🔙 Quay lại trang tải sách pdf ebook Bước Ngoặt Trong Câu Chuyện
Ebooks
Nhóm Zalo
https://thuviensach.vn
BƯỚC NGOẶT TRONG CÂU CHUYỆN
Nguyên tác: From A Twist In The Tale
Tác giả: Jeffrey Archer
Dịch giả: Nguyễn Đình Chí, Linh Tâm
Nhà xuất bản Văn Học
Nguồn: Vnthuquan.vn
Biên tập: V.C
Tạo lại bìa & Ebook: inno14
★★♠★★
https://thuviensach.vn
TÁC GIẢ
Jeffrey Archer, nhà văn Anh hiện đại, con của một chủ nhà in, sinh ngày 15 tháng 4 năm 1940 tại Luân Đôn, nhưng lớn lên tại Somerset. Ông theo học tại đại học Oxford, và tại đây ông đã được tuyển chọn vào đoàn lực sĩ điền kinh của trường, và năm 1966 ông đại diện nước Anh trong một cuộc tranh tài thế giới với môn chạy nước rút 100 yards để đem về huy chương vàng với kỷ lục 9.6 giây. Ông trở thành nghị viên trẻ tuổi nhất của Viện Thứ Dân (House of Commons), lúc 29 tuổi. Năm 1985 ông được đề cử vào chức vụ Phó Chủ Tịch đảng Bảo Thủ. Năm 1992 ông bước lên Viện Quý Tộc (House of Lords). Tác giả hiện sống ở Luân Đôn cùng vợ, Mary, và hai con, Wil và James.
Jeffrey Archer là một mẫu người hoạt động. Bên cạnh văn chương ông còn say mê nhiều địa hạt khác. Thời kỳ sinh viên của ông gắn liền với thể thao, thể dục; ông từng là chủ tịch Câu Lạc Bộ Thể Dục Đại Học. Ông bước vào chính trị sớm, và những hoạt động sau này của ông hướng về con người và xã hội; năm 1991 trong cương vị điều hợp viên Chiến Dịch Cứu Trợ Các Bộ Lạc Dân Kurd ông đã giúp gây quỹ được 57 triệu Bảng Anh.
https://thuviensach.vn
Quay sang các bộ môn giải trí, ông từng là Chủ Tịch Hiệp Hội Bi Da Chuyên Nghiệp Thế Giới, Mạnh Thường Quân của Quỹ Thể Thao Thanh Niên, và Phòng Thương Mại Tiểu Thương, Chủ Tịch Hội Hổ Trợ Môn Crikê của vùng Somerset.
Ngoài các truyện dài và kịch bản, Jeffrey Archer còn được biết đến như là một trong những cây bút viết truyện ngắn hay nhất thế giới hiện nay.
Truyện của ông là một chuỗi những pha hồi hộp nghẹt thở, cùng những nút mở bất ngờ - mang hơi hướm những truyện trinh thám Anh - hoặc giả những kết thúc bi đát để lại một dư hưởng kéo dài trong lòng người đọc như một điều gì để suy ngẫm.
Jeffrey Archer viết cuốn tiểu thuyết đầu tay, «Not A Penny More, Not A Penny Less» lúc 34 tuổi, sau khi rút lui khỏi Viện Thứ Dân và đang bấp bênh bên bờ hố khánh tận. Tác giả viết kịch bản đầu tay năm 1987, «Beyond Reasonable Doubt», một vở kịch đã được diễn đến 600 buổi tại hí viện của Hoàng Gia ở Tây Luân Đôn. Xin liệt kê sau đây tác phẩm của Jeffrey Archer.
• Truyện Dài
Not A Penny More Not A Penny Less; Shall We Tell The President; Kane and Abel; The Prodigal Daughter; First Among Equals; A Matter of Honour; As The Crow Flies; Honour Among Thieves; The Fourth Estate; The Eleventh Commandment; Sons of Fortune; A Prison Diary; A Prison Diary Volume 2; A Prison Diary Volume 3; In the Lap of the Gods; False Impression; The Gospel According to Judas (viết chung với Francis J. Muloney); A Prisoner of Birth.
• Truyện Ngắn (liệt kê theo tuyển tập)
A Quiver Full of Arrows; A Twist in The Tale; Twelve Red Herrings; To Cut a Long Story Short; Cat O’Nine Tales. Tâm hồn phong phú, nhạy cảm và sức sáng tác không mệt mõi của Jeffrey Archer quả là điều hiếm thấy. Mỗi lần đường đời
https://thuviensach.vn
mình đi vào một khúc quanh nghiệt ngã thì tác giả cũng lại cho “thăng hoa” một cái gì. Năm 1974, đứng bên bờ hố khánh tận, thì năm sau ông cho ra đời truyện dài đầu tay “Not a Penny More, Not a Penny Less” (Không Sai Một Xu). Năm 1999 bắt đầu một ngã rẻ mới bi đát trong đời mình, tức vụ kiện tờ báo Daily Star mười hai năm trước đang bị điều tra, thì năm 2000 Jeffrey Archer lại cho ra đời một kịch bản mới, “The Accused” (Kẻ Bị Cáo Buộc), một vở kịch mà bối cảnh là phòng xử của tòa án. Rồi tác giả dính vào vòng lao lý. Ra tù năm 2003, Jeffrey Archer lại cũng đã cống hiến cho đời những đứa con tinh thần thai nghén, khai sinh trong nghịch cảnh đó,“A Prison Diary” (Nhật Ký Trong Tù),“A Prison Diary Volume 2”,“A Prison Diary Volume 3”.
Với sách của mình được xuất bản ở 63 quốc gia, dịch ra 21 ngôn ngữ, con số bán lên trên 120 triệu cuốn, đến nay Jeffrey Archer đã chiếm một vị trí vững vàng trên văn đàn thế giới.
Tập truyện ngắn “A Twist in The Tale” được sự cho phép của tác giả qua thư riêng ngày 3 tháng 12 năm 1997, chúng tôi đã dịch sang Việt ngữ câu chuyện tuyệt vời này và nay xin hân hạnh được đăng lại để bạn đọc thưởng lãm.
★★★★★
https://thuviensach.vn
Trên Thực Đơn
Arthur Hapgood được giải ngũ ngày mồng 3 tháng mười một năm 1946. Sau một tháng, anh quay trở lại chỗ làm cũ ở xưởng nhà máy Triumph, ngoại ô thị trấn Coventry. Năm năm đóng quân ở Sherwood Foresters – bốn năm trong quãng thời gian đó ở vị trí là sĩ quan hậu cần tiểu đoàn được phái tới một trung đoàn thiết giáp – chỉ nhấn mạnh cái số mệnh có vẻ phù hợp của Arthur sau chiến tranh. Mặc dù anh đã nuôi hy vọng tìm được công việc có nhiều đãi ngộ hơn sau khi chiến tranh kết thúc. Tuy vậy, sau khi trở về nước Anh, người lính nhanh chóng khám phá ra là ở một “mảnh đất nuôi dưỡng biết bao bậc anh hùng”, công ăn việc làm kiếm được cũng không dễ dàng gì, và mặc dù không muốn quay trở lại với công việc mà anh đã làm được năm năm trước khi người ta tuyên bố chiến tranh – công việc lắp ráp bánh xe vào xe hơi – sau bốn tuần lễ nhận trợ cấp thất nghiệp, anh đã miễn cưỡng tìm gặp ông đốc công cũ của mình ở công ty Triumph.
“Việc làm đó là của anh đấy, nếu anh muốn làm, anh Arthur ạ,” ông đốc công đảm bảo.
“Thế còn tương lai?”
“Xe hơi đã không còn là đồ chơi của những người giàu có lập di hay chỉ là nhu cầu cần thiết của giới doanh nhân,” ông đốc công trả lời. “Trên thực tế,” ông ta tiếp,“ban giám đốc đang chuẩn bị cho kế hoạch sản xuất xe hơi đấy.”
“Thế thì họ sẽ cần nhiều nữa những cái bánh để mà lắp cho xe hơi,” Arthur nói chán nản.
“Đúng vây.”
Chỉ sau một tiếng đồng hồ, Arthur đã ky kết xong hợp đồng, và chỉ còn vài hôm nữa là anh sẽ trở lại với những công việc
https://thuviensach.vn
thường ngày ở dây chuyền cũ của mình. Anh thường nói với vợ mình rằng suy cho cùng cũng không cần đến một tấm bằng ngành cơ khí để bắt bốn cái bu lông vào một cái bánh xe một trăm lần trong một ca.
Arthur sớm chấp nhận thực tế là anh sẽ phải ổn định cuộc sống với cái tốt thứ nhì thôi. Tuy nhiên, cái tốt thứ nhì không phải là những cái mà anh ta lập kế hoạch cho thằng con trai của mình.
Cậu bé Mark đã kỷ niệm sinh nhật lần thứ năm khi cha cậu chưa biết mặt mũi cậu ra sao. Thế nhưng từ khi Arthur trở về nhà, anh tiêu xài hoang phí mọi thứ mà anh có thể làm được cho cậu bé.
Arthur quyết tâm không để thằng Mark phải lao động trên cái sàn nhà xưởng của một nhà máy sản xuất xe hơi suốt cuộc đời nó. Anh liên tục làm thêm ngoài giờ để kiếm đủ tiền đảm bảo cho cậu bé có thể học thêm toán, các môn thông thường, và tiếng Anh. Anh cảm thấy được ban thưởng một cách hào phóng khi cậu bé thi đỗ vượt trên mười một điểm và giành được một vị trí tại trường Trung học Vua Henry VIII. Niềm tự hào đó không bị lung lay khi Mark tiếp tục thi đỗ năm chứng chỉ O, và hai năm sau thêm vào hai chứng chỉ A.
Arthur cố gắng không để lộ ra sự thất vọng của mình khi vào sinh nhật lần thứ mười tám của Mark, chàng trai thông báo với ông rằng cậu không muốn đi học đại học.
“Thế con định làm việc gì, hả chàng trai?” Arthur hỏi. “Con đã điền vào bản mẫu xin việc để cùng làm với cha ở xưởng ngay khi nào con rời ghế nhà trường.”
“Nhưng tại sao con lại…”
“Tại sao lại không? Bạn bè của con sẽ rời khỏi trường cuối học kỳ này và họ đã được Triumph chấp nhận, chúng nó đều sốt ruột muốn được bắt đầu ngay cơ.”
“Chắc con quẫn trí rồi.”
https://thuviensach.vn
«Thôi mà, cha. Lương lậu tốt, và cha biết rằng luôn có tiền bồi dưỡng làm việc ngoài giờ mà. Và con không ngại công việc vất vả nặng nhọc đâu.»
«Thế con nghĩ rằng cha dành suột bao năm qua để đảm bảo cho con có một sự giáo dục tốt nhất chỉ để con kết thúc giống như ta, lắp bánh xe vào xe hơi trong suốt quãng đời còn lại của con sao?» Arthur hét lớn.
“Đó không phải là toàn bộ công việc và cha biết thế mà, cha.” « Mày bước qua xác tao rồi hãy đến đó. Tao không cần quan tâm bạn bè mày rốt cuộc sẽ làm cái gì.» Cha cậu bảo. «Ta chỉ lo lắng cho con. Con có thể là một luật sư, một nhân viên kế toán, một sĩ quan quân đội, thậm chí là một ông hiệu trưởng. Tại sao con lại muốn kết thúc tại một nhà máy sản xuất xe hơi?» «Công việc đó được trả lương khá hơn là hiệu trưởng, đầu tiên là thế cái đã,» Mark nói. «Ông thầy dạy tiếng Pháp của con một lần bảo với con là thầy không được sung túc bằng cha.» “Đó không phải là vấn đề, chàng trai ạ…”
“Vấn đề là, thưa cha, con không muốn dành trọn cuộc đời còn lại của mình làm một công việc mà con không thích, mà nó chỉ là để thỏa mãn một trong những trí tưởng tượng của cha.”
“Hừ, nhưng tao không định sẽ cho phép mày uổng phí phần còn lại của cuộc đời mày,” Arthur nói, bật dậy khỏi bàn ăn sáng. “Việc đầu tiên mà tao sắp làm khi đến chỗ làm buổi sáng nay là làm sao cho đơn xin việc của mày bị từ chối.”
“Như thế là không công bằng, thưa cha. Con có quyền để…” Nhưng cha cậu đã rời khỏi phòng, và không hề thốt ra thêm một lời nào với cậu trước khi rời nhà đi đến nhà máy. Hơn một tuần lễ trôi qua, hai cha con không hề nói với nhau nửa lời. Chính bà mẹ của Mark là người dàn xếp để hai cha con đi đến một thỏa hiệp. Mark có thể làm đơn xin bất cứ công việc nào ma cha cậu tán thành, và chừng nào cậu hoàn thành một năm làm công việc đó, nếu cậu vẫn còn mong muốn, cậu có thể
https://thuviensach.vn
lại viết đơn xin làm việc ở nhà máy. Về phần cha cậu lúc đó sẽ không đặt thêm bất cứ cản trở nào trên con đường của con trai. Ông Arthur gật đầu. Mark cũng miễn cưỡng đồng ý giải pháp đó.
“Nhưng chỉ khi nào con hoàn thành trọn vẹn một năm,” Arthur nghiêm trang cảnh báo.
Trong những ngày cuối cùng ấy của kỳ nghỉ hè, Arthur đưa ra mấy gợi ý để Mark xem xét, nhưng chàng trai không hề tỏ ra nhiệt tình với bất cứ sự gợi ý nào. Bà mẹ của Mark trở nên rất lo lắng rằng con trai bà rốt cuộc sẽ không có nghề ngỗng gì cả. Cho đến một buổi, trong khi đang giúp đỡ bà thái lát khoai tây cho bữa ăn tối, Mark nói rằng cậu nghĩ quản lý khách sạn có vẻ là một đề nghị dễ chịu nhất mà cậu đã xem xét từ trước tới giờ.
“Ít nhất thì con cũng có một mái nhà ở trên đầu mình và luôn được cho ăn uống,” mẹ cậu nói.
“Con dám đặt cược là họ nấu nướng không bằng mẹ đâu, mẹ à,” Mark bảo khi cậu đặt những lát khoai tây thái mỏng lên trên món thịt hầm khoai tây với phomát Lancashire. “Tuy nhiên, chỉ một năm thôi mà mẹ.”
Trong tháng kế tiếp, Mark tham dự mấy cuộc phỏng vấn tại các khách sạn quanh vùng nhưng không thành công. Đến lúc này thì cha cậu biết rằng ở cùng đại đội cũ với mình có ông trung sĩ là người sếp bồi phòng tại khách sạn Savoy. Ngay lập tức Arthur bắt đầu gợi lại mối thân tình xưa.
“Nếu anh chàng mà tốt,” ông bạn chiến hữu già của Arthur bảo đảm với ông sau một vại bia,“Nó có thể làm lên đến sếp bồi phòng, thậm chí một giám đốc khách sạn.”
Ông Arthur có vẻ rất thỏa mãn. Mặc dù vậy, Mark vẫn cam đoan với bạn bè rằng cậu sẽ nhập cuộc với họ đúng ngày này năm sau.
Ngày mồng 01 tháng chín năm 1959, Arthur và Mark Hapgood cùng nhau du hành bằng xe buýt tới nhà ga Coventry.
https://thuviensach.vn
Ông Arthur bắt tay chàng trai và hứa với cậu,“Mẹ con và ta sẽ đảm bảo chắc chắn co một lễ mừng Giáng sinh đặc biệt năm nay khi họ cho phép con nghỉ kỳ phép đầu tiên. Và đừng lo lắng – chú “Trung Xỉ” sẽ chăm sóc con. Chú ấy sẽ dạy dỗ con một vài điều. Hãy chỉ nhớ giữ cho lỗ mũi mình sạch sẽ.”
Mark chẳng bảo sao và đáp lại bằng một nụ cười nhạt khi cậu lên tàu. “Con sẽ không bao giờ phải hối tiếc vì làm việc này đâu…” là những lời nói cuối Mark nghe thấy từ cha cậu khi con tàu kéo ra khỏi nhà ga.
Mark cảm thấy hối tiếc về việc này ngay từ khi cậu đặt chân vào khách sạn.
Ở vị trí một anh bồi phòng cấp dưới, cậu bắt đầu một ngày mới vào sáu giờ sáng và kết thúc vào sáu giờ tối. Cậu được hưởng chế độ nghỉ giải lao mười lăm phút giữa buổi sáng, một quãng bốn mươi lăm phút nghỉ ăn trưa và thêm một quãng nghỉ mười lăm phút tầm giữa buổi chiều. Tháng đầu tiên trôi qua, cậu đã không thể nhớ lại khi nào cậu được hưởng cả ba quãng nghỉ trong cùng một ngày, và cậu nhanh chóng biết rằng không ai để mà cậu có thể phản đối. Trách nhiệm của cậu bao gồm mang vác các va li, hòm xiểng của khách nghỉ trọ lên phòng của họ, rồi lại lôi chúng xuống trở lại ngay khi nào họ muốn đi khỏi. Với trung bình ba trăm khách nghỉ tại khách sạn mỗi đêm, công việc như không có hồi kết. Tiền lương thì chỉ bằng một nửa số tiền mà bạn bè cậu nhận được ở nhà và vì cậu phải giao nộp toàn bộ số tiền boa cho người sếp bồi phòng, nên cho dù Mark có làm ngoài giờ nhiều bao nhiêu, cậu cũng không bao giờ trông thấy một xu thu nhập thêm nào. Duy nhất một dịp cậu dám nêu việc này với người sếp bồi phòng, thì cậu được nghe những từ ngữ như sau,“Rồi sẽ đến thời của cậu, chàng trai ạ.”
Cậu không phiền lòng về bộ đồng phục không vừa, hay căn phòng của cậu cỡ mét tám nhân mét tám, và nằm đối diện với
https://thuviensach.vn
nhà ga Charing Cross, hay thậm chí là cậu không được chia một phần tiền boa; thế nhưng điều cậu thấy phiền lòng là cậu chẳng thể làm gì được để vừa lòng viên sếp bồi phòng – cho dù cậu có giữ lỗ mũi của mình sạch sẽ đến đâu chăng nữa.
Trung sĩ Crann, người xem khách sạn Savoy không khác gì hơn một sự tiếp nối cái trung đội ngày xưa của ông ta. Ông ta không có nhiều thời gian dành cho những người trẻ tuổi dưới quyền chỉ huy của ông ta, những người này thường chưa thực hiện nghĩa vụ quân sự.
“Nhưng mà tôi không đủ tư cách để thực hiện nghĩa vụ quân sự,” Mark khăng khăng bảo. “Không có một ai sinh sau năm 1939 bị gọi nhập ngũ.”
“Đừng lấy cớ, chàng trai ạ.”
“Đó không phài là một cái cớ, chu ‘Trung sỉ’. Đó là sự thật.” “Và đừng gọi ta là ‘Trung sỉ’. Ta là ‘Trung sĩ Crann’ với anh, và đừng có quên đấy.”
“Rõ, thưa Trung sĩ Crann.”
Vào cuối mỗi ngày, Mark thường quay trở về cái hộp chật chội của mình với cái giường bé nhỏ, chiếc ghế nhỏ xinh, các ngăn kéo tí tẹo, đổ gục xuông, kiệt sức. Bức hình duy nhất trong phòng – bức Chàng kỵ sĩ đang cười – in trên cuốn lịch treo trên đầu giường của Mark. Ngày mồng một tháng chin năm 1960 được khoanh tròn đỏ để nhắc nhở cậu cái ngày cậu sẽ được phép hòa nhập cùng bè bạn của cậu tại nhà máy ở quê nhà. Cứ mỗi đêm trước khi thiếp đi, cậu lại xóa đi một ngày làm việc khó chịu, giống như một tù nhân tạo ra những vết cào xước trên một bức tường.
Vào dịp lễ Giáng sinh, Mark trở về nhà nghỉ bốn ngày, mẹ cậu nhận thấy được tình trạng của cậu, bà liền cố gắng thuyết phục cha cậu cho phép Mark sớm từ bỏ công việc, thế nhưng ông Arthur vẫn không lay chuyển, không thể làm mủi lòng ông được.
https://thuviensach.vn
“Chúng tôi đã thống nhất một giao kèo. Đừng mong tôi để cho nó đi làm tại nhà máy nếu như nó không có đủ tinh thần chịu trách nhiệm trong cái giao kèo đó.”
Trong kỳ nghỉ phép, Mark đợi các bạn mình ở bên ngoài cổng nhà máy cho đến khi ca làm của họ kết thúc, lắng nghe các câu chuyện chúng bạn kể về những ngày nghỉ cuối tuần đi xem đá bóng, uống rượu, uống bia ở quán xá và nhảy nhót theo tiếng nhạc của nhóm Everly Brothers. Tất cả bạn bè đều thông cảm với cậu và trông ngóng cậu nhập hội với họ vào tháng chín. “Chỉ còn một vài tháng nữa thôi mà,” một người bạn trong bọn họ vui vẻ nhắc nhở cậu.
Nhanh quá đi mất, Mark lại có mặt trên chuyến quay lại London, nơi cậu tiếp tục miễn cưỡng mang vác những chiếc va li lên xuống những hành lang của khách sạn từ tháng này qua tháng khác.
Khi những cơn mưa Anh quốc đã lắng xuống, luồng chảy thông thường của những dòng du khách Mỹ bắt đầu đỏ vào. Mark thích những người Mỹ, họ đối xử với cậu bình đẳng và thường boa cho cậu cả một đống silinh trong khi những người khác chỉ có thể cho cậu sáu xu thôi. Thế nhưng bất kể số tiền Mark nhận được là bao nhiêu đi nữa, Trung sĩ Crann vẫn cứ đút túi hết với cái câu cửa miệng, “Rồi sẽ đến thời của cậu, chàng trai ạ.”
Một người Mỹ mà Mark đã sốt sắng chạy lên chạy xuống hàng ngày trong suốt đợt nghỉ nữa tháng của ông ta, cuối cùng đã tặng cho cậu một tờ bạc mười bảng khi ông ta rời khỏi cửa chính của khách sạn.
Mark nói, “Xin cảm ơn, thưa ngài,” và quay người lại đã thấy Trung sĩ Crann đang đứng chắn lối.
“Đưa nó ra đây,” Crann bảo ngay khi ông khách người Mỹ vừa đi khỏi.
https://thuviensach.vn
“Tôi đang định làm thế khi tôi trông thấy ông,” Mark nói, tay đưa tờ bạc cho cấp trên của mình.
