🔙 Quay lại trang tải sách pdf ebook Cái Kết Đắng Ebooks Nhóm Zalo https://thuviensach.vn GIỚI THIỆU • TÁC GIẢ Ruth Rendell sinh năm 1930 tại South Woodford, London. Sau khi tốt nghiệp trường trung học nữ sinh tại Loughton, bà trở thành cây bút chủ đạo cho báo Chigwell Times, một tờ báo địa phương của Essex. Bà được phong Sĩ quan cao cấp Đế chế Anh (CBE) năm 1996 và tước vị suốt đời Nữ Nam tước Rendell của Babergh, Aldeburgh ở Suffolk, vào ngày 4 tháng 10 năm 1997. Bà là một thành viên của Thượng nghị viện Anh. Năm 1998, Rendell có tên trong danh sách những nhà quyên góp tài chính cá nhân lớn nhất trong Đảng Lao động. Bà đã đưa dự thảo luật ra trước nghị viện, mà sau này đã trở thành Luật chính thức vào năm 2003. Ruth Rendell đã được trao tặng rất nhiều giải thưởng, bao gồm giải Dagger bạc, vàng và kim cương Cartier từ Hiệp hội nhà văn trinh thám, ba giải Edgar từ tổ chức các tác giả viết truyện trinh thám Mỹ, giải Cuốn sách quốc gia của Hội đồng nghệ thuật, và giải thưởng văn học của tạp chí Sunday Times. Rất nhiều tác phẩm của bà đã được chuyển thể thành phim hoặc kịch bản truyền hình. Bà cũng là nhà bảo trợ cho tổ chức từ thiện Kids for Kids nhằm giúp đỡ trẻ em ở những miền quê của Darfur. Sáng tạo nổi tiếng nhất của Rendell, Chánh thanh tra Wexford, là một anh hùng giữa những câu chuyện về cảnh sát phổ biến đã được chuyển thể thành phim. Series mở đầu bằng tác phẩm From Doon with Death (1964). Rendell từng nói rằng nhân vật Wexford được sáng tạo dựa trên chính bản thân bà. Series gồm 4 tác phẩm và vẫn còn dang dở, gắn liền với sự nghiệp sáng tác của Ruth Rendell cho đến khi bà qua đời vào ngày thàng 5 năm 2015. End In Tears (Cái Kết Đắng - 2005) là cuốn tiểu thuyết đầu tiên trong https://thuviensach.vn series về Chánh thanh tra Wexford; tác phẩm đã đoạt giải Tiểu thuyết trinh thám của năm do Theakston's Old Peculier trao tặng. Ngoài ra, Rendell còn viết tiểu thuyết tâm lý tội phạm khai thác những chủ đề như ám ảnh về tình yêu, tác động của cơ hội và sự trùng hợp ngẫu nhiên lẫn nhân cách của tội phạm. Các tác phẩm có thể kể đến như A Judgement in Stone, The Face of Trespass, Live Flesh… Rendell còn tạo ra một thương hiệu truyện trinh thám hết sức riêng biệt dưới bút danh Barbara Vine, đi sâu vào việc khám phá tiền sử tâm lý của những kẻ tội phạm và nạn nhân của bọn chúng, rất nhiều trong số đó chính là những con người khổ sở hoặc bị xã hội cô lập; hiểu lầm giữa người với người; cũng như hậu quả khôn lường của những bí mật gia đình và tội ác bị bị che giấu. • TÁC PHẨM Cơn ác mộng kinh hoàng nhất của một người cha. Đó là khi bình minh dần hé rạng và cô con gái của George Marshalson vẫn chưa trở về nhà. Nhưng ông không biết được rằng cô gái sẽ chẳng bao giờ có thể trở về nữa - rằng thi thể của cô đang nằm sóng soài phía bên ngoài ngôi nhà cách chưa đầy một mét. Hay biết rằng ông sẽ là người đầu tiên khám phá ra sự thật khủng khiếp đó. Chánh thanh tra Wexford chưa từng điều tra một vụ án nào mà người cha lại chính là người phát hiện ra thi thể con gái mình. Anh cũng có con gái nhưng anh không thể tưởng tượng được bản thân sẽ thế nào nếu lâm vào hoàn cảnh của George Marshalson. Nhặt nhạnh tìm tòi trong số những mảnh ghép của gia đình vốn đã rạn nứt đó, Wexford đã khám phá ra những bí mật đáng kinh ngạc về lối sống của cô gái xấu số - nạn nhân chắc chắn có liên quan tới một vụ án trước đó - Wexford phải tạm gác những vấn đề cá nhân trong gia đình mình sang một bên để giải quyết vụ án đầy cảm động đồng thời nhức nhối nhất trong sự nghiệp của anh… https://thuviensach.vn 1 Nhấc ba lô ra khỏi ghế ngồi, hắn cảm thấy nó có vẻ nặng hơn so với lúc đầu để vào trong xe. Hắn đặt nó xuống một thềm dương xỉ mềm. Sau đó hắn trở lại ghế lái và lái chiếc xe vào sâu trong một cái hang được tạo ra bởi những bụi táo gai, những bụi mâm xôi và những dây hoa bia vắt qua tất cả mọi thứ trong khu rừng này. Đang là cuối tháng Sáu và thảm thực vật ở đây rất um tùm, rậm rạp. Xuống xe và lùi lại để quan sát một lượt, hắn khó có thể nhìn thấy chiếc xe nữa. Có lẽ hắn chỉ nhìn thấy nó bởi vì hắn biết có nó ở đó. Không ai có thể nhận ra nó cả. Hắn cúi xuống, kéo ba lô lên vai của mình và từ từ đứng thẳng lên. Động tác này làm hắn nhớ đến một điều gì đó và khựng lại một chút khi nhớ ra đấy là gì: Nhấc đứa con trai bé nhỏ của mình ngồi lên vai. Dường như đã một trăm năm trôi qua. Chiếc ba lô nhẹ hơn thằng bé, nhưng hắn có cảm giác như nó nặng nề hơn. Hắn lo sợ rằng nếu hắn đứng thẳng lên, chiếc ba lô sẽ kéo giật về đằng sau và làm gẫy xương sống của mình. Dĩ nhiên, điều đó chỉ là cảm giác của hắn. Chẳng hề gì, hắn sẽ không đứng thẳng, thậm chí sẽ không thử. Thay vào đó, hắn cúi xuống, gần như gập đôi người lại. Không xa lắm. Hắn có thể đi bộ như thế này suốt hai trăm mét[1] để đến cây cầu. Bất kỳ ai nhìn thấy hắn từ xa trong thứ ánh sáng nửa vời thế này đều sẽ nghĩ hắn là một người gù. Và không ai nhìn thấy cả. Con đường làng ngoằn ngoèo uốn lượn quanh rừng Yorstone và vắt qua cây cầu. Hắn đã có thể đánh xe lên thẳng cây cầu nhưng như vậy sẽ bị nhìn thấy, vì thế hắn phải lái xe ra khỏi làn đường một https://thuviensach.vn đoạn và xuyên qua một khoảng rừng thưa để tìm cái hang mọc đầy những cây hoa bia. Hắn nghĩ mình đã nghe thấy tiếng của một chiếc ô tô từ phía xa, và theo sau là tiếng động cơ diesel nặng nề. Họ hẳn sẽ đi qua con đường bên dưới, đường Brimhurst chạy từ Myfleet đến Brimhurst Prideaux, băng qua gầm cầu Yorstone phía trước mặt hắn. Mặc dù không xa nữa nhưng hắn có cảm giác còn tới cả dặm. Nếu đôi chân hắn ngã quỵ vào lúc này, hắn sẽ không thể đứng lên được nữa. Liệu có thoải mái hơn khi kéo chiếc ba lô không? Điều gì xảy ra nếu hắn chạm mặt một ai đó? Tuy nhiên kéo lê một thứ gì đấy nhìn sẽ đáng ngờ hơn là vác nó. Hắn hơi đẩy vai ra sau một chút và ngạc nhiên khi thấy thoải mái hơn. Không gặp ai cả. Hắn có thể thấy làn đường xuyên qua tàng cây và cây cầu đá nho nhỏ không được gia cố bằng thép hay thay thế bằng một khung gỗ sơn sáng màu. Theo báo địa phương, lan can của cây cầu thấp dưới mức an toàn. Tờ báo đó luôn chú trọng đến cây cầu này, về độ nguy hiểm của làn đường và các lan can quá thấp. Hắn đi bộ lên cầu, cúi xuống và để ba lô trượt xuống đất. Hắn mở nắp ba lô rồi kéo phéc mơ tuya. Để lộ một khối bê tông, gần giống hình cầu và to hơn quả bóng đá một chút. Ngoài ra còn có một đôi găng tay. Để an toàn, hắn đeo chúng vào. Mặc dù sẽ chẳng có ai kiểm tra tay mình, nhưng hắn không ngu ngốc đến nỗi làm chúng xước xát hay bầm tím. Ánh sáng cuối ngày nhanh chóng lụi tàn và khi màn đêm buông xuống, trời trở nên lạnh hơn. Đồng hồ của hắn chỉ chín giờ mười lăm phút. Không còn lâu nữa. Hắn nhấc tảng bê tông lên bằng đôi tay đã đeo găng, cân nhắc để giữ nó thăng bằng sẵn sàng trên lan can, rồi nghĩ lại. Không phải không có khả năng xuất hiện một người nào đó đến từ con đường mà hắn đã đi và băng qua cây cầu. Hắn nghĩ đến việc chờ một cuộc gọi. Sẽ không còn lâu nữa. Không có xe cộ nào chạy qua con đường bên dưới kể từ khi hắn lên cầu ngoại trừ một chiếc xe sắp tới, hướng về phía Brimhurst Prideaux, và rất có thể đang trên đường đi Kingsmarkham. Hắn nắm chiếc điện thoại di động để trong túi áo, lo lắng vì chưa nhận được cuộc gọi. Rồi tiếng chuông điện thoại reo lên. https://thuviensach.vn “Chuyện gì?” “Cô ta đi rồi. Anh có muốn đọc lại biển số xe không?” “Tôi biết rồi. Một chiếc Honda màu bạc.” “Đúng vậy.” “Một chiếc Honda màu bạc. Sẽ đến trong vòng bốn phút nữa.” Bên kia tắt máy. Màn đêm hiện đã hoàn toàn bao phủ. Một chiếc ô tô chạy qua bên dưới cây cầu, thẳng tới Brimhurst St Mary và Myfleet. Con đường trở nên dốc dần nơi cây cầu vắt qua và quẹo về bên trái, gần như tạo thành một góc vuông. Ở góc này có những cây cao với phần thân cổ thụ rất lớn cùng biển báo hình mũi tên màu đen trắng quay ngược lại, chỉ đường cho xe cộ về bên trái. Một phút đã trôi qua. Hắn di chuyển qua phía bên kia cây cầu, kéo lê chiếc ba lô đằng sau, và cúi xuống, dùng hết sức nhấc tảng bê tông lên rồi đặt nó trên lan can. Quả thật chẳng dễ dàng gì. Một phút nữa lại trôi qua. Một chiếc xe tải màu trắng rọi đèn pha đến từ hướng Myfleet, một chiếc xe con chạy phía sau vượt lên, và ngay đằng sau hắn là chiếc mô tô chạy tới từ hướng Kingsmarkham. Hắn chửi thề vì bị lóa mắt bởi ánh đèn pha từ những chiếc xe. Không một ai nhìn thấy hắn. Chiếc Honda màu bạc với biển số mà hắn thuộc lòng sẽ sớm, rất sớm xuất hiện thôi. Phút thứ ba qua đi. Rồi phút thứ tư. Hắn ghét phải chờ đợi. Chiếc Honda màu bạc có thể đã đi đường khác. Nếu có thể nói rằng việc đó sẽ không bao giờ xảy ra thì thật tốt, nhưng người ta không thể nói trước được điều gì, không thể khi chiếc xe đi theo cái cách mà mọi người điều khiển nó. Hắn đang đứng đối mặt với con đường mà chiếc xe sẽ chạy đến, thẳng tới Myfleet. Nó sẽ băng qua gầm cầu nhưng là trước khi đến được khúc cua bên tay trái. Hắn có thể nhìn thấy ánh đèn từ đằng xa. Ánh đèn lúc ẩn lúc hiện vì tán cây và thân cây che khuất tầm nhìn của hắn. Hai luồng ánh sáng, không phải một chiếc xe mà là hai, cả hai đều màu bạc và đi rất gần nhau. Một trong hai là chiếc Honda nhưng hắn không thể thấy rõ từ vị trí này, không phải trong bóng tối, tuy nhiên hắn có thể đọc biển số xe hoặc ba chữ số cuối trên đó. Ngay khi hắn đẩy thật mạnh tảng bê tông trên lan can và cảm thấy nó đã rơi xuống, hắn nhận ra rằng mình đã chọn nhầm xe. Vụ va chạm cực lớn https://thuviensach.vn giống như một quả bom phát nổ. Chiếc xe đầu tiên, mà hắn nhắm đến, tông thẳng vào một thân cây, nắp ca-pô bật tung, và kính chắn gió tan tành, một nửa thùng xe bị sụp xuống. Chiếc xe dường như bị tách làm hai và phát nổ. Chiếc đằng sau, không bị ảnh hưởng cho đến khi đâm vào chiếc đằng trước khiến cốp xe bật mở. Đó là chiếc Honda màu bạc mà hắn nhắm đến. Khi tài xế thoát ra ngoài và la hét, bàn tay cô ta quờ quạng trong không khí, hắn biết rằng mình đã thất bại. Không chần chừ gì nữa, hắn thu lại chiếc ba lô và rời đi, một lần nữa quay lại nhìn chiếc xe đã chìm trong biển lửa. Trong ánh sáng chiếu rọi mọi thứ, lần đầu tiên hắn nhìn thấy người phụ nữ mà mình đã cố giết. https://thuviensach.vn 2 George Marshalson đã có một giấc ngủ tồi tệ. Ông luôn bị như vậy khi cô ra ngoài. Lên giường ngay sau khi cô rời khỏi nhà, ông đã thiếp đi khoảng một hay hai tiếng, sau đó thức giấc và cứ nằm thao thức, sự hiện diện của Diana ngay bên cạnh cũng không thể giúp ích được gì. Đang là tháng Tám, đêm vẫn ngột ngạt, ẩm thấp và oi ả mặc dù đã mở hết các cửa sổ. Ông nằm nghe những âm thanh của đêm, tiếng nước chảy của dòng sông lững lờ, tiếng khóc nỉ non của một con chim không rõ là loài nào. George nhấn nút bật sáng bảng hiện thị đồng hồ, và thấy mới chỉ mười một giờ bốn mươi mốt phút. Phòng tắm đang réo gọi ông, nhắc nhở ông với sự bứt rứt rằng, hầu hết đàn ông ở độ tuổi của mình, tuyến tiền liệt đã không còn hoạt động hoàn hảo nữa. Ông vén tấm rèm che cửa ra một chút và cảm nhận luồng không khí phả trên mặt mình. Bầu trời không một gợn mây và mặt trăng đã lên cao. Nhiều tuần nóng bức đã sấy khô những chiếc lá trên cây đến nỗi chúng uốn cong rủ xuống con đường làng, nhưng hiện tại lại chỉ có thể nhìn thấy sự trù phú, tươi tốt mãnh liệt của chúng vẫn phấp phới trong không khí ấm áp. Ông nghĩ sẽ tuyệt vời biết bao nếu có chuyện gì đó bất chợt xảy ra khiến cô về nhà sớm hơn. Chẳng hạn như cái câu lạc bộ tồi tệ đó đóng cửa, hay thậm chí là một cuộc đột kích của cảnh sát, mặc dù ông khó mà nghĩ rằng Amber đã làm điều gì đó thu hút sự chú ý của cảnh sát - hay có nhỉ? Bạn không bao giờ biết giới trẻ hiện nay nghĩ gì. Tuy nhiên, sẽ thật tuyệt vời khi bước đến bên những tấm rèm cửa, vén chúng lên và nhìn thấy cô đang đi bộ dọc theo con đường… https://thuviensach.vn Hằng đêm ông vẫn ra ngoài đường để tìm kiếm hình bóng cô. Một hành động vô nghĩa, quá ngớ ngẩn để thú nhận với bất cứ ai. Thậm chí cả Diana cũng chẳng biết điều này. Ông đã ra ngoài và đi bộ tới ngã tư - hai hay ba trăm mét nữa? - nhìn xuôi nhìn ngược con đường chạy từ Myfleet tới Kingsmarkham, rồi lại đi bộ về. Không có kết quả gì, cũng như chưa từng có, nhưng đó là điều mà các bậc cha mẹ hay lo lắng hoặc người yêu vẫn thường làm. Ngay cả khi ông nghĩ đến chuyện làm điều ấy tối nay, nhưng bây giờ vẫn là quá sớm. Cô sẽ ở bên trong câu lạc bộ đó, ông nghĩ đấy là một địa điểm dưới lòng đất, cùng với bạn bè của cô làm những gì họ vẫn làm. Ông buông rèm xuống và đứng đó nhìn Diana. Bà ngủ yên lặng, một bàn tay đặt lên má. Tuổi xuân quay trở lại trong khi bà ngủ, giống như người ta thường nói rằng nó quay trở lại với những người mới chết. Ông tự hỏi rằng nếu bà có một ai khác thì sao nhỉ, ông nghĩ, “một ai khác,” như người ta vẫn nói. Dường như đối với ông thật đáng ghê tởm khi nghĩ đến việc phải chia sẻ chiếc giường với người đàn ông khác mặc dù ông cũng đã từng có vài người tình. Nhưng có lẽ, bà ấy không, hoàn toàn không như thế. Bà dửng dưng với ông, và ông cũng vậy. Trong bất kỳ hoàn cảnh nào, ông cũng chẳng bận tâm. Thi thoảng có vài lần nghĩ đến điều này, ông nhận ra rằng mình không thực sự quan tâm đến ai khác ngoài Amber. Ông chìm vào giấc ngủ bồn chồn. Một âm thanh đánh thức ông dậy. Phải chăng là một chiếc xe trên đường? Thằng nhóc đó có thể đã đưa cô về nhà. Cậu ta vẫn thả cô ở ngã tư nhưng cũng có thể cậu ta đã đưa cô về tận nhà. Một lần nữa, ông bật bảng hiển thị đồng hồ. Một giờ năm mươi sáu phút. Đây là lúc mà cô về đến nhà. Cô thường rất yên lặng, tránh hết mức để đánh thức đứa trẻ cũng như làm phiền đến ông và Diana. Có lẽ cô đã về. Có lẽ âm thanh ông nghe được là tiếng đóng cửa trước. Ông nằm đó và lắng nghe. Yên tĩnh. Sau đó là tiếng chim, mặc kệ nó là loài nào, cất tiếng hót nỉ non. Hai giờ, hai giờ ba mươi, ba giờ kém mười… Ông tỉnh dậy và đi ra đầu cầu thang. Nếu đã về, cô sẽ đóng cửa phòng ngủ lại. Nhưng nó vẫn mở. Một mớ bòng bong đập vào mắt ông: Giường chiếu lệch lạc, quần áo quăng tứ tung, ông cảm thấy bớt khó chịu đôi chút nhờ ánh trăng đêm. Cô vẫn chưa về. Ba giờ đã là rất muộn mà giờ đã quá ba giờ rồi. Ông xuống https://thuviensach.vn lầu, đi chân trần băng qua mặt sàn gỗ rộng thênh thang, nơi mát lạnh duy nhất trong căn nhà, tự nói với bản thân rằng ông sẽ tìm thấy cô trong phòng khách, phòng bếp, ăn hay uống thứ nước lấp lánh họ vẫn rót tràn như mọi khi. Cô không có ở đó. Ông nghĩ, quay lại giường ngủ thì có ích gì, mình sẽ không ngủ được. Nhưng ông còn có thể làm gì nếu không về lại giường? Chẳng có gì để làm trong màn đêm thế này vì giờ là thời điểm dành cho việc ngủ. Khi ông đi lên gác, ông nghe thấy tiếng khóc nhưng không phải từ con chim mà là từ đứa bé. Nếu nó bị bỏ lại với George, ông sẽ để mặc cho nó khóc, mặc dù ông chưa bao giờ để Amber khóc cả. Ông bước vào phòng ngủ nóng nực và thấy Diana trần trụi ngồi bên giường. Bà đã ngủ như vậy. Và luôn như vậy. Dĩ nhiên ông thích điều này khi lần đầu họ quen nhau, khi lần đầu họ cưới nhau. Và giờ ông nghĩ cảnh tượng đó… thật khó coi. Ở tuổi ông, và sắp tới, là đến bà. Bà đứng dậy, không nói với ông câu nào, khoác lên mình chiếc áo choàng lụa màu xanh bà đã cởi ra khi đi ngủ và tới xem đứa bé. Bà mất mười phút để dỗ yên đứa trẻ. Khi bà quay lại, ông đã bật đèn và đang ngồi trên giường. “Con bé vẫn chưa về,” bà nói. “Anh biết.” “Anh phải kiên quyết hơn nữa. Anh phải nói với nó rằng lối hành xử như thế này là không thể chấp nhận được. Nếu nó muốn sống cùng chúng ta dưới cùng một mái nhà và hưởng thụ điều kiện sống ở đây, nó sẽ phải về nhà trước nửa đêm. Lạy Chúa, con bé chỉ mới mười tám tuổi thôi đấy.” “Nó sắp đi rồi, phải không, vào tháng Mười một?” Bà không trả lời. Bà sẽ bớt giận thôi, ông nghĩ. Ông tắt đèn và nghe trong bóng tối tiếng áo choàng lụa xanh trượt ra khỏi cơ thể trần truồng của bà. Làn da mịn màng ấm áp nơi đùi bà chạm vào ông. Nó làm ông rùng mình trong cái nóng. Mặt trăng đã lặn, bình minh chưa đến. Ông nằm thao thức một giờ liền, sau đó đứng dậy, đi vào phòng tắm và mặc quần áo. Quần áo của người già, Amber nói thế, quần vải flannel, sơ mi có cổ và măng sét, vớ và giày ống có dây buộc, nhưng ông chẳng biết mặc gì nữa. Chắc là ông cũng đã ngủ một https://thuviensach.vn chút sau khi Diana quay trở lại giường. Có người nói rằng kể cả lúc ngủ thì bạn vẫn lơ mơ, thậm chí dù bạn chắc chắn rằng mình không hề như thế. Trong khi ông chìm vào giấc ngủ chập chờn, cô có thể đã về. Ông đứng đợi ở cửa sổ phòng ngủ, chờ năm phút, mười phút, trước khi đi ra ngoài, trì hoãn niềm vui khi nhìn thấy cuối cùng cửa phòng cô cũng đóng hoặc kinh hoàng thấy nó vẫn mở. Cửa mở. Giờ ông nghĩ, đặt nỗi sợ hãi lâu nay của mình vào lời nói, chắc hẳn có chuyện gì đó đã xảy ra với cô. Chuyện gì đó đã xảy ra với những cô gái mười tám tuổi ra ngoài một mình vào ban đêm. Đã năm giờ kém mười và trời dần hửng sáng. Bầu trời xanh và rực rỡ, mang một thứ sắc màu không tên và chẳng thể miêu tả được nếu không phải giống như một viên ngọc. Ngoài trời, thay vì nặng nề và ngột ngạt như hàng giờ trước đó, không khí đã trở nên tươi mới và mát mẻ. Ông nghĩ, mình sẽ đi bộ xuống góc phố, dọc theo con đường, đi hàng dặm nếu cần thiết cho đến khi tìm thấy Amber. Và nếu không, ít nhất mình sẽ không có mặt ở nhà, trên một chiếc giường bên cạnh người phụ nữ đó và nghe đứa trẻ khóc. Dãy nhà duy nhất trên đường Mill là của riêng ông, và một trăm mét tính từ đó, ở phía bên kia, là một dãy ba căn biệt thự nhỏ. Tại sao chúng lại được xây ở đó từ một trăm năm mươi năm trước, chúng thuộc về người nào, dường như không ai biết. Bên ngoài căn biệt thự ở giữa, có một chiếc xe đang đỗ bên vệ cỏ. Tóm lại, George tự hỏi tại sao John Brooks lại để chiếc xe của mình ở đó qua đêm khi lối đi của anh ta có chỗ đậu cho nó. Ý nghĩ đó thoáng qua, mang ông trở lại với việc Amber đã được Brooks giúp khi cố gắng sử dụng máy tính của Diana. Tại sao không đi hỏi bản thân Diana nhỉ? Họ đã luôn luôn không thích nhau, cả hai người, từ đầu chí cuối. Làm thế nào mà lại có người không thích Amber bé nhỏ của ông vậy? Nhưng nó đâu rồi? Chuyện gì đã xảy ra với con bé? Đi bộ bên lề đường dãy nhà Jewel, ông đến cuối đường Mill và nhìn ngược nhìn xuôi đường Myfleet. Con đường rất dài và thẳng tắp, một làn đường duy nhất với hai bên là những bãi cỏ và rừng cây, các dải đinh phản chiếu ánh sáng trên đường kéo dài đến khu vực trung tâm nhưng không thấy có biển báo giao https://thuviensach.vn thông hoặc vạch kẻ đường nào ngoài biển chỉ dẫn “Tới Brimhurst St John” chỉ xuống đường Mill. Đi bộ dọc theo nó dường như là vô tận. Tốt hơn ông nên quay trở về và lấy xe. Hoặc ông có thể gọi cho cậu nhóc Ben Miller đó. Dĩ nhiên, sẽ thật là quá đáng khi gọi điện thoại cho bất cứ ai vào lúc năm giờ sáng và Miller cũng không phải là bạn trai của Amber, cô không có bạn trai, nhưng ông không quan tâm lắm về điều đó. Ồ, sẽ thật nhẹ nhõm nếu con bé đang ở cùng với Miller ở Myfleet - nhưng nó sẽ không làm vậy. Tại sao nó lại tới đó cơ chứ? Ông vòng lại và bắt đầu đi bộ về ở phía bên kia đường. Con bé hẳn phải dừng lại đâu đó với một trong những đứa bạn ở Kingsmarkham, Lara hoặc… có phải nó tên là Megan không nhỉ? Hay Samatha hay Chris? Ông hy vọng một cách mong manh vào điều đó. Ông cảm thấy những tia hy vọng bắt đầu trôi xa dần trong dòng suy nghĩ của mình. Mặt trời đang lên và mang theo hơi nóng. Ông bước lên bãi cỏ, hưởng thụ cảm giác mềm mại dưới chân mình, nhìn sang bóng mát của cây cối phía bên trái và thấy vật gì đó màu trắng lấp lánh ở đấy, bị che khuất bởi đám cỏ dại mọc cao. Một cú giáng vào trái tim và nỗi kinh hoàng tràn qua ông. Trong một lúc, ông không thể di chuyển, chỉ đứng đó nhìn vô định. Ông cất bước về phía vật màu trắng. Cố gắng để nhìn thấy chính là điều đau đớn nhất mà ông đã từng làm nhưng ông vẫn phải làm điều đó, ông phải nhìn. Ông thấy bàn tay chìa ra của cô, với chiếc đồng hồ màu trắng có khuôn mặt Gollum ngu ngốc, và ông ngã về phía trước. Mắt nhòa đi, có lẽ vậy, ông không biết, hoặc chỉ vì cơ thể cô là thứ duy nhất nằm sõng soài ở đây. Ông không chắc rằng mình đã nằm đó bao lâu. Ông muốn chết. Ông nghĩ rằng nếu kiên quyết muốn thế thì ông sẽ chết và họ sẽ được tìm thấy cùng với nhau. Nhưng không phải vậy. Người giao báo đến nhà ông và dãy Jewel đã đỗ chiếc xe của mình ở ngã tư, rồi đi bộ xuống con đường, và nhìn thấy ông và cô. Khi ông không muốn di chuyển, người giao báo đã gọi điện cho cảnh sát rồi đợi họ đến. https://thuviensach.vn 3 Người phụ nữ bước ra từ căn nhà khi họ lái xe đến đang bế một đứa trẻ tầm một tuổi trên tay. Chánh thanh tra Reginald Wexford và Trung sĩ thám tử Hannah Goldsmith tự giới thiệu bản thân rồi người phụ nữ nói, “Ông ấy đang ngủ. Bác sĩ đã tiêm cho ông ấy một liều thuốc an thần.” “Tôi muốn nói chuyện với bà,” Wexford nói. “Bà là bà Marshalson?” Bà ta gật đầu. Wexford chưa từng biết đến trường hợp một người cha tìm thấy thi thể bị sát hại của con gái mình, cũng không bao giờ nghĩ đến việc thấy một người cha mất con nằm sõng soài qua xác của cô ấy. Anh cũng có con gái nhưng anh không thể tưởng tượng được bản thân mình sẽ thế nào khi ở trong tình huống của George Marshalson. Khi người đàn ông này được thuyết phục, và được đưa về nhà, các chuyên viên pháp y đã đến. Các phóng viên cũng đến, cả những nhân viên đội điều tra hiện trường và toàn bộ những ai có liên quan đến hiện trường án mạng. Về phần mình, Wexford cần phải ghi nhận điều duy nhất rằng cô ta còn rất trẻ, vẫn còn ở tuổi thiếu niên, rất xinh xắn, và nguyên nhân dẫn đến cái chết là bởi một cú đánh bạo lực vào đầu bằng một viên gạch hoặc mảnh nề. Anh thẩm vấn người đưa báo đã tìm thấy ông ta và cô bé, sau đó anh cùng Hannah đi xuống phố về phía Clifton, ngôi nhà của gia đình Marshalson. Cái nóng mà họ đã quen thuộc đến nỗi dần thấy nó bình thường bị giam lại bên trong. Mọi người có thể cảm thấy nhiệt độ đang tăng lên. Bầu không khí trở nên ngột ngạt và nặng nề vào buổi trưa. Một vài tia sáng le lói qua những tán cây chi chít lá xanh vắt xuyên qua đường Mill. https://thuviensach.vn Vườn trước của Clifton không có hoa lá gì, chỉ có ít cây bụi và cỏ úa vàng. Cánh cửa trước của ngôi nhà bật mở và người phụ nữ bước ra trước khi họ nói chuyện. Chính xác một cách thận trọng đến mức Wexford cảm thấy buồn cười, Hannah nói với anh bằng giọng điệu tử tế và nhẫn nại cô thường sử dụng khi nói chuyện với anh, “Đó chắc là bạn đời của ông ta.” “Rất có thể là vợ của ông ta.” Hannah tặng anh một cái nhìn mà cô dành cho một gã đàn ông trung niên vẫn gọi người phụ nữ hắn cưới là vợ. Sau đó, bà Marshalson dẫn họ vào trong nhà và thả thằng bé trên tay xuống. Chưa biết đi, nó chỉ bò trên sàn gỗ bóng loáng, bập bẹ, “Mẹ, mẹ.” Diana Marshalson không buồn chú ý đến đứa trẻ. “Mời ngồi. Tôi không biết mình có thể kể được gì với hai người. Khi quay trở lại, ông ấy chẳng nói năng gì cả. Ông ấy thực sự bị sốc.” Biểu hiện của họ hẳn phải nói cho bà ta về điều cả hai đang hiểu lầm. “Ồ, tôi không phải mẹ con bé. Tôi là vợ hai của George.” Wexford đã nghiên cứu để phát hiện dấu hiệu của vẻ hài lòng trên khuôn mặt Trung sĩ thám tử Goldsmith và trong những gì cô chắc hẳn sẽ gọi là ngôn ngữ cơ thể của bà ta. Anh nhìn họ lúc này, biểu hiện ở khẩu hình miệng, sự thả lỏng ở đôi vai thường xuyên căng cứng của bà ta. Những điều được Diana Marshalson thể hiện đã tiết lộ rằng bà ta là mẹ kế của cô gái đã chết. Hannah thích thú với mối quan hệ phức tạp của gia đình này. Trong suy nghĩ của cô, họ đại diện cho sự tự do và quyền tự quyết. Một đám trẻ con, Wexford nghĩ, mỗi đứa lại có một người cha khác nhau và một số không cùng mẹ, tất cả đều sống dưới một mái nhà với bốn hoặc năm người lớn không liên quan sẽ là lý tưởng đối với cô. Họ đi vào một phòng khách rộng rãi, cửa sổ kiểu Pháp rộng mở. Anh đã biết rằng gia đình Marshalson là những nhà thiết kế nội thất, dựa vào studio của Marshalson, Thiết kế và Phục hồi, ở Trung tâm Kingsbrook của Kingsmarkham nhưng anh cũng có thể biết mà không cần ai phải nói. Nhà của những người như vậy luôn luôn không thể nhầm lẫn, xinh đẹp, thể hiện gu thẩm mỹ hoàn hảo, các đồ trang trí vừa phải và không quá nhiều, màu sắc đích thị là những gì người ta sẽ chọn nếu tặng chúng như những món https://thuviensach.vn quà, và đồng thời mất đi vẻ ấm cúng, không phải là nơi mà ở đó, người ta thích cuộn mình lại với một cuốn sách cùng một ly rượu vang. Wexford ngồi xuống chiếc ghế sofa màu xám sẫm, Hannah ngồi trên một chiếc ghế bành màu xám nhạt, Diana Marshalson ngồi trên một chiếc khác, trông như thể có xuất xứ từ một cung điện ở Mandalay. Khuôn mặt điêu khắc của các vị thần tức giận trừng mắt từ lưng dựa cao có hình vòm. “Điều gì đã khiến chồng bà ra ngoài vào sáng nay vậy, thưa bà Marshalson? Thời gian chính xác là vào lúc nào?” “Tôi không biết,” bà ta đáp. “Tôi đang ngủ. Ông ấy đã vô cùng lo lắng khi con bé ra ngoài cả đêm. Tôi nghĩ ông ấy nhận ra con bé chưa về nhà.” “Ông ấy ra ngoài để tìm cô bé à?” Hannah tỏ vẻ hoài nghi. “Tôi nghĩ vậy. Ông ấy có thể đã nghĩ rằng - ồ, hoặc là con bé không có ở đó hoặc là điều gì đấy khủng khiếp đã xảy ra. Nhưng tôi không biết. Ông ấy đã ra ngoài. Tôi tỉnh dậy khi thằng bé khóc. Đó là vào lúc sáu rưỡi.” Bà ta như thể chỉ để ý đến tiếng khóc. “Tôi phải đi xem George thế nào. Hai người vui lòng đợi tôi một phút nhé? Tôi sẽ quay lại sớm nhất có thể.” Khi bà ta ra ngoài thì thằng bé bò vào phòng, xoay xở đứng lên bằng cách bám vào cạnh của một chiếc bàn được dát trông như thể làm bằng gỗ mun và một số gỗ vàng nhạt. Thằng bé rất kháu khỉnh, làn da màu ô liu nhưng đôi má hồng hào, tóc đen xoăn và mọc thành từng vòng mà chỉ có thể nhìn thấy ở những đứa trẻ còn rất nhỏ. “Xin chào,” Wexford nói. “Tên cháu là gì? Để chú đoán nhé. James phải không? Jack à? Cái tên phổ biến nhất hiện tại là Archie, người ta bảo chú thế.” “Nó còn quá nhỏ để hiểu những gì anh nói đấy.” Cưỡng lại thôi thúc muốn nói với cô là anh biết điều đó, anh đã có hai đứa con và bốn đứa cháu, anh nhẹ nhàng nói rằng những đứa trẻ thích mọi người nói chuyện với chúng, chúng thích âm thanh và cả sự chú ý. Không quan trọng dù bạn nói gì đi chăng nữa. Hannah khẽ nhún vai, cử chỉ yêu thích của cô. Diana Marshalson, anh nghĩ, nhìn đủ trẻ để làm mẹ của đứa trẻ này nhưng chỉ vừa đủ mà thôi. Có lẽ bốn mươi lăm hay bốn mươi sáu tuổi, người vợ thứ hai có lẽ chưa từng kết hôn trước đó và muốn sinh một đứa https://thuviensach.vn con trước khi quá muộn. Anh thực sự khâm phục vẻ ngoài của bà ta. Cao, ưa nhìn, tóc đen với vóc dáng đầy đặn là gu của anh. Vợ anh cũng là một người như vậy. Bà ta quay lại. “Ông ấy ngủ rồi. Đây có lẽ là điều tốt nhất cho ông ấy, mặc dù tôi sợ khi ông ấy tỉnh lại. Ông ấy sẽ phải tỉnh dậy vào lúc nào đó. Ông ấy rất yêu thương Amber. Con bé chỉ mới mười tám tuổi. Chuyện gì đã xảy ra?” “Còn quá sớm để kết luận,” Hannah trả lời. “Cô ấy đã chết. Cô ấy bị tấn công. Thực sự đó là tất cả những gì chúng tôi biết.” Thằng bé cố gắng trèo vào lòng của Diana Marshalson. Trong mắt Wexford, bà ta dường như kéo nó lên một cách mệt mỏi và không mấy nhiệt tình. “Amber ra ngoài vào tối hôm trước à? Lúc đó là mấy giờ và cô ta đã đi đâu?” Mẹ kế của Amber cẩn thận lựa chọn từ ngữ. “Con bé đến câu lạc bộ. Tới một địa điểm gọi là Bling-Bling ở Kingsmarkham. Khoảng tám rưỡi đến chín giờ, tôi nghĩ vậy. Nghe thật kinh khủng, tôi biết, nhưng bọn trẻ luôn như thế. Đứa bạn đưa nó về nhà đã thả nó xuống ở cuối đường Mill. Trước đây đều như vậy, con bé đến câu lạc bộ thường xuyên và luôn chẳng có vấn đề gì.” Thằng bé đã túm được chuỗi ngọc trai bà ta đang đeo và bắt đầu giật mạnh. “Không, Brand, không được làm thế.” Bà ta cạy ngón tay thằng bé ra. “Amber đang đợi để lấy kết quả A level. Con bé vừa mới tốt nghiệp. Nghe này, chồng tôi đã ngủ rồi nhưng tôi nghĩ tôi phải ở đó với ông ấy. Chăm sóc cho ông ấy, hai người biết mà. Phòng khi ông ấy tỉnh lại. Tôi không thể rời xa ông ấy lâu hơn nữa.” “Chúng tôi chỉ muốn…,” Hannah bắt đầu nhưng Wexford đã ngăn lại. “Chúng tôi sẽ quay lại vào hôm khác, thưa bà Marshalson. Khi đó, có lẽ bà hoặc chồng bà có thể cho chúng tôi biết tên của bạn bè hay một số thông tin về bản thân Amber. Chúng tôi sẽ không làm phiền bà nữa.” Diana Marshalson bế cắp nách thằng bé và ở lại đủ lâu để mở cửa cho họ. “Chúng ta có thể có được tên của bạn cô bé, anh biết mà, thưa ngài,” Hannah nói. “Trông bà ta không giống như mẹ của một người phụ nữ.” https://thuviensach.vn Mặc dù anh biết điều này thực tế đã trở thành thông lệ được chấp nhận trong lực lượng cảnh sát trên khắp cả nước, Wexford rất không thích bị gọi là “ngài”[2]. Lúc này, anh không mong được gọi là “sếp”[3] và hầu như vẫn muốn cô gọi anh bằng tên thánh của mình hơn là cách gọi tắt khó chịu kia. Khi lần đầu cô gia nhập đội của anh, anh đã nhẹ nhàng yêu cầu cô đừng gọi thế, nhưng rốt cuộc mọi chuyện vẫn tiếp diễn như thể anh chưa nói gì cả. Nếu cô có bất cứ biểu hiện nào thiếu tôn trọng anh, anh đã có lý do để quở trách cô, nhưng cô lại không như vậy và sẽ không bao giờ. Anh chắc chắn rằng cô thích, thậm chí ngưỡng mộ anh - ngoại trừ cung cách và từ ngữ nói chuyện theo kiểu cổ lỗ sĩ của anh. Hiện giờ cô đang lặp lại những gì mình đã nói vì anh không trả lời. “Bà ta có thể đã rất gắn bó với cô bé,” anh nói. “Chúng ta không biết cô bé đã ở cùng mẹ kế bao lâu rồi. Có thể từ khi Amber còn là một đứa trẻ.” Quay trở lại hiện trường, Hannah không nói thêm câu nào nữa. Cô cảm thấy khó chịu khi Wexford sử dụng từ “cô bé”. Amber là một phụ nữ, cô ấy đã mười tám tuổi. Anh ta sẽ phải học thêm về cách dùng từ ngữ chuẩn xác, cô nghĩ, hoặc thế giới đang thay đổi từng ngày này sẽ bỏ lại anh ta phía sau mất. Vào một ngày khác, cô đã nghe anh nói về “người ta” khi anh định nói là “cộng đồng.” Thi thể đã được chuyển đi. Vẫn còn một vài nhân viên mặc cảnh phục đứng trên bãi cỏ, nửa tá xe cộ chen chúc ở lối vào của con đường và nhân viên khám nghiệm hiện trường căng những dải băng màu xanh và trắng xung quanh vị trí xác của Amber. Sĩ quan Karen Malahyde đang đứng cạnh một phụ nữ tầm bốn mươi tuổi mặc quần jean và áo phông trắng. “Đây là cô Burton, thưa sếp. Cô ấy sống ở một trong những căn hộ đối diện. Cô ấy đã ra ngoài tối qua và trở về nhà lúc nửa đêm.” “Lydia Burton,” người phụ nữ tự giới thiệu. “Tôi sống ở số ba dãy nhà Jewel. Tôi ra ngoài với một người bạn. Anh ấy lái xe đưa tôi về và sau khi anh ấy về, tôi dắt chó đi dạo. Không lâu lắm, anh biết đó. Nhưng anh vẫn phải dắt chúng đi dạo, nếu không chúng sẽ làm bậy.” https://thuviensach.vn Cô ta nhìn có vẻ dễ thương hơn là xinh đẹp, với làn da hồng hào và mái tóc xoăn, khuôn mặt không trang điểm trừ một ít mascara chuốt trên hàng mi dài. Đôi bông tai bạc hình mặt một chú chó đung đưa, cho người khác cảm giác cô ta là một người sống tiết kiệm. “Ồ, vâng, dĩ nhiên rồi,” cô ta trả lời khi được anh hỏi xem cô ta có biết Amber Marshalson không. “Tôi là giáo viên chủ nhiệm ở trường Tiểu học Brimhurst. Amber đã học ở đó hai hay ba năm khi cha cô bé chuyển đến Brimhurst.” “Cô đã nhìn thấy cô ta tối qua phải không?” “Ước gì tôi đã nhìn thấy.” “Chuyện gì đã xảy ra?” “Tôi e là mình không phải một người giỏi quan sát.” Hannah Goldsmith không thích nghe người khác kể chuyện, đặc biệt là phụ nữ, việc này hạ thấp giá trị bản thân của chính họ. Có lẽ đó là dấu hiệu của sự thiếu tự trọng. Hiển nhiên mọi người đều công nhận một sự thật rằng ai cũng đáng giá như ai. Tất cả đều có những kỹ năng và sở trường của riêng mình, và mỗi thứ chỉ duy nhất thuộc về con người của chính cô (hoặc chỉ có thể là chính anh). “Cô dắt chó đi dạo lúc mấy giờ? Mười hai giờ ba mươi à?” “Tôi nghĩ vậy. Tầm đó. Lúc đó đường rất tối vì bóng cây che mất và tôi không mang theo đèn pin. Có chút ánh trăng và tôi đi theo hướng ngược lại, lên đường Myfleet, có lẽ đi được hai trăm thước.” Mét, Hannah nghĩ, mét thì đúng hơn. Tại sao mọi người tốn nhiều thời gian để học thế nhỉ? “Khi tôi quay lại - ý tôi là ở ngã tư đường Mill - tôi đã nhìn thấy một người đàn ông. Anh ta đứng giữa những cái cây, chỗ đó.” Lydia Burton chỉ vào đám cây nơi thi thể của Amber Marshalson được tìm thấy. “Cảnh đó thật sự làm tôi sốc. Anh ta quay lưng lại phía tôi. Tôi không nghĩ là anh ta nhìn thấy mình. Tôi băng qua đường. Tôi chỉ mong về tới nhà - ý tôi là, nhìn thấy người đàn ông đó làm tôi muốn trở về nhà.” “Cô có thể mô tả lại anh ta không, cô Burton?” https://thuviensach.vn Hannah lắc đầu sốt ruột. Tại sao Wexford không thể nhớ phải nói là “bà”? “Tôi không nhìn thấy mặt anh ta. Anh ta đội mũ trùm đầu. Ý tôi là, anh ta mặc một chiếc áo lông cừu có mũ trùm đầu. Ừm, hầu hết những người trẻ tuổi đều mặc chúng. Tôi không nghĩ anh ta còn trẻ. Anh ta không phải là một cậu bé.” “Cao hay thấp? Gầy hay mập? Và bao nhiêu tuổi?” “Hơi cao,” cô ta nói. “Khá gầy. Tôi ước gì mình có thể nhớ được nhiều hơn. Nhưng mọi người luôn nói vậy, đúng không? Tôi không nghĩ anh ta còn trẻ, mặc dù tôi không biết diễn tả như thế nào. Bốn mươi tuổi, tôi nghĩ vậy. Ít nhất là bốn mươi.” “Thật tiếc vì cô không thể nhớ được gì hơn,” Hannah nói. “Cô không nhìn thấy Amber ư? Không, tôi nghĩ là không. Cô có biết cô ta hay đến câu lạc bộ không?” Wexford ước gì Hannah có thể đưa ra giọng điệu ít chỉ trích hơn. Cô là một phụ nữ xinh đẹp trong mắt nhiều gã đàn ông, cao, thon thả, với khuôn mặt của thánh nữ El Greco và mái tóc bồng bềnh đen nhánh, nhưng anh tự hỏi liệu cô có đi đến các câu lạc bộ hay từng ra ngoài vào lúc mười một giờ đêm hay không, dĩ nhiên là trừ những ngày trực. “Tôi thực sự không biết,” Lydia Burton nói. “Tôi chưa từng gần gũi với Amber. Chúng tôi chỉ chào hỏi khi nhìn thấy nhau.” Wexford hỏi cô ta về những người sống ở các căn hộ khác tại dãy nhà Jewel. “Ông già sống ở nhà số một là ông Nash, sau đó là vợ chồng Brooks tại nhà số hai, mà mọi người vẫn gọi là John và Gwenda.” Họ nhìn cô ta quay trở vào căn nhà đầu tiên trong dãy, một căn hộ gọn gàng như các căn hộ khác, lát gạch đỏ với mái đá. Khu vườn phía trước của cô ta là một bãi cỏ nhỏ hình vuông được bao quanh bởi những bụi cây oải hương; một trang trại trồng hoa hướng dương rất lớn của ông Nash, cao ba mét với những đóa hoa mặt trời hướng lên trên; nhà Brooks thì nằm trọn trong khuôn viên hình chữ nhật của hàng rào được tỉa tót kỹ càng. Buổi sáng đã trở nên rất nóng với nhiệt độ khác thường tại Anh, không khí nặng https://thuviensach.vn nề và ánh nắng mặt trời đốt nóng hơi ẩm ở bất cứ nơi nào nó xuyên tới. Hannah Goldsmith nhìn Wexford đang bình tĩnh hơn bao giờ hết, làn da mịn màng tái nhợt của cô trắng như tuyết mùa đông, không một sợi tóc xổ ra khỏi nếp. “Cô có thể bắt đầu từ dãy nhà Jewel, Hannah,” anh nói. “Trước khi những người ở đây đi làm. Hãy đưa Baljinder đi cùng.” Họ tạo thành một cặp đôi tuyệt đẹp, anh nghĩ vậy, khi Hannah và DC[4] Bhattacharya băng qua con đường, người phụ nữ nhìn thật thon thả, mái tóc bồng bềnh buông xuống như một thác nước, và người đàn ông cao ráo, không thể nói là gầy, mái tóc cắt ngắn đen tựa màn đêm của anh khiến tóc cô trông như có màu nâu. Lý lịch của họ phần nào cũng giống nhau, chuẩn mực, cổ điển, thuần là người da trắng. Họ có thể là anh trai và em gái, có lẽ là con của một người cha từ Iran và một người mẹ từ Iberia. Suy nghĩ xem khu vực này đã thay đổi ra sao trong khoảng thời gian ngắn kể từ vụ án của Simisola, khi chỉ có không quá mười hai người dân tộc thiểu số, anh cùng Karen Malahyde bước trở lại chiếc xe của mình, nơi Donaldson đang ngồi chờ sau vô lăng. “Một ngày nóng bức đây, Jim.” Donaldson nói, “Vâng, thưa sếp,” theo một cách lạnh lùng, đáp lại lời bình luận vô cùng nhạt nhẽo này với sự dửng dưng mà nó xứng đáng. “Anh biết đấy, tôi không nghĩ là mình đã từng đến đây. Ý tôi là, tới Brimhurst.” “Đây không phải nơi mà anh có thể đến nếu như anh không quen biết một ai đó. Tất cả những gì có ở đây chỉ là hàng loạt các ngôi làng và nhà thờ, và tất cả đều bị khóa chặt kể từ khi vị cha xứ bỏ đi. Cửa hàng đã đóng cửa từ mười năm trước.” “Làm sao anh biết tất cả những điều này?” “Mẹ tôi sống ở đây,” Donaldson nói. “Người ta thích nó bởi vì nó yên tĩnh. Không có chuyện gì xảy ra cả - ồ, cho đến lúc này.” “Không. Anh có thể bật điều hòa lên được không?” https://thuviensach.vn