🔙 Quay lại trang tải sách pdf ebook Người Nhật Ebooks Nhóm Zalo Skip to main contentAccessibility help Accessibility feedback trong nui co hoang hau xinh dep All Images Videos News Shopping Web Books More Tools Trong Núi Có Hoàng Hậu Xinh Đẹp - doc truyen online dtruyen.net https://dtruyen.net › trong-nui-co-... · Translate this page Đọc truyện Trong Núi Có Hoàng Hậu Xinh Đẹp của tác giả Hoa Lý Tầm Hoan trên web đọc truyện online. Hỗ trợ đọc tốt trên mọi thiết bị. Trong Núi Có Hoàng Hậu Xinh Đẹp - mới cập nhật Truyện FULL https://truyenfull.io › trong-nui-co... · Translate this page Tác giả Hoa Lý Tầm Hoan sẽ mang đến cho bạn một câu chuyện đầy cảm động về tình yêu và sự cứu rỗi trong "Trong Núi Có Hoàng Hậu Xinh Đẹp". 9/10 (5) Trong Núi Có Hoàng Hậu Xinh Đẹp : Chương 1: 1: Văn Án Truyện FULL https://truyenfull.io › chuong-1 · Translate this page VĂN ÁN TRONG NÚI CÓ HOÀNG HẬU XINH ĐẸP - HOA LÝ TẦM HOAN. Đại tiểu thư của Trung Túc Hầu phủ không ngờ rằng có một ngày mình lại bị mua đứt bởi 1 lượng bạc Chương 3 - Trong Núi Có Hoàng Hậu Xinh Đẹp Kekma.net https://wattpad.vn › chuong-3 · Translate this page Trong Núi Có Hoàng Hậu Xinh Đẹp - (Chương 3) - Tác giả Hoa Lý Tầm Hoan Cập nhật mới nhất, full prc pdf ebook, hỗ trợ xem trên thiết bị di động hoặc xem trực ... Chương 154 - Trong Núi Có Hoàng Hậu Xinh Đẹp Truyện HD https://truyenhdt.com › chap › 10... · Translate this page Niềm hạnh phúc mà nàng hằng mong mỏi cuối cùng đã tan biến trong chớp mắt, Tuyết Nương, lúc đó chỉ mới mười bốn, mười lăm tuổi, gần như … Chương 14 - Trong Núi Có Hoàng Hậu Xinh Đẹp - Wattpad.vn wattpad.vn https://wattpad.vn › chuong-14 · Translate this page Trong Núi Có Hoàng Hậu Xinh Đẹp - (Chương 14) - Tác giả Hoa Lý Tầm Hoan Cập nhật mới nhất, full prc pdf ebook, hỗ trợ xem trên thiết bị di động hoặc xem ... Trong Núi Có Hoàng Hậu Xinh Đẹp - Chương 1: Văn Án+ ... Truyện HD https://truyenhdt.com › chap › 10... · Translate this page VĂN ÁN TRONG NÚI CÓ HOÀNG HẬU XINH ĐẸP - HOA LÝ TẦM HOAN. Đại tiểu thư của Trung Túc Hầu phủ không ngờ rằng có một ngày mình lại bị mua đứt bởi 1 lượng bạc Trong Núi Có Hoàng Hậu Xinh Đẹp - Truyện Truyện Chữ https://truyenchu.vn › trong-nui-c... · Translate this page Đọc truyện Trong Núi Có Hoàng Hậu Xinh Đẹp của tác giả Hoa Lý Tầm Hoan, luôn cập nhật chương mới đầy đủ. Hỗ trợ xem trên di động, máy tính bảng. Trong Núi Có Hoàng Hậu Xinh Đẹp wikidich.com.vn https://wikidich.com.vn › trong-n... · Translate this page Tác giả Hoa Lý Tầm Hoan sẽ mang đến cho bạn một câu chuyện đầy cảm động về tình yêu và sự cứu rỗi trong "Trong Núi Có Hoàng Hậu Xinh Đẹp". Trong Núi Có Hoàng Hậu Xinh Đẹp - Chương 28: dtruyen.net https://dtruyen.net › chuong-28_5... · Translate this page Jan 19, 2024 — Thể lực của một cô nương như nàng không bằng họ, hai người đó nhìn qua cũng rất mạnh, chỉ bằng một đôi chân cũng không thể thoát được nên việc ... 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 Next Vietnam Tứ Liên, Tây Hồ, Hanoi - Based on your past activity - Update location Skip to main contentAccessibility help Accessibility feedback so-luu-huong All Images Videos News Shopping Web Books More Tools Chu Liuxiang (Sở Lưu Hương) Overview Movies Played by TV shows TVB Sở Lưu Hương & Người Dơi tập 1 | tiếng Việt | Miêu Kiều ... Phim SỞ LƯU HƯƠNG Tập 1 - YouTube Sở Lưu Hương” điển trai nhất màn ảnh, sở hữu tài sản 1,5 ... CUỘC PHIÊU LƯU CỦA SỞ LƯU HƯƠNG Sở Lưu Hương' TVB - gừng càng già càng cay - Phim truyền hình 39:54 YouTube • iPhim MAX Sở Lưu Hương – Tập 01 | Phim Cổ Trang Võ Thuật Hay Nhất ... Sở Lưu Hương – Tập 01 | Phim Cổ Trang Võ Thuật Hay Nhất | Lồng Tiếng | Full HD | iPhim MAX. 674K views · 8 months ago #iPhimMAX #SoLuuHuong ... Mar 3, 2024 Favicon for website that hosts the video YouTube • Phim Moi Trung Quoc 1:48:50 Jun 15, 2023Sở Lưu Hương Dùng Tuyệt Chiêu Điểm Huyệt Đội Quân Mỹ ... Favicon for website that hosts the video YouTube • Kênh TVB kinh điển 42:06 Oct 13, 2022TVB Sở Lưu Hương & Người Dơi tập 1 | tiếng Việt | Miêu Kiều ... Sở Lưu Hương Wikipedia https://vi.wikipedia.org › wiki › S... · Translate this page Sở Lưu Hương (chữ Hán: 楚留香, bính âm: Chu Liuxiang) là một nhân vật chính trong tác phẩm kiếm hiệp của Cổ Long và xuất hiện trong bộ Sở Lưu Hương hệ liệt. Videos 39:54 Sở Lưu Hương – Tập 01 | Phim Cổ Trang Võ Thuật Hay Nhất ... YouTube · iPhim MAX Mar 3, 2024 1:48:50 Sở Lưu Hương Dùng Tuyệt Chiêu Điểm Huyệt Đội Quân Mỹ ... YouTube · Phim Moi Trung Quoc Jun 15, 2023 42:06 TVB Sở Lưu Hương & Người Dơi tập 1 | tiếng Việt | Miêu Kiều ... YouTube · Kênh TVB kinh điển Oct 13, 2022 1:47:18 Sở Lưu Hương Giao Đấu Với Sát Thủ Không Đầu | Phim ... YouTube · Phim Moi Trung Quoc Jul 12, 2023 View all Sở Lưu Hương | Phim Cổ Trang Võ Thuật Kiếm Hiệp Đặc ... YouTube https://www.youtube.com › playlist · Translate this page so-luu-huong from www.youtube.com Sở Lưu Hương | Phim Cổ Trang Võ Thuật Kiếm Hiệp Đặc Sắc Nhất | Lồng Tiếng | Full HD | iPhim MAX · Sở Lưu Hương – Tập 01 | Phim Cổ Trang Võ Thuật Hay Nhất | Lồng ... Played by Adam Cheng Chor Lau-heung Ken Chang The Legend of Chu Liuxiang Richie Jen The New Adventures of Chor Lau-heung Ken Chu The Legend of Chu Liuxiang Michael Miu The New Adventures of Chor Lau-heung Ti Lung Clans of Intrigue Fei Meng The Sun Moon Legend Aaron Kwok Legend of the Liquid Sword Tin Hok Middle Kingdom's Mark of Blood SỞ LƯU HƯƠNG | Phim Hành Động Võ Thuật Cổ Trang ... YouTube https://www.youtube.com › playlist · Translate this page so-luu-huong from www.youtube.com Phim Kiếm Hiệp 2024 - SỞ LƯU HƯƠNG | Phim Hành Động Võ Thuật Cổ Trang Hay | Yêu Phim. Yêu Phim. Playlist•5 videos•656 views. Tên Phim: SỞ LƯU HƯƠNG - Phim Võ ... CUỘC PHIÊU LƯU CỦA SỞ LƯU HƯƠNG HTVC https://www.htvc.vn › chuong-trinh · Translate this page so-luu-huong from www.htvc.vn Sở Lưu Hương trong giang hồ có đại danh là đạo soái, khinh công thiên hạ nhất, đi đến đâu cũng lưu lại mùi hương lan nhè nhẹ. Chàng đột nhập Cung cấm để ... Sở Lưu Hương và người dơi | Wikia Lồng Tiếng | Fandom Dubbing Wikia https://dubbing.fandom.com › wiki · Translate this page so-luu-huong from dubbing.fandom.com Sở Lưu Hương và người dơi ; Quốc gia. Hồng Kông ; Kênh trình chiếu. TVB Jade ; Ngày trình chiếu. Tháng 11, 1984 ; Số tập. 40 ; Thời lượng. 45 phút/tập. Sở Lưu Hương Hệ Liệt - mới cập nhật Truyện FULL https://truyenfull.io › so-luu-huon... · Translate this page so-luu-huong from truyenfull.io Sở Lưu Hương là một hoàng tử, do những âm mưu đen tối trong cung mà khiến anh phải lưu lạc khắp nơi. Sở Lưu Hương được mệnh danh là Robin Hood của phương ... 7.6/10 (30) Movies Clans of Intrigue 1977 Legend of the Bat 1978 Demon Fighter 1983 Middle Kingdom's Mark of Blood 1980 Legend of the Liquid Sword 1993 Perils of the Sentimental Swordsman 1982 The Sun Moon Legend 1980 The Denouncement of Chu Liu Hsiang 1983 Sở Lưu Hương Báo Tuổi Trẻ https://tuoitre.vn › so-luu-huong · Translate this page so-luu-huong from tuoitre.vn Sở Lựu Đạn công tử là cháu Sở Lưu Hương là con Sở Lưu Khói... Đang dịch bệnh mà công tử đòi hỏi quá đáng thì dân giang hồ lựu đạn công tử à! People also search for So luu huong wikipedia Các phiên bản phim Sở Lưu Hương Sở Lưu Hương 2012 Sở Lưu Hương 1984 cast Sở Lưu Hương 1984 Sở Lưu Hương Truyền Kỳ 2007 Sở Lưu Hương thuyet minh download Sở Lưu Hương Trịnh Thiếu Thu 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 Next About Chu Liuxiang is the fictional protagonist of the wuxia novel series Chu Liuxiang Series by Taiwanese writer Gu Long. His given name "Liuxiang" literally means "lingering fragrance". Nicknamed "Daoshuai" or "Xiangshuai", he steals from the rich to help the poor and upholds justice in the jianghu. Wikipedia TV shows: Chor Lau-heung, The Legend of Chu Liuxiang, The New Adventures of Chor Lau-heung Feedback People also search for Lu Xiaofeng Li Xunhuan Simon the Snow Blower 'S... Hua Manlou See more Vietnam Tứ Liên, Tây Hồ, Hanoi - Based on your past activity - Update location HelpSend feedbackPrivacyTerms YouTube Phim SỞ LƯU HƯƠNG Tập 1 - YouTube Phim SỞ LƯU HƯƠNG Tập 1 - YouTube Images may be subject to copyright. Learn More Sở Lưu Hương | Tụ Hiền Trang Wiki | Fandom Tụ Hiền Trang Wiki - Fandom Sở Lưu Hương | Tụ Hiền Trang Wiki | Fandom Sở Lưu Hương Truyền Kỳ - Tập 1 | Phim Hành Động Cổ Trang Kiếm Hiệp Hay Nhất | Trương Trí Nghiêu - YouTube YouTube Sở Lưu Hương Truyền Kỳ - Tập 1 | Phim Hành Động Cổ Trang Kiếm Hiệp Hay Nhất | Trương Trí Nghiêu - YouTube Phim Trung Quốc : Sở Lưu Hương Trương Trí Nghiêu, Phim Sở Lưu Hương Tập 1 Cdsptphcm.edu.vn Phim Trung Quốc : Sở Lưu Hương Trương Trí Nghiêu, Phim Sở Lưu Hương Tập 1 Sở Lưu Hương tân truyện” xôn xao màn ảnh Việt aFamily Sở Lưu Hương tân truyện” xôn xao màn ảnh Việt Sở Lưu Hương | Tụ Hiền Trang Wiki | Fandom Tụ Hiền Trang Wiki - Fandom Sở Lưu Hương | Tụ Hiền Trang Wiki | Fandom Trương Trí Nghiêu Ken Chang... - Trương Trí Nghiêu Ken Chang Facebook Trương Trí Nghiêu Ken Chang... - Trương Trí Nghiêu Ken Chang Sở Lưu Hương Bị Mỹ Nhân Sát Thủ Dùng Tuyệt Chiêu Hạ Gục | Phim Hành Động Võ Thuật Trung Quốc - YouTube YouTube Sở Lưu Hương Bị Mỹ Nhân Sát Thủ Dùng Tuyệt Chiêu Hạ Gục | Phim Hành Động Võ Thuật Trung Quốc - YouTube Sở Lưu Hương 3D - Sở Lưu Hương 2GAME.VN Sở Lưu Hương 3D - Sở Lưu Hương Phim Trung Quốc : Sở Lưu Hương Trương Trí Nghiêu, Phim Sở Lưu Hương Tập 1 Cdsptphcm.edu.vn Phim Trung Quốc : Sở Lưu Hương Trương Trí Nghiêu, Phim Sở Lưu Hương Tập 1 Phim Trung Quốc : Sở Lưu Hương Trương Trí Nghiêu, Phim Sở Lưu Hương Tập 1 Cdsptphcm.edu.vn Phim Trung Quốc : Sở Lưu Hương Trương Trí Nghiêu, Phim Sở Lưu Hương Tập 1 Phim Trung Quốc : Sở Lưu Hương Trương Trí Nghiêu, Phim Sở Lưu Hương Tập 1 Cdsptphcm.edu.vn Phim Trung Quốc : Sở Lưu Hương Trương Trí Nghiêu, Phim Sở Lưu Hương Tập 1 Vietsub + kara] Giang hồ tiếu - Châu Hoa Kiện (MV Sở Lưu Hương - Trương Trí Nghiêu) - YouTube YouTube Vietsub + kara] Giang hồ tiếu - Châu Hoa Kiện (MV Sở Lưu Hương - Trương Trí Nghiêu) - YouTube See more Related searches sở lưu hương trịnh thiếu thu sở lưu hương 1984 Send feedback Skip to main contentAccessibility help Accessibility feedback moi-cai-ten All Images Videos Shopping News Web Books More Tools Sách Mọi Cái Tên Fahasa.com https://www.fahasa.com › moi-cai-ten Nội dung được hiểu chính xác nhất về "Mọi cái tên", là cảm xúc của con người hiện đại, trong không khí của nơi tách biệt, một bên sống và một bên chết, hoặc là ... 80% · ₫79,200 Mua Mọi Cái Tên tại Nhà sách Fahasa Tiki https://tiki.vn › moi-cai-ten-p23653... · Translate this page Mọi Cái Tên tại Nhà sách Fahasa giá cực tốt, hoàn tiền 111% nếu hàng giả, nhiều mã giảm giá hôm nay, freeship, giao nhanh 2h. Mua hàng nhanh chóng, ... 5.0 (2) Mọi Cái Tên - Jose Saramago Sách Khai Tâm https://www.khaitam.com › van-hoc · Translate this page Mọi cái tên (Todos os Nomes) - câu chuyện giản dị nhất trong mọi chuyện: một người đi tìm một người khác, vì anh biết cuộc sống không có gì quan trọng hơn đối ... Sách - Mọi cái tên - Bách việt Shopee.vn https://shopee.vn › · Translate this page Công ty phát hành: Bách Việt. Tên Sách: Mọi cái tên. NXB: Văn học. Tác giả: José Saramago. Dịch giả: Phạm Văn. Số trang: 331. Loại bìa: Mềm. 4.8 (4) Mua Mọi Cái Tên Tiki https://tiki.vn › moi-cai-ten-p335409 · Translate this page Mọi Cái Tên giá cực tốt, hoàn tiền 111% nếu hàng giả, nhiều mã giảm giá hôm nay, freeship, giao nhanh 2h. Mua hàng nhanh chóng, thanh toán an toàn tại Tiki. ₫49,000 Sách Mọi Cái Tên Fahasa.com https://www.fahasa.com › moi-cai-ten Thông tin tác giả: José Saramago (1922-2010) là một trong những nhà văn sáng tác bằng tiếng Bồ Đào Nha nổi danh nhất. Ông dành giải thường Nobel Văn Chương ... 80% · ₫84,700 Mọi Cái Tên Lazada https://www.lazada.vn › products · Translate this page ... (Mọi cái tên, 1997). Thông tin tác phẩm: Mọi cái tên kể về người đàn ông tên Jose, một nhân viên thư ký tại Phòng Đăng ký Trung ương. Công việc đơn điệu hàng ... ₫110,000 Sách của “người gây tranh cãi” ở Việt Nam: Mọi cái tên Báo điện tử Tiền Phong https://tienphong.vn › sach-cua-ngu... · Translate this page Oct 23, 2009 — Mọi cái tên nằm trong bộ ba tác phẩm nổi tiếng: Mù lòa, Mọi cái tên, Hang động - hai cuốn sau đã dịch ra tiếng Việt. Mọi cái tên do Phạm Văn ... Nơi bán Mọi Cái Tên chính hãng giá rẻ nhất Websosanh.vn https://websosanh.vn › Sách · Translate this page Mọi Cái Tên ; Happy Reader - Những Người Khốn Khổ. 49.000 đ · 6 ; Một Cội Cây Rừng. 54.000 đ · 6 ; Cuộc Chiến Tuổi Dậy Thì. 57.000 đ · 5 ; Tủ sách hướng nghiệp - Nghề ... Mọi Cái Tên giá tốt Tháng 10, 2024 | Mua ngay Shopee.vn https://shopee.vn › search · Translate this page Mua Mọi Cái Tên giao tận nơi và tham khảo thêm nhiều sản phẩm khác. Miễn phí vận chuyển toàn quốc cho mọi đơn hàng . Đổi trả dễ dàng. Thanh toán bảo mật. 4.8 (4) 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 Next Vietnam Tứ Liên, Tây Hồ, Hanoi - Based on your past activity  Bích Khê   Bích Khê Lương Tài District Bac Ninh Bac Ninh weather Sunny · 24°C 8:50 AM  Directions  Save  Nearby  Send to phone  Skip to main contentAccessibility help Accessibility feedback sa-mon-khong-hai-thet-yen-bay-quy-dai-duong-tap-3 All Videos Images Shopping News Web Books More Tools sa môn không hải thết yến bầy quỷ đại đường tập 3 - ... Nhã Nam https://nhanam.vn › sa-mon-khong-... · Translate this page Tác giả yumemakura baku ; Dịch giả uyên thiểm ; Nhà xuất bản Hà Nội ; Kích thước Đang cập nhật ; Số trang 376 ... ₫119,000 Sa Môn Không Hải Thết Yến Bầy Quỷ Đại Đường - Tập 3 Fahasa.com https://www.fahasa.com › sa-mon-khong-hai-thet-yen-ba... Sa Môn Không Hải Thết Yến Bầy Quỷ Đại Đường - Tập 3 ; Nhã Nam · Yumemakura Baku · Uyên Thiểm · NXB Hà Nội · 2020. 100% · ₫100,000 Sa Môn Không Hải Thết Yến Bầy Quỷ Đại Đường Tập 3 Tiki https://tiki.vn › sa-mon-khong-hai-t... · Translate this page Sa Môn Không Hải Thết Yến Bầy Quỷ Đại Đường Tập 3. 5. (12). Đã bán 23. 140.000₫. -10%. Mua ngay không cần đăng nhập. Mua trước trả sau. Thêm vào giỏ ... 5.0 (12) Sa Môn Không Hải Thết Yến Bầy Quỷ Đại Đường Tập 3 DTV eBook https://dtv-ebook.com.vn › sa-mon-... · Translate this page Mời các bạn đón đọc Sa Môn Không Hải Thết Yến Bầy Quỷ Đại Đường Tập 3 của tác giả Baku Yumemakura & Uyên Thiểm (dịch). Sa môn Không Hải thết yến bầy quỷ Đại Đường (Tập 3) Tiki https://tiki.vn › ... › 11.11 Campaign · Translate this page Sách - Sa môn Không Hải thết yến bầy quỷ Đại Đường (Tập 3) tại HỆ THỐNG NHÀ SÁCH ABC giá cực tốt, hoàn tiền 111% nếu hàng giả, nhiều mã giảm giá hôm nay, ... Sa môn Không Hải thết yến bầy quỷ Đại Đường (Tập 3) Shopee.vn https://shopee.vn › Sách-Sa-môn-... · Translate this page Tác giả: Yumemakura Baku Dịch giả: Uyên Thiểm Nhà xuất bản: Hà Nội Số trang: 376 Kích thước: 14x20.5 cm Ngày phát hành: 10-2020 Từ lá thư mà A Bội Trọng Ma ... 5.0 (31) Sa Môn Không Hải - Thết Yến Bầy Quỷ Đại Đường - Tập 3 SachViet.eu https://sachviet.eu › Shop · Translate this page Sa Môn Không Hải – Thết Yến Bầy Quỷ Đại Đường – Tập 3. 12,99 €. Từ lá thư mà A Bội Trọng Ma Lữ để lại, nhóm Không Hải biết được một sự thật. Đó là, khi hoàng ... €12.99 Sa Môn Không Hải thết yến bầy quỷ Đại Đường (Tập 3) Lazada https://www.lazada.vn › ... › Văn học · Translate this page LazMall Sách - Sa Môn Không Hải thết yến bầy quỷ Đại Đường (Tập 3) · 100% Chính hãng · 30 Ngày Trả Hàng Miễn Phí · Không áp dụng chính sách bảo hành. Sa Môn Không Hải Thết Yến Bầy Quỷ Đại Đường Tập 3 Thư Viện Sách https://thuviensach.vn › sa-mon-kh... · Translate this page Tác giả: Baku Yumemakura. Định dạng: PDF (361 trang). Thể loại: Đang Cập Nhật. Lượt xem: 533, lượt đọc: 179, lượt tải: 96, Thư Viện Sách Điện Tử. Combo Tiểu Thuyết Sa Môn Không Hải Thết Yến Bầy Quỷ ... Newshop.vn https://newshop.vn › combo-tieu-th... · Translate this page 1.Sa Môn Không Hải - Thết Yến Bầy Quỷ Đại Đường - Tập 1. Nhà sư trẻ tuổi Không Hải, cùng người bạn thân Quất Dật Thế, từ Nhật Bản xa xôi vượt biển tới Đại Đường ... 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 Next Vietnam Tứ Liên, Tây Hồ, Hanoi - Based on your past activity Freeship đơn từ 45k, giảm nhiều hơn cùng icon tiki-logo Tốt & Nhanh icon-search Freeship đơn từ 45k Tìm kiếm header_menu_item_home Trang chủ header_header_account_img Tài khoản header_header_img_Cart0 điện gia dụng xe cộ mẹ & bé khỏe đẹp nhà cửa sách thể thao suối nguồn hai số phận tiểu thuyết dám bị ghét header-icon-location Giao đến: Q. Hoàn Kiếm, P. Hàng Trống, Hà Nội Cam kết icon-0 100% hàng thật icon-1 Freeship mọi đơn icon-2 Hoàn 200% nếu hàng giả icon-3 30 ngày đổi trả icon-4 Giao nhanh 2h icon-5 Giá siêu rẻ Trang chủ Nhà Sách Tiki Sách tiếng Việt Sách văn học Tiểu Thuyết Rừng Răng Tay Rừng Răng Tay product-img-0 Tác giả: Carrie Ryan Rừng Răng Tay 4.5 (4) 68.000₫ Sản phẩm đã hết hàng Bạn có thể xem các sản phẩm tương tự. Xem Sản Phẩm Tương Tự Sản phẩm tương tự Combo Sách Tiểu Thuyết Hay Của Tác Giả Fredrik Backman ( Bộ 5 cuốn ): Người đàn ông mang tên Ove + Những Kẻ Âu Lo + Britt-Marie Đã Ở Đây + Bà Ngoại Tôi Gửi Lời Xin Lỗi Và Beartown Thị Trấn Nhỏ, Giấc Mơ Lớn ( Tặng Kèm Sổ Tay Xươn Rồng ) AD Combo Sách Tiểu Thuyết Hay Của Tác Giả Fredrik Backman ( Bộ 5 cuốn ): Người đàn ông mang tên Ove + Những Kẻ Âu Lo + Britt-Marie Đã Ở Đây + Bà Ngoại Tôi Gửi Lời Xin Lỗi Và Beartown Thị Trấn Nhỏ, Giấc Mơ Lớn ( Tặng Kèm Sổ Tay Xươn Rồng ) 801.650₫ Sản phẩm bạn đã xem Rừng Răng Tay Rừng Răng Tay 68.000₫ Hỗ trợ khách hàng Hotline: 1900-6035 (1000 đ/phút, 8-21h kể cả T7, CN) Các câu hỏi thường gặp Gửi yêu cầu hỗ trợ Hướng dẫn đặt hàng Phương thức vận chuyển Chính sách kiểm hàng Chính sách đổi trả Hướng dẫn trả góp Chính sách hàng nhập khẩu Hỗ trợ khách hàng: [email protected] Báo lỗi bảo mật: [email protected] Về Tiki Giới thiệu Tiki Tiki Blog Tuyển dụng Chính sách bảo mật thanh toán Chính sách bảo mật thông tin cá nhân Chính sách giải quyết khiếu nại Điều khoản sử dụng Giới thiệu Tiki Xu Tiếp thị liên kết cùng Tiki Bán hàng doanh nghiệp Điều kiện vận chuyển Hợp tác và liên kết Quy chế hoạt động Sàn GDTMĐT Bán hàng cùng Tiki Chứng nhận bởi bo-cong-thuong-2 bo-cong-thuong DMCA.com Protection Status Phương thức thanh toán Dịch vụ giao hàng tikinow-icon Kết nối với chúng tôi Tải ứng dụng trên điện thoại tiki-qr tiki-app-store tiki-google-play Công ty TNHH TI KI Tòa nhà số 52 đường Út Tịch, Phường 4, Quận Tân Bình, Thành phố Hồ Chí Minh Giấy chứng nhận đăng ký doanh nghiệp số 0309532909 do Sở Kế Hoạch và Đầu Tư Thành phố Hồ Chí Minh cấp lần đầu vào ngày 06/01/2010. Hotline: 1900 6035 Thương Hiệu Nổi Bật vascara / dior / esteelauder / th truemilk / barbie / owen / ensure / durex / bioderma / elly / milo / skechers / aldo / triumph / nutifood / kindle / nerman / wacom / anessa / yoosee / olay / similac / comfort / bitas / shiseido / langfarm / hukan / vichy / fila / tsubaki Danh Mục Sản Phẩm Đồ Chơi - Mẹ & Bé Thời Trang Cho Mẹ Và Bé / Đồ chơi / Đồ dùng cho bé / Chăm sóc nhà cửa / Chăm sóc mẹ mang thai, sau sinh / Dinh dưỡng cho bé / Tã, Bỉm / Dinh dưỡng cho người lớn / Dinh dưỡng cho mẹ / Thực phẩm ăn dặm / Chuẩn bị mang thai Thực Phẩm Tươi Sống Trái Cây / Thịt, Trứng / Cá, thuỷ hải sản / Rau củ quả / Thực phẩm Việt / Sữa, bơ, phô mai / Đông lạnh, mát / Dầu ăn, gia vị / Gạo, mì, nông sản / Đồ hộp, đóng gói / Bia, đồ uống / Thực phẩm chay / Dành cho trẻ em / Bánh kẹo, giỏ quà / Thức ăn, đồ thú cưng / Chăm sóc cá nhân / Chăm sóc nhà cửa Điện Thoại - Máy Tính Bảng Điện thoại Smartphone / Điện thoại bàn / Điện thoại phổ thông / Máy đọc sách / Máy tính bảng Làm Đẹp - Sức Khỏe Chăm sóc da mặt / Dụng cụ làm đẹp / Thực phẩm chức năng / Trang điểm / Chăm sóc cơ thể / Máy Massage & Thiết bị chăm sóc sức khỏe / Sản phẩm thiên nhiên & Khác / Chăm sóc tóc và da đầu / Chăm sóc cá nhân / Nước hoa / Hỗ trợ tình dục / Bộ sản phẩm làm đẹp / Dược mỹ phẩm Điện Gia Dụng Đồ dùng nhà bếp / Thiết bị gia đình Thời trang nữ Áo nữ / Đầm nữ / Quần nữ / Áo liền quần - Bộ trang phục / Áo khoác nữ / Đồ ngủ - Đồ mặc nhà nữ / Chân váy / Trang phục bơi nữ / Thời trang bầu và sau sinh / Thời trang trung niên Thời trang nam Áo thun nam / Quần nam / Áo vest - Áo khoác nam / Áo sơ mi nam / Đồ lót nam / Áo hoodie nam / Đồ ngủ, đồ mặc nhà nam / Đồ đôi - Đồ gia đình nam / Áo nỉ - Áo len nam / Đồ bơi - Đồ đi biển nam / Quần áo nam trung niên / Quần áo nam kích cỡ lớn Giày - Dép nữ Giày cao gót / Dép - Guốc nữ / Giày thể thao nữ / Giày sandals nữ / Giày búp bê / Giày boots nữ / Giày lười nữ / Phụ kiện giày / Giày Đế xuồng nữ Giày - Dép nam Giày lười nam / Giày tây nam / Giày thể thao nam / Dép nam / Giày sandals nam / Phụ kiện giày nam / Giày boots nam Túi thời trang nữ Túi đeo chéo, túi đeo vai nữ / Ví nữ / Túi xách tay nữ / Túi tote nữ / Phụ kiện túi Túi thời trang nam Ví nam / Túi đeo chéo nam / Túi xách công sở nam / Túi bao tử, túi đeo bụng Balo và Vali Balo / Túi du lịch và phụ kiện / Balo, cặp, túi chống sốc laptop / Vali, phụ kiện vali Phụ kiện thời trang Phụ kiện thời trang nữ / Mắt kính / Phụ kiện thời trang nam Đồng hồ và Trang sức Trang sức / Đồng hồ nữ / Đồng hồ nam / Phụ kiện đồng hồ / Đồng hồ trẻ em Laptop - Máy Vi Tính - Linh kiện Linh Kiện Máy Tính - Phụ Kiện Máy Tính / Thiết Bị Văn Phòng - Thiết Bị Ngoại Vi / Thiết Bị Mạng / Thiết Bị Lưu Trữ / PC - Máy Tính Bộ / Laptop Nhà Cửa - Đời Sống Trang trí nhà cửa / Dụng cụ nhà bếp / Sửa chữa nhà cửa / Ngoài trời & sân vườn / Nội thất / Đèn & thiết bị chiếu sáng / Đồ dùng và thiết bị nhà tắm / Đồ dùng phòng ăn / Đồ dùng phòng ngủ / Đồ thờ cúng / Nhạc cụ / Hoa tươi và cây cảnh Bách Hóa Online Chăm sóc thú cưng / Đồ uống - Pha chế dạng bột / Thực phẩm Đóng hộp và Khô / Gia Vị và Chế Biến / Đậu & Hạt Các Loại / Đồ Ăn Vặt / Sữa và các Sản phẩm từ sữa / Đồ Uống Không Cồn / Đồ uống có cồn / Bộ quà tặng Hàng Quốc Tế Nhà Cửa - Đời Sống / Thời Trang / Ô tô, xe máy, xe đạp / Thiết Bị Số - Phụ Kiện Số / Thể thao - Dã ngoại / Làm Đẹp - Sức Khỏe / Sách, Văn phòng phẩm & Quà lưu niệm / Mẹ & Bé / Điện gia dụng / Bách hóa online / Máy Ảnh - Máy Quay Phim / Laptop & Máy Vi Tính / Sản phẩm - thiết bị công nghiệp / Tivi & Thiết Bị Nghe Nhìn / Điện Thoại - Máy Tính Bảng Thiết Bị Số - Phụ Kiện Số Phụ Kiện Điện Thoại và Máy Tính Bảng / Phụ kiện máy tính và Laptop / Thiết Bị Âm Thanh và Phụ Kiện / Thiết Bị Thông Minh và Linh Kiện Điện Tử / Thiết Bị Đeo Thông Minh và Phụ Kiện / Thiết Bị Chơi Game và Phụ Kiện Voucher - Dịch vụ Thanh toán hóa đơn / Khóa học / Du lịch - Khách sạn / Spa & Làm đẹp / Dịch vụ khác / Nhà hàng - Ăn uống / Sự kiện - Giải trí / Nha khoa - Sức khỏe / Phiếu quà tặng / Sim số - Thẻ cào - Thẻ game Ô Tô - Xe Máy - Xe Đạp Phụ kiện - Chăm sóc xe / Xe điện / Xe đạp / Xe máy / Ô tô / Xe Scooter / Dịch vụ, lắp đặt Nhà Sách Tiki Sách tiếng Việt / Văn phòng phẩm / Quà lưu niệm / English Books Điện Tử - Điện Lạnh Âm thanh & Phụ kiện Tivi / Phụ kiện điện lạnh / Tủ lạnh / Máy lạnh - Máy điều hòa / Máy giặt / Tủ đông - Tủ mát / Tivi / Máy nước nóng / Máy rửa chén / Máy sấy quần áo / Tủ ướp rượu Thể Thao - Dã Ngoại Trang phục thể thao nữ / Trang phục thể thao nam / Đồ dùng dã ngoại / Giày thể thao nam / Phụ kiện thể thao / Dụng cụ - thiết bị tập thể thao / Các môn thể thao khác / Dụng cụ câu cá / Thể thao dưới nước / Các môn thể thao đồng đội / Các môn thể thao chơi vợt / Các môn thể thao đối kháng / Giày thể thao nữ / Thực phẩm bổ sung năng lượng / Dụng cụ leo núi Máy Ảnh - Máy Quay Phim Phụ Kiện Máy Ảnh, Máy Quay / Camera Giám Sát / Thiết Bị Ánh Sáng / Camera Hành Trình - Action Camera và Phụ Kiện / Balo - Túi Đựng - Bao Da / Ống Kính - Ống Ngắm / Ống Kính (Lens) / Thiết Bị Quay Phim / Máy Bay Camera và Phụ Kiện / Máy Ảnh Từ Khóa Được Quan Tâm máy sưởi / đèn sưởi / quạt tích điện sunhouse / máy sấy tóc philips / bàn ủi hơi nước đứng / bàn là hơi nước philip / may sưởi xiaomi / bình nươc nóng ariston / máy sưởi xiaomi / máy hút bụi giường nệm / cây nước nóng lạnh toshiba / robot hút bụi lau nhà của nhật / đèn sưởi âm trần / nồi cơm điện tefal chat-gpt-icon Trợ lý chat-consumer Skip to main contentAccessibility help Accessibility feedback nhung-nguoi-di-xay-mong All Images Videos Shopping News Web Books More Tools Lời Kẻ Đăng Trình (Tú Nhi) - Phương Ý | Đêm Nhạc Thị Trấn ... YouTube · Phương Ý Official 842.2K+ views · 3 years ago 6:04 ... Mong tàn chinh chiến, ngày về trên đất mẹ Trọn tình yêu mến quê. Ôi ... nhung nhớ Hôm nay thành kỷ niệm ... Lời Kẻ Đăng Trình - Lâm Minh || Nhạc Xưa Để Đời. YouTube · Nhạc Xưa Để Đời 407.5K+ views · 1 year ago 7:07 ... những bài hát trữ tình, những bài hát xưa bất hủ đi vào lòng người. Hãy đăng ký kênh để nghe những tuyển tập mới nhất, nhũng bài hát mới ... Missing: xay- ‎mong Những Người Đi Xây Mộng Thư viện sách https://thuviensach.vn › nhung-ngu... · Translate this page Tác giả: Chu Sa Lan. Định dạng: PDF (671 trang). Thể loại: Truyện Ngắn - Tiểu Thuyết. Lượt xem: 721, lượt đọc: 198, lượt tải: 128, Thư Viện Sách Điện Tử. Lời Kẻ Đăng Trình - Đan Phương Bolero | Giọng Ca Hải ... YouTube · Đan Phương Official 427.4K+ views · 4 years ago 5:45 ... đi vì lý tưởng Đi xây mộng cho đời, quên đi vạn sầu nhớ Ta cùng mơ ... nhung nhớ Hôm nay thành kỷ niệm #danphuong #danphuongofficial ... Lời Kẻ Đăng Trình - Nhạc Trường Vũ Buồn Xao Xuyến Lòng ... YouTube · Siêu Phẩm Bolero 102.7K+ views · 2 years ago 2:31:56 ... đi huyền thoại - Trường Vũ 4. Ngoại Ô Buồn ... mong được sự ủng hộ từ các bạn, Chúc các bạn nghe nhạc Vui vẻ & Hạnh Phúc bên người thân yêu. Những Người Đi Xây Mộng - Chu Sa Lan ~ Chương 2 # mobile isach.info https://isach.info › mobile › story · Translate this page Trước hết tôi xin giới thiệu Hoàng Vân, người bạn đường của tôi. Kế đó là cháu Anh Bảo và sau cùng là cháu gái Thiên Hằng. Buổi trình diễn tối hôm nay sẽ xoay ... NHỮNG NGƯỜI ĐI XÂY MỘNG (chu sa lan) WordPress.com https://baovecovang2012.wordpress.com › ... · Translate this page Nov 19, 2019 — Hữu, Hiền, Tạo và Xinh ngồi im lìm trên sàn gỗ của chiếc ghe đánh cá. Xung quanh họ vắng lặng trừ tiếng sóng vỗ tí tách vào mạn ghe. Người Đi Xây Hồ Kẻ Gỗ, Ở Hai Đầu Nỗi Nhớ💞461 Bài Dân ... YouTube · Siêu Thị Nhạc Sến 943.5K+ views · 2 years ago 1:27:37 ... Những ca khúc của chúng tôi sẽ làm giảm sự căng thẳng mệt nhọc hàng ngày ... mong chủ sở hữu liên hệ trực tiếp với tôi qua mail: Admin ... Những Người Đi Xây Mộng - Chu Sa Lan ~ Chương 3 # mobile isach.info https://isach.info › mobile › story · Translate this page Phải cố gắng lắm Hùng mới không thở dài. Tuy nhiên anh cảm thấy lòng thật buồn khi nghĩ tới quãng đời còn lại của mình. Vô vị. Nhàm chán. Tẻ nhạt. Lặng lẻ. Lời Kẻ Đăng Trình, Mai Anh Đi Rồi | LK Bolero Nhạc Lính Hải ... YouTube · Ca Nhạc Vàng 320.1K+ views · 2 years ago 49:53 Lời Kẻ Đăng Trình, Mai Anh Đi Rồi | ... Rất mong được sự ủng hộ từ các bạn, Chúc các bạn nghe nhạc Vui vẻ & Hạnh Phúc bên người thân yêu nhé. Missing: xay- ‎| Show results with: xay- 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 Next Vietnam Tứ Liên, Tây Hồ, Hanoi - Based on your past activity https://thuviensach.vn BI KỊCH CUỐI CÙNG —★— Nguyên tác: Drury Lane’s Last Case (1933) Tác giả: Barnaby Ross Người dịch: Đinh Trọng Nhân Nhà xuất bản Văn Học ebook©vctvegroup 11-09-2018 https://thuviensach.vn LỜI TÁC GIẢ Như nhà ẩm thực mới tìm lại được vị giác, sau một thời gian dài gắng gượng nhai nuốt những món ăn tồi tệ, tôi bỗng được hưởng một hương vị độc đáo và thơm ngon vô cùng - mà tôi ghi lại dưới đây: Vụ án cuối cùng mà quý ông vĩ đại của sân khấu kịch Shakespeare, ngài Drury Lane đã cống hiến tất cả nỗ lực phi thường của mình. Đây là vinh hạnh dành cho tôi dưới danh nghĩa người ghi chép thầm lặng những khám phá của ngài Lane; và chắc chắn không ai có thể nghi ngờ - trừ khi có mâu thuẫn với cá nhân Lane - sự linh hoạt đáng ngưỡng mộ trong tư duy mà ông thể hiện trong những vụ điều tra mà tôi đặt tên là Tấn Bi Kịch X, Tấn Bi Kịch Y và Tấn Bi Kịch Z. Không chỉ là vinh dự mà đây cũng là trọng trách của tôi - ghi lại lại cuộc điều tra cuối cùng của con người phi thường này, trong cuốn sách mà tôi đã đặt tên là Bi Kịch 1599, bởi một lí do sẽ được làm sáng tỏ ngay sau đây. Tôi nói đây là một ‘trọng trách’, vì Lane không chỉ làm công chúng ở thời đại mình ngưỡng mộ nhờ sự cao ngạo trong cách tư duy suốt ba vụ án đã khám phá trước đó mà còn làm họ bất ngờ và thích thú bởi những khám phá đã khẳng định tên tuổi ông như một người bảo vệ công lý xuất sắc. Bởi vậy, nếu tôi ngăn cản độc giả - những người đã kiên nhẫn, hào hứng, đầy nhiệt huyết theo sát tất cả những cuộc phiêu lưu khác của Lane - tiếp cận với vụ án đỉnh cao này, đó sẽ là một tội lỗi không thể tha thứ. Đây chỉ là ý kiến của riêng tôi về một sự vụ kì lạ và đặc biệt bậc nhất không hề có tiền lệ trong lịch sử tội phạm học, sẽ xảy ra trong cuốn truyện này. ELLERY QUEEN https://thuviensach.vn NHÂN VẬT THUMM, cựu thanh tra của sở cảnh sát New York, giờ đã nghỉ hưu và mở văn phòng thám tử. PATIENCE THUMM, con gái của thanh tra Thumm, yêu văn học và có khả năng suy đoán thông minh. DRURY LANE, nghệ sĩ kịch đã nghỉ hưu, đã cùng sát cánh với thanh tra Thumm giải quyết nhiều vụ án. TIẾN SĨ ALONZO CHOATE, nguyên quản lý của Bảo tàng Britannic. TIẾN SĨ HAMNET SEDLAR, người quản lý mới của Bảo tàng Britannic. LYDIA SAXON, người bảo trợ các tác phẩm nghệ thuật. CRABBE, thủ thư của thư viện Saxon. GORDON ROWE, học giả trẻ tuổi, thực tập sinh tại Bảo tàng Britannic. TlẾN SĨ ALES, một học giả đam mê sách. MAXWELL, người giúp việc của Tiến sĩ Ales. DONOGHUE, bảo vệ đặc biệt tại Bảo tàng Britannic. JOE VILLA, tên ăn trộm. GEORGE FISHER, tài xế thuộc Công ty xe buýt Rivoli. BOLLING, cảnh sát trưởng ở Tarrytown. Các nhân vật khác: QUACEY (người hóa trang và bạn thân của Drury Lane); FALLSTAFF (quản gia của Drury Lane); https://thuviensach.vn BRODIE (thư kí của Văn phòng thám tử); SAMUEL SAXON (nhà sưu tầm quá cố); JOHN HUMPHREY BOND (nhà sưu tầm quá cố người Anh); JAMES WYETH (nhà sưu tầm nổi tiếng người Mỹ); các nhân viên của viện bảo tàng, cảnh sát, luật sư quận, nhân viên của Công ty xe buýt Rivoli; mười bảy giáo viên đến từ Indiana… https://thuviensach.vn MỞ ĐẦU Bộ Râu Của Joseph Đó là một bộ râu kì cục, khác người, nhìn khá khôi hài. Được tạo hình giống một chiếc khiên cách điệu, nó được uốn cong phình ra từ phần cằm đã bị che phủ hoàn toàn xuống và phủ lên luôn cả phần cổ áo. Có nét gì đó vừa mềm mại vừa cao quý trong những lọn râu hoàn hảo đó, giống như chòm râu uy nghiêm của thần Zeus. Nhưng, vẻ đẹp thu hút mọi ánh nhìn lại không nằm ở cái phần cong phình ra hai bên ấy; mà điều kì diệu thực sự nằm ở màu sắc của bộ râu. Đó thực sự là bộ râu của Joseph*, được nhuộm sắc đen, xanh da trời và xanh lá cây theo từng vệt cũng giống chiếc áo của Joseph mà ta thường thấy trong tranh vẽ. Phải chăng nó đã phai màu dưới ánh mặt trời rực rỡ? Hay nó nhạt màu vì những lí do bí hiểm, giả như ông đã dành hàng giờ bên bàn thí nghiệm, chải chuốt bộ râu của mình trong một chậu hóa chất? Một bộ râu như của một vị thần như thế không thể có một xuất thân tầm thường. Bộ râu đó phải được ghi vào lịch sử; dứt khoát phải cho vào viện bảo tàng để gìn giữ đến muôn đời sau. Bây giờ thì thám tử Thumm, từng làm việc ở Sở cảnh sát New York, đã nghỉ hưu, nhưng vốn quen bận rộn, đang đắm chìm trong công việc tại phòng thám tử tư, sau bốn mươi năm quá quen thuộc với những điều bất ngờ trong xã hội loài người. Nhưng kể cả như vậy thì ông cũng phát hoảng lên, sau đó thực tâm thích thú với bộ râu phi thường trên cằm của vị khách đến vào một buổi sáng thứ Hai dịu nhẹ đầu tháng Năm. Ông chưa bao giờ nhìn thấy một bộ sưu tập gồm những sợi tơ sặc sỡ đến vậy. Thumm nhìn chằm chằm, rồi nhìn chằm chằm, như thể dù nhìn bao nhiêu lâu vẫn thấy không đủ. https://thuviensach.vn Cuối cùng ngài cũng nói: “Mời ngồi,” bằng giọng nhỏ nhẹ, liếc mắt qua lịch để bàn, hi vọng nhờ một điều kì diệu nào đó, hôm nay trở thành ngày Cá tháng Tư, để ngài có thể ngồi tụt sâu vào ghế, cào nhẹ lên bộ hàm rộng của mình và nhìn vị khách kia một cách sững sờ sửng sốt. Râu Cầu Vồng bình thản ngồi xuống, hoàn toàn thư thái. Ông ấy là một người cao gầy, thám tử Thumm quan sát - ngài không thu được thông tin gì khá khẩm hơn, bởi phần còn lại của ông ta, hệt như cái cằm, cũng được gói kỹ trong bộ trang phục cũng bí ẩn và kì quái. Ông ta vận rất nhiều lớp áo, cả cơ thể được phủ lên vài lớp vải dày cộp; nên đôi mắt tinh anh của vị thám tử chỉ phát hiện được đôi cổ tay mảnh dẻ dưới đôi tay mang găng và đôi chân lòng khòng - những dấu hiệu không che giấu được. Đôi kính mắt màu xanh biển che đi cặp mắt ông ta. Chiếc mũ phớt có vẻ bình thường, nhưng lại toát lên nét thờ ơ quyến rũ không giấu giếm khi ông bước chân vào văn phòng thám tử, che kín phần đầu và màu tóc của ông. Và ông ta ngồi đó, giống thần Zeus, im lặng hoàn toàn. Thumm húng hắng. “Vâng?” ông cố khích lệ. Bộ râu hơi lay động, như thể đang cười. “Vâng? Tôi có thể giúp gì ông?” Đột nhiên vị khách vắt chéo đôi chân mảnh khảnh, đặt bàn tay đeo găng lên đầu gối. “Hẳn ngài thực sự là thám tử Thumm, tôi đoán vậy?” một giọng nói nhừa nhựa vang lên. Thumm giật mình, như thể ông vừa nghe một bức tượng phát ra tiếng nói. “Là tôi đây.” Thumm uể oải nói. “Còn ông là…?” Ông ta phẩy tay. “Chuyện này không quan trọng, ngài thám tử à. vấn đề là… tôi phải nói sao nhỉ? Tôi muốn yêu cầu ngài một điều hết sức đặc biệt.” Hẳn đó là một yêu cầu đặc biệt, vị thám tử nghĩ thầm, nếu như ông không mang bộ dạng kì quặc kia! Thumm nhanh trí giấu đi ánh mắt kinh ngạc. Bàn tay ông nhẹ nhàng gạt một chốt nhỏ dưới ngăn bàn, có tiếng vo vo khe khẽ, mà chắc chắn quý ông với bộ râu sặc sỡ kia không thể nhận ra. “Những người ngồi trên chiếc ghế đó thường có các yêu cầu như vậy.” Thumm vui vẻ nói. https://thuviensach.vn Một mẩu đầu lưỡi của ông ta nhô ra nơi cánh rừng rậm rạp trên bờ môi, rồi như thể sợ hãi bởi màu sắc kì lạ nơi đó, đã vội vàng rụt lại. “Tôi có thể nói với ngài, ngài thám tử ạ. Rằng tôi đang tìm kiếm ngài. Điều làm tôi thấy lí thú là ngài có vẻ không… à, giống một thám tử tư bình thường.” “Chúng tôi đều cố làm khách hàng hài lòng.” “Thực vậy. Thực vậy… À, ngài thực sự giữ mọi chuyện riêng tư chứ? Ý tôi là, bây giờ ngài không còn liên quan đến cảnh sát, phải không ngài thám tử?” Thumm đăm đăm nhìn ông ta. “Ngài thấy đó, tôi cần phải chắc chắn. Chuyện tôi nhờ ngài cần được giữ bí mật tuyệt đối.” “Tôi cực kì kín tiếng,” Thumm làu bàu, “tôi sẽ không nói với ai, kể cả với bạn thân nhất của tôi. Nếu đó là điều khiến ông lo lắng. Trừ phi đó là một chuyện bẩn thỉu. Tôi căm ghét lũ chuột bọ, thưa ngài. Văn phòng của Thumm không chơi đùa với lũ lừa lọc.” “Ồ, không, không đâu,” Râu Cầu Vồng nói nhanh, “không phải những chuyện đó, tôi cam đoan. Chỉ là một chuyện nhỏ thôi… chỉ có điều hơi đặc biệt một chút, ngài thám tử ạ.” “Nếu về chuyện vợ ông và anh bạn giai,” vị thám tử quan sát khách hàng của mình, “thì thôi nhé. Văn phòng tôi cũng không nhận mấy vụ kiểu đó.” “Không, không đâu, ông bạn thám tử, không phải mấy vụ rắc rối gia đình đâu. Không phải mấy chuyện kiểu đó. Mọi chuyện, thực ra thì, gói gọn trong một từ thôi,” Râu Cầu Vồng nói, hơi thở nhè nhẹ lay động bụi cây nho nhỏ trên cằm mình, “tôi muốn ngài giữ một vật cho tôi.” “Ồ,” Thumm nói, hơi nhúc nhích, “giữ cái gì?” “Một chiếc phong bì.” “Một chiếc phong bì?” Vị thám tử cau mày. “Có gì trong đó vậy?” Râu Cầu Vồng tỏ ra cực kì kiên quyết. Đôi môi ông ta mím chặt. “Không,” ông nói, “tôi sẽ không nói với ông. Như thế chắc cũng không có gì khác biệt?” Đôi mắt xám lạnh lẽo của viên thám tử chăm chú nhìn vị khách đặc biệt nhưng không dò được gì sau cặp kính xanh. “Tôi hiểu,” Thumm nói, dù rõ ràng là vẫn chưa hiểu mô tê gì. “Nhưng ý ông là gì - giữ nó cho ông?” https://thuviensach.vn “Hãy giữ nó an toàn. Cho đến khi tôi gọi đến. Nguyên vẹn, như lúc ban đầu.” Thumm ngáp dài. “Chúa ơi, tôi đâu điều hành một cái két sắt. Sao ông không đến ngân hàng? Chắc chắn nơi đó sẽ rẻ và tốt hơn nhiều.” “Tôi e là ngài không hiểu chuyện, ngài thám tử,” Râu Cầu Vồng nói một cách dè dặt. “Chuyện đó không giúp gì hết, ngài thấy đó. Tôi cần nó được giữ an toàn trong tay một người, một người đáng tin cậy,” và ông ta dò xét khuôn mặt cứng rắn nghiêm nghị của Thumm một cách cẩn thận, như thể đang dò xét mức độ đáng tin của quý ông can đảm này. “Tôi nghe rồi,” Thumm nói. “Tôi đã nghe và đã hiểu. Được rồi, hãy xem xét nó đã, quý ông Vô Danh. Hãy cho tôi xem nào, đến lúc rồi!” Vị khách của ông khựng lại trong giây lát, nhưng khi ông ta bắt đầu, mọi chuyện hết sức trôi chảy, như thể ông ta đã quyết định sau khi cân nhắc kĩ lưỡng. Bàn tay phải đeo găng luồn xuống nếp gấp của chiếc khăn choàng, sau đó rút ra một chiếc phong bì lớn, dài, màu nâu sậm. Đôi mắt Thumm sáng lấp lánh, rồi ông đưa tay ra. Chiếc phong bì rơi nhẹ vào tay ông. Đó là một chiếc phong bì màu nâu sẫm hết sức bình thường, có thể dễ dàng tìm thấy ở bất kì tiệm tạp hóa nào, cả mặt trước và mặt sau đều không có dấu hiệu gì bất thường. Nó được niêm phong bằng lớp keo sẵn có; ngoài ra, vị khách của ông còn hết sức cẩn thận đóng kín phong bì lại - chắc để phòng ngừa bản tính tò mò vốn có của con người - bằng sáu mẩu giấy trắng nhỏ rẻ tiền, cắt thành những hình dạng kì dị khác nhau rồi dán lên phần mép giống như dấu niêm phong. “Khá gọn ghẽ,” Thumm nhận xét, “gọn gàng và không có gì đặc biệt. Hừm.” Ông vuốt ngón tay lên nó một cách vô thức. Mắt nheo lại. Vị khách vẫn ngồi bất động. “Có gì trong đó? Ông không thể mong rằng…” Hẳn phải có một lí do nào đó khiến Râu Cầu Vồng mỉm cười, vì phần râu nơi mép đột nhiên hơi nhích lên phía trên. “Tôi thích sự kiên trì của ngài, ngài thám tử, tôi thực sự ấn tượng đấy. Điều này xác thực những gì tôi đã nghe về ngài. Ngài khá nổi tiếng, ngài biết đấy. Thái độ cẩn trọng của ngài…” “Được rồi, có gì trong đó vậy?” Thumm cằn nhằn. https://thuviensach.vn Người đàn ông - nếu như đó là một người đàn ông, sự nghi ngờ có vẻ phi lý lướt qua tâm trí Thumm - ngả người về phía trước. “Nếu như tôi nói với ngài rằng,” ông ta khàn khàn thì thầm, “giả như tôi nói với ngài rằng, trong cái phong bì tầm thường đang nằm trong tay ngài kia, ngài thám tử, có chứng cớ của một bí mật, một bí mật cực kì quan trọng, vĩ đại, hết sức lớn lao, mà tôi không dám tin bất kì ai trên thế giới này một cách trọn vẹn.” Thám tử Thumm hấp háy mắt. Có lẽ ngài đã biết. Bộ râu này, cặp mắt kính kia, lớp quần áo giả trang nặng trịch, trò hề mà vị khách kia đang diễn - tại sao ư, rõ ràng hắn ta là một tên điên trốn trại! Này thì bằng chứng. Rồi bí mật. Rồi bất kì ai trên thế giới… Lớp vỏ tồi tàn vỡ toác ra. “Ồ, hãy bình tĩnh nào,” thám tử nói. “Ngài không cần kích động đến vậy, thưa ngài.” Thumm thấy cần nhanh chóng nắm lấy khẩu tự động nhỏ xíu để trong bao da bên sườn. Thằng điên này có thể mang theo vũ khí! Rồi Thumm giật mình khi nghe thấy Râu Cầu Vồng cười khùng khục. “Ngài nghĩ tôi bị điên phải không? Tôi không thể trách ngài, ngài thám tử. Tôi cho rằng mọi chuyện có vẻ hơi… ừm, khác thường. Nhưng tôi đảm bảo với ngài rằng,” và giọng nhừa nhựa kì lạ đột nhiên trở nên tỉnh táo lạ thường, “tôi đã nói với ngài toàn bộ sự thực mà không hề phóng đại bất kì điều gì, và ngài cũng không cần đặt tay lên khẩu tự động của mình đâu, ngài thám tử, tôi không cắn ngài đâu.” Thumm rút tay ra khỏi áo khoác, mặt đỏ bừng, nhìn chằm chằm vào vị khách của mình. “Thế tốt hơn rồi, thật đấy. Giờ thì hãy nghe thật kĩ nhé, vì tôi không có nhiều thời gian và điều quan trọng là ngài phải hiểu rõ chuyện này. Tôi nhắc lại, rằng chiếc phong bì đó đang chứa một bí mật hết sức vĩ đại. Hay,” ông ta nói một cách điềm tĩnh, “một bí mật trị giá cả triệu.” “Được thôi, nếu ông không điên,” Thumm gừ gừ, “thì tôi cũng vậy. Ông phải nói thêm cho tôi biết nếu ông muốn tôi nhận vụ này. Ý ông là sao - bí mật triệu đô? Trong cái phong bì mỏng manh này?” “Chính xác.” “Bí mật chính trị hả?” “Không.” https://thuviensach.vn “Khủng hoảng dầu mỏ? Thư tống tiền, thư tình? Kho báu? Đá quý? Thôi nào, thưa ngài, hãy rõ ràng nào. Tôi sẽ không nhận thứ gì tôi hãy còn mù mờ như này.” “Nhưng tôi không thể nói với ngài chuyện đó,” Râu Cầu Vồng lặp lại, lúc này đã trở nên thiếu kiên nhẫn. “Đừng tỏ ra ngu ngốc, ngài thám tử. Tôi đảm bảo với ngài, bằng danh dự của mình, rằng những thứ bên trong phong bì không hề xấu xa. Bí mật này hoàn toàn hợp pháp. Không phải mấy thứ nhảm nhí ngài mới nói. Nó liên quan đến những thứ chắc chắn thú vị hơn và có giá trị hơn nhiều. Xin hãy nhớ, chiếc phong bì này không chứa đựng bí mật, ý tôi là, nó chỉ chứa đựng một manh mối dẫn đến bí mật đó.” “Ông cũng sẽ làm tôi phát điên mất,” Thumm rên rỉ. “Bí ẩn đó là cái quái gì chứ? Tại sao ông muốn tôi giữ cái thứ chết tiệt đó vậy?” “Vì một lý do hết sức tốt đẹp.” Râu Cầu Vồng mím môi. “Tôi đang theo sát… được rồi, giả như chúng ta nói rằng nguyên gốc của chứng cứ trong phong bì đó, bí mật mà tôi đề cập đến. Ông nên hiểu rằng, tôi vẫn chưa tìm được nó. Nhưng dấu vết hãy còn mới, thực sự nóng hôi hổi! Tôi hoàn toàn tin chắc mình sẽ thành công. Giờ đây, nếu điều gì đó, à, có xảy đến với tôi, ngài thám tử, tôi muốn ông mở chiếc phong bì đó.” “Ha,” viên thám tử cười. “Trong trường hợp có chuyện gì đó xảy ra với tôi — và khi ngài mở chiếc phong bì - ngài sẽ tìm được chút manh mối nhỏ bé của tôi. Nó sẽ dẫn ngài đến một manh mối khác rõ ràng hơn nhiều - tới tôi. Hoặc số mệnh của tôi. Tôi không