nó không do con người chế tạo ra.
- Khoảng cách trung bình đến Trái Đất: 238.854 dặm (384.399 km) - Đường kính: 2.160 dặm (3.476 km), bằng 27,3% đường kính Trái Đất. - Diện tích bề mặt: 0,07 x diện tích bề mặt Trái Đất.
- Thể tích: 0,020 x thể tích Trái Đất. Khối lượng 0,0123 x khối lượng Trái Đất.
- Trọng lực ở đường xích đạo: bằng 16,54% trọng lực của Trái Đất ở đường xích đạo.
- Mặt Trăng mất 27,3 ngày để xoay một vòng quanh Trái Đất. Chu kỳ chiếu sáng của Mặt Trăng trên bầu trời đêm là 29 ngày rưỡi.
https://thuviensach.vn
- Tác động rõ nhất của lực hút Mặt Trăng lên Trái Đất chính là thủy triều trên các đại dương. Vùng biển ở phía Trái Đất đối diện Mặt Trăng bị hút mạnh về phía Mặt Trăng vì ở gần hơn. Điều này tạo ra một đợt thủy triều ở vùng biển phía đó. Tương tự như vậy, vùng biển ở bên Trái Đất cách xa Mặt Trăng bị hút về phía Mặt Trời không mạnh bằng Trái Đất vì ở xa hơn. Điều này tạo ra một đợt thủy triều khác ở vùng biển phía bên kia Trái Đất.
- Mặc dù lực hấp dẫn của Mặt Trời mạnh hơn Mặt Trăng nhiều, ảnh hưởng của nó lên thủy triều chỉ bằng một nửa ảnh hưởng của Mặt Trăng bởi vì Mặt Trời ở quá xa. Khi Mặt Trăng gần như thẳng hàng với Mặt Trời và Trái Đất, lực hút của Mặt Trăng và Mặt Trời kết hợp với nhau để tạo ra những đợt thủy triều lớn (gọi là “triều sóc vọng”), hai lần một tháng.
- Mặt Trăng không có khí quyển, vì vậy bầu trời trên Mặt Trăng luôn luôn tối đen, kể cả vào ban ngày. Kể từ khi sự sống thời gian bắt đầu trên Trái Đất, trên Mặt Trăng chưa từng có trận động đất hay vụ núi lửa phun trào nào. Nên tất cả các sinh vật sống đã từng hiện diện trên Trái Đất đều nhìn thấy cùng một hình ảnh giống nhau trên Mặt Trăng.
- Từ Trái Đất chúng ta chỉ thấy được cùng một phía của Mặt Trăng. Bức ảnh đầu tiên chụp phía bên kia của Mặt Trăng là do một tàu vũ trụ thực hiện vào năm 1959.
––––
ÁNH SÁNG VÀ CÁC NGÔI SAO
- Mọi thứ trong Vũ Trụ đều cần thời gian để di chuyển, kể cả ánh sáng.
- Trong không gian, ánh sáng luôn di chuyển với vận tốc tối đa có thể: 186.282,024 dặm (229.792,458 km) mỗi giây. Vận tốc này được gọi là vận tốc ánh sáng.
- Ánh sáng chỉ mất khoảng 1,3 giây để đi từ Trái Đất đến Mặt Trăng. - Mặt Trời ở cách xa chúng ta hơn Mặt Trăng.
- Khi ánh sáng rời Mặt Trời, mất khoảng 8 phút 30 giây nó mới đến được với chúng ta trên Trái Đất.
- Các ngôi sao khác trên bầu trời cách xa Trái Đất hơn Mặt Trời rất, rất nhiều. Ngôi sao gần chúng ta nhất sau Mặt Trời, có tên là Proxima Centauri, và ánh sáng phải mất 4,22 năm mới di chuyển được từ đây đến Trái Đất.
https://thuviensach.vn
- Tất cả các ngôi sao khác còn cách xa chúng ta hơn. Ánh sáng của hầu hết mọi ngôi sao chúng ta nhìn thấy trên bầu trời đêm đều đã di chuyển mất hàng trăm, hàng nghìn, hay thậm chí hàng vạn năm mới đến được mắt chúng ta. Mặc dù chúng ta vẫn nhìn thấy chúng, rất có thể một số ngôi sao trong số này không còn tồn tại nữa, nhưng chúng ta chưa biết điều đó bởi vì ánh sáng từ vụ nổ khi chúng chết đi vẫn chưa đến được với chúng ta.
- Khoảng cách trong vũ trụ có thể được đo bằng thuật ngữ năm áng sáng, tức là quãng đường ánh sáng đi được trong vòng một năm. Một năm ánh sáng bằng khoảng 6.000 tỉ dặm (tức là 9500 tỉ km)
–––––––––––
https://thuviensach.vn
CHƯƠNG BỐN
Chú Eric đi ra cửa, thò đầu ra ngoài hành lang và gọi với lên cầu thang, “Anni-ie!”
“Gì-ì ạ-ạ?” cái giọng lanh lảnh của con bé vang đến chỗ họ.
“Con có muốn xuống xem Sự Ra Đời và Cái Chết của Một Ngôi Sao không?” chú Eric hỏi.
“Con xem rồi,” nó đáp lại. “Nhiều lần lắm rồi.” Họ nghe thấy tiếng chân con bé xuống cầu thang, rồi một giây sau, nó thò đầu vào trong phòng. “Con ăn khoai tây rán được không?”
“Nếu nhà mình còn,” chú Eric trả lời. “Và nếu còn thì con phải đem vào phòng đọc và chia cho George với. Được
Annie mỉm cười ra chiều ngoan ngoãn và biến vào trong bếp. Hai chú cháu nghe thấy tiếng các cánh cửa tủ bị mở ra rầm rầm.
“Cháu đừng để ý đến Annie nhé,” chú Eric nhẹ nhàng nói, nhưng không nhìn George. “Nó không có ý làm gì cháu đâu. Nó chỉ...” Giọng chú bặt đi và chú bước về góc cuối phòng, chú bắt đầu loay hoay với một chiếc máy tính mà trước đó George chưa nhận ra. Nó quá mải mê ngắm các thứ khác trong phòng nên không nhìn thấy cái màn hình phẳng ánh bạc với chiếc bàn phím đi kèm. Kể cũng lạ là George lại không nhìn thấy chiếc máy tính trước tiên – nó vẫn luôn ước ao có thể thuyết phục được bố mẹ mua cho một cái. Nó đang để dành tiêu vặt để mua máy tính, nhưng với mức chu cấp hiện nay (năm mươi xu một tuần) thì nó tính là sẽ mất khoảng tám năm mới đủ tiền mua một chiếc máy cũ xập xệ. Thế là, thay vào đấy, nó đành phải dùng tạm những cố máy cổ lỗ lục cục chạy chậm rề ở trường, cứ năm phút một lại bị treo và trên màn hình thì đầy những ngón tay dơ dáy.
Còn cái máy tính của chú Eric thì nhỏ và bóng loáng. Trông nó có vẻ rất thông minh và dễ sử dụng – đại khái như loại máy tính trên vũ trụ vậy. Chú Eric ấn một vài nút trên bàn phím và cái máy tính khẽ kêu lên ro ro trong khi những dải màu rực rỡ lóe lên trên màn hình. Chú Eric vui vẻ vỗ vỗ cái máy.
“Ông đã quên mất gì rồi đấy,” một giọng nói như giọng rôbốt cất lên. George giật bắn mình. “Thế à?” Trong một thoáng, chú Eric có vẻ hơi băn
https://thuviensach.vn
khoăn.
“Đúng thế,” giọng nọ đáp. “Ông chưa giới thiệu tôi.”
“Rất xin lỗi!” chú Eric vội kêu lên. “George, đây là Cosmos[5], máy tính của chú.”
George nuốt đánh ực một cái. Nó không biết phải nói gì.
“Cháu phải chào Cosmos đi,” chú Eric thầm nhắc George. “Nếu không thì nó sẽ phật ý đấy.”
“Xin chào, Cosmos,” George rụt rè nói. Nó chưa bao giờ nói chuyện với một cái máy tính, nên không biết phải nhìn vào đâu.
“Xin chào, George,” Cosmos đáp. “Eric, ông còn quên nữa đấy.” “Gì nữa thế?” chú Eric hỏi.
“ chưa cho George biết tôi là chiếc máy tính thông minh nhất trên thế giới.”
Chú Eric ngước mắt nhìn lên trời. “George,” chú kiên nhẫn nói. “Cosmos là chiếc máy tính thông minh nhất trên thế giới.”
“Phải,” Cosmos đồng tình. “Đúng vậy. Trong tương lai, sẽ có những chiếc máy khác thông minh hơn tôi. Nhưng trong quá khứ hay hiện tại thì không.”
“Chú xin lỗi,” chú Eric thì thầm với George. “Bọn máy tính này nhiều khi cũng hay tự ái lắm.”
“Tôi còn thông minh hơn cả Eric nữa,” Cosmos huênh hoang. “Ai bảo?” chú Eric cáu kỉnh vặc lại, trừng mắt nhìn cái màn hình.
“Tôi bảo,” Cosmos nói. “Tôi có thể tính được hàng tỉ con số chỉ trong một nano[6]giây. Cậu chưa kịp nói xong 'Cosmos thật tuyệt' thì tôi đã tính được tuổi của các hành tinh, sao chổi, các vì sao và các dải thiên hà. Cậu chưa kịp nói xong câu 'Cosmos là chiếc máy tính tuyệt diệu nhất mà tôi từng được thấy, nó quả là phi thường' thì tôi đã có thể...”
“Thôi được rồi, thôi được rồi,” chú Eric nói. “Cosmos, mi là chiếc máy tính siêu nhất mà chúng ta từng thấy. Giờ thì bắt đầu được chưa? Ta muốn cho George thấy một ngôi sao được sinh ra như thế nào.”
https://thuviensach.vn
“Không,” Cosmos nói.
“Không à?” chú Eric nhắc lại. “Mi nói, Không, nghĩa là thế nào hở cái máy chết tiệt kia?”
“Tôi không muốn,” Cosmos kiêu căng đáp. “Và tôi không phải là cái máy chết tiệt. Tôi là chiếc máy tính thông minh nhất đã từng được...”
“Ôi, xin làm ơn đi-i-i-i-i,” George ngắt lời nó, năn nỉ. “Làm ơn đi mà, Cosmos, tôi rất muốn biết một ngôi sao được sinh ra như thế nào. Bạn làm ơn chỉ cho tôi biết được không?”
Cosmos không nói gì.
“Ồ, thôi nào, Cosmos,” chú Eric cũng hùa vào. “Hãy cho George thấy một vài kỳ quan của Vũ Trụ đi.”
“Có thể,” Cosmos hờn dỗi nói.">
“Trình độ khoa học của George không được cao cho lắm,” chú Eric nói tiếp. “Vì vậy đây là cơ hội của chúng ta, Cosmos ạ, để chỉ cho cậu bé thấy mặt kia của khoa học.”
“Cậu ta phải đọc lời Tuyên Thệ đã,” Cosmos yêu cầu.
“Có lý – Cosmos giỏi lắm,” chú Eric nói và nhảy tới bên cạnh chiếc bảng đen. George quay người và nhìn ngắm kỹ hơn những dòng chữ trên đó – nó giống như một bài thơ.
“George,” chú Eric hỏi, “cháu có muốn được học bộ môn vĩ đại nhất trong toàn Vũ Trụ này không?”
“Ôi, có ạ!” George kêu lên.
“Cháu đã sẵn sàng cho một lời thề đặc biệt trước khi bắt đầu chưa? Hứa rằng cháu sẽ chỉ sử dụng tri thức của mình phục vụ cho cái thiện chứ không phải cho cái ác?” Chú Eric chăm chăm nhìn George qua cặp kính dày. Giọng chú đã thay đổi – bây giờ chú nói vẻ trang nghiêm. “Việc này rất hệ trọng, George ạ. Khoa học có thể là sức mạnh để làm điều tốt, nhưng như cháu đã chỉ ra cho chú lúc nãy, nó cũng có thể gây ra nhiều tai họa.”
George đứng thẳng người lên và nhìn sâu vào mắt chú Eric. “Cháu sẵn sàng,” nó quả quyết.
“Vậy thì,” chú Eric bảo, “hãy nhìn vào những dòng chữ trên tấm bảng đen
https://thuviensach.vn
này. Đó là lời Tuyên Thệ của Nhà Khoa Học. Nếu cháu đồng ý với nó, hãy đọc to lời Tuyên Thệ lên.”
George đọc những dòng chữ trên bảng và suy nghĩ về chúng trong chốc lát. Lời Tuyên Thệ không khiến nó sợ. Ngược lại, những từ ngữ ấy còn khiến trong người nó dâng lên một cảm giác nôn nao háo hức lan đến tận đầu ngón chân. Nó đọc to lời Tuyên Thệ, đúng như chú Eric đã hướng dẫn.
“Tôi xin thề sẽ sử dụng những tri thức khoa học của mình để phục vụ cho lợi ích của Nhân Loại. Tôi xin hứa sẽ không bao giờ làm hại bất kỳ ai trong quá trình tìm kiếm hiểu biết của mình...”
Cửa phòng khách mở ra và Annie rón rén bước vào, tay ôm một gói khoai tây rán đủ các vị.
“Đọc tiếp đi,” chú Eric động viên. “Cháu đang đọc khá lắm.”
“Tôi sẽ can đảm và cẩn thận trong công cuộc tìm kiếm những tri thức vĩ đại hơn nữa về mọi bí ẩn . Tôi sẽ không sử dụng những tri thức khoa học cho lợi ích của cá nhân mình hay trao nó cho những kẻ mưu toan phá hoại hành tinh tươi đẹp nơi chúng ta đang sống.”
“Nếu tôi phá bỏ lời Tuyên Thệ này thì cầu cho vẻ đẹp và sự diệu kỳ của Vũ Trụ mãi mãi lánh xa tôi...”
Chú Eric vỗ tay. Annie thổi phồng một vỏ túi khoai tây rán rồi đập vỡ. Cosmos phát luôn một mảng cầu vồng đủ màu sác sáng rực lên trên màn hình.
“Giỏi lắm, George,” chú Eric nói. “Bây giờ cháu đã là thành viên trẻ thứ hai trong Hội Nghiên cứu Khoa học vì lợi ích nhân loại rồi đấy.”
“Xin đón chào cậu,” Cosmos nói. “Từ giờ trở đi tôi sẽ chấp nhận lệnh của cậu.”
“Và tớ sẽ chia khoai tây rán cho cậu!” Annie chen vào.
“Annie, suỵt!” chú Eric nói. “Bây giờ mới đến đoạn hấp dẫn đây. George, giờ thì cháu được phép sử dụng chiếc khóa bí mật để mở cửa Vũ Trụ rồi đấy.”
“Thật sao?” George hỏi. “Nó ở đâu ạ?”
“Hãy qua chỗ Cosmos,” chú Eric khẽ nói, “và nhìn vào bàn phím của nó.
https://thuviensach.vn
Cháu có thể đoán được cháu cần nhấn phím nào không? Cháu có thể nghĩ ra được phím nào sẽ là chiếc chìa khóa bí mật mở cửa Vũ Trụ không[7]? Annie – đừng nói gì nh!”
George liền làm theo. Cosmos có thể là chiếc máy tính thông minh nhất thế giới, nhưng bàn phím của nó thì vẫn là chiếc bàn phím bình thường, quen thuộc, với những chữ cái và ký hiệu sắp xếp theo thứ tự chẳng khác gì chiếc máy cũ rích nhất hạng ở trường. George nghĩ rất lung. Phím nào sẽ là chiếc chìa khóa mở cửa Vũ Trụ cho nó? Nó lại nhìn vào bàn phím – và đột nhiên nó nghĩ ra.
“Là phím này, phải không ạ?” nó hỏi chú Eric, ngón tay để lơ lửng trên bàn phím.
Chú Eric gật đầu. “Nhấn nó đi, George. Để bắt đầu.”
Ngón tay của George nhấn xuống phím ENTER.
Ánh sáng trong phòng bỗng mờ dần đi...
“Xin chào đón các bạn,” Cosmos nói, phát ra một điệu kèn lệnh đã được số hóa, “đến với Vũ Trụ.”
https://thuviensach.vn
CHƯƠNG NĂM
Trong phòng mỗi lúc một tối hơn. “Lại đây ngồi đi, George,” Annie gọi, con bé đã chễm chệ trên một chiếc sôfa lớn êm ái. George ngồi xuống bên cạnh con bé, và sau mấy giây, nó nhìn thấy một tia sáng nhỏ xíu trắng rực chói mắt. Tia sáng phát ra từ màn hình của Cosmos. Tia sáng chiếu đến giữa phòng, lơ lửng ở đó một lát rồi bắt đầu vạch nên một hình dạng trong không khí. Nó di chuyển từ trái sang phải thành một đường thẳng rồi xổ thẳng xuống sàn. Để lại phía sau một đường ánh sáng rực rỡ, nó quay một góc nữa để tạo thành ba cạnh của một hình chữ nhật. Thêm một góc vuông nữa và tia sáng đã quay lại điểm khởi đầu. Trong giây lát trông nó chỉ như một hình thù phẳng lơ lửng trong không khí, nhưng rồi bỗng nhiên nó biến thành một vật rất thật và quen thuộc.