Công cuộc khám nghiệm tử thi đối với anh không mấy hứng thú nhưng anh vẫn tham dự để mong tìm ra bất kỳ manh mối nào có thể. Thám tử điều tra Burden dễ tính hơn anh và bị lôi cuốn bởi công việc pháp y. Họ ngồi nhìn và xem xét hoặc, trong trường hợp của Wexford, giả bộ xem xét, trong khi các chuyên gia pháp y giải phẫu cơ thể của Amber Marshalson và kiểm tra vết thương khủng khiếp ở đầu cô, chỗ bị tấn công bởi một số vật nặng. Anh hỏi thời gian tử vong và câu trả lời là trong khoảng từ nửa đêm cho đến ba giờ sáng. Và chính xác hơn nữa thì cô ta không tự sát. “Hung khí là một viên gạch, tôi nghĩ vậy,” Carina Laxton nói, “nhưng dĩ nhiên anh sẽ chẳng để tâm đến những gì tôi nói.” “Dĩ nhiên rồi,” Burden nói vì anh không ưa cô ta. Ngoài việc thiếu một đốt sụn ở tuyến giáp và cái tên của cô ta, như anh đã từng nói với Wexford, thì cô ta chắc hẳn cũng là một người đàn ông, hoặc có lẽ cô ta đã từng là đàn ông. Thời đại này, bạn chẳng thể nào biết được điều đó. Cô ta không có ngực, không có mông, tóc húi cua và không trang điểm tí xíu nào trên khuôn mặt mộc. Tuy nhiên, anh phải thừa nhận rằng cô ta đã làm rất tốt trong công việc, ít sắc sảo và thô lỗ phổi bò hơn Mavrikian, và thái độ của cô ta thì khác xa với kiểu tự cao tự đại của ngài Hilary Tremlett. “Cô ta chết bởi một đòn giáng vào đầu, mà không nói anh cũng biết,” cô ta nói. “Dĩ nhiên xác định loại hung khí,” cô ta nói với vẻ cứng nhắc lỗi thời không che giấu sự kiêu ngạo, “không phải là công việc của tôi. Chắc chắn anh cần đến sự hỗ trợ của một chuyên gia về gạch.” “Một gì cơ?” “Một chuyên gia về gạch.” Carina nói một cách chậm rãi trong trường hợp anh thấy khó hiểu những từ ngữ đơn giản. “Dĩ nhiên rồi,” Burden nói. “Bởi vì gạch không đơn thuần là gạch, anh biết đấy.” Ngay khi đã bỏ lại những lời đó để Burden tự hiểu, Carina nói, “Không có dấu hiệu xâm hại tình dục. Tất cả sẽ nằm trong bản báo cáo. Cô ta đã từng sinh con, và tôi mong là anh biết điều đó.” “Tôi không biết điều này,” Wexford nói với vẻ ngạc nhiên. “Cô ta chỉ mới mười tám tuổi.” https://thuviensach.vn “Anh có tưởng tượng ra điều này có nghĩa là gì không, Reg?” Carina Laxton lắc đầu với anh và mím môi. “Nếu cô ta mười hai tuổi thì điều này rất đáng để xem xét. Còn đây là ‘Chỉ mới’ mười tám tuổi.” Brand, anh nghĩ. Mình đã nghi ngờ. Nó là con của Amber chứ không phải của Diana? Và đó là Brand trong Ibsen hay Brand trong Brandon? Anh nói với Burden, “Đến văn phòng của tôi, Mike, sau đó chúng ta có thể quay trở lại đường Mill và cùng tới gặp gia đình Marshalson.” Họ đã làm việc như một nhóm bất cứ khi nào có thể và đặc biệt khi Wexford cảm thấy rằng ở công ty của Hannah Goldsmith thêm một hoặc hai tiếng đồng hồ nữa sẽ khiến anh nói ra những điều mà anh phải hối tiếc. Họ lên xe, cả anh và Mike. Nếu họ không thể hoàn toàn nói ra tất cả những điều xuất hiện trong đầu mình cho nhau, họ sẽ chia sẻ nhiều nhất có thể. Anh thích Mike hơn bất kỳ ai anh biết ngoài vợ, con cái và cháu chắt của mình - và có lẽ không hoàn toàn ngoài họ. Đối với bảy người anh yêu thương và không ai biết rõ hơn anh rằng thích và yêu là hai chuyện khác nhau. Lên tới văn phòng mình, nơi có tấm thảm màu xám mới tinh - một món quà tạ ơn từ những người trả thuế hội đồng ở Kingsmarkham - và hai chiếc ghế bành màu vàng vốn là tài sản riêng của anh, Burden chọn chỗ ngả lưng quen thuộc của mình trên một góc chiếc bàn bằng gỗ hồng mộc. Cái món đồ gỗ nội thất to lớn này cũng thuộc về Wexford, người đã để nó ở đó cùng với những chiếc ghế bành nhằm đối phó với giới truyền thông địa phương khi họ sục sạo xung quanh để tìm kiếm những bằng chứng về sự hoang phí và tham nhũng của cảnh sát. Burden luôn ăn vận một cách tinh tế dạo gần đây đã chọn những trang phục theo xu hướng “thoải mái nhưng lịch thiệp”. Những bộ cánh đẹp đã được chuyển về phía sau tủ quần áo, hoặc trong trường hợp đã cũ, thì về cửa hàng từ thiện, và vị thám tử điều tra thường xuất hiện với một chiếc quần jean cùng áo da lộn khoác bên ngoài một chiếc áo phông trắng mở cổ. Một trong những điều sâu kín trong tâm trí Wexford mà anh không thể nói ra ngoài đó là chỉ một số ít bạn bè cho rằng Burden đã luống tuổi để mặc thứ quần jean này. Nhưng chỉ có một số ít nói https://thuviensach.vn vậy và sự thật là Burden đủ gầy để mặc chúng mà vẫn làm toát lên vẻ trang nhã. Anh trải những thứ tìm thấy trong túi áo khoác của Amber Marshalson lên trên bàn. Miếng vải cotton trắng thấm đẫm máu này đã được đem tới phòng thí nghiệm, cùng với chiếc váy ngắn màu hồng, bộ áo lót màu đen và thắt lưng da màu hồng pha đen của cô. Những thứ trong túi của cô được trải lên mặt bàn làm việc bằng da màu đỏ sậm. “Họ không có túi xách nữa,” Wexford nói. Burden đang nhìn chằm chằm vào một chiếc chìa khóa cửa trước móc vào chiếc nhẫn khảm mặt khớp với đồng hồ của cô ta, một ống nhựa trong suốt chứa một chất màu hồng tươi, có lẽ là một loại son môi, một bao có hai điếu thuốc lá, một thanh socola đã chảy mất một nửa vẫn còn gói trong giấy bạc, và một bao cao su. Vẫn còn chút giả bộ, anh hướng ánh mắt về thứ cuối cùng và mím chặt môi. “Méo mó có hơn không,” Wexford nói. “Điều này còn tùy thuộc xem cô ta định làm gì vào tối hôm đó. Cô ta không mang theo đồng nào à?” Wexford mở ngăn kéo và lấy ra một túi nhựa trong suốt có ghi chú bên trong. Khá nhiều ghi chú và tổng cộng lên tới năm chục cái. “Vẫn còn phải kiểm tra dấu vân tay nữa,” anh nói. “Phải có đến một ngàn pound ở đây. Trong túi áo khoác bên phải của cô ta có một chiếc chìa khóa và cái ống nhựa kia, tôi tin rằng nó là một loại son bóng. Dụng cụ tránh thai, thuốc lá và kẹo nằm ở túi áo bên kia.” “Cô ta lấy từ đâu ra một ngàn pound này vậy?” “Đó là điều chúng ta phải tìm ra,” Wexford nói. https://thuviensach.vn 4 Chiếc xe rẽ vào đường Mill. Dọc theo vệ cỏ, những cảnh sát mặc cảnh phục - không có áo khoác và mũ - đang sục sạo ở con mương và bãi cỏ phía bên kia hàng rào để tìm hung khí. Các dải băng cảnh báo trải dài dọc theo mép vỉa hè đã cô lập khu vực này. Phía bên kia đường, một ông già đang đứng giữa khóm hoa hướng dương, chống gậy, nhìn chằm chằm vào đoàn người đang tìm kiếm. “Trời đã khô ráo quá lâu rồi,” Wexford nói. “Hung thủ có thể đã đậu xe ở bất cứ đâu dọc theo mép vỉa hè này mà không để lại chút dấu vết nào.” Ngôi nhà được gọi là Clifton dường như nằm giữa đám cây và bụi cây im lìm, thụ động một cách lạ kỳ. Trông nó giống như đang nghỉ ngơi, cửa chính đóng chặt, hẳn các tòa nhà đang phải gánh chịu sức nóng dữ dội. Sự tỉnh táo sẽ được khôi phục lại cùng với cái lạnh tê tái của mùa đông rét buốt. Những cánh cửa sổ được mở tung nhưng không nhìn thấy một ai cả. Họ rời khỏi không khí mát mẻ trong xe để rồi được chào đón bởi cái nóng hầm hập, mặc dù lúc này đang là chiều muộn. “Có cảm giác giống như vừa bước xuống máy bay khi đi du lịch đến Hy Lạp vậy,” Wexford nói. “Anh không tin được đâu, cảm giác thật tuyệt. Cứ như thể là vào giữa đêm ấy. Nhưng chúng ta đâu có được những đêm ấm áp ở đây đâu. Tại sao lại thế nhỉ?” “Ai mà biết được. Tôi mong dòng Vịnh có thể làm được điều gì đó. Hầu hết các loại gió đều thế.” “Dòng Vịnh làm gió ấm lên chứ không phải lạnh đi.” Lúc này, họ không bắt gặp một ai cả. Wexford bấm chuông cửa và Diana Marshalson ra mở https://thuviensach.vn cửa. Thằng bé lại xuất hiện cùng bà ta, nó có thể đứng được nếu cố bám vào một bên quần thõng xuống của bà ta. “Tôi cứ tưởng thằng bé là con bà,” Wexford nói. “Nhưng Amber mới đúng là mẹ đứa trẻ, phải không?” “Tôi tưởng là mình đã nói với các anh rồi.” Cả Wexford và Burden đều không đáp lại câu nói đó. “Brand là tên gọi tắt hay chính là tên của thằng bé?” Bà ta nhăn mặt, chun mũi và trề môi. “Tôi e rằng đó là tên nó. Nhưng mà, xem trong số những cái tên hiện giờ, như vậy là không tồi, đúng không? Chồng tôi tỉnh rồi. Anh ấy sẽ nói chuyện với các vị - nhưng hãy nhẹ nhàng với anh ấy, được không? Anh ấy đã có một cú sốc tồi tệ rồi.” Bà ta đưa mọi người đến phòng khách lớn, nơi ông chồng đang nằm trên chiếc ghế sofa xám, tựa lưng vào mấy chiếc gối màu xám trắng. Wexford nhận ra ông ta chưa đến sáu chục tuổi. Với mái tóc bạc lưa thưa bao xung quanh phần đỉnh đầu hói, cùng với khuôn mặt hóp lại và bụng chảy xệ, ông ta trông già hơn nhiều. Dĩ nhiên còn phải xem xét nhiều thứ. Ông ta vừa mới hứng chịu một sự mất mát đau thương. Khi những viên cảnh sát đi vào, ông ta xoay đầu, ánh mắt hướng về thằng bé. “Lạy Chúa tôi, thằng nhóc giống y hệt con bé,” ông ta nói. “Bằng tuổi này, con bé cũng giống thế.” Ông ta đang cầm trong tay một bức ảnh được đóng khung. Ông ta đẩy nó sang phía Wexford. “Thằng bé không phải là bức tranh sống của mẹ nó sao?” Wexford nhìn vào khuôn mặt giống như của một vị thánh trẻ trong bức hình. “Đúng. Đúng như vậy. Thằng bé thực dễ thương.” Anh nói thêm, “Cô ấy thật đẹp.” Biểu cảm trên khuôn mặt của Diana Marshalson làm anh giật mình. Nếu để anh mô tả nó thì anh sẽ gọi là sự ghen tức. Dĩ nhiên gần đây bà ta đã nghe khá nhiều lời nhận xét về sắc đẹp của Amber và vẻ ngoài ưa nhìn của thằng bé Brand. Anh tự giới thiệu bản thân, với ngữ khí cảm thông. “Ông đã cảm thấy sẵn sàng để trả lời vài câu hỏi chưa, thưa ông Marshalson?” “Ồ, vâng. Tôi phải làm thế, tôi biết mà.” https://thuviensach.vn “Đây là Thám tử điều tra Burden, nhân viên cấp cao trong đội của tôi. Thưa bà Marshalson, bà không phiền để chúng tôi nói chuyện riêng tầm khoảng mười lăm phút chứ và sau đó tôi sẽ tới nói chuyện với bà, nếu còn có thể.” Bà ta nhấc Brand lên và một lần nữa đặt thằng bé trên hông bên phải của mình. Wexford thấy cách bế trẻ con này thật quá thuận tiện đối với phụ nữ nhưng lại rất khó khăn cho một người đàn ông, không giống ôm hay cõng, tư thế này không đòi hỏi biểu lộ quá nhiều cảm xúc. Thằng bé ngồi ở đó, không thể áp má nó vào má bà ta hay bà ta cũng không ôm nó quá gần ngực mình. Thằng bé có nhớ mẹ nó không? Chắc có. Trong khả năng của mình, nó đã phải hỏi mẹ mình đang ở đâu. Sau đó, Wexford nhớ rằng buổi sáng nay, thằng bé đã nói, “Mẹ, mẹ.” “Sao anh không ngồi xuống đây?” Marshalson nói bằng giọng không cảm xúc. “Cảm ơn ông. Tôi xin lỗi vì phải hỏi ông vài điều vào lúc này nhưng đây là bất khả kháng. Ông nghĩ con gái mình về nhà lúc mấy giờ tối qua, thưa ông Marshalson?” “Tôi để nó tự do, không quản thúc giờ giấc cụ thể nào cả. Tôi biết nó đã đi nhờ xe về nhà. Để tôi nghĩ, có lẽ con bé về nhà lúc hai giờ.” Wexford cố gắng kiềm chế không để sự bực bội toát ra bên ngoài. Burden thì ngược lại và tỏ rõ thái độ. “Điều này có xảy ra thường xuyên không?” “Amber đã tốt nghiệp hệ cao đẳng. Con bé đã thôi học ngay sau khi kết thúc chương trình học A level. Nó quay trở lại trường học sau khi sinh thằng nhóc Brand.” Giọng nói của ông dao động và đứt quãng, và ông phải hắng giọng. “Đã có kết quả của chương trình học A level của nó. Họ đã gửi thư đến vào sáng nay, ba điểm A và một điểm B. Con bé đã có thể vào Oxford.” Nước mắt tràn ra và đọng lại trên khóe mắt ông. “Tôi nghĩ... tôi nghĩ con bé đã rất khó chịu khi không được ra ngoài để chơi bời sau những gì nó đã phải trải qua.” “Đã trải qua?” Wexford ném cho bạn mình một cái nhìn cảnh báo nhưng Burden không để ý. https://thuviensach.vn “Ý tôi là việc có thai, sinh con. Chia tay với bạn trai. Tôi phải gọi hắn là thằng sở khanh. Kẻ phá hoại.” “Đó có phải là cha của đứa bé không, ông Marshalson?” “Vâng, đúng vậy, ngoài hắn thì còn ai vào đây nữa,” Marshalson lên tiếng bảo vệ đứa con gái quá cố. “Tôi tin là hắn đã cưỡng hiếp con bé. Vâng, đó là… là lần đầu tiên - nhưng tôi nghi ngờ còn nhiều lần khác nữa.” Giá mà các vị phụ huynh biết điều này… “Chúng tôi có thể biết tên hắn ta không?” Burden đang gằn giọng để che lấp sự gắt gao trong giọng nói, Wexford có thể nhận thấy rõ điều đó. “Hắn ta là người ở đây à?” “Hắn tên là Daniel Hilland và là sinh viên trường Đại học Edinburgh nhưng dĩ nhiên là hắn ta sẽ không còn ở đó nữa, đó là một hành trình dài. Cha mẹ hắn sống ở đây, ở Little Sewingbury, tôi có lưu số của họ ở đâu đó.” “Đừng lo, thưa ông. Chúng tôi sẽ tìm hắn. Giờ thì tôi có thể hỏi một chút về những người bạn Amber gặp tối qua không? Và người đã đưa cô ấy về. Nếu chúng tôi có thể có được tên tuổi của họ, chúng tôi sẽ để ông được yên.” “Được yên ư?” Marshalson thốt lên và tuôn một tràng dài. Nước mắt trào ra và giọng ông ta run run. “Được yên ư? Tôi không thể nhớ nổi đó là cái gì nữa. Một thời gian rất rất lâu về trước. Có lẽ không nhớ nổi từ lúc tôi cưới Diana. Con bé chẳng có lỗi gì cả, hoàn toàn không, tôi sẽ không bao giờ nói như vậy. Amber, con bé có thai và đó là một cú sốc quá mức nặng nề. Nó sinh con và đem đứa bé cho chúng tôi chăm sóc. Để Diana nuôi dưỡng. Chung quy mọi chuyện là như vậy.” Đôi môi ông run rẩy. “Diana đã phải bỏ công việc ở studio. Nhưng tất cả đều không có một chút nghĩa lý gì so với chuyện này. Anh nói tôi phải làm sao để đối diện với ánh mắt của thằng bé bây giờ? Nó quá giống mẹ nó. Nó giống mẹ nó khi còn nhỏ.” Wexford nghĩ Marshalson sắp bắt đầu nức nở nhưng ông ta đã cố gắng hết sức để kiềm chế cảm xúc, thở sâu và tựa đầu lên chiếc gối màu xám trắng. Mắt nhắm lại, rồi ông ta nói, “Tôi xin lỗi. Tôi sẽ tự mình bình tĩnh lại. Về những người bạn của con bé - hãy hỏi Diana. Cô ấy sẽ biết.” https://thuviensach.vn “Ông ra ngoài để tìm Amber à, thưa ông,” Burden nói, “Sao lại như vậy?” Marshalson lắc đầu, không phủ nhận nhưng dĩ nhiên rất đau đớn. “Tôi chưa bao giờ đi ngủ khi con bé ra ngoài. Chưa bao giờ. Và tôi đã đúng khi không đi ngủ, phải không? Không cần thiết phải lo lắng, Diana đã nói vậy, phải không? Tất cả đều chính đáng cả.” “Có lẽ là vậy, thưa ông, nhưng ông mong đợi tìm thấy gì khi ra ngoài phố vào lúc năm giờ - năm giờ sáng?” “Tôi không biết. Những việc anh làm vào lúc đó đều không hợp lý. Tôi đã nghĩ mình có thể nhìn thấy con bé bước ra từ xe của thằng bạn nó. Ở tuổi này, thời gian chả có ý nghĩa gì với chúng. Chúng không biết mệt. Tôi đã nghĩ tôi có thể cùng con bé đi bộ về nhà, khoác tay nó, công chúa của tôi, thiên thần bé bỏng đáng thương của tôi...” Burden nói lên những gì Wexford cảm thấy nhưng anh không dám nói; hay ít nhất ở giai đoạn này, không có cái suy nghĩ tàn độc đến như thế. “Ông có ra ngoài đường sớm hơn không? Lúc hai hay ba giờ sáng gì đấy?” Giá mà George Marshalson hiểu được ngụ ý câu hỏi của Burden, điều mà anh ta đã không thể hiện ra. “Duy nhất một lần. Tôi chỉ ra ngoài vào lúc năm giờ. Tôi đã đi lại trong nhà trước đó, thấy giường con bé trống trơn nhưng tôi chỉ đi ra ngoài vào lúc năm giờ...” Một tiếng nấc cắt ngang những từ cuối cùng của ông ta. Ở ngoài hành lang, Wexford nhìn quanh xem xét dấu hiệu của sự sống. Một trong những cửa ra vào - làm bằng gỗ nhạt màu, bằng phẳng và có tay cầm bằng thép không gỉ - đang khép hờ. Wexford nghe tiếng trẻ con đang nói đằng sau cánh cửa, “Mẹ, mẹ.” Những lời “họ đâm vào tim tôi” đi vào đầu anh và anh tự nhủ mình không phải một tên ngốc ủy mị. Anh đẩy cửa bước vào, Burden nối gót. Brand, như những đứa trẻ khác cùng tầm tuổi, dường như càng lúc càng hoàn thiện kỹ năng đi của mình, quay vòng từ cửa sổ chỗ mình đang đứng, và rồi thất vọng, lặp đi lặp lại câu thần chú buồn “Mẹ, mẹ.” Diana Marshalson đang ngồi trên sàn nhà giữa đống đồ chơi bằng gỗ, một con chó lông xù chạy bánh xe, một mớ hỗn độn của gạch nhiều màu. https://thuviensach.vn “Tôi hy vọng việc này sẽ không tiếp diễn. Ý tôi là, tôi mong anh ấy quên con bé đi, vì chính bản thân mình.” Wexford mong chờ được nghe một vài lời cảm thông cho thằng bé và tiếc thương cho mẹ nó nhưng vô ích. Brand bò về phía bà ta, vẻ mặt bối rối. Nhìn nó như kiểu muốn bà ta bế mình lên và nựng nó mấy câu nhưng bà ta không làm vậy. Bà ta đứng dậy. “Ngồi xuống đi. Tôi có thể giúp gì cho các vị?” Họ kiểu như đang nghiên cứu cái bàn, tủ hồ sơ và máy tính ở phòng làm việc, cả đồ nội thất mềm, bọc trong vải tuýt nhạt màu xám và cam. Cửa kính duy nhất mà Brand đang nhìn chăm chú qua đó, hy vọng nhìn thấy mẹ mình, trông ra một khu vườn lớn, chủ yếu là cỏ và cây bụi. Cái nóng quá mức của bao tuần qua đã khiến cỏ chuyển sang màu vàng như những ngọn đồi California. Burden hỏi Diana Marshalson mà không thèm quan tâm là có lặp lại nỗi đau khổ của ông chồng bà ta hay không. “Tôi chỉ biết tên mấy đứa bạn của con bé. Nhưng ngoại trừ đứa đã đưa nó về tới cuối đường. Nó tên là Ben Miller, tôi nghĩ là nó sống ở Myfleet. Mà đúng vậy đấy. Điều này có giúp được gì không?” “Rất nhiều,” Wexford đáp. “Có lẽ bà cũng nên nói tên của những đứa bạn mà bà biết.” “Như tôi đã nói ấy, tôi còn không biết họ của chúng là gì. Có một đứa là Chris, một đứa là Megan và một đứa là Veryan. Con bé đó đã đến đây một hai lần. Ờ, và Sam - tôi không rõ là Samuel hay Samantha - và Lara. Tôi nghĩ Lara và Megan là hai chị em. Dĩ nhiên, tôi không chắc con bé có gặp ai trong số chúng tối qua hay không. Không, Brand, không phải bây giờ, Dì đang bận.” Bà ta không đẩy hẳn thằng bé ra. Tay vẫn đặt lên vai nó, bà ta khẽ đẩy thằng bé ra và lắc đầu mấy lần. “Không, Brand, cháu có nghe bà không? Ra chơi với con chó đi. Dắt nó đi dạo quanh phòng đi.” Ngữ điệu của bà ta nhẹ nhàng, giống như giáo viên tiểu học mà hồi bé Wexford từng học hơn là một bảo mẫu. “Tôi không biết mình sẽ xử lý chuyện này ra sao nữa,” bà ta nói với đám cảnh sát. “Tôi đã gặp đủ khó khăn về chuyện của Amber những ngày qua rồi. Cứ như thể nó không phải con gái tôi vậy. Thật không công bằng với tôi chút nào, phải không?” https://thuviensach.vn Wexford hiếm khi không biết phải nói gì nhưng lúc này thì anh chịu. Anh đứng dậy. Burden cũng đứng dậy. Brand thì đang đi loanh quanh trong phòng, kéo theo con chó chạy bánh xe đằng sau. Thay vì nói “Mẹ” thì thằng bé lại nói “Di” và rồi “Di, Di, Di.” Có lẽ đây không phải là lần đầu tiên nhưng Wexford vẫn mong chờ vẻ thỏa mãn trên khuôn mặt của Diana Marshalson. Không cười, bà ta nghe thằng bé lặp đi lặp lại tên tắt của mình, nhìn nó thoáng chốc rồi quay đi. “Tôi đã phải chăm sóc thằng bé hết mình từ khi nó ra đời,” bà ta nói. “Thật sự là không công bằng, phải không? Amber đã ghét tôi từ cái nhìn đầu tiên. Con bé ghét tất cả những ai kết hôn với cha nó. Ồ, ý tôi không phải là tôi với con bé có mối thù truyền kiếp, con bé cũng đã dần chấp nhận tôi, dù ít dù nhiều, nhưng chung quy vẫn không ưa tôi. Rồi đến khi thằng bé ra đời, tôi là người duy nhất chăm sóc nó khi con bé ở trường. Được một thời gian thì tôi nghỉ việc. Tôi đã từng là cộng sự với George nhưng tôi phải nghỉ. Con bé chưa bao giờ hỏi thăm tôi, nó nghĩ đó là việc đương nhiên. Bởi vì tôi không có con riêng, nên tôi hẳn phải muốn chăm sóc con của nó. Khi con bé ra ngoài vào buổi tối và đến nửa đêm tôi là người phải dậy đến chăm thằng bé khi nó khóc. Ấy thế mà, điều này chẳng ích gì cả, đúng chứ? Hoàn toàn vô dụng. Các vị còn muốn biết thêm điều gì nữa không?” Sau khi liếc qua Wexford, Burden nói, “Giờ thì chưa, cảm ơn bà, bà Marshalson. Dẫu vậy, chúng ta sẽ còn gặp lại nhau.” Lặng lẽ, họ rời khỏi cái nơi chật chội, ấm áp để bước ra nơi nóng bức khủng khiếp, trời tháng Tám nhanh chóng nóng đến mức kỷ lục. Có đôi khi, trước khi trời trở nên ngột ngạt, Wexford cảm thấy cái nóng này lại có chút thoải mái. Anh ngẩng mặt lên trời khi Burden phát hỏa. “Lạy Chúa, tôi sẽ có những đêm thức trắng vì đứa trẻ đó mất. Tội nghiệp thằng bé! Ông của nó không dám nhìn thẳng vào nó vì nó làm ông ta nhớ đến đứa con gái xấu số. Bà nội kế thì không ngừng xem nó là cục nợ. Mẹ nó đã chết và bởi vì thế nên sẽ không có bất kỳ trợ giúp nào để nuôi nó. Nhà họ không nghèo, họ có thể thuê một vú em tử tế, người có thể yêu thương thằng bé. Điều này làm tôi lộn hết cả mề.” https://thuviensach.vn “Bình tĩnh đi, Mike. Tôi mới là người dễ xúc động, nhớ chưa? Xem ra chúng ta đã bị đảo ngược vai trò ở đây.” Họ vào xe. Đỗ ngoài trời quá lâu, bên trong xe cũng đã ấm dần lên. Donaldson khởi động và bật máy lạnh. Những nhân viên tìm kiếm vẫn sục sạo trên bãi cỏ. “Tôi muốn qua xem họ có tìm thấy bất cứ thứ gì không,” Wexford nói, “có điều tôi có một cuộc họp báo lúc sáu rưỡi, Và dù thế nào đi nữa, tôi hoàn toàn đồng ý với các vị về nhà Marshalson và thằng bé.” “Tại sao cô gái đó giữ lại đứa trẻ? Nếu không quan tâm đến thằng bé, cô ta có thể cho người khác nhận nuôi nó mà. Hàng tá người sẽ yêu thương thằng bé. Toàn bộ chuyện này thật sai lầm. Cô ta chỉ mới rời ghế nhà trường và cô ta đến hộp đêm mọi lúc. Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra với thế giới này, và quá nhanh nữa chứ. Hai mươi năm và toàn bộ quan điểm sống đã thay đổi.” “Có lẽ chúng ta cần hiểu chúng nhiều hơn một chút trước khi định phán xét điều gì.” Wexford cảm thấy mồ hôi chảy xuống ngực và anh ước gì mình có một chiếc áo sạch để thay trước khi cánh nhà báo đến. “Họ đã phải trải qua cú sốc tồi tệ nhất trong đời. Các vị có biết điều gì làm tôi bị ảnh hưởng nhất không? Brand cứ gọi mẹ nó.” “Dường như điều đó thậm chí còn chẳng khiến Diana cảm động. Như vậy đã đủ làm trái tim anh tan vỡ rồi, nhưng nó thậm chí còn chẳng khiến bà ta cảm động.” Anh nhìn Wexford với vẻ đầy ngờ vực. “Anh đang nghĩ gì thế?” Không quen miệng nói dối, Wexford thấy không cần thiết phải thành thật về những suy nghĩ của mình. “Chỉ là tôi thà xử lý đống giấy tờ từ Luân Đôn bất cứ lúc nào còn hơn là phải đối mặt với thằng cha mới đến ở tạp chí Người đưa tin.” Anh quay trở về với những gì thật sự chiếm đóng tâm trí mình, con gái của chính anh. https://thuviensach.vn 5 Hội nghị kéo dài không lâu. Có rất ít thông tin để Wexford và Sĩ quan Vine kể cho cánh báo chí và Darren Lovelace, thành viên mới ở tờ Người đưa tin, người đã một lần thất bại khi cố gây rắc rối. Wexford phát biểu trong hai phút trên kênh thời sự địa phương BBC 1 và ba phút trên kênh radio Mid-Sussex, sau đó kết thúc. “Anh có định yêu cầu Marshalson làm đơn kháng cáo không?” Burden hỏi. “Anh biết đấy, tôi không nghĩ là mình sẽ làm thế với ai đó lần nữa. Vì một điều, chuyện này giờ đây đã trở nên quá phổ biến, quá thường lệ, công chúng đã chán nó rồi. Có lẽ họ chẳng hề bận tâm khi bố mẹ, người yêu hoặc vợ ra tòa, cầu xin kẻ đã giết người thân yêu của họ - mà chúng ta giả định là người thân - đứng ra trình diện. Sau đó, có một thực tế khó xử là một người trong tang quyến hóa ra lại chính là kẻ giết người.” “Ý anh là anh nghi ngờ Marshalson?” “Tại thời điểm này, Mike ạ, tôi không có nghi phạm nào cả.” *** Từ chối việc Burden mời mình đi uống chút gì đó ở Olive và Dove, Wexford về nhà, nghĩ tới việc trước đó mình đã nói rằng vai trò của họ đã hoán đổi cho nhau như thế nào vào ngày hôm đó, vì thường thường anh chính là người thuyết phục tay điều tra viên đi ăn nhậu sau giờ làm, chứ https://thuviensach.vn hiếm khi có trường hợp ngược lại. Anh rất muốn nghe vợ mình nói về Sylvia. Rằng con bé đang mang bầu mà không có chồng hay một anh chàng người yêu Wexford biết mặt, và rằng có vấn đề gì đó không ổn ở đây. Dora đã nói với anh những gì mấy đứa con trai của Sylvia biết nhưng không nhiều lắm. Chẳng biết là không ổn với con bé hay con của nó nữa, nhưng Sylvia đã hứa gặp mẹ mình vào ngày hôm nay và kể “toàn bộ sự việc.” “Điều đó có nghĩa là gì?” anh đã hỏi vậy. “Em không biết, Reg ạ. Em ước gì con nó không nói với em nhiều đến thế. Em cứ nghĩ nó phát hiện ra em bé có quá nhiều hoặc không đủ một nhiễm sắc thể. Em chỉ ước chúng ta đã không bị giấu giếm mọi chuyện.” “Anh cũng thế.” Giống như bao người hàng xóm của mình, và hầu hết tư gia ở Kingsmarkam ngoại trừ những ngôi nhà ở Ploughman’s Lane, căn hộ của Wexford không có điều hòa nhưng các cửa sổ luôn mở, bao gồm cửa kính ở ban công phòng khách. Từ lúc khu vườn bên ngoài chìm trong bóng râm được vài giờ, căn phòng trở nên ít nóng bức hơn nhiều so với trước. Một làn gió thổi qua và đung đưa những chiếc lá trĩu nặng của hoa tử đinh hương. “Anh sẽ đi kiếm chút gì đó để uống,” Wexford nói. Câu trả lời là điều anh chưa bao giờ nghe thấy vợ mình thốt ra trên môi. “Vâng, em nghĩ là anh nên đi. Và lấy cho em một ly nhé, được không? Có Sauvignon trong tủ lạnh nhưng nó hẳn đã đóng băng rồi.” Một sự tưởng tượng đầy sáng tạo rắc rối hơn người ta tưởng. Anh lắc đầu như để gạt nó ra khỏi đầu rồi đổ một nắm hạt điều đầy calo béo ngậy vào trong một cái bát. Anh thích hạt điều, thứ mà đôi khi anh nghĩ rằng nó không hề tốt cho sức khỏe. Giờ không có thời gian để nghĩ đến việc ăn kiêng mỡ, đường và tinh bột như người cha già của anh vẫn dạy. “Chuyện này chẳng có gì sai cả,” Dora nói khi anh quay trở lại phòng. “Nếu đó là những gì anh đang nghĩ. Em biết chứ. Sẽ ổn thôi. Cái thai của Sylvia đã được bốn tháng và Neil chính là cha đứa trẻ.” “Gì cơ?” https://thuviensach.vn “Anh nghe rồi đấy. Ý em là như vậy. Neil là cha đứa trẻ. Tuy nhiên, còn nhiều chuyện khác nữa. Rất nhiều.” Dora uống một hơi, không hề có cung cách quý bà chút nào, và thở dài. “Em hy vọng con bé và Neil sẽ quay lại với nhau. Em luôn mong thế, anh biết mà. Nhưng sự thật lại không như thế. Cậu ta đang rất hạnh phúc cùng bạn gái của mình. Cô ta tên gì nhỉ?” “Naomi.” “Cậu ta và Naomi đang rất hòa hợp ngoại trừ một điều: Cô ta không thể có con, dù đã cố gắng thử nhưng mọi lỗ lực đều thất bại. Cô ta sẽ không bao giờ có con được.” “Anh biết chuyện gì sẽ xảy ra,” Wexford nói. “Anh thấy toàn bộ chuyện này thật kinh khủng. Con bé sinh con hộ chúng, con bé sẽ trao nó cho chúng.” Bất thình lình căn phòng trở nên nóng bức, bóng râm ngoài kia trở nên vô dụng. Không khí nóng bức, ngột ngạt và khó thở, anh lại tiếp tục đổ mồ hôi, từng giọt mồ hôi tan ra trên khuôn mặt anh. “Con bé nghĩ lý trí mách bảo nó yêu Neil, hoặc cả hai đều nghĩ như vậy, nhưng rốt cuộc con bé lại bỏ Neil chẳng vì lý do gì. Chỉ đơn giản là nó cảm thấy nhàm chán. Vì thế nó đã bù đắp cho cậu ta và bạn gái cậu ta bằng việc mang thai. Anh hiểu con bé. Anh hiểu cái cách mà con bé suy nghĩ. Tại sao con bé không thể thôi coi mình như người làm công tác xã hội đang làm những điều không tưởng cho khách hàng của mình?” “Anh đang thể hiện cảm xúc thái quá đấy,” Dora nói. “Anh cần bớt nóng đi. Anh tệ hơn em nghĩ rồi đấy.” *** Hannah Goldsmith đang viết báo cáo. Hoặc là cái máy tính mười hai nhân hai mươi centimet của cô đang viết nó trong khi cô suy nghĩ, ghi nhớ và chép lại các ghi chú. Đối tượng là dãy nhà Jewel, Brimhurst. Cô và Baljinder Bhattacharya đã dành phần lớn thời gian ngày hôm đó để ở đấy và rồi chỉ quay về lúc chiều muộn. Thật may là trong số bốn người sống ở dãy https://thuviensach.vn nhà, có hai nhân viên toàn thời gian và một người khác đã ra ngoài làm việc. Duy nhất có John Brooks ra khỏi nhà vào buổi sáng hôm đó, lúc sáu rưỡi để tới khu công nghiệp Stowerton, nơi anh ta đang làm bảo vệ cho một khu liên hợp sản xuất lớn. Người sống ở căn số một thật là kinh dị. Hannah biết cô không nên phân biệt tuổi tác nhưng mọi việc đều có giới hạn. Cô nhận ra mình có cảm giác chán ghét tự nhiên đối với những ông già. Không phải toàn bộ người già, chỉ những người đàn ông mà thôi. Định kiến này không được phép tồn tại và có lẽ cô nên nghĩ đến việc tìm kiếm tư vấn cho vấn đề này. Sau một lúc, cô nhấc tay ra khỏi bàn phím, nghĩ đến việc có nên quay lại gặp chuyên gia tư vấn cũ của mình không hay tìm một ai đó chuyên về những mối quan hệ với người lớn tuổi. Tuy nhiên, điều quan trọng bây giờ là cô phải hoàn thành báo cáo này. Henry Nash là một gã khó chịu. Phòng khách của ông ta rất nóng và ngột ngạt với thứ mùi hóa chất kinh tởm hơn cả đồ ăn bốc mùi, mặc dù Wexford biết đây là mùi long não nhưng Hannah còn quá trẻ để có thể nhận ra. Bản thân Henry thì mặc một chiếc quần sọc, rõ ràng là một phần của bộ đồ, dây đeo quần màu xanh rách nát và chiếc áo sơ mi sọc không cổ nhưng lại chật ních đến cổ. Hannah, mặc dù thấy râu trên cằm một người đàn ông khá quyến rũ, đặc biệt là Bal Bhattacharya, nhưng lại thấy ghê tởm bộ râu trắng dài nửa inch của Henry Nash. Tất cả chuyện này còn ít phiền toái hơn so với thái độ của Henry đối với cô, một sĩ quan cao cấp. Ông ta hướng tất cả các câu trả lời của mình đến Bhattacharya, không đếm xỉa xem ai tiến hành cuộc điều tra. Cô có thể thấy rõ rằng ông ta đang bị giằng xé giữa phân biệt chủng tộc và chủ nghĩa sô vanh nam giới nhưng cuối cùng lại quyết định nói chuyện với một người đàn ông châu Á thay vì với một phụ nữ da trắng. Khi cô hỏi ông ta về thời điểm ông ta đi ngủ vào đêm hôm trước, câu trả lời của ông ta như thể những lời thì thầm nhục dục, vẻ mặt gay gắt rồi nói với Bal, “Anh muốn biết tôi đi ngủ lúc nào?” “Đúng vậy, thưa ông Nash.” https://thuviensach.vn “Tôi không biết điều đó có ích gì với anh nhưng là tầm mười giờ. Tôi luôn đi ngủ lúc mười giờ tối. Đúng giờ.” Bal nói rằng những người già thường ngủ rất ít (“Anh gọi ai là người già?”) và hỏi ông ta xem có nghe được bất cứ tiếng động nào trong đêm hay không. Mặc dù nhìn như tám chục tuổi, ngài Nash nói rằng ông ta chưa già đến mức bị thức giấc hàng đêm. Hàng xóm của ông ta, John Brooks, thi thoảng lại làm phiền, gõ cửa kính ô tô và khởi động xe lúc sáu rưỡi nhưng không phải sáng nay. Ông ta đã ngủ, không nghe, cùng không hay biết gì cho đến khi nhìn qua cửa sổ tầm tám giờ và thấy “một đám người đang giẫm đạp” lên vệ cỏ bên kia đường. Ông ta không biết Amber Marshalson hay cha mẹ cô ấy và cũng không muốn biết. “Cô ta chỉ là đứa nhãi ranh có một đứa con ngoài giá thú. Tôi sẽ không dám thò mặt ra ngoài nếu tôi là cô ta. Và đã có ai nói rằng như vậy còn tồi tệ hơn những gì đang xảy ra chưa?” Hannah biết nhưng cô nghĩ rằng tốt hơn đừng có nói ra. Cô có thể nghe bất kỳ chuyện đồi bại, loạn luân, thú tính, cuồng dâm nào nhưng lại cực kỳ sốc khi nghe thấy từ “ngoài giá thú” thốt ra từ miệng ai đó. Có lẽ thậm chí càng sốc hơn khi lời này được nói ra từ đôi môi nhăn nheo với bộ râu trắng toát này. Ngoài giá thú! Thật không thể tin được. Bal đang kể với ông già kinh khủng rằng Amber đã bị sát hại nhưng điều đó dường như không khiến ông ta cảm thấy xấu hổ hay bối rối vì những điều mình đã nói. Ông ta chỉ gật đầu, như thể việc sát hại cô gái trẻ là một điều bình thường hoặc chỉ muốn quan tâm điều gì sẽ xảy ra đối với kẻ phạm tội. Hannah lưu lại trong báo cáo rất ít về ông ta và cũng không khá hơn đối với John và Gwenda Brooks ở căn số hai. Gwenda là một phụ nữ trẻ cùng độ tuổi với Hannah nhưng lại rất khác biệt. Chiếc váy dài đến bắp chân của cô ta có màu nâu và be cùng với chiếc áo khoác cũng màu be kèm theo một chiếc ghim cài ở cổ. Hannah nghĩ rằng bà nội cô là người cuối cùng theo phong cách tóc uốn nhưng Gwenda Brooks cũng vậy và nó đang “phồng ra”. Bằng giọng khá buồn, cô ta nói rằng mình đã nhìn thấy người chồng xuống xe vào lúc sáu rưỡi ra sao. Rõ ràng cô ta thất nghiệp và cũng không có con. Điều đó làm Hannah tò mò https://thuviensach.vn muốn biết cả ngày cô ta làm gì. Nhưng như vậy là đi quá xa so với chủ đề cần nói. Gwenda Brooks đã ngủ cả đêm cho đến khi đồng hồ báo thức đổ chuông lúc sáu giờ sáng. Cô ta tự hào thừa nhận rằng mình đã ngủ rất sâu, không có gì đánh thức cô ta cả. Đây là một phần thông tin thu hút Hannah vì nó khá ngẫu nhiên và cần phải xem xét kỹ hơn. “Chồng tôi lúc đó đang ngủ ở phòng khách,” Gwenda Brooks nói. “Đó là, ừm, do tiếng ngáy của anh ấy. Anh ấy chưa đến ba mươi nhưng lại ngáy như...” Cô ta không biết dùng loài động vật gì có tiếng ngáy tương tự để so sánh với tiếng ngáy của John Brooks. “Ừm, tôi không biết, nhưng tôi không thể ngủ với tiếng ngáy ấy được.” “Chúng tôi muốn nói chuyện với chồng cô,” Bal đề nghị. “Khi nào anh ta về?” Chắc phải tầm bảy rưỡi. Một ngày làm việc của John Brooks khá dài. Vợ anh ta quen biết với nhà Marshalson chỉ để “giết thời gian”. Cô ta có một lần nói chuyện với Amber khi cô bé ra ngoài cùng với đứa con bởi vì Brand quá “dễ thương và luôn cười vui vẻ”. Cô ta yêu những đứa trẻ và rất muốn có một đứa con. Chồng cô ta đã từng tới Cliffton dạy Amber một số thứ về máy vi tính một hai lần. Gwenda không chắc về điều đó. Cô ta chẳng bao giờ có thể hiểu rõ về máy tính. “Siêu đoảng,” cô ta nói khi nhìn thấy vẻ chán ghét của Hannah. “Tôi nghĩ là mình mắc chứng khó đọc. Đó luôn là lý do, đúng không?” Hannah ghi vào trong báo cáo. Nếu nhà Marshalson có máy vi tính thì tại sao Amber lại phải nhờ Brooks dạy cách dùng nó? Mẹ kế không dạy được cô ta ư? Dù sao thì, không thể tưởng tượng được mười tám tuổi rồi mà còn không có kỹ năng sử dụng máy vi tính. Những kỹ năng này đều được dạy ít nhất là từ khi năm tuổi. Có thể John Brooks có mối quan hệ mập mờ với Amber. Điều này cũng đáng để suy ngẫm. Lydia Burton ở căn số ba lại hợp tác và giúp ích hơn, mặc dù khi Hannah nghĩ vậy, cô nhận ra mình chỉ có thể nghĩ theo cách này vì Lydia Burton là tuýp phụ nữ độc thân, tự chủ và có trách nhiệm cao trong công việc. Amber Marshalson đã theo học ngôi trường mà Lydia đảm nhiệm chức giáo viên chủ nhiệm vài năm sau khi bố và người mẹ lúc ấy đang ốm nặng chuyển https://thuviensach.vn đến đường Mill. Mẹ ruột của Amber mất khi cô ta lên bảy và cha cô ta đã tái hôn với giám đốc công ty trang trí nội thất của mình vài năm sau đó. “Amber tội nghiệp đã gặp rất nhiều khó khăn. Con bé chưa bao giờ hòa hợp với mẹ kế, thật kỳ lạ bởi vì Diana là một phụ nữ rất tử tế. Bà ta luôn đối xử tốt với đứa nhỏ.” Một con chó West Highland nhỏ chạy vào trong phòng và nhảy vào lòng Lydia Burton. Bal hỏi cô ta một lần nữa về việc dắt chó đi dạo lúc nửa đêm và cô ta lặp lại câu chuyện nhìn thấy một người đàn ông mặc áo khoác trùm đầu đứng trong bụi cây. Không, cô ta không nghĩ hắn đang mang một thứ gì đó, mặc dù hắn có đeo ba lô sau lưng. Đúng vậy, cô ta khẳng định hắn có đeo ba lô. Nhắm mắt lại, cô ta vẫn có thể nhìn thấy chỗ phình ra sau lưng hắn. “Đó có thể là một cái bao hoặc một cái túi đeo trên lưng hắn. Tôi hơi hoảng, cô biết đấy. Tôi ra ngoài một mình và chỉ dắt theo con chó. Nó rõ ràng không phải giống chó bảo vệ, các vị có thể thấy đấy, tội nghiệp con chó nhỏ. Tôi đã băng qua đường và đứng ở đây, chỗ xa nhất mà mình có thể đứng. Lẽ ra tôi nên gọi cảnh sát, đúng không? Mọi người đều nghĩ đến việc này khi đã quá muộn...” Trong cái nóng khủng khiếp của ngày tiếp theo, họ tiếp tục lùng sục tìm hung khí, chỉ biết nó có thể là một tảng bê tông, một viên gạch làm bằng than xỉ, một cục gạch hay thậm chí là một thanh sắt. Mặc dù biết chẳng mong đợi được gì, nhưng Wexford vẫn sốt sắng chờ giám định từ bên pháp y. Đặt báo cáo lên bàn, Hannah hỏi rằng tại sao họ không tìm ra được hung khí. Cùng lúc đó, cả hai biết được Carina Laxton đã sửa lại thời điểm tử vong là lúc gần hai giờ sáng chứ không phải một giờ. “Bởi vì bất kể là thứ gì thì nó cũng đã nằm trong ba lô của gã đó, thưa ngài. Cái gã đeo ba lô mà Lydia Burton đã nhìn thấy. Ngoài viên gạch hoặc tảng bê tông dùng để sát hại Amber ra, hắn còn có thể mang được gì trong ba lô nữa?” “Có thể. Tôi sẽ không dừng cuộc tìm kiếm cho đến khi gã chuyên gia về gạch kia đem đến thứ gì đó xác đáng hơn. Anh ta chỉ có một mẫu vật từ vết https://thuviensach.vn thương để kiểm tra - thằng nhãi ranh.” Hannah nghĩ thật không thích hợp với ai đó có cấp bậc như Wexford - hoặc ở cấp bậc tương tự khác - khi có những lời nhận xét mang tính cảm xúc nhất thời như vậy. Đó là công việc của chuyên gia về gạch. Vì Chúa, cô cũng đã quen với việc này. Đó là nghề của cô. Hannah cũng than phiền về việc sử dụng từ “gã” của Wexford. Làm sao anh biết được chuyên gia này không phải là phụ nữ? Sau cùng, nhân viên pháp y sẽ tiến hành khám nghiệm chính thức trên cơ thể Amber vào ngày mai. “Hắn mang một viên gạch hoặc đại loại thế, thưa ngài,” cô nói, “và khi đã... sử dụng xong, hắn sẽ mang nó theo cùng.” “Ồ có thể là ‘cô ta’, thưa trung sĩ,” Wexford nói bằng giọng vô cảm. https://thuviensach.vn 6 Nhà cửa có cổng ra vào không phổ biến lắm ở vùng này của Sussex nhưng Wexford thấy dường như mỗi khi một tư gia có thu nhập khá trở lên được xây dựng, sống ở đó sẽ có phần không an toàn nếu không có cổng ra vào, một hàng rào mang tính thiết yếu và đậm phong cách Anh quốc với người giữ cổng. Người đang làm nhiệm vụ đó tại Riverbank Close, Sewingbury là một người châu Phi cao gần hai mét, mặc quần jean đen và áo phông có in chữ “Rivebank” trước ngực. Người lái xe đi trước Wexford và nhận được một lời chào ngọt ngào “Chào buổi sáng, thưa ngài” cùng nụ cười rạng rỡ nhã nhặn khi qua cổng gác; trong khi Donaldson lại được chào đón bằng sự khinh miệt lạnh nhạt và yêu cầu xuất trình giấy tờ. “Tôi cho rằng,” Burden nói khi họ đã vào trong, “nếu tôi là một trong số những người sống ở đây, tôi sẽ thích gã đó và cảm thấy thật an toàn khi thấy hắn ta đang làm việc. Tuy nhiên...” Wexford gật đầu. “Lần đầu tiên tôi thấy cách bố trí này là ở California và hy vọng nó sẽ không xảy ra ở đây.” “Nó có xảy ra ở đây không?” “Tôi không biết, Mike ạ. Dù sao thì, bờ sông ở đâu nhỉ?” “Cách đây khoảng nửa dặm và anh có thể gọi nó là một nhánh của sông Kingsbrook nếu lúc này nó chưa khô cạn hết.” Một số công trình xây dựng rõ ràng đang được thi công tại căn số bốn. Một tấm biển ở trước khu vườn cho thấy những công nhân xây dựng ở đây đến từ Surrage-Samphire, Chuyên gia Trang trí và Phục chế, nhưng giống như thường lệ, không có đồ trang trí hay tu bổ gì trong căn nhà hiện đang https://thuviensach.vn vang rộn những tiếng nện ầm ầm, mặc dù khu đại sảnh, dường như đang trong quá trình ốp lại, là một đống hỗn độn gồm ván gỗ, chậu keo, bàn chải, giấy và giẻ lau. “Nhưng không có gạch,” Wexford lưu ý Burden. Dù đã kỳ vọng, họ vẫn phải rung chuông cửa tới hai lần mới có người ra mở. Đó là một thiếu nữ trong bộ váy denim ngắn cũn, áo ngực lộ ra ngoài, trước sự khoái trá của Wexford, Burden hướng mắt đi chỗ khác dù đang cố kiềm chế những ham muốn trỗi dậy trong mình. “Có chuyện gì vậy?” “Chúng tôi có hẹn với bà Hilland,” Wexford nói, và bước vào trong nhà giữa đống vật liệu xây dựng ngổn ngang mà không cần biết có được phép hay không. “Và cô là?” Trong chốc lát anh nghĩ rằng cô gái sẽ nói anh không có việc gì ở đây cả, nhưng cô ta lại nhượng bộ và trả lời, “Cosima Hilland.” “Daniel là anh trai cô à?” Mọi người đều biết điều đó, ánh mắt của cô ta đã nói lên điều này. Câu hỏi không cần thiết phải trả lời. Bước qua một đống chậu và ván gỗ, cô gái dẫn mọi người đến trước một cánh cửa đôi và nói, “Ở trong đó,” như thể cô ta đang nghĩ tốt nhất là để hai người họ tự đẩy cửa. Mẹ cô gái cùng tầm tuổi như Diana Marshalson, một người phụ nữ gầy guộc, có mái tóc vàng nhạt và trông có vẻ mệt mỏi. Bà ta đứng dậy khỏi chiếc ghế bành đang ngồi, viết gì đó lên bàn. Wexford để ý thấy, từ khoảnh khắc họ bước vào căn nhà, đây là một trong những căn hộ hiếm hoi có máy điều hòa nhưng có lẽ chỉ là một trong số rất nhiều nhà ở Riverbank Close. Không mở cửa sổ, căn phòng mát mẻ như thời tiết mùa thu. Bên ngoài, ánh mặt trời chói chang trên đám cỏ khô và hành hạ lũ cây cối đến rũ lá. Người đàn bà không nói gì cả, không cười và cũng chẳng đưa tay ra bắt, nhưng lại trợn đôi mắt màu nâu lên đến nỗi những đường kẻ bằng chì biến mất vào trong vành mắt. Wexford coi đấy là câu hỏi về việc họ vào nhà bà ta giống như cô con gái đã hỏi, “Có chuyện gì?” Không cần được mời, Burden ngồi xuống, và Wexford, ngay khi bà ta quay trở lại ghế bành, cũng ngồi xuống nốt. Họ đã gọi điện thông báo cho bà ta trước cuộc viếng thăm https://thuviensach.vn nhưng bà ta không có vẻ gì là biết về nó. Bà ta ngồi đó im lặng, đầu tiên là nhìn ra ngoài cửa số, sau đó hướng ánh mắt về Wexford. Anh phản ứng bằng cách hỏi liệu bà ta có phải là bà Hilland không. “Vivien Hilland, là tôi,” bà ta nói với ngữ điệu của một người ở tầng lớp cao hơn so với ngôi nhà bà ta đang ở. Một trang viên nhỏ chắc sẽ phù hợp hơn. “Bà hẳn đã nghe về cái chết của Amber Marshalson.” “Tôi chắc đây là lý do cho sự xuất hiện của anh ở đây.” “Con trai bà là cha của con trai Amber, tôi tin là vậy.” “Tôi cũng tin thế,” bà ta đáp. “Từ những gì tôi đã nghe và đọc được, khoảng một phần ba số đàn ông nghĩ họ là cha của con mình đã lầm. Trong trường hợp này cũng có thể là vậy nhưng vợ chồng tôi nghĩ rằng Daniel thực sự là cha của Brand.” “Thật vậy sao,” Wexford nói và thở dài trong lòng. “Con trai bà hiện đang ở đâu?” “Nó đang là sinh viên năm cuối Đại học Edinburgh.” Bà ta ngừng lại như thể đang đợi một trong hai viên cảnh sát hỏi sinh viên năm cuối nghĩa là gì. “Tuy nhiên, hiện tại thì,” bà ta tiếp tục, “nó đang ở Phần Lan cùng bạn bè. Đến một vài hồ nước hay đại loại thế.” “Cậu ta có biết về cái chết của Amber Marshalson không?” Burden hỏi. “Chồng tôi có gửi tin nhắn di động cho nó. Nó vẫn chưa trả lời. Nó và Amber đã không còn... ừm, cặp với nhau nữa. Chúng nó đã chấm dứt quan hệ từ sáu tháng trước khi đứa trẻ ra đời.” “Chúng tôi rất mong có được số di động của cậu ta, thưa bà Hilland.” Bà ta trông có vẻ không muốn nhưng rốt cục vẫn nhún vai và viết lên một mảnh giấy lôi ra từ ngăn bàn. Cô gái Cosima đi vào, đang uống một lon Coca. Cô ta đi qua mà không thèm liếc nhìn, mở cánh cửa phòng khách và cứ để nó đó, lang thang vào khu vườn rồi nằm sấp trên bãi cỏ. Bà Hilland lại nhướng mắt lần nữa. Tiếng bước chân vang lên ngoài sảnh và một người đàn ông thò đầu qua cánh cửa. “Tôi chỉ thông báo cho bà biết là tôi sẽ vào thành phố mua miếng gỗ hoa văn đó,” anh ta nói. “Sẽ không lâu đâu.” https://thuviensach.vn Đó là một anh chàng đẹp trai, mắt xanh và đang mỉm cười. Mặt bà ta giãn ra. Bà ta cũng cười lại. “Được rồi, Ross. Anh đi đi.” “Lần cuối bà nhìn thấy Amber là khi nào?” Wexford hỏi khi người đàn ông đã đi khuất và sắc đỏ trên khuôn mặt Vivien Hilland đã giảm bớt. “Ồ, hai hoặc ba tuần trước. Con bé thường đưa thằng nhóc Brand đến. Dù sao thì, nó cũng là cháu trai tôi.” “Vâng.” “Lần cuối cùng, nếu đó là điều anh muốn biết, là vào - để tôi nhớ xem - Hai mươi tháng Bảy. Tôi nhớ rõ vì hôm đó đội xây dựng bắt đầu làm việc. Diana Marshalson đã gợi ý cho tôi về Ross Samphire. Anh ta đã hoàn thiện vài công trình ở studio. Tôi nhớ là mình đang nói chuyện với anh ta thì con bé và Brand đến.” Vivien Hilland chẳng có vẻ gì là giống một người bà mặc dù bà ta đang nói về Brand bằng giọng nhiệt tình. Bà ta thậm chí vẫn tiếp tục trả lời cho đến khi không còn câu hỏi nào. “Thằng bé trông rất giống Daniel, và nó nên như thế.” Bà ta cũng không giải thích thêm gì về nhận xét khá khó hiểu này. “Chồng tôi và tôi sẽ thích hơn nếu nó và Amber có thể dàn xếp những khác biệt giữa chúng và hai đứa sống chung trong suốt kỳ nghỉ ở đại học. Đó là lý do khiến chúng tôi muốn để lại căn hộ cho con bé. Anh có biết về căn hộ đó không?” “Không, chúng tôi chưa nghe nói.” “Tôi nghĩ Diana Marshalson đã kể với các anh rồi. Hẳn các anh cũng biết rằng chồng tôi, Stuart Hilland, đã từng là cử tri quốc hội của Nam Crenge trong Hạ Nghị viện của Đảng Bảo thủ.” Đây hẳn là cách nói quanh co nhất có thể rằng ông ta là một Tory MR, Wexford nghĩ. “Khi ông ấy vào Hạ Nghị viện, chúng tôi đã mua một căn hộ ở Crenthorne Heath nhưng không may ông ấy bị mất chức khi Đảng cộng sản lên nắm quyền vào năm 1997. Chúng tôi đã cho thuê vào thời điểm đó, nhưng tới tháng Mười một, hợp đồng thuê nhà hết hạn và chúng tôi giao nó cho Amber.” “Cô ta và Brand sẽ chuyển đến Luân Đôn?” “Đúng thế, một vùng ngoại ô ở Luân Đôn. Con bé không từ chối. Nó đã vui mừng trước viễn cảnh có một nơi ở của riêng mình. Hội đồng https://thuviensach.vn Kingsmarkham sẽ chẳng làm gì cho nó cả. Vậy, anh có muốn hỏi thêm gì không?” “Lời đề nghị này,” Burden nói, “có kèm theo điều kiện là Daniel cũng sẽ sống ở đó khi nào có thể không?” “Thành thật mà nói, tôi nghĩ rằng cần phải thế nhưng chồng tôi không đồng ý. Không, căn hộ đó chỉ dành cho con bé. Tôi thực sự không hiểu tại sao các anh lại hỏi những câu không liên quan như vậy. Hẳn một kẻ ấu dâm hoặc tâm thần đã giết con bé, phải không?” “Tôi không nghĩ vậy,” Wexford trả lời. “Tôi rất muốn hỏi thêm một câu mà bà nghĩ là không liên quan, thưa bà Hilland. Bà đã ở đâu vào sáng thứ Tư, trong khoảng từ một đến ba giờ sáng?” “Tôi ư?” Như thể trong phòng có đầy người vậy. “Tôi ư? Tất nhiên là trên giường.” Gần như trước khi thốt ra câu trả lời, vẻ cân nhắc kỹ càng đã hiện lên khuôn mặt bà ta. “Không, không phải tôi,” bà ta đã trở nên bình tĩnh hơn. “Chồng tôi và tôi đã đi xem một vở kịch rất dài ở thành phố - Luân Đôn - sau đó chúng tôi đã ăn tối và lái xe về nhà. Chúng tôi về tới nhà lúc hai rưỡi.” “Tôi hiểu. Cảm ơn bà. Con gái bà ở nhà một mình à?” Bà ta coi đó như một lời chỉ trích. “Cosima là đứa trẻ mười sáu tuổi rất có trách nhiệm, con bé già dặn hơn tuổi.” Như để chứng minh, cô gái đứng dậy khỏi chỗ đang nằm trên bãi cỏ và ung dung tiến vào, ném lon Coca đi khi bước vào nhà. “Bố con và mẹ đã về tầm hai rưỡi sáng hôm qua, phải không?” “Con không biết,” Cosima trả lời. “Con ngủ cả đêm mà.” “Con nghe thấy chúng ta mà. Con biết là mẹ về. Con đã hét lên điều gì đó với chúng ta.” “‘Cút đi’, con nghĩ vậy.” Vivien Hilland bắt đầu gào vào mặt cô bé. “Làm sao mày dám dùng những ngôn từ thế hả, con nhóc hư đốn thối miệng kia! Và nhặt lon Coca lên. Nhặt đi, nhanh lên.” Lắc nhẹ đầu qua hai bên để chứng minh mình giống kiểu người trưởng thành mà bà mẹ vừa lạc quan ví cô như thế, Cosima đi ngang qua căn https://thuviensach.vn phòng, và ngay khi ra khỏi, liền giậm chân trên cầu thang, mạnh tới gấp ba lần trọng lượng của cô. Bà Hilland quay sang nhìn họ với nụ cười gượng gạo. “Giờ thì xong rồi chứ?” “Hiện tại là thế,” Wexford trả lời. Ra ngoài, Burden lau trán bằng một chiếc khăn tay khử trùng, mặc dù trong nhà không khí khá mát mẻ. “Bà ta sẽ ra nhặt cái lon bây giờ đấy.” “Thật đáng tiếc, bà ta đã phí phạm năng lượng vào những lời xỉ vả dữ dội khi đã quá muộn. Tại sao Diana Marshalson lại không nói cho chúng ta biết về căn hộ đó?” “Chắc bà ta nghĩ nó không liên quan, tôi cho là vậy. Đúng không?” “Không biết,” Wexford nói. Anh rú lên và rụt tay khỏi cửa xe; phần kim loại đã trở nên nóng rẫy. “Lạy Chúa, đau quá. Nếu không có chồng bà ta, Diana sẽ vô cùng sung sướng trước viễn cảnh được nhìn thấy Amber vốn chưa từng hòa hợp với bà ta và đứa nhỏ mình vẫn coi là cục nợ rời khỏi nhà.” “Anh đang nói là điều này bác bỏ toàn bộ động cơ giết Amber của bà ta. Không phải tôi nghi ngờ bà ta nhưng bà ta thực sự ghét cô gái và chẳng có chứng cứ ngoại phạm.” “Chồng bà ta chắc sẽ lưu ý nếu như bà ta rời khỏi nhà. Dù thế nào thì bà ta cũng không làm như thế. Bà ta có đủ lý do để không sát hại Amber. Để cô ta đến Crenthorne Heath, mang theo đứa bé và có thể họ sẽ không bao giờ nhìn thấy cô ta nữa.” “Tôi tự hỏi,” anh nói khi họ vào trong xe, “liệu giữa hai gia đình có sự ghen ăn tức ở không. Nhà Marshalson, có lẽ là từ khi Diana rời công ty, dường như không phải dạng quá lắm tiền nhiều của. Họ chẳng có căn hộ nào ở Luân Đôn cả. Nếu có, Amber và Brand đã định cư ở đấy cho đến giờ rồi.” “Và cô ta hẳn vẫn còn sống.” “Có thể. Nhưng cái ‘nếu như’ ấy là vô dụng, đúng không? Chúng ta không thể nói trước được tương lai và cảm ơn Chúa vì điều đó. Luật cơ hội và ngẫu nhiên chi phối mọi thứ. Ví dụ, Donaldson có thể đưa chúng ta quay trở lại Kingsmarkham bằng cách đi vòng qua Stowerton hoặc đi theo đường https://thuviensach.vn B qua Framhurst. Nếu muộn hơn, chúng ta có thể băng qua gầm cầu nơi xảy ra vụ tai nạn vào tháng Sáu và ai đó có thể thả một tảng bê tông lên đầu chúng ta. Nếu chúng ta đi đường vòng, một chiếc xe tải có thể bị mất lái trên đoạn đường trơn này, không nhìn thấy gì và đưa chúng ta đi gặp Thượng đế. Ai biết được?” “Tôi luôn đi đường vòng, thưa ngài,” Donaldson nói một cách nghiêm túc. “Nhưng nếu anh thích Framhurst thì...?” “Ồ không, không.” Wexford phá lên cười. “Chúng ta sẽ đi đường của anh.” *** Ben Miller là một cậu nhóc cao ráo đẹp trai, tóc ngắn và gầy. Hannah và Baljinder tìm thấy cậu ta ở một mình trong căn hộ nhỏ cuối dãy nhà mẹ mình ở Myfleet. Bà ta đang đi làm, và cả chị gái cậu ta, người cũng đang sống ở đó, nữa. Ben đang làm việc trên máy tính, không giống như Hannah nghĩ lúc đầu rằng cậu ta chắc đang chơi mấy trò trực tuyến, cậu ta đang làm luận văn trước khi trở lại trường đại học vào sáu tuần nữa. “Dường như cậu là người cuối cùng nhìn thấy Amber Marshalson còn sống,” Hannah nói sau khi họ được mời nước, một điều kiện tiên quyết để tiến hành nói chuyện trong thời tiết nóng bức hiện đã lên đến ba mươi ba độ. “Cậu có thể nói cho chúng tôi biết không? Tất cả những gì cậu có thể nhớ được, làm ơn.” “Cháu học cùng trường với Amber,” Ben Miller đáp. “Chúng cháu quen nhau hàng năm nay rồi. Sự việc xảy ra với Amber thật khủng khiếp. Cháu vẫn chưa thể tin được chuyện ấy.” Cậu ta nhìn thật đau khổ. “Chuyện gì đã xảy ra vào tối hôm đó? Vâng, cháu đến câu lạc bộ Bling-Bling vào khoảng chín giờ với bạn gái. Cô ấy sống ở Kingsmarkham. Tên cô ấy là Samantha Collins.” Ồ, sau cùng cũng có một phụ nữ tên là “Sam,” Hannah nghĩ. “Và sau một lúc thì có vài người chúng cháu biết nhập hội. Đó là Lara, Lara Bartlow. Và Chris Williamson đi cùng bạn gái của cậu ấy - cô gái đó tên gì https://thuviensach.vn nhỉ? À, Charlotte, Charlotte Probyn, rồi thêm hai cô gái nữa đến, Veryan và Liz, cháu không biết họ của họ là gì.” “Cháu không uống và Amber cũng thế, ý cháu là cô ấy cũng đã không uống. Thật khủng khiếp khi nói đến người nào đó mà phải thay đổi thì động từ[5] bởi vì họ đã chết, phải không? Cháu lái xe đưa Sam về nhà rồi đưa Amber về Brimhurst. Thề có Chúa, cháu ước gì mình đã đưa cô ấy về tận nhà. Chỉ là chúng cháu thường gặp nhau ở Kingsmarkham và cháu gần như luôn đưa cô ấy về nhà - vâng, cháu làm vậy kể từ khi cô ấy gặp tai nạn. Cô ấy chưa bao giờ lái xe về kể từ khi chuyện đó xảy ra. Nhưng cháu luôn thả cô ấy ở cuối đường Mill. Cháu chưa bao giờ và cũng không nghĩ cô ấy lại...” “Tai nạn gì, Ben?” Bal hỏi. “Cô ấy đã đâm vào sau một chiếc xe ở đường Brimhurst.” “Cô ấy lái xe tông vào đằng sau một chiếc xe?” “Chú phải biết điều đó chứ.” Ben Miller tiết lộ rằng mình là một trong số nhiều người coi đó là chuyện hiển nhiên khi CID (Criminal Investigation Department: Cục Điều tra Tội phạm) biết chi tiết về các vụ tai nạn giao thông. “Đó là khi vài tên khốn nào đó thả một tảng bê tông xuống từ cầu Yorstone. Nó không rơi trúng Amber, nó rơi vào chiếc xe đằng trước cô ấy, còn cô ấy thì tông vào đuôi chiếc xe kia. Ừm, bất kỳ ai cũng thế thôi. Chuyện đó làm cô ấy bị sốc và cô ấy bảo sẽ không lái xe lần nào nữa. Ý cháu là, cháu hy vọng cuối cùng cô ấy sẽ lái xe trở lại, nhưng vẫn còn sớm quá, vụ va chạm chỉ vừa xảy ra vào tháng Sáu.” “Và đó là lý do cháu đưa cô bé về nhà?” “Chú có nghĩ là bởi vì cô ấy đã uống say không? Cô ấy chưa bao giờ đụng đến đồ uống có cồn. Chí ít cháu chưa bao giờ thấy điều đó. Cô ấy đã từng uống nhưng cô ấy nói mình đã cai kể từ khi Brand ra đời, cũng giống như việc cô ấy bỏ thuốc lá vậy.” Hannah biết rằng cái gật đầu và nụ cười phớt qua của Bal ám chỉ sự tán thành. Anh ta vốn vô cùng căm ghét việc hút thuốc. “Cháu có nhớ thời điểm https://thuviensach.vn mình thả Amber xuống không?” anh ta hỏi. “Chính xác đến từng phút ấy. Khi chúng cháu đang chạy xe dọc theo đường Myfleet thì Amber lưu ý rằng cháu chưa bật đồng hồ xe đằng trước. Các cô chú biết là chúng ta cần phải làm thế vào tháng Ba và tháng Mười mà. ‘Hiện tại không phải là mười hai giờ bốn mươi’, cô ấy nói vậy. Lúc đó hẳn đã muộn hơn và cháu nói, ‘Một giờ bốn mươi rồi’; cháu lại quên lên dây đồng hồ và lúc đó, cháu không thấy phiền về chuyện ấy chút nào cả. Chỉ phải vặn lại đồng hồ thôi. Vừa đúng lúc cháu ngoặt vào chỗ rẽ ở đường Mill.” “Cô bé có nán lại trong xe để trò chuyện hay gì không?” Ben Miller nhìn có vẻ khó chịu. “Không, cô ấy không hề. Và chẳng có bất cứ ‘gì’ đấy cả. Không bao giờ có chuyện đó. Cháu đã có bạn gái. Cô ấy xuống xe, nói rằng sẽ gặp lại cháu sau và đó là lần cuối cháu thấy cô ấy. Lần cuối trong đời, ôi lạy Chúa.” “Cô ấy sẽ gặp lại cháu sau?” Hannah nói, không hiểu được ẩn ý trong cách dùng từ của cô gái. Cô ta còn trẻ nhưng lại quá già để nói như thế. “Tuần sau, ý cô ấy là thế.” “Và cháu chạy thẳng về nhà?” “Cháu mất mười phút để về tới nhà.” “Có bất kỳ ai làm chứng cho việc đó không?” “Cháu không nghĩ là có ai lúc đó.” Quay trở lại Kingsmarkham, Hannah thấy Wexford đang ở trong văn phòng cùng Burden. “Chị của Miller đã đi làm về khi chúng tôi rời khỏi. Cô ta là một thợ làm tóc. Cảm động không? Thằng nhóc thì đi học đại học trong khi cô chị đi làm tóc.” “Cô là một người hợm hĩnh đấy, Hannah,” Burden nói. “Nếu anh là một kẻ hợm hĩnh có học thức, thì tôi hy vọng mình cũng thế. Tôi không phải kẻ hợm hĩnh đẳng cấp. Người phụ nữ này không thể xác định được thời gian Ben về nhà. Cô ta đã đi ngủ. Cô ta nói mình chưa từng nghe thấy tiếng chân cậu ta bước vào nhà. Tôi đã nói chuyện điện thoại với người mẹ và bà ta cũng nói vậy. Tôi không thể nghĩ ra tại sao cậu ta lại đánh vào đầu cô gái bằng một viên gạch, anh bạn ạ.” https://thuviensach.vn “Không, nhưng chúng ta không biết nhiều về cậu ta, đúng không?” Burden nói. “Mặc dù chúng ta đã bắt đầu hiểu chút ít về cô bé rồi đấy. Cô ta lái một trong những chiếc xe có liên quan đến vụ tai nạn ở đường Brimhurst khi vài tên lưu manh thả bê tông xuống cầu.” “Chính Amber Marshalson lái xe ư?” Wexford đứng dậy khỏi ghế bành và đi vòng quanh bàn. “Tôi đã nói về chuyện này sáng nay, Mike, anh có nhớ không? Thử xem cô có thể làm được gì hay ho với cái máy tính không, Hannah?” Như thường lệ, Wexford rất ngưỡng mộ các thiết bị mà cô động tay vào. Anh sẽ làm chúng lộn xộn hết cả lên. Anh đã từng loay hoay trong một đường dẫn siêu liên kết hoặc vô tình gửi một tập đính kèm email. Hannah mô tả lại những gì cô thấy được, đọc to những gì tìm kiếm được trên mạng. “Hai phương tiện có liên quan. Một chiếc Honda màu bạc và một màu xám, cả hai cùng chung một dòng. Chiếc Honda màu bạc do Amber Marshalson lái, mười bảy tuổi, chiếc Honda màu xám do James Andrew Ambrose lái, sáu mươi hai tuổi, và vợ ông ta Mavis, sáu mươi tuổi, ngồi ở ghế sau.” Chiếc Honda màu xám đang trên đường tới Myfleet, còn chiếc Honda bạc thì theo ngay sau nó. Một tảng bê tông nặng xấp xỉ hai mươi hai ký đã được thả từ trên cầu xuống khi hai chiếc Honda băng qua bên dưới, đập vào kính chắn gió và nắp ca-pô của xe nhà Ambrose, làm cho người lái mất kiểm soát và tông vào một thân cây. Chiếc Honda màu bạc đâm thẳng vào đằng sau chiếc màu xám. Amber Marshalson không bị thương nhưng Ambrose