“Không định đút túi cái đúng ra là của tôi, phải không?” “Không, tôi không định như thế,” Mark nói. “Mặc dù có Chúa biết tôi đã kiếm ra nó.”
“Rồi sẽ đến thời của cậu, chàng trai ạ,” Trung sĩ Crann nói, chẳng nghĩ ngợi gì nhiều.
“Không đến lượt tôi đâu khi người bần tiện như ông còn làm sếp,” Mark sắc sảo.
“Mày vừa nói cái gì thế?” ông sếp bồi phòng đổi giọng ngay. “Ông nghe thấy rồi đấy, Trung sĩ.”
Cái bạt tai ngang làm Mark kinh ngạc.
“Này thằng ranh, mày vừa mất việc rồi đó. Không có ai, không có ai dám nói với tao bằng cái giọng xấc xược đó.” Trung sĩ Crann quay người và hộc tốc lao về hướng văn phòng của giám đốc.
Ông giám đốc khách sạn, Gerald Drummond, nghe xong câu chuyện do ông sếp bồi kể, liền yêu cầu Mark có mặt tại văn phòng ông ta ngay lập tức. “Anh biết là tôi không còn có một cơ hội nào ngoài việc sa thải anh”. Đó là những câu đầu tiên của ông ta khi cánh cửa được đóng lại.
Mark nhìn lên người đàn ông cao, mảnh trong chiếc áo choàng dài màu đen, cổ cồn và thắt cravat đen. “Tôi có được phép kể lại cho ngài điều đã thực sự xảy ra không, thưa ngài?” chàng trai hỏi.
Ông Drummond gật đầu, rồi lắng nghe mà không ngắt lời khi Mark thuật lại câu chuyện của cậu về vụ việc đã xảy ra buổi sáng hôm đó, và cũng tiết lộ cái giao kèo mà cậu đã thỏa thuận với cha câu. “Xin hãy cho tôi hoàn thành mười tuần lễ cuối cùng của tôi,” Mark kết thúc,“không thì cha tôi sẽ chỉ nói là tôi đã không giữ đúng nghĩa vụ của mình trong giao ước.”
https://thuviensach.vn
“Trong lúc này, tôi không có một chỗ làm trống nào,” ông giám đốc phản đối. “Trừ khi anh vui lòng gọt khoai tây trong mười tuần lễ tớ.”
“Vâng bất cứ việc gì cũng được,” Mark nói.
“Vậy thì có mặt tại nhà bếp vào sáu giờ sáng mai. Tôi sẽ bảo người đầu bếp thứ ba đợi anh. Chỉ có điều nếu anh nghĩ ông sếp bồi phòng là người theo kỷ luật hà khắc thì cứ việc đợi đến khi anh gặp Jacques, ngài sếp bếp trưởng của chúng ta. Ông ta không bạt tai anh đâu, mà ông ta sẽ cắt đứt nó đấy.”
Mark chẳng cần. Cậu tin rằng chỉ còn mười tuần lễ thì cậu có thể đối mặt với bất cứ điều gì, và vào lúc năm giờ ba mươi sáng hôm sau, cậu thay bộ đồng phục màu xanh lam sẫm lấy chiếc áo trắng và chiếc quần ca rô trắng xanh rồi ra trình diện cho nhiệm vụ mới. Đầy ngạc nhiên, cậu thấy gian nhà bếp chiếm giữ gần như toàn bộ tầng trệt của khách sạn, và nó còn tấp nập hối hả hơn cả tiền sảnh.
Ông đầu bếp thứ ba đưa cậu vào một góc của gian bếp, bên cạnh một núi khoai tây, một bát nước lạnh và một con dao sắc lẹm. Mark gọt khoai suốt bữa sáng, bữa trưa rồi bữa tối, và trôi vào giấc ngủ đêm đó trên giường, không còn đủ năng lượng để gạch chéo, xóa đi ngày tháng hôm đó trên cuốn lịch của cậu.
Trong tuần lễ đầu, cậu thực sự chưa bao giờ trông thấy cái ông Jacques huyền thoại nọ. Với bảy mươi người đang làm việc trong gian bếp, Mark thấy tin rằng cậu có thể vượt qua toàn bộ quãng thời gian này ở đây mà không có bất cứ ai hay biết đến cậu.
Mỗi buổi sáng vào lúc sáu giờ cậu bắt đầu gọt, rồi chuyển số khoai tây cho một thanh niên có dáng vẻ băng nhóm tên gọi Terry, đến lượt anh ta, sẽ cắt khối xúc xắc, hay thái miếng theo chỉ dẫn của ông đầu bếp thứ ba cho bữa ăn của ngày hôm đó. Thứ hai chiên giòn, thứ ba nghiền nhừ, thứ tư chiên kiểu Pháp, thứ năm thái lát, thứ sáu áp chảo, thứ bảy bọc bột rán… Mark
https://thuviensach.vn
nhanh chóng lập ra một thời gian biểu và nó làm cho cậu vượt trước Tery rất nhiều, vì thế mà cậu tránh được mọi phiền phức. Sau hơn một tuần quan sát Terry làm công việc của anh ta, Mark cảm thấy chắc chắn cậu có thể chỉ bảo anh ta, Mark cảm thấy chắc chắn cậu có thể chỉ bảo cho anh chàng tập việc trẻ tuổi này làm cách nào giảm nhẹ được khối lượng công việc một cách hoàn toàn đơn giản. Thế nhưng cậu quyết định giữ mồm giữ miệng: mở mồm ra có thể chỉ mang lại thêm những phiền toái cho cậu, và cậu chắc chắn ông giám đốc sẽ không cho cậu một cơ hội thứ hai.
Mark sớm phát hiện ra rằng Terry luôn bị rớt lại rất xa với món thịt bằm khoai tây hầm ngày thứ ba và món thịt hầm khoai tây với phó mát Lancashire ngày thứ năm. Thỉnh thoảng ông đầu bếp thứ ba thường tạt qua để phàn nàn và ông ta thường liếc xéo qua Mark để chắc chắn không phải là anh chàng này làm chậm dây chuyền lại. Mark chắc chắn rằng cậu luôn có một chậu khoai tây đã gọt còn dư nằm cạnh, do đó cậu thoát khỏi sự kiểm tra.
Đúng vào buổi sáng thứ năm đầu tiên của tháng tám (Thịt hầm khoai tây với phó mát Lancashire) thì Terry gọt phăng mất một đầu ngón tay chỏ của anh ta. Máu tràn lan lên khắp chỗ khoai tây đã cắt gọt và vương lên mặt bàn gỗ khi anh chàng bắt đầu la lên hốt hoảng.
“Đem nó ra khỏi đây!” Mark nghe thấy ông sếp bếp trưởng rống lên, át tiếng ồn ào của gian bếp khi ông ta lao về phía họ. “Còn anh”, ông ta nói, chỉ tay vào Mark,“thu dọn lộn xộn và bắt đầu thái số khoai tây còn lại đi. Tôi có tám trăm thực khách đói meo vẫn còn đang đòi được cho ăn đấy.”
“Tôi ư?” Marjrk nói đầy nghi hoặc. “Nhưng mà…” “Đúng, anh đấy. Anh không thể làm tệ hơn cái thằng dốt nát tự gọi mình là đầu bếp học việc và cắt phứt ngón tay kia.” Ông đầu bếp giậm bước đi khỏi, để lại Mark miễn cưỡng bước qua
https://thuviensach.vn
chỗ bàn nơi Terry vẫn làm việc. Cậu thấy không nên tranh cãi, cuốn lịch vẫn còn đó để nhắc nhở cậu chỉ còn có hai mươi lăm ngày cuối cùng nữa thôi.
Mark bắt tay vào thực hiện một nhiệm vụ mà cậu đã từng thực hiện cho mẹ cậu nhiều lần rồi. Những miếng khoai được cắt gọt sạch sẽ, gọn ghẽ và được chuyển đi với một kỹ năng mà Terry sẽ không bao giờ học được. Đến cuối ngày, cho dù đã kiệt sức, Mark không cảm thấy quá mệt mỏi như cậu đã cảm thấy ngày trước.
Mười một giờ tối, ông sếp bếp trưởng ném cái mũ xuống và lao ra khỏi cánh cửa quay, một dấu hiệu cho mọi người khác biết rằng họ cũng có thể ra đi một khi tất cả trách nhiệm của họ đã được thực hiện xong. Một vài giấy sau cánh cửa lại bật mở và ông đầu bếp xông vào. Ông ta chằm chằm nhìn quyanh gian bếp, tất cả mọi người đều chờ đợi xem ông ta sắp sửa làm gì. Sau khi đã tìm thấy cái điều ông ta đang tìm kiếm, ông ta tiến thẳng về phía Mark.
“Ôi, Chúa ơi,” Mark nghĩ bụng. “Ông ta sắp giết mình mất thôi!”
“Tên anh là gì?” ông đầu bếp hỏi.
“Mark Hapgood, thưa ngài,” cậu cố gắng lắp bắp.
“Anh thật phí uổng với khoai tây, Mark Hapgood,” ông đầu bếp bảo. “Anh hãy bắt đầu với rau tươi vào bữa sang. Có mặt lúc bảy giờ. Nếu cái thằng ngu độn với nửa ngón tay ấy bao giờ quay lại, cho nó gọt khoai tây.”
Ông bếp trưởng quay gót thậm chí còn trước khi mark có cơ hội trả lời. Cậu sợ hãi với ý nghĩ phải làm việc ba tuần lễ tại chính giữa nhà bếp, sẽ không có lần nào thoát ra ngoài tầm nhìn của ông sếp bếp trưởng, thế nhưng cậu đành phải chấp nhận vì không còn sự lựa chọn nào nữa.
Buổi sáng hôm sau, Mark tới nơi lúc sáu giờ vì sợ muộn và dành một tiếng đồng hồ xem xét những mớ rau quả tươi rói
https://thuviensach.vn
được dỡ xuống từ chợ Covent Garden. Người phụ trách cung cấp của khách sạn kiểm tra từng thùng rau thật cẩn thận, từ chối một vài thùng trước khi ký nhận vào tờ giấy biên nhận cho thấy khách sạn đã nhận được lượng rau quả trị giá trên ba ngàn bảng. Trung bình cho một ngày đấy, ông ta quả quyết với Mark.
Ông sếp bếp trưởng xuất hiện trước bảy giờ ba mươi phút, kiểm tra thực đơn và bảo Mark thái rau cải Brucxen, tỉa những quả đậu Pháp và cắt bỏ những lá ngoài thô ráp của những trái bắp cải.
“Nhưng tôi không biết làm thế nào,” Mark trả lời thành thật. Cậu có thể thấy những người học việc khác trong bếp từ từ dịch ra xa câu.
“Để ta dạy anh,” ông bếp trưởng gầm lên. “Nếu hy vọng trở thành người đầu bếp giỏi, có lẽ điều duy nhất là anh phải học. Ta có khả năng làm được công việc của tất cả mọi người trong bếp, thậm chí cả gọt khoại tây nữa.”
“Nhưng tôi đang hy vọng trở thành một…” Mark bắt đầu nói rồi sau đó nghĩ kỹ hơn. Ông bếp trưởng có vẻ như chưa nghe thấy Mark nói khi ông ta đứng vào bên cạnh anh chàng mới được tuyển mộ. Tất cả mọi người trong nhà bếp nhìn chằm chặp khi ông bếp trưởng bắt đầu chỉ bảo cho Mark những kỹ năng cơ bản của cắt, thái quân xúc xắc và lạng mỏng.
“Và nhớ lấy cái ngón tay của thằng ngốc kia,” ông bếp trưởng nói để kết thúc bài học, chuyển lại con dao sắc như lưỡi lam cho Mark. “Có thể rồi sẽ đến lượt anh đấy.”
Mark bắt đầu thận trọng thái quân xúc xắc những củ cà rốt, rồi rau cải Brucxen, loại bỏ những lớp lá ngoài rồ cắt mạnh ngang thân. Kế tiếp cậu chuyển sang tỉa và thái lát những cọng đỗ. Lại một lần nữa cậu thấy khá dễ dàng vượt lên trên những yêu cầu của ông bếp trưởng.
Cuối mỗi ngày, sau khi ông bếp trưởng đã đi khỏi, Mark ở lại mài sắc tất cả các con dao của cậu để chuẩn bị cho buổi sáng
https://thuviensach.vn
hôm sau và không rời khỏi khu vực làm việc của cậu chừng nào nó chưa sạch bóng không một tì vết.
Vào ngày thứ sáu, sau một cái gật đầu cộc lốc của ông bếp trưởng, Mark nhận thấy chắc cậu đang làm cái gì đó hơi đung đúng. Vào ngày thứ bảy kế tiếp cậu cảm thấy cậu đã làm chủ được những kỹ năng đơn giản của việc chuẩn bị rau quả và tự thấy bản thân mình trở nên hồi hộp, háo hức với những điều mà chính bản thân ông bếp trưởng theo đuổi. Mặc dù Jacques hiếm khi trò chuyện với bất cứ ai khi ông ta đi quanh quẩn mẫu đất của gian bếp ngoại trừ càu nhàu những lời tán thành hoặc phản đối – điều sau thông thường hơn điều trước – Mark nhanh chóng nắm bắt được các yêu cầu của ông ta. Sau một khoảng thời gian ngắn, cậu bắt đầu cảm nhận được cậu đang là một bộ phận của một đội hình – cho dù cậu quá biết bản thân mình chỉ là một anh chàng học việc mới được thu nạp.
Vào ngày nghỉ việc của ông bếp phó ở tuần lễ kế tiếp sau đó, Mark được phép trình bày những rau quả đã nấu trên những cái bát, đĩa và dành chút thời gian làm cho các món trông vừa hấp dẫn vừa ăn được. Ông đầu bếp không chỉ nhận thấy, mà còn đã thực sự thốt lên lời tán thưởng rộng rãi nhất của ông ta – “Tốt.”
Trong ba tuần lễ cuối cùng của cậu ở khách sạn Savoy, Mark thậm chí đã không nhìn lên tờ lịch treo trên đầu giường. Một buổi sáng thứ năm, một thông điệp được chuyển xuống từ ông phó giám đốc. Mark sẽ phải trình diện tại văn phòng của ông ta ngay khi nào thích hợp. Mark đã hoàn toàn quên đi mất rằng hôm đó là ngày 31 tháng tám – ngày cuối cùng của cậu. Cậu cắt tư mười quả chanh, rồi hoàn tất việc chuẩn bị bốn mươi đĩa cá hồi hun khói được thái lát mỏng, hoàn thiện món ăn đầu tiên cho một bữa tiệc trưa phục vụ đám cưới. Cậu tự hào ngắm nhìn những thành quả của mình trước khi gấp tấm tạp dề lại và đi ra để nhận giấy tờ và món tiền thưởng cuối cùng.
https://thuviensach.vn
“Thế anh nghĩ anh sắp đi đâu hả?” ông bếp trưởng hỏi, ngước mắt nhìn lên.
“Tôi xong xuôi rồi,” Mark nói. “Trở về Coventry.”
“Thế thì gặp lại cậu vào thứ hai nhé. Cậu xứng đáng được hưởng những ngày nghỉ.”
“Không đâu, tôi sẽ đi về nhà mãi mãi,” Mark bảo.
Ông bếp trưởng dừng việc kiểm tra những miếng thịt bò hảo hạng dành cho món thứ hai của bữa tiệc cưới.
“Đi?” ông ta nhắc lại cứ như thể ông ta không hiểu cái từ đó. “Đúng vây. Tôi đã kết thúc một năm của tôi và bây giờ tôi muốn trở về nhà để làm việc.”
“Tôi hy vọng cậu tìm được một khách sạn loại xịn nhất,” ông bếp trưởng nói thực sự quan tâm.
“Tôi sẽ không làm việc trong một khách sạn.”
“Có lẽ là một nhà hàng?”
“Không, tôi sắp sửa nhận việc làm tại Triumph.”
Ông bếp trưởng trông có vẻ bối rối trong chốc lát, không chắc có phải là do vốn tiếng Anh của mình có vấn đề, hay là chàng trai trẻ đang giễu cợt mình.
“Triumph – là cái gì thế?”
“Một nơi mà ở đó họ sản xuất xe hơi.”
“Cậu sẽ sản xuất xe hơi?”
“Không phải toàn bộ một chiếc xe, mà tôi sẽ lắp đặt những cái bánh xe.”
“Cậu cho xe hơi lăn bành?” ông đầu bếp nói đầy nghi hoặc. “Không phải thế,” Mark cười to. “Cho bánh xe lên xe.” Ông đầu bếp vẫn không chắc chắn.
“Vậy là cậu sẽ nấu ăn cho những công nhân xe hơi?” “Không đâu. Như tôi đã giải thích đó, tôi sẽ lắp đặt những bánh xe lên những chiếc xe hơi.” Mark nói chậm rãi, phát âm từng từ một.
“Điều đó không thể được.”
https://thuviensach.vn
“Ồ, có, được chứ,” Mark trả lời. “Và tôi đã chờ đợi cả một năm trời để chứng minh điều đó đấy.”
“Nếu tôi mời cậu công việc trợ lý bếp trưởng, cậu đổi ý chứ?” ông bếp trưởng hỏi khẽ.
“Tại sao ông làm thế?”
“Bởi vì cậu có tài năng trong những ngón tay. Với thời gian tôi nghĩ cậu sẽ trở thành đầu bếp, thậm chí có lẽ là đầu bếp cừ nữa cơ đấy.”
“Không đâu, xin cảm ơn. Tôi sắp phóng về Coventry để nhập hội với bạn bè của tôi.”
Ông đầu bếp trưởng nhún vai. “Tùy thôi,”… ông ta bảo, và không hề đưa mắt liếc nhìn thềm một lần, ông ta quay trở lại với những miếng thịt bò tươi ngon. Ông ta liếc nhìn những đĩa cá hồi hun khói. “Một tài năng phí hoài,” ông ta nói thêm sau khi cánh cửa xoay đóng lại phía sau lưng người được ông bảo trợ.
Mark khóa cửa, ném cuốn lịch vào thùng rác và quay lại khách sạn để giao nộp những bộ quần áo mặc trong bếp cho bộ phận quản lý. Động tác cuối cùng mà cậu thực hiện sẽ là trả lại chiếc chìa khóa phòng mình cho ông phó giám đốc khách sạn.
“Món tiền lương của anh, những tấm thẻ và khoản trừ thuế thu nhập của anh. À, và ông đầu bếp vừa gọi điện lên để bảo rằng ông ta sẽ vui lòng cấp cho anh một giấy chứng nhận tư cách làm việc,” ông phó giám đốc nói. “Không thể giả bộ là việc này xảy ra hàng ngày đâu đấy.”
“Không cần đến cái đó ở nơi tôi sắp đến đâu,” Mark nói. “Nhưng mà dù sao cũng xin cảm ơn.”
Cậu khởi hành ra ga với tốc độ mau lẹ, chiếc vali nhỏ trầy xước đung đưa theo nhịp bước chân, chỉ để thấy rằng mỗi bước chân lại thêm chậm chạp hơn. Khi cậu tới nhà ga Euston, cậu tiến tới Sân ga số 7, và bắt đầu bước tới bước lui, thỉnh thoảng lại ngó chăm chăm lên chiếc đồng hồ to vĩ đại phía bên trên
https://thuviensach.vn
quầy bán vé. Đầu tiên cậu dõi theo một đoàn tàu rồi một đoàn tàu khác lăn bánh rời khỏi sân ga hướng về Coventry. Cậu cảm thấy bóng tối dần bao phủ xuống nhà ga qua những bóng hình chiếu qua mái hiên kính xuống gian sảnh lớn mênh mông dành cho hành khách đợi tàu. Bỗng nhiên chàng trai quay người và rảo bước với tốc độ thậm chí còn gấp rút hơn trước. Nếu cậu khẩn trương, cậu vẫn kịp quay trở lại đúng giờ để giúp đõ ông đầu bếp chuẩn bị cho bữa tối đêm nay.
Mark được huấn luyện dưới sự chỉ bảo của Jacques le Renneu trong năm năm. Các món rau quả được nối tiếp bởi các món nước xốt, kế theo là gia cầm, thịt, bánh ngọt. Sau tám năm tại khách sạn Savoy, anh được bổ nhiệm làm đầu bếp thứ hai, và đã học được từ người thầy mẫu mực nhiều đến mức những khách hàng thường xuyên không thê biết chắc khi nào là ngày nghỉ của ông sếp bếp trưởng. Hai năm sau, Mark trở thành một đầu bếp bậc thầy, và đến năm 1971, Jacques được tạo cơ hội trở về Paris và nhận lãnh những nhà bếp của George Đệ Ngũ – một cơ sở đối với Paris có ý nghĩa như cửa hiệu Harrods với thành phố Luân Đôn – Jacques đồng ý, nhưng với điều kiện Mark đồng hành với ông ta.
“Chuyến đi ngược hướng với Coventry,” Jacques cảnh báo anh ta trước,“và trong mọi tình huống chắc chắn họ sẽ mời anh làm việc thay tôi tại khách sạn Savoy.”
“Tốt hơn tôi nên đi cùng với ông. Bằng không thì những kẻ ăn ếch nhái kia sẽ không bao giờ có được bữa ăn ra hồn đâu.” “Những cái lũ ếch nhái đó,” Jacques nói, “sẽ luôn luôn biết khi nào là ngày tôi nghỉ việc đấy.”
“Đúng vây, và thậm chí họ còn đặt bàn đông đảo hơn nữa cơ đấy,” Mark trêu chọc, cười to.
Chẳng bao lâu, những người dân thành Paris tràn đến tiệm George Đệ Ngũ, không phải để nghỉ ngơi thư giãn cho cái đầu
https://thuviensach.vn
của họ mà là để tận hưởng tài nấu bếp của đội hình “hai bếp trưởng.”
Khi Jacques kỷ niệm sinh nhật thứ sáu mươi lăm, tòa khách sạn vĩ đại không cần phải tìm đâu xa để bổ nhiệm người kế vị ông ta.
“Người Anh đầu tiên làm bếp trưởng tại khách sạn George Đệ Ngũ,” Jacques nói, nâng ly rượu sâm panh tại bữa tiệc từ biệt của ông. “Ai mà tin được cơ chứ? Tât nhiên, anh sẽ phải đổi tên của anh thành Mark để tiếp tục giữ vững vị trí đó.”