định chống lại sự ngẫu nhiên đến từ bất kì linh hồn báo thù nào, tôi chỉ mong ngài hiểu. Nếu có chuyện gì đó xảy ra, tôi không mong mình được báo thù nhiều bằng việc giữ gìn nguyên gốc bí mật này. Tôi nói đủ rõ chưa?” “Chưa!” Râu Cầu Vồng thở dài. “Chứng cứ trong phong bì này chỉ có vậy không hơn; nó nói lên rất ít về chính mình. Nhưng đó chính là điều tôi cần! Sự không hoàn hảo của nó sẽ bảo vệ tôi khỏi - tôi không có ý xúc phạm ngài, ngài thám tử đáng kính! - thậm chí sự tò mò của ngài, hay của bất kì ai https://thuviensach.vn khác có thể thấy nó. Nếu ngài mở nó ra trước thời điểm tôi yêu cầu, tôi đảm bảo rằng những thứ bên trong phong bì là hoàn toàn vô nghĩa đối với ngài.” “Thôi được rồi!” Thumm cao giọng. Mặt ông đỏ lên. “Ông đang cố biến tôi thành một tên ngốc. Có ai điên mà mắc vào cái trò đùa cợt trẻ con điên khùng này chứ, mẹ kiếp? Tôi không thể lãng phí…” Một vật gì đó rung rung liên hồi trên bàn thám tử. Vị khách của ngài ngồi yên. Thám tử Thumm tạm dẹp cơn thịnh nộ của mình và túm lấy ống nghe nội bộ. Một giọng nữ vang lên nho nhỏ. Thumm lắng nghe vẻ chua chát trong giây lát, gác máy và ngồi xuống. “Tiếp đi,” ông nói giọng nghèn nghẹt. “Tiếp tục đi. Để đó cho tôi. Tôi sẽ cắn xé. Tôi sẽ nuốt trọn cả mũi câu, dây câu và phao. Gì nữa?” “Chà, ông bạn của tôi,” Râu Cầu Vồng dè dặt tỏ sự quan tâm. “Thực sự là, ngài thám tử, tôi không có cố ý… Hoàn toàn không phải vậy.” “Hẳn là không đối với cuộc đời của ông,” Thumm nói giọng cay nghiệt. “Nếu tôi vướng vào vụ này, tôi sẽ xử lý nó ổn thỏa. Phải có chuyện gì khác. Dù nó điên rồ thế nào, nó cũng không thể điên rồ như cách ông bỏ nó lại.” Ông ta vuốt bộ râu kì cục của mình. “Tôi ngày càng thích ngài hơn,” ông lầm bầm. “Đúng vậy, có những chuyện khác nữa. Ngài cần hứa rằng sẽ không bao giờ mở phong bì đó ra trừ khi…” ông ta im lặng. “Trừ khi sao?” Thumm gầm gừ. Vị khách liếm môi. “Hôm nay là mồng sáu tháng Năm. Hai tuần sau tính từ ngày này, vào ngày hai mươi, tôi sẽ gọi cho ngài. Tôi dám chắc sẽ gọi cho ngài vào hôm đó. và cũng vào ngày hai mươi tháng Sáu, và hai mươi tháng Bảy - vào ngày hai mươi hàng tháng cho đến khi tôi tìm ra nó. Việc gọi điện đều đặn như vậy sẽ nhắc ngài rằng tôi hãy còn sống, rằng tôi chưa lao vào bất kì nguy hiểm không lường trước nào.” Giọng nhừa nhựa của ông ta vang lên niềm phấn khởi rõ rệt. “Nếu tôi vẫn gọi điện, ngài chỉ cần giữ gìn chiếc phong bì đó trong két an toàn cho đến khi tôi cần nó. Mặt khác, nếu cho đến sau nửa đêm của bất kì ngày hai mươi nào, ngài không nhận được cuộc gọi của tôi, ngài sẽ biết rằng tôi có lẽ sẽ không bao giờ gọi nữa. Khi đó - và chỉ khi đó - ngài mới được mở phong bì ra, đọc những gì https://thuviensach.vn ghi trong đó, và tiếp tục quá trình bởi tôi khá chắc chắn rằng, sự quả quyết của ngài sẽ dẫn đường cho ngài.” Thumm ngồi đó, mặt nhăn nhúm và chua chát, chìm lút trong chiếc ghế; chiếc mũi gẫy của ông nhăn lại, rõ ràng sự bướng bỉnh đang cố làm hòa với tính tò mò. “Ông sẽ gặp cả đống rắc rối đó, thưa ngài, để giữ bí mật này của ông. Hẳn ai đó đang theo sát nó hả? Ai đó ông tin rằng sẽ đụng đến ông trước hoặc sau khi ông nắm được nó?” “Không, không đâu,” Râu Cầu Vồng kêu lên. “Ngài đang hiểu lầm rồi. Theo như tôi được biết, không có ai khác đang theo đuổi bí mật này. Nhưng luôn có khả năng rằng có ai đó cũng theo sát nó, ai đó mà tôi không biết cả nhân dạng và động cơ. Tôi chỉ đang thực hiện những biện pháp cần thiết chống lại những rủi ro ngẫu nhiên đó, vậy thôi. Những rủi ro này viển vông đến mức tôi thậm chí không cần nói với ngài tên mình hay bất cứ gì khác! Bởi sẽ không xảy ra chuyện gì - và tôi cũng không mong có chuyện gì đó xảy ra - tôi không muốn ngài hay bất kì ai khác sở hữu manh mối rõ ràng dẫn đến bí mật của tôi. Tôi chắc mình đã đủ thành thực, ngài thám tử…” “Chúa ơi,” Thumm rên rỉ, “chuyện đi xa quá rồi đấy. Hãy nghe tôi, thưa ông.” Viên thám tử đập tay lên bàn. “Đầu tiên, tôi nghĩ ông bị điên. Rồi tôi lại nghĩ ai đó xui ông đến trêu chọc tôi. Giờ tôi không biết phải nghĩ gì khác ngoại trừ: chắc chắn tôi sẽ vui hơn rất nhiều nếu ông biến khỏi đây ngay lập tức. Đi đi! Xùy!” Bộ râu cong xuống trên khuôn mặt xị ra vì hoang mang vừa lúc tiếng chuông bộ đàm réo vang lần nữa. Thumm bắt đầu đỏ mặt như một cậu bé bị bắt quả tang hái trộm táo, đấm mạnh nắm tay mình vào túi. “Được rồi, được rồi,” ngài thì thầm vào ống nghe, rồi quay ra nói lớn: “Thứ lỗi cho tôi. Tôi… Sáng nay tôi thấy trong người hơi khó chịu. Thực ra tôi không quen với trường hợp của ông,” ông rên rỉ to hơn, “vụ của ông. Tôi chỉ là một thám tử bình thường, và tôi nghĩ rằng mình không quen với ý tưởng làm bảo mẫu cho một cái phong bì… Ổn thôi, tôi cũng sẽ điên, để cho có đôi có cặp! Khi ông gọi cho tôi vào ngày hai mươi, làm sao tôi biết được đó là ông?” https://thuviensach.vn Vị khách thở phào một cách nhẹ nhõm. “Tôi rất mừng. Hừm. Rất thông minh, ngài thám tử, thực sự rất thông minh. Tôi chưa nghĩ đến chuyện đó.” Ông ta mỉm cười và xoa xoa hai bàn tay đeo găng. “Thực vậy, chuyện này thật thú vị! Giống một chương điên rồ trong Những cuộc phiêu lưu của Lupin!”* “Của ai?” Thumm nói giọng tò mò. “Arsène bất tử. Hừm. Mật khẩu. Mật khẩu, tất nhiên rồi! Đó là một câu trả lời hợp logic, ngài thám tử. Rất tốt, khi tôi gọi ngài tôi sẽ nói… để tôi xem nào, ha! ‘Đây là người đến từ Hư không. Hàng triệu!’ và khi đó, ngài sẽ biết đó chính là tôi. Ha, Ha!” “Ha, ha,” Thumm nói. “Đây là người từ…” ông lắc đầu ngán ngẩm. Sau đó, một tia hi vọng lóe lên trong mắt ngài thám tử. “Nhưng chắc chi phí của tôi sẽ không…” “À, thù lao cho ngài,” Râu Cầu Vồng nói. “Đúng, đúng vậy, tôi hầu như quên béng mất. Mức thù lao ngài mong muốn là bao nhiêu, ngài thám tử, để có thể nhận vụ việc kì lạ bé nhỏ này của tôi?” “Chỉ để giữ cái phong bì chết tiệt này trong két sắt của tôi?” “Vậy thôi.” “Vậy chi phí là,” thám tử nói một cách tuyệt vọng, “chỉ năm vé.” “Vé á?” Râu Cầu Vồng lặp lại, rõ ràng đang không hiểu gì. “Người thép. Tiền trong The Sims. Đôla. Năm trăm đô!” Thumm gào lên. Ông tìm kiếm dấu hiệu sửng sốt trên gương mặt thân chủ mình; bộ râu tóc xum xuê kia sẽ sụp xuống, và đó sẽ là một vinh quang an ủi cho ông khi vị khách rút lui không thương tiếc trước lời đề nghị quá sức phi lý này. “Ồ, đôla hả,” vị khách mỉm cười. Ông ta không có vẻ gì hoảng hốt, ông lần mò trong lớp vải dưới áo, lôi ra một chiếc ví bự, rút ra một tờ giấy mới cứng, và ném nó lên bàn. Đó là một tờ ngân phiếu một ngàn đô mới tinh. “Tôi nghĩ là,” Râu Cầu Vồng tỏ ra phấn khởi, “một ngàn đô đây cũng là một khoản thù lao tương đối xứng đáng, ngài thám tử. Đây là một nhiệm vụ hơi bất thường, chắc chắn rồi, nhưng đối với tôi nó là tất cả. Cảm giác yên tâm, an toàn.” https://thuviensach.vn “Ừ, hử,” Thumm ậm ừ, rụt rè chạm tay vào tờ ngân phiếu. “Chuyện này quyết định thế đi,” vị khách nói tiếp. “Chỉ có thêm hai điều kiện nữa. Tôi cần ngài đảm bảo, ngài thám tử. Thứ nhất, ngài không được bám theo - không biết từ chính xác là gì - theo đuôi tôi khi tôi rời khỏi văn phòng này, và trừ khi tôi không thể gọi cho ngài vào ngày hai mươi ngài không được tìm cách lần ra tôi.” “Chắc chắn, chắc chắn rồi,” giọng Thumm run run. Cả ngàn đô! Những giọt nước mắt hạnh phúc dâng lên trong đôi mắt hóa đá của ông. Giờ đang là những ngày khó khăn. Những một ngàn đô chỉ để giữ cái phong bì mỏng manh kia an toàn! “Hai là,” người đàn ông nhẹ nhàng bước ra cửa, “nếu tôi không thể gọi điện cho ngài vào ngày hai mươi, ngài không được mở phong bì trừ khi có mặt ngài Drury Lane.” Thumm há hốc miệng. Đây chính là cú chốt quyết định. Vở diễn kết thúc. Râu Cầu Vồng cười cầu tài, lủi nhanh qua cửa và biến mất. Cô Patience Thumm - độc thân, da trắng, chừng hai mươi mốt tuổi, tóc màu mật ong, và nói như một thợ làm vườn, thực sự là hạt giống quý trong mắt bố cô* - giật tai nghe ra khỏi đầu và nhanh chóng quăng nó vào ngăn kéo dưới cùng của bàn làm việc trong phòng khách, ngăn kéo đó trở thành điểm đến cuối cùng của “thiết bị đo thái độ thám tử” trong văn phòng vô cùng hiện đại này. Ngay sau đó, cánh cửa phòng thám tử bật mở và một người cao lớn đeo kính xanh với một bộ râu kì lạ xuất hiện. Có vẻ như ông ta không thấy Patience, tiếc cho ông ta, vì ông chỉ chăm chăm duy nhất một việc: giữ cho kính, bộ râu và bản thân ông ta tránh xa khỏi lễ từ biệt của Văn phòng thám tử Thumm mà dấn thân vào hành trình vĩ đại nhất. Cánh cửa ngoài đóng sập lại sau lưng ông và ngay tức khắc Patience, người ít tò mò hơn phần lớn phụ nữ khác - vì rằng, cô có hứa gì đâu - lao vội ra phía cửa để kịp ngó thấy một góc bộ râu hoành tráng ở góc hành lang vì chủ của nó không đợi thang máy, mà phi như bay xuống thang bộ. Patience lãng phí ba giây quý giá của cuộc đời đứng cắn môi; rồi cô lắc đầu, phẩm hạnh cuối cùng đã chiến thắng, cô nhanh chóng quay lại phòng chờ. Cô lao vào thánh đường của bố mình, đôi mắt xanh thẳm của cô đầy phấn khích. https://thuviensach.vn Thám tử Thumm, hãy còn kinh ngạc, ngồi ngả trên ghế, một tay cầm chiếc phong bì nâu dài, tay kia cầm tờ ngân phiếu một ngàn đô. “Pat,” ông khàn khàn nói. “Pat, con thấy không? Con có nghe thấy không? Gã này kì cục thật? Là ta bị điên, hay là ông ta, hay cái gì thế?” “Ôi, bố ơi,” cô kêu lên, “đừng ngốc thế nữa.” Cô tóm lấy chiếc phong bì, đôi mắt lấp lánh. Ngón tay cô ấn nhẹ lên nó, và có gì đó lột sột bên trong. “Hừm. Có một chiếc phong bì khác ở bên trong. Nhưng không cùng cỡ. Có vẻ là hình vuông, bố à. Con tự hỏi…” “Ôi, không, con đừng,” ông bố nói nhanh, giật lấy phong bì khỏi tay cô. “Bố đã nhận mồi từ con chim đó rồi, hãy nhớ lấy. Pat, đây là một tờ ngân phiếu ba số không, cả ngàn đô đấy!” “Con nghĩ bố thật ích kỉ,” Patience phàn nàn. “Con không thể tưởng tượng rằng…” “Nghe này, bồ câu bé bỏng của ta, con sẽ có một bộ váy mới, và chỉ vậy thôi.” Viên thám tử càu nhàu và cất phong bì vào góc xa nhất trong két an toàn. Ông đóng sập cửa thép lại và quay lại bàn làm việc, ngồi xuống và vuốt hàng lông mày nâu của mình. “Nhẽ ra bố đã đá đít ông ta ra,” ông lầm bầm. ”Ta chưa bao giờ làm một vụ điên rồ như này. Và bố hẳn đã làm vậy, đúng, nếu con không nháy bố qua bộ đàm. Bực thật, nếu ai đó đưa đoạn hội thoại ban nãy vào sách, chắc chắn sẽ không ai tin được!” Đôi mắt của Patience lộ vẻ mơ mộng. “Đây là một vụ dễ thương. Đáng yêu thật!” “Cho bác sĩ tâm lý,” thám tử càu nhàu. “Nếu không vì một khìn này, ta sẽ…” “Không! Ông ta… ồ, ông ta thật kì lạ. Con chưa bao giờ tưởng tượng nổi một người trưởng thành lại có một trí óc rối loạn đến vậy - ông ta không bị điên, bố à! - thích ăn mặc như thể mới bước ra từ chuyện cổ tích và… Con đoán rằng bố cũng ấn tượng với bộ râu đó?” Patience đột nhiên nói. “Bộ râu đó! Như len nhuộm màu vậy.” “Một tác phẩm nghệ thuật. Một tác phẩm kì dị. Những vòng xoắn xinh xắn đó! Không, chắc chắn có điều gì đó kì dị trong chuyện này,” Patience https://thuviensach.vn lẩm bẩm. “Con có thể hiểu cảm giác của một người cần che giấu thân phận của mình…” “Vậy con cũng thấy hả? Nó là đồ giả, đúng không,” viên thám tử quạu quọ. “Bộ râu giả kì quặc nhất ta từng thấy.” “Không còn nghi ngờ gì nữa. Bộ râu, cặp kính, cả đống quần áo - tất cả chỉ để che giấu vẻ ngoài thực sự của ông ta. Nhưng tại sao bộ râu lại sặc sỡ đến thế?” ”Ông ta bị điên, bố nói con nghe. Bộ râu xanh lục và xanh nước biển.” “Có thể nào ông ta đang muốn giấu chuyện gì đó?” Patience thở dài. “Nhưng điều này thật phi lý. Nếu bỏ lớp hóa trang bên ngoài ra ông ta sẽ là một người cao, gầy với các đường nét sắc sảo, có lẽ tầm trung niên, nói giọng mũi…” “Để che giấu giọng thật nữa,” vị thám tử lầm bầm. “Nhưng con nói đúng. Có điều gì đó thực sự đáng ngờ. Ông ta không phải mấy tay đến từ vùng Maine, Patty. Không phải kiểu giọng mũi đó.” “Tất nhiên là không rồi. Hẳn bố cũng đoán ra? Ông ta là người Anh, bố à.” Viên thám tử đập mạnh vào bắp vế. “Chúa ơi, Pat, đúng rồi!” “Ông ta không thể giấu được,” Patience nói. “Và ngôn từ ông ta sử dụng là kiểu Anh. Khẩu âm của ông ta giống ở Oxford hơn là ở Cambridge. Và ông ta không hiểu cách ví von của bố về “đôla”, nhưng đó có thể là cố tình.” Cô nhún vai. “Con nghĩ ông ta là người nắm khá vững về phong tục văn hóa. Nhìn ông ta cũng ra dáng giáo sư phết, bố không thấy vậy sao?” “Có gì đó kì dị về người đàn ông này,” Thumm cằn nhằn. Ông đặt một điếu xì gà lên môi và nhăn mặt nhìn con gái. “Nhưng ông ta có nói một việc,” ông hạ giọng xuống, “khiến bố thấy không ổn. Nếu ông ta không gọi đến vào ngày hai mươi và chúng ta buộc phải mở phong bì đó, chúng ta sẽ phải đến nhờ ông bạn già Drury Lane để giải đáp bí mật. Nhân danh Ceasar bé nhỏ, tại sao chứ?” “Đúng vậy, tại sao?” Patience lặp lại, cảm thấy khó hiểu. “Con sẽ nói rằng, đó mới là mục đích chính của chuyến viếng thăm này.” https://thuviensach.vn Cả hai ngồi yên lặng, trao đổi cái nhìn đầy ẩn ý. Phần đặc biệt đó trong yêu cầu từ vị khách người Anh giả trang che khuất những bí ẩn khác. Ngài Drury Lane, con người hoa mỹ, một trong những quý ông cao tuổi ít bí ẩn nhất trên thế giới. Đã hơn bảy mươi tuổi, nghỉ hưu đã hơn mười hai năm, đang sống cuộc đời ẩn dật của một nghệ sĩ già giàu có trên vùng thượng Westchester trong một trang viên rộng lớn, có lâu đài, những mảnh vườn và những ngôi làng nhỏ xinh quyến rũ theo kiến trúc thời Elizabeth mà ông hết sức yêu thích. Hamlet, tên ông gọi khu dinh thự của mình, hoàn toàn phù hợp với ông. Trong những năm qua, Drury Lane đã trở thành diễn viên xuất sắc nhất trong các vở kịch của Shakespeare. Khi đến tuổi sáu mươi, ở thời kì đỉnh cao trong sự nghiệp diễn xuất của mình, một bi kịch đã ập đến khiến ông mất đi thính giác. Cực kì tỉnh táo đối phó với bi kịch này, ông đã học cách đọc khẩu hình - một nghệ thuật mà ông hết sức thành thạo - và lui về Hamlet sống dựa vào khoản tài sản cá nhân khổng lồ, và mang đến một nơi trú chân cho những diễn viên bơ vơ và những nghệ sĩ nghèo khổ khác. Hamlet trở thành ngôi đền học vấn; nhà hát nơi đây trở thành sân khấu cho kịch thể nghiệm; và thư viện chứa đầy những cuốn sách thời Elizabeth và của Shakespeare giống như thánh địa Mecca đối với các học giả tham vọng. Như một sở thích đặc biệt, quý ông của sân khấu đó hướng trí tuệ sắc sảo của mình vào việc điều tra tội phạm. Chính vì sở thích đó mà ông đã gặp thanh tra Thumm, rồi sau đó là trong quá trình hoạt động của Văn phòng thanh tra, Sở cảnh sát New York, và tình bạn kì lạ của hai người đã nảy nở từ đó. Cả hai đã hợp tác hiệu quả trong vô số vụ điều tra án mạng cả trước và sau khi Thumm nghỉ hưu ở sở cảnh sát và mở văn phòng thám tử riêng. Con gái của Thumm, Patience, người mới trở về quê hương sau khi du lịch quanh châu Âu cùng một người nữa, đã ngay lập tức hăng hái tham gia vào các vụ án cùng bố cô và người diễn viên già. Có gì đó đã lọt qua mắt Thumm. Liệu có liên quan gì giữa vị khách bí ẩn, khoa trương với vẻ ngoài giáo sư bác học cùng cái bí mật triệu đô và người bạn già khiếm thính, bệnh tật - Lane những năm cuối đời phải chịu đựng khá nhiều bệnh tật do tuổi già - thẳng thắn, đáng quý và thông minh? “Con có nên viết thư cho ông ấy không?” Patience thì thầm. https://thuviensach.vn Viên thám tử ném điếu xì gà ra xa, tỏ ý không tán đồng. “Không đâu, Patty. Bố đã nói với con vụ này quá kì quặc. Mối liên quan giữa Ông bạn già Drury với chúng ta chỉ hết sức bình thường, và có thể tên hề với bộ cằm đầy râu giả mạo chỉ đang cố dùng tên của Lane để lòe chúng ta. Tay đó định chơi đến cùng đây! Không cần thiết phải làm phiền Lane bây giờ. Chúng ta hãy còn thời gian đến ngày hai mươi. Bố nói với con, đến ngày hai mươi Râu Cầu Vồng sẽ không gọi đến đâu - hắn không có ý định gọi. Hắn muốn chúng ta mở phong bì ra. Sẽ có điều gì đó đặc biệt, và ta không thích mùi vị đó… Hãy còn đủ thời gian để Lane tham gia.” “Vậy cứ theo ý bố đi,” Patience ngoan ngoãn nói; nhưng đôi mắt cô đảo về phía cánh cửa đóng kín của két an toàn, và một vết nhăn sâu xuất hiện giữa đôi lông mày. Hóa ra vị thám tử của chúng ta là một nhà tiên tri tồi, và ông đã ngạc nhiên cay đắng khi nhận được cuộc gọi vào ngày hai mươi tháng Năm. Giọng Anh nhừa nhựa vang lên: “Ngài thám tử Thumm?” “Vâng?” Patience, đang nghe qua một đầu điện thoại khác, tim đập thình thịch. “Đây là người đến từ Hư không. Hàng triệu!” giọng Anh nhừa nhựa đó cất lời; có một tiếng cười thầm từ đầu dây bên kia và, trước khi viên thám tử hết ngạc nhiên, có một tiếng dập máy và tín hiệu bị ngắt. https://thuviensach.vn 1 Người Đàn Ông Đội Mũ Xanh Vào ngày hai mươi tám tháng Năm, một ngày thứ Ba, cô Patience Thumm, có thời gian làm việc hết sức thoải mái, bước vào phòng khách của Văn phòng thám tử Thumm lúc mười giờ kém mấy phút, mỉm cười vui vẻ với đôi mắt buồn rầu, mơ mộng của Brodie, nhân viên tốc kí tại văn phòng. Cô lao thẳng vào phòng riêng bên trong và thấy bố mình đang chăm chú nghe một vị khách trình bày hết sức nghiêm trang. “À, Patty,” ngài thanh tra* nói. “Thật tốt vì con đến sớm vậy. Anh George Fisher đây có một câu chuyện nhỏ thú vị. Còn đây là con gái tôi. Là người trông coi bố cô ấy,” ông mỉm cười. “Và là bộ não của văn phòng này, vậy tốt hơn anh nên trao đổi với con bé.” Vị khách đẩy ghế ra, vụng về đứng dậy và luống cuống cầm mũ lên. Mũ kếp, chóp mềm; một mảnh phù hiệu nhỏ gắn vào phần đỉnh ghi: Công ty xe buýt Rivoli. Anh ta cao, người to lớn, một thanh niên ưa nhìn với mái tóc đỏ, bộ trang phục xanh xám vừa vặn với cơ thể to lớn; một dây đai đen vắt chéo qua ngực nối với mảnh thắt lưng to bản nơi hông, bắp chân rắn chắc được giấu trong đôi bốt da. “Rất vui được gặp cô, cô Thumm,” anh lầm bầm. “Vụ việc cũng không phức tạp lắm.” “Mời anh ngồi xuống, anh Fisher,” Patience nói, với một nụ cười dành riêng cho những vị khách trẻ tuổi đẹp trai. “Có chuyện gì rắc rối vậy?” “Ồ, tôi vừa kể với ngài thanh tra,” Fisher nói, tai đỏ dừ. “Tôi không chắc nó có nghĩa gì không, cô hiểu chứ. Nhưng cũng có thể ngược lại. Có một người tên Donoghue là bạn tôi, vậy đấy, và…” https://thuviensach.vn “Ồ,” ngài thanh tra xen vào. “Chúng ta nên bắt đầu từ đầu, Fisher. Fisher lái một trong những chiếc xe buýt du lịch đậu quanh Quảng Trường Thời Đại, Patty. Công ty xe buýt Rivoli. Anh ấy đang lo lắng về một người bạn của mình; và lí do anh đến đây tìm chúng ta bởi người bạn này, tên Donoghue, thường nhắc đến tên bố với cậu ta. Donoghue là một cựu cảnh sát; bố nhớ anh ta là một cậu trai tốt bụng khỏe mạnh, có thành tích tốt trong lực lượng.” “Donoghue có làm việc cùng công ty với anh không?” Patience hỏi, thở dài nhè nhẹ vì phần khởi đầu quá dông dài của câu chuyện. “Không, thưa cô. Ông ấy đã thôi công việc cảnh sát cách đây năm năm và đang làm nhiệm vụ bảo vệ đặc biệt tại một bảo tàng ở góc phố Thứ Năm và phố Thứ Sáu Mươi Lăm - Bảo tàng Britannic.” Patience gật đầu; Bảo tàng Britannic đó tuy nhỏ nhưng được đánh giá khá cao vì đang lưu trữ và trưng bày những bản thảo và sách tiếng Anh cổ. Cô đã đến thăm nơi đó vài lần cùng ngài Drury Lane, một trong những nhà bảo trợ của bảo tàng. “Donoghue và bố tôi cùng làm việc với nhau, cô hiểu không, và chắc chắn tôi hiểu rõ ông ấy, thưa cô.” “Thế có chuyện gì đã xảy ra với ông ấy vậy?” Fisher mân mê chiếc mũ của mình, “ông ấy… thưa cô, ông ấy đã biến mất!” “À,” Patience nói. “Vâng, thưa bố, việc này có vẻ hợp với chuyên môn của bố hơn. Khi một quý ông trầm tĩnh và đáng kính trọng đã qua tuổi trung niên mà biến mất, thì hẳn lí do thường là do một quý bà, bố nhỉ?” “Ồ, không đâu, thưa cô,” anh tài xế hốt hoảng, “không phải Donoghue!” “Anh đã báo lên Cục điều tra mất tích chưa?” “Chưa, thưa cô. Tôi… tôi không biết có nên làm như vậy không. Donoghue sẽ nhăn như khỉ nếu tôi gây chuyện vì những lý do không đâu. Cô thấy đó, cô Thumm,” Fisher nghiêm trang nói, “có thể không có gì nghiêm trọng hết. Tôi không biết. Nhưng đối với tôi đây là một chuyện kì lạ quái quỷ.” https://thuviensach.vn “Chuyện đúng là lạ,” viên thanh tra nói. “Có những việc kì lạ đã xảy ra, Pat. Hãy tiếp tục kể cho cô Thumm đây những gì anh đã kể với tôi, anh Fisher.” Fisher kể một câu chuyện kì lạ. Một nhóm giáo viên từ Indianapolis, đang ở New York trong một chuyến tham quan học tập, đã thuê một chiếc xe du lịch của Công ty xe buýt Rivoli để đưa họ vòng quanh thành phố theo kế hoạch định trước. Fisher được yêu cầu chở đoàn đi ngày hôm trước, ngày thứ Hai. Tất cả có mặt đúng giữa trưa tại điểm bắt đầu là trụ sở công ty, phố Thứ Bốn Mươi Tư gần Broadway. Điểm đến cuối cùng của ngày hôm đó là Bảo tàng Britannic. Nơi này không nằm trong hành trình du ngoạn thường ngày của công ty vì một lý do hiển nhiên: nơi đây chỉ là một Tàng thư các*, Fisher nhớ ra nó không chút khó khăn. Phần lớn khách tham quan thường thích thú quan sát phố Tàu, tòa Empire State, Bảo tàng nghệ thuật Metropolitan (vì vẻ ngoài cổ điển của