🔙 Quay lại trang tải sách pdf ebook Bong Bóng Mùa Hè Tập 3: Áo Cưới - Minh Hiểu Khê full prc pdf epub azw3 [Ngôn tình] Ebooks Nhóm Zalo Mụclục Chương1 Chương2 Chương3 Chương4 Chương5 Chương6 Chương7 Chương8 Chương9 Chương10 Chương11 Chương12 Chương13 Chương14 Chương15 Chương16 Chương17:VĩThanh ÁO CƯỚI Minh Hiểu Khê www.dtv-ebook.com Chương 1 Đêm mưa. Trong bệnh viện. Một cánh tay dài đẩy cửa hành lang! Có lẽ do quá vội vàng, góc chiếc váy đầm dạ hội của Doãn Hạ Mạt đột nhiên bị mắc lại, cánh tay dài xương xương đó lập tức nắm lấy tay cô. “Cẩn thận.” Doãn Hạ Mạt mặc nhiên ngoái đầu nhìn lại, nhưng hình như cô không hiểu người đó nói gì, chỉ đẩy anh ta ra. Phía trước mặt là dãy hành lang dài dằng dặc, ánh đèn sáng choang chói mắt, tiếng mưa bên ngoài như đột ngột ngừng rơi, bốn bề yên lặng. Vậy mà Doãn Hạ Mạt cảm thấy bên tai ầm ầm sấm dậy, càng lúc càng lớn, trái tim như muốn nhảy vọt ra ngoài Trân Ân đang ngồi trên băng ghế bên ngoài phòng cấp cứu, nghe tiếng bước chân liền ngoái đầu lại nhìn, gương mặt vẫn còn đọng nước, đôi mắt đỏ hoe. Nhận ra người đang bước đến là Doãn Hạ Mạt, cô chẳng cần nghĩ ngợi gì, liền nhào tới ôm lấy Hạ Mạt, nước mắt cô lại tiếp tục trào ra, cuống cuồng thét lên: “Hạ Mạt! Cậu tới rồi sao… hồi nãy Tiểu Trừng…” Đang thổn thức bỗng Trân Ân định thần lại nhìn Doãn Hạ Mạt, cô kinh ngạc trợn tròn mắt, Hạ Mạt… cậu ấy sao thế nhỉ? Dưới ánh đèn trắng lạnh lẽo ở hành lang bệnh viện, ánh mắt Doãn Hạ Mạt như rã rời, sắc mặt trắng bệch, toàn thân mềm nhũn, mỏng manh như tờ giấy có thể bị gió thổi bay bất cứ lúc nào. Cô lấy hết sức tóm chặt tay Trân Ân, toàn thân run bần bật như không còn hồn vía. Trân Ân thấy thế lại càng thêm hoảng sợ. “Hạ Mạt, cậu sao thế, đừng có dọa mình mà…” Hạ Mạt sao vậy? Cậu ấy vốn là người luôn bình tĩnh, cứng cỏi cơ mà? Chẳng phải cậu ấy vẫn luôn là cây đại thụ kiên cường khiến người ta có thể yên tâm mà đứng dựa đó sao? Nếu Hạ Mạt mà sụp đổ thì mình biết phải làm sao đây? Trân Ân cuống cuồng kinh hãi. “Đừng hoảng sợ, Doãn Trừng sao rồi?” Một giọng nói trầm ấm đột ngột vang lên khiến Trân Ân đang hoảng loạn chợt nhận ra bên cạnh mình còn có một người nữa, người đó đem lại cảm giác thanh cao xa vời có một không hai… Là Âu Thần. Sao Âu Thần lại có mặt ở đây? “… Tiểu Trừng… Tiểu Trừng đã ổn rồi…”, dáng vẻ trầm tĩnh của Âu Thần khiến Trân Ân dần trấn tĩnh lại, cô cố gắng nhoẻn miệng cười, “Hạ Mạt… cậu đừng lo nữa, bác sỹ bảo không có vấn đề gì lớn đâu… tại mình hoảng quá nên đã làm cậu sợ… mình xin lỗi, Hạ Mạt… Hạ Mạt…”. Doãn Hạ Mạt dường như không nghe thấy, bàn tay cô vẫn cứng đờ và giá lạnh. Âu Thần sốt ruột vội vàng xoay người Doãn Hạ Mạt lại, anh nói giọng vừa tức giận vừa thương xót, “Em không nghe thấy sao? Đã ổn rồi, Tiểu Trừng đã ổn rồi!”. “Đã… ổn rồi sao?” Doãn Hạ Mạt dần lấy lại được tinh thần, cô từ từ ngước nhìn Âu Thần. Trân Ân đau đớn trong lòng không thể ép mình gượng cười, cô không kìm được nước mắt lại rơi, “Mình xin lỗi… cậu nhờ mình trông Tiểu Trừng… vậy mà nhìn thấy Tiểu Trừng ngất mình lại không có cách gì… đã thế lại còn làm cậu sợ… Hạ Mạt, mình xin lỗi… đều do mình vô dụng…”. Tiểu Trừng đã ổn rồi… “Đừng khóc nữa…” Giọng nói của Âu Thần như thức tỉnh Doãn Hạ Mạt, cô dần lấy lại vẻ kiên cường vốn có, sự yếu đuối chỉ còn vương lại trong đôi mắt. “Tiểu Trừng tỉnh lại rồi à?” Tiếng khóc của Trân Ân dừng lại, cô lắc đầu ủ rũ nói: “Vẫn chưa… nhưng các bác sỹ bảo đã qua cơn nguy kịch!” Trong phòng bệnh chỉ bật một bóng đèn nhỏ, cô y tá yên lặng ngồi góc phòng, Doãn Trừng nằm trên giường bệnh. Ánh sáng mờ mờ phản chiếu gương mặt Doãn Trừng nhợt nhạt đến trong suốt, bộ dạng như không còn sự sống, hơi thở như có thể ngưng lại bất cứ lúc nào. Doãn Hạ Mạt cứng đờ người đứng một bên giường bệnh. Ánh đèn hắt xuống phản chiếu bóng người cô xiên xiên kéo dài, nhẹ nhàng trùm lên người Doãn Trừng. Đôi mắt cậu khép nhẹ như chàng hoàng tử đang ngủ, hàng lông mi dài đen nhánh im lìm không động đậy. Trái tim Doãn Hạ Mạt thắt lại, nỗi sợ hãi không tên khiến cô run rẩy. Cô ấn nhẹ cổ tay cậu em trai xem mạch… … Bụp… … Bụp… …. Mạch đập yếu ớt khiến Doãn Hạ Mạt phút chốc cảm giác mất trọng lượng, cô từ từ đổ sụp xuống trong không gian tối om của phòng bệnh! Có người đỡ lấy cô, Doãn Hạ Mạt dần dần tỉnh lại sau cơn choáng váng, cô nhìn thấy gương mặt lo lắng của cô y tá. “…Cảm ơn, tôi không sao.” Doãn Hạ Mạt trả lời một cách máy móc, cô từ từ ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường bệnh, ngây người nhìn Doãn Trừng đang chìm sâu trong cơn mê, Doãn Hạ Mạt cứ ngồi như thế, bất động như một bức tượng đá rất lâu, rất lâu. Trân Ân cũng đờ đẫn đứng ở góc bên kia giường bệnh. Trông cô thật ngờ nghệch, cô không biết mình nên nói gì, hình như việc duy nhất cô có thể làm lúc này là đứng im lặng như thế làm bạn với Doãn Hạ Mạt và Doãn Trừng. Ánh đèn u uất. Doãn Trừng sắc mặt trắng bệch chìm trong giấc ngủ trên giường bệnh. Doãn Hạ Mạt sắc mặt cũng trắng bệch, thất thần ngồi bên giường bệnh. Trân Ân trong lòng vừa đau thương, xen lẫn chua xót, hình như cô mãi mãi không bao giờ có thể đặt chân được vào thế giới của hai chị em họ, mãi mãi chỉ là người đứng ngoài. Trân Ân bất giác ngẩng đầu lên, qua kính của phòng bệnh trong suốt, cô nhìn thấy Âu Thần đang đứng bên ngoài. Hồi nãy cô cứ tưởng Âu Thần sẽ vào trong phòng bệnh cùng Doãn Hạ Mạt, nhưng tự dưng anh ấy lại dừng bước, trầm ngâm để mặc cánh cửa phòng bệnh đóng lại trước mặt mình. Có thể là cách lớp kính. Có thể là cách một quãng cũng khá xa. Trong ấn tượng của Trân Ân, Âu Thần luôn là một thiếu gia lạnh lùng cao quý rất khó tiếp cận, anh đứng đó mà thấy cô độc và yếu đuối vô cùng. Ánh mắt anh vẫn lạnh lùng nhưng trước sau, qua lớp cửa kính, vẫn không rời khỏi Doãn Hạ Mạt, như thể cô ấy là ánh sáng duy nhất trong cuộc đời anh, một khi mất cô ấy, ánh sáng duy nhất đó cũng sẽ chết theo. Doãn Hạ Mạt nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay Doãn Trừng. Cô rón rén nắm bàn tay cậu em trai như thể sợ gây tiếng ồn khiến cậu giật mình tỉnh giấc, sau đó cô đưa bàn tay phải của mình gạt mấy sợi tóc trên trán Doãn Trừng sang một bên. Gương mặt Doãn Trừng thật khôi ngô, Doãn Hạ Mạt cứ thế ngắm nhìn không chán. Doãn Hạ Mạt còn nhớ ngày Tiểu Trừng ra đời, một hài nhi cực kỳ xinh đẹp được đặt nằm bên cạnh mẹ. Da thịt em bé mịn màng mũm mĩm. Ngay từ lúc mới chào đời, em bé đã mở to đôi mắt đen nháy nhìn bé Hạ Mạt trông thật đáng yêu. Bé Hạ Mạt bốn tuổi khi ấy thích thú hiếu kỳ đưa tay chạm vào hai má em bé, Doãn Trừng khoái chí nhoẻn miệng cười với chị. Mẹ rất bận, mới sinh được nửa tháng đã lại quay về với công việc hàng đêm. Trước kia ở nhà một mình, cô bé Doãn Hạ Mạt luôn cảm thấy sợ hãi và cô quạnh, giờ cô đã có thêm em Tiểu Trừng. Ngày ngày cô cho em bú sữa bình, thay tã, đưa nôi cho em ngủ, hát cho em nghe, đẩy xe nôi ra đường cho em phơi nắng. Tiểu Trừng biết nói tiếng đầu tiên chính là tiếng “chị, chị”. “Chít… chít.” Ồ, em bé đang nói chuyện đấy à? Cô bé Doãn Hạ Mạt năm tuổi hiếu kỳ nhìn cậu em trai bé nhỏ của mình. “Em đang nói gì thế?” Tiểu Trừng được cô bé chăm sóc trông thật bụ bẫm. “Chít… chít…” Chít, chít là cái gì. Hạ Mạt bé nhỏ nghĩ mãi, rốt cuộc cô bé cũng hiểu ra em bé đang gọi chị của mình đó! “Là chị chị chứ không phải chít chít nhé, Tiểu Trừng, nói theo chị nào, chị… chị!” “Chít… chít…” Tiểu Trừng lại cười tít mắt. “Không đúng, là chịiiii… chịiii…” “Chít chít.” Càng lúc Tiểu Trừng càng lưu loát hơn. Nhưng…. Nhưng cô đã không chăm sóc tốt cho em rồi. Bốn năm trước, Tiểu Trừng vừa xuất viện sau một thời gian bệnh nặng lại bị dầm mưa suốt đêm khiến người ướt sũng, khi ấy cô đang ở một nơi cực kỳ đen tối mà không hay biết gì. Giờ cũng vậy, cô không giúp gì được cho Tiểu Trừng. Tiểu Trừng và cô không cùng nhóm máu, thận cũng không thích hợp để thay thế… Nhè nhẹ nắm chặt bàn tay cậu em trai, môi Doãn Hạ Mạt trắng bệch. ***Mưa mỗi lúc một to. Trong màn mưa đêm đen ngòm, ánh đèn xe chói mắt chiếu sáng rực cả một khoảng không gian phía trước con đường, chiếc xe chạy với tốc độ kinh hồn, mưa điên cuồng giăng kín kính xe. Máy di động của Hạ Mạt vẫn cứ tắt…. Không tìm thấy cô ấy. Nơi đây, trong màn đêm sâu thẳm, mưa giăng kín đường, không tìm được cô ấy… Lạc Hi nắm chặt vô lăng, đầu ngón tay trắng bệch. Khi Lạc Hi từ đại sảnh buổi yến tiệc chạy đuổi theo ra đến ngoài thì bóng dáng Doãn Hạ Mạt đã không thấy đâu rồi, như thể cô đã tan biến vào trong đêm mưa vậy. Hạ Mạt đã đi đâu, rốt cuộc cô ấy đang có chuyện gì, tại sao cô ấy mặt mũi tái mét, bỏ buổi tiệc chạy vội ra ngoài… Nhất định là có chuyện gì với Hạ Mạt rồi… Lạc Hi thấy tim mình đau nhói! Gương mặt tái mét tuyệt vọng của Hạ Mạt, hình ảnh Hạ Mạt đau khổ cuống cuồng chạy khỏi đại sảnh buổi tiệc như thể cô đang muốn rời khỏi cuộc đời anh, nỗi sợ hãi hoảng loạn đã khiến Lạc Hi không còn quan tâm đến tất cả những gì xảy ra giữa Hạ Mạt và Âu Thần, anh chỉ còn muốn tìm thấy cô, ngay lập tức tìm được cô! Nhưng… Cô đã đi đâu mất rồi… Nhà cô không ánh đèn, tối om, chỗ để giày dép trước cửa ra vào phủ một lớp bụi, hình như đã lâu lắm rồi không có ai ở đây. Lạc Hi chết lặng đưa tay nhấn chuông, anh hy vọng và chờ đợi một điều kỳ diệu để cô xuất hiện và mở cửa. Anh sẽ không nghi ngờ cô ngay cả khi cô và Âu Thần vẫn còn có quan hệ gì gì đi nữa, anh cũng sẽ không nghi ngờ cô nữa đâu! Nhưng hàng xóm đã bảo với Lạc Hi… Không thấy Doãn Hạ Mạt về nhà. Hạ Mạt đã đi đâu… Lạc Hi cho xe chạy tốc độ tối đa, kính xe hạ xuống một nửa, những hạt mưa lạnh buốt điên cuồng hắt vào người khiến cơ thể anh ướt đẫm, buốt lạnh, vậy mà lòng anh cứ hừng hực một ngọn lửa cháy rực như muốn thiêu rụi anh thành tro bụi! Công ty của Hạ Mạt cũng chìm trong màn đen dày đặc và trống vắng… Hạ Mạt đã đi đâu… Lạc Hi cảm thấy một nỗi sợ hãi, tuyệt vọng bao trùm… Là một dự cảm không rõ nét… Nếu như không tìm thấy Hạ Mạt, rồi lại tiếp tục không tìm thấy… Trên con đường mưa rơi như trút nước. Tiếng phanh xe rít chói tai! Xe đột nhiên dừng lại! Lạc Hi đổ “phịch” người về phía trước, anh nắm chặt vô lăng, mái tóc đen nhánh ướt rũ xuống trán rối tung. Gương mặt Lạc Hi trắng bệch, nhưng đôi môi đỏ run bần bật như người đang lên cơn sốt. Lạc Hi thẫn thờ nhìn những giọt mưa trắng xóa trên kính chắn gió, lồng ngực đau khôn xiết, rốt cuộc cô ấy đang ở đâu… Mưa ào ào như trút nước. Cả thế giới như bị nước mưa bao phủ. Đột nhiên, các ngón tay của Lạc Hi nhè nhẹ run. Hình như Hạ Mạt có nói… Tiểu Trừng bị bệnh đang nằm ở bệnh viện… Trong mắt anh chợt lóe lên một tia hy vọng, phút chốc anh dường như sống lại! Cầm điện thoại trên tay, anh gọi đến tổng đài, bắt đầu hỏi thăm từng bệnh viện một… ***Trong phòng bệnh. Dưới ánh đèn yếu ớt. Doãn Hạ Mạt lặng lẽ ngồi bên cạnh giường bệnh, im lìm như bức tượng đá. Cô ngơ ngác nhìn xuống cái bóng đen của mình in trên sàn. Trong đầu, mọi thứ đều trống rỗng, cô chỉ thấy cái bóng đen ấy như sắp nhảy bổ vào cô, gặm nhấm cô từng chút, từng chút một. Không biết bao nhiêu thời gian đã trôi qua. Ngón tay của cô hình như kẽ động nhẹ. Rồi sau đó… Một bàn tay yếu ớt nắm nhẹ lấy tay cô. “Tiểu Trừng!” Trân Ân xúc động la lên một tiếng. Cô lập tức chạy đến bên giường bệnh. Doãn Hạ Mạt ngơ ngác một hồi, ánh mắt của cô từ từ chuyển từ bóng đen dưới mặt đất lên phía trên, nhìn thấy những ngón tay của Tiểu Trừng đang nhẹ nhàng cầm lấy tay cô úp vào lòng bàn tay mình. Lòng bàn tay Tiểu Trừng dài và xương xương, gầy đến nỗi có thể nhìn thấy tất cả mạch máu bên trong. “Chị…” Doãn Trừng cựa quậy muốn ngồi dậy, nhưng người còn yếu quá không thể gượng dậy được. “Em tỉnh rồi à?” Nụ cười của Doãn Hạ Mạt mềm mại như cánh hoa, cô cố tránh ánh mắt của cậu em, không muốn Tiểu Trừng thấy những giọt lệ đang còn đọng trên mắt. Doãn Hạ Mạt đưa tay xoa nhẹ mái tóc cậu em trai, trán cậu lấm tấm mồ hôi, cô với chiếc khăn ở đầu giường dịu dàng lau mồ hôi cho em. “Chị… em lại làm chị phải lo lắng nữa rồi…” “Không đâu, chẳng qua em hơi mệt nên đã ngủ một giấc thôi mà.” Doãn Hạ Mạt dịu dàng nói, cô lấy tay vuốt lại mái tóc bết mồ hôi của Tiểu Trừng. “Có thể là dạo này, thời gian em vẽ tranh hơi lâu đấy, sau này phải nghỉ ngơi nhiều hơn, được chứ?” “… Dạ được.” “Vẫn còn mệt đúng không?” Doãn Hạ Mạt kéo chăn đắp lên đôi tay và vai của Tiểu Trừng, “Em ngủ thêm một chút nữa đi, chị sẽ ở đây với em.” “Em không mệt…” Ánh mắt ấm áp của Doãn Trừng nhìn chị chăm chú, nhưng giọng nói lại đứt quãng, “chị… váy của chị đẹp quá… buổi tiệc tối nay… có