thì rơi vào tình trạng nguy kịch - vết thương nghiêm trọng như thế nào không được nói rõ ở đây - Mavis Ambrose cũng vậy, bị gãy xương và thủng phổi.” “Mavis Ambrose đã qua đời,” Burden ủ rũ nói. “Không còn ai khác trong vụ đó nữa. Tất cả những gì chúng ta có thể làm là tìm ra tảng bê tông đó đến từ đâu. Có thể đến từ, để tôi xem. Một công trình đang xây dựng ở Stowerton. Nhưng chúng ta không lần ra được dấu vết nào từ đấy.” https://thuviensach.vn “Tại thời điểm đó,” Wexford trầm ngâm, “chúng ta đã coi đó chỉ đơn thuần là một vụ bạo lực ngẫu nhiên, chúng ta đã tin rằng nguyên nhân là do một vài kẻ túng quẫn muốn trả thù xã hội vì những gì hắn phải chịu đựng.” Hannah mở miệng phản đối nhưng anh lờ đi. “Nhưng không phải thế đúng không? Vụ đó không phải ngẫu nhiên và nó không nhằm vào James Ambrose, mà là Amber Marshalson, hung thủ đã bị bối rối trước hai chiếc Honda nối đuôi nhau. Trời lúc đó lại tối đến mức khó có thể đọc được biển số xe, và hắn đã nhằm vào chiếc màu xám mà hắn nghĩ là chiếc màu bạc.” “Hắn đã gây ra cái chết cho người phụ nữ,” Hannah nói. “Bà ta đã chết thay cho Amber. Hắn đã nhắm trượt Amber trong tháng Sáu, do đó hắn đã thử lại vào tháng Tám và lần này,” Wexford gằn giọng, “hắn đã làm được.” https://thuviensach.vn 7 Khi Sylvia và chị cô còn là những đứa trẻ, cha họ đã dạy họ cách chuyển đổi một thang đo nhiệt độ này thành thang đo nhiệt độ khác, một công thức hữu ích mà chưa ai từng đề cập đến ở trường. Ngày ngày, người ta luôn luôn đổi từ độ Farenheit sang độ Celsius - hay độ C như người ta vẫn gọi. Một công thức gì đó mà nhân chín, chia năm và trừ đi ba mươi hai. Sylvia nghĩ cô nên dạy lại cho những cậu con trai của mình. Nhưng không phải bây giờ. Cô đã muốn nổi đóa với Robin và Ben trong ít nhất là một tiếng đồng hồ sau khi cảm thấy phiền não vì những gì chúng nói. Chúng đã vào vườn để chơi trong hồ bơm hơi, một món quà từ ông bà nội, và cô hy vọng chúng ở đó cho đến giờ trà chiều. Cô đã nói với chúng về đứa bé. Giờ cô đang mang thai và rất nhanh thôi chúng sẽ lưu ý đến điều đó. Vì thế cô đã nói với chúng, nhớ lại tất cả những gì nhiều năm trước mẹ đã từng nói với cô khi bà đang mang thai Sheila. Cô đã đáp lại gì nhỉ? Cô có một suy nghĩ mơ hồ đại loại như, “Mẹ sẽ yêu con nhất chứ?” Giống như một cảnh sát, Robin đã hỏi, “Bố là ai?” Không một đứa trẻ nào hỏi thế khi cô ở tuổi ấy cả. Cô đã đỏ mặt khi nghe vậy. “Là bố.” Và khi cô ở tuổi của Robin, không đứa trẻ nào sẽ phải nghe những lời tương tự. Dĩ nhiên chúng muốn cô và Neil quay trở lại với nhau. Không quan tâm đến cả hai mối tình mà cô có lẫn Naomi. Chúng muốn cha mẹ sống cùng với mình. Mọi đứa trẻ đều muốn vậy. “Vì thế bố sẽ quay lại đây với chúng ta,” Ben nói, khẳng định luôn chứ không hỏi nữa. “Không,” cô nói. “Không.” https://thuviensach.vn Như thế này đã là quá nhiều với chúng. Chúng nhìn cô. Sau đó Ben thoát khỏi cái máy Gameboy và cầm nó trên tay, nhìn chằm chằm. Và giờ cô sợ hãi và muốn từ bỏ. Cô không thể nói với chúng - chưa phải bây giờ - rằng đứa bé sẽ không ở với “họ” mà sẽ ở với Neil và Naomi, sẽ được đặt vào trong vòng tay của Naomi trước khi cô có thể khiến bản thân đau khổ vì sợi dây liên kết với nó. “Ừm, vậy đấy,” cô nói. “Đó là tin tức của mẹ. Giờ các con biết rồi đấy.” Bọn chúng không nói gì nữa. Ý cô là gì khi nói với bản thân rằng chúng đã làm cô cảm thấy phiền não? Chúng hiếm khi nói câu nào. Cảm giác tội lỗi sâu sắc của chính cô đã khiến cô trở nên như vậy. Từng ngày, gần như từng giờ trôi qua. Và tối nay, cha mẹ cô sẽ đến. Cô không biết cha cô sẽ nói gì. Cô chưa bao giờ hiểu hết ông. Hai cậu thanh niên được hỏi, Barry Vine và Lynn Fancourt, đều kể những điều tương tự. Amber đã đến câu lạc bộ Bling-Bling một mình “vào khoảng mười giờ” và ở lại đến quá một giờ một chút. Chris Williamson nói anh ta không để ý thời gian và Charlotte Probyn cho rằng lúc đó muộn hơn bởi vì cô ta đã cùng với Chris rời đi khi Amber, Samantha và Ben Miller đã đi rồi. Lara Bartlow thì đi cùng với James Sothern. Cô ta không phải là bạn gái nhưng họ sống gần nhau ở khu Muriel Campden Estate. Đó là một câu đố đối với Sĩ quan Vine về việc họ đến câu lạc bộ cùng nhau. Ben, Amber và Veryan Colgate không uống gì, Liz Bellamy uống một cốc rượu vang, còn những người khác thì uống bia. Không ai trong số họ nhảy bởi vì, có vẻ các cậu con trai không muốn. Lynn Fancourt không thể hiểu được thái độ của Vine nhưng sau đó cô đã hiểu được phần nào. “Họ là một nhóm chơi với nhau, đúng không? Họ nói chuyện, có cười đùa một chút. Và sau đó là âm nhạc.” “Âm nhạc,” Barry nổi tiếng vì niềm yêu thích đối với nhạc opera của Bellini. Samantha Collins thì thú vị hơn. Sự chán ghét - hay là ghen tị? - của cô ta đối với Amber đã được thể hiện rõ ràng ngay từ đầu cuộc thẩm vấn. Không đợi được hỏi, cô ta thốt ra một giọng đầy đạo đức. “Tôi luôn nghĩ rằng cô ta đã sai khi đến câu lạc bộ. Tôi đã nói với Ben rất nhiều lần nhưng https://thuviensach.vn anh ấy không thèm để ý. Cô ta có một đứa con một tuổi ở nhà, lạy Chúa. Ý tôi là, dù không bận tâm lắm về việc một người có nên mang thai vào tuổi mười bảy hay không, cô ta cũng đã làm vậy và có một đứa con, cô ta nên có trách nhiệm hơn, các vị không nghĩ thế à?” Cả Barry lẫn Lynn đều không có ý định nói xem mình nghĩ gì và Barry tin rằng không nên ngắt lời một nhân chứng tiềm năng khi họ đang xúc động. “Tôi biết không nên nói xấu người đã chết nhưng chẳng có điều nào trong số này tôi chưa từng nói thẳng vào mặt cô ta cả. Tôi tin vào những gì mình nghĩ. Bố mẹ cô ta - chà, bố cô ta. Ông ta hành xử giống như bị tổn thương khi Amber nói rằng mình có thai. Ông ta thậm chí còn không thích Brand. Tôi không nói ông ta không đối xử tốt với thằng bé nhưng liệu anh có dám để con anh lại cho những người không quan tâm đến nó? Để đi hộp đêm? Mà không phải hiếm khi đâu nhé, tuần nào cũng vậy. Tuy nhiên đối với một số người thì mọi việc đều luôn trôi chảy, đúng không? Anh phải thừa nhận thế đi. Ý tôi là, nhận lời đề nghị sống trong một căn hộ! Ở Luân Đôn! Tôi nên cảm thấy quá may mắn; tôi rất yêu cuộc sống xa nhà. Tôi và Ben sẽ chuyển đến ở với nhau nếu chúng tôi có một căn nhà chứ không phải hy vọng. Không phải năm này qua năm khác với mức giá trả góp.” Im lặng trong một hai giây ngắn ngủi, Lynn hỏi cô ta về buổi tối hôm đó. “Còn gì để nói nữa? Ben đón tôi và chúng tôi tới Bling- Bling. Nửa tiếng sau hoặc hơn chút thì cô ta đến. Muộn hơn mọi khi, tôi không biết tại sao. Ba chúng tôi rời đi cùng nhau, nhưng thực sự tôi không thích điều đó. Ý tôi là, họ có thể đã từng là bạn bè nhưng Ben là bạn trai tôi và tôi không muốn người thứ ba xen vào khi chúng tôi ở bên nhau, cô thấy đúng không?” “Lúc đó tầm mấy giờ?” “Chắc là một giờ mười lăm, hoặc một giờ hai mươi. Không thể nói chính xác được thời gian lúc đó - anh biết đấy. Tôi thích đi bộ nhưng không phải lúc đó, cảm ơn. Thêm nữa, tại sao lại để hai người đó ở riêng với nhau? Tôi phải lái xe về Brimhurst nhưng tôi không thích vậy. Thực tế là, có lẽ tôi nên thành thực với anh, tôi không thể chờ cô ta chuyển đến sống ở căn hộ của gia đình Hilland được.” https://thuviensach.vn “Cô ta đã chết trước khi làm được điều đó,” Barry nói và không quan tâm đến việc mình có lên giọng kẻ cả hay không. Cuộc nói chuyện khiến anh có cảm giác mạnh mẽ rằng động cơ sát hại Amber Marshalson hẳn phải có liên quan đến căn hộ ở Crenthorne Heath. *** Wexford đang ở một mình trong văn phòng và cũng có suy nghĩ tương tự. Anh đã gọi cho Vivien Hilland và với những manh mối có được từ vụ tai nạn giao thông vào ngày Hai mươi tư tháng Sáu, anh hỏi bà ta thời điểm của lời đề nghị đầu tiên về căn hộ đó. “Tôi không nhớ chính xác là khi nào. Nhưng đợi một phút - vâng, tôi nhớ rồi. Đó là vào khoảng tháng Sáu, hai hoặc ba tuần trước sinh nhật của Amber. Amber sẽ tròn mười tám tuổi vào tháng Bảy. Anh biết đấy, thời buổi này bọn trẻ hẳn sẽ tổ chức tiệc khi chúng đủ mười tám tuổi và có lẽ là một bữa tiệc nữa khi chúng hai mươi mốt. Chúng tôi đang nói về chuyện đó thì chồng tôi đi vào và thì thầm điều gì đấy. Tôi đi ra cùng anh ấy và anh ấy nói với tôi, tại sao không giao cho con bé căn hộ khi ông bà Klein chuyển đi vào tháng Mười. Rồi, tôi quay trở lại sau ba tiếng và đề nghị con bé đến đó ở, nó đã rất hứng thú, tôi nói rằng mình không thể tặng con bé món quà sinh nhật nào tốt hơn thế nữa.” “Sinh nhật cô ấy vào ngày nào, bà Hilland?” “Để tôi nhớ. Mùng Một tháng Bảy, tôi nghĩ vậy. Không, mùng Hai tháng Bảy.” “Như vậy, cuộc nói chuyện về căn hộ diễn ra vào giữa tháng Sáu?” “Chắc là thế.” “Trước khi xảy ra vụ tai nạn mà Amber dính vào?” “Ồ vâng, dĩ nhiên rồi! Vào khoảng một tuần trước đó.” Như vậy, việc sát hại cô gái vào ngày Hai mươi tư tháng Sáu là để ngăn cản việc cô ta sở hữu căn hộ hay để đảm bảo rằng cô ta sống không quá mười tám tuổi? Vụ đó đã thất bại. Anh phải tìm ra chuyện gì đã xảy ra khi Amber đủ mười tám tuổi. https://thuviensach.vn Liệu cô ta có được thừa hưởng tài sản không, và với cái chết của cô ta, có ai được thừa hưởng chỗ tài sản đó không? Chưa chắc, vì nếu cô ta có tiền thì đã không cần phải đồng ý lời mời từ nhà Hilland. Một chuyến viếng thăm nhà Marshalson khác cần được tiến hành càng sớm càng tốt. Trong khi đó, anh phải rà soát lại các thông tin về tảng bê tông thả từ trên cầu và cái chết của bà Ambrose. Cái chết của nhân chứng là một trong những điều đầu tiên anh lưu ý. James Ambrose gần như không thể nhớ được bất cứ điều gì về chuyện đã xảy ra. Mavis Ambrose đã chết và Amber Marshalson cũng vậy. Quay trở lại hiện trường dưới cầu Yorstone, Ambrose chỉ nhớ là có nhìn thấy một người ở trên cầu, một cái bóng mờ mờ, nhưng không chắc là đàn ông hay phụ nữ. Ông ta nghĩ cái người ở trên cầu mà ông ta chỉ thấy được hình dáng, có lẽ đang mặc một chiếc áo khoác có mũ trùm. Wexford rà soát lại trong hồ sơ. Ban đầu mọi thứ có vẻ khớp. Một người đàn ông đội mũ trùm đã ở trên cầu Yorstone trước khi cố giết Amber Marshalson và một người đàn ông đội mũ trùm đứng trong bụi cây ở đường Mill trước khi vụ án mạng diễn ra. Liệu đây có phải cùng một người? Anh tiếp tục đọc. Hai bên cầu, cây cối rất rậm rạp. *** Con đường băng qua rừng về phía nam là lối tắt để tránh các làn xe rộng trên đường Yorstone, đâm ra con đường lần nữa ngay trước khi đến cây cầu, chạy từ đường Kingsmarkham, quãng đường chưa tới một dặm. Ngày nay, mọi người có thể tùy tiện xây nhà ít nhiều theo ý mình, một ngôi nhà gỗ dành cho người đi rừng hoặc người trông coi khu săn bắn đã được dựng lên ở giữa con đường này. Người sống ở đó là một phụ nữ chín mươi ba tuổi, tên là Grace Morgan. Trời ngả về chiều nhưng vẫn chưa tối hẳn và bà ta đang nhìn ra ngoài cửa sổ phòng khách với hy vọng trông thấy một cặp lửng thỉnh thoảng vẫn xuất hiện vào thời điểm này, tuy nhiên chẳng hề thấy gì ngoài bóng tối. https://thuviensach.vn Burden để ý thấy dường như toàn bộ những đường phố lớn cổ xưa ở khu giữa Sussex đang liên tục được phá đi rồi xây lại, và ngay khi chỉ mới cải tạo được một hoặc nửa con phố thì con phố tiếp theo lại lập tức được thi công. Gạch xi măng, bê tông, các khối đá xây dựng đầy rẫy. Ngay cả khi họ có thể xác định được một công trường cụ thể nào, họ cũng chẳng thể suy ra tảng bê tông kia đã được ai đó sống gần đấy lấy đi. Thời buổi này, hầu như ai cũng có xe hơi. Thật đơn giản để một người lái xe trong đêm tới Stowerton hay phố York, Kingsmarkham hoặc chợ phô mai cũ ở Pomfret hay các trang viên ở Sewingbury Minster, lấy một tảng bê tông rồi lái xe về. Liên quan đến hung khí được sử dụng trong việc sát hại Amber Marshalson lần thứ hai và đã thành công, một cuộc gọi đến Wexford thông báo rằng có Tiến sĩ Clansfield muốn gặp anh. “Ông ta là ai?” anh hỏi viên sĩ quan trực ở đầu dây bên kia. “Ông ta nói rằng mình là một chuyên gia về gạch, hay đại loại thế, thưa ngài.” “Cho ông ta lên.” Wexford đã có bản báo cáo từ chuyên gia về gạch đặt trên bàn, mặc dù anh thậm chí vẫn chưa liếc mắt qua. “Tôi đang trên đường về nhà và muốn tạt qua đây nói chuyện với anh một lát. Phòng khi anh nghĩ tôi không làm tròn trách nhiệm,” Tiến sĩ Clansfield, người đàn ông vừa bước vào phòng, nói. “Ngồi xuống đi.” “Một lát thôi đấy. Tôi không thể ở lại lâu. Tôi đã hứa đưa con gái đi xem trận chung kết quần vợt của quận...” Tôi hứa là mình cũng sẽ đi xem, Wexford nghĩ. Hoặc nói với vợ mình là tôi sẽ làm vậy. “Tôi không biết anh hiểu về gạch được bao nhiêu...” “Ông xây nhà bằng gạch,” Wexford nói, “thế thôi.” “Đúng vậy, tôi không muốn đi quá sâu vào vấn đề chuyên môn nhưng có đủ mọi loại gạch và chúng đã thay đổi trong hàng bao năm qua. Trước kia có gạch La Mã. Giống gạch ngói hơn, ta tạm gọi thế, và một loại nữa là gạch Tudor, loại này lớn hơn nhưng vẫn khá nhỏ và dẹt. Ở các quận phía https://thuviensach.vn đông, anh sẽ chủ yếu thấy gạch màu trắng. Thực ra chúng màu vàng nhưng bởi vì nguyên liệu cấu thành nên chúng là sa thạch có màu như vậy - nghĩa là không có sắt - ở vùng đó.” “Tôi hiểu.” “Ừm, có hàng ngàn loại gạch trên thế giới. Gạch đùn đục lỗ dây cắt có các loại mặt mịn, mặt xoa cát, mặt xát, mặt vẽ đường cong, trát vữa nhám. Rồi có loại được đánh bóng mịn và ép.” “Một viên gạch ép?” Wexford nói. “Đó chỉ là thuật ngữ thôi,” tay chuyên gia nói một cách nghiêm túc. “Cũng giống như gạch ép ướt hay gạch có rãnh nhỏ, chỉ là thuật ngữ thôi.” “Tôi tò mò về những viên gạch ép. Tôi có thể xem loại đó không?” Lần này Clansfield hơi mím môi. “Đây là loại phổ biến nhất và thực tế nhất mà anh có thể thấy. Đúng là có đến hàng triệu viên, nếu không muốn nói là hàng tỷ viên, ở trong thành phố này.” *** Không ai sống ở Great Thatto mà không có một chiếc xe hơi. Chẳng có phương tiện giao thông nào khác. Đoạn đường từ đó tới Myland hẹp đến mức xe hơi dáng dài không thể vượt qua nhau được. Chẳng có hàng quán nào cả. Nhà thờ chỉ mở cửa vào ngày Chủ nhật đầu tiên của tháng khi vị cha xứ của St Mary, Myland đến làm việc vào buổi sáng. Đôi khi không có cư dân nào trong số sáu mươi mốt người ở Great Thatto tham dự buổi thuyết giảng, vì thế vị cha xứ lại khóa cửa và về nhà. Khung cảnh nơi đây đã cứu vãn sự hẻo lánh của chốn này. Dọc theo con đường, người ta có thể thấy vườn quốc gia South Downs luôn nằm phía bên phải, Clusterwell Ring, ngọn đồi trọc hình nón nằm bên tay trái, và họ nhà sồi mọc um tùm ở khắp mọi nơi, vươn những nhánh cây xanh ngắt tua tủa trên con đường hẹp. Ban đêm, trời tối không khác gì bên trong túi nhung https://thuviensach.vn đen nhưng khi những vì sao xuất hiện, mọi người có thể thấy chúng rõ hơn bất kỳ chỗ nào ở Sussex. Rời khỏi Kingsmarkham rất muộn với cảm giác nên ở lại và tiếp tục nghiên cứu bản báo cáo về các loại gạch, Wexford chạy xe xuyên qua Great Thatoo, mệt mỏi đánh lái vào điểm dừng bất cứ khi nào có xe khác đến gần. Đó là những chiếc xe to, thuộc dòng Sedan hoặc SUV, gầm xe cao và nắp ca-pô nhăn nhở như những chiếc mặt nạ nguyên thủy. “Anh mệt quá,” anh nói với Dora. “Anh không muốn ăn gì cả.” Cô lắc đầu. “Anh khó chịu đến nỗi không muốn ăn.” Không phải lần đầu tiên Wexford tự hỏi khi anh ngoặt xe vào Old Rectory, nơi đã ám ảnh Sylvia và Neil đến mức phải mua cho bằng được. Đó là một căn nhà lớn, thực sự rất lớn, nó ở tận cùng của quận và là thiên đường cho trẻ em, nhưng anh chưa thấy ngôi nhà nào xấu xí hơn nó. Sự pha trộn giữa phong cách bắt chước kiểu Gothic với phong cách nghệ thuật và thủ công mỹ nghệ làm anh thấy nhức mắt. Xung quanh nhà, rất lâu rồi không có ai dọn dẹp vườn tược gì ở Thatto Old Rectory và vùng đất đã sớm bị bỏ hoang. Cảnh báo nguy hiểm xuất hiện trước mắt khi Dora đứng qua một bên và lắc đầu từ chối hôn con gái. Anh thì vẫn làm vậy. Tại sao không? Nó không phải con anh ư? Anh không phải đấu tranh vì nó, tranh cãi về nó, đe dọa thẩm phán của vùng Solomon vì nó ư? Sylvia đã rất lo lắng, anh hiểu điều này. Giá mà Dora cảm thấy thật khó khăn, có lẽ cô sẽ lái xe đưa họ về nhà và anh sẽ được uống một ly rượu vang. Họ đến ngồi bên khung cửa sổ phòng khách rộng mở, Dora cương quyết từ chối ra ngoài vì đám muỗi. Hàng đàn muỗi đã tụ lại trong bóng tối và bắt đầu vũ điệu kỳ dị của chúng. Họ nói về phản ứng đầy bạo lực của mẹ Sylvia cũng như thái độ trơ lì của cô và cha cô. Họ nói về những đứa con trai đang ngủ của cô và liệu chúng có đi nghỉ mát hay không. Và rồi, vì không thể chịu đựng lâu hơn được nữa, Sylvia nói, “Bố có thể nói cho con suy nghĩ của bố về chuyện con sinh con hộ Naomi không?” “Những gì bố nghĩ cũng không khác biệt lắm,” Wexford nói. https://thuviensach.vn “Dĩ nhiên là không, nhưng con muốn biết. OK, đó cũng chẳng phải chuyện của bố nhưng con chắc sẽ không chịu được nếu chuyện quan trọng khủng khiếp này không được nhắc đến.” Wexford trầm ngâm vài giây. “Con đã sai rồi. Là một thành viên trong gia đình, những gì con làm ở mức độ nào đó cũng có sự ràng buộc với những người khác.” “Thế bố nghĩ sao? Rằng con bị điên à, hẳn là vậy rồi.” “Bố nghĩ rằng con sẽ khiến bản thân chẳng vui vẻ gì.” “Mẹ cũng nghĩ thế,” Dora nói không phải giọng trầm trầm, nhẹ nhàng như mọi khi, “và những đứa trẻ cũng vậy. Tất cả đống lộn xộn đang diễn ra đây, thụ tinh nhân tạo, nhân bản vô tính và phụ nữ sáu mươi tuổi mang thai, tất cả đều sai lầm. Nó gây ra đau khổ và rối loạn.” “Con nghĩ ít nhất mẹ cũng có thể hài lòng rằng Neil chính là cha đứa bé. Con không nghĩ bố quan tâm nhưng con biết mẹ không chấp nhận việc con có... ừm, quan hệ với nhiều người.” “Không, mẹ không quan tâm. Nhất là khi con đang mang đứa bé. Và nếu con muốn biết, thì chính là mẹ không chấp nhận con. Không chấp nhận con lúc này.” Wexford hỏi cô khi nào đứa trẻ ra đời. “Mười lăm tháng Mười hai.” “Trước khi làm chuyện này,” Dora nói một cách cay đắng, “con có thể nghĩ rằng đó không phải là đứa con duy nhất mà con sẽ cho đi, nhưng nó vẫn là cháu của bố mẹ.” “Chuyện là như thế này,” Sylvia nâng tông giọng. “Nếu con không giao đứa bé cho Neil và Naomi thì con cũng sẽ chẳng hề mang thai nó. Con vừa kiếm được một công việc mới. Con sẽ không có thời gian để chăm sóc đứa bé. Mẹ phải nghĩ rằng đứa bé hoàn toàn là của họ. Con nghĩ vậy.” Wexford