nó), quảng trường âm nhạc Radio City, khu bờ Đông và Đài tưởng niệm quốc gia. Tuy nhiên, đoàn khách tham quan lần này không giống những vị khách hàng ngày; họ là những giáo viên mĩ thuật và tiếng Anh, nói theo kiểu bình dân không chút ngưỡng mộ của Fisher, là “một đám trí trức trí ngủ.” Bảo tàng Britannic từ lâu được ca ngợi là một trong những điểm đến không thể thiếu cho những người yêu nghệ thuật khi du lịch New York. Đầu tiên có vẻ như tất cả sẽ phải thất vọng; vì bảo tàng đã đóng cửa trong vài tuần qua để đại tu và thay thế một số đồ nội thất, và được lên kế hoạch mở cửa lại cho công chúng sau ít nhất hai tháng nữa. Nhưng cuối cùng thì người quản lý bảo tàng và ban điều hành đã đặc biệt cho phép đoàn thăm quan bảo tàng trong thời gian ngắn ngủi ở thành phố. “Bây giờ mới là phần kì lạ, cô Thumm,” Fisher nói chậm rãi, “khi họ leo lên xe tôi đã đếm số người trong đoàn - việc không bắt buộc, bởi đó là phần việc của nhân viên điều hành ở điểm xuất phát, còn tôi chỉ cần lái xe thôi, nhưng tôi đếm theo thói quen, tôi đoán vậy, và có mười chín người tất cả. Mười chín người bao gồm cả phụ nữ và đàn ông.” “Cụ thể mỗi bên có bao nhiêu?” Patience hỏi, đôi mắt xanh lơ sáng lên. https://thuviensach.vn “Tôi không biết, thưa cô. Vậy là có mười chín người khi chúng tôi khởi hành. Và cô thử đoán xem chuyện gì đã xảy ra?” Patience cười. “Tôi không có bất kì ý tưởng nào, dù là nhỏ nhất, anh Fisher à. Thế anh nghĩ sao?” “Rất nhiều thứ,” người lái xe nói dứt khoát. ”Khi chúng tôi quay lại điểm khởi đầu chiều muộn hôm đó - nguyên tắc của công ty: hành trình luôn bắt đầu và kết thúc tại trụ sở công ty trên phố Thứ Bốn Mươi Tư, thưa cô - khi chúng tôi quay lại đó và hành khách xuống xe, tôi lại đếm họ và Chúa ơi, lần này chỉ có mười tám người.” “Tôi hiểu rồi,” Patience nói. “Chắc chắn đây là một chuyện kì lạ. Nhưng chuyện này có liên quan gì đến sự biến mất của bạn anh, Donoghue?” “Bạn anh ta, Donoghue,” ngài thanh tra nói chen vào, “sẽ xuất hiện sau. Con để ý thấy câu chuyện đang kịch tính hơn. Tiếp tục đi, Fisher.” Anh ta đang nhìn ra bức tường xám của Quảng Trường Thời Đại qua khung cửa sổ. “Ai đã biến mất?” Patience hỏi. “Anh có kiểm tra lại với cả đoàn không?” “Không, thưa cô. Mọi chuyện diễn ra quá nhanh. Nhưng khi suy nghĩ lại, tôi đoán mình biết được chú chim nào đã bay mất không quay lại cùng tôi,” Fisher lặp lại, ưỡn ngực về phía trước. “Tôi nhớ ra ông ta trong chuyến đi bởi ông ta có vẻ ngoài kì quặc. Chừng trung niên, và ông ta đeo một bộ ria mép rậm rạp màu ghi xám - kiểu cô hay thấy trong các bộ phim đó. Kiểu vểnh lên điển hình. Người cao. Và ông ta đội một chiếc mũ hết sức buồn cười - kiểu màu xanh biển. Ông ta ngồi yên lặng suốt cả ngày - giờ tôi mới nghĩ đến điều đó - không tán gẫu hay thậm chí nói chuyện với ai. Và giờ ông ta đã biến mất - không đi cùng chúng tôi trên đường về.” “Kì dị đúng không?” ngài thanh tra nói. “Hết sức kì dị,” Patience nói. “Thế còn về Donoghue, anh Fisher? Tôi vẫn chưa thấy có liên quan ở đây.” “Ồ, thưa cô, chuyện là thế này. Khi đến Bảo tàng Britannic, tôi giao hành khách của mình cho Tiến sĩ Choate…” https://thuviensach.vn “À, Tiến sĩ Choate,” Patience vui hẳn lên. “Tôi đã gặp quý ông đó. Người quản lý bảo tàng.” “Đúng đó, thưa cô. Ông ta đón tiếp và đưa họ đi tham quan. Trong khi chờ đợi chuyến thăm quan kết thúc, tôi dừng ở cửa để tán gẫu với Donoghue. Mấy tuần rồi không gặp nhau, nên chúng tôi hẹn nhau đi xem trận đấu tối qua ở Khu vườn…” “Đấu võ ấy hả, anh Fisher?” Fisher có vẻ bối rối. “Vâng, thưa cô, những trận đấu, những trận quyền Anh được tổ chức ở Khu vườn. Bản thân tôi cũng sử dụng đôi găng đấm bốc khá thành thạo, và tôi cũng thích những trận đánh sôi động… Ô, dù sao thì, tôi cũng nói với Donoghue rằng tôi sẽ ghé qua nhà ông ấy vào tối hôm qua sau bữa xế. Ông ấy chưa kết hôn, cô biết đó, và ông sống trong một nhà trọ khu trung tâm Chelsea. Sau đó tôi đi theo hành khách của mình, cùng họ đi vòng quanh, và khi tất cả xong xuôi tôi lại đưa họ về điểm xuất phát.” “Donoghue còn đứng ở cửa khi anh đưa đoàn mình ra khỏi viện bảo tàng không?” ngài thanh tra hỏi đầy ngụ ý. “Không, thưa ngài. Tôi cũng không để ý, sau khi xong việc tối qua tôi chỉ ăn được một ít đồ lót dạ. Tôi cũng chưa lập gia đình, thưa cô,” Fisher tranh thủ khoe, “và tôi đã đến nhà trọ của Donoghue. Nhưng ông ấy không có ở đó, và bà chủ nhà nói rằng ông ấy vẫn chưa về nhà sau khi tan làm. Tôi nghĩ chắc ông ấy phải làm thêm giờ, vì vậy tôi quanh quẩn ở đó chừng một tiếng, vẫn không có dấu hiệu gì của Donoghue, nên tôi đã gọi đến một số người bạn của ông. Họ không nhìn thấy hay gặp ông ấy suốt buổi tối. Đến khi đó, tôi bắt đầu thấy hơi sợ.” “Một tay to lớn như anh ấy hả,” Patience lẩm bẩm, dè dặt nhìn anh ta. “Và…” Fisher nuốt nước bọt như một đứa trẻ. “Tôi gọi đến bảo tàng. Nói chuyện với người có trách nhiệm - người gác đêm, thưa cô, tên Burch - ông ấy nói với tôi rằng đã thấy Donoghue rời bảo tàng vào chiều hôm đó, trước khi đoàn của tôi rời đi trong khi tôi vẫn ở đó; nhưng Donoghue không trở về https://thuviensach.vn nhà. Tôi không biết phải làm gì, nên tôi đến xem trận quyền Anh một mình.” “Tội thật,” Patience nói vẻ thông cảm, và Fisher nhìn cô đắm đuối. “Thế thôi ư?” Đôi vai to lớn của anh chùng xuống, ánh mắt buồn bã. “Đó là toàn bộ câu chuyện tồi tệ, thưa cô. Sáng nay, trước khi đến đây tôi lại ghé qua nhà ông ấy một lần nữa, nhưng ông không về nhà cả đêm, và khi tôi gọi đến bảo tàng họ nói rằng ông ấy vẫn chưa quay lại làm việc.” “Nhưng khoan đã,” Patience lặp lại, “việc bạn anh Donoghue biến mất có liên quan gì đến vị hành khách mất tích kia không, anh Fisher? Tôi xin lỗi nhưng sáng nay chắc tôi hơi lẩn thẩn.” Đôi hàm to lớn của Fisher cứng đờ. “Điều này thì tôi không biết. Nhưng,” anh quả quyết, “tay đội mũ xanh đó biến mất, cùng lúc với Donoghue, và tôi không thể ngừng nghĩ rằng có mối liên quan nào đó.” Patience gật đầu đồng tình. “Lí do tôi đến đây, như tôi đã nói từ trước, thưa cô,” Fisher nặng nề nói, “là nếu tôi đến đồn cảnh sát, Donoghue có thể sẽ bực mình. Ông ấy không phải là một đứa trẻ còn non nớt, cô Thumm; ông ấy có thể tự lo liệu cho mình. Nhưng… khốn thật, tôi lo cho ông ấy và tôi nghĩ mình nên hỏi ngài thanh tra xem có thể tìm hiểu chuyện gì đã xảy ra với gã Ai len khỏe mạnh đó.” “Ồ, ngài thanh tra,” Patience lầm bầm, “ngài có thể từ chối một vụ hấp dẫn thế này sao?” “Chắc không đâu,” bố cô càu nhàu. “Vụ này không có mùi tiền bạc, Fisher, tuy đang là lúc khó khăn, nhưng tôi nghĩ mình có thể tìm quanh xem.” Khuôn mặt trẻ con của Fisher sáng rỡ, “Rất tuyệt!” anh hét lên. “Ông thực sự rất tuyệt đó, ngài thanh tra.” “Ồ, vậy thì,” Thumm phấn khởi, “hãy quay lại vụ án. Anh đã nhìn thấy người đàn ông đội mũ xanh đó bao giờ chưa, Fisher?” “Chưa, thưa ngài. Một người lạ mặt hoàn toàn. Và hơn nữa,” anh lái xe buýt cau mày, “tôi khá chắc là Donoghue cũng vậy.” “Sao anh biết điều đó?” Patience sửng sốt. https://thuviensach.vn “Ồ, khi tôi đến bảo tàng với mười chín chú gà công nghiệp đó, Donoghue đã nhìn qua cả đám, từng người một. Ông ấy không nói với tôi rằng có biết bất kì ai trong số đó, và ông ấy chắc chắn sẽ nói nếu nhận ra ai đó.” “Không liên quan lắm,” ngài thanh tra khô khan nhận xét, “nhưng những gì tôi tưởng tượng cũng khá giống vậy. Giờ anh nên mô tả cho tôi về Donoghue. Tôi không nhớ rõ anh ta lắm - tôi đã không gặp anh ta mười năm nay.” “Người rắn chắc, khoảng một trăm bảy lăm pao*,” Fisher nhanh chóng nhắc lại, “cao chừng năm bộ* mười in-sơ, sáu mươi tuổi, khỏe như bò mộng, khuôn mặt kiểu Ai len và một vết sẹo do đạn bắn ngay bên phải cằm - ông sẽ không quên được đâu, ngài thanh tra, tôi đoán vậy; ông không thể quên nếu ông nhìn thấy dù chỉ một lần… dáng đi chậm chạp, kiểu…” “Hơi vênh vang?” Patience gợi ý “Đúng rồi! Tóc xám và đôi mắt xám sắc bén.” “Xuất sắc,” ngài thanh tra đồng tình. “Anh sẽ trở thành một cảnh sát xuất sắc đó, Fisher. Tôi nhớ ra rồi. Anh ta hãy còn hút cái tẩu bốc mùi bằng đất nung đó hả? Một trong những tật xấu tệ nhất của anh ta, như tôi nhớ.” “Chắc chắn rồi,” Fisher nhăn mày, “khi ông ấy không làm việc. Tôi quên mất chi tiết đó.” “Ổn rồi.” Ngài thanh tra đột ngột ngắt lời. “Anh quay lại việc của mình đi, Fisher, và để vụ này cho tôi. Tôi sẽ điều tra và nếu thấy gì đó không ổn, tôi sẽ báo cảnh sát. Khi đó sẽ thực sự là việc của cảnh sát.” “Cảm ơn, ngài thanh tra, xin cảm ơn,” anh lái xe nói, và rụt rè cúi chào Patience khi anh băng qua văn phòng, và khiến trái tim nàng Brodie đập liên hồi khi hai người chạm mặt nhau ở phòng khách, phản ứng của trái tim thiếu nữ trước những múi cơ nam tính của anh. “Một anh chàng khá đó,” Patience lầm bầm, “nếu anh ta thêm chút học vấn. Bố có chú ý bờ vai đó không, bố yêu? Anh ta sẽ là một tiền vệ công xuất sắc trong đội bóng bầu dục trường đại học nếu chịu khó dùi mài kinh sử thay vì học cách đạp thắng khẩn cấp!” https://thuviensach.vn Thanh tra Thumm khịt mũi, vươn vai, và tìm kiếm trong danh bạ. Ông quay một số điện thoại. “Chào! Công ty xe buýt Rivoli phải không? Đây là Thumm, văn phòng thám tử Thumm. Ông là giám đốc à? … À, ra vậy. Tên gì cơ? … Cái gì? À, Theofel. Ông nghe nhé, ông Theofel, ông có một đô vật hạng nặng nào trong bảng lương tên George Fisher không?” “Có,” một giọng nói cảnh giác vang lên. ”Có chuyện gì vậy?” “Không, không,” ngài thanh tra thành thật nói. “Tôi chỉ hỏi vậy thôi. Đó là một anh chàng to lớn, tóc đỏ và tính tình trung thực?” “Tại sao, vâng, vâng. Một trong những tài xế tốt nhất. Tôi chắc không có gì…” “Chắc chắn rồi. Tôi chỉ muốn kiểm tra, vậy thôi. Hôm qua, anh ta có đưa một đoàn giáo viên các trường đi thăm quan. Ông có thể nói cho tôi nơi họ trú lại không?” “Chắc chắn rồi. Park Hill, bên ngoài Plaza. Ông chắc là không…” “Tạm biệt,” ngài thanh tra nói, rồi gác máy. Ông nhỏm dậy và với lấy áo khoác. “Con cần trang điểm một tí. Chúng ta có hẹn với mấy người thuộc giới trí… gì ấy nhỉ?” “Trí thức,” Patience phì cười. https://thuviensach.vn 2 Mười Bảy Giáo Viên Những người trí thức đó là một nhóm các quý ông và quý bà, tuổi chưa đến bốn mươi; đa số là nữ, chỉ có một vài nam trung niên khô khan và bụi bặm; và tất cả đang ngồi bên bàn ăn sáng tại phòng ăn chính ở Park Hill, chuyện trò ríu rít như bầy én trên những tán lá đầu tiên của mùa xuân. Trời đã gần trưa, nếu không kể bữa tiệc của mấy giáo viên đó, phòng ăn hoàn toàn trống trơn. Maitre d’hôtel* hờ hững chỉ tay về phía nhóm quý ông và quý bà đó. Thanh tra Thumm, không chút e dè, dậm mạnh chân vào salle à mange* (Park Hill sử dụng những từ gốc Pháp đặt cho các phòng bên cạnh việc phục vụ các món ăn Pháp), và hùng hục lao thẳng qua dãy bàn ăn lập lòe ánh sáng, theo sát ông là Patience hơi khúc khích cười. Kiểu đi của ngài thanh tra làm tắt ngay những tiếng trò chuyện ríu rít. Những cặp mắt vốn buồn rầu trốn sau cặp kính giờ dáo dác như thể một đơn vị bộ binh đang quan sát kẻ địch. Gương mặt của ngài thanh tra chưa bao giờ gợi nên cảm giác dễ chịu trong trái tim những em bé hay những người lớn e dè, tự ti; gương mặt lớn, đỏ, thô ráp, xương gồ lên, và cái mũi gãy nát chỉ tô điểm thêm cho vẻ kinh dị sẵn có. “Các vị là giáo viên đến từ Indiana hả?” Thumm gầm lên. Sự run rẩy ngầm lan tỏa dọc theo chiếc bàn; các quý bà đứng tuổi thì nắm chặt mũ, còn các quý ông thì bắt đầu liếm môi. Một người đàn ông chừng năm mươi tuổi, ăn mặc cầu kì theo kiểu Beau Brummell* có vẻ như là lãnh đạo của cả nhóm, liền kéo ghế nhổm dậy, tay cào nhẹ lên lưng ghế. Mặt ông ta tái xanh. “Vâng?” ông run rẩy. “Tôi là thanh tra Thumm,” ngài lại gầm lên; và trong khoảnh khắc, Patience, đang lấp ló sau bờ lưng rộng của bố, đã nghĩ rằng các quý bà sẽ https://thuviensach.vn sợ chết khiếp. “Cảnh sát!” người vừa nói giật nảy người. “Cảnh sát ư! Chúng tôi đã làm gì chứ?” Ngài thanh tra cố giấu một nụ cười nửa miệng. Nếu tay béo này tự kết luận rằng ‘thanh tra’ đồng nghĩa với ‘cảnh sát’ thì càng hay. “Đó là những gì tôi đang điều tra ở đây,” ngài thanh tra nói khô khốc. “Tất cả đều có mặt chứ?” Đôi mắt của ông béo lướt nhanh dọc theo bàn; rồi quay lên, tròn xoe, hướng về gương mặt nghiêm nghị của viên thanh tra. “Tại sao… vâng, đúng vậy, chắc chắn rồi.” “Không ai mất tích chứ?” “Mất tích?” người đàn ông vô thức nhắc lại. “Tất nhiên là không. Tại sao có người mất tích chứ?” Những cái đầu gật gù; hai quý bà đang rúm ró vì sợ, khẽ gây ra những tiếng động nhỏ. “Chỉ hỏi vậy thôi,” ngài thanh tra trả lời. Đôi mắt lạnh lẽo của ông quét dọc theo bàn ăn, bắn ra những tia nhìn sắc như dao. “Chiều qua mọi người đã có một chuyến đi vui vẻ bằng xe buýt du lịch của Công ty Rivoli hả?” “Đúng vậy, thưa ngài. Đúng là như vậy!” “Tất cả cùng đi với nhau chứ?” “Ồ, vâng!” “Rồi tất cả cùng trở về à?” Ông béo ngồi thụt xuống ghế, như thể bị áp đảo bởi một tai họa đột ngột rơi xuống đầu. “Tôi… tôi nghĩ vậy,” ông ta thì thầm thảm hại. “Ngài F… Frick, có phải chúng ta cùng về với nhau không?” Nghe nhắc đến tên mình, một người nhỏ bé gầy gò mặc áo cao cổ có đôi mắt ướt màu nâu, trước tiên nắm chặt khăn tay của mình, rồi nhìn xung quanh như thể kiếm tìm lời khuyên, rồi mấp máy: “Vâng, đúng vậy, ngài Onderdonk. Chúng ta cùng về với nhau.” “Nào nào,” ngài thanh tra nói. “Thôi nào, các vị đang che giấu cho ai đó. Ai đã mất tích?” https://thuviensach.vn “Điều này rất khó xảy ra,” Patience lầm bầm trong bầu không khí câm lặng đáng sợ, chỉ còn tiếng tim đập thình thịch, “những người tốt bụng này đang nói thật, bố à.” Thumm giận dữ lườm con gái, nhưng cô mỉm cười ngọt ngào và tiếp tục: “Bố thấy đó, bố à, con đang đếm họ.” “Ồ?” ông giật mình, quay lại nhìn lướt cả bàn. ”Ở đây có mười bảy người.” “Chúng ta đang vướng vào chuyện quái quỉ gì thế này?” ngài thanh tra lầm bầm, trong khoảnh khắc quên mất vai diễn quái thú ông đang đóng trước đám đông trí thức. “Fisher nói rằng có mười chín người… Lại đây, anh,” ngài thanh tra gào vào tai ông Onderdonk, “các vị lúc nào cũng chỉ có mười bảy người hả?” Ngài Onderdonk, dù đã hít một hơi lấy can đảm, cũng chỉ dám gật đầu. “Này, anh bồi!” Thumm gầm lên, vang cả phòng ăn tới tai người quản lý. Ông ta bỏ tờ thực đơn, ngước nhìn lên một cách khó chịu. “Đến đây ngay, ông đó!” Người quản lý khựng người. Ông nhìn ngài thanh tra với vẻ không hài lòng. Rồi ông bước về phía ngài thanh tra như một tay lính ném lựu đạn đang bị làm phiền. “Vâng?” ông vừa nói vừa huýt sáo theo một giai điệu nào đó. “Hãy nhìn đám ngốc này xem.” Viên quản lý lắng nghe, gật đầu nhàm chán. “Đây là tất cả đúng không?” “Mais oui, m’sieu.“* “Nói tiếng Mỹ đi,” ngài thanh tra gắt. “Mười bảy người đúng không?” “Mười bảy là con số chính xác, thưa ngài.” “Họ vẫn là mười bảy người từ khi nhận phòng khách sạn hả?” “Ha,” viên quản lý nói, hơi nhướn đôi mày mỏng. “Một cảnh sát. Tôi nghĩ tôi nên gọi giám đốc ra đây.” “Trả lời câu hỏi của ta, đồ ngốc!” “Mười bảy,” người quản lý nói một cách cứng rắn. Ông ta quay về phía các quý bà và quý ông lúc này đã hết tiệc tùng. “Đừng lo lắng, mesdames*. Tôi đảm bảo rằng đây chỉ là một hiểu lầm, không có gì cả; chắc chắn đây là https://thuviensach.vn một sơ suất.” Các giáo viên thở phào nhẹ nhõm. Ông ta đối mặt với thanh tra Thumm đầy can đảm, như một anh chăn cừu thấu hiểu đầy đủ trọng trách của mình. “Hãy ngắn gọn thôi, thưa ngài. Điều này quá bất lịch sự. Chúng tôi không thể để khách của mình…” “Nghe này, Lafayette*!” Thumm gầm lên giận dữ, khi ông nắm lấy áo của viên quản lý. “Những người này đã ở đây bao lâu rồi?” Viên quản lý run lên vì giận dữ, rồi đông cứng vì hoảng sợ. Các quý bà tái mặt, còn các quý ông đều lo lắng và thì thầm nhỏ to. Gương mặt nhỏ xinh của Patience liên tục nhăn nhó. “Từ… thứ Sáu,” viên quản lý nấc nghẹn rồi trả lời. “Tốt hơn rồi đấy,” ngài thanh tra gầm ghè, thả tay ra khỏi vạt áo nhàu nát. “Biến đi, anh đó.” Viên quản lý chuồn luôn. “Giờ hãy nói rõ chuyện này,” vai diễn quái thú trở lại, Thumm ngồi xuống chiếc ghế trống của ông Onderdonk. “Ngồi xuống đây nào, Patty; có vẻ như sẽ mất cả ngày đây. Chúa ơi, thật rề rà quá! Lại đây, các vị, các vị có đếm lại đoàn mình khi mọi người lên xe vào buổi trưa hôm qua không?” Người trưởng đoàn, không may bị hỏi đến, vội nói: “Không, thưa ngài, tôi không. Tôi rất tiếc… ông thấy đó, chúng tôi đã không nghĩ ra… tôi không thể hiểu…” “Nào nào,” ngài thanh tra nói giọng nhẹ nhàng hơn. “Tôi không cắn anh. Tôi chỉ đang tìm kiếm thông tin. Tôi sẽ nói với anh những gì tôi cần biết. Các vị nói rằng có mười bảy người trong đoàn khi rời khỏi Bohunkus, hay chỗ nào cũng được; các vị có mười bảy người khi dừng lại ở New York; các vị có mười bảy người khi nhận phòng ở cái ổ này; các vị có mười bảy người khi đi thăm thú quanh thành phố. Mọi thứ có vẻ vẫn ổn nhỉ?” Mọi người truyền nhau gật đầu ngay tắp lự. “Vậy đó,” Thumm thận trọng nói tiếp, “cho đến trưa ngày hôm qua. Các vị chọn một chiếc xe để đi loanh quanh. Các vị đi đến phố Thứ Bốn Mươi Tư, điểm khởi hành ở Broadway của Công ty xe buýt Rivoli, và các vị lên xe. Các vị có mười bảy người trên đường ra điểm khởi hành đúng không?” https://thuviensach.vn “Tôi… tôi không biết,” người đại diện nói một cách vô vọng. “Tôi thực sự không biết.” “Được rồi. Nhưng có một điều tôi chắc chắn. Khi chiếc xe đó khởi hành, có mười chín người trên xe. Các vị giải thích chuyện này thế nào?” “Mười chín!” một quý bà trung tuổi đang cầm gọng kính thốt lên. “A, tôi có để ý đến - tôi tự hỏi không biết người đàn ông đó làm gì ở đây!” “Người đàn ông nào?” ngài thanh tra nạt; Patience đánh rơi chiếc thìa cô đang chơi đùa cùng và đành ngồi yên, quan sát gương mặt vừa âu lo vừa mừng rỡ của người phụ nữ. “Người nào thế, cô Rudy?” giọng của ông béo vang lên, sợ hãi. “Tại sao chứ, người đàn ông trong chiếc mũ kì dị màu xanh đó! Không ai chú ý đến ông ta sao? Martha, tôi tin rằng tôi đã nhắc đến ông ta với cô trước khi xe chuyển bánh. Cô nhớ không?” Quý cô mình xương Martha giật mình: “Vâng, đúng rồi!” Patience và thanh tra nhìn nhau. Điều này là sự thật. Câu chuyện mà Fisher kể là có cơ sở. “Cô có thể nhớ lại rõ hơn không, cô… ờ, Rudy,” Patience mỉm cười khích lệ, “những chi tiết khác về vẻ ngoài của người đàn ông đó?” Cô Rudy hào hứng. “Thực sự tôi có nhớ! Ông ta trung tuổi, và có một bộ ria vĩ đại. Giống như của Chester Conklin trên phim.” Cô đỏ mặt. “Diễn viên hài kịch, cô biết đấy. Chỉ khác là râu của ông ấy màu xám.” “Và khi Lavinia - cô Rudy chỉ tôi thấy ông ấy,” quý cô Martha gầy gò phấn khích thêm vào, “tôi cũng thấy đó là một người cao và gầy.” “Có ai khác chú ý chi tiết gì khác không?” ngài thanh tra ra lệnh. Lại thấy cả nhóm ngơ ngác. “Ô, tôi cứ tưởng là,” Thumm mỉa mai nói, “rằng một người mà các vị không quen không được lên một chiếc xe thuê riêng chứ?” “Vâng, đúng vậy,” cô Rudy ngập ngừng, “nhưng tôi không biết phải làm gì. Tôi nghĩ rằng ông ta có chuyện gì đó liên quan đến công ty xe buýt, ông biết đấy.” Viên thanh tra nhướn mày. “Cô có thấy gã đó khi đi về không?” https://thuviensach.vn “Không,” cô Rudy run rẩy trả lời. “Không, tôi đặc biệt để ý điều này. Nhưng ông ta không về cùng chúng tôi.” “Ổn rồi. Giờ chúng ta đã có chút tiến triển. Nhưng,” ngài thanh tra cười gằn, “tính cả gã đó chúng ta mới có mười tám người. Và chúng tôi khá chắc rằng có mười chín người trên xe buýt hôm qua. Tiếp tục nào, các ông các bà, hãy nghĩ kĩ vào. Tôi chắc chắn phải có ai đó nhớ ra người thứ mười chín.” “Con tin rằng,” Patience lầm bầm, “quý cô quyến rũ ngồi cuối bàn kia nhớ ra gì đó. Con nhìn thấy cô ấy mấp máy môi suốt thôi.” Quý cô quyến rũ đó hít một hơi. “Tôi chỉ định nói là,” cô run rẩy, “rằng tôi đã chú ý có một người khác, không trong nhóm chúng tôi. Không phải người đàn ông đội mũ xanh. Một người đàn ông khác…” “Ồ, lại một gã nữa hả?” ngài thanh tra nhanh chóng cướp lời. “Trông gã như thế nào, thưa cô?” “Anh ta, anh ta…” cô dừng lại một lúc. “Tôi nghĩ rằng anh ta khá cao.” “Ồ!” một phụ nữ dữ dằn với nốt mụn trên mũi ngắt lời. “Cô Starbuck à, cô sai rồi!” Quý cô hấp dẫn đó lúng túng “Có lẽ thế, nhưng tôi đã nhìn thấy anh ta và…” “Thì sao chứ, tôi cũng nhìn thấy anh ta!” cô kia gào lên. “Và tôi khá chắc anh ta hơi lùn và mập.” Những tia sáng lóe lên trong mắt mọi người. “Giờ tôi nhớ ra rồi,” một anh chàng hơi béo, đầu hói lên tiếng. “Đúng thế, chắc chắn. Tôi chắc chắn anh ta nhỏ người, hơi gầy và, ờ… chừng bốn mươi tuổi.” “Vô lý!” người phụ nữ phản ứng ngay lập tức. “Anh luôn có trí nhớ tồi, Scott à. Tôi chắc chắn nhớ rằng…” “Giờ tôi đang suy nghĩ về chuyện này,” một quý bà cao tuổi nhỏ người cất giọng nhỏ nhẹ, “tôi tin rằng mình cũng đã nhìn thấy anh ta. Đó là một thanh niên cao, cường tráng…” “Thôi nào, nhìn đồng hồ kìa,” ngài thanh tra mệt mỏi. “Chúng ta sẽ không đi đến đâu nếu tiếp tục như vậy. Có vẻ như không một ai trong số