🔙 Quay lại trang tải sách pdf ebook Cái Chết Từ Trên Trời Ebooks Nhóm Zalo https://thuviensach.vn https://thuviensach.vn CHƯƠNG 1 Tiếng chuông điện thoại réo gắt vào lúc Janey Conrad đang bước vội xuống cầu thang. Cô mặc chiếc áo dạ hội vừa may màu xanh da trời, kiểu mới nhất. Tiếng chuông khiến cô dừng phắt lại, nét mặt đang hân hoan vụt trở nên cau có, thay đổi thật đột ngột như khi ta bấm vào một nút điện. Cô cất giọng lạnh lùng và bình tĩnh thường có vào lúc nổi giận. — Paul, chớ có trả lời! Chồng cô từ phòng khách bước ra. Anh khoảng ba mươi lăm tuổi, cao lớn và rắn chắc, mặc bộ smoking, tay cầm chiếc mũ dạ mềm. Lúc Janey mới quen, cô ngạc nhiên thấy anh giống kép James Stewart quá chừng và chính vì thế mà cô đồng ý lấy anh. — Nhưng anh phải trả lời, biết đâu họ cần đến anh, - anh nói với giọng dịu dàng kéo dài. Paul bước về phía điện thoại và cầm ống lên. Anh mỉm cười với vợ và giơ tay ra dấu im lặng. — Alô! — Paul đấy à? Bardin đây! Câu nói của viên thanh tra vang lên trong tai Paul và vọng ra ngoài khoảng im vắng của phòng chờ. Vừa nghe được giọng nói đó, Janey nắm chặt tay lại. Bardin tiếp: — Anh phải nhập cuộc rồi. Một cái lò sát sinh nơi biệt thự “Ngõ Cụt” của June Arnot. Xác ngập đến cổ, trong đó có cả nàng tiên kiều diễm June. Trời ơi! Một vụ sôi động! Bao lâu thì anh đến được? Conrad nhăn mặt và liếc nhìn Janey. Anh thấy bước chân cô cứng nhắc tiến về phía phòng khách. Anh nói: — Được rồi, tôi đến ngay. https://thuviensach.vn — Tốt. Tôi sẽ không để ai đụng chạm gì trước khi anh đến. Tôi cần anh trước khi bọn nhà báo nhao nhao đến quấy rầy. — Tôi đi ngay, - Conrad nhắc lại rồi cúp máy. — Cứt! - Janey nói nhỏ. Cô đứng trước lò sưởi quay lưng về phía anh. — Xin lỗi Janey, anh phải đi ngay. — Cứt! Cứt! - Janey nói mà không lên giọng. - Lúc nào cũng chỉ có chừng ấy chuyện thôi, với mấy thằng khốn thám tử của anh. — Nào! Janey. Thật đáng tiếc nhưng biết làm sao. Anh hứa là tối mai sẽ đưa em đi. Janey nghiêng mình về phía trước và vung tay gạt văng mớ đồ đạc, ảnh lồng khung, cả cái đồng hồ trên mặt lò sưởi. Conrad nhào vào phòng. — Janey! Đủ rồi! — Anh đi đi! - Janey vẫn một giọng trầm lặng. (Cô nhìn hình Conrad trong gương, mắt sáng lên vẻ thù ghét). - Anh cứ chơi cái trò bắt cướp đi. Không cần phải lo đến tôi nhưng đừng hy vọng thấy tôi lúc trở về. Từ nay về sau, tôi sẽ đi chơi một mình. — Này Janey, June Arnot vừa bị ám sát đấy. Anh phải đến đó ngay. Em nghe đấy, mai anh sẽ dẫn em đi đến nhà hàng Quốc Tế. Chịu không? — Chừng nào mà còn cái điện thoại chết tiệt trong phòng thì chúng ta không thể nào còn đi chung với nhau được nữa, - Janey nói giọng chua chát. - Paul, tôi cần tiền. Anh nhìn cô: — Nhưng mà, Janey... — Tôi muốn lấy tiền ngay tức khắc! Nếu anh không đưa thì tôi mang đồ đi cầm và chắc chắn không phải là thứ của tôi đâu. Conrad nhún vai. Anh lấy tờ 10 đôla đưa ra. — Được rồi, Janey. Nếu em quyết định như thế thì... Sao em không gọi điện cho Beth? Đi chơi một mình thật là ngốc. Janey cất tiền, ngước mắt nhìn anh rồi quay lưng đi. Conrad hoảng kinh khi nhận ra ánh mắt của vợ thật dửng dưng. https://thuviensach.vn — Anh chớ lo cho tôi. Cứ việc lo tới cái vụ giết chóc quái quỉ này đi. Một mình tôi cũng đủ rồi. Conrad định nói nhưng kịp ngừng lại. Một khi cô tỏ thái độ như thế thì khó mà nói chuyện phải trái được. Anh bình tĩnh hỏi: — Em đi đâu, tiện đường xe anh... — Ồ! Đi cho khuất mắt, - Janey chận lại và bước ra phía cửa sổ. Conrad mím chặt môi, bước ra ngoài phòng chờ, đẩy cửa lớn và đi nhanh về phía xe. Trong lúc lướt mình ngồi vào sau tay lái, anh cảm thấy một mối lo âu đến nghẹn lời. Anh không chịu chấp nhận dẫu biết rằng giữa anh và Janey đang nảy sinh rạn nứt. Hai người lấy nhau bao lâu rồi? Anh nhíu mày và ấn vào nút phát động xe. Gần ba năm thôi. Năm thứ nhất thật êm đẹp. Nhưng vào lúc đó anh chưa phải là điều tra viên chính thức của phòng Biện lý. Anh làm việc theo giờ giấc và tối nào cũng có thể đi chơi với Janey được. Khi anh được lên chức, cô đã rất hân hoan. Chỉ một sớm một chiều, lương anh tăng gấp đôi và hai vợ chồng rời căn hộ ba gian ở đường Wentworth để dọn đến căn nhà xinh xắn bungalow ở đất Hayland trong một khu sang trọng. Nhưng rồi Janey không còn hài lòng khi nhận thấy anh có thể bị gọi đi bất cứ sớm tối. Cô nói: — Anh là điều tra viên chính thức mà cứ hùng hục làm như một tên cớm hạng bét. — Nhưng anh là thám tử, thám tử đặc biệt cho biện lý cục khi xảy ra vụ việc quan trọng, lẽ tất nhiên anh phải có mặt, - Conrad kiên nhẫn giải thích với vợ như thế. Lúc đầu thì Paul không cho những lời cằn nhằn ấy là quan trọng vì mấy cú điện thoại bất ngờ làm hỏng cuộc vui buổi tối, nếu cô giận thì cũng là tự nhiên thôi. Tuy thông cảm nhưng Conrad vẫn mong cô vợ biết điều hơn. Nhưng Janey không chịu. Các vụ cằn nhằn ấy chuyển dần qua cãi vã lớn tiếng làm anh đâm ngán. Nhưng đây là lần đầu tiên Janey đòi anh đưa tiền để đi chơi tối một mình. Hơn bao giờ hết, Conrad lo ngại về tình hình mới xuất hiện này, https://thuviensach.vn Janey nom ngon mắt quá, đi chơi một mình không được. Conrad biết tính vợ mình dễ nhẹ dạ sinh chuyện. Có nhiều lúc vô ý, cô thốt những lời lẽ khiến anh biết trước kia cô đã từng qua những thời kỳ sống buông thả. Anh đã quyết không coi quá khứ của cô là quan trọng nhưng bây giờ khi nhớ lại những lời vợ kể vanh vách những cuộc vui, tên một vài người bạn cũ mà cô vung ra trong những lúc tức giận, anh lại thấy hơi khó chịu và cứ tự hỏi không biết cô có lại tìm thú đi hoang nữa không. Janey chỉ mới 24 tuổi, luôn luôn đòi hỏi, mà anh thì cái việc chăn gối chỉ ở mức trung bình. Với đôi mắt lá răm, mái tóc vàng óng, làn da nõn nà, chiếc mũi thon dài, Janey có thể quyến rũ bất cứ gã đàn ông nào. — Thật cứt! - Conrad thở dài lặp lại lời của vợ mà không hay biết. Và anh mở máy. *** Ba năm nay, June Arnot là một ngôi sao màn bạc lừng danh và tiếng đồn cô ta là người giàu nhất Hollywood. Cô cho xây một tòa nhà lộng lẫy trên ngọn đồi, cách thành phố Pacific vài cây số và cách Hollywood khoảng mười lăm cây số. Đây là một dinh thự sang trọng, kiêu sa mà June Arnot với tính hài hước sẵn có, đặt tên nó là “Ngõ Cụt”. Conrad dừng xe trước ngôi nhà nhỏ của người gác cổng có dây nho chằng chịt. Khách đến thăm phải ghi tên ở đây trước khi bước trên một lối đi dài cả cây số mới tới biệt thự. Bóng hình to bè của thanh tra Sam Bardin thuộc đội hình sự vụt hiện lên giữa bóng tối. Thấy Conrad, ông nói: — À, ông tá! Chẳng cần phải nôn nóng như thế. Cả đời anh chỉ có mỗi việc này mà thôi. Conrad mỉm cười: — Tôi đang định đi chơi với bà xã. Rồi đây cả tuần nhà tôi biến thành địa ngục cho mà xem. McCann có ở đây không? — Rủi quá, anh ta đi San Francisco rồi, mai mới về. Chuyện lộn xộn lắm, may mà có anh, Paul ạ. Chúng tôi cần một tay thiện nghệ mới mong https://thuviensach.vn giải quyết được vụ này. — Ta bắt đầu ngay đi. Anh kể xem anh biết những gì. Rồi sau đó, ta đi liếc sơ qua một chút. Bardin lấy khăn tay thấm mồ hôi trên khuôn mặt to tướng đỏ bầm và hất chiếc mũ ra sau. Ông ta to con, nặng nề, lớn hơn Conrad 11 tuổi nghĩa là khoảng 45. — Lúc 8 giờ rưỡi, chúng tôi nhận được một cú điện thoại của Harrison Hedor, ông bạn của cô Arnot. Ông có hẹn làm việc với cô ta tối nay. Khi đến nơi, ông thấy cánh cổng sắt mở ra. Lạ đấy vì thường thường là cửa khóa kỹ. Ông bước vào nhà người gác cửa, thấy hắn lạnh tanh với một viên đạn bắn vào đầu. Ông bốc điện thoại ở đấy gọi vào nhà nhưng không thấy ai trả lời. Tôi đoán là ông ta đã hoảng lên. Nhưng ông nói với chúng tôi là không dám vào sâu trong nhà và vội gọi chúng tôi. — Bây giờ ông ta ở đâu? — Đang ngồi trong xe tìm cách lại hồn bằng whisky, - Bardin toét miệng cười. - Tôi không có thì giờ hỏi kỹ ông ta nên bảo ngồi yên đó. Tôi đi xem xét. Năm người giúp việc đều bị hạ sát bằng một viên đạn. Tôi tưởng cô Arnot ở đâu đó vì có hẹn nhưng cô ta không có mặt trong nhà. - Ông rút bao thuốc mời Conrad và lấy cho mình một điếu - Tôi thấy cô nơi hồ tắm. (Ông nhăn mặt) - Có kẻ nào đấy tò mò mổ bụng cô ta coi chơi và cắt béng cái đầu không biết dùng để làm gì. Conrad gừ gừ: — Đó là hành động của một kẻ mất trí. Bây giờ thì sao? — Nhân viên đang làm việc trong nhà và nơi hồ tắm. Nếu có gì tìm được thì họ sẽ tìm ra. Anh có muốn đi một vòng ngó qua không? — Có chứ! Anh chàng y sĩ có thể cho ta biết giờ chính xác không? — Lão đang lo vụ đó. Tôi đã dặn lão chớ xê dịch cái xác chết trước khi anh đến. Chắc lão sẽ cho ta biết ngay. Bây giờ ta vào nhà người gác. Conrad theo ông ta vào một căn nhà nhỏ có cái bàn, cái ghế, cái divan đệm và bàn điện thoại. Trên bàn có quyển sổ ghi chép người đến thăm đang được mở ra. https://thuviensach.vn Người gác mặc đồng phục xanh ôliu, giày bốt đánh vécni, nằm gập mình trên bàn, đầu loang trong một vũng máu đỏ bầm. Hắn bị bắn đúng giữa mặt. Conrad nhìn vào quyển sổ. Bardin nhạo: — Không chắc có ghi tên sát nhân trong đó. Với lại người gác biết mặt hắn nên mới mở cổng. Conrad nhìn trang giấy còn trắng một nửa: «15 giờ. Ông Jack Belling, đường Lennox số 3 Có hẹn. Cô Rita Strange, 14 Crown Court. Có hẹn. 19 giờ. Cô Frances Coleman. 145 đường Glendale.…» — Anh nghĩ sao? - Conrad hỏi. - Cô gái Coleman này có mặt ở đây sát với giờ xảy ra vụ tàn sát. Bardin nhún vai: — Chẳng biết. Lúc nào có thì giờ chúng ta sẽ dò hỏi. Nếu cô ta dính dấp gì đến vụ này thì đã xé ngay tờ giấy cho mất tang tích rồi. — Đúng vậy, trừ phi cô ta quên. Bardin phác một cử chỉ sốt ruột. — Được rồi, ta đi. Anh còn cả đống việc phải làm. Lên xe thôi. Đến khúc quanh thứ hai thì chậm lại. Người làm vườn bị giết ở đó. Conrad lái xe trên con đường viền những cây cọ khổng lồ và những cây nhỏ nở hoa. Khoảng 300 mét, Bardin báo trước: — Ngay chỗ quanh. Họ dừng bên một chiếc xe đậu sát đường. Bác sĩ Holmès và hai người nội trú mặc áo blu trắng cùng một cặp cảnh sát viên, vẻ mặt chán nản đang tụ tập trước xe, lưng quay phía đèn pha. Conrad và Bardin tấp vào nhóm, vây quanh một ông già Tàu mặt mày nhăn nheo nằm ngửa, các ngón tay màu vàng trông như các vuốt, co quắp người vì hấp hối. Phía trước chiếc áo blu xanh nhuộm một màu đỏ. Bác sĩ lên tiếng: — Chào Conrad. Anh đến xem trò tàn sát đấy à? — Chỉ thăm sơ qua thôi, - Conrad nói. - Lão chết bao lâu rồi? — Khoảng một tiếng rưỡi, không hơn. — Nghĩa là sau 7 giờ? https://thuviensach.vn — Gần gần như thế. — Cùng một vũ khí như với người gác? — Có thể. Tất cả đều bị giết bởi một khẩu 45. - Ông bác sĩ nhìn Bardin - Tôi thấy như là một công trình của một tay nhà nghề, ông thanh tra ạ. Tay đó thạo việc lắm. Bắn một phát là đủ rồi. Bardin thốt ra tiếng càu nhàu: — Như thế thì chẳng biết gì nhiều. Khẩu 45 mà bắn thì không ai thoát dù người bắn là dân nhà nghề hay tay mơ. — Ta lên nhà đi, - Coniad nói. Chiếc xe chở họ tới biệt thự sau ba phút. Đèn đã bật sáng khắp các phòng. Hai người cảnh sát gác cửa vào. Conrad và Bardin bước lên các bậc thềm vào khách sảnh nhỏ rồi bước xuống vào giữa nhà đến một sân trong lát gạch hoa. Các gian phòng quây ba mặt sân. Thanh tra O'Brien người cao nhưng gầy, mắt sắc, mặt đầy tàn nhang, từ phòng khách bước ra. Ông ta gật nhẹ đầu với Conrad, Bardin hỏi: — Anh tìm được gì không? — Chỉ có đầu đạn thôi, chẳng có dấu tay nào. Hình như kẻ sát nhân xộc vào giết hết rồi ra ngay không chạm vào vật gì cả. Conrad đến chân cầu thang ngước mắt nhìn lên. Ở các bậc cấp trên cao là xác một cô xẩm Trung Hoa. Cô mặc một áo ngắn trong nhà màu vàng, quần lụa có ren, màu xanh sẫm. Một vệt đỏ gớm ghiếc giữa hai bả vai. Bardin nói: — Hình như cô ta đang chạy trốn thì bị phơ. Anh muốn lại gần xem không? Conrad lắc đầu. Bardin nói tiếp: — Tang vật số 3 ở phòng khách. Ông dẫn Conrad vào một gian phòng bề thế, có bàn ghế, trường kỷ bọc da, đủ sức chứa từ ba mươi đến bốn mươi người. Gần cánh cửa ra vườn, người quản gia của June Arnot ngồi dưới đất, gập mình, lưng dựa vào thảm lót tường. Ông ta cũng bị một phát vào đầu. Bardin hỏi: https://thuviensach.vn — Anh muốn xem ở nhà bếp không? Còn hai người nữa ở đấy. Một đầu bếp Trung Hoa và một Philippines. Họ định chạy ra cửa nhưng không kịp. — Thôi đủ rồi, - Conrad nói. - Nếu có gì phải tìm thì nhân viên của anh sẽ thấy. — Ý kiến thâm thúy đấy. Ok! Ta xuống hồ tắm. Ông bước ra ngoài hành lang rộng. Trăng tròn đã lên tuôn làn sáng lạnh gắt xuống biển. Khu vườn thơm ngát hương hoa, một đài phun nước bóng loáng đằng xa tạo nên khung cảnh thần tiên. — Cô ta ưa thích ánh sáng và màu sắc phải không, - Bardin vừa nói vừa tiến về phía hồ tắm. - Nhưng cũng chẳng tới đâu. Kết quả cuộc đời phải nói là thê thảm: Đầu bị cắt, bụng bị phanh. *** Phía cầu nhảy cao 12 mét có mặt bác sĩ Holmès, hai người nội trú, một thợ ảnh và bốn cảnh sát viên. Họ đang nhìn về phía giữa hồ. Nước ở đó nhuộm màu đỏ tím, còn lại là một màu xanh tuyền. Khi Conrad và Bardin bước tới chỗ lát gạch xanh vây quanh hồ tắm, Bardin nói: — Tôi nhìn thấy một lần rồi và không muốn thấy lần thứ hai nữa. Họ họp với đám người kia dưới cầu nhảy. Bardin vung tay tiếp tục chỉ: — Trông kìa! Paul nhìn tấm thân trần truồng, bị cắt đầu, nổi bập bềnh. Bụng anh như thắt lại trước cảnh man rợ ấy. Anh quay mặt đi, hỏi: — Cái đầu ở đâu? — Tôi để nguyên chỗ đã tìm thấy. Trên bàn phòng mắc áo mũ. Anh muốn nhìn qua không? — Thôi cảm ơn. Có chắc là June Arnot không? — Chắc. Conrad quay sang bác sĩ Holmès. — Được rồi, ông thầy, tôi thấy đủ rồi. Ông bắt đầu công việc được đấy. Ông gửi bản sao báo cáo cho tôi chứ? https://thuviensach.vn Bác sĩ Holmès gật đầu. Bardin nói: — Này các bạn, móc cô ta lên. Chú ý nhẹ tay một chút. Ba người cảnh sát ngán ngẩm bước tới. Một người giơ cây sào tìm cách móc cái xác nổi. Conrad nói: — Trong lúc chờ đợi, ta đi nói chuyện với Fedor. Anh cho người gọi ông ta tới đây. Mọi người đi về phía ngôi nhà cùng với Conrad. Bardin hỏi: — Này, anh nghĩ thế nào? — Có vẻ như tay đó là khách quen nhà này. Đầu tiên là do người gác để hắn vào. Sau nữa hắn hạ sát tất cả gia nhân vì sợ bị nhận diện. — Trừ phi đó là một tên điên nổi cơn. — Nếu thế thì người gác không cho hắn vào. — Cũng có thể thế, tùy theo kẻ kia nói với người gác gì đó. Khi họ vào nhà, hai người cảnh sát vừa bước qua ngưỡng cửa, khiêng một cái cáng có phủ chăn lên xác người. Một anh cớm nói: — Hết rồi, sếp. Dọn sạch trơn. Bardin gừ gừ bước lên bậc cấp rồi xuống sân. — Theo anh thì Fedor không can gì vào đấy phải không? - Conrad ngồi xuống ghế hỏi. — Hắn không thuộc típ người làm nổi việc này. Cho dù đúng là hắn thì cũng phải có một cớ thật lạ. Vì cô ta là khách hàng duy nhất đã đem lại cho hắn một gia tài kha khá. — Một phụ nữ như cô ta tất phải có cả đống kẻ thù, - Conrad duỗi dài chân ra nói. - Kẻ nào làm cái cú này chắc phải nóng mũi lắm. — Hình như cô ta có liên hệ với khá nhiều kẻ không tốt, - Bardin đưa ra nhận xét. - Theo người ta nói, cô ta dính dấp với đủ thứ chuyện bê bối. Anh có nghe người ta đồn đại cô ta là bạn gái của Jack Maurer không? Conrad sững người chú ý. — Không, bạn gái là thế nào? Bardin mỉm cười: — Tôi nghĩ là anh nghe thì chú ý ngay. Tôi không có bằng cớ nhưng tiếng đồn thì nhiều. Cô ta không khoe nhưng người ta nói hai người là nhân https://thuviensach.vn tình nhân bánh của nhau. — Tôi muốn biết rõ chuyện này. Loại hành động như thế này đúng là gu của Maurer rồi. Hắn đủ sức tàn ác để xuống tay. Anh còn nhớ cú tàn sát hai năm trước đây không? Bảy người sắp hàng sát chân tường và thế là liên thanh bắn tằng tằng. — Chuyện đó không có gì chắc là của Maurer, - Bardin thận trọng nói. — Thế còn ai nữa? Bọn đó lấn quyền ông trùm, vậy là ông trùm xơi tái là có lý thôi. — Ông cảnh sát trưởng không tin. Ông ta nghĩ rằng đó là băng Jacobi đem trút tội cho Maurer. — Ông ta biết tôi nghĩ gì về cái luận cứ tồi tệ ấy rồi. Đúng là của Maurer và vụ này thì cũng có thể là của lão nữa... — Anh gầm gừ Maurer dữ quá, - Bardin nhún vai nói. - Chắc anh khoái thấy lão chui vô hộp lắm. — Không phải