vui không…”. “Rất vui. Buổi tiệc rất hoành tráng, có nhiều bạn bè tham dự, lâu đài Thiên Nga cũng đẹp như lời đồn, cả lâu đài sáng rực lên với vô số bóng đèn chiếu sáng in bóng trên mặt hồ, đẹp cứ như truyện cổ tích ấy…” Doãn Hạ Mạt nói với Tiểu Trừng bằng giọng nói trầm ấm nhẹ nhàng như khúc hát ru, nhìn đôi mắt Tiểu Trừng đang từ từ khép lại, hơi thở dần ổn định, cô biết rằng cậu em trai lại thiếp đi. Doãn Hạ Mạt lặng lẽ ngắm nhìn gương mặt Tiểu Trừng đang say sưa ngủ. Khá lâu sau. Cô chậm rãi đứng dậy, từ từ, động tác chậm chạp như thể đang có một sức mạnh nào đó kéo lại. Cô lảo đảo. Trân Ân giật mình chạy lại định đỡ Doãn Hạ Mạt, nhưng Hạ Mạt lắc đầu, không để cho Trân Ân phải dìu mình, cô cố gượng đứng dậy, mặt nhợt nhạt, chậm rãi bước ra khỏi phòng bệnh. Doãn Hạ Mạt có cảm giác cô đang là con người khác, khác hẳn lúc nói chuyện với Tiểu Trừng. Trân Ân lo lắng nhìn theo Hạ Mạt, rồi quay đầu lại nhìn Doãn Trừng đang nằm thiêm thiếp trên giường bệnh. Trong thoáng chốc, cô cũng không biết nên đi ra với Hạ Mạt hay ở lại chăm sóc Tiểu Trừng. Doãn Hạ Mạt ra khỏi phòng bệnh. Cửa phòng bệnh từ từ đóng lại sau lưng cô. Một hành lang thật dài. Trước mắt cô là một khoảng trời đen tối, đột nhiên cô thấy mình như bị mù, không thấy gì hết. Doãn Hạ Mạt lần mò từng bước, từng bước về phía bóng người đang đứng đằng kia. Từng bước đi nhẹ nhàng trên sàn hành lang tĩnh lặng, giống như đôi mắt trống rỗng vô thần của cô vậy. Đến trước mặt Âu Thần. Doãn Hạ Mạt từ từ ngẩng đầu lên. Giống như một cảnh phim quay chậm, đôi hàng mi Doãn Hạ Mạt từ từ ngước lên nhìn Âu Thần, đáy mắt mênh mông như nước biển trong đêm. Trong cơn mưa. Xe Lạc Hi lướt nhanh giữa bầu trời đầy mưa chạy tới bệnh viện! Vừa dừng xe, Lạc Hi mở cửa xông ra ngoài! Anh chạy vào đại sảnh bệnh viện, đến bên bàn y tá để hỏi số phòng có bệnh nhân Doãn Trừng đang nằm, rồi vội chạy ngay lên cầu thang. Mấy cô y tá trực ban ngoái nhìn theo bóng Lạc Hi lao nhanh đi, nhanh đến không ngờ. Lạc Hi chạy vội lên cầu thang! Anh đẩy cửa hành lang! Anh chạy thục mạng trên hành lang hun hút ấy! Dường như trong người anh có một ngọn lửa đang cháy hừng hực! Cô ấy đang ở đây… Cô ấy chắc chắn đang ở đây! “Em nhận lời anh…!” Giọng nói của Doãn Hạ Mạt nhẹ nh giọt mưa rơi, cô không hề trông thấy vẻ mặt đau đớn của Âu Thần, cũng như không nghe thấy Âu Thần đang lẩm bẩm nói điều gì, cô cũng không cảm giác được Âu Thần đang ôm chặt lấy vai của mình và muốn cô nghe thấy anh đang nói. Trước mắt cô là một khoảng sương mù mờ mịt trắng xóa…. Doãn Hạ Mạt không còn sự lựa chọn nào khác… “… Chỉ cần anh đồng ý ghép thận cho Tiểu Trừng”, trên hành lang bệnh viện vắng lặng ấy, trong đôi mắt của cô mọi thứ dường như trống rỗng, “… vậy thì … cưới đi thôi…”. Đứng trước cửa phòng bệnh, Trân Ân bịt chặt miệng mình lại! Cô đã nghe thấy những gì? Tiểu Trừng? Ghép thận? Tiểu Trừng cần phải ghép thận? Chẳng lẽ chỉ có thận của Âu Thần mới có thể giúp Tiểu Trừng sống được thôi sao? Chẳng lẽ Hạ Mạt lại vì quả thận đó mà phải lấy Âu Thần? Ôi, thế giới này điên cả rồi! Âu Thần nhìn Hạ Mạt đang rầu rĩ đứng trước mặt… Anh cứ tưởng rằng mình đã thua cuộc. Nhìn Hạ Mạt với gương mặt trắng bệch đau khổ và thất thần như thế, Âu Thần đã mềm lòng. Tận đáy lòng, anh biết mình đã thua cuộc, anh không còn muốn kiên trì tiếp tục cuộc thi, anh không muốn mình thành tên đao phủ hành hạ cô. Tuy nhiên, có thể đây là cơ hội duy nhất để anh có được hạnh phúc. Ngay lúc Âu Thần đang định nói với Doãn Hạ Mạt rằng anh chấp nhận xóa bỏ điều kiện kết hôn với cô thì… Cô lại nói đồng ý. Doãn Hạ Mạt rõ ràng rất đau khổ, và cuối cùng, khi cô nói lời đồng ý thì Âu Thần cũng chẳng thể nào cảm thấy hạnh phúc và vui sướng nổi. Nhìn vào đôi mắt sâu thẳm vô hồn của Doãn Hạ Mạt, trái tim Âu Thần dường như cũng rơi vào cái hố sâu hun hút, đen tối ấy. Thế nhưng, dù là hố sâu đen tối, hay là nơi giá lạnh không một tia sáng mặt trời đi chăng nữa, nếu như mất đi cơ hội này, nếu để mất Doãn Hạ Mạt thì anh sẽ sống sao đây… Trên hành lang. Âu Thần lặng lẽ dang tay ôm lấy Hạ Mạt đang nhợt nhạt thất thần, bóng của hai người chập vào nhau làm một, chiếc bóng chiếu dài xiên xiên trên sàn nhà. Ở một đoạn khác của hành lang. Trên sàn nhà cũng in một bóng dáng khác… Một chiếc bóng lẻ loi cô đơn… Rất dài, rất dài… Lạc Hi đờ đẫn đứng đó, nước mưa trên mái tóc ướt nhẹp lõng thong nhỏ xuống, từng giọt, từng giọt từ từ nhỏ xuống mặt đất, dưới sàn vương đầy những hạt nước mưa. Trông thấy Âu Thần đang ôm chặt Doãn Hạ Mạt trong lòng, ngay trước mặt anh. Lạc Hi cứ ngẩn người đứng chôn chân. Người anh ướt sũng nước mưa, tí tách chảy xuống từ tóc và các ngón tay. Nước mưa lạnh ngắt, sắc mặt Lạc Hi dần dần nhợt nhạt đến đáng sợ. Nhìn Âu Thần đang ôm chặt Doãn Hạ Mạt, dòng máu chảy trong lồng ngực Lạc Hi từng giọt, từng giọt như đông dần lại thành băng…. Sau đó…. Anh từ từ xoay người bước đi. Bóng dáng anh như làn sương mù biến mất dần nơi tận cùng hành lang. Dường như trong màn sương dày đặc ấy… Có một bóng dáng thấp thoáng, giống như cánh hoa rơi dưới gốc cây anh đào giữa đêm khuya của nhiều năm về trước, cái bóng dáng quen thuộc ấy khiến con tim Doãn Hạ Mạt quặn đau… thế nhưng… sự biến mất của bóng dáng ấy cũng giống như sự xuất hiện của nó, tất cả đều lặng lẽ không một dấu vết. Trong ý nghĩ mơ hồ ấy, tận đáy lòng Doãn Hạ Mạt là nỗi cô đơn chết lặng, cô chỉ còn biết im lặng nhắm mắt lại, mặc nhiên để cho Âu Thần ôm vào lòng. Âu Thần ôm chặt lấy Doãn Hạ Mạt. Giọng nói trầm trầm nghèn nghẹn…. “Được, vậy thì chúng mình sẽ làm đám cưới.” ***Đêm đó, Lạc Hi lên cơn sốt rất cao. Cửa sổ sát phòng ngủ mở toang, gió đêm hòa lẫn với nước mưa thổi hắt vào, tấm thảm bên cạnh cửa sổ thấm đẫm nước mưa, lạnh buốt, không âm sắc, im lặng như màn đêm đen bên ngoài cửa sổ kia vậy. Lạc Hi sốt ly bì trên giường. Anh vẫn mặc trên mình bộ quần áo ướt sũng nước mưa, trong cơn mê man, toàn thân anh nóng rực, nhưng bên trong cơ thể lại run rẩy. Lạc Hi như thể đột ngột quay về với cái ngày đông lạnh giá thời thơ ấu, một mình lẻ loi ngồi trên băng ghế dài trong công viên. Đêm đó, từng mảnh hoa tuyết lớn nhẹ nhàng bay bay, thực ra Lạc Hi rất sợ lạnh, thực ra anh biết mình đã bị mẹ bỏ rơi… Thực ra …. Anh đã rất hận mẹ mình… Cho dù bà có hối hận, cho dù bà có quay trở lại tìm, anh cũng không muốn tha thứ cho bà, anh sẽ không bao giờ thương yêu bà như trước đây, trong lòng anh rất hận bà …. Thế nhưng, bà cũng không hề quay trở lại… Còn cô ấy… Cũng sẽ không quay lại nữa sao? Càng yêu sâu sắc bao nhiêu thì càng sợ hãi bấy nhiêu…. Càng mặn nồng bao nhiêu thì lại càng lo sợ bấy nhiêu… Chính vì thế, khi Lạc Hi nhận ra mình sắp bị tổn thương, bằng bản năng anh đã đẩy cô ra xa anh. Anh không tài nào chịu đựng nổi cảnh mình lại bị bỏ rơi một lần nữa, vì thế anh đã chủ động rời xa cô… Thế nhưng, chỉ cần cô đổi ý, anh sẽ quay lại ngay! Lạc Hi biết rất rõ là mình sẽ đón nhận Hạ Mạt vô điều kiện…. Thế nhưng, anh quên mất một điều là sẽ không có ai quay lại với anh cả…. Không ai cả… Con tim đau đến nỗi như sắp vỡ ra… Sắp vỡ ra rồi… Trong phòng rất lạnh, mưa càng lúc càng to, từng hạt mưa rơi quất vào phòng. Hàng mi đen nhánh khép lại thật chặt, đôi môi khô nứt và trắng bệch, Lạc Hi nằm run rẩy trên giường, hai bên má đỏ ửng vì sốt cao. …. “… vậy thì… cưới đi thôi…” Trên đoạn hành lang dài ở bệnh viện, giọng nói của cô như vọng lại. Âu Thần ôm Doãn Hạ Mạt vào lòng, bóng của hai người chập vào làm một, chiếc bóng chiếu dài xiên xiên trên sàn nhà. … Cuối cùng cô… Đã thật sự rời bỏ anh… trong căn phòng lạnh như hố băng, Lạc Hi mê man trong cơn sốt cao, hàng mi đen nhánh dần dần đẫm ướt, như thể anh đang chìm trong cơn ác mộng, một cơn ác mộng khiến người ta run sợ nhưng không tài nào tỉnh dậy được… Ngày hôm sau, lẽ ra Lạc Hi có một show diễn. Nhưng Khiết Ni đợi mãi vẫn không thấy anh xuất hiện, Lạc Hi hiếm khi nào đến trễ, đã vậy điện thoại di động của anh cũng không ai nghe, điện thoại bàn ở nhà cũng chẳng ai bắt máy. Nỗi bất an trong Khiết Ni càng lúc càng lớn dần, cô cầm xâu chìa khóa dự phòng mở cửa căn hộ chung cư Lạc Hi đang ở mới bất ngờ phát hiện anh đang sốt ly bì! Khiết Ni vội chạy đến phòng mạch gọi bác sỹ Trương ở cùng chung cư. Khám xong, bác sỹ Trương nói Lạc Hi do cảm lạnh dẫn đến sốt cao, nếu như sốt cao liên tục mà không thuyên giảm thì bắt buộc phải nhanh chóng đưa đến bệnh viện để theo dõi điều trị. Lạc Hi đã sốt suốt hai ngày hai đêm. Tuy Khiết Ni không nghe rõ trong cơn hôn mê, Lạc Hi lẩm bẩm nói những gì, nhưng cái tên mà anh liên tục thều thào, Khiết Ni vẫn mơ hồ đoán ra được. Hơi thở tuyệt vọng và sự đau khổ đến tuyệt vọng của Lạc Hi khiến Khiết Ni biết rằng có thể giữa anh và chị Hạ Mạt đã xảy ra chuyện gì đó. Cô muốn gọi điện cho chị Hạ Mạt nhưng điện thoại di động của chị luôn khóa máy. Thẩm Tường sau khi nghe được tin này ở công ty cũng vội vàng chay tới, đêm đó, cô đã ở bên Lạc Hi từ tối đến sáng không rời một bước. Chỉ có điều trong cơn mê sảng, Lạc Hi cứ luôn miệng gọi tên Hạ Mạt, Khiết Ni nhìn Thẩm Tường đờ đẫn ngồi bên cạnh giường, cô thật không đành lòng khi nhìn thấy sự đau khổ và thất vọng trong đôi mắt đó. Rốt cuộc cơn sốt của Lạc Hi cũng hạ dần. Nhìn vẻ mặt ưu tư thất thần và đôi môi trắng bệch của Lạc Hi trên giường bệnh, Khiết Ni băn khoăn do dự không biết có nên nghĩ cách tìm chị Hạ Mạt hay không, có thể giữa họ có sự hiểu lầm gì đó, chắc chị ấy cũng chưa biết tin Lạc Hi bệnh nặng đến vậy. Nhưng sau đó, quản lý Kiều ủ rũ chạy vào nhà kéo cô ra phòng khách, trên tay anh cầm một vài tờ báo, những tiêu đề của các báo gần như đều có liên quan đến Hạ Mạt. “Bạn gái Lạc Hi là Doãn Hạ Mạt chuẩn bị cưới con nhà đại gia quý tộc!” “Ngày thành hôn của Doãn Hạ Mạt và thiếu gia, Tổng giám đốc Tập đoàn Âu Thị đã định!” Trên báo còn đăng cả tấm ảnh chụp lén buổi gặp gỡ giữa Doãn Hạ Mạt và Âu Thần. Trên mặt Doãn Hạ Mạt không hề có một sự biểu cảm nào, Âu Thần nhìn chăm chú cô ấy, hai người ngồi trong quán cà phê Sơn Đỉnh. Xem tất cả những tờ báo đó, Khiết Ni ngây người ra! ***Dường như chỉ nội trong một đêm, tin thành hôn của Doãn Hạ Mạt cùng thiếu gia Âu Thần của Tập đoàn Âu Thị đã trở thành tin tức nóng bỏng được tất cả mọi người trong giới tài chính và giải trí quan tâm. Tập đoàn Âu Thị vốn kín tiếng và thường không khuếch trương rầm rộ, thế lực tài chính và sức ảnh hưởng của tập đoàn cực mạnh này luôn nằm trong vòng bí mật. Người kế thừa Tập đoàn Âu Thị qua nhiều thời kỳ cũng hiếm khi xuất hiện ở nơi công cộng càng khiến cho lòng hiếu kỳ của người bên ngoài ngày càng tăng. Thiếu gia Âu Thần của Tập đoàn Âu Thị mấy năm nay sống ở nước ngoài, một năm sau khi trở về nước, phong cách giao tiếp cũng khá kín đáo, một vài lần xuất hiện trên mấy tờ báo lá cải đều liên quan đến ngôi sao mới nổi Doãn Hạ Mạt. Lần này lại bất ngờ có tin thiếu gia Âu Thần sẽ cùng Doãn Hạ Mạt sánh bước đến giáo đường thành hôn, tin này không chỉ khiến cho làng giải trí kinh ngạc, mà còn khiến cho cả giới tài chính cũng chấn động không kém. Những vụ scandal giữa công tử con nhà đại gia quý tộc và nữ minh tinh là chuyện thường ngày, nhưng tin về một người kế vị chính thức của tập đoàn tài chính danh tiếng sắp chính thức kết hôn cùng nữ minh tinh là điều khó mà tưởng tượng. Mục bản tin kinh tế tài chính của tất cả các phương tiện truyền thông cũng đăng nhiều bài viết về hôn nhân của Âu Thần và Doãn Hạ Mạt. Đa số các bài báo trên đủ loại báo, tạp chí lá cải và đài truyền hình tập trung xoáy vào Doãn Hạ Mạt nhiều hơn. Từ khi Doãn Hạ Mạt gia nhập làng giải trí đến nay, những tin đồn xấu gần như chưa bao giờ dứt, khi còn trong khóa bồi dưỡng đào tạo ngôi sao, Lạc Hi đã đích thân xuất hiện trên quảng trường Cầu Vồng để ủng hộ cô, đồng thời còn xuất hiện trong clip quảng cáo và MV đầu tiên của cô, giúp cô bộc lộ được nhiều tài năng của mình trong làng giải trí. Từ khi quay bộ phim truyền hình Bản tình ca trong sáng đến nay, những vụ scandal về Doãn Hạ Mạt càng lúc càng rầm rộ. Trong sự kiện An Bân Ni, Doãn Hạ Mạt bị chỉ trích có ý đồ mê hoặc Lăng Hạo để tiến thân khiến cho dự luận không ngừng soi mói, tuy sau này việc đó đã được sáng tỏ nhưng chuyện tình giữa cô và Lạc Hi lại bị lộ trước công chúng. Trong lúc mọi người đều cảm động bởi câu chuyện tình lãng mạn như truyện cổ tích giữa Doãn Hạ Mạt và Lạc Hi thì lại có tin đồn có kẻ thứ ba xen vào lan truyền, nào là quan hệ giữa Thẩm Tường và Lạc Hi, quan hệ giữa Âu Thần và Doãn Hạ Mạt khiến mọi thứ rối tung cả lên… Bây giờ lại là chuyện Doãn Hạ Mạt và Âu Thần sẽ cử hành hôn lễ trong một vài tuần tới. Doãn Hạ Mạt đích thị là người phụ nữ như thế nào, sao lại có sức hấp dẫn đến nỗi một ngôi sao nổi tiếng cả khu vực như Lạc Hi, và Âu Thần, người thừa kế Tập đoàn Âu Thị đều điên đảo vì cô. Tuy cô xinh đẹp và khá điềm đạm, trên người cô như luôn phát ra một luồng hào quang rực rỡ khiến người ta khó lòng rời mắt, nhưng trong làng giải trí, những ngôi sao nữ hấp dẫn hơn Doãn Hạ Mạt đâu phải là ít. Đúng là hồ ly bẩm sinh rồi. Mọi sự công kích của giới truyền thông đều nhắm vào Doãn Hạ Mạt, có người nói cô quen với việc lợi dụng đàn ông để tiến thân, có người thì nói mục đích của cô khi gia nhập làng giải trí là do muốn bước chân vào gia đình danh gia vọng tộc, vì thế một khi cơ hội đã xuất hiện thì cô không một chút do dự mà bỏ rơi Lạc Hi… Trong một rừng những lời chỉ trích và chế giễu ấy, Doãn Hạ Mạt tự dưng lặn mất tiêu, điện thoại thì không bắt máy, cô cũng không còn tham gia bất kỳ show diễn nào, ở công ty và ở nhà cũng chẳng thấy bóng dáng. Cánh phóng viên nhà báo khó có thể tiếp cận với Âu Thần, nên chỉ còn biết tập trung hết mọi sự chú ý vào Lạc Hi, hy vọng có thể săn được chút ít tin tức. Nhưng… Ngay cả Lạc Hi cũng lặn mất tăm! Một số buổi họp báo trước đó của anh cũng bị hủy bỏ tức thời. Trong lúc các phóng viên báo chí đều ngạc nhiên thì lại có tin lan truyền, nói rằng Lạc Hi vì bị tổn thương tình cảm mà sinh bệnh. Tuy nhiên, công ty của Lạc Hi lập tức phản bác tin đồn này, họ giải thích rằng do sắp tới, bộ phim Thiên hạ thịnh thế đã quay đến công đoạn cuối, công việc khá nặng nề nên Lạc Hi đành phải hủy bỏ một số show diễn đã định sẵn trước đó. Quả nhiên vài ngày sau, Lạc Hi xuất hiện trước công chúng với vẻ mặt điềm tĩnh tự nhiên như không có chuyện gì xảy ra, anh cùng Thẩm Tường tiến hành công việc tuyên truyền cho bộ phim Thiên hạ thịnh thế đang sắp hoàn thành, trông anh không có vẻ gì là đang bị tổn thương về mặt tình cảm cả. Rốt cuộc thực hư ra sao, không ai biết rõ. Thời gian thấm thoát trôi đi, hơi nóng của mùa hạ cũng đã dần vơi, mấy ngày qua mưa liên tục, khí trời trở nên dịu mát hơn, hình như cũng chẳng mấy chốc, mùa thu sẽ tới. Ban đêm tại căn hộ chung cư. “Thứ Tư tuần này ngoài việc đóng phim Thiên hạ thịnh thế, chuyên mục Bát quái thiên hạ muốn mời anh tham gia quay chương trình vào lúc hai giờ trưa, Tuần san Khổng Tước muốn phỏng vấn anh lúc năm giờ trưa, tiết mục Giải trí thiếu nữ thanh tú thì muốn mời anh tham gia buổi phỏng vấn truyền hình trực tiếp tối nay, và còn…” Khiết Ni cúi đầu nhìn vào quyển sổ ghi chép, từng mục, từng mục báo cáo lại với Lạc Hi. “Ừ, chỉ cần thời gian các buổi không trùng nhau, còn thì anh nhận hết.” Cánh cửa kính mở ra một nửa, luồng gió cuốn theo những hạt mưa bụi bay vào trong, Lạc Hi đứng bên cửa sổ, sau trận ốm, giọng nói vốn còn rất yếu của anh như bị gió thổi tan đi, trống không chẳng còn lại gì. “Nhưng sức khỏe của anh…” Khiết Ni ngước nhìn lên, ánh mắt cô đột nhiên chạm phải mấy tờ báo trên bàn, nhìn những tiêu đề nổi bật trên báo, cô hốt hoảng đến nỗi giật thót tim, cổ họng như bị chẹn lại không nói nên lời! “Hôn lễ đang trong giai đoạn chuẩn bị khẩn trương, Doãn Hạ Mạt sắp bước vào gia đình danh gia vọng tộc.” “Hôn lễ của Doãn Hạ Mạt có thể sẽ được bí mật tiến hành.” “Nếu bí mật tiến hành hôn lễ, Doãn Hạ Mạt đang muốn trốn tránh ai đây?” …. Cuối cùng thì đã xảy ra chuyện gì rồi? Tại sao Lạc Hi và chị Hạ Mạt đột nhiên lại chia tay? Tại sao đột nhiên chị Hạ Mạt lại lấy Âu Thần? Trong lòng Khiết Ni nặng trĩu. “Anh… có cần tìm chị Hạ Mạt…? Khiết Ni do dự hỏi. Cô biết rằng là một trợ lý thì không nên xen vào tình cảm đời tư của Lạc Hi quá nhiều như vậy, nhưng lúc này nhìn Lạc Hi, tự nhiên Khiết Ni có cảm giác sợ hãi, lo âu. Trước đây khi yêu chị Hạ Mạt, Lạc Hi từ chối tất cả những chương trình không mấy quan trọng, chỉ là để buổi tối có nhiều thời gian ở bên cạnh chị Hạ Mạt hơn. Nhưng giờ đây, anh lại nhận tham gia tất cả mọi chương trình, lịch làm việc kín mít, không còn cả thời gian để nghỉ ngơi, không có thời gian quan hệ bạn bè hay riêng tư cá nhân, thậm chí ngay cả khi Thẩm Tường gọi điện đến thì mười lần, có đến chín lần anh nhờ cô bắt máy. Nếu như không phải quản lý Kiều kiên quyết bắt cô phải hỏi Lạc Hi cho bằng được, thì cô cũng muốn thay anh trực tiếp từ chối những chương trình này. Anh ấy đang tự hành hạ chính mình đó sao… Những ngày này, mỗi lần tiếp nhận phỏng vấn hay lên chương trình truyền hình, phóng viên và người dẫn chương trình cũng đều hoặc trực tiếp hoặc vòng vo dò hỏi vấn đề tình cảm giữa Lạc Hi và chị Hạ Mạt. Tuy Lạc Hi luôn cố tỏ ra cười nói vui vẻ như không có gì xảy ra, nhưng chỉ nói qua loa cho xong chuyện rồi sau đó lại lảng sang đề tài khác. Khiết Ni để ý thấy mỗi khi nhắc đến cái tên Hạ Mạt, người anh tự nhiên lại cứng đơ. “Tìm cô ấy?” Lạc Hi khẽ thở dài, ngắm nhìn làn sương mờ mịt phủ đầy trên cửa kính hòa lẫn với những hạt mưa bụi, anh buồn bã nói: “… Em muốn anh đi chúc mừng cô ấy sao?” “Không phải đâu!” Khiết Ni lo sợ trả lời, mắt lại nhìn xuống những tờ báo đăng tin liên quan đến việc chị Hạ Mạt sắp kết hôn, “… em luôn cảm thấy… có thể có chuyện hiểu lầm gì đó ở đây… có thể do những tin đồn xấu giữa anh và Thẩm Tường khiến chị Hạ Mạt hiểu lầm… cũng có thể chị Hạ Mạt có nỗi khổ tâm gì đó… có thể có khả năng cứu vãn được chăng…”. “Vậy nếu như anh tận mắt trông thấy thì sao?” Trong mắt Lạc Hi là một màu tối đen, anh dường như đang trở về cái đêm ở bệnh viện đó, tận tai nghe Hạ Mạt nói ra câu đó, tận mắt trông thấy Âu Thần ôm chặt cô. Lạc Hi đứng thẫn thờ, đôi môi từ sắc đỏ chuyển dần sang trắng bệch. “Cho là anh tận mắt nhìn thấy nhưng cũng có thể đó là giả mà, ví dụ như tin đồn giữa anh và Thẩm Tường đấy, trên báo đăng những hình như thế đó… thế nhưng kỳ thực anh và cô ấy có hẹn hò gì với nhau đâu…”, Khiết Ni suy nghĩ cẩn thận rồi đáp lời. Tận mắt chứng kiến mà còn là giả hay sao? Lạc Hi chợt thất thần. Sương đêm màu trắng phủ đầy trên khung cửa kính. Đúng rồi, anh không phải đã từng cố ý không giải thích với Hạ Mạt về tin đồn giữa anh và Thẩm Tường sao, thậm chí còn nói ra những lời chia tay nữa? Vậy còn Hạ Mạt, có khi nào là giả không, có khi nào là do cô ấy đang giận dỗi anh không, để buộc anh phải phát ghen… Lạc Hi nhớ lại những lời nói tuyệt tình mà bản thân đã từng nói với Hạ Mạt, nhớ lại đã có lúc anh từng cố tình khiến cô phải nổi cơn ghen… Đôi môi Lạc Hi thật nhợt nhạt. Nhưng… Trong mắt anh chợt có một tia sáng lóe lên, hệt như người sắp chết đuối vớ được cái cọc! ***Vào buổi trưa. Trong tiệm sách. Đứng trước từng dãy kệ thấp bé, ánh mắt của Doãn Hạ Mạt lướt từ từ qua những quyển sách, thỉnh thoảng cô lại đưa tay lấy một quyển rồi cúi đầu giở ra xem. Tiểu Trừng đã bắt đầu phải trải qua các cuộc kiểm tra sức khỏe trước khi chấp nhận phẫu thuật ghép thận. Bác sỹ nói cô nên giúp Tiểu Trừng có sức khỏe tốt nhất trước khi tiến hành phẫu thuật, cố tránh những vệc do quá mệt mỏi mà bị ngất. Tiểu Trừng rất ngoan, cậu mỉm cười đồng ý với cô rằng từ nay về sau sẽ giảm bớt thời gian vẽ tranh và chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn. Vì thế, Doãn Hạ Mạt định mua vài tập tranh vẽ cho Tiểu Trừng xem trong thời gian nhàn rỗi ở phòng bệnh. Đáng lẽ cô định đến tiệm sách một mình, nhưng Âu Thần đúng lúc ấy lại xuất hiện, đi cùng với cô đến đây. Trong tiệm sách khá vắng vẻ. Doãn Hạ Mạt để lại tập tranh lên kệ sách, ngước nhìn lên, cô phát hiện trong tiệm vẫn là một không gian vắng vẻ và yên tĩnh, chỉ có mỗi hai vị khách là cô và Âu Thần. Trước đây cô có đến tiệm sách này vài lần, đây là tiệm sách chuyên về ngành mỹ thuật, tuy quy mô của tiệm không lớn, nhưng do các loại sách tương đối đầy đủ, nên tiệm luôn đông khách. Không hiểu sao hôm nay lại vắng vẻ và yên tĩnh đến không ngờ… Doãn Hạ Mạt lặng lẽ nhìn về phía Âu Thần. Âu Thần đứng ở đầu kệ sách phía trước, bên cạnh anh đã chất đầy một đống sách đã chọn, toàn bộ đều là tuyển tập tranh. Âu Thần lại cầm lên một quyển, cúi đầu chăm chú giở ra xem, những ngón tay dài xương xương, dường như Âu Thần gầy hơn trước rất nhiều, trên cổ tay vẫn còn buộc sợi ren lụa màu xanh. Kể từ cái đêm ở bệnh viện cô đồng ý điều kiện trao đổi của Âu Thần, ván coi như đã đóng thuyền. Giới truyền thông cũng gần như nhanh chóng biết được tin thành hôn giữa cô và Âu Thần. Tận đáy lòng Doãn Hạ Mạt là cả một khoảng trống. Doãn Hạ Mạt không muốn biết tin tức thành hôn từ đâu lan truyền ra, còn về những lời công kích cay độc trên các phương tiện truyền thông, cô vốn đã vô cảm từ lâu rồi. Đây là cái giá mà cô phải trả chăng? Trên đời này chẳng có bữa tiệc nào là miễn phí, để có được những gì mình muốn thì dĩ nhiên phải trả cái giá tương đương với nó. Doãn Hạ Mạt nhẹ nhàng hít một hơi thật sâu để lấy lại tinh thần rồi nhanh chóng đem những tập tranh để vào giỏ mua hàng, đi về phía quầy tính tiền. “Em mua đủ rồi chứ?” Một giọng nam thấp và trầm vang lên, một bàn tay đưa ra và cầm lấy chiếc giỏ mua hàng từ trên tay cô. Doãn Hạ Mạt hơi do dự một chút, nhưng cuối cùng cũng để Âu Thần cầm giỏ mua hàng đi, dù gì cô cũng đã quyết định kết hôn với anh rồi, vậy thì cũng nên dần dần tập làm quen với sự tồn tại của anh. “… Em mua đủ rồi.” Tập tranh From Monet to Picasso Tiểu Trừng rất thích mà ở đây lại không có, nhưng Doãn Hạ Mạt không kể với Âu Thần. Vì nếu để Âu Thần biết được, anh sẽ cố gắng bằng mọi cách mua về cho cô, nếu làm thế, trong lòng cô sẽ cảm thấy rất áy náy. “Tất cả là 298 đồng chẵn.” Nữ nhân viên tính tiền ở quầy sách tính toán khá nhanh số sách mà Doãn Hạ Mạt chọn trong giỏ mua hàng, cô ta nở một nụ cười ngọt ngào. “Cảm ơn!” Doãn Hạ Mạt vừa nói vừa định lấy ví tiền trong túi xách ra thì một chiếc thẻ tín dụng vàng đã được đưa tới tay cô nhân viên trước khi Doãn Hạ Mạt kịp rút tiền. Doãn Hạ Mạt hơi ngẩn người một chút, nhưng rất nhanh, ngón tay cô nhanh chóng chuyển từ chiếc thẻ tín dụng sang nơi để tiền mặt trong ví, lấy ra 300 đồng, Doãn Hạ Mạt nói với cô nhân viên quầy thu ngân: “Hãy dùng tiền của tôi đi, tôi có tiền mặt.” Giọng nói của cô rất bình tĩnh và có phần kiên quyết, khiến cô nhân viên tính tiền nhìn Âu Thần không biết phải làm gì. Âu Thần nhìn Doãn Hạ Mạt chăm chăm. Nhưng cô không hề quay đầu lên nhìn Âu Thần, chỉ lặng lẽ đặt tiền trên quầy thu ngân, dưới tia nắng ban trưa ấy, làn da trắng của cô dường như trở nên trong suốt hơn. Âu Thần chậm rãi cầm lại chiếc thẻ của mình. Tính xong số tiền sách của Doãn Hạ Mạt, cô nhân viên bắt đầu tính số sách mà Âu Thần đã mua. Tất cả sách Âu Thần mua đều là những tập tranh nhưng lại không có một quyển nào giống những quyển Doãn Hạ Mạt vừa mới mua, khi cô nhân viên quét mã số sau quyển sách, Âu Thần lại nhìn những tập tranh mà Doãn Hạ Mạt đã mua, rồi xuống giọng hỏi: “Trong tiệm không có cuốn From Monet to Picasso à?” Doãn Hạ Mạt ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Âu Thần. Trên đường đến tiệm sách, anh đã từng xem sơ qua tờ danh sách những tập tranh mà cô muốn mua, chỉ là vài giây thôi, mà anh lại có thể ghi nhớ đến vậy sao. “À, hôm trước cửa hàng vừa mới bán hết, vẫn chưa kịp lấy hàng bổ sung.” Cô nhân viên dò tìm một lúc rồi áy náy trả lời. “Thế nhanh nhất là bao lâu mới có?” “Ba ngày sau sẽ có, nếu anh cần, đợi khi có sách chúng tôi sẽ lập tức mang đến tận nơi cho anh.” Cô nhân viên mỉm cười đáp. “Cũng được…” Âu Thần gật đầu đồng ý. Ra khỏi tiệm sách, khí trời âm u khó chịu, dường như đang muốn mưa. Doãn Hạ Mạt chú ý đến tấm biển nhỏ “Tạm ngừng phục vụ” trước cửa tiệm sách, nhưng khi cô và Âu Thần vừa ra khỏi, thì nhân viên trong tiệm lập tức gỡ tấm biển ra. Từ lúc còn nhỏ, Âu Thần luôn làm như vậy, anh luôn muốn mọi không gian chỉ dành riêng cho anh và cô. Nhiều khi điều đó khiến Doãn Hạ Mạt có cảm giác mình chẳng qua chỉ là một con két tơ vàng mà anh đang nuôi vậy. Nhưng khi nghĩ sang chuyện gần đây, khi tin tức kết hôn của cô lan truyền đi khá rầm rộ, Âu Thần làm như vậy cũng là một cách muốn bảo vệ cô. Doãn Hạ Mạt cúi đầu xuống như muốn che đi tâm trạng phức tạp trong ánh mắt của mình. Chiếc xe hơi hiệu Lincoln thân dài chạy trên con đường trở về bệnh viện. Tài xế đang tập trung lái xe. Xe có cửa kính cách âm, nên không gian trong xe dường như chỉ có Âu Thần và Doãn Hạ Mạt. Doãn Hạ Mạt nhìn cảnh vật bên ngoài, ánh mắt mông lung, mơ hồ, dường như những suy nghĩ trong đầu đều trống rỗng, cô im lặng như một con búp bê. Còn Âu Thần đang