🔙 Quay lại trang tải sách pdf ebook Bí Quyết Thành Công Của Các Triệu Phú Trẻ Hàn Quốc - Park Yong Seok full mobi pdf epub azw3 [Khởi Nghiệp]
Ebooks
Nhóm Zalo
NGƯỜI DẪN ĐƯỜNG VĨ ĐẠI
Ai thu được tri thức từ những cái nhìn thấy, trí tuệ từ những cái không nhìn thấy thì người đó đủ điều kiện để trở thành triệu phú.
Là “cao thủ” đấu giá bất động sản, Kim Hyoung Ta (40 tuổi) - triệu phú từ hai bàn tay trắng - có ngôi biệt thự trị giá hơn 4 tỷ won ở Sam Sung, quận Kang Nam. Học vấn của anh chỉ ở mức trung học phổ thông nhưng anh lại có kiến thức rất sâu về luật dân sự, về bất động sản, tất cả là nhờ học. “Học là người dẫn đường vĩ đại của tôi”, Kim nói.
Học bằng 10-20 lần người khác.
Kim kể: “Trước đây tôi làm nghề tiện, rồi lái xe cho một nhà máy ở Buchon, đồng thời học lỏm cách đầu tư bất động sản từ người khác. Ban ngày tôi làm việc, còn ban đêm tôi đánh vật với từng trang sách luật bất động sản và luật dân sự”.
Sau đó, Kim bắt đầu đầu tư vào bất động sản từ mấy công đất ở quê mang tên người anh. Năm 2001, qua đấu giá phát mãi tài sản của tòa án, Kim mua được mảnh đất mặt tiền thuộc phường Noeun, thành phố Kwang Myung, tỉnh Kyong Ky, với giá 180 triệu won, trong khi giá thị trường là 680 triệu won.
Mảnh đất có giá lắm. Nhưng do mảnh đất đang trong tranh chấp tố tụng nên không mấy người dự đấu giá, ai cũng phải cẩn thận. Mấy lần bán không được, giá đấu giá tụt xuống còn 173 triệu won. Dựa trên kiến thức về luật đã học, Kim phân tích kỹ hồ sơ này và tìm đến luật sư. Kim theo đấu thầu đến bảy lần, lần cuối trúng đấu thầu với giá 180 triệu won.
Sau khi nộp tiền thầu, tiền thuế xong Kim lời 2 tỷ 800 triệu won, một khoản tiền lớn bằng 14 lần giá trúng đấu giá. Không phải ngẫu nhiên mà Kim thu lợi lớn như thế. Cũng không phải gặp vận may tiền đến. Chính tri thức và linh cảm về bất động sản, về luật pháp từng dày công học tập lâu nay đã mở rộng tầm nhìn cho Kim. Trong thư viện tư của Kim, sách, tài liệu về bất động sản, về luật dân sự chất kín tường lên tận trần nhà.
Lee Keun Sung (36 tuổi) khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng, nay có tài sản khoảng 2 tỷ won nhờ đầu tư chứng khoán vào Trung Quốc mấy năm gần đây. Lee luôn tìm đọc ngấu nghiến báo cáo của các công ty chứng khoán nước ngoài, đồng thời nghiên cứu ngành nghề nào ở Trung Quốc có lợi tức cao và dòng chảy của mạch tiền ra sao. Còn Park Sang Hyun (30 tuổi), vốn xuất thân từ nhân viên công ty kiểm toán, nay có cửa hàng quần áo với doanh số bán ra mỗi năm trên 5 tỷ won. “Tôi luôn thu thập tất cả tài liệu về các loại vải và thời trang. Chuyên môn của tôi không phải là thời trang nên tôi phải học bằng 10-20 lần người khác”, Park nói.
Triệu phú Seo Kyong Sik (39 tuổi) nhấn mạnh: “Dù là đầu tư hay kinh doanh thì nhất thiết phải tìm phương pháp để đạt được kết quả tốt nhất. Phải tìm cho được bậc thầy trong lĩnh vực mà mình đang quan tâm. Phương châm là phải học hỏi từ các bậc thầy này”. Kim Chol Kyu (36 tuổi), đang điều hành một sân golf lớn, nói rằng: “Người đánh golf xa 150 mét nếu có thầy có thể đánh xa tới 180 mét. Nhưng nếu muốn đánh xa hơn 200 mét thì phải học lại từ đầu cách cầm cần golf”.
Nhưng trước khi đứng trong hàng ngũ triệu phú, những người bình thường này không có nhiều bạn là triệu phú. Vậy họ học bằng cách nào? Kim Chol Kyu nói: “Chính là sách. Nhưng nội dung và hình thức sách không phải là điều quan trọng nhất. Mà quan trọng là những bí quyết, suy nghĩ của tác giả ẩn trong từng con chữ. Nếu tìm được tri thức trong những điều đã biết, trí tuệ trong những điều không nhìn thấy thì người đó có đủ tư cách thành triệu phú”.
John Templeton nói như sau:
“Người chuẩn bị cho thành công phải luôn gắn chặt với thư viện. Với những người thành công nhờ học hỏi kinh nghiệm từ người khác, khi bắt đầu có sự nghiệp thì sách đối với họ càng trở nên quan trọng.”
Sang Hyun Chol, 38 tuổi, hiện là chuyên gia ngân hàng, giải thích như sau:
“Nếu đọc sách về đầu tư cổ phiếu thì trong một tháng bạn phải đọc 3 - 4 cuốn. Nếu đọc rải ra một năm từng ấy sách thì luồng kiến thức của bạn sẽ bị gián đoạn. Bạn khó tập hợp thông tin, không theo kịp xu thế đầu tư và dễ lạc hướng. Khi đọc, hãy luôn hỏi “tại sao” vì đó là một câu hỏi rất hữu ích.”
Sự khác nhau giữa triệu phú thế hệ trước đây và triệu phú trẻ ngày nay là khả năng đáp ứng nhanh với thời cuộc.
Các cuốn sách mà các triệu phú trẻ hay đọc là “Từ điển bách khoa”, “Sử ký Tư Mã Thiên”, “Lịch sử diệt vong của đế quốc La Mã”, “Trường ca Ilias và Odyssée”… Vì sao họ lại thích sách lịch sử? Triệu phú Lee Sung Je (38 tuổi) - nhà đầu tư cổ phiếu thành công - giải thích: “Người chiến thắng của lịch sử phải là người dám đặt chân lên những con đường dài và có nhiều chông gai phía trước. Đầu tư cũng giống như cuộc trường chinh vậy. Có lẽ vì thế nên các triệu phú trẻ thường có ấn tượng mạnh bởi những cuốn sách như thế”.
Theo kết quả điều tra về “sự phát triển bản thân mình” được triển khai tại Hàn Quốc, điều mà các triệu phú trẻ quan tâm đầu tư theo thứ tự là: học tập tri thức để kiếm tiền (57%), giữ gìn sức khỏe (26%), nâng cao nhận thức nhân văn (10%) và tham gia hoạt động xã hội (7%). Trong đó, để có tri thức thì việc tạo ra “nhân mạch” là quan trọng nhất (65%).
Hơn 28% số triệu phú trẻ luôn đều đặn cập nhật thông tin ở thư viện. Hãy lắng nghe lời Kang Min Chol (43 tuổi, làm nghề cho thuê
nhà, có tài sản 5 tỷ won nhờ đầu tư bất động sản): “Một tháng, ít ra là một lần tôi đi thư viện. Một ngày ở trong thư viện yên tĩnh tôi thu hoạch tri thức và thông tin hơn 10 lần ngồi ở văn phòng”.
BẠN CÓ PHẢI LÀ TRIỆU PHÚ?
1. Tổng số giờ bạn dành cho các hoạt động thể dục, thể thao trong một tuần?
a. 4-5 giờ
b. 2-4 giờ
c. 1-2 giờ
d. Dưới 1 giờ
2. Môn thể thao bạn yêu thích nhất?
a. Thể hình
b. Golf
c. Leo núi
d. Các môn khác
3. Buổi sáng, bạn thường thức dậy lúc mấy giờ? a. Từ 4-6 giờ
b. Từ 6-7 giờ
c. Trước 4 giờ
d. Sau 7 giờ
4. Số quyển sách bạn đọc trong một năm?
a. Trên 30 cuốn
b. Từ 20-30 cuốn
c. Từ 10-20 cuốn
d. Dưới 10 cuốn
5. Một ngày bạn dành bao nhiêu thời gian để đọc những chuyên mục về kinh tế, tài chính, đầu tư?
a. Trên 1 giờ
b. Từ 30 - 60 phút
c. Dưới 30 phút
d. 0 giờ
6. Trong tổng tài sản của bạn, tài sản dùng để đầu tư chiếm tỷ trọng bao nhiêu phần trăm (trừ ngôi nhà bạn đang ở)?
a. Trên 60%
b. Từ 40-60%
c. Từ 20-40%
d. Dưới 20%
7. Trong tổng thu nhập hàng năm của bạn, số tiền dành cho đầu tư tích lũy và bảo hiểm chiếm tỷ trọng như thế nào?
a. Trên 40%
b. Từ 25-40%
c. Từ 10-25%
d. Dưới 10%
8. Nợ phải trả chiếm tỷ trọng trong tổng tài sản của bạn? a. Từ 20-30%
b. Từ 10-20%
c. Dưới 10%
d. Trên 30%
9. Ngoài số tiền đầu tư tích lũy và bảo hiểm, khoản chi tiêu lớn nhất trong năm của bạn được sử dụng vào mục đích gì?
a. Sức khỏe - Y tế
b. Sinh hoạt văn hóa
c. Ăn ở
d. Thăm hỏi, chi phí khác
10. Theo bạn, khi nào nên bắt đầu tiết kiệm hàng tháng? a. Trước khi đi làm
b. Sau khi đi làm và trước khi kết hôn
c. Sau khi kết hôn
d. Không tiết kiệm cố định hàng tháng
11. Khi nào cần phải bắt đầu tích lũy mua nhà trả góp? a. Sau khi đi làm, trước khi kết hôn
b. Trước khi đi làm
c. Sau khi kết hôn
d. Không tích lũy mua nhà trả góp
12. Đầu tư vào cơ quan tài chính nào là thích hợp nhất? a. Ngân hàng
b. Công ty chứng khoán
c. Các cơ quan khác
13. Tuổi bắt đầu thực hiện đầu tư?
a. Từ 25-28 tuổi
b. Từ 28-30 tuổi
c. Trước 25 tuổi
d. Sau 30 tuổi
14. Theo bạn, khi mới tham gia, nên đầu tư vào lĩnh vực nào (trừ tích lũy)?
a. Đầu tư trực tiếp cổ phiếu
b. Đầu tư gián tiếp cổ phiếu
c. Chứng khoán
d. Bất động sản
15. Lĩnh vực đầu tư phổ biến nhất hiện nay?
a. Bất động sản
b. Cổ phiếu (đầu tư trực tiếp)
c. Thương phẩm (đầu tư gián tiếp)
d. Chứng khoán (đầu tư trực tiếp)
16. Lĩnh vực đầu tư đem lại nhiều lợi nhuận nhất hiện nay? a. Bất động sản
b. Cổ phiếu (bao gồm quỹ cổ phiếu)
c. Chứng khoán (bao gồm quỹ chứng khoán)
d. Lĩnh vực khác
17. Trong những phương pháp đầu tư cổ phiếu sau đây, bạn ưa chuộng phương pháp nào nhất?
a. Đầu tư trực tiếp
b. Đầu tư trực tiếp thông qua quỹ
c. Đầu tư gián tiếp
d. Loại hình khác
18. Trong năm qua, tình hình mua bán cổ phiếu diễn ra như thế nào?
a. Không thay đổi
b. Tăng 1-3 lần
c. Tăng 5-10 lần
d. Tăng trên 10 lần
19. Trong các phương pháp đầu tư bất động sản sau đây, bạn ưu tiên chọn phương pháp nào?
a. Đầu tư đấu giá
b. Đầu tư cửa hàng
c. Đầu tư chung cư
d. Đầu tư đất v.v.
20. Trong năm qua, việc mua bán bất động sản diễn ra như thế nào?
a. Tăng từ 1-3 lần
b. Tăng từ 4-5 lần
c. Không có chuyển biến
d. Tăng trên 5 lần
21. Tuổi thích hợp nhất để thực hiện đầu tư ra nước ngoài? a. Sau 35 tuổi
b. Sau 40 tuổi
c. Chưa nên đầu tư
d. Trước 35 tuổi
22. Các đối tác nước ngoài đang tập trung đầu tư vào lĩnh vực nào?
a. Bất động sản
b. Cổ phiếu
c. Trái phiếu
d. Không có
23. Đối tượng tư vấn về điều mình băn khoăn (kể cả về tài chính)?
a. Bản thân
b. Người thân
c. Chuyên gia
d. Bất kỳ ai
24. Trong số các nhà chuyên môn về đầu tư, bạn tin tưởng người nào nhất?
a. PB ngân hàng
b. Chuyên gia nước ngoài
c. Chuyên gia trong nước (kể cả các chuyên gia quản lý tài sản) d. Khác
25. Cho đến nay, có khi nào bạn rơi và tình trạng phá sản hoàn toàn hay đến mức gần như phá sản không?
a. Từ 1-2 lần
b. Chưa bao giờ
c. Từ 3-5 lần
d. Trên 5 lần
26. Ngoài công việc chuyên môn, lĩnh vực mà bạn đầu tư nhiều thời gian nhất (trừ sinh hoạt gia đình)?
a. Quan hệ bạn bè trong công việc
b. Học tập
c. Thể thao
d. Lĩnh vực khác
27. Bạn thường tìm các tin tức hay tư liệu liên quan đến những hoạt động đầu tư ở đâu?
a. Mạng internet
b. Các nhà chuyên môn
c. Các cơ quan ngôn luận
d. Khác
28. Lĩnh vực kinh tế mà bạn đang quan tâm nhất hiện nay? a. Thuế (bất động sản)
b. Đầu tư trong nước (bất động sản)
c. Đầu tư trong nước (cổ phiếu)
d. Đầu tư ra nước ngoài (bất động sản)
29. Hiện tại, bạn đang tham gia bao nhiêu loại bảo hiểm cá nhân?
a. Từ 3-5 loại
b. Từ 1-2 loại
c. Trên 5 loại
d. Không tham gia
30. Số tiền tiêu bằng thẻ tín dụng của bạn nằm trong khoản nào (trừ thẻ tín dụng pháp nhân)?
a. Từ 10-15 triệu won
b. Từ 5-10 triệu won
c. Dưới 5 triệu won
d. Trên 15 triệu won
PHƯƠNG PHÁP TÍNH ĐIỂM:
CÁCH TÍNH ĐIỂM:
a : 4 điểm b : 3 điểm c : 2 điểm d : 1 điểm
ĐÁNH GIÁ SO SÁNH:
Trên 100 điểm: Bạn có tư chất đầu tư và tập quán sinh hoạt của bạn rất giống với các Triệu Phú Trẻ.
Từ 70-100 điểm: Nhìn chung, bạn có đầy đủ tố chất để trở thành một Triệu Phú Trẻ.
Từ 40-70 điểm: Khuynh hướng đầu tư và tập quán sinh hoạt của bạn khác với các Triệu Phú Trẻ.
Dưới 40 điểm: Khuynh hướng đầu tư và tập quán sinh hoạt của bạn hoàn toàn khác hẳn với các Triệu Phú Trẻ.
LỜI NÓI ĐẦU
Theo một báo cáo thú vị mang tựa đề “Thế giới người giàu” (World Wealth Report) do Công ty đầu tư Merrill Lynch của Mỹ và công ty tư vấn Cap Gemini Ernst & Young của Pháp công bố tháng 6 năm 2006, đến cuối năm 2004 số người có tài sản ròng lớn (trên 1 triệu USD, chưa kể nhà) ở Hàn Quốc là 71.000 người. Con số này tăng 6.000 người so với cuối năm 2003 và tăng 16.000 người so với cùng kỳ năm 2002. Nếu căn cứ vào dân số Hàn Quốc là 47 triệu 254 ngàn người vào năm 2005, cứ 666 người Hàn Quốc thì có một triệu phú. Giả sử họ là chủ một gia đình bốn người thì Hàn Quốc có khoảng 280 ngàn gia đình triệu phú.
Trước khi lần đầu tiên được giao quản lý tài sản, tôi đã có 7 năm tìm hiểu về nguyên nhân thành công của những triệu phú trẻ tuổi này. Khi đó, ở tuổi 20 đầy hoài bão, trong những lần tiếp xúc
với các vị khách Extra-VIP1, tôi luôn tự hỏi: Sao họ trẻ thế mà kiếm được nhiều tiền như vậy?
Extra-VIP là những khách hàng - không kể độ tuổi - có số tiền gởi trên 4 tỷ won (khoảng hơn 4 triệu USD) tại ngân hàng nơi tôi đang làm việc. Những khách hàng tuổi 50 có hàng chục năm làm giàu bằng kinh nghiệm bản thân và tích lũy từ những thành quả đầu tư nghe ra thật dễ hiểu. Nhưng các khách hàng trẻ, chỉ khoảng 30 - 40 tuổi, đã có được khối tài sản lớn như thế quả là điều đáng kinh ngạc.
Ban đầu tôi chỉ ao ước được như những triệu phú trẻ kia. Nhưng lâu ngày ao ước đó trở thành sự tò mò, hiếu kỳ và cuối cùng dẫn đến việc tìm hiểu tỉ mỉ các chiến lược đầu tư của họ. Số người được xem là triệu phú ở Hàn Quốc chiếm chưa đến 1% dân số của đất nước,
vậy tại sao tôi chỉ chọn ra 681 người trong số này? Hơn nữa, Hàn Quốc có rất nhiều người có tài sản hàng triệu USD, nhưng tại sao tôi chỉ chú ý tới các triệu phú trẻ trong độ tuổi 30 - 40, những người có hơn 2 triệu USD trong tay?
Theo kết quả nghiên cứu, hầu hết những “người giàu truyền thống” trên 50 tuổi ở Hàn Quốc đều đạt đến đỉnh cao trong sự nghiệp của mình vào các thập niên 1960 - 1980, thời kỳ nền kinh tế phát triển với tốc độ cao. Trong thế kỷ 21, liệu nền kinh tế Hàn Quốc có tiếp tục phát triển với tốc độ cao như trước đây không? Hơn 90% triệu phú trẻ tỏ thái độ hoài nghi. Trong thời đại lạm phát, tăng trưởng kinh tế thấp, cung vượt cầu, muốn thành công về kinh tế nhanh chóng thì không gì khác hơn là nhắm vào các thị trường có sức hấp dẫn đầu tư lớn. Đó là chiến lược làm giàu rõ nét nhất của các triệu phú trẻ Hàn Quốc.
Để thực hiện điều đó, giới triệu phú trẻ đều có chung một ý kiến: họ phải lập kế hoạch đa dạng về thị trường đầu tư và mặt hàng đầu tư như cổ phiếu, trái phiếu, ngoại hối, đầu tư ra nước ngoài, v.v dựa trên nền tảng là thị trường bất động sản truyền thống. Khác với tầm nhìn và chiến lược của các triệu phú thời trước, những người đã phải tiết kiệm từng đồng suốt hàng chục năm ròng; rõ ràng Hàn Quốc ngày nay nổi lên lớp triệu phú trẻ mới với tư duy đột phá.
Quyển sách này giới thiệu đến các bạn một số trường hợp thành công điển hình trong đầu tư làm giàu của những người trẻ Hàn Quốc. Mong rằng quyển sách này sẽ giúp ích cho những ai đang ngày đêm ao ước biến giấc mơ triệu phú của mình thành hiện thực.
Xin chân thành cảm ơn 681 quý khách hàng đã tích cực giúp đỡ tôi trong quá trình cho ra đời quyển sách này. Xin cảm ơn các bạn đồng nghiệp đã không quản ngại thời gian đọc bản thảo và đóng góp những ý kiến quý giá cho sự thành công của quyển sách.
- PARK YONG SEOK
SONG SONG TIẾN HÀNH TÍCH LŨY VÀ ĐẦU TƯ HIỆU QUẢ
Kang Tae Yong hiện là sinh viên khoa luật và được nhận học bổng danh dự của một trường đại học tư thục nổi tiếng. Trong khi các đồng môn đang phải vật lộn với các bộ luật kinh điển ở thư viện thì Kang lại mải mê nghĩ cách kiếm tiền.
Ngay từ khi còn học phổ thông, Kang đã tỏ ra có năng khiếu trong việc này. Chẳng hạn, anh tìm mua những tờ tạp chí thời trang nổi tiếng thế giới tại các hiệu sách cũ với giá 10.000 won, sau đó cắt thành từng trang, ép nhựa và đem bán cho bạn bè, mỗi trang 1.000 won. Hoặc mỗi tuần một lần, Kang tự làm ra vé số mệnh giá 100 won, đem bán cho 60 bạn cùng lớp. Hàng tuần chỉ có một vé trúng thưởng và người trúng giải được lãnh 3.000 won. Như thế, mỗi tuần Kang thu “lãi ròng” tối thiểu 3.000 won.
Trong suốt thời gian gần bốn năm đại học, Kang tiếp tục vừa học vừa kiếm tiền, từ làm gia sư đến nhân viên pha chế rượu cho các khách sạn nhỏ ở Myung Dong. Khoảng thời gian ấy Kang kiếm được tổng cộng 40 triệu won và chi phí cho mỗi năm học đại học của anh là 1 triệu won.
Sau khi tốt nghiệp, Kang vào quân đội và không còn cơ hội làm thêm như trước đây. Thế là anh đem toàn bộ số tiền hiện có đầu tư vào cổ phiếu của hãng Thông tin Hàn Quốc (hiện nay là hãng SK) và hãng Nong Sim. Điều này dần trở thành thói quen, ngay cả khi anh đã rời khỏi quân ngũ.
Ba mươi tuổi, Kang lập gia đình. Vợ anh là y tá tại một bệnh viện lớn. Hai vợ chồng anh dốc lòng tích lũy để mua cổ phiếu và họ đã làm giàu một cách nhanh chóng. Hiện tại, chưa kể nhà cửa, Kang có trong tay số tiền hơn 4 tỷ won. Chỉ riêng số tiền 4 triệu won trước khi Kang vào quân đội, sau 14 năm đã lớn thành 3 tỷ won.
Tôi hỏi Kang bí quyết gì đã đưa anh vào danh sách những tỷ phú trẻ Hàn Quốc, Kang nói: “Ngay từ khi còn rất nhỏ, tôi đã nghĩ mình phải trở nên giàu có. Vì không có tài sản thừa kế, lại không có năng khiếu gì đặc biệt nên tôi đã chọn nguyên tắc “tiết kiệm, tích lũy và đầu tư an toàn” làm phương châm cho cuộc sống của mình. Đây là một nguyên tắc rất đơn giản, nhưng không phải ai cũng có thể chuyển chúng vào thực tiễn và bám sát các trình tự cần thiết. Người ta thường bỏ qua giai đoạn “tiết kiệm và tích lũy”, đồng thời coi thường vấn đề “an toàn” khi tiến hành đầu tư. Làm như thế suy cho cùng là họ đang đánh bạc”.
Người chỉ biết làm việc suốt ngày thì không có thời gian suy nghĩ cách làm giàu.
Nhiều người thường băn khoăn về các triệu phú trẻ “Sao người ấy còn trẻ mà đã tích lũy được tài sản hàng trăm triệu, hàng tỷ won như vậy nhỉ?”. Trong số họ, có người thành công rực rỡ từ số tài sản được thừa kế, nhưng đại bộ phận là tự mình nỗ lực ‘một tay gây dựng cơ đồ’. Các triệu phú trẻ ngày nay có học vấn cao, kiến thức chuyên môn và nghề nghiệp vững chắc. Họ làm việc nhiệt tình hơn bất cứ ai vì họ biết rõ giá trị của từng won tích lũy được. Cho nên, họ từng bước tiến tới sự giàu có là điều dễ hiểu.
Trong quá trình tìm hiểu về các triệu phú trẻ, tôi khám phá ra một sự thật thú vị: Hầu hết các triệu phú trẻ đều bắt đầu sự nghiệp từ vài triệu, hoặc vài chục triệu won. Họ tiết kiệm để tích lũy vốn ban đầu và đầu tư vào các lĩnh vực đầy triển vọng. Họ luôn tôn trọng nguyên tắc “tiết kiệm và tích lũy”, nhưng họ không xem đó là mục tiêu, mà chỉ là một phương tiện làm giàu. Đây chính là điểm chung trong chiến lược làm giàu của những con người trẻ tuổi này.
Vừa làm trưởng phòng một xí nghiệp lớn, vừa đầu tư vào cổ phiếu, Lee Min Su kiếm được rất nhiều tiền. Lee nhấn mạnh:
“Từ khi còn trẻ, tôi đã có ý thức hình thành tập quán tiết kiệm để có tiền vốn. Nhưng ước mơ tiết kiệm, tích lũy để trở thành người giàu khác với ước mơ của những người giàu thực sự. Nhiều người nỗ lực để trở nên giàu có và xem tiết kiệm không chỉ là một đức tính tốt, mà còn là một trong những con đường dẫn tới sự giàu có mà ai cũng có thể thực hành”.
Các triệu phú trẻ cho rằng nhiệt tình trong công việc mới chỉ là điều kiện cần, chứ chưa đủ để có thể đứng vào hàng ngũ triệu phú. Sự nhiệt tình đó sẽ đem đến khoản thu nhập hàng năm rất cao, nhưng nếu chỉ làm việc chăm chỉ mà không biết sử dụng hiệu quả số tiền mình kiếm được thì cũng chỉ là một sự tích lũy ngắn hạn.
Tuy chỉ mới bước vào tuổi 40, nhưng đã có trong tay hàng tỷ won nhờ tiết kiệm và đầu tư vào cổ phiếu, triệu phú Do Hol Chol nói:
“Đức tính nổi bật nhất của những người trẻ tuổi là hăng hái, nhiệt tình. Nhưng ‘con sâu việc’ sẽ khó trở nên giàu có nếu chỉ biết có công việc. Đó là điều chắc chắn bởi họ không có đầu óc làm giàu. Vì họ làm việc nhiệt tình nên được trả lương cao, càng được trả lương cao họ càng say sưa với công việc và hài lòng với đồng lương đó. Ngoài tiền lương, họ không quan tâm tới điều gì khác. Nhìn chung, đó là những người không có thời gian lẫn kế hoạch cụ thể để gia tăng thu nhập, kiểm soát chi tiêu, và tìm hiểu về đầu tư.”
Làm việc không phải kiếm tiền để chi tiêu mà để đầu tư.
Hầu hết các triệu phú trẻ thời còn ngồi trên ghế đại học đều đi làm thêm để tích lũy thật sự. Việc làm thêm của họ là một sự lựa chọn để tạo đồng tiền vốn, trong khi những sinh viên khác làm thêm để lấy tiền mua quà cho người yêu. Triệu phú Kim Myung Ho, người nắm trong tay hàng chục tỷ won nhờ vào đầu tư, nói:
“Có một thời, mọi người đua nhau dùng hàng hiệu. Nếu đó không phải là hàng chính hãng thì cũng là hàng nhái. Ai cũng muốn mình là
người sành điệu. Nhìn bạn bè đua nhau đi làm thêm chỉ để lấy tiền mua túi xách tay hàng hiệu tặng bạn gái, tôi thấy thật ái ngại cho họ. Muốn trở nên giàu có thì bạn phải làm việc vì mục đích lấy tiền để đầu tư, chứ không phải để chi tiêu.”
Những người giàu có trẻ tuổi sớm nhận ra rằng tiết kiệm, tích lũy là phương tiện để có vốn. Đồng thời họ cũng là những người biết sử dụng song song một cách có hiệu quả tích lũy và đầu tư. Họ nhanh chóng nhận ra và thực hành nguyên lý “tiền đẻ ra tiền”.
Lần đầu tiên ở tuổi 20, Sang Choil cầm sổ ngân hàng 20 triệu won nhảy vào thị trường bất động sản và nhanh chóng trở thành tỷ phú. Choil nói:
“Kiếm tiền cũng giống như chạy đua. Bạn xỏ giày và bước vào vạch xuất phát- đó là tích lũy. Sau đó bạn chạy hết sức về đích - đó là đầu tư.”
Thực ra, số tiền vốn ban đầu của các triệu phú chỉ là vài triệu hoặc vài chục triệu won. Nhưng điểm chung của họ là tất cả đều bước vào con đường kinh doanh khi tuổi đời còn rất trẻ. Sau khi tích lũy được một khoản tiền nhất định, họ bắt đầu học hỏi kinh nghiệm của những người đi trước, sách vở, báo chí và tìm kiếm các cơ hội đầu tư vào cổ phiếu, trái phiếu, v.v Từ những thành công nho nhỏ ban đầu, họ đúc kết kinh nghiệm và chuẩn bị cho những thành công lớn hơn.
Tích lũy là phòng thủ, đầu tư là tấn công.
Phong cách của các triệu phú trẻ là làm việc nhiệt tình, luôn luôn tiết kiệm và tích lũy để đầu tư; chu trình đó cứ thế không ngừng lặp đi lặp lại. Tích lũy và đầu tư là nguyên tắc nhất quán trong cuộc sống của họ. Kim Jong Ho, triệu phú 42 tuổi - chủ một rạp chiếu bóng ba chiều hiện đại ở Seoul - nói:
“Nếu so sánh tích lũy và đầu tư với bóng đá thì tích lũy là phòng thủ, đầu tư là tấn công. Nếu bạn có hàng tiền vệ xuất sắc nhưng
không có những hậu vệ tốt thì khả năng thua trận là rất lớn. Hãy nhớ rằng nếu chỉ có tích lũy mà không có đầu tư, hoặc chỉ có đầu tư mà không có tích lũy thì cũng không mang lại hiệu quả. Sẽ có những lúc bạn thu được lợi nhuận rất lớn từ đầu tư nhưng đừng bao giờ sao nhãng việc tích lũy.”
Các triệu phú trẻ có trên hàng triệu đô-la ngày nay vẫn không ngừng tích lũy. Vì họ hiểu một sự thật là tích lũy và đầu tư vừa là nền tảng vừa là nguồn động lực phát triển sự giàu có. Dù đã từng trải qua những cám dỗ, lo lắng, đau khổ và rất nhiều trở ngại khác ảnh hưởng rất lớn đến hoạt động kinh doanh, nhưng họ vẫn không ngừng tích lũy và đầu tư.
Giới trẻ đang đứng trước một xã hội hiện đại đang nghiện tiêu xài.
Các nhân viên tiếp thị thường đưa ra khẩu hiệu “tiết kiệm là một đức tính tốt” song lại say sưa thuyết phục người tiêu dùng. Những mẩu quảng cáo tiêu dùng đang giống như quạt thêm gió kích thích ngọn lửa tiêu xài càng bùng phát. Gần đây, trên truyền hình Hàn Quốc có những mẩu quảng cáo vui nhộn về thẻ tín dụng đã tạo ra một cú hích cho thị trường vay mượn qua ngân hàng.
Nhiều người nghiện quảng cáo như nệm mút háu nước nên sinh ra bệnh tiêu xài vượt quá khả năng kiếm tiền. Do nhu cầu chi tiêu lớn trong điều kiện thu nhập thấp, nào các khoản tiền nhà, điện, nước, gas, y tế, học phí, bảo dưỡng xe cộ, và cả tiền sắm đồ hiệu, v.v. nên nhiều người không thể có tích lũy. Cho nên, ý thức và quyết tâm tiết kiệm là phần riêng của từng người cho phép họ trở thành người giàu có hay không.
“Ít tiền” và “nhiều thời gian” vẫn có thể trở nên giàu có.
Như trên đã nói, nhờ tiết kiệm ngay từ khi còn trẻ và đầu tư từ tích lũy mà các triệu phú trẻ đã tạo nên sự giàu có của chính họ hôm nay. Nhiều người suốt đời không thể chen chân vào hàng ngũ những người giàu - vì họ không tin rằng một số tiền vốn ban đầu ít ỏi có thể biến ước mơ triệu phú thành hiện thực. Họ không tài nào hiểu được
làm thế nào vài triệu won có thể biến thành hàng tỷ won. Nhưng đó là sự thật!
Từ một người cho vay lấy lãi chuyển sang một người cho thuê bất động sản, Bae Chan đã thu lợi rất nhiều. Hãy thử suy ngẫm những lời sau đây của ông:
“Điều kiện để trở nên giàu có không phải là phải có nhiều tiền ngay từ đầu. ‘Ít tiền’ và ‘nhiều thời gian’ cũng tạo ra sự giàu có. Những người không hiểu nguyên tắc trên thường không thoát ra khỏi hai suy nghĩ sai lầm sau đây: Thứ nhất, nếu có nhiều tiền thì trong ‘thời gian ngắn’ một người có thể trở thành triệu phú. Thứ hai, rằng bằng cách nào đó để trong thời gian ngắn có thể kiếm được ‘nhiều tiền’. Tôi xin nhấn mạnh rằng để trở thành triệu phú, bạn cần nhiều thời gian hơn, chứ không phải nhiều tiền hơn.”
Rất nhiều người hiện đang xem nhẹ tác động của thời gian đến kết quả đầu tư, trong khi các triệu phú trẻ thường sử dụng thời gian làm vũ khí chủ đạo trong đầu tư. Vậy, họ đã làm điều đó như thế nào?
Giả sử một sinh viên đại học, nhờ nhịn thuốc lá mà tiết kiệm mỗi tháng được 75.000 won, mỗi năm là 900.000 won. Nếu đem số tiền này gởi vào tài khoản tiết kiệm tích lũy với lãi suất 8%/ năm thì sau 40 năm, khi chàng thanh niên 20 tuổi này về hưu, anh ta sẽ nhận được bao nhiêu? 252 triệu won!
Lãi suất 8%/ năm là mức lãi suất trung bình của cổ phiếu Hàn Quốc vào năm 1945, khi được giải phóng khỏi Nhật Bản. Nếu đem 900 ngàn won này đầu tư vào ngành bất động sản Hàn Quốc sau chiến tranh với lãi suất năm 12,2% sẽ thu được gần 820 triệu won.
Giả sử anh sinh viên này đầu tư vào cổ phiếu của hãng điện tử Samsung, POSCO, Sktelecom, Điện lực Hàn Quốc, Hyundai Motors với lãi suất trung bình trong 15 năm qua là 40% thì số tiền sinh ra không dưới 2.205 tỷ 116 triệu 490 ngàn won.
Lợi nhuận theo lĩnh vực đầu tư với số tiền ban đầu 900 ngàn won
Thời
gian
Cổ phiếu (lãi năm 8%)
Bất động sản (lãi năm 12,2%)
Cổ phiếu lãi cao (lãi năm 40%)
5 năm
6.600.000
7.340.000
14.690.000
10
năm
14.980.000
18.790.000
88.860.000
15
năm
27.290.000
39.150.000
487.780.000
20
năm
45.380.000
75.360.000
2.633.300.000
25
năm
71.950.000
139.750.000
14.172.370.000
30
năm
111.010.000
254.230.000
76.232.250.000
35
năm
167.839.000
457.800.000
410.005.250.000
40
năm
252.700.000
819.780.000
2.205.116.490.000
MỔ XẺ QUY TẮC PARKINSON
Một ngày tiết kiệm 2.500 won là việc dễ. Một tháng tiết kiệm 75.000 won cũng không khó. Rồi một năm “đầu tư” 900 ngàn won cũng không phải không làm được. Nhưng cái khó nằm ở chỗ bạn có
tích lũy và đầu tư lâu dài được hay không? Và, tỷ suất sinh lợi đầu tư là bao nhiêu? Những người trẻ tuổi thường lười tiết kiệm và tích lũy vì họ không hiểu được sức mạnh tiềm ẩn nằm trong một số tiền nhỏ.
Vừa làm việc ở một cơ quan tài chính, vừa đầu tư vào bất động sản và cổ phiếu, Eum Chang Ho kiếm được rất nhiều tiền. Anh nói:
“Những người quanh tôi thường chọn thời điểm bắt đầu thực hành tiết kiệm và tích lũy là sau khi học xong đại học và đi làm. Nhưng khi đó, người ta mới hiểu có rất nhiều khoản phải chi không ngờ tới. Với một số người, sau khi trả xong tiền mua một căn hộ họ mới chính thức bước vào con đường đầu tư. Nhưng sau khi đã trả xong nợ vay mua nhà, thì lại phát sinh nhiều nhu cầu mới gây khó khăn cho đầu tư. Đây chính là ‘Quy tắc Parkinson’. Nếu xuyên phá được quy luật này thì con đường dẫn đến sự giàu có sẽ mở ra.”
Quy tắc Parkinson do giáo sư Parkinson, một nhà sử học và xã hội học người Anh, phát hiện ra. Quy tắc này nói rằng khi thu nhập tăng thì chi tiêu cũng tăng lên theo, tức “lớn thuyền lớn sóng”. Vì thế, không phải người nào có thu nhập cao cũng được xem là người giàu có. Càng kiếm được nhiều tiền thì điều kiện tích lũy và đầu tư cũng tăng lên, nhưng song song đó, chi tiêu cũng tăng theo. Ngược lại, người có thu nhập thấp không có nghĩa là con đường trở nên giàu có sẽ khép lại trước mắt họ. Nếu chi tiêu có kiểm soát và cố gắng tích lũy một phần thu nhập thì họ cũng trở nên giàu có.
Như thế, chìa khóa để trở thành người giàu không phải ở chỗ bạn kiếm được nhiều tiền đến mức nào, mà ở chỗ bạn quản lý chi tiêu có hiệu quả hay không. Vì vậy, hãy tích lũy càng sớm càng tốt để gia tăng khả năng trở thành người giàu có. Xin nhớ cho rằng người bắt đầu tích lũy ở tuổi 21 không thể nào theo kịp người bắt đầu tích lũy ở tuổi 20.
Triệu phú trẻ là nghệ sĩ thời gian.