bị còng số 8 mà thôi đâu, - Conrad nói với vẻ hung dữ bất chợt. - Tôi muốn thấy lão lên ghế điện kia! Thằng chó chết ấy sống lâu quá rồi! Một cảnh sát viên bước vào sân. — Fedor đến rồi, sếp. Conrad và Bardin cùng đứng lên. Harrison Fedor, ông bầu của June Arnot đi tưng tưng bước vào sân. Đó là một con người mảnh dẻ, có cái nhìn sắc và trầm lặng, miệng như cái bẫy chuột chù và má hõm. Ông ta chộp lấy bàn tay Conrad lắc mạnh. — Ngọn gió lành nào đưa ông đến đấy? June có mạnh khỏe không? — Ngược lại thế kia, - Conrad bình thản trả lời - Cô ta bị giết rồi, cả đám gia nhân. — Trời! - Fedor nuốt nước miếng, mặt xịu xuống rồi gượng đến ngồi nơi chiếc ghế mây và nói tiếp. - Ông bảo cô ta chết rồi à? — Còn hơn là chết nữa! — Lạy Chúa! - Fedor giở nón ra và luồn các ngón tay vào mớ tóc lưa thưa. - Chết à? Khó tin quá! https://thuviensach.vn Ông ta nhìn sững Bardin rồi nhìn Paul. Cả hai không nhúc nhích, chờ đợi. — Lại bị giết! Yên lặng một chút, Fedor nói tiếp: — Chuyện chi lạ! Không biết tôi nên khóc hay nên cười đây? — Thế nghĩa là gì? - Bardin lầu bầu, mặt mày bất mãn. Fedor nhếch mép cười. — Ông không hiểu vì ông không làm việc với cô ta trong 5 năm như tôi. - Ông ta đứng lên, lấy ngón tay chỉ vào Bardin. - Tôi mà khóc được thì cứ treo cổ tôi lên. Có thể là tôi mất nồi cơm nhưng đỡ được gánh nặng. Con điếm ấy làm tôi đến mụ người. Có tôi thì không có nó, nó làm tôi nhức nhối vô cùng. Các ông không thể biết tôi phải chịu đựng như thế nào với con đĩ ấy. — Có ai đấy đã cắt đầu cô ta, - Conrad thong thả nói. - Rồi như chưa hả giận, hắn lại còn mổ bụng moi phèo ruột ra. Ông có biết ai có thể làm như thế không? — Cắt đầu! Trời ơi! Để làm gì vậy? — Cũng với lý do như mổ bụng: Kẻ đó thù hận cô ta. Ông có biết ai tức giận đến mức tàn ác như thế không? Fedor vụt ngoảnh mặt đi. — Không, tôi không biết. Trời! Báo chí biết chưa? — Không, họ chưa biết chừng nào mà tôi chưa tìm được gì chắc chắn để tiến hành công việc, - Bardin càu nhàu nói. - Này, nếu ông có biết ai có lý do làm như thế thì nên khai ra với chúng tôi. Hồ sơ sếp gọn nhanh chừng nào thì tốt chừng ấy cho mọi người, kể cả ông đấy. Fedor lưỡng lự rồi nhún vai: — Ông nói có lý. Ralph Jordan là thằng bồ hiện nay của cô ta. Tuy nhiên gần đây họ lại gấu ó nhau dữ dội. Cuộn phim hắn quay với June là cuốn cuối cùng. Hãng điện ảnh Thái Bình Dương phải xé hợp đồng với hắn. Họ chịu không nổi hắn nữa. — Tại sao vậy? - Conrad đốt thuốc hỏi. https://thuviensach.vn — Hắn phi cần sa sáu tháng nay rồi. Một khi hắn phê thì không gì ngăn hắn quậy. — Sao thế? — Hắn nổi điên - Fedor rút khăn tay thấm mồ hôi mặt. - Khoảng hơn tuần nay, hắn nổi lửa đốt sạch một phim trường. Và tuần qua, khi Laird tổ chức dạ hội nơi hồ tắm của ông ta, hắn làm trò nho nhỏ khiến Laird phải mất sạch tiền để dập tắt chuyện này. Jordan kiếm đâu ra được một chai axít đem rẩy vào áo tắm của các cô, thế là cả hơn ba mươi minh tinh nổi danh cứ tô hô như nhộng. Ban đầu chúng tôi còn khoái cười chí tử và được dịp rửa mắt nhưng sau thấy rằng cái chất lơ mơ đó không chỉ làm cháy áo tắm mà còn làm phỏng da nữa. Năm cô nàng phải vào bệnh viện, tình trạng thật thê thảm. Sáng hôm sau Laird xé hợp đồng với hắn. Conrad và Bardin nhìn nhau. Bardin gợi ý: — Tôi nghĩ là ta phải gặp ông bạn thích đùa dai ấy mới được. — Nhưng xin ông đừng nói tôi khai ra, - Fedor nằn nì. - Tôi đã khốn khổ về mấy chuyện ấy lắm rồi. — Ngoài Jordan, ông còn thấy ai có thể làm vụ này không? - Conrad hỏi. Fedor lắc đầu. — Không, phần lớn bạn hữu của June chẳng tốt đẹp gì nhưng chơi cái mảng này thì còn rét lắm. — Có phải là cô ta và Jack Maurer ngủ với nhau không? Fedor vội cúi mặt nhìn hai bàn tay. — Tôi không biết chuyện này. Conrad nhìn Bardin. — Thật kỳ diệu phải không? Hễ nghe đến tên Maurer là ai cũng nín khe. Hình như thằng cha đó không có trên cõi đời này. — Xin ông chớ phiền, - Fedor vụt chen vào. - Nếu biết chuyện gì thì tôi nói ngay, về Maurer thì tôi chỉ đọc trên báo chí thôi. — Cứ ca cái điệu ấy mãi, - Conrad chán nản nói. - Lúc nào gặp may, không biết chừng tôi sẽ tìm được một tay gồng mình không sợ Maurer lắm và biết được một chút gì đó. Nhưng có cái chán là chẳng biết khi nào. https://thuviensach.vn — Chớ nóng. Ông ta nói không biết thì hẳn là không biết thôi. - Bardin nói. Thanh tra O’Brien bước xuống sân. — Sếp, tôi có chuyện muốn nói. Bardin nắm tay ông ta đi vào phòng khách. Paul nói với Fedor: — Ông cứ ở đấy đi, - rồi anh theo hai người kia. — O’Brien tìm được súng lục rồi, - Bardin nói, nét mặt u ám của ông lúc này có dáng hân hoan. Ông giơ lên một khẩu súng 45 tự động. - Xem này! Conrad quan sát khẩu súng. Trên báng có khắc hai chữ viết tắt R.J, anh hỏi O’Brien: — Anh tìm ra ở đâu vậy? — Giữa bụi cây, cách cổng sắt khoảng 30 mét. Cá với anh trăm bạc là đúng rồi. Hết đạn, mới tác xạ không lâu và là một khẩu 45. — Tốt hơn là nên đi kiểm chứng, Sam ạ. Bardin gật đầu đưa khẩu súng cho O’Brien. — Mang về sở và đối chiếu với các đầu đạn anh vừa tìm được. - Rồi ông quay sang Conrad. - Chuyện trẻ con phải không? Có vẻ dễ dàng quá mà. Jordan chắc phải có chuyện nói với cánh ta. Đi chứ? *** Theo Fedor thì Ralph Jordan có một căn hộ trong chung cư ở đường Roosevelt. Hắn ta ở đấy không lâu sau khi June Arnot tống hắn ra khỏi biệt thự ở Hollywood và dù hắn còn giữ ngôi nhà sang trọng ở Beverley Hills nhưng hiếm khi hắn sống ở đó. Conrad ghé xe đậu vào một góc tối. Anh chú ý đến một chiếc Cadillac đen chui nửa thân trong nhà để xe. — Lái xe bạt mạng thật! Anh bước tới có Bardin theo sau. Cánh trái của chiếc Cadillac đâm vào vách làm vỡ miếng đèn pha nát vụn. Bardin mở cửa xe nhìn vào tấm thẻ đồng. https://thuviensach.vn — Đúng rồi. Xe của Jordan. Hắn sắp chết một cửa tứ rồi. — Ít ra là ta cũng biết chắc hắn đang có ở nhà, - Conrad nói. Rồi anh bước vào cửa, đẩy cánh cửa xoay, theo sát là Bardin. Một nhân viên to mập, hồng hào trắng trẻo, đôi tay nhỏ, trắng đặt trên chiếc bàn tiếp khách, ngước mắt kênh kiệu nhìn. — Ông cần gì? Bardin chồm tới trước, nhíu mày, nói oang oang. Khi muốn gây khó dễ thì ông cũng đủ sức để trả đũa. Tiếng ông rít lên: — Thanh tra Bardin. Cảnh sát thành phố. Jordan có ở đấy không? Hai bàn tay nhỏ nhúc nhích. — Chắc ông muốn hỏi về Ralph Jordan? Vâng, ông ta có ở đấy. Các ông muốn gặp? — Hắn về nhà lúc nào? — Sau 8 giờ một chút. — Lúc đó hắn có bình thường không? — Tôi không lưu ý. — Hắn ra đi khi nào? — Khoảng sau 6 giờ. — Hắn ở trên lầu chót phải không? — Thưa phải. — Được rồi. Chúng tôi lên đó. Anh muốn giữ sức khỏe thì chớ mó vào điện thoại. Tôi đến thăm bất ngờ đấy. Trên đó có ai ở cùng với hắn không? — Tôi không biết. Bardin đi thẳng đến thang máy bước vào. — Như vậy là hắn ra đi lúc 6 giờ, trở về 8 giờ, thừa đủ thì giờ để đến “Ngõ Cụt” làm điều cần làm. — Nên coi chừng hắn, - Conrad nói khi cửa thang máy khép kín. - Nếu nó cần hận thù thì nguy hiểm đấy. — Hắn không phải là tên điên đầu tiên tôi va chạm và chắc cũng không phải là tên cuối cùng. Khốn thật! Bardin ngừng lại trước cửa căn hộ. — Kìa! Cửa mở. https://thuviensach.vn Ông bấm chuông, đợi một lát rồi lấy chân đá cánh cửa mở toang, liếc mắt nhìn vào phòng chờ. Trước mặt là một cánh cửa khép hờ. Bardin đẩy ra, bên trong là một phòng khách lớn, đèn sáng choang. Ông rống lên làm rung cửa kính. — Ê! Có ai ở trong nhà không? Sự im lặng trả lời thật nặng nề và ngột ngạt, lạnh tanh. Hai người nhìn nhau. Bardin nói: — Ồ, anh có nghĩ là hắn nấp ở đâu đó không? — Có thể hắn ra phố rồi. — Lão dưới kia không nói mà! — Ta ghé mắt vào một tí đi. Conrad bước vào một gian phòng, gõ cánh cửa phía trái. Anh xoay tay nắm thấy một gian phòng lớn. Cũng không có ai. Họ mở cửa phòng tắm. Chưa bao giờ họ trông thấy một cảnh bài trí sang trọng đến thế nhưng họ chỉ chú ý ngay đến cái bồn tắm. Ralph Jordan nằm dài ra đó, đầu gập xuống ngực, mình mặc chiếc áo choàng màu cặn rượu vang, khoác ngoài bộ đồ ngủ xanh nhạt. Trên bờ bồn tắm và phần trước áo hắn có loang màu đỏ. Hắn nắm trong tay một lưỡi dao cạo có cán, máu loang như vệt mực trên tranh vẽ. Bardin sờ tay Jordan. — Lạnh như một khúc thịt bò bỏ tủ đá. Ông nắm tóc Jordan lôi đầu hắn lên. Gonrad nhăn mặt khi nhìn thấy vết thương mở toác ra, sâu đến tận một động mạch bị cắt tiện đứt đôi. Bardin lùi lại. — Đấy, thật đúng như tôi nói: Một vụ việc quá đơn giản. Hắn đến đằng kia giết cô gái rồi trở về nhà tự cắt cổ. Hắn có ý tứ lắm. Càng dễ cho tôi làm việc. - Ông hút thuốc phà khói vào mặt người chết. — Tôi nghĩ là bác sĩ có việc làm suốt đêm đấy. Conrad loanh quanh trong phòng tắm, anh tìm thấy một con dao cạo điện. — Lạ là sao hắn lại có dao cạo tay. Đời bây giờ phải chạy quanh mới lùng kiếm được thứ này và tôi không nghĩ là Jordan lại có nó trong nhà. https://thuviensach.vn — Anh chớ làm rối lên. Có lẽ hắn dùng để cắt chai chân, lưỡi dao đa dụng mà. Ông đẩy một cánh cửa và thấy một tủ áo thật đầy đủ sang trọng. Conrad đang bước qua phòng bỗng ngừng lại. — Sam, cho anh xem cái này chắc anh phởn lắm - Anh chỉ một vật dính máu nằm trên đất. Bardin bước lại gần. — Trời đất! Con dao phạng. - Ông quì xuống gần con dao lưỡi nhọn. - Cam đoan đấy là vũ khí giết người. Đủ để cắt cổ ai đó và mổ bụng như anh kéo fermeture vậy. — Bộ anh không thấy làm lạ là một gã như Jordan lại có một con dao rừng Nam Mỹ như vậy sao? Bardin ngồi chồm hổm. — Có lẽ hắn mang về làm kỷ niệm. Cam đoan là hắn có đi Nam Mỹ hay Antilles, chắc là Antilles thôi. Nhất định đúng là tang vật và dám đưa đầu cá với anh là máu dính ở đấy đúng là máu của June Arnot. Conrad lật qua lại áo quần vắt trên ghế. — Quần áo không có vết máu. Tại sao cắt đầu người khác lại không dính máu. — Ui, được rồi, - Bardin nóng nảy kêu lên. - Anh đâu có cần vặn vẹo từng li từng tí như thế. Có thể hắn mang áo khoác hay một thứ gì tương tự như vậy. Đâu có gì là quan trọng. Đối với tôi như thế là đủ rồi. Anh không chịu sao? — Tôi không biết, - Conrad nhíu mày. - Mọi sự gọn ghẽ quá nên tôi ngờ là một cuộc xếp đặt. Khẩu súng lục có chữ đầu tên Jordan, cái xe bị bẹp dúm, Jordan tự vẫn và bây giờ là vũ khí giết người được tìm thấy. Đẹp quá nên khó tin là thực. Theo tôi thì có chuyện gì đó xộc xệch trong này. — Chuyện không ăn khớp là vì anh tận tâm quá, - Bardin nhún vai trả lời. - Thôi hết chuyện rồi. Tôi tin thì Cảnh sát trưởng cũng tin. Anh cũng sẽ đồng ý như thế nếu trong đầu không bị ám ảnh bởi ý muốn đưa Maurer lên ghế điện. Phải không? Conrad trầm ngâm gãi gãi cánh mũi. https://thuviensach.vn — Có lẽ thế. Ok! Chắc là tôi xong việc rồi. Anh muốn tôi đưa anh về Sở không? — Tôi ở đây để gọi họ tới. Tôi muốn nhân viên lục lọi hết trong nhà này. Ngay sau khi cắt đặt xong công việc, tôi sẽ trở về “Ngõ Cụt” rồi thông báo cho báo chí. Anh về nhà à? Conrad gật đầu. — Hên thật! Không làm việc đêm, một căn nhà ấm cúng, nàng tiên bên cạnh. Sao, bà Conrad mạnh khỏe chứ? — Ồ, chắc là mạnh thôi, - Conrad trả lời mà buồn bã nhận ra rằng mình không thấy có hứng khởi. *** Conrad len qua các đường nhỏ để tránh các rạp cinema vừa vãn xuất hát. Anh lo lắng không biết Janey có thực hiện lời dọa đi chơi một mình và đã về chưa. Anh tấp xe để đốt thuốc. Khi ném que diêm qua cửa kính, anh đọc thấy tên bảng đường: Thông lộ Glendale. Mãi tới khi đến đầu đường, anh mới nhớ là cô gái có tên Frances Coleman đến thăm June Arnot lúc 7 giờ tối đã ghi địa chỉ số 145 Thông lộ Glendale. Anh vụt ghé sát lề và ngồi một lúc nhìn qua kính che gió con đường vắng và buồn. Bác sĩ Holmès đã nói June Arnot chết khoảng 7 giờ. Cô gái này có thể thấy được gì không? Anh bước xuống xe tiến đến số 145. Đây là một chung cư tồi tàn. Có vài cửa sổ còn sáng ánh đèn. Qua cánh cửa kính lối ra vào, Conrad nhìn thấy một tiền sảnh đèn mờ và một cầu thang tối thui. Đủ thứ mùi vị xông lên: Mùi tỏi phi, nước đái mèo và rác rưởi phân hủy. Anh hất ngược mũ, nhíu mày bước vào đến trước dãy hộp thư đặt sát tường. Hộp thư của cô Coleman sếp hàng thứ ba, cô ở lầu 3. Conrad lội bộ lên thang gác. Một tấm thiếp trắng ghi tên cô ghim vào cửa. Conrad định gõ cửa nhưng nhận thấy cửa mở hé. Anh gõ cửa, đợi một lúc rồi lùi lại, thủ thế. Tối hôm nay anh đã trông thấy sáu xác chết thê thảm, ghê gớm rồi. Gáy anh lạnh https://thuviensach.vn ngắt. Anh đốt thuốc nhưng nhận thấy tay mình không run. Anh mỉm cười, nghiêng mình tới, đẩy cửa nhìn vào bóng tối. — Có ai đấy không? Không có tiếng trả lời. Một sự yên lặng chập chờn cùng với một mùi hoa thuốc phiện California. Conrad bước tới mò mẫm tìm công tắc. Anh nín thở bật đèn và cứ tưởng nhìn thấy điều tồi tệ: nhưng thật ra không có xác chết, không có máu, không có thứ vũ khí giết người nào hết... đấy chỉ là một căn phòng nhỏ với chiếc giường sắt, tủ commos, vài cái ghế và chiếc tủ lớn. Trông thật sơ sài như chiếc giường đóng đinh của ông fakir Ấn Độ. Conrad đứng yên một lát rồi mở cửa tủ: không có gì hết. Anh gãi gáy rồi bước ra. Trên tường nơi tiền sảnh có bảng: Gác dan ở tầng hầm. “Nào có mất mát gì!” Anh nghĩ. Anh bước xuống một thang gác dơ bẩn tối om. — Có ai không? Cửa mở và ánh đèn làm anh chói mắt. Một giọng nói êm dịu, mơn trớn phát ra: — Không có phòng cho thuê đâu. Conrad nhìn vào. Một người to béo mặc áo ngắn, ngồi sau bàn. — Anh có một căn hộ trống trên lầu 3 phải không. Cô Coleman vừa dọn đi à? — Ai nói với ông thế? — Tôi vừa mới lên trên ấy. Phòng trống trơn. — Ông là ai? Conrad lên giọng: — Cảnh sát! Ông to béo nhăn mặt. — Cô ta đi vào lúc nào? - Conrad nghiêm giọng hỏi. — Tôi không biết cô ta đã dọn đi. Buổi sáng vẫn còn. Thế là may, tôi đỡ phải trục xuất cô ta vào sáng mai này. — Tại sao? — Thì cũng bấy nhiêu chuyện đó. Chưa trả tiền thuê ba tuần. — Anh biết gì về cô ta? Cô ta ở đấy từ bao giờ? https://thuviensach.vn — Độ một tháng nay. Hình như là một diễn viên phụ cinema. Cô ta không tìm được việc ở Hollywood. Cô thật ngoan. Tôi mà có con gái thì mong nó được như cô ta. Ăn nói mềm mỏng, người xinh, tính tình trầm lặng, thật là có giáo dục. - Ông nhún vai. - Nhưng lại không có tiền. Mấy con người khá thì lại không kiếm ra tiền. Tôi đã khuyên về quê đi nhưng cô ta không nghe. Cô ta nói rằng sáng nay trả tiền cho tôi. Chắc lại không kiếm ra chứ gì. — Chắc vậy, - Conrad nói. Anh bỗng cảm thấy mỏi mệt vô cùng. Một cô phụ diễn đang thất nghiệp lại đến thăm June Arnot thì có mục đích nào khác hơn là hỏi vay tiền. Loại cô ta chắc không qua được nhà người gác. Khó tin rằng June Arnot chịu tiếp cô ta. Anh nhìn đồng hồ, đã quá nửa đêm. — Cảm ơn. Tôi chỉ cần biết bấy nhiêu thôi. Ông to béo hỏi: — Sao? Cô ta không gặp lôi thôi gì phải không? — Không đâu. Conrad quay trở ra. Bardin đã nói rằng chính Jordan làm cú đó. Sáng mai ông sẽ nói chuyện với ông Biện lý. Giá như anh biết rõ June và Maurer có cặp bồ với nhau nhỉ! Nếu họ đã ngủ với nhau thì có nhiều khả năng Maurer đã tổ chức cuộc tàn sát, mà cũng có thể chính Maurer ra tay. “Ui, kệ mẹ Maurer!”, Conrad nghĩ trên đường vào cổng nhà. “Mình không quên hắn được lấy 5 phút. Thật cực hơn là cảnh một gã si tình trồng cây si trước nhà người yêu”. Anh mở khóa bước vào phòng chờ tối thui. Khung cảnh vắng lặng. Anh mở cửa phòng ngủ và bật đèn: Chiếc giường đôi nằm trơ vơ. Janey quả đã đi hoang chưa về. https://thuviensach.vn CHƯƠNG 2 Ông Biện lý Charles Forest ngồi mơ mơ màng màng cạnh bàn, tay kẹp điếu thuốc. Ông thấp người, nét mặt nghiêm, đôi mắt sắc. Im lặng một hồi lâu, ông nói tiếp. — Tóm lại là McCann hình như đồng ý giả thuyết về Jordan. Nó giải thích được tất cả. Tôi đã đọc báo cáo của Bardin và thấy có lý. Sao anh lại không chịu? Conrad ngồi thụt sâu thêm vào chiếc ghế dựa. — Tại vì có quá nhiều chuyện có vẻ như được bố trí. Bác sĩ Holmès cho rằng đó là công trình của một dân nhà nghề, tôi thấy đúng. Dân tay mơ thì phải cực kỳ may mắn mới có thể hạ năm người bằng 5 phát đạn, nhất là dùng khẩu 45. Mặc dù súng giật nhưng bắn đâu trúng đó. — Tôi biết, - Forest dịu dàng nói. - Nhưng tôi cũng đã