“Nhưng trông nó giống một cái...” George nói, bây giờ nó mới nhận ra đó là cái gì.
“Một cái cửa sổ,” chú Eric tự hào nói. “Cosmos đã dựng cho chúng ta một ô cửa sổ nhìn vào Vũ Trụ. Cháu chú ý nhé.”
Tia sáng biến mất, để lại lơ lửng trong không khí ô cửa sổ mà nó đã vẽ nên ở giữa phòng khách của chú Eric. Mặc dù đường viền của ô cửa vẫn còn sáng rực, bây giờ trông nó giống hệt một ô cửa sổ thật. Nó có một tấm kính lớn gắn vào panô cửa và khung kim loại. Bên ngoài nó là một quang cảnh. Nhưng đó không phải là quang cảnh của nhà chú Eric, hay của bất kỳ ngôi nhà, con đường hay thành phố nào, hay bất kỳ nơi nào khác mà George đã từng được thấy.
Thay vào đó, qua ô cửa. George nhìn thấy một màn đêm tuyệt diệu, rộng mênh mông, có điểm hằng hà vô số những ngôi sao nhỏ xíu sáng rực. Nó liền bắt đầu đếm chúng.
“George,” Cosmos nói bằng giọng rô bốt của mình, “trong Vũ Trụ có tới hàng tỉ, hàng tỉ ngôi sao. Trừ phi cậu thông minh như tôi, không thì cậu không thể đếm hết chúng đâu.”
“Cosmos, tại sao lại có nhiều đến thế?” George kinh ngạc hỏi. “Luôn luôn có những ngôi sao mớisinh ra,” chiếc máy vi tính thông minh
https://thuviensach.vn
trả lời. “Chúng sinh ra từ những đám mây khổng lồ gồm toàn khí và bụi. Tôi sẽ chỉ cho cậu thấy điều đó xảy ra như thế nào.”
“Phải mất bao lâu thì một ngôi sao mới ra đời được?” George hỏi.
“Phải hàng chục triệu năm,” Cosmos trả lời. “Tôi hy vọng là cậu đang không vội.”
“Chậc, chậc,” chú Eric nói, chú đang ngồi xếp bằng ở trên sàn nhà bên cạnh chiếc sôfa, hai cẳng chân dài ngoẵng co gập lại. Trông chú như một con nhện khổng lồ thân thiện. “Đừng lo, George, chú đã làm cho nó chạy nhanh lên rất nhiều rồi. Cháu sẽ vẫn kịp về nhà ăn tối đấy. Annie, đưa khoai tây đây nào. Không biết cháu thì thế nào George ạ, chứ chú, Vũ Trụ luôn làm chú thấy đói bụng.”
“Ôi trời,” Annie nói, có vẻ xấu hổ. Có tiếng sột soạt lúc con bé lục lọi bên trong cái túi to tướng. “Con phải đi lấy thêm thôi.” Nó nhảy khỏi chiếc sôfa và chạy vào bếp.
Annie vừa ra khỏi phòng thì George nhận thấy có điều gì đó ở cảnh tượng không gian nó nhìn thấy qua ô cửa sổ: không phải chỗ nào cũng có những ngôi sao bé xíu. Ở góc dưới của ô cửa nó nhìn thấy một mảng đen tuyền, không hề có một ngôi sao nào cả.
“Chuyện gì đang xảy ra ở đó thế ạ?” Nó chỉ.
“Chú cháu ta cùng xem nhé?” chú Eric nói. Chú bấm một nút trên cái điều khiển từ xa và quang cảnh ngoài cửa sổ dường như phóng đại về phía mảng tối. Khi nhìn được gần hơn, George nhận ra là một đám mây khổng lồ đang lơ lửng ở chỗ đó. Ô cửa sổ tiếp tục tiến về phía trước cho đến khi họ nhìn được bên trong đám mây, và George có thể thấy đúng là gồm toàn khí và bụi, như Cosmos đã nói.
“Cái gì thế ạ?” nó hỏi. “Và nó ở đâu vậy ạ?”
“Đây là một đám mây rất lớn ở ngoài vũ trụ, lớn hơn nhiều những đám mây chúng ta thấy trên trời,” chú Eric đáp, “nó được tạo bởi các phần tử bé tí xíu đang trôi nổi bên trong. Có vô số phần tử, và thế là đám mây trở nên kếch xù – nó to đến nỗi ta có thể bỏ hàng triệu, hàng triệu Trái Đất vào trong. Từ đám mây này sẽ có rất nhiều ngôi sao ra đời.”
Bên trong đám mây, George có thể nhìn thấy vô số phần tử đang di
https://thuviensach.vn
chuyển, một ố cụm lại với nhau tạo thành những tầng vật chất lớn. Những tầng này xoay tròn, xoay tít, liên tục thu hút thêm nhiều phần tử nữa. Nhưng khi phần tử cụm lại, các tầng vật chất quay tròn ấy không lớn lên – trái lại, dường như chúng mỗi lúc một nhỏ đi, như thể có cái gì đó đang bóp chặt chúng. Trông như thể một người đang nặn những cục bột khổng lồ trong vũ trụ vậy. Một trong những quả cầu khổng lồ ấy giờ đã tiến đến khá gần cửa sổ, và George có thể nhìn thấy nó quay tít, mỗi lúc một nhỏ đi. Càng nhỏ đi như vậy thì nó càng trở nên nóng hơn – nóng đến nỗi George có thể cảm thấy hơi nóng lan đến tận chỗ ngồi của mình trên chiếc sôfa. Và rồi quả cầu bắt đầu tỏa ra thứ ánh sáng nhờ nhờ nhưng trông cực kỳ đáng sợ.
–––––––––––
CÁC PHẦN TỬ
- Hạt cơ bản là thứ nhỏ nhất, không thể chia ra thành những phần tử nhỏ hơn được nữa, ví dụ như electron, mang điện tích (điện tử), và hạt photon, mang ánh sáng (quang tử).
- Nguyên tử không phải là một hạt cơ bản, vì nó được cấu tạo từ nhiều hạt electron xoay quanh một hạt nhân nằm ở giữa, giống như các hành tinh xoay quanh Mặt Trời vậy. Hạt nhân được cấu tạo từ các proton và nơtron xếp chặt bên cạnh nhau.
- Trước kia người ta nghĩ rằng proton và nơtron cũng là các hạt cơ bản, nhưng ngày nay chúng ta đã biết rằng chúng được cấu tạo từ những phần tử nhỏ hơn gọi là hạt quark gắn kết với nhau nhờ hạt trao đổi gluon, những phần tử có lực rất mạnh tác động lên hạt quark nhưng không tác động đến electron hay photon.
https://thuviensach.vn
.
–––––––––––
“Tại sao nó lại tỏa sáng ạ?” George hỏi.
“Nó càng thu nhỏ lại bao nhiêu,” chú Eric nói, “thì càng nóng lên bấy nhiêu. Càng nóng lên thì nó càng tỏa sáng rực rỡ hơn. Chẳng mấy chốc nó sẽ trở nên quá nóng.” Chú chộp lấy hai cặp kính râm hình thù kỳ lạ từ một đống đồ linh tinh trên sàn.
“Đeo cái này vào,” chú bảo George, và tự mình cũng đeo kính lên. “Ánh sáng sẽ chói đến mức cháu không thể nhìn nổi bằng mắt thường đâu.”"> Vừa hay George đeo cặp kính đen sì lên thì quả cầu nổ từ trong ra, bắn tung lớp vỏ khí nóng rực bên ngoài đi khắp mọi hướng. Sau vụ nổ, quả cầu sáng rực tựa Mặt Trời.
“Wao!” George reo lên. “Đó là Mặt Trời ạ?”
“Có thể,” chú Eric đáp. “Các ngôi sao được sinh ra như vậy, và Mặt Trời của chúng ta cũng là một ngôi sao. Khi một khối lượng khổng lồ khí và bụi kết hợp lại, trở nên dày đặc và nóng rực, như cháu vừa thấy đấy, thì các phần tử ở trong lòng quả cầu bị ép chặt với nhau đến nỗi chúng bắt đầu tan chảy hoặc cụm lại, và sản sinh ra một nguồn năng lượng cực lớn. Hiện tượng đó gọi là phản ứng tổng hợp hạt nhân. Phản ứng này mạnh đến nỗi khi xảy ra, nó
https://thuviensach.vn
làm bắn tung lớp vỏ ngoài của quả cầu, và phần còn lại biến thành một ngôi sao. Đó chính là những gì cháu vừa được chứng kiến đấy.”
Ngôi sao giờ đang tỏa sáng rực rỡ ở xa xa. Đó quả là một cảnh tượng tuyệt đẹp. Nếu không có cặp kính râm đặc biệt, hẳn họ đã không thể nhìn thấy gì mấy, vì ngôi sao sáng quá.
George ngắm ngôi sao không chớp mắt, kinh ngạc trước năng lượng của nó. Thỉnh thoảng nó lại nhìn thấy những luồng khí mạnh sáng rực văng ra khỏi bề mặt ngôi sao xa tới hàng nghìn dặm, với vận tốc không thể tưởng tượng nổi.
“Và ngôi sao sẽ cứ sáng như thế này mãi ạ?” George hỏi.
“Không có gì là mãi mãi cả, George à.” chú Eric trả lời. “Nếu các ngôi sao tỏa sáng mãi mãi thì chúng ta sẽ không có mặt trên đời này. Trong lòng của chúng, các ngôi sao biến các phần tử nhỏ thành những phần tử lớn hơn. Đây chính là phản ứng tổng hợp hạt nhân: các phần tử nhỏ bị tan chảy và hòa quyện vào nhau, và các nguyên tử lớn hơn được tạo ra từ các nguyên tử nhỏ hơn. Năng lượng mà sự tổng hợp này giải phóng ra là hết sức lớn, và chính năng lượng ấy đã làm cho ngôi sao tỏa sáng. Hầu như tất cả những thành phần cấu tạo nên chú cháu ta đều đã được tạo ra trong lòng các ngôi sao tồn tại trước Trái Đất rất lâu. Vì vậy cháu có thể nói rằng tất cả chúng ta đều là con cháu của các ngôi sao! Khi các ngôi sao nổ, cách đây đã lâu lắm rồi, chúng ném vào khoảng không những nguyên tử lớn mà chúng đã tạo ra ấy. Chuyện cũng sẽ xảy ra tương tự với ngôi sao cháu đang ngắm, bên ngoài cửa sổ này. Nó sẽ nổ tung khi cuộc đời của nó kết thúc, khi không còn các phần tử nhỏ để kết hợp lại thành các phần tử lớn nữa. Vụ nổ này sẽ đưa vào không gian mọi nguyên tử lớn mà ngôi sao đã tạo ra trong lòng mình.”
–––––––––––
VẬT CHẤT
- Vật chất được tạo nên từ nhiều loại nguyên tử khác nhau. Loại nguyên tử, hay nguyên tố, được quyết định bởi số lượng proton có trong hạt nhân. Số lượng này có thể lên đến 118, số nơtron bằng hoặc hơn thế rất nhiều.
- Nguyên tử đơn giản nhất là hyđrô, hạt nhân của nó chỉ có một proton và không có nơtron nào.
- Nguyên tử lớn nhất có trong tự nhiên là uranium, hạt nhân của nó bao
https://thuviensach.vn
gồm 92 proton và 148 nơtron.
- Các nhà khoa học cho rằng 90% tổng số nguyên tử trong Vũ Trụ là nguyên tử hyđrô.
- 10% còn lại là 117 nguyên tử khác với nhiều tỷ lệ khác nhau. Có một số nguyên tử đặc biệt hiếm.
- Khi các nguyên tử nối lại với nhau thành chuỗi thì chúng tạo thành một phân tử. Có vô số phân tử, với đủ các kích cỡ khác nhau, và các nhà khoa học luôn không ngừng tạo ra các phân tử mới trong phòng thí nghiệm.
- Trước khi các ngôi sao ra đời, chỉ có thể tìm được những phân tử đơn giản nhất trong vũ trụ. Thường thấy nhất là phân tử Hyđrô, nằm trong đám mây khí khổng lồ trong không gian vũ trụ, nơi những ngôi sao sẽ ra đời.
–––––––––––
Bên ngoài cửa sổ, ngôi sao trông có vẻ giận dữ. Ánh sáng vàng rực của nó đang chuyển sang màu đỏ ối trong khi nó tiếp tục lớn lên, cho tới khi lớn đến nỗi không còn nhìn thấy gì khác ngoài ô cửa nữa. George thấy như ngôi sao sắp sửa nổ tung bất kỳ lúc nào. Chú Eric lại bấm và cái điều khiển từ xa và lập tức ô cửa sổ lùi ra xa ngôi sao vẫn đang mỗi lúc một phình ra và đỏ hơn.
“Đáng kinh ngạc không!” chú Eric reo lên. “Đầu tiên quả cầu thu nhỏ lại và một ngôi sao ra đời, rồi ngôi sao mỗi lúc một to lên! Và giờ lại còn sắp nổ tung! Mà cháu có làm gì thì cũng nhớ không được bỏ kính ra đấy nhé!”
George nhìn ngôi sao như bị thôi miên. Đột nhiên, mãi lâu sau khi nó đã lớn đến một kích cỡ không ai có thể tưởng tượng nổi, thì vụ nổ lớn nhất mà George từng chứng kiến xảy ra ngay trước mắt cậu chàng. Toàn bộ ngôi sao nổ tung, ném vào khoảng không một lượng lớn khí nhẹ nóng đỏ, cùng với tất cả những nguyên tử mới mà nó đã tạo ra. Sau vụ nổ, George thấy tất cả những gì còn lại của ngôi sao chỉ là một đám mây mới tuyệt đẹp, đầy màu sắc
https://thuviensach.vn
kỳ lạ và vật chất mới.
“Ôôôô-aaaa!” nó kêu lên, cảm thấy như đang được ngắm một màn bắn pháo hoa ngoạn mục nhất trần đời.
“Cháu thấy đấy,” chú Eric nói, “dần dần, đám mây rực rỡ màu sắc mà cháu đang thấy đây sẽ hòa với các đám mây khác, từ những ngôi sao xa xôi khác đã phát nổ. Khi chúng nguội đi, toàn bộ khí trong những đám mây này sẽ quyện vào với nhau thành một đám mây khác lớn hơn nhiều, và các ngôi sao khác sẽ lại được sinh ra từ trong đó. Ở gần nơi những ngôi sao này xuất hiện, mọi nguyên tố còn thừa sẽ cụm lại thành những vật thể có kích thước lớn nhỏ khác nhau, nhưng tất cả đều quá nhỏ để tự trở thành một ngôi sao. Một số vật thể này sẽ trở thành tinh cầu, và cùng với thời gian, tinh cầu sẽ trở thành hành tinh. Trong thực tế thì cần một khoảng thời gian rất dài – phải mất hàng chục triệu năm!”
“Wao!” George đã hoàn toàn bị mê hoặc.
“Nhưng chú cháu mình không thể đợi lâu đến thế được, vì cháu còn phải về nhà để ăn tối nữa chứ,” chú Eric nói, đi đến chỗ Cosmos và nhấn một vài phím nữa. “Để chú làm cho nó chạy nhanh lên một chút. Nào!”
Chỉ trong chớp mắt, hàng chục triệu năm mà chú Eric vừa nói tới đã trôi qua. Lớp khí từ vụ nổ của hàng chục ngôi sao đã tập hợp lại thành một đám mây khổng lồ. Trong đám mây này, những ngôi sao mới đang xuất hiện khắp mọi nơi, cho tới khi một ngôi sao hiện ra ngay bên ngoài cửa sổ. Vẻ rực rỡ của ngôi sao ấy khiến cho tất cả các ngôi sao kia trở nên rất khó phát hiện. Cách ngôi sao mới này một quãng, lớp khí còn lại của đám mây đang lạnh buốt dần và tụ thành những thiên thạch nhỏ phủ băng. George nhìn thấy một trong những thiên thạch này đang lao thẳng về phía ô cửa sổ. Nó mở miệng toan cảnh báo cho chú Eric, nhưng tảng thiên thạch di chuyển quá nhanh. George chưa kịp nói gì thì nó đã đập vào tấm kính “xoảng” một tiếng ầm vang, làm cả căn nhà như rung lên.
George sợ quá nhảy dựng lên và ngã khỏi chiếc sôfa. “Cái gì thế ạ?” nó hét lên hỏi chú Eric.