Tiến hành tích lũy và đầu tư sớm hay muộn hơn một năm thì kết quả sau cùng sẽ khác nhau như thế nào? Giả dụ với mức lãi chuẩn 12,2%/ năm, A tích lũy mỗi năm 900 ngàn won từ năm 20 tuổi, và B tích lũy mỗi năm 900 ngàn won từ năm 21 tuổi. Bốn mươi năm sau,
A nhận được 819 triệu 780 ngàn won, còn B nhận được 729 triệu 840 ngàn won. Mức độ chênh lệch của một năm tích lũy giữa hai người này lên đến 89 triệu 940 ngàn won.
Chúng ta cùng nghe Sim Keun Seok, 36 tuổi, một người chuyên đầu tư vào các quỹ nước ngoài, chia sẻ quan niệm của mình về vấn đề này:
“Lẽ thường tình, con người ta khi còn đi học thì học hăng say, khi đi làm thì làm rất nhiệt tình, chỉ đến khi lập gia đình, sinh con, xây nhà, họ mới tính đến chuyện tích lũy và đầu tư. Họ nào biết rằng đầu tư vào thời điểm đó sẽ không thể phát huy được tính hiệu quả của thời gian, mà thời gian là một trong những yếu tố chính yếu tạo nên sự giàu có.”
Đây chính là vấn đề cốt lõi của việc làm giàu. Giả sử A và B đều 20 tuổi. Từ năm 20 đến 30 tuổi, mỗi năm A tích lũy được 900 ngàn won. Thế nhưng sau đó không tích lũy. Vậy cho đến khi về hưu (60 tuổi), A tích lũy được 9 triệu won.
Trong khi đó B bắt đầu thực hiện việc tích lũy muộn hơn A. Năm 30 tuổi anh mới làm việc này, mỗi năm cũng được 900 ngàn won, nhưng anh tích lũy liên tục trong suốt 30 năm. Đến khi về hưu (60 tuổi), B tích lũy được 27 triệu won.
Bất kỳ ai cũng sẽ nghĩ rằng thời gian tích lũy của B gấp ba lần so với A, thế nên số tiền mà B có được sẽ lớn gấp ba lần số tiền của A. Nhưng, sự thật không phải thế!
Lấy mức lãi 12%/năm của thị trường đầu tư bất động sản Hàn Quốc làm chuẩn, và kể từ năm 30 tuổi trở đi, A đầu tư hết số tiền 9 triệu won vào thị trường này thì khi đến 60 tuổi, A sẽ thu được 565 triệu 540 ngàn won, trong khi B chỉ kiếm được 254 triệu 230 ngàn won mà thôi!
Tiền vốn và thời gian tích lũy của B gấp 3 lần của A, nhưng A lại thu lợi gấp 224% so với B. Nguyên nhân nằm ở chỗ A đã tích lũy
sớm hơn B 10 năm. Đó là nhờ vào “tính hiệu quả của thời gian”. Đây là một ví dụ cho thấy thời gian có thể làm cho chúng ta trở nên giàu có. Vậy, hãy bắt đầu tích lũy và đầu tư ngay từ bây giờ, dù bạn 20 hay 40 tuổi. Các triệu phú trẻ hiểu rất rõ giá trị của thời gian và họ luôn cố gắng tích lũy để đầu tư càng sớm càng tốt.
Môi trường không tạo nên con người, môi trường chỉ làm rõ bản chất của con người mà thôi.
Việc tiết kiệm của một người trẻ trong một xã hội hiện đại như Hàn Quốc không phải là dễ dàng, vì theo như triệu phú Kim Yuh Souk (28 tuổi, đầu tư du lịch) nói: “Đó là do xã hội chúng ta đã tạo nên thói quen mỹ hóa việc tiêu dùng và coi thường việc tích lũy”. Giới kinh doanh thường tâng bốc đối tượng tiêu dùng mạnh tay, xem họ như những nhân vật thành công trong xã hội. Ngược lại người có xu hướng tằn tiện trong chi tiêu thì bị cho là keo kiệt. Còn những người bình thường lại xem việc tiêu tiền là một thú vui. Họ luôn tìm được lý do để biện hộ cho vấn đề tài chính của mình. Trong khi đó, các triệu phú trẻ không những không tiêu tiền vô tội vạ, mà còn biết phát huy tính hiệu quả của thời gian, đồng thời tiến hành song song tích lũy và đầu tư.
Người bình thường thích dùng “thang máy” để có thể nhanh chóng đạt đến đỉnh cao của sự giàu có, họ mơ ước được thành công về kinh tế, đeo đuổi sự giàu có nhưng lại không muốn nỗ lực gì nhiều, né tránh những việc làm cần thiết để thành công, thậm chí còn tỏ ra nghi kỵ những người giàu có. Trong khi các triệu phú trẻ lại xem thời gian chính là người bạn đồng hành trên con đường đi đến thành công trong cuộc sống và họ cứ thế, điềm tĩnh bước từng bậc tiến đến sự giàu có như một điều ắt phải đến.
Tóm lại, hãy tích lũy và đầu tư càng sớm càng tốt và không ngừng thực hiện chu trình này trong cuộc đời bạn - đó là cách hiệu quả nhất để trở nên giàu có.
NỢ CŨNG LÀ TÀI SẢN
Jo Hyun Ho (36 tuổi) làm việc tại một ngân hàng nước ngoài với mức lương khá cao. Đối với anh, việc mua nhà hoàn toàn nằm trong tầm tay bởi cha mẹ anh rất sẵn lòng trợ giúp thêm cho anh. Nhưng anh lại quyết định vay tiền ngân hàng để mua căn nhà của riêng mình. Jo nói: “Tôi làm như thế vì hai lý do. Một là vấn đề thuế; thứ hai, “nợ” cũng là tài sản”.
Chuyên ngành của Jo là Quản trị Kinh doanh, sau đó anh sang Mỹ học MBA1. Trước khi chuyển về làm việc ở ngân hàng, nơi Jo hiện đang công tác, anh từng làm việc tại một công ty đầu tư của Mỹ. Đó là nền tảng cơ bản tạo điều kiện giúp Jo sớm trở thành một trong những chuyên gia hàng đầu về đầu tư và kinh doanh tiền tệ.
Ngay từ khi còn làm việc ở Mỹ, Jo đã có kinh nghiệm đầu tư cổ phiếu của các công ty Trung Quốc; đến khi về Hàn Quốc, anh tiếp tục đầu tư vào cổ phiếu Daewoo. Nhờ vậy, dù còn khá trẻ nhưng Jo đã nắm trong tay một khoản vốn rất lớn.
Với Jo - một con người có cách nhìn khác biệt về đầu tư thì việc vay tiền ngân hàng để mua căn hộ là một việc làm có chủ ý. Anh quan niệm rằng nếu biết cách sử dụng tốt nợ vay sẽ tạo ra hiệu ứng đòn bẩy (leverage effect) kinh tế. Vì vậy, nợ không đơn thuần là nợ, mà còn là “tài sản”. Hiệu ứng đòn bẩy là dùng tiền vay làm đòn bẩy để nâng cao lợi nhuận trên vốn của mình.
Không thể giàu nếu lúc nào cũng nghĩ đến việc trả nợ.
Xu hướng chung của các triệu phú trẻ là vay tiền ngân hàng để đầu tư vào cổ phiếu, bất động sản, dù họ có thừa tiền để trả ngay một lần, trong khi đa số những người đi vay khác lại mong chấm dứt khoản nợ hiện tại càng sớm càng tốt. Tư tưởng vay mượn trả lãi để
đầu tư được nhiều người cho là quá mạo hiểm và thiếu cân nhắc. Xin lấy ví dụ như sau:
A và B cùng có mức lương 60 triệu won/ năm. Cả hai người đều muốn mua một căn hộ với giá 250 triệu won. Trước đây A tích lũy được 120 triệu won, nên anh chỉ cần vay ngân hàng thêm 130 triệu won với lãi năm 5,5% và trong vòng 15 năm phải trả hết cả gốc lẫn lãi.
Còn B vay ngân hàng 110 triệu với lãi năm 7% và vay trong vòng 30 năm.
Mỗi tháng A trả 2 triệu 470 ngàn won cả vốn lẫn lãi cho ngân hàng. Ngoài ra, vì muốn nhanh chóng thanh toán hết nợ nên mỗi tháng, A còn dành dụm thêm được 500 ngàn won. Tiền vay ngân hàng của B ít hơn của A 20 triệu won. Mỗi tháng B trả ngân hàng 2 triệu 50 ngàn won, ít hơn A là 420 ngàn won. Do trả ít tiền hơn A, nên hàng tháng B dành dụm được 920 ngàn won và B đem toàn bộ số tiền này gửi tiết kiệm.
Năm năm sau, đột nhiên cả A và B đều bị mất việc. Trong năm năm qua, vì lo mải mê trả nợ nên A không có một khoản tiền tiết kiệm nào, nhưng bù lại nợ ngân hàng của A giờ chỉ còn 53 triệu won. Tình cảnh thất nghiệp khiến A không còn cách nào khác ngoài việc phải vay thêm ngân hàng. Nhưng ngặt nỗi ngân hàng từ chối không cho vay vì lý do người đi vay không có khả năng chi trả do không có việc làm. Thế là ngân hàng tiến hành đấu giá căn hộ của A do A không thể tiếp tục thanh toán khoản nợ dài hạn kia.
Còn B đã tích lũy được 20 triệu won, song song đó, mỗi tháng B còn tích lũy thêm 920 ngàn won. Cứ như thế, trong năm năm B có trong tay 75 triệu won. Tuy bị mất việc nhưng B vẫn có tiền để trả dần cho ngân hàng, mỗi tháng 2 triệu 50 ngàn won và trước mắt, những chi tiêu trong sinh hoạt cũng không có trở ngại gì lớn. Trong hai năm tiếp theo, cho dù không tìm được việc làm mới thì B vẫn có tiền trả nợ vay ngân hàng và tiền sinh kế.
Tình huống này khiến cho bất kỳ ai cũng phải nhìn lại cuộc sống của mình xem họ có đang suy nghĩ giống như các triệu phú trẻ hay không?
Han Tae Yuong, một tỷ phú sống ở Kang Nam (quận tập trung nhiều người giàu ở Seoul), nhận xét:
“Khoản tiền lãi phải trả khiến cho nhiều người sợ lâm vào tình cảnh vay nợ ngân hàng, thậm chí có người còn không dám nghĩ tới việc bước chân vào ngân hàng. Trên thực tế, sai lầm chính là ở chỗ chúng ta thường muốn rút ngắn thời gian trả lãi và nhanh chóng thanh toán phần tiền còn nợ ngay khi có thể. Thay vì trả nợ ngân hàng, họ có thể dùng số tiền ấy đầu tư vào việc khác có mức sinh lợi cao hơn.”
Nếu chủ ý quan sát, bạn sẽ nhận thấy có hai nhóm người: người biết điều khiển đồng tiền và người không biết điều khiển đồng tiền. Những ai biết điều khiển đồng tiền sẽ có cơ may trở thành triệu phú.
Với một người không có khả năng trả nợ đúng hạn, anh ta sẽ làm gì khi có trong tay một triệu won? Có khả năng anh ta sẽ dùng toàn bộ số tiền một triệu won ấy để xóa ngay món nợ để tránh tiếng là người không đáng tín nhiệm. Đây là điều nên làm. Nhưng Oh Sang Kyng - Trưởng ban pháp lý một xí nghiệp lớn, đồng thời có nhiều năm kinh nghiệm trong lĩnh vực đầu tư bất động sản, lại có suy nghĩ khác hẳn:
“Nếu ở vào trường hợp ấy, tôi sẽ trả nợ ngân hàng 100 ngàn won, còn lại 900 ngàn won tôi sẽ dùng để đầu tư vào những việc khác. Điều quan trọng là bạn phải biết cách quay vòng đồng tiền, làm thế nào để kiếm được nhiều tiền hơn từ số tiền ban đầu đó. Người biết làm giàu là người nắm được bí quyết làm cho tiền sinh ra tiền. Người dùng một triệu won để trả nợ đồng nghĩa với việc tạo điều kiện cho người khác làm giàu. Còn người đem 100 ngàn won trả nợ
và giữ lại 900 ngàn won để đầu tư là người biết điều khiển đồng tiền.”
Khi được hỏi về quan điểm đối với vấn đề trên, tỷ phú Kim Kyoung Mun, 40 tuổi, chủ một doanh nghiệp tư nhân, nói:
“Điểm mạnh nhất của đồng tiền là tính lưu thông. Khi đồng tiền được lưu thông thông suốt thì nó chắc chắn sẽ tạo ra giá trị mới. Tiền chỉ “sống” khi nó tham gia lưu thông, cho nên đem tiền trả hết nợ là hành động chặn đứng sự lưu thông đó.”
Năm 2004, công ty đầu tư tài chính Merrill Lynch đưa ra một báo cáo nói rằng tỷ lệ nợ của các xí nghiệp Hàn Quốc từ 170% năm 1997 giảm mạnh xuống 35% vào năm 2004. Đồng thời cấu trúc vốn dịch chuyển theo hướng thu hẹp nợ, tức theo quan điểm giá trị cổ phiếu là không hiệu quả. Nói cách khác, tỷ lệ nợ của các xí nghiệp Hàn Quốc quá thấp báo hiệu tốc độ tăng trưởng chuyển sang mức báo động đỏ.
Báo cáo trên đưa ra phương án giải quyết như sau:
“Các xí nghiệp Hàn Quốc cần thoát ra khỏi việc chuyển đổi cấu trúc vốn bằng cách biến nợ thành cổ phiếu, tăng nợ để nâng cao giá trị cổ phiếu, chuyển đổi nợ vì cổ phiếu. Đó là yêu cầu bức thiết.”
Vào thời điểm khủng hoảng tiền tệ 1997, tỷ lệ nợ cao của các xí nghiệp Hàn Quốc đã trở thành thảm họa. Nhưng ngược lại, tỷ lệ nợ quá thấp cũng là vấn đề cần phải quan tâm đến.
Như đã nói ở trên, giá trị của đồng tiền nằm ở khả năng “lưu thông” của nó. Nghĩa là, vay nợ để đầu tư là cần thiết. Bàn về vấn đề này, tỷ phú Jo Hyun Ho nói:
“Phải biết và sử dụng hiệu quả các khoản nợ vay. Vay tiền để đầu tư là bước đi đầu tiên đến với thế giới của những người giàu có. Nợ cũng chính là vốn. Nếu đầu tư đúng thì nợ sẽ làm đòn bẩy nâng cao lợi ích. Với tiền tự có, bạn chỉ quản lý các cơ hội; với tiền nợ, bạn phải quản lý được cả những rủi ro. Lợi nhuận không đến với người
sợ mạo hiểm và không quản trị được rủi ro. Và nhiều người cho rằng người không mang nợ là người hạnh phúc, nhưng tôi chưa từng biết một tỷ phú nào lại không mang nợ.”
Phó Thủ tướng Jang Ky Young thập niên 60 có câu nói nổi tiếng: “Nợ cũng là tài sản”. Hàn Quốc thời đó không có gì và phải bắt đầu kiến thiết nền kinh tế bằng nợ. “Nợ cũng là tài sản” là một trong những câu nói mà các triệu phú trẻ rất tâm đắc. Nhà sáng lập Wall Mart - chuỗi siêu thị bán lẻ lớn nhất trên thế giới hiện nay - nói về bí quyết thành công của mình như sau:
“Wall-Mart lớn mạnh nhanh chóng nhờ thành công của các đại lý. Bên cạnh đó, chúng tôi biết sử dụng có hiệu quả các khoản nợ vay ngân hàng.” Thời trẻ, ông vay tất cả các nhà cho vay mà ông có thể vay được. Khi quy mô của Wall-Mart càng lớn thì số nợ cũng tăng theo. Có lúc ông phải vay ngân hàng này để trả nợ cho ngân hàng khác. Ngày nay, trong mười tỷ phú trong danh sách bình chọn của Forbes, thì có đến năm người đang nắm giữ cổ phần áp đảo của Wall-Mart.
Các triệu phú trẻ Hàn Quốc bước lên bậc thang đầu tiên trên con đường trở thành người giàu có bằng số tiền trên dưới trăm triệu won. Nhưng đó không phải là yếu tố cốt lõi giúp họ thành công. Chính tư tưởng dám đầu tư, chấp nhận rủi ro với các khoản vay nợ là chìa khóa mở cửa kho của cải đang chờ đợi họ.
Hwang Mun Ho tuy mới tuổi 30 nhưng đang nắm trong tay 2 tỷ 400 triệu won. Anh thành công từ việc đầu tư vào bất động sản ở Trung Quốc với vốn ban đầu không quá 40 triệu won. Hwang mang số bất động sản của mình thế chấp vay tại các ngân hàng Trung Quốc và Hồng Kông và tiếp tục tái đầu tư.
Kang Jang Keun, 40 tuổi, sau khi học xong đại học đại cương (2 năm), bắt đầu với nghề buôn bán sỉ phụ liệu ở chợ Dong Dae Mun, nay đã là chủ tịch một tập đoàn thương mại có doanh số bán ra hàng năm là 60 tỷ won. Kang nói:
“Vốn ban đầu là bao nhiêu à? Chỉ có 850 ngàn won vay mượn từ bà con thân thích và bạn bè. Khi bắt đầu có lãi, tôi nghĩ ngay đến việc vay tất cả những người có thể vay được. Hiện tại, nợ vay ngân hàng của tôi là vài tỷ won. Nhìn khoản nợ ấy cũng biết tôi là người giàu rồi mà.”
Chỉ nên vay nợ để thực hiện mục đích đầu tư.
Năm 1939, khi Đức tấn công Ba Lan là lúc Mỹ đang tìm mọi cách để thoát khỏi cơn khủng hoảng kinh tế tồi tệ nhất trong lịch sử của họ. Thời kỳ đó, trong các cổ phiếu niêm yết trên thị trường chứng khoán, vô số cổ phiếu có giá không tới một đô-la. Khi đó chàng trai trẻ 26 tuổi John Templeton vay giám đốc của mình 10 ngàn đô- la và bắt đầu thu gom cổ phiếu. Anh dự đoán rằng trong thời chiến, nhu cầu hàng hóa sẽ tăng vọt và các công ty thường thường bậc trung cũng kiếm được lợi nhuận cao nên mạnh dạn vay tiền để đầu tư. Kết quả là John đã dự đoán đúng. Mười ngàn đô-la nợ ban đầu đã mang lại cho anh một khoản tiền nằm mơ cũng không thấy. Điều cần lưu ý ở đây là triết lý “vay nợ” của John.
John vay tiền không phải để mua ô tô hay đi du lịch mà anh vay tiền để đầu tư. Nếu vay tiền mua xe thì xe ngày càng mất giá. Nếu vay tiền đi du lịch thì tiền mất đi và không lấy lại được. Kết cục, nợ vẫn còn đó và lãi sẽ ngày càng tăng lên. Nhưng vay nợ để đầu tư thì khác: thông qua đầu tư, khoản nợ đó sẽ tạo ra lợi nhuận, lấy lợi nhuận để trả vốn lẫn lãi vay ban đầu. Và đây cũng chính là bí quyết sử dụng nợ vay của các triệu phú: vay để đầu tư chứ không vay để tiêu dùng.