“Cả hai điều trên đều sẽ không bao giờ xảy ra,” Mark bảo. “Ồ, có chứ, bởi vì tôi đã gợi ý cho họ lựa chọn anh.” “Thế thì tôi sẽ từ chối.”
“Sắp sửa lại cho xe hơi lăn bánh xe hả, phải không?” Jacques châm chọc.
“Không đâu, nhưng mà tôi đã tìm được một tiệm ăn nho nhỏ ở Left Bank. Chỉ với riêng số tiền tiết kiệm của tôi thì không đủ sức trả tiền thuê, thế nhưng với sự trợ giúp của ông…”
Nhà hàng Chez Jacques mở cửa trên phố Rue du Plaisir, Left Bank vào ngày mồng một tháng năm, 1982. Chẳng bao lâu sau các thực khách đã coi khách sạn George Đệ Ngũ là điều tất nhiên, bắt đầu chuyển đổi sự trung thành của họ.
Danh tiếng của Mark lan xa khi hai ông đầu bếp đi tiên phong “phong cách nấu ăn mới.” Không bao lâu, cách thức duy nhất để bất cứ ai có thể đặt được một bàn ăn tại tiệm ăn này trong thời gian không dưới ba tuần phải là một ngôi sao màn bạc hay một Bộ trưởng trong Chính phủ.
Vào ngày mà tổ chức Michelin trao tặng cho tiệm ăn Chez Jacques ngôi sao thứ ba thì Mark, với sự ban phước lành của ông Jacques, quyết định mở tiệm ăn thứ hai. Giới báo chí và các thực khách lúc này tranh cãi với nhau xem cơ sở nào xịn hơn. Sổ sách đăng ký thực khách cho thấy rõ ràng là công luận cảm thấy không hề có sự khác biệt.
https://thuviensach.vn
Tháng mười 1986, khi Jacques mất vào tuổi bảy mươi mốt, các nhà phê bình tiệm ăn và nghệ thuật ẩm thực viết đầy tự tin rằng các tiêu chuẩn ẩm thực sẽ có xu hướng bị giảm sút. Một năm sau cũng chính những phóng viên nọ phải thừa nhận rằng một trong năm người đầu bếp vĩ đại của nước Pháp đã xuất thân từ một thị trấn ở miền trung du nước Anh mà họ không thể tuyên bố.
Sự ra đi của Jacques chỉ làm cho Mark mong mỏi thêm trở về quê hương của mình, và khi anh đọc được trong tờ Tin Điện Hàng Ngày về một tòa nhà mới sẽ được xây dựng ở khu Covent Garden, anh gọi điện thoại cho đại lý địa điểm xây dựng để hỏi thêm các chi tiết.
Nhà hàng thứ ba của Mark được mở cửa tại trung tâm thành phố Luân Đôn vào ngày 11 tháng hai, 1987.
Năm tháng qua đi, Mark thường xuyên trở về Coventry đê thăm nom cha mẹ. Cha anh đã về hưu khá lâu rồi, thế nhưng Mark vẫn không thể thuyết phục được cả cha lẫn mẹ mình thực hiện chuyến đi tới Paris và nếm thử những nỗ lực nấu nướng của anh. Nhưng giờ đây anh đã khai trương tiệm ăn tại thủ đô nước Anh, anh hy vọng thuyết phục được cha mẹ mình.
“Chúng ta chẳng cần phải lên tận Luân Đôn,” mẹ ông bảo trong lúc bày biện bàn ăn. “Anh luôn nấu nướng cho chúng ta mỗi khi anh về nhà, và chúng ta đọc về những thành công của anh trên báo chí. Dù sao đi nữa, đôi chân của bố anh không còn vững vàng như ngày nào nữa đâu.”
“Anh gọi cái này là gì hả, con trai?” cha ông hỏi sau đó vài phút, khi món thịt cừu băm viên được bao quanh bằng những củ cà rốt non được dọn ra trước mặt ông cu.
“’Phong cách nấu ăn mới’ đấy ạ.”
“Và người ta trả nhiều tiền cho nó?”
Mark cười to và ngày hôm sau chuẩn bị món ăn khoái khẩu của bố mình, món thịt hầm khoai tây với pho mát Lancashire.
https://thuviensach.vn
“Này con, đó thực là một bữa ăn ra trò đấy,” ông cụ Arthur nói sau lần tiếp thứ ba. “Và ta cho anh biết đôi điều miễn phí nhé, chàng trai. Anh nấu món này ngon gần bằng mẹ anh nấu đấy.”
Một năm sau tổ chức Michelin công bố tên các nhà hàng trên toàn thế giới được tặng thưởng ngôi sao thứ ba đáng thèm muốn của họ. Tờ Thời Báo cho độc giả biết trên trang nhất rằng tiệm Chez Jacques là nhà hàng Anh quốc đầu tiên được hưởng vinh dự trên.
Để kỷ niệm phần thưởng trên, rốt cuộc cha mẹ của Mark cũng đã đồng ý thực hiện chuyến đi lên Luân Đôn, cho dù phải mãi đến tận khi Mark đã gửi đi một bức điện tín nói rằng anh đang xem xét lại một công việc ở công ty British Leyland. Anh phái đi một chiếc xe hơi để đón cha mẹ và sắp đặt để họ nghỉ tại một khu phòng khách sạn Savoy. Buổi tối hôm đó, anh giữ chỗ sẵn chiếc bàn được ưa chuộng nhất tại tiệm ăn Chez Jacques dưới tên của họ.
Xúp rau quả đầu tiên, theo sau là món bít tết và bánh nướng nhân bầu dục với một đĩa bánh mì phết bơ, kết thúc là bánh pútđinh. Đó không phải là các món dành cho những thực khách ăn cơm tháng buổi tối hôm đó, mà chúng được dọn ra để phục vụ những thực khách đặc biệt ở bàn số 17.
Với tác động của thứ rượu vang xịn nhất, ông Arthur nhanh chóng trò chuyện vui vẻ với bất cứ ai muốn nghe ông nói và không cưỡng được nhắc nhở người đầu bếp rằng chính anh con trai của ông là ông chủ nhà hàng này.
“Đừng ngốc nghếch như thế, ông Arthur,” bà vợ ông bảo. “Anh ấy biết rồi mà.”
“Một cặp vợ chồng thật đẹp đôi, cha mẹ ngài ấy mà,” ông đầu bếp nói với ông chủ của mình sau khi ông ta phục vụ cà phê cho hai cụ và mang cho ông cụ Arthur một điếu xì gà.
https://thuviensach.vn
“Cha ngài làm nghề gì trước khi ông cụ về hưu? Chủ nhà băng, luật sư, hay thầy hiệu trưởng?”
“Ồ, không, chẳng có gì giống thế đâu,” Mark nói khẽ. “Ông ấy dành cả cuộc đời của mình lắp ráp những cái bánh xe vào xe hơi.”
“Nhưng tại sao ông cụ lại uổng phí thời gian làm công việc đó?” anh đầu bếp hỏi đầy nghi hoặc.
“Bởi vì ông cụ không may mắn có được một ông bố giống như ông bố của tôi,” Mark trả lời.
https://thuviensach.vn
Ignatius Quét Sạch Sẽ
Chẳng mấy ai quan tâm lắm khi Ignatius Agarbi được bổ nhiệm là Bộ trưởng Tài chính của Nigeria. Những người hay chế giễu thì cho rằng xét đến cùng thì ông ta là người thứ mười bảy năm giữ cương vị này trong quãng thời gian mười bảy năm qua.
Trong bài phát biểu đầu tiên về các chính sách lớn đọc trước Quốc hội, ông ta hứa sẽ chặn đứng nạn hối lộ và tham nhũng trong đời sống xã hội và cảnh báo với các nghị viên rằng không một người nào hiện đang nắm giữ trọng trách trong các cơ quan nhà nước có thể cảm thấy an toàn trừ khi anh ta sống một cuộc sống thanh liêm chính trực. Ông ta kết thúc bài phát biểu ra mắt bằng câu: “Tôi dự định quét sạch sẽ chuồng ngựa nặng mùi Nigeria.”
Bài phát biểu của vị Bộ trưởng gây ra một sung lực tới mức nó không hề được nhắc nhở đến trên tờ nhật báo Lagos. Có thể ông Tổng biên tập cho rằng bởi vì tờ báo đã đăng tải các bài phát biểu của mười sáu vị Bộ trưởng trước đây rất rầm rộ, độc giả sẽ cảm thấy họ đã được nghe tất tật từ trước kia rồi.
Tuy vậy, Ignatius không bị nản chí bởi sự bất tín nhiệm đối với mình, và bắt tay ngay vào trọng trách mới với một lòng hăng hái và quyết tâm mãnh liệt. Sau khi nhậm chức chỉ vài ngày, ông ta đã khiến một quan chức nhỏ của Bộ Thương mại phải ở tù vì làm giả chứng từ lien quan đến nhập khẩu ngũ cốc. Người kế tiếp cảm thấy cái chổi rễ cứng cáp, mới mẻ của Ignatius là một nhà tài phiệt hàng đầu người Liban, ông này đã bị trục xuất không cần xét xử vì đã vi phạm những quy định về kiểm soát hối đoái. Một tháng sau, xảy ra một sự kiện mà ngay cả bản than ông Ignatius cũng coi là một cú lật nhào vang dội: vụ bắt giam Tổng Giám đốc thanh tra cảnh sát vì tội nhận hối
https://thuviensach.vn
lộ. Thứ lộc mà trong quá khứ người dân đô thành Lagos nghỉ là bổng lộc luôn đi kèm với chức vụ này. Bốn tháng sau, khi ông Chánh thanh tra Cảnh sát bị kết án mười tám tháng tù giam, thì vị tân Bộ trưởng Tài chính sau cùng đã xuất hiện trên trang nhất của tờ nhật báo Lagos. Một hàng tít giữa trang nhất gọi ông là “Ignatius quét sạch sẽ”, ví ông như một chiếc chổi rễ khiến mọi người có tội lỗi thảy đều sợ hãi. Danh tiếng của Ignatius như là người trong sạch tiếp tục lớn mạnh trong khi các vụ bắt giữ cứ nối tiếp nhau không ngừng và đã xuất hiện dư luận vô căn cứ, lan truyền trong thủ đô, rằng ngay cả Tướng Otobi, vị Quốc trưởng, cũng đang bị điều tra bởi chính ông Bộ trưởng Tài chính của ngài.
Giờ đây, một mình Ignatius kiểm tra, duyết và phê chuẩn tất cả mọi hợp đồng có giá trị hơn một trăm triệu đô la. Và cho dù mọi quyết định của ông đưa ra đều được các kẻ thù của ông xét nét đến chân tơ kẽ tóc, vẫn không hề có một điều tiếng nhỏ nhất nào dính đến danh thơm của ông.
Khi Ignatius bắt đầu năm công tác thứ hai của mình trên cương vị Bộ trưởng Tài chính, thì thậm chí những kẻ hay hoài nghi cũng bắt đầu thừa nhận những thành tựu mà ông đạt được. Cũng vào khoảng thời gian này Tướng Otobi thấy đã có đủ lòng tin cậy để triệu tập Ignatius vào dự cuộc họp tư vấn bất thường.
Vị Quốc trưởng đón tiếp ông Bộ trưởng tại doanh trại Dodan, mời ông này ngồi xuống chiếc ghế bành êm ái trong thư phòng của ngài nhìn ra sân tập của lính.
“Anh Ignatius này, tôi vừa mới xem xong bản báo cáo ngân sách mới nhất và tôi rất lo ngại về kết luận của anh rằng Kho bạc Nhà nước vẫn đang bị thâm hụt nhiều triệu đô la mỗi năm, dưới dạng tiền đút lót, hối lộ do các công ty ngoại quốc trả cho những kẻ môi giới. Anh có ý kiến gì về số tiền này đang được rót vào túi của ai không? Đó là điều tôi muốn biết.”
https://thuviensach.vn
Ignatius ngồi thẳng người lên, con mắt của ông ta không khi nào rời khỏi ngài Quốc trưởng.
“Tôi nghi ngờ số lớn phần trăm của khoản tiền này kết thúc tại những tài khoản cá nhân ở những ngân hàng Thụy Sỹ, nhưng hiện thời tôi chưa thể chứng minh được việc này.”
“Vậy thì tôi sẽ giao cho anh thêm bất cứ quyền lực nào mà anh yêu cầu để làm việc đó,” Tướng Otobi nói “Anh có thể dùng bất cứ phương tiện nào mà anh cho là cần thiết để vạch mặt những tên vô lại đó. Hãy khởi đầu bằng cách điều tra tất cả mọi thành viên Nội các của tôi trong quá khứ và hiện tại. Phải ráng sức làm, đừng sợ hãi hoặc nể nang gì, bất kể chức tước hay quan hệ gì cũng mặc.”
“Để có một sứ mạng như vậy và để có thể đạt được một thành công nào đó, tôi sẽ cần một thư ủy quyền đặc biệt được ký bởi ngài, thưa Tướng quân.”
“Nó sẽ nằm trên bàn giấy của anh vào sáu giờ tối nay,” – Ngài Quốc trưởng nói.
“Và chức Đại sứ đặc mệnh toàn quyền bất cứ khi nào tôi đi ra nước ngoài.”
“Sẽ có.”
“Xin cảm ơn ngài,” – Ignatius nói, đứng lên và cho rằng buổi yết kiến đã kết thúc.
“Có thể anh cần cái này nữa,” – Tướng quân nói khi họ bước ra cửa. Ngài Quốc trưởng đưa cho Ignatius một khẩu súng lúc tự động nhỏ – “Bởi vì đến lúc này, tôi ngờ rằng anh đã có kẻ thù nhiều như tôi.”
Ignatius lúng túng cầm lấy khẩu súng lục từ tay vị tướng, cho nó vào túi và lẩm nhẩm lời cảm ơn.
Không hề có thêm một câu trao đổi nào nữa giữa hai người, Ignatius bỏ lại nhà lãnh đạo của mình và được xe đưa trở về Bộ Tài chính.
https://thuviensach.vn
Thống đốc ngân hàng Trung ương Nigeria không hề hay biết và không bị bất cứ quan chức cấp cao nào ngăn cản, Ignatius hăng say bắt tay thực hiện sứ mạng mới của mình. Ông ta một mình nghiên cứu vào ban đêm, và ngày đến không thảo luận kết quả với ai. Ba tháng sau, ông ta đã sẵn sàng bổ nhào xuống vồ mồi.
Ông Bộ trưởng chọn tháng tám để thực hiện một chuyến công du nước ngoài đột xuất bởi vì đây là khoảng thời gian mà hầu hết mọi người Nigeria đi nghỉ và do đó sự vắng mặt của ông sẽ không gây chú ý.
Ông nhờ thư ký thường trực của mình đặt chỗ cho ông ta, vợ và hai đứa con của họ trên chuyến bay tới Orlando, và dặn dò kỹ lưỡng rằng các vé máy bay phải được thanh toán vào tài khoản cá nhân của ông ta.
Ngay khi họ tới Florida, cả gia đình lấy phòng tại khách sạn Marriott tại địa phương. Lúc đó ông ta mới thông báo với bà vợ, không một lời giải thích, rằng ông ta sẽ ở New York một vài ngày vì công chuyện rồi sau đó sẽ quay trở lại với ba mẹ con cho tới hết kỳ nghỉ.
Buổi sáng hôm sau, Ignatius bỏ lại gia dình mình với những điều kỳ bí của thế giới Disney trong khi ông lên chuyến bay tới New York. Ông đi một chuyến ngắn bằng taxi từ phi trường La Guardia tới phi trường Kennedy, sau khi thay đổi y phục và mua một chiếc vé du lịch khứ hồi bằng tiền mặt, Ignatius lên chuyến bay của hàng không Thụy Sỹ đi Geneva mà không bị dòm ngó.
Khi tới thủ đô của Thụy Sỹ, Ignatius lấy phòng tại một khách sạn kín đáo, lên giường nghỉ ngơi và ngủ ngon lành một mạch tám tiếng đồng hồ. Trong bữa điểm tâm sáng hôm sau, ông nghiền ngẫm danh sách các ngân hàng mà ông đã cẩn thận soạn ra sau khi hoàn thành những cuộc điều tra ở Nigeria, mỗi một cái tên đều được viết ra đầy táo bạo bằng chính bàn tay của ông. Ignatius quyết định bắt đầu tại ngân hàng Gerber et Cie,
https://thuviensach.vn
tòa nhà của nó ông quan sát thấy từ buồng ngủ khách sạn, nó chiếm giữ nửa đại lộ Avenue de Parchine. Ông kiểm tra số điện thoại với người giữ cửa khách sạn trước khi thực hiện cuộc gọi. Ông chủ tịch đồng ý gặp ông lúc mười hai giờ.
Chỉ mang theo một chiếc cặp nhỏ trầy xước, Ignatius đến ngân hàng trước giờ hẹn vài phút – một điều khác thường đối với một người Nigeria, người thanh niên trẻ nghĩ bụng, anh ta mặc một bộ đồ xám lịch thiệp, sơ mi trắng, cà vạt lụa xám và đang chờ đợi trong gian sảnh bằng đá cẩm thạch để đón chào ông. Anh ta cúi chào ông Bộ trưởng, tự giới thiệu mình là trợ lý riêng của ông chủ tịch, và giải thích rằng anh ta sẽ tháp tùng Ignatius tới văn phòng của ông chủ tịch. Anh nhân viên trẻ dẫn ông Bộ trưởng tới một chiếc thang máy đang chờ và không ai trong hai người thốt ra thêm một từ nào cho đến khi họ tới tầng lầu thứ mười một. Anh ta gõ cửa nhẹ nhàng và một giọng nói cất lên “Entrez,” (vào đi). Anh thanh niên lập tức chấp hành.
“Ông Bộ trưởng Tài chính Nigeria, thưa ngài.”
Ông chủ tịch đứng lên sau bàn giấy và bước lên trước để chào vị khách của mình. Ignatius nhận thấy cả ông ta cũng mặc một bộ complet xám, sơ mi trắng và cà vạt lụa xám.
“Chúc một buổi sáng tốt lành, thưa ngài Bộ trưởng,” – Ông chủ tịch nói – “Mời ngài ngồi?”
Ông ta dẫn Ignatius tới bên chiếc bàn thủy tinh thấp, vây quanh là những chiếc ghế đầy tiện nghi tại phía xa của căn phòng.
“Tôi đã gọi cà phê cho cả hai chúng ta nếu ngài đồng ý.” Ignatius gật đầu, đặt chiếc cặp trầy xước xuống mặt sàn bên cạnh ghế ngồi của mình và nhìn ra ngoài khung cửa sổ kính rộng lớn. Ông đưa ra mấy nhận xét nhỏ về khung cảnh tuyệt đẹp của đài phun nước kỳ vĩ trong khi một cô gái dọn cà phê cho cả ba người.
Khi cô gái đã rời khỏi phòng, Ignatius bắt đầu công việc.
https://thuviensach.vn
“Ngài Quốc trưởng của tôi đã yêu cầu tôi tới thăm ngân hàng của ngài với một đề khị khá khác thường,” – Ông ta mở đầu. Không một sự ngạc nhiên nào xuất hiện trên khuôn mặt ông chủ tịch hay anh trợ lý trẻ của ông ta – “Ngài ấy đã cho tôi vinh dự tìm hiểu xem những công dân Nigeria nào có các toài khoản số tại ngân hàng của ngài.”
Khi biết được thông tin này, chỉ có cặp môi của ông chủ tịch động đậy. “Tôi không thể tự do tiết lộ…”
“Cho phép tôi trình bày vụ việc của mình,” – Ông Bộ trưởng nói, nâng một bàn tay lên – “Đầu tiên, hãy cho tôi cam đoan với các vị rằng tôi tới đây với quyền lực tuyệt đối của chính phủ tôi.”
Không hề nói thêm một lời, Ignatius khéo léo rút ra một phong thư từ túi áo trong. Ông ta trao nó cho ông chủ tịch, ông này rút bức thư bên trong ra và chậm rãi đọc.
Khi đã xem xomg bức thư, ông chủ nhà băng hắng giọng – “Tài liệu này, tôi e rằng, thưa ngài, không có giá trị gì ở đất nước tôi’ – Ông ta nhét nó lại vào trong bì thư và đưa trả nó cho Ignatius – “Tôi, dĩ nhiên,” ông chủ tịch tiếp tục nói – “không một chút nghi ngờ rằng ngài có đầy đủ sự hậu thuẫn của ngài Quốc trưởng của ngài, trong cả hai tư cách một là Bộ trưởng và một là Đại sứ, nhưng điều đó không thay đổi dược nguyên tắc bảo mật của ngân hàng trong những vấn đề như thế này. Dù trong bất cứ hoàn cảnh nào chúng tôi cũng sẽ không tiết lộ tên của bất cứ người chủ tài khoản nào mà không được sự đồng ý của họ. Tôi lấy làm tiếc vì khả năng giúp đỡ hạn hẹp này, thế nhưng chúng đã, và sẽ mãi mãi là nguyên tắc của ngân hàng này.” – Ông chủ tịch đứng lên cho rằng cuộc gặp gỡ đã kết thúc; thế nhưng ông ta chưa dàn xếp xong với Ignatius quét sạch sẽ.
“Ngài Quốc trưởng của tôi,” – Ignatius nói, giọng đã dịu bớt – “Đã ủy quyền cho tôi tiếp cận ngân hàng của ngài để hoạt động như một trung gian môi giới cho mọi giao dịch làm ăn giữa đất nước tôi với Thụy Sỹ.”
https://thuviensach.vn
“Chúng tôi rất sung sướng bởi sự tin cậy của ngài dành cho chúng tôi, ngài Bộ trưởng,” – Ông chủ tịch trả lời, vẫn còn đứng –“Tuy nhiên tôi chắc chắn rằng ngài sẽ hiểu rằng nó không thể thay đổi nguyên tắc của chúng tôi về vấn đề bảo mật cho khách hàng.”
Ignatius vẫn bình tĩnh, không suy suyển.
“Vậy thì tôi lấy làm tiếc thông báo với ông, ông Gerber, rằng Đại sứ của chúng tôi ở Geneva sẽ được lệnh đưa ra một thông cáo chính thức cho Bộ ngoại giao Thụy Sỹ về sự thiếu hợp tác mà ngân hàng của ông lien quan đến yêu cầu thông tin về các kiều dân của chúng tôi.” Ông ta đợi cho lời lẽ ngấm dần – “Tất nhiên các ông có thể tránh được rắc rối này bằng cách đơn giản là cho tôi biết những cái tên của những người đồng hương của tôi, những người có tài khoản tại ngân hàng Gerber et Cie và số tiền dính dáng. Tôi có thể đảm bảo với ngài chúng tôi sẽ không tiết lộ nguồn thông tin của chúng tôi.”