xét đến Jordan. Hắn là một thiện xạ bẩm sinh. Cách xa 20 mét, hắn có thể bắn trúng một con bài. Phải tập luyện nhiều mới được thế. Conrad nhăn mặt, ngượng ngùng nói: — Đáng lẽ tôi phải tìm hiểu điều đó. Thôi cho qua, một vấn đề giải quyết xong. Còn điều này nữa: Hắn sử dụng dao cạo điện, thế mà lại có thêm con dao cạo có cán. Ông thấy lạ không? — Không đâu. Người ta thường dùng dao đó để cắt mấy cục chai. — Bardin có nói với tôi như thế nhưng tôi đã đi hỏi ông bác sĩ Holmès và ông này cho biết trên người Jordan không có cục chai nào. Và nhất là không có máu dính trên quần áo. Forest gật đầu. — Được rồi. Anh nói tiếp đi. Anh có ý gì giấu trong đầu? — Bardin xác nhận có nghe người ta đồn June Arnot là nhân tình của Maurer. - Conrad bình tĩnh nói. - Ta giả sử như Maurer biết cô ta lừa dối lão đi với Jordan thì sao? Lão sẽ làm gì? Gửi lời chúc mừng chăng? Nếu tôi https://thuviensach.vn không lầm về tính cách Maurer thì chắc lão sẽ đích thân đến thăm cô ta, mổ bụng, cắt đầu cho hết ham cắm sừng lão. Ngay lúc mới thấy hiện trường, tôi đã nghĩ ngay đến chuyện các băng thanh toán nhau. Điều đó giải thích tính chất nhà nghề của vụ việc và sự tàn sát để không còn người làm chứng. Maurer đủ ranh ma nghĩ chuyện đổ vấy cho Jordan. Forest chăm chăm nhìn tờ giấy thấm trên bàn một lúc rồi hỏi: — Có chắc cô ta là tình nhân của Maurer không? — Không. Nhưng nếu chịu khó tìm thì có thể phăng ra được. — Nếu biết chắc cô ta là bồ của Maurer thì tôi chịu nhận là anh đã đi đúng hướng. Forest ngước đôi mắt lạnh lẽo dò xét khuôn mặt Conrad. — Anh biết là tôi nhận cái ghế này là để có cơ hội tóm được Maurer. Tôi cũng biết phía anh, anh nghĩ gì rồi. Cả hai chúng ta đều muốn lột da lão. Cho tới nay thì lão chưa sai sẩy một bước, chưa giúp chúng ta có cơ hội nào chống lại lão cả. Chúng ta đã tóm được hai tên cặp kè với lão, cho vào tù 2 năm cũng là một thắng lợi rồi. Anh nghĩ là Maurer nấp sau mọi chuyện ấy. Có thể lắm. Anh cứ xông xáo điều tra nhưng chớ cho ai biết. Muốn tóm được Maurer thì phải làm cú bất thần. Và nhớ đừng có ảo tưởng: Chộp bất ngờ Maurer là khó lắm đấy. Lão có tai mắt khắp nơi. Nhưng anh cứ tiến hành đi. Chỉ chúng ta biết với nhau thôi. Tôi chắc là cảnh sát có nhiều tay mỏng môi lắm. Nét mặt Conrad thoáng nở một nụ cười đắc thắng. Anh tin chắc Forest sẽ phản ứng như thế nhưng cũng không dám cho anh được toàn quyền đi dò xét, căn cứ vào những dấu hiệu mỏng manh như thế. — Tốt. Tôi sẽ bắt đầu ngay. Van Roche và cô Fielding tin cậy được. Tôi cần họ. Nhưng ngoài hai người ấy thì thôi. Để tôi đi kiếm một vài tin tức về June Arnot. Nếu thấy có liên hệ với Maurer thì ta có thể hy vọng nhiều. — Tôi để cho anh làm, Paul ạ. Có gì lạ thì cho tôi hay. Chớ mất thì giờ nhiều cho việc điều tra ấy. Chúng ta còn làm việc khác nhưng Maurer là ưu tiên số một. Hiểu chưa? — Thưa sếp, vâng, - Conrad vui vẻ nói. https://thuviensach.vn — Còn một chút này nữa, - Forest nói thêm. - Chuyện này thì không dính dấp gì đến tôi nhưng vẫn nói vì tôi mến anh lắm. — Chuyện gì không ổn thế ông thầy? — Lúc này thì chưa có gì, - Forest trả lời, nhìn đầu mẩu thuốc lá rồi ngước mắt lên. - Anh có trông chừng vợ anh không? Conrad thấy bất ngờ trước câu hỏi đó nên cảm thấy máu bốc lên mặt. — Xin thú nhận là tôi không hiểu gì cả. — Có người cho tôi biết vợ anh đêm qua một mình ở Câu lạc bộ Thiên Thai. Cô ta không có vẻ gì là thiếu đói cả. Tôi chắc anh cũng biết câu lạc bộ đó là của Maurer và hắn biết cô ấy là vợ một điều tra viên chính của tôi. Chỉ có bấy nhiêu thôi, Paul. Tôi không rõ anh có biết chuyện ấy không nhưng cũng báo để anh xem thử có làm được gì không. Ông chợt mỉm cười, nét mặt dịu hẳn xuống và đặt tay lên vai Conrad nói: — Chớ có rụng rời như thế. Chưa tới mức trầm trọng lắm đâu. Có lẽ cô ấy thấy sống đời bình lặng quá, nhất là khi chúng tôi thường hay gọi anh bất thần. Nhưng nên nói cho cô ấy nghe, chắc cô ấy hiểu. - Ông vơ lấy cái cặp rồi bước ra cửa. - Thôi tôi chuồn. Tôi chờ tin Maurer trong một hai ngày nữa. — Vâng, - Conrad sững người trả lời. *** Nhân viên của Conrad gồm có một cô thư ký, cô Madge Fielding và cánh tay phải của anh là Van Roche. Anh ta hỏi khi nhìn thấy Conrad: — Sao, Paul, ý kiến của Biện lý rốt cuộc thế nào? — Phải tấn công Maurer. Ông Biện lý nói không nên để lão có bất cứ hy vọng trốn thoát mỏng manh nào, và dù không hoàn toàn tin hẳn các dấu hiệu nhưng ông ta cũng bật đèn xanh cho ta nhào vào công việc. Van Roche mỉm cười, xoa hai tay kêu to: — Tuyệt quá! Ta làm gì bây giờ? https://thuviensach.vn Conrad liếc mắt nhìn Madge Fielding đang ngồi trước bàn giấy. Cô độ 26, 27 tuổi, nhỏ người nhưng rắn chắc, chẳng mấy khi tự phụ về sắc đẹp của mình. Nét mặt thanh tú, chiếc mũi hếch, cái miệng mở rộng tỏ có cá tính, thế thôi. Nhưng thực ra cô có sức chịu đựng, say mê vô cùng với công việc và thật cương quyết. Conrad hỏi: — Thế nào Madge? — Tôi nghĩ các anh có ý dò xét quá khứ Maurer thì cả hai nên mua áo giáp mà phòng thân, - Madge dịu dàng nói. - Không phải chuyện đùa đâu. Van Roche làm ra dáng hốt hoảng: — Có lý lắm. Ta nên tin lời cô bé Madge. Tôi nghĩ là nên đóng tiền bảo hiểm để lo trả chi phí mai táng mới được. Conrad lắc đầu phủ nhận. — Cậu chớ lo. Maurer đã qua thời kỳ hạ sát dân cớm mình rồi. Mười năm trước thì đúng đấy nhưng bây giờ thì không. Lão biết rõ công việc nào nên làm và sẽ thấy thiệt quá nhiều nếu dấn thân vào đường lối đó. Chúng ta chỉ phải lo bảo vệ nhân chứng, nếu ta tìm ra được nhân chứng. — Ồ, thế thì yên trí lớn rồi. - Van Roche nói và châm thuốc. - Ta phải bắt đầu từ đâu đấy? — Muốn túm gáy lão về vụ June Arnot thì phải chứng minh trước tiên là cả hai quen biết nhau, - Conrad nói. - Ta phải tấn công từ phía của June. Ngày mai ta đến “Ngõ Cụt” cũng có cái hay đấy. Cậu lo dò la ở mọi gia đình, hỏi thăm bất kỳ ai ta gặp. Cố tìm cách biết những người thường xuyên đến nhà June. Nếu may một chút thì ta có thể móc từ đó hình ảnh của Maurer. Nhưng chớ nên hỏi thẳng về lão thì hư sự đấy. Buổi tối trên xe trở về nhà, Conrad bắt đầu nghĩ tới Janey. Tại sao cô lại chọn câu lạc bộ Thiên Thai mặc dù biết Maurer là chủ và biết Conrad nghĩ gì về lão. Phải chăng cô muốn cố tình làm trái ý anh? Và lại còn cái ông bạn nào đã mách lẻo với Forest. Mặt Conrad đanh lại. “Cô ấy không có vẻ gì thiếu đói cả”. Thật thích thú khi nghe những lời bình phẩm như thế về vợ mình, nhất là từ cửa miệng ông sếp. “Nên nói cho cô ấy nghe, chắc cô ấy hiểu”. Rõ ràng là ông ta không biết gì về Janey cả. https://thuviensach.vn Khi mở cửa phòng khách, anh thấy Janey đang ngồi trên ghế, lật xem một tờ tạp chí, trong thế phòng ngự. Anh quyết định nói ngay vào vấn đề. Không thể nào không cãi nhau được. Anh bước đến lò sưởi, kéo ghế ngồi đối diện với Janey. — Janey. — Gì thế? - Cô nói với giọng lạnh nhạt, thờ ơ và cũng chẳng cần ngước mắt nhìn lên. — Tối qua có người gặp em ở Câu lạc bộ Thiên Thai. Cô sững người và nét mặt thoáng vẻ ngờ vực. — Rồi sao nữa? May cho anh là tôi không đến nhà hàng Quốc Tế. Thiên Thai rẻ hơn nhiều. — Không phải là vấn đề đắt rẻ. Em biết rõ Maurer là chủ nhân Câu lạc bộ Thiên Thai. Em nghĩ thế nào mà vào đó? — Paul, anh nghe đấy. Đủ rồi, tôi không muốn để anh giảng đạo đức nữa. - Janey bỗng nổi cơn giận dữ. - Tha hồ anh nói. Anh đi bất cứ lúc nào cũng được, tôi không phàn nàn gì. Nhưng tôi biết trong văn phòng anh có chuyện gì rồi. Cái con đĩ Fielding đó tuy không đẹp nhưng cứ nhìn nó thì cũng đủ biết nó là một con chó ghẻ động đực và chẳng nói thì tôi cũng đoán ra anh muốn làm gì cũng được rồi. — Này, Janey, chớ nói với anh cái giọng như vậy. Em đang né tránh câu hỏi của anh. Tại sao em lại đến Câu lạc bộ Thiên Thai? — Đó là việc của tôi. Cấm anh không được hỏi. - Janey gào to. — Nhưng em biết rõ rồi. Em biết đó là bản doanh của Maurer. Lui tới đó là em nhạo báng cả ngành an ninh. Em không thấy sao? Janey vụt cười rú lên rồi nét mặt đanh lại. — Anh nên biết tôi đếch cần! Không thằng nào ngăn trở tôi đến Câu lạc bộ nếu tôi muốn. — Ông Forest nói với anh đấy. Có người báo cáo với ông và nói thêm là em say rượu. Em tưởng là tôi giữ được chỗ làm đó nếu em cứ tiếp tục chứng tỏ hành động như thế chăng? Mặt Janey tái xanh, đôi mắt long lên. https://thuviensach.vn — À, thế ra cái ngành cớm khốn nạn của anh bắt đầu rình mò tôi đấy phải không? Này, anh đến bảo cái lão sếp tồi bại của anh là cứ lo việc của lão đi. Lão, anh hay bất cứ kẻ nào không được phép thọc mũi vào việc tôi làm cả. Nếu anh không chịu thì cứ đi chỗ khác. Cô ta ngoáy mông ngoe nguẩy bước ra, đóng sầm cánh cửa. *** Sáng hôm sau, Conrad đến văn phòng vừa lúc đồng hồ đổ chuông 9 giờ. Madge và Van Roche đã có mặt. Madge bận rộn nơi chiếc máy chữ còn Van Roche ngoay ngoáy trên tập giấy, miệng ngậm điếu thuốc. — Paul, anh có khách. - Anh ta chỉ tay sang phòng khách nhỏ. - Anh không đoán được ai đâu. — Sáng nay tôi không muốn tiếp khách. Ai thế? — Flo Presser. Conrad nhìn người cộng sự, nhíu mày. — Giỡn chơi? Van mỉm cười. — Anh cứ ra mà xem. Còn nếu không thì ghé vào lỗ khóa mà hít một hơi dài thì biết. Chắc là cô ta tắm nước hoa hiệu Nụ hôn buổi tối hay là một loại nào đó, nồng nặc. — Flo Presser đến giờ này? Con nhỏ muốn gì? — Cô ta mất anh bạn nhỏ yêu quí muốn anh tìm giùm. — Cho cô ta đi chơi chỗ khác. Tôi mắc công chuyện. Sao không bảo cô ta báo với bên cảnh sát? — Anh biết cậu bạn nhỏ yêu quí của cô ta là ai không? - Nét mặt Van trở nên nghiêm trang. — Không, ai thế? — Toni Paretti. Conrad nhướng mày. Cái tên gợi mang máng điều gì. — Rồi sao nữa? https://thuviensach.vn — Ông nội này là tài xế kiêm vệ sĩ của Maurer đấy, - Van nói từ tốn. - Tôi nghĩ là anh nói chuyện với bà nội đó thì có ích lắm đấy. — Tất nhiên rồi. Được. Cô ta có nói chi tiết gì không? — Hai anh chị hẹn hò tối hôm kia. Lúc 5 giờ hắn báo cho cô ta biết hắn bận việc và hẹn lui vào lúc 11 giờ tối ở quán của Sam đường Lennox. Cô ta chờ tới 2 giờ sáng mới trở về nhà. Sáng hôm qua, cô ta gọi điện liên tiếp đến nhà hắn nhưng không có ai. Cô ta mò đến tận nhà cũng không gặp. Hỏi thăm láng giềng, không ai biết. Buổi tối cô ta lại đến quán Sam nhưng cũng không thấy. Sáng nay cô ta nghĩ chắc có chuyện nên mới đến tìm anh. — Cô ta cần gặp tôi làm gì? — Muốn anh tìm ra hắn. — Cô ta không nghĩ là hắn chán cô nên cho rơi rồi sao? — Không đúng đâu. Một gã như Paretti không thể bỏ rơi con đào như Flo. Mỏ vàng đấy. Với lại cô ta cũng không hẳn là loại đĩ rạc đứng đường. Kiếm tiền bộn xu lắm. Hình như tiền cô ta nhiều đến phát ngốt đi được, Paul ạ. — Có thể hắn tìm được mỏ khác, - Conrad trả lời. - Nhưng nội chuyện cô ta đến đây tìm tôi mới làm tôi bật ngửa. Sao không gặp cảnh sát? Van cố giấu nụ cười. — Thì tôi cũng hỏi cô ta như vậy. Cô ta bảo anh là một tay mã thượng, tin tưởng ở anh. Còn lời cô ta nói về các anh cớm thì tôi không nhắc lại đâu. Conrad thở dài. — Tốt thôi. Anh bước qua phòng, mở cửa ra. Một luồng nước hoa xộc tới làm anh nhăn mặt. Flo Presser đi qua đi lại, đôi môi đỏ chót ngậm điếu thuốc. Cô gái khoảng 25 tuổi, người đẹp, tóc màu đồng, mắt mở to ngơ ngác. Cô quay lại, chiếc váy xoay tròn và thoáng ép vào cặp đùi dài thon. — Chào Flo, - Conrad nói. (Anh thường gặp cô ta ở tòa án. Cô ta cứ thường bị bắt vì mời chào khách và đến bây giờ thì cô quen mặt hầu hết nhân viên tòa án). Chuyện gì thế? https://thuviensach.vn — Ồ, thưa ông Conrad, - cô ta bước lại gần. Tôi nghĩ chắc ông không muốn tôi đến đây. Tôi đang có vấn đề lo nghĩ. Tôi biết là không nên làm phiền ông. Ông quá bận nhiều việc. Tối hôm qua tôi như muốn điên lên vì lo sợ cho Toni nên sáng nay... — Được rồi, cô trình bày hết đi, - Conrad nóng nảy nói. (Anh ngồi xuống ghế). Đáng lẽ cô không nên tới, nhưng đã đến đấy rồi thì nói nhanh đi. Sao cô không nghĩ là Toni bỏ rơi cô? Flo mở to mắt. — Cho rơi? Không, thưa ông Conrad, anh ấy vẫn quyến luyến tôi lắm. Vả lại tôi biết là không phải. — Tại sao? Cô liếc nhìn anh vẻ ngập ngừng rồi cuối cùng quyết định nói: — Tôi có giữ tài khoản của anh ấy. Lẽ tôi không nên nói ra nhưng Toni không thể bỏ đi mà vẫn để lại cho tôi năm ngàn đôla. Làm gì có chuyện đó! Conrad trầm ngâm nhìn cô. Cô có lý. Anh biết Paretti, nếu định bỏ Flo thì chắc chắn hắn phải lấy lại số tiền trước đã. — Theo cô thì có chuyện gì xảy ra với hắn? Cô gật đầu và kể lại chuyện hẹn hò bị lỡ. — Hắn chỉ nói là bận việc thôi à? Còn chuyện gì khác không? Hắn nói chính xác ra sao? — Thế này: “Ông chủ có công việc sai anh làm. Anh sẽ gặp lại em ở quán của Sam vào lúc 11 giờ”. Anh ấy nói đúng như thế và từ đó tôi không gặp lại anh ấy nữa. — Giờ hẹn lúc đầu là mấy giờ? — Bảy giờ. — Được rồi. Toni làm cho Maurer phải không? Nét mặt cô lặng đi. — Tôi không biết Toni làm việc cho ai. Anh ấy không bao giờ nói chuyện đó. — Chớ có bịp tôi. Phải với Maurer không? - Anh gặng hỏi. Cô ta vụt nhìn thẳng và đối đầu, nét mặt đanh lại. https://thuviensach.vn — Tôi đã nói là không biết mà! Ông Conrad, xin ông chớ hỏi dò tôi. Tôi lúc nào cũng vẫn coi ông như một người bạn. Conrad nhún vai. — Đồng ý, Flo. Tôi không hứa hẹn gì với cô hết nhưng tôi sẽ cố gắng. Vẻ mặt cô tươi lên. — Tôi biết mà, ông Conrad. Tôi thường nói... — Tôi có thể gặp cô ở đâu? - Conrad nóng nảy ngắt lời. — Số 23c đường 144. Buổi tối nào đó xin mời ông đến chơi. Em sẽ làm ông vui một lát. Conrad cười vang. — Chớ nói điều ấy với một người đàn ông có vợ và đàng hoàng, cô Flo. - Anh tiễn cô ra cửa. - Dù sao cũng cảm ơn lòng tốt của cô. Chào cô! Rồi anh khép cửa lại. Van cười hỏi: — Anh có bị ngộp không? — Tí tẹo nữa thì dính. - Đôi mắt Conrad sắc loang loáng. - Madge, cô có hồ sơ Paretti không? — Có. Madge đứng lên lục lọi trong tủ rồi đưa cho Conrad. Anh lật ra xem một lát. — Chẳng có gì nhiều. Bị án hai lần. Nhưng này, bị bắt tới 27 lần. Hắn thoát được tất cả, trừ một vụ đồng phạm và một tội nhẹ. Và cả hai án đều là thời gian trước khi đầu quân cho Maurer. Có một ghi chú thật hay: Paretti là thiện xạ súng 45. Cậu thấy gì không? Van chúm môi lại như muốn huýt sáo. — Anh muốn tìm thử xem hắn có dính dấp tới vụ “Ngõ Cụt” không à? — Hắn có hẹn với Flo tối hôm kia, tối xảy ra tội ác. Thình lình hắn dời giờ hẹn, nói là bận việc chủ sai. Anh biết ai là chủ hắn chứ gì? Và vào khoảng 7 giờ tối đó có tới 9 người bị giết, trong đó 7 người là bởi khẩu 45. — Tôi khó tin Paretti cắt đầu June. Hắn không dám làm thế đâu. - Van đưa ra nhận xét. — Tôi không nghĩ hắn giết June. Chắc là hắn lái xe cho Maurer đến “Ngõ Cụt” rồi trong khi Maurer chăm sóc June thì hắn lo đám gia nhân. https://thuviensach.vn — Anh điên à? Maurer không dại gì mà tự tay giết June! — Tôi cá với cậu là chính Maurer giết đó - Conrad nói. - Chắc lão biết June cho lão mọc sừng nên nổi điên lên. Lão đem Paretti theo và tiến hành - Anh dụi điếu thuốc rồi tiếp. - Tôi nói cho anh nghe điều tôi tin chắc: Lão biết lão phải chịu nhiều nguy hiểm. Lâu nay tất cả những vụ sát hại lão tổ chức đều do một tay giết người thi hành qua chỉ thị của một thủ hạ khác để cho đường dây không dẫn đến Maurer được. Lần này lão tự ra tay vì cho rằng đấy là việc riêng giữa lão và June. Lão đem theo Paretti đến “Ngõ Cụt”. Vì lão quen ở đấy nên không để cho ai trong biệt thự còn sống. Paretti hạ sát đám gia nhân còn Maurer xuống hồ tắm cắt đầu bà chủ. Rồi sao nữa? Chỉ còn một nhân chứng sống của vụ tàn sát... đó là Paretti. Đúng là con người Maurer, Paretti làm việc cho lão từ 15 năm nay nhưng lão cũng không tin. Lão thanh toán nốt hắn. Theo tôi thì Flo biết Maurer giết Paretti rồi, vì thế cô ta mới tìm đến tôi. Cô ta sợ Maurer nhưng không ngu và hy vọng rằng nếu nghe kể, tôi đủ thông minh để phăng ra được chuyện còn lại. Madge và Van lắng nghe, im lặng và căng thẳng. Khi anh dừng lại, Van đấm mạnh tay xuống bàn, kích động la lên: — Anh có lý rồi. Đúng là một cú của Maurer và điều đó giải thích được sự viếng thăm của Flo. Cô ta tìm cách trả thù. Maurer đã giết người tình của cô ta. Bây giờ chỉ còn phải chứng minh thôi. — Điều đó không dễ đâu, - Conrad nhẹ nhàng nói. - Bây giờ phải hành động thế này. Công việc đầu tiên của cậu là đến nhà Paretti lục lọi hết. Đi đi nhanh lên. - Anh nhìn vào hồ sơ, ngoáy vài dòng rồi đưa cho Van. - Hắn chui ở đấy. Mang súng theo và cẩn thận. Trừ phi bị bắt buộc còn không thì chớ nên nói cậu là ai. Cần thì cứ đạp cửa mà vào. Tôi đến phim trường Thái Bình Dương để biết thêm đôi điều về June. Một giờ sau về và ta xem thử thu được những gì. *** https://thuviensach.vn Conrad đi theo một cô gái tóc nâu nhỏ nhắn qua những hành lang quanh quất lót cao su, có vô số cửa mang biển đề tên các ông đạo diễn, nhà sản xuất và những nhân vật cao cấp trong nghề. Đến cuối nẻo, cô ta có vẻ coi thường chỉ tay và nói mà không quay lại: — Đó, ông vào đi, - rồi tiếp tục bước, dáng khinh miệt. Conrad gõ cửa và đẩy cửa hé. Ông ta ngồi nơi bàn giấy, miệng ngậm xì gà. — Gì thế? Tôi không thúc hối ông đâu nhưng tôi còn nhiều việc lắm. — Tôi cần gấp một ít các phần thiếu trong vụ giết June Arnot, - Conrad nói. - Ông có biết cô ta tin cậy vào một người nào đó không? Thí dụ như người giúp mặc trang phục hay nữ thư ký riêng chẳng hạn, ông hiểu tôi nói gì chứ? Fedor tỏ vẻ nghi ngờ. — Ông muốn biết điều gì? — Cuộc thẩm vấn tiến hành ngày mai. Tôi cần nhân chứng xác nhận cô June và Maurer là nhân tình. Tôi nghĩ ông không thích mấy việc này phải không? — Ái chà! - Fedor vặn vẹo người trên ghế. - Thế nào tôi cũng gặp ngày này! Ông cần biết thế thôi ư? — Phải. Fedor suy nghĩ một lát rồi nói: — Ông nên đến gặp Mauvis Powell, thư ký của June. Để tôi gọi cô ta và nói là ông cần. — Tốt. Thêm việc này nữa. Ông biết có ai để tôi hỏi về Jordan không? Fedor nhíu mày. — Ông kỹ lưỡng quá. Tôi tưởng là việc xong rồi. Conrad mỉm cười cầu tài. — Chúng tôi muốn xong phứt cho rồi. Nhưng phải đề phòng Coroner hỏi vặn vẹo đủ thứ (Coroner - Nhân viên cảnh sát tư pháp chuyên điều tra những vụ chết bất thường). — Có tay Campbell, người lo trang phục của hắn. Không biết chừng anh ta biết. Ông tìm anh ta ở dưới nhà đang giải tỏa phòng của Jordan đấy. https://thuviensach.vn — Được rồi, để tôi. Xin ông báo cho cô Powell là tôi đến. — Tất nhiên. - Fedor giở điện thoại lên. - Mauvis phải không? Fedor đây. Ông Paul Conrad của văn phòng Biện lý muốn gặp cô về chuyện June. Nói hết cho ông ta nghe nhé. Ông lắng nghe rồi tiếp: — Cảm ơn người đẹp. Ông ta đến ngay đấy. - Ông quay sang Conrad. - Xong rồi, ông bạn. Văn phòng ở cuối hành lang. *** Mauvis Powell là một cô gái già to con, tóc nâu khoảng từ 35 đến 40 tuổi. Cô mặc bộ đồ rất bó và áo sơmi lụa cổ kín. Conrad ngồi xuống nói luôn: — Chúng tôi cần một người làm chứng lúc thẩm vấn, cô Powell ạ. Có phải đúng là June cặp bồ với Jordan không? — Cô Arnot thường hay nói với tôi về mối liên hệ của cô với ông Jordan nhưng có thể là cô nói chơi. Tôi không thấy hai người đối xử như đôi nhân tình. Do đó tôi không có gì để xác nhận hết. — Tôi hiểu, nhưng theo lời cô Arnot nói với cô thì hai người đúng là nhân tình của nhau còn gì. — Nhân tình chỉ là một cách nói tế nhị thôi. — Cô Arnot có còn tình nhân nào khác Jordan không? - Conrad hỏi với vẻ thờ ơ và thấy cô Powell tỏ vẻ cảnh giác. — Phải, cô ta còn những nhân tình khác. — Tôi hứa giữ bí mật, xin cô cho biết tên những người đó. — Tôi không có ý muốn làm đồng lõa trong chiến dịch vu cáo do tòa phát động, - Cô Powell nói với giọng cụt ngủn. - Thưa ông Conrad, ông muốn biết có thế thôi phải không? Xin lỗi, tôi còn nhiều việc lắm. — Đấy không phải là một chiến dịch vu khống, - Conrad dịu dàng nói. - Cô Powell ạ, có một vụ giết người và chúng tôi hoàn toàn không tin Jordan là thủ phạm. Cô nhìn Conrad, nét mặt không đổi. https://thuviensach.vn — Thế thì tôi đọc báo không đúng rồi. — Tôi nói là chúng tôi hoàn toàn không tin. - Conrad kiên nhẫn nói. - Tất nhiên nhìn qua thì tưởng là Jordan gây ra. Này, thế cô Arnot và Jack Maurer có đúng là nhân tình với nhau không? — Tôi không biết, - cô ta trả lời thật rành rẽ. Conrad hiểu ngay mình mất thì giờ vô ích. Anh nhún vai nói: — Thôi được. Rất tiếc là cô đã không biết nhưng tôi chẳng thể làm gì được. Xin hứa là chuyện này không tiết lộ ra bên ngoài. Cô không cần phải ra làm chứng. Cô có biết cô Frances Coleman không? Hình như cô ta là phụ diễn đang thất nghiệp thì phải? Anh nhận thấy cô tỏ vẻ ngạc nhiên. — Tôi có nghe đến cô ta. Cô ta đóng một vai phụ trong cuốn phim cuối cùng của cô Arnot. — Cô có biết lý do vì sao cô này đến thăm cô Arnot vào buổi tối xảy ra vụ thảm sát không? — Tôi không biết chuyện đó. — Tên cô ta có ghi vào sổ thăm viếng. — Cô ta không có hẹn. Chắc là chỉ đến cầu âu mong được tiếp thôi. — Có chắc cô Arnot cho gặp không? Cô Powell nhún vai: — Cái đó là tùy theo tính khí thất thường của cô Arnot. Nhưng cô Arnot rất ghét bị quấy rầy bởi những người không quen. Cô ta chỉ tiếp những người có hẹn thôi. — Trừ Jordan phải không? — Jordan đã từng vào “Ngõ Cụt”. — Còn Maurer chắc cũng có vào đấy? Cô Powell mím môi nhìn anh. — Tôi đã nói với ông tôi không biết gì hết về ông Maurer. — Cô không nghe ai nói về lão ta à? — Thì cũng như mọi người thôi. Ông Conrad, nếu ông chỉ muốn biết bấy nhiêu thôi thì.... - Cô ta chỉ đống thư từ. https://thuviensach.vn — Còn điều này nữa. Cô Coleman đã dọn nhà đi chỗ khác rồi. Cô biết cô ta ở đâu không? — Xin ông hỏi nơi phòng tìm việc hay văn phòng nghiệp đoàn, chắc là họ có địa chỉ của cô ta. — Cảm ơn. Để tôi thử xem. Cô có tấm hình nào của cô ấy không? Cô Powell quắc mắc nhìn anh rồi quay về phía một tập giấy rút ra một hồ sơ, lục lọi giữa đống hình ảnh. — Đây rồi. Cô ta có lần làm vai độn cho cô Arnot, bức hình chụp để thử ánh sáng trên trang phục của cô Arnot. Conrad cầm tấm hình xem xét. Cô gái trong hình chỉ khoảng 23 tuổi, tóc nâu, đôi mắt nghiêm nhưng hơi buồn nhìn thẳng vào anh. Anh ngạc nhiên khi thấy cô ta có một khuôn mặt chỉ cần gặp một lần là không thể quên được, khuôn mặt mà mọi người đàn ông đều tơ tưởng. Tóc cô rẽ giữa, mái tóc bao khuôn mặt rồi xõa xuống bờ vai. Cô Powell nói: — Đàn ông nào gặp cô ta cũng ngây ngất nhưng cô ta đóng trò thì dở ẹc. Conrad rút bóp cất tấm hình vào. — Nếu cô cho phép thì tôi giữ tấm hình. Cô Powell mỉm cười làm Conrad thấy ngượng. — Được rồi. Xin cảm ơn cô. Tôi sẽ cho cô biết xem chúng tôi có cần tới cô trong cuộc thẩm vấn không. Xin lỗi đã làm rộn cô. — Không có chi, - cô nói và quay về đống thư từ. Ra đến hành lang, Conrad rút bóp và nhìn kỹ lần nữa tấm hình Frances Coleman. Gương mặt cô gái hút hồn anh như đá nam châm. Chưa bao giờ anh có cảm giác lạ lùng, sôi động như vậy. Anh nghĩ: “Sao mình lạ thế? Cứ như là cậu học sinh”. Anh xếp lại tấm hình và đi về phía thang máy bấm nút. Anh ngạc nhiên thấy tay thọc vào túi lần nữa như muốn lấy cái bóp và phải cố kiềm chế lắm mới chuyển sang cầm hộp thuốc. *** https://thuviensach.vn Lúc 5 giờ, Conrad ghé vào một tiệm tạp hóa, chen lách mọi người để vào cabin điện thoại gọi về văn phòng. Madge trả lời. Conrad hỏi: — Van có đấy không? — Anh ấy vừa về. Anh chờ một chút. Giọng nói kích động của Van vọng bên kia đầu dây. — Thế là cậu tìm được gì đấy phải không? — Tôi tìm được một thứ có thể tỏ ra Paretti câu kết với Maurer. Một phong bì cũ trong giỏ rác, mặt sau là một sơ đồ căn hộ của Jordan. Anh thấy sao? Conrad huýt lên một tiếng sáo nho nhỏ. — Có chắc là căn hộ của Jordan không? — Còn phải nói. Lúc về tôi tạt qua nhà Jordan kiểm tra lại. Đúng boong. — Hay đấy, còn gì nữa không? — Một miếng da thuộc liếc dao cạo. Có thể con dao cạo tìm thấy ở nhà Jordan là của Paretti. Tôi cũng tìm thấy 3.200 đôla trong nhà hắn. — Đáng công lắm. Điều đó xác nhận ý kiến của tôi là đúng. Chính Maurer diệt khẩu Paretti. Paretti không thể nào bỏ hết tiền bạc hắn có cộng với số tiền ở nhà Flo. — Tôi cũng nghĩ như vậy. Còn anh có móc được chuyện gì không? — Tôi hiểu ra rồi! Campbell, người lo trang phục cho Jordan chịu nói rồi. June và Maurer dính nẹo với nhau. Hắn nói Jordan cũng biết June là tình nhân của Maurer và hắn ta sợ Maurer biết chuyện đến khiếp vía. Lúc nào say là hắn cũng nói với Campbell về Maurer. Như vậy chắc chắn Maurer có dính líu vào vụ này rồi. Tôi có tờ khai hữu thệ của Campbell. — Nhưng lời khai của Campbell trước tòa không có giá trị gì hết. Phải có bằng chứng. — Tôi sẽ cho mời Flo Presser và ép cô ta nói. Cô ta biết Paretti làm việc cho Maurer nên tôi bảo đảm cô ta sẽ khai, nếu cần thiết thì cũng phải giáng vài cái bạt tai để cô ta phun ra. Tôi đến nhà cô ta ngay đây. Cậu báo với ông Biện lý là có thể bắt đầu cuộc thẩm vấn được rồi. Phải để cho cảnh sát tham gia, chúng ta không thể tiến hành một mình được. Hỏi xem ông sếp có thể tổ chức cuộc họp vào xế chiều nay được không. Tôi muốn tay McCann có https://thuviensach.vn mặt ở đây. Khi biết ông Biện lý đồng ý, cậu mới điện thoại cho McCann mời ông ta tới. Chớ nói chi tiết gì trong điện thoại. Không nên tiết lộ bất cứ chuyện gì. Đồng ý không? — Để tôi lo. — Tốt. Tôi sẽ gặp lại cậu vào lúc 2 giờ rưỡi, - Conrad nói xong liền gác máy. *** Anh dừng lại quầy rượu ăn miếng sandwich kẹp jambon, uống ly cà phê rồi lên xe tiếp tục đi. Đường 144 ở vào khu thương mại của thành phố Pacific. Số 23c là căn hộ trên lầu chót, phía trên một cửa hàng hoa. Conrad đậu xe bước vào cửa bên. Dưới thang lầu chỉ có một tấm thiệp: Cô Florence Presser, Lầu 4. Hộ c. Không có thang máy. Vừa đặt bàn chân lên cấp đầu lầu 4, anh nghe thấy một tiếng xé tai và một giọng nói quen thuộc hét lên: — Không! Chớ chạm vào người tôi! Một tiếng rú thứ hai nổi lên rồi tắt nghẹn. Conrad nhảy 4 bậc một và tự rủa thầm mình không mang theo súng. Nơi một cánh cửa khép hờ vụt mở toang và một người đồ sộ như cái tủ lạnh bước ra. Thấy Conrad, khuôn mặt ngăm ngăm hung dữ của gã sững lại dưới chiếc nón đen sụp vành và bàn tay trái thọc vào túi. Conrad nhào tới, bả vai phải anh đập vào đùi gã và cả hai ngã lăn chiêng trên sàn nhà. Tên khổng lồ rút được súng định đập vào mặt Conrad nhưng anh lấy tay gạt ra. Anh chụp cổ tay trái hắn và loi một cú vào giữa mặt. Ngón tay anh quặt đi nơi hàm tên cướp và mấy cái răng rời ra dưới sức nặng của cú đấm. Conrad nắm tay gã đập mạnh vào tường buộc gã phải buông súng nhưng anh bị nện một cú thấy ông bà ông vãi vào đầu. Tên giết người thoát ra nhưng Conrad cứ nhào vào và phóng một cú đá ngay ngực gã. Gã khó nhọc https://thuviensach.vn mới đứng lên được và chĩa súng ra. Conrad lăn tới giật mạnh cổ chân khiến gã bật ngửa trong lúc một tiếng nổ vang làm kính vỡ tan tành. Conrad chưa đứng dậy hẳn thì kẻ địch đã gượng dậy. Một tiếng nổ thứ hai. Conrad cảm thấy rát nơi má, viên đạn đi sượt qua tai. Lấy hết sức lực anh đập một cú tay phải vào hàm gã thật mạnh đến không ngờ. Gã gừ gừ, mắt đảo lộn tròng và khẩu súng rơi xuống đất. Gã cố gượng đứng thăng bằng trên bực thang. Conrad lại nhào tới tống một cú thật mạnh. Tên du đãng hực lên một tiếng, liểng xiểng ngã ngửa ra lăn lông lốc xuống thang, đập ót đánh rầm rung chuyển cả nhà. Conrad đứng một lúc nhìn xác tên khổng lồ nằm giang tay chân trên nền bậc thang lầu 3. Lúc quay về phía phòng Flo anh nghe thấy tiếng xe cảnh sát rú còi. Anh bước vào gian phòng dài và hẹp, đồ đạc rẻ tiền. Flo nằm trên divan chỉ dính mỗi một đôi tất nilon đen có móc choàng màu hồng thêu hoa. Một cây cạy đá dính sâu vào cổ, hơi thấp phía dưới dái tai. Chẳng cần rờ tới cũng biết là cô ta ngoẻo rồi. Công trình đúng là của một tay nhà nghề. Mũi nhọn của cây sắt đi vào tủy sống. Conrad buông tiếng chửi thề, lấy tay xoa bả vai nhức nhối và móc túi lấy thuốc hút. Còn đang nhìn thây ma của Flo thì hai anh cớm chạy xộc vào, tay cầm súng. https://thuviensach.vn CHƯƠNG 3 Cảnh sát trưởng Harlan McCann thật to lớn dềnh dàng. Đầu ông như quả đạn đại bác cắm vững trên đôi vai một tay đô vật hội chợ. Dưới mớ tóc cắt ngắn, khuôn mặt hồng hào béo tốt như được khắc trong đá. Đôi mắt nhỏ lanh lẹ sâu hoắm và sáng lên thật khủng khiếp mỗi khi ông nổi giận. Tối ấy ông mặc đồ dân sự, một bộ đồ lớn màu hạt dẻ với cái mũ mềm sụp xuống tận mắt. Ông lái chiếc Lincoln ra bờ biển, bỏ lại phía sau những khách sạn sáng rực rỡ ánh đèn, những sòng bạc, hộp đêm và bảng quảng cáo bằng đèn néon của Câu lạc bộ Quốc tế đổ đến Câu lạc bộ Thiên Thai nấp sau các bức tường cao 4 mét. Ông cho xe vào một con đường nhỏ đi dọc theo tường khoảng 30 mét trong bóng tối dày đặc. Thỉnh thoảng ông nhìn vào kính chiếu hậu để biết chắc không có kẻ nào theo dõi. Đến hàng cổng sắt, ông cho xe chạy chậm lại, chồm người về phía trước cho mở, tắt đèn pha bốn lần: Hai lần rất nhanh và hai lần chầm chậm. Cổng từ từ mở, ông cho xe lăn vào trước nhà người gác. Một gã đô con đội casquette nhìn qua cửa sổ và ra hiệu cho ông cứ tiếp tục. McCann theo con đường vòng đi đến câu lạc bộ dừng lại ở ngách và bước ra khỏi xe. Một người thứ hai đội casquette chuồi vào vô lăng đánh xe đến gara ngay gần đó. McCann bước lên các bậc cấp và cầm cây dùi đồng gõ bốn tiếng: Hai tiếng nhặt, hai tiếng khoan. Cửa mở, một tiếng người trong bóng tối nói ra: — Chào ông. McCann lầu bầu bước vào. Ông nghe tiếng cửa khép phía sau và đèn bật sáng. Ông đi dọc hành lang không nhìn lại sau và dừng trước một cánh cửa khác cũng gõ theo cung cách trên. Louis Seigel, vệ sĩ của Maurer - chủ nhân Câu lạc bộ Thiên Thai ra mở cửa. Người hắn to con, tóc nâu và đẹp trai. Mười năm trước, cảnh sát và https://thuviensach.vn bạn bè của giới lưu manh cấp cao biết hắn dưới cái tên “Louis đẹp trai” nhưng từ khi vào làm cho Maurer, người ta không gọi bằng tiểu danh ấy vì muốn trọng nể hắn. Tuổi hắn khoảng 29, 30, cằm vuông, mắt xanh, da sạm nắng. Một vết sẹo cũ chạy dài từ mắt đến mũi làm hắn có dạng một loại “anh hùng” và nụ cười cố ý sửa soạn phô hai hàm răng trắng bóng khiến hắn có sức hấp dẫn với đám mặc váy. Hắn nói: — Mời ông cảnh sát trưởng vào. Ông chủ đến ngay. Ông uống gì đấy? McCann nhíu mắt nghiêm nghị nhìn Seigel. — Ly scotch. Ông thấy khó chịu vì phải giữ lễ độ với tên lưu manh bảnh bao này. Ông liếc nhìn gian phòng sang trọng, đồ đạc bày biện rất khéo rồi bước đến bên lò sưởi. Seigel đến quầy rót ly scotch pha soda rồi mang lại. — Ông chủ hơi ngạc nhiên khi tôi chuyển lời nhắn của ông. Ông ấy phải bỏ một buổi tối xem kịch. Chắc không có chuyện gì nghiêm trọng phải không ông sếp? McCann cười như một tiếng sủa. — Không quan trọng à? Đừng tưởng? Nếu các anh không khéo thu xếp thì cả cơ nghiệp tan tành. Thế thôi. Seigel nhún vai. Hắn ghét lão này như lão ghét hắn vậy. — Được rồi, chúng tôi sẽ gắng thu xếp đâu vào đấy. Hắn nói thêm với nụ cười nhạo báng: — Vả lại chúng tôi vẫn thường thu xếp khá rộng rãi. — Phải rồi, nhưng việc gì có làm thì mới biết - McCann giận dữ lầu bầu trước vẻ phớt tỉnh của thằng dao búa. Một cánh cửa mở, Jack Maurer bước vào, theo sau là Abe Gollowitz, cố vấn pháp luật của lão. Maurer người nhỏ, thấp, khoảng 50 tuổi. Bộ râu xồm xoàm bao khuôn mặt ngăm ngăm và đầy đặn. Mớ tóc dày, đen bóng loáng hơi hoa râm phía trán, nhưng vệt hoa râm này không làm cho gương mặt lão dịu đi chút nào. Lão có cái nhìn như của loài rắn. Gollowitz, một luật sư xuất sắc nhất của bang California, cũng cùng cỡ người như Maurer nhưng mập hơn, già hơn và sắp sói đầu. Lão bỏ lớp khách hàng đông đúc để https://thuviensach.vn chuyên lo việc cho Maurer và hoạt động giỏi đến độ trở thành cánh tay phải của Maurer. Maurer nói: — Vui mừng được gặp ông cò. Xì gà? — Rất vui lòng, - McCann trả lời theo chiến thuật không từ chối cái gì người ta đem cho. - Xì gà của ông ngon lắm. — Đúng vậy. Tôi sai làm riêng đấy. - Lão nhìn Seigel. - Louis, gửi sếp một ngàn. — Ồ, không được. Tôi không thể nhận món quà như thế, - McCann nói và kèm theo nụ cười rạng rỡ. — Ông nhận đi. Tôi mong lắm, - Maurer nằn nì và đến ngồi trên ghế. Gollowitz quan sát màn giáo đầu ấy với vẻ nôn nóng càng lúc càng tăng. Lão cầm ly rượu của Seigel đưa và hỏi ngay: — Sao, có gì thế? — Tôi sắp nói