Có ba điểm cần lưu ý trong việc sử dụng nợ vay của các triệu phú trẻ:
• Thứ nhất, chỉ vay nợ để đầu tư vào các dự án chắc chắn mang lại lợi nhuận.
• Thứ hai, luôn chọn vay nợ dài hạn, nếu có thể được. • Thứ ba, luôn vay trong khả năng trả nợ.
Triệu phú trẻ No Shin Ho nói rằng: “Khi vay nợ, bạn phải nhớ rằng tối thiểu bạn phải có khả năng trả được lãi. Vì tài sản mang tính sinh lợi nên việc vay nợ là cần thiết. Nhưng vay nợ quá nhiều so với khả năng chi trả là không sáng suốt. Nếu muốn kiếm được nhiều tiền, trước hết bạn cần có sự chuyển đổi tư duy về nợ. Trên cơ sở chuyển đổi tư duy, bạn phải có sự phán đoán và dự đoán đầu tư sáng suốt, cùng một ý chí và niềm tin vào bản thân”.
TIỀN VỐN PHẢI ĐƯỢC BẢO TOÀN BẰNG MỌI GIÁ
Nguyên tắc 1: Tuyệt đối không để mất vốn.
Nguyên tắc 2: Luôn luôn giữ đúng Nguyên tắc 1.
Seo Tae Seok, 36 tuổi, giám đốc điều hành công ty tài chính tiêu dùng “Retail Finance Business” có số vốn hàng chục tỷ won tâm sự: “Ngay từ nhỏ, tôi đã phát hiện bản thân có những tố chất vượt trội. Tôi được nhận vào trường đại học nhờ số tiền đóng góp của cha
mình. Tuy nhiên, cha bảo tôi rằng: ‘Cho đến khi học xong đại học, con phải trả hết cho cha số tiền mà cha đã ủng hộ nhà trường’.
Thế là tôi vừa đi học vừa tìm cách kiếm tiền. Đang lúc loay hoay suy nghĩ thì một người bạn có việc gấp, hỏi vay tiền của tôi. Thế là tôi cho vay hết số tiền dành dụm trước đó. Khi người bạn trả hết cả vốn lẫn lời, tôi dứt khoát không nhận khoản tiền lời. Anh bạn ấy nói: ‘càng thân quen càng phải phân minh trong vấn đề tiền bạc’. Đó là thương vụ làm ăn đầu đời của tôi.”
Các sản phẩm cho vay của Retail Finance Business luôn phải tuân theo những nguyên tắc không bảo lãnh, không bảo đảm, không trả lãi trước nhằm hạn chế khả năng không thu hồi được vốn. Mục đích của Seo là phân tán tiền nợ khó đòi của khách hàng này cho khách hàng khác. Kinh tế học ngày nay gọi là “phân tán rủi ro”.
Giữ được tiền cũng là một cách kiếm tiền.
Hầu hết các triệu phú trẻ đều tuân theo những nguyên tắc giống nhau: đó là An toàn, Lợi nhuận và Khả năng thu hồi vốn. Ở trường hợp của Seo, ông chọn nguyên tắc An toàn làm phương châm cho mọi quyết định của mình.
Có thể bạn không đồng ý với quan điểm này và cho rằng muốn kiếm được nhiều tiền, nhà đầu tư phải chấp nhận sự mạo hiểm. Sự thật là các triệu phú trẻ không “chấp nhận” rủi ro để đầu tư, mà là “quản lý” rủi ro để đầu tư. Nhờ quản lý được rủi ro nên các triệu phú trẻ mới chuộng vay nợ dài ngày hơn nợ ngắn hạn. Mặt khác, đa số họ đều nhấn mạnh “tích lũy” là bước đi đầu tiên đưa họ đến những thành công về kinh tế. Thế nên cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên khi họ xem “an toàn” là nguyên tắc quan trọng nhất.
Nhiều người ấp ủ giấc mơ lớn kiếm được nhiều tiền, nhưng nếu không học cách giữ tiền thì đó chỉ là một giấc mơ hoa.
Mất vốn là mất tất cả.
Những ai từng qua một thời tuổi trẻ khó khăn, thiếu thốn khi lớn lên thường có hai cách suy nghĩ về tiền. Một là, vì từng không có tiền nên họ muốn có nhiều tiền và phần lớn những người thiên về lợi nhuận thường suy nghĩ như thế. Hai là, vì không có tiền nên họ muốn giữ tiền và không muốn mất số tiền kiếm được. Đó là suy nghĩ của những người coi trọng tính an toàn trong đầu tư.
Ji Young Jun, 42 tuổi, một tỷ phú trong ngành bất động sản, nói:
“Nếu phải chọn giữa An toàn và Lợi nhuận thì tôi sẽ chọn tính an toàn. Theo tôi, kinh doanh không có lãi chưa phải là vấn đề nghiêm trọng lắm. Nhưng mất vốn thì xem như mất tất cả. Nhiều người muốn làm giàu, nghe nói về lợi nhuận thì phấn khích nhưng thấy rủi ro thì ngần ngại. Rốt cục họ không dám làm gì cả ngoài việc mua vài tờ vé số mong chờ được trúng giải độc đắc. Họ phó mặc cho ‘số phận’ của mình và tiếp tục mơ tưởng.
Làm sao có thể kiếm được hàng tỷ won với một tư duy như thế?”
Warren Buffett, một trong những nhà đầu tư tài chính thành công nhất của Mỹ, cũng chỉ đạt tới lãi suất bình quân năm là 26,5%. Chưa
có thương vụ nào ông thu lãi trên 100%, tuy nhiên trong suốt 40 năm đầu tư chứng khoán, Warren Buffett chưa hề bị lãi âm.
Rủi ro sinh lợi nhuận.
Rủi ro không phải chỉ là những thất thoát hay thiệt hại, mà còn bao gồm khả năng phát sinh tổn thất và thiệt hại. Đối với các triệu phú, rủi ro chính là cơ hội. Họ không phải người chuyên chấp nhận rủi ro (risk taker), cũng không phải là người né tránh rủi ro (risk avoider), mà họ là người biết quản trị rủi ro (risk manager).
Luôn mang bên mình quyển luật dân sự, Kang Nam Chol, 41 tuổi, làm giàu nhờ đầu tư bất động sản, nói:
“Đầu tư vào hoạt động đấu giá bất động sản đòi hỏi chúng ta phải chấp nhận rủi ro cao. Chúng ta có thể mất tất cả chỉ trong phút chốc. Tôi luôn phân tích kỹ lưỡng lý do một tài sản nào đó bị đem ra đấu giá trước khi thực hiện bất kỳ đầu tư nào. Tôi muốn mình kiểm soát thật tốt những rủi ro.”
Warren Buffett nói về rủi ro như sau:
“Khi làm bất cứ việc gì, hãy nhớ rằng rủi ro luôn phát xuất từ những gì bạn chưa nắm vững. Hiểu rõ đối tượng đầu tư, bạn không những vượt qua khó khăn một cách dễ dàng mà còn thu được lợi lớn.”
“HỌC” LÀ BƯỚC ĐẦU TIÊN CỦA MỌI NHÀ ĐẦU TƯ
Con đường dẫn đến sự giàu có, độc lập về kinh tế nằm ở đầu tư.
Các bạn hẳn sẽ không khỏi ngạc nhiên khi biết Kim Se Jun, người nắm trong tay khối tài sản trị giá 2 tỷ won, chỉ mới hơn 30 tuổi. Chúng ta cùng nghe Kim tâm sự:
“Khi còn là sinh viên, tôi xin vào phụ giúp ở văn phòng giao dịch bất động sản của cha tôi. Tôi vừa làm vừa học hỏi về các bí quyết đầu tư bất động sản và trái phiếu cấp thấp, nhờ vậy mà tôi biết được thực tế đồng tiền quay vòng trong kinh doanh như thế nào.”
Sau khi tốt nghiệp đại học, Kim hoàn toàn không có ý định đi tìm việc làm mà thay vào đó, anh bắt đầu suy nghĩ về việc đầu tư. Anh đầu tư toàn bộ số tiền 30 triệu won vay mượn vào vùng “tái định cư”. Sau một năm anh thu về 50 triệu won. Không dừng lại ở đó, Kim tiếp tục đầu tư vào các vùng tái định cư khác và cứ thế anh càng ngày càng tiếp cận được các cơ hội đầu tư lớn hơn.
Phương thức đó nhiều lần đem lại cho anh cơ hội trúng thầu các khu đất rộng lớn. Anh phân lô, thiết kế xây dựng hàng loạt căn hộ biệt lập và bán lại cho những người có nhu cầu. Nhờ hoạt động này, Kim kiếm được số tiền hơn 500 triệu won. Theo Kim: “Bây giờ thị trường bất động sản Hàn Quốc không còn tình trạng “phân lô” như trước nữa, nhưng vẫn còn nhiều cơ hội đầu tư hấp dẫn khác đang chờ các bạn”.
Phải để mắt tới lĩnh vực bất động sản.
Vài thập niên trước đây, trong các trường đại học không hề có các nhóm sinh viên chơi cổ phiếu. Nhưng gần đây, đã có một số bài báo nói về các câu chuyện thành công trong kinh doanh của những sinh viên đang còn ngồi trên ghế giảng đường. Nhờ nắm thời cơ và đầu tư vào khu đô thị mới, Choi Han Ky, 36 tuổi, gầy dựng được khối tài sản hàng tỷ won. Choi nói:
“Theo kinh nghiệm của tôi, bạn nên đầu tư vào bất động sản càng sớm càng tốt. Có lẽ Hàn Quốc đang trong thời kỳ lựa chọn thể chế kinh tế thị trường, nên điều nhất thiết phải học là những kiến thức liên quan đến bất động sản. Theo tôi, con đường trở thành người giàu có, con đường đi đến tự do kinh tế nằm ở đầu tư bất động sản.”
Ở Hàn Quốc, bất động sản đã giúp nhiều người trở thành tỷ phú. Bất động sản có mối quan hệ mật thiết với những người giàu có.
Yu Min Chol, một chuyên gia đấu giá bất động sản, nhận định:
“Cho dù không có tiền để đầu tư ngay vào bất động sản, bạn cũng nên tìm hiểu những vấn đề liên quan đến lĩnh vực này vì đây là nơi đầu tư hấp dẫn nhất trong bất cứ thể chế kinh tế nào. Ngoài ra, bạn cần nắm rõ các chính sách thuế, các khoản phí có liên quan đến bất động sản mà bạn đang nhắm tới. Nếu chỉ đầu tư vào cổ phiếu bằng số tiền vốn ít ỏi thì khó giàu lớn được. Nếu ở Hàn Quốc, bạn đừng bỏ qua cơ hội đầu tư bất động sản.”
Phải học gì về bất động sản?
Có người hỏi: “Không có tiền để đầu tư thì tìm hiểu những thông tin liên quan đến bất động sản để làm gì?”.Vâng, lúc còn trẻ, khi chưa có nhiều tiền để đầu tư vào bất động sản thì các bạn nên tranh thủ thời gian để tìm hiểu trước về lĩnh vực ấy để khi thời cơ đến, các bạn có thể nắm bắt được ngay.
Điều quan trọng trên hết là học cách phân tích các văn bản có liên quan tới bất động sản. Cơ bản nhất là năng lực phân tích hồ sơ đăng
ký bất động sản và các đề án quy hoạch phát triển đô thị.
Khi đã nắm vững các văn bản pháp lý về đầu tư bất động sản, bạn hãy chuyển sang học tập bí quyết đầu tư. Các nguồn thông tin khác nhau cung cấp cho bạn rất nhiều kiến thức có liên quan, từ đó hình thành một tầm nhìn về thị trường bất động sản.
Kinh doanh thì phải đóng thuế. Hãy học cách ứng xử trước các vấn đề về thuế. Xin nhớ một điều là với những ai đầu tư vào bất động sản mà không có tri thức, họ sẽ khó đạt tới thành công.
“ĐẠI DƯƠNG XANH” CỦA THỊ TRƯỜNG ĐẦU TƯ
Con sư tử ngồi yên lặng bên bụi cây, lim dim cặp mắt như đang ngủ nhưng thực ra nó đang quan sát xung quanh. Con mồi xuất hiện là nó vồ tới. Nhà đầu tư cũng vậy!
“Đấu giá bất động sản” là cách kiếm tiền nhanh, rủi ro thấp nên được nhiều triệu phú trẻ ưa thích. Kang Han Joong, vừa bước sang tuổi 40, hiện đang buôn ô tô nhập khẩu tại Kang Nam, nói:
“Năm năm trước, có một căn hộ rộng 31 pyoung1 lọt vào mắt tôi. Vào thời điểm đấu giá, căn hộ này đang có bốn người thuê ở. Cho nên, nếu thắng tôi sẽ phải chi thêm tiền thì họ mới rời khỏi nhà. Đó là nguyên nhân khiến tôi thất bại trong hai lần đấu giá trước.”
Sự lão luyện của Kang nằm ở chỗ anh biết rõ căn hộ này không thể có đến bốn người thuê cùng một lúc. Có chăng là do chủ nhà lợi dụng chế độ ưu tiên bồi thường cho người thuê thu nhập thấp để kiếm chác thêm. Kang tìm đến cơ quan hành chính địa phương tìm hiểu thêm thông tin và sau đó đến gặp chủ nhà. Ban đầu họ phủ nhận, nhưng khi Kang bảo nếu họ lợi dụng chế độ ưu tiên bồi thường giả mạo thì sẽ bị xử theo luật hình sự. Kết cục, căn hộ được kêu giá khởi điểm 216 triệu won, Kim thắng với giá 217 triệu won. Vụ này mang đến cho Kim khoản lợi nhuận gần một tỷ won.
Đấu giá là trò chơi của trí tuệ.
Một trong những nhà đầu tư cổ phiếu sừng sỏ hiếm hoi ở châu Âu, Andrey Costella, cho rằng:
“Người chơi cổ phiếu không kiếm tiền bằng đầu, mà bằng mông. Lợi nhuận kiếm được qua cổ phiếu là “tiền được trả công cho sự nhẫn nại và đau khổ”.
Seo Hyun, tỷ phú 38 tuổi, nhấn mạnh:
“Nhà đầu tư phải là một con chim cắt tinh tinh hơn là một con hạc thanh cao. Nói như thế có nghĩa là suy nghĩ của nhà đầu tư phải lạnh như loài máu lạnh. Trở thành chim hạc hay chim cắt, sự lựa chọn tùy thuộc vào bạn.”
Nhưng đầu tư vào đấu giá bất động sản có điểm khác rõ rệt so với đầu tư cổ phiếu, đó là lợi nhuận cao và rủi ro thấp.
Ta hãy nghe Seo nói tiếp:
“Cổ phiếu, cờ bạc và tình yêu có gì giống nhau? Đó là “cho nhiều nhưng nhận chẳng bao nhiêu”. Và trong đó đấu giá là trò chơi “được” nhiều hơn “mất”. Nói một cách dễ hiểu, ai có kiến thức nhiều hơn và áp dụng kiến thức ấy tài tình hơn, người đó sẽ thắng và thắng với những khoản lợi nhuận lớn.”
SAU 35 TUỔI HÃY MUA NHÀ
Khi đã quyết tâm làm giàu bằng đầu tư, điều quan trọng nhất là bạn phải ổn định gia đình.
Cho tới gần 40 tuổi tỷ phú Kim Joong Kon mới sắm được một căn nhà cho riêng mình. Sau khi kết hôn, Kim tiếp tục ở nhà thuê. Kim không mua nhà không phải vì anh không có tiền, mà trên thực tế Kim đã mua hai căn nhà ở Yong In và cả hai đều do mẹ anh đứng tên.
Phần lớn tiền mua nhà do Kim vay ngân hàng, dù rằng anh thừa khả năng thanh toán một lần. Anh trả lời rằng anh làm như thế vì muốn tận dụng triệt để các ưu đãi về thuế đối với người ở nhà thuê.
Hãy mạnh dạn mua nhà dù bạn không có đủ tiền.
Lớp trẻ tuổi 20 tin vào bầu nhiệt huyết và bộ não của mình. Họ luôn nuôi dưỡng ước mơ trở thành triệu phú cổ phiếu như Warren Buffett. Sang tuổi 30, sau khi đã có ít tiền thì họ muốn đầu tư vào bất động sản và mơ ước trở thành Donald Trump. Dù có ít hay nhiều tiền, mọi người đều cố gắng để được giàu có hơn chính họ trước đó.
Nhưng chúng ta cần chú ý rằng, trước khi đầu tư, các triệu phú trẻ luôn tạo một chỗ dựa, đó chính là “nhà”. Vì có “an cư mới lạc nghiệp”, và nhà là tài sản có thể phục hồi kinh tế khi bản thân gặp khó khăn. Tất nhiên trong trường hợp dùng nhà ở để thế chấp, các cơ quan tín dụng thường định giá nhà rất thấp so với thực tế.
Phần lớn những người chưa có nhà thường lập luận: “Với số tiền đem mua nhà, nếu đưa vào kinh doanh họ sẽ tạo ra nhiều tiền hơn, và sau cùng họ mới chọn giải pháp mua nhà”. Thoạt nghe qua chúng ta sẽ thấy những điều họ nói rất có lý, bởi nếu có nhà thì người chủ
nhà phải đóng thuế trước bạ, thuế bất động sản hàng năm; tiền bảo hiểm… cũng tăng theo. Tuy nhiên triệu phú trẻ Kim Moon Kyeon lại có suy nghĩ khác hẳn:
“Khi bạn quyết tâm kiếm tiền bằng đầu tư thì điều quan trọng nhất là ổn định chỗ ở. Có như thế, tâm trạng của bạn mới được thoải mái, đầu óc của bạn cũng sẽ sáng suốt hơn trong những quyết định đầu tư quan trọng. Chưa mua được nhà mà lao vào đầu tư thì vị trí gia đình trong tâm trí bạn rất bất ổn vì chưa biết kết quả đầu tư sẽ ra sao. Theo tôi, nhất thiết phải an cư mới lạc nghiệp”.
Trong khi đó Robert Kyosaky lại cho rằng:
“Người giàu thì mua thêm tài sản, còn người nghèo chỉ biết tiêu tiền. Giới trung lưu thì mua nợ và cho đó là tài sản. Đối với họ, nhà không phải là tài sản mà là một khoản nợ.”
Tuy nhiên, ý kiến này hoàn toàn không đúng với tình hình thực tế ở Hàn Quốc. Từ ngày thoát khỏi ách thống trị của người Nhật, tốc độ tăng giá nhà ở Hàn Quốc bao giờ cũng cao hơn tốc độ tăng giá của hàng hóa và tiền lương. Tỷ suất lợi nhuận hàng năm của hoạt động kinh doanh bất động sản (12,2%) luôn cao hơn tỷ suất lợi nhuận từ đầu tư cổ phiếu (8,0%). Đối với người Hàn Quốc, ngôi nhà mang lại cảm giác an toàn và đóng vai trò trụ cột về tài chính. Nhà là chỗ dựa, là “thời gian” giúp bạn phục hồi sức lực.
“Trước 35 tuổi hãy mua nhà bằng tên người khác!”