https://thuviensach.vn các vị nhớ rõ người thứ mười chín trông như thế nào. Nhưng có ai nhớ xem liệu anh ta có đi cùng mọi người trên xe về không?” “Tôi nhớ,” cô Starbucks nói ngay lập tức. “Tôi chắc chắn rằng anh ta quay về cùng chúng tôi. Anh ta xuống xe ngay trước tôi. Sau đó tôi không thấy anh ta nữa.” Rồi cô lườm cô nàng hung hăng kia như thể thách cô ta phản đối lại mình. Nhưng không ai phản đối cả. Thanh tra Thumm nghiến hàm trèo trẹo. “Được rồi,” ông tổng kết, “ít nhất chúng tôi cũng biết mình đang đứng ở đâu. Giả sử tôi cần tìm các vị… mà tên ông là gì nhỉ?” “Onderdonk. Luther Onderdonk.” Ông béo háo hức trả lời. “Giả như tôi cần gặp ngài Onderdonk, yêu cầu ngài giữ liên lạc với tôi thay cho cả nhóm trong trường hợp có gì mới. Chẳng hạn như, nếu có ai nhìn thấy một trong hai người đi cùng xe với các vị ngày hôm qua, hãy nói với ông Onderdonk và ông ấy sẽ gọi cho tôi qua văn phòng.” Ngài thanh tra đặt danh thiếp của mình xuống, và người đại diện cho cả nhóm - ông Onderdonk rụt rè cầm lên. “Hãy chú ý nhé, tất cả các vị.” “Các vị sẽ hoạt động như các thám tử,” Patience vui vẻ. “Tôi chắc chắn đây sẽ là phần thú vị nhất trong những ngày nghỉ của mọi người ở New York.” Mười bảy giáo viên đến từ Indiana có vẻ rất vui. ”Đúng vậy, nhưng đừng có đi loanh quanh và gây chuyện,” ngài thanh tra gầm ghè. “Chỉ cần ngồi một chỗ và chú ý quan sát. Các vị sẽ ở lại bao lâu?” “Chúng tôi đã đặt lịch trở về nhà vào thứ Sáu,” Onderdonk nói, ho khan tỏ ý xin lỗi. “Một tuần nghỉ ngơi à? ồ, trước khi các vị đi khỏi đây, hãy nhớ gọi cho tôi.” “Tôi chắc chắn sẽ làm như vậy, thưa thanh tra Thumm,” Onderdonk nói vẻ tự hào. “Tôi chắc chắn sẽ gọi.” Ngài thanh tra bước ra khỏi phòng ăn của khách sạn Park Hill, Patience ngoan ngoãn theo sau. Ngài ném cái nhìn giận dữ vào viên quản lý đang tái mét mặt đứng ngoài cửa, và đi thẳng ra quầy lễ tân. https://thuviensach.vn Sự rụt rè của Patience biến mất. “Con nghĩ bố nạt nộ ghê quá, bố làm những người đó phát khiếp. Những con người tội nghiệp đó sợ hết hồn rồi. Họ như những đứa trẻ thôi mà.” Ngài thanh tra bất ngờ tủm tỉm cười. Ông nháy mắt với một người đánh xe ngựa đang đậu bên hè đường cùng con ngựa già. “Kĩ thuật, nhóc à, đó là kĩ thuật! Với một người đàn bà, quan trọng là cô ta chạm tới đứa bé bên trong người đàn ông và mỉm cười. Nhưng khi một người đàn ông muốn thứ gì đó, anh ta buộc phải la hét ỏm tỏi và làm ra một bộ mặt tồi tệ hơn người ta, hoặc anh ta sẽ không có gì cả. Bố luôn thấy thương mấy tay gầy gò ngồi đó.” “Thế còn Napoléon thì sao?” Patience nói, khoác tay bố. “Đừng nói với bố rằng ông ta không lớn giọng! Hãy nghe này, con yêu, bố học đủ bài học từ mấy bà cô già ở trường rồi.” “Rồi một ngày nào đó bố sẽ bị quát nạt thôi,” Patience tiên đoán. Ngài thanh tra nhe răng cười, gọi lớn “Ê, taxi!” https://thuviensach.vn 3 Người Đàn Ông Thứ Mười Chín Xe taxi thả hai người xuống giữa khu vực lộn xộn những chiếc xe buýt to lớn đang xếp hàng bên hè đường ở phía nam phố Thứ Bốn Mươi Tư gần Broadway. Đó là những cỗ máy khổng lồ sáng lấp lánh được trang trí hết sức kiểu cách với màu hồng và xanh da trời, như những đứa trẻ sơ sinh khổng lồ được hạ sinh bởi một người mẹ quá sức ủy mị. Những bảo mẫu của chúng, mấy thanh niên trẻ trung đáng tin cậy trong bộ trang phục xanh xám, bóng láng, đang thư giãn bên hè đường phía bên ngoài phòng trực nhỏ cũng sơn màu hồng và xanh, đang hút thuốc và tán gẫu. Patience đứng đợi bên hè đường ngay trước phòng trực trong khi ngài thanh tra trả tiền taxi, và có vẻ như cô không để ý thấy sự ngưỡng mộ thành thực trong đôi mắt của mấy cậu trai mặc đồng phục. Rõ ràng cô đã khiến ít nhất một cậu đặc biệt chú ý, một anh chàng tóc vàng to lớn, bởi cậu ta đã kéo mũ về phía trước che mắt, tiến đến, và vui vẻ bắt chuyện với cô: “Chào em, hôm nay em thế nào?” “Ngay lúc này,” Patience mỉm cười, “không thấy thoải mái lắm.” Anh ta lườm cô. Một chàng trai có mái tóc đỏ nắm vai cô, rồi giận dữ quay sang anh chàng tóc vàng. “Thôi đi, mày,” anh ta gầm lên, “không thì tao sẽ cho mày một bạt tai. Quý cô đây…” “Sao thế, anh Fisher!” Patience la lên. “Anh thật galăng quá! Nhưng tôi nghĩ bạn anh không có ý thiếu tôn trọng. Có phải thế không, thần Vệ nam to lớn của tôi?” Cô nháy mắt. Anh ta há mồm thật to; rồi sau một khoảnh khắc anh đỏ mặt. “Chắc chắn là không rồi, thưa cô.” Rồi anh nhanh chóng lặn vào nhóm tài xế xe buýt đang cười om sòm với anh chàng. https://thuviensach.vn George Fisher hạ mũ xuống. “Đừng để tâm đến những tay đó, cô Thumm. Chỉ là mấy tên khỉ đột thiểu năng… Xin chào ngài thanh tra.” “Chào,” ngài thanh tra ngắn gọn đáp lời. Cặp mắt sắc lẹm của ông lướt qua đám đông. “Có chuyện gì xảy ra thế? Này, con? Có chú nào muốn gây chuyện hả?” Các chàng trai im thin thít. “Không, không,” Patience nói nhanh. “Thật tuyệt khi được gặp lại anh sớm như vậy, anh Fisher!” “Vâng,” Fisher nhăn nhó. “Tôi đang đợi điện thoại. Tôi à, ờ…” “Hừm!” ngài thanh tra nói. “Có tin gì không, anh bạn?” “Không, thưa ngài, không có gì cả. Tôi đã gọi liên tục đến nhà trọ của Donoghue và viện bảo tàng từ khi tôi rời khỏi văn phòng của ông. Không chút dấu vết nào của anh bạn già Mick đầu đất, khốn thật!” “Đối với tôi mà nói thì những người ở bảo tàng đó nên bắt đầu lo đi là vừa,” ngài thanh tra thầm thì. “Họ thế nào, Fisher?” Fisher nhún vai. “Tôi chỉ nói chuyện với người trông bảo tàng, thưa ngài thanh tra.” Thumm gật đầu. Ông rút một điếu xì gà từ túi áo ngực và tiện cắn một đầu. Vừa làm ông vừa nghiên cứu đám con trai trước mặt. Mấy chàng tài xế không dám ho he; còn chàng khổng lồ tóc vàng thì trốn tít ở đằng sau. Họ có vẻ là những người thành thực, thô ráp. Thumm nhổ đầu xì gà lên hè đường, nhìn thẳng vào quầy trực màu hồng và xanh đang mở toang, và bắt gặp đôi mắt của một người đang đứng đó, tay cầm ống nghe điện thoại. Người đó nhanh chóng nhìn đi hướng khác; đó là một anh chàng tóc bạch kim, mặt đỏ trong bộ đồng phục giống những người khác, nhưng dòng chữ phía trên đỉnh mũ của anh có thêm dòng chữ tập sự bên cạnh dòng chữ Công ty xe buýt Rivoli. “Ồ, có lẽ chúng ta sẽ tìm được điều gì khác,” ngài thanh tra đột nhiên tỏ ra mềm mỏng. “Đừng nóng giận quá thế, Fisher. Chúng ta đi nào.” Cả hai đi qua nhóm thanh niên im lặng đó vào cửa của một trong những công trình cổ xưa nhất, mà kiến trúc Quảng Trường Thời Đại cũng chịu ảnh https://thuviensach.vn hưởng, leo lên những tầng nhà tối om ọp ẹp. Khi đến tầng trên cùng, họ thấy một cánh cửa kính ghi dòng chữ: J. THEOFEL Giám đốc CÔNG TY XE BUÝT RIVOLI Ngài thanh tra gõ cửa, có tiếng một người đàn ông vọng ra: “Mời vào!” và họ bước vào một căn phòng nhỏ bụi bặm được chiếu sáng bởi những tia nắng New York đang len lỏi qua song sắt cửa sổ. J. Theofel nhìn khá già với những nếp nhăn hằn sâu trên khuôn mặt. “Vâng?” anh ta lên tiếng, ngước mắt lên khỏi đống biểu đồ. Đôi mắt anh lướt qua chỗ Patience, rồi quay về phía ngài thanh tra. “Tên tôi là Thumm,” ngài thanh tra gầm lên. “Đây là con gái tôi. Tôi đã gọi cho anh sáng nay về Fisher.” “Ồ,” Theofel nói chậm rãi, ngả người ra sau. “Xin mời ngồi, cô Thumm. Có rắc rối gì không, ngài thanh tra? Sáng nay tôi chưa kịp hiểu đầu cua tai nheo ra sao.” “Không có rắc rối gì cả. Thậm chí còn không phải là một vụ án.” Thumm nhìn chằm chằm. “Sao anh biết tôi là thanh tra?” Theofel mỉm cười. “Tôi không trẻ như vẻ bề ngoài đâu. Tôi hãy còn nhớ những ngày hình của ông đăng đầy trên các trang báo.” “Ồ,” Thumm nói. “Xì gà chứ?” Theofel lắc đầu. “Vậy thì,” Thumm tiếp lời, ngồi xuống với điệu bộ hùng hổ hơn, “chúng tôi đang tìm kiếm một thứ gì đó có mùi xấu xa. Hãy nói cho tôi, anh Theofel. Ai đã liên hệ để thuê xe cho những giáo viên đến từ Indiana hôm đó?” Viên giám đốc chớp mắt. “Tôi tin là… đây rồi, tôi chắc chắn.” Anh ta đứng lên, lùng sục trong một xấp giấy tờ khổng lồ, và nhặt ra một mẩu giấy ghi chú. “Tôi nghĩ đó là Onderdonk. Có vẻ là trưởng nhóm. Ông ấy đã viết thư cho chúng tôi cách đây vài tuần và vào ngày thứ Sáu, ông ấy gọi cho tôi từ khách sạn Park Hill.” “Để chuẩn bị cho chuyến đi ngày hôm qua?” Patience ngập ngừng hỏi. https://thuviensach.vn “Cũng không hẳn, cô Thumm. Đó chỉ là một phần thôi. Ông ta muốn chúng tôi cung cấp dịch vụ di chuyển bằng xe buýt suốt cả tuần trong thời gian họ ở đây.” “Vậy họ cũng ra ngoài cả thứ Bảy và Chủ nhật nữa?” Thumm hỏi. “Ồ, vâng. Hôm nay họ cũng sẽ ra ngoài, ngày mai nữa và những ngày còn lại trong tuần. Khá đều đặn. Thực tế thì cũng hơi không bình thường. Tất nhiên chúng tôi đang cung cấp cho họ một mức phí đặc biệt.” “Hừm. Có mười bảy người lúc khởi hành đúng không?” “Mười bảy? Đúng vậy.” “Không có hơn mười bảy người vào ngày thứ Bảy hay Chủ nhật chứ?” Theofel nhìn chằm chằm vào ông. Rồi anh ta cau có: “Không có ai đi thêm vào ngày hôm đó, nếu đấy là những gì ông đang nhắm đến. Xin ông đợi một phút.” Anh ta nhấc ống nghe của một trong số những điện thoại trên bàn; rõ ràng đó là đường dây riêng không qua tổng đài, bởi anh ta nói ngay lập tức: “Barbey. Cử Shalleck và Brown lên đây ngay.” Anh ta chậm rãi đặt ống nghe xuống. “Barbey,” ngài thanh tra nói “nhân viên điều hành xe đúng không?” “Vâng.” “Tôi hiểu,” ngài thanh tra nói và châm điếu xì gà của mình. Cửa mở ra và hai thanh niên mặc đồng phục bước vào. “Brown,” Theofel nghiêm khắc nói với người đi trước, “anh đón nhóm giáo viên đó từ khách sạn Park Hill hôm thứ Bảy. Anh có đếm không?” Brown giật mình. “Có chứ ạ. Có mười bảy người, thưa ngài Theofel.” Người giám đốc liếc nhìn anh ta, rồi quay sang đồng nghiệp của anh. “Còn anh, Shalleck?” “Mười bảy người, thưa sếp.” “Cả hai đều chắc chắn chứ?” Họ gật đầu. “Ổn rồi, các anh.” Họ quay người bước đi. “Đợi một phút,” ngài thanh tra vui vẻ nói. “Tôi nghĩ các anh nên gọi anh chàng Barbey lên đây khi các anh đi xuống.” https://thuviensach.vn Tay giám đốc gật đầu trước ánh mắt dò hỏi của nhân viên. “Ông nghĩ rằng…?” anh ta bắt đầu thấy không ổn khi cánh cửa đóng sập sau lưng hai người. “Tôi biết,” thanh tra cười gằn. “Anh cứ để tôi hỏi cậu ta, anh Theofel. Đây là món chính của tôi.” Ông xoa xoa tay và nhìn về phía Patience lúc này đang cau mày. Thumm chưa bao giờ xoay xở giỏi khi muốn thể hiện tình phụ tử; tình cảm bố con nảy nở trong ngôi nhà của ông khá muộn từ khi con gái ông trở về từ nước ngoài, sau một thời gian dài vắng mặt từ lúc còn để chỏm đến lúc đã biết tỉa lông mày. Nhưng vào lúc này không ai để ý đến khao khát được chấp thuận thầm lặng của ông; Patience đang suy ngẫm về rất nhiều chuyện, và việc lấp đầy sự trống trải trong tâm hồn bố mình không nằm trong số đó. Ngài thanh tra thở dài. Cửa mở ra và một anh chàng tóc bạch kim đến từ quầy trực dưới nhà xuất hiện. Môi anh ta mím chặt và anh đang cố tình lờ đi sự có mặt của Thumm. “Gọi tôi à, ngài Theofel?” anh ta cộc cằn nói. Ngài thanh tra nói bằng giọng hống hách đặc trưng của một viên cảnh sát thực thụ: “Phun hết ra đi, Barbey.” Anh ta quay đầu lại một cách vô thức, rồi liếc nhanh về phía Thumm và nhìn chăm chăm. “Cái gì… Tôi không hiểu ý ngài, thưa ngài.” “Tôi là một thanh tra,” Thumm nói, xốc lại áo vét. “Thôi nào, Barbey. Tôi đã bắt quả tang anh, nên đừng cố đánh trống lảng nữa.” Barbey liếc nhanh, liếm môi và lắp bắp: “Tôi vẫn không hiểu gì hết. Bắt quả tang cái gì? Ý ngài là sao?” “Hối lộ,” ngài thanh tra thờ ơ nói. Mặt anh chàng trắng bệch, máu trên mặt không biết biến đi đâu hết. Đôi bàn tay to tướng xoắn vào nhau đầy lo lắng. “Làm sao… làm sao ông biết được?” Patience khẽ thở ra. Một cơn giận dữ dội đang trào dâng trên khuôn mặt nhăn nhó của Theofel. Ngài thanh tra mỉm cười. “Đó là việc của tôi. Tôi sẽ nói với anh ngay bây giờ, thưa anh, rằng tôi sẽ chẳng vội vàng gì mà tóm lấy anh; nhưng ông https://thuviensach.vn Theofel đây, ông ấy khẳng định sẽ không buộc tội anh nếu anh thú nhận.” “Được,” tay giám đốc xẵng giọng. “Này Barbey, anh cũng nghe ngài thanh tra rồi đấy! Đừng đứng đực ra đó nữa! Chuyện này là thế nào?” Barbey mân mê vành mũ. “Tôi… tôi còn cả một gia đình. Tôi biết điều này là trái nguyên tắc của công ty. Nhưng miếng mồi này quả thực là quá hấp dẫn. Khi gã đầu tiên bước tới tôi đã định đuổi hắn đi…” “Gã đội mũ xanh và có ria vểnh đó hả?” Thumm giật giọng. “Vâng thưa ngài! Tôi đã định nói với hắn ta như vậy, ngài hiểu cho, nhưng khi tôi nhìn thấy góc tờ mười đô,” Barbey ngập ngừng, ”và tôi nói thôi được. Tôi để hắn leo lên xe với những người khác. Rồi chừng một phút sau có một gã khác xuất hiện, và hắn cũng đưa tôi một đề nghị như người trước. Muốn tôi để hắn lên xe của Fisher. Vậy là, vâng, vì tôi đã để người đầu tiên lên xe, tôi nghĩ rằng tôi cũng có thể lấy thêm năm đô nữa. Hắn ta đưa tôi tờ năm đô, ông thấy đó. Vậy là tay thứ hai đó cũng trèo lên xe, và đó là tất cả những gì tôi biết.” “Fisher có tham gia vào vụ này không?” Theofel khô khan hỏi. “Không, thưa ngài Theofel. Anh ta không biết chút gì về việc này.” “Gã thứ hai nhìn như thế nào?” ngài thanh tra hỏi tiếp. “Một gã người Ý, thưa sếp. Mặt chuột. Da đen. Một thằng Ý chính cống, tôi có thể khẳng định vậy. Ăn vận kiểu thể thao, giống cái lũ suốt ngày la cà quanh Cung điện. Có một cái nhẫn kì cục bên tay trái của hắn - hắn là một người thuận tay trái, thưa sếp, hoặc ít nhất thì hắn cũng đưa tôi tờ tiền bằng tay trái…” “Ý anh kỳ cục là sao?” “Có một cái móng ngựa nhỏ ở nơi nhẽ ra là một viên đá,” Barbey lầm bầm. “Giống như làm từ platin hay vàng trắng. Và trên đó gắn những hạt kim cương li ti.” “Hừm.” Ngài thanh tra dụi dụi cằm. “Hẳn anh chưa từng gặp người đó, tôi nghĩ vậy?” “Không, thưa ngài!” “Liệu anh có nhận ra hắn ta nếu gặp lại không?” “Có, thưa ngài!” https://thuviensach.vn “Hắn ta quay về cùng đội giáo viên, đúng không, nhưng gã đội mũ xanh thì không hả?” Đôi mắt Barbey mở to hết cỡ. “Sao ngài… vâng đúng vậy.” “Tốt!” Ngài thanh tra nhỏm dậy, rút tay khỏi túi quần. “Cảm ơn rất nhiều, ngài Theofel. Đừng có gây khó khăn gì cho anh chàng này.” Ông nháy mắt với tay giám đốc, đấm nhẹ vào vai tay thực tập, kéo bàn tay đeo găng của Patience bước về phía cửa. “Toàn bộ chuyện này có nghĩa là,” ông khúc khích cười khi cả hai bước xuống, “chắc chắn có chuyện gì đó mờ ám khi một người nhìn con chăm chăm nhưng lại quay đi khi con nhìn lại anh ta. Ta biết anh chàng đó liên quan đến chuyện này ngay lúc nhìn thấy hắn ở quầy bán vé!” “Ôi, bố ơi,” Patience cười, “bố thực sự là một diễn viên từ trong máu rồi. Con giờ phải làm gì với bố đây? Và bây giờ?” Ngài thanh tra xụ mặt xuống một đống. “Đúng vậy,” ông ủ dột nói, “chúng ta chưa có bất kì bước tiến đáng kể nào trong việc tìm ra anh bạn Donoghue … Được rồi, Patty,” ông nói, “hãy đến thăm cái bảo tàng chết tiệt đó nào.” https://thuviensach.vn 4 Chàng Rowe Bảo tàng Britannic nằm trong một tòa nhà bốn tầng, nằm giữa hai khu chung cư khổng lồ trên đại lộ Thứ Năm gần phố Thứ Sáu Mươi Sáu. Cánh cửa bằng đồng hướng ra thảm cỏ Công viên Trung tâm, còn mặt phía bắc và phía nam kề với mái hiên của khu chung cư. Thumm bước lên bậc thềm đá và chăm chú nhìn vào cánh cửa bằng đồng. Trên cửa có phù điêu chạm trổ; thiết kế chủ đạo trên mỗi cánh là khuôn mặt của thi hào Shakespeare. Cánh cửa nhìn có vẻ khá chắc chắn - có lẽ nó không đón chào ai. Điều này thể hiện khá rõ ràng, ngay cả chỗ nắm tay bằng đồng cũng đem lại cảm giác tương tự, mà không cần nói thành lời rằng: Bảo tàng Britannic đang đóng cửa để sửa chữa. Nhưng ngài thanh tra là một người cứng đầu. Ông dùng tay phải đấm dữ dội vào cánh cửa. “Bố à!” Patience khúc khích. ”Bố đang đánh Shakespeare đấy!” Ngài thanh tra chỉ cười gằn và lại giáng một cú cực mạnh vào mũi Người hát rong xứ Avon. Tiếng kim loại loảng xoảng vang lên; và ngay lập tức một cái đầu cũ kĩ nhô ra. “Này!” bóng người đó giật giọng. “Không biết tiếng Anh hả?” “Tránh ra một bên, người anh em,” ngài thanh tra cười rạng rỡ. “Chúng tôi đang vội.” Tay gác cổng có vẻ chẳng mấy bận tâm; cái mũi vĩ đại thập thò nơi khe cửa như thể nụ hoa ly đang e ấp. “Mấy người muốn gì?” ông ta hỏi một cách thô lỗ. “Tất nhiên là muốn vào bên trong!” “Ô, các vị không thể. Bảo tàng đang đóng cửa để sửa chữa.” Khe hở có vẻ sắp đóng lại. https://thuviensach.vn “Này!” ngài thanh tra gọi với theo, nỗ lực tuyệt vọng ngăn chặn việc đó. “Dừng lại… Này, đây là cảnh sát!” Có tiếng cười lục cục ma quái đằng sau cái đầu của Shakespeare, rồi hoàn toàn im lặng. “Được rồi, dù ta có bị trừng phạt đi nữa!” ngài thanh tra hét lên đầy giận dữ. “Sao hả, lão già đần độn kia, ta sẽ đập nát cái cửa khốn kiếp này!” Patience dựa người vào cửa, cười gập người, “Ôi bố ơi!” cô thở hổn hển. “Bố thật vui tính quá. Đó là hậu quả của việc đập đôi tay bất kính của bố lên mũi của ý chí bất tử … Con có ý này.” Ngài thanh tra gầm gừ. “Và bố đừng có tỏ ra nghi ngờ như vậy, bố sẽ bị nhức đầu cho xem. Chúng ta có một người bạn ngay trong lòng địch mà?” “Ý con là gì?” “Chính là ngài Drury bất hủ đó! Ngài Lane là một trong những người bảo trợ cho Bảo tàng Britannic mà? Con chắc rằng một cuộc gọi của ông sẽ có hiệu nghiệm như một câu thần chú.” “Chúa ơi, đúng rồi! Patty, con làm lão già này tỉnh trí đấy. Hãy tìm ngay một cái điện thoại nào.” Họ tìm thấy một buồng điện thoại công cộng trong một hiệu thuốc trên Đại lộ Madison, khu phía đông. Ngài thanh tra gọi một cuộc đường dài đến lâu đài Hamlet. “Xin chào! Là tôi, Thumm đây. Ai đó?” Giọng nói của một ông già ríu rít trong ống nghe: “Quacey. Xin chào!” Quacey là người bạn già đã ở cạnh Drury Lane suốt hơn bốn mươi năm; lão là người hóa trang cho Lane đồng thời là người bạn thân thiết nhất của ông. “Có Lane ở đấy không?” “Ngài Drury ở ngay đây, thưa ngài thanh tra. Ông ấy bảo rằng ông là một tên tội phạm.” “Tội lỗi. Tất cả chúng ta chắc chắn đều tự thấy xấu hổ về bản thân mình. Con vịt già đó sao rồi? Nghe này, đồ khỉ nhỏ. Nói với Lane rằng ta muốn nhờ ông ta một việc.” https://thuviensach.vn Có tiếng rì rầm ở đầu dây bên kia. Bệnh điếc của ông, mặc dù không ảnh hưởng nhiều đến các cuộc hội thoại hàng ngày - nhờ khả năng đọc khẩu hình phi thường của ông - nhưng lại ngăn cản ông giao tiếp qua điện thoại; và lúc đó Quacey trở thành đôi tai của chủ nhân mình. “Ông ấy muốn biết đấy là việc gì,” cuối cùng Quacey thì thầm. “Được rồi. Nói với ông ta rằng bọn ta đang theo đuổi một thứ gì đó cực kì bí hiểm và các manh mối dẫn chúng ta đến Bảo tàng Britannic. Nhưng tay bảo vệ điên khùng ở đó không cho ta vào. Tuyên bố đóng cửa để sửa chữa. Lane có làm được gì cho chúng ta không?” Im lặng nối tiếp, rồi Thumm bắt đầu nghe thấy giọng của Lane trong ống nghe. Mặc dù tuổi đã cao, giọng nói của ông vẫn mềm mại và đầy đủ âm điệu như khi nó giúp ông trở thành một trong những diễn viên kịch nói xuất sắc nhất thế giới. “Xin chào, ngài thanh tra,” Drury Lane nói. “Anh chịu khó lắng nghe một tí để thay đổi không khí nhé!” rồi ông khẽ cười. “Như thường lệ, tôi vẫn đang vật lộn với thói quen độc thoại của mình. Tôi mong Patience ổn chứ? Không, đừng có trả lời, lão già thổ dân kia; chắc chắn tôi sẽ chẳng nghe được gì cả. Có chuyện gì đó xảy ra ở Britannic hả? Tôi không thể tưởng tượng nổi đó là chuyện gì, thực sự đấy. Đó là nơi yên bình nhất quả đất. Tất nhiên là tôi sẽ gọi ngay cho người quản lý bảo tàng, Tiến sĩ Choate, anh biết đó - Alonzo Choate, một người bạn thân của tôi. Tôi chắc chắn ông ấy đang ở đó, nếu không tôi sẽ tìm ông ấy và khi ông bạn quay lại bảo tàng - tôi đoán anh ấy đang ở gần đó - ông sẽ được phép vào.” Lane húng hắng ho. “Rồi, tạm biệt, ngài thanh tra. Tôi hi vọng anh sẽ sắp xếp thời gian - cả anh và Patience đến thăm Hamlet, tôi rất nhớ cô bé.” Có một khoảng lặng ngắn, rồi sau đó là tiếng dập máy ngập ngừng. “Tạm biệt,” thanh tra Thumm rụt rè nói vào ống nghe rồi cau có cố tránh ánh mắt dò hỏi của con gái phía bên ngoài bốt điện thoại. Bộ râu của Shakespeare nhìn đỡ khả nghi hơn ở lần thăm viếng Bảo tàng Britannic tiếp theo, và thực tế thì cánh cửa đã mở ra. Ở lối vào, đang đứng đợi họ là một ông già khá cao, có bộ râu dê cực kì thời trang, khuôn mặt tối https://thuviensach.vn om mỉm cười, răng sáng lấp lánh trên bộ râu chói lọi; đứng phía sau ông, như thể một bóng ma hối hận là ông già gác cửa mũi to. “Thanh tra Thumm?” ông già tốt râu nói, vừa chìa tay ra. “Tôi là Alonzo Choate. Hẳn đây là cô Thumm! Tôi nhớ khá rõ lần trước cô đến thăm bảo tàng của chúng tôi cùng ngài Lane. Xin mời vào! Tôi hết sức xin lỗi vì lỗi lầm ngớ ngẩn của Burch. Tôi dám chắc rằng Burch sẽ không vội vàng như vậy từ sau đâu, phải không Burch?” Người gác cửa lầm bầm điều gì đó không được hay ho rồi rút lui vào bóng tối. “Đó không phải lỗi của ông ấy,” ngài thanh tra ngạo nghễ nói. “Mệnh lệnh là mệnh lệnh. Hẳn ông đã nghe chuyện từ Drury già rồi, tôi đoán vậy.” “Vâng. Quacey mới gọi cho tôi. Đừng để tâm đến tình trạng hiện thời của Britannic, thưa cô Thumm,” Tiến sĩ Choate mỉm cười. “Tôi cảm thấy mình giống một bà nội trợ tỉ mẩn đang xin lỗi về sự bừa bộn trong căn bếp với mấy vị khách vậy. Chúng tôi đang trong quá trình trang trí tu sửa lại toàn bộ, cô biết đấy. Mấy việc dọn dẹp thông thường. Bao gồm cả người trông coi bảo tàng khiêm tốn này đây.”