“Ối!” chú Eric nói, tay vẫn gõ lia l trên bàn phím của Cosmos. “Chú xin lỗi. Chú không nghĩ là nó sẽ đập thẳng vào như thế.”
“Ông phải cẩn thận hơn chứ,” Cosmos trách móc. “Đây có phải là lần đầu tiên chúng ta gặp tai nạn đâu.”
https://thuviensach.vn
“Đó là cái gì thế ạ?” George hỏi, bây giờ nó mới nhận ra mình đang ôm chặt một con gấu nhồi bông nhỏ mà hẳn là Annie đã bỏ quên trên sôfa. Nó thấy hơi chóng mặt.
“Chúng ta vừa bị một sao chổi tí hon đập phải,” chú Eric thừa nhận, vẻ hơi ngượng ngùng. “Xin lỗi tất cả. Chú không cố ý để chuyện đó xảy ra.”
“Một cái gì tí hon cơ ạ?” George hỏi, cảm thấy căn phòng đang quay tít quanh mình.
Chú Eric gõ một vài lệnh nữa cho Cosmos. “Chú nghĩ hôm nay thế là đủ rồi,” chú nói. “Cháu có ổn không, George?” Chú tháo kính ra và nhìn chăm chú vào mặt George. “Trông cháu hơi xanh đấy.” Giọng chú nghe đầy lo ngại. “Ôi chà chà, thế mà chú cứ tưởng là sẽ vui lắm. Annie!” chú gọi với vào trong bếp. “Con đem ra cho George một cốc nước nhé! Ôi chà chà. Ôi chà chà ơi.”
Annie đi vào, bước bằng mấy đầu ngón chân. Con bé đang cầm hết sức cẩn thận tách trà đầy, nhưng nước trà vẫn sóng sánh ra cả hai bên. Chú lợn Freddy bám theo con bé dính như keo, cặp mắt lợn của nó ngước lên nhìn Annie vẻ đầy âu yếm ngưỡng mộ. Con bé chìa tách trà ra cho George.
“Đừng lo,” con bé ân cần nói. “Lần đầu tiên tớ cũng thấy chóng hết cả mặt. Bố,” – nó lên giọng ra lệnh – “bố phải để cho George về nhà đi. Bạn ấy xem Vũ Trụ thế là đủ lắm rồi.”
“Ừ, ừ, bố nghĩ con nói đúng đấy,” chú Eric nói, trông vẫn rất lo lắng.
“Nhưng lý thú thế cơ mà!” George phản đối. “Cháu không xem thêm được ạ?”
“Không, thật đấy, chú nghĩ thế là đủ rồi,” chú Eric vội nói, vớ lấy một cái áo khoác mặc vào. “Ngay bây giờ chú sẽ dẫn cháu về nhà. Cosmos, mi có nhiệm vụ trông Annie mấy phút đấy nhé. Đi thôi, George, đưa chú lợn của cháu đi nào.”
“Hôm khác cháu quay lại được chứ ạ?” George háo hức hỏi.
Chú Eric thôi không loay hoay với nào là áo khoác, nào là chìa khóa, nào là giày đi ngoài trời nữa, và mỉm cười. “Chú dám chắc là được chứ,” chú đáp
“Nhưng cậu phải hứa không cho ai biết về Cosmos,” Annie thêm vào. “Nó là một bí mật à?” George háo hức hỏi.
https://thuviensach.vn
“Đúng thế,” Annie nói. “Nó là một bí mật lớn khổng lồ kinh khủng tuyệt vời, lớn hơn gấp vạn gấp triệu gấp ti tỉ lần bất kỳ bí mật nào cậu đã từng được nghe.”
“Thôi nào, Annie,” chú Eric nghiêm khắc nói. “Bố đã bảo với con ti tỉ không phải là một số thực kia mà. Hãy chào tạm biệt George và chú lợn của bạn ấy đi.”
Annie vẫy tay và mỉm cười với George.
“Tạm biệt, George,” Cosmos cũng lên tiếng. “Cám ơn cậu đã sử dụng năng lực mạnh mẽ vô cùng của tôi.”
“Cảm ơn, Cosmos,” George lịch sự nói.
Rồi chú Eric dẫn nó và Freddy ra khỏi hành lang, ra khỏi cửa trước và trở về với cuộc sống thực trên hành tinh Trái Đất.
https://thuviensach.vn
CHƯƠNG SÁU
Ngày hôm sau ở trường, George không thể thôi nghĩ về những điều kỳ diệu nó đã được thấy ở nhà chú Eric. Nào là những đám mây khổng lồ và vũ trụ và những thiên thạch lao vun vút! Nào là Cosmos, chiếc máy tính thông minh nhất thế giới! Và họ lại sống ngay cạnh nhà nó, George, thằng bé với hai vị phụ huynh thậm chí còn không cho phép con mình có trong nhà một chiếc máy vi tính bình thường. Cơn phấn khích dâng trào đến độ gần như không chịu nổi, nhất là giờ đây George lại đang phải ngồi ở cái bàn chán ngắt của nó ở trường.
Nó lấy bút chì màu nguệch ngoạc lên cuốn vở trước mặt cố phác họa lại hình dáng chiếc máy tính tuyệt vời của chú Eric – chiếc máy tính có thể dựng lên một ô cửa sổ từ hư không, và qua ô cửa sổ đó, chỉ cho ta thấy cả sự ra đời lẫn cái chết của một vì sao. Nhưng mặc dù George có thể nhìn thấy chiếc máy tính rất rõ ràng trong đầu, bàn tay nó vẫn không thể vẽ lại được giống những gì nó đã thấy. Thật là bực cả mình. Nó cứ phải liên tục gạch đi vẽ lại, cho đến khi cả trang giấy trông giống như một nét nguệch ngoạc khổng lồ vậy.
“Ui!” nó bất thình lình kêu lên khi bị một viên đạn giấy đập trúng sau đầu.
“A, George,” Tiến sĩ Reeper, thầy giáo của nó, nói. “Vậy ra chiều nay rút cuộc trò cũng ở đây với chúng tôi đấy. Hay quá nhỉ.”
George giật mình nhìn lên. Tiến sĩ Reeper đang đứng lừng lững ngay trước mặt, nhìn xuống nó qua cặp mắt kính đã hơi mờ xỉn. Trên áo khoác của thầy có một vệt mực loang to màu xanh, gợi cho George nhớ đến hình dạng một ngôi sao nổ tung.
“Trò có điều gì muốn cho cả lớp biết không?” Tiến sĩ Reeper hỏi, nhòm xuống quyển vở của George mà nó đang vội vã che đi. “Một điều gì đó ngoài ‘Ui!’, từ duy nhất mà tôi nghe trò thốt ra hôm nay?”
“Không, không có gì cả ạ,” George đáp, giọng nó nghẹt lại the thé.
“Trò không muốn nói: ‘Thưa Tiến sĩ Reeper, đây là bài tập về nhà mà em đã bỏ cả cuối tuần ra để làm’ sao?”
“Ơ, em…” George ngượng ngịu nói.
https://thuviensach.vn
“Hay là: ‘Thưa Tiến sĩ Reeper, em đã rất chăm chú lắng nghe từng lời thầy giảng, chép chúng lại, thêm một vài nhận xét của riêng mình, và đây chính là công trình đó của em, nó sẽ khiến thầy hết sức hài lòng’?”
“Ơ…” George lúng búng, không biết phải làm sao để thoát ra được.
“Tất nhiên là trò không thể rồi,” Tiến sĩ Reeper dằn từng tiếng. “Dù sao thì tôi cũng chỉ là một anh giáo quèn, đứng trên bục giảng cả ngày thao thao bất tuyệt cho riêng tôi vui chứ chẳng dám mong đợi lúc nào đó một ai đó sẽ thu thập được điều gì đó có giá trị, nhờ vào cố gắng giáo dục của tôi.”
“Em có nghe mà, thầy,” George chống chế, nó đang bắt đầu cảm thấy có lỗi.
“Đừng có cố nịnh tôi,” Tiến sĩ Reeper nói vẻ dữ dằn. “Chẳng có nước non gì đâu.” Thầy quay ngoắt đi. “Và nộp cái đó cho tôi!” Thầy vọt qua phòng nhanh đến nỗi trông tựa một cái bóng mờ và giật lấy chiếc điện thoại di động từ tay một chú nhóc ngồi cuối lớp.
Tiến sĩ Reeper có thể chỉ mặc những chiếc áo khoác bằng vải tuýt và ăn nói như người thế kỷ trước, nhưng học trò của thầy sợ thầy đến m không bao giờ dám qua mặt thầy như chúng thường qua mặt những giáo viên khác ngớ ngẩn đến độ muốn làm bạn với bọn học sinh. Thầy là giáo viên mới và chưa dạy ở trường này lâu, nhưng ngay trong ngày đầu tiên thầy đã dẹp cả lớp im thin thít chỉ bằng một cái nhìn. Ở con người Tiến sĩ Reeper không có gì là hiện đại hay nhạy cảm hay nồng ấm, và kết quả là lớp của thầy bao giờ cũng rất trật tự, bài tập về nhà luôn được nộp đúng hạn và ngay cả những cậu học trò lười biếng vô kỷ luật cũng phải ngồi thẳng lên và im lặng khi thầy bước vào lớp.
Lũ học sinh đặt biệt danh cho thầy là “Greeper”, vì tấm biển trên văn phòng thầy có đề chữ TS G REEPER. Chúng còn gọi thầy là “Greeper Bò sát”, vì cái kiểu xuất hiện bí hiểm bất thình lình ở những góc xa lắc xa lơ trong trường. Chỉ cần nghe giày đế mềm “soạt” êm một tiếng và thoảng đâu đây mùi thuốc lá cũ là không đứa nào kịp trở tay, Greeper đã xông ngay tới bất kỳ trò nghịch ngợm bí mật nào đang được mưu tính, xoa xoa hai bàn tay chi chít sẹo vào nhau với vẻ đắc thắng. Không ai biết làm sao cả hai tay thầy lại đầy những vết bỏng đỏ nhừ, đóng vẩy, nom đau đớn như vậy. Cũng không ai dám hỏi.
“Có lẽ, George ạ,” Tiến sĩ Greeper nói, nhét cái điện thoại di động thầy
https://thuviensach.vn
mới tịch thu được vào túi, “trò vui lòng khai sáng cho cả lớp biết tác phẩm nghệ thuật mà trò hì hục mất cả buổi sáng hôm nay là để chỉ cái gì chăng?”
“Đó là, ơ, đó là…” George thì thào, cảm thấy hai tai mình đang nóng bừng và đỏ dừ lên.
“Nói to lên, chàng trai, nói to lên nào!” Greeper ra lệnh. “Tất cả chúng tôi đều hết sức nóng lòng muốn biết đây” – thầy giơ bức tranh George vẽ Cosmos lên cho cả lớp xem – “đại khái là cái gì! Có phải vậy không, cả lớp?”
Lũ trẻ con còn lại cười thầm, đứa nào trong bọn chúng cũng khoái trá vì Greeper đang hành hạ một kẻ không phải là chúng.
Vào lúc đó George thật sự ghét Greeper. Nó ghét thầy quá đến nỗi quên phắt cả nỗi sợ bị xấu hổ và nhục nhã trước lũ bạn cùng lớp kia. Xui xẻo thay, nó cũng quên phắt cả lời hứa với chú Eric.
“Thật ra, đó là một chiếc máy tính rất đặc biệt ạ,” nó nói to dõng dạc, “có thể cho chúng ta thấy điều gì đang xảy ra trong Vũ Trụ. Nó thuộc về chú Eric bạn của em.” Nó xoáy cái nhìn xanh biếc vào Greeper, cặp mắt đầy cả quyết dưới mớ tóc đỏ sậm. “Có những vật thể rất lạ, cứ bay khắp vũ trụ suốt, như các hành tinh, các ngôi sao, cả vàng và những thứ tương tự thế nữa ạ.” George đã bốc phét đoạn cuối này thêm một tẹo – chú Eric không nói gì đến vàng ở vũ trụ cả.
Lần đầu tiên kể từ hồi George dự lớp của Greeper, ông thầy của nó dường như nghẹn cả lời. Thầy cứ đứng sững ra đó, khư khư quyển vở của George trong tay, quai hàm trễ xuống trong khi thầy nhìn George đầy sửng sốt.
“Vậy ra, rốt cuộc nó đã hoạt động,” thầy nửa như thì thào với George. “Và trò đã trông thấy nó. Thật kinh ngạc…” Một lát sau, có vẻ như Greeper vừa bừng tỉnh dậy khỏi một giấc mơ. Thầy gập mạnh quyển vở của George, trả lại cho nó rồi bước ra trước lớp.
“Nào,” Greeper nói to, “xét thái độ hôm nay, tôi sẽ yêu cầu cả lớp chép phạt một trăm dòng. Tôi muốn các trò phải viết thật nắn nót và rõ ràng trong vở câu: Em sẽ không gửi thư nhắn trong giờ của Tiến sĩ Reeper vì em còn bận lắng nghe mọi điều lý thú thầy truyền đạt. Một trăm lần, nhớ cho, và đến khi chuông reo mà ai chưa xong thì cứ việc ở lại. Tốt lắm, bắt đầu đi.”
Có tiếng lầm bầm tức tối trong lớp. Bọn bạn George đã mong ngóng được thấy nó bị ông thầy xẻ ra làm trăm mảnh, thế mà bây giờ cả lũ chúng lại còn bị phạt vì một chuyện hoàn toàn khác và George thì hầu như chẳng hề hấn gì.
https://thuviensach.vn
“Nhưng thưa thầy, thế chẳng công bằng,” một thằng nhóc ngồi cuối lớp than vãn.
“Cuộc đời cũng đâu có công bằng,” Greeper hả hê nói. “Và vì đó là một trong những bài học hữu ích nhất tôi có thể dạy các trò, tôi rất lấy làm tự hào là các trò đã hiểu được rồi. Cả lớp, tiếp tục viết đi.” Nói xong, thầy ngồi xuống bên bàn, lôi ra một quyển sách nhằng nhịt những phương trình rối rắm và bắt đầu lật lật các trang sách, gật gù một mình vẻ thông thái như mọi bận.
George cảm thấy có một cái thước kẻ chọc vào lưng.
“Tất cả là tại mày,” thằng Ringo rít lên, nó là đầu gấu của lớp và ngồi ngay sau George.
“Im lặng!” Greeper gầm lên, thậm chí còn không cả ngẩng lên khỏi quyển sách. “Ai nói chuyện sẽ phải chép hai trăm dòng.”
Tay lướt vèo qua giấy, George hoàn thành một trăm dòng chép phạt bằng những con chữ nắn nót của mình đúng lúc chuông reo hết giờ. Nó cẩn thận xé tờ giấy có bức tranh vẽ Cosmos ra, gấp lại và nhét vào trong túi sau quần trước khi nộp vở lên bàn thầy Greeper. Nhưng George chưa đi được hai bước ra khỏi cửa thì thầy Greeper đã bắt kịp và đứng chặn đường n“George,” thầy Greeper nói cực kỳ nghiêm trọng, “cái máy vi tính đó có thật, phải không? Trò đã nhìn thấy nó, phải không?” Cái nhìn trong mắt thầy thật khủng khiếp.
“Em chỉ, ơ, bịa thôi ạ,” George vội nói, cố tìm đường lẩn tránh. Nó ước là mình đã không nói gì với thầy Greeper hết.
“Nó ở đâu vậy, George?” ông thầy hỏi, giọng chậm rãi và khẽ khàng. “Trò phải cho tôi biết cái máy tính kỳ diệu đó ở đâu, việc này hết sức quan trọng.”
“Không có cái máy tính nào cả ạ,” George nói, loay hoay luồn qua bên dưới cánh tay thầy Greeper. “Nó không hề tồn tại – em chỉ tưởng tượng ra nó, thế thôi ạ.”
Thầy Greeper lùi lại và trầm ngâm nhìn George. “Phải cẩn thận đấy, George,” thầy nói, giọng nhẹ nhàng đến dễ sợ. “Phải rất cẩn thận đấy.” Dứt lời, thầy bỏ đi.
https://thuviensach.vn
CHƯƠNG BẢY
Đoạn đường từ trường về nhà vừa dài vừa nóng; cái nóng bất ngờ của vầng mặt trời đầu thu phả xuống lớp nhựa đường, làm nhựa đưng chảy mềm và nhũn ra dưới chân George. Nó lê bước trên vỉa hè trong khi những chiếc xe hơi to tướng lao qua vèo vèo, phụt ra những luồng khói hôi hám. Ở ghế sau của một vài con quái vật khổng lồ bóng nhẫy đó lù lù mấy đứa kênh kiệu học cùng trường, đang ngồi xem DVD trong khi bố mẹ chúng lái xe đưa chúng về nhà. Một số đứa trong bọn làm mặt hề chọc George khi chúng vụt qua, chế giễu vì nó phải đi bộ. Một số đứa khác vui vẻ vẫy tay, cứ làm là như nó sung sướng lắm vì được nhìn thấy chúng vụt biến về phía đằng xa trong những cái máy ăn khói của chúng không bằng. Chẳng ai dừng xe lại và cho nó đi nhờ về nhà.