Nếu lời khuyên “Trước 35 tuổi hãy mua nhà bằng tên người khác!” là đúng thì các triệu phú Hàn Quốc đã làm thế nào khi hầu hết đều có nhà cửa khi tuổi đời còn rất trẻ? Họ có chiến lược gì đặc biệt trong việc mua nhà?
Kim Joong Kon kết hôn ở tuổi 20 và mười năm sau đó, anh vẫn thuê nhà ở. Mãi sau 35 tuổi anh mới mua một căn nhà và chấm dứt cuộc sống ở nhà thuê. Lý do rất đơn giản: các cặp vợ chồng trên 35
tuổi chưa có nhà ở bảo đảm sẽ có cơ hội ưu tiên mua căn hộ mới trong vùng quá nhiệt đầu cơ ở Seoul. Đây chính là một trong những phương cách đầu tư hiệu quả nhất và thường được các triệu phú trẻ tận dụng triệt để.
Theo đó, cho dù có đủ tiền mua nhà, họ vẫn vay nợ ngân hàng nhằm tránh sự điều tra của cơ quan thuế về nguồn gốc thu nhập. Cục thuế sẽ căn cứ vào nghề nghiệp, tuổi tác, thu nhập, tình hình tài chính, v.v. của người mua nhà để công nhận việc mua nhà. Trường hợp không được cục thuế công nhận, hay không giải trình được nguồn gốc tài sản thì người mua nhà phải đóng thêm thuế gọi là thuế điều tiết bổ sung.
Tuy nhiên, cần cân nhắc kỹ việc vay tiền ngân hàng vì mục đích đối phó với cơ quan thuế, nhất là số tiền vay và ngày tháng vay phải khớp với ngày tháng hợp đồng, các kỳ thanh toán và số tiền mua nhà.
Mua nhà hôm nay cho ngày mai.
Một thủ thuật nữa mà các triệu phú trẻ Hàn Quốc sử dụng là “mua nhà hôm nay cho ngày mai”. Ví dụ ở Seoul, một căn hộ rộng 24 pyoung ở khu Samsung, quận Kang Nam Ku có giá 577 triệu 500 ngàn won vào tháng 11 năm 2004. Một năm sau, tháng 11 năm 2005, căn hộ này có giá 585 triệu won. Căn hộ càng rộng thì chênh lệch giá theo thời gian càng cao. Cho nên, một người muốn chuyển sang căn hộ rộng hơn thì càng phải tích lũy lâu hơn. Đặc biệt ở Seoul, do tình hình cung không đủ cầu nên giá cả các căn hộ rộng luôn rất “nóng”. Từ tuổi 20, 30, rồi sang 40, do dân số ngày càng tăng và khả năng tài chính của dân cư tăng dần nên việc chuyển đổi chỗ ở đến những căn hộ rộng hơn là một nhu cầu đương nhiên.
Đó là lý do các triệu phú trẻ sử dụng sáng tạo chiến lược đầu tư “mua nhà hôm nay cho ngày mai”.
HÃY TRỞ THÀNH CHUYÊN VIÊN PHÁP LÝ VỀ ĐẦU TƯ
80% thành công trong đầu tư là nhờ kiến thức pháp luật tốt.
Ở tuổi 40, Woo Jong Su đã có bốn căn hộ cao cấp ở Seoul chuyên dành cho thuê. Woo thực sự là cao thủ trong giới “đầu tư bất động sản”. Tốt nghiệp đại học luật, Woo đã nhiều lần thất bại cay đắng trong kỳ thi tuyển công chức ngành tư pháp. Để kiếm sống, Woo học nghề môi giới và mở công ty môi giới bất động sản. Nhờ kiến thức từ nhà trường và qua kinh nghiệm thực tế mà chẳng mấy chốc Woo thành triệu phú. Woo nói: “Kinh doanh bất cư lĩnh vực nào cũng cần đến kiến thức. Không có kiến thức, bạn sẽ chẳng có cơ may thành công”.
Vài tháng trước khi chương trình xây dựng khu đô thị A-san được khởi động, Woo đã mua được một khu đất trống gần ở gần vùng quy hoạch này. Anh nói:
“Tôi đặt cọc 3 tỷ 300 trịêu won nhưng chưa làm chủ quyền đất, một phần vì tôi cũng không có đủ tiền trả hết ngay một lúc. Lúc đó, tôi chỉ có một ý nghĩ duy nhất là phải bán mảnh đất đó đi.”
Vậy mà chưa đầy một tháng sau, Woo bán lại khu đất với giá 4 tỷ 400 triệu won, thu lợi ngay lập tức 33% trên vốn ban đầu, tức 1 tỷ 100 triệu won.
Đất đai tăng giá nhanh hơn nhà cửa!
Đối tượng chính của đầu tư bất động sản là đất đai, nhà cửa hay các căn hộ. Tuy nhiên, xét về mức sinh lợi thì đầu tư vào nhà cửa không mang lại hiệu quả cao bằng đầu tư vào đất đai.
Những năm 70, giá đất mặt tiền đường quận Kang Nam vào khoảng 40 ngàn won/pyoung, nhưng hiện nay đã vượt lên 45 triệu won/pyoung. Chỉ trong vòng 30 năm, giá đất tăng 1.125 lần. Giả dụ, nếu thời điểm đó một người bỏ ra 8 triệu won mua 200 pyoung đất thì đến năm 2006, anh ta đã có 9 tỷ won trong tay!
Thế còn tình hình các căn hộ cao cấp thì sao?
Từ năm 1978, tòa nhà căn hộ cao cấp Hyundai thuộc Ap Ku Jung, quận Kang Nam, có giá 440 ngàn won/pyoung. Cụ thể, giá một căn hộ diện tích 65 pyoung là 28 triệu 600 ngàn won. Đến năm 2006, căn hộ ấy có giá 1 tỷ 800 triệu won, tức giá tăng 65 lần sau 25 năm.
So sánh tốc độ tăng giá của căn hộ (tăng 65 lần sau 25 năm) và giá đất cùng khu vực (tăng 1.125 lần sau 30 năm), ta thấy giá căn hộ tăng không kịp giá đất. Từ đó, bạn hãy luôn ghi nhớ rằng đất đai sinh lợi rất nhiều hơn nhà cửa.
Tám mươi phần trăm thành công là nhờ nắm vững luật pháp.
Bây giờ, chúng ta sẽ nghiên cứu chiến thuật bán hàng đấu giá của Woo. Đây là phương pháp mang lại hiệu quả lớn nếu được sử dụng đúng đắn. Trong đấu giá bất động sản, bạn không được mua bán những bất động sản chưa được đăng ký quyền sở hữu. Việc chuyển nhượng quyền sở hữu từ người bán sang người trúng đấu giá được thực hiện trực tiếp tại cơ quan đăng bộ kèm theo đề nghị đăng ký của tòa án đấu giá. Thoạt nghe ai cũng nghĩ rằng như thế là chặt chẽ, nhưng kẽ hở nằm ở chính phương pháp “bán hàng đấu giá”.
Ở Hàn Quốc, việc bán bất động sản qua đấu giá cũng giống như bán bất động sản được cấp phát và chiếu theo luật pháp hiện hành, và hành động này không trái pháp luật. Nói một cách dễ hiểu hơn, sau khi trúng đấu giá, trong vòng 45 đến 50 ngày trước khi thanh
toán hết số tiền còn lại, bạn có thể bán bất động sản ấy cho người khác một cách hợp pháp.
Tuy nhiên, bạn cần lưu ý rằng từ năm 2004, lợi nhuận thu được từ đầu tư bất động sản phải chịu thuế thu nhập chuyển nhượng cao hơn, làm tỷ suất lợi nhuận giảm đi. Tuy nhiên, việc kinh doanh bất động sản trúng đấu giá vẫn là cách đầu tư hợp pháp, tương đối dễ thực hiện, vốn ít nhưng lợi nhiều.
“Đẻ trứng” là khâu trung gian giữa đầu cơ và đầu tư.
Nhà đầu tư nổi tiếng châu Âu Andrey Costella nói như sau:
“Tôi không thể trở thành bộ trưởng bộ tài chính. Tôi không muốn trở thành chủ ngân hàng. Tôi chỉ là một nhà đầu tư. Để trở thành nhà đầu tư, bạn không nhất thiết phải biết quá nhiều về tất cả mọi thứ. Nhưng trong những khoảnh khắc quan trọng và mang tính quyết định, bạn nhất định phải có khả năng đánh giá chính xác đối tượng mà mình quan tâm, và ra quyết định đúng đắn.”
Riêng Woo giải thích như sau:
“Trong bất cứ lĩnh vực kinh doanh nào cũng có sự tồn tại của đầu cơ và ranh giới giữa nó với đầu tư rất mong manh. Cho nên, muốn kiếm được nhiều tiền, bạn phải hiểu rõ hai khái niệm này và quan trọng hơn hết, bạn cần có vốn hiểu biết pháp luật cao.”
Giữa khái niệm đầu cơ và đầu tư còn nhiều điều rất mập mờ. Nói chung, đầu cơ là không nạp thuế mà thu vào khoản lợi rất cao chỉ trong một thời gian ngắn. Vậy vấn đề đặt ra là vẫn đóng thuế nhưng có thu lợi trong thời gian dài có được gọi là đầu tư không?
Thật ra, đây chính là kiểu đầu tư “đẻ trứng”. Nếu bạn không thể có được quyền sở hữu 100% số đất nằm trong quy hoạch thì hãy cố gắng mua một miếng đất nhỏ nằm trong khu vực đó. Khi giá đất lên,
bạn sẽ bán đi và thu về một khoản lợi đáng kể. Quy trình này được gọi là “đẻ trứng” và tất cả chỉ chờ ngày “trứng” nở thành “con”.
Sau khi “trứng” nở thành “con” - hành động nộp thuế, thì quy trình của bạn được xem là đầu tư, tuy trong đó vẫn ẩn chứa bóng dáng của đầu cơ. Tại Hàn Quốc, thu lợi bất chính do lợi dụng hoàn cảnh khó khăn của người khác, hoặc lợi dụng bên thứ ba đều bị truy tố hình sự với khung hình phạt cao nhất là 3 năm tù và phạt 10 triệu won.
Năm 2003, một nhân viên của công ty môi giới vùng bắc Seoul nhận 350 triệu won, cao gấp 174 lần thời giá lúc đó, để chuyển vỏn vẹn 3m2 đất cho một tổ hợp công ty tái kiến trúc và bị phạt tù vì tội thu lợi bất chính.
Năm 2004, một chủ nhà nắm được thông tin có một công ty xây dựng nhà ở sắp tiến hành mua khu vực của ông ấy để xây dựng chung cư cao cấp. Mức đền bù mà ông ấy đưa ra là 3 tỷ 260 triệu won, trong khi giá thị trường tại thời điểm đó cho căn nhà của ông chỉ là 1 tỷ 47 triệu won. Khi xét xử vụ án này, tòa án Seoul kết tội “thu lợi bất chính” và tuyên phạt 10 tháng tù giam. Nói cách khác, người đàn ông kia chấp nhận sống sau song sắt nhà tù trong 10 tháng để đổi lấy 2 tỷ 200 triệu won.
Cũng trong năm 2004, tại Chon An, một số người yêu cầu một công ty xây dựng phải trả 4 tỷ won cho diện tích đất mà họ đang sở hữu với giá trị thực chỉ là 450 triệu won. Khi người mua khởi kiện hành động thu lợi bất chính này, tòa án thành phố Dae Jeon lại chỉ xử vô tội. Vậy trường hợp nào thì việc “đẻ trứng” được xem là đầu tư?
Đó là cơ sở ra phán quyết của tòa án. Sở dĩ Tòa Dae Jeon tuyên những người dân nọ “vô tội” là vì họ không biết trước thông tin về kế hoạch xây dựng của công ty kia.
Riêng tỷ phú Woo sử dụng phương pháp này theo một cách khác. Woo mua 5 pyoung đất với giá 10 triệu won trong một khu đất có khả
năng được quy hoạch để xây dựng chung cư cao cấp. Sau đó anh mang mảnh đất đó “thế chấp” cho một người bà con tên A để lấy 1 tỷ won.
Và công ty có giấy phép xây dựng chung cư đến gặp anh thương lượng để mua lại mảnh đất 5 pyoung. Nhưng dù mua được miếng đất của Woo, công ty nọ phải có trách nhiệm thay Woo giải thế chấp với A. Như thế họ phải chi ra 1 tỷ won cho A để lấy mảnh đất 50 triệu won của Woo.
Vì việc kết luận một hành động đầu tư nhà đất có phải là “đầu cơ” hay không là rất khó, nên các triệu phú trẻ thường tận dụng triệt để phương pháp này.
KHẮC PHỤC LUẬT BẰNG LUẬT
Sung Joong Man, 44 tuổi, có hai tòa nhà cho thuê làm siêu thị ở I Tae Won (khu vực tập trung nhiều người nước ngoài ở thủ đô Seoul). Sung có được tài sản trị giá 5 tỷ won nhờ kinh doanh bất động sản và nhờ biết cách...không vi phạm luật. Đây là lĩnh vực kinh doanh rối rắm về luật mà chỉ những ai am tường thật sự mới có thể thành công. Sung nói anh từng đứng trước băn khoăn là sẽ lách luật hay vi phạm luật để thành công trong những vụ làm ăn. Phạm luật thì không thể, và con đường mà Sung chọn là làm những gì pháp luật không cấm.
Trên kẻ biết đi là người biết chạy. Trên kẻ biết chạy là người biết bay. Muốn làm giàu, nhất định phải là người biết bay.
Tháng 4 năm 2003, báo chí Hàn Quốc có đăng tin Mỹ sẽ di dời hai sư đoàn đang đóng tại phía Bắc tỉnh Kyoung Ky, Do và quân đoàn 8 đóng ở Yong San về vùng Pyoung Taek, Oh San. Chính phủ Hàn Quốc yêu cầu nhượng lại hơn 5 triệu pyoung đất xung quanh vùng căn cứ mới này. Bản tin ngay lập tức thu hút sự chú ý của Sung. Khi việc di dời căn cứ quân sự Mỹ được xác định thì Sung bắt đầu lo lắng cho thu nhập của mình từ những cửa hàng ở I Tae Won. Sung xuống Pyoung Taek, Oh San tìm mua đất cất nhà, mở tiệm, và xây nhà cho lính Mỹ thuê.
“Lúc đó, đất đai quanh vùng Pyoung Taek được giới hạn là khu vực không cho phép giao dịch đất nên việc mua đất không dễ thực hiện. Tôi phải tìm cách làm thế nào để không vi phạm luật nhưng vẫn được việc. Đó là cách lách luật của tôi.” - Sung kể.
Dù là khu vực hạn chế giao dịch đất, nhưng đất trúng qua đấu giá vẫn được xem là được phép giao dịch và không phải xin giấy phép mua bán. Ngay lập tức Sung áp dụng “điều luật” này vào công việc đầu tư của mình. Sau thời gian tìm hiểu, Sung biết được địa điểm
đóng quân của các lính Mỹ ở Pyoung Taek thuộc ấp Peng Sung, xã An Sung Ry, và Sung Hwa Ry và anh nhanh chóng tìm đến khu đất của hai vùng này.
Sung chọn vùng đất nông lâm nghiệp, thỏa thuận với chủ đất giá 236 triệu won. Sau đó, khi việc đấu giá được tòa Pyoung Taek triển khai, Sung đã có thể tham gia đấu giá và trúng. Khi việc chuyển quân Mỹ về Pyoung Taek được chính thức bắt đầu, giá đất vùng ấy tăng vọt lên. Không đầy ba năm, giá mảnh đất của Sung đã vọt lên 989 triệu won.
Khi khởi nghiệp bằng những cửa hàng nhỏ, nhiều bạn trẻ Hàn Quốc phải đối diện với các thủ tục hành chính. Quan điểm của các triệu phú trẻ là làm những gì pháp luật không cấm.
Các triệu phú trẻ Hàn Quốc thường dùng phương pháp hợp pháp để thành công trong việc “lách luật” của mình. Lấy ví dụ trong lĩnh vực bất động sản, để ngăn chặn tình trạng lạm dụng luật trong các khu vực được phép giao dịch đất, gần đây Chính phủ Hàn Quốc đã ra một loạt chính sách về điều kiện giao dịch đất.
Với mục đích chống đầu cơ đất, chính phủ đã khoanh vùng khu vực được phép giao dịch đất. Trong trường hợp này, xin được giấy phép giao dịch đất là rất khó, mua được đất thông qua cách bình thường ở những khu vực này thực tế là không thể được.
Nhưng thông qua đấu giá, tuy không có giấy phép mua bán đất vẫn có thể có được đất. Ở vùng quy hoạch là khu vực được phép giao dịch đất, các “cao thủ” đầu tư bất động sản tìm chiến lược “hợp sức cùng đánh”.
Tuần tự như sau: A trả tiền và mua đất của B nằm trong vùng được phép giao dịch đất. Nhưng cuộc mua bán này muốn được luật công nhận và chuyển được đăng ký quyền sử dụng đất cho A thì phải
có giấy phép mua bán đất của chính quyền sở tại. Nhưng mảnh đất có diện tích trên mức quy định nên không được phép giao dịch.
Thế là A bàn với B, B lấy lý do bệnh đem đất ra thế chấp lấy tiền của A. Sau đó B xin đấu giá mảnh đất theo ý mình. Việc đấu giá mảnh đất theo ý mình khác với đấu giá khác, không cần phải xử án, chỉ cần A và B đồng ý là được.
Trong trường hợp này, A đứng ra đấu giá và trúng nên không cần giấy phép của chính quyền sở tại vẫn nhận được quyền sở hữu đất. Nếu người khác trúng đấu giá thì B lại đứng ra trả nợ và xin thôi không đấu giá nữa. Rồi B lại xin đấu giá. Kết cục quyền sở hữu đất lại về A.
“Chúng tôi luôn tôn trọng pháp luật, chúng tôi chỉ làm những gì pháp luật không cấm.” - Sung nói. Tại Hàn Quốc, nhiều triệu phú trẻ cho rằng có khá nhiều chính quyền địa phương bày ra những quy định mà nếu tuân thủ từ A đến Z, họ sẽ rất khó làm ăn và làm giàu.
Các triệu phú hầu hết là những người năng nổ, luôn tìm hướng đi mới, luôn vượt qua những khó khăn và tranh thủ làm những gì trong khuôn khổ pháp luật không cấm. Trong những trường hợp này, chính quyền không cấm, họ nhanh tay tìm lối ra thay vì chờ đợi hay lùi bước.
Một số triệu phú nói rằng họ thuộc nằm lòng “bài học” kinh doanh dựa trên tinh thần một câu ngạn ngữ: “Trên kẻ biết đi có kẻ biết chạy. Trên kẻ biết chạy có kẻ biết bay. Muốn kiếm tiền lớn, nhất định phải thành kẻ biết bay”.
“BÀN TAY LỚN” TRONG THỊ TRƯỜNG ĐẦU TƯ LÀ CHÍNH PHỦ
Thế nhưng chưa một lần nào thị trường đầu tư đi đúng theo chính sách của chính phủ.
