🔙 Quay lại trang tải sách pdf ebook Bí Ẩn Vụ Song Sinh
Ebooks
Nhóm Zalo
https://thuviensach.vn
Table of Contents
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
https://thuviensach.vn
https://thuviensach.vn
CHƯƠNG 1
Muriell từ phòng ăn nhẹ nhàng bước qua nhà bếp, đưa tay giữ lại cánh
cửa lửng chắn ngang giữa hai phòng, để tránh gây tiếng động vì sợ làm thức giấc bà mẹ kế là Nancy Gilman và cô em gái Glamis, con riêng của bà, họ thường ngủ trễ đến tận trưa mới dậy.
Sáng nay, bố của Muriell cảm thấy đói hơn mọi khi nên muốn cô làm thêm một đĩa trứng và một miếng xúc xích nữa. Đây là một điều bất thường và Muriell nghĩ rằng thể nào bố cô cũng bảo thôi nếu cô tạo điều kiện để ông nghĩ lại, thành thử cô hơi chần chừ. Nhưng rồi thấy nét mặt quả quyết của bố và ông lại có vẻ hơi nôn nóng vì chờ đợi, cô bèn bước sang nhà bếp trong khi bố cô chăm chú đọc tờ báo buổi sáng,
Muriell hiểu rất rõ bố mình, cô mỉm cười nhớ đến sự cố gắng ăn uống kiêng khem của ông vì sợ lên cân, nhưng có lẽ bữa ăn sáng nay là để bù lại bữa tối qua quá sơ sài?
Cả hai bố con sống trong một căn biệt thự ba tầng to lớn kiểu cổ và đã được trang hoàng theo kiểu mới kể từ sau khi mẹ Muriell chết. Muriell sinh ra tại đây, cô biết tất cả mọi ngóc ngách và rất quyến luyến với nó.
Đã có những lần Muriell cảm thấy ít nhiều xót xa khi căn phòng cũ của mẹ mình đã bị Nancy chiếm chỗ, nhưng những ý nghĩ ấy thường chỉ xẩy ra khi không có mặt Nancy ở nhà mà thôi. Nancy là một người đàn bà rất có tâm hồn và nhiều sáng kiến cũng như có những nét đặc thù trong cung cách nhìn đời và sự vật. Điều đó làm cho bà ta trở thành một con người đặc biệt và dễ mến. Không một ai có thể bực mình khi đối diện với bà ấy.
Muriell đã cố tình chần chừ cho đến khi thấy bố có vẻ nôn nóng, cô mới vội vào bếp làm tiếp. Miếng xúc xích lấy trong tủ lạnh ra còn đóng băng nên phải chờ lâu thêm một chút. Sau đó cô đập trứng vào chảo và bớt lửa vì cô biết ông không thích ăn trứng chín quá.
https://thuviensach.vn
Bỏ trứng và xúc xích vào đĩa xong, cô bưng sang phòng ăn, lấy khuỷu tay đẩy nhẹ cánh cửa phòng để tránh tiếng kêu lớn rồi lách nhẹ người đi vào.
— Xong rồi bố ơi! - Cô gọi - Bố...
Cô chợt ngừng lại không nói tiếp khi thấy chiếc ghế trống trơn, tờ báo đang nằm trên sàn nhà, ly cà phê vẫn còn đầy và điếu thuốc đang hút dở đặt trên đĩa gạt tàn, khói thuốc vẫn tiếp tục bay lên cao.
Muriell thay đĩa thức ăn mới cho bố, rồi bỏ một lát bánh mì vào hộp nướng bánh và nhấn nút. Cô đứng chờ bố trở lại bàn ăn, cặp mắt bất chợt để ý đến mục quảng cáo trên tờ báo. Cô cúi xuống nhặt tờ báo. Đó chỉ là mục quảng cáo về các loại quần áo may sẵn.
Khi công tắc của bếp nướng bánh ngắt điện và lò xo đẩy miếng bánh lên trên nắp hộp, Muriell nhíu mày thắc mắc không hiểu sao bố cô chưa trở lại bàn ăn.
Cô rón rén bước xuống phòng tắm dưới nhà, cửa mở nhưng bên trong không có ai. Cô đi vòng sang các phòng khác và gọi khẽ
— Bố, thức ăn nguội rồi!
Cô trở lại phòng ăn, vẫn không thấy ai và chợt cảm thấy có sự bất ổn. Cô xem xét kỹ dưới nhà một lần nữa.
Liệu bố cô đã đi làm rồi mà không nói cho có biết chăng...? Ông biết rõ là Muriell đang làm trứng cho ông mà? Chính ông đã bảo cô làm thêm mà? Chắc chắn không thể nào ông rời khỏi nhà mà lại không nói cho cô hay. Kể cả trường hợp nếu có điều gì thật khẩn cấp ở văn phòng thì ông cũng phải cho cô biết chứ. Nhưng hẳn là không có gì khẩn cấp vì đâu có nghe thấy chuông điện thoại reo. Trong bếp luôn có đường dây điện thoại song song, có gì thì chuông đã kêu. Như vậy hẳn có chuyện gì ở trên lầu. Có thể Nancy bị ốm chăng?
Muriell bước vội lên lầu nhưng vẫn cố giữ im lặng. Cô nhẹ nhàng vặn nắm cửa phòng ngủ và đẩy nhẹ.
Nancy Gilman đã thức, nhìn thấy Muriell đứng ngơ ngác nép bên cánh cửa bèn hỏi:
— Có gì vậy, Muriell?
https://thuviensach.vn
— Con tìm bố - Muriell đáp.
Nancy quay đầu lại nhìn bên giường trống.
— Bố đã rời khỏi buồng cả tiếng đồng hồ rồi - Bà nói với giọng hơi lộ vẻ khó chịu, nhưng rồi chợt ý thức liền mỉm cười và tiếp - Có chuyện gì vậy con? Bố lại trễ ăn sáng à?
— Dạ không - Muriell nói - Bố muốn ăn thêm và con đã làm xong nhưng ... con sợ nguội.
Nét mặt Nancy Gilman thoáng lộ nét lo âu nhưng rồi bà kéo gối tựa sau lưng, mỉm cười, nói:
— Ồ, con quá quan tâm đến bố đấy!
Bà cười với nụ cười kín đáo và quay sang ngủ tiếp.
Như vậy là bố Muriell không có mặt ở tất cả mọi nơi trong nhà, ngoại trừ căn phòng để đồ trên gác.
Bất chợt một ý tưởng bỗng khuấy động trong đầu óc Muriell. Gần đây bố cô thường tỏ vẻ khó chịu. Hai hôm trước ông có nói với cô: “Bố dặn con một điều là nếu có bất kỳ chuyện gấp gáp nào liên quan đến công việc làm ăn của bố, thì hãy nhớ rằng bố không muốn dính dáng đến cảnh sát. Con nhớ không? Bố không muốn dính dáng đến cảnh sát.” Muriell đã nhìn bố với cặp mắt ngạc nhiên, muốn ông giải thích rõ hơn, nhưng ông chỉ trả lời một cách đại khái và cố nhấn mạnh cái ý chính của mình là không muốn dính dáng đến cảnh sát.
Cô chợt lo lắng nghĩ đến những vụ tự tử, những xác chết treo cổ trên trần nhà. Cô liền chạy như bay lên thang gác. Phòng chứa đồ với những rương thùng quần áo cũ, các bàn ghế cổ. Gian phòng vẫn còn ăm ắp cái hơi hướng của một thời quá vãng. Những căn phòng dưới nhà đang hòa nhập với nhịp độ đi lên của cuộc sống văn minh hiện đại, nhưng tại đây, trong căn phòng này hầu như đón nhận toàn bộ những đồ vật dư thừa, lỗi thời của những ngày đã qua. Nó mang một không khí trầm buồn và cách biệt.
Nhìn bao quát xung quanh căn phòng, Muriell cảm thấy hơi yên tâm, nhưng dù sao cô cũng đi vòng khắp hết một lượt, để ý cả đến ngoài hàng hiên sát mái. Không có một ai. Cô thấy vững dạ hơn và bước xuống cầu thang.
https://thuviensach.vn
Vừa tới chân cầu thang, Muriell gặp ngay Glamis, con riêng của mẹ kế. Glamis mặc bộ đồ ngủ mỏng dính. Mái tóc vàng xõa trên khuôn mặt với đôi mắt xanh tỏ vẻ bất bình.
— Chị làm gì ầm ĩ ở trên gác vào cái giờ còn sớm như thế này? — Ồ, xin lỗi Glamis - Muriell nói - Chị... chị đang tìm kiếm... — Chị kiếm cái gì vậy? - Glamis hỏi khi thấy Muriell tỏ ra ngần ngừ. — Ồ, chị có chút việc trên ấy - Muriell nói - Chị đã cố nhẹ nhàng. — Em tưởng như có một đàn ngựa chạy trên ấy! Đúng, chạy ngay trên phòng ngủ của em.
— Ồ, chị xin lỗi.
Glamis bỗng nhiên cười và nói:
— Chị tha lỗi cho em. Bị thức giấc nên em cáu giận vô lý. Dưới nhà có cà phê không chị?
Muriell gật đầu.
— Em cảm thấy khó chịu khi chưa được uống ly cà phê vào buổi sáng - cô em nói - Em sẽ xuống dưới nhà uống một ly rồi trở lên ngủ tiếp. Chị đã xong việc trên phòng để đồ chưa?
— Rồi - Muriell đáp - Thôi đừng quan tâm nữa, Glamis. Chị sẽ đem cà phê lên phòng cho em. Không có đường chứ?
Glamis gật đầu.
— Chị xin lỗi vì đã làm em thức. Chị đang lo ăn sáng cho bố - Muriell nói.
— Ở trên phòng để đồ à? - Glamis vừa hỏi vừa cười.
Muriell vỗ nhẹ lên vai cô em.
—Thôi về phòng đi cưng. Chị sẽ mang cà phê lên cho.
— Vâng, cảm ơn chị - Glamis nói - Bạn em là Hartley Elliott đã ở lại nhà mình hồi đêm, anh ta cũng cần được ngủ.
— Bạn trai em à? - Muriell hỏi.
— Vâng. Anh ta ngủ ở trên phòng Hoa Hồng. Chúng em về nhà đã hơn nửa đêm, rồi ngồi nói chuyện với nhau ngoài hàng hiên. Khi anh ấy mở máy xe tính đi về thì mới biết là quên rút chìa khóa xe trong ổ nên bình điện yếu không đề máy được. Vì vậy em đã bảo anh ấy ngủ lại.
https://thuviensach.vn
— Mẹ biết không? - Muriell hỏi.
— Dĩ nhiên là không. Mẹ đang ngủ ngon mà. Chị nghĩ rằng em phải đánh thức mẹ dậy để báo với mẹ là em mời khách ngủ lại nhà mình sao? Em cũng đã lớn, hai mươi tuổi rồi. Và chị nghĩ...
Glamis bỗng dưng ngừng lại rồi mỉm cười nói tiếp:
— Chị thấy em giống như con ma dại vào buổi sáng như thế này phải không?
Muriell vỗ vai cô em.
— Thôi cưng, chị sẽ mang cà phê lên. Chui vô giường đi. Trông em trần như nhộng.
— Em ấy à? - Glamis hỏi lại và đưa tay vuốt bộ áo ngủ mỏng dính rồi cười và nhẹ nhàng bước về phòng trên hành lang trải thảm. Muriell xuống dưới nhà, tự trấn an rằng có lẽ vì một lý do đặc biệt nào đấy, bố cô đã phải đi ngay đến văn phòng làm việc mà không kịp cho cô biết. Chắc đó là công việc hết sức quan trọng, có thể là một cuộc hẹn mà ông đã quên.
Muriell lấy lại sự vui vẻ khi cô rót cà phê vào chiếc tách lớn, bỏ vài miếng bánh mì nướng vào trà, đặt tất cả lên khay và bưng lên phòng cho Glamis.
— Ồ, cảm ơn chị - Glamis nói - Chị mang cả bánh mì nướng lớn cho em nữa hà?
— Đói không?
— Đói muốn chết! - Glamis nói - Em cứ thức dậy là thèm ăn ngay. Nếu không kiêng khem sợ mập, có lẽ em phải xuống nhà hàng dưới phố để ăn sáng.
Glamis ngồi nhỏm dậy, dụi tắt điếu thuốc trên đĩa gạt tàn, với tay lấy tách cà phê, nhìn Muriell và nói:
— Chị thực là tài, chị Muriell.
— Tài gì?
— Chị luôn luôn giữ được điều độ. Em thấy chị lúc nào cũng trầm tĩnh và đầy nghị lực. Còn em thì như con ngố nếu sáng dậy mà không được uống cà phê.
https://thuviensach.vn
Glamis nhai mẩu bánh và uống vài ngụm cà phê. Sau đó cô vội đẩy đĩa bánh và tách cà phê sang một bên, mỉm cười vừa nói với Muriell vừa ngả đầu nằm lại trên giường.
— Cảm ơn chị. Em ngủ đây.
Muriell bước ra khỏi phòng, đóng nhẹ cửa và trở lại phòng ăn. Hôm nay là ngày nghỉ của người nấu bếp, còn người giúp việc dọn dẹp và rửa chén đĩa sẽ đến vào giờ muộn hơn.
Một lần nữa tư tưởng bất ổn lại xuất hiện trong đầu óc Muriell khi cô nhìn thấy đĩa trứng trên bàn ăn đã nguội lạnh, tờ báo vẫn nằm bên chiếc ghế trống trơn. Thật là bất thường, bố cô đi mà không nói lấy một lời, sao bố lại có thể vô tâm như thế được. Bố biết là Muriell đang ở trong bếp mà... Bỗng cô nhìn thấy chiếc cặp táp của ông.
Không bao giờ bố cô đi làm mà quên đem theo chiếc cặp táp này. Muriell biết rằng bố cô có một số giấy tờ quan trọng để trong cặp. Ông đã phải làm gấp vào đêm qua để kịp sáng nay đưa đến văn phòng. Ngay cả lúc sáng khi đang ngồi trước bàn ăn, ông cũng đã lấy tập giấy tờ ấy ra để xem xét lại và ghi chú thêm.
Muriell bước tới cầm lấy chiếc cặp và mở ra. Tập giấy tờ tài liệu vẫn còn nguyên trong ấy. Muriell cầm lên rút các giấy tờ bên trong ra xem rồi bỏ trở lại trong tấm bìa cứng bọc ngoài. Bất chợt cô để ý đến hàng chữ viết tay của bố cô ghi trên đầu tấm bìa: Trong bất kỳ trường hợp khẩn cấp nào, hãy liên lạc với luật sư Perry Mason ngay lập tức. Tuyệt đối không được liên lạc với bất cứ nơi nào khác.'
Dòng chữ ghi có cả chữ kí của bố cô và được viết bằng bút mực. Chỗ chữ kí hơi bị nhòe một chút có lẽ vì ông đã vội cất tập giấy vào trong cặp trước khi chờ đủ thời gian cho mực khô. Ngoài ra bên cạnh chỗ chữ viết, có ghi một số điện thoại, chắc là số điện thoại của văn phòng luật sư Perry Mason.
Liệu có phải bố cô đã viết những hàng chữ này lúc ngồi trên bàn ăn sáng không? Muriell nhìn đồng hồ. Đã chín giờ kém mười. Cô đóng cặp táp lại và bước đến bên ghế bố cô đã ngồi. Cô không thấy chiếc khăn ăn của ông. Như vậy là khi bố cô đi, ông đã cầm theo chiếc khăn ăn.
https://thuviensach.vn
Bỗng dưng ý nghĩ của sự mất chiếc khăn ăn khiến cho Muriell cảm thấy sợ hãi. Cô lật tờ báo lên, xem dưới gầm bàn, tìm khắp phòng, sau đó cô bước qua phòng khách rồi trở ra cầu thang định lên lầu và lúc này cô chợt nhớ đến xưởng làm việc.
Đúng rồi!
Phía sau biệt thự là một dãy nhà khá lớn, đầu dãy phía bắc là gara xe chia làm ba ngăn. Kế tiếp là một phòng dùng làm phòng tối dành cho bà Nancy rửa phim ảnh và phía cuối của dãy nhà là một xưởng riêng của ông Carter Gilman, chia làm hai phần, một làm đồ gốm và một làm đồ mộc như các hộp bằng gỗ quý để đựng đồ nữ trang, các hộp đựng đồ khâu vá và các khung ảnh trang hoàng.
Muriell đẩy mạnh cửa bước ra ngoài hành lang, cô rảo chân qua sân cỏ phía sau nhà, tiến đến trước cánh cửa xưởng mộc.
Cô mở mạnh cửa gọi lớn:
— Bố!
Cô bước vào trong và bất chợt khựng lại.
Một chiếc ghế gãy nằm trên sàn, bên cạnh là một vũng màu đỏ thẫm. Mạt cưa văng tung tóe trên nền ximăng và những tờ giấy bạc rải rác khắp nơi. Các tờ giấy bạc đều là loại một trăm đôla và Muriell nhìn thấy có đến khoảng trăm tờ như vậy khắp phòng.
Muriell nhìn qua bên phải chỗ cánh cửa dẫn sang phòng rửa ảnh của bà Nancy, ngay trước cánh cửa, trên sàn ximăng là chiếc khăn ăn của bố cô. Muriell bước tới mở cánh cửa phòng rửa ảnh. Mùi chua của thuốc rửa ảnh xông lên mũi. Ánh sáng từ ngoài cánh cửa rọi vào nhưng vẫn không đủ sáng.
— Bố ơi! - Muriell gọi.
Im lặng vẫn bao trùm căn phòng.
Muriell bước qua hết phòng rửa ảnh, mở và đẩy mạnh cánh của thông sang gara. Chiếc xe thể thao và chiếc xe nhỏ vẫn nằm đúng vị trí nhưng chiếc xe lớn thì không còn ở đấy nữa.
Muriell ý thức được sự kiện vắng mặt chiếc xe của bố, tim cô bỗng đánh thình thịch. Bố cô đã rời phòng ăn đi xuống gara, trong tay vẫn còn cầm
https://thuviensach.vn
nguyên chiếc khăn ăn. Phải có một biến cố nào đấy khiến ông phải đi xuống dưới nhà mà không ý thức được là trong tay mình đang cầm chiếc khăn ăn. Chắc ông đã xuống gara trước, rồi đi qua phòng rửa ảnh và mở cửa bước sang xưởng mộc. Những gì ông nhìn thấy trong xưởng hẳn đã làm ông đánh rơi chiếc khăn ăn. Như vậy chuyện gì đã xảy ra? Chiếc ghế gãy nằm trên sàn mang ý nghĩa gì? Tại sao các giấy bạc lại tung tóe trên sàn và nhất là cái vũng màu đỏ thẫm kia?
Muriell liền đi đến quyết định, cô bước vội lại bàn điện thoại trong xưởng, nhấn nút liên lạc với văn phòng làm việc của Carter Gilman. Khi được văn phòng báo cho biết là ông không có ở đấy, cô bèn lật gấp các trang sách cuốn điện thoại niên giám tìm số văn phòng luật sư Perry Mason.
Tiếng trả lời trên điện thoại cho biết luật sư Perry Mason chưa tới, nhưng thư ký riêng của ông ta đang có mặt.
— Vâng, tôi nói chuyện với cô thư ký cũng được, - Muriell nói. Vài giây sau tiếng nói trên đầu máy vang lên.
— Tôi là Della Street, thư ký riêng của luật sư Perry Mason nghe đây. Muriell nói thật nhanh:
— Vâng, hiện giờ tôi thấy lo lắng quá. Bố tôi tự dưng biến mất. Tôi tìm thấy tờ giấy ghi trong cặp táp của bố tôi bảo rằng hãy gọi cho luật sư Perry Mason trong trường hợp có biến cố xảy ra và... và hẳn có điều gì rất bí mật trong vụ này. Tôi...
— Xin lỗi, cô có thể cho biết tên bố cô?
— Carter Gilman. Mẹ tôi đã mất. Tôi ở đây với bố tôi cùng mẹ kế và con riêng của bà ta. Chúng tôi ...
— Xin vui lòng cho biết tên cô.
— Muriell Gilman.
— Cô có thể cho tôi số điện thoại của nhà cô không?
Muriell cho biết số điện thoại.
— Và địa chỉ nữa?
— 6231 Đại lộ Vauxman.
— À, luật sư Perry Mason vừa mới tới - Della Street nói. - Tôi sẽ gọi lại cho cô trong vòng năm phút.
https://thuviensach.vn
— Cảm ơn cô - Muriell đáp và cúp máy.
https://thuviensach.vn
CHƯƠNG 2
Perry Mason bước đến bên bàn làm việc, mỉm cười với Della Street và
hỏi:
— Cô vừa hẹn gọi lại cho ai vậy, Della?
— Có một cô gái tên là Muriell Gilman. Bố cô là Carter Gilman. Tôi muốn dò lại xem ông ta có phải là thân chủ cũ của chúng ta không, nhưng tôi nhớ hình như là không.
Mason nhíu mày suy nghĩ một lát rồi nói:
— Tôi nhớ có một người tên là Gilman, ông ta là một trong các vị bồi thẩm cách đây không lâu. Tôi quên mất họ tên đầy đủ của ông ta. Có chuyện gì vậy Della?
— Con gái của ông ta nghĩ rằng ông ta bị mất tích.
— Gilman... Gilman... Carter Gilman. Cái tên nghe có vẻ quen. Hãy tìm thử trong hộc phiếu Bồi thẩm đoàn xem, Della. Tôi nghĩ rằng ông ta là một trong các vị Bồi thẩm của vụ án đó. Vụ án kết thúc và là do sự nhầm tên mà thôi.
Della Street bước lại bên hộc phiếu. Các ngón tay cô lần thật nhanh trên các phiếu và nói:
— Vâng, đây rồi. Carter Gilman. Ông ta là Bồi thẩm trong vụ án Jones. Ông có ghi dấu đặc biệt trên phiếu của ông ta đấy. Địa chỉ đúng như vậy: 6231 Đại lộ Vauxman. À, mà Đại lộ Vauxman!... tôi nhớ ra rồi.
Della Street rời hộc phiếu, quay sang bàn làm việc lật cuốn sổ hẹn gặp, nói:
— Có một người đàn ông tên là Edward Carter gọi điện thoại ngày hôm qua xin hẹn gặp ông vào hôm nay. Tôi đã cho ông, ta giờ hẹn là mười một giờ ba mươi. Tôi hỏi địa chỉ, ông ta bảo rằng mình đến thăm và đang ở lại nhà người bạn Đại lộ Vauxman. Để tôi xem lại địa chỉ. Vâng, đây rồi,
https://thuviensach.vn
6231... cùng địa chỉ.
— Và người đàn ông này nói tên mình là Edward Carter? Della Street gật đầu.
— Còn cô Muriell thì nói tên bố cô ta là Carter Gilman.
— Vâng, đúng như vậy.
— Thế ông Edward Carter có nói là muốn gặp tôi về vấn đề gì không? — Ông ta bảo là về vấn đề riêng và mật, cần ít nhất khoảng nửa tiếng đồng hồ để thảo luận.
— Và cô đã cho hẹn gặp?
— Vâng. Tôi đã hẹn ông ta mười một giờ ba mươi. Ông có thể thấy trên phiếu ghi tôi để trên bàn đấy.
— Thế còn về cô con gái?
— Tôi cố nói là tôi sẽ gọi lại cho cô ta. Cô ấy có vẻ đang bị khủng hoảng.
— Hãy gọi cho cô ta - Mason nói - tôi sẽ nói chuyện với cô ấy. Della Street quay số điện thoại:
— Xin vui lòng cho gặp cô Muriell Gilman... Vâng, xin chờ một chút, cô Muriell, ông Mason sẽ nói chuyện với cô.
Mason nhấc điện thoại nói:
— Tôi là luật sư Mason đây, cô Gilman. Chuyện bố cô thế nào? — Tôi chẳng hiểu ra sao cả - Muriell nói - Bố tôi đang ăn sáng, tôi bước sang nhà bếp để làm thêm trứng cho ông vì bố tôi muốn ăn thêm. Đôi lúc bố tôi cần ăn sáng khá nhiều để trưa khỏi ăn. Khi tôi đem đồ ăn lên thì bố tôi không còn ở đấy nữa.
— Khắp cả nhà không thấy ông ấy đâu à? - Mason hỏi.
— Tôi đã tìm khắp nhưng không thấy.
— Bố cô đã ăn sáng ra sao? - Mason hỏi.
— Hai quả trứng và hai miếng xúc xích.
—Tôi muốn hỏi cô - Mason nói - Tên Carter có phải là tên chính của bố cô không?
— Vâng, đúng như vậy.
— Thế còn tên đệm?
https://thuviensach.vn
Cô gái do dự một chút rồi nói
— Thực ra Carter là tên đệm của bố tôi. Còn tên chính là Edward, nhưng vì ông thích tên đệm hơn nên thường lấy là Carter Gilman. — À, ra vậy - Thôi, bây giờ cô cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra? — Tôi không muốn nói trên điện thoại - Muriell đáp - Nhưng... Thôi được rồi. Khi không thấy bố tôi có mặt trong nhà, tôi rất lo lắng. Sau đấy tôi có lấy lại bình tĩnh và thu dọn chén đĩa, bấy giờ tôi cũng không thấy khăn ăn của bố tôi đâu. Như vậy là khi đi, vô tình bố tôi đã cầm theo chiếc khăn ăn và vì thế tôi đã đi xuống dưới xưởng.
— Xưởng nào vậy? - Mason hỏi.
Muriell chợt bật cười và nói:
—Ồ, thật khó diễn tả cho ông hiểu, ông Mason ạ. Tôi quá lúng túng nên không diễn tả được rành mạch, xưởng mà tôi vừa nói là một xưởng dành riêng cho bố tôi thôi. Ông ấy làm mấy thứ đồ mộc và đồ gốm. Tôi đã đi xuống dưới đó. Một chiếc ghế bị gãy nằm trên sàn và nhiều tờ giấy bạc nằm vương vãi bên gần một vũng... vũng máu.
— Thôi được rồi - Mason nói - Hãy cứ ngồi yên ở nhà, tôi sẽ đến gặp cô ngay. Tôi sẽ đến bằng cách nhanh nhất có thể được. Cô đã báo cho ai biết chưa?
— Không.
— Không nói gì hết - Mason nói - Đừng đụng chạm vào bất cứ vật gì. Hãy ở nguyên tại chỗ.
— Chiếc khăn ăn của bố tôi vẫn còn ở trên sàn và....
— Cô cứ ngồi im tại chỗ - Mason tiếp - tôi sẽ đến ngay. Đừng đụng chạm vào bất cứ vật gì. Có phải xưởng mà cô nói là dãy nhà gara ở phía sau biệt thự phải không?
— Vâng.
— Chắc chắn là có đường xe dẫn vào gara, nhưng có chỗ trống trong gara để tôi đậu xe được không?
— Có ạ.
— Tôi sẽ lái xe tới ngay - Mason nói - Và tôi sẽ lái thẳng đến gara. Cô đợi tôi tại đó nghe.
https://thuviensach.vn
Mason nhìn sang Della Street nói:
— Cô ngồi đợi tại đây, Della. Tôi sẽ lái xe tới địa chỉ ấy.
— Thế còn vụ hẹn gặp vào lúc mười một giờ ba mươi thì sao? — Tôi sẽ trở về đúng hẹn - Mason đáp - Nhưng tôi rất nghi ngờ về buổi hẹn này.
Mason cầm vội lấy chiếc mũ đi nhanh ra hành lang, lên thang máy xuống dưới nhà, ra bãi đậu xe và nhảy lên xe phóng đi, nhập vào dòng xe cộ tấp nập buổi sáng.
Phải hai mươi lăm phút sau ông luật sư mới tới được địa chỉ trên đại lộ Vauxman. Vị luật sư rẽ vào con đường dẫn tới gara và để ý đến căn biệt thự to lớn sừng sững phía trước đầy vẻ im lặng trang nghiêm. Mason lái xe vào gara và đậu lại.
Cánh cửa phòng bên mở ra. Một cô gái trạc hai mươi tuổi có mái tóc nâu, đôi mắt màu mã não với một thân hình thon gọn đang đứng ngay tại cửa. Cô cố nở một nụ cười nhợt nhạt.
— Xin chào. Ông là luật sư Mason? - Cô gái nói khi vị luật sư vừa bước ra khỏi xe.
Mason gật đầu và hỏi lại:
— Xin lỗi. Cô có phải là Muriell Gilman không?
— Vâng.
— Phải phòng này là xưởng không?
— Không. Đây là phòng rửa ảnh của Nancy, bà mẹ kế của tôi. — Còn chiếc xe thể thao kia? - Mason hỏi và chỉ chiếc xe đậu ở ngăn giữa gara.
— Xe đó hầu như dành cho Glamis và tôi, nhưng đôi khi Nancy cũng sử dụng. Còn chiếc xe nhỏ là chiếc xe chung của gia đình.
—Tất cả mọi người trong gia đình cô đều thức cả rồi chứ? - Mason hỏi. — Không đâu - Muriell nói - Họ thường ngủ đến trưa mới dậy. — Thôi, hãy xem xét cái đã - Mason nói.
— Xin vui lòng theo tôi - Muriell nói - Tôi đi trước dẫn đường. Cô bước vào trong phòng tối. Mason theo sau, để ý đến chiếc máy rọi hình, bồn rửa phim ảnh, hộp in ảnh và các tủ hồ sơ. Tất cả đều hiện ra một
https://thuviensach.vn
cách mờ mờ vì thiếu ánh sáng.
Đến cuối phòng, Muriell nói:
— Nhờ ông giữ dùm cánh cửa ở vị trí mở để khỏi phải bật đèn, tôi sẽ tới mở cửa trước.
Mason đưa tay giữ cánh cửa lại.
Muriell bước tới mở cánh cửa trước và nói:
— Đây là xưởng làm việc của bố tôi.
Trong xưởng gồm rất nhiều loại máy như máy tiện, máy cưa và máy đánh giấy nhám. Trên trần treo lủng lẳng những mảnh gỗ quý. Nơi cần bào có một khúc gỗ cẩm lai đang bào dở. Không khí trong xưởng đầy hương vị gỗ bách hương, gỗ đàn hương và mùi mạt cưa. Rải rác quanh vũng nước đỏ thẫm là những tờ giấy bạc một trăm đôla.
— Đây có phải là chiếc khăn ăn của bố cô không? - Mason hỏi. — Vâng.
— Cô có chắc không?
— Vâng.
Mason cúi xuống nhặt chiếc khăn và nói.
— Có vết trứng trên chiếc khăn.
— Chắc chắn đó là chiếc khăn của bố tôi. Ông ăn sáng trứng và súc xích mà.
— Bao nhiêu quả trứng?
— Hai quả.
— Bao nhiêu miếng xúc xích?
— Hai miếng lớn.
— Loại xúc xích ở nhà làm phải không?
— Vâng, loại để đông lạnh.
— Ngoài ra còn thêm gì nữa?
— Một ít cốm, bánh mì nướng và cà phê.
— Có dùng nước trái cây không?
— Vâng, dùng nước cam.
Mason quan sát kỹ chiếc khăn, sau đó gấp cẩn thận lại và đút vào túi áo. — Rồi bố cô nói rằng ông vẫn còn đói à?
https://thuviensach.vn
— Vâng. Ông bảo tôi làm thêm trứng và xúc xích cho ông. — Như vậy là phải mất cả mấy phút nữa, phải không?
— Vâng, vì phải cho xúc xích tan hết đá.
— Tôi hiểu - Mason nói. Rồi vị luật sư tiếp tục quan sát căn phòng và bước về phía vũng nhầy màu đỏ thẫm. Muriell vẫn kể tiếp cho ông nghe về bố cô và những sự việc xảy ra hồi sáng.
Vị luật sư chăm chú nghe rồi cúi xuống quan sát vũng nhầy màu đỏ. Gương mặt ông chợt lộ vẻ thắc mắc, tiếp theo ông đưa ngón tay quệt chất màu đỏ xoa trên đầu hai ngón tay và đưa lên mũi ngửi rồi nói. — Không phải là máu. Đó chỉ là sơn đỏ sẫm.
— Ồ, trời ơi, vậy hà - Muriell nói - ông có chắc không?
— Chắc chứ - Mason nói và nhìn xung quanh - Kia, có lon sơn ở trên kệ. Muriell với tay định cầm hộp sơn, Mason chặn lại và nói:
— Đừng để dấu tay lại trên lon sơn. Chiếc lon đã bị làm đổ và được cầm lên đặt vào chỗ cũ... cô có biết nó bị đổ vào lúc nào không? Muriell lắc đầu.
— Thế còn chiếc ghế gãy?
— Tôi cũng không biết nữa. Chắc chắn là có chuyện xô xát và... — Thì hẳn là có chuyện xô xát rồi - Mason ngắt lời - Nhưng chúng ta không biết chuyện ấy đã xảy ra vào lúc nào và chúng ta không thể tự đi đến kết luận được. Có thế là bố cô bước vào phòng, nhìn thấy lon sơn đổ và chiếc ghế gãy bèn cầm lấy lon son đặt lên kệ. Đó là một lon sơn có nắp đậy. Chiếc nắp đậy không được kín. Có lẽ sơn chỉ đổ ra một phần nào thôi. Tuy nhiên, tôi không muốn đụng đến chiếc lon đó. Tốt hơn hết là không nên để lại dấu tay.
— Nhưng chắc chắn là có dấu tay của tôi ở đây - Muriell nói - Hàng ngày tôi vẫn thường xuống đây xem bố tôi làm việc.
— Tôi hiểu - Mason nói - Nhưng tốt hơn hết là chúng ta không nên để thêm các dấu tay mới vì nó có thể đè lên các dấu tay khác. Giờ thì chúng ta hãy nhặt các tờ giấy bạc này lên và đếm xem. Xong rồi thì cô cứ kể tiếp chi tiết các sự việc cho tôi biết.
Cả hai cúi xuống nhặt các tờ giấy bạc.
https://thuviensach.vn
Mason gom lại thành một cọc rồi quay sang Muriell hỏi:
— Cô nhặt được bao nhiêu?
— Bốn mươi tám tờ.
— Như vậy - Mason nói - Tổng cộng đúng là một trăm tờ có nghĩa là mười ngàn đôla. Cô có ý nghĩ gì về số tiền này? Cô có biết nó ở đâu ra không?
Muriell lắc đầu.
— Cô kiếm giúp mấy sợi dây thun - Mason nói.
— Để tôi sang phòng rửa ảnh. Tôi biết chỗ để.
— Vâng, cô lấy giùm ít sợi.
Muriell quay sang định bật công tắc đèn.
— Khoan, khoan! - Mason nói - Cẩn thận, đừng sờ vào các đồ vật. — Ồ, tôi quên mất.
—Nhớ dùng khăn tay hoặc vạt áo để mở ngăn kéo lấy dây thun - Mason nhắc cô gái.
Muriell lót vạt váy kéo ngăn hộc ra, bên trong có nhiều ô, mỗi ô đựng một loại dây thun có kích thước khác nhau. Mason lấy hai sợi và gật đầu cho Muriell đóng ngăn hộc lại.
Vị luật sư dùng dây thun cột xấp giấy bạc lại rồi nói:
— Bà mẹ kế của cô thật là ngăn nắp. Chẳng bù cho bên xưởng của bố cô.
— Tôi biết chứ. Nancy vốn rất ngăn nắp. Công việc trong nhà thì bà điều hành cũng không mấy khó khăn, nhưng riêng phòng rửa ảnh của mình thì rất đặc biệt, mọi cái đều thứ tự chính xác và sạch sẽ.
— Bố cô thì hơi khác phải không? - Mason hỏi.
— Vâng, ông nhìn qua xưởng mộc thì rõ.
— Cô có bức hình nào của ông ấy không?
— Có chứ. Có một bức hình lồng khung của bố tôi treo trong phòng của tôi, nhưng ....
— Tôi không có ý định bảo cô lên trên ấy để lấy bức hình. Tôi muốn hỏi là trong phòng rửa ảnh này có không?
— Vâng, có. Tôi nghĩ là chắc chắn có. Nancy có cả hàng chục tấm. Bà
https://thuviensach.vn
rất thích tạo nên những bức ảnh chân dung. Bà có một kỹ thuật độc đáo in hình chân dung mờ trên giấy, sau đó dùng sơn dầu vẽ thành bức họa. Ông phải nhìn thật kỹ mới thấy được bức họa vốn có nền là một bức ảnh chân dung.
— Như vậy chắc thế nào cũng có những bức chân dung của bố cô ở đây? Ta thử tìm xem nhưng đừng đụng chạm đến các đồ vật.
Họ nhìn quanh phòng một lát, rồi Muriell nói:
— Tôi nghĩ chắc là có vài bức trong ngăn kéo này.
Cô cúi xuống lót mép váy để kéo chiếc ngăn ra và nói:
— Đây rồi, có mấy bức.
— Được, chỉ cần lấy một bức trên cùng - Mason nói và cầm lấy bức ảnh cỡ 24x36 cm nằm trên hết của ngăn kéo.
— Có phải bức hình bố cô không?
— Vâng, đúng là bố tôi. Bức hình chụp ít ánh sáng và in hơi nhạt. Đó là “gu” của bà mẹ kế tôi, mà đúng là hình bố tôi đấy.
Mason quan sát khuôn mặt tròn trịa trên bức hình một cách chăm chú. — Thế bố cô bao nhiêu tuổi?
— Xem nào, năm nay ông bốn hai, à có lẽ bốn ba tuổi.
— Còn bà mẹ kế?
— Có trời mới biết - Muriell vừa nói vừa cười - Bà vào khoảng gần bốn mươi, nhưng chẳng bao giờ bà nói ra và chúng tôi cũng chẳng lúc nào hỏi. — Cô Glamis, con của bà ấy năm nay bao nhiêu tuổi?
— Vừa đúng hai mươi.
— Thế còn cô?
— Tôi cũng cùng tuổi với Glamis... ông Mason. Thế chúng ta phải làm gì về việc bố tôi? Ông đã lấy chiếc xe lớn để ra đi. Liệu chúng ta có nên theo dõi không?
Mason nói:
— Tôi sẽ gọi cho cô sau lúc xế trưa. Về việc này tôi sẽ cố gắng tối đa. Bố cô có văn phòng làm việc ở thành phố này không?
— Có chứ.
— Ở đâu vậy?
https://thuviensach.vn
— Tại cao ốc Piedmont,
— Ông ấy làm công việc gì?
— Đầu tư mua bán tài sản cho chính cá nhân mình và cho một tổ hợp gồm các cổ đông hùn vốn.
— Ông tự điều hành lấy công việc làm ăn của mình à?
— Vâng, tôi nghĩ là như vậy. Nhưng vẫn có một ban quản trị cùng làm việc với ông.
— Và cô đã gọi đến văn phòng để hỏi xem bố cô đến đó chưa phải không?
— Vâng. Tôi đã điện thoại đến văn phòng ấy trước khi gọi đến ông. Ở văn phòng họ nói bố tôi sắp đến. Tôi bảo họ rằng khi nào bố tôi đến hãy gọi ngay điện thoại về cho tôi. Tôi muốn nhắc bố tôi về chiếc cặp táp. Mason nói
— Tôi sẽ cố tìm hiểu sự việc và sẽ cho cô biết ngay vào lúc xế trưa nay. Trong khi chờ đợi, tôi thấy cô không nên lo lắng gì cả. Bây giờ thì cô hãy giữ lấy mười ngàn đôla này.
Cô gái chợt giãy nảy lên.
— Ồ, không, ông Mason! Tôi không muốn cầm đến nó. Tôi không biết số tiền ấy ở đâu mà ra. Tôi cũng không biết nó mang ý nghĩa gì và... và bây giờ thì tôi biết cái vũng nhầy kia không phải là vũng máu, mà chỉ là vũng sơn đỏ. Ban đầu tôi cảm thấy lo sợ trong vấn đề này nên đã gọi điện cho ông. Tôi đã hành động như một kẻ mất trí và tôi đã lôi kéo ông vào sự việc này. Nhưng dù sao, ông Mason, tôi cũng sẽ thanh toán tất cả các phí tổn đối với ông. Tôi có một tài khoản riêng ... tôi tỏ ra quá sợ hãi khi nhìn thấy số tiền đó, chiếc ghế bị gãy, chiếc khăn ăn của bố tôi và vũng nhầy màu đỏ thẫm trên sàn.
— Tôi thông cảm những điều cô suy nghĩ - Mason nói - Tôi cho rằng mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp thôi. Nhưng đừng nói với ai là tôi có mặt ở đây. Tôi sẽ lái xe về văn phòng ngay bây giờ. Xin nhớ kỹ là không nói với bất cứ ai rằng tôi đã có mặt ở đây. Tôi nhắc lại là bất cứ ai. Cô hiểu chứ?
Cô gái gật đầu.
— Hoặc ít nhất cùng phải giữ kín cho đến lúc tôi gọi điện thoại lại -
https://thuviensach.vn
Mason nói - sẽ gọi cho cô vào lúc xế trưa. Cô sẽ có mặt ở đây chứ? — Hầu như chắc chắn.
— Được rồi, tôi sẽ gọi cho cô.
○○○
Về đến văn phòng, Mason nói sơ qua sự việc cho Della Street rõ. — Hãy cất xấp tiền này vào tủ sắt, Della. Còn đây là bức hình 24x36 của ông Carter Gilman. Cũng cho cô biết rằng vũng máu mà Muriell nói đó chỉ là vũng sơn màu đỏ thẫm đã bị đánh đổ trên sàn. Ông Carter Gilman chắc chắn đã lấy chiếc xe lớn đi làm. Thông thường thì ông ta đi bộ qua bốn dãy phố đến trạm xe buýt. Nhưng sáng nay, sau khi thức dậy ông ấy đã lấy chiếc xe đi làm và không nói với ai một lời. Ngoại trừ trường hợp ông ta... — Ông ta làm sao? - Della Street hỏi.
— Ông ta xuống xưởng mộc của mình, thấy kẻ lạ xâm nhập, cuộc xô xát làm tung tóe đống giấy bạc mười ngàn đôla và rồi kẻ lạ mặt đã chuồn lẹ sau khi đánh ông ta bất tỉnh. Và nếu đúng như vậy, kẻ nào định trở lại tìm đám giấy bạc mười ngàn đôla kia sẽ phải hoài công thôi.
— Chưa chắc đã hoài công đâu - Della Street nói - Có thể ông sẽ bị dính dáng đến và là mục tiêu của bọn sử dụng súng ống.
— Chúng ta đành phải chấp nhận chuyện đó, nếu nó xảy ra - Mason nói - Chúng ta còn nửa tiếng nữa mới tới giờ hẹn.
Della Street đưa mắt ra hiệu, Mason nhìn sang đống giấy tờ trên bàn làm việc.
— Ông chỉ còn đủ thì giờ để giải quyết mấy thứ giấy tờ quan trọng nằm trên chồng hồ sơ ấy mà thôi.
— Được rồi - Mason nói - Như vậy đến mười một giờ ba mươi chúng ta sẽ được gặp ông Edward Carter Gilman và khi đó chúng ta sẽ tìm hiểu tại sao ông ta lại hẹn gặp với cái tên ấy không đúng.
— Có thể vì ông ta đã đọc các tin tức trên báo chí - Della Street nói - Ông xem có cần để tôi soát lại các mục tài chính trên báo chí may ra có manh mối gì không?
https://thuviensach.vn
— Có lẽ chỉ mất thời giờ vô ích - Mason nói - Chúng ta không biết rõ đích xác công ty đầu tư của ông ta, thật là phí công nếu chúng ta phỏng đoán và sau cùng là.. - Mason vừa nói vừa cười - Chuyện một ông giám đốc bỏ dở bữa ăn sáng để vội vàng đến văn phòng làm việc mà thiên hạ vẫn làm hàng ngày. Hàng trăm và hàng triệu người chúng ta đang sống trong một nhịp độ ào ạt như vậy.
— Tôi biết - Della Street nói - Nhưng dù sao thì hình ảnh quả trứng tráng với miếng xúc xích lớn trên chiếc đĩa....
— Della, có lẽ do cô đói đó thôi. Sáng nay cô ăn gì nào?
— Có chút bánh mì khô và cà phê - Della Street nói - Tôi mới cân thử ngày hôm qua và ...
— Đúng rồi - Perry Mason nói - Suy nghĩ của cô bị ảnh hưởng là phải. Thôi, ta hãy giải quyết giấy tờ đã, còn vụ Edward Carter Gilman cứ để đến mười một giờ ba mươi.
https://thuviensach.vn
CHƯƠNG 3
Trong vòng chỉ mười phút, Mason liếc nhìn đồng hồ đến những năm
lần. Della Street bèn cười và nói:
— Thôi đừng vờ nữa. Chắc ông đang mong đợi cuộc gặp mặt này lắm phải không?
— Bây giờ đã trễ bốn phút rưỡi rồi.
— Gớm, ông tính từng giây một! - Della Street nói.
Mason ngả đầu ra sau cười.
— Thôi được, đúng vậy. Tôi rất quan tâm về vụ này.
— Về vụ - Della Street nói - Ông già rời bàn ăn sáng mà không hề chào tạm biệt cô con gái cưng phải không?
Mason lắc đầu.
— Không phải. Mà là ông già ăn tối hai quả trứng, hai miếng xúc xích lớn, còn chưa thấy đủ, phải bảo cô con gái làm thêm một quả trứng và một miếng xúc xích nữa.
— Nghe có vẻ như ông ta là một tay thợ làm công việc nặng nhọc vậy - Della Street nói.
Mason gật đầu tán thành.
— Và rồi sau đó thì ông ta ném xấp giấy mười ngàn đôla tung toé trong xưởng của mình - Della Street nói tiếp.
— Và - Mason tiếp theo - ông ta vứt lại chiếc khăn ăn, lật đổ lon sơn đỏ và căn dặn cô con gái ‘Đừng gọi cảnh sát trong bất kỳ tình huống nào', đồng thời để lại tên tôi và số điện thoại cho cô gái.
Della Street suy nghĩ về các sự kiện đó rồi nói:
— Nghe có vẻ như ông ta định lập kế hoạch để ám sát một ai đó! — Riêng với yếu tố bữa ăn sáng - Mason nói - Chỉ có một lời giải thích hợp lý là ông ta muốn tránh mặt cô con gái trong một lúc. Hẳn đó là cách
https://thuviensach.vn
suy nghĩ duy nhất của ông ta khi làm việc ấy.
Della Street gật gù đồng ý.
— Trong thời buổi ngày nay - Mason nói - Thiên hạ có ăn uống kiêng khem để tránh bị mập thì bữa ăn sáng đó quả là quá đáng. Vậy mà ông bố lại còn đòi ăn thêm một nửa phần như vậy nữa, nhưng rồi ông ta lại không có mặt để ăn tiếp... như vậy chỉ có một lời giải thích duy nhất là ông ta muốn cô con gái mình đi khuất mắt trong lúc ấy.
— Nhưng lý do?
— Có trời mới biết. Có thể là lý do ông ta vừa đọc thấy điều gì đó trên báo. Có thể là lý do ông ta đã nhìn thấy gì đó ngoài cửa sổ. — Ồ, đấy là một ý nghĩ hay! - Della Street nói - Ông ta...
Điện thoại trên bàn của Della Street reo.
Della nhấc ống nghe, nói:
— Vâng, Gertie - rồi quay sang Mason cô mỉm cười tiếp - Ông Edward Carter đã đến theo buổi hẹn.
— Mời ông ấy vào ngay - Mason nói.
— Tôi sẽ đưa ông ấy vào - Della Street nói và cúp điện thoại, rồi cô bước ra cửa sang phòng ngoài.
Mason nhìn theo và đứng dậy khi Della hướng dẫn nột người đàn ông khá mập mạp, trạc tuổi trên bốn mươi bước vào phòng.
— Chào luật sư - Ông ta nói - Tôi xin lỗi đã đến trễ.
— Ông Edward Carter - Della Street giới thiệu.
Rõ ràng đây là người đàn ông có bức hình cỡ 24x36 mà Muriell Gilman đã trao cho Perry Mason hồi sáng.
— Đôi lúc khó mà giữ đúng giờ được vì xe cộ quá đông đúc - Mason nói - Tôi vẫn thường đi sớm năm mười phút để đề phòng chuyện kẹt xe. — Đó phải là lời nhắc khéo của ông không? - Ông khách hỏi. Mason lắc đầu mỉm cười:
— Ồ, tôi chỉ muốn nói đến thói quen của tôi thôi. Tôi ít khi nhận xét ai lắm. Có phải ông muốn gặp tôi về vấn đề đặc biệt?
— Vâng.
— Và dĩ nhiên là - Mason nói - Tôi chưa thể xác định ngay ông là thân
https://thuviensach.vn
chủ của tôi được. Một luật sư luôn luôn phải biết rõ thân chủ mình để tin chắc rằng quyền lợi của thân chủ không bị xung đột. Do đó, trước khi đi vào chi tiết, xin ông vui lòng cho biết đại cương về sự vụ. Cô thư ký của tôi đây đã có địa chỉ của ông là 6231 Đại lộ Vauxman, phải không?
— Đúng vậy. Đó là địa chỉ hiện giờ tôi đang ở.
— Thế còn địa chỉ thương mại của ông?
Người đàn ông do dự một chút rồi lắc đầu nói:
— Tôi không có. Tôi... tôi đã nghỉ ở nhà rồi.
— Thôi được - Mason nói - Vậy thì đại khái ông muốn gặp tôi về việc gì?
— Tôi làm việc này là vì một người bạn.
— Xin tiếp tục.
— Đây là một người bạn rất thân của tôi, một người đàn bà đã có chồng và người chồng bà ta lại cũng là bạn của tôi.
— Tên bà ta là gì?
— Nancy Gilman. Hiện tôi đang đến thăm viếng hai vợ chồng. Họ ở địa chỉ 6231 Đại lộ Vauxman.
— Tôi hiểu - Mason nói, gương mặt không hề thay đổi - Xin cứ tiếp. Chuyện gì đã xảy ra cho bà Gilman?
— Bà Gilman bị tống tiền.
— Ông biết chắc chắn chứ?
— Chắc chắn!
— Và vì tình bạn, ông muốn tôi hành động để giải quyết vụ này phải không? - Mason hỏi.
— Bây giờ ta hãy tính từng giai đoạn đã, ông Mason. Chúng ta khó mà giải quyết được sự việc nếu chưa biết rõ ràng và đích xác về người bị tống tiền.
— Nhưng ông đã biết rõ về bà ta chứ? - Mason hỏi.
— Thực ra là không. Đó chính là điều tôi muốn tìm hiểu.
— Ngoài ra thì còn gì nữa?
— Hiện tại chỉ có thế. Sau khi chúng ta đã biết rõ về quá khứ của bà ta, chúng ta có thể biết được cái điểm yếu mà kẻ tống tiền đã chĩa mũi dùi vào.
https://thuviensach.vn
— Có thể là do một cơ hội nào đấy, thế ông đã biết kẻ tống tiền là ai chưa?
— Biết!
— Ai vậy? - Mason hỏi một cách rất quan tâm.
Người đàn ông ngập ngừng một lát rồi nói.
— Thôi được! Dù sao thì tôi cũng phải hết sức thành thật với ông. Kẻ tống tiền là một thám tử tư tên là Vera Martel. Trên danh thiếp bà ta ghi: ‘V.M. Martel. Điều tra viên'. Không có một chút gì trên giấy tờ hoặc danh thiếp có chỉ dấu cho biết đó là một người đàn bà. Bà ta có văn phòng ở đây và ở Las Vegas thuộc tiểu bang Nevada. Có vẻ như bà ta đặc biệt quan tâm về vấn đề ly dị.
— Như vậy có nghĩa là hầu hết các thân chủ của bà ta đều có liên quan đến các vụ ly dị. Vậy ông muốn tôi làm gì? - Mason hỏi.
Người đàn ông lấy trong túi áo ra một chiếc phong bì, nói: — Tôi muốn giải quyết vụ này hoàn toàn trên căn bản tiền mặt chứ không dùng ngân phiếu. Tất cả đây là bảy trăm năm mươi đô la. Ông ta lấy trong phong bì ra một tờ giấy năm trăm đôla, hai tờ một trăm đô la và một tờ năm mươi đô la, rồi nói:
— Ông cần một số tiền để chi tiêu về vụ này. Ông cần có văn phòng trinh thám tư giúp việc và tiền sơ phí của ông nữa.
Mason vẫn ngồi im và hỏi:
— Ông còn ở lại thành phố này chứ?
— Vâng, có lẽ cho đến khi vụ này giải quyết xong.
— Như vậy khi muốn gặp ông, tôi chỉ cần gọi đến nhà riêng của ông Gilman chứ gì?
— Ồ, không! Đừng gọi tôi tại đó.
— Thế làm sao tôi liên lạc được với ông?
— Tôi... tôi sẽ gọi cho ông. Tôi thực tình, không muốn những người trong gia đình tôi đến thăm nghĩ rằng... à, mà dù là bạn thân đi nữa... tôi cũng không muốn làm phiền họ.
— Tôi hiểu. Nhưng ông sẽ ở đấy trong một thời gian chứ? — Vâng. Nhưng xin đừng liên lạc với tôi tại đó. Tôi sẽ điện thoại cho
https://thuviensach.vn
ông.
Mason quan sát kỹ người đàn ông đối diện rồi hỏi:
— Ban ngày ông có mặt ở đó chứ?
Người đàn ông tỏ vẻ không yên tâm nói:
— Tôi đã nói với ông, ông Mason. Tôi sẽ liên lạc với ông. Xin đừng tìm cách gặp tôi.
— Nhưng tôi muốn tìm hiểu về gia đình đó trước khi tôi có thể nhận lời giải quyết vụ này.
— À, ra thế - Người khách trả lời - tôi có thể trả lời cho ông được, ông Mason. Tôi là một người bạn rất thân của ông Gilman. Ông ta lập gia đình và sống rất hạnh phúc. Ông ta có một cô con gái tên là Muriell, năm nay hai mươi tuổi, cùng ở chung một nhà. Bà vợ đầu tiên của ông Gilman đã bị chết trong một tai nạn xe hơi và ông ta đã tục huyền. Bà Nancy, vợ ông ta hiện thời, có một cô con gái riêng với người chồng trước. Tên cô ta là Glamis Barlow, cô ta cùng tuổi với con gái của ông Gilman. Đó là một gia đình rất hạnh phúc. Tôi rất quý mến gia đình ấy. Cả hai cô con gái đều rất khả ái. Mặc dù sở thích và kiến thức có khác nhau, nhưng về sự chung thủy và tình cảm thì họ giống nhau như hai lòng đỏ trong một quả trứng. Một người thì nghiêm trang khôn ngoan, đó là cô Muriell Gilman. Một người thì lanh lẹ, láu lĩnh nhưng hết lòng vì bạn, đó là cô Glamis Barlow. Tôi không muốn bất cứ chuyện gì xảy ra có ảnh hưởng không tốt cho gia đình ấy. Họ là những người đang ở trong tình trạng bấp bênh của hạnh phúc.
— Ông có vẻ quý mến những cô gái đó?
— Tôi rất yêu mến họ. Họ là những đứa con hiếu thảo. Là những cô gái đáng quý trọng. Mặc dù có sự hơi khác biệt về nước da và cung cách, họ là hai người con gái rất giống nhau về lòng hiếu thảo.
— Nhưng chỉ có riêng bà Gilman bị tống tiền chứ?
— Tôi nghĩ là như vậy. Nhưng cũng có thể có liên quan đến một trong hai cô gái.
— Ông Gilman làm nghề gì? - Mason hỏi.
— Đầu tư. Ông ta mua các tài sản, khuếch trương và rồi bán đi. Ông ta có cặp mắt rất tinh đời về lĩnh vực địa ốc. Ông ta cũng điều hành luôn cả
https://thuviensach.vn
một tổ hợp gồm nhiều cổ đông.
— Ông đã quen với ông ta từ trước?
— Vâng, từ ngày xưa.
— Thế còn bà vợ hiện thời của ông ta?
— Bà ta là một hoạ sĩ, tôi muốn nhấn mạnh là bà ta có tâm hồn nghệ sĩ. Bà thích vẽ và đặc biệt quan tâm đến nhiếp ảnh. Hiện giờ bà ta đang thực nghiệm vẽ những chân dung. Bà ta chụp những bức chân dung, phóng thật lớn nhưng mờ nhạt trên giấy lụa, rồi thì dùng sơn dầu vẽ lại bức hình. Bức hình in trên giấy chỉ có tính cách phác hoạ và sau khi hoàn tất sẽ là một bức tranh sơn dầu rất đặc sắc.
— Bà ta có làm với tính cách thương mại không?
— Không, không. Bà ta làm chỉ vì say mê mà thôi. Bà ta... tôi nghĩ rằng bà ta rất khá giả.
— Gia đình đó khá giả à? - Mason hỏi.
— Vâng, tôi nghĩ là như vậy.
— Thế tên riêng của ông Gilman là gì?
— Carter.
— Ồ, cũng giống như họ của ông. Thế ông có liên quan họ hàng gì với ông ta?
— Không.
— Ông có thể tả qua hình dáng ông Gilman được không? — Ồ, Ông ta... ông ta khoảng tuổi tôi. À mà hơi khó tả về hình dáng ông ta... nhưng dù sao thì ông cũng không nên gặp ông ấy.
— Không sao - Mason nói - tôi nghĩ là tôi có thể hình dung được ông ta. Nhưng ông ta có biết ông đến gặp tôi?
— Không. Ông ta hoàn toàn không biết. Tôi tự ý làm việc này một mình thôi.
— Và ông muốn tôi điều tra về quá khứ của bà Gilman, tìm xem điểm yếu của bà ta mà kẻ tống tiền đã nhắm vào phải không?
Vị khách gật đầu.
— Như vậy tôi thấy phương hướng ấy quá khó khăn và tốn kém - Mason nói - Theo tôi, tốt hơn là nên điều tra về người đàn bà mang tên Vera Martel
https://thuviensach.vn
này, xem bà ta đã hành động ra sao.
Vị khách lắc đầu một cách quyết liệt.
— Không được. Tôi chỉ muốn ông điều tra về bà Nancy Gilman. Hãy bắt đầu từ thời thơ ấu và điều tra tất cả mọi điều về bà ta.
— Vậy thì ta bắt đầu từ điểm nào? - Mason hỏi - Bà ta sinh tại đâu và năm nay bao nhiêu tuổi?
— Bà ta ba chín. Sinh tại Los Angeles. Tôi không rõ lắm về cuộc hôn nhân của bà ta với Steve Barlow. Tôi nghĩ rằng đó là một cuộc hôn nhân bình thường. Lúc ấy bà ta còn trẻ và...
— Ông chồng cũ đã chết à? - Mason hỏi.
— Không. Họ ly dị nhau.
— Họ tổ chức đám cưới ở đâu?
— Ở San Francisco. Ông Barlow làm việc ở thành phố ấy. Tôi nhớ là ông ta làm ở một hãng bảo hiểm.
— Ông có biết được ông ta đã tục huyền chưa?
— Tôi không rõ. Nhưng hình như ông ta đã tục huyền.
— Ông có biết ông ta hiện ở đâu không?
— Ở Las Vegas, tiểu bang Nevada.
— Ông có địa chỉ không?
— Không. Với tư cách là bạn của gia đình ông Gilman, tôi khó mà có được địa chỉ ấy.
— Thế còn cô con gái của ông Steve Barlow, cô ta có hay thăm viếng ông bố không? Hoặc là có bao giờ ông ta tới thăm con gái không? — Tôi nghĩ rằng Glamis có đến thăm viếng ông ta tại Las Vegas. Tuy nhiên, ông Mason, tôi có thể khẳng định với ông rằng đây không phải là điều tôi muốn tìm hiểu. Tôi chỉ muốn biết về quá khứ của bà Nancy, trong đó có điểm yếu gì để khiến bà ta buộc phải trả tiền cho kẻ tống tiền. — Như vậy tất có rất nhiều yếu tố - Mason kết luận một cách quả quyết. Người đàn ông lắc đầu.
— Ông không biết rõ về bà Nancy. Nếu có một kẻ nào đấy cố lôi ra một điểm lỗi lầm nào trong quá khứ, bà Nancy cũng chỉ cười một cách xem thường. Bà ta sẽ xác nhận hết và còn cung cấp thêm các chi tiết nữa, bà ta
https://thuviensach.vn
vốn coi thường chuyện ấy mà. Bà ta chính là mẫu người đàn bà đầy sinh khí, hấp dẫn và độc đáo. Nhưng trong vụ này, không biết là điều gì đã khiến bà ta tỏ ra sợ hãi thực sự. Tôi không thể hình dung ra nổi đó là chuyện gì, ngoại trừ đó là... đó là một vụ giết người.
— Ông nghĩ rằng có thể như vậy sao? - Mason hỏi.
— Tôi không thể nghĩ ra được là chuyện gì đã khiến cho bà ta e ngại đến như vậy.
— Thế thì tôi sẽ cố gắng tìm hiểu. Dĩ nhiên là tôi sẽ sử dụng văn phòng trinh thám tư để điều tra như ông đề nghị.
Vị khách gật đầu.
— Chắc ông có những nhân viên điều tra thật giỏi phải không, ông Mason? Liệu có thể tin tưởng ở họ được không?
— Chắc chắn chứ. Tôi có văn phòng trinh thám tư Drake giúp việc. Văn phòng đó ở cùng một tầng lầu này. Tôi sẽ gặp Paul Drake và yêu cầu ông ta bắt tay vào việc ngay.
Vị khách nhìn đồng hồ nói:
— Xin lỗi, tôi đã làm ông mất quá nhiều thì giờ, ông Mason. Tôi xin phép đi vậy.
Ông ta đứng dậy.
— Ông không cần gặp ông Paul Drake à? - Mason hỏi - Có thể ông ta cần một vài chi tiết.
—Thôi cảm ơn ông, ông Mason. Có lẽ để khi khác. Tất cả những điều ông Drake cần làm là tìm hiểu về quá khứ của bà Nancy Gilman, thu thập tất cả mọi sự kiện về bà ta và phát hiện xem lý do nào đã khiến bà ta phải sợ hãi kẻ tống tiền.
— Ông tin chắc là bà ta bị tống tiền chứ?
— Tôi khẳng định là như vậy.
— Thế chồng bà ta có biết không?
— Không đâu.
— Ông có thể nói với tôi về căn nhà họ đang ở, được chứ? Người khách hơi nhíu mày hỏi:
— Có cần thiết lắm không?
https://thuviensach.vn
— Tôi muốn biết sơ qua về nơi chốn đó - Mason nói.
— Vâng. Đó là một biệt thự cổ rất lớn, ba tầng. Tầng sát mái rất rộng là phòng chứa các thứ đồ cũ. Tôi chưa bao giờ lên đó cả.
— Có tầng hầm không?
— Có chứ. Bên dưới được đặt hệ thống máy sưởi và điều hòa không khí. Ông Gilman có một xưởng riêng ở sau nhà để làm một số đồ mộc. Ông ta cũng có một số máy tiện và máy cưa để làm các hộp đựng đồ trang sức tặng cho bạn bè. Bên cạnh xưởng này là phòng tối dùng rửa ảnh của bà Nancy.
— Dãy nhà phía sau khá lớn phải không?
— Vâng. Nó có cả một gara cho ba xe và một căn buồng cho tài xế. —Thôi được. Cảm ơn ông nhiều - Mason nói - Chúng tôi sẽ bắt tay ngay vào việc. Có phải là ông không muốn tôi liên lạc với ông dù bất cứ tình huống nào xảy ra?
— Nói như vậy thì hóa ra vấn đề quá khó khăn. Dù sao thì tôi cũng sẽ liên lạc với ông, ông Mason.
— Vâng, ông Carter - Mason nói - tôi thấy vấn đề ông nêu ra không cần thiết đến một luật sư để giải quyết. Ông chỉ cần biết một số tin tức mà một thám tử có thể cung cấp được cho ông. Tôi nghĩ rằng tốt hơn hết là ông nên gặp ông Drake, thuê ông ta với tư cách là một thám tử. Tôi cho là không cần phải thuê một luật sư để lấy những tin tức mà thực tế một thám tử tư có thể hoàn toàn cung cấp được.
— Không, không - Vị khách nói một cách nhanh nhẩu - Ông chưa hiểu ý tôi. Tôi cần ông với tư cách là một luật sư.
— Nhưng ông cần luật sư làm gì?
— Tôi muốn ông làm đại điện... à, tôi muốn ông đại điện cho gia đình đó.
— Cả gia đình à?
— Vâng. Tất cả gia đình đó.
— Rõ rồi, là những người nào?
— Nancy Gilman, Carter Gilman, Muriell Gilman và Glamis Barlow. — Tất cả những người ấy?
— Vâng. Tất cả.
https://thuviensach.vn
— Nhưng nếu họ có những quyền lợi chống đối nhau thì sao? — Không, họ không có.
— Nhưng nếu họ có thì sao?
— Lúc ấy ông có toàn quyền rút ra khỏi sự việc và xin cứ giữ lấy tiền ứng trước của tôi.
— Còn trường hợp nếu bất kỳ một thành viên nào trong gia đình có quyền lợi chống đối với ông thì sao?
— Không có đâu.
Bất chợt luật sư Mason hỏi:
— Ông Gilman có một xưởng làm việc ở sau nhà ngay bên cạnh phòng rửa ảnh, một xưởng ông ta làm đồ mộc phải không?
— Đúng như vậy. Ông ta còn làm đồ gốm nữa.
— Ông có đến thăm xưởng đó chứ?
— Vâng, có.
— Ông có là chủ nhân của bất kỳ đồ vật gì trong xưởng đó không? — Không. Dĩ nhiên là không. Tôi chỉ là khách của gia đình ấy thôi. — Và với tư cách là khách, ông đã thuê tôi đại điện cho gia đình ấy? — Đó là trong trường hợp bất cứ ai trong gia đình ấy cần có sự đại diện.
Nhưng chủ yếu tôi muốn là ông tìm hiểu về quá khứ của bà Nancy Gilman xem điểm yếu nào đã khiến bà ta bị tống tiền.
Mason nói:
— Đó là một yêu cầu rất bất thường và tôi cũng xin trả lời ông bằng một câu trả lời cũng rất bất thường ông Carter.
— Xin ông cứ nói.
— Tôi muốn ông trả tiền thuê luật sư là bảy trăm năm mươi đôla. Thêm vào đó, tôi muốn ông hoàn toàn ủy quyền cho tôi trên danh nghĩa và quyền lợi về bất cứ những gì xảy ra và có mặt tại xưởng cùng dãy nhà gara.
— Điều đó có vẻ vô lý quá thưa ông Mason. Tôi đã nói với ông rằng tôi không làm chủ bất cứ một thứ gì trong xưởng đó cả.
— Không sao hết - Mason nói - Đó là điều kiện duy nhất tôi cần phải có để đại diện cho gia đình bạn ông trong vụ này.
— Ông có thể vui lòng cho tôi biết lý do gì mà ông đã đòi cái giá như
https://thuviensach.vn
vậy cho việc làm của ông?
— Nếu ông không là chủ nhân của bất cứ thứ gì ở đấy - Mason nói - Thì đó không phải là một cái giá. Tôi chỉ đơn giản là yêu cầu ông ký ủy quyền tất cả trên danh nghĩa và quyền lợi về bất cứ thứ gì có mặt ở trong xưởng đó mà thôi. Nếu ông không có quyền, không có danh nghĩa hoặc quyền lợi ở trong xưởng đó thì chữ ký của ông có mất mát gì đâu.
— Có phải ông định gài bẫy hoặc đùa với tôi không, ông Mason? — Không! Chắc chắn là không - Mason nói - Tôi chỉ muốn bảo vệ cho chính tôi.
— Ông có thể nói rõ cho tôi biết là tại sao tôi lại cần phải làm việc đó? — Vậy thì ông cũng có thể nói rõ cho tôi biết tại sao tôi lại không cần làm việc đó? - Mason hỏi lại.
— Ông Mason, thực sự là tôi cần đến sự cố vấn của ông. Tôi muốn được bảo đảm rằng, trong mọi trường hợp, ông bảo vệ cho gia đình, cho mọi thành viên trong gia đình đó. Nếu ông thấy quyền lợi của họ chống đối nhau, thì ông có thể rút lui, nhưng tôi muốn rằng ông phải biết chắc chắn đó là sự chống đối thực sự chứ không phải là sự chống đối hình thức giả tạo. Tôi muốn ông làm tất cả mọi điều cho toàn thể gia đình đó bởi vì tôi nghĩ rằng có thể sắp tới sẽ phải trải qua một thời gian khó khăn.
Mason nói:
— Tôi hiểu. Tôi muốn ông trả tiền sơ phí là bảy trăm năm mươi đô la và tôi muốn ông ủy quyền cho tôi trên danh nghĩa và quyền lợi tất cả mọi thứ thuộc quyền của ông có trong xưởng tại dãy nhà sau.
— Thôi được - Vị khách nói - Hãy làm giấy tờ đi, tôi sẽ ký. Ông không để cho tôi có được sự chọn lựa nào cả.
Mason gật đầu với Della Street và nói:
— Cô làm giấy cho ông Carter ký, Della.
Della lấy tờ phiếu trắng bước ra khỏi phòng, vài phút sau trở lại đưa cho vị khách.
Ông ta ký tên ‘Edward Carter' trên phiếu.
— Cô ký với tư cách nhân chứng, Della - Mason nói.
Della Street ký bên phía nhân chứng.
https://thuviensach.vn
— Và kể từ bây giờ - Mason nói - tôi sẽ không liên lac với ông, còn ông thì sẽ liên lạc với tôi, phải không?
— Đúng như vậy.
— Trong trường hợp đòi hỏi tôi phải đại diện cho bất cứ thành viên nào trong gia đình, tôi có thể liên lạc với họ được chứ?
— Cứ chờ họ liên lạc với ông. Họ sẽ làm điều đó khi tình thế đòi hỏi. — Cảm ơn ông rất nhiều, ông Carter - Mason nói và bắt tay - Cô Della Street sẽ đưa ông biên lai ký nhận bảy trăm năm mươi đô la với tư cách là tiền ứng trước và cả tờ hợp đồng nữa.
— Tôi vẫn không hiểu tại sao tôi lại phải ký bản ủy quyền đó - Vị khách nói.
— Và tôi vẫn không hiểu tại sao ông lại đến gặp tôi - Mason trả lời. — Thôi được - Vị khách nói - Tất cả mọi chuyện tùy thuộc ở ông. Tôi biết ông là người rất có tiếng tăm, ông Mason. Thực sự thì tôi đã chọn lựa kỹ càng.
— Cảm ơn ông - Mason nói.
Vị khách rời khỏi văn phòng sau khi đã nhận biên lai và bản hợp đồng. — Thế nào? - Mason hỏi Della Street lúc cửa đã đóng.
Della Street lắc đầu nói:
— Tôi rất thắc mắc về những điều ông ta còn giấu giếm.
— Chắc chắn ông ta còn giấu rất nhiều - Mason nói - Ông ta không phải là người dám ăn sáng với ba quả trứng và ba miếng xúc xích lớn! — Đó là chưa kể thêm cốm, bánh mì nướng và vài ly cà phê - Della Street thêm - Ông có cần gặp Paul Drake không?
Mason gật đầu.
Della Street điện thoại cho Paul Drake, chuyển lời của Mason mời sang văn phòng.
Vừa cúp máy xong Della Street hỏi:
— Tôi vẫn không hiểu tại sao ông lại bắt ông ta ký giấy ủy quyền về các đồ vật trong xưởng kia.
Mason mỉm cười nói:
— Nếu mười ngàn đô la nằm trên sàn trong xưởng mộc là số tiền của
https://thuviensach.vn
ông ta trả cho kẻ tống tiền thì tôi đã có đầy đủ quyền hạn pháp lý để giữ số tiền đó mà không bị buộc tội là xoá bỏ bằng chứng.
Della Street im lặng suy nghĩ. Paul Drake gõ cửa theo một hiệu riêng. Della đứng dậy mở cửa.
— Có công việc nữa cho anh đây - Mason nói.
— Tốt thôi - Drake nói - Tôi cũng đang rảnh và cần có việc làm. — Nhưng đừng có hấp tấp trong vụ này.
— Chuyện gì vậy?
— Bà Nancy Gilman ở 6231 Đại lộ Vauxman. Anh phải điều tra về quá khứ của bà ta. Sinh ở Los Angeles, lấy chồng là Steve Barlow San Francisco, sinh được một cô con gái tên là Glamis. Lúc đó bà ta còn quá trẻ, mới hai mươi tuổi. Về sau, hai người ly dị nhau. Hiện giờ bà ta lấy ông Carter Gilman, mà theo tôi đoán có lẽ là một tay tài phiệt. Steve Barlow vẫn còn sống ở Las Vegas, Nevada. Thỉnh thoảng Glamis có đến thăm ông ta. Ngoài ra. Còn một người con riêng của ông Gilman, là cô Muriell Gilman. Nancy Gilman bị tống tiền do một tay thám tử tư tên là Vera Martel, trên danh thiếp ghi là V.M. Martel và...
— Vera hả? - Drake chặn lại hỏi.
— Anh biết bà ta à? - Mason hỏi.
— Rõ như ban ngày - Drake nói.
— Bà ta thế nào?
— Bà ta khoảng năm mươi, nặng khoảng bốn sáu kí, môi mỏng, mồm rộng đến tận mang tai, mũi hẹp và nhô ra. Cặp mắt rất sắc. Bà ta nói rất nhanh và hành động khôn ngoan lanh lẹ.
— Bà ta có hay lợi dụng để tống tiền không?
— Bà ta tống tiền - Drake nói - Bà ta tống tiền một cách thẳng thắn, không cần lợi dụng.
— Thế bà ta hành nghề gì?
— Tống tiền - Drake nói.
— Anh không hiểu ý tôi. Tôi muốn hỏi là bà ta hành nghề gì. — Chính anh không hiểu ý tôi đấy. Tôi đã nói rằng bà ta hành nghề tống tiền.
https://thuviensach.vn
— Bà ta hành động ra sao?
— Không một ai chống đối được bà ta hết. Bất cứ lúc nào bà ta muốn làm thịt ai, bà ta sẽ làm một cách rất khôn khéo, tinh vi và gọn gàng khiến cho thân chủ không hề cảm thấy đau đớn gì cả. Bà ta nghiên cứu thật kỹ càng trước khi bắt con mồi, giống như một con nhện nằm im trong mắt lưới để chờ con mồi vậy. Sự chờ đợi có thể thật lâu dài nhưng khi nạn nhân đã mắc lưới thì con nhện liền nhào tới và rút rỉa cho đến lúc chỉ còn cái xác khô. Vera cũng hệt như vậy.
— Anh có con mắt nhìn đời đúng là của một văn nhân - Mason nói - Nancy Gilman có thể là nạn nhân và tôi được yêu cầu để đưa bà ta ra khỏi cái lưới nhện đó.
Drake biểu lộ bằng một giọng huýt sáo nhẹ.
— Đó là cả một vấn đề - Drake nói - Khi anh đối đầu với Vera Martel có nghĩa là anh đang đổi đầu với mìn bẫy. Bà ta khôn ngoan quỷ quyệt. Bà ta không bao giờ đặt chân vào các bẫy tầm thường. Một khi bà ta đã chọn Nancy Gilman là con mồi thì chắc chắn là Nancy đã bị cột chặt và rõ ràng là bà ấy sẽ không bao giờ dám hé môi cộng tác với chúng ta. Nhưng làm sao Nancy lại dám đến liên lạc với anh?
— Không. Bà ta không đến - Mason nói - Đó là một câu chuyện khá dài dòng.
— Vậy thì - Drake nói và bật lửa châm thuốc - Anh có ý định nói cho tôi biết không?
— Không - Mason nói - Anh hãy bắt tay ngay vào việc đi. Hãy tìm tất cả mọi sự việc liên quan đến quá khứ của bà Nancy Gilman.
Drake nhổm người dậy khỏi ghế và nói:
— Tôi sẽ lên đường. Nhưng anh phải tỏ ra thận trọng với Vera. Tôi hy vọng rằng bà ta không chĩa móc nhọn vào anh. Nếu bà ta biết là anh đang theo dõi, hẳn bà ta sẽ đào xới về quá khứ của anh.
— Nhưng tôi không có quá khứ gì đáng nói cả - Mason nói. Paul Drake nháy mắt với Della Street và bước ra ngoài hành lang. Mason quay sang Della, nói:
— Hãy gọi điện thoại cho Muriell Gilman, nói với cô ta rằng theo sự
https://thuviensach.vn
điều tra của chúng ta, bố cô vẫn bình an mạnh khỏe. Bảo cô là chúng ta không thể nói rõ chi tiết được hơn nữa, và yêu cầu cô ta không được cho bố cô biết về sự liên lạc này.
https://thuviensach.vn
CHƯƠNG 4
Đồng hồ chỉ ba giờ thiếu mười, chuông điện thoại trên bàn reo, Della
Street nhấc ống nghe nói:
— Tôi là Della Street thư ký riêng của Luật sư Perry Mason nghe đây....Ai?.... vâng có chuyện gì ạ?.... xin chờ một chút.
Della Street đưa tay chận miệng ống nói trên điện thoại và quay sang Mason.
— Có bà Vera Martel muốn nói chuyện với ông về một vấn đề riêng rất quan trọng.
Mason nói:
— Cô nghe luôn thể, Della.
Vị luật sư nhấc điện thoại trên bàn của mình:
— Vâng, xin chào, tôi là Perry Mason nghe đây.
Giọng người đàn bà trên đầu dây lanh lảnh. Bà ta nói rất nhanh chữ nọ như muốn vấp chữ kia, làm người nghe rất khó hiểu là bà ta muốn nói gì. — Ông Mason, tôi xin báo để ông biết rằng bất cứ ai chõ mõm vào công chuyện của người khác thì đó là một sự lầm lẫn vô cùng.
— Có phải bà muốn ám chỉ tôi xía vào công việc của bà phải không? - Mason hỏi lại.
— Xin đừng có vờ vịt - Bà ta nói - Ông vừa mới làm cố vấn cho một người xưng tên là Edward Carter. Xin báo để ông biết rằng người đó chính là Edward Carter Gilman, chồng của Nancy Gilman. Đừng để ông ta qua mặt và cũng đừng nghĩ rằng ông nhúng tay vào và giơ cao chiếc đũa thần là mọi chuyện rắc rối của Gilman sẽ được giải quyết. Tôi biết rõ điều tôi đang nói. Tôi chỉ muốn báo động để ông biết đây là một vụ rất rắc rối, phức tạp không phải dễ nuốt trôi đâu, ông Mason ạ. Carter Gilman là một tên khùng. Nếu ông ta hiểu được việc mình làm thì ông ta đã bảo ông rằng hãy cất vào
https://thuviensach.vn
túi bảy trăm năm mươi đô la đi và quên phứt mọi chuyện vừa xảy ra. Nhưng tôi nghĩ rằng Gilman đúng là một tên khùng và quả ông ta tự chuốc vạ vào thân.
Mason liếc nhìn Della Street đang nghe bên máy điện thoại song song và ghi tốc ký cuộc nói chuyện vào cuốn sổ.
Vị luật sư đợi khi cây viết vừa ngừng, có nghĩa là Della đã ghi đủ những gì Vera Martel nói, Mason chậm rãi đáp:
— Thưa bà Martel, có phải bà nghĩ rằng, chỉ cần một cú điện thoại của bà cũng đủ để bất cứ một luật sư nào phải đình chỉ công việc của mình đối với thân chủ, theo lệnh của bà phải không?
— Ồ, dĩ nhiên là không - Vera nói - tôi không điên gì làm mất thì giờ quý báu của tôi cũng như của ông. Bây giờ chỉ cần ông điện thoại đến số Graystone 9-3535, yêu cầu người bên đầu dây cho ông liên lạc với Edward Carter. Hãy cứ xưng danh ông với Carter và bảo ông ta rằng Vera Martel đã yêu cầu ông gọi đến cho ông ta để nhắn rằng: “Các dấu tay của ông đã đè lên những dấu tay của người mà ông bảo vệ”. Ông có hiểu tôi muốn nói gì không, ông Mason. Ông cứ việc nói cho ông ta nghe câu đó. Không cần nói gì thêm, và một lần nữa ông Mason, tôi nhắc lại số điện thoại Graystone 9- 3535.... chắc rằng cô thư ký xinh đẹp của ông đã ghi tốc ký đầy đủ cuộc nói chuyện của chúng ta rồi chứ? Hoặc là ông đã thâu băng xong phải không? Khỏi cần phải nói gì thêm, ông Mason. Thân chủ của ông là một tên khùng. Chào ông.
Điện thoại cúp ở đầu máy bên kia.
Mason cúp máy và Della Street sau khi ghi tốc ký xong cũng từ từ nhẹ nhàng cúp máy.
— Sao? - Mason hỏi.
— Ghê quá đi! - Della Street nói - Chắc tôi đã ghi được hết nhưng hết sức vất vả. Bà ta nói như ngựa phi. Còn sự kiện bà ta xác nhận Edward Carter chính là Carter Gilman thì sao?
— Đối với chúng ta thì có gì lạ đâu? - Mason nói.
— Nhưng làm sao bà ta biết thân chủ của chúng ta đã cho ông một cái tên sai để đánh lạc hướng bà ta? Vậy mà chỉ trong vòng có bốn tiếng đồng
https://thuviensach.vn
hồ, bà ta đã điện thoại cho ông để can thiệp.
— Dù sao - Mason nói - Chúng ta cũng sẽ kiểm tra lại tin tức của bà ấy, Della. Cô hãy gọi Graystone 9-3535 và hỏi ông Carter.
— Như vậy có thể sa vào bẫy của bà ta không? - Della Street hỏi. Mason cười nói:
— Chúng ta đang đi trong đêm tối mà.
Della nhấc máy gọi và yêu cầu cho liên lạc với ông Carter, rồi gật đầu với Mason.
Vị luật sư nhấc điện thoại. Lát sau, một giọng nói đầy vẻ ngạc nhiên trên đầu dây bên kia:
— Xin chào, cô muốn gặp ai?
— Ông Carter đấy hả? - Mason nói - tôi là luật sư Perry Mason đây. — Ồ, ông nói cái gì ạ?
— Ông muốn tôi lặp lại phải không? Tôi là luật sư Perry Mason đây. — Trời ... tôi đã nói với ông rằng đừng gọi tôi. Làm sao ông biết tôi ở đây? Ông cần gì?
— Vera Martel vừa mới điện thoại cho tôi - Mason nói - Bà ta bảo tôi gọi ông tại số này và chuyển lại lời nhắn của bà ta là: “Các dấu tay của ông đã đè lên những dấu tay của người mà ông bảo vệ.” Bây giờ xin ông cho biết câu nhắn tin đó có ý nghĩa gì đối với ông?
Im lặng một lúc.
— Ông còn nghe đó chứ? - Mason hỏi.
Giọng đầu dây bên kia run run nghe không rõ.
— Tôi vẫn còn đây.... tôi đang cố suy nghĩ.... tôi.... mọi việc đã tiến hành đến đâu rồi, ông Mason?
— Tôi đã cho nhân viên điều tra bắt đầu làm việc ở đây và ở cả San Francisco. Họ đang thu thập tin tức.
Giọng nói đầu dây bên kia bất chợt mạnh dạn lại và có vẻ quyết định. — Thôi được rồi, ông Mason. Sự việc xảy ra quá phức tạp ngoài sự tiên liệu của tôi. Bây giờ tôi có sự thay đổi yêu cầu...
— Khoan đã - Mason nói - Dù sao tôi cũng chỉ được nghe qua tiếng nói trên điện thoại. Tôi không chấp nhận những chỉ thị như vậy. Ông có cách gì
https://thuviensach.vn
để chứng minh nhân dạng không?
— Tôi chính là người đã hẹn gặp ông vào buổi sáng nay, ông Mason. Tôi đã đưa cho ông một tờ giấy năm trăm đô la, hai tờ một trăm và một tờ năm mươi. Tôi có biên lai do cô thư ký Della Street của ông ký nhận mà.
— Tôi cần được xác nhận rõ hơn nữa - Mason nói - Có cách nào ông xác nhận rõ hơn nữa, được không?
— Trời ơi, ông Mason. Đây là vấn đề nghiêm trọng. Có phải tiền thù lao tôi đưa ông chưa đủ phải không?
— Vì câu ông hỏi nên tôi phải trả lời. - Mason nói - Câu trả lời là chưa đủ. Nhưng điều quan trọng tôi cần là sự nhận dạng chính xác cơ. — Thôi được - Người trên đầu dây nói - Tôi phải thú thật hết với ông mọi chuyện. Tên thực của tôi là Carter Gilman. Tôi đã hẹn gặp ông với cái tên Edward Carter. Khi đến văn phòng ông, tôi có nói là tôi xin lỗi vì đã trễ hẹn, ông nói với tôi rằng tình trạng xe cộ hiện nay dễ gây chuyện trễ giờ và ông cho biết là cá nhân ông vẫn thường đi sớm vài phút để đề phòng xe cộ, vì đến trễ có thể người ta sẽ không chờ. Cô thư ký của ông ngồi tại bàn nhỏ bên phải, trên bàn có điện thoại và ghi lại cuộc nói chuyện. Cô ta đưa biên lai cho tôi ngay sau khi tôi bắt tay từ giã ông.
— Ông mặc quần áo gì? - Mason hỏi.
— Tôi mặc bộ đồ vét nâu, thắt cà vạt xám có sọc đỏ. Chân đi giầy thể thao màu nâu trắng và đeo kính gọng đồi mồi. Ông Mason, câu nói ông vừa chuyển đến đã làm tôi choáng váng. Bởi vì như vậy có nghĩa là những người mà tôi tin cậy đã đối đầu với tôi. Bây giờ tôi xin xác nhận tôi chính là Carter Gilman. Tôi sẽ cho ông chi tiết về các yêu cầu của tôi và đó là những đòi hỏi rất quan trọng cần phải tuyệt đối tuân theo. Con gái tôi là Muriell, tôi có thể tin cậy được. Nó rất hoang mang về việc tôi rời nhà vào buổi sáng nay. Muriell đã lái xe đến văn phòng tôi ở cao ốc Piedmont Building và đã báo động với cô thư ký của tôi là Matilda Norman. Tôi sẽ điện thoại cho Muriell để trấn an và căn dặn vài điều. Sau đó Muriell sẽ đến ngay văn phòng ông đem theo các chi tiết yêu cầu ông thi hành. Tôi muốn ông nhận ý kiến của tôi qua Muriell. Nó sẽ đích thân nói rõ với ông vì đó là vấn đề tuyệt mật không tiện nói trên điện thoại.
https://thuviensach.vn
Và có điều là xin ông đừng đánh giá thấp Vera Martel. Sự kiện mà bà ta biết về vị trí hiện tại của tôi vào lúc này thật là bất ngờ và đáng ngại. Câu nói ông chuyển đến cho tôi mang ý nghĩa của một sự đe dọa buộc tôi phải từ bỏ kế hoạch. Nhưng bây giờ thì tình thế đã lộ liễu. Bà ta đã biết tôi liên lạc với ông và biết chúng ta đã lật tẩy ván bài. Do đó tôi sẽ cố đứng lên trực diện với cuộc chiến. Tôi sẽ không còn đóng vai Edward Carter, người bạn của gia đình nữa. Nếu ông còn ở văn phòng thì Muriell, con gái tôi sẽ đến gặp ông trong vòng mười phút. Chắc chắn sẽ không lâu hơn đâu. Xin vui lòng thi hành các chỉ thị do Muriell đem tới.
— Khoan đã - Mason nói - Ông giải quyết vấn đề quá nhanh, ông Gilman ạ. Mới đây, ông muốn tôi tìm hiểu về bà Gilman, rồi bây giờ thì ông thay đổi tất cả các chỉ thị và quẳng lên đầu tôi một đống vấn đề khác.
— Thì có gì khác biệt đâu, tôi trả tiền để ông làm các công việc đó mà, ông Mason.
— Khác biệt nhiều chứ! - Mason nói - Những điều mà ông đòi hỏi tôi phải làm bây giờ có thể tốn kém rất nhiều so với trước.
Gilman nói:
— Cũng được thôi, ông Mason ạ. Chắc chắn là ông sẽ được trả đủ. Xin nhớ rằng ngoài việc tôi trả số tiền bảy trăm năm mươi đô la cho ông, ông còn đòi tôi ký ủy quyền trên danh nghĩa và quyền lợi tất cả mọi thứ trong xưởng riêng của tôi. Thực tình tôi cũng không hiểu lý do gì khiến ông đòi hỏi như vậy. Nhưng tôi cũng xin báo để ông biết, nếu ông đi cùng với Muriell tới xưởng mộc đó, ông sẽ tìm thấy một số tiền khá lớn nằm trên sàn nhà. Số tiền ấy chắc chắn sẽ đủ cho ông sử dụng đến khi gặp lại tôi. Xin vui lòng chờ đấy. Muriell sẽ đến ngay.
Điện thoại ngắt mạch nơi đầu dây bên kia.
— Ông chủ nghĩ sao? - Della Street vừa hỏi vừa cúp máy điện thoại. — Đây có thể là một cái bẫy - Mason nói - Một người đàn ông đã đến văn phòng bảo với tôi rằng ông ta là bạn của một gia đình, ông ta muốn có cuộc điều tra về một người trong gia đình ấy. Trước đó, con gái của ông ta đã liên lạc với tôi và đưa tôi tới căn nhà ấy, tại đây tôi đã thu thập được xấp giấy bạc mười ngàn đô la. Tiếp theo lại đẩy tôi vào một tình thế rối tung rối
https://thuviensach.vn
mù, rồi thì bất thình lình thay đổi chỉ thị bắt tôi phải làm việc khác. — Thế ông định làm gì? - Della Street hỏi.
— Tôi cũng không rõ nữa - Mason nói - Nó còn tùy thuộc ở Muriell khi cô ta đến đây. Tôi không nghĩ rằng Muriell có ý lừa dối tôi. Nếu đây là một âm mưu của hai bố con, tôi nghĩ là tôi có thể lật tẩy được Muriell, nhưng đó lại là điều tôi không muốn làm. Tôi muốn đích thân ông Carter Gilman đến đây để tôi có cơ hội tìm hiểu đích thực những suy nghĩ của ông ta.
— Có lẽ đó là lý do khiến Carter Gilman đã không dám tới - Della Street nói.
— Và theo tôi hiểu thì người mới nói điện thoại đó đúng là Gilman - Mason nói.
— Tôi cũng nghĩ vậy- Della Street phụ họa - Tôi đã nghe kỹ giọng nói. Đúng là giọng nói của người đàn ông mới đến đây vào buổi sáng. Mason nhìn Della và hỏi:
— Làm sao chúng ta có thể biết đúng người đó là Carter Gilman? — Thì ông đã có tấm hình của ông ta - Della Street nói - Ông có tấm hình ấy trước khi ông ta tới đây mà.
— Đúng như vậy - Mason nói - Tôi đã có bức hình của ông ta. Nhưng do đâu mà có bức hình ấy?
— Do con gái của ông ta đưa.
— Đúng vậy - Mason nói - Tại biệt thự của ông ta, Muriell đã mở ngăn kéo trong phòng rửa ảnh và rất là hợp lý đã lấy ra bức ảnh của bố cô. Cô ta nói với tôi rằng đây là bức ảnh của bố cô và bảo là bố cô đã mất tích một cách bí mật. Rồi cô ta đưa tôi vào một căn phòng có mười ngàn đô la nằm rải rác trên sàn nhà. Tôi đã cầm mười ngàn đô la đó và trở về đây. Kế tiếp là người đàn ông có bức ảnh kia vào đây nói với tôi rằng ông ta là bạn của gia đình ấy. Thế là tôi bước thẳng vào cái bẫy và bị chơi trò mèo vờn chuột. Bây giờ, ông ta để lộ vị trí của mình bằng cách gài một cú điện thoại của một người đàn bà tự xưng là Vera Martel.... làm sao tôi biết thực sự đó là Vera Martel. Làm sao tôi dám chắc rằng mình đã không bị lôi cuốn vào một âm mưu với các sự kiện vừa xảy ra. Muriell đã đưa cho tôi một bức ảnh, nói rằng đó là bố cô, rồi bố cô lại gọi điện thoại cho tôi bảo rằng tôi hãy làm
https://thuviensach.vn
theo đúng những gì mà Muriell nói. Rồi thì một người khác điện thoại cho tôi, tự xưng là Vera Martel đọc cho tôi một câu thần chú để chuyển đến Carter Gilman. Cuối cùng tất cả chỉ là những giọng nói trên điện thoại và một bức ảnh do Muriell đưa cho tôi.
— Theo tôi nghĩ thì mọi chuyện tùy thuộc ở Muriell - Della Street nói. — Thôi được, Della. Vera Martel có văn phòng ở đây và ở cả Las Vegas nữa. Hãy gọi thử cho bà ta xem.
— Nếu gặp bà ta, chúng ta sẽ nói gì? - Della Street hỏi.
— Tôi sẽ hỏi bà ta do đâu mà bà ta lại gọi tôi để nói về chuyên các dấu tay nào đấy.
— Nhưng nếu bà ta phủ nhận cuộc nói chuyện thì sao?
— Ít ra thì chúng ta cũng có cơ hội để nghe giọng nói của bà ta - Mason nói - Cô nghe rất tốt và tôi tin là cô có thể xác định được.
— Tôi nghĩ là tôi có thể xác định được giọng nói của Vera Martel - Della Street nói - Hay ít ra cũng xác định được giọng nói của người đàn bà xưng tên là Vera Martel.
— Được rồi - Mason nói - Hãy gọi Vera Martel. Nếu bà ta không có mặt ở văn phòng, hãy hỏi xem bà ta hiện ở đâu. Tôi muốn liên lạc với bà ta dù bà ta ở đâu.
Mason đi đi lại lại trong phòng khi Della Street ra phòng ngoài gọi máy. Mười lăm phút sau, Della Street trở vào nói.
— Văn phòng trả lời là không biết bà ta hiện ở đâu. Họ cũng đang tìm kiếm bà ta. Họ có cho tôi số điện thoại của văn phòng ở Las Vegas. Tôi đã gọi nơi ấy nhưng không thấy trả lời.
— Không có thư ký ở đó à? - Mason hỏi.
— Vâng, chắc là không có. Văn phòng ở Las Vegas chỉ là hậu trạm của bà ta để thuận tiện cho những cuộc gặp gỡ tại khu vực ấy. Cô thư ký ở đây có vẻ rất lo lắng. Vera Martel đang thụ lý một vụ rất quan trọng và hình như bà ta đã biến mất.
— Mất tích vào một ngày đầy ý nghĩa, phải không Della? - Mason hỏi. — Tôi cũng cảm thấy như vậy.
Điện thoại trên bàn Della Street reo, cô nhấc máy và nói:
https://thuviensach.vn
— Vâng, Gertie, có gì đó?
Della quay sang Perry Mason nói:
— Cô Muriell Gilman đã đến.
— Bảo cô ta vào ngay - Mason nói.
Khi Della Street vừa đưa Muriell vào đến cửa, cô gái đã buột miệng nói: — Ồ, ông Mason, tôi thấy lo quá. Bố tôi mới cho biết là ông ấy bắt buộc phải đi gấp sáng nay vì một vấn đề rất tế nhị và đặc biệt. Ông có vẻ đang gặp khó khăn cần sự giúp đõ nên sai tôi đến gặp luật sư.
— Thế cô có nói với bố cô về việc cô đã điện thoại vào sáng nay cho tôi không? - Mason hỏi.
— Không - Cô gái đáp - Ông bảo tôi đừng nói mà? Thực ra thì có thể tôi đã nói nếu bố con tôi nói chuyện với nhau lâu hơn, nhưng bố tôi chỉ gọi điện thoại cho tôi và nói là ông rất bận, chỉ nhắn với tôi một số chỉ thị thôi.
— Cũng được - Mason nói - Trước hết, hãy cho biết các chỉ thị đã. — Vâng. Tôi đến văn phòng để tìm bố tôi hoặc hỏi thăm cô thư ký Matilda Norman, nhưng không gặp.
— Cô hãy tả qua hình đáng cô thư ký đó - Mason nói - Trẻ, đẹp, khêu gợi hay....?
— Ồ không, ông Mason. Cô ấy là người rất có năng lực, trông thì còn trẻ nhưng đã trên năm mươi rồi. Thân hình suôn đuột chả có gì hấp dẫn đâu. — Thôi được - Mason nói - Xin lỗi cô, tôi phải ngắt quãng để hỏi mà. Chắc cô thông cảm khi nói chuyện với một luật sư. Tôi cần phải có một hình ảnh rõ ràng trong đầu. Xin cô kể tiếp phần còn lại.
— Bố tôi gọi điện thoại đến vừa đúng lúc Matilda trở về phòng. Cô ta đã đi ra ngoài để mua mấy thứ lặt vặt. Bố tôi biết là tôi có mặt ở văn phòng liền bảo Matilda cho nói chuyện với tôi và đừng để bất cứ ai trong văn phòng biết là ông đã gọi điện thoại đến.
Không biết chuyện gì đã xảy ra khiến bố tôi hết sức lo lắng. Sự kiện gì đấy liên quan tới câu nhắn trên điện thoại mà bố tôi nói rằng luật sư đã biết. Bố tôi nói là hiện đang ở trong tình trạng nguy hiểm và bảo tôi đến gặp luật sư bằng phương tiện nhanh nhất để đưa luật sư về nhà lấy chiếc cặp táp bố tôi đã để quên. Trong ấy có một số tài liệu và yêu cầu ông đem thẳng đến
https://thuviensach.vn
văn phòng ở Piemont Building, trao tận tay cho ông phụ tá là Roger Calhoun, yêu cầu ông ta đưa biên lai đã nhận hồ sơ đó.
— Bố cô có nói gì về các tài liệu đó không?
— Đó là các bản hợp đồng nằm trong tập hồ sơ bìa cứng ở trong cặp táp. Bố tôi cố dặn là ông hãy nói với Roger Calhoun rằng ông là luật sư đại điện cho bố tôi, yêu cầu ông Calhoun tiếp tục thảo luận và thi hành các bản hợp đồng ấy.
— Tôi có được phép đọc các bản hợp đồng đó không? - Mason hỏi. — Bố tôi không đề cập đến vấn đề ấy.
Mason nói:
—Cô Muriell. Tôi không muốn bị đưa tới một tình trạng phải lần mò trong bóng tối. Tôi là một luật sư. Nếu bố cô muốn tôi đại diện cho ông ấy trong dịch vụ thương mại, đó là điều tốt. Nếu bố cô muốn tôi giải quyết một vụ tống tiền, đó là điều tốt. Nếu bố cô muốn tôi bảo vệ quyền lợi của ông ấy, đó cũng là điều tốt. Nhưng tôi phải được biết mục tiêu của công việc tôi làm và tôi muốn hành động theo chính kế hoạch của mình. Tôi không muốn là một anh chàng bưu tín viên hợp pháp chỉ để thi hành những gì bố cô sai bảo. Nếu ông ta đến gặp tôi với một vấn đề khó khăn cần giải quyết, tôi sẽ cùng làm việc với ông ta. Và tôi không phải là người để ông ấy sai đi làm việc này việc nọ theo kế hoạch của ông ta. Chắc cô hiểu tôi muốn nói gì chứ?
— Ồ, tôi rất thông cảm về trường hợp của ông - Muriell nói với đôi mắt rưng rưng như muốn nhòa đi vì nước mắt. - Nhưng, ông Mason ạ, bố tôi là người hết sức cẩn thận, không bao giờ muốn để sai sót dù nhỏ nhặt trong công việc của mình. Bố tôi đang gặp khó khăn rắc rối mà.
— Vậy cô có thể gọi ngay cho ông ấy, bảo rằng tôi muốn được nói rõ hơn về vụ này trước khi bắt tay vào việc...
— Ông Mason - Cô nói - Xin ông hãy thông cảm. Bây giờ không còn bao nhiêu thì giờ. Bố tôi đã bảo Matilda hẹn trước với ông Calhoun rồi. Ông Calhoun sẽ đợi luật sư. Chúng ta chỉ còn đủ thì giờ để về nhà lấy các tài liệu trong cặp táp đó đem giao cho ông Calhoun và nhận biên lai. Ngoài ra còn nhiều điều tôi phải nói với ông về ông Roger Calhoun. Bố tôi có dặn
https://thuviensach.vn
là phải nói hết mọi chuyện với ông. Tôi sẽ kể lại trên đường lái xe về nhà. Mason liếc nhìn Della Street và nhíu mày suy nghĩ. Muriell nôn nóng nhìn đồng hồ.
— Văn phòng của bố cô ở đâu? - Mason hỏi.
— Ở cao ốc Piedmont Building.
— Có phải cách đây vài khu phố? - Mason hỏi.
Cô gái gật đầu.
— Xe của cô đâu?
— Tôi đậu tại bãi đậu bên cạnh cao ốc này.
— Thôi được - Mason quyết định - Tôi sẽ làm theo cô. Tôi sẽ xuống lấy xe tôi đưa cô về nhà và trở lại đây rồi cô sẽ lấy xe của mình. Cô sẽ nói tiếp cho tôi nghe câu chuyện khi lái xe trên đường về nhà. Tôi sẽ phải hỏi cô rất nhiều, chắc cô hiểu chứ?
— Vâng. Bố tôi dặn nói tất cả mọi chuyện với ông.
Mason quay sang Della Street nói:
— Cô túc trực ở văn phòng cho đến khi tôi trở về nghe, Della. Có lẽ tôi sẽ đi thẳng đến cao ốc Piedmont Building để gặp ông Calhoun rồi mới trở về văn phòng.
Ông mở cửa và nói với Muriell:
— Thôi ta đi, cô Muriell.
https://thuviensach.vn
CHƯƠNG 5
Perry Mason vừa lái xe vừa nói:
— Muriell, mặc dù tôi phải chăm chú lái xe nhưng tai tôi vẫn luôn luôn tập trung để nghe giọng nói cũng như những điều cô nói, hầu có thể khám phá ra những điều sai trái trong đó nếu có, chắc cô hiểu chứ? — Sao lại có điều sai trái, ông Mason?
— Tôi cũng không rõ nữa - Vị luật sư nói - Có điều tôi muốn nói với cô rằng, tôi đã từng chất vấn rất nhiều nhân chứng. Tai tôi đã quen phát giác được những điều sai trái, và bây giờ thì tôi muốn hỏi cô một câu là cô có hành động trung thực trong vụ này không?
— Ý ông muốn nói gì, ông Mason?
— Tôi muốn hỏi là cô có nói dối tôi trong sự việc hồi sáng không? — Hoàn toàn không. Tôi đã nói với ông tất cả sự thật.
— Cô có âm mưu gì với bố cô trong sự việc này mà cô đã gọi điện thoại cho tôi để ....?
— Dĩ nhiên là, ông Mason ạ. Tôi rất sợ hãi khi không thấy bố tôi. Tôi biết cách đây vài ngày bố tôi rất lo lắng và nói với tôi rằng bất cứ sự việc gì xảy ra thì ông cũng không muốn liên hệ với cảnh sát. Tôi đã nói với ông điều ấy và đó là sự thực.
— Thế ông ấy có nói lý do tại sao không?
— Không. Bố tôi chỉ nói như vậy thôi.
— Như vậy có phải đó là điều bất thường không?
— Vâng. Đó là điều bất thường.
— Thế cô có hỏi lý do tại sao bố cô lại nói như vậy không? — Có chứ.
— Ông ấy bảo sao?
— Đó chính là vấn đề tôi sẽ nói với ông. Bố tôi đã dặn trên điện thoại là
https://thuviensach.vn
tôi phải nói hết tất mọi chuyện với ông khi trên đường đi lấy chiếc cặp táp. — Vậy được - Mason nói - Cô cho tôi biết đi.
— Vâng. Bố tôi bỏ vốn đầu tư riêng cho cá nhân mình, đồng thời cũng điều hành một tổ hợp gồm các cổ đông hùn vốn, đó là công ty làm ăn của bố tôi. Bố tôi muốn xây dựng một tổ hợp để đề phòng trường hợp nếu xảy ra chuyện chết bất thình lình do tai nạn hoặc bất cứ lý do nào khác thì tài chính của tổ hợp sẽ không liên quan gì đến gia sản của riêng cá nhân ông.
— Đó là một tổ hợp à?
— Vâng. Đó là Tổ hợp liên doanh đầu tư Gilman.
— Được rồi, sao nữa?
— Roger Calhoun là giám đốc điều hành và bố tôi là chủ tịch. — Rồi chuyện gì đã xảy ra?
— Vâng. Sau một thời gian dài, bố tôi cảm thấy Roger Calhoun đã bí mật câu kết với một số cổ đông lớn định triệt hạ bố tôi.
— Thế bố cô có thể bị mất chức chủ tịch không.
— Không. Không phải là như thế. Bố tôi không thể mất chức chủ tịch được, nhưng có thể bị mất một số cổ đông lớn. Họ rút ra khỏi tổ hợp. — Những cổ đông lớn đó là những ai?
— Tôi làm sao biết hết tên của họ được. Nhưng tôi biết được một số. Tôi nhớ là trong đó có một công ty lâm sản lớn ở miền Bắc tiểu bang, cũng như một bà goá phụ ở miệt Thung lũng Hoàng Gia và còn nhiều nữa. — Hãy cho tôi biết thêm về Roger Calhoun - Mason nói.
— Vâng, ông ta còn trẻ. Bố tôi vẫn thường nói như vậy nhưng tôi nghi là ông ta lớn tuổi hơn tôi nhiều.
— Ông ta bao nhiêu tuổi?
— Chắc khoảng ba mươi. Ông ta là một người rất chải chuốt. Ông ta nghiên cứu về thị trường và rất khôn ngoan.
Bất chợt Mason quay sang hỏi.
— Bố cô có ăn uống kiêng khem vì sợ mập ra không?
— Vâng, có. Nhưng có ăn nhập gì....?
Mason ngắt ngang.
— Sau khi ăn sáng khá thịnh soạn như vậy mà bố cô còn bảo cô vào bếp
https://thuviensach.vn
làm thêm một quả trứng và một miếng xúc xích nữa, phải không? — Vâng.
— Cô có thấy như vậy là kỳ lạ không?
— Nếu nói về kiêng khem thì quả là kỳ lạ.
— Thôi, tôi chỉ muốn xác định một sự kiện mà thôi - Mason nói - Bây giờ cô hãy nói tiếp về Calhoun.
— Vâng. Có một số hợp đồng cần phải được ký vào sáng nay, nhưng những hợp đồng ấy lại nằm trong cặp táp của bố tôi, ông Calhoun rất lo lắng vì không tìm thấy các hợp đồng ấy ở văn phòng và cũng không biết bố tôi ở đâu nữa.
— Cô có đến văn phòng phải không?
— Vâng.
— Tại sao cô không gọi điện thoại?
— Có chứ! Tôi có nhắn lại là khi nào bố tôi đến thì gọi ngay về nhà cho tôi. Lúc đó cô thư ký của ông Calhoun nói rằng cô ta rất cần gặp bố tôi. Khi ấy ông biết không, tôi phải giả vờ vô tư bảo rằng tôi cứ tưởng là bố tôi đã đến văn phòng rồi.
— Cô có nghĩ rằng họ có nghi ngờ gì không?
— Ồ, không - Muriell nói - tôi cố gắng để họ không biết được là đang có biến cố.
— Cô vẫn giữ vững được giọng nói à?
— Vâng, tôi nghĩ là như vậy. Hồi còn học trung học tôi có nhiều lần tham gia đóng kịch và cả trên đại học nữa. Họ cho rằng tôi diễn khá lắm. Tôi nghĩ là mình có thể trở thành nhà nghề được nhưng bố tôi không thích. — Cô vì ông bố mà bỏ cả sự nghiệp à.
— Không, đó chưa phải là sự nghiệp, ông Mason. Nhưng có thể sẽ dẫn tới sự nghiệp, tôi cũng không dám chắc. Có điều, tôi nghĩ rằng mình có thể thành công được. Thiên hạ cũng nói như vậy.
— Ai nói với cô?
— Ồ, nhiều lắm, các đạo diễn các đoàn kịch, các ... tôi có giữ bài báo nói về vấn đề ấy, ông Mason. Tôi biết ông không có thì giờ đọc nó nhưng tôi rất lấy làm hãnh diện.
https://thuviensach.vn
— Thôi được rồi - Mason nói - Tại sao cô lại phải tới văn phòng? Cô sợ người ta còn giấu giếm gì đấy với cô trên điện thoại chăng? — Không. Tôi chỉ muốn gặp Matilda.
—Tức là cô thư ký riêng của bố cô phải không?
— Vâng, đó là Matilda Norman.
—Thế lúc đó cô có nói chuyện với cô ta chứ?
— Không. Cô ta không có ở đấy. Nhưng cô ta gọi điện thoại đến khi tôi có mặt tại đó và nhắn với người tổng đài rằng nửa tiếng nữa cô ta sẽ về phòng. Ông biết cô ta là thư ký riêng của bố tôi. Các cô ấy thường hay đi các việc riêng khi không có sếp ở văn phòng làm việc. Cô ta gọi điện thoại về để xem bố tôi đã đến văn phòng chưa và vì bố tôi chưa đến nên cô ta kéo dài thêm nửa tiếng nữa.
— Nhân viên tổng đài nói rằng cô có mặt ở đó à?
— Vâng.
— Vậy thì chuyện gì xảy ra tiếp theo?
— Tôi liền nhắc nhân viên tổng đài ngay khi cô ấy nói đến tên Matilda, tôi bảo là tôi muốn nói chuyện với Matilda. Nhân viên tống đài cũng biết là tôi đang tìm kiếm Matilda.
— Vậy cô đã làm gì?
— Tôi nói với Matilda rằng tôi rất lo lắng muốn gặp bố tôi còn cô ta thì nói rằng cô cũng vậy. Cho đến lúc ấy cũng không thấy mặt bố tôi. — Rồi sao nữa?
— Thế rồi, Matilda hỏi tôi là có chuyện gì rắc rối xảy ra chăng. Bấy giờ tôi chợt nhớ ra nên bảo rằng không có gì đặc biệt ngoài việc muốn gặp bố tôi về một chuyện cần thiết.
— Và rồi chuyện gì đã xảy ra?
— Matilda bảo rằng cô ta sẽ trở về văn phòng tức thì và nếu tôi đợi tại đấy, cô sẽ ngừng ngay việc mua đồ và trở về nói chuyện với tôi. — Vậy cô đã đợi?
— Vâng.
— Rồi sao?
— Và thật là may, Matilda vừa trở về một lúc thì bố tôi gọi điện thoại tới
https://thuviensach.vn
để chỉ thị cho cô ta một vài điều phải làm. Matilda nhắc với bố tôi rằng tôi đang có mặt tại đấy. Ông nói “Tốt lắm”, và ông nói thêm rằng đã gọi tôi ở nhà nhưng không gặp rồi bảo Matilda chuyển đường dây liên lạc cho tôi nhưng đừng để ai biết là ông đã gọi tới.
— Cứ tiếp tục.
— Sau đấy, bố tôi bảo tôi đến ngay văn phòng ông và đưa ông về nhà để lấy chiếc cặp táp. Dặn là đem luôn chiếc cặp táp ấy đến văn phòng của ông rồi lấy các bản hợp đồng nằm trong tập bìa cứng trao cho ông Calhoun. Bố tôi bảo tôi nên kể lại với ông tất cả mọi chuyện về bố tôi cũng như các công việc làm ăn và những chuyện về ông Calhoun.
— Thế bố cô có nhắc đến bà mẹ kế của cô không? - Mason hỏi. — Không. Bố tôi không đề cập đến. Có điều gì về bà ấy?
— Không. Tôi chỉ muốn nắm vững các chỉ thị của bố cô mà thôi - Mason nói.
— Đó, tất cả câu chuyện đại khái chỉ có thế, ông Mason. Dĩ nhiên là còn những chi tiết nhỏ nhặt, nếu ông hỏi tôi xin sẵn sàng trả lời. Mason nói
— Được rồi, để tôi suy nghĩ một chút.
Vị luật sư im lặng tiếp tục lái xe khoảng mười phút, sau đó, ngay trước khi rẽ sang đại lộ Vauxman, ông nói:
— Xin chờ tôi một chút, tôi cần gọi điện thoại.
Mason ngừng xe ngay bên lề phòng điện thoại công cộng tại một trạm xăng, bước ra khỏi xe và gọi về văn phòng mình.
— Cô Gertie, cho tôi nói chuyện với Della.
Tiếng Della Street trên đầu dây
— Vâng, ông chủ có gì đấy. Tôi sẵn sàng bút giấy đây.
— Không có gì rắc rối, Della. Hãy gọi ngay cho Tổ hợp liên doanh đầu tư Gilman ở cao ốc Piedmont Building, đòi gặp trực tiếp ông Gilman. Nói với ông ta cô là một quả phụ có số vốn muốn đầu tư và cô muốn biết qua về tổ hợp.
— Rồi sau đấy? - Della Street hỏi.
— Gilman không có mặt đâu - Mason nói - Như vậy cô sẽ hỏi tiếp ai là
https://thuviensach.vn
người ghi nhận hẹn gặp ông Gilman và hỏi xem có cô thư ký của ông ta ở đấy không.
— Rồi sao nữa? - Della hỏi.
— Cô có cái tai rất tốt để nghe các giọng nói - Mason nói - Khi đã gặp cô thư ký của ông Gilman hãy hỏi tên và xem đó là ai. Nếu là cô Matilda Norman thì cô hãy tự xưng một tên giả và địa chỉ để tiếp chuyện với cô ấy. Rồi cô bịa ra là mình có một số vốn muốn đầu tư và yêu cầu cô thư ký ấy nói cho biết về Tổ hợp.
— Rồi tiếp theo?
— Bảo với cô ta rằng để mình suy nghĩ đã và cúp máy - Mason nói. — Có phải đó là điều ông muốn biết không? - Della Street hỏi. — Tôi muốn cô nghe giọng nói của cô thư ký riêng của ông Gilman trên điện thoại.
— Để cho tôi ghi nhớ phải không?
— Không. Tôi nghĩ là cô sẽ nhận ra ngay giọng nói ấy - Mason nói - Trừ khi tôi lầm, cô sẽ thấy ngay rằng giọng nói của Matilda Norman, thư ký riêng của ông Gilman, chính là giọng nói của người tự xưng là Vera Martel,…thám tử tư.
— Ồ! - Della kêu lên - Như vậy là ông đã bắt đầu cảm nhận ra...? — Có thể như thế - Mason nói - Nhưng tôi chưa tìm thấy được chính hang ổ. Tôi thấy cần phải hết sức thận trọng vì sợ bị chết ngộp. — Còn Muriell, cô bạn nhỏ của ông?
— Khá lắm - Mason nói - Cô thấy cô ta thế nào?
— Dịu dàng và .... có vẻ nghiêm trang.
— Xin báo cho cô biết - Mason nói - Cô ta là một kịch sĩ và có khá nhiều kinh nghiệm trong lãnh vực ấy.
— Được rồi - Della Street nói - tôi sẽ gọi ngay. Nhưng nếu giọng nói đó chính là Vera Martel hay nói một cách khác là người đã xưng là Vera Martel thì tôi phải làm gì?
— Cứ việc hẹn gặp - Mason - Tốt hơn hết là hãy sửa giọng nói đi một chút, Della. Có thể chúng ta sẽ còn phải tiếp xúc với Matilda Norman sau này nữa.
https://thuviensach.vn
— Gọi ngay bây giờ phải không?
— Ngay bây giờ.
— Ông sẽ liên lạc sau phải không?
— Đúng vậy. Tôi sẽ điện thoại về cho biết tình hình.
Mason cúp máy, trở lại xe mỉm cười với Muriell.
— Xin lỗi cô Muriell - ông nói - Chắc cô cũng thông cảm về sự cẩn thận của một vị luật sư tòa án như tôi. Dù sao thì các sự việc vừa xảy ra trong ngày đều đầy vẻ bí mật.
— Tôi cũng nghĩ như vậy - Muriell nói và nhìn ông với con mắt ngây thơ, thẳng thắn.
— Còn bây giờ - Mason nói - Nếu tối nay bố cô về nhà, tốt nhất là cô nên nói chuyện với ông một cách bình thường, đừng nói gì về sự việc tôi đến nhà cô vào sáng nay cũng như việc cô cảm thấy lo lắng về sự vắng mặt của ông và đã điện thoại cho tôi. Cô có thể làm được việc ấy chứ?
— Như vậy có lợi gì cho bố tôi không?
— Tôi cho là có. - Mason nói.
— Trong trường hợp ấy, tôi sẽ làm.
— Và có thể thành công chứ?
— Ồ, chắc chắn - Muriell nói - Nếu tôi không muốn cho ai biết điều gì thì không một ai có thể biết được.
— Tốt lắm - Mason nói - Chúng ta cứ như vậy, Muriell, điều đó rất có lợi.
— Nhưng còn về số tiền mười ngàn đôla?
Mason nói.
— Không một ai, ngoại trừ cô và tôi, biết điều đó. Chúng ta sẽ xuống xưởng ấy khi về tới nhà.... có lẽ tôi sẽ lái thẳng xe xuống gara và từ đó đi sang xưởng. Tôi cho cô biết là bố cô có gọi điện thoại cho tôi bảo tôi hãy thu lượm số tiền nằm trên sàn nhà trong xưởng ấy.
— Bố không hề nói với tôi về số tiền đó - Muriell nói.
— Có lẽ ông không có thì giờ - Mason nói - Tôi cho rằng tốt nhất là cô cứ để bố cô nói những điều gì ông muốn cho cô biết, đừng hỏi thêm gì cả và nhớ là đừng nói với ông về cuộc gặp mặt của chúng ta vào sáng nay. Có
https://thuviensach.vn
thể bố cô không muốn cô phải gọi tôi chỉ vì ông ta rời bỏ bàn ăn sáng. — Vâng, tôi có nghĩ đến điều ấy - cô nói - Có thể là bố tôi sẽ nghĩ rằng tôi xía vào công chuyện của ông.
— Đúng như vậy - Mason nói và rẽ xe vào cổng biệt thự rồi đi thẳng vào trong gara.
— Mọi người trong nhà đang ở đâu? - Mason hỏi.
— Bố tôi đã lấy xe đi rồi.
— Còn Nancy và Glamis?
— Nancy và Glamis thì lấy chiếc xe thể thao đi dự buổi hội của câu lạc bộ nhiếp ảnh, còn tôi dùng chiếc xe nhỏ lên phố.
— Ra vậy - Mason nói - Tất cả ba chiếc xe đều được sử dụng không có chiếc xe thể thao ở đây có nghĩa là Nancy và Glamis chưa trở về phải không?
— Đúng vậy.
— Tôi sẽ đợi cô trong xưởng - Mason nói - Trong khi ấy cô đi lấy chiếc cặp táp. Nhớ để ý xem có ai trong nhà không. Tôi không muốn một ai khác biết tôi có mặt ở đây ngoại trừ khi thật cần thiết. Chúng ta không cần phải giấu giếm nhưng cũng không nên quảng cáo sự có mặt của tôi ở đây. Tôi nghĩ rằng đó là điều mà bố cô muốn.
— Tôi cũng nghĩ vậy - Muriell nói và mở cánh cửa buồng rửa ảnh - Ông đi qua phòng này và chờ tôi bên xưởng mộc.
Mason theo sau Muriell bước sang bên xưởng mộc. Muriell nhìn ông cười và nói.
— Tôi sẽ đi lấy chiếc cặp táp ngay. Tôi biết rõ chỗ để. Nó ở ngay phòng ăn. Bố tôi đã đặt nó ở đấy để sẵn sàng đi làm sáng nay nhưng rồi có chuyện nên bố tôi đã đi khỏi... ông Mason, ông có hiểu tại sao bố tôi lại vội vàng như vậy không?
— Làm sao tôi biết được - Mason nói - Bố cô có quá nhiều dịch vụ thương mại khác nhau. Ông ta có rất nhiều việc khẩn cấp. Có thể có một chuyện gì đấy rất quan trọng mà ông quên khuấy đi mất.
Cô gái gật đầu và bước về cánh cửa phía đông nằm góc cơ xưởng — Tôi sẽ trở lại ngay, ông Mason.
https://thuviensach.vn
Khi cửa vừa đóng lại Mason vội quan sát thật nhanh toàn bộ cơ xưởng. Chiếc ghế gãy vẫn còn nằm nguyên trên sàn. Vũng sơn màu đồ đã khô một phần. Căn phòng ấm áp và hầu như im lặng bất thường. Không khí trong phòng đầy hương vị gỗ hương. Một con ruồi lớn bay vo vo thành những vòng tròn. Một cục đất sét lớn nằm trên bàn nặn đồ gốm. Mason quan sát kỹ cục đất và thấy trên đó có một số dấu tay. Rồi ông bước sang phòng rửa ảnh, dùng khăn tay lót bật công tắc đèn để tránh dấu tay. Ông mở một vài ngăn kéo. Có một số bức ảnh của Carter Gilman, của Muriell và những bức ảnh của một cô gái tóc vàng rất xinh. Có nhiều bức ảnh phóng đại. Một vài bức mặc áo tắm trông thật khêu gợi. Bức ảnh cô gái được tô màu nên Mason phải nhìn thật kỹ mới thấy rõ khuôn mặt cô ta, sau đấy ông cất lại trong ngăn kéo. Ông tiếp tục xem các phim ảnh và bất chợt nghe tiếng giầy của Muriell trở lại cơ xưởng.
Khi cô bước vào, Mason giả vờ đang chú ý quan sát một chiếc hộp đựng đồ trang sức còn làm dở.
— Bố cô thật khéo tay - Mason nói.
— Đẹp một cách đơn giản - Cô nói - Bố tôi thích làm đồ gỗ và đánh bóng. Chiếc hộp đựng đồ trang sức nhỏ ấy ông xem có đẹp không? Tôi đoán rằng bố tôi định làm quà sinh nhật cho tôi đấy.
— À, cô đã lấy chiếc cặp táp rồi hả? - Mason nói.
Cô gái yên lặng đưa ông chiếc cặp.
— Bây giờ - Mason nói - Tôi sẽ đem nó đến văn phòng và lấy xấp tài liệu nơi tập bìa cứng trong ấy giao cho ông Roger Calhoun phải không? — Vâng.
— Và không đề cập gì đến công việc làm ăn của bố cô, ngoài những điều ông ta nói với tôi phải không?
— Đúng như vậy. Bố tôi bảo là ông chỉ việc giao các giấy tờ đó cho ông Roger Calhoun, nói với ông ta rằng mình đã làm theo yêu cầu của bố tôi và các hợp đồng ấy phải được thi hành.
— Như vậy - Mason nói - Có thể gây nên thắc mắc. Bố cô dự trù là sẽ có mặt tại văn phòng cùng với những tài liệu này. Thế rồi một vị luật sư, có được ít nhiều người biết tới lại bước vào văn phòng nói một cách khơi khơi
https://thuviensach.vn
rằng: “Tôi đem đến đây những bản hợp đồng mà ông Gilman định mang tới vào sáng nay”.
Muriell nói
— Vâng, chắc bố tôi cũng đã nghĩ đến việc ông phải giải thích. — Đúng vậy. Tôi sẽ phải làm thôi - Mason nói.
Bỗng dưng Muriell nghiêng đầu có vẻ như lắng nghe gì đấy. — Có gì vậy? - Mason hỏi.
— Có xe tới nhà. Xin chờ một chút.
Muriell bước về phía tấm mành mành cửa sổ, cố vạch một khe hở để có thể nhìn thấy bên ngoài.
— Ồ! Glamis đã về nhà bằng taxi.
Mason nhìn thấy gương mặt có vẻ sợ hãi của Muriell liền hỏi: — Cô không muốn Glamis biết về chuyện này à?
— Ồ! Không.
— Bố cô không tin cẩn cô ta làm phải không?
— Tôi đoán là như vậy, nhưng... tôi thật tình không muốn Glamis biết chuyện này.
— Vậy cô định làm sao? - Mason hỏi.
— Tôi sẽ cố đánh lạc hướng - Muriell nói - Nhưng không chắc đã nên việc. Nếu Glamis trông thấy xe của ông trong gara nó sẽ để ý đến quanh nhà và nếu không thấy có ai trên ấy, thế nào nó cũng lần xuống đây.... tốt hơn hết là tôi cứ việc bước thẳng ra nói chuyện với nó và.... nhưng nếu thấy tôi từ trong này đi ra tất nó sẽ ngạc nhiên và có thể biết ông ở đây.... Ồ, thật là rắc rối.
Mason nhìn Muriell rồi hỏi:
— Cô không nghĩ rằng Glamis sẽ đi thẳng vào nhà và ...? — Mong là như vậy. À, nó quên chưa trả tiền xe... nó luôn luôn vậy mà. Nó đã quay lại trả tiền và... ô, ồ, nó đã nhìn thấy xe ông! Tôi sẽ đi ra và cố đánh lừa nó. Tôi không chắc là có làm được không. Nó vốn rất tò mò. Nếu tôi thất bại, nhớ là đừng nói gì cả ông nhớ không? Không nói gì cả. Muriell mở cửa xưởng và bước ra với cung cách hết sức tự nhiên tiến về phía chiếc xe taxi.
https://thuviensach.vn
Mason vén tấm mành mành nhìn theo, thấy người con gái tóc vàng có bức ảnh ông đã bắt gặp trong phòng rửa ảnh, đang cười thật tươi với Muriell và tiến đến bên cạnh đưa tay ôm lấy sau lưng Muriell. Muriell nhẹ nhàng đi ép về phía nhà nhưng Glamis hình như hơi cưỡng lại và thắc mắc hỏi.
Mason vội vàng bước lại bàn điện thoại, nhấc ống nghe lên rồi quay số văn phòng của Paul Drake. Khi có Paul Drake nơi đầu dây, Mason nói: — Paul hả. Tôi có chỉ thị này cho anh và chỉ có thể nói một lần. Tôi sẽ lái xe về bãi đậu của tôi trong vòng hai hoặc ba mươi phút nữa. Sẽ có một cô gái đi cùng. Tôi muốn anh cho người theo dõi ngay cô gái ấy dù cô ta đi bất cứ nơi nào.
— Mệt quá đi, Perry - Paul Drake nói - Ra lệnh thì dễ nhưng .... — Nếu không tìm được người - Mason nói - tôi muốn đích thân anh làm việc này. Tôi nhấn mạnh là việc này phải được thực hiện ngay. — Có lẽ thiên hạ bắt tôi còn phải chạy dài dài.
Mason cúp máy và vén mành mành nhìn, vẫn thấy hai cô gái đang đứng nói chuyện.
Mason lại đến bên điện thoại quay số gọi về văn phòng mình. Khi Gertie trả lời, ông nói.
— Gọi gấp dùm Della, Gertie.
Vị luật sư vừa nghe thấy âm thanh bên đầu dây liền nói ngay: — Chuyện gấp lắm Della! Cô đã gọi xong cú điện thoại đó chưa? — Rồi, thưa ông - Della Street nói - Mặc dù cô ta đã trở lại giọng nói
bình thường, chậm hơn, nhưng cô thư ký riêng của ông Carter Gilman chắc chắn đúng là Vera Martel.
Mason nhìn thấy nắm cửa đang xoay, lập tức đặt ống nghe xuống cúp máy, đồng thời giả vờ đang quan sát chiếc máy trong phòng. Muriell bước vào nói:
— Ông Mason, tôi muốn giới thiệu ông với cô em tôi. Glamis Bralow - Muriell nói tiếp, - Glamis, đây là ông Mason.
Mason thấy cô gái nhìn mình với đôi mắt tò mò hơi sỗ sàng. Glamis bước tới trước mặt Mason đưa tay ra với dáng điệu của một vũ
https://thuviensach.vn
nữ thoát y chuyên nghiệp trên sân khấu.
— Xin chào ông - Cô nói - Muriell nói với tôi là chị ấy có người bạn rất thích đồ mộc.
Mason không đáp lại mà chỉ đưa tay ta bắt và cúi đầu nói: — Rất hân hạnh được biết cô.
Glamis quay sang Muriell:
— Chiếc xe kia đâu, chị Muriell? Em sẽ đi lấy nó. Em rất cần. — Ồ vậy hả? - Muriell nói - Nó ở trên phố. Chị đã để nó ở bãi đậu. — Chị để xe ở trên ấy à?
— Vì chị muốn đi cùng xe với ông Mason mà - Muriell đáp. Glamis nhíu mày suy nghĩ rồi nói:
— Thế chị định lấy nó bằng cách nào?
— Ông Mason sẽ đưa chị trở lại trên ấy. Chị sẽ đem về đây cho em. — Rồi chị có đi đâu nữa không?
— Không. Chị sẽ ở lại nhà thôi. Bây giờ ông Mason sắp sửa đi và chị sẽ theo ông ấy....
— Em không còn đủ thời gian - Glamis nói - Xin lỗi chị Muriell. Em cần chiếc xe đó ngay bây giờ. Em sẽ đi cùng với ông Mason. Chị cứ đưa vé đậu xe cho em... và nếu ông Mason không có gì phản đối.
Muriell lưỡng lự.
Mason cúi đầu nói:
— Có lẽ cả hai cùng đi với tôi.
— Không - Glamis vội vã nói - Chị Muriell muốn ở nhà. Nếu có xe chị ấy cũng chỉ trở về nhà thôi, còn tôi thì có việc phải đi nơi khác. Muriell nói một cách miễn cưỡng.
— Thôi được rồi. Có lẽ chỉ có cách duy nhất đó thôi.
— Ông đã sẵn sàng chưa, ông Mason?
— Ồ, sẵn sàng chứ - Mason nói.
—Tôi nhìn thấy xe ông ở trong gara - Glamis nói - Thoạt đầu tôi tưởng là chiếc xe của gia đình, nhưng nhìn kỹ lại thì thấy xe lạ. Tôi có hỏi Muriell là xe ai đó.... ông đi ngay bây giờ chứ, ông Mason?
Muriell nói với giọng không được vui:
https://thuviensach.vn
— Ông ấy phải đi ngay bây giờ vì có cuộc hẹn rất quan trọng. — Vậy thì ta đi thôi - Glamis nói, rồi quay nhìn quanh xưởng - Ồ, gì thế này. Có ai đánh đổ cái gì trên sàn và xem chiếc ghế gãy kìa. — Nó bị đổ đó thôi - Muriell nói.
— Không đâu, nó bị gãy chứ.
— Thôi, bận thì em cứ đi đi, Glamis....
— Vâng - Glamis nói - Chắc ông Mason cũng vậy. Thôi chào chị, chúng em đi đây. Chúng ta đi thôi ông Mason. Tôi phải giục ông vì tôi đang cần chiếc xe đó. Nancy đã lấy chiếc xe thể thao của tôi để đi dự hội tại câu lạc bộ nhiếp ảnh, do đó tôi phải về bằng taxi. Tôi cứ tưởng là còn một chiếc xe ở nhà.
— Chị xin lỗi, Glamis - Muriell nói.
— Có gì mà phải xin lỗi, chị. Chị có quyền sử dụng chiếc xe đó mà.... Em chỉ ngại là mình như thể đã lợi dụng ông Mason. Nhưng .... thực tình là tôi cần đi gấp ông Mason ạ.
Cô đưa tay nắm nhẹ cánh tay Mason.
Mason cầm chiếc cặp táp và bước về phía xe.
— Bây giờ - Glamis nói - Có lẽ ông sẽ rất lịch sự, dễ mến, đưa tôi đến bên phải chiếc xe, mở giùm cửa và tôi sẽ nở một nụ cười thật tươi với ông, và chắc ông sẽ thấy được điều mà thiên hạ đã nói là tôi có một cặp giò rất đẹp, ít ra ông có thể làm việc đó vì lý do nghề nghiệp.
— Tôi nghĩ là với tính cách xã giao thôi - Mason nói.
Ông giơ tay vẫy chào Muriell, đưa Glamis đến bên phải xe và mở cửa cho cô.
Glamis nhảy lên xe, mỉm cười với Mason và vén lại chiếc váy. — Cảm ơn ông Mason.
— Không có chi - Mason nói - Cô quá rộng lượng.
Mason bước sang cửa xe bên kia, quẳng chiếc cặp ra phía băng sau và ngồi vào tay lái.
Glamis nhìn thẳng về phía trước nói:
— Ông có chiếc cặp táp giống hệt chiếc cặp của bố Gilman. — Tôi nghĩ rằng các chiếc cặp táp đều giống nhau -Mason nói một cách
https://thuviensach.vn
bình thản và mở máy lùi xe ra khỏi gara.
Glamis nói:
— Tôi cho là chị Muriell còn giấu tôi về ông, ông Mason. Chị ấy không chịu nói gì về ông hết. Ông quen chị ấy lâu chưa?
— Cái đó còn tùy thuộc vào ý nghĩa của chữ lâu - Mason nói - Thời gian có tính cách tương đối mà.
— Đúng vậy.... ông quan tâm đến các đồ mộc lắm à?
— Vâng.
— Ông có xưởng riêng của ông chứ?
— Tôi sẽ bố trí một xưởng.
— Tôi nhớ là chưa bao giờ chị Muriell nói về ông -Glamis nói. Mason giữ im lặng.
— Ông có vẻ không phải là típ người thích bồ bịch du hí. —Tôi không thích bồ bịch và cũng chẳng thích du hí - Mason nói. — Ồ, ông có một phương pháp tránh né rất tài tình, ông Mason. Ông có nghĩ rằng tôi đang khai thác tin tức về ông không?
— Cô đang khai thác à?
— Đúng vậy. Tôi muốn biết rõ về ông hơn. Tôi muốn biết lý do đã khiến ông quan hệ. Muriell không phải là một cô gái chịu chơi còn ông thì ... chắc ông có mục đích gì. Ông không phải là típ người chịu chơi. Ông có một lý tưởng trong cuộc sống và ông có vẻ rất thành công với lý tưởng đó... bất cứ làm điều gì ông cũng đều đứng hàng đầu.
— Cô có vẻ như một nhà phân tích tâm lý - Mason nói.
Cô gái quay sang chăm chú nhìn Mason lái xe.
— Phân tích tâm lý - Cô nói - Tôi rất thích. Một đôi khi tôi đoán rất đúng. Ông không phải là một bác sĩ... ông cũng không phải thuộc về giới nhà băng. Ông là một người chuyên môn về một ngành nào ấy.
— Cũng tốt thôi - Mason nói - Vì cô có cái thú vị khi tìm hiểu về nghề nghiệp cũng như con người của tôi, nên thật là đáng trách nếu tôi cướp đi cái thú vị của cô.
—Ông tránh né thật là tài tình, ông Mason ạ - Cô gái nói - Nhưng chắc cũng vô ích thôi, bởi vì khi xuống xe, tôi chỉ cần nhìn biển số và hỏi xem ai
https://thuviensach.vn
là chủ chiếc xe đó, ông phải là người có một nghề nghiệp chuyên môn.... ồ, chắc chắn rồi ông là một luật sư.
Mason vẫn giữ im lặng.
— Mason, Mason - Glamis lẩm bẩm và bất chợt kêu lên - À, đúng rồi. Ông là Perry Mason.
Mason vẫn im lặng tiếp tục lái xe.
— Ông không tán thưởng cho sự khám phá của tôi à? - Glamis nói - Ông có vẻ bí mật quá ông Mason. Ông có thể cho tôi biết lý do ông đến gặp riêng Muriell ở đấy không. Và tại sao khi tôi bắt gặp ông và Muriell thì ông lại cố tình tránh né....? Có phải đây là chiếc cặp táp của bố tôi không?
Mason nói:
— Với tư cách là một luật sư, tôi xin phản đối câu hỏi này vì nó đưa đến quá nhiều câu trả lời.
— Những câu trả lời ấy đều khác nhau à?
— Tôi thấy rằng câu hỏi của cô là không cần thiết so với các lý do đưa đến lời phản đối của tôi. - Mason nói.
Cô gái nhìn gương mặt nghiêm nghị của vị luật sư một lúc thật lâu. Cô vẫn tỏ ra thắc mắc không cần giấu giếm.
— Nhưng ông làm gì ở xưởng mộc của bố tôi? - Cô gái hỏi. — Có lẽ - Mason nói - tôi đã trả lời một cách thành thực với cô rồi thì phải. Tôi đã nói rằng tôi rất thích thú về đồ mộc.
— Sao ông không quan hệ với bố Gilman mà lại tiếp xúc với Muriell. Tôi chắc chắn là chị Muriell chưa quen ông quá hai mươi bốn tiếng đồng hồ... nếu Muriell quen ông trước thì chúng tôi đã biết.
Mason mỉm cười nói:
— Thì tôi đã nói rồi mà. Cô rất rành về phân tích tâm lý và ăn nói khéo lắm.
— Tôi chỉ là kẻ đoán mò gặp may mà thôi - Glamis nói - tôi thích để ý đến sự việc và muốn nghe thiên hạ nói. Đôi lúc họ lỡ miệng, tôi vẫn nhìn họ với con mắt tò mò của trẻ con. Ông biết không, thật là tuyệt vời khi sống với tâm hồn trẻ thơ. Có lẽ vài năm nữa tôi cũng vẫn chưa thoát khỏi được tình trạng ấy. Ồ, tôi mà tôi đã lạc đề mất rồi.
https://thuviensach.vn
— Cô tạo ra cho mình vẻ bí mật quá - Mason nói - Tôi biết cô được nhiều người ngưỡng mộ vây quanh nhưng hình như cô chưa để mắt tới ai thì phải. Tôi không thấy chiếc nhẫn kim cương trên bàn tay trái của cô.
— Ồ, ông có để ý đến điều đó à? - Cô nói - Xin báo để ông biết, ông Mason, thời đại ngày nay chiếc nhấn kim cương không hẳn có nghĩa là sự gật đầu.
— Thật là một câu đùa có duyên - Mason nói.
— Ông Mason, ông thật khéo léo đưa đẩy câu chuyện về phía tôi - Glamis nói - Bây giờ tôi đã có thể thấy được thoáng chút biểu hiện thoải mái trên khóe mắt ông, như vậy có nghĩa là ông đã tới nơi ông làm việc. Và có lẽ ông sẽ đậu xe tại bãi dành riêng cho ông ....Để tôi xem chiếc vé của Muriell.... đúng rồi. Bãi đậu xe của ông ở ngay trước mặt phía bên trái.... đó cũng là bãi đậu tôi thường dùng khi đến văn phòng bố Gilman để giúp việc lặt vặt cho bố. Văn phòng bố Gilman ở cao ốc Piedmont Building.
— Văn phòng tôi ở ngay cao ốc này - Mason nói khi rẽ vào bãi đậu. — Với tư cách là thành viên, chắc ông có chỗ đậu xe dành riêng cho ông phải không - Cô gái nói khi Mason đậu xe lại.
— Đúng vậy - Mason nói.
Cô gái nghiêng tầm nhìn Mason:
— Chắc ông sẵn sàng vui lòng sang bên phải mở giùm cửa cho tôi phải không, ông Mason. Tôi sẽ phải cảm ơn ông nữa. Nhưng dù sao thì tôi cũng đang bận kinh khủng và tôi cũng biết rằng ông muốn tôi đi khuất mắt cho rồi. Một lần nữa, rất hân hạnh được biết ông và hy vọng sẽ gặp lại.
— Vâng xin chào tạm biệt cô.
Glamis mở cửa xe bước vội ra, tiến về phía người phụ trách bãi đậu xe và đưa anh ta chiếc vé.
Mason vẫn ngồi im trong xe, để ý nhìn quanh tìm Paul Drake nhưng không thấy bóng dáng. Vị luật sư với tay lấy chiếc cặp táp. Một nhân viên của bãi đậu xe đem chiếc xe nhỏ của Glamis đến. Cô gái mở mạnh cửa nhảy vào xe và phóng đi thật nhanh.
Khi chiếc xe ra khỏi bãi đậu, Mason chợt thấy Paul Drake lái chiếc xe riêng của văn phòng từ một góc đường lướt theo phía sau.
https://thuviensach.vn
Vị luật sư cố gắng định ra hiệu cho Paul Drake nhưng không kịp. Ông chờ một lát rồi đi bộ trên lề đường, tới chỗ rẽ trái và bước thẳng về phía cao ốc Piedmont Building.
https://thuviensach.vn
CHƯƠNG 6
Mason bước vào văn phòng Tổ hợp liên doanh đầu tư Gilman đúng
năm giờ hai mươi phút.
Một cô gái thật đẹp có mái tóc đỏ đang ngồi trước bàn đặt tổng đài điện thoại ngước mắt lên nhìn và nở một nụ cười rất tươi.
— Tôi là Mason - Vị luật sư nói - Tôi có hẹn với ông Calhoun. —Dạ vâng, xin chờ một chút thưa ông Mason. Ông Calhoun đang chờ ông. Xin vui lòng đợi một chút.
Cô nhấn trên nút máy điện thoại và nói.
— Ông Mason đã có mặt - Rồi cô gái nói tiếp với Mason - Xin mời ông đi thẳng đến phòng, ông Mason. Đi theo hành lang đến cửa thứ hai ở bên phải.
Mason liếc nhìn quanh phòng tiếp khách. Phòng được trải thảm thật dày, các ghế đệm bọc da dành cho khách chờ đợi và một số tạp chí tài chính nổi tiếng để trên bàn. Khi đi ngang qua cửa căn phòng bên cạnh, ông để ý thấy những dãy tủ hồ sơ và rất nhiều bàn làm việc được trang bị các máy chữ và các máy sao chép hồ sơ.
Dọc theo hành lang. Mason đi qua một của phòng có tấm bảng CARTER GILMAN và tiếp tới nữa thấy cánh cửa đề ROGER CALHOUN. Mason mở cửa bước vào, một cô gái tóc nâu thật đẹp bước tới hỏi: — Xin lỗi có phải ông là Mason?
Vị luật sư gật đầu.
— Xin mời ông đi thẳng vào phòng riêng của ông Calhoun ông ấy đang chờ ông.
Mason theo hướng cô gái chỉ và bước vào trong phòng. Một người đàn ông mảnh khảnh, khoảng ngoài ba mươi đang ngồi trong chiếc ghế bành thật lớn và chiếc bàn trước mặt thật đồ sộ.
https://thuviensach.vn
Người đàn ông đứng dậy bước vòng quanh bàn và nói:
— Ông Mason, rất hân hạnh được biết ông.
Những ngón tay dài xương xẩu đưa ra bắt tay vị luật sư.
— Xin mời ngồi, ông Mason.
Calhoun chỉ chiếc ghế bành rồi bước vòng qua cạnh bàn bên kia, ngồi xuống chiếc ghế bành của mình, tựa hai khuỷu tay trên thành ghế, chụm mười đầu ngón tay vào với nhau theo một cung cách đặc biệt. Mason nói
— Tôi là một luật sư, ông Calhoun, và ...
— Vâng, vâng. Tôi đã biết, ông Mason.
Mason nghiêng đầu một chút, tiếp:
— Và tôi có mặt tại đây trong một tình thế cũng hơi đặc biệt. Tôi được yêu cầu đem đến trao cho ông một số hợp đồng mà ông Gilman đã duyệt xét. Tôi có thể nói thẳng ra là, tôi làm việc này với tính cách của một người đưa thư thông thường. Tôi trao cho ông những hợp đồng này mà tôi không hề đọc tới cũng như không hề biết qua một chút gì về nó, ngoại trừ tôi được chỉ thị là giao nó cho ông, và nói với ông rằng các hợp đồng đó phải được thi hành.
Calhoun nhón người trên mép ghé hạ hai cánh tay xuống và nói một cách săn đón.
— Vâng, vâng, ông Mason. Tôi đã chờ đợi các bản hợp đồng đó suốt ngày nay. Cuộc thảo luận quan trọng về vấn đề này đã phải đình lại và ông có thể cho tôi biết là ông Gilman hiện ở đâu không?
— Bây giờ thì tôi cũng chịu - Mason nói, và với giọng lịch sự đầy vẻ ngạc nhiên, ông hỏi tiếp - Vậy ông ta cũng không liên lạc với ông à? — Không - Calhoun đáp cộc lốc và tiếp - thật là bất thường. Ông có thể cho xem các bản hợp đồng được chứ?
Mason mở chiếc cặp táp, lấy ra tập hồ sơ bìa cứng trên đó có ghi dòng chữ: Hãy gọi Perry Mason trong trường hợp khẩn cấp và ghi số điện thoại của vị luật sư.
Vị luật sư cẩn thận rút các tập hợp đồng ra khỏi tấm bìa cứng. — Thôi được - Calhoun nói một cách sốt ruột, mắt nhìn vào các dòng
https://thuviensach.vn
chữ ghi trên tấm bìa cứng - Ông cứ đưa nguyên cả xấp hồ sơ cho tôi. Mason nói một cách dứt khoát:
— Tôi được lệnh là chỉ giao cho ông các bản hợp đồng mà thôi. Vị luật sư đưa các bản hợp đồng cho Calhoun. Calhoun nhìn qua xấp giấy để biết chắc rằng đó là các bản chính thức, rồi đưa ngón tay lật từng trang một thật nhanh. Ông ta làm một cách nhanh nhẹn rất nghề nghiệp như một chuyên viên đếm tiền vậy. Khi đã kiểm tra xong, ông ta ngồi nhìn vị luật sư với con mắt nghiêm nghị.
— Cảm ơn ông nhiều, ông Mason.
Có một cái gì đấy không thực trong người đàn ông nhỏ nhắn và trẻ tuổi này. Cung cách trang nghiêm cũng như điều ông ta muốn gây ấn tượng với thiên hạ và những đồ đạc được bày biện trong phòng, tất cả đều có vẻ như không thích hợp.
Mason nói.
— Vì lý do đây là việc làm bất thường của tôi và liên quan đến một tình trạng bất thường, xin ông vui lòng cho một biên nhận chứng tỏ tôi đã giao các bản hợp đồng đó cho ông vào thời điểm này.
Calhoun do dự một lát rồi nhấn chuông.
Lát sau, cô thư ký thư bước vào.
— Cô có mang theo giấy bút đấy không, cô Colfax? - Ông ta hỏi. Cô thư ký mỉm cười.
— Tôi có đem theo đây, ông Calhoun.
Cô nói xong bèn kéo chiếc ghế nhỏ ngồi bắt chéo chân để lộ cặp đùi khá hấp dẫn, tập giấy để trên đùi và sẵn sàng ghi chép.
— Cô ghi ngày tháng, hôm nay là mười ba - Roger Calhoun nói một cách chi tiết với giọng một người thầy nói với học trò - Cô ghi đúng giờ tức là năm giờ ba mươi hai, giờ nhận tài liệu. Cô ghi giấy biên nhận cho luật sư Perry Mason, xác nhận là ông Mason đã trao cho tôi bản chính và ba bản sao hợp đồng mua lại với tất cả quyền lợi của tổ hợp hầm mỏ Barclay. Cô ghi thêm rằng các bản hợp đồng này đã được trao và ký do luật sư Perry Mason đại điện cho Carter Gilman, người đã chấp thuận toàn thể bản hợp đồng này.
https://thuviensach.vn
— Khoan đã - Mason vội ngăn lại - Tôi nghĩ là chúng ta nên xóa bỏ đoạn “người đã chấp thuận toàn thể bản hợp đồng này”. Tôi chỉ nhận được yêu cầu là đem trao các bản hợp đồng này và ông ta chỉ dặn rằng các bản hợp đồng phải được thi hành mà thôi.
— Nhưng lời dặn ấy mang ý nghĩa chấp thuận - Calhoun nói - Nếu ông Gilman không chấp thuận thì đã không bảo thi hành các bản hợp đồng đó. — Tôi công nhận là lời nói của ông rất hợp lý - Mason nói - Nhưng trên sự kiện thì tôi hoàn toàn không biết rằng ông Gilman có chấp thuận toàn thể bản hợp đồng đó hay không.
Calhoun ngần ngại một chút rồi nói.
— Tôi nghĩ là, để bảo vệ cho chính tôi, cô Colfax, tôi yêu cầu cô đánh máy tờ biên nhận như tôi đã đọc.
— Được rồi - Mason nói - Vậy thì để bảo vệ cho chính tôi, tôi sẽ xóa bỏ câu nói rằng ông Gilman đã chấp thuận toàn thể bản hợp đồng tại thời điểm tôi nhận từ biên lai này.
—Tôi không hiểu tại sao điểm ấy lại quá quan trọng như vậy, ông Mason - Calhoun nói.
—Theo tôi đó là điều rất quan trọng - Mason nói - Tôi không biết là với ông nó có quan trọng hay không, nhưng với tôi thì nó thực sự quan trọng. Calhoun hít một hơi thật dài, rồi nói.
—Thôi được, cô Colfax, cô có thể xóa bỏ đoạn nói rằng ông Gilman đã chấp thuận toàn thể bản hợp đồng. Cô nhớ đánh máy làm ba bản nhé. — Thưa vâng, ông Calhoun - cô nói và đứng dậy bước ra khỏi phòng. Calhoun nhìn đồng hồ nói:
— Trong khi chờ đợi, tôi muốn bàn với ông về một số vấn đề liên quan tới thân chủ của ông.
— Tôi nghĩ rằng tôi không được phép làm việc đó - Mason nói. - Nhiệm vụ của tôi chỉ là trao các giấy tờ thôi.
— Nhưng chắc ông không từ chối nghe tôi nói chứ?
— Tôi sẽ nghe bất cứ điều gì - Mason đáp.
Một lần nữa Calhoun lặp lại cung cách ngồi chụm mười đầu ngón tay lại với nhau và nói:
https://thuviensach.vn
— Đây là công việc làm ăn qua các dịch vụ đầu tư. Để điều hành các dịch vụ này, điều cần thiết là phải biết khôn khéo đánh giá các khuynh hướng thị trường, dĩ nhiên là gồm cả điều kiện các cổ đông góp vốn phải tuyệt đối tin cẩn vào những người lãnh đạo điều hành tổ hợp.
Calhoun ngừng lại như chờ đợi sự đồng tình của Mason, nhưng vị luật sư im lặng không hề gật đầu.
Calhoun nói tiếp:
— Tôi không hiểu là ông có biết rõ về dĩ vãng cũng như cuộc đời của thân chủ ông hay không, nhưng tôi nghĩ rằng ông nên biết một vài điều. Thấy Mason vẫn im lặng, Calhoun lộ vẻ hơi bực mình nhưng vẫn tiếp tục:
— Có một vài điều về dĩ vãng của ông Gilman mà chỉ mới được tiết lộ cách đây ít lâu. Ông Gilman trước kia đã lập gia đình và có một người con, một cô gái rất đẹp tên là Muriell, theo tôi biết thì hiện giờ cô ta đã hai mươi tuổi. Vợ ông ta đã chết và cách đây khoảng năm năm, Gilman lấy người vợ thứ hai tên là Nancy. Bà ta trước kia đã lấy Steven Barlow, hiện giờ ông ấy đang ở Las Vegas bang Nevada và họ đã ly dị nhau, với cuộc hôn nhân này họ có một đứa con gái tên là Glamis, cô ta năm nay khoảng hai mươi tuổi. Tôi vẫn cứ yên trí rằng Glamis là con chính thức của bà Nancy và Steven Barlow. Nhưng gần đây tôi chợt để ý đến cái tuổi hai mươi của Glamis, trong khi đám cưới của Barlow được cử hành cách đây có mười chín năm. Như vậy đúng là có một yếu tố đặc biệt trong quá khứ của Glamis. Tôi biết là đã có một thám tử đang tìm hiểu những sự kiện này. Nancy Gilman là típ người phóng khoáng, chịu chơi, nếu có một vụ xì căng đan nào đó liên quan đến cô con gái thì chắc chắn nó sẽ gây nên sự mất tín nhiệm trong công việc làm ăn này.
Calhoun ngừng nói và nhìn Mason với vẻ chờ đợi.
Mason nói:
— Nếu được phép tôi xin hỏi, làm sao ông có được các dữ kiện về Glamis và về sự không chính thức của cô ta?
— Các dữ kiện tôi nhận được từ một nguồn tôi cho là rất chính xác - Calhoun nói.
https://thuviensach.vn
— Thôi được - Mason nói - ông đã nói và tôi đã nghe.
Calhoun quay sang máy liên lạc nội bộ nhấn nút và nói:
— Cô Colfax, biên lai đã xong chưa?
Giọng nói êm dịu của cô thư ký vang lên:
— Thưa đã xong, tôi đang chờ gọi đem vào.
— Cô hãy đem vào đi - Calhoun nói.
Cửa mở ra và cô Colfax bước vào phòng đưa ba tờ biên lai cho Calhoun. Calhoun đọc tờ biên lai và ký cả ba bản rồi trao một bản cho Mason và nói:
— Được rồi, cô Colfax.
Cô thư ký quay người bước ra khỏi văn phòng. Cung cách của cô bước đi có vẻ như cô biết rằng hai người đàn ông đang để ý đến cô và cô tỏ ý hài lòng.
Mason nói:
— Tốt lắm, như vậy là nhiệm vụ của tôi ở đây đã xong.
— Tôi rất mong gặp ông Gilman - Calhoun nói.
— Ông còn ở lại đây lâu không? - Mason hỏi.
— Ít ra là một tiếng đồng hồ nữa.
— Thế còn cô thư ký của ông Gilman? - Mason hỏi một cách tự nhiên - Cô ta có ở văn phòng chứ? tôi muốn nói chuyện với cô ta. Calhoun nhấn nút máy liên lạc nội bộ nói:
— Cô Colfax, cô xem có cô Matilda Norman bên phòng ông Gilman không.
Một lát sau, giọng nói cô thư ký vang lên trong máy:
—Thưa ông Calhoun, cô Norman vừa đi khỏi.
— Cảm ơn cô Colfax - Calhoun nói và quay sang Mason tiếp - Bây giờ đã quá giờ làm việc. Riêng tôi thì có vài nhân viên làm việc phụ trội. Mason nói:
— Thôi, cảm ơn ông. Xin chào ông.
— Chào ông, ông Mason - Calhoun nói.
Mason rời khỏi văn phòng riêng của Calhoun, bước ra phòng ngoài, ngừng lại tại cửa ra hành lang, ngoái đầu nhìn cô thư ký, nói:
https://thuviensach.vn
— Chào cô Colfax.
Cặp mắt cô gái sáng lên và nở một nụ cười.
— Chào ông Mason - cô gái nói và khẽ nháy mắt bên phải. Vị luật sư bước ra phố và trở về cao ốc văn phòng làm việc của mình, ngừng tại văn phòng của Paul Drake.
— Có tin tức gì của Paul không? - Mason hỏi cô gái trực tổng đài. Cô ta lắc đầu và nói:
— Ông ta đã lên đường theo chỉ thị của ông ngay sau khi ông gọi điện thoại về. Đến bây giờ vẫn chưa thấy ông ấy trở lại. Lúc đó ông ta không tìm được nhân viên nào để làm công việc nọ.
— Được rồi - Mason nói - Khi nào ông ta về nói rằng tôi muốn gặp nhé. Vị luật sư bước về phía văn phòng mình, mở cửa và nói với Della Street — Đây là chiếc cặp táp của Carter Gilman. Cô kiểm tra các thứ bên
trong xem sao. Tôi đã giao các bản hợp đồng và đây là tấm bìa cứng bọc ngoài, trên đó có ghi những lời dặn mà Muriell đã nói với tôi. Hãy xem ngoài ra còn những gì nữa không.
Họ kiểm soát kỹ nhưng chỉ thấy sáu tấm bảng thời khóa biểu của các hãng hàng không xuất phát từ Los Angeles, ngoài ra còn miếng giấy ghi địa chỉ: Steven Barlow, 5981 Đại lộ Virginia City, Las Vegas, Nevada. — Ông nghĩ sao? - Della Street hỏi
— Xin báo cô biết - Mason nói - tôi vừa mới có dịp liên hệ với vài người đẹp.
— Tôi biết ông muốn nói gì - Della Street nói - Nhưng hiện tại tôi chỉ quan tâm về cá nhân cô thư ký riêng của ông Gilman mà thôi. Tôi khẳng định rằng cô ta chính là người đàn bà đã xưng tên là Vera Martel, nhắn tin về vụ dấu tay đồng thời cho chúng ta số điện thoại của ông Gilman. Xin báo để ông biết số điện thoại đó là phòng điện thoại công cộng nằm cách cao ốc văn phòng của ông Gilman bốn dãy phố.
Mason nói:
—Cô Matilda Norman thư ký của ông Gilman đã rời sở về nhà rồi. Người ta cho biết là cô ta trạc tuổi năm mươi và dáng dấp tựa như khúc gỗ. — Còn mấy cô khác mà ông đã gặp chắc chắn là không giống như khúc
https://thuviensach.vn
gỗ phải không? - Della hỏi.
— Hẳn là như thế - Mason nói - Dáng dấp của họ tựa như đường lên miền núi, toàn những đường cong gồ ghề.
— Nhưng chắc là ông không chạy quá vận tốc giới hạn chứ? - Della hỏi. — Ồ, không - Mason nói - Tôi đã đụng đầu phải một anh chàng trẻ tuổi làm ra vẻ nghiêm trang chững chạc, một loại người đã tiếp nhận đến bão hòa các bài học về kinh tế, về phân tích các khuynh hướng tài chính vân vân tại các trường đại học, hạng người luôn luôn vật lộn với thị trường chứng khoán giống như các lực sĩ đô vật đang thở hồng hộc.
— Nhưng mọi chuyện đã tốt đẹp mà - Della Street nói.
— Điều đó còn tùy thuộc vào cái không khí của văn phòng công ty mà tôi vừa thăm viếng. Nếu cô có một số vốn nhàn rỗi, muốn đầu tư thì tôi đề nghị với cô là nên chọn công ty của Gilman. Ở đấy họ có quan niệm là sự ổn định của công ty hoàn toàn tùy thuộc vào tiếng tăm của cấp lãnh đạo.
— Ồ!
— Tôi cũng cho cô biết thêm là ông Calhoun vừa mới khám phá ra một tin động trời rằng Glamis Barlow, cô gái có mái tóc vàng và cặp giò dài thật đẹp, đã được sinh ra trước ngày cưới của cha mẹ cô một năm.
— Ồ, ông chủ - Della Street nói - Tôi rất ngạc nhiên không hiểu tại sao ông Calhoun lại đề cập đến vấn đề đạo đức ấy. Ông nói như vậy chắc là tôi phải rút cổ phần ra khỏi công ty đó.
— Không, đừng - Mason nói - tôi thấy cô nên chấp nhận sự việc ấy giống như cung cách của cô Colfax thư ký trong văn phòng của ông Calhoun.
— Cô ta thế nào? - Della hỏi.
— Tôi không thể diễn tả ý nghĩa được, chỉ có thể diễn tả hậu quả của nó mà thôi. Nó giống như một con rắn đang ngo ngoe bò nhưng vẫn giữ nguyên cái đầu ngẩng cao bất động.
Bất chợt, vị luật sư dứt bỏ thái độ đùa cợt và nói:
— Thôi dẹp mọi truyện qua một bên, Della. Chúng ta ăn thôi. Nhắn lại cho Paul Drake nơi chúng ta đến. Tôi có yêu cầu anh ta làm công việc theo dõi và tôi cứ yên trí rằng anh ta sẽ theo dõi Muriell, vì tôi muốn biết có phải
https://thuviensach.vn
là cô ta sẽ đi thẳng đến nơi gặp bố mình sau khi tôi đưa cô ấy đến chỗ lấy xe không. Nhưng trục trặc xảy ra là Glamis đã giành lấy chiếc vé đậu xe của Muriell và bây giờ thì Paul Drake lại đi theo dõi Glamis mà tôi nghĩ rằng có thể là uổng công thôi.
Mason và Della Street trên đường ra thang máy, ghé lại văn phòng Paul Drake.
Mason nói với cô gái trực tổng đài:
— Chúng tôi không nhất thiết phải ngồi ở văn phòng chờ Paul báo tin. Tôi và Della sẽ đến tiệm ăn Green Mill. Sau đấy chúng tôi sẽ về ngay. Khi nào Paul điện thoại về, nói với anh ta là chúng tôi ở đó và bảo anh ta đến với chúng tôi hoặc gọi điện thoại cũng được.
Mason và Della Street đến tiệm Green Mill, ngồi tại một ngăn ô có ánh sáng nhạt màu với hai ly rượu cốc tai và đĩa khoai chiên.
Một lát sau, Mason nói với Della:
— Tôi nghĩ rằng có lẽ cô nên gọi đến nhà Gilman và yêu cầu nói chuyện với Muriell. Giọng đàn bà làm người ta bớt chú ý hơn là giọng đàn ông. Khi gặp Muriell cô hỏi xem cô ta ... thôi, để tôi đích thân nói với cô ấy.
Mason ký ngân phiếu trả tiền và cả hai bước lại phòng điện thoại. Della gọi số điện thoại tư thất của Gilman và xin gặp Muriell. Một lúc sau cô nói: — Vâng, xin chờ một chút cô Muriell. Ông Mason muốn nói chuyện với cô.
Mason cầm lấy điện thoại:
— Chào cô Muriell. Mọi chuyện ra sao rồi? Bố cô có nhà không? — Vâng, xin chào - Muriell nói mà không đề cập đến tên Mason - Rất mừng được gặp ông. Ông có tin tức gì mới không?
— Tôi đã làm đúng chỉ thị - Mason nói - Các hợp đồng đã được trao. Tôi có giấy biên nhận của ông Roger Calhoun.
— Ồ, tốt quá! Bố cô đã về nhà chưa?
— Chưa. Bố có điện thoại cho Nancy nói là ông phải đi xa, tối nay không về. Tuy nhiên, ông nói là sáng mai sẽ có mặt tại văn phòng. Theo tôi đoán thì khoảng chín giờ sáng mai ông sẽ có mặt tại đấy.
— Thế bố cô đi đâu? - Mason hỏi.
https://thuviensach.vn
— Ông đi Las Vegas, Nevada trong công việc làm ăn.
— Vậy hả. Thế Glamis có nhà không?
— Không. Nó có điện thoại về nhà nói là tối nay nó sẽ về trễ. Với Glamis, như vậy có nghĩa là sáng sớm hôm sau.
— Thôi được - Mason nói - Tôi chỉ muốn báo cho cô biết là các hợp đồng đã được giao rồi. Tôi hy vọng sẽ được gặp bố cô vào ngày mai. Thôi chào cô, cô Muriell.
Mason cúp máy và cười với Delle Street:
— Cũng tốt thôi - Mason nói - Chúng ta ra lệnh cho Paul Drake theo dõi Glamis và Glamis đã đi dự party. Cô ta điện thoại về nhà nhắn rằng sẽ về muộn. Có lẽ vì vậy nên chúng ta vẫn chưa thấy Paul Drake báo tin.
— Thật là độc đáo! - Della Street nói - Hóa ra người bị theo dõi lại là Glamis. Ông vẫn muốn theo dõi Muriell phải không?
— Đúng vậy - Mason nói - Nhưng với các sự kiện đã xảy ra, tôi thấy việc theo dõi Glamis cũng là điều rất tốt. Chúng ta có hai người con gái giống hệt nhau nhưng mỗi người có một vẻ bí mật riêng biệt. Thôi, bây giờ chúng ta ăn cái đã rồi sang phòng khiêu vũ, thảo luận về thân chủ của chúng ta cùng với hai cô gái giống hệt nhau, và vụ một lô các giấy bạc một trăm đôla đó.
Hơn một giờ sau họ trở lại văn phòng của Paul Drake. Cô gái trực tổng đài nhìn họ và cười:
— Quý vị thật là hạnh phúc, chẳng bù tội nghiệp cho những người kiêng khem vì sợ mập như chúng tôi, suốt ngày chỉ dám sờ đến các thứ đạm bạc. À, mà tôi vẫn chưa nhận được ...
Cô gái ngừng nói khi ánh đèn đỏ chớp chớp trên bảng tổng đài. Cô bật nút liên lạc nói:
— Đây văn phòng thám tử Drake ... vâng ... vâng... ông ấy đang có mặt tại đây, ông Drake. Tôi sẽ chuyển máy cho ông ấy. Paul Drake gọi từ Las Vegas, Nevada - cô gái nói.
Mason cười hỏi:
— Điện thoại ở đâu?
— Ông đến thẳng phòng riêng của ông Drake, tôi sẽ nối mạch tại đó.
https://thuviensach.vn
Mason và Della Street đi vội qua hành lang vào phòng riêng của Paul Drake. Mason nhấc điện thoại, đưa mắt ra hiệu cho Della Street và nói: — Perry Mason đây, Paul. Anh đang làm gì ở Las Vegas vậy? — Thì anh bảo tôi theo dõi đối tượng mà - Drake nói - Và kết cục là tôi đã tới đây.
— Nhưng tại sao anh không điện thoại cho tôi để xác nhận nếu ... — Làm gì có thì giờ - Drake đáp - Cô ta lái xe thẳng tới sân bay và đậu xe lại. Tôi theo cô ta đến tận văn phòng hãng máy bay. Có chuyến bay đi Las Vegas trong vòng mười phút. Cô ta lấy vé và tôi cũng phải lấy vé. Tôi có tránh mặt cô ta nhưng vì chỉ còn một chỗ trống duy nhất nên tôi phải ngồi ghế sát cô ta, cách hành lang qua lại trên máy bay.
— Cô ta có ngó quanh quất không?
— Có đấy, - Drake nói - Tôi nghĩ rằng có thể cô ta hơi ngờ vực. Tôi sẽ kể cho anh nghe chuyện gì đã xảy ra.
— Nói đi.
— Khi đến Las Vegas, cô ta gọi taxi đi xuống phố. Tôi gọi một chiếc xe khác theo sau. Cô ta vào một sòng bạc thật lớn và giật máy đánh bạc liên tục, sau đấy thì cô ta cho tôi rơi.
— Sao vậy?
— Sau khi tới sòng bạc khoảng hai mươi ba mươi phút - Drake nói - Một chiếc taxi đến đậu ngay trước cửa và người khách bước xuống. Lúc ấy là chín giờ mười một phút. Cô gái từ bên trong vội giật mạnh cửa mở ra và phóng ngay lên xe taxi, nói gì đó với người tài xế và chiếc xe vọt đi, để lại mình tôi ngơ ngác với ấn tượng về cặp đùi của cô ta thật đẹp và chiếc taxi gần nhất đang đậu cách đó một dãy phố. Khi nhảy lên được chiếc taxi ấy thì dòng xe cộ đã chặn tôi lại, không còn thấy tăm dạng chiếc xe kia đâu nữa. Tôi trở về sòng bạc và cố tìm chiếc xe taxi cô gái đã đi, nhưng chưa thấy lại. Do đó tôi nghĩ là nên điện thoại báo tin cho anh. Tôi mất dấu cô ta vào lúc chín giờ mười hai phút.
— Thôi được, Paul - Mason nói - tôi có chút manh mối cho anh đây. Steven Barlow ở Las Vegas. Tôi không rõ ông ta làm gì. Địa chỉ là 5981 Đại lộ Virginia City. Anh hãy tới đấy và sẽ thấy cô gái đang nói chuyện với
https://thuviensach.vn
Steve Barlow. Nếu đúng như vậy thì hãy lấy vé máy bay trở về Los Angeles.
— Nhưng nếu không thấy cô gái?
— Nên quan sát kĩ nơi ấy - Mason nói - Nhưng không cần phải ở qua đêm. Nếu cô gái có đấy, công việc của anh kể như xong. Nếu không thì đừng thắc mắc. Sẽ gặp anh vào sáng mai.
—Thôi được - Drake nói - Hẹn gặp anh sau.
Mason cúp máy quay sang nói với Della Street.
— Thôi, thế kể như xong một ngày, Della.
https://thuviensach.vn
CHƯƠNG 7
Vào lúc mười giờ ba mươi sáng, Paul Drake gõ cửa phòng Perry
Mason.
Della Street ra mở cửa.
— Chào người đẹp - Paul nói.
— Cuộc đen đỏ thế nào? - Della Street hỏi - Thế anh đã ghi nó vào mục công tác tác phí chứ?
— Cô có biết không? - Drake nói - Tôi thắng gần năm trăm đôla đấy. — Thì ra là vậy nên giờ này anh mới đến đây - Mason nói - tôi đoán là anh đã ở lại qua đêm và lấy chuyến máy bay vào sáng sớm. — Tôi không làm vậy - Paul Drake nói - Thực tế thì tôi đã ở sòng bạc đến quá nửa đêm rồi lên máy bay về đây, ngồi nán ở văn phòng làm việc, thu thập những dữ kiện của các nhân viên cung cấp, tổng kết lại để làm báo cáo cho anh. Thật là may mắn, Perry. Anh đã can thiệp kịp thời. Cô gái ấy đã đến thăm Steven Barlow ở 5981 Đại lộ Virginia City. Tôi đã đến đó và theo dõi khoảng một tiếng đồng hồ, thấy cô ta đi ra taxi và lên phố. — Thế anh có theo tiếp cô ta không?
— Thực tế thì không, Perry. Tôi có thuê một chiếc xe và địa điểm duy nhất xe có thể đậu được để quan sát căn nhà, chỗ ấy hướng về phía nghịch chiều đi lên phố. Lúc đó tôi đang ngồi nghĩ ra cách để gõ cửa căn nhà làm sao để khỏi lộ hình tích thì một chiếc taxi bỗng chạy đến đậu ngay trước căn nhà ấy. Cửa trước mở một người đàn ông mà tôi nghĩ chắc, là Steven Barlow từ trong cửa bước ra cùng với cô gái tôi đang theo dõi. Cô ta hôn ông chào từ biệt rồi vội vã đi xuống đường nhảy lên xe taxi và chiếc xe chạy thẳng lên phố. Người đàn ông vẫn đứng trước cửa nhìn theo cho đến lúc xe đi khuất, nếu tôi tức tốc vòng xe để theo dõi thì sẽ lộ dạng ngay. Hơn nữa anh có dặn tôi rồi, đến đó kể như là xong nhiệm vụ.
https://thuviensach.vn
Mason gật đầu nói.
— Đúng vậy. Tôi đồng ý với anh.
— Nhưng - Drake nói - tôi lại đụng đầu với cô ta vào lúc mười một giờ đêm ở một trong những sòng bạc. Cô ta đang chơi ru lét và gặp vận may. Khi ấy cô ta đã thay quần áo dạ tiệc.
— Cô ấy có thấy anh không? - Mason hỏi.
— Không - Drake đáp - Tôi đứng quan sát ở một góc, ngay tại bàn tài xỉu, và anh có thể ngờ không, Perry, tôi đã được bạc đấy.
— Bằng cách nào vậy?
— Bằng cách đứng quan sát thiên hạ. Tôi đứng nguyên ở một vị trí. Đặt một cọc năm đôla và cứ để đó không chú ý tới, thế là chỉ một lát sau tôi đã được một đống bạc.
— Liệu có ai để ý đến việc anh theo dõi cô gái không?
— Không. Rồi có chuyện đáng cười đã xảy ra. Thiên hạ tưởng tôi có một phương pháp đánh tài xỉu mới nên một số người cũng bắt chước đặt tiền xuống và quay mặt đi nơi khác.
— Và họ cũng thắng chứ?
— Thắng cái con khỉ - Drake nói - Bao nhiêu vận may tôi đã chộp mất cả rồi còn đâu.
— Nhưng anh có nghĩ là cô gái đã phát hiện ra anh và đã nhảy vội ra taxi không?
— Có trời mới biết, Perry. Cô ta là loại người tùy hứng và hành động rất bất đồng. Chiều hôm qua, khi cô ta nhận lại chiếc xe ở bãi đậu, tôi đoán ngay là cô ta đang có ý định đến nơi nào đấy. Nhưng khi tới Hollywood, cô ta bèn thay đổi ý kiến. Cô nhìn đồng hồ và quay xe rẽ sang hướng La Bea nhập vào dòng xe cộ đông đúc.
— Như vậy anh cho rằng cuộc đến thăm ông Barlow của cô ta là bất chợt tùy hứng phải không?
Drake gật đầu và hỏi:
— Cô bé này là ai vậy, Perry?
— Glamis Barlow, con gái của ...
— Glamis! - Drake kêu lên - Ồ! Thế mà tôi không biết
https://thuviensach.vn
— Anh có những hiểu biết về cô ta à? - Mason hỏi.
— Khá nhiều - Drake nói - tôi có các tin tức này từ một nguồn rất đáng tin cậy. Tôi cố giữ im lặng không hề mở môi ra cho báo chí. Đáng nhẽ tôi phải ý thức được sự việc khi anh bảo tôi theo dõi Steven Barlow ở Las Vegas. Nhưng lúc ấy tôi cũng chưa có được tin tức mới này. Tôi vừa có được tức thì đây thôi. Chuyện thế này: Nancy Adair sống ở Greenwich Village thuộc New york, là một nghệ sĩ, tính tình tự do phóng khoáng. Cô ta là một nhà văn đồng thời là một họa sĩ. Tôi nghĩ rằng truyện của cô ta viết không đến nỗi tồi và cô ta đã kiếm đủ sống. Nếu anh biết Greenwich Village vào thời ấy anh sẽ thấy rõ cái không khí ở đó. Một nhà văn trẻ có tài ở đấy tên là John Hassell, anh ta dự tính trở thành một nhà văn lớn của Hoa Kỳ và góp mặt trên thế giới. Anh ta lớn hơn Nancy khoảng bảy tám tuổi, người gốc ở Texas và có ông chú ở đấy chết, để lại gia tài cho anh ta là một vùng đất hoang. Hassell và Nancy quan hệ với nhau và Nancy mang thai. Cô ta muốn Hassell cưới mình nhưng theo tôi biết thì Hassell đã không đồng ý, anh ta nói với Nancy rằng họ đều là những người phóng khoáng, không thể bị ràng buộc và họ phải có cuộc sống riêng tư. Nancy tự chuốc lấy khó khăn vào mình và cô ta đã gắng sức để giải quyết vấn đề.
— Rồi chuyện gì xảy ra?
— Khoảng ba tháng sau, Nancy tự dưng biến mất, khỏi nơi mình ở. Cô ta đã hoàn toàn biến mất ngay cả khi dầu mỏ đã phụt lên từ mảnh đất của Hassell và anh ta đã trở thành tỉ phú. Lúc này anh ta mới thấy rõ tình yêu thực sự của mình với Nancy. Anh ta đã phí đến hàng ngàn đôla để các hãng trinh thám tư điều tra nhưng vẫn không hề thấy dấu vết của Nancy. Anh ta đã nhắn tin trên báo chí và làm tất cả những gì có thể làm được.
— Tại sao anh ta lại nhớ tới người cũ? - Mason hỏi.
— Tôi đoán có lẽ là sau khi anh ta gặp nhiều người đàn bà khác - Drake nói - Nancy là một con người đặc biệt.
— Tôi cũng đã từng được nghe nói như vậy - Mason nói.
— Trở lại câu chuyện - Drake tiếp - Nancy bước tới từng giai đoạn. Cô thay đổi tên tuổi đến sinh sống ở Los Angeles, sinh con và vài tuần sau thì gặp Steven Barlow. Barlow sống ở San Francisco. Anh ta cũng là một con
https://thuviensach.vn