“Ngài cứ tự do, thoải mái đưa ra một thông cáo như vậy, thưa ngài, và tôi tin tưởng chắc chắn rằng ông Bộ trưởng của chúng tôi sẽ giải thích cho ông Đại sứ của ngài qua ngôn ngữ ngoại giao rất đỗi lịch thiệp rằng Bộ ngoại giao không có thẩm quyền theo pháp luật Thụy Sỹ, yêu cầu những tiết lộ như thế.”
“Nếu sự việc đúng như thế, tôi sẽ lệnh cho “Bộ thương mại của chúng tôi dừng lại tất cả các cuộc làm ăn, hợp tác trong tương lai tại Nigeria với bất cứ một kiều dân Thụy Sỹ nào cho tới khi những cái tên đó được tiết lộ.”
“Đó là quyền của ngài, ngài Bộ trưởng,” – Ông chủ tịch bình tĩnh trả lời.
“Và chúng tôi có lẽ cũng sẽ phải xem xét lại mọi hợp đồng mà những người đồng hương của ông hiện đang đàm phán tại Nigeria. Hơn nữa, tôi sẽ đích thân giám sát để không một điều khoản trừng phạt quốc tế song phương nào được áp dụng.”
”Ngài không thấy hành động như thế là vội vã quá sao?”
https://thuviensach.vn
“Tôi xin đảm bảo với ông, ông Gerber, rằng tôi sẽ không mất ngủ một chút xíu nào vì một quyết định như thế đâu,” – Ignatius nói – “Thậm chí nếu những nỗ lực của tôi để khám phá ra những cái tên kia sẽ đặt đất nước ông quỳ gối xuống, tôi cũng sẽ không thương tiếc.”
“Biết làm sao được, thưa ngài Bộ trưởng,” – Ông chủ tịch trả lời – “Tuy nhiên, nó vẫn không thể làm thay đổi chính sách hay nguyên tắc bảo mật của ngân hàng này.”
“Nếu sự việc vẫn cứ giữ nguyên như vậy, thưa ngài, ngay hôm nay tôi sẽ ra lệnh cho Đại sứ của tôi đóng cửa sứ quán của chúng tôi tại Geneva và tôi sẽ tuyên bố Đại sứ của các vị ở Lagos persona non grata (là vô giá trị).”
Lần đầu tiên ông chủ tịch rướn đôi lông mày.
“Thêm nữa,” – Ignatius tiếp tục – “tôi sẽ tổ chức một cuộc họp báo ở London và nó sẽ làm cho giới báo chí trên khắp thế giới không còn nghi ngờ gì nữa về sự phiền lòng chán nản của ngài Quốc trưởng của chúng tôi về thái độ của ngân hàng này. Sau một công bố như thế, tôi tin chắc ngài sẽ thấy rằng nhiều khách hàng của ngài muốn đóng tài khoản của họ lại, trong khi những người khác đã xem ngân hàng của ngài như một nơi trú ẩn an toàn trong quá khứ có thể sẽ thấy cần thiết phải tìm kiếm một nơi khác.”
Ông Bộ trưởng chờ đợi, thế nhưng ông chủ tịch vẫn chẳng bảo sao.
“Thế là ngài không cho tôi một cơ hội nào,” Ignatius nói và đứng lên.
Ông chủ tịch duỗi thẳng cánh tay, cho rằng sau cùng thì ông Bộ trưởng cũng phải đi. Nhưng rồi thật kinh hãi khi Ignatius đưa một bàn tay vào túi áo jacket và rút ra một khẩu súng nhỏ. Hai ông chủ ngân hàng Thụy Sỹ sợ chết cứng người khi ngài Bộ trưởng Tài chính Nigeria bước lên phía trước và gí đầu ruồi kề thái dương ông chủ tịch.
https://thuviensach.vn
“Tôi cần những cái tên đó, ông Gerber, và đến giờ chắc ông đã nhận ra không gì có thề ngăn cản được tôi. Nếu ông không cung cấp chúng ngay tắp lự tôi sẽ bắn phọt óc ông ra. Ông có hiểu không?”
Ông chủ tịch khẽ gật đầu, từng giọt từng giọt mồ hôi tứa ra trên trán ông ta. “Và kế tiếp sẽ là anh kia,” – Ignatius bảo, hất hàm về phía anh thanh niên đang đứng lặng ngắt và tê liệt cách đó mấy bước chân.
“Đưa cho tôi tên tuổi của tất cả những người Nigeria có tài khoản ở ngân hàng này,” – Ignatius nói khẽ khàng, nhìn hướng về anh thanh niên – “không thì tôi sẽ bắn phọt óc ông chủ tịch của anh tung tóe khắp tấm thảm xốp này. Ngay tức thì, anh nghe thấy không?” – Ông ta nói sắc lẹm.
Người thanh niên hướng cái nhìn về ông chủ tịch, giờ đây đang run lẩy bẩy như cầy sấy, nhưng ông ta vẫn nói rất rõ ràng, quả quyết: “Non, Pierre, jamais.” (Không, Pierre, không bao giờ). “D’accord” (Đồng ý). Anh trợ lý trả lời thì thầm.
“Các người không thể nói là tôi đã không cho các người cơ hội.” – Ignatius kéo kim hỏa. Mồ hôi đang túa xuống khuôn mặt ông chủ tịch, và anh thanh niên phải hướng mắt nhìn đi chỗ khác, kinh hãi chờ đợi tiếng súng nổ.
“Tuyệt vời quá,” – Ignatius nói, khi ông ta bỏ khẩu súng xuống khỏi đầu ông chủ tịch và quay trở lại chỗ ngồi. Cả hai thầy trò ông chủ ngân hàng vẫn còn đang run rẩy và vẫn không thể thốt nên lời.
Ông Bộ trưởng nhấc chiếc cặp trầy xước lên từ bên chiếc ghế ông ta ngồi, đặt nó lên trên mặt bàn kính trước mặt. Ông ta ấn vào hai móc khóa và nắp cặp bật mở.
Hai thầy trò ông chủ nhà băng nhìn chòng chọc xuống những hàng giấy một trăm đô la đóng gói gọn ghẽ. Chiếc cặp chật cứng không thừa một ly. Ông chủ tịch nhẩm tính nhanh rằng có lẽ nó lên tới năm triệu đô la.
https://thuviensach.vn
“Tôi băn khoăn rằng, thưa ngài,” – Ignatius nói – “không biết mở một tài khoản ở ngân hàng của ngài như thế nào đây?”
https://thuviensach.vn
Chỉ Là Bạn Tốt
Tôi tỉnh giấc trước anh, thoáng chút rạo rực, nhưng biết rằng chẳng thể làm được gì.
Tôi chớp mắt cho quen dần với ánh sáng mờ mờ, nhấc đầu và nhìn dán vào tấm thân to đùng, trắng hếu và bất động bên cạnh mình. Giá như anh năng hoạt động như tôi thì chả đến nỗi bộp như chiếc lốp rỗng thế, tôi khó chịu nghĩ.
Roger cựa quậy, quay cả mặt sang phía tôi, nhưng tôi biết anh sẽ chưa tỉnh giấc cho tới khi chiếc đồng hồ báo thức bên kia giường cạnh anh chưa réo lên. Tôi phân vân không biết nên ngủ hay dậy kiếm chút gì ăn sáng trước khi anh thức giấc.
Cuối cùng tôi quyết định cứ nằm nguyên đó mà mơ màng, để chắc chắn không làm phiền tới anh. Khi anh dậy rồi, tôi cứ vờ như đang còn ngủ – bằng cách ấy, anh rốt cuộc sẽ phải đi chuẩn bị bữa sáng cho tôi. Tôi điểm lại những việc phải làm sau khi anh đến nhiệm sở. Miễn là tôi vui mừng chào đón khi anh đi làm về, anh dường như chả bận tâm xem tôi đã làm gì trong ngày.
Một âm thành nhè nhẹ vang lên từ phần giường của anh. Tiếng ngáy của Roger chẳng khi nào làm tôi phiền lòng cả. Lòng trìu mến của tôi đối với anh là vô hạn và tôi những mong anh tìm ra lời để thổ lộ cùng anh. Anh quả là người đàn ông đầu tiên tôi thực sự tôn trọng. Đăm đắm nhìn khuôn mặt chưa cạo kia, tôi nhớ đây không phải là diện mạo của anh khi anh bắt gặp tôi ở quán rượu đêm ấy.
Tôi gặp Roger lần đầu tại quán rượu Cat and Whistle (Con mèo và tiếng rít – ND), một quán rượu bình dân nằm ở góc đường Mafecking. Bạn hẳn cho đó là lãnh địa của chúng tôi. Anh thường có mặt quãng tám giờ tối, goi một pint ( 1 pint =
https://thuviensach.vn
0,568 lít) bia nhẹ rồi mang tới một chiếc bàn con nằm ở góc quán, ngay sau chiếc bảng phi tiêu. Anh thường ngồi một mình, dõi nhìn từng cặp mũi phi tiêu bay vun vút về đích mà phần lớn chỉ trúng điểm 1 hoặc điểm 5 nếu chúng cắm được vào bảng đích. Anh không bao giờ tham dự vào trò chơi này, và từ chỗ mình ở sau quầy bar, tôi thường băn khoăn không biết có phải vì anh sợ bỏ mất một chỗ ngồi yêu thích hay chỉ vì anh không thích cái trò thể thao này.
Rồi với Roger, mọi cái bỗng thay đổi theo chiều hướng khá lên, không quan trọng việc bản thân anh nhìn nhận ra sao – khi một tối đầu xuân, một cô gái tóc vàng tên là Madeleine, khoác áo giả lông, đến ngồi vắt vẻo lên chiếc ghế cạnh anh mà hâm nhi một suất gin đúp. Tôi chưa từng thấy cô ả trong bar này nhưng mọi người ở đây rõ ràng biết rất kỹ về cô nàng. Những lời bàn tán rỗi việc khiến tôi chắc chắn cô ta sẽ ở đây không lâu. Họ kháo rằng cô nàng đang kiếm một gã tầm cỡ để có thể xa hẳn cái quán Cat and Whistle này.
Thực ra cuộc tình - nếu có thể gọi những gì xẩy ra như vậy – kéo dài chỉ trong có hai mươi ngày. Tôi biết rõ vì tôi đếm từng ngày một. Rồi một đêm, mọi người nhao cả lên và cùng quay nhìn lúc cô ả bỏ chiếc ghế cũng đột ngột như khi đến. Cặp mắt rã rời của anh dõi theo chân cô nàng bước đến cái góc trống rỗng của quán bar nhưng anh chẳng hề tỏ vẻ ngạc nhiên trước sự ra đi nọ và cũng không có ý níu giữ.
Cô ta ra đi tức là đến lượt của tôi. Từ sau quầy bar tôi gần như vút ra một cách đường hoàng nhất, vài giây sau, tôi đã ngự trên chiếc ghế bên cạnh anh. Anh không nói một lời và dĩ nhiên cũng chẳng có ý mời tôi uống cùng, nhưng ánh nhìn phóng thẳng về tôi cho thấy tôi không phải là một kẻ thế chỗ không được anh ưng thuận. Tôi ngó quanh tìm kẻ có ý chiếm chỗ của tôi, nhưng những người vây quanh bảng phi tiêu chẳng ai để ý. Các điểm số khiến họ quan tâm hơn những gì vừa mới diễn ra.
https://thuviensach.vn
Tôi nhìn về quầy bar xem ông chủ có phát hiện ra sự vắng mặt của tôi không, nhưng ông ta còn đang nhâm nhi ly sâm panh rót từ một chiếc chai độc nhất do một anh chàng lạ hoắc mua mời, chiếc áo cổ đúp đúng mốt với chiếc cà vạt kẻ sọc của anh chàng mách tôi rằng cô ả sẽ chẳng bao giờ ngó lại Roger nữa. Trông cô ta mãn nguyện, ít ra là trong hai mươi ngày tiếp đó.
Tôi ngước nhìn Roger, cái tên tôi tình cờ biết được nhưng chẳng gọi đến bao giờ và cũng không tin là anh biết được tên của tôi. Tôi nhấp nháy mi với vể cường điệu, cảm thấy mình có ngớ ngẩn thật đấy, nhưng ít ra cũng đã gợi ra được một nụ cười dịu dàng. Anh vươn sang, chạm tay vào má tôi, bàn tay anh mềm mại đết bất ngờ. Chẳng ai trong chúng tôi có nhu cầu phải chuyện trò. Cả hai cùng cô đơn và không thấy cần thiết phải bày tỏ vì đâu. Chúng tôi ngồi im, thi thoảng anh nhấp chút bia, còn tôi, đôi khi lại ngọ nguậy cặp chân, trong khi cách chúng tôi vài feet, các mũi phi tiêu vẫn đeo đuổi một lộ trình không đổi.
Khi ông chủ quán xướng to: “Lượt cuối cùng,” Roger dốc nốt chỗ bia, còn những người chơi thì lo kết thúc ván chơi. Chẳng ai nói gì khi chúng tôi rời quán rượu, tôi ngạc nhiên thấy Roger không có ý phản đối khi tôi theo anh về căn hộ nhỏ chung vách của anh. Tôi biết đích xác anh sống ở đâu bởi đã vài lân tôi trông thấy anh đứng chờ ô tô buýt ở phố Dobson trong hàng người bất đắc dĩ, dài dằng dặc, câm lặng mỗi sớm. Có lần tôi đứng ngay cạnh bức tường ở gần đấy để ngắm kỹ hơn nét mặt của anh. Khuôn mặt anh mờ nhạt, hầu như rất bình thường, nhưng anh lại có cặp mắt ấm áp nhất, nụ cười dịu dàng nhất trong những khuôn mặt đàn ông tôi từng gặp. Điều tôi lo lắng nhất là anh dường như không biết đến sự tồn tại của tôi, bởi luôn ngự trị trong mắt anh hàng đêm, trong tâm tưởng anh hàng sớm là hình ảnh của Madeleine. Tôi ghen tị với cô ả đó xiết bao. Cô ta có mọi cái mà tôi muốn có – trừ chiếc áo khoác lông xịn, tài sản duy nhất mẹ tôi đã để lại cho tôi. Thực
https://thuviensach.vn
ra, tôi chẳng có quyền gì mà nói xấu Madeleine bởi quá khứ của cô ta ũng không thể tối tăm hơn tôi.
Hơn một năm qua, mọi cái đều ổn cả. Để chứng tỏ sự say đắm hết mình với Roger, tôi không bén mảng đến quán Cat and Whistle kể từ ngày đó. Anh dường như quên hẳn Madeleine bởi anh không một lần nhắc tới cô ta trước mặt tôi. Một chàng trai
hi hữu, anh không một lần hỏi tới các mối quan hệ của tôi trong quá khứ dù anh đã có thể hỏi. Tôi cũng muốn anh biết sự thật về cuộc đời tôi trước khi chúng tôi gặp nhau, dù cho lúc này, tất cả những điều đó dường như chẳng có liên quan gì. Tôi là con út trong một gia đình bốn người, vì thế tôi luôn đi ở cuối hàng. Tôi không hề biết mặt bố mình, và một đêm trở về nhà, đã thấy mẹ mình chạy theo một gã đàn ông khác rồi. Tracy, một trong các chị gái của tôi, bảo tôi chớ có đợi mẹ quay về nữa. Hóa ra chị ấy đã nói đúng, bởi tôi không bao giờ gặp lại mẹ nữa kể từ ngày ấy. Thật kinh khủng khi phải thừa nhận, dù chỉ với bản thân, rằng mẹ mình là một kẻ lăng nhăng.
Giờ đây, khi đã trở thành kẻ mồ côi, tôi bắt đầu kiếp sống bụi đời và luôn cố tránh xa đồn cảnh sát. Thật không mấy dễ chịu khi chẳng phải lúc nào cũng kiếm được cho mình một chỗ ngả lưng. Tôi không nhớ nổi mình đã chấm dứt quan hệ với anh chàng Derek ra sao – nếu đó là tên thật của anh ta. Derek, với cái nhìn sâu thẳm gợi tình có thể đánh gục bất cứ một cô ả đa cảm nào, bảo với tôi rằng anh ta ở trên một tàu buôn chạy hơi nước suốt ba năm qua. Khi anh ta yêu tôi, tôi sẵn lòng tin mọi điều anh ta nói. Tôi bày tỏ với anh ta, tất cả những gì tôi cần là một tổ ấm, thường xuyên đây đủ thức ăn và một gia đình của riêng tôi. Anh ta khẳng định, một trong những ước mong của tôi đã thành hiện thực, bởi chỉ vài tuần sau khi anh ta rời bỏ tôi, tôi đã cho ra đời một cặp sinh đôi, hai bé gái. Derek chẳng có cơ hội nhìn mặt chúng; anh ta đã trở ra biển trước khi cả tôi kịp báo cho anh ta biết mình có mang. Anh ta chẳng cần hứa dâng cho
https://thuviensach.vn
tôi cả trái đất. Anh ta quá đẹp trai để thừa biết tôi sẽ chấp nhận là người của anh ta dù chỉ trong một đêm.
Tôi cố gắng nuôi nấng các con gái mình một cách đàng hoàng, nhưng đúng thời gian này, các nhà chức trách sờ đến tôi và tôi bị lạc mất cả hai đứa. Tôi những muốn biết giờ này chúng đang ở đâu? Có trời mới hay. Tôi chỉ còn biết hy vọng chúng rơi được vào một gia đình tử tế. Ít ra chúng cũng thừa hưởng được cái nhìn cuốn hút của Derek, điều sẽ giúp chúng trong suốt cuộc đời. Đó là một điều nữa mà Derek chẳng khi nào được biết. Sự cả tin của anh ta khiến tôi thấy mình có lỗi và giờ đây tôi hiểu mình sẽ không tìm được cách nào cho anh ta biết sự thật
Sau khi Derek trở ra biển, tôi sống một mình gần một năm trước khi tìm được việc làm bán thời gian ở quán Cat and Whistle. Ông chủ quán ngụ ý rất rõ, rằng sẽ không cung cấp cả đồ ăn thức uống cho tôi nếu tôi không thực hiện phần việc của mình theo đúng hợp đồng.
Roger thường đến một hoặc hai lần mỗi tuần trước khi anh gặp cô nàng Madeleine có chiếc áo khoác giả lông sờn cũ. Sau đó anh đến hằng đêm, cho đến ngày cô nàng rũ áo đứng lên bỏ anh mà đi.
Tôi biết anh tuyệt đối phù hợp với tôi ngay từ lần đầu tôi nghe anh gọi một pint bia nhẹ. Một pint bia nhẹ – tôi không thể nghĩ ra một cái gì để miêu tả Roger đúng hơn. Trong những ngày đầu ấy, các cô tiếp viên ở quán rượu thường công khai ve vãn anh nhưng anh không tỏ ra có chút quan tâm nào đến họ. Trước khi Madeleine đeo lấy anh, tôi thậm chí không dám chắc phụ nữ là thứ anh thích. Có lẽ rốt cuộc, chính cách nhìn lưỡng tính của tôi mới là thứ cuốn hút được anh.
Tôi nghĩ hóa ra mình lại là kẻ duy nhất trong quán rượu ấy kiếm tìm một cái gì bền chắc, dài lâu.
Vậy là Roger để tôi qua đêm cùng anh. Tôi nhớ anh đã phi vào nhà tắm trút bỏ quần áo trong lúc tôi ở lại phần giường tôi đoán
https://thuviensach.vn
là dành cho mình. Từ đêm đó, anh không một lần đòi tôi phải rời đi hoặc cho phép đẩy tôi ra. Đó là mối quan hệ dễ chịu. Tôi chưa từng thấy anh cao giọng hay mắng mỏ tôi một cách vô lý. Xin bỏ quá sự sáo mòn nhưng tôi chỉ trượt ngã có một lần.
Brr. Brr. Brr. Cái đồng hồ báo thức chết tiệt. Tôi những muốn chôn quách nó đi. Tiếng réo cứ vang lên không dứt cho đến khi Roger quyết định cựa quậy người. Tôi đã một phen cố đè lên nó hòng cắt đứt tiếng réo quỷ quái nọ nhưng chỉ khiến cái thiết bị rắc rối kia rơi xuống sàn nhà và đâm ra còn khios chịu hơn cả lúc đang réo. Chẳng dại nữa nhé, tôi kết luận. Cuối cùng một cánh tay dài ngoẵng thò ra dưới tấm vải đắp và một bàn tay đập xuống chiếc đồng hồ khiến tiếng réo đinh tai vụt tắt ngấm. Tôi rất thính ngủ – một cử động nhẹ nhất cũng làm tôi thức giấc. Giá anh cứ bảo tôi, tôi đã có thể đánh thức anh nhẹ nhõm hơn nhiều. Nói cho cùng, cung cách của tôi cũng chuẩn xác, đáng tin hệt như những tạo vật của con người làm ra chứ sao.
Còn chưa tỉnh hẳn, Roger siết nhẹ, trước khi vuốt ve lưng tôi, hứa chắc một nụ cười nở liền ngay đó. Rồi anh ngáp, vươn vai và tuyên bố như mọi buổi sáng, “Cần phải khẩn trương, không ta sẽ đi làm muộn mất.” Tôi cho rằng một số bà nhất định sẽ khó chịu vì cái trật tự không có gì mới mẻ vào mối buổi sáng ở nhà chúng tôi - nhưng không phải là quí bà đây. Đó là cả một phần cuộc đời khiến tôi thấy an lòng vững dạ với niềm tin, cuối cùng mình cũng đã tìm thấy một cái gì bõ với công sức bỏ ra.
Roger chuyên xỏ nhầm chân vào những chiếc dép đi trong nhà – ở tỷ lệ năm mươi trên năm mươi, trước khi lê vào phòng tắm. Mười lăm phút sau anh ló ra, như thường lệ, trông tươi tỉnh hơn chút ít so với lúc vào. Tôi đã học được cách chung sống với cái gọi là những tật nhỏ của anh, còn anh cũng học cách chấp nhận thói sạch sẽ đến điên rồ cùng với nhu cầu được cảm giác an lòng của tôi.
https://thuviensach.vn
“Dậy mau, đồ lười,” anh cằn nhằn nhưng chỉ mỉm cười khi thấy tôi nằm trở lại, từ chối rời bỏ cái hõm ấm áp của thân thể anh lưu lại.