nhìn cô đánh giá, chứ không cảm thông. “Bố ước gì mình tin được những gì con nói. Con chưa đủ mạnh mẽ cho chuyện này đâu, Sylvia. Một ai đó ‘phủ nhận’ là cách diễn đạt yêu thích của con. Chà, bố nghĩ chính con mới phủ nhận. Con đang che giấu cảm xúc thật dưới một loạt ngôn từ của nhân viên công tác xã hội.” https://thuviensach.vn Anh nhìn thấy những giọt nước mắt chảy ra và tràn lên khóe mắt Sylvia. Không phải anh, mà chính Dora đã nói bằng một giọng anh chưa từng nghe thấy trước đó, “Được rồi, tốt nhất là khóc đi. Nó cho biết con thực sự cảm thấy thế nào, khóc nức nở ấy. Khóc vì rất nhiều người trong chúng ta. Nếu như con không rõ điều này, tức là con đang hủy hoại chính gia đình mình.” Anh không nói gì nữa mà chỉ cầm lấy tay vợ mình và nắm chặt. “Nếu con đã bình tĩnh hơn, thì bố mẹ về đây.” Wexford hôn con gái. Dora thì không. Dora chỉ đứng đó, tay cầm chìa khóa xe của mình, Sylvia quay gương mặt đẫm nước mắt đi. Wexford cảm thấy một khát khao điên cuồng được kéo con gái vào vòng tay nhưng anh không làm gì cả, chỉ theo Dora ra khỏi nhà và nghĩ về một người mẹ trẻ, chỉ bằng nửa tuổi Sylvia, đã chết một cách khủng khiếp, để lại đứa con trai bé bỏng bơ vơ. https://thuviensach.vn 8 Kể cả việc nhìn thấy đứa trẻ sáng nay cũng khiến Wexford khó chịu đến nỗi phải ngay lập tức chuyển sự chú ý sang George Marshalson. Anh không muốn đứa trẻ ở đó, nằm giữa bãi cỏ trên một tấm chăn và được giám sát bởi người bà ngoại kế thờ ơ. Anh không muốn nhìn thấy ánh mắt vừa ngây thơ vừa không biết gì về chuyện đã xảy ra khi vô tình nhìn ra bên ngoài cửa sổ một lần nữa. Sớm hay muộn gì thì Brand cũng phải được nghe lời giải thích xác đáng cho việc tại sao mẹ nó lại chẳng còn ở đây và sẽ không bao giờ quay về nữa. Burden ăn mặc chỉnh tề với quần jean vải lanh và áo khoác bông sọc, anh ta hỏi Marshalson về những gì xảy ra hôm Hai mươi tư tháng Sáu. “Ông đã không đề cập đến tai nạn mà Amber có liên quan.” “Điều này có quan trọng không?” Ông ta thực sự ngạc nhiên. Wexford trâm ngâm trong vài giây, để ông ta suy nghĩ chút ít. Hoặc là không suy nghĩ gì cả. “Phải chăng có điều gì đó ở đây tôi nên biết mà thực tế thì lại không?” “Ông Marshalson, tảng bê tông được thả từ trên cầu đã đụng trúng chiếc xe đi trước xe Amber, một chiếc Honda màu xám, không phải màu bạc, nhưng hai chiếc xe lại rất khó phân biệt vào lúc chiều tà. Tôi không muốn chuyện này khiến ông thêm đau đớn vì bi kịch đã xảy ra, nhưng nó không làm ông nghĩ rằng đây là một lần ám sát hụt cô bé hay sao?” “Lạy Chúa. Thật kinh khủng.” Marshalson dường như thực sự bị sốc và kinh ngạc. https://thuviensach.vn “Vâng, đúng là không dễ chịu nhưng tôi chắc chắn rằng những gì tôi kể với ông liên quan tới vụ này. Đó có phải là xe riêng của Amber không?” Marshalson chậm rãi nói, “Tôi đã tặng nó cho con bé vào ngày sinh nhật lần thứ mười bảy. Đó là trước khi đứa bé được sinh ra. Sau đó, sau đó,” giọng ông ta ngập ngừng, “con bé đi học lái, rồi lấy bằng... Anh chắc chứ?” “Vâng, thưa ông Marshalson, tôi chắc chắn. Bất kỳ kẻ nào nhắm tảng bê tông vào xe của Amber là có ý sát hại cô bé nhưng lại nhắm nhầm vào ông bà Ambrose. Và thế là bà Ambrose đã chết. Tất cả chuyện này cho chúng ta thấy một điều là kẻ giết con gái ông biết cô bé và đã chủ định sát hại cô bé ngay từ đầu. Tôi xin lỗi vì ngôn từ hơi thô lỗ nhưng lúc này tôi muốn ông có những hiểu biết chính xác nhất.” “Không, không sao. Cảm ơn anh. Thật là một cú sốc lớn, quá lớn. Tại sao lại có ai đó thù hận Amber chứ? Con bé chỉ là một thiếu nữ. Nó chưa bao giờ làm hại ai, con bé vô tội.” Giọng nói của ông ta dao động và đứt quãng. “Thử tưởng tượng xem con bé có thể làm gì chứ? Không gì cả, tôi chắc chắn đấy, không thể làm gì cả.” “Chúng tôi không biết, thưa ông Marshalson,” Burden nói. “Mặc dù ông có thể chắc chắn là con gái mình không có tội gì cả.” Anh liếc nhìn Wexford. “Vẫn còn một điều nữa.” “Amber lúc đó có mang theo một ngàn bảng tiền mặt trong túi áo khoác,” Wexford nói. Thậm chí không một diễn viên xuất sắc nào với nhiều năm kinh nghiệm sân khấu có thể diễn tả vẻ hoài nghi như vậy. Trước tiên Marshalson hỏi, “Anh có chắc về điều đó không?” Và khi họ khẳng định lại với ông, “Tôi hoàn toàn mù tịt chuyện này. Amber không có bất cứ khoản tiền nào ngoại trừ tiền trợ cấp - một số tiền rất nhỏ, tôi dám khẳng định - tôi có thể cho con bé. Con bé cũng không thể tiết kiệm được một khoản tiền như vậy, nó không phải người hay tiết kiệm. Vậy thì khoản tiền này có được từ đâu?” “Chúng tôi phải nói lại là chúng tôi chưa xác minh được.” “Tại sao không... Ý tôi là, tại sao kẻ đã làm điều này không lấy số tiền đó đi?” Rõ ràng ông ta đang tránh dùng những từ ngữ như “sát thủ” hay “kẻ giết người”. https://thuviensach.vn “Chắc hẳn chúng làm thế để có được số tiền đó chứ?” “Nhưng chúng đã không lấy, ông Marshalson,” Wexford nói nhẹ nhàng. “Amber có tài khoản ngân hàng không?” “Có, nhưng chẳng bao giờ có nhiều tiền trong đó cả.” “Một điều nữa, ông Marshalson,” Burden nói, “và chúng tôi sẽ để ông nghỉ ngơi. Amber có được thừa kế gì khi cô bé đủ mười tám tuổi không?” Một lần nữa nỗi hoài nghi của ông ta lại có vẻ thành thật. “Amber, đứa trẻ tội nghiệp ư? Không, không có gì cả.” Mặc dù tặng món quà là một chiếc xe hơi, nhưng dường như ông ta cần phải biện minh cho số tiền trợ cấp nho nhỏ dành cho cô con gái. “Tôi không phải là một người giàu có, ngài Chánh thanh tra ạ. Tôi phải thừa nhận công ty dạo này làm ăn không được tốt. Vợ tôi có tiền nhưng đó là tiền riêng của cô ấy.” Trong vườn, thằng bé đã tỉnh dậy. Như những đứa trẻ cùng tuổi khác, nó tỉnh dậy cùng tiếng khóc nghe có vẻ thất vọng hay hờn dỗi hơn là đau khổ. Diana đứng dậy khỏi ghế và bế thằng bé lên tay - giống như ai đó đang nhấc một cái túi xách quá nặng bằng quai cầm, Wexford nghĩ. Khi họ đến gần cửa sổ, trong lúc đi qua vài cánh cửa hậu, anh nghe thấy Brand nói bằng giọng buồn bã, “Mẹ, Mẹ.” Thời khắc này anh muốn chấp nhận Diana như là mẹ thằng bé. Không nghi ngờ gì Ban Công tác Xã hội sẽ can thiệp, nhưng gần như chắc chắn rằng Brand sẽ ở cùng với ông ngoại và bà ngoại kế vẫn còn đủ trẻ khỏe để nuôi dạy nó, bà ta sẽ làm nhiệm vụ của mình, trở thành một người bảo mẫu hiệu quả, nhận thấy rằng nó ăn rất khỏe và xem ti vi rất ít. Nhiều bà mẹ ruột còn không làm được như thế, anh nghĩ. Anh thấy rằng bà ta dường như cũng không biết nguồn gốc của một ngàn bảng đó hơn ông chồng là mấy. Brand giờ đang ngồi trên ghế cao, hút nước cam từ bình và ăn một lát chuối, Diana Marshalson gần như thể hiện vẻ ngạc nhiên tương tự. “Chiếc xe mà Amber lái đã thành ra thế nào khi tảng bê tông rơi từ trên cầu xuống vào tháng Sáu?” “Nó thành đồ phế thải.” https://thuviensach.vn “Tôi hiểu. Bà Marshalson, tôi xin phép được ngó qua phòng ngủ của Amber. Không cần thiết phải lục soát kỹ lưỡng như một vụ mất tích, nhưng tôi vẫn muốn liếc qua chút. Thanh tra Burden sẽ đi cùng tôi.” Ngoài chiếc giường được dọn gọn gàng, tất cả mọi thứ trong phòng như một mớ bòng bong, chính xác như cái cách bạn mong chờ được chứng kiến trong phòng ngủ của một cô gái vị thành niên mà thiên chức làm mẹ lại dường như thật xa lạ và không phải một phần bản chất của cô. Quần áo vứt ngổn ngang. Hai chiếc ghế bị che phủ, bao bọc, mất hút trong đống quần áo và nhiều thứ khác được treo từ tay cầm cửa tủ sang đến cái móc dây của máy hút bụi. Khi Wexford mở một trong những cánh cửa, rất khó để đoán đống quần áo đã được tích lại như thế nào, nhồi nhét toàn đồ cá nhân với váy ngắn, váy dài, quần jean, quần tây, áo ngắn, áo jacket, váy và áo khoác. Số lượng quần áo cũng ngang với số mỹ phẩm mà tiện chỗ nào thì bày chỗ đấy. Một ngăn kéo tủ quần áo còn không thể đóng nổi, nó cũng được nhồi đầy nào là chai, lọ, cọ trang điểm và khăn giấy. Một chiếc khăn voan màu hồng và một bên quần tất vắt từ bên này sang bên kia một ngăn kéo khác. “Tưởng tượng cái tình trạng lộn xộn này khi Brand ở đây xem,” Wexford nói. Burden nhún vai. “Nếu nó từng như vậy. Thằng bé dường như không có ý nghĩa lớn lao gì trong cuộc đời cô ta.” “Chà, chúng ta cũng không rõ. Mà có thể chúng ta không cần biết.” Ý Wexford là, hãy cứ để mọi việc như thế để tôi không phải tỉnh giấc giữa đêm và lo lắng về thằng bé. Tình trạng khó xử của Sylvia đã đủ tồi tệ để phải lo lắng rồi. Hãy cho tôi một góc không nhìn thẳng vào thực tế phũ phàng của cuộc sống. Burden đang mở ngăn kéo, hết cái này đến cái khác. Không theo một trật tự nào cả. Một cái thì rải rác mạt của một chất màu trắng mà Burden nói là bột phấn, còn có mấy tờ khăn giấy đã qua sử dụng và bị vo tròn lại, những cuộn len cùng nửa lọ mỹ phẩm dùng dở. Những cái khác bị nhồi nhét với một đống hỗn độn các thứ linh tinh để mặc, để đọc, hình cắt (hoặc xé thì đúng hơn) từ tạp chí, bút bi, tất, kính mát, kẹp uốn tóc, máy sấy tóc, một số bàn chải và lược. Cả hộ chiếu cũng bị vứt vào đây. Mở hộ chiếu ra, đầu tiên https://thuviensach.vn anh nhìn qua bức ảnh của Amber, bức ảnh hộ chiếu cho thấy chủ nhân của nó khá xinh đẹp, ở một trang trong có dán tem cho nhập cảnh vào Thái Lan vào ngày 7 tháng 1 và hết hạn vào ngày 1 tháng 1 năm ngoái. Anh đưa nó cho Wexford và chuyển sự chú ý vào đống quần áo có túi, sau một hồi tìm kiếm anh thấy có hai điếu thuốc lá đã bị bẹp, một số đồng xu mệnh giá nhỏ, thêm khăn giấy đã dùng và một bao cao su khác, một phong bì đầy tiền bị kéo ra với một thứ trông như đồ lót. “Tôi sẽ đếm,” anh nói, “nhưng anh có nghĩ là có ít nhất một ngàn bảng trong này không?” “Có thể. Tôi rất hoang mang. Cô ta ăn cắp hay tự kiếm được?” “Nếu cô ta kiếm được,” Burden nói, làm bộ nghệt mặt, “thì hẳn cô ta đã chơi xổ số. Chẳng có cách nào khác để kiếm được nhiều tiền đến thế.” *** Trên phố High Street ở Kingsmarkham, đồng hồ kỹ thuật số bên ngoài Trung tâm mua sắm Kingsbrook chỉ mười một giờ mười lăm và nhiệt độ đang là ba mươi lăm độ. “Với anh thì phải là chín mươi,” Burden tử tế nói. “Được thôi, tôi có thể tính được mà. Tôi đã được con gái mình dạy cách tính. Đó chỉ là một phép tính nhẩm mất chút thời gian thôi.” Một người đàn ông trẻ tuổi đẹp trai với mái tóc bằng, hơi dài đang đứng dựa lưng vào ngăn để hành lý của một chiếc xe hơi ở đồn cảnh sát trong khu vực đậu xe. Anh ta đã đậu chiếc Audi của mình vào khoảng trống được đánh dấu “Dành cho Cảnh sát trưởng”. Wexford đi về phía anh ta, bắt gặp ánh mắt của anh ta, màu xanh đậm với lòng trắng rất rõ ràng, rồi đột ngột hỏi, “Tôi có thể giúp gì cho anh?” “Thực sự phải là tôi có thể giúp gì cho ông? Hoặc không thể, tôi đến vì điều đó.” Một bàn tay dài màu nâu chìa ra. “Daniel Hilland. Hân hạnh được gặp ông.” https://thuviensach.vn Thực sự không cần phải trả lời câu này và Wexford không phản ứng gì cả. Cũng không bắt tay anh ta. “Anh không thể để xe ở đây.” “Tôi nghĩ là ông muốn gặp tôi. Chúng ta có thể vào trong không?” “Không được phép để xe ở đây, chúng tôi không cho phép. Anh có thể di chuyển nó ra chỗ khác, không mất nhiều thời gian đâu. Anh có nhận thức được chuyện gì đã xảy ra với cô bạn gái trước của mình không?” Hilland gật đầu. “Dĩ nhiên rồi.” “Tôi nghĩ là anh đang đi nghỉ mát ở Phần Lan chứ?” Tiếp một cái gật nữa. “Tôi muốn xem hộ chiếu của anh, anh Hilland, và những tài liệu khác có thể chứng minh rằng anh đã ở đó vào thời điểm xảy ra sự việc.” Hilland nhìn chằm chằm. “Ý ông tài liệu là như thế nào?” “Anh có thể lấy ra, ví dụ hoá đơn cho vé máy bay của anh, một mẩu giấy trông gần giống vé của anh nhưng không có giá trị cho việc di chuyển.” Cảm thấy nóng đầu, Hilland cáu kỉnh nhìn anh và Burden. “Chẳng ai lại đi giữ mấy thứ đó cả.” “Không giữ là kém thông minh đấy. Nhưng dẫu sao hẳn anh vẫn giữ hóa đơn khách sạn chứ?” “Tôi sẽ giữ nếu tôi ở khách sạn. Chúng tôi đi cắm trại. Nghe này, ông không thể nghiêm trọng đến mức cho rằng tôi có liên quan gì đến cái chết của Amber chứ. Điều này thật vô lý. Ý tôi là, tại sao tôi phải liên quan chứ?” “Luật pháp không có nghĩa vụ phải xem xét động cơ gây án, anh Hilland. Nhưng tại thời điểm hiện tại, chúng tôi chỉ đang cố gắng loại trừ đối tượng bằng các câu hỏi. Tôi có thể đặt anh vào diện nghi vấn nếu anh không thể trình báo bất cứ bằng chứng nào về việc mình đã ở đâu theo lời anh nói. Chắc chắn là một trong những người bạn của anh có thể kể cho tôi.” “Tôi nghĩ là mình sẽ phải hỏi họ.” Hilland nói bằng một giọng điệu thậm chí khiếm nhã hơn so với lúc đầu. “Thật buồn nhưng tôi nghĩ họ sẽ nói. Họ không thích mấy chuyện này đâu.” “Chuyện này là chuyện gì?” https://thuviensach.vn “Ồ, xem nào, cảnh sát, giết người, đối tượng tình nghi và những gì đại loại như thế, đặc biệt là khi mọi người đều biết rằng một số kẻ tâm thần nghiện xem phim khiêu dâm trên mạng đều có ý nghĩ như thế đối với các cô gái kiểu đó.” Wexford không phải tự nhắc nhở bản thân rằng trong số “những cô gái kiểu đó” có một người là mẹ của con trai Hilland. Anh hiếm khi gặp một gã thanh niên trai trẻ nào phản cảm hơn gã này. Một kẻ cộc cằn, thô lỗ trong xã hội, mà đến tận bây giờ vẫn được phân loại tại đồn cảnh sát Kingsmarkham như là “hạ lưu,” có lẽ đúng với hắn. “Đúng vậy,” anh trả lời. “Tôi muốn biết tên và địa chỉ của một trong số những người bạn của anh và tôi muốn biết ngay bây giờ.” Ngạc nhiên trước sự thay đổi trong giọng điệu của Wexford, Hilland hờn dỗi nhìn vị Chánh thanh tra nhưng vẫn đưa ra hai cái tên, một người có địa chỉ ở Wales và người kia thì nhà gần Lewes. “Khi chúng tôi tìm thấy thi thể, có một ngàn bảng nằm trong túi áo khoác của cô ta. Anh có biết gì về việc tại sao cô ta lại có khoản lớn đến thế không?” Hilland thay đổi ánh mắt như thể đối với hắn ta, đó chẳng phải là một số tiền lớn bằng cách nhướng cặp mắt nâu lên và ngoẹo đầu về một hướng. “Chịu. Tôi không bao giờ gặp cô ta nữa, ông biết đấy. Chúng tôi đã chia tay trước khi cô ta sinh con. Không có nhiều điều để nói khi đã chia tay.” Tự nhắc bản thân phải giữ bình tĩnh bằng mọi giá, Wexford thử hỏi tại sao cô ta lại cần tiền, mặc dù anh biết chắc rằng hoàn cảnh khó khăn không phải là động cơ liên quan đến việc ăn cắp hay bất cứ cách nào, dù hợp pháp hoặc bất hợp pháp, để kiếm được số tiền này. “Cô ta chuẩn bị chuyển đến sống ở căn hộ của bố tôi,” Hilland nói. “Cô ta cần có tiền để sống. Điều này khác với việc sống cùng nhà với cha cô ta và người đàn bà tên gì nhỉ? - Diana. Amber chẳng có tài sản cá nhân nào cả. Và trước khi ông hỏi, với sự chỉ trích trong từng câu chữ, thì không, tôi không đưa cho cô ta bất kỳ thứ gì. Tôi chả có gì để đưa cả. Tôi chỉ là một thằng sinh viên, OK?” https://thuviensach.vn “Thôi được, tất cả chỉ có thế thôi,” Wexford trả lời ngắn gọn, thích chí nhìn gã đàn ông nổi nóng, mồ hôi chảy ròng ròng trên khuôn mặt và ướt đẫm vùng dưới cánh tay. “Tôi muốn anh đem hộ chiếu và bất kỳ tài liệu nào anh có tới đây vào sáng ngày mai. Giờ anh có thể đi và nhớ đừng có đỗ xe ở đây nữa.” https://thuviensach.vn 9 Sự ấm lên toàn cầu đã khiến cho ban quản lý khách sạn Olive và Dove phải lắp điều hòa, một việc hy hữu ở Kingsmarkham. Trên sân những cánh cửa liên tục đóng và mở, điều hòa không phả ra đến bên ngoài và quầy rượu hạng sang, mà chỉ đến quầy bar ở sảnh. Wexford và Burden ngồi ở đó, ti vi bật, bản tin thời sự lúc đầu giờ tối thông báo nhiệt độ lúc đó là ba mươi hai độ. “Ở đây thực lạnh quá,” Burden nói và ấn nút “tắt” trên điều khiển. “Bọn này chả bao giờ dự báo chuẩn nhỉ?” “Vẫn chuẩn trong vòng một tiếng hoặc hơn chút.” Wexford lấy hai ly đồ uống được phục vụ mang đến và đẩy một ly sang Burden. Trả tiền xong, anh nói, “Tự lấy cho mình một ly đi. Những ly này đủ lạnh rồi. Lần tới cậu còn bỏ đá vào bia thì tôi nghỉ đến đây luôn đấy.” “Tuyệt vời,” tay phục vụ nói, “sẽ không thế nữa đâu.” Khi tay phục vụ đi khuất, Wexford nói, “Thằng nhóc Hilland ấy như cái giẻ rách. Tôi biết anh không thích từ đó nhưng thực sự chẳng còn từ nào đúng hơn để mô tả về nó nữa: Nó không thèm một lần nhắc đến con mình và còn nói về Amber như thể con bé chỉ là tình một đêm.” Burden nhún vai. Anh không ngạc nhiên. “Người mẹ và đứa em gái cũng phần nào giúp chúng ta hiểu trước về nó rồi. Tôi tự dưng nảy ra ý tưởng này, tôi nghĩ chúng ta nên làm gì đó. Số tiền nằm trong túi của Amber, vậy nó hẳn phải ở đó sau khi cô ta ra ngoài, đúng chứ? Đầu óc cô ta hẳn chưa đãng trí đến nỗi chạy ra ngoài với một ngàn bảng vo viên trong túi ngày này qua ngày khác mà không biết.” https://thuviensach.vn “Tôi không nghĩ thế. Ý tôi là, anh nói đúng đấy.” “Vậy có ai đó đã đưa số tiền này cho cô ta vào tối hôm đó. Không phải sau khi cô ta tới câu lạc bộ Bling-Bling. Cô ta ở đó với mọi người từ đầu đến cuối mà không ai trong số họ biết điều này. Ý tôi là, nó không giống kiểu đưa cho ai đấy vài đồng lẻ, đúng không? Chà, chúng ta biết thời gian cô ta rời khỏi nhà để đến câu lạc bộ nhưng lại không biết thời điểm cô ta có mặt ở đó. Không ai nói, mặc dù Samantha Collins có nói cô ta đến muộn hơn mọi khi.” “Ý anh là, dù cô ta có được số tiền đó bằng cách nào, thì ai đấy đã đưa nó cho cô ta trong khoảng thời gian đi từ nhà đến câu lạc bộ? Không có nhiều thời gian đến thế đâu, Mike.” “Tại sao không? Diana Marshalson nói rằng cô ta rời đi trong khoảng từ tám rưỡi đến chín giờ. Nếu vậy, sẽ mất năm phút để tới điểm xe buýt và hai mươi phút để xe buýt tới Kingsmarkham. Cứ cho là xe buýt tới trễ và cô ta mất mười phút đợi ở trạm dừng, không đi đâu cho đến tận chín giờ kém mười, thì cô ta vẫn sẽ có mặt ở Kingsmarkham lúc chín rưỡi. Nếu vụ giao dịch chỉ mất nửa tiếng thì tới mười giờ, cô ta đã có thể có mặt ở câu lạc bộ rồi.” “Muộn một tẹo, phải không?” “Cả anh và tôi, Reg ạ,” Burden nói, “lúc đó đã quá muộn để đi đâu đó. Thời điểm ấy là để về nhà. Nhưng không áp dụng với giới trẻ. Những địa điểm này không thực sự hoạt động cho đến gần nửa đêm.” “OK, chúng ta phải xác minh thời gian biểu của xe buýt, xem nó có chạy đúng giờ hay không, và xem chúng ta có thể biết được chính xác thời gian cô ta từ biệt George Marshalson. Tôi nghĩ rằng chuyện thằng nhóc Hilland chi trả cho việc nuôi đứa trẻ là điều hiển nhiên. Cộng thêm khoản trợ cấp cho người tìm việc làm, mà đoán chừng là cô ta đã lấy, và trợ cấp nuôi con, thì