Nhưng hôm nay nó không bận tâm. Nó có khối điều cần suy nghĩ trên đường về nhà và nó thấy mừng vì được một mình. Tâm trí nó đang tràn ngập hình ảnh những đám mây trong vũ trụ, những vụ nổ cực lớn và khoảng thời gian hàng triệu năm cần có để hình thành một ngôi sao. Những ý nghĩ ấy đưa nó đi xa, rất xa xuyên qua Vũ Trụ – xa đến nỗi, thực tế là nó đã hoàn toàn quên mất một sự thật quan trọng về cuộc sống của nó trên Trái Đất này.
“Ê!” Nó nghe có tiếng gọi phía sau, và tiếng gọi ấy kéo giật nó trở về với hiện tại ngay trước mắt. Nó hy vọng đấy chỉ là ai đó vừa kêu lên trên phố, một tiếng gọi vu vơ không liên quan gì đến nó. Nó vội vã rảo bước nhanh hơn, vừa ghì chặt cái cặp đựng sách vở vào ng
“Ê!” Nó lại nghe thấy tiếng gọi ấy, lần này ở gần hơn. Cố cưỡng lại ý muốn quay lại nhìn, nó rảo bước nhanh hơn. Ở một bên của nó là con đường nườm nượp, còn bên kia là công viên thành phố, vốn chẳng có chỗ nào để trốn cả. Cây cối trong công viên quá thưa và rải rác, không thể núp đằng sau được, còn loanh quanh bất cứ chỗ nào gần các bụi rậm thì thật chẳng khôn ngoan chút nào. Điều cuối cùng mà nó không mong muốn nhất trên đời này là bị lũ con trai nó e đã bám riết theo sau kia lôi vào trong những bụi rậm đó. Nó cố đi tiếp, rảo bước mỗi lúc một nhanh hơn, tim đập thình thình trong lồng ngực như đánh trống.
“Thằng George kia!” Nó nghe thấy tiếng kêu, và máu trong người nó như đông cứng lại. Mọi nỗi sợ tồi tệ nhất của nó đã được xác nhận. Thường
https://thuviensach.vn
thường, khi tiếng chuông báo tan trường vang lên là George lao bắn ra khỏi cổng và đã ở trên đường về nhà được hẳn một đoạn trong khi những thằng nhóc to con và chậm chạp hơn ấy vẫn còn đang búng dây chun vào nhau trong phòng để áo khoác. Nó đã được nghe những chuyện kinh dị về các trò mà thằng Ringo và lũ lâu la của nó thường làm với những đứa bị chúng tóm được trên đường. Bị cạo lông mày, bị treo ngược lên, bị dìm xuống bùn, bị trói trên cây chỉ với độc một cái quần, bị đổ mực không tẩy được lên người hoặc là bị bỏ lại để nhận lỗi vì làm vỡ cửa sổ – tất cả đều là những câu chuyện truyền tại nhau ở trường về triều đại khủng bố của thằng Ringo.
Nhưng trong buổi chiều thu mơ màng đầy nắng ấy, George đã phạm phải một sai lầm khủng khiếp. Nó đi về nhà quá rề rà, lại đúng vào cái hôm mà Ringo và đồng bọn của thằng này đang có lý do để lùng kiếm nó. Tức tối vì nó đã rước thêm việc cho chúng trong tiết của Greeper, giờ rõ ràng là chúng đang bám theo nó để trả thù.
George ngó quanh. Nó nhìn thấy trước mặt một toán các bà mẹ đang đẩy xe nôi đến chỗ sang đường, ở đó có một bà điều khiển giao thông đang dừng xe cộ lại để người đi bộ băng qua. Vội vã chạy lên trước, nó nhập bọn với các bà mẹ và đám trẻ sơ sinh, chen bằng được vào giữa họ sao cho là những chiếc xe nôi vây kín xung quanh. Thong thả qua đường trong khi bà điều khiển giao thông giơ tấm biển màu vàng rực lên, George cố tỏ vẻ như nó cũng thuộc cùng nhóm với các-bà-mẹ-có-con-nhỏ này. Nhưng nó biết là mình không đánh lừa được ai cả. Khi nó đi qua bà điều khiển giao thông, bà nháy mắt với nó và thì thầm. “Đừng lo, bé con, bác sẽ cản chúng lại cho cháu một lát. Nhưng nhớ chạy nhanh về nhà đấy nhé. Đừng để lũ nhóc hư đốn ấy bắt được.”
Khi George sang được đến bên kia đường, nó kinh ngạc thấy bà điều khiển giao thông đặt tấm biển dựa vào một thân cây và đứng đó, trừng mắt nhìn Ringo cùng đồng bọn. Tiếng gầm rúxe cộ lại rồ lên, và lúc George lao vút đi, nó còn nghe thấy một tiếng hét đầy đe đọa nữa.
“Này! Phải cho bọn này qua chứ – bọn này phải về nhà và làm... làm bài tập... Nếu bà không cho bọn này qua thì bọn này sẽ mách mẹ, mẹ sẽ đến và xử lý bà... mẹ sẽ cho cái đồ điều khiển giao thông nhà bà một trận, mẹ sẽ...”
“Ăn nói cho cẩn thận đấy, Richard Bright,” bà điều khiển giao thông lầm bầm, vừa cầm tấm biển hình tròn lên, chậm rãi bước xuống đường.
George đã rẽ khỏi đường cái, nhưng tiếng chân bước thình thịch sau lưng
https://thuviensach.vn
cho nó hay bọn kia đã biết nó đi đường nào. Nó vội vã chạy xuôi một lối mòn trồng cây hai bên len lỏi đằng sau các mảnh vườn của mấy ngôi nhà rất lớn; và lần này thì chẳng có người lớn nào để có thể cứu được nó cả.
George thử lay vài cánh cổng ở hàng rào nhưng tất cả đều đã bị khóa chặt. Nó hoảng hốt nhìn quanh, và rồi chợt nảy ra một ý. Bám lấy một cành táo thấp nhất đang chìa ra, nó đu mình lên đủ cao để đặt được chân lên đỉnh hàng rào, rồi nhảy qua. Nó đáp xuống trúng một bụi cây to gai góc, rách toạc cả bộ đồng phục. Trong khi nằm yên rên rỉ trong bụi cây, nó nghe thấy tiếng Ringo và lũ bạn chạy qua phía bên kia hàng rào, vừa chạy vừa bàn bạc nghe rợn cả sống lưng những trò chúng định sẽ làm với George nếu mà tóm được nó.
George nằm yên cho đến khi biết chắc là chúng đã đi xa. Vặn vẹo thoát được cái áo khoác đồng phục đã bị mắc vô vọng vào bụi gai, nó chật vật thoát ra khỏi đám cành cây cứ níu chặt lấy người. Hai túi quần của nó lộn trái hẳn ra, bao nhiêu thứ bên trong vãi tung hết trên mặt đất. Nó quờ quạng xung quanh, cố nhặt nhạnh lại tất cả những món đồ lặt vặt quý báu của mình. Rồi nó chui ra khỏi bụi rậm, đi lên một bãi cỏ phẳng phiu chạy dài xanh mướt, nơi một bà có vẻ rất kinh ngạc đang nằm trên chiếc ghế dài, phơi nắng. Bà nhấc cặp kính đen lên và nhìn nó chằm chằm. “Bonjour,” bà nói, bằng giọng du dương. Bà chỉ về phía ngôi nhà. “Cháu đi cửa kia kìa – cổng nom thế chứ không khóa đâu.”
“Ơ, merci,” George nói, nhớ ra được từ tiếng Pháp duy nhất trong vốn từ của nó. “Và, ơ, xin lỗi bà ạ,” nó nói thêm khi vụt qua bà ta để chạy xuôi theo một lối đi bên hông nhà. Nó qua cổng, ra ngoài đường và rảo bước về nhà ngay lập tức, mặc dù có hơi tập tễnh vì bị trẹo chân trái. Đường phố im lìm và thưa thớt khi nó cà nhắc đi qua. Nhưng sự yên tĩnh không kéo dài lâu.
“Nó kia rồi!” Một tiếng reo lớn vang lên. “Thằng George kia!” nó nghe thấy. “Bọn tao đến tóm mày
George thu hết chút sức lực còn lại cố bắt đôi chân chạy thật nhanh, nhưng nó cảm thấy cứ như đang lội ngập qua chỗ cát lầy. Nó không còn cách xa nhà mấy nữa – nó đã có thể trông thấy đoạn cuối con đường của mình – nhưng thằng Ringo và đồng bọn đang áp sát đến. Nó ì ạch chạy tiếp một cách can trường, và đến được chỗ để rẽ đúng lúc tưởng đâu sắp ngã ập xuống vỉa hè.
“Bọn tao sẽ giết mày!” Thằng Ringo gầm lên sau lưng nó.
Loạng choạng, George chạy lảo đảo xuống con phố nhà nó. Hơi thở của nó đã trở nên kỳ quái – các luồng khí vào vào ra ra phổi nó thành từng đợt lớn
https://thuviensach.vn
hổn hển, khò khè. Tất cả những vết xước, bầm dập và sưng tấy nó đã bị khi chạy trốn Ringo đề đang nhức nhối, họng nó khô ran và nó đã mệt phờ. Nó không thể đi xa hơn nữa, mà nó cũng không cần phải sơn xanh mà không bị Ringo và lũ bạn đáng sợ dần thành một miếng thịt băm, hay là một thứ gì đó tệ hơn thế, và giờ thì mọi chuyện sẽ ổn cả. Tất cả những gì nó phải làm lúc này chỉ là cho tay vào túi, lấy chìa khóa ra để mở cửa trước.
Nhưng chiếc chìa khóa không có ở đó.
Nó lộn trái túi quần ra và tìm thấy tất cả báu vật của nó – một hạt dẻ ngựa để chơi chọi hạt, một đồng xu nước ngoài, một mẩu dây, một viên dính dẻo, một chiếc xe hơi thể thao đồ chơi màu đỏ và một nùi bông. Nhưng không có chiếc chìa khóa. Chắc nó đã đánh rơi trong bụi cây khi trèo qua hàng rào. Nó bấm chuông, hy vọng có thể mẹ nó đã về nhà sớm. Ting-a-ling-ling-ling! Nó thử lại lần nữa. Nhưng chẳng có tiếng trả lời.
Thấy nó đứng đó, thằng Ringo biết mình đã thắng. Khoác một nụ cười gớm guốc trên mặt, nó bắt đầu khệnh khạng tiến về phía George. Đằng sau nó, háo hức được giở trò du côn, ba đứa bạn mặt chồn, nắm đấm sắt của nó cũng đang đi tới.
George hiểu rằng không còn chỗ chạy nữa. Nó nhắm nghiền mắt lại và đứng dựa lưng vào cửa trước, dạ dày cuộn lên chuẩn bị tinh thần đón nhận số phận của mình. Nó cố nghĩ ra một điều gì đó để nói, biết đâu sẽ làm Ringo lùi lại. Nhưng không thể nảy ra được điều gì thông minh, và cũng chẳng ích gì nếu bảo Ringo là nó sẽ gặp rắc rối to. Ringo thừa biết thế, và điều đó chưa bao giờ làm nó chùn bước cả. Tiếng bước chân dừng lại và George hé một mắt nhìn xem chuyện gì xảy ra. Ringo và đám bạn của nó đã dừng ở giữa đường và dáng chừng như đang bàn bạc xem nên làm gì với George.
“Không!” Ringo đang nói to. “Trò vớ vẩn! Cứ ép chặt nó vào tường cho đến khi nó van xin bọn mình thả nó ra!”
Nhưng Ringo vừa dứt lời thì một chuyện xảy ra. Một chuyện kỳ lạ đến nỗi sau này nó và lũ bạn vẫn thắc mắc không hiểu có phải chúng đã mơ thấy thế không. Cánh cửa căn nhà hàng xóm của George bật mở và từ bên trong nhảy ra thứ gì đó nom như một nhà du hành vũ trụ tí hon. Tất cả kinh ngạc lùi lại một bước trong khi hình thù nhỏ bé trong bộ đồ vũ trụ màu trắng với cái mũ vũ trụ trong bằng kính và một chiếc ăng ten đính sau lưng ấy nhảy ra giữa đường và thi triển một thế võ karate khá dữ dằn.
“Lùi lại,” bộ đồ vũ trụ nói bằng giọng rôbốt kỳ lạ, “nếu không ta sẽ ếm lời
https://thuviensach.vn
nguyền Cuộc Sống Ngoài Hành Tinh lên bọn mi. Bọn mi sẽ hóa ra xanh lè và não bọn mi sẽ sôi lên sùng sục rồi chảy ra khỏi tai và mũi bọn mi. Xương bọn mi sẽ biến thành cao su và khắp người bọn mi sẽ nổi hàng trăm cái mụn cóc. Bọn mi sẽ chỉ ăn được súp lơ và rau chân vịt[8]và sẽ không thể nào xem tivi được nữa vì tivi sẽ làm mắt bọn mi rơi ra ngoài. Coi chừng đấy!” Nhà du hành vũ trụ xoay một vài vòng và đá mấy cú, mà không hiểu sao George nhìn lại thấy quen quen.
Ringo và lũ bạn của nó tái mét cả mặt và loạng choạng lùi lại, mồm há hốc. Chúng thật sự bị một mẻ hết hồn.
“Vào nhà đi,” bộ đồ vũ trụ bảo George.
George liền chui ngay vào Nhà Hàng Xóm. Nó không thấy sợ nhà du hành vũ trụ loắt choắt đó – nó đã nhìn thấy một lọn tóc vàng óng qua lớp kính của chiếc mũ vũ trụ. Có vẻ như là Annie vừa mới cứu nó.
https://thuviensach.vn
CHƯƠNG TÁM
“Phù!” Người mặc bộ đồ du hành vũ trụ đi theo George vào trong nhà, dùng đôi ủng vũ trụ to tướng đá về phía sau một cái cho cánh cửa đóng lại. “Mặc bộ đ này nóng quá,” người đó nói thêm, cởi chiếc mũ và hất cho món tóc đuôi ngựa dài thò ra. Đó đúng là Annie, mặt con bé đỏ bừng vì phải nhảy nhót trong bộ đồ nặng nề. “Cậu có thấy chúng chết khiếp đến thế nào không?” con bé hỏi George, vừa mỉm cười rạng rỡ vừa lấy tay lau trán. “Cậu có thấy không?” Nó đi xuôi hành lang, mỗi bước chân lại kêu lục cục. “Nào.”
“Ờ, có. Cảm ơn cậu,” George chỉ thốt lên được có thế trong khi lẽo đẽo theo sau con bé đi vào chính căn phòng nơi nó đã được x Sự Ra Đời và Cái Chết của Một Ngôi Sao với chú Eric. Nó đã háo hức biết bao khi nghĩ đến chuyện được quay trở lại để gặp Cosmos, thế mà giờ lại chỉ cảm thấy khổ sở. Nó đã buột mồm nói với thầy Reeper đáng sợ về Cosmos, bất chấp lời hứa với chú Eric là sẽ giữ bí mật. Nó đã phải trải qua một chặng đường dài khủng khiếp từ trường về vì bị lũ du côn kia đuổi, và hơn hết là lại phải nhờ một đứa con gái nhãi ranh mặc bộ đồ du hành vũ trụ cứu. Thật là một ngày tồi tệ.
Nhưng ngược lại, Annie đang có vẻ hết sức khoái chí. “Cậu thấy thế nào?” con bé hỏi George, vuốt lại những nếp nhăn trên bộ đồ áo liền quần trắng muốt của mình. “Mới tinh đấy – bưu điện vừa chuyển đến xong.” Trên sàn nhà là một cái hộp các tông dán tem chi chít, có in chữ NHỮNG CUỘC PHIÊU LƯU TRONG VŨ TRỤ R US! Bên cạnh đó là một bộ đồ khác, nhỏ hơn nhiều, màu hồng, đính đầy những hạt cườm trang trí, những tấm huy hiệu và ruy băng lòng thòng. Bộ đồ đã cũ, bẩn thỉu và nhằng nhịt. “Bộ đồ cũ của tớ đấy,” Annie giải thích. “Tớ có nó từ hồi còn bé tí cơ,” con bé nói vẻ khinh khỉnh. “Tớ đã tưởng gắn đầy những thứ kia lên là xịn, nhưng bây giờ thì tớ chỉ thích bộ đồ du hành của mình giản dị thôi.”
“Cậu thì cần đồ du hành vũ trụ làm gì chứ?” George hỏi. “Cậu định đi dự hội hóa trang à?”
“Cái gì!” Annie trợn mắt lên. “Cosmos!” cô gọi.