“Ta nghĩ cô nàng chờ ta dọn sẵn cho bữa sáng trước khi ta đi làm đây.” Anh nói thêm trước khi bước xuống bậc thang. Tôi chả buồn đáp lời. Tôi biết chỉ một thoáng sau anh sẽ mở cửa ra vào. Lấy báo buổi sáng thứ tư và pint sữa hàng ngày của chúng tôi. Đúng như lệ thường, anh sẽ đặt ấm nước, rồi đến chạn thức ăn, đổ ra một bát đồ săn sáng tôi ưa thích, thêm sữa vào và dành lại cho mình phần vừa đủ cho hai tách cà phê.
Tôi thấy trước mọi việc đến khi bữa sáng được chuẩn bị xong. Đầu tiên, tôi nghe thấy tiếng ấm nước sôi, vài giây sau sữa sẽ được rót ra, rồi cuối cùng là tiếng kéo ghế. Đó là tín hiệu cho tôi biết đã đến lúc mình cần ra với anh.
Tôi khoan thai duỗi chân, nhận thấy móng chân càn phải được sang sửa. Tôi quyết định không rửa ráy kỹ lưỡng trước khi anh rời nhà đi làm. Tôi nghe thấy tiếng ghế kéo trên mặt vài sơn lót nền bếp. Cảm thấy mãn nguyện, tôi nhảy tót một cách chuẩn xác khỏi chiếc giường rồi đi về phía cánh cửa mở. Giây lát sau tôi đã ở dưới nhà. Mồm đang đầy bỏng ngô, anh ngừng nhai khi trông thấy tôi.
“Thật hay rằng cô nàng đã xuống với ta,” anh nói và các nếp nhăn phủ đầy mặt anh.
Tôi rén bước về phía anh và ngước lên đợi chờ. Anh cúi xuống và đẩy cái bát về phía tôi. Tôi bắt đầu liếm sữa đầy mãn nguyện, đuôi ve vẩy hai bên.
Thật hoang đường khi bảo rằng loài chúng tôi chỉ quất đuôi khi cáu giận.
https://thuviensach.vn
Vụ Giết Người Hoàn Hảo
Nếu tôi không thay đổi quyết định vào tối hôm đó, tôi sẽ không bao giờ biết được sự thật.
Tôi không thể tin Carla đã ngủ với một thằng đàn ông khác, rằng tình yêu của cô ta là lừa dối, và rằng tôi có thể chỉ là thằng thứ hai, thậm chí là thứ ba trong danh sách người tình của cô ta.
Carla đã gọi điện đến văn phòng của tôi suốt hôm đó – điều tôi nhắc cô ta đừng làm, đến khi tôi cảnh báo cũng đừng gọi cho tôi về nhà riêng thì cô ta không có sự lựa chọn nào khác. Hôm đó, hóa ra tất cả chỉ là cô ta muốn cho tôi biết không thể tuân theo yêu cầu của tôi như một người Pháp lịch thiệp. Cô ta giải thích là phải đi thăm chị gái bị ốm tại Fulham.
Tôi đã rất thất vọng. Đó là một ngày đầy áp lực, và bây giờ, tôi đang bị yêu cầu phải bỏ đi điều khả dĩ giúp tôi chịu được. “Anh nghĩ là em không hợp với người chị gái kia đấy,” Tôi nói chua chát.
Không có câu trả lời ngay. Cuối cùng, Carla nói, “Chúng ta sẽ làm điều đó vào thứ ba tới như thường lệ được không?” “Anh không biết liệu có thuận tiện không,” Tôi nói. “Anh sẽ gọi cho em vào thứ hai khi anh biết kế hoạch của mình.” Và tôi cúp máy.
Buồn chán, tôi gọi điện cho vợ biết mình đang trên đường về nhà – thỉnh thoảng tôi làm vậy từ một hộp điện thoại bên ngoài căn hộ của Carla. Đó là mẹo tôi thường dùng để Elizabeth cảm thấy cô ấy biết tất cả những nơi tôi đến trong ngày.
Hầu hết các nhân viên văn phòng đã ra về, vậy nên tôi thu gom một ít tài liệu để có thể mang về làm ở nhà. Từ hơn sáu tháng trước khi công ty mới nhận chúng tôi vào làm, người
https://thuviensach.vn
quản lý đã không chỉ sa thải đồng nghiệp thứ hai của tôi ở phòng kế toán mà còn muốn tôi bao nốt công việc của anh ta. Tôi hầu như không có quyền than phiền bởi ông chủ nói rất rõ ràng là nếu không thích sự sắp xếp đó, tôi có thể tự do tìm kiếm một công việc mới ở bất cứ nơi nào. Tôi lẽ ra cũng làm như vậy đấy, nhưng tìm đâu cho ra những hãng sẵn lòng tuyển một người đàn ông trung tuổi năng lực cũng vừa phải mà thôi.
Lái xe ra khỏi bãi đỗ xe của công ty vào đúng tầm cao điểm buổi chiều, tôi bắt đầu thấy hối tiếc vì đã gay gắt như vậy với Carla. Suy cho cùng, Carla cũng thích thú gì với vai trò của mình. Cái cảm giác có lỗi cứ ám ảnh nên khi tới góc đường quảng trường Sloane, tôi chạy ra khỏi xe và băng ngang qua đường.
“Cho tôi mười hai bông hồng.” Tôi nói, lóng ngóng với chiếc ví của mình.
Một người đàn ông chắc chắn đã thu được lợi từ người tình khi chọn mười hai bông hồng đem tặng mà khỏi cần phải nói gì. Cách làm của tôi không phải là cách giải quyết tốt nhất nhưng ít ra thì Carla cũng biết là tôi đã cố gắng.
Tôi lái xe về hướng căn hộ của Carla, hy vọng cô ấy chưa rời nhà đi thăm chị gái. Và có lẽ chúng tôi còn đủ thời gian để làm một ly. Sau đó, tôi nhớ ra mình đã nói với vợ là đang trên đường trở về nhà. Một vài phút chậm trễ có thể giải thích là do tắc đường, nhưng lời xin lỗi đó sẽ khó có sức thuyết phục nếu ở lại uống rượu.
Khi tôi đến nhà Carla, như thường lệ lại gặp phải khó khăn khi tìm chỗ để xe cho đến khi thấy được một khoảng trống đủ chỗ cho chiếc Rover, đối diện với một quầy văn phòng phẩm. Tôi dừng lại và sẽ lùi xe vào khoảng trống đó nếu không nhìn thấy một người đàn ông đang đi ra từ lối cửa căn hộ của Carla. Tôi không hề có một thoáng suy nghĩ rằng Carla đi theo ngay sau anh ta. Cô ấy đứng ngay ở cửa, mặc một chiếc áo ở nhà lùng
https://thuviensach.vn
thùng, nghiêng người về phía trước trao cho người khách sắp khởi hành một cái hôn mà khó có thể miêu tả như tình cảm anh em. Khi cô ta đóng cửa, tôi lái chiếc xe của mình đến góc đường và dừng cạnh một chiếc xe khác.
Tôi dõi theo người đàn ông qua chiếc gương chiếu hậu khi anh ta băng ngang qua đường, đi vào một cửa hiệu bán báo. Một lúc sau, anh ta lại xuất hiện với một tờ báo buổi chiều và một cái gì đó trông giống như một hộp thuốc lá. Anh ta rảo bước về phía chiếc xe ô tô của mình, một chiếc BMW màu xanh, dừng lại, giật một chiếc vé phạt đỗ xe từ tấm kính chắn gió và bật chửi. Chiếc xe BMW này đã ở đó bao lâu rồi nhỉ. Tôi bắt đầu phân vân liệu là hắn ta có ở cùng Carla khi cô ta gọi điện cho tôi nói tôi đừng đến.
Người đàn ông trèo lên chiếc xe BMW, nhanh chóng thắt dây an toàn và châm một điếu thuốc trước khi lái xe đi. Tôi coi tiền phạt đỗ xe của hắn như một khoản đền bù cho người đàn bà của tôi.
Tôi không cho đó là một sự trao đổi đẹp đẽ gì. Tôi kiểm tra ngang dọc đường phố – tôi luôn làm điều đó – trước khi bước xuống xe và đi về phía căn hộ. Trời thực sự tối và không có ai liếc nhìn tôi. Tôi ấn chiếc chuông mang dấu ‘Moorland’.
Carla mở cửa trước, với một nụ cười rộng mở nhưng nó nhanh chóng biến thành cái cau mày, rồi lại nhanh chóng trở lại nụ cười. Nụ cười thứ nhất chắc chắn là dành cho người đàn ông có chiếc BMW. Tôi thường tự hỏi tại sao cô ta lại không đưa cho tôi chìa khóa cửa trước. Tôi nhìn chằm chằm vào đôi mắt màu xanh đã làm say đắm tôi ngay lần đầu tiên cách đây nhiều tháng trước. Dù đang mỉn cười, đôi mắt cô ta giờ đây để lộ ra sự lạnh lùng mà tôi chưa từng thấy trước đó.
Cô ta đóng cửa và mời tôi vào tầng trệt của căn hộ. Tôi nhận thấy dưới lần áo mặc ở nhà, Carla mặc chiếc áo ngủ mà tôi tặng cô ta nhân dịp Noel. Từ lúc vào trong căn hộ, tôi nhận thấy
https://thuviensach.vn
mình bất giác đang săm soi khắp căn phòng mà tôi đã biết quá rõ. Trên mặt bàn kính ở chính giữa gian phòng, chiếc tách cà phê ‘Snoopy’ tôi vẫn thường dùng rỗng không. Bên cạnh nó là tách của Carla, cũng rỗng không, và mười hai bông hồng được cắm trong một chiếc lọ. Những nụ hoa vừa hé mở.
Tôi rất dễ nổi nóng và những bông hồng đẹp mắt khiến tôi không thể giấu được sự giận dữ.
“Người đàn ông nào mới đi ra đó?” Tôi hỏi.
“Một người môi giới bảo hiểm,” Carla trả lời, dọn đi những cái tách trên bàn.
“Vậy anh ta bảo hiểm cái gì?” Tôi hỏi. “Tình yêu của em hả?” “Tại sao anh lại cho là anh ta là người tình của tôi?” Cô ta bắt đầu lớn tiếng.
“Cô thường uống cà phê với người môi giới bảo hiểm trong một cái áo ngủ hả? Cô nghĩ xem nào, chiếc áo ngủ của tôi.” “Tôi sẽ uống cà phê với bất cứ ai tôi thích,” Cô ta nói, “và mặc bất cứ cái gì mà tôi thích, đặc biệt là khi anh đang trên đường về nhà với vợ anh.”
“Nhưng anh đã muốn đến với em…”
“Và sau đó trở về với vợ anh. Anh chẳng đã thường xuyên bảo rằng tôi nên tự lo cho cuộc sống của mình và đừng có trông cậy vào anh,” Cô ta thêm, thứ luận điệu cô ta thường viện dẫn khi có điều muốn che giấu.
“Em biết điều đó không dễ dàng mà.”
“Tôi biết nó dễ dàng để anh nhẩy vào giường của tôi bất cứ khi nào tiện cho anh. Tôi chỉ tốt cho điều đó thôi, phải không?” “Điều đó không công bằng.”
“Không công bằng? Không phải anh đang kì vọng ở trên giường lúc sáu giờ để vẫn ở nhà lúc bẩy giờ đúng lúc bữa ăn tối với Elizabeth à?”
“Tôi đã không làm tình với vợ tôi hàng năm rồi!” Tôi la lớn.
https://thuviensach.vn
“Chúng ta chỉ nghe thấy điều đó do anh nói mà thôi,” Cô ta phun ra khinh rẻ.
“Anh đã tuyệt đối chân thành với em.”
“Điều đó có nghĩa là tôi phải luôn luôn có ở bên anh, phải không?”
“Đừng có cư xử như một con điếm vậy.”
Đôi mắt của Carla quắc sáng khi cô ta lao vào và tát vào mặt tôi, dồn tất cả sức mạnh.
Tôi vẫn còn hơi choáng váng khi cô ta giơ cánh tay lên một lần nữa về phía tôi, nhưng khi nó lao tới, tôi nắm lấy và thậm chí còn đẩy cô ta lùi vào bệ lò sưởi. Cô ta nhanh chóng lấy lại thăng bằng và lại lao về phía tôi một lần nữa.
Trong lúc đang điên tiết không thể điều khiển nổi mình, đúng lúc cô ta lao về phía tôi, tôi nắm chặt tay và cho cô ta một quả đấm. Tôi tóm dưới cằm cô ta và đẩy mạnh cô ta về phía sau. Tôi thấy cô ta chống tay để khỏi ngã. Nhưng trước khi cô ta có thể lao về phía tôi để trả miếng, tôi quay người và bước ra khỏi phòng, đóng sầm cánh cửa sau lưng.
Tôi chạy xuống dọc tiền sảnh, băng qua đường, nhẩy vào xe và nhanh chóng phóng đi. Tôi đã không thể ở với Carla hơn mười phút. Dù vậy, ngay khi chưa về đến nhà, tôi đã thấy hối hận và cảm thấy giống như một kẻ giết người khi tôi đám cô ta. Hai lần tôi đã suýt quay lại, nhưng tất cả những điều cô ta oán thán đều đúng cả. Tôi tự hỏi liệu mình có dám gọi điện cho cô ta từ nhà không, mặc dù Carla và tôi chỉ là nhân tình trong vài tháng, nhưng cô ta chắc chắn phải biết là tôi quan tâm đến cô ấy nhường nào.
Dù Elizabeth có ý định phàn nàn về việc tôi về muộn thì cũng đổi ý ngay khi tôi trao tặng cô ấy những bông hồng. Cô ấy cắm hoa vào lọ trong khi tôi tự rót cho mình một cốc lớn uýtsky. Tôi chờ cô ấy nói điều gì đó vì hiếm khi tôi uống rượu trước bữa tối,
nhưng cô ấy dường như đang bận tâm với những bông hoa. Mặc
https://thuviensach.vn
dù tôi đã định gọi điện cho Carla và cố gắng đền bù lại, nhưng tôi lại quyết định không làm điều đó ở nhà. Dù sao thì nếu tôi đợi đến sáng mai, khi tôi trên đường đến sở làm, Carla có thể đã trấn tĩnh được đôi chút.
Tôi thức dậy sớm vào ngày hôm sau và nằm trên giường, suy tính xem tôi nên xin lỗi Carla bằng cách nào. Tôi quyết định mời cô ta ăn trưa tại một quán rượu nhỏ của Pháp mà cô rất thích, nằm giữa trục đường từ sở làm của tôi đến chỗ cô ấy. Carla luôn luôn đánh giá cao khi gặp tôi vào tầm trưa, quãng thời gian mà cô biết không thể dành cho việc làm tình. Sau khi tôi cạo râu và mặc quần áo, tôi cùng với Elizabeth ăn sáng, và tìm xem có gì đáng chú ý trên mặt báo không. Tôi lật tới mục tài chính, cô phiếu của các công ty lại đang giảm giá một lần nữa, người dự báo mục tài chính cho rằng đó chỉ là sự sụt giảm lợi nhuận tạm thời. Sau các mẩu tin tồi tệ này, chắc chắn hàng triệu bạc sẽ tuột khỏi túi tiền lương của chúng tôi. Tôi thừa biết khi những sự đánh giá bất thường đã được in trên báo, sẽ là phép màu nếu công ty không tuyên bố về một sự thiếu hụt.
Sau khi uống xong tách cà phê thứ hai, tôi hôn vào má vợ và đi ra xe. Đó là lúc tôi quyết định viết vài dòng rồi thả vào thùng thư của Carla hơn là ngượng nghịu đối mặt qua một cuộc điện thoại.
“Hãy tha lỗi cho anh,” Tôi viết. “Nhà hàng Marcel Sole Véronique, thứ sáu, một giờ. Tình yêu của em, Casaneva.” Tôi hiếm khi viết cho Carla, và khi tôi làm vậy, tôi chỉ ký cái biệt danh mà cô ấy đã chọn cho tôi.
Tôi đi vòng một quãng ngắn để có thể ngang qua nhà cô ta nhưng đường đã bị tắc. Khi đến gần chỗ căn hộ, tôi mới rõ nguyên nhân tắc đường là do một tai nạn. Có vẻ khá nghiêm trọng, bởi xe cứu thương chắn hết cả con đường và làm dồn đống dòng xe cộ đang chạy tới. Một giám sát viên giao thông đang cố cứu gỡ tình thế nhưng chỉ làm cho ách tắc thêm mà
https://thuviensach.vn
thôi. Hiển nhiên không thể đỗ xe ở một nơi nào gần căn hộ của Carla, nên tôi định đành sẽ gọi điện cho Carla khi tôi tới sở làm. Tôi thực không thích viễn cảnh đó.
Một lúc sau, tôi cảm thấy nôn nao khi nhìn thấy xe cứu thương chỉ đỗ cách cửa trước ngôi nhà Carla vài mét. Tôi biết mình đang suy nghĩ điều phi lý nhưng tôi bắt đầu lo sợ điều xấu nhất. Tôi cố gắng thuyết phục mình đó chỉ là một tai nạn trên đường bình thường và không có liên quan gì đến Carla.
Sau đó, tôi nhận thấy có xe cảnh sát đỗ đằng sau xe cứu thương.
Khi tôi tiến tới ngang hàng với hai chiếc xe khác, tôi trông thấy cửa trước nhà Carla mở toang. Một người đàn ông trong chiếc áo blu trắng chạy hối hả ra ngoài và mở cửa sau xe cứu thương. Tôi dừng xe lại để quan sát kỹ hơn cái gì đang diễn ra, hy vọng người lái phía sau tôi không trở nên nôn nóng. Những người lái xe từ luồng khác giơ tay lên cám ơn tôi cho phép họ vượt qua. Tôi nghĩ mình có thể cho cả ta hoặc tất cả vượt qua trước khi có ai đó bắt đầu than phiền. Người giám sát giao thông giúp đỡ tôi bằng cách thúc giục họ vượt qua.
Rồi một chiếc cáng xuất hiện ở cuối hành lang, hai nhân viên mặc đồng phục khiêng một người được phủ kín mặt đi ra ngoài đường và đưa chiếc cáng vào đằng sau xe cứu thương. Tôi không thể nhìn thấy mặt người trên cáng vì nó bị phủ một tấm khăn, nhưng người thứ ba, chỉ có thể là nhân viên điều tra, đi tiếp ngay đằng sau chiếc cáng. Ông ta cầm một chiếc túi nhựa, tôi có thể nhìn thấy bên trong đựng chiếc áo màu đỏ mà tôi e rằng đó chính là chiếc áo ngủ tôi đã tặng Carla.
Tôi nôn cả bữa sáng ra chiếc ghế sau, rồi gục đầu lên vô lăng. Một lúc sau, người ra đóng cửa xe cứu thương, tiếng còi bắt đầu cất lên và người giám sát giao thông liền vẫy tôi tiến lên. Chiếc xe cứu thương nhanh chóng đi khỏi và người lái xe đằng sau tôi bắt đầu bóp còi. Rốt cuộc, chỉ có anh ta là người vô tội phải ngồi
https://thuviensach.vn
yên. Tôi lảo đảo tiến về phía trước và sau đó không thể nhớ được những gì đã xảy ra trên đường đến sở làm.
Khi tới được chỗ đỗ xe của văn phòng, tôi lau chùi một cách tương đối đống hỗn độn ở ghế sau và mở cửa sổ xe trước khi đi thang máy lên phòng rửa mặt ở tầng bẩy. Tôi xé nát tờ giấy mời Carla đi ăn trưa thành những mảnh nhỏ và vứt chúng vào bồn cầu, xả nước. Tôi lên phòng mình ở tầng mười hai sáu tám rưỡi một lúc và thấy ông giám đốc điều hành đang diễu đi diễu lại trước bàn của tôi, rõ ràng là đang đợi tôi. Tôi quên bẵng đi mất ngày hôm nay là thứ sau và ông ta luôn chờ những bản báo cáo tính toán đã xong xuôi để ông ta nghiên cứu.
Hóa ra thứ sáu này ông ta lại muốn có luôn những kế hoạch tài chính cho các tháng năm, sáu và tháng bẩy. Tôi hứa rằng chúng sẽ ở trên bàn của ông ta vào giữa ngày. Điều tôi cần bây giờ là một buổi sáng không phải suy nghĩ gì nhưng tôi đã không có được điều đó.
Hễ có tiếng chuông điện thoại reo, cánh cửa bật mở hoặc thậm chí có ai đó nói về tôi, tim tôi đều như thót lại. Tôi cứ cho đó chỉ có thể là cảnh sát. Đến trưa, tôi đã hoàn thành một số báo cáo cho giám đốc điều hành, nhưng tôi biết chắc ông ta sẽ thấy nó không đầy đủ và chính xác. Ngay sau khi gửi tập báo cáo cho thư ký của ông ta, tôi rời đi ăn trưa. Tôi không thể nuốt được, nhưng dù sao cũng tìm xem được tờ báo Standard vừa phát hành và tìm kiếm bất cứ thông tin gì về cái chết của Carla.
Tôi ngồi trong góc quầy căn tin nội bộ, nơi sẽ không bị nhìn thấy từ sau bar. Một cốc nước cà chua đặt bên cạnh và tôi bắt đầu chậm chạp giở từng trang của tờ báo.
Tin tức về cái chết của Carla không có ở trang thứ nhất, không có ở trang thứ hai, thứ ba và cả trang thứ tư. Và ở trang thứ năm, có một mẩu tin nhỏ: “Cô Carla Moorland, 31 tuổi, được phát hiện đã chết tại nhà của cô ở Pimlico sáng sớm ngày hôm nay.” Lúc đó ôi còn nhớ là đã nghĩ thậm chí họ còn viết sai tuổi
https://thuviensach.vn
của cô ấy. “Thanh tra Simmons, người chịu trách nhiệm điều tra vụ án này, cho biết công việc điều tra đã được triển khai và họ đang chờ đợi bản báo cáo pháp y nhưng cho tới lúc này, họ thấy không có lí do gì để nghi ngờ là đã có hành động bạo lực”.