cô ta hẳn cũng gom đủ từng đó rồi. Giờ tôi đang băn khoăn cô ta cần tiền để làm gì.” “Tôi đoán cô ta muốn học lên cao học?” “Mike, tôi bắt đầu tin rằng đó là mơ ước hão huyền của George Marshalson. Làm sao cô ta có thể đi học? Cô ta sẽ làm thế nào với Brand?” https://thuviensach.vn “Tiếp tục đi,” Burden nói, “cô ta đã làm thế nào với thằng bé khi tới Thái Lan?” “Để nó ở lại với cha cô ta và Diana, tôi đoán thế. Nhưng đầu tiên, chúng ta phải tìm hiểu thêm về chuyến đi Thái Lan. Dĩ nhiên, có thể tất cả bọn họ đi cùng nhau. Một chuyến du lịch gia đình. Và chúng ta cần ngó qua tài khoản ngân hàng của Amber, nếu cô ta có. Hai ngàn bảng chúng ta tìm thấy có thể không phải là tất cả số tiền của cô ta. Làm thêm ly nữa không?” “Tại sao không?” Burden nói. Burden vẫn ngồi tại chỗ trong khi Wexford đi lấy đồ uống. Một ý nghĩ lướt qua trong đầu anh ta. Một ý tưởng cực kỳ hiển nhiên, anh ta nghĩ, thắc mắc tại sao mình không chộp được nó khi ở trong phòng ngủ của cô gái. Có lẽ nào cô ta lại mạo hiểm như vậy? Có lẽ nào cô ta ngu ngốc đến thế? Quay trở lại với hai ly trên hai tay, Wexford nói, “Trông anh cứ như kiểu vừa bị sốc vậy.” “Nếu thế, tôi đã biết ngay. Reg, tôi nghĩ chúng ta phải quay trở lại Brimhurst, trở lại nhà Marshalson và phải đi ngay. Giờ là mấy giờ rồi?” “Tám giờ hai mươi. Chuyện gì thế?” “Khi chúng ta rà soát những ngăn kéo trong phòng của Amber,” Burden nói, “chúng ta đã tìm thấy vài thứ mà cho rằng đó là bột mạt đá. Tôi không nghĩ ra cái gì khác lúc đó cả, chỉ biết là vậy, rồi khi kết hợp với những thứ khác mà chúng ta tìm được, tôi đã hiểu ra vài điều. Những cô gái tầm tuổi này không dùng bột đá, họ còn chưa bao giờ nghe về nó, không biết nó dùng để làm gì. Có vài thứ như thể đã lỗi thời kiểu những tờ giấy bạc một bảng Anh, hộp điện thoại và đĩa máy hát.” “Vậy điều đó nói lên cái gì? À, tôi hiểu rồi... Tôi sẽ gọi cho Marshalson rồi bảo Donaldson đến đón chúng ta trong mười phút nữa.” “Tôi rất nghi ngờ việc có hơn, xem nào, năm mươi bảng trong tài khoản của Amber,” George Marshalson nói. “Tôi mở cho nó mà,” ông ta thở dài nặng nhọc, “khi con bé mười sáu tuổi. Vào lần sinh nhật lần thứ mười sáu. Một trăm bảng Anh. Tôi ngờ rằng nó có thể đã thêm tiền vào. Nếu ngân hàng có gây khó dễ gì cho các anh trong việc tiếp cận tài khoản của nó, tôi sẵn sàng đứng ra bảo lãnh.” https://thuviensach.vn Wexford cảm ơn ông ta. Ngôi nhà có vẻ im lặng một cách ngột ngạt. Chín giờ tối và Brand đã lên giường đi ngủ từ lâu rồi. Nhiệt độ ngoài trời, mặc dù không giống như trong dự báo là “mát mẻ vào buổi tối,” cũng đã giảm xuống đáng kể so với cái nóng khó tả vào buổi trưa. Mặc dù tất cả cửa sổ đều mở toang, một con ong bắp cày bò trên bậu cửa sổ vẫn đang vô vọng tìm kiếm một lối thoát. Muỗi nhảy múa trong bóng tối. Diana Marshalson đang đi dạo trong vườn, tưới cho những cái cây đang chết dần. Bà ta lắc đầu khi nhìn thấy một cây bụi có lá đã chuyển sang màu vàng và tiến về phía ngôi nhà, vứt cái can nước rỗng đi rồi bước vào nhà qua cửa phòng khách. “Vô vọng thôi,” bà ta nói, thả mình xuống ghế. “Mọi thứ cần một trận mưa tầm tã cả đêm chứ không phải nửa can nước. Thật sự là,” bà ta nhìn về ông chồng, “có vấn đề gì sao? Chuyện gì thực sự là vấn đề bây giờ chứ?” Không ai trả lời. “Tôi biết được từ hộ chiếu của cô bé,” Wexford nói, “rằng Amber đã đến Thái Lan vào tháng Mười hai năm ngoái?” “Tất cả chúng tôi đều đi,” Diana nói. “Ừm, ngoại trừ Brand. Chúng tôi đã để nó ở nhà chị của tôi.” Một đứa nhỏ ba tháng tuổi, Wexford phẫn nộ nghĩ, bị để lại cùng với người hoàn toàn xa lạ. Sau đó anh tự nhủ là quên đi, đó không phải việc của mình. Anh đang dần bị ám ảnh về đứa trẻ này, dần nhạy cảm với mọi dấu hiệu thể hiện sự thờ ơ hoặc lạnh nhạt. Anh tự hiểu rằng phải hãm bản thân lại. “Vậy là bà, chồng bà và Amber cùng đi?” “Chuyến đi được sắp xếp một tháng trước khi Brand ra đời,” cha Amber nói. “Amber đã nài nỉ đem đứa bé theo nhưng dĩ nhiên con bé đã thay đổi suy nghĩ khi đến ngày đi. Chị của Diana, Laura, đã nhận trông thằng bé và Amber đã rất sung sướng.” “Tôi muốn ngó qua lần nữa phòng ngủ của Amber,” Wexford nói. Ngay khi họ dợm bước đi, Diana nói, một cách mơ hồ, “Nếu anh thấy thú vị với cách sống của Amber, anh chắc sẽ muốn biết con bé đã đi du lịch đến Frankfurt vào tháng Năm.” “Cô bé đi một mình sao?” Burden hỏi. “Cùng một người bạn. Một cô gái - nhưng tôi không nhớ tên cô ta.” https://thuviensach.vn Bản thân đang cảm thấy bực bội, Wexford hỏi tiếp, “Vậy ai chăm sóc Brand? Chị của bà nữa à?” “Chị ấy sẽ không định làm việc đó lần nữa ngay sau lần đầu kia, đúng chứ? Dĩ nhiên là tôi trông. Đó là vào ngày Hai mươi hai tháng Năm và tôi chưa từng phải bận tâm về việc mình sẽ có một cuộc hẹn quan trọng. Tôi thực sự ngạc nhiên khi mình được miễn nhiệm vụ giúp việc kiêm y tá và cùng đến Thái Lan.” “Diana,” George Marshalson nói. “Làm ơn đi.” Giọng ông ta như vỡ ra. “Amber tội nghiệp đã chết rồi.” “Em biết, George. Em xin lỗi. Chúng ta đều đang cảm thấy khó chịu.” Một cách tò mò để định nghĩa nỗi đau mất người thân, Wexford đã nhận xét vậy với Burden khi họ lên lầu. “Bà ta ghét cô gái,” Burden nói. “Dĩ nhiên, nhưng tôi đang tò mò muốn biết thái độ của bà ta khi Amber còn sống có phải không đến mức dửng dưng hay có lẽ thiếu kiên nhẫn hay không. Đó là vì cái chết của cô ta đã làm nảy sinh sự chán ghét, bởi bằng cái chết của mình, Amber đã trói buộc bà ta với đứa trẻ.” Burden cạo một ít bột trắng vào phong bì nhựa và đóng lại. Sau đó, làm ướt ngón tay trỏ của mình, anh ta di nhẹ lên dấu vết còn lại và ngửi nó. “Đây không phải là cái mà anh và tôi nghĩ đâu,” anh ta nói. “Cũng không phải bột đá. Tôi đã ngửi thấy mùi này trước kia, rất nhiều năm trước khi con trai tôi John còn đang đi học nhưng Chúa biết nó là gì.” Ở dưới lầu, tất cả mọi người đều đang tụ tập trong phòng khách, George nằm ngả lưng trên ghế bành, nhắm mắt, Diana đang đặt laptop trên đầu gối mình. Màn hình lấp đầy bởi một trang phần lớn là màu lam ngọc mà những người đấu thầu hay dùng để tìm kiếm trang web. Bà ta quay lại khi họ bước vào. Burden nói, “Bà Marshalson, có lẽ bà cần nói chuyện với chúng tôi. Amber bị bệnh nấm bàn chân đúng không?” “Thế quái nào mà anh lại biết vậy? Con bé nghĩ rằng nó đã bị lây khi ở bể bơi mới của Kingsmarkham và nó thấy rất xấu hổ.” https://thuviensach.vn “Và tôi chắc chắn đó là cocaine,” Burden nói khi họ một lần nữa ra khỏi nhà. “Nhưng dĩ nhiên, chưa tìm thấy một bằng chứng cụ thể nào của việc sử dụng chất kích thích không có nghĩa là cô ta không buôn bán nó. Có thể cô ta đã làm thế. Có thể đó là nguồn gốc của số tiền. Thế thì, cô gái kia là ai?” “Một trong đám du đãng ở Bling-Bling, tôi nghĩ vậy, nhưng chúng ta sẽ tìm ra.” https://thuviensach.vn 10 Ngân hàng ở phố Kingsmarkham High Street không gây khó dễ đối với việc kiểm tra tài khoản của Amber. “Dù gì thì cô gái tội nghiệp cũng đã chết,” người quản lý nói. George Marshalson đã nhầm nhưng chưa đến mức quá nhiều. Tổng số tiền có trong tài khoản của Amber lên đến bảy mươi lăm bảng. Không có giao dịch phát sinh trong vòng hai năm qua và cũng không có rút tiền ra. “Hoặc là cô ta không tin tưởng ngân hàng,” Wexford nói, “hoặc rất có khả năng cô ta chưa kịp ghé qua để gửi hai ngàn đó. Số tiền chắc phải phát sinh gần đây.” “Cô ta đến Thái Lan nhưng nếu cô ta buôn bán mà không được trả tiền, thì đó có thể chỉ là một kỳ nghỉ đơn thuần.” “Ý anh là, cô ta không chi trả cho bất cứ thứ gì bằng số tiền gửi vào tài khoản ngân hàng. Có thể cô ta đã thanh toán bằng tiền mặt rồi sử dụng nó. Có vẻ như cô ta và có thể là cả người bạn đã mang thứ gì đó tới Frankfurt - một trong những đầu mối chính của châu Âu là Frankfurt - rồi gặp ai đó ở đấy, người này mang nó, dù là gì đi chăng nữa, đến điểm cuối cùng. Khi cô ta về nhà thì sẽ được trả công.” Wexford biết rõ về chất gây nghiện hơn bất kỳ nhân viên sở cảnh sát nào cùng cấp bậc không chuyên sâu về nó nhưng Burden đã trở thành chuyên gia, chủ yếu thông qua việc chỉ huy các chiến dịch càn quét lớn ở Kingsmarkham và các làng lân cận trong những năm qua. “Cô ta vận chuyển nó?” anh nói. “Bằng hành lý hay mang nó trong người?” https://thuviensach.vn Cái suy nghĩ việc ai đó nuốt một túi chất gây nghiện và thải nó ra ở điểm cuối của chuyến đi luôn lởn vởn trong đầu Wexford. “Lạy Chúa, tôi hy vọng là không.” “Chúng ta đã có quá nhiều việc phải lo trong vụ này rồi. Tìm ra cô gái kia là ai. Có thể điều một con chó đánh hơi vào Clifton. Thẩm vấn tất cả bạn bè, thân thích của cô ta lần nữa.” *** Trong phòng khách nhỏ nóng bức và ngột ngạt của mình, Hannah và Bal đã làm một việc mà Bal gọi thân mật là “cuộc tán gẫu nhỏ” với Henry Nash. Trong mắt cô, căn phòng trông giống như một phần của một bảo tàng về quá khứ. Mọi thứ bên trong, bao gồm cả chủ nhân của nó, đã có từ gần một thế kỷ trước và nhiều thứ còn cũ kỹ hơn. Vài cuốn sách, trong đó bao gồm một cuốn Kinh Thánh, bài thánh ca cổ xưa và hiện đại, được buộc bằng một sợi dây da đen đã mòn cùng các thể loại khác, với những tựa đề khó đoán màu đỏ thẫm và xanh đậm. Hai tờ in thạch bản đã ngả màu trên bức tường phía trên đầu ông Nash khắc họa các thiếu nữ có dáng vẻ đầy đặn trong trang phục váy Hy Lạp thời Victoria, rũ xuống trên những bình đựng di cốt. Tấm thảm theo phong cách Thổ Nhĩ Kỳ, cũ mòn và những chiếc ghế theo phong cách “lò sưởi”. Một cây đàn piano chiếm cả một góc nhà, bên trên để bản nhạc “Những đóa hoa chuông Scotland.” Chiếc điện thoại, cố nhiên là cũng cũ kỹ gần bằng cái đàn piano hoặc bức tranh những thiếu nữ Hy Lạp, nhưng lại đem đến cho Hannah cảm giác được quay lại thập niên 50. Nó có màu đen, và thay vì bàn phím thông thường thì lại là bàn quay số kỳ lạ cô chưa thấy bao giờ. Bằng công cụ này, ông Nash đã gọi đến Cục Điều tra Tội phạm Kingsmarkham để thông báo mình có một thông tin quan trọng. Tuy nhiên hiện tại khi Hannah và Baljinder đã ở đây, dường như ông ta lại không có ý định đả động gì đến thông tin quan trọng đó cho tới lúc đưa ra một bài công kích chống lại vài khía cạnh của cuộc sống hiện đại. Cha mẹ đơn thân, chữa trị các bệnh về https://thuviensach.vn khả năng sinh sản, gọi đám người thất nghiệp là “những người đang tìm kiếm việc làm,” gian lận tiền trợ cấp, người ngoại quốc, đặc biệt là những người có ngoại hình và màu da khác mình, tất cả đều bị đem ra chửi rủa. Trong lòng Hannah cảm thấy oán thán, nhất là cho Bal, mặc dù anh ta không có mấy biểu hiện giống như “dân da đen” hay “mắt lé,” nhưng vẫn im lặng nhẫn nhịn và mỉm cười nhẹ nhàng. Sự phẫn nộ của cô đã bốc hỏa đến đỉnh điểm. Cô cảm thấy da mặt mình rịn ra chút mồ hôi, một giọt chảy xuống ấm nóng và mặn chát trên môi. Là một người theo chủ nghĩa nữ quyền, cô biết rất rõ rằng mình phải nhẫn nhịn. Phải chăng cô không được quyền đổ nhiều mồ hôi như đàn ông? Nhưng cô cũng biết, giữa suy nghĩ và cảm xúc còn cách nhau một khoảng rất lớn. Cô có quyền đổ mồ hôi như một người đàn ông nhưng cô cảm thấy Bal sẽ nhận ra và thật khủng khiếp nếu những mảng ướt át xuất hiện trên chiếc áo trắng như tuyết của cô. Mất hết kiên nhẫn, cô cắt ngang lời ông Nash về chủ đề của truyền hình sau phần chuyển chương trình lúc chín giờ. “Ông nói rằng có một vài thông tin cho chúng tôi.” Ông ta cau mày nhìn cô bất mãn. “Tôi đang nói chuyện với anh bạn trẻ này,” ông ta đáp trả lại cơn giận dữ của cô. “Mấy người không biết kiên nhẫn là gì cả.” Bal nói, “Kiên nhẫn là một thứ xa xỉ, ông Nash. Chúng tôi không có nhiều thời gian.” Thay vì lăng mạ nhóm dân tộc thiểu số năm phút trước và cho rằng mọi người có xuất xứ giống mình nên quay trở về với “căn nhà và cái máng lợn nơi họ thuộc về,” Henry Nash giờ đã nhìn anh bằng ánh mắt tôn trọng hơn. “Được thôi,” ông ta nói. “Các vị còn có công chuyện phải làm. Tôi biết công chuyện đó là gì, không giống như chuyện mà tôi có thể kể tên.” Ông ta né tránh ánh mắt của Hannah như thể ông ta là một nhà tu khổ hạnh còn cô là vũ công múa bụng. “Đó là thằng cha nhà bên cạnh. Hắn ta tên Brooks. John Brooks. Phải có đến hàng trăm người tên là John Brooks nhưng chính xác là gã đó.” Tự dưng ông ta im lặng, Hannah hỏi, “Anh ta làm sao, thưa ông Nash?” https://thuviensach.vn Ông ta trả lời câu hỏi của cô nhưng lại nhìn vào Bal trong khi nói, như thể đáng nhẽ gã đàn ông kia nên hỏi câu này thay vì người phụ nữ. “Đêm nào hắn ta cũng ra ngoài,” ông ta nói kiểu hân hoan. “Ra ngoài?” Bal hỏi. “Ý ông ‘ra ngoài’ tức là sao? Vào thời gian nào? Ông đã nhìn thấy anh ta sao?” “Tôi có nghe tiếng xe hơi của hắn. Hắn đỗ xe trên đường. Tại sao, anh không hỏi đại loại như, khi nào hắn đem về một tảng bê tông ở bên đường. Tôi sẽ nói cho anh biết. Bởi vì vợ hắn ngủ ở phía sau. Họ dùng phòng riêng nếu anh từng nghe qua điều này. Tôi ngủ ở đằng trước và khi hắn khởi động xe, tôi liền bị thức giấc.” “Lúc mấy giờ, thưa ông Nash?” “Bất kỳ lúc nào trong khoảng một, hai, ba giờ nhưng thường là tầm một giờ. Vợ hắn sẽ không nghe thấy từ dãy nhà phía sau ấy và cô ta sẽ không biết hắn đã rời đi. Đó là tác dụng của việc sử dụng phòng riêng. Không nghi ngờ gì là cô ta chẳng có đứa con nào cả. Cô ta kể rằng hắn hay ngáy ngủ. Vâng, tôi cược là hắn ngáy ngủ. Có phải hắn chủ tâm làm vậy để được một mình một phòng không?” “Anh ta có ra ngoài trong cái đêm Amber Marshalson bị sát hại không?” “Không biết. Tôi không thường xuyên tỉnh giấc, nếu tâm trí tôi không bị ảnh hưởng. Nếu như tôi không trở mình trằn trọc, suy nghĩ về tình hình thế giới.” Cái ý nghĩ trở mình trằn trọc, trái ngược với hoàn toàn yên giấc, khiến một dòng mồ hôi nóng hổi lăn dài trên khuôn mặt Hannah. Cô có thể cảm nhận được nó trên thân thể mình, chảy dọc xuống giữa khe ngực. Cô bước ra ngoài, cảm thấy mình có thể ngất xỉu nếu ở thêm một phút nào nữa trong căn phòng nóng bức và ngột ngạt kia. Bên ngoài, dưới bóng râm, trời mát hơn và ít nhất không khí cũng trong lành hơn. “Chúng ta phải nói chuyện với tay Brooks này,” cô nói, “và anh ta sẽ không về nhà cho đến khi trời tối. Nếu anh ta ra ngoài vào ban đêm, có thể anh ta đã nhìn thấy thứ gì đó nhưng tôi không thể xem anh ta là thủ phạm. Nếu anh ta muốn giết Amber, anh ta khó mà lên xe và trốn đi đâu được.” https://thuviensach.vn “Không,” Bal nói, “lái xe bỏ trốn sẽ cho anh ta một cái cớ và anh ta có thể lẻn trở lại bằng cách đi bộ nhằm tạo chứng cớ ngoại phạm.” “Tôi cho là anh ta có thể đã làm thế.” Anh nhìn chằm chằm vào cô và cô đột nhiên nghĩ con người có “xuất xứ từ tiểu lục địa châu Á” theo cách cô gọi - cô sẽ không phản đối việc bản thân bị mô tả là “người da trắng - Celtic” - thường chỉn chu đến thế nào, như thể tất cả những bộ quần áo của họ đều mới vậy. Một mảng ẩm ướt chắc chắn đã xuất hiện trên vùng bụng cô. “Cô có vẻ nóng quá đấy, Hannah.” Đây là lần đầu tiên anh gọi cô bằng tên thật thay vì gọi “trung sĩ.” “Đi nào, tôi có soda trong thùng lạnh trên xe. Nó sẽ giúp cô hạ nhiệt.” *** Những người bạn đã đi cùng Daniel Hilland trong chuyến nghỉ mát tại Phần Lan vẫn chưa trở về. Hình như họ đã tới, theo lời của Daniel là “Iceland hay Latvia hay đại loại thế” và cuộc tìm kiếm bọn họ đến giờ vẫn chưa thành công. Bằng chứng ngoại phạm của Ben Miller, theo lời kể của cậu ta là đã thả Amber ở cuối đường Myfleet vào lúc một giờ bốn mươi rồi về nhà mười phút sau, không thể xác minh được. Cả mẹ và chị cậu ta đều không nghe thấy tiếng chân cậu ta bước vào nhà. Cậu ta thường về muộn và được dạy là phải giữ im lặng, kể cả việc cởi giầy để ở chân cầu thang. Theo lời kể của bà Miller, “Nhưng tôi biết nó về nhà - nó còn có thể làm gì khác nữa?” thì thà không kể còn hơn. George và Diana Marshalson có bằng chứng ngoại phạm riêng rẽ, Diana mặc dù có những xung đột trong đời sống nhưng chưa đủ để cấu thành động cơ phạm tội, có thể thấy rằng ít nhất bà ta còn có lý do quan trọng nhất muốn Amber còn sống, rõ ràng không cần hoài nghi. Thêm nữa, Wexford chắc chắn rằng tình yêu của George dành cho đứa con gái còn nồng đậm hơn so với vợ ông ta và nếu bà vợ có ý định sát hại Amber, ông ta chắc chắn sẽ chẳng bao giờ che giấu tội ác của bà ta. Cuộc hôn nhân đó, và tình https://thuviensach.vn cảm mà các thành viên nhà Marshalson dành cho nhau, khiến Wexford thấy hứng thú. Anh bắt đầu tin rằng có vài lý do khiến cho tình yêu của George dành cho Diana đang dần phai nhạt, hẳn Diana đã làm điều gì đó. Nhưng chắc chắn không bao gồm việc sát hại đứa con duy nhất của ông ta. Những chất cạo ra từ ngăn kéo trong phòng ngủ của Amber đã được phân tích và nó đúng như những gì Burden nghĩ. Đây là phương thuốc phổ biến để chữa trị bệnh nấm bàn chân. Vậy liệu anh có phải gạt bỏ giả thuyết về nguyên nhân tại sao Amber lại xuất ngoại hai lần trong năm nay không? Không hề. Đã từ lâu, Wexford không còn sử dụng đồ uống đóng chai nhưng hiện tại, khi nhiệt độ lần nữa lên đến quá ba mươi độ, anh đang phải nốc từng cốc từng cốc một. Ngồi đối diện Hannah Goldsmith, giữa họ là một chai soda cùng một đống giấy tờ ngổn ngang trên bàn, anh nghe cô kể về John Brooks và sự cay độc của Henry Nash. “Tôi sẽ quay lại đó,” cô nói, “khi anh ta về nhà.” “Cẩn thận với những gì cô nói nếu người vợ đang ở đó.” “Tốt nhất nên đảm bảo xem cô ta có biết không, thưa ngài. Mối quan hệ sẽ trở nên giả tạo khi bạn đời không trung thực với nhau nữa.” “‘Với nhau’ là những từ rất có hiệu lực trong câu nói đó,” Wexford nói. “Nhưng không phải để cô trung thực với họ và họ sẽ chẳng cảm ơn vì điều đó đâu.” Lời khuyên của anh ít có ảnh hưởng tới Trung sĩ Goldsmith hơn mong đợi, người đang định tìm kiếm những ngôn từ thẳng thắn và thô lỗ để sử dụng với kẻ trăng hoa kia, gã Brooks bắt cá hai tay ngay trước mặt vợ mình, khi cô va phải Bal Bhattacharya ở tầng dưới, mát mẻ và chẳng phải mồ hôi nhễ nhại vì nỗ lực triệt để nhưng vô ích với hàng xóm của mẹ Ben Miller nhằm tạo ra bằng chứng ngoại phạm cho hắn ta. Phải chăng có gì đó trong cái tín ngưỡng cũ kỹ kia rằng những người da đen ít chịu ảnh hưởng của sức nóng hơn người da trắng? Cô cảm thấy máu chạy rần rần lên mặt, khiến cô nóng hơn bao giờ hết. Đây có lẽ là ý nghĩ phân biệt chủng tộc nhất mà cô từng có! https://thuviensach.vn