“Gì thế, Annie?” máy tính Cosmos âu yếm đáp lại.
“Cậu thật là một máy tính giỏi giang, đẹp đẽ, đáng yêu, tuyệt vời!”
https://thuviensach.vn
“Ôi, Annie!” Cosmos nói, màn hình bừng lên như thể nó đang đỏ mặt vậy. “George muốn biết tại sao tôi lại có một bộ đồ du hành vũ trụ đấy.”
“Annie có một bộ đồ du hành vũ trụ,” Cosmos trả lời, “để cô bé có thể du hành vào vũ trụ. Ở ngoài đó rất lạnh, khoảng âm hai trăm bảy mươi độ C. Cô bé sẽ bị đông cứng lại chỉ trong tích tắc nếu không mặc bộ đồ đó.”
–––––––––––
NHIỆT ĐỘ
- Nhiệt độ trung bình trên bề mặt Trái Đất: 150(590)
- Nhiệt độ thấp nhất đã từng đo được trên Trái Đất: -690C (-128,20F), tại Vostok, Nam Cực, ngày 21 tháng Bảy năm 1983.
- Nhiệt độ cao nhất từng đo được trên Trái Đất: 580C (136,40F), tại Al’Aziziyah, Libi, ngày 13 tháng Chín năm 1922.
- Nhiệt độ trên bề mặt Mặt Trăng:
+ Nhiệt độ trung bình ban ngày: 1100C (2300F).
+ Nhiệt độ trung bình ban đêm: - 1500C (-2400F).
- Nhiệt độ trung bình trên bề mặt Mặt Trời: 55000C (99320F). - Nhiệt độ trung bình trong tâm Mặt Trời: 15 triệu độ C (27 triệu độ F). - Nhiệt độ trung bình trong vũ trụ: -270,40C (-454,720F).
–––––––––––
“Ờ, nhưng mà,” George phản đối. Nhưng nó không kịp nói gì thêm.
“Tớ thường du hành quanh Hệ Mặt Trời với bố tớ,” Annie khoe khoang. “Thỉnh thoảng mẹ tớ cũng đi cùng, nhưng mẹ không thích vũ trụ cho lắm.”
George đã thấy ngán lắm rồi. Nó không còn bụng dạ nào để chơi mấy trò vớ vẩn này nữa. “Không phải,” nó bực tức nói. “Cậu làm sao mà đi vào vũ trụ được. Cậu phải dùng tàu vũ trụ chứ, mà người ta thì sẽ không bao giờ cho cậu lên tàu vì chẳng ai biết cái gì là sự thật còn cái gì là do cậu bịa ra cả.”
Miệng Annie đã hóa thành một chữ O tròn trĩnh.
“Cậu chỉ bịa ra những chuyện ngớ ngẩn rằng mình là vũ nữ múa ba lê và nhà du hành vũ trụ, và bố cậu và Cosmos giả vờ tin cậu, nhưng thực ra họ chả
https://thuviensach.vn
tin tí nào,” George nói tiếp, nó đang rất nóng và mệt, chỉ muốn được ăn món gì đó ngon ngon trong bữa trà.
Annie chớp mắt lia lịa. Cặp mắt xanh của con bé bỗng sáng rực lên đầy nước. “Tớ không hề bịa ra những chuyện đó.” Con bé tức tối vặc lại, đôi má tròn trĩnh càng đỏ h“Tớ không bịa, không bịa. Tất cả đều là chuyện thật, tớ không bịa ra chuyện gì cả. Tớ là một vũ nữ múa ba lê thật và tớ có đi vào vũ trụ thật, và tớ sẽ chỉ cho cậu thấy.” Con bé giậm chân thình thình bước đến bên cạnh Cosmos. “Và,” nó giận dữ nói tiếp, “cậu sẽ phải đi cùng. Như thế cậu sẽ tin tớ.” Nó lục lọi trong một hộp đồ và lôi ra một bộ đồ vũ trụ khác rồi ném cho George. “Mặc vào,” con bé ra lệnh.
“Ớ-ô,” Cosmos khẽ lẩm bẩm.
Annie đang đứng trước Cosmos, gõ gõ ngón tay lên bàn phím. “Tôi nên đưa cậu ta đến đâu nhỉ?” con bé hỏi.
“Tôi không nghĩ đây là một ý hay đâu,” Cosmos khuyên. “Bố cô sẽ nói gì chứ?”
“Bố sẽ không biết đâu,” Annie vội nói. “Bọn mình sẽ đi một tí tẹo rồi quay về ngay. Chỉ mất hai phút thôi. Đi mà, Cosmos!” con bé van nài, giờ mắt nó đã ắng ặng nước. “Tất cả mọi người đều nghĩ rằng tôi bịa chuyện, nhưng không phải thế! Chuyện du hành quanh Hệ Mặt Trời là có thật và tôi muốn chỉ cho George thấy để bạn ấy không nghĩ là tôi nói khoác.”
“Thôi được, thôi được rồi,” Cosmos vội nói. “Đừng có để rơi nước mắt lên bàn phím của tôi, nó sẽ làm nội tạng của tôi gỉ hết mất. Nhưng cô cậu chỉ có thể nhìn ngắm thôi. Tôi không muốn một ai trong số hai cô cậu đi ra ngoài đó thật đâu.”
Annie quay lại nhìn George. Mặt con bé hết sức dữ dằn nhưng nước mắt vẫn đang tràn ra. “Cậu muốn nhìn thấy gì nào?” nó hỏi. “Điều thú vị nhất trong toàn Vũ Trụ là gì?”
George suy nghĩ rất lung. Nó không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng nó không có ý làm cho Annie buồn bực đến vậy. Nó không thích phải nhìn con bé khóc như thế, và giờ nó càng cảm thấy tệ hơn khi nghĩ đến chú Eric. Mới hôm qua thôi chú Eric đã bảo nó rằng Annie không có ý làm gì nó, thế mà giờ George lại tỏ ra bất lịch sự như thế với con bé. Có lẽ, nó nghĩ, sẽ tốt hơn nếu mình cứ vào hùa.
“Sao chổi,” nó trả lời, nhớ lại đoạn cuối Sự Ra Đời và Cái Chết của Một
https://thuviensach.vn
Ngôi Sao và tảng thiên thạch đã đâm thẳng vào cửa sổ. “Tớ nghĩ rằng sao chổi chính là điều thú vị nhất trong toàn Vũ Trụ.”
Annie gõ chữ Sao Chổi lên bàn phím của Cosmos.
“George, mặc bộ đồ vũ trụ của cậu vào, nhanh lên!” con bé giục. “Sắp lạnh lắm đấy.” Nói rồi nó nhấn nút enter...
https://thuviensach.vn
CHƯƠNG CHÍN
Một lần nữa, tất cả lại trở nên tối đen. Tia sáng nhỏ rực rỡ chiếu thẳng từ màn hình của Cosmos ra đến giữa phòng, lơ lửng ở đó một lát, rồi bắt đầu vẽ nên một hình thù. Chỉ có điều lần này nó không tạo ra một ô cửa sổ từ hư không nữa. Nó vẽ một thứ gì khác. Tia sáng vẽ một đường thẳng từ sàn nhà lên, rồi rẽ sáng trái, vẽ tiếp một đường thẳng khác rồi lại hạ xuống sàn.
“A, nhìn kìa!” George reo lên, giờ nó đã nhìn ra được đó là cái gì. “Cosmos đã vẽ ra một cánh cửa!”
“Tôi đâu chỉ có vẽ nên nó,” Cosmos gắt. “Tôi giỏi hơn cậu tưởng nhiều. Tôi đã tạo ra cho cậu một ngưỡng cửa – nó là một lối ra. Nó dẫn tới...”
“Suỵt, Cosmos!” Annie nói. Con bé đã đội lại chiếc mũ vũ trụ lên và đang nói qua máy phát gắn bên trong đó. Cái máy khiến cho con bé có cái giọng kỳ lạ đã dọa Ringo và đồng bọn của thằng này chết khiếp. “Để George tự mở nó ra đi.”
Đến lúc này thì George đã loay hoay chui được vào bộ đồ cồng kềnh, nặng nề màu trắng và chiếc mũ vũ trụ bằng kính mà Annie ném cho nó. Gắn vào phía sau lưng là một cái bình nhỏ, truyền dưỡng khí qua một cái ống vào trong mũ để nó có thể thở được bình thường. Nó đi đôi ủng vũ trụ to tướng vào và đeo đôi găng tay mà Annie đã tung cho, rồi bước lên trước và rụt rẽ khẽ đẩy cánh cửa một cái. Cánh cửa bật mở, để lộ một khoảng trống khổng lồ chi chít hàng trăm những đốm sáng nhỏ xíu, mà té ra chính là những ngôi sao. Đặc biệt một ngôi sao trong số đó to và sáng hơn hẳn các ngôi sao khác.
“Wao!” George kêu lên, cũng nói qua bộ truyền phát âm của riêng mình. Khi xem Sự Ra Đời và Cái Chết của Một Ngôi Sao, nó đã được chứng kiến mọi sự kiện trong không gian qua một ô cửa sổ. Nhưng lần này thì dường như không có gì chắn giữa nó và khoảng không vũ trụ cả. Nom như thể nó chỉ cần bước qua ngưỡng cửa là đã ở đó rồi. Nhưng ở đâu? Nếu nó bước cái bước nhỏ đó xong, thì nó sẽ ở đâu?
“Ở đâu...? Cái gì....? Làm sao...?” George ngơ ngác hỏi.
“Có thấy ngôi sao sáng ở đằng kia không, ngôi sao sáng nhất trong tất cả các ngôi sao sáng cậu nhìn thấy ấy?” George nghe thấy tiếng của Cosmos trả
https://thuviensach.vn
lời. “Đó chính là Mặt Trời. Mặt Trời của chúng ta đấy. Nhìn từ đây trông nó nhỏ hơn so với khi cậu nhìn thấy nó trên bầu trời. Cánh cửa này dẫn đến một nơi trong hệ Mặt Trời, cách xa Mặt Trời hơn Trái Đất nhiều. Có một sao chổi lớn đang bay tới – đó là lý do tại sao tớ lại chọn vị trí này cho cậu. Lát nữa thôi cậu sẽ nhìn thấy nó. Nhớ lùi xa cửa đấy.”
George bước lui lại một bước. Nhưng Annie, vốn đang đứng ngay cạnh nó, lại túm lấy bộ đồ vũ trụ của nó và kéo nó tới trước.
“Xin hãy lùi xa cửa, một sao chổi đang lại gần,” Cosmos nói, như thể nó đang báo sắp có tàu vào ga vậy. “Xin không đứng quá gần mép cửa – sao chổi này bay với vận tốc rất lớn.”
Annie thúc vào người George và đưa chân ra chỉ vào ngưỡng cửa. “Xin hãy lùi xa cửa,” Cosmos nhắc lại.
“Khi nào tớ đếm đến ba...” Annie nói. Con bé giơ lên ba ngón tay. Ngoài cửa, George nhìn thấy một tảng thiên thạch lớn đang lao về phía chúng, lớn hơn tảng thiên thạch bé xíu đã đập vào cửa sổ hôm trước rất nhiều.
“Sao chổi này sẽ không dừng lại đâu,” Cosmos nói tiếp. “Nó sẽ xuyên thẳng qua hệ Mặt Trời của chúng ta.”
Annie gập một ngón tay xuống để cho George biết là nó đã đếm đến “hai”. Tảng thiên thạch màu trắng xám đang tiến lại gần hơn.
“Khoảng thời gian cho cuộc hành trình của sao chổi này là khoảng một trăm tám mươi tư năm,” Cosmos nói. “Nó sẽ ghé thăm sao Thổ, sao Mộc, sao Hỏa, Trái Đất và Mặt Trời. Khi quay trở lại nó cũng sẽ ghé thăm cả sao Hải Vương và sao Diêm Vương, giờ không còn được coi là một hành tinh nữa.”
“Cosmos tuyệt vời của tôi ơi, khi chúng tôi đã cưỡi trên sao chổi ở ngoài kia, cậu làm ơn tăng tốc lên được không? Nếu không thì chúng tôi sẽ mất hàng tháng mới ngắm được hết các hành tinh mất!” Không đợi Cosmos trả lời, Annie hét lên, “Một!” rồi túm lấy tay George và kéo nó qua ngưỡng cửa.
Điều cuối cùng hai đứa nghe thấy là giọng của Cosmos, đang hét gọi như từ cách xa hàng triệu dặm, “Đừng nhảy! Không an toàn đâu! Quay lại đi-i-i-i i!”
Và rồi tất cả im lặng như tờ.
–––––––––––
https://thuviensach.vn
SAO DIÊM VƯƠNG
- Trước tháng Tám năm 2006, được biết trong hệ Mặt Trời có chín hành tinh xoay quanh Mặt Trời: sao Thủy, sao Kim, Trái Đất, sao Hỏa, sao Thổ, sao Mộc, sao Thiên Vương, sao Hải Vương, và sao Diêm Vương. Tất nhiên, chín thiên thể này vẫn tồn tại, và hoàn toàn y hệt như trước, nhưng vào tháng Tám năm 2006. Hiệp hội Thiên văn Quốc tế đã quyết định không gọi sao Diêm Vương là một hành tinh nữa. Giờ nó được gọi là một hành tinh lùn.
- Điều này là do có sự thay đổi trong định nghĩa thế nào là một hành tinh. Giờ đây, một vật thể trong vũ trụ phải đáp ứng được ba điều kiện thì mới có thể được gọi là một hành tinh:
1, Nó phải xoay quanh Mặt Trời.
2, Nó phải đủ lớn để lực hấp dẫn biến nó thành hình cầu, và giữ nguyên hình dạng đó.
3, Khi xoay quanh Mặt Trời, lực hấp dẫn của nó phải hút được hầu hết những gì gần xung quanh trong không gian, để đường đi được thông suốt.
- Căn cứ vào định nghĩa mới này, sao Diêm Vương không còn là một hành tinh nữa. Nó có xoay theo quỹ đạo xung quanh Mặt Trời không? Có. Nó có hầu như hình cầu, và sẽ ở nguyên hình dạng đó không? Có. Nó hút quang đường đi quanh Mặt Trời của mình không? Không: quanh đường quỹ đạo của nó có rất nhiều thiên thạch. Bởi vì không đáp ứng được điều kiện thứ ba này, sao Diêm Vương đã bị giáng cấp từ một hành tinh xuống thành một hành tinh lùn.
- Tám hành tinh còn lại đáp ứng được cả ba quy luật và vì vậy vẫn là các hành tinh.
- Với các hành tinh và các ngôi sao khác không phải là Mặt Trời, Hiệp hội Thiên văn Quốc tế đã nhất trí đưa ra thêm một yêu cầu nữa: vật thể đó không nên quá to để có nguy cơ tự nó trở thành một ngôi sao trong quá trình tiến hóa sau này.
- Các hành tinh quanh những ngôi sao không phải Mặt Trời được gọi là ngoại hành tinh. Cho tới nay, chúng ta đã phát hiện được 240 ngoại hành tinh. Phần lớn các ngoại hành tinh đều cực lớn – lớn hơn Trái Đất rất nhiều.
- Tháng Mười hai năm 2006, một vệ tinh mang tên Corot đã được phóng vào không gian. Khả năng của những máy dò mà Corot được trang bị cho
https://thuviensach.vn
phép khám phá ra các ngoại hành tinh nhỏ hơn trước rất nhiều, chỉ gấp khoảng hai lần kích cỡ Trái Đất. Một hành tinh như vậy đã được phát hiện năm 2007, nhờ vào các thiết bị khác. Nó được đặt tên là Gliense 581c.
–––––––––––
https://thuviensach.vn
CHƯƠNG MƯỜI
Ngoài phố, Ringo và lũ bạn của nó vẫn đang đứng như trời trồng, như thể bị dính vào vỉa hè bởi một sức mạnh vô hình nào đó vậy.
“Cái quái gì thế?” một thằng bé nhỏ, gầy gò, biệt hiệu là Chó Đua[9], hỏi. “Chịu,” thằng nhóc to con mà chúng gọi là Xe Tăng gãi đầu đáp. “Ờm, tao đếch sợ,” Ringo giở giọng bướng.
“Tao cũng không,” những đứa khác vội đồng thanh nói theo.
“Tao mới chỉ định cho cái thằng quái thai mặc đồ vũ trụ đấy một bài học thì nó sợ quá chạy biến mất rồi.”
“Đúng, đúng, đúng thế,” lũ bạn nó lập tức đồng tình. “Tất nhiên là mày đang định làm thế. Tất nhiên rồi, Ringo ạ.”
“Thế nên tao tính,” Ringo nói tiếp, “mày” – nó chỉ vào thành viên mới mất trong băng – “phải lại bấm chuông cửa xem sao.”
“Tao hả?” Thằng nhóc nuốt nước bọt đánh ực một cái.