xem báo kinh tế tài chính, nhưng ngón tay lại không hề chuyển sang trang khác, sau cùng Âu Thần ngẩng đầu lên, lặng lẽ nhìn cô chăm chú. “Anh rất lấy làm tiếc, những tin tức trên báo chắc chắn khiến em cảm thấy rất phiền.” Giọng nói thấp và trầm của Âu Thần vang lên trong xe. Doãn Hạ Mạt quay đầu nhìn Âu Thần. Mây đen dày đặc bên ngoài cửa kính, những tia sáng lúc này âm u hệt như sắp chuyển sang đêm khuya vậy, dưới luồng sáng yếu ớt ấy, gương mặt của Âu Thần nhìn không rõ lắm. “Không sao cả.” Doãn Hạ Mạt cười nhạt, “Nếu đã quyết định kết hôn thì giới truyền thông sớm muộn gì cũng sẽ biết được, bây giờ chẳng qua chỉ là hơi sớm một chút mà thôi.” “Những tin đồn không tốt ấy, anh sẽ giải quyết.” “Cảm ơn anh!” Doãn Hạ Mạt khách sáo đáp. Sau đó, vẻ mặt cô lại bắt đầu đăm chiêu, dường như cô đang nghĩ đến điều gì đó, lại có vẻ như chẳng nghĩ ngợi gì. Trời bắt đầu trở mưa, những giọt mưa rơi đầy trên cửa kính xe, làn da của Doãn Hạ Mạt bị phản chiếu lên kính trở nên trắng đẹp lạ thường. Cứ như vậy, ngồi bên cạnh Âu Thần mà cô có vẻ quá xa cách. “Em…” Ánh mắt Âu Thần trầm tư, tuy biết rằng đây chẳng qua chỉ là một cuộc trao đổi, nhưng anh lại ước mong có thể nhìn thấy nét mặt vui mừng hạnh phúc của Hạ Mạt giống như một cô dâu bình thường trên khắp thế gian này. “… có hối hận không?” “Không.” “…” Ánh mắt Doãn Hạ Mạt trông như nước biển buổi sớm nhẹ nhàng lướt trên gương mặt Âu Thần, “có một câu, hình như đến giờ em vẫn chưa nói với anh”. “Cái gì?” “Cảm ơn anh, Âu Thần.” Doãn Hạ Mạt nhìn Âu Thần mỉm cười. “…” “Cảm ơn anh đã đồng ý hiến thận cho Tiểu Trừng… Những ngày qua, em luôn nghĩ có phải là em đã quá ích kỷ không. Phẫu thuật đổi thận đối với sức khỏe của anh mà nói, suy cho cùng cũng sẽ tổn hại đến cơ thể anh, em lại cố chấp yêu cầu anh nhất định phải hiến thận cho Tiểu Trừng. Nghĩ lại, đúng là quá đáng quá.” “Em không giận anh chứ?” Tim Âu Thần thắt lại. “Ban đầu, em có giận anh”. Doãn Hạ Mạt nhìn ra bên ngoài cửa xe, cảnh vật bên đường được bao phủ bởi làn mưa bụi thành một khung cảnh mờ mịt, “Nhưng, có lý do gì để giận anh cơ chứ. Tiểu Trừng là em trai của em, với anh chỉ là người ngoài, không có mối liên hệ nào, sức khỏe đối với anh mới là quan trọng nhất, cho dù anh kiên quyết từ chối yêu cầu của em, em cũng không có tư cách để trách anh”. “…” Âu Thần nhìn Doãn Hạ Mạt, trong ánh sáng buổi trưa lành lạnh, cô như bị bao vây bởi làn mưa bụi bên ngoài cửa sổ xe, rõ ràng là đang ngồi trước mặt anh, nhưng dường như anh không thể nào rút ngắn khoảng cách lại được. Anh cảm thấy tim mình đau nhói, sau cùng, anh chậm rãi nói một cách nhọc nhằn, “Hay là chúng ta dời ngày kết hôn lại, đợi khi Doãn Trừng phẫu thuật xong, đợi đến…” Đợi đến khi cô thật sự có thể chấp nhận anh… Nhưng như thế thì đợi đến bao giờ đây, anh đã chờ đợi cô từ năm mười bốn tuổi rồi, cuối cùng thì phải đợi bao lâu nữa, và Lạc Hi liệu có cho anh cơ hội chờ đợi lần nữa không…. Doãn Hạ Mạt sững sờ nhìn Âu Thần. Cô để ý đến ánh mắt lặng lẽ và những ngón tay nắm thật chặt của anh, một lúc sau, cô hạ giọng trả lời, “Nếu ngày kết hôn đã định rồi thì không cần phải thay đổi nữa. Việc này là do em tự nguyện nhận lời, sau lễ cưới em sẽ cố gắng làm tốt bổn phận của một người vợ.” Một người vợ…. Tận đáy lòng Âu Thần như bị kim đâm! Rồi dần dần, một làn hơi nóng từ đó tuôn trào ra, ngày càng sôi sục… Lúc này điện thoại đột ngột vang lên. Âu Thần cố nén lòng lại để nghe cái âm thanh phát ra từ điện thoại, là Simon nhắc nhở anh chiều nay năm giờ sẽ có cuộc hẹn với các lãnh đạo cấp cao ngân hàng Hối Phong. Âu Thần đáp trả vài câu rồi nhanh chóng kết thúc cuộc gọi. Chiếc xe Lincoln thân dài dừng lại trước cổng bệnh viện. “Cảm ơn anh đã cùng em đến tiệm sách.” Doãn Hạ Mạt nói với Âu Thần, trên môi nở một nụ cười chiếu lệ, ánh mắt trong suốt như pha lê, cô kiên quyết từ chối việc Âu Thần muốn đưa cô đến tận phòng bệnh Tiểu Trừng. Một mình ôm những tập tranh vừa mới mua, cô bước ra khỏi xe, đi trong cơn mưa bụi. Ngồi trong xe, Âu Thần lặng lẽ nhìn theo bóng dáng Doãn Hạ Mạt. Dưới làn mưa bụi ấy. Dáng cô có vẻ như gầy yếu mỏng manh, nhưng sống lưng lại rất thẳng. Cô đi rất nhanh. Thậm chí không hề quay đầu nhìn Âu Thần một lần nào. Khi vào đến đại sảnh của bệnh viện, cô cũng không hề quay đầu nhìn lại, rồi dần dần biến mất trong đoàn người. *** Doãn Hạ Mạt nhắm mắt lại. Đứng ở một góc đại sảnh của bệnh viện cho đến khi không còn cảm thấy cái ánh mắt lặng lẽ dõi nhìn từ phía sau cô mới từ từ thả lòng người, nụ cười trên môi tắt dần, đôi môi càng lúc càng trở nên nhợt nhạt hơn. Ở trước mặt Âu Thần, Doãn Hạ Mạt luôn có cảm giác tội lỗi nặng trĩu, đến nỗi cô cảm thấy không tài nào thở được. Chính cô đã yêu cầu Âu Thần phải hiến thận cho Tiểu Trừng. Chính cô đã đồng ý điều kiện trao đổi này. Nếu vậy thì đương nhiên cô phải cố gắng đáp trả anh ấy. Như vậy mới công bằng…. Thế nhưng, cô không tài nào làm được, Doãn Hạ Mạt muốn dùng kỹ năng diễn xuất để che giấu điều đó, nhưng cô biết điều đó không thể lừa được ánh mắt của Âu Thần, nó chỉ khiến Âu Thần càng trở nên lặng lẽ, ít nói hơn mà thôi. Hôm nay, phải chăng Âu Thần đã lại bị cô làm tổn thương… Chậm rãi bước đi trên hành lang bệnh viện. Doãn Hạ Mạt thổn thức suy nghĩ. Sự việc của năm năm trước đã dần vơi đi trong ký ức cô, dẫu đêm đó ở gốc cây anh đào, cô từng rất giận Âu Thần, hay ở cái nơi tối đen kia cô đã thề rằng sẽ không bao giờ tha thứ cho anh, nhưng bây giờ tất cả như tan thành mây khói. Hoặc giả đối với Âu Thần mà nói, sự xuất hiện của cô mới chính là tai kiếp lớn của anh chăng… Chả mấy chốc, bước chân đã đưa cô đến trước cửa phòng bệnh của Doãn Trừng. Doãn Hạ Mạt hít một hơi thật sâu để trấn tĩnh lại, để có thể mỉm cười, để đôi mắt của mình vui vẻ giống như vì sao lấp lánh. Doãn Hạ Mạt gõ cửa phòng bệnh, rồi mở cửa đi vào trong. “Chị…” Trong phòng không bật đèn, cơn mưa bên ngoài cửa sổ khiến căn phòng trở nên âm u đến kỳ lạ. Doãn Trừng khẽ gọi cô, lưng cậu tựa vào đầu giường, trên đầu gối là một bảng kẹp vẽ, nhưng lại không thấy rõ nét mặt. “Em lại vẽ tranh nữa à, không phải đã nói sẽ ít vẽ rồi sao?” Trong nụ cười của Doãn Hạ Mạt mang chút trách mắng. Doãn Hạ Mạt đưa tay bật ngọn đèn lớn của phòng bệnh, căn phòng tràn ngập ánh sáng tức thì, “em xem chị mua cái gì về cho em này”. “Là cái gì vậy?” Doãn Trừng tò mò. “Em chắc chắn sẽ thích!” Doãn Hạ Mạt chớp chớp mắt vui vẻ bước qua phía bên kia, định đem chồng tập tranh dày đặt lên chiếc tủ đầu giường của Tiểu Trừng, đột ngột cô phát hiện ra Trân Ân cũng đang ở trong phòng bệnh. “Trân Ân, cậu cũng ở đây à.” Doãn Hạ Mạt mỉm cười chào Trân Ân. Trân Ân đang đứng bên cửa sổ, thần sắc kỳ lạ đến khó tả. “Ơ…” Trân Ân ngơ ngác nhìn Doãn Hạ Mạt, dường như sự xuất hiện của Doãn Hạ Mạt có vẻ không đúng lúc cho lắm, sau đó ánh mắt của Trân Ân từ người Hạ Mạt chuyển sang hướng khác. Doãn Hạ Mạt cũng nhìn theo hướng ánh mắt của Trân Ân. Trên chiếc sofa nhỏ màu đỏ đối diện với giường bệnh. Đôi mắt của người ấy đen như màn đêm, đang chăm chú nhìn cô, trong ánh mắt ấy dường như phủ đầy hơi sương, anh ta từ từ đứng dậy, ánh mắt đọng lại trên gương mặt cô. “Đã lâu không gặp.” Giọng nói của Lạc Hi có chút khàn và nhỏ, giống như tiếng mưa bụi bên ngoài cửa sổ vậy, trong phút chốc, cả thế giới như yên lặng không một tiếng động. ÁO CƯỚI Minh Hiểu Khê www.dtv-ebook.com Chương 2 Mưa vẫn cứ rơi. Ngoài ban công ở tận cùng dãy hành lang dài của bệnh viện, cây thường xuân ngày hè vẫn xanh biếc, cơn gió thoảng qua mang theo hơi lạnh đầu mùa thu. “Thật có lỗi, muộn như vậy mới đến thăm Tiểu Trừng, anh đã tìm em... đã gọi điện thoại cho em... nhưng em toàn tắt máy.” Giọng Lạc Hi dịu dàng yên ả như làn mưa bụi tung bay trong không trung, chỉ có câu cuối cùng hơi để lộ một chút ưu tư. “...” Hàng mi cong từ từ che khuất đôi mắt Doãn Hạ Mạt, cô chăm chú nhìn vệt nước mưa tạt ướt dưới ban công, hồi lâu Hạ Mạt nói: “Ở bệnh viện cần phải yên tĩnh, nên em đã tắt máy.” “Vậy à...” “Vâng.” Yên lặng choán cả một góc bệnh viện. Lạc Hi nhìn Hạ Mạt đang đứng bên cạnh mình. Dưới làn mưa bụi tung bay trong không trung, đôi mắt Doãn Hạ Mạt tĩnh lặng, trong suốt như thể Lạc Hi là người bạn cũ đã lâu không gặp, một hồi ức loáng thoáng mờ nhạt, một sự rung động không thể hiện rõ tâm trạng. Vừa mới đây thôi, lúc nhìn thấy cô trong phòng bệnh, đôi mắt thất thần ngơ ngác và đôi môi bỗng chốc trở nên trắng bệch của Hạ Mạt gần như khiến Lạc Hi tưởng rằng tận trong đáy lòng, cô vẫn còn nhớ anh... Nhìn nhầm chăng... Lạc Hi cố xua đi suy nghĩ cứ vật vờ trong đầu ấy, anh lại lên tiếng: “Thế bệnh tình của Tiểu Trừng sao rồi?” “… Sức khỏe của Tiểu Trừng xưa nay vẫn kém, lần này nằm viện ráng tĩnh dưỡng điều trị cho thật tốt, đợi khỏe hẳn mới về nhà.” Hạ Mạt cố mỉm cười. “Vậy à?” Lạc Hi nhíu mày cảm thấy có điều gì đó không ổn. “... Vâng.” Nụ cười của Hạ Mạt có chút gượng gạo. “Anh... có thể đến thăm Tiểu Trừng thường xuyên được không?”, Lạc Hi chậm rãi nói, “… hy vọng sẽ không làm phiền đến em”. “Không cần đâu.” Doãn Hạ Mạt đáp nhanh, rồi lại vội cúi đầu xuống. Cái dáng vẻ cố tình thả lỏng ban nãy của Lạc Hi bỗng chốc lại trở nên cứng đờ! Lạc Hi sững sờ nhìn Hạ Mạt, trong lòng anh như có làn hơi lạnh bắt đầu từ từ chảy tràn trong mạch máu. Cả trăm câu nói chuẩn bị trên đường đến đây khi nãy bỗng chốc tan biết hết, tất cả mọi thứ đều bị ba chữ ngắn ngủi lạnh nhạt này của Doãn Hạ Mạt xóa tan đi tất cả, nỗi đau đớn tột cùng trong lồng ngực, Lạc Hi gần như không thể kiềm chế được nữa bật thành tiếng: “Sao hả, ý em là sợ anh đến bệnh viện sẽ đụng phải Âu Thần hay sao? Em sợ anh sẽ mang phiền phức đến cho em đấy à?” Doãn Hạ Mạt lặng lẽ nhìn những hạt mưa bên ngoài ban công, sự mệt mỏi cực độ của mấy ngày nay khiến cô không còn hơi sức, tâm trí đâu mà phản bác nữa, cô lạnh nhạt trả lời, “Nếu anh đã nghĩ như vậy, thì cứ cho là vậy đi”. Cơn đau buốt nhói trong tim! Giờ đây, ngay cả một lời phủ nhận và giải thích cũng không còn nữa ư? Thế thì anh còn ở nơi này để làm gì nữa?! Lạc Hi nắm chặt tay lại, anh không còn muốn ở lại thêm một phút nào nữa, muốn quay lưng bỏ đi ngay lập tức! Thế nhưng lý trí cuối cùng trong con người anh đã níu giữ anh lại, tuy rằng nỗi đau khổ vì bị người khác làm tổn thương đang giày vò anh, nhưng anh biết, đây là cơ hội cuối cùng, bây giờ nếu anh bỏ đi, thì có lẽ thật sự sẽ không còn cơ hội giữ được cô ấy nữa... “Xin lỗi.” Lạc Hi xin lỗi một cách khó khăn. Những lời đồn ác ý và sự chế giễu không khiến sắc mặt Doãn Hạ Mạt thay đổi, vậy mà hai từ “xin lỗi” lại khiến cô phải ngạc nhiên ngẩng phắt đầu lên! Nhìn vẻ mặt đau khổ không nói nên lời của Lạc Hi, trái tim vốn đã đau khổ đến tê dại của Hạ Mạt hình như dần dần thổn thức trở lại, đôi môi cô khẽ động đậy, Hạ Mạt như muốn nói điều gì đó, nhưng... giờ còn có thể nói điều gì được nữa đây... Sau khi đã đồng ý điều kiện của Âu Thần, cô vẫn còn tư cách để giải thích nữa ư... Trong giây phút ấy. Cả hai người đều không nói gì. “Hôm qua, không ngờ tình cờ anh gặp người dẫn chương trình của chương trình Super star trước đây, anh ta vẫn còn nhớ hai chúng ta.” Khá lâu sau, Lạc Hi đánh tan bầu không khí yên lặng ấy. Doãn Hạ Mạt sững người. “Em đã quên rồi ư?” Lạc Hi nhớ lại ngày trước, đôi môi đẹp như hoa anh đào, Lạc Hi mỉm cười, “ba người chúng ta, Doãn Hạ Mạt, Doãn Trừng, Lạc Hi cùng tham gia chương trình đó...” Lạc Hi khe khẽ hát bài hát đó. Bên giọng hát nho nhỏ của Lạc Hi, Hạ Mạt dường như được quay về cái sân khấu đã rất lâu trước đây.... Lạc Hi khi ấy là một cậu bé mười sáu tuổi từ hàng ghế khán giả đứng dậy... một luồng rực rỡ tỏa ra, đôi mắt Lạc Hi long lanh như những vì sao, làn da đẹp tựa hoa anh đào... Lạc Hi đứng giữa sân khấu, tay trái nắm lấy tay cô, tay phải nắm lấy tay Tiểu Trừng, anh cất tiếng hát trong trẻo tuyệt mỹ... ... Mỗi ngày mỗi ngày lớn lên Mỗi ngày mỗi ngày nở hoa Mẹ là ánh mặt trời Con là hoa hướng dương trên bậu cửa sổ Không sợ khó khăn Không sợ khô héo ... Những chiếc lá xanh biếc trên cây thường xuân xào xạc dưới làn mưa bụi. Lạc Hi lặng lẽ ngâm nga từng câu hát, gần như không có một âm thanh nào, giống như ánh sao lặng lẽ trên bầu trời khuya vậy. Hạ Mạt sững sờ, khóe miệng dần dần nở một nụ cười mê ly, dường như cô và Lạc Hi không hề lớn lên, dường như thời gian vẫn luôn dừng lại tại đêm hôm đó, thời gian không hề trôi qua... Lạc Hi bất ngờ dừng lại. “Ngày anh sống một mình bên Anh quốc, mỗi khi nhớ lại, anh thấy mình vừa ngốc lại vừa buồn cười, không