đấy, - McCann trả lời, - và các ông tự liệu định. Ba hôm trước đây, June Arnot và 6 gia nhân bị giết. Cô ta bị cắt đầu, mổ bụng. Trong vườn có khẩu súng mang chữ đầu tên của Ralph Jordan. Bardin và Conrad xộc đến nhà Jordan thì thấy hắn bị cắt cổ trong bồn tắm, tay cầm con dao cạo. Vũ khí giết người cũng được thấy trong phòng chờ. — Ông kể mấy chuyện ba láp ấy với chúng tôi làm gì? - Gollowitz nóng nảy hỏi. - Chúng tôi đọc báo rồi. Chuyện đó liên quan gì đến chúng tôi? Jordan đã giết cô ta rồi tự tử. Rõ quá mà! McCann cười nhạo: — Ồ, trông thì có vẻ rõ rồi. Bardin thỏa mãn, tôi cũng vậy, báo chí cũng vậy, trừ có mỗi Conrad. Đôi mắt híp của ông quan sát Maurer đang ngồi hút thuốc không nhúc nhích, dáng tỉnh táo hoàn toàn. Gollowitz càng nóng gáy: — Conrad nghĩ gì thì mặc cha hắn. — Có thể như vậy nhưng đừng quên Conrad giỏi việc. Hắn giấu ý tưởng riêng trong đầu. Hắn muốn gây khó cho ông đấy, ông Maurer ạ. Maurer ngước mắt nhìn lên, mỉm nụ cười thích thú làm méo đôi môi dày. McCann nói: — Hắn nghĩ là Jordan cũng bị ám sát. https://thuviensach.vn Nụ cười của Maurer nở to hơn: — Thì tất nhiên hắn cho tôi là kẻ xúi giục gây ra tội ác. Với hắn thì con chó bị xe cán cũng là tội của tôi. — Phải, nhưng lần này thì hoàn toàn khác đấy. Hắn nghe nói rằng ông và cô Arnot ý hợp tâm đầu lắm cho nên hắn suy ra như thế này: Ông biết được cô Arnot và gã Jordan là nhân tình. Ông liền đến đó cùng với Paretti, ông giết cô Arnot còn Paretti lo thanh toán đám gia nhân. Sau đó Paretti đến nhà Jordan cắt cổ nốt anh kép, nhét con dao cạo vào tay hắn rồi lấy xe Jordan tông vào tường làm như hắn không ở trạng thái bình thường. Sau đó Paretti đến gặp ông để báo cáo, ông liền thịt hắn để diệt khẩu. Maurer bật cười vang, tay vỗ bồm bộp vào đùi. — Abe, anh thấy sao? Thằng bé có tương lai lắm! McCann dựa người vào ghế với vẻ nhẹ mình. Gollowitz xoa cằm có vẻ không hài lòng lời pha trò của Maurer. Lão hỏi: — Hắn có chứng cớ gì không? — Abe, chớ hỏi ngốc! - Maurer điềm tĩnh nói. - Hắn không biết gì hết. Seigel lắng nghe câu chuyện, mắt hắn lộ vẻ khó chịu. McCann nói chầm chậm: — Hắn có bằng cớ là ông Maurer và cô June rất thân mật với nhau và Jordan sợ ông Maurer. Hắn có một nhân chứng hữu thệ. — Ai? - Gollowitz khô khan hỏi. — Người lo trang phục cho Jordan. McCann và Gollowitz nhìn Maurer vẫn tiếp tục mỉm cười. Lão bực tức hỏi: — Gì nữa? Ai nữa? — Flo Presser sáng nay đến gặp Conrad báo cáo về việc mất tích của Paretti. Cô ta bảo Paretti có nhận việc ông Maurer sai làm lúc 7 giờ tối, đúng thời gian xảy ra vụ giết người. Gollowitz hơi giãn người. — Chứng cớ của một con đĩ thì nặng cỡ một nắm lông. Sao nữa? — Flo bị đâm chết sau khi gặp Conrad khoảng 2 tiếng đồng hồ. - McCann nói và nhìn chằm chằm vào Seigel. https://thuviensach.vn — Ai giết? — Ted Pascal, một tên ở Brooklyn. Maurer nhún vai. — Tôi không biết hắn. Thế thì tại sao ông lại hoảng lên? Con đĩ ấy bị thịt thì đâu phải lỗi tại tôi? McCann đã choáng váng khi nghe báo cáo của Conrad nơi ông Biện lý. Bây giờ trước vẻ thản nhiên khiêu khích của Maurer làm ông nổi giận sôi lên. Ông ta vụt nói: — Ông Maurer, bây giờ Paretti ở đâu? — Toni đang ở New York. Tôi sai hắn đến đó lấy món nợ cờ bạc chớ không có gì. Hắn lên máy bay lúc 7 giờ. — Tốt hơn, ông nên gọi hắn về ngay, - McCann nói giọng khó chịu. - Conrad muốn gặp hắn. Người ta tìm thấy ở nhà Paretti một sơ đồ căn hộ của Jordan. Gollowitz liếc nhìn Maurer vẻ dò hỏi. Maurer vung tay: — Tôi chẳng tin chút nào. Ai tìm ra? — Van Roche. — Có ai làm chứng? — Không ai. — Như vậy là chuyện bịa rồi, - Maurer nói và thích thú cười vang. - Abe sẽ lo chuyện này phải không? Gollowitz gật đầu nhưng mỗi lúc mặt càng khó đăm đăm. McCann tiếp: — Nếu hôm nay hay ngày mai mà Toni trở về thì cả luận cứ của Conrad sụp đổ hết. Ông Maurer ông nên gọi hắn về mau. Gian phòng im lặng hồi lâu. Maurer chăm chú nhìn các hình vẽ trên tấm thảm rồi hỏi: — Thí dụ như tôi không tìm ra hắn? Ví dụ như hắn ôm mớ tiền thu được rồi chuồn mất thì sao? Món tiền đó lớn lắm đấy nên có khả năng như vậy. McCann bỗng đỏ mặt tía tai, vụt nói: — Chớ nên làm chuyện ngốc nghếch. — Ông McCann, chớ nên nóng nảy, - Maurer mỉm cười nói. - Dù là hắn trốn đi thì những chứng cớ bá láp của thằng cha Conrad đưa ra trước tòa https://thuviensach.vn cũng không có giá trị gì hết. — Còn gì nữa thế? - Gollowitz cắt ngang. McCann tỏ ra chưa nói hết. — Người gác của cô Arnot có ghi tên những người khách viếng thăm trong một quyển sổ, - McCann cố ý nói chầm chậm. - Vào lúc 7 giờ xảy ra án mạng, một người con gái tên là Frances Coleman đến đấy. Lúc này cảnh sát đang lùng và sẽ giữ cô ta làm nhân chứng. Conrad tin rằng có thể cô ta nhìn thấy mặt kẻ sát nhân. Maurer đăm đăm nhìn mẩu đầu thuốc cháy đỏ. Một bắp thịt trên má lão nhíu lại nhưng nét mặt vẫn không đổi. McCann lầu bầu: — Sao? Gollowitz lo được việc đó không? Maurer ngửng đầu lên nhìn khiến McCann cúi mặt xuống. — Tôi muốn nói riêng với ông cảnh sát trưởng. Gollowitz đứng lên cùng với Seigel đi ra. McCann không nhúc nhích, mặt đỏ bừng, mồ hôi rịn ra trên khuôn mặt bóng nhẫy. Maurer vụt lên tiếng, không cất cao giọng. — Ông vừa nói đến Frances Coleman? — Phải. — Ai thế? — Này ông Maurer. Chúng ta phải xác định vấn đề cái đã. Có phải ông... — Ai thế? - Maurer lặp lại câu hỏi mà vẫn không cất cao giọng. — Một cô gái phụ diễn đang thất nghiệp. Cô ta đã rời bỏ căn phòng ở đường Glendale buổi tối xảy ra vụ giết người. Phòng tìm việc cũng không có địa chỉ mới của cô ta. — Con nhỏ có biết cô Arnot không? — Cô ta vừa đóng phim với cô Arnot. — Bây giờ ông đang cho cảnh sát tìm cô ta phải không? McCann rút từ từ ra một tấm ảnh. Maurer cầm lấy xem, để lại trên ghế rồi bước sang phòng bên cạnh. Lão trở lại với một phong bì trắng và dài, mỉm cười nói: https://thuviensach.vn — Từ lâu tôi đã có ý muốn đưa ông cái này. Một khoản đầu tư nho nhỏ ghi tên ông và đã sinh lợi tức. McCann cầm lấy phong bì trong khi Maurer thì thầm nói thêm: — Ba mươi ngàn đôla đấy! McCann thở chầm chậm, nhét phong bì vào túi rồi nói: — Có thể tôi sẽ làm gì đó có ích cho ông. — Thì tất nhiên rồi. Tôi muốn là người đầu tiên biết con nhỏ ở đâu. Được không? — Chắc là được. Tôi bảo nhân viên báo ngay cho tôi biết khi họ tìm ra và dặn họ chưa được vọng động trước khi tôi ra chỉ thị. Tôi đã hứa là sẽ báo ngay cho văn phòng Biện lý vì họ muốn đích thân thẩm vấn cô ta. — Tôi muốn gặp cô ta trước. Khi nào ông có địa chỉ cô ta thì xin gọi ngay về đây. Louis chờ đấy. — Ông biện lý cũng chờ, - McCann nói nhỏ nhẹ. - Tôi phải giữ thân tôi, ông Maurer ạ. Tôi chỉ dành cho ông trước có nửa tiếng thôi đấy. Maurer mỉm cười, vỗ vai McCann: — Nửa tiếng là đủ rồi. — Ông không muốn cải chính sao? - McCann nói với giọng khàn khàn. - Như thế là Conrad có thể...! Không? Ông... có phải là ông... Maurer cầm tay McCann dẫn ra cửa và thấp giọng, nói: — Tôi không để cho hắn tự do hành động đâu... Tôi hứa với ông như thế. Chào ông, cảm ơn sự hợp tác của ông. Một mình trong bóng tối, McCann tha hồ vung vít chửi thề cho nguôi cơn giận đang dâng trong người. *** Gollowitz bước vào phòng và chậm rãi đến bên Maurer. Gian phòng im vắng thật lâu. Hai người không ai ngó ai. Bỗng Maurer lên tiếng: — Đáng lẽ tôi không nên mang thằng Paretti theo. Bậy quá. Tôi cứ tưởng hắn là thủ hạ giỏi nhất của tôi chứ! Ai ngờ hắn lại vô tâm bỏ bậy bạ cái sơ đồ chết tiệt ấy. https://thuviensach.vn Gollowitz nhắm mắt lại, giọng khàn đi: — Như vậy là chính tay anh giết người đàn bà ấy. Maurer nhìn lão: — Tôi thật khoái khi tự tay làm việc đó. Tôi đã cảnh cáo nó phải cho de thằng Jordan vậy mà nó cứ tiếp tục bám lấy thằng kia, đúng là mê muội quá chừng! — Tại sao anh lại đích thân làm việc đó, - Gollowitz cố gắng hỏi. - Forest chỉ chờ có dịp này mà thôi. Anh cẩn trọng trong bao năm rồi, bây giờ chúng đâu có bỏ qua. Muốn loại trừ con nhỏ thì chỉ cần giao Louis làm cũng được. Maurer mỉm cười: — Đúng vậy, nhưng đấy là chuyện riêng giữa nó và tôi, Abe ạ. Tôi thích như thế. Giá như anh thấy được cái mõm của nó nhìn tôi. June Arnot, một minh tinh màn bạc run lập cập như con chó ghẻ. Anh phải thấy đôi mắt lạc thần của nó, phải nghe nó la hét. Chà, đổi gì tôi cũng không đổi. — Phải rồi, nhưng như thế có nguy cơ làm sụp đổ cả tổ chức, Jack. - Gollowitz nóng nảy nói. - Hội đoàn chắc không hài lòng đâu! — Hội đoàn! - Maurer nói với giọng hằn học. - Tôi bắt đầu chán ngấy cái Hội đoàn rồi. Tôi muốn làm gì thì làm. Gollowitz bước tới một cái ghế ngồi xuống. Maurer không trông thấy ánh mắt ngạc nhiên của tay luật sư. — Nếu con bé đó thấy được anh... — Chớ bận tâm về nó, - Maurer điềm tĩnh nói. - Có người lo rồi. Không còn nó thì Forest cứ bơi trong không khí mà chẳng đi đến đâu hết. Nếu ta loại được nó thì anh lo xong chứ? — Ờ. Nhưng có loại được nó không? — Xong thôi. McCann cho biết nó trốn ở đâu, hắn cho ta nửa giờ hành động. Gollowitz suy nghĩ một lát rồi vụt nói: — Jack, ta không thể để hơ hỏng một chút gì. Anh chuẩn bị trước chiếc du thuyền đi. Sau khi con nhỏ chết sẽ om sòm lên đấy. Nên đi lánh một thời gian, chờ yên yên anh hãy về. https://thuviensach.vn Maurer nhún vai. — Tôi bảo Louis lo. Chiếc du thuyền lúc nào cũng sẵn sàng. Khi McCann báo điện thoại, tôi sẽ dông ngay. — Ai lo con nhỏ? — Gọi Louis. Việc của hắn đấy. Gollowitz đứng lên ra mở cửa gọi Seigel vào. Hắn bước tới nhẹ như đi trên trứng. Hắn đâu có điên. Hắn đã ngờ rằng chính Maurer đã giết Arnot nên hắn sợ hậu quả ghê gớm xảy đến. Hắn biết chỉ cần một sơ hở nhỏ thôi là cả tổ chức bấy lâu nay cực nhọc xây dựng sẽ sụp đổ hết. Trong vòng 10 năm, hắn đã tự ngoi lên. Bây giờ đã có tiền, có gái, có đủ thứ ước ao nên thật đáng giận khi để mất các thứ đó. Maurer ra lệnh: — Louis, phải hạ con nhỏ ấy mới được. McCann sẽ cho anh biết nó ở đâu và ta sẽ có nửa tiếng đi trước bọn Conrad. Seigel nhìn Maurer lên tiếng nhận xét: — Thưa ông Maurer, việc khó đấy. Chúng ta không có thì giờ để chuẩn bị và như thế thì công việc thêm phức tạp. — Anh làm thế nào thì làm, miễn phải xong. Giao cho tên nào? Seigel suy nghĩ rồi nói: — Moe và Pete. — Pete gì? - Maurer hỏi cộc lốc. — Pete Winer. Thằng đó là dân chì đấy, chưa từng lãnh loại công việc này nhưng cũng nên cho thằng nhỏ bắt đầu là vừa. — Có phải gã có cái bớt trên mặt không? - Maurer nhíu mày hỏi. — Đúng đấy. Hắn có khoa ăn nói. Cha hắn là mục sư. Phải có một tên như hắn để vào nhà con nhỏ mà không làm náo động láng giềng. Nếu hắn chùn thì Moe sẽ tiếp tay. Nhưng hắn không nao núng đâu. Hắn thích làm việc. — Tôi không ưa sử dụng một tên có bớt nơi mặt. Dễ nhận ra quá. — Tôi không có ai khác cả. Nếu có thời gian, tôi sẽ tìm đứa khác. Xong việc, hắn sẽ rời thành phố, không ai thấy, không ai biết. — Tôi mong thế, - Maurer nói giọng kiêu kỳ. https://thuviensach.vn Có tiếng rụt rè gõ cửa. Đó là Dutch Fenier, người trông coi Câu lạc bộ khi Seigel vắng mặt. Maurer nóng nảy hỏi: — Có gì thế? — Thưa ông Maurer, có một con mẹ vừa vào. Hình như là vợ của Conrad. Tôi có thể lầm nhưng đêm trước nó đã đến rồi. Bây giờ thì gần như là chắc đúng. — Vợ của Paul Conrad? - Seigel hỏi. — Đúng ả, - Feiner trả lời, khoái tỉ vì có được tin giật gân. — Mụ không đi với Conrad phải không? — Mụ đi một mình. — Chạy ra xem sao, Louis! - Maurer nói giọng dứt khoát. Seigel đẩy Feiner, chạy ra phía quầy ăn. Một phút sau, hắn đi vào, dáng xúc động. — Đúng rồi. Mụ đang ngồi nơi quầy rượu, một mình thôi. Maurer ra dấu Feiner lui ra rồi lão nhìn Gollowitz. — Sao thế? Hẳn Conrad không thể cho vợ đến đây dò xét. — Nhất định không rồi. — Louis đến tiếp chuyện nó đi. Cẩn thận. Chớ để lộ anh biết nó là ai. Cứ để nó nói và tìm hiểu nó đến đây nhằm mục đích gì. Seigel bước ra. Maurer hỏi: — Anh biết gì về con mụ đó? — Ít thôi, - Gollowitz đáp. - Nó đẹp lắm. Hình như trước khi lấy chồng, nó là ca sĩ phòng trà thuộc loại vét đĩa. Anh biết loại đó rồi. Nó lấy chồng đã 3 năm. — Nó tới đây làm gì nhỉ? - Maurer vẫn băn khoăn hỏi. Gollowitz nhún vai. Lão không quan tâm tới Janey Conrad. Lão nghĩ vài giờ nữa Maurer sẽ lên du thuyền. Ba năm nay, lão mơ ước được đứng đầu băng Maurer và bây giờ chỉ còn vấn đề giây phút thôi. Lão không phải cầu khẩn xin người ta nghe. Lão được quyền quyết định và được tuân thủ tức khắc. Rồi lão nghĩ tới cái kho vàng mà lão mơ ước tha thiết ngay từ khi mới quen biết: Đó là Dolorès, vợ Maurer. Mới nghĩ đến người phụ nữ tóc hoe, https://thuviensach.vn mắt xanh biếc đó là lão như nghẹn rồi. Lão chưa từng thấy người đàn bà nào mang vẻ bí ẩn và hấp dẫn như Dolorès, thế mà hình như Maurer có vẻ dửng dưng. Sao đã có của báu ấy rồi mà Maurer lại còn cặp bồ với ả Arnot kia? — Anh nghĩ gì thế, Abe? - Maurer hỏi và chăm chú nhìn Abe. Gollowitz chợt nhớ là suýt nữa lão mới nói ra miệng ý nghĩ thầm kín đó. Thật nguy hiểm, ngu ngốc. Lão nhún vai: — Tôi nghĩ đủ thứ. Thôi anh chuẩn bị chuồn đi. Anh trút nặng lên người tôi. Phải suy nghĩ mà chèo chống. Maurer gật đầu. — Tôi vắng mặt không lâu đâu. Anh cố giữ giềng mối đến khi tôi về. Chẳng có gì mà phải lo ngại. Gollowitz nghĩ rằng chính Maurer mới phải lo ngại nhưng lão không nói ra. *** Janey lo lắng nhìn quanh. Cô đã nói với người canh cửa là cô chờ bạn. Câu lạc bộ Thiên Thai không nhận phụ nữ đi một mình. Câu lạc bộ có gái nhảy riêng và không muốn để người ngoài vào cạnh tranh. Lần trước Janey vào đây được một lão trung niên ngồi tiếp cả buổi tối. Lão đãi rượu và giở khoa tán thật ngố. Janey thấy chán nhưng bây giờ lại mong lão đến. Đêm nay chỉ toàn đàn ông dẫn phụ nữ đi theo nên Janey bắt đầu thấy ngượng. Gã bán rượu cứ nhìn cô với đôi mắt dò xét còn hai cô gái nhảy thì rình mò một cách thù ghét. Cô ngán ngẩm uống hết ly rượu. Phải trở ra thì tức thật. Uổng cả công trang điểm và tốn tiền taxi. Cô không dám đi nhà hàng khác. Ở đây, ít ra cô cũng không gặp đám bạn bè của Paul. Vừa lúc cô muốn rút lui thì một người đàn ông cao lớn mặc bộ smoking rất kẻng tiến lại gần. Mặt mày hắn trông thật thanh tú và có một vết sẹo dài từ mắt trái đến mũi. Cô giật mình. Hắn lại gần cười toe toét. Cô cười trả lại. — Cô chớ nói rằng ông ta hẹn mà không đến, - Seigel nghiêng mình về phía cô và cô cảm thấy mắt hắn cứ dán vào bên trong chiếc áo hở cổ nên sợ https://thuviensach.vn hãi lùi lại mà cảm thấy thinh thích. - Tôi đã thấy cô đến đây từ lâu. — Ờ... phải. - Janey nhìn đồng hồ đeo tay. - Anh ấy đi trễ nhưng chắc sắp tới. Lúc nào anh ấy cũng trễ hẹn. — Phụ nữ thì không bao giờ nên chờ đàn ông. Tôi thay thế anh bạn được chứ? Cô giả bộ lưỡng lự. — Tôi... tôi không biết. Chúng ta chưa quen nhau mà. Hắn kéo ghế ngồi xuống. — Thì trước lạ sau quen, dễ quá mà. Tôi là Louis Seigel. Còn cô? — Tôi là Janey... Conrad. Paul đã nói là người ta nhận ra cô dễ dàng nên cô không nói dối. Seigel nói: — Thế là chúng ta biết nhau rồi. Giản dị quá. Ta uống gì nào? Hắn búng tay gọi người hầu bàn và cô nhận thấy người này đã vội vã đi lấy rượu. — Tôi cứ muốn được là đàn ông. Sai bảo người khác được. Ly martini lúc nãy của tôi nuốt không vô. — Tôi rất sung sướng thấy cô không phải là đàn ông, - Seigel nói và sử dụng ánh mắt thật quyến rũ. Hắn không biết Conrad lôi đâu ra được con vợ đẹp như thế này. - Hình như tôi có thấy cô đến đây vài ngày trước. Janey gật đầu. — Lâu lâu tôi cũng tới đây. Tôi thích hộp đêm này lắm. Ông quen biết ở đây lắm phải không? — Cũng kha khá, - Seigel cười nói. - Nó hay nhất thành phố đấy. - Hắn cầm ly rượu lên. - Tôi xin chúc mừng tình thân hữu đẹp đẽ và lâu dài. - Hắn trút một hơi. - Cô làm như tôi và ta sẽ tiếp. Janey sẵn sàng nghe theo và chưa kịp gọi thì người hầu bàn đã rót hai ly khác. Dưới ảnh hưởng cái nhìn quyến rũ của Seigel, của ly martini và tiếng nhạc xập xinh, Janey thấy lòng mình lâng lâng như muốn quay trở về thời độc thân lúc trước. Seigel có biệt tài đọc được ý nghĩ thầm kín của phụ nữ. — Cô đang khuấy động kỷ niệm xưa phải không? https://thuviensach.vn Janey đỏ bừng mặt