Vốn là nhà buôn sỉ, lẻ các mặt hàng thiết bị, dụng cụ y khoa, Min Soo Chol, vừa bước vào tuổi 40, suy nghĩ về lĩnh vực đầu tư bất động sản rất khác mọi người. Trong tủ sách gia đình của Min có đầy đủ mọi văn bản pháp luật của chính phủ, tài liệu báo cáo kiểm tra tình hình hoạt động của quốc hội, và hàng trăm bản đồ địa chính khác nhau.
Trên bàn làm việc của Min là tấm bản đồ địa chính Hàn Quốc luôn được trải rộng. Đâu là lý do khiến Min bỏ ra nhiều thời gian và tiền bạc đầu tư vào kho tài liệu này?
“Cốt lõi của đầu tư thành công là thông tin và tài liệu. Nó cho bạn biết “kho báu” đang nằm ở đâu.”
Min kinh doanh bất động sản đã hơn 15 năm bằng nhiều chiến lược đầu tư khác nhau, từ “đánh nhanh rút gọn” cho đến những thương vụ kéo dài từ 5 đến 10 năm.
“Lúc nào bạn nên đầu tư ngắn hạn, lúc nào thì dài hạn? Câu trả lời nằm ở các chủ trương, chính sách của chính phủ.”
Nhưng không phải bao giờ Min cũng đi theo các chính sách của chính phủ. Có trường hợp Min cười nhạo chính sách và làm ngược lại. Và anh đã được lợi lớn.
Tháng 8 năm 2005, chính phủ Hàn Quốc ban hành một văn bản có tên gọi “Đối sách bất động sản 31 tháng 8”. Lúc đó, nếu là người đầu tư bình thường thì Min đã nhanh chóng bán bất động sản của
mình để giảm tối đa thiệt hại. Nhưng Min đã làm ngược lại: mua thêm nhiều bất động sản tốt với giá rẻ.
Hãy tin vào phán đoán của bản thân hơn là chính sách của chính phủ.
Những người chuyên kinh doanh bất động sản hiểu rất rõ quan hệ giữa chính sách của chính phủ và bất động sản. Với họ, có hai quan điểm rất khác biệt nhau về các chính sách này:
Có người cho rằng có theo chính sách bất động sản của chính phủ mới có thể làm giàu được và họ thường xuyên cập nhật thông tin cần thiết cho việc đầu tư.
Có một số khác chỉ lấy chính sách của chính phủ làm tài liệu tham khảo và quyết định đầu tư theo phán đoán của bản thân. Đó là những “cao thủ” trong giới đầu tư bất động sản. Những người giữ quan điểm như vậy hoàn toàn không vui cũng không buồn trước các chính sách của chính phủ. Kinh nghiệm đã qua giúp họ hiểu rằng khi tình hình kinh tế xấu đi thì các quy chế của chính phủ cũng không còn nữa.
Từ ngày chính phủ Hàn Quốc được thành lập cho tới nay, không có đời tổng thống nào không đưa ra chính sách xóa bỏ nạn đầu cơ bất động sản. Nhưng trong hàng chục năm trời, hàng loạt chính sách xóa bỏ đầu cơ bất động sản vẫn tiếp tục được công bố, điều đó phản ánh một thực tế là không một tổng thống nào kiểm soát được nạn đầu cơ bất động sản. Ở góc độ vĩ mô, chưa một lần nào thị trường bất động sản vận hành theo đúng theo chính sách của chính phủ.
“Bàn tay lớn” của thị trường đầu tư chính là chính phủ.
Nhiều chuyên gia bất động sản chọn lối đầu tư theo các chính sách của chính phủ. Nhưng các triệu phú trẻ thường không tán đồng
xu hướng này. Đối với họ, chính sách của chính phủ có liên quan mật thiết tới bất động sản, nhưng không phải lúc nào cũng khả thi.
“Bàn tay lớn” tác động thị trường đầu tư chính là chính phủ. Các chính sách kiến thiết xây dựng, phát triển vùng miền của chính phủ tác động mạnh đến các dòng chảy vốn đầu tư. Các triệu phú trẻ thường không tán đồng xu hướng đầu tư theo các chính sách của chính phủ. Theo họ, chính sách của chính phủ có liên quan mật thiết tới bất động sản, nhưng không phải lúc nào cũng khả thi. Bí quyết của các triệu phú trẻ là luôn lý giải chính sách của chính phủ theo hướng tích cực, và vận dụng tối đa vào các hoạt động đầu tư của mình.
Trong quá trình viết cuốn sách này, tôi nhận thấy các nhà đầu tư trẻ Hàn Quốc luôn đi trước chính sách của chính phủ. Nhờ đầu tư vào cửa hàng và đất, Oh Man Kyu đã đạt được ước mơ của mình. Oh nói:
“Khi chính sách tăng cường quản lý bất động sản được đưa ra, ngay lập tức nhiều bất động sản tốt xuất hiện trên thị trường. Nếu mua được thì bạn kiếm được nhiều tiền. Tuy nhiên, chính sách bất động sản của chính phủ chỉ làm cho tầng lớp trung gian trong xã hội nghèo đi, và giúp người giàu càng giàu thêm mà thôi.”
Khác với những người giàu có, người bình thường thì nóng lòng lo lắng về tiền vốn, thuế khóa phải nộp. Người chưa có nhà thì lo giá nhà sẽ tăng theo chính sách chính phủ, khiến họ khó có thể mua được nhà. Người có bất động sản thì tự hỏi liệu giá bất động sản có xuống hay không?
“Phải xây dựng chiến lược đầu tư sử dụng tích cực chính sách hơn là đầu tư phù hợp với chính sách của chính phủ. Có thế bạn mới không trở thành vật hy sinh sau các chính sách của chính phủ.” - Min nói.
Hãy chú ý tới chính sách phát triển mới hơn là chính sách thắt chặt quản lý.
Chính sách xây dựng phát triển mới có thể chia ra làm hai loại: Thay đổi làm tăng giá trị sử dụng đất như thay đổi loại đất, thay đổi mục đích sử dụng đất từ đất nông nghiệp sang đất công nghiệp hay thổ cư, thay đổi đặc tính đất, quy hoạch đất chuyên canh, đất chuyên rừng, v.v. là sự phát triển mang tính cá biệt. Kế đến, quanh vùng quy hoạch phát triển xây dựng sẽ là sự phát triển kèm theo. Sự giới hạn, khan hiếm đất là nhân tố quyết định làm tăng giá đất. Cho nên, các triệu phú trẻ quan tâm nhiều hơn vào chính sách phát triển xây dựng mới - làm tăng thêm nhu cầu bất động sản - hơn là chú ý vào chính sách thắt chặt quản lý của chính phủ - vốn kìm hãm nhu cầu bất động sản.
Hãy tìm hiểu kỹ chính sách phát triển xây dựng mới của chính phủ.
Chúng ta hãy nghe thêm về bí quyết đầu tư của Oh:
“Việc thu thập tin tức và tìm hiểu các chính sách phát triển xây dựng mới của chính phủ vốn không dễ dàng. Tuy phần lớn các thông tin về quy hoạch xây dựng mới đều được công bố công khai nhưng rất khó tiếp cận các tài liệu chính thức. Quá trình này thực sự phức tạp và vất vả vì đôi khi chính người đầu tư là người phải nhận biết được đâu là thông tin thật, đâu là giả. Hãy tự nhủ rằng trên đời này không ai cho không ai cái gì. Không ai tốt đến mức mách nước cho người khác biết đầu tư 100 triệu won thì thu lãi được 500 triệu won. Cũng giống như chơi chứng khoán, nhân viên môi giới chứng khoán chỉ đưa ra hướng dẫn, còn bạn phải tự quyết định. Đầu tư bất động sản cũng vậy. Cho nên, tự tìm hiểu là yêu cầu tuyệt đối cho người đầu tư nói chung và cho bất động sản nói riêng. Bạn phải học cho đến khi bạn có thể tin vào khả năng phán đoán của mình. Khi đó bạn
mới có thể tự tin bước vào thị trường đầu tư. Nếu không có khả năng đó, xin hãy từ bỏ giấc mơ làm giàu bằng kinh doanh bất động sản.
Chiến lược sử dụng quỹ đất quốc gia - kim chỉ nam đầu tư của bạn.
Các triệu phú trẻ đầu tư vào bất động sản đều đồng loạt nhấn mạnh rằng trong tất cả các kế hoạch phát triển xây dựng mới, thì chiến lược sử dụng quỹ đất quốc gia là quan trọng nhất, và cho rằng kế hoạch sử dụng quỹ đất là kim chỉ nam dẫn dắt đến thành công trong đầu tư bất động sản.
Chẳng hạn, trước kia bạn có một mảnh đất nông nghiệp nhưng có thể xây dựng được, nhưng nay do sự thay đổi của kế hoạch sử dụng đất quốc gia nên bạn không được phép xây dựng. Khi đó, giá đất sẽ tụt xuống thấp hơn mức giá mà bạn đã mua. Mảnh đất của bạn giờ thành đất chết. Ngược lại, nếu chính phủ quy hoạch vùng đất nơi bạn có mảnh đất thành khu đô thị mới, mảnh đất của bạn ngay lập tức sẽ sinh lợi gấp nhiều lần.
TRIỆU PHÚ TRẺ LÀ CÁC “CHUYÊN GIA THUẾ” Rời quân ngũ sau tuổi hai mươi, Jeon Dong Hyu làm công nhật cho các nhà buôn ở chợ Dong Dae Mun và dành dụm được ít tiền. Nay bước vào cuối tuổi 40, Jeon đã là chủ một ngân hàng tư nhân. Nhà ở kiêm văn phòng công ty của Jeon ở Sang Wang Sin Ni nằm ở vị trí đối diện với khu nhà cao cấp Chong Kiet, ngay vùng quy hoạch xây dựng mới các tòa nhà cao tầng và là một trong rất ít khu vực được hưởng lợi nhiều nhất sau khi con sông Chong Kiet chảy qua Seoul được phục hồi dòng chảy như nguyên trạng. Có lẽ vì nghĩ như thế nên Jeon đã bán ngôi nhà này cho một công ty xây dựng với giá 1,6 tỷ won.
Vấn đề là thuế thu nhập từ việc bán nhà. Có người nói vì Jeon thuộc diện chỉ có một căn nhà, vả lại tổng diện tích nhà và văn phòng không vượt hạn mức quy định nên sẽ không phải đóng thuế thu nhập bán nhà.
Jeon trực tiếp tìm hiểu và tính ra số tiền thuế phải đóng lên đến 150 triệu won, vì giá bán nhà vượt quá 600 triệu won nên bị quy vào diện nhà ở cao cấp. Nếu là nhà ở cao cấp, thuế thu nhập bán nhà căn cứ vào số tiền bán thực tế nhà và đất kèm theo. Jeon biết rõ rằng công ty mua nhà của mình cần đất, chứ không cần nhà, nên Jeon không muốn trả số tiền thuế kể trên.
“Tôi tìm đến công ty xây dựng ấy, thuyết phục họ rằng tôi sẽ bỏ tiền ra phá nhà cũ rồi giao cho họ miếng đất trống. Công ty xây dựng thấy họ chỉ có lợi thêm nên đồng ý với đề nghị của tôi.”
Kết quả, Jeon không phải đóng hơn 150 triệu won theo tính toán của nhân viên cục thuế mà chỉ đóng hơn 10 triệu won tiền thuế đất.
Đối thủ lớn nhất của đầu tư thành công là thuế.
Nhiều triệu phú trẻ Hàn Quốc là những người có kiến thức uyên thâm về thuế. Tất nhiên họ có những chuyên gia về thuế thực sự để tư vấn và thực hiện công việc quản lý, tuy nhiên chính họ mới là người điều hành các chuyên gia này. Baek Jun Ki (32 tuổi) nhấn mạnh như sau:
“Hiểu người, biết ta; trăm trận, trăm thắng. Với người dấn thân vào thị trường đầu tư để kiếm tiền lớn thì việc hiểu sức mình là một trong những điều cơ bản. Còn vấn đề hiểu rõ đối thủ nữa. Trong làm giàu, đối thủ lớn nhất chính là thuế”.
Các triệu phú trẻ thường dốc hết mọi cố gắng để thu thập mọi thông tin chiến lược của cơ quan thuế. Có như thế họ mới vừa tuân thủ luật thuế vừa tìm cách giảm số thuế phải nộp, chứ không hề trốn thuế.
Các triệu phú trẻ không ngừng nghiên cứu, phân tích các luật thuế, cả mới lẫn cũ, để tìm các kẽ hở. Còn chính phủ luôn hoàn thiện các luật thuế hàng năm để lấp kẽ hở nên đây là một cuộc đấu tranh cân não liên tục diễn ra giữa cơ quan thuế và các nhà đầu tư.
Vì vậy, người nào có quyết tâm kiếm tiền lớn bằng đầu tư thì cần trau dồi, tích lũy thường xuyên các kiến thức về thuế.
Tận dụng tối đa thời gian ân hạn thuế, và đóng thành nhiều lần.
Đặc trưng rõ ràng nhất của nhiều triệu phú trẻ trong việc giao dịch tiền bạc là chiến lược thu tiền thật nhanh và chi tiền muộn nhất có thể được. Trong tiền thuế cũng vậy, họ thích nộp thuế thật muộn và luôn chia ra làm nhiều kỳ. Những người bình thường cố gắng nộp
thuế trước hạn để nhẹ lòng như trút được một gánh nặng. Nhưng các triệu phú trẻ thì nghĩ khác.
Jung Sang Teak, người có hàng tỷ won nhờ đầu tư chứng khoán và cổ phiếu, nói:
“Cho dù tiền rồi cũng sẽ rời khỏi tay mình, nhưng nếu lưu lại trong ngân hàng hay trong đầu tư chỉ một ngày thôi cũng tốt hơn. Vì có như vậy mới thêm được chút lãi dù là rất ít”.
Phải xây dựng kế hoạch nộp thuế từng bước.
Khi mua bán bất động sản, các triệu phú trẻ luôn xây dựng kế hoạch nộp thuế trước ngày chi trả tiền lần cuối. Vì sao? Những người bình thường sau khi mua nhà mới tìm đến cục thuế hay nhân viên ngân hàng để hỏi về vấn đề thuế. Nhưng lúc đó cục thuế hay ngân hàng không giúp gì hơn được nữa. Cần nhớ rằng khi một giao dịch hội đủ các điều kiện phải đóng thuế thì nghĩa vụ nộp thuế tự động có hiệu lực, cho nên biết ngày giờ đóng thuế là một trong những yếu tố rất quan trọng giúp tiết kiệm tiền thuế.
Mỗi quốc gia có chính sách thuế khác nhau. Ở Hàn Quốc, căn cứ thông lệ và nguyên tắc thì thời kỳ nhận chuyển giao bất động sản (khi mua) và thời kỳ chuyển giao (khi bán) là ngày giao nhận khoản tiền cuối cùng. Cần chú ý rằng thời kỳ chuyển giao và thời kỳ giao nhận cũng là thời kỳ nghĩa vụ nộp thuế có hiệu lực, tức là ngày thanh toán khoản tiền cuối cùng, chứ không phải ngày đăng ký quyền sở hữu. Vì lý do trên, các triệu phú trẻ Hàn Quốc bao giờ cũng xây dựng kế họach nộp thuế một cách tỷ mỷ trước khi mua bán bất động sản.
Nhất thiết phải học các quy định về thuế.
Nhất thiết phải học pháp luật liên quan tới thuế là lời khuyên của nhiều triệu phú trẻ - những người được gọi là “tiến sĩ thuế” tại Hàn Quốc. Bằng cách đầu tư lâu dài vào bất động sản, Hyong San Hae giờ đây nắm trong tay hàng tỷ won. Hyong nói về những luật thuế phải học như sau: “Lấy tri thức luật pháp làm nền tảng cơ bản. Quan trọng nhất là nghiên cứu thật kỹ các văn bản hướng dẫn thi hành các luật thuế. Các chính quyền địa phương luôn thi hành chế độ thuế
một cách đa dạng với mục đích tạo thuận lợi cho người dân địa phương đó. Nhất thiết phải học kỹ các luật thuế địa phương”.
Đặc biệt, để tạo thuận lợi cho kỳ bầu cử lần sau, người đứng đầu chính quyền địa phương thường chấp nhận những yêu cầu của người dân, đưa ra các chế độ miễn giảm thuế, chế độ thuận lợi về thuế trong khuôn khổ luật pháp cho phép, đây là cơ hội để người kinh doanh giảm được thuế của mình.
Pháp lệnh thuế được sửa đổi 3-4 lần trong một năm là điều thông thường, nhiều người phàn nàn đến bao giờ mới học hết những luật này. Đây là cách học của nhiều triệu phú Hàn Quốc: “Nếu chưa trau dồi được kiến thức về thuế, hãy tìm lấy một văn bản nhập môn, dễ hiểu về thuế và đọc 5-6 lần. Sau đó dần tìm sách khó hơn một chút. Cứ thế dần dần toàn bộ hệ thống luật thuế đi vào trong đầu lúc nào không biết”.
TRONG ĐẦU TƯ CỔ PHIẾU,“THƯỜNG THỨC” LÀ CHIẾN LƯỢC CAO NHẤT
Trong mọi đầu tư, “ngay thẳng” là chiến lược tốt nhất, “thường thức” là chiến lược cao nhất.
Kể từ sau năm 2000, cổ phiếu của các doanh nghiệp công nghệ thông tin bắt đầu làm chao đảo thị trường chứng khoán thế giới. Dù chỉ có 100 ngàn won, người ta cũng đổ xô đi mua cổ phiếu. Ngay mùa hè năm 2000 nóng bỏng với các loại cổ phiếu internet, Tae Min Young - một doanh nhân chuyên đầu tư cổ phiếu - lại quyết định mua cổ phiếu công ty bánh kẹo Lotte.
“Thật ra tôi đã chú ý tới kẹo cao su (chewing gum) của hãng Lotte, vốn đang được người tiêu dùng ưa chuộng. Nếu loại kẹo này được làm tốt hơn chắc sẽ bán chạy hơn, internet càng phát đạt, càng có nhiều người nhai kẹo cao su. Tôi đã đọc nội dung một cuộc phỏng vấn Warren Buffett rằng ‘Kết cục thì nhờ internet mà Coca-Cola vẫn giữ được vị trí số một của mình. Vì thế tôi đầu tư vào những cổ phiếu có tính truyền thống mà không phải cổ phiếu internet. Sau khi đọc bài báo này, tôi mạnh dạn đầu tư vào Lotte.”
Thực phẩm và bất cứ thứ gì có thể nhai được là phương châm đầu tư của Tae. Cho dù nền kinh tế chung gặp khó khăn thì mọi người vẫn phải ăn, uống, và sử dụng các loại dược phẩm thiết yếu. Con người càng đau đầu do suy nghĩ nhiều thì càng ăn uống nhiều hơn.
Hiện nay, trị giá cổ phiếu Tae đầu tư vào Công ty bánh kẹo Lotte sau chưa đầy 5 năm đã tăng hơn 10 lần, lên đến 1 tỷ 200 ngàn won.