“Mày đã bảo không sợ cơ mà,” Ringo nói.
“Tao sợ gì!” thằng nhóc ré lên.
“Thế thì mày đi bấm chuông cửa đi chứ, hả?”
“Sao mày không tự đi mà bấm lấy?” thằng mới hỏi vặn.
“Vì tao bảo mày trước. Đi đi.” Ringo lừ mắt nhìn thằng bé. “Mày có muốn nhập hội không?”
“Có chứ!” thằng bé trả lời, tự hỏi không biết đằng nào tệ hơn – đi gặp một nhà du hành vũ trụ và chịu lời nguyền Cuộc Sống Ngoài Hành Tinh, hay là làm cho Ringo nổi giận. Nó quyết định chọn nhà du hành vũ trụ – ít ra không phải chạm mặt mỗi ngày ở trường. Nó lo ngại nhích từng bước về phía cửa trước nhà Eric.
“Tế thì bấm chuông đi, Mặt Mụn,” Ringo nói, “nếu không mày sẽ phải làm cựu thành viên của hội đấy.”
“Được thôi,” Mặt Mụn lẩm bẩm, nó không thích cái biệt danh băng nhóm
https://thuviensach.vn
mới lạ này của mình cho lắm. Những đứa khác đều lùi lại vài bước. Ngón tay của thằng bé mới nhập hội lơ lửng bên trên cái nút chuông.
“Ringo này,” một đứa trong bọn bất thần hỏi, “bọn ta sẽ làm gì nếu hắn ra mở cửa?”
“Bọn ta sẽ làm gì nếu hắn ra mở cửa ấy à?” Ringo nhắc lại câu hỏi trong khi cố nghĩ ra một câu trả lời. Nó nhìn lên trời như để tìm kiếm một ý tưởng trên đó. “Bọn ta sẽ...” Ngay cả Ringo cũng không còn tự tin và đầu gấu như ngày thường nữa. Nhưng nó chưa kịp nghĩ ra câu trả lời nào thì đã phải hét lên vì đau. “Áiiiiiiuiiiii!” nó la lúc một bàn tay túm lấy tai nó và véo mạnh.
“Mấy thằng nhóc các trò đang lang thang ngoài phố làm gì thế hử?” một giọng nghiêm khắc hỏi. Đó chính là Tiến sĩ Reeper – thầy giáo ở trường của Ringo và George. Thầy đã tóm chặt được tai Ringo và rõ ràng là không có ý định buông ra. Cả lũ đều cực kỳ giật mình khi nhìn thấy một thầy giáo ở bên ngoài khuôn viên trường học – chúng không bao giờ tưởng tượng nổi các giáo viên cũng có cuộc sống riêng phải lo toan hay nơi nào đó khác phải đến ngoài lớp học của chúng.
“Bọn em chả làm gì đâu,” Ringo ré lên.
“Tôi đoán trò định nói là 'Bọn em không làm gì cả',” Tiến sĩ Reeper lên giọng thầy giáo sửa lại, “mà hoàn cảnh nào đi nữa thì đó cũng không phải là sự thật. Các trò rõ ràng đang âm mưu gì đó, và nếu tôi mà phát hiện ra cái gì đó liên quan đến việc bắt nạt các trò nhỏ hơn – như George chẳng hạn...” Tiến sĩ Reeper nhìn cả lũ con trai trừng trừng để xem có đứa nào giật mình khi nghe nhắc đến tên George hay không.
“Không ạ không ạ không ạ không ạ,” Ringo líu lưỡi, chỉ sợ tai nó sẽ rụng luôn trong tay ông thầy. “Bọn em chả đụng gì đến nó, không hề ạ. Bọn em chỉ chạy theo nó vì nó...”
“Nó-để-quên-hộp-thức-ăn-trưa-ở-trường-ạ,” Chó Đua nhanh nhảu nói.
“Và bọn em muốn trả lại cho nó trước khi nó về đến nhà,” thành viên mới nhất của băng, nói thêm.
“Thế các trò trả xong rồi chứ?” Tiến sĩ Reeper hỏi với một nụ cười nham hiểm, nới tay véo tai Ringo ra chỉ một chút không hơn.
“Chúng em đang định trả lại,” Ringo biến báo, “thì nó đã đi vào căn nhà kia mất rồi ạ.” Nó chỉ vào cửa trước nhà chú Eric. “Vì thế bọn em định bấm
https://thuviensach.vn
chuông cửa để trả lại cho nó.”
Tiến sĩ Reeper buông tai Ringo ra đột ngột đến nỗi Ringo ngã phịch xuống đất.
“Trò ấy đã đi vào trong đó à?” Tiến sĩ Reeper gắt hỏi chúng trong khi Ringo loạng choạng đứng lên.
“Vâng ạ,” Cả bọn đồng loạt gật đầu.
“Thế thì tại sao mấy thằng nhóc các trò,” Tiến sĩ Reeper chậm rãi nói, “không đưa tôi hộp thức ăn trưa của George và tôi sẽ trả lại cho trò ấy.” Thầy thò tay vào túi lục lọi một hồi rồi lôi ra một đồng năm bảng nhàu nát và ve vẩy nó trước mũi chúng.
“Đứa nào cầm cái hộp?” Ringo hỏi.
“Không phải tao,” Chó Đua đáp ngay.
“Tao cũng không,” Xe Tăng lẩm bẩm.
“Thế thì chắc là mày rồi,” Ringo nói, chỉ vào Mặt Mụn.
“Ringo, tao không... không có... chẳng có...” Mặt Mụn giờ hốt hoảng thấy rõ.
“Được lắm,” Tiến sĩ Reeper nói, trừng mắt nhìn bốn đứa. Thầy đút tờ tiền lại vào túi. “Nếu vậy thì, các trò nên xéo mau đi. Có nghe ta nói không? Xéo!”
Khi lũ trẻ – không cần đợi bảo đến lần thứ hai – đã chạy mất, Tiến sĩ Reeper đứng lại trên phố, mỉm cười một mình. Đó chẳng phải là một cảnh tượng dễ chịu gì. Sau khi xem xét cẩn thận để chắc chắn là không có ai qua lại, thầy bước tới cửa sổ đằng trước nhà chú Eric và nheo mắt nhìn qua. Rèm cửa đã được kéo lại nên thầy chỉ có thể nhìn qua một khe hở nhỏ. Thầy không thấy gì ngoài hai bóng người tối sẫm, hình thù kỳ dị có vẻ như đang đứng trước một ô cửa gì đó trong nhà.
“Thú vị thật,” thầy lẩm bẩm một mình. “Rất, rất thú vị.”
Bất thình lình, nhiệt độ ngoài phố bỗng giảm hẳn xuống. Trong một khắc, tựa như có một luồng gió Bắc Cực vừa thổi qua con phố. Kỳ lạ hơn, luồng gió cắt da cắt thịt ấy hình như đang thổi ra từ bên dưới cửa trước nhà Eric, nhưng khi Tiến sĩ Reeper cúi xuống xem cho kỹ thì nó ngừng lịm. Khi thầy quay lại để nhìn qua cửa sổ thì hai bóng người nọ đã biến mất, và không còn ô cửa nào trong nhà nữa.
https://thuviensach.vn
Tiến sĩ Reeper gật gù. “A, hơi lạnh của khoảng không vũ trụ – ta mọng được cảm thấy nó làm sao,” thầy thì thào, xoa xoa hai tay vào nhau. “Cuối cùng thì Eric, ta cũng đã tìm thấy mi! Ta biết một ngay kia mi sẽ quay trở lại mà.”
https://thuviensach.vn
CHƯƠNG MƯỜI MỘT
Sau khi nhảy qua ngưỡng ô cửa ra đó, George thấy mình đang lơ lửng – không bay lên, cũng không bay xuống, chỉ lơ lửng trôi dạt trong bóng tối mênh mông khổng lồ của không gian vũ trụ. Nó quay lại nhìn về phía ngưỡng cửa, nhưng cái lỗ hổng trong không gian nơi đáng lẽ phải có ngưỡng cửa giờ đã liền kín lại như thể chưa bao giờ tồn tại vậy. Không còn đường nào để quay trở lại nữa, và tảng thiên thạch khổng lồ kia thì đang tiến đến mỗi lúc một gần.
“Nắm lấy tay tớ!” Annie hét lên với George. Khi bàn tay đeo găng của nó siết tay con bé càng lúc càng chặt hơn, nó bắt đầu cảm thấy như hai đứa đang rơi xuống, về phía sao chổi. Lao vùn vụt và vùn vụt, như thể chúng đang ở trên một chiếc cầu trượt xoáy khổng lồ, George và Annie rơi xoáy trôn ốc về phía tảng thiên thạch to tướng, mỗi lúc một tiến lại gần hơn. Bên dưới chúng, cả hai có thể nhìn thấy một phía của sao chổi, cái phần đối diện với Mặt Trời, được chiếu sáng rực rỡ. Nhưng phía bên kia, nơi không được các tia Mặt Trời chạm tới, thì tối đen. Cuối cùng chúng đáp xuống thành một đống trên lớp đất đá vụn băng giá, phủ dày bụi. Cũng may là chúng đã rơi trúng mặt sáng của sao chổi nên có thể nhìn thấy xung quanh mình có gì.
“Ha-ha-ha-ha!” Annie vừa cười vừa tự nhổm dậy. Con bé kéo George lên và phủi những mẩu băng bẩn đầy đất cát và đá vụn khỏi người thằng bé. “Thế nào?” nó nói. “Giờ thì cậu đã tin tớ chưa?”
“Bọn mình đang ở đâu thế?” George hỏi, nó kinh ngạc đến mức quên cả sợ. George cảm thấy người nhẹ bẫng. Nó nhìn quanh và thấy đá, băng, tuyết, và bóng tôi. Y hệt như chúng đang đứng trên một quả cầu tuyết vĩ đại dơ bẩn mà ai đó đã ném vào không gian. Những ngôi sao tỏa sáng chói lọi khắp nơi nơi, quầng sáng của chúng khác hẳn với những điểm sáng nhấp nháy mà nó nhìn thấy từ Trái Đất.
“Bọn mình đang du hành mạo hiểm,” Annie trả lời. “Trên một ngôi sao chổi. Và đây là chuyện thật – không phải là chuyện bịa, phải không nào?”
“Đúng là không bịa,” George thừa nhận. Nó vụng về vỗ vỗ lên bộ đồ vũ trụ của con bé. “Xin lỗi vì tớ đã không tin cậu, Annie.”
“Không sao,” Annie rộng lượng nói. “Cũng có ai tin tớ bao giờ đâu. Vì thế
https://thuviensach.vn
tớ mới phải chỉ cho cậu thấy. Xem này, George!” Nó đưa tay khoát một vòng xung quanh. “Cậu sẽ được ngắm các hành tinh trong hệ Mặt Trời.” Con bé loay hoay lôi từ trong một cái túi trên bộ đồ vũ trụ ra một đoạn thừng. Ở cuối đoạn thừng là một cái que nhọn, trông giống như một cái cọc dựng lều. Dùng đôi ủng vũ trụ, con bé ấn cái que xuống lớp băng trên bề mặt sao chổi.
Ngắm con bé, George khẽ nhảy lên một cái vì khoái chí. Mặc dù vẫn đang mặc bộ đồ du hành vũ trụ có vẻ như sẽ cực nặng nếu ở trên Trái Đất, nó không thể tin được là mình lại cảm thấy nhẹ nhõm đến mức này. Nhẹ đến mức nó có thể nhảy cao bao nhiêu tùy ý. Nó lại nhún nhẹ một cái nữa qua cái khe nứt be bé trên bề mặt sao chổi. Lần này nó bật lên cao hơn và không rơi xuống nữa. Dường như nó đang làm một cú nhảy vĩ đại, khéo phải đến hàng trăm mét chứ chả chơi! Nó sẽ không bao giờ tìm lại được Annie mất...
“Giúp tớ với! Giúp tớ với!” George gọi qua chiếc mũ vũ trụ trong khi cú nhảy vẫn tiếp tục đưa nó đi xa mãi, xa mãi, hai tay nó cuống cuồng khua giữa rỗng không xung quanh trong khi cố bắt mình rơi trở xuống sao chổi. Nhưng chẳng ích gì, Annie giờ đã ở xa lắm rồi – nó chỉ nhìn thấy hình dáng của con bé khi ngoảnh đầu lại. Bề mặt sao chổi đang trượt đi vùn vụt dưới chân nó. Nó có thể nhìn thấy những cái lỗ và những ngọn đồi nhỏ khắp nơi, nhưng chẳng có gì để bám víu vào. Rồi rốt cuộc cũng có vẻ nó đang rơi xuống. Mặt đất giờ đang gần lại, nó rơi xuống rồi trượt lên mặt băng sát ranh giới giữa phần sáng và phần tối của sao chổi. Nó trông thấy Annie đang chạy từ đằng xa lại vẻ hết sức thận trọng.
“Cậu có nghe thấy tớ không, đừng nhảy nữa!” con bé vừa chạy vừa nói giọng rất cấp bách. “Cậu có nghe thấy tớ không, đừng nhảy nữa! Cậu có nghe -”
“Tớ không nhảy nữa!” nó đáp lại khi con bé đến được chỗ nó.
“Đừng có làm thế chứ, George!” Annie bảo. “Cậu có thể đã rơi xuống phía tối của sao chổi, và nhỡ đâu tớ không bao giờ tìm thấy cậu nữa! Giờ thì đứng lên đi – đinh ở dưới đế đấy.” giọng nó nghe rất người lớn, không có chút gì giống với con bé con tinh quái mà George đã gặp ở nhà chú Eric. “Sao chổi khác Trái Đất. Ở đây bọn mình có trọng lượng nhỏ hơn nhiều so với ở dưới đất, vì thế nếu nhảy, bọn mình sẽ nhảy được rất cao, rất xa. Đây là một thế giới khác hẳn. Ôi, nhìn kìa!” nó kêu lên, đổi chủ đề. “Bọn mình đến vừa kịp lúc đấy!”
–––––––––––
https://thuviensach.vn
KHỐI LƯỢNG
- Khối lượng của một vật thể chỉ lực cần để di chuyển vật đó hoặc thay đổi cách vật đó chuyển động. Khối lượng thường được đo bằng cách cân vật thể, nhưng khối lượng và trọng lượng không giống nhau. Trọng lượng của một vật thể chỉ lực hút nó về phía một vật khác, ví dụ như Trái Đất hay Mặt Trăng, trọng lượng phụ thuộc vào khối lượng của cả hai vật thể cũng như khoảng cách giữa chúng. Trên đỉnh một ngọn núi trọng lượng của bạn sẽ nhẹ hơn một chút bởi bạn cách xa tâm Trái Đất hơn.
- Bởi vì khối lượng của Mặt Trăng nhỏ hơn khối lượng của Trái Đất nhiều, một nhà du hành vũ trụ nặng khoảng 90kg (khoảng 200 pound) trên Trái Đất sẽ chỉ còn nặng khoảng 15 kg (33 pound) trên Mặt Trăng. Vì vậy nếu được rèn luyện tốt, các nhà du hành vũ trụ trên Mặt Trăng có thể phá vỡ bất kỳ kỷ lục nhảy xa nào của Trái Đất.
- Einstein là một nhà vật lý người Đức sinh năm 1879. Ông đã khám phá ra rằng năng lượng tỷ lệ thuận với khối lượng, căn cứ theo phương trình nổi tiếng E=mc2, trong đó ‘E’ là năng lượng, ‘m’ là khối lượng và ‘c’ là vận tốc ánh sáng. Vì vận tốc ánh sáng là rất lớn, Einstein và một số người khác nhận ra rằng phương trình này gợi ý cho con người sản xuất ra bom nguyên tử, loại bom theo đó một khối lượng rất nhỏ được biến đổi thành lượng năng lượng cực lớn khi nổ.
- Einstein cũng phát hiện ra rằng khối lượng và năng lượng uốn cong không gian, tạo ra lực hấp dẫn.
–––––––––––
“Kịp cái gì cơ?” George hỏi.
“Cái kia kìa!” Annie chỉ về phía bên kia của sao chổi.
Đằng sau sao chổi là một cái đuôi toàn vụn băng và đất bụi, đang mỗi lúc một dài thêm ra. Vừa dài ra, cái đuôi vừa bắt ánh sáng từ vầng Mặt Trời xa xôi và rực lên lấp lánh phía sau sao chổi, trông như thể có hàng ngàn viên kim cương đang tỏa sáng giữa không gian vậy.
“Đẹp quá,” George thì thầm.
Suốt cả phút, nó và Annie chỉ đứng đó lặng yên. Ngắm cái đuôi sao chổi dài thêm ra. George nhận thấy cái đuôi ấy được tạo ra bởi chính những mẩu vụn từ phía sáng của ngôi sao.
https://thuviensach.vn
“Tảng thiên thạch này đang rã ra đấy!” George hốt hoảng kêu lên, túm chặt lấy tay Annie. “Lỡ chẳng còn lại gì thì sao?”