* Họ bước qua gian phòng lát đá cẩm thạch để vào một căn phòng nhỏ hơn. Phòng tiếp khách nhỏ bé này có mùi sơn mới hơi nồng; toàn bộ đồ đạc được tập trung lại giữa phòng và được phủ lên bởi một lớp vải màu sắc kì lạ do những người thợ sơn mang đến. Họ đang nằm bò trên các giàn giáo để quét sơn lên tường và trần nhà. Từ một góc khuất nơi hốc tường là bộ ngực đang được phủ vải của một thi hào Anh quốc nổi tiếng đã mất. Còn xa xa nơi góc phòng là cánh cửa dẫn đến thang máy. “Cháu không chắc mình có thấy thích không, thưa Tiến sĩ Choate,” Patience nói, cánh mũi rung rung, “về ý tưởng rằng… ờ, trang trí hoa huệ kiểu đó. Chẳng phải nhìn sẽ hợp lý hơn nếu ông để hình của Shakespeare và Jonson cùng Marlowe nguyên trạng hay sao?” “Ý kiến rất hay,” viên quản lý bảo tàng nói. “Bản thân tôi cũng không thích ý tưởng này. Nhưng quyền quyết định thuộc về Hội đồng. Tất cả những việc chúng tôi có thể làm là ngăn cản ai đó vẽ hàng loạt những bức tranh tường kiểu hiện đại trong Phòng Shakespeare!” Ông ho khẽ và nhìn https://thuviensach.vn ngài thanh tra. “Chúng ta có thể vào phòng tôi được không? Ở ngay đây, và may mắn thay, chưa được sơn vẽ gì hết!” Ông dẫn họ đi qua những mảng họa tiết lốm đốm đến một cánh cửa ăn vào tường. Một tấm biển bằng gỗ khắc nổi tên ông treo phía trên, ông đẩy cửa, tất cả bước vào một căn phòng lớn, sáng sủa, trần cao, dọc tường là những kệ sách bằng gỗ sồi đã chật kín. Một anh chàng đang ngồi đọc say mê trong chiếc ghế bành ngẩng mặt lên nhìn họ ngay khi tất cả vừa bước qua cửa. “À, Rowe,” Tiến sĩ Choate reo lên. “Xin lỗi vì đã quấy rầy cậu. Tôi muốn cậu gặp một vài người bạn của ngài Drury Lane.” Chàng thanh niên nhanh chóng đứng dậy và nở một nụ cười thân thiện. Anh chậm rãi gỡ cặp kính đeo trên mắt xuống. Anh có dáng người cao, một gương mặt dễ chịu khi không có cặp kính; phần vai khá gọn ghẽ, có dáng thể thao tương phản với vẻ mệt mỏi của một học giả trong đôi mắt anh. “Thưa cô Thumm, đây là anh Gordon Rowe, một trong những thực tập sinh triển vọng nhất của Bảo tàng Britannic. Còn đây là thanh tra Thumm.” Chàng trai trẻ, nãy giờ chưa rời mắt khỏi Patience, bắt tay ngài thanh tra. “Xin chào! Ngài tiến sĩ ơi, ông thực sự biết rõ điều gì là tốt nhất cho một đôi mắt đang mỏi mệt. Tôi sẽ cho ông biết đó là gì… Hừm. Không, tôi sợ rằng chính mình cũng không dám gọi cái tên đó. Hoàn toàn không thích hợp. Hãy xem nào… À, ngài thanh tra! Có vẻ như tôi đã nghe tên ông trước đây rồi.” “Cảm ơn,” ngài thanh tra nói khô khốc. “Đừng để chúng tôi làm phiền anh, ngài Tên gì cũng được. Có lẽ chúng ta nên đến một chỗ khác, Tiến sĩ Choate, và để anh bạn trẻ này lại với cuốn tiểu thuyết mười xu của mình.” “Kìa bố!” Patience gào lên. “Ôi, anh Rowe, xin đừng để ý đến bố tôi. Anh thấy đó, ông ấy sợ là anh sẽ đặt cho tôi một cái tên không phù hợp bằng cái tên Thumm.” Má cô ửng đỏ, và chàng trai, bình tĩnh trước cái nhìn gườm gườm của ngài thanh tra, tiếp tục ngắm cô với vẻ ngưỡng mộ. “Anh muốn gọi tên tôi là gì hả, anh Rowe?” “Darling,”* chàng trai nồng nhiệt đáp lời. “Patience Darling?” https://thuviensach.vn “Ờ… chỉ là darling thôi.” “Nói lại X…” ngài thanh tra gầm lên giận dữ. “Hãy ngồi xuống nào,” Tiến sĩ Choate cười ngoác. “Rowe, vì Chúa, hãy cư xử đúng mực chứ. Còn cô Thumm, mời cô.” Patience, đã nhận thấy anh chàng kia nhìn chăm chăm vào mình không chớp mắt, chợt thấy mạch máu nơi cổ tay mình rung lên do hồi hộp. Cô ngồi xuống, rồi ngài thanh tra và Tiến sĩ Choate cũng ngồi xuống, còn Rowe thì vẫn đứng nhìn chằm chằm. “Chờ đợi thật chán quá,” Tiến sĩ Choate mở lời. “Bọn họ chỉ mới bắt đầu. Ý tôi là các thợ sơn. Còn nguyên tầng gác nữa.” “Vâng,” thanh tra Thumm gầm ghè. “Giờ để tôi nói cho anh hay.” Gordon Rowe ngồi xuống, khẽ cười. “Nếu tôi đang xen vào câu chuyện này…” anh ta hồ hởi nói. Thanh tra Thumm nhìn đầy vẻ hi vọng. Nhưng Patience, trong khi liếc nhanh qua bố mình, nói với người quản lý bảo tàng. “Cháu hiểu là ngài tiến sĩ đây vẫn tham gia công việc sửa chữa này đúng không, Tiến sĩ Choate?… Mời ngồi, anh Rowe.” Tiến sĩ Choate ngả người thoải mái trong chiếc ghế xoay sau bàn và nhìn ngắm căn phòng. Ông thở dài. “Chuyện này chưa được công bố chính thức, nhưng tôi sắp dừng làm việc ở đây. Tôi sẽ nghỉ hưu. Sau khi dành mười lăn năm cuộc đời mình cống hiến cho nơi này, tôi nghĩ đã đến lúc mình có quyền nghĩ cho bản thân.” Ông nhắm mắt lại và lẩm nhẩm: “Tôi biết chính xác mình sẽ làm gì. Tôi sẽ mua một căn nhà kiểu Anh nhỏ tôi đã để ý từ lâu ở phía trên Connecticut, chìm đắm trong những cuốn sách, và sống cuộc đời một học giả ẩn dật.” “Thật thanh nhã quá,” ngài thanh tra nói. “Nhưng như tôi đang nói…” “Thật quyến rũ,” Rowe lẩm bẩm, vẫn không rời mắt khỏi Patience. “Ông chắc chắn xứng đáng được nghỉ ngơi, như những gì ngài Lane đã kể cháu nghe.” Patience vội vàng nói. “Khi nào ông sẽ đi, Tiến sĩ Choate?” “Tôi vẫn chưa quyết định được. Cô thấy đấy, chúng tôi đang tìm một người quản lý bảo tàng mới. Ông ta từ Anh đến trên chuyến tàu tối nay; chúng ta hãy chờ xem ai sẽ cập bến vào sáng ngày mai. Chắc chắn sẽ mất https://thuviensach.vn một thời gian để ông ta quen với công việc, và trong khoảng thời gian đó tất nhiên tôi sẽ ở lại đây đến khi ông ta có thể tự lo mọi chuyện.” “Một chuyến thăm thì sao, cô Darling?” chàng thanh niên đột nhiên hỏi. “Cháu luôn nghĩ rằng nước Mỹ không muốn mượn các bức tranh và sách từ Anh,” Patience có vẻ bối rối. “Cháu đoán rằng người quản lý mới của bảo tàng là một người rất mê đọc sách, Tiến sĩ Choate. Có phải một ai đó quan trọng không thưa ngài?” Ngài thanh tra có vẻ bồn chồn. “Ô, ông ta cũng khá có tiếng tăm ở nước ngoài,” Tiến sĩ Choate vẫy tay một cách tinh tế. “Tôi không nói rằng ông ta là chuyên gia hạng nhất. Ông ta đã quản lý một bảo tàng nhỏ ở London trong nhiều năm - Bảo tàng Kensington. Tên ông ta là Sedlar, Hamnet Sedlar…” “Ngài sẽ có cả một miếng bò nướng kiểu Anh tuyệt hảo,” chàng thanh niên nói đầy phấn khích. “Được đích thân chủ tịch của chúng ta, cậu biết đó - ngài James Wyeth, đề cử.” Patience, có vẻ không vui vì không được nhìn thấy ánh mắt ngưỡng mộ của chàng trai nữa, hơi nhướn đôi lông mày mỏng của mình. Wyeth là một người khổng lồ đầy quyền lực, Cyprus đại đế lạnh lùng, học thức với khát khao tri thức vô bờ. “Và Sedlar cũng được chào mừng nhiệt liệt bởi John Humphrey Bond.” Tiến sĩ Choate tiếp tục. “Lời giới thiệu của ngài John cũng hết sức nặng kí. Ông ta là một trong những nhà sưu tập nổi tiếng nhất Anh quốc trong cả thập kỉ qua, ngài thanh tra à, tôi nghĩ ông cũng biết.” Ngài thanh tra hơi bất ngờ. Ông hắng giọng. “Chắc chắn. Chắc chắn rồi. Nhưng chúng ta đang…” “Ngài chắc sẽ không phiền khi tôi chen lời chứ?” Rowe đột ngột hỏi. “Tôi đã hi vọng rằng ai đó sẽ xuất hiện, ngài biết đấy.” Anh cười và đóng sập cuốn sách dày cộp mình đang đọc lại. “Hôm nay là một ngày may mắn của tôi.” “Tất nhiên là không phải, anh Rowe à,” Patience lầm bầm, gương mặt đỏ hồng. “À, Tiến sĩ Choate, cháu từng có thời gian sống ở Anh hồi niên https://thuviensach.vn thiếu.” “Nước Anh cũng gặp may mắn,” chàng thanh niên nhanh nhảu nói thêm. “…và cháu luôn cảm thấy rằng những người Anh có học thức luôn coi chúng ta hơi kì quái và hoang dã. Cháu đoán lý do ngài Sedlar đến đây bởi vì sức nặng đáng kể của…” Tiến sĩ Choate rung rung bộ râu, “Sai rồi, cô Thumm à. Ngân sách của Bảo tàng Britannic không cho phép chúng tôi trả lương cho Sedlar nhiều bằng hồi anh ta ở London. Nhưng anh ta có vẻ rất thích thú với đề nghị làm việc ở đây, và đã ngay lập tức nhận lời ngài Wyeth. Tôi đoán rằng anh ta cũng hơi giống chúng tôi - hơi thiếu thực tế.” “Thật đúng đắn làm sao,” chàng trai trẻ thở dài. “Giờ đây nếu tôi thực tế hơn.” “Thật đáng tò mò,” Patience mỉm cười. “Đó không phải một nét tính cách Anh điển hình, có lẽ vậy.” Ngài thanh tra ho ầm ĩ. “Bây giờ, Patty,” ông quở trách cô, “Tiến sĩ Choate hết sức bận rộn, và chúng ta không thể bắt ông dành cả ngày tán gẫu với chúng ta về những chuyện không liên quan.” “Ôi, thực ra thì, ngài thanh tra…” “Tôi chắc rằng đây là một niềm vui lớn dành cho người già cả như ngài Choate đây,” Rowe niềm nở nói, “được nói chuyện với một sinh vật kiều diễm như con gái ngài, ngài thanh tra.” Một tia sáng tuyệt vọng bùng lên trong mắt Thumm. “Lí do thực sự khiến chúng tôi đến đây, Tiến sĩ Choate,” ông nói, lờ đi chàng thanh niên, “là để tìm hiểu về Donoghue.” “Donoghue?” người quản lý bảo tàng có vẻ bối rối, rồi quay sang Rowe, đang ngồi thẳng lưng mắt sáng rực. “Có chuyện gì với Donoghue vậy?” “Có chuyện gì với Donoghue ấy hả?” ngài thanh tra gầm lên. “Tất nhiên rồi, Donoghue đã biến mất, đó là chuyện gì của ông ta!” Nụ cười trên gương mặt chàng thanh niên tan biến. “Biến mất ư?” anh nói nhanh. Tiến sĩ Choate sững sờ. “Ông chắc chứ, ngài thanh tra? Ngài không phải đang nói đến nhân viên bảo vệ đặc biệt của chúng tôi đó chứ?” https://thuviensach.vn “Đúng vậy! Nói đi nào, chả nhẽ ông không biết ông ta không đến đây làm việc sáng nay hay sao?” “Không, tôi biết rõ chứ. Nhưng tôi không để ý đến.” Ngài tiến sĩ đứng dậy và bắt đầu kéo mảnh vải phủ trên bàn làm việc. “Burch, người gác cửa, đã nói gì đó với tôi vào sáng nay về việc Donoghue không thể có mặt, nhưng tôi không nhớ rõ lắm… Thực tế là, Rowe, cậu có nhớ tôi đã đề cập chuyện đó không. Cậu thấy đó, chúng ta đều yêu quý ông ta và đã cho ông ta khá nhiều tự do so với những nơi khác. Và rồi bảo tàng bị đóng cửa … Chuyện gì đã xảy ra chứ? Có vấn đề gì vậy, thưa ngài thanh tra?” “Cho đến nay chúng tôi mới tìm ra,” ngài thanh tra trả lời, “rằng ông ta đã biến khỏi đây từ chiều hôm qua khi đoàn giáo viên đó đang đi tham quan và vẫn chưa xuất hiện lại. Không quay về nhà mình, không đến buổi hẹn với một người bạn vào tối qua - ông ta đã biến mất.” “Điều này khá là kì quặc, ông có nghĩ vậy không, thưa tiến sĩ?” Patience nói nhỏ. Gordon Rowe nhẹ nhàng đặt cuốn sách xuống. “Có lẽ vậy,” Tiến sĩ Choate bối rối ra mặt, nói. “Một tập thể giáo viên… Đó có vẻ là một nhóm người vô hại, ngài thanh tra.” “Nếu ông làm cảnh sát cũng lâu năm như tôi,” ngài thanh tra đáp lại, “ông sẽ học được rằng đừng tin vào vẻ bên ngoài. Tôi hiểu rằng chính ông đã dẫn đám đông đó đi thăm quan bảo tàng.” “Đúng vậy.” “Có bao nhiêu người, ông có nhớ không?” “Thực sự là tôi không biết, thưa ngài thanh tra. Tôi sợ rằng mình đã không đếm lúc đó.” “Hẳn ngài cũng không tình cờ nhìn thấy”, Patience nói nhẹ nhàng, “một người đàn ông trung tuổi có bộ ria mép màu xám và cầm theo một cái mũ kì quái, đúng không?” “Tôi có thói quen sống khép kín, cô Thumm; hơn một nửa thời gian tôi không để ý đến môi trường xung quanh.” “Tôi có để ý thấy,” Rowe nói, nghiến bộ hàm mong manh của mình lại. “Nhưng tôi chỉ hơi liếc qua, nên không chắc chắn lắm.” https://thuviensach.vn “Tệ thật,” ngài thanh tra nói giọng mỉa mai. “Vậy ông chỉ đưa họ đi vòng quanh thôi hả, ngài tiến sĩ?” “Hẳn đó là tội của tôi vậy, ngài thanh tra,” người quản lý bảo tàng cười khẩy. “Tại sao cô lại quan tâm đặc biệt đến người đội mũ xanh đó vậy, cô Thumm?” “Bởi người đàn ông đội mũ xanh đó,” Patience đáp lời, “không phải là thành viên thuộc nhóm khách kia, thưa Tiến sĩ Choate, và cháu có đủ mọi lí do để tin rằng sự biến mất của Donoghue có liên hệ với người đàn ông này theo cách nào đó.” “Thật khôi hài,” Rowe lẩm bẩm. “Thật khôi hài. Đây hẳn là một âm mưu trong bảo tàng đấy, ngài tiến sĩ! Rõ ràng giống với tính cách lãng mạn kiểu Ai len điển hình.” “Ý cậu là ông ta đã nhận thấy điều gì đó lạ thường,” Tiến sĩ Choate suy nghĩ kĩ lưỡng, “ở người đàn ông đội mũ xanh đó và tự cho mình quyền thực hiện một cuộc điều tra cá nhân? Hoàn toàn có thể, tất nhiên rồi. Tôi chắc rằng sẽ không có vấn đề gì xảy ra với Donoghue đâu, tôi khá tự tin vào năng lực tự lo cho bản thân của ông ta.” “Thế ông ta đang ở đâu?” ngài thanh tra hỏi khô khốc. Tiến sĩ Choate lại nhún vai; đó là bằng chứng cho thấy ông coi đây chỉ là một chuyện vặt. Ông đứng lên và mỉm cười. “Giờ thì vấn đề của ông đã được xử lý rồi, ông còn muốn tìm kiếm gì khác không, ngài thanh tra? Còn cô nữa, cô Thumm? Tôi biết cô đã từng đến Bảo tàng Britannic nhiều lần, nhưng gần đây chúng tôi có được những mẫu vật quan trọng mới mà tôi chắc chắn cô sẽ rất thích thú. Chúng tôi đang cất nó trong Phòng Saxon. Samuel Saxon, cô biết đó. Ông ta mới qua đời không lâu…” “Ồ…” viên thanh tra cằn nhằn. “Tôi chắc chắn rằng mọi người đều sẽ thích.” Tiến sĩ Choate dẫn đường, giống nhà tiên tri Moses, bước qua giữa biển tranh sơn dầu treo trên tường phòng tiếp tân tới một hành lang thông ra một phòng đọc lớn khác, nơi những giá sách chật kín được trang trí thêm bởí các bức tranh sơn dầu. Thanh tra Thumm chán nản lết đi cạnh ông, sau họ https://thuviensach.vn là Patience và chàng thanh niên - sự sắp xếp vô tình khiến gò má của Patience thêm ửng hồng. “Cô không phiền nếu tôi đi cùng cô dọc theo con đường này chứ, thưa quý cô?” Chàng trai trẻ thầm thì. “Tôi chưa bao giờ tỏ ra xa lánh những chàng trai bảnh bao cả,” Patience nói giọng quả quyết, “và tôi chắc chắn tôi sẽ không làm như vậy để khiến anh căng thẳng đâu, anh Rowe. Đã có ai đó nói rằng anh là một người quá sỗ sàng chưa?” “Có, em trai tôi,” Rowe trả lời một cách nghiêm túc, “khi tôi tặng nó một cú tím mắt. Em à, không biết đã bao lâu rồi anh mới được gặp một cô gái…” Tiến sĩ Choate dẫn đường dọc qua phòng đọc đến một cánh cửa phía xa. “Thực tế là,” ông gợi ý, “anh Rowe đây có nhiều quyền hạn hơn tôi trong Phòng Saxon này cô Thumm à. Anh ta chính là một trong những thần đồng mới nổi danh gần đây, hẳn cô đã biết.” “Kinh khủng quá,” Patience nói, vừa hất mái tóc. “Đừng tin một lời nào cả,” Rowe nói ngay lập tức. “Choate, tôi sẽ thắt cổ ông. Tiến sĩ đang nói quá đà rồi, cô Thumm…” “Ồ, giờ thì gọi tôi là cô Thumm rồi hả?” Anh ta đỏ mặt. “Tôi xin lỗi. Thỉnh thoảng tôi lại bị như vậy. Ý của Tiến sĩ Choate là tôi nằm trong số những người may mắn đã lọt vào mắt Sam Saxon. Ông ấy di chúc lại rất nhiều sách quý cho Bảo tàng Britannic; ông ấy mới mất cách đây vài tháng; và với vai trò một người bảo trợ, tôi ở đây với một phần trách nhiệm không chính thức là đảm bảo các cuốn sách bắt đầu sống tại ngôi nhà mới một cách đúng đắn.” “Càng lúc càng tệ hơn, anh Rowe à. Tôi chỉ thích các anh chàng não rỗng và không có chống lưng thôi.” “Giờ cô đang tỏ ra cay nghiệt quá,” anh thầm thì. Rồi đôi mắt anh lại ánh lên. “Ngoại trừ phần được chống lưng, thì tôi khá chắc rằng mình đủ tiêu chuẩn. Thực ra thì, tôi có thực hiện một số nghiên cứu về Shakespeare. Ngài Saxon đã kèm cặp tôi, nhưng giờ ông đã qua đời và một phần lớn những nghiên cứu về Shakespeare đã được chuyển giao cho Bảo tàng.” https://thuviensach.vn Mọi người bước vào một căn phòng dài và hẹp, chắc mới được sửa sang vì màu sắc còn tươi mới và thơm mùi nhựa thông. Ở đây phải có đến cả ngàn quyển sách, phần lớn để trên các giá sách. Một số được đặt trong các hộp gỗ trưng bày đặt trên những chân kim loại mỏng manh, rõ ràng là những đồ quý giá và đắt tiền. “Mới hoàn thiện,” Tiến sĩ Choate nói. “Có một vài món hết sức độc đáo ở đây, Rowe nhỉ? Tất nhiên những đồ trong phòng này chưa được thêm vào nội dung trưng bày; bộ sưu tập mới được chuyển đến cách đây vài tuần, sau khi chúng tôi đóng cửa.” Ngài thanh tra đứng dựa lưng vào tường, trông nản lắm rồi. “Và bây giờ,” Tiến sĩ Choate nói như người dẫn chương trình đang giới thiệu một tiết mục mới, ông chỉ về phía hộp đựng gần nhất, “là món đồ…” “Hãy nói xem!” giọng ngài thanh tra sắc lẹm. “Thứ quái quỷ gì đã xảy ra ở đây vậy?” Tiến sĩ Choate và Gordon Rowe cuống cuồng chạy đến. Patience thở dồn dập. Ngài thanh tra chỉ tay vào một hộp trưng bày ở chính giữa phòng, giống như những cái khác; nhưng có một điểm khác biệt rõ rệt. Lớp kính phía trên đã vỡ vụn và chỉ một vài mảnh kính là còn dính vào khung! https://thuviensach.vn 5 Chiếc Hộp Jaggard Vẻ mặt hoảng sợ trên khuôn mặt người quản lý bảo tàng và chàng trai lập tức biến mất. “Chà!” Rowe nói. “Ngài đừng lo lắng, thưa ngài thanh tra. Trong khoảnh khắc tôi đã nghĩ rằng có điều gì tồi tệ xảy ra. Chỉ là một tai nạn xảy ra ngày hôm qua, vậy thôi.” Patience và ngài thanh tra trao đổi nhanh ánh mắt đầy ẩn ý. “Một tai nạn hả?” Ngài thanh tra nói. “Ồ, được rồi. Mừng là tôi đã quyêt định sẽ để ý thêm một chút đến nét văn hóa này của ngài, ngài tiến sĩ. Tai nạn - ý anh là sao, Rowe?” “Ôi, tôi đảm bảo với ngài chuyện chỉ đơn giản như vậy,” người quản lý bảo tàng mỉm cười. “Không có gì quan trọng hết. Mọi việc đúng như Rowe đã nói. Anh ta đang làm việc trong phòng đọc kế bên vào chiều hôm qua và có cơ hội ghé vào để tham khảo một vài cuốn sách của Saxon. Chính anh ta là người nhận thấy lớp kính trên cùng bị vỡ.” “Ông thấy đó,” Rowe giải thích, “người thợ mộc mới chỉ rời phòng này sáng hôm qua, chắc ông ta đã quay lại để tìm một món đồ đã bỏ quên hay thứ gì đó rồi không may làm vỡ mặt kính. Không có gì to tát cả.” “Anh phát hiện ra chuyện này lúc nào ngày hôm qua, anh Rowe?” Patience hỏi chậm rãi. Lần này không có chút riêng tư nào trong ánh mắt cô. “Ô, tôi nghĩ khoảng năm giờ ba mươi.” “Thế mấy giờ thì các vị khách từ Indiana rời đi, ngài đã nói chưa ấy nhỉ?” Cô tiếp tục. Nụ cười trên môi cô đã biến mất. Tiến sĩ Choate có vẻ giật mình. “Ồ, tôi đảm bảo là không có chuyện gì mà! À, tôi nhớ là chưa nói, cô Thumm. Các giáo viên đó rời đi lúc năm giờ, https://thuviensach.vn tôi nghĩ vậy.” “Và mảnh kính đã vỡ vụn lúc năm giờ ba mươi, đúng không anh Rowe?” Chàng thanh niên nhìn chằm chằm vào cô. “Trời, quý cô Sherlock ơi! Tôi thực sự không biết. Cô đang chơi trò thám tử hả?” “Dừng ngay màn tấu hài lại, anh kia,” ngài thanh tra nói, tiến về phía trước; nhưng ông nói mà không có dấu hiệu bực bội và dường như đã lấy lại được sự hài hước của mình. “Thế nào? Anh phải nghe thấy tiếng kính vỡ chứ ?” Rowe lắc đầu buồn bã. “Nhưng tôi không nghe thấy, ngài thanh tra. Ông thấy đó, cánh cửa vào Phòng Saxon từ phòng đọc sách đã được đóng lại, và tôi có tật quá say mê vào những việc đang làm đến mức ông có thể gỡ một quả bom đặt dưới cái ghế của tôi mà không khiến tôi chóp mắt. Vậy đấy, sự cố có thể đã xảy ra vào bất cứ lúc nào trong buổi chiều hôm qua, ông thấy đó.” “Hừm,” ngài thanh tra nói. Ông bước đến hộp kính vỡ và ngó vào. “Có gì bị đánh cắp không?” Tiến sĩ Choate cười chân thành. “Thôi nào, ngài thanh tra, chúng tôi nào phải trẻ con, ông biết đó. Thường thì chuyện sẽ xảy ra với chúng tôi rằng ai đó có thể lẻn vào đây - có một cánh cửa khác ở đó, như ông thấy, dẫn ra hành lang chính, khiến việc đột nhập vào căn phòng là khá dễ dàng - để có thể trộm lấy một trong ba tuyển tập rất có giá trị trong hộp. Nhưng chúng vẫn còn đó, như ông thấy.” Hai cha con nhà Thumm nhìn xuống chiếc hộp bị đập vỡ. Đáy hộp được lót bằng nhung mềm màu đen; ba hõm hình chữ nhật được khéo léo khoét vào lớp nhung, và trong mỗi khe để một cuốn sách duy nhất, to lớn đồ sộ được bọc da sờn màu. Cuốn sách bên trái được bọc màu vàng nâu, cuốn sách bên phải là màu đỏ tươi đã bị mờ, và cuốn sách ở giữa bọc màu xanh lam. “Chiều nay sẽ có một người thợ đến sửa lại nắp hộp,” người trông coi bảo tàng nói tiếp. “Còn giờ thì…” “Bình tĩnh nào, ngài tiến sĩ,” Thumm đột ngột nói. “Ông nói rằng các công nhân đã đi qua phòng này sáng hôm qua. Chẳng nhẽ ông không có https://thuviensach.vn một nhân viên bảo vệ nào trong ca buổi chiều hay sao? Tôi luôn nghĩ các viện bảo tàng lúc nào cũng đầy các nhân viên bảo vệ ồn ào” “Ôi, không, ngài thanh tra. Chúng tôi cho các nhân viên bình thường nghỉ bớt khi bảo tàng đóng cửa để sửa chữa. Donoghue và Burch là đủ. Nhóm giáo viên từ Indiana đó là nhưng người ngoài đầu tiên được phép vào đây kể từ khi chúng tôi đóng cửa. Nhưng chúng tôi không nghĩ rằng nó thực sự cần thiết…” “Được rồi,” ngài thanh tra gầm lên, “Tôi nghĩ tôi có thể nói cho ông biết những gì đã xảy ra, và chết tiệt nó không hồn nhiên như ông nói đâu.” Đôi mắt Patience rực sáng. Gordon Rowe có vẻ bối rối. “Ý ông là gì?” Tiến sĩ Choate vội hỏi. “Ý tôi là,” ngài thanh tra giật giọng, “rằng phỏng đoán của ông, tiến sĩ, là Donoghue đã thấy điều gì đó khả nghi về tay mũ xanh và đi theo hắn ta là đúng. Tại sao anh ta đi theo gã mũ xanh đó? Bởi vì tôi khẳng định rằng tay đó đã đập tan cái hộp này, đó là lý do, và Donoghue thấy hắn ta làm điều đó!” “Thế vì sao không mất mát gì?” Người quản lý bảo tàng phản đối. “Có lẽ Donoghue đã dọa hắn ta phát khiếp trước khi kịp lấy một trong những cuốn sách này. Ông