ngờ đã bị sự vui vẻ trong khoảng thời gian ngắn ngủi ấy đánh lừa. Từ đó đến giờ, học bài học kinh nghiệm đã vấp phải vẫn chưa đủ hay sao?” Lạc Hi cười đau xót. Đôi môi Lạc Hi trắng bệch như những cánh hoa bị nước mưa làm phai tàn sắc màu. “... Nhưng nếu như không phải chính vì những hồi ức này, có thể ngày sống ở Anh quốc, anh đã buông xuôi rồi. Những lúc như vậy anh nói với lòng mình, anh nhất định phải quay trở lại, hỏi rõ tại sao anh bị bỏ rơi... Nhưng rồi sau này, điều đó đã không còn quan trọng nữa.” Lạc Hi lặng lẽ dán mắt nhìn Hạ Mạt. “Nhưng lần này, tại sao anh lại bị bỏ rơi nữa chứ.” “Lạc Hi...” Ngoài ban công, từng hạt, từng hạt mưa bụi không ngừng rơi xuống, trên từng chiếc lá của cây thường xuân đọng lại những giọt nước long lanh. Doãn Hạ Mạt hít một hơi thật sâu, cô bình tĩnh nói: “... không phải anh đã nói chia tay rồi sao?” *** Chiếc xe Lincoln thân dài vẫn chay trên đường. Âu Thần lặng lẽ nhìn ra bên ngoài cửa xe, những hạt mưa nhỏ trên cửa kính đan xen nhau, trong không gian vắng lặng lạnh lẽo ấy, hình dáng anh càng trở nên cô đơn hiu quạnh. Cuối cùng đã có thể cùng với cô ấy chung sống. Cuối cùng linh hồn anh và linh hồn cô ấy cũng đã có thể hòa làm một. Cuối cùng vào những buổi sáng, anh đã có thể trông thấy Hạ Mạt ngay khi vừa mở mắt thức dậy, anh có thể cảm nhận được hơi thở của cô tràn ngập khắp không gian của anh, anh có thể thường xuyên được trông thấy gương mặt của cô, không còn phải lo sợ cô sẽ quên đi... Thế nhưng... Tại sao vẻ mặt không vui của Hạ Mạt lại khiến trái tim anh đau đến vậy... Tuy Hạ Mạt luôn cười tươi, luôn cố gắng ngụy trang nhưng tận sâu trong đáy mắt cô luôn có một khoảng trống khó mà che giấu được dường như tất cả mọi thứ đó đang dần nuốt chửng cả sinh mệnh cô vậy. Âu Thần biết rõ rằng thật ra Hạ Mạt... Âu Thần lạnh lùng khẽ nhếch môi. Nắm chặt điện thoại trong tay, những ngón tay của anh cứng ngắc đến trắng bệch, lòng bàn tay có chút mồ hôi. Anh đã nắm chặt điện thoại rất lâu, rất lâu, hạt mưa trong suốt rơi lăn tăn, lặng lẽ tạt lên cửa kính xe. Chiếc Lincoln Limousine vẫn lặng lẽ chạy trên đường. Ngón tay Âu Thần chậm rãi nhấn một số máy lên điện thoại, rất lâu, cuối cùng mới có thể tiếp tục nhấn tiếp. Anh ngắm làn mưa bụi bên ngoài cửa xe, giống như vừa nãy ngắm hình bóng cô từ từ biến mất dần trong hành lang bệnh viện vậy. Âu Thần nói vào điện thoại: “... Ngày thành hôn... hoãn lại.” *** Ngoài ban công của bệnh viện. Những chiếc lá xanh biếc của cây thường xuân xào xạc dưới làn mưa bụi. … … Cái đêm chia tay đó... … “Đó là thật.” Lạc Hi chằm chặp lạnh lùng nhìn Hạ Mạt, “Anh và Thẩm Tường... đúng là đã hôn nhau.” ... “Chúng mình chia tay đi.” Dường như chẳng mất ít sức lực nào để nói ra năm từ quá ư là đơn giản này, chỉ có điều khi Lạc Hi phát ra câu đó, hình như giọng nói của anh bị chẹn cứng lại. … “Thật ra tôi cũng chẳng có tư cách gì để chỉ trích cô. Đúng là tôi và Thẩm Tường đã hôn nhau, cũng chuẩn bị chính thức quan hệ với nhau... Doãn Hạ Mạt, cô cho rằng, tôi không có cô thì không ổn sao?” … Tại lâu đài Thiên Nga, Lạc Hi và Thẩm Tường nắm tay nhau xuất hiện tại đại sảnh... … … “Là anh đã nói vậy à?” Lạc Hi buồn bã cười nhạt, cơn mưa vẫn lặng lẽ rơi sau lưng, dường như có một làn sương mù mờ mịt đang bao trùm lấy anh. “Nhưng khi hai người yêu nhau tranh cãi, không phải cũng sẽ nói những lời dỗi hờn sao? Chỉ cần làm lành thì mọi việc sẽ tốt hơn trước, hai người sẽ hiểu nhau hơn, không phải thế sao...” Doãn Hạ Mạt ngơ ngác nhìn Lạc Hi, bỗng nhiên, cô hơi hoảng tránh ánh mắt đen trầm mặc của anh! Không thể, không thể tiếp tục nhìn anh ấy, không thể nghe anh ấy nói nữa, Hạ Mạt cố gắng ra lệnh cho con tim đau đớn dằn vặt của mình phải trở nên sắt đá hơn! Cô đã không còn quyền để lựa chọn nữa rồi, tất cả đều đã được an bài... “Không có Thẩm Tường, không có bất kỳ ai...” Giọng Lạc Hi ngày càng nhỏ dần. “Không liên quan đến cô ấy.” Doãn Hạ Mạt khẳng định, đôi môi mím chặt, ánh mắt lướt qua vai, Hạ Mạt hướng nhìn bầu trời đang mưa xối xả, “Em đã từng tin rằng vị scandal giữa anh và Thẩm Tường là giả, nhưng điều đó thật sự đã làm em tổn thương, khiến em có cảm giác như anh không coi trọng em... hoặc giả, chúng ta thật sự không thích hợp sống bên nhau. Bởi luôn có cảm giác không an toàn trong con tim, cái anh cần là một người thực sự hết lòng toàn tâm toàn ý yêu thương anh, một người yêu anh mà không đắn đo suy tính, không có những vướng mắc tạp niệm khác. Khi anh và những nghệ sĩ khác vướng mắc vào những vụ scandal với nhau, em sẽ phải nổi cơn ghen; khi anh về nhà muộn, em sẽ phải lo lắng; khi anh có nhiều show diễn không thể ở bên cạnh em, em sẽ phải giận dỗi...” “Chẳng lẽ em không thể làm thế được sao?” “Em không làm được.” Doãn Hạ Mạt cười trong đau khổ, “Em sẽ không ghen, nếu như em tin anh, tin những lời đồn đó là giả; nếu em không tin anh, em sẽ tự khắc chủ động rời xa anh. Với lại, trong cuộc sống của em, vẫn còn rất nhiều việc khác quan trọng hơn tình yêu, anh sẽ không phải là tất cả đối với em”. Thế nên, anh và cô không thể tìm được tiếng nói chung, có lẽ cuối cùng vẫn phải chia tay, có lẽ chia tay sớm một chút đối với Lạc Hi sẽ ít tổn thương hơn. Doãn Hạ Mạt cố an ủi bản thân như thế, cô không dám nhìn thẳng vào đôi mắt của Lạc Hi. “Là cái gì nào? Có chuyện gì có thể quan trọng hơn cả anh sao?” Doãn Hạ Mạt cắn chặt môi im lặng không nói lời nào. “Tiểu Trừng đối với em là quan trọng nhất, đúng không?” Lạc Hi hạ giọng nói. “... Vâng.” Tuy biết rõ câu trả lời của Doãn Hạ Mạt sẽ là như vậy, nhưng trái tim Lạc Hi vẫn rất đau, anh sững sờ nhìn Doãn Hạ Mạt, sau đó lại nở một nụ cười gượng gạo. “Còn gì nữa? Còn cái gì nữa không? Sự nghiệp của em phải không?” “...” Đôi môi Doãn Hạ Mạt khẽ động, nhưng cuối cùng cô cũng không nói lời nào, lúc này phủ nhận hay giải thích thì đâu có ý nghĩa gì nữa? Lúc này cô nên quyết đoán hơn, chấm dứt và cắt đứt hết mọi thứ chứ không phải ở đây để tranh luận nguyên nhân cãi cọ giữa hai người. Thế nhưng, tại sao... cô lại không nói được lời nào... Lạc Hi tiếp tục hỏi Doãn Hạ Mạt: “Thế còn bạn bè của em, Trân Ân, Phan Nam, cứ cho là cả Đào Thục Nhi, Khiết Ni... họ cũng quan trọng hơn cả anh sao?” “Lạc Hi à...” “Không sao đâu. Nếu tất cả những điều này anh đều có thể chấp nhận được hết, thì được rồi phải không?” Lạc Hi mỉm cười với Doãn Hạ Mạt, nỗi đau ẩn chứa trong ánh mắt anh khiến trái tim cô như bị dao cứa. “Nếu như tất cả những điều này anh đều chấp nhận cả, nếu như từ nay về sau anh sẽ không suy tính hơn thiệt nữa, nếu như anh xin lỗi em về những lời nói trước đây đã khiến em tổn thương...” Ngoài ban công mưa vẫn cứ rơi. Sâu trong đáy mắt Lạc Hi như có làn sương mỏng manh, anh nở một nụ cười ấm áp rồi nhẹ nhàng đưa tay lên, nhẹ nhàng chạm vào gương mặt Doãn Hạ Mạt. “... vậy thì, em có thể đừng giận dỗi nữa được không, và đừng nói những lời chia tay nữa được không?” *** Cảnh vật bên ngoài cửa xe âm thầm lướt nhanh trong cơn mưa. Rất lâu, Âu Thần im lặng nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại đã tắt máy, khi nãy bộ phận đối ngoại của tập đoàn hỏi anh muốn trì hoãn lễ cưới đến khi nào, nhưng anh lại không trả lời được, anh chỉ có thể nói những dự định về lễ cưới tạm thời dừng lại thế thôi. Phải đợi cô ấy bao lâu đây... Phải bao lâu nữa cô ấy mới thật sự chấp nhận anh. Có khi nào không bao giờ có được một ngày như thế không... Đột nhiên Âu Thần nhìn thấy chiếc túi giấy bên trong xe. Trong đó đựng những tập tranh anh mua ở tiệm sách, định cùng cô tặng cho Tiểu Trừng, nhưng khi nãy những cử chỉ có phần xa lạ và khách sáo của Hạ Mạt lúc bước xuống xe đã khiến anh quên mất. Chiếc túi giấy yên lặng ở lại trên ghế xe. Giống như bị người ta bỏ rơi vậy. Âu Thần không nói gì, quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa xe, bên đường có một cửa hàng bán sách mỹ thuật vụt ngang qua nhanh trong cơn mưa, Âu Thần lập tức la lớn: “Dừng xe!”. Tài xế dừng xe bên đường. Âu Thần đi vào tiệm sách, anh bước thẳng đến trước mặt nhân viên cửa hàng sách hỏi: “Ở đây có cuốn From Monet To Picasso không?” Nhân viên cửa hàng sách tra tìm một lúc, đúng là có. Âu Thần cầm tập tranh quay trở lại xe, mưa khiến người anh hơi ướt một chút, anh nói với giọng hơi trầm: “Quay lại bệnh viện!” *** Tại ban công ở cuối dãy hành lang bệnh viện. Những hạt mưa bụi nhẹ nhàng rơi vào từ bên ngoài ban công, chiếc áo trắng của Lạc Hi đã bị mưa tạt hơi ướt thành ra trông nhàn nhạt, trong suốt. Lạc Hi xoay người đứng dậy, ánh mắt dịu dàng nhìn Doãn Hạ Mạt một cách thành khẩn. “Hạ Mạt, là anh đã sai... anh đã quá yêu em, đã quá lo sợ mất em... nên anh đã suy tính hơn thiệt quá nhiều, đôi khi lại quá trẻ con... nhưng đây là lần đầu tiên anh phạm lỗi nên vẫn còn cơ hội để sửa lỗi phải không em?” Lạc Hi nhẹ nhàng mỉm cười nhìn gương mặt Doãn Hạ Mạt, dường như chỉ cần cô mỉm cười một chút thì cả thế giới này sẽ trở lại tươi đẹp như ban đầu. Thế nhưng ánh mắt chứa đầy sự yếu đuối không xác định rõ của anh lại nói với cô rằng, nụ cười của anh thật yếu đuối biết bao. “Em xin lỗi...” Từ từ nhắm mắt lại, Doãn Hạ Mạt đứng đó cố sao cho thật cứng rắn, cô không dám để lộ một chút gì gọi là đau đớn hay lo sợ trong đáy lòng mình. “Không phải nguyên nhân do anh... mà do em...” Doãn Hạ Mạt không hiểu sao đột nhiên lại cảm thấy con tim đau đến khó thở như thế, trong cổ họng cô dường như có gì đó ngăn lại không cho cô nói tiếp được nữa. Hạ Mạt cứ tưởng rằng mình đã có thể vứt bỏ hết tất cả mọi chuyện ngoại từ Tiểu Trừng, cô cứ tưởng rằng mình đã trở nên hoàn toàn lạnh lùng để có thể đối mặt với anh... Anh không thích hợp nói những lời như thế này một tí nào.. Chàng thiếu niên có vẻ đẹp mê hoặc lòng người dưới gốc cây anh đào ngày nào, luôn kiêu ngạo và cố chấp, cứ muốn dùng vẻ đẹp ưu tú và hoàn mỹ của mình để làm áo giáp bên ngoài, chứ nhất định không chịu để lộ cái cảm giác không an toàn nằm sâu trong đáy lòng mình. Một người như anh, làm sao có thể, làm sao có thể nói ra được những lời như thế... Huống hồ, người sai... Kỳ thực là cô cơ mà. Đôi môi Lạc Hi trắng bệch đến đáng sợ. “Tại sao phải nói lời xin lỗi, không phải tại anh đã đề nghị chia tay sao? Phải là anh...” “Không, cứ cho là...” Doãn Hạ Mạt từ đầu đến cuối không dám nhìn thẳng vào Lạc Hi, giọng nói của cô cứng đờ lại, “... cứ cho là anh không đề nghị chia tay, thì em cũng sẽ đề nghị...”. “... Thật vậy ư?” Lạc Hi khe khẽ hỏi, tận sâu trong đáy mắt anh có một cảm giác yếu đuối và lạc lõng. Bầu trời khá yên tĩnh. Những hàng mưa bụi không ngừng vẩy trên những chiếc lá của cây thường xuân. Đột nhiên, đôi mắt của Lạc Hi sáng rực lên! “Hắn ta bắt ép em đúng không, cũng giống như lần trước vậy, hắn ta đã uy hiếp em đúng không?” Ánh mắt Lạc Hi rực sáng như một đứa trẻ, dường như cuối cùng anh cũng đã tìm được nguyên nhân rồi, câu nói này này phát ra vừa nhanh vừa nhẹ nhàng. Nhìn đôi mắt rực sáng tràn đầy hy vọng của Lạc Hi, Doãn Hạ Mạt sững người không nói nên lời, tận đáy lòng cô như có con dao sắc nhọn, từng nhát, từng nhát một thay phiên nhau đâm vào. Doãn Hạ Mạt nắm chặt các ngón tay lại, cô cố lấy cái đau sắc nhọn trong lòng bàn tay để đẩy lùi cái đau trong trái tim, cô cố gắng hết mình để khắc chế nỗi đau, để giọng nói trở nên lạnh nhạt hơn. “Không. Anh ấy không bắt ép em.” “Không phải vậy sao...” Như vậy, còn nguyên nhân gì nữa đây? Tất cả mọi lý do đều đã nói cả rồi... Lạc Hi bàng hoàng lo lắng hỏi cô, trong đầu cứ như có một luồng âm thanh âm ỉ vang bên tai, cũng như cơn mưa to ngoài kia, mọi thứ đều trở nên hỗn độn và giá lạnh. “Chẳng lẽ... em quả thật đã yêu hắn ta... nên chúng ta vừa mới chia tay, thì em đã cùng hắn ở bên cạnh nhau, nhanh đến vậy sao...” Nhanh đến vậy sao... Họ mới chỉ chia tay chưa đến vài ngày, thế mà quan hệ giứa Doãn Hạ Mạt và Âu Thần đã phát triển đến mức chuẩn bị làm lễ thành hôn rồi sao... Cứ như vậy... Cứ như vậy đi... Cổ họng Doãn Hạ Mạt như có luồng khí bức ngạt, giống như từ mạch máu muốn bung trào ra. Vẫn đứng nguyên tại chỗ, Doãn Hạ Mạt như hòn đá bị gió bào mòn, chỉ cần thêm một làn gió nhẹ thoảng qua nữa là sẽ biến thành bụi và cuốn tan đi. Mưa vẫn cứ lặng lẽ rơi. Những giọt nước tí tách lăn trên lá cây thường xuân. “Anh đã không tin em nữa rồi.” Lạc Hi bỗng dưng chăm chăm nhìn Doãn Hạ Mạt, anh nín thở rồi dần dần nở một nụ cười như làn sương trắng, “Vì thế những gì em vừa nói lúc nãy, tất cả anh đều không tin”. Hàng mi cô khẽ run nhẹ. “Em đang đánh lừa anh đúng không? Những lời nói mà khi nãy em đã nói...” Nụ cười dịu dàng của Lạc Hi, những ngón tay anh dịu dàng đặt lên môi cô, “đều là giả hết đúng không em? Hạ Mạt của anh thật là, diễn kịch tốt thật đấy...”