Sau mẩu tin tức đó, tôi đã cố gắng ăn được một ít súp và bánh mỳ. Khi đọc mẩu tin đó lần thứ hai, tôi quay về bãi đỗ xe của công ty và ngòi lại ở trong xe. Tôi kéo cánh cửa cho không khí trong lành ùa vào trước khi bật radio, chương trình “World At One”. Cái chết của Carla chưa được đưa tin. Cái chết của một phụ tá 32 tuổi trong ngành công nghiệp đã không được đài BBC thông báo trong mục những cái chết do bị bắn, ma túy, aisd hay là một vụ cướp đồ kim hoàn.
Tôi quay trở lại văn phòng và thấy trên bàn mình một tờ giấy chứa một loạt những câu hỏi của ông giám đốc điều hành. Không nghi ngờ gì ông ta đã thấy lỗi của bản báo cáo. Tôi đã giải quyết gần như toàn bộ số câu hỏi và đưa lại bản trả lời cho thư ký của ông ta trước khi rời khỏi căn phòng tối đó. Hầu hết thời gian của buổi chiều, tôi cố gắng tự thuyết phục mình rằng bất cứ nguyên nhân gì gây nên cái chết của Carla chắc chắn là xẩy ra sau khi tôi rời khỏi chỗ cô ta và nó không thể liên quan đến việc tôi đã đánh cô ta. Nhưng cái áo ngủ màu đỏ cứ ám ảnh ý nghĩ của tôi. Nó có làm cảnh sát truy nguyên ra tôi không? Tôi đã mua nó tại Harrods – một khoản chi xa hoa, tôi cảm thấy nó không thể là cái độc nhất được và đó vẫn là một món quà đáng kể duy nhất tôi từng tặng Carla. Những bức thư ngắn tôi viết cho Carla – Carla đã hủy nó chưa? Cảnh sát có phát hiện ra ai là Casaneva không?
Tôi lái xe về thẳng nhà tối hôm đó, biết rằng mình sẽ không bao giờ còn có dịp đi qua con phố mà Carla đã ở nữa. Tôi lắng nghe đoạn cuối của chương trình buổi chiều trên cái radio trong xe, và ngay khi về tới nhà tôi bật ngay chương trình tin tức lúc 6 giờ. Tôi chuyển sang kênh 4 lúc bẩy giờ và trở lại đài BBC lúc 9
https://thuviensach.vn
giờ. Tôi bật sang ITV lúc mười giờ và thậm chí đợi xem hết chương trình bản tin tối.
Cái chết của Carla, đối với Ban biên tập của chương trình, chắc chắn là không quan trọng bằng kết quả bóng đá lượt ba giữa Reading và Walsall. Elizabeth còn đang mải đọc cuốn sách cuối cùng mượn từ thư viện nên cũng chẳng để ý gì đến tình trạng nguy khốn có thể xảy ra đến với tôi.
Tôi đó, tôi ngủ chập chờn. Sáng hôm sau, ngay khi nghe thấy những tờ báo được vứt vào thùng thư, tôi chạy xuống tầng và kiểm tra những dòng tít.
“DUKAKIS ĐƯỢC GIỚI THIỆU TRANH CỬ” đập ngay vào mắt tôi ở trang đầu của tờ Thời báo.
Tôi băn khoăn, rõ ràng là không thích hợp nếu ông ta được làm bầu làm tổng thống. “Tổng thống Dukakis” làm tôi nghe không thấy hợp lý chút nào.
Tôi nhặt tờ Diễn đàn hàng ngày của vợ tôi và một đề mục chiếm toàn bộ đầu trang báo: “GIẾT CHẾT NGƯỜI TÌNH VÌ XÍCH MÍCH”.
Chân của tôi run lẩy bẩy, tôi khuỵu xuống. Chắc chắn trông tôi rất khác thường khi quỳ trên sàn nhà, cố gắng đọc mẩu tin này. Nhưng tôi không thể đọc được chữ nào trong đoạn tiếp sau vì không có kính. Tôi suýt ngã mấy lền khi trèo trở lại lên tầng với tờ báo và chộp lấy cặp kính trên bàn cạnh giường ngủ. Elizabeth vẫn ngủ ngon lành. Dù vậy, tôi vẫn chui vào phòng tắm và khóa cửa để có thể đọc đoạn tin một cách từ từ mà không sợ bị cắt ngang.
“Cảnh sát đang điều tra vụ án về cái chết của cô thư ký xinh đẹp, Carla Moorland, 32 tuổi, được tìm thấy đã chết tại nhà riêng sáng sớm ngày hôm qua. Thanh tra Simmon của Scotland Yard, người chịu trách nhiệm điều tra, ban đầu cho rằng cái chết của Carla Moorland là do nguyên nhân đột tử, nhưng phim
https://thuviensach.vn
chụp X-quang cho thấy một xương quai hàm bị vỡ, có thể là hậu quả của một vụ đánh lộn.
Cuộc điều tra sẽ được tiến hành vào thứ tư, ngày 19 tháng này.
Người giúp việc của cổ Moorland, Maria Lucia, 48 tuổi, - theo phỏng vấn giêng của báo Diễn đàn- cho biết bà chủ của mình đã ở với bạn trai khi cô rời khỏi căn hộ vào lúc 5 giờ chiếu hoom đó. Một nhân chứng khác, bà Rita Johnson, người sống sát cạnh căn hộ, nói rằng bà ta nhìn thấy một người đàn ông rời khỏi căn hộ của cô Moorland vào tầm khoảng 6 giờ, trước khi đi vào quầy báo đối diện căn hộ rồi sau đó lái xe đi. Bà Johnson nói thêm không chắc đã nhận ra chiếc xe nhưng có thể đó là một chiếc Rover…”
“Ôi, Chúa ơi!” Tôi kêu to đến độ lo rằng nó có thể sẽ đánh thức Elizabeth. Tôi cạo râu và tắm qua loa, cố gắng suy nghĩ xem mình sẽ phải làm gì. Tôi mặc xong quần áo và sẵn sàng rời khỏi nhà đi làm trước cả khi vợi tôi tỉnh giấc. Tôi hôn vào má Elizabeth nhưng cô ấy chỉ trở mình, tôi ghi nguệch ngọa vài chữ và đểnó lên giường bên cạnh cô ấy, giải thích rằng tôi phải đi sớm đến văn phòng vì có một báo cáo quan trọng cần hoàn thành sáng hôm đó.
Trên đường tới nơi làm việc tôi nhẩm lại chính xác những điều tôi sẽ nói. Tôi nhẩm đi nhẩm lại. Tôi đến tầng mười hai trước tám giờ một chút và mở rộng cửa sổ để có thể nhận ra bất cứ sự xâm nhập nào khác dù nhỏ nhất. Tôi tin chắc rằng mình sẽ không bị làm phiền trong mười lăm, thậm chí hai mươi phút trước khi có ai đó đến được chỗ làm việc.
Một lần nữa, tôi nhẩm lại chính xác những gì tôi cần nói. Tôi tìm thấy số điện thoại đó trong cuốn danh bạ điện thoại và viết vội nó vào một tờ giấy trước mặt trước khi viết hoa năm đề mục, đó là những việc tôi thường làm trước mỗi buổi gặp quan trọng.
https://thuviensach.vn
BẾN XE BUÝT
ÁO KHOÁC
SỐ 19
BMW
VÉ
Sau đó tôi quay số.
Tôi tháo đồng hồ và để nó xuống trước mặt mình. Tôi đã đọc được ở đâu đó rằng nơi của cuộc gọi đến có thể được truy ra trong khoảng 3 phút.
Một giọng phụ nữ cất lên,“Scotland Yard đây.”
“Xin cho gặp thanh tra Simmons,” tôi chỉ nói vậy. “Tôi có thể hỏi ai ở đầu dây không?”
“Không, tôi không muốn nói tên mình.”
“Vâng, dĩ nhiên, thưa ông,” cô ta nói, hiển nhiên là cô thường nhận những cuộc gọi như vây.
Một tiếng chuông khác reo lên. Miệng của tôi chợt khô lại khi một giọng đàn ông cất lên “Simmons đây”, đây là lần đầu tiên tôi nghe viên thanh tra đó nói. Tôi ngạc nhiên nhận thấy ông ta có cái tên đặc Anh mà lại phát âm đặc thổ ngữ vùng Glawey.
“Tôi có thể giúp gì?” ông ta hỏi.
“Không, nhưng tôi nghĩ tôi có thể giúp ông,” tôi nói với thanh âm trầm, diễn đạt sao cho khác với giọng nói của tôi lúc bình thường.
“Ông có thể giúp gì tôi, thưa ông?”
“Ông có phải là viên thanh tra chịu trách nhiệm điều tra trong vụ án của cô gái hình như có tên là Carla?” “Vâng, là tôi. Nhưng ông có thể giúp gì vậy?” ông ta nhắc lại. Một phút trôi qua.
“Tôi nhìn thấy một người đàn ông rời khỏi căn hộ của cô ta tối hôm đó.”
“Lúc đó ông đang ở đâu?”
“Tại chỗ đỗ xe buýt cùng bên này đường.”
https://thuviensach.vn
“Ông có thể miêu tả cho tôi người đàn ông đó được không?” Giọng nói của Simmons bất chợt hạ xuống như tôi. “Cao. Tôi cho là khỏng 5,11 đến 6 futs. Khổ người đậm. Mặc một chiếc áo khoác sang trọng theo kiểu một doanh nhân – ông cũng biết, đó là một chiếc áo đen, cổ nhung mềm.” “Làm sao ông có thể chắc chắn như thế về chiếc áo khoác?” Viên thanh tra hỏi.
“Đứng ở bến chờ xe rất lạnh nên tôi ước mình được mặc chiếc áo ấy.”
“Ông có nhớ kỹ về những gì đã xảy ra sau khi anh ta rời khỏi căn hộ không?”
“Chỉ là anh ta đi vào quầy báo đối diện căn hộ trước khi vào xe và phóng đi.”
“Vâng, chúng tôi đã biết rõ về điều đó,” Viên thanh tra nói. “Tôi cho là ông không nhớ đó là chiếc xe hiệu gì?” Bây giờ, hai phút đã trôi qua và tôi bắt đầu nhìn chiếc đồng hồ cẩn thận.
“Tôi nghĩ đó là một chiếc BMW,” Tôi nói.
“Ông có nhớ nó màu gì không?”
“Không, trời quá tối.” Tôi tạm dừng. “Nhưng tôi nhìn thấy anh ta xé chiếc vé phạt đỗ xe khỏi kính chắn gió, như vậy sẽ không khó khăn để ông tìm ra dấu vết của anh ta.” “Và những điều đó diễn ra lúc nào?”
“Quãng tầm sáu giờ mười lăm đến sáu giờ ba mươi, thưa ông thanh tra.” Tôi nói.
“Và anh có thể nói cho tôi…?”
Hai phút năm mươi tám giây. Tôi dập ống nghe xuống. Toàn thân toát mồ hôi.
“Rất vui được gặp anh ở văn phòng vào sáng thứ bẩy,” Ông giám đốc điều hành nói dứt khoát khi ông ta đi qua phòng tôi. “Ngay khi anh kết thúc bất cứ việc gì anh đang làm, tôi muốn nói vài điều với anh.”
https://thuviensach.vn
Tôi rời khỏi bàn làm việc và theo ông ta đi dọc hành lang vào văn phòng của ông. Ông ta xem xét kỹ lưỡng những tính toán kế hoạch tài chính của tôi trong một giờ sau đó, nhưng dù có cố gắng thế nào, tôi cũng không thể tập trung được. Không lâu sau, ông ta dừng lại cố gắng che dấu sự khó chịu của mình.
“Anh có điều gì đó phải không?” ông ta hỏi khi gấp tập tài liệu lại. “Anh dường như đang lo lắng.”
“Không,” Tôi chối, “chỉ vì tôi làm việc ngoài giờ quá nhiều gần đây thôi,” và tôi đứng lên rời khỏi đó.
Khi quay trở lại pòng mình, tôi đốt mảnh giấy đã viết năm cái đề mục rồi ra về. Trong số ra đầu của báo buổi chiều, câu chuyện “Xích mích với người tình” đã chuyển xuống trang thứ bẩy. Họ không có gì thêm để thông báo.
Thời gian còn lại của ngày thứ bẩy đó dường như vô tận, nhưng tờ Diễn đàn chủ nhật của vợ tôi cuối cùng đã làm giảm bớt sự lo lắng của tôi.
Theo như thông tin mới nhận được trong vụ án Carla Moorland, vì xích mích đã giết chết người tình, một người đàn ông đang giúp đỡ cảnh sát trong cuộc điều tra.” Tôi đã đọc những tin tức cũ rích đó thường xuyên trong những ngày qua, giờ đây nó chợt có ý nghĩa thực sự.
Tôi sục tìm những tờ báo chủ nhật khác, nghe mọi thông cáo và xem mọi mục tin tức trên ti vi. Khi vợ tôi bắ đầu thấy tò mò về việc đó, tôi giải thích rằng có tin đồn nói là công ty bị ai đó tiếp quản, điều đó có nghĩa là tôi có thể bị mất việc.
Váo sáng ngày thứ hai, tờ Diễn đàng hàng ngày đã có tên của người đàn ông trong vụ án “Giết chết người tình vì xích mích.” Đó là PaulMenzies, 51 tuổi, một nhân viên môi giới bảo hiểm ở Sulton. Vợ anh ta đang nằm điều trị ở bệnh viện tại Epsom trong khi anh ba bị bắt giam tại nhà tù Brixton. Tôi bắt đầu phân vân liệu gã Menzies đó có nói với Carla về vợ gã và biệt
https://thuviensach.vn
danh của gã là gì. Tôi rót cho mình một tách cà phê đen đặc và đi đến văn phòng.
Cuối buổi sáng hôm đó Menzies xuất hiện trước quan tòa tại tòa án Horseferry Road, tuyên bố chịu trách nhiệm về cái chết của Carla. Cánh sát đã thành công trong việc phản đối việc bảo lãnh, tờ Standard tái khẳng định cho tôi điều đó.
Tôi được biết rằng vụ án giết người đó để được đưa ra xét xử ở tòa án thì cần đến sáu tháng. Paul Menzies đã trải qua từng ấy tháng tạm giam ở nhà tù Brixton. Cũng từng ấy thời gian tôi sống trong sợ hãi với mọi tiếng chuông điện thoại, mọi tiếng gõ cửa, mọi vị khách không mời. Những điều đó tạo ra các cơn ác mộng cho tôi. Những người không có tội lỗi không hình dung được hàng ngày có biết bao sự cố xảy ra. Tôi vẫn làm việc hết mức tôi có thể, và thường băn khoăn liệu Menzies có biết mối quan hệ của tôi với Carla, anh ta có biết tên tôi không, thậm chí có biết đến sự tồn tại của tôi không.
Chắc là phải hai tháng trước khi phiên tòa xét xử bắt đầu, công ty của tôi tổ chức cuộc họp toàn thể thường niên. Cuộc họp sẽ xem xét các khoản thu chi, nhiệm vụ của tôi là làm các báo cáo để mọi người biết là chúng tôi đã sử dụng lợi nhuận như thể nào. Chúng tôi chắc chắn không thể trả cổ tức cho các cổ đông trong năm đó.
Tôi rời khỏi cuộc họp như trút được gánh nặng, gần như tỏ ra phấn khởi. Sáu tháng đã trôi qua từ sau cái chết của Carla và không có bất cứ sự việc bất ngờ gì xẩy ra trong suốt thời gian đó để có ai có thể nghi ngờ tôi biết Carla, huống chi là nguyên nhân thực gây ra cái chết của cô ta. Tôi vẫn cảm thấy có tội trong cái chết của Carla, thậm chí còn rất nhớ cô ta. Nhưng sau sáu tháng, giờ đây cả ngày tôi không còn sợ hãi gì nữa. Thật là kỳ lạ, tôi không thấy có tội đối với cảnh ngộ khốn khổ của Menzies. Rốt cuộc, anh ta chỉ là công cụ giúp tôi tránh khỏi nhà tù. Vì vây, khi tai họa đến nó gây hậu quả gấp đôi.
https://thuviensach.vn
Đó là vào ngày 26, tháng Tám – Tôi sẽ không bao giờ quên được cái ngày đó – khi tôi nhận được một bức thư, nó giúp tôi nhận thấy sự cần thiết phải theo dõi tiến trình xét xử vụ án. Mặc dù cố gắng tìm ra lý do tại sao tôi không nên làm điều đó, nhưng tôi biết mình sẽ không có khả năng cưỡng lại.
Đó cũng là một sáng thứ sáu – Tôi cho là những điều không hay luôn xảy ra vào ngày thứ sáu. Tôi được gọi vào gặp giám đốc điều hành và tôi cứ nghĩ rằng đó là một cuộc gặp theo lệ thường cho đến khi được thông báo là công ty không còn cần tôi nữa.
“Thực ra, trong vài tháng qua, anh làm việc ngày một tồi tệ,” Tôi bị nhận xét như vậy.
Tôi thấy không thể phản đối được ông ta.
“Và anh đã không để cho tôi sự lựa chọn nào khác ngoài việc thay thế anh.”
Một cách nói lịch sự của “Anh đã bị sa thải”.
“Bàn làm việc của anh phải được dọn sạch trước năm giờ chiều nay,” giám đốc điều hành tiếp tục,“Anh sẽ được nhận một tấm séc 17,500 bảng từ phòng kế toán.”
Tôi nhướn lông mày.
“Sáu tháng đền bù theo quy định của hợp đồng khi chúng tôi tiếp nhận công ty,” ông ta giải thích.
Ông giám đốc điều hành đưa thẳng cánh tay ra nhưng nó không phải là để chúc tôi may mắn mà là hỏi tôi chiếc chìa khóa chiếc Rover.
Tôi nhớ ý nghĩ đầu tiên, khi ông ta thông báo với tôi quyết định đó, là ít nhất thì tôi sẽ có thể tham dự phiên tòa xét xử cả ngày mà không có bất cứ phiền nhiễu gì.
Elizabeth đón nhận tin tôi bị sa thải một cách buồn rầu và chỉ hỏi tôi có kế hoạch gì để tìm kiếm một công việc mới chưa. Trong suốt tháng tiếp theo, tôi đã dự định tìm kiếm một vị trí nào đó tại một công ty khác nhưng tôi nhận ra là mình không
https://thuviensach.vn
thể có hy vọng yên tâm làm bất cứ việc gì cho đến khi vụ án qua đi.
Vào buổi sáng ngày xử án, tất cả các tờ báo đều có những mảng nền đầy màu sắc. Tờ Diễn đàn hàng ngày thậm chí còn đăng trên trang nhất một bức ảnh rất đẹp của Carla trong bộ đồ tắm trên bãi biển tại Marbella. Tôi tự hỏi không biết chị gái của Carla tại Fulham sẽ đau khổ đến mức nào khi xem bài báo này. Bên cạnh đó là bức ảnh và tiểu sử sơ lược của Paul Menzies, nó khiến anh tra trông như thực sự có tội.
Tôi là một trong những người đầu tiên được chỉ cho biết phòng xử án Manzies. Một cảnh sát mặc đồng phục hướng dẫn chi tiết cho tôi cùng một số người khác đến phòng xử án số bốn.
Khi tới phòng xử án, tôi đi vào và để an tâm, tôi ngồi xuống cuối hàng. Tôi nhìn xung quanh với ý nghĩ rằng ai cũng đang nhìn mình, nhưng thật nhẹ cả người vì chẳng có ai để ý đến tôi hết.
Tôi có một góc nhìn tốt bị cáo khi anh ta đứng ở vành móng ngựa. Menzies, trông gầy rộc, chứng tỏ gần đây anh ta sút cân mạnh. Năm mươi mốt tuổi – một tờ báo đã viết như vậy – nhưng trông anh ta như thể gần sáu mươi. Tôi bắt đầu băn khoăn trông mình bao nhiêu tuổi sau từng ấy tháng.
Menzies mặc bộ complet màu xanh thẫm lịch sự nhưng nó như mắc lỏng lẻo trên người anh ta, một chiếc áo sơ mi sạch sẽ và một cái cà vát mà tôi nghĩ là của quân đội. Mái tóc mỏng màu xám hất thẳng về phía sau, hàng ria mép con kiến khiến anh ta như là một quân nhân, mà không giống một tên giết người hay vướng vào chuyện nhân tình. Nhưng bất cứ ai nhìn lướt qua tôi cũng có những suy nghĩ như vậy. Tôi nhìn quanh tìm bà Menzies trong biển mặt những người nhưng không ai trong tòa án có nét giống với những bài báo miêu tả về bà ta.
Tất cả chúng tôi đứng lên khi quan tòa Buchanan tiến vào; “Phiên tòa bắt đầu” viên thư ký nói to.
https://thuviensach.vn
Quan tòa nghiêng về phía trước nói với Menzies rằng anh ta có thể ngồi xuống rồi sau đó quay về phía bục ngồi của bồi thẩm đoàn.
Ông ta giải thích rằng mặc dù có những sức ép là sự quan tâm và nhận định của báo chí về vụ án, nhưng quan điểm của bồi thẩm đoàn là những gì đã xảy ra đều không đáng quan tâm và họ độc lập trong việc quyết định bị cáo có phạm tội gieetsngwowif hay không. Ông ta cũng nói rằng bồi thẩm đoàn không được dựa vào những bài báo viết về vụ án hay nghe theo bất cứ ý kiến của người nào, đặc biệt là những người không hiện diện tại tòa án hôm nay. Những người đó – ông ta nói – luôn là những người đầu tiên thay đổi ý kiến của họ khi có phán quyết của tòa án. Ông ta cũng nhắc nhở bồi thẩm đoàn về việc tập trung vào các bằng chứng quan trọng như thế nào bởi vì cuộc sống của một con người đang bị đe dọa. Tôi thấy mình gật đầu đồng tình.
Tôi nhìn lướt qua xung quanh tòa án hy vọng không có ai ở đó nhận ra mình. Đôi mắt của Menzies vẫn nhìn chằm chằm vào quan tòa đang quay mặt về bồi thẩm đoàn.
Ngay khi viên công tố Humphrey Mountcliff đứng lên, tôi đã rất biết ơn vì người ông ta chống lại là Menzies chứ không phải tôi. Đó là một người đàn ông với một chiều cao nổi bật, trán cao, mái tóc màu xám bạc, ông ta làm chủ tòa án không chỉ bằng vóc dáng bệ vệ mà giọng nói của ông cũng chẳng kém uy quyền.