nói rằng chúng có giá trị, vậy là đủ - đây là một vụ trộm bất thành.” Patience cắn môi và nhìn chằm chằm vào chiếc hộp vỡ. “Thế thì tại sao Donoghue không kéo còi báo động, ngài thanh tra?” Rowe lẩm bẩm. “Và tại sao không một ai nhìn thấy gã mũ xanh chạy ra ngoài, nếu Donoghue đang đuổi sát theo hắn?” “Và điều quan trọng nhất là,” Patience thấp giọng, “Donoghue đang ở đâu? Tại sao ông ấy vẫn chưa trở lại?” “Tôi không biết,” người quản lý bảo tàng giận dữ, “nhưng tôi chắc chắn sẽ thông báo cho cô ngay khi có tình hình mới.” “Con lo rằng những chuyện còn khủng khiếp hơn thế đã xảy ra,” Patience nói giọng sợ hãi, “và những chuyện đó không xảy ra với gã mũ xanh, mà là với anh bạn Donoghue của chúng ta!” Mọi người đều im lặng. Ngài thanh tra đi vòng quanh phòng. https://thuviensach.vn Patience thở dài và cúi xuống ngó chiếc hộp. Một tấm biển chữ V đặt sau ba cuốn sách trong hộp in chữ: Sản phẩm thủ công Đặc biệt quý hiếm của William Jaggard thợ in. “Từ thời Elizabeth ư?” Tiến sĩ Choate lơ đãng gật đầu. “Đúng vậy. Là những món đồ thú vị ở đây, thưa cô Thumm. Jaggard là một xưởng in và nhà xuất bản nổi tiếng ở London đã in cuốn Folio đầu tiên của Shakespeare, cô biết đó. Những món đồ này là từ bộ sưu tập của Samuel Saxon - nhưng ông ta đã có chúng bằng cách nào chỉ có Chúa mới biết! Ông ta hơi keo kiệt.” “Tôi không nói như vậy đâu nhé,” Gordon Rowe nhận xét, một tia sáng lóe lên trong đôi mắt nâu của anh. “Ô, chỉ nói về khía cạnh ham mê sách vở thôi,” Tiến sĩ Choate vội thêm vào. “Thôi nào,” viên thanh tra cộc cằn nói. “Tôi muốn tìm ra một cái gì đó.” Nhưng mặc dù còn nhiều thứ để khám phá, nhưng thực tế mọi người không tìm thấy gì cả. Với sự hỗ trợ của Tiến sĩ Choate, thanh tra Thumm đã tra vấn tất cả những người làm công hôm đó - thợ vẽ trang trí, họa sĩ, thợ xây, thợ mộc - những người đang làm việc trong Bảo tàng Britannic, để hỏi họ thật kĩ càng về các sự kiện đã diễn ra vào ngày hôm trước. Không ai trong số họ nhớ rằng đã nhìn thấymột người đàn ông đội chiếc mũ màu xanh bước vào hay rời khỏi Phòng Saxon, và cũng không ai nhớ được chính xác những hành động của Donoghue giờ đã mất tích. Patience, mới vòng ra phía sau Phòng Saxon đã bị chàng thanh niên Rowe túm lại nói chuyện, vội vàng đi vào phòng đọc sách nơi ngài thanh tra đang tiến hành cuộc điều tra mà không thu được kết quả gì, mặt cô ửng đỏ. “Bố! Con nghĩ là… Bố có thấy phiền phức kinh khủng không nếu con không trở về văn phòng cùng bố?” Gượng gạo nhớ lại trách nhiệm làm bố của mình, ngài thanh tra làm giọng nghiêm khắc, “Con đi đâu bây giờ?” “Ăn trưa ạ,” Patience vui vẻ nói, soi nhanh mình trong mảnh gương đang cất trong túi xách. https://thuviensach.vn “Ha,” thanh tra nói. “Ăn trưa, hử?” Nhìn ông có vẻ buồn. “Với chàng Rowe, tôi cược vậy,” Tiến sĩ Choate khúc khích cười. “Đối với một sinh viên theo đuổi một chủ đề nghiêm túc như văn học thì quý cô đây chắc chắn là một cô nàng tóc vàng ấn tượng nhất. A, anh ta đây rồi,” ông nói khi Rowe diễu vào, đội mũ và mang gậy. “Sẽ quay lại trong chiều nay chứ, Rowe?” “Nếu tôi có thể phân thân được,” chàng trai nhe răng. “Shakespeare đã chờ đợi hơn ba trăm năm rồi, nên tôi cho rằng ông ta hoàn toàn có thể đợi thêm một chút. Ông không phiền chứ, ngài thanh tra?” “Phiền? Phiền không ấy hả?” Thumm gầm gừ. “Thế quái nào mà tôi lại bận tâm cơ chứ?” Rồi ông khủng khỉnh hôn lên trán Patience. Cặp đôi bước nhanh ra khỏi phòng, tiếp tục say sưa với cuộc thảo luận tưởng như đã bắt đầu từ kiếp trước và còn liên tu bất tận. Giờ chỉ còn im lặng. “Chà,” ngài thanh tra thở dài, “chắc tôi phải đi bộ về rồi. Ông nhớ để ý nghe ngóng nhé? Và nếu nghe được bất kì tin tức gì về Donoghue, hãy gọi cho tôi.” Ông đưa cho người quản lý bảo tàng danh thiếp của mình, hời hợt bắt tay ông rồi bối rối ra khỏi phòng đọc sách. Tiến sĩ Choate trầm ngâm nhìn theo tấm lưng rộng lớn của ngài thanh tra. Sau đó, ông vỗ nhẹ mép tấm danh thiếp lên bộ râu của mình, khẽ huýt sáo và quay trở lại Phòng Saxon. https://thuviensach.vn 6 Đã Đến Lúc Cần Trợ Giúp “Tôi luôn luôn nghĩ rằng,” Patience nói qua đĩa trái cây, “rằng những nghiên cứu sinh môn văn học cũng giống nghiên cứu sinh môn hóa học - hơi lòng khòng, gày gò với tia sáng cuồng tín trong mắt và hoàn toàn không chút hấp dẫn. Hẳn anh là ngoại lệ với những quy tắc này, hoặc tôi đã bỏ sót điều gì?” “Chính tôi đã bỏ sót một điều gì đấy”, Rowe khẳng định, nuốt trọn một vốc bưởi lớn. “Tôi nhận thấy rằng việc thiếu thốn về mặt tâm hồn không ảnh hưởng đến khẩu vị của anh!” “Sao cô biết đó là vấn đề tâm hồn?” Người phục vụ dọn đi phần vỏ và mang đến hai ly nước quả. “Một ngày đẹp trời,” Patience vội vã nói, và nhấp một ngụm. “Nói cho tôi nghe điều gì đó về anh đi, chàng trai. Anh dùng bánh quy à?… Ý tôi là, như mô tả tiểu sử cá nhân ấy.” “Tôi sẽ pha cho cô một ly cocktail. George ở đây biết tôi, và dù anh ấy có không biết cũng sẽ không có gì khác biệt. George, cho tôi một ly đúp martini. Không đá.” “Shakespeare và martini!” Patience thì thầm, cười khúc khích. “Thật sảng khoái! Giờ tôi đã hiểu rồi. Đó là lý do tại sao anh vừa là một học giả nhưng nhìn vẫn giống một người bình thường. Anh hẳn đã rắc lên những trang sách bụi bặm những giọt rượu và chúng đã cháy, phải không?” “Nghe có vẻ hắc ám,” Rowe cười. “Sự thực là, cô đang phản bội lại một trong những yếu tố cốt lõi của văn chương. Tôi đến chết vì bữa trưa với những phụ nữ thông minh.” https://thuviensach.vn “Vâng, tôi thích điều đó,” Patience thở hổn hển. “Tại sao chứ, đồ ngỗ ngược…Bacchus*! Tôi có bằng M.A., tôi cho anh biết, và tôi đã viết một tham luận về Những bài thơ của Thomas Hardy*” “Hardy? Hardy ư?” Chàng trai chun mũi hỏi. “Ồ, một người viết đoản ca!” “Và chính xác thì ý anh là gì? Tôi đã phản bội cái gì, thờ ơ như thế nào?” “Chính là tinh túy quan trọng của ngài Will* cổ xưa. Cô nàng thân mến, nếu cô thực sự đánh giá đúng mực Shakespeare, cô sẽ hiểu rằng thơ của ông không cần những kích thích từ bên ngoài. Mỗi bài thơ đều rực cháy với ngọn lửa nội tại.” “Hãy lắng nghe, lắng nghe,” Patience thì thầm. “Cảm ơn ngài. Tôi sẽ không bao giờ quên bài học nhỏ này về tính thẩm mỹ.” Có hai đốm hồng rực lên trên má cô, và cô bẻ đôi một chiếc bánh quy. Anh ngửa đầu lên và gầm lên, làm George giật mình, người đang mang một khay nước đen. “Ôi, Chúa ơi!” Anh thở hổn hển. “Cô ấy không cầm nổi đâu! Tôi nghĩ cả hai đã hơi điên rồi… A, George. Hãy đặt những cái ly xuống, bạn của tôi… Chúng ta dừng lại được rồi, cô Thumm?” “Cô Thumm ư?” “Darling!” “Là Patience thôi, anh Rowe.” “Được rồi, thì là Patience.” Họ uống cạn ly, đôi mắt họ gặp nhau qua vành ly và cả hai cùng cười, hơi nghẹn cocktail. ”Và bây giờ đến tiết mục tự truyện. Tên tôi là Gordon Rowe. Đã dự hai mươi tám ngày lễ Thánh Michael, là một đứa trẻ mồ côi, có một khoản thu nhập thấp thảm hại. Tôi nghĩ rằng người Mỹ năm nay đã có một đội hình tệ hại. Tôi thấy là đội Havard đã mua về một tay ném khá nổi danh, và nếu tôi ngắm nhìn em lâu hơn tôi sẽ hôn em mất.” “Anh đúng là một chàng trai kì lạ,” Patience đỏ mặt giận dữ nói. “Không, không, điều đó không có nghĩa là chấp nhận, vậy tốt hơn anh nên buông tay tôi ra; hai bà lão bàn bên cạnh đang nhìn anh kìa… Chúa ơi, tôi xấu hổ quá! Đỏ mặt hệt như một nữ sinh vừa mới nghe đến một nụ hôn! https://thuviensach.vn Lúc nào anh cũng thiếu nghiêm túc như vậy sao? Tôi mong đợi một cuộc thảo luận nghiêm túc về sự phân tách các chủ đề bởi John Milton*, hoặc ảnh hưởng của loài sâu bướm đến nền nông nghiệp nước nhà.” Anh nhìn chăm chú cô, nụ cười tắt dần. “Em nói đúng quá,” anh vừa nói vừa vỗ mạnh vào trán, và trong khoảnh khắc không ai nói gì cả. Khi anh ngước lên, cả hai cùng cẩn thận dò chừng nhau, và cuối cùng đôi mắt Patience cũng cụp xuống. “Nói thật là, Pat - tôi rất mừng vì em cho phép tôi gọi tên em như vậy - sự thô lỗ trẻ con này là lối thoát của tôi. Nó không phải điều tốt đẹp, tôi biết, và tôi chưa bao giờ thấy mình có thể giữ được bản thân theo những lề thói của xã hội. Tôi đã cống hiến những năm tháng tuổi trẻ đẹp nhất của cuộc đời để đi học, và những năm gần nhất để thực hiện những công trình chấn động giới nghiên cứu văn học. Tôi có tham vọng rất lớn, em biết đấy.” “Tham vọng không làm hư hỏng các chàng trai,” Patience nói nhẹ nhàng. “Cảm ơn em vì những lời tốt đẹp, cô gái. Tôi không phải là tuýp người sáng tạo. Việc nghiên cứu mê hoặc tôi. Tôi cho rằng mình nên đi theo ngành sinh hóa, hoặc vật lý thiên văn.” Patience còn đang mê mải món salad của mình. Cô đùa giỡn với một cái lá cải xoong. “Tôi thật là… ôi, ngớ ngẩn quá.” Anh nghiêng người về phía trước và nắm tay cô. “Xin vui lòng cho tôi biết, Pat.” “Anh Rowe, mọi người đang nhìn kìa!” Patience nói, nhưng không rút tay lại. “Là Gordon, xin em.” “Gordon… Anh làm tôi buồn đấy,” Patience rên rỉ. “Ôi, tôi biết những thứ anh nói, và những thứ khác, nhưng sự thực là, anh Rowe… được rồi, Gordon! tôi xem thường những phụ nữ dạn dĩ quá.” “Tôi xin lỗi,” anh hối hận. “Tôi đã đùa quá trớn.” “Không đâu, còn hơn thế, Gordon. Tôi cũng đã hùa theo. Tôi chưa tìm được điều tôi thực sự muốn, trong khi anh…” Cô mỉm cười. “Nghe kì cục lắm phải không? Nhưng điều duy nhất phân biệt chúng ta với các loài linh trưởng thấp chính là khả năng tư duy, và tôi không thấy bằng chứng cụ thể https://thuviensach.vn nào chỉ ra một người phụ nữ không có khả năng vận dụng lý trí như đàn ông, chỉ vì khác biệt về sinh học.” “Đó là một cách nghĩ không nên được hoan nghênh,” chàng trai cười. “Tôi biết điều đó, và tôi ghét cay ghét đắng nó. Tôi không tin rằng toàn bộ khả năng tư duy trong mình được thức tỉnh cho đến khi tôi gặp ngài Drury Lane. Ông ta là một người… sẽ nâng đỡ anh, làm anh muốn suy nghĩ, muốn hiểu biết. Và ông cũng là một ông lão hết sức quyến rũ… Nhưng chúng ta đang lạc đề rồi.” Cô bẽn lẽn rút tay lại và nhìn anh bằng ánh mắt tha thiết. “Hãy nói cho tôi nghe về công việc của anh, và bản thân mình, Gordon. Tôi thực sự quan tâm.” “Không có nhiều điều để nói,” anh nhún vai. “Chỉ là làm việc, ăn uống, tập thể dục, và ngủ. Tất nhiên công việc là một phần quan trọng nhất. Điều gì đó đặc biệt ở Shakespeare đã làm tôi say mê. Chưa bao giờ có ai thiên tài như vậy. Không chỉ ngưỡng mộ một cụm từ văn hoa hay những triết lý đằng sau vở Hamlet hay Lear, tôi hâm mộ bản thân ông. Điều gì đã tạo nên con người ông? Bí mật của ông là gì? Cảm hứng sáng tác đã đến từ đâu, hay là một ngọn lửa nội tại? Tôi muốn biết.” “Tôi đã đến Stratford*,” Patience khẽ nói. “Có thứ gì đó, vô hình, ở Chapel Lane, Nhà thờ Stratford, trong bầu không khí…” “Tôi đã có một năm rưỡi ở Anh,” Rowe lẩm bẩm. “Đó là công việc rất mù mịt. Theo sau một dấu vết rất mờ nhạt, và, ôi Chúa ơi…” “Vâng?” Patience thì thầm, mắt cô lấp lánh. Anh xoa cằm. “Phần quan trọng nhất trong cuộc đời của một nghệ sĩ là những năm đầu sự nghiệp. Đó là thời kì của những đam mê cháy bỏng. Ông có thể cảm nhận được mọi thứ xung quanh… Chúng ta đã biết gì về thời kì sôi nổi nhất trong cuộc đời một nhà thơ vĩ đại nhất thế giới? Không có gì. Chúng ta bỏ lỡ hẳn một chương trong cuộc đời của Shakespeare mà chúng ta có thể lấp đầy nếu chúng ta tiếp cận được sự nhạy cảm và tinh tế của người nghệ sĩ này.” Anh dừng lại, và một nỗi sợ hãi mơ hồ len lỏi vào đôi mắt nâu mệt mỏi của anh. “Pat,” giọng anh run run, “tôi nghĩ rằng tôi đang đi đúng hướng. Tôi nghĩ là…” Anh dừng lại và dò dẫm lấy ra bao thuốc lá. Patience ngồi thật yên. https://thuviensach.vn Anh cho bao thuốc vào túi áo mà không mở nó. “Không,” anh lẩm bẩm. “Điều này chưa đủ chín. Tôi thực sự không biết nữa.” Rồi anh mỉm cười. “Pat, chúng ta nói chuyện gì khác đi.” Cô thở dài, không rời mắt khỏi anh. Sau đó cô mỉm cười trở lại. “Tất nhiên rồi, Gordon. Hãy kể tôi nghe về nhà Saxon.” “À,” anh nói, nhấp nhổm như chú bé con, “không có nhiều thứ hay ho để kể. Sam Saxon khá hứng thú với hướng suy nghĩ của tôi. Tôi nghĩ rằng ông để mắt đến tôi; ông không có con. Và dù ông có một vài khiếm khuyết nào đó, ông vẫn là một người thực sự đam mê văn học Anh. Ông nhất quyết tài trợ cho nghiên cứu của tôi - đặt tôi dưới sự bảo trợ của mình, ở trong nhà ông. …Sau đó, ông qua đời. Và tôi vẫn tiếp tục làm việc.” “Thế còn bà Saxon?” ”Lydia thì khác.” Anh cau mày. “Bà ta hơi chi li, nói thế còn nhẹ. Tôi biết mình không nên ăn cháo đá bát, nhưng bà ấy thật… Hoàn toàn không để tâm đến văn học, và chắc chắn là không mảy may biết về bộ sưu tập sách hiếm của chồng. Thôi không nói về bà ấy nữa. Đó là một phụ nữ khó chiều.” “Chỉ vì bà ấy ta không thể đàm luận về Shakespeare* với anh!” Patience cười lớn. “Ai sẽ chăm sóc bộ sưu tập Saxon? Anh ư?” “Giờ em đang hỏi về lịch sử cổ đại đấy,” Rowe khúc khích cười. “Một người cổ lỗ mang tên Crabbe. Em nghe có giống thơ không! Tôi á? Ồ, không cô bạn thân mến! Thiên Ưng Nhãn, tôi gọi ông ấy thế, rất xứng với ông ấy. Ông ấy là thủ thư của ngài Saxon suốt hai mươi ba năm, và tôi tin rằng ông ta còn kĩ lưỡng với các món đồ mà mình trông coi hơn cả Sam.” Nét mặt anh phảng phất vẻ u buồn. “Giờ thì ông ta nắm giữ mọi thứ rồi. Ông Saxon đã di chúc rằng Crabbe sẽ tiếp tục là người phụ trách bộ sưu tập. Giờ thì khó mà sờ tay vào được.” “Nhưng chẳng phải anh cũng làm việc trong thư viện Saxon hay sao?” “Dưới một sự giám sát rất chặt chẽ, tôi đảm bảo là vậy! Crabbe đã và đang làm thế. Tôi không biết nổi một phần tư những thứ nằm trong đó. Trong vài tháng qua, tôi đã được biên mục và giám sát những mẫu vật được di chúc cụ thể cho Bảo tàng Britannic; thay vì quay lại công việc của mình, https://thuviensach.vn ông Saxon yêu cầu tôi làm điều đó trong di chúc của ông, với lại thực sự việc này cũng không to tát gì… Chà, Patience, tôi hẳn làm em chán đến tận cổ. Hãy cho tôi biết thêm về em.” “Tôi ư? Không có gì để nói cả,” Patience nhẹ nhàng. “Tôi đang nghiêm túc, Pat. Tôi nghĩ rằng em là người… cũng được! Nhưng hãy nói cho tôi nghe.” “Nếu anh khăng khăng như vậy.” Cô nhìn vào mảnh gương trong túi xách. “Sự nghiệp của tôi có thể được tóm gọn trong một cụm từ duy nhất: Tôi là một Vesta Virgin* thời hiện đại.” “Nghe khủng khiếp quá,” chàng trai cười. “Tôi không nghĩ tôi hiểu ý em.” “Tôi… đã dành cả cuộc đời mình vì… vì một thứ.” Cô nghịch mái tóc khi soi mình vào tấm gương nhỏ. Anh nhìn cô âu yếm. ”Nuôi dưỡng tâm hồn ư?” Cô đặt gương xuống, và thở dài. ”Ôi, Gordon, tôi cũng không hiểu mình nữa. Tôi - đôi khi tôi thấy mơ hồ.” “Cô có biết sứ mệnh của mình là gì không, cô gái?” Rowe hỏi. “Hãy nói tôi nghe!” “Định mệnh đang dẫn dắt em đến một cuộc đời vô vị, cô nàng của tôi ơi.” “Ý anh là sẽ kết hôn, rồi sinh con?” “Đại loại vậy,” anh thấp giọng. “Thế thì thật kinh khủng!” Patience đứng dậy, má đỏ bừng. Cô biết mình đang xấu hổ, bởi gò má cô như đang tan chảy vậy. “Chúng ta đi thôi, Gordon?” *** Thanh tra Thumm quay về văn phòng của mình, suy nghĩ miên man. Ông làu bàu với Brodie, tiến vào phòng riêng của mình, ném văng mũ của mình qua phòng lên nóc két sắt, và quăng mình xuống ghế với vẻ mặt cau có. Ông gác bàn chân khổng lồ của mình lên bàn làm việc, rồi lại bỏ chân xuống. Ông lục tìm điếu xì gà trong túi, không thấy gì cả, rồi lục lọi tận đáy https://thuviensach.vn ngăn kéo cho đến khi tìm thấy một ống tẩu cũ đã mòn, sau đó ông nhét đầy thuốc lá sợi, châm lửa, và phun ra từng luồng khói. Ông nghịch cuốn lịch của mình. Rồi ông đứng lên và dậm thình thịch xuống sàn. Sau đó, ông ngồi xuống một lần nữa, liên tục chửi thề, và đấm mạnh vào một nút bấm đặt dưới bàn làm việc. Brodie vội vã bước vào, nín thở. “Có ai gọi không?” “Không, thưa ngài thanh tra.” “Thư thì sao?” “Không, thưa ngài thanh tra.” “Vì Chúa, gã Tuttle đó không gửi cho tôi bất kỳ báo cáo nào về vụ Durkin hả?” “Không, ngài thanh tra.” “Chết tiệt cái thằng mắt đui đó - được rồi, được rồi, Brodie “ Cô Brodie tròn xoe mắt. Cô nuốt nước bọt: “Vâng, thưa ngài thanh tra,” và chuồn đi. Rồi ông đứng nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ xuống Quảng Trường Thời Đại. Chiếc tẩu liên tục nhả ra từng đám khói lớn. Đột nhiên ông nhảy xổ về phía bàn của mình, vồ lấy điện thoại, gọi Spring 7-3100. “Alô!” ông gầm gừ. “Cho tôi gặp thanh tra Geoghan. Đúng đấy, Geoghan! Nghe này, làm theo đi, không tranh cãi. Đây là Thumm.” Ông cười khúc khích trước sự ngạc nhiên của viên cảnh sát. “Nhà cửa thế nào hả, John? Hẳn thằng lớn nhà anh đủ to để vào đội tân binh ở trường rồi chứ, tôi cá vậy! … Được rồi được rồi. Giờ cho tôi gặp Geoghan, con ngựa chiến già đó… Xin chào, Butch hả? Thumm đây!” Thanh tra Geoghan chửi thề hết sức thành thục. “Chào mừng về nhà”, Thumm gầm gừ. “Đón tiếp tốt đấy! Nghe này, Butch… Rồi, rồi, tôi còn hồng hào khỏe mạnh. Tôi biết anh ổn cả, bởi tôi thấy khuôn mặt khỉ đột chết tiệt của anh trên báo sáng nay và nhìn anh có vẻ khỏe mạnh khủng khiếp như mọi khi ấy… Ờ! Nói xem nào, anh có nhớ gì về một cảnh sát tên Donoghue đã nghỉ việc chừng năm, sáu năm trước https://thuviensach.vn không? Tôi nhớ hắn làm ở sở chỉ huy dưới quyền khi anh còn là đội trưởng - đó mới là chỗ dành cho anh, con khỉ đột chết tiệt!” Thanh tra Geoghan cười khúc khích, “Vẫn là Thumm vui vẻ ngày nào. Thế quái nào anh lại mong đợi tôi nhớ đến một tay lính trơn từ xa xưa cơ chứ?” “Sao ấy hả, anh ta đã cứu anh một lần, đồ chồn hôi vô ơn! “ “Oh! Donoghue. Thế quái nào anh lại không nói luôn với tôi từ đầu? Chắc chắn tôi nhớ. Anh muốn biết gì?” “Đánh giá anh ta cho tôi. Có ‘phất’ gì không? Hồ sơ của anh ta ra sao, Butch?” “Loại A. Không thông minh quá mức, tôi nhớ vậy, nhưng đủ trung thực để không ăn chặn năm đô từ một tay bán rong. Quá mức trung thực. Không xông xáo lắm, nên không được thăng vượt cấp.” “Sạch sẽ hả?” ngài thanh tra lẩm bẩm. “Trong trẻo như một hồi còi. Tôi nhớ mình đã thấy tiếc khi để anh ta đi. Một người Ai len lãng mạn, Donoghue. Chỉ mình anh ta thấy lãng mạn về các nhiệm vụ. Ha, ha! “ “Vẫn mấy câu đùa cũ rích đó,” Thumm gầm gừ. “Butch, tôi sẽ sống đến ngày thấy anh lên chức. Tạm biệt, chết tiệt, khi nào rảnh hãy ghé qua văn phòng tôi chơi.” Ông nhẹ nhàng đặt ống nghe xuống và cau mày nhìn lịch của mình. Sau một lúc, ông lại nhấc máy điện thoại lên, gọi đến Trụ sở cảnh sát lần nữa gặp Cục điều tra mất tích. Đội trưởng Grayson, người đứng đầu Cục, là một người bạn cũ. Thumm kể lại ngắn gọn câu chuyện về Donoghue, những tình tiết đặc biệt xảy ra quanh vụ mất tích, diện mạo và thói quen của ông ta. Grayson, có nhiệm vụ điều tra tất cả các trường hợp mất tích thuộc thẩm quyền của Sở cảnh sát New York, hứa sẽ mở một cuộc điều tra bí mật. Sau đó, Thumm lại gọi cho thanh tra Geoghan. “Nghe này, Butch, lại là tôi đây. Có xíu thông tin nào về một tay lừa đảo chuyên sưu tầm sách hiếm không? Một gã với bộ đồ xanh kì cục - tôi không biết, có thể đó là một thói quen.” https://thuviensach.vn “Kẻ trộm sách ấy hả?” Geoghan nói vẻ suy nghĩ. “Đội mũ xanh… Giờ tôi chưa thể nhớ ra ngay, nhưng tôi sẽ tìm và gọi lại cho anh.” “Cảm ơn. Tôi sẽ chờ. “ Nửa tiếng sau, Geoghan gọi điện thoại. Chẳng có gì trong hồ sơ tội phạm của Cục nhận dạng liên quan đến một người đàn ông chuyên trộm cắp sách hiếm và lại có thói quen đội mũ màu xanh hoặc hơi xanh. Ngài thanh tra nhìn mông lung ra ngoài cửa sổ. Thế giới lúc này dường như rất thê lương. Cuối cùng ông thở dài, lôi một tờ ghi chú trên bàn làm việc, bật nắp bút máy của mình, và bắt đầu chăm chú viết: Gửi Lane: Đây là điều mà tôi biết chắc rằng ông sẽ quan tâm. Đó là chút bí ẩn mà tôi đã nói với Quacey qua điện thoại sáng nay. Có Chúa chứng giám thực sự tôi và Patty đang gặp khó khăn, và chúng tôi cần lời khuyên của ông. Là thế này, có vẻ như một cựu cảnh sát tên là Donoghue… https://thuviensach.vn 7 Kẻ Hành Hương Mê Đắm Brodie vấp vào bậc thềm phòng làm việc của ngài thanh tra, khuôn mặt trẻ trung lộ nét bối rối. “Thưa ngài thanh tra! Là… là ngài Lane!” “Gì thế hử?” ngài thanh tra ngây người hỏi. Hôm nay là thứ Tư, và ông quên bẵng là mình mới gửi thư cho Lane ngày hôm qua. “Nào nào, Brodie,” Patience nói, “bình tĩnh nào. Ngài Lane làm sao?” Brodie hít một hơi, đứng thẳng người. Cô nuốt nước bọt, tay run run chỉ ra cửa, và nói: “Ông ấy ở bên ngoài.” “Hả, nhân danh thánh Mike*!” ngài thanh tra gầm lên, lao ra cửa! “Sao cô không nói sớm?” Ông kéo mạnh cánh cửa; một ông già cao lớn mặc bộ áo lông trắng tinh đang ngồi trên băng ghế ở phòng khách, mỉm cười với ông và Patience. Brodie cắn móng tay có vẻ lo lắng phía sau. “Lane! Gặp ngài thật hay quá! Thứ quái quỉ gì mang ngài đến thành phố thế?” Ngài Drury Lane đứng dậy, giấu cây can làm từ gỗ mận gai dưới cánh tay mình, và nắm chặt bàn tay của thanh tra bằng sức mạnh không ai mong đợi ở một người đang thất thập. “Bức thư hấp dẫn của anh, tất nhiên rồi. A, Patience! vẫn duyên dáng như mọi khi. Tốt, tốt rồi, Ngài thanh tra, không phải anh sẽ mời tôi vào trong