. “Lạc Hi...” Nụ cười của Lạc Hi khiến Doãn Hạ Mạt kinh ngạc. Một lúc sau, cánh tay Lạc Hi bỗng gồng sức choàng qua bờ vai của Doãn Hạ Mạt, anh cúi đầu hôn cô! Hôn cô mà không hề dự tính trước! Nụ hôn này tràn đầy hương vị của sự tuyệt vọng, nhưng, nụ hôn dường như mang theo một nỗi khao khát và tia hy vọng cuối cùng, vì thế cái hương vị của sự tuyệt vọng này càng nồng nhiệt hơn khiến con tim Hạ Mạt trở nên hoảng loạn! Doãn Hạ Mạt muốn lùi lại, cô vùng vẫy nhưng không được, rồi thân người lại dần dần như bị trúng bùa mê không động đậy gì được nữa, Doãn Hạ Mạt cảm nhận nụ hôn tuyệt vọng của Lạc Hi, cô cố gắng quên đi tâm trạng của mình, không hồi đáp gì cả, cứ như người gỗ vậy, cô chỉ còn biết nhẹ nhàng nhắm mắt lại. Ở cuối dãy hành lang bệnh viện. Những lá cây xanh biếc của cây thường xuân giăng đầy trên bức tường. Trên ban công. Mưa bụi đang bay. Hình bóng của hai người họ như bị bao vây bởi sương và mưa, làn sương trắng nhàn nhạt, giống như một bức tranh thủy mặc vậy, mãi mãi không bao giờ phai. Trên hành lang bỗng vang lên tiếng bước chân nặng nề đến khó tả, nó làm những hình ảnh tĩnh lặng trong làn sương ấy bỗng giật mình tỉnh giấc. Lạc Hi vội buông Doãn Hạ Mạt ra. Lạc Hi sững sờ... nhìn Doãn Hạ Mạt. “Anh thật đã...” Cơ thể Doãn Hạ Mạt đông cứng và lạnh buốt, làn hơi lạnh đó truyền từ bờ vai cô đến đôi tay của Lạc Hi khiến Lạc Hi hơi chút ớn lạnh, cái lạnh khiến cổ họng Lạc Hi trở nên khô khốc và khản đặc lại, nhất thời anh không nói thêm được lời nào nữa. Tiếng bước chân mỗi lúc một gần. Cảm giác một áp lực nặng nề khiến người ta không thể không chú ý được, bước chân càng lúc càng gần, Lạc Hi vội ngẩng đầu tìm kiếm âm thanh đó, thấy được người ấy, cánh tay anh bỗng nhiên co lại! Đôi vai Doãn Hạ Mạt hơi đau, trong lòng cô hơi sợ hãi, cô quay đầu lại nhìn... Ở cuối dãy hành lang. Gương măt Âu Thần ẩn trong bóng tối, không thấy rõ nét mặt cho lắm, anh từng bước, từng bước tiến đến gần, đi thẳng đến chỗ Doãn Hạ Mạt đang đứng, cứ như là trên ban công chỉ có mỗi mình cô mà thôi. Âu Thần bước tới trước mặt Doãn Hạ Mạt, gương mặt không hề có chút biểu cảm nào, Âu Thần lạnh lùng đưa tay ôm chặt đôi vai Doãn Hạ Mạt, ôm cô vào trong lòng mình. Lạc Hi thẫn thờ vội bỏ tay ra. Trái tim Doãn Hạ Mạt run bần bật, bất giác không kiềm được lòng mình, cô ngoái đầu nhìn Lạc Hi, nhưng chỉ trong phút chốc, lập tức cô hồi tỉnh lại ngay, không vùng vẫy nữa. Với vẻ mặt nhợt nhạt, cô tựa người vào lòng Âu Thần. Âu Thần ôm chặt Doãn Hạ Mạt bằng một cánh tay, ánh mắt trầm măc của anh bỗng chuyển xuống đôi môi cô. Sau đó... Âu Thần đưa tay lên, lấy ngón tay lau sạch môi cô, làm như trên đó có thứ gì không sạch sẽ vậy. “Lúc nãy anh vừa nói chuyện điện thoại xong, vì tất cả những ngày trong tháng sau của nhà thờ đều xếp lịch kín cả rồi, cho nên ngày thành hôn không thể thay đổi được, sẽ là cuối thàng này.” Giọng nói của Âu Thần thật bình tĩnh, như thể đang nói tới một chuyện không thể tự nhiên hơn được nữa, Âu Thần vừa nói vừa ôm chặt vai Doãn Hạ Mạt đi thẳng ra ngoài cứ như không nhìn thấy ai vậy. Từ đầu chí cuối, Âu Thần không hề liếc nhìn qua Lạc Hi lấy một lần, dường như con người đó vốn không hề tồn tại. Lạc Hi bỗng nhiên cười phá lên, cái vẻ yếu đuối và lạc lõng ban nãy bỗng chốc tan biến kể từ khi Âu Thần xuất hiện, anh lại trở lại một Lạc Hi hoàn mỹ đến giả tạo trong con mắt người đời. “Đợi đã.” Lạc Hi lạnh lùng lên tiếng. Âu Thần dừng bước, cánh tay tràn đầy sức mạnh ấy vẫn ôm chặt đôi vai của Hạ Mạt không để cho cô quay đầu lại. Hành lang rộng, yên tĩnh không một tiếng động. Âm thanh của những giọt mưa bụi trong thời khắc này bỗng nhiên không còn nghe thấy nữa. “Chẳng phải người ra đi phải là tôi ư?” Dáng vẻ mảnh khảnh của Lạc Hi lướt qua Âu Thần và Doãn Hạ Mạt, tiếng bước chân nhẹ nhàng trên dãy hàng lang càng lúc càng xa, cuối cùng biến mất trong làn sương mù mỏng manh ấy. *** Giới truyền thông những ngày gần đây bỗng chuyển hướng khi bình luận về sự kiện thành hôn giữa Âu Thần và Doãn Hạ Mạt, những lời công kích Doãn Hạ Mạt cũng ít đi. Có một số tờ báo bắt đầu khen Doãn Hạ Mạt là cô bé lọ lem trong truyện cổ tích, cô gặp Âu Thần cũng như số phận đã an bài cho một câu chuyện tình lãng mạn vậy. Do tin đồn Doãn Hạ Mạt sẽ rút chân khỏi làng giải trí sau khi thành hôn nên các chương trình truyền hình bắt đầu phát lại những MV cũ của cô, bộ phimBản tình ca trong sáng bắt đầu phát chiếu lần thứ hai. Nhiều lời bình luận tiếc rẻ cho rằng làng giải trí mất đi một diễn viên mới có tiềm năng như Doãn Hạ Mạt là một điều rất đáng tiếc, tuy nhiên cũng nên chúc cô hạnh phúc. Những lời bình luận của giới truyền thông đã chuyển chiều, tuy nhiên những loại lá cải như Nhật báo Quất Tử hay Tuần san Nổ vốn trước giờ luôn đứng vững nhờ tung những tin đồn vẫn không thay đổi bản chất của một Paparazzi, bọn họ trước sau vẫn không từ bỏ những lời châm chọc, chế giễu Doãn Hạ Mạt, còn lại đa phần dư luận báo chí đều đã thay đổi dần. “Chị, chị thật sự đã suy nghĩ kĩ rồi chứ?” Trong ánh mặt trời buổi sớm, Doãn Trừng nhìn bóng dáng chị đi qua đi lại trong phòng bệnh, cô mở cửa sổ để không khí thông thoáng hơn, lau sạch lớp bụi mỏng trên chiếc tủ đầu giường, sau đó cô cầm bó hoa bách hợp lên mỉm cười cắt tỉa tỉ mỉ rồi cắm vào trong chiếc bình bằng thủy tinh. Doãn Hạ Mạt trông có vẻ tràn đầy sung sướng và vui vẻ, trước sau nụ cười vẫn luôn được giữ trên môi. Thế nhưng, cái ngày mà anh Lạc Hi đến phòng bệnh, vẻ mặt anh chất chứa đầy đau thương và sự hiu quạnh khó mà che giấu được, cùng với vẻ mặt bỗng nhiên trở nên trắng bệch và cơ thể bỗng cứng đơ cùa chị khi lần đầu tiên nhìn thấy anh Lạc Hi, khiến Doãn Trừng cảm thấy tất cả không hề đơn giản nếu chỉ nhìn từ bên ngoài. Không biết chị và anh Lạc Hi đã nói những gì với nhau mà anh Lạc Hi không quay trở lại phòng bệnh, người cùng trở về với chị lại anh Âu Thần. Âu Thần mua khá nhiều tập tranh tặng Doãn Trừng, trong đó có cả quyển From Monet To Picasso mà cậu luôn muốn có, chị im lặng ngồi bên cạnh, tuy chị vẫn mỉm cười, vẻ thất thần buồn bã trong ánh mắt của chị cho thấy dường như tâm trí của chị đang bay đến một nơi rất xa, rất xa vậy. “Hả?” Doãn Hạ Mạt chỉnh lại bó hoa bách hợp trong lọ hoa thủy tinh rồi mới quay đầu nhìn lại Tiểu Trừng: “Đám cưới của chị và anh Âu Thần...” Doãn Trừng do dự, không biết nên nói như thế nào mới phải, “... tại sao lại quyết định gấp rút đến thế? Có phải là...” Có phải chị có nỗi khổ đúng không, hay vì vụ scandal mấy ngày trước của anh Lạc Hi mà chị giận dỗi, hay là có lý do khác? Trước giờ chị vốn không phải là người hành động nông nổi, tại sao ngày thành hôn, chị không hề có một dự báo nào trước mà lại đột ngột quyết định ngay như thế. Doãn Hạ Mạt cười. Cô đem lọ hoa bách hợp đặt lên bệ cửa sổ, rồi đến bên cạnh giường bệnh, cúi thấp người, chớp chớp mắt nhìn Tiểu Trừng, cố tình tỏ vẻ thần bí nói với cậu: “Em không hiểu sao? Đây gọi là xung hỷ.” “Xung hỷ?” Tiểu Trừng mặc nhiên hỏi. “Đúng vậy, từ xa xưa đã có cách nói như vậy”, cô cười cười nói, “nếu như trong nhà có người bệnh, chỉ cần làm hỷ sự thì mọi chuyện sẽ qua hết, bởi vì ôn thần thường sợ hỷ thần mà, hỷ thần vừa đến, ông ta sẽ sợ hãi mà chạy mất tiêu.” “Chị...” Tiểu Trừng không biết nên khóc hay cười, “vì lý do đó sao?”. “Đương nhiên!” Hạ Mạt đưa tay vỗ đầu Doãn Trừng, cô không nhịn được cười. “... Đương nhiên là không phải rồi.” Hoa bách hợp trắng tinh khiết. Chiếc lá dài xanh mướt. Trên cánh hoa điểm vài giọt nước nhỏ. Hương thơm thoang thoảng trong không khí. “Ngày kết hôn cũng hơi gấp”, ngón tay Doãn Hạ Mạt vuốt nhẹ tóc mình, Hạ Mạt nghĩ ngợi chốc lát, cô cười nhẹ nhàng, “nếu như em không thích, chị sẽ dời ngày kết hôn lại, được không?” “Không nên...” Doãn Trừng vội vàng nói, cậu lật đật ngồi thẳng người lên, trong ánh nắng ban mai, cậu nhìn thẳng vào mắt chị với cái nhìn ấm áp. “... có thể được thấy đám cưới của chị, em rất vui mừng! Thế nhưng, em muốn biết... chị không còn thích anh Lạc Hi nữa hay sao, tại sao lại là anh Âu Thần?” “...” Hạ Mạt khựng người hốt hoảng một chút. Nhưng rất nhanh, cô từ từ mỉm cười, lại tiếp tục vò nhè nhẹ mái tóc của Doãn Trừng như đối với một đứa bé, Doãn Hạ Mạt dịu dàng nói, “Em còn nhỏ, còn nhiều chuyện chưa hiểu. Nguyên nhân đầu tiên thích một người có thể rất đơn giản, thế nhưng sau đó vì rất nhiều nguyên nhân khác mà lựa chọn cách chia tay, có thể do tính cách, có thể do hoàn cảnh, cũng có thể còn rất nhiều việc quan trọng hơn tình cảm...”. “Em không hiểu.” Doãn Trừng hoài nghi nói, “Ý chị là, chị không còn thích anh Lạc Hi nữa sao? Có phải vì vụ scandal giữa anh ấy với Thẩm Tường không? Sau đó chị có hỏi anh ấy không, tin đồn đó là thật hay chỉ là sự hiểu lầm? Hôm đó anh Lạc Hi mới đến phòng bệnh một chút thì chị đã xuất hiện rồi”. “Em không cần phải hiểu.” Doãn Hạ Mạt nhẹ nhàng chuyển chủ đề cuộc nói chuyện, cô nói: “Còn em, em chỉ cần dưỡng sao cho sức khỏe thật tốt để chuẩn bị tiếp nhận cuộc phẫu thuật thay thận. Những việc khác, chị có thể lo được, duy chỉ có sức khỏe của em là chị không thể giúp gì được mà thôi, em phải tự lo lấy, vì vậy, em phải cố gắng lên!” “Em sẽ cố gắng,” Tiểu Trừng ra sức gật đầu. Cứ tưởng rằng cơ hội tìm được quả thận thích hợp rất mong manh, vậy mà không ngờ ở đâu lại xuất hiện quả thận rất thích hợp như thế. Thật ra Doãn Trừng thừa biết, cho dù có phẫu thuật thay thận thành công, rất có thể cậu còn phải đối mặt với các phản ứng bài trừ cũng như các vấn đề xảy ra ở các cơ quan khác, thế nhưng, chỉ cần có thận thì sẽ có cơ hội sống. Vì chị, cậu nhất định phải trân trọng cơ hội này, phối hợp với bác sĩ, cố gắng chữa trị, đợi sức khỏe của bản tốt lên, những ngày sau này có thể chăm sóc cho chị thật tốt. Đối với người hiến thận cho cậu, trong lòng cậu cảm kích vô cùng, tuy không biết người hiến tặng ấy là ai, bệnh viện nói rằng người hiến tặng kiên quyết không cung cấp tên họ, chỉ hy vọng có thể âm thầm giúp cho người cần giúp. “Thế nhưng, chị...” “Hả?” “Rốt cuộc tại sao chị lại kết hôn với anh Âu Thần?” Tiểu Trừng không kiềm chế được nữa lại hỏi một câu. “Em thật là...” Doãn Hạ Mạt thở dài một tiếng, cô ngước hàng lông mi lên, đôi mắt màu hổ phách trong suốt như pha lê, “... đương nhiên vì yêu anh ấy, muốn sống cùng anh ấy, cho nên mới kết hôn”. Lời nói của Doãn Hạ Mạt thật nhẹ nhàng và bình tĩnh, cứ như nói một việc rất đỗi tự nhiên. Người Doãn Trừng lại ngây người ngạc nhiên. Trước sau gì thì cậu cũng không thể nào tin được. Những ngày năm năm trước, những ký ức có cả máu và nước mắt, chị bị nhốt vào một nơi tối tăm và đáng sợ, cậu ngất xỉu trong cơn mưa tầm tã, cậu đã từng cho rằng chị sẽ không bao giờ tha lỗi cho Âu Thần. Tại sao lại... Chị có thể thích anh Âu Thần được chứ? Những ngày sau đó, Âu Thần đến phòng bệnh nhiều hơn, lần nào đến cũng đem theo quà, có khi là những cây xanh, có lúc là những bộ dụng cụ vẽ, nhưng lần nào đến cũng phải có mấy tập tranh, thông thường một lần tặng cho cậu cả mười mấy cuốn, toàn là những tập tranh với phiên bản nước ngoài. Đôi lúc Doãn Trừng tự hỏi anh Âu Thần đã mua hết các tập tranh từ cửa hàng sách rồi thì sau này, anh sẽ tặng gì nữa đây. Chỉ trong vài ngày, các góc phòng bệnh chất đầy các tập tranh, nhưng điều khiến Tiểu Trừng kinh ngạc đó là, Âu Thần phái cả người đưa giá sách đến, đem các tập tranh ảnh xếp gọn gàng lên giá. Chạng vạng hôm đó, ánh chiều tà òa cả vào phòng bệnh, một cậu bé xanh xao cứ gạch gạch xóa xóa trên bản vẽ, như thể đó là việc quan trọng nhất đời cậu. Cậu bé cứ chăm chú như vậy đến nỗi không nghe thấy cả tiếng gõ cửa. Cửa được mở ra nhè nhẹ, người đến để đồ đang cầm trong tay xuống rồi bước đến phía trước giường cậu bé. Doãn Trừng giật thót mình một cái, bấy giờ cậu mới nhận ra Âu Thần không rõ từ lúc nào đã ở bên giường cậu, Doãn Trừng vội úp ngươc bản vẽ lên đầu gối mình, cậu không muốn để cho Âu Thần nhìn thấy. Âu Thần liếc một cái trên tấm bảng vẽ rồi nói: “Chị Hạ Mạt không phải đã kêu em nghỉ ngơi thật nhiều sao?” “Em nằm nhiều đến phát mệt cả người”, Tiểu Trừng nói, “vả lại đã lâu rồi không được vẽ... em cũng rất muốn vẽ...”