Suốt thời gian còn lại của buổi sáng, ông ta đọc bản cáo trạng trước những cử tọa im phăng phắc. Đôi mắt của ông ta hiếm khi rời khỏi bục ngồi của bồi thẩm đoàn trừ lúc nhìn chăm chú những ghi chép của mình.
Ông ta dựng lại những sự kiện đã xẩy ra trong buổi tối tháng tư đó theo hình dung của ông ta.
Quá trình mở đầu đó mất hai tiếng rưỡi, ngắn hơn là tôi tưởng. Sau đó, quan tòa đề nghị nghỉ trưa và yêu cầu tất cả
https://thuviensach.vn
chúng tôi quay lại chỗ vào lúc hai giờ mười.
Sau khi kết thúc buổi ăn trưa, ngài Humphrey cho gọi nhân chứng đầu tiên, thanh tra điều tra Simmons. Tôi không thể nhìn thẳng viên cảnh sát đó khi ông ta đứng ở bục nhân chứng. Mỗi câu trả lời của ông ta như để trả lời cho riêng tôi. Tôi không hiểu liệu ông ta có nghi ngờ có một người đàn ông khác không. Simmons tường thuật với sự chuyên nghiệp khi ông ta miêu tả chi tiết họ đã phát hiện ra người chết như thế nào rồi sau đó lần theo dấu vết Menzies thông qua hai nhân chứng và chiếc vé phạt đỗ xe. Cũng có lúc ngài Humphrey khiến một số người ngồi dự phiên tòa có cảm tưởng như ông Simmons đã bắt nhầm người.
Luật sư bào chữa của Menzies đặt ra những câu hỏi cho viên thanh tra điều tra cũng không có sự trái ngược lắm với ngài Humphrey. Robert Scott, thành viên trong hội đồng cố vấn của Nữ hoàng – một người đàn ông lùn, đậm người với cặp lông mày rậm rạp ông ta nói chậm và đều đều. Tôi thì vui khi quan sát thấy một thành viên của bồi thẩm đoàn đang cố gắng kìm chế cơn buồn ngủ.
Trong hai mươi phút tiếp theo, Scott yêu cầu viên thanh tra cẩn thận đối với những chứng cớ đã đưa ra nhưng điều đó không làm cho Simmons rút lại những lời khai quan trọng. Khi viên thanh tra bước ra khỏi bục nhân chứng, lúc này tôi đã đủ tự tin để nhìn thẳng vào măt của ông ta.
Nhân chứng tiếp theo là một nhà nghiên cứu bệnh học của Bộ Nội vụ, bác sĩ Anthony Mallins. Sau khi trả lời những câu hỏi mở đầu để chưng minh uy tín nghề nghiệp của mình, ông ta bắt đầu trả lời những câu hỏi của ngài quan tòa Humphrey. Những câu trả lời này làm cho toàn thể mọi người ngạc nhiên, ông bác sĩ cho biết là cô Moorland đã có một cuộc làm tình ngắn ngủi trước khi cô ta chết.
https://thuviensach.vn
“Tại sao ông lại có thể chắc chắn như vậy về điều đó, bác sĩ Mallins?”
“Bởi vì tôi tìm thấy vết của nhóm máu B trên cao bắp đùi của người chết, trong khi đó cô Moorland thì lại thuộc nhóm máu O. Và cũng có những dấu vết của tinh dịch trên chiếc áo ngủ mà cô ấy đã mặc vào lúc cô ấy bị chết.”
“Đó là những nhóm máu phổ biến phải không?” ngài Humphrey hỏi.
“Nhóm máu O thì phổ biến,” Bác sĩ thừa nhận. “Tuy nhiên, nhóm máu B thì khá là hiếm.”
“Và ông nói gì về nghuyên nhân cái chết của nạn nhâ?” Ngài Humphrey hỏi.
“Một cú đập hoặc nhiều cú đập vào đầu, nguyên nhân gây nên gẫy xương quai hàm, và những vết nứt ở sau xương sọ có thể là do bị đánh bằng một dụng cụ cùn.”
Tôi muốn đứng bật dậy và nói, “Tôi có thể nói với ngài về cái đó!” khi ngài Humphrey nói, “Cảm ơn ông, bác sĩ Mallins. Không có câu hỏi nào thêm nữa. Xin đợi ở đó.”
Ông Scott xử sự với vị bác sĩ tôn trọng hơn nhiều so với viên thanh tra Simmons, mặc dù Mallins đã trở thành nhân chứng bảo vệ cho bị cáo.
“Có thể cú đập vào đằng sau cô Moorland là do bị ngã không?” Ông ta hỏi.
Vị bác sĩ ngần ngừ. “Có thể,” ông ta đồng ý. “Nhưng điều đó không thể giải thích cho xương quai hàm bị gẫy.” Ông Scott lờ đi câu nói đó và hỏi dồn dập.
“Có bao nhiêu phần trăm số người tại Anh mang nhóm máu B?”
“Khoảng năm, sáu phần trăm,” vị bác sĩ trả lời.
“Hai triệu rưỡi người,” Scott nói và đợi cho con số này ngấm dần trước khi ông ta thay đổi chiến thuật.
https://thuviensach.vn
Nhưng dù rất cố gắng ông ta cũng không thể làm ông bác sĩ thay đổi thời gian xảy ra cái chết hay thực tế một cuộc làm tình chắc chắn đã xảy ra trong khoảng thời gian một tiếng khi khách hàng của ông ta ở với Carla.
Khi luật sư Scott ngồi xuống, quan tòa hỏi Humphrey xem ông ta có muốn thẩm tra không.
“Vâng, thưa Quý tòa. Thưa bác sĩ Mallins, ông nói với tòa rằng cô Moorland bị chết do xương quai hàm bị gãy và xương sọ phía sau bị rạn nứt. Có thể vết nứt là do bị ngã vào một vật cùn sau khi xương hàm đã bị vỡ không?”
“Tôi phản đối, thưa Quý tòa,” Scott bật dậy, cao giọng một cách bất thường. “Đây là một câu hỏi mớm cung.” Quan tòa Buchanan nghiêng về phía trước và nhìn chăm chú vị bác sĩ. “Tôi đồng ý, ông Scott, nhưng tôi muốn biết liệu bác sĩ Mallins có tìm thấy nhóm máu O, nhóm máu của cô Moorland, trên những vật khác trong căn pòng không?”
“Có, thưa Quý toà,” vị bác sĩ trả lời. “Vết máu có ở rìa mặt kính của chiếc bàn ở giữa phòng…”
“Cám ơn, bác sĩ Mallins, không còn câu hỏi gì nữa.” Ngài Humphrey nói.
Nhân chứng tiếp theo của ngài Humphrey là bà Rita Johson, người đã xác nhận là nhìn thấy tất cả.
“Bà Johnson, vào tối ngày mùng bẩy tháng tư, có phải bà trông thấy một người đàn ông rời khỏi căn hộ của cô Moorland?” Humphrey hỏi.
“Vâng.”
“Lúc đó vào khoảng mấy giờ?”
“Sáu giờ hơn vài phút.”
“Xin bà hãy kể cho tòa nghe chuyện gì đã xảy ra tiếp theo.” “Anh ta băng ngang qua đường, lấy tấm vé phạt ô tô, ngồi vào trong xe rồi phóng đi.”
https://thuviensach.vn
“Bà có nhìn thấy người đàn ông đó ở tòa ngày hôm nay không?”
“Có”, bà ta khẳng định, chỉ vào Menzies, anh ta lắc mạnh phản đối sự khẳng định trên.
“Không có câu hỏi nào thêm nữa.”
Luật sư Scott lại từ từ đứng lên.
“Bà có nhận định gì về chiếc xe mà người đàn ông đó đi?” “Tôi không chắc chắn lắm,” bà Johnson nói, “nhưng tôi nghĩ nó là một chiếc BMW.”
“Không phải là Rover như lần đầu bà nói với cảnh sát sáng hôm sau a?”
Nhân chứng không trả lời.
“Và có thực sự là bà nhìn thấy người đàn ông đang bị thẩm vấn giật chiếc vé phạt từ kính chắn gió không?” Scott hỏi. “Tôi nghĩ là như vậy, thưa ông, nhưng sự việc xẩy ra quá nhanh.”
“Tôi chắc là vậy,” Scott nói, “Trên thực tế, tôi thừa nhận với bà là sự việc xẩy ra quá nhanh đến nỗi bà nhìn nhầm người và cả chiếc xe.”
“Không, thưa ông,” bà ta trả lời, nhưng không có sức thuyết phục giống như những câu trả lời của bà ta trước đó. Công tố Humphrey không thẩm vấn bà Johnson nữa. Tôi nhận thấy ông ta muốn những bằng chứng của bà ta được bồi thẩm đoàn quên đi càng nhanh càng tốt. Vì vậy, khi bà ta rời khỏi bục nhân chứng, bà ta cũng để lại cho tất cả mọi người ở tòa án một sự nghi ngờ đáng kể.
Người giúp việc hàng ngày của Carla, Maria Lucia, có lý lẽ thuyết phục hơn. Bà ta nói rõ chắc chắn đã nhìn thấy Menzies trong phòng khách của căn hooj vào buổi chiều hôm đó khi bà ta đến vào lúc năm giờ kém. Ty nhiên, bà ta cũng thừa nhận là chưa bao giờ nhìn thấy anh ta trước đó.
https://thuviensach.vn
“Có đúng vậy không?” Humphrey hỏi, “bởi vì bà chỉ thường hay làm việc vào buổi sáng mà?”
“Vâng,” bà ta trả lời. “Cô Moorland có thói quen mang công việc về nhà vào chiề thứ ba vì nó tiện cho tôi đến để nhận tiển công.”
“Vậy cô Moorland đã mặc gì vào buổi chiều hôm đó?” “Cô ấy mặc áo choàng buổi sáng màu xanh.” Người giúp việc trả lời.
“Đó là bộ cô ấy thường mặc vào chiều thứ ba phải không?” “Không, thưa ông, nhưng tôi dám khẳng định rằng cô ấy sẽ đi tắm trước khi đi ra ngoài vào buổi tối hôm đó.”
“Nhưng khi bà rời khỏi căn hộ có phải cô ấy vẫn ở cùng ông Menzies không?”
“Vâng, thưa ông.”
“Bà còn nhớ cô ấy mặc gì nữa ngày hôm đó không?” “Vâng, thưa ông. Bên trong áo khoác cô ấy mặc một chiếc áo lót màu đỏ.”
Chiếc áo lót của tôi đã được đưa ra đúng lúc này và Maria Lucia xác nhận ngay nó. Lúc này, tôi nhìn thẳng vào nhân chứng nhưng bà ta có vẻ như không nhận ra. Tạ ơn tất cả các thánh thần là không khi nào tôi đến với Carla vào buổi sáng.
“Xin bà đợi ở kia,” Humphrey nói với bà Lucia.
Luật sư Scott đứng lên.
“Bà Lucia, bà đã nói trước tòa rằng mục đích đến nhà cô Carla là để nhận lương. Bà đã ở lại đó trong bao lâu?”
“Tôi đã dọn dẹp một chút trong bếp và là một chiếc áo choàng, có lẽ là hai mươi phút.”
“Bà nhìn thấy cô Moorland trong suốt thời gian đó không?” “Vâng, tôi đã đi vào phòng khách và hỏi xem cô ấy có muốn dùng thêm cà phê không nhưng cô ấy bảo không.” “Ông Menzies ở với cô ấy khi đó phải không?”
“Vâng, ông ta ở đó.”
https://thuviensach.vn
“Có lúc nào bà nghe thấy họ có tranh cãi hoặc thậm chí to tiếng với nhau không?”
“Không, thưa ông.”
“Khi nhìn thấy họ ngồi cùng nhau, bà có thấy cô Mooland biểu hiện gì lo lắng hoặc cần sự giúp đỡ không?”
“Không, thưa ông.”
“Khi nhìn thấy họ ngồi cùng nhau, bà có thấy cô Moorland biểu hiện gì lo lắng cần sự giúp đỡ không.”
“Không, thưa ông.”
“Điều gì xẩy ra sau đó?”
“Cô Moorland vào trong bếp cùng tôi trong vài phút sau đó, đưa cho tôi iền lương và tôi rời khỏi đó.”
“Khi có một mình bà ở trong bếp với cô Moorland, cô ấy có biểu hiện sợ sệt người khách của mình không?”
“Không, thưa ông.”
“Không có câu hỏi gì thêm, thưa Quý tòa.”
Viên công tố Humphrey không hỏi thêm bà Maria Lucia nữa và nói với quan tòa rằng ông ta đã hoàn thành việc khởi tố bị can. Quan tòa Buchanan gật đầu, nói rằng ông cảm thấy một ngày như thế là đủ. Nhưng tôi thấy ngần đó bằng chứng không đủ để kết tội Menzies.
Tối đó, khi tôi trở về nhà, Elizabeth không hề hỏi tôi đã ở đâu ngày hôm đó. Tôi cũng không tự nói bất cứ điều gì. Cả buổi tối, tôi giả bộ xem lại kỹ lưỡng những lá đơn xin việc.
Buổi sáng hôm sau, tôi ăn sáng muộn và đọc vài tờ báo. Sau đó, trở lại vị trí cũ của tôi ở phòng xử án ố 4, chỉ một lúc trước khi quan tòa bước vào.
Quan tòa Buchanan ngồi xuống, chỉnh lại bộ tóc giả trước khi bảo Scott bắt đầu quá trình biện hộ. Luật sư Scott chậm chạp đứng lên – Một người đàn ông được trả tiền theo giờm tôi nghĩ bụng một cách cay nghiệt.
https://thuviensach.vn
Ông ta khởi đầu với lời hứa trước tòa rằng bài diễn văn mở đầu của ông sẽ ngắn và rồi ông ta cứ thế đứng suốt hai tiếng rưỡi sau.
Ông bắt đầu quá trình biện hộ bằng cách nhắc lại chi tiết những phần trong quá khứ của Menzies mà ông ch là có liên quan của vụ án. Ông ta khẳng định với tất cả là nếu phân tích kỹ thì sẽ thấy một lý lịch của một con người trong sạch. Paul Menzies là một người chồng hạnh phúc, anh ta sống tại Sutton cungv với vợ và ba con: Polly, hai mươi mốt tuổi, Michael, mười chín tuổi và Sally, mười sáu tuổi. Hai trong số chúng hiện đang học đại học và đưa bé nhất cũng sắp hoàn thành phổ thông trung học. Bác sĩ đã khuyên bà Menzies đừng đến phiên tòa xét xử với tình trạng sức khỏe của bà gần đây. Tôi nhận thấy hai người phụ nữ trong bồi thẩm đoàn mỉm cười thông cảm.
Ông Menzies, luật sư Scott tiếp tục, đã làm việc tại một hãng môi giới bảo hiểm ở thành phố London trong sáu năm qua, và mặc dầu không được thăng chức, ông vẫn là một nhân viên rất được kính trọng. Ông cũng là một nhân vật chủ chốt ở địa phương của ông, đã từng phục vụ trong quân đội địa phương và ban lãnh đạo của câu lạc bộ nhiếp ảnh địa phương. Ông ta cũng từng một lần có chân trong hội đồng nhân dân của Sutton. Thật khó có thể n ói ông là một tên giết người.
Luật sư Scott tiếp tục với những sự kiện trong ngày xảy ra vụ giết người và khẳng định Menzies đã hẹn gặp Carla vào chiều ngày hôm đó, thật ra với mục đích duy nhất là dùng khả năng chuyên môn của mình giúp đỡ cô Carla trong kế hoạch bảo hiểm cá nhân. Không thể có lý do nào khác để viếng thăm cô Moorland trong suốt một giờ đồng hồ mà đáng lẽ ra là phải ở công sở. Ông ta cũng không hề làm tình với cô ấy và chắc chắn là ông ta không giết cô ấy.
Bị đơn đã rời khỏi nhà khách hàng của ông vào lúc sáu giờ hơn. Ông ta biết Carla có ý định thay quần áo trước khi đi ra
https://thuviensach.vn
ngoài ăn tối với chị gái của cô ấy ở Fullham. Ông ta đã sắp xếp một cuộc gặp khác với Carla vào thứ tư tuần sau tại văn phòng của ông để hoàn thành nốt những điều khoản hợp đồng. Tôi, Scott tiếp tục, sau đó đã nhận được cuốn nhật ký của Menzies, nó sẽ khẳng định sự thật của những sự kiện tôi đã nói ở trên.
Những lời buộc tội, tố cáo – ông ta lập luận- dựa trên những bằng chứng chi tiết, đầy đủ. Ông ta tin tưởng rằng khi tòa án có kết luận, bồi thẩm đoàn sẽ không phải bàn luận gì ngoài việc phóng thích khách hàng của ông ta trở về với gia đình thân yêu. “Mọi người chắc chắn sẽ kết thúc cơn ác mộng này,” Scott kết luận. “Chúng ta đã cư xử rất không đúng với một người đàn ông vô tội.”
Đến đây, quan tòa đề nghị nghỉ trưa. Trong suốt bữa trưa đó, tôi không thể tập trung vào bữa ăn vì phải lắng nghe mọi người xung quanh nói gì. Phần đông họ đều có ý kiến cho rằng dường như Menzies vô tội.
Khoảng hai giờ mười, ngay khi chúng tôi quay trở lại, luật sư Scott cho gọi nhân chứng đầu tiên của ông ta: đó chính là bị cáo. Paul Menzies rời khỏi vành móng ngựa và từ ừ tiến về phía bục nhân chứng. Tay phải cầm một quyển kinh Tân Ước, ông ta
ngập ngừng nói những lời tuyên thệ sẽ nói sự thật. Tất cả mọi con mắt tập trung vào ông ta trong khi luật sư Scott bắt đầu hướng dẫn cẩn thận khách hàng của mình né tránh những chứng cớ bất lợi.
Menzies trình bày trở nên tự tin hơn trong suốt buổi chiều hôm đó. Vào lúc bốn giờ ba mươi, quan tòa nói, “như vậy là đủ cho ngày hôm nay,” Tôi thấy là Menzies sẽ thoát tội, bởi đó là kết luận của hầu hết mọi người.
Tối đó, tôi ngủ không yên giấc, lo sợ điều tồi tệ nhất sẽ xẩy ra vào ngày thứ ba. Menzies có được tha không và liệ sau đó họ có tìm ra tôi không.
https://thuviensach.vn
Luật sư Scott mở đầu buổi sáng thứ ba cũng nhẹ nhàng như ngày thứ hai, nhưng ông ta nhắc lại rất nhiều những câu hỏi từ những ngày trước mà rõ ràng là ông ta chỉ muốn khách hàng của mình giữ vững những lời khai trong quá trình tiếp diễn phiên tòa. Trước khi kết thúc, ông ta hỏi Menzies lần thứ ba,“Có bao giờ anh làm tình với cô Moorland không?”
“Không, thưa ông. Đó là ngày đầu tiên tôi gặp cô ấy,” Menzies khẳng định.
“Thế có phải anh giết cô Moorland không?”
“Chắc chắn là không, thưa ông,” Menzies trả lời, ông ta cao giọng và đầy tự tin.
Scott trở về chỗ ngồi, nét mặt thoáng vẻ hài long. Ít ai đang sống cuộc sống bình thường lại nghĩ đến chuyện bị ngài Humphrey Mountchift thẩm vấn. Tôi khó có thể đòi hỏi một luật sư tốt hơn vậy.
“Nếu tôi có thể, thưa ông Menzies,” Humphrey bắt đầu,“Tôi muốn hỏi luật sư của ông dường như ông ta còn rất nhiều bằng chứng chứng minh cho sự vô tội của ông.”
Đôi môi mỏng của Menzies mím lại thành một đường thẳng. “Chúng ta đi thẳng vào vấn đề nhé, trong hật ký cua ông có viết rằng ông đã hẹn gặp cô Moorland, người phụ nữ bị giết” – những từ đó được viên công tố lặp đi lặp lại trong suốt quá trình thẩm vấn của ông ta – “vào ngày thứ tư sau khi cô ta đã bị chết.” “Vâng, thưa ông,” Menzies nói.
“Cuộc hẹn gặp đó – theo tôi – được sắp xếp trong cuộc gặp mặt ngày thứ ba đó tại căn hộ của cô Moorland.”
“Vâng, thưa ông,” Menzies trả lời, rõ ràng đang kiếm chế để không nói thêm điều gì để có thể bổ sung thêm vào quá trình xử án.
“Vậy khi nào ông ghi lại cuộc hẹn đó trong nhật ký của mình?” Humphrey hỏi tiếp.
“Vào sáng ngày thứ sáu.”
https://thuviensach.vn
“Sau khi cô Moorland đã bị giết chết?”
“Vâng, nhưng tôi không biết điều đó.”
“Ông có hay mang theo cuốn nhật ký bên mình không, ông Menzies?”
“Có, đó chỉ là một cuốn sổ bỏ túi nhỏ, không phải là cuốn nhật ký lớn ở bàn.”
“Ông có đem theo nó hôm nay không?”
“Có.”
“Có thể cho phép tôi xem nó không?”
Menzies miễn cưỡng lấy một cuốn số màu xanh nhỏ từ túi áo khoác và trao nó cho viên thư ký tòa án, ông ta tiếp lấy đưa cho viên công tố. Humphrey bát đầu đọc lướt qua từng trang.
"Tôi thấy rằng ở đây không có ghi cuộc hẹn gặp của ông với cô Moorland vào buổi chiều hôm cô ấy bị giết?”
“Không, thưa ông,” Memzies nói. “Những cuộc hẹn gặp công việc tôi chỉ ghi vào cuốn nhật ký ở trên bàn, những cuộc hẹn gặp riêng tôi giới hạn trong cuốn nhật ký bỏ túi của mình.”
“Tôi hiểu,” Humphrey nói. Ông ta dừng lại và ngước lên. “Nhưng điều đó thật khác thường, ông Menzies, ông đã nói là đã sắp xếp một cuộc hẹn gặp để bàn bạc thêm về những điều khoản hợp đồng và sau đó hy vọng nó được ghi nhận. Ông ghi luôn điều đó vào nhật ký, chẳng lẽ lúc nào ông cũng mang nó theo người?”
“Tôi có lẽ đã viết nó ra một tờ giấy lúc đó, nhưng tôi đã nói đó là một cuốn nhật ký cá nhân mà.”
“Vậy sao?” Humphrey nói và lật lại vài trang trước đó. “Ai là David Paterson?” ông hỏi.