“Đừng lo.” Annie lắc đầu. “Bọn mình chỉ đang đến gần Mặt Trời hơn thôi. Mặt Trời từ từ sưởi ấm phía sáng của sao chổi và lớp băng bốc hơi thành khí. Nhưng không sao đâu, vì trên này có đủ băng cho bọn mình đi ngang qua Mặt Trời cả đống lần ấy chứ. Mà lớp thiên thạch bên dưới băng sẽ không tan ra đâu. Nên bọn mình sẽ không bị rơi vào khoảng không, nếu đấy là điều cậu đang sợ.”
“Tớ sợ đâu!” George chống chế, đột ngột buông tay con bé ra. “Tớ chỉ đang hỏi thôi.”
“Thế thì hỏi câu gì hay hơn ấy chứ!” Annie bảo.
“Như câu gì?” George hỏi.
“Như, chuyện gì sẽ xảy ra nếu một vài thiên thạch trong cái đuôi của sao chổi rơi xuống Trái Đất?”
George đá đá đám bụi quanh đó, rồi miễn cưỡng nói, “Thôi được rồi, thế chuyện gì sẽ xảy ra?”
“Thế mới là câu hỏi hay chứ!” Annie nói, có vẻ hài lòng. “Các thiên thạch sẽ bắt lửa khi đi vào tầng khí quyển của Trái Đất, và khi bọn mình nhìn từ lên, chúng trở thành cái gọi là sao băng.”
Cả hai đứa đứng ngắm cho đến khi đuôi sao chổi dài quá đến nỗi chúng không còn thấy được tận cùng của nó nữa. Nhưng trong lúc chúng ngắm nó thì hình như sao chổi bắt đầu đổi hướng: mọi ngôi sao ở hậu cảnh đều đang di chuyển. “Chuyện gì vậy?” George hỏi.
“Nhanh lên!” Annie đáp. “Bọn mình chỉ có vài giây thôi. Ngồi xuống, George.” Con bé dọn sạch hai chỗ trống nhỏ trên mặt băng, nhanh chóng gạt vụn băng sang bên bằng bàn tay đi găng. Lục tìm bên trong một cái túi khác trên bộ đồ vũ trụ của mình, nó lấy ra những thứ trông như cái móc của người leo núi. “Ngồi xuống!” nó ra lệnh lần nữa. Nó nắm chặt mấy các móc xuống đất rồi buộc chúng vào đoạn buông lòng thòng từ một cái khóa trên của George. “Để đề phòng có thứ gì đập phải cậu,” nó nói thêm.
“Chẳng hạn là cái gì cơ?” George hỏi.
“Ơ, tớ đâu biết. Nhưng bố tớ thường làm thế này,” con bé trả lời. Kế đó ngồi xuống sau lưng George và cũng buộc móc vào người mình. “Cậu có
https://thuviensach.vn
thích đi tàu lượn siêu tốc không?” nó hỏi.
“Tớ không biết,” George đáp, nó đã được đi bao giờ đâu.
“Thế thì cậu sắp biết rồi đấy,” Annie nói, vừa cười.
Sao chổi dứt khoát là đang rơi – hay chí ít cũng đang đổi thành hướng có vẻ như là “xuống”. Cứ xem cái kiểu những ngôi sao lao vun vút khắp xung quanh mình, George hiểu rằng sao chổi này đang rơi cực nhanh. Nhưng nó chẳng cảm thấy gì cả – nó không thấy dạ dày cuộn lên bồn chồn, không thấy vù vù những luồng khí thổi qua. Nó không hề giống với những cảm giác mà thằng bé chờ đợi sẽ nhận được khi đi tàu lượn siêu tốc. Nhưng nó cũng đã bắt đầu nhận ra rằng ở ngoài vũ trụ mọi thứ đều có cảm giác khác so với dưới Trái Đất.
George nhắm mắt lại một thoáng, chỉ để xem nó có cảm thấy gì không. Nhưng không, chẳng có gì cả. Đột nhiên, khi nhắm mắt lại như thế, nó nhận ra có một thứ gì đó trong không gian hẳn đang kéo hai đứa cùng sao chổi về phía nó, thì sao chổi mới đổi hướng như vậy. Một cách bản năng, George biết rằng cái gì đó hẳn phải lớn hơn sao chổi mà nó và Annie đang cưỡi lên để lướt qua vũ trụ này nhiều, rất nhiều lần.
–––––––––––
SAO CHỔI
- Sao chổi là những quả cầu tuyết rất to, bẩn thỉu và không tròn lắm, di chuyển quanh Mặt Trời. Chúng hình thành từ những nguyên tố có trong các ngôi sao đã nổ tung trước khi Mặt Trời của chúng ta được sinh ra rất lâu. Các nhà khoa học tin rằng có hơn 100 tỉ sao chổi, ở cách Mặt Trời rất xa, đang chờ đợi để đến gần chúng ta hơn. Nhưng chúng ta chỉ có thể nhìn thấy sao chổi khi chúng đến đủ gần Mặt Trời để có cái đuôi sáng rực. Cho tới nay, thực tế, chúng ta mới chỉ thấy khoảng 1000 sao chổi.
- Sao chổi lớn nhất đã được phát hiện có lõi trung tâm dài trên 20 dặm (32 km), tính từ đầu này đến đầu kia.
- Khi đến gần Mặt Trời, lớp băng trên sao chổi sẽ bốc hơi thành khí giải phóng bụi đất bên trong ra. Đây có lẽ là thứ bụi cổ nhất trong toàn hệ Mặt Trời. Chúng chứa đựng các đầu mối về những xóm giềng trong vũ trụ của chúng ta ngay lúc khởi đầu sự sống của mọi hành tinh, nghĩa là hơn 6 tỉ năm trước.
https://thuviensach.vn
- Hầu hết thời gian, các sao chổi chỉ bay quanh Mặt Trời ở một khoảng cách rất xa (xa hơn Trái Đất rất, rất nhiều). Thỉnh thoảng lắm mới có một sao chổi bay về phía Mặt Trời. Khi đó sẽ có hai khả năng xảy ra:
1, Một số, ví dụ như Sao Chổi Halley, sẽ bị hút bởi lực hấp dẫn của Mặt Trời. Những sao chổi này sẽ tiếp tục bay quanh Mặt Trời cho đến khi chúng bốc hơi hoàn toàn hoặc đâm phải một hành tinh. Lõi của Sao Chổi Halley dài khoảng 9,6 dặm (16km). Cứ khoảng 76 năm một lần, nó sẽ quay lại đủ gần Mặt Trời để bị tan đi thêm một tí và có một cái đuôi mà chúng ta có thể nhìn thấy được. Nó đã ở gần chúng ta vào năm 1986 và sẽ quay lại năm 2061. Một số sao chổi cũng bị hút bởi lực hấp dẫn của Mặt Trời có số lần quay lại gần Mặt Trời hiếm hoi hơn nhiều. Chẳng hạn như Sao Chổi Hyakutake sẽ di chuyển trong vũ trụ khoảng 110.000 năm trước khi quay trở lại.
2, Bởi có vận tốc quá lớn, hoặc không di chuyển đủ gần Mặt Trời, những sao chổi khác, như Sao Chổi Swan (Thiên Nga) chẳng hạn, sẽ không bao giờ quay trở lại. Chúng sẽ vụt qua chúng ta một lần và rồi tiếp tục cuộc hành trình vô tận trong vũ trụ đến với những ngôi sao khác. Những sao chổi này là những kẻ lang thang trong vũ trụ. Chuyến đi liên vì sao của chúng thường mất hàng trăm ngàn năm, đôi khi chóng hơn, đôi khi lại lâu hơn.
–––––––––––
https://thuviensach.vn
CHƯƠNG MƯỜI HAI
Khi George mở mắt lần nữa, nó trông thấy một hành tinh vĩ đại màu vàng nhạt với một vành đai gồm nhiều vòng tròn bao quanh đang nhô lên trên bầu trời đen thẳm trước mặt chúng. Hai đứa vẫn đang tiếp tục lao tới trên sao chi, hướng về một điểm nằm ngay bên trên vành đai. Từ xa tít, các vòng tròn trong vành đai trông như những dải ruy băng mềm mại. Một số vành có màu vàng nhạt giống như chính hành tinh đó; số khác sẫm màu hơn.
“Đó là sao Thổ,” Annie nói. “Và tớ đã thấy nó trước.”
“Tớ thừa biết đấy là sao gì!” George vặc lại.
“Và cậu bảo trước là ý làm sao? Tớđằng trước cậu cơ mà. Tớ nhìn thấy nó trước thì có!”
“Không, cậu có nhìn đâu, cậu sợ quá mà!” Giọng Annie rổn rang bên trong cái mũ vũ trụ của George. “Lêu-lêu-lêu-lêu-lêu.”
“Không phải!” George cãi.
“Suỵt!” Annie ngắt lời nó. “Vậy cậu có biết sao Thổ là hành tinh lớn thứ hai xoay quanh Mặt Trời không?”
“Tất nhiên tớ biết,” George nói dối.
“Ồ thật thế à?” Annie đáp lại. “Vậy nếu cậu biết thế, chắc cậu phải biết hành tinh nào lớn hơn tất cả chứ, phải không?”
“Ờ... à...” George lúng búng, vì sự thức là nó mít đặc trong chuyện này. “Là Trái Đất, đúng không?”
“Sai bét!” Annie reo lên. “Trái Đất bé tí tì ti, y như bộ não bé tẹo ngốc nghếch của cậu ấy. Trái Đất chỉ là số năm thôi.”
“Làm sao mà cậu biết?”
“Làm sao mà tớ biết cậu có một bộ não bé tẹo ngốc nghếch ấy à?” Annie ranh mãnh hỏi lại.
“Không, đần ạ,” George tức tối nói. “Làm sao mà cậu biết được về các hành tinh ấy?”
“Vì tớ đã làm cuộc hành trình này rất, rất nhiều lần từ trước rồi,” Annie
https://thuviensach.vn
nói, hất đầu lên như thể đang vung vẩy bím tóc đuôi ngựa của mình vậy. “Vì thế cứ để yên tớ nói cho mà biết. Và nghe cho kỹ đây,” nó ra lệnh. “Có tất cả tám hành tinh xoay quanh Mặt Trời. Bốn hành tinh cực lớn, bốn hành tinh nhỏ. Bốn hành tinh cực lớn là sao Mộc, sao Thổ, sao Hải Vương và sao Thiên Vương. Nhưng riêng hai hành tinh lớn nhất thì lớn hơn các hành tinh khác đến nỗi chúng được gọi là Đại Hành Tinh. Sao Thổ là lớn thứ hai trong hai Đại Hành Tinh, còn hành tinh lớn nhất chính là sao Mộc. Bốn hành tinh nhỏ là sao Hỏa, Trái Đất, sao Kim và sao Thủy,” con bé nói tiếp, vừa nhẩm tính các hành tinh trên đầu ngón tay, “Trái Đất lớn nhất trong số các hành tinh nhỏ, nhưng nếu gộp cả bốn hành tinh này lại thành một quả cầu thì cũng không thể to bằng sao Thổ được, sao Thổ to gấp đến hơn bốn mươi lăm lần cả bốn hành tinh này dồn lại ấy.”
Annie rõ ràng là đang vô cùng khoái trá vì được khoe khoang hiểu biết của mình về các hành tinh. Mặc dù rất khó chịu vì vẻ tự mãn của Annie, George ngấm phục con bé sát đất. Nó thì chỉ biết mỗi việc đào khoai tây và nháo cả lên vì một chú lợn ở vườn sau nhà mình. Thật chẳng là cái đinh gì so với cưỡi sao chổi bay quanh hệ Mặt Trời.
–––––––––––
HỆ MẶT TRỜI
- Hệ Mặt Trời chính là gia đình vũ trụ của Mặt Trời của chúng ta. Nó bao gồm mọi vật thể bị hút bởi lực hấp dẫn của Mặt Trời, các hành tinh, hành tinh lùn, mặt trăng, sao chổi, tiểu hành tinh và các vật thể nhỏ khác còn chưa được phát hiện. Một vật thể bị hút bởi lực hấp dẫn của Mặt Trời sẽ xoay theo quỹ đạo quanh Mặt Trời.
- Hành tinh gần mặt trời nhất: sao Thủy.
https://thuviensach.vn
- Sao Thủy nằm cách Mặt Trời khoảng 36 triệu dặm (57,9 triệu km). - Hành tinh xa Mặt Trời nhất: sao Hải Vương.
- Sao Hải Vương nằm cách Mặt Trời khoảng 2,8 tỉ dặm (4,5 tỉ km). - Khoảng cách từ Trái Đất đến Mặt Trời: 93 triệu dặm (149,6 triệu km). - Số lượng các hành tinh: 8.
- Tính theo khoảng cách đến Mặt Trời, từ gần nhất, các hành tinh là: sao Thủy, sao Kim, Trái Đất, sao Hỏa, sao Mộc, sao Thổ, sao Thiên Vương và sao Hải Vương.
- Số lượng các hành tinh lùn: 3.
- Tính theo khoảng cách đến Mặt Trời, từ gần nhất đến xa nhất, các hành tinh lùn là: Ceres, sao Diêm Vương, và Eris.
- Số lượng mặt trăng của các hành tinh đã được phát hiện: 165 (sao Thủy: 0, sao Kim: 0, Trái Đất: 1, sao Hỏa: 2, sao Mộc: 63, sao Thổ: 59, sao Thiên Vương: 27, sao Hải Vương: 13)
- Số lượng sao chổi đã được phát hiện: 1.000 (số lượng thực được ước lượng: 1.000.000 tỉ)
- Quãng đường dài nhất mà một vật thể nhân tạo đã đi được hơn 9,3 tỉ dặm (14,96 tỉ km). Đây là quãng đường mà tàu Nhà du hành 1 (Voyager 1) đã đi được vào hổi 10 giờ 13 sáng ngày 15 tháng Tám năm 2006 (Giờ Greenwich), bằng đúng 100 lần khoảng cách từ Trái Đất đến Mặt Trời. Nhà Du Hành 1 vẫn đang tiếp tục đi xa hơn nữa.
–––––––––––
Trong khi Annie huyên thuyên thì sao chổi bay mỗi lúc một gần sao Thổ hơn. Hai đứa đến gần tới mức George có thể thấy các vành đai của hành tinh không phải là những dải ruy băng mà gồm toàn băng và đất đá. Tất cả đều có kích cỡ khác nhau, nhỏ nhất không nhỉnh hơn hạt bụi, còn lớn nhất thì phải dài cỡ bốn mét. Phần lớn chúng đều đang bay vùn vụt nên George không bắt được viên nào. Nhưng rồi nó phát hiện thấy một cục thiên thạch nhỏ đang bình thản trôi nổi ngay cạnh mình. Một cái liếc vội về phía sau cho biết là Annie đang không để ý. Nó liền thò tay ra, chộp lấy cục thiên thạch và nắm chặt lấy trong bàn tay đi găng của mình! Một vật báu thực sự, lấy từ ngoài vũ trụ! Tim nó đập dồn dập. Âm thanh trong tai to đến mức nó chỉ sợ Annie sẽ
https://thuviensach.vn
nghe được qua cái máy truyền phát âm trên mũ. Nó ngờ rằng chuyện lấy vật kỷ niệm từ ngoài vũ trụ là không được phép, nên nó mong rằng cô bé đã không để ý thấy.
“George, cậu có ổn không?” Annie hỏi. “Sao cậu lại vặn vẹo như thế?”
George vội moi óc, nghĩ ra một điều gì đó để nói hòng làm con bé sao nhãng khỏi cục thiên thạch mà nó đang cố nhét vào túi.
“Tại sao bọn mình lại đổi hướng nhỉ? Tại sao sao chổi của bọn mình lại bay về phía sao Thổ? Tại sao bọn mình không đi tiếp theo đường thẳng?” nó lắp bắp liến thoắng.
“Ôi trời, cậu chẳng biết gì hết phải không?” Annie thở dài đánh thượt. “Cũng may cho cậu, tớ lại là một nguồn kiến thức khoa học đầy bổ ích đấy.” con bé nói thêm vẻ quan trọng. “Bọn mình di chuyển về phía sao Thổ bởi vì bọn mình rơi về phía nó. Cũng y như một quả táo rơi trên Trái Đất; y như khi bọn mình rơi xuống sao chổi lúc mới đến; y như các phần tử trong các đám mây vũ trụ rơi lên nhau và tạo thành các quả cầu để hình thành các ngôi sao ấy. Mọi thứ này rơi lên mọi thức khác khắp cả Vũ Trụ. Và cậu có biết cái khiến cho mọi cú rơi ấy xảy ra tên là gì không?”
George mù tịt.
“Là trọng lực,”
“Có nghĩa là vì trọng lực mà bọn mình sẽ rơi lên sao Thổ? Và đâm sầm vào nó?”