trông càng xinh đẹp. — Không phải đâu. Cô uống hết ly rượu rồi đặt xuống bàn như thách đố. Seigel mỉm cười: — Cô đang tự hỏi xem tôi sắp bày trò gì đấy? Có thể là tôi đề nghị cô về nhà tôi để thưởng thức một loại rượu mạnh càng uống càng thấy mềm môi... Janey nhìn hắn lúng túng một lúc rồi cười vang: — Còn lâu tôi mới nghĩ đến chuyện đó! Hắn chồm tới trước, thân hình như một thứ ma lực cuốn hút khiến Janey cảm thấy ngộp thở. — Cô thích rượu mạnh không? Cô lắc đầu: — Không thích chút nào. Còn ông? — Không, tôi không cần rượu mạnh. - Nụ cười hắn mở rộng. - Cô nên nói đến một bữa ăn tối ngon lành, có khiêu vũ một chút, có ánh sáng mờ mờ, có nhạc êm dịu. Thứ đó hơn tất cả mọi loại rượu mạnh trên đời. Hắn đẩy ghế đứng lên: — Cô muốn ta cùng đi ăn không? Janey nhìn hắn lưỡng lự. Cô biết nếu từ chối thì hắn sẽ buông và cô phải trở lại căn nhà trống trải, buồn thảm. Cô nói: — Ông cứ hay đánh đố. Mà tôi cũng đói thực. Ta đi ăn. — Được rồi, trong khi cô thoa lại phấn, tôi xin phép đi gọi điện thoại. Hẹn 5 phút nữa gặp lại. Hắn đến dãy cabin điện thoại, quay số và đốt điếu thuốc chờ. Tiểng nói nhừa nhựa của Moe Gleb ở đầu dây bên kia. — Anh muốn gì? — Có việc cho anh đấy, - Seigel nói cộc lốc. - Pate và anh lo... công việc. Pate làm việc chính còn anh làm tài xế. Đi tìm Pate và chờ tin của tôi. Khi nào có địa chỉ, tôi sẽ cho anh biết. — Này, không dò đường đi nước bước trước sao? — Không có thì giờ. Bọn cớm sẽ nhào vào nhảy múa nửa tiếng đồng hồ sau. Quan trọng lắm đấy, không được sơ sẩy, Moe. Tôi tin ở anh, hiểu https://thuviensach.vn chưa? — Ờ. — Gắng làm cho tôi thật điệu nghệ, không ồn ào, không dây dưa. Tôi sẽ gọi anh vào bất cứ giờ phút nào. Seigel gác máy, đi nhanh qua hành lang và mở cửa văn phòng. Maurer và Gollowitz vẫn ở đấy. Dolorès, vợ Maurer vừa đến gia nhập. Seigel nhìn ả mà thấy mạch máu chạy nhanh cũng như bất cứ lần nào nhìn thấy ả. Dolorès là người phụ nữ lý tưởng của hắn. Chưa có cô nào hắn mết như thế. Hắn biết là không thể với tới được nhưng vẫn cứ để trí óc tơ tưởng, đêm đêm nằm trên giường thao thức xây dựng mộng đẹp. Ả lấy Maurer vì tiền và cũng vì sợ quyền lực của lão. Seigel biết lắm. Nhưng cũng có điều không đẹp ở bên trong. Maurer chán ngấy đàn bà, lão chỉ cần giơ một ngón tay lên là bọn mặc váy cứ rụng như sung vào lòng lão. Vì lão có toàn quyền điều khiển các cơ sở sản xuất phim ảnh và các hộp đêm dọc bờ biển California nên lão có dưới tay hàng lố minh tinh đủ loại lớn nhỏ. Ngay cả June Arnot với tài sản khổng lồ cũng nhào vào vòng tay lão. Cho nên Dolorès đối với lão cũng chỉ là một tấm đệm như những tấm đệm khác thôi. Seigel nhìn kỹ Dolorès, ả đang ngồi nơi quầy rượu, mình mặc chiếc áo dạ lễ màu xanh lá mát mắt. Da thật đẹp, một màu ngà ươn và mướt. Mớ tóc dày màu hung hung làm nổi bật đôi mắt xanh lơ như trái hạnh nhân nứt. Tấm thân thon thả mềm mại, hấp dẫn của ả khiến hắn khô cả họng. Ả xoay người ném cho hắn một nụ cười của người đàn bà biết mình được ngưỡng mộ và coi đó là không quan trọng. Ả nói: — Chào Louis! Chuyện tình đến đâu rồi. Tôi thấy anh ngồi với con bé tóc vàng. Thích không? Seigel đổi sắc mặt, liếc nhìn Maurer rồi nhìn Gollowitz. Hắn biết lão luật sư béo phị này cũng mết Dolorès như điếu đổ và thấy mình cũng có đôi chút hy vọng. Nếu Maurer có bề gì thì Gollowitz nắm quyền hành và ẵm luôn cả Dolorès. Hắn biết rõ ả ghét cả Gollowitz, cả Maurer nhưng chừng nào mà mấy ông già bụng phệ này còn nắm quyền sinh quyền sát, còn lắm tiền thì ả còn chọn họ. Maurer nghiêm khắc nhìn ả. https://thuviensach.vn — Em chớ chen vào chuyện này. Nếu không chịu ngồi yên thì đi chơi chỗ khác. — Nhưng mà Jack, em biết ngồi yên đấy chứ, - Dolorès mỉm cười trả lời. Maurer nhìn Seigel: — Nó làm gì ở đấy? Seigel nhún vai: — Không biết. Nó sắp đi ăn tối với tôi. Nó nói nó là ai và hơi loạng quạng. Theo cách cư xử của nó thì hoặc nó là con mụ nhẹ dạ hoặc nó coi tôi là thằng ngốc. — Anh à? - Dolorès hỏi với giọng chế diễu. - Không đâu, tôi chắc con mụ đó chịu đôi tay rắn chắc của anh ôm riết lấy người và hơi thở anh phà phà vào má mụ ta đấy. Đàn bà ai cũng vậy thôi. Mặt Seigel đỏ như gấc. Hắn mở miệng định hỏi nhưng kềm lại được. — Đi đi, Dolorès, - Maurer nói mà không nhìn vợ. - Hôm nay tôi chán nhìn thấy cô lắm rồi. Về nhà đi. Dolorès trượt từ trên ghế cao xuống, cầm chiếc áo lông chồn ném ơ hờ trên vai ghế rồi kéo lết nó bước ra cửa. — Chào Abe. — Chào! - Gollowitz hơi nghiêng mình. — Chào Louis. — Đi ngay đi, - Maurer kêu lên. - Tôi đang bận. — Chào anh yêu. Ả bước ra, với tay khép cửa lại. Maurer nóng nảy: — Ôi đàn bà! Con điếm ấy mà... — Chúng ta không nên để cho bà Conrad chờ lâu, - Gollowitz lưu ý. — Đúng rồi, - Maurer nói và nhìn Seigel. - Anh khéo léo với mụ đó. Có thể là có ích cho ta đấy nhưng chớ có nói chuyện tâm sự. Không biết chừng mụ ta đang dò la tin tức. — Tôi sẽ thận trọng, - Seigel nói. Janey chờ hắn nơi quầy rượu, cô kêu lên khi nhìn thấy hắn. — Trời ơi, năm phút mà kéo dài đến mười lăm phút. https://thuviensach.vn Hắn mỉm cười: — Đường dây bận. Hắn chăm chú nhìn cô. Không xấu đâu, nhưng chưa bén gót chân Dolorès. Với lại thôi cứ tạm bằng lòng như thế này. Hắn sẽ dẫn cô ta vào một chỗ tối để tưởng tượng là đang nằm bên Dolorès. Đêm nay cô ta sẽ nhớ đời. Hắn khoác tay cô: — Lại đây, ta đi ăn. https://thuviensach.vn CHƯƠNG 4 Moe Gleb trút trứng vào đĩa, thêm hai khúc jambon lớn rồi móc cái chảo vào chỗ cũ và mang đĩa lại bàn. Đó là một gã trai trẻ lùn mập, tóc bù xù vàng hoe. Gương mặt nhỏ hình trái tim trắng màu mỡ cừu, đôi mắt nhỏ nâu, dáng cà khịa, đúng là của một tên du đãng chịu làm bất cứ việc gì miễn là có tiền. Gã ngồi xuống, rót một tách cà phê rồi ăn nhồm nhoàm. Pete Weiner đứng dựa bên cửa sổ nhìn gã. Moe ngước mắt lầu nhầu hỏi: — Trời, có gì mà nhìn dữ thế mày? Bộ mày chưa thấy ai ăn sao? — Tao thấy mày ăn ngon lành quá, - Pete thong thả đáp. - Mày đớp 12 quả trứng và hai ký jambon từ 9 giờ tối hôm qua... — Rồi sao nữa? Phải tìm cách giết thời gian trong lúc chờ đợi chứ? Tại sao mày không nốc? Pete nhún vai. — Tao không đói. Còn phải chờ bao lâu nữa? Moe tò mò nhìn hắn. Thằng bé này lạ thật. Không ai có thể ghét bỏ hắn. Vết màu rượu chát trên mặt chắc làm hắn hơi khùng. — Ta phải chờ đến lúc thằng Louis ra hiệu xuất phát. Tao thấy lạ một điều: Tại sao lại chỉ định mày hạ con nhãi đó? Tao đã từng xơi tái cả chục mạng còn mày thì chưa đụng đến đứa nào hết. Pete lắc đầu. —Thì cũng phải có lúc mở đầu chứ? - Hắn cúi xuống nhìn ảnh Frances Coleman. - Nhưng tao muốn giá như là một con nhỏ khác thì hơn. — Trời! - Moe cười nhạo. - Đúng vậy. Trước khi lột da nó, tao sẽ nói chuyện chơi với nó một lát. Pete nhìn tấm ảnh. Khuôn mặt cô gái thật lạ. Không đẹp nhưng xinh, thế thôi. Tuy nhiên trong cái nhìn của nàng làm Pete xúc động mãnh liệt: Có https://thuviensach.vn một nét gì vui tươi, nồng nhiệt của một kẻ coi cuộc đời là một chuyến phiêu lưu đầy hấp dẫn. Moe nhìn bộ đồ Pete mặc với một chút ganh tị, thấy hắn có dáng mới vừa xuất thân từ một trường cao đẳng thật bảnh. Hắn không hơn Moe bao nhiêu, chừng 22 hay 23 tuổi. Nếu không có cái bớt trên mặt thì hắn có thể làm tài tử cinema được đấy. Pete bỗng hỏi: — Này Moe, thằng Seigel có nói lý do vì sao phải giết cô bé này không? — Tao không cần biết! Nếu cứ thắc mắc mấy chuyện đó thì mày nên lo đi mua hàm răng giả cho sớm. Có tiếng chuông điện thoại reo. Moe nói: — Để tao. Trong lúc Moe vội vã chạy về phía máy thì Pete lại nhìn tấm ảnh. Hắn tưởng tượng cái nhìn đó khi cô thấy mặt hắn sẽ biến thành sự thù ghét giống như mọi con đàn bà khác đứng trước mặt hắn. Chúng quay lưng lại và tìm một lý do xin lỗi để khỏi đối diện với hắn. Cô gái này cũng sẽ quay lưng lại và lúc đó hắn sẽ giết ngay. Moe nhào vào phòng. — Đi thôi. Ta chỉ có nửa tiếng để hành động, khử xong rồi rút êm. Nó ở đầu kia thành phố. *** Pete cầm một cuốn tạp chí, xem lại cây cạy đá nhọn hoắt móc trong dây nịt, dưới áo manteau và theo Moe bước xuống thang lầu dơ dáy, xập xệ. Chiếc Packard cũ kỹ đậu sát bờ đường. Xe trông chẳng ra gì nhưng máy thật tốt. Moe nói: — Ta phải làm thế này. Tao ngồi trong xe, cứ để máy nổ, mày đến bấm chuông. Nếu nó mở cửa mày nói ba điều bốn chuyện gì đó để nó mời mày vào phòng. Nếu có ai khác ra trả lời thì mày hỏi tên con nhỏ: Cô Coleman. Nghe chưa? Mày thu xếp làm sao để chỉ có mày và nó trong phòng. Đâm thật mạnh để nó khỏi la rồi lủi đi. Có thể sử dụng súng nếu cần. Mày chạy https://thuviensach.vn ra xe, ta đi về phía đường 144 rồi bỏ xe. Dutch sẽ rước ta đến Câu lạc bộ lấy vé tàu đi Reid Key rồi đáp máy bay sang Cuba. — Đồng ý. Tôi thuộc lòng rồi. — Ờ, nhưng học lại bài cũng hay thôi. Cái khó là về được đến Câu lạc bộ. Từ đó đi Cuba. Mày biết Cuba chưa? Mê lắm! Chà bọn gái... Pete lặng thinh gần như không chú ý nghe. Hắn tưởng như đã đến tột đỉnh của cuộc đời. Từ nhiều năm nay, hắn mơ ước giây phút này, giây phút giết người. Hắn có thể bắt một nạn nhân trả lại những điều hắn chịu đựng ở kẻ khác. Moe nói sau khoảng 5 phút: — Đây rồi. Nó ở chung với một đứa bạn gái, Bunty Boyd. Cần thì thịt luôn cả con nhỏ đó nữa. Gã cho xe chạy chậm lại đi dọc theo một dãy nhà 4 tầng. — Nhà nó cách đấy bốn khối. Khi mày bước ra tao sẽ cho xe đi tới đón. Pete ôm tập tạp chí mở cửa xe bước xuống, hơi buồn nôn và rịn mồ hôi. Hắn nhìn đồng hồ: 2 giờ 32 phút. Hắn có 21 phút để hành động rồi chuồn. Lúc hắn bước theo con đường dọc theo một bồn cỏ nhỏ, hắn thấy cánh rèm ở một cửa sổ tầng dưới động đậy. Bunty Boyd ở lầu 2. Lên đến lầu 2, hắn nghe tiếng nhạc Jazz phát ra từ chiếc radio. Cánh cửa phòng vụt mở, hắn thấy cổ họng khô khốc trước một cô gái tóc vàng, áo dài trắng. Cô ta mỉm cười bước tới nhưng khi thấy hắn, cô đứng sững lại, nụ cười biến mất. Hắn gượng cười hỏi: — Xin lỗi, cô Coleman có nhà không? — Anh... anh đến thăm Frances à, - cô gái hỏi. - À, vậy ra anh là Burt Stevens. Chị ấy ra ngay bây giờ. Xin chờ một lát. Cô quay mình vào phòng không để hắn kịp nói gì. Hắn đứng đó, tay luồn vào dưới áo manteau nắm cây cạy đá. Nếu cô ta bước ra hắn sẽ đâm ngay, đúng là dễ hơn làm ở trong nhà. Qua cánh cửa mở hé, hắn nghe Bunty Boyd lầm bầm với giọng ngao ngán: — Hắn ta trông ghê quá! Frankie, chị không thể đi chơi với hắn được. Hắn đứng đó, tim đập mạnh, máu hừng hực nơi thái dương. Rồi cửa mở và nàng hiện ra dưới hàng hiên chói nắng. Nàng như vừa từ tấm khung ảnh https://thuviensach.vn lồng kính bước thẳng ra. Chiếc áo crop nhỏ kín đáo không đủ che giấu thân hình cân đối tuyệt mỹ. Mớ tóc đen xõa xuống bờ vai. Nụ cười thật quyến rũ và nàng có đôi mắt làm xao xuyến lòng Pete giống như lúc hắn nhìn thấy ảnh nàng lần đầu. Vẻ tươi mát và xinh đẹp làm hắn như tê liệt cả người, hắn đợi nụ cười của nàng tắt đi, tay vẫn nắm cây cạy đá. Nhưng nụ cười vẫn còn đó như nàng thật sự thấy sung sướng được gặp hắn. — Anh chắc là Burt, - nàng nói và bước tới bắt tay hắn. - Terry nói là anh đến thay cậu ta. Anh là một thiên thần đến giúp tôi vào phút chót. Không có anh thì tôi chỉ có một mình. Hắn rút tay ra, bỏ lại cái cây nhọn trong túi và cảm thấy những ngón tay tươi mát lướt vào tay hắn. *** Cô bạn Bunty xuất hiện theo sau là một thanh niên to con cười nhe cả hàm răng quảng cáo cho hãng P.S Frances không rời tay Pete, quay lại cười với Bunty: — Burt, xin giới thiệu Buster Walker. Còn Bunty chắc anh biết rồi. Pete nhìn anh thanh niên bảnh trai giơ tay ra bắt: Trên nét mặt người này không có gì thay đổi. — Rất hân hạnh được biết anh. Tiếc rằng đã không báo cho anh biết sớm hơn. Tôi không biết làm thế nào để phục vụ được cả hai nàng tiên một lúc, nội một cô Bunty cũng đủ làm tôi mệt phờ râu rồi. Frances đưa tay nói: — Anh nên để tập tạp chí này lại đây. Lúc trở về, anh lấy lại. Pete đưa nàng, nhìn thấy nàng đặt lên bàn và khóa cửa. Nàng nắm tay hắn: — Ta đi thôi. Hắn để nàng dẫn xuống hết cầu thang, không biết phải xử sự ra sao. Đầu óc hắn mù mờ quá. Hắn không thể giết cô gái đã không quay lưng lại với hắn mà còn nắm tay hắn dắt đi. Nếu phải là cô khác thì hắn làm gọn rồi. Buste hỏi: https://thuviensach.vn — Chắc là Terry có nói cho anh biết chúng ta sẽ đi đâu. — Không, không nói gì hết. — Đúng là tính cách của Terry! - Buster la lên. - Ngốc quá! Này ta sẽ đi chơi trên bãi rồi lang thang trong khu giải trí. Pete liếc mắt nhìn và thấy cửa sổ nhà dưới động đậy lần nữa. Bunty nói với giọng khinh miệt: — Chà, cái lão già bợm rượu cứ rình mò chúng tôi suốt ngày! — Có lẽ lão cô độc. Lão không đi chơi đâu cả. - Frances dịu dàng nói. — Chị cứ hay bào chữa cho mấy con vịt què trên đời này. Lão chỉ là một con sâu rượu cả đời rình mò người khác, - Bunty nói. Pete cảm thấy nóng mặt. Đúng vậy. Nàng thương hại hắn cho nên làm ra vẻ không khó chịu khi thấy hắn. Bàn tay hắn luồn vào dưới áo, nắm chặt cây cạy đá lần nữa. Chiếc Packard chỉ cách đấy 15 mét. Nếu đâm ngay thì hắn có đủ thì giờ chạy đến xe trong lúc hai người kia chưa hoàn hồn. Hắn thấy chiếc Packard tiến tới vài mét rồi ngừng lại. Có lẽ Moe muốn ra tay đấy. Gã có thể từ trong xe bắn ra. Bất giác Pete bước nhanh sát cạnh Frances để che cho nàng. Buster ồn ào nói chuyện các trận đấu bóng chày. Một chiếc xe thể thao loại nhỏ nằm ở gara, hai chỗ ngồi và một khoảng nhỏ phía sau. Buster nói: — Hơi chật đấy. Bunty ngồi phía sau. Burt ngồi cạnh tôi còn Frances chịu khó ngồi trên đầu gối anh. — Nếu anh Burt không sợ tôi đè bẹp thì được, - Frances cười rúc rích. Pete tránh ánh mắt nàng và leo lên băng trước. Frances ngồi lên đầu gối hắn, ôm choàng vai hắn. Cơ thể trẻ trung, mềm mại cùng mùi nước hoa thoang thoảng làm mạch máu hắn chảy rần rật. Hắn không dám nhúc nhích. Cả đời chưa bao giờ hắn gặp cảnh này trừ trong cơn mơ. Chiếc xe chồm lên hụp xuống, đẩy người này vào người kia. Chiếc váy của Frances tốc lên làm lộ làn da trắng nõn của bộ đùi. Pete vội lấy tay đè xuống. — Ồ, cảm ơn anh nhiều, - nàng thì thầm, miệng kề sát tai hắn. https://thuviensach.vn Chưa tới biển, họ đã nghe thấy tiếng ồn ào sôi động của khu giải trí, tiếng cười nói của khách dạo chơi trên bãi. Frances kêu lên: — Người ở đâu ra mà nhiều đến thế? Pete liếc nhìn tấm kính chiếu hậu nhỏ, thấy chiếc Packard cũ kỹ và mớ tóc hoe của Moe và cái lệnh của Seigel. Buster cho xe vào bãi đậu, cả bốn người bước xuống và chìm ngập ngay trong đám đông chen lấn ra bãi biển. Frances nắm tay Pete và Buster đi trước với Bunty. Thỉnh thoảng Pete nhìn ngoái lại sau nhưng không thấy Moe. Hắn mong là họ đã bỏ rơi được gã giết mướn đó. Sau cùng bốn người ra được đến bờ biển, sững nhìn bãi cát dài ba cây số đen đặc người. — Ồ, chắc phải tới nửa dân thành phố ra đây là ít, - Buster kêu lên. - Ta đi tắm sau đó đi ăn và dạo chơi trong khu giải trí. — Anh có mang áo tắm không? - Frances quay sang hỏi Pete. Hắn lắc đầu: — Tôi không biết bơi. Hắn thấy Bunty hơi nhăn mặt và nhún vai. Mặt đỏ văng, hắn biết rằng khi đỏ mặt, vết bớt lại tái đi và mặt càng xấu hơn. Bunty quay mặt đi nhưng Frances không đổi sắc, nói nhanh: — Không sao. Ta ngồi trên bãi cát xem thiên hạ vui chơi. Tôi cũng không thích tắm. — Không, xin cô đừng để ý đến tôi. Cô xuống tắm đi, tôi ngồi chờ. — Burt lãnh nhiệm vụ trông quần áo, - Buster nói. - Ta không ở đây lâu đâu. Nào các nàng tiên, xuống đi. Buster có mặc quần bơi nên cởi quần áo lẹ làng. Pete thèm thuồng nhìn các bắp thịt và làn da đồng hun của anh ta. Các cô gái đều mặc áo tắm hai mảnh và Pete thấy như ai đập vào ngực khi nhìn Frances. Chiếc áo tắm ôm sát thân hình và chưa bao giờ hắn thấy một cô gái nào có dáng người đẹp như vậy. https://thuviensach.vn Trong lúc sửa lại mũ bơi cho ngay ngắn, nàng cúi xuống hỏi hắn với giọng băn khoăn: — Anh ngồi một mình không buồn chứ? Tôi cũng muốn ở lại. — Ồ không sao. Tôi chờ cô. — Lại đây, Frances, - Bunty nóng nảy kêu to. Frances mỉm cười với Pete. Hắn nghĩ lạ thật, một cô gái đẹp như thế mà lại chiếu cố mỉm cười với hắn. Rồi Frances vội vã chạy theo các bạn. Pete