“Tại sao tôi không bán bớt một ít cổ phiếu đi? Không, cho đến lúc chỉ cần bán một cổ phiếu Lotte là đủ đi du lịch thế giới thì tôi mới nghĩ đến chuyện bán ra.”
Sức mạnh của kiến thức thường thức.
Các triệu phú trẻ thường chọn hình thức đầu tư vào cổ phiếu hơn trái phiếu. Theo họ, tất cả mọi loại trái phiếu như sổ tiết kiệm, trái phiếu quốc gia, trái phiếu công ty, trái phiếu không đánh thuế... đều không đối phó được với lạm phát. Tuy nhiên, để đầu tư cổ phiếu thành công, bạn cần phải học rất nhiều, từ việc phân tích cơ bản về công ty, đọc hiểu báo cáo tài chính, phân tích xu hướng và chiến lược công ty, quản trị rủi ro, …
Peter Lynch, nhà quản lý quỹ thành công trong lịch sử Wall Street, trong cuốn Anh hùng Wall Street có kể một câu chuyện như sau:
“Vào những năm 1950, có một người lính cứu hỏa sống ở New England, gần nhà máy Tambrands - nơi đang mở rộng quy mô lớn chưa từng thấy.
Anh lính cứu hỏa đơn giản nghĩ rằng nhà máy này đang ăn nên làm ra nên mới khuếch trương mạnh mẽ như thế. Thế là anh ta đầu tư hai ngàn đô-la vào cổ phiếu nhà máy Tambrands. Sau đó trong năm năm tiếp theo, mỗi năm anh đầu tư tiếp hai ngàn đô-la nữa. Hai mươi hai năm sau, vào năm 1972, anh ta nghỉ hưu và trở thành… tỷ phú.”
Sức mạnh của những suy luận mang tính thường thức như thế cũng phát huy tác dụng trong thị trường cổ phiếu ngày nay. Chẳng hạn, tại Hàn Quốc, khi nói về hàng điện tử thì người ta nghĩ ngay tới Samsung, mì ăn liền là Nongsim, mua sắm là Shinegye. Đó là những kiến thức thường thức giúp bạn định hướng và lựa chọn cổ phiếu để đầu tư.
Triệu phú cổ phiếu sẽ là triệu phú bất động sản.
Ở
Ở những người kiếm được nhiều tiền thông qua đầu tư cổ phiếu có một điểm chung nhất: con mắt sáng suốt trong việc lựa chọn “tiền tệ” hay “bất động sản”. Tae Min Young tự hào nói:
“Kinh nghiệm của tôi rất đơn giản. Đầu tư vào khu căn hộ cao cấp nhất trong vùng đất đai đắt nhất sẽ có lợi nhất. Trong cùng khu vực, căn hộ nào lớn, ở vị trí giao thông thuận tiện hơn thì giá cả tăng nhanh hơn. Ngay cả trong cùng một tòa nhà, tầng tốt hơn sẽ mang lại lợi ích đầu tư cao hơn.”
Từ đó cho thấy các triệu phú trẻ đã áp dụng chiến lược đầu tư bất động sản vào đầu tư cổ phiếu. Cũng giống như đầu tư bất động sản, các triệu phú trẻ thích đầu tư vào cổ phiếu của các công ty tốt nhất, có giá đắt nhất. Tất nhiên trong thời gian ngắn, đây đó cũng có hiện tượng tăng giá đột biến của một vài loại cổ phiếu, nhưng các triệu phú trẻ luôn tránh đầu tư vào các loại cổ phiếu “bong bóng” như thế.
Triệu phú Kang Man Jung nói:
“Ta hãy nhớ lại câu chuyện của Warren Buffett. Cuối năm 1950, khi mới bước chân vào đầu tư cổ phiếu, ông đã hiểu ra sự thật rằng việc mua cổ phiếu rẻ tiền sẽ dẫn tới nhiều rủi ro. Các cổ phiếu rẻ thường là cổ phiếu của các công ty đứng trước nguy cơ phá sản, hoặc tài sản của họ đang vơi dần đi. Nên ông bắt đầu quan tâm tới cổ phiếu của các công ty có triển vọng. Ông tránh được thua lỗ vì đã đầu tư vào cổ phiếu tốt.”
Để đầu tư vào cổ phiếu của một công ty nào đó, bạn cần lưu ý các điểm sau:
- Thứ nhất, công ty đó thuộc ngành công nghiệp phát triển, chiếm thị phần cao, và đang giữ vị trí đầu ngành.
- Thứ hai, công ty đó phải có thương hiệu mạnh, sản phẩm gây được sự tín nhiệm lớn đối với người tiêu dùng.
- Thứ ba, công ty đó phải có thực chất, có người lãnh đạo và đội ngũ quản lý tài năng.
Cần cân nhắc tỷ lệ giữa đầu tư phân tán và đầu tư tập trung.
Phần lớn các triệu phú trẻ đều hiểu rõ nguyên tắc phân tán rủi ro trong đầu tư: “Không đựng tất cả trứng trong một cái rổ” . Là chuyên gia về đầu tư phân tán, John Templeton cho rằng: “Đầu tư phân tán không có nghĩa là phân tán tiền vốn vào cổ phiếu của các công ty trong nhiều ngành nghề khác nhau. Và, nếu sử dụng chiến lược đầu tư phân tán thì có thể bảo đảm mức an toàn cao”. Tuy nhiên, nhiều triệu phú trẻ vẫn tán thành nguyên tắc đầu tư tập trung.
Nhà đầu tư tập trung Warren Buffett nói:
“Đầu tư quá phân tán không phải là một chiến lược hiệu quả. Đối tượng đầu tư của chúng tôi là các công ty tốt. Có người lắp một lúc nhiều điện thoại để thường xuyên nghe, gọi, và dán mắt vào bảng giá cổ phiếu. Dù bạn có ba đầu sáu tay cũng không kham hết được từng ấy việc. Chúng tôi suy nghĩ và hành động hoàn toàn khác với số đông”.
Trên thực tế Warren Buffett đầu tư tập trung vào khoảng 10 loại cổ phiếu. Ông chịu ảnh hưởng sâu bởi phương thức đầu tư của nhà kinh tế học những năm 30, đồng thời là nhà đầu tư xuất sắc Keins.
Như vậy, bỏ tất cả trứng vào một rổ hay nhiều rổ không phải là căn cứ vào số lượng chủng loại đầu tư. Vấn đề là năng lực phán đoán của bạn vào điểm mạnh yếu của từng nguyên tắc.
Warren Buffett nói:
“Nếu hiểu rõ từng chủng loại đầu tư thì đầu tư tập trung sẽ mang lại hiệu quả cao. Còn suy nghĩ cho rằng đầu tư phân tán vào các chủng loại mà mình chưa hiểu rõ sẽ hạn chế được rủi ro - là một suy nghĩ sai.”
Nhìn chung, các triệu phú trẻ thiên về hướng chọn cổ phiếu tốt và tập trung đầu tư. Một số khác thì chọn giải pháp điều chỉnh có hiệu
quả cả hai nguyên tắc đầu tư này.
Hãy mạnh dạn đầu tư vào cổ phiếu tốt.
“Nếu giá cổ phiếu bạn đang nắm trong tay hạ xuống 8-10% thì nên bán ngay để giảm tổn thất.”
“Nếu giá cổ phiếu tăng lên hai lần thì tôi bán ngay.”
“Sau hai năm mua vào tôi mới tính đến chuyện bán cổ phiếu ra.”
Theo tỷ phú Kim Jin Hyouing, tác giả của những lời khuyên trên không phải là một nhà đầu tư chứng khoán thực thụ. Kim nói:
“Nếu bạn không thể “bình chân như vại” khi giá cổ phiếu tụt xuống còn chỉ 50% thì ngay từ đầu bạn đừng nghĩ tới chuyện đầu tư chứng khoán.”
Đối với các nhà đầu tư cổ phiếu chuyên nghiệp, họ không kiếm tiền nhờ ở sự chênh lệch giữa giá mua và giá bán. Họ kiếm tiền thông qua việc sở hữu cổ phiếu. Chẳng hạn, họ chỉ tập trung vào các cổ phiếu tốt, có mức sinh lợi cao và sự ổn định lớn (còn gọi là cổ phiếu blue-chip). Họ không mua vào bán ra mà mua để tích lũy. Họ muốn sở hữu cổ phiếu càng lâu càng tốt, có khi suốt đời, để hưởng thụ thành quả của nó.
Là người rất được kính trọng, nhà quản lý quỹ xuất sắc nhất tại Wall Street, Peter Lynch nói:
“So với người mua vào bán ra cổ phiếu, người mua và giữ cổ phiếu sẽ hưởng được lợi nhiều hơn.”
Vậy các triệu phú trẻ Hàn Quốc có bán ra các cổ phiếu do họ sở hữu không, và bán ra vào lúc nào? Họ chỉ bán cổ phiếu ra thị trường khi “tình hình bên trong” của một công ty tiếp tục trở nên xấu đi.
Bằng ngược lại, dù giá cổ phiếu tăng lên hay giảm xuống 50% thì họ cũng tiếp tục sở hữu cổ phiếu đó.
Triệu phú trẻ Seol Dong Woong giải thích:
“Nếu đầu tư cổ phiếu bằng tiền nhàn rỗi thì bạn có thể giữ cổ phiếu ấy lâu dài. Đồng tiền đó sẽ mang lại cho bạn giá trị của thời gian. Và thời gian ắt hẳn sẽ giúp bạn tạo ra nhiều của cải hơn”. Lịch sử hàng trăm năm đầu tư cổ phiếu châu Âu, Mỹ và hàng chục năm ở Hàn Quốc cũng đã minh chứng cho điều đó.
NĂM NGUYÊN TẮC CHỌN CỔ PHIẾU TỐT NHẤT
Hãy tìm kiếm các loại cổ phiếu có khả năng lên giá hơn ba lần.
Sau những thành công vang dội và thất bại thảm hại trong đầu tư cổ phiếu, Ở tuổi 43, Kim Kyoung Min mới chuyển sang đầu tư gián tiếp. Sớm kế thừa công việc kinh doanh thời trang của hãng nổi tiếng thế giới từ người cha, Kim đã tích lũy được một lượng tài sản lớn từ trước khi đến tuổi ba mươi.
Đầu năm 2000, khi đang ở Mỹ, Kim nghe tin cổ phiếu internet trong nước tăng giá mạnh nên vội vã về nước và tung một số tiền lớn đầu tư vào loại cổ phiếu này. Kim hồi tưởng:
“Công việc kinh doanh thuận lợi nên tôi trở nên dễ dãi trong việc kiếm tiền. Tôi bám theo cổ phiếu internet bằng cả các giao dịch trả tiền sau. Kết quả là tôi chịu thất bại thảm hại.”
Lần đầu tiên trong đời, Kim đã thấm thía thế nào là trắng tay. Bị tổn thương tinh thần, nhưng Kim không khuất phục. Anh tìm tòi và cuối cùng chọn cách đầu tư vào các quỹ. Kim quyết tâm dù mất 30 năm cũng phải kiếm bằng đủ số tiền đã mất trong ba năm qua đầu tư vào cổ phiếu.
Nhưng kết quả đến nhanh ngoài mong đợi của Kim. Sau mùa hè 2004, giá cổ phiếu bắt đầu tăng trở lại và lên đến mức cao nhất vào năm 2005. Cổ tức của Kim tăng vọt và sau ba năm đầu tư vào quỹ, Kim đã kiếm được một khoản lợi nhuận nhiều hơn số tiền đã mất trong ba năm qua đầu tư vào cổ phiếu internet.
Đầu tư cổ phiếu là hình thức đầu tư thu hút rất đông quảng đại quần chúng ở các nhu cầu phát triển. Lời khuyên của các triệu phú
trẻ Hàn Quốc chính là nếu thực sự quan tâm đến cổ phiếu và cam kết dành đủ thời gian cho việc đầu tư cổ phiếu thì hãy chọn cách đầu tư trực tiếp để nhận được lợi ích cao hơn so với đầu tư gián tiếp. Tuy nhiên, so với đầu tư gián tiếp qua các quỹ thì đầu tư trực tiếp thường đi kèm nhiều rủi ro.
Kim giải thích:
“Thật khó có thể diễn tả bằng lời cảm giác khi nhận được kết quả tốt đẹp từ đầu tư. Cảm nhận thành quả và niềm tự hào mang lại cho bạn niềm tin vào đầu tư. Đó là sức mạnh vô hình có tác dụng tạo vốn cho vụ đầu tư tiếp theo.”
Bất kỳ nhà đầu tư cổ phiếu nào cũng phải chuẩn bị cho mình nguồn vốn “thời gian” thật dồi dào, bởi thông thường, thời gian cầm giữ cổ phiếu càng dài thì giá trị cổ phiếu càng tăng. Những người muốn thu hồi vốn nhanh sau 2-3 năm không nên đầu tư trực tiếp vào cổ phiếu.
Cách duy nhất để chiến thắng trong cuộc chơi này là đầu tư bằng ‘tiền nhàn rỗi’ và ‘lòng kiên nhẫn’. Là người đầu tư vào cổ phiếu từ khi còn ngồi trên ghế phổ thông trung học, nay vừa đi làm công ăn lương vừa tiếp tục nghề cũ, H. Yun Chol, 35 tuổi, tâm sự:
“Khi mới bắt đầu làm quen với cổ phiếu, tôi chỉ có 10 triệu won. Chỉ trong 5 năm tôi trúng hattrick năm lần, thu được 2 tỷ 430 triệu won. Ước mơ của tôi là sau này trúng 10 lần hattrick nữa. Thế là bao nhiêu nhỉ? 590 tỷ 490 triệu won đấy!”
Đầu tư gián tiếp mang lại cho bạn sự an toàn.
Lứa tuổi thích đầu tư trực tiếp là những triệu phú ngoài tuổi 30. Sức trẻ, khí phách và nhiệt huyết là vũ khí của các triệu phú ngoài tuổi 30. Đối với họ, hình thức đầu tư trực tiếp là lựa chọn tối ưu, trong khi các triệu phú ở độ tuổi 40 thường thích đầu tư gián tiếp, tức đầu tư vào các quỹ. Trên thực tế, đầu tư là chiến đấu với thời
gian. Những người ở tuổi 40 lấy đâu ra thời gian để chờ đợi như lúc còn ở tuổi 30. Thiếu thời gian, khả năng tập trung cũng kém đi, và tinh thần mạo hiểm cũng không còn mạnh mẽ như trước. Do vậy họ có xu hướng chọn các vụ đầu tư có độ an toàn cao hơn (đầu tư vào các quỹ). Họ chuyển dần suy nghĩ sang quản lý đầu tư hơn là tìm chiến lược đầu tư mới. Lợi tức tuy có ít hơn nhưng tiết kiệm được thời gian.
Khi lựa chọn sản phẩm đầu tư, các triệu phú trẻ thường đặt các tiêu chí sau:
Thứ nhất, phải cảnh giác và kiểm tra kỹ mọi thông tin trước khi mua cổ phiếu qua các quỹ môi giới đầu tư.
Các nhà môi giới quỹ được trả tiền hoa hồng trên doanh số mà họ môi giới được nên họ thiên về lợi ích của chính họ và của công ty phát hành cổ phiếu hơn là vì lợi ích của khách hàng.
Thứ hai, cần xem xét cẩn thận giá trị thực hiện của cổ phiếu trong quá khứ chứ không phải giá trị hiện hành. Chọn một sản phẩm đầu tư thích hợp cũng khó như chọn người bạn đời. Bạn cần có đầy đủ thông tin về thương phẩm đó.
Ở đây các bạn cần chú ý xác minh xem người quản lý quỹ đầu tư lúc đó có đương nhiệm hay không, và sự chênh lệch cổ tức hàng năm không quá cách biệt. Ví dụ, giả sử quỹ A một năm nào đó có mức lãi tới 100%, nhưng năm sau tụt xuống -50% (lỗ). Còn quỹ B có mức lãi tương ứng là 10% và 0%. Khi đó, các triệu phú trẻ sẽ chọn đầu tư vào quỹ B. Vì về lâu dài, quỹ B ổn định và có lãi lớn hơn.
Thứ ba, không chạy theo các quỹ đầu tư có lãi suất cao hơn. Các triệu phú trẻ thường lựa chọn quỹ bảo đảm được lãi suất xấp xỉ lãi suất bình quân, điển hình là sản phẩm quỹ index.
Thứ tư, nếu muốn đầu tư lâu dài, hãy bỏ qua quỹ hỗn hợp giữa trái phiếu và cổ phiếu. Bạn nên chọn quỹ cổ phiếu thuần túy.
Hàng chục năm qua, lãi suất cổ phiếu luôn cao hơn lãi suất trái phiếu và trong tương lai vẫn sẽ như thế. Cho nên, có khả năng bạn đang bỏ qua nhiều cơ hội lớn nếu không chọn mua cổ phiếu từ các quỹ.
Thứ năm, không liên tục thay đổi quỹ đầu tư.
Gần đây, nhiều người có xu hướng chạy theo các quỹ có lãi suất cao nhất nên kết quả là họ thường xuyên thay đổi quỹ đầu tư. Nhưng cho dù quỹ đó có lãi cao nhất trong năm nay thì sang năm sau, có khả năng nó không mang lại kết quả tương tự. Hãy chọn một quỹ có thực
lực tốt nhất và kiên quyết giữ vững chiến lược đầu tư của mình, đó mới là chiến lược có hiệu quả.
ĐẦU TƯ RA HẢI NGOẠI - GÀ ĐẺ TRỨNG VÀNG
Mọi đầu tư ra nước ngoài phải bắt đầu từ thành phố có hoạt động thương mại lớn nhất của quốc gia đó.
Choi Yeong Jun và Ham Jin Ho, quen nhau qua các buổi đánh gôn và tỏ ra rất tâm đầu ý hợp về đầu tư bất động sản. Họ cùng đầu tư vào lĩnh vực bất động sản ở Trung Quốc. Đầu năm 2003, Choi mua một căn hộ đang xây dựng rộng gần 140m2 với giá 120 triệu won tại một khu đô thị mới vùng Suyjahu, một trung tâm thương nghiệp tiêu biểu phía nam Thượng Hải. Tháng 4 năm 2004, Choi bán lại cho Ham với giá 154 triệu 500 ngàn won. Sau đó, Ham bỏ ra 22 triệu 500 ngàn won hoàn thiện phần trang trí nội thất và bán lại cho một ngưới khác với giá 202 triệu 500 ngàn won.
Trước khi tòa nhà căn hộ được hoàn thành, Choi sẵn sàng chấp nhận rủi ro vay nợ trả lãi. Còn Ham thì đầu tư vào việc hoàn tất nội thất của căn hộ. Nếu không bán được căn hộ ít nhất bằng chi phí đầu tư đã bỏ ra, cả hai phải nhận lãnh hậu quả.
Trong vụ này, hai người tính toán lời lãi ra sao?