“Không, ngốc ạ! Mình văng đi quá nhanh, không thể đâm vào nó được. Bọn mình chỉ bay ngang qua để chào nó thôi.”
Annie vẫy chào sao Thổ và hét, “Xin chào, sao Thổ!” to đến nỗi hai tay George tự động giơ lên để bịt tai, nhưng nó không thể bịt được vì cái mũ vũ trụ đang đội, nên đành phải hét lên. “Đừng có hét như thế!”
“Ô, tớ xin lỗi,” con bé nói. “Tớ không cố ý.”
Trong khi chúng lướt veo véo qua sao Thổ, George thấy rằng Annie đã nói đúng – sao chổi của chúng không rơi hẳn xuống hành tinh khổng lồ này mà bay ngang qua nó. Giờ khi đã cách một quãng, nó có thể thấy rằng sao Thổ không chỉ có cách vành đai, mà còn có cả mặt trăng, giống như Trái Đất. Nhìn kỹ hơn, nó không thể tin vào mắt mình nữa! Nó thấy một mặt trăng, rồi một mặt trăng nữa, và lại một mặt trăng nữa! Cả thảy nó trông thấy năm mặt
https://thuviensach.vn
trăng lớn và thậm chí nhiều hơn nữa những mặt trăng nhỏ khác mà nó chưa kịp đếm thì sao Thổ đã cách quá xa rồi. Sao Thổ có ít nhất là năm mặt trăng! nó thầm nghĩ. George đã không hề biết rằng một hành tinh nào đó khác ngoài Trái Đất cũng có thể có một mặt trăng, chứ đừng nói gì đến năm! Nó ngắm sao Thổ một cách thành kính trong khi hành tinh khổng lồ với những vành đai ấy lùi xa dần sau lưng chúng, cho đến khi chỉ còn là một đốm sáng trên nền sao chi chít.
–––––––––––
SAO THỔ
- Sao Thổ là hành tinh gần Mặt Trời thứ sáu.
- Khoảng cách trung bình đến Mặt Trời: 888 triệu dặm (1430 triệu km)
- Đường kính tại đường xích đạo: 74.898 dặm (120.536 km), bằng 9,449 lần đường kính tại đường xích đạo của Trái Đất.
- Diện tích bề mặt: 83,7 lần diện tích bề mặt Trái Đất.
- Thể tích: 763,59 x thể tích Trái Đất.
- Khối lượng: 95 x khối lượng Trái Đất.
- Trọng lực ở đường xích đạo: bằng 91,4% trọng lực của Trái Đất tại đường xích đạo của Trái Đất.
- Sao Thổ phải mất 29,56 năm Trái Đất mới hoàn thành một vòng xoay quanh Mặt Trời.
- Cấu trúc: lõi đá nóng, bao quanh là một lớp kim loại lỏng, bao bên ngoài lớp kim loại này là một lớp hyđrô và heli lỏng. Bên ngoài còn có một bầu khí quyển bao bọc toàn bộ.
- Trong bầu khí quyển của sao Thổ các nhà khoa học đã đo được gió thổi với vận tốc lên tới 1.116 dặm/h ( 1795 km/h); so với vận tốc gió lớn nhất trên Trái Đất là 231 dặm/h (371,68 km/h) đo được tại Núi Washington, bang Hampshire, Mỹ, vào ngày 12 tháng Tư năm 1934. Người ta tin rằng vận tốc gió đôi khi có thể lên tới 300 dặm/h (480 km/h) bên trong các cơn lốc xoáy. Nhưng cho dù các cơn lốc này có sức tàn phá lớn thế nào chăng nữa, chúng vẫn rất chậm chạp so với những cơn gió của sao Thổ.
- Cho đến nay sao Thổ đã có 59 mặt trăng được xác định. Bảy trong số chúng có hình cầu. Titan, mặt trăng lớn nhất, là mặt trăng duy nhất trong hệ
https://thuviensach.vn
Mặt Trời có bầu khí quyển. Thể tích của Titan lớn gấp ba lần thể tích Mặt Trăng của chúng ta.
–––––––––––
https://thuviensach.vn
CHƯƠNG MƯỜI BA
Sao chổi giờ lại đang bay thẳng. Trước mặt hai đứa, Mặt Trời to và sáng hơn lúc trước nhiều, nhưng vẫn còn khá nhỏ so với kích cỡ của nó khi nhìn từ Trái Đất. George nhìn thấy một đốm sáng khác mà trước đó nó chưa để ý, một đốm sáng đang lớn lên vùn vụt khi chúng lại gần.
“Cái gì ở kia thế?” nó hỏi, chỉ về phía trước, và chếch sang bên phải. “Có phải là một hành tinh nữa không?”
Không có tiếng trả lời. Khi nó quay đầu nhìn lại thì Annie đã biến mất. George vội gỡ mình ra khỏi sao chổi và bám theo vết dấu chân mà con bé đã để lại trên lớp băng vụn. Nó cẩn thận định độ dài từng bước chân sao cho không bị bay văng khỏi sao chổi một lần nữa.
Sau khi rón rén trèo qua một cái gò băng nhỏ, nó nhìn thấy Annie. Con bé đang nhòm vào một cái lỗ trên mặt đất. Quanh cái lỗ là những vụn thiên thạch có vẻ như vừa bị chính sao chổiphun lên. George bước đến bên và cũng nhìn xuống lỗ. Nó chỉ sâu khoảng một mét, và dưới đáy thì chẳng có gì mấy để mà ngắm nghía.
“Cái gì thế?” nó hỏi. “Cậu đã tìm thấy gì à?”
“Ờ, thì cậu thấy đấy, tớ chỉ đi dạo...” Annie dợm giọng giải thích. “Sao cậu không nói?” George ngắt lời con bé.
“Thì cậu đã quát bảo tớ không được la hét mà!” Annie bảo. “Thế nên tớ nghĩ tớ chỉ đi một mình thôi. Như thế sẽ không có ai để nổi cáu với tớ cả,” nó mỉa mai nói thêm.
“Tớ có nổi cáu với cậu đâu,” George nói.
“Cậu có cáu! Lúc nào cậu cũng cáu tớ. Tớ có tử tế với cậu cũng bằng thừa, chẳng thay đổi được gì cả.”
“Tớ không cáu!” George hét lên.
“Cậu có cáu!” Annie hét trả, siết hai bàn tay đi găng thành nắm đấm và dứ dứ chúng về phía George. Nó vừa dứ xong thì một điều lạ thường xảy ra. Một luồng khí và đất đá nhỏ phụt lên từ chỗ bề mặt ngay cạnh con bé.
“Giờ thì xem cậu đã gây ra chuyện gì thế này,” George càu nhàu. Nhưng
https://thuviensach.vn
có vừa nói dứt lời thì một luồng đất đá nhỏ khác lại phun lên xuyên qua tảng thiên thạch ngay bên cạnh nó, tạo thành một đám mây bụi từ từ tản ra.
“Annie, có chuyện gì thế?” nó hỏi.
“Ừm, không có gì,” Annie trả lời. “Thế này là ổn cả, đừng lo.” Nhưng giọng con bé nghe có vẻ không chắc chắn lắm. “Sao bọn mình không quay lại ngồi ở chỗ cũ nhỉ?” nó đề nghị. “Ở đấy thích hơn.”
Nhưng khi chúng quay trở lại, càng lúc càng có nhiều luồng nhỏ đất bụi phun lên xung quanh chúng, để lại một làn sương mờ trong không khí. Không đứa nào cảm thấy an toàn cho lắm, nhưng không đứa nào muốn thừa nhận như thế cả. Chúng chỉ rảo bước nhanh hơn về chỗ ban nãy chúng đã ngồi. Không nói một lời, chúng lại neo buộc mình vào sao chổi.
Trên bầu trời, đốm sáng lấp lánh mà George nhìn thấy ban nãy đã to hẳn ra. Giờ đây, trông nó giống như một hành tinh có sọc đỏ và xanh.
“Sao Mộc đấy,” Annie nói, phá vỡ s im lặng. Nhưng giờ thì nó chỉ dám thì thầm. Giọng nó nghe không còn giống với con bé huênh hoang đầy tự tin ban nãy nữa. “Đó là hành tinh lớn nhất, gấp đôi thể tích sao Thổ. Thế có nghĩa là gấp hành nghìn lần thể tích Trái Đất.”
“Sao Mộc cũng có mặt trăng à?” George hỏi.
“Có, có chứ” Annie đáp. “Nhưng tớ không biết là bao nhiêu. Lần trước tớ quên không đếm, nên tớ không biết chắc.”
“Cậu đã đến đây từ trước thật à?” George nghi ngờ hỏi.
“Tất nhiên là đến rồi!” Annie công phẫn trở lời. George không chắc là nó tin con bé.
Một lần nữa, sao chổi cùng với Annie và George ở trên lại bắt đầu rơi. Trong khi chúng rơi, George ngây người ngắm sao Mộc. Ngay cả so với sao Thổ thì sao Mộc cũng thật khổng lồ.
“Bốn cái to,” nó nói.
“Bốn cái gì to?”
“Mặt trăng. Sao Mộc có bốn mặt trăng lớn và rất rất nhiều mặt trăng nhỏ. Tớ nghĩ nó còn có nhiều mặt trăng hơn cả sao Thổ cơ đấy.”
“Ờ, ôkê,” Annie nói, giọng con bé giờ có vẻ bồn chồn. “Nếu cậu nói vậy.” George thấy lo – sẵn sàng đồng ý với bất kỳ điều gì nó nói quả thật không
https://thuviensach.vn
giống Annie tí nào. Nó nhận thấy con bé đã hơi nhích lại gần nó hơn và luồn bàn tay đi găng của mình vào tay nó. Khắp quanh chúng, những luồng khí và đất đá mới đang phun lên từ tảng thiên thạch, mỗi luồng lại đem theo mình một đám mây nhỏ. Một lớp sương mỏng đang hình thành bao trùm lấy cả sao chổi. “Cậu có sao không?” nó hỏi Annie. Con bé đã thôi không khoe khoang và tỏ ra bất lịch sự, và nó cảm thấy chắc là có chuyện không ổn rồi.
“George, tớ...” Annie vừa mới mở miệng thì một tảng thiên thạch to tướng đập vào sao chổi ngay phía sau chúng, làm mặt đất rung chuyển như có địa chấn và bắn tung lên thêm nhiều bụi đất và vụn băng trong màn sương.
Ngước nhìn lên, George và Annie thấy hàng trăm, hàng trăm tảng thiên thạch, tất cả đang lao về phía chúng với vận tốc kinh hồn. Và không có chỗ nào để trốn cả.
“Tiểu hành tinh!” Annie thét. “Bọn mình bị bão tiểu hành tinh rồi!”
–––––––––––
SAO MỘC
- Sao Mộc là hành tinh gần Mặt Trời thứ năm.
- Khoảng cách trung bình đến Mặt Trời: 438,6 triệu dặm (778,3 triệu km)
- Đường kính tại đường xích đạo: 88.846 dặm (142.984 km), bằng 11,209 lần đường kính tại đường xích đạo của Trái Đất.
- Diện tích bề mặt: 120,5 x diện tích bề mặt Trái Đất.
- Thể tích: 1.321,3 x thể tích Trái Đất.
- Khối lượng: 317,8 x khối lượng Trái Đất.
- Trọng lực ở đường xích đạo: bằng 236% trọng lực của Trái Đất tại đường xích đạo của Trái Đất.
- Cấu trúc: lõi đá khá nhỏ (so với kích thước của toàn bộ hành tinh), bao quanh là một lớp kim loại lỏng dần dần chuyển thành một lớp hyđrô lỏng khi độ cao tăng lên. Lớp hyđrô lỏng này lại dần dần chuyển thành một bầu khí quyển toàn khí hyđrô bao quanh toàn bộ hành tinh. Mặc dù lớn hơn, cấu trúc chung của sao Mộc khá giống với sao Thổ.
https://thuviensach.vn
- Vết Đỏ Lớn trên bề mặt của sao Mộc chính là một cơn bão như trận cuồng phong khổng lồ, một trận cuồng phong đã kéo dài ba thế kỷ (được quan sát thấy lần đầu tiên vào năm 1655), nhưng có lẽ nó đã có ở đó còn lâu hơn thế. Cơn bão Vết Đỏ Lớn rất khủng khiếp: gấp hơn hai lần kích cỡ Trái Đất. Gió trên sao Mộc thường đạt tới vận tốc 620 dặm/h (1.000km/).
- Sao Mộc mất 11,86 năm Trái Đất để xoay hết một vòng quanh Mặt Trời.
Cho đến nay các nhà khoa học đã phát hiện được 63 mặt trăng của sao Mộc. Bốn trong số chúng đủ lớn để có dạng hình cầu, và đã được Gelileo, nhà thiên văn người Ý, quan sát thấy năm 1610. Chúng được gọi chung là các mặt trăng Gelileo. Tên của từng mặt trăng là: Io, Europa, Ganymede và Callisto, và có kích cỡ ngang với Mặt Trăng của Trái Đất.">
https://thuviensach.vn
Ngay trước khi hoàng hôn, khi Mặt Trăng của Trái Đất ló lên, ánh sáng của Trái Đất (ánh Mặt trời từ Trái Đất phản chiếu ngược trở lại) nhẹ nhàng rọi sáng phía tối của tối của Mặt Trăng.
Dù thường bị cho là xám xịt, thực chất Mặt Trăng vẫn có màu. Bức ảnh này đã được hiệu chỉnh sao cho có thể phát lộ những màu sắc tinh tế hình thành nhờ đặc điểm địa lý khác nhau của Mặt Trăng.
https://thuviensach.vn
Từ Trái Đất, chúng ta không bao giờ có thể trông thấy phía này của Mặt Trăng. Ảnh do tàu Apollo 16 chụp năm 1972.
https://thuviensach.vn
Do hình dạng đặc thù, tinh vân sẫm màu ở trung tâm, bức ảnh này được gọi là tinh vân Đầu ngựa. Nó hắt bóng lên một tinh vân phát xạ (IC 434), vốn sáng chói do khí hyđrô ở bên trong bị những ngôi sao nóng bỏng đốt cháy. Mất 1.500 năm ánh sáng mới có thể từ đó đến được tới Trái Đất.
Những đám mây vũ trụ hình cột tạo bởi hyđrô và bụi. Chúng gồm toàn những ngôi sao chưa phát triển đầy đủ thường được gọi là CỘT SÁNG THẾ.
Trung tâm của dải Ngân Hà. Bằng mắt thường chúng ta không thể nhìn thấy trung tâm này bởi có bụi vũ trụ phía trước đó. Tuy nhiên hình ảnh này được chụp bằng ánh sáng hồng ngoại, cho phép chúng ta nhìn thấy hàng trăm nghìn những ngôi sao bị che khuất. Bên trong chấm trắng chính giữa là một hố đen siêu khổng lồ.
https://thuviensach.vn
Bức ảnh Mặt Trời bằng tia cực tím. Ở góc trên bên phải bức ảnh, một đám mây khí plasma nóng đang phun trào. Dạng phun trào này được gọi là ‘lưỡi lửa Mặt Trời’.
Proxima Centauri (chấm đỏ ở chính giữa) là ngôi sao gần Mặt Trời nhất. Để từ đó đi tới Trái đất, ánh sáng phải mất 4,22 năm. Trong khi từ Mặt Trời đến Trái Đất, ánh sáng chỉ cần 8,31 ph
https://thuviensach.vn
Ở chính giữa hai thùy khổng lồ này là một ngôi sao tên gọi Eta Carinae, lớn hơn Mặt Trời khoảng 100 lần. Từ Eta Carinae tới Trái Đất, ánh sáng mất khoảng 8.000 năm.
Tinh vân Xoắn ốc là một tinh vân hành tinh (tập hợp những mảnh vỏ bụi
https://thuviensach.vn
văng ra từ một ngôi sao đang chết dần). Ánh sáng mất 650 năm để đi từ Trái Đất tới Tinh vân xoắn ốc.
Ngôi sao ở trung tâm của tinh vân hành tinh này (NGC 2440) là ngôi sao nóng nhất con người từng biết tới, với nhiệt độ bề mặt lên đến 200.0000C (360.0000F). Bởi đang dần chết đi, nó phát tán các vành đai bên ngoài, tạo
thành những quầng mây khí bao quanh. Ánh sáng mất khoảng 4.000 năm để có thể đi từ NGC 2440 đến Trái Đất.
Năm 1996, băng qua Trái Đất 9,4 triệu dặm (15 triệu km), Hyakutake là một trong những sao chổi rực sáng nhất thế kỷ hai mươi.
https://thuviensach.vn
Cứ khoảng 76 năm con người lại quan sát được sao chổi Halley từ Trái Đất. Bức ảnh này được chụp vào năm 1910.
Sao chổi Halley năm 1986.
https://thuviensach.vn