ngồi yên lặng, hai tay khoanh trên đầu gối, cổ rụt vào vai; nhìn xa dần đôi chân thon mảnh và cái lưng trẻ con thẳng thớm. — Mày chơi cái điệu gì đấy? - Một giọng nói gắt gỏng vang lên. Pete cứng người, tim nhảy thình thịch, mắt liếc nhìn quanh. Moe đang ngồi xổm trên cát. Pete vội vã nói: — Thằng kia vừa đến cửa rồi hai con nhỏ ra. Bọn nó tưởng tao là bạn do đó không thể hành động được. Tao đang chờ ở riêng một mình với con nhỏ. — Mẹ kiếp! Không dò đường đi nước bước trước thì xảy ra như vậy đấy, - Moe cáu kỉnh nói. - Tao đã nói với thằng Louis rồi mà! Bây giờ thì bọn cớm nhào đến nhà con nhỏ là cái chắc. Pete, mày phải làm lẹ lên! — Ngay giữa đám đông này à? - Pete càu nhàu hỏi. — Dẫn nó lên đường cái. Mấy cái wagon nhỏ kia là nơi tình tự tốt đấy. Đâm xong mày nhét nó xuống dưới ghế để có thì giờ mà dông. Pete bỗng thấy nhói trong tim. — Đồng ý. — Đừng có làm chuyện ngu ngốc! - giọng Moe trở nên dữ tợn. - Trong tổ chức của chúng ta, nếu mày để sổng thì cú đầu của mày là cú chót đấy. Phải hạ con nhỏ, lệnh đấy! Nếu mày không làm được thì tới tao. — Tao đã nói “đồng ý” rồi. - Pete trả lời khô khan. Moe đứng lên đi ra xa. Pete thấy gã khuất trong đám đông nhưng biết rằng gã vẫn trông chừng mình. Hắn ngồi dưới nắng, mặt đầy mồ hôi, tim thắt lại. Đây là lần đầu hắn tự thú nhận mình sẽ không giết Frances. Nàng tốt với hắn quá. Nhưng nhìn vấn đề như thế thì hắn biết đời mình đi đến đâu rồi. Phải đổi cả sinh mạng https://thuviensach.vn hắn thôi. Trong tổ chức, không ai bất tuân mà không bị trừng phạt. Có trốn lên trời cũng không thoát. Thực ra Pete không nghĩ đến bản thân mình mà chỉ lo cứu Frances. Hắn nghĩ, nàng còn quá trẻ, quá xinh và quá tốt bụng, lẽ nào con người khả ái đó lại có thể chết sớm như vậy. Thằng Moe dám táo gan lại gần Frances đâm nàng một nhát giữa đám đông rồi tẩu thoát. Cần phải làm cho Moe tin rằng mình đang lo việc đó. Cách giải quyết tốt nhất là nói thực cho nàng biết rồi loại Moe. Nếu hắn giết được Moe thì Frances có một hay hai tiếng đồng hồ rời khỏi thành phố trốn đi trước khi tổ chức biết nàng đã thoát. *** Chiếc xe cảnh sát sơn đen trắng quành sang đường Lennox và chậm lại trong khi Conrad nghiêng mình ra ngoài dò số nhà. Anh nói với Bardin đang cầm lái: — Bên kia đường, cách đây khoảng 10 mét. Chiếc xe dừng lại trước ngôi nhà bốn tầng. Hai người bước xuống nhìn tòa nhà một lát. Tim Conrad dập mạnh. Khi McCann gọi báo cho anh biết Frances Coleman ở số nhà 35 đường Lennox, anh phải dằn lòng lắm mới kìm nổi sự nôn nóng trong lúc chờ đợi Bardin lấy xe đưa anh đi. — Anh sẽ yên tâm ngay thôi. Có dám cá là cô ta không muốn gặp ai không? — Cứ đi hỏi cô ta thì biết, - Conrad vừa nói vừa đẩy cánh cổng sắt. Trong khi theo lối đi đến cửa ra vào, Conrad thấy nơi cửa sổ có gì động đậy, một bóng người nấp sau tấm rèm nhưng khi anh quay lại thì hắn thụt vào mất. Conrad bấm chuông lầu hai. Không ai trả lời. Anh gõ lần nữa rồi nhíu mày nói: — Hình như trong nhà không có ai. Làm thế nào đây? — Lát sau ta trở lại, - Bardin tỉnh bơ nói. - Sáng đẹp trời như thế này mà cô ta ở nhà thì lạ thật. https://thuviensach.vn Hai người bước xuống. Conrad nói: — Không biết chừng cái gã nơi cửa sổ tầng trệt biết cô ta đi đâu. Hắn rình ta như thế thì không gì lọt qua mắt hắn được. — Việc gì mà rối lên. Chiều nay ta quay lại. Nhưng Conrad đã gõ cửa nơi căn nhà phía phải cửa vào. Một ông già lưng khòm to cao bước ra nhìn họ với đôi mắt màu xanh lục. — Chào các ông. Tôi giúp được gì các ông không? — Tôi là Paul Conrad ở Văn phòng Biện lý và đây là thanh tra Bardin. Chúng tôi muốn đến thăm những người thuê ở lầu 2 nhưng không có ai. Cụ có biết lúc nào họ về không? Ông già rút ra một khăn mùi xoa lụa đỏ và chà lỗ mũi thật kỹ. Trên đôi mắt hiện ra vẻ tò mò. — Xin mời các ông vào. Mong bỏ qua cho nhà cửa bừa bãi. Các ông hiểu cho, tôi sống một mình. — Cảm ơn, - Conrad nói. Khi bước theo ông già khòm, Conrad liếc nhìn Bardin như có ý dặn phải kiên nhẫn. Ông già lấy trên tủ buffet bày hàng chai whisky và khoảng hai mươi cái ly bẩn, đem ra một chai và bật nút với bàn tay run run. — Xin các ông chớ tưởng khi xưa tôi cũng thế này. Bà lão nhà tôi vừa mất vài năm nay khiến tôi buồn nhớ vô cùng. - Lão nhìn chai rượu với đôi mắt không hồn. - Xin tự giới thiệu: Tôi là đại tá Neumann. Mời các ông cùng làm một ly với tôi. — Không, xin cảm ơn đại tá. - Conrad vội nói. - Chúng tôi đang gấp. Cụ có thấy cô Coleman ra đi vào sáng nay không? Viên đại tá nốc cạn ly và vẫn lè nhè đợi Conrad nhắc lại lần nữa. — Phải, phải. Họ đi hết cả. Ông chớ tưởng tôi rình mò họ, nhưng mà tôi thấy họ đã ra đi. Họ có bị phiền hà không? — Không, nhưng tôi mong được gặp cô Coleman. — Có phải cô tóc nâu không? Rồi lão tiếp: — Cảnh sát cần gì cô ta thế, ông Conrad? — Đại tá có biết họ đi đâu không? https://thuviensach.vn — Họ nói đến khu giải trí. Hình như có một tay bàn chuyện đi tắm. Conrad nhăn mặt. Anh biết thật khó tìm ra Frances Coleman giữa khu giải trí đông nghẹt người. — Ông có chắc là không có chuyện gì xảy ra không? - Viên đại tá nhìn vào mặt Conrad. - Cái gã bám đuôi họ không có vẻ tốt lành tẹo nào mà còn có dáng chẳng ra gì. Conrad vểnh tai lên: — Gã nào thế, đại tá? — Ông chớ tưởng cả ngày tôi đứng bên cửa sổ đâu, nhưng tình cờ tôi có ở đấy khi họ ra đi và do đó tôi thấy một tên ngồi xe hơi len lén đi theo họ. Hắn có mái tóc vàng hoe. Trẻ nhưng dáng du đãng thì thấy rõ. — Cô Coleman đi với ai? - Carlos hỏi cụt ngủn. — Với bạn, - viên đại tá càu nhàu vẻ không bằng lòng. - Thằng bé mặc áo sơmi bỏ ngoài quần, giá như nó ở trong đơn vị, tôi sẽ dạy nó cách ăn mặc. Còn con bé Boyd đúng là loại hỗn hào. Lạ làm sao mà bọn con gái không quan tâm đến dáng vẻ bạn trai của chúng. Không thế tưởng được tại sao cô Coleman lại đi chơi với gã có bớt trên mặt nhưng đó là một cô bé dễ thương, chắc cô ta thương hại hắn đấy. Conrad và Bardin liếc nhìn nhau. Cả hai đều biết mặt Pete Weiner dù chưa bao giờ chộp được hắn. Họ đều biết hắn làm việc cho Maurer. Bardin gầm lên: — Thằng có bớt là ai? Viên đại tá nháy mắt. — Tôi không biết là ai. Chưa bao giờ thấy, vết bớt phía bên phải. — Người cao dong dỏng có dáng sinh viên phải không? Bardin hỏi. — Đúng rồi. Không biết chừng hắn là sinh viên thực thụ đấy. — Còn tên ngồi trong xe, có phải hiệu Packard, mập lùn, tóc vàng, mặt xanh mét? — Chắc là vậy. Cái xe thì không biết. Ông biết họ à? — Ông nói là tên có bớt đi cùng bọn cô Coleman à? - Bardin hỏi mà không trả lời câu hỏi của viên đại tá. https://thuviensach.vn — Phải. Họ đến chỗ gara kia lấy một chiếc xe nhỏ. Người tóc vàng ngồi trên xe lái theo. Conrad thấy lo lắng thực sự. Đúng là Pete Weiner và Moe Gleb. Anh bước vội ra. — Cảm ơn nhiều. Xin lỗi đã làm rộn đại tá. — Ơ... sao mà gấp vậy? Ông phải giải thích... - viên đại tá la lên làm đổ cả rượu. Nhưng Conrad đã ra tới đường, có Bardin đi theo. Conrad hỏi cộc lốc: — Anh thấy chưa? Ta chỉ còn có việc phải lẹ lên mà thôi. Trước hết ta qua gara để họ chỉ cho biết cái xe. Anh tổ chức cứu viện trong lúc tôi đến khu giải trí. Phải cần bốn mươi, năm mươi người. Nhanh lên. — Trời ơi! - Bardin la lên. - Làm gì mà huy động nhiều người đến thế. Mình tôi và anh là đủ rồi. — Không nói chơi đâu! - Mắt Conrad tóe lửa. - Con bé lạc giữa năm nghìn người, bị hai thằng khốn của Maurer bám sát. Anh tưởng chúng theo chơi hay sao? Tôi phải cứu cô ta với bất cứ giá nào. *** — Ê, chờ tôi một chút! - Hai tay Buster ôm lỉnh kỉnh đủ thứ búp bê, dừa trái, kẹo hộp - Để tôi tìm chỗ cất đã. Không thể mang theo được đâu. — Thì cứ ráng mà chơi trò ném vòng đi. Anh tính để đâu? - Bunty vừa nói vừa cười. — Ta quay lại xe. Rồi sau đó đến chỗ bánh xe đu quay. Bunty nói: — Chẳng cần phải đi hết. Hai người đến chỗ bánh xe đu trước đi. Không chắc tôi đã lên đu nhưng đứng dưới nhìn các bạn cũng được. Tim Pete đập mạnh. Cả tiếng đồng hồ, hắn chờ đợi được tách riêng một mình với Frances và bây giờ dịp ấy đã tới rồi. Hắn nhìn ngoái lại sau. Trước một bàn trò chơi, Moe đứng dựa lưng, nét mặt lầm lì. Pete biết rằng Moe không thể chờ lâu được nữa. Hắn phải tìm cách kéo Frances tách ra khỏi đám đông và Moe. Hắn nhìn quanh thấy bảng hiệu https://thuviensach.vn đèn. MÊ CUNG GƯƠNG QUAY VĨ ĐẠI CÁC BẠN MUỐN ĐỨNG RIÊNG BIỆT MỘT MÌNH KHÔNG? XIN MỜI DẠO CHƠI TRONG MÊ CUNG LẠ LÙNG NHẤT THẾ GIAN NÀY! Hắn nói với Buster: — Các bạn đi phải đến 20 phút mới quay lại. Để chúng tôi thử chui vào cái mê cung này. Hắn quay sang Frances: — Cô đi với tôi không? Tôi thích lối chơi này lắm! — Trời ơi! - Bunty la lên. - Coi chừng lạc cả 3 tiếng đồng hồ đấy! — Không đâu, - Pete vội vã nói. - Giản dị lắm. Chỉ cần lúc nào cũng quành về phía bên trái thì chỉ mười phút là ra được. Cô đi không? Frances gật đầu. Nàng không thích cái trò này lắm nhưng vì thấy Pete nghe theo lời nàng nên nàng muốn chiều ý hắn một lần. Trong khi Buster và Bunty vẹt đám đông người tìm lối đi ra, Pete nhìn lại phía Moe. Tên cướp đang nhìn hai người đi. Pete vội vã quay về phía Frances. — Ta đi chứ? Nàng đi theo hắn đến cửa vào mê cung, nắm cánh tay hắn và đột nhiên hỏi: — Anh biết người đó không? Pete cứng người: — Người nào? — Người lúc nào cũng nhìn anh ấy. Mặc complet đen. Người ấy theo ta suốt cả buổi sáng. — Thật không? - Pete ráng làm bộ tỉnh táo. - Tôi... Tôi hình như gặp hắn ở đâu đó. Hai người dắt nhau đến chỗ thu tiền. Hình như đây là chỗ chơi không có ai làm đuôi chờ đợi, cho nên cô thu ngân tỏ vẻ vui sướng khi đưa hai vé ra. — Quí vị bước vào phía trái. Nếu lạc đường thì bấm chuông, chuông đặt dọc trên đường. Rồi sẽ có người đến tìm quí vị đưa ra. https://thuviensach.vn Pete bước theo Frances đang chờ hắn trước lối vào. Hắn đi dọc theo hành lang dài và ngoái lại phía sau lần cuối. Không thấy Moe đâu cả. Frances đi trước hỏi: — Làm thế nào bây giờ? Anh không thấy ở đây ngột thở à? — Vào mê cung thì sẽ thấy dễ thở hơn vì là ở giữa trời. - Pete trấn an. Họ bỗng thấy trước mặt có hai bức tường cao 4 mét lắp đầy kính. Có hai người đang đi bên cạnh nhau. Kính lắp sao cho khi Frances và Pete bước vào hành lang thứ nhất thì có đến ba mươi, bốn mươi hình bóng họ hiện ra. Frances hoảng hốt đứng dừng lại. — Tôi không thích thế này đâu. Có nên đi ra không? — Được rồi - Pete nói và nắm tay nàng. - Ta chỉ đi thẳng tới trước và đến chỗ rẽ thì quanh trái là xong. Hắn muốn dắt nàng vào giữa mê cung để tránh Moe. Trên đầu họ bầu trời xanh và tiếng ồn chói tai của khu giải trí vang đến tai họ. Hành lang nào cũng giống hành lang nào, cũng hiện ra các hình người của họ. — Thôi bây giờ ta đi ra. Anh chắc thấy hơi nhàm chán rồi. Pete đứng lại liếc nhìn sau. Hắn thấy hai mươi khuôn mặt, hai mươi cái bớt mà muốn lộn mửa. Đã đến lúc phải nói sự thực rồi nhưng mới khó khăn làm sao. Thì giờ ít ỏi, Moe có thể xuất hiện vào bất cứ lúc nào. Hắn lên tiếng: — Tôi đưa cô đến đây để nói một câu chuyện. Chuyện này chắc sẽ làm cô hoảng lên đấy. Nàng nhìn hắn thật nhanh và hơi sững người: — Chuyện gì vậy? — Tôi không phải là Burt Stevens. Tôi là Pete Weiner. Chúng ta có rất ít thời gian. Xin cô lắng nghe tôi nói và nhất là đừng có sợ hãi. Hắn thấy mặt nàng hiện lên vẻ lo âu và thấy thương nàng. Frances nhẹ nhàng nói: — Tôi không hiểu gì cả. Có phải là chuyện đùa không đấy? — Rất tiếc là chuyện thật. Trước khi nghe, tôi muốn cô biết rằng tôi không làm hại gì cô hết. Cho nên xin cô chớ sợ. Frances lùi lại một chút. https://thuviensach.vn — Gì thế? — Tôi có rất ít thì giờ, - hắn khổ tâm cố gắng tìm ra lời diễn tả cho thích hợp. - Chính tôi cũng không biết chuyện ra sao. Tôi chỉ được lệnh làm hại cô. Người đi theo ngoài kia là cùng bọn với tôi. Hắn rất nguy hiểm. Nếu hắn gặp cô một mình, hắn sẽ giết cô ngay. Cách giải quyết duy nhất để cứu cô là tôi phải giết hắn để cô trốn thoát. Cho nên tôi mới dẫn cô vào đây. Bây giờ cô phải theo đúng lời tôi dặn... Hắn ngừng lời vì thấy mắt nàng đầy vẻ kinh hoàng. Nàng cứ tưởng là đang nói chuyện với người điên. Nàng lùi lại và giơ tay để ngăn không cho hắn bước lại gần. Pete không nhúc nhích. Hắn cũng biết là nói thật thì nguy hiểm lắm. Hắn nói: — Chớ sợ, Frances. Tôi xin cô hãy tin nơi tôi. Tôi không điên và không có ý làm hại cô. Cô không tin tôi sao? Không tin thực lòng muốn giúp đỡ cô sao? — Ông đi đi! - Mặt nàng tái xanh nhưng vẫn giữ được bình tĩnh. - Tôi có thể tự tìm được đường ra. Để mặc tôi. — Tôi sắp đi đây, - hắn cố sức trấn an nàng. - Nhưng cô phải nghe tôi đã. Người đi theo chúng ta được lệnh phải giết cô. Tôi không hiểu vì cớ gì nhưng tôi có thể ngăn hắn được. Người ta có gửi cho tôi một tấm ảnh của cô để nhận ra cô. Nhìn đây thì cô biết là tôi nói sự thật. Hắn rút cái bóp đưa ra nhưng chiếc đồng hồ đeo tay đã móc cây cạy đá làm nó rớt xuống dưới chân. Frances cúi xuống và thấy vật giết người. Đôi mắt nàng trợn tròn sợ hãi rồi ngước mắt nhìn lên thấy ánh mắt hoảng hốt của Pete. Nàng không còn suy tính gì nữa. Đúng là gặp một thằng điên dẫn nàng vào mê cung này để giết. Nàng quay gót chạy nhanh. — Frances! Xin cô! Tiếng kêu lo lắng của Pete làm nàng nhanh nhẹn hơn. Nàng phóng mình chạy vụt theo lối hành lang hẹp, gặp một chỗ rẽ liền quay sang phải, mặt cắt không còn giọt máu. https://thuviensach.vn Frances không biết mình chạy như thế trong bao lâu. Hình như loanh quanh thế nào nàng lại vẫn trở về chỗ cũ. Nàng nhắm mắt lại, dựa lưng vào tường lấy hơi thở. Khi mở mắt, nàng thấy mình trong gương, đầu tóc rối bời, mắt trợn trừng. Nàng không biết có nên kêu cứu không nhưng rồi lại sợ Pete ở gần đâu đó nên quyết định từ từ lần lối ra. Đi một đoạn ngắn nàng có cảm giác như có kẻ theo dõi nên ngoái lại nhìn phía sau. Ở đầu hành lang có cái gì nhúc nhích. Tim như ngừng đập rồi lại đánh loạn xạ. Nàng toan chạy thì chợt cái bóng cũng nhúc nhích. Thì ra đó là bóng nàng ở tấm gương đằng xa. Nàng bước tới gặp một lối cụt nên quay trở lại. Lại có gì động đậy nữa ở đầu hành lang nhưng nhớ mình bị lầm lẫn trước nên nàng cứ an tâm bước tới. Bỗng nhiên nàng thấy lạnh người. Cái bóng phía trước có những cử động khác nàng. Nàng dừng lại nhìn thẳng trước mặt. Một người đàn ông nhỏ con mập phè mặc complet đen đang nhìn nàng. Khẩu súng lấp lánh trên tay. Đó là tên giết mướn Moe. https://thuviensach.vn CHƯƠNG 5 Conrad mất đến hai mươi phút lùng tìm chiếc xe thể thao ba chỗ ngồi trong hàng đống bãi đậu xe bên cạnh bờ biển. Đang lúc tuyệt vọng anh nghe tiếng còi hụ của xe cảnh sát với Bardin và toán tăng viện đã đến. Chiếc xe dừng lại rồi Bardin nhảy xuống. — Sao, tìm được chưa? — Hỏi chơi! Hàng vạn chiếc xe như thế này làm sao tìm được ra nhanh thế? Tất cả mọi người phải cùng đi tìm một lượt. Có người tiếp không? — Còn hai toán sau chúng ta. Ông cảnh sát trưởng chắc sẽ la om sòm vì tôi huy động hết cả toán dự bị. — Nếu cô gái bị giết thì chính ông Biện lý sẽ la om sòm với lão McCann đấy. Rồi, bắt đầu làm việc thôi. — Ê! Khoan đã. - Bardin nắm tay Conrad. - Nhìn xem ai kia. Một thanh niên cao to, tóc cắt ngắn, mặc sơmi đỏ bỏ ngoài quần bước tới, hai tay ôm đầy búp bê, chậu hộp kẹo, đủ thứ... Một cô gái tóc vàng mặc áo dài trắng đi bên cạnh. — Có phải hai người kia không? — Trong vùng này có cả hàng ngàn người ăn mặc như thế. Nhưng ta cũng thử hỏi xem. Anh tiến lại Buster Walker. — Anh từ đường Lennex đến phải không? — Ơ, phải. Nhưng sao ông biết? Conrad nhìn Bunty. — Còn cô là cô Boyd? — Phải, - Bunty nghẹn người trả lời. Conrad ra dấu Bardin lại gần. — Họ đấy. Anh lo cho họ đi. Bardin lớn tiếng nói: https://thuviensach.vn — Tôi là thanh tra Bardin. Cô Coleman đâu? — Frances à? - Buster há hốc miệng hỏi. - Có gì cần cô ta thế? — Trả lời nhanh, nhanh lên. - Bardin rống tướng lên. — Chúng tôi để cô ấy trong khu vui chơi. — Một mình à? — Không, với Burt. — Burt... gì? — Burt Stevens. Gì thế? Conrad chen vào: — Có phải tên Stevents có cái bớt trên mặt không? — Đúng rồi, phía phải nơi mặt. — Anh có chắc đó là Stevens không? — Anh ta bảo thế. Có chuyện gì không? — Nhưng anh không chắc phải không? — Không. - Bunty xen vào. - Lúc mới gặp anh ta, tôi thấy hơi kỳ kỳ. Các ông hiểu cho, chúng tôi phải ra tắm biển: Frankie, Buster, Terry Lancing và tôi. Terry gọi điện thoại cho biết anh ta không đến được nhưng sẽ nhờ anh bạn Burt đến thay và người kia đến. Hắn nhận rằng hắn là Burt Stevens. — Các người bỏ cô Coleman ở đâu? — Họ đi chơi một vòng trong mê cung. — Mê cung nào? — Mê cung bằng gương. Ở đầu đường phía gần vòng đu quay lớn. Tôi mong các ông cho biết có chuyện gì xảy ra? — Tôi không có thì giờ. - Conrad trả lời cụt ngủn. - Hai người đứng ở đấy. Có thể chúng tôi cần đến các người. - Anh quay sang Bardin. - Ta đi. Anh gạt đám đông chạy tới trước. Bardin còn nán lại ra lệnh: — Vây hết mê cung. Không cho ai ra cả. Các anh biết phải đối phó với tên nào rồi. Coi chừng Moe. Nhất định hắn sẽ liều lĩnh bắn để thoát đấy. Rồi ông quay gót chạy theo Conrad để lại Buster và Bunty sững sờ nhìn nhau. https://thuviensach.vn *** Ánh sáng mặt trời lấp lánh trên nòng súng của Moe. Trong một thoáng, Frances sợ đến chết khiếp khi nhìn thấy Moe. Linh tính cho nàng biết phải đương đầu với một tên giết mướn nhà nghề và gã sắp ra tay. Nàng tung người chạy. Moe bóp cò. Tiếng nổ vang như một trái bom. Frances rú lên khi nhìn thấy gương vỡ loảng xoảng bay tung lên. Nàng chạy vào khúc quanh, nghe có tiếng chân đuổi theo phía sau. Nàng ngã quị xuống thì vừa vặn gã bắn phát thứ hai. Frances lấy hai tay ôm lấy mặt chạy bất kể trời trăng. Moe đứng sững trước đống kính vỡ chồng chất. Gã biết rằng không thể để lâu hơn được nữa. Hắn ngước nhìn bóng người mặc áo xanh chạy trốn trước mặt, nhắm kỹ vào giữa hai vai, tay xiết mạnh cò, tin chắc lần này không thể trật được. Lúc đó gã nghe một cú đập mạnh vào vai cùng lúc một tiếng nổ vang lên. Bàn tay nắm khẩu súng hơi trật nhẹ, phát ra tiếng đạn. Gã loạng choạng ngước nhìn lên. Một người đứng nơi đầu một bức tường tay cầm súng. Moe nhận ra viên chánh điều tra của văn phòng Biện lý. Hắn nằm nhoài xuống đất để tránh viên đạn thứ hai. Máu chảy ròng ròng dọc cánh tay ra đến đầu ngón. Gã nhìn về phía trước nhưng cô gái đã mất hút. Gã gầm gừ tức giận. Conrad đứng cách gã khoảng mười lăm mét, cách hai hành lang nhưng anh biết gã còn ở đấy. Một tá cảnh sát viên leo tường và bao vây mê cung. Conrad chỉ về phía Moe. — Nó còn ở đấy. Moe nhỏm dậy bắn vào Conrad. Theo linh tính, Conrad nghiêng mình tránh đạn và mất thăng bằng té nhào trong hành lang. Các anh cớm đặt thanh ngang qua hành lang rồi khi đã qua liền rút đi. Khi đến chỗ Moe thì gã biến mất. Một vết máu còn lại chứng tỏ gã đã bị thương. Một cảnh sát ngồi trên tường hỏi Conrad. — Có bị thương không sếp? https://thuviensach.vn — Không, không sao. Tôi ở đây. Các anh cố gắng trục hắn ra và báo cho tôi biết. Gặp cô gái cũng báo ngay. Thôi lẹ lên. Trong hành lang bên cạnh, Moe nhìn người cảnh sát lom khom đi trên bờ tường, gã giơ súng nhằm vào đầu anh ta. Một tiếng nổ, người cảnh sát chới với, giơ hai tay lên trời, rơi xuống lối đi song song với lối của Moe. Moe nắm chặt cánh tay bị thương, cắm cổ chạy. Nhìn vào một tấm gương, gã thấy một bóng xanh. Cô gái đang ở ngã rẽ gần đấy và nhìn quanh quẩn không biết nên chạy theo lối nào. Moe đổi súng sang tay trái, nhắm vào ngực cô. Khẩu súng rung rung trong tay gã. Bỗng có tiếng loa vang lên: “Cô Coleman! Cô Coleman! Chú ý! Cảnh sát đang tìm cô! Cô hãy la lên để chúng tôi biết cô ở đâu, Phải coi chừng! Cần nhìn về hai phía! Tên sát nhân vẫn còn luẩn quẩn trong đó...” Frances thở một hơi dài, vừa nhẹ mình vừa sợ hãi. Nàng nhìn sang hai bên rồi tim như muốn bật ra khỏi lồng ngực khi thấy một bóng đen cách khoảng hai mươi mét, khẩu súng nhằm vào người nàng. Nàng nhắm mắt lại và rú lên. Tiếng nổ như xé tai, nàng cảm thấy buốt nơi tay và gục xuống. Moe nhìn thấy nàng ngã lăn, ánh mắt đắc thắng. Gã nghe có tiếng bước chân nhưng vẫn cứ bắn. Viên đạn trúng vào tấm gương cách trên tấm thân nàng chỉ chừng ba hay bốn centimètres. Tiếng bước chân chạy lại gần và Moe quay mình lại. Conrad dừng lại nơi đầu hành lang. Anh vừa kịp thấy Moe quì gối, súng giơ cao và phía sau gã là xác một cô gái mặc áo xanh. Moe bấm cò, Conrad nhảy lùi về phía sau. Kính vỡ tung bắn vào mặt. Anh nằm dài xuống. Moe thấy anh giơ súng lên. Hai phát nổ cùng một lúc. Viên đạn của Moe chỉ xuyên qua mũ Conrad. Thật may cho anh chàng thám tử. Moe buông súng lăn ra. Hai viên thanh tra vụt xuất hiện và nhảy đến bên anh. — Cẩn thận đấy, - Conrad nói và tiến lên trong hành lang. Nhưng Moe không còn cục cựa được nữa. Một anh cớm lật gã lên. Gương mặt tên giết người giật giật vài cái vì đau đớn và sợ hãi. Hai mắt nhìn lên trời xanh. Lúc Conrad đến xem, hàm răng gã khép lại và từ trong cổ họng thoát ra hơi thở cuối cùng. https://thuviensach.vn *** Dolorès ngồi trần truồng trên ghế cao, thân hình đỏ bừng vì loạt xoa bóp vừa xong. Ả tỉ mỉ ngồi chùi từng cái móng chân. Ả vừa mới bơi xong và theo thói quen tắm lại nước ngọt để rửa sạch muối biển. Ả có vẻ suy nghĩ tợn và mất vẻ vui tươi ngày thường. Một giờ trước, Jack Maurer đã nói thẳng mục đích của chuyến đi du thuyền đến một nơi nào đó, không hẳn có thể trở về trong ba tuần hay một tháng. Ả nghĩ rằng Maurer ra đi là theo lời khuyến cáo của Abe về vụ June Arnot. Ả biết chuyện dan díu của lão với June ngay từ đầu và cảm thấy ảnh hưởng của ả với lão càng ngày càng xấu đi nên lo sợ cho địa vị của mình. Cái chết của June không làm ả yên tâm vì không có cô June này thì có cô June khác. Việc giết June còn làm Dolorès hoảng hốt thực sự. Đó là một lời cảnh cáo. Maurer lúc trở về sẽ không còn cần đến chuyện ly dị mà chỉ cần giết ả là gọn. Do đó phải tạo cơ hội thoát ra khi Maurer ra đi. Ả mặc áo vào đi về phía quầy rượu. Abe Gollowitz ngồi trên ghế cao, nhâm nhi ly martini. Lão là hy vọng độc nhất của ả. Ả thấy lợm giọng một chút. Ả chỉ có thể núp sau mấy lão già bụng phệ vì chỉ lũ ấy mới có quyền và có tiền cho ả tiêu xài. Ôi! Giá như Abe có vóc dáng như chàng Seigel hấp dẫn đẹp trai, mạnh khỏe kia. Có lúc ả muốn thử bắt bồ với Seigel nhưng rồi lại không dám. Dolorès nhìn Gollowitz. Ả biết lão chỉ chờ ngày thay thế Maurer. Nhưng liệu lão có đủ mạnh để bao bọc ả không? Ả tiến lại với nụ cười khiêu gợi. — Chào Abe! Sao, Jack đi rồi à? Lão cuống quít nhảy xuống ghế, gương mặt bừng sáng. — Phải, anh ấy đi rồi. (Ánh mắt lão như muốn lột truồng ả). Chà, thân hình cô thật tuyệt mỹ. Tôi không biết ca tụng làm sao cho xứng đáng đây. Dolorès nhún vai, leo lên chiếc ghế cao bên cạnh. — Tôi cũng không biết. Nhưng Jack không chú ý đến điều đó đâu Abe ạ. Lão thốt ra tiếng càu nhàu. — Jack không biết gì về cái đẹp cả. https://thuviensach.vn — Này Abe! Jack gặp chuyện rắc rối phải không? — Không, không có gì đâu. Anh ấy bỗng nhiên... — Abe, xin anh. Tôi chỉ tin cậy có mình anh thôi. Có phải Jack bị vướng không...? Gollowitz liếc nhìn về phía sau xem có ai không. — Anh ấy có thể bị rắc rối. Chúng tôi nghĩ tốt hơn là anh ấy nên tránh mặt một thời gian. — Về chuyện June à? Gollowitz ngập ngừng rồi gật đầu. — Tổ chức nghĩ sao hả Abe? Có phải Jack đến lúc tàn đời rồi không? — Này Dolly, tốt hơn là đừng nói, nhưng vì cô cứ muốn biết nên tôi phải trả lời là tôi không biết gì hết. Anh ấy đã không điều hành công việc của tổ chức mấy tháng nay rồi. Lại còn có ý định buông hết nữa chứ. Dolorès không biết chuyện này nhưng cố giấu sự ngạc nhiên. Ả biết rằng nếu bỏ qua cơ hội này thì không còn lúc nào thoát khỏi tay Maurer nữa. Ả hạ giọng: — Nếu Jack có bề gì thì anh thay quyền phải không? Gollowitz biết ả đã đề cập đến chỗ nguy hiểm nên nói lửng lơ: — Tất cả là còn tùy nơi tổ chức... Có lẽ họ kiếm được người khác. — Nếu thế thì lạ đấy. - Rồi ả vụt ngước mắt nhìn lên, nét nhìn mời mọc - Abe, nếu anh thay thế, anh sẽ nghĩ đến tôi chứ? — Dolly, đến lúc đó thì cô không có gì phải lo sợ nữa hết. Ả nhìn lão với đôi mắt biết ơn. Ả biết mình thắng rồi. Gollowitz cố dằn ý muốn nắm tay ả. Tiếng chuông điện thoại vang lên. Người hầu bàn cầm ống nghe và đặt xuống, quay sang Gollowitz: — Thưa ông Gollowitz, ông Seigel muốn gặp ông trong văn phòng ông ấy. Gấp lắm. Gollowitz càu nhàu. Thằng cha Seigel không làm nổi việc một mình. Seigel đang đi qua đi lại trong phòng. Mặt hắn tái mét chảy dài xuống như mớ giẻ rách và sặc sụa mùi whisky. Hắn thầm thì: — Chúng giữ được con nhỏ rồi! https://thuviensach.vn — Sao? Ai? — Bọn cớm! Hai thằng chó chết kia làm hư việc hết. Gollowitz thấy lạnh buốt sống lưng. Hay thật! Vừa mới tạm nắm quyền trong tay là mọi thứ đổ nhào hết. Tổ chức sẽ cho là lão bất lực, không để lão thay thế Maurer nữa. Lão gầm lên: — Jack đã bảo anh hạ nó mà! Nó còn sống sao? Seigel lùi lại. Hắn chưa bao giờ thấy Gollowitz như thế cả. — Hai thằng ngu ngốc đó đưa con nhỏ vào mê cung trong khu giải trí. Chắc có đứa nào to nhỏ với bọn cớm nên bọn họ đến trước khi hai gã kia hạ con nhỏ. Moe đã bị giết. — Cảnh sát giữ được con nhỏ? Sau khi anh đã nghe Maurer ra lệnh rồi à? Anh không nghe McCann nói gì sao? Trời ơi! Sao mà anh ngu ngốc đến thế! — Tôi đã báo trước với ông Maurer. Không có thì giờ dò đường đi nước bước thì gặp tai vạ như thế đấy. Người đông quá. Hai thằng kia không thể nào đến sát nó được. — Câm mồm! - Gollowitz la lên. - Cái kiểu bào chữa mất tinh thần đó không được đâu. Maurer đã ra lệnh và anh không tuân lệnh đó. — Gleb và Weiner lãnh nhiệm vụ giết con nhỏ, - Seigel chữa lại, mặt trắng bệch như vôi. — Và anh là người chịu trách nhiệm? Anh tính làm gì đây? Tìm lại nó đi! Xoay sở làm sao thì làm nhưng phải nhanh lên. — Con nhỏ đang ở trong tay Biện lý. Đó là nơi độc nhất mà ta không thể đến được. Gollowitz cố sức kìm cơn tức giận. Maurer chưa bao giờ gặp tình cảnh này. — Nếu con nhỏ thấy Jack ở nhà June Arnot thì ta tiêu rồi. Tổ chức tan vỡ hết. — Phải ngăn nó nói. - Seigel gợi ý. - Có lẽ lão McCann lo được. Gollowitz nhăn mặt. — McCann à? Không! Ta phải tự lo lấy. Con nhỏ hiện ở đâu? — Chúng mang nó về ở nơi nào đó trong Tòa biện lý. https://thuviensach.vn Gollowitz suy nghĩ rồi ngẩng đầu lên. — Anh nói Gleb bị hạ? Còn Weiner thì sao? — Tôi không biết. Hắn biến mất tiêu. Gollowitz xanh mặt chồm tới: — Anh không biết à? — Nó sắp trở về đây. Nhưng để rồi nó biết tay tôi. — Khốn nạn! - Gollowitz gầm lên. - Con nhỏ sẽ tả hình dạng nó, một thằng đui cũng thấy cái bớt trên mặt nó. Nếu thằng khốn nạn đó nói ra là ta tiêu. Hiểu chưa? Con nhỏ chỉ là một nhân chứng. Còn Weiner sẽ phải lo cứu mạng nó. Nó sẽ khai hết. Phải tìm cách bịt miệng nó lại. Huy động tất cả các tay súng. Anh cũng đích thân đi tìm đi. Seigel hiểu là lão luật sư có lý, hắn lấy từ hộc bàn ra khẩu 45. — Tôi sẽ tóm được nó. *** Conrad chưa bao giờ thấy ông Biện lý hoang mang đến thế. Anh vừa thuật lại về cái chết của Moe và việc tìm ra Frances Coleman. Forest hỏi: — Cô ta bây giờ ở đâu? — Trên lầu 10. Cô Fielding và một cô y tá ở chung với cô. Jackson và Morris giữ cửa. Ba cảnh sát trông chừng thang máy. Tạm thời cô ta không còn lo gì cả. — Cô ta có bị thương không? — Sợ hãi nhiều hơn là bị thương. Chỉ có một mảnh kính cắt nơi cánh tay. — Khi nào anh có thể hỏi cô ta? — Sau khi cô ấy nghỉ ngơi. — Được rồi. Còn Weiner? — Ai nấy đều lo tóm Gleb nên để hắn thoát. Cảnh sát đang truy tìm. — Phải tìm ra hắn trước bọn Maurer, - Forest nghiêm khắc nói. - Paul ạ, nếu nó khai thì ta sẽ tóm hết được cả băng. Tôi sẽ gỡ cho nó. https://thuviensach.vn — Nó có cái bớt trên mặt thì không thể đi xa được đâu. Radio đã thông báo nhân dạng của hắn giữa chương trình phát thanh và yêu cầu mọi người cảnh báo cho ta biết tức khắc. Máy nội đàm reo lên. Forest cầm máy nghe rồi lầu bầu và lại có dáng thỏa mãn. — Ta đã quậy lên được chút gì rồi. Maurer đã trốn trên du thuyền hai giờ trước đấy. Đi đâu không biết. Giá như mà cô gái ấy thấy được một chút gì. — Chắc ta cũng sẽ biết, - Conrad trả lời mà bản thân cũng không kìm được nôn nóng. - Ông muốn tự mình hỏi cô ta không? — Thôi anh làm đi. Chuyện này anh khéo hơn tôi. Conrad bước lên lầu. Nơi đầu hành lang, Jackson và Morris mỗi người ngồi một ghế giữ cửa, ôm khẩu tiểu liên trong lòng. Conrad không muốn có sơ hở nào hết. Frances là nhân chứng quá quan trọng nên băng Maurer cố công tìm mọi cách để khử nàng. Anh hỏi Jackson: — Có gì lạ không? — Êm hết. Thầy thuốc vừa ở đây ra. Conrad gõ cửa, Madge ra mở. — Đừng bắt cô ấy nói nhiều, cần để cô ta nghỉ ngơi. — Không lâu đâu, - Conrad nói. Frances nom xanh xao, nằm dài trên trường kỷ ngước nhìn Conrad với vẻ lo âu. Conrad thấy cổ họng như khô lại. Khuôn mặt nàng trên tấm hình đã hớp hồn anh. Anh biết mình đã yêu nàng rồi. Kỳ lạ thật vì anh chưa hề trao đổi với nàng lời nào. Anh đứng lặng một lát không tìm ra được ý tưởng nào hết. — Cô Fielding chắc có báo cho cô biết tôi muốn gặp cô. Tôi là Conrad chánh điều tra viên của tòa biện lý. Sức khỏe cô đã khá chưa, cô Coleman? — Tôi... tôi đã khá rồi, Cảm ơn. - Nàng nói giọng thật nhỏ. - Tôi muốn về nhà. — Chúng ta sẽ xem xét việc này sau. - Anh nói trấn an. - Tôi muốn hỏi cô một vài điều. - Anh kéo ghế đến ngồi bên cạnh. - Tôi không nán lại lâu https://thuviensach.vn đâu. Cô cần phải nghỉ ngơi. — Không cần. Tôi chỉ muốn về nhà ngay. — Cô Coleman, cô có bà con họ hàng nào không? Có ai để chúng tôi báo tin không? Frances vụt quay mặt đi. — Tôi không có ai hết. Conrad hiểu ngay là cuộc nói chuyện tiến hành không dễ dàng gì. — Cô Coleman, vào tối ngày mùng 9, lúc 7 giờ cô có đến thăm cô Arnot? — Vâng. — Cô có thể cho tôi biết lý do vì sao cô đến đấy không? Nàng hơi đỏ mặt và nhìn quanh quất như muốn tìm một biện pháp gì để trốn chạy. — Thôi được, bỏ qua vấn đề này. Thế cô có gặp cô Arnot không? — Có. — Cô ở lại với cô ấy trong bao nhiêu lâu? — Khoảng 5 phút. Không hơn. — Cô biết vì sao tôi hỏi cô những câu hỏi ấy không? - Conrad nhẹ nhàng nói, mắt nhìn thẳng vào mặt nàng. — Tôi... tôi đoán là vì cái chết của cô Arnot. — Đúng rồi. Cô ấy bị ám sát. Conrad thấy Frances giật mình và mím chặt môi. — Sau khi từ biệt cô Arnot, cô làm gì? — Thì tôi rời khỏi nhà. — Cô có đi theo đường ra cổng không? — Có. Conrad rút khăn mùi xoa lau tay. Câu hỏi tiếp theo sẽ quyết định số phận của Maurer. — Trong khi cô ở trang viên, cô có thấy ai khác ngoài người gác cổng và cô Arnot không? — Tôi... chắc là không. Nàng nhìn đăm đăm vào những hình vẽ trên tấm chăn đắp. https://thuviensach.vn — Này cô Coleman! Câu này hệ trọng vô cùng. Tôi xin cô suy nghĩ kỹ trước khi trả lời. Cô biết cô Arnot bị giết ngày 9, sau khi cô đến thăm ít phút. Tôi hy vọng cô nhìn thấy bọn sát nhân. Như vậy có chắc là cô không thấy người nào khác không? Một khoảng im lặng kéo dài thật lâu. Conrad nhận thấy nàng run người lên dưới lớp chăn. Rồi nàng nói: — Chắc! — Cô không thấy ai hết? — Không. Nếu Frances nhìn thẳng vào mặt anh mà trả lời như vậy thì anh tin ngay. Đằng này nàng cứ nhìn tấm chăn đắp trong khi tay nắm chặt lại. Anh dịu dàng hỏi: — Cô đi đến gặp cô Arnot bằng xe hơi phải không? Nàng lạ lùng ngước mắt nhìn lên. Conrad thấy rõ ràng là nàng đang tự hỏi anh giương cái bẫy gì đây. — Không... Tôi đi bộ. — Khi ra khỏi “Ngõ Cụt”, cô thấy ai trên đường phía biển không? Một cái xe chẳng hạn? — Không, không có gì hết. — Thế mà đó là con đường kẻ sát nhân đi, - anh kiên nhẫn giải thích. - Vì chỉ có thể đến “Ngõ Cụt” bằng phía đường cái thôi. Thật lạ là khoảng 15 phút lúc cô Arnot bị giết, cô lại không thấy ai hết. Mặt nàng trông càng tái hơn và cứ nhìn ra cửa mong có ai đến làm gián đoạn cuộc thẩm vấn này. Tuy biết rằng nàng nói dối nhưng Conrad thấy thương cảm hơn và phải cố gắng lắm mới tiếp tục làm nhiệm vụ thẩm vấn nàng. — Khi nói chuyện với cô Arnot, cô ấy có nói với cô là đang chờ ai không? Càng lúc Frances lại càng run rẩy hơn. Tiếng nói gần như tắt đi. — Tôi không biết gì hết về những chuyện này. Tôi van ông, xin ông chớ hỏi nữa. Tôi... tôi thấy không được khỏe. Tôi muốn về nhà. https://thuviensach.vn