70% số tiền mua căn hộ (84 triệu won được giải quyết bằng tiền Choi vay ngân hàng, còn lại 36 triệu won là tiền sẵn có của Choi. Đầu tư bằng số tiền nhàn rỗi 36 triệu won và Choi thu lợi 34 triệu won, tức gần 99%/năm vốn tự có. Để dễ tính toán, ta tạm bỏ qua các loại thuế và tiền lãi ngân hàng. Còn Ham mua lại nhà của Choi bằng khoản nợ ngân hàng Choi đã vay và Ham vay thêm một khoản nợ mới. Như vậy, khoản tiền Ham bỏ ra mua nhà được giải quyết 70% bằng hai khoản vay trên. Như vậy, trên thực tế Ham chỉ đầu tư bằng 69 triệu won vốn tự có. Sau 3 tháng, Ham thu lợi 48 triệu won, tức Ham đạt lợi nhuận ở mức 148%/ năm.
Đầu tư bất động sản Trung Quốc.
Cho đến trước năm 1998, chính phủ và các cơ quan nhà nước Trung Quốc đảm nhiệm hoàn toàn việc cung cấp nhà ở. Nhưng từ sau 1998, Trung Quốc bãi bỏ hoàn toàn chính sách này, nhờ thế, cùng với sự bùng nổ của nền kinh tế Trung Quốc, nhu cầu nhà ở tăng lên nhanh chóng và luôn ở mức trên dưới 30% một năm.
Gần đây, giá nhà ở vùng Thượng Hải tăng mạnh trong khi một số nơi khác đã có dấu hiệu giảm xuống. Giá mua bán các căn hộ ở Thượng Hải chỉ ở mức 1/4 của Hồng Kông, 1/3 của Tokyo. Thượng Hải có vị trí quan trọng và là một trong những trung tâm tài chính, thương mại lớn của châu Á, hơn nữa vào năm 2010 tại đây sẽ khai mạc triển lãm về thương mại, vận tải hàng không, văn hóa… nên trong tương lai nhu cầu bất động sản tiếp tục tăng lên là một điều chắc chắn. Với hy vọng như vậy, nhiều nhà đầu tư đã đổ xô vào Thượng Hải để mua nhà đất làm thị trường bất động sản nơi đây trở nên rất nóng bỏng.
Câu hỏi đặt ra là nếu đầu tư vào Trung Quốc, nhà đầu tư nên chọn thành phố nào? Theo Choi Yeong Jun, một tỷ phú trong ngành bất động sản: “Đó là Thượng Hải, nơi có nhu cầu nhà ở cho người nước ngoài rất lớn. Đây cũng là nơi có chế độ thuế khóa bất động sản rất mềm dẻo. Thành phố này thực sự có sức hấp dẫn kỳ lạ đối với các nhà đầu tư. Bên trong Thượng Hải, các khu vực Phsi, Long bai, Suyjihui; Waitan, Putungxincu,... là những vùng rất có triển vọng”.
Gần đây, Hàn Quốc đã thay đổi quy định giao dịch ngoại hối, cho phép tăng số tiền đầu tư ra nước ngoài từ 1 triệu USD lên 3 triệu USD đồng thời nâng hạn mức gửi tiền mua nhà ở nước ngoài lên 500 ngàn USD. Những chính sách như thế đã tháo gỡ rất nhiều cản ngại làm hạn chế việc hoạt động mua bán bất động sản ở nước ngoài và vô tình tiếp tay cho người dân gửi tiền bất hợp pháp ra nước ngoài để đầu tư vào bất động sản.
Ưu điểm lớn nhất trong đầu tư bất động sản ở Trung Quốc là có thể mua được bất động sản lớn bằng một số tiền nhỏ.
Các nhà đầu tư nước ngoài - đứng đầu là người Hàn Quốc - khi mua bất động sản ở Trung Quốc đều có thể vay ngân hàng 70% (nhiều nhất là 80%) số tiền mua nhà. Cho nên, dù là người nước ngoài, chỉ cần bạn có trong tay 30 triệu won là có thể mua được một căn hộ có giá 100 triệu won. Do vậy, các triệu phú trẻ ưu tiên sử dụng có hiệu quả ưu điểm này làm đòn bẩy để đầu tư bất động sản tại Trung Quốc.
Ở Hàn Quốc, người nước ngoài muốn sở hữu bất động sản gặp phải một số hạn chế. Nhưng ở Trung quốc, người nước ngoài được tự do giao dịch bất động sản và được bảo hộ đầu tư như người Trung Quốc.
Ngoài ra, sức hấp dẫn lớn khiến các triệu phú trẻ chọn Trung Quốc là do chính sách thuế ở đây khá dễ dãi. Đặc biệt ở Thượng Hải, thuế thu nhập bán nhà được miễn toàn bộ. Gần đây, chính quyền Thượng Hải xây dựng chế độ thuế nhượng bán nhà. Có lẽ họ sẽ thi hành chế độ thuế này trong vài năm tới nhưng so với Hàn Quốc, mức thuế sẽ không đáng kể.
Còn quan điểm của các tỷ phú trên thế giới thì sao?
Điểm chung nhất của George Soros, Warren Buffett, Bill Gates, John Templeton và tỷ phú số một châu Á Ly Ka Shing là gì? Đó là họ vừa là tỷ phú thế giới, đồng thời là những người tích cực nhất trong việc đầu tư ra thế giới, đặc biệt là Trung Quốc.
Được mệnh danh là vua đầu tư cổ phiếu, năm 2003, Warren Buffett đã mua đến 13% cổ phiếu Petro China của công ty dầu khí Trung Quốc trên sàn Chứng khoán Hồng Kông. Sau đó Warren tiếp tục đầu tư lớn vào công ty bảo hiểm lớn nhất Trung Quốc. Bill Gates, sau khi được chính phủ Trung Quốc cấp chứng nhận “nhà đầu tư
nước ngoài 100 triệu USD”, cũng đang tiến hành đầu tư vào cổ phiếu Trung Quốc. Khi Hàn Quốc đang trong cơn khủng hoảng tiền tệ năm 1997, John Templeton nhảy vào thị trường tiền tệ Hàn Quốc và thu lợi lớn. Riêng Ly Ka Shing - người giàu nhất châu Á - đồng thời với việc đóng góp tiền từ thiện và đầu tư 750 triệu USD vào Ngân hàng Trung Quốc - một trong bốn ngân hàng lớn nhất Trung Quốc.
George Soros là người rất thành thạo chiến lược đầu tư gián tiếp thông qua các quỹ đầu tư. Mười năm trước, 1995, khi công ty hàng không lớn thứ tư Trung Quốc là Hải Nam Airline niêm yết cổ phiếu tại Hồng Kông thì George đã mua về cho mình 14,8% cổ phiếu hãng này. Khi đó vốn đầu tư của George là 25 triệu USD nhưng hiện nay con số đã là 60 triệu USD.
Cơ hội đến từ các quỹ nước ngoài.
Chiến lược đầu tư gián tiếp vào tài sản nước ngoài có hiệu quả nhất chính là quỹ nước ngoài. Tâm lý phổ biến của những người trông vào đầu tư hải ngoại là quỹ nước ngoài có thể giảm tối đa rủi ro, đồng thời tạo ra lợi nhuận lớn nhất. Quỹ hải ngoại được quản lý chuyên nghiệp, mang lại nhiều cơ hội đầu tư ra nước ngoài. Gần đây, sự phát triển của hàng trăm quỹ nước ngoài tạo ra phạm vi lớn để các nhà đầu tư lựa chọn. Ngoài các quỹ hải ngoại kiểu trái phiếu, cổ phiếu, bất động sản, còn có quỹ nước ngoài đầu tư trực tiếp vào từng quốc gia, từng ngành công nghiệp, thậm chí từng thị trường.
Khi đầu tư vào các quỹ nước ngoài, điều đầu tiên cần suy nghĩ là “rủi ro chuyển đổi ngoại tệ”. Tức là, cho dù mức thu lợi của quỹ nước ngoài cao, nhưng nếu giá trị đồng won lúc chuyển đổi ngoại hối tăng vọt lên nhiều so với lúc đầu tư, tức khi tỷ giá won so với đồng USD giảm xuống thì khi đổi USD ra won sẽ giảm mức thu lợi, hoặc có thể bị lỗ. Ngược lại, nếu giá trị đồng won hạ xuống thì bạn vừa thu lợi đầu tư quỹ hải ngoại, vừa thu lợi do chênh lệch tỷ giá chuyển đổi. Một ưu điểm nữa là thu nhập do chênh lệch tỷ giá không bị đánh
thuế. Tuy nhiên, bạn cần phán đoán cẩn thận vì yếu tố may rủi về tỷ giá chuyển đổi ngoại tệ luôn tiềm ẩn trong đầu tư quỹ nước ngoài.
Ký ‘hợp đồng mua bán cố định trước tỷ giá’ có thể giúp giảm thiểu rủi ro bởi khi đó, bạn sẽ không còn lo lắng gì đến trường hợp đồng won giảm giá.
Ví dụ, nếu bạn chuyển đổi 1 tỷ won với tỷ giá 1.000 won ăn 1 USD thì bạn được 1 triệu USD. Nhưng nếu sau này tỷ giá tụt xuống 900 won ăn 1 USD (tức đồng won tăng giá) thì với 1 triệu USD bạn chỉ đổi ra được 900 triệu won. Chính là do tỷ giá mà bạn bị thiệt hại 100 triệu won. Hợp đồng cố định trước tỷ giá nhằm cố định tỷ giá mai sau (chưa biết bao nhiêu) bằng tỷ giá đã biết hiện nay là 1.000 won ăn 1 USD để bạn tránh bị mất 100 triệu won như trên.
Theo các triệu phú trẻ, “hợp đồng cố định trước tỷ giá” cũng không thể bù đắp được tất cả các rủi ro. Điểm yếu rõ nét của hợp đồng cố định trước tỷ giá là nó thường chỉ có giá trị từ một đến hai năm. Khi đến hạn bạn phải chuyển đổi sang đồng tiền khác. Với các triệu phú trẻ, khi đầu tư lâu dài vào quỹ nước ngoài, không phải bao giờ họ cũng ký hợp đồng cố định trước tỷ giá.
CHÚ Ý PHÂN TÁN RỦI RO KHI ĐẦU TƯ CỔ PHIẾU
Nếu chỉ nhắm vào các xí nghiệp Hàn Quốc thì bạn đã bỏ lỡ thời cơ đầu tư vào các tập đoàn tầm cỡ trên thế giới. Seon Man Ky từng mua 20 ngàn cổ phiếu của Công ty Xây dựng Trung tâm Thương mại Yuk Ka Chuy của Thượng Hải với giá mỗi cổ phiếu là 0,32 USD, tương đương 7 triệu 680 ngàn won cho 20 ngàn cổ phiếu. Sau đó Seon tiếp tục đầu tư vào cổ phiếu của Công ty Phát triển Công cụ Thượng Hải và Công ty Man Kwa. Tổng số tiền mà Seon đã đầu tư vào cổ phiếu ở Trung Quốc là 69 triệu 980 ngàn won.
Sau ba năm giữ cổ phiếu, Seon bán toàn bộ vào năm 2001 và thu được cả vốn lẫn lời là 584 triệu 450 ngàn won. Kể từ đó, Seon bắt đầu chú ý tới cổ phiếu liên quan tới Công ty Điện lực và Công ty Đường Cao tốc. Trong ba năm 2000 - 2003, Seon đã đầu tư 75 triệu won vào ba loại cổ phiếu của Công ty Phát triển Quảng Đông, Công ty Phát triển Quốc tế Đại Đường, Công ty Điện lực Quốc tế Hoa Nam. Tính đến nay, năm 2006, trị giá số cổ phiếu nói trên đã tăng đến 492%, tức 270 triệu won.
Cũng trong năm 2001, Seon còn đầu tư vào cổ phiếu ngành dầu mỏ của những công ty như Petro China, Chinopec. Năm 2002, Seon mua cổ phiếu ngành dịch vụ hậu cần của Cảng Syon Chon, Công ty Vận tải container Quốc tế, Công ty Cứu hỏa Cảng Thượng Hải, Công ty Phát triển Thượng Hải, v.v. Như vậy, Seon đã đầu tư vào cổ phiếu Trung Quốc với tổng số tiền 164 triệu won và số tiền ban đầu này hiện tại đã lên đến 2 tỷ won.
“Bí quyết đầu tư ư? Khi nào không có biến động lớn thì tôi vẫn giữ lấy số cổ phiếu đã mua! Cùng với sự phát triển kinh tế, thị trường cổ phiếu Trung Quốc sẽ không ngừng phát triển. Tôi đang chờ đợi nhu cầu lớn của Trung Quốc sau kỳ Olympic Bắc Kinh 2008.”
Hãy nhìn ra thị trường thế giới.
Một trong những nhà đầu tư vĩ đại nhất trong lịch sử đầu tư chứng khoán John Templeton phát biểu như sau:
“Nếu nhìn ra thế giới, bạn sẽ tìm thấy nhiều nơi đáng để đầu tư hơn và đó cũng là cơ hội giúp bạn phân tán rủi ro.”
Sim San, một triệu phú trẻ vừa làm việc ở công ty tài chính nước ngoài, vừa là nhà đầu tư quỹ nước ngòai, nhấn mạnh thêm:
“Qua gặp gỡ và trò chuyện với các nhà đầu tư nước ngoài, tôi được biết họ bước ra thương trường thế giới với quyết tâm rất lớn nên họ không gặp khó khăn gì đáng kể trong công việc kinh doanh của mình.”
Trong sân chơi “toàn cầu hóa” ngày nay, đầu tư ra nước ngoài đang trở thành xu thế lớn và thể hiện rõ nét nguyên tắc đầu tư phân tán. Điều này có thể lý giải bằng mối quan hệ mang tính không an toàn giữa thị trường Hàn Quốc và thị trường thế giới.
Lý do tiêu biểu nhất là vì mỗi nước có một chu kỳ kinh tế và hình thái, thể chế chính trị khác nhau, cơ cấu kinh tế cũng khác nhau. Kết cục, tác động qua lại mang tính không ổn định giữa các quốc gia sẽ tạo ra thời cơ thu lợi thông qua hoạt động đầu tư phân tán.
Cần nhớ rằng ngay trong một nhà máy, mọi bộ phận cũng không phát triển cùng một tốc độ. Tương tự, trong một quốc gia, trong mọi ngành công nghiệp cũng không có sự phồn thịnh đồng đều. Nếu cứ bám lấy thị trường trong nước, chúng ta sẽ bỏ lỡ cơ hội đầu tư vào các công ty phát triển trên thế giới.
Một trăm năm trước, để tạo ảnh hưởng đến kinh tế thế giới, cần phải có một thời gian nhất định. Nhưng giờ đây, tốc độ thông tin trở nên hữu dụng hơn bao giờ hết. Internet có thể đem đến toàn cảnh thị trường toàn thế giới và nhận ra những biến động nhỏ nhất trên
thị trường. Toàn cầu hóa đã làm mờ đi rất nhiều ranh giới giữa các công ty trong và ngoài nước. Nhiều vận hội đầu tư mới đang chờ đón các nhà đầu tư. Tuy nhiên, để gia nhập sân chơi này, bạn cần chịu khó học tập thêm và mạnh dạn áp dụng kiến thức vào thực tiễn.
Xin nhấn mạnh một lần nữa, chỉ có đầu tư phân tán ra nhiều thị trường khác nhau trên thế giới bạn mới thu lợi lớn và giảm tối đa các rủi ro.
Cổ phiếu Trung Quốc - một mỏ vàng.
Phần lớn các triệu phú Hàn Quốc trẻ cho rằng thị trường cổ phiếu Trung Quốc là sân chơi chứng khoán có một không hai trong đời họ. Đó thực sự là một mỏ vàng.
Trong vòng 20 năm từ ngày cải cách và mở cửa nền kinh tế năm 1978, Trung Quốc luôn duy trì mức tăng trưởng kinh tế gần 10%/năm. Từ năm 1997, trong khi nhiều nước châu Á trải qua khó khăn do khủng hoảng tiền tệ, Trung Quốc vẫn duy trì được mức tăng trưởng hàng năm 7 - 8%. Thậm chí trong đại dịch SARS vào năm 2003, nền kinh tế Trung Quốc vẫn đạt mức tăng trưởng 9,1%.
Vừa là chuyên gia đầu tư các quỹ, vừa là nhà đầu tư vào bất động sản Trung quốc, Park Byung Hy, 38 tuổi, giải thích như sau:
“Năm 2008 là năm của Thế vận hội Bắc Kinh, năm 2010 Trung Quốc sẽ tổ chức Expo quốc tế tại Thượng Hải, cùng với việc giới thiệu nhiều dự án khai thác tiềm năng của miền tây Trung Quốc. Họ đang trỗi lên thành một cường quốc thực sự.”
Để tham khảo, sau khi chủ trì Olympic Tokyo 1964, trong 7 năm liền, sau đó Nhật Bản luôn duy trì mức tăng trưởng GDP hàng năm 10%. Còn ở Hàn Quốc, sau Olympic Seoul 1988, tăng trưởng GDP đạt đến 9%/ năm trong 7 năm liên tục. Như thế, bạn dễ dàng biết được một kỳ Olympic đã gia tốc hóa kinh tế một nước đến mức nào.
Ở
Ở Hàn Quốc, ngay trước kỳ Olympic, chỉ số điểm chung thị trường chứng khoán Seoul là 671 điểm. Sau ngày bế mạc, chỉ số này tăng lên liên tục trong 6 tháng và bắt đầu vượt quá 1.000 điểm vào tháng 03 năm 1989.
Ở Nhật Bản sau Olympic 1964, giá cổ phiếu tăng vọt lên 250%.
Chắc chắn hiệu ứng tương tự cũng sẽ xảy ra ở Trung Quốc lần này.
Hãy đầu tư vào Trung Quốc trước Thế vận hội Bắc Kinh.
Cổ phiếu Trung Quốc chia làm ba nhóm: nhóm A, nhóm B và nhóm H. Cổ phiếu A và B là cổ phiếu của các xí nghiệp thuộc Trung Quốc đại lục.
Cổ phiếu A chỉ giao dịch bằng đồng nhân dân tệ nên về nguyên tắc, chỉ có người Trung Quốc mới có thể đầu tư vào cổ phiếu A.
Ngược lại, cổ phiếu B chỉ giao dịch bằng đô-la Mỹ và bằng đô la Hồng Kông nên về nguyên tắc, chỉ có người nước ngoài mới có thể đầu tư vào cổ phiếu B.
Tuy là một nhân viên bình thường, nhưng Im Tae San được mệnh danh là vua đầu tư cổ phiếu Trung Quốc. Im nói:
“Trong 5 năm trở lại đây, thị trường cổ phiếu Trung Quốc trải qua hai lần tăng vọt giá. Giá cổ phiếu B thị trường nội địa Trung quốc tăng vọt vào năm 2000 - 2001. Sau đó, cổ phiếu H tăng vọt vào năm 2003. Sau hai lần tăng vọt, hiện nay thị trường cổ phiếu Trung quốc đang rất trì trệ.”
Trước khi xảy ra động đất lớn thường có những cơn địa chấn nhỏ. Cũng giống như thế, hai lần tăng giá nhảy vọt của cổ phiếu Trung quốc trong 5 năm qua là dấu hiệu tăng giá của cổ phiếu sau kỳ Olympic năm 2008 sắp đến.