Trông Menzies như là đang cố gắng nhớ lại cái tên đó. “Ông David Paterson, 112 đường City, mười một giờ ba mươi, mùng chín tháng giêng năm nay,” Humphrey đọc to trước tòa. Menzies trông có vẻ lo lắng. “Chúng tôi có thể đòi ông Paterson
https://thuviensach.vn
hầu tòa nếu như ông không thể nhớ lại được ông ta,” Humphrey nói giúp.
“Ông ta là khách hàng của công ty tôi.” Menzies nói, trầm giọng.
“Một khách hàng của công ty ông,” Humphrey nhắc lại chậm chạp. “Tôi không hiểu liệu có bao nhiêu người như thế tôi có thể thấy nếu tôi có thời gian xem hết quyển nhật ký của ông?” Đầu Menzies cúi xuống khi Humphrey đưa quyển nhật ký lại cho viên thư ký tòa án.
“Bây giờ tôi muốn quay lại với một số câu hỏi quan trọng hơn…”
“Hãy để sau buổi trưa, ông Humphrey,” vị quan tòa xen vào. “Đã gần đến giờ nghỉ trưa và tôi cho là chúng ta sẽ nghỉ luôn bây giờ.”
“Vâng, thưa Quý tòa.” Viên công tố trả lời nhã nhặn. Tôi rời khỏi tòa án trong một tâm trạng lạc quan hơn, mặc dù tôi không thể đợi để khám phá ra điều có thể quan trọng hơn trong cuốn nhật ký. Công tố Humphrey đã nhấn mạnh vào một số dòng. Và dù cho nó khong chứng minh được Menzies là kẻ giết người, nhưng nó cho thấy ông ta đang muốn che giấu điều gì đó. Tôi lo lắng liệu trong buổi nghỉ trưa luật sư Scott có thể khuyên Menzies thừa nhận mối quan hệ với Carla, và điều đó làm cho phần còn lại của câu chuyện sẽ trở nên đáng tin hơn. Như để giảm bớt lo lắng, suốt bữa ăn tôi cho rằng theo luật pháp của Anh thì Menzies sẽ không thể thảo luận với luật sư biện hộ khi ông ta vẫn còn ở trên bục nhân chứng. Tôi nhận thấy khi chúng tôi trở lại tòa án thì nụ cười của Scott đã biến mất.
Công tố Humphrey đứng lên để tiếp tục cuộc thẩm vấn. “Ông đã nói sau khi đã tuyên thệ, ông Menzies, rằng ông là một người chồng hạnh phúc.”
“Vâng, thưa ông,” bị đơn trả lời vẻ xúc đông.
https://thuviensach.vn
“Cuộc hôn nhân đầu của ông hạnh phúc chứ, ông Menzies?” Humphrey hỏi bất chợt. Mặt của bị đơn biến sắc. Tôi nhanh chóng liếc nhìn về phía luật sư Scott, ông ta có vẻ không biết thông tin này.
“Hãy suy nghĩ trước khi trả lời,” Humphrey nói.
Tất cả mọi con mắt đều dòn về người đàn ông trong bục nhân chứng.
“Không,” Menzies nói và nhanh chóng thêm vào,“Nhưng lúc đó tôi còn trẻ. Việc đó đã xảy ra nhiều năm về trước và tất cả là một sai lầm lớn.”
“Tất cả là một sai lầm to lớn u?” Humphrey nhắc lại, ông ta nhìn thẳng vào bồi thẩm đoàn. “Và cuộc hôn nhân đó kết thúc như thế nào?”
“Ly dị,”Menzies nói khá đơn giản.
“Và nguyên nhân gì đã dẫn tới việc ly dị?”
“Sự độc ác,” Menzies nói, “Nhưng…”
“Nhưng… Vậy ông có muốn tôi nói cho bồi thẩm đoàn biết những điều mà người vợ đầu của ông đã khai trước tòa khi ly dị không?”
Menzies đứng đó lắc đầu. Ông ta biết rằng nói “Không” sẽ gây nguy hiểm cho mình nhưng nói “Có” tức là sẽ treo cổ chính mình.
“Thôi được, ông dường như không thể nói cho chúng tôi biết, vậy thì tôi xin phép ông nói ra điều đó. Thưa Quý tòa, theo những lời khai của bà vợ đầu tiên của ông Menzies đấy, trước thẩm phán Rodger tại tòa Swindon Couty vào ngày mùng chín tháng sau năm 1961.” Viên công tố hắng giọng. ‘“Anh ta đã thường xuyên đánh đập tôi, và càng ngày điều đó càng trở nên tồi tệ tới mức tôi phải bỏ trốn khỏi nhà vì sợ một ngày nào đó anh ta sẽ giết tôi.”’ Humphrey nhấn mạnh những từ cuối cùng.
“Bà ta thổi phồng lên đó,” Menzies hét lớn từ bục nhân chứng.
https://thuviensach.vn
“Thật là không may cho cô Carla tội nghiệp không thể có mặt cùng với chúng ta ngày hôm nay để cho chúng tôi biết rằng liệu sự việc giữa ông và cô ấy cũng là một sự thổi phồng.”
“Tôi phản đối, thưa Quý tòa,” Scott nói. “Ông Humphrey đang quấy rầy nhân chứng.”
“Tôi đồng ý,” Quan tòa nói. “Hãy cẩn thận hơn trong nói năng, ông Humphrey.”
“Tôi xin lỗi, thưa Quý tào,” Hunphrey nói, nghe có vẻ như chẳng chú ý đến điều đó. Ông ta đóng tập tài liệu mà ông ta vừa đề cập đén và đặt lại nó lên chiếc bàn trước mặt trước khi lấy một tập mới. Ông ta mở nó ra từ từ, tin là chắc chắn tất cả mọi người trong phiên tòa theo dõi từng hành động của mình, ông ta lấy ra một tờ giấy.
“Ông có bao nhiêu nhân tình trước khi cưới người vợ thứ hai?”
“Tôi phản đối, thưa Quý tòa. Những điều đó không liên quan?”
“Thưa Quý tòa, có quan hệ đấy, tôi xin trân trọng nói rằng điều đó có liên quan. Tôi muốn chỉ ra rằng đó không phải là mối quan hệ công việc mà ông Menzies đang có với cô Moorland mà là một mối quan hệ cá nhân ở mức độ cao.”
“Chấp nhận đặt câu hỏi đó cho bị đơn,” Quan tòa quyết định. Menzies không nói gì khi Humphrey cố ý chỉa tờ giấy ra trước mặt ông ta và chăm chú nhìn tờ giấy.
“Hãy suy nghĩ ký vì tôi muốn có con số chính xác,” viên công tố nói, nhìn qua phía trên của cặp kính.
Những tiếng tích tắc trôi qua và tất cả chúng tôi chờ đợi. “Hừm – ba người, tôi nghĩ thế,” cuối cùng Menzies nói như thể vừa mới nhớ được. Các phóng viên vội vàng ghi chép. “Ba thôi ư,” Humphrey nói, liếc nhìn qua tờ giấy nghi ngờ. “Ờ, có lẽ là bốn.”
https://thuviensach.vn
“Và người thứ tư chính là cô Carla Moorland phải không?” Humphrey hỏi. “Bởi vì ông đã làm tình với cô ấy tối hôm đó, phải không?”
“Không, tôi không làm như vậy,” Menzies nói, nhưng lần này rất ít người trong phòng xử án tin vào lời của ông ta. “Thôi được” Humphrey tiếp tục, khi ông ta đặt tờ giấy lên bàn trước mặt. “nhưng trước khi quay lại mối quan hệ của ông với cô Moorland, hãy để chúng tôi khám phá sự thật về bốn mối quan hệ trước đó.”
Tôi liếc nhìn qua tờ giấy mà Humphrey đang đọc. Từ chỗ tôi ngồi, có thể nhìn thấy không có gì được viết trên đó. Một tờ giấy trắng nằm trước mặt ông ta.
Tôi thấy khó có thể kiềm chế được một nụ cười nhạo. Bí mật về sự ngoại tình của Menzies là lợi ích bất ngờ cho tôi và cho cả báo chí – Và tôi tự hỏi không hiểu Carla sẽ phản ứng ra sao nếu như cô ta biết điều đó.
Thời gian còn lại của ngày hôm đó, công tố Humphrey trình bày chi tiết những mối quan hệ trước đó của Menzies với bốn cô nhân tình. Phiên tòa xôn xao còn các nhà báo thì tiếp tục ghi chép, họ đã có một ngày tha hồ khai thác. Khi phiên tòa tạm nghỉ thì cặp mắt của luật sư Scott nhắm lại.
Tôi trở về nhà tối hôm đó, cảm thấy tự hài lòng với bản thân, giống như một người vừa hoàn thành tốt một ngày làm việc. Khi bước vào phòng xử án sáng hôm sau, tôi nhận thấy mọi người bắt đầu công nhận thật sự, không còn nghi ngờ gì về tội lỗi của Menzies. Tôi cũng nói với mọi người như vậy và gật đầu niềm nở chào mọi người khi tôi ngồi xuống chỗ ngồi quen thuộc của mình ở cuối hàng.
Công tố Humphrey dành trọn buổi sáng hôm đó để nói về những tội lỗi khác của Menzies. Chúng tôi biết được rằng ông ta đã phục vụ trong quân đội địa phương chỉ có năm tháng và phải rời khỏi đó do có bất hòa với viên sĩ quan chỉ huy. Ở đó, ông ta
https://thuviensach.vn
được yêu cầu nên dành bao nhiêu thời gian cho việc tập luyện vào cuối tuần và ông ta đã đòi phải trả bao nhiêu chi phi phí cho những giờ tập đó. Chúng tôi cũng biết rằng ông ta đã tham gia hội đồng nhân dân địa phương chỉ vì tức giận do đã bị từ chối không được cấp phép xây dựng đám đất tiếp giáp nhà của ông ta hơn là mong muốn phục vụ các đồng bào của mình. Công bằng mà nói, ông Humphrey có thể khiến Thánh Gabriel trở nên giống như một tên du côn bóng đá; nhưng con chủ bài của ông còn ở phía trước.
“Ông Menzies, bây giờ tôi muốn quay lại với lời khai của ông về những sự việc đã xảy ra tối hôm mà cô Moorland đã bị giết được không?”
“Vâng,” Menzies nói với một tiếng thở dài mệt mỏi. “Khi ông gặp khách hàng của mình để thảo luận về những điều khoản của hợp đồng, ông thường tư vấn cho họ trong thời gian bao lâu?”
“Thường thì là nửa tiếng, một tiếng là tối đa,” Menzies nói. “Vậy ông đã tư vấn cho cô Moorland trong bao lâu?” “Mất một tiếng.”
“Và khi ông rời khỏi đó, nếu tôi nhớ chính xác, thì vào khoảng sáu giờ hơn.”
“Vâng, đúng vậy.”
”Vậy ông hẹn gặp cô ấy vào lúc mấy giờ?”
“Năm giờ, nó được ghi rõ trên nhật ký làm việc của tôi,” Menzies nói.
“Ông Menzies, nếu ông đến nơi vào lúc năm giờ, giữ đúng hẹn với cô Moorland và rời khỏi đó lúc sáu giờ hơn, vậy làm thế nào mà ông lại bị phạt đỗ xe?”
“Tôi có bị chậm vài phút. Tôi đánh liều.”
“ông đánh liều,” Ngài Humphrey nhắc lại. “Ông rõ là một người hay đánh liều, ông Menzies ạ. Tôi không hiểu ông có thể xem lại được cái phiếu phạt xe không?”
https://thuviensach.vn
Viên thư ký chuyển tấm vé phạt cho Menzies.
“Ông sẽ đọc to trước tòa thời gian mà cảnh sát giao thông đã ghi vé phạt khi vi phạm xẩy ra chứ.”
Một lần nữa, Menzies không trả lời một lúc lâu.
“Bốn giờ mười sáu đến bốn giờ ba mươi phút,” cuối cùng ông ta trả lời.
“Tôi chưa nghe rõ,” Quan tòa bật nói.
“Ông có thể nhắc lại những lời vừa rồi cho quan tòa nghe được chứ?” Viên công tố yêu cầu.
Menzies nhắc lại những con số có thể gây nguy hiểm cho ông ta.
“Vậy bây giờ chúng tôi có thể nói rằng thực tế là ông đã ở cùng với cô Moorland trước lúc bốn giờ mười sáu phút chứ không phải là năm giờ như trong nhật ký của ông ghi sau đó. Đó là một lời nói dối khác, phải không?”
“Không phải,” Menzies nói. “Tôi chắc là đã đến sớm hơn một chút.”
“Dường như sớm hơn ít nhất một tiếng. Và tôi cho là ông đã đến sớm hơn một tiếng bởi vì mối quan hệ của ông với cô Carla Moorland không đơn thuần chỉ là công việc phải không?” “Đó không phải là sự thật.”
“Và dự định của ông là cô ấy sẽ trở thành nhân tình của mình phải không?”
Menzies ngập ngừng một lúc đủ để cho viên công tố Humphrey tự trả lời câu hỏi đó.” Bởi vì phần thảo luận hợp đồng đã kết thúc trong nửa giờ như thường lệ phải không, ông Menzies?” Ông ta chở đợi nhưng vẫn không có câu trả lời nào.
“Ông thuộc nhóm máu gì, ông Menzies?”
“Tôi không biết.”
Viên công tố tiếp tục.
“Ông đã bao giờ nghe về xét nghiệm DNA chưa?” “Chưa,” Menzies trả lời lúng túng.
https://thuviensach.vn
“DNA là một phương pháp chứng minh những gen di truyền chỉ là duy nhất đối với mỗi cá nhân. Mẫu máu hay tinh dịch có thể được xác định. Tinh dịch, thưa ông Menzies, cũng duy nhất như vân tay. Với mẫu tinh dịch thu được, chúng tôi sẽ ngay lập tức biết được liệu ông có cưỡng hiếp cô Moorland không.”
“Tôi không cưỡng hiếp cô ta,” Menzies phẫn nộ.
“Dù sao thì ông cũng đã làm tình với cô ấy phải không?” Giọng của viên công tố trầm hẳn xuống.
Menzies vẫn im lặng.
“Tôi sẽ gọi cho bác sĩ Bộ nội vụ và yêu cầu họ tiến hành kiểm tra DNA của ông được không?”
Menzies vẫn không trả lời.
“Và sẽ kiểm tra nhóm máu của ông.” Humphrey tạm dừng lại. “Tôi xin hỏi ông một lần nữa, ông Menzies. Ông đã làm tình với người phụ nữ bị giết vào chiều ngày thứ ba đó, đúng không?”
“Vâng, thưa ông,” Menzies nói khẽ.
“Vâng, thưa ông,” Humphrey nhắc lại đến nỗi mà toàn bộ tòa án có thể nghe thấy điều đó.
“Nhưng đó không phải là một vụ cưỡng hiếp,” Menzies nói lớn tiếp theo lời viên công tố.
“Phải như vậy không, ông Menzies?”
“Tôi thề là tôi không giết cô ấy.”
Chắc chắn tôi là người duy nhất trong tòa án biết rằng Menzies đã nói sự thật. Viên công tố Humphrey chỉ nói, “Không có câu hỏi gì thêm nữa, thưa Quý tòa.”
Luật sư Scott đã cố gắng phục hồi lại sự tin tưởng cho khách hàng của ông ta trong suốt quá trình thẩm vấn tiếp theo. Nhưng trên thực tế, Menzies đã bị vạch trần sự lừa dối của ông ta về mối quan hệ với Carla, vì vậy đã làm cho tất cả những điều nói trước đó đều bị nghi ngờ.
https://thuviensach.vn
Nếu như Menzies nói sự thật rằng Carla là tình nhân của ông ta, câu chuyện của ông ta sẽ có thể được chấp nhận không nghi ngờ. Tôi tự hỏi tại sao ông ta phải lừa dối như vậy, phải chăng là để bảo vệ vợ mình? Dù với bất cứ động cơ gì, nó cũng sẽ làm xuất hiện nhân tố buộc tội ông ta mặc dù ông ta không thừa nhận.
Tối đó trở về nhà, tôi ăn một bữa ăn nhiều nhất trong suốt những hôm đó.
Sáng ngày hôm sau, luật sư Scott cho gọi thêm hai nhân chứng nữa. Người đầu tiên là mục sư giáo xứ Sutton, ông ta đã xác nhận vị trí trụ cột của Menzies trong cộng đồng. Mục sư trông khá là phúc hậu, thanh cao, toàn bộ sự hiểu biết của ông về Menzies chỉ dựa trên những dịp lễ cầu nguyện sáng chủ nhật mà Menzies tham dự gần đây.
Nhân chứng thứ hai là cấp trên của Menzies ở công ty, cả hai người cùng làm việc trong thành phố. Ông ta có ấn tượng sâu sắc hơn với Menzies nhưng cũng không thể khẳng định là cô Moorland đã từng là khách hàng của công ty.
Luật sư Scott không có câu hỏi gì thêm đối với nhân chứng, ông nói với quan tòa Buchanan rằng ông đã hoàn thành công việc biện hộ. Vị quan tòa gật đầu và quay lại nói với viên công tô Humphrey là không cần ông ta bắt đầu bài diễn thuyết kết thúc cho đến sáng ngày hôm sau.
Viên thư ký ra hiệu cho mọi người đứng dậy.
Một buổi tối dài dằng dặc, và một đêm còn dài hơn mà tôi và Menzies phải chịu.
Cũng như các ngày xét xử trước đó, tôi biết chắc rằng mình sẽ có mặt ngay khi ngày xét xử mới bắt đầu, tại chỗ cũ vào buổi sáng trước khi quan tòa bước vào.
Công tố Humphrey kết thúc bài nói một cách xuất sắc. Tất cả những sự dối trá nhỏ nhặt đều bị vạch trần đến nỗi mọi người
https://thuviensach.vn
đều bắt đầu thừa nhận rằng chỉ có một phần rất nhỏ trong lời khai của Menzies có thể tin được.
“Chúng ta sẽ không bao giờ biết chắc chắn,” Humphrey nói. “Nguyên nhân tại sao người phụ nữ đáng thương Carla Moorland bị giết. Không chống cự nổi những hành động của Menzies? Một cuộc cãi vã kết thúc bởi một cú đấm là nguyên nhân làm cho cô ngã và chết? Nhưng dù sao, thưa bồi thẩm đoàn, có những điều chúng ta có thể chắc chắn.
“Chúng ta có thể chắc chắn rằng Menzies đã ở với người phụ nữ bị giết ngày hôm đó trước bốn giờ mười sáu phút bởi vì bằng chứng của nó là chiếc vé phạt đỗ xe.
“Chúng ta cũng có thể chắc chắn ông ta đã rời khỏi đó lúc sáu giờ hơn bởi vì có nhân chứng nhìn thấy ông ta lái xe đi khỏi đó, và ông ta cũng không từ chối điều này..
“Và chúng ta có thể khẳng định ông ta đã cố tình viết sai trong nhật ký để làm mọi người tin rừng ông ta có một cuộc hẹn gặp với người phụ nữ bị giết vào lúc năm giờ, đúng hơn là cuộc hẹn gặp riêng tư trước đó.
“Và bây giờ chúng ta cũng có thể chắc chắn ông ta nói dối là không làm tình với cô Moorland trong thời gian ngắn trước đó khi cô ấy bị chết, mặc dù chúng ta không biết chắc chắn là nó diễn ra trước hay sau khi xương hàm cô ấy đã gẫy.” Đôi mắt của viên công tố dừng lại bồi thẩm đoàn trước khi tiếp tục.
“Cuối cùng, chúng ta có thể xác minh, dựa vào những bằng chứng khả nghi, từ báo cáo của bác sĩ về thời gian xảy ra cái chết và dù sao thì Menzies cũng là người cuối cùng nhìn thấy Carla Moorland lúc còn sống.
“Vì vậy, không có ai nữa giết Carla Moorland, không thể quen những bằng chứng của thanh tra Simmons, và nếu chấp nhận n ó, mọi người có thể không nghi ngờ gì về việc chỉ có Menzies phải chịu trách nhiệm trong cái chết của cô Moorland. Và chắc chắn mọi người có thể tìm thấy nhiều bằng chứng kết tội mà
https://thuviensach.vn
ông ta đã cố tình che giấu, như sự tồn tại của người vợ đầu, bà ta đã phải ly dị vì sự đánh đập của ông ta, và bốn cô nhân tình đã bỏ ông ta mf chúng ta không hiểu là vì sao hoặc như thế nào. Ông ta chỉ là một người không chiều vợ hôi sao?” Humphrey thêm.
“Vì lợi ích của tất cả những người phụ nữ trẻ đang sống trên đất nước này, các bạn phải thực hiện nhiệm vụ của mình, dù nhiệm vụ ấy có khó khăn, để xem xét Menzies có tội hay không.”
Khi công tố Humphrey ngồi xuống, tôi đã muốn vỗ tay tán thưởng ông ta.
Quan tòa cho chúng tôi nghỉ. Tất cả những giọng nói quanh tôi đều đang kết tội Menzies. Tôi nghe, toại nguyện mà không thêm bất cứ ý kiến gì. Tôi biết nếu như bồi thẩm đoàn kết tội Menzies, vụ án sẽ khép lại và sẽ không ai để ý đến lời nói của tôi. Tôi đã ngồi tại chỗ của mình trước khi quan tòa vào lúc hai giờ kém mười. Ông ta cho gọi luật sư Scott.
Những lời chỉ bảo của luật sư với Menzies làm khách hàng của ông ta vững tâm hơn, ông ta chỉ ra rằng hầu hết tất cả những bằng chứng mà Humphrey đưa ra chỉ là những chi tiết suy diễn và rằng có thể có ai đó đến với Carla sau khi Menzies đã đi khỏi. Cặp lông mày sâu róm dường như là sức sống của đôi mắt Scott, khi ông ta nhấn mạnh rằng trách nhiệm của bên khởi tố là buộc tội thông qua những bằng chứng đáng nghi còn trách nhiệm ông là bác bỏ những lời buộc tội đó. Và rằng, theo quan điểm của ông, người bạn học của ông – công tố viên Humphrey đã thất bại trong vụ kiện này.
Trong suốt bài diễn thuyết của mình, Scott tránh đề cập đến cuốn nhật ký, chiếc vé phạt đỗ xe, những cô nhân tình đã qua, sự làm tình hay bất cứ câu nói nào đề cập đến vai trò của Menzies trong cộng đồng. Nếu có người nào đến muộn mà chỉ
https://thuviensach.vn