chứ?” Cô Brodie trượt chân, tựa như một hồn ma đang kinh sợ bởi sự hiện diện của thánh thần. Ngài Drury Lane mỉm cười với cô khi bước ngang qua, nhưng cô chỉ thở hổn hển yếu ớt. Sau đó, cả ba bước vào văn phòng của ngài thanh tra. Ông lão nhìn quanh với ánh mắt trìu mến. “Đã lâu rồi, nhỉ? vẫn chỗ cũ ngột ngạt này, ngài thanh tra à. Nhưng cũng giống một lữ đoàn hiện đại của Teach. Hai cha con khỏe chứ?” https://thuviensach.vn ”Ở mặt thể trạng thì có,” Patience nói,“nhưng mặt tinh thần tại lúc này thì không. Nhưng ông thấy sao rồi, ngài Lane? Lần trước…” “Lần trước, cô gái của tôi,” ông lão nghiêm trang nói, ”ta như đã đặt một chân xuống mồ. Còn hôm nay thì - như cháu thấy đó. Ta cảm thấy khá hơn hẳn.” “Chắc chắn rồi, thật tốt khi thấy ông ngồi đây,” ngài thanh tra làu bàu. Lane nói chuyện, đôi mắt chuyển từ môi của Patience sang đôi môi của Thumm; một cách thành thục và trôi chảy. “Sự thật là lá thư của ngài đã hồi sinh tôi, ngài thanh tra. Quả là một vụ! Đặc biệt đó là một vụ án liên quan đến bảo tàng Britannic rất đỗi nhàm chán của tôi. Có vẻ như đã có chuyện chứ chẳng chơi.” “Đó là điểm khác biệt giữa ông và bố cháu,” Patience cười lớn. “Những bí ẩn làm phiền bố cháu nhưng lại kích thích trí tưởng tượng phong phú của ông.” “Thế còn cháu thì sao, cô gái đáng yêu?” Cô nhún vai. “Đối với cháu, chúng là những phương thuốc thần kì*.” “Britannic,” Lane nói nhỏ. ”Patience, cháu đã gặp chàng trai Gordon Rowe?” Cô lập tức đỏ mặt, mắt đã long lanh nước. Viên thanh tra rủa thầm. Ông lão nhìn họ với một nụ cười. “À, vâng, cháu đã gặp anh ta,” Patience nói. “Để ta đoán nhé,” Lane khô khan nói. “Một chàng trai trẻ tuổi thông minh hả?” “Khá, cũng khá.” Ngài thanh tra bồn chồn. “Sự thật là, Lane, chúng tôi đang kẹt trong một vụ điên khùng. Tôi sẽ không nhận được một xu nào từ đó, đó là chuyện điên khùng nhất ngài từng nghe, và tôi phải làm điều gì đó trước khi quá trễ.” “Một chuyện không thể tránh khỏi nhỉ,” ông lão khúc khích cười. “Tôi đề nghị chúng ta nên cùng đến bảo tàng. Mô tả của ngài về chiếc hộp bị vỡ trong Phòng Saxon khiến tôi rất muốn kiểm tra nó.” “Ồ!” Patience kêu lên. “Cháu đã bỏ sót gì ư?” https://thuviensach.vn “Đây chỉ là một phỏng đoán,” Drury Lane trầm ngâm nói. “Tôi nghĩ là không có gì. Chúng ta đi thôi chứ? Dromio đang chờ ở dưới xe rồi.” Họ tìm thấy Tiến sĩ Alonzo Choate trong văn phòng của mình, đang say sưa trò chuyện với một người đàn ông cao lớn, tay chân lòng khòng mặc quần áo ngoại quốc kì lạ. Ông ta có khuôn mặt Anh đặc trưng, đôi mắt sắc sảo, và bên dưới hàng chân mày màu nâu của ông là một mắt kính không vành đeo bên mắt phải, từ đó một sợi dây lụa màu đen buông thõng xuống cổ. Khuôn mặt được cạo sạch sẽ gợi lại kí ức về những học giả của thời kỳ Phục Hưng. Khi ông ta nói, có một thái độ tích cực điềm đạm, và một chất giọng quyến rũ của người Anh gốc. Ông có lệ khoảng năm mươi tuổi. Tiến sĩ Choate giới thiệu ông là Tiến sĩ Hamnet Sedlar, người quản lý đương nhiệm, mới từ nước Anh trên chuyến tàu cập cảng sáng nay. “Ngài Lane! ” Ông ta kêu lên. “Thật là một vinh hạnh, thưa ngài. Kể từ khi tôi nhìn thấy ông diễn Moor ở London hai mươi năm trước, tôi đã muốn gặp ông. Và rồi bài nghiên cứu về Shakespeare trong Colophon…” “Không bằng ông đâu, tôi chắc vậy,” ông lão vội vàng nói. “Tôi không hơn một người ham mê nghệ thuật văn chương. Tôi cho rằng Tiến sĩ Choate đã nói với ông về những bí ẩn xảy ra gần đây, trước khi ông đến?” Tiến sĩ Sedlar có vẻ ngạc nhiên. “Ngài nói sao ạ?” “Ồ, chỉ là một rắc rối nhỏ,” Tiến sĩ Choate nói lớn, đưa tay vuốt chòm râu dê. “Tôi ngạc nhiên rằng ông coi trọng vụ việc đó đến vậy, ngài Lane.” “Các dữ kiện gợi nên một sự việc đáng ngờ, ngài tiến sĩ à,” Drury Lane thì thầm. Đôi mắt sáng của ông đảo từ Choate sang Sedlar và ngược lại. “Ông thấy đấy, Tiến sĩ Sedlar, rõ ràng có một người đã cải trang để vào bảo tàng ngày thứ Hai - cách đây hai ngày, và dường như đã đập vỡ một chiếc hộp trưng bày ở một trong những phòng mới.” “Thật vậy à?” Tiến sĩ Sedlar nói. “Không có gì đâu”, người quản lý bảo tàng có vẻ thiếu kiên nhẫn. “Hắn ta không mang được gì đi, đó mới là điều quan trọng.” “Tôi cũng nghĩ vậy,” Sedlar nở nụ cười. “Không biết tôi có làm gián đoạn cuộc tranh luận khoa học này hay không”, ông lão nói, “nhưng tôi đề nghị chúng ta nên xem xét trực tiếp các https://thuviensach.vn bằng chứng? Hoặc các quý ông đây sẽ muốn…” Tiến sĩ Choate gật đầu, nhưng tay người Anh nói thêm: “Tiến sĩ Choate và tôi, tôi tin rằng, đã khá thân nhau. Vào lúc này tôi không muốn gì khác ngoài việc xem hộp kính vỡ đó.” Ông ta cười khúc khích. “Nói cho cùng thì, nếu tôi là người chịu trách nhiệm về Bảo tàng Britannic, tôi cho rằng mình nên tìm hiểu về các phương pháp trộm đồ nghệ thuật ở Mỹ, tiến sĩ nhỉ?” “Ờ, tôi đoán vậy,” người quản lý bảo tàng cau mày nói. “Như ông muốn, tất nhiên rồi.” Họ đi qua phòng đọc sách, giờ đang trống trơn - Patience quan sát với một chút thất vọng; Gordon Rowe đâu rồi? Rồi họ bước vào Phòng Saxon. Chiếc hộp bị vỡ kính hôm qua đã được sửa lại. Lớp kính mới thay lấp lánh trên nắp giống hệt ở những chiếc hộp khác. “Thợ sửa kính đã đến đây chiều hôm qua,” Tiến sĩ Choate nói với ngài thanh tra. “Tôi cũng đảm bảo với ngài rằng anh ta không được ở một mình một phút nào. Chính tôi đứng trông cho đến khi anh ta xong việc.” Viên thanh tra càu nhàu. Drury Lane và Tiến sĩ Hamnet Sedlar tò mò nhìn qua lớp kính. Mắt cả hai ánh lên một tia nhìn thích thú. “Jaggard,” Tiến sĩ Sedlar thốt lên. “Vô cùng thú vị phải không ngài Lane? Tiến sĩ Choate, có phải ngài nói rằng đây là một căn phòng mới và đây là các hiện vật được đóng góp gần đây?” “Đúng vậy. Những món đồ trong phòng này được hiến tặng cho Bảo tàng Britannic theo ý nguyện của Samuel Saxon, một nhà sưu tập. Tất nhiên chúng sẽ được triển lãm khi bảo tàng mở cửa trở lại.” “Ồ, vâng! Tôi nhớ là ngài Wyeth đã đề cập đến việc này với tôi tháng trước tại London. Tôi thường tự hỏi liệu quý ông người Mỹ Saxon đây có những gì trong thư viện của mình. Một tâm hồn bí ẩn, phải không? Những món đồ này thật tinh xảo!” “Tiến sĩ Choate,” ngài Drury Lane khô khan nói, đang nhìn không chớp mắt qua lớp kính, “ông có chìa khóa chiếc hộp này không?” “Chắc chắn rồi.” “Ông vui lòng mở nó ra được chứ?” https://thuviensach.vn Người quản lý bảo tàng khựng lại, trong khoảnh khắc có vẻ không thoải mái, rồi ông cũng mở chiếc hộp. Mọi người tập trung xung quanh khi ông nâng nắp đậy và dựng nó lên. Ba cuốn sách cũ nằm trần trụi trên lớp vải nhung mềm màu đen. Dưới ánh sáng chói mắt của một bóng đèn trên cao, lớp vải bọc đã sờn lại ánh lên. Lane cẩn thận nhấc từng cuốn ra một, kiểm tra kĩ lưỡng phần gáy, phần bìa lót. Có lúc ông còn xăm soi từng con chữ một. Khi ông đặt lại ba tập sách về vị trí ban đầu, ông đứng thẳng, và Patience, đang chăm chú quan sát những đường nét khắc khổ trên mặt ông, thấy nó thắt lại. “Rất kì lạ,” ông thì thầm. “Tôi khó có thể tin được.” Và ông lại nhìn chằm chằm vào chiếc hộp đang mở. “Có chuyện gì vậy?” Tiến sĩ Choate kêu lên. “Vấn đề là, Choate thân mến,” ông lão bình tĩnh, “là một trong những cuốn sách ban đầu nằm trong hộp này đã bị đánh cắp.” “Đánh cắp”, tất cả kêu lên cùng một lúc! Tiến sĩ Choate bước một bước về phía trước và dừng lại. “Đó là điều không thể,” ông nhấn mạnh. “Tôi đã kiểm tra những bản in này khi cậu Rowe phát hiện thấy nắp hộp bị vỡ.” “Ông có kiểm tra bên trong không?” Lane thì thầm. Người quản lý bảo tàng mặt tái nhợt. “Tôi không xem… Không. Nhưng sau đó là một cuộc kiểm tra sơ bộ… “ “Tôi sợ rằng, đến cả đôi mắt chuyên nghiệp của ông cũng bị đánh lừa rồi ngài tiến sĩ. Như tôi đã nói, đây là điều gây tò mò nhất theo kinh nghiệm của tôi.” Hàng lông mày trắng mượt của ông nhíu lại. “Hãy nhìn đây.” Ông chỉ vào tấm bảng hình tam giác đằng sau cuốn sách được bọc trong lớp vải xanh. Trên đó ghi: KẺ HÀNH HƯƠNG MÊ ĐẮM TÁC GIẢ: WILLIAM SHAKESPEARE (Jaggard, 1599) Một món đồ phi thường và độc đáo từ thư viện Sammuel Saxon. Một trong ba bản in hiếm có còn tồn tại của tác phẩm này trong ấn bản đầu tiên. https://thuviensach.vn Được xuất bản bởi William Jaggard vào năm 1599. Lúc đó Jaggard khét tiếng đã đề tên Shakespeare là tác giả, mặc dù nó chỉ chứa năm bài thơ của ông trong tổng số hai mươi tác phẩm. Phần còn lại là của Richard Barnffeld, Bartholomew Griffin và một số nhà thơ đương thời khác. “Vậy thì?” Tiến sĩ Choate lặng lẽ hỏi. Hamnet Sedlar đứng nheo mắt nhìn qua mắt kính đang chỉnh ở mức giữa; ông dường như khó đọc nổi tấm bảng nhỏ phía sau. “Đây là hàng giả, giả mạo ấy hả?” Patience nhanh nhảu hỏi. “Không, Patience thân yêu của ta. Ta không phải một chuyên gia, nhưng ta biết đủ để cả gan cho rằng những cuốn sách mà cháu nhìn thấy ở đây là một ấn bản đích thực của Jaggard - bản xịn của Kẻ hành hương mê đắm.” Tiến sĩ Choate lớn tiếng tức giận. “Vậy thì sao, tôi không hiểu…” Ông nhặt cuốn sách bọc vải xanh và mở phần bìa lót. Miệng ông há hốc một cách kì cục. Tiến sĩ Sedlar giật mình cũng chăm chú nhìn qua vai. Và ông có vẻ cũng bị sốc, dù sự căng thẳng chỉ thể hiện thoáng qua. Lane đi quanh sau bục, đầu nghiêng nghiêng. “Thế hả, nhưng…” viên thanh tra nói, vẻ hoang mang. Rồi ông vung tay lên và lẩm bẩm như đang mê ngủ. “Nhưng nếu đó là một tác phẩm xịn của Jaggard,” Patience kêu lên, “thì có gì…” “Hoàn toàn, tuyệt đối không thể như vậy được,” Tiến sĩ Choate thì thầm. “Thật điên rồ,” tay Tiến sĩ người Anh nói với giọng kinh ngạc. Họ cùng nhau cúi xuống cuốn sách, luống cuống lướt qua các trang sách. Họ nhìn nhau rồi cùng gật đầu vẻ tôn kính. Rồi quay lại đọc kỹ tiêu đề trang. Patience, ghé nhìn qua vai họ, đọc: Kẻ hành hương mê đắm, hay những bản sonnet* quyến rũ giữa Venus và Adonis. Bởi W.Shakespere. Ấn bản thứ hai. Được in bởi W. Jaggard, 1606. “Cháu thấy rồi,” Patience chậm rãi nói. “Đây không phải là bản năm 1599 của Jaggard, đó là ấn bản đầu tiên, mà đây là một bản in năm 1606 https://thuviensach.vn cũng của Jaggard, hay gọi là ấn bản thứ hai. Rõ ràng đây là một cuốn sách ít có giá trị hơn.” “Quý cô Thumm ơi,” Tiến sĩ Choate quả quyết, “chưa bao giờ cô mắc một sai lầm lớn như thế.” “Ý ông là nó có giá trị hơn?” Ngài thanh tra hơi có vẻ quan tâm. Lane tiếp tục đi tới đi lui trong phòng, trầm ngâm suy nghĩ. Không ai trả lời, Patience đỏ bừng mặt đành rút lui. “Patience”, ông lão tóc mây đột ngột nói. Cô thấy biết ơn ông khi ông đặt cánh tay dài của mình lên vai cô. “Patience thân yêu của ta, cháu có biết điều khiến sự việc này trở nên rất đáng kinh ngạc không?” “Không có đến một nửa ý tưởng, thưa bác.” Ông nhẹ nhàng siết chặt vai cô. “William Jaggard từng là một người bảo trợ nghệ thuật nổi danh. Ông ta đã ở London trong thời kỳ của Shakespeare, Jonson, Fletcher, Marlowe, khi những giọt vàng óng ánh nhỏ ra từ họ. Rõ ràng hồi đó giữa các nhà xuất bản có sự cạnh tranh. Ông William Jaggard tìm kiếm những cái tên mới, giống như một số sân khấu hiện đại và các nhà xuất bản sách ngày nay. vì vậy mà ông đã trở thành một tên cướp biển. Ông ta in Kẻ hành hương mê đắm. Trong đó, ông thêm vào hai bản sonnet chưa được công bố của Shakespeare, và ba bài thơ rút ra từ vở kịch đã được công bố, Những mất mát của lao động và tình yêu. Phần còn lại là đống hổ lốn. Ông đã gán tất cả chúng, hết sức liều lĩnh, cho Shakespeare. Tôi tin chắc rằng chúng bán khá chạy; còn đối với Shakespeare, dường như ông ấy không để tâm mấy đến các ấn phẩm này.” Lane thở dài. “Ta nói với cháu điều này để cho cháu hay một số thông tin quan trọng. Ta khá chắc rằng chúng bán khá chạy vì sau ấn bản đầu tiên năm 1599, cuốn này đã được tái bản vào năm 1606, và tái bản lần thứ ba vào năm 1612. Điều đáng kinh ngạc ở đây là: Đến nay đã có ba bản của năm 1599. Và hai bản của năm 1612. Nhưng cho đến vài phút trước đây thì toàn bộ giới sưu tầm sách đều cho rằng, không một bản nào do Jaggard in năm 1606 còn tồn tại!” “Vậy cuốn sách này là vô giá? ” Patience thì thầm. “Vô giá ư?” Tiến sĩ Choate lơ đãng lặp lại. https://thuviensach.vn ”Ta nói rằng,” ông lão trả lời bằng giọng êm dịu, ”đây là một trường hợp kì lạ, cháu yêu. Ngài thanh tra, tôi không trách ngài vì tỏ ra bối rối; ngài đã không nắm bắt được những điểm phức tạp được bày ra khá rõ ràng. Patience à, tình hình trở nên hơi điên rồ. Rõ ràng người đàn ông mũ xanh của cháu đã trải qua những rắc rối lớn, mạo hiểm bản thân mình, trà trộn vào một nhóm người, lén đến thăm Bảo tàng Britannic, chuồn khỏi nhóm trong khi Tiến sĩ Choate mải giới thiệu về những vinh quang của bảo tàng, tìm cách vào Phòng Saxon này, đập vỡ kính hộp trưng bày Jaggard… Và cuối cung, tên trộm kỳ quặc này bất chấp nguy cơ bị bắt rất lớn vì tội ăn cắp và phá hoại tài sản - tất cả như vậy để làm gì?” Giọng nói của Lane trở nên sắc bén. “Để ăn cắp một cuốn sách hiếm và có giá trị, rồi để lại đó một cuốn sách thậm chí còn hiếm và giá trị hơn cuốn gã đã đánh cắp!” https://thuviensach.vn 8 Tên Trộm Tử Tế “Ở đây có gì mà đông vui thế?” một giọng nói vui vẻ vang lên, và chàng trai trẻ Gordon Rowe từ hành lang ung dung bước vào Phòng Saxon. Anh cười toe toét với Patience và lập tức bước đến cạnh cô, như đống sắt bị hút vào nam châm vậy. “A, Rowe,” người quản lý bảo tàng vội vã nói. “Thật đúng lúc. Một điều hết sức kì quặc đã xảy ra!” “Chúng ta có vẻ giỏi thu hút mấy chuyện kì dị giống như triển lãm kinh dị của ngài Barnum* ấy nhỉ.” chàng trai Rowe vừa nói vừa nháy mắt với Patience. “Ngài Lane! Thật vui mừng khi gặp ngài. Chúa ơi, đúng là một buổi đón tiếp long trọng! Và tôi thấy có vẻ như ngài đã lôi cả Tiến sĩ Sedlar vào vụ khó khăn nho nhỏ này rồi, Tiến sĩ Choate. Xin chào ngài thanh tra. Có rắc rối gì cơ, ngài tiến sĩ?” Tiến sĩ Choate im lặng vẫy vẫy cuốn sách trong tay. Rowe lập tức tắt máy. “Không phải chứ…?” Anh nhìn quanh và thấy mọi người đều hết sức nghiêm túc. Anh cầm lấy cuốn sách từ người quản lý và từ từ mở ra. Sự ngạc nhiên mãnh liệt hiện rõ trên khuôn mặt anh. Anh bối rối nhìn xung quanh một lần nữa. “Không phải chứ? Tại sao vậy, đây là một bản in của Jaggard năm 1606!” Anh hét lên. “Tôi nghĩ rằng làm gì còn…” “Rõ ràng là nó đang ở đây,” Lane lạnh lùng nói. “Một ấn bản hoàn mỹ, phải không, Gordon? Mọi người chắc chắn sẽ bàn tán xôn xao khi chuyện này lan ra.” “Tôi biết,” Rowe lẩm bẩm, “nhưng…có Chúa chứng giám, cuốn sách hoàn hảo này đến từ đâu vậy? Ai đã tìm thấy nó? Ông không mang nó đến từ London đó chứ, phải không, Tiến sĩ Sedlar?” “Không thể nào!” Sedlar dài giọng trả lời. https://thuviensach.vn “Cậu sẽ không tin điều này đâu”, Tiến sĩ Choate nói với một cái nhún vai bất lực. “Nhưng chúng ta đã bị trộm. Một trong những cuốn Jaggard ở đây, Rowe, đã bị đánh cắp - bản năm 1599!” “Ồ,” chàng trai nói. “Tôi…” Và anh ngửa đầu và cười phá lên. “Lạy Chúa, tay này giàu quá!” Anh thở hổn hển, nháy mắt. “Chúa ơi, nếu Lydia nghe được tin này, và Crabbe… ồ, chuyện này quá hay!” Anh nuốt nước bọt và nói tiếp. “Tôi xin lỗi. Điều này hiếm khi xảy ra … Em biết đó. Đây sẽ là một may mắn với bà Saxon rằng một cuốn sách hiếm bị đánh cắp và một cuốn thậm chí còn hiếm hơn đã được thế vào chỗ nó. Điên rồ, toàn bộ chuyện này là như vậy!” “Tôi nghĩ rằng,” người quản lý bảo tàng lo lắng xoắn bộ râu của mình và nói, “cậu nên mời bà Saxon đến đây ngay, Rowe. Sau tất cả… “ “Tất nhiên.” Chàng trai nhẹ nhàng vuốt ve ấn bản năm 1606 của Jaggard, rồi trả lại cho Tiến sĩ Choate, rồi nắm lấy tay Patience, và vui vẻ rời khỏi phòng. “Một chàng trai đầy năng lượng,” Tiến sĩ Sedlar nhận xét. “Tôi sợ rằng tôi không thể đồng tình với sự khinh suất của cậu ta. Ông biết đấy, chúng ta không thể chấp nhận điều này - đánh giá một cuốn sách qua bìa của nó, Tiến sĩ Choate. Nó cần phải được kiểm tra kỹ lưỡng hơn. Sẽ khá khó khăn để xác thực tính nguyên gốc… “ Ánh nhìn của một thợ săn lóe lên trong mắt Tiến sĩ Choate. “Đúng. Đúng vậy.” và ông xoa hai bàn tay vào nhau. Ông có vẻ hài lòng để cuốn sách bị đánh cắp trong tay tên trộm, miễn là tên trộm không trở lại và đòi lại ấn bản hiếm có mà hắn đã tráo trong vụ trộm. “Tôi đề nghị chúng ta làm việc cùng nhau. Chúng ta sẽ phải tiến hành một cách cẩn thận, Sedlar. Chúng tôi không muốn một chút thông tin nào lộ ra ngoài! Chúng ta nên gọi anh bạn Gaspari ở khu Metropolitan, bắt anh ta giữ bí mật… “ Tiến sĩ Sedlar có vẻ hơi xanh xao. Ông nhìn chằm chằm vào chiếc hộp như bị thôi miên. “Hoặc Giáo sư Crowninshield ở Folger,” ông lẩm bẩm. Patience thở dài. ”Chúng ta đều đã giả định rằng ấn bản Jaggard 1599 đã bị đánh cắp bởi người đàn ông đội chiếc mũ xanh da trời. Không có bằng https://thuviensach.vn chứng xác đáng. Tại sao tên trộm không phải là người lạ thứ hai trên xe buýt, hoặc một trong mười bảy giáo viên?” Thanh tra Thumm vung tay lên, cau có. Toàn bộ chuyện này là quá nhiều đối với ông. “Ta hầu như không nghĩ vậy, Patience,” Drury Lane thì thầm. “Có mười chín người trên xe buýt, tất cả bọn họ dường như đều đi vào bảo tàng. Mười tám người trong số họ trở về bến cuối sau chuyến thăm, người thứ mười tám là người bí ẩn thứ hai, như cách cháu gọi hắn. Điều đó nghĩa là, các bạn của tôi ơi, người đàn ông trong chiếc mũ màu xanh đã biến mất khỏi bảo tàng. Và Donoghue cũng vậy. Những liên kết là quá mạnh mẽ, không thể chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên. Tôi nghĩ rằng có thể người đàn ông đội mũ xanh đã đánh cắp bản in Jaggard 1599, và để lại bản in năm 1606 này, và rằng Donoghue đã biến mất vì theo sát hắn ta.” “Tốt, tốt rồi”, người quản lý bảo tàng nhanh nhảu nói, “tôi tin rằng mọi bí ẩn sẽ được giải quyết theo thời gian. Trong lúc này, Tiến sĩ Sedlar, nếu ngài cho phép, tôi sẽ tìm kiếm cả bảo tàng ngay lập tức.” “Để làm gì chứ?” ngài thanh tra chua chát hỏi. “Có một cơ may nhỏ nhoi rằng, ông biết đó, bản in Jaggard 1599 chưa được mang ra khỏi bảo tàng.” “Ông nói đó nhé,” Thumm gầm gừ . “Lưu ý tuyệt vời đó, tiến sĩ.” Tiến sĩ Sedlar hồ hởi, “Tôi…tôi đồng ý. Nhưng khi bà Saxon đến đây…” rõ ràng Tiến sĩ Sedlar đã nghe về khả năng của bà Saxon, và ông hiểu vấn đề khá rõ ràng. “Mất không quá một phút đâu,” Tiến sĩ Choate vui vẻ nói. Ông cẩn thận đặt cuốn sách màu xanh vào hộp và vội vã ra khỏi phòng. Tiến sĩ Sedlar chăm chú nhìn lại chiếc hộp lần nữa giống như một con cò mẹ đang lo lắng về cái tổ của mình. “Tệ thật”, ông lẩm bẩm. “Quá tệ. Tôi thực sự muốn nhìn thấy bản in năm 1599 đó.” Drury Lane nhìn ông ta chằm chằm rồi tìm một cái ghế để ngồi xuống. Ông che mắt bằng bàn tay nhăn nheo. “Ông có vẻ thất vọng khủng khiếp, Tiến sĩ Sedlar,” Patience nói. Ông ta bắt đầu. “Vâng? Xin lỗi cô… Vâng, vâng, tôi…” https://thuviensach.vn “Nhưng tại sao? Lẽ nào ông chưa nhìn thấy bản in năm 1599? Tôi nghĩ rằng những cuốn sách hiếm là tài sản chung trong cộng đồng mê sách.” “Nên như vậy”, Sedlar trả lời với một nụ cười dữ tợn, “nhưng điều này không xảy ra. Nó thuộc về Samuel Saxon, cô biết đó. Nên khá là khó tiếp cận.” “Tôi tin anh Rowe và Tiến sĩ Choate đã nói điều gì đó về tính cẩn thận của ông Saxon.” Tiến sĩ Sedlar có vẻ kích động, mắt kính của ông run lên và sau đó rơi xuống, đong đưa trước ngực trên đầu dây. “Cẩn thận ấy hả!” Ông giận dữ. “Đó là một tay si sách. Ông ta đã dành nửa thời gian trong những năm cuối của mình ở Anh tham gia đấu giá và lấy đi tất cả những thứ quý giá của chúng tôi… Xin lỗi. Nhưng cũng có những món hàng mà không phải ai cũng biết. Có Chúa mới biết ông ta nhặt chúng nơi đâu. Bản bị đánh cắp in năm 1599 của Jaggard là một trong những ẩn số. Cho đến một thời gian ngắn trước đây, chỉ có hai bản của ấn bản đầu tiên này đã được biết là có tồn tại; sau đó Saxon kiếm đâu ra một bản thứ ba, nhưng ông ta không cho bất kì học giả nào liếc qua nó. Ông cất nó trong thư viện của mình giống như đang trữ lúa thừa trong vựa.” “Nghe thật bi kịch,” ngài thanh tra nói vẻ không đồng tình. ”Ồ, vâng,” Tiến sĩ người Anh dài giọng. “Tôi đảm bảo với ông chuyện là vậy. Tôi thực sự mong muốn kiểm tra nó… Khi ông Wyeth nói với tôi về việc ngài Saxon hiến tặng hiện vật…” “Ý ông là bản in Jaggard 1599 cũng nằm trong những hiện vật được hiến tặng?” Lane thì thầm. “Đúng vậy đấy.” Tiến sĩ Sedlar thở dài và lại ngó xuống chiếc hộp. Ông điều chỉnh mắt kính của mình. “Thật đáng yêu, quá đáng yêu. Tôi không thể chờ đợi lâu hơn được - Cái gì đây?” Đôi môi mỏng của ông đầy sự phấn khích khi ông cầm lấy cuốn thứ ba của bộ ba tập trong hộp và nghiên cứu phần đánh dấu trang. “Có vấn đề gì thế?” Lane hỏi nhanh, đứng dậy vội vã bước về phía chiếc hộp. https://thuviensach.vn - Update location HelpSend feedbackPrivacyTermsTin mới - Update location HelpSend feedbackPrivacyTermsSh are tam-nhan Loading...- Update location HelpSend feedbackPrivacyTermsGet help SavedHelpSend feedbackPriva cyTerms https://drive.google.com/file/d/1FxdRVQv78tMqf_0tvlcfWXdzd5NDPlNd/view