. Doãn Trừng cảm thấy lời giải thích của mình hơi thô nhưng cậu cũng chẳng biết phải nói sao khi đối diện với Âu Thần, người sắp trở thành anh rể của mình. “Ừ. Thế em đang vẽ gì đó?” Câu hỏi của Âu Thần làm Doãn Trừng tròn xoe mắt, cậu không nghe lầm đấy chứ, anh Âu Thần cũng quan tâm đến những gì mình vẽ sao? “... Không có gì...” Nói xong Doãn Trừng lại cảm thấy mình đối xử không phải với Âu Thần, vì thế Doãn Trừng tiếp tục nói, “... là một món quà tặng cho chị Hạ Mạt thôi”. “Thật sao?” Âu Thần mỉm cười, “Thế nhưng em đừng nên lao lực quá, Hạ Mạt sẽ lo lắng cho em đó”. Nụ cười ấy làm Tiểu Trừng khựng lại trong giây lát! Doãn Trừng nhìn Âu Thần rời khỏi giường bệnh, đem những tập tranh mang đến lần này xếp vào giá sách, nhìn tấm lưng thẳng đằng sau như có phần cô độc của anh, Tiểu Trừng vơ vẩn suy tư. Âu Thần dường như không giống trong ký ức ngày xưa của cậu. Doãn Trừng vẫn còn nhớ lúc trước, anh Âu Thần chỉ thích gặp riêng chị Hạ Mạt, mỗi khi có nhà bên cạnh chị, anh Âu Thần sẽ rất lãnh đạm và khách sáo, cứ như ngoài chị ra, những người khác đều là người thừa. Anh Âu Thần cũng không thích chị quá thân mật với cậu em trai, mỗi khi chị đứng ra bênh vực Doãn Trừng, cặp mắt của anh như sắc lạnh lại. Còn anh Âu Thần của hiện tại, tuy đôi lúc cũng im lặng không lên tiếng, nhưng sự lãnh đạm trên gương mặt anh đã giảm đi rất nhiều, cho dù chị Trân Ân thường cười nói rôm rả trong phòng bệnh, anh Âu Thần cũng chỉ lẳng lặng làm việc của mình, dường như chẳng có gì ảnh hưởng. Tình cảm của anh Âu Thần đối với chị gái, Doãn Trừng chưa bao giờ nghi ngờ, bất luận anh ấy đã làm những việc gì, Doãn Trừng cũng đều biết, anh Âu Thần thật lòng rất yêu chị gái mình. Thế nhưng, liệu lần này anh Âu Thần có làm khổ chị nữa không? Hơn nữa, chị Hạ Mạt có thật là quên được anh Lạc Hi và yêu anh Âu Thần? “Tại sao lại phải làm đám cưới nhanh như vây?” Doãn Trừng không kiềm chế được bất giác cất tiếng hỏi. Doãn Trừng tuy đã hỏi chị gái về vấn đề này nhưng cậu vẫn cứ muốn hỏi lại Âu Thần lần nữa. Bàn tay Âu Thần khựng lại một chút, anh quay người qua hỏi lại: “Em đã hỏi Hạ Mạt chưa? Chị ấy nói sao?” Doãn Trừng quan sát vẻ mặt của Âu Thần rồi chậm rãi nói: “Chị nói... bởi vì thích anh.” Âu Thần hình như hơi ngây người ra, nhưng cũng chỉ là trong thoáng giây, hàng mi dày che mất ánh mắt Âu Thần, “Tất nhiên là vì yêu nhau nên mới muốn ở bên nhau mãi mãi”. Âu Thần hình như không muốn nói thêm về chủ đề này nữa, cậy chuyển hướng sang chuyện khác, “Nếu như em muốn vẽ thì tiếp tục vẽ đi, anh ngồi ở cửa, Hạ Mạt tới anh sẽ báo cho em biết”. Hạ Mạt và Trân Ân đẩy cửa vào, Tiểu Trừng trước đó được Âu Thần nhắc nhở đã nhanh chóng cất bản vẽ đi. Hạ Mạt tay cầm một túi trái cây, trán cô lấm tấm mồ hôi, trông thấy Âu Thần, cô cười và nói: “Anh đến rồi à, không phải nói chiều nay có cuộc họp sao?” “Buổi họp đã kết thúc rồi.” Âu Thần đứng dậy đỡ lấy túi trái cây trên tay Hạ Mạt đồng thời rút ra một chiếc khăn tay đưa cho cô, Âu Thần lên tiếng nói, “Sau này cần mua thứ gì, cứ nói với anh là được rồi”. “Cảm ơn.” Hạ Mạt cầm lấy chiếc khăn, dịu dàng nói. Doãn Trừng say sưa nhìn hai người, cậu rất muốn nhìn cho thật kỹ hơn nữa. Lúc này, Trân Ân chẳng nói chẳng rằng bước tới phát hiện ra tấm bản vẽ Doãn Trừng giấu bên giường, cô cầm lên và ngạc nhiên nói: “Trời, cậu đang vẽ gì vậy?” Mặt của Tiểu Trừng chốc lát đỏ bừng, cậu đưa tay giành lại bản vẽ, nhưng Trân Ân không chịu trả cho cậu, cứ săm soi một cách hiếu kỳ những nét vẽ trên đó. “Chị Trân Ân...” Doãn Trừng chỉ còn biết dùng cặp mắt cầu khẩn nhìn Trân Ân, xin cô đừng nói ra nội dung trong bản vẽ đó. Trân Ân lẽ lười trêu ghẹo, cô còn chuyển qua chuyển lại bản vẽ một lát rồi mới trả lại cho Doãn Trừng. Nếu như Doãn Trừng muốn giữ bí mật thì cô sẽ giữ bí mật giúp cậu ấy vậy. “Lại vẽ à.” Hạ Mạt rửa xong mấy quả táo đang bắt đầu lấy dao gọt vỏ, “Không phải em đã hứa với chị sẽ cố gắng nghỉ ngơi sao?”. “Đã mấy ngày nay em không được vẽ rồi, cứ nằm trên giường mãi xương cốt cũng rã rời nên em mới vẽ một chút cho vận động thân thể.” Doãn Trừng cẩn thận đáp lại, cậu sợ chị gái mình sẽ không vui. “Chỉ cần đừng vẽ liên tục là được rồi.” Âu Thần có vẻ thờ ơ tiếp lời giúp Doãn Trừng. Doãn Hạ Mạt ngây người ngạc nhiên. Từ trước đến nay, Âu Thần rất lạnh nhạt đối với những người ở bên cô, thậm chí Âu Thần cũng chẳng thích cô quá thân mật với người nhà của cô, thế nhưng lúc này đây, Âu Thần lại đỡ lời cho Tiểu Trừng. Bên cạnh, Trân Ân vẫn đang chọc ghẹo Tiểu Trừng, không khí thật ấm áp, Doãn Hạ Mạt đột nhiên cảm nhận những người đang ở đây giống như người một nhà vậy. “Ăn miếng táo đi.” Hạ Mạt đưa quả táo đã gọt vỏ cho Tiểu Trừng, Tiểu Trừng vừa ăn vừa khen táo ngọt, vừa len lén giấu bức vẽ đi không để cho chị nhìn thấy. Doãn Hạ Mạt lại gọt một trái khác đưa cho Trân Ân, sau đó gọt tiếp một trái nữa rồi đến bên Âu Thần. Âu Thần đang chăm chú nhìn vào máy vi tính, trên màn hình là báo cáo tài vụ của các công ty, dày đặc những con số, phát hiện có người đi đến, anh ngẩng đầu lên nhìn Doãn Hạ Mạt rồi lại nhìn trái táo đã gọt vỏ trên tay cô, sự rung động thoáng hiện trong đáy mắt. “Em...” Hạ Mạt do dự một lát, thấy Âu Thần đang bận bịu với công việc nên không đưa táo cho anh nữa, chỉ cười dịu dàng, cô bảo: “Anh cứ làm việc đi.” Doãn Hạ Mạt quay lại kệ lấy ra một cái đĩa, cẩn thận cắt trái táo thành nhiều miếng nhỏ, cắm thêm cái nĩa lên trên, sau đó đưa qua đặt bên cạnh Âu Thần. “Cha cha! Hạ Mạt, cậu thiên vị quá đấy!” Trân Ân không chịu nổi lém lỉnh kêu lên, “Quá thiên vị, quá thiên vị, táo đưa cho mình và Tiểu Trừng thì gọt sơ sài, còn đưa cho Âu Thần thì chu đáo vậy đó! Làm ơn đi, dù có sắp làm đám cưới thì những việc ngọt ngào thế này cũng nên tránh đi một chút, người ta vẫn chưa có bạn trai đấy, không chừng sẽ bị sốc đó...” Doãn Hạ Mạt đỏ bừng mặt. Ánh mắt Âu Thần trầm ngâm chăm chú nhìn Doãn Hạ Mạt, cô cũng đăm đắm nhìn vào gương mặt anh, đôi mắt long lanh như mặt hồ, miệng nở một nụ cười dịu dàng trìu mến, tình cảm đằm thắm không tả nổi bằng lời giữa hai người họ từ ánh mắt đưa qua nhau... “Chị Trân Ân...” Cửa phòng bệnh đóng lại, trong phòng chỉ còn lại Doãn Trừng và Trân Ân. Đăm chiêu suy nghĩ hồi lâu, nụ cười trong sáng ngây thơ làm như không có gì phải lo nghĩ khi nãy từ từ biến mất trên gương mặt Tiểu Trừng, tuy rằng gần đây cậu vẫn thường được chứng kiến cảnh thân mật giữa chị gái và anh Âu Thần, thế nhưng, Doãn Trừng vẫn cứ có cảm giác... “Chuyện gì?” “Tại sao chị Hạ Mạt lại kết hôn với anh Âu Thần?” “Ừm...” Trân Ân khựng lại, những gì đêm đó cô nghe được vẫn như đang lảng vảng trong đầu. ... “... Chỉ cần anh đồng ý hiến thận cho Tiểu Trừng”, ngay hành lang trống không ở bệnh viện, nước mắt của Hạ Mạt lăn dài, “... vậy thì... ta kết hôn...”. ... “Có thể là... có thể là Hạ Mạt yêu Âu Thần! Âu Thần từ nhỏ đã thích Hạ Mạt, yêu bao nhiêu năm nay rồi, tuy rằng Âu Thần có hơi ngang ngược bá đạo, thế nhưng tình cảm của Âu Thần đối với Hạ Mạt thật sâu đậm không thể phủ nhận được! Cho nên cuối cùng Hạ Mạt cũng bị Âu Thần làm cho mủi lòng cảm động chứ sao!” Trân Ân nói vừa gấp vừa nhanh, cô cố gắng kiềm nén cảm giác tội lỗi trong lòng mình, không thể, không thể để cho Tiểu Trừng biết, nếu như Tiểu Trừng biết vì sao Hạ Mạt lại kết hôn với Âu Thần, cậu ta nhất định sẽ phản đối, thế thì phẫu thuật hiến thận sẽ ra sao đây, Tiểu Trừng nhất định sẽ bị nguy hiểm đến tính mạng! “Cậu nhìn xem, lúc nãy tình cảm của Hạ Mạt và Âu Thần tuyệt làm sao, tuy là Âu Thần vẫn còn chút lạnh nhạt không thích nói chuyện với người ta, nhưng ánh mắt Âu Thần nhìn Hạ Mạt, thật say đắm biết bao! Hạ Mạt xem ra đang rất hạnh phúc đó chứ? Vì vậy ta nên chúc phúc cho họ, nhất định họ sẽ hạnh phúc, nhất định họ sẽ hạnh phúc!” “Là vậy sao...” Tiểu Trừng đột nhiên nhìn ra cửa phòng bệnh. Trên hành lang dài trong bệnh viện. “Cảm ơn anh.” Hạ Mạt khẽ nói. Doãn Hạ Mạt không thể để cho Tiểu Trừng có những hoài nghi về hôn lễ giữa cô và Âu Thần, bằng không những chuyện này sẽ gây ảnh hưởng đến quá trình điều dưỡng của cậu. Doãn Hạ Mạt càng không thể để cho Tiểu Trừng biết Âu Thần sẽ là người hiến thận cho cậu, nếu không với tính cách của Tiểu Trừng, cậu tuyệt đối thà chết chứ không chấp nhận để cô đánh đổi hôn nhân vì mình. Doãn Hạ Mạt chỉ còn biết làm cho Tiểu Trừng tin rằng, là cô yêu Âu Thần nên mới làm lễ cưới gấp rút như vậy, vì thế, cô muốn trước mặt Tiểu Trừng, Âu Thần phối hợp diễn với mình. “Những ngày này...” Tiếng bước chân vọng nhẹ trên hành kang của bệnh viện, Âu Thần ưu tư nhìn bóng hai người họ đổ xuống trải dài trên mặt hành lang, hai cái bóng đó xem ra rất gần rất gần... “... em hoàn toàn là đang diễn kịch đó sao?” ÁO CƯỚI Minh Hiểu Khê www.dtv-ebook.com Chương 3 … “… cứ cho là anh không đề nghị chia tay, thì em cũng sẽ đề nghị…” Ngoài ban công của bệnh viện, những giọt sương còn sót lại trên lá cây thường xuân rơi từng giọt xuống, tiếng nói của cô có phần không rõ ràng, cứ như từ xa vọng lại… … Một không khí thật nặng nề. Sương dày đặc, đen ngòm như đôi bàn tay ác quỷ vây chặt lấy Lạc Hi, cứ như sắp nuốt chửng anh không thương tiếc, chân tay Lạc Hi bó chặt, không thể nhúc nhích, một chút sức lực cũng không còn… Lạc Hi biết bản thân mình lại gặp ác mộng… Cứ tưởng cơn ác mộng đó đã đi xa nhưng giờ nó lại quay về, thậm chí khiến cho anh hoàn toàn ngạt thở. Nhưng trong cơn ác mộng đó, anh lại không muốn tỉnh dậy, cuộc đời còn ý nghĩa gì nữa đây, anh cứ phải tiếp tục diễn vai một Lạc Hi hoàn mỹ trước mặt mọi người thì có ý nghĩa gì… Dứt khoát để cơn ác mộng đó nuốt chửng đi… Anh chẳng còn sức lực để mà chống đỡ… Một tia sáng đột ngột lóe lên! Theo quán tính, Lạc Hi đưa tay lên che ánh sáng đột ngột đó, những ngón tay thon dài trắng bệch. Trong ánh sáng chói mắt ấy, Lạc Hi từ từ mở mắt ra, anh thấy đâu đó bên ngoài có hình bóng một người, bởi vì ngược sáng nên anh chỉ thấy mờ mờ hình bóng đó… “Hạ Mạt…” “Lạc Hi!” Khiết Ni bước vội đến trước mặt Lạc Hi. Vừa nãy Khiết Ni ở ngoài gõ cửa rất lâu nhưng không thấy ai trả lời nên mới tự đẩy cửa bước vào. Cô thấy tất cả rèm cửa trong phòng đều được kéo hết lại, đang là giữa trưa mà căn phòng tối om không chút ánh sáng, có lẽ đã rất lâu rồi, không khí trong lành không được thổi vào đây. Tới lúc thấy Lạc Hi đang nhắm nghiền mắt, đôi môi trắng bệch như tờ giấy, Khiết Ni trong lòng cả kinh vội vàng khom người trước sofa hỏi luôn: “Sắc mặt anh sao lại kém vậy? Anh không khỏe à?” Không phải cô ấy… Đúng vậy, cô ấy làm sao lại ở đây được… “… Không.” Lạc Hi ngồi dậy, mái tóc đen mượt hơi rối xõa xuống tới mắt, anh ngồi thừ người trong giây lát, sau đó ngước mắt lên nhìn Khiết Ni và nói: “Quay đến cảnh của anh à?” Bộ phim Thiên hạ thịnh thế sắp sửa hoàn thành, mấy ngày này đang được quay gấp rút, đã gần ba ngày nay Lạc Hi chưa được ngủ một giấc nào cho ra hồn. Thế nhưng, như vậy cũng tốt, sẽ chẳng có thời gian để anh suy nghĩ những việc khiến anh phải phát điên phát khùng. “Đúng vậy, đạo diễn đang gọi anh đó.” “Vậy đi thôi.” Lạc Hi đứng dậy, anh hơi choáng váng nên đứng dậy có vẻ khó khăn. “Thế nhưng sức khỏe của anh…” “Không sao đâu.” Lạc Hi đi đến trường quay, một nhân viên trong phim trường trán đầy mồ hôi chạy đến nói với anh, “Thật ngại quá, máy quay số một có chút vấn đề, anh đợi một lát đi, xong ngay thôi.” “Anh Lạc Hi, lại đây ngồi đi.” Trong một góc phim trường, Thẩm Tường lên tiếng gọi Lạc Hi. Nhìn thấy bên cạnh Thẩm Tường còn mấy chiếc ghế trống, Lạc Hi bước đến rồi ngồi xuống, anh chẳng nói tiếng nào, chỉ lặng lẽ ngồi nhìn đám nhân viên đang bận rộn với công việc của họ. Khiết Ni cũng theo anh qua đó ngồi. Thẩm Tường lấy ra bình giữ nhiệt, cô nói với Lạc Hi, “Đây là canh bảo mẫu của em nấu, vẫn còn ấm, đợi anh dậy để uống đó.” “Cảm ơn, anh không muốn uống.” Lạc Hi khách sáo đáp lời, anh đưa tay mở kịch bản ra bắt đầu ôn lại nội dung cảnh tiếp theo. Thẩm Tường hơi ngượng, cô hơi mím môi lại rồi đột nhiên cất tiếng nói, “À đúng rồi, anh đã đọc báo hôm nay chưa?”. “Không có hứng.” Thẩm Tường đặt bình giữ nhiệt xuống rồi lấy ra một tờ báo, ánh mắt có vẻ giễu cợt mỉa mai, cô nói, “Tin nóng hổi đó! Chắc chắn là cả giới giải trí đều phải chấn động, Doãn Hạ Mạt đúng là người không ai có thể ngờ tới…” Lạc Hi cứng đờ người, ba chữ “Doãn Hạ Mạt” làm tai anh nhói đau. Lạc Hi đờ đẫn tê dại cầm tờ báo trên tay Thẩm Tường đưa qua, khi Lạc Hi đưa ánh mắt tới dòng tít đó, anh hơi giật mình có phần hoảng hốt, nắm chặt lấy tờ báo và tiếp tục đọc. “Thân thế Doãn Hạ Mạt được tiết lộ, mẹ đẻ là gái làng chơi!” Phóng viên bút danh Hoa Cẩm nổi tiếng đã tiết lộ mẹ đẻ của Doãn Hạ Mạt là một gái làng chơi, ca hát bán thân trong phòng trà mưu sinh, người đàn bà đó là một giai nhân tuyệt sắc nổi tiếng biệt danh Lộ Na. Doãn Hạ Mạt và người em trai của cô chính là con của Lộ Na với những người đàn ông chơi bời phong tình sinh ra. Trong bài báo còn đính kèm những tấm hình cũ của Lộ Na trước đây và giấy khai sinh của Doãn Hạ Mạt, có thể thấy, dung mạo của Lộ Na và Hạ Mạt giống nhau đến sáu mươi phần trăm. Trên tờ giấy khai sinh đã ngả màu vàng, chỗ đề tên người cha bị để trống, còn tên mẹ thì ghi ba chữ, Doãn Lộ Na! “Hèn nào cũng khó mà trách nổi cô ta có thể làm những việc đó tự nhiên được như vậy…” Nhìn Lạc Hi ánh mắt thất thần, gương mặt tái mét đang dán vào tờ báo, Thẩm Tường đau đớn trong lòng nhịn không đặng buột miệng nói, “… cô ta không đáng để cho anh phải chịu như vậy!”. Những ngón tay Lạc Hi nắm chặt tờ báo. Lúc này, nhân viên hậu trường gọi, “Anh Lạc, máy sửa xong rồi đó, bắt đầu đi!”. “Em cũng bắt đầu xem những tờ báo lá cải này từ khi nào vậy?” Lạc Hi ném tờ báo xuống, đứng lên, lạnh nhạt nói. “Tuy cô ấy không phải tốt hoàn toàn, thế nhưng từ trước đến giờ, cô ấy không nói xấu sau lưng người khác.” Nhìn Lạc Hi lạnh lùng bỏ đi, Thẩm Tường như bị tạt một thau nước lạnh, cô ngồi thừ người ra đó, chẳng thể nhúc nhích. Trong góc phim trường chỉ còn lại Thẩm Tường và Khiết Ni. Khiết Ni ngượng ngùng ho lên một tiếng, không biết nên nói gì đành phải lôi cuốn sổ ghi chép ra, nói xoa dịu, “Chị Thẩm à, chiều ngày kia chị và anh Lạc Hi phải đến tiệm áo cưới để chụp hình cho tờ tạp chí, đừng quên nhé…”. ***Dư luận được một ngày xôn xao náo nhiệt! Một Doãn Hạ Mạt khí chất cao quý với vẻ đẹp thuần khiết tĩnh lặng trước ống kính không ngờ lại có xuất thân như vậy! Lại liên tưởng đến các tin đồn từ lúc cô gia nhập làng giải trí đến nay, Doãn Hạ Mạt cùng Lạc Hi, Âu Thần, thậm chí là Lăng Hạo rốt cuộc có quan hệ như thế nào? Có thật đúng như lúc trước đã nói là thật sự trong sáng hay còn uẩn khúc nào khác? Một lần nữa Doãn Hạ Mạt lại trở thành tiêu điểm của giới truyền thông. Nhật báo Quất Tử và Tuần san Nổ không ngừng đào bới, tiết lộ những việc làm trước của mẹ Hạ Mạt, những tờ báo khác hình như bị một thế lực nào đó khống chế nên không dám phát biểu lung tung. Nhưng rồi cuối cùng trước một tin sốt dẻo như thế này họ cũng không thể nào bỏ qua, vì thế thay vì lật ra những chuyện trước đây liên quan đến mẹ đẻ Doãn Hạ Mạt cũng như những lời bình luận về Doãn Hạ Mạt, họ chuyển sang phân tích liệu hôn lễ giữa Hạ Mạt và Âu Thần có thay đổi gì không, danh gia vọng tộc như Âu Thị liệu có chấp nhận được người con dâu có xuất thân hạ tiện như thế không… “Đừng để cho Tiểu Trừng nhìn thấy tất cả các loại báo và tạp chí nhé.” Trong hoa viên của bệnh viện, Hạ Mạt gấp các tờ báo lại, gằn giọng nói, “cũng đừng cho xem cả truyền hình nữa.” “Được, mình biết rồi, mình cũng đã nói với các y tá, kêu họ đừng đem tạp chí vào phòng bệnh, cũng đừng thảo luận việc này trước mặt Tiểu Trừng, họ cũng rất thương yêu Tiểu Trừng nên nhất định sẽ chú ý.” Trân Ân nói. Trời ạ, buổi sáng còn rất vui vẻ, việc mà Tiểu Trừng nhờ cô giúp ở tiệm áo cưới tiến hành rất thuận lợi, gần đây sắc mặt của Tiểu Trừng cũng khá hơn nhiều, cứ tưởng mọi việc đang tốt dần lên, ai ngờ đột nhiên lại xảy ra chuyện như vậy. “Cảm ơn cậu.” Hạ Mạt cảm kích nhìn Trân Ân. “Nói những lời đó làm gì, cứ như mình là người ngoài vậy.” Trân Ân trừng mắt, rồi không kìm lòng được, cô lại dán mắt vào nội dung của tờ lá cải Nhật báo Quất Tử. Trong tờ báo có một tin mới nhất của phóng viên Hoa Cẩm, hắn tung ra những hình ảnh năm đó mẹ ruột của Hạ Mạt tự sát chết thê thảm dưới sân khấu phòng trà. Tuy rằng độ sáng bên trong bức ảnh không rõ nét, hiện trường cũng rất hỗn loạn, thế nhưng người ta vẫn cảm nhận được không khí bi thảm lúc đó, bên cạnh thi thể đầy máu là một bé gái đang quỳ, chỉ nhìn thấy dáng hình gầy gò, ốm yếu của cô bé. Đó có phải Hạ Mạt lúc nhỏ không… Tâm trạng của Trân Ân rối bời, cô biết trước đây Hạ Mạt đã chịu nhiều khổ cực, nhưng không hề biết cô ấy lại có quá khứ như vậy. Cô len lén nhìn Hạ Mạt, thấy Doãn Hạ Mạt tâm trạng vẫn như ngày thường, nhưng Trân Ân thì không thể nào yên lòng nổi, do dự một lúc, Trân Ân cất tiếng hỏi: “Cậu không sao chứ…” “Không sao.” “Thế nhưng… những việc đã qua… rất đau khổ phải không…” Hạ Mạt ngẩng đầu lên, bầu trời bên ngoài trong xanh, mấy đám mây trắng bay bồng bềnh, Hạ Mạt mỉm cười, ánh mắt sáng rực như bầu trời lúc đó. “Ngày đó rất đau khổ, nhưng cắn răng chịu đựng rồi cũng qua được thôi.” Trân Ân thừ người nhìn Doãn Hạ Mạt hồi lâu rồi không dám tiếp tục đề tài ấy nữa. Trân Ân cúi đầu xuống, ánh mắt vừa chạm đúng ngay tên tác giả viết bài báo đó, Trân Ân tự nói một mình, “Tại sao cái tên Hoa Cẩm này không buông tha cho cậu, hình như hắn rất có hứng với cậu, lại hiểu rất rõ cậu…”. Hạ Mạt cũng có cảm giác đó. Hình như Hoa Cẩm là người mà cô quen biết, vì thế hắn mới hiểu rõ về cô được như vậy, dường như hắn làm theo một kế hoạch, tuyệt đối không phải nhắm mắt mù quáng mà làm. Thế nhưng trong trí nhớ của Doãn Hạ Mạt, cái tên Hoa Cẩm này lại chẳng có chút ấn tượng gì. Đêm khuya. Simon đứng trước chiếc bàn làm việc màu đen đang báo cáo tình hình liên hệ với giới truyền thông cho Âu Thần biết. Dưới sự hấp dẫn của các hợp đồng quảng cáo và tài sợ, đa số các tờ báo đều đồng ý buông tha việc tiết lộ thân thế của Doãn Hạ Mạt. Chỉ có Nhật báo Quất Tử cũng như Tuần san Nổ là không thèm màng đến. Hai tờ báo trên chủ yếu dùng những tin tức đồn thổi, những bí mật làm bài viết, tiếng tăm không nổi nhưng lượng phát hành rất cao, hai tờ báo này tuyệt đối không bị ảnh hưởng từ Tập đoàn Âu Thị. Đa số những tin xấu về Doãn Hạ Mạt đều do hai tờ báo này tung ra. “Có mua hết lại được không?” Sắc mặt của Âu Thần rất lãnh đạm, ánh mắt đang tập trung nhìn tờ Nhật báo Quất Tử. “Những năm gần đây, doanh số của hai tờ báo trên cũng rất khả quan, có thể tham khảo phương án mua lại.” Simon trả lời, “Nhưng họ cũng là những tờ báo có căn cơ vững chắc, vả lại việc mua lại ở lĩnh vực này cần có sự phê chuẩn từ các bộ phận khác, muốn hoàn tất cũng cần phải có thời gian.” “Được, hãy cố gắng gia tăng tiến độ.” Trong bức ảnh cũ trên Nhật báo Quất Tử, hình ảnh đứa bé gái ngồi thẫn thờ bên cạnh thi thể người mẹ khiến ánh mắt Âu Thần tối sầm lại như màn đêm. Nhật báo Quất Tử và Tuần san Nổ vẫn tiếp tục đào sâu, bới móc thân thế của Doãn Hạ Mạt. Điều khác biệt giữa hai tờ báo đó là, những bài báo của Nhật báo Quất Tử đa phần đều có bằng chứng, họ viết bắt đầu từ những ngày tháng Doãn Hạ Mạt và em trai mình ở cô nhi viện, còn bên Tuần sanNổ, những bài báo đa số là tưởng tượng quá mức chỉ chuyên đào sâu những chuyện không mấy sạch sẽ trước đây của mẹ Hạ Mạt, ám chỉ cô cũng như mẹ mình, thậm chí còn phỏng vấn cả An Bân Ni, nữ minh tinh đã lùi vào dĩ vãng, qua miệng cô này để lật lại những việc giữa Doãn Hạ Mạt và Lăng Hạo trước đây. Thế giới bên ngoài sóng gió không ngừng, nhưng trong bệnh viện lại rất bình yên. Mỗi ngày, Doãn Hạ Mạt cùng Tiểu Trừng tiến hành các bài trị liệu, cùng nói chuyện, cùng xem sách ảnh, lâu lâu Tiểu Trừng lại phác thảo vài bức chân dung về chị mình, tưới nước cho những cây xanh mà Âu Thần mang đến. Ngày hôm đó, ánh mặt trời đặc biệt chói chang, Tiểu Trừng tự dưng lại muốn cùng chị mình ra ngoài đi dạo phố. “Muốn mua gì à? Để em mua giúp chị.” Hạ Mạt đang phơi quần áo, nghe Tiểu Trừng nói vậy, dừng ngay tay lại, trong lòng có chút bất an. “Chị, hôm nay khí trời rất tốt.” Tiểu Trừng ngồi trên giường bệnh, nhìn Doãn Hạ Mạt chờ đợi, “Đã rất lâu rồi không cùng chị ra ngoài dạo phố, từ lúc chị gia nhập làng giải trí, từ lúc em vào đại học, cũng chẳng mấy khi ra ngoài ăn cơm nữa”. “…” “Vả lại, bác sĩ Trịnh có nói sức khỏe em đã hồi phục rất tốt, hôm qua vừa mới chạy thận, ra ngoài dạo một chút cũng không có vấn đề gì đâu.” “…” “Chị, ngày nào cũng ở bệnh viện, em như muốn nổi mốc lên rồi đây này…” Tiểu Trừng nũng nịu như con nít, bộ mặt thật tội nghiệp nhìn chị Hạ Mạt, “… chị em mình ra ngoài một tiếng được không, hay là chị em mình đi đến một tiệm bán hàng thôi”. “Em thật muốn đi đến thế sao?” Doãn Hạ Mạt nghi ngờ hỏi. “Xin chị mà, chị…” “…” “Chị… chị là người chị tốt nhất trên đời… em xin chị mà…” Tiểu Trừng đột nhiên dùng tuyệt chiêu nũng nịu như hồi còn nhỏ của mình. Nhìn đôi mắt tràn đầy kỳ vọng và cầu xin của Tiểu Trừng, Doãn Hạ Mạt bất giác mềm lòng. Nếu như không đi tới những nơi náo nhiệt, nếu như chỉ đi một chút rồi về, nếu như chẳng may gặp đám phóng viên nhà báo chạy đến phỏng vấn thì ngay lập tức sẽ… Cũng có thể là Hạ Mạt đã quá cả nghĩ, thế gian này làm gì có nhiều trùng hợp như vậy. ***Tiệm áo cưới như trong vương quốc truyện cổ tích. Cửa kính sáng lấp lánh, những chiếc áo trắng tinh khiết tuyệt đẹp, lại cả những chùm bong bóng màu hồng phấn, một cánh cửa hoa hồng thật lớn, trong khô khí như đang lưu chuyển hơi thở của sự lãng mạn và mật ngọt. “Hoan nghênh quý khách!” Nhân viên tiệm áo cưới nở nụ cười tươi như hoa tháng Năm chào đón Hạ Mạt và Tiểu Trừng. Một nhân viên xinh đẹp đáng yêu như nhân vật trong hoạt hình chạy đến, cười tươi và nói: “Xin chào, rất vui được phục vụ quý vị!” “Chào cô, sáng nay tôi có điện thoại đến.” Tiểu Trừng nhoẻn miệng cười. Cậu mặc một chiếc áo sơ mi trắng, quần jean xanh và áo khoác ngoài màu đen, trông giống như một chàng hoàng tử nhã nhặn tuấn tú, “nghe nói áo cưới mà tôi đặt đã làm xong rồi”. “A! Cậu chính là Doãn Trừng phải không?” Cô nhân viên mở tròn đôi mắt, ngạc nhiên nhìn cậu, giọng cô có vẻ hơi làm cao một tý, nhưng không làm cho người nghe thấy thất lễ mà ngược lại, cảm thấy rất thân thiết. “Đúng vậy.” Tiểu Trừng gật đầu. “Tôi là Tiểu Lục, rất vui được gặp cậu!” Cô nhân viên vừa lễ phép dẫn hai người vào trong, vừa tò mò nhìn Tiểu Trừng. “Sau khi chị Trân Ân đem bản vẽ mà cậu thiết kế đến đây, tôi và người phụ trách đã liên hệ với nhà thiết kế, lẽ ra ông ấy không muốn nhận thiết kế ở bên ngoài, chỉ muốn làm tác phẩm của mình, nhưng sau khi nhìn thấy thiết kế của cậu, ông ấy rất ngưỡng mộ và đã phá lệ, dành hẳn mấy ngày để hoàn thành nó!”. Một góc yên tĩnh trong tiệm áo cưới. Tiểu Lục nhiệt tình đặt hai ly nước lên chiếc bàn tròn màu hồng có khắc hoa. Doãn Hạ Mạt biết đây là tiệm áo cưới nổi tiếng nhất trong thành phố, thảm nhung màu trắng, xung quanh trang trí bằng màu hồng phấn rất dễ thương, cửa tiệm có diện tích khá rộng, khách trong tiệm cũng đang rất đông, thế nhưng mỗi khách đều được một nhân viên đưa đến những góc yên tĩnh khác nhau, tuyệt đối không ồn ào phức tạp. Doãn Hạ Mạt ngước mắt nhìn Tiểu Trừng. Tiểu Trừng cũng đang nhìn cô, nét mặt có vẻ hơi xấu hổ pha lẫn chút hồi hộp và mong đợi, trong lòng Doãn Hạ Mạt cũng phần nào xao xuyến. Thì ra, mấy ngày trước, nhân những lúc Doãn Hạ Mạt không có trong phòng bệnh, Tiểu Trừng đã lén vẽ chính là chuyện này đây sao? Cô biết… Thật ra Tiểu Trừng cảm thấy hơi bất ngờ về hôn lễ của Doãn Hạ Mạt, mối tâm giao rắc rối với Âu Thần năm năm về trước rốt cuộc đến nay vẫn không thể hóa giải nổi. Doãn Hạ Mạt cứ nghĩ rằng Tiểu Trừng sẽ phản đối chuyện kết hôn của cô, cô cứ nghĩ rằng sẽ cần phải tốn rất nhiều thời gian để thuyết phục Tiểu Trừng, vậy mà, Tiểu Trừng chỉ nhỏ nhẹ hỏi thăm cô cứ như là sợ sẽ làm tổn thương cô vậy, Tiểu Trừng bảo chỉ cần cô thích, cậu sẽ chấp nhận vô điều kiện. Thậm chí… Tiểu Trừng còn chuẩn bị món quà này cho cô sao? “Bạn gái của cậu xinh quá.” Tiểu Lục ngưỡng mộ nhìn Doãn Hạ Mạt rồi nói với Tiểu Trừng, “Cô ấy mặc chiếc áo cưới này nhất định là đẹp tuyệt vời!” “Đây là chị của tôi.” Tiểu Trừng khẽ mỉm cười. Mặt của Tiểu Lục nhanh chóng đỏ bừng lên, cô thẹn thùng nói với Doãn Hạ Mạt: “Xin lỗi! Xin lỗi! Thế nhưng, cô rất đẹp, rất giống một diễn viên…” “Cảm ơn!” Hạ Mạt cười thật hiền. “Cậu xem đi, áo cưới của cậu đang ở đó đó.” Tiểu Lục cười và chỉ về phía trước sảnh. Trong một rừng áo cưới, có một chiếc được để riêng, một chiếc áo cưới trắng tinh tô điểm bởi những hạt pha lê màu hồng phấn, dưới ánh sáng huyền diệu của những ngọn đèn, chiếc áo cưới toát lên vẻ đẹp như tranh như mộng. “Chiếc áo cưới này quá đẹp, tất cả đám nhân viên nữ trong tiệm đều mê mẩn, nên cửa tiệm mới cố tình đặt riêng ra ở đây. Nhưng mà cũng từ hôm đó, hầu như các khách vào cửa tiệm cũng đều thích chiếc áo này làm chúng tôi vừa mừng vừa khó xử.” Doãn Hạ Mạt nhìn chăm chú vào chiếc áo cưới với những hạt pha lê sáng lấp lánh như những ngôi sao trên bầu trời, một lúc lâu sau, mắt ươn ướt, Doãn Hạ Mạt quay